 |
|

10-08-2008, 02:27 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 14
Secmenđi sinh ngà y nà o
- Ngưá»i ấy là má»™t nhà đại bác há»c.
- Thế ông ta có phát minh gì không?
- Rõ tháºt cái anh nà y! DÄ© nhiên là phải có chứ! Ãúng là thá»i buổi bây giá», không nói gì đến hạng dân thưá»ng, mà ngay cả những ngưá»i có há»c cÅ©ng chẳng anh nà o quan tâm gì đến khoa há»c cả! Nhà bác há»c nà y có cống hiến rất lá»›n cho ná»n lịch sá» văn há»c nước ta đấy, vì ông ta đã tìm ra má»™t ngà y quan trá»ng.
- Ngà y gì thế váºy?
- Chắc anh có nghe nói đến một nhà thơ ở thế kỷ 15 tên là Secmenđi chứ?
- Không, tôi chưa nghe nói bao giá».
- SécmenÄ‘i để lại cho háºu thế má»™t táºp thÆ¡ lá»›n. Tên tuổi cá»§a ông được nhắc đến trong nhiá»u táºp thi tuyển.
- Váºy thì sao?
- Chả là thế nà y: tất cả các tà i liệu vá» văn há»c sỠđâu như Ä‘á»u nói SécmenÄ‘i sinh ngà y mồng 4 tháng 5. Nhưng vị giáo sư nỠđã bác bá» hoà n toà n ý kiến đó.
- Bác bỠbằng cách nà o?
- Bằng cách viết hẳn một cuốn sách dà y 600 trang.
- Và trong 600 trang ấy ông ta đã chứng minh được quan điểm của mình?
- á»’, đâu có! Giải quyết má»™t vấn đỠphức tạp như váºy anh tưởng dá»… lắm đấy! Ãó má»›i chỉ là táºp mở đầu thôi. Trong táºp nà y giáo sư má»›i chỉ khẳng định rằng SecmenÄ‘i không phải sinh ngà y mồng 4 tháng 5.
- Rồi sau đó?
- Sau đó, sang táºp 2, táºp 3, mà có khi cả táºp 4 nữa cÅ©ng nên, giáo sư má»›i dùng má»i lý lẽ để chứng minh rằng, cái ngà y mồng 4 tháng 5 ấy là sai. Tiếp đến, sang táºp 5 và táºp 6, ông má»›i cho biết ngà y sinh chÃnh xác cá»§a SecmenÄ‘i.
- Thế sẽ có bao nhiêu táºp tất cả?
- Hiện giá» cÅ©ng chưa biết sẽ có bao nhiêu táºp tất cả. Chỉ biết giáo sư má»›i viết xong táºp thứ nhất, mà như thế cÅ©ng đã mất 15 năm rồi!
- Anh bảo gì? 15 năm?
- Chứ sao! Anh tháºt chẳng hiểu gì vá» khoa há»c cả.
- Thế đến bao giá» giáo sư má»›i viết xong các táºp kia?
- Nếu thánh Ala cho giáo sư sống thêm 15, 20 năm nữa, thì ông sẽ hoà n thà nh táºp 2. Năm nay giáo sư đã hÆ¡n 60 tuổi rồi.
- Nói dại mồm, thế nhỡ chẳng may giáo sư... tịch đi.
- Thì các nhà bác há»c khác sẽ tiếp tục công trình cá»§a giáo sư, ngay từ chá»— mà ông dừng lại.
- Anh cho phép tôi há»i má»™t câu: Quả tháºt anh bắt đầu là m cho tôi thấy tò mò. Lúc nãy, hình như anh có nói SecmenÄ‘i không phải sinh ngà y mồng 4 tháng 5. Thế thì ông ta sinh ngà y nà o?
- Ãó chÃnh là vấn đỠmấu chốt cần phải xác minh để là m sáng tá» lịch sá» văn há»c nước nhà . SecmenÄ‘i sinh không phải ngà y mồng 4 tháng 5, mà là đêm mồng 3 rạng ngà y mồng 4. Nhưng sá»± kiện nà y xảy ra trước 12h đêm, nên ngà y sinh cá»§a ông tất phải coi là ngà y mồng 3, chứ không phải mồng 4. Tất cả các nhà nghiên cứu văn há»c sỠđã bị nhầm chÃnh là ở chá»— nà y.
- Và toà n bộ công trình phát minh của giáo sư cũng chỉ là ở chỗ đó?
- Thế theo anh, tìm ra được ngà y sinh cá»§a má»™t nhà thÆ¡ cổ hãy còn là Ãt hay sao?
- Không phải, nhưng tôi không hiểu tại sao giáo sư không thể nói vắn tắt Ä‘iá»u đó trong và i dòng, mà phải tốn công viết hà ng mấy trăm trang giấy?
- Anh nói chán quá! Nếu viết và i dòng, thì má»™t bác há»c như giáo sư, còn gì là bác há»c nữa? Còn có gì là khác ngưá»i thưá»ng nữa? Những nhà bác há»c, sở dÄ© là bác há»c, bởi vì há» biết cách trình bà y thế nà o để những Ä‘iá»u hết sức dá»… hiểu cÅ©ng trở thà nh những cái rất khó hiểu, như kiểu đánh đố váºy. Chỉ có và i dòng thôi, nhưng há» biết cách kéo ra thà nh và i trăm trang. Cái khác nhau giữa những nhà bác há»c và những ngưá»i không phải bác há»c chÃnh là ở chá»— đó.
- Nếu váºy thì là m sao anh biết được nhà thÆ¡ SecmenÄ‘i không phải sinh ngà y mồng 4, mà và o ngà y mồng 3 tháng 5? Anh Ä‘á»c cuốn sách ấy rồi ư?
- Anh há»i kỳ quá! Ai mà hiểu nổi những cái viết trong sách cá»§a các nhà bác há»c được! Khoc há»c nó thâm thuý lắm, chứ đâu phải...
- Tôi biết. Nhưng chÃnh vì thế tôi má»›i muốn há»i, tại sao anh lại biết được ngà y sinh cá»§a SecmenÄ‘i?
- Thá»±c ra tôi biết không phải là vì tôi Ä‘á»c sách cá»§a giáo sư, mà vì chÃnh giáo sư nói vá»›i tôi... Vá»›i lại, nói chung những tác phẩm như váºy ngưá»i ta viết ra không phải để cho má»i ngưá»i Ä‘á»c...
- Thế thì ngưá»i ta in là m gì?
- Anh tháºt chả hiểu cóc khô gì vá» khoa há»c cả! Nà y nhé, tôi giả dụ có má»™t tác phẩm nà o đó được in ra, được ngưá»i ta tranh nhau mua, tranh nhau Ä‘á»c, ai Ä‘á»c cÅ©ng Ä‘á»u hiểu cả, thì thá» há»i như thế nó còn quái gì là giá trị nữa? ấy thế cho nên các nhà khoa há»c má»›i mong cho tác phẩm cá»§a há» in ra thà cứ nằm mốc trên giá sách cho bụi bặm còn hÆ¡n là được má»i ngưá»i tranh nhau Ä‘á»c. Anh nên nhá»› rằng chỉ có cuốn sách nà o Ãt ngưá»i Ä‘á»c, hay tháºm chà không có ai Ä‘á»c cả, hoặc chỉ có cuốn sách nà o viết rất khó hiểu, hay tháºm chà không ai hiểu nổi, má»›i là m tăng uy tÃn cá»§a tác giả mà thôi.
- Thú tháºt anh là m tôi rất ngạc nhiên.
- Có gì mà ngạc nhiên! Anh tưởng viết để không ai hiểu được dá»… lắm đấy phá»ng? Anh có thấy từ nãy đến giá» tôi vá»›i anh nói chuyện vá»›i nhau đã hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ rồi, mà chúng mình vẫn cứ hiểu nhau má»™t cách rất dá»… dà ng không? Bây giá» tôi vá»›i anh hãy thá» nói chuyện vá»›i nhau thế nà o để không ai hiểu ai cả độ
dăm phút thôi, xem có dễ không nà o?
- úi, thế thì khó lắm!
- Không phải là khó, mà nói thẳng ra là không thể được. HÆ¡n nữa, đây lại không phải là chuyện ngồi tán phét vá»›i nhau dăm ba phút, mà là viết hà ng trăm trang sách, mà lại viết thế nà o để vẫn có đầu có Ä‘uôi hẳn hoi, chứ không phải viết nhăng viết cuá»™i. Nếu không thì lại giống như cái anh loạn trÃ, thÃch nói lảm nhảm hà ng mấy giá», có khi mấy ngà y liá»n, những chuyện chẳng ra đâu và o đâu cả. Nhưng những ngưá»i nà y thì chẳng bao giá» trở thà nh bác há»c được! Váºy thì cái khác nhau giữa nhà bác há»c và anh mất trà là ở chá»— nà o? Nhà bác há»c có thể viết má»™t cuốn sách hà ng mấy trăm trang mà ngưá»i Ä‘á»c chẳng hiểu gì hết, chỉ thấy như bị lạc và o má»™t khu rừng ráºm ấy. Nhưng có Ä‘iá»u là trong sách cá»§a há», không thể tìm được lấy má»™t lối ngữ pháp hay đặt câu nà o cả, hay cảm thấy có câu nà o gá»i là lá»§ng cá»§ng hay thiếu logic cả. Còn như anh mất trà thì nói câu trước câu sau là đã lẫn lá»™n rồi. Dá»… hiểu thôi: vì anh ta mất trà mà lại!
- Tôi muốn há»i anh má»™t Ä‘iá»u: nhưng là m thế nà o giáo sư chứng minh được là SecmenÄ‘i sinh không phải ngà y mồng 4 tháng 5, mà và o đêm mồng 3 rạng ngà y mồng 4?
- Nhưng giáo sư có chứng minh Ä‘iá»u gì như váºy đâu! Trong má»™t bà i thÆ¡ đăng trong má»™t tuyển táºp thÆ¡ cá»§a mình, SecmenÄ‘i có viết :
“Tôi chà o Ä‘á»i
Là chà o cả hôm qua và cả hôm nay.â€
Như thế là rõ quá rồi còn gì? Chà o cả hôm qua và cả hôm nay là lúc nà o? Là ná»a đêm. Dạng thức cá»§a động từ “chà o†ở đây chỉ má»™t hà nh động chưa kết thúc, mà còn tiếp tục kéo dà i sang cả thá»i tương lai. NghÄ©a là SecmenÄ‘i sinh ra trước lúc ná»a đêm má»™t chút, và o khoảng kém 5 hay kém 3 phtú gì đó thì đến ná»a đêm. Như váºy có thể suy ra ngà y sinh cá»§a ông không phải là mồng 4, mà là mồng 3.
- Cứ cho là đúng như thế đi, nhưng tôi vẫn không hiểu tất cả những cái đó cuối cùng để là m gì?
- Ãể là m gì ư? Nà y nhé, nói và thá» bây giá» có má»™t nhà bác há»c nà o đó viết má»™t cuốn sách 3 táºp và nói rằng SecmenÄ‘i sinh và o lúc 23h30' ngà y mồng 3 tháng 5. Nhưng má»™t nhà bác há»c khác lại bác bỠý kiến cá»§a ông ta và bảo rằng: “Không đúng, SecmenÄ‘i sinh và o hồi 23h35', chứ không phải 23h30.†và lại viết má»™t cuốn sách dà y những năm táºp để chứng minh cho Ä‘iá»u đó. Thế là cuối cùng ngưá»i ta xác minh, được chÃnh xác cả ngà y sinh lẫn nÆ¡i sinh cá»§a nhà thÆ¡ SecmenÄ‘i.
- Nói anh tha lá»—i, chứ tháºt tình tôi vẫn chưa hiểu gì cả. ừ thì cứ cho là SecmenÄ‘i sinh không phải ngà y mồng 4 tháng 5, mà là mồng 3, không phải và o hồi 23h30', mà là 23h35' Ä‘i. Nhưng biết được như thế để rồi cuối cùng rút ra cái gì?
- Anh nên nhá»› rằng ngưá»i ta soạn ra được lịch sá» và o há»c cÅ©ng chÃnh là từ những cái chi tiết ấy đấy. Má»™t ngưá»i bảo “Mồng 3 tháng 5â€, ngưá»i kia bảo “Không phải, mồng 4 chứ!†Thế là nổ ra tranh cãi. Và ngưá»i nà o viết được cuốn sách dà y hÆ¡n và khó hiểu hÆ¡n là chứng tá» ngưá»i đó uyên bác hÆ¡n.
- Tôi không hiểu váºy thì lợi Ãch thá»±c sá»± cá»§a cuá»™c tranh cãi ấy là ở chá»— nà o?
- Trá»i Æ¡i, cái anh nà y má»›i tháºt tối dạ! Anh không biết rằng chÃnh nhá» những cuá»™c cãi vã ấy mà nhiá»u ngưá»i má»›i trở thà nh giáo sư và bác há»c hay sao? Ãó là cách không tốn mấy công sức mà vẫn có danh vá»ng, sống êm thấm mà vẫn được má»i ngưá»i kÃnh nể. Tên tuổi lại còn được lưu truyá»n háºu thế nữa chứ! Nói cá»§a đáng tá»™i, chứ và thá» không có há» thì là m sao chúng ta biết được má»™t sá»± tháºt như SecmenÄ‘i sinh và o ngà y nà o giá» nà o? Hay là m sao ta hiểu dược nhiá»u chân lý vÄ© đại khác nữa! Cứ gá»i là suốt Ä‘á»i ta cứ sống trong cảnh y mê tăm tối thôi! Loà i ngưá»i ta có tiến bá»™ được cÅ©ng chÃnh là theo cách đó cả. NghÄ©a là có má»™t nhà bác há»c khác lắc đầu phê phán, ý nói “Không đúng, không đúngâ€. Thế là nổ ra má»™t cuá»™c tranh cãi sôi nổi. Vị thứ ba bá»—ng xen và o và bảo “Cả hai ông Ä‘á»u sai tuốt.†Và khoa há»c cứ thế mà ngà y cà ng tiến lên mãi.
- Trá»i Æ¡i, anh nói chà lý quá! Ãúng là chỉ cần chịu khó suy nghÄ© má»™t chút là hiểu được ngay rằng, nếu không có các nhà bác há»c thì là m sao chúng ta phát hiện ra được chân lý. Té ra bấy lâu nay chúng ta vẫn sống trong cảnh u mê tăm tối mà không biết. Phải rồi, giá không có các nhà bác há»c thì có lẽ chúng ta chẳng biết cái cóc khô gì hết. Tháºm chà đến nhà thÆ¡ SecmenÄ‘i sinh ngà y nà o có lẽ chúng ta cÅ©ng chẳng biết nữa, mà cứ tưởng ông sinh ngà y mồng 4 tháng 5 mất! Ãúng là không thể sống mãi trong sá»± ngu dốt như váºy được. Tôi không thể hình dung nổi chúng ta sẽ là m được cái gì nếu không có các nhà bác há»c?!
Xem tiếp chương 15
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 09:29 AM.
|

10-08-2008, 02:28 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 15
Chuyện vợ chồng
Lẽ ra tôi phải viết xong và nộp bản thảo từ tháng trước, nhưng tôi không hoà n thà nh hợp đồng.
- Viết đi anh! Nà o có ai quấy rầy anh đâu?
- Ãâu có, em yêu cá»§a anh. Ãáng ra anh đã phải đánh dấu chấm hết cuốn sách, thế mà không xong... Chẳng hiểu sao anh lại không táºp trung được tư tưởng em ạ... Ãầu óc cứ để Ä‘i đâu...
- Là m sao đầu óc anh lại để đi đâu?
- ChÃnh anh cÅ©ng không biết nữa... Hôm nay anh sẽ ngồi nghiêm chỉnh. Trá»i mát mẻ và đầu óc anh cÅ©ng Ä‘ang thư thái... May ra cÅ©ng xong đỠcương...
- Thế thì anh ngồi viết đi... Có khi em quấy rầy anh cũng nên.
- Có gì đâu, em yêu dấu!
- Thế anh viết Ä‘i... Anh đại lãn tháºt!
- Hả?! Lạy trá»i hôm nay tôi không bị chuyện gì quấy quả!
- Ủa! Anh nói thế nghĩa là thế nà o?
- Chả thế nà o cả... Anh không có ý gì đặc biệt... Anh chỉ cầu trá»i cho anh hôm nay là m được nhiá»u việc...
- Thế nhỡ đột nhiên hôm nay em chết thì sao?
- Sao em lại sang chuyện ấy?
- Thì sao!... Em chết tháºt đấy...
- Nói thế là m gì, vợ yêu của anh?
- Anh ơi, ngộ như em chết... Anh có lấy vợ khác không?
- Em yêu dấu! Ãừng nói vá»›i anh những Ä‘iá»u như thế...
- Nhưng, anh thấy đấy, anh có trả lá»i được đâu. Mà từ lâu em đã biết tá»ng bụng dạ anh, biết anh nghÄ© gì vá» em rồi.
- Em gái nhõng nhẽo cá»§a anh, tÃnh nết em kỳ tháºt đấy.
- Má»i sá»± chỉ vì anh...
- Thì anh có là m gì em đâu, hả ngưá»i ngá»c? Anh chẳng bao giá» muốn em buồn cả!
- Thế anh trả lá»i em Ä‘i: sau khi em chết anh có Ä‘i lấy vợ khác không nà o?
- Lạy thánh Ala!
- ái chà , thấy chưa! Em biết rồi mà ... Anh vừa mới tự thú đấy nhé!...
- Tự thú? Tự thú cái gì kia chứ?
- Anh chả vừa nói cái câu “Lạy thánh Ala†là gì?
- Thì anh nói đấy... Nhưng là m sao nà o?
- Em chết rồi tất nhiên anh không lấy ai được nữa... Bá»n đà n bà nó ghê tởm anh, anh chả căm ghét cuá»™c sống gia đình là gì... Tưởng em không biết đấy hả! Em chết rồi dù anh có sống đến nghìn tuổi anh cÅ©ng không lấy được vợ... Nhưng chả lẽ anh ghê tởm cuá»™c sống gia đình là tại em à ?
- Nà ng tiên cá»§a anh, tại sao em lại cứ kiếm chuyện thế nhỉ? Ngay cả trong ý nghÄ©, anh cÅ©ng chẳng bao giá» có những chuyện ấy... Em lau nước mắt Ä‘i, bình tâm mà nghe anh đây... Em chẳng thương em tà nà o mà cứ là m mình là m mẩy vô Ãch... Em quả là không hiểu những lá»i anh nói...
- à à à ! NghÄ©a là anh không định nói những Ä‘iá»u như thế chứ gì?
- Phải ạ!
- NghÄ©a là nếu em chết anh sẽ tục huyá»n chứ gì?
- Trá»i Æ¡i là trá»i, tôi biết nói thế nà o đây... Có thể...
- Anh cứ nói toạc ra xem nà o...
- Bây giá» anh không thể Ä‘oán chắc Ä‘iá»u gì... Nhưng có thể anh sẽ lấy vợ cÅ©ng nên!
- Tất nhiên là lấy vợ rồi... Là m như em không biết bụng dạ anh ấy!
- Trá»i đất Æ¡i! Thánh Ala Æ¡i! Cầu trá»i cho tôi được bình tÄ©nh. Em là m anh rối cả ruá»™t, em yêu ạ, chÃnh anh cÅ©ng không biết anh nói gì nữa...
- Lấy vợ, đằng nà o rồi anh cũng lấy vợ...
- Anh nói thế là m vui lòng em đấy thôi...
- Là m vui lòng em?! Ãầu tiên anh bảo không lấy, rồi sau lại bảo có lấy. Như thế mà bảo là m vui lòng em!
- Thánh Ala Æ¡i! Con phải là m thế nà o đây... Xin Thánh rá»§ lòng ân ưu. Thôi, nÃn Ä‘i em... lúc anh bảo anh không lấy vợ thì em cáu. Ãến lúc anh bảo anh có lấy vợ em cÅ©ng lại cáu. Thế em lệnh cho anh nói gì có phải hÆ¡n không?
- Thôi, em đã đoán từ lâu là anh chán em rồi.
- Thiên thần của anh, tại sao em lại quyết đoán rằng anh đã chán em.
- Thì anh bảo rằng anh không biết sau nà y có lấy vợ hay không chứ gì?
- Vâng, thì tôi có nói!
- Thế là thế nà o? Tức là anh bảo em rằng: Thôi cô có chết thì chết mau lên, cho tôi còn liệu! Thế mà anh lại còn chối phắt đi được!
- Thôi thôi... Tôi im. Tôi không nói má»™t lá»i nà o nữa. Tôi xin rút lui má»i ý kiến. Tôi chỉ xin cô đừng khóc nữa, tôi van cô. Chúng ta ngồi im nhé. Thôi, nÃn Ä‘i, em yêu cá»§a anh!
- Ôi! Tôi khó thở quá, tôi ngất đây... Tôi chết đây!
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 09:30 AM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

10-08-2008, 02:32 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 16
Hội cứu vớt gia đình
Khoảng nay mai ở Mỹ sẽ phải xuất bản má»™t cuốn sách mà tôi cam Ä‘oan là sẽ bán hết ngay láºp tức. Tác giả cá»§a nó vốn là ngưá»i tôi quen biết từ lâu. Trong những lần gặp nhau... hay qua thư từ, ông đã kể cho tôi nghe nhiá»u vá» ná»™i dung cuốn sách. Cách đây chừng hai tháng, ông còn gởi cho tôi cả táºp bản thảo đánh máy để tôi xem và cho ý kiến. Tôi đã trả lá»i ông rằng, tác phẩm cá»§a ông tất nhiên sẽ rất được hâm má»™, và được dịch sang tất cả thứ tiếng. Bởi cái chÃnh là trong toà n bá»™ cuốn sách không há» có má»™t chút gì gá»i là bịa đặt cá»§a tác giả, mà hoà n toà n là những sá»± việc và tư liệu có tháºt. Tác giả chỉ thay đổi Ä‘i má»™t số tên ngưá»i, vì câu chuyện có liên quan đến nhiá»u nhân váºt tai to mặt lá»›n thuá»™c giá»›i kinh doanh và chÃnh trị cá»§a Mỹ.
Nếu các bạn muốn biết, thì đây, tôi xin tóm tắt lại nội dung cuốn sách :
Cách đây mấy năm, 6 thanh niên ở bang California có láºp ra má»™t cái há»™i bà máºt. Há» muốn là m già u, nhưng tất nhiên là phải nhanh chóng, chắc chắn và Ãt nguy hiểm. Vì thế há» bèn nghÄ© ra cách bắt cóc vợ các nhà triệu phú và tỉ phú để đòi má»™t khoản tiá»n chuá»™c kếch sù. Không, há» hoà n toà n không phải hạng côn đồ hay du đãng gì, mà đá»u là những thanh niên tá» tế hẳn hoi cả! Ba ngưá»i thì tốt nghiệp đại há»c tổng hợp ra, ngưá»i thứ 4 thì hãy còn là sinh viên, ngưá»i thứ 5 là m nghá» bán hà ng, còn ngưá»i thứ 6 là m nhân viên thư ký. Không những thế, há» lại còn tốt bụng và nhân đạo lắm: tuy chẳng ai bảo ai, nhưng cái ý định bắt cóc trẻ con là cả bá»n không ai bà n đến! Há» chỉ bắt cóc ngưá»i lá»›n thôi!
Nhưng há» hiểu rằng muốn bắt đầu má»™t sá»± nghiệp gì cÅ©ng váºy, trước hết, há»™i phải có má»™t số vốn. Vì thế há» quyết định ai có bao nhiêu tiá»n thì Ä‘em góp hết và o cho há»™i. Tuy váºy, há» vẫn phải Ä‘i vay thêm, vì biết trước là sẽ rất phải tốn kém vá»›i các vị khách hà ng tương lai cá»§a mình. Vá»›i lại, chỉ ở những nước lạc háºu ngưá»i ta má»›i có thể Ä‘i ăn trá»™m nhà băng hay bắt cóc ngưá»i mà không cần có tiá»n bạc gì cả. Chứ ở má»™t nước văn minh và già u có như nước Mỹ mà không có tiá»n, thì đừng hòng là m được trò trống gì.
Theo kế hoạch cá»§a há», ngưá»i đầu tiên bị bắt cóc là vợ má»™t ông trùm tà i chÃnh, giám đốc nhà băng ở San Francisco. HỠđến bắt bà nà y, đưa vá» má»™t biệt thá»± tại má»™t vùng thôn quê hẻo lánh, rồi cho công bố trên báo chÃ, đà i phát thanh và vô tuyến truyá»n hình rằng, trong thá»i hạn ba ngà y, nếu nhà triệu phú ná» không ná»™p đủ 80000 đôla tiá»n chuá»™c, thì vợ ông ta sẽ bị giết. Báo chÃ, phát thanh và vô tuyến truyá»n hình tất nhiên đã loan báo ngay Ä‘iá»u kiện đó. Nhưng vì chuyện bắt cóc ngưá»i bây giá» xảy ra như cÆ¡m bữa, nên tin ấy cÅ©ng chẳng là m ai sá»ng sốt hay thương cảm nữa. Thá»i hạn ấn định đã hết, mà nhà triệu phú vẫn im hÆ¡i lặng tiếng. Mấy anh chà ng Ä‘i bắt ngưá»i đâm ra khó xá»: món hà ng bán không trôi, quăng Ä‘i không được, mà giữ lại thì cÅ©ng dở. Vì tiá»n nuôi mụ qúa tốn kém. Không những thế, mụ lại là má»™t ngưá»i đà n bà kênh kiệu Ä‘á»ng đảnh hết chá»— nói. Mụ đòi há»i đủ má»i thứ: nà o gương lược, phấn sáp, nà o son, thuốc móng tay, nà o thuốc xoa bóp, thuốc ngá»§... Thần kinh cá»§a mụ đúng là không bình thưá»ng. Bây giá», tá»± nhiên thả mụ ra thì không được. Chỉ có cách là phải giết Ä‘i. Nhưng giết thì đúng là mấy chà ng thanh niên nà y không có gan. Mà thả mụ ra bây giá» thì má»i chuyện sẽ vỡ lở và cảnh sát sẽ đến tóm cổ há» ngay. Chồng mụ thì vẫn cứ lặng thinh, không thấy Ä‘em tiá»n đến chuá»™c.
Há» bằng quyết định phải đến gặp ngưá»i chồng để Ä‘iá»u đình. Sau khi suy nghÄ© má»™t lát, ngưá»i chồng nói vá»›i há»: “Các ông đòi nhiá»u tiá»n quá. Bà ấy không đáng giá như thế đâu!†Há» bằng lòng hạ giá xuống còn 50000 đôla “Không! Bà ấy vẫn không đáng giá đến thế!†Bá»n ngưá»i bắt cóc bảo ông ta: “Thôi được, giá cuối cùng là 40000â€. “Giá như các ông bắt vợ tôi cách đây 20 năm lúc tôi vừa cưới bà ấy thì tôi sẵn sà ng chấp thuáºn ngay.†“Thôi, 30000. không kém má»™t xuâ€. Ngưá»i chồng vẫn chỉ nhìn há» lắc đầu. Giá 80000 hạ dần xuống còn 20000, rồi 15000... Nhà triệu phú vẫn lặng thinh. Những ngưá»i Ä‘i Ä‘iá»u đình nhắc cho ông ta nhá»› rằng, vừa năm ngoái, ông còn dám bá» ra 15000 cho “Há»™i bảo vệ những con mèo không nhà cá»aâ€. Nhưng nhà triệu phú giải thÃch rằng, thứ nhất, là vì ông rất thÃch mèo, thứ hai, là vị há»™i ấy là má»™t há»™i đứng đắn và hoà n toà n hợp pháp, nên số tiá»n có thể góp dần hà ng năm, và chuyển từ số lãi nhà băng sang. Còn như mấy cái há»™i bất hợp pháp thì phải bá» tiá»n túi ra mà đóng.
Mấy chà ng thanh niên lại quyết định giảm số tiá»n xuống còn 10000 đôla, và cố gắng giải thÃch cho ngưá»i chồng hiểu rằng, rút cuá»™c, há» chỉ yêu cầu ông bù lại cho há» khoản tiá»n đã mất mà thôi: HỠđã phải tốn kém và o vợ ông gần hết số vốn cá»§a há»... Ngưá»i chồng không nói gì, chỉ buông má»™t tiếng than và má»i há» uống whisky.
Ra vá» tay không, các thà nh viên cá»§a tổ chức bà máºt bà n định lại tình hình và quyết định hà nh động táo bạo hÆ¡n. Há» thả ngưá»i vợ ra, nhưng ngay đêm hôm đó, bắt cóc ngưá»i chồng và tuyên bố số tiá»n chuá»™c vẫn như cÅ©, nghÄ©a là 80000 đôla. Nhưng thá»i hạn chuá»™c đã hết, mà kết quả vẫn như lần trước. Vợ nhà triệu phú tá» ra còn cứng rắn hÆ¡n cả chồng. Bà ta tuyên bố nhất định không chịu trả má»™t xu nà o! Những ngưá»i bắt cóc Ä‘e doạ la nếu váºy, chồng bà ta sẽ bị giết. “Tôi không có quyá»n can thiệp và o kế hoạch riêng cá»§a các ông.†Bà ta trả lá»i như váºy bằng má»™t giá»ng buồn rầu, nhưng mắt thì ánh lên tia hy vá»ng.
Trở vá» biệt thá»±, những ngưá»i bắt cóc báo cho nhà triệu phú biết ông ta được tá»± do và muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i. Nhưng ông nà y lại không chịu Ä‘i và bảo vá»›i há»: “Tôi muốn sống ở biệt thá»± nà y, hay tháºm chà ở tù cÅ©ng được, miá»…n sao thoát được mụ đà n bà ấy.â€
Cáu tiết, sáu chà ng thanh niên xúm lại, túm lấy ông ta đẩy ra cá»a. Nhà triệu phú hết sức chống cá»± và van vỉ :
“Tôi sẽ cho các ông 10000, 10000! Nhưng xin các ông cho tôi ở lại đây!â€
Nghe thấy thế, trong đầu những ngưá»i sáng láºp ra tổ chức bà máºt bá»—ng nảy ra má»™t ý nghÄ© tuyệt diệu. Há» bằng lòng cho nhà triệu phú được ở lại đại bản doanh cá»§a há»™i, nhưng bắt ông ta phải ná»™p đủ 80000 đôla! Nhà triệu phú bằng lòng. Không những thế, ông ta còn thú tháºt vá»›i mấy chà ng thanh niên tố bụng rằng, giá như tuần trước, hỠđến nhà ông để khuyên ông đừng chuá»™c vợ vá», mà nên thoát khá»i bà ta thì hÆ¡n, thì chắc chắn ông sẽ chẳng đắn Ä‘o gì mà trả ngay cho hỠđủ số tiá»n như thế.
Ngay tối hôm đó, những há»™i viên cá»§a há»™i lại đến thăm ngưá»i vợ có chồng bị bắt cóc. Há» doạ bà ta rằng nếu bà ta không chịu trả 80000 đôla, thì há» sẽ thả đức ông chồng cá»§a bà ta ra ngay láºp tức. Quả nhiên há» lại được ngay má»™t món tiá»n nữa. Cá»§a đáng tá»™i, mấy hôm trước hỠđã phải chịu đựng cái tÃnh khà bất thưá»ng cá»§a ngưá»i đà n bà nà y.
Cái ý định đặt tên há»™i là “Há»™i cứu vá»›t gia đình†nảy sinh ra chÃnh là từ đó, và hoạt động cá»§a 6 chà ng thanh niên thông minh ở bang California ngà y cà ng phát triển. Há»™i cá»§a há» dần dần có chi nhánh ở tất cả các bang khác, rồi sau bắt đầu có cả cổ phiếu riêng để bán. Ãồng thá»i, cái tên “Há»™i cứu vá»›t gia đình†cÅ©ng dần dần được thay thế bằng những tên khác nghe kêu hÆ¡n và lịch sá»± hÆ¡n, như “Há»™i tình nguyệnâ€, “Há»™i từ thiệnâ€... tuy rằng hoạt động cá»§a nó vẫn là bất hợp pháp, vì há»™i và khách hà ng, tuy không ai bảo ai, nhưng cả hai Ä‘á»u muốn giữ bà máºt tuyệt đối việc là m cá»§a mình. HÆ¡n nữa, là m như thế há» còn đỡ được khoản thuế. Hoạt động cá»§a Há»™i cứu vá»›t gia đình cho đến ngà y nay vẫn ngà y cà ng phát đạt: trong khi phục vụ cho các ông chồng và các bà vợ, nó lấy được tiá»n cá»§a cả hai.
Cuối cùng, tác giả cuốn sách còn cho biết thêm má»™t chi tiết đặc biệt cá»§a các vị khách đà n ông (kể cả các nhà kinh doanh lẫn các nhà chÃnh trị) là trong khi sẵn sà ng trả rất nhiá»u tiá»n thuê ngưá»i bắt cóc vợ mình, thì đồng thá»i há» cÅ©ng tình nguyện bá» ra những số tiá»n rất lá»›n để chuá»™c lại các cô thư ký bị bắt cóc. Ãiá»u nà y nói chung cÅ©ng dá»… hiểu: việc mất Ä‘i những nhân viên có kinh nghiệm sẽ ảnh hưởng ngay và trước hết đến công việc...
Xem tiếp chương 17
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 17
Giá không có ruồi
Lúc lên mưá»i tuổi, nó bảo :
- Úi dà ! Nếu tôi cÅ©ng có cặp sách như những đứa khác, cÅ©ng có đồ chÆ¡i, có những quyển tranh đẹp như chúng, thì xem tôi há»c giá»i không nà o!... Ãây tôi lại chẳng có gì cả! Thế thì là m sao mà há»c giá»i được!
Ãến năm 13, nó cÅ©ng có đủ sách, vở, bút, cặp và đồ chÆ¡i như những đứa trẻ khác. Nhưng nó há»c vẫn không được. Nó lại than phiá»n :
- Quần áo đẹp thì không có! Nhà cá»a thì cháºt chá»™i, cả mấy bố, mẹ và anh chị em tôi phải ở chung má»™t buồng. Thế thì há»c là m sao được! Giá tôi được má»™t cái buồng, má»™t cái tá»§ sách và bà n há»c riêng xem! Tôi không há»c giá»i bằng mấy chúng nó ấy à !
Năm 18 tuổi, ngưá»i ta dà nh cho hắn má»™t cái buồng riêng.
- Há»c giá»i thế quái nà o được, nếu đến tuổi tôi mà trong túi chẳng có nổi lấy 10 lia! Muốn mua sách vở nhưng lại không có tiá»n.
Năm 20 tuổi, trong túi hắn lúc nà o cÅ©ng đã có Ãt nhất 10 lia, có khi còn nhiá»u hÆ¡n.
- Ôi! Mong sao há»c chóng xong để ra Ä‘i là m! Tốt nghiệp đại há»c rồi tôi sẽ là m việc cáºt lá»±c cho mà xem!... Tôi sẽ bắt đầu viết truyện... à không! Viết hẳn tiểu thuyết ấy chứ! Chao ôi! Ước gì tôi chóng được ra trưá»ng.
Năm 24 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại há»c, hắn than thở :
- Tôi không tìm được việc gì hợp ý nguyện cả, vì đầu óc lúc nà o cÅ©ng bị ám ảnh bởi chuyện sắp phải tòng ngÅ©. Chỉ mong sao cái thá»i hạn tại ngÅ© chóng qua Ä‘i. Lúc ấy tôi sẽ là m việc ngà y đêm để cướp lại thá»i gian! Thế nà o tôi cÅ©ng phải viết má»™t tác phẩm tháºt vÄ© đại, để má»i ngưá»i phải nhắc đến tên tôi!... Chà , cái chuyện tòng ngÅ© tai ác nà y!...
Ãến năm 26, hắn hết hạn phục vụ trong quân đội.
- Tôi vẫn chưa thể nà o bắt tay và o là m việc má»™t cách tháºt sá»± được. Vì cứ quanh quẩn lo hai bữa ăn đã hết ngà y rồi. Khi nà o ngưá»i ta chưa có được má»™t công việc đà ng hoà ng và má»™t khoản thu nháºp cố định, thì chưa thể nói gì đến chuyện sáng tác!
Năm 28 tuổi, khi đã có công ăn việc là m tỠtế, hắn kêu :
- Ãiá»u kiện thiếu thốn thế thì sáng tác thế quái cho được! Ãt ra là phải có hai buồng và có máy thu thanh! Lúc nà o là m việc mệt, mở máy ra nghe nhạc cho đỡ mệt, sau đó lại tiếp tục là m việc. Như thế tinh thần má»›i sảng khoái, là m việc má»›i có hiệu quả được chứ! Ôi! Giá tôi có má»™t chiếc máy thu thanh thì hay biết chừng nà o?
Năm 29 tuổi, hắn táºu được má»™t căn nhà hai buồng và sắm được má»™t cái máy thu thanh. Nhưng tác phẩm mà hắn dá»± định từ bao nhiêu năm nay vẫn đứng nguyên tại chá»—.
- Chao ôi là cô đơn! - Hắn thở dà i - Sá»± cô đơn là m cho lòng tôi trống trải như má»™t bãi sa mạc! Thá» há»i như thế là m sao tôi có thể tìm ra cảm hứng sáng tác được! Ôi! Phải có má»™t tia nắng nà o sưởi ấm được lòng ta! Phải có má»™t ngôi sao nà o Ä‘em lại cho ta nguồn vui và nguồn sức mạnh! Phải có má»™t ngưá»i nà o mà vì nó ta sẵn sà ng là m việc quên ăn quên ngá»§ chứ!... Ai là ngưá»i có thể là m thần tượng cho ta, có thể là m mục Ä‘Ãch cá»§a Ä‘á»i ta? Ôi, tình yêu cá»§a ta! Ngưá»i ở đâu?
Ãến năm 30 hắn gặp được nà ng. Hắn yêu nà ng và cÅ©ng được nà ng yêu lại. Cuá»™c sống cá»§a hắn bắt đầu trà n đầy ý nghÄ©a. Nhưng cuốn tiểu thuyết mà hắn ấp á»§ từ hồi còn niên thiếu vẫn chẳng nhÃch thêm được má»™t dòng nà o.
- Yêu đúng là má»™t hạnh phúc tuyệt vá»i! - Hắn suy nghÄ© - nhưng nếu cứ yêu mãi mà không cưới thì vẫn chưa thể an tâm là m việc được. Ta phải cưới thôi. Có lấy vợ rồi thì cuá»™c sống má»›i ổn định, má»›i có thể hoà n toà n yên tâm lao và o sá»± nghiệp. Chà , mong sao ta sá»›m cưới được nà ng! Bấy giá» ta thá» sẽ lao đầu và o sáng tác, không bá» phà lấy má»™t phút cho mà xem!
Năm 32 tuổi hắn cưới vợ. Cuá»™c sống vợ chồng cá»§a hắn hạnh phúc lắm! Nhưng không hiểu sao hắn vẫn không thể bắt tay và o cái sá»± nghiệp cả Ä‘á»i cá»§a hắn được. ấy là vì hắn lại tìm thấy những lý do tháºt là xác đáng - bây giá» trên vai hắn có cả má»™t gánh nặng gia đình. Quanh năm suốt tháng hắn phải lo chạy vạy kiếm miếng ăn. Thế thì thì giỠđâu để hắn ngồi sáng tác nữa?
Năm 36 tuổi hắn được tăng lương. Nhưng ta hãy nghe hắn nói :
- Ãã đà nh là mình có nhà riêng đấy! Nhưng nhà cá»a cháºt chá»™i quá! Trẻ con lại suốt ngà y nô đùa ầm Ä©, không sao là m việc được. Giá mình kiếm được ngôi nhà độ bốn, năm buồng thì tuyệt quá! Lúc ấy mình sẽ là m việc phải biết nhé! Phải xắn tay áo lên mà là m má»›i được!
Năm 38 tuổi hắn dá»n đến ở má»™t biệt thá»± năm buồng. Song tác phẩm cá»§a hắn vẫn không tiến thêm được má»™t tý nà o. Hắn vẫn chưa thể là m việc được. Nhưng phải đâu là lá»—i tại hắn?
- Là m sao mà có thể sáng tác trong má»™t ngôi nhà ở ngay giữa khu phố đông đúc ồn à o như thế?! Các ngưá»i có giá»i thì sáng tác xem nà o! Không! Mình cần có má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh, nếu dá»n được đến má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh thì nhất định thế nà o mình cÅ©ng là m việc được, mà là m ra trò chứ không phải đùa!
Năm 40 tuổi hắn dá»n đến má»™t khu phố tÄ©nh mịch. Ngôi nhà cá»§a hắn tháºt rá»™ng rãi và thoáng mát. Từ cá»a sổ nhìn ra phong cảnh đẹp tuyện trần. Bây giá» chắc hắn phải bắt tay và o sáng tác thá»±c sá»± được rồi chứ gì nữa? Vẫn chưa à ? Tại sao váºy?
- Chà ! - Hắn than phiá»n - Sáng tác gì được khi mà trong nhà không có những đồ váºt đẹp! Không có những bức tranh quý, không có những bá»™ xalông êm, không có má»™t cái bà n viết cho ra trò, không có những tấm thảm mịn! Muốn sáng tác thì mắt phải được nhìn những đồ đạc xinh đẹp, tai phải được nghe những Ä‘iệu nhạc du dương chứ!
Than ôi! Không biết có ngà y nà o mình thá»±c hiện được cái mÆ¡ ước ấy không?... ÃÆ°á»£c thế, mình thá» sẽ dốc hết sức ra mà là m việc, cho thiên hạ biết tay!...
Năm 42 tuổi hắn có được tất cả những thứ hắn mÆ¡ ước: những đồ đạc quà giá và tiện nghi đầy đủ. Nhưng chẳng hiểu sao hắn không tà i nà o táºp trung tư tưởng và o công việc được. Tác phẩm cá»§a hắn vẫn không nhÃch thêm được chút nà o.
- Trá»i Æ¡i! - Hắn bảo thế - Các ngưá»i có hiểu đâu hoà n cảnh cá»§a tôi! Các ngưá»i cứ nhìn bên ngoà i nên tưởng tôi sung sướng, mãn nguyện lắm, không còn Ä‘iá»u gì phải phà n nà n nữa... Mà kể ra tôi cÅ©ng mãn nguyện tháºt, vì tiá»n bạc lúc nà o cÅ©ng rá»§ng rỉnh, không lúc nà o thiếu cả, lại được vợ đẹp con khôn, nhà cao cá»a rá»™ng nữa. Ãồ đạc tronh nhà thì toà n loại quý và tiện nghi đầy đủ, thì giá» lại nhiá»u nữa nà y... Thế nhưng... phải má»—i cái tá»™i là ... ruồi! Ruồi nhiá»u quá! Ruồi không còn là m ăn gì được nữa! Nó cứ bâu và o ngưá»i, cứ vo ve bên tai nghe sốt cả ruá»™t, tư tưởng không sao táºp trung được! Ban ngà y không chợp mắt nổi vì ruồi, thà nh ra ban đêm không còn sức để thức mà sáng tác nữa. Giá không có ruồi thì tôi là m việc phải biết nhé! Cứ gá»i là là m như Ä‘iên ấy chứ không nói chuyện!... Tôi thá» như váºy! Nhưng... cái lÅ© ruồi khốn kiếp!... Tôi không biết là m thế nà o vá»›i chúng cả. Ãóng cá»a lại thì nóng! Mà che rèm thì mất đẹp.
Các ngưá»i bảo tôi là m việc vá» mùa đông ư? Nhưng có thá»±c là mùa đông không có ruồi không? Trá»i Æ¡i! Không hiểu ai sinh ra giống ruồi là m gì không biết? Tôi chịu không hiểu nổi.
Năm nay hắn má»›i 42 tuổi. Vì thế chúng ta vẫn chưa hết hy vá»ng. Má»™t ngà y kia, khi giống ruồi bị tiêu diệt hết trên thế gian nà y, như Ä‘iá»u hắn mÆ¡ ước, thì chắc chắn thế nà o hắn cÅ©ng sẽ là m việc không ngÆ¡i tay để tạo ra cho thế giá»›i cái tác phẩm vÄ© đại cá»§a hắn. Ãấy, rồi các bạn xem!
Xem tiếp chương 18
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 09:30 AM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

10-08-2008, 02:35 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 18
NhỠvà đẹp
Tôi bắt được má»™t cuốn sổ tay dưới gầm bà n trong nhà . Nhưng há»i ngưá»i nhà thì không ai nháºn. Ai cÅ©ng bảo: “Không phải cá»§a tôi!â€
Cuốn sổ xinh xắn, bá»c bìa xanh, có hà ng chữ nổi mạ bạc trông rất đẹp. Tôi mở ra xem là cá»§a ai. Vừa Ä‘á»c trang đầu tôi đã thấy kinh ngạc. Ở đó có ghi tên, địa chỉ, số Ä‘iện thoại cá»§a má»™t ông to, ông rất to. Láºt trang sau cÅ©ng lại thấy ghi lần lượt tên, địa chỉ, số Ä‘iện thoại cá»§a ba nhân váºt khác cÅ©ng rất có danh tiếng. Cứ thế tôi giở hết trang nà y đến trang khác và ná»—i kinh ngạc cá»§a tôi má»—i lúc má»™t tăng.
Các bạn cứ nghÄ© xem: trong nước có bao nhiêu nhà hoạt động chÃnh trị tai to mặt lá»›n, bao nhiêu quan chức có thế lá»±c, thì địa chỉ cá»§a tất cả các vị nà y Ä‘á»u được ghi và o sổ. Ngưá»i kém vế nhất trong số đó cÅ©ng là má»™t Tổng giám đốc. Tôi lại còn để ý thấy thêm má»™t Ä‘iá»u nà y nữa: các nhà hoạt động chÃnh trị có tên trong sổ Ä‘á»u là những ngưá»i hiện Ä‘ang cầm quyá»n. Ai ở và o địa vị tôi mà chẳng phải ngạc nhiên? Ãối vá»›i tôi, cuốn sổ ghi địa chỉ những ngưá»i có thế lá»±c tháºt chẳng khác gì má»™t trái bom nổ cháºm. Ãúng là có kẻ nà o thù hằn đã ném nó và o nhà tôi. Tôi chưa hình dung được cuốn sổ ghi địa chỉ những nhân váºt tiếng tăm nà y có thể gây cho tôi Ä‘iá»u gì rá»§i ro. Nhưng có Ä‘iá»u không nghi ngá» gì nữa là nó được ném và o gầm bà n tôi vá»›i má»™t ý đồ xấu xa. Tôi hoảng sợ vô cùng. Rất có thể, sắp có ngưá»i bấm chuông gá»i cá»a ngay bây giá», rồi bá»n cảnh sát mặc thưá»ng phục sẽ áºp và o nhà tôi và bảo: â€œÃÆ°a quyển sổ đây!†Còn tôi thì sẽ run như cầy sấy, há»i lại: “Quyển sổ nà o ạ?†Há» sẽ lục soát căn phòng tôi và tìm thấy ngay cuốn sổ dưới gầm bà n, như thể chÃnh tay hỠđã đặt và o đấy váºy.
Tôi biết chắc má»i việc sẽ xảy ra đúng như thế. Ãứa khốn kiếp nà o ném quyển sổ và o nhà tôi, hắn đã Ä‘i báo cảnh sát! Rõ rà ng la tôi đã sa và o cái bẫy hết sức nham hiểm rồi!
Bá»n cảnh sát vá»› được cuốn sổ sẽ há»i ngay: “Nà o, nói Ä‘i! Anh ghi địa chỉ tất cả những quan chức lá»›n nhá» và o đây để là m gì? Anh muốn láºp hồ sÆ¡ theo dõi lý lịch cá nhân cá»§a há» Ã ? Anh sá»a soạn tống tiá»n há» chăng? Hay anh định mưu sát?â€
Lạy chúa! Lúc ấy tôi biết trả lá»i há» ra sao? Mà dù tôi có phân trần, thanh minh thế nà o chăng nữa, chắc đâu hỠđã tin tôi?
Thôi, tôi phải đem đốt ngay cuốn sổ rồi tung đám tan ra cho gió cuốn đi thôi!
Nhưng không biết đứa khốn nạn nà o đã giăng bẫy đưa tôi và o tròng má»›i được cÆ¡ chứ? Tối hôm qua tôi có ba ngưá»i bạn đến chÆ¡i. Trong bá»n há» thì má»™t ngưá»i là giảng viên trưá»ng đại há»c, má»™t ngưá»i là m việc ở thư viện trưá»ng tổng hợp, còn ngưá»i nữa là giáo viên văn há»c...
Tôi Ä‘ang đút cuốn sổ và o lò sưởi nhà tắm để chuẩn bị đốt thì có chuông gá»i cá»a. Anh bạn Halit cá»§a tôi đến.
Tôi quen anh đã 20 năm nay, anh là m việc ở thư viện trưá»ng đại há»c tổng hợp, và là má»™t trong ba ngưá»i đã ngồi chÆ¡i ở nhà tôi tối hôm qua. Halit cÅ©ng Ä‘ang hoảng hốt như tôi. Anh há»i tôi :
- Sao trông anh tái nhợt đi thế?
Tôi cÅ©ng há»i lại anh :
- Nà y, nhưng cáºu cÅ©ng là m sao váºy?
- Lạy chúa, anh có thấy cuốn sổ tay tôi đánh rơi ở đây hôm qua không?
Tôi đưa cho anh quyển sổ :
- Quyển nà y phải không?
Anh nắm lấy tay tôi, reo lên :
- Giá»i đất Æ¡i, đúng rồi! Thế mà tôi cứ tưởng đánh mất ở đâu, lo không thể tả được!
Tôi dẫn anh và o phòng là m việc.
- Còn tôi thì cÅ©ng được má»™t mẻ hết hồn - Tôi thú nháºn - Cáºu hãy nói tháºt cho tôi biết, cáºu ghi từng ấy địa chỉ cá»§a những ngưá»i có tai mắt để là m gì váºy?
Ãến lượt anh ngạc nhiên :
- Ô hay! Thế chả nhẽ anh chưa có quyển sổ ghi địa chỉ những ngưá»i tên tuổi à ?
- Chưa!
- Lạy Chúa, thế thì anh phải láºp tức ghi ngay Ä‘i, rồi nhét nó và o túi ấy! Anh muốn biết tôi viết những địa chỉ ấy và o sổ để là m gì phải không? Ãây nà y, tôi sẽ nói cho anh nghe. Anh chắc biết tôi vốn thÃch sưu tầm bút máy. Má»™t số bút thì tôi mua, còn má»™t số thì ngưá»i ta cho, trong túi tôi có được đến mươi, 15 chiếc. Má»™t hôm, tôi đến khách sạn thăm má»™t nhà thÆ¡ Ãức má»›i sang. Anh ta biết tôi thÃch chÆ¡i bút máy nên tặng tôi má»™t chiếc. Vừa ra khá»i khách sạn là tôi rẽ ngay và o má»™t góc phố và không nhịn được “Ta phải xem cái bút thế nà o đã!†- Tôi tá»± nhá»§. Chắc anh biết trong túi tôi lúc nà o cÅ©ng có chiếc kÃnh lúp. Tôi lấy kÃnh ra soi cái ngòi và thấy nó có vẻ hÆ¡i thô. Tôi viết thá» và o cuốn sổ mấy chữ tình cá» hiện trong óc: “Nhá» và đẹpâ€. Thưá»ng tôi vẫn mang theo má»™t tá» giấy ráp mịn hạt để mà i ngòi bút. Cái ngòi nà y nếu vá» nhà tôi mà i thêm tà nữa thì nét sẽ nhá» và đẹp hÆ¡n. Tôi cầm lấy kÃnh định xem lại cái ngòi má»™t lần nữa, thì bá»—ng có ai nắm lấy hai vai :
- Anh Ä‘ang là m gì váºy?
- Tôi ấy à ? Tôi đang xem chiếc bút máy chứ có là m gì đâu!
- Thế đấy! NghÄ©a là xem bút máy hả? Váºy chứ anh là m nghá» ngá»—ng gì?
- Tôi ở trưá»ng đại há»c... - Tôi không kịp nói hết câu.
- Ãi chà , nghÄ©a là giáo sư cÆ¡ đấy! Thưa ngà i giáo sư, rất hân hạnh!... Chà !...
Má»™t ngươi trong bá»n há» thụi cho tôi má»™t quả và o sưá»n bên trái khiến tôi loạng choạng.
- Thôi, alê, đi!
- Các ông xem lại cho. Chắc có sự hiểu nhầm gì đây!
- Ãi!
Tôi lại bị quả đấm nữa và o sưá»n bên phải và đà nh phải bước. Biết là m sao được!
Chúng tôi đi vỠbóp. Tôi bị đẩy và o một căn phòng. Nhưng chỠmãi mà không thấy ai đến. Lát sau có một tay bước và o :
- Ngồi xuống đất ấy! - Lão ta nói.
- Tôi không ngồi thế được! - Tôi đáp.
- Cái gì? Không ngồi thế được hả? Ãi chà , ra cái Ä‘iá»u ta đây giáo sư cÆ¡ đấy! Ghê chưa? Thôi, có gì trong túi bá» hết ra đây!
Tôi đặt lên bà n tất cả má»i thứ trong ngưá»i: 14 chiếc bút máy, hai quyển sách, cuốn sổ tay, hai tá» giấy ráp mịn hạt. Lão ta chỉ và o những chiếc bút :
- Ãây là cái gì?
- Bút máy.
- Ra thế!... nghÄ©a là bút máy đấy! Ãi chà , giáo sư mà lại! Oai quá nhỉ?
Tôi không sao nói xen được má»™t câu để giải thÃch cho lão ta hiểu rằng tôi không phải là giáo sư, mà chỉ là má»™t nhân viên trông thư viện ở trưá»ng đại há»c thôi! Lão ta cầm lấy chiếc kÃnh lúp :
- Còn đây là cái gì?
- KÃnh lúp!
- Ra kÃnh lúp đấy! Chà , giáo sư! Chà !...
Thêm ba ngưá»i nữa đến. Há» cÅ©ng xúm và o xem đồ váºt cá»§a tôi. Má»™t ngưá»i cầm tá» giấy ráp lên há»i :
- Cái gì thế nà y?
- Giấy ráp.
- Giấy ráp gì mà lạ thế? Nhẵn như không ấy! Anh định bịp ai váºy hả?
- Ãây là loại giấy ráp mịn hạt!
- Ra thế! Giấy ráp mịn hạt cơ đấy! Chà , giáo sư! Nà y, giáo sư nà y!
Vừa nói, lão ta vừa nện và o vai tôi một cái. Xem chừng sự việc đâm ra lôi thôi.
- Thưa các ông - Tôi nói - chắc có sá»± hiểu lầm thế nà o đây. Tôi không rõ tại sao các ông lại đưa tôi vỠđây, chứ tôi thì cả trưá»ng đại há»c ai cÅ©ng biết, nhà báo nà o tôi cÅ©ng quen. Tôi không là m gì đáng để các ông đối xá» như váºy.
Một tay đang giở cuốn sổ của tôi ra xem, quát :
- Im ngay!
Bỗng mắt hắn chợt sáng lên :
- Thế còn cái nà y là cái gì?
Hắn chỉ và o mấy chữ “Nhá» và đẹp†tôi viết trong quyển sổ để thá» chiếc bút máy ngưá»i ta vừa cho.
- “NhỠvà đẹp†- Tôi nói.
- “NhỠvà đẹp� Hay nhỉ!
- Vâng, “nhá» và đẹpâ€!
- Thế là cái gì?
- Chẳng là cái gì cả!
- Chẳng là cái gì thì anh viết và o đây là m gì?
- Ãể tôi thá» ngòi bút...
- Thế đấy! ÃÆ°á»£c, nhưng sao anh không viết chữ gì khác mà lại chá»n đúng chữ “nhá» và đẹpâ€?
Quả tình nà o tôi có nghĩ gì đến chuyện ấy.
- Tôi không biết - Tôi nói - tự nhiên tôi nghĩ ra mấy chữ ấy, thế là tôi viết luôn và o...
- Thế đấy! “Nhá» và đẹpâ€! Chà , giáo sư đấy! Chà ... Chúng tôi sẽ cho anh biết thế nà o là “nhá» và đẹpâ€! Các ông nghe thấy hắn bảo gì chưa? Hắn bảo tá»± nhiên hắn nghÄ© ra đấy! Thế sao tá»± nhiên anh không nghÄ© ra chữ khác?
Má»™t ngưá»i trong bá»n há» bước lại chá»— cô thư ký đánh máy. Há» bắt đầu láºp biên bản. Tôi sợ vã mồ hôi. Biết đâu những chữ “nhá» và đẹp†tôi tình cá» viết ra lại là máºt mã cá»§a má»™t tổ chức gián Ä‘iệp thì nguy to! 14 chiếc bút máy, cuốn sổ tay, chiếc kÃnh lúp, hai quyển sách, tá» giấy ráp mịn, “nhá» và đẹpâ€! Ai mà chẳng phải nghi ngá»! Tôi bối rối không còn biết là m gì nữa. Trong lúc Ä‘ang láºp biên bản, má»™t tay vẫn tiếp tục giở cuốn sổ cá»§a tôi ra xem. Bá»—ng hắn dừng lại ở má»™t trang, sau đó đưa trang nà y cho cả bá»n xem. Há» thì thầm gì vá»›i nhau má»™t lúc, rồi tình thế bá»—ng nhiên thay đổi hẳn. Ngưá»i vừa xem cuốn sổ cá»§a tôi đã chỉ cho cả bá»n xem má»™t chá»— ghi trong sổ.
- Xin lá»—i ngà i - Lão ta quay lại há»i tôi - ngưá»i nà y đối vá»›i ngà i là thế nà o ạ?
- Ãấy là bạn há»c cÅ© cá»§a tôi - Tôi đáp - Chúng tôi gặp nhau hôm kia. Anh ta đưa tôi Ä‘i ăn hiệu, cho tôi địa chỉ và tôi ghi và o đây.
Những Ä‘iá»u tôi nói hoà n toà n đúng sá»± tháºt. Quả tình tôi có gặp má»™t ngưá»i bạn xa nhau đã lâu. Tôi cÅ©ng không biết rằng anh ta là má»™t Tổng giám đốc.
Gã cảnh sát vẫn Ä‘ang cầm cuốn sổ cá»§a tôi bá»—ng nở má»™t nụ cưá»i, xun xoe bảo :
- Chết chá»a! Thế ra ông Tổng giám đốc là bạn thân cá»§a ngà ỉ
- Ãúng thế... Hồi còn Ä‘i há»c chúng tôi thưá»ng trêu chá»c anh ấy.
- Tháºt hân hạnh quá! Ấy kìa, sao ngà i không ngồi xuống? Ghế đây ạ! Xin má»i ngà i!
Sau đó, gã quay lại bá»n kia :
- Ai bảo các anh dẫn ngà i vỠđây hả?
Rồi quay lại phÃa tôi :
- Xin má»i ngà i!
Chúng tôi bước và o má»™t căn phòng bà y biện sang trá»ng, tôi Ä‘i trước, bá»n há» theo sau. Há» má»i tôi ngồi và o chiếc ghế bà nh. Má»™t tay nói :
- Hôm nay nóng quá. Ngà i dùng một chút nước giải khát nhé?
- Ấy chết, xin các ông chá»› báºn tâm là m gì!
Tuy váºy nước giải khát vẫn được mang ra. Chúng tôi chỉ còn lại hai ngưá»i trong phòng. Bá»n kia kéo nhau ra ngoà i cả.
Ngưá»i Ä‘ang tiếp chuyện há»i tôi :
- Thưa ngà i, ngà i đến thăm chúng tôi có việc gì không? Ngà i có cần gì không ạ?
Thánh Ala Æ¡i! Thế là thế nà o nhỉ? Tôi có cần gì không à ? Chả nhẽ không phải chÃnh hỠđã vừa tóm cổ tôi mà lôi vỠđây hay sao?
Nhưng bây giá», giữa lúc há» Ä‘ang đối xá» lịch sá»± vá»›i mình như thế, mà lại Ä‘i bảo rằng mình bị lôi cổ đến và bị đánh thượng cẳng tay hạ cẳng chân, thì xem ra không tiện.
Vì thế nên tôi đáp :
- Tôi đến... chẳng qua để há»i thăm sức khá»e các ông thôi!
- Ôi, tháºt quý hóa! Chúng tôi rất đội Æ¡n ngà i! Chúc ngà i cÅ©ng được khá»e mạnh! Tháºt quả là vinh dá»± cho chúng tôi. Lạy Chúa! ÃÆ°á»£c ngà i đến thăm!
Tình thế không ngá» lại xoay chuyển má»™t cách tốt đẹp như váºy. Nhưng dù sao, tôi nghÄ© cÅ©ng phải chuồn ngay, kẻo nhỡ đâu sá»± việc trở nên rắc rối.
- Các ông cho phép tôi vá»! - Tôi nói.
Lão ta đứng lên tiá»…n tôi ra táºn cá»a. Tôi bước tháºt nhanh để mau mau thoát khá»i chốn nà y, không dám nghÄ© đến chuyện đòi lại bút máy, cuốn sổ và chiếc kÃnh, vì sợ phải nhắc đến chuyện hiểu lầm vừa xảy ra. Thôi! Chả cần!
- Thưa ngà i!... Thưa giáo sư! Ngà i còn quên đồ đạc!
Má»™t tên trong bá»n bá»—ng chạy theo tôi, gá»i. Hắn mang bút máy, tá» giấy ráp, cuốn sổ và kÃnh lúp lại cho tôi.
- Thưa giáo sư, ngà i là bạn cá»§a ông Tổng giám đốc tháºt đấy ạ? - hắn há»i.
- Ãúng thế - Tôi đáp - Nhưng sao ông lại há»i váºy?
- À, chả là dạo nà y Ä‘ang có “mốt†như thế. Ai thấy ngưá»i sang cÅ©ng muốn quà ng là m há» cả. Ngà i hiểu chứ ạ? Ãể lúc nà o có việc cần thì bảo: “Ãây là bạn tôi!†và thế là thoát. Mà chúng tôi thì là m sao biết được kẻ ấy có đúng là bạn tháºt hay không? Nhưng ngà i thì đúng là bạn tháºt chứ ạ?
- Ãúng, tôi là bạn tháºt.
Hắn chìa cho tôi mẩu giấy.
- Thưa ngà i, tôi đã viết lai lịch cá»§a tôi ra đây. Là để phòng xa như váºy. Nếu ngà i có dịp gặp ông Tổng giám đốc thì... e hèm...
Kể đến đây, Halit bảo tôi :
- Từ hôm ấy, cứ biết được địa chỉ cá»§a ai trong số những báºc tai mắt cá»§a ta là tôi ghi ngay và o sổ. Ãến lúc tưởng mất quyển sổ, tôi lo quá anh ạ! Có những địa chỉ nà y chẳng khác gì được bảo hiểm tà i sản và tÃnh mạng váºy. Anh cÅ©ng nên có má»™t quyển sổ như thế má»›i được. Nhưng cần nhá»› má»™t Ä‘iá»u là há»… có ai vá» hưu do sức khá»e hay bị cách chức thì phải láºp tức xóa ngay tên khá»i sổ, nếu không thì có khi mang vạ và o thân đấy!... Thế tháºt anh không biết gì vá» những quyển sổ ghi địa chỉ những báºc có thế lá»±c trên cõi Ä‘á»i nà y à ?
- Không!
- Váºy thì há»ng to rồi ngưá»i anh em ạ! Bây giá» ai cÅ©ng phải giữ cái cá»§a nà y trong túi áo để phòng khi bất trắc thì giở ra. Vì có ai biết được Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra vá»›i mình lúc bước chân ra khá»i cá»a? Ngà y xưa thì có những tấm bùa há»™ mệnh hay câu thần chú giúp ngưá»i ta thoát khá»i ốm Ä‘au, tai há»a. Bây giá» thì có sổ ghi địa chỉ thay cho những thứ ấy. Mà lại hiệu nghiệm hÆ¡n nhiá»u!...
Xem tiếp chương 19
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 09:31 AM.
|

10-08-2008, 02:36 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 19
Chiếc gương kỳ diệu
Tại nhà Ãavút Xêiuva, chá»§ hãng buôn các đồ nháºp khẩu có tổ chức má»™t bữa cÆ¡m khách. Trong số những ngưá»i được má»i có giám đốc nhà băng “Labát†cùng ngưá»i vợ trẻ và cô em vợ to béo cá»§a ông ta; nhà chÃnh khách Khanda Iátma, má»™t trong những nhân váºt “bảo thá»§ hạng nhất†cá»§a chúng ta, cùng đức phu nhân không có con cá»§a mình; nhà đại Ä‘iá»n chá»§ kiêm thu tô Mêđêni cùng cô thư ký có đôi mắt hạt nhãn là nà ng Ipêch; nhà buôn Hátgi Ôxman Barua, má»™t thương gia cỡ lá»›n cá»§a tỉnh Ađăng chúng tôi, cùng cô nhân tình là nà ng Phưxtưca.
Từ chiếc máy thu thanh, tân khách bá»—ng nghe thấy giá»ng má»™t phát thanh viên nói :
- Thưa quà vị thÃnh giả! Ãến đây chúng tôi xin tạm ngừng chương trình nhạc cổ Ä‘iển Thổ NhÄ© Kỳ tối nay. Bây giá» má»›i quý vị nghe buổi phát hà nh thưá»ng kỳ “Những phát minh má»›i†Thuyết trình buổi nà y là má»™t chuyên gia nổi tiếng, kỹ sư Mếchki Makinétgi.
Bà vợ trẻ của ngà i giám đốc nhà băng Labát nhăn mặt :
- Sao tôi ghét giá»ng cái thằng cha nà y thế!
Nhà buôn Ôxman năn nỉ :
- Van bà ! Xin bà cho phép chúng tôi được nghe cái mục nà y. Tuần trước anh ta đã nói vỠcách là m bông bằng giấy đấy.
Trên máy thu thanh, kỹ sư Mếchki Makinétgi bắt đầu câu chuyện :
“Thưa quý vị! Trong lúc chúng tôi bắt đầu buổi phát thanh hà ng tuần “Những phát minh má»›i†nà y, thì tại thà nh phố Nguyên tỠở bên Mỹ ngưá»i ta cÅ©ng bắt đầu khánh thà nh má»™t nhà máy nguyên tá» má»›i, hoạt động theo chương trình “Nguyên tá» phục vụ con ngưá»iâ€. Từ nhà máy nà y, những tia sáng nguyên tá» sẽ được phát Ä‘i khắp thế giá»›i. Phát minh má»›i vá» năng lượng nguyên tá» nà y sẽ là má»™t sá»± kiện kỳ diệu là m chấn động toà n nhân loại. Khi tia sáng nguyên tá» chiếu và o các tấm gương soi ở bất kỳ nÆ¡i nà o trên trái đất, thì láºp tức tất cả những hình ảnh đã được soi và o gương, kể từ lúc nó được chế tạo đến nay, sẽ lần lượt tái hiện trên mặt gương.
Chẳng hạn, nếu ở nhà quý vị có má»™t tấm gương mà quý vị đã dùng từ 20 năm nay, thì khi gặp tia sáng nguyên tá» nà y chiếu và o, hình ảnh cá»§a tất cả những ngưá»i đã soi và o gương từ 20 năm nay sẽ nối tiếp nhau xuất hiện lại trên mặt gương.
Các cuá»™c phát thà nghiệm tá»›i nay đã hoà n tất và đã cho những kết quả mỹ mãn. Như váºy, nhá» phát minh má»›i nà y, quý vị có thể được sống lại tuổi thÆ¡, được nhìn lại tuổi thiếu niên hay ôn lại những ká»· niệm thá»i yêu đương cá»§a mình.
Từ sau 9h sáng mai, xin quý vị nhá»› đứng ra trước gương!â€
Bà vợ trẻ của viên giám đốc nhà băng Labát vỗ tay :
- Trá»i Æ¡i! Tuyệt quá! Ở nhà tôi có chiếc gương tôi đã soi từ hồi bé. Váºy là ngà y mai tôi sẽ được xem lại cả má»™t quãng Ä‘á»i cá»§a tôi.
Khách khứa rá»i phòng ăn sang phòng khách, tụm lại thà nh từng nhóm, bắt đầu bà n tán sôi nổi vá» cái phát minh má»›i kỳ diệụ
Khanda Iátma, nhà chÃnh khách bảo thá»§ hạng nhất, ghé và o tai nhà thu tô Mêđêni thì thầm :
- Ông bạn ạ! Thế thì cái phát minh má»›i nà y quả là kỳ diệu! Nó sẽ giúp ta nhá»› lại nhiá»u sá»± kiện đã quên. Có má»™t lần ở đồn cảnh sát tôi bị ngưá»i ta nện cho má»™t trạn nhừ tá», ông tha lá»—i cho cách nói hÆ¡i thô tục cá»§a tôi... Lúc chuồn được khá»i đó, tôi láºp tức đến ngay phòng giám định y khoa để xin giấy chứng nháºn là bị đánh, rồi mang ra tòa kiện. Nhưng các ông ở tòa chẳng thèm xem xét kẻ nà o đã đánh tôi, mà rồi không hiểu thế nà o há» lại kết luáºn là chÃnh tôi đánh tôi má»›i tức chứ!
Nhà thu tô bảo :
- Nhưng mà bác Khanda ạ. Chuyện ấy có liên quan gì với chuyện cái gương nà ỷ
- Ấy chết! Liên quan quá Ä‘i chứ lại! Vì lúc tôi bị đánh, tôi nhìn thấy trên đưá»ng có treo má»™t cái gương. Bây giá» thì má»i việc sẽ được khám phá ra hết.
- Ừ phải - Mêđêni hưởng ứng - Còn tôi thì nhá» những chiếc gương thần kỳ nà y tôi sẽ phải vá»› được Ãt nhất là bốn, năm vạn bạc.
- Là m thế nà o mà vớ được?
- Có gì đâu! Ở nhà tôi có má»™t cái tá»§ gương. Và chuyện tôi má»™t dạo dan dÃu vá»›i con gái lão Kaliavi là cô ả Antưguyn thì chắc bác đã biết rồi.
- Chuyện ấy thì ai mà chả biết!
- Lão bố nhất định không chịu gả con gái cho tôi, còn cô ả thì cũng quên phắt ngay những tình cảm của mình. Nhưng giỠthì không xong với tôi đâu! Lão ta sẽ phải gả con gái cho tôi và tôi sẽ trở thà nh triệu phú cho mà coi!
- Nhưng ông định là m cách nà o mới được chứ?
- Tôi và cô ả Antưguyn đã từng ân ái với nhau bao nhiêu lần ở nhà tôi, ngay trước cái tủ gương ấy. Sáng mai tất cả những cảnh yêu đương ấy sẽ diễn lại trong gương. Tôi sẽ mang cái gương đó cho lão Kaliavi xem, ông hiểu chưa? Thế là lão ta sẽ phải gả con gái cho tôi, bằng không thì phải chuộc lại cái gương ấy.
- Thế lão ta không chịu thì sao?
- Thì cà ng hay! Tôi sẽ mang cái gương ấy cho má»i ngưá»i xem. Hay không kém gì xem hát ấy chứ! Và tôi sẽ thu được ối tiá»n! Hoan hô những cái gương kỳ diệu!
Vợ nhà buôn hà ng nháºp khâu to nhá» vá»›i ả nhân tình cá»§a ngà i Hátgi Ôxman là Phưxtưca :
- Tôi vẫn không sao quên chà ng được!
- Chị bảo ai? Kaplan ấy à ?
- Ừ, Kaplan ấy! Thế mà chà ng tháºt chóng thay lòng đổi dạ. Nhưng thôi, ngà y mai tôi sẽ đứng ra trước gương để được sống lại những giây phút êm Ä‘á»m vá»›i chà ng.
- Tôi cÅ©ng phải trả thù lão già nhà tôi má»›i được! Tôi sẽ đưa gương cho hắn xem, để hắn thấy rằng hồi tôi má»›i quen hắn, tôi còn trẻ và xinh đẹp như thế nà o! Thế mà bây giá», chắc chị biết đấy, hắn ta đã chán tôi rồi. Tất cả bá»n đà n ông Ä‘á»u thế cả!
Khách khứa ai nấy Ä‘á»u sung sướng khi bà n tán vá» cái phát minh má»›i.
Cô nà ng Phưxtưca luôn mồm nói :
- Ước gì chóng đến ngà y mai nhỉ!
Cô em vợ béo nục nịch cá»§a viên giám đốc nhà băng phụ há»a thêm :
- Vâng, ước gì chóng đến ngà y mai! Em thấy sốt ruá»™t quá! Trá»i Æ¡i, những ká»· niệm thá»i quá khứ cá»§a em! Tuổi thanh xuân cá»§a em!
Ngưá»i thì mÆ¡ ước được gặp lại trong gương hình ảnh ngưá»i mẹ đã khuất cá»§a mình, ngưá»i thì muốn được thấy lại thá»i thÆ¡ ấu.
Bá»—ng ngoà i cá»a có tiếng chuông, rồi má»™t vị khách má»›i bước và o. Ãó là Sakháp GiênabétÄ‘ia, má»™t bác sÄ© phụ khoa nổi tiếng. Mặt ông ta tái nhợt như ngưá»i chết.
- Có chuyện gì váºy, bác sÄ©? Anh bị ốm hay sao thế? - Vị chá»§ nhà há»i.
Viên bác sĩ lắp bắp :
- Các vị không nghe nói gì cả à ? Các vị không biết tin gì hay sao?
- Tin gì cơ, anh Sakháp? Có tin không hay à ?
- Ãà i phát thanh vừa nói xong mà ! Ngà y mai, nhá» việc phát minh ra tia sáng nguyên tá» nên tất cả các gương sẽ hiện lại toà n bá»™ những hình ảnh từ trước đến nay! Thế mà các vị không hay biết gì cả hay sao?
Má»i ngưá»i báºt cưá»i ngạc nhiên :
- Thế thì tuyệt quá chứ sao, hả bác sĩ?
Bác sĩ Sakháp kêu lên một cách chán ngán :
- Trá»i Æ¡i! Té ra các vị mất trà cả rồi!
Ãoạn ông kéo phái nam giá»›i sang má»™t phÃa.
- Cái phát minh mới nà y đúng là giết tôi. Trong phòng mổ của tôi, trước bà n mổ, chắc các vị cũng biết đấy, có một tấm gương lớn.
- Thế thì sao?
- Thế thì chết tôi chứ còn sao nữa! Các vị còn chưa hiểu hay sao? Tất cả những vụ phá thai, nạo thai và còn nhiá»u chuyện khác nữa sáng mai thế là vỡ lỡ hết cả...
Ãám các ông lo lắng nhìn nhau.
- Ừ nhỉ, bá» mẹ tháºt!
- Thế mà mình không nghĩ ra!
- Nếu thế thì ê mặt quá nhỉ!
- Tháºm chà phải nói đó là tá»™i ác mà bá»n mình đã... Ấy chết, xin lá»—i, nghÄ©a là tôi không có ý nói thế...
Nghe các ông xì xà o to nhá», đám các bà cÅ©ng đâm nhốn nháo. Bà vợ ông Ãavút Xôinva rên rỉ :
- Hạnh phúc gia đình tôi, cuá»™c sống êm ấm 20 năm nay cá»§a vợ chồng tôi thế là hết! Ngà y mai chồng tôi sẽ biết hết má»i chuyện. Ãầu tiên là chuyện vá»›i má»™t tà i xế cá»§a ông ấy, rồi sau là vá»›i má»™t tà i xế khác... Tất cả sẽ diá»…n ra trước gương...
Cô nà ng Phưxtưca than thở :
- Thì ai mà ngỠđược có ngà y những cái gương kia lại là m vỡ lở má»i chuyện...
- Còn tôi thì sáng nà o cÅ©ng lục túi, lấy cắp tiá»n trong và ông ấy... Sáng nà o cÅ©ng thế... Lúc ông ấy còn Ä‘ang ngá»§... Ãến bây giỠông ấy vẫn chưa hay biết gì. Nhưng ngà y mai thì thôi... ông ấy sẽ biết hết.
Ngà i Hátgi Ôxman cứ lẩm bẩm một mình :
- Lẽ ra mình không nên dan dÃu vá»›i con hầu gái ấy. Mẹ kiếp! Ãúng là ma dẫn lối quá»· đưa đưá»ng!...
Những tiếng kêu “trá»i†vang lên má»—i lúc má»™t to. Sau đó không khà trong phòng lại im lìm như chết.
Bá»—ng giá»ng nói ồm ồm cá»§a bác sÄ© Sakháp phát tan bầu không khà im lặng :
- Thưa các vị, chả lẽ các vị vẫn chưa tin rằng cái phát minh mới nà y, cái thứ gương kỳ diệu nà y sẽ là m tan vỡ hạnh phúc của chúng ta hay sao?
- Không, không... Ãúng là những cái gương nà y sẽ giết tất cả bá»n ta!
Viên bác sĩ nói tiếp, dằn từng chữ :
- Thế là rõ rồi! Những chiếc gương bị tia sáng nguyên tá» chiếu và o sẽ phá vỡ hết tráºt tá»± xã há»™i.
Khắp phòng lại nhao nhao cả lên :
- Ãúng thế! Nhưng chúng ta biết là m gì được!?
- Ãối phó cách nà o bây giá»?
- Có cách gì cứu vãn được không nhỉ?
Ông bác sĩ tuyên bố :
- Chỉ có má»™t cách thôi, là phải Ä‘áºp vỡ hết các tâm gương Ä‘i!
Ngà i Mêđêni đế thêm :
- Thế chưa chắc, phải nghiá»n vụn chúng ra má»›i được!
Cô thư ký có đôi mắt hạt nhãn, có giá»ng nói thá» thẻ, cÅ©ng lên tiếng :
- Phải cho và o cối mà giã thà nh bột ấy!
Rồi khách khứa giải tán ai vỠnhà nấy.
Suốt đêm hôm đó trong thà nh phố đâu đâu cÅ©ng vang lên tiếng kÃnh vỡ. Ngưá»i ta thi nhau bá» gương và o cối mà giã.
Sáng ra những ngưá»i phu hốt rác sá»ng sốt trước má»™t cảnh tượng chưa từng thấy: khắp nÆ¡i chà nà o cÅ©ng ngổn ngang những đống gương vỡ, phố xá thì trà n ngáºp bụi kÃnh.
Ãúng 9h sáng, giá»ng ngưá»i phát thanh viên vang lên trong tiếng nhạc :
“Xin quý vị lưu ý: Loại gương soi tốt nhất thế giá»›i là gương mang nhãn hiệu “Kỳ diệuâ€. Dùng gương nà y quý vị có thể nhìn thấy ảnh cá»§a mình chỉ những lúc nà o quý vị soi và o nó mà thôi! Xin quý vị nhá»› cho nhãn hiệu cá»§a nó là “kỳ diệuâ€... Gương “kỳ diệuâ€...â€
Trong vòng một ngà y chủ hãng gương “Kỳ diệu†đã trở thà nh triệu phú!
Xem tiếp chương 20
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 09:31 AM.
|
 |
|
| |