  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:29 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 10 
 
Chịu lễ, vào ngục Bastille hay là chết  
 
 
  
 
Như chúng tôi đã nói, Marguerite đóng cá»a lại và quay vào phòng nhưng vẫn còn hồi há»™p. Nàng thấy Gillonne Ä‘ang hoảng sợ nghiêng ngưá»i trước cá»a căn buồng nhá» rồi chăm chú nhìn theo những vết máu Ä‘á»ng trên giưá»ng, trên đồ dùng và trên thảm. 
- Ôi! Thưa lệnh bà, ông ta chết rồi ư? - Cô kêu lên. 
- Im nào! Gillonne! - Marguerite nói vá»›i giá»ng nghiêm khắc. 
Gillonne im bặt 
Marguerite bèn lôi từ chiếc túi dùng đựng tiá»n bố thà ra má»™t chiếc chìa khoá vàng, mở cá»a căn buồng nhá» và chỉ cho ngưá»i thị nữ thấy chàng trai De Mole đã cố gắng nhổm dáºy và lết tá»›i gần cá»a sổ. Khi nghe tiếng cá»a mở, chàng vá»› lấy má»™t con dao găm nhá», loại dao mà các bà, các cô thá»i ấy vẫn thưá»ng Ä‘eo. 
- Thưa ông, xin ông đừng sợ - Marguerite nói - ThỠcó linh hồn tôi, ông đang ở một nơi yên ổn. 
De Mole quỳ xuống, thốt lên: 
- Ôi! Thưa lệnh bà, đối vá»›i tôi, Ngưá»i không phải là hoàng háºu mà là má»™t nữ thần. 
- Ông đừng cỠđộng như váºy - Marguerite kêu lên - máu vẫn còn chảy đây này. Ôi! Nhìn kìa Gillonne, ông ta  xanh quá phải không?… Xem nào, ông bị thương ở đâu? 
- Thưa lệnh bà - De Mole vừa nói vừa cố gắng chỉ rõ những vết thương chÃnh gây cho chàng Ä‘au đớn toàn thân - Hình như tôi bị má»™t nhát kiếm vào vai và má»™t nhát nữa vào ngá»±c, còn các vết thương khác không đáng lưu tâm lắm. 
- Xem xem nào! Gillonne, đem hộp cao của ta lại đây. 
Gillonne tuân lá»i và quay trở lại, má»™t tay cầm há»™p cao, tay kia cầm bình đựng nước bằng bạc mạ vàng và băng bằng sợi Hoà Lan nhá» mịn. 
- Giúp ta đỡ ông ấy dáºy, Gillonne! - Marguerite ra lệnh vì sau khi De Mole cố nhổm dáºy thì chàng hoàn toàn kiệt sức và ngã xuống. 
- Nhưng, thưa lệnh bà - De Mole nói - Tôi ái ngại quá, không lẽ tôi để cho… 
- Nhưng thưa ông, tôi cho rằng ông cần phải để cho ngưá»i ta chá»a trị vết thương cho ông, nếu để cho ông chết thì đó sẽ là tá»™i lá»—i. 
- Ôi! - De Mole thốt lên - Tôi thà chết còn hÆ¡n phải trông thấy lệnh bà, má»™t hoàng háºu, phải vấy vào tay mình thứ máu nhÆ¡ bẩn cá»§a má»™t kẻ như tôi. Ôi, không Ä‘á»i nào. 
Và chàng cung kÃnh lùi lại. 
- Thưa ông quý tá»™c, chẳng phải ông đã tha hồ vấy máu lên giưá»ng và trong khắp buồng cá»§a lệnh bà đấy thôi - Gillonne vừa nói vừa mỉm cưởi. 
Marguerite kéo vạt áo măng-tô che lấp chiếc áo choàng lót bằng hàng batit dây đầy những vệt đỠhồng. Cá» chỉ đầy vẻ e thẹn nữ tÃnh ấy nhắc De Mole nhá»› lại chàng đã từng được ôm trong tay và siết trên ngá»±c bà hoàng háºu đẹp đến thế, yêu dấu đến thế. Nhá»› tá»›i đó, đôi má nhợt nhạt cá»§a chàng thoáng á»ng lên má»™t sắc hồng. 
- Thưa lệnh bà - Chàng ấp úng nói - Ngưá»i không thể giao cho tôi má»™t nhà phẫu thuáºt nào hay sao? 
- Má»™t nhà phẫu thuáºt Giatô giáo phải không? - Marguerite há»i vá»›i má»™t vẻ khiến De Mole hiểu ngay và rùng mình. 
- Váºy ra ông không biết - Hoàng háºu nói tiếp vá»›i giá»ng nói và nụ cưá»i êm dịu chưa từng thấy - Rằng chúng tôi, những công chúa Pháp, chúng tôi được dạy cho biết các loại cây cá» và cách chế biến các loại cao hay sao? Từ bao Ä‘á»i nay, bổn pháºn cá»§a chúng tôi, vừa là đàn bà, vừa là hoàng háºu hoặc nữ hoàng là làm giảm nhẹ ná»—i Ä‘au đớn cá»§a kẻ khác. Vì thế nên chúng tôi cÅ©ng chẳng kém các nhà giải phẫu tài giá»i nhất thế giá»›i, Ãt ra là theo lá»i những kẻ quen tán dương chúng tôi. Vá» mặt này, tiếng tăm cá»§a tôi chẳng nhẽ lại chưa đến tai ông hay sao? Nào Gillonne, vào việc thôi. 
De Mole vẫn cố thá» kháng cá»± lại. Chàng nhắc lại rằng chàng thà chịu chết còn hÆ¡n là để cho hoàng háºu phải làm cái công việc phiá»n toái này, cái việc mà ngưá»i ta có thể bắt đầu vá»›i lòng thương xót nhưng kết thúc bằng sá»± ghê tởm. Cuá»™c chống chá»i này chỉ càng làm chàng mau kiệt sức. Chàng lảo đảo, nhắm nghiá»n mắt lại, ngáºt đầu ra sau và ngất xỉu Ä‘i lần nữa. 
Marguerite bèn cầm lấy con dao mà chàng để rÆ¡i, nhanh chóng cắt sợi dây buá»™c áo chẽn cá»§a chàng, còn Gillonne cầm má»™t lưỡi dao khác tháo ống tay áo cá»§a chàng hay đúng hÆ¡n là cắt rá»i chúng ra. 
Vá»›i má»™t miếng vải băng tẩm nước mát, Gillonne thấm máu rỉ ra từ vai và ngá»±c chàng trai. Còn Marguerite lấy má»™t chiếc kim vàng nhẹ nhàng khéo léo dò các vết thương hệt như thầy Ambroise Paré làm trong trưá»ng hợp tương tá»±. 
Vết thương ở vai sâu, còn vết ở ngá»±c đã trượt qua xương sưá»n và chỉ xuyên qua làm bị thương ngoài da. Không má»™t vết nào đâm vào sâu sát vá»›i phổi và tim. 
- Vết thương gây Ä‘au đớn nhưng không nguy hiểm đến tÃnh mạng, Acerrimum humen vulnus, non autem lethale - Nàng danh y xinh đẹp và thông thái lẩm bẩm - Gillonne, đưa cao dán đây và chuẩn bị vải để băng. 
Theo lệnh cá»§a hoàng háºu ban ra, Gillonne đã kịp thá»i lau chùi và xức nước thÆ¡m lên ngá»±c chàng trai, lên đôi cánh tay đẹp như được vẽ trong má»™t bức tranh cổ đại, lên đôi vai duyên dáng Ä‘ang ngá»a vá» phÃa sau, lên chiếc cổ rợp những món tóc dày và trông như má»™t bức tượng cẩm thạch Paros chứ không phải là má»™t tấm thân tàn phế cá»§a má»™t con ngưá»i Ä‘ang hấp hối. 
- Tá»™i nghiệp chàng trai - Gillonne vừa lẩm bẩm vừa nhìn kết quả công việc cá»§a mình lẫn ngưá»i được hưởng nó. 
- Ông ta đẹp nhỉ? - Marguerite nói vá»›i sá»± thẳng thắn cá»§a báºc vương giả. 
- Thưa lệnh bà, vâng. Nhưng em thấy hình như ta nên nhấc ông ta dáºy và để nằm trên giưá»ng mà ông ta Ä‘ang tá»±a vào hÆ¡n là cứ để cho ông ta nằm dưới đất thế này. 
- Em nói đúng đấy, Gillone - Marguerite trả lá»i. 
Và cả hai ngưá»i đàn bà cúi xuống hợp sức nâng De Mole lên và đặt chàng trên ghế xô pha có chá»— tá»±a được chạm trổ kê trước cá»a sổ, rồi há» hé cá»a cho chàng dá»… thở. 
Những cỠđộng làm De Mole tỉnh lại. Chàng buông má»™t tiếng thở dài và vừa mở mắt chàng đã cảm thấy sá»± dá»… chịu khôn tả thưá»ng có ở ngưá»i bị thương khi tỉnh lại. Chàng cảm thấy sá»± mát mẻ thay cho ngá»n lá»a nung nấu trong ngưá»i, và mùi thÆ¡m cá»§a cao dán thay cho mùi máu tanh phát buồn nôn. 
Chàng thì thầm má»™t vài lá»i vô nghÄ©a. Marguerite trả lá»i bằng má»™t nụ cưá»i và đặt ngón tay lên môi. vừa lúc đó nhiá»u tiếng gõ cá»a vang lên. 
- Có ngưá»i gõ ở lối Ä‘i bà máºt - Marguerite nói. 
- Ai váºy nhỉ, thưa lệnh bà? - Gillonne hoảng hốt há»i. 
- Äể ta Ä‘i xem - Marguerite đáp - Em cứ ở đây và chá»› có để ông ta ra đấy. 
Marguerite quay trở vào, đóng cá»a buồng lại và tá»›i mở cánh cá»a ở lối Ä‘i bà máºt thông vá»›i khu phòng cá»§a Äức vua và Thái háºu. 
- Phu nhân de Sauve - Marguerite vừa thốt lên vừa hấp tấp lùi lại, vẻ mặt nàng nếu không dể lá»™ sá»± kinh hãi thì Ãt ra cÅ©ng để lá»™ sá»± căm ghét, vì má»™t ngưá»i đàn bà không bao giá» tha thứ cho ngưá»i đàn bà khác cái tá»™i đã cướp Ä‘i cá»§a mình má»™t ngưá»i đàn ông, cho dù bà ta có không yêu chăng nữa. 
- Thưa vâng, tâu lệnh bà! - Phu nhân de Sauve chắp tay lại. 
- Bà mà cÅ©ng tá»›i đây ư? - Marguerite má»—i lúc thêm ngạc nhiên, nàng tiếp tục nói nhưng vá»›i giá»ng má»—i lúc má»™t thêm nghiêm khắc. 
Charlotte quỳ xuống: 
- Tâu lệnh bà, xin Ngưá»i thứ tá»™i. Tôi biết tá»™i lá»—i cá»§a tôi vá»›i Ngưá»i tá»›i mức nào rồi. Nhưng giá như lệnh bà biết được… Không phải hoàn toàn do lá»—i cá»§a tôi, có lệnh riêng cá»§a Thái háºu… 
- Xin bà hãy đứng dáºy - Marguerite nói - Vì ta cÅ©ng không nghÄ© bà tá»›i đây vá»›i hy vá»ng nhằm thanh minh vá»›i ta nên bà cứ nói rõ vá»›i ta tại sao bà tá»›i đây. 
- Thưa lệnh bà - Charlotte vẫn quỳ dưới đất và ngước nhìn vá»›i vẻ thất thần - Tôi tá»›i đây để há»i lệnh bà xem ông ấy có tá»›i đây không? 
- Ai tới đây? Bà nói tới ai thế? Quả thực ta không hiểu! 
- Äức vua! 
- Äức vua? Bà theo Ä‘uổi ông ta tá»›i táºn nhà ta cÆ¡ à? Trong khi bà vẫn biết thừa rằng ông ta không há» tá»›i đây! 
- Ôi! Tâu lệnh bà - Nam tước phu nhân de Sauve tiếp tục nói, không để ý tá»›i lá»i ám chỉ sâu cay cá»§a hoàng háºu - Ôi, cầu Chúa cho Ngưá»i có ở đây! 
- Tại sao váºy? 
- Ôi lạy Chúa! Tâu lệnh bà, vì ngưá»i ta Ä‘ang cắt cổ những ngưá»i Tân giáo mà đức vua Navarre là thá»§ lÄ©nh cá»§a những ngưá»i ấy. 
- Ôi! Marguerite thốt lên và kéo tay phu nhân de Sauve buá»™c bà ta phải đứng dáºy - Ta quên mất! Vả chăng ta không nghÄ© rằng má»™t đấng quân vương cÅ©ng phải chịu những hiểm nguy như ngưá»i khác. 
- Còn hơn thế nữa, thưa lệnh bà, ngàn lần hơn thế - Charlotte kêu lên. 
- Quả thá»±c, phu nhân de Lorraine đã báo trước cho ta. Ta đã bảo ông ta đừng ra khá»i cung. Váºy ông ta đã ra khá»i Louvre ư? 
- Không, Không, Ngưá»i Ä‘ang ở trong Louvre. Không ai tìm thấy Ngưá»i ở đâu cả. Và nếu như Ngưá»i không có ở đây… 
- Ông ta không có ở đây! 
- Ôi! Phu nhân de Sauve thét lên Ä‘au đớn - Thế là hết, vì Thái háºu đã thá» giết cho được Ngưá»i! 
- Thá» giết cho được! Ôi, bà làm ta kinh sợ quá! Không thể thế được - Tâu lệnh bà - Phu nhân de Sauve nói vá»›i vẻ cương quyết mà chỉ có má»™t mối tình mê đắm má»›i tạo ra được - Tôi nói vá»›i lệnh bà là ngưá»i ta không biết đức vua Navarre ở đâu. 
- Váºy Thái háºu ở đâu? 
- Thái háºu đã cho tôi Ä‘i gá»i ong de Guise và ông Tavannes  ở phòng câu nguyện cá»§a Ngưá»i rồi cho tôi lui. Khi đó, xin tệnh bà tha tá»™i, tôi vá» phòng tôi và đợi như thưá»ng lệ. 
- Chá» chồng ta phải không? - Marguerite há»i. 
- Thưa lệnh bà, Ngưá»i không tá»›i. Tôi đã tìm Ngưá»i ở khắp nÆ¡i, tôi há»i tất cả má»i ngưá»i. Chỉ có má»™t ngưá»i lÃnh trả lá»i tôi là hình như đã thấy Ngưá»i Ä‘i giữa má»™t toán lÃnh gươm tuốt trần má»™t lát trước khi cuá»™c tàn sát bắt đầu. Váºy mà cuá»™c tàn sát đã bắt đầu từ má»™t tiếng đồng hồ nay rồi. 
- Cám ơn phu nhân - Marguerite nói - Mặc dầu cái tình cảm khiến phu nhân hành động có lẽ là thêm một sự xúc phạm nữa đến ta, nhưng ta vẫn xin cám ơn bà. 
- Ôi, nếu váºy xin lệnh bà tha thứ cho tôi, và tôi sẽ có được sức lá»±c để trở vá» phòng nhá» lá»i tha tá»™i cá»§a lệnh bà, vì tôi chẳng dám theo Ngưá»i dù là Ä‘i từ xa. 
Marguerite chìa tay cho bà ta. 
- Ta sẽ tá»›i gặp Thái háºu Catherine, bà cứ vá» Ä‘i. Äức vua Navarre thuá»™c quyá»n cứu giúp cá»§a ta, ta đã hứa liên minh vá»›i ông ấy và ta sẽ giữ lá»i hứa cá»§a mình. 
- Nhưng nếu lệnh bà không vào tá»›i táºn chá»— Thái háºu Catherine được thì sao? 
- Thế thì ta sẽ quay vá» phÃa ông anh Charles cá»§a ta. Ta cần phải nói chuyện vá»›i ông ấy. 
- Váºy thì lệnh bà Ä‘i Ä‘i - Charlotte vừa nói vừa nhưá»ng đưá»ng cho Marguerite - Cầu Chúa đưa đưá»ng dẫn lối cho lệnh bà. 
Marguerite vùn vụt đi qua hành lang. Nhưng tới đầu kia nàng ngoái đầu lại để yên tâm rằng bà de Sauve không ở nguyên chỗ cũ nữa. Phu nhân de Sauve đi theo nàng. 
Khi hoàng háºu Navarre thấy bà ta đã Ä‘i lên cầu thang vá» phòng , nàng liá»n tiếp tục tá»›i phòng Thái háºu. 
Má»i cái Ä‘á»u khác lạ. Marguerite không còn thấy đám đông quần thần Ä‘on đả mà ngày thưá»ng vẫn mở lối cho nàng qua và cúi chào nàng má»™t cách kÃnh cẩn. Nàng chỉ gặp lÅ© vệ binh mang những ngá»n kÃch đỠlòm và áo quần vấy máu hay những nhà quý tá»™c vá»›i áo măng-tô rách tả tÆ¡i, mặt mày Ä‘en nhòm thuốc súng, mang theo mệnh lệnh hoặc tin tức khẩn cấp. Kẻ ra ngưá»i vào, Ä‘i Ä‘i lại lại khiến cho các phòng sảnh và lối Ä‘i ồn ào, tấp náºp như má»™t tổ kiến lá»›n. 
Marguerite vẫn Ä‘i tiếp và tá»›i được táºn phòng ngoài cá»§a Thái háºu. Nhưng có hai hàng lÃnh canh giữ phòng này và chỉ cho những ngưá»i có khẩu lệnh riêng má»›i được vào. 
Marguerite đã hoài công vô Ãch để vượt qua hàng rào sống này. Cá»a mở ra đóng lại nhiá»u lần và má»—i lần nàng lại nhìn thấy, qua khe cá»a hé mở. Thái háºu Catherine trẻ ra vì những cỠđộng linh hoạt như thể bà má»›i Ä‘ang độ đôi mươi. Bà viết lách, nháºn thư, bóc thư, ra mệnh lệnh, nói vá»›i ngưá»i này má»™t câu, vá»›i kẻ kia bà nở má»™t nụ cưá»i, và những kẻ nháºn được nụ cưá»i thân ái nhất là những kẻ mình mẩy bám bụi và máu nhiá»u nhất. 
Giữa sá»± há»—n độn ồn ào như chợ vỡ trong cung Louvre, giữa những tiếng om sòm nhức óc, ngưá»i ta nghe thấy ngày càng nhiá»u phát đạn nổ trong phố. 
"Mình chẳng thể nào đến được chá»— mẹ mình - Marguerite tá»± nhá»§ sau khi đã cố thá» vượt qua những ngưá»i lÃnh cầm kÃch - Thà Ä‘i tìm ông anh mình còn hÆ¡n là mất thì giỠở đây". 
Lúc ấy, ông de Guise Ä‘i qua, ông ta vừa báo cho Thái háºu biết cái chết cá»§a đô đốc và lại quay trở vá» vá»›i cái lò sát sinh. 
- Ôi, Henri! - Marguerite thốt lên - Vua Navarre ở đâu? 
Quáºn công ngạc nhiên nhìn nàng, cúi chào mà không trả lá»i và bá» ra vá»›i những vệ binh cá»§a ông ta. 
Marguerite chạy tá»›i chá»— má»™t viên chỉ huy sắp rá»i Louvre và Ä‘ang cho lÃnh nạp lại đạn súng trước khi ra Ä‘i. 
- Äức vua Navarre, thưa ông, đức vua Navarre ở đâu? - Nàng há»i. 
- Thưa lệnh bà, tôi không biết - Kẻ kia trả lá»i - Tôi không há» thuá»™c đội vệ binh cá»§a đức ông. 
- A, ông René thân mến - Marguerite nháºn ra kẻ vẫn cấp mỹ phẩm cho Thái háºu - Äúng ông rồi… Ông từ chá»— mẹ ta ra… Ông có biết chồng ta ra sao rồi không? 
- Thưa lệnh bà, Hoàng thượng Navarre không há» là bạn cá»§a tôi, lệnh bà phải nhá»› tá»›i Ä‘iá»u đó. Tháºm chÃ, ngưá»i ta lại còn nói - René nói thêm vá»›i nét mặt nhăn nhở - Rằng ông ấy dám tố tôi là đã đồng loã vá»›i lệnh bà Catherine để đầu độc mẹ ông ta. 
- Không đâu! - Marguerite kêu lên - Xin ông đừng tin vào Ä‘iá»u đó ông René thân mến ạ. 
- Ồ! Thưa lệnh bà, thì có can hệ gì đâu - kẻ bán mỹ phẩm nói - Bây giỠthì chẳng còn ai phải e ngại cả đức vua Navarre lẫn đồng bạn của ông ta. 
Và y quay lưng lại Marguerite. 
- Ôi ông de Tavannes , ông de Tavannes , xin ông cho tôi nói vá»›i ông má»™t câu, chỉ má»™t câu thôi - Marguerite gá»i vá»›i. 
Tavannes  đang đi qua bèn đứng lại. 
- Henri de Navarre đâu rồi? - Marguerite há»i. 
- Thá» chứ! Tôi nghÄ© là Ngưá»i Ä‘i dạo phố vá»›i các ông d Alençon và Condé - Ông ta nói to. 
Rồi hạ thấp giá»ng để cho mình Marguerite đủ nghe. 
- Thưa lệnh bà xinh đẹp, nếu bà muốn gặp cái kẻ mà tôi sẵn lòng trao cả cuá»™c Ä‘á»i để được ở vào địa cá»§a ông ta thì xin bà hãy tá»›i gõ cá»a phòng vÅ© khà cá»§a đức vua. 
- Ôi cảm Æ¡n ông, ông Tavannes , tôi đến đấy ngay bây giá» - Marguerite chỉ nghe được có má»—i Ä‘iá»u chỉ dẫn chá»§ yếu ấy trong tất cả những lá»i Tavannes  nói vá»›i nàng và nàng vừa chạy vừa lẩm bẩm: 
- Ôi! Mình đã hứa vá»›i ông ta, ông ta đã cư xá» tháºt đẹp vá»›i mình lúc cái tay Henri vô Æ¡n ấy núp trong buồng mình, mình không thể để ông ta chết được. 
Và nàng đến gõ cá»a khu phòng ở cá»§a nhà vua, nhưng ở đó đã có hai đại đội vệ binh canh giữ bên trong. 
- Không ai được vào chỗ đức vua - Một viên sĩ quan vừa nói vừa hấp tấp tiến ra. 
- Nhưng còn ta? - Marguerite há»i. 
- Mệnh lệnh là chung cho tất cả. 
- Nhưng ta là hoàng háºu Navarre, ta là em nhà vua cÆ¡ mà! 
- Thưa lệnh bà, tôi được lệnh không trừ trưá»ng hợp nào, xin lệnh bà hãy thứ lá»—i cho. 
Và viên sÄ© quan khép cá»a lại. 
- Ôi! Ông ta nguy mất rồi - Marguerite hoảng sợ khi thấy tất cả những vẻ mặt lầm lì, nếu chúng không thể hiện sá»± trả thù thì cÅ©ng bá»™c lá»™ ra tÃnh cương quyết không khoan nhượng - Äúng rồi ta hiểu ra tất cả… Ngưá»i ta đã dùng ta làm cái mồi nhá»â€¦ ta là cái bẫy để há» bắt và cắt cổ những ngưá»i Tân giáo… Ôi! Dù có bị giết ta cÅ©ng phải vào cho được. 
Và nàng chạy như ngưá»i Ä‘iên qua các hành lang và phòng sảnh. Äá»™t nhiên khi Ä‘i qua má»™t cánh cá»a nhá», nàng nghe thấy má»™t lá»i ca êm ái, gần như là thê lương vì nó rất đơn Ä‘iệu. Äó là bài thánh ca Tân giáo do má»™t giá»ng run rẩy hát trong phòng bên cạnh. 
- Vú nuôi cá»§a đức vua anh ta, Madelon tốt bụng… bà ta ở đây! - Marguerite vừa thốt lên vừa vá»— tay vào trán vì chợt nảy ra má»™t ý - Lạy Äức Chúa cá»§a những ngưá»i Thiên Chúa giáo, xin hãy phù há»™ con! - Vá»›i lòng đầy hy vá»ng, Marguerite nhẹ nhàng gõ cá»a. 
Sau khi nháºn được lá»i thông báo cá»§a Marguerite, sau khi chuyện gẫu vá»›i René và sau khi ra khá»i cung Thái háºu, nÆ¡i mà con chó Phébé tá»™i nghiệp như má»™t vị phúc thần đã muốn ngăn ông lại, Henri de Navarre gặp má»™t vài nhà quý tá»™c Giatô giáo mượn cá»› nhằm tôn vinh ông đã đưa ông vá» táºn phòng. Ở nhà ông có chừng hai chục ngưá»i Tân giáo đã tụ táºp để chỠông. Má»™t khi đã tụ táºp lại rồi, há» không muốn rá»i ông ra nữa vì từ vài tiếng đồng hồ nay, mối linh cảm vá» cái đêm tàn khốc đã loan Ä‘i trong Louvre. Vì thế nên hỠở nguyên đây mà không ai có ý định quấy nhiá»…u há». Cuối cùng, khi tiếng chuông đầu tiên cá»§a tháp chuông Saint-Germain l Auxerrois vang lên như tiếng chuông cầu hồn thì Tavannes  bước vào và, trong sá»± im lặng chết ngưá»i, thông báo vá»›i Henri là đức vua Charle IX muốn nói chuyện vá»›i ông. 
Không có sá»± kháng cá»± nào xảy ra, tháºm chà cÅ©ng không ai nghÄ© đến Ä‘iá»u đó nữa. Ngưá»i ta nghe tiếng trần nhà, các hành lang, các phòng sảnh cá»§a Louvre kêu cót két dưới bước chân cá»§a gần hai nghìn binh lÃnh được táºp trung cả trong các sân lẫn trong các phòng ở. Sau khi tạm biệt các bạn cá»§a mình mà ông sẽ không bao giá» còn gặp lại nữa, Henri Ä‘i theo Tavannes . Ông được dẫn tá»›i má»™t phòng nhá» sát vá»›i phòng cá»§a vua. Tavannes  để mặc ông ở lại đó má»™t mình, không vÅ© khà và lòng đầy những mối nghi ngá». 
Vua Navarre đếm từng phút má»™t cá»§a hai giá» tăm tối. Ông lắng nghe vá»›i ná»—i kinh hoàng ngày càng tăng tiếng chuông cấp báo và tiếng vang cá»§a những phát súng. Qua má»™t cánh cá»a kÃnh nhá», ông thấy những kẻ trốn chạy và những kẻ giết ngưá»i chạy qua trong ánh lá»a cháy, trong ánh sáng cá»§a những ngá»n Ä‘uốc. Ông không hiểu gì qua những tiếng reo hò giết chóc và những tiếng kêu la hoảng loạn. Sau hết là mặc dầu đã biết rõ Charles IX, Thái háºu và quáºn công de Guise, Henri không thể ngá» tá»›i tấn bi kịch khá»§ng khiếp lại xảy ra vào đúng lúc đó. 
Henri không có được sá»± dÅ©ng cảm vá» thể chất. Tuy nhiên cái ông có còn hÆ¡n thế: đó là sức mạnh tinh thần. Nếu e ngại ná»—i hiểm nguy, ông sẽ đương đầu vá»›i nó và mỉm cưá»i, nhưng đó phải là mối nguy hiểm trong chiến tráºn, mối nguy hiểm giữa thanh thiên bạch nháºt, mối nguy hiểm mà ai cÅ©ng thấy và được hoà âm gay gắt cá»§a các hồi kèn trompet và tiếng rung trầm trầm cá»§a các hồi trống đệm… Nhưng ở đây, ông không có vÅ© khÃ, má»™t thân má»™t mình, bị giam cầm trong má»™t khung cảnh chỉ tạm đủ cho ông thấy được kẻ thù lẻn tá»›i bên mình và mÅ©i sắt muốn đâm mình. Vì thế nên hai giỠđồng hồ ấy có lẽ là hai giá» Ä‘au đớn nhất trong Ä‘á»i ông. 
Giữa lúc sá»± há»—n độn lên tá»›i cá»±c độ và Henri bắt đầu hiểu được rằng xét vá» má»i mặt thì đây là má»™t cuá»™c tàn sát có tổ chức, thì má»™t viên đại uý tá»›i gần ông và dẫn ông qua má»™t hành lang tá»›i phòng ở cá»§a nhà vua. Khi há» tá»›i gần, cánh cá»a mở và láºp tức đóng lại sau lưng há» tá»±a như có phép mầu. Rồi viên đại uý dẫn Henri tá»›i chá»— Charle IX, lúc đó Ä‘ang ở trong phòng vÅ© khÃ. 
Khi há» vào phòng, nhà vua Ä‘ang ngồi trong má»™t chiếc ghế bành lá»›n, tay đặt lên tay ghế và đầu cúi gục xuống ngá»±c. Nghe tiếng những ngưá»i má»›i tá»›i, nhà vua ngẩng đầu lên và Henri thấy trán Charles IX có từng giá»t mồ hôi lá»›n chảy ròng ròng. 
- Chào Henriot - Nhà vua trẻ phũ phàng nói - La Chastre, lui ra, để mặc chúng ta! 
Viên đại uý tuân lệnh. 
Một khoảng yên lặng nặng nỠtrôi qua. 
Charles IX đột ngá»™t đứng dáºy. Vừa lấy tay hất mái tóc vàng lên vừa chùi trán, nhà vua cất tiếng: 
- Mẹ kiếp! Này Henriot, anh thấy bằng lòng được ở gần ta chứ? 
- Tất nhiên là thế, thưa bệ hạ - Vua Navarre trả lá»i - Bao giỠở gần thánh thượng tôi cÅ©ng cảm thấy hạnh phúc. 
- Anh bằng lòng ở đây hÆ¡n ở ngoài kia chứ gì! - Charle tiếp tục theo Ä‘uổi ý nghÄ© cá»§a mình chứ không trả lá»i câu xưng tụng cá»§a Henri. 
- Thưa bệ hạ, tôi không hiểu - Henri nói. 
- Cứ nhìn xem rồi anh sẽ hiểu. 
Charles IX nhanh nhẹn Ä‘i tá»›i hay nói đúng hÆ¡n là nhảy tá»›i cá»a sổ và lôi ông em rể Ä‘ang ngày càng hoảng vá» phÃa mình, nhà vua chỉ cho ông ta hình bóng khá»§ng khiếp cá»§a những kẻ sát nhân đứng trên sàn má»™t chiếc tàu Ä‘ang cắt cổ hoặc dìm chết những nạn nhân mà ngưá»i ta liên tục Ä‘em đến cho chúng. 
- Nhưng, nhân danh Thượng đế - Henri tái mặt thốt lên - Äêm nay có việc gì xảy ra váºy? 
- Thưa ông, đêm nay, ngưá»i ta giÅ© sạch cho tôi khá»i cái lÅ© Tân giáo. Ông có nhìn thấy ở đằng kia, phÃa trên dốc Bourbon, có khói và lá»a hay không? Äó là khói lá»a cá»§a ngôi nhà đô đốc Ä‘ang cháy đấy. Thế ông có thấy cái xác mà những ngưá»i Giatô giáo Ä‘ang lôi Ä‘i trên cái thảm rÆ¡m rách không, đó là xác con rể đô đốc, ông Téligny bạn ông đấy. 
- Ôi! Thế là thế nào? - Vua xứ Navarre thốt lên. Ông vừa đưa tay tìm kiếm má»™t cách vô Ãch chuôi thanh Ä‘oản kiếm cá»§a ông, vừa run lên vì hổ thẹn và tức giáºn, vì ông cảm thấy trong cùng má»™t lúc vừa bị chế nhạo vừa bị Ä‘e doạ. 
- Thế có nghÄ©a là - Charles IX đột ngá»™t thốt lên, giá»ng đầy tức giáºn và mặt tái Ä‘i má»™t cách khá»§ng khiếp - Thế có nghÄ©a là ta không muốn có ngưá»i Tân giáo nào ở quanh ta. Nghe ra chưa Henriot? Ta có phải là vua không? Ta có phải là báºc thần chá»§ hay không? 
- Nhưng, thưa bệ hạ… 
- Bệ hạ đây lúc này Ä‘ang muốn giết và tàn sát tất cả những gì không phải là Giatô giáo. Äó là Ä‘iá»u ta thÃch. Anh có là Giatô giáo hay không? - Charles IX kêu lên vá»›i cÆ¡n giáºn má»—i lúc má»™t tăng như má»™t ngá»n triá»u Ä‘ang dâng lên đến cá»±c Ä‘iểm. 
- Thưa bệ hạ - Henri nói - Xin Ngưá»i hãy nhá»› lại lá»i Ngưá»i:"Kẻ nào phục vụ ta tốt thì tôn giáo cá»§a y có sá kể gì!". 
- Ha! Ha! Ha! - Charles cưá»i phá lên vá»›i má»™t Ä‘iệu cưá»i ghê rợn, - Mi bảo ta phải nhá»› lại lá»i cá»§a ta ư, Henri! Verba volant (1) như cô em Margot cá»§a ta vẫn nói đấy. Thế mi thá» nhìn xem tất cả những bá»n kia - Nhà vua vừa nói vừa chỉ tay xuống thành phố - Cái bá»n kia chẳng đã phục vụ ta táºn tụy hay sao? Bá»n chúng chẳng đã chiến đấu dÅ©ng cảm, cố vấn khôn ngoan, luôn luôn hết lòng hay sao? Chúng Ä‘á»u là những thần dân có Ãch! Nhưng chúng là ngưá»i Tân giáo! Còn ta, ta lại chỉ muốn dùng ngưá»i Giatô giáo mà thôi! 
Henri nÃn lặng. 
- Ê này, Henriot, anh hãy hiểu cho ta - Charles IX nói. 
- Thưa bệ hạ, tôi đã hiểu. 
- Thế nào? 
- Thế thì, thưa bệ hạ, việc gì mà vua Navarre này lại Ä‘i làm cái Ä‘iá»u mà những nhà quý tá»™c cÅ©ng như những ngưá»i đáng thương kia đã không làm. Rốt cuá»™c há» Ä‘á»u bị giết cả vì hỠđã từ chối lá»i bệ hạ đã từng đỠnghị tôi và bây giá» tôi cÅ©ng vẫn từ chối. 
Charles IX nắm lấy cánh tay ông hoàng trẻ tuổi, chằm chằm nhìn ông ta với cái nhìn từ chỗ lỠđỠkhông khà sắc chuyển thành những tia lấp lánh của mắt thú dữ. 
- A! Mi tưởng là ta mất công dành lá»… misa cho cái bá»n kia hay sao? 
- Thưa bệ hạ - Henri vừa nói vừa gỡ tay ra - Phải chăng là Ngưá»i không muốn được chết trong tôn giáo cá»§a ông cha Ngưá»i? 
- Mẹ kiếp, có chứ! Thế còn mi? 
- Thế thì, thưa bệ hạ, tôi cÅ©ng váºy - Henri trả lá»i. 
Charles gầm lên vì tức giáºn, đưa bàn tay run rẩy ra quá» lấy khẩu há»a mai đặt trên má»™t chiếc bàn. Henri dán ngưá»i vào thảm treo tưá»ng, mồ hôi xuất ra đầy trán vì lo âu khắc khoải, nhưng nhá» có sức mạnh chế ngá»± được bản thân mà ông vẫn còn vững được nên bá» ngoài ông vẫn tá» ra bình tÄ©nh và nhìn theo má»—i cỠđộng cá»§a đấng quân vương đáng sợ đó vá»›i vẻ sững sá» khao khát cá»§a con chim bị rắn thôi miên. 
Charles nạp đạn và giáºm chân trong cÆ¡n Ä‘iên giáºn mù quáng: 
- Này, có chịu lá»… misa không? - Ông ta vừa kêu lên vừa làm Henri loá mắt vì ánh phản chiếu cá»§a cái thứ vÅ© khà chết ngưá»i đó. 
Henri vẫn lặng thinh. 
Charles văng ra má»™t câu chá»i thá» khá»§ng khiếp mà chưa ai dám nói, làm rung cả vòm trần cá»§a Louvre. Nét mặt nhà vua từ tái nhợt trở nên cắt không còn hạt máu. 
- Chịu lá»…, vào ngục Bastille hay là chết, chá»n Ä‘i! - Nhà vua vừa hét vừa giương súng nhằm bắn Henri. 
- Ôi! thưa bệ hạ - Henri thốt lên - Bệ hạ nỡ giết tôi, ngưá»i anh em cá»§a hệ hạ ư? 
Vá»›i đầu óc nhanh trà tuyệt hảo vốn là má»™t trong những tÃnh năng rất mạnh mẽ cá»§a thể chất ông, Henri vừa lẩn tránh được khá»i phải trả lá»i trá»±c tiếp câu há»i cá»§a Charles IX. Vì chắc chắn là câu trả lá»i phá»§ định khiến Henri lìa đầu tức khắc. 
Hành động phản ứng thưá»ng bắt đầu ngay sau những cÆ¡n kịch phát cuối cùng cá»§a ná»—i Ä‘iên giáºn, Charles IX không nhắc lại câu há»i mà ông vừa đặt ra cho ông hoàng Navarre. Và sau má»™t lát ngần ngừ, trong khi vẫn gầm gừ trong há»ng, nhà vua quay vá» phÃa cá»a sổ để mở và nhắm má»™t ngưá»i Ä‘ang chạy trên kè sông đối diện. 
- Dẫu sao thì ta cũng phải giết một ai mới được - Charles IX thốt lên, mặt tái xanh như xác chết và mắt đỠngầu máu. 
Và ông ta bóp cò, bắn gục ngưá»i đàn ông Ä‘ang chạy. 
Henri rên lên một tiếng. 
Charles linh hoạt hẳn với một nhiệt tình đáng kinh sợ, ông liên tục nạp đạn và bắn bằng khẩu hoả mai của mình, miệng thốt lên những tiếng kêu vui mừng khi bắn trúng. 
"Mình toi mạng mất - Nhà vua Navarre tự nhủ - Khi nào hắn không tìm thấy ai để giết nữa thì hắn sẽ giết mình". 
- Thế nào? Xong chưa? - Äá»™t nhiên má»™t giá»ng nói vang lên phÃa sau hai ông hoàng. 
Äó là Catherine de Médicis má»›i vào mà không ai hay biết vì tiếng đạn nổ làm át Ä‘i. 
- Không! Ngàn lần sấm sét âm phủ! - Charles vừa thét lên vừa ném súng vào phòng - Không, đồ ương bướng… nó không muốn thế! 
Catherine không trả lá»i. Bà từ từ quay mặt nhìn vá» phÃa góc phòng có Henri Ä‘ang đứng bất động như má»™t trong những hình nhân trên tấm thảm treo mà ông ta dá»±a vào. Rồi bà lại đưa mắt nhìn Charles như muốn há»i: 
 "Thế thì tại sao nó còn sống?" 
- Nó sống… nó sống… bởi vì nó là bà con vá»›i tôi - Charles hiểu thấu cái nhìn ấy và trả lá»i không chút ngáºp ngừng. 
Catherine mỉm cưá»i. 
Henri nhìn thấy nụ cưá»i ấy và nháºn ra rằng ông ta phải chiến đấu trước hết là để chống Catherine. 
- Thưa lệnh bà - Ông nói - Tôi thấy rõ là má»i việc do lệnh bà bày ra chứ anh Charles không dá»± phần gì vào đây. ChÃnh lệnh bà đã nảy ra ý kéo tôi vào bẫy. ChÃnh lệnh bà đã nghÄ© ra cách biến con gái lệnh bà thành mồi nhỠđể hãm hại tất cả chúng tôi. ChÃnh lệnh bà đã tách rá»i tôi ra khá»i vợ tôi để vợ tôi khá»i phải buồn phiá»n vì nhìn thấy tôi bị giết trước mặt cô ta… 
- Äúng thế, nhưng Ä‘iá»u đó sẽ không xảy ra! - Má»™t giá»ng nói hồi há»™p và đầy nhiệt tình vang lên. Henri nháºn ra giá»ng ấy ngay láºp tức. Giá»ng nói ấy khiến Charle giáºt mình vì ngạc nhiên và Catherine giáºt mình vì tức tối. 
- Marguerite! - Henri thốt lên. 
- Margot! - Charles nói. 
- Con ta! - Catherine lẩm bẩm. 
- Thưa ông - Marguerite nói vá»›i Henri! - Những lá»i sau cùng cá»§a ông lên án tôi. Ông nói vừa đúng lại vừa không đúng. Ông nói có lý vì quả thá»±c tôi đúng là công cụ bị ngưá»i ta sá» dụng để hãm hại tất cả các ông. Ông nhầm bởi vì tôi đâu có biết là ông lâm nguy. Thưa ông, chÃnh ngay như tôi đây, tôi còn sống được cÅ©ng là do tình cá», có lẽ là do mẹ tôi quên. Nhưng ngay khi tôi biết được là ông gặp nguy hiểm, tôi đã nhá»› ngay tá»›i bổn pháºn đối vá»›i chồng. Thưa ông, nếu ngưá»i ta đày ông, tôi sẽ theo ông tá»›i nÆ¡i đày ải; nếu ngưá»i ta bá» tù ông, tôi sẽ tá»± mình vào tù; nếu ngưá»i ta giết ông, tôi sẽ chết theo. 
Và nàng chìa tay cho Henri. Ông nắm lấy tay nàng vá»›i má»™t tình cảm nếu như không phải là tình yêu, thì Ãt ra cÅ©ng là lòng biết Æ¡n. 
- Này, Margot đáng thương - Charles IX nói - Tốt nhất là cô cứ bảo hắn cải theo Giatô giáo đi! 
- Thưa bệ hạ - Marguerite trả lá»i vá»›i vẻ đưá»ng hoàng cao quý rất tá»± nhiên cá»§a nàng - Xin bệ hạ hãy nghe tôi, vì chÃnh bản thân mình, xin bệ hạ đừng đòi há»i má»™t Ä‘iá»u hèn nhát ở má»™t ông hoàng trong gia đình Ngưá»i. 
Catherine ném một cái nhìn đầy ý nghĩa sang Charles. Marguerite, cũng như Charles IX đã hiểu ngay cái điệu bộ khủng khiếp đó của Catherine, thốt lên: 
- Thưa bệ hạ, xin Ngưá»i hãy nghÄ© lại, chÃnh Ngưá»i đã khiến ông ta thành chồng cá»§a tôi. 
Charles IX bị mắc giữa ánh mắt ra lệnh của Catherine và ánh mắt khẩn cầu của Marguerite như bị vướng vào giữa hai nguyên lý đối nghịch. Sau cùng, lòng nhân ái đã thắng: 
- Thưa lệnh bà, quả thá»±c là Margot có lý vì Henriot là em cá»§a tôi - Ông nghiêng ngưá»i thì thầm vào tai cá»§a Catherine. 
- Äúng thế - Catherine vừa nói vừa xÃch lại bên tai con trai. Äúng thế, nhưng nếu không phải là như thế thì sao? 
Chú thÃch: 
(1) Lá»i nói gió bay (tiếng Latinh trong nguyên bản) (N.D)
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:46 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:29 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 11 
 
Cây sơn trà ở nghĩa địa Inocent  
 
 
  
 
Trở vá» nhà, Marguerite hoài công Ä‘oán cái câu sau cùng mà Catherine de Médicis đã nói thầm vá»›i Charles IX khiến cho há»™i đồng hai ngưá»i khá»§ng khiếp nắm trong tay quyá»n sinh sát phải ngừng há»p vào lúc đó. 
Buổi sáng, nàng dành má»™t phần thá»i gian săn sóc De Mole, sau đó lại dành thì giỠđể suy Ä‘oán cái Ä‘iá»u bà ẩn mà trà óc nàng vẫn không thể hiểu nổi. 
Vua Navarre vẫn bị giam cầm trong cung Louvre. Những ngưá»i Tân giáo lại bị săn lùng hÆ¡n lúc nào hết. Má»™t ngày tàn sát ghê rợn hÆ¡n lại nối tiếp cái đêm kinh khá»§ng đó. Bây giá» ngưá»i ta không đánh chuông cấp báo nữa mà lại dạo những bài tạ ân Chúa. Những âm hưởng cá»§a tiếng chuông tươi vui này vang lên trong cảnh giết chóc và đốt phá giữa thanh thiên bạch nháºt có lẽ còn thê thảm hÆ¡n là tiếng chuông cầu hồn trong đêm hôm qua. Thế vẫn chưa hết, má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ đã xảy ra. Má»™t cây sÆ¡n trà thưá»ng chỉ trổ hoa vào mùa xuân và sẽ trút bá» những bông hoa ngát hương cuối cùng vào tháng sáu, đột nhiên vào đêm qua, má»™t đêm tháng Tám, lại nở hoa trở lại. Những ngưá»i Giatô giáo coi việc này như má»™t phép mầu và đã khéo nhân đó mà biến Chúa Trá»i thành đồng loã cá»§a há». Há» trương thánh giá và cở xà làm thành những Ä‘oàn rước và kéo tá»›i nghÄ©a địa Inocent, nÆ¡i có cây sÆ¡n trà khai hoa. Cái tin Chúa tán đồng cuá»™c tàn sát Ä‘ang tiến hành đã kÃch động thêm lòng hăng hái cá»§a những kẻ giết ngưá»i. Và trong khi trên các phố, trên má»i ngã tư, má»i quảng trưá»ng, thành phố phÆ¡i bày má»™t khung cảnh hoang tàn thì cung Louvre đã trở thành nấm mồ chung cho tất cả những ngưá»i Tân giáo bị cầm chân ở đó kể từ lúc tÃn hiệu tàn sát vang lên. Chỉ có vua Navarre, hoàng thân Condé và De Mole là những ngưá»i Tân giáo duy nhất còn sống sót ở đó mà thôi. 
Marguerite yên tâm vá» tình trạng cá»§a De Mole vì vết thương tuy nguy hiểm nhưng không đến ná»—i chết ngưá»i. Nàng chỉ còn báºn tâm vá» má»—i má»™t việc: đó là làm sao cứu nguy được cho tÃnh mạng cá»§a ông chồng hiện vẫn còn Ä‘ang bị Ä‘e doạ. Hiển nhiên là tình cảm đầu tiên cá»§a ngưá»i vợ sẽ là thứ tình thương trung thá»±c đối vá»›i ngưá»i mà nàng đã thá» trao thân nếu không phải là tình yêu, thì Ãt ra cÅ©ng là mối liên minh, như chÃnh anh chàng ngưá»i Bearnais đã nói. Nhưng tiếp theo tình cảm ấy, má»™t thứ tình cảm kém trong sáng hÆ¡n đã thấm vào trái tim hoàng háºu. 
Marguerite có tham vá»ng. Nàng đã thấy gần như chắc chắn được đứng vào hàng vua chúa do cuá»™c hôn nhân cá»§a nàng vá»›i Henri de Bourbon. Xứ Navarre bị giằng xé giữa má»™t bên là các vua Pháp, má»™t bên là các vua Tây Ban Nha, rốt cuá»™c đã bị mất dần từng mảnh nữa phần đất Ä‘ai cá»§a mình. Nếu Henri de Bourbon tá» rõ lòng can đảm mà ngưá»i ta hy vá»ng nÆ¡i ông ở những dịp hiếm hoi khiến ông phải tuốt kiếm, thì Navarre có thể trở thành má»™t vương quốc thá»±c sá»± vá»›i những ngưá»i Tân giáo Pháp là thần dân. NhỠđầu óc tinh tế khôn ngoan, Marguerite đã nhìn ra và tÃnh toán được tất cả những Ä‘iá»u đó. Mất Henri, nàng không chỉ mất má»™t ngưá»i chồng mà nàng còn cả má»™t ngai vàng. 
Äang suy nghÄ© sâu xa như váºy thì nàng nghe có tiếng gõ cá»a ở hành lang bà máºt. Nàng giáºt mình vì chỉ có ba ngưá»i được phép đến bằng cá»a này: nhà vua, Thái háºu và d Alençon. Nàng hé mở cá»a căn buồng con, giÆ¡ ngón tay ra hiệu cho Gillonne và De Mole yên lặng rồi ra mở cá»a cho khách. 
Äó là quáºn công d Alençon 
Chàng thanh niên này không xuất đầu lá»™ diện kể từ tối hôm qua. Có lúc Marguerite đã nảy ra ý định nhá» quáºn công xin giùm cho vua Navarre, nhưng má»™t ý nghÄ© khá»§ng khiếp đã ngăn nàng lại Cuá»™c hôn nhân đã được tiến hành trái vá»›i ý ông ta. Françoise ghét Henri và chỉ giữ được thái độ trung láºp có lợi cho anh chàng Bearnais vì ông ta tin rằng Henri và vợ vẫn hoàn toàn không có dÃnh dáng gì đến nhau. Vì váºy nên bất kỳ má»™t dấu hiệu quan tâm nào cá»§a Marguerite đối vá»›i chồng cÅ©ng chỉ làm cho má»™t trong ba con dao xÃch gần lại ngá»±c Henri chứ không đẩy lui chúng ra. 
Do đó, khi nhìn thấy chàng thanh niên này, Marguerite rùng mình còn hÆ¡n cả khi nhìn thấy vua Charles IX hay Thái háºu. Nhìn ông ta thì không ai bảo là có chuyện gì bất thưá»ng xảy ra trong thành phố hoặc ở Louvre. Ông vẫn ăn mặc vá»›i vẻ tao nhã thưá»ng ngày. Ão quần ông sá»±c nức mùi thÆ¡m mà Charles IX rất coi thưá»ng nhưng quáºn công d Anjou và ông lại rất ưa dùng. Tuy nhiên, ngưá»i có con mắt tinh Ä‘á»i như Marguerite vẫn có thể nháºn thấy quáºn công có vẻ xanh xao hÆ¡n ngày thưá»ng, những đầu ngón tay đẹp và được chăm chút như tay đàn bà cá»§a ông hai run. 
Quáºn công rõ ràng có Ä‘iá»u gì Ä‘ang vui trong lòng. Và cÅ©ng như má»i khi, ông ta tiến lại gần chị để ôm hôn. 
Nhưng đáng lẽ phải chìa má ra như nàng vẫn làm đối vá»›i vua Charles hoặc quáºn công d Anjou, thì Marguerite chỉ cúi mình thi lá»… và giÆ¡ trán ra cho ông ta. 
Quáºn công d Alençon thở dài và đặt đôi môi nhợt nhạt cá»§a mình lên vầng trán Marguerite. 
Vừa ngồi xuống, ông ta vừa bình thản kể cho chị nghe những tin tức đẫm máu xảy ra đêm qua, nào là cái chết từ từ và khá»§ng khiếp cá»§a đô đốc, cái chết tức thì cá»§a Téligny khi bị má»™t viên đạn xuyên qua. Rồi ông ta ngừng lại, thÃch thú kể lại tỉ mỉ những chi tiết đẫm máu vá»›i cái giá»ng say mê những trò lưu huyết rất riêng biệt cá»§a ông ta và hai ông anh. Marguerite để mặc cho Françoise nói. 
Cuối cùng, khi đã kể hết chuyện, quáºn công im bặt. 
- Françoise đến thăm tôi chắc hẳn không phải chỉ để kể cho tôi nghe chuyện đó có phải không? - Marguerite há»i. 
Quáºn công d Alençon mỉm cưá»i. 
- Váºy cáºu còn có chuyện gì khác để nói vá»›i tôi chăng? 
- Không - Quáºn công trả lá»i - Tôi đợi. 
- Cáºu đợi gì? 
- Marguerite thân yêu, có phải chị đã nói vá»›i tôi là cuá»™c hôn nhân vá»›i vua Navarre trái vá»›i ý chị không? - Quáºn công vừa nói vừa xÃch ghế lại gần Marguerite. 
- Vâng, chắc chắn là như thế. Tôi không há» quen biết ông hoàng Bearn khi ngưá»i ta đỠnghị tôi lấy ông ta làm chồng. 
- Thế từ khi chị quen biết ông ta, chị chẳng đã nói với tôi là chị không hỠcảm thấy chút tình yêu nào với ông ta là gì? 
- Tôi đã nói vá»›i Françoise như váºy, đúng thế. 
- Phải chăng theo ý chị thì cuộc hôn nhân này sẽ gây bất hạnh cho chị? 
- Françoise thân mến ạ, khi má»™t cuá»™c hôn nhân không phải là má»™t niá»m hạnh phúc tá»™t cùng thì bao giá» cÅ©ng gần như là niá»m Ä‘au khổ tá»™t độ. 
- Thế thì, Marguerite thân mến, tôi đã nói với chị rồi, tôi chỠđợi. 
- Nhưng cáºu phải nói là cáºu chỠđợi cái gì cÆ¡ chứ? 
- ChỠcho chị được vui sướng. 
- Tôi có thể vui sướng vỠviệc gì mới được? 
- VỠcái cơ hội không ngỠđể lấy lại tự do cho chị đang tới. 
- Tá»± do cho tôi ư? - Marguerite muốn ép ông hoàng này phải nói hết những Ä‘iá»u ông ta nghÄ©. 
- Cố nhiên, tự do của chị, chị sắp được ly thân với vua Navarre. 
- Ly thân! - Marguerite vừa nói vừa chăm chăm nhìn ông hoàng trẻ tuổi. 
Quáºn công d Alençon cố gắng chịu đựng cái nhìn cá»§a chị mình nhưng rồi ông ta lúng túng nhìn lảng sang chá»— khác. 
- Ly thân! - Marguerite lặp lại - Thá» nói xem nào, Françoise, vì tôi rất mừng thấy Françoise để tôi được tìm hiểu sâu vá» việc này. Ngưá»i ta định chia rẽ chúng tôi như thế nào cÆ¡ chứ? 
- Nhưng… Henri là ngưá»i Tân giáo - Quáºn công lẩm bẩm. 
- Rõ rồi. Nhưng ông ta có che giấu tôn giáo cá»§a mình đâu, và khi ngưá»i ta làm lá»… cưới cho chúng tôi ngưá»i ta vẫn biết rõ Ä‘iá»u đó? 
- Äúng, thế nhưng chị ạ, từ khi chị lấy chồng đến giá» thì Henri làm gì? - Quáºn công há»i và dù ông không muốn, má»™t nét mừng vui vẫn làm rạng rỡ khuôn mặt ông ta. 
- Nhưng cáºu phải biết Ä‘iá»u đó hÆ¡n ai hết chứ, Françoise? Vì ông ta gần như ngày nào cÅ©ng ở bên cáºu, khi thì Ä‘i săn, khi thì đánh cầu… 
- Vâng, ban ngày thì chắc chắn là thế rồi, nhưng còn ban đêm thì sao? - Quáºn công há»i lại. 
Marguerite im lặng và đến lượt nàng cúi mặt nhìn xuống. 
- Còn đêm thì sao? Ban đêm kia mà? - Quáºn công vẫn gặng. 
- Thế thì sao? - Marguerite cảm thấy phải trả lá»i bằng má»™t câu gì đó 
- Thế này, đêm ông ta ở nhà phu nhân de Sauve. 
- Làm sao cáºu biết? - Marguerite thốt lên. 
- Tôi biết vì tôi rất quan tâm tá»›i Ä‘iá»u đó - Quáºn công hÆ¡i tái mặt vừa trả lá»i, vừa rứt rứt đưá»ng thêu ở ống tay áo. 
Marguerite bắt đầu hiểu được Ä‘iá»u Catherine đã nói thầm vá»›i Charles IX nhưng nàng vẫn làm như không hay biết gì. Nàng trả lá»i vá»›i vẻ u buồn vá» vÄ©nh rất khéo. 
- Sao cáºu lại Ä‘i nói vá»›i tôi những chuyện đó? Có phải là để nhắc cho tôi nhá»› rằng ở nÆ¡i đây không có ai yêu mến và thiết tha vá»›i tôi: cả những ngưá»i mà tá»± nhiên đã cho làm ngưá»i bảo trợ cho tôi lẫn ngưá»i mà Giáo há»™i đã khiến thành chồng tôi. Có phải thế không? 
- Chị bất công quá, tôi yêu chị - Quáºn công hấp tấp nói và xÃch ghế lại gần Marguerite hÆ¡n nữa. 
- Françoise - Marguerite vừa nói vừa nhìn xoáy vào ông ta - Thái háºu nhá» cáºu nói vá»›i tôi Ä‘iá»u gì váºy? 
- Tôi ấy à? Không, chị nhầm rồi, tôi thỠđấy. Làm sao chị lại có thể tưởng thế được nhỉ? 
- Äiá»u khiến tôi nghÄ© như thế là vì cáºu dứt bá» tình thân thiện giữa cáºu và chồng tôi, là vì cáºu rá»i bá» phe cá»§a vua Navarre. 
- Phe cá»§a vua Navarre ấy à? - Quáºn công d Alençon ngẩn ngưá»i ra lặp lại. 
- Vâng, đúng thế. Này Françoise, chúng ta hãy nói chuyện thẳng thắn vá»›i nhau nhé. Có tá»›i hai chục lần các vị đã thoả thuáºn vá»›i nhau là các vị chỉ có thể tiến thân và tháºm chà ủng há»™ nhau là vì cả hai ngưá»i cần phải dá»±a vào nhau. Khối liên minh này… 
- Äã không thành được, chị ạ - Quáºn công ngắt lá»i. 
- Tại sao váºy? 
- Vì nhà vua rõ ràng có ý đồ gì đó vá»›i chồng chị. Xin lá»—i! Gá»i là chồng chị là tôi nhầm đấy, đó là vá»›i Henri de Navarre kia. Mẹ chúng ta đã Ä‘oán ra hết. Tôi liên minh vá»›i ngưá»i Tân giáo là vì tôi tưởng rằng hỠđược sá»§ng ái ở triá»u đình. Nhưng bây giá» ngưá»i ta tiêu diệt những ngưá»i theo Tân giáo và trong vòng tám ngày nữa sẽ chẳng còn lấy tối Ä‘a là năm chục mống trong toàn vương quốc. Tôi bắt tay vá»›i vua Navarre vì ông ta đã là… chồng chị. Nhưng bây giỠông ta không còn là chồng chị nữa. Chị không những là ngưá»i đàn bà đẹp nhất nước Pháp mà còn là ngưá»i có đầu óc khôn ngoan nhất. Váºy vá» những Ä‘iá»u ấy chị thấy thế nào? 
- Tôi phải nói rằng tôi biết rõ Charless cá»§a chúng ta. Hôm qua tôi thấy ông ta trong má»™t cÆ¡n kịch phát nhiệt cuồng mà má»—i cÆ¡n sẽ làm ông ta giảm thá» mưá»i năm. Tôi phải nói rằng, tháºt không may là những cÆ¡n kịch phát ấy dạo này lại thưá»ng tát phát. Vì thế nên nói cho cùng thì Charles cá»§a chúng ta sẽ chẳng còn sống được mấy ná»—i. Cuối cùng tôi cÅ©ng phải nói rằng nếu vua Ba Lan băng hà thì dÄ© nhiên ngưá»i ta sẽ phải bầu ra má»™t ông hoàng cá»§a hoàng tá»™c Pháp để thay thế ông ta, và sau nữa, khi các sá»± việc đã bá»™c lá»™ đến như thế thì đây không phải là lúc bá» rÆ¡i các đồng minh. Há» sẽ là những ngưá»i vào lúc lâm tráºn có thể á»§ng há»™ chúng ta bằng sức mạnh cá»§a má»™t dân tá»™c và má»™t vương quốc. 
- Thế nhưng chÃnh chị đã chẳng phản bá»™i tôi còn hÆ¡n thế, khi chị Ä‘em lòng yêu quý má»™t kẻ xa lạ hÆ¡n là chị em hay sao? - Quáºn công thốt lên. 
- Françoise, cáºu hãy nói rõ ra xem tôi đã phản bá»™i lại cáºu như thế nào? 
- Hôm qua chị chẳng xin đức vua tha mạng cho vua Navarre là gì? 
- Thế thì sao? - Marguerite trả lá»i vá»›i vẻ ngây thÆ¡ giả vá». 
Quáºn công hấp tấp đứng dáºy, dạo hai vòng quanh phòng vá»›i vẻ ngẩn ngÆ¡ rồi quay lại cầm lấy tay Marguerite. Bàn tay ấy cứng đỠvà lạnh buốt. 
- Thôi chào chị váºy - Quáºn công nói - Chị không muốn hiểu tôi, váºy chị chỉ nên tá»± trách mình nếu sắp tá»›i có Ä‘iá»u bất hạnh xảy tá»›i cho chị. 
- Marguerite tái mặt Ä‘i nhưng vẫn đứng nguyên tại chá»—. Nàng để quáºn công d Alençon Ä‘i ra mà không há» ra hiệu gá»i ông ta trở lại. Nhưng quáºn công vừa má»›i ra đến hành lang thì lại đã quay vào. 
- Marguerite, chị nghe đây, tôi quên không nói để chị hay: ngày mai, vào giỠnày, vua Navarre sẽ chết. 
Marguerite buá»™t miệng kêu lên má»™t tiếng. à nghÄ© nàng là má»™t công cụ giết ngưá»i khiến nàng kinh hãi không sao kiá»m chế được. 
- Váºy mà cáºu không ngăn cản ngưá»i ta đừng giết ông ấy? - Nàng nói - Cáºu sẽ không cứu ngưá»i bạn tốt nhất và ngưá»i đồng minh trung thành nhất cá»§a mình hay sao? 
- Từ hôm qua, đồng minh của tôi không phải là vua Navarre nữa. 
- Váºy là ai? 
- Ông de Guise. Ngưá»i ta đã biến ông de Guise thành vua cá»§a những ngưá»i Giatô giáo bằng cách diệt những ngưá»i Tân giáo. 
- Lẽ nào con trai Henri đệ nhị lại thừa nháºn má»™t quáºn công xứ Lorraine làm vua cá»§a mình!… 
- Marguerite ạ, hôm nay chị gặp ngày xấu hay sao mà chị không chịu hiểu gì hết váºy. 
- Tôi thú nháºn là tôi đã cố gắng hiểu cáºu mà không được. 
- Chị ạ, chị cÅ©ng là dòng dõi trâm anh thế phiệt chẳng kém gì công chúa de Porcian, còn Guise cÅ©ng chẳng phải là thần linh bất tá» gì hÆ¡n vua Navarre. Váºy thì bây giá» chị cứ đặt giả thiết cho ba sá»± kiện mà cả ba Ä‘á»u có thể xảy ra nhé: má»™t là đức ông hoàng đệ(1) được bầu làm vua Ba Lan, hai là chị cÅ©ng yêu tôi như tôi yêu chị, ba là… tôi là vua Pháp… còn chị… chị là… là hoàng háºu cá»§a những ngưá»i Giatô giáo. 
Choáng ngưá»i vì tầm sâu sắc cá»§a trà xét Ä‘oán cá»§a cáºu em trẻ tuổi mà ở triá»u đình không ai cho là thông minh kiệt xuất. Marguerite gục đầu vào lòng bàn tay. Sau má»™t lát yên lặng, nàng há»i: 
- Thế nhưng cáºu không ghen vá»›i quáºn công de Guise như cáºu vẫn ghen vá»›i vua Navarre hay sao? 
- Chuyện gì đã qua coi như xong - Quáºn công nói vá»›i giá»ng khàn khàn - Và nếu tôi phải ghen vá»›i quáºn công de Guise thì tôi đã ghen rồi đấy. 
- Chỉ có má»™t Ä‘iá»u khiến cho cái kế hoạch đẹp đẽ ấy không thể thành công được. 
- Äiá»u gì? 
- Äó là tôi không yêu quáºn công de Guise nữa. 
- Váºy chị yêu ai? 
- Không ai cả. 
Lần này đến lượt quáºn công d Alençon nhìn Marguerite vá»›i vẻ ngạc nhiên cá»§a má»™t con ngưá»i không hiểu gì nữa. Ông ra khá»i phòng, vừa Ä‘i vừa thở dài và đưa bàn tay giá lạnh lên bóp vầng trán Ä‘ang chá»±c nổ tung. 
Margot còn lại có má»™t mình, đầy vẻ suy tư. Trước mắt nàng, tình hình bắt đầu hiện ra rõ ràng và chÃnh xác hÆ¡n. Nhà vua đã để mặc cho ngưá»i ta tiến hành cuá»™c thảm sát Saint-Bactelemy, và Thái háºu cùng quáºn công de Guise đã tiến hành cuá»™c thảm sát đó, Quáºn công de Guise và quáºn công d Alençon sắp sá»a liên kết vá»›i nhau để lợi dụng tối Ä‘a cái sá»± kiện này. Cái chết cá»§a vua Navarre là háºu quả tất yếu cá»§a tai hoạ lá»›n lao này. Má»™t khi vua Navarre chết Ä‘i, ngưá»i ta sẽ chiếm lấy vương quốc cá»§a ông ta. Do đó, Marguerite sẽ trở thành quả phụ, không ngai vàng, không thế lá»±c, và chẳng còn viá»…n cảnh nào khác hÆ¡n là vào má»™t tu viện mà ở đó tháºm chà nàng còn không được quyá»n Ä‘au đớn ngồi khóc ngưá»i chồng chưa bao giá» thá»±c sá»± là chồng mình. 
Nàng Ä‘ang nghÄ© tá»›i đó thì Thái háºu Catherine cho ngưá»i há»i xem nàng có muốn Ä‘i cùng vá»›i cả triá»u đình hành hương tá»›i cây sÆ¡n trà ở nghÄ©a địa Inocent hay không. 
Thoạt tiên Marguerite định từ chối không dá»± vào cuá»™c dạo chÆ¡i bằng ngá»±a này. Nhưng khi nghÄ© rằng cuá»™c Ä‘i có thể cho nàng cÆ¡ há»™i biết thêm đôi Ä‘iá»u vá» số pháºn vua Navarre, nàng bèn trả lá»i rằng nếu có ngá»±a chuẩn bị sẵn sàng thì nàng vui lòng tháp tùng Thánh thượng. 
Năm phút sau, ngưá»i hầu tá»›i báo rằng nếu nàng vui lòng xuống sân thì cả Ä‘oàn sẽ lên đưá»ng. Marguerite đưa tay ra hiệu cho Gillone coi sóc ngưá»i bị thương và Ä‘i xuống. 
Nhà vua, Thái háºu, Tavannes  và các thá»§ lÄ©nh Giatô giáo đã lên ngá»±a. Marguerite nhìn thoáng qua cả nhóm gồm khoảng hai chục ngưá»i: vua Navarre không có ở đó. 
Nhưng phu nhân de Sauve cÅ©ng có mặt, bà ta liếc nhìn Marguerite và nàng hiểu ngay ra là bà nhân tình cá»§a chồng mình có Ä‘iá»u muốn nói vá»›i nàng. 
Äoàn ngưá»i bắt đầu Ä‘i từ phố l Astruce tá»›i phố Saint-Honoré. Nhìn thấy nhà vua, Thái háºu Catherine và các thá»§ lÄ©nh Giatô giáo, quần chúng tụ táºp lại và Ä‘i theo đám rước như má»™t làn sóng tràn dâng, vừa Ä‘i vừa hô to: "Äức vua muôn tuổi! Lá»… misa muôn năm! Giết chết bá»n Tân giáo!" 
Tiếng reo hò đi kèm với sự vung vẩy những thanh kiếm đỠlòm hoặc những khẩu hoả mai còn bốc khói như để khoe công trạng của từng kẻ tham dự vào sự kiện thảm khốc mới rồi. 
Äến đầu phố Pruven, ngưá»i ta gặp nhiá»u ngưá»i Ä‘ang lôi má»™t cái xác không đầu. Äó là xác ông đô đốc. Những ngưá»i đó sắp Ä‘em treo ngược chân cái xác lên ở Montfaucon. 
Cả Ä‘oàn vào nghÄ©a địa Inocent qua cá»a đối diện đưá»ng Sap, nay là phố ÄêsacgiÆ¡. Các tăng lữ được báo trước vá» cuá»™c viếng thăm cá»§a nhà vua và Thái háºu Ä‘ang đợi chỠđể chúc mừng. 
Nhân lúc Catherine lắng nghe bài diá»…n văn ngưá»i ta chào mừng bà, phu nhân de Sauve lại gần hoàng háºu Navarre và xin phép được hôn tay nàng. Marguerite chìa tay ra cho bà ta. Phu nhân de Sauve ghé môi lên tay Marguerite và khéo léo luồn vào tay áo nàng má»™t mảnh giấy nhá» cuá»™n tròn. 
Việc lẩn Ä‘i cá»§a phu nhân de Sauve có kÃn đáo và nhanh chóng đến mấy cÅ©ng không lá»t khá»i mắt Catherine, bà ta quay lại đúng lúc thấy bà phu nhân hầu cáºn cá»§a mình Ä‘ang hôn tay hoàng háºu Navarre. 
Cả hai ngưá»i đàn bà Ä‘á»u thấy cái nhìn lóe lên như ánh chá»›p chóa sáng đến táºn chá»— há», nhưng há» vẫn thản nhiên. Äúng lúc đó Phu nhân de Sauve rá»i khá»i Marguerite và vá» chá»— mình gần bên Catherine. 
Sau khi đáp lại bài diá»…n văn ngưá»i ta dành cho mình, Catherine vừa mỉm cưá»i vừa vẫy ngón tay ra hiệu cho hoàng háºu Navarre tiến lại gần. 
Marguerite vâng lệnh. 
- Sao, hoá ra con thân thiết vá»›i Phu nhân de Sauve đến thế? - Thái háºu nói bằng thổ ngữ Ã. 
Marguerite mỉm cưá»i và tạo cho nét mặt mình có vẻ chua chát nhất mà nàng có thể làm được. Nàng trả lá»i: 
- Thưa mẹ vâng, con rắn đã đến cắn vào tay con. 
- Ãi dà! Váºy con cÅ©ng ghen? - Catherine vừa nói vừa mỉm cưá»i. 
- Thưa lệnh bà, ngưá»i nhầm - Marguerite trả lá»i - Con chẳng ghen gì vua Navarre, cÅ©ng như vua Navarre chẳng yêu gì con. Có Ä‘iá»u là con biết phân biệt bạn thù. Con yêu ngưá»i yêu mình và ghét những kẻ ghét mình. Nếu không thế thì con đâu có xứng là con lệnh bà. 
Catherine mỉm cưá»i theo cái cách để Marguerite hiểu được rằng nếu bà có nghi ngá» Ä‘iá»u gì thì nay Ä‘iá»u nghi ngỠấy đã tan biến. 
Vả chăng vào lúc đó những ngưá»i hành hương má»›i tá»›i thu hút sá»± chú ý cá»§a Ä‘oàn chá»§ toạ oai nghiêm này. Quáºn công de Guise tá»›i cùng vá»›i má»™t Ä‘oàn những nhà quý tá»™c vẫn còn hăng máu vì cuá»™c tàn sát má»›i rồi. Há» tháp tùng má»™t chiếc kiệu phá»§ thảm rá»±c rỡ và kiệu dừng lại trước mặt nhà vua. 
- Quáºn chúa de Nervers! - Charles IX kêu lên - Thế cÆ¡ đấy, nào đỠcho cái cô Giatô giáo xinh đẹp và can trưá»ng ấy tá»›i đón nháºn những lá»i khen ngợi cá»§a chúng ta Ä‘i nào! Cô em hỠạ, ngưá»i ta kể vá»›i ta là cô săn Ä‘uổi những đứa Tân giáo từ chÃnh cá»a sổ nhà mình và cô đã lấy đá ném chết má»™t thằng, có đúng không? 
Quáºn chúa de Nervers đỠ mặt. 
- Tâu bệ hạ - Nàng vừa tá»›i quỳ trước mặt nhà vua vừa hạ giá»ng nói - Ngược lại, tôi có diá»…m phúc được đón nháºn má»™t ngưá»i Giatô giáo bị thương. 
- ÄÆ°á»£c thôi, cô ạ! Có hai cách để phụng sá»± ta: má»™t là tiêu diệt kẻ thù ta, hai là giúp đỡ các bạn ta. Cứ làm theo khả năng cá»§a mình, ta tin chắc rằng nếu có thể thì cô đã làm hÆ¡n thế. 
Trong lúc đó quần chúng mau chóng nháºn ra sá»± hoà hợp giữa dòng há» Lorraine và Charles IX, liá»n hò hét vang trá»i: "Äức vua muôn tuổi! Quáºn công de Guise muôn năm! Lá»… misa muôn năm!". 
- Cô có quay vá» Louvre vá»›i bá»n ta không Henriette? - Thái háºu há»i nàng quáºn chúa xinh đẹp. 
Marguerite khẽ đưa cùi tay chạm vào bạn, cô này hiểu ngay tÃn hiệu đó và trả lá»i: 
- Thưa lệnh bà không, trừ phi lệnh bà ra lệnh, vì tôi còn có việc trong thành phố vá»›i lệnh bà hoàng háºu Navarre. 
- Thế các cô định cùng nhau làm gì váºy? - Catherine há»i. 
- Äi xem những sách Hy lạp cổ rất hiếm và lạ mà ngưá»i ta tìm thấy ở nhà má»™t viên mục sư Tân giáo già và đã chuyển tá»›i tháp Saint-Jacques la Busri - Marguerite trả lá»i. 
- Thà các cô Ä‘i xem ngưá»i ta ném những kẻ Tân giáo từ trên cầu Meuniers xuống sông Seine còn hÆ¡n - Charles IX chêm vào - Äó má»›i là chá»— cá»§a những ngưá»i Pháp tốt. 
- Nếu thánh thượng muốn thế thì chúng tôi sẽ Ä‘i - Quáºn chúa de Nervers trả lá»i. 
Catherine đưa mắt nhìn hai ngưá»i đàn bà vá»›i vẻ nghi kỵ. Marguerite đã cảnh giác chá»›p được cái nhìn ấy, láºp tức nàng quay Ä‘i quay lại vá»›i vẻ báºn tâm và lo lắng nhìn quanh mình. 
Dù là tháºt hay vá» thì cái vẻ lo lắng đó không lá»t khá»i mắt Catherine. 
- Cô tìm gì váºy? 
- Con tìm… nhưng con không thấy nữa… - Nàng nói. 
- Cô tìm gì? Và cô không thấy ai nữa? 
- Mụ Sauve - Marguerite nói - Mụ ấy vỠLouvre rồi ư? 
- Thế ta đã chẳng bảo là cô ghen là gì! - Catherine ghé sát tai con gái - Rõ ngá»› ngẩn!… Thôi nào Henriette! - Bà vừa nói tiếp vừa nhún vai - Cô đưa hoàng háºu Navarre Ä‘i Ä‘i. 
Marguerite giả vá» nhìn quanh nàng rồi nghiêng ngưá»i xuống bên tai cô bạn nói: 
- Hãy đưa mình Ä‘i nhanh lên, mình có những chuyện rất quan trá»ng cần nói vá»›i bạn. 
Quáºn chúa cúi chào Charles IX và Catherine rồi nghiêng mình trước hoàng háºu Navarre, nàng nói: 
- Lệnh bà có hạ cố lên kiệu của tôi được không? 
- Sẵn lòng thôi. Duy có Ä‘iá»u phu nhân phải đưa tôi vá» Louvre. 
- Kiệu cá»§a tôi, như những ngưá»i hầu cá»§a tôi và chÃnh bản thân tôi xin tuỳ thuá»™c vào lệnh cá»§a lệnh bà - Quáºn chúa trả lá»i. 
Hoàng háºu Marguerite lên kiệu và ra hiệu cho quáºn chúa, nàng cÅ©ng lên kiệu và kÃnh cẩn ngồi vào ghế trước. 
Catherine và các nhà quý tá»™c quay vá» Louvre theo cùng đưá»ng cÅ©. Tuy nhiên, suốt dá»c đưá»ng, ngưá»i ta thấy Thái háºu thì thầm liên tục Ä‘iá»u gì vào tai nhà vua, vừa nói vừa chỉ liên tục vào phu nhân de Sauve. Và má»—i lần như thế, nhà vua lại cưá»i cái Ä‘iệu cưá»i cá»§a riêng Charles IX, cái giá»ng cưá»i còn ghê rợn hÆ¡n cả má»™t lá»i Ä‘e doạ. 
Còn vá» phần Marguerite, khi chiếc kiệu bắt đầu Ä‘i và nàng cảm thấy không còn phải sợ ánh mắt dò xét sắc bén cá»§a Catherine nữa nàng hấp tấp rút từ ống tay áo ra mảnh giấy cá»§a phu nhân de Sauve  và Ä‘á»c được những dòng sau đây: 
"Tôi nháºn được lệnh tối nay trao cho đức vua Navarre hai chiếc chìa khoá: má»™t là chìa khoá căn phòng mà hiện nay Ngưá»i Ä‘ang bị giam giữ, còn chiếc kia là chìa khoá phòng tôi. Tôi được lệnh giữ đức vua lại nhà tôi khi Ngưá»i tá»›i cho đến táºn sáu giá» sáng. Xin lệnh bà hãy suy nghÄ©, xin lệnh bà hãy quyết định và chỉ mong lệnh bà đứng đếm xỉa gì đến tÃnh mạng tôi". 
"Chẳng còn ngá» gì nữa - Marguerite lẩm bẩm - Ngưá»i đàn bà tá»™i nghiệp này sẽ là công cụ ngưá»i ta dùng để hãm hại tất cả chúng ta. Nhưng ta sẽ xem ngưá»i ta có biến cái bà hoàng Margot, như ông anh mình vẫn nói, thành má»™t nữ tu sÄ© dá»… đến thế không". 
- Thư cá»§a ai đấy? - Quáºn chúa de Nervers vừa há»i vừa chỉ tay vào tá» giấy mà Marguerite cứ Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại vá»›i sá»± chú tâm tá»™t báºc. 
- A! Quáºn chúa! Mình có bao nhiêu Ä‘iá»u để nói vá»›i quáºn chúa - Marguerite vừa trả lá»i vừa xé vụn tá» giấy ra thành hàng ngàn mảnh nhá». 
Chú thÃch: 
(1) Chỉ quáºn công d Anjou (ND)
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:46 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:30 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 12 
 
Tâm tình 
 
 
 
  
 
- Này, trước hết là ta Ä‘ang Ä‘i đâu đây? - Marguerite há»i - Mình Ä‘oán không phải tá»›i cầu Meuniers chứ?… Từ hôm qua tá»›i giá» mình nhìn thấy quá đủ cái trò giết chóc rồi, Henriette tá»™i nghiệp ạ. 
- Tôi mạn phép xin được đưa lệnh bà… 
- Trước hết, trước nhất, lệnh bà mình đây xin cáºu hãy quên cái kiểu gá»i đó Ä‘i… Váºy cáºu đưa mình Ä‘i đâu? 
- Tới dinh de Guise, trừ phi là lệnh bà có ý định khác. 
- Không! Không! Henriette, tá»›i nhà cáºu Ä‘i. Quáºn công de Guise và chồng cáºu không có đấy chứ? 
- À không! - Quáºn chúa kêu lên vá»›i niá»m vui khiến đôi mắt đẹp màu ngá»c bÃch cá»§a nàng lấp lánh - Không, chẳng có em rể, chẳng có chồng, chẳng có ai cả! Tôi được tá»± do, tá»± do như không khÃ, như chim chóc, như mây… Tá»± do, nghe thấy chưa bà hoàng cá»§a tôi? Bà có hiểu được những Ä‘iá»u hạnh phúc ẩn trong chữ tá»± do không? Tôi Ä‘i, tôi đến, tôi ra lệnh! A! Bà hoàng tá»™i nghiệp! Lệnh bà chẳng được tá»± do và vì thế nên Ngưá»i cứ thở dài sưá»n sượt. 
- Cáºu Ä‘i, cáºu đến, cáºu ra lệnh! Chỉ có thể thôi à? Tá»± do cá»§a cáºu chỉ để làm việc ấy thôi? Này, trông cáºu vui quá, không chỉ vì được tá»± do mà cáºu trở nên như thế đâu nhé. 
- Lệnh bà đã hứa với tôi là lệnh bà sẽ tâm sự trước. 
- Lại lệnh bà. Này chúng mình sẽ sinh sá»± vá»›i nhau đấy Henriette ạ. Cáºu quên mất những quy ước cá»§a chúng mình rồi à? 
- Không, tôi là kẻ tôi tá»› kÃnh cẩn cá»§a lệnh bà trước mặt má»i ngưá»i, là cô bạn tâm phúc Ä‘iên rồ cá»§a cáºu khi chỉ có hai ta. Có phải thế không thưa lệnh bà? Có đúng thế không Marguerite? 
- Äúng thế - Hoàng háºu vừa nói vừa mỉm cưá»i. 
- Không có sá»± kình địch nhau vá» dòng há», không có sá»± phản phúc trong tình yêu. Tất cả Ä‘á»u tốt, Ä‘á»u thẳng thắn. Äây là cuá»™c liên minh vừa để tá»± vệ vừa để tấn công, nhằm mục Ä‘Ãch duy nhất là tìm gặp và nắm bắt lấy thứ phù du mà ngưá»i Ä‘á»i gá»i là hạnh phúc, nếu chúng ta gặp nó. 
- ÄÆ°á»£c lắm, quáºn chúa cá»§a ta! ChÃnh thế, và để tái láºp hiệp ước cáºu ôm hôn mình Ä‘i nào. 
Váºy là hai mái đầu dá»… thương, má»™t xanh xao và đượm buồn, má»™t hồng hào vá»›i má»› tóc vàng và vui cưá»i, chụm lại bên nhau má»™t cách duyên dáng và há» gắn môi vào nhau giống như hỠđã gắn bó những ý nghÄ© cá»§a mình vá»›i nhau. 
- Váºy là có Ä‘iá»u gì phải không? - Quáºn chúa vừa há»i vừa nhìn Marguerite vá»›i vẻ khao khát tò mò. 
- Thế những chuyện xảy ra từ hai hôm nay mà không mới à? 
- á»’! Mình nói vá» tình yêu cÆ¡, chữ không nói vá» chÃnh trị. 
Khi nào chúng mình bằng tuổi lệnh bà Catherine mẹ cáºu, chúng mình cÅ©ng sẽ làm chÃnh trị. Nhưng bà hoàng xinh đẹp Æ¡i, chúng mình má»›i hai mươi tuổi, phải nói chuyện khác Ä‘i. Xem nào, cáºu là má»™t ngưá»i vợ tháºt đấy à? 
- Cá»§a ai cÆ¡? - Marguerite vừa nói vừa cưá»i. 
- A! Thá»±c quả là cáºu làm mình yên tâm đấy. 
- Này Henriette, cái Ä‘iá»u làm cho cáºu yên tâm lại làm mình hoảng sợ. Quáºn chúa ạ, mình nhất thiết phải trở thành vợ tháºt. 
- Bao giá»? 
- Ngày mai. 
- Ôi! Xì! Tháºt à! Cô bạn tá»™i nghiệp! Thế Ä‘iá»u ấy có cần thiết lắm không? 
- Tuyệt đối cần thiết. 
- Mẹ kiếp! Như má»™t ngưá»i quen cá»§a mình vẫn nói, thế thì đáng buồn tháºt đấy. 
- Cáºu quen được ai mà lại nói "Mẹ kiếp" thế? - Marguerite vừa há»i vừa cưá»i. 
- Ừ 
- Ai váºy - Cáºu chỉ toàn há»i thôi, trong khi đáng lý cáºu phải nói cÆ¡. Nói cho xong Ä‘i, rồi mình sẽ kể. 
- Vắn tắt thôi thì thế này nhé: vua Navarre Ä‘ang yêu nhưng không phải là yêu mình. Mình không phải là Ä‘ang yêu vì mình không yêu ông ta. Tuy váºy, cả hai chúng mình sẽ phải thay đổi ý kiến, hoặc là chúng mình phải có vẻ như đã thay đổi ý kiến ná»™i nháºt trong vòng từ nay đến mai. 
- Thế thì cáºu cứ thay đổi ý kiến Ä‘i, cáºu có thể tin chắc rằng ông ta cÅ©ng sẽ thay đổi ý kiến đấy. 
- ChÃnh đấy là Ä‘iá»u không thể có, vì bây giá» hÆ¡n lúc nào hết mình chẳng sẵn lòng đổi ý tà nào. 
- Mình mong là chỉ đối vá»›i ông chồng cáºu thôi đấy chứ? 
- Henriette này, mình có má»™t Ä‘iá»u ngần ngại. 
- Ngần ngại vỠcái gì? 
- Vá» tôn giáo. Cáºu có phân biệt gì giữa ngưá»i Tân giáo và Giatô giáo hay không? 
- Vá» chÃnh trị ấy hả? 
- Tất nhiên rồi. 
- Nhưng còn trong tình yêu thì sao? 
- Cô bạn thân mến, chúng ta là đàn bà, chúng ta là những ngưá»i tà đạo đến ná»—i vá» mặt tÃn ngưỡng chúng ta Ä‘á»u thừa nháºn tất cả và vá» mặt thần linh chúng ta cÅ©ng tôn thở nhiá»u vị. 
- Nhiá»u vị nhưng là má»™t, có đúng không? 
- Ừ, - Quáºn chúa nói vá»›i má»™t ánh mắt sáng màu tà giáo - Ừ, vị thần tên là Eros - Cupido – Amo(1), vị thần lưng Ä‘eo ống tên, bịt mắt và có cánh… Chúa Æ¡i, sùng đạo muôn năm! 
- Tuy nhiên cáºu có cách cầu nguyện độc đáo đấy, cáºu ném đá xuống đầu những ngưá»i Tân giáo. 
- Cứ làm Ä‘iá»u hay thôi, còn mặc kệ cho ngưá»i ta nói… Ôi Marguerite, những ý tưởng tốt đẹp nhất cÅ©ng như những hành động đẹp đẽ nhất bị biến hoá Ä‘i biết nhưá»ng nào qua miệng những kẻ phàm phu tục tá»! 
- Phàm phu tục tá»!… Nhưng mình thấy hình như là ông anh Charles nhà mình ca ngợi cáºu lúc nãy đấy chứ. 
- Marguerite, anh Charles nhà cáºu là má»™t ngưá»i mê săn bắn vÄ© đại, suốt ngày thổi kèn săn đến ná»—i gầy mòn cả ngưá»i Ä‘i… Váºy nên mình từ chối cả những lá»i khen ngợi cá»§a ông ta. Vả lại mình đã trả lá»i ông Charles nhà cáºu… Cáºu không nghe thấy à? 
- Không, cáºu nói khẽ quá. 
- Càng tốt, mình càng có nhiá»u chuyện để kể cho cáºu. Này, chẳng lẽ cáºu đã kể hết má»i chuyện cá»§a cáºu rồi đấy à Marguerite? 
- Chả là… 
- Sao? 
- Chả là - Hoàng háºu vừa nói vừa cưá»i - Nếu viên đá mà anh Charles nói là má»™t viên đá lịch sá» thì mình sẽ xin thôi không nói. 
- A! - Henriette kêu lên - Cáºu đã chá»n được má»™t anh Tân giáo rồi. ÄÆ°á»£c thôi, cứ yên tâm! Äể cáºu yên lòng thì mình hứa là sẽ chá»n má»™t chàng Tân giáo khác vào dịp tá»›i. 
- Chà! Váºy ra lần này cáºu đã kiếm được má»™t chàng Giatô giáo phải không? 
- Chúa Æ¡i! - Quáºn chúa nói. 
- Thôi được, mình hiểu rồi. 
- Thế cái anh chàng Tân giáo cá»§a cáºu trông như thế nào? 
- Mình đâu có chá»n anh ta. Chàng trai ấy hiện nay chẳng là gì vá»›i mình cả và chắc sẽ chẳng bao giá» là gì vá»›i mình. 
- Nhưng anh ta như thế nào má»›i được chứ? Äiá»u ấy cÅ©ng không ngăn cáºu kể cho mình cÆ¡ mà, cáºu biết mình tò mò như thế nào rồi đấy. 
- Một thanh niên tội nghiệp đẹp như Nisus de Benvenuto Cellini đã đến trốn trong phòng của mình. 
- Ô hô! Cáºu thế nào mà chẳng cho đòi anh ta tá»›i đây! 
- Tá»™i nghiệp chàng trai! Äừng có cưá»i thế Henriette, lúc này anh ta vẫn còn Ä‘ang bấp bênh giữa cái sống và cái chết đấy. 
- Anh ta ốm à? 
- Anh ta bị thương nặng. 
- Này, má»™t chàng Tân giáo bị thương là phiá»n lắm đấy! Nhất là trong những ngày này. Thế cáºu làm gì vá»›i anh chàng Tân giáo bị thương mà chẳng là gì và sẽ không bao giá» là gì vá»›i cáºu ấy? 
- Anh ta đang ở trong căn buồng nhỠcủa mình, mình che giấu anh ta vì mình muốn cứu anh ta. Anh ta đẹp trai này, anh ta trẻ này, anh ta bị thương này. 
- Cáºu giấu anh ta trong buồng con cá»§a cáºu và cáºu muốn cứu anh ta! Nếu bây giá» anh chàng Tân giáo ấy không tá» ra đầy lòng biết Æ¡n thì quả là má»™t chàng trai tệ bạc đấy. 
- Mình sợ rằng anh ta đã biết ơn mình lắm rồi, hơn cả mình mong đợi kia. 
- Thế cái chàng trai tá»™i nghiệp ấy có làm cáºu để ý không? 
- Mình để ý chỉ vì lòng nhân đạo thôi. 
- A! Lòng nhân đạo! Bà hoàng tá»™i nghiệp Æ¡i, chúng mình là đàn bà, bao giá» cái đức tÃnh ấy cÅ©ng làm chúng mình Ä‘i Ä‘á»i đấy! 
- Ừ, thế cáºu có hiểu rằng bất kỳ lúc nào đức vua, quáºn công d Alençon, mẹ mình, ông chồng mình nữa… cÅ©ng có thể vào phòng mình… 
- Cáºu muốn mình trông coi cái anh chàng Tân giáo nhà cáºu trong lúc anh ta còn ốm có phải không, vá»›i Ä‘iá»u kiện là trả anh ta lại cho cáºu khi khá»i chứ gì? 
- Cái cô hay tếu này! Không, mình thá» là chưa nhìn xa đến thế. Tuy nhiên nếu cáºu có thể tìm ra cách giấu anh chàng ấy, nếu cáºu có thể gìn giữ cái tÃnh mạng mà mình đã cứu cho anh ấy thì mình thừa nháºn vá»›i cáºu là mình sẽ thá»±c lòng biết Æ¡n cáºu. Ở dinh de Guise cáºu được tá»± do, cáºu chẳng có em rể lẫn chồng để rình ráºp hay ép uổng cáºu. HÆ¡n nữa Henriette ạ, đằng sau phòng ngá»§ cá»§a cáºu, nÆ¡i mà tháºt may cho cáºu là không ai có quyá»n được vào, cáºu có má»™t căn buồng lá»›n giống như buồng cá»§a mình. Khi nào anh ta khá»i, cáºu sẽ mở cá»a cho anh ta và con chim sổ lồng sẽ bay Ä‘i. 
- Bà hoàng thân mến ạ, chỉ có má»™t Ä‘iá»u hÆ¡i khó, đó là cái lồng đã bị chiếm chá»— mất rồi. 
- Sao! Cáºu không cứu được má»™t ngưá»i nào đó phải không? 
- Äó chÃnh là Ä‘iá»u mình đã trả lá»i cho anh cáºu. 
- À, mình hiểu rồi, thế cho nên cáºu má»›i nói khẽ đến ná»—i mình không thể nào nghe thấy được. 
- Nghe này Marguerite, chuyện này rất hay và cÅ©ng đẹp đẽ thÆ¡ má»™ng y như chuyện cá»§a cáºu váºy. Sau khi để lại cho cáºu sáu vệ binh, mình vá»›i sáu ngưá»i kia quay vá» dinh de Guise. Mình Ä‘ang xem ngưá»i ta cướp phá và đốt má»™t cái nhà chỉ cách dinh cá»§a em mình có cái lòng đưá»ng phố Quatre Fils thì bá»—ng nghe thấy tiếng đàn bà kêu khóc và tiếng đàn ông chá»i thá». Mình ra ban công và trước hết là mình thấy má»™t thanh kiếm mà những đưá»ng lá»a cá»§a nó dưá»ng như chiếu rá»i cả toàn cảnh. Mình thấy thán phục cái ngá»n kiếm Ä‘iên cuồng ấy quá vì mình vốn yêu thÃch những Ä‘iá»u đẹp đẽ! Rồi tất nhiên là mình tìm cách nhìn rõ cái cánh tay cầm kiếm và cái ngưá»i có cánh tay ấy. Và rốt cuá»™c giữa gươm vung đạn réo, giữa những tiếng kêu la, mình nhìn thấy ngưá»i ấy, má»™t ngưá»i hùng đấy, má»™t chàng Ajax Télamon(2). Mình nghe thấy tiếng chàng vang vang như lệnh. Mình khoái chà quá, mình cứ đứng đấy, hồi há»™p, run lên theo má»—i đòn nhắm vào chàng, theo má»—i đưá»ng kiếm chàng vung ra. Cáºu biết không, bà hoàng cá»§a mình, trong có khoảng má»™t khắc đồng hồ mà mình xúc động như chưa bao giá» mình bị như thế, mà mình cÅ©ng không nghÄ© rằng có thể có má»™t ná»—i xúc động đến như thế cÆ¡. Thế nên mình cứ đứng đấy, thở pháºp phồng căng thẳng câm lặng, thế rồi đột nhiên ngưá»i anh hùng cá»§a mình biến mất. 
- Sao lại có thể thế được? 
- Chàng bị ngã gục xuống vì má»™t hòn đá cá»§a má»™t mụ già ném chàng. Thế là, cứ như Cyrus ấy, mình lại nói nên lá»i được, mình kêu lên: "Cứu tôi! Giúp tôi vá»›i!". Thế là các vệ binh đến đỡ chàng dáºy, đưa chàng ta vá» căn buồng mà cáºu muốn mượn cho ngưá»i cáºu đỡ đầu ấy. 
- Than ôi, Henriette ạ, mình rất hiểu chuyện này vì nó cÅ©ng gần giống như chuyện cá»§a mình váºy - Marguerite nói. 
Chỉ có má»—i Ä‘iá»u khác nhau là làm như mình phụng sá»± đức vua và đạo giáo nên mình không cần phải đưa ông Anibal de Coconnas ra khá»i nhà mình như cáºu. 
- Ông ấy tên là Anibal de Coconnas à? - Marguerite vừa há»i vừa cưá»i phá lên. 
- Tên tuổi kinh khá»§ng nhỉ? - Henriette nói - Này, cái ngưá»i mang tên ấy cÅ©ng xứng vá»›i nó lắm. Mẹ kiếp, đánh đấm báºc thầy lắm, và ông ta làm đổ máu má»›i khiếp chứ! Hoàng háºu Æ¡i, Ä‘eo mặt nạ vào Ä‘i, chúng mình vỠđến dinh rồi. 
- Thế sao lại phải mang mặt nạ? 
- Vì mình muốn chỉ cho cáºu ngưá»i hùng cá»§a mình. 
- Ông ta có đẹp trai không? 
- Lúc Ä‘ang đánh nhau thì đẹp rá»±c rỡ, mình thấy như thế. Quả tháºt thì lúc ấy là vào ban đêm, mà lại có ánh lá»a Ä‘uốc. Sáng nay, dưới ánh sáng ban ngày thì mình thấy có kém Ä‘i đôi chút, mình thừa nháºn là thế. Thế nhưng mình nghÄ© là cáºu sẽ vừa ý. 
- Thế thì ngưá»i mình bảo trợ không tá»›i được dinh de Guise rồi. Bá»±c tháºt, chẳng ai lại nghÄ© đến việc Ä‘i tìm má»™t ngưá»i Tân giáo ở đấy đâu. 
- Không đâu. Tối nay mình sẽ đưa ông kia tá»›i đây. Má»™t ngưá»i nằm góc bên phải, ngưá»i kia nằm góc bên trái. 
- Thế nếu há» nháºn ra nhau là Tân giáo vá»›i Giatô giáo, há» xé nhau ra mất. 
- Ôi dà! Chả có gì nguy hiá»m đâu. Ông de Coconnas bị má»™t cú đánh vào mặt khiến ông ta gần như không nhìn thấy rõ. Chàng Tân giáo nhà cáºu thì xÆ¡i má»™t chưởng vào ngá»±c đến ná»—i gần như không cá»±a quáºy được… Vá»›i lại cáºu dặn anh ta là đừng có nói gì vá» tôn giáo, thế là ổn chuyện. 
- ÄÆ°á»£c đấy! 
- Vào đi, nhớ đấy. 
- Cám Æ¡n cáºu - Marguerite vừa nói vừa xiết tay bạn. 
- Äến đây, Ngưá»i lại trở thành lệnh bà - Quáºn chúa Nervers nói - xin cho phép tôi được cung tiếp Ngưá»i tại dinh de Guise vá»›i những nghi thức xứng đáng vá»›i hoàng háºu Navarre. 
Và quáºn chúa xuống kiệu. Nàng gần như quỳ má»™t chân xuống để đỡ Marguerite cùng xuống. Rồi vừa đưa tay chỉ cổng dinh được hai ngưá»i lÃnh gác có súng há»a mai canh giữ, nàng Ä‘i theo sau hoàng háºu vài bước. Marguerite đưá»ng bệ Ä‘i trước quáºn chúa Ä‘ang giữ đúng thái độ tôn kÃnh chừng nào nàng còn ở trong tầm mắt má»i ngưá»i. Lên tá»›i phòng, quáºn chúa đóng cá»a và gá»i thị nữ cá»§a mình, má»™t cô gái Sicily nhanh nhẹn: 
- Mica - Nàng nói bằng tiếng à - Bá tước ra sao rồi? 
- Thưa, càng ngày càng khá hơn - Cô gái đáp. 
- Ông ta đang làm gì? 
- Thưa phu nhân, em nghĩ là ông ta đang dùng bữa. 
- ÄÆ°á»£c lắm! - Marguerite nói - Nếu thấy ngon miệng là tốt đấy! 
- À ừ nhỉ, mình quên mất cáºu là đệ tá» cá»§a Ambroise Paré. Äi Ä‘i! Mica. 
- Cáºu cho cô ta lui à? 
- Ừ, để nó canh cho bá»n mình. 
Mica đi ra. 
- Bây giá» thì cáºu muốn đến chá»— ông ta hay muốn mình cho gá»i ông ta đến đây? - Quáºn chúa há»i. 
- Chẳng đến đấy cũng chẳng đến đây. Mình muốn nhìn thấy ông ta mà không bị ông ta nhìn thấy cơ. 
- Có há» gì đâu, cáºu có mặt nạ cÆ¡ mà. 
- Ông ta có thể nháºn ra tóc mình, tay mình, đồ trang sức cá»§a mình. 
- Ôi chao, từ khi lấy chồng cái bà hoàng xinh đẹp này má»›i tháºn trá»ng chứ. 
Marguerite mỉm cưá»i. 
- Này thế thì mình thấy chỉ có má»—i má»™t cách thôi - Quáºn chúa nói tiếp. 
- Cách gì? 
- Cáºu xem ông ta qua lá»— khoá nhé. 
- ÄÆ°á»£c đấy, dẫn mình Ä‘i. 
Quáºn chúa cầm tay Marguerite và dẫn nàng tá»›i má»™t cánh cá»a được che bằng má»™t tấm thảm. Nàng khuỵu má»™t chân xuống và ghé mắt nhìn vào lá»— khoá không có chìa. 
- Vừa hay, ông ta ngồi ở bàn ăn và quay mặt vá» phÃa chúng mình. Lại đây. 
Marguerite thế vào chá»— bạn và đến lượt nàng lại ghé mắt vào lá»— khoá. Như quáºn chúa đã nói, Coconnas ngồi ở má»™t bàn ê há» thức ăn mà những vết thương không ngăn cản được chàng cứ việc chén tì tì. 
- Úi! Lạy Chúa! - Marguerite thốt lên và giáºt lùi lại. 
- Sao thế? - Quáºn chúa ngạc nhiên há»i. 
- Không thể như thế được! Hay là không phải? Äúng rồi! Ôi, thá» có linh hồn tôi, chÃnh hắn? 
- Hắn nào? 
- Suỵt! - Marguerite vừa bò dáºy vừa nắm lấy tay quáºn chúa - Cái lão mà đã muốn giết anh chàng Tân giáo cá»§a mình ấy. Hắn ta Ä‘uổi theo anh chàng tá»›i táºn phòng mình, đâm anh ta cả ở trong tay mình. Ôi, Henriette, tháºt may là ông ta chưa nhìn thấy mình! 
- Cáºu đã thấy ông ta trong lúc đâm chém, ông ta trông cÅ©ng đẹp trai đấy chứ? 
- Mình không biết - Marguerite nói - Vì lúc ấy mình Ä‘ang nhìn cái ngưá»i bị ông ta Ä‘uổi theo. 
- Thế cái ngưá»i bị ông ta Ä‘uổi theo tên là gì? 
- Cáºu không nói tên đó trước mặt ông kia chứ? 
- Không, hứa đi - Lerac de Mole. 
- Thế bây giá» cáºu thấy ông ta thế nào? 
- Ông de Mole ấy à? 
- Không, ông de Coconnas kia. 
- Xin thỠ- Marguerite nói - Mình thú thực là thấy ông ta… Rồi nàng ngừng bặt. 
- Thôi Ä‘i - Quáºn chúa nói - Mình thấy rõ là cáºu giáºn ông ta vì cái vết thương ông ta đâm cho anh chàng Tân giáo cá»§a cáºu rồi. 
- Nhưng mình thấy hình như là chàng Tân giáo cá»§a mình không nợ nần gì ông ta nữa - Marguerite vừa nói vừa cưá»i - Và cái vạch mà anh ta đã làm nổi báºt con mắt cá»§a ông kia lên thì… 
- Thế thì há» sạch nợ, và chúng ta sẽ hoà giải há». ÄÆ°a cái ông bị thương nhà cáºu đến đây. 
- Chưa được đâu, sau này đã. 
- Khi nào? 
- Khi nào cáºu cho cái ông cá»§a cáºu mượn má»™t phòng khác. 
- Phòng nào? 
Marguerite nhìn bạn. Quáºn chúa sau má»™t lúc im lặng cÅ©ng nhìn lại nàng và phì cưá»i. 
- Thôi được rồi - Quáºn chúa nói - Váºy lúc nào chúng ta cÅ©ng liên kết vá»›i nhau chứ? 
- Bao giá» cÅ©ng là tình bạn chân thành - Hoàng háºu trả lá»i. 
- Thế còn khẩu lệnh, còn dấu hiệu để nháºn biết, nếu như chúng ta cần tá»›i nhau? 
- Lấy tên ông thần tam vị cá»§a cáºu ấy: Eros-Cupido-Amor. 
Và hai ngưá»i đàn bà chia tay nhau sau khi đã ôm hôn nhau lần thứ hai và đã siết chặt tay nhau có đến hai mươi báºn. 
Chú thÃch: 
(1) Các tên thần tình yêu trong thần thoại cổ (ND) 
(2) Một tướng trong sỠthi Iliat của Hôme (ND)
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:45 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:30 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 13 
 
Có những chiếc chìa khoá lại mở được những cái cá»a không phải dành cho chúng  
 
 
  
 
Khi vá» tá»›i Louvre, hoàng háºu Navarre thấy Gillonne có vẻ rất kÃch động báo lại rằng Phu nhân de Sauve đã đến trong lúc nàng vắng mặt. Bà ta Ä‘em đến cho nàng má»™t chiếc chìa khoá mà Thái háºu đã sai Ä‘em cho bà ta. Äó là chìa khoá phòng Henri bị giam. 
Rõ ràng là vì má»™t lý do nào đấy. Thái háºu muốn rằng đêm nay anh chàng Bearn phải ở trong phòng cá»§a Phu nhân de Sauve. 
Marguerite cầm lấy chìa, xoay Ä‘i xoay lại. nàng bắt Gillonne nhắc lại từng lá»i cá»§a Phu nhân de Sauve, cân nhắc từng từ má»™t trong đầu rồi hình như hiểu được ý đồ cá»§a Catherine. 
Nàng lấy bút, mực và viết: 
"Tối nay, thay vì đến chá»— Phu nhân de Sauve, hãy đến phòng hoàng háºu Navarre. 
Marguerite". 
Rồi nàng cuá»™n tròn tá» giấy, nhét trong lá»— chiếc chìa khoá và ra lệnh cho Gillonne ngay khi màn đêm buông xuống phải đến nhét chiếc chìa khoá này vào cá»a phòng cá»§a ngưá»i tù kia. 
Xong việc đầu tiên này, Marguerite nghÄ© tá»›i chàng trai tá»™i nghiệp bị thương. Nàng đóng tất cả các cá»a, vào buồng và rất ngạc nhiên khi thấy De Mole đã mặc lại quần áo còn rách rưới và dây máu cá»§a mình. 
Nhìn thấy nàng, chàng cố đứng dáºy, nhưng vì vẫn còn loạng choạng nên không đứng được và ngã phịch ngay xuống chiếc ghế dài mà ngưá»i ta đã soạn thành giưá»ng. 
- Có chuyện gì váºy, thưa ông? - Marguerite há»i - Tại sao ông lại không theo đúng những chỉ định cá»§a thầy thuốc? Tôi đã yêu cầu ông phải nghỉ ngÆ¡i, thế mà đáng lẽ phải tuân lá»i tôi thì ông lại làm những Ä‘iá»u ngược lại. 
Gillonne nói: 
- Ôi thưa lệnh bà, em không có lỗi gì trong chuyện này. Em đã khẩn khoản van xin bá tước đừng làm chuyện điên rồ ấy, nhưng ông ta tuyên bố là không có gì có thể giữ ông ở lại cung Louvre lâu hơn nữa. 
- Rá»i khá»i Louvre! - Marguerite vừa nói vừa ngạc nhiên nhìn De Mole Ä‘ang cúi đầu xuống - Không thể được. Ông không thể bước Ä‘i được, ông rất xanh xao và không có sức, chân ông run, ai mà chẳng nháºn ra. Sáng nay vết thương ở vai ông vẫn còn chảy máu. 
- Thưa lệnh bà, càng biết Æ¡n Ngưá»i đã che chở tôi tối hôm qua bao nhiêu, tôi càng khẩn nài xin Ngưá»i cho phép tôi được ra Ä‘i ngay hôm nay bấy nhiêu. 
- Nhưng này - Marguerite ngạc nhiên kêu lên - Tôi không biết gá»i cho đúng cái quyết định đìên rồ ấy là gì nữa, nó còn tệ hÆ¡n cả sá»± vô Æ¡n. 
- á»’i, thưa lệnh bà! - De Mole vừa thốt lên vừa chắp tay lại Xin lệnh bà hãy tin rằng trái tim tôi mang lòng biết Æ¡n suốt Ä‘á»i đối vá»›i lệnh bà. 
- Thế thì cái lòng biết Æ¡n ấy sẽ chẳng kéo dài lâu đâu – Marguerite cảm động vì giá»ng chân thành cá»§a ngưá»i nói - Vì hoặc là các vết thương cá»§a ông sẽ mở miệng và ông sẽ chết vì mất máu, hoặc là ngưá»i ta nháºn ra ông là ngưá»i Tân giáo và ông chưa Ä‘i được trăm bước thì ngưá»i ta đã giết ông mất rồi. 
- Dù sao thì tôi cÅ©ng phải rá»i Louvre - De Mole khẽ nói. 
- Ông phải ư? - Marguerite nói và nhìn chàng với ánh mắt trong sáng của nàng. 
Rồi nàng hơi tái mặt đi. 
- Ô phải rồi! Tôi hiểu! - Nàng nói - Xin lá»—i ông! Chắc hẳn ở ngoài Louvre có má»™t ngưá»i nào đó lo lắng khá»§ng khiếp vá» sá»± vắng mặt cá»§a ông. Äúng váºy, ông de La Mole, Ä‘iá»u đó là tất nhiên thôi và tôi thông cảm vá»›i ông chuyện đó. Sao ông không nói ngay? Äúng hÆ¡n là tại sao tôi không nghÄ© tá»›i chuyện ấy nhỉ? Tá» lòng hiếu khách thì ngưá»i ta phải có trách nhiệm bảo trợ những tình cảm cá»§a khách cÅ©ng như ngoài việc băng bó các vết thương còn phải săn sóc cả linh hồn nữa. 
- Ôi, thưa lệnh bà - De Mole trả lá»i - Lệnh bà nhầm lắm. Tôi gần như chỉ có má»™t mình trên Ä‘á»i này và ở Paris, nÆ¡i không ai biết tôi thì tôi lại càng hoàn toàn cô độc. Kẻ giết tôi là ngưá»i đàn ông đầu tiên tôi nói chuyện trong thành phố này và lệnh bà là ngưá»i đàn bà đầu tiên đã há»i chuyện tôi nÆ¡i đây. 
- Váºy tại sao ông muốn Ä‘i? - Marguerite ngạc nhiên há»i. 
- Vì rằng đêm qua, lệnh bà đã không nghỉ ngơi chút nào và đêm nay… 
Marguerite đỠmặt. 
- Gillonne - Nàng nói - Tối rồi đấy, ta nghĩ là đã đến lúc em đi đưa chiếc chìa khoá đi. 
Gillonne mỉm cưá»i lui ra. 
- Nhưng nếu ông có một thân một mình ở Paris, không bè bạn thì ông sẽ sống thế nào? - Marguerite tiếp. 
- Thưa lệnh bà tôi sẽ có rất nhiá»u bạn. Vì trong khi tôi bị truy Ä‘uổi, tôi đã nghÄ© tá»›i mẹ tôi, vốn là ngưởi Giatô giáo. Dưá»ng như tôi đã thấy bà lướt Ä‘i trước tôi trên đưá»ng tá»›i Louvre, tay bà cầm má»™t cây thánh giá. Và tôi đã nguyện rằng nếu Chúa giữ cho tôi được sống, tôi sẽ theo đạo cá»§a mẹ tôi. Thưa lệnh bà, Chúa đã làm được hÆ¡n cả việc giữ cho tôi sống, Ngưá»i đã gá»i tá»›i cho tôi má»™t trong những thiên thần để khiến tôi yêu cuá»™c sống đó hÆ¡n. 
- Nhưng ông không bước được. Äi chưa được trăm bước thì ông đã ngã ngất rồi. 
- Thưa lệnh bà, hôm nay tôi đã thá» trong buồng. Quả tháºt là tôi Ä‘i cháºm và Ä‘au lắm, nhưng miá»…n là tôi tá»›i được quảng trưá»ng Louvre thôi, còn tá»›i đó muốn ra sao thì ra. 
Marguerite gục đầu lên tay và trầm tư suy nghĩ. 
- Thế còn đức vua Navarre - Nàng nói với dụng ý - ông không nói gì vỠđức vua Navarre với tôi nữa à? Hay là khi cải đạo, ông thôi không còn muốn vào chỗ ông ta nữa? 
- Thưa lệnh bà - De Mole vừa nói vừa tái mặt Ä‘i – Ngưá»i vừa chạm tá»›i nguyên nhân thá»±c sá»± cá»§a việc tôi Ä‘i... Tôi biết rằng đức vua Navarre Ä‘ang gặp nguy hiểm lá»›n và tất cả ưu thế cá»§a má»™t công chúa Pháp như lệnh bà may lắm má»›i đủ để cứu thoát cho đức vua. 
- Thế nào? - Marguerite há»i - ông muốn nói gì váºy? Những nguy hiểm nào mà ông nói vá»›i tôi thế? 
- Thưa lệnh bà - De Mole ngáºp ngừng nói - Từ căn buồng mà tôi được đưa vào, ngưá»i ta có thể nghe thấy má»i Ä‘iá»u. 
- Tháºt thế - Marguerite lẩm bẩm má»™t mình - ông de Guise đã bảo mình rồi. 
Rồi nàng nói to: 
- Thế ông đã nghe thấy gì váºy? 
- Trước tiên là cuộc nói chuyện với lệnh bà và em trai lệnh bà sáng nay. 
- Với François ấy à? - Marguerite đỠmặt thốt lên. 
- Vâng, thưa lệnh bà, vá»›i quáºn công d Alençon. Rồi sau đó khi lệnh bà đã Ä‘i, tôi nghe được cuá»™c nói chuyện giữa cô Gillonne và phu nhân de Sauve. 
- Và chÃnh hai cuá»™c nói chuyện ấy đã làm ông… 
- Thưa lệnh bà, vâng. Lệnh bà má»›i cưới chưa được tám ngày, lệnh bà yêu chồng. Chồng lệnh bà sẽ đến đây như quáºn công d Alençon và Phu nhân de Sauve. Nhà vua sẽ nói vá»›i lệnh bà vá» những Ä‘iá»u bà máºt cá»§a Ngưá»i. Tôi không nên nghe những chuyện ấy, tôi sẽ không kÃn miệng… và tôi không thể… tôi không nên… và nhất là tôi không muốn thế! 
Qua giá»ng cá»§a De Mole khi nói những lá»i sau cùng này cÅ©ng như qua sá»± lúng túng trong lá»i nói, bối rối trong thái độ cá»§a chàng, Marguerite chợt nảy ra má»™t ý. 
- À - Nàng nói - Thế ra ở trong buồng này ông đã nghe thấy tất cả những gì được nói ở đây từ lúc ông vào? 
- Tâu lệnh bà vâng. 
Những lá»i đó thoảng như hÆ¡i thở. 
- Và ông muốn ra Ä‘i trong đêm nay, hoặc ngay tối nay, để khá»i phải nghe thêm nữa chứ gì? 
- Äi ngay bây giá» cÅ©ng được, thưa lệnh bà! Nếu lệnh bà cho phép. 
- Tháºt trẻ con! - Marguerite nói vá»›i lòng thương hại âu yếm lạ lùng. 
Ngạc nhiên vì câu trả lá»i dịu dàng đến thế trong khi chàng tưởng sẽ nháºn được má»™t sá»± phản kháng phÅ© phàng, De Mole rụt rè ngước đầu lên. Mắt chàng gặp mắt Marguerite và chàng nhìn như bị thôi miên vào ánh mắt trong sáng sâu thẳm cá»§a hoàng háºu. 
- Váºy ông tá»± thấy không thể giữ được má»™t Ä‘iá»u bà máºt ư, ông de Mole? - Marguerite dịu dàng há»i. Nàng nghiêng ngưá»i trên thành ghế, nữa ngưá»i khuất trong má»™t tấm thảm dày vì váºy nàng Ä‘á»c được má»™t cách rõ ràng những gì diá»…n ra trên nét mặt chàng trong khi mình vẫn không bị chàng nhìn thấu. 
- Thưa lệnh bà - De Mole nói - Bản chất con ngưá»i tôi rất đáng ghét. Tôi không tin ngay cả tôi, và hạnh phúc cá»§a kẻ khác làm tôi Ä‘au đớn. 
- Hạnh phúc cá»§a ai? - Marguerite mỉm cưá»i há»i - À, ừ nhỉ, cá»§a vua Navarre! Tá»™i nghiệp Henri! 
- Lệnh bà cũng thấy là đức vua hạnh phúc! - De Mole buột miệng nói. 
- Có hạnh phúc ư?… 
- Vâng, vì lệnh bà đã than thở vì Ngưá»i. 
Marguerite vò vò túi tiá»n bố thà bằng lụa cá»§a nàng và gỡ những sợi dây chuyá»n xoắn bằng vàng. 
- Váºy ông từ chối gặp đức vua Navarre - Nàng nói - Ông dứt khoát như thế? 
- Tôi sợ sẽ làm phiển hoàng thượng trong lúc này. 
- Thế còn quáºn công d Alençon, em trai tôi, thì sao? 
- Ô, thưa lệnh bà - De Mole thốt lên - Không đâu, tôi không muốn gặp quáºn công d Alençon còn hÆ¡n cả vua Navarre. 
- Tại sao? - Marguerite xúc động đến nỗi vừa nói vừa run. 
- Vì rằng tôi đã là ngưá»i Tân giáo tồi quá, nên không thể trở thành thá»§ hạ táºn tụy cá»§a đức vua Navarre được, tôi lại cÅ©ng chưa trở thành má»™t ngưá»i Giatô tốt để là thân hữu cá»§a ông d Alençon và ông de Guise. 
Lần này đến lượt Marguerite phải cúi mặt xuống. Nàng cảm thấy lá»i nói đó đã khuấy động tá»›i táºn nÆ¡i sâu kÃn cá»§a trái tim nàng. Nàng cÅ©ng không biết lá»i nói cá»§a De Mole gây ra Ä‘au đớn hay êm dịu đối vá»›i mình nữa. 
Vừa lúc đó Gillonne bước vào. Marguerite đưa mắt há»i. CÅ©ng bằng ánh mắt Gillonne trả lá»i khẳng định: Cô đã đưa được chìa khoá cho vua Navarre. 
Marguerite lại đưa mắt nhìn De Mole. Chàng băn khoăn trước nàng, đầu cúi xuống và càng trở nên xanh xao như má»™t ngưá»i vừa bị Ä‘au đớn vá» cả thể xác lẫn tinh thần. 
- Ông de Mole rất kiêu hãnh - Nàng nói - Và ta đang ngần ngại không muốn đưa ra một đỠnghị mà chắc ông ta sẽ từ chối. 
De Mole đứng dáºy, tiến má»™t bước vá» phÃa Marguerite và muốn nghiêng mình trước mặt nàng tỠý chàng xin tuân theo lệnh cá»§a nàng. Nhưng má»™t cÆ¡n Ä‘au nhói khá»§ng khiếp khiến chàng ứa nước mắt. Chàng cảm thấy mình sắp ngã bèn túm lấy má»™t bức thảm treo và tá»±a ngưá»i vào đó. 
- Ông thấy chưa - Marguerite chạy tới đỡ chàng - Ông có thấy là ông còn cần đến tôi không? 
Äôi môi De Mole hÆ¡i mấp máy, chàng thì thầm: 
- Vâng, như không khà mà tôi cần để thở, như ánh sáng ban ngày mà tôi cần để nhìn thấy. 
Ngay lúc đó, cá»a phòng Marguerite vang lên ba tiếng gõ. 
- Lệnh bà có nghe thấy không? - Gillonne hoảng sợ nói. 
- Äến rồi cÆ¡ à. - Marguerite lẩm bẩm. 
- Có nên mở ra không? 
- ChỠđã. Có khi là vua Navarre cũng nên. 
- Ôi! thưa lệnh bà! - De Mole khá»e hẳn ra khi nghe thấy mấy lá»i ấy, mặc dù hoàng háºu đã nói rất khẽ đến ná»—i nàng tưởng rằng chỉ Gillonne má»›i nghe được tiếng nàng. - Tôi quỳ xuống cầu xin lệnh bà, hãy cho tôi ra ngoài, dù sống hay chết! Xin Ngưá»i hãy thương tôi! Ôi, lệnh bà không trả lá»i. Thế thì tôi sẽ nói, và khi tôi lên tiếng, tôi mong lệnh bà sẽ Ä‘uổi tôi Ä‘i. 
- Ông có im Ä‘i không, con ngưá»i bướng bỉnh! - Marguerite gắt lên mặc dù nàng cảm thấy những lá»i trách cứ cá»§a chàng trai có sức mê hoặc vô cùng đối vá»›i nàng - Ông im Ä‘i chứ! 
- Thưa lệnh bà - De Mole nói tiếp, vì chàng không thấy trong giá»ng nói cá»§a Marguerite sá»± nghiệt ngã mà chàng chỠđợi - Tôi xin nói lại là từ trong buồng này, ngưá»i ta nghe được hết. Xin lệnh bà đừng bắt tôi phải chết bằng cái chết mà những kẻ Ä‘ao phá»§ tàn ác nhất cÅ©ng không dám làm thế. 
- Im đi! Ông im đi! - Marguerite nhắc lại. 
- Ôi! Lệnh bà sắt đá quá, lệnh bà không muốn nghe, không muốn thấy gì hết. Nhưng xin lệnh bà hãy hiểu cho rằng tôi yêu lệnh bà… 
- Im Ä‘i nào, tôi đã bảo ông mà - Marguerite ngắt lá»i. Nàng ấn bàn tay ấm áp thÆ¡m tho lên môi chàng trai, chàng đưa hai tay nắm lấy và áp môi vào đó. 
- Nhưng… - De Mole thì thầm. 
- Nhưng xin ông im Ä‘i, tháºt trẻ con. Ở đâu ra cái lối nổi loạn không tuân lá»i hoàng háºu cá»§a mình thế này nhỉ? 
Rồi nàng lao ra khá»i buồng, đóng cá»a lại. Nàng tá»±a lưng vào tưá»ng và đưa bàn tay run rẩy lên giữ cho tim bá»›t Ä‘áºp mạnh. 
- Mở cá»a ra, Gillonne! - Nàng nói. 
Gillonne ra khá»i phòng, và má»™t lát sau, mái đầu nhá» nhắn, thông minh và có vẻ lo lắng cá»§a vua Navarre ló ra sau tấm rèm. 
- Bà cho má»i tôi đấy ư, thưa bà - Nhà vua Navarre há»i Marguerite. 
- Vâng, thưa bệ hạ. Bệ hạ đã nháºn được thư cá»§a tôi chứ? 
- Tôi thú nháºn là có, vá»›i đôi chút ngạc nhiên - Henri vừa trả lá»i vừa nhìn quanh và kẻ nghi kỵ chẳng mấy chốc đã tan biến. 
- Và chắc là với đôi chút lo âu nữa chứ, thưa bệ hạ? - Marguerite thêm. 
- Tôi xin thú nháºn vá»›i bà là có. Tuy nhiên, mặc dù quanh tôi đầy dẫy những kẻ thù hung dữ và những bạn bè có lẽ còn nguy hiểm hÆ¡n cả kẻ thù, tôi nhá»› lại là trong má»™t buổi tối tôi đã nhìn thấy trong mắt bà ánh lên lòng đại lượng: đó là đêm tân hôn cá»§a chúng ta. Má»™t hôm khác tôi đã thấy ở đó lấp lánh ánh sao cá»§a lòng can đảm, đó là vào hôm qua, ngày ấn định cho cái chết cá»§a tôi. 
- Thế thì sao, thưa bệ hạ? - Marguerite vừa nói vừa mỉm cưá»i trong khi Henri có vẻ muốn nhìn thấu táºn tâm can nàng. 
- Thế này, thưa bà, má»›i đây khi Ä‘á»c lá thư cá»§a bà gá»i tôi đến, tôi má»›i nghÄ© đến những Ä‘iá»u đó và tá»± bảo: "Không bạn bè, Ä‘ang tù tá»™i, không vÅ© khÃ, vua Navarre chỉ còn có má»™t cách chết có tiếng tăm, chết mà được lịch sá» ghi nhá»›, đó là chết vì bị vợ phản bá»™i", thế là tôi đến đây. 
- Thưa bệ hạ - Marguerite nói - Ngưá»i sẽ nói khác khi biết rằng tất cả những việc Ä‘ang xảy ra đây là nhá» công cá»§a má»™t ngưá»i yêu bệ hạ và bệ hạ cÅ©ng yêu ngưá»i ta. 
Nghe váºy Henri gần như lùi lại, con mắt xám sắc bén cá»§a ông dưới cặp lông mày Ä‘en nhìn hoàng háºu vá»›i vẻ tò mò dò há»i. 
- á»’, xin bệ hạ yên lòng - Hoàng háºu mỉm cưá»i, nói - Tôi không dám mạo muá»™i nói rằng ngưá»i đó là tôi. 
- Nhưng thưa bà - Henri nói - Bà đã sai đưa chìa khoá này cho tôi: chẳng lẽ đó không phải là lá»i thú nháºn cá»§a bà? 
- Äúng là hành động đó là cá»§a tôi, tôi thừa nháºn Ä‘iá»u đó. Bức thư này do tôi gá»i Ä‘i, tôi không phá»§ nháºn Ä‘iá»u này. Còn vá» chuyện chiếc chìa khoá lại khác. Bệ hạ chỉ cần biết rằng nó đã qua tay bốn ngưá»i đàn bà trước khi đến tay bệ hạ. 
- Qua tay bốn ngưá»i đàn bà ư? - Henri ngạc nhiên thốt lên. 
- Vâng, nó đã qua tay Thái háºu, qua tay Phu nhân de Sauve, Gillonne và tôi. 
Henri bắt đầu ngẫm nghÄ© vá» Ä‘iá»u bà ẩn này. 
- Thưa bệ hạ, bây giá» chúng ta hãy bàn việc, và nhất là phải nói thẳng thắn - Marguerite nói - Có đúng bệ hạ đã đồng ý cải đạo như ngưá»i ta đồn đại ngày hôm nay không? 
- Tiếng đồn sai đấy, thưa bà, tôi vẫn chưa đồng ý. 
- Nhưng hình như bệ hạ đã quyết rồi. 
- Có nghÄ©a là tôi Ä‘ang tá»± há»i. Biết làm sao được, khi ngưá»i ta hai mươi tuổt, ngưá»i ta gần là vua, thì Chúa Æ¡i! Có những Ä‘iá»u đáng để ngưá»i ta phải chịu lá»… misa lắm. 
- Má»™t trong những Ä‘iá»u ấy là mạng sống có phải không? 
Henri không thể nén được má»™t nụ cưá»i. 
- Bệ hạ không nói vá»›i tôi tất cả những Ä‘iá»u ngưá»i nghÄ© - Marguerite nói. 
- Tôi giữ ý với các đồng minh của tôi. Vì bà biết đấy, chúng ta vẫn chỉ là đồng minh thôi, nếu như bà vừa là đồng minh… và… 
- Và là vợ bệ hạ, có đúng thế không? 
- Vâng đúng thế… vừa là vợ tôi… 
- Thế thì sao? 
- Thế thì có lẽ sẽ khác, có lẽ tôi vẫn khăng khăng muốn là vua cá»§a những ngưá»i Tân giáo, như há» nói đấy… Còn như bây giá» thì tôi chỉ đành bằng lòng vá»›i việc sống thôi. 
Marguerite nhìn Henri vá»›i vẻ lạ lùng đến ná»—i có thể gây ngá» vá»±c ngay cả cho những đầu óc kém tinh tưá»ng hÆ¡n đầu óc vua Navarre. 
- Thế Ãt ra bệ hạ cÅ©ng tin chắc là đã đạt được kết quả ấy chứ? - Nàng há»i. 
- Gần gần thôi - Henri đáp - Bà cÅ©ng biết là trên cõi Ä‘á»i này, ngưá»i ta chẳng bao giá» có thể chắc chắn được cái gì cả… 
- Quả thá»±c là bệ hạ tá» ra rất ôn hoà và tá» ra má»™t sá»± vô tư đến ná»—i sau khi đã từ chối ngai vàng, từ chối tÃn ngưỡng cá»§a mình, chắc bệ hạ sẽ từ chối luôn cả mối liên kết hôn nhân vá»›i má»™t công chúa Pháp, Ãt ra là ngưá»i ta cÅ©ng Ä‘ang hy vá»ng như thế. 
Những lá»i này có má»™t ý nghÄ©a sâu xa đến ná»—i Henri, dù không muốn, cÅ©ng phải rùng mình. Nhưng rồi ông nhanh chóng chế ngá»± được cÆ¡n xúc động: 
- Xin lệnh bà hãy nhá»› lại là trong lúc này tôi không được tá»± do hành động. Váºy nên tôi sẽ làm Ä‘iá»u mà nhà vua Pháp ra lệnh cho tôi. Còn tôi, nếu như ngưá»i ta có há»i ý kiến tôi chút nào trong cái việc định Ä‘oạt chẳng phải là vá» cái gì khác hÆ¡n là ngai vàng cá»§a tôi, hạnh phúc cá»§a tôi và tÃnh mạng cá»§a tôi, thì tôi thà là bó mình làm má»™t ngưá»i Ä‘i săn trong má»™t toà lâu đài nào đấy, má»™t kẻ sám hối trong má»™t tu viện nào đấy còn hÆ¡n đặt tương lai mình dá»±a trên những quyá»n lợi mà cuá»™c hôn nhân ép buá»™c cá»§a chúng ta cho phép có được. 
Sá»± bình tÄ©nh cam chịu tình huống, việc chối bá» những thú vui trần thế này khiến Marguerite hoảng sợ. Nàng nghÄ© rằng có lẽ việc há»§y bá» hôn nhân đã được thá»a thuáºn giữa Charles IX, Catherine và vua Navarre rồi chăng. Tại sao ngưá»i ta lại không coi nàng là kẻ lừa gạt hoặc nạn nhân cá»§a việc này? Phải chăng vì nàng là em, là con những ngưá»i kia? Kinh nghiệm đã cho nàng thấy đó không phải là lý do khiến nàng có thể đặt sá»± an toàn cá»§a mình vào đó. Tham vá»ng tràn ngáºp trong trái tim ngưá»i thiếu phụ hay đúng hÆ¡n là trong trái tim bà hoàng trẻ tuổi, nàng quá cao xa so vá»›i những sá»± yếu Ä‘uối thông thướng nên không để bị lôi cuốn trong ná»—i há»n giáºn vì tá»± ái: ở má»—i ngưá»i đàn bà, ngay cả ngưá»i tầm thưá»ng nhất, khi ngưá»i ta yêu, tình yêu không có những chuyện tá»§n má»§n đó vì tình yêu thá»±c sá»± cÅ©ng là má»™t tham vá»ng. 
- Tôi thấy hình như bệ hạ không mấy tin tưởng vào ngôi sao lấp lánh trên vầng trán má»—i báºc quân vương thì phải? - Marguerite nói vá»›i giá»ng chế giá»…u. 
- À, vì lúc này đây tôi cứ mải tìm mà không thấy ngôi sao của tôi - Henri nói - Nó đang bị che lấp bởi cơn giông tố đang gầm réo trên đầu tôi lúc này. 
- Thế nếu hÆ¡i thở cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà làm xua tan cÆ¡n giông tố đó và làm cho ngôi sao sáng lên hÆ¡n bao giá» hết thì sao? 
- Khó lắm - Henri đáp. 
- Bệ hạ không tin có má»™t ngưá»i đàn bà như thế hay sao? 
- Không, tôi chỉ không tin vào khả năng cá»§a ngưá»i đàn bà đó mà thôi. 
- Bệ hạ muốn nói là ý chà của bà ta phải không? 
- Tôi nói là khả năng cá»§a bà ta, tôi xin nhắc lại như váºy. Äàn bà chỉ thá»±c sá»± mạnh khi tình yêu và lợi Ãch được kết hợp trong ngưá»i hỠở má»™t mức độ bằng nhau, và nếu như chỉ có má»™t trong hai tình cảm đó chế ngá»± bà ta thì giống như Asin(1), bà ta có thể bị tổn thương. Váºy mà, nếu như tôi không quá lá»i, thì tôi không thể tin tưởng được vào tình yêu cá»§a ngưá»i đàn bà ấy. 
Marguerite im bặt. 
- Xin bà hãy nghe tôi - Henri nói - Khi tiếng chuông cuối cùng cá»§a tháp chuông Saint-Germain l Auxerrois vừa dứt, chắc bà đã nghÄ© đến việc giành lại sá»± tá»± do mà ngưá»i ta đã Ä‘em ra đặt cược để tiêu diệt những ngưá»i thuá»™c phe tôi. Còn tôi, tôi đã phải nghÄ© đến việc cứu lấy tÃnh mạng mình. Äó là những việc cấp thiết nhất lúc ấy. Tôi cÅ©ng biết là trong chuyện này chúng ta sẽ mất xứ Navarre. Nhưng cái xứ Navarre ấy tháºt là Ãt á»i nếu Ä‘em so vá»›i việc bà lại được tá»± do nói to trong phòng mình, Ä‘iá»u mà bà không dám làm khi có ai nghe bà nói từ trong căn buồng con này. 
Mặc dù Ä‘ang rất chú tâm, Marguerite cÅ©ng không nén được mỉm cưá»i. Còn vá» phần vua xứ Navarre, ông đã đứng dáºy chuẩn bị Ä‘i vá» phòng cá»§a mình. Mưá»i má»™t giỠđã Ä‘iểm được má»™t lát. Trong cung Louvre má»i ngưá»i Ä‘á»u đã ngá»§ yên hoặc có vẻ ngá»§ yên. 
Henri tiến ba bước vá» phÃa cá»a rồi chợt dừng lại như thể lúc này ông má»›i nhá»› lại được lý do đã khiến ông tá»›i chá»— hoàng háºu. 
- À mà bà định thông báo vá»›i tôi việc gì chăng? Hay bà chỉ muốn cho tôi có dịp cảm Æ¡n bà vá» sá»± tạm hoãn mà sá»± hiện diện cá»§a bà đã Ä‘em lại cho tôi hôm qua trong phòng vÅ© khà cá»§a nhà vua? Thưa bà, tôi phải thừa nháºn là rất đúng lúc, và bà đã đến đó như má»™t vị cứu tinh, vừa kịp để cá»u tôi thoát chết. 
- Ôi con ngưá»i ngốc nghếch! - Marguerite thì thầm kêu lên và nắm lấy cánh tay chồng - Làm sao mà ông không thấy được là ngược lại chưa có gì chứng tỠông được cứu thoát hết, cả tá»± do cá»§a ông, cả ngai vàng cá»§a ông, cả tÃnh mạng cá»§a ông… 
Mù quáng! Äiên rồ! Tháºt Ä‘iên rồ! Có phải là ông không nhìn thấy trong thư cá»§a tôi cái gì khác hÆ¡n là má»™t lá»i hẹn hò? Ông tưởng rằng Marguerite bị xúc phạm vì sá»± lạnh lùng cá»§a ông lại còn muốn hàn gắn nữa? 
- Nhưng thưa bà - Henri ngạc nhiên nói - Tôi xin thú nháºn là… 
Marguerite nhún vai với một vẻ khó tả. 
Cùng lúc đó, má»™t tiếng động lạ lùng như tiếng cào ken két vá»™i vã vá»ng lên từ cánh cá»a nhá» bà máºt. 
Marguerite lôi nhà vua vá» phÃa cánh cá»a đó. 
- Ông nghe xem - Nàng nói. 
- Thái háºu ra khá»i phòng - Má»™t giá»ng nghẹn ngào vì kinh hoàng mà Henri nháºn ra ngay láºp tức, giá»ng cá»§a phu nhân De Sauve. 
- Thế bà ta Ä‘i đâu? Marguerite há»i. 
- Ngưá»i Ä‘i đến chá»— lệnh bà. 
Và ngay láºp tức tiếng sá»™t soạt lùi xa cá»§a má»™t tà áo lục chứng tá» rằng phu nhân De Sauve đã chạy trốn. 
- Ô hô! - Henri kêu lên. 
- Tôi đã chắc chắn là thế mà - Marguerite nói. 
- Còn tôi cũng đã e rằng là thế - Henri nói - Bằng cớ đây, bà nhìn xem. 
Ông nhanh chóng mở chiếc áo chẽn ngắn bằng nhung Ä‘en và để lá»™ cho Marguerite nhìn thấy trên ngá»±c ông má»™t chiếc áo giáp kết bằng vòng sắt và má»™t lưỡi dao găm Millan dài mà ông cầm sẵn trên tay lấp lánh như má»™t con rắn độc dưới ánh mặt trá»i. 
- Äây nào phải chuyện gươm dao vá»›i áo giáp! - Marguerite thốt lên - Thôi Ä‘i, thưa bệ hạ, xin hãy cất con dao này Ä‘i! Quả là Thái háºu, nhưng chỉ có má»™t mình bà ta thôi. 
- Tuy nhiên… 
- Bà ta đến đây, tôi nghe thấy bà ta, im nào. 
Và nàng thì thầm nói vào tai Henri vài lá»i mà vị vua trẻ tuổi lắng nghe vá»›i vẻ chú tâm pha lẫn ngạc nhiên. 
Ngay láºp tức Henri lẩn vào phÃa trong những tấm màn che quanh giưá»ng. 
Vá» phần mình, Marguerite nhanh nhẹn như má»™t con báo nhảy tá»›i chá»— căn buồng mà De Mole Ä‘ang rùng mình chỠđợi. Nàng mở cá»a, tìm chàng trai, nắm tay chàng trong bóng tối: 
- Im lặng nhé, im lặng! - Nàng vừa nói vừa áp sát lại gần chàng đến nỗi hơi thở ấm áp thơm tho của nàng phủ lên mặt chàng một lớp hơi ẩm ưới. 
Nàng quay trở vào phòng và đóng cá»a lại. Nàng gỡ tóc, lấy con dao găm cắt dây buá»™c váy áo và trèo vào giưá»ng. 
Vừa kịp, chìa khoá bắt đầu quay trong ổ… Catherine có chìa khoá cá»§a tất cả các cá»a ở Louvre. 
- Ai đó? Marguerite kêu lên trong lúc Catherine cắt nhóm tuỳ tùng gồm bốn nhà quý tá»™c Ä‘i theo bà đứng lại ở ngoài cá»a. 
Dưá»ng như hoảng hốt vì sá»± đột nháºp bất ngá» này vào phòng mình, Marguerite trong chiếc áo choàng ngá»§ dài màu trắng, ló ra từ sau những bức màn che. Nàng nhảy xuống giưá»ng khi nháºn ra Catherine. Và, vá»›i má»™t sá»± kinh ngạc giả vá» quá khéo đến ná»—i chÃnh bà hoàng ngưá»i xứ Florence cÅ©ng phải mắc lừa, nàng tá»›i hôn tay mẹ. 
Chú thÃch: 
(1) Anh hùng trong thần thoại Hy lạp, Asin chỉ cô thể bị giết nếu bị đâm vào gót chân.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:45 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:31 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 14 
 
Äêm tân hôn lần thứ hai  
 
 
  
 
Thái háºu đưa mắt nhanh như chá»›p nhìn quanh. Äôi hài nhung nằm dưới chân giưá»ng, quần áo cá»§a Marguerite vương vất trên các ghế, nàng Ä‘ang dụi mắt để xua cÆ¡n buồn ngá»§. Tất cả Ä‘á»u khiến Catherine tin rằng bà đã làm cho con gái thức giấc. 
Bà mỉm cưá»i cho rằng các ý đồ cá»§a mình đã thành công. Bà kéo ghế và nói: 
- Ngồi xuống đây Marguerite, chúng ta nói chuyện một lát. 
- Thưa lệnh bà, con xin nghe ngưá»i nói. 
- Con ạ, đã đến lúc con phải hiểu rằng anh con và ta mong muốn cho con hạnh phúc đến mức nào - Catherine vừa nói vừa nhắm mắt lại vá»›i vẻ cháºm rãi riêng cá»§a những ngưá»i Ä‘ang suy nghÄ© hoặc Ä‘ang ẩn giấu tâm tư má»™t cách sâu xa. 
Lá»i mào đầu đó quả là đáng sợ đối vá»›i những ngưá»i đã biết tÃnh Catherine. 
"Bà ta sắp nói chuyện gì đây?" - Marguerite tá»± há»i. 
- Chắc chắn là, trong khi tổ chức lá»… cưới cho con - Ngưá»i đàn bà xứ Florentine nói tiếp - Chúng ta đã thá»±c hiện má»™t trong những động tác chÃnh trị thưá»ng có ở các báºc cầm quyá»n binh. Nhưng con gái tá»™i nghiệp cá»§a ta, cÅ©ng cần phải thừa nháºn rằng chúng ta không nghÄ© mối kỵ hiá»m cá»§a vua Navarre đối vá»›i con trẻ, đẹp, và mê hoặc lòng ngưá»i đến thế, lại có thể dai dẳng đến mức độ này. 
Marguerite đứng dáºy, nàng khép tà váy ngá»§, nhún mình kiểu cách thi lá»… Thái háºu. 
- Chỉ má»›i tối nay thôi - Thái háºu nói - Nếu không thì ta đã tá»›i thăm con sá»›m hÆ¡n, ta má»›i được biết rằng chồng con không hỠđối xá» vá»›i con như ngưá»i ta phải đối xá» vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà xinh đẹp, hÆ¡n nữa lại là công chúa nước Pháp. 
Marguerite thở dài. Catherine được khuyến khÃch bởi sá»± tán đồng thầm lặng này, tiếp tục nói: 
- Quả tháºt là việc vua xứ Navarre công khai quan hệ vá»›i má»™t trong các quáºn chúa cá»§a ta, kẻ đã si mê hắn đến mức gây tai tiếng. Việc hắn coi khinh tình yêu cá»§a ngưá»i đàn bà mà ngưá»i ta đã hạ cố ban cho hắn, đó là má»™t Ä‘iá»u bất hạnh mà chúng ta, những kẻ đầy quyá»n thế tá»™i nghiệp, không làm gì được. Nhưng nếu má»™t việc tương tá»± vào tay má»™t nhà quý tá»™c thấp kém nhất cá»§a vương quốc ta thì ngưá»i đó cÅ©ng có thể trừng phạt y bằng cách cho gá»i con rể mình hoặc bảo con trai mình cho gá»i y tá»›i. 
Marguerite cúi đầu. 
- Từ đã khá lâu rồi con ạ - Catherine tiếp - Qua đôi mắt đỠhoe cá»§a con, qua những lá»i chua cay con nói nhằm vào mụ Sauve, ta thấy rằng mặc dù con cố gắng, vết thương trong trái tim con không thể chỉ chảy máu bên trong mà thôi. 
Marguerite rùng mình: má»™t cỠđộng nhẹ đã làm cho các bức màn rung rinh. May thay! Catherine không nháºn thấy Ä‘iá»u đó và bà lại càng thêm âu yếm ngá»t ngào. 
- Con ạ, vết thương đó, chỉ có bàn tay ngưá»i mẹ má»›i chữa lành được. Những ngưá»i đã quyết định cuá»™c hôn nhân cá»§a con, những ngưá»i mà vì quan tâm đến con đã nháºn thấy rằng đêm đêm Henri de Navarre đã Ä‘i nhầm phòng, không thể cho phép má»™t tên vua như y luôn luôn xúc phạm đến má»™t ngưá»i đàn bà có sắc đẹp, dòng dõi và giá trị như con bằng sá»± khinh thị bản thân con và thá» Æ¡ đối vá»›i lá»›p con cháu Ä‘á»i sau cá»§a y. Tóm lại, ngưá»i ta đã nháºn thấy khi gặp được cÆ¡ há»™i đầu tiên mà y cho là thuáºn lợi thì cái đầu óc Ä‘iên rồ láo xược ấy sẽ quay lại chống chúng ta và sẽ thẳng tay đẩy con ra khá»i gia đình y. Phải chăng những ngưá»i đó không có quyá»n đảm bảo cho tương lai cá»§a con má»™t cách xứng đáng vá»›i con và địa vi cá»§a con hÆ¡n, bằng cách tách rá»i tương lai cá»§a con ra khá»i tương lai cá»§a kẻ kia. 
- Tuy nhiên, thưa lệnh bà - Marguerite nói - Mặc dù những lá»i nháºn xét như váºy chan chứa tình mẫu tá», khiến con tràn ngáºp niá»m vui và vinh dá»±, con vẫn mạo muá»™i xin phép trình vá»›i lệnh bà rằng vua Navarre là chồng con. 
Catherine tức tối cá»±a quáºy, bà xÃch lại gần con và nói tiếp: 
- Y mà là chồng cô? Äâu phải cứ nhà thá» làm lá»… ban phúc rồi thì thành vợ thành chồng? Äâu phải là hôn nhân được thá»±c hiện chỉ do lá»i cá»§a linh mục? Y mà là chồng cô! Này con ạ, nếu cô là phu nhân de Sauve, cô có thể trả lá»i ta như thế. Thế nhưng ngược hẳn lại vá»›i những Ä‘iá»u mà chúng ta chỠđợi ở y, từ khi cô ban cho Henri cái vinh hạnh được gá»i cô là vợ, thì hắn lại trao quyá»n làm vợ cho má»™t đứa khác, và ngay lúc này đây - Catherine cao giá»ng nói - Cô Ä‘i vá»›i ta, chìa khóa này mở được cá»a phòng phu nhân de Sauve, rồi cô sẽ thấy. 
- Khẽ chứ, con xin lệnh bà, khẽ thôi - Marguerite nói - Vì không những lệnh bà nhầm, mà còn… 
- Sao? 
- Lệnh bà sẽ đánh thức chồng con dáºy mất. 
Nói tá»›i đó, Marguerite đứng dáºy vá»›i má»™t vẻ duyên dáng đầy quyến rÅ© lạc thú, nàng để cho tà áo ngá»§ phất phÆ¡ ná»a kÃn ná»a hở, tay áo ngắn để lá»™ cánh tay đẹp nõn nà cá»§a nàng và bàn tay kiá»u diá»…m cá»§a má»™t báºc vua chúa. Nàng cầm má»™t ngá»n nến hồng tá»›i bên giưá»ng và vén má»™t bức màn lên, nàng mỉm cưá»i đưa ngón tay trá» cho Thái háºu thấy nét mặt trông nghiêng kiêu hãnh, mái tóc Ä‘en và cái miệng mở hé cá»§a vua Navarre. Nằm trên đống chăn đệm ngổn ngang, ông này có vẻ như Ä‘ang đánh má»™t giấc ngon lành bình yên. 
Mặt mày nhợt nhạt, đôi mắt thất thần, Catherine đứng ưỡn ngưá»i vá» phÃa sau tá»±a như vá»±c thẳm Ä‘ang mở ra dưới chân bà, bà thốt ra không phải má»™t tiếng kêu mà là má»™t tiếng gầm gừ khàn khàn. 
- Thưa lệnh bà, Ngưá»i thấy đấy - Marguerite nói - ngưá»i ta đã thông báo sai cho Ngưá»i. 
Catherine nhìn Marguerite, rồi lại nhìn Henri. Äầu óc linh hoạt cá»§a bà kết hợp hình ảnh cá»§a cái vầng trán xanh xao, cá»§a đôi mắt Ä‘iểm má»™t quầng thâm nhè nhẹ này vá»›i nụ cưá»i cá»§a Marguerite. Và bà âm thầm tức giáºn cắn chặt đôi môi má»ng dÃnh cá»§a mình. 
Marguerite còn để cho mẹ ngắm một lúc cái bức tranh đã gây cho bà tác dụng như đầu quỷ Meduse(1). Rồi nàng thả màn xuống, nhón chân bước lại gần Catherine và ngồi xuống ghế. 
- Thưa lệnh bà, Ngưá»i Ä‘ang nói gì ấy nhỉ? 
Trong vài giây, ngưá»i đàn bà xứ Florence tìm cách thăm dò sá»± ngây thÆ¡ cá»§a con gái mình rồi dưá»ng như ánh mắt tinh tưá»ng cá»§a bà bị nhụt Ä‘i trước thái độ bình thản cá»§a Marguerite, bà nói: 
- Không có gì cả. 
Rồi bà rảo bước ra khá»i phòng. 
Ngay khi tiếng chân Thái háºu vừa chìm Ä‘i trong hành lang sâu thẳm, rèm treo giưá»ng lại mở ra và Henri, mắt sáng rá»±c, hÆ¡i thở dồn dáºp, tay run rẩy tá»›i quỳ trước Marguerite. Ông chỉ mặc độc có chiếc quần phồng và chiếc áo giáp sắt. Khi nhìn thấy ông ăn váºn như thế, Marguerite vừa hồ hởi nắm tay ông vừa không nhịn được, cưá»i phá lên. 
- Ôi, thưa bà! Ôi Marguerite! Biết khi nào tôi má»›i Ä‘á»n Æ¡n được cho bà? 
Và ông hôn như mưa lên tay vợ. Những cái hôn ấy cứ vô tình lên cao dần trên cánh tay Marguerite. 
- Thưa bệ hạ - Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng lùi lại - Phải chăng bệ hạ quên rằng vào lúc này đây ngưá»i đàn bà đã cứu thoát bệ hạ Ä‘ang Ä‘au đớn và than thở vì bệ hạ? - Nàng khẽ nói thêm - Phu nhân de Sauve đã hy sinh lòng ghen tuông cá»§a mình khi để cho bệ hạ đến chá»— tôi, và có lẽ sau khi đã hy sinh lòng ghen tuông cá»§a mình cho bệ hạ, bà ấy cÅ©ng hy sinh Ä‘á»i mình cho Ngưá»i, vì bệ hạ biết hÆ¡n ai hết rằng cÆ¡n giáºn cá»§a mẹ tôi rất khá»§ng khiếp. 
Henri rùng mình đứng dáºy, ông muốn bước Ä‘i. 
- À, nhưng tôi suy nghÄ© lại và thấy yên lòng - Marguerite nói vá»›i Ä‘iệu bá»™ mê ly - Chìa khoá được trao cho bệ hạ mà không có chỉ dẫn gì, và Ä‘iá»u đó được coi như bệ hạ thÃch ban vinh hạnh đêm nay cho tôi hÆ¡n. 
- Và tôi chấp thuáºn Ä‘iá»u đó, Marguerite ạ, chỉ xin bà hãy vui lòng quên Ä‘i… 
- Khẽ chứ, xin bệ hạ nói khẽ thôi - Hoàng háºu nhai lại những lá»i nàng nói vá»›i mẹ mươi phút trước đây - Ở trong buồng ngưá»i ta nghe được bệ hạ nói đấy. Vì tôi còn chưa được hoàn toàn tá»± do, nên tôi cúi xin bệ hạ đừng nói to quá. 
- Ô hô! - Henri nữa tươi cưá»i, ná»a bá»±c mình nói - Quả có thế, tôi quên mất là chắc hẳn chẳng phải tôi sẽ được dá»± vào màn kết cá»§a cái cảnh hay ho này. Buồng này… 
- Chúng ta hãy vào đây, thưa bệ hạ - Marguerite nói - vì tôi muốn hân hạnh giá»›i thiệu vá»›i bệ hạ má»™t quý tá»™c dÅ©ng cảm đã bị thương trong cuá»™c tàn sát trong khi ông ta chạy tá»›i táºn Louvre để báo cho bệ hạ biết vá» mối nguy hiểm Ä‘ang Ä‘e doạ ngưá»i. 
Hoàng háºu tiến vá» phÃa cá»a buồng, theo sau là Henri. 
Cừa mở và Henri ngẩn ngưá»i ra khi nhìn thấy má»™t ngưá»i đàn ông trong căn buồng vốn đã đầy những sá»± bất ngá». 
Nhưng De Mole còn ngạc nhiên hÆ¡n khi đột ngá»™t thấy vua Navarre ở trước mặt mình. Vá» phÃa Henri, ông đưa mắt nhìn má»™t cách châm biếm sang Marguerite, còn nàng cứ tỉnh bÆ¡ như không. 
- Thưa bệ hạ - Marguerite nói - Tôi đã tá»›i mức phải e ngại rằng ngưá»i ta giết vị quý tá»™c này, ngưá»i đã táºn tụy phục vụ bệ hạ ngay trong nhà tôi và nay tôi đặt ông ta dưới sá»± che chở cá»§a bệ hạ. 
- Tâu bệ hạ - Chàng trai nói tiếp - Tôi là bá tước Lerac de Mole mà bệ hạ đã chỠđợi. Tôi được ông de Téligny tiến cỠvới bệ hạ, ông ta đã bị giết ở ngay bên cạnh tôi. 
- À, đúng váºy, hoàng háºu đã đưa thư cá»§a de Téligny cho ta, thế nhưng hình như ông cÅ©ng có má»™t bưc thư cá»§a ông tổng trấn Languedoc ? 
- Tâu bệ hạ, và tôi được chỉ thị là phải trao nó cho bệ hạ ngay khi tôi vừa tới. 
- Váºy tại sao ông không làm thế? 
- Tâu bệ hạ, tối qua tôi đã tá»›i Louvre nhưng bệ hạ quá báºn nên không thể tiếp tôi được. 
- Äúng thế - Nhà vua nói - Nhưng ta thấy hình như ông cÅ©ng có thể trao cho ai chuyển thư cho ta được chứ? 
- Tôi được lệnh cá»§a ông d Auriac chỉ trao thư cho Ä‘Ãch thân bệ hạ mà thôi, vì ông ta đã Ä‘oán chắc vá»›i tôi là lá thư đó có mang má»™t thông báo rất quan trá»ng nên ông ta không dám trao nó cho má»™t ngưá»i đưa tin thông thưá»ng. 
- Quả váºy, ông ta báo cho ta là phải rá»i triá»u đình và lui vá» Bearn - Nhà vua vừa cầm thư vừa Ä‘á»c - Mặc dù là ngưá»i Giatô giáo, ông d Auriac là má»™t trong số các bạn tốt cá»§a ta và chắc hẳn là vá»›i tư cách tổng trấn, ông ta đã phong phanh biết trước được những gì sắp xảy ra. Quái quá»·! Thưa ông, tại sao ông lại đưa thư cho ta vào hôm nay, đáng lẽ ông phải đưa từ ba hôm trước thì hÆ¡n? 
- Vì tôi đã có hân hạnh trình với bệ hạ, dù tôi đã đi rất nhanh, tôi chỉ mới tới được đây vào hôm qua. 
- Bá»±c mình tháºt - Nhà vua lẩm bẩm - Vì nếu không, thì vào giá» này chúng ta đã ở nÆ¡i an toàn, hoặc ở La Rochelle, hoặc ở má»™t đồng bằng tốt tươi nào đó vá»›i vài ba ngàn kỵ mã quanh ta. 
- Thưa bệ hạ, đó là chuyện đã rồi - Marguerite khẽ nói - Xin Ngưá»i hãy tìm cách lợi dụng má»™t cách tốt nhất tương lai chứ không nên mất thì giá» vào việc trách móc những gì xảy ra trong quá khứ. 
- Ở địa vị tôi, bà vẫn còn thấy có chút hy vá»ng nào ư? Henri nhìn vợ vá»›i vẻ dò há»i. 
- Vâng, chắc thế, tôi sẽ coi đây như một ván bài ba nước mà tôi mới chỉ mất nước đầu. 
- Thưa lệnh bà - Henri hạ giá»ng - Nếu tôi tin chắc rằng bà dá»± phần ná»a vào ván bài cá»§a tôi… 
- Nếu như tôi muốn Ä‘i vá»›i các địch thá»§ cá»§a bệ hạ – Marguerite trả lá»i - Thì hình như tôi không để muá»™n như thế này đâu. 
- Äúng váºy - Henri nói - Tôi quả là má»™t ngưá»i vô Æ¡n, và như bà nói thì cho đến hôm nay má»i việc vẫn còn có thể sừa chữa được. 
- Khốn thay, thưa bệ hạ, tôi rất mong muốn má»i Ä‘iá»u tốt lành cho Ngưá»i nhưng giỠđây chúng ta không còn đô đốc nữa - De Mole nói. 
Henri mỉm cưá»i theo kiểu má»™t anh nông dân láu cá mà ở triá»u đình ngưá»i ta chỉ hiểu được nụ cưá»i đó vào lúc ông ta lên làm vua nước Pháp sau này. 
- Nhưng thưa bà - Ông vừa nói vừa chăm chú nhìn De Mole - Vị quý tá»™c này không thể ở đây được. Ông ta sẽ khiến cho bà thấy phiá»n vô cùng và ông ta cÅ©ng sẽ phải hứng những ná»—i bất ngá» khó chịu. Bà định giải quyết thế nào vá»›i ông ta đây? 
- Thưa bệ hạ - Marguerite nói - Chúng ta không thể đưa ông ta ra khá»i Louvre được sao, vì tôi cÅ©ng hoàn toàn đồng ý vá»›i bệ hạ vá» Ä‘iá»u này. 
- Khó đấy. 
- Thưa bệ hạ, ông De Mole không thể tìm được một chỗ nào ở nơi bệ hạ được hay sao? 
- Khổ quá, thưa bà, bà cứ làm như tôi vẫn là vua cá»§a những ngưá»i Tân giáo và vẫn còn có thần dân không bằng. Bà biết rằng tôi đã cải tạo được má»™t ná»a rồi và chẳng còn thần dân nào cả. 
Nếu là ngưá»i nào khác chứ không phải là Marguerite chắc sẽ vá»™i vàng trả lá»i ngay rằng "Ông ta là ngưá»i Giatô giáo rồi". Nhưng hoàng háºu muốn Henri phải yêu cầu nàng cái Ä‘iá»u mà nàng muốn ông ta làm cho nàng. Còn De Mole khi thấy ngưá»i bảo trợ cho mình có vẻ giữ ý khiến chàng không biết phải đặt chân vào đâu trên cái mảnh đất triá»u đình trÆ¡n trượt và đầy hiểm nguy như cái triá»u đình Pháp này, váºy nên chàng đành làm thinh. 
- Nhưng này, ông tổng trấn Provençal nói gì vá»›i ta thế này - Henri vừa nói tiếp vừa Ä‘á»c lại lá thư do De Mole mang tá»›i. 
- Có phải mẹ ông là ngưá»i Giatô giáo và nhá» thế nên ông ta có tình thân hữu vá»›i ông phải không? 
- Bá tước, ông chẳng đã nói vá»›i tôi vá» má»™t lá»i nguyá»n cải đạo là gì? - Marguerite nói - Vá» Ä‘iểm này đầu óc tôi lá»™n xá»™n lắm, ông de Mole ạ, ông hãy giúp tôi nhé. Phải chăng đấy không phải là Ä‘iá»u giông giống vá»›i Ä‘iá»u mà hoàng thượng mong muốn hay sao? 
- Khốn thay đúng váºy, nhưng lệnh bà đã quá lạnh nhạt vá»›i những lá»i giải thÃch cá»§a tôi vá» Ä‘iểm này nên tôi không dám… 
- Thưa ông, đó là vì những chuyện đó không có liên quan chút gì vá»›i tôi. Xin ông hãy giải thÃch cho hoàng thượng nghe. 
- Thế cái lá»i nguyá»n ấy là thế nào? - Nhà vua há»i. 
- Tâu bệ hạ - De Mole nói - Số là trong lúc tôi bị truy Ä‘uổi bởi những kẻ sát nhân, tay tôi không vÅ© khà và dở sống dở chết vì hai vết thương trên mình, dưá»ng như tôi thấy hình bóng mẹ tôi tay cầm thánh giá dẫn dắt tôi Ä‘i vá» phÃa Louvre. Khi ấy tôi phát nguyện là nếu tôi thoát chết, tôi sẽ thuáºn theo tôn giáo cá»§a mẹ tôi. Ngưá»i mà Chúa đã cho phép ra khá»i mồ để dẫn dắt tôi trong cái đêm khá»§ng khiếp ấy. Tâu bệ hạ Chúa đã đưa tôi tá»›i đây ở đây tôi đã được sá»± bảo trợ hai lần cá»§a má»™t công chúa Pháp và cá»§a vua Navarre. Như má»™t phép mầu, mạng sống cá»§a tôi được cứu thoát, tôi chỉ có việc hoàn tất lá»i nguyá»n cá»§a mình. Tâu bệ hạ, tôi sẵn lòng trở thành ngưá»i Giatô giáo. 
Henri nhÃu mày. Kẻ hoài nghi như ông thừa hiểu được sá»± cải đạo vì quyá»n lợi, nhưng rất ngá» vá»±c sá»± cải đạo vì tÃn ngưỡng. 
"Nhà vua không muốn gánh lấy ngưá»i được ta bảo trợ rồi" - Marguerite nghÄ© thầm. 
Trong lúc ấy De Mole vẫn rụt rè và lúng túng giữa hai ý muốn trái ngược nhau. Chẳng cần tự lý giải thì chàng cũng thừa cảm thấy sự lố bịch của tình thế mình. Rốt cuộc thì cũng vẫn lại là Marguerite, với sự tế nhị của phụ nữ, gỡ cho chàng thế bà này. 
- Thưa bệ hạ - Nàng nói - Chúng ta quên mất rằng ngưá»i bị thương tá»™i nghiệp này cần được nghỉ ngÆ¡i. Và này, tôi cÅ©ng buồn ngá»§ rÅ© ra rồi đấy. 
Quả thá»±c là De Mole có tái mặt Ä‘i, nhưng đó là do những lá»i nói sau này cá»§a Marguerite mà chàng nghe và hiểu theo ý mình. 
- Chẳng có gì đơn giản hơn, thưa bà - Henri nói - Chúng ta cứ để cho ông de Mole nghỉ thôi. 
Chàng trai đưa mắt cầu khẩn nhìn Marguerite, và mặc dù có mặt hai vị vương giả, chàng bá» Ä‘i tá»›i má»™t chiếc ghế, lòng tan nát vì Ä‘au đớn và mệt má»i. 
Marguerite hiểu rõ tất cả tình yêu chứa đựng trong cái nhìn ấy và ná»—i tuyệt vá»ng ẩn trong sá»± yếu má»m ấy. 
- Thưa bệ hạ - Nàng nói - Bệ hạ nên ban cho nhà quý tá»™c trẻ tuổi này má»™t vinh hạnh mà ông ta sẽ nhá»› Æ¡n suốt Ä‘á»i, vì ông ta là ngưá»i đã dám mạo hiểm cả mạng sống cá»§a mình vì bệ hạ, tuy bị thương nhưng ông ta đã chạy tá»›i đây để báo cho bệ hạ vá» cái chết cá»§a đô đốc và cá»§a Téligny. 
- Vinh hạnh nào đây thưa bà? - Henri nói - Xin bà cứ ra lệnh, tôi sẵn lòng theo. 
- Äêm nay ông de Mole sẽ ngá»§ dưới chân bệ hạ, còn bệ hạ sẽ ngá»§ ở chiếc giưá»ng này. Còn tôi, được đức phu quân tôn kÃnh cho phép, tôi sẽ gá»i Gillonne đưa tôi Ä‘i nghỉ - Marguerite vừa nói vừa mỉm cưá»i - Vì, thưa bệ hạ, tôi không phải là ngưá»i Ãt cần nghỉ ngÆ¡i nhất trong ba chúng ta đâu. 
Henri là ngưá»i có trà lá»±c, có lẽ lại còn hÆ¡i nhiá»u quá nữa như các bạn bè và kẻ thù cá»§a ông sau này thưá»ng lên án ông. Nhưng ông hiểu rằng ngưá»i từ chối không cho ông chung chăn gối đã giành được quyá»n làm thế nhá» vào chÃnh sá»± thá» Æ¡ ông đã tá» ra đối vá»›i nàng. Vả chăng, Marguerite vừa má»›i trả thù cho sá»± thá» Æ¡ đó bằng cách cứu sống ông. Váºy nên ông không để cho lòng tá»± ái chen vào trong câu trả lá»i cá»§a mình: 
- Thưa bà, nếu ông de Mole có thể đến được phòng cá»§a tôi thì tôi sẽ dành cho ông ta giưá»ng cá»§a chÃnh mình. 
- Thưa vâng - Marguerite đáp - Nhưng phòng cá»§a bệ hạ vào lúc này chẳng thể che chở cho cả bệ hạ lẫn ông ta, và bệ hạ nên cẩn trá»ng mà ở lại đây cho tá»›i mai. 
Và không chá» nhà vua trả lá»i, nàng gá»i Gillonne, sai sá»a soạn gối đệm cho nhà vua và đặt má»™t chiếc giưá»ng phÃa chân vua cho De Mole. Chàng trai tá» ra sung sướng mãn nguyện vá»›i vinh dá»± đó đến ná»—i có thể Ä‘oán chắc rằng cnàng ta không há» cảm thấy ná»—i Ä‘au đớn ở các vết thương cá»§a mình. 
Marguerite sau khi cầu kỳ cúi mình thi lá»… vá»›i nhà vua, liá»n quay trở vào phòng ngá»§ cá»§a mình, khoá chốt lại kỹ càng và nằm duá»—i mình trên giưá»ng. 
"Bây giá» phải làm sao để ngày mai ông de Mole có được má»™t ngưá»i bảo trợ ở Louvre má»›i được - Marguerite tá»± nhá»§ - Kẻ nào tối nay làm ngÆ¡ thì ngày mai sẽ phải hối". 
Rồi nàng ra hiệu cho Gillonne đang đứng chỠnhững mệnh lệnh cuối cùng của nàng tới bên cạnh. 
Gillone tiến lại gần. 
- Gillone - Nàng thì thầm nói - Em phải tạo ra cho quáºn công d Alençon em ta, vá»›i má»™t cá»› nào đó để ông ta muốn tá»›i đây trước tám giá» sáng mai. 
Chuông đồng hồ tại Louvre Ä‘iểm hai giá». 
De Mole tiếp tục bàn chuyện chÃnh trị má»™t lát vá»›i nhà vua. Dần dần Henri ngá»§ thiếp Ä‘i và chẳng mấy chốc ngáy khò khò tá»±a như thể ông Ä‘ang nằm trên chiếc giưá»ng da Bearn cá»§a ông váºy. 
De Mole lẽ ra đã ngá»§ được như nhà vua. Nhưng Marguerite không ngá»§ được, cứ trằn trá»c hoài trên giưá»ng và tiếng trăn trở cá»§a nàng làm khuấy động ý nghÄ© và giấc ngá»§ cá»§a chàng trai. 
"Chúng ta còn trẻ quá – Marguerite thầm thì trong cÆ¡n mất ngá»§ - Chàng ta quá rụt rè, tháºm chà đôi khi lại lố bịch nữa, ta phải xem… Tuy nhiên mắt đẹp, dáng ngưá»i cân đổi, rất duyên dáng, thế nhưng nếu chàng ta lại không can đảm thì sao… Trốn này, cải đạo này… bá»±c tháºt, giấc mÆ¡ bắt đầu hay đấy, thôi… kệ Ä‘á»i má»i việc, ta cứ quay vá» vá»›i ông thần tam vị cá»§a cái con bé Henriet Ä‘iên rồ ấy thôi". 
Tới tang tảng sáng, Marguerite cuối cùng cũng vừa ngủ thiếp đi vừa lẩm bẩm: Eros - Cupido - Amor. 
Chú thÃch: 
(1) Thần thoại Hy lạp: ai nhìn phải đầu quỷ Meduse sẽ hoá thành đá (ND)
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:44 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |