 |
|

30-07-2008, 03:08 PM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 11 Thư sinh áo nho sĩ
Vương Hoa cho rằng ngoại trừ Sát Nhân đội, ngoà i ra không còn ngưá»i nà o khác có khả năng cướp Thông Thiên Thần Quân rồi khá»i đây được, nhưng Sát Nhân đội cướp Chương VÄ©nh Kỳ Ä‘i để là m gì chứ?
Quả tháºt đây là má»™t sá»± kiện khiến hắn không sao hiểu nổi.
Thình lình...
Bên dưới lầu vang lên tiếng nói cá»§a Äiá»n sư gia :
- Chương cô nương, ngươi bị thế nà o rồi?
Vương Hoa nghe nói, giáºt mình tỉnh hồn lại ngay.
Ngay lúc nà y, ngoà i cá»a sổ bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng xẹt ngang.
Vương Hoa phi thân lướt tá»›i cá»a sổ phóng mắt nhìn theo, chỉ thấy má»™t bóng ngưá»i lướt nhanh như sao xẹt, nhảy ra ngoà i tưá»ng ở hướng bên trái.
Vương Hoa giáºt mình nhá»§ thầm.
- Có lẽ chÃnh là tay nà y rồi.
Hắn nghÄ© thế liá»n phóng ngưá»i chạy sang hướng đó luôn.
Thân pháp cá»§a Vương Hoa nhanh thần tốc kinh ngưá»i, chỉ và i cái nhún mình đã vượt ra khá»i bên ngoà i tưá»ng rà o.
Má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang chạy vá» hướng trái tưá»ng rà o.
Vương Hoa lượn mình lướt tới nhanh như cắt, gầm hét một tiếng :
- Äứng lại!
Bóng ngưá»i Ä‘ang chạy ở phÃa trước, nghe tiếng gầm hét bất giác dừng chân lại ngay, Vương Hoa rảo bước vượt tá»›i trước đứng chặn đầu đối phương lại.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Thân pháp các hạ khá lắm...
Bỗng nhiên Vương Hoa không nói tiếp nữa, mà chỉ ngạc nhiên kêu lên một tiếng :
- ChÃnh ngươi...
Hắn bất giác thụt lùi ra sau một bước, không nói gì nữa.
Ngưá»i đứng trước mặt hắn là má»™t thư sinh áo nho sÄ©, trạc tuổi năm mươi mà Vương Hoa đã từng gặp y má»™t lần trong má»™t tá»u lầu tại thà nh Nhạc Châu.
Nay trong trưá»ng hợp nà y bá»—ng nhiên Vương Hoa gặp lại thư sinh mặc áo nho sÄ© nà y, sao không khiến hắn ngạc nhiên chứ.
Thư sinh mặc áo nho sĩ cũng ngạc nhiên không kém nói :
- Äúng thế, hình như chúng ta từng gặp mặt nhau thì phải?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên chúng ta đã từng gặp nhau rồi.
Thư sinh mặc áo nho sÄ© cưá»i nhạt nói :
- á»’, ta nhá»› ra rồi, chúng ta đã từng gặp tại má»™t tá»u lầu ở thà nh Nhạc Châu. Chẳng phải các hạ đã mang bệnh sao?
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Chá»› giả mù sa mưa nữa, thưa các hạ! Ngưá»i y đâu rồi?
- Ngưá»i nà o?
- Chương quan chủ!
Thư sinh mặc áo nho sĩ ngạc nhiên nói :
- Ngươi nói gì thế?
- Ta há»i ngươi đã mang giấu Chương VÄ©nh Kỳ ở đâu rồi?
Thư sinh áo nho sÄ© ngẩn ngưá»i giây lát sau hoảng hốt nói :
- Ngươi... nói rằng Thông Thiên Thần Quân bị ngưá»i nà o cướp Ä‘i rồi ư?
- Äúng thế, chÃnh là bá»n ngươi là m chứ không còn ai hết!
- Bá»n tôi?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Các hạ, ngươi chá»› giả khùng giả Ä‘iên nữa. Ta Ä‘ang há»i ngươi các ngươi đã mang Thông Thiên Thần Quân Quan chá»§ Ä‘i đâu?
- Nói báºy!
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Các hạ chá»› phá»§ nháºn là m gì nữa. Má»™t môn nhân cá»§a ngươi đến gặp Äiá»n sư gia, còn ngươi thì Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i nữa đã cướp mất Thông Thiên Thần Quân.
Thư sinh áo nho sĩ nói :
- Có chuyện như thế sao?
- Tại sao không có chuyện như thế?
- Võ công Thông Thiên Thần Quân cá»±a kỳ cao siêu, có ngưá»i nà o đã có khả năng cướp bắt được y?
Vương Hoa cưá»i ha hả nói :
- Bằng hữu, chá»› giả mù sa mưa là m gì nữa. Chương VÄ©nh Kỳ thân mang trá»ng bệnh nằm trên giưá»ng đã hÆ¡n năm năm trá»i rồi. Ngươi hà tất ngá»› ngẩn là m gì ư?
Thư sinh áo nho sĩ rùng mình nói :
- Ngươi nói tháºt ư?
- Äúng thế!
- Có chuyện như thế được sao...?
Thư sinh áo nho sĩ lẩm bẩm nói thầm một mình... bỗng nhiên y cau mà y trầm tư...
Vương Hoa trông thấy thế lấy là m ngạc nhiên hết sức.
Bỗng Vương Hoa gầm hét lớn tiếng nói :
- Bằng hữu, ngươi không khai ra đồng đảng của ngươi đã mang giấu Thông Thiên Thần Quân ở đâu thì chớ trách ta phải ra tay nha?
- E rằng các hạ đã lầm lẫn rồi?
- Lầm lẫn ư? Ta chẳng lầm lẫn chút nà o hết. Ngươi là đội viên Sát Nhân đội chứ gì?
Thư sinh áo nho sÄ© biến sắc quát há»i lại :
- Ngươi bảo rằng chÃnh Sát Nhân đội đã cướp mất Thông Thiên Thần Quân ư?
Vương Hoa ngẩn ngưá»i lần nữa, chẳng lẽ đối phương không phải là ngưá»i đã cướp mất Thông Thiên Thần Quân tháºt sao? Hay là y chỉ giả khùng giả Ä‘iên như thế mà thôi?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên có lẽ đối phương chỉ giả mù sa mưa thôi.
Thình lình...
Thư sinh áo nho sĩ nói :
- Các hạ, ta có thể phụng cáo cho ngươi biết, ta chẳng phải là đội viên cá»§a Sát Nhân đội, vì ngươi ắt biết không thể có chuyện như thế được. Bởi vì Sát Nhân đội là do mưá»i ba nữ nhân tổ chức thà nh, đồng thá»i bá»n há» Ä‘á»u lấy khăn bịt cả mặt, chẳng lẽ các hạ không biết Ä‘iá»u nà y ư?
Vương Hoa nghe nói thế ngây ngưá»i tại chá»— luôn.
Äúng thế, chÃnh hắn đã từng nghe nói Sát Nhân đội là do mưá»i ba nữ nhân tổ chức thà nh, mà đối phương là má»™t ngưá»i đà n ông, dÄ© nhiên không thể có chuyện như thế được rồi.
Thư sinh áo nhá» sÄ© há»i tiếp :
- Äêm nay Thông Thiên Thần Quân đã xảy ra sá»± biến gì chăng?
- Äúng thế.
- Ngươi đến Thông Thiên Thần Quân để là m gì thế?
- Äấy là việc riêng cá»§a ta!
Thư sinh áo nho sÄ© cưá»i lạnh lùng nói :
- Các hạ, mà n biểu diễn của ngươi ở Thông Thiên quan rất là xuất sắc.
- Các hạ đã theo dõi ta?
- Sao các hạ lại nói lá»i khó nghe như thế? Ta chẳng theo dõi ngươi để là m gì, ta chỉ ngẫu nhiên trông thấy tiếng hát đó thôi. DÄ© nhiên chắc ngươi không đến Thông Thiên quan chỉ để tìm Thông Thiên Thần Quân Quan chá»§ chứ?
- Tại hạ không trả lá»i câu há»i nà y.
Thư sinh áo nho sÄ© lại há»i tiếp :
- Ngươi chứng mình được Chương quan chá»§ đã bị ngưá»i cướp mất ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
- Äồng thá»i ngươi cÅ©ng chứng minh được chÃnh Sát Nhân đội đã là m Ä‘iá»u nà y chăng?
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, dÄ© nhiên hắn không thể khẳng định rằng chÃnh Sát Nhân đội đã cướp mất Chương quan chá»§ Ä‘i rồi!
Thế nhưng Sát Nhân đội không thể tránh khá»i trách nhiệm liên hệ đến việc là m nà y.
Hắn nghĩ như thế bèn nói :
- Có lẽ như thế!
- Chẳng lẽ đội viên Sát Nhân đội đã xuất hiện trong Thông Thiên quan chăng?
- Äúng thế, có tháºt ngươi không phải là đội viên cá»§a Sát Nhân đội ư?
- Phà lá»i vô Ãch.
Vương Hoa nghe nói thế mặt hơi biến sắc, hắn đưa mắt nhìn thư sinh áo nho sĩ giây lát, sau đó lượn mình nhảy và o trong Thông Thiên quan lần nữa.
Thư sinh áo nho sÄ© liá»n phi thân nhảy tá»›i chặn đưá»ng cá»§a hắn lại, quát há»i :
- Xin há»i các hạ muốn là m gì thế?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Äây là tư sá»± cá»§a ta.
- Ngươi có thù hằn vá»›i ngưá»i trong Thông Thiên quan ư?
- Tại hạ cÅ©ng miá»…n trả lá»i câu há»i nà y.
- Thế thì các hạ tìm Thông Thiên quan Quan chủ để là m gì thế?
Vương Hoa bỗng lạnh lùng nói :
- Rốt cuộc các hạ là ai?
- Há»i để là m gì thế?
- Nếu thế thì các hạ chớ thắc mắc việc là m của ta là m gì?
Thư sinh áo nho sĩ lạnh lùng nói :
- Ta chỉ quan tâm ngươi mà thôi. Mong rằng ngươi không bị bỠxác trong Thông Thiên quan, ngươi có tự tin võ công của ngươi sẽ ra và o Thông Thiên quan chẳng hỠhấn gì chăng?
Vương Hoa nghe nói thế thoáng ngây ngưá»i tại chá»—.
Thư sinh áo nho sĩ lạnh lùng nói :
- Ngươi đã đụng độ vá»›i Äiá»n sư gia cá»§a Thông Thiên quan chưa?
- Thế nà o?
- Võ công của ngươi so với võ công của y thì thế nà o?
- Các hạ chá»› quan tâm Ä‘iá»u nà y, ta đã đụng độ vá»›i y rồi.
- Tháºt ra theo sá»± phán Ä‘oán cá»§a ta, ngươi không phải địch thá»§ cá»§a y đâu!
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Sao các hạ biết chắc như thế?
- Ngươi có biết vị Äiá»n sư gia ấy là ai chăng?
- Y là ai thế?
- Y từng được võ lâm tôn xưng là tuyệt đại tà i tá», cÅ©ng là ngưá»i lạnh lùng tà n bạo và thần bà nhất trong quan. Ngươi quyết không thể tưởng tượng được võ công cá»§a y cao siêu cỡ nà o đâu. Nếu ngươi chẳng tin lá»i nói cá»§a ta thì ngươi hãy chá» xem.
- Thế nà o?
- Tháºt là dá»… hiểu. Nếu quả nhiên Thông Thiên quan Quan chá»§ đã bị ngưá»i cướp mất tại vì ngươi từng đại náo Thông Thiên quan, và Äiá»n sư gia ắt cho rằng chÃnh ngươi đã cướp mất Quan chá»§.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi khẳng định Äiá»n sư gia ắt phải tìm kiếm ta?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nhưng ai đã lá»›n gan cướp mất Thông Thiên Thần Quân? Quả tháºt đây là má»™t sá»± kiện không thể tưởng tượng được...
Y lẩm bẩm nói tiếp :
- Äây là má»™t âm mưu... má»™t âm mưu đáng sợ. Có lẽ má»™t sá»± kiện không thể lưá»ng được sắp sá»a xảy ra. Các hạ, ta phải Ä‘i ngay bây giá», có dịp sẽ gặp lại sau.
Dứt lá»i, y lượn ngưá»i chạy mất.
Vương Hoa ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Hắn chẳng biết thư sinh nho sÄ© nà y là ai. Quả tháºt y nói chẳng sai chút nà o, nếu bây giá» mình và o Thông Thiên quan lần nữa ắt phải dẫn đến tá» vong mà thôi.
Äiá»n sư gia là ai thế?
Sát Nhân đội cướp Thông Thiên Thần Quân để là m gì?
Vương Hoa nghĩ tới đây bất giác thở dà i một tiếng.
Phụ mẫu cá»§a hắn Ä‘á»u đã chết cả... chết trong má»™t âm mưu khá»§ng bố đáng sợ mà hắn không sao hiểu được âm mưu nà y.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngưá»i bịt mặt báºn áo đỠvà Nữ Nô Phiến Tá».
Tại sao phụ thân hắn phải mua má»™t nữ nô để là m gì thế? Sá»± việc nà y có tháºt chăng?
Nếu đây là má»™t sá»± tháºt thì nữ nô ấy ắt phải có liên hệ gì vá»›i Chương Thiếu ÄÆ°á»ng chứ không sai rồi.
Ngoại trừ Thông Thiên Thần Quân, ngoà i ra có lẽ không có bất cứ má»™t ngưá»i nà o khác có thể giải đáp những sá»± việc nà y được.
Bất luáºn thế nà o Ä‘i nữa, hắn cÅ©ng phải tra cứu sá»± việc nà y cho sáng tá» má»›i được.
Ngưá»i cướp Thông Thiên Thần Quân là Sát Nhân đội, thế thì phải là m sao tìm ra ngưá»i Sát Nhân đội má»›i được.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên đây là má»™t việc là m rất khó khăn rồi. Nhưng bất cứ giá nà o hắn cÅ©ng phải tìm cho ra trú xứ cá»§a Sát Nhân đội má»›i được.
Vương Hoa nghÄ© tá»›i đây, liá»n phi thân chạy mất dạng luôn.
Thế rồi...
Một sự kiện là m cho cả giới võ lâm phải kinh động thình lình diễn ra ở chốn giang hồ.
Thông Thiên quan đã phái ngưá»i Ä‘i khắp tứ xứ trinh thám, không có bất cứ má»™t ai ở chốn giang hồ hiểu rằng đã xảy ra việc gì hết.
Hiển nhiên bên trong Thông Thiên quan ắt đã phải xảy ra sá»± biến gì rất quan trá»ng, bằng không cÅ©ng chẳng có vô số môn nhân cá»§a Thông Thiên quan xuất hiện giang hồ như thế.
Nhân váºt tứ xứ giang hồ Ä‘ang suy Ä‘oán...
Ngà y thứ ba sau khi xảy ra sự kiện nà y, một sự kiện hết sức thần bà và đột ngột lại phát sinh.
Sá»± việc nà y đã là m náo động cả ngưá»i võ lâm...
Một hôm...
Có má»™t thiếu niên Ä‘i và o Há»™i Anh khách sạn tại thà nh Bá»u Khánh. Thiếu niên nà y trông có vẻ phong lưu văn nhã. Khi hắn vừa bước và o cổng khách sạn thì chưởng quỉ nở má»™t nụ cưá»i tươi, nói :
- Vương công tá», mấy hôm nay chẳng gặp ngươi đến đây?
Vương Hoa khẽ cưá»i nói :
- Ta có chút việc. Ông chưởng quỉ, ngươi vẫn giữ căn phòng ta lại chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đưá»ng nhiên rồi! Má»i công tá» và o.
Bấy giỠVương Hoa đã gỡ bỠmặt nạ xuống, hồi phục bản lai diện mục của hắn. Hắn là một thiếu niên có gương mặt anh tuấn, phong độ.
Hắn không nói gì hết, thản nhiên bước lên lầu Ä‘i vá» phÃa phòng ăn.
Trong thá»±c đưá»ng bây giá» cÅ©ng không mấy đông ngưá»i lắm. Vương Hoa chá»n má»™t chá»— ngồi theo ý muốn rồi lẳng lặng ngồi trên ghế.
Vương Hoa vừa an tá»a xong, bá»—ng nhiên hắn phát hiện má»™t việc quái lạ. Chỉ thấy năm, sáu ngưá»i Ä‘ang đứng vây nhìn má»™t tấm giấy đỠdán trên vách.
Vương Hoa bất giác lấy là m kinh ngạc vô cùng.
|

30-07-2008, 03:27 PM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 12 Thông cáo phiến nô
Ngay lúc nà y...
Má»™t tiểu nhị Ä‘i ngang, Vương Hoa động lòng khẽ gá»i :
- Tiểu nhị!
Tiểu nhị ấy vá»™i dừng bước, mỉm cưá»i thưa :
- Thưa thiếu gia, có Ä‘iá»u chi căn dặn chăng?
Chỉ tay vỠđám ngưá»i ná», Vương Hoa há»i :
- Há» Ä‘ang là m gì ở đó váºy?
- Há» Ä‘ang Ä‘á»c má»™t thông cáo!
- Thông cáo ư?
- Äúng thế, má»™t thông cáo thần bà như năm năm vá» trước.
- Cái gì mà y như năm năm vỠtrước?
- Vâng.
- Trên thông cáo viết những gì thế?
- Thiếu gia cứ sang đó Ä‘á»c sẽ biết ngay.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên thì tiểu nhị lại há»i tiếp :
- Thưa thiếu gia, ngưá»i cần dùng những gì?
Vương Hoa chá»n và i món thức ăn và rượu, tiểu nhị gáºt đầu bước xuống lầu ngay.
Vương Hoa cÅ©ng đứng dáºy theo sau bước sang đám đông ngưá»i Ä‘ang xem thông cáo.
Hắn ngước đầu lên nhìn tức thì ngẩn ngưá»i ngay.
Trên một tấm giấy đỠto lớn có viết và i hà ng chữ :
“KÃnh cáo chư bằng hữu võ lâm :
Gần đây bản nhân đã sưu táºp được ba vị mỹ nữ, sẽ công khai bán số mỹ nữ nà y tại U Lan Cốc Bách Hoa Bình và o ngà y ba mươi tháng nà y.
Ba mỹ nữ được mang ra bán lần nà y so vá»›i số mỹ nữ đã bán ở năm xưa chẳng những đẹp đẽ mà còn “Thần diệu†hÆ¡n nhiá»u. Rất hoan nghinh chư bằng hữu quang lâm hiện trưá»ng chá»n mua.
Nữ Nô Phiến Tá» kÃnh bút.â€
Vương Hoa xúc động mãnh liệt!
Nữ Nô Phiến TỠđã xuất hiện.
Quả tháºt sau khi Thông Thiên quan xảy ra má»™t sá»± biến kinh ngưá»i, tiếp theo sá»± kiện nà y lại là m giá»›i võ lâm đã Ä‘iên cuồng náo động lên lần nữa. Nữ Nô Phiến Tá» thần bà ly kỳ ấy lại xuất hiện bán nữ nô lần nữa.
Vương Hoa xúc động mãnh liệt. Hắn đã liên tưởng đến vị nữ nô mà phụ thân đã mua trước kia.
Ngoại trừ Nữ Nô Phiến Tá» ra, không có bất cứ má»™t ai có thể giải đáp được. Có tháºt năm năm trước đây phụ thân cá»§a hắn đã mua má»™t nữ nô cá»§a Nữ Nô Phiến Tá» chăng?
Bất luáºn tấm thông cáo nà y đã gây cho Vương Hoa có má»™t cảm nghÄ© thế nà o, nhưng nó đã mang lại cho má»™t cái gì kÃch thÃch và má»›i mẻ cho tất cả má»i ngưá»i võ lâm.
Vương Hoa đứng sững tại đó tháºt lâu.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn phải mang sá»± việc thần bà nà y là m cho sáng tá» má»›i được. Hắn lẳng lặng ước tÃnh thá»i gian, còn năm ngà y nữa.
Hắn quay trở vá» chá»— ngồi, thấy thức ăn, rượu thịt mà hắn đã gá»i đã được Ä‘em ra trên bà n lúc nà o mà chẳng hay. Bá»—ng nhiên Vương Hoa phát hiện dưới cặp đũa có dằn má»™t mảnh giấy.
Vương Hoa lại ngẩn ngưá»i lần nữa.
Hình như cũng lại một sự việc không thể tưởng tượng được xảy ra nữa.
Hắn vội mở toang mảnh giấy ra, trên giấy có viết hà ng chữ :
“Hẹn gặp các hạ tại cầu Uyên Ương canh ba đêm nayâ€
Chẳng thấy ký tên gì hết. Vương Hoa ngẩn ngưá»i giây lát, rõ rà ng đây là má»™t sá»± việc tháºt quái lạ.
Vương Hoa cưá»i nhạt, mang mảnh giấy cất và o trong túi áo.
Cơm nước xong, Vương Hoa bước xuống lầu đi và o phòng của hắn ở mấy hôm trước.
Há»™i Anh khách sạn nà y có má»™t diện tÃch rất rá»™ng lá»›n. PhÃa trước là má»™t đại hoa viên, phÃa sau là má»™t tòa đại viên gồm mấy chục căn phòng khách.
Vương Hoa Ä‘i ngang qua hoa viên, bước tá»›i trước cá»a má»™t căn phòng, hắn giÆ¡ tay đẩy cá»a bước và o trong.
Ngay lúc Vương Hoa đẩy cánh cá»a, má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng nhảy tá»›i hướng Vương Hoa nhanh như Ä‘iện xẹt.
Bóng ngưá»i nà y xuất hiện thần tốc và bất thình lình, Vương Hoa chẳng hỠđỠphòng gì hết. Äối phương đã đánh má»™t chưởng và o trước mặt nhanh như cắt.
Vương Hoa gầm thét một tiếng :
- Ai đó?
Hắn vung chưởng nghinh đón ngay.
Nhưng may mà Vương Hoa xuất thá»§ nhanh, cÅ©ng chỉ cháºm mất tÆ¡ hà o thôi, kêu đùng má»™t tiếng, ngưá»i hắn như trúng phải má»™t cú sét đánh, nhà o lá»™n té ngược ra sau.
Bất ngá»...Má»™t bóng Ä‘en lướt tá»›i đỡ lấy Vương Hoa.
Bóng ngưá»i áo Ä‘en nà y xuất hiện má»™t cách bất thình lình và thần tốc vô cùng, khiến ngưá»i xuất thá»§ đã bất giác ngẩn ngưá»i ra trong tÃc tắc, kế đó y hét lá»›n tiếng :
- Buông ngưá»i ra ...
Y vừa hét vừa nhảy vồ và o ngưá»i đỡ lấy Vương Hoa.
CÅ©ng ngay lúc nà y, má»™t bóng Ä‘en khác phi thân lướt tá»›i nhanh như cắt. Bóng ngưá»i chá»›p nhoáng má»™t cái láºp tức lại tách ra ngay.
Phóng mắt nhìn kỹ, ngưá»i đã chụp lấy Vương Hoa là má»™t ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en.
Äồng thá»i ở bên cạnh ngưá»i bịt mặt áo Ä‘en ấy cÅ©ng xuất hiện thêm hai ngưá»i bịt mặt cÅ©ng mặc áo Ä‘en luôn.
Äối diện vá»›i ba ngưá»i bịt mặt áo Ä‘en chÃnh là lão nhân lùn thấp Máºt Bá»™ trưởng lão cá»§a Thông Thiên quan, và cÅ©ng là ngưá»i đã xuất thá»§ đột kÃch Vương Hoa.
Không cần phải nói nữa, ba ngưá»i bịt mặt áo Ä‘en chÃnh là đội viên Sát Nhân đội váºy.
Sự việc đã xảy ra bất ngỠvà nhanh vô cùng.
Ngưá»i bit mặt áo Ä‘en đứng ở phÃa trước cưá»i lạnh lùng nói :
- Hắc Tâm Thá»§, quả tháºt là “đưá»ng lang bạc thiá»u , huỳnh tước tại háºu†(bá» ngá»±a rình bắt ve sầu, chim sẻ núp ở phÃa sau)†váºy, thá»§ pháp rình cáo bắt thỠđặc biệt cá»§a ngươi...
-Hừ! Các ngươi... là ai?
- Hắc Tâm Thá»§, ngươi thân pháºn chức Máºt Bá»™ trưởng lão cá»§a Thông Thiên quan, chẳng lẽ không biết bá»n ta là ai sao?
- Ngươi!Các ngươi... là đội viên Sát Nhân đội?
- Äúng thế.
Äá»™i viên Sát Nhân đội ấy cưá»i lạnh lùng nói :
- Hắc Tâm Thá»§, quý quan phái kỵ binh trinh thám tứ xứ nhằm mục Ä‘Ãch tìm bắt hắn, ngươi tưởng rằng bá»n ta không biết chăng? Nói cho ngươi biết, các ngươi cần hắn thì bá»n ta cÅ©ng Ä‘ang tìm hắn váºy...
- Các ngươi tìm hắn để là m gì?
- Ngươi chá»› nên thắc mắc Ä‘iá»u nà y là m gì, hãy cút trở vá» báo cáo vá»›i Äiá»n sư gia các ngươi rằng, nếu có bản lãnh bảo y cứ việc đến tìm bá»n ta là được rồi!
Vương Hoa tuy bị thương nhưng thần trà vẫn còn tỉnh táo lắm, hắn đã nghe hết đối thoại của hai bên.
Hắc Tâm Thá»§ giá»ng lạnh lùng :
- Các ngươi không thể mang hắn đi được.
Äá»™i viên đầu đà n Sát Nhân đội ấy cưá»i lạnh lùng nói :
- Hắc Tâm Thủ, ngươi hết muốn sống rồi sao?
- Chưa chắc.
Hắc Tâm Thá»§ vừa dứt lá»i, láºp tức lượn mình nhảy vá»t tá»›i. Không biết y vì giữ gìn thể diện hay là y chẳng xem ba đội viên Sát Nhân đội nà y ra gì hết.
Thình lình...
Hắc Tâm Thủ hét một tiếng :
- Tiếp chưởng .
Bóng ngưá»i thấp thoáng nhanh như Ä‘iện xẹt, y đã nhảy vồ và o đội viên Sát Nhân đội đứng ngay đằng trước.
- Số mưá»i, hãy giết phức y cho rồi...
Trong tiếng gầm hét, một đội viên Sát Nhân đội đứng bên hướng trái đã nhảy tới nhanh như cắt vung chưởng tấn công ngay.
Bóng ngưá»i thấp thoáng xoay vòng, hai ngưá»i xuất thá»§ tấn công vá»›i nhau mãnh liệt kinh ngưá»i.
Vương Hoa bị há» kẹp nách và thân mang chưởng thương chẳng há» cỠđộng được nhưng hắn vẫn trông thấy tình hình hiện trưá»ng rất rõ rà ng.
Hắn nhủ thầm :
- “Ta Ä‘ang tìm Sát Nhân đội bá»n ngươi cả năm, sáu ngà y trá»i, bây giá» các ngươi lại cướp bắt ta Ä‘i. ÄÆ°á»£c, ta phải chá» xem các ngươi muốn là m cái trò gì trước đã!â€
Hắn sẵn dịp nhắm mắt âm thầm váºn công trị thương.
Ngay lúc đó...
Má»™t tiếng gầm hết như sấm nổ lại vang lên, chỉ thấy hai ngưá»i song song tách rá»i ra, gương mặt Hắc Tâm Thá»§ xanh mét, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm.
Äá»™i viên số mưá»i lạnh lùng quát há»i :
- Hắc Tâm Thá»§, có tháºt ngươi hết muốn sống nữa ư?
- Äúng thế!
Y vừa dứt lá»i, lượn mình nhảy tá»›i nhanh như cắt.
Äá»™i viên số mưá»i gầm hét nói :
- Thế thì ta cho ngươi được toại nguyện.
Hai bên lại lướt tới ra chiêu đấu với nhau rất là khốc liệt.
Má»™t tráºn ác đấu thần tốc và kinh ngưá»i diá»…n ra tiếp khiến ngưá»i trông thấy phải á»›n lạnh tóc gáy không sai. Thình lình, má»™t tiếng rú thảm vang lên, kế đó má»™t bóng ngưá»i té ngã xuống.
Hắc Tâm Thá»§ máu não phun ra tứ phÃa, chết ngay láºp tức.
Äá»™i viên Sát Nhân đội đã kẹp nách lấy ngưá»i Vương Hoa ấy lạnh lùng nói :
- Chúng ta đi thôi!
Ba bóng Ä‘en lướt khá»i đình viện Há»™i Anh khách sạn nhanh như những vì sao xẹt.
Bỗng Vương Hoa cất tiếng nói lạnh lùng :
- Ồ! Các ngươi muốn mang ta đi đâu thế?
Äá»™i viên đầu đà n Sát Nhân đội thoáng ngạc nhiên, nói giá»ng lạnh lùng :
- Lát nữa các hạ sẽ biết ngay.
- Các ngươi không giết ta chứ?
- Äiá»u nà y khó nói lắm.
- Rốt cuá»™c việc xảy ra thế nà o váºy, có thể tiết lá»™ chút Ãt cho tại hạ biết chăng?
- Ngươi sẽ biết ngay bây giá»!
HỠvừa nói chuyện vừa chạy nhanh như gió thoảng mây bay.
Ra khá»i thà nh, chẳng mấy chốc hỠđã chạy và o má»™t khu rừng cây.
Thình lình...
Trong lúc ba đội viên Sát Nhân đội phi thân chạy nhanh, bá»—ng má»™t tiếng cưá»i lạnh lùng rạch xé hư không vang tá»›i.
Tiếng cưá»i là nh lạnh nà y khiến ngưá»i nghe thấy phải á»›n lạnh tóc gáy chứ không sai.
Ba đội viên Sát Nhân đội đã giáºt bắn ngưá»i lên.
Tiếng hét là nh lạnh vang tới :
- Dừng lại!
Ba đội viên Sát Nhân đội đồng thá»i dừng bước lại hết, phóng mắt nhìn xung quanh, bốn bá» hoang dã tịch liêu, không thấy má»™t bóng ngưá»i nà o hết.
Ngưá»i cầm đầu Sát Nhân đội cưá»i lạnh lùng nói :
- Ngưá»i nà o đó.
Tiếng cưá»i là nh lạnh ấy lại vang lên lần nữa. Bá»n đội viên Sát Nhân đội phải mắt nhìn tá»›i phÃa trước, thấy má»™t bóng ngưá»i mà u đỠtừ từ hiện ra.
Y cưá»i lạnh lùng nói tiếp :
- Hãy bỠhắn xuống!
Âm thanh khe khẽ nhưng có oai lá»±c vô cùng, khiến ngưá»i nghe thấy phải á»›n lạnh tóc gáy ngay. Äá»™i viên cầm đầu ấy cưá»i lạnh lùng nói :
- Ỷ và o gì thế?
- Chỉ ỷ và o câu nói nà y thôi!
- Câu nói nà y chẳng dá»a nạt được bá»n ta đâu.
Bóng ngưá»i áo đỠcưá»i là nh lạnh, nói :
- Các ngươi không bá» hắn xuống tháºt ư?
- Äúng thế!
- Ta có hảo ý mà thôi.
- Cảm Æ¡n váºy!
Bóng ngưá»i áo đỠdi động thân hình, bá»—ng nhiên lướt tá»›i ba đội viên Sát Nhân đội...
Vương Hoa rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Hắn giáºt mình kinh hãi vì ngưá»i áo đỠnà y giống y trang ngưá»i bịt mặt báºn áo đỠmà hắn đã gặp trong Thông Thiên quan hôm trước.
Chẳng cần phải nói nữa, đối phương vì mình mà đến thôi.
Nhưng mà ngưá»i áo đỠthần bà là ai thế?
Có lẽ ngưá»i bịt mặt áo đỠnà y có can hệ đến cái chết cá»§a phụ thân hắn.
Thình lình ngưá»i bịt mặt áo đỠcưá»i lạnh lùng hét lá»›n tiếng nói :
- Ta láºp lại lần nữa, hãy buông ngưá»i xuống.
Äá»™i viên cầm đầu Sát Nhân đội nói giá»ng lạnh lùng :
- Không thể được.
- Muốn chết ư?
Bóng đỠthấp thoáng chuyển nhanh như cÆ¡n lốc, chạm và o ba đội viên Sát Nhân đội, khà thế trông tháºt kinh ngưá»i đáng sợ ghê gá»›m.
Hai đội viên số chÃn và số mưá»i đã chia là m hai hướng phải trái nhảy tá»›i tấn công ngay. Há» xuất thá»§ thần tốc mãnh liệt vô cùng.
CÅ©ng trong lúc hai đội viên số chÃn và số mưá»i xuất thá»§ tấn công, thì đội viên đã kẹp nách Vương Hoa ấy thình lình lượn mình bay nhanh như Ä‘iện xẹt.
Hình như động tác cá»§a ba ngưá»i đã là m chung má»™t lúc.
Äá»™i viên Sát Nhân đội đã kẹp nách Vương Hoa ấy chỉ má»™t cái nhún mình đã chạy xa cả và i chục trượng hÆ¡n, nhắm thẳng hướng bên trái rừng cây chạy tá»›i.
Thình lình...
Bóng ngưá»i chá»›p nhoáng như Ä‘iện xẹt, má»™t luồng kình phong đã hướng ngay trước mặt y bổ tá»›i, lẫn tiếng gầm hét :
- Xem chưởng !
Äá»™i viên Sát Nhân đội đã kẹp nách Vương Hoa ấy không bao giá» ngá» rằng lại có ngưá»i xuất thá»§ bất thình lình như thế, huống hồ chưởng lá»±c nà y vừa thần tốc vừa mãnh liệt kinh ngưá»i, kêu “hự†má»™t tiếng, tức thì y đã bị trúng má»™t chưởng cá»§a đối phương ngay.
Y nhà o ngưá»i té ngã xuống, Vương Hoa cÅ©ng tuá»™t khá»i tay văng lên cao luôn.
Vương Hoa mượn thế nhún mình má»™t cái nhảy vá»t lên cao ngay.
Vương Hoa vừa đứng tấn vững thì trố mắt nhìn tới, bất giác biến sắc đứng sững tại chỗ luôn.
Last edited by Hà Mã; 30-07-2008 at 04:08 PM.
|

30-07-2008, 03:54 PM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 13 Dung mạo tương đồng tưởng mộng nhân
Ngưá»i vừa xuất hiện chÃnh là Äiá»n sư gia.
Quả nhiên Äiá»n sư gia đã tìm hắn.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, chÃnh là ngươi ư?
- Äúng thế, chÃnh là ta đây.
- Ngươi tìm ta ư?
- Äúng váºy. Chẳng phải chÃnh ngươi cướp Chương quan chá»§ Ä‘i mất sao?
- Äiá»n sư gia, ngươi vì việc nà y mà đã đến tìm ta chăng?
- Äúng váºy, chÃnh bá»n ta tìm ngươi là vì sá»± việc nà y váºy!
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng, nói :
- Äiá»n sư gia, ngươi muốn biết ai đã cướp Quan chá»§ cá»§a quý quan không?
- ÄÆ°á»ng nhiên muốn chứ.
- Nói cho ngươi biết cÅ©ng chẳng há» chi, chÃnh là bá»n Sát Nhân đội nà y!
- Sát Nhân đội ư?
- Äúng thế!
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ta nói cho ngươi biết luôn. Sát Nhân đội chẳng hỠcướp Chương quan chủ đi đâu cả.
- Sao ngươi... biết chắc như thế, Äiá»n sư gia? Ta định Ä‘i tìm ngươi, không ngá» ngươi lại tìm ta trước...
Hắn cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng lại nói tiếp :
- Äiá»n sư gia, ngươi tìm ta có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng?
- Vương Hoa, chúng ta hiểu nhau quá mà . Không nói lá»i bóng bẩy nữa, ta đến tìm ngươi đòi ngưá»i.
- Äòi ai thế?
- Bản quan Quan chủ!
- Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Äúng thế.
- Tại sao ngươi đến tìm ta đòi ngưá»i như thế?
- ChÃnh ngươi cướp ngưá»i ra khá»i bản quan!
- Äiá»n sư gia, ngươi lầm rồi. Không phải ta cướp ngưá»i đâu.
Äiá»n sư gia ngẩn ngưá»i giây lát nói :
- Äiá»u nà y dá»… hiểu lắm, nếu bá»n há» cướp mất Chương quan chá»§ thì há» cÅ©ng chẳng cần bắt ngươi là m gì, vì tất cả má»i nhân váºt giang hồ Ä‘á»u cho rằng chÃnh ngươi đã cướp Chương quan chá»§ Ä‘i mất.
Vương Hoa nghe nói thế ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Hắn Ä‘inh ninh rằng chÃnh bá»n Sát Nhân đội đã cướp lấy Chương VÄ©nh Kỳ Ä‘i mất, thế mà bây giá» Äiá»n sư gia lại bảo rằng Sát Nhân đội chưa há» cướp Chương VÄ©nh Kỳ Ä‘i đâu hết.
Rõ rà ng như thế rồi, bằng không Sát Nhân đội chẳng cướp bắt mình như thế là m gì?
Äiá»n sư gia lạnh lùng quát há»i :
- Vương Hoa, ngươi khai tháºt Ä‘i, ngươi cướp Chương quan chá»§ giấu Ä‘i đâu rồi?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ta chẳng há» cướp bắt Chương quan chá»§ Ä‘i đâu hết, nhưng ta không nhất quyết buá»™c ngươi tin tưởng Ä‘iểm nà y. Äiá»n sư gia, giữa hai chúng ta còn má»™t món nợ có cần thiết giải quyết ngay chứ?
Vương Hoa dứt lá»i đã tiến thẳng vá» hướng Äiá»n sư gia.
Äiá»n sư gia thoáng cau mà y, nói :
- Vương Hoa, ta há»i ngươi má»™t lần nữa...
- Ta đã nói rõ rà ng vá»›i ngươi rồi, ta không há» cướp Chương VÄ©nh Kỳ Ä‘i đâu hết, nhưng ngươi hãy yên tâm, bất kể ai đã cướp Chương VÄ©nh Kỳ ta cÅ©ng phải tìm ra y má»›i được, vì ta cần biết âm mưu ngươi và Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã mưu sát phụ mẫu ta.
Äiá»n sư gia ngẩn ngưá»i tại chá»— ngay.
Hình như y Ä‘ang suy luáºn sá»± việc nà y đã có khả năng xảy ra thế nà o. Hiển nhiên y đã tin tưởng lá»i nói cá»§a Vương Hoa vì y biết Vương Hoa không phải là má»™t con ngưá»i nói dối.
Thình lình...
Vương Hoa gầm hét một tiếng :
- Äiá»n sư gia, xem chưởng nà o.
Hắn căm phẫn hét to má»™t tiếng, đồng thá»i vung chưởng tấn công và o ngưá»i Äiá»n sư gia luôn.
Bá»—ng nhiên, Äiá»n sư gia hét lá»›n tiếng nói :
- Dừng tay lại đã!
Vương Hoa nghe tiếng gầm hét như thế, bất giác thu hồi chưởng thế, lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, ngươi còn Ä‘iá»u gì muốn nói nữa?
- Ta muốn há»i ngươi má»™t việc!
- Nói.
- Sư phụ ngươi là ai?
- Äiá»n sư gia, Ä‘iá»u nà y có liên hệ gì đến vấn đỠta muốn giết ngươi ư?
- Có chứ!
- Có ư?
- Äúng thế, vì lần trước ngươi động thá»§ vá»›i ta đã thi triển Tán Hoa thất thức.
Vương Hoa nghe nói đã giáºt bắn ngưá»i lên. Phải, lần trước hắn động thá»§ vá»›i Äiá»n sư gia, hắn từng sá» dụng Tán Hoa thất thức. Lúc đó Äiá»n sư gia từng hoảng hốt thất thanh kêu má»™t tiếng “ngươiâ€.
Vương Hoa nói :
- Sao ngươi lại biết đó là Tán Hoa thất thức?
- Sư phụ ngươi... không phải là Tán Hoa Tiên TỠư?
- Äúng thế!
Äiá»n sư gia xúc động há»i :
- Y đâu rồi?
- Chết rồi!
- Ngươi nói sao?
Äiá»n sư gia buá»™t miệng kêu lên hoảng hốt, lướt ngưá»i tiến tá»›i má»™t bước, hình như muốn nuốt tươi Vương Hoa không bằng.
Vương Hoa theo bản năng tự nhiên thụt lùi ra sau một bước, nói :
- Ngươi... ngươi là ...
- Nói, y đã chết như thế nà o váºy?
Âm thanh cá»§a y xúc động vô cùng. Vương Hoa lấy là m kinh hãi và thắc mắc sá»± biến chuyển và xúc động cá»§a Äiá»n sư gia hết sức.
Bỗng nhiên hắn thất thanh kêu lên một tiếng :
- Ngươi... ngươi là Äiá»n Kỳ?
- Äúng thế!
Äầu óc choáng váng, hình như Vương Hoa đã trúng phải má»™t cú sét đánh không bằng, hắn lạnh lùng nói :
- Ngươi chÃnh là Vô Tình Thư Sinh?
- Äúng thế... nhưng bây giá» ta đã đổi tên là Äiá»n Lâm Dần. Vương Hoa, ngươi hãy nói cho ta biết Tán Hoa Tiên Tá» chết như thế nà o váºy?
Bỗng Vương Hoa gầm hét một tiếng nói :
- ChÃnh ngươi đã hại y...
Vương Hoa dứt lá»i, lượn mình nhảy tá»›i hướng Äiá»n sư gia, đồng thá»i vung chưởng tấn công ngay.
Ngay lúc Vương Hoa vừa xuất thá»§, bá»—ng có hai tiếng kêu thảm thiết từ nÆ¡i xa xa vá»ng tá»›i.
Äiá»n sư gia khẽ hét nói :
- Vương Hoa, ngươi hãy theo ta và o Thông Thiên quan!
- Tại sao thế?
- Ngươi không đi không xong đâu.
- Lý do vì sao?
- Có ngưá»i cần gặp ngươi.
- Ai?
- Chương Linh Linh! Vương Hoa, ngươi hãy láºp tức và o Thông Thiên quan nha, bằng không bá»n ta sẽ giết chết Chương Linh Linh.
Vương Hoa biến sắc, nói giá»ng run run :
- Äiá»n sư gia, ngươi dám...
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng, nói :
- Ngươi cứ yên tâm, ta ắt sẽ dám là m việc nà y, không sai đâu!
- Ta giết ngươi mới xong.
Vương Hoa xuất thá»§ tấn công và i chiêu liá»n.
Äiá»n sư gia lượn mình nhảy lùi ra sau cả hai trượng, lạnh lùng thét :
- Vương Hoa, nếu canh ba chẳng thấy ngươi đến, ta sẽ giết Chương Linh Linh ngay!
Dứt lá»i, y phi thân chạy như bay.
Vương Hoa nhún mình rượt theo, gầm thét nói :
- Äiá»n sư gia, ngươi có gan thì dừng lại xem.
Nhưng thân pháp cá»§a Äiá»n sư gia thần tốc kinh ngưá»i, chỉ và i cái nhún mình y đã chạy xa cả và i chục trượng. Vương Hoa rượt theo má»™t lúc đã không Ä‘uổi kịp y.
Hắn đà nh phải dừng bước lại, tức giáºn đến đỗi mồm mÅ©i phun ra khói lá»a, nói :
- Äiá»n sư gia, ta ắt sẽ bằm xác ngươi thà nh từng mảnh vụn.
- Thế thì ngươi cứ việc đến tìm y...
Tiếng nói vang tá»›i bất thình lình khiến Vương Hoa đã giáºt bắn ngưá»i lên. Hắn phóng mắt nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy má»™t bóng ngưá»i từ từ xuất hiện. Ngưá»i nà y chÃnh là thư sinh mặc áo nho sÄ© thần bà mà mình đã gặp hai lần.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên đứng sững tại chỗ.
Thư sinh mặc áo nho sÄ© mỉm cưá»i nói :
- Thế nà o, ngươi lại cảm thấy bất ngỠnữa chăng?
- Äúng thế, ngươi là ai thế?
- Các hạ, ngươi chÃnh là Vương Hoa?
- Äúng thế!
- Con trai của Thiên Tâm Thủ Vương Phong?
- Äúng như thế!
Gương mặt của thư sinh áo nho sĩ co rút và i cái, nói :
- Thế thì ngươi hãy đến tìm Äiá»n sư gia Ä‘i!
- Tại sao thế?
- Ngươi cứ yên tâm Ä‘i Ä‘i, Vương Hoa. Äiá»n Kỳ bảo ngươi đến Thông Thiên quan, ngươi không thể không Ä‘i, tại vì Chương Linh Linh còn ở trong tay há». Nhưng theo ta thì bên trong ắt còn phải có uẩn khúc gì đấy?
- Uẩn khúc?
- Äúng thế, dù muốn dù không ngươi quyết phải và o Thông Thiên quan, cho dù tán mạng ngươi cÅ©ng phải Ä‘i. Chẳng phải việc nà y khá quan trá»ng đối vá»›i ngươi ư?
- Äúng váºy, rất là quan trá»ng. Nhưng các hạ có thể phụng cáo tại hạ ngươi là ai chăng?
- Ngươi sẽ biết nay mai. Lúc chúng ta gặp lại lần thứ ba, ta ắt sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.
Dứt lá»i y lượn mình chạy mất dạng.
Vương Hoa lại ngẩn ngưá»i tại chá»— lần nữa.
Phải, sá»± việc nà y rất quan trá»ng đối vá»›i hắn. Vì bá»n Chương Thiếu ÄÆ°á»ng và Äiá»n sư gia đã dùng Chương Linh Linh là m con tin, đương nhiên hắn phải Ä‘i má»›i xong.
Hắn không thể để Chương Linh Linh vì hắn mà bỠmạng.
Thế nhưng ai đã đánh cướp Thông Thiên Thần Quân? Quả tháºt sá»± việc nà y quái lạ vô cùng, không ai có thể giải đáp được hết.
Ngưá»i bịt mặt áo đỠvà Sát Nhân đội Ä‘á»u cho rằng hắn đã cướp mất Thông Thiên Thần Quân, thế thì ngưá»i y biến Ä‘i đâu mất rồi? Ai đã hạ thá»§ như thế?
Sự việc cà ng diễn tiến cà ng phức tạp ly kỳ hơn.
Nhưng việc trước mắt hắn phải là m là đến tìm Äiá»n sư gia để giải cứu Chương Linh Linh. Vì Chương Linh Linh yêu hắn, hắn không thể để y vì mình mà chết.
Huống hồ hắn vẫn chưa nói sá»± việc cá»§a sư phụ hắn đã giao phó cho Äiá»n sư gia nghe, vì sá»± việc nà y khá quan trá»ng.
Hắn nghÄ© đến đây liá»n phi thân nhún mình chạy Ä‘i.
Thình lình...
Vương Hoa đã bất giác dừng ngưá»i lại, chỉ thấy má»™t thiếu nữ áo trắng đã đứng trước mặt mình lúc nà o mà hắn chẳng hay biết gì hết.
Vương Hoa lướt mắt nhìn tới đã thất thanh buột miệng kêu lên một tiếng :
- Ngươi ư?
Thiếu nữ cưá»i rất tươi, nụ cưá»i ngây thÆ¡ khả ái vô cùng. Vương Hoa ngẩn ngưá»i giây lát, bá»—ng buá»™t miệng kêu lên :
- Ngươi... là Linh Linh?
- Linh Linh?
- Äúng thế, ngươi là Chương Linh Linh!
Quả tháºt dung mạo thiếu nữ áo trắng đứng trước mặt giống y trang Chương Linh Linh. Nhưng thiếu nữ áo trắng lắc đầu nói :
- Không, ta không phải là Chương Linh Linh!
Suýt nữa Vương Hoa chẳng dám tin tưởng ngưá»i đứng trước mặt mình lại có má»™t dung mạo giống y trang Chương Linh Linh. Hắn lẩm bẩm nói :
- Ngươi... là ai?
- Ta tên là ...
- Thanh Thanh, Thanh Thanh...
thiếu nữ áo trắng nghe tiếng gá»i, y khẽ nói :
- Gia gia Ä‘ang gá»i ta...
Dứt lá»i, y lượn mình chạy vá» hướng phát ra tiếng gá»i vá»›i má»™t thân pháp thần tốc kinh ngưá»i.
Vương Hoa đứng sững tại chá»— như ngưá»i mất hồn.
Phải, hắn đã ngẩn ngưá»i xuất hồn luôn. Hắn không dám tin đây là sá»± tháºt nếu thiếu nữ lúc nãy lại không phải là Chương Linh Linh, tại vì trong thiên hạ nà y không thể nà o có hai ngưá»i có cùng má»™t gương mặt giống y trang đến thế được.
Thế nhưng rõ rà ng y không phải là Chương Linh Linh mà là tên là Thanh Thanh!
- Linh Linh... Thanh Thanh...
Vương Hoa lẩm bẩm niệm thầm một mình... bỗng nhiên hắn thất thanh kêu lên một tiếng. Có thể nà o y là chị em sanh đôi với Linh Linh không? Có thể như thế... rất có thể như thế...
Dĩ nhiên sự việc nà y rất có thể như thế.
Last edited by Hà Mã; 30-07-2008 at 04:10 PM.
|

30-07-2008, 04:04 PM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 14 Tương ngộ thêm bi thương
Ngoại trừ há» là cặp chị em sanh đôi ra chứ không thể nà o có ngưá»i giống nhau đến thế được.
Nhưng thá»i gian hắn sống trong Thông Thiên quan chẳng phải ngắn ngá»§i, tại sao hắn chưa từng nghe nói Chương Linh Linh có chị em sanh đôi như thế bao giá» chứ?
Quả tháºt sá»± việc nà y xảy ra ly kỳ và đột ngá»™t. Vương Hoa lấy là m kinh ngạc hết sức.
Con ngưá»i có gương mặt giống nhau ở thiên hạ nà y chẳng phải không có, nhưng phải nói không thể giống nhau đến thế được.
Ai có thể giải đáp sự việc nà y chứ?
Phải, Chương Linh Linh. Chắc Chương Linh Linh có thể giải đáp sự kiện nà y được. Y có một chị em sanh đôi hay chăng chắc y phải biết chứ?
Vương Hoa ngẩn ngưá»i giây lát, sau đó lượn mình phóng Ä‘i.
Chuyến Ä‘i Thông Thiên quan lần nà y khác hẳn lần trước. Lần trước thì thừa lúc bị bắt mà lẽn và o, còn lần nà y thì nguy cÆ¡ trầm trá»ng khôn lưá»ng.
Và o khoảng đầu canh thì Vương Hoa đã đến ngoà i vòng đai của Thông Thiên quan.
Vì Vương Hoa không Ä‘eo mặt nạ da ngưá»i cho nên hắn xuất hiện mà bá»n canh gác Äại thiết môn cÅ©ng không nháºn ra hắn là ai hết.
Má»™t ngưá»i áo xanh lạnh lùng nói :
- Các hạ đến đây là m gì?
- Tìm ai?
- Äiá»n sư gia!
- Xin há»i các hạ là ai?
- Ngươi cứ và o trong báo cáo với y thì y biết ngay, ta với y có một ước hẹn và o canh ba.
Má»™t nhân váºt vá»™i và ng và o Thông Thiên quan thông báo ngay.
Chẳng mấy chốc, má»™t lão nhân áo xanh dẫn Vương Hoa Ä‘i và o tưá»ng rà o mà u đỠấy, tiến thẳng tá»›i tòa lầu to lá»›n cổ kÃnh.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng nói :
- Má»i các hạ, Äiá»n sư gia đã cung hầu tại đại Ä‘iện.
Vương Hoa cưá»i ngạo nghá»… bước và o trong ngay.
Hai bên đại Ä‘iện cÅ©ng y như lần trước, có và i chục ngưá»i áo xanh đứng nghiêm túc ở đấy. Chỉ thấy Äiá»n sư gia mỉm cưá»i bước tá»›i nói :
- Các hạ đúng hẹn tháºt!
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Há» Äiá»n kia, Chương cô nương đâu rồi?
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng ngồi ưỡn ngá»±c trên đại Ä‘iện, cưá»i ngạo nghá»… nói :
- Vương Hoa, ta tưởng ngươi chẳng thèm đếm xỉa đến mạng sống của Chương Linh Linh nữa rồi chứ?
Vương Hoa lướt mắt nhìn sang hướng Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, mục lá»™ hung quang, cưá»i lạnh lùng nói :
- HỠChương kia, ngươi muốn sao bây gi�
Cánh tay trái cá»§a Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã bị Vương Hoa chặt đứt, bây giá» chỉ còn sót lại cánh tay phải mà thôi, cặp mắt y bắn ra luồng sát khà rùng rợn kinh ngưá»i, nói :
- Vương Hoa, Quan chủ bản quan đâu rồi?
- Thế nà o?
- Ngươi đã cướp giấu y ở đâu?
- Ta...
Bá»—ng Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Chẳng phải lúc nãy ngươi bảo rằng đã tạm thá»i giấu y ở má»™t chá»— nà o đó ư?
Vương Hoa nghe nói thế đã ngạc nhiên hết sức.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ta yêu cầu ngươi hãy trả lại Quan chủ bản quan ra.
- Ta không trả thì sao?
- Thế thì ta phải giết Chương Linh Linh thôi.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Có ai bảo chứng được ngươi đã giết y thị rồi chưa?
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i nham hiểm nói :
- Thế nà o, ngươi không tin ta sao?
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ta đã lãnh giáo thá»§ Ä‘oạn cá»§a ngươi rồi. Ta không thể tin ngươi dá»… dà ng như thế được.
Thế thì đơn giản thôi. Y dừng lại giây lát, khẽ hét nói :
- Hình bộ trưởng lão đâu?
Một lão nhân chột mắt mặc chiếc áo xanh vâng lên một tiếng nói :
- Hạ tá»a có mặt!
- Ngươi hãy mang Chương Linh Linh ra đây.
- Vâng!
Hình bá»™ trưởng lão xoay ngưá»i Ä‘i và o háºu Ä‘iện.
Vương Hoa cảm thấy sá»± việc diá»…n biến tá»›i mức nghiêm trá»ng lắm rồi, trông tình hình nếu hắn không trao Chương VÄ©nh Kỳ ra thì tay Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lòng dạ cay độc như lang sói nà y sẽ giết chết Chương Linh Linh chứ không sai.
Nhưng, Quan chủ Thông Thiên quan đâu? Là m thế nà o ăn nói với hỠđây?
Vương Hoa đang suy nghĩ tìm kế sách đối phó. Với công lực bản thân của hắn không tà i nà o đối phó nổi vô số cao thủ tuyết như thế được.
Dùng cứng không được, thế thì phải sỠdụng mưu trà rồi.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ngươi đã chém đứt má»™t cánh tay cá»§a ta, trước sau gì chúng ta cÅ©ng phải thanh toán món nợ nà y, nhưng phải đợi chá» giải quyết sá»± việc nà y xong đã rồi má»›i tÃnh sau cÅ©ng chẳng muá»™n.
Vương Hoa đè nén lá»a giáºn trong lòng xuống, nói giá»ng lạnh lùng :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, tung tÃch Thông Thiên Thần Quân rất quan trá»ng vá»›i ngươi phải không?
- Äúng thế, ngưá»i là Quan chá»§ bản quan.
- Chỉ vì một điểm nà y thôi?
- Äúng thế.
Vương Hoa lạnh lùng bĩu môi nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi chá»› lừa dối ngưá»i là m gì nữa. Ta đã biết rõ má»i việc uẩn khúc rồi. Hãy nói tháºt Ä‘i, ngươi sẽ được lợi Ãch gì trong thân Chương VÄ©nh Kỳ?
- Ngươi chớ ăn nói hồ đồ là m gì, như thế đối với ngươi chẳng có lợi gì hết.
Tiếng nói Chương Thiếu ÄÆ°á»ng vừa dứt, thình lình có tiếng chân bước từ háºu Ä‘iện vang tá»›i, chỉ thấy Hình bá»™ trưởng lão đã dẫn Chương Linh Linh Ä‘i và o Ä‘iện đưá»ng.
Vương Hoa rùng mình khẩn trương vô cùng.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, bây giá» cho hai ngươi được nói chuyện vá»›i nhau, nhưng ngươi chá»› mưu tÃnh ý đồ gì khác, bằng không ngươi ắt chết chẳng được toà n thây đâu.
Chương Linh Linh thoáng nhìn thấy Vương Hoa bất giác ngẩn ngưá»i tại chá»—.
Y chẳng ra vẻ xúc động nhảy vá»t và o ngưá»i Vương Hoa, mà y chỉ lạnh lùng chăm chăm mắt nhìn hắn, trong cặp mắt ngoại trừ háºn ra, hắn không còn nhìn thấy gì khác nữa.
Hình bá»™ trưởng lão thưa vá»›i Chương Thiếu ÄÆ°á»ng nói :
- Thượng bẩm Äại quan chá»§, hạ tá»a đã dẫn Chương cô nương đến.
- Ngươi hãy lui ra!
- Vâng!
Hình bá»™ trưởng lão cung kÃnh hà nh lá»… lui ra ngay.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Äiệt nữ nhi, có nháºn ra hắn không?
Chương Linh Linh từ trong cơn căm phẫn tỉnh giấc lại nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Hắn muốn nói chuyện với ngươi!
Chương Linh Linh khẽ gáºt đầu bước sang hướng Vương Hoa.
Vương Hoa buột miệng kêu lên :
- Linh Linh!
Chương Linh Linh không nói gì hết, y cứ thế từ từ bước tới trước mặt Vương Hoa, gương mặt y lộ vẻ xúc động vô cùng.
- Linh Linh...
Vương Hoa lại tiếp tục gá»i lần nữa.
Vương Hoa từng quyết định trước khi sá»± việc chưa hoà n tất không muốn gặp y, vì là m như thế chẳng có Ãch lợi gì cho y hết.
Nhưng bây giỠsự việc đã có chuyển biến.
Chuyển biến nà y đã khiến hỠphải gặp nhau, nhưng tâm trạng gặp nhau lần nà y khác hẳn lần trước, vì Chương Linh Linh y như một con cừu non nằm trong miệng hổ.
Chương Linh Linh đứng trước mặt Vương Hoa, bá»—ng nhiên cưá»i lên, nói :
- Ngươi là ai?
Y không nháºn ra hắn sao? ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể có chuyện như thế được, chắc y Ä‘ang cưá»i châm biếm hắn, tại vì khi y biết thiếu niên bệnh hoạn lần trước là Vương Hoa thì y đã thương tâm vô cùng.
Y đã tá» tình yêu thương hắn trước mặt hắn, thế mà Vương Hoa không có lá»i nói gì hết, đã gây tổn thương cõi lòng y và lại cướp bắt phụ thân y Ä‘i mất.
Y có má»™t ngưá»i bạn trai như thế bảo y là m sao chẳng thương tâm được?
Vương Hoa vừa hoảng hốt vừa bi thương chăm chăm nhìn Chương Linh Linh.
Câu nói của Chương Linh Linh chẳng khác nà o như mũi kim đã đâm và o trái tim của hắn. Hắn rùng mình nói :
- Linh Linh... ta...
- Ngươi chÃnh là Vương Hoa ư?
- Ta...
- Năm năm rồi, chúng ta đã năm năm chẳng gặp lại rồi.
- Linh Linh!
- Ngươi đến đây để là m gì?
- Linh Linh, ta vì ngươi mà đến đây.
- Vì ta?
- Linh Linh, chẳng phải thúc thúc ngươi định giết ngươi sao?
Chương Linh Linh cưá»i lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, thế nà o? Ngươi cũng quan tâm đến ta thế sao?
- Linh Linh, sao ta chẳng quan tâm đến ngươi được ư?
Kêu bốp một tiếng, Chương Linh Linh đã tát một bộp tay và o má Vương Hoa. Chương Linh Linh hét lớn tiếng :
- Vương Hoa, ta háºn ngươi, háºn ngươi suốt cả má»™t Ä‘á»i.
Chương Linh Linh căm phẫn gầm hét, nhưng trong đôi mắt của y đã lấp lánh bóng sáng ngấn lệ.
Vương Hoa đau lòng nói :
- Linh Linh...
- Vương Hoa, ngươi đã dối gạt ta. Ngươi có biết năm năm nay ta tưởng niệm ngươi đến thế nà o không? Ta đã tưởng nhớ ngươi những chuỗi ngà y dà i lê thê... lúc ngươi quay trở lại, ngươi chẳng nói ta biết. Ngươi còn nói dối ta rằng ngươi đã chết rồi. Vương Hoa...
Tiếng khóc uất nghẹn đã ngắt lá»i nói cá»§a y.
Vương Hoa nói :
- Linh Linh, ta không thể...
Chương Linh Linh nói giá»ng lạnh lùng :
- Phải, ngươi không thể, ngươi đến đây chỉ để cướp phụ thân ta Ä‘i mà thôi. Ngươi có âm mưu và mục Ä‘Ãch riêng, bây giá» ngươi hà i lòng rồi chứ?
- Ngươi không hiểu...
- Nhưng ta hiểu ngươi.
- Linh Linh...
- Sao ngươi lại kêu ta là Linh Linh như thế. Vương Hoa, cuối cùng ta đã hiểu bụng dạ của ngươi. Nhưng ngươi hãy nói thúc thúc ta biết có phải ta đã đồng mưu với ngươi chăng?
- Äồng mưu?
- Äúng thế, thúc thúc ta nói ta đã đồng mưu vá»›i ngươi cướp phụ thân ta Ä‘i mất.
Vương Hoa, ta cần ngươi xác nháºn Ä‘iá»u nà y rõ rà ng cho thúc thúc ta biết. Ngoại trừ Ä‘iá»u yêu cầu nà y, ngoà i ra sá»± việc sanh tá» ta không liên hệ đến ngươi...
Vương Hoa gầm hét nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi nói ta đã đồng mưu vá»›i Chương Linh Linh à ?
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lạnh lùng nói :
- Äúng thế!
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi cay độc tháºt!
- Cay độc ư?
- Ngươi đã hiểu lầm điệt nữ ngươi.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, Ä‘iệt nữ nhi ta biết chắc ngươi là ngưá»i đã cướp mất Quan chá»§ bản quan mà y chẳng báo cáo sá»± tháºt cho ta biết. Y tuy là cháu gái ruá»™t thịt ta, nhưng vì bản quan và đại ca ta, ta cÅ©ng không thể bênh vá»±c y được, ngoại trừ ngươi đưa đại ca ta trở vỠđây.
|

30-07-2008, 04:20 PM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 15 Sự biến chuyển mê ly
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Nếu ta không đưa y vỠđây thì sao?
- Äiệt nữ ta đà nh phải đưa ra xá» quyết theo môn quy mà thôi!
Chương Linh Linh hét lớn tiếng nói :
- Thúc thúc, ngươi không được vu khống ta. Chẳng lẽ ta lại thông đồng với hắn cướp phụ thân ta đi được chăng?
- Sá»± việc xảy ra sá» sá» trước mắt, ngươi chá»› nói nhiá»u là m gì nữa.
Vương Hoa nghiến răng nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi hại Chương VÄ©nh Kỳ chưa đủ sao, bây giá» còn muốn hại cả Ä‘iệt nữ ngươi như thế?
- Ta chỉ y môn quy hà nh sự mà thôi!
Quả nhiên Chương Thiếu ÄÆ°á»ng độc ác tháºt. Y đã gán cho Chương Linh Linh má»™t tá»™i thông đồng, khiến môn nhân cho là danh chánh ngôn thuáºn, nếu không y là m sao dùng Chương Linh Linh là m con tin được như thế?
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ngươi nói Ä‘i, ngươi đã mang đại ca ta cất giấu ở chá»— nà o váºy?
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, ngươi biết Ä‘iá»u thì hãy mau nói ra, bằng không...
- Con bà ngươi!
- Ngươi chá»› mắng ngưá»i chứ!
- Ta muốn giết cả ngươi nữa là đà ng khác.
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Việc nà y để sau nà y hãy tÃnh. Ngươi khai Ä‘i, ngươi đã giấu Chương quan chá»§ ở đâu, ngươi dẫn bá»n ta Ä‘i, sau khi nháºn hồi Quan chá»§ đương nhiên Chương cô nương cÅ©ng được tha tá»™i!
Vương Hoa động lòng nói :
- Ngươi đi theo ta ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Äại quan chá»§, ta và Chương cô nương cùng Hình bá»™ trưởng lão Ä‘i vá»›i ngươi, ngươi có bằng lòng không thì nói?
- ÄÆ°á»£c, ta đồng ý như thế.
Äiá»n sư gia cưá»i nhạt nói :
- Ngươi khá thông minh đấy!
Câu nói nà y giản dị nhưng hà m chứa hai ý nghĩa.
Hình như Vương Hoa cÅ©ng hiểu được phần nà o ý nghÄ©a câu nói nà y, nhưng hắn chẳng mấy quan tâm cho lắm, vì trước mắt hắn chỉ cần rá»i khá»i đây đã.
Nếu rá»i khá»i đây được sẽ có hy vá»ng ngay.
Hắn cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế thì đi ngay bây giỠchứ?
Äiá»n sư gia quay sang hướng Chương Thiếu ÄÆ°á»ng nói :
- Äại quan chá»§, Vương Hoa đã đồng ý như thế thì chúng ta đà nh Ä‘i ngay thôi.
- ÄÆ°á»£c, Hình bá»™ trưởng lão ngươi hãy canh chừng Ä‘iệt nữ ta!
- Vâng.
Hình bộ trưởng lão bước sang hướng Chương Linh Linh, nói :
- Chương cô nương, ngươi hãy đi theo tôi.
- Trưởng lão cứ yên tâm, ta không bỠchạy đâu.
- Äây là mệnh lệnh cá»§a thúc thúc cô.
- Thôi được.
- Xin tha thứ cho môn hạ vô lễ.
Y giơ tay phải điểm và o huyệt đạo của Chương Linh Linh một cách thần tốc, sau đó xách bổng Chương Linh Linh lên.
Vương Hoa suýt nữa đã chẳng đè nén được cơn sát khà đang bốc lên đùng đùng.
Hắn nghiến răng quay ngưá»i bước ra cổng Ä‘iện luôn.
Hiển nhiên, giữa Vương Hoa và Chương Thiếu ÄÆ°á»ng Ä‘ang đấu trà vá»›i nhau. Vương Hoa hiểu rằng cho dù hắn có thể giao Thông Thiên Thần Quân ra được thì Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cÅ©ng chẳng tha Chương Linh Linh đâu. bằng không y há chẳng là m bại lá»™ cÆ¡ máºt ư?
Vương Hoa ra khá»i đại môn, Äiá»n sư gia nói vá»›i Chương Thiếu ÄÆ°á»ng rằng :
- Äại quan chá»§, chúng ta Ä‘i thôi.
Dứt lá»i, y không đợi chá» Chương Thiếu ÄÆ°á»ng trả lá»i gì hết, cất bước Ä‘i trước, gương mặt y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i đắc ý là nh lạnh.
Hình bá»™ trưởng lão liá»n cất bước theo sau.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cho rằng y đã thắng hiệp thứ nhất vì dù sao Ä‘u nữa, y đã bắt chẹt được Vương Hoa phải vâng lá»i là m theo ý kiến y.
Sá»± việc có tháºt khả quan như y đã tưởng chăng?
Ngưá»i thông minh thoáng suy nghÄ© thì biết ngay không phải như thế đâu.
Sá»± thắng bại cá»§a Chương Thiếu ÄÆ°á»ng và Vương Hoa Ä‘á»u lệ thuá»™c trong tay má»™t ngưá»i, mà ngưá»i đó chÃnh là Äiá»n sư gia!
Äiá»u thứ nhất, Äiá»n sư gia dụ Vương Hoa đến Thông Thiên quan ắt phải có uẩn khúc gì đây.
Äiá»u thứ hai, rõ rà ng Äiá»n sư gia biết Chương VÄ©nh Kỳ không có trong tay Vương Hoa, thế mà y chẳng nói sá»± tháºt nà y cho Chương Thiếu ÄÆ°á»ng biết, ngược lại còn nói rằng Thông Thiên Thần Quân ở trong tay Vương Hoa. Äiá»u nà y tháºt quan trá»ng, đáng nghi ngá» váºy.
Hiển nhiên cả hai ngưá»i Ä‘á»u lá»t và o mưu kế cá»§a Äiá»n sư gia.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng không biết đã đà nh.
Mà ngay cả Vương Hoa cũng chẳng ngỠluôn.
DÄ© nhiên Äiá»n sư gia có ý đồ gì cÅ©ng sẽ phanh phui ngay bây giá».
Äiá»n sư gia bám sát Vương Hoa bước khá»i đại Ä‘iện, đồng thá»i bá»n Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cÅ©ng phi thân chạy theo luôn.
Bốn bóng ngưá»i lần lượt ra khá»i tưá»ng rà o mà u đỠấy.
Sau khi Vương Hoa ra khá»i Thông Thiên quan, hắn liá»n phi thân chạy như gió, nhất thá»i hắn chẳng biết nên chạy vá» hướng nà o đây và phải sá» dụng mưu kế gì để ứng phó há».
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng khẽ há»i Äiá»n sư gia :
- Äiá»n sư gia!
- Hạ tá»a có mặt.
- Có tháºt hắn đã nói chÃnh hắn đánh cướp Chương VÄ©nh Kỳ ư?
- Äúng thế.
- Có thể đây chỉ là một mưu kế gì chăng?
Gương mặt Äiá»n sư gia Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i lạnh lùng nói :
- Không thể được.
- Äiá»n sư gia, tại sao ngươi tá»± tin như thế?
- Äại quan chá»§, Chương cô nương nằm trong tay chúng ta, vả lại bá»n ta có tá»›i ba ngưá»i, ngươi còn sợ hắn chÆ¡i trò ma quái gì chăng?
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng trầm giá»ng nói :
- Ta cứ mãi nháºn thấy rằng có Ä‘iá»u gì không ổn.
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Äại quan chá»§, ngươi khéo lo lắng thế!
Trong khi bá»n há» nói chuyện vá»›i nhau thì chỉ trong giây lát hỠđã chạy xa cả hÆ¡n má»™t dặm đưá»ng.
Thình lình...
Vương Hoa dừng bước lại, Chương Thiếu ÄÆ°á»ng và Äiá»n sư gia cÅ©ng song song dừng lại luôn. Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lạnh lùng há»i :
- Vương Hoa, đến nơi chưa?
Vương Hoa cưá»i nhạt nói :
- Chưa tới!
- Thế ngươi dừng lại để là m gì?
- Nghỉ ngơi cái đã.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng biến sắc, nói :
- Vương Hoa, ngươi chớ chơi trò ma quái gì nha!
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Thế nà o, nghỉ ngơi giây lát cũng không được ư?
- Chẳng cần thiết phải nghỉ ngÆ¡i như váºy!
Quả tháºt Vương Hoa chẳng có kế sách gì thi thố được hết, dù sao Ä‘i nữa hắn không thể má»™t chá»i ba được, đồng thá»i Chương Linh Linh còn nằm trong tay bá»n há», nếu hắn thoáng có hà nh động há» sẽ ra tay sát hại Chương Linh Linh trước chứ không sai.
Hắn chỉ kỳ vá»ng phép lạ xuất hiện, nếu bây giá» có ngưá»i thứ ba nà o đến, hắn thình lình thừa lúc bá»n há» bất bị, có lẽ còn chút hy vá»ng cứu thoát Chương Linh Linh.
Nhưng mà chẳng có má»™t ngưá»i lạ nà o xuất hiện hết.
Äiá»n sư gia cưá»i nhạt nói :
- Vương Hoa, chẳng phải đã sắp đến nơi rồi sao?
Vương Hoa biến sắc, nói :
- Sao ngươi lại biết sắp đến nơi như thế?
- Ngươi từng nói với ta là chỉ ở gần đâu đây mà .
- Nói cái bà ngươi.
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng, nói :
- Chúng ta chỉ công bằng giao dịch mà thôi, hà tất phải mắng ngưá»i như thế?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, má»™t ngà y nà o đó ta ắt sẽ giết ngươi không sai!
- Không thể được.
- Chúng ta hãy chỠđợi xem sao.
Äiá»n sư gia lạnh lùng nói :
- Chá»› nói nhiá»u lá»i là m gì, hãy Ä‘i ngay Ä‘i.
Vương Hoa căm phẫn mắt nhìn Äiá»n sư gia má»™t cái, nhá»§ thầm trong bụng :
- “Äiá»n Kỳ kia, ta ắt phải băm xác ngươi thà nh muôn mảnh chứ không sai!â€
Hắn nghĩ như thế lại phi thân chạy tiếp.
Hắn vừa chạy vừa suy nghĩ nát óc để tìm mưu kế đối phó, nhưng mà hắn chẳng sao nghĩ ra... bỗng nhiên hắn đã nghĩ ra một diệu kế.
Bất kể mưu kế nà y có khả năng cứu thoát Chương Linh Linh chăng, nhưng Ãt nhất hắn có thể trì hoãn má»™t khoảng thá»i gian nữa.
Hắn sực nghĩ đến ước hẹn thần bà tại cầu Uyên Ương ấy.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lạnh lùng nói :
- Vương Hoa, thế nà o? Tới chưa?
- Chưa tới!
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng biến sắc, nói :
- Rốt cuộc ngươi là m trò ma quái gì thế?
- Ta còn một ước hẹn nữa.
- Ước hẹn ư?
- Äúng thế, trước canh ba ta còn má»™t ước hẹn. TÃnh theo thá»i gian ta cần phải dá»± ước hẹn nà y trước.
- Cái con bà ngươi, ngươi định là m trò gì mới được chứ?
- Quyết không phải là m trò đâu.
Äiá»n sư gia lạnh lùng nói :
- Äúng thế, hắn Ä‘ang là m trò rồi.
Vương Hoa biến sắc nói :
- Ngươi muốn sao bây gi�
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Chúng ta phải nói chuyện cho rõ rà ng cái đã.
- Phải nói như thế nà o đây?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Vương Hoa chẳng hiểu tâm lý cá»§a Äiá»n sư gia rồi. thình lình Äiá»n sư gia vươn mình nhảy tá»›i hướng Hình Bá»™ trưởng lão đồng thá»i tấn công má»™t chưởng nhanh như cắt.
Sự việc nà y xảy ra quá đột ngột.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng thoáng ngạc nhiên má»™t cái.
Hình bá»™ trưởng lão kêu lên má»™t tiếng thảm thiết, máu não phun ra tứ phÃa, chết ngay láºp tức.
Chương Linh Linh nằm trong tay y cũng văng ra luôn.
Äiá»n sư gia tiến tá»›i má»™t bước đỡ lấy Chương Linh Linh ngay.
Sự biến xảy ra thần tốc và bất thình lình.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng buá»™t miệng kêu lên :
- Äiá»n sư gia, ngươi...
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi đã trúng kế cá»§a ta rồi.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng mặt mà y tái mét.
Vương Hoa cũng lấy là m ngạc nhiên hết sức.
Suýt nữa không ai dám tin tưởng Äiá»n sư gia lại có thể xuất thá»§ giết chết Hình bá»™ trưởng lão như thế được.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng gầm hét nói :
- Äiá»n sư gia, ngươi dám ư?
Äiá»n sư gia cưá»i nhạt nói :
- Chẳng phải ta đã hà nh động rồi ư?
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lạnh lùng nói :
- Khá lắm, Äiá»n sư gia. Äúng ra ta phải nghÄ© tá»›i Ä‘iểm nà y. Quả nhiên mưu kế cá»§a ngươi lợi hại tháºt. Ta đã trúng đại kế cá»§a ngươi.
Äiá»n sư gia cưá»i đắc ý nói :
- Phải, ngươi Ä‘i sai má»™t nước cá».
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng tức tá»›i mồm phun ra khói lá»a, nói :
- Äiá»n sư gia, ta biết ngươi có tham vá»ng. Ngươi nhá» ta ra khá»i quan, sau đó ra tay cướp Ä‘oạt Chương cô nương, như thế ngươi sẽ được Chương VÄ©nh Kỳ.
- Ngươi chỉ Ä‘oán trúng má»™t ná»a mà thôi.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng giáºn run lẩy bẩy.
Vương Hoa cÅ©ng sá»±c hiểu ra thá»§ Ä‘oạn cá»§a Äiá»n sư gia. Y dụ Chương Thiếu ÄÆ°á»ng ra khá»i quan thì ra vì mục Ä‘Ãch nà y đây.
Quả nhiên Äiá»n sư gia là má»™t con ngưá»i Ä‘a mưu túc kế.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng gầm hét nói :
- Äiá»n sư gia, ngươi có Ä‘iá»u kiện gì? Nói mau.
- Äiá»u kiện ư?
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Sao ngươi lại nói như thế? Nhưng, thưa Äại quan chá»§, ngươi không ngá» ta đã phản bá»™i ư? Tháºt sá»± việc nà y chẳng má»›i má»c mầm gần đây đâu, đúng ra ngươi phải phát giác sá»›m hÆ¡n nữa.
- Äiá»n sư gia, ngươi diá»…n xuất khá đấy.
Äiá»n sư gia khẽ cưá»i nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ta chỉ há»c lại vá»›i ngươi mà thôi. Ngươi diá»…n tuồng xuất sắc hÆ¡n ta nhiá»u, có phải váºy chăng? Ngươi mưu hại đại ca ngươi, đồng thá»i há»§y luôn Vương Phong, sau đó trở thà nh Äại quan chá»§, thá»§ Ä‘oạn ngươi có ai ngỠđược đâu?
Vương Hoa nghe nói giáºt bắn ngưá»i lên.
- “Sá»± việc có biến chuyển, hắn đà nh lẳng lặng theo dõi sá»± biến phát triển. Nếu há» tà n sát vá»›i nhau chẳng phải là má»™t việc rất có lợi cho mình ư?â€
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng nghiến răng nói :
- Äiá»n sư gia, ngươi hà tất khổ tâm như thế.
- Khổ tâm ư?
- Äúng thế, ngươi vẫn có thể hạ thá»§ giết hại ta trong ná»™i quan được mà .
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi lầm rồi. Nếu ta muốn xuất thá»§ thì dá»… dà ng như trở bà n tay, nhưng mà ta không thể...
- Tại sao thế?
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, Ä‘iá»u thứ nhất ta không thể giết ngươi tại quan ná»™i là vì là m như thế sẽ tạo nên trưá»ng hợp môn nhân vây sát ta tại chá»—. Äiá»u thứ hai là sau lưng ngươi còn háºu thuẫn.
- Háºu thuẫn là ai thế?
- Môn nhân của Huyết Thần giáo.
Vương Hoa nghe nói thế đã phải giáºt bắn ngưá»i lên.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cÅ©ng mặt mà y tái mét.
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói tiếp :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, môn nhân Huyết Thần giáo Ä‘ang dòm chừng ngươi tại quan ná»™i và ta đã hiểu rõ Ä‘iá»u nà y nên ta ắt phải dụ ngươi ra ngoà i má»›i được...
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, bây giá» ngươi đã toại nguyện rồi. Nhưng nếu ngươi muốn giết ta sẽ không dá»… dà ng như ngươi tưởng đâu, chẳng tin ngươi xuất thá»§ thá» xem.
Äiá»n sư gia cưá»i khẩy nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ta chẳng muốn giết ngươi.
- Thế ngươi muốn gì bây gi�
- Muốn ngươi nói và i lá»i sá»± tháºt.
- Và i lá»i sá»± tháºt?
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Chẳng phải ta cần nghe và i lá»i nói nà y đâu, mà chÃnh là Vương Hoa cần nghe!
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng ngạc nhiên nói :
- Vương Hoa ư?
Vương Hoa nghe Äiá»n sư gia nói thế, bất giác lấy là m ngạc nhiên hết sức.
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng, nói :
- Ngươi và ta, cùng Vương Hoa phải có cuá»™c nói chuyện đưá»ng hoà ng vá»›i nhau.
Y vừa nói vừa quay sang hướng Vương Hoa nói :
- Vương Hoa, ngươi có đồng ý với ta chăng?
Cho đến bây giá» Vương Hoa vẫn chưa biết Äiá»n sư gia muốn là m trò trống gì hết, phải, hắn cÅ©ng đã hồ đồ luôn.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, giữa chúng ta có gì để đáng nói ư?
- Có chứ!
Äiá»n sư gia chưa nói hết lá»i, bá»—ng y tung ngưá»i nhảy vá»t lên, hét lá»›n :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng! Thế nà o, ngươi muốn bá» chạy ư?
Té ra Chương Thiếu ÄÆ°á»ng nhân dịp há» lo nói chuyện bá»—ng nhiên lượn mình phi thân bá» chạy. Äiá»n sư gia vừa dứt tiếng hét thì nhanh như cắt đã phi thân lướt tá»›i chặn đưá»ng y lại.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng gầm thét nói :
- Ta liá»u mạng vá»›i ngươi thôi!
Y vừa gầm hét vừa vung chưởng đánh và o ngưá»i Äiá»n sư gia mạnh như vÅ© bão. Äiá»n sư gia giÆ¡ tay trái khẽ gạt má»™t cái, gầm hét nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, có tháºt ngươi muốn chết chăng?
Kêu đùng má»™t tiếng, hai bóng ngưá»i chá»›p nhoáng má»™t cái lại tách ra ngay.
Gương mặt Äiá»n sư gia bá»—ng hiện sát khÃ, nói giá»ng lạnh lùng :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi chá»› chạy là m gì, ta không giết ngươi đâu... ngoại trừ ngươi không biết Ä‘iá»u lợi hại mà thôi.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn biết Ä‘iá»u gì? Thá»§y Tinh Cầu ư?
Äiá»n sư gia nghe nói thế, cất tiếng cưá»i như Ä‘iên như cuồng. Tiếng cưá»i nà y khiến ngưá»i nghe thấy phải á»›n lạnh, sởn tóc gáy chứ không sai.
|
 |
|
| |