 |
|

11-08-2008, 10:42 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 9
Ãnh trăng, ánh trăng là gì?
Hà ng ngà y đến là m việc, Lục Bỉnh Thà nh thưá»ng Ä‘i cầu thang lên táºn tầng 15 chứ không Ä‘i thang máy. Ông có ý muốn rèn luyện thể lá»±c. Tuy đã gần năm mươi nhưng năm nà o ông cÅ©ng dá»± thi rèn luyện thân thể, ông là quán quân chạy đưá»ng trưá»ng cá»§a cán bá»™ viên chức tuổi trung niên trong giáo giá»›i.
Từ xa ông đã nhìn thấy má»™t nữ sinh Ä‘ang đứng đợi ông ở cá»a phòng là m việc, đó là Chu Mẫn. Trông vẻ lo âu cá»§a cô, ông biết ngay là có chuyện không hay. Ông rảo bước đến nÆ¡i bảo Chu Mẫn và o phòng.
“Em phải thưa vá»›i thầy Thà nh má»™t việc nà y: Diệp Hinh Ä‘i biệt tăm hai hôm, chiá»u qua má»›i vá». Chúng em há»i Ä‘i đâu, thì Hinh nhất quyết không nói. Em định sá»›m đến báo cáo vá»›i thầy, nhưng lại nghe nói thầy Ä‘ang Ä‘i công tác ở Nam Kinhâ€.
Ông Thà nh gáºt đầu: “Äúng thế. Mấy hôm trước tôi và thầy Nghê hiệu trưởng Ä‘i Nam Kinh dá»± há»™i nghị cá»§a Bá»™ Y Tế vá» vấn đỠcải tiến giáo trình trưá»ng Y. Nhưng tôi cÅ©ng đã biết việc nà y, thầy Lý chá»§ nhiệm lá»›p các em nghe em báo cáo xong, đã gá»i Ä‘iện đến Nam Kinh báo ngay cho tôi biết. Sá»± việc khá nghiêm trá»ng, nên tôi đà nh bá» dở há»™i nghị quay vỠđể giải quyết. Em hãy nói cụ thể Ä‘i!â€
Mẫn rất cảm kÃch đón lấy tách trà thầy Thà nh bưng cho cô, cô ngồi xuống ghế sô pha dà nh để tiếp khách: “Chuyện là thế nà y ạ, buổi sang cách đây ba hôm, Hinh đến phòng bảo vệ cá»§a trưá»ng, và chiá»u hôm đó chúng em thấy Hinh chuẩn bị balô hà nh lý, rồi vá»™i vã rá»i ký túc xá. Em bèn Ä‘i theo. Ra khá»i cổng trưá»ng, Hinh lên tắc xi Ä‘i luôn. Bà quá em cÅ©ng gá»i tắc xi bám theo, Ä‘i đến táºn ga tà u há»a. Em thấy Hinh xếp hang mua vé Ä‘i tuyến Thượng Hải - Hà ng Châu, Ä‘oán rằng bạn ấy Ä‘i vá» nhà . Em định đến can ngăn nhưng lại nhá»› đến lá»i thầy dặn “chá»› nên đánh độngâ€; em định lên tà u bám theo, nhưng lại e sẽ rất bất nhã. Sau khi thấy Hinh lên tà u rồi, em vá»™i trở vá» báo cáo vá»›i thầy Lýâ€
Bỉnh Thà nh cảm kÃch nhìn Chu Mẫn: “Em là má»™t cán bá»™ lá»›p tốt, biết quan tâm đến các bạn, đã há»— trợ rất nhiá»u cho công tác giáo viên cá»§a chúng tôi. Tôi nhá» thầy Lý liên lạc vá»›i mẹ cá»§a Hinh, và biết rằng bạn ấy không vá» nhà . Tôi gá»i Ä‘iện há»i phòng bảo vệ, há» nói đúng là hôm ná» bạn Hinh có và o gặp há», muốn há»i các sá»± việc vỠ“vụ án mưu sát 405†nhưng há» không tiếp. Tối qua phòng bảo vệ còn gá»i Ä‘iện báo cáo tôi rằng phòng trinh sát hình sá»± công an huyện Nghi Hưng đã gá»i Ä‘iện đến trưá»ng, còn nói là không rõ vì nguyên nhân gì, hỠđã tiếp xúc vá»›i Diệp Hinh!â€
Mẫn hết sức kinh ngạc, trầm trồ rất chân thà nh: “Hiệu suất công tác cá»§a thầy tháºt kỳ diệu! Thầy nắm vững sá»± việc từng chi tiết ở xa ngà n dặm!â€
Vẻ mặt thầy Thà nh thoáng nét ưu tư: “Thì còn cách nà o khác? Bao năm nay phụ trách công tác sinh viên, hằng năm cứ đến dịp nà y tôi lại thấp thá»m không yên. Tuy nói “vụ án mưu sát 405†không phải là vụ mưu sát tháºt sá»±, và tất nhiên không ly kỳ như vẫn đồn đại, nhưng tôi đã chứng kiến và i cô sinh viên có vấn đỠtâm thần đã chá»n cách ra Ä‘i như thế lòng tôi không thể không trÄ©u nặng. Mấy năm gần đây, há»… chá»›m thấy má»™t và i dấu hiệu nảy sinh, tôi Ä‘á»u gắng tìm cách phòng ngừa tai há»a. Nhưng các giáo viên chúng tôi đâu phải thần thông quảng đại ba đầu sáu tay gì cho cam! Chúng tôi rất cần sá»± hợp tác cá»§a các nòng cốt sinh viên như các em!â€
“Giúp đỡ bạn cÅ©ng là bổn pháºn cá»§a chúng em ạâ€.
Bỉnh Thà nh chợt nhá»› đến má»™t chi tiết: “Hôm ná» em thấy Diệp Hinh Ä‘i má»™t mình hay là đi vá»›i ai?â€
“Äi má»™t mình ạ!â€
“Em nhìn đúng thế chứ?â€
“Em có thể khẳng định là chỉ có má»™t mình Hinh xuống tắc xi rồi và o mua vé tà u, qua cá»a soát vé. Nhưng có ai chá» gặp Hinh ở sân ga không thì em không rõ!â€
“Tôi nhá»› lần trước bạn Mẫn nói: các bạn nghÄ© hình như bạn Hinh Ä‘ang yêu đương. Có biết anh bạn kia là ai không?â€. Ông Thà nh tin rằng sau ngần ấy hôm, chắc Chu Mẫn đã biết nhiá»u thông tin hÆ¡n.
“Không biết ạ! Có Ä‘iá»u, chiá»u qua sau khi trở vá», thấy bạn Hinh tá» ra rất uể oải, buồn bã âu sầu. Chúng em lại Ä‘oán là bạn Hinh thất tình!â€. Mẫn cảm thấy câu trả lá»i cá»§a cô đúng là chẳng đâu và o đâu: còn chưa “đoán†được ngưá»i yêu cá»§a bạn là ai, mà đã Ä‘oán rằng “thất tìnhâ€! Chi tiết nà y rõ rà ng là vô giá trị.
“Thế thì lạ tháºt. Công an Nghi Xuân nói rằng còn có má»™t cáºu thanh niên Ä‘i cùng Diệp Hinh, cáºu ta Ä‘ang há»c ở trưá»ng nà y. Chúng tôi sẽ Ä‘iá»u tra cho rõâ€.
Chu Mẫn rất muốn biết anh chà ng kia là ai, cô muốn há»i nhưng lại nghÄ©: rõ rà ng là thầy Thà nh không có ý định nói cho cô biết, nên cô kìm lại không há»i nữa.
Dá»c đưá»ng trở vá» trưá»ng. Hinh nghÄ© đến câu Tốn nói là “gánh nặng tình cảmâ€, cô muốn thôi quan hệ vá»›i Tốn nên cô chẳng thiết nghÄ© đến anh ta nữa, đồng thá»i cÅ©ng lấy là m may mắn vì mình vẫn chưa “sa đà †và o quá sâu. Nhưng khi vỠđến trưá»ng, thấy Tốn im lìm chia tay vá»›i cô, thì chỉ sau và i tiếng đồng hồ cô lại thấy nhá»› nhung mãnh liệt.
Mới có mấy hôm mà mình đã khó tự chủ đến thế nà y ư?
Thì ra, những tÃnh cách bá»— bã bất kham, gà n dở, cÅ©ng như tà i hoa cá»§a Tốn đã “đóng cá»c†trong trái tim Hinh; nếu không có má»™t cuá»™c “đại chiến†thì e rằng chẳng thể xua Ä‘uổi được.
Mình hãy từ từ mà quên Ä‘i váºy, nhưng má»—i khi lên lá»›p há»c chung lại vẫn cứ phải gặp mặt.
Khi Chu Mẫn và Trần Hy há»i Hinh, ánh mắt cá»§a hai cô còn sắc hÆ¡n ánh mắt cá»§a đội trưởng trinh sát hình sá»± huyện Nghi Hưng. Hinh thản nhiên nhìn lại, ngầm tỠý bất hợp tác. Thầy Lý chá»§ nhiệm lá»›p cÅ©ng há»i cô vừa qua Ä‘i đâu, cô đà nh nói là nhá»› nhà nên vá» thăm....
Hinh thầm nhắc nhở mình phải bình tĩnh, khéo lựa mà ứng phó cho qua chuyện, để còn chuẩn bị cho các hà nh động tiếp theo.
Tức là phải tra cho được bà máºt vỠ“hồ sÆ¡ Nguyệt Quang xãâ€. Nhưng nên Ä‘iá»u tra thế nà o đây? Lúc ngồi trên tà u há»a Hinh đã ngẫm nghÄ©, cÅ©ng muốn bà n bạc vá»›ii Tạ Tốn. Nhưng lúc đó cô Ä‘ang bá»±c anh ta, nên chÃnh cô cÅ©ng chưa nghÄ© ra, và tất nhiên chưa bà n bạc gì.
Tạ Tốn, anh đang ở đâu? Anh hãy đến giúp tôi với!
Nhưng, sang thứ hai tuần sau má»›i là buổi há»c táºp trung, tháºm chà cho đến nay cô vẫn chưa biết Tốn Ä‘ang ở khu ký túc xá nà o. Mà dù biết rồi, thì chẳng lẽ mình lại tá»± đến tìm gặp hay sao?
Thì giá» thì gấp, không cho phép Hinh nghÄ© nhiá»u. Cô bèn Ä‘i gặp há»™i trưởng há»™i nhiếp ảnh Du Thư Lượng.
Lượng miá»…n cưỡng Ä‘i theo Hinh đến phòng quản lý hồ sÆ¡ cá»§a nhà trưá»ng, nằm trên tầng ba cá»§a khu nhà được quyên tặng má»›i xây dá»±ng. Má»™t bà tuổi trung niên là cán bá»™ ở đây, thấy khách là hai sinh viên, bà ngỡ ngà ng, vì bao năm nay hiếm khi thấy cánh trẻ tá»± đến để tra hồ sÆ¡. Hồ sÆ¡ sinh viên thuá»ng do văn phòng cá»§a từng phân viện quản lý, phòng nà y chá»§ yếu lưu trữ các văn bản có ý nghÄ©a lịch sá» trong 70 năm kể từ khi thà nh láºp trưá»ng. Các há»c sinh bình thưá»ng không được mượn Ä‘á»c những hồ sÆ¡ nà y, các sinh viên còn Ä‘ang há»c tại trưá»ng muốn Ä‘á»c, cần xin các cán bá»™ phụ trách khoa, phòng ban các phân viên xem xét cụ thể và phê chuẩn.
“Hai anh chị muốn tìm hồ sÆ¡ gì? Sao phải mang theo máy ảnh nữa?†Vị nữ cán bá»™ há»i có ý dè chừng.
“Chúng cháu muốn xem hồ sÆ¡ cá»§a phòng hồ sÆ¡ nà y. Nói thế có phần khó hiểu phải không ạ? Chuyện là thế nà y: trạm phát thanh chúng cháu muốn thá»±c hiện má»™t chuyên đỠvá» phòng hồ sÆ¡ cá»§a trưá»ng. Các bác là những cán bá»™ cần cù thầm lặng là m việc, là những vị anh hùng không công khai xuất hiện, chúng cháu muốn đông đảo sinh viên có má»™t nháºn thức má»›i đối vá»›i công việc cá»§a các bácâ€. Hinh nói dõng dạc đưá»ng hoà ng, còn Lượng thì khe khẽ lắc đầu, anh nghÄ©, chỉ qua những câu nói nhăng nhÃt nà y, đủ thấy cô bạn đồng hương trông thanh tú trong sáng cá»§a anh có thể dư sức xông pha và o xã há»™i phức tạp.
Quả nhiên bác ta bá»›t cảnh giác ngay: “Các cô cáºu đã nghÄ© vá» chúng tôi như thế, thá»±c quả hiếm thấy. Hai cô cáºu định phá»ng vấn như thế nà o?â€
“Trước tiên phiá»n bác giá»›i thiệu cho chúng cháu biết vá» phòng hồ sÆ¡ cá»§a trưá»ngâ€. Hinh nói cứ như là tháºt.
“Äể tôi nghÄ© xem nên bắt đầu nói từ đâu. Phòng nà y được thà nh láºp từ năm 1952, đã có lịch sá» lâu Ä‘á»i. Hiện nay các vụ thấy nó cháºt chá»™i như thế nà y, ngay cái cá»a sổ cho thoáng khà cÅ©ng không có... bởi vì... chắc các vị cÅ©ng hiểu: phòng hồ sÆ¡ đâu phải đơn vị quan trá»ng như các đơn vị giảng dạy, nghiên cứu, các phòng ban hà nh chÃnh, cho nên không được coi trá»ng cho lắmâ€. Rõ rà ng bác ta có không Ãt bức xúc nhân dịp nà y bèn xả ra.
“Äúng thế, cháu cÅ©ng thấy lạ: má»™t gian nhà bé thế nà y thì lưu trữ được mấy năm hồ sÆ¡?â€
“Tôi biết ngay là cô sẽ há»i câu nà y! Các hồ sÆ¡ bình thưá»ng, và dụ hồ sÆ¡ vá» cán bá»™ giảng viên và sinh viên Ä‘ang há»c, Ä‘á»u do các phân viện và các khoa lưu trữ. Hồ sÆ¡ vá» sinh viên đã ra trưá»ng, cán bá»™ nghỉ hưu, do phòng quản lý há»c sinh và phòng tổ chức lưu trữ. Nếu không, toà n bá»™ hồ sÆ¡ sinh viên giảng viên bao nhiêu năm trá»i Ä‘á»u dồn vá» má»™t nÆ¡i thì phải chất cao đến trần nhà !â€
“Thế thì những tư liệu và hồ sÆ¡ thuá»™c loại nà o do phòng lưu trữ bảo quản ạ?â€
Bác cán bá»™ nói có vẻ tá»± hà o: “Nói chung là tất cả các tư liệu quan trá»ng! Phòng nà y lưu trữ những tư liệu có ý nghÄ©a lịch sá» và có giá trị tham khảo cá»§a bảy chục năm qua. Và dụ, phòng lịch sá» nhà trưá»ng, muốn viết bá»™ sá» má»›i, thì trước hết cần há»i ai? Rõ rà ng là phải đến phòng chúng tôi trước! Kho tư liệu ở đây chưa dám nói là mênh mông vô táºn nhưng nếu nói là tinh túy hà ng đầu thì không ngoa chút nà o!â€
“Nói váºy tức là tư liệu phòng nà y lưu trữ rất phong phú, nhưng cháu vẫn không tin rằng căn phòng nà y có thể chứa nổi chúng!†Hinh bắt đầu tiến sâu và o vấn đỠchÃnh.
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là không chứa nổi. NÆ¡i nà y chỉ chứa má»™t số rất Ãt những tư liệu mà ngưá»i ta hay mượn Ä‘á»c nhất, tuyệt đại Ä‘a số hồ sÆ¡ hiện nay vẫn chất đống trong tầng hầm cá»§a tòa nhà số 3 khu hà nh chÃnh cÅ©, tháºt là gian khổ. Suốt ngà y tối om, nhất là và o mùa đông - trá»i chưa sáng tôi đã phải đến là m, tối mịt má»›i tan tầm, cả ngà y không trông thấy ánh mặt trá»iâ€. Bác lại đưa mắt nhìn chiếc máy ảnh mà Du Thư Lượng Ä‘ang Ä‘eo: “Tôi còn nhá»› các chú sinh viên ở há»™i nhiếp ảnh hồi ấy chưa tìm được buồng tối, nhà trưá»ng bèn bố trà cho há» chen và o chá»— chúng tôi để in tráng. Tầng hầm vốn đã thiếu không khÃ, có thêm há» và o, không khà cà ng nồng nặc chết khiếp!â€
Lượng thấy bác ta cau mà y, rõ rà ng là vì nhá»› lại cái cảnh không mấy tốt đẹp ngà y xưa, anh vá»™i nói: “Äó là các đà n anh “khai quốc công thần†cá»§a há»™i nhiếp ảnh chúng cháu hồi đó đã là m, nay đến lượt bá»n cháu đã là chưởng môn Ä‘á»i thứ chÃn, chưa từng tham dá»± lối đánh du kÃch cá»§a há»!â€
Hinh cưá»i : “Thá»i kỳ lịch sỠấy tháºt là thú vị! Bác có thể dẫn chúng cháu đến tham quan cái tầng hầm ấy được không ạ? Chắc chắn nó sẽ là trá»ng Ä‘iểm trong tiết mục cá»§a chúng cháu!â€
Bác ta cÅ©ng cưá»i : â€œÄÆ°á»£c, tôi sẽ là m hướng dẫn viên du lịch cho hai ngưá»i!â€
Khu nhà hà nh chÃnh cÅ© nằm sát khu nhà giảng dạy y há»c cÆ¡ sở, đối xứng vá»›i hai tòa nhà giải phẫu và ghép phôi, xây gạch đỠlốm đốm, là má»™t trong những kiến trúc kiểu cÅ© cá»§a trưá»ng. Từ khi các phòng ban hà nh chÃnh chuyển vá» khu nhà được quyên tặng má»›i xây, thì nÆ¡i nà y bá»—ng trở nên vắng tanh. Ngoà i má»™t và i đơn vị háºu cần vẫn còn ở lại chá»— cÅ©, thì các phòng khách Ä‘á»u tạm đóng cá»a bá» không, chỠđể cho kinh tế ba đến thuê, hoặc là sẽ bị các bá»™ môn giảng dạy nghiên cứu cá»§a phân viện Y há»c cÆ¡ sở luôn luôn thiếu phòng thà nghiệm đến chiếm chá»—. Nói chung là khu nà y đã trở nên tẻ ngắt rất nhiá»u. Bác cán bá»™ dẫn hai sinh viên hiếu kỳ Ä‘i qua má»™t quãng hà nh lang hÆ¡i tối, mở má»™t cánh cá»a xấu xÃ, báºt đèn rồi bước xuống từng báºc. Äèn trên đầu hắt xuống còn tối hÆ¡n cả đèn hà nh lang trên kia, Hinh gần như phải dò dẫm từng bước má»™t má»›i không bị ngã. Xuống hết cầu thang, phải Ä‘i chừng mươi mét trong bong tối nữa má»›i lá» má» nhìn thấy hai cánh cá»a lá»›n Ä‘ang đóng im ỉm. Bác cán bá»™ lần tìm khắp ngưá»i, rồi lấy ra má»™t chum chìa khóa, nhìn mãi dưới ánh sang yếu á»›t má»›i nháºn ra chiếc chìa khóa đồng khá dà i, rồi mở cá»a.
Hinh bất giác há»i: “Tại sao phòng hồ sÆ¡ lại đặt ở má»™t nÆ¡i âm u thế nà y ạ?â€
Bác ta thoáng nghÄ© ngợi rồi đà nh nói: “Tôi chỉ muốn nói thế nà y - các cô cáºu đừng nên đưa và o ná»™i dung tiết mục. Tôi cho rằng, nói cho cùng, vẫn là vấn đỠ“không coi trá»ngâ€! Hiện nay các nÆ¡i Ä‘á»u gắng khai thách dịch vụ thu lợi, phòng hồ sÆ¡ chỉ là các đống giấy tá» cÅ©, không có đất để tổ chức dịch vụ gì. Nhà trưá»ng thì ưu ái kinh tế ba, chúng tôi đương nhiên rất muốn có phòng là m việc khang trang hÆ¡n nhưng kêu trá»i, trá»i không thấu, gá»i đất, đất không hay!â€
PhÃa trong cá»a tối Ä‘en như má»±c, bác cán bá»™ báºt đèn tầng hầm. Bên trong là hai hà ng giá sách, có khoảng hai chục giá sách lá»›n, tư liệu sách vở chen nhau san sát, chất cao gần sát trần nhà . Nếu muốn tìm kiếm má»™t thứ gì đó mà không có ngưá»i hướng dẫn, thì chẳng khách nà o mò kim đáy bể!
Hinh than vãn: “Lắm thứ thế nà y, muốn tìm cái gì đó thì gay lắm đâyâ€
Bác ta nói : “Vá»›i ngưá»i lạ thì đúng là khó, nhưng chúng tôi đã thuá»™c là u cách phân loại hồ sÆ¡, thì sẽ tìm rất dá»…, miá»…n là hồ sÆ¡ không xếp nhầm chá»—â€.
“Các hồ sÆ¡ đựơc phân lá»ai theo tráºt tá»± gì ạ? Theo ABC hay theo số nét chữ Hán ạ?†Hinh Ä‘ang rất muốn biết vá» hồ sÆ¡ “Nguyệt Quang xãâ€.
Bác cán bá»™ nghe viết ngay Hinh là dân “ngoại đạoâ€, bèn cưá»i nói: “Việc phân loại và chỉ dẫn các thư mục cần có chuyên môn sâu, chúng tôi vốn Ä‘á»u há»c chuyên ngà nh hồ sÆ¡ há»c. Nói má»™t cách đơn giản là , phòng chúng tôi áp dụng cách phân loại truyá»n thống trước kia: dá»±a và o niên đại và chuyên đỠđể phân loại. Và dụ, trước hết xếp theo năm 91, 90... v.v... sau đó chia nhóm Äảng - chÃnh quyá»n, dạy và há»c, nghiên cứu, đối ngá»ai, các trưá»ng bạn. v.v.... Äồng thá»i cÅ©ng có thể tra cứu theo nhiá»u cách, và dụ tra theo thứ tá»± ABC và số nét chữ Hán. Chúng tôi đã rất tốn công sức để soạn phần giá»›i thiệu chỉ dẫn, dám tin chắc là đã toà n diện rồi!â€. Bà chỉ và o cuốn sổ dà y cá»™p trên chiếc bà n nhá» kê sát cá»a: “Äó là phần chỉ dẫn, má»—i năm Ä‘á»u cải tiến má»™t lầnâ€.
Du Thư Lượng nghe có phần ngán ngẩm, anh chợt ngáp dà i, Hinh vội lừ mắt ra hiệu anh phải nên phấn chấn lên.
“Nà o là phân loại, nà o là chỉ dẫn... ngán Æ¡i là ngán! Em định tra cứu tà i liệu gì thì há»i luôn bà ấy là xong, bà ấy quá mong có ngưá»i trò chuyện!†Lượng trách móc.
“Anh không thấy bác ấy nói à : muốn xem thứ gì, thì phải được trưá»ng phê duyệt đã! Em Ä‘ang muốn xem má»™t thứ có mà u sắc cá nhân, thì Ä‘á»i nà o nhà trưá»ng lại đồng ý!†Hinh nháºn thấy mình đã Ä‘i và o ngõ cụt.
“Äịnh xem thứ gì? Thôi váºy, đã gá»i là cá nhân, thì tôi có há»i cÅ©ng vô Ãch thôi!â€
Hinh thấy Lượng định nói gì đó nhưng lại thôi, cô nảy ra má»™t ý: “Tất nhiên có thể nói vá»›i anh: vẫn là chuyện cÅ© liên quan đến “vụ mưu sát 405â€; chắc anh cÅ©ng đã nghe nói Ãt nhiá»u? Em Ä‘ang ở phòng 405, em không không lo sao được? Cho nên em muốn xem các tư liệu cÅ©, Ãt ra cÅ©ng có thể trang bị cho mình má»™t chút tri thức. Có Ä‘iá»u gì thì anh đừng nên giấu emâ€.
Lượng “à †lên má»™t tiếng kinh ngạc nhìn Hinh má»™t hồi rồi nói: “Tôi nói, mong em đừng giáºn: gần đây tôi nghe ngưá»i ta nhắc đến em, nói rằng em có vẻ bà hiểm, kỳ cục... thì ra là vì chuyện nà y. Chuyện vỠ“vụ mưu sát 405†đúng là hÆ¡i lạ lùng, nhưng em đừng nên cứ như ngưá»i mất hồn vì nó, để rồi lại là m những việc quá trá»›n! Chưa biết chừng, trong số ngưá»i chết đã có ngưá»i như thế - tức là mắc chứng bệnh bức xúc cá»±c Ä‘oan, cứ quyết dá»±a theo lịch sá» hoặc tá»± nghÄ© ra để thiết kế má»™t kịch bản dẫn mình đến cái chết. Theo tôi thì Hemingway và tấn bi kịch hồi trước ở thà nh phố Ketchum Ä‘á»u có nhân tố đó. Em nên biết con ngưá»i ta nếu quá đắm Ä‘uối theo má»™t cách suy nghÄ© thì hà nh vi sẽ tiến tá»›i chá»— cá»±c Ä‘oanâ€.
Hinh thấy hÆ¡i chá»™t dạ, vì Lượng nói rất có lý. Trong 12 ngưá»i nhảy lầu, Ãt nhất có 5 ngưá»i đã từng Ä‘i viện tâm thần, liệu có phải lịch sá» và những lá»i đồn đại đã gây nên hiệu ứng ám thị đối vá»›i những ngưá»i chết nà y không? Cách thôi miên mà các bác sÄ© tâm thần vẫn dùng, cÅ©ng là má»™t loại hiệu ứng ám thị đấy thôi! Có phải chÃnh mình Ä‘ang sa và o chuyện nà y? Nhưng cô lại nghÄ©, chÃnh mình đã chứng kiến các hiện tượng kỳ dị lúc ngưá»i cha qua Ä‘á»i và cái chết bá»™t phát cá»§a Thẩm Vệ Thanh, thì mình sao có thể không có cảm giác vá» má»™t mối nguy chứ.
“Anh nói rất có lý! Có phải gần đây anh đã lên lá»›p há»c môn bệnh há»c tâm thần không?â€
Hinh rất cảm kÃch vá» sá»± thẳng thắn và quan tâm cá»§a Lượng.
Lượng đã có phần yên tâm, gáºt đầu nói: “Äúng, cứ cách má»™t tuần tôi lại đến bệnh viện tâm thần kiến táºp má»™t lần, thấy mình được hiểu biết hÆ¡n, nhưng cÅ©ng thấy rất đáng buồn. Ta nên biết rằng, vá»›i các bệnh thông thưá»ng thì phòng bệnh là chÃnh, chú ý giữ vệ sinh, táºp luyện, chế độ dinh dưỡng, không thuốc lá rượu chè... nhưng đôi khi vẫn không lại được. Còn đối vá»›i bệnh tâm thần thì có khả năng phòng bệnh nhất, nhưng ngưá»i ta lại dá»… lÆ¡ là , có lẽ là bởi vì cần phải lưu tâm. Ngưá»i bình thưá»ng, nhất là những ngưá»i như tôi, lại rất kém nhẫn nại lưu tâmâ€.
“Hình như anh bá»—ng chÃn chắn lên rất nhiá»u, có phải anh đã “kết†má»™t chị nà o rồi phải không ạ?†Hinh suy Ä‘oán má»™t cách hợp lý.
“Là m gì có chuyện đó.... Em đã nói lạc đỠrồi. Vì em là ngưá»i rất tinh tưá»ng, tôi sẽ đưa em đến phòng nhiếp ảnh cá»§a bá»n tôi, cho em xem má»™t thứ vô cùng quan trá»ngâ€.
Mặc kệ Hinh nà i nỉ khai thác, Lượng vẫn không nói trước đó là thứ gì mà quan trá»ng đến thế. VỠđến phòng là m việc cá»§a há»™i nhiếp ảnh, Lượng chúi đầu và o tá»§ sắt đựng tà i liệu lục tìm má»™t hồi lâu, rồi kêu lên: “Äây rồi!â€. Anh quay ra tay cầm má»™t chiếc chìa khóa dà i ngoẵng bằng đồng: “Trông quen quen, đúng không?â€
Hinh reo lên má»™t tiếng. Chiếc chìa khóa nà y giống hệt chiếc chìa khóa cá»§a bác cán bá»™ quản lý hồ sÆ¡ đã dùng để mở cá»a tầng hầm.
“Em còn nhá»› bác ấy nói rằng trước kia há»™i nhiếp ảnh đã từng dung nÆ¡i đó là m buồng tối không? Tôi má»›i nhá»› ra rằng, khi bà n giao công việc, anh há»™i trưởng tiá»n nhiệm đã đưa cho tôi má»™t chùm chìa khóa, trong đó có má»™t chiếc rất cÅ© kỹ - anh ta cÅ©ng không rõ có thể dùng và o đâu. Khi bác cán bá»™ kia nhắc lại chuyện cÅ© thì tôi liên tưởng ngay đến nó: chắc chắn các vị nguyên lão ấy đã từng có má»™t chiếc chìa khóa để mở phòng hồ sÆ¡, nhưng vá» sau đã có căn cứ địa riêng, hỠđã quên không trả chìa khóa, bèn coi như “cổ váºt†để là m kỉ niệmâ€. Khi nói đến chá»— đắc ý nhất, Lượng vẫn giữ cái dáng vẻ cÅ©!
Hinh thò tay cầm, nhưng Lượng rụt ngay lại khiến Hinh chưng há»ng.
“Khoan đã nà o! Tôi có thể đưa cho, nhưng em phải hứa vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»uâ€. Thấy Hinh tỠý hÆ¡i bá»±c, Lượng bèn ngừng lá»i. Anh nhìn chiếc chìa khóa và ng xỉn, lại nhá»› đến lúc nãy mình nhấn mạnh là “phải lưu tâm....†Lượng nghiêm nét mặt: “Hinh ạ, chúng ta là đồng hương, lâu nay anh vẫn coi Hinh như cô em gái, cho nên hôm nay anh trịnh trá»ng nhắc nhở em: nếu tìm ra cái hồ sÆ¡ ấy, Ä‘á»c xong, em cÅ©ng khá»i cần lo lắng gì, và đừng đắm chìm trong cái chuá»—i lịch sá» kia nữa. Hãy thoát hẳn ra khá»i nó! Có ngưá»i nói gian nhà các em Ä‘ang ở có ma, lẽ nà o Hinh đã nhìn thấy tháºt ư? Chẳng rõ ngưá»i khác - kể cả cô Âu Dương Sảnh vẫn được rao lên là “có duyên vá»›i ma quỷ†- có nhìn thấy tháºt không?. Hinh nhất thiết không được giả định mình là má»™t “nạn nhân†tương lai, để rồi Ä‘i sắm cái vai ấy!â€
Câu nói sau cùng cá»§a Lượng như má»™t luồng Ä‘iện cao thế phóng và o Diệp Hinh lâu nay nhá»›n nhác chạy quẩn quanh má»™t cách vô định, tinh thần bất ổn. Có lẽ mình hãy nên lắng xuống, để suy nghÄ© ngiêm chỉnh xem, có phải mình đã vô tình sắp đặt má»™t cái thòng lá»ng cho mình không?
Thấy Hinh ngá»› ra như đã tỉnh ngá»™, Lượng thấy nhẹ nhõm: “Có lẽ là tôi nói hÆ¡i căng, Hinh thấy không mấy dá»… chịu. Váºy thì, tôi sẽ giữ chìa khóa nà y, Hinh hãy suy nghÄ© cho kỹ, bao giá» cần nó, tôi sẽ đưa!â€
“Cứ đưa cho em ngay bây giá»!â€. Hinh nói rất rắn rá»i, khiến Lượng thấy lòng mình nặng trÄ©u.
Äôi mắt Hinh mở to. Thế là đã đợi đến lúc ánh đèn cá»§a chiếc đồng hồ Ä‘iện tá» báo thức chá»›p chá»›p ánh sáng xanh, tức là đã 12h đêm. Hôm nay sau khi ăn xong bữa tối, Hinh cảm thấy Chu Mẫn và Trần Hy luôn có ý tiếp cáºn cô, cả hai luôn có mặt ở ký túc xá, ở phòng tá»± há»c, kể cả khu vệ sinh... khiến cô không thể Ä‘i đến phòng hồ sÆ¡. Phòng ký túc xá lúc nà y rất tÄ©nh mịch, có thể nghe rõ tiếng thở Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a từng cô gái Ä‘ang say giấc nồng.
Hinh mang theo đèn pin và máy ảnh, nhẹ nhà ng xuống giưá»ng rồi ra khá»i phòng. Cô đứng trong bong tối chá»— đầu giưá»ng cầu thang má»™t lúc, biết rõ không có ai bám theo, rồi má»›i xuống cầu thang. Äến chá»— ngoặt cầu thang giữa tầng má»™t và tầng hai, Hinh bò ra ngoà i cá»a sổ.
Má»™t mình Ä‘i trong sân trưá»ng vắng lặng, bóng tối vây quanh, Hinh không thể nén lòng mình nghÄ© đến Tạ Tốn: anh ta tháºt hẹp hòi, hoặc, anh ta nghÄ© mình là cô gái hẹp hòi. Cứ ngỡ anh chà ng rất có nghị lá»±c, thế mà má»›i chỉ vấp nhẹ sao đã hạ cá» thu quân? ÄÆ°á»£c thôi, mình sẽ Ä‘i đến phòng hồ sÆ¡ giữa đêm khuya, cÅ©ng là má»™t dịp để rèn luyện lòng can đảm.
Tuy nghÄ© thế, nhưng chỉ riêng lúc Ä‘i qua hà nh lang khá dà i cá»§a khu nhà hà nh chÃnh cÅ©. Hinh đã thấy rá»n rợn. Tuy nó không tối om như khu nhà giải phẫu, còn có lác đác và i vị nghiên cứu sinh Ä‘ang miệt mà i là m thà nghiệm, nhưng những tiếng động bất chợt phát ra vẫn khiến Hinh giáºt thót tim.
Lúc bước xuống cầu thang, đèn treo trên đầu dưá»ng như vÄ©nh viá»…n lá» má». Nhất là khi gió lùa thốc qua hà nh lang thì cánh cá»a nhá» phÃa sau lưng mÆ¡ ra hà nh lang lại cót két khe khẽ khiến Hinh nghÄ© rằng chuyến Ä‘i nà y cá»§a mình có lẽ đã quá sai lầm.
Nhưng rồi cÅ©ng đã đến trước cá»a phòng hồ sÆ¡. Tay cầm chiếc chìa khóa bằng đồng, Hinh nhẩm thá» rằng, lỡ mà chìa khóa nà y không mở được cá»a thì cô sẽ nghe lá»i Lượng - không hoà i công để ý đến “vụ án mưu sát 405†nữa.
Nhưng đến sang sớm 16 tháng 6 thì sao? Hay là sẽ để Tạ Tốn ôm chặt lấy mình?
Hinh cũng không hiểu sao mình lại nảy ra ý nghĩ nà y. Mặt cô chợt nóng bừng.
Tạ Tốn chết tiệt giỠnà y đang ở đâu nhỉ?
Hinh bình tÄ©nh trở lại, tay run run, từ từ tra chiếc chìa khóa dà i ngoẵng và o ổ khóa. Rồi xịch má»™t tiếng, hai cánh cá»a phòng hồ sÆ¡ mở ra.
Tim Hinh bá»—ng Ä‘áºp nhanh: có lẽ đêm nay sẽ biết rõ sá»± tháºt vỠ“vụ án mưu sát 405â€.
Dưới ánh đèn pin yếu á»›t. Hinh nhanh tay láºt tìm cuốn sổ chỉ dẫn dà y cá»™p. Tra theo ABC và số nét chữ Hán, Ä‘á»u không thấy từ ngữ nà o liên quan đến “405â€, hoặc “tá»± sátâ€, “nhảy lầuâ€...
Nguyệt Quang, Nguyệt Quang là gì?
Mắt Hinh sáng lên khi nhìn thấy ba chữ “Nguyệt Quang xã†trong sổ chỉ dẫn. Äiá»u khiến cô ngạc nhiên là từ năm 1956 đến năm 1967 Ä‘á»u có cái từ “Nguyệt Quang xãâ€; và tất nhiên tất cả Ä‘á»u xếp và o nhóm “vụ ánâ€. Cô chợt nghÄ©: nếu đã xếp như thế nà y, có lẽ nó liên quan đến các chuyện quái dị ở phòng 405 cÅ©ng nên. Nhưng nghe nói “vụ án mưu sát 405†xảy ra sá»›m nhất cÅ©ng phải là năm 1977, cách xa ghi chép cuối cùng vỠ“Nguyệt Quang xã†mưá»i năm! Liệu hai Ä‘iá»u nà y có mối liên hệ gì không? Hinh ghi lại vị trà hồ sÆ¡ “Nguyệt Quang xã†1956 trên giá sách, rồi láºt tìm bắt đầu từ nó. Tìm vã mồ hôi trong đám hồ sÆ¡ “vụ án†năm đó má»›i thấy má»™t kẹp văn bản có tiêu Ä‘á»
“Nguyệt Quang xãâ€, nhưng Hinh lại đỠngưá»i ra. Kẹp văn bản ấy còn dà y hÆ¡n và i quyển bách khoa toà n thư, rất vất vả cô má»›i lôi được nó ra khá»i giá sách, cô soi đèn pin láºt giở, thấy toà n là những cuốn sổ công tác, bên trong ghi đặc kÃn chứ viết bằng bút máy. Chẳng muốn mất bao lâu nếu muốn Ä‘á»c hết chúng! Hinh chợt nảy ra má»™t ý: chi bằng hãy Ä‘á»c luôn hồ sÆ¡ năm 1967, vì nó là những ghi chép cuối cùng vỠ“vụ ánâ€, chắc chắn phải có phần kết luáºn hoặc là tổng kết... hiệu quả sẽ hÆ¡n hẳn Ä‘á»c lần lượt ngần ấy năm ngần ấy tư liệu tạp nham kia. Cô tra lại sổ chỉ dẫn, tìm vị trà lưu trữ hồ sÆ¡ “Nguyệt Quang xã†năm 1967. Nà o ngá» tìm đến vị trà đó trên giá sách thì không thấy kẹp văn bản ấy đâu. Äang cuống lên để tìm, cô bá»—ng bị vướng chân - cúi đầu nhìn, thì ra là má»™t cái ghế đẩu dùng để đứng tìm.
Trừ phi đã có ngưá»i và o đây lục tìm hồ sÆ¡? Hinh tạm biết váºy đã, cô lia đèn khắp nÆ¡i và từ từ di chuyển trong căn phòng. Äi đến chá»— trong cùng, ánh đèn dừng trên chiếc bà n dà i dung cho ngưá»i đến Ä‘á»c hồ sÆ¡, trên bà n có má»™t kẹp văn bản khá dà y. Bước đến xem, thấy ngoà i bìa viết rà nh rà nh “Nguyệt Quang xãâ€, ghi rõ năm 1967. Phải chăng gần đây đã có ngưá»i Ä‘á»c những văn bản nà y? Ngưá»i nà y có thể là ai? Tay Hinh cầm đèn pin hÆ¡i run run, cô nghÄ© ngay đến cái chết cá»§a Thẩm Vệ Thanh. Cảm giác bất ổn ám ảnh cô mấy hôm nay cà ng thêm nặng ná», hình như có má»™t bóng đêm luôn bám theo cô, rất quỉ quyệt bà hiểm, hình như nó luôn hà nh động trước cô má»™t bước, hoặc là nó Ä‘ang ngăn cản cô thăm dò... Hay là , bóng Ä‘en chÃnh là cái chết.
à nghÄ© nà y chợt đến thì Hinh nghe thấy má»™t tiếng động nhẹ, cô sợ hãi ngoảnh lại, trong bóng tối chỉ thóang thấy má»™t cái bóng lướt trên giá sách. Hinh run run há»i : “Ai đấy?â€
Không có tiếng trả lá»i. Cô chÄ©a đèn pin và o các giá sách phÃa đó, vẫn chỉ là các giá sách. Như quên hết má»i sợ hãi, cô săm săm bước đến soi đèn tháºt kỹ, vẫn không thấy ai. Chắc mình đã thần hồ nát thần tÃnh đó thôi! Cô lại thở sâu thở Ä‘á»u, xua tan cảm giác sợ hãi áºp đến cô như song thá»§y triá»u, quay trở lại bà n chăm chú nhìn táºp hồ sÆ¡ nà y.
Bên trong táºp hồ sÆ¡ có rất nhiá»u loại văn bản, chắc chắn không thể nà o Ä‘á»c hết trong đêm nay. Hay là ôm vá» từ từ Ä‘á»c váºy?
Nhưng lỡ bị lá»™ thì nhà trưá»ng sẽ thi hà nh ká»· luáºt nặng. Cô vá»™i lá»™i máy ảnh ra nhưng nhá»› rằng phim chỉ còn chừng hÆ¡n hai chục kiểu, và cả cuốn fim sÆ¡ cua thì cÅ©ng chỉ được thêm 36 kiểu nữa thôi, mà số văn bản nà y có đến và i trăm trang, váºy thì những trang nà o má»›i là quan trá»ng? Vả lại, chụp ở nÆ¡i nà y buá»™c phải dung đến đèn flash, và pin cá»§a đèn flash khó mà đủ sức để chụp cho hết mấy chục bức ảnh! Ta hãy chá»n lá»c rồi chụp má»™t số trang quan trá»ng đã, để Ä‘em vá» nghiên cứu.
NghÄ© như váºy nên Hinh cúi xuống nghiên cứu tỉ mỉ các trang giấy đã mở ra trước mặt, trên cùng là và i trang viết bằng bút máy trên giấy viết thư, mép trên đóng dấu “Há»™i đồng cách mạng há»c viện y khoa số 2 Giang Kinhâ€; phÃa dưới: dòng thứ nhất viết khá ngay ngắn “Báo cáo ná»™i bá»™ vá» tình hình há»at động gần đây cá»§a Nguyệt Quang xãâ€; nhưng phần ná»™i dung chÃnh thì viết theo thể Hà nh thư rối rÃt mù vì cần viết cho nhanh, cá»±c kỳ khó Ä‘á»c. Xét cái tiêu Ä‘á», có thể đóan rằng đây là má»™t báo cáo mang tÃnh tổng kết, chắc sẽ hữu Ãch lắm đây. Hinh chụp năm trang nà y để Ä‘em vá» nghiên cứu kỹ. Phần cuối bản thảo có ghi chú hai chữ “Tinh Há»a†- chắc là tên ngưá»i viết báo cáo. Sau mấy trang nà y, là má»™t cuốn sổ trong rất chững chạc, xem kỹ, thấy nó là má»™t cuốn nháºt ký bìa cứng được bá»c lụa, cầm và o thấy nó rất ưng ý. Hinh mở ra, tim cô như bị chao Ä‘i, rồi lại dâng lên cao.
Cô thấy giữa bìa và tá» giấy lót phần ruá»™t có kẹp má»™t mẩu giấy - chÃnh là mẩu giấy Ãt hôm trước cô đã ghi số máy Ä‘iện thá»ai - nhắn tin và đưa cho Thẩm Vệ Thanh. Hinh thấy rùng mình và ớn lạnh, lẽ nà o hung thá»§ giết Thẩm Vệ Thanh - dù nó là ngưá»i hay ma - Ä‘ang bám theo mình?
Cô khẽ lẩm bẩm: rốt cuộc ngươi muốn gì? Tại sao ngươi không có gan ló mặt ra?
Rồi lại nghÄ©: hay đây là linh hồn cá»§a Vệ Thanh - cÅ©ng tá»± Ä‘i báo tin như cha cô? Hinh nghÄ© cà ng thấy khả năng thứ hai là lá»›n nhất, nhưng, rõ rà ng lại là má»™t giả thuyết quá hão huyá»n! Nhưng nếu giả thiết ấy là đúng thì cuốn nháºt ký nà y chắc chắn phải chứa đựng những thông tin quan trá»ng. Nhưng khi láºt vá»™i và i trang, Hinh lại thấy chưng há»ng, nó dà y đến trên trăm trang, chữ viết vô cùng bay bướm, nhưng tá»±a như lối chữ Thảo tuôn nhanh như nước chảy mây vần, Ä‘á»c được nó sẽ rất tốn công sức. Hinh nghÄ© ngợi rồi cô bắt đầu chụp nó từ trang cuối trở lên, dá»± định đêm nay sẽ Ä‘á»c má»™t Ãt, số còn lại sẽ phóng to rồi Ä‘á»c sau. Rất nhanh, cô đã chụp hết má»™t cuốn phim; Ä‘ang sẵn trong bóng tối, cô lấy phim ra luôn rồi cất và o túi quần bò. Cô lắp cuá»™n phim thứ hai, chụp được ná»a cuốn thì có tÃn hiệu báo đèn flash hết Ä‘iện. Hinh không chụp nữa, cô giở trang đầu cuốn nháºt ký, bắt đầu Ä‘á»c tháºt nhanh.
|

11-08-2008, 10:55 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 10
Bạn tri âm hiếm có
Ngà y 23 tháng 1 năm 1967.
Trá»i âm u, tuyết rÆ¡i nhẹ
Gần đây tôi bá»—ng nảy ra ý tưởng viết nháºt ký. Tôi vốn tÃnh rất lưá»i biếng, nếu không quá chán chưá»ng chẳng có việc gì là m thì không Ä‘á»i nà o lại cầm bút viết vá» mình, để rồi sau nà y Ä‘á»c lại bá»—ng dưng sẽ được dịp chế nhạo mình. Cầm bút, đại khái là để chứng minh rằng tôi đã ngán ngẩm buồn chán: Y Y đã Ä‘i thá»±c táºp ở bệnh viện tiá»n tuyến, hai chúng tôi bị ép phải tách nhau ra, nà ng không dám cưỡng lệnh nên ấm ức, bèn viện cá»› xin phép vá» quê, đến trước Tết chưa chắc đã trở lại. Nghe nói, trò nà y là do “Máy Kéo†đã bà y ra để kéo Y Y đến bên cạnh hắn, nhưng quyết định vẫn là do khoa đưa ra, tôi không có chứng cứ để đấu lý vá»›i hắn, muốn đánh nhau vá»›i hắn cÅ©ng không có cá»› gì, huống chi đám lâu la cá»§a hắn lại đông, dù tôi và Kình Tùng cÅ©ng xông và o thì cÅ©ng chỉ là “anh dÅ©ng hy sinh†mà thôi! Kình Tùng cÅ©ng đã xa tôi, nhiệt tình cách mạng trà o dâng, anh ấy đã xuống miá»n Tây Nam để liên kết hà nh động, suýt nữa đã kéo cả tôi Ä‘i theo.
Váºy là thế giá»›i rá»™ng lá»›n chỉ còn lại mình tôi. Ngưá»i trong bệnh viện rất đông. Gần đây các phe phái Hồng vệ binh ở thà nh phố liên tục đỠsức nhau, giở đủ “tháºp bát binh khÃâ€, lại nghe nói đã có phe phái dùng đến cả súng trưá»ng bán tá»± động! Thế là các bệnh viện bất đắc dÄ© trở thà nh “quân y việnâ€. Có Ä‘iá»u, phần lá»›n các bác sÄ© già u kinh nghiệm cá»§a bệnh viện Ä‘á»u đã bị “đánh đổ†hoặc bị gá»i Ä‘i xét há»i, bị đà y Ä‘i nÆ¡i xa, cÅ©ng có ngưá»i chết vì bị đấu tố cho nên khắp bệnh viện chỉ có các bác sÄ© “cách mạngâ€, nhưng tay nghá» thì tầm tầm là m chá»§! Vì thiếu ngưá»i cho nên các sinh viên thá»±c táºp biến thà nh lÅ© kiến thợ, trong tổ sinh viên thá»±c táºp chúng tôi, những ai không tham gia tạo phản Ä‘á»u đã liên tục chạy như chong chóng liá»n ba hôm, hôm nay rốt cuá»™c cÅ©ng đến lượt tôi được nghỉ má»™t ngà y. Tôi dà nh cả ngà y hôm nay để nhá»› vá» Y Y, rất buồn và muốn hút thuốc, nhưng vì gần đây Ä‘á»c thấy má»™t nghiên cứu căn bệnh thịnh hà nh ở Anh, nói hút thuốc liên quan trá»±c tiếp đến bệnh ung thư phổi, tôi đã quyết định bá» thuốc lá. Äể giải buồn tôi mở máy quay đĩa xếp xó đã lâu, mở đĩa nhạc “khúc song tấu violon cung rê trưởng†cá»§a Bach, Ä‘iệu nhạc vang lên, ná»—i cô quạnh và buồn chán trong tôi dần vÆ¡i Ä‘i rất nhiá»u. Nhưng trong ký túc xá đâu phải chỉ có mình tôi mà còn có hai ngưá»i tạo phản, cá»™ng vá»›i má»™t ngưá»i nhút nhát hùa theo - há» không để cho tôi nghe cái thứ âm nhạc cá»§a giai cấp tư sản ấy. Sau khi cãi nhau má»™t cháºp, tôi nghÄ© sẽ rất mạo hiểm nếu mình cứ khăng khăng và o lúc nà y, nhưng cÅ©ng không muốn khuất phục, từ bá» thứ âm nhạc mà tôi yêu thÃch, tôi bà n bê máy ra chá»— khác để nghe. Äi đâu bây giá»? Có thể đến lá»›p há»c, việc dạy và há»c đã thất thưá»ng khá dà i thá»i gian nhưng vẫn có những ngưá»i hiếu há»c, nếu tôi đến đó mở nhạc, thì khác nà o là m cho những mầm mống rưá»ng cá»™t tương lai cá»§a nước nhà - má»™t số Ãt hiếm hoi còn sót lại - sẽ phải buồn phiá»n?
Tôi bá»—ng nhá»› đến má»™t chá»— rất phù hợp là khu nhà dạy há»c giải phẫu.
Mùa đông thuá»ng không bố trà giá» há»c giải phẫu, nên ở đây thưá»ng rất vắng sinh viên.
Äã và i lần Ä‘i qua khu nhà ấy, Ä‘á»u thấy bên trong trống vắng lạnh lẽo như lòng tôi lúc nà y. Tối đến, tôi ôm chiếc máy hát ra khá»i ký túc xá. Từ xẩm tối những bông tuyết nhỠđã rÆ¡i nhè nhẹ, đến lúc nà y khắp đất trá»i là những vệt trắng như lông thiên nga. Sau tiết đại hà n, trá»i lạnh khác thưá»ng, má»™t mùa đông như thế nà y, lẽ ra tôi và Y Y phải ká» sát bên nhau, cùng ngồi trong quán nhỠở cổng trưá»ng ăn sá»§i cảo thịt dê nóng hôi hổi. Thế mà lúc nà y ánh đèn đưá»ng chỉ soi thấy má»™t cái bóng lẻ loi. Cá»a khu nhà giải phẫu tối Ä‘en, tôi vấp và o cái báºu cá»a cao đến má»™t thước, suýt ngã. Chẳng rõ ai đã ngá»› ngẩn cho xây cái báºu cá»a cao thế nà y trước khu nhà dạy há»c? Nghe nói mấy năm trước đã có má»™t bể lá»›n chứa phá»oc môn bị vỡ, phoá»c môn trà n ra ngoà i nhà là m ô nhiá»…m khắp trưá»ng, xây báºu cá»a nà y, để phòng các dung dịch lại có thể trà n ra như vụ việc đó, ai mà biết được có đúng thế không! Lúc mở cá»a, tôi thấy hÆ¡i ngà i ngại, chắc vẫn là vì từng nghe nói ở đây có ma. Nhưng lại nghÄ© việc gì mà phải sợ đến thế! Tôi Ä‘ang quá cô đơn, dẫu gặp ma, thì mình sẽ có bạn, váºy thì có gì là không hay? Ãt ra lÅ© ma ấy vẫn không phải là phái tạo phản, chúng sẽ không đấu tố các vị giáo sư.
Tôi đặt máy hát trong căn phòng nhá» hướng tây, mở đĩa “khúc dạo mục ca sau buổi trưa†cá»§a Äê-buy-xi. Vì muốn duy trì đựơc tâm trạng, tôi không báºt đèn, ngồi xuống và gác chân lên cái bà n thuá»ng dùng để đặt tá» thi, tôi nhắm mắt thả hồn và o suối nhạc tuôn chảy. Lúc nà y tôi thấy rất hà i lòng, ngưá»i khác Ä‘ang tạo phản, Ä‘ang là m cái gá»i là đại cách mạng văn hóa, bá»—ng dưng phải đổ máu vô Ãch, còn tôi Ä‘ang được thư thái nghe nhạc giao hưởng, tôi chẳng nên ai oán gì nữa. ÄÆ°Æ¡ng nhiên nếu có Y Y ở bên thì cuá»™c sống cá»§a tôi se ngá»t ngà o hÆ¡n. NghÄ© đến Y Y, tôi chợt nghe thấy má»™t tiếng thở dà i khe khẽ, rất giống tiếng cá»§a nà ng. Tôi đứng báºt dáºy nhìn quanh, tất nhiên chẳng thấy gì ngoà i bóng tối. Có lẽ vì quá khát khao nhá»› đến nà ng nên tôi đã có cảm giác sai nên không tiếp tục nghÄ© ngợi nữa. Lại ngồi xuống chuyên tâm lắng nghe. Âm nhạc tá»a lan trong bóng đêm, tôi tháºt sá»± cảm thấy khoan khoai dá»… chịu, nhưng bá»—ng có những tiếng buá»›c chân vá»ng đến, rất nhẹ, như sợ khuấy động đến tâm hồn tôi Ä‘ang du ngoạn trong đêm, hay là bá»n đấu sÄ© cách mạng tạo phản?
Nếu há» thấy tôi ngồi đây hưởng thụ sá»± nhà n nhã kiểu giai cấp tư sản, thì há»c sẽ cho tôi được thá» giáo nhiá»u hÆ¡n nữa! Trưá»ng nà y chưa từng “đấu†sinh viên, nhưng nghe nói há»c viện công nghệ và há»c viện kiến trúc đã từng có sinh viên bị “đánh đổ†vì xuất thân không tốt. Lúc nà y tôi nên dừng máy hát ngay.
Tôi chưa kịp đứng dáºy thì máy hát bá»—ng dừng lại, tim tôi dưá»ng như ngừng Ä‘áºp.
“Ai đấy?â€
Trong bóng tối tôi không nhìn thấy bóng ai cÅ©ng không có ai đáp lá»i tôi.
Nhưng những buá»›c chân vừa nãy, thì rõ rà ng là không chỉ có má»™t ngưá»i.
Mồ hôi ra ướt đầm lòng bà n tay tôi, tôi Ä‘i lần ra cá»a phòng thá»±c nghiệm báºt đèn Ä‘iện lên.
Khắp trong ngoà i căn phòng, không má»™t bóng ngưá»i.
Nhưng khi tôi vừa quay ngưá»i trở lại, thì máy hát bá»—ng lại lên tiếng.
Nó mở lại từ đầu bản nhạc, hình như có một bà n tay vô hình, đã nhấc đầu kim máy hát lên rồi lại đặt xuống.
Tôi nhìn chiếc máy hát rất lâu và hÃt thở tháºt sâu, có lẽ phải là m thế nà y thì má»›i có thể trấn tÄ©nh lại má»™t chút. Bá»—ng tôi lại thấy sau lưng hÆ¡i là lạ, bèn quay ngưá»i lại, tôi kinh hoà ng tiêu tan cả hồn vÃa. Má»™t đám ngưá»i Ä‘ang ngồi kÃn căn phòng.
Tôi chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ xem hỠlà ai. Nhưng trước mắt vẫn lại là căn phòng trống không và là n hơi nước mỠtrắng từ miệng tôi phả ra do bên ngoà i hơi lạnh. “Ai đã giở trò gì thế nà y?†Tôi bực tức kêu lên, phải nói là tôi không thiếu lòng can đảm, nếu không đã chẳng dám một mình ngồi ở phòng thực nghiệm nà y trong đêm tối. Nhưng lúc nà y tôi thấy mình đang bị một nỗi sợ hãi mơ hồ bao vây.
Má»™t tiếng “xịt...†không rõ phát ra từ đâu hình như muốn ra hiệu cho tôi hãy im lặng. Còn trong óc tôi chỉ có má»™t ý nghÄ© “Chạy!â€
Tôi tiến lại chá»— máy hát và nhấc cần kim sang má»™t bên, nà o ngá» nó như bị chốt chặt tại chá»—, không sao nhấc lên đựơc. Tôi bèn nhổ dây cắm Ä‘iện nguồn, tia lá»a lóe ra, giắc cắm rÆ¡i xuống đất.
Nhưng đĩa hát vẫn đang quay, suối nhạc vẫn tuôn chảy.
Máu trong ngưá»i tôi như đông lại, ná»—i sợ hãi trà n đến dồn dáºp, tôi thoáng nghÄ© đêm nay mình sẽ mất toi cái máy hát thân yêu.
Tôi từ từ đưa tay ra phÃa trước, mạnh tay vồ lấy máy hát, chÃnh khoảnh khắc tay vừa đụng và o thì nó lạnh lùng phóng má»™t luồng Ä‘iện cá»±c mạnh và o ngưá»i tôi, khiến tôi báºt ngá»a ngưá»i ngã mạnh xuống đất. Nếu không mặc chiếc áo bông dà y, chắc tôi phải bong gân dáºp xương vì cú ngã nà y. Tôi biết mình không lại được vá»›i những sức mạnh siêu nhiên, theo lá»i dạy cá»§a chá»§ tịch Mao “Äịch tiến thì ta luiâ€, tôi chạy như bay ra khá»i khu nhà giải phẫu. Rốt cuá»™c ai đã bỡn cợt tôi như thế, tôi dám khẳng định há» chẳng phải ngưá»i thưá»ng! Thế thì các chuyện kháo nhau là có mà , Ä‘á»u là tháºt hay sao? Tôi nghÄ© nhức óc, lúc nà y đã quá khuya nên cÅ©ng có phần rối trÃ, tôi đà nh ghi lại những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe, để sau nà y thư thả sẽ nghiên cứu kỹ hÆ¡n.
Ngà y 24/01/1967
Tuyết rơi vừa phải
Sáng sá»›m đã phải đến nhà giải phẫu, căn phòng thá»±c nghiệm phÃa Tây trống trÆ¡n, thế thì chiếc máy hát cá»§a tôi đã biến và o cõi hư vô. Cả ngà y Ä‘i há»— trợ phòng cấp cứu, há»… thoáng ngÆ¡i tay là tôi lại thẫn thá» nhá»› đến cái máy hát, tôi lại há»i mình: Äây có phải má»™t mảng Ä‘á»i mà ta buá»™c phải trải qua? Hoặc đây là má»™t giai Ä‘oạn bị giam hãm, đêm đêm phải khắc khoải nhá»› nhung ngưá»i yêu mà không thể gặp, nhá»› bạn mà cánh én không thể đưa tin, tháºm chà ngay má»™t thứ đồ dùng để tạo niá»m vui cÅ©ng không thể giữ nổi.
Tôi không thể nuốt háºn, không muốn cúi đầu trước số pháºn, đêm khuya tôi lại đến khu nhà giải phẫu vá»›i má»™t tia hi vá»ng, biết đâu sẽ xảy ra chuyện kỳ lạ để có thể nhặt lại hoặc là đoạt lại chiếc máy hát cá»§a tôi vá». Tôi không há» tin có thần thánh ma quỉ, Ä‘iá»u nà y khá»i phải bà n, nhưng dù có ma tháºt thì tôi cÅ©ng phải đỠvá»›i nó má»™t phen, quyết là m cho ra nhẽ! Bước qua báºu cá»a cao, rồi buá»›c lên thá»m, tôi bá»—ng đứng sững lại. PhÃa sau cánh cá»a khép kÃn, tiếng nhạc văng vẳng đưa ra - chÃnh là khúc dạo đầu bản nhạc “mục ca sau buổi trưa†- mà tối qua tôi đã mở máy hát để nghe. Tôi Ä‘iên tiết đẩy cá»a xông thẳng và o gian phòng thá»±c nghiệm ở phÃa Tây định lá»›n tiếng chất vấn, nhưng lại mÃm môi... Vì thấy trong đó có hai ông già mà tôi Ä‘á»u biết há». Má»™t vị là Lưu Tồn Chức giáo sư hà ng đầu môn dược lý há»c cá»§a trưá»ng, vị kia là Giang Máºt cá»±u chá»§ nhiệm khoa phóng xạ cá»§a phân viện 1. Giáo sư Chức tuổi ngoà i 60, nghe nói hồi trẻ từng sang Mỹ du há»c, sau năm 1949 trở vá» phục vụ Tổ quốc, hình như mình ông đã vá»±c cả khoa Dược vươn lên. Giáo sư Máºt có vị trà cao trong hà ng ngÅ© há»c thuáºt phản động, lẽ ra cÅ©ng là đối tượng bị chuyên chÃnh đấu tố, nhưng vì hai vị trung niên kia ở khoa phóng xạ đã lên là m cán sá»± trưá»ng, lá»›p trẻ còn lại thì chưa đủ há»c vấn, vẫn cần má»™t sư phụ ở lại cầm chịch cho nên ông Máºt má»›i được yên thân, sáng nay tôi vừa cùng ông Ä‘á»c fim X-quang cá»§a má»™t bệnh nhân gãy xương vì “đấu võ†khi đấu tố. Tôi còn nhá»› cách đây không lâu đã có lần ngẫu nhiên ngồi cùng ông bình luáºn vỠâm nhạc cổ Ä‘iển...
Ông Máºt nháºn ra tôi, hình như không há» ngạc nhiên vì tôi đến đây, ông cưá»i nói: “Cáºu Tiêu ạ, chiếc máy hát có dán chữ Tiêu ở bên cạnh, là cá»§a cáºu à ? Chúng tôi Ä‘ang có má»™t cuá»™c gặp mặt nho nhỠở đây, máy hát và toà n bá»™ đĩa hát cá»§a tôi thì đã bị há» khám nhà tịch thu mất rồi, tôi Ä‘ang buồn vì không có nhạc để nghe. Tại sao máy hát cá»§a cáºu lại ở đây?â€
Tôi háºm há»±c: “Äêm qua em đến đây nghe nhạc, thế rồi cái máy hát bị ngưá»i ta ai mà biết được, có lẽ, ma đã cướp Ä‘i! May sao chúng lại Ä‘em trả lại!â€
Ông Chức và ông Máºt ngá»› ra, đưa mắt nhìn nhau, rõ rà ng cả hai ông Ä‘á»u cho rằng nói có ma lấy Ä‘i là chuyện hão huyá»n, và đang nghÄ© xem tôi có bị tâm thần hay không? Nhưng dù sao hai ông đến gặp nhau tại phòng thá»±c nghiệm nà y cÅ©ng vẫn là đáng quÃ, và có lẽ, cÅ©ng như tôi, há» chẳng có chá»— nà o tốt hÆ¡n để đến.
Và o thá»i buổi rối ren nà y, đâu có thể dá»… dà ng tìm được má»™t chốn sạch sẽ! Có nhiá»u tiếng lao xao ở ngoà i hà nh lang, má»™t ngưá»i nói giá»ng rất vang: “Chúng ta đã nghe bản “Mục ca sau buổi trưa†nà y không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn cảm thấy ngưá»i thá»i trước nói “Äê-buy-xi cấu tứ theo trưá»ng phái ấn tượngâ€, là rất võ Ä‘oán. Tôi vẫn cảm nháºn rằng vá» sắp xếp ý tưởng, tác giả vẫn giữ nguyên chuẩn má»±c và nghiêm cẩn cá»§a trưá»ng phái cổ Ä‘iển hoặc trưá»ng phái lãng mạnâ€. Má»™t giá»ng nữ cưá»i nhạt: “Tôi thấy anh rất sÃnh phát ngôn kỳ cục khác Ä‘á»i thì có! Khúc nhạc nà y rà nh rà nh là “phá vỡ truyá»n thốngâ€! Tôi tạm nêu và i và dụ: vá» khúc thức, Äê-buy-xi đã gỡ bá» các công thức thông thưá»ng, không cho lặp lại cả Ä‘oạn và không tái hiện nét chá»§ Ä‘á»; vá» tổ hợp câu, cÅ©ng không phân Ä‘oạn chÃnh Ä‘oạn phụ, váºn dụng rất nhiá»u chuá»—i giai Ä‘iệu, những Ä‘iá»u nà y hoà n toà n xa lạ vá»›i trưá»ng phái cổ Ä‘iểnâ€.
Giá»ng rất vang kia láºp tức chặn luôn: “Äó là vá» hình thức! Vẫn là bình má»›i rượu cÅ©! Không thể phá»§ nháºn rằng khi đó Äê-buy-xi định bước ra khá»i trưá»ng phái cổ Ä‘iển, nhưng nhiá»u nhất chỉ có thể nói bản nhạc nà y là bước quá độ tiên tiếng đến trưá»ng phái ấn tượng! Xét từ góc độ thẩm định, thì hoà n toà n có thể váºn dụng trình tá»± thưởng thức nhạc giao hưởng để nghe bản nhạc nà y!â€. Ngưá»i phụ nữ vẫn cưá»i nhạt: “Anh đúng là phái cổ Ä‘iển! Nghe nhạc mà cÅ©ng dùng trình tá»±! Anh có biết Mô-ra-mê là ai không?â€
“Thi sÄ© trưá»ng phái ấn tượng rất nổi tiếng, tác giả trưá»ng ca “Mục đồng sau buổi trưaâ€, đã được phổ nhạc bằng khúc nhạc nà y!â€
“Anh đã công nháºn Mô-ra-mê là nhà thÆ¡ lừng danh thuá»™c trưá»ng phái ấn tượng, thÆ¡ trưá»ng phái ấn tượng đã được phổ nhạc. ChÃnh Mô-ra-mê nghe trình diá»…n xong, ông nói tác phẩm nà y quá tuyệt vá»i, còn hay hÆ¡n cả nguyên tác thÆ¡! Váºy nó chẳng phải trưá»ng phái ấn tượng là gì?†Giá»ng nam vang dá»™i bá»—ng cưá»i sằng sặc: “Phải đấy! Bám sát từng câu để mà phổ nhạc, và có thể phản ánh chÃnh xác từng ý thÆ¡ nguyên tác-thì đâu phải là trưá»ng phái ấn tượng hay tượng trưng gì nữa? Nó sẽ là có sao nói váºy, nó là cách soạn nhạc cá»§a trưá»ng phái cổ Ä‘iển rất chuẩn má»±câ€.
Tôi ngây ngưá»i nghe, thấy cả hai nói Ä‘á»u không phải là không có lý. Giáo sư Chức và giáo sư Máºt thì lại cưá»i tá»§m tỉm lắn đầu. Má»™t nam và má»™t nữ bước và o phòng. Ngưá»i đà n ông tầm vóc cao lá»›n, trạc 45 tuổi, có bá»™ râu quai nón được tỉa xén rất chau chuốt. Ngưá»i phụ nữ trạc khoảng ngoà i 30 tuổi có mái tóc dà i được uốn rất khéo, trông tháºt trang nhã.
Ông Chức nói: “Hai vị há»… gặp nhau là đôi co thế ư? Nghe nhạc cổ Ä‘iển, Ä‘iá»u đáng lưu tâm là cảm nháºn chứ không phải là váºn dụng trà não, nếu nghÄ© ngợi nhiá»u quá thì lại là trói buá»™c trà tưởng tượng và sá»± cảm thụ cá»§a mình!â€. Hai ngưá»i dưá»ng như đồng thanh trả lá»i có phần áy náy : “Bác Chức nói có lý, chúng tôi có cái táºt xấu là chẳng ai chịu phục aiâ€. Ông Máºt cÅ©ng cưá»i: “Nếu hai vị không có táºt hay đôi co thì chắc đã vỠở vá»›i nhau từ lâu rồi!†khiến đôi nam nữ kia cà ng ngượng ngịu đỠchÃn cả mặt. Tôi chưa gặp hai vị nà y ở trưá»ng bao giá», nên hÆ¡i tò mò quan sát. Ngưá»i phụ nữ có khuôn mặt khá đẹp, rõ rà ng đã được giữ gìn chăm sóc kỹ lưỡng, nhất là mái tóc dà i khiến tôi phải ngạc nhiên: vì gần đây, dù ở trưá»ng hay các hang cùng ngõ hẻm bên ngoà i, bất kỳ lúc nà o cÅ©ng có thể thấy các hồng vệ binh hoặc bá»n ác ôn cầm kéo để cắt các bá»™ tóc dà i và quần áo theo mốt. Sao chị ta lại may mắn thoát được?
Và có lẽ ban đêm đến nhà giải phẫu cÅ©ng là má»™t tuyệt chiêu! Ông Máºt chỉ và o tôi và nói: “Giá»›i thiệu vá»›i hai vị, đây là cáºu Tiêu - má»™t sinh viên giá»i, hiện Ä‘ang thá»±c táºp ở bệnh viện trá»±c thuá»™c số 1, cÅ©ng là má»™t ngưá»i hâm má»™ nhạc cổ Ä‘iểnâ€. Ông lại chỉ hai vị vừa đến, nói tiếp: “Äây là tiến sÄ© Lăng Hoà nh Tố, nhân váºt hà ng đầu cá»§a bá»™ môn chăm sóc y tế bà mẹ và trẻ em cá»§a khoa chăm sóc y tế trưá»ng ta, đây là cô Lạc VÄ©nh Phong - bác sÄ© mổ hạng nhất cá»§a khoa ngoại bệnh viện trá»±c thuá»™c số 2â€. Cả hai thân thiện gáºt đầu nhìn tôi, ông Tố hÆ¡i ngáºp ngừng, rồi há»i: “Có phải hai bác định...â€, ông ta lại nhìn tôi, không nói tiếp nữa.
Ông Chức hiểu ý, bèn nói: “Sá»± việc rất hệ trá»ng, e rằng hai chúng tôi không giải quyết nổi, chúng ta cùng nên bà n xem saoâ€.
Tôi rất muốn nán lại để cùng tìm hiểu vá» cách đánh giá nhạc cổ Ä‘iển, nhưng nhìn há» Ä‘á»u có vẻ dè dặt kÃn đáo như thế, tôi thấy mất hứng bèn nói: “CÅ©ng hÆ¡i muá»™n rồi, các vị lại có hẹn vá»›i nhau, tôi xin cáo lui. Vá» chiếc máy hát, nếu cần thì các vị cứ dùng Ä‘i, mai tôi sẽ đến chá»— thầy Máºt cầm nó vá». Chỉ hiá»m... khu nhà nà y có phần kỳ dị... tạm coi như là ma - có thể sẽ cướp máy hát. Nhưng các vị đông ngưá»i thì chắc sẽ ổn thôi!â€.
Ông Máºt nói: “Cáºu Tiêu đừng vá»™i Ä‘i, tôi có tiếng là dân há»c thuáºt phản động, hiện Ä‘ang bị chụp mÅ© Ä‘eo biển để cải tạo tại chá»—, len lét như rắn mồng năm... đâu dám bê cái máy hát vá» khoa phóng xạ cá»§a tôi? Chúng tôi gá»i nhau đến đây chỉ để cùng nghe nhạc cổ Ä‘iển, nếu cáºu cÅ©ng có hứng thì má»i cáºu ở lại cho vui.
Nói đúng ra là , không thể thiếu cáºu. Vì máy đĩa hát cá»§a chúng tôi Ä‘á»u đã bị tịch thu, may mà há» chưa cà n quét đến sinh viên các cáºu nên có lẽ chúng tôi còn phải tiếp tục nhá» cáºu cung cấp món ăn tinh thần cho!â€. Tôi đã hiểu hÆ¡n: “Tức là các thầy thưá»ng gặp gỡ định kỳ phải không ạ?â€. Ông Máºt gáºt đầu: “Chuyện nói cho kỹ, e rằng dà i dòng. Chúng tôi đã từng ấn định ngà y gặp mặt nhưng mấy năm nay thế sá»± xoay vần quá dữ dá»™i, nên không thể còn qui luáºt gì nữa!â€
Tôi định há»i thêm nhiá»u nữa, và dụ có phải các vị thưá»ng gặp gỡ ở đây, và cÅ©ng từng gặp sá»± việc như tôi gặp đêm qua nhưng lại thấy tiếng bước chân, rồi có hai ba chục ngưá»i nói cưá»i lục tục tiến và o. Trông há» Ä‘á»u có dáng trà thức, tuổi từ ngoà i 30 cho đến 60-70 tuổi, cả nam lẫn nữ, dưá»ng như há» Ä‘á»u dưá»ng như rất thân quen. Hình như ở trưá»ng tôi từng nhìn thấy và i ngưá»i trong số há»... Ông Chức bá»—ng e hèm, rồi nói to: “Có lẽ má»i ngưá»i Ä‘á»u đã tá» tá»±u, ta bắt đầu nà o! Dá»… thưá»ng... đến hai tháng nay chúng ta không gặp nhau, trong khoảng thá»i gian nà y, bên ngoà i... khắp trong ngoà i trưá»ng, tình hình ngà y cà ng tệ hại. Nói đúng ra là , đôi lúc tôi thấy chẳng còn bụng dạ nà o mà nghe nhạc hoặc giải trà nữa! Nhưng rồi lại nghÄ©, cà ng gặp thá»i buổi gian nan thì ta cà ng nên tìm cách để giải thoát. Âm nhạc có thể giúp ta xa lánh má»i ưu phiá»n, rất hữu Ãch cho cả thể xác lẫn tâm hồn!â€
Má»i ngưá»i Ä‘á»u gáºt đầu tán thưởng.
Ông Máºt nói tiếp: “Ngẫu nhiên hôm nay được biết anh Tiêu - tuổi còn trẻ nhưng cÅ©ng là má»™t ngưá»i hâm má»™ và hiểu biết khá sâu vỠâm nhạc cổ Ä‘iển. Gần đây chúng ta Ä‘á»u đã bị mất hầu hết đĩa hát, anh Tiêu thì lại có đĩa hát. Cùng có chung sở thÃch cả, cho nên chúng tôi nghÄ©, rất hoan nghênh anh Tiêu sẽ tham gia và o há»™i nà y. Các vị nghÄ© sao ạ?â€
Nháºn thấy đám đông Ä‘á»u có vẻ do dá»±, tiến sÄ© Tố nói: “Lại là má»™t sinh viên à ? Mấy tháng trước tiếp nháºn má»™t sinh viên và o há»™i, rốt cuá»™c ra sao, lẽ nà o hai vị đã chóng quên thế?â€
Không buồn để ý há» có chấp nháºn tôi hay không, tôi thản nhiên nói: “Tôi thá»±c sá»± không hiểu các vị Ä‘ang nói là nháºp há»™i gì gì thế? Tôi rất không thÃch má»i rà ng buá»™c, tốt nhất không có tổ chức nà o cả, sẽ tá»± do thoải mái hÆ¡n!â€
Ông Máºt vá»™i nói : “Cáºu Tiêu bá» quá cho, tôi chưa giải thÃch rõ vá»›i cáºu. Những Ä‘iá»u tôi nói sau đây, mong cáºu đừng nói vá»›i ai khác: chúng tôi táºp hợp vá»›i nhau láºp nên má»™t nhóm nhá» gá»i là “Nguyệt Quang xãâ€. Gốc gác cá»§a cái tên gá»i nà y là , hồi đầu má»›i thà nh láºp, mấy vị nguyên lão Ä‘ang cùng ngồi thưởng thức bản sô-nát Ãnh Trăng cá»§a Bethoven do các dà n nhạc khác nhau diá»…n tấu dà n nhạc Snây-ben, Béc-hao-xÆ¡, Hu-lao-den-đơ rồi chúng tôi lại so sánh Ãnh trăng cá»§a Bethoven vá»›i các bản cùng tên cá»§a Äê-buy-xi và Phô-rê, rốt cuá»™c lấy “Ãnh trăng†đặt tên cho há»™i cá»§a chúng tôi. Äó là chuyện xưa cÅ©... Từ năm 1952â€.
“Nguyệt Quang xã†vốn là má»™t Ä‘oà n thể hoạt động văn nghệ công khai, nà o ngá» năm 1957 có phong trà o chống hữu khuynh, nhiá»u thà nh viên cá»§a há»™i vì mang Ä‘áºm cảm quan kiểu giai cấp tư sản cho nên “nghiá»…m nhiên†bị coi là phái hữu, há»™i cá»§a chúng tôi cÅ©ng bị coi là má»™t “tổ chức phái hữuâ€, rồi bị cấm hoạt động. Nhưng đám chúng tôi lại không nghÄ© thế: ngồi vá»›i nhau để nghe nhạc, mà là phái hữu ư?
Chúng tôi bèn lui và o “hoạt động bà máºtâ€. Thế rồi bị ngưá»i ta biết, nhà trưá»ng bèn để mắt đến, rồi láºp hồ sÆ¡ vá» chúng tôi, rồi nghi ngá» rằng đây là má»™t tổ chức phản cách mạng hoặc đặc vụ gì đó. Chúng tôi cà ng chú ý phải giữ bà máºt hÆ¡n, gắng không kết nạp thêm thà nh viên má»›i, ai cÅ©ng phải tuyệt đối giữ kÃn việc mình là thà nh viên cá»§a “Nguyệt Quang xãâ€, số lần gặp gỡ cÅ©ng giảm thiểu, phải kén chá»n kỹ địa Ä‘iểm kÃn đáo, má»—i lần gặp nhau chỉ hạn chế 1/3 số há»™i viên để đỠphòng nếu bị “cà n quét†thì sẽ mất sạch quân số! Và nhà trưá»ng dần cạn hẳn thông tin vá» há»™i nà y, không biết gì nữa. Kể từ năm ngoái nổ ra đại cách mạng văn hóa. “Nguyệt Quang xã†lại trở thà nh đối tượng vô căn cứ “rất cứng đầu†mà ủy ban cách mạng nhằm và o - vì “Nguyệt Quang xã†chỉ còn cái tên suông, chẳng ai biết những ngưá»i nà o là thà nh viên, không há» có dấu vết tụ táºp hoạt động gì cả. Tháng 9 năm ngoái, chúng tôi Ä‘ang táºp hÆ¡n ở đây thì có má»™t thanh niên trông sáng sá»§a, tay bưng má»™t chồng đĩa hát, xồng xá»™c tiến và o. Anh ta nói lá»i xin lá»—i rồi tá»± giá»›i thiệu tên là Liá»…u Tinh, rất mê nhạc cổ Ä‘iển nhưng vì nhà nghèo - tuy có thể mua được má»™t số đĩa hát cÅ© nhưng không sao mua nổi chiếc máy hát. Và o má»™t buổi tối Ä‘i qua khu nhà giải phẫu nghe thấy văng vẳng tiếng nhạc, anh ta bèn lén bước và o thấy má»™t đám ngưá»i Ä‘ang ngồi nghe nhạc cho nên má»›i hứng chà bê các đĩa hát đến, nà o ngá» khi tiến và o thì ở đây không thấy má»™t bóng ngưá»i. Suốt má»™t thá»i gian sau đó anh ta vẫn không nguôi, ngà y nà o cÅ©ng đến đây chá» và tối hôm đó đã gặp chúng tôi, anh ta nà i nỉ xin nháºp há»™i.
Thấy anh ta rất chân thà nh, chúng tôi bèn đồng ý và nhấn mạnh vá»›i anh ta tÃnh chất “hoạt động bà máºt†cá»§a há»™i, anh ta thá» sẽ giữ bà máºt. Trải qua và i lần táºp hợp, anh ta đã quen hầu hết các thà nh viên cá»§a há»™i.
Và o hạ tuần tháng 11, đại Ä‘a số các há»™i viên Ä‘á»u bị thẩm vấn riêng rẽ, há» tra há»i vá» vấn đỠ“Nguyệt Quang xãâ€. Tất nhiên chúng tôi phá»§ nháºn, nhưng tổ Ä‘iá»u tra đã có chuẩn bị sẵn sà ng, nên há» miêu tả rõ tình hình tụ táºp trong hai tháng trước, ép chúng tôi chứng minh rằng mình “có bằng chứng ngoại phạmâ€- đúng là là m khó cho chúng tôi. Trong quá trình xét há»i, tổ Ä‘iá»u tra đưa ra nhân chứng quan trá»ng để đối chất, chắc anh đã Ä‘oán ra: chÃnh là Liá»…u Tinh!
Tôi nói cầm chừng: “Nếu đã có chuyện cÅ© đáng sợ như thế, có lẽ các vị đừng nên kết nạp tôi thì hÆ¡n, để tránh lại bị hãm hạiâ€
Ông Chức nói: “Trừ phi anh không mấy hứng thú thì thôi, chứ chúng tôi không há» nghi ngại gì anh! Thá»±c ra thì Liá»…u Tinh còn trẻ tháºt nhưng anh ta rất am hiểu nhạc cổ Ä‘iển. Tôi không hiểu nổi cùng là dân mê nhạc vá»›i nhau sao nỡ nồi da nấu thịt như thế? Có lẽ tối mắt vì lợi chăng. Nhưng tố ra đám ‘đồ cổ’ như chúng tôi, thì được lợi lá»™c gì? Có lẽ đó là ‘biểu hiện tinh thần cách mạng!’.†Chưa đợi tôi tá» thái độ cá»§a mình, ông Chức đã phát biểu ngay cảm nháºn cá»§a mình. Äá»§ thấy Liá»…u Tinh là má»™t vố Ä‘au đối vá»›i há».
Nữ bác sÄ© Lạc VÄ©nh Phong nói: “Lẽ nà o bác không biết, thằng nhãi ấy chưa chắc đã hiểu rằng mình đã là m má»™t chuyện vô lương tâm! Hắn tưởng như mình hoạt động bà máºt, tiến sâu và o vùng địch, nắm được thóp cá»§a má»™t tổ chức đặc vụ rồi giăng lứoi vét sạch-thế là rất vẻ vang!â€
Ông Chức nói: “Lâu nay tôi rất muốn chạm trán anh ta trong trưá»ng để há»i mấy câu, nhưng hình như anh ta đã biến mất tăm tôi đến khoa Y há»c dò há»i, thì hầu như không ai nghe nói rằng đã từng có anh taâ€
Tôi nói: “Có lẽ tôi cÅ©ng chưa từng nghe ở khoa nói vá» má»™t anh chà ng như thế. Có lẽ anh ta là má»™t kẻ giả danh sinh viên cÅ©ng nên. Hoặc, thá»±c ra là má»™t công an!â€
“Thế thì việc tham gia há»™i†ông Máºt nhìn tôi, ánh mắt có ý động viên và mong má»i.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi rất mong được kết giao vá»›i các vị bá» trên có chung sở thÃch thưởng thức âm nhạc, nên tôi vui vẻ nháºn lá»i ngay. Tiến sÄ© Lăng Hoà nh Tố dặn dò: “Vá» chuyện nà y, anh tuyệt đối không nên nói vá»›i bất cứ ai, kể cả bạn chà thân, tháºm chà kể cả ngưá»i yêu và ngưá»i nhà , vì chuyện nà y liên qua đến sá»± an toà n và tiá»n đồ cá»§a anh, chá»› có coi thưá»ng!â€. Cuốn nháºt ký cất giấu ở chá»— nà o, chỉ mình tôi biết. Dù tôi có viết và i đây thì cÅ©ng không ai biết đấy là đâu.
8/2/1967
Trá»i nhiá»u mây
Gần đây tâm trạng tôi chÆ¡i vÆ¡i chẳng thiết viết nháºt ký nữa.
Mấy ngà y qua không thấy bóng ông Giang Máºt ở bệnh viện, đêm đêm tôi vẫn đến nhà giải phẫu xem sao, nhưng cÅ©ng chẳng thấy bóng ai.
Nhưng có lẽ do hà o hứng vì đêm nay là đêm 30 tết, nên tôi lại đến chá»— cÅ© để tìm ông Giang Máºt và ông Lưu Tồn Chức. Trong hai ông rất Å© rÅ©, mặt ông Máºt còn hằn rõ dấu vết bị đánh Ä‘áºp, ông Chức thì Ä‘i táºp tá»…nh, rõ rà ng là bị hà nh hạ không Ãt. Tôi buồn rầu há»i: “Thì ra thầy Chức cÅ©ng bị bắt ư?â€
Ông Chức mỉm cưá»i: “Chỉ sây sát nhẹ thôi, có gì đâu mà !â€. Äang nói chuyện thì thấy Lăng Hoà nh Tố, Lạc VÄ©nh Phong và mấy vị bước và o. Tôi thấy xúc động, há» cÅ©ng như tôi - “không gia đìnhâ€, đêm 30 vẫn phải lang thang như những cô hồn. Tôi chuẩn bị mở máy hát thì ông Máºt giÆ¡ tay ngăn lại: “Hôm nay đừng mở cáºu Tiêu ạ! Gần đây tình hình căng lắm, nên cẩn tháºn thì hÆ¡n. Hiện giá» chỉ còn mình cáºu là ngưá»i an toà n nhất, cáºu phải giữ mình ở lại. Hai chúng tôi chỉ đến gặp để má»i ngưá»i biết rằng chúng tôi vẫn yên ổn!â€. Nét mặt ông Tố và má»i ngưá»i Ä‘á»u buồn bã, tôi không hiểu tại sao bèn há»i: “Có phải từ nay thầy Chức thầy Máºt sẽ khá»i bị phiá»n hà nữa không? HỠđã buông tha rồi chứ?â€
Ông Máºt cưá»i có phần cay đắng: “Phải! Sẽ không bao giá» bị phiá»n hà gì nữa!â€
Ngừng má»™t lát ánh mắt ông nhìn tôi rất hiá»n từ: “Từ nay cáºu Tiêu gắng đừng đến khoa phóng xạ tìm tôi nữa, dù có đến mà không gặp tôi thì cÅ©ng đừng há»i thăm là m gì kẻo cáºu sẽ bị rắc rối!â€
Tôi gáºt đầu vâng lá»i
Äiá»u lạ lùng là , hai ông trở lại, lẽ ra tôi phải thấy yên tâm má»›i phải. Nhưng tôi nằm xuống giưá»ng cứ trằn trá»c mãi không sao ngá»§ được, đà nh ngồi dáºy viết nháºt ký váºy.
15/02/1967
Trá»i nắng
Vì tôi chẳng có nhà mà vá», nên mấy ngà y Tết tôi gần như chỉ quẩn quanh ở bệnh viện.
Tối tối, tôi vẫn đến nhà giải phẫu mong có thể gặp lại những con ngưá»i thân thiết cá»§a “Nguyệt Quang xãâ€. Nhưng Ä‘á»u vô Ãch. Thì ra dù sao há» cÅ©ng vẫn hạnh phúc hÆ¡n tôi, Ãt ra há» vẫn được hưởng sá»± ấm cúng cá»§a gia đình. Vì thế tôi nhá»› Y Y vô cùng da diết, và cả ngưá»i bạn thân Kình Tùng nữa, cáºu Ä‘ang ở đâu? Äêm nay giá lạnh khác thưá»ng. Äến quá ná»a đêm tôi vẫn không ngá»§ được, bèn xuống gác ra khá»i ký túc xá, đến nhà giải phẫu vá»›i má»™t tâm lý cầu may. Nhưng tôi phải trợn mắt vì kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt: hầu hết các thà nh viên cá»§a “Nguyệt Quang xã†đá»u có mặt, tuy vì thiếu tôi nên không có tiếng âm nhạc bay lượn, nhưng ai đấy Ä‘á»u tá» ra rất vui mừng và tươi cưá»i. Phải chăng dù trong những tháng năm gian khó, mùa xuân đến vẫn cứ Ä‘em lại niá»m vui cho con ngưá»i? Tôi cá»±c kỳ ngạc nhiên há»i vị giảng viên khoa Hóa đứng bên xem là đã xảy ra chuyện gì. Ông ta chỉ tay vá» phÃa trước: “Cứ nhìn hai vị ấy thì biết!â€. Ngay phÃa trước mặt, má»™t đám đông Ä‘ang vây quanh Lăng Hoà nh Tố và Lạc VÄ©nh Phong. Hoà nh Tố mặc bá»™ complê mà u xanh sẫm Ä‘en, đứng ngay ngắn, trong rất có tư thế hiên ngang vá»›i bá»™ râu quai nón được chăm sóc công phu. VÄ©nh Phong mặc bá»™ áo dà i len mà u huyết dụ, trang Ä‘iểm phấn son, vẫn mái tóc dà i buông như trước. Nét mặt cả hai rạng rỡ trà n trá» hạnh phúc sướng vui, khiến tôi thầm tấm tắc: há» tuy Ä‘á»u đã đứng tuổi nhưng vẫn trong sáng như má»™t cặp giai nhân ngá»c ngà tuyệt mỹ.
Thì ra là tối nay hỠcưới nhau.
Tôi tuy chỉ má»›i quen biết há», nhưng trước đây cÅ©ng từng nghe nói há» thầm yêu nhau đã lâu, nhưng cả hai Ä‘á»u cao ngạo, chẳng ai muốn thổ lá»™ trước vá»›i đối phương, cả hai lại cùng ham cầu tiến vươn xa trên con đưá»ng sá»± nghiệp, nên bao năm qua vẫn chưa kết bạn trăm năm. Hôm nay há» má»›i đến vá»›i nhau, trái ngá»t tình yêu phải chÃn, không thể nà o khác. Tôi thá»±c lòng thấy rất mừng cho há».
Tôi chạnh lòng nhá»› đến Y Y. Tôi phải là m gì để nà ng thóat ra khá»i sá»± Ä‘eo bám cá»§a “Máy Kéoâ€?
Tôi nói lá»i chúc mừng đôi lứa, rất hưng phấn, tôi quay vá» ký túc xá lấy ra và i đĩa nhạc valse cá»§a Giô-han Strao xÆ¡. Má»™t đêm đáng vui như thế nà y rất cần đến âm nhạc náo nhiệt tươi vui và lãng mạn.
Khi quay trở lại khu nhà giải phẫu, là lúc má»i ngưá»i Ä‘ang tặng quà mừng cô dâu chú rể. Phần lá»›n quà mừng Ä‘á»u chỉ gá»i là “thể hiện tấm lòngâ€, chá»§ yếu là sách, tranh ảnh, phù Ä‘iêu gì đó. Bá»—ng nhiên đám đông ồ lên ngạc nhiên vì nghe thấy tiếng bánh xe lá»c cá»c, má»™t ông lão đã quá tuổi cổ lai hy Ä‘ang đẩy chiếc xe ba bánh chở má»™t tá»§ kÃnh kiểu “bao diêm†cỡ lá»›n. Má»i ngưá»i tránh ra nhưá»ng lối, ai cÅ©ng nhìn rõ chiếc tá»§ kÃnh Ä‘ang bà y trước mặt. có thể nói tôi khá “biết ngưá»i biết cá»§aâ€, nhìn kỹ, tôi nháºn ra nó đâu phải là tá»§ kÃnh mà là chiếc tá»§ pha lê. Äiá»u khiến má»i ngưá»i trầm trồ là trong tá»§ lại có má»™t tiêu bản cÆ¡ thể ngưá»i gần như hoà n mỹ!
Dưá»ng như dung toà n bá»™ các bá»™ pháºn cÆ¡ thể ngưá»i tháºt để ghép nên tiêu bản nà y, hệ cÆ¡, bá»™ xương, dây thần kinh, mạch máu Ä‘á»u được sắp xếp có lá»›p lang, tạo nên má»™t chỉnh thể gắn bó hữu cÆ¡. Khéo léo tuyệt vá»i hÆ¡n cả tạo hóa! Nhưng nếu nói nó là má»™t thi thể thì cÅ©ng không quá đáng, chiếc tá»§ cÅ©ng rất giống chiếc quan tà i pha lê. Ai đã đưa tặng món quà cưới rất không vui nà y nhỉ?
Ngưá»i đẩy xe đến, là giáo sư Liêu Dá»± Xương ở phòng giảng dạy nghiên cứu giải phẫu há»c, trước đây ông đã từng là giảng viên chÃnh dạy chúng tôi môn nà y. Giá»ng ông rất vang: “Äa số các bạn đồng nghiệp ở đây Ä‘á»u biết, tôi đã bá» ra 15 năm tâm huyết để là m ra tiêu bản nà y, “Gươm báu phải tặng dÅ©ng sÄ©â€, bác sÄ© Phong đã từng giúp tôi thẩm định giáo trình giải phẫu há»c do Bá»™ tổ chức biên soạn năm 56, há»c vấn vá» giải phẫu há»c đã lên đến đỉnh cao, nếu không, tuổi còn trẻ thế nà y, đâu có thể trở thà nh cao thá»§ tầm cỡ nhất nhì cá»§a thà nh phố ta. Tiêu bản nà y vẫn cần được hoà n thiện hÆ¡n nữa, tuy nhiên tôi chẳng nghÄ© ra có dịp nà o khác để tặng hai vịâ€.
Ông Phong vô cùng cảm động nói luôn: “Nháºn món quà quà giá nhưá»ng nà y, tôi thá»±c ngại quá!â€, ông sá» tay và o tá»§ pha lê nhìn má»™t hồi lâu, rồi lại nhìn khắp má»i ngưá»i. Hai hà ng lệ tuôn trà o, ông nói nghẹn ngà o: “Tôi tÃnh khà vốn rất kiêu căng ương ngạnh, tá»± cho mình là rất tà i ba, xá» thế thưá»ng hay vấp váp, nếm phải không Ãt đắng cay nhất là trong mấy năm qua, chỉ có “Nguyệt Quang xã†má»›i cho tôi cảm nháºn được sá»± đầm ấm như trong má»™t gia đình. Hôm nay được sánh đôi cùng Hoà nh Tố, cÅ©ng là nhá» các vị đã tác thà nh cho, ấy là phúc cho tôi váºy!â€
Hoà nh Tố cầm mùi xoa lau nước mắt, nhưng chị cÅ©ng không quên “chỉnh†chú rể má»™t câu: “Hôm nay là ngà y đại há»·, mà anh lại cúi đầu khóc sướt mướt thì còn ra sao nữa?â€
Tôi xem chừng đã đến lúc rồi đây, bèn lặng lẽ báºt máy hát.
Äiệu valse mùa xuân vang lên, má»i ngưá»i Ä‘á»u yêu cầu cô dâu chú rể khiêu vÅ©. Hai ngưá»i lau nước mắt, mỉm cưá»i, vui vẻ nháºn lá»i. Há» uyển chuyển xoay tròn lướt trong tiếng nhạc. Tôi không há» có hứng thú vá»›i khiêu vÅ©, nhưng Ãt ra cÅ©ng tà m tạm biết xem. Hai ngưá»i nhảy, khiến tôi được mở rá»™ng tầm mắt. Há» thá»±c sá»± là má»™t đôi bạn nhảy quốc tế vÅ© rất tuyệt, bước chân cá»§a VÄ©nh Phong linh hoạt như thiên nga giỡn sóng, lướt nhanh khiến ngưá»i ta nhìn hoa cả mắt. Chiếc áo dà i cá»§a Hoà nh Tố vốn không phải là lá»±a chá»n thÃch hợp nhất cho khiêu vÅ©, nhưng vì bước nhảy cá»§a VÄ©nh Phong rất tà i tình nên Hoà ng Tố như Ä‘ang uốn lượn trong không gian, tấm thân má»m mại uyển chuyển như Hằng Nga Ä‘ang bay lên cõi tiên, huyá»n diệu vô cùng!
Không khà trà n ngáºp vui tươi thấm đẫm hồn tôi, tôi quên hết má»i ná»—i ưu phiá»n vẩn vÆ¡, tôi không ngá»›t vá»— tay tán thưởng, hò reo ca ngợi!
Nhưng cÅ©ng đúng lúc nà y tôi bá»—ng cảm thấy có Ä‘iá»u gì đó tháºt lạ lùng...
Vì trong nhà giải phẫu rất lạnh, khi tôi lá»›n tiếng hò reo, miệng tôi phả ra từng là n “khói trắngâ€. Nhưng tôi nhìn má»i ngưá»i xung quanh thì không thấy ai phả ra khói trắng như thế như thế cả.
Một nỗi kinh hãi bỗng từ đáy lòng tôi dâng lên, hoà n toà n lạc lõng với nét nhạc điệu nhảy đang rộn rà ng ở nơi nà y.
Trong mấy hôm nay, lần đầu tiên tôi trăn trở Ä‘iá»u nà y “Nguyệt Quang xã†gồm những ai? Nó có liên quan đến việc tôi bị bỡn cợt hôm ná» không.
Tôi lại quan sát các thà nh viên vây quanh, há» cÅ©ng chẳng khác gì những ngưá»i bình thưá»ng. Giáo sư Tiêu Trà Dung ở phòng giảng dạy nghiên cứu sinh lý há»c Ä‘ang đứng phÃa trước cách tôi và i thuá»›c, tôi thỠđưa tay ra vá»— vai ông má»™t hai ba cái má»—i lần vá»— má»™t mạnh hÆ¡n, nhưng ông vẫn không nháºn ra và không quay đầu lại. Tim tôi Ä‘áºp cá»±c nhanh, hÆ¡i thở như muốn tắc nghẽn, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy thá»±c sá»± khiếp hãi. Nhưng tôi cố gắng nén ná»—i sợ hãi bắt đầu áºp đến nà y, dù các nhân váºt đứng quanh tôi là ngưá»i hay ma thì không khà hân hoan nà y vẫn là có tháºt. CÅ©ng là lần đầu tiên trong bao ngà y nay, tôi mong niá»m hân hoan nà y sẽ kéo dà i mãi mãi chứ đừng đứt Ä‘oạn. Tôi bèn lặng lẽ rá»i khu nhà giải phẫu. Khép cá»a lại rồi, tôi vẫn thấy văng vẳng tiếng nhạc, âm nhạc vẫn là có tháºt.
|

11-08-2008, 10:57 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 11
Ngá»c nát và ngói là nh
16/2/1967
Trá»i nhiá»u mây
Sáng nay Ä‘ang ở buồng bệnh nhân khoa ná»™i, nhân lúc Ä‘i lấy phim X quang, tôi rẽ và o khoa phóng xạ. Ông Máºt từng nhiá»u lần chắc tôi không được há»i han vỠông, nhưng tôi vẫn kiếm cá»› để há»i: “Äã Ä‘á»c xong film cá»§a bệnh nhân nằm giưá»ng 54 buồng 3 khoa Ná»™i chưa? Bác sỹ Lý nói là muốn ông Giang Máºt Ä‘á»c giúpâ€.
Má»™t bác sÄ© trẻ cá»§a khoa phóng xạ cưá»i nhạt: “Bác sÄ© Lý cá»§a các anh Ä‘ang khám chữa bệnh ở bệnh viện nà o váºy? Cứ như là má»›i từ Liên Xô vá»! Ông Máºt đã bị bắt mấy hôm nay. Mấy hôm trước nghe nói ở toà án ông ấy bá»—ng phát Ä‘iên, rồi nhảy lầu khi tay vẫn Ä‘ang bị còng. Có lẽ lúc nà y xác ông ấy Ä‘ang ở phòng thá»±c nghiệm giải phẫu cá»§a trưá»ng các vị. Ông ấy đã viết sẵn di chúc: xin hiến xác cho nhà trưá»ng để dùng trong giảng dạyâ€.
Tuy tôi đã có linh cảm chẳng là nh nhưng khi nghe tin nà y tôi vẫn thấy hoang mang rất lâu.
Äến trưa tôi lại tạt sang khu văn phòng khoa Dược, há»i thăm và i câu là biết ngay: mấy hôm trước ông Lưu Tồn Chức đã nhảy lầu tá»± tá».
Tan tầm trở vá» ký túc xá, tôi nằm váºt ngay ra giưá»ng, mắt ngây nhìn trần nhà ố và ng, nằm bất động chẳng biết bao nhiêu lâu, tôi bá» cả bữa tối. Tôi nghÄ© vá» những chuyện xảy ra bấy lâu, những tưởng mình đã tìm được mảnh đất thần tiên nho nhá», nà o ngá» những ngưá»i đồng hà nh lại chẳng giống như ta!
Thế giá»›i quan cá»§a tôi cÅ©ng bị lung lay: chẳng lẽ trên Ä‘á»i nà y có ma quá»· tháºt hay sao?
Thế rồi, sau lúc ná»a đêm tôi lại đến khu nhà giải phẫu.
Äẩy cá»a ra, má»™t vùng tối và lạnh rợi thẳm sâu vô táºn. Không ai có thể tin nổi má»›i chỉ đêm trước nÆ¡i đây từng đầy ắp những tiếng nói cưá»i vui vẻ, ca vÅ© tưng bừng cho đến sáng. Tôi đã cuồng nhiệt vui chÆ¡i vá»›i má»™t bà y ma quá»·. NghÄ© đến đây, tôi chợt sởn tóc gáy!
“Äã biết rõ tất cả rồi, tại sao anh lại còn đến đây?†Má»™t giá»ng nói vang lên, hình như phát ra từ má»™t nÆ¡i rất xa, nhưng lại như nói ngay bên tai tôi.
Tôi lại phát hoảng, nhưng không thể nói được má»™t lá»i. Äèn hà nh lang bá»—ng sáng lên, nhưng chỉ lá» má», hai bóng ngưá»i xuất hiện, hình như vừa từ dưới đất “nổi†lên, táºp tá»…nh chầm cháºm tiến lại phÃa tôi, tôi dần nhìn rõ hÆ¡n: đó là Giang Máºt và Lưu Tồn Chức.
“Khi lần đầu giá»›i thiệu vá»›i tôi ở “Nguyệt Quang xãâ€, hai vị còn ở cõi nhân gian, tại sao lạiâ€
“Äúng thế, lúc đó chúng tôi vẫn còn sống - tuy sống chẳng thú vị gì, nhưng vẫn là đang sống. Lúc đó nhìn thấy cáºu, thá»±c ra là chúng tôi nhìn thấy tia hy vá»ng. Nhưng rồi bị bắt, bị thẩm vấn mấy lần, nhất là sau khi bị thà nh phố xá» công khai, thì tia hy vá»ng ấy dần tắt ngấmâ€. Ông Chức buồn rầu nói.
Tôi tưởng tượng thấy cảnh xét xá», hai ông bị hà nh hạ bị là m nhục, tôi trà o nước mắt: “Nhưng, tá»± sát thì chẳng phải là hà nh động cá»§a kẻ hèn nhát hay sao? Gắng chịu đựng để sống, vẫn cứ là khúc dạo đầu để chá» ngà y ta lại đứng lên kia mà !â€
“Chúng tôi Ä‘á»u là những ngưá»i rất già u lòng tá»± trá»ng, coi danh dá»± cao hÆ¡n cả tÃnh mạng, muốn để cho nhạc cổ Ä‘iển cá»§ng cố khà tiết cao cả, cÅ©ng tức là để cho chất lãng mạn cá»§a nghệ thuáºt dệt nên những má»™ng ước hoà n mỹ. Nhưng rồi kết quả lại chỉ là sá»± yếu má»m không thể cứu vãn được! Hiện thá»±c không chấp nháºn thì chúng tôi từ giã hiện thá»±c váºy! Mong anh sẽ nháºn lấy bà i há»c từ chúng tôi, không là m những Ä‘iá»u dại dá»™t ấy nữa!â€
â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi sẽ không là m theo các vị, tôi còn phải sống, tôi còn có ngưá»i yêu, các bạn thân, còn có những ngưá»i ở “Nguyệt Quang xã†- cùng chà hướng nhưng không Ä‘i và o ngõ cụt, còn có hôn nhân và gia đình vui vẻ hạnh phúcâ€. Tôi thấy giá»ng mình hÆ¡i lạc Ä‘i, chẳng rõ vì thấp thá»m hay vì sợ hãi.
Má»™t giá»ng cưá»i nhạt từ phÃa sau tôi vá»ng đến.
Tôi thót tim, ngoảnh lại rồi kêu lên má»™t tiếng: má»™t đôi nam nữ cao lá»›n Ä‘ang sánh vai đứng đó, ngưá»i đà n ông mặc bá»™ com-lê mà u xanh xẫm Ä‘en, ngưá»i phụ nữ mặc bá»™ áo dà i nhung, nhìn trang phục thì biết ngay là Lăng Hoà nh Tố và Lạc VÄ©nh Phong má»›i cưới nhau tối qua, nhưng khuôn mặt cá»§a há», trá»i Æ¡i, khuôn mặt cá»§a há» Ä‘á»u dáºp nát hoà n toà n không thể nháºn ra! Những vết nứt Ä‘an xen không theo má»™t quy tắc nà o, đầm đìa những vệt máu xẫm Ä‘en, và còn nhìn thấy lá» má» xương trắng phÃa dưới.
“Thì ra các vị đã...â€
Ông Máºt thở dà i: “Cáºu Tiêu ạ, lúc giá»›i thiệu cáºu tham gia “Nguyệt Quang xãâ€, thì ông Chức và tôi vẫn là ngưá»i Ä‘ang sống. Tiến sÄ© Tố và bác sÄ© Phong bị tên Liá»…u Tinh chỉ Ä‘iểm đầu tiên, bị hà nh hạ đủ bá» nhưng vẫn nghiến răng không khai ra hai chúng tôi. Vẫn lại là tên Liá»…u Tinh ấy nằm vùng ở “Nguyệt Quang xã†đã chỉ Ä‘iểm khui ra hai chúng tôi. Mấy hôm trước chúng tôi du ngoạn đến đây để kết giao vá»›i cáºu, đó là khoảng thá»i gian giữa khi bị thẩm tra và bị bắt. Cáºu bị cướp máy hát đêm hôm ấy, cÅ©ng là do các bạn há»™i viên là m! Vì căm giáºn tên Liá»…u Tinh, chúng tôi ngỡ cáºu là đồng bá»n vá»›i hắn nên chúng tôi má»›i đùa bỡn cáºu. NgỠđâu cáºu lại trở thà nh há»™i viên duy nhất vẫn còn sống đến hôm nay!â€
Tôi nhìn ông Máºt, rồi lại nhìn vợ chồng Tố và Phong: “Nhưng, tối qua hai anh chị đã kết duyên...â€
Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì. Ông Chức thở dà i: “Há» Ä‘á»u tham gia há»™i từ nhiá»u năm qua, tâm đầu ý hợp đã lâu, năm ngoái há» Ä‘Ãnh hôn và dá»± định tổ chức hôn lá»… và o mùa xuân năm nay. Nà o ngá» tai bay vạ gió áºp đến, cả hai bị quy chụp là đặc vụ - chẳng bị xá» tá» thì cÅ©ng bị kết án chung thân - không thể vá» sống vá»›i nhau. Cả hai Ä‘á»u rất thanh cao già u lòng tá»± trá»ng, cùng nặng lòng vá»›i nhau, và chẳng muốn phải chịu đựng cảnh chia ly tan nát. Nếu không thể là m đôi chim chắp cánh bay trên trá»i thì là m cây liá»n cà nh dưới đất váºy! Cho nên hỠđã lá»±a chá»n... Khi còn sống chúng tôi Ä‘á»u nêu vá»›i nhà trưá»ng ý nguyện hiến xác cho phòng thá»±c nghiệm giải phẫu. CÅ©ng chÃnh vì thế mà phần lá»›n các há»™i viên Ä‘á»u có thể tái ngá»™ nÆ¡i đây. Vá»›i hai vị nà y, “ngưá»i hữu tình đã nên duyên chồng vợâ€, âu cÅ©ng là niá»m hạnh phúc có được từ trong muôn ná»—i bất hạnh váºy!â€
Cuộc trò chuyện kỳ lạ khiến tôi vô cùng cảm động, lệ rơi lã chã.
Ông Máºt nói tiếp: “Cáºu Tiêu ạ, tôi nháºn ra rằng trong tÃnh cách cá»§a cáºu cÅ©ng có nhiá»u chá»— yếu má»m. Cáºu phải nhá»› kỹ: tuyệt đối đừng Ä‘i theo lối cÅ© cá»§a chúng tôi. Gian khó chỉ là tạm thá»i, ánh sáng sẽ là vÄ©nh viá»…n! Phải mãi mãi giữ được ánh sáng ấy, má»›i có đủ can đảm để chiến thắng những cảnh ngá»™ éo leâ€.
Tôi gáºt đầu. ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi sẽ không rẻ rúng cuá»™c Ä‘á»i, dù chỉ là vì Y Y, vì Kình Tùng thì tôi cÅ©ng sẽ vững và ng để tiếp tục sống.
Tôi bá»—ng nháºn thấy mình bÆ¡ vÆ¡ không nÆ¡i nương tá»±a, vốn nghÄ© “Nguyệt Quang xã†là ân huệ cá»§a thượng đế ban cho, là chốn yên tÄ©nh để linh hồn tôi đến nương náu, còn gì sung sướng hÆ¡n được ở gần các vị bá» trên đằm thắm tình ngưá»i và cao nhã? Nhưng giò đây tôi đã biết sá»± tháºt, chẳng lẽ từ nay tôi sẽ gắn bó vá»›i má»™t đám hồn ma?
8/3/1967
Trá»i nắng
Hôm nay là má»™t ngà y vui. Ngà y Quốc tế Phụ nữ 8/3, Y Y được nghỉ ná»a ngà y, nà ng mất hai giỠđồng hồ ngồi tà u há»a để đến vá»›i tôi. Thá»i gian vừa qua tôi đã hai lần đến bệnh viện tiá»n tuyến thăm nà ng. Äúng thế: nà ng đã bị “Máy Kéo†bố trà là m cùng má»™t tổ thá»±c táºp. Äể xua tan sá»± ghen tuông cá»§a tôi, nà ng nói nà ng luôn giắt bên ngưá»i má»™t cái kéo, sẵn sà ng liá»u đối phó vá»›i hà nh vi quá trá»›n cá»§a Máy Kéo. Tuy nhiên, đến nay Máy Kéo vẫn chưa dám má»™t lần má»i nà ng ăn cÆ¡m, vẫn ở giai Ä‘oạn quan sát “từ xaâ€.
Hai chúng tôi tâm sá»± suốt má»™t buổi chiá»u, âu yếm gắn bó, bịn rịn không nỡ rá»i nhau. Vừa ăn cÆ¡m tối bước ra cá»a nhà ăn, đã trông thấy Máy Kéo cùng bá»n lâu la thuá»™c phái “tạo phảnâ€. Nhìn thấy cảnh thân máºt giữa tôi và Y Y, Máy Kéo mặt sa sầm, hắn hằn há»c nói: “Hai ngưá»i còn có vẻ gì là Hồng vệ binh nữa hay không hả? Yếu Ä‘uối uá»· mị thì có là m nổi đại cách mạng văn hóa không?â€
Tôi lẩm bẩm: “Chỉ thạo cái lối cáo mượn oai hùm!â€
Máy Kéo chỉ chá» có dịp, hắn bèn gà o lên: “Có ý kiến gì vá»›i các đồng chà cách mạng, thì có thể đà ng hoà ng nói to lên, khá»i cần là nhà ấp úng thế!â€
Y Y cÅ©ng bá»±c mình, nhưng nà ng không muốn chúng tôi phải cãi nhau, bèn nói: “Äồng chà Máy Kéo, sao các anh cÅ©ng vá» trưá»ng thế? Äã nói là nữ sinh tổ thá»±c táºp được phép nghỉ, nam giá»›i các anh là m thay kia mà ?â€
Äôi mắt lòng trắng át cả lòng Ä‘en cá»§a Máy Kéo Ä‘iên đảo liên hồi, hắn ôn tồn nói: “Chuyện là thế nà y Y Y ạ: tôi đến đón bạn vá». Äúng là nữ sinh được nghỉ ná»a ngà y, và nên hiểu chÃnh xác rằng cho đến ná»a đêm là hết ná»a ngà y phép. Nhưng 0 giá» ngà y mai bạn đã phải thá»±c táºp cấp cứu, đêm hôm khuya khoắt, đưá»ng xá xa xôi, thì tôi yên tâm sao được?â€
Y Y kinh ngạc trước sá»± vô liêm sỉ cá»§a Máy Kéo: “Nhưng các anh đã nói rằng sẽ là m thay phần việc cá»§a chúng tôi...â€
Máy Kéo cưá»i khẩy: “Tôi nói vẫn còn chưa rõ rà ng hay sao: là m thay, tức là là m thay phần việc hôm nay, việc ngà y mai, các bạn vẫn phải là m. Bạn Y Y hãy theo tôi vá» Ä‘i!â€
Tôi không thể nhịn được nữa: “Nà y Máy Kéo, Y Y là cái tên để cho cáºu gá»i hay sao? Cáºu có ý đồ gì, thì ai cÅ©ng biết cả rồi, tôi xin cáºu thôi Ä‘i cho. Cái trò vá» vịt cá»§a cáºu bốc mùi khiếp lắm, sắp là m cho ngưá»i Ä‘i Ä‘uá»ng chết ngất đến nÆ¡i!â€
Mấy tháng qua, Máy Kéo đã dần dần trở thà nh má»™t trong những thá»§ lãnh cá»§a phái “tạo phản†trong trưá»ng, nói chung chẳng ai khiêu khÃch hắn là m gì. Lúc nà y hắn tái mặt, xấn đến thụi và o ngá»±c tôi. Tôi đã lưá»ng hắn xấu hổ quá đâm khùng, nên tôi né ngưá»i, hắn chỉ “đấm không khÃâ€, nhưng lưng tôi bá»—ng bị đấm tháºt mạnh, Ä‘au thấu tim thấu phổi, biết ngay là đồ đệ cá»§a Máy Kéo đã đánh trá»™m. Y Y kêu lên má»™t tiếng lo sợ cho tôi. Tôi quay lại, thấy hai tên thuá»™c hạ cá»§a Máy Kéo đứng hai bên tả hữu, tôi xông đến tấn công rất mau lẹ. Tôi cÅ©ng thấy Máy Kéo ở phÃa sau cÅ©ng không chịu đứng yên, hắn nện tôi rất ác. Tôi nghÄ© “phen nà y mình bị hố to rồi đâyâ€.
Bá»—ng nghe hai tiếng chá»i “mẹ kiếpâ€, thì ra hai tên lâu la đã ngã lăn quay, thuáºn đà nà y tôi nhún thấp mình, Máy Kéo tiếp tục xuất chưởng Ä‘á»u không trúng. Tôi đá quét ngang, hắn ngã sấp mặt luôn!
Thì ra đã có ngưá»i kịp thá»i cứu viện, tôi nhìn lên: chÃnh là Kình Tùng!
Từ bé, Kình Tùng đã chuyên đánh nhau vá»›i cả đám đối thá»§ sống trong khu trưá»ng, lẽo đẽo bám theo má»™t thà y giáo ở trưá»ng thể dục thể thao để luyện quyá»n cước. Sau khi “đắc thếâ€, Máy Kéo rất muốn lôi kéo Kình Tùng nhưng Tùng vẫn chỉ áºm ừ cho qua chuyện, chá»§ yếu là vì chÆ¡i thân vá»›i tôi. Hôm nay Tùng ra tay cÅ©ng tức là từ nay anh trở thà nh cái gai trong mắt Máy Kéo.
Mấy tên lâu la cá»§a Máy Kéo hè nhau xông và o tôi, Kình Tùng ngăn tôi lại: “Tránh voi chẳng xấu mặt nà o! Bá»n mình rút thôi!â€. Tôi hiểu Tùng nói có lý, bèn kéo Y Y Ä‘i, ba chúng tôi vụt chạy biến luôn.
Y Y không thể chạy nhanh, bá»n ngưá»i kia có thể Ä‘uổi đến nÆ¡i. Tôi nhanh trà chỉ ngay và o ngôi nhà nhá»: “Bá»n mình nấp và o ngôi nhà kia Ä‘i!â€. Äó chÃnh là nhà giải phẫu.
Kình Tùng thoáng do dá»±, nhưng rồi cÅ©ng ừ. Ba chúng tôi chạy và o khóa cá»a lại, rồi đẩy chiếc bà n sắt vẫn dùng để đặt tiêu bản ra chèn cá»a.
Tôi há»i Tùng tại sao anh lại đến đúng lúc như váºy, anh đã Ä‘i liên hệ ở miá»n Tây Nam kia mà ? Tùng nói: “Mình đã Ä‘i đến nhiá»u nÆ¡i, đã gieo không Ãt hạt giống cách mạng, nay đã đến lúc phải trở vá» căn cứ địaâ€. Trở vá» trưá»ng, anh đã tìm tôi mãi. Nghe nói tôi và Y Y Ä‘ang gặp nhau, anh bèn tìm đến nhà ăn.
Y Y bá»—ng cưá»i nhạt: “Có phải anh Ä‘ang theo dõi bá»n em không đấy?â€
Tùng cÅ©ng cưá»i nhạt: “Anh không chấp bá»n con gái các em đâu! Em há»i cÅ©ng bằng thừa!â€
Tôi biết quan hệ giữa Y Y và Tùng vẫn thưá»ng căng thẳng chẳng đâu và o đâu, Ä‘ang định nói mấy câu dà n hoà thì bá»—ng nghe “xình xình xình...†bá»n Máy Kéo rất hung hăng, chỉ và i cú tấn công, đã xô há»ng cá»a, cái bà n sắt cÅ©ng bị đẩy lui và o.
Tùng và tôi ra sức chèn cái bà n sắt, không cho bá»n chúng và o cá»a. Nhưng chúng đông quân, nên chúng tôi không lại được. Cuối cùng, chiếc bà n sắt bị dạt sang má»™t bên, Tùng và tôi ngã sõng soà i, trợn mắt nhìn cánh cá»a đã bị mở toang.
Máy Kéo đắc chà cưá»i độc ác, ngông nghênh bước và o. Chúng tôi nhổm dáºy vụt chạy đến táºn cùng hà nh lang. Má»™t tên lâu la ở phÃa sau hô lên: “Cả ba đứa Ä‘á»u là đầu đất hay sao, chỉ biết lá»§i và o trong thì chạy đâu cho thoát?†Má»™t tên khác nói gá»n lá»n: “Äại soái Máy Kéo ạ, ở đây không có ai khác, lại rất yên tÄ©nh, cứ coi hai thằng nhóc kia là phản cách mạng, ta trấn áp luôn cÅ©ng không ai biết đấy là đâu! Mau ra tay là m cho gá»n Ä‘i! Em nghe nói bên đại há»c Công nghiệp và đại há»c CÆ¡ Ä‘iện Ä‘á»u là m thế, đã tiêu diệt được khá nhiá»u tên phản cách mạng!â€
Tôi thấy kinh hãi, Tùng cÅ©ng dừng chân, cả hai chúng tôi đồng thanh: “Chúng mà y dám?†Máy Kéo ngẫm nghÄ©, rồi nhìn Y Y nói: “Không cần thiết phải quyết liệt đến thế, hôm nay vốn chỉ muốn đón Y Y vá» Ä‘i là m, nếu Y Y chịu theo chúng tôi vá», thì chỉ cần dạy cho hai tên nà y bà i há»c để ghi nhá»› là được!â€
Bá»n thuá»™c hạ cá»§a Máy Kéo hưởng ứng ngay, sáu tên từ từ áp đến, ba chúng tôi đà nh từ từ lùi lại. Tôi có phần tuyệt vá»ng.
Bá»—ng Máy Kéo thét lên má»™t tiếng. Sau tên tuy Ä‘ang bước lên, nhưng lại giống như Ä‘ang Ä‘i xuống cầu thang, cÅ©ng như lại Ä‘ang bước và o má»™t đầm lầy - đầm lầy Ä‘ang nuốt chá»ng tất cả. Cà ng bước cà ng Ä‘i xuống - rất nhanh, đầu gối đã bị chôn xuống đất, ná»n hà nh lang phẳng phiu hình như biến thà nh bùn lầy lồi lõm vô hình. Mặt bá»n chúng đầy vẻ kinh hoà ng, chúng kêu gà o chá»i bá»›i bằng đủ thứ ngôn ngữ tục tÄ©u bẩn thỉu, khiến Y Y phải đưa tay bịt chặt tai.
Chúng tôi cÅ©ng vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn xuống dưới chân, vẫn là ná»n xi-măng trÆ¡ cứng. Tôi thoáng nghÄ©, chắc là các há»™i viên “Nguyệt Quang xã†đang giúp tôi. Lúc nà y tôi thấy có phần áy náy: từ sau khi biết rõ sá»± tháºt vá» há», tôi bà ng hoà ng ngÆ¡ ngác, cÅ©ng chưa đến lại nÆ¡i nà y và luôn có ý nghÄ© sẽ tuyệt giao vá»›i “Nguyệt Quang xãâ€.
Chỉ phút chốc bá»n Máy Kéo đã bị chôn đến ná»a ngưá»i, chúng ra sức bấu và o mặt đất bên cạnh, nhưng quanh ngưá»i chúng cÅ©ng nhão nhoẹt vô hình, cà ng vùng vẫy lại cà ng lún sâu hÆ¡n. Cuối cùng, Máy Kéo tuyệt vá»ng giÆ¡ tay cầu cứu chúng tôi.
Tôi và Kình Tùng nhìn nhau, mấy tên nà y tuy là những kẻ có ý nghÄ© tà n độc tháºt sá»± nhưng chúng cÅ©ng là bạn há»c cùng khoa, chỉ vì theo đám ăn tà n nên đã lầm đưá»ng lạc lối đó thôi, tá»™i không đến mức phải chết. Nhưng liệu chúng có thế như chó sói đớp lại ta không?
Thấy mặt đất đã nuốt đến ngực chúng, tôi bèn tiến lại chìa tay cho Máy Kéo.
Trong chá»›p mắt, tất cả trở lại bình thưòng, đầm lầy đã biến mất, Máy Kéo và các “chiến hữu†nằm sõng soà i trên mặt ná»n - có vẻ như chưa thể bò dáºy được. Chúng nhìn ánh mắt chúng tôi - Ä‘ang hà m chứa nghi hoặc, sợ hãi, phẫn ná»™ có đủ cả.
Tôi cúi xuống nói vá»›i hắn: “Nếu tôi không muốn cứu, thì cáºu sẽ tiếp tục chìm. Cho nên tôi yêu cầu cáºu hãy biết Ä‘iá»u và nháºn lá»i: đừng nuôi tham vá»ng đối vá»›i Y Y nữa, yêu cầu nà y không có gì quá đáng chứ?â€
Hình như Máy Kéo vẫn chưa thoát khá»i sá»± kinh hoà ng vừa rồi, hồi lâu không nói được. Mãi đến khi ba chúng tôi bước qua báºu cá»a cao cá»§a nhà giải phẫu má»›i nghe hắn kêu lên: “Mà y giở trò mà quá»·! Ông đây là m cách mạng, ông không sợ trò ma quá»· cá»§a mà y đâu!â€
Sau đấy Kình Tùng và Y Y Ä‘á»u nà i nỉ há»i tại sao tôi lại được sá»± trợ giúp kỳ quái thế ở nhà giải phẫu, tôi vẫn cố nén không nói gì hết, mặc dù tôi luôn rất tin tưởng ở cả hai ngưá»i.
3/4/1967
Trá»i âm u, mưa nhá».
Trong tháng hai, nhiá»u vị nguyên lão khai quốc đã chất vấn “đại cách mạng văn hóaâ€, mong sẽ xoay chuyển cà n khôn, nhưng hỠđã thất bại, rồi bị gá»i là “Dòng nước ngược tháng Haiâ€. Thế là khắp trong trưá»ng, ngoà i trưá»ng rá»™ lên phong trà o phê phán “Dòng nước ngược tháng Haiâ€, sá»± tà n khốc tanh tưởi lại cà ng dữ dằn thêm. Nhiá»u giáo sư và sinh viên trong trưá»ng đã bị “đánh đổâ€, phái “tạo phản†bèn chÃnh thức chÄ©a mÅ©i nhá»n và o những sinh viên “có vấn đỠxuất thânâ€. Tôi là má»™t trong số đó.
Há» bắt tôi trình bà y “vấn đỠxuất thân†cá»§a mình, tôi chỉ có thể nói tôi bị đẻ ra, nên không tá»± quyết định được “vấn đỠxuất thânâ€. Chẳng hiểu sao há» tra ra được bố mẹ tôi Ä‘ang ở nước ngoà i, bèn há»i tình hình cá»§a há» hiện nay, và tại sao chỉ mình tôi ở lại. Xu hướng truy há»i cá»§a há» khá rõ rà ng, chỉ chưa gá»i thẳng tôi là đặc vụ mà thôi! Vá» má»i chuyện cá»§a cha mẹ tôi, bác tôi rất Ãt nhắc đến vá»›i tôi. Tôi giáºn cha mẹ đã bá» rÆ¡i tôi từ nhá» nên cÅ©ng chẳng thiết há»i nữa. Bác gái tôi ốm rồi mất, bác trai cá»§a tôi từng là m việc cho chÃnh phá»§ Quốc dân đảng trong má»™t thá»i gian ngắn, sau đó lại là m đại diện thương mại cho má»™t công ty nước ngoà i, cho nên bác bị bắt Ä‘i tù. Thế là tôi cà ng không thể há»i ai vá» má»i nguồn gốc cá»§a mình.
Những đối tượng đã lá»t và o tầm ngắm cá»§a uá»· ban cách mạng, thì chắc chắn sẽ bị “đánh đổâ€; tôi cÅ©ng biết chắc mình sẽ bị phê đấu nên cÅ©ng không thiết dà i dòng vá»›i há». Tôi nghÄ©, tôi cứ má»™t má»±c khẳng định sá»± trong sáng cá»§a mình thì cùng lắm là bị há» lôi ra trước đám đông “đánh đổ†và i lần. Má»i ngưá»i thấy tôi chỉ là anh thư sinh yếu á»›t chắc sẽ có chút thông cảm.
Trừ phi há» có bằng chứng gì đó chứng minh tôi là đặc vụ, thì háºu quả sẽ tháºt tệ hại. Chứng minh như thế nà o? Äã từng tham gia “Nguyệt Quang xã†- là đủ để đẩy tôi và o thế đối láºp vá»›i nhân dân ngay láºp tức!
17/5/1967.
Trá»i râm
Hôm nay Y Y đến thăm tôi.
Lâu nay, ngà y nà o tôi cÅ©ng bị tổ Ä‘iá»u tra o ép, bắt tôi phải nói vá» tá»™i trạng “đặc vụâ€. Má»—i ngà y Ãt nhất tôi bị dồn ép sáu tiếng liá»n, tôi không thể là m việc ở bệnh viện như má»i ngà y, và cà ng không thể chăm chú Ä‘á»c sách, thần kinh căng như há»… đụng và o là đứt tùng, ngưá»i tôi như có thể nổ tan bất cứ lúc nà o.
Y Y xuất hiện lúc nà y, tôi như Ä‘ang trong đêm khuya tối Ä‘en chợt nhìn thấy ngá»n đèn bừng sáng.
Khuôn mặt nà ng hÆ¡i gầy Ä‘i, đôi mắt đượm vẻ u buồn, đủ thấy rằng, là bạn gái cá»§a tôi, nà ng cÅ©ng bị tổ Ä‘iá»u tra căn vặn không Ãt. Tôi thấy hổ thẹn áy náy, sau má»™t hồi má»›i nói được mấy chữ: “Em gầy Ä‘i nhiá»u!â€. Nhưng nà ng lại sá» và o má tôi và nói: “Anh gầy Ä‘i còn khiếp hÆ¡n!â€. Nà ng trà o nước mắt, trái tim tôi se lại.
Y Y chân thực, Y Y thánh thiện và dịu dà ng, vì tôi nà ng đã phải chịu oan ức.
Bao ná»—i Ä‘au khổ tôi phải chịu đựng bấy lâu chợt biến mất như là n sương má»ng tan nhanh sau khi ánh dương lên. Nhưng nhìn hai hà ng lệ cá»§a nà ng vẫn không ngừng tuôn chảy, sá»± phẫn ná»™ trong tôi lại dâng lên rất lâu không sao lắng xuống được.
“Anh xin lá»—i em, anh đã là m em bị liên lụyâ€. Tôi biết câu nói nà y tháºt nhạt nhoà bất lá»±c, nhưng nó vẫn là tiếng cá»§a lòng tôi.
Y Y dịu dà ng nói: “Sao cứ phải tách bạch “giữa anh và em†như thế? Anh từng nói Em là cá»§a Anh, Anh là cá»§a Em, anh đã quên rồi ư? Tổ Ä‘iá»u tra, tháºt sá»± đáng ghét, nhưng bá»n há» có thể là m gì nổi em? Huống chi, em không há» biết bất cứ chuyện gì vá» anh! Bá»n há» doạ em rằng, em xuất thân cÅ©ng không tốt, chỉ còn cách hợp tác vá»›i há» thì má»›i có thể giảm nhẹ nghi ngá» cá»§a tổ chức đối vá»›i em. Em thừa hiểu là chỉ hù doạ nhau, em cÅ©ng không báºn tâmâ€.
“Em nói thế nà y, lòng anh đã nhẹ nhõm hÆ¡n nhiá»u. Bá»n há» cÅ©ng hết cách đối vá»›i anh, nên bắt đầu giở ngón hà nh hạ thần kinhâ€.
Y Y nói: “Äúng thế! Má»—i khi nghÄ© đến anh suốt ngà y bị há» căn vặn, lòng em như bị kim đâm dao cắt. Em còn nghe nói tuần sau há» sẽ đưa anh ra xét xá» công khai, má»™t lần chưa được thì sẽ là m lần hai lần ba, có tháºt thế không?â€
Tôi gáºt đầu: “Äúng là bá»n hỠđã doạ anh như thế, nếu anh không chịu chá»§ động nói ra thì “há»™i phê đấu†sẽ chá» anhâ€.
Y Y gáºt đầu, hình như định nói gì nhưng lại thôi. Tôi im lặng chỠđợi, rồi Y Y má»›i chịu nói: “Anh có định chá»§ động nói trước không?â€
Câu nói nà y như tiếng sét đánh khiến tôi kinh hoà ng hồi lâu: “Gì thế? Em nói là anh tháºt sá»± có vấn đỠcần nói ra ư?†Nà ng là ngưá»i mà tôi tin cáºy nhất mà cÅ©ng...
Y Y nói: “Anh nói vá»› vẩn gì váºy? Anh tháºt ngốc! Trên cõi Ä‘á»i nà y em sẽ là ngưá»i cuối cùng nghi ngá» anh! Dù anh tÃnh cả anh Trịnh Kình Tùng!â€
Tôi nháºn ra câu nói cá»§a Y Y dùng theo mẫu câu kiểu tiếng Anh, bèn cố ý trêu chá»c: “Gần đây em lén nghe đà i địch phải không? Tiếng Anh cá»§a em ngà y cà ng khá lên, có lẽ sẽ quên tiếng Trung Quốc mất thôiâ€.
Y Y cưá»i: “Anh hẹp hòi tháºt, lại trả đũa ngưá»i ta rồi! Em nói tháºt nhé: tổ Ä‘iá»u tra đã há»i Ä‘i há»i lại em: anh có liên hệ gì vá»›i tổ chức phản cách mạng “Nguyệt Quang xã†gì gì đó không? Em trả lá»i: Tôi chưa từng nghe nói đến cái tên “Nguyệt Quang xãâ€; há» nói: tổ chức phản động nà y mượn danh nghÄ©a hâm má»™ nhạc cổ Ä‘iển để thu hút các thà nh viên và o hoạt động phản cách mạng. Cho nên em nghÄ© ngay rằng anh vốn rất mê nhạc cổ Ä‘iểnâ€
Tôi bá»—ng lặng thinh. Tôi chưa từng nói vá»›i Y Y vá» chuyện “Nguyệt Quang xãâ€, hồi trước ông Giang Máºt cÅ©ng dặn dò tôi đừng cho bất cứ ai biết, bây giá» tôi má»›i hiểu cái dụng ý sâu xa trong đó.
Nhưng Y Y vốn rất thông minh, thấy tôi do dá»±, nà ng đã nháºn ra ngay: “Chẳng lẽ bá»n há» nói là sá»± tháºt? Thì ra anh đã dấu em tháºt!â€
Tôi ngá»› ra không biết trả lá»i ra sao, ánh mắt Y Y chứng tá» dưá»ng như nà ng đã hiểu rõ tất cả, nà ng há»i giá»ng hÆ¡i run run: “Nhưng dù sao anh cÅ©ng phải cho anh Kình Tùng biết, đúng không? Anh em như chân vá»›i tay, đà n bà như tấm áo, và rá»—ng tuyếch như lá»i nói vu vÆ¡ đúng không?†Giữa Y Y vá»›i Kình Tùng, có lẽ sẽ mãi mãi khắc nhau như nước vá»›i lá»a.
Tôi đà nh cho Y Y biết toà n bá»™ những Ä‘iá»u đã xảy ra trong mùa đông năm ngoái,Y Y thấy mấy tháng nay tôi toà n vui chÆ¡i vá»›i đám oan hồn, nà ng quá kinh hãi, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Tôi bình thản nói: “Nếu há» lại há»i nữa thì em cứ nói ra, Ãt ra em cÅ©ng được thanh minh cho gá»n chuyện. Huống chi, “Nguyệt Quang xã†tháºt sá»± không phải là tổ chức đặc vụ gì hết, anh không việc gì phải hổ thẹn vá»›i lương tâmâ€.
Y Y đá mạnh tôi má»™t cái: “Anh coi em là hạng ngưá»i gì váºy? Tuy “Nguyệt Quang xã†thá»±c sá»± trong sáng, nhưng từ lâu đã bị há» coi là tổ chức phản cách mạng, nếu tổ Ä‘iá»u tra anh có quan hệ vá»›i “Nguyệt Quang xã†thì há» sẽ theo cái lý khai mà gán tá»™i cho anh, anh chá»› dại dá»™t mà công nháºn chuyện nà y!â€
Tôi gáºt đầu: “Tất nhiên là anh hiểu, anh chỉ lo em phải chịu sức ép quá căng. Anh cÅ©ng không nói vá»›i Kinh Tùng, nghe nói gần đây cáºu ấy cÅ©ng Ä‘ang bị Ä‘iá»u traâ€.
“CÅ©ng là vì anh à ?â€
Tôi gáºt đầu.
Y Y trầm ngâm má»™t lát, khẽ thở dà i: “Anh ấy cÅ©ng thá»±c đáng ái ngại. Má»™t con ngưá»i ngay thẳng đưá»ng hoà ng như váºy, có lẽ trước đây em đã quá nghiệt ngã vá»›i anh ấyâ€.
“Tất cả Ä‘á»u là tại anhâ€. Tôi chợt nghÄ©: tại sao những ngưá»i xung quanh tôi Ä‘á»u bị vướng mắc? Hai vợ chồng bác tôi, Y Y và Kinh Tùng nữa. Phải chăng sá»± tồn tại cá»§a tôi là sai lầm quá lá»›n?
23/5/1967
Hôm nay tôi bị đưa ra Khu xét xá» công khai. Ở trưá»ng nà y, có tôi và hai sinh viên cùng trưá»ng Ä‘á»u có “vấn đỠxuất thân†nghiêm trá»ng bị đưa ra “phê đấuâ€; ngoà i ra còn má»™t số sinh viên cá»§a má»™t số trưá»ng khác cÅ©ng bị na ná như váºy, cả thảy là 18 ngưá»i. Chúng tôi bị quần chúng phê đấu gá»i đùa là Tháºp bát la hán. Giữa chừng cuá»™c xét xá», má»™t sinh viên trong số nà y nhảy xuống dưới sà n, tuy không chết nhưng vỡ đầu chảy máu và bị gãy chân.
Khi trở vá», cặp kÃnh cá»§a tôi bị vỡ, khắp ngưá»i là nước bá»t, đầu gối sưng vù vì bị quỳ khá lâu.
Có lẽ Ä‘á»i ngưá»i bị là m nhục đến thế nà y là cùng cá»±c chăng?
Diệp Hinh chìm đắm trong những chuyện xưa cÅ© ghi trong cuốn nháºt ký, cô quên bẵng rằng mình Ä‘ang ngồi trong bóng tối.
Cô rất xót xa cho vị chá»§ nhân cá»§a cuốn nháºt ký, cô thở dà i rồi lại thở dà i... Và trong lúc cô thở dà i thì có má»™t tiếng thở dà i khác vá»ng đến, khiến con tim Hinh như thắt lại.
Má»™t giá»ng nói ở ngay phÃa sau gáy cô: “Cô có còn muốn sống nữa hay không?â€
|

11-08-2008, 11:00 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 12 Chuẩn đoán bệnh thần kinh
Hinh kinh ngạc quay đầu lại, thấy có đến sáu bẩy ngưá»i đứng đó. Äèn Ä‘iện được báºt sáng, Hinh nháºn ra ngay Chu Mẫn, Trần Hy và thấy Lý giảng viên phụ đạo, ba ngưá»i kia chắc là nhân viên phòng bảo vệ, Hinh đã gặp má»™t trong số đó là phó phòng bảo vệ Vu Tá»± DÅ©ng.
Thầy Lý nét mặt trầm tư: “Bạn Hinh tháºt quá dại dá»™t, có biết là m thế nà y sẽ bị trưá»ng thi hà nh ká»· luáºt không?â€
Hinh vốn định nói: “Tại sao má»i ngưá»i lại có thể tìm đến đây?â€. Nhưng lúc nà y cô đã hiểu rõ cả, cô gưá»m gưá»m nhìn Chu Mẫn và Trần Hy, rồi nói vá»›i thầy Lý: “Thưa thầy, em biết là mình đã sai. Nhưng, vì em tháºt sá»± lo lắng bi kịch “vụ án mưu sát 405†sẽ tái diá»…n. Em nghe nói vụ việc nà y có liên quan đến vụ án “Nguyệt Quang xã†cá»§a trưá»ng ta ngà y trước, cho nên em tìm Ä‘á»c hồ sÆ¡â€.
Ông DÅ©ng gắt gá»ng: “Không ngỠở đây lại có má»™t nữ Sê-lốc Hôm! Các cao thá»§ cá»§a Sở công an đã kết luáºn các vụ việc kia là tá»± sát, nay cô lại nói khác hẳn hay sao? Nếu cô lo bi kịch đó tái diá»…n tháºt, thì trước hết cô hãy chỉnh lại tư tưởng cá»§a cô Ä‘i đã!â€
Ông DÅ©ng nói quá cay nghiệt, thầy Lý bèn nói: “Anh DÅ©ng ạ, em Hinh tuổi Ä‘á»i còn trẻ, rất có khả năng tiếp thu, chúng ta nên kiên nhẫn giáo dục là chÃnh...â€
Thấy vị giảng viên má»›i tốt nghiệp Ãt lâu muốn giáo huấn mình, ông DÅ©ng cưá»i nhạt: “Vâng! Thầy Lý rất giá»i khoa sư phạm, má»i thầy ký cho tôi má»™t chữ và o đây. Và sáng mai, à không, ngay bây giá» xin má»i thầy và cô há»c trò cưng cá»§a thầy cùng đến phòng bảo vệ để nói chuyện cho kỹ đã!â€
Thầy Lý nhìn Hinh, rồi thở dà i: “E rằng không thể! Nhà trưá»ng đã bố trà má»™t hoạt động quan trá»ng trong sáng nay, cần gì thì anh cứ há»i luôn Ä‘iâ€.
“Äây là bác sÄ© Äằng và bác sÄ© Từ, được nhà trưá»ng má»i đến để giúp cô giải quyết vấn đỠtâm lý... và tư tưởng. Cô Ä‘ang nghÄ© những gì, thì cứ nói hết vá»›i há», chúng tôi sẽ lui ra để các vị nói chuyện cho tiệnâ€. Ông Duy Kim Chúc, trưởng phòng quản lý sinh viên Há»c viện Y há»c Lâm sà ng tháºn trá»ng giá»›i thiệu vá»›i Diệp Hinh. Ông đã nghe thầy Lý báo cáo vá» tình hình đêm qua: và o lúc ná»a đêm, cô gái yêu kiá»u nà y đã lẻn ra khá»i ký túc xá, hai bạn nữ cùng phòng là Chu Mẫn và Trần Hy đã bám theo, thấy cô ta và o khu nhà hà nh chÃnh cÅ©, sau đó không biết đã Ä‘i đâu. Trần Hy đà nh ở lại canh chừng, Chu Mẫn thì đến gặp giảng viên phụ đạo là thầy Lý - ngưá»i luôn ở trong trạng thái “sẵn sà ngâ€. Thầy Lý rất tháºn trá»ng bèn má»i ba nhân viên phòng trá»±c ban bảo vệ giúp đỡ, Ä‘i kiểm tra từng phòng trong khu nhà hà nh chÃnh cÅ©. Nhưng đã Ä‘i khắp các phòng và phòng thà nghiệm cÅ© Ä‘á»u không thấy bóng Diệp Hinh. Nhưng Vu Tá»± DÅ©ng đã ở há»c viện Giang Kinh lâu năm, bá»—ng nhá»› đến tầng hầm khá rá»™ng là địa Ä‘iểm cÅ© cá»§a Phòng hồ sÆ¡. Má»i ngưá»i tìm đến cầu thang để xuống thấy đèn ở lối Ä‘i báºt sáng, cá»a và o phòng hồ sÆ¡ không khóa bèn Ä‘oán chắc Diệp Hinh Ä‘ang ở trong đó. Äúng thế, Diệp Hinh Ä‘ang soi đèn pin Ä‘á»c má»™t bá»™ hồ sÆ¡ cÅ©...
Hai vị bác sÄ© tiến lại hồ hởi bắt tay Diệp Hinh. Hinh bình thản nhìn há»: bác sÄ© Äằng trạc 35 tuổi, dáng ngưá»i dong dá»ng, khuôn mặt rạng rỡ vui tươi, đôi mắt rất có thần, Ä‘ang mỉm cưá»i rất thân thiện; bác sÄ© Từ trạc tuổi đã ngoà i 50, vóc ngưá»i tầm thước, có phần đẫy đà , bá»™ tóc hÆ¡i hói, tình cảm thể hiện không mấy rõ rệt trên gương mặt. Diệp Hinh không cần há»i cÅ©ng hiểu rằng các bác sÄ© đến để giải quyết vấn đỠ“tư tưởng†phần nhiá»u là các bác sÄ© tâm lý. Có lẽ há» là bác sÄ© cá»§a khoa Tâm thần trong bệnh viện.
Hinh có cảm giác mình bị là m nhục: thì ra các bạn và thầy giáo đã cho rằng mình có vấn đỠtâm lý tháºm chà là vấn đỠtinh thần. Mình chỉ muốn Ä‘iá»u tra má»™t giai Ä‘oạn lịch sỠđể tránh tái diá»…n bi kịch kia mà !
Liệu ai có thế tin mình đây?
Nhưng cô lại nghÄ©: chÃnh mình cÅ©ng có lúc dưá»ng như không tin ở mình nữa là .
Cô bình thản há»i ông Kim Duy Chúc: “Thưa thầy Chúc, em nghe nói trưá»ng ta có quy định rằng, các sinh viên có vấn đỠtâm lý, trước hết nên đến phòng tư vấn tâm lý cá»§a y tế trưá»ng, sau đó má»›i quyết định xem có cần xin bệnh viện trợ giúp hay không. Sao lại đặc biệt quan tâm đến em thế nà y ạ?â€
Ông Chúc ngá»› ra trước câu há»i nà y, không phải vì chưa được nghe trả lá»i mà là vì sá»± bình tÄ©nh thản nhiên và tư duy mạch lạc cá»§a Hinh trong khi nói khiến ông không thể tin cô gái nà y thuá»™c nhóm “bệnh nhẠtâm thần phân liệt giai Ä‘oạn đầuâ€.
“Chúng tôi không nháºn định rằng có vấn đỠtâm lý gì cả, mà là vì gần đây nghe nói em có nhiá»u Ä‘iểm bất thưá»ng trong sinh hoạt, vá»›i phương châm dá»± phòng là chÃnh, nhà trưá»ng muốn giúp em vượt qua má»i khó khănâ€. Nói đến đây, ông Chúc nháºn thấy ánh mắt cá»§a Hinh khiến ông rất mất tá»± nhiên, ông nhấn mạnh: “Ngoà i ra, em có và i biểu hiện - nói đúng ra là vi phạm ná»™i quy nhà trưá»ng, chúng tôi rất muốn biết nguồn cÆ¡n ra sao, chứ không muốn thiếu sát sao để rồi ká»· luáºt má»™t sinh viên giá»iâ€.
Quả nhiên Hinh hÆ¡i bị tác động, đúng là mình đã lẳng lặng Ä‘i Nghi Hưng, rồi lại mò và o phòng hồ sÆ¡ lúc đêm hôm... Ä‘á»u là vi phạm ná»™i quy, nhà trưá»ng hoà n toà n có thể ká»· luáºt mình. Nếu mình không hợp tác thì háºu quả tháºt khó lưá»ng, khó mà giải mã được “vụ án mưu sát 405†đã đà nh, mà còn mất cả cÆ¡ há»™i há»c đại há»c nữa. Hinh bèn nhẹ nhà ng nói: “Cám Æ¡n thầy Chúc và lãnh đạo trưá»ng đã quan tâm, em xin trình bà y vá»›i hai vị để giải quyết vấn đỠtư tưởng cá»§a emâ€.
Trong lúc Hinh nói, bác sÄ© Từ Hải Äình lặng lẽ quan sát cô. Ông nhá»› lại các nữ sinh cá»§a Äại há»c Y Giang Kinh 16 năm trước từng được ông Ä‘iá»u trị: Tưởng Dục Hồng, Hạ Tiểu Nhã, Thẩm Vệ Thanh, Nghe Na, Thôi Lệ Ảnh... dưá»ng như Ä‘á»u có dáng vẻ thanh tú như cô gái Ä‘ang ngồi đây, chỉ hiá»m kết cục cá»§a há» Ä‘á»u khiến má»i ngưá»i phải mãi mãi xót thương. NghÄ© đến đây ông Äình lại thấy nhói ở tim.
Các bác sĩ nói ông có dấu hiệu bệnh động mạch và nh tim, nhưng ông tự biết, cái đau nà y xuất phát từ đáy lòng mình.
Không thể để cô gái nà y lại Ä‘i và o con đưá»ng cá»§a các nữ sinh kia!
Trên đưá»ng Ä‘i đến Äại há»c Y Giang Kinh, ông kể những chuyện cÅ© vá»›i đồng nghiệp Äằng Lương Tuấn, ông Tuấn nghe xong liá»n phán Ä‘oán: “Có lẽ anh nên cho các nữ sinh ấy nằm viện dà i ngà y hÆ¡n...†Nhưng ông Äình thở dà i: “Tôi lại nghÄ© khác: theo tôi nên cho há» sá»›m ra việnâ€. Ông Tuấn không nói gì nữa, ông cảm thấy nói chuyện há»c thuáºt vá»›i vị bác sÄ© có thâm niên nà y rất khó ăn ý. Gần đây cả hai vị Ä‘á»u ná»™p đơn xin công nháºn chức danh cao cấp, cả hai cùng Ä‘ang là ứng viên chức chá»§ nhiệm khoa, khó tránh khá»i sẽ có chá»— “vênh nhauâ€.
Khi ông Äình còn trầm tư, thì ông Tuấn đã trò chuyện vá»›i Hinh và i câu, bảo cô ngồi và o Ä‘i-văng, và ra hiệu má»i ông Chức cứ lui ra. Phòng quản lý sinh viên đã mượn phòng khách cá»§a viện Y há»c lâm sà ng để bố trà cuá»™c nói chuyện nà y. Trước khi lui ra, ông Chúc còn pha trà cho cả ba ngưá»i. ChỠông Chúc khép cá»a lại, ông Tuấn má»›i ôn tồn nói: “Ông trưởng phòng quản lý sinh viên cá»§a các cô nói hÆ¡i quá lá»i, há» má»i chúng tôi đến không phải là để chẩn Ä‘oán gì mà chỉ để trò chuyện vá»›i cô. Nếu cô không có vướng mắc gì vá» tư tưởng thì chúng tôi sẽ nói vá»›i nhà trưá»ng rằng các vị đã cưá»ng Ä‘iệu sá»± việc. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, há» lo ngại, cÅ©ng không phải là không có lýâ€. Giá»ng ông Tuấn có phần nghẹn ngà o. “Nghe nói gần đây cha mẹ cô đã ly hôn, cha lại vừa qua Ä‘á»i, đương nhiên sẽ tạo thà nh áp lá»±c - bất cứ ai trong hoà n cảnh nà y cÅ©ng váºyâ€.
Hinh lại thấy nao nao thương cảm, Ãt hôm nay cô chạy ngược chạy xuôi, ná»—i buồn vá» cái chết cá»§a cha lắng dịu, thá»±c ra cÅ©ng vì cô tạm không nghÄ© nhiá»u đó thôi. Cô gáºt đầu, tiếp tục nghe ông Tuấn nói: “Nghe nói, trước khi mất, cha cô có đến thăm cô?â€
“Nói chÃnh xác hÆ¡n là , sau khi cha cháu bị liệt não, thì cháu gặp lại ông. Cháu biết, nói thế nà y tháºt ná»±c cưá»i, nhưng cháu cÅ©ng chẳng hiểu tại sao lại thếâ€.
Ông Tuấn gáºt đầu: “Cô đừng tá»± trách mình, Ä‘iá»u nà y có gì đáng cưá»i đâu? Cô nhìn thấy vẫn là cô nhìn thấy, không ai có thể xì xà o gì hết! Khi cha cô đến gặp thì cô Ä‘ang ở đâu? Có ai khác nhìn thấy không?â€
Hinh hồi tưởng lại: “Cháu nhá»› rằng sau khi cháu kết thúc dẫn chương trình cuá»™c thi hát tá»± biên tá»± diá»…n, rồi ra ngoà i nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i vừa dá»± thi, thì cha cháu đứng phÃa sau gá»i cháu, cháu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Hai cha con cháu Ä‘i dạo trong sân trưá»ng, cÅ©ng không giá»›i thiệu ông vá»›i ai cả. Äang Ä‘i dạo, cha thấy cháu bị lạnh, ông bèn cởi chiếc áo jac-ket ra choà ng lên vai cháu và để lại cho cháu luôn. Cháu cÅ©ng không hiểu tại sao...â€
“Vì sao cha cô qua Ä‘á»i?â€
“Bị ung thư nãoâ€.
Nghe nói thế, ông Tuấn nhướng cặp lông mà y mỉm cưá»i: “Không phải tôi nói quá lên đâu: cô là má»™t cô gái rất cứng cá»i. Nghe nói trước khi cha cô qua Ä‘á»i thì cha mẹ cô đã ly hôn, mà cô vẫn dẹp được má»i tác động ấy sang má»™t bên để thi giữa há»c kỳ vá»›i kết quả cao, còn được Ä‘iểm tuyệt đối ở môn giải phẫuâ€.
Hinh thấy ông ta nhắc đến môn giải phẫu, thì cô đã hiểu ra: “Cám Æ¡n bác đã khen, có phải bác muốn cháu nói vá» cái tiêu bản cÆ¡ thể đó không ạ? Cháu đã nhìn thấy, nhưng ngưá»i khác thì lại không nhìn thấy nó. Vốn dÄ© chÃnh cháu cÅ©ng bắt đầu nghi ngá», liệu có phải mình đã nhìn thấy cái tiêu bản cÆ¡ thể rất hoà n hảo ấy không. Nghe có vẻ như quá ư hão huyá»n. Nhưng đến nay thì cháu biết chắc chắn cháu đã tháºt sá»± nhìn thấy nó. Cái tiêu bản ấy hoà n toà n có tháºt!â€. Hinh nhá»› đến những ghi chép vá» tiêu bản cÆ¡ thể trong cuốn nháºt ký kia, cùng vá»›i những ná»—i éo le sinh li tá» biệt trong đó, cô lại thấy rất xúc động.
Ông Äình nhẹ nhà ng há»i: “Tại sao cô nói cái tiêu bản ấy hoà n toà n có tháºt?â€
Hinh trả lá»i: “Câu chuyện nà y rất dà i, cháu đỠnghị các bác cứ đến Ä‘á»c bá»™ hồ sÆ¡ mà đêm qua cháu đã xem!â€
“Hồ sÆ¡ ấy nói vá» vấn đỠgì?â€
“Ãnh trăngâ€.
Ông Äình hÆ¡i sững sá»: vẫn hai cái chữ nà y, ông rất sợ phải nghe đến nó. Những nữ sinh nhắc đến hai chữ nà y, Ä‘á»u không thoát được ná»—i bất hạnh.
“Ãnh trăng là tên má»™t nhóm văn nghệ cá»§a trưá»ng nà y - “Nguyệt Quang xã†- từ những năm 50 bị coi là má»™t tổ chức phản cách mạngâ€.
“Tại sao cô biết?â€
“Bác có nghe nói vỠ“vụ mưu sát 405†không: hầu như má»—i năm lại có má»™t nữ sinh ở phòng 405, khu nhà 13 nhảy lầu mà chết, nhưng có má»™t ngưá»i sống sót tên là Thẩm Vệ Thanh. Chị Thanh đã kể vá»›i cháuâ€.
Ông Äình vẫn nhá»› ra Vệ Thanh, đúng cô ta là ngưá»i duy nhất may mắn sống sót trong “vụ án mưu sát 405â€. Ông bình tÄ©nh trở lại: “Cô đã tìm gặp cô ấy à ? Cô ấy... vẫn khá»e chứ?â€
“Chị ấy... đã chết, đúng và o hôm cháu gặp chị ấy!†Hinh không nén được nữa, cô trà o nước mắt.
Ông Äình nhướn ngưá»i vá» phÃa trước, giá»ng run run: “Gì thế? Äã chết rồi? Cô ấy... cô ấy đã chết như thế nà o?â€
“Nhảy lầuâ€. Hinh khóc thút thÃt, không nỡ nhá»› lại cái cảnh Vệ Thanh nhảy lầu.
Ông Tuấn không ngá»›t cau mà y, không chỉ vì ông Äình và Hinh nói chuyện chẳng đâu và o đâu, mà còn vì ông thấy má»™t bác sÄ© khoa thần kinh già u kinh nghiệm như ông Äình sao lúc nà y lại mất tư thế như váºy!
Ông Äình cÅ©ng nháºn ra ngay, ông thầm trách phòng quản lý sinh viên đã thiếu chu đáo, không nói rõ vá»›i ông việc Diệp Hinh lén Ä‘i đến huyện Nghi Hưng. Má»™t chuyện chết ngưá»i, sao lại không tác động đến trạng thái tinh thần cá»§a Diệp Hinh được.
Ông Tuấn thấy gương mặt cá»§a ông Äình hÆ¡i giáºt giáºt, ý chừng tỠý có lá»—i, ông bèn nắm lấy quyá»n chá»§ động để há»i: “Cô thưá»ng hay kể lại vá»›i các bạn cùng phòng vá» những giấc mÆ¡ cá»§a mình, cô có thể nói cụ thể vá»›i chúng tôi Ä‘uợc không?â€
Diệp Hinh uể oải bước Ä‘i vá» phÃa ký túc xá. Nhá»› đến những câu há»i cá»§a hai vị bác sÄ© vừa nãy, có vẻ rất lịch sá»± và tá»± nhiên, thá»±c ra là há» Ä‘ang chẩn Ä‘oán. Há» sẽ kết luáºn thế nà o đây? Còn những chuyện gì nữa Ä‘ang chỠđón cô ở phÃa trước?
Cô thấy tiếc vì đêm qua chưa Ä‘á»c xong cuốn nháºt ký và các hồ sÆ¡ khác, nên vẫn chưa rõ “Nguyệt Quang xã†có liên quan gì đến “vụ án mưu sát 405â€? Äêm qua nhân viên phòng bảo vệ đã xét há»i cô rất lâu, má»™t nữ nhân viên đã lục soát và thu mất chiếc chìa khóa đồng và cuá»™n phim. Váºy là má»™t Ä‘oạn lịch sá» lại sắp bị chôn vùi. Mình phải là m gì bây giá»?
NghÄ© mãi nghÄ© mãi, Hinh chợt nháºn ra má»™t Ä‘iá»u: các câu chuyện cÅ© mà cuốn nháºt ký nhắc đến, nhất là chuyện vỠ“Nguyệt Quang xãâ€, Ä‘á»u xảy ra tại khu nhà giải phẫu, chuyện đã xôn xao thì những ai thưá»ng đến khu nhà nà y Ä‘á»u không thể không biết. Hinh nghÄ© ngay đến ông già gù. Tuy Âu Dương Sảnh từng nói ông già ấy giải thÃch vỠ“ánh trăng†thì toà n là râu ông ná» cắm cằm bà kia, nhưng có lẽ vì ông ta cố ý từ chối nên má»›i áºm ừ như váºy. Nghe nhắc đến “ánh trăng†mặt ông ta biến sắc, rõ rà ng ông ta biết rõ Ãt nhiá»u.
Hinh bèn đi tìm ông già .
Khi Ä‘ang định Ä‘i vá» hướng khu giải phẫu, thì cô bá»—ng thấy là lạ... bèn ngoái đầu lại, nháºn ra Chu Mẫn và Trần Hy ở phÃa xa xa Ä‘ang Ä‘i theo cô. Cô thầm nghÄ© “tháºt đáng ghétâ€, nhưng lại thấy thá»±c ra há» cÅ©ng vì sá»± an toà n cá»§a cô, thì chẳng có gì đáng trách cả. Äúng là những hà nh động cá»§a cô gần đây khiến những ngưá»i bình thưá»ng thấy khó hiểu.
Nhưng Sảnh và Tạ Tốn nữa nhất định sẽ hiểu cho cô.
Nà y anh chà ng Tạ Tốn, nếu anh không xuất hiện nữa thì tôi sẽ cố gắng quên anh luôn!
Hinh vẫn quay vá» khu ký túc xá, nhưng cô Ä‘i lối cầu thang bên cạnh để lên tầng hai, rồi lại Ä‘i xuống bằng lối cầu thang ở đầu bên kia, tạo ra “chênh lệch múi giá»â€ vá»›i Chu Mẫn và Trần Hy. Thế là cô dá»… dà ng cắt Ä‘uôi, rồi rảo bước đến khu nhà giải phẫu.
Và o rồi, cô tiến thẳng đến gian chế tác tiêu bản ở táºn cùng tầng má»™t. Cá»a căn phòng nhá» Ä‘ang khép nhưng không khoá. Cô gõ cá»a, không thấy động tÄ©nh gì bèn đẩy cá»a bước và o. Căn phòng trống trải, chỉ có má»™t chiếc bà n cÆ¡ động phục vụ giải phẫu, trên đó có và i thứ dụng cụ
Hinh vừa quay ngưá»i để bước ra thì suýt nữa đâm sầm và o má»™t ngưá»i, chẳng rõ ông ta đã không má»™t tiếng động đứng ngay sau lưng cô từ bao giá». Nếu không phải Ä‘ang là ban ngà y chắc cô đã khiếp hãi kêu lên.
“Chà o thầy Côn!†Äó chÃnh là thầy giáo trẻ Chương Vân Côn dạy môn giải phẫu.
“Diệp Hinh! Tôi đứng ở cá»a trông thấy bạn, nhá»› rằng bạn đã nghỉ mất hai tiết há»c, có lẽ là bạn đến nhá» tôi phụ đạo! Nà o, chúng ta lên gác ngồi!â€
Hinh cưá»i có ý xin lá»—i: “Em đến đây định tìm má»™t bác kỹ thuáºt viên thuá»™c phòng nghiên cứu giảng dạy cá»§a các thầy, bác ấy gù... thầy có biết không à ?â€
Thầy Côn à má»™t tiếng, rồi gáºt đầu: “Tức là bác Phùng, tôi biết chứ! Có lẽ bác ấy là ngưá»i có thâm niên lâu nhất ở phòng nghiên cứu giảng dạy nà y. TÃnh bác ấy hÆ¡i kỳ cục má»™t chút nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u rất tôn trá»ng bác ấy. Bác ấy thưá»ng không đến là m và o ban ngà y. Bạn có việc cần à ? Nếu có thể nói vá»›i tôi, thì tôi sẽ nhắn giúp choâ€.
Hinh lắc đầu: “Không cần thiết ạ. CÅ©ng không có gì phải gấp vá»™i. Äể lần sau gặp hãy hayâ€. Cô cố ý lái sang chuyện khác: “Chiá»u nay em còn có bà i thá»±c nghiệm môn sinh lý, nên hôm nay chưa chắc có thá»i gian để há»c bù, nhưng em muốn mượn giáo trình cá»§a hai tiết vừa rồi...â€
â€œÄÆ°á»£c, bạn lên gác vá»›i tôiâ€.
Muốn lên tầng hai, thì phải ra khá»i tầng má»™t rồi lên cầu thang lá»™ thiên ở phÃa nam ngôi nhà . Lên rồi, hai ngưá»i dừng trước má»™t phòng là m việc hÆ¡i nhá», Vân Côn nói: “Äây rồi, và o Ä‘i!â€
Hinh vẫn nháºn thấy cặp mắt đầy nhiệt tình cá»§a Vân Côn sau cặp kÃnh khá dà y, cô bước và o gian phòng. Má»™t chiếc bà n là m việc khá rá»™ng, má»™t giá sách và má»™t chiếc giưá»ng gấp cÆ¡ động choán gần hết gian phòng, gần như không còn chá»— lách chân. Vân Côn tỠý áy náy: “Xin lá»—i nhé, ở đây bừa bá»™n cháºt chá»™i quá, lẽ ra chẳng thể tiếp khách ở đây. Bạn ngồi tạm trên giưá»ng váºy. Tôi quên chưa há»i, bạn đã ăn cÆ¡m chưa?â€
Hinh tò mò quan sát căn phòng, tuy cháºt chá»™i nhưng bà n là m việc, giá sách, chiếc giưá»ng Ä‘á»u rất nghiêm chỉnh có tráºt tá»±. Äá»§ biết Vân Côn sống rất ngăn nắp, rất khá»›p vá»›i vẻ ngoà i cá»§a anh.
Cô không ngồi, mỉm cưá»i và nói: “Em đã ăn rồi, thầy Côn khá»i phải báºn tâm. Em xin mượn cuốn giáo trình rồi vá» luôn thôi!â€
Cô liếc nhìn chiếc khung ảnh là m bằng gá»— đượm mà u thá»i gian Ä‘ang đặt trên bà n, trong đó có tấm ảnh Ä‘en trắng cá»§a má»™t cô gái. Hinh cÅ©ng biết lâu nay có nhiá»u hiệu ảnh chụp ảnh nghệ thuáºt đã chế tác các bức ảnh Ä‘en trắng. Cô gái có đôi mắt và cặp lông mà y tuyệt đẹp, dáng vẻ cao quý thanh tao, rá»±c rỡ bá»™i phần.
“Äây chắc là bạn gái cá»§a thầy? Chị ấy xinh quá, và còn rất hiá»n dịu nữaâ€.
Vân Côn chăm chú nhìn tấm ảnh, rồi thở dà i nói: “Tôi đâu có được cô bạn gái xinh đẹp thế nà y! Chỉ là cô bạn há»c, nay cô ấy Ä‘ang ở đâu tôi cÅ©ng chẳng biết nữa. Những lúc là m việc mệt má»i thì ngồi ngắm, bức ảnh giúp tôi tỉnh táo đầu ócâ€.
Hinh Ä‘oán rằng Vân Côn có ý muốn giấu, nên cô không há»i nữa, cô cưá»i: “Chẳng lẽ thầy ở ngay đây à ?â€
“Trưá»ng cÅ©ng đã bố trà nhà ở ký túc xá cho tôi, nhưng nhiá»u khi ngồi Ä‘á»c sách quá khuy, nên lại ngại vỠđó, bèn ngá»§ lại đâyâ€.
Hinh đã hết chuyện để nói, bèn chà o ra vá». Nhưng cô chưa chịu vá» ngay, cô lại và o tầng má»™t xem sao, thì trông thấy ông già gù Ä‘ang ở trong má»™t căn phòng thá»±c nghiệm.
“Bác Phùng còn nhá»› cháu không?â€
Ông Phùng cháºm cháºm quay ngưá»i lại, nheo mắt. Nháºn ra Diệp Hinh, mắt ông bá»—ng trợn tròn có vẻ như rất sợ hãi: “Cô... tại sao cô lại đến đây?â€
“Há»c kỳ nà y cháu há»c môn giải phẫu, nên sẽ phải thưá»ng xuyên và o đây. Lúc nà y chẳng phải sau 12 giỠđêm, cháu có sai gì đâu ạ?â€
Ông Phùng lạnh lùng há»i: “Váºy thì cô muốn gì?â€
“Cháu muốn há»i thăm bác má»™t chuyện, bác có nghe nói vỠ“ánh trăng†không?â€
Äôi mắt ông Phùng mở cà ng to hÆ¡n, nhưng ông láºp tức lại tá» ra rất thá» Æ¡: “Tôi chưa từng nghe nói vỠ“ánh trăng†gì cả, nhưng tôi nhá»› là cô đã từng thấy tôi xá» lý tá» thi dưới ánh trăng. Tôi mong cô chẳng nên quá hứng thú đối vá»›i “ánh trăngâ€.â€
“Thá»±c ra cháu đã biết cả rồi, bác chẳng cần phải giấu cháu!â€
“Cô biết vỠcái gì?†Ông Phùng có phần bối rối, nhìn chằm chằm và o Diệp Hinh.
Hinh nói rõ rà ng từng tiếng má»™t: “Cháu đã biết vỠ“Nguyệt Quang xãâ€, cÅ©ng biết rằng “Nguyệt Quang xã†có liên quan đến “vụ án mưu sát 405â€. Trước đây chúng cháu chưa nói cho bác biết: chúng cháu Ä‘á»u Ä‘ang ở phòng 405 là nÆ¡i hầu như năm nà o cÅ©ng có ngưá»i chết!â€
Ông Phùng run run, vô số sá»± việc và ý niệm xa xưa lướt nhanh trong đôi mắt đục má» cá»§a ông. Nhưng rồi ông lại đưa mắt nhìn xuống, nói cháºm rãi: “Tôi chưa bao giá» nghe nói vỠ“Nguyệt Quang xãâ€, cô khá»i cần mệt óc Ä‘oán mò là m gì nữa!â€
“Nhưng lần trước bác đã...â€
“Thôi nà o! Tôi còn rất nhiá»u việc phải là m, cô hãy vá» mà là m các việc cá»§a mình Ä‘i!†Ông Phùng bá»—ng thô bạo nhắt lá»i Hinh.
“Cháu còn có thể lại đến gặp bác được không ạ?†Trông Hinh tháºt đáng ái ngại. Ông Phùng đã quay mặt Ä‘i nhưng vẫn có thể nháºn thấy cái bướu ở lưng ông Ä‘ang rung rung.
“Không!... Hãy để cho tôi có Ãt thá»i gian đã. Nhưng dù sao cô cÅ©ng không được đến đây tìm tôi và o ban đêmâ€.
Kết thúc buổi há»c thá»±c nghiệm giải phẫu, Diệp Hinh Ä‘i má»™t mình ra khá»i phòng thá»±c nghiệm. Cô vẩn vÆ¡ cảm thấy các bạn Ä‘á»u nhìn cô bằng ánh mắt khang khác, tháºm chà còn nghe thấy há» lầm rầm bà n tán, cô mưá»ng tượng thấy há» còn giÆ¡ tay chỉ trá» nà y khác... Trên đưá»ng trở vá», không ai Ä‘i cùng, cô cÅ©ng không muốn có ai Ä‘i cùng, để táºn hưởng sá»± im lặng tối Ä‘a. Có lẽ mình nên ngá»§ má»™t giấc tháºt đẫy, rồi tỉnh lại sẽ nháºn ra rằng tất cả chỉ là má»™t giấc mÆ¡ không mấy ngá»t ngà o...
Nhưng rõ rà ng đây không phải là nằm mÆ¡. Khi bước ra khá»i phòng thá»±c nghiệm, Hinh đã có cảm giác Chu Mẫn và Trần Hy Ä‘ang Ä‘i theo mình.
“Diệp Hinh!†Thấp thoáng bóng má»™t nữ sinh Ä‘ang ở phÃa lùm cây, Hinh nháºn ra ngay đó là má»™t bạn sinh viên há»c lá»›p trên cá»§a trưá»ng. Cô ta Ä‘i đến nÆ¡i và nhanh nhẹn đặt và o tay Hinh má»™t phong thư, nói khẽ: “Mau mở ra xem Ä‘i!†Rồi quay ngoắt Ä‘i luôn.
Hinh vẫn bước Ä‘á»u như lúc nãy, và tháºn trá»ng mở phong bì. Bên trong là má»™t tá» giấy được xé vá»™i từ má»™t cuốn sổ tay. Chỉ thấy viết mấy dòng chữ:
“Chúng tôi vừa kiến táºp ở bệnh viện tâm thần, nghe thấy có bác sÄ© nói chuyện riêng rằng nhà trưá»ng Ä‘ang bà n vá» việc đưa em Ä‘i nằm viện tâm thần. Äã có hai bác sÄ© tiếp xúc vá»›i em, và đưa ra kết luáºn không mấy có lợi cho em, rằng cần khẩn trương đưa em và o nằm viện. Mong em hãy có sá»± chuẩn bị, nếu có thể không Ä‘i, thì đừng Ä‘iâ€.
Chữ ký là của Du Thư Lượng.
Tuy đã lưá»ng trước, nhưng Hinh vẫn không ngá» nhà trưá»ng và bệnh viện lại nhanh chóng đưa ra quyết định như thế. Cô vừa lo sợ vừa tức giáºn, nhưng cÅ©ng lại thấy vui vui.
Tức giáºn là vì các thầy và các chuyên gia ở bệnh viện đã không tìm hiểu thêm vá» cô, chỉ xét hiện tượng bá» ngoà i rồi kết luáºn cô có vấn đỠthần kinh; thấy vui là vì Du Thư Lượng vẫn tin ở sá»± tỉnh táo cá»§a cô - tháºm chà anh đã mạnh dạn khuyên cô “nếu có thế không Ä‘i, thì đừng Ä‘iâ€. Kiến thức thông thưá»ng giúp cô hiểu rằng má»™t ngưá»i khá»e mạnh phải sống giữa đám bệnh nhân tâm thần thì chỉ có hại mà thôi.
Má»™t ngưá»i khá»e mạnh như cô, tại sao phải từ bá» nhà trưá»ng đầy sức sống để đến ở vá»›i đám bệnh nhân tâm thần?
Nhưng cô nên chuẩn bị thế nà o để tránh được cái nạn nà y?
Cô bá»—ng thấy lòng trống trải vô cùng, cà ng cố suy tÃnh thì lại cà ng thấy Ä‘au đầu. Cô thấy thấp thá»m không yên. Äây chẳng phải lần đầu tiên cô thấy Ä‘au đầu. Chẳng lẽ mình cần được bác sÄ© giúp đỡ tháºt hay sao?
Nhưng nhất thiết không thể là bác sĩ khoa thần kinh!
Äầu Ä‘au kinh khá»§ng. Hinh bước cháºm rãi rồi tá»±a và o hà ng cá»™t bên đưá»ng vẫn dùng để treo áp-phÃch, hÃt thở tháºt mạnh, nhưng óc cô vẫn cố hết sức để suy nghÄ©.
Và chỉ nghÄ© đến hai chữ “bá» trốnâ€.
Trốn khá»i trưá»ng, trốn vá» nhà . Nếu sống vá»›i mẹ, thì mình sẽ nói là để dưá»ng bệnh, chắc nhà trưá»ng cÅ©ng sẽ phải yên tâm.
Nhưng lúc nà y trốn vá» nhà đâu có dá»…. Chu Mẫn và Trần Hy bám sát mình như bóng vá»›i hình, há» sẽ Ä‘i theo ra ga, sẽ dùng má»i cách để ngăn cản mình.
Và dù có vỠđến nhà , thì chắc mẹ cũng lại nghe theo đỠnghị của bác sĩ để đưa mình và o nằm viện.
Nhưng dù sao thì bây giá» cÅ©ng không thể quay lại ký túc xá, vỠđó khác nà o chui đầu và o rá». Trưá»ng đã quyết định phải đưa mình Ä‘i viện, chưa biết chừng Ä‘ang có ngưá»i chỠở ký túc xá để “áp giải†mình!
Nhưng cô vẫn cứ bước vá» hướng ký túc xá, cô không muốn để lá»™ ra hiện tượng gì bất thưá»ng để Chu Mẫn và Trần Hy nghi ngá». Sắp đến gần khu ký túc xã, cô đưa mắt nhìn, cô như hÃt phải là n gió mạnh: má»™t xe buýt mi-ni mà u trắng Ä‘ang đỗ ở sân trước khu nhà 13 mà cô ở. Chắc là ngưá»i ta Ä‘ang chỠđể đưa cô Ä‘i viện.
Kể cÅ©ng hay, các thầy còn để cho mình há»c nốt bà i thá»±c nghiệm, chắc vì sợ rằng sau khi tan lá»›p mà lôi mình Ä‘i, sẽ gây nên cảnh ầm ỹ náo loạn, thì không hay.
Bây giá» chỉ còn cách lợi dụng cÆ¡ há»™i cuối cùng để thoát khá»i cảnh ngá»™ Ä‘ang chá» cô.
|

11-08-2008, 11:01 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 13
Trôi dạt
Diệp Hinh hiểu rằng má»—i bước tiến gần ký túc xá, thì số pháºn trá»› trêu cÅ©ng áp sát cô gần thêm má»™t bước.
Cô bỗng vụt chạy như bay.
Trước đó cô đã dá»± tÃnh sẵn hướng Ä‘i. Chỉ sau và i giây cô đã chui và o khu nhà ăn số 3 vẫn còn chưa chÃnh thức hoạt động. Hinh bất ngá» hà nh động khiến Chu Mẫn, Trần Hy trở tay không kịp nên đà nh chạy theo ngay. Nhưng Hinh đã biến mất trước tầm mắt há».
Äi qua nhà ăn số 3, thì đến hai dãy ký túc xá cán bá»™ viên chức. Hinh chạy quanh hai dãy nhà nà y má»™t vòng rồi chạy và o khu nhà ăn số 5.
Chỉ sau và i lần luồn lách, Hinh đã cắt được “cái Ä‘uôi†Chu Mẫn, Trần Hy. Cô Ä‘i cháºm lại, dần dần thở Ä‘á»u rồi ung dung Ä‘i qua nhà ăn số 5, bước và o “khu phố tạp hóaâ€, cô thấy đã được an toà n hÆ¡n nhiá»u.
Äi trên quãng đưá»ng giữa hai dãy các cá»a hiệu chưa được bao xa, Hinh bá»—ng nghe thấy những bước chân rầm ráºp chạy phÃa sau. Ngoảnh nhìn lại, Hinh nháºn ra hai ngưá»i trông quen quen - chÃnh là hai nhân viên bảo vệ mà cô đã gặp sáng sá»›m hôm nay.
Hinh lại đà nh bỠchạy thục mạng.
Chạy qua “phố tạp hóa†đến phÃa trước là nhà đun nước 5 giá» rưỡi sáng má»›i bắt đầu cung cấp nước sôi, cho nên lúc nà y không có sinh viên nà o xách phÃch ra lấy nước, phÃa trước nhà vắng tanh. Hinh chạy qua hà ng vòi nước thứ nhất rồi ngoái đầu lại, đúng là hai ngưá»i bảo vệ ấy đã “tia†cô, há» chạy à o tá»›i. Hinh vòng qua lò Ä‘un nước, chạy đến khu nhà tắm công cá»™ng, hòa mình và o dòng ngưá»i đông đúc Ä‘ang ra đây để tắm. Hinh nhá»› rằng trong và tiá»n còn má»™t tÃch kê tắm, cô bèn đưa cho ngưá»i gác cổng.
Hai nhân viên bảo vệ chạy vụt ngang qua cổng.
Hinh thở phà o bước ra khá»i nhà tắm. Bá»—ng tiếng loa phát thanh trên cao vá»ng tá»›i: “Các bạn sinh viên chú ý, văn phòng há»c sinh và phòng bảo vệ phân viện lâm sà ng cần sá»± giúp đỡ cá»§a các bạn: nữ sinh Diệp Hinh đã mất tÃch. Diệp Hinh mắc bệnh nặng cần được Ä‘iá»u trị kịp thá»i, nếu các bạn các thầy cô nhìn thấy Diệp Hinh, xin hãy đưa bạn ấy vá» ngay văn phòng há»c sinh. Lúc ra Ä‘i bạn Hinh mặc áo phông dà i tay mà u xanh nước biển, quần bò trắng, ngưá»i cao 1,63m cân nặng khoảng 50kg, để tóc dà i...â€. Tiếng phát thanh là má»™t giá»ng nữ lanh lảnh, chÃnh là trưởng trạm phát thanh: má»™t nữ sinh sắp tốt nghiệp. Hinh ngao ngán quan sát xung quanh, các sinh viên Ä‘á»u nghiêm túc lắng nghe, có và i ánh mắt Ä‘ang do dá»± nhìn cô.
Cô vá»™i rảo bước, và không có ý thay đổi kế hoạch. PhÃa trước là khu nhà trồng hoa ươm cây cá»§a trưá»ng, nhà trồng hoa khóa cá»a, cánh cổng tre cá»§a khu vưá»n ươm treo biển “không nhiệm vụ miá»…n và oâ€, và cÅ©ng khóa, nhưng khe cá»a khá rá»™ng, cô có thể dá»… dà ng lách và o. PhÃa cuối vưá»n ươm có má»™t cá»a nhá» thông ra ngoà i trưá»ng, ra khá»i đó là đưá»ng Y Uyển.
Hinh bước nhanh ra khá»i vưá»n ươm, nhân viên bảo vệ lại ở phÃa sau, còn có cả Chu Mẫn, Trần Hy nữa! Con mắt cá»§a quần chúng tháºt tinh tưá»ng, cô hết chá»— ẩn náu.
Cô lại quay và o vưá»n ươm, chạy len lá»i qua những cây non. Khi từ Nghi Hưng trở vá», cô và Tạ Tốn đã cùng Ä‘i qua con đưá»ng nhá» kÃn đáo nà y.
Tôi đang một mình chạy như điên. Tạ Tốn, anh đang ở đâu thế?
Chu Mẫn ở phÃa sau gá»i to: “Hinh Æ¡i, đừng chạy nữa, hãy vá» vá»›i bá»n mình. Không ai ép cáºu Ä‘i viện cả!â€
Äá»i nà o Hinh lại tin!
Má»™t giá»ng nam vang lên, chắc là cá»§a anh bảo vệ: “Diệp Hinh, bá»n tôi đã và o đây cả rồi, cô không thoát được đâuâ€.
Hinh ngoái lại nhìn, đúng là mấy ngưá»i chỉ còn cách cô và i chục mét, dù mình chạy ra đưá»ng Y Uyển vắng tanh vắng ngắt thì cÅ©ng vô Ãch. Chạy nhiá»u quá, chân Hinh run run, lòng cô lắng xuống, hy vá»ng cÅ©ng mong manh yếu á»›t như sức lá»±c cô lúc nà y. Cánh cá»a mở ra ngoà i đưá»ng Ä‘ang ở ngay trước mặt, giÆ¡ tay ra là xong. Nhưng Hinh đã không còn can đảm để mở nó. Ra để là m gì? Äể tiếp tục chạy trên con đưá»ng bằng phẳng, hai anh bảo vệ phÃa sau lá»±c lưỡng Ä‘ang ở phÃa sau sẽ chẳng tốn mấy hÆ¡i sức Ä‘uổi kịp ngay. Tá»™i gì phải chuốc lấy sá»± bẽ bà ng như thế!?
Tiếng bước chân nghe đã rất rõ
Cô bá»—ng nhá»› lại hồi còn bé, má»—i khi cô sắp nhụt chà đầu hà ng, mẹ cô thưá»ng bảo: “Con là Diệp Hinh kia mà , con sẽ là m được!â€. Hình như lúc nà y tiếng mẹ lại vang bên tai cô: “Con là Diệp Hinh kia mà , con vẫn còn có hy vá»ng!â€.
Hy vá»ng, vÄ©nh viá»…n là điá»u tốt đẹp, mãi mãi để con ngưá»i ta theo Ä‘uổi.
Hinh giáºt mạnh cánh cá»a, chạy ra khá»i vưá»n ươm. Äúng như cô dá»± Ä‘oán: con đưá»ng Y Uyển vắng tanh vắng ngắt không má»™t bóng ngưá»i để cho cô ẩn nấp và o há»! PhÃa sau cánh cá»a, hình như có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp cá»§a những ngưá»i Ä‘ang Ä‘uổi theo cô. Có lẽ cô không thể thoát khá»i cảnh bị cưỡng chế, lẽ nà o kể từ nay cô phảo và o nằm viện tâm thần - nó vốn không thuá»™c vá» cô. Là m ăn kiểu ấy, có công bằng vá»›i cô không? Cô chạy há» há» mấy bước, cánh cá»a phÃa sau đã bị mở toang. Lúc nà y cô nhá»› đến mẹ và ngưá»i cha má»›i qua Ä‘á»i, nhá»› đến Âu Dương Sảnh và cả Tạ Tốn. Tạ Tốn tháºt là tệ, đúng lúc ngưá»i ta vô vá»ng nhất thì anh lại ở đâu?
Má»™t hồi còi “pin, pin†khiến cô giáºt mình. Mắt cô sáng lên: má»™t chiếc tắc xi đỗ từ xa Ä‘ang ra hiệu cho cô. Quanh đây không có nhà dân, không có cá»a hà ng mua sắm, thế mà lại có tắc xi trên con đưá»ng khuất nẻo nà y?!
Chiếc tắc xi lao nhanh, rồi phanh gấp bên cạnh Hinh, ngưá»i lái xe há»i: “Diệp Hinh có phải không?â€. Hinh thấy không có lý do gì để mình không tin ở những Ä‘iá»u Ä‘ang xảy ra trước mắt, giá»ng cô run run: “Tôi đâyâ€.
“Lên xe Ä‘iâ€.
Nhân viên bảo vệ đã chạy ra ngoà i cá»a, Hinh nhanh chóng mở cá»a xe lên luôn. Äúng lúc mấy ngưá»i kia chạy tá»›i thì chiếc xe vụt lao Ä‘i, chỉ trong chá»›p mắt đã bá» lại sau nó những ngưá»i truy Ä‘uổi Ä‘ang tức giáºn xen lẫn thất vá»ng và thở dà i.
Hinh vẫn còn thở hổn hển, đã há»i ngay anh lái xe “Anh đến quá đúng lúc, chẳng khác gì cứu mạng cho tôi, sao lại khéo thế nà y?â€
Anh lái xe ngạc nhiên há»i “Khéo à ? Không đâu, có ngưá»i gá»i Ä‘iện cho công ty chúng tôi, dặn là đến đây chỠđón má»™t cô gái tên Diệp Hinh. Ở đây tháºt khó tìm, má»™t con đưá»ng khuất nẻo lại không có biển số nhà gì hết, nên tôi đến hÆ¡i muá»™n má»™t chút. Chẳng lẽ không phải là cô gá»i xe à ?â€
Hinh rất ngạc nhiên, nhưng cô rất nhanh trÃ, cô sợ anh lái xe sẽ đỗ lại mất, bèn trả lá»i lấp liếm: “Äúng, đúng là tôi gá»iâ€
Mình không gá»i, váºy có thể là ai? Chỉ có Tạ Tốn má»›i biết con đưá»ng nà y, Hinh thá»±c sá»± hy vá»ng đúng là Tạ Tốn. Nhưng tại sao anh ấy lại không xuất hiện?
Nhưng dù Tốn có xuất hiện và có ngồi ngay hà ng ghế sau thì Hinh cÅ©ng sẽ quyết im hÆ¡i lặng tiếng, phá»›t lá» anh chà ng. Và có lẽ Tốn sẽ nói: “Lúc nãy tôi không dám ló mặt ra vì sợ Hinh vẫn còn giáºn tôi, thấy tôi trên xe Hinh sẽ không chịu lênâ€. Sau đó anh áp sát mặt lại gần, ngắm nhìn Hinh và nói “Em gầy Ä‘i rồiâ€.
NghÄ© đến đây Hinh không chịu nổi nữa. Những ná»—i sợ hãi, lo âu, nghi hoặc, xen lẫn nhá»› nhung, há»n giáºn Ä‘ang trà o dâng trong cô. Cô muốn xông và o đánh Tốn má»™t tráºn, rồi òa khóc, rồi mắng cho hả: “Mấy ngà y hôm nay anh đã Ä‘i đâu? Sao không đến tìm em? Sao bụng dạ anh hẹp hòi thế?â€. Sau đó lại dịu dà ng nói: “Anh biết không, mấy hôm nay lúc nà o em cÅ©ng nhá»› đến anh!â€
Nhưng Tạ Tốn không há» xuất hiện. Cô giữ nguyên thói quen trầm tÄ©nh cá»§a Diệp Hinh má»i ngà y, lặng lẽ ngồi đó, chỉ hiá»m nước mắt cô “tháºt quá yếu Ä‘uối†cứ rÆ¡i lã chã.
Anh lái xe thấy tiếng thút thÃt bèn liếc nhìn, thấy cô Ä‘ang khóc, anh có phần lúng túng: “Sao thế? Äừng khóc nữa! Có phải bá»n ngưá»i vừa nãy uy hiếp gì cô không?â€. Hinh gáºt đầu, rồi lại lắc đầu. Anh lái xe rất lấy là m lạ. Anh thấy nghi ngá» vị hà nh khách nà y, bèn nhắn và o máy bá»™ đà m: “Ban Ä‘iá»u độ! Tôi số 2875, muốn há»i ngưá»i vừa nãy gá»i xe là nam hay là nữ?â€
“Há»i để là m gì? Là nữâ€. Ban Ä‘iá»u độ ngán ngẩm trả lá»i qua ống nghe.
Là nữ? Váºy không phải Tạ Tốn gá»i xe. Sao có thể như váºy? Ngoà i anh ta ra, còn có ai biết mình sẽ chạy ra cá»a sau cá»§a khu vưá»n ươm? Mà nếu đúng thế thì tại sao Tạ Tốn lại không đến? Có biết mình Ä‘ang cần anh ấy như thế nà o không?
“Cô định Ä‘i đâu?†Anh lái xe đã yên tâm, anh vốn chỉ định há»i câu nà y. Hinh ngá»› ra giây lát, nhưng rồi nói luôn: “Ra ga tà u há»aâ€
Tạ Tốn, anh Ä‘ang ở đâu? Hinh không dám nghÄ© thêm nữa. Cô vừa định ngẫm nghÄ© thêm nữa thì đầu lại thoang thoảng Ä‘au. Anh lái xe nhìn Hinh rồi nói: “Cô không mang hà nh lý, Ä‘i ra ga để là m gì?â€
Hinh chợt hiểu ra, nghÄ© bụng “há»ng rồiâ€, mua vé tà u há»a thì phải xuất trình chứng minh thư, chắc nhà trưá»ng đã gá»i Ä‘iện cho nhà ga, há» Ä‘ang chá» mình đến. Dù có mua được vé thì nhà trưá»ng cÅ©ng sẽ cá» ngưá»i và o táºn sân ga. Chỉ có và i chuyến tà u để Ä‘i vá» nhà , mình tránh mặt sao được? Và , trong ngưá»i cô chỉ có mấy mươi tệ, thì mua vé tà u sao được? NghÄ© đến cảnh nhà trưá»ng đã bố trà thiên la địa võng để tìm cô vá», cô thấy á»›n lạnh, bèn gá»i to: “Anh Æ¡i, phiá»n anh đỗ lại đã, tôi nghÄ© lại rồi, tôi xuống đây thôi!â€
Anh lái xe thầm nguyá»n rá»§a, đà nh miá»…n cưỡng ngừng xe bên đưá»ng. Hinh lóng ngóng chui ra khá»i xe, vét nốt số tiá»n trong túi trả cho anh ta: “Anh khá»i phải trả lạiâ€. Rồi cô quay Ä‘i luôn. Anh lái xe chỉ còn biết lắc đầu, đếm lại tiá»n rồi chầm cháºm cho xe chạy. Máy bá»™ đà m bá»—ng vang lên giá»ng nghiêm nghị cá»§a Ä‘iá»u độ viên: “2875 chú ý, đại há»c Y số 2 Giang Kinh vừa gá»i Ä‘iện đến, trách rằng anh đã chở má»™t nữ sinh viên trốn há»c Ä‘i mất, nếu cô ta còn Ä‘ang ở trên xe, thì anh cứ tiếp tục lái không dừng lại, và đưa thẳng vá» cổng đại há»c Y số 2 Giang Kinh, sẽ có ngưá»i đón nháºn...†Anh lái xe kinh ngạc vá»™i ngoái lại nhìn, nhưng cô gái kia đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Hinh cÅ©ng Ä‘oán có lẽ nhân viên bảo vệ đã ghi lại được số xe tắc xi, rồi gá»i Ä‘iện cho công ty để cùng phối hợp. Nếu xuống cháºm chút nữa thì chắc cô đã là con cua trong rá» rồi!
Äi đâu bây giá»? Hinh đưa ra má»™t quyết định mà chÃnh cô cÅ©ng không ngá»: vá» trưá»ng. Chá»— nà y không cách xa trưá»ng là mấy, nếu cứ nhởn nhÆ¡ kiểu nà y, khó mà nói chắc sẽ không bị chú ý. Nhà trưá»ng sẽ huy động lá»±c lượng Ä‘i tìm cô, chưa biết chừng sẽ “thông báo tìm ngưá»i†trên đà i truyá»n hình nữa. Mặt khác, rõ rà ng hỠđã nhìn thấy mình trốn khá»i trưá»ng, thì sẽ không ngá» rằng mình có “gan cóc tÃa†để xuất chiêu “mã hồiâ€. Cho nên trong phạm vi trưá»ng sẽ lÆ¡ là cảnh giác. Äây là má»™t chiến thuáºt đã quá nhà m: nÆ¡i nguy hiểm nhất lại chÃnh là nÆ¡i an toà n nhất. Hinh tháºm chà còn nghÄ© rằng: há» vẫn quên chưa khóa cánh cổng vưá»n ươm.
Cà ng nghÄ© cà ng thấy kế hoạch cá»§a mình rất có tÃnh khả thi, nhưng vá» trưá»ng, rồi sao nữa?
Trạm phát thanh. Hà ng ngà y trạm phát thanh ngừng hoạt động lúc 6 giá» rưỡi, sau đó thưá»ng là không có ai ở đó. Căn phòng ấy rất cháºt rất bÃ, chỉ có chị trạm trưởng và Diệp Hinh là có chìa khóa cá»a... Hôm nay chị ấy còn thông báo “truy nã†cô... thì chắc là không có ai ngá» rằng cô sẽ trốn và o đó.
Mà n đêm buông xuống tháºt đúng lúc, má»™t tráºn mưa nhá» cÅ©ng đến rất kịp thá»i là m dịu bầu không khà má»—i lúc má»™t thêm oi bức cá»§a mấy hôm nay. Mưa đã tạnh, mây cÅ©ng tan, mặt trăng ló ra, nhưng không khà trong trưá»ng vẫn nằng nặng hÆ¡i nước mát trong.
Äúng như Hinh dá»± Ä‘oán, cánh cá»a nhá» cá»§a vưá»n ươm quay ra đưá»ng Y Uyển vẫn chưa đóng. Cô bước trên ná»n đất ướt, xuyên qua khu vưá»n, vòng đến nhà ăn vẫn mở cá»a buổi tối, rồi và o khu nhà điá»u hà nh giảng dạy. Trạm phát thanh cá»§a trưá»ng đặt ở khu văn phòng hà nh chÃnh - má»™t toà nhà nhá». Äó là má»™t tòa nhà 3 tầng được xây dá»±ng và o những năm 50, nằm sát hÆ¡i chếch vá»›i khu nhà hà nh chÃnh cÅ©. Từ khi hầu hết các phòng ban hà nh chÃnh đã chuyển đến khu nhà được quyên tặng má»›i xây thì nó cÅ©ng trở nên lạnh lẽo vắng tanh như khu nhà hà nh chÃnh cÅ©. Nghe nói nay mai sẽ dùng nó là m nhà thá»±c nghiệm động váºt há»c. Tối đến, toà nhà hà nh chÃnh nho nhá» nà y rất hiếm ngưá»i qua lại. Lúc nà y Diệp Hinh có thể nghe rõ tiếng bước chân mình. Nhưng cô vẫn thấy hồi há»™p. Nếu Tạ Tốn có mặt ở đây thì tốt hÆ¡n nhiá»u, tiếc rằng anh ta chỉ có trong trà tưởng tượng cá»§a mình mà thôi.
Vẫn hay nói trạm phát thanh đóng trên tầng 3 cá»§a tòa nhà nà y, nhưng đúng ra là nó chỉ nằm tại má»™t gian gác ở góc phÃa đông. Bắt đầu từ tầng hai, cầu thang ở phÃa đông cá»§a tòa nhà bắt đầu xoáy Ä‘i lên, cà ng lên cà ng hẹp, qua tầng 3, nó tiếp tục Ä‘i lên gần đến táºn nóc thì thấy có má»™t cá»a nhá». Hinh lấy chìa khóa mở cá»a, rồi báºt đèn. Trạm phát thanh cháºt chá»™i má»™t cách thảm hại. Hinh và cả nhóm phát thanh thưá»ng tá»± chế nhạo rằng công tác cá»§a há» là “hà nh đạo trong vỠốc sênâ€. Cá»a sổ kÃnh duy nhất bị má»™t tấm ván bá»c vải nhung bịt lại để cách âm. Tất cả đã trở thà nh Ä‘iá»u kiện tối ưu cho Diệp Hinh lánh nạn đêm nay. Cô có thể báºt đèn mà bên ngoà i không ai nhìn thấy. Trốn ở đây cÅ©ng còn má»™t cái lợi nữa. Hinh nhÃch cánh cá»a sổ bằng gá»— lên, hé ra má»™t khe hẹp, từ đây có thể nhìn qua ô cá»a kÃnh thấy bóng má»™t tòa nhà nhỠở xa xa, đó là khu nhà giải phẫu.
Lúc trưa gặp ông Phùng - ông già gù kỹ thuáºt viên - há»i ông vỠ“ánh trăngâ€, rõ rà ng ông ta biết, định nói nhưng lại nÃn lặng. Sau đấy cô gạn há»i thì ông ta có phần hÆ¡i nao núng. Hay là đêm nay mÃnh sẽ nhân đà nà y lại tìm đến há»i tiếp? Chưa biết chừng ông ấy sẽ cho biết và i Ä‘iá»u bà máºt cÅ©ng nên. Nhưng ông Phùng đã nhắc lại rằng cô không được đến tìm ông sau lúc ná»a đêm, cô cÅ©ng chưa rõ ngà y mai mình sẽ phải trôi dạt phương nà o, chỉ e không thể đợi được nữa.
Khi vừa nhÃch tấm cá»a gá»— lên thì tiếng mưa rÆ¡i rà o rà o vá»ng và o. Lại mưa rồi. Má»—i khi gặp trá»i mưa, Hinh chỉ toà n muốn ngồi nhà để táºn hưởng cảm giác an toà n dá»… chịu. Nếu là đang ở ký túc xá thì cô sẽ ngồi thu lu trên giưá»ng để Ä‘á»c sách hoặc nghe nhạc. Nhưng lúc nà y ngồi trong trạm phát thanh cháºt chá»™i, xung quanh là những thiết bị phát thanh vô cảm, rÆ¡i và o má»™t “kỳ án†mÆ¡ hồ mà cô là ngưá»i bị hại, số pháºn chưa biết sẽ ra sao... thì hoà n toà n trái ngược vá»›i cảm giác đầm ấm mà cô vẫn mong hướng tá»›i. Cô bất giác khẽ thở dà i. Nếu anh chà ng tệ hại Tạ Tốn Ä‘ang ngồi đây, thì mình sẽ cho anh ta được nghe “phát thanhâ€
Hinh bá»—ng thấy lòng nao nao. “Äúng là đã nhiá»u ngà y qua mình đã không đến để phát thanh!â€. Hinh đến trước bà n là m việc, cô báºt cưá»i: trên bà n là má»™t bản thảo phát thanh có ná»™i dung “tìm ngưá»i†mà chị trưởng trạm phát thanh đã Ä‘á»c chiá»u nay. Hinh báºt máy chỉnh âm, sá»a soạn đâu ra đấy, rồi báºt bá»™ ê-qua-li-dÆ¡, trước mặt là má»™t mà n hình nho nhá», má»—i lần bắt đầu phát thanh nó thưá»ng hiện lên các đưá»ng sóng nhấp nhô định vị bước sóng và tần số âm. Hinh Ä‘eo tai nghe, dò tìm thông tin “tìm ngưá»i†vá» cô. Cô chợt nảy ra ý định tinh nghịch: sau khi xác định rõ âm thanh sẽ không bị truyá»n ra loa bên ngoà i, cô báºt nút ghi âm, mỉm cưá»i và đá»c: “Có má»™t nữ sinh tên là Diệp Hinh đã mất tÃch...â€
Má»›i chỉ Ä‘á»c xong câu nà y, nụ cưá»i trên khuôn mặt cô bá»—ng tắt ngấm, đôi mắt cô dần mở to, hÆ¡i thở má»—i lúc má»™t gấp.
|
 |
|
| |