 |
|

03-08-2008, 02:27 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 11
Hai ngưá»i ngồi đối diện chá»§ khách - Chá»§ là Giáo sư Kinh Thiên, khách là bà Quả phụ Lê văn Tá - Há» gưá»m gưá»m nhìn nhau, và như Chu Công Cẩn vá»›i Khổng Minh Gia Cát, há» Ä‘ang tìm hiểu nhau nghÄ© gì, nhau sẽ nói gì, nhau sẽ là m gì.
Kinh Thiên khó hiểu trước thái độ cá»§a Mụ Tá. Lão không biết chiá»u nay Mụ đến gáºp lão có chuyện gì, Mụ hung hăng và có vẻ muốn lại gây sá»± phá lão. Lão sá»a lại gá»ng kÃnh trắng, xoa xoa hai bà n tay và o nhau:
- Thưa bà ..
Mụ Tá hầm hầm chặn ngang:
- Bà và con ký gì? Biết ký gì thì nói ngay ra Ä‘i, đừng có ỡm á»..Lá»ng lÆ¡ con cá và ng..Mất thì giá»...
Lão đạo bịp nghiêng mặt với cái vẻ mà lão tự cho là rất bác sĩ chuyên khoa tâm lý trị liệu:
- Thưa bà ..Bà muốn tôi nói vỠchuyện gì?
- Chuyện gì còn phải há»i ngưá»i ta nữa? Ấm á»› há»™i tá»..Thằng nà o giết Sê ri Mạc Ta Hoa cá»§a ngưá»i ta?
Kinh Thiên ngạc nhiên tháºt sá»±:
- Ai giết? Là m sao tôi biết? Sao bà lại há»i tôi? Bà phải há»i cảnh sát chứ?
Mụ Tá trừng mắt:
- Là m khó dễ hả? Muốn yêu sách gì đây?
- Bà Mạc Ta Hoa là bà nà o? Ở đâu? Tôi không quen biết bà nà o là bà Mạc Ta Hoạ.Bộ bà nghi tôi giết bà ấy sao?
- Dzu không giết nhưng Dzu biết thằng giết.
- Tôi không biết gì hết.
- Tại sao vừa nói biết mà bi giỠlại nói không biết?
Hai đương sự cùng to tiếng:
- Ngưá»i ta nói biết bao giá»?
- Chá» chi tiá»n má»›i nói phải hôn?
Hết chịu nổi, Kinh Thiên đứng báºt dáºy:
- Bà đi ra ngaỵ A lệ.Soóc tê...
- Soóc tê thì soá»c tệ Ngán gì...
Mụ Tá đứng lên. Kinh Thiên là m hà nh động dại dá»™t là hầm hầm Ä‘i ra mở cá»a. Mụ Tá tung cánh tay ra kẹp cổ lão khi lão Ä‘i trong tầm tay cá»§a Mụ. Mụ ấn đầu lão xuống bà n:
- Thằng nà o giết ngưá»i? Thằng nà o? Thằng nà o? Nói...
Mụ Tá há»i dồn. Kinh Thiên ú á»›, rẫy rụa. Cái máy Ä‘iện thoại rÆ¡i xuống sà n, mÅ©i giầy dzôn - giống loại giầy Thi sÄ© Tú Xương Ä‘i đến nhà cô đầu Hà ng Thao, Nam Äịnh, Tông Ke, tức Bắc kỳ, tháºp niên 30- đá thụp thụp và o cạnh bà n.
Cánh cá»a và o phòng mở hé, Thu Sương ló mặt nhìn và o.
Mụ Tá buông Kinh Thiên ra, Mụ tỉnh queo như không có chuyện gì lạ xẩy ra cả.
Thu Sương sợ hãi:
- Giáo sư có cần tôi gá»i ngưá»i và o đưa bà nà y ra không ạ?
Kinh Thiên thở hổn hển, lão sá»a lại gá»ng kÃnh trắng, sá»a nút ca-vát, và lắc đầu:
- Không. Không cần. Äể tôi nói chuyện vá»›i bà ấy. Ra Ä‘i.
Äể tá» ra mình là chá»§ nhân và mình chá»§ động lão đặt lại cái ghế:
- Má»i bà ngồi. Chúng ta nói chuyện đà ng hoà ng.
Mụ Tá tỠvẻ hà i lòng:
- Tốt. Tại Dzu không chịu nói, đâu phải tại tui.
- Bà nói tôi má»i bà đến để nói vá» vụ bà bạn cá»§a bà bị giết ?
- Chá»› còn gì nữa. Há»i Ä‘i, há»i lại mãi. Không thế thì tui đến đây là m chi?
- Nhưng mà ai nói vá»›i bà tôi má»i bà đến chứ?
- Còn ai nữa? Em thư ký cá»§a Dzu tô-lô-phôn đến cho tôi, nói Dzu má»i tôi bốn giá» chiá»u nay đến gáºp Dzụ Ẻm nói rõ Dzu má»i tôi đến để cho tôi biết tên thằng giết bạn tôi ở Äà lạt.
- Nói váºy tháºt à ?
Như nhà tu hà nh chân chÃnh bị nghi là đi hát cô đầu và ăn thịt chó, Mụ Tá nổi sùng lên:
- Nói ngưá»i ta phịa sao? Ngưá»i ta phịa là m ký gì má»›i được chứ?
Thu Sương được gá»i và o, nà ng ngÆ¡ ngác:
- Em có gá»i Ä‘iện thoại bao giá» cho bà đâu...
Mụ Tá đứng lên. Thu Sương sợ hãi lùi ra cá»a phòng. Bá»—ng Kinh Thiên thay đổi thái độ, lão xoa xoa hai bà n tay và o nhau. Sau khi hất hà m ra lệnh cho Thu Sương ra khá»i phòng, lão ôn tồn nói vá»›i Mụ Tá:
- Tôi hiểu rồi. Không có ai gá»i Ä‘iện thoại cho bà cả. Tiá»m thức cá»§a bà bị ám ảnh vì cái chết cá»§a bà bạn, bà ngà y đêm mÆ¡ tưởng đến việc tìm ra tên giết ngưá»i nên bà chỠđợi có ngưá»i nói cho bà biết tên đó là ai, ở đâu...
Kinh Thiên ngừng nói, lão ngừng vì thấy nét mặt Mụ Tá thay đổi. Có vẻ như Mụ vừa nghÄ© ra được chuyện gì thú vị, Mụ cưá»i tá»§m má»™t mình; qua mấy lần gáºp ngưá»i đà n bà quái dị nà y lão đạo bịp chưa từng thấy Mụ cưá»i lần nà o, dù là cưá»i nhạo.
Mụ Tá vừa cưá»i tá»§m vừa gáºt gù:
- Thôi..Thôi..Moa cÅ©ng hiểu rồi. Moa biết kẻ nà o đã giả danh Dzu tô-lô-phôn cho moa để gạt moa đến đây là m phiá»n Dzu.
Kinh Thiên tò mò:
- Ai dzáºy? Bà nghi cho ai giả danh chúng tôi?
Mụ Tá búng hai ngón tay và o nhau đánh choách má»™t cái, Mụ la lên :" Äúng dzồi..l Xe xà ..Xe xà ..Bồng Bồng.." nhưng ngay sau đó nét mặt mụ chuyển sang vẻ bà máºt, Kinh Thiên không chịu nổi, há»i tá»›i tấp:
- Ai? Ai tô-lô-phôn bảo bà đến đây? Ai? Ky xà ?
Mụ Tá lừng khừng:
- Ai thì Dzu há»i là m gì? Ai thì ăn nhạâu gì đến Dzu?
Kinh Thiên trá»n mắt, hà ng ria chuá»™t vểnh lên:
- Ä‚n nháºu lắm chứ sao lại không? Mạo danh ngưá»i ta mà nói không ăn nháºu!
Mụ Tá suy nghÄ© rồi gáºt đầu:
- Moa phải giữ bà máºt tên tuổi ngưá»i nà y. Moa chỉ có thể nói nhá» riêng má»™t mình Dzu nghe thôi.
Tuy lúc ấy trong phòng chỉ có Mụ và Kinh Thiên, Mụ cÅ©ng nhìn quanh vá»›i cái vẻ quan trá»ng. Mụ gõ ngón tay cá»c cá»c lên mặt bà n:
- Dzu ghé lại gần đây moa nói Dzu nghẹ.
Vì tham lam Kinh Thiên quên cả đỠphòng. Lão nhô ngưá»i qua mặt bà n để ghé tai đến gần Mụ Tá. Mụ Tá đúng lên, tay trái nắm rá»-ve áo veston cá»§a Kinh Thiên kéo xuống, tay phải mụ đấm má»™t quả và o giữa ngá»±c Kinh Thiên. Hư... ! Kinh Thiên mất thăng bằng, ngã nằm xuống bà n. Láºp tức lão bị Mụ Tá chẹn cổ:
- Hà ..Hà ..Bi giá» có chịu nói không? Äứa nà o giết Mạc Tả Äứa nà o? Nói mau.
Từ ngà y biết đà n bà đến giá» - Kinh Thiên biết đà n bà rất sá»›m, biết từ năm lão má»›i mưá»i ba tuổi, tức là từ khi lão ở và o cái tuổi mà tuần báo Tuổi Ngá»c - tuần báo chuyên bán cho các cô nữ sinh đệ ngÅ©, đệ lục trung há»c, những cô đệ tam, đệ tứ bắt đầu có tình nhân không bá» tiá»n ra mua Tuổi Ngá»c nữa - tuần báo Tuổi Ngá»c cá»§a nhà văn Duyên Anh gá»i là "lứa tuổi thÃch ô mai, tuổi ngá»c, tuổi và ng, ngà y xưa còn bé.." - nhưng chưa bao giá» lão gần má»™t ngưá»i đà n bà khá»§ng khiếp như Mụ Tá. Nói là lão bị đè chết cứng, bị chẹn cổ thì đúng hÆ¡n là gần. Miệng lão há lá»›n, tròn như chữ O, hà ng ria chuá»™t hết còn vung vẩy.
Mụ Tá ghé sát mặt Mụ xuống mặt Kinh Thiên, hơi rượu chua lòm phà dữ dội và o mũi lão đạo bịp:
- Nói. Pạc lệ Äòi há»i ký gì? Muốn ký gì? Muốn gì cÅ©ng ô kê ráo trá»i. A lò... A lệ.Pạc lệ.Tú đỠsuýt..Äứa nà o giết Sê ri Mạc Ta cá»§a moả?
Bà n tay phải chẹn cổ Kinh Thiên, bà n tay trái Mụ thò và o mái tóc Kinh Thiên vò vò rồi giáºt giáºt. Lão đạo bịp có bá»™ tóc rất thưa, lão đã chịu khó chÃch nhiá»u chai Bepanthène và Vitamin H3 kiêm uống cả hai, ba tạ hà thá»§ ô vá»›i hy vá»ng được má»c tóc nhưng kết quả là cùng vá»›i tháng năm qua - những ngà y như lá, tháng như mây - mái tóc lão cà ng ngà y cà ng thưa thá»›t. Lão run rẩy khi nghe Mụ Tá nói sát miệng và o và nh tai lão:
- Dzu chưa được nghe thà nh tÃch đánh ngưá»i ăn tiá»n cá»§a moa, hả? Äể moa tá»± giá»›i thiệu và i đưá»ng. Những năm bốn bẩy, bốn tám, các quan Äại Pháp má»›i trở lại Äông Dương, moa được tuyển là m nữ chuyên viên thẩn vấn cá»§a Suya-rÆ¡-tê Phê- đê-ran. Phê- đê-ran ạ, nghe rõ dùm tÃ. Thẩm vấn là phải tra tấn. Thẩm vấn tức là tra tấn. Không tra tấn Ä‘á»i nà o bá»n phạm tá»™i chịu khai. Tù đà n bà là giao cho moa thẩm vấn. Tù đà n ông không chịu khai cÅ©ng giao cho moa luôn. Moa thẩm vấn là em nà o cÅ©ng phải khai hết. Moa có thuáºt nhổ lông thần sầu. Moa đã nhổ là không em nà o chịu nổi. Äây nè... Äể moa biểu diá»…n cho Dzu coi.
Hai ngón tay Mụ Tá vê vê mấy sợi râu còi bên mép Kinh Thiên rồi giáºt mạnh má»™t cái. Miệng Kinh Thiên Ä‘ang tròn chữ O bá»—ng méo thà nh chữ Y nằm nghiêng. Nhá» váºy lão la lên được thà nh tiếng:
- Cứu tôiị! á»i..! á»i..! Nó giết tôi..!
° ° °
Ngồi trong xe taxi Ä‘áºu ở đầu đưá»ng Ãi Xuân nhìn thấy Mụ Tá Ä‘i và o phòng trị liệu Kinh Thiên. Äợi mưá»i phút trôi qua nà ng xuống xe và o theo.
Và o đến nÆ¡i nà ng thấy Thu Sương Ä‘ang phân trần vá»›i má»™t thanh niên. Thu Sương và anh nà y cùng báºn bá»™ áo trắng gá»i là áo bá»-lu, loại đồng phục cá»§a những ông thợ cạo và bác sÄ©, y tá:
- Cái nhà bà nà y kỳ quá Ä‘i. Mình chẳng gá»i Ä‘iện thoại gì đến cho bả, bả cứ đổ riệt là mình gá»i..
Gã ná» ngẳng ngẳng cần cổ lá»™ hầu, cục xương cổ nhấp nhổm lên xuống, há»i:
- Bà ấy muốn cái gì?
- Không biết. Bà ấy có bà bạn, là m Me Tây thì phải, bị cướp nó cắt cổ chết ở trên Äà lạt. Không hiểu sao bả cứ nhất định giáo sư mình biết ai giết..bả đòi giáo sư phải nói cho bả biết.
Gã thanh niên gáºt gù, giá»ng thán phục:
- Không chừng giáo sư mình biết tháºt đấy, Thu Sương ạ. Giáo sư mình biết nhiá»u chuyện thần sầu lắm. Thu Sương không thấy các ông tướng, ông tá, cả ông tướng Vùng, còn phải má»i giáo sư mình đến cố vấn đấy u?
Thu Sương quay lại tiếp bà khách má»›i tá»›i. Giáo sư rất báºn, chiá»u nay giáo sư không tiếp ai, muốn được giáo sư tiếp, bà khách phải ghi tên lấy hẹn. Ãi Xuân ghi báºy má»™t tên giả rồi trở ra. Không ra khá»i toà nhà ngay, nà ng đứng lại ở hà nh lang, quan sát địa thế. Nà ng nghe có tiếng ngưá»i la lối rồi tiếng lục đục vang lên trong phòng trị liệu.
Nà ng Ä‘i tá»›i đặt cái broche con bướm lên thà nh cầu thang, nà ng tÃnh Mụ Tá Ä‘i ra sẽ nhìn ngay thấy con bướm. Rồi nà ng Ä‘i tá»›i cá»a má»™t văn phòng luáºt sư ở cạnh phòng trị liệu Kinh Thiên, nà ng đứng quay lưng lại cầu thang cho mụ Tá không nhìn thấy mặt nà ng.
Mụ Tá bị đẩy ra hà nh lang, mụ sưa? lại bá»™ y phục sá»™c sệch rồi huỳnh huỵch Ä‘i ra thang lầu. Ãi Xuân nghe tiếng giầy cao gót cá»§a Mụ dừng lại. Không quay lại nhìn nà ng cÅ©ng thấy cảnh tượng Mụ Tá đứng sững khi nhìn thấy con bướm trên thà nh thanh lầu, Mụ dáo dác nhìn quanh rồi thò tay ra thá»™p ngay con bướm, bá» vá»™i và o cái sắc tay to tổ bố, bước vá»™i xuống cầu thang.
|

03-08-2008, 02:28 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 12
Kinh Thiên xoa xoa hai lòng bà n tay và o nhau rồi trịnh trá»ng nói lá»i phi lá»™:
- Cám ơn ông Nam đã vui lòng quá bộ đến đây hôm nay.
Nam, tức Nam Ria Con Kiến, CÆ¡-lắc GÆ¡pBÆ¡ Giao Chỉ, bạn chà thân cá»§a Minh Äảo, ngồi trước mặt Kinh Thiên. Y dùng hai hà m răng cắn cuống gá»— Ä‘iếu sì-gà Hav-a-tampa, hà ng ria mép cá»§a Y ngay ngắn chứng tá» Y không bị bối rối ná»™i tâm. Y im lặng chá» xem lão đạo bịp dở trò gì. Y đến đây vì lão đạo bịp nói qua Ä‘iện thoại vá»›y Y :" Má»i ông Nam đến cho tôi được nói chuyện vá»›i ông vỠông Minh, ông bạn ông.." Nam biết Minh Äảo lui tá»›i phòng trị liệu cá»§a Kinh Thiên nhưng Y không ngăn vì Y cho rằng không có gì nguy hiểm. Nay Y hối thì tình hình có vẻ như đã muá»™n. Nhìn bá»™ mặt nham hiểm rẻ tiá»n, hạ cấp cá»§a Kinh Thiên, Nam nghÄ© không biết tại sao má»™t tên bịp ra mặt như thế lại có thể lấy được tiá»n cá»§a nhiá»u ngưá»i, kể cả những ngưá»i được kể là trà thức.
Kinh Thiênn hôm nay có vẻ tá»± tin. Lão nói cháºm rãi, rõ rệt, đà ng hoà ng như má»™t chÃnh khách lão thà nh ban chỉ thị cho đà n em:
- Ông Nam..Tôi má»i ông đến vì tôi thấy thá»i gian đã tá»›i lúc chúng ta phải gáºp nhau..
Lão thốt tiếng cưá»i khinh Ä‘á»i:
- Giang hồ chúng ta phải dùng thá»§ Ä‘oạn để thắng Ä‘á»i, nhưng giang hồ nhiá»u khi cÅ©ng rất quang minh, chÃnh đại, thà nh tháºt, tÃn nghÄ©a. Giang hồ chÆ¡i đòn phép vá»›i ngưá»i ngoà i giá»›i, giang hồ không đòn phép vá»›i nhau. Ông đồng ý vá»›i tôi không??
Lão há»c được cách há»i ngưá»i khác câu:" Äồng ý không? Äồng ý chứ?" nhá» lão được nghe ông Giáo sư Triết Trần BÃch Lan, tức Thi sÄ© Nguyên Sa, nói chuyện mấy lần. Lão được quen biết sÆ¡ sÆ¡ ông giáo sư triết kiêm thi sÄ© từ những ngà y xá»a, ngà y xưa ở tỉnh lỵ Hà Äông bên hông Hà Ná»™i - Lão biết ông Nguyên Sa nhưng ông Nguyên Sa không biết lão là ai. Tuy váºy sá»± quen biết nhá» nhoi ấy cÅ©ng đủ để cho Kinh Thiên nói vá»›i má»i ngưá»i rằng ông Nguyên Sa là bạn mà y tao vá»›i lão và lão từng là bạn đồng há»c cá»§a giáo sư Trần BÃch Lan. Hai tiếng "đồng há»c" mÆ¡ hồ đây có thể được hiểu là "cùng há»c ở bên Pháp."- Giáo sư Trần BÃch Lan khi nói, thưá»ng há»i ngưá»i nghe:" Äồng ý??"
Nam Ria không trả lá»i. Kinh Thiên nói tiếp:
- Chúng ta chưa gặp nhau bao giá» nhưng tôi từng được nghe nói đến ông, chắc ông cÅ©ng có nghe anh em trong giá»›i nói đến tôi. Vì váºy tôi thấy tôi nên nói thẳng vá»›i ông, còn ông quyết định ra sao, đó là phần ông. Song tôi nghÄ© ông là bạn chà thân cá»§a Minh Äảo, ông là ngưá»i hiểu biết, tất ông sẽ thấy việc ông và tôi hợp tác vá»›i nhau để bảo vệ Minh Äảo là đúng. Äúng và cần là m ngay.
Kinh Thiên đổi giá»ng nói và nét mặt, từ hoà nhã, thân máºt lão chuyển sang nghiêm trá»ng:
- Tôi được biết má»™t số tá»™i trạng và án tÃch cá»§a Minh Äảo. Cách đây ba năm Minh Äảo dùng dao đâm chết má»™t tay côn đồ Tầu ở đưá»ng Tổng đốc Phương, Chợ Lá»›n. Tên A Sưá»ng, má»™t mã thầu dáºu. A Sưá»ng có nhiá»u tiá»n án trá»™m cướp, đả thương, Tổng Nha Cảnh Sát cho đây là vụ hai nhóm côn đồ Tầu Việt tranh dà nh đất sống, thanh toán nhau nên không sốt sắng lắm trong việc Ä‘iá»u tra truy tầm hung thá»§. Tuy váºy cái tên Minh Äảo cÅ©ng bị ghi trong hồ sÆ¡ là tình nghi thá»§ phạm. Hồ sÆ¡ cảnh sát Tổng Nha ghi Minh Äảo bị bắt vì tá»™i cướp, hai lần ở tù, lần đầu ở Chà Hòa hai năm, lần thứ hai Chà Hoà rồi ra Côn Äảo ba năm. Nhưng..những án đó không đáng gì so vá»›i cái án Minh Äảo má»›i là m đây ở Äà lạt...
Tuy đã biết trước và đã tá»± trấn tÄ©nh để tỉnh trà đối phó vá»›i má»i tình huống Nam Ria cÅ©ng biến sắc mặt khi nghe lão đạo bịp nói đến hai tiếng Äà lạt. Kinh Thiên nhìn thẳng và o mặt Nam Ria, trầm giá»ng nói rõ từng tiếng:
- Cách đây tám tháng ở Äà lạt..ngưá»i có tên là Trần duy Minh, há»—n danh Minh Äảo, đã giết chết hai ngưá»i trong má»™t đêm. Má»™t trong hai nạn nhân là anh Tôni Cương, diá»…n viên Ä‘iện ảnh, nạn nhân thứ hai là bà Nguyá»…n thị Hoa, tức bà Mạc Ta Hoa. Tôi biết tại sao Minh Äão lại giết hai ngưá»i ấy, tôi có bằng chứng Minh Äảo là tên sát nhân. Cô Ãi Xuân, ngưá»i chị cá»§a cô Mai Lan, vợ Minh Äảo, cÅ©ng nghi cho Minh Äảo đã giết cô Mạc Ta Hoa. Cô Ãi Xuân chỉ má»›i nghi thôi, cô ấy Ä‘ang tìm bằng chứng. Nguy hiểm cho Minh Äảo hÆ¡n nữa là còn má»™t ngưá»i đà n bà thứ hai Ä‘ang tìm kiếm ngưá»i giết cô Mạc ta Hoa. Ngưá»i đà n bà nà y là bạn thân cá»§a cô Mạc Ta Hoa, bà ta có thể là m hại Minh Äảo bất cứ lúc nà o.
Kinh Thiên muốn dấu tên tuổi ngưá»i đà n bà vừa được lão nói đến, nhưng Nam Ria cưá»i nhạt:
- Tôi biết mụ đó rồi.
Kinh Thiên cÅ©ng nhếch mép cưá»i nhạt:
- Ông bạn biết rồi thì tốt thôi. Như váºy là bạn biết tôi không bịa chuyện để dá»a bạn. Chuyện quan trá»ng bạn và tôi cần là m hiện nay là hợp sức lại để bảo vệ Minh Äảo. Ông bạn đồng ý vá»›i tôi chứ?
Má»™t lần nữa Nam Ria không trả lá»i.
Kinh Thiên bồi thêm:
- ChÃnh miệng Minh Äảo kể ra từng chi tiết vụ giết Mạc Ta Hoa và Tô Ni Cương.
Nam Ria ghi nháºn việc lão lang bịp không nói " chÃnh miệng Minh Äảo kể vá»›i tôi," lão chỉ nói "chÃnh miệng Minh Äảo kể rạ." Nam nghÄ© có thể Minh kể vá»›i ngưá»i nà o khác, ngưá»i khác nà y kể lại vá»›i lão lang bịp.
Nam không tin, nhưng vì yếu thế, vì bị Kinh Thiên nắm quyá»n chá»§ động, lại thêm vì bị xúc động: đây là lần thứ nhất Y nghe má»™t ngưá»i lạ nói rằng Minh Äảo giết ngưá»i ở Äà lạt. Y chỉ nói được má»™t câu yếu sìu:
- Äá»i nà o có chuyện ấy.
- Bạn không tin cÅ©ng phải thôi. ChÃnh Minh Äảo cÅ©ng không biết là mình đã khai ra chuyện giết ngưá»i.
Kinh Thiên ngồi im, lão thưởng thức sự bối rối của Nam Ria.
Cuối cùng Nam Ria phải há»i cái câu mà Kinh Thiên muốn Y phải há»i:
- Tiá»n?
- Tất nhiên, nhưng ở Ä‘á»i có nhiá»u chuyện không phải chỉ chi Ä‘ia. là xong. Nếu chỉ cần chi tà đia. còm tôi đã nói thẳng vá»›i Minh Äảo. Tôi má»i bạn tá»›i đây là để bà n chuyện cứu Minh Äảo. Tôi có cảm tình vá»›i Minh và giang hồ ta nói tháºt vá»›i nhau, Minh có thoát nạn, Minh có được an ninh, có được là m ông chá»§ bá»± quản lý dà i dà i cái sản nghiệp cá»§a nữ tá»· phú Mai Lan, ta má»›i có thể có nhiá»u tiá»n. Tôi nói ta đây là bạn và tôi. Bạn là bạn chà thân cá»§a Minh, Minh chỉ có thể trông cáºy và o bạn, bạn nên tin tôi..
Nam Ria vẫn chỉ nói mơ hồ:
- Tôi chưa từng tin ai, tôi chưa bao giá» nháºn lệnh cá»§a ai.
Äến lượt Nam gằn giá»ng:
- Nếu bạn tôi bị nguy, tôi thừa sức má»™t mình bảo vệ nó. Nếu cần, tôi hy sinh mạng sống cá»§a tôi cho nó. Tôi từng hy sinh cho nó nhiá»u lần..
Ãnh mắt và sá»± rung động cá»§a hà ng ria con kiến trên môi Nam Ria cho Kinh Thiên biết Y muốn nói:" Mẹ kiếp..Có giá»i anh cứ động đến bạn tôi Ä‘i. Tôi giết anh trước.."
Kinh Thiên nhún vai như nhà phi-lôđzốp bá»±c mình vì cứ phải nhắc Ä‘i, nhắc lại má»™t chân lý cÅ© rÃch:
- Tất nhiên..Tất nhiên..Bạn có thể chết vì Minh Äảo, nhưng bạn chết mà Minh Äảo có thoát nạn, có được sống hay không má»›i là chuyện quan trá»ng. Như bạn thấy đó, bây giá» có hai ngưá»i đà n bà muốn là m hại Minh Äảo, bạn có thể giết cả hai ngưá»i đó được không? Cứ coi như bạn giết được hai ngưá»i đó, bạn giết luôn cả tôi nữa, liệu cảnh sát có để yên cho Minh Äảo phây phây sống hay không? Vấn đỠbây giá» là ta phải tìm cách cứu Minh Äảo, cứu má»™t cách êm thấm, không phải cứu bằng cách giết thêm má»™t, hai ngưá»i khác; nhất là lúc nà y không phải là lúc chúng ta dùng đòn phép lừa bịp nhau. Như tôi đã nói đòn phép là để dùng vá»›i ngưá»i ngoà i..
Bị Kinh Thiên vừa Ä‘e doạ, vừa thuyết vừa chỉnh cho má»™t hồi, Nam Ria nén giáºn để có thể ngồi yên. Y thấy Y bị Kinh Thiên dồn và o thế bị động. Y bá»±c vì Kinh Thiên luôn miệng nói đến giá»›i giang hồ và tá»± nháºn là bạn giang hồ vá»›i Y, thân máºt gá»i Y là bạn và gá»i Minh bằng cái tên giang hồ là Minh Äảo, Y thắc mắc không biết trong những lần tá»›i đây, gá»i là để Ä‘iá»u trị bệnh nóng giáºn, Minh đã nói những gì vá»›i lão lang bịp nà y.
Chá» má»™t lúc cho những lá»i nói cá»§a mình thấm và o lục phá»§, ngÅ© tạng cuả Nam Ria, Kinh Thiên má»›i há»i:
- Bạn giao tình vá»›i Minh Äảo bao lâu rồi?
Miá»…n cưỡng Nam Ria trả lá»i:
- Lâu rồi.
- Từ nh�
Nam Ria gáºt đầu.
- Bạn từ nhá» có thể coi là thân hÆ¡n anh em ruá»™t - Kinh Thiên nói - Chỉ có Minh Äảo bá» bạn thôi, không bao giá» bạn bá» Minh Äảo.
Nam Ria dơ ngón tay trỠlên:
- Äừng gá»i tôi là bạn. Chưa bao giá» và sẽ không bao giá» tôi là bạn anh. Anh không có tư cách gá»i Minh bằng cái tên Minh Äảo.
Kinh Thiên lại nhún vai:
- ÄÆ°á»£c thôi. Bạn cà ng tốt, không bạn cÅ©ng không sao, nhưng hãy nghe tôi nói. Tôi muốn nói đôi lá»i có lợi cho ông. Tôi hÆ¡n tuổi ông, ông có nghe tôi nói cÅ©ng khônng có gì phải Tạcdzăng nổi giáºn. Trước kia ông Minh chưa có vợ, ông có thể sống thân thiết vá»›i ông ấy được. Khi có vợ, tình bạn cá»§a ngưá»i đà n ông bắt buá»™c phải nhạt Ä‘i. Thá»i gian là m nhạt phai tất cả, Giầu đổi bạn, sang đổi vợ. Thưá»ng tình. Ai cÅ©ng váºy, chẳng riêng gì ông Minh. Ông có Ãch cho ông Minh khi ông Minh sống cuá»™c Ä‘á»i độc thân; khi giầu sang có tiá»n bạc che chở, ông Minh sẽ không cần đến ông nữa. Rất có thể có ông sống bên cạnh ông Minh sẽ không thoải mái vì ông gợi cho má»i ngưá»i nhá»› lại quá khứ cá»§a ông Minh. Ông sẽ trở thà nh ngưá»i thừa. Ông không còn là bạn mà ông cÅ©ng không thể hạ mình là m má»™t thứ gia nhân cho vợ chồng bạn. Không lâu la gì đâu chỉ cần ngà y nà y sang năm thôi, tình trạng cá»§a ông sẽ ra sao? Bây giá» tất cả má»i nhu cầu vá» cuá»™c sống cá»§a ông Ä‘á»u do vợ chồng ông Minh giải quyết. Ông phải thoát ra khá»i cảnh huống ăn nhỠấy, mà muốn thoát ra ông phải có tiá»n. Bà vợ Ông Minh thừa tiá»n, bà ấy yêu mê ông chồng. Nếu có tai há»a xẩy ra vá»›i ông Minh bà ấy sẽ Ä‘au khổ lắm lắm. Giữ cho ông Minh không bị tai hoạ, là m cho bà Mai Lan không phải Ä‘au khổ, bà ấy trả công chúng ta má»™t số tiá»n. Có gì là quá đáng hay vô luân?
Lá»i bình luáºn cá»§a Kinh Thiên vá» tình bạn, tình Ä‘á»i và tiá»n bạc là m cho Nam Ria xúc động. Y thấy Kinh Thiên nói đúng. Quả tháºt là Minh không cầnn Y nữa. Nói cách khác Minh không còn cần Y như trước kia, như thá»i Minh chưa có vbợ. Bây giá» Minh giao du toà n vá»›i những ngưá»i có địa vị, trà thức, có quyá»n lá»±c: những ông Tướng, Tá, Tỉnh trưởng, bác sÄ©, kỹ sư, Minh là thà nh viên Há»™i Lyons Club, được má»i là m cố vấn cá»§a Há»™i Äồng Thị Xã, Ä‘i câu trên biển vá»›i ông thị trưởng, Ä‘i bắn trong rừng vá»›i ông Tướng Vùng, xoa mà chược vá»›i ông Chánh án vv. Mai Lan là Há»™i Trưởng Há»™i Bạn Thương Binh, Mẹ Äỡ Äầu Cô Nhi Viện, Phu nhân Thá»§ Tướng ChÃnh phá»§ khi đến Äà nẵng có ghé đến biệt thá»± Mai Lan dùng cÆ¡m. Má»—i khi nhà có khách Nam Ria nằm tịt trong phòng. Cùng sống má»™t nhà mà có khi cả hai ba ngà y Minh và Y không gặp nhau, không nói vá»›i nhau má»™t tiếng. Äúng như lá»i lão lang bịp nói Y không thể hạ mình là m gia nhân cá»§a Minh mà Y cÅ©ng không còn là bạn cá»§a Minh nữa.
Trái tim Nam Ria bá»—ng Ä‘au nhói khi Y nghÄ© đến chuyện Minh gặp nguy hiểm - Nếu bị bắt Minh có thể bị tá» hình. Hà nh động giết ngưá»i cá»§a Minh quá tà n ác - Minh Ä‘ang cần Y bảo vệ. Y phải là m sao bây giá»?
Nam Ria thở dà i và nước mắt lưng tròng, hà ng ria mép run rẩy, Y nghẹn lá»i;
- Tôi phải là m gì?
Kinh Thiên biết lão đã thắng. Kinh nghiệm cho lão biết khi thắng lão đừng để lộ vẻ kiêu hãnh, lúc nà y là lúc lão cần khiêm tốn với Nam Ria nhất. Lão nói như lão năn nỉ Nam:
- Ông nháºn lá»i, tôi mừng. Tôi vẫn sợ mình tôi không đủ sức cứu ông Minh. Nhưng có ông thì được. Ngưá»i tôi sợ nhất là cô Ãi Xuân. Cô nà y thông minh, sắc xảo, lại tham lam. Äà n bà như cô ta tháºt là đáng sợ. Nguy hiểm nhất là cô ta lại ở sát bên ông Minh. Má»i lá»i nói, má»i cỠđộng cá»§a ông Minh cô ấy Ä‘á»u biết. Nay có ông ở ngay trong nhà , tôi tin ông có thể hóa giải được những độc chiêu cá»§a cô Ãi Xuân. Còn vá» ngưá»i đà n bà kiạ.
Nam Ria thốt ra tiếng chá»i dà nh riêng cho ngưá»i vừa được Kinh Thiên nói đến. Y dồn cÆ¡n há»n giáºn cá»§a Y và o Mụ Tá:
- Mụ ấy hoà n toà n không biết gì vá» Minh cả. Mụ ấy là bạn cá»§a Mạc Ta Hoa. Bụa suốt ngà y. Nhà mụ vá»›i nhà Mạc Ta Hoa ở sát bên nhau, chỉ cách mấy thước vưá»n. Mụ vẫn la lối là mụ sẽ tìm cho bằng được ngưá»i đã giết Mạc Ta Hoa để trả thù, Mụï chỉ la cái mồm thế thôi. Nhưng..
Tuy nói cứng Nam cũng bị bối rối:
- Nhưng không biết tại sao Minh vỠđây, Mụ cÅ©ng bá» Äà lạt để vỠđây. Mụ Ä‘i theo Minh hay việc Mụ vỠđây chỉ là tình cá» ?? Tôi quen Mụ. Tôi phải đến gặp Mụ để há»i dò xem má»›i được.
Kinh Thiên đồng ý quá, lão Ä‘ang mong Nam Ria đến gáºp Mụ Tá để là m cho ná»™i vụ nổ ra tùm lum - Lão đứng ngoà i cuá»™c hưởng lợi - nhưng lão cÅ©ng vá» suy nghÄ©, đắn Ä‘o ra cái Ä‘iá»u từ nay lão là tay chá»§ động má»i việc. Và i dây sau lão má»›i nói:
- Nên lắm. Nếu ông quen bà đó thì ông đến dò há»i thẳng bà ta xem sao. Còn chuyện nà y nữa: ông canh chừng cô Ãi Liên dùm tôi, tôi ngán cô nà y hÆ¡n tôi ngán bà Tá nhiá»u. Ông cÅ©ng phải luôn luôn để ý ngăn cản ông Minh để ông ấy đừng có hà nh động gì hung dữ vá»›i bà Mai Lan. Bà Mai Lan không phải là mẫu ngưá»i đà n bà chịu được ông chồng đối xá» thô bạo. Ông đồng ý? Thô bạo thôi, đừng nói gì đến chuyện thượng cẳng chân, hạ cẳng tay vá»›i bà ấy. Äồng ý? Ông dư biết tÃnh tình ông bạn ông, tôi không cần nói nhiá»u. CÆ¡n giáºn nổi lên, phải nói là cÆ¡n Ä‘iên chứ không phải cÆ¡n giáºn, ông Minh có thể giết bà vợ được lắm. Ông tin không? Kẻ đã giết ngưá»i má»™t lần rất dá»… dà ng giết ngưá»i lần thứ hai. Ngưá»i ta nói là có cô hồn ngưá»i bị giết theo ám. Ông và tôi phải hợp lá»±c vá»›i nhau giữ cho ông Minh không tái phạm. Ông đồng ý?
° ° °
Äang ngồi trầm tư trước cái broche con bướm đặt bên ly rượu Mụ Tá thu vá»™i con bướm bá» và o sắc tay khi Rô Be Mặt Mụn và o phòng:
- Vô Äịch Kỳ Vương Hồng Kông bên hông Chợ Lá»›n có khách đến thăm đấy. Ông nà y còn trẻ, có đôi hà ng ria mép coi bá»™ kỳ kỳ... Hổng phải là con gái mà nhìn hà ng ria ổng tui cÅ©ng thấy nhá»™t nhá»™t...
Ngưá»i được Rô Be giá»›i thiệu có đôi hà ng ria mép gây nhá»™t nhá»™t bước và o phòng:
- Thân chà o ngưá»i đẹp..Bông-jua MaÄ‘am Côlônen..
Nam Ria gá»i Mụ Tá là ngưá»i đẹp không chút ngượng mồm. Bất cứ ngưá»i đà n bà nà o khác cÅ©ng có thể bất bình vì lá»i ca tụng có tÃnh cách sá» xiên ấy, nhưng Mụ Tá tỉnh queo. Mụ nghÄ©:" Mà y muốn gá»i bà là ký gì cÅ©ng được, bà đang cần gặp mà y nhưng không biết phải tìm mà y ở đâu thì mà y lại dẫn xác đến. Hay tháºt. Mạc Ta linh thiêng tháºt. Vi-vá» Mạc Ta Hoạ."
Thấy Nam Ria đến Mụ mừng lắm nhưng ngoà i mặt Mụ tỠra lạnh lùng:
- BôngÄ‘zuạ Tưởng Dzu vá» Äà lạt hay Sègoòng rồi chứ. Vẫn còn ở đây à ?
- Tất nhiên là còn ở đây thì hôm nay tôi má»›i đến thăm bà được chứ. Ngưá»i đẹp hay há»i vá»› vẩn. Tháºt đấy mà ..Trông bà hồi nà y phây phây ra, cứ như là Thẩm Thúy Hằng. Äà n bà gì mà cà ng ngà y cà ng trẻ, cà ng đẹp ra như dzầy nè. Bà sà i thuốc cải lão hoà n đồng cá»§a bá»n Cá»™ng sản Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi phải hôn? Coi chừng đấy. Dùng cái thứ thuốc đó ép-phê tháºt nhưng mà phải trả cái giá đắt đấy. Bá»n cá»™ng sản là thâm độc, ác ôn côn đồ lắm..
Tò mò Mụ Tá há»i:
- Trả giá gì? Tiá»n à ?
- Tiá»n thì nói chuyện gì. Vá»›i đà n bà cần trẻ đẹp, nhất là những bà già , tiá»n không thà nh vấn Ä‘á». Bà sà i cái thuốc đó nó là m bà trẻ lại. Äúng. Nó là m bà trẻ lại tháºt. Nhưng mà bà không có nghÄ© đến cái chuyện nó là m bà trẻ lại như con gái mưá»i sáu, mưá»i bẩy tuổi, bà bẻ gẫy sừng trâu, bà dáºy thì, bà rạo rá»±c đòi há»i tình yêu. Bà lại có tình nhân, bà lại lấy chồng, lại đẻ con trong lúc cháu ná»™i, cháu ngoại bà chúng nó có con lâu rồi. Con chúng nó nhiá»u tuổi hÆ¡n con bà . Như vầy rồi tình trạng gia đình bà sẽ ra sao? Ông chồng bà bằng tuổi anh cháu ná»™i bà ?? Bà có nhá»› câu :"Sinh ông rồi má»›i sinh chạ Sinh cháu giữ nhà rồi má»›i sinh ông" không? Trưá»ng hợp hồi xuân quá trá»›n cá»§a bà câu ấy phải đổi là :"Mặc cha, mặc mẹ, mặc ông. Bà đi lấy chồng, bà lại sinh con.."
Mụ Tá há miệng ngáp nhưng Mụ tỠra lịch sự Ở điểm Mụ cầm cỗ bà i Tây lên che miệng:
- Má»i ngồi chÆ¡i. Uống tà rượu nhé. Tà ti an-côn cho ấm rốn, tà ti phuym-mê xi-ga-rét cho thÆ¡m râu... Sếch nhen? Không có sô- đạ Moa không ưa sô- đạ Cô-nhắc, uýt-ky chÆ¡i sô- Ä‘a chỉ tổ to bụng.
- Sếch thì sếch sợ gì. Cái gì bà không sợ là tôi cũng không sợ.
Mụ Tá rót whisky và o cái ly nhỠcho Nam.
Nam cưá»i tá»§m:
- Bà vừa uống uýt-ky vừa chÃch Hát Tá»-roa, vừa xá» dụng Hấp Tinh Äại Pháp..Là m gì mà bà chẳng trẻ đẹp. Coi chừng tẩu há»a nháºp ma.
- Hấp Tinh Äại Pháp cái con khỉ. Có Hấp Tinh Ba Tầu thì có..Äại Pháp là m gì có phép Hấp Tinh.
- Ã. Bà nói chÆ¡i hay nói rỡn đấy? Äại Pháp má»›i là hấp tinh dữ dá»™i. Nhất thế giá»›i đấy.
Mụ Tá giả vỠmắc cở:
- Cái nhà anh nhà báo phải gió nà y, chỉ nói nhảm là không ai bằng. Hôm nay có chuyện gì mà lạc đến đây? Sao biết Moa ở đây mà đến?
Nam Ria nhếch mép:
- Bà ở đâu ai mà chẳng biết. Tất cả ngưá»i Äà nẵng, lá»›n bé, già trẻ, nam, phụ, lão ấu..Ä‘á»u biết Mađà m Côlôná»n Äá» Cốc Si Cốc ở Ô-ten nà o trong thà nh phố sông Hà n nà y. Tôi lên xÃch lô, chỉ cần nói:" ÄÆ°a tôi đến Ô-ten Bà Côlôná»n.." là ngưá»i ta đưa tôi đến đây.
Nam Ria nhấp tà rượu, gã cồu gắng không tá» vẻ ghê ghê vì cái ly lâu ngà y không rá»a có mùi tanh tanh. Gã và o chuyện tháºt nhanh và tá»± nhiên:
- Nghe nói hôm ná» bà đến phòng bệnh cá»§a Giáo sư Kình Thiên bà đại náo má»™t tráºn?
- Là m gì có.
- Bà phá tan hoang phòng bệnh cá»§a ngưá»i ta bà còn nói là là m gì có, bà mà có thì chết mẹ ngưá»i ta hết. Tôi quen vá»›i lão Kinh Thiên. Hôm ấy bà vừa đại náo ở đấy xong thì tình cá» tôi ghé quạ Lão than quá. Lão nói bà đến bắt lão phải cung khai vá»›i bà những gì lão biết vá» vụ án mạng bà bạn bà ở Äà lạt...
Mụ Tá rá»ng hai tai lên, Mụ nghÄ©:" Hay thiệt. Má mà y chưa há»i tá»™i mà y mà y lại đến mà y thẩm vấn Má mà y.." Mụ vẫn nhẩn nha như Nam Ria nói đến má»™t chuyện không có gì là quan trá»ng vá»›i Mụ:
- Dzu còn nhớ chuyện đó à ?
- Bà bạn của bà tên là gì nhỉ?
- Mạc Ta Hoa.
- Nhớ rồi. Bà Mạc Ta Hoa.
- Uống Ä‘i. Trưa rồi, có quyá»n là m và i cái công-som-ma-sông. Moa bụa má»™t mình mãi cÅ©ng buồn. Không có bạn. Lâu lâu Dzu ghé lại uống vá»›i moa và i lỵ Cái gì moa không có chứ rượu thì moa có sẵn. Chỉ thiếu bạn hiá»n vá»›i bạn dzà ng, a-mi dzôn, a-mi Ä‘o thôi. Dzáºy là Dzu có quen biết lão đạo bịp đấy?
- Sơ sơ thôi. Giang hồ với nhau. Thằng chả cũng giang hồ lắm. Một cây đấy.
- Xanh rá»n?
- Xanh rá»n.
Hai ngưá»i uống rượu, hút thuốc lá - Mụ Tá hút Bastos Luxe, thưá»ng gá»i là Bastos Nâu vì cái bao giấy mầu nâu, thứ thuốc Ä‘iếu nặng nhất quốc gia Việt Nam Cá»™ng Hòa, nặng nhất cả ba nước Dông Dương, Nam Ria hút Pall Mall - Phải Anh Là LÃnh, Má»i Anh Là m Liá»n, Lên Lầu - Mụ Tá vừa đưa Ä‘iếu Bastos lên Nam Ria đã lịch sá»± đưa báºt lá»a sang má»i lá»a Mụ.
- Méc-xi - Mụ Tá thở khói ra hai lá»— mÅ©i huyếch. Mụ nói tiếp - Thằng chả bịp, chuyên móc tiá»n bá»n đà n bà có chồng giầu, bá»n vợ cai thầu xây cất, hốt rác Mỹ, buôn láºu, là m áp-phe, bán thuốc Tây cho Việt Cá»™ng, bá»n vợ Tỉnh, quáºn trưởng. Lão móc tiá»n cá»§a Moa sao được. Thằng chả mà không uống rượu bìm bịp, không hút thuốc phiện, không bòn tiện cá»§a đà n bà , Moa cứ gá»i Dzu bằng bố.
- Äã biết lão bịp bà còn đến phòng bệnh cá»§a lão là m chi?
- Con gái Má»a nó mê tÃn thằng chả, nó cứ nèo nẹo đòi Má»a đến gặp lão để lão chữa bệnh nghiá»n rượu cho Má»a. Má»a đến nói cho lão biết lão không được lừa bịp con gái Má»a, lão bịp ai cÅ©ng được, nghá» cá»§a lão, lão không bịp lấy gì lão sống, nhưng lão phải chừa con gái Má»a ra. A lệ.VÃt- đệ Cạn ly Ä‘i, là m ly nữa.Hôm nay Ä‘ang buồn, có Dzu đến, Moa dzui dzui..Äể Moa bảo nó kiếm mấy món đồ mồi Dzu và Moa nháºu chÆ¡i..
Thư Viện Việt Nam
PO Box 463024
Ecsondido, CA 92046
Message #9962
Unicode
Forums Angel
Total Posts: 1408
RE: Chương 12 - Dữ HÆ¡n Rắn Äá»™c - Hoà ng Hải Thá»§y
Wednesday January 16, 2002 7:37 AM
" THIS TOPIC IS LOCKED "
Nam Ria Ä‘ang chỉ muốn có cá»› để ngồi lâu tìm hiểu tại sao Mụ Tá đến gặp Kinh Thiên, nghe Mụ nói má»i rượu và đi kiếm đồ mồi, gã đồng ý ngay nhưng ngoà i mặt gã vá» vẫn:
- Thôi bà ơi. Tôi ghé thăm bà má»™t tÃ, tôi Ä‘i ngay.
- Có ngaỵ Ô Ten mà , có đủ ba mươi sáu món ăn chÆ¡i. Năm phút là có tôm khô, cá»§ kiệu, mưá»i phút là có bÃ-tết se-nhăng, nóng hổi, ngon là nh..Chá» Moa tÃ. Hôm nay Dzu đến, Má»a dzui tháºt dzui...
Mụ Tá cầm cái sắc tay to như cái cặp sách cá»§a nữ sinh Trung há»c Nguyá»…n Bá Tòng phình phịch Ä‘i ra đầu cầu thang, gá»i xuống:
- R..ố..ố... B..e..e..e... !
Mụ kéo Rô Be Mặt Mụn và o góc hà nh lang, hai ngưá»i ghé đầu sì sà o như hai Ä‘iệp viên gặp nhau trong sà o huyệt quân địch.
- Có việc nhá». Quan trá»ng. Bá» hết, Ä‘i là m cho qua việc nà y. Thằøng chả ngồi trong phòng qua đó..
- Cái nhà anh ria mép?
- Ừa. Lát nữa nó ra vá» chú mà y Ä‘i theo nó, xem nó ở đâu. Ghi số nhà nó, đưá»ng nà o. Nhen. Tiá»n đây.
Tay cầm tiá»n, miệng Mặt Mụn nói:
- Tui có việc ở nhà , là m sao tui đi?
- Không có Ä‘i lâu. Má»™t hai tiếng đồng hồ thôi. Nó cÅ©ng ở Äà nẵng mà Äà nẵng nà y Ä‘i năm phút là hết đất. Theo nó nghen. Quan trá»ng lắm đấy. Xem nó ở đâu. Cần biết chá»— nó ở.
Rô Be Mặt Mụn cảm thấy mình là ngưá»i quan trá»ng:
- Bà nghi tên ria mép ấy là tên giết bà bạn cá»§a bà trên Äà lạt?
- Không phải nó giết, nó chỉ là má»™t thằng ở trong bá»n thôi. Äừng há»i nhiá»u. Rồi Má kể cho con nghe. Giúp Má hôn nay Ä‘i. Tiá»n nữa nè. Bảo nhà bếp Ä‘em lên và i món nháºu. Món gì cÅ©ng được. Nhen.
Mặt Mụn gáºt gáºt đầu. Cho tiá»n và o túi, gã long trá»ng nói như Kinh Kha lúc sắp uống đò ngang qua sông Dịch Thá»§y nói vá»›i Thái tá» Äan:
- Vì bà tui là m việc nà y..
- Bồng..Bồng..Xong việc có thưởng...
Trở và o phòng Mụ Tá tiếp tục mở cuộc thẩm vấn Nam Ria:
- Mấy tháng nay Dzu có vá» Äà lạt lần nà o không?
- Không.
- Vẫn khá»e Ä‘á»u? Cô em cá»§a Dzu sao?
- Em nà o?
- Cô em ra đón Dzu ở phi trưá»ng hôm đó. Cô em tóc nâu nâu, Ä‘o Ä‘á»..
Nam Ria cũng chối tỉnh queo:
- Tôi là m gì có em, có chị gì mà có ngưá»i đón tôi. Tôi là con cầu tá»±. Con má»™t. Mẹ tôi hiếm con, bác sÄ© Tây, Ta, Tầu Ä‘á»u cam Ä‘oan không đẻ được, Ä‘i van vái Ä‘á»n chùa khắp nÆ¡i đến gần năm mươi tuổi má»›i đẻ ra tôi. Mẹ tôi nói tôi là con ông Hoà ng BÆ¡ đấy..
Mụ Tá giả vỠnghễnh ngãng:
- Con ai? Con ông Hoà ng ThÆ¡ chá»§ tiệm há»›t tóc đưá»ng Hai Bà Trưng, chợ Tân Äịnh ấy à ?
- Sức mấy. Hoà ng ThÆ¡ Hai Bà Trưng cùng tuổi vá»›i tôi, là m sao là bố tôi được. Bà chỉ mượn rượu nói móc lò, chá»i cha ngưá»i ta.
Mụ Tá cưá»i cầu tà i:
- Ai biết. Thì Dzu nói Dzu là con ông Hoà ng Thơ!
- Con ông Hoà ng Bợ Ông Hoà ng BÆ¡ ăn chÆ¡i nhất trong mấy ông Hoà ng: Hoà ng BÆ¡, Hoà ng Nôm, Hoà ng Mưá»i. Giá nà o cá»§a ông Hoà ng BÆ¡ là cÅ©ng phải có thuốc phiện. Ngà y xưa khi thuốc phiện chưa bị cấm, giá ông Hoà ng BÆ¡ lên là phải Ä‘em bà n đèn ngả ra ngay trước bà n thá», tiêm thuốc cho á»”ng nằm, á»”ng hút đà ng hoà ng. Vá» sau bị cấm, phải bôi thuốc phiện và o Ä‘iếu thuốc lá dâng cho ổng hút tạm..
- Dzu mà là con ông Hoà ng BÆ¡ thì đúng rồi. Ä‚n chÆ¡i đủ mục, hà o hoa phong nhÄ©, rượu chè, cá» bạc, trai gái, thuốc sái. Không thiếu mục gì. Trong tá»™i trạng ông Diệm đà n áp Pháºt giáo phải kể thêm cái tá»™i cấm lên đồng giá ông Hoà ng BÆ¡ không được bầy bà n đèn thuốc phiện.
Thằng nhá» con chị bếp khách sạn bưng và o phòng cái khay đồ nháºu truyá»n thống và cổ Ä‘iển: nem chua, khô má»±c, tôm khô, cá»§ kiệu, Ä‘áºu phá»ng rang.
- Má»i..A vốt săng-tê!
- Má»i. A vốt bô-tê!
Hai đối thá»§ đối ẩm, đối sá»±c. Mụ Tá đưa câu chuyện trở lại cô gái ra phi trưá»ng đón Nam Ria:
- Dzu ở nhà ông bà bạn hả?
Nam Ria nhún vai:
- Äã nói không có ai ra đón tôi, tôi không quen ai ở đây cả.
- Có mà . Moa trông thấy rõ rà ng. Hôm tụi mình đến Dzu có ba ngưá»i ra đón. Hai vợ chồng, hai ông bà bằng tuổi Dzu, trông sang lắm, vá»›i cô gái báºn đầm. Chỉ có Moa là ngưá»i hùng cô đơn, đến và đi bao giá» cÅ©ng sô-lô má»™t mình. Không ở nhà ông bà bạn thì Dzu ở nhà cô gái ấy chứ gì? Không phải em ruá»™t thì là em há».
- Äã nói không có ai mà . Có thì tôi nói có, tôi nói dối bà là m gì.
- Sế sì Dzu ở đâu?
- Tôi ở đâu can chi đến bà ? Äá»i tôi bà há»i là m gì. Äá»i tôi là chuyến tầu Ä‘i không ngưá»i. Cô đơn lắm bà ơi. Bà đừng khêu gợi ná»—i sầu Ä‘á»i cá»§a tôi..
Nhưng rồi gã cũng nói:
- Tôi ở Ô-ten Äồng Lợi, bến xe, phòng số Tám. Ô-ten tôi tồi hÆ¡n Ô-ten nà y nhiá»u.
Thấy mình há»i sát sà n sạt quá không nên, Mụ Tá tạm ngừng. Äến lượt Nam Ria:
- Thế là bà Mạc Ta Hoa ra Ä‘i đã được gần má»™t niên rồi đấy. Nhanh tháºt. Má»›i ngà y nà o.
- Tám tháng. Moa nhớ từng ngà y.
- Tưởng bà quên rồi chứ.
Mụ Tá ngáºm ngùi:
- Quên thế nà o được. Trước quan tà i Mạc Ta Moa thá» Moa sẽ trả thù cho nà ng. Ngà y nà o Moa chưa tìm ra thằng giết Mạc Ta, chưa bắt được nó phải Ä‘á»n tá»™i, Moa còn uống chưa ngon, ngá»§ chưa yên.
- Äiá»u tra vá» cái chết cá»§a Bà Mạc Ta bà phải ở Äà lạt chứ? Sao bà lại vá» Äà nẵng nà y?
- Moa vá» Äà nẵng là vì Mạc Ta báo má»™ng cho Moa...
Nhìn đôi mắt đỠngầu vì rượu, đôi và nh môi méo sệch trá» ra cá»§a Mụ Tá, nghe nói chuyện ngưá»i chết vì bị cắt cổ vá» báo má»™ng, Nam Ria thấy rợn rợn:
- Bà Mạc Ta vỠbáo mộng cho bà ? Bà ấy nói gì?
- Mạc Ta cho Moa biết thằng giết Mạc Ta Ä‘ang ở Äà nẵng, Moa vá» Äà nẵng tìm sẽ bắt được nó.
Tuy không tin chuyện oan hồn báo mộng đầy mầu sắc cải lương Ba Tầu Nam Ria cũng thấy lạnh gáy, ớn xương sống, nổi da gà kiêm nổi gai ốc:
- Thiệt hả bà ?
- Thiệt chứ. Mạc Ta thiêng lắm. Toa còn ở đây Toa sẽ thấy.
- Như váºy là tên giết bà Mạc Ta bá» Äà lạt xuống ở Äà nẵng nà y?
- Ừa.
- Tôi là ngưá»i ở Äà lạt lúc bà Mạc Ta bị giết, tôi xuống ở Äà nẵng, bà cÅ©ng nghi cho tôi là tên sát nhân ư?
Mụ Tá lắc đầu:
- Nói thiệt với Dzu chứ dù cho Dzu có quen biết Mạc Ta, ngay cả Dzu có là tình nhân của Mạc Ta, Moa cũng không nghi Dzu là tên sát nhân.
- Tại sao? Tôi có thể giết bà Mạc Ta lắm chứ?
Giá»ng nói cá»§a Mụ Tá có âm thanh khê nồng, khê nặc khi Mụ nói đến Mạc Ta:
- Không là không. Trước hết..Dzu không phải là tÃp ngưá»i Mạc Ta nó chá»n là m tình nhân. Tình nhân cá»§a nó phải là những thằng trẻ, đẹp trai, khá»e mạnh, đô con. Dzu cÅ©ng còn trẻ, Dzu cÅ©ng khá Ä‘iển trai đấy nhưng Dzu ca-ri-hom quá, ngá»±c đồng hồ Ô-mê-ga, thân hình bá»™ xương cứu chúa. Moa nói tháºt, Dzu đừng có tá»± ái. Sức mấy Mạc Ta nó chịu cho má»™t anh ký giả nhà báo thư sinh, nho nhã, yếu sìu như Dzu và o giưá»ng nó.
Nam Ria má»m môi đã uống đến ba ly sếch Whiskey Ông già Äi Bá»™ - sếch nà y là sec Phú Lang Sa, là khô queo, Ä‘i vá»›i rượu là uống không có nước đá, không phải *** cá»§a Mẽo - Uống chùa mãi cÅ©ng thấy ngượng, gã nói:
- Bữa rượu đã chiến nà y uống vá»›i bà , không định trước, không hẹn hò, váºy mà lại hay đấy. Cảm khái lắm. Lần tá»›i tôi mang đến chai Cuốc-voa-zi-ê tôi vá»›i bà cưa đôi.
Mụ Tá biểu đồng tình ngay:
- Tốt thôi. Hai chai cũng hết, đừng nói một chai.
- Rượu ngon là má»™t chuyện, phải có ngưá»i đồng ẩm biết nói chuyện uống má»›i thú.
CÅ©ng sương sương Mụ Tá Ä‘i má»™t đưá»ng triết lý:
- Äúng dzồi. Chân lý ngà n xưa. Rượu ngon phải có bạn hiá»n..Sông có thể cạn, núi có thể mòn, chân lý ấy không bao giá» thay đổi.
Mụ thở dà i:
- Dzu thấy không? Váºt đổi, sao rá»i..Năm năm tư Moa má»›i dzi cư dzô Sègoòng ông Côlôná»n lấy xe nhà banh PÆ¡-zô Cát Xăng TÆ¡-roa đưa Moa lên núi Châu Thá»›i chÆ¡i. Năm ấy núi còn lá»›n lắm, nguyên vẹn, vắng vẻ. Thế rồi bá»n Mỹ nó và o nước ta, bá»n A Em Kê, bá»n Pa-si-phÃch, chúng nó là m đưá»ng xa lá»™, chúng nó lấy đá núi Châu Thá»›i cá»§a mình chúng nó là m đưá»ng. Bây giá» núi Châu Thá»›i tiêu rồi. Chưa tiêu hẳn, mói tiêu má»™t ná»a, nhưng rồi sẽ tiêu thôi. Bá»n Mỹ độc tháºt, nó sang nó là m đưá»ng xa lá»™ cho xe nó chạy ở nước mình, nó mang đủ thứ sang, nhưng nó không mang đá sang. Không có đá là m sao là m được xa lô... ?
Nam Ria đưa câu chuyện trở lại đỠtà i vụ án mạng Mạc Ta Hoa:
- Ngà n năm gương cÅ© soi kim cổ. Cảnh đấy ngưá»i đây luống Ä‘oan trưá»ng. Ngưá»i ta sống được bao nhiêu nả. Mà nỡ ăn vòi vá»›i hóa công..Tôi nghÄ© mình nên sống và hưởng thụ như Lý Bạch. Có rượu cứ uống.., được vui cứ vui... Hôm nay có rượu cứ vui saỵ Ngà y mai ra sao rồi sẽ hay...
Mụ Tá định há»i Lý Bạch là thằng cha nà o, mần Lý trưởng là ng nà o, tổng nà o, phá»§ huyện nà o, tỉnh nà o nhưng Mụ chưa kịp há»i Nam Ria đã nói tiếp:
- Như bà đây..Bà sống thế nà y là nhất rồi. Bá thÃch rượu, ba uống rượu, tá»± do, thÆ¡ thá»›i, hân hoan. Äã mấy bà bằng tuổi bà phÆ¡i phá»›i được như bà . Bà sống cho yên Ä‘i, còn thắc mắc vá» chuyện bà Mạc Ta là m quái gì. Äằng nà o bà ấy cÅ©ng chết rồi. Äể cho bà ấy được yên tÄ©nh.
Mụ Tá trợn mắt:
- Äâu có được. Moa đã thá» trước linh cữu Mạc Ta là Moa sẽ tìm ra thằng giết nà ng để bắt nó Ä‘á»n tá»™i.
- Cảnh sát cả đống được trả lương để chuyên tìm bắt bá»n phạm tá»™i mà còn tìm không ra, là m sao bà tìm ra?
Mụ Tá khỠkhà :
- Cảnh sát tìm không ra mà có thể Moa tìm ra. Moa có phương pháp Ä‘iá»u tra riêng cá»§a Moa
Nam Ria dùng thá»§ Ä‘oạn khÃch tướng:
- Thôi Ä‘i bà ơi. Bà toà n nói chuyện cà lÆ¡ vÆ¡ cà lá»› vá»› vẩn. Nhưng mà nghe bà nói cÅ©ng vui vui. Bà cứ nhất định ngưá»i giết bà Mạc Ta là tình nhân
cá»§a bà tạ Tại sao bà cứ nhất định như váºy? Thiếu gì ngưá»i có thể giết bà Mạc Tả Má»™t thằng cướp chẳng hạn, hay má»™t thằng du đãng nà o cần tiá»n phi sì-kẹ.
Mụ Tá lắc đầu:
- Không đâu. Thằng giết Mạc Ta nhất định phải là má»™t trong những thằng tình nhân cá»§a Mạc Ta,. má»™t thằng trẻ tuổi, đẹp trai, khá»e mạnh, má»™t thằng được Mạc Ta bao, cho ăn, cho mặc, cho tiá»n, cho đủ thứ.
- Tại sao bà cứ nhất định như thế?
Mụ Tá di di ngón tay trỠvà o thái dương Mụ:
- Linh tÃnh. Mạc Ta báo má»™ng. Nhiá»u chuyện không thể nói vá»›i Dzu được. Uống Ä‘i chứ. dzu và tôi là m hết chai nà y Ä‘i.
Mụ Tá cầm cỗ bà i Tây lên, quen tay Mụ sà o bà i rồi chia ra bốn tụ. Mụ và Nam Ria vừa uống rươu vừa binh sâp sám, vừa nói chuyện linh tinh.
Äá»™t nhiên Mụ Tá móc móc ngón tay trá» ra hiệu cho Nam Ria:
- Ghé qua bên nà y. Nhô ngưá»i qua bà n được rồi.
Nam Ria ngạc nhiên:
- Ghé qua bà là m gì?
- Cứ ghé qua đây. Ai ngưá»i ta ăn thịt mà sợ.
Nam Ria nhÆ¡ ngưá»i qua bà n. Mụ Tá hểnh mÅ©i hÃt hÃt mấy cái rồi ra hiêu cho Nam Ria ngồi xuống:
- Rồi. Dzu không phải là ngưá»i giết Mạc Tạ Thằng giết Mạc Ta nó có cái mùi ngưá»i, mùi da thịt, lạ lắm. KÃch thÃch như mùi Tây Ä‘en..Không cần ngá»i ngưá»i Dzu moa cÅ©ng biết là không phải Dzụ Moa chỉ ngá»i cho chắc ăn. Không phải Dzu là không phải Dzu.
Nam Ria nghÄ© tá»›i mùi ngưá»i nồng nồng, hăng hăng cá»§a Minh Äảo, gã nheo mắt:
- Bà có ngá»i mùi nó lần nà o không?
- Không.
- Sao bà biết ngưá»i nó có mùi?
- Mạc Ta nói cho Moa biết.
Nam Ria nhìn quanh, gã cần biết rõ căn phòng nà y để có thể lẻn và o, và nhất là lẻn ra sau khi cắt cổ Mụ Tá. Tuy không tin tưởng bất cứ má»™t vi thần linh nà o gã cÅ©ng thầm cầu xin Mụ Tá sẽ không tìm ra Minh Äảo.
Khi Nam Ria ra vá», Mụ Tá dặn:
- Dzu đừng nói gì vá» chuyẹn Dzu lại thăm Moa vá»›i lão đạo bịp nhé. Nói sợ lão ngượng. Cho Moa gá»i lá»i há»i thăm cô em.
Nam Ria tức điên lên nhưng vẫn phải là m mặt lạnh:
- Cô em nà o. Tôi đã nói với bà tôi không có ai quen ở thà nh phố nà y mà .
Khi ra vá» Nam Ria không biết gì hÆ¡n vá» cuá»™c Ä‘iá»u tra cá»§a Mụ Tá, Ä‘iá»u gã biết chắc là Mụ Tá có nhìn thấy Má»™ng Trinh ở đâu đó, nhưng Mụ không nhìn thấy vợ chồng Minh-Mai Lan ra phi trưá»ng đón gã hôm gã đến.
Vùa ra khá»i khách sạn chưa đầy năm mươi thước Nam Ria đã phát hiện ra Rô Be Mặt Mụn Ä‘i theo gã. Gã nghÄ© thầm:" Mụ nà y thá»§ Ä‘oạn tháºt. Cho thằng con trai Bà Cả Äá»i nà y theo rõi mình xem mình ở đâu.." Gã và o nhà hà ng cÆ¡m Tây ăn trua rồi ngồi nhâm nhi ly cà phê Ä‘en đến 2 giá» trưa má»›i ra khá»i nhà hà ng bằng cá»a sau, để cho Rô Be, Ä‘iệp viên Dzăm Bông Giao Chỉ, đứng chá» mút chỉ bên kia đưá»ng.
° ° °
Rô be Mặt Mụn gá»i Ä‘iện thoại đến phòng Ä‘iá»u trị Kinh Thiên lúc 11 giá» sáng, Kinh Thiên không có ở đấy. Gã gá»i lại lúc 3 giá» chiá»u. Lần nà y gã gáºp Kinh Thiên:
Rô Be nói ngay một lèo:
- Giáo sư Kinh Thiên?? PÆ¡-rô-phét-sưa Kinh Thiên? Ôâng không biết tôi nhưng tôi biết ông. Tôi biết ông rõ lắm. Ông Ä‘ang cần có tà i liệu vá» vụ án mạng bà Mạc Ta Hoa ở Äà lạt. Tôi là ngưá»i có thể cung cấp cho ông những bằng chứng vá» tên đã giết bà Mạc Tạ Äúng 5 giá» chiá»u nay ông đến chá» tôi trước cá»a Tòa Thị ChÃnh. Ông cứ đến đó là có tôi chá» sẵn để gáºp ông. Tôi không tá»›i phòng bệnh cá»§a ông vì tôi sợ bá»n sát nhân theo tôi. Ông cứ đến trước Tòa Thị ChÃnh, năm giá» chiá»u naỵ Tôi không ở Äà nẵng lâu. Muốn biết ai giết bà Mạc Ta, ông đến đó tôi sẽ cho ông biết. Có tang chứng. Chà o ông.
Kinh Thiên còn ú á»› chưa kịp há»i tiếng nà o Rô Be đã cúp máy. Nhiệm vụ cá»§a gã do Mụ Tá giao cho sau khi theo rõi hụt Nam Ria như váºy là đã hoà n thà nh.
° ° °
Chiá»u nắng và ng xuống trên thà nh phố sông Hà n.
5 giá» 15 phút, Mụ Tá tay cầm cây dù, vai Ä‘eo cái sắc tay to như cái cặp sách cá»§a nữ sinh Marie Curie, lạch bạch Ä‘i lên thang lầu để đến Phòng Trị Liệu Tâm Lý Y Khoa cá»§a Giáo sư Kinh Thiên. Mấy ly rượu Mụ uống trước khi Ä‘i vá»›i mục Ä‘Ãch là m cho Mụ thêm sáng suốt chỉ là m cho trà óc Mụ u tối hÆ¡n. Lên hết mấy chục báºc thang lầu Mụ phải đứng lại, vịn tay và o thà nh cầu thang, đứng thở rốc và để nhá»› xem Mụ đến phòng trị liệu cá»§a lão đạo bịp để là m gì.
Biết chắc lão đạo bịp tham mồi, giá» nà y Ä‘ang đứng ngẩn ngÆ¡ chỠđợïi ở má»™t nÆ¡i nà o đó trong thà nh phố, Mụ Tá lừ lừ Ä‘i và o phòng trị liệu. Phòng ngoà i, phòng trong vắng tanh. Chỉ có má»™t mình Thu Sương ngồi Ä‘á»c tiểu thuyết.
Thấy ngưá»i và o Thu Sương ngá»ng đầu lên nhìn, nà ng là m mặt vui, môi nở nụ cưá»i chà o khách theo méo mó nghá» nghiệp. Nhưng nét cưá»i khá»±ng lại trên môi nà ng khi nà ng nhìn thấy khách đến là Mụ Tá.
Thu Sương ấp úng:
- Chà o bà ..Giáo sư đi vắng...
- Biết dzồi. Biết lão lang bịp Ä‘i dzồi ngưá»i ta má»›i đến..
Thu Sương sợ hãi đứng lên. Mụ Tá bả lả:
- Qua đến gặp riêng cưng. Qua có chuyện muốn há»i cưng..
- Có chuyện gì xin bà há»i Giáo sá»± Tôi không biết gì cả.
- Có. Cưng có biết.
Mụ Tá đặt cây dù và cái sắc tay lên bà n. Mụ nheo nheo mắt nhìn Thu Sương. Em phụ tá cá»§a Prô-fét-sưa Kinh Thiên thấy lạnh lạnh nÆ¡i xương sống và rợn rợn nÆ¡i mông Ä‘Ãt. Mụ Tá đến sát bên nà ng, Thu Sương có cảm giác Mụ muốn nắm lấy tay nà ng;
- Bà là m gì? Bà muốn gì?
- Chẳng là m gì, chẳng muốn gì cả. Qua chỉ muốn há»i em má»™t chuyện.
Mụ đưa tay ra, Thu Sương sợ hãi lùi dần, lùi dần, Mụ Tá đi theo. Thu Sương lùi đến đâu, Mụ Tá tiến đến đó.
- Bà không đi ra tôi kêu...
- Kêu à ?? Cưng kêu là m sao được mà kêu.
Tấm thân phì ná»™n cá»§a Mụ Tá như được đẩy bằng lò-so; đột nhiên Mụ chồm tá»›i. Thu Sương đã lùi sát đến cánh cá»a và o phòng trong, căn phòng dà nh cho bệnh nhân nằm kể chuyện tâm sá»± lòng thòng cho nà ng và Kinh Thiên nghe. Cánh cá»a phòng sau lưng Thu Sương báºt mở, nà ng lùi vá»™i và o phòng, nà ng định đóng cá»a nhưng không kịp.
Mụ Tá và o phòng. Mụ đóng cá»a, rồi má»›i quay lại nhìn Thu Sương. Ngưá»i thiếu phụ hết đưá»ng chạy. Nà ng rúm ngưá»i lại như con gà con nhìn thấy con rắn hổ mang hiện ra ở cá»a ổ.
Cùng đưá»ng Thu Sương lấy hết sức xô Mụ Tá sang má»™t bên để chạy ra cá»a phòng, láºp tức nà ng bị Mụ Tá nắm lấy hai cổ tay:
- Chạy Ä‘i đâu, cưng..? Qua đã bắt thì đà n ông chạy cÅ©ng không thoát, nói gì đến đà n bà yếu sìu chỉ biết nằm ngá»a như cưng.
Từ năm Thu Sương mưá»i sáu tuổi đến năm nay nà ng hai mươi sáu tuổi, tức là trong mưá»i năm trá»i vừa qua, nà ng từng bị ba bốn tên đà n ông mà nà ng thấy là thô bỉ, nà ng ghê tởm, ôm ấp, hôn hÃt, nhưng chưa lần nà o nà ng sợ bằng buổi chiá»u gần tối nà y nà ng bị Mụ Tá tấn công trong căn phòng cá»a đóng chặt. Nà ng rùng mình, hai mắt nhắm lại khi nà ng bị Mụ Tá choà ng tay ra ôm ngang eo ếch nà ng..
Chất rượu nhà o ngà o vá»›i bánh cuốn, hà nh phi, nước mắm chanh á»›t, trong bao tá» Mụ Tá phà và o mặt Thu Sương là m nà ng muốn má»a, mụ ghé sát miệng và o má nà ng để nói:
-..Cưng quá... Sương quá..Sương Æ¡i là sương..Sao mà cưng sÆ¡m sÃ..? SÆ¡m Æ¡i là sÆ¡m..Cưng sÆ¡m như vầy đà n ông nó mê cưng là phải. Nhưng mà ngưá»i đẹp như cưng ở vá»›i thằng cha đạo bịp nó phà đi. Qua sẽ đưa cưng ra khá»i đây. Qua đưa cưng vá» Sà igòn. Sà igòn má»›i là đất dụng võ cá»§a cưng. Äồng ý mình là m vợ bé, vợ bao, nhưng là m vợ bé, vợ bao thằng nà o có tiá»n cho mình tiêu kia. Là m vợ bao thằng cha kiết xác là không được..Mình có sắc mà cho nó hưởng không là vô lý. Chẳng thà mình yêu thương thằng nà o trẻ tuổi, đẹp trai, nghèo cÅ©ng được, mình thương nó mình cho không nó. Chuyện đó được, tốt. Sà ..Xe la muạ Äó là tình yêu. Nhưng thằng cha Kinh Thiên bất lương nà y thì không thể thương được. Thằng chả bất tà i, vô tướng, không giống ai..Hết đà n ông rồi hay sao mà cưng lại chịu nó..?
Như má»™t nữ đạo cô võ công chẳng có là bao trong những tiểu thuyết võ hiệp Ba Tầu Hoóng Koá»ng, Tà i Oăn, loạng quạng hạ sÆ¡n Ä‘i hà nh hiệp bị Nữ Gáo Chá»§ Ma Giáo bắt sống, Ä‘iểm huyệt, Thu Sương má»m nhÅ©n cả ngưá»i, hai đầu gối nà ng khuỵu xuống; nếu không có Mụ Tá ôm, nà ng đã quì gối trên sà n. Hai mắt Thu Sương nhắm nghiá»n, nà ng sợ đến mặt cắt không còn giá»t máu.
Thu Sương thá»u thà o:
- Bà ... muốn... gì?
Mụ Tá xốc cho Thu Sương đứng lên, Mụ cưá»i phè phè như rắn hổ mang:
- Muốn gì à ? Muốn thì qua muốn nhiá»u thứ lắm nhưng lúc nà y qua chỉ muốn có má»™t chuyện thôi. Qua muốn em cho qua biết thằng nà o là thằng giết ngưá»i ở Äà lạt. Tên nó là gì? Nhà nó ở đâu?
Thu Sương mở choà ng mắt. Bộ mặt quái đản của Mụ Tá ghé sát và o mặt nà ng là m nà ng vội và ng nhắm mắt lại.
- Qua biết là cưng biết - Gần như dịu dà ng, âu yếm, Mụ Tá dá»— dà nh - Cưng nói cho qua biết Ä‘i, qua cưng. Trong số những thằng khách cà chá»›n cá»§a lão Kinh Thiên có thằng đã giết ngưá»i đà n bà tên là Mạc Ta Hoa ở Äà lạt. Tên nó là gì? Nói cho qua biết Ä‘i, qua thương...
Thu Sương chỉ rên rỉ. Äứng ôm Thu Sương lâu cÅ©ng thấy má»i, Mụ Tá đẩy nhẹ nà ng má»™t cái, Thu Sương ngã ngá»a xuống cái Ä‘i-văng da nâu, cái Ä‘i-văng vẫn dà nh cho khách nằm kể bệnh. Mụ Tá ngồi xuống bên nà ng, bà n tay Mụ vá»n trên hai bầu vú, trên bụng Thu Sương:
- Nói Ä‘i cưng. Không nói thì không xong vá»›i qua đâu. Äừng là m qua nổi giáºn, qua mà giáºn lên là qua tà n nhẫn lắm ạ.
Ngón tay trá» cá»§a Mụ Tá như mÅ©i dùi sắt chá»c và o nách Thu Sương. Thu Sương rúm ngưá»i lại như con sâu bị rắc muối á»›t:
- Úi... Úi...
Thu Sương kêu như nà ng bị cứa cổ, hai đầu gối nà ng co lên, bụng nà ng, ngá»±c nà ng giáºt giáºt như nà ng bị dà điện.
- A... À... Cưng nhá»™t hả? Cưng có máu nhá»™t. Cưng nhá»™t thì qua thá»t nách cho cưng nhá»™t chết luôn. Äà n bà có máu nhá»™t mà bị thá»t nách trước là đái ra quần, sau là chết luôn. Thằng nà o giết ngưá»i? Tên nó là gì? Có nói không..?
Thu Sương ngáp ngáp:
- Tôi... không... biết...
- Không biết tháºt không?? Nè... Không biết... Không biết..Nè... Nói..Nói..Nói...
Cứ má»—i tiếng "Không biết" và "Nói..nói..nói... " ngón tay trá» cứng như sắt nguá»™i, như ngón tay cá»§a Mụ Thây Sắt, Xác Äồng Mai Siêu Phong trong truyện Võ Lâm NgÅ© Bá, lại thá»c sâu và o nách Thu Sương.
- Ặc... Ặc... Ặc...
Thu Sương không còn rên, không còn kêu được nữa. Từ há»ng nà ng phát ra những tiếng ặc ặc, miệng nà ng méo sệch, hai mắt nà ng trợn trắng. Sợ Thu Sương có thể chết ngất, Mụ Tá dừng tay :
- Chịu nói chưa? Muốn nữa không?
Thu Sương thá»u thà o:
- Tôi..không..nói được. Tôi thương ảnh..Nói..bà ... là m ảnh đi tù...
Mụ Tá hộc lên:
- Hứ... Dzáºy là cưng biết thằng giết Mạc Ta Hoa... Tên nó là gì? Tên nó là gì..? Nói... Nói... Nói..
Lần nà y thì cả hai ngón tay trá» cá»§a Mụ Tá cùng thá»t liên hồi và o cả hai nách Thu Sương. Tá»™i nghiệp em nữ phụ tá cá»§a Giáo sư Kinh Thiên; em đái ra quần nhưng em nhất định không nói. Khi Mụ Tá tÃnh đến chuyện dùng phương cách gì khác để bắt Thu Sương phải nói thì cánh cá»a phòng báºt mở.
Kinh Thiên hiện ra, sau lưng là gã thanh niên từng đẩy Mụ Tá ra khá»i nÆ¡i nà y mấy ngà y trước. Mụ Tá đứng lên, Mụ sá»a lại mái tóc, sốc lại lưng quần rồi cưá»i nhá»n nhoẻn:
- Äi ngang ghé dzô nói chuyện và cô em đây má»™t lúc. Tui và bà má cổ là bạn cùng há»c ngà y xưa ở Trưá»ng Cu-văng Äá» DzoaÄ‘zá»™.Thôi, tối rồi, tui dzìa.
Mụ Õng ẹo Ä‘i ra. Äi ngang mặt gã thanh niên Mụ còn nheo mắt nháy tình gã má»™t cái. Kinh Thiên, mặt lạnh như tiá»n, hất hà m ra hiệu cho gã ná» Ä‘i theo Mụ Tá, rồi lão đóng cá»a phòng, gà i khóa cẩn tháºn xong má»›i đến đứng bên Ä‘i-văng.
Thu Sương vẫn nằm trên Ä‘ivăng, ngưá»i nà ng vẫn còn giáºt giáºt vì dư cảm cá»§a tráºn bị thá»t nách dữ dá»™i.
Kinh Thiên gừ lên:
- Ngồi dáºy!
Mất hết nội lực Thu Sương uể oải ngồi lên.
- Äứng dáºy!
Má»m như sợi bún thiu, Thu Sương ngất ngư đứng lên.
Bốp..! Bốp..! Lão đạo tát nà ng hai cái.
Hai cái tát không lấy gì là m mạnh lắm nhưng hai đầu gối Thu Sương cũng khuỵu xuống, nà ng quì dưới chân lão đạo, vòng tay nà ng ôm hai chân lão.
Kinh Thiên rÃt lên:
- Con **... Mà y phản tao..Tao dặn mà y bao nhiêu lần? Dặn mà y như thế nà o? Tuyệt đối không được Ä‘em chuyện thân chá»§ cá»§a tao ra nói vá»›i bất cứ ai. Mà y phản tao..Tao cho mà y trở vá» nhà điếm. Mà y chỉ là con Ä‘iếm. Äà n bà khốn nạn như mà y không thể nà o khá được.
Thu Sương nghẹn ngà o:
- Em không nói. Bà ấy há»i nhưng em không nói..
Nà ng áp má và o đùi Kinh Thiên:
- Em van anh..Äừng Ä‘uổi em..Cho em được gần anh..
Kinh Thiên cưá»i gằn:
- Gần tao à ? Mà y muốn gần nó thì có. Mà y mê nó đến thế ư?
CÆ¡n giáºn cá»§a Kinh Thiên tăng lên cùng má»™t lúc vá»›i ná»—i Ä‘au cá»§a lão sâu xuống. Lão cay đắng nghÄ© đến Minh Äảo, đến những ngưá»i đà n bà đẹp Mai Lan, Ãi Xuân yêu mê Minh Äảo, cả Thu Sương cá»§a lão cÅ©ng yêu mê Minh Äảo.
- Thằng đó có cái gì hơn tao mà chúng mà y mê nó quá đến như thế?
Lão hất chân ra, Thu Sương nằm nghiêng trên sà n, ngưá»i nà ng cuá»™n lại.
Kinh Thiên đứng đó rất lâu, lão cúi nhìn ngưá»i thiếu phụ nằm dưới chân lão, niá»m căm háºn trong tim lão cứ dâng lên như sóng biển, vị cay đắng trong dạ dà y lão không dịu Ä‘i. Lão thấy tất cả những ngưá»i đà n bà đẹp, Ä‘a tình, sang trá»ng, đáng yêu, có tiá»n, trên cõi Ä‘á»i nà y Ä‘á»u yêu mê Minh Äảo, Ä‘á»u hy sinh cho Minh Äảo, Ä‘á»u sẵn sà ng chịu chết vì Minh Äảo, Ä‘á»u chỉ biết có Minh Äảo...
Và tất cả những ngưá»i đà n bà đẹp trên cõi Ä‘á»i nà y Ä‘á»u lạnh nhạt vá»›i lão!
Kinh Thiên nghÄ© đến chuyện phải là m sao cho Minh Äảo chết trong tù.
° ° °
Minh tá» ra lo âu và mất tá»± tin. Chà ng như gã con trai má»›i lá»›n lần đầu bị ngưá»i yêu đột ngá»™t bá» Ä‘i nên bối rối không biết phải nghÄ© sao, phải là m gì.
- Nhưng... Thu Sương đi đâu mới được chứ? Thu Sương đi sao không cho tôi hay?
Minh ngá»› ngẩn há»i Kinh Thiên. Chà ng thẫn thá» nhìn quanh như chà ng nghi Kinh Thiên nói Thu Sương không còn ở đây là nói rỡn chÆ¡i. Chà ng Ä‘i tá»›i mở cá»a căn phòng trong, nhìn và o, phòng tối má», không có Thu Sương trong đó.
Kinh Thiên hả dạ khi thấy Minh ngÆ¡ ngác như ngưá»i mất hồn. Lão nhá»› đến chuyện Thúc Kỳ Tâm, Công Tá» Bắc Kinh, khi trở vá» Lâm Tri thấy mất em Thúy Kiá»u. Lão nghÄ© thầm:" Cho mà y chết, con ạ. Mà y còn khổ nhiá»u, chưa hết đâu con.." Vá»›i bá»™ mặt lạnh như tiá»n lão nhắc lại cho Minh nghe cái lý do là m Thu Sương ra Ä‘i đột ngá»™t: Vì má»™t chuyện riêng tư quan trá»ng. Thu Sương Ä‘i đâu lão không biết chắc, lão nói lá»ng lÆ¡ con cá và ng rằng Thu Sương có thể sẽ trở vá» và ai muốn gặp Thu Sương vẫn có thể gặp nà ng nếu chịu chấp nháºn má»™t và i Ä‘iá»u kiện.
Bị thất vá»ng vì không đươc gặp Thu Sương nên Minh Äảo không chú ý đến những lá»i Kinh Thiên nói. Kinh Thiên tưởng Minh sẽ há»i những Ä‘iá»u kiện để được gặp Thu Sương là điá»u kiện gì, nhưng Minh chỉ ngẩn ngÆ¡ nói má»™t mình; giá»ng nói cá»§a chà ng đầy âm thanh hằn há»c:
- Lại má»™t em nữa bá» rÆ¡i mình. Các em bảo nhau cho mình rÆ¡i? Lạ tháºt..! Mình có là m gì nên tá»™i đâu?ù
- Có đấy. Ông có là m nên tội!
Minh Äảo tỉnh lại khi chà ng nghe câu nói cá»§a Kinh Thiên. Chà ng trừng mắt nhìn thẳng và o mặt Kinh Thiên:
- Tội gì?
Kinh Thiên nghiêm giá»ng, lão biết đây là giấy phút cá»±c kỳ quan trá»ng, lão có thể bị tên sát nhân cưc kỳ nguy hiểm giết chết ngay lúc nà y, nhưng nói thì lão bắt buá»™c phải nói:
- Tá»™i gì ư? Tá»™i giết bà Mạc Ta Hoa và anh kép xi-nê Tô-ni Cương ở Äà lạt...
Kinh Thiên không nhìn thấy bà n tay Minh Äảo bay tá»›i. Lão chỉ lá» má» biết là lão bị Minh bóp cổ. Những tiếng ằng ặc ghê rợn phát ra trong căn phòng vắng. Trong giây phút quá gần đất mà quá xa trá»i ấy Kinh Thiên nhá»› đến bà mẹ lão. Tá»™i nghiệp bà cụ. Ông chồng có vợ bé từ lúc bà còn trẻ, bà ở váºy nuôi con ăn há»c. Lão chưa Ä‘á»n Æ¡n bà được ngà y nà o thì bà mất; lão vừa định xây má»™ cho bà ...
CÆ¡n hung dữ cá»§a Minh Äảo bùng lên như thùng thuốc súng bắt lá»a nhưng cÅ©ng tắt Ä‘i tháºt nhanh. Chà ng như đã chán không còn muốn dùng đến cái sức mạnh trá»i chá» Lúc ấy có những ý nghÄ© lóe lên trong óc chà ng:" Giết thằng nà y dá»… thôi, như mình bẻ cổ con gà . Nhưng giết nó để là m gì? Giết nó mình mất Mai Lan, mất Thu Sương, mất Ãi Liên..Mất hết! Phải là m sao giữ được những ngưá»i đà n bà ấy để mà hưởng chứ.." Chà ng buông tay ra. Kinh Thiên gục xuống như cái má»n Sakymen rách.
Äến cả năm phút sau Kinh Thiên má»›i Ä‘iá»u chỉnh được hÆ¡i thở, lão gượng ngồi lên, sá»a lại ca-vát, vuốt lại má»› tóc muối tiêu còm cõi - lão biết lão đã thắng - lão bắt đầu nói ra những Ä‘iá»u kiện để lão không tố giác Minh Äảo, lão nói bây giá» Minh Äảo phải là m những việc gì...
|

03-08-2008, 02:29 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 13
Rô Be Mặt Mụn, Tây lai mất gia phả, Ä‘ang đứng xá»› rá»› tiếp ông nhân viên Nhà Äèn đến thu tiá»n Ä‘iện thì chiếc xe Simca 1000 má»›i toanh dừng ngaytrước cá»a khách sạn. Ngưá»i lái xe là má»™t thiếu phụ mặt hoa, da phấn, nà ng mở cá»a xe bước xuống và Rô Be Mặt Mụn ná thở khi nháºn ra ngưá»i đẹp vừa giáng lâm vỉa hè khách sạn có gã là m bồi phòng là Xuân Tình, cô con cá»§a Bà Tá.
Äã mấy lần Rô Be được gặp Xuân Tình mà lần nà o gặp nà ng gã cÅ©ng thấy gã bị ngạt thở. Ngưá»i đâu mà khêu gợi lạ lùng. ChÃnh phá»§ nà o biết thương những ngưá»i công dân lương thiện cần phải ra đạo luáºt cấm tuyệt những ngưá»i đà n bà khêu gợi qua đỗi như cô nà y ra đưá»ng. Bởi vì những ngưá»i đà n bà quyến rÅ©, gợi tình cao độ như cô nà y Ä‘i phây phây khắp nÆ¡i, khắp chốn có thể là m cho những công dân lương thiện như gã phạm tôi hiếp dâm. Ngây mặt nhìn Xuân Tình Ä‘i và o khách sạn Rô Be quên chuyện khất nợ nhân viên Nhà Äèn, gã giá»±t lấy tá» hóa đơn tiá»n Ä‘iện:
- ÄÆ°a mẹ nó cho ngưá»i tạ Rồi ngưá»i ta Ä‘em tiá»n đến Nhà Äèn đóng mà , là m ký gì mà gấp dzáºy? Nợ tiá»n nhà nước chứ có nợ tiá»n riêng cá»§a nhà ông đâu.
Gã nhảo ra chà o đón Xuân Tình. Nà ng mặc đầm: sÆ¡-mi dà i tay trắng, jupe serreé mầu lông chuá»™t - tiếng Pháp là gris souris - Ä‘i già y cao gót mầu beige, sắc tay mầu beigẹ Trước mắt Rô Be nà ng có vẻ "đô", tức to con, lại tức nở nang, nhưng vẫn má»m mại, vẫn tha thướt. Vòng jupe serreé là m nổi báºt bá»™ ngá»±c nây và và nh mông tròn căng cá»§a nà ng. Rô Be Mặt Mụn thấy nà ng giống như cô đà o xi-nê gã vẫn ái má»™ là A-va Gác-nợ Tuần nà y Äà nẵng Ä‘ang ở và o giữa mùa mưa, không gian có cái là nh lạnh tháºt dá»… chịu. Mùi nước hoa thÆ¡m và sang, loại nước hoa Pháp thượng hảo hạng, Ä‘i trước ngưá»i thiếu phụ như những chiến sÄ© tiá»n thám xung kÃch. Mùi hương đó bay và o hai lá»— mÅ©i Rô Be là m cho gã, trong má»™t sát-na huyá»n diệu, ngá»™ được nnghiệp duyên cá»§a gã, hiểu được chuyện tại sao ngà n kiếp trước, kiếp nà y, muôn kiếp sau gã không tu thà nh chÃnh quả được.
"Ga-lăng" như Tây chÃnh cống, Rô Be tươi tỉnh và lịch sá»± nghiêng mình trước Xuân Tình:
- BôngÄ‘zua Ma- Ä‘á»-moaÄ‘zen..Ma- Ä‘am Cô-lô-ná»n vẫn được mạnh. Xin má»i Ma- Ä‘á»-moaÄ‘zen lên lầu.
Rô Be, vá»›i tư cách bồi phòng, Ãt khi lịch sá»± vá»›i khách như vá»›i Xuân Tình. Nà ng biết dư đưá»ng lên phòng bà Tá nhưng gã vẫn sốt sắng đưa nà ng lên để được gần nà ng, được ngá»i mùi thÆ¡m từ ngưá»i nà ng tiết ra. Äà n ông Phú-lang-sa văn minh thưá»ng có lệ bao giá» cÅ©ng để đà n bà đi trước. Khi lên cầu thang đà n ông Phú-lang-sa cÅ©ng để đà n bà đi lên trước; chỉ khi Ä‘i xuống thang lầu há» má»›i Ä‘i trước đà n bà . Äể là m chi váºy? Äể lỡ đà n bà có trượt chân té thì hỠđỡ. Rô Be Mặt Mụn tuy là Tây lai nhưng cÅ©ng không biết lệ luáºt ấy, gã chỉ Ä‘i lên thang lầu sau Xuân Tình để được thưởng thức bằng mắt bá»™ mông mà gã gá»i là "mông lồng bà n" cá»§a nà ng. Bá»™ mông ấy nhấp nhổm trước mÅ©i Rô Be là m gã hoa mắt, váng đầu muốn ngã xuống chết ngất.
Từ ngà y vá» Äà nẵng má»—i lần gặp lại Xuân Tình Mụ Tá lại thấy nà ng tươi hÆ¡n, tá»± tin hÆ¡n, đà ng hoà ng hÆ¡n, trưởng thà nh hÆ¡n. Sáng nay, cÅ©ng như má»i sáng khác hoặc và o bất cứ giá» nà o trong ngà y, khi Xuân Tình và o phòng, Mụ Tá Ä‘ang ngồi đánh bà i Tây má»™t mình, bên tay Mụ là chai rượu.
Không để cho con gái nói và i lá»i há»i thăm sức khá»e vô thưởng, vô phạt. Mụ Tá đốp chát ngay:
- Tới là m chi đây? Bà y đặt gì nữa đây?
Tình cÅ©ng trả lá»i đốp chát:
- Con không bà y đặt gì hết. Con chỉ đến thăm Má và yêu cầu Má ngừng là m những trò bà y đặt của Má.
Hai mẹ con mới trao đổi một chưởng nhẹ thôi Mụ Tá đã nổi khùng lên, Mụ hục hặc:
- Bà y đặt thì tôi bà y đặt nhiá»u lắm. Cô muốn phá cái trò bà y đặt nà o cá»§a tôi đây?
Xuân Tình thản nhiên ngồi xuống ghế, Mụ Tá trố mắt nhìn nà ng mở sắc lấy gói thuốc lá và cái báºt lá»a ra đánh lá»a châm thuốc hút. Nà ng hút Salem." ÄÆ°á»£c thôi.." Mụ Tá nghÄ©, nhưng Mụ cho Salem chưa phải là thuốc lá. Thuốc lá xứng đáng là thuốc lá phải là loại thuốc Ä‘en - Ta-ba noa. Gu phá»-răng-xe - như những hiệu Gaulois, Gitane, Bastos, cÅ©ng như Mụ coi bia, laÄ‘ze chưa phải là rượu.
- Giáo sư Kinh Thiên - Xuân Tình nói qua hÆ¡i thuốc lá - má»i con đến đây gấp vá» vụ Má.
Mụ Tá cưá»i khẩy;
- Hừm..Coi bộ cô bồ với lão lang bịp ấy quá ta.
Xuân Tình Ä‘Ãnh chÃnh câu nói đầy ẩn ý cá»§a bà mẹ:
- Không bồ, chỉ là sá»± giao tiếp giữa bệnh nhân và ngưá»i thầy thuốc. Giáo sư chữa bệnh cho con, ông Ä‘em lại niá»m vui sống cho con, con biết Æ¡n ông. Váºy thôi.
Mụ Tá dà i mồm ra kiêu ngạo:
- Äúng dzồi. Muốn sang thì bắc cầu kiá»u. Muốn mau hết bệnh thì yêu lấy thầy..
Xuân Tình cưá»i lên thà nh tiếng:
- Chà ..Bây giỠMá xỠdụng cả ca dao nữa. Hết xẩy.
Mụ Tá cong cớn:
- Chứ sao. Cô biết Æ¡n Thầy thì cô đưa bạc cho Thầy sà i, Thầy muốn gỉ cô cúng dưá»ng Thầy cái đó, ăn nháºu chi đến tôi?
- Vì con giới thiệu Má đến với Giáo sư, con không thể để Má gây sự, Má phá phách ở phòng trị liệu của ổng.
Mụ Tá mơ mà ng:
- À... Thì ra thằng cha già dịch ấy ngán mình tạ Lão ngán mình, lão không là m gì được mình, lão nhá» con gái mình đến xin mình nương taỵ Äà n ông, đà n ang mà phải nhỠđà n bà đỡ đòn dùm. Không biết nhục.
- Giáo sư khônng ngán ai hết. Giáo sư có thể trị bệnh cho Má nhưng Má không chịu để ông chữa nên ổng không thể là m gì cho Má được. Ông chỉ muốn Má không chịu để ổng chữa thì thôi, Má đừng đến đó phá ổng. á»”ng nói ổng ngạc nhiên hết sức, ổng không hiểu tại sao Má cứ nhất quyết kết tá»™i ổng là ổng biết ai là ngưá»i đã giết Dì Mạc Tạ Là m sao ổng biết được. á»”ng có há»i con vá» chuyện đó.
Mụ Tá lại phừng lên:
- Tôi quên không dặn cô đừng có nói gì vá» chuyện riêng cá»§a tôi cho thằng cha đại bịp ấy nó biết. Tôi không dặn nhưng cô cÅ©ng phải biết là tôi không muốn cô nói cho lão biết chứ? Nó há»i dò cá»™ Thế là cô tông tốc khai mẹ nó hết vá»›i nó rồi còn gì.
- Có gì đâu mà khai với chẳng khai. Vụ Dì Mạc Ta các báo có đăng, ai mà chẳng biết.
Thấy mình lại bị dắt Ä‘i lạc và o vụ cãi vã vá»›i bà mẹ lắm Ä‘iá»u và ngoan cố, kinh nghiệm cho Xuân Tình biết nà ng không thể cãi vã vá»›i bà mẹ nà ng, bà già ác ôn sẽ xuyên tạc những lá»i nà ng nói, sẽ là m nà ng tức đến phát khóc, nà ng bèn không mắc mưu và bèn nói qua chuyện khác:
- Hôm nay con đến thăm Má không phải là để cãi lý vá»›i Má. Cãi lý vá»›i Má con thuạ Con thua Má từ lâu rồi. Äây là lý do con tá»›i: con không thể để Má sống mãi như thế nà y được.
Mụ Tá nghi ngá»:
- Hiếu thảo qúa nhỉ? Bộ cô muốn đến ở với tôi chắc?
- Không. Con đưa Má dzô má»™t dưỡng đưá»ng tá»±.
Mụ Tá chồm lên:
- Dưỡng đưá»ng tá» Sao cô không nói cô cho tôi và o Viện Dưỡng Lão, và o Nhà Tế Bần cho dá»… hiểu. Còn lâu ấy. Xin lá»—i. Con già nà y chưa bại liệt thì không ai có thể bắt con già nà y Ä‘i đâu được.
Xuân Tình vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh:
- Thôi mà . Má ngồi xuống Ä‘i. Mẹ con mình... biết nhau quá rồi, có gì đâu mà Má phải giáºn dữ. Má có la lối cÅ©ng chẳng Ä‘i đến đâu. Con vẫn có thể nhá» pháp luáºt và cÆ¡ quan công lá»±c can thiệp để chấm dứt những vụ phá phách cá»§a Má ở đây. NÆ¡i cư ngụ chÃnh cá»§a Má vá»›i con là ở Äà lạt. Con có thể nhá» Cảnh sát má»i Má vá» Äà lạt để con được gần Má, phụng dưỡng Má, hầu hạ Má.
Trước đây Mụ Tá là ngưá»i nói những lá»i mỉa mai ấy vá»›i Xuân Tình. Má»—i lần Mụ dùng luáºn Ä‘iệu ấy Xuân Tình vẫn chịu thua, không đối đáp được; nay đến lượt Mụ Tá cứng há»ng. Mụ biết con gái nói có lý, và nếu Mụ chá»c cho nà ng giáºn, nà ng có thể là m như nà ng vừa nói. Mụ đà nh nén giáºn để há»i:
- Thực sự cô muốn gì?
- Con đỠnghị với Má như thế nà y...
Xuân Tình là m má»™t cá» chỉ cho Mụ Tá nhìn thân thể nà ng cùng y phục nà ng báºn:
- Con Ä‘ang tá»± tạo cuá»™c sống hạnh phúc cá»§a con. Năm nay con đã hai mươi ba tuổi. HÆ¡n hai mươi năm con bị Má đà n áp không sao nẩy nở được. Nay con má»›i thá»±c sá»± biết sống là gì. Công việc là m ăn cá»§a con Ä‘ang trên đà phát triển tốt. Con muốn sá»a lại căn nhà cá»§a Dì Mạc Ta, sát nháºp nhà đó và o nhà mình là m thà nh má»™t cÆ¡ sở lá»›n. Việc sá»a chữa như thế sẽ là m con tốn nhiá»u tiá»n.
Mụ Tá ngá»t như máºt:
- Thì cô cứ là m. Tôi có nói gì đâu. Tôi đã á»§y quyá»n quản lý cho cô rồi, cô sợ ký gì?
- Con sợ trong má»™t phút bốc đồng hay say rượu Má ký giấy sang cái nhà cá»§a Dì Mạc Ta cho ngưá»i khác, hay cao hứng Ä‘uổi con ra khá»i nhà .
Nhô ngưá»i qua bà n vá» phÃa bà mẹ Xuân Tình thân máºt nói:
- Váºy con đỠnghị vá»›i Má má»™t sá»± trao đổi như vầy: má»™t là Má vá» Äà lạt sống vá»›i con, chấm dứt cuá»™c Ä‘i giang hồ vặt nà y, chấm dứt luôn cả cái Má gá»i là cuá»™c Ä‘iá»u tra vụ án mạng, hai là Má ký giấy cho con cả hai căn nhà ở Äalạt. Äá» nghị cá»§a con chỉ giản dị có váºy.
Äôi lông mà y cá»§a Mụ Tá nhÃu lại trên đôi con mắt đục ngầu:
- Lão Giáo sư đại bịp thân mến cá»§a cô đâu có bảo cô đòi há»i tôi như thế? Hả? Äây là đòi há»i cá»§a cô, đâu phải là đòi há»i cá»§a lão? Lão chỉ muốn Ä‘uổi tôi ra khá»i thà nh phố nà y thôi. Coi bá»™ cô cÅ©ng biết lợi dụng lão ra gì!
Là n môi Ä‘áºm nét cá»§a Xuân Tình nở nụ cưá»i:
- Giáo sư Kinh Thiên chữa bệnh giá»i tháºt nhưng ông đâu phải là ngưá»i nhà mình, ổng là m sao biết mẹ con mình phải thu xếp việc nhà mình ra sao.
Mụ Tá lặng im. Mụ thấy thán phục Xuân Tình. Xuân Tình vỠđây gặp Mụ đâu phải vì quyá»n lợi cá»§a lão đạo bịp, nà ng lợi dụng việc lão đạo bịp than phiá»n vá» Mụ, lão có thể là m chứng vá»›i cảnh sát là Mụ đến phá cuá»™c là m ăn cá»§a lão để con gái Mụ có quyá»n đưa Mụ trở vá» tù cấm cố ở Äà lạt, con gái Mụ lợi dụng lão vá»›i mục Ä‘Ãch bắt chẹt Mụ phải ký cho nà ng là m chá»§ hai căn nhà .
Mụ Tá tuy là đà n bà nhưng tÃnh nết lại rất đà n ông, Mụ không hay lè nhè, lằng nhằng - Nhiá»u khi Mụ chỉ vá» lè nhè, lằng nhằng vì Mụ thấy thái độ đó có lợi cho Mụ - Khi thấy cần quyết định Mụ quyết định ngay, Mụ Ä‘áºp tay xuống bà n là m như Mụ tá»± ý nói chứ không phải Mụ bị con gái dồn đến nước phải nói:
- Tôi không đi đâu hết. Tôi ở lại đây.
Xuân Tình biết nà ng đã thắng. Nà ng hiểu câu nói cá»§a bà mẹ nà ng có nghÄ©a là :" Tôi ký cho cô là m chá»§ hai căn nhà ở Äà lạt..!"
- Váºy thì tốt. Con sẽ là m giấy tỠđưa Má ký sau. Má»—i tháng con sẽ gá»i thêm tiá»n Má sà i. Má không bất mãn khi con gá»i thêm tiá»n chứ?
Mụ Tá tấn công ngay:
- Bất mãn ký gì. Già rồi được con nó cho tiá»n uống rượu là nhất. Nó không cho tiá»n má»›i là bất mãn chứ.
- Xong rồi. Má»—i tháng con sẽ gá»i tiá»n Ä‘á»u cho Má.
- Sẽ là ký gì? Có thì đưa ngay đây cho ngưá»i ta.
Mụ Tá đưa hai ngón tay cái và ngón tay trỠra soe soe, vê vê và o nhau.
Xuân Tình mở sắc tay lấy tiá»n ra đặt từng sấp trên bà n, nà ng đẩy sấp tiá»n sang phÃa bà n bà mẹ. Mụ Tá ngồi tỉnh queo, Xuân Tình để thêm mấy sấp nữa rồi đóng sắc lại, Mụ Tá đưa tay ra vÆ¡ tiá»n, bá» và o ngăn kéo bà n.
Hai mẹ con yên lặng, má»—i ngưá»i theo Ä‘uổi má»™t ý nghÄ©. Chợt Xuân Tình nói:
- Giáo sư có há»i con vá» vụ Dì Mạc Ta, nhưng con không nói cho ông biết gì ngoà i chuyện đã được đăng báo. Con không nói cho ổng biết chuyện Má nói Má gặp cô gái Ä‘eo cái nữ trang con bướm cá»§a Dì Mạc Ta ở đây. Con nghÄ© không chừng Má tìm ra được chi tiết gì tháºt.
Nà ng chỠđợi bà mẹ nói cho nà ng biết thêm vá» chuyện đó. Mụ Tá biết nà ng muốn nghe Mụ nói nhưng bản tÃnh thù hằn Mụ là m lÆ¡, Mụ cứ ngồi sị mặt ra như Mụ còn giáºn dá»—i. Xuân Tình nói tiếp:
- Mẹ con mình không biết mặt hết những ông nhân tình cá»§a Dì Mạc Ta nhưng chắc mấy ông đó có biết, hoặc Ãt hoặc nhiá»u, vá» mẹ con mình. Nếu sá»± nghi ngá» cá»§a Má đúng, ngưá»i giết Dì Mạc Ta là má»™t ông nhân tình cá»§a Dì, ông ấy tất biết Má. Nay Má đến gần hắn ta, hắn sẽ biết Má nghi hắn giết Dì Mạc Ta, hắn có thể giết Má.
Mụ Tá lừng khừng:
- Có thể lắm.
Xuân Tình lo sợ :
- Váºy thì nguy hiểm lắm. Con phải báo vá»›i cảnh sát vụ nà y.
Mụ Tá lắc đầu:
- Äừng. Báo cÅ©ng vô Ãch. Há» sẽ cho là chuyện vá»› vẩn. Tên sát nhân có thể bá» Ä‘i. Äã biết nó là ai đâu. Có tìm ra nó cÅ©ng phải có bằng chứng. Äâu có thể khÆ¡i khÆ¡i nói vá»›i cảnh sát tôi nghi thằng đó giết ngưá»i, các ông khóa cổ nó kéo nó vá» sở bắt nó nháºn tá»™i bằng cách đánh bá» mẹ nó Ä‘i cho tôi. Tôi có là vợ Vua Bảo
Äại thì may ra tôi má»›i có thể là m được chuyện đó.
Nhớ ra Mụ nói:
- Mà bi giá» vợ Vua Bảo Äại cÅ©ng hết còn có thể là m được cái việc đó rồi.
- Liên can gì đến Giáo sư Kinh Thiên? Sao Má lại đòi Giáo sư phải cho Má biết tên ngưá»i giết Dì Mạc Ta?
Mụ Tá lại là m ra vẻ bà máºt:
- Tại sao à ? Chưa nói cho cô biết chuyện ấy được.
Rồi Mụ lại nói:
- Mạc Ta báo mộng cho tôi biết.
Xuân Tình là m mặt giáºn:
- Äến con mà Má cÅ©ng dấu nữa.
Mụ Tá tỉnh bợ Xuân Tình nói như nói một mình:
- Há»i chÆ¡i Má váºy thôi, có gì mà không thấy. Má cho rằng trong số thân chá»§ cá»§a Giáo sư có tên giết Dì Mạc Ta, Má đến đòi ông ấy nói cho Má biết tên đó là ai.
Rồi Xuân Tình nghiêm trá»ng:
- Con yêu cầu Má chuyện nà y..
- Chuyện gì nữa?
- Nếu Má tìm ra tên sát nhân, hay khi Má thấy có sự nguy hiểm, Má phải báo ngay với cảnh sát.
- Tất nhiên dzồi. Khá»i cần cô phải dáºy.
- Má chịu hứa với con như thế không?
Mụ Tá gáºt đầu:
- Rồi. Hứa.
Xuân Tình đứng lên sá»a soạn Ä‘i:
- Má chưa biết Giáo sư Kinh Thiên. Ông không bao giá» tiết lá»™ vá»›i ai những chuyện thân chá»§ cá»§a ông kể cho ông nghe đâu. Má có cắt thịt ổng ổng cÅ©ng không nói. Nếu ổng nói thì còn có ai dám đến nhỠông Ä‘iá»u trị nữa.
Xuân Tình Ä‘i rồi, Mụ Tá ngồi suy nghÄ© tháºt lâu. HÆ¡n bao giá» hết Mụ tin chắc trong số thân chá»§ má»›i đây cá»§a Kinh Thiên có tên đã giết Mạc Ta Hoa cá»§a Mụ. Mụ chỉ cần biết tên những thân chá»§ má»›i đến vá»›i Kinh Thiên trong vòng ba, bốn tháng trở lại đây. Biết để Ä‘iá»u tra, theo rõi từng tên. Tên nà o vừa từ Äà lạt đến? Nhưng là m sao lấy được bản danh sách thân chá»§ cá»§a Kinh Thiên? Nhất là giỠđây Mụ đã bị lão đỠphòng, Mụ không còn và o được phòng trị liệu cá»§a lão nữa???
° ° °
- Chú..Tôi có chuyện muốn nói với chú..
Rô Be Mặt Mụn quýnh quáng khi Xuân Tình Ä‘i và o văn phòng tiếp tân nhá» sÃu bằng cái chiếu cá»§a khách sạn. Chỉ riêng cái bà n gá»— cổ lá»— sÄ© từ Ä‘á»i ông Paul Bert má»›i sang là m Toà n Quyá»n Äông Dương đã chiếm trá»n diện tÃch cái chiếu nà y Nà ng tiến tá»›i để nói nhá» Ä‘iá»u gì đó vá»›i gã, việc nà y là m nà ng và gã đứng sát và o nhau:
- Chú..Xin lỗi..Tên chú là gì nhỉ?
Rô Be lÃu lưỡi:
- Rá»™.rá»™.rá»™.Be...
- Chú Rô Be... Tôi nhá» chú việc nà y... Bà má tôi..Chắc chú biết..Hay bà y đặt chuyện ná», chuyện kiạ.Dzui thôi chứ bả không có ác độc, không là m hại ai... Chú thấy chá»› ?? Tôi nói đúng chá»›??
- Thấy..Thấy... Äúng... Äúng...
- Chú thấy gì?
Rô Be ú ớ:
- Bả uống rượu..Say rồi bà y đặt chuyện ná», chuyện kiạ.
- Äúng dzáºy. Tôi nhá» chú trông nom bả dùm tôi. Khi nà o chú thấy má tôi là m quá, chú can thiệp bằng cách báo cho cảnh sát biết..
- Báo... báo..báo cho cảnh..cảnh..cảnh..sát biết... biết... biết ký gì?
- Biết má tôi Ä‘i đâu, gặp ai, là m gì. Có ai Ä‘e dá»a má tôi không. Có ai lạ đến gặp má tôi không. Tôi nói cho chú biết má tôi có thể bị nguy hiểm đấy. Như là có ai lạ hẹn má tôi Ä‘i đâu đó. Chú không ngăn được bả đâu, chỉ có cảnh sát má»›i có thể ngăn được bả. Chú giúp tôi, nhen Rô Bẹ.Äể ý trông nom, canh chừng má tôi. Ngà y đêm. Có gì lạ chú báo cảnh sát ngaỵ Nhen! Tôi không quên Æ¡n chú..
Rô Be ù tai, hoa mắt. Ngưá»i đẹp đứng sát và o gã, mùi thÆ¡m từ ngưá»i nà ng tá»a ra xa hai thước đã là m gã ngất ngư con tầu Ä‘i, nay bá»™ ngá»±c tròn căng cá»§a nà ng dà sát và o mÅ©i gã, là m sao gã chịu nổi. Gã nghe nà ng nói tiếng được tiếng mất. Gã chỉ biết nà ng nhá» gã trông nom bà mẹ nà ng, và báo cho cảnh sát biết nếu có chuyện gì nguy hiểm xẩy đến vá»›i bà . Khi nà ng đưa cho gã sấp tiá»n, bà n tay gã tá»± động cầm tiá»n mà gã không biết là tay gã cầm tiá»n.
- Cám ơn..Rô Be... Cám ơn..!
Rô Be Ä‘i ra cá»a theo ngưá»i đẹp. Nà ng và o xe Simca 1000, mở máy, và nà ng còn quay mặt nhìn gã, dÆ¡ tay chà o gã trước khi cho xe Ä‘i. Rô Be ngẩn ngÆ¡ nhìn theo mãi cho đến lúc chiếc Simca khuất nÆ¡i đầu đưá»ng. Trong giây phút ấy gã hiểu tại sao trên Ä‘á»i nà y có nhiá»u anh đà n ông, không những chỉ thân bại, danh liệt, mà còn chết mất xác vì đà n bà .
|

03-08-2008, 02:30 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 14
Minh là m theo đúng những gì Kinh Thiên muốn chà ng là m. Trước hết chà ng thanh toán Văn Tiến, tức Tiến Bệ Chà ng cho tiá»n và o phong bì, gá»i Tiến Bê đến trước mặt, đưa và bảo gã Ä‘i ra khá»i nhà ngay láºp tức.
Chỉ cần Minh nói tiếng "Äị." và không cho xu teng nà o cả Tiến Bê cÅ©ng lÃu rÃu khăn gói quả mướp ra khá»i biệt thá»± Mai Lan, nhưng giá»ng nói ôn hòa cá»§a Minh, nhất là phong bì tiá»n - giấy bạc được cho và o phong bì cẩn tháºn, Tiến Bê thấy nhân phẩm cá»§a gã được tôn trá»ng xứng đáng - là m cho gã cảm động. Gã cầm phong bì tiá»n mà nước mắt lưng tròng, sau khi cám Æ¡n Minh, gã nói vá»›i Má»™ng Trinh:
- Không bao giá» anh quên em, không bao giá» anh quên tình yêu em dà nh cho anh. Anh sẽ trở lại đón em Ä‘i sống vá»›i anh má»™t ngà y đẹp trá»i...
Chợt nhá»› má»™t câu gã Ä‘á»c đươc trong tiểu thuyết Trà Hoa Nữ, truyện dịch, nguyên bản là truyện La Dame aux Camelias cá»§a ông văn sÄ© Alếch-xăng- đơ Äuy-ma Con, Tiến Bê nghẹn lá»i:
- Anh rất tiếc anh không đủ giầu để có thể yêu em như anh muốn, anh cũng không đủ nghèo để có thể yêu em như em muốn...
Äây là lá»i nói cay đắng cá»§a Công tá» Armand Duval nói vá»›i nà ng Marguerite Gautier, cô gái chÆ¡i thượng lưu cá»§a Kinh đô Ãnh Sáng Paris những năm giữa thế ká»· 19, được tả trong tiểu thuyết La Dame aux Camelias.
Minh Äảo, Nam Ria, Má»™ng Trinh - rất có thể cả Tiến Bê - Ä‘á»u không hiểu Tiến Bê muốn nói gì. Hà ng ria con kiến cá»§a Nam rung rung khi gã nghe Tiến Bê nói câu nói văn hoa khó hiểu đó và Má»™ng Trinh có vẻ xúc động, gã phang cho Tiến Bê má»™t câu:
- Thôi Ä‘i Ä‘i cho được việc. Äây có phải là sân khấu Kim Chung, Tiếng Chuông Và ng thá»§ đô đâu mà ông bắt chước Huỳnh Thái, Ngá»c Toà n cho thiên hạ thưởng thức sáu câu.
Văn Tiến bá» phong bì tiá»n và o túi và láºp tức ra khá»i biệt thá»± Mai Lan.
Sau tráºn cãi lá»™n cuối cùng vá»›i chồng và đươc Ãi Xuân khuyên giải Mai Lan hòa hoãn và nhượng bá»™ hết sức vá»›i Minh. Giữa lúc Mai Lan không ngá» nhất Minh cÅ©ng nhượng bá»™ nà ng. Chà ng nói chà ng yêu nà ng, chà ng tá»± nháºn chà ng đã vô lý và ương ngạnh láo trong việc nhất định đòi cho tên Văn Tiến cha căng, chú kiết được ở trong nhà , chà ng cÅ©ng tá»± nháºn cả việc chà ng đòi quản lý tà i sản cá»§a nà ng là báºy. Mai Lan xúc động khi nghe chồng nói lá»i phản tỉnh bằng giá»ng nói và vẻ mặt chân thà nh, tha thiết. Nà ng hối háºn vì đã nóng nẩy nghÄ© đến chuyện xa chà ng. Nà ng tâm sá»± vá»›i Ãi Xuân rằng giỠđây nà ng sung sướng hÆ¡n cả những ngà y nà ng má»›i là m vợ Minh. Ãi Xuân ôn tồn giải thÃch:
- Những cặp vợ chồng lấy nhau vì tình thưá»ng bị xung đột tình cảm khi chung sống vá»›i nhau. Äó là vì trước khi chung sống mình đã không có nhiá»u thì giỠđể tìm hiểu nhau. Sống chung là phải nhưá»ng nhịn nhau. Vợ chồng phải hy sinh cho nhau má»›i có thể sống vá»›i nhau bá»n lâu được. Sá»± tháºt rất thưá»ng, ai cÅ©ng biết, ai cÅ©ng cho là dá»… là m, nhưng phải ở trong cảnh má»›i thấy là quan trá»ng và khó khăn.
Ãi Xuân há»i Mai Lan:
- Em không hối háºn vì đã nghe lá»i chị khuyên chứ?
- Sao chị lại há»i em má»™t câu mà chị dư biết câu trả lá»i cá»§a em?
Äôi mắt Mai Lan chứa chan niá»m cảm mến và biết Æ¡n nồng nà n, vô bá».
Ãi Xuân khuyên Mai Lan đừng bá» Minh, vì nếu Mai Lan bá» Minh, ngưá»i Mai Lan sẽ yêu, sẽ gần, sẽ nương tá»±a và sẽ lấy là m chồng là VÅ© Huỵ Hạnh phúc Mai Lan Ä‘ang được hưởng là m cho Ãi Xuân quên Ä‘i việc là m vị ká»· cá»§a mình. Sá»± thay đổi thái độ cá»§a Minh là m cho nà ng thêm nghi ngá». Phải chăng giáo sư Kinh Thiên khuyên Minh hòa dịu vá»›i vợ? Minh chịu nghe lá»i Kinh Thiên ư? Nà ng nhá»› đến cái nữ trang con bướm cá»§a Má»™ng Trinh, nà ng muốn đến gặp bà Tá nhưng lại ngại ngùng...
° ° °
- Hắn nói anh đừng đến gặp hắn hôm naỵ Ngay từ sáng sá»›m con mẹ Tá đã đến phục trước cá»a và o phòng trị liệu cá»§a hắn, Mụ ngồi trong cái xe tắc-xi.
Từ Ãt lâu nay Nam đã quen miệng gá»i Minh là anh, trong khi đó Minh vẫn mà y tao vá»›i gã như trước.
Nét mặt Minh thay đổi trông thấy khi nghe nói đến Mụ Tá:
- Mẹ kiếp... Con mụ ấy đến đó rình tao á»?? Há»—n tháºt. Mụ chán sống rồi hay sao? Tao bắt buá»™c phải thanh toán Mu...
Nam cố ý nói nhỠđể ngưá»i thứ ba khá»i nghe tiếng nhưng Minh hằn há»c muốn hét to lên cho hả giáºn. May mà vợ chồng Minh có hai phòng ngá»§ riêng nên Minh có không giữ ý Mai Lan cÅ©ng không nghe tiếng.
Nam Ria có cảm tưởng bổn pháºn cá»§a gã là phải Ä‘i giết mụ đà n bà lắm chuyện để bảo vệ an ninh cho bạn.
- ÄÆ°á»ng phố là cá»§a chung cá»§a tất cả má»i ngưá»i - Nam RÃa nói, hà ng ria mép rung rung như biết cỠđộng và biết xúc động - Mình không thể cấm mụ đó ngồi trong xe tắc-xi Ä‘áºu bên đưá»ng nếu mụ ấy dư tiá»n và dư thì giá», hoặc nếu mụ si tình cha tà i xế...
Nhưng Minh nói, giá»ng quả quyết:
- Nó tìm ra tao rồi, nó biết nó chỉ cần ngồi đó là tóm được tao.
Nam Ria nhắc lại:
- Giáo sư bảo hôm nay đừng đến.
Minh Äảo phừng lên:
- Giáo sự.? Giáo sư cái gì ? Thằng già lẩm cẩm đó dám ra lệnh cho tao sao? Tao muốn là m gì là tao là m, tao bất chấp thằng nà o, con nà o...
Nam Ria ngạc nhiên:
- Ê... Là m cái gì mà nổi nóng bất tá» váºy? Anh là ngưá»i thán phục lão Kinh Thiên chứ, đâu phải tôi? ChÃnh anh tá»± ý đến vá»›i lão, anh nói lão hay lắm, lão giúp được anh rất nhiá»u.
- Äúng. Nhưng bây giá» hết rồi. Từ nay tao không cần nghe lá»i cố vấn cá»§a thằng cha đó nữa, tao là m theo ý tao, tao đã có kế hoạch. Tao cho rÆ¡i thằng già lẩm cẩm đó.
Nam Ria yên lặng. Gã thấy Minh Äảo hung hăng con bá» xÃt như anh con trai má»›i lá»›n, ngốc nghếch, nhưng gã khoái chà vì Minh Äảo có hung hãn, có ngốc dại như thế Minh Äảo má»›i là ngưá»i bạn gã yêu thương, có như thế Minh Äảo má»›i cần được gã bảo vệ; nếu Minh Äảo khôn ngoan Minh Äảo không còn là Minh Äảo cá»§a gã nữa. Gã thốt lêm má»™t tiếng thống khoái:
- Haỵ Phải váºy má»›i là Minh Äảo!
Rồi gã nói, giá»ng xúc dá»™ng;
- Nói nghe được lắm. Chúng mình là những thằng giang hồ ná»a Ä‘á»i, chúng mình thừa kinh nghiệm đối phó vá»›i Ä‘á»i. Việc gì phải nghe thằng nà o. Mình không là m thầy thiên hạ thì thôi, thằng nà o là m thầy được mình...
Khi nói câu đó Nam Ria không nghÄ© đến Mụ Tá mà nghÄ© đến Kinh Thiên : Thằng bịp hạ cấp đó nó dám lên mặt dáºy bảo mình. Mình chỉ thua nó vì nó nắm được tẩy Minh Äảo bạn mình, nó biết tá»™i trạng cá»§a bạn mình..Phải cho thằng già vô lá»… ấy bà i há»c cho nó nhá»› Ä‘á»i... "
- Nhưng - Minh Äảo nói, giá»ng dịu lại - Là m gì thì là m, hôm nay tao phải gặp Kinh Thiên:
Nam Ria nhăn mặt :
- Gặp là m cái gì? Vừa nói là không cần nghe thằng cha bịp ấy nữa...
Minh Äảo chuyển sang giá»ng bà máºt:
- Không phải tao muốn há»i ý kiến nó. Tao gặp nó có việc riêng.
Nam Ria không biết cuá»™c tình Minh Äảo -Thu Sương, nên gã không biết lúc ấy bạn gã Ä‘ang tưởng nhá»› Thu Sương. Kinh Thiên hứa nếu Minh Äảo chịu nghe lá»i lão, chà ng sẽ được gặp lại Thu Sương. Nhan sắc và tuổi tác, há»c thức, em Thu Sương, nữ phụ tá cá»§a Giáo sư Kinh Thiên, tức em Nguyá»…n thị Mùi con gái ông Phó Koáp Chợ Bà n Cá», Sà igòn đẹp lắm Sà igòn Æ¡i, Ä‘á»u kém Mai Lan; nhưng chÃnh Thu Sương má»›i là ngưá»i đà n bà thÃch hợp vá»›i con ngưá»i Minh Äảo; gần Thu Sương Minh Äảo thấy thoải mái, hân hoan hÆ¡n. Äiá»u nà y giải thÃch tại sao ở Ä‘á»i có những anh đà n ông bá» vợ đẹp, trẻ, sang, trà thức để Ä‘i theo những chị đà n bà xấu hÆ¡n, tồi hÆ¡n vợ mình rất nhiá»u.
- Có điện thoại đó. Muốn nói gì với lão cứ dùng điện thoại, đến gặp lão là m gì cho mất công.
Minh Äảo nhìn Nam Ria bằng ánh mắt vừa khinh thị vừa bá»±c mình :" Sao hồi nà y thằng nà y ngu quá? Nói qua tê-lê-phôn lỡ vợ mình, hay Ãi Xuân, tình cá» nhấc máy ở phòng ăn lên, nghe được để mà vỡ mặt.." Chà ng lắc đầu:
- Chuyện tao muốn nói với hắn không nói qua tê-lê-phôn được.
Rồi chà ng nở nụ cưá»i ngưá»i hùng:
- Mụ già giết giặc rình ở đó một là để tóm được tao, hai là để ngăn không cho tao gặp Kinh Thiên. Tao phải gặp Kinh Thiên để thắng mụ đó. Tao cũng không ưa nói chuyện qua điện thoại.
Nhưng không có cách nà o khác hÆ¡n, cuối cùng Minh Äảo nẩy ra ý kiến viết thư cho Kinh Thiên, yêu cầu lão phải cho chà ng gặp ngay Thu Sương, lão phải trả lá»i cÅ©ng bằng thá»± Nhưng ai là ngưá»i mang thư đến phòng trị liệu Kinh Thiên?
- Xong rồi - Minh Äảo hà i lòng vì sá»± nhanh trà ứng phó vá»›i tình thế cá»§a mình - Tao nhá» Má»™ng Trinh cầm thư đến cho Kinh Thiên. Má»™ng Trinh Ä‘i là chắc ăn nhất.
° ° °
Rô Be long trá»ng nói:
- Tôi nhắc để bà nhá»›: Tôi có bổn pháºn phải bảo vệ bà . Cô Dzi-na Lôlô trao cho tôi cái bổn pháºn ấy..
Rô Be gá»i Xuân Tình bằng cái tên Dzi-na Lôlô, tức cô đà o xi-nê Dzi-na Lô-lô-bÃtÄ‘zi-na Ä‘ang nổi tiếng khắp thế giá»›i. Ở bất cứ hóc hẻm nà o cá»§a thà nh phố Sà igon-Chợ Lá»›n ngưá»i ta có thể há»i bất cứ em gái Việt, gái Tầu mưá»i lăm, mưá»i sáu đến hai nhăm, ba mươi tuổi Dzi-na Lôlô là ai, là m nghá» gì, ngưá»i ta được trả lá»i đúng ngay tức khắc.Trong những ô quảng cáo các tiệm uốn tóc cá»§a Chú Coón, Chú Quay, Cô Lìn đăng trên những tá» nháºt báo Sà igònmá»›i, Tiếng Chuông, Ngôn Luáºn, ngưá»i ta thấy có câu :" Cắt, uốn theo kuểu Lôlô Úp ra, Lôlô Úp dzá»™.", tức là cắt và uốn theo kiểu tóc cá»§a cô đà o Dzi-na Lô-lô-bÃtÄ‘zi-na.
Nghe Rô Be nói bằng giá»ng nói quan trá»ng như thế Mụ Tá buồn cưá»i, Mụ nghÄ© :" Thằng ôn nà y bị con nhá» há»›p hồn rồi. Thẹc Seng mê Công chúa, chém Chằng tinh, cứu Công chúa khá»i hang vá» triá»u rồi là m phò mã là chuyện Ä‘á»i xưa, chuyện cải lương, con Æ¡i. Chuyện kể nghe chÆ¡i cho đỡ buồn. Äá»i nay Chằng tinh nó sÆ¡i tái Thẹc Seng, Ä‘á»i nay Thẹc Seng mà mê Công chúa thì Thẹc Seng chỉ từ chết đến chết.." Tuy tức cưá»i và nghÄ© váºy nhưng ngoà i mặt Mụ cÅ©ng là m bá»™ quan trá»ng, há»i lại:
- Trao ký gì? Bá»™ pháºn gì ?
- Bổn pháºn tôi phải bảo vệ bà - Rô Be nghiêm mặt nói - Bà đi đâu, gặp ai, là m gì, bà phải cho tôi biết...
- Dzồi... Dzồi - Mụ Tá là m theo lá»i yêu cầu cá»§a Bảo vệ viên Rô Be Mặt Mụn trước cả khi gã yêu cầu - Ngà y mÆ¡i là ngà y giá»— ông Cô-lô-ná»n, là m giá»— ổng ở đây không tiện, qua lên chùa dâng nhang, dzô nhà thá» cầu nguyện...
- Chi dzáºy? Äã lên chùa dâng nhang còn dzô nhà thá» Ä‘á»c kinh nữa?
Mụ Tá nói tỉnh queo như ngưá»i thà nh tâm nhất Ä‘á»i:
- Cho chắc ăn dzáºy mà . Mình ná»™p đơn cả hai nÆ¡i. Há»ng sở nà y mình có sở kia. Chẳng hÆ¡n ư? Tá»™i gì không xin. Mà lỵ có kiêng có là nh, có tin có thiêng, mình cầu xin mà có lòng thà nh là được.
Tám giá» sáng má»™t ngà y đẹp trá»i ở thị xã Äà nẵng Rô Be Mặt Mụn há»™ tống Mụ Tá ra khá»i khách sạn. Ngồi và o xe tắc-xi, Mụ Tá hà o hùng nói vá»›i chú chá xế:
- Tôi giữ xe chú cả buổi sáng hôm nay, có thể luôn cả buổi chiá»u, nhưng mình cứ tÃnh đến 12 giá» trưa Ä‘i. Chú tÃnh giá» tôi, bá» cái đồng hồ tÃnh tiá»n Ä‘i, cái giây lòi tói chạy cứ kêu lạch sạch. Sốt ruá»™t.
Mụ nói thêm:
- Tôi sẽ Ä‘i rất Ãt, chỉ Ä‘áºu xe má»™t chá»—, chá» vồ má»™t thằng đà n ông.
Chú tà i không ngạc nhiên gì nhiá»u. Äá»i chạy tắc-xi cá»§a chú tuy chưa dà i lâu nhưng cÅ©ng đủ để cho chú gặp nhiá»u bà dùng tắc-xi là m phương tiện theo rõi, rình mò những ông chồng có vợ bé. Tuy váºy chú chưa từng gặp bà khách nà o Ä‘i bắt ghen hình dung cổ quái như bà khách hôm naỵ Thấy mình nên tá» ra chú ý đến thảm trạng cá»§a bà khách, chú cưá»i cầu tà i:
- Ông Hai bay bướm quá hỉ, bà Hai?
Biết chú tà i xế tưởng mình đi bắt ghen, Mụ Tá trỠmôi:
- Một cây!
- Hì..Hì... Xanh rá»n hả bà ?
-Chứ còn sao nữa. Ba bốn vụ rồi. Äâu phải lần đầu. Lần nà o tôi cÅ©ng là m cho tan nát, khốn khổ, khốn nạn. Không hiểu tại sao đà n bà lại cứ thÃch là m vợ bé là ký gì? Mấy mụ mê tÃn ông nhà tôi Ä‘á»u mặt mÅ©i khá cả. Nà o có Ä‘ui què, mẻ sứt gì cho cam.
Äá»™t ngá»™t Mụ đổi chuyện:
- Tên chú là gì?
Chú tà i nói đùa:
- Tên ngộ là Tôn Ngộ Có.
Chú chỠđợi bà khách ngạc nhiên, há»i :" Tôn Ngá»™ Có? Tên chi kỳ dzáºy??" để chú hì hì trả lá»i:" Tôn Ngá»™ Có là con Tôn Ngá»™ Không.." nhưng bà khách cá»§a chú hôm nay không thấy có gì lạ trong cái tên cá»§a chú, bà ta hô lá»›n:
- Xong dzồi. Chú Tôn Ngộ Có..Ta xuất quân..!
Tám giá» mưá»i lăm phút, nắng và ng vừa lên trên thà nh phố, Mụ Tá và Tôn Ngá»™ Có đã ngồi trong chiếc tắc-xi Ä‘áºu xế cá»a bin- Ä‘inh trong có phòng siêu tâm lý trị liệu cá»§a Giáo sư Kinh Thiên. Ngưá»i ra và o bin- Ä‘inh tuy nhiá»u nhưng ngồi trong xe Mụ Tá vẫn trông thấy cá»a phòng trị liệu cá»§a Kinh Thiên, ai và o phòng nà y Mụ Ä‘á»u biết.
Vá»›i những chú chá xế như Tôn Ngá»™ Có thì không có gì buồn nản cho bằng phải ngồi bẹp dà trong xe cả mấy giỠđồng hồ vá»›i bà khách già hình dung cổ quái như bà khách hôm naỵ Chú bèn há»i tiá»n, được bà khách chi tiá»n ba giá» mướn xe, chú nói:
- Tôi dzô tiệm cà phe đầu đưá»ng. Ná»a giá» tôi trở vá» xe má»™t lần, cần kêu tôi bà nhấn còi... pin..pin..pin..ba tiếng là có tôi..Nhen..
- Äi Ä‘i!
Mụ Tá đưá»ng bệ phẩy tay như bà Hoà ng Thái Háºu cho phép anh Tể tướng nịnh thần rút lui. Mụ ngồi phá» phệ trong chiếc tắc-xi Rá»-nô Cát - Hãng Xe Renault cá»§a Pháp chỉ còn sản xuất loại xe nà y để cung cấp riêng cho thị trưá»ng xe tắc-xi quốc gia Việt Nam Cá»™ng Hòa - đôi mắt ốc nhồi cá»§a Mụ dương lên nhìn đăm đăm và o cá»a tòa nhà . Thấy bất cứ anh đà n ông nà o ra và o tòa nhà nà y Mụ cÅ©ng lắc đầu, nói lá»›n má»™t mình:
- Hổng phải. Thằng cha nà y máºp quá..Hổng phải. Thằng cha nà y ốm quá... Hổng phải..Thằng cha nà y quê má»™t cục..Không Ä‘á»i nà o Mạc Ta cá»§a mình chịu thằng cha nà y. Còn lâu...
Tôn Ngá»™ Có la cà đấu hót mãi vá»›i những em chiêu đãi trong những tiệm há»§ tÃu, cà -phe, nước sinh tố trong khu phố cÅ©ng chán; và o lúc 11 giá» trưa chú trở vá» xe. Không có động tÄ©nh gì cả, bà khách vẫn ngồi bá»n trong xe. Tôn Ngá»™ Có và o xe, ngồi dá»±a đầu lên thà nh ghế, má»™t lúc sau chú ngá»§ khò,,,
Buổi sáng Ä‘i và o buổi trưa. Trong lòng chiếc tắc-xi nóng như lò nướng bánh mì, Tôn Ngá»™ Có bá»—ng choà ng dáºy. Bá»™ mặt bá»± phấn loang lổ mồ hôi hiện ra đằng sau chú là m suýt nữa chú kêu lên thà nh tiếng.
Tôn Ngá»™ Có cầm cái khăn mặt nhá» sÃu gà i ở vô-lăng lên lau mồ hôi mặt:
- Xe không chạy, Ä‘áºu má»™t chá»— trá»i nắng nóng lắm. Ngồi mãi trong nà y bịnh chết à bà . Äể tôi chạy tìm chá»— mát Ä‘áºu chút Ä‘i...
Bà khách gừ lên một tiếng phản đối. Tôn Ngộ Có ngáp rồi kêu:
- Bà cÅ©ng phải cho tôi Ä‘i ăn cái gì chứ. Äói thấy mẹ đị.
- Nè. Thiếu gì. Ăn đi.
Mụ Tá đưa bịch bánh giò chả cho Tôn Ngá»™ Có, Mụ giữ lại chai rượu. Tôn Ngá»™ Có bóc bánh giò ăn nhanh như Trư Bát Giá»›i ăn bánh bao nhân thịt con gái. Thấy mình cÅ©ng cần tá» ra lịch sá»± tà chút vá»›i đà n bà , dù là đà n bà cổ quái nhưng vẫn là đà n bà , vừa ăn nhồm nhoà m chú vừa ưu ái há»i:
- Bà cũng phải ăn đi chứ.
Mụ Tá dơ chai rượu lên:
- Yên chÃ. Qua Ä‘ang ăn đây. Qua ăn rượu. Rượu nấu bằng gạo. Qua uống rượu tức là có chất gạo trong bao tá» rồi, gạo cá»§a qua còn bom-nhe ca-li-tê hÆ¡n gạo là m bánh nữa, qua cần gì phải ăn.
Tôn Ngộ Có vừa cho miếng chả lớn bằng hai ngón tay và o miệng thì Mụ Tá chồm lên, thò tay nắm cần cổ chú lắc lắc. Tôn Ngộ Có nuốt vội nên mắc nghẹn, mắt trợn trắng, Mụ Tá cuống quýt:
- Nó... Nó... Nó đó..Nó..Nó...
Tôn Ngá»™ Có trố mắt nhìn. Má»™t chiếc tắc-xi vừa dừng lại trước tòa nhà , ngưá»i xuống xe Ä‘i và o nhà là má»™t thiếu nữ. Nà ng nà y báºn đồ đầm, dù trông từ xa Tôn Ngá»™ Có cÅ©ng thấy cô ta trang Ä‘iểm phấn son hÆ¡i nặng taỵ Chú bị bà khách hết nắm cổ lắc lại gõ cốc cốc lên đầu:
- Thấy không..? Thấy không..? Nó đó... Äúng nó..Tìm nó mấy tháng naỵ.Hôm nay không chá» thì thấy nó..
Tôn Ngộ Có đưa tay lên che cái đầu húi cua:
- Ký gì? Bá»™ bà rình thằng cha tắc-xi đó hả?? Nó là thằng Tám Lá», xạo má»™t cây, anh em kêu nó là Ba Thầy Rùa, chạy tắc-xi kiêm bói bà i Tây...
Mụ Tá nói lÃu tìu tìu:
- Không phải thằng cha tà i xế... Con nhỠđó..
Tôn Ngộ Có suy diễn ngay;
- Cô báºn đồ đầm má»›i dzô nhà đó hả? Cổ là con gái bà bá» nhà đi theo trai??
Mụ tá gừ lên. Cái gừ nà y của Mụ là cái gừ khoái lạc của con báo cái già vồ được con báo đực còn sung sức:
- Gừ... Gừ... Äừng há»i nhiá»u... Chá» nó rạ.Äi theo xe nó. Xem nó vỠđâu. Biết nhà nó có thưởng... có thưởng... Gừ... Gừ...
Mụ Tá hết gõ cốc cốc lên đầu Tôn Ngộ Có lại thò tay lên nắm cổ Tôn Ngộ Có lắc lắc loạn lên. Tôn Ngộ Có la chói lói;
- Ệ.Ệ.Bà nà y..Bà là m ký gì dzáºy?? ChÃt tôi... á»i..á»i...
Tôn Ngá»™ Có không bị hà nh hạ lâu, chừng và i phút sau ngưá»i thiếu nữ trở ra, thót và o chiếc tắc-xi Ä‘áºu chá». Chiếc tắc-xi vá»t Ä‘i. Tôn Ngá»™ Có cho xe chạy theo. Bà khách cá»§a chú cứ nhấp nhổm trên ghế như ngồi trên cuá»™n dây thép gai loại gai sắc lẻm cá»§a Quân Äá»™i Hoa Kỳ gá»i là công-sẹc-ti-nạ Miệng Mụ tÃa lia:
- Biết nhà ... Có thưởng... Có thưởng..
Chiếc taxi chở thiếu nữ báºn chiếc áo đầm robe sac chạy và o trung tâm thà nh phố, Tôn Ngá»™ Có trổ tà i lái xe theo rõi. Cuá»™c theo rõi không khó khăn gì nhưng Mụ Tá là m cho nó trở thà nh khó khăn, Mụ cứ nhấp nhổm trên ghế, lúc thì Mụ kêu xe chạy theo xa quá, sợ mất dấu xe trên, lúc thì Mụ kêu chạy theo gần quá, sợ ngưá»i bị theo biết. Mụ là m cho Tôn Ngá»™ Có cuống quÃu cả hai tay, hai chân.
Thế rồi chuyện phải đến cÅ©ng đến. Xe Tôn Ngá»™ Có bị ba bốn chiếc quân xa chặn đưá»ng rẽ trái ở ngã tư, Mụ Tá rên lên hừ hừ. Khi Tôn Ngá»™ Có cho xe qua được ngã tư chiếc taxi chở ngưá»i thiếu nữ đã biến mất.
Tôn Ngá»™ Có đà nh cho xe áp và o lá». Chú ngạc nhiên khi không thấy bà khách quái dị im re không là m dữ. Chú quay lại nhìn và thấy bà khách cá»§a chú chắp hai tay trước ngá»±c, mắt nhắm, mặt ngá»a lên mui xe, bà ta Ä‘ang cầu nguyện.
Mụ Tá không cầu xin Thiên Chúa, cÅ©ng không cầu xin Pháºt Bà Quan Âm, Mụ kêu gá»i Mạc Ta Sê Ri cá»§a Mụ: " Cưng Æ¡i..Cho qua bắt lại được con nhá»..Cho qua bắt lại được con nhá»... " Kể từ giây phút ấy Mụ tin chắc rằng Mạc Ta cá»§a Mụ không những chỉ rất anh linh mà còn rất được Thượng Äế ưu ái, bởi vì Mụ vừa khấn và i câu và mở mắt ra Mụ nhìn thấy ngay ngưá»i thiếu nữ hiện ra trước mắt.
Ngưá»i thiếu nữ Ä‘i trên vỉa hè trước xe taxị Äi bên nà ng là má»™t thanh niên cao lá»›n, ăn báºn bảnh bao. Vừa nhìn thấy chà ng thanh niên nà y ý nghÄ© lóe sáng trong óc Mụ Tá:" Äúng rồi. Thằng nà y là thằng giết Mạc Tạ.!"
° ° °
Bức thư trả lá»i cá»§a Kinh Thiên chỉ có và i dòng, và những dòng đó nói đến Mụ Tá.
Kinh Thiên cho Minh Äảo biết lão đã tìm ra được cách tống khứ Mụ Tá Ä‘i khá»i Äà nẵng, chỉ chừng má»™t tuần nữa là Mụ phải Ä‘i thôi.
Minh vò nát tỠthư, miệng lẩm bẩm:
- Nó là m như mình sợ con mẹ đó lắm. Thằng như nó mà có thể bảo vệ được mình à !
Trong thư viết cho Kinh Thiên chà ng đòi được gặp Thu Sương - Gặp gấp, gặp ngay - Nhưng Kinh Thiên lỠđi.
Mộng Trinh lo âu:
- Chuyện gì váºy Minh? Anh vá»›i ông giáo sư ấy có chuyện gì mà bà máºt thế?
Minh không đáp. Hai anh em Ä‘i trên vỉa hè đầy nắng và ng, há» không ngá» có ngưá»i đà n bà đang trố mắt nhìn há» từ trong chiếc taxi sau lưng há». Há» Ä‘i đến cá»a rạp xi-nê.
- Chiếu phim gì đây? - Mộng Trinh kêu lên - Lâu quá em không coi xi-nệ Mình và o coi đi anh.
Và nà ng kéo được Minh Äảo và o rạp.
° ° °
- Phải ông đó không, bà Hai?
Tôn Ngá»™ Có há»i và chú được bà khách trả lá»i:
- Äể coi. Phải ngá»i má»›i biết được.
- Ngá»i? Ngá»i cái gì chứ?
- Ngá»i mùi ngưá»i nó chứ còn ngá»i cái gì nữa. Cù lần!
Mụ Tá mở sắc tay lấy tiá»n ra trả nốt cho Tôn Ngá»™ Có cùng tiá»n thưởng đúng như Mụ hứa, rồi Mụ ì ạch đưa tấm thân bồ tượng ra khá»i xe, bá» lại giá» bánh dầy, bánh giò và chai rượu cạn tá»›i đáy.
Tôn Ngá»™ Có chỠđợi bà khách ngã chúi mÅ©i xuống vỉa hè, nhưng tuy loạng chá»ang và ì ạch bà ta cÅ©ng lết được và o rạp hát bóng.
Má»™ng Trinh Ä‘ang mua vé, Mụ Tá nghếch mÅ©i lên nhìn mấy tấm ảnh quảng cáo cô đà o Trịnh Phối Phối đánh kiếm, Kép Sác Bông-sông bắn súng. Minh Äảo nhìn thấy ngưá»i Ä‘anø bà máºp mạp, phá» phệ đứng đó nhưng chà ng không thấy gì lạ, bởi vì chà ng không há» biết mặt ngưá»i bạn thân cá»§a Mạc Ta Hoa.
Mụ Tá có thể Ä‘i theo sát nút anh em Minh Äảo và o rạp mà hai ngưá»i không thấy gì lạ cả, nhưng theo đúng thá»§ tục theo rõi Mụ vẫn đứng chá» cho hai anh em và o rạp má»™t lúc rồi má»›i và o theo. Em dẫn ghế, báºn áo bÆ¡-lu đà ng hoà ng, chiếu đèn pin và o chân Mụ:
- Bà thÃch ngồi gần hay ngồi xa?
- Gần hay xa kệ mẹ ngưá»i ta.
Mụ Tá huých nhẹ má»™t cái, em dẫn ghế bắn sang má»™t bên. Mụ chùn mình xuống như võ sư Tầu xuống tấn, đảo mắt nhìn quanh. Phòng tối, phim Ä‘ang chiếu, nhưng Mụ nhìn thấy ngay chá»— Minh Äảo và Má»™ng Trinh ngồi. Mụ muốn đến ngồi ngay sau lưng Minh nhưng mấy hà ng ghế ở đó đã có ngưá»i ngồi. Mặc kệ. Mụ cứ len và o.
Mụ dẫm loạn lên chân thiên hạ. Mụ len tá»›i đâu mùi rượu hòa vá»›i mùi nước hoa Santalia và mùi mồ hôi tá»a ra tá»›i đó, Mụ là o thà o mấy câu:" Xin lá»—i... Xin lá»—i... Cảm phiá»n... Cảm phiá»n... Cám Æ¡n..Cám Æ¡n... Cho tui dzá»™." Mụ ngồi phịch lên lòng má»™t ông:
- Ấy..Bà nà y..
- Xin lá»—i..
Mụ dịch sang bên nhưng rồi lại ngồi phịch trở lại đúng chỗ:
- á»i... Bà nà y..
Ông khách chịu không nổi, đứng lên Ä‘i ra ngồi chá»— khác, Mụ Tá ngồi ngay xuống chiếc ghế ông khách vừa bá». Mụ thở phà o. Lấy cây quạt giấy trong sắc ra Mụ quạt phạch phạch.
Chỉ má»™t thoáng sau mấy ngưá»i ngồi cạnh Mụ cÅ©ng đứng lên Ä‘i ra chá»— khác. Mụ nhìn lên mà n ảnh, đà o kép Ä‘ang ôm nhau, hôn nhau, Mụ phê bình má»™t câu là m cả rạp nghe tiếng:
- KhÃt rịt à ... Không biết mắc cở...
Mộng Trinh quay lại nhìn. Nà ng trông thấy bộ mặt Mụ Tá hiện ra ngay sau lưng nà ng nhưng nà ng chỉ thấy khó chịu thôi, không thấy sợ. Nà ng có biết Mụ Tá là ai đâu.
Rồi Mụ Tá bắt đầu tÃnh đến việc kiểm tra xem gã thanh niên bảnh bao, to khá»e kia có đúng là kẻ Mụ cần tìm hay không, tức là Mụ bắt đầu thá»±c hiện việc hÃt ngá»i mùi hÆ¡i ngưá»i cá»§a Minh Äảo. Mụ nhá»› như in lá»i nói cá»§a Mạc Ta Hoa trong đêm cuối cùng Mạc Ta Hoa còn sống: " Hắn có cái mùi... cái mùi đặc biệt lắm. Ngá»i là biết ngay hà .." Äó là lá»i Mạc Ta nói vá» chà ng nhân tình má»›i nhất cá»§a nà ng, và Mụ Tá - không biết tại sao, vì má»™t linh cảm, linh tÃnh nà o đó không thể giải thÃch được - tin chắc rằng chà ng tình nhân đó đã giết Mạc Ta.
Mắt đã quen vá»›i bóng tối Mụ nhìn rõ Minh Äảo ngồi đó. Chà ng to con và cao, đầu và vai chà ng nổi báºt lên trên hà ng ghế. Nhưng giữa Mụ và chà ng còn má»™t hà ng ghế nữa. May cho Mụ là chiếc ghế ngay trước mặt Mụ, chiếc ghế chia cách Mụ vá»›i Minh Äảo, lại do má»™t chú nhá» ngồi. Chú nà y ngồi lá»t thá»m trong lòng ghế nên Mụ có thể nhô ngưá»i lên qua đó để ngá»i Minh Äảo.
Mụ Tá bắt đầu cuá»™c ngá»i hÃt bằng cách hểnh hai lá»— mÅ©i lên hÃt hÃt mấy cái. Trong không khà ẩm mốc cá»§a gian phòng không bao giá» có gió nắng Mụ chỉ thấy có cái mùi hôi hôi, khê khệ Mụ không biết rằng cái mùi hôi hôi, khê khê đó chÃnh là mùi ngưá»i cá»§a Mụ. Mụ từ từ nhổm Ä‘Ãt, nhô ngưá»i qua hà ng ghế trên để dà mÅ©i Mụ và o lưng Minh Äảo.
Chú nhá» nằm trong lòng ghế chừng mưá»i tuổi. Chú được ông bố cho Ä‘i tháp tùng vì chú không mất tiá»n vé. Chú khoái coi phim cao-bồi và kiếm hiệp, thần tượng cá»§a chú là Hiệp SÄ© Mù nên chú không mấy hà o hứng khi phải xem bá»™ phim ái tình lẩm cẩm nà y. Chú nằm đó và đột nhiên chú cảm thấy có chuyện lạ xẩy ra. Chú giáºt mình khi thấy bá»™ mặt tròn và nh vạnh hiện ra ngay trên đầu chú. Bá»™ mặt ấy cổ quái đến ná»—i chú nhá» nhìn ngây mà không biết đó là mặt đà n ông hay mặt đà n bà . Rồi toà n phần bá»™ mặt ấy nhô lên khá»i thà nh ghế, nhô lên, nhô lên mãi. Nằm dưới nhìn lên chú nhá» thấy hai lá»— mÅ©i huếch, cái cằm bạnh rồi bá»™ ngá»±c bá»± khá»§ng khiếp, chú sợ như như chưa bao giá» chú sợ đến thế kể từ ngà y chú biết nghịch tinh và phá thối.
CÅ©ng may, rạp xi-nê nà y má»›i đổi chá»§ và chá»§ má»›i vừa bá» thên vốn chỉnh trang lại rạp, thay ghế má»›i. Nếu là ghế cÅ© á»p ẹp rất có thể thà nh ghế đã gục vì bị sức nặng cá»§a Mụ Tá đè lên và chú nhá» có thể bị chết dẹp lép trong lòng ghế.
Giây phút kinh dị HÃt Cốc mà chú nhá» phải chịu đựng kéo dà i. Chú nằm chết cứng không kêu được ná»a tiếng. Trong lúc ấy trên mà n ảnh Ä‘ang diá»…n ra mà n cụp lạc, ông bố chú nhá» mải xem nên không biết có chuyện gì lạ xẩy ra bên cạnh.
Minh Äảo lại cà ng không chú ý gì đến những chuyện xẩy ra quanh chà ng. Chà ng cÅ©ng chẳng thấy gì trên mà n ảnh, chà ng nhìn lên mà n ảnh và chỉ thấy hiện ra ở đấy hình ảnh Thu Sương. Vừa má»›i Ãt trước đây, không nhá»› là mấy ngà y, chà ng đưa Thu Sương Ä‘i ăn rồi đưa nà ng và o rạp nà y xem xi-nệ CÅ©ng rạp nà y, cÅ©ng và o khoảng giá» nà y. Trong bóng tối đồng lõa cá»§a rạp Thu Sương ôm chặt lấy chà ng, nà ng nép và o ngưá»i chà ng, rứt không ra. Và chà ng và nà ng đã ôm nhau, đã hôn hÃt nhau, đã là m đủ trò trên ghế như má»™t cặp tình nhân trẻ tuổi muốn nhau mà không có Ä‘iá»u kiện và phương tiện để thá»a mãn, không có phòng riêng cÅ©ng không dám đưa nhau và o khách sạn mướn phòng. Cho đến lúc đèn báºt sáng chà ng và nà ng dắt nhau ra khá»i rạp mà không biết chuyện phim ra sao cả.
Mụ Tá thở ra má»™t hÆ¡i dà i để tống hết không khà trong hai buồng phổi ra ngoà i. Tiếng thở mạnh cá»§a Mụ nghe như tiếng bánh xe ô tô váºn tải xì hÆ¡i...
Và Mụ chồm ngưá»i qua thà nh ghế để dà mÅ©i và o lưng Minh Äảo.
Minh Äảo và Má»™ng Trinh cùng quay mặt lại. Hai anh em trố mắt nhìn bá»™ mặt lá»›n bá»± cá»§a mụ đà n bà quái dị không biết từ đâu hiện ra sát ngay mặt há». Hai lá»— mÅ©i huếch cá»§a Mụ Tá nở lá»›n như hai cái chén uống trà Tầu, Mu dà mÅ©i và o mặt Minh Äảo và hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i. Má»™t tiếng "... suỵt.." gá»›m ghiếc vang lên, tiếp đó là tiếng hét cá»§a Má»™ng Trinh...
Rạp xi-nê náo loạn ngay láºp tức. Sau tiếng hét cá»§a Má»™ng Trinh là tiếng kêu ré lên cá»§a Mụ Tá:
- Äúng nó... ! Äúng nó..!
Tiếng kêu thứ ba của một khán giả nhanh mồm, nhanh miệng hú lên:
- Nổ... !... Bom..!
Khán giả à o à o chạy ra như vịt. Äà n bà thét lêm trẻ con khóc ré, đà n ông há»™c lên. Trong cÆ¡n há»—n loạn ấy Minh Äảo và Má»™ng Trinh chạy ra khá»i rạp theo má»i ngưá»i.
Mấy anh con trai nhanh chân chạy ra khá»i rạp trước hô hoán ầm ỹ là trong rạp có :"... Mìn... Bom... PÆ¡-lát-tÃch.." Cả khu phố náo loạn. Ngưá»i ta đóng cá»a tiệm rầm rầm, xe hÆ¡i rồ máy chạy xa cá»a rạp, ông cảnh sát già có pháºn sá»± kiểm xoát khách Ä‘ang ngồi ngá»§ gáºt trong góc phòng bán vé, choà ng dáºy, không dám ở lại gá»i Ä‘iện thoại cá»§a rạp, sợ bom nổ, mắt nhắm, mắt mở chạy ra ngã tư có đèn đỠcầu cứu ông bạn đồng nghiệp gá»i Ä‘iện thoại vá» Ty báo có bom đặt trong rạp xi-nê.
Mưá»i lăm phút sau toán chguyên viên gỡ mìn đến trên chiếc xe Jeep sÆ¡n hai mầu xanh trắng. Tiếng còi ốc hụ rú lên nghe thê thảm đến lạnh ngưá»i trong khu phố bị cô láºp. Äám ngưá»i hiếu kỳ tụ táºp ở hai đầu phố, tháºp thò nhìn ngó và kháo chuyện. Ngưá»i ta truyá»n miệng nhau là có ngưá»i trông thấy trái mìn lá»›n bằng cái cối đá nằm chình ình ngay giữa rạp. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u chỠđợi thấy mìn nổ là m xụm nhà hát bóng.
Hai chuyên viên gỡ mìn cảm tá» dò dẫm từng bước Ä‘i theo cái máy rò mìn. Cuá»™c tiến binh diá»…n ra tháºt cháºm trong bóng tối cá»§a rạp xi-nệ Sợ có há»a há»an vì dây diện chạm nhau khi mìn nổ ngưá»i ta đã cúp Ä‘iện trong rạp. Trong rạp tối như đêm ba mươi. Phải mất hai mươi phút sau ngưá»i ta má»›i tìm thấy má»™t bà khách nằm ngáy pho pho trong lòng chếc ghế ở giữa rạp.
Nguyên do: sá»± xúc động khi ngá»i đúng cái mùi ngưá»i đặc biệt cá»§a tên sát nhân là m Mụ Tá ngất dị Từ tình trạng ngất lịm cÆ¡ thể Mụ chuyển sang tình trạng ngá»§ ngon là nh.
|

03-08-2008, 02:31 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 15
Trong suốt má»™t tiếng đồng hồ - tức 60 phút dà i - kể từ lúc cùng Mông Trinh chạy vá» nhà , Minh Äảo nằm úp mặt trên giưá»ng, khóc như anh bé con há»n giáºn. Những cái nấc là m cho tấm thân lá»±c sÄ© cá»§a chà ng rung động trông tháºt tá»™i nghiệp. Cả ngưá»i Minh Äảo chuyển động như bị nện bằng búa tạ.
Rồi Minh ngồi dáºy. Chà ng không khóc nữa, bây giá» chà ng nói. Chà ng nói lảm nhảm như ngưá»i mất trÃ, chà ng nói má»™t mình.
Ngồi bên Minh, Nam không còn biết nói gì hơn ngoà i câu:
- Thôi mà ... Thôi mà ...
Hai tiếng " Thôi mà .." thưá»ng vẫn không có hiệu lá»±c gì nhiá»u, khi được nhắc Ä‘i, nhắc lại quá nhiá»u chúng lại cà ng không ra cái thống chế gì hết. Minh Äảo như không biết có Nam và Má»™ng Trinh ở bên chà ng.
Trước đó Nam Ria đã há»i Má»™ng Trinh có chuyện gì xẩy ra trong lúc hai anh em Ä‘i vá»›i nhau đến văn phòng Kinh Thiên. Má»™ng Trinh cÅ©ng giáºn và sợ đến run cả chân tay, nà ng khóc, nà ng nghẹn ngà o:
- Tại sao các anh lại dấu Trinh? Nếu cho Trinh biết Ä‘á»i nà o Trinh để cho cái bà ï thô bỉ ấy trông thấy Minh.
Nam vỗ vỗ lên vai nà ng:
- Thôi mà ... Thôi mà ..
Mộng Trinh rên rỉ:
- Chỉ biết nói..thôi mà ..thôi mà ..Không còn nói được câu gì khác sao?
Nam Ria dơ tay lên là m cỠchỉ muốn bịt miệng Mộng Trinh:
- Là m cái gì dữ váºy? Muốn cho ngưá»i ta biết sao!
"Ngưá»i ta" Nam Ria nói đây là Mai Lan, Ãi Liên. May cho há» là lúc ấy Mai Lan và Ãi Liên cùng không có ở nhà .
Nam Ria trầm giá»ng nói tiếp:
- Lúc nà y là lúc mình phải tÃnh chuyện gỡ rối cho Minh, không phải là lúc mình gấu ó nhau hay la lối.
Sự việc xẩy đến cũng là m cho Nam Ria bối rối, gã nói, hà ng ria con kiến rung rung:
- Ai ngỠcon mụ già đó nó biết mặt em..Tại sao nó biết em là em của Minh? Ai chỉ cho nó? Là m sao nó biết??
Thấy rằng mình chỉ nên giữ sá»± ngạc nhiên vá» Mụ Tá cho riêng mình, Nam đổi giá»ng:
- Em đừng sợ, em đừng lỠKhông có gì phải sợ. Anh sẽ thanh toán con mụ đó. Nó muốn hại Minh, anh cho đó đi chơi chỗ khác.
Gã nói lá»ng lÆ¡ và láºp lá», tò mò Má»™ng Trinh há»i:
- Anh định là m gì ngưá»i ta?
- Anh có cách là m cho Mụ đó không hại được Minh. Bằng cách nà y hay cách khác, anh sẽ trừ Mụ. Em phải tin anh, anh nói là anh là m được. Còn anh ở bên Minh thì không ai có thể là m hại được Minh. Bây giá» em lo việc săn sóc Minh, dá»— Minh ăn chút gì cho nó tỉnh lại. Äừng để nó là m ầm lên. Äể anh lo chuyện đánh lạc hướng chị em Mai Lan. Nếu há» há»i Minh em cứ nói là Minh Ä‘ang nhức đầu.
Äến lượt Nam Ria xúc động, những sợi ria mép cá»§a gã rung rinh, run rẩy trên và nh môi má»ng:
- Anh muốn nói với em câu nà y..Dù có chuyện gì xẩy ra, bất cứ chuyện gì, dù chúng ta có phải xa nhau bao lâu..em cứ nhớ rằng anh yêu em. Anh yêu em và anh yêu thương Minh. Anh hy sinh cho Minh và em. Cứ nhớ như thế là đủ.
Kẻ ngoại cuá»™c không biết gì vá» Ä‘á»i tư và con ngưá»i Nam Ria nếu nghe lá»m được câu nói trên có thể nghÄ© là mình nghe trá»™m lá»i má»™t nhà cách mạng trước khi ra Ä‘i tìm đưá»ng cứu nước dặn dò ngưá»i yêu.
Khi Má»™ng Trinh trở và o phòng Minh Äảo ngồi bên cá»a sổ, hai tay ôm đầu, hai mắt nhắm lại. Nà ng nhẹ nhà ng Ä‘i đến, đặt nhẹ bà n tay lên vai anh. Bá» vai Minh Äảo run lên dưới cái chạm tay yêu thương ấy và giá»ng nói Minh Äảo nghe khác hẳn vì xúc đông:
- Trinh..Anh sơ...
Giá»ng Minh Äảo eo éo như giá»ng ngưá»i lại cái.
Äây là lần thứ nhất trong Ä‘á»i Má»™ng Trinh nghe anh nà ng nói anh ta sợ.
Má»™ng Trinh cÅ©ng sợ, nhưng vì không hiểu gì cả, đúng hÆ¡n là vì chưa được biết rõ rà ng vá» vụ giết ngưá»i nà ng vẫn nói cứng:
-Anh đừng sợ. Chưa có gì để anh phải sợ cả.
- Anh bị đẩy và o tình thỠbị động. Anh cứ chỠcho kẻ thù nó đánh anh..
Chà ng nhìn lên cô em, nói như để phân trần:
- Anh đâu có biết mặt con mẹ ấy. Anh không đụng nó lần nà o. Anh không ngá» nó lại biết em. Nếu anh biết Ä‘á»i nà o anh để em đến gặp Kinh Thiên để cho nó thấy em. Em là em gái yêu thương cá»§a anh. Anh chỉ có mình em. Anh thà chết còn hÆ¡n là để em bị liên can. Trinh..Em tin anh chứ?
- Em tin anh. Em bao giỠcũng tin anh.
Hai bà n tay đô váºt cá»§a Minh nắm lại. Chà ng nói qua hai hà m răng nghiến chặt:
- Anh chỉ bóp má»™t cái là nó chết ngắc. Dá»… như anh bóp cổ con gà . Anh là ngưá»i khá»e như Héc-quyn. Phải không em?
Má»™ng Trinh gáºt đầu. Nà ng có cảm giác như nà ng Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t anh bé con.
- Váºy mà anh không dám bóp chết nó. Em bảo có tức không?
Minh thở dà i. Má»™ng Trinh há»i:
- Có phải Minh đánh chết cô em của bà đó không?
- Cô em mụ đó? Ai bảo với em Mạc Ta là em gái mụ đó?
- Không ai bảo em cả. Nam cÅ©ng không nói gì nhiá»u vá»›i em vá» chuyện đó. Em không trách anh và Nam đâu, những chuyện như thế đâu có phải là chuyện để kể vá»›i em gái. Em nghÄ© phải là em gái nên bà đó má»›i khổ công Ä‘i tìm... như thế.
- Bạn thôi. Chúng nó là bạn vá»›i nhau. Äêm ấy ở Äà lạt..Äêm lạnh...
Äôi mắt Minh như rá»±c lá»a, chà ng nhìn và o bóng tối cá»§a căn phòng và như nhìn thấy cảnh cÅ© hiện ra. Má»™ng Trinh không thấy ánh mắt cá»§a Minh, nà ng chỉ muốn biết rõ hÆ¡n vá» những việc Minh là m. Không chá» Má»™ng Trinh há»i, Minh kể:
- Äêm ấy anh giết hai đứa. Thằng đó là thằng kép hát, kép xi-nệ.Tên nó là Tô ni Cương..Nó đóng mấy cái phim lẩm cẩm gì đó. Anh có biết nó. Anh vẫn ghét nó, khinh nó, vì nó hèn. Thằng đó chết oan. Äêm ấy nó sỉn nên nó không nhìn ra anh, nếu nó nhìn ra anh bố nó cÅ©ng không dám hó hé. Nhà lại tối. Tối Ä‘en hà . Nó loạng quạng Ä‘i và o chá»— anh. Tay nó cầm cái gì đó cá»§a Mạc Ta, anh bảo nó đưa cái đó cho anh, nó không đưa. Ngược lại nó còn rút dao ra nó dá»a anh. Äêm ấy nó không rút dao chắc nó không chết...
Minh đứng lên. Bóng chà ng đứng sừng sững trong vầng ná»a tối, ná»a sáng cá»§a căn phòng. Không gian căng thẳng những Ä‘iện, Minh đấm và o không khÃ, Má»™ng Trinh đứng nép và o lưng Minh như trước mặt há» có kẻ thù thá»±c sá»±.
- Anh chỉ đấm nó má»™t đấm. Má»™t cú Ä‘ia-rếch. Anh không định đánh cho nó chết. Nhưng số nó chết, anh chỉ đấm nhẹ mà nó cÅ©ng chết. Anh chưa kịp ra khá»i nhà thì Mạc Ta Ä‘i và o.
Minh Äảo quay phắt lại. Lúc ấy Má»™ng Trinh má»›i nhìn thấy ánh mắt rá»±c lá»a cá»§a Minh. Nà ng thấy đó là ánh mắt cá»§a ngưá»i Ä‘iên hung dữ. Nà ng sợ, nhưng nà ng chưa kịp la hay bá» chạy thì bà n tay Minh đã chụp lấy cổ nà ng.
à nghÄ© đến cháºm, nhưng rồi ý nghÄ© cÅ©ng đến trong óc Má»™ng Trinh:" Chết mình rồi. Minh Ä‘iên rồi. Oan hồn bà Mạc Ta nháºp và o Minh..Mình chết mất.." Nà ng muốn la lá»›n: "..Minh..Em đây mà ..Minh giết em sao? "nhưng từ há»ng nà ng chỉ có những tiếng ặc..ặc.. phát ra.
Những ngón tay cứng như sắt cá»§a Minh Äảo xiết chặt cần cổ ngưá»i thiếu nữ. Mắt Má»™ng Trinh hoa lên rồi trợn trắng. Hai chân nà ng má»m nhÅ©n..
Cá»a phòng mở. Nam Ria ló đầu nhìn và o phòng.
Minh Äảo quay lưng vá» phÃa cá»a nên không trông thấy Nam. Má»™ng Trinh nhìn thấy. Niá»m hy vá»ng không bị chết lóe lên trong nà ng. Nà ng thu hết sức tà n để dÆ¡ tay lên ra hiệu cho Nam:" Nam..Cứu em.."
Không biết có chuyện gì xẩy ra nhưng Nam Ria thấy ngay Minh Ä‘ang bóp cổ Má»™ng Trinh và Má»™ng Trinh sắp chết. Gã nhẩy tá»›i dùng cưá»m tay chặt má»™t đòn karatê lên ót Minh Äảo.
Äòn karatê cá»§a Nam Ria chỉ là má»™t đòn rởm. Nó có thể là m ngã em nhá» lên năm nhưng nó không có chút ep-phê nà o trên cần cổ trâu cá»§a Minh Äảo. Minh Äảo không biết có ngưá»i đánh mình sau lưng.
Nam Ria vá»› lấy con sư tá» bằng đồng Ä‘en để trên cái đôn, dÆ¡ lên, Ä‘áºp mạnh xuống đầu Minh Äảo.
Cốp... ! Minh Äảo gục xuống, Má»™ng Trinh ngã theo, nà ng lồm cồm bò vá»™i ra xa Minh Äảo.
Nam Ria vá»™i sốc nách nà ng lên, dìu nà ng lết ra cá»a phòng;
- Sao váºy em? Chuyện gì thế?
Mộng Trinh hổn hển:
- Không..biết..tại sao..Tá»± dưng... Minh nổi Ä‘iên. Äang kể chuyện đêm đó ở Äà lạt... Minh bóp cổ em...
Chợt nhớ ra nà ng cuống quýt dục Nam:
- Nam đánh Minh. Minh không chịu đâu. Nam Ä‘i Ä‘i. Lánh mặt Ä‘i. Äể em chịu cho.
Há» sợ hãi nhìn Minh. Minh Äảo đứng lên, đưa tay lên sỠđầu. Nam Ria có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, gã cúi đầu lặng lẽ ra khá»i phòng.
Tám giá» tối há» gặp nhau ở bà n ăn: Minh Äảo, Mai Lan, Ãi Xuân, Má»™ng Trinh và Nam Ria. Trong bữa ăn Minh tá» ra vui vẻ, hòa nhã, t
hoải mái, nói nhiá»u. Chà ng như ngưá»i vùa gặp chuyện gì hà i lòng. Má»™ng Trinh và Nam cùng Ãt nói, Nam là ngưá»i Ãt nói nhất. Gã tránh không nhìn thẳng và o mặt Minh.
Mai Lan không nháºn thấy thái độ bối rối, ngượng ngùng cá»§a Nam nhưng Ãi Xuân thấy. Nà ng cho rằng có chuyện bất hòa vừa xẩy ra trong ngà y giữa Minh và Nam. Nà ng vui miệng kể câu chuyện đầu voi, Ä‘uôi chuá»™t xẩy ra trưa nay: trong rạp xi-nê phim Ä‘ang chiếu, có kẻ la lên..mìn..mìn..Khán giả chạy như vịt, cả khu phố náo loạn mấy tiếng đồng hồ để rồi chẳng có gì cả..
Chẳng ai chú ý đến câu chuyện Ãi Xuân kể. Mai Lan sung sướng vì nà ng thấy chồng nà ng vui vẻ, thoải mái. Mây Ä‘en đã tan Ä‘i, cuá»™c Ä‘á»i chỉ hứa hẹn những ngà y tháºt đẹp.
° ° °
11 giỠđêm.
Nam mở nhẹ cá»a phòng ngá»§ riêng cá»§a Minh. Phòng chìm trong bóng tối, không ngá»n đèn nà o trong phòng được báºt nhưng ánh trăng chiếu và o qua khung cá»a sổ là m cho gian phòng có là n ánh sáng xanh xanh, huyá»n ảo. Nam nhìn thấy Minh Äảo ngồi trong chiếc ghế bà nh da, nhìn qua cá»a sổ ra vưá»n.
Nam do dá»± rồi khẽ gá»i:
- Minh.
Không nhìn lại, Minh há»i:
- Nam đấy ư?
- Minh. Minh còn giáºn moa không?
- Tao có giáºn mà y bao giỠđâu mà còn hay hết.
Nam đóng cá»a lại, bước và o đứng sau ghế Minh, phân trần:
- Lúc ấy nếu moa không là m thế chắc Mộng Trinh đã chết. Vì cái vụ xẩy ra hồi trưa hai thằng mình cùng không giữ được bình tĩnh. Nhưng rồi đâu cũng và o đấy, êm đẹp cả thôi..
Nam cưá»i nhẹ. Minh nhắc lại:
- Äâu và o đấy, êm đẹp cả thôi.
Và Minh Äảo cÅ©ng cưá»i nhẹ:
- Bây giỠtao biết tao phải là m gì.
Nam Ria tỠra phấn khởi:
- Tốt. Moa cũng có việc hấp dẫn để là m đêm mai.
Äến gần bạn hÆ¡n Nam Ria hạ giá»ng tâm sá»±:
- Äêm mai giá» nà y moa gặp má»™t ngưá»i.
Vẫn không quay lại nhìn bạn, Minh Äảo há»i:
- Äà n bà ?
- Äà n bà ?
- ÄÆ°á»£c không?
- Số dzách. Hoa Háºu Hồngkông bên hông Chợ lá»›n. Nà ng là Mụ Tá ác ôn cá»§a chúng mình..
Minh Äảo yên lặng. Sau và i tiếng cưá»i khoái chÃ, Nam Ria nói tiếp:
- Moa vừa tô-lô-phôn cho mụ, hẹn mụ đêm mai ra bãi biển, mụ sẽ được gặp má»™t ngưiá»i. Ngưá»i nà y sẽ cho mụ biết ai là kẻ đã giết Mạc Ta cá»§a mụ, sẽ chỉ cho mụ tên sát nhân hiện ở đâu..vân vân..vân vân..Moa câu mụ bằng cái mồi quá thÆ¡m, Mụ cắn câu ngaỵ.
Minh Äảo dưá»ng như không chú ý mấy đến chuyện Nam Ria hẹn gặp Mụ Tá, chà ng chỉ há»i để là m vui lòng bạn:
- Mấy gi� Ở chỗ nà o trên bãi biển?
- Mưá»i má»™t giỠđêm. Ghá»nh đá trước nhà hà ng Hải Äăng. Moa hẹn kỹ lắm: 11 giỠđêm, mụ má»™t mình Ä‘i taxi đến đó, cho xe vá». Chỉ khi biết chắc mụ đến đó má»™t mình moa má»›i ra mặt.
- Rồi sao? Dắt mụ đi đâu?
- Dắt mụ đến phi trà ng Tô Bia mua cho mụ cái vé Ä‘i suốt xuống Âm phá»§. Äêm mai là đêm cuối cùng cá»§a con mẹ lắm chuyện ấy. Sống yên ổn để bụa uýt-ki, cô-nhắc không chịu, mụ muốn chết thì cho mụ chết.
Bắt chước Kinh Thiên - Kinh Thiên bắt chước ông Giáo sư Trần BÃch Lan - Nam Ria há»i:
- Äồng ý?
Minh gáºt đầu và há»i lại, thái độ cá»§a chà ng thá» Æ¡ vừa phải mà chú ý cÅ©ng vừa phải:
- Äồng ý thì suya là đồng ý rồi, nhưng còn háºu quả?
Trong cÆ¡n vui mừng vì thấy bạn không giáºn mình vì cú Ä‘áºp đầu trước đó mấy tiếng đồng hồ Nam Ria không để ý đến sá»± lạ là Minh Äảo tá» ra tháºn trá»ng, Minh Äảo xét đến háºu quả cá»§a việc là m, sá»± tháºn trá»ng mà trước đó không bao giá» Minh Äảo có.
- Háºu quả? - Nam Ria Ä‘i đến ngồi trên chiếc ghế nhá» bên ghế Minh Äảo, gã châm thuốc hút và hà o hứng nói - Háºu quả thì chỉ là con mẹ đó hết kiếp. Thá»i chiến tranh nà y ngưá»i ta chết dá»… hÆ¡n gà , thiếu gì vụ mà bá»n Cảnh Sát Tổng Nha, được Mỹ đưa sang Mỹ huấn luyện cả năm, vẫn phải bó taỵ Moa xem kỹ rồi, khu cồn cát quanh Nhà Hà ng Hải Äăng rá»™ng và vắng vẻ lắm, nhất là ban đêm thì lại cà ng không có ma nà o qua lại cả. Moa sẽ đưa mụ và o sâu trong vùng, lụi cho mụ và i nhát, vùi xác mụ trong cát. Như vụ thằng Ba Chà vùi xác mụ Lyly ở bãi cát VÅ©ng Tầu đó, toa nhá»› chứ? Cả ba, bốn tháng sau Mụ Lyly má»›i từ trong cát thò má»™t bà n chân ra, bá»n nhà báo đói tin vồ được tin nà y phịa ngay ra đó là xác em thợ may Thị Gần - Vụ nà y gây dư luáºn khá sôi nổi má»™t thá»i ở Sà igòn, nhá»› không? Năm 1960..Năm ấy đất nước mình còn yên bình...
Hà o hứng, Nam Ria vui miệng kể chuyện:
- Nhá»› vụ em khuy nút Thị Gần không? Em là gái quê, lên tỉnh là m thợ may, không được là thợ may, em chỉ là thợ khuy nút. Em là m ở má»™t tiệm may đưá»ng Nguyá»…n thái Há»c. Äá»™t nhiên em mất tÃch. Ngưá»i nhà em ở quê lên tìm em, đến tiệm may há»i, không có, bèn đến cảnh sát thưa là em mát tÃch, nhá» cảnh sát tìm. Äúng lúc ấy thì ngưá»i ta tìm thấy xác ngưá»i phụ nữ bị giết vùi trong bãi cát ở VÅ©ng Tầu. Xác bị vùi lâu rồi, rữa hết, không nhìn đươc mặt mÅ©i, chỉ biết đó là xác phụ nữ. Váºy là ông chá»§ tiệm may bị quà anh nhà báo gán cho cái tá»™i là m báºy em khuy nút, em có chá»a, vợ anh ghen, anh Ä‘em em Ä‘i VÅ©ng Tầu anh thá»§ tiêu em. Báo hại anh chá»§ tiêm may bị ngưá»i ta chá»i thiếu Ä‘iá»u muốn tá»± tá». May cho anh là đúng lúc các anh ký giả Ä‘ang hung hãn bịa chuyện thì cảnh sát phối hợp vá»›i quân đội mở cuá»™c đại tảo thanh gái mãi dâm ở khu Cầu Hà ng, Tân Thuáºn, tóm được em Thị Gần trong khu nà y.
Nam Ria cưá»i lên hinh hÃch:
- Thị Gần bị cảnh sát đưa vá», các anh nhà báo té ngá»a. Chá»§ tiệm may được minh oan, được luáºt sư chỉ vẽ bèn kiện các báo vu cáo. Bá»n chá»§ báo phải chung tiá»n chi cho anh chá»§ để anh rút đơn.
Từ ngà y vá» Äà nẵng sống vá»›i Minh Äảo cho đến nay chưa bao giá» Nam Ria tá» ra khoái chÃ, vui và nói nhiá»u như đêm nay:
- Vụ đêm mai cá»§a mình rồi cÅ©ng thế thôi. Ba bốn tháng nữa, có thể là ná»a năm, ngưá»i ta má»›i tình cá» thấy xác mụ đà n bà đã rữa hết thịt trong cồn cát. Rất có thể lý lịch, căn cước cá»§a mụ sẽ không bao giỠđược tìm ra, mụ sẽ được Ä‘em Ä‘i chôn trong nghÄ©a trang thÃ. Tá» thi vô thừa nháºn. Rồi thôi, vụ đó sẽ được xếp. Lại thêm má»™t vụ cảnh sát không tìm ra tên sát nhân. Sẽ không ai nghi ngá» gì mình. Sứd mấy. Ai dám ngỠông bạn cá»§a ông Thị trưởng, ông bạn cá»§a ông Tư Lệnh...
Nam Ria nắm chắc sá»± thà nh công trong taỵ Gã hoà n toà n tin tưởng kế hoạch thá»§ tiêu Mụ Tá cá»§a gã. Phải váºy thôi, không có cách nà o khác. Và cách đó là tốt nhất. Sẽ không ai biết gã giết Mụ Tá ngoà i Minh và Má»™ng Trinh. Nếu gã và Minh che dấu khéo có thể Má»™ng Trinh cÅ©ng không biết.
Minh Äảo chợt há»i:
- Nhưng..nếu đêm mai lúc mà y sắp hạ thá»§, nhân váºt mà y hứa hẹn sẽ cho mụ đó gặp xuất hiện thì mà y tÃnh sao?
Nam Ria Ä‘áºp lên vai bạn cái Ä‘áºp yêu:
-..Nhân váºt nà o? Nhân váºt đó là toa, toa không đến đó thì thôi, còn ma nà o đến nữa.
Gã trở lại quan trá»ng:
- Moa là m việc đó được rồi. Không cần toa. Toa phải ở nhà , cho má»i ngưá»i thấy là toa ở nhà . Chẳng ai để ý đến moa. Giết gà không cần đến dao mổ trâu. Äừng có sốt ruá»™t mò ra đó là m chị Nhé. Cứ coi như con mụ đó đã chết rồi. Trao trá»n quyá»n sinh sát mụ đó cho moa.
Nam Ria khoan khoái khi nghe tiếng cưá»i vui cá»§a bạn vang lên trong đêm:
- Tao ra đấy là m quái gì? Tối mai tao sẽ xoa với ông Thị trưởng và ông Chánh án, có Trưởng Ty Cảnh sát ngồi chầu rìa là nhất rồi, hả?
Bây giỠđến lượt Minh há»i:
- Äồng ý chứ?
CÅ©ng đã lâu rồi đêm nay đôi bạn giang hồ má»›i lại gần nhau và hợp ý vá»›i nhau đến thế, Nam Ria và o phòng Má»™ng Trinh, an á»§i nà ng trong 75 phút đồng hồ rồi vá» phòng minh ngá»§ má»™t giấc ngon là nh. Gã hà o hứng và hà i lòng khi thấy dù Minh Äảo đã qua giai cấp khác Minh Äảo vẫn chỉ có gã là bạn, Minh Äảo vẫn cần gã và gã vẫn bảo vệ được Minh Äảo như ngà y xưa.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîìèð, âèäåî, áðèòíè, êàìåäè, êîëüöà, îòåëè, ñàëàòû, ñàìûé, òî÷êà, ran doc o an giang, æàëþçè  |
| |