Thuở giảng đường ta một thời chung học,
Em như là bài Lý khó của anh,
Định luật Ôm, hiệu ứng Hôn, thuyết Anhxtanh
Đành bất lực không thể nào áp dụng
Giờ văn học em là nguồn cảm hứng
Em giúp anh mang xúc cảm vào bài
Em lấp lánh như ánh nắng ban mai
Anh cắn bút khi hoàng hôn buông thõng
Học lịch sử lệ ngày xưa nộp cống
Anh nộp cho em sao cứ lắc đầu hoài
Đồ cổ ư? Anh chỉ trắng bàn tay
Và mỏ quý, anh không đủ tài khai thác
Em là khóa bản tình ca giờ nhạc
Anh chẳng có chìa đâu hát được lời em
Nốt đen, nốt tròn, nốt trắng nốt đen,
Không biết em có còn nốt đôi nào không nhỉ?
Gặp lại em dáng hình giờ Địa lý
hai đứa ta mỗi đứa một bán cầu
Nhìn thấy nhau mà xa tận đâu đâu
Vòng xích đạo xa lòng đâu cách mặt?
Em biến X nằm trên đường Toán học
Anh đến em vô tận đến vô cùng
Chỉ tại em ẩn số chẳng dửng dưng
Cho anh giải cả một đởi tìm nghiệm.
Có một lần thầy dạy toán làm thơ
Bài thơ ấy bây giờ đang dang dở
Nhưng câu thơ ý tình bỡ ngỡ
Còn khô khan như môn toán của thầy
Trong bài thơ thầy cộng gió với mây
Bằng công thứ tính Cô tang của góc
Lá thu rơi bay vào trong lớp học
Thầy bảo rằng "lá có lực hướng tâm"
Rồi một lần mưa nhè nhẹ bâng khuâng
Thầy ngẫu hứng đọc câu thơ thầy viết
"Gọi mưa rơi dọc ngang bất chợt
Radian của cầu vòng là một số pi".
Bài toán học hôm nay sao khó quá !
Đường vòng cung, giao điểm mãi không cùng
Như định mệnh đôi ta chẳng cùng chung
Góc độ chính vẽ hoài không thẳng góc
Nối hai điểm tạo thành con đường dốc
Đường giao hòa đâu dễ để ngồi mơ
Chứng minh sao định luật vẫn đang chờ
Đành gấp sách cho hồn tôi thanh thản
Toán người ơi ! Đừng làm ta chán nản
Định luật nào sao cứ mãi ngăn đôi
Đường song song như số mệnh bởi Trời
Lối vô định nên hoài ta khó tới
Toán tình yêu chỉ còn thôi mong đợi
Trái tim này ... khao khát một lần yêu
Bài toán yêu, ngăn cách bởi trăm chiều
Dùm tôi với, bài tình yêu toán học ...
Anh đâu muốn tình ta hoài cô độc
Đừng xa nhau để nuối tiếc ngày sau
Bài toán yêu là khỏi điểm nhiệm mầu
Cho ta mãi yêu em và mãi mãi ...
Có phải anh từ "không gian" xuất hiện
Đễ mang tình "bất biến " đến gởi trao
Hay anh từ "tâm vòng tròn" "Quỹ đạo"
Mang lạc loài vào "hệ luận " trần gian
Đễ em đây mang khắc khoải ngút ngàn
Tìm "ẩn số " tâm hồn anh chất chứa
"Mặt phẳng "kia êm đềm như lỜi hứa
Hay chỉ là "Ảo số "giấc mơ hoang
Đường anh đi không phải "Đường nằm ngang"
Đễ hai "điểm " nối nhau thành gần nhất
"Hệ luận" trần gian phải chăng không chân thật
Nên muôn đời "công thức" chẳng tròn mơ
Tình đôi ta không cùng chung "đáp số"
Nên bây giờ "Căn sô' phải lìa xa
Và đời mình không "hàng điễm điều hoà"
Cho duyên kiếp không cùng chung "giao điểm "
Đễ tình yêu nay trở thành "vô nghiệm"
Và lòng mình hết "giao động" yêu đương
"Nhiệt độ" nay thôi đã hết vấn vương
Khi "khối lượng " tình sầu đang giăng kín
Bởi đôi ta không cùng chung "tiệm cận"
Nên suốt đời mang hai "cực âm dương"
"Biến số "nào chia hai đứa hai đường
Nên tình mãi "song song " không "tụ điểm"
Bởi tình yêu nay hoá thành "vô nghiệm"
Dù tình em "tụ điểm" một mà thôi
Nhưng cuộc đời "tung hoành" chia hai lối
Đễ âm thầm mang nỗi nhớ thương vơi
"Vô cực "kia là nẽo xa vời vợi
Nên tình mình thành "định lý" phân ly
Trách làm chi khi "Xác suất định kỳ"
Đã sai lệch nên đường tình lạc bến
Em biết anh không xa vòng "Tịnh tiến"
Đễ mong chờ "hàm sô' kết tình ta
Nhưng nỗi buồn vẫn càng hoài "tiếp diễn"
Nên ân tình đành "nghịch biến " chia xa ..