 |
|

05-08-2008, 12:19 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 11
Há»’NG NHAN TRI Ká»¶
Cô gái thất kinh, vung kiếm đâm ngược vá» phÃa lão quái.
Lão quái cưá»i lá»›n:
– Nữ bé hoa! Biết Ä‘iá»u thì theo lão phu vá» cốc. Nếu không ha ... ha lão phu không khách sáo.
Lão vung tay má»™t cái đã thấy thanh kiếm cá»§a cô gái trở vá».
Tiểu Tà trông thấy biết võ công của lão già nà y so sánh với cô gái thì hơn kém rất xa. Cô gái đang ở trong tình trạng nguy hiểm.
Tuy váºy cô gái vá»›i ý thức tá»± vệ, không buông tay, vẫn cố gắng chiến đấu.
Nhưng chẳng bao lâu, chiêu thức cô gái rồi loạn, không còn đủ bình tĩnh nữa.
Lão già cưá»i má»™t tiếng, tả chưởng đánh tá»›i, con rắn mà u đỠláºp tức phóng ra như má»™t thanh sắt nung đỠhướng vá» cô gái.
– Tăng!
Trưá»ng kiếm cô gái đã bị rá»›t xuống đất, thân mình cô gái ngả vá» phÃa sau, miệng rỉ máu tươi, nằm yên không nhúc nhÃch.
Bây giá» cô gái và Tiểu Tà cách nhau chỉ độ mưá»i trượng xa, Tiểu Tà nhìn thấy rất rõ.
Tiểu Tà lúc đầu còn bình tÄ©nh, nhưng khi thấy cô gái bị nguy hiểm liá»n kêu lá»›n:
– Cô gái nà y sắc đẹp tuyệt trần, tại sao lâm và o nguy hiểm như váºy.
Láºp tức phóng ra hai cây phi Ä‘ao và o ngá»±c lão quái nhân.
– Vèo!
Lão quái thất kinh, vá»™i đưa con xÃch xà lên hướng vá» phÃa phi Ä‘ao, thân mình né sang má»™t bên.
Phi Ä‘ao phóng tá»›i rất nhanh, trong lúc bất ngá», lão quái không tránh kịp, vai phải bị thương.
Lão quái kêu lớn:
– Tiểu tá»! Dám ám toán lão phu. Hãy mau mau nạp mạng.
Tiểu Tà cưá»i thầm, thấy lão không dám tiếp tục tiến đến bên cô gái, nên núp và o cá»a miếu không ra mặt.
Lão quái đứng ngơ ngác, nghĩ thầm:
– Ãm khà khó đỠphòng, đối phương thì ẩn núp trong bóng tối.
Lão kêu lên:
– Lão phu là Chiêu Linh Quá»· Vương Lý Tam Siêu, nghÄ© rằng các hạ đã từng nghe danh, hy vá»ng các hạ đừng xen và o chuyện nà y, nếu không lão phu sẽ không bá» qua.
Tiểu Tà không trả lá»i, bình tÄ©nh chá» cÆ¡ há»™i ứng phó.
Lý Tam Siêu thấy đối phương không trả lá»i, nghÄ© rằng đối phương nghe danh hoảng sợ đã lánh mặt trốn Ä‘i rồi, nên tiếp tục hướng vá» phÃa cô gái bước tá»›i, cưá»i khanh khách:
Cô gái cất giá»ng run run:
– Äừng mà ! Ông đừng đến gần tôi. Ai cứu tôi vá»›i.
Tiểu Tà nhìn thấy lão quái nà y vẫn còn tiến đến chá»— cô gái, láºp tức phóng phi Ä‘ao ra.
– Veo! Veo!
Hai cây phi Ä‘ao phóng thẳng vá» phÃa Lý Tam Siêu.
Lý Tam Siêu nổi giáºn hét lên má»™t tiếng, đánh rÆ¡i phi Ä‘ao xuống đất, nói:
– Tiểu bối có gan thì ra đây, nếu không lão phu sẽ thả rắn ra thì mất mạng.
Lão ném XÃch xà ra.
XÃch xà kêu chi ... chi phóng vá» phÃa Tiểu Tà .
Tiểu Tà nhìn thấy biết con rắn nà y là XÃch xà , toà n thân đỠchói rất đẹp, nhưng là loại rắn kỳ độc và khôn ngoan.
XÃch xà tuy là rắn kỳ độc, nhưng không dám Ä‘á»n gần Tiểu Tà , cứ đứng le lưỡi đỠngòm, không dám cắn.
Tiểu Tà biết rằng con rắn nà y đã được huấn luyện, không có lệnh không được rút lui, nhưng nó sợ chất độc trong thân mình Tiểu Tà , không dám công kÃch.
Tiểu Tà lấy ra kim châm phóng và o mình XÃch Xà .
XÃch Xà không tránh né kịp, bị trúng kim chết nằm cứng đỠdưới đất.
Lý Tam Siêu thấy XÃch Xà bị chết, thương tiếc vô cùng, từng bước ép tá»›i chá»— Dương Tiểu Tà , vung tay phát ra hai chưởng, khà chưởng chứa đầy chất độc.
Tiểu Tà lẩm bẩm:
– ÄÃch thị là má»™t lão Äá»™c váºt, sá» dụng chất độc giết ngưá»i.
Tiểu Tà liá»n phóng mình chạy ra ngoà i, hướng và o rừng mục Ä‘Ãch là gạt lão già chạy theo hắn, để cứu nguy cho cô gái.
Quả nhiên, lão già lầm kế, Ä‘uổi theo Tiểu Tà quyết bắt Tiểu Tà giết chết cho hả giáºn.
Nhưng Tiểu Tà chạy và o rừng không thấy lão quái đâu, liá»n chạy trở lại chá»— cÅ©, thấy cô gái vẫn còn nằm ở đó.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu cô nương đừng sợ. Tôi đến cứu cô đây.
Không cần chỠđợi cô gái đáp lá»i, Tiểu Tà bồng cô gái chạy rất lẹ.
Gã đến một hang động để cô gái xuống nói:
– Bây giỠđã thoát nạn rồi. Cô nương cứ yên tâm.
Cô gái bị Hồng xà cắn, Ä‘ang bị trá»ng thương, mặt mà y trắng nhợt, hÆ¡i thở mệt nhá»c.
Cô ta ráng sức mới nói ra tiếng.
– Äa ta các hạ đã cứu mạng tôi.
Tiểu Tà nhìn cô gái má»™t lúc thấy vùng mắt tÃm bầm, biết rằng cô ta trúng độc Âm Dương chưởng cá»§a lão quái, liá»n nói:
– Tiểu cô nương! Cô có cảm giác đau nơi đâu?
Cô gái nói:
– Tôi cảm giác trên ngực rất đau và ngứa vô cùng.
Tiểu Tà nói:
– Váºy là trúng độc rồi. Phải chữa gấp, nếu cháºm trá»… không còn kịp nữa.
Vừa nói vừa muốn banh áo cô gái ra để xem xét chữa thương. Gã không nghĩ đến sự thẹn thùng của một cô gái.
Cô gái hai má á»ng Ä‘á», kinh hãi nắm vạt áo kéo lại, nói:
– Äừng! Äừng! Huynh không được là m như váºy.
Tiểu Tà kêu lớn:
– Tôi muốn cứu cô nương! Phải chữa thương.
Cô nương sợ cái gì?
Cô gái ráng kêu lên:
– Äừng mà ! Tôi tá»± Ä‘iá»u trị được rồi.
Tiểu Tà nói:
– Không được đâu! Thương thế nặng lắm. Tôi phải cứu cô nương.
Không chá» cô gái trả lá»i, Tiểu Tà đã Ä‘iểm huyệt cho cô gái nằm bất động.
Tiểu Tà vì nóng lòng cứu chữa một nạn nhân, không kể e thẹn, vạch áo cô gái dùng kim độ huyệt, theo đúng phương pháp lão đầu ở hồ Một Tháp đã dạy.
Tiểu Tà há»i:
– Cô nương tên gì?
Cô gái đáp:
– Tôi tên là Hà n Linh!
Tiểu Tà há»i lại:
– Hà n Linh?
Cô gái lấy tay viết tên mình trên mặt đất, nét chữ rất đẹp. Mặc dù Tiểu Tà không biết chữ, nhưng thấy bà n tay và nét chữ của cô gái cũng khen nức nở.
– Ồ! Cái tên hay quá. Chữ viết đẹp quá. Có lẽ trước đây cô nương là một thiếu nữ trâm anh khuê các?
Cô gái không chú ý lá»i ngợi khen cá»§a Tiểu Tà , há»i lại:
– Huynh tên gì?
– Dương Tiểu Tà .
Cô gái cưá»i, nói:
– Tên gì mà quái váºy?
Tiểu Tà nói:
– Ông ná»™i tôi nói tôi có chút đỉnh tà môn, nên đặt tên như váºy. Nếu cô nương kêu mãi cái tên đó rồi cÅ©ng quen Ä‘i.
Hà n Linh lấy ngón tay viết chữ Dương Tiểu Tà trên mặt đất, rồi lẩm bẩm mấy lần:
– Dương Tiểu Tà ! Dương Tiểu Tà !
Tiểu Tà há»i:
– Tôi muốn há»i cô nương tại sao cô nương bị lão quái đó rượt Ä‘uổi?
Hà n Linh nói:
– Tôi cũng không hiểu được. Tôi đi qua Hắc Thà nh trấn gặp lão quái. Hình như lão quái định bắt tôi đem đổi một cuốn Thái Thượng Ma Kinh.
Tiểu Tà há»i:
– Thái Thượng Ma Kinh là cái gì?
Hà n Linh nói:
– Äó là má»™t bà thuáºt cá»§a võ lâm rất giú giá.
Lão quái nà y võ công thâm háºu, đã luyện được nhiá»u công phu võ há»c, nhưng nói đến bà kÃp võ lâm thì rất mù.
Tiểu Tà há»i:
– Cô nương có biết Thái Thượng Ma Kinh ở đâu không?
Hà n Linh nói:
– Tôi cũng không biết, tôi chỉ đến Hắc thà nh trấn tìm thảo dược, nhân tiên tham quan phong cảnh, không ngỠgặp lão ác ma nà y, lão có y bắt tôi đem đi đổi Thái Thượng Ma Kinh. Nếu không có huynh cứu mạng, tôi đã chết dưới tay lão quái đó rồi.
Tiểu Tà nói:
– Không! Không. Cô nương nói lão quái định bắt cô nương đi đổi Thái Thượng Ma Kinh thì là m sao giết được, trừ ra cô nương muốn chết thì không kể.
Tiểu Tà đầu óc rất nhạy bén nên hiểu tâm lý con ngưá»i rất nhanh.
Hà n Linh thấy Tiểu Tà nói có lý, nhưng vẫn bảo thá»§ lá»i nói cá»§a mình:
– Nếu tôi bị bắt mà không tự sát thì còn biết là m gì hơn.
Tiểu Tà nói:
– Cô nương đừng nói váºy. Lão quái đã có ý bắt cô nương Ä‘em Ä‘i đổi Ma Kinh thì dù giá nà o lão cÅ©ng không để cô nương có cÆ¡ há»™i tá»± sát đâu. Nhưng lão quái nà y có lẽ là ngưá»i mê các loại bà quyết võ công. Nếu có dịp cô nương cÅ©ng nên dá»±a và o sá»± say mê đó để khống chế lão.
Hà n Linh tưởng Tiểu Tà trêu ghẹo mình, nổi giáºn:
– Ngươi ...
Hà n Linh tức giáºn nói không ra lá»i, chỉ háy mắt nhìn Tiểu Tà .
Tiểu Tà nói:
– Chỉ nói đùa thôi. Cô nương là m sao tự sát được.
Hà n Linh há»i:
– Tại sao? Bản thân tôi muốn tự sát thì ai là m gì được chứ?
Tiểu Tà nói:
– Trước mặt tôi, tôi muốn cứu ai thì ngưá»i đó không được chết.
HÃ n Linh than:
– Không cần tự sát nữa. Dù tôi không tự sát thì lão quái kia cũng đã trúng độc chưởng hại mạng tôi rồi.
Tiểu Tà cảm giác việc cứu mạng Hà n Linh bị độc chưởng hiện tại không phải dễ dà ng gì, ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
– Nếu lúc nà y có lão đầu ở đây thì tốt quá ...
Nhưng qua một lúc ngẫm nghĩ, Tiểu Tà lại reo lên:
– A! Có rồi! Hà n Linh! Tôi muốn cứu ngưá»i nà o thì ngưá»i đó sẽ không chết.
Cô nương được cứu rồi. Hạ. hạ. Ta là lương y mà .
Hà n Linh ngạc nhiên:
– Huynh là lương y sao?
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Không sai! Bây giỠcô nương nhắm mắt lại, hả miệng ra, tôi sẽ cho cô nương uống thuốc giải độc.
Hà n Linh tuy có chút đỉnh nghi ngá», nhưng vẫn phải là m theo lá»i hướng dẫn cá»§a Tiểu Tà .
Tiểu Tà láºp tức rút ra lưỡi phi Ä‘ao rạch cánh tay, lấy máu nhá» và o mình Hà n Linh và bà o Hà n Linh nuốt và o bụng.
Hà n Linh cảm giác trong miệng mặn mặn, hÆ¡i tanh, nhưng không ngỠđó là máu ngưá»i, cứ nuốt và o bụng.
Äá»™ má»™t lúc, máu cá»§a Tiểu Tà thấm và o ngưá»i Hà n Linh.
Hà n Linh lén lén mở mắt nhìn, thấy Tiểu Tà rạch tay lấy máu trị thương cho mình, trong lòng cảm động đến ứa nước mắt.
Tiểu Tà nói:
– Hà n Linh! Hãy mau váºn công!
Hà n Linh vừa khôi phục ná»™i lá»±c thì trước mặt đã thấy má»™t bá»n Hắc y sát thá»§ chạy đến.
Tiểu Tà kinh hãi, nghĩ thầm:
– Như váºy là Phi Long Bảo đã mướn bá»n sát thá»§ nà y Ä‘uổi theo ta rồi.
Tiểu Tà hướng vá» bá»n Hắc y sát thá»§ nói lá»›n:
– Quà huynh đệ có khá»e mạnh không? Sáng sá»›m đến đây báo tin cho ta, tháºt rất tốt.
Hà n Linh đã thấy mưá»i mấy tên Hắc Y bao vây mà Tiểu Tà vẫn còn đùa cợt, nên kéo áo Tiểu Tà bà o đừng có chá»c ghẹo chúng.
Tiểu Tà nói với Hà n Linh:
– ChỠmột chút, trong lúc giao tranh, cô nương phải chạy đi trước, để mặc tôi.
Chúng nó đánh không lại tôi đâu.
Tiểu Tà biết bữa nay không chắc thắng, nếu có ý cứu Hà n Linh thì không dễ dà ng gì tẩu thoát, nên mới bảo Hà n Linh chạy trước.
Hà n Linh gáºt đầu.
Tiểu Tà hướng vá» bá»n Hắc y sát thá»§:
– Quà huynh đệ. Các ngươi thuá»™c bang phái nà o đây? Äể ta Ä‘iểm danh. Số tám.
Tiểu Tà trước đây đã nghe qua máºt hiệu cá»§a Phụng Cô giảng giải vá» cách liên hệ vá»›i tổ chức bá»n Hắc y nà y. Rất tiếc gã không rà nh lắm. Tuy váºy cÅ©ng là m cho bá»n Hắc y sát thá»§ hoang mang.
Tức thì có tiếng hồi đáp:
– Có!
Tiếng hồi đáp nà y dĩ nhiên là của tên Hắc y số tám rồi.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Bá»n nà y nói được, không bị cắt lưỡi, rõ rà ng là thuá»™c và o hà ng đội trưởng trở lên, võ công cao cưá»ng, nếu bá» chạy vẫn bị chúng Ä‘uổi theo bao vây.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà láºp tức vung tay phát ra má»™t chưởng hướng vá» bá»n Hắc y sát thá»§. Äồng thá»i xô Hà n Linh chạy Ä‘i.
Bá»n Hắc y sát thá»§ cÅ©ng không mắc mưu láºp tức Ä‘uổi theo Hà n Linh.
Hà n Linh cÅ©ng không cách nà o thoát được đà nh phải chịu tráºn.
Tiểu Tà thấy địch mạnh, ta yếu chi bằng phương pháp du đấu, bá»n Hắc y sát thá»§ nhất thá»i cÅ©ng không là m gì được hắn.
Vừa lúc vai trái của Hà n Linh đã bị trúng thương, cô ta kêu lên một tiếng tiếng té nhà o xuống đất.
Tiểu Tà thấy váºy, hét lên má»™t tiếng, phát ra song chưởng tay phải phóng phi Ä‘ao nhắm và o cổ há»ng cá»§a hai tên Hắc y nhanh như chá»›p.
Hai tên Hắc y sát thá»§ thấy phi Ä‘ao phóng đến, dùng Ä‘ao cản trở, nhưng đã cháºm, bị chưởng phong cá»§a Tiểu Tà đánh trúng ngá»±c.
– Bùng!
Hai Hắc y ngã ra sau, ói máu tươi. Trong lúc đó Tiểu Tà cũng bị đối phương đâm một đao và o sau vai.
Tiểu Tà tung thân mình nhảy cao lên dùng chiêu “Trưá»ng Hồng Quán Nháºtâ€.
đánh và o tên sát thá»§ phÃa sau, đồng thá»i ném luôn má»™t loạt phi Ä‘ao.
– Veo! Veo!
Pháºp!
Tên Hắc y sát thá»§ nà y rú lên má»™t tiếng, ngã xuống. Tiểu Tà dùng song chưởng đánh bạt bá»n Hắc y qua má»™t bên, phóng mình đến chá»— Hà n Linh.
Trong lúc Hà n Linh Ä‘ang nằm dưới đất thì bị hai tên Hắc y dùng trưá»ng Ä‘ao công tá»›i.
Tiểu Tà vá»™i vã ném luôn hai ngá»n phi Ä‘ao và o cổ há»ng hai tên Hắc y nà y, giải cứu cho Hà n Linh, và hét lá»›n:
– Chúng bay đáng chết.
Hai tên Hắc y khác lại phóng tá»›i, dùng trưá»ng Ä‘ao chặt và o vai Tiểu Tà .
Tiểu Tà nhảy sang một bên tránh né, tiếp đó lăn dưới đất mấy vòng, ôm Hà n Linh phóng mình qua bên trái.
Lúc nà y vẫn còn sau cây trưá»ng Ä‘ao hướng và o sau lưng Tiểu Tà và Hà n Linh công tá»›i.
Tiểu Tà giáºn quá hét má»™t tiếng, phóng mình né tránh, đồng thá»i vung chưởng đánh ngã hai tên Hắc y, ôm Hà n Linh chạy và o rừng sâu.
Nhưng Tiểu Tà thương tÃch đã trầm trá»ng, không còn sức lá»±c bao nhiêu, vừa chạy được mấy bước đã bị má»™t tên Hắc y sát thá»§ Ä‘uổi theo, ép tá»›i má»™t chưởng, té nhà o tá»›i trước, máu tươi trong miệng trà o ra.
Tên Hắc y sát thá»§ từng bước ép tá»›i, muốn kết liá»…u mạng sống cá»§a Tiểu Tà , nhưng Tiểu Tà đã váºn hết sức lá»±c cuối cùng phóng ngược lại má»™t ngá»n phi Ä‘ao.
– Veo!
Tên Hắc y sát thủ rú lên một tiếng, ngã xuống đất.
Bây giá» Tiểu Tà lồm cồm ngồi dáºy, nhìn quanh, thấy bá»n Hắc y sát thá»§ lá»›p chết, lá»›p bị thương không còn dám truy sát nữa.
Äấu trưá»ng trở nên yên lặng, má»™t sá»± yên lặng hãi hùng.
Hà n Linh đưa tay lau máu miệng cho Tiểu Tà , rồi đỡ Tiểu Tà từng bước tiến và o rừng sâu.
Hà n Linh lo lắng:
– Dương huynh! Huynh bị thương quá nặng rồi.
Tiểu Tà nói:
– Linh muá»™i! Ta không sao cả, đừng có lo lắng cho ta. Hãy tránh xa bá»n nà y rồi sẽ tÃnh. Ta không còn sức lá»±c để giao đấu nữa rồi.
Hà n Linh lo ngại:
– Chúng cũng không còn dám đuổi theo nữa. Dương huynh hãy cố gắng và o tới rừng để dưỡng thương.
Äôi mắt Hà n Linh rướm lệ, đỡ Tiểu Tà từng bước chạy và o rừng.
Nhưng vừa chạy được một đoạn không bao xa, đã nghe có tiếng quát:
– Äứng lại. Không dá»… dà ng gì. Ha ... ha ...
Hà n Linh đưa mắt nhìn thấy ngưá»i vừa xuất hiện, kêu to:
– Lý Tam Siêu!
Äúng váºy, ngưá»i vừa xuất hiện chÃnh là lão quái Lý Tam Siêu, lão già trước đây đã Ä‘uổi bắt Hà n Linh.
Lý Tam Siêu cưá»i nói:
– Ta tìm chúng bay rất khổ sở. CÅ©ng mau có tiếng giao tranh đã là m cho lão phu đến đây. Rốt cuá»™c, lão phu tìm được chúng bay rồi. Tiểu quỉ nà y có phải hôm qua đã cứu ngươi không? ÄÆ°á»£c!
Äể lão phu chặt hắn trả thù mÅ©i dao vừa rồi.
Vừa nói, tả chưởng của Lý Tam Siêu đã vung lên, hướng và o Tiểu Tà .
Hà n Linh bước tới một bước, nói:
– Äừng giết hắn! Ta theo lão bằng lòng để cho lão trao đổi Ma Kinh.
– Hà n Linh thấy Tiểu Tà bị thương quá nặng đã kiệt sức, nên muốn tìm cách cứu sinh mạng của Tiểu Tà dưới tay lão quái nà y.
Lý Tam Siêu thấy Tiểu Tà đã kiệt sức, nên không còn có y đỠphòng, chỉ chỠcơ hội bắt Hà n Linh dẫn đi mà thôi.
Bỗng nghe Tiểu Tà lẩm nhẩm trong miệng:
– Thiên hạ ... huyá»n bà ... huyá»n huyá»n bảo lục ...
Tiểu Tà biết Lý Tam Siêu là ngưá»i Ä‘am nên bà kÃp võ lâm nên tìm cách lừa gạt.
Quả nhiên, Lý Tam Siêu nghe câu nói ấy, há»i Hà n Linh:
– Hắn nói gì váºy?
Hà n Linh biết Tiểu Tà có ý lừa gạt lão quái nà y, nên mỉm cưá»i đáp:
– Lão quái váºt. Bạn cá»§a ta có má»™t bá»™ đệ nhất công phu võ há»c gá»i là “Huyá»n huyá»n bảo lụcâ€. Trước khi chết muốn trao lại cho ta. Rất tiếc, chỉ có hắn má»›i biết được cuốn Bảo lục ở đâu. Cuốn Bảo lục nà y so sánh vá»›i Thái Thượng Ma Kinh còn lợi hại hÆ¡n nhiá»u.
Lý Tam Siêu đôi mắt sáng lên, nhìn Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Có thể như váºy. Má»™t mình tiểu quỉ nà y má»™t lúc giết mưá»i mấy cao thá»§ cá»§a bá»n Hắc y sát thá»§, bản lÄ©nh không tầm thưá»ng.
NghÄ© như váºy, Lý Tam Siêu lanh lẹ Ä‘iểm huyệt Hà n Linh và Tiểu Tà , rồi cặp nách hai ngưá»i phóng Ä‘i vá» hướng Xà cốc.
o O o Xà cốc ở vá» dưới chân núi Hồi SÆ¡n. Cả cốc nà y toà n là độc xà , nên má»›i gá»i là Xà cốc.
Lý Tam Siêu ở trong Xà cốc nà y như ở trong một địa đạo.
Khi bắt Tiểu Tà và Hà n Linh Ä‘em vá», Lý Tam Siêu đặt hai ngưá»i lên hai chiếc giưá»ng đá, có ý định chữa thương cho Tiểu Tà .
Lý Tam Siêu đã nổi danh là Thiên hạ đệ nhị độc thì độc công rất lợi hại.
Lão luyện độc dược rất rà nh.
Äá»™c công cà ng cao, thì công luyện cÅ©ng rất cao, và chế thuốc cÅ©ng rất thần diệu.
Tiểu Tà không bao lâu đã tỉnh lại, nhìn lão quỉ cưá»i nói:
– Lão quỉ! Ông đã mệt má»i rồi. Tiểu muá»™i cá»§a tôi Ä‘ang ở đâu?
Tuy Tiểu Tà đang Ä‘iá»u trị vết thương, nhưng chỉ cần được nói chuyện là gã không bá» lỡ cÆ¡ há»™i.
Lý Tam Siêu lòng đầy tham vá»ng, nghÄ© đến “Huyá»n Huyá»n Bảo Lục†nhất thá»i cÅ©ng không dám đối xá» lạt lẽo vá»›i Tiểu Tà .
Lão cưá»i nói:
– Tiểu muá»™i cá»§a ngươi Ä‘ang nằm trên giưá»ng đá kế bên ngươi. Các ngươi có thể nói chuyện được.
Lão giải huyệt mê cho Hà n Linh, và điểm và o ma huyệt cô ta.
Hà n Linh từ từ tỉnh lại, sợ hãi há»i:
– Ta Ä‘ang ở đâu váºy? Dương Tiểu Tà ! Dương Tiểu Tà .
Cô ta lo lắng cho Tiểu Tà , nên vừa tỉnh lại đã gá»i tên Tiểu Tà .
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tiểu muá»™i! Ta Ä‘ang nằm ở bên tiểu muá»™i đây. Äừng lo lắng.
Hà n Linh không cỠđộng được, chỉ đưa mắt nhìn Tiểu Tà nói:
– Dương huynh có khá»e không?
Tiểu Tà nói:
– Tiểu muội yên tâm.
Lý Tam Siêu nói:
– Tiểu huynh đệ! Muá»™i muá»™i cá»§a ngươi không sao rồi. Ngươi có thể báo cho ta má»™t việc bà máºt không?
Tiểu Tà cưá»i thầm, suy nghÄ©:
– Lão quỉ nà y đã mắc bẫy rồi.
Gã nhìn Lý Tam Siêu nói:
– Bà máºt gì đây?
Lý Tam Siêu há»i:
– Nghe nói ngươi có bá»™ “Huyá»n Huyá»n Bảo Lụcâ€. Äúng không?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Ông muốn nói đến ... thiên hạ đệ nhất “Huyá»n Huyá»n Bảo Lục†sao?
Lý Tam Siêu thấy Tiểu Tà nói rất tự nhiên, lòng mừng rỡ, nói:
– Äúng! ChÃnh là bá»™ Thiên hạ đệ nhất bảo lục.
Tiểu Tà cố tình đùa cợt với Lý Tam Siêu nên nói:
– Cảm ơn ông chiếu cố. Nếu không có ông cứu mạng tôi đã chết trên núi rồi.
Äể Ä‘á»n Æ¡n cứu mạng, tôi se nói bà máºt nà y cho ông.
Lý Tam Siêu mừng rỡ, há»i:
– Váºy thì nói mau Ä‘i.
Tiểu Tà là m bộ suy nghĩ một lúc nói:
– Cuốn “Huyá»n Huyá»n Bảo Lục†chÃnh là bà kÃp cá»§a Sư tổ Châu Thái truyá»n lại cho tôi, hiện Ä‘ang cất tại má»™t tưá»ng đá.
Lý Tam Siêu há»i gấp:
– Như váºy là ở nÆ¡i nà o? Hãy bảo cho lão phu biết để Ä‘i tìm.
Tiểu Tà nói:
– Thái Cự Tiên đảo, Thần tiên cốc.
Lý Tam Siêu suy nghÄ©. Lão cÅ©ng không biết Thái Cá»± Tiên đảo ở đâu, nên há»i:
– Váºy ... lão phu không biết ở nÆ¡i nà o. Tiểu huynh đệ có thể vẽ bản đồ cho ta được không?
Tiểu Tà thở một hơi, nói:
– Cho tôi thuốc chữa thương, tôi rất khó chịu.
Nói xong giả bộ đau đớn.
Lý Tam Siêu láºp tức nhét ba viên thuốc và o miệng Tiểu Tà , đồng thá»i váºn công truyá»n lá»±c trị thương cho Tiểu Tà .
Không lâu, Tiểu Tà cảm giác sức lực mình đã bình phục, nói:
– ÄÆ°á»£c rồi!
Lý Tam Siêu nhìn Tiểu Tà mắt đầy tham vá»ng.
Tiểu Tà nói:
– Bản đồ vẽ cách nà o tôi không biết, vì tôi không biết vẽ, muốn vẽ cũng không được.
Lý Tam Siêu thất vá»ng nói:
– Tùy tiện! Có thể vẽ đại khái khu vực cũng được.
Tiểu Tà nghĩ một lúc, nói:
– Thôi được! Tôi nhớ lại mấy năm trước đây cũng đã thuộc là u. Tôi nói cho ông vẽ được không?
Lý Tam Siêu như đang nằm mơ, vui mừng kêu lên:
– ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Thì cứ như váºy. Không ngá» Tiểu huynh đệ tốt ý. Ta nhất định coi ngươi là bạn rồi.
Lý Tam Siêu liá»n và o trong háºu phòng.
Hà n Linh nói:
– Dương huynh! Quả tháºt có “Huyá»n Huyá»n Bảo Lục†sao?
Cô ta lo lắng cho Tiểu Tà không nói ra được nÆ¡i cất giấu bảo váºt.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Ta muốn gạt hắn để tìm thuốc chữa thương. Tiểu muá»™i thấy ta bị thương như váºy là đệ nhất đáng thương, không phải chuyện đùa. Tiểu muá»™i cứ yên tâm để xem ta cợt đùa lão cho vui.
Hà n Linh nghe nói cÅ©ng yên tâm, há»i:
– Thương thế của Dương huynh, tiểu muội rất lo lắng. May mà đã được bình phục.
Tiểu Tà nói:
– Yên tâm Ä‘i! Lão quái nà y đã mù quáng, say mê, cứ gá»i ta là hảo huynh đệ.
Hà n Linh biết Tiểu Tà chÆ¡i trò cổ quái tuy lo lắng, nhưng cÅ©ng không đến ná»—i sợ hãi. Cô ta đưa mắt nhìn bốn phÃa, phát hiện nÆ¡i tưá»ng đá lân cáºn toà n là rắn.
Cô ta run run, há»i:
– Tại sao ở đây lại có quá nhiá»u rắn như váºy? Muá»™i rất sợ ...
Tiểu Tà biết đà n bà , con gái rất hay sợ rắn, nên nói:
– Äừng sợ! Chá» má»™t lát lão phu đến đây, ta bảo lão Ä‘uổi rắn hết ra ngoà i.
Linh muội cứ nghỉ ngơi dưỡng sức.
|

05-08-2008, 12:31 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 12
GIÂY PHÚT BAN ÄẦU
Trong lúc Lý Tam Siêu và o phong tìm giấy má»±c đẻ vẽ bản đồ Ä‘i tìm Huyá»n Huyá»n bảo lục thì Tiểu Tà nói nhá» vá»›i Hà n Linh:
– Lão quái nà y đã mắc mưu ta rồi.
Hà n Linh há»i:
– Dương huynh! Huynh định đùa cợt với lão quái đó sao?
Tiểu Tà nói:
– Äúng váºy! Bây giá» chúng ta đã được lão quái chữa thương xong, còn chá» gì mà không chạy.
Tiểu Tà vừa nói vừa đưa tay giải huyệt cho Hà n Linh.
– Linh muá»™i! Muá»™i thấy ngoà i cốc có khói không? Äó là lão quái Ä‘ang luyện thuốc, nhất định phải có cá»§i lá»a ở đó. Chúng ta chạy ra mau.
Tiểu Tà và Hà n Linh không bá» lỡ cÆ¡ há»™i láºp tức thoát ra khá»i thạch phòng.
Quả nhiên Tiểu Tà dá»± tÃnh không sai, bên ngoà i lão quái Ä‘ang nấu thuốc, bên lò lá»a có để nhá»±a cây thuá»™c loại dẫn há»a.
Tiểu Tà lấy nhá»±a cây tạt và o thông lá»™, lấy cá»§i ném và o đó, phóng há»a lên.
Lá»a cháy phừng phừng, lan rá»™ng rất nhanh.
Chỉ thoáng mắt, ngá»n lá»a đã bao trùm Xà cốc.
Tiểu Tà dắt tay Hà n Linh giục gấp:
– Linh muội! Chạy mau.
Lúc nà y bá»n rắn độc thấy lá»a Ä‘á»u chạy trốn hết, không còn thấy má»™t con nà o.
Tiểu Tà đắc y cưá»i lá»›n, dắt Hà n Linh phóng ra ngoà i chân núi, biến mất trong dám rá»±ng ráºm.
Lý Tam Siêu vừa tìm được bút má»±c chạy ra, thấy lá»a cháy rá»±c Xà cốc, tức giáºn đến ngất xỉu dưới đất.
Giữa lúc đó, bên trong háºu phòng có má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n, nhanh như chá»›p, chạy đến ôm Lý Tam Siêu bay ra ngoà i, mất hút trong đám khói lá»a.
Cứ nhìn và o động tác cá»§a bóng ngưá»i vừa xuất hiện, đã biết ngay ngưá»i nà y là má»™t cao thá»§ võ lâm.
Tiểu Tà vừa chạy, vừa nói với Hà n Linh:
– Từ nay vỠsau không còn Xà cốc nữa rồi.
Thoát ra khá»i Xà cốc, Tiểu Tà và Hà n Linh đã vá»™i tìm đến má»™t tá»u lầu, ăn uống má»™t bữa no nê.
Tiểu Tà đắc ý:
– Lão quỉ nà y hôm nay không chết cũng bị lột da.
Hà n Linh vẫn lo lắng:
– CÅ©ng may Dương huynh nghÄ© được cách nà y nếu không chúng ta nhất định không thoát khá»i tay lão.
Giá»ng nói cá»§a Hà n Linh đầy vẻ cảm mến và kÃnh phục.
Tiểu Tà nói:
– Như váºy thì từ nay má»i việc Linh muá»™i phải tin tưởng và o Tiểu Tà nà y.
– Hà n Linh cưá»i không ngá»›t. Từ trước đến nay nà ng chưa từng gặp má»™t con ngưá»i cổ quái như Tiểu Tà . Nà ng nhìn Tiểu Tà như là má»™t kỳ nhân, quái kiệt.
Hà n Linh nói:
– VỠmôn đùa cợt, Dương huynh quả là một quái kiệt giang hồ. Muội rất nể phục.
Tiểu Tà được Hà n Linh ái mộ, vui sướng vô cùng.
Hà n Linh suy nghĩ một lúc, nói:
– Äúng rồi. Huynh nhá»› bá»n Hắc y sát thá»§ không?
Tiểu Tà nói:
– Là m sao quên được? Hà nh động cá»§a chúng có rất nhiá»u sá»± bà máºt. Huynh định tìm cách theo dõi chúng, nhưng chưa có cÆ¡ há»™i. Có Ä‘iá»u chắc chắn chúng toà n là những ngưá»i đáng thương hại. Chúng Ä‘i tìm cái chết để giải thoát cho cuá»™c sống.
Hà n Linh không hiểu:
– Tại sao như váºy?
Tiểu Tà nói:
– Nguyên do rất nhiá»u. Bá»n chúng bị cắt mÅ©i, cắt tai, há»§y mặt mà y, nên chúng phải bịt mặt, để che dấu những xấu xa đó.
Hà n Linh giáºt mình.
– Tháºt váºy sao? Tại sao có chuyện nhẫn tâm như váºy?
Tiểu Tà căm háºn:
– Trong thiên hạ không thiếu gì kẻ vô lương tâm, tà n ác. Huynh phải khám phá ra tổ chức tà n ác nà y.
Hà n Linh nói:
– Cái Bang tai mắt khắp thiên hạ. Äể muá»™i trở vá» nhỠđại ca Ä‘iá»u tra manh mối má»›i rõ được.
Tiểu Tà than:
– Dù có tìm ra manh mối cÅ©ng vô Ãch. Có ai giết hết được chúng nó? Muá»™i có biệt vừa rồi tên Hắc y sát thá»§ theo truy sát chúng ta là ai không?
– Lúc đó muội đang mê man, là m sao biết được?
– Lúc đầu huynh cÅ©ng không biết, nhưng lúc nói chuyện vá»›i lão quái trong Xà cốc, huynh má»›i biết được hắn là Thần Huyết Gấu cá»§a Cá»u Ma Nhất Quỉ ở Cốc Ma Vương. Võ công hắn rất cao, nhưng cÅ©ng bị bá»n khác bắt là m tay sai. Như váºy thế lá»±c bá»n nà y rất mạnh, không lưá»ng được. Huynh nghÄ© chúng ta chỉ còn có cách chạy trốn là tốt hÆ¡n cả.
Hà n Linh nhÃu mà y:
– Rốt cục huynh cÅ©ng không dám đương đầu vá»›i bá»n chúng sao?
Tiểu Tà thản nhiên:
– Linh muá»™i! Huynh là má»™t đứa trẻ cô thân độc mã. huynh suýt bá» mạng dưới tay chúng nó nhiá»u lần, chỉ tìm cÆ¡ há»™i lánh nan. Biện pháp tốt nhất là chúng ta chạy trốn ...
Hà n Linh cưá»i khúc khÃch:
– Còn muội thì sao? Cũng theo huynh chạy trốn?
Nà ng nói lên câu nà y có cảm giác e thẹn, gục đầu xuống bà n để che dấu sự thẹn thùng đó.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Linh muội muốn theo huynh chạy trốn ư? Muội là m sao chạy kịp huynh?
Tốt hơn muội nên trở vỠCái Bang sống an toà n. Sau nà y muốn đi tìm huynh thì cứ đi tìm.
Hà n Linh nói:
– Nhưng muá»™i thÃch Ä‘i theo huynh du ngoạn giang hồ.
Tiểu Tà nhìn Hà n Linh, tâm hồn xao xuyến cảm mến cô gái chân tháºt nà y.
Bất đắc dĩ nói:
– Cũng được! Nếu Linh muội muốn theo huynh thì gặp nguy hiểm phải sẵn sà ng chạy, giống như lúc nãy. Nhưng ... tốt hơn mình nên trở lại Cái Bang.
Hà n Linh nói:
– ÄÆ°á»£c! Chỉ cần gặp nguy hiểm muá»™i sẽ chạy. Chạy cà ng nhanh cà ng tốt.
Tiểu Tà nói:
– Bây giỠchúng ta hãy đến thà nh Trà ng An tìm một phòng trỠnghỉ ngơi để dưỡng sức.
Hai ngưá»i rá»i tá»u lầu, hướng vá» thà nh Trang An.
Hà n Linh trên cổ, từ trước có đeo một cái lục lạc nhỠđể trang sức, nên đi bộ có phát ra tiếng rung rất êm tai.
Tiểu Tà thấy váºy há»i:
– Linh muội tại sao đeo cái lục lạc nà y? Có phải đó là món gia bảo?
Hà n Linh nói:
– Tên mình là Hà n Linh, nên thÃch Ä‘eo lục lạc, đồng thá»i cÅ©ng thÃch nghe tiếng rung cá»§a nó.
Tiểu Tà nói:
– Nếu váºy muá»™i đừng gá»i mình là Hà n Linh mà gá»i là Tiểu Linh.
Hà n Linh lắc đầu:
– Muội không muốn!
– Nhưng huynh muốn gá»i tên muá»™i như váºy.
Hà n Linh không muốn tranh cãi với Tiểu Tà :
– Huynh muốn gá»i tên gì cÅ©ng được.
Nà ng tiếp tục bước nhanh.
Tiểu Tà gá»i:
– Tiểu Linh! Bây giỠchưa phải lúc cần chạy trốn mà .
Tiểu Tà cưá»i lá»›n, bước nhanh theo Hà n Linh.
Chỉ chốc lát, hai ngưá»i đã và o thà nh Trà ng An.
NÆ¡i đây xe cá»™ như nước, ngưá»i đông như nêm ...
Äèn thắp sáng thâu đêm ...
Tá»u lầu, thanh lâu, hà trưá»ng ... khắp nÆ¡i du khách muốn gì cÅ©ng có.
Khách hà o hoa, phong nhã thưá»ng ngà y đến đây du ngoạn.
Tiểu Tà chăm chú nhìn khách qua đưá»ng má»™t lúc, nói vá»›i Tiểu Linh:
– Tiểu Linh! NÆ¡i đây má»™t dãy cố đô xưa, để lại nhiá»u cảnh váºt hiếm thấy, là m say lòng khách nhà n du.
Tiểu Linh cưá»i nói:
– Äúng váºy! Trước mặt chúng ta là Hoa Thanh Trì, trước kia Dương Quà Phi, má»™t trong Tứ đại mỹ nhân trong thiên hạ, đã từng dùng nÆ¡i nà y hóng mát. Còn bên trái là chá»— ở cá»§a Dương Quà Phi.
Tiểu Linh chỉ vỠbên trái có một tòa cung điện nguy nga và nói:
– Nơi đó là cấm khu. Chúng ta không nên đến đó.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì xa xa nghe vang lại tiếng kêu cứu cá»§a má»™t cô gái rất khẩn thiết.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Khà ... khà lại có chuyện nữa rồi!
Tiểu Linh biết chuyện không là nh, và rất khẩn cấp, vội nói:
– Chúng ta đến đó xem thá».
Nói xong, nà ng chạy vỠhướng có tiếng kêu cứu.
Tiểu Tà cũng phóng mình chạy theo.
Lúc gần đến nÆ¡i, có tiếng má»™t ngưá»i đà n ông hét lá»›n:
– Tiểu cô nương đừng chạy! Thiếu gia ta chỉ muốn là m bạn với cô nương.
việc nà y cô nương không hỠmất thể diện đâu.
Ngưá»i con gái nói:
– Tôi không muốn. Hãy thả tôi ra.
Tiểu Tà chạy sau mà đến trước. Gã thấy má»™t cô gái độ mưá»i bảy tuổi mình mặc áo trắng, đầu bÃm tóc, thân mình yểu Ä‘iệu, mặt mÅ©i hoa dung mỹ lệ.
Ngưá»i con gái nà y Ä‘ang bị má»™t thiếu niên nắm cứng tay phải, không còn cách nà o thoát ra được.
Ngưá»i thiếu niên nà y độ hai mươi tuổi mặc áo tÃm, thân mình cục mịch, đầu nhá»n, mắt chuá»™t, trông có vẻ là má»™t tên nô tỳ.
Äúng váºy, đằng sau hắn có má»™t thiếu niên ốm yếu, độ mưá»i tám tuổi, mặc áo thư sinh, đầu đội nón tú tà i, mặt mà y cÅ©ng đẹp trai, nhưng trên mặt lại trét má»™t lá»›p phấn, dung nhan chải chuốt, tay cầm cây quạt, miệng cưá»i duyên Ä‘ang đứng nhìn Bạch y thiếu nữ.
Bạch y thiếu nữ trông thấy Tiểu Tà chạy đến láºp tức kêu to:
– Vị công tỠmau cứu tôi. Chúng nó ...
Cô gái như quá sợ hãi đến nỗi nói không ra tiếng.
Thiếu niên mặc áo thư sinh đứng ở đằng sau nói lớn:
– A Phúc! Cứ bắt nó dẫn đi. Có ta đây ngươi đừng sợ gì cả.
A Phúc, tên nô tỳ đang nắm tay cô gái, vênh mặt nói:
– Cô nương đừng kêu la. Tiểu gia ta là ngưá»i rất xứng đáng là m bạn vá»›i cô nương. Có gì mà sợ hãi như váºy?
Tên nô tỳ A Phúc nà y không thấy Tiểu Tà đến gần, cứ lo nắm tay cô gái lôi đi.
Tiểu Tà nhìn thấy cưá»i lá»›n:
– Té ra là chuyện chá»c ghẹo gái là nh. ÄÆ°á»£c! Ha ... ha ...
Tiểu Tà muốn thá» xem ngưá»i ta trêu ghẹo cô gái đến đâu, rồi má»›i ra tay.
Tiểu Linh đến thấy Tiểu Tà vẫn đứng yên nhìn, kêu lên:
– Tiểu Tà ! Mau ra tay cứu ngưá»i.
Bản thân Tiểu Linh cũng có võ công, nhưng trước mặt nà ng có Tiểu Tà , nên nà ng tin tưởng và o bản lãnh của Tiểu Tà hơn.
Tiểu Tà nhặt một cục đá ném và o A Phúc như ném một con chó.
Cá» chỉ rất bình thưá»ng, nhưng cục đá từ trong tay Tiểu Tà ném ra chứa đựng má»™t sức mạnh không tưởng tượng.
A Phúc tránh không kịp, trên đầu đã bị cục đá ném trúng, hắn “A†lên một tiếng, máu tươi chảy ra. Hắn buông tay cô gái.
Tiểu Linh đứng đằng sau đã chạy tá»›i đỡ cô gái áo trắng dáºy, Ä‘em lại đứng núp sau lưng Tiểu Tà .
Tiểu Tà thấy A Phúc bò dưới đất, chưa đứng dáºy được, mắng:
– Äáng tá»™i! Ban ngà y dám dở trò ghẹo gái!
A Phúc bị chảy máu đầu, nổi giáºn hét má»™t tiếng, xông và o Tiểu Tà đánh má»™t lúc hai quyá»n.
Tiểu Tà khinh thưá»ng, chỉ né sang má»™t bên dùng chân phải đá móc má»™t cái và o mông Ä‘Ãt cá»§a A Phúc, láºp tức A Phúc té nhá»§i trên mặt đất.
Tiểu Tà không bá» qua, phóng tá»›i cỡi trên lưng A Phúc, hai tay đánh lia lịa và o mông Ä‘Ãt A Phúc như má»™t kỵ mã Ä‘ang ra roi cho ngá»±a chạy.
A Phúc bị đau quá, không chịu nổi, khóc ròng.
Tiểu Tà nói:
– Nhá» mà mất dạy, lá»›n lên gây nhiá»u tá»™i lá»—i.
Lúc nà y gã công tỠđứng đằng sau thấy chuyện không ổn, liá»n phóng tá»›i, xòe cây quạt phát ra má»™t chiêu hướng vá» Tiểu Tà .
Tiểu Linh trông thấy kêu lớn:
– Tiểu Tà ! Coi chừng sau lưng.
Tiểu Tà đang say mê đánh A Phúc, nghe tiếng kêu của Tiểu Linh, vội quay lại, nói:
– Té ra vẫn còn có đồng bá»n. Ta dạy luôn các ngươi má»™t bà i há»c là m ngưá»i.
Vừa nói vừa phát ra má»™t chiêu “Nhữ Yến Qui Sà o†chặt chiếc quạt cá»§a đối phương rÆ¡i xuống đất, rồi bình tÄ©nh đứng dáºy.
Gã thiếu niên thư sinh kinh hãi, khom lưng lượm cây quạt lên, nhìn Tiểu Tà không chớp mắt.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n vung tay kêu:
– Khà ... khà ... Ta không biết ngươi là đà n ông hay đà n bà , đánh phấn thoa son rất công phu ...
Thiếu niên thư sinh tức giáºn hét:
– Ngươi là ai dám xen và o chuyện của phái Hoa Sơn? Có phải chán sống rồi sao?
Thiếu niên thư sinh nà y nói đến má»™t môn phái lá»›n trong thiên hạ, như váºy chứng tá» lai lịch cá»§a hắn không phải nhá».
Rất tiếc Tiểu Tà thuộc môn phái “ Thông Thực bang chủ†một môn phái kỳ danh cổ quái, do hắn đặt ra, chưa ai biết tới.
Tiểu Tà giả bộ sợ hãi:
– Hoa Sơn? Té ra là phái Hoa Sơn? Xin lỗi! Lúc nãy tại hạ đã thất lễ rồi.
Nói xong hắn là m bộ chắp tay tạ lỗi.
Thiếu niên thư sinh thấy Tiểu Tà tỠvẻ sợ hãi phái Hoa Sơn, đắc ý lên tiếng:
– Tại đây trong vùng hai trăm dặm Ä‘á»u thuá»™c vá» thế lá»±c cá»§a phái Hoa SÆ¡n.
Ngươi dám chá»c giáºn bổn thiếu gia sao?
Tiểu Tà thấy thiếu niên thư sinh hống hách, lại cà ng giả bộ sợ sệt:
– Thiếu gia tha mạng! Tại hạ không biết công tỠlà Hoa Sơn đại thiếu gia.
Tiểu Linh thấy thế tức giáºn:
– Tiểu Tà sao váºy?
Cá» chỉ cá»§a Tiểu Tà đến ná»—i Tiểu Linh cÅ©ng không hiểu được Tiểu Tà đang tìm cách chá»c ghẹo phái Hoa SÆ¡n.
Tiểu Tà quay lại nói với Hà n Linh:
– Tiểu Linh! Chúng mình không được chá»c giáºn Hoa SÆ¡n phái. Tốt hÆ¡n chúng ta mau chạy trốn.
Tiểu Linh nổi giáºn:
– Dương huynh tại sao không có chà khà là m trai như váºy.
Thiếu niên thư sinh nhìn thấy Tiểu Linh rất xinh đẹp, mặt hoa da phấn, dung nhan mỹ lệ, phát động tà ý, nói:
– Cô nương nà y rất đẹp. Thiếu gia đây tên là Thanh Kỳ SÆ¡n, thấy cô nương có ngưá»i bạn rất hèn hạ, không xứng đáng, váºy cô nương kết bạn vá»›i ta được không?
Tiểu Linh hét to:
– Tiểu quỉ! Äừng há»—n láo.
Nà ng tức giáºn chưa nguôi, quay vá» hướng Tiểu Tà nói:
– Dương huynh! Huynh rất kỳ quái, tôi không theo huynh nữa đâu.
Nói xong kéo tay cô gái áo trắng toan chạy đi.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Tiểu Linh! Äừng vá»™i! Tốt xấu huynh cÅ©ng là má»™t bang chá»§. Tiểu tá» nà y xưng là phái Hoa SÆ¡n, lại không giống nam giống nữ. Huynh phải khám phá thân thể cá»§a hắn xem thuá»™c phái nà o.
Tiểu Linh nghe nói cưá»i lên, biết rằng Tiểu Tà đang muốn bà y trò chÆ¡i gì đây, nên không tức giáºn nữa.
Thanh Kỳ SÆ¡n giáºn hét:
– Tiểu tá»! Lúc nãy ngươi nói ai không giống nam, giống nữ?
Tiểu Tà cưá»i hà hÃ:
– Ta thấy ngươi giống như gái giả trai. Ta muốn xem rốt cuộc ngươi là đà n ông hay đà n bà ? Hoặc là ... ha ... ha ...
Thanh Kỳ Sơn trợn trừng hai mắt:
– Không lẽ Thiếu chưởng môn phái Hoa Sơn ngươi cũng không biết sao?
Ngươi ...
Tuy hắn giáºn dữ, nhưng vì sợ Tiểu Tà võ công cao thâm, nên không dám xuất thá»§.
Tiểu Tà nói:
– Quen biết thì không quen biết, nhưng nhất định chưởng phái Hoa Sơn không giống ngươi.
Thanh Kỳ SÆ¡n há»i:
– Tại sao không giống?
Tiểu Tà nói:
– Chưởng môn phái Hoa Sơn nhất định là đà n ông, còn ngươi thì không rõ rà ng ... xem ra giống bán nam, bán nữ.
Thanh Kỳ SÆ¡n thấy Tiểu Tà không kÃnh nể hắn, trong lòng sợ hãi, muốn tìm cách rá»i khá»i nÆ¡i đây, sau nà y sẽ tÃnh việc trả thá»§, nên nói:
– Tiểu quỉ! Ngươi phải nhớ rõ phái Hoa Sơn tuyệt đối không bỠqua ngươi. A Phúc! Chúng ta đi.
Nói xong hướng vỠbên trái phóng đi.
Tiểu Tà phi thân cản lại:
– Hãy khoan đã. Muốn chạy cÅ©ng chá» ta xem rõ ngươi là đà n ông hay đà n bà đã, để say nà y gặp nhau khá»i ngỡ ngà ng.
Thanh Kỳ Sơn lùi một bước:
– Ngươi dám ...
Tiểu Tà sấn tới:
– Có gì không dám.
Chưa dứt lá»i, Tiểu Tà đã phóng tá»›i như má»™t con cá»p đói vồ mồi, hai tay bấu và o Thanh Kỳ SÆ¡n.
– Xạch ... xạch ... xạch ...
Mưá»i luồng chỉ công cá»§a Tiểu Tà nháy mắt đã xé nát quần áo cá»§a Thanh Kỳ SÆ¡n, chỉ để lại chiếc quần lót.
Tiểu Tà nhìn thấy ngá»±c cá»§a Thanh Kỳ SÆ¡n bình thưá»ng, thất vá»ng lắc đầu:
– Té ra ngươi là con ngưá»i phát triển không đúng tá»± nhiên, nên giả trai.
Tiểu Tà đoán Thanh Kỳ SÆ¡n là đà n bà , nhưng giỠđây cÅ©ng không rõ được, chỉ thấy Thanh Kỳ SÆ¡n thoa son đánh phấn nên nghÄ© váºy mà thôi.
Thanh Kỳ SÆ¡n bị nhục, mặt mà y giáºn dữ không biết là m sao. Hắn chỉ á»· quyá»n thế cá»§a môn phái để hăm dá»a kẻ khác, nhưng Tiểu Tà đã chÆ¡i má»™t đòn hà i ước, là m cho hắn xấu hổ đến sượng ngưá»i ...
Tiểu Linh và ngưá»i con gái áo trắng đứng nhìn, tuy có vẻ e thẹn, nhưng cÅ©ng không thể nhịn cưá»i.
Tiểu Tà nói:
– Ta nể mặt hai vị cô nương nà y, nên không muốn xét kỹ thân thể của ngươi.
Ta thấy ngươi không ra trai, không ra gái, cũng không muốn xem nữa. Hãy mau cút đi cho khuất mắt.
Thanh Kỳ SÆ¡n muốn báo thù, nên lên tiếng há»i:
– Ngươi có gan thì xưng danh hiệu. Chúng ta hẹn lại kỳ sau.
Tiểu Tà nói:
– Ngươi đừng có hù ma nhát quá»·. Äại gia cá»§a ngươi tên là Dương Tiểu Tà , bang chá»§ môn phái Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương. Lần sau thấy ngươi là m báºy bạ ta nhất định bắt ngươi thiến Ä‘i.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa vung tay như muốn đánh tới.
Thanh Kỳ SÆ¡n sợ hãi, láºp tức phóng Ä‘i.
A Phúc thấy Thanh Kỳ SÆ¡n bá» chạy cÅ©ng láºp tức chạy theo.
Tiểu Tà cưá»i đắc ý quay lại nói vá»›i Tiểu Linh và cô gái áo trắng:
– Thôi! Chúng ta tha mạng cho hắn lần nà y.
Nói xong đi vỠhướng khác, không đuổi theo Thanh Kỳ Sơn.
Tiểu Linh và cô gái áo trắng cũng đi theo Tiểu Tà .
Tiểu Tà há»i cô gái áo trắng:
– Tiểu cô nương đến đây là m gì mà gặp tai nạn như váºy?
Cô gái áo trắn nói:
– Tôi là m a hoà n cho ngưá»i ta. Lão gia tôi bảo tôi ra đây tìm thiếu gia, không ngá» gặp bá»n nà y, may được hai vị ân nhân, nếu không háºu quả khó lưá»ng được.
Công tỠvõ công rất lợi hại, tiểu nữ rất khâm phục.
Tiểu Tà được cô gái áo trắng khen, phấn khởi:
– Äâu có! Tôi còn rất nhiá»u công phu chưa sá» dụng đến. Vừa rồi tôi chỉ tạo má»™t trò chÆ¡i cho vui thôi.
Tiểu Linh trêu chá»c:
– Tiểu Tà ! Huynh đừng phô trương. Nếu gặp cao thủ huynh cũng giống như gã thư sinh giả lúc nãy mà thôi.
Tiểu Tà nói:
– Linh muội cũng biết đùa cợt sao?
Cô gái áo trắng há»i:
– Hai ngưá»i nói gì váºy? Muá»™i không hiểu.
Tiểu Tà nói:
– Cô nương cứ há»i Tiểu Linh thì rõ.
Tiểu Linh thấy đùa cợt với Tiểu Tà chỉ bị thiệt thòi, nên không nói nữa.
Cô gái áo trắng nói:
– Muá»™i tên A Hương! Muá»™i thấy vị tiểu huynh nà y rất vui tÃnh.
Cô ta vừa nói vừa nhìn Tiểu Tà .
Tiểu Tà được khen rất khoái chÃ, nhưng không dám khoe khoang trước mặt Tiểu Linh.
Tiểu Linh nói:
– A Hương! Muội trở vỠnhà đi! Chúng tôi phải và o thà nh Trà ng An rồi.
A Hương nói:
– Như váºy muá»™i phải trở vá» nhà . Hẹn tái ngá»™.
Tiểu Linh nói:
– A Hương! Tôi tên Hà n Linh, nhưng Tiểu Tà muốn kêu tôi là Tiểu Linh.
A Hương nói:
– Như váºy cà ng tốt. Hãy nháºn là Tiểu Linh Ä‘i.
Hà n Linh nói:
– Cũng được! Tôi là Tiểu Linh.
A Hương nói:
– Xin cảm ơn hai vị ân nhân. A Hương xin hẹn tái ngộ.
Thà nh Trà ng An lúc nà o ngưá»i cÅ©ng đông đặc, du khách du ngoạn dáºp dìu.
Bởi váºy muốn tìm má»™t khác Ä‘iếm trú ngụ không phải dá»….
Äi cả má»™t buổi, Tiểu Tà chỉ thuê được má»™t căn phòng.
Tiểu Linh không vừa ý, nói với Tiểu Tà :
– Muội là con gái, không thể ở chung với huynh một phòng được.
Tiểu Tà nói:
– Chịu khó má»™t chút. Chúng ta chỉ đủ tiá»n mướn má»™t căn phòng mà thôi. Còn phải dà nh tiá»n để ăn uống chứ? Vả lại có tiá»n cÅ©ng không dá»… tìm được má»™t phòng nữa.
Tiểu Linh nói:
– Muá»™i không muốn! Nếu chỉ có má»™t phòng thì huynh không được ngá»§ trên giưá»ng, phải ngá»§ trên ghế.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Ngá»§ trên ghế hay ngá»§ dưới đất cÅ©ng không sao. Huynh đã có cách kiếm tiá»n để ăn xà i rồi.
Tiểu Linh cưá»i, nói:
– Nếu váºy thì được.
Hai ngưá»i trước khi và o phòng nghỉ ngÆ¡i dắt nhau Ä‘i tìm má»™t tá»u quán để ăn uống cho no.
Tá»u quán nà y có hai tầng lầu, cầu thang ở chÃnh giữa. Tiểu Tà và Tiểu Linh ngồi và o má»™t bà n ăn tại cá»a sổ bên phải, nhưng bên trái có má»™t chà ng thiếu niên khoảng mưá»i bảy tuổi, mình mặc áo da cá»p, thân hình vạm vỡ, Ä‘ang ngồi ăn má»™t đĩa bánh bao.
Lúc nà y có bốn hán tá», mặc áo Ä‘en, gấp rút chạy lên lầu, mặt mà y rất ngạo nghá»….
Má»™t hán tá», lưng mang đại Ä‘ao đã chạy tá»›i trước bà n ngưá»i thiếu niên mặc áo da cá»p, hét to:
– Tránh ra!
Thiếu niên mặc áo da cá»p Ä‘ang ăn vá»™i đứng dáºy, Ä‘i qua ngồi ở má»™t bà n khác.
Nhưng bá»n Hắc y hán tá» vẫn không vừa ...
– Bà n nà y cũng không ngồi được.
Thiếu niên mặc áo da cá»p tiếp tục chạy từ bà n nà y đến bà n khác, nhưng bá»n Hắc y hán tá» vẫn tiếp tục theo Ä‘uổi, không cho ngồi.
Tiểu Tà thấy váºy hướng vá» thiếu niên mặc áo da cá»p:
– Chúng tôi ở đây còn chỗ trống, tiểu huynh đệ cứ qua đây ngồi được không?
Ngưá»i thiếu niên mặc áo da cá»p nhìn Tiểu Tà má»™t lúc, rồi má»›i đến trước bà n, ngồi xuống.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Ngưá»i nà y thần sắc có vẻ buồn bã, chỉ biết ăn bánh bao. Chắc chắn là má»™t ngưá»i phiêu bạt giang hồ, hoà n cảnh cÅ©ng khổ sở, chứa đựng nhiá»u ưu tư.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà chia đồ ăn, sá»›t cho thiếu niên mặc áo da cá»p, nói:
– Äây! ở đây có đồ ăn và rượu.
Thiếu niên mặc áo da cá»p nhìn Tiểu Tà má»™t lúc rồi bưng bình rượu nốc cạn.
Tiểu Tà khen:
– Hay lắm!
Liá»n tiếp tục kêu hai bình rượu nữa, má»—i ngưá»i má»™t bình cưá»i nói:
– Tương phùng tri ká»· thiên bôi tá»u! Hôm nay tôi giá»›i thiệu vá»›i huynh, ngưá»i nà y là Tiểu Linh, bạn tốt cá»§a tôi, còn tôi là Dương Tiểu Tà .
Thiếu niên mặc áo da cá»p nhìn Tiểu Linh không nói.
Tiểu Linh tươi cưá»i nói:
– Xin chà o tiểu huynh.
Ngưá»i thiếu niên không đáp lá»…, cÅ©ng không nhìn Tiểu Tà , cứ lo uống rượu.
Tiểu Tà cảm giác ngưá»i thiếu niên nà y không khách sáo, tháºt thà , chân chất, nên tỠý thân máºt nói:
– Tiểu huynh đệ. Hôm nay là ngà y mồng bảy, váºy tên cá»§a huynh là Tiểu Thất được không?
– Tiểu Thất! Äúng! Tiểu Thất mà ! Tôi lấy cái tên nà y kết bạn vá»›i Dương huynh.
Nói xong bưng bình rượu lên uống rất ngon.
Tiểu Tà thấy váºy gá»i thêm bốn bình rượu nữa. Hai ngưá»i cà ng uống cà ng tá» ra hứng thú vô cùng.
Tiểu Linh nhìn Tiểu Tà và Tiểu Thất tuy tuổi tác ngang nhau, nhưng má»™t ngưá»i thì cổ quái, khôi hà i ... má»™t ngưá»i thì tháºt thà , trầm lặng, cháºm chạp ... nếu há» trở thà nh đôi bạn thì quả là hai thái cá»±c.
Lúc nà y Tiểu Thất sáng mắt lên, ngồi đối ẩm vá»›i Tiểu Tà , hết bình nà y gá»i bình khác.
Tiểu Linh sợ hãi:
– Dương huynh! Äừng uống như váºy.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh đừng quá lo lắng! Hôm nay có Tiểu Thất cùng huynh uống rượu thì tuyệt với. Tiểu muội cũng uống một chút cho vui.
Nói xong đưa rượu ép Tiểu Linh uống.
Tiểu Linh vì nể hai ngưá»i bạn, uống chỉ má»›i má»™t ly mà đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.
Tiểu Linh nói:
– Dương huynh! Muội không ngồi lâu được nữa, phải vỠphòng nghỉ rồi.
Nói xong, Tiểu Linh cáo lui, trở vỠphòng.
Tiểu Tà than:
– Rất là dở.
Hắn quay lại nói với Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Bây giá» không còn ai cản trở, chúng ta phải uống má»™t bữa cho tháºt say. Mau cạn ly.
Tiểu Thất cÅ©ng không nói chuyện, hai ngưá»i cứ thi nhau uống.
Bây giá» tại bà n rượu lại có bốn tên Hắc y hán tá» ngồi và o. Trong đó có má»™t ngưá»i nhìn thấy Tiểu Tà vá»™i chạy Ä‘i báo cho má»™t Hắc Y đại hán.
Ngưá»i Hắc y đại hán láºp tức đến gần Tiểu Tà há»i lá»›n:
– Tiểu tá»! Ngưá»i có phải Dương Tiểu Tà không?
Tiểu Tà lúc nà y đã say, nên không có thái độ dè dặt, đáp:
– Ngươi là ai? Ta đang uống rượu không có thì giỠnói chuyện. Hãy đi chỗ khác.
Hắc y đại hán há»i:
– Quỉ Cốc Ma Vương Thần Huyết Gấu có phải ngươi giết chết không?
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Không sai! Hắn chết dưới tay ta.
Äại hán láºp tức vung tay đánh má»™t chiêu. Còn mấy tên Hắc y hán tá» kia cÅ©ng chạy đến bao vây Tiểu Tà và Tiểu Thất và o giữa.
Hắc y đại hán nói:
– Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn theo chúng ta vá» Thần Võ Môn để tránh khá»i cảnh bị lá»™t da, xé mặt.
Tiểu Tà há»i:
– Cái gì Thần Võ Môn? Äừng có quấy rầy, đại gia ta Ä‘ang uống rượu. Hãy cút Ä‘i nÆ¡i khác mau.
Tiểu Tà vung tay đánh và o mặc Hắc y đại hán.
Còn lại bảy Hắc y hán tá» thấy váºy cÅ©ng hét lên má»™t tiếng bảy cây trưá»ng Ä‘ao chém và o Tiểu Tà .
Tiểu Tà cưá»i hai tiếng, rút hai cây phi Ä‘ao phóng và o hai Hắc y hán tá».
Lúc nấy Tiểu Thất bá»—ng nhiên đứng dáºy, rút ra má»™t cây Kim Ä‘ao mà u trắng đâm vá» mé sau ba tên Hắc y hán tá».
Tiểu Thất xuất thủ nhanh như chớp, chỉ thấy một vùng sáng lóe lên, một Hắc y hán tỠđã bỠmạng, hai Hắc y hán tỠkinh hãi bỠchạy xuống thang lầu.
Tiểu Tà hét lên một tiếng:
– Äứng lại!
Láºp tức chạy theo bắt hai tên Hắc y hán tá», nói:
– Các ngươi phải Ä‘em xác đồng bá»n Ä‘i, vá» báo cho cấp trên cá»§a các ngươi biết.
Ba tên Hắc y hán tá» không dám thở mạnh, mang thi thể cá»§a đồng bá»n chạy ra ngoà i, đầu óc nÆ¡m ná»›p sợ hãi vá» việc Tiểu Tà đã giết chết Thần Huyết Gấu thì giết chúng có khó gì.
Chúng chỉ vì muốn láºp công nên trở thà nh con váºt hy sinh vô Ãch.
Bấy giá» Tiểu Tà má»›i thấy rõ cây Kim Ä‘ao Tiểu Thất Ä‘ang cầm trong tay. Äó là má»™t cây kiếm dà i độ má»™t thước rưỡi mà u trắng giống như ngà voi mà i thà nh, nhưng rất nặng, có thể chặt đứt sắt thép.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Kim Ä‘ao nà y chÃnh là Hà n ngá»c kim rồi. Hà n Ngá»c kim quà báu vô cùng, chặt sắt như chặt đất.
Kim Ä‘ao nà y ngưá»i luyện võ hằng mÆ¡ ước mà không có, tại sao lá»t và o tay Tiểu Thất. Như váºy Tiểu Thất có má»™t lai lịch gì đây. Nhưng lúc nà y không phải là lúc tìm hiểu báu váºt đó.
Tiểu Tà nghĩ rằng nơi đây không phải là chỗ an toà n, nên nói với Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Chúng ta mau lánh mặt đi nơi khác.
Nói xong trả tiên rượu thịt, rá»i khá»i tá»u lầu.
Trên đưá»ng Ä‘i, Tiểu Tà mua cho Tiểu Thất mấy bá»™ quần áo, và hai chục cái bao vải Ä‘em vá» khách Ä‘iếm.
|

05-08-2008, 12:31 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Hồi 13
BIẾN CỠBẤT NGỜ
Sáng hôm sau, Tiểu Linh thức dáºy trước, thấy trong phòng có thêm Tiểu Thất.
Tiểu Thất thì ngủ dưới đất, còn Tiểu Tà thì ngủ trên ghế.
Chốc lát, Tiểu Tà cÅ©ng thức dáºy, gá»i Tiểu Thất:
– Tiểu Thất mau dáºy Ä‘i! Hôm nay chúng ta có việc cần là m.
Tiểu Thất ngồi dáºy nhìn Tiểu Tà má»™t lúc, vẻ mặt ngá» nghệch chưa biết Tiểu Tà có ý định gì.
Tiểu Linh há»i:
– Tiểu Tà ! Huynh mua xách mang gì nhiá»u váºy?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Äó là những cái túi đựng bạc.
Tiểu Linh cưá»i lá»›n:
– Bạc đâu mà đựng nhiá»u váºy?
Tiểu Tà nói:
– Hôm nay chúng ta Ä‘i lấy bạc Ä‘em vá». Thà nh Trà ng An nà y Hà trưá»ng không phải Ãt, khách cá» bạc rất nhiá»u. Chúng ta phải tìm đến má»™t sòng cá» bạc kiếm tiá»n ăn xà i.
Tiểu Linh đã biết rõ bản lãnh của Tiểu Tà vỠmôn cỠbạc, còn Tiểu Thất thì chưa biết nên vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu gì cả.
Tiểu Tà nói:
– Äi kiếm tiá»n thì dá»… rồi, nhưng chúng ta không có vốn. Tiểu Linh! Trong ngưá»i Linh muá»™i có được bao nhiêu tiá»n?
Tiểu Linh nói:
– Tiá»n bạc thì không có bao nhiêu, nhưng muá»™i có mấy viên ngá»c bá»™i loại gia bảo.
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Chỉ cần má»™t trăm lượng thì đủ là m vốn rồi. Tiểu muá»™i Ä‘em ngá»c bá»™i thế cho chá»§ khách Ä‘iếm lấy tiá»n Ä‘i cá» bạc, chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được tiá»n gấp bá»™i, sau đó chuá»™c lại ngá»c bá»™i không khó gì.
Tiểu Linh tuy bất đắc dÄ©, nhưng cÅ©ng phải Ä‘em ngá»c bá»™i Ä‘i thế cho chá»§ khách Ä‘iếm, lấy được ba trăm lượng bạc.
Tiểu Tà vui mừng:
– Bây giá» chia cho má»—i ngưá»i bảy cái túi, Ä‘eo lên vai, tìm đến Hà trưá»ng lấy tiá»n bạc Ä‘em vá».
Tiểu Linh lo lắng:
– Tiểu Tà ! Nếu chúng ta thua hết tiá»n thì sao?
Tiểu Tà nói:
– Không có chuyện thua hết tiá»n. Ta là “Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương†chưa há» cá» bạc thua. Công phu nà y ta là đệ nhất cao thá»§ giang hồ. Hãy mau Ä‘eo túi vải lên! Nhá»› rằng thà nh Trà ng An nà y là nÆ¡i chúng ta phát tà i!
Tiểu Tà mang trên lưng bảy túi vải, chia cho Tiểu Linh bảy cái, còn Tiểu Thất sáu cái.
Trên đưá»ng Ä‘i, ba ngưá»i gặp rải rác có rất nhiá»u đệ tá» Cái bang, tưởng rằng ba ngưá»i nà y Ä‘á»u là Trưởng lão trong Cái bang, nên cung kÃnh cúi đầu thi lá»….
Tiểu Linh nói với Tiểu Tà :
– Chúng ta Ä‘eo rất nhiá»u túi nên đệ tá» Cái bang lầm tưởng chúng ta là Trưởng lão trong Cái bang. Nếu há» phát hiện được chúng ta thì tháºt là buồn cưá»i.
Tiểu Tà đắc ý vung tay hướng vỠđám ăn mà y:
– Quý hữu! Hãy chuẩn bị chia tiá»n má»—i ngưá»i má»™t phần. Tối nay có cuá»™c phát chẩn rất lá»›n, hãy mau tin cho toà n thể đệ tá» Cái bang trong thà nh Trà ng An nà y biết để đến dá»±. Ãt ra má»—i ngưá»i cÅ©ng được và i chục lượng.
Tiểu Linh vội nắm áo Tiểu Tà kéo lại:
– Tiểu Tà ! Số đệ tá» Cái bang trong thà nh Trà ng An không phải Ãt, đừng có nói đùa.
Tiểu Tà há»i:
– Äá»™ bao nhiêu ngưá»i?
Tiểu Linh nói:
– HÆ¡n má»™t ngà n ngưá»i.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tưởng hà ng vạn ngưá»i chứ hà ng ngà n ngưá»i có gì mà sợ.
Trong lúc Ä‘ang tranh cãi thì có má»™t lão ăn mà y chÃn túi, tay cầm gáºy đánh chó bước tá»›i cúi đầu chà o Tiểu Linh:
– Tiểu Công chúa giá lâm đến thà nh Trà ng An, bá»n đệ tá» chúng tôi không biết để đón tiếp, tháºt là thất lá»…. Xin công chúa thứ tá»™i.
Tiểu Linh nhìn ông lão ăn mà y:
– Äã lâu, tiểu nữ không diện kiến trưởng lão, xin trưởng lão chuyển lá»i cá»§a tiểu nữ cầu chúc đệ tá» Cái bang mạnh khá»e.
Lão ăn mà y nói:
– Äa tạ công chúa!
Tiểu Linh quay lại nói với Tiểu Tà :
– Trưởng lão đây là Phan Tân, ThỠchủ của Cái bang tại thà nh Trà ng An nà y.
Tiểu Tà reo vui:
– Xin chà o trưởng lão! Tối mai công chúa có tổ chức cuộc phát chẩn, xin trưởng lão tin cho đệ tỠCái bang đến để chia phần. Riêng phần của trưởng lão cũng không dưới một trăm lượng bạc.
Phan Tân Thá» chá»§ đưa mắt nhìn Tiểu Linh tá» vẻ kÃnh phục:
– Äệ tá» xin tuân lệnh công chúa. Miá»…n công chúa ra lệnh, đệ tá» Cái bang không dám trái lá»i.
Tiểu Linh rất e ngại, nhìn Tiểu Tà :
– Dương huynh! Äây không phải chuyện đùa, huynh nên tháºn trá»ng. Phụ thân muá»™i ...
Tiểu Tà thản nhiên:
– Tiểu Linh đừng lo! Chuyện nà y huynh là m được mà !
Bấy giá» Tiểu Tà thoáng thấy đầu đưá»ng ngõ hẻm đâu đâu cÅ©ng có ăn mà y Ä‘ang lấp ló theo dõi cuá»™c nói chuyện, vẻ mặt rất tươi vui.
Tiểu Tà thấy váºy cà ng hứng chÃ, vung tay nói oang oang:
– Äệ tá» Cái bang sắp phát tà i rồi. Ha ... ha ... ha ...
Vừa nói, Tiểu Tà vừa dắt tay Tiểu Linh và Tiểu Thất chạy mất hút trong đám ngưá»i Ä‘ang ngược xuôi trên đưá»ng phố.
Cả ba ngưá»i phút chốc đã và o má»™t hà viện, nÆ¡i đây là sòng bạc nổi tiếng tại thà nh Trưá»ng An, dưới sá»± bảo trợ cá»§a Phi Long Bảo.
Quả nhiên, Tiểu Tà là đệ nhất cao thủ vỠmôn lắc xà ngầu, gã vừa và o hà viện không bao lâu đã ăn được một số bạc rất lớn.
Không ai có thể tÃnh được số bạc nà y là bao nhiêu, nhưng mấy cái túi Ä‘eo trên ngưá»i Tiểu Tà , Tiểu Linh và Tiểu Thất Ä‘á»u đầy nhóc, nặng trÄ©u.
Ra khá»i cá»a Hà viện, Tiểu Tà quay lại nói vá»›i tên gác cổng:
– Quý huynh đệ! Ta nhắn lá»i nói lại vá»›i VÄ© Diệt Huyá»n, Bảo chá»§ Phi Long Bảo rằng số tiá»n nà y ta mượn tạm, sau nà y sẽ trả lại ...
Nói xong dắt tay Tiểu Linh và Tiểu Thất chạy đi.
Tiểu Thất chạy được má»™t lúc, vai Ä‘eo nhiá»u túi tiá»n quá nặng, mồ hôi toát ra như tắm, nói vá»›i Tiểu Tà :
– Dương huynh! Äệ mang tiá»n quá nặng rồi. Hãy tìm má»™t nÆ¡i nghỉ mệt đã.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta ai cũng mang nặng. Huynh chịu khó một chút, lúc vỠkhách sạn sẽ nghỉ ngơi.
Tiểu Linh nói:
– Không! Muội không đủ sức đi xa nữa, hãy và o chỗ hoa viên kia nghỉ tạm được không?
Tiểu Thất lúc nà y cÅ©ng không khá»e gì, nên bảo Tiểu Tà :
– Chúng ta nên nghỉ mệt một chút.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Có tiá»n cÅ©ng không sung sướng gì. ÄÆ°á»£c, chúng ta và o hoa viên nhưng phải cẩn tháºn đỠphòng.
Ba ngưá»i và o đến hoa viên, Tiểu Tà nói vá»›i Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Huynh ở đây coi chừng Tiểu Linh, tôi đi một lúc trở lại.
Tiểu Linh há»i:
– Huynh định Ä‘i đâu váºy?
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta phải thá»±c hiện lá»i hứa vá»›i đệ tá» Cái bang, đêm nay chúng ta tổ chức đại há»™i phát chẩn.
Tiểu Linh vui vẻ:
– Tổ chức đại hội thế nà o?
Tiểu Tà nói:
– Äây là cÆ¡ há»™i để Công chúa Cái bang phô diá»…n thiện tâm cá»§a mình. Tối nay Tiểu Linh sẽ đứng ra là m chá»§ đại há»™i.
Tiểu Tà bản tánh thÃch vui nhá»™n, gặp cÆ¡ há»™i nà y rất phấn khởi.
Sau khi ra khá»i hoa viên, Tiểu Tà láºp tức Ä‘i thuê ngưá»i láºp nên má»™t cái đà i cao, dán giấy khắp nÆ¡i trong thà nh Trà ng An, thuê má»™t ban trống kèn, đợi lúc trá»i tối sẽ mở đại há»™i phát chẩn.
Là m xong má»i việc, Tiểu Tà trở lại trao cho Tiểu Thất và Tiểu Linh má»™t con gà quay:
– Tiểu Thất! Hãy ăn Ä‘i! Äêm nay chúng ta hÆ¡i mệt nhá»c để bảo vệ Công chúa Cái bang ra mắt đệ tá».
Tiểu Linh liếc nhìn Tiểu Tà :
– Dương huynh! Huynh định tổ chức um sùm lên sao?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Uy danh cá»§a Công chúa Cái bang trước mặt đệ tỠđâu phải nhá». Tiểu Linh, muá»™i cÅ©ng ăn má»™t chút để chá»§ trì cuá»™c vui đêm nay.
Tiếp đó, Tiểu Tà kể lại công việc đã thuê ngưá»i lo lắng tổ chức đại há»™i.
Trá»i vừa tối, khán đà i đã dá»±ng xong ở má»™t khoảng đất rá»™ng. Äá»™i kèn trống đã đánh lên inh á»i, dân chúng trong thà nh Trà ng An tấp náºp đến xem, ai cÅ©ng tưởng Tiểu Tà là má»™t đại phú gia là m việc thiện.
Tiếng tăm cá»§a Tiểu Tà truyá»n từ miệng ngưá»i nà y đến ngưá»i khác, tháºt là rá»™n rịp.
Trà ng An là má»™t cố đô quan trá»ng, ngoà i đưá»ng đèn sáng như ban ngà y.
Tiểu Tà dẫn Tiểu Linh và Tiểu Thất đến khán đà i, má»—i ngưá»i trên vai Ä‘eo nặng những túi bạc rất lá»›n.
Bấy giỠăn mà y lá»›n nhá» trong thà nh Trà ng An Ä‘á»u tá» tá»±u đủ mặt. Không khà tưng bừng nhá»™n nhịp. Tất cả Ä‘á»u được nhìn mặt vị Công chúa Cái bang và được hưởng má»™t phần tiá»n phát chẩn.
Giữa lúc đó, từ xa có má»™t bóng ngưá»i lưng Ä‘eo chÃn túi vải nhảy phóc lên khán đà i, quay thân hướng vá» Tiểu Linh.
– Bẩm Tiểu Công chúa! Phân bang trưởng Cái bang Trưá»ng An là Phan Tân đã đến lãnh lệnh chỉ giáo.
Äây là má»™t lão ăn mà y, thân pháp rất kỳ ảo. Lão ta chỉ lắc mình má»™t cái đã bay vá»t lên đà i cao, chứng tá» võ công cá»§a lão rất phi thưá»ng. Tuy là lão ăn mà y, nhưng thái độ rất uy nghi.
Tiểu Linh cưá»i nói:
– Phan ThỠChủ đừng đa lễ. Dương Tiểu Tà muốn ông đến đây để nhỠông một việc.
Phan Tân cúi đầu:
– Xin công chúa ra lệnh.
Tiểu Linh nói:
– Phan Thá» Chá»§ Cái Bang! Tôi nghÄ© rằng trong thà nh Trà ng An lâu nay chưa ai là m việc nghÄ©a. Äêm nay tôi muốn cho đệ tá» Cái bang được hưởng tiá»n cứu tế.
Ông nghĩ có được không?
Phan Tân nháºn thấy Công chúa Cái bang đã là m được việc tốt, đệ tá» Cái bang ai nấy Ä‘á»u vui vẻ, nên nói:
– Tất cả đệ tá» Cái bang trong thà nh Trà ng An Ä‘á»u mang Æ¡n Tiểu Công chúa.
Tiểu Linh chỉ và o Tiểu Tà :
– Äây là ý tốt cá»§a Dương Tiểu Tà , bạn cá»§a tôi.
Phan Tân quay lại Tiểu Tà :
– Công tá» là m công việc nà y rất tốt. Äại há»™i cứu tế vô cùng to lá»›n như váºy, Cái bang chúng tôi táºn lá»±c á»§ng há»™. Xin há»i công tá» có cần gì lão phu giúp đỡ không?
Tiểu Tà nói:
– Phan Thá» Chá»§ chá» má»™t lát thì đến lúc phát chẩn cho ngưá»i nghèo. Tôi nhá» trưởng lão báo tin cho đệ tá» Cái bang đến đủ mặt, đồng thá»i phải để ý đến việc động tÄ©nh xung quanh, phòng bá»n xấu thừa cÆ¡ há»™i phá phách.
Phan Tân hiểu ngay công việc nà y cần phải là m, nên gáºt đầu:
– Không có vấn đỠlo lắng. Tất cả đệ tỠCái bang chịu trách nhiệm.
Nói xong cáo từ Tiểu Linh.
Lúc nà y thà nh Trà ng An nô nức, dân chúng đến đông nghẹt, ai nấy rất nhá»™n nhịp. Xung quanh đà i đủ các hạng ngưá»i. Tam giáo, cá»u lưu Ä‘á»u đến dá»±.
Tiểu Tà vô cùng phấn khởi, nhảy lên đà i đánh trống.
Tiếng trống rá»n trá»i đất, ai nghe cÅ©ng có cảm giác rá»™n rà ng.
Bỗng Tiểu Tà ngưng tiếng trống, hướng vỠdưới đà i, nói lớn:
– Chúc quý vị mạnh khá»e! Äại há»™i cứu tế bắt đầu. Má»i ngưá»i đến đây ai cÅ©ng được hưởng.
Dứt lá»i, Tiểu Tà dắt Tiểu Linh ra đứng ở giữa đà i, hốt từng nắm bạc vãi xuống phÃa đám đông.
Má»i ngưá»i chen nhau lượm bạc.
Chưa bao giá» có được cÆ¡ há»™i lượm bạc nà y, mà bạc tháºt không phải giả.
Tiếng ồn à o nổi lên trong đám ngưá»i xô lấn nhau.
Tiểu Tà lớn tiếng:
– Äừng kêu la! Äà n ông đứng má»™t bên, đà n bà đứng má»™t bên để đà n bà khá»i thiệt thòi.
Trong lúc đó, Tiểu Linh phân phát tiá»n bạc cho đệ tá» Cái bang đầy đủ.
Má»i ngưá»i ai cÅ©ng vui vẻ, Ä‘em tiá»n vá» nhà .
Äêm đã khuya, đại há»™i đã mãn, Tiểu Tà , Tiểu Linh và Tiểu Thất cùng trở vá» khách Ä‘iếm.
Tiểu Tà đã để lại cho thà nh Trà ng An một kỷ niệm khó quên, ai cũng nhớ đến cái tên Dương Tiểu Tà .
Sau khi trở vá» khách Ä‘iếm, Tiểu Tà , Tiểu Linh và Tiểu Thất ai nấy Ä‘á»u mệt má»i, ngá»§ say.
Lúc trá»i sáng, Tiểu Tà và Tiểu Thất thức dáºy không thấy Tiểu Linh đâu.
Tiểu Tà thất kinh, há»i Tiểu Thất:
– Cô ta đi đâu ngươi có biết không?
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn Tiểu Tà :
– Äệ cÅ©ng không biết.
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Ngà y hôm qua có nghe chuyện gì khác lạ không?
Tiểu Thất vẫn lắc đầu.
Tiểu Tà chạy lại giưá»ng ngá»§ cá»§a Tiểu Linh thì thấy đồ đạc cá»§a Tiểu Linh vẫn còn đó, hÆ¡i ấm trên giưá»ng cô ta vẫn chưa phai.
Tiểu Tà vội nói:
– Chúng ta phải đi tìm. Nhất định có biến cố xảy ra.
Láºp tức Tiểu Tà chạy ra ngoà i.
Äại lá»™ tuy má»›i sáng, nhưng ngưá»i đã đông nghẹt. Tiểu Tà vá»™i Ä‘i tìm Phan Tân, để há»i thăm tin tức.
Tiểu Tà đã nổi danh trong thà nh Trà ng An nên được đệ tỠCái bang chỉ dẫn đi tìm Phan Tân không khó khăn gì.
Gặp mặt Phan Tân, Tiểu Tà há»i ngay:
– Trưởng lão! Ông có gặp Tiểu Linh đâu không?
Lão ăn mà y không hiểu tại sao Hà n Linh lại gá»i là Tiểu Linh, ngÆ¡ ngác há»i:
– Tiểu Linh là ai?
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh tức là Công chúa Hà n Linh của Cái bang.
Phan Tân đã biết là có việc quan trá»ng, liá»n há»i:
– Tiểu công chúa là m sao rồi?
Tiểu Tà nói:
– Sáng sá»›m hôm nay chúng tôi thức dáºy thì không thấy cô ta, tưởng rằng cô ta đến đây tìm ông. Nhưng đến đây cÅ©ng không thấy.
Phan Tân nói:
– Tiểu công chúa không đến đây! Công tỠchỠmột lát, tôi phái thuộc hạ đi dò tin tức.
Phan Tân biết rằng nếu Công chúa bị mất tÃch tại địa pháºn nà y thì lão rất đắc tá»™i vá»›i Bang chá»§, và không còn mặt mÅ©i nà o gặp lại anh em trong bang phái.
Tiểu Tà nói:
– Nghe nói Cái bang tai mắt khắp thiên hạ, nhất định sẽ tìm được.
Phan Tân gáºt đầu:
– Äúng váºy! Nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Không lâu, một tên ăn mà y nhỠđã chạy đến, chắp tay:
– Bẩm thá» chá»§! Khắp nÆ¡i không tìm được tung tÃch cá»§a tiểu Công chúa, nghi chắc Công chúa đã hóa trang mà đi. Nhưng có má»™t việc khả nghi.
Phan Tân vá»™i há»i:
– Việc gì nói mau.
Tên ăn mà y nhỠnói:
– Buổi sáng có má»™t chiếc xe ngá»±a gần khu Năm Căn ở phÃa Äông xuất hà nh.
Theo báo cáo cá»§a ngưá»i đồng bang thì xe ngá»±a đó thuá»™c vỠđệ tá» cá»§a phái Hoa SÆ¡n. Còn các chuyện khác thì không đáng để ý.
Tiểu Tà nghe nói hét lên:
– Thanh Ký SÆ¡n! Ngươi dám bắt ngưá»i! Ta phải cạo đầu ngươi má»›i được. Cho ngươi suốt Ä‘á»i phải là m hòa thượng.
– Äi!
Tiểu Tà kéo Tiểu Thất hướng vỠngoại thà nh chạy theo đại lộ.
Ra khá»i cá»a thà nh, Tiểu Tà nói:
– Tiểu Thất! Huynh từng sống và lá»›n lên trong hang núi, chắc chắn phân biệt được bản năng các động váºt. Bây giá» Tiểu Linh bị mất tÃch, huynh phải táºn lá»±c cùng tôi Ä‘i tìm.
Tiểu Thất gáºt đầu.
Hai ngưá»i chạy má»™t lúc theo đại lá»™ độ mưá»i mấy dặm, Tiểu Thất phát hiện có dấu xe ngá»±a ná»a đưá»ng dừng lại, nên chạy xung quanh tìm dấu vết.
Không lâu, Tiểu Thất đã gá»i Tiểu Tà :
– Lại đây! Lại đây!
Tiểu Tà láºp tức Ä‘i theo Tiểu Thất. Hai ngưá»i hướng vá» tiểu lá»™ phóng tá»›i.
Tiểu Thất nói:
– Có dấu chân ngưá»i Ä‘i vá» lối nà y.
Quả nhiên, hai ngưá»i vừa chạy được má»™t quãng độ năm dặm đưá»ng thì đã tìm được nhiá»u vết tÃch đáng lưu ý.
Tiểu Tà mừng rỡ:
– Cũng may! Chúng ta không bị lạc hướng.
Tiểu Thất nhìn Tiểu Tà cưá»i:
– Trước mặt có con sông nhá». Äó là nÆ¡i chúng ta dá»… tìm dấu tÃch nhất.
Vừa nói, Tiểu Thất đã tung mình chay đến mé sông quan sát, rồi la lên:
– Äúng rồi.
Tiểu Thất vượt qua sông. Tiểu Tà cũng chạy theo.
Quả nhiên, bên kia sông, nơi mé rừng có một ngôi nhà lá.
Tiểu Tà nói nhá»:
– Tiểu Thất! Äừng vá»™i! Chúng ta phải rình xem Tiểu Linh có ở trong ngôi nhà nà y hay không.
Tiểu Thất bước cháºm lại. Hai ngưá»i bò đến núp phÃa sau ngôi nhà .
Quả nhiên ngôi nhà rách bên trong có ngưá»i.
Có tiếng một lão già nói:
– Thiếu gia! Con nhỠnà y đã bị chúng ta bắt rồi. Còn Dương Tiểu Tà chúng ta có cần bắt nó vỠđây để trừng trị hay không?
Thanh Ký SÆ¡n giá»ng nói có vẻ giáºn dữ:
– Tên tiểu tỠđó rất mưu trÃ, linh hoạt, xảo quyệt. Chúng ta muốn bắt nó phải cẩn tháºn. Bây giá» ban ngà y không nên hà nh động, phải đợi đến tối dùng thuốc mê loại mạnh, xông cho nó tháºt mê, má»›i tránh được nguy hiểm.
Ông lão há»i:
– Thiếu gia nhất định phải bắt nó?
Thanh Ký Sơn nói:
– Ta muốn cho hắn biết Thanh Ký Sơn nà y lợi hại đến bực nà o.
Tiểu Tà đứng bên ngoà i nghe nói nổi giáºn sôi gan, nhưng may đã dằn được.
Như váºy công phu táºp luyện cá»§a Tiểu Tà đã có chút tiến bá»™. Nếu trước kia, Tiểu Tà đã có phản ứng láºp tức rồi.
Có tiếng lão già nói:
– Thiếu gia! Việc nà y ngưá»i có há»i ý kiến chưởng môn không? Tiểu tỠđó sỉ nhục phái Hoa SÆ¡n, chưởng môn nhất định không bá» qua. Không chừng chưởng môn tức giáºn Ä‘iá»u động nhân mã bắt tiểu tá» trị tá»™i, đâu cần chúng ta ra tay.
Thanh Ký Sơn nói:
– Tôi chưa báo thân phụ tôi biết. Tôi nghÄ© đối phó vá»›i tiểu tá» nà y chỉ nhá» và o Tổng quản cÅ©ng đủ rồi, đâu cần kinh động lão Vương gia, cà ng không nên Ä‘iá»u động nhân mã.
Thanh Ký SÆ¡n Ä‘ang lén cha hắn là m chuyện xấu, mặc dù Chưởng môn phái Hoa SÆ¡n là ngưá»i chÃnh phái, nhưng chỉ có má»™t ngưá»i con nà y. Rất tiếc, Thanh Ký SÆ¡n từ nhỠđến lá»›n vốn được nuông chiá»u không được dạy dá»—.
Tiểu Linh lúc nà y nằm dưới đất, thuốc mê đã tan, tỉnh lại thấy thân thể bị trói, tức giáºn kêu lá»›n:
– Thả ta ra! Chúng bay thả ta ra ...
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i, nói:
– Thả cô nương ư? Äừng mong. Má»i bữa xem cô uy phong rất lá»›n, bây giá» uy phong để đâu rồi? Chá» ta bắt được tiểu tỠđó Ä‘em vỠđây má»›i giải quyết thân pháºn cá»§a cô nương. Ha ... ha ...
Thấy Tiểu Linh đã hồi tỉnh, Thanh Ký Sơn đã biểu lộ thái độ dâm dục.
Tiểu Linh nói:
– Tiểu Tà sẽ đến đây giết ngươi.
Thanh Ký Sơn ngạo nghễ:
– Giết ta? Cô nương cứ kêu la xem ngưá»i yêu cá»§a cô có thể đến đây cứu cô nương được không?
Hắn đưa tay muốn xé quần áo của Tiểu Linh.
Tiểu Linh hét lên:
– Tiểu quỷ! Vô nhân đạo!
Nà ng không ngá» Thanh Ký SÆ¡n là má»™t tên dâm ác như váºy. Trong trưá»ng hợp nà y, Tiểu Linh chỉ còn biết tìm cách tá»± vẫn.
Bỗng bên ngoà i có tiếng hét:
– Lui ra!
Má»™t bóng ngưá»i phóng và o.
Tiểu Tà đã đứng giữa nhà , tay cầm má»™t cục đất ném và o đầu Thanh Ký SÆ¡n, Chuyện bất ngá», Thanh Ký SÆ¡n đã bị hòn đất ném trúng đầu.
– Oái!
Hắn kêu lên má»™t tiếng sá»ng sốt, ngã ra phÃa sau.
Lúc nà y, Tiểu Thất cũng đã nhảy và o trong nhà , đứng sau lưng Tiểu Tà để bảo vệ.
Lão Tổng quản cản Tiểu Tà lại, há»i:
– Ngươi là Dương Tiểu Tà sao?
Tiểu Tà hét:
– Các ngươi là m toà n chuyện đồi bại, nếu bạn ta có bỠnà o ta lột da các ngươi ra. Mau nạp mạng đây.
Tổng quản láºp tức phát ra má»™t chưởng, hà o quang ép tá»›i sáng chói, Chiêu thức vừa rồi chÃnh là “Vô Tướng thần chưởng†tuyệt kỹ cá»§a phái Hoa SÆ¡n, công lá»±c vô cùng uy dÅ©ng, là m rung rinh cả ngôi nhà .
Tiểu Tà không tránh né, dùng “Äại Bi chưởng†phát ra.
Chưởng phong à o à o, gió lộng ù ù ...
Hai luồng kình lực chạm nhau:
– Bùng!
Tiểu Tà tuy công lá»±c chưa đủ, nhưng “Äại Bi chưởng†uy lá»±c thần kỳ. Còn Tổng quản Hoa SÆ¡n cÅ©ng là má»™t đại cao thá»§ trong môn phái.
Như váºy Tiểu Tà không thể phong kÃn thế chưởng cá»§a Tổng quản, bị má»™t phần chưởng khà tạt và o ngá»±c.
Ngược lại lão Tổng quản cũng bị chưởng phong của Tiểu Tà ép lui vỠsau mấy bước.
Lão Tổng quản không ngá» má»›i trao đổi má»™t chiêu đã bị kém thế, kinh hãi vô cùng. Nhưng lão láºp tức váºn công hét lên, hai chưởng má»™t trên má»™t dưới đáp lại má»™t chiêu “Dẫn Quá»· Tiếp Thần†hướng vá» Tiểu Tà .
Tiểu Tà má»™t chưởng ép lui Tổng quản, nhưng lại bị chưởng phong cá»§a đối phương ép và o ngá»±c, trong lòng cÅ©ng kinh sợ, biết võ công cá»§a đối phương không phải tầm thưá»ng. Tuy nhiên, Tiểu Tà đang ở và o hoà n cảnh phải tất thắng để cứu ngưá»i, nên nhất định không nản chÃ.
Tiểu Tà bay thân vá» bên trái, dùng má»™t chiêu thà mạng “Pháºt môn thiên lýâ€.
chặt lên đầu Tổng quản.
Hai ngưá»i tiếp thêm má»™t chiêu, Ä‘á»u cùng lùi lại năm bước.
Lão Tổng quản nơi gò má bên phải đã bị Tiểu Tà đánh trúng đỠau. Rất tiếc, Tiểu Tà công lực chưa đủ, nên không là m nát đầu đối phương.
Lão Tổng quản váºn thêm công lá»±c, hét má»™t tiếng, định thà mạng.
Bỗng nhiên Thanh Ký Sơn đứng bên cạnh thét lớn:
– Dừng tay!
Tổng quản láºp tức lùi lại, ngÆ¡ ngác.
Té ra, Thanh Ký Sơn muốn dùng Tiểu Linh là m con tin để khống chế Tiểu Tà . Hắn đưa mũi kiếm ngay cổ Tiểu Linh, nói:
– Dương Tiểu Tà ! Nếu ngươi tiếp tục giao đấu ta sẽ giết chế cô gái nà y.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Ta không giao đấu nữa. Ngươi muốn là m gì đây?
Äôi tay Tiểu Tà xòe ra, như không còn chống đối.
Sá»± tháºt không phải Tiểu Tà không muốn giao đấu, nhưng muốn bảo vệ sinh mạng cá»§a Tiểu Linh.
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i tá»± đắc:
– Nếu ngươi xuôi tay chịu trói ta sẽ thả cô ta ra.
Tiểu Tà nói:
– CÅ©ng được! Nhưng ta là m sao tin được ngươi đây? Ngươi chÃnh là má»™t ngưá»i không biết đạo lý, nếu ai tin ngưá»i thì ngưá»i đó quả là ngu xuẩn.
Thanh Ký SÆ¡n bị Tiểu Tà mắng, nhưng vẫn không tức giáºn, cưá»i nói:
– Dương Tiểu Tà ! Bây giỠngươi phải tin ta, tại vì ngươi không còn cách nà o khác. Ha ... ha ...
Tiểu Tà nói:
– Ta chịu thua thì được. Nhưng ngươi muốn trao đổi vá»›i ta cách nà o đây? Ta cÅ©ng nói cho ngươi biết, muốn bắt ngưá»i phải hiểu rõ lai lịch. Cô gái nà y không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Nếu ngươi phạm đến cô ta thì Hoa SÆ¡n phái nhất định chết hết.
Tiểu Tà muốn Ä‘em thân pháºn cá»§a Tiểu Linh hù nhát Thanh Ký SÆ¡n.
Thanh Ký SÆ¡n nhìn Tiểu Linh má»™t lúc như không tin lá»i nói cá»§a Dương Tiểu Tà .
– Dương Tiểu Tà ! Äừng hù nhát ta. Cô ta là ai, chẳng qua là tình nhân cá»§a ngươi mà thôi.
Tiểu Tà nói:
– Tình nhân? Ta thì không khách sáo gì! Các ngưá»i phái Hoa SÆ¡n tốt nhất hãy thả cô ta ra. Ta báo cho các ngươi biết cÅ©ng không sao. Cô ta là tiểu Công chúa Cái bang. Nếu các ngươi động đến cô ta thì chỉ cần đệ tá» Cái bang má»—i ngưá»i nhổ má»™t bãi nước miếng cÅ©ng đủ cho phái Hoa SÆ¡n chết ngáºp rồi.
Thanh Ký SÆ¡n biết rằng phái Hoa SÆ¡n dù mạnh cỡ nà o cÅ©ng không dám cá»c giáºn Cái Bang, nhưng hắn không tin, đáp:
– Ta không tin! Ngươi nói láo!
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Nói láo? Äêm vừa qua ta có mở đại há»™i cứu tế, nên đã mệt sức, không cần tranh cãi vá»›i ngươi. Ngươi chỉ cần xem trên cổ cô ta cÅ©ng biết là ai rồi.
Thanh Ký Sơn liếc nhìn Tiểu Linh thấy có cột lục lạc mà u đỠnơi cổ, biết ngay là công chúa Cái bang.
Hắn có vẻ khiếp vÃa, nhưng hắn lại tiếc rẻ, nếu thả Tiểu Linh thì khó thoát khá»i nÆ¡i đây.
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i nói:
– Dù cho cô ta có là tiểu công chúa Cái bang thì cũng phải trao đổi. Chỉ cần ngươi buông tay chịu trói, ta sẽ thả cô ta ra.
Tiểu Tà biết rằng dù cho chưởng môn Hoa Sơn đến đây cũng không dám động đến Tiểu Linh, nhưng lại sợ Thanh Ký Sơn túng thế là m ẩu, nên nói:
– Ngươi thả cô ta ra, ta sẽ để cho các ngươi trói dẫn đi.
Tiểu Linh nghe Tiểu Tà nói như váºy rất cảm động, hoảng hốt la lên:
– Tiểu Tà ! Mặc kệ muá»™i! Huynh mau rá»i khá»i nÆ¡i đây, đừng lo cho muá»™i.
Tiểu Tà nói:
– Cái gì? Cô tưởng cô tà i giá»i hÆ¡n ta sao? Lúc nãy còn kêu cứu, bây giá» lại liá»u mạng.
Tiểu Linh rơi nước mắt, lặng thinh.
Tiểu Tà đắc ý:
– Tiểu Linh! Muá»™i cùng vá»›i Tiểu Thất rá»i khá»i nÆ¡i đây, trở vá». Sau đó tìm ngưá»i đến cứu huynh là thượng sách.
Tiểu Linh nói:
– Muội không muốn huynh bị rơi và o tay kẻ khác.
Thanh Ký SÆ¡n sợ kéo dà i câu chuyện sẽ sanh ra cÆ¡ biến, nên vá»™i há»i:
– Tiểu Tà ! Ngươi có chịu đổi không?
Tiểu Tà nói:
– Hãy cho ngưá»i đến đây trói ta. Nhưng phải chá» cô gái kia bước ra ngoà i đã.
Thanh Ký Sơn nói:
– Không được! Hãy điểm huyệt ngươi trước rồi ta mới cho cô ta ra ngoà i.
Tổng quản, hãy điểm huyệt hắn.
Tổng quản ứng tiếng, bước tới điểm và o huyệt ma của Tiểu Tà .
Tiểu Tà giả bộ ngã xuống đất, miệng nói:
– Tiểu Thất! Hãy đưa Tiểu Linh trở lại khách Ä‘iếm. Sau đó dẫn ngưá»i đến đây cứu ta.
Tiểu Thất nãy giỠđứng yên, bây giỠcó lệnh, hắn bước tới cầm cứng Kim đao thủ thế.
Thanh Ký SÆ¡n cÅ©ng không muốn là m khó dá»… Tiểu Linh, liá»n mở trói cho nà ng.
Tổng quản cũng kéo Tiểu Tà tới trước mặt Thanh Ký Sơn.
Tiểu Linh buồn bã bước đến bên Tiểu Thất.
Tiểu Tà nhìn thấy Tiểu Linh đã theo Tiểu Thất ra khá»i nhà an toà n, liá»n nhìn Thanh Ký SÆ¡n:
– Ngươi muốn là m gì ta đây?
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i nói:
– Dương Tiểu Tà ! Ta phải xẻo thịt ngươi xát muối để rá»a nhục. Là m cho ngươi muốn chết cÅ©ng không được. A Phúc đâu! Bắt hắn trói lại.
Lúc nà y Tiểu Tà mới biết còn có A Phúc núp trong xó nhà .
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Những kẻ đáng chết thì cũng đã đến đây rồi. Ta đang nghi ngỠtại sao lại thiếu mặt ngươi ở đây.
A Phúc vốn đã kinh sợ Tiểu Tà , nhưng bây giỠTiểu Tà đã bị khống chế, nên hùng hổ chạy đến, tay cầm sợi dây, trói Tiểu Tà .
Tiểu Tà bỗng nhiên xoay thân:
– Phạch ... Phạch!
A Phúc đã bị Tiểu Tà tát hai bạt tai, té xuống đất.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– A Phúc! Äầu cá»§a ngươi chưa là nh, đã bị hai tát tai đến gẫy răng.
Chuyện xảy ra quá bất ngá», Thanh Ký SÆ¡n thất kinh, thụt lùi mấy bước muốn chạy trốn.
A Phúc thấy váºy sợ hãi chạy và o xó nhà .
Lão Tổng quản cũng cả kinh, không hiểu tại sao Tiểu Tà bị điểm huyệt mà vẫn không bị khống chế.
Thá»±c ra Tiểu Tà đã được lão đầu dùng kim dò huyệt và ngâm thuốc gần mưá»i năm trá»i, không thể dùng thá»§ thuáºt thông thưá»ng khống chế gã được.
Chỉ cần một sơ hở của đối phương, Tiểu Tà đã giải cứu cho Tiểu Linh.
Lúc nà y Tiểu Linh đã được giải thoát, nhưng vẫn lo lắng cho Tiểu Tà , nên sai Tiểu Thất trở lại dò xét.
Tiểu Tà thấy Tiểu Thất trở lại, biết ngay Tiểu Linh sai khiến, liá»n gá»i lá»›n:
– Tiểu Thất! Và o đây! Ta giao lão đầu nà y cho ngươi.
Tiểu Thất nghe tin vội chạy và o.
Một cuộc giao tranh xảy ra.
Tiểu Tà chỉ cần một trảo đã bắt Thanh Ký Sơn ném và o góc nhà .
Thanh Ký SÆ¡n như ngưá»i say rượu, hai tay quá» quạng như con chó Ä‘iên.
Tiểu Tà vỗ một chưởng và o ngực Thanh Ký Sơn té nhà o xuống đất, máu miệng trà o ra.
Tiểu Tà quay nhìn Tiểu Thất thấy không có gì nguy hiểm, liá»n từ từ bước tá»›i gần Thanh Ký SÆ¡n, hét:
– Ngươi dám cả gan là m chuyện ám toán ta. Tháºt to gan.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa đánh và o đầu Thanh Ký Sơn là m cho Thanh Ký Sơn sợ quá, chắp tay năn nỉ:
– Dương huynh! Tôi sai rồi! Mong huynh tha tá»™i, cho tôi được sống để có cÆ¡ há»™i sá»a mình.
Vừa nói vừa khóc hu ... hu ...
Tiểu Tà cưá»i hi hÃ:
– Ngươi khóc cái gì? Ngươi không đáng sống. Ngươi không phải đà n bà , nhưng ta không giết ngươi, chỉ cho ngươi là m ... hòa thượng.
Thanh Ký Sơn thấy Tiểu Tà không có ý sát hại, mừng rỡ nói:
– Äa tạ Dương đại hiệp! Tại hạ nhất định cạo đầu Ä‘i tu để Ä‘á»n Æ¡n đại hiệp.
Tiểu Tà nói:
– Ta không thể tin ngươi! Ta bữa nay phải cạo đầu ngươi để cho ngươi có cơ hội đi tu.
Nói xong rút ra một lưỡi phi đao, cắt trụi tóc Thanh Ký Sơn bóng loáng.
Tiểu Tà nói:
– Äầu ngươi trá»c rồi, không muốn là m hòa thượng cÅ©ng không được.
Thanh Ký SÆ¡n không bị giết, tuy bị cạo đầu cÅ©ng rất vui lòng, há»i:
– Dương đại hiệp! Bây giỠcó thể tha cho tôi được chưa?
Tiểu Tà hét:
– Cút đi!
Thanh Ký Sơn nghĩ thầm:
– Chỉ cần ta không bị giết thì thù nà y sẽ được báo ứng.
Bây giỠTiểu Tà đã bỠThanh Ký Sơn bước ra ngoà i, đi tìm Tiểu Linh, nhưng nà ng đã trở lại, đứng núp bên ngoà i quan sát tình hình.
Tiểu Tà mừng rỡ:
– Tiểu Linh! Muá»™i chưa Ä‘i khá»i nÆ¡i đây sao?
Tiểu Linh nói:
– Muá»™i đã Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng, nhưng lo lắng không yên tâm, nên phải quay lại đây.
Tiểu Tà nói:
– Huynh đã cạo đầu tên tiểu quỷ đó rồi. Theo ý muội muốn xỠlý hắn cách nà o?
Tiểu Linh nói:
– Cứ tha cho chúng nó! Nhưng muá»™i chắc chắn Cái bang sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ há»i tá»™i chúng.
Tiểu Tà thấy Tiểu Linh nói như váºy cÅ©ng tha luôn lão Tổng quản, không giao đấu nữa.
Lão Tổng quản thấy Thanh Ký SÆ¡n bị cạo đầu rất căm háºn, nhưng không dám nói ná»a lá»i.
Thanh Ký SÆ¡n thấy Tiểu Tà , Tiểu Linh, Tiểu Thất đã Ä‘i khá»i, ló mặt ra, nghiến răng:
– Dương Tiểu Tà ! Ta không giết ngươi thá» không là m ngưá»i.
Lão Tổng quản, Thanh Ký SÆ¡n, A Phúc cÅ©ng lần lượt rá»i khá»i căn nhà .
|

05-08-2008, 12:32 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 13
BIẾN CỠBẤT NGỜ
Sáng hôm sau, Tiểu Linh thức dáºy trước, thấy trong phòng có thêm Tiểu Thất.
Tiểu Thất thì ngủ dưới đất, còn Tiểu Tà thì ngủ trên ghế.
Chốc lát, Tiểu Tà cÅ©ng thức dáºy, gá»i Tiểu Thất:
– Tiểu Thất mau dáºy Ä‘i! Hôm nay chúng ta có việc cần là m.
Tiểu Thất ngồi dáºy nhìn Tiểu Tà má»™t lúc, vẻ mặt ngá» nghệch chưa biết Tiểu Tà có ý định gì.
Tiểu Linh há»i:
– Tiểu Tà ! Huynh mua xách mang gì nhiá»u váºy?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Äó là những cái túi đựng bạc.
Tiểu Linh cưá»i lá»›n:
– Bạc đâu mà đựng nhiá»u váºy?
Tiểu Tà nói:
– Hôm nay chúng ta Ä‘i lấy bạc Ä‘em vá». Thà nh Trà ng An nà y Hà trưá»ng không phải Ãt, khách cá» bạc rất nhiá»u. Chúng ta phải tìm đến má»™t sòng cá» bạc kiếm tiá»n ăn xà i.
Tiểu Linh đã biết rõ bản lãnh của Tiểu Tà vỠmôn cỠbạc, còn Tiểu Thất thì chưa biết nên vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu gì cả.
Tiểu Tà nói:
– Äi kiếm tiá»n thì dá»… rồi, nhưng chúng ta không có vốn. Tiểu Linh! Trong ngưá»i Linh muá»™i có được bao nhiêu tiá»n?
Tiểu Linh nói:
– Tiá»n bạc thì không có bao nhiêu, nhưng muá»™i có mấy viên ngá»c bá»™i loại gia bảo.
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Chỉ cần má»™t trăm lượng thì đủ là m vốn rồi. Tiểu muá»™i Ä‘em ngá»c bá»™i thế cho chá»§ khách Ä‘iếm lấy tiá»n Ä‘i cá» bạc, chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được tiá»n gấp bá»™i, sau đó chuá»™c lại ngá»c bá»™i không khó gì.
Tiểu Linh tuy bất đắc dÄ©, nhưng cÅ©ng phải Ä‘em ngá»c bá»™i Ä‘i thế cho chá»§ khách Ä‘iếm, lấy được ba trăm lượng bạc.
Tiểu Tà vui mừng:
– Bây giá» chia cho má»—i ngưá»i bảy cái túi, Ä‘eo lên vai, tìm đến Hà trưá»ng lấy tiá»n bạc Ä‘em vá».
Tiểu Linh lo lắng:
– Tiểu Tà ! Nếu chúng ta thua hết tiá»n thì sao?
Tiểu Tà nói:
– Không có chuyện thua hết tiá»n. Ta là “Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương†chưa há» cá» bạc thua. Công phu nà y ta là đệ nhất cao thá»§ giang hồ. Hãy mau Ä‘eo túi vải lên! Nhá»› rằng thà nh Trà ng An nà y là nÆ¡i chúng ta phát tà i!
Tiểu Tà mang trên lưng bảy túi vải, chia cho Tiểu Linh bảy cái, còn Tiểu Thất sáu cái.
Trên đưá»ng Ä‘i, ba ngưá»i gặp rải rác có rất nhiá»u đệ tá» Cái bang, tưởng rằng ba ngưá»i nà y Ä‘á»u là Trưởng lão trong Cái bang, nên cung kÃnh cúi đầu thi lá»….
Tiểu Linh nói với Tiểu Tà :
– Chúng ta Ä‘eo rất nhiá»u túi nên đệ tá» Cái bang lầm tưởng chúng ta là Trưởng lão trong Cái bang. Nếu há» phát hiện được chúng ta thì tháºt là buồn cưá»i.
Tiểu Tà đắc ý vung tay hướng vỠđám ăn mà y:
– Quý hữu! Hãy chuẩn bị chia tiá»n má»—i ngưá»i má»™t phần. Tối nay có cuá»™c phát chẩn rất lá»›n, hãy mau tin cho toà n thể đệ tá» Cái bang trong thà nh Trà ng An nà y biết để đến dá»±. Ãt ra má»—i ngưá»i cÅ©ng được và i chục lượng.
Tiểu Linh vội nắm áo Tiểu Tà kéo lại:
– Tiểu Tà ! Số đệ tá» Cái bang trong thà nh Trà ng An không phải Ãt, đừng có nói đùa.
Tiểu Tà há»i:
– Äá»™ bao nhiêu ngưá»i?
Tiểu Linh nói:
– HÆ¡n má»™t ngà n ngưá»i.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Tưởng hà ng vạn ngưá»i chứ hà ng ngà n ngưá»i có gì mà sợ.
Trong lúc Ä‘ang tranh cãi thì có má»™t lão ăn mà y chÃn túi, tay cầm gáºy đánh chó bước tá»›i cúi đầu chà o Tiểu Linh:
– Tiểu Công chúa giá lâm đến thà nh Trà ng An, bá»n đệ tá» chúng tôi không biết để đón tiếp, tháºt là thất lá»…. Xin công chúa thứ tá»™i.
Tiểu Linh nhìn ông lão ăn mà y:
– Äã lâu, tiểu nữ không diện kiến trưởng lão, xin trưởng lão chuyển lá»i cá»§a tiểu nữ cầu chúc đệ tá» Cái bang mạnh khá»e.
Lão ăn mà y nói:
– Äa tạ công chúa!
Tiểu Linh quay lại nói với Tiểu Tà :
– Trưởng lão đây là Phan Tân, ThỠchủ của Cái bang tại thà nh Trà ng An nà y.
Tiểu Tà reo vui:
– Xin chà o trưởng lão! Tối mai công chúa có tổ chức cuộc phát chẩn, xin trưởng lão tin cho đệ tỠCái bang đến để chia phần. Riêng phần của trưởng lão cũng không dưới một trăm lượng bạc.
Phan Tân Thá» chá»§ đưa mắt nhìn Tiểu Linh tá» vẻ kÃnh phục:
– Äệ tá» xin tuân lệnh công chúa. Miá»…n công chúa ra lệnh, đệ tá» Cái bang không dám trái lá»i.
Tiểu Linh rất e ngại, nhìn Tiểu Tà :
– Dương huynh! Äây không phải chuyện đùa, huynh nên tháºn trá»ng. Phụ thân muá»™i ...
Tiểu Tà thản nhiên:
– Tiểu Linh đừng lo! Chuyện nà y huynh là m được mà !
Bấy giá» Tiểu Tà thoáng thấy đầu đưá»ng ngõ hẻm đâu đâu cÅ©ng có ăn mà y Ä‘ang lấp ló theo dõi cuá»™c nói chuyện, vẻ mặt rất tươi vui.
Tiểu Tà thấy váºy cà ng hứng chÃ, vung tay nói oang oang:
– Äệ tá» Cái bang sắp phát tà i rồi. Ha ... ha ... ha ...
Vừa nói, Tiểu Tà vừa dắt tay Tiểu Linh và Tiểu Thất chạy mất hút trong đám ngưá»i Ä‘ang ngược xuôi trên đưá»ng phố.
Cả ba ngưá»i phút chốc đã và o má»™t hà viện, nÆ¡i đây là sòng bạc nổi tiếng tại thà nh Trưá»ng An, dưới sá»± bảo trợ cá»§a Phi Long Bảo.
Quả nhiên, Tiểu Tà là đệ nhất cao thủ vỠmôn lắc xà ngầu, gã vừa và o hà viện không bao lâu đã ăn được một số bạc rất lớn.
Không ai có thể tÃnh được số bạc nà y là bao nhiêu, nhưng mấy cái túi Ä‘eo trên ngưá»i Tiểu Tà , Tiểu Linh và Tiểu Thất Ä‘á»u đầy nhóc, nặng trÄ©u.
Ra khá»i cá»a Hà viện, Tiểu Tà quay lại nói vá»›i tên gác cổng:
– Quý huynh đệ! Ta nhắn lá»i nói lại vá»›i VÄ© Diệt Huyá»n, Bảo chá»§ Phi Long Bảo rằng số tiá»n nà y ta mượn tạm, sau nà y sẽ trả lại ...
Nói xong dắt tay Tiểu Linh và Tiểu Thất chạy đi.
Tiểu Thất chạy được má»™t lúc, vai Ä‘eo nhiá»u túi tiá»n quá nặng, mồ hôi toát ra như tắm, nói vá»›i Tiểu Tà :
– Dương huynh! Äệ mang tiá»n quá nặng rồi. Hãy tìm má»™t nÆ¡i nghỉ mệt đã.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta ai cũng mang nặng. Huynh chịu khó một chút, lúc vỠkhách sạn sẽ nghỉ ngơi.
Tiểu Linh nói:
– Không! Muội không đủ sức đi xa nữa, hãy và o chỗ hoa viên kia nghỉ tạm được không?
Tiểu Thất lúc nà y cÅ©ng không khá»e gì, nên bảo Tiểu Tà :
– Chúng ta nên nghỉ mệt một chút.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Có tiá»n cÅ©ng không sung sướng gì. ÄÆ°á»£c, chúng ta và o hoa viên nhưng phải cẩn tháºn đỠphòng.
Ba ngưá»i và o đến hoa viên, Tiểu Tà nói vá»›i Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Huynh ở đây coi chừng Tiểu Linh, tôi đi một lúc trở lại.
Tiểu Linh há»i:
– Huynh định Ä‘i đâu váºy?
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta phải thá»±c hiện lá»i hứa vá»›i đệ tá» Cái bang, đêm nay chúng ta tổ chức đại há»™i phát chẩn.
Tiểu Linh vui vẻ:
– Tổ chức đại hội thế nà o?
Tiểu Tà nói:
– Äây là cÆ¡ há»™i để Công chúa Cái bang phô diá»…n thiện tâm cá»§a mình. Tối nay Tiểu Linh sẽ đứng ra là m chá»§ đại há»™i.
Tiểu Tà bản tánh thÃch vui nhá»™n, gặp cÆ¡ há»™i nà y rất phấn khởi.
Sau khi ra khá»i hoa viên, Tiểu Tà láºp tức Ä‘i thuê ngưá»i láºp nên má»™t cái đà i cao, dán giấy khắp nÆ¡i trong thà nh Trà ng An, thuê má»™t ban trống kèn, đợi lúc trá»i tối sẽ mở đại há»™i phát chẩn.
Là m xong má»i việc, Tiểu Tà trở lại trao cho Tiểu Thất và Tiểu Linh má»™t con gà quay:
– Tiểu Thất! Hãy ăn Ä‘i! Äêm nay chúng ta hÆ¡i mệt nhá»c để bảo vệ Công chúa Cái bang ra mắt đệ tá».
Tiểu Linh liếc nhìn Tiểu Tà :
– Dương huynh! Huynh định tổ chức um sùm lên sao?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Uy danh cá»§a Công chúa Cái bang trước mặt đệ tỠđâu phải nhá». Tiểu Linh, muá»™i cÅ©ng ăn má»™t chút để chá»§ trì cuá»™c vui đêm nay.
Tiếp đó, Tiểu Tà kể lại công việc đã thuê ngưá»i lo lắng tổ chức đại há»™i.
Trá»i vừa tối, khán đà i đã dá»±ng xong ở má»™t khoảng đất rá»™ng. Äá»™i kèn trống đã đánh lên inh á»i, dân chúng trong thà nh Trà ng An tấp náºp đến xem, ai cÅ©ng tưởng Tiểu Tà là má»™t đại phú gia là m việc thiện.
Tiếng tăm cá»§a Tiểu Tà truyá»n từ miệng ngưá»i nà y đến ngưá»i khác, tháºt là rá»™n rịp.
Trà ng An là má»™t cố đô quan trá»ng, ngoà i đưá»ng đèn sáng như ban ngà y.
Tiểu Tà dẫn Tiểu Linh và Tiểu Thất đến khán đà i, má»—i ngưá»i trên vai Ä‘eo nặng những túi bạc rất lá»›n.
Bấy giỠăn mà y lá»›n nhá» trong thà nh Trà ng An Ä‘á»u tá» tá»±u đủ mặt. Không khà tưng bừng nhá»™n nhịp. Tất cả Ä‘á»u được nhìn mặt vị Công chúa Cái bang và được hưởng má»™t phần tiá»n phát chẩn.
Giữa lúc đó, từ xa có má»™t bóng ngưá»i lưng Ä‘eo chÃn túi vải nhảy phóc lên khán đà i, quay thân hướng vá» Tiểu Linh.
– Bẩm Tiểu Công chúa! Phân bang trưởng Cái bang Trưá»ng An là Phan Tân đã đến lãnh lệnh chỉ giáo.
Äây là má»™t lão ăn mà y, thân pháp rất kỳ ảo. Lão ta chỉ lắc mình má»™t cái đã bay vá»t lên đà i cao, chứng tá» võ công cá»§a lão rất phi thưá»ng. Tuy là lão ăn mà y, nhưng thái độ rất uy nghi.
Tiểu Linh cưá»i nói:
– Phan ThỠChủ đừng đa lễ. Dương Tiểu Tà muốn ông đến đây để nhỠông một việc.
Phan Tân cúi đầu:
– Xin công chúa ra lệnh.
Tiểu Linh nói:
– Phan Thá» Chá»§ Cái Bang! Tôi nghÄ© rằng trong thà nh Trà ng An lâu nay chưa ai là m việc nghÄ©a. Äêm nay tôi muốn cho đệ tá» Cái bang được hưởng tiá»n cứu tế.
Ông nghĩ có được không?
Phan Tân nháºn thấy Công chúa Cái bang đã là m được việc tốt, đệ tá» Cái bang ai nấy Ä‘á»u vui vẻ, nên nói:
– Tất cả đệ tá» Cái bang trong thà nh Trà ng An Ä‘á»u mang Æ¡n Tiểu Công chúa.
Tiểu Linh chỉ và o Tiểu Tà :
– Äây là ý tốt cá»§a Dương Tiểu Tà , bạn cá»§a tôi.
Phan Tân quay lại Tiểu Tà :
– Công tá» là m công việc nà y rất tốt. Äại há»™i cứu tế vô cùng to lá»›n như váºy, Cái bang chúng tôi táºn lá»±c á»§ng há»™. Xin há»i công tá» có cần gì lão phu giúp đỡ không?
Tiểu Tà nói:
– Phan Thá» Chá»§ chá» má»™t lát thì đến lúc phát chẩn cho ngưá»i nghèo. Tôi nhá» trưởng lão báo tin cho đệ tá» Cái bang đến đủ mặt, đồng thá»i phải để ý đến việc động tÄ©nh xung quanh, phòng bá»n xấu thừa cÆ¡ há»™i phá phách.
Phan Tân hiểu ngay công việc nà y cần phải là m, nên gáºt đầu:
– Không có vấn đỠlo lắng. Tất cả đệ tỠCái bang chịu trách nhiệm.
Nói xong cáo từ Tiểu Linh.
Lúc nà y thà nh Trà ng An nô nức, dân chúng đến đông nghẹt, ai nấy rất nhá»™n nhịp. Xung quanh đà i đủ các hạng ngưá»i. Tam giáo, cá»u lưu Ä‘á»u đến dá»±.
Tiểu Tà vô cùng phấn khởi, nhảy lên đà i đánh trống.
Tiếng trống rá»n trá»i đất, ai nghe cÅ©ng có cảm giác rá»™n rà ng.
Bỗng Tiểu Tà ngưng tiếng trống, hướng vỠdưới đà i, nói lớn:
– Chúc quý vị mạnh khá»e! Äại há»™i cứu tế bắt đầu. Má»i ngưá»i đến đây ai cÅ©ng được hưởng.
Dứt lá»i, Tiểu Tà dắt Tiểu Linh ra đứng ở giữa đà i, hốt từng nắm bạc vãi xuống phÃa đám đông.
Má»i ngưá»i chen nhau lượm bạc.
Chưa bao giá» có được cÆ¡ há»™i lượm bạc nà y, mà bạc tháºt không phải giả.
Tiếng ồn à o nổi lên trong đám ngưá»i xô lấn nhau.
Tiểu Tà lớn tiếng:
– Äừng kêu la! Äà n ông đứng má»™t bên, đà n bà đứng má»™t bên để đà n bà khá»i thiệt thòi.
Trong lúc đó, Tiểu Linh phân phát tiá»n bạc cho đệ tá» Cái bang đầy đủ.
Má»i ngưá»i ai cÅ©ng vui vẻ, Ä‘em tiá»n vá» nhà .
Äêm đã khuya, đại há»™i đã mãn, Tiểu Tà , Tiểu Linh và Tiểu Thất cùng trở vá» khách Ä‘iếm.
Tiểu Tà đã để lại cho thà nh Trà ng An một kỷ niệm khó quên, ai cũng nhớ đến cái tên Dương Tiểu Tà .
Sau khi trở vá» khách Ä‘iếm, Tiểu Tà , Tiểu Linh và Tiểu Thất ai nấy Ä‘á»u mệt má»i, ngá»§ say.
Lúc trá»i sáng, Tiểu Tà và Tiểu Thất thức dáºy không thấy Tiểu Linh đâu.
Tiểu Tà thất kinh, há»i Tiểu Thất:
– Cô ta đi đâu ngươi có biết không?
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn Tiểu Tà :
– Äệ cÅ©ng không biết.
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Ngà y hôm qua có nghe chuyện gì khác lạ không?
Tiểu Thất vẫn lắc đầu.
Tiểu Tà chạy lại giưá»ng ngá»§ cá»§a Tiểu Linh thì thấy đồ đạc cá»§a Tiểu Linh vẫn còn đó, hÆ¡i ấm trên giưá»ng cô ta vẫn chưa phai.
Tiểu Tà vội nói:
– Chúng ta phải đi tìm. Nhất định có biến cố xảy ra.
Láºp tức Tiểu Tà chạy ra ngoà i.
Äại lá»™ tuy má»›i sáng, nhưng ngưá»i đã đông nghẹt. Tiểu Tà vá»™i Ä‘i tìm Phan Tân, để há»i thăm tin tức.
Tiểu Tà đã nổi danh trong thà nh Trà ng An nên được đệ tỠCái bang chỉ dẫn đi tìm Phan Tân không khó khăn gì.
Gặp mặt Phan Tân, Tiểu Tà há»i ngay:
– Trưởng lão! Ông có gặp Tiểu Linh đâu không?
Lão ăn mà y không hiểu tại sao Hà n Linh lại gá»i là Tiểu Linh, ngÆ¡ ngác há»i:
– Tiểu Linh là ai?
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Linh tức là Công chúa Hà n Linh của Cái bang.
Phan Tân đã biết là có việc quan trá»ng, liá»n há»i:
– Tiểu công chúa là m sao rồi?
Tiểu Tà nói:
– Sáng sá»›m hôm nay chúng tôi thức dáºy thì không thấy cô ta, tưởng rằng cô ta đến đây tìm ông. Nhưng đến đây cÅ©ng không thấy.
Phan Tân nói:
– Tiểu công chúa không đến đây! Công tỠchỠmột lát, tôi phái thuộc hạ đi dò tin tức.
Phan Tân biết rằng nếu Công chúa bị mất tÃch tại địa pháºn nà y thì lão rất đắc tá»™i vá»›i Bang chá»§, và không còn mặt mÅ©i nà o gặp lại anh em trong bang phái.
Tiểu Tà nói:
– Nghe nói Cái bang tai mắt khắp thiên hạ, nhất định sẽ tìm được.
Phan Tân gáºt đầu:
– Äúng váºy! Nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Không lâu, một tên ăn mà y nhỠđã chạy đến, chắp tay:
– Bẩm thá» chá»§! Khắp nÆ¡i không tìm được tung tÃch cá»§a tiểu Công chúa, nghi chắc Công chúa đã hóa trang mà đi. Nhưng có má»™t việc khả nghi.
Phan Tân vá»™i há»i:
– Việc gì nói mau.
Tên ăn mà y nhỠnói:
– Buổi sáng có má»™t chiếc xe ngá»±a gần khu Năm Căn ở phÃa Äông xuất hà nh.
Theo báo cáo cá»§a ngưá»i đồng bang thì xe ngá»±a đó thuá»™c vỠđệ tá» cá»§a phái Hoa SÆ¡n. Còn các chuyện khác thì không đáng để ý.
Tiểu Tà nghe nói hét lên:
– Thanh Ký SÆ¡n! Ngươi dám bắt ngưá»i! Ta phải cạo đầu ngươi má»›i được. Cho ngươi suốt Ä‘á»i phải là m hòa thượng.
– Äi!
Tiểu Tà kéo Tiểu Thất hướng vỠngoại thà nh chạy theo đại lộ.
Ra khá»i cá»a thà nh, Tiểu Tà nói:
– Tiểu Thất! Huynh từng sống và lá»›n lên trong hang núi, chắc chắn phân biệt được bản năng các động váºt. Bây giá» Tiểu Linh bị mất tÃch, huynh phải táºn lá»±c cùng tôi Ä‘i tìm.
Tiểu Thất gáºt đầu.
Hai ngưá»i chạy má»™t lúc theo đại lá»™ độ mưá»i mấy dặm, Tiểu Thất phát hiện có dấu xe ngá»±a ná»a đưá»ng dừng lại, nên chạy xung quanh tìm dấu vết.
Không lâu, Tiểu Thất đã gá»i Tiểu Tà :
– Lại đây! Lại đây!
Tiểu Tà láºp tức Ä‘i theo Tiểu Thất. Hai ngưá»i hướng vá» tiểu lá»™ phóng tá»›i.
Tiểu Thất nói:
– Có dấu chân ngưá»i Ä‘i vá» lối nà y.
Quả nhiên, hai ngưá»i vừa chạy được má»™t quãng độ năm dặm đưá»ng thì đã tìm được nhiá»u vết tÃch đáng lưu ý.
Tiểu Tà mừng rỡ:
– Cũng may! Chúng ta không bị lạc hướng.
Tiểu Thất nhìn Tiểu Tà cưá»i:
– Trước mặt có con sông nhá». Äó là nÆ¡i chúng ta dá»… tìm dấu tÃch nhất.
Vừa nói, Tiểu Thất đã tung mình chay đến mé sông quan sát, rồi la lên:
– Äúng rồi.
Tiểu Thất vượt qua sông. Tiểu Tà cũng chạy theo.
Quả nhiên, bên kia sông, nơi mé rừng có một ngôi nhà lá.
Tiểu Tà nói nhá»:
– Tiểu Thất! Äừng vá»™i! Chúng ta phải rình xem Tiểu Linh có ở trong ngôi nhà nà y hay không.
Tiểu Thất bước cháºm lại. Hai ngưá»i bò đến núp phÃa sau ngôi nhà .
Quả nhiên ngôi nhà rách bên trong có ngưá»i.
Có tiếng một lão già nói:
– Thiếu gia! Con nhỠnà y đã bị chúng ta bắt rồi. Còn Dương Tiểu Tà chúng ta có cần bắt nó vỠđây để trừng trị hay không?
Thanh Ký SÆ¡n giá»ng nói có vẻ giáºn dữ:
– Tên tiểu tỠđó rất mưu trÃ, linh hoạt, xảo quyệt. Chúng ta muốn bắt nó phải cẩn tháºn. Bây giá» ban ngà y không nên hà nh động, phải đợi đến tối dùng thuốc mê loại mạnh, xông cho nó tháºt mê, má»›i tránh được nguy hiểm.
Ông lão há»i:
– Thiếu gia nhất định phải bắt nó?
Thanh Ký Sơn nói:
– Ta muốn cho hắn biết Thanh Ký Sơn nà y lợi hại đến bực nà o.
Tiểu Tà đứng bên ngoà i nghe nói nổi giáºn sôi gan, nhưng may đã dằn được.
Như váºy công phu táºp luyện cá»§a Tiểu Tà đã có chút tiến bá»™. Nếu trước kia, Tiểu Tà đã có phản ứng láºp tức rồi.
Có tiếng lão già nói:
– Thiếu gia! Việc nà y ngưá»i có há»i ý kiến chưởng môn không? Tiểu tỠđó sỉ nhục phái Hoa SÆ¡n, chưởng môn nhất định không bá» qua. Không chừng chưởng môn tức giáºn Ä‘iá»u động nhân mã bắt tiểu tá» trị tá»™i, đâu cần chúng ta ra tay.
Thanh Ký Sơn nói:
– Tôi chưa báo thân phụ tôi biết. Tôi nghÄ© đối phó vá»›i tiểu tá» nà y chỉ nhá» và o Tổng quản cÅ©ng đủ rồi, đâu cần kinh động lão Vương gia, cà ng không nên Ä‘iá»u động nhân mã.
Thanh Ký SÆ¡n Ä‘ang lén cha hắn là m chuyện xấu, mặc dù Chưởng môn phái Hoa SÆ¡n là ngưá»i chÃnh phái, nhưng chỉ có má»™t ngưá»i con nà y. Rất tiếc, Thanh Ký SÆ¡n từ nhỠđến lá»›n vốn được nuông chiá»u không được dạy dá»—.
Tiểu Linh lúc nà y nằm dưới đất, thuốc mê đã tan, tỉnh lại thấy thân thể bị trói, tức giáºn kêu lá»›n:
– Thả ta ra! Chúng bay thả ta ra ...
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i, nói:
– Thả cô nương ư? Äừng mong. Má»i bữa xem cô uy phong rất lá»›n, bây giá» uy phong để đâu rồi? Chá» ta bắt được tiểu tỠđó Ä‘em vỠđây má»›i giải quyết thân pháºn cá»§a cô nương. Ha ... ha ...
Thấy Tiểu Linh đã hồi tỉnh, Thanh Ký Sơn đã biểu lộ thái độ dâm dục.
Tiểu Linh nói:
– Tiểu Tà sẽ đến đây giết ngươi.
Thanh Ký Sơn ngạo nghễ:
– Giết ta? Cô nương cứ kêu la xem ngưá»i yêu cá»§a cô có thể đến đây cứu cô nương được không?
Hắn đưa tay muốn xé quần áo của Tiểu Linh.
Tiểu Linh hét lên:
– Tiểu quỷ! Vô nhân đạo!
Nà ng không ngá» Thanh Ký SÆ¡n là má»™t tên dâm ác như váºy. Trong trưá»ng hợp nà y, Tiểu Linh chỉ còn biết tìm cách tá»± vẫn.
Bỗng bên ngoà i có tiếng hét:
– Lui ra!
Má»™t bóng ngưá»i phóng và o.
Tiểu Tà đã đứng giữa nhà , tay cầm má»™t cục đất ném và o đầu Thanh Ký SÆ¡n, Chuyện bất ngá», Thanh Ký SÆ¡n đã bị hòn đất ném trúng đầu.
– Oái!
Hắn kêu lên má»™t tiếng sá»ng sốt, ngã ra phÃa sau.
Lúc nà y, Tiểu Thất cũng đã nhảy và o trong nhà , đứng sau lưng Tiểu Tà để bảo vệ.
Lão Tổng quản cản Tiểu Tà lại, há»i:
– Ngươi là Dương Tiểu Tà sao?
Tiểu Tà hét:
– Các ngươi là m toà n chuyện đồi bại, nếu bạn ta có bỠnà o ta lột da các ngươi ra. Mau nạp mạng đây.
Tổng quản láºp tức phát ra má»™t chưởng, hà o quang ép tá»›i sáng chói, Chiêu thức vừa rồi chÃnh là “Vô Tướng thần chưởng†tuyệt kỹ cá»§a phái Hoa SÆ¡n, công lá»±c vô cùng uy dÅ©ng, là m rung rinh cả ngôi nhà .
Tiểu Tà không tránh né, dùng “Äại Bi chưởng†phát ra.
Chưởng phong à o à o, gió lộng ù ù ...
Hai luồng kình lực chạm nhau:
– Bùng!
Tiểu Tà tuy công lá»±c chưa đủ, nhưng “Äại Bi chưởng†uy lá»±c thần kỳ. Còn Tổng quản Hoa SÆ¡n cÅ©ng là má»™t đại cao thá»§ trong môn phái.
Như váºy Tiểu Tà không thể phong kÃn thế chưởng cá»§a Tổng quản, bị má»™t phần chưởng khà tạt và o ngá»±c.
Ngược lại lão Tổng quản cũng bị chưởng phong của Tiểu Tà ép lui vỠsau mấy bước.
Lão Tổng quản không ngá» má»›i trao đổi má»™t chiêu đã bị kém thế, kinh hãi vô cùng. Nhưng lão láºp tức váºn công hét lên, hai chưởng má»™t trên má»™t dưới đáp lại má»™t chiêu “Dẫn Quá»· Tiếp Thần†hướng vá» Tiểu Tà .
Tiểu Tà má»™t chưởng ép lui Tổng quản, nhưng lại bị chưởng phong cá»§a đối phương ép và o ngá»±c, trong lòng cÅ©ng kinh sợ, biết võ công cá»§a đối phương không phải tầm thưá»ng. Tuy nhiên, Tiểu Tà đang ở và o hoà n cảnh phải tất thắng để cứu ngưá»i, nên nhất định không nản chÃ.
Tiểu Tà bay thân vá» bên trái, dùng má»™t chiêu thà mạng “Pháºt môn thiên lýâ€.
chặt lên đầu Tổng quản.
Hai ngưá»i tiếp thêm má»™t chiêu, Ä‘á»u cùng lùi lại năm bước.
Lão Tổng quản nơi gò má bên phải đã bị Tiểu Tà đánh trúng đỠau. Rất tiếc, Tiểu Tà công lực chưa đủ, nên không là m nát đầu đối phương.
Lão Tổng quản váºn thêm công lá»±c, hét má»™t tiếng, định thà mạng.
Bỗng nhiên Thanh Ký Sơn đứng bên cạnh thét lớn:
– Dừng tay!
Tổng quản láºp tức lùi lại, ngÆ¡ ngác.
Té ra, Thanh Ký Sơn muốn dùng Tiểu Linh là m con tin để khống chế Tiểu Tà . Hắn đưa mũi kiếm ngay cổ Tiểu Linh, nói:
– Dương Tiểu Tà ! Nếu ngươi tiếp tục giao đấu ta sẽ giết chế cô gái nà y.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Ta không giao đấu nữa. Ngươi muốn là m gì đây?
Äôi tay Tiểu Tà xòe ra, như không còn chống đối.
Sá»± tháºt không phải Tiểu Tà không muốn giao đấu, nhưng muốn bảo vệ sinh mạng cá»§a Tiểu Linh.
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i tá»± đắc:
– Nếu ngươi xuôi tay chịu trói ta sẽ thả cô ta ra.
Tiểu Tà nói:
– CÅ©ng được! Nhưng ta là m sao tin được ngươi đây? Ngươi chÃnh là má»™t ngưá»i không biết đạo lý, nếu ai tin ngưá»i thì ngưá»i đó quả là ngu xuẩn.
Thanh Ký SÆ¡n bị Tiểu Tà mắng, nhưng vẫn không tức giáºn, cưá»i nói:
– Dương Tiểu Tà ! Bây giỠngươi phải tin ta, tại vì ngươi không còn cách nà o khác. Ha ... ha ...
Tiểu Tà nói:
– Ta chịu thua thì được. Nhưng ngươi muốn trao đổi vá»›i ta cách nà o đây? Ta cÅ©ng nói cho ngươi biết, muốn bắt ngưá»i phải hiểu rõ lai lịch. Cô gái nà y không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Nếu ngươi phạm đến cô ta thì Hoa SÆ¡n phái nhất định chết hết.
Tiểu Tà muốn Ä‘em thân pháºn cá»§a Tiểu Linh hù nhát Thanh Ký SÆ¡n.
Thanh Ký SÆ¡n nhìn Tiểu Linh má»™t lúc như không tin lá»i nói cá»§a Dương Tiểu Tà .
– Dương Tiểu Tà ! Äừng hù nhát ta. Cô ta là ai, chẳng qua là tình nhân cá»§a ngươi mà thôi.
Tiểu Tà nói:
– Tình nhân? Ta thì không khách sáo gì! Các ngưá»i phái Hoa SÆ¡n tốt nhất hãy thả cô ta ra. Ta báo cho các ngươi biết cÅ©ng không sao. Cô ta là tiểu Công chúa Cái bang. Nếu các ngươi động đến cô ta thì chỉ cần đệ tá» Cái bang má»—i ngưá»i nhổ má»™t bãi nước miếng cÅ©ng đủ cho phái Hoa SÆ¡n chết ngáºp rồi.
Thanh Ký SÆ¡n biết rằng phái Hoa SÆ¡n dù mạnh cỡ nà o cÅ©ng không dám cá»c giáºn Cái Bang, nhưng hắn không tin, đáp:
– Ta không tin! Ngươi nói láo!
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Nói láo? Äêm vừa qua ta có mở đại há»™i cứu tế, nên đã mệt sức, không cần tranh cãi vá»›i ngươi. Ngươi chỉ cần xem trên cổ cô ta cÅ©ng biết là ai rồi.
Thanh Ký Sơn liếc nhìn Tiểu Linh thấy có cột lục lạc mà u đỠnơi cổ, biết ngay là công chúa Cái bang.
Hắn có vẻ khiếp vÃa, nhưng hắn lại tiếc rẻ, nếu thả Tiểu Linh thì khó thoát khá»i nÆ¡i đây.
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i nói:
– Dù cho cô ta có là tiểu công chúa Cái bang thì cũng phải trao đổi. Chỉ cần ngươi buông tay chịu trói, ta sẽ thả cô ta ra.
Tiểu Tà biết rằng dù cho chưởng môn Hoa Sơn đến đây cũng không dám động đến Tiểu Linh, nhưng lại sợ Thanh Ký Sơn túng thế là m ẩu, nên nói:
– Ngươi thả cô ta ra, ta sẽ để cho các ngươi trói dẫn đi.
Tiểu Linh nghe Tiểu Tà nói như váºy rất cảm động, hoảng hốt la lên:
– Tiểu Tà ! Mặc kệ muá»™i! Huynh mau rá»i khá»i nÆ¡i đây, đừng lo cho muá»™i.
Tiểu Tà nói:
– Cái gì? Cô tưởng cô tà i giá»i hÆ¡n ta sao? Lúc nãy còn kêu cứu, bây giá» lại liá»u mạng.
Tiểu Linh rơi nước mắt, lặng thinh.
Tiểu Tà đắc ý:
– Tiểu Linh! Muá»™i cùng vá»›i Tiểu Thất rá»i khá»i nÆ¡i đây, trở vá». Sau đó tìm ngưá»i đến cứu huynh là thượng sách.
Tiểu Linh nói:
– Muội không muốn huynh bị rơi và o tay kẻ khác.
Thanh Ký SÆ¡n sợ kéo dà i câu chuyện sẽ sanh ra cÆ¡ biến, nên vá»™i há»i:
– Tiểu Tà ! Ngươi có chịu đổi không?
Tiểu Tà nói:
– Hãy cho ngưá»i đến đây trói ta. Nhưng phải chá» cô gái kia bước ra ngoà i đã.
Thanh Ký Sơn nói:
– Không được! Hãy điểm huyệt ngươi trước rồi ta mới cho cô ta ra ngoà i.
Tổng quản, hãy điểm huyệt hắn.
Tổng quản ứng tiếng, bước tới điểm và o huyệt ma của Tiểu Tà .
Tiểu Tà giả bộ ngã xuống đất, miệng nói:
– Tiểu Thất! Hãy đưa Tiểu Linh trở lại khách Ä‘iếm. Sau đó dẫn ngưá»i đến đây cứu ta.
Tiểu Thất nãy giỠđứng yên, bây giỠcó lệnh, hắn bước tới cầm cứng Kim đao thủ thế.
Thanh Ký SÆ¡n cÅ©ng không muốn là m khó dá»… Tiểu Linh, liá»n mở trói cho nà ng.
Tổng quản cũng kéo Tiểu Tà tới trước mặt Thanh Ký Sơn.
Tiểu Linh buồn bã bước đến bên Tiểu Thất.
Tiểu Tà nhìn thấy Tiểu Linh đã theo Tiểu Thất ra khá»i nhà an toà n, liá»n nhìn Thanh Ký SÆ¡n:
– Ngươi muốn là m gì ta đây?
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i nói:
– Dương Tiểu Tà ! Ta phải xẻo thịt ngươi xát muối để rá»a nhục. Là m cho ngươi muốn chết cÅ©ng không được. A Phúc đâu! Bắt hắn trói lại.
Lúc nà y Tiểu Tà mới biết còn có A Phúc núp trong xó nhà .
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Những kẻ đáng chết thì cũng đã đến đây rồi. Ta đang nghi ngỠtại sao lại thiếu mặt ngươi ở đây.
A Phúc vốn đã kinh sợ Tiểu Tà , nhưng bây giỠTiểu Tà đã bị khống chế, nên hùng hổ chạy đến, tay cầm sợi dây, trói Tiểu Tà .
Tiểu Tà bỗng nhiên xoay thân:
– Phạch ... Phạch!
A Phúc đã bị Tiểu Tà tát hai bạt tai, té xuống đất.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– A Phúc! Äầu cá»§a ngươi chưa là nh, đã bị hai tát tai đến gẫy răng.
Chuyện xảy ra quá bất ngá», Thanh Ký SÆ¡n thất kinh, thụt lùi mấy bước muốn chạy trốn.
A Phúc thấy váºy sợ hãi chạy và o xó nhà .
Lão Tổng quản cũng cả kinh, không hiểu tại sao Tiểu Tà bị điểm huyệt mà vẫn không bị khống chế.
Thá»±c ra Tiểu Tà đã được lão đầu dùng kim dò huyệt và ngâm thuốc gần mưá»i năm trá»i, không thể dùng thá»§ thuáºt thông thưá»ng khống chế gã được.
Chỉ cần một sơ hở của đối phương, Tiểu Tà đã giải cứu cho Tiểu Linh.
Lúc nà y Tiểu Linh đã được giải thoát, nhưng vẫn lo lắng cho Tiểu Tà , nên sai Tiểu Thất trở lại dò xét.
Tiểu Tà thấy Tiểu Thất trở lại, biết ngay Tiểu Linh sai khiến, liá»n gá»i lá»›n:
– Tiểu Thất! Và o đây! Ta giao lão đầu nà y cho ngươi.
Tiểu Thất nghe tin vội chạy và o.
Một cuộc giao tranh xảy ra.
Tiểu Tà chỉ cần một trảo đã bắt Thanh Ký Sơn ném và o góc nhà .
Thanh Ký SÆ¡n như ngưá»i say rượu, hai tay quá» quạng như con chó Ä‘iên.
Tiểu Tà vỗ một chưởng và o ngực Thanh Ký Sơn té nhà o xuống đất, máu miệng trà o ra.
Tiểu Tà quay nhìn Tiểu Thất thấy không có gì nguy hiểm, liá»n từ từ bước tá»›i gần Thanh Ký SÆ¡n, hét:
– Ngươi dám cả gan là m chuyện ám toán ta. Tháºt to gan.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa đánh và o đầu Thanh Ký Sơn là m cho Thanh Ký Sơn sợ quá, chắp tay năn nỉ:
– Dương huynh! Tôi sai rồi! Mong huynh tha tá»™i, cho tôi được sống để có cÆ¡ há»™i sá»a mình.
Vừa nói vừa khóc hu ... hu ...
Tiểu Tà cưá»i hi hÃ:
– Ngươi khóc cái gì? Ngươi không đáng sống. Ngươi không phải đà n bà , nhưng ta không giết ngươi, chỉ cho ngươi là m ... hòa thượng.
Thanh Ký Sơn thấy Tiểu Tà không có ý sát hại, mừng rỡ nói:
– Äa tạ Dương đại hiệp! Tại hạ nhất định cạo đầu Ä‘i tu để Ä‘á»n Æ¡n đại hiệp.
Tiểu Tà nói:
– Ta không thể tin ngươi! Ta bữa nay phải cạo đầu ngươi để cho ngươi có cơ hội đi tu.
Nói xong rút ra một lưỡi phi đao, cắt trụi tóc Thanh Ký Sơn bóng loáng.
Tiểu Tà nói:
– Äầu ngươi trá»c rồi, không muốn là m hòa thượng cÅ©ng không được.
Thanh Ký SÆ¡n không bị giết, tuy bị cạo đầu cÅ©ng rất vui lòng, há»i:
– Dương đại hiệp! Bây giỠcó thể tha cho tôi được chưa?
Tiểu Tà hét:
– Cút đi!
Thanh Ký Sơn nghĩ thầm:
– Chỉ cần ta không bị giết thì thù nà y sẽ được báo ứng.
Bây giỠTiểu Tà đã bỠThanh Ký Sơn bước ra ngoà i, đi tìm Tiểu Linh, nhưng nà ng đã trở lại, đứng núp bên ngoà i quan sát tình hình.
Tiểu Tà mừng rỡ:
– Tiểu Linh! Muá»™i chưa Ä‘i khá»i nÆ¡i đây sao?
Tiểu Linh nói:
– Muá»™i đã Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng, nhưng lo lắng không yên tâm, nên phải quay lại đây.
Tiểu Tà nói:
– Huynh đã cạo đầu tên tiểu quỷ đó rồi. Theo ý muội muốn xỠlý hắn cách nà o?
Tiểu Linh nói:
– Cứ tha cho chúng nó! Nhưng muá»™i chắc chắn Cái bang sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ há»i tá»™i chúng.
Tiểu Tà thấy Tiểu Linh nói như váºy cÅ©ng tha luôn lão Tổng quản, không giao đấu nữa.
Lão Tổng quản thấy Thanh Ký SÆ¡n bị cạo đầu rất căm háºn, nhưng không dám nói ná»a lá»i.
Thanh Ký SÆ¡n thấy Tiểu Tà , Tiểu Linh, Tiểu Thất đã Ä‘i khá»i, ló mặt ra, nghiến răng:
– Dương Tiểu Tà ! Ta không giết ngươi thá» không là m ngưá»i.
Lão Tổng quản, Thanh Ký SÆ¡n, A Phúc cÅ©ng lần lượt rá»i khá»i căn nhà .
|

05-08-2008, 12:35 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 14
DÂM TUYỆT HỒ LY
Trên đưá»ng Ä‘i, Tiểu Tà há»i Tiểu Linh:
– Sáng sớm hôm nay muội đi đâu mà gặp chuyện nà y?
Tiểu Linh trầm giá»ng:
– Sáng sá»›m muá»™i thức dáºy, định Ä‘i mua chút Ãt Ä‘iểm tâm, không ngá» vừa ra khá»i khách Ä‘iếm thì gặp bá»n nà y. Muá»™i đâu có ý sanh sá»± vá»›i chúng nó.
Tiểu Tà nghĩ một lúc, nói:
– Bá»n Thanh Ký SÆ¡n trong lòng thù háºn chúng ta, muốn trả thù, nên trước tiên bắt Linh muá»™i, sau đó dùng thuốc mê trở lại bắt huynh, không ngá» bị huynh phát hiện, nên chúng má»›i cấp tốc dẫn muá»™i Ä‘i.
Tiểu Linh nói:
– Cũng may Dương huynh phát hiện sớm đuổi theo kịp. Nếu không ...
Tiểu Tà nói:
– Huynh thấy Linh muá»™i hình như có chút phúc khÃ, cứ bị chúng bắt hoà i.
Phúc khà đó có thể chia lại cho huynh một chút được chứ?
Tiểu Linh nheo mắt:
– Dương huynh! Việc nguy hiểm như váºy, huynh vẫn còn đùa cợt muá»™i.
Tiểu Tà nói:
– Lần sau, nếu huynh có đi cứu muội, đừng bảo huynh bỠchạy nữa. Huynh là m sao không lo cho muội được.
Tiểu Linh thiết tha:
– Tại vì muội quan tâm đến sinh mạng của huynh, không muốn vì muội mà huynh lụy thân.
Tiểu Tà tươi sắc mặt:
– Muá»™i chỉ biết quan tâm đến huynh, còn huynh không biết quan tâm đến muá»™i sao? Huynh là Kim cang mạng, bá»n ác quá»· nà y không giết huynh được đâu.
Trước kia, lão đầu cá»§a huynh đã từng nói phải bảo vệ ngưá»i ngay. Mà muốn bảo vệ ngưá»i ngay thì cÅ©ng phải chịu nhiá»u nguy hiểm chứ.
Tiểu Linh vui vẻ:
– Như váºy muá»™i phải là m cách nà o để tránh những nguy hiểm xảy đến cho huynh?
Tiểu Tà nói:
– Còn có cách gì đâu. Nếu huynh cứu muá»™i thì muá»™i phải chiá»u theo ý huynh, còn muá»™i cứu huynh thì huynh phải chiá»u ý muá»™i. Äó là điá»u kiện tất yếu. Äừng có trái ý sanh ra rắc rối.
Tiểu Linh gáºt đầu:
– Lần sau tiểu muội không trái ý nữa.
Tiểu Tà nói:
– Cái gì? Còn lần sau nữa sao? Äừng có nói đùa. Nếu lần sau huynh bị bắt, muá»™i đến cứu huynh, huynh sẽ biểu diá»…n má»™t lần cho muá»™i xem.
Tiểu Linh nói:
– Nếu huynh bị bắt muội là m sao đi cứu huynh? Tiểu Thất! Có đúng không?
Tiểu Linh quay vá» phÃa Tiểu Thất, có ý trêu ghẹo Tiểu Tà .
Tiểu Thất gáºt đầu, không biết hắn có hiểu ý nghÄ©a câu nói cá»§a Tiểu Linh hay không, chỉ thấy hắn cưá»i ngất.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Thất mới theo chúng ta kết bạn có mấy hôm, mà đã yểm trợ muội tấn công ta phải không?
Tiểu Linh nói:
– Bây giỠmuội không muốn tranh cãi với huynh nữa.
Tiểu Tà nhìn Tiểu Thất:
– Tiểu Thất nà y! Tôi muốn báo cho huynh biết, sau nà y muốn tìm bạn thì đừng có tìm bạn giống như cô nà y.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa đưa mắt nhìn Tiểu Linh để trêu tức.
Tiểu Linh tức giáºn:
– Tiểu Tà ...
Tiểu Linh giáºn Tiểu Tà đến ná»—i đôi má đỠlên, nà ng phóng mình chạy tá»›i trước, chỉ chốc lát bóng dáng Tiểu Linh đã biến mất trong đám bá»™ hà nh trên đưá»ng.
Tiểu Thất muốn chạy theo gá»i Tiểu Linh lại, nhưng Tiểu Tà đã can:
– Cứ để Tiểu Linh vỠkhách điếm trước, chúng ta ghé mua thức ăn rồi vỠsau cũng không muộn.
Tiểu Tà và Tiểu Thất rẽ sang má»™t đưá»ng nhá», gần mé sông, bá»—ng nhiên từ xa vá»ng lại má»™t tiếng cưá»i. Giá»ng cưá»i cá»§a má»™t cô gái rất êm dịu và quyến rÅ©.
Tiểu Tà vừa quay lại nhìn thì thấy một mỹ nhân tuyệt thế đã đứng trước mặt Tiểu Thất.
Cô gái nà y độ ba mươi tuổi, mặc xiêm y bằng lụa má»ng, lưng eo, mắt ngá»c, toà n thân da thịt để lá»™ sau mà n vải thưa, khêu gợi vô cùng. Ai trông thấy cÅ©ng phải giáºt mình say đắm.
Nhất là đôi mắt cá»§a cô gái nà y rất khác thưá»ng, hai luồng ánh sáng mà u xanh chói và o đôi mắt cá»§a má»i ngưá»i, vừa dâm dục, vừa hấp dẫn.
Tiểu Thất nhìn sững và o đôi mắt và thân hình của cô gái, tỠra say mê.
Cô gái ngưá»i ha ... ha ... thấy Tiểu Thất nhìn mình như váºy rất mãn ý, nói:
– Tiểu oan gia! Ta thấy đôi mắt ngươi nhìn ta sững sá» như váºy tháºt là vướng nợ rồi. Tiểu huynh đệ thấy ta có đẹp không? Ta há» Lý tên Mỹ Mỹ, nổi danh đệ nhất mỹ nhân thiên hạ mà !
Tiểu Thất không trả lá»i, đứng nhìn ngÆ¡ ngác như kẻ mất hồn ...
Mỹ Mỹ bước lên, nắm vai Tiểu Thất:
– Hãy lại đây! Tiểu oan gia!
Không hiểu sao, Tiểu Thất đưa tay ôm chầm lấy cô gái và o lòng.
Tháºt ra, Tiểu Thất lúc nà y đã mất trÃ. Hắn không còn nhá»› bên cạnh hắn còn có Tiểu Tà .
Lý Mỹ Mỹ ôm choà ng và o cổ Tiểu Thất õng ẹo:
– Tiểu oan gia! Thân mình huynh rất cưá»ng tráng. Chúng ta hãy cùng nhau vỠđộng phòng vui chÆ¡i má»™t bữa.
Tiểu Tà thấy váºy kinh hãi, kêu lá»›n:
– Tiểu Thất! Huynh là m trò gì váºy?
Lý Mỹ Mỹ quay lại nhìn Tiểu Tà , đôi mắt phát ra hai luồng hà o quanh xanh, dịu dà ng nói:
– Tiểu huynh đệ! Äừng gấp! Bản cô nương không có ý bá» rÆ¡i ngươi đâu.
Tiểu Tà nghe cô gái xưng tên Lý Mỹ Mỹ thì kinh hãi.
Trước đây lão đầu có nói trong giang hồ có Lý Mỹ Mỹ là má»™t trong Tứ Ãc.
Äây là má»™t quái nữ xưa nay dùng “Câu Hồn Äại Pháp†bắt đà n ông, thu Ä‘oạt khà lá»±c rồi giết chết. Ngưá»i nà y nên tránh đừng gặp mặt. Nếu lỡ gặp thì phải cẩn tháºn.
Tiểu Tà thở một hơi dà i, nghĩ thầm:
– Äã gặp chuyện rắc rối rồi đây. “Câu Hồn Äại Pháp†cá»§a dâm phụ nà y quả nhiên lợi hại. Tiểu Thất đã bị ả dùng yêu thuáºt mê hoặc, lẽ nà o ta bá» chạy. Lão đầu, lần nà y tôi không thể vâng lá»i ông rồi.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà không dám cháºm trá»…, hét lá»›n:
– Tiểu Thất! Hãy tránh ra!
Tiểu Thất nghe tiếng hét, giáºt mình lùi lại hai bước. Tiểu Tà vung chưởng nhằm và o Mỹ Mỹ tấn công tá»›i.
Lý Mỹ Mỹ không ngá» Tiểu Tà xuất thá»§ má»™t cách bất ngá» như váºy. CÅ©ng may võ công cá»§a ả không kém.
Ả liá»n quay thân hướng vá» bên trái tránh né, hét má»™t tiếng, nhặt má»™t cục đá ném trả vá» phÃa Tiểu Tà . Äá»™ng tác lanh lẹ vô cùng chứng tá» võ công rất thâm háºu.
Tiểu Tà đánh ra má»™t chưởng không trúng, láºp tức quay thân xuất chiêu “Trưá»ng hồng quán nháºt†đánh tiếp, cuồn cuá»™n như giông bão.
Lý Mỹ Mỹ vẫn xem như không có gì, cưá»i yêu mị:
– Tiểu oan gia! Tại sao phải hung dữ như váºy?
Ả đã không tránh né, còn đưa ngá»±c tá»›i cưá»i khà ... khà ...
Có thể ả đã dùng thân pháp nà y đối phó với đà n ông sao?
Tiểu Tà cÅ©ng không ngá» yêu phụ nà y lại dùng thân pháp kỳ quái như váºy, nên muốn đổi chiêu cÅ©ng không kịp.
Chưởng lực đẩy tới.
– Phạch!
Tiểu Tà hai tay đã đánh trúng đôi vú căng tròn cá»§a yêu phụ, và có cảm giác má»m dẻo vô cùng, công lá»±c cá»§a Tiểu Tà như không còn má»™t chút sức lá»±c nà o.
Tiểu Tà cảm giác kỳ lạ, đứng ngơ ngác không dám tiếp tục xuất chiêu.
Lý Mỹ Mỹ giả bộ té xuống đất, có ý muốn trêu ghẹo Tiểu Tà , là m mê hoặc đối phương.
Tiểu Tà vẫn đứng nhìn, mặt mà y ngơ ngác.
Lý Mỹ Mỹ nói:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi không biết Ä‘iá»u! Mau đỡ ta lên Ä‘i.
Cô gái đưa hai tay ra, có vẻ khẩn cầu.
Tiểu Tà đứng ngơ ngác một chút, đã tỉnh lại, có ý muốn tiếp tục xuất chiêu.
Bỗng nhiên, ngực cô gái lắc lư không ngừng, đôi mắt chói sáng.
Thì ra, cô gái đã dùng công phu “Mê hồn đại pháp†phát ra tia sáng mà u xanh trong đôi mắt, khống chế Tiểu Tà là m cho Tiểu Tà rất khó chịu.
Tiểu Tà như mất hết là trÃ, bước đến ôm Lý Mỹ Mỹ.
Bây giá» Tiểu Tà và Tiểu Thất Ä‘á»u đã trúng “Mê hồn đại phápâ€, trở thà nh hai con váºt sai khiến.
Lý Mỹ Mỹ đắc ý cưá»i thầm:
– Hôm nay thu hoạch không kém.
Ả nói lớn:
– Hai ngươi ngoan ngoãn theo ta vỠsơn động.
Nói xong dẫn Tiểu Tà và Tiểu Thất đi theo.
Lý Mỹ Mỹ hướng vỠmột chân núi.
Äây là má»™t sÆ¡n động.
Trước cá»a động có má»™t con suối từ trên à o ạt chảy xuống, má»™t mà n nước trắng xóa bao phá»§ má»™t hang đá, là m cho cá»a động vô cùng bà hiểm, nếu không có ngưá»i ngoà i chỉ dẫn thì cÅ©ng khó tìm thấy.
Bốn phÃa tưá»ng đá, đưá»ng và o có những khung cá»a sắt chia thà nh nhiá»u căn phòng. Chứng tỠđây là má»™t nÆ¡i đã lâu Ä‘á»i, có bà n tay nhân tạo.
Äằng sau cùng hang đá là phòng cá»§a Mỹ Mỹ, có trải nệm Ä‘á», bốn phÃa tưá»ng có gắn thá»§y tinh, trong góc phòng có rất nhiá»u đèn cầy. Trên tưá»ng đá có khoét nhiá»u lá»— hình vuông không bằng nhau, nÆ¡i đó để đầy những chai thuốc.
Quang cảnh nà y là m cho ai thấy cũng phải tâm loạn, hồn mê.
Lúc nà y Tiểu Thất đã bị Lý Mỹ Mỹ đặt nằm trên thạch sà ng. Còn Tiểu Tà thì bị trói tại má»™t trụ đá. Cả hai mặt mà y như Ä‘iên dại, chỉ biết là m theo lá»i sai khiến cá»§a yêu phụ.
Lý Mỹ Mỹ lấy ra má»™t viên thuốc đỠcho và o miệng Tiểu Thất, đồng thá»i lấy má»™t viên thuốc mà u Ä‘en bá» và o miệng Tiểu Tà , cưá»i nói:
– Tiểu Tà ! Hôm nay thì phải ngoan ngoãn má»™t chút. Äừng gấp.
Yêu phụ đưa tay điểm và o huyệt đạo của Tiểu Tà rồi quay thân và o trong.
Mục Ä‘Ãch yêu phụ Ä‘iểm huyệt là để là m cho Tiểu Tà mất khả năng công lá»±c.
Không ngỠtác dụng trái ngược.
Lúc chưa Ä‘iểm huyệt thì Tiểu Tà như mê man, mất trÃ. Còn sau khi Ä‘iểm huyệt thì Tiểu Tà vùng tỉnh trÃ, khác hẳn vá»›i dá»± tÃnh cá»§a Lý Mỹ Mỹ.
Tiểu Tà đưa mắt quan sát bên trong, nghĩ thầm:
– NÆ¡i đây đúng là động yêu rồi! Tháºt không bình thưá»ng. Phải rồi! Äây là hang động cá»§a loà i yêu tinh. Ta bị ả bắt trói nÆ¡i đây, không biết Tiểu Thất ra sao rồi.
Tiểu Tà định tâm, quan sát má»™t lúc, quả nhiên thấy Tiểu Thất Ä‘ang nằm trên thạch sà ng nÆ¡i phòng đá phÃa trong, còn yêu phụ thì Ä‘ang tắm.
Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Ta bị “Mê hồn đại pháp†của yêu phụ, nhưng ta đang bị trói cũng không có cách nà o trốn thoát được. Ta phải tiếp tục giả mê để gạt ả, đừng để ả phát hiện ta nhỠcái điểm huyệt vừa rồi mà tỉnh lại.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà tiếp tục giả mê.
Lý Mỹ Mỹ tắm rất cháºm rãi, chà xát thân mình rất kỹ cà ng, như chà má»™t bảo váºt.
Qua má»™t lúc, tấm mà n the ở trong phòng đã kéo lại, Tiểu Tà chỉ còn nghe giá»ng rên rỉ cá»§a Tiểu Thất. Rồi cuối cùng im bặt.
Rõ rà ng Tiểu Thất đã trải qua một tai nạn.
Tiểu Tà rất nóng lòng, nhưng không có cách nà o cắt được dây trói.
Cũng may! Chỉ một lúc sau, Lý Mỹ Mỹ bước ra đến bên Tiểu Tà quan sát.
Tiểu Tà vẫn giả mê đánh lừa yêu phụ.
Lý Mỹ Mỹ nhìn Tiểu Tà cưá»i nói:
– Oan gia! Bây giỠđã tới lượt ngươi rồi. Hãy và o đây!
Mỹ Mỹ cởi trói cho Tiểu Tà , và đinh ninh Tiểu Tà đang ở trong trạng thái mê hồn, nên nhét và o miệng Tiểu Tà má»™t viên thuốc mà u Ä‘á», rồi dắt tay Tiểu Tà và o trong.
Tiểu Tà cưá»i thầm:
– Äây là cÆ¡ há»™i tốt, nếu bá» qua không còn có cách nà o thoát hiểm.
Lý Mỹ Mỹ quả nhiên không chút đỠphòng. Tiểu Tà bất kỳ xuất ý vung tay điểm và o huyệt đạo của Lý Mỹ Mỹ.
Äây là công phu Ä‘iểm huyệt tuyệt kỹ cá»§a sư môn mà lúc ở hồ Má»™t Tháp, Tiểu Tà đã được truyá»n dạy rất kỹ.
Bị Ä‘iểm huyệt, Lý Mỹ Mỹ ngã xuống đất, chân tay cứng Ä‘á», thân thể gần như bất động.
Tiểu Tà bồng Lý Mỹ Mỹ đặt lên thạch sà ng, há»i:
– Tiểu Thất bạn của ta đâu?
Lý Mỹ Mỹ đôi mắt lÆ¡ láo, há»i lại:
– Tại sao ngươi đã bị uống thuốc kÃch hoa và bị Ä‘iểm huyệt mà không bị ta khống chế? Lẽ nà o ngươi không sợ thuốc độc và điểm huyệt sao?
Tiểu Tà không trả lá»i câu há»i cá»§a Mỹ Mỹ, đưa mắt nhìn phÃa chân giưá»ng, thấy Tiểu Thất Ä‘ang nằm mê man, không nhúc nhÃch.
Tiểu Tà vá»™i đỡ Tiểu Thất dáºy, để trên giưá»ng đá. Rõ rà ng Tiểu Thất Ä‘ang nhiá»…m độc, trong trạng thái hôn mê.
Lý Mỹ Mỹ nói:
– Tiểu oan gia đó chỉ còn sống được ná»a ngà y mà thôi. Ngươi đừng quan tâm.
Tiểu Tà hét lên:
– Dâm phụ! Ngươi đã dùng độc dược ám hại bạn ta. Hãy đưa thuốc giải mau, nếu không ta không tha mạng ngươi đâu.
Lý Mỹ Mỹ nói:
– Thuốc giải không có trong ngưá»i ta. Ta hiện Ä‘ang bị ngươi Ä‘iểm huyệt, không thể Ä‘i lấy được. Hãy giải huyệt cho ta trước đã.
Tiểu Tà biết Lý Mỹ Mỹ là quái hồ ly, không thể tin lá»i nói cá»§a ả được, nên lắc đầu:
– Ngươi cứ chỉ chỗ cho ta đi lấy cũng được.
Lý Mỹ Mỹ có vẻ suy nghĩ, nói:
– CÅ©ng được! Nếu ngươi chịu Ä‘i lấy cà ng tốt. Thuốc giải để trong phòng đá bên phải. NÆ¡i đó có má»™t khung cá»a sắt. Chiếc chìa khóa móc ở bên ngoà i, hãy mở cá»a mà và o.
Tiểu Tà mừng rỡ, chạy đến cá»a phòng đá bên phải. Quả nhiên, ngoà i cá»a sắt có má»™t chiếc chìa khóa.
Tiểu Tà vá»™i mở khóa, cá»a vừa hé mở ra, Tiểu Tà kinh khá»§ng. Bên trong, trên mặt đất la liệt những bá»™ xương khô và những vÅ©ng máu khô, bốc lên má»™t mùi hôi thối.
Tiểu Tà tuy hoảng sợ, nhưng cần thuốc giải cho Tiểu Thất, nên mạnh dạn bước và o trong thì bất thần cánh cá»a sắt đóng kÃn lại.
Tiểu Tà đã lá»t và o cạm bẫy cá»§a Lý Mỹ Mỹ.
Äây là má»™t phòng giam, bốn bá» vách đá thẳng đứng, không cách nà o thoát ra được, trừ phÃa cá»a sắt.
Tiểu Tà nổi giáºn hét to:
– Yêu phụ! Ngươi đã lừa dối ta. Dù ta có bị chết ở nơi đây ngươi cũng không còn sống.
Lý Mỹ Mỹ nói:
– Ngươi đã bị nhốt trong phòng lao, chỉ chỠchết mà thôi, là m sao giết ta được?
Tiểu Tà nói:
– Yêu phụ! Ngươi bị ta dùng công phu tuyệt kỹ của sư môn điểm huyệt. Nếu không được ta hóa giả thì không cách nà o giải được.
Lý Mỹ Mỹ nghe nói kinh hãi, váºn công thá» sức, thì quả nhiên công lá»±c đã bị kiá»m chế, không cách nà o dùng ná»™i công đả thông kinh mạch được.
Mỹ Mỹ nói:
– Chốc nữa ta sẽ có má»™t ngưá»i bạn đến thăm, ta sẽ nhá» hắn giải huyệt cho ta.
Sau đó ta sẽ xông khói độc để cho ngươi mình mẩy tan biến thà nh máu và xương khô.
Tiểu Tà biết lá»i nói cá»§a yêu phụ không phải là lá»i Ä‘e dá»a, vì trước mắt gã đã nhìn thấy nhiá»u bá»™ xương khô và nhiá»u vÅ©ng máu tanh, chứng tá» yêu phụ đã hãm hại không biết bao nhiêu ngưá»i rồi.
Tiểu Tà nói:
– Yêu phụ! Ngươi đừng mong trong giang hồ nà y có má»™t ngưá»i nà o có thể giải khai huyệt đạo cho ngươi. Vì đó là công phu tuyệt kỹ cá»§a ná»™i tổ ta. Nếu ngươi không thả ta ra nhất định ngươi phải chết.
Lý Mỹ Mỹ tuy có vẻ lo lắng, nhưng vẫn hi vá»ng buổi hò hẹn vá»›i ngưá»i bạn, nên yên chà thể nà o Chung Khai Tâm, lão ác ma kia cÅ©ng đến.
Chung Khai Tâm cÅ©ng là má»™t tên trong Tứ Ãc giang hồ, cùng vá»›i Lý Mỹ Mỹ kết bạn đã lâu, thỉnh thoảng có những cuá»™c hẹn hò để hưởng lạc, vì váºy Chung Khai Tâm thưá»ng lui tá»›i thạch động cá»§a Lý Mỹ Mỹ.
Lý Mỹ Mỹ Ä‘inh ninh Chung Khai Tâm sẽ đến, nên không còn lưu ý đến lá»i Ä‘e dá»a cá»§a Tiểu Tà , cứ nằm đợi chá».
Quả nhiên, không bao lâu, bên ngoà i động đã có tiếng chân ngưá»i.
Lý Mỹ Mỹ mừng rỡ reo to:
– Chung Khai Tâm! Huynh và o đây. Muá»™i vừa bị má»™t tên tiểu tá» xâm nháºp thạch động dùng độc môn công phu khóa kÃn huyệt đạo không giải khai được.
Chung Khai Tâm là má»™t lão già trên sáu mươi tuổi, mặt mà y hung ác, ngá»±c Ä‘eo mấy xâu chuá»—i bằng xương đốt tay ngưá»i, lòng dạ độc ác vô cùng, giết ngưá»i không có lương tâm, suốt Ä‘á»i lấy việc giết ngưá»i và dâm dục là việc khoái nhất cá»§a lão.
Chung Khai Tâm nghe tiếng Lý Mỹ Mỹ gá»i, biết có chuyện không là nh, liá»n phóng mình và o trong, thấy Lý Mỹ Mỹ Ä‘ang nằm trên thạch sà ng vá»™i bước tá»›i đỡ dáºy, há»i:
– Kẻ nà o dám hiếp đáp muá»™i như váºy. Ta nhất định phải móc ruá»™t ăn tim nó.
Lý Mỹ Mỹ nói:
– Hãy giải khai huyệt đạo cho muội trước đã.
Chung Khai Tâm đưa tay giải huyệt một hồi, vẫn không đả thông được kinh mạch cho Lý Mỹ Mỹ.
Lão nổi giáºn hét to:
– Mỹ Mỹ! Muá»™i là m sao váºy? Có lẽ nà o huynh không giải nổi huyệt đạo cá»§a muá»™i sao?
Hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau, Tiểu Tà ở trong phòng đá vẫn nghe rất rõ rà ng.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Ha ... ha ... Äó là công phu độc môn cá»§a tiểu gia. Trong giang hồ chưa chắc đã có má»™t ngưá»i thứ hai hóa giải nổi.
Lý Mỹ Mỹ nói với Chung Khai Tâm:
– Chung huynh hãy tìm cách há»i Dương Tiểu Tà xem phương pháp giải huyệt cá»§a hắn. ÄÆ°á»£c như váºy má»›i giải cứu được mạng sống cá»§a muá»™i.
Chung Khai Tâm thấy Lý Mỹ Mỹ nằm yên không cỠđộng được, có vẻ nóng lòng, vá»™i chạy đến bên cá»a sắt nói lá»›n:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi đã bị nhốt trong thạch lao rồi! Số mạng của ngươi đang ở trong tay của Mỹ Mỹ. Nếu ngươi cho ta biết phương pháp giải huyệt đạo thì nà ng sẽ vì tình cảm đó mà tha mạng cho ngươi.
Tiểu Tà cưá»i hà ... hà ... nói:
– Tiểu gia không hẹp hòi gì, miá»…n các ngươi đáp ứng được yêu cầu cá»§a ta thì má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp.
Chung Khai Tâm há»i:
– Ngươi muốn đặt Ä‘iá»u kiện gì?
Tiểu Tà nói:
– Bạn ta là Tiểu Thất, đang bị ngộ độc. Hãy mau lấy thuốc giải và đưa Tiểu Thất và o đây cho ta thì ta sẽ chỉ cách giải huyệt.
Chung Khai Tâm chạy đến báo cho Mỹ Mỹ biết Ä‘iá»u kiện cá»§a Tiểu Tà .
Mỹ Mỹ nói:
– Tiểu tỠđó rất nhiá»u mưu, không thể nà o tin được. Chúng ta phải đỠphòng.
Chung Khai Tâm nhìn Mỹ Mỹ, đưa tay vuốt má nà ng:
– Cưng! Có gì mà phải lo sợ như má»™t đứa bé váºy. Muá»™i đưa thuốc giải để huynh đối phó vá»›i hắn.
Mỹ Mỹ nói:
– Thuốc giải ở trong háºu phòng. Huynh ra phÃa sau có các lá» thuốc để trên vách, huynh lấy lá» thuốc mà u trắng Ä‘em ra đây.
Chung Khai Tâm theo lá»i cá»§a Mỹ Mỹ lấy lá» thuốc mà u trắng Ä‘em ra, lấy má»™t viên bá» và o miệng Tiểu Thất.
Chẳng bao lâu, Tiểu Thất đã tỉnh lại, đầu óc từ từ minh mẫn.
Mỹ Mỹ nói với Chung Khai Tâm:
– Huynh không nên mở cá»a đưa tiểu tỠđó và o trong, e lầm mưu cá»§a Dương Tiểu Tà .
Chung Khai Tâm nói:
– Nếu hắn dám trái lá»i, ta sẽ bóp chết bạn cá»§a hắn! Muá»™i đừng lo!
Mỹ Mỹ không an tâm:
– Nhưng đối với tên tiểu tỠranh mãnh nà y không nên sơ hở.
Chung Khai Tâm nói:
– Muội không định giết hắn sao? Nhân tiện chúng ta bỠcả hai và o thạch lao, đợi hắn nói rõ phương pháp giải huyệt xong thì xông thuốc độc giết chết cho rồi.
Mỹ Mỹ lắc đầu:
– Nhưng huynh phải mở cá»a sắt để đưa bạn hắn và o, là m sao muá»™i yên tâm.
Chung Khai Tâm nói:
– Thôi được! Ta chiá»u ý cưng.
Nói xong ôm Tiểu Thất đến trước cá»a sắt, gá»i Tiểu Tà nói:
– Dương Tiểu Tà ! Bạn ngươi đã được uống thuốc giải rồi, hãy nói cho ta biết phương pháp giải huyệt.
Tiểu Tà há»i:
– Tiểu Thất! Có đúng sá»± tháºt không?
Tiểu Thất nghe được Tiểu Tà há»i, đáp ngay:
– Dương huynh! Äệ đã được cho uống thuốc giải, và đã tỉnh lại rồi.
Tiểu Tà tá» vẻ vui mừng, cưá»i ha ... hả ...
– Váºy thì đưa bạn cá»§a ta và o đây cho ta xem thá».
Chung Khai Tâm nói:
– Äâu có dá»… dà ng như váºy. Nếu ngươi không đáp ứng lá»i hứa, ta sẽ bóp chết bạn cá»§a ngươi, móc trái tim ra ăn sống ngay tức khắc.
Tiểu Tà nghe nói cÅ©ng kinh hãi. Hắn nghÄ© đến sinh mạng cá»§a Tiểu Thất, nếu cháºm trá»… e chúng không dung tha.
Chung Khai Tâm là má»™t trong giang hồ Tứ Ãc, giết ngưá»i rất tà n nhẫn.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°á»£c! Ngươi giải huyệt cho ngưá»i yêu cá»§a ngươi Ä‘i. Bắt đầu giải từ huyệt Khúc Trì rồi tiếp đến ba huyệt Thái Âm, Thái Dương và sau cùng là huyệt Bách Há»™i.
Chung Khai Tâm nghe theo lá»i Tiểu Tà lần hồi giải theo thứ tá»± các huyệt đạo.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Mỹ Mỹ đã phục hồi.
Chung Khai Tâm trong lòng nao nức, nhìn Mỹ Mỹ:
– Muội! Xong việc rồi, mau trả ơn huynh chứ.
Mỹ Mỹ xô Chung Khai Tâm ra:
– Äừng vá»™i! Chưa giải quyết xong việc nà y thì có gì thú vị. Äể muá»™i bắn hÆ¡i độc và o thạch lao giết hắn đã.
Mỹ Mỹ bước xuống đất, cháºm rãi bước tá»›i cá»a sắt, đưa tay ấn và o má»™t cái nút nÆ¡i vách đá.
Một luồng khà độc xông và o thạch lao.
Tiểu Tà đã biết âm mưu của hai tên ác quỷ nà y, nên la hét một tiếng, rồi rên rỉ. Tiếng rên từ lớn đến nhỠdần, rồi im bặt.
Chung Khai Tâm đắc ý:
– Như váºy là xong rồi! Hắn sẽ bị chất độc là m xuất huyết, rã mục xương cốt.
Äâu có gì lo lắng nữa.
Mỹ Mỹ nói:
– Tuy váºy cÅ©ng còn phải đỠphòng. Chúng ta cho bạn hắn uống viên thuốc độc, để khá»i lo lắng.
Chung Khai Tâm nói:
– Không cần! Äể ta giết chết tiểu tỠđó là xong.
Mỹ Mỹ nói:
– Không nên! Muội còn muốn dùng đến hắn.
Mỹ Mỹ lại bỠvà o miệng Tiểu Thất một viên thuốc mà u đen, là m cho Tiểu Thất trở lai mê man.
Lúc nà y Tiểu Tà đã biết câu chuyện sắp đến hồi quyết liệt, liá»n dùng hai luồng chỉ công đâm thá»§ng hai lá»— trên vách đá, rồi phóng mình Ä‘eo lên nóc thạch phòng, đợi cho Mỹ Mỹ mở cá»a sắt sẽ phóng mình nhảy vá»t ra ngoà i vá»›i tư thế rất thuáºn tiện.
Quả nhiên, chỉ chốc lát đã nghe Chung Khai Tâm nói với Mỹ Mỹ:
– Muội! Tiểu Tà đã chết rồi, còn gì lo lắng nữa. Hãy cùng huynh ái ân đi.
Mỹ Mỹ nói:
– Nhưng muội chưa thấy xác chết của hắn thì vẫn chưa được an tâm.
Chung Khai Tâm nói:
– Như váºy chúng ta mở cá»a thạch lao và o xem cho táºn mắt.
Mỹ Mỹ gáºt đầu:
– Nhưng phải cẩn tháºn.
Chung Khai Tâm bồng Mỹ Mỹ đến cá»a sắt, bấm nút, mở cá»a nhìn và o.
Cánh cá»a từ từ mở ra rất cháºm.
Chung Khai Tâm và Mỹ Mỹ đưa mắt nhìn quanh trên mặt đất, không thấy Tiểu Tà đâu cả. Cả hai Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì Tiểu Tà đã hét lên má»™t tiếng chát chúa, phóng mình ra ngoà i thạch lao, đồng thá»i dùng song cước đá và o đầu Chung Khai Tâm.
– Bạch! Bạch!
Chung Khai Tâm bị đánh bất ngá», lăn xuống đất, buông Mỹ Mỹ ra.
Hai ngưá»i chưa đứng dáºy được thì Tiểu Tà đã thoát ra ngoà i.
Chưa hết, nhanh như chá»›p, Tiểu Tà còn ném hai ngá»n phi Ä‘ao cắt đứt bà n chân phải cá»§a Chung Khai Tâm.
Chung Khai Tâm bị đứt má»™t bà n chân phải, không gượng dáºy được. Mỹ Mỹ vá»™i xô Chung Khai Tâm ra má»™t bên Ä‘uổi theo.
Nhưng Tiểu Tà đã dự liệu trước, né sang một bên, đưa tay điểm và o huyệt đạo của Mỹ Mỹ, là m cho Mỹ Mỹ té xuống.
Tiểu Tà đã thoát nạn, nhưng thấy Tiểu Thất còn Ä‘ang bị nhiá»…m độc, không nỡ bá» chạy, quay lại há»i Mỹ Mỹ:
– Yêu phụ! Thuốc giải đâu? Nếu ngươi từ chối ta không tha mạng cho đâu.
Mỹ Mỹ thấy Tiểu Tà quay lại, kinh hoà ng vội nói:
– Thuốc giải trên ngưá»i Chung Khai Tâm! Tiểu huynh đệ! Hãy tha mạng cho ta.
Tiểu Tà vá»™i chạy đến Ä‘iểm và o huyệt đạo cá»§a Chung Khai Tâm, đồng thá»i lấy thuốc giải bá» và o miệng Tiểu Thất.
Bây giỠTiểu Thất đã tỉnh lại, thấy Tiểu Tà đã khống chế được cả hai đối thủ, mừng rỡ:
– Dương huynh! Chúng ta nên rá»i khá»i đây.
Chung Khai Tâm nghe Tiểu Thất nói, hét to:
– Tiểu tá»! Ngươi phải giải huyệt cho ta đã.
Tiểu Tà nói:
– Hai ngươi là hai nhân váºt trong Tứ Ãc giang hồ trá»n Ä‘á»i đã gây không biết bao nhiêu thảm há»a cho ngưá»i khác. Nếu ta không giết thì kẻ thù cá»§a các ngươi cÅ©ng chẳng dung tha. Nhân đây ta muốn tha các ngươi và khuyên các ngươi nên quay vá» con đưá»ng chÃnh đạo.
Chung Khai Tâm nổi giáºn:
– Tiểu tá»! Äừng phách lối! Ta suốt Ä‘á»i ngang dá»c giang hồ. Tốt xấu là tùy ta, không ai có thể dạy dá»— ta được. Nếu ngươi không giết ta hôm nay, ta sẽ giết ngươi sau nà y.
Tiểu Tà cưá»i khinh:
– Ta nghĩ rằng ngươi không là m được chuyện đó.
Chung Khai Tâm hầm hừ:
– Nếu sau nà y ta không giết được ngươi thì ta thỠlà m con cháu của ngươi đó.
Câu nói nà y kÃch thÃch bản tánh hà i hước cá»§a Tiểu Tà , là m cho Tiểu Tà có vẻ thÃch thú, nói:
– ÄÆ°á»£c! Nếu váºy ta không giết ngươi, nhưng phải là m má»™t dấu vết gì để sau nà y không lẫn lá»™n vá»›i ngưá»i khác.
Nói xong, Tiểu Tà bước đến, dùng mũi phi đao vẽ hình con rùa trên ngực Chung Khai Tâm, máu chảy ròng ròng.
Vẽ xong, Tiểu Tà cưá»i nói:
– Thế là con cháu ta sẽ không lầm lẫn vá»›i con cháu ngưá»i khác.
Chung Khai Tâm đau quá thét to.
Lý Mỹ Mỹ nhìn thấy cũng thất sắc, chưa bao giỠgặp một đứa trẻ đầy tà khà như Tiểu Tà .
Tiểu Tà giải khai huyệt đạo cho Mỹ Mỹ và Chung Khai Tâm, rồi nói:
– Chung Khai Tâm, hãy săn sóc ngưá»i yêu cá»§a ngươi. Từ nay vá» sau đừng mang danh giang hồ Tứ Ãc nữa.
Nói xong, Tiểu Tà dắt Tiểu Thất rá»i khá»i thạch động.
Thấy Tiểu Tà đã đi xa, Chung Khai Tâm nói với Lý Mỹ Mỹ:
– Ta không thể bá» qua tiểu tá» nà y. Hôm nay ta không ngá» suốt Ä‘á»i ngang dá»c giang hồ lại bị nhục dưới tay má»™t tên tiểu tá» như váºy.
Mỹ Mỹ nói:
– Ở đây có thuốc chữa thương, chúng ta hãy lo Ä‘iá»u trị, má»i việc sẽ tÃnh sau.
Hai ngưá»i và o háºu phòng lấy thuốc trị thương vừa uống, vừa đắp và o các vết thương và ngồi trên thạch sà ng dưỡng bệnh.
Không lâu, Chung Khai Tâm hình như căm háºn vì nhục nhã, không chịu nổi, nói vá»›i Lý Mỹ Mỹ:
– Ta phải đi rồi! Hẹn tại ngộ!
Chung Khai Tâm vừa nói dứt đã phóng ra ngoà i thạch động, biến mất trong rừng ráºm âm u.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äåíüãè, àâòîâàç, äîñòàâêà, êàëüÿíû, ïèööà, ïî÷òîâûå, ñâèíãåðû, ñïîðòèâíûå, òåïëûé, òþìåíü, tiểu tà thần prc  |
| |