Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 19-03-2008, 07:49 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
4. Vượt ngục lần thứ nhất

Trinidad

Tôi nhá»› lai rõ mồn má»™t, như thể má»›i hôm qua, cái đêm tá»± do đầu tiên trong thành phố thuá»™c Anh này. Chúng tôi Ä‘i khắp nÆ¡i, say sưa vì ánh đèn Ä‘iện, vì cái cảm giác ấm áp trong lòng chúng tôi, luôn luôn hoà đồng vá»›i linh hồn cá»§a cái đám đông tươi cưá»i và sung sướng cá»§a dân thành phố Ä‘ang sống tràn đầy hạnh phúc. Má»™t cái quán rượu đầy những thá»§y thá»§ và những gái nhiệt đới Ä‘ang đợi hỠđể dốc túi há». Nhưng những cô gái này không có gì dÆ¡ dáy, không thể so sánh vá»›i những giá»›i mãi dâm cá»§a Paris, Le Havre hay Marseille. Äây là má»™t cái gì khác hẳn. Thay vì những bá»™ mặt bá»± phấn, hằn sâu những dấu vết cá»§a trụy lạc, vá»›i những đôi mắt long lên như trong cÆ¡n sốt và đầy vẻ xảo quyệt, đây là những ngưá»i con gái thuá»™c đủ các màu da, từ cô gái Trung Hoa cho đến cô gái Phi Châu da Ä‘en, qua trung gian cá»§a màu sô-cô-la nhạt vá»›i mái tóc trÆ¡n phẳng, đến ngưá»i con gái ấn Äá»™ hay Java: bố mẹ há» vốn thuá»™c những chá»§ng tá»™c khác nhau đã tiếp xúc vá»›i nhau trong những đồn Ä‘iá»n trồng cacao hay trồng mía, hoặc cô gái thổ dân lai Trung Hoa hay lai ấn Äá»™ vá»›i cái vỠốc bằng vàng cài trong mÅ©i, cô gái Llapane vá»›i những đưá»ng nét La Mã cổ đại, gương mặt màu đồng đỠđược soi sáng bằng đôi mắt to lạ lùng, Ä‘en nhánh, sáng rá»±c, vá»›i hai hàng mi rất dài, ưỡn bá»™ ngá»±c để hở rất rá»™ng như muốn nói: “Hãy nhìn bá»™ ngá»±c cá»§a tôi đây: hoàn hảo đến thế là cùngâ€, tất cả những cô gái ấy, má»—i cô cài lên mái tóc những bông hoa có màu sắc khác nhau, Ä‘á»u bá»™c lá»™ những cảm xúc nồng cháy cá»§a tình yêu, khiêu khích những ước vá»ng lứa đôi, mà không có chút gì là tục tÄ©u, không có chút gì là thương mại; những cô gái ấy không làm cho ngưá»i ta có cảm giác là há» Ä‘ang làm má»™t công việc để kiếm sống, vì há» có vẻ như Ä‘ang vui chÆ¡i thá»±c sá»± và ngưá»i ta thấy rằng tiá»n bạc đối vá»›i há» tuyệt nhiên không phải là cái chính ở Ä‘á»i.

Như hai con bá» vừng bay quá» quạng đâm vào những ngá»n đèn, Maturette và tôi hai đứa cứ la cà từ bar này đèn bar khác. Mãi đến khi bước chân tá»›i má»™t quãng trưá»ng nhá» tràn ngập ánh đèn tôi má»›i nhìn thấy giá» trên cái đồng hồ cá»§a má»™t ngôi nhà thá» hay Ä‘á»n đài gì đấy. Hai giá». Äã hai giá» sáng Thôi chết rồi, phải vá» thật mau. Chúng tôi đã lạm dụng tình thế: Chắc hẳn ông thống lÄ©nh cá»§a Äạo quán Cứu thế phải nghÄ© vá» chúng tôi những Ä‘iá»u chẳng hay má»™t chút nào. Phải vá» ngay thôi. Tôi chặn má»™t chiếc tắc-xi và leo vá»™i lên, chỉ má»™t lát sau là vỠđến khách sạn: two dollar! Tôi trả tiá»n, và chúng tôi trở vá» khách sạn, rất xấu hổ. ở gian tiá»n sảnh, má»™t nữ chiến sÄ© cá»§a Äạo quân Cứu thế, tóc vàng, rất trẻ - khoảng hai mươi lăm hay ba mươi tuổi là cùng - ra đón chúng tôi má»™t cách vui vẻ nhã nhặn.

Cô ta không há» có vẻ ngạc nhiên hay bá»±c bá»™i khi thấy chúng tôi vá» muá»™n như vậy. Sau vài câu thăm há»i bằng tiếng Anh mà chúng tôi Ä‘oán là thân ái và niá»m nở, cô ta trao cho chúng tôi cái chìa khóa buồng và chúc chúng tôi ngá»§ ngon. Chúng tôi Ä‘i ngá»§. Trong va-li, tôi thấy có để má»™t bá»™ pyjama. Lúc sắp tắt đèn, Maturette nói vá»›i tôi: “Dù sao chúng mình cÅ©ng nên cám Æ¡n Äức chúa lòng lành đã cho chúng ta nhiá»u món quà như vậy trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i như vậy. Anh thấy thế nào hở Papi?â€

- Cậu hãy cám ơn giúp tôi cái ông Chúa lòng lành của cậu một thể: đó là một anh chàng rất khá. Và đúng như cậu đã nói một cách rất hay ho, anh ta quả đã tỠra hào phóng lạ lùng đối với chúng ta. Tôi chúc cậu ngủ ngon. - Nói đoạn tôi tắt đèn.

Cuá»™c hồi sinh này, chuyến Ä‘i từ má»™ địa trở vá» vá»›i cuá»™c sống này, cuá»™c trốn thoát khá»i cái huyệt mà ngưá»i ta đã chôn tôi xuống, tất cả những ná»—i xúc động liên tiếp và cái đêm đã làm cho tôi được nhập vào cuá»™c sống trở lại cùng vá»›i đám dân đảo ở quanh tôi, tất cả những cái đó đã kích thích tôi mạnh đến ná»—i tôi không sao ngá»§ được. Tôi nhắm mắt lại, nhưng trước mắt tôi không phải là bóng tối mà là những hình ảnh muôn màu muôn sắc như trong má»™t ống kính vạn hoa: những hình bóng, những sá»± vật, cả cái má»› Ä‘a dạng cá»§a những cảm giác pha trá»™n vào nhau, dồn dập đến vá»›i tôi không há» theo má»™t trật tá»± thá»i gian nào hết, tuy rất rõ nét nhưng lại hết sức lá»™n xá»™n: phiên tòa Äại hình, nhà lao Conciergerie, rồi thì hòn đảo cá»§a những ngưá»i há»§i, rồi thì Saint-Martin-de-Ré, Trobuillard, Jésus, trận bão biển... Trong má»™t Ä‘iệu vÅ© quái đản, dưá»ng như tất cả những gì tôi đã sống qua trong má»™t năm Ä‘á»u muốn hiện ra cùng má»™t lúc trong gian phòng trưng bày những ká»· niệm cá»§a tôi. Tôi cố xua Ä‘uổi những hình ảnh ấy Ä‘i mà không sao xua Ä‘uổi được. Nhưng ngá»™ nghÄ©nh nhất là những hình ảnh ấy Ä‘á»u bị trá»™n lẫn vá»›i những tiếng lợn kêu, những tiếng ho cò gáy, tiếng gió hú, tiếng sóng gầm và tất cả những tiếng đó Ä‘á»u được bao trùm trong tiếng những cây đàn cò má»™t dây mà mấy anh nhạc công ấn Äá»™ đã chÆ¡i ban nãy trong các quán bar chúng tôi đã Ä‘i qua.

Cuối cùng tôi ngá»§ thiếp Ä‘i vào lúc tá» má» sáng. Vào khoảng mưá»i giá» có tiếng gõ cá»­a phòng. Äó là luật sư Bowen tươi cưá»i đến thăm chúng tôi. Chào các bạn. Hãy còn ngá»§ kia à? Chắc hôm qua vá» khuya hả? Äi chÆ¡i phố có vui không?

- Chào luật sư. Vâng. chúng tôi vỠkhuya quá, luật sư thứ lỗi cho.

- Æ  kìa, có gì mà thứ lá»—i! Sau tất cả những gì các ông đã phải chịu đựng thì đó là Ä‘iá»u hoàn toàn bình thưá»ng. Nhất định các ông phải tận hưởng cái đêm đầu tiên được làm ngưá»i tá»± do chứ! Tôi đến để cùng Ä‘i vá»›i hai ông ra Sở Cảnh sát. Các ông phải đến trình diện vá»›i cảnh sát để tuyên bố chính thức rằng các ông đã vào lãnh thổ xứ này má»™t cách bất hợp pháp. Làm xong cái thá»§ tục này ta sẽ Ä‘i thăm ông bạn bị thương cá»§a các ông. Từ sá»›m hỠđã chiếu Ä‘iện cho ông ấy. Ta sẽ biết kết quả sau. Sau khi rá»­a mặt và mặc áo quần thật nhanh, chúng tôi Ä‘i xuống phòng dưới, nÆ¡i ông Bowen và ông thống lÄ©nh Ä‘ang chá» chúng tôi.

- Chào các bạn, - ông thống lÄ©nh nói bằng tiếng Pháp đặc giá»ng Anh.

- Xin chào tất cả. Các vị có khá»e không?

Má»™t nữ sÄ© quan cá»§a Äạo quân Cứu thế nói vá»›i chúng tôi:

- Các ông thấy Port of Spain thế nào? Có dễ chịu không?

- ồ, thưa bà rất dễ chịu! Chúng tôi rất thích.

Sau khi uống tách cà-phê, chúng tôi đến Sở Cảnh sát Chúng tôi Ä‘i bá»™ vì sở chỉ cách khách sạn khoảng hai trăm thước. Tất cả các cảnh sát viên Ä‘á»u chào chúng tôi và nhìn chúng tôi không có vẻ gì tò mò đặc biệt. Chúng tôi bước vào má»™t văn phòng trang nghiêm sau khi Ä‘i qua trước mặt hai ngưá»i lính canh da màu gá»— mun mặc quân phục ka ki. Má»™t viên sÄ© quan trạc ngÅ© tuần, sÆ¡-mi và ca-vát Ä‘á»u bằng vải ka li, ngá»±c Ä‘eo đầy huy chương và huy hiệu, đứng dậy. Ông ta mặc quần soóc ông ta nói bằng tiếng Pháp:

- Chào các ông. Các ông ngồi xuống. Trước khi ghi nhận chính thức lá»i khai cá»§a các ông, tôi muốn được nói chuyện vá»›i các ông má»™t chút. Hai ông bao nhiêu tuổi?

- Tôi hai mươi sáu tuổi, còn bạn tôi mưá»i chín.

- Các ông bị xử vì tội gì?

- Tá»™i giết ngưá»i.

- Các ông bị xử án gì?

- Khổ sai chung thân.

- Thế thì không phải là vì tá»™i giết ngưá»i đơn thuần, mà là vì tá»™i giết ngưá»i có chá»§ ý?

- Thưa ông không phải, tôi chỉ bị buá»™c tá»™i giết ngưá»i.

- Còn tôi thì giết ngưá»i có chá»§ ý, - Maturette nói - Lúc bấy giá» tôi má»›i mưá»i bảy tuổi.

- ở tuổi mưá»i hãy ngưá»i ta có ý thức vá» việc mình làm, - viên sÄ© quan nói. - ở Anh, nếu tá»™i trạng ấy đã có bằng chứng rõ ràng, anh sẽ bị treo cổ. Thôi được, nhà chức trách cá»§a nước Anh không có bổn phận phê phán cách xá»­ án cá»§a nước Pháp. Những Ä‘iá»u mà ta phản đối là việc đày phạm nhân sang Guyane thuá»™c Pháp. Chúng tôi cho rằng đó là má»™t hình phạt vô nhân đạo và không xứng đáng vá»›i má»™t quốc gia văn minh như nước Pháp. Nhưng có Ä‘iá»u đáng tiếc là các ông không thể ở lại Trinidad hay bất cứ má»™t hòn đảo thuá»™c Anh nào khác. Äiá»u đó không thể được. Vì vậy tôi yêu cầu các ông xá»­ sá»± má»™t cách trung thá»±c và không tìm cách trì hoãn việc ra Ä‘i, không lấy cá»› Ä‘au ốm hoặc viện má»™t lý do nào khác để ở lại sau khi đã hết hạn tạm trú. Các ông có thể nghỉ ngÆ¡i tá»± do ở Port of Spain từ mưá»i lăm đến mưá»i tám ngày. Chiếc thuyá»n cá»§a các ông hình như cÅ©ng tốt. Tôi sẽ cho đưa nó vỠđây bảo quản ở cảng. Nếu cần sá»­a chữa gì, thợ má»™c cá»§a Hải quân Hoàng gia sẽ sá»­a chữa cho các ông. Khi ra Ä‘i các ông sẽ nhận được tất cả các thứ lương thá»±c cần thiết, má»™t cái địa bàn tốt và má»™t tấm bản đồ hàng hải. Tôi hy vá»ng rằng các nước Nam Mỹ sẽ chịu tiếp nhận các ông. Các ông đừng đến Venezuela vì các ông sẽ bị bắt và bị cưỡng bức làm việc trên các đưá»ng cái cho đến ngày há» trao trả các ông cho nhà chức trách Pháp. Sau má»™t lầm lá»—i nghiêm trá»ng, má»™t con ngưá»i không thể vÄ©nh viá»…n bị cưá»ng bức phải trở thành ngưá»i bá» Ä‘i. Các ông trẻ và khá»e mạnh, dung mạo cá»§a các ông rất dá»… có cảm tình, cho nên tôi hy vá»ng rằng sau những ná»—i cay cá»±c mà các ông đã phải chịu đựng, các ông sẽ không chấp nhận rằng mình đã bị đánh gục vÄ©nh viá»…n. Chỉ riêng cái việc các ông đã vượt biển đến tận đây cÅ©ng đủ chứng minh Ä‘iá»u ngược lại. Tôi lấy làm sung sướng được làm má»™t trong những nhân tố giúp các ông trở thành những ngưá»i tốt và có trách nhiệm. Tôi xin chúc các ông may mắn. Nếu các ông có vấn đỠgì khó giải quyết các ông cứ gá»i Ä‘iện thoại vá» số này, sẽ có ngưá»i trả lá»i các ông bằng tiếng Pháp.

Ông ta bấm chuông gá»i, và má»™t ngưá»i mặc thưá»ng phục đến tìm chúng tôi. Trong má»™t gian phòng có nhiá»u ngưá»i mặc quân phục cảnh sát hoặc thưá»ng phục Ä‘ang ngồi đánh máy, má»™t viên chức ghi nhận lá»i khai cá»§a chúng tôi.

- Các ông đến Trinidad vì mục đích gì?

- Äể nghỉ ngÆ¡i.

- Các ông từ đâu đến?

- Từ Guyane thuộc Pháp.

- Äể vượt ngục, các ông có làm thêm Ä‘iá»u gì phạm pháp, có gây thương tích hoặc làm thiệt mạng ngưá»i khác hay không?

- Chúng tôi không làm ai bị thương nặng cả.

- Sao các ông biết?

- Chúng tôi được biết như thế trước khi lên đưá»ng.

- Tuổi của các ông, vị thế hình sự của các ông đối với nước Pháp (v.v...)

- Thưa các ông, các ông cá»› mưá»i lăm đến mưá»i tám ngày để nghỉ ngÆ¡i á»› đây. Các ông hoàn toàn tá»± do muốn làm gì thì làm trong thá»i gian đó. Nếu các ông đổi khách sạn, xin các ong báo cho chúng tôi biết. Tôi là trung sÄ© Willy. Äây là danh thiếp cá»§a tôi, có hai số Ä‘iện thoại: số này là Ä‘iện thoại chính thức cá»§a Sở, còn số này là nhà riêng cá»§a tôi. Dù có xảy ra chuyện gì, khi cần đến sá»± giúp đỡ cá»§a tôi các ông cứ gá»i Ä‘iện ngay cho tôi. Chúng tôi biết rằng sá»± tin cậy cá»§a chúng tôi đối vá»›i các ông là đúng chá»—. Tôi tin chắc rằng các ông sẽ xá»­ sá»± đúng đắn.

Lát sau ông Bowen đưa chúng tôi đến bệnh viện. Clousiot mừng lắm. Chúng tôi không kể lại cho cậu ấy nghe cái đêm vừa qua trong thành phố. Chúng tôi chỉ nói rằng ngưá»i ta để cho chúng tôi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i.

Clousiot sá»­ng sốt há»i:

- Không có ngưá»i áp giải à?

- Phải, không có ai đi áp giải hết.

- Chà, cái dân roastbeef (ý cậu ta muốn nói ngưá»i Anh) kỳ quặc thật!

Ông Bowen từ nãy Ä‘i tìm ông bác sÄ©, bây giỠđã trở lại vá»›i ông ta. Ông bác sÄ© há»i Clousiot:

- Ai đã lắp lại chỗ xương gãy trước khi buộc nẹp ván vào ống chân?

- Tôi và má»™t ngưá»i khác nữa, bây giá» không có ở đây

- Ông đã lắp rất đúng, thành thử không cần phải làm gãy lại cái xương chân. Xương bánh chè đã được ghép lại rất khớp. Bây giỠchỉ cần bó bột và lắp thêm một que sắt để ông có thể đi lại chút ít. Ông thích ở lại đây hơn hay là đi với các bạn ông?

- Tôi đi với hỠthôi.

- Thế thì sáng mai ông có thể Ä‘i vá»›i há».

Chúng tôi cảm Æ¡n rối rít. Ông Bowen và ông bác sÄ© lui ra để cho chúng tôi ngồi lại suốt buổi sáng và buổi trưa vá»›i bạn chúng tôi. Hôm sau, chúng tôi vui như ngày há»™i khi cả ba chúng tôi tụ tập đáy đủ trong căn phòng ở khách sạn, cá»­a sổ mở rá»™ng và bao nhiêu quạt Ä‘á»u chạy để cho căn phòng thật thoáng khí. Chúng tôi không ngá»›t khen ngợi nhau vá» gương mặt khá»e mạnh sáng sá»§a và vá» dáng dấp bảnh bao trong những bá»™ áo quần má»›i. Khi thấy câu chuyện lại quay vá» quá khứ, tôi nói vá»›i các bạn:

- Chuyện quá khứ thì bây giá» ta hãy cố gắng quên Ä‘i, chỉ nên nghÄ© đến hiện tại và tương lai mà thôi. Chúng ta sẽ Ä‘i đâu? Colombia chăng? Panama chăng? Hay Costa Rica? Cần phải há»i ý kiến ông Bowen xem thá»­ ở những nước nào ta có nhiá»u khả năng được chấp nhận hÆ¡n.

Tôi gá»i Ä‘iện đến văn phòng luật sư cá»§a ông Bowen, nhưng không có ông ở đấy. Tôi gá»i vá» nhà ông ở San Fernando, ngưá»i cầm ống máy lên là cô con gái ông luật sư. Sau khì trao đổi mấy lá»i thăm há»i ân cần, cô ấy nói:

- Ông Henri ạ, gần bến khách sạn, ở Chợ cá, có những chuyến xe buýt Ä‘i San FernanÄ‘o. Sao ông không đến chÆ¡i nhà chúng tôi vào buổi chiá»u? Ông đến nhé, tôi đợi ông đấy!

Thế là cả ba chúng tôi lên xe đi San Fernando. Clousiot trông thật bảnh trong bộ áo quần bán quân sự màu thuốc lá của cậu ta.

Chuyến Ä‘i trở vá» ngôi nhà đã đón tiếp chúng tôi nồng hậu như vậy làm cho cả ba chúng tôi Ä‘á»u xúc động. Dưá»ng như hai ngưá»i phụ nữ ấy cÅ©ng hiểu ná»—i xúc động cá»§a chúng tôi, vì há» cùng nói má»™t lúc: “Thế là các bạn đã lại trở vá» ngôi nhà cá»§a các bạn. Các bạn ngồi xuống Ä‘i cho thoải máiâ€. Bây giá» hai nữ chá»§ nhân không còn gá»i chúng tôi là “Monsieur†nữa, má»—i lần nói vá»›i chúng tôi há» Ä‘á»u gá»i bằng anh hay gá»i thẳng tên riêng như chá»— thân tình: “Henri, anh cho tôi xin hÅ© đưá»ngâ€; Andre (Äó là tên riêng cá»§a Maturette) anh ăn thêm miếng bánh pudding nữa nhé?†Bà Bowen và cô Bowen Æ¡i, tôi hy vá»ng rằng đến giá» này Trá»i đã ban thưởng cho hai ngưá»i vì lòng nhân hậu tuyệt vá»i đối vá»›i chúng tôi, và xin cầu mong cho tâm hồn cao đẹp cá»§a hai ngưá»i, đã Ä‘em lại cho chúng tôi những niá»m vui xán lạn như vậy trên quãng đưá»ng Ä‘á»i còn lại, sẽ chỉ gặp toàn hạnh phúc tá»™t độ mà thôi.

Chúng tôi bàn bạc vá»›i hai mẹ con bà Bowen, quây quần xung quanh má»™t tấm bản đồ trải ra trên bân. Nhưng khoảng cách mà chúng tôi sẽ phải vượt qua còn rất lá»›n: má»™t ngàn hai trăm cây số để đến cảng gần nhất cá»§a xứ Colombia là Santa Marta, hai ngàn má»™t trăm cây số để đến Panama; hai ngàn năm trăm cây số để đến Costa Rica. Ông Bowen đã vá». Ông nói: “Tôi đã gá»i Ä‘iện cho tất cả lãnh sá»± quán, và bây giá» tôi có thể thông báo má»™t tin mừng: các bạn có thể ghé Cuarcao vài ngày để nghỉ ngÆ¡i. Nước Colombia thì chưa có gì rõ ràng lắm vá» cách xá»­ lý đối vá»›i ngưá»i vượt ngục. Theo chá»— ông lãnh sá»± được biết thì xưa nay chưa bao giá» thấy có những ngưá»i vượt ngục đến Colombia bằng đưá»ng biển. Panama và những nÆ¡i khác cÅ©ng thếâ€.

- Tôi biết một chỗ an toàn cho các anh, - cô Margaret, con gái ông Bowen, nói. - Nhưng chỗ ấy xa lắm, đến ba ngàn cây số là ít.

- ở đâu thế? - Cha cô há»i

- Xứ Honduras thuộc Anh. Ông thống đốc xứ này là cha đỡ đầu của tôi.

Tôi nhìn các bạn và nói: “Vậy thì mục tiêu sẽ là xứ Honduras thuá»™c Anhâ€. Äó là má»™t thuá»™c địa cá»§a Vương quốc Hợp nhất* (*United Kingdom, tên gá»i chung cho các xứ Anh-Cát-lợi, Tô Cách-lan, Bắc Ai-len) phía nam giáp nước cá»™ng hòa Honduras, phía bắc giáp Mexico.

Chúng tôi ngồi suốt buổi chiá»u vạch tuyến đưá»ng vượt biển trên bản đồ, vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a Margaret và mẹ cô. Chặng thứ nhất Trinidad - Curacao, má»™t ngàn cây số. Chặng thứ hai: từ Caracao đến má»™t hòn đảo bất kỳ sẽ gặp trên đưá»ng Ä‘i. Chặng thứ ba: Honduras thuá»™c Anh.

Vì không thể nào lưá»ng trước được tất cả những gì có thể xảy ra giữa biển, hai bà quyết định rằng ngoài các món lương thá»±c mà cảnh sát sẽ cung cấp cho chúng tôi phải Ä‘em theo má»™t cái thùng nữa đựng các món ăn dá»± trữ đóng há»™p: thịt, rau quả, mứt, cá, v.v... Margaret nói vá»›i chúng tôi rằng cá»­a hàng siêu thị “Salvattori†sẽ vui lòng biếu chúng tôi số đồ há»™p đó. Và cô nói thêm má»™t cách hồn nhiên:

- Nếu hỠtừ chối thì mẹ tôi sẽ mua thôi.

- Không được đâu, cô ạ.

- Thôi anh im đi, anh Henri ạ.

- Không được đâu mà, vì chúng tôi có tiá»n. Chúng tôi không thể lạm dụng lòng tốt cá»§a các vị trá»ng khi có thể tá»± mình mua lấy các thứ đó.

Chiếc thuyá»n cá»§a chúng tôi Ä‘ang ở Port of Spain, đậu dưới má»™t cái mái che cá»§a hải quân Anh. Chúng tôi từ biệt gia đình ông Bowen, hẹn là trước khi lên đưá»ng sẽ đến thăm há» má»™t lần cuối.

Tối nào cÅ©ng vậy, đến mưá»i má»™t giá», chúng tôi Ä‘á»u ra khá»i nhà má»™t cách Ä‘á»u đặn như thá»±c hiện má»™t nghi lá»… tôn giáo. Clousiot ngồi xuống má»™t cái ghế đá trong công viên nhá»™n nhịp nhất cá»§a thành phố, Maturette và tôi thay phiên nhau ngồi vá»›i cậu ta trong khi ngưá»i kia Ä‘i dạo phố. Chúng tôi ở đây đã được mưá»i ngày. Clousiot Ä‘i lại không đến ná»—i khó khăn lắm nhá» cái que sắt luồn dưới lá»›p bá»™t bó chân. Chúng tôi đã biết cách ra cảng bằng xe Ä‘iện. Chúng tôi hay ra đấy vào buổi chiá»u hay buổi tối. Äã có mấy quán bar ở cảng biết mặt chúng tôi và coi chúng tôi như khách quen. Những viên cảnh sát trá»±c Ä‘á»u chào chúng tôi, ai nấy Ä‘á»u biết chúng tôi là ai và ở đâu đến, không bao giá» có ai ám chỉ bất cứ Ä‘iá»u gì. Nhưng dần đần chúng tôi nhận thấy rằng trong các quấn bar biết mặt chúng tôi, há» tính tiá»n các món ăn thức uống rẻ hÆ¡n so vá»›i khách thá»§y thá»§. Mấy cô gái chiếu đãi cÅ©ng vậy. Thưá»ng thưá»ng khi mấy cô ngồi ở bàn các thá»§y thá»§, các sÄ© quan hay khách Ä‘u lịch, há» uống lấy uống để và tìm cách làm cho khách tiêu xài càng nhiá»u càng tốt. ở những quán bar có nhảy đầm, há» không bao giá» chịu nhảy vá»›i khách nếu chưa được khách má»i uống mấy cốc. Nhưng vá»›i chúng tôi, tất cả các cô Ä‘á»u có thái độ khác. Há» ngồi chÆ¡i vá»›i chúng tôi rất lâu mà chẳng chịu uống gì phải năn nỉ lắm há» má»›i chịu uống má»™t chầu để chúc sức khá»e chúng tôi. Nếu há» chịu uống thì đó không phải để nhắp cái ly tý hon trứ danh cá»§a há» mà là uống má»™t cốc bia hay má»™t cốc whisky anh soda thá»±c sá»±. Tất cả những Ä‘iá»u đó Ä‘á»u làm cho chúng tôi rất vui lòng, vì đó là má»™t cách gián tiếp để nói vá»›i chúng tôi rằng há» biết rõ tình cảnh cá»§a chúng tôi và đồng cảm vá»›i chúng tôi: Chiếc thuyá»n đã được sÆ¡n lại và lắp thêm mặt đưá»ng viá»n cao mưá»i phân. Cái trụ đáy đã được cá»§ng cố lại. Những đưá»ng gân bên trong lòng có chá»— nào bị hư hại, chiếc thuyá»n vẫn tốt nguyên. Cá»™t buồm đã được thay thế bằng má»™t cái cá»™t má»›i cao hÆ¡n nhưng nhẹ hÆ¡n cái cÅ©; lá buồm foc và cái buồm chéo bằng bao bố được thay bằng vải toan tốt màu gạch. ở sở hàng hải, má»™t thiếu tá thuyá»n trưởng đã trao cho tôi má»™t cái địa bàn có “hoa hồng gió bốn phương†(há» gá»i là compass) và giảng giải cho tôi biết cách dùng địa đồ để xác định ước chừng vị trí cá»§a thuyá»n trên biển. ÄÆ°á»ng Ä‘i cá»§a chúng tôi vạch theo hướng tây 1/4 bắc để đến Curacao.

Ông thiếu ta hải quân giá»›i thiệu tôi vá»›i má»™t sÄ© quan hàng hải chỉ huy chiếc tàu huấn luyện Tarpon. Ông này há»i tôi xem thá»­ tôi có vui lòng xuống thuyá»n vào khoảng tám giá» sáng mai và lái thuyá»n ra khá»i cảng má»™t chút không. Tôi chẳng hiểu như thế để làm gì nhưng tôi cứ hứa. Sáng hôm sau, tôi và Maturette có mặt ở sở hàng hải đúng giỠđã hẹn. Má»™t thá»§y thá»§ xuống thuyá»n vá»›i chúng tôi, và tôi cho thuyá»n ra khá»i cảng dưới má»™t làn gió xuôi. Hai giá» sau, trong khi chúng tôi Ä‘ang thá»­ lật buồm để vào cảng rồi lại ra cảng, thì thấy má»™t chiến hạm tiến vá» phía chúng tôi. Trên boong tàu, toàn bá»™ thá»§y thá»§ Ä‘oàn và sÄ© quan mặc quân phục trắng đã xếp hàng chỉnh tá». Há» Ä‘i qua gần sát chúng tôi và hô “Urra!†rồi há» Ä‘i vòng lại má»™t vòng và hạ cá» hai lần. Äó là má»™t cách chào trá»ng thể mà tôi không hiểu ý nghÄ©a cho lắm. Chúng tôi trở vá» phần cảng cá»§a sở hàng hải khi chiếc chiến hạm đã đậu ở bến. Thuyá»n cá»§a chúng tôi được buá»™c vào kè xây. Ngưá»i thá»§y thá»§ ra hiệu cho chúng tôi, chúng tôi Ä‘i theo anh ta lên tàu. Viên thuyá»n trưởng đứng trên cầu quan sát tiếp chúng tôi. Má»™t tiếng còi có chuyển giá»ng đón chào chúng tôi, và sau khi giá»›i thiệu chúng tôi và vá»›i các sÄ© quan, hỠđưa chúng tôi Ä‘i trước hàng ngÅ© các há»c sinh quân và hạ sÄ© quan Ä‘ang đứng nghiêm. Viên thuyá»n trưởng nói vá»›i há» vài lá»i bằng tiếng Anh, rồi há» giải tán. Má»™t sÄ© quan trẻ tuổi giảng giải cho tôi hiểu rằng ông thuyá»n trưởng vừa nói vá»›i các há»c sinh quân Ä‘ang được huấn luyện trên tàu rằng chúng tôi đáng được các thuá»· thá»§ khâm phục vì đã vượt qua má»™t hành trình dài như vậy trên chiếc thuyá»n nhá» bé này, và chúng tôi sắp thá»±c hiện má»™t hành trình còn dài hÆ¡n và nguy hiểm hÆ¡n nữa. Chúng tôi cảm Æ¡n viên sÄ© quan vá» cái vinh dá»± lá»›n lao đó. Ông ta tặng chúng tôi ba bá»™ áo bằng vải tráng nhá»±a sau này sẽ rất có ích cho chúng tôi. Äó là những bá»™ áo không thấm nước màu Ä‘en có má»™t cái fermeture éclair to tướng, có đính thêm mÅ© chụp sau cổ.

Hai ngày trước khi lên đưá»ng, luật sư Bowen đến thăm chúng tôi và chuyển lá»i yêu cầu cá»§a viên tổng giám đốc cảnh sát đỠnghị chúng tôi Ä‘em theo ba ngưá»i bị đày biệt xứ vừa bị bắt cách đây má»™t tuần. Theo lá»i khai cá»§a há», hỠđược các bạn há» ghé thuyá»n cho Ä‘o bá»™ lên đảo trước khi tiếp tục vượt biển Ä‘i Venezuela. Tôi không muốn làm theo yêu cầu này, nhưng chúng tôi đã được đối xá»­ má»™t cách quá ư cao thượng để có thể từ chối. Tôi xin gặp há» trước khi trả lá»i. Má»™t chiếc xe cảnh sát đến đón tôi. Tôi gặp qua ông Tổng giám đốc, tức viên sÄ© quan Ä‘eo lon đã chất vấn chúng tôi hôm chúng tôi má»›i đến. Trung sÄ© Willy làm phiên dịch.

- Các ông có khoẻ không?

- Cám Æ¡n ông, khá»e cả.

- Chúng tôi đang cần các ông giúp cho một việc.

- Nếu có thể giúp được, chúng tôi rất vui lòng.

- Ở nhà lao cá»§a chúng tôi có ba ngưá»i Pháp bị đày biệt xứ. HỠđã lén lút trên đảo mấy tuần và khai rằng đã bị các bạn bá» lại đây và Ä‘i tiếp. Chúng tôi nghÄ© rằng hỠđã đánh đắm chiếc thuyá»n cá»§a há», nhưng má»—i ngưá»i Ä‘á»u khai là không biết Ä‘iá»u khiển thuyá»n bè gì cả.

Chúng tôi nghÄ© rằng đó là má»™t thá»§ Ä‘oạn để ép chúng tôi phải cấp thuyá»n cho há». Chúng tôi phải tìm cách cho há» Ä‘i: nếu không, tôi sẽ buá»™c lòng trao há» cho viên cảnh sát trên chuyến tàu Pháp đầu tiên ghé qua đây, và đó là má»™t Ä‘iá»u rất đáng tiếc.

- Thưa ông tổng giám đốc, tôi sẽ hết sức cố gắng chiá»u theo yêu cầu cá»§a ông, nhưng tôi muốn nói chuyện vá»›i hỠđã. Chắc ông cÅ©ng hiểu rằng nhận chở trên thuyá»n mình ba ngưá»i lạ là má»™t việc nguy hiểm.

- Tôi hiểu. Willy, xin ông lệnh đưa ba tù nhân ngưá»i Pháp ra sân.

Tôi muốn gặp riêng hỠcho nên yêu cầu viên trung sĩ lui ra.

- Các anh bị đày biệt xứ, phải không?

- Không, chúng tôi là tù khổ sai.

- Thế tại sao các anh nói là bị đày biệt xứ?

- Chúng tôi nghÄ© rằng há» có cảm tình vá»›i má»™t ngưá»i chỉ phạm pháp vụn vặt hÆ¡n là vôi má»™t ngưá»i đã phạm tá»™i nặng. Chúng tôi đã thấy rõ rằng nghÄ© như thế là lầm. Còn anh, anh là ai?

- Một phạm nhân khổ sai.

- Chúng tôi không biết anh.

- Tôi thuộc chuyến áp giải sau chót, còn anh?

- Chuyến 1929.

- Tôi thì thuá»™c chuyến 1927, - ngưá»i thứ ba nói.

- Äây, ông tổng giám đốc có gá»i tôi đến để yêu cầu tôi cho các anh cùng Ä‘i vá»›i chúng tôi. Chúng tôi đã ba ngưá»i rồi ông ta nói rằng nếu tôi từ chối, trong hoàn cảnh các anh không có ngưá»i nào biết Ä‘i thuyá»n buồm, ông ta sẽ phải giao các anh cho chuyến tàu Pháp đầu tiên ghé qua đây. Các anh thấy thế nào?

- Vì những lý do chỉ liên quan đến chứng tôi, chứng tôi không muốn vượt biển nữa. Chúng tôi có thể giả vỠra đi với các anh, rồi anh sẽ thả chúng tôi xuống ở cuối đảo và sẽ tiếp tục vượt biển.

- Tôi không thể làm như thế được!

- Tại sao?

- Tại vì tôi không thể Ä‘á»n đáp những cách xá»­ sá»± tốt đẹp cá»§a há» bằng má»™t hành động gian dối được.

- Thiết tưởng anh phải dành ưu tiên cho dân khổ sai trước khi nghÄ© đến bá»n roastbeef chứ!

- Tại sao?

- Vì anh là dân khổ sai.

- Äúng, nhưng dân khổ sai có lắm thứ khác nhau đến ná»—i giữa các anh và tôi rất có thể còn khác nhau hÆ¡n là giữa tôi và bá»n roastbeef. Cái đó còn tùy ở cách nhìn nhận.

- Vậy là anh để cho hỠtrả chúng tôi cho nhà chức trách Pháp hay sao?

- Không, nhưng tôi cũng sẽ không cho các anh xuống trước khi đến Curacao.

- Tôi tá»± thấy không đủ can đảm để vượt biển thêm chuyến nữa, má»™t ngưá»i trong bá»n há» nói.

- Các anh nghe đây, hãy xem chiếc thuyá»n Ä‘i đã. Có lẽ chiếc cá»§a các anh dùng để đến đây quá tồi.

- ÄÆ°á»£c, để xem, - hai ngưá»i kia nói.

- Tốt. Tôi sẽ yêu cầu ông tổng giám đốc để cho các anh đến xem thuyá»n.

Chúng tôi Ä‘i ra cảng, có trung sÄ© Willy Ä‘i theo. Ba ngưá»i kia có vẻ tin tưởng hÆ¡n sau khi xem chiếc thuyá»n.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #12  
Old 19-03-2008, 07:49 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Lại lên đưá»ng

Hai ngày sau chúng tôi lên đưá»ng. Ba chúng tôi và ba ngưá»i lạ mặt. Tôi không hiểu há» làm sao mà biết được, nhưng có đến má»™t tá những cô gái bán bar đến tiá»…n đưa chúng tôi, cÅ©ng như gia đình Bowen và ông thống lÄ©nh đạo quân Cứu thế. Khi thấy má»™t cô gái bán bar ôm hôn tôi. Margaret cưá»i lá»›n bảo tôi: “Henri, anh làm gì mà đã đính hôn nhanh thế? Chẳng nghiêm túc chút nào!â€.

- Xin chào tất cả. Không, xin vÄ©nh biệt! Nhưng các bạn phải biết rằng các bạn đã có má»™t vị trí quan trá»ng trong lòng chúng tôi, và vị trí ấy vÄ©nh viá»…n thuá»™c vá» các bạn.

Chúng tôi xuất phát lúc bốn giá» chiá»u: má»™t chiếc tàu kéo kéo chúng tôi ra khá»i cảng. Mấy đứa chúng tôi không khá»i có ngưá»i lau nước mắt. Chúng tôi đã nhìn đến phức cuối tốp ngưá»i ra tiá»…n chúng tôi Ä‘ang vẫy những chiếc khăn mùi-soa trắng. Sợi dây cáp nối liá»n thuyá»n cá»§a chúng tôi vá»›i chiếc tàu kéo vừa được tháo ra thì tất cả ba cánh buồm cá»§a chúng tôi đã hứng gió căng phồng lên, và chúng tôi lao vào những đợt sóng đầu tiên trong số hàng triệu những đợt sóng mà chúng tôi sắp phải vượt qua trước khi đến đích..

Trên thuyá»n có hai con dao, má»™t con tôi mang, con kia Maturette giữ. Cây rìu thì đặt cạnh Clousiot, cÅ©ng như con dao phát rừng. Chúng tôi biết chắc rằng ba ngưá»i kia không có ai có vÅ© khí. Chúng tôi đã xếp đặt để đừng có lúc nào có hai đứa trong bá»n chúng tôi ngá»§ dá»c đưá»ng. Äến lúc mặt trá»i lặn, chiếc tàu huấn luyện cá»§a hải quân bắt kịp chúng tôi và Ä‘i kèm theo chúng tôi trong ná»­a tiếng đồng hồ. Sau đó nó kéo cá» tín hiệu từ biệt và bá» Ä‘i.

- Anh tên gì?

- Leblond..

- Chuyến nào? An gì?

- Hai mươi năm.

- Còn anh?

- Cargueret. Chuyến 29, mưá»i lăm năm, tôi ngưá»i Bratagne.

- Ngưá»i Bretagne. mà không biết Ä‘i thuyá»n sao?

- Không.

- Còn tôi tên là Dufils, ngưá»i Angers. Tôi bị xá»­ chung thân vì đã nói má»™t câu ngu xuẩn ở phiên tòa đại hình, chứ không thì tối Ä‘a cÅ©ng chỉ đến mưá»i năm. Chuyến 29.

- Câu gì thế?

- Số là tôi đã giết vợ tôi bằng cái bàn là. Trong phiên xá»­, má»™t viên bá»™i thẩm đã há»i tôi tại sao lại dùng bàn là đánh vào vợ. Thật ra tôi cÅ©ng chẳng biết tại sao, nhưng tôi lại trả lá»i tôi đã giết vợ bằng bàn là vì vợ tôi hay là sai nếp gấp. Theo ông trạng sư bào chữa cho tôi thì chính vì câu nói ngu xuẩn này mà há» xá»­ tôi nặng đến thế.

- Các anh ra đi từ đâu?

- Từ má»™t trại khổ sai lâm nghiệp gá»i là Cascade, cách Saint-Laurent tám mươi cây số. Trốn Ä‘i chẳng khó gì vì ở đấy tá»± do lắm. Chúng tôi có năm ngưá»i ra Ä‘i vá»›i nhau dá»… lắm.

- Sao lại năm ngưá»i? Thế hai ngưá»i kia đâu?

Một phút im lặng khó chịu. Clousiot nói:

- Này anh kia, ở đây toàn đàn ông vá»›i nhau cả, mà đã cùng thuyá»n vá»›i nhau thì chúng tôi phải biết. Nói Ä‘i!

- Tôi sẽ nói hết cho các anh nghe, - ngưá»i Bretagne nói - Quả thật khi ra Ä‘i chúng tôi có năm ngưá»i, nhưng hai ngưá»i quê ở Cannes hiện không có ở đây nói rằng há» những là dân thuyá»n chài miá»n duyên hải. Há» không chi má»™t xu nào cho chuyến vượt ngục, nói là công lái thuyá»n cá»§a há» còn đáng giá hÆ¡n tiá»n bạc. Nhưng giữa đưá»ng chúng tôi má»›i thấy là cả hai đứa Ä‘á»u không biết má»™t tí gì thuyá»n bè hết. Chúng tôi suýt chết Ä‘uối đến hai chục lần. Chúng tôi phải men theo bá» biển mà Ä‘i, lúc đầu là xứ Guyan thuá»™c Hà Lan, rồi đến Guyane thuá»™c Anh, rồi má»›i đến Trinidad. ở khoảng giữa Georetown và Trinidad tôi đã giết chết cái thằng nói rằng nó có thể làm thuyá»n trưởng cho chuyến vượt ngục. Thằng ấy đáng chết, vì để khá»i mất tiá»n nó đã đánh lừa má»i ngưá»i vá» năng lá»±c hàng hải cá»§a nó. Còn thằng kia thì sợ bị chúng tôi giết nốt cho nên má»™t hôm mưa bão hắn đã tá»± ý bá» tay lái nhảy xuống biển. Chúng tôi đành xoay xở hú há»a vá»›i nhau trên thuyá»n. Äã mấy lần chúng tôi để sóng tràn vào thuyá»n, chúng tôi lại để thuyá»n đâm vào đá may mà thoát chết. Tôi xin lấy Ä‘anh dá»± má»™t gã đàn ông mà cam Ä‘oan rằng tất cả những Ä‘iá»u tôi vừa nói Ä‘á»u hoàn toàn đúng sá»± thật.

- Äúng đấy, - hai ngưá»i lia nói. - Sá»± việc đã diá»…n ra đúng như thế, và cả ba đứa chúng tôi Ä‘á»u nhất trí giết thằng ấy. Anh nghÄ© thế nào vá» chuyện này hả Pappilon?

- Tôi không có vị thế để xét xử.

- Nhưng nếu ở vào địa vị cá»§a chúng tôi thì anh sẽ xá»­ sá»± như thế nào? - Ngưá»i quê ở Bretagne há»i gặng.

- Cái này còn phải suy nghĩ đã. Muốn xét đoán một cách công bằng, phải sống qua sự việc lúc đó xảy ra, nếu không thì không thể biết đâu là sự thật.

Clousiot nói:

- Tôi thì tôi cÅ©ng giết, vì đó là má»™t lá»i nói dối có thể phải trả giá bằng sinh mạng cá»§a cả bá»n.

- Thôi được, đừng nói chuyện ấy nữa. Nhưng tôi có cảm giác là các anh đã bị má»™t phen hoảng sợ đến mức bây giá» vẫn còn sợ, và các anh chịu lên thuyá»n vá»›i chúng tôi cÅ©ng là vạn bất đắc dÄ©, phải không?

- Äúng quá! - HỠđồng thanh trả lá»i. - Thế thì ở đây cấm không được hoảng hốt, dù có chuyện gì xảy ra cÅ©ng thế. Trong bất cứ trưá»ng hợp nào, cấm không ai để lá»™ ra ngoài là mình sợ. Ai sợ thì câm cái mồm Ä‘i. Thuyá»n này rất tốt, nó đã được thá»­ thách. Bây giá» thuyá»n chở nặng hÆ¡n trước, nhưng nó lại cao hÆ¡n trước những mưá»i phân. Äiá»u đó thừa sức bù lại trá»ng tải.

Chúng tôi hút thuốc, uống cà phê. Trước khi đi chúng tôi đã ăn no cho nên quyết định là đến sáng mai mới ăn bữa nữa.

Hôm ấy là ngày mồng chín tháng chạp năm 1933, cuá»™c vượt ngục đã bắt đầu trong gian phòng dành cho phạm nhân nguy hiểm ở bệnh viện cá»§a trại Saint-Laurent cách đây bốn mươi hai ngày. Ngưá»i cho chúng tôi biết Ä‘iá»u đó là Clousiot, kế toán viên cá»§a nhóm. So vá»›i lúc khởi hành, tôi có thêm được ba vật quý: má»™t cái đồng hồ bằng thép không thấm nước mua ở Trinidad, má»™t cái địa bàn thứ thiệt được thiết bị treo hai chiá»u, rất chính xác, có cả “hoa hồng gió bốn phươngâ€, và má»™t đôi kính Ä‘en bằng mi-ca. Clousiot và Maturette thì má»—i ngưá»i được má»™t cái mÅ© lưỡi trai.

Ba ngày trôi qua bình yên, không có chuyện gì xảy ra nếu không kể hai lần thuyá»n gặp phải những đàn cá heo. Nó đã làm cho chúng tôi toát mồ hôi lạnh, vì có má»™t tốp tám con bày trò đùa nghịch vá»›i chiếc thuyá»n. Thoạt tiên chúng luồn dưới đáy thuyá»n theo chiá»u dá»c và nhô lên ngay trước mÅ©i thuyá»n. Nhiá»u khi chúng tôi đâm thẳng vào lưng nó. Nhưng làm cho chúng tôi hoảng hÆ¡n cả là trò chÆ¡i sau đây: ba con cá heo xếp thành hình tam giác, má»™t con ở phía trước và hai con song song ở phía sau, đâm thẳng vào chúng tôi vá»›i má»™t tốc độ khá»§ng khiếp. Vừa đúng lúc sắp đâm vào thuyá»n, chúng đột ngá»™t lặn xuống, rồi ngoi lên bên phải và bên trái thuyá»n. Mặc dầu gió rất mạnh và chúng tôi dong hết buồm phóng như bay, chúng lao còn nhanh hÆ¡n nữa. Trò chÆ¡i này kéo dài hàng giá», chúng tôi hoa cả mắt, đến phát cuồng lên được. Chúng chỉ tính hÆ¡i sai má»™t chút là thuyá»n chúng tôi lật ngay. Ba ngưá»i khách cá»§a tôi không nói gì, nhưng mặt mày nhợt nhạt trông đến thảm.

Giữa đêm thứ tư, má»™t trận bão khá»§ng khiếp nổi lên. Thật là kinh hồn táng đởm. Tệ nhất là các đợt sóng không há» Ä‘i theo má»™t hướng. Nhiá»u khi chúng va vào nhau. Äợt thì dài, đợt thì ngắn, chẳng còn hiểu ra làm sao được nữa. Không ai thốt ra má»™t tiếng nào. Chỉ có Clousiot thỉnh thoảng lại quát lên: “Nào, ông lái! Äợt này ông cÅ©ng sẽ đánh vỡ mặt nó ra như các đợt khác thôi?†Hay là: “Coi chừng có má»™t đợt sóng từ phía sau đấy?†Có Ä‘iá»u lạ là nhiá»u khi có những đợt sóng đến chênh chếch, gầm lên dữ dá»™i, trên đỉnh đầy bá»t trắng. ÄÆ°á»£c tôi ước lượng tốc độ cá»§a nó và Ä‘oán trước góc tiếp xúc. Thế mà, đùng má»™t cái, chẳng ra cái lô-gíc gì cả lại có má»™t đợt sóng khác xô ngay vào đít thuyá»n lúc bây giá» Ä‘ang dá»±ng đứng lên. Nhiá»u lần những đợt sóng như thế đã chồm lên vai tôi, và dÄ© nhiên má»™t phần lá»›n nước ập vào thuyá»n. Cả năm ngưá»i cầm xoong, lon, há»™p, tát nước liá»n tay. Tuy vậy, chưa có lần nào nước ngập lòng thuyá»n đến hÆ¡n má»™t phần tư, cho nên chúng tôi chưa bao giá» có nguy cÆ¡ chìm nghỉm. Phiên há»™i chợ kinh hãi này kéo dài suốt ná»­a đêm, gần bảy tiếng đồng hồ. Vì trá»i mưa, mãi đến tám giá» má»›i thấy bóng mặt trá»i.

Bão đã yên, ánh mặt trá»i má»›i tinh khôi cá»§a buổi sáng được má»i ngưá»i chào đón má»™t cách hân hoan, dÄ© nhiên kể cả tôi. Trước hết phải uống cà-phê đã. Má»™t chầu cà-phê sữa Nestlé sôi sùng sục, mấy tấm bánh nướng cá»§a thá»§y thá»§, cứng như sắt, nhưng nhúng vào cà-phê thì lại ngon tuyệt. Cuá»™c vật lá»™n vá»›i trận bão đêm qua đã làm cho chúng tôi kiệt sức hoàn toàn, và tuy gió hãy còn mạnh, sóng hãy còn cao và còn khá vô ká»· luật, tôi yêu cầu Maturette cầm lái thay tôi má»™t lúc. Tôi muốn ngá»§. Tôi má»›i nằm xuống chưa đầy mưá»i phút thì Maturette loay hoay thế nào để cho má»™t đợt sóng đánh ngang thuyá»n và nước tràn vào ngập đến ba phần tư. Äồ đạc nổi lênh bênh trong lòng thuyá»n: các thứ lon há»™p, cái lò dầu há»a, mấy cái chăn... Tôi đứng dậy Ä‘i ra phía lái, nước ngập ngang bụng, và vừa có đủ thì giá» cầm lấy tay lái để tránh má»™t đợt sóng vỡ Ä‘ang đâm thẳng vào chúng tôi. Tôi bẻ lái giÆ¡ đít thuyá»n ra cho đợt sóng, khiến cho nó không tràn vào thuyá»n được mà chỉ đẩy chúng tôi vá» phía trước đến mưá»i mét.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u tát nước. Cái nồi lá»›n do Maturette sá»­ dụng tát má»—i lần được mưá»i lăm lít. Không ai bận tâm vá»›t vát những đồ đạc có thể trôi ra ngoài, ai nấy Ä‘á»u có má»™t ý nghÄ© cố định duy nhất: tát, tát cho thật nhanh chá»— nước Ä‘ang làm cho chiến thuyá»n trở nên nặng ná», khó lòng có thể chống chá»i lại các đợt sóng. Tôi phải công nhận rằng ba ngưá»i má»›i đã xá»­ sá»± không đến ná»—i tồi như anh chàng ngưá»i Bretagne, khi thấy cái há»™p anh ta Ä‘ang dùng để tát nước bị cuốn Ä‘i, đã tá»± mình quyết định không do dá»± đẩy cái thùng đựng nước ngá»t ra khá»i thuyá»n cho đỡ nặng. Hai giá» sau, má»i thứ đã khô ráo, nhưng chúng tôi đã mất mấy cái chăn, cái bếp dầu, cái lò, mấy bị than, cái bi-đông xăng và cái thùng nước ngá»t - tài sản cuối cùng này chúng tôi đã mất Ä‘i má»™t cách tá»± nguyện.

Äến giữa trưa, tôi định thay quần thì má»›i nhận thấy là cái va-li nhá» cá»§a tôi cÅ©ng đã bị sóng cuốn Ä‘i từ bao giá», cùng vá»›i hai ái áo vải tráng nhá»±a. ở đáy thuyá»n, chúng tôi tìm thấy hai chai rượu rhum. Bao nhiêu thuốc lá cá»§a chúng tôi Ä‘á»u bị mất hay bị ướt, cả cái há»™p sắt tây đựng lá thuốc cÅ©ng không còn. Tôi nói:

- Các cậu ạ trước hết phải uống má»™t chầu rhum, liá»u lượng kha khá vào, rồi ta mở cái thùng đừng thức ăn dá»± trữ xem thá»­ còn có những gì. à, còn mấy há»™p nước quả, tốt. Ta sẽ chia khẩu phần để uống. Lại có những há»™p bánh bích quy, các bạn ăn cho hết má»™t há»™p Ä‘i và dùng cái há»™p không làm lò. Ta sẽ để mấy cái há»™p sắt tây ở đáy thuyá»n để lót bếp, bên trên ta sẽ đốt lá»­a bằng ván thùng. Tất cả chúng ta Ä‘á»u đã trải qua má»™t cÆ¡n kinh hoàng, nhưng bây giá» thì hiểm nghèo đã qua. Má»—i chúng ta phải trấn tÄ©nh lại để sẵn sàng đối phó vá»›i tình hình. Kể từ bây giá» trở Ä‘i, không ai được nói: tôi khát nước; không ai được nói: tôi đói; và không ai được nói: tôi thèm thuốc. Äồng ý không?

- Äồng ý, Papi ạ.

Má»—i ngưá»i đã xá»­ sá»± đúng mức, và Trá»i đã ra lệnh cho gió ngừng thổi để cho chúng tôi nấu má»™t nồi xúp bằng thịt bò khô. Vá»›i má»™t cà-mèn đầy xúp bá» thêm bánh nướng khô, chúng tôi đã lót được dạ đày bằng má»™t lá»›p chất đỉnh dưỡng vừa ngon vừa ấm, đủ để chỠđến ngày mai. Lại pha thêm má»™t chút nước chè xanh cho má»—i ngưá»i. Trong cái thùng còn nguyên vẹn, chúng tôi đã tìm thấy má»™t tút thuốc lá. Cả thảy có hai mươi bốn gói nhá», má»—i gối đựng tám Ä‘iếu. Năm ngưá»i kia quyết định là chỉ có má»™t mình tôi được hút, để cho tỉnh táo mà lái thuyá»n. Và để đừng ai ghen tị, Clousiot khước từ công việc châm dùm thuốc lá cho tôi; má»—i khi tôi cần hút cậu ta sẽ châm lá»­a thôi. Nhá» má»i ngưá»i Ä‘á»u hiểu tình hình và hiểu nhau như vậy, giữa chúng tôi không xảy ra má»™t sư cố nào khó chịu.

Chúng tôi ra Ä‘i đã sáu hôm rồi mà tôi chưa ngá»§ được má»™t giấc nào. CÅ©ng may tối nay mặt biển phẳng lặng như tá», tôi liá»n ngá»§ như chết gần năm tiếng đồng hồ. Äến mưá»i giá» tối thì tôi tỉnh dậy, Biển vẫn lặng. Các bạn đã ăn tối trong khi tôi ngá»§, để đành lại cho tôi má»™t thứ cháo polenta quấy rất khéo bằng bá»™t ngô, dÄ© nhiên là bá»™t ngô đóng há»™p, và mấy thá»i xúc xích hong khói. Ngon tuyệt. Nước trà thì đã nguá»™i, nhưng cÅ©ng không sao. Tôi vừa hút thuốc vừa đợi cho gió vui lòng nổi lên.

Äêm hôm ấy trá»i chi chít những sao, đẹp kỳ diệu. Sao Bắc cá»±c sáng hết cỡ và chỉ có chòm sao Thập tá»± phương Nam ăn đứt nó vỠđộ sáng. Có thể nhìn rết rõ hai chòm sao Äại hùng tinh và Tiểu hùng tinh. Trá»i không gợn má»™t chút mây, và trăng rằm đã lên cao trên bầu trá»i Ä‘iểm sao. Anh chàng ngưá»i Bretagne run cầm cập. Anh ta đã đánh mất cái áo vét, chỉ còn sÆ¡- mi. Tôi cho anh ta mượn cái áo tráng nhá»±a. Chúng tôi Ä‘ang bước sang ngày thứ bảy.

- Các bạn ạ, chắc hẳn chúng ta không còn cách Curacao bao nhiêu. Tôi có cảm giác là tôi đã cho thuyá»n Ä‘i hÆ¡i quá lên phía Bắc, từ giá» tôi sẽ chuyển sang chính tây vì ta không được hụt quần đảo Antilles thuá»™c Hà Lan. Nếu không ghé được vào đấy thì rất nguy vì bây giá» ta không còn nước ngá»t và bao nhiêu lương thá»±c Ä‘á»u đã mất hết trừ số đồ há»™p dá»± trữ.

- Chúng tôi tin anh, Papillon ạ, - anh chàng ngưá»i Bretagne nói.

- Äúng, chúng tôi rất tin anh, - mấy ngưá»i khác đồng thanh há»a theo. Anh thấy thế nào là đúng thì cứ thế mà làm.

- Cám Æ¡n. Hình như những Ä‘iá»u tôi vừa nói là giải pháp tốt nhất Suốt đêm hôm ấy đợi mãi chẳng thấy chút gió nào, mãi đến bốn giá» sáng má»›i có má»™t ngá»n gió vừa phải cho phép chúng tôi dong buồm. Ngá»n gió này càng vá» sáng càng mạnh lên, thổi suốt ba mươi sáu giá» vá»›i má»™t cưá»ng độ đủ mạnh cho thuyá»n Ä‘i nhanh, nhưng sóng thì lại nhỠđến ná»—i không vá»— vào mÅ©i thuyá»n.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #13  
Old 19-03-2008, 07:50 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Curacao

Hải âu. Thoạt tiên chỉ nghe tiếng chim kêu, vì trá»i còn tối, rồi sau đó trông thấy chúng lượn vòng xung quanh thuyá»n. Má»™t con đậu lên cá»™t buồm, rồi lại cất cánh bay lên, rồi lại đậu vào cá»™t buồm. Chúng bay lượn như thế trong hÆ¡n ba tiếng đồng hồ, đến khi trá»i sáng và má»™t vầng thái dương rạng rỡ má»c lên, chúng vẫn còn bay xung quanh chúng tôi. ở chân trá»i không há» có má»™t dấu hiệu nào cho biết là đã gần đến đất liá»n. Vậy thì mấy con hải âu ấy từ đâu ra? Suốt ngày hôm ấy chúng tôi đưa mắt nhìn kỹ khắp chân trá»i mà vẫn không thấy gì. Trăng rằm má»c lên đúng vào lúc mặt trá»i lặn, và vầng trăng nhiệt đới ấy sáng đến ná»—i ánh phản chiếu trên mặt biển làm cho tôi lóa mắt. Tôi không còn cặp kính Ä‘en nữa rồi, nó đã Ä‘i theo ngá»n sóng chết tiệt kia cùng vá»›i tất cả mấy cái mÅ© lưỡi trai. Vào khoảng tám giá» tối chúng tôi nhìn thấy ở chân trá»i, rất xa, má»™t đưá»ng thẳng Ä‘en Ä‘en hiện ra trong ánh trăng.

- Kia là đất liá»n, chắc chắn như vậy? - Tôi nói trước tiên.

- Phải rồi, đúng.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhất trí nói rằng mình nhìn thấy má»™t đưá»ng thẩm chắc phải là má»™t dải đất. Suốt thá»i gian còn lại cá»§a đêm ấy, tôi giữ mÅ©i thuyá»n hướng vào cái vệt Ä‘en Ä‘ang rõ dần. Chúng tôi đã sắp đến. Gió khá lá»›n dưới bầu trá»i không gợn mây, và trên mặt biển sóng khá cao nhưng dài và Ä‘á»u đặn: chúng tôi băng băng tiến vá» phía cái vật Ä‘en. Nó không nhô lên cao lắm trên mặt nước, và không có má»™t dấu hiệu gì cho biết rằng bá» biển có vách đá dốc đứng, có nhiá»u mõm đá rá»i, hay làm thành bãi cát. Mặt trăng Ä‘ang lặn ở phía sau dải đất ấy, hắt thành má»™t cái bóng khiến cho chúng tôi không thể nhìn thấy gì ngoài má»™t dải anh sáng sát mặt nước lúc đầu thì bằng phẳng, rồi sau đó gãy khúc. Tôi cứ cho thuyá»n tiến lại gân, rồi cách khoảng má»™t cây số tôi bá» neo. Gió thổi mạnh, chiếc thuyá»n quay tại chá»— và đối diện vá»›i đợt sóng: Má»—i lần sóng Ä‘i qua, thuyên Ä‘á»u đón sóng ở tư thế gần như thẳng đứng. Chúng tôi bị nhồi mạnh, rất khó chịu. DÄ© nhiên mấy lá buồm Ä‘á»u được hạ xuống và gấp lại. Lẽ ra chúng tôi có thể đợi đến sáng trong cái tư thế khó chịu nhưng an toàn này, song bá»—ng nhiên neo nhả ra. Thật là không may. Muốn Ä‘iá»u khiển má»™t con thuyá»n, nó phải Ä‘i, chứ nếu không thì không sao lái nó được. Chúng tôi căng buồm foc và buồm chéo nhưng, lạ thay, neo không thấy ăn ngay. Các bạn tôi kéo dây neo lên thì thấy má» neo đã mất: Mặc dầu tôi ra sức lái cho thuyá»n Ä‘i ngược trở lại, sóng vẫn xô chúng tôi vá» phía má»m đá má»™t cách rất nguy hiểm. Tôi bèn quyết định kéo buồm lá»›n lên và Ä‘i thẳng vào bá» má»™t cách chá»§ động. Cách lái thuyá»n cá»§a tôi thành công đến ná»—i chiếc thuyá»n lách vào giữa hai tảng đá lá»›n và rã hẳn ra. Không có ai kêu lên “chết rồiâ€, nhưng khi đợt sóng tiếp theo xô tá»›i má»i ngưá»i Ä‘á»u lao vào sóng để cho nó xô lên bá». Chúng tôi bi sóng cuốn lăn lông lốc, bị nó quật vào đá, nhưng lên đến bá» chúng tôi Ä‘á»u vẫn sống. Chỉ có má»™t mình Clousiot vì chân bó bá»™t nên bị sóng hành hạ nhiá»u hÆ¡n các bạn khác. Tay, mặt cậu ta Ä‘á»u đẫm máu, khắp ngưá»i sây sát. Còn chúng tôi thì bị xước vài chá»— ở đầu gối, ở bàn tay và ở mắt cá. Riêng tôi bị chảy máu ở má»™t bên tai vì va mạnh phải má»™t tảng đá.

Dù sao thì chúng tôi cÅ©ng còn sống cả, không còn nguy cÆ¡ bị sóng cuốn Ä‘i và được đứng trên đất liá»n khô ráo: Khi trá»i sáng, chúng tôi vá»›t được má»™t chiếc áo tráng nhá»±a, và tôi quay trở lại chiếc thuyá»n Ä‘ang bắt đầu tan ra từng mảnh. Tôi tháo được cái địa bàn đóng Ä‘inh vào chá»— ngồi lái. ở chá»— chúng tôi đổ bá»™ và ở xung quanh không má»™t bóng ngưá»i. Chúng tôi nhìn vá» phía đêm qua có những đốm sáng khó hiểu: đó là má»™t dãy đèn dùng để báo hiệu cho những ngưá»i thuyá»n chài biết là chá»— này rất nguy hiểm - như vá» sau chúng tôi được biết. Chúng tôi Ä‘i bá»™ vào sâu trong vùng đất liá»n. Äâu đâu cÅ©ng toàn xương rồng, những cây xương rồng rất lá»›n, vá»›i lại những con lừa. Chúng tôi Ä‘i đến má»™t cái giếng, ngưá»i mệt lã ra, vì cứ phải thay phiên nhau từng cặp má»™t bắt chéo tay nhau làm thành má»™t thứ ghế để khiêng Clousiot. Quanh giếng rải rác những cái xác lừa và xác dê khô đét. Cái giếng đã cạn sạch, mấy cánh quạt trước kia dùng để quay cái trục kéo nước dây để múc nước lên bây giá» quay không. Không có lấy má»™t bóng ngưá»i, chỉ toàn lừa và dê.

Chúng tôi Ä‘i đến má»™t ngôi nhà nhá», các cá»­a Ä‘á»u mở toang như má»i chúng tôi vào. Chúng tôi gá»i to: “Có ai ở nhà không? Có ai ở nhà không?†Chẳng có ai trả lá»i. Trên lò sưởi có má»™t cái túi vải, miệng túi buá»™c chặt bằng má»™t sợi dây. Tôi tháo dây mở túi ra. Cái dây bá»—ng đứt: cái túi đựng toàn tiá»n florins - tiá»n Hà Lan. Vậy chúng tôi Ä‘ang ở trên lãnh thổ Hà Lan: Bonaire, Curacao hay là Aruba gì đấy. Chúng tôi buá»™c cái túi lại y nguyên, tìm quanh má»™t lúc thì thấy có nước uống, bèn thay phiên nhau múc nước bằng má»™t cái vá uống má»—i ngưá»i má»™t ít. Trong nhà không có ai, xung quanh cÅ©ng chẳng có ai. Chúng tôi lại ra đưá»ng, Ä‘i rất chậm vì có Clousiot.

Äang Ä‘i thì má»™t chiếc xe Ford cÅ© kỹ chặn chúng tôi lại.

- Các ông là ngưá»i Pháp à?

- Thưa ông vâng.

- Má»i các ông lên xe.

Chúng tôi để Clousiot nằm lên đùi ba ngưá»i ngồi phía sau. Tôi và Maturette ngồi bên cạnh ngưá»i lái xe.

- Các ông bị đắm thuyá»n à?

- Vâng.

- Có ai bị chết đuối không?

Không.

- Các ông từ đâu đến?

- Từ Trinidad.

Còn trước khi đến Trinidad?

- Từ Guyane thuộc Pháp.

- Khổ sai hay biệt xứ?

- Khổ sai.

Tôi là bác sĩ Naal, chủ nhân khoảnh đất này.

Äây là má»™t bán đảo dính liá»n vá»›i Curacao. Bán đảo này có biệt hiệu là đảo lừa. Lừa và dê sống ở đây bằng cách ăn lá xương rồng có gai dài. Những cái gai này được dân gá»i tên là “các tiểu thư Curacaoâ€. Tôi nói:

- Cách đặt tên này không lấy gì làm vinh dự cho các tiểu thư thậtc ở Curacao.

Ông bác sÄ©, má»™t ngưá»i rất to béo, cưá»i hô hố. Chiếc Ford thở ì ạch, nghe có tiếng khò khè như tiếng thở cá»§a ngưá»i bị bệnh suyá»…n, tá»± dưng đứng lại. Tôi chỉ mấy bầy lừa nói:

- Nếu xe không còn sức nữa thì bắt lừa kéo cũng dễ.

- Tôi đã có sẵn một bộ đồ để thắng lừa trong thùng xe, nhưng vấn đỠlà ở chỗ làm sao bắt được hai con mà thắng vào xe. Cái này thì chẳng dễ gì đâu.

Ông bác sÄ© to béo mở ca-pô ra và thấy ngay rằng vì bị lắc mạnh, má»™t sợi dây Ä‘iện bắt vào bougie đã bị tuá»™t ra. Trước khi lên xe ông ta nhìn bốn phía có vẻ lo lắng. Xe lại mở máy, và sau khi Ä‘i qua nhiá»u chặng đưá»ng gồ ghá» khúc khuá»·u, chúng tôi lại ra đưá»ng cái. Vừa Ä‘i được má»™t quãng thì gặp má»™t cây sào chắn sÆ¡n trắng. ở đấy có má»™t ngôi nhà nhá» cÅ©ng màu trắng. Ông bác sÄ© dùng tiếng Hà Lan nói vá»›i má»™t ngưá»i bản xứ màu da không Ä‘en lắm, ăn mặc sạch sẽ. Chốc chốc ngưá»i này lại trả lá»i “Ya, master, va masterâ€. Sau đó ông ta lại quay sang chúng tôi nói: “Tôi vừa ra lệnh cho ngưá»i này tiếp các ông và cho các ông uống nước nếu các ông khát, cho đến khi tôi quay lại. Xin các ông xuống xe choâ€. Chúng tôi xuống xe và chá»n nÆ¡i có bóng râm ngồi giữa cá». Chiếc xe Ford ì ạch lăn bánh. Nó vừa Ä‘i được năm mươi thước thì ngưá»i da Ä‘en nói vá»›i chúng tôi bằng tiếng papiamento (má»™t thứ thổ ngữ pha trá»™n cá»§a vùng đảo Antilles dùng những từ Anh, Hà Lan, Pháp và Tây Ban Nha kết hợp lại) rằng ông chá»§ cá»§a anh ta là bác sÄ© Naal và Ä‘i gá»i cảnh sát vì ông ta rất sợ chúng tôi, ông ta đã dặn là phải phòng thân vì chúng tôi là những tên cướp vượt ngục. Thế rồi cái anh lai da Ä‘en khốn khổ kia chẳng còn biết làm cách gì để cho chúng tôi vui lòng nữa. Anh ta pha má»™t bình cà phê rất loãng, như vá»›i cái khí trá»i oi bức này uống lại thấy dá»… chịu hÆ¡n. Chúng tôi chá» hÆ¡n má»™t tiếng. đồng hồ thì thấy má»™t chiếc xe vận tải chở sáu viên cảnh sát mặc theo kiểu Äức và má»™t chiếc xe con mui vải, ngưá»i lái xe mặc quân phục cảnh sát, phía sau có ba ngưá»i đàn ông ngồi, trong đó có bác sÄ© Naal. Há» xuống xe, và má»™t trong ba ngưá»i đàn ông, ngưá»i thấp bé nhất, diện mạo trông như má»™t ông cha xứ cạo mặt quá kỹ, nói vá»›i chúng tôi:

- Tôi là trưởng phòng an ninh cá»§a đảo Curacao. Vì trách nhiệm cá»§a chức vụ, tôi buá»™c lòng phải cho bắt các ông. Từ khi bước chân lên đảo các ông đã làm gì Ä‘iá»u gì phạm pháp chưa, và nếu đã, thì đó là Ä‘iá»u gì, ai hay những ai trong số các ông đã làm Ä‘iá»u đó?

- Thưa ông, chúng tôi là tù khổ sai vượt ngục. Chúng tôi từ Trinidad đến và thuyá»n cá»§a chúng tôi vừa bị xông xô vào đá vỡ cách đây vài tiếng đồng hồ. Tôi là ngưá»i đứng đầu nhóm, và tôi có thể khẳng định rằng không có ai trong chúng tôi đã làm má»™t Ä‘iá»u gì phạm pháp, dù chỉ là phạm pháp rất nhẹ.

Ông trưởng ban an ninh quay vá» phía ông bác sÄ© Naal nói gì bằng tiếng Hà Lan má»™t lát. Hai ngưá»i Ä‘ang bàn cãi thì có má»™t ngưá»i Ä‘i xe đạp đến. Hắn ta nói rất nhanh và rất ồn ào, khi thì nói vá»›i bác sÄ© Naal, khi thì nói vá»›i ông trưởng phòng an ninh.

- Ông Naal, tại sao ông lại nói vá»›i ngưá»i kia rằng chúng tôi là kẻ trá»™m?

- Ngưá»i này (ông ta chỉ ngưá»i vừa Ä‘i xe đạp đến) đã báo cho tôi biết từ trước khi tôi gặp các ông rằng hồi nãy hắn núp sau má»™t bụi xương rồng theo dõi các ông, đã trông thấy các ông vào trong nhà rồi lại ra. Ngưá»i này là ngưá»i làm thuê cho tôi, chuyên trông nôm mấy con lừa.

Thế ra vì chúng tôi Ä‘i vào nhà cho nên chúng tôi là kẻ trá»™m sao? Thưa ông, những Ä‘iá»u ông nói thật là ngu xuẩn. Chúng tôi chỉ uống má»™t ít nước mà ông gá»i là trá»™m cướp?

- Thế còn cái túi đựng tiá»n thì sao?

- Cái túi thì quả tình tôi có mở ra, lại còn làm đứt cái dây buá»™c nữa. Ngoài ra tôi tuyệt nhiên không làm gì khác hÆ¡n là nhìn xem thá»­ đó là thứ tiá»n gì để cho biết mình Ä‘ang ở đâu. Sau đó cẩn thận để túi tiá»n y nguyên ở chá»— cÅ©, trên lò sưởi.

Ông trưởng phòng an ninh nhìn thẳng vào mắt tôi rồi đột ngá»™t quay sang ngưá»i Ä‘i xe đạp nói má»™t thôi, giá»ng rất nghiêm khắc. Bác sÄ© Naal làm má»™t cá»­ chỉ như định nói Ä‘iá»u gì. Ông trưởng phòng an ninh lập tức ngăn lại má»™t cách dứt khoát, theo kiểu Äức. Ông ta bắt ngưá»i kia lên ngồi bên cạnh viên cảnh sát lái xe rồi cùng lên xe vá»›i hai tên cảnh sát khác và bá» Ä‘i. Naal và ngưá»i cùng đến vôi ông ta trở vào vá»›i chúng tôi ông ta nói:

Tôi phải nói cho các ông rõ rằng ngưá»i đó nói vá»›i tôi là cái túi tiá»n đã biến đâu mất. Trước khi cho khám các ông, ông trưởng phòng đã há»i cung ngưá»i đó, vì nghi ngá» là hắn nói dối. Nếu các ông vô tá»™i, tôi rất lấy làm tiếc vá» sá»± việc vừa qua, nhưng đó không phải lá»—i cá»§a tôi.

Không đầy mưá»i lăm phút sau xe cá»§a ông trưởng phòng an ninh trở lại, và ông ta nói vá»›i tôi. Ông đã nói đúng sá»± thật, ngưá»i kia là má»™t kẻ nói dối khốn nạn. Hắn sẽ bị trừng trị vì đã có ý định làm hại các ông: trong tình cảnh cá»§a các ông mà bị buá»™c tá»™i như vậy thì sẽ bị trừng trị hết sức nặng.

Trong khi đó ngưá»i kia được đưa lên thùng xe tải, năm ngưá»i trong chúng tôi cÅ©ng được đưa lên đấy. Tôi toan lên theo thì ông trưởng phòng an ninh giữ tôi lại và nói: “Ông ngồi lên xe tôi, bên cạnh ngưá»i lái xeâ€.

Chiếc xe này Ä‘i trước chiếc xe tải, và chẳng bao lâu nhìn lại không còn thấy nó đâu nữa. Xe lăn trên những Ä‘oạn đưá»ng rải nhá»±a rất phẳng, rồi chúng tôi vào thành phố: nhà cá»­a ở đây Ä‘á»u xây theo kiểu Hà Lan. Má»i thứ Ä‘á»u sạch sẽ tinh tươm, và Ä‘a số ngưá»i qua đưá»ng Ä‘á»u Ä‘i xe đạp: hàng trăm ngưá»i Ä‘i Ä‘i lại lại trong thành phố trên hai bánh xe như vậy. Chúng tôi vào đồn cảnh sát. Từ má»™t văn phòng lá»›n trong đó có nhiá»u viên sÄ© quan cảnh sát mặt toàn đồ trắng, má»—i ngưá»i có má»™t bàn viết riêng, chúng tôi Ä‘i sang má»™t phòng khác có máy Ä‘iá»u hòa không khí. Trong phòng rất mát. Má»™t ngưá»i cao lá»›n lá»±c lưỡng có mái tóc vàng, trạc bốn mươi tuổi, Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế bành. Ông ta đứng dậy và nói bằng tiếng Hà Lan má»™t lúc. Sau khi trao đổi mấy câu vá»›i ông này, ông trưởng phòng an ninh nói bằng tiếng Pháp:

- Tôi xin giá»›i thiệu vá»›i các ông chỉ huy trưởng cảnh sát Curacao. Thưa ông chỉ huy trưá»ng, ngưá»i này là má»™t ngưá»i Pháp đứng đầu cái nhóm sáu ngưá»i mà chúng tôi vừa bắt.

- Cám Æ¡n ông trưởng phòng. Tôi rất hắn hạnh được chào đón ông đến Curacao vá»›i tư cách ngưá»i bị đắm thuyá»n. Tên ông là gì?

- Henri.

- Vậy thưa ông Henri, ông đã phải trải qua những giá» phút rất khó chịu vì chuyện cái túi tiá»n, nhưng sá»± cố này cÅ©ng rất có lợi cho ông vì nó chứng minh má»™t cách chắc chắn rằng ông là má»™t ngưá»i lương thiện. Tôi sẽ cắt cho ông má»™t gian phòng sáng sá»§a có giưá»ng nằm để ông nghỉ ngÆ¡i. Trưá»ng hợp cá»§a ông sẽ được đưa lên cho quan thống đốc xét duyệt, và ngài sẽ có những chỉ thị thích hợp. Ông trưởng phòng an ninh hoặc là bản thân tôi sẽ bênh vá»±c ông trước mặt ngài.

Ông ta bắt tay tôi, và chúng tôi Ä‘i ra ngoài. Ra đến sân, bác sÄ© Naal xin lá»—i tôi và hứa sẽ nói há»™ cho chúng tôi. Hai giá» sau, cả sáu anh em chúng tôi bị giam vào má»™t căn phòng rất lá»›n hình chữ nhật, hai bên có đặt khoảng mưá»i hai cái giưá»ng ở giữa có má»™t cái bàn gá»— dài và mấy chiếc ghế dài. Chúng tôi đưa mấy tá» dollars Trinidad qua khung cá»­a sổ có chấn song cho má»™t viên cảnh sát, nhá» hắn mua thuốc lá, giấy quấn thuốc và diêm. Hắn không chịu cầm tiá»n và trả lá»i những gì chúng tôi chẳng hiểu.

- Cái tên cảnh sát màu gỗ mun này có vẻ quy lách lắm, Clousiot nói. - Chưa có cách gì kiếm thuốc mà hút được

Tôi ra gõ cá»­a thì thấy cá»­a mở ngay. Má»™t ngưá»i nhá» bé, chắc là dân bản xứ, mặc má»™t bá»™ đồ sám kiểu áo tù, có đính má»™t con số trước ngá»±c để cho khá»i nhầm, nói vá»›i chúng tôi:

- Tiá»n Cigarettes?

- Không. Tabac, diêm quẹt và giấy.

Mấy phút sau hắn trở vào vá»›i đủ ba thứ đó, và thêm vào đấy còn có má»™t cái hÅ© lá»›n bốc hÆ¡i, đựng sô-cô-la hay ca-cao. Má»—i ngưá»i chúng tôi uống má»™t bát (ngưá»i tù đã Ä‘em đủ sáu cái bát lá»›n đến).

Äến quá trưa, hỠđến gá»i tôi. Tôi trở lại văn phòng ông chỉ huy trưởng cảnh sát.

Quan thống đốc đã ra lệnh cho tôi để các ông tá»± do trong sân nhà tù. Xin ông nói vá»›i các bạn ông đừng tìm cách trốn, vì làm như vậy sẽ đưa tá»›i những hậu quả nghiêm trá»ng đối vá»›i má»i ngưá»i. Vá»›i tư cách là thuyá»n trưởng, riêng ông có thể ra phố hai giá» má»™t buổi sáng - từ mưá»i đến mưá»i hai giá» - và má»—i buổi chiá»u từ ba giỠđến năm giá». Ông có tiá»n không?

- Có Tiá»n Anh, và tiá»n Pháp.

- Má»™t viên cảnh sát mặc thưá»ng phục sẽ cùng Ä‘i vá»›i ông, nhưng ông muốn Ä‘i đâu cứ Ä‘i tá»± do.

- Chúng tôi sẽ được xử lý như thế nào?

- Có lẽ chúng tôi sẽ tìm cách gá»­i các ông từng ngưá»i má»™t lên những chiếc tàu chở dầu thuá»™c nhiá»u nước khác nhau. Curacao có má»™t nhà máy lá»c dầu thuá»™c loại lá»›n nhất thế giá»›i, chuyên xá»­ lý dầu má» cá»§a Venezuela. Má»—i ngày ở đây có từ hai mươi đến hai mươi lăm tàu chở dầu thuá»™c đủ quốc tịch ra vào. Äó sẽ là giải pháp mà các ông mÆ¡ ước, vì các ông sẽ đến được những nước mà các ông chá»n, không gặp phải má»™t trở ngại gì.

Chẳng hạn như những nước nào? Panama, Costa Rica, Guatemala, Nicaragua, Mexico, Cananda, Cuba, Hoa Kỳ và các nước thuộc Anh?

- Không được, Châu Âu cÅ©ng không được. Các ông cứ yên tâm, cứ tin tưởng vào chúng tôi, để cho chúng tôi tìm cách giúp các ông bắt đầu má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i.

- Cám Æ¡n ông chỉ huy trưá»ng.

Tôi kể lại tất cả những Ä‘iá»u đó má»™t cách thật trung thành cho các bạn tôi nghe. Clousiot, ngưá»i Ä‘a nghi nhất trong bá»n, nói vá»›i tôi:

- ý cậu thế nào hở Papi?

- Tôi chưa biết, tôi e rằng đây là một cái mẹo cốt để chúng mình chịu ngồi yên, không vượt ngục.

- Tôi cũng e rằng cậu có lý. - Clousiot nói.

Anh chàng ngưá»i Bretagne thì lại tin vào cái kế hoạch tuyệt vá»i này. Anh chàng “chuyên sá»­ dụng bàn là†há»›n hở nói:

- Thôi thế là không còn phải ngồi thuyá»n nữa, không phải trôi dạt phiêu lưu nữa, lần này thì chắc chắn là an toàn. Cứ việc lên má»™t chiếc tàu chở dầu lá»›n, má»—i ngưá»i đến má»™t nước nào đó và chính thức nhập tịch.

Leroux cũng nghĩ như thế.

- Thế còn cậu thì sao hở Maturette? - Tôi há»i.

Và cậu bé con mưá»i chín tuổi ấy, cậu bé trưởng giả chỉ vì tình cá» mà trở thành tù khổ sai ấy, chàng thiếu niên có những nét mặt thanh tú hÆ¡n cả dung nhan cá»§a má»™t thiếu nữ ấy, đã nói vá»›i cái giá»ng dịu dàng cá»§a cậu:

- Thế các anh tin rằng những tên cảnh sát đầu vuông ấy sẽ làm cho chúng ta má»—i ngưá»i má»™t tấm thẻ căn cước giả hay ít nhất cÅ©ng khả nghi? Tôi thì tôi không tin. Quá lắm há» cÅ©ng chỉ có thể làm ngÆ¡ để chúng ta lén lút từng ngưá»i má»™t leo lên má»™t chiếc tàu chở dầu sắp nhổ neo, thế thôi. HÆ¡n nữa há» có làm như vậy chăng cÅ©ng chỉ là để tống táng chúng ta Ä‘i mà không phải Ä‘au đầu. ý cá»§a tôi là như thế đấy Tôi không tin nổi chuyện này.

Tôi rất ít khi ra phố, thỉnh thoảng chỉ Ä‘i má»™t lát vào buổi sáng để mua vài thứ. Chúng tôi ở đây đã được má»™t tuần mà vẫn không có tin gì má»›i. Chúng tôi bắt đầu sốt ruá»™t. Vào má»™t buổi chiá»u thấy có ba ông linh mục, có cảnh sát Ä‘i theo, vào thăm lần lượt các phòng giam tập thể và xà-lim. Há» dừng lại khá lâu ở căn buồng giam kế cận vá»›i phòng chúng tôi, nÆ¡i có nhốt má»™t ngưá»i da Ä‘en bị buá»™c tá»™i hiếp dâm. Äoán rằng há» sẽ đến phòng chúng tôi, chúng tôi gá»i nhau vá» phòng hết, ai ngồi yên giưá»ng nấy. Quả nhiên cả ba ông linh mục cùng vào, bên cạnh có bác sÄ© Naal, ông chỉ huy trưởng cảnh sát và má»™t ông nữa Ä‘eo lon, chắc là má»™t sÄ© quan hàng hải.

Thưa Äức Cha (cách gá»i cấp Giám mục trong cách xưng hô cá»§a ngưá»i công giáo), mấy ngưá»i này là ngưá»i Pháp, ông chỉ huy trưởng cảnh sát nói. - Há» có má»™t hạnh kiểm mẫu má»±c.

- Cha rất mừng cho các con. Ta hãy ngồi xuống quanh bàn này, như thế nói chuyện với nhau dễ hơn.

Má»i ngưá»i ngồi xuống, kể cả những ngưá»i Ä‘i theo đức Giám mục. Ngưá»i ta mang vào má»™t chiếc ghế đẩu ban nãy để ở trước cá»­a ra vào sân, và đặt ở đầu bàn để đức Giám mục ngồi đấy có thể trông rõ má»i ngưá»i. Ngưá»i Pháp hầu hết Ä‘á»u là ngưá»i công giáo.

- Trong số các con có ai không theo đạo không?

Không ai giÆ¡ tay cả. Tôi nghÄ© rằng ông linh mục cá»§a nhà lao Conciergerie hầu như đã rá»­a tá»™i cho tôi và do đó tôi phải tá»± coi mình như ngưá»i có đạo.

- Các bạn ạ, cha cÅ©ng là ngưá»i gốc Pháp, cha tên là Irénée de Bruyne. Tổ tiên cá»§a cha là những ngưá»i theo tân giáo thuá»™c phái Hughenots sang tị nạn ở Hà Lan trong thá»i kỳ hoàng hậu Catherine de Médicis giết chóc và truy nã ngưá»i theo đạo Tin lành. Vậy cha là ngưá»i có gióng máu Pháp, cha làm giám mục cá»§a địa phận Curacao, má»™t thành phố có nhiá»u tín đồ tin lành hÆ¡n là tín đồ công giáo, nhưng các tín đồ công giáo thì lại có đức tin trá»n vẹn, rất chăm Ä‘i lá»… và cầu nguyện. Tình thế cá»§a các con nay ra sao?.

- Chúng con chỠđược lần lượt đưa lên các tàu chở dầu.

- Äã có bao nhiêu ngưá»i được ra Ä‘i theo cách này?

- Chưa có ngưá»i nào.

- Hừm! ông thấy thế nào hở ông chỉ huy trưởng? Xin ông trả lá»i bằng tiếng Pháp, vì ông nói tiếng Pháp giá»i lắm.

- Thưa Äức Cha, quan thống đốc đã thành thật có ý muốn giúp mấy ngưá»i này theo công thức đó, nhưng tôi phải nói thành thật rằng kể cho đến hôm nay, chưa có má»™t thuyá»n trưởng nào chịu nhận má»™t ngưá»i Ä‘i tị nạn kiểu ấy, chá»§ yếu là vì há» không có há»™ chiếu.

Chính phải bắt đầu từ vấn đỠnày. Quan thống đốc không thể cấp cho má»—i ngưá»i má»™t tá» há»™ chiếu đặc biệt hay sao?

- Tôi không biết ạ. Ngài chưa bao giỠbàn với tôi việc này.

Ngày kia cha sẽ làm má»™t buổi lá»… mi-sa để cầu nguyện cho các con. Chiá»u mai các con có vui lòng đến xưng tá»™i không? Cha sẽ thân hành nghe lá»i xưng tá»™i cá»§a các con ngõ hầu cầu nguyện Äức Chúa lòng lành tha tá»™i cho các con. Ông sẽ cho hỠđến nhà thá» lúc ba giá» chiá»u ngày mai, có được không?

- ÄÆ°á»£c ạ

- Cha mong rằng há» sẽ được Ä‘i xe riêng hay xe tắc xi đến nhà thá».

- Thưa Äức Cha, chính con sẽ đưa hỠđến, - bác sÄ© Naal nói.

- Cám Æ¡n con. Các con ạ, cha không dám hứa gì vá»›i các con đâu. Ngoại trừ má»™t lá»i duy nhất mà chân thá»±c: ngay từ phút này cha sẽ cố gắng hết sức để giúp ích cho các con.

Thấy Naal hôn chiếc nhẫn cá»§a Äức Giám mục, sau đó đến anh chàng ngưá»i Bretaglle, chúng tôi cÅ©ng ghé môi lên chiếc nhẫn, rồi đưa Äức Cha ra chiếc xe Ä‘ang đỗ ở ngoài sân.

Hôm sau, má»i ngưá»i Ä‘á»u đến xưng tá»™i vá»›i đức Giám mục. Tôi là ngưá»i xưng tá»™i sau cùng.

Nào, con hãy bắt đầu xưng cái tội nặng nhất của con đi.

- Thưa Cha, trước hết con chưa được rá»­a tá»™i, nhưng má»™t vị linh mục nhà lao ở bên Pháp có nói vá»›i con rằng dù đã được rá»­a tá»™i hay chưa được rá»­a tá»™i thì cÅ©ng Ä‘á»u là con cá»§a Äức Chúa lòng lành.

- Vị linh mục ấy nói đúng. Thôi được. Ta sẽ ra khá»i buồng xưng tá»™i và con sẽ kể hết cho cha nghe.

Tôi kể tỉ mỉ cuá»™c Ä‘á»i tôi cho đức Giám mục nghe. Ngài nghe hồi lâu, rất kiên nhẫn, rất chăm chú, không má»™t lần nào ngắt lá»i tôi. Äức Cha cầm lấy hai bàn tay tôi trong tay mình và chốc chốc lại nhìn vào mắt tôi, nhưng đôi khi ở những Ä‘oạn khó nói, đức Cha lại nhìn xuống đất để cho tôi đỡ ngượng ngùng. Vị linh mục sáu mươi tuổi ấy có má»™t đôi mắt và má»™t gương mặt trong sáng đến ná»—i nó phản ánh má»™t cái gì trẻ thÆ¡. Tâm hồn trong trẻo và chắc chắn là tràn đầy má»™t lòng nhân hậu vô biên tá»a ra trong từng nét mặt má»™t cá»§a Äức Cha, và cái nhìn màu xám nhạt cá»§a Äức Cha thấm vào tôi như má»™t chất cam-lồ thấm vào má»™t vết thương. Bằng má»™t giá»ng dịu dàng, rất dịu dàng, hai bàn tay ấm áp vẫn cầm lấy hai tay tôi, Äức Cha nói vá»›i tôi ngá»t ngào nhá» nhẹ đến ná»—i nghe như má»™t tiếng thì thầm:

- Thượng đế đôi khi để cho con cái cá»§a Ngưá»i phải chịu đựng sá»± độc ác cá»§a ngưá»i Ä‘á»i, để cho kẻ được thá»­ thách trở nên vững mạnh hÆ¡n và cao quý hÆ¡n bao giá» hết. Con thấy không, nếu con không phải trèo lên ngá»n núi khổ nhục kia, thì không bao giá» con có thể tá»± nâng mình lên cao đến thế và tiến đến gần chân lý cá»§a Thượng đế đến như vậy. HÆ¡n nữa: những con ngưá»i, những cÆ¡ chế, những cái bánh xe răng cưa cá»§a bá»™ máy ghê tởm đã nghiá»n nát con, những con ngưá»i xấu xa từ căn bản đã hành hạ và hãm hại con cách này cách ná» Ä‘á»u đã giúp con má»™t việc rất lá»›n: chúng đã làm sống dậy trong con má»™t con ngưá»i má»›i cao cả hÆ¡n con ngưá»i trước kia, và ngày nay sở dÄ© con có được ý thức vá» danh dá»±, vá» lòng nhân hậu, vá» tình thương, và có được nghị lá»±c cần thiết để khắc phục má»i chướng ngại và trở thành má»™t con ngưá»i tôn quý hÆ¡n, cÅ©ng là nhá» há». Những ý nghÄ© vá» việc trả thù, trừng phạt từng ngưá»i tùy theo mức nghiêm trá»ng cá»§a sá»± tổn hại mà hỠđã gây ra cho con không thể phồn vinh trong má»™t con ngưá»i như con. Con phải là má»™t cứu tinh cho những ngưá»i khác chứ không phải là má»™t ngưá»i sống để làm hại, dù con có đủ lý do để làm Ä‘iá»u ác má»™t cách công bằng. Chúa đã đại lượng vá»›i con, Chúa đã nói vá»›i con: “Con hãy tá»± giúp mình, và ta sẽ giúp conâ€. Chúa đã giúp con má»i Ä‘iá»u và lại còn cho phép con cứu những ngưá»i khác và đưa há» trở vá» vá»›i tá»± do. Nhất là con chá»› nghÄ© rằng tất cả những tá»™i lá»—i con đã phạm phải nó trầm trá»ng đến thế. Có nhiá»u ngưá»i có địa vị xã há»™i cao đã phạm những tá»™i côn nghiêm trá»ng hÆ¡n các tá»™i lá»—i cá»§a con rất nhiá»u. Chỉ có Ä‘iá»u là há» không được trừng phạt theo cách phán xá»­ cá»§a xã há»™i loài ngưá»i để có cÆ¡ há»™i tá»± nâng cao mình lên như con.

- Con xin cảm Æ¡n cha. Cha đã Ä‘em lại cho con má»™t hạnh phúc lá»›n lao, và Ä‘iá»u đó sẽ còn lại trong suốt Ä‘á»i con. Con sẽ không bao giá» dám quên - Và tôi ôm hôn đôi bàn tay cá»§a đức giám mục.

- Con ơi, con sẽ lại ra đi và lại phải đương đầu với những cơn hiểm nghèo khác. Cha muốn rửa tội cho con trước lúc khởi hành. Con nghĩ sao?

- Thưa Cha, xin Cha tạm thá»i cứ để nguyên cho con sống trong tình trạng này. Ba con đã nuôi dạy con ở ngoài tôn giáo. Ba con có má»™t tấm lòng vàng. Khi mẹ con chết Ä‘i, ba con càng thương con hÆ¡n trước; ngưá»i đã có được những cá»­ chỉ, những lá»i lẽ, những cách chăm nom chiá»u chuá»™ng cá»§a má»™t ngưá»i mẹ. Con có cảm giác rằng nếu con chịu rá»­a tá»™i thì con dưá»ng như thể phản bá»™i ba con. Xin Cha để cho con má»™t thá»i gian sống hoàn toàn tá»± do vá»›i má»™t căn cước xác định, má»™t nếp sinh hoạt bình thưá»ng, để đến khi nào con có thể viết thư cho ba con, con sẽ há»i xem con có thể từ bá» cái triết lý cá»§a ba con để chịu rá»­a tá»™i mà không làm cho ngưá»i phiá»n lòng hay không.

- Cha hiểu ý con con ạ, và Cha tin chắc rằng Chúa cũng đồng lòng với con. Cha nguyện phước lành cho con và cầu xin Chúa phù hộ con.

- Những lá»i lẽ ấy cá»§a Äức Cha Irénée de Bruyne quả là má»™t bức chân dung trá»n vẹn cá»§a ngài, - bác sÄ© Naal nói như vậy sau khi nghe tôi kể lại buổi xưng tá»™i.

- Thưa ông đúng như vậy. Còn bây giỠông định sao đây?

- Tôi sẽ xin quan thống đốc ra lệnh cho hải quân dành ưu tiên cho tôi khi nào có dịp bán đấu giá những chiếc thuyá»n tịch thu được cá»§a bá»n buôn lậu. Ông sẽ cùng đến vá»›i tôi để cho ý kiến và chá»n chiếc nào vừa ý ông. Còn như lương thá»±c và áo quần thì rất dá»… thôi. Kể từ ngày gặp đức Giám mục, chúng tôi luôn luôn có khách đến thăm, nhất là buổi chiá»u vào khoảng sáu giá». Những vị khách ấy muốn làm quen và tìm hiểu thêm chúng tôi. Há» ngồi trên mấy chiếc ghế dài để hai bên bàn, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có Ä‘em đến má»™t cái gì đấy đặt lên giưá»ng chúng tôi, chẳng nói chẳng rằng. Vào khoảng hai giá» trưa, hôm nào cÅ©ng có những “ngưá»i em gái cá»§a ngưá»i nghèo†(đó là tên gá»i dòng nữ tu cá»§a há») cùng Ä‘i vá»›i “mẹ bá» trên†cá»§a há» (bà này nói tiếng Pháp rất giá»i) đến thăm chúng tôi. Túi xách cá»§a há» bao giá» cÅ©ng đựng đầy những món ăn ngon lành do há» nấu nướng lấy Nữ tu sÄ© bá» trên còn rất trẻ, không đến bốn mươi. Bà đội mÅ© trắng nên không thấy rõ màu tóc, nhưng mắt bà xanh và lông mày bà vàng. Bà thuá»™c má»™t dòng há» danh gia vá»ng tá»™c ở Hà Lan (thông tin cá»§a bác sÄ© Naal). Bà có viết thư vá» Hà Lan để nhá» ngưá»i ta tìm má»™t cách khác vá»›i cách gá»­i chúng tôi ra biển. Chúng tôi đã cùng sống qua những buổi chuyện trò thú vị, và bà tu sÄ© đã bắt chúng tôi để chuyện vượt ngục mấy lần. Äôi khi bà yêu cầu tôi kể lại lần nữa cho các nữ tu sÄ© cùng Ä‘i vá»›i bà (có mấy ngưá»i biết tiếng Pháp). Cứ má»—i lần tôi quên hay bá» qua má»™t chi tiết, bà lại khẽ nhắc: “Henri, sao kể nhanh thế. Anh lại bá» qua chuyện con chim hocco rồi... Sao hôm nay anh lại quên mất chuyện đàn kiến? Chuyện này quan trá»ng lắm đấy, vì chính do đàn kiến mà anh bị Le Breton Mặt nạ bắt gặp!â€. Tôi kể những việc ấy ra đấy vì đó là những giá» phút thật êm Ä‘á»m, thật hoàn toàn tương phản vá»›i tất cả những gì chúng tôi đã sống qua, nó như má»™t thứ ánh sáng thiên đưá»ng huyá»n ảo chiếu lên con đưá»ng cá»§a sá»± thối nát Ä‘ang dần dần bị xóa Ä‘i trong Ä‘á»i chúng tôi.

Tôi đã được xem chiếc thuyá»n hỠđịnh dành cho chúng tôi. Äó là má»™t chiếc thuyá»n tuyệt đẹp dài tám mét, trụ đáy rất lá»›n, cá»™t buồm rất cao, vá»›i những lá buồm rá»™ng mênh mông. Nó được đóng rất chắc, quả là má»™t chiếc thuyá»n lý tưởng cho những chuyến vượt biển cá»§a dân buôn lậu. Nó được trang bị rất đầy đủ, nhưng đâu đâu cÅ©ng chi chít những dấu xi cá»§a hải quan. Trong buổi bán đấu giá, má»™t ông khách trả giá đầu là sáu ngàn florins, tức khoảng má»™t ngàn dollars. Cuối cùng chúng tôi mua được nó vá»›i giá sáu ngàn lẻ má»™t florins, sau khi bác sÄ© Naal rỉ tai nói gì vá»›i ông khách kia.

Năm ngày sau chúng tôi đã sẵn sàng. ÄÆ°á»£c sÆ¡n lại bóng loáng, nhét đầy thức ăn được xếp ngăn nắp dưới căn hầm, cái thuyá»n có sàn này quả là má»™t tặng phẩm đế vương. Sau cái va-li cá nhân đựng toàn áo quần má»›i, sáu đôi giày và đủ má»i thứ cần thiết cho trang phục, được xếp vào má»™t cái bá»c lá»›n bằng vải không thấm nước rồi được cất vào cái khoang kín ở cuối thuyá»n
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #14  
Old 19-03-2008, 07:50 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Nhà tù ở Rio Hacha

Vừa tảng sáng, chúng tôi lên đưá»ng. Ông bác sÄ© và các chị nữ tu Ä‘á»u đến tiá»…n. Thuyá»n tách khá»i bá» xây má»™t cách dá»… dàng, gió lồng ngay vào buồm và chúng tôi dong thuyá»n tiến thẳng ra khÆ¡i. Mặt trá»i lên, rạng rỡ, má»™t ngày bình yên Ä‘ang chỠđợi chúng tôi. Ngay lập tức tôi nhận thấy chiếc thuyá»n quá nhiá»u diện tích buồm mà lòng thuyá»n không đủ nặng. Tôi quyết định phải thận trá»ng. Thuyá»n phóng hết tốc lá»±c. Nó quả là má»™t con ngá»±a Ä‘ua tuyệt vá»i vá» tốc độ, nhưng lại là má»™t con ngá»±a dá»… trở chứng. Chúng tôi Ä‘i theo hướng chính tây. Cả bá»n đã quyết định đổ lén lút vào bá» Colombia để thả ba ngưá»i đã nhập bá»n vá»›i chúng tôi ở Trinidad. Há» chẳng ưa gì những chuyến vượt bể dài ngày, há» bảo là há» tin tôi, nhưng không tin thá»i tiết. Quả tình, theo những dá»± báo khí tượng trong các tá» báo Ä‘á»c ở nhà tù, phải dá»± kiến má»™t thá»i tiết xấu và thậm chí những trận bão lốc.

Tôi phải công nhận là há» có quyá»n lá»±a chá»n, và chúng tôi thống nhất vá»›i nhau là tôi sẽ cho hỠđổ bá»™ vào má»™t bán đảo tiêu Ä‘iá»u và hoang vắng gá»i là Guajira. Còn chúng tôi thì cả ba ngưá»i sẽ lại lên đưá»ng đến Honduras thuá»™c Anh. Thá»i tiết tuyệt đẹp và đêm đầy sao vá»›i má»™t vành trăng lưỡi liá»m khá sáng làm cho cái kế hoạch đổ bá»™ này thêm dá»… dàng. Chúng tôi tiến thẳng vào bá» biển Colombia, tôi thả neo, và các bạn cứ dần dà Ä‘o chiá»u sâu xem thá»­ đã có thể đổ bá»™ được chưa. Chẳng may nước rất sâu và chúng tôi phải tiến đến gần má»™t bá» biển toàn đá cho đến khi nước chỉ còn sâu độ má»™t thước rưá»i: má»™t việc làm khá nguy hiểm. Chúng tôi bắt tay nhau, bá»n kia xuống từng ngưá»i má»™t rồi đội va-li trên đầu Ä‘i vào bá». Chúng tôi nhìn theo há» mà không khá»i cảm thấy hÆ¡i buồn. Những ngưá»i bạn ấy đã xá»­ sá»± vá»›i chúng tôi má»™t cách đứng đắn, hỠđã tá» ra đủ sức giữ vững trong nhiá»u hoàn cảnh khó khăn. Há» rá»i thuyá»n cÅ©ng đáng tiếc.

Trong khi há» Ä‘i vào bá», gió tá»± dưng lặng hẳn. Thật chó má! Miá»…n sao đừng lá»t vào mắt những ngưá»i ở trong cái làng Rio Hacha có đánh dấu trên bản đồ? Äó là hải cảng đầu tiên có cảnh sát đóng. May ra thì không. Tôi có cảm giác rằng chúng tôi đã Ä‘i quá chá»— bá» biển được đánh dấu khá xa, nếu căn cứ vào ngá»n hải đăng nhỠở mÅ©i đá mà chúng tôi vừa Ä‘i qua..

ChỠđợi, chỠđợi... Ba ngưá»i kia đã Ä‘i khuất sau khi vẫy khăn từ biệt. Gió, sao mãi không có gió hở trá»i! Phải có gió chứ, để tách ra khá»i đất Colombia vốn là má»™t dấu chấm há»i đối vá»›i chúng tôi! Thật vậy, không thể biết há» có giao trả tù vượt ngục hay không. Cả ba chúng tôi Ä‘á»u thích cái giải pháp cố định cá»§a xứ Honduras thuá»™c Anh hÆ¡n là tình trạng lập lỠở Colombia. Mãi đến ba giá» chiá»u má»›i có gió. Tôi kéo hết buồm lên và thuyá»n bắt đầu lướt nhè nhẹ, có lẽ nghiêng hÆ¡i quá mức má»™t chút. Thuyá»n Ä‘i được hÆ¡n hai giá» thì má»™t chiếc xuồng máy chở đầy ngưá»i Ä‘i thẳng vá» phía chúng tôi. Há» bắn chỉ thiên để ra lệnh cho chúng tôi dừng lại. Tôi làm ngÆ¡ phóng thẳng, cố tăng khoảng cách để ra khá»i lãnh hải Colombia. Không được. Máy chiếc xuồng kia rất mạnh, và chỉ má»™t tiếng rưỡi sau nó đã Ä‘uổi kịp chúng tôi. Äứng trước mưá»i há»ng súng trưá»ng chÄ©a vào ngá»±c, chúng tôi phải đầu hàng.

Những ngưá»i đã bắt chúng tôi, không rõ là lính hay là cảnh sát, ngưá»i nào cÅ©ng có má»™t dáng dấp đặc biệt: má»™t cái quần bẩn xưa kia đã từng có màu trắng, những chiếc áo len dệt chắc chắn là chưa từng giặt bao giá», thá»§ng lá»— chá»—, ai nấy Ä‘á»u Ä‘i chân không, trừ viên “chỉ huyâ€, tuy hắn ăn mặc tá»­ tế hÆ¡n và sạch hÆ¡n má»™t chút. áo quần thì tồi tàn như vậy, nhưng vÅ© khí thì có thể nói là hỠđược trang bị “đến tận răngâ€: má»™t cái băng giắt đầy đạn làm thắt lưng, những khẩu súng trưá»ng cá»§a quân đội chính quy được bảo quản rất tốt, và thêm vào đấy, má»™t con dao găm lá»›n có bao da, cán vừa đúng tầm tay. Ngưá»i được há» gá»i là chỉ huy có bá»™ mặt Ä‘iển hình cá»§a thứ ngưá»i lai thổ dân thuá»™c loại sát nhân bẩm sinh. Hắn Ä‘eo má»™t khẩu súng lục lá»›n mắc vào má»™t cái nịt giắt đầy đạn. Vì há» chỉ biết nói tiếng Tây Ban Nha, chúng tôi không hiểu há» nói gì, nhưng trong cách nhìn, trong cá»­ chỉ, trong giá»ng nói cá»§a há» Ä‘á»u không thấy có chút gì là thiện cảm, má»i thứ Ä‘á»u lá»™ rõ vẻ thù địch.

Chúng tôi đi bộ từ cảng đến nhà tù, qua làng Rio Hacha (ban nãy đúng là làng này), bốn phía có sáu tên đầu trâu mặt ngựa đi kèm cống thêm ba đứa đi cách chúng tôi hai mét, sũng chĩa vào chúng tôi. Như vậy, chuyến nhập cảnh này không lấy gì làm thân thiện lắm.

Chúng tôi bước vào sân má»™t nhà tù, xung quanh có má»™t dãy tưá»ng thấp. Trong sân có vài chục tù nhân râu ria bẩn thỉu, ngưá»i đứng kẻ ngồi, há» cÅ©ng nhìn chúng tôi vá»›i những đôi mắt thù địch.

- Vamos, Vamos. - Chúng tôi hiểu rằng há» muốn nói “đi Ä‘i, Ä‘i Ä‘iâ€. Äối vá»›i chúng tôi Ä‘iá»u đó hÆ¡i khó thá»±c hiện vì Clousiot tuy đã đỡ nhiá»u nhưng vẫn phải Ä‘i bằng cái chân bó bá»™t cho nên không thể Ä‘i nhanh được.

Viên “chỉ huy†ban nãy ở lại phía sau, bây giỠđã bắt kịp chúng tôi, tay cầm cái địa bàn và tấm vải tráng nhá»±a. Hắn Ä‘ang ăn bánh và sô-cô-la cá»§a chúng tôi, và chúng tôi hiểu ngay rằng há» sẽ tước hết các thứ cá»§a chúng tôi. Quả nhiên chúng tôi không lầm. Há» nhốt chúng tôi vào má»™t gian phòng bẩn thỉu, cá»­a sổ có song sắt to. Giữa đất có những tấm ván dài ở má»™t đầu có đặt má»™t thứ gối bằng gá»—: đó là giưá»ng.

Khi bá»n cảnh sát đã ra ngoài và khóa cá»­a lại, má»™t tù nhân đến cạnh cá»­a sổ cá»§a chúng tôi nói:

- Francais? Francais!

- Anh muốn gì?

- Francais à, không tốt, không tốt?

- Không tốt? Cái gì không tốt?

Cảnh sát.

- Cảnh sát à?

- ừ! Cảnh sát không tốt. - Nói đoạn hắn bỠđi.

Äêm đã qua, gian phòng được soi sáng bằng má»™t ngá»n đèn Ä‘iện rất yếu. Muá»—i bay vo ve quanh tai chúng tôi và thỉnh thoảng lại lá»t vào mÅ©i.

- Chà, đẹp mặt thật. Chỉ tại chúng mình nhận cho ba gã kia đổ bộ vào đây.

- Cậu nói thế làm gì, chúng mình làm sao mà biết được nông nỗi như thế này. Căn bản là vì không có gió.

- Tại cậu vào gần bỠquá, - Clousiot nói.

- Thôi câm mồm Ä‘i. Bây giá» không phải là lúc tá»± buá»™c tá»™i và buá»™c tá»™i ngưá»i khác. Äây là lúc phải dá»±a vào nhau, phải hòa thuận hÆ¡n bao giá» hết.

- Xin lỗi cậu, cậu nói đúng đấy Papi ạ. Không phải lỗi của ai cả.

Ôi! Thật là bất công quá sức: đã vật lá»™n hết bao nhiêu hÆ¡i sức mà kết cục lại thế này thì thật quá thảm hại. Há» chưa khám xét chúng tôi. Cái plan cá»§a tôi còn để trong túi, tôi vá»™i vàng đút nó vào ngưá»i. Clousiot cÅ©ng làm theo. Chúng tôi không ném nó Ä‘i là phải. Vả chăng đó là má»™t thứ ví không thấm nước và rất gá»n, dá»… giấu. Theo đồng hồ cá»§a tôi thì lúc bấy giá» là tám giá» tối. Há» Ä‘em cho chúng tôi má»™t ít đưá»ng chưa lá»c màu nâu nâu, má»—i ngưá»i được má»™t cục to bằng nắm tay, và ba cái bánh gì làm bằng bá»™t gạo luá»™c chín có bá» muối.

- Buenas noches!

- Chắc như thế có nghĩa là “chúc ngủ ngon†- Maturette nói.

Sáng hôm sau lúc bảy giá» há» dá»n cho chúng tôi ở ngoài sân má»™t thứ cà-phê tuyệt ngon rót vào mấy cái cốc bằng gá»—. Äến tám giá» viên chỉ huy Ä‘i qua. Tôi xin hắn ra thuyá»n lấy đồ đạc. Không biết là hắn không hiểu hay giả vá» thế. Tôi càng nhìn hắn càng thấy rõ hắn có bá»™ mặt cá»§a má»™t tên sát nhân bẩm sinh. ở hông bên trái cá»§a hắn có Ä‘eo má»™t cái chai nhá» bá»c trong túi da, hắn rút chai ra, mở nút và uống má»™t ngụm, rồi khạc ra và chìa cái chai cho tôi. Trước cái cá»­ chỉ thân thiện đầu tiên này tôi thấy cần cầm lấy chai và uống má»™t ngụm. Rất may là chỉ uống má»™t ngụm, vì đó là má»™t thứ lá»­a đặc vị cồn. Tôi nuốt vá»™i rồi ho sặc sụa. Thấy thế, tên cảnh sát Anh-Ä‘iêng lai da Ä‘en cưá»i hô hố.

Äến mưá»i giá» thấy mấy ngưá»i mặc thưá»ng phục trắng thắt ca-vát đến. Há» có cả thảy sáu bảy ngưá»i cùng bước vào má»™t tòa nhà mà tôi Ä‘oán là nÆ¡i làm việc cá»§a giám đốc nhà lao. Há» cho gá»i chúng tôi vào. Há» Ä‘á»u ngồi trên những chiếc ghế tá»±a xếp thành hình bán nguyệt trong má»™t gian phòng có treo má»™t bức tranh lá»›n vẽ má»™t sÄ© quan da trắng Ä‘eo rất nhiá»u huân chương:

“Presidente Alfonso Lopez de Colombiaâ€. Má»™t trong những ngưá»i mặc thưá»ng phục dùng tiếng Pháp cho phép Clousiot ngồi xuống ghế, còn chúng tôi thì đứng. Ngưá»i ngồi giữa, gầy gò, có cái mÅ©i diá»u hâu, Ä‘eo kính không có khung, bắt đầu há»i cung tôi. Ngưá»i thông ngôn không dịch gì cả, mà đợi cho ngưá»i kia nói hết rồi má»›i thuật lại vá»›i tôi:

Cái ông vừa nói đó và lát nữa sẽ há»i cung anh là ông quan tòa cá»§a thành phố Rio Hacha, mấy ngưá»i kia là những ông thư lại bạn cá»§a ông ta. Còn tôi là thông ngôn. Tôi là ngưá»i Haiti chuyên trông coi các công trình Ä‘iện lá»±c trong quận này. Tôi tin rằng trong số các ông kia, tuy há» không nói ra, có mấy ngưá»i hiểu tiếng Pháp ít nhiá»u, có lẽ ngay cả ông quan tòa cÅ©ng thế.

Ông quan tòa sốt ruá»™t vì những lá»i giảng giải này và bắt đầu dùng tiếng Tây Ban Nha há»i cung tôi. Ngưá»i thông ngôn Haiti lần lượt phiên dịch các câu há»i đáp.

- Các anh là ngưá»i Pháp?

- Vâng.

Các anh từ đâu đến?

- Từ Curacao.

- Trước đó?

- Trinidad.

Trước đó?

- Martinique.

- Các anh nói dối. Lãnh sự của chúng tôi ở Curacao đã được báo trước cách đây hớn một tuần là phải canh phòng bỠbiển vì có sáu tù nhân vượt ngục của một trại tù thuộc Pháp sẽ tìm cách đổ bộ vào đây.

- Vâng. Chúng tôi là những ngưá»i tù vượt ngục từ trại khổ sai.

- Vậy tức là từ Cayenne?

- Vâng.

- Nếu một nước tôn quý như nước Pháp đã đày các anh đi xa như vậy và trừng trị các anh nghiêm khắc như vậy thì các anh ắt phải là những tên cướp rất nguy hiểm?

- Có lẽ thế.

- Kẻ trộm hay sát nhân?

- Giết ngưá»i không có chá»§ ý.

- À matador, cÅ©ng thế thôi. Vậy các anh là matador? Còn ba ngưá»i kia đâu?.

- HỠở lại Curacao.

Anh lại nói dối rồi. Các anh đã cho há» lên bá» cách đây sáu mươi cây số, ở má»™t vùng gá»i là Castillette.

HỠđã bị bắt, và vài giá» nữa sẽ có mặt ở đây. Các anh lấy trá»™m chiếc thuyá»n kia ở đâu?

- Không phải đâu. Äức Giám mục Curacao cho chúng tôi đấy.

- ÄÆ°á»£c! Các anh sẽ bị giữ ở đây cho đến khi quan thống đốc quyết định cách xá»­ lý các anh. Vì đã vi phạm pháp luật bằng cách cho ba tên đồng lõa cá»§a các anh đổ bá»™ lên lãnh thổ Colombia rồi sau đó mưu toan chạy ra biển, tôi xá»­ viên thuyá»n trưởng, tức là anh, ba tháng tù ngồi, còn hai ngưá»i kia má»™t tháng. Các anh phải có hạnh kiểm tốt nếu các anh không muốn bị trừng phạt nhục thể: các cảnh sát viên ở đây là những ngưá»i rất cứng rắn. Các anh có cần nói gì không?

Không. Tôi chỉ muốn thu nhặt những đồ đạc và lương thá»±c cá»§a chúng tôi còn để lại dưới thuyá»n.

Tất cả các thứ đó Ä‘á»u đã bị hải quan tịch thu, trừ má»™t cái quần, má»™t cái áo sÆ¡-mi, má»™t cái áo vét và má»™t đôi giày cho má»—i ngưá»i trong bá»n các anh. Phần còn lại Ä‘á»u bị tịch thu, các anh chá»› nài thêm: không có cách gì khác, đây là pháp luật.

Chúng tôi lui ra ngoài sân. Ông quan tòa bị những ngưá»i tù khốn khổ trong xứ vây quanh: “Bác sÄ© Æ¡i, bác sÄ©â€! Ông ta trịnh trá»ng Ä‘i qua đám tù, vẻ hết sức khệnh khạng, không trả lá»i, không dừng lại. Há» ra khá»i nhà tù và Ä‘i khuất

Äến má»™t giá» trưa ba ngưá»i đã cùng Ä‘i thuyá»n vá»›i chúng tôi đến trên má»™t chiếc xe tải, có bảy tám ngưá»i cầm súng Ä‘i kèm theo. Há» xách va-li xuống xe, vẻ tiu nghỉu. Chúng tôi trở vào phòng cùng vá»›i há»..

- Chúng tôi đã phạm phải má»™t sai lầm quái gở và đã làm lụy đến các anh má»™t cách không thể nào tha thứ được, anh Pappilon ạ. Bây giá» anh có muốn giết tôi thì giết Ä‘i, tôi sẽ không chống đỡ đâu, chúng tôi không phải là đàn ông nữa, chỉ là má»™t bá»n pê-đê* (do chữ pédéraste, nguyên có nghÄ©a là “thích trẻ con†vá» sau biến nghÄ©a thành “đồng tính luyến ái†hay “kê gian†cÅ©ng được dùng theo nghÄ©a “ái nam ái nữ†hay “đồng côâ€). Chúng tôi làm như thế chỉ vì sợ Ä‘i biển, ấy thế mà qua những Ä‘iá»u tôi được biết vá» xứ Colombia và dân Colombia thì những mối hiểm nghèo ở biển chỉ là trò đùa so vá»›i cái nguy cÆ¡ bị lá»t vào tay những tên ác ôn như vậy.Có phải vì thiếu gió mà các anh bị bắt không?

- Phải, Breton ạ. Tôi sẽ không giết ai đâu: chẳng có ai đáng giết cả, chẳng qua chúng ta Ä‘á»u nhầm. Tôi chỉ có việc từ chối, không chịu đưa các anh vào bá» là xong: sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

- Anh quá tốt, Papi ạ!

- Không, tôi chỉ công bằng. - Tôi kể lại cho há» cuá»™c há»i cung vừa rồi, Ä‘oạn nói tiếp - CÅ©ng có thể ông thống đốc sẽ phóng thích chúng ta.

- Phải phải. Như có ai đã từng nói: ta cứ hy vá»ng Ä‘i hy vá»ng làm cho con ngưá»i ta sống.

- Theo ý tôi các nhà chức trách cá»§a cái xứ bán khai này không thể có quyết định gì vá» trưá»ng hợp cá»§a chúng tôi. Chỉ có các cấp cao cá»§a chính phá»§ má»›i quyết định được việc chấp nhận chúng tôi ở Colombia, trả chúng tôi cho nước Pháp, hay cho chúng tôi xuống thuyá»n Ä‘i tiếp. Sẽ là má»™t sá»± mỉa mai quá»· quái nếu những con ngưá»i không há» có Ä‘iá»u gì phải thù oán hay trách cứ chúng tôi lại có má»™t quyết định khắc nghiệt nhất đối vá»›i chúng tôi, vì chúng tôi chưa há» làm Ä‘iá»u gì phạm pháp trên lãnh thổ cá»§a há».

Chúng tôi ở đây đã được má»™t tuần không có gì thay đổi tuy chúng tôi cÅ©ng có nghe nói là ngưá»i ta định giải đến má»™t thành phố lá»›n hÆ¡n cách đây hai trăm cây số, đó là thành phố Santa Marta. Những tên cảnh sát có bá»™ mặt cướp biển hay sát nhân kia không há» thay đổi thái độ vá»›i chúng tôi; hôm qua, chỉ thiếu chút nữa tôi đã bị má»™t tên trong bá»n chúng bắn chết vì đã lấy lại cục xà phòng mà tôi để quên ở chá»— rá»­a mặt. Chúng tôi vẫn ở trong căn phòng nhung nhúc những muá»—i ấy, may thay bây giá» nó có sạch hÆ¡n má»™t chút so vá»›i ngày chúng tôi má»›i đến, nhá» có Maturette và anh chàng ngưá»i Brettagne ngày nào cÅ©ng cá» rá»­a. Tôi bắt đầu tuyệt vá»ng, mất lòng tin. Cái nòi giống ngươi Colombia này, vốn là má»™t sá»± lai tạp giữa thổ dân Anh-Ä‘iêng và ngưá»i da Ä‘en hoặc giữa ngưá»i Anh-Ä‘iêng vá»›i ngưá»i Tây Ban Nha, thá»i trước đã từng là những chá»§ nhân cá»§a xứ này, đã làm cho tôi mất lòng tin. Có má»™t tù nhân Colombia cho chúng tôi mượn má»™t tá» báo cÅ© xuất bản ở Santa Marta, ở trang nhất có đăng sáu bức ảnh cá»§a chúng tôi, và ở phía dưới là ảnh viên chỉ huy cảnh sát đội cái mÅ© dạ to tướng, mồm ngậm xì-gà, và ảnh má»™t chục tên cảnh sát cầm súng. Tôi hiểu rằng cuá»™c vây bắt chúng tôi đã được tiểu thuyết hóa và vai trò cá»§a các nhân vật này đã được phóng đại lên. Có thể tưởng đâu cả cái xứ Colombia này đã nhá» chiến công cá»§a bá»n kia vây bắt được chúng tôi mà thoát khá»i được nguy cÆ¡ gì khá»§ng khiếp lắm. Thế nhưng nhìn bức ảnh chụp “bá»n kẻ cướpâ€, chắc ngưá»i nào xem báo cÅ©ng phải thấy những ngưá»i trên ảnh dá»… có thiện cảm hÆ¡n nhiá»u so vá»›i những bá»™ mặt cảnh sát trên bức ảnh kia. Bá»n “cướp†trông như những ngưá»i dân lành vô tá»™i, còn bá»n cảnh sát thì xin lá»—i! Từ tên chỉ huy trở xuống Ä‘á»u không thể lẫn và đâu được

Bây giỠbiết làm thế nào? Tôi đã bắt đầu biết được mấy từ ngữ tiếng Tây Ban Nha: vượt ngục là fugarse, tù nhân là preso, giết là matar, xích là cadena, khóa tay là esposas, đàn ông là hombre, đàn bà là mujer.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #15  
Old 19-03-2008, 07:51 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Trốn thoát khá»i Rio Hacha

Trong sân nhà tù có má»™t anh chàng lúc nào cÅ©ng thấy Ä‘eo khóa tay. Tôi kết bạn vá»›i anh ta. Hai ngưá»i hút chung má»™t Ä‘iếu xì-gà: thứ xì-gà dài và mảnh, rất nặng. Tôi hiểu ra rằng anh ta Ä‘i buôn lậu, cứ Ä‘i Ä‘i vá» vá» hết xứ Venezuela lại đảo Araba. Anh ta bị buá»™c tá»™i là đã giết mấy ngưá»i lính canh bá» biển và hiện Ä‘ang đợi xét xá»­. Có những ngày anh ta Ä‘iá»m tÄ©nh lạ lùng, nhưng lại có những ngày khác anh ta tá» ra dá»… bị kích động và dá»… cáu bẳn. Tôi nhận thấy anh ta Ä‘iá»m tÄ©nh lại khi có ngưá»i vào thăm và đưa cho anh mấy chiếc lá để nhai. Má»™t hôm anh ta cho tôi má»™t ná»­a chiếc lá thế là tôi hiểu ngay. Lưỡi tôi, lợi tôi và môi tôi Ä‘á»u tê dại Ä‘i, trở thành vô tri vô giác. Những chiếc lá này là lá cô ca: Ngưá»i đàn ông ba mươi lăm tuổi này, hai cánh tay và tấm ngá»±c Ä‘á»u phá»§ má»™t lá»›p lông quăn Ä‘en thẩm chắc phải có má»™t sức lá»±c phi thưá»ng. Hai bàn chân không cá»§a anh ta ở phía dưới có má»™t lá»›p chai dày đến ná»—i thỉnh thoảng anh ta lại rút từ đấy ra má»™t mảnh chai hay là má»™t cái Ä‘inh đã cấm ngập vào đấy nhưng chưa chạm đến thịt. Má»™t buổi tối tôi nói vá»›i anh buôn lậu:

- Fuga (trốn), anh và tôi, (tôi đã nhá» ngưá»i tù Haiti tìm cho má»™t cuốn từ Ä‘iển Pháp - Tây Ban Nha và đã há»c được mấy từ cần thiết như từ “trốnâ€). Anh kia đã hiểu và ra hiệu nói vá»›i tôi rằng anh ta cÅ©ng muốn trốn, nhưng không biết làm thế nào thoát được cái khóa tay.

Äó là má»™t bá»™ khóa Mỹ, có má»™t khe hở để đút chìa khóa vào: đó chắc chắn phải là má»™t cái chìa khóa dẹp. Anh chàng ngưá»i Bretagne làm cho tôi má»™t cái móc bằng dây thép đập dẹp ở đầu. Sau mấy lần thá»­, tôi đã mở được cái khóa cá»§a anh bạn má»›i bất cứ lúc nào tôi muốn. Ban đêm anh ta bị giam riêng trong má»™t căn xà-lim có chấn song sắt khá lá»›n. ở phòng chúng tôi chấn song rất mảnh, chắc chắn là có thể nong ra được. Vậy chỉ cần cưa má»™t cái song là đủ: song sắt cá»§a buồng giam Antonio (tên ngưá»i buôn lậu Colombia).

- Làm thế nào có được một sacette (một cái cưa)?

- Plata (tiá»n).

- Cuanto (bao nhiêu?

- Một trăm pesos.

- Dollar?

- Mưá»i.

Nói tóm lại là vá»›i mưá»i dollars mà tôi đưa cho anh ta,. Antonio đã có được hai lưỡi cưa sắt. Tôi vẽ hình xuống sân giảng giải cho anh ta hiểu rằng má»—i lần đã cưa được má»™t ít thì phải lấy mạt cưa sắt trá»™n vá»›i ruá»™t bánh mì bịt chá»— cưa lại cho kín. Vào phút cuối, trước khi Antonio vá» xà-lim, tôi mở má»™t vòng khóa cho anh ta. Trong trưá»ng hợp có ai muốn kiểm tra khóa, anh ta chỉ có việc ấn má»™t cái là vòng khóa đóng sập lại ngay. Anh ta cưa ba đêm má»›i đứt được cái song sắt. Anh ta nói rằng không đầy má»™t phút anh ta có thể cưa đứt hẳn và tin chắc là có thể dùng tay bẻ quặt nó ra. Sau đó anh ta sẽ đến tìm tôi.

Trá»i mưa luôn, cho nên anh ta nói rằng “La primera noche de lluvia†(đêm mưa đầu tiên) anh ta sẽ đến. Äêm hôm ấy trá»i mưa như trút. Các bạn tôi Ä‘á»u biết rõ các dá»± định cá»§a tôi, không có ai muốn Ä‘i theo tôi vì há» Ä‘á»u nghÄ© rằng miá»n tôi muốn đến quá xa. NÆ¡i tôi định đến là ở cuối bán đảo Colombia, giáp giá»›i Venezuela. Trên tấm bản đồ cá»§a chúng tôi có ghi rằng miá»n đất này được gá»i là Guajira, đó là má»™t lãnh thổ Ä‘ang tranh chấp, không thuá»™c Colombia, mà cÅ©ng không thuá»™c Vezezuela. Anh bạn Colombia cá»§a tôi nói rằng “đó là đất cá»§a thổ dân Anh-Ä‘iêng†và ở đấy không có má»™t thứ cảnh sát nào, cá»§a Colombia cÅ©ng không, cá»§a Venezuela cÅ©ng không. Chỉ có vài ngưá»i buôn lậu Ä‘i qua vùng này. Äi như vậy rất nguy hiểm vì ngưá»i Anh-Ä‘iêng Guajiros không chấp nhận cho má»™t ngưá»i văn minh Ä‘i vào lãnh thổ cá»§a há».

Càng vào sâu trong vùng càng nguy hiểm. ở bá» biển có những ngưá»i Anh-Ä‘iêng làm nghỠđánh cá: qua trung gian cá»§a những ngưá»i Anh-Ä‘iêng khác văn minh hÆ¡n há» má»™t chút, há» giao dịch buôn bán vá»›i làng Castilette và vá»›i xóm La Ve la. Antonio không muốn đến vùng ấy. Mấy ngưá»i bạn cá»§a anh ta hoặc chính bản thân anh ta đã từng giết vài ba ngưá»i Anh-Ä‘iêng trong má»™t trận đánh nhau vá»›i há», vào hôm chiếc thuyá»n chở hàng lậu cá»§a anh ta buá»™c lòng phải lánh vào bá» biển thuá»™c địa phận cá»§a há». Nhưng Antonio cam kết là sẽ đưa tôi đến sát vùng Guajira, sau đó tôi phải Ä‘i tiếp má»™t mình. Tôi không cần phải nói thì các bạn cÅ©ng thừa hiểu tất cả những cuá»™c bàn bạc như vậy giữa Antonio và tôi Ä‘á»u hết sức công phu, vì anh ta hay dùng những từ không há» có trong từ Ä‘iển.

Vậy thì đêm hôm ấy trá»i mưa như trút. Tôi đứng gần cá»­a sổ. Má»™t tấm ván đã được tháo ra khá»i giưá»ng từ lâu: chúng tôi sẽ dùng nó để nong các chấn song ra. Hai đêm trước chúng tôi đã thá»­ thì thấy chỉ cần dẫm lên tấm ván là song sắt oằn ngay.

- Listo (sẵn sàng).

Khuôn mặt Antonio hiện ra trong đêm, dí sát vào chấn song. Cùng vá»›i Maturette và anh chàng ngưá»i Bretagne, tôi dẫm lên tấm ván đặt chen vào giữa hai chấn song: không những hai cái chấn song bị nong ra hai bên mà má»™t cái còn tuá»™t chân ra nữa. Hai bạn đẩy tôi ra ngoài, và trước khi tôi lá»t ra há» vá»— mạnh vào mông tôi mấy cái: đó chính là những cái bắt tay cá»§a bạn bè chúc tôi lên đưá»ng may mắn. Hai chúng tôi đã đứng giữa sân. Trận mưa to trút lên các mái tôn gây nên má»™t tiếng ồn Ä‘iếc tai. Antonio cầm tay tôi kéo đến sát tưá»ng. Nhảy qua tưá»ng dá»… như bỡn, vì nó chỉ cao có hai mét. Thế mà tôi vẫn bị đứt tay vì cá» vào mấy cái mảnh chai cắm ở trên tưá»ng. Không sao, cứ lên đưá»ng. Cái anh chàng Antonio quá»· quái kia vẫn nhận ra lối Ä‘i dưới trận mưa dày đặc, cách ba thước đã không trông thấy gì. Anh ta lợi dụng nó để Ä‘i từ đầu làng đến cuối làng rồi men theo má»™t con đưá»ng len lá»i giữa rừng và bá» biển. Khuya thế này mà cÅ©ng thấy má»™t ánh đèn ở phía trước. Chúng tôi phải Ä‘i vòng vào rừng để tránh chá»— ấy (May thay rừng ở chá»— này không rá»™ng lắm), rồi lại Ä‘i ra đưá»ng. Chúng tôi Ä‘i dưới trá»i mưa cho đến sáng. Lúc ra Ä‘i anh ta đã cho tôi má»™t cái lá coca để tôi nhai theo kiểu vẫn thấy anh ta làm ở nhà tù. Khi trá»i sáng tôi chẳng thấy mệt chút nào. Không biết có phải nhá» cái lá ấy không? Chắc chắn là phải. Khi trá»i đã sáng chúng tôi vẫn tiếp tục Ä‘i. Thỉnh thoảng anh ta lại nằm rạp xuống và áp tai xuống mặt đất ướt sÅ©ng nước mưa. Rồi chúng tôi lại Ä‘i tiếp. Anh ta có má»™t kiểu Ä‘i rất lạ. Chẳng ra chạy mà cÅ©ng chẳng ra Ä‘i, đó là những bước nhảy ngắn liên tiếp, khoảng cách rất Ä‘á»u, hai tay như chèo trong không khí. Vừa rồi chắc hẳn anh ta có nghe thấy má»™t tiếng động gì khả nghi, vì anh ta kéo tôi vào rừng. Trá»i vẫn mưa. Quả nhiên, nhìn xuống đưá»ng tôi thấy có má»™t cái máy kéo Ä‘ang kéo má»™t cái hồ-lô san đất, chắn hẳn há» Ä‘ang sá»­a đưá»ng.

Mưá»i giá» rưỡi sáng. Mưa đã tạnh, trá»i đã há»­ng nắng. Chúng tôi đã Ä‘i vào rừng sau hÆ¡n má»™t cây số Ä‘i trên lá» cá» chứ không Ä‘i giữa đưá»ng. Nằm nghỉ ở dưới má»™t lùm cây rậm rạp, xung quanh toàn bụi rậm má»c dày đặc và đầy gai góc, tôi nghÄ© là ở đây chẳng còn sợ gì thế nhưng Antonio vẫn không cho tôi hút thuốc hay nói chuyện khe khẽ. Thấy anh ta vẫn nuốt nước lá coca, tôi bắt chước làm theo nhưng má»™t cách dè dặt hÆ¡n. Anh ta có má»™t túi đựng hÆ¡n hai chục lá, có đưa ra cho tôi xem. Bá»™ răng thượng hảo hạng cá»§a anh lấp lánh trong bóng tôi khi anh ngoác mồm ra cưá»i nhưng không thành tiếng. Vì xung quanh đầy muá»—i, anh ta nhai má»™t Ä‘iếu xì gà rồi lấy nước miếng trá»™n lẫn nicotin bôi lên mặt và lên tay. Tôi cÅ©ng làm như vậy. Từ đấy trở Ä‘i muá»—i không dám bâu vào nữa.

Bảy giá» tối. Äêm đã xuống nhưng đưá»ng vẫn sáng quá vì có trăng. Antonio để ngón tay lên con số chín và nói: “Lluvia (mưa)â€. Tôi hiểu rằng đến chín giá» trá»i sẽ mưa. Quả nhiên đến chín giá» hai mươi thì trá»i đổ mưa, chúng tôi lại lên đưá»ng. Äể theo kịp Antonio tôi đã há»c được cái kiểu Ä‘i nhảy nhảy và chèo hai tay trong không khí. Äi như thế không có gì khó lại nhanh hÆ¡n là Ä‘i nhanh, mà vẫn không phải là chạy. Trong đêm ấy chúng tôi đã ba lần phải tránh vào rừng để nhưá»ng đưá»ng cho má»™t chiếc xe hÆ¡i du lịch, má»™t chiếc xe vận tải và má»™t chiếc xe bò có hai con lừa kéo. Nhá» có lá coca, đến sáng tôi vẫn không thấy mệt. Äến tám giá» mưa tạnh, và vẫn như hôm qua chúng tôi Ä‘i nhè nhẹ trên cá» khoảng hÆ¡n má»™t cây số rồi nấp vào rừng. Ngậm mấy cái lá kia có má»™t cái bất tiện là không thể ngá»§ được. Từ khi ra Ä‘i chúng tôi chưa có lần nào chợp mắt. Äôi đồng từ cá»§a Antonio giãn to đến ná»—i không thấy tròng xanh đâu nữa. Mắt tôi chắc cÅ©ng vậy. Chín giá» tối. Trá»i mưa. Dưá»ng như trá»i đợi đến đúng giỠấy thì bắt đầu đổ mưa. Vá» sau tôi được biết rằng ở miá»n nhiệt đới khi trá»i bắt đầu mưa vào má»™t giá» nào đấy thì suốt tuần trăng ngày nào cÅ©ng sẽ bắt đầu mưa vào giỠấy và cÅ©ng sẽ tạnh vào giỠấy. Äêm nay khi bắt đầu Ä‘i chúng tôi nghe những tiếng gá»i í á»›i rồi trông thấy những ánh đèn. “Castilletteâ€, Antonio nói. Con ngưá»i quá»· quái ấy nắm lấy tay tôi không chút do dá»± và chúng tôi lại vào rừng, rồi sau hai giá» Ä‘i rất khó nhá»c chúng tôi lại trở ra đưá»ng cái. Chúng tôi Ä‘i, hay nói là nhảy nhót thì đúng hÆ¡n, cho đến hết đêm và gần hết buổi sáng. Nắng đã hong khô áo quần chúng tôi mặc trên ngưá»i. Chúng tôi ướt đã ba ngày rồi, và kể từ miếng đưá»ng Ä‘en chúng tôi ăn vào ngày thứ nhất, đã ba ngày chúng tôi chưa ăn thêm má»™t chút gì. Antonio có vẻ như tin chắc rằng chúng tôi sẽ không gặp những ngưá»i xấu. Anh ta Ä‘i má»™t cách vô tư lá»± và đã mấy giá» liá»n anh ta không áp tai xuống đất nghe ngóng gì cả. Vì con đưá»ng Ä‘i dá»c bãi biển, Antonio chặt má»™t cái gậy. Bây giá» chúng tôi Ä‘i trên cát ướt. Chúng tôi đã rá»i hẳn đưá»ng cái. Antonio dừng lại xem xét má»™t cái vết rá»™ng năm mươi phân Ä‘i từ biển lên đến chá»— cát khô. Anh ta Ä‘i theo cái vết và khi đến chá»— nó loe rá»™ng ra thành hình tròn, Antonio cắm gậy xuống. Khi rút gậy lên thấy có má»™t chất nước vàng vàng như lòng dá» trứng gà dính ở đầu gậy. Chúng tôi bá»›i cát thành cái lá»— và chẳng bao lâu thấy hiện ra má»™t má»› trứng, ba bốn trăm cái gì đó không biết nữa. Äó là trứng con vích, má»™t loại rùa biển. Trứng này không có vá», chỉ bá»c má»™t lá»›p da má»ng. Chúng tôi hốt đầy cái áo sÆ¡-mi mà Antonio đã cởi ra, dá»… đến má»™t trăm quả trứng. Chúng tôi rá»i bãi biển, băng qua đưá»ng để lại Ä‘i vào rừng. Äến má»™t chá»— thật kín đáo, chúng tôi bắt đầu ăn, chỉ ăn lòng đỠthôi nhé - Antonio dặn tôi như vậy. Vá»›i hàm răng chó sói cá»§a anh ta, Antonio cắn đứt lá»›p da bá»c quanh trứng, để cho lòng trắng chảy hết rồi hút cái lòng Ä‘á». Anh ta cắn cả má»™t loạt trứng, rồi vừa đưa cho tôi má»™t cái vừa hút cái kia. No đến vỡ bụng, chúng tôi nằm dài ra đất, đầu gối lên chiếc áo vét. Antonio nói: Manana tu sigues so lo Ä‘os dias más. De manana enadelante no hay policias (Mai anh tiếp tục Ä‘i má»™t mình hai ngày nữa. Kể từ mai sẽ không có cảnh sát đâu)

Äồn biên phòng cuối cùng: mưá»i giá» tối nay. Chúng tôi nhận ra vị trí cá»§a đồn biên phòng này nhá» tiếng chó sá»§a, và đến gần hÆ¡n thì trông thấy má»™t ngôi nhà nhỠđèn thắp sáng trưng Antonio tránh các thứ đó má»™t cách tài tình. Từ đấy chúng tôi Ä‘i suốt đêm không cần đỠphòng gì cả. ÄÆ°á»ng Ä‘i không rá»™ng, nó chỉ là má»™t con đưá»ng mòn, nhưng cÅ©ng có thể cảm thấy là nó được dùng thưá»ng xuyên vì lối Ä‘i không há» có cá». Nó rá»™ng khoảng năm mươi phân và Ä‘i dá»c theo cánh rừng, cao hÆ¡n bãi biển chừng hai mét. Có nhiá»u chá»— thấy rõ vết móng ngá»±a và móng lừa. Antonio ngồi lên má»™t cái rá»… cây to và ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Trá»i nắng rất gắt. Äồng hồ tôi chỉ mưá»i má»™t giá», nhưng nhìn mặt trá»i thì phải đến giữa trưa: nếu cắm thẳng má»™t cây gậy xuống đất thì không há» thấy bóng hắt xuống, vậy là đúng giữa trưa, tôi liá»n sá»­a đồng hồ lại thành mưá»i hai giá». Antonio dốc cái túi đựng lá coca ra: còn cả thảy bảy cái. Anh ta đưa cho tôi bốn cái và giữ lại ba cái. Tôi Ä‘i vào rừng má»™t lát rồi quay lại đưa cho anh ta má»™t trăm năm mươi dollars Trinidad và sáu mươi florins. Anh ta ngÆ¡ ngác nhìn tôi hết sức ngạc nhiên sá» sá» lên mấy tá» giấy bạc, không hiểu nổi tại sao nó lại có thể má»›i tinh như vậy và làm sao nó lại không bao giá» bị ướt nhất là anh ta không lần nào thấy tôi Ä‘em ra phÆ¡i phóng gì cả. Anh ta cám Æ¡n tôi, tay cầm cả nắm giấy bạc, suy nghÄ© hồi lâu rồi lấy sáu tá» năm florins, vị chi là ba mươi florins, rồi trả cho tôi số còn lại. Tuy tôi cố nài, anh ta nhất định không chịu lấy thêm.

Lúc này có thể nhận thấy ở Antonio có má»™t cái gì thay đổi. Chúng tôi đã dá»± định là sẽ chia tay nhau ở đây, nhưng bây giá» anh có vẻ như muốn đưa tôi Ä‘i thêm má»™t ngày nữa. Sau đó anh sẽ quay trở lại, - anh ta vừa nói vừa ra hiệu cho tôi hiểu như thế. Thế là chúng tôi lại cùng lên đưá»ng, sau khi nuốt mấy cái lòng đỠtrứng vích và châm má»™t Ä‘iếu xì-gà (việc này phải mất hÆ¡n ná»­a tiếng đồng hồ má»›i làm được vì phải xát hai hòn đá vào nhau cho lá»­a bén vào má»™t nhúm rêu khô). Chúng tôi Ä‘i được hÆ¡n ba tiếng đồng hồ thì thấy má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i thẳng vá» phía chúng tôi. Ngưá»i ấy đội má»™t cái mÅ© rÆ¡m rá»™ng mênh mông, chân Ä‘i á»§ng, không mặc quần mà mặc má»™t thứ slip bằng da, má»™t cái áo sÆ¡-mi màu xanh lá cây và má»™t cái áo vét cÅ©ng màu xanh lá cây nhưng đã phai bạc, kiểu nhà binh. VÅ© khí mang theo là má»™t khẩu các bin rất đẹp và má»™t khấu súng lục to tướng Ä‘eo ở thắt lưng.

- Caramba! Kìa Antonio, cậu đấy à? - Ngưá»i ấy reo lên.

Từ rất xa Antonio đã nhận ra ngưá»i cưỡi ngá»±a, anh ta không nói gì vá»›i tôi cả, nhưng tôi biết chắc là như vậy. Ngưá»i kia xuống ngá»±a: đó là má»™t ngưá»i đàn ông cao lá»›n, nước da màu đồng Ä‘á», trạc bốn mươi tuổi là ít Hai ngưá»i vá»— rất mạnh lên vai nhau mấy cái. Cách chào thân ái này vá» sau tôi sẽ còn gặp nhiá»u ở các nÆ¡i.

- Còn gã kia là ai thế?

- Companero de fuga (bạn vượt ngục), ngưá»i Pháp.

- Cậu đi đâu?

- Äến nÆ¡i nào thật gần dân chài Anh-Ä‘iêng.

- Anh này muốn đi qua lãnh thổ Anh-điêng, vào Venezuela rồi từ đó tìm cách trở vỠAruba hay Curacao.

- Anh-Ä‘iêng Guajiros: không tốt, - ngưá»i kia nói.

- Anh không có vÅ© khí, hãy cầm lấy cái này. - Hắn đưa cho tôi má»™t con dao găm có cả bao da, cán làm bằng sừng đánh bóng. Chúng tôi ngồi xuống bên vệ đưá»ng. Tôi cởi giày ra: hai chân tôi Ä‘á»u rá»›m máu. Antonio và ngưá»i cưỡi ngá»±a nói gì rất nhanh vá»›i nhau, có thể thấy rõ rằng dá»± định cá»§a tôi Ä‘i qua lãnh thổ Guajira không làm cho há» hài lòng chút nào. Antonio ra hiệu cho tôi lên ngá»±a: đôi giày buá»™c dây lại quàng ngang vai, tôi sẽ để trần đôi chân cho những vết thương khô lại. Tôi hiểu được những Ä‘iá»u đó qua những cá»­ chỉ cá»§a Antonio. Ngưá»i cưỡi ngá»±a lên ngá»±a, Antonio đưa tay ra cho tôi, và chưa kịp hiểu ra sao, tôi đã được ngồi trên lưng con ngá»±a vừa bắt đầu phi nước đại, sau lưng ngưá»i bạn cá»§a Antonio. Suốt má»™t ngày và má»™t đêm chúng tôi đã phi ngá»±a như thế. Thỉnh thoảng ngưá»i kia dừng ngá»±a lại, đưa cho tôi má»™t chai rượu hồi, và cứ má»—i lần như thế tôi lại uống má»™t há»›p. Äến tảng sáng anh ta dừng lại. Mặt trá»i đã lên. Anh ta đưa cho tôi má»™t bánh pho-mát cứng như sắt và hai cái bánh nướng, sáu cái lá coca, lại biếu tôi má»™t cái túi đặc biệt để đựng thứ lá này, không thấm nước, buá»™c vào thắt lưng. Rồi anh ta vá»— mạnh mấy cái lên vai tôi như đã từng làm vá»›i Antonio, rồi lên ngá»±a và phi Ä‘i.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
áþäæåòèðîâàíèå, çàñòàâêè, èíòåðüåð, ìàñÿíÿ, òåëåêàíàë, ýíöèêëîïåäèÿ, ðåôåðàòè



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™