 |
|

11-08-2008, 09:03 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 12
Sang năm ná»™i trú thứ tư, Paige đã phụ mổ cho hà ng trăm ca. Những ca mổ dưá»ng như gắn liá»n vá»›i cô trở nên má»™t phần không tách rá»i cá»§a cô.
Cô đã thà nh thạo những thá»§ tục phẫu thuáºt tiết niệu, gan, tháºn cùng những tiểu phẫu khác và thú vị nhất vẫn là phẫu thuáºt tim. Nhưng Paige rất bá»±c vì chưa được tá»± mổ. Äiá»u gì đã xảy ra vá»›i phương châm "Vừa xem, vừa là m, vừa dạy" nhỉ? Cô băn khoăn.
Câu trả lá»i đến khi George Engund, phẫu thuáºt gia chÃnh cho gá»i cô.
- Paige, ngà y mai có một ca mổ thoát vị ở phòng mổ 3, bảy giỠba mươi sáng.
Cô ghi lại.
- ÄÆ°á»£c thôi. Ai mổ?
- Cô.
- Vâng, tôi… - Cô không nói tiếp được - Tôi mổ?
- Äúng váºy. Có vấn đỠgì không?
Paige cưá»i rá»™n rã cả phòng.
- Không, chẳng có vấn đỠgì cả, cám ơn.
- Cô đã sẵn sà ng rồi đấy. Tôi nghÄ© bệnh nhân tháºt nay mắn được cô giải phẫu. Tên ông ta là Walter Herzorg. Phòng 314.
- Herzorg, phòng 314. ÄÆ°á»£c rồi.
Paige cảm thấy phấn khÃch. Mình đã chÃnh thức được giải phẫu. Mình giữ mạng sống má»™t ngưá»i trong tay. Äiá»u gì sẽ xảy ra nếu mình chưa chuẩn bị kỹ, nếu mình có sai lầm? Thì má»i chuyện Ä‘á»u có thể xảy ra cả. Luáºt Muspling đã nói rồi. Và trong lúc tá»± đối thoại vá»›i chÃnh mình, Paige bá»—ng cảm thấy bà ng hoà ng.
Cô Ä‘i xuống căng tin và gá»i má»™t tách cà phê Ä‘en. Má»i việc sẽ ổn thôi. Mình đã phụ mổ cả chục ca như thế nà y. Chẳng có gì là khó cả. Ông ta may mắn được mình giải phẫu. Uống xong cà phê, cô đã hoà n toà n bình tÄ©nh để đến gặp bệnh nhân.
Walter Herzorg ngoà i sáu mươi tuổi, gầy, hói, và rất lo lắng. Ông ta Ä‘ang nằm trên giưá»ng khi Paige bước và o, tay ôm bó hoa.
- Cô y tá, tôi muốn gặp bác sĩ.
Paige tiến lại và trao bó hoa cho ngưá»i bệnh.
- Tôi là bác sĩ. Tôi sẽ mổ cho ông ngà y mai.
Ông ta nhìn bó hoa, rồi nhìn cô.
- Cô là gì?
- Ông đừng lo. Ông sẽ được chăm sóc cẩn tháºn.
Cô cầm lấy biểu đồ và xem kỹ.
- Biểu đồ nói sao? - Ngưá»i đà n ông hốt hoảng. - Sao cô ta lại mang hoa cho mình?
- Ông sẽ được phẫu thuáºt chu đáo.
- Cô thực sự sẽ mổ cho tôi à ? - Walter Herzorg bất lực nuốt khan.
- Vâng.
- Trông cô trẻ quá.
Paige nắm lấy tay ông ta.
- Tôi chưa từng là m há»ng má»™t ca nà o. - Cô nhìn quanh phòng. - Ông có muốn tôi mang cho ông thứ gì Ä‘á»c không. Sách hay tạp chÃ?
Ông ta vừa nghe vừa lo. Sao cô ta lại dá»… chịu vá»›i mình thế. Có Ä‘iá»u gì cô ta chưa nói chăng?
- Thôi, tôi sẽ gặp ông và o ngà y mai.
Cô đứng dáºy viết gì đó và o mảnh giấy rồi trao cho ông ta.
- Äây là số phôn cá»§a tôi. Äêm nay nếu cần gì ông cứ gá»i tôi sẽ đến ngay.
Khi Paige Ä‘i khá»i Herzorg cà ng lo lắng.
Và i phút sau, Jimmy bắt gặp Paige ở sảnh. Anh tiến lại ngoác miệng cưá»i.
- Xin chúc mừng. Nghe nói mai chị mổ chÃnh.
Tin Ä‘i nhanh tháºt. Paige nghÄ©.
- Dù hắn ta là ai thì hắn cÅ©ng rất may mắn, - Jimmy nói, - Nếu tôi có bị sao thì chị là ngưá»i duy nhất tôi muốn cầm dao mổ cho tôi.
- Cám ơn Jimmy!
Tất nhiên Jimmy bao giỠcũng đùa được.
- Chị có nghe má»™t ngưá»i đà n ông bị Ä‘au ở mắt cá? Anh ta quá keo kiệt để Ä‘i khám ở bệnh viện, vì thế khi nghe má»™t ông bạn cÅ©ng cảm thấy Ä‘au y hệt, hắn liá»n bảo bạn, "Cáºu nên Ä‘i khám bác sÄ© ngay và cho tá»› biết kết quả". Hôm sau, được tin ông bạn kia đã chết, hắn liá»n chạy ngay đến bệnh viện và đòi là m đủ thứ xét nghiệm, tổng cá»™ng trị giá năm nghìn đô-la. Há» chẳng phát hiện ra cái gì nghiêm trá»ng cả. Hắn liá»n gá»i ngay cho vợ ngưá»i bạn đã chết. "Trước khi chết ông ấy có Ä‘au lắm không?". "Không, - bà vợ trả lá»i, ông ấy không nhìn thấy cái xe đã cán mình".
Paige quá hưng phấn nên chẳng ăn được gì trong bữa tối. Suốt buổi chiá»u cô táºp lại cách thắt nút chỉ mổ dưới đèn bà n.
Mình sẽ đi ngủ sớm để ngà y mai còn tỉnh táo, minh mẫn, cô tự nhủ.
Cô thức suốt đêm, ôn lại các ca mổ. Có ba loại thoát vị: Thoát vị nắn được là loại có thể phục vị, đẩy ruá»™t trở vỠổ bụng ; thoát vị không thể là loại có hiện tượng dÃnh gây khó khăn cho việc đưa vỠổ bụng, và nguy hiểm nhất là thoát vị nghẹt. Ở trưá»ng hợp nà y, mạch máu Ä‘i qua chá»— thoát vị bị tắc nghẹt, là m cho ruá»™t bị hoại tá». Walter Herzorg thuá»™c ca dá»… xá» lý nhất.
Sáu giá» sáng, Paige lái xe và o bãi Ä‘áºu cá»§a bệnh viện. Má»™t cái xe Ferrari mà u đỠđỗ cạnh chá»— Ä‘áºu xe cá»§a cô. Paige tá»± nhá»§ ai là chá»§ chiếc xe ấy, chắc phải già u lắm.
Lúc bảy giá», Paige giúp Herzorg thay bá»™ áo khoác mà u xanh da trá»i. Mấy cô y tá đã cho Herzorg má»™t liá»u an thần giúp ông ta bình tÄ©nh lại khi chá» chiếc xe chuyên dụng đưa và o phòng mổ.
- Äây là lần đầu tôi phải mổ. - Walter Herzorg nói.
- Tôi cÅ©ng váºy. - Paige nghÄ©.
Chiếc xe đưa ông và o phòng mổ số 3. Paige Ä‘i bên cạnh, tim Ä‘áºp mạnh đến ná»—i cô sợ rằng Herzorg có thể nghe được.
Phòng mổ số 3 là phòng mổ lá»›n nhất, có thỠđặt cả má»™t máy trợ tim, tim-phổi nhân tạo và má»™t dãy các thiết bị y tế đồ sá»™. Khi Paige bước và o, nhân viên phục vụ đã sẵn sà ng váºn hà nh các thiết bị. Ở đó còn đã có cả bác sÄ© theo dõi, chuyên gia gây mê, hai bác sÄ© ná»™i trú, má»™t y tá chÃnh lưu động. Tất cả Ä‘á»u nhìn cô chỠđợi. Há» xem và đánh giá ca phẫu thuáºt đầu tiên cá»§a cô.
Paige đến bên bà n mổ. Ngưá»i ta đã cạo lông vùng bụng và háng cá»§a Walter Herzorg, xịt thuốc sát trùng, khăn sạch được phá»§ xung quanh vùng mổ.
Herzorg nhìn lên rầu rĩ.
- Cô không là m tôi chết chứ, thưa cô?
Paige mỉm cưá»i.
- Là m thế để hại cả danh dự tuyệt hảo của tôi ư?
Cô nhìn vá» phÃa chuyên gia gây mê, thở sâu và gáºt đầu.
Ca mổ bắt đầu.
- Dao mổ.
Khi Paige chuẩn bị là m những đưá»ng rạch đầu tiên trên máºt da, cô thấy hình như y tá muốn há»i cô Ä‘iá»u gì.
- Sao?
- Cô có muốn nghe nhạc không, thưa bác sĩ?
Äây là lần đầu tiên Paige được há»i má»™t câu như váºy Paige mỉm cưá»i.
- ÄÆ°á»£c nhạc cá»§a Jimmy Buffett.
Khi hoà n thà nh những đưá»ng mổ đầu tiên, bao nhiêu lo lắng cá»§a cô bá»—ng tan biến hết. Có cảm giác là cô đã là m việc nà y từ nhá» và sẽ là m cho đến hết Ä‘á»i Cô cắt qua những lá»›p má», lá»›p cÆ¡ má»™t cách thà nh thạo để lá»™ khu vá»±c thoát vị. Trong suốt thá»i gian đó cô nghe thấy sá»± trao đổi quen thuá»™c trong phòng mổ.
- Gạc…
- ÄÆ°a tôi bovie…
- Äây!
- Có lẽ chúng ta xỠlý đúng.
- Kẹp…
- Hút…
Paige hoà n toà n táºp trung và o công việc. Xác định vị trà bao thoát vị, tách nó ra. Äặt lại và o trong khoang bụng, buá»™t thắt ở phÃa đáy bao. Cắt bá» phần còn lại…
Má»™t giá» hai mươi phút sau nhát dao mổ đầu tiên, ca phẫu thuáºt kết thúc.
Tâm trạng Paige đầy khấn khÃch.
Khi Walter Herzorg được khâu xong, y tá chÃnh quay sang Paige.
- Bác sĩ Taylor…
- Paige nhìn lên.
- Sao?
Cô y tá mỉm cưá»i.
- Tháºt là đẹp thưa bác sÄ©.
***
Äó là má»™t ngà y chá»§ nháºt, cả ba cô gái Ä‘á»u được nghỉ.
- Hôm nay mình là m gì đây? Kat há»i.
Paige có một ý.
- Hôm nay đẹp trá»i. Chúng ta tá»›i Trec Parl Ä‘i. Chúng ta có thể mang theo bữa trưa và ăn ngoà i trá»i…
- Hay đấy! - Honey nói.
- ÄÆ°á»£c đấy Là m Ä‘i! - Kat tán thà nh.
Chuông Ä‘iện thoại réo vang. Cả ba nhìn vá» phÃa chiếc máy.
- Lạy Chúa. Kat nói. - Tá»› cho rằng Lincolh đã giải phóng chúng ta cÆ¡ mà . Äừng trả lá»i. Hôm nay là ngà y nghỉ.
- Chúng ta chẳng có ngà y nghỉ nà o cả. - Paige nhắc.
Kat Ä‘i vá» phÃa máy Ä‘iện thoại, nhấc lên rồi nói.
- Bác sĩ Hunter nghe đây.
Cô lắng nghe một câu gì đó rồi chuyển sang cho Paige.
- Cá»§a cáºu đấy!
Paige đón ống nghe từ tay bạn.
- Bác sÄ© Taylor đây. Chà o Tom… sao… để mình xem… được rồi… mình sẽ đến đấy trong vòng mưá»i lăm phút nữa. - Cô đặt máy.
Thế là hết cả pÃcnic. Cô nghÄ©.
- Tin xấu à ?
Bá»n mình có thể bị mất má»™t bệnh nhân. Mình sẽ cố vá» kịp bữa tối.
Khi Paige lái xe đến bệnh viện và đỗ ở khu dà nh cho bác sÄ©, cô lại thấy chiếc Ferrary Ä‘á». Bao nhiêu ca mố má»›i trị giá bằng cái xe nà y nhỉ? Cô tá»± há»i.
Hai mươi phút sau cô có mặt ở phòng dà nh cho ngưá»i nhà . Má»™t ngưá»i đà n ông trong bá»™ quần áo mà u sẫm Ä‘ang ngồi ở ghế bệnh nhân nhìn ra cá»a sồ.
- Ông là Newton?
Ông ta đứng lên.
- Tôi đây!
- Tôi là Taylor. Tôi đến kiểm tra má»™t bệnh nhân. Cáºu ta và o viện do Ä‘au vùng bụng.
- Vâng. Tôi đến mang nó vỠnhà .
- Tôi e rằng không thể được. Peter bị thá»§ng ruá»™t. Phải truyá»n máu và phẫu thuáºt ngay láºp tức. Nếu không cáºu ta sẽ chết.
Ông Newton lắc đầu.
- Chúng tôi là nhân chứng cá»§a Jchovah. Chúa không thể để nó chết được, và tôi không cho phép máu cá»§a ngưá»i khác hoà và o máu nó. Ngưá»i mang nó và o đây là vợ tôi. Bà ấy sẽ phải bị trừng phạt vá» chuyện nà y.
Ông Newton, tôi cho rằng ông không hiá»u vá» tình trạng nguy kịch cá»§a con ông. Nếu không phẫu thuáºt ngay, nó sẽ chết.
Ngưá»i đà n ông nhìn cô mỉm cưá»i.
- Cô không hiểu những con đưá»ng cá»§a Chúa, đúng không?
Paige tức giáºn.
- Có lẽ tôi không biết rõ lắm vá» những con đưá»ng cá»§a Chúa nhưng tôi biết rõ vá» bệnh thá»§ng ruá»™t. - Cô rút ra má»™t tá» giấy. - Cháu còn nhá» nên ông phải ký và o bản mẫu đồng ý cho mổ. - Cô chìa tá» giấy ra.
- Nếu tôi không ký?
- Vì sao?… Khi đó con ông sẽ… chết.
Ông ta gáºt đầu.
- Cô nghÄ© rằng quyá»n lá»±c cá»§a cô to lá»›n hÆ¡n quyá»n lá»±c cá»§a Chúa à ?
Paige nhìn ông chăm chú.
- Ông không định ký ư?
- Không. Má»™t quyá»n lá»±c cao hÆ¡n sẽ giúp con trai tôi. Rồi cô sẽ thấy.
Khi Paige quay lại, cáºu bé Peter Newton má»›i sáu tuổi Ä‘ang ngất Ä‘i.
- Ông ta không định ký đâu, - Chang nói, - thằng bé mất nhiá»u máu quá. Cáºu định là m gì đây?
Paige đã quyết định.
- Mang cáºu bé và o phòng mổ số 1 ngay láºp tá»c?
Chang nhìn cô ngạc nhiên.
- Cha nó thay đổi ý kiến rồi à ?
Paige gáºt đầu.
- Thay đổi rồi. Nhanh lên! Cáºu khá tháºt! Tá»› đã nói chuyện vá»›i cha nó cả giỠđồng hồ nhưng không lay chuyển được. Lão cứ nói: "Chúa sẽ phù há»™."
- Chúa sẽ phù hộ. - Paige nói quả quyết.
Sau hai giá» phẫu thuáºt và truyá»n bốn chai máu, ca mổ hoà n thà nh. Các dấu hiệu Ä‘á»u khả quan.
Má»™t ngưá»i giúp việc chạy và o.
- Bác sÄ© Taylor, bác sÄ© Wallace cần gặp cô ngay láºp tức.
***
Benjamin Wallace tức giáºn đến mức lạc cả giá»ng.
Là m sao cô dám là m cái Ä‘iá»u tà y trá»i như thế? Truyá»n máu và mổ không có sá»± đồng ý cá»§a cha mẹ? Cô phạm luáºt rồi đấy!
- Tôi đã cứu sống một đứa bé.
Wallace hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu.
- Lẽ ra cô phải xin lệnh của toà án.
- Là m gì có thá»i gian - Chỉ cháºm mưá»i phút, thằng bé sẽ chết. Chúa còn báºn ở nÆ¡i khác.
Wallace nhấp nhổm.
- Chúng ta phải là m gì bây gi�
- Kiếm một giấy phép của toà .
- Äể là m gì? Cô đã mổ ngưá»i ta rồi mà .
- Tôi sẽ chữa lùi lại má»™t ngà y. Sẽ chẳng ai nháºn ra sá»± khác biệt đâu.
- Lạy Chúa. - Ông ta vò đầu. - Chuyện nà y có thể là m tôi mất việc.
Paige nhìn ông một lúc lâu, rồi bỠđi.
- Paige?
Cô dừng lại.
- Cô hứa từ sau sẽ không là m như thế nữa ch�
- Tôi sẽ chỉ là m khi buá»™c phải như váºy.
Paige trấn an ông ta.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 13
Tất cả các bệnh viện dưá»ng như Ä‘á»u không tránh khá»i bị ăn trá»™m thuốc. Theo luáºt, má»—i lần thuốc gây mê được lấy Ä‘i khá»i tá»§ thuốc Ä‘á»u phải kèm theo chữ ký, nhưng dù sá»± kiểm soát có nghiêm ngặt đến đâu, dân nghiện ma tuý hầu như bao giá» cÅ©ng vượt qua trót lá»t.
Vấn đỠcà ng nghiêm trá»ng hÆ¡n ở bệnh viện Embarcadero Country. Margaret Spencer tá»›i gặp Ben Wallace.
- Tôi không biết phải là m gì, thưa bác sĩ. Fentanyl của chúng ta vẫn đang biến mất một cách bà hiểm.
Fentanyl là má»™t loại thuốc mê có tÃnh gây nghiện cao.
- Mất nhiá»u không?
- Má»™t số lượng lá»›n. Nếu chỉ là má»™t lần và má»™t và i lá» thì còn có thể giải thÃch được nhưng đây lại xảy ra thưá»ng xuyên. Má»—i tuần có hÆ¡n má»™t tá lá» biến mất.
- Bà có nghi cho ai không?
- Không, thưa bác sÄ©. Tôi đã nói vá»›i bá»™ pháºn an ninh. Há» cÅ©ng bối rối lắm.
- Những ai được phép tới tủ thuốc?
- Äó chÃnh là vấn Ä‘á». Hầu hết các bác sÄ© gây mê Ä‘á»u được lấy thuốc khá tá»± do ; và cả phần lá»›n y tá và bác sÄ© phẫu thuáºt.
Wallace đăm chiêu.
- Cám ơn bà đã đến gặp tôi. Tôi sẽ lo chuyện nà y.
- Cám ơn bác sĩ. - Y tá Spencer đi ra.
Ta không cần chuyện đó và o lúc nà y, Wallace bá»±c bá»™i nghÄ©. Cuá»™c há»p cá»§a ban lãnh đạo bệnh viện sắp tá»›i gần và vá»›i ba vấn đỠphải giải quyết đã là quá đủ. Ben Wallace biết rõ con số thống kê. HÆ¡n má»™t phần mưá»i bác sÄ© ở Hợp chá»§ng quốc đã mắc nghiện, không lúc nà y thì lúc khác, không ma tuý thì các chất có cồn. Việc lấy thuốc dá»… dà ng đã cám dá»— há». Äối vá»›i má»™t bác sÄ©, tháºt đơn giản khi mở tá»§, lấy ra thá» thuốc mình muốn, dùng ga rô và xi lanh tá»± tiêm cho mình. Má»™t con nghiện thưá»ng cần được tiêm chÃch hai tiếng má»™t lần.
Bây giá» chuyện đó Ä‘ang xảy ra ở bệnh viện cá»§a ông. Phải là m má»™t cái gì đó trước khi ban lãnh đạo há»p. Nó sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm cá»§a mình.
Ben Wallace không dám chắc có thể tin tưởng và o ai đó hòng giúp ông tìm ra thá»§ phạm. Ông phải tháºn trá»ng. Ông tá»± há»i có nên cho bác sÄ© Taylor hay bác sÄ© Hunter tham gia và o không. Sau má»™t hồi lâu suy tÃnh, ông quyết định sá» dụng há».
Ông cho gá»i hai ngưá»i đến.
- Tôi có việc cần nhá» cáºy các cô. - Ông và o cuá»™c ngay và giải thÃch vá» chuyện mất Fentanyl. - Tôi muốn các cô trông chừng, nếu có bác sÄ© nà o bá» ra ngoà i Ä‘ang giữa ca phẫu thuáºt hoặc có bất cứ dấu hiệu lên cÆ¡n nghiện nà o, mong các cô hãy thông báo cho tôi biết. Hãy phát hiện những thay đổi trong tÃnh cách ngưá»i quen biết cá»§a mình: phiá»n muá»™n hoặc tâm trạng thất thưá»ng, đến cháºm giá» hoặc bá» ra ngoà i. Tôi sẽ rất cám Æ¡n nếu các cô tuyệt đối giữ bà máºt.
Khi há» rá»i văn phòng cá»§a Wallace, Kat nói:
- Äây là má»™t bệnh viện lá»›n. Chúng ta sẽ cần đến Sherlock Homes (1).
- Không, không cần thiết, - Paige nói buồn bã. - Mình biết ngưá»i đó là ai rồi.
Mitch Campbel nằm trong số các bác sÄ© mà Paige ưa thÃch. Ông khoảng ngoà i năm mươi tuổi, tóc muối tiêu luôn vui vẻ, và là má»™t trong những bác sÄ© phẫu thuáºt giá»i nhất bệnh viện. Gần đây, Paige nháºn thấy ông luôn luôn đến ca mổ muá»™n và i phút và có những cÆ¡n run rẩy rõ rệt. Ông liên tục dùng Paige là m trợ thá»§ và thưá»ng để cho cô thá»±c hiện phần việc chÃnh trong ca phẫu thuáºt. Äang giữa ca, tay ông thưá»ng run rẩy và ông lại đưa dao mổ cho Paige.
- Tôi không được khoẻ, - Ông ấp úng. - Cô là m nốt hộ tôi được không?
Và ông bỠra ngoà i.
Paige lo lắng, không hiểu ông mắc bệnh gì. Bây giá» cô má»›i rõ. Cô cân nhắc xem phải là m gì. Cô hiểu rằng nếu chuyện đó đến tai bác sÄ© Wallace, Campbel sẽ bị Ä‘uổi việc láºp tức và tồi tệ hÆ¡n, sá»± nghiệp cá»§a ông sẽ tan tà nh. Mặt khác, nếu không tá» thái độ gì, cô sẽ đặt tÃnh mạng cá»§a bao bệnh nhân và o vòng nguy hiểm. Có lẽ mình nên nói chuyện vá»›i ông ấy, Paige nghÄ©. Bảo ông ta rằng mình đã biết, và khẩn nà i ông ta Ä‘i chữa trị. Cô Ä‘em chuyện đó ra bà n vá»›i Kat.
- Chuyện to đấy, - Kat đồng tình. - Ông ta là má»™t ngưá»i tốt, má»™t bác sÄ© giá»i. Nếu cáºu tố cáo, ông ta sẽ tiêu mất, nhưng nếu không, cáºu cÅ©ng phải nghÄ© đến những tác hại mà Campbel có thể gây ra. Cáºu nghÄ© ông ta sẽ phản á»ng thế nà o?
- Chắc ông ta chối phắt, Kat ạ. Äó là cách thông thưá»ng.
- Ừ! Chuyện nà y khó khăn đấy.
Hôm sau, Paige được phân công cùng má»™t ca mổ vá»›i bác sÄ© Campbel. Mình hy vá»ng mình nhầm, Paige thầm ước. Mong sao ông ấy đừng đến muá»™n và đừng bá» ra ngoà i trong khi mổ.
Campbel đến muá»™n mưá»i lăm phút và đang giữa ca mổ, ông nói.
- Tiếp tục hộ tôi nhé, Paige! Tôi sẽ quay lại ngay.
Mình phải nói chuyện vá»›i Campbel, Paige quyết định. Mình không thể là m há»ng sá»± nghiệp cá»§a ông ấy.
Sáng hôm sau, khi Paige và Honey lái xe và o bãi Ä‘áºu dà nh riêng cho bác sÄ©, Harry Bowman dừng ngay bên cạnh há» trong chiếc Ferrari Ä‘á».
- Xe đẹp quá, - Honey nói. - Một chiếc như thế nà y giá bao nhiêu?
Bowman cưá»i.
- Nếu như đã phải há»i thì cô sẽ không thể mua nổi đâu.
Nhưng Paige không nghe thấy gì, cô chằm chằm nhìn và o chiếc xe, nghÄ© tá»›i dãy phòng trên tầng thượng, những bữa tiệc xa hoa và chiếc du thuyá»n. Tôi tốt phước được má»™t ông bố giá»i giang. Ông để lại cho tôi tất cả gia tà i váºy mà Bowman vẫn Ä‘i là m ở má»™t bệnh viện tỉnh. Tại sao?
Mưá»i phút sau, Paige ở trong phòng nhân sá»±, nói chuyện vá»›i Karen, nhân viên phụ trách hồ sÆ¡.
- Cho mình nhá» má»™t chút được không, Karen? Bá»n mình biết vá»›i nhau thôi nhé, Harry Bowman rá»§ mình Ä‘i chÆ¡i nhưng mình có cảm giác hắn đã có vợ. Cho mình liếc qua lý lịch hắn được không?
- ÄÆ°á»£c chứ. Mấy tên chó *** ấy, chẳng biết thế nà o cho vừa. Chị nói phải đấy, tôi sẽ cho chị xem hồ sÆ¡ Karen lục tá»§ và đưa cho Paige má»™t xấp giấy tở.
Paige lướt nhanh. ÄÆ¡n xin việc cá»§a bác sÄ© Harry Bowman cho biết anh ta tốt nghiệp má»™t trưá»ng đại há»c nhỠở Midwest, vừa há»c vừa là m để theo Ä‘uổi trưá»ng y. Anh ta là bác sÄ© gây mê. Cha anh ta là thợ cạo.
***
Honey Taft là má»™t bà hiểm đối vá»›i hầu hết bác sÄ© ở bệnh viện Embarcadero Country. Trong các tua sáng, cô tá» ra thiếu tá»± tin. Nhưng sang các tua chiá»u, cô dưá»ng như là má»™t ngưá»i khác. Cô am hiểu từng ngưá»i bệnh má»™t cách đáng ngạc nhiên, rất chÃnh xác và hiệu quả trong chẩn Ä‘oán.
Một bác sĩ nội trú năm trên kể với đồng nghiệp vỠcô.
- Quá»· bắt tôi Ä‘i nếu mà tôi hiểu được. - Anh ta nói. - Buổi sáng, ngưá»i ta phà n nà n tá»›i tấp vá» bác sÄ© Taft. Cô ta phạm lá»—i liên tục. Anh biết chuyện tiếu lâm vá» cô y tá là m việc gì cÅ©ng há»ng không? Bác sÄ© bảo cô ta cho bệnh nhân phòng 4 uống ba viên thuốc, thì cá» ta lại cho bệnh nhân phòng số 3 uống bốn viên, và khi bác sÄ© còn Ä‘ang than phiá»n vá» cô ta thì đã thấy cô ả Ä‘ang Ä‘uổi má»™t bệnh nhân trần như nhá»™ng chạy xuống sảnh, tay lăm lăm má»™t chảo nước sôi. Ông bác sÄ© kêu lên: "Trá»i đất Æ¡i! Tôi bảo cô chÃch nhá»t (2) cho ông ấy cÆ¡ mà ?
Ngưá»i đồng nghiệp cưá»i phá lên.
- Bác sÄ© Taft là như váºy đấy. Nhưng tá»›i chiá»u cô ta lại cá»±c kỳ xuất sắc. Chẩn Ä‘oán xác đáng, lý giải tuyệt vá»i và sắc sảo như quá»·. Hẳn cô ta phải dùng má»™t loại thuốc tiên nà o đó chỉ tác dụng và o buổi chiá»u.
Anh ta vò đầu.
- Äồ chết tiệt.
Bác sÄ© Nathan Ritler là má»™t con ngưá»i mô phạm, sống và là m việc bằng sách vở. Tuy thiếu sá»± phát sáng tà i năng song bù lại, ông ta có tay nghá» và lòng táºn tuỵ và ông ta chỠđợi những phẩm chất giống như váºy ở những ngưá»i cá»™ng sá»± cá»§a mình.
Honey chẳng may bị phân công và o tốp của ông ta.
Trạm dừng đầu tiên là má»™t phòng chữa mưá»i hai bệnh nhân. Má»™t trong số há» vừa ăn xong bữa sáng.
Ritler nhìn biểu đồ ở cuối giưá»ng bệnh.
- Bác sĩ Taft, biểu đồ cho biết đây là bệnh nhân của cô.
Honey gáºt đầu.
- Vâng!
- Sáng nay ông ta phải chụp phế quản.
Honey gáºt đầu:
- Äúng váºy.
- Váºy mà cô cho phép ngưá»i ta ăn? - Bác sÄ© Ritler gắt lên. - Trước khi chụp phế quản?
Anh chà ng tội nghiệp nà y chưa có gì và o bụng từ lúc…
Nathan Ritler quay sang trợ lý của ông ta.
- Dừng bữa lại. - Ông ta toan nói Ä‘iá»u gì đó vá»›i Honey nhưng kìm được. - Äi tiếp.
Bệnh nhân tiếp theo là má»™t ngưá»i Puetorico Ä‘ang ho sù sụ. Bác sÄ© Ritler khám cho anh ta.
- Bệnh nhân của ai đây?
- Của tôi ạ. - Honey nói.
Ông ta cau mà y.
- Lẽ ra phải chữa viêm cho anh ta rồi chứ, - Ông nhìn biểu đồ, - cô cho anh ta năm mươi miligam Ampicilin, bốn lần trong một ngà y?
- Äúng váºy!
- Không đúng. Sai! Cần phải dùng năm trăm miligam bốn lần một ngà y. Cô bỠsót một con số không.
- Tôi xin lỗi, tôi…
- Hèn chi bệnh nhân chẳng khá lên chút nà o. Tôi muốn sá»a lại ngay láºp tức.
- Vâng, thưa bác sĩ!
Khi hỠtới chỗ một bệnh nhân khác của Honey, Ritler nóng nảy nói.
- Ngưá»i nà y đã được chụp ruá»™t kết. Phim X quang cá»§a ông ta đâu?
- Phim X quang ạ? Ôi, tôi quên không lấy rồi.
Ritler chiếu và o Honey một cái nhìn khó hiểu.
Buổi sáng trượt xuống dốc từ lúc đó.
Bệnh nhân tiếp theo hỠnhìn thấy đang rên la, nước mắt già n giụa.
- Tôi đau quá. Tôi bị là m sao thế nà y?
- Chúng tôi không biết, - Honey nói.
Bác sĩ Ritler quắc mắt nhìn cô.
- Bác sĩ Taft, tôi có thể ra ngoà i gặp cô một lát không?
Ngoà i hà nh lang ông ta nói.
- Không bao giá», không bao giỠđược bảo vá»›i ngưá»i bệnh rằng ta không biết. Chúng ta là ngưá»i duy nhất mà há» trông cáºy, má»™t cách tuyệt đối. Và nếu cô chưa biết câu trả lá»i thì phải bịa ra mà nói. Cô hiểu chưa?
- Như thế tháºt không phải vá»›i…
- Tôi không há»i cô phải hay không phải. Hãy là m theo chỉ dẫn cá»§a tôi.
Há» khám cho má»™t trưá»ng hợp thoát vị đĩa đệm, má»™t bệnh nhân viêm gan, má»™t ngưá»i mắc bệnh Alzheimer yà hai chục ngưá»i khác. Ngay khi tua vừa kết thúc, Ritler tá»›i văn phòng Benjamin Wallace.
- Chúng tôi có má»™t vấn Ä‘á». - Ritler nói.
- Gì thế, Nathan.
- VỠmột bác sĩ nội trú ở đây. Honey Taft.
- Lại cô ta!
- Cô ta là m sao.
- Cô ta là một thảm hoạ.
- Nhưng cô ta đã có lá»i giá»›i thiệu tuyệt vá»i như váºy…
- Ben, tốt hÆ¡n hết anh nên tống cổ cô ta trước khi bệnh viện tháºt sá»± bê bối, trước khi cô ta giết má»™t và i bệnh nhân.
Wallace ngẫm nghĩ một lát rồi đi đến quyết định.
- ÄÆ°á»£c cô ta sẽ bị Ä‘uổi khá»i đây.
***
Paige báºn vá»›i cuá»™c giải phẫu gần hết buổi sáng.
Khi vừa xong việc, cô tới gặp bác sĩ Wallace, kể cho ông ta mối nghi hoặc vỠHarry Bowman.
- Bowman? Cô có chắc không? à tôi nói… Tôi không thấy anh ta có biểu hiện nghiện ngáºp nà o.
- Anh ta không sá» dụng, - Paige giải thÃch, - anh ta bán Ä‘i. Anh ta sống như má»™t triệu phú vá»›i đồng ương ná»™i trú.
Ben Wallace gáºt đầu.
- Tốt lắm. Tôi sẽ cho kiểm tra. Cám ơn cô, Paige.
Wallace cho gá»i Bruce Anderson, trưởng ban an ninh cá»§a bệnh viện.
- Có thể chúng ta đã lần ra tên ăn cắp thuốc, - Wallace dặn. - Tôi muốn cáºu phải kiểm soát chặt chẽ bác sÄ© Harry Bowman.
- Bowman? - Anderson cố giấu nỗi ngạc nhiên.
Bác sÄ© Bowman thưá»ng cho anh em bảo vệ xì gà Cuba và nhưng món quà nhá» khác. Tất cả há» Ä‘á»u quý mến anh ta.
- Nếu anh ta và o kho hãy khám xét khi anh ta trở ra.
- Vâng, thưa ông.
Harry Bowman Ä‘i vá» phÃa quầy thuốc. Gã đã đầy ắp đơn đặt hà ng. Rất nhiá»u đơn đặt hà ng. Khởi đầu là má»™t sá»± tình cá» may mắn. Hồi đó, gã là m việc tại má»™t bệnh viện nhỠở Ames Iowa, sống ngoi ngóp vá»›i đồng lương ná»™i trú. Gã lại ưa rượu sâm banh và thÃch có tiá»n xà i, rồi số pháºn đã mỉm cưá»i vá»›i gã.
Má»™t sáng ná», má»™t bệnh nhân đã được ra viện gá»i Ä‘iện tá»›i cho gã.
- Bác sĩ, tôi đau quá. Ông hãy cho tôi thỠgì dứt cơn đau đi.
- Ông có muốn và o viện lại không?
- Tôi không muốn rá»i khá»i nhà . Ông mang thuốc đến cho tôi được không?
Bowman nghĩ một lát.
- Thôi được. Tôi sẽ ghé qua trên đưá»ng vá» nhà .
Khi đến thăm ngưá»i bệnh, gã mang cho ông ta má»™t lá» Fentanyl.
Bệnh nhân chộp lấy.
- Tuyệt vá»i! - Ông ta nói và rút ra má»™t nắm giấy bạc. - Äây!
Bowman nhìn ông ta ngỡ ngà ng.
- Ông không phải trả tiá»n cho tôi.
- Ông lỡm tôi đấy à ? Äây là món và ng. Tôi có khối bạn sẵn sà ng trả cho ông cả đống cá»§a nếu ông mang thứ nà y đến cho há».
Bắt đầu là như váºy.
Trong vòng hai tháng, Harry Bowman đã kiếm được nhiá»u tiá»n hÆ¡n cả gã từng mÆ¡ ước. Không may, chuyện đến tai giám đốc bệnh viện.
Sợ dư luáºn là m rùm beng, ông ta bảo Bowman nếu chịu ra Ä‘i trong yên lặng, sẽ không có gì xuất hiện trên lý lịch cá»§a gã. May là mình đã ra Ä‘i, Bowman nghÄ©. San Francisco là thị trưá»ng lá»›n hÆ¡n nhiá»u.
Gã đến tá»§ thuốc. Bruce Anderson Ä‘ang đứng bên ngoà i. Bowman gáºt đầu chà o anh ta.
- Bruce.
- Chà o bác sĩ Bowman.
Năm phút sau, khi Bowman bước ra khá»i quầy thuốc, Anderson nói.
- Xin lỗi. Tôi phải khám xét ông.
Harry Bowman trừng trừng nhìn anh ta.
- Khám xét tôi? Cáºu nói gì thế hả, Bruce?
- Thưa bác sÄ©, tôi xin lá»—i. Chúng tôi được lệnh khám xét tất cả má»i ngưá»i sá» dụng tá»§ thuốc, - Anderson nói dối.
Bowman tỠra phẫn nộ.
- Tôi chưa bao giỠnghe thấy chuyện tương tự. Tôi nhất quyết từ chối!
- Váºy thì tôi phải đỠnghị ông Ä‘i vá»›i tôi đến phòng bác sÄ© Wallace.
- Tốt thôi! Ông ấy sẽ nổi giáºn khi biết chuyện nà y.
Bowman xông và o văn phòng của Wallace.
- Có chuyện gì váºy, Ben? Thằng cha nà y muốn lục soát tôi lạy Chúa?
- Và anh từ chối?
- Hoà n toà n.
- Thôi được. - Wallace vươn tá»›i chá»— Ä‘iện thoại. - Tôi sẽ để cảnh sát San Francisco là m việc nà y, nếu anh muốn váºy. - Ông ta bắt đầu bấm số.
Bowman hoảng hốt.
- Khoan đã nà o! Không cần thiết như váºy đâu. - Gã đột nhiên tá» ra đặc biệt dá»… thương. - á»’, tôi biết tất cả chuyện nà y là thế nà o rồi! - Gã móc tay và o túi và lôi ra má»™t lá» Fentanyl. - Tôi lấy cái nà y để dùng cho má»™t ca mổ, và …
Wallace trầm giá»ng.
- Dốc túi ra.
Má»™t vẻ tuyệt vá»ng lan trên mặt Bowman.
- Không có lý do gì…
- Dốc túi ra.
Hai giá» sau, cÆ¡ quan chống ma tuý ở San Francisco đã có bản thú tá»™i có chữ ký và danh sách những ngưá»i đã mua thuốc cá»§a Bowman.
Khi Paige biết tin nà y, cô đến gặp luôn Mitch Campbel. Ông ngồi trong văn phòng, đang nghỉ ngơi.
Tay ông đặt trên bà n khi Paige bước và o và cô có thể thấy chúng đang run rẩy. Campbel vội và ng rút tay đặt lên đùi.
- Chà o Paige. Công việc của cô thế nà o?
- Tốt, Mitch ạ. Tôi muốn nói chuyện với ông.
- Cô ngồi xuống.
Cô ngồi xuống, đối diện với ông ta.
- Ông bị bệnh Parkinson bao lâu rồi?
- Ông ta nhợt nhạt đi.
- Cái gì?
- Thế đấy. Ông đang cố giấu phải không?
Má»™t sá»± im lặng nặng ná».
- Tôi… tôi đúng váºy. Nhưng tôi… tôi không thể bá» nghá» bác sÄ©. Tôi… tôi không thể bỠđược. Äó là cả cuá»™c Ä‘á»i tôi!
Paige nhoà i ngưá»i tá»›i trước và nói chân thà nh.
- Ông không phải bá» nghá», nhưng ông không nên mổ nữa.
Campbel bỗng nhiên trông già hẳn.
- Tôi biết. Năm sau tôi sẽ bá». - Ông cưá»i nhợt nhạt. - Chắc tôi phải bá» bây giá» thôi, đúng không? Cô hãy nói vá»›i bác sÄ© Wallace.
- Không, - Paige nói nhẹ nhà ng. - Ông hãy nói với ông ta.
***
Paige đang ăn trưa trong căng tin thì Tom Chang đến ngồi cạnh cô.
Mình vừa nghe chuyện, - anh nói. - Bowman!
- Tháºt không thể ngỠđược.
Cô lắc đầu:
- Mình đã suýt nhầm ấy chá».
Chang ngồi im lặng.
- Cáºu không sao chứ, Tom? Cáºu muốn nghe mình "Ôkê" hay muốn nghe sá»± tháºt?
- Chúng ta là bạn. Mình muốn sá»± tháºt.
- Cuộc hôn nhân của mình đã sa xuống địa ngục. - Mắt anh đột nhiên ướt đẫm. - Sye bỠđi rồi. Cô ấy đã vỠnhà .
- Mình tháºt tiếc.
- Không phải là lá»—i cá»§a cô ấy. Bá»n mình đã không còn cuá»™c sống vợ chồng nữa. Sye bảo mình đã cưới cái bệnh viện. Cô ấy nói đúng. Mình tiêu toà n bá»™ thá»i gian ở đây, chăm sóc cho những ngưá»i xa lạ thay vì ở nhà bên những con ngưá»i mình yêu quý.
- Cô ấy sẽ trở lại. Rồi sẽ ổn thôi mà . - Paige an ủi.
- Không. Lần nà y thì không đâu.
- Cáºu đã nghÄ© tá»›i phòng tư vấn hôn nhân, hoặc…
- Cô ấy từ chối.
- Mình rất tiếc, Tom. Nếu mình có thể là m được gì…
Cô nghe thấy tên mình trên loa phóng thanh.
- Bác sĩ Taylor, phòng 410…
Paige chợt có cảm giác nhói đau.
- Mình phải đi đã. - Cô bảo Tom.
- Phòng 410. Äó là phòng cá»§a Sam Berstein. Ông ta là má»™t trong số bệnh nhân dá»… chịu nhất cá»§a cô.
Má»™t ngưá»i đà n ông bảy mươi tuổi, nhã nhặn, được đưa và o viện vá»›i bệnh ung thư dạ dà y ở giai Ä‘oạn cuối. Nhiá»u bệnh nhân và o đây luôn mồm ca thán, nhưng Sam Berstein là má»™t ngoại lệ. Paige khâm phục sá»± dÅ©ng cảm và lòng tá»± trá»ng cá»§a ông. Ông có vợ cùng hai con trai lá»›n, đến thăm thưá»ng xuyên và cô cÅ©ng đâm ra mến há».
- Ông dùng thiết bị nhân tạo vá»›i dòng chữ DNR (3) "Yêu cầu không cấp cứu nếu tim ngừng Ä‘áºp".
Khi Paige đến phòng 410, má»™t y tá Ä‘ang ở bên giưá»ng Berstein. Cô ta ngẩng lên khi Paige bước và o.
- Ông ấy Ä‘i rồi, bác sÄ©. Em không là m động tác cấp cứu bởi vì… - giá»ng cô ta nhá» dần.
- Cô đã là m đúng, - Paige nói cháºm rãi. - Cám Æ¡n!
- Em có thể là m được gì?
- Không. Cứ để tôi lo liệu. - Paige cúi nhìn thi thể cá»§a má»™t con ngưá»i đã từng cưá»i, từng sống, má»™t con ngưá»i đã có gia đình, bè bạn, suốt má»™t Ä‘á»i lao động và chăm sóc những ngưá»i mình yêu. Còn bây giá»â€¦
Cô lại chá»— ngăn kéo, nÆ¡i ông để các váºt dụng riêng.
Má»™t chiếc đồng hồ rẻ tiá»n, má»™t xâu chìa khoá, mưá»i lăm đô-la, bá»™ răng giả và má»™t bức thư gá»i cho vợ. Tất cả những gì còn lại cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i.
Paige không thể xua tan đi tâm trạng buồn nản đeo đẳng lấy cô.
- Ông già tháºt dá»… thương. Tại sao…?
- Paige, cáºu không thể gắn bó tình cảm vá»›i bệnh nhân như váºy, Kat nói. - Äiá»u đó sẽ huá»· hoại cáºu.
- Mình biết. Cáºu nói đúng, Kat. Nhưng mà váºy đấy. Tháºt quá nhanh. Sáng nay mình còn nói chuyện vá»›i ông ấy. Ngà y mai đã đưa tang ông ấy rồi.
- Cáºu không định Ä‘i đấy chứ?
- Không.
Äám tang diá»…n ra trên vùng đồi nghÄ©a trang.
Theo đạo Do Thái, lá»… mai táng phải được tiến hà nh cà ng sá»›m cà ng tốt, và thưá»ng được ấn định và o ngà y hôm sau.
Thi thể Sam Berstein được mặc takhrikhim, một chiếc áo thụng trắng và được đặt trong talit. Thân nhân đứng xung quanh huyệt. Vị giáo sĩ cầu nguyện: Hamakom ynathaim etkhem b tokh shảr availai tzyon veeyerushalayim.
Ngưá»i đà n ông đứng bên cạnh Paige thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, liá»n dịch: Cầu Chúa cho ngưá»i yên nghỉ vá»›i tất cả lá»i than khóc cá»§a zion và Jerusalem.
Trước sá»± kinh ngạc cá»§a Paige, những ngưá»i trong gia đình bắt đầu giằng xé quần áo cá»§a há» khi Ä‘ang tụng kinh.
Baruch ata adonai elohainu melech haolam dayan ha-emet.
Äó là để tá» lòng kÃnh trá»ng, - ngưá»i đà n ông thầm thì "Từ cát bụi ngưá»i trở vá» cát bụi, nhưng linh hồn Chúa ban sẽ vá» bên Chúa Ä‘á»i Ä‘á»i".
Tang lễ kết thúc.
***
Sáng hôm sau, Kat gặp Honey trong hà nh lang.
Honey trông có vẻ lo lắng.
- Có chuyện gì thế? - Kat há»i.
- Bác sÄ© Wallace cho gá»i mình, hẹn mình hai giỠđến văn phòng ông ta.
- Cáºu biết lý do không?
- Mình nghÄ© mình hÆ¡i bê bối trong tua trá»±c ngà y hôm kia. Bác sÄ© Ritler là má»™t con quái váºt.
- Có thể lắm. - Kat nói. - Nhưng mình tin má»i việc rồi sẽ ổn thôi.
- Hy vá»ng thế. Mình có dá»± cảm chẳng là nh.
Äúng hai giá», cô có mặt ở văn phòng cá»§a Benjamin Wallace, mang theo má»™t lá» máºt ong nhá» trong xắc.
Nhân viên tiếp đón đã Ä‘i ăn trưa. Cá»a phòng bác sÄ© Wallace mở rá»™ng.
- Má»i và o, bác sÄ© Taft. - Ông ta nói.
Honey bước và o văn phòng.
- Phiá»n cô đóng cá»a lại.
Honey đóng cá»a.
- Má»i cô ngồi.
Honey ngồi đối diện với ông ta. Cô gần như run rẩy.
Benjamin Wallace cứ đỠmặc cho cô run tháºt lâu.
Ông ta nhìn cô và nghĩ: Chẳng khác gì một con chó cún. Nhưng việc gì cần là m thì phải là m thôi.
- Tôi e rằng tôi có một tin xấu cho cô, - Ông ta nói.
***
Má»™t giá» sau, Honey gặp Kat ở phòng tắm nắng. Cô buông mình xuống chiếc ghế bên cạnh bạn, mỉm cưá»i.
- Cáºu đã gặp bác sÄ© Wallace chưa? - Kat há»i.
Gặp rồi. Chúng tôi có má»™t cuá»™c trò chuyện tháºt lâu. Cáºu có biết ông ta bị vợ bá» từ tháng ChÃn năm ngoái không? HỠđã lấy nhau mưá»i lăm năm. Ông ta có hai đứa con lá»›n nhưng hầu như không bao giỠđược gặp. Khốn khổ! Ông ta tháºt cô đơn.
Chú thÃch:
(1) Thám tỠlừng danh trong các tiểu thuyết trinh thám của nhà văn Anh Arthur Conan Doyle (1859-1930).
(2) Trong tiếng Anh, từ "mụn nhá»t" và "nước sôi" Ä‘á»u là "boil".
(3) viết tắt của câu: Do not resseitate.
Last edited by Vô Tình; 11-08-2008 at 09:04 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

11-08-2008, 09:04 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 13
Tất cả các bệnh viện dưá»ng như Ä‘á»u không tránh khá»i bị ăn trá»™m thuốc. Theo luáºt, má»—i lần thuốc gây mê được lấy Ä‘i khá»i tá»§ thuốc Ä‘á»u phải kèm theo chữ ký, nhưng dù sá»± kiểm soát có nghiêm ngặt đến đâu, dân nghiện ma tuý hầu như bao giá» cÅ©ng vượt qua trót lá»t.
Vấn đỠcà ng nghiêm trá»ng hÆ¡n ở bệnh viện Embarcadero Country. Margaret Spencer tá»›i gặp Ben Wallace.
- Tôi không biết phải là m gì, thưa bác sĩ. Fentanyl của chúng ta vẫn đang biến mất một cách bà hiểm.
Fentanyl là má»™t loại thuốc mê có tÃnh gây nghiện cao.
- Mất nhiá»u không?
- Má»™t số lượng lá»›n. Nếu chỉ là má»™t lần và má»™t và i lá» thì còn có thể giải thÃch được nhưng đây lại xảy ra thưá»ng xuyên. Má»—i tuần có hÆ¡n má»™t tá lá» biến mất.
- Bà có nghi cho ai không?
- Không, thưa bác sÄ©. Tôi đã nói vá»›i bá»™ pháºn an ninh. Há» cÅ©ng bối rối lắm.
- Những ai được phép tới tủ thuốc?
- Äó chÃnh là vấn Ä‘á». Hầu hết các bác sÄ© gây mê Ä‘á»u được lấy thuốc khá tá»± do ; và cả phần lá»›n y tá và bác sÄ© phẫu thuáºt.
Wallace đăm chiêu.
- Cám ơn bà đã đến gặp tôi. Tôi sẽ lo chuyện nà y.
- Cám ơn bác sĩ. - Y tá Spencer đi ra.
Ta không cần chuyện đó và o lúc nà y, Wallace bá»±c bá»™i nghÄ©. Cuá»™c há»p cá»§a ban lãnh đạo bệnh viện sắp tá»›i gần và vá»›i ba vấn đỠphải giải quyết đã là quá đủ. Ben Wallace biết rõ con số thống kê. HÆ¡n má»™t phần mưá»i bác sÄ© ở Hợp chá»§ng quốc đã mắc nghiện, không lúc nà y thì lúc khác, không ma tuý thì các chất có cồn. Việc lấy thuốc dá»… dà ng đã cám dá»— há». Äối vá»›i má»™t bác sÄ©, tháºt đơn giản khi mở tá»§, lấy ra thá» thuốc mình muốn, dùng ga rô và xi lanh tá»± tiêm cho mình. Má»™t con nghiện thưá»ng cần được tiêm chÃch hai tiếng má»™t lần.
Bây giá» chuyện đó Ä‘ang xảy ra ở bệnh viện cá»§a ông. Phải là m má»™t cái gì đó trước khi ban lãnh đạo há»p. Nó sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm cá»§a mình.
Ben Wallace không dám chắc có thể tin tưởng và o ai đó hòng giúp ông tìm ra thá»§ phạm. Ông phải tháºn trá»ng. Ông tá»± há»i có nên cho bác sÄ© Taylor hay bác sÄ© Hunter tham gia và o không. Sau má»™t hồi lâu suy tÃnh, ông quyết định sá» dụng há».
Ông cho gá»i hai ngưá»i đến.
- Tôi có việc cần nhá» cáºy các cô. - Ông và o cuá»™c ngay và giải thÃch vá» chuyện mất Fentanyl. - Tôi muốn các cô trông chừng, nếu có bác sÄ© nà o bá» ra ngoà i Ä‘ang giữa ca phẫu thuáºt hoặc có bất cứ dấu hiệu lên cÆ¡n nghiện nà o, mong các cô hãy thông báo cho tôi biết. Hãy phát hiện những thay đổi trong tÃnh cách ngưá»i quen biết cá»§a mình: phiá»n muá»™n hoặc tâm trạng thất thưá»ng, đến cháºm giá» hoặc bá» ra ngoà i. Tôi sẽ rất cám Æ¡n nếu các cô tuyệt đối giữ bà máºt.
Khi há» rá»i văn phòng cá»§a Wallace, Kat nói:
- Äây là má»™t bệnh viện lá»›n. Chúng ta sẽ cần đến Sherlock Homes (1).
- Không, không cần thiết, - Paige nói buồn bã. - Mình biết ngưá»i đó là ai rồi.
Mitch Campbel nằm trong số các bác sÄ© mà Paige ưa thÃch. Ông khoảng ngoà i năm mươi tuổi, tóc muối tiêu luôn vui vẻ, và là má»™t trong những bác sÄ© phẫu thuáºt giá»i nhất bệnh viện. Gần đây, Paige nháºn thấy ông luôn luôn đến ca mổ muá»™n và i phút và có những cÆ¡n run rẩy rõ rệt. Ông liên tục dùng Paige là m trợ thá»§ và thưá»ng để cho cô thá»±c hiện phần việc chÃnh trong ca phẫu thuáºt. Äang giữa ca, tay ông thưá»ng run rẩy và ông lại đưa dao mổ cho Paige.
- Tôi không được khoẻ, - Ông ấp úng. - Cô là m nốt hộ tôi được không?
Và ông bỠra ngoà i.
Paige lo lắng, không hiểu ông mắc bệnh gì. Bây giá» cô má»›i rõ. Cô cân nhắc xem phải là m gì. Cô hiểu rằng nếu chuyện đó đến tai bác sÄ© Wallace, Campbel sẽ bị Ä‘uổi việc láºp tức và tồi tệ hÆ¡n, sá»± nghiệp cá»§a ông sẽ tan tà nh. Mặt khác, nếu không tá» thái độ gì, cô sẽ đặt tÃnh mạng cá»§a bao bệnh nhân và o vòng nguy hiểm. Có lẽ mình nên nói chuyện vá»›i ông ấy, Paige nghÄ©. Bảo ông ta rằng mình đã biết, và khẩn nà i ông ta Ä‘i chữa trị. Cô Ä‘em chuyện đó ra bà n vá»›i Kat.
- Chuyện to đấy, - Kat đồng tình. - Ông ta là má»™t ngưá»i tốt, má»™t bác sÄ© giá»i. Nếu cáºu tố cáo, ông ta sẽ tiêu mất, nhưng nếu không, cáºu cÅ©ng phải nghÄ© đến những tác hại mà Campbel có thể gây ra. Cáºu nghÄ© ông ta sẽ phản á»ng thế nà o?
- Chắc ông ta chối phắt, Kat ạ. Äó là cách thông thưá»ng.
- Ừ! Chuyện nà y khó khăn đấy.
Hôm sau, Paige được phân công cùng má»™t ca mổ vá»›i bác sÄ© Campbel. Mình hy vá»ng mình nhầm, Paige thầm ước. Mong sao ông ấy đừng đến muá»™n và đừng bá» ra ngoà i trong khi mổ.
Campbel đến muá»™n mưá»i lăm phút và đang giữa ca mổ, ông nói.
- Tiếp tục hộ tôi nhé, Paige! Tôi sẽ quay lại ngay.
Mình phải nói chuyện vá»›i Campbel, Paige quyết định. Mình không thể là m há»ng sá»± nghiệp cá»§a ông ấy.
Sáng hôm sau, khi Paige và Honey lái xe và o bãi Ä‘áºu dà nh riêng cho bác sÄ©, Harry Bowman dừng ngay bên cạnh há» trong chiếc Ferrari Ä‘á».
- Xe đẹp quá, - Honey nói. - Một chiếc như thế nà y giá bao nhiêu?
Bowman cưá»i.
- Nếu như đã phải há»i thì cô sẽ không thể mua nổi đâu.
Nhưng Paige không nghe thấy gì, cô chằm chằm nhìn và o chiếc xe, nghÄ© tá»›i dãy phòng trên tầng thượng, những bữa tiệc xa hoa và chiếc du thuyá»n. Tôi tốt phước được má»™t ông bố giá»i giang. Ông để lại cho tôi tất cả gia tà i váºy mà Bowman vẫn Ä‘i là m ở má»™t bệnh viện tỉnh. Tại sao?
Mưá»i phút sau, Paige ở trong phòng nhân sá»±, nói chuyện vá»›i Karen, nhân viên phụ trách hồ sÆ¡.
- Cho mình nhá» má»™t chút được không, Karen? Bá»n mình biết vá»›i nhau thôi nhé, Harry Bowman rá»§ mình Ä‘i chÆ¡i nhưng mình có cảm giác hắn đã có vợ. Cho mình liếc qua lý lịch hắn được không?
- ÄÆ°á»£c chứ. Mấy tên chó *** ấy, chẳng biết thế nà o cho vừa. Chị nói phải đấy, tôi sẽ cho chị xem hồ sÆ¡ Karen lục tá»§ và đưa cho Paige má»™t xấp giấy tở.
Paige lướt nhanh. ÄÆ¡n xin việc cá»§a bác sÄ© Harry Bowman cho biết anh ta tốt nghiệp má»™t trưá»ng đại há»c nhỠở Midwest, vừa há»c vừa là m để theo Ä‘uổi trưá»ng y. Anh ta là bác sÄ© gây mê. Cha anh ta là thợ cạo.
***
Honey Taft là má»™t bà hiểm đối vá»›i hầu hết bác sÄ© ở bệnh viện Embarcadero Country. Trong các tua sáng, cô tá» ra thiếu tá»± tin. Nhưng sang các tua chiá»u, cô dưá»ng như là má»™t ngưá»i khác. Cô am hiểu từng ngưá»i bệnh má»™t cách đáng ngạc nhiên, rất chÃnh xác và hiệu quả trong chẩn Ä‘oán.
Một bác sĩ nội trú năm trên kể với đồng nghiệp vỠcô.
- Quá»· bắt tôi Ä‘i nếu mà tôi hiểu được. - Anh ta nói. - Buổi sáng, ngưá»i ta phà n nà n tá»›i tấp vá» bác sÄ© Taft. Cô ta phạm lá»—i liên tục. Anh biết chuyện tiếu lâm vá» cô y tá là m việc gì cÅ©ng há»ng không? Bác sÄ© bảo cô ta cho bệnh nhân phòng 4 uống ba viên thuốc, thì cá» ta lại cho bệnh nhân phòng số 3 uống bốn viên, và khi bác sÄ© còn Ä‘ang than phiá»n vá» cô ta thì đã thấy cô ả Ä‘ang Ä‘uổi má»™t bệnh nhân trần như nhá»™ng chạy xuống sảnh, tay lăm lăm má»™t chảo nước sôi. Ông bác sÄ© kêu lên: "Trá»i đất Æ¡i! Tôi bảo cô chÃch nhá»t (2) cho ông ấy cÆ¡ mà ?
Ngưá»i đồng nghiệp cưá»i phá lên.
- Bác sÄ© Taft là như váºy đấy. Nhưng tá»›i chiá»u cô ta lại cá»±c kỳ xuất sắc. Chẩn Ä‘oán xác đáng, lý giải tuyệt vá»i và sắc sảo như quá»·. Hẳn cô ta phải dùng má»™t loại thuốc tiên nà o đó chỉ tác dụng và o buổi chiá»u.
Anh ta vò đầu.
- Äồ chết tiệt.
Bác sÄ© Nathan Ritler là má»™t con ngưá»i mô phạm, sống và là m việc bằng sách vở. Tuy thiếu sá»± phát sáng tà i năng song bù lại, ông ta có tay nghá» và lòng táºn tuỵ và ông ta chỠđợi những phẩm chất giống như váºy ở những ngưá»i cá»™ng sá»± cá»§a mình.
Honey chẳng may bị phân công và o tốp của ông ta.
Trạm dừng đầu tiên là má»™t phòng chữa mưá»i hai bệnh nhân. Má»™t trong số há» vừa ăn xong bữa sáng.
Ritler nhìn biểu đồ ở cuối giưá»ng bệnh.
- Bác sĩ Taft, biểu đồ cho biết đây là bệnh nhân của cô.
Honey gáºt đầu.
- Vâng!
- Sáng nay ông ta phải chụp phế quản.
Honey gáºt đầu:
- Äúng váºy.
- Váºy mà cô cho phép ngưá»i ta ăn? - Bác sÄ© Ritler gắt lên. - Trước khi chụp phế quản?
Anh chà ng tội nghiệp nà y chưa có gì và o bụng từ lúc…
Nathan Ritler quay sang trợ lý của ông ta.
- Dừng bữa lại. - Ông ta toan nói Ä‘iá»u gì đó vá»›i Honey nhưng kìm được. - Äi tiếp.
Bệnh nhân tiếp theo là má»™t ngưá»i Puetorico Ä‘ang ho sù sụ. Bác sÄ© Ritler khám cho anh ta.
- Bệnh nhân của ai đây?
- Của tôi ạ. - Honey nói.
Ông ta cau mà y.
- Lẽ ra phải chữa viêm cho anh ta rồi chứ, - Ông nhìn biểu đồ, - cô cho anh ta năm mươi miligam Ampicilin, bốn lần trong một ngà y?
- Äúng váºy!
- Không đúng. Sai! Cần phải dùng năm trăm miligam bốn lần một ngà y. Cô bỠsót một con số không.
- Tôi xin lỗi, tôi…
- Hèn chi bệnh nhân chẳng khá lên chút nà o. Tôi muốn sá»a lại ngay láºp tức.
- Vâng, thưa bác sĩ!
Khi hỠtới chỗ một bệnh nhân khác của Honey, Ritler nóng nảy nói.
- Ngưá»i nà y đã được chụp ruá»™t kết. Phim X quang cá»§a ông ta đâu?
- Phim X quang ạ? Ôi, tôi quên không lấy rồi.
Ritler chiếu và o Honey một cái nhìn khó hiểu.
Buổi sáng trượt xuống dốc từ lúc đó.
Bệnh nhân tiếp theo hỠnhìn thấy đang rên la, nước mắt già n giụa.
- Tôi đau quá. Tôi bị là m sao thế nà y?
- Chúng tôi không biết, - Honey nói.
Bác sĩ Ritler quắc mắt nhìn cô.
- Bác sĩ Taft, tôi có thể ra ngoà i gặp cô một lát không?
Ngoà i hà nh lang ông ta nói.
- Không bao giá», không bao giỠđược bảo vá»›i ngưá»i bệnh rằng ta không biết. Chúng ta là ngưá»i duy nhất mà há» trông cáºy, má»™t cách tuyệt đối. Và nếu cô chưa biết câu trả lá»i thì phải bịa ra mà nói. Cô hiểu chưa?
- Như thế tháºt không phải vá»›i…
- Tôi không há»i cô phải hay không phải. Hãy là m theo chỉ dẫn cá»§a tôi.
Há» khám cho má»™t trưá»ng hợp thoát vị đĩa đệm, má»™t bệnh nhân viêm gan, má»™t ngưá»i mắc bệnh Alzheimer yà hai chục ngưá»i khác. Ngay khi tua vừa kết thúc, Ritler tá»›i văn phòng Benjamin Wallace.
- Chúng tôi có má»™t vấn Ä‘á». - Ritler nói.
- Gì thế, Nathan.
- VỠmột bác sĩ nội trú ở đây. Honey Taft.
- Lại cô ta!
- Cô ta là m sao.
- Cô ta là một thảm hoạ.
- Nhưng cô ta đã có lá»i giá»›i thiệu tuyệt vá»i như váºy…
- Ben, tốt hÆ¡n hết anh nên tống cổ cô ta trước khi bệnh viện tháºt sá»± bê bối, trước khi cô ta giết má»™t và i bệnh nhân.
Wallace ngẫm nghĩ một lát rồi đi đến quyết định.
- ÄÆ°á»£c cô ta sẽ bị Ä‘uổi khá»i đây.
***
Paige báºn vá»›i cuá»™c giải phẫu gần hết buổi sáng.
Khi vừa xong việc, cô tới gặp bác sĩ Wallace, kể cho ông ta mối nghi hoặc vỠHarry Bowman.
- Bowman? Cô có chắc không? à tôi nói… Tôi không thấy anh ta có biểu hiện nghiện ngáºp nà o.
- Anh ta không sá» dụng, - Paige giải thÃch, - anh ta bán Ä‘i. Anh ta sống như má»™t triệu phú vá»›i đồng ương ná»™i trú.
Ben Wallace gáºt đầu.
- Tốt lắm. Tôi sẽ cho kiểm tra. Cám ơn cô, Paige.
Wallace cho gá»i Bruce Anderson, trưởng ban an ninh cá»§a bệnh viện.
- Có thể chúng ta đã lần ra tên ăn cắp thuốc, - Wallace dặn. - Tôi muốn cáºu phải kiểm soát chặt chẽ bác sÄ© Harry Bowman.
- Bowman? - Anderson cố giấu nỗi ngạc nhiên.
Bác sÄ© Bowman thưá»ng cho anh em bảo vệ xì gà Cuba và nhưng món quà nhá» khác. Tất cả há» Ä‘á»u quý mến anh ta.
- Nếu anh ta và o kho hãy khám xét khi anh ta trở ra.
- Vâng, thưa ông.
Harry Bowman Ä‘i vá» phÃa quầy thuốc. Gã đã đầy ắp đơn đặt hà ng. Rất nhiá»u đơn đặt hà ng. Khởi đầu là má»™t sá»± tình cá» may mắn. Hồi đó, gã là m việc tại má»™t bệnh viện nhỠở Ames Iowa, sống ngoi ngóp vá»›i đồng lương ná»™i trú. Gã lại ưa rượu sâm banh và thÃch có tiá»n xà i, rồi số pháºn đã mỉm cưá»i vá»›i gã.
Má»™t sáng ná», má»™t bệnh nhân đã được ra viện gá»i Ä‘iện tá»›i cho gã.
- Bác sĩ, tôi đau quá. Ông hãy cho tôi thỠgì dứt cơn đau đi.
- Ông có muốn và o viện lại không?
- Tôi không muốn rá»i khá»i nhà . Ông mang thuốc đến cho tôi được không?
Bowman nghĩ một lát.
- Thôi được. Tôi sẽ ghé qua trên đưá»ng vá» nhà .
Khi đến thăm ngưá»i bệnh, gã mang cho ông ta má»™t lá» Fentanyl.
Bệnh nhân chộp lấy.
- Tuyệt vá»i! - Ông ta nói và rút ra má»™t nắm giấy bạc. - Äây!
Bowman nhìn ông ta ngỡ ngà ng.
- Ông không phải trả tiá»n cho tôi.
- Ông lỡm tôi đấy à ? Äây là món và ng. Tôi có khối bạn sẵn sà ng trả cho ông cả đống cá»§a nếu ông mang thứ nà y đến cho há».
Bắt đầu là như váºy.
Trong vòng hai tháng, Harry Bowman đã kiếm được nhiá»u tiá»n hÆ¡n cả gã từng mÆ¡ ước. Không may, chuyện đến tai giám đốc bệnh viện.
Sợ dư luáºn là m rùm beng, ông ta bảo Bowman nếu chịu ra Ä‘i trong yên lặng, sẽ không có gì xuất hiện trên lý lịch cá»§a gã. May là mình đã ra Ä‘i, Bowman nghÄ©. San Francisco là thị trưá»ng lá»›n hÆ¡n nhiá»u.
Gã đến tá»§ thuốc. Bruce Anderson Ä‘ang đứng bên ngoà i. Bowman gáºt đầu chà o anh ta.
- Bruce.
- Chà o bác sĩ Bowman.
Năm phút sau, khi Bowman bước ra khá»i quầy thuốc, Anderson nói.
- Xin lỗi. Tôi phải khám xét ông.
Harry Bowman trừng trừng nhìn anh ta.
- Khám xét tôi? Cáºu nói gì thế hả, Bruce?
- Thưa bác sÄ©, tôi xin lá»—i. Chúng tôi được lệnh khám xét tất cả má»i ngưá»i sá» dụng tá»§ thuốc, - Anderson nói dối.
Bowman tỠra phẫn nộ.
- Tôi chưa bao giỠnghe thấy chuyện tương tự. Tôi nhất quyết từ chối!
- Váºy thì tôi phải đỠnghị ông Ä‘i vá»›i tôi đến phòng bác sÄ© Wallace.
- Tốt thôi! Ông ấy sẽ nổi giáºn khi biết chuyện nà y.
Bowman xông và o văn phòng của Wallace.
- Có chuyện gì váºy, Ben? Thằng cha nà y muốn lục soát tôi lạy Chúa?
- Và anh từ chối?
- Hoà n toà n.
- Thôi được. - Wallace vươn tá»›i chá»— Ä‘iện thoại. - Tôi sẽ để cảnh sát San Francisco là m việc nà y, nếu anh muốn váºy. - Ông ta bắt đầu bấm số.
Bowman hoảng hốt.
- Khoan đã nà o! Không cần thiết như váºy đâu. - Gã đột nhiên tá» ra đặc biệt dá»… thương. - á»’, tôi biết tất cả chuyện nà y là thế nà o rồi! - Gã móc tay và o túi và lôi ra má»™t lá» Fentanyl. - Tôi lấy cái nà y để dùng cho má»™t ca mổ, và …
Wallace trầm giá»ng.
- Dốc túi ra.
Má»™t vẻ tuyệt vá»ng lan trên mặt Bowman.
- Không có lý do gì…
- Dốc túi ra.
Hai giá» sau, cÆ¡ quan chống ma tuý ở San Francisco đã có bản thú tá»™i có chữ ký và danh sách những ngưá»i đã mua thuốc cá»§a Bowman.
Khi Paige biết tin nà y, cô đến gặp luôn Mitch Campbel. Ông ngồi trong văn phòng, đang nghỉ ngơi.
Tay ông đặt trên bà n khi Paige bước và o và cô có thể thấy chúng đang run rẩy. Campbel vội và ng rút tay đặt lên đùi.
- Chà o Paige. Công việc của cô thế nà o?
- Tốt, Mitch ạ. Tôi muốn nói chuyện với ông.
- Cô ngồi xuống.
Cô ngồi xuống, đối diện với ông ta.
- Ông bị bệnh Parkinson bao lâu rồi?
- Ông ta nhợt nhạt đi.
- Cái gì?
- Thế đấy. Ông đang cố giấu phải không?
Má»™t sá»± im lặng nặng ná».
- Tôi… tôi đúng váºy. Nhưng tôi… tôi không thể bá» nghá» bác sÄ©. Tôi… tôi không thể bỠđược. Äó là cả cuá»™c Ä‘á»i tôi!
Paige nhoà i ngưá»i tá»›i trước và nói chân thà nh.
- Ông không phải bá» nghá», nhưng ông không nên mổ nữa.
Campbel bỗng nhiên trông già hẳn.
- Tôi biết. Năm sau tôi sẽ bá». - Ông cưá»i nhợt nhạt. - Chắc tôi phải bá» bây giá» thôi, đúng không? Cô hãy nói vá»›i bác sÄ© Wallace.
- Không, - Paige nói nhẹ nhà ng. - Ông hãy nói với ông ta.
***
Paige đang ăn trưa trong căng tin thì Tom Chang đến ngồi cạnh cô.
Mình vừa nghe chuyện, - anh nói. - Bowman!
- Tháºt không thể ngỠđược.
Cô lắc đầu:
- Mình đã suýt nhầm ấy chá».
Chang ngồi im lặng.
- Cáºu không sao chứ, Tom? Cáºu muốn nghe mình "Ôkê" hay muốn nghe sá»± tháºt?
- Chúng ta là bạn. Mình muốn sá»± tháºt.
- Cuộc hôn nhân của mình đã sa xuống địa ngục. - Mắt anh đột nhiên ướt đẫm. - Sye bỠđi rồi. Cô ấy đã vỠnhà .
- Mình tháºt tiếc.
- Không phải là lá»—i cá»§a cô ấy. Bá»n mình đã không còn cuá»™c sống vợ chồng nữa. Sye bảo mình đã cưới cái bệnh viện. Cô ấy nói đúng. Mình tiêu toà n bá»™ thá»i gian ở đây, chăm sóc cho những ngưá»i xa lạ thay vì ở nhà bên những con ngưá»i mình yêu quý.
- Cô ấy sẽ trở lại. Rồi sẽ ổn thôi mà . - Paige an ủi.
- Không. Lần nà y thì không đâu.
- Cáºu đã nghÄ© tá»›i phòng tư vấn hôn nhân, hoặc…
- Cô ấy từ chối.
- Mình rất tiếc, Tom. Nếu mình có thể là m được gì…
Cô nghe thấy tên mình trên loa phóng thanh.
- Bác sĩ Taylor, phòng 410…
Paige chợt có cảm giác nhói đau.
- Mình phải đi đã. - Cô bảo Tom.
- Phòng 410. Äó là phòng cá»§a Sam Berstein. Ông ta là má»™t trong số bệnh nhân dá»… chịu nhất cá»§a cô.
Má»™t ngưá»i đà n ông bảy mươi tuổi, nhã nhặn, được đưa và o viện vá»›i bệnh ung thư dạ dà y ở giai Ä‘oạn cuối. Nhiá»u bệnh nhân và o đây luôn mồm ca thán, nhưng Sam Berstein là má»™t ngoại lệ. Paige khâm phục sá»± dÅ©ng cảm và lòng tá»± trá»ng cá»§a ông. Ông có vợ cùng hai con trai lá»›n, đến thăm thưá»ng xuyên và cô cÅ©ng đâm ra mến há».
- Ông dùng thiết bị nhân tạo vá»›i dòng chữ DNR (3) "Yêu cầu không cấp cứu nếu tim ngừng Ä‘áºp".
Khi Paige đến phòng 410, má»™t y tá Ä‘ang ở bên giưá»ng Berstein. Cô ta ngẩng lên khi Paige bước và o.
- Ông ấy Ä‘i rồi, bác sÄ©. Em không là m động tác cấp cứu bởi vì… - giá»ng cô ta nhá» dần.
- Cô đã là m đúng, - Paige nói cháºm rãi. - Cám Æ¡n!
- Em có thể là m được gì?
- Không. Cứ để tôi lo liệu. - Paige cúi nhìn thi thể cá»§a má»™t con ngưá»i đã từng cưá»i, từng sống, má»™t con ngưá»i đã có gia đình, bè bạn, suốt má»™t Ä‘á»i lao động và chăm sóc những ngưá»i mình yêu. Còn bây giá»â€¦
Cô lại chá»— ngăn kéo, nÆ¡i ông để các váºt dụng riêng.
Má»™t chiếc đồng hồ rẻ tiá»n, má»™t xâu chìa khoá, mưá»i lăm đô-la, bá»™ răng giả và má»™t bức thư gá»i cho vợ. Tất cả những gì còn lại cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i.
Paige không thể xua tan đi tâm trạng buồn nản đeo đẳng lấy cô.
- Ông già tháºt dá»… thương. Tại sao…?
- Paige, cáºu không thể gắn bó tình cảm vá»›i bệnh nhân như váºy, Kat nói. - Äiá»u đó sẽ huá»· hoại cáºu.
- Mình biết. Cáºu nói đúng, Kat. Nhưng mà váºy đấy. Tháºt quá nhanh. Sáng nay mình còn nói chuyện vá»›i ông ấy. Ngà y mai đã đưa tang ông ấy rồi.
- Cáºu không định Ä‘i đấy chứ?
- Không.
Äám tang diá»…n ra trên vùng đồi nghÄ©a trang.
Theo đạo Do Thái, lá»… mai táng phải được tiến hà nh cà ng sá»›m cà ng tốt, và thưá»ng được ấn định và o ngà y hôm sau.
Thi thể Sam Berstein được mặc takhrikhim, một chiếc áo thụng trắng và được đặt trong talit. Thân nhân đứng xung quanh huyệt. Vị giáo sĩ cầu nguyện: Hamakom ynathaim etkhem b tokh shảr availai tzyon veeyerushalayim.
Ngưá»i đà n ông đứng bên cạnh Paige thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, liá»n dịch: Cầu Chúa cho ngưá»i yên nghỉ vá»›i tất cả lá»i than khóc cá»§a zion và Jerusalem.
Trước sá»± kinh ngạc cá»§a Paige, những ngưá»i trong gia đình bắt đầu giằng xé quần áo cá»§a há» khi Ä‘ang tụng kinh.
Baruch ata adonai elohainu melech haolam dayan ha-emet.
Äó là để tá» lòng kÃnh trá»ng, - ngưá»i đà n ông thầm thì "Từ cát bụi ngưá»i trở vá» cát bụi, nhưng linh hồn Chúa ban sẽ vá» bên Chúa Ä‘á»i Ä‘á»i".
Tang lễ kết thúc.
***
Sáng hôm sau, Kat gặp Honey trong hà nh lang.
Honey trông có vẻ lo lắng.
- Có chuyện gì thế? - Kat há»i.
- Bác sÄ© Wallace cho gá»i mình, hẹn mình hai giỠđến văn phòng ông ta.
- Cáºu biết lý do không?
- Mình nghÄ© mình hÆ¡i bê bối trong tua trá»±c ngà y hôm kia. Bác sÄ© Ritler là má»™t con quái váºt.
- Có thể lắm. - Kat nói. - Nhưng mình tin má»i việc rồi sẽ ổn thôi.
- Hy vá»ng thế. Mình có dá»± cảm chẳng là nh.
Äúng hai giá», cô có mặt ở văn phòng cá»§a Benjamin Wallace, mang theo má»™t lá» máºt ong nhá» trong xắc.
Nhân viên tiếp đón đã Ä‘i ăn trưa. Cá»a phòng bác sÄ© Wallace mở rá»™ng.
- Má»i và o, bác sÄ© Taft. - Ông ta nói.
Honey bước và o văn phòng.
- Phiá»n cô đóng cá»a lại.
Honey đóng cá»a.
- Má»i cô ngồi.
Honey ngồi đối diện với ông ta. Cô gần như run rẩy.
Benjamin Wallace cứ đỠmặc cho cô run tháºt lâu.
Ông ta nhìn cô và nghĩ: Chẳng khác gì một con chó cún. Nhưng việc gì cần là m thì phải là m thôi.
- Tôi e rằng tôi có một tin xấu cho cô, - Ông ta nói.
***
Má»™t giá» sau, Honey gặp Kat ở phòng tắm nắng. Cô buông mình xuống chiếc ghế bên cạnh bạn, mỉm cưá»i.
- Cáºu đã gặp bác sÄ© Wallace chưa? - Kat há»i.
Gặp rồi. Chúng tôi có má»™t cuá»™c trò chuyện tháºt lâu. Cáºu có biết ông ta bị vợ bá» từ tháng ChÃn năm ngoái không? HỠđã lấy nhau mưá»i lăm năm. Ông ta có hai đứa con lá»›n nhưng hầu như không bao giỠđược gặp. Khốn khổ! Ông ta tháºt cô đơn.
Chú thÃch:
(1) Thám tỠlừng danh trong các tiểu thuyết trinh thám của nhà văn Anh Arthur Conan Doyle (1859-1930).
(2) Trong tiếng Anh, từ "mụn nhá»t" và "nước sôi" Ä‘á»u là "boil".
(3) viết tắt của câu: Do not resseitate.
|

11-08-2008, 09:06 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 14
Má»™t giao nữa nữa lại trôi Ä‘i. Paige, Kat và Honey Ä‘á»u đón năm 1994 tại bệnh viện.
Dưá»ng như vá»›i há» cuá»™c sống không có gì thay đổi ngoại trừ tên cá»§a các bệnh nhân.
Khi Paige băng qua bãi Ä‘áºu xe, cô nhá»› đến Harry Bowman và chiếc Ferrari Ä‘á». Bao nhiêu cuá»™c Ä‘á»i đã bị huá»· hoại bởi độc dược mà anh ta bán ra? Cô tá»± há»i. Ma tuý tháºt mê hoặc. Và kết cục, là chết chóc.
Jimmy Ford xuất hiện với một bó hoa nhỠdà nh cho Paige.
- Nhân dịp gì thế, Jimmy?
Anh chà ng đỠmặt:
- Tôi chỉ muốn tặng chị. Chị biết tôi sắp cưới vợ chưa?
- Chưa! Tháºt tuyệt vá»i. Cô nà ng may mắn ấy là ai?
- Tên cô ấy là Betsy, là m ở cá»a hà ng bán quần áo Chúng tôi sẽ có má»™t tá con. Con gái đầu lòng sẽ được đặt tên Paige. Hy vá»ng chị không phản đối.
- Phản đối ư? Tôi hãnh diện thì có.
Jimmy ngượng ngùng.
- Chị đã nghe chuyện má»™t bác sÄ© cho bệnh nhân cá»§a ông ta hai tuần để sống chưa? "Tôi không thể trả tiá»n cho ông ngay bây giá»", ngưá»i bệnh nói. "Thôi được, tôi cho anh thêm hai tuần nữa". Bác sÄ© quyết định.
Và Jimmy lại biến đi.
Paige thấy lo cho Tom Chang. Tâm trạng anh dao động dữ dội, từ phởn phơ sang buồn thảm.
Một buổi sáng, trong khi trò chuyện với Paige, anh nói:
- Bạn có nháºn thấy má»i ngưá»i ở đây sẽ chết sạch nếu thiếu chúng ta không? Chúng ta có thần năng vá vÃu cÆ¡ thể há» và là m cho há» nguyên vẹn như cÅ©.
Và sáng hôm sau:
- Tất cả chúng ta Ä‘ang tá»± phỉnh mình, Paige ạ. Không có chúng ta bệnh nhân còn chóng bình phục hÆ¡n. Chúng ta là những kẻ đạo đức rởm, luôn là m ra vẻ có má»i câu trả lá»i. Không đâu!
Paige quan sát anh giây lát:
- Cáºu có tin tức gì cá»§a Sye không?
- Hôm qua mình vừa nói chuyện với Sye. Cô ấy sẽ không quay lại. Cô ấy nhất quyết ly hôn.
Paige nắm lấy cánh tay anh.
- Mình rất tiếc, Tom.
Anh nhún vai.
- Tại sao? Äiá»u đó chẳng báºn gì đến mình: Không má»™t chút nà o nữa. Mình sẽ kiếm má»™t ngưá»i đà n bà khác. -Anh nhe răng cưá»i.- Và có má»™t đứa con khác. Rồi cáºu xem.
Có má»™t cái gì không thá»±c trong những lá»i nói đó.
Äêm ấy Paige nói chuyện vá»›i Kat:
- Mình thấy lo ngại cho Tom Chang. Gần đây cáºu có nói chuyện vá»›i Tom không?
- Có.
- Cáºu thấy Tom có vẻ bình thưá»ng không?
- Vá»›i mình thì chẳng có thằng đà n ông nà o coi bá»™ bình thưá»ng hết.
Paige vẫn áy náy không yên.
- Tối mai bá»n mình má»i Tom Ä‘i ăn chung nhé.
- ÄÆ°á»£c thôi.
Sáng hôm sau, khi Paige đến bệnh viện, cô được chà o đón bằng cái tin má»™t ngưá»i gác cổng đã tìm thấy xác Tom Chang ở dưới tầng hầm chứa thiết bị. Anh chết do uống thuốc ngá»§ quá liá»u.
Paige váºt vã:
- Lẽ ra tôi phải cứu Tom. - Cô khóc nức lên.- Anh ấy đã cầu cứu nhưng tôi không hiểu.
- Cáºu không cách gì giúp được Tom đâu, Paige! - Kat nói quả quyết.- Cáºu không phải là vấn Ä‘á», và cà ng không phải là giải pháp. Tom không thể sống thiếu vợ con. ÄÆ¡n giản có váºy thôi.
Paige quệt nước mắt.
- Khốn kiếp cái nÆ¡i nà y! Nếu nó không vắt kiệt thá»i gian cá»§a ngưá»i ta như váºy thì vợ Tom đã chẳng bá» Ä‘i.
- Nhưng cô ta đã bỠđi. -Kat nhẹ nhà ng nói.- Chuyện đã qua rồi.
Trước đây Paige chưa bao giá» dá»± tang lá»… cá»§a ngưá»i Hoa. Äó là má»™t cảnh tượng kỳ lạ. Từ sáng sá»›m, má»™t đám đông đã tụ táºp bên ngoà i Nhà VÄ©nh biệt trên đưá»ng Green ở khu phố Tà u. Äám rước được hình thà nh, vá»›i má»™t ban kèn lá»›n, và ở đầu đám rước, ngưá»i chịu tang bưng má»™t tấm ảnh đồ sá»™ cá»§a Tom Chang.
Cuá»™c diá»…u hà nh bắt đầu trong tiếng kèn thê thảm, vòng qua khắp các đưá»ng phố cá»§a San Francisco, xe chở quan tà i Ä‘i sau chót. Phần lá»›n ngưá»i đưa ma Ä‘á»u Ä‘i bá»™, những ngưá»i già cả thì ngồi ô tô.
Paige có cảm tưởng như Ä‘oà n ngưá»i Ä‘i vòng quanh vô định. Cô bối rối.
- Chúng ta Ä‘i đâu thế? -Cô há»i má»™t ngưá»i Ä‘i bên.
Ông ta hơi cúi mình và đáp:
- Phong tục cá»§a chúng tôi là đưa ngưá»i quá cố Ä‘i qua má»™t số nÆ¡i có ý nghÄ©a vá»›i cuá»™c Ä‘á»i anh ta: tiệm ăn, cá»a hà ng, những chá»— anh ta thưá»ng lui tá»›i…
- Tôi hiểu.
Cuộc diễu hà nh chấm dứt trước cổng bệnh viện Embarrcadero Country.
Ngưá»i Ä‘i bên quay sang Paige, giải thÃch.
- Äây là nÆ¡i Tom Chang từng là m việc. NÆ¡i anh ta đã tìm thấy hạnh phúc cá»§a mình.
- Không đúng, Paige nghÄ©. Äây là nÆ¡i Tom đã mất Ä‘i hạnh phúc.
Má»™t buổi sáng, Ä‘ang Ä‘i dá»c đưá»ng Market, Paige nhìn thấy Alfred Turner. Tim cô Ä‘áºp mạnh. Cô không sao quên được chà ng. Chà ng bước qua đưá»ng khi đèn xanh báºt sáng. Còn lúc Paige tá»›i được ngã tư thì đèn đã đổi sang mà u Ä‘á». Mặc kệ, cô cứ băng qua, bá» ngoà i tai những tiếng ô tô rú và tiếng kêu thất thanh cá»§a những ngưá»i Ä‘i xe máy.
Paige đã sang hè phố bên kia và lao đến bắt kịp ngưá»i đà n ông. Cô nắm lấy tay áo chà ng.
- Alfred…
Ngưá»i đà n ông quay lại.
- Xin lá»—i.
Äó là má»™t ngưá»i lạ hoà n toà n.
GiỠđây khi Paige và Kat đã sang năm thứ tư ná»™i trú, hỠđược tiến hà nh phẫu thuáºt khá thưá»ng xuyên.
Kat là m việc vá»›i các nhà phẫu thuáºt thần kinh, và cô không bao giá» hết ngạc nhiên trước tổ hợp hà ng trăm tá»· máy tÃnh được gá»i là nÆ¡-ron chứa trong há»™p sá». Công việc tháºt lý thú.
Kat cảm phục các bác sÄ© đồng nghiệp cá»§a cô. Há» là những phẫu thuáºt gia tà i tình, xuất sắc. Nhưng má»™t số bác sÄ© đã gây khó khăn cho cô. Há» tìm đủ má»i cách hẹn hò vá»›i cô, và cà ng từ chối, cô cà ng trở nên má»™t thách thức đối vá»›i há».
Một lần cô nghe một bác sĩ lẩm bẩm:
- Xi lÃp sắp lại đến kìa.
Trong má»™t ca phẫu thuáºt não, cô phụ mổ cho bác sÄ© Kibler. Vá» não đã được mở bằng má»™t đưá»ng rạch nhá» xÃu, bác sÄ© Kibler đẩy canun cao su và o não thất bên trái trong khi Kat nong vết rạch bằng má»™t cái panh nhá». Cô táºp trung toà n bá»™ và o những gì Ä‘ang diá»…n ra.
Bác sĩ Kibler liếc nhìn Kat, vừa là m, ông ta vừa nói:
- Có một câu chuyện như thế nà y: Một tên sâu rượu lảo đảo đi và o quà y bar và nói: "Cho tao một ly mau!" - "Không được", chủ quán đáp, "anh đã say rồi".
Chiếc cưa điện cứa và o sâu hơn.
- Mà y không cho tao uống, tao chết bây giá». - Gã say rượu hét.
Dịch nà o tuỷ trà n ra ngoà i canun.
- Thế nà y váºy, - chá»§ quán nói. - Có ba việc tôi muốn giải quyết. Nếu anh là m được, tôi sẽ khao anh má»™t chầu.
Trong khi ông ta kể, mưá»i lăm mililÃt không khà được tiêm và o não thất, và hình chụp X quang thể hiện mặt trước - sau và mặt cắt cá»§a não.
"Thấy tay cầu thá»§ bóng chà y ngồi trong góc kia không? Tôi không sao Ä‘uổi hắn ra khá»i đây được. Anh tống cổ nó ra há»™ tôi. Sau nữa, tôi có nuôi má»™t con cá sấu trong phòng. Nó bị Ä‘au răng. Nó cáu bẳn đến ná»—i bác sÄ© thú y cÅ©ng chẳng dám mon men đến gần. Sau hết, có con mụ bác sÄ© trên Bá»™ Y tế xuống định đóng cá»a quán nà y. Anh hãy cưỡi mụ ta!".
Y tá chÃnh Ä‘ang hút bá»›t lượng máu trong khu vá»±c.
"Tên sâu rượu đá Ä‘Ãt gã cầu thá»§ ra ngoà i, và lần đến phòng có nuôi cá sấu. Mưá»i lăm phút sau hắn trở ra, máu me be bét, quần áo tả tÆ¡i, và hắn há»i, "Con mụ bác sÄ© Ä‘au răng đâu rồi?
Bác sÄ© Kibler cưá»i rá»™ lên.
- Cô có hiểu không? Hắn cưỡi con cá sấu thay vì ả bác sÄ©. Chắc là khoái hÆ¡n nhiá»u.
Kat đứng im, căm giáºn, chỉ muốn vả và o mặt lão.
Sau ca mổ Kat trở vỠphòng trực, cố xua đi nỗi uất ức. Mình sẽ không để cho mấy gã con hoang đó đốn ngã mình. Không thể!
Thỉnh thoảng Paige cÅ©ng Ä‘i lại vá»›i má»™t và i bác sÄ© trong bệnh viện, nhưng cô tránh gắn bó tình cảm vá»›i bất kỳ ai. Alfred Turner đã là m tổn thương cô quá nặng, và cô quyết không bao giá» Ä‘i qua cái cá»a ải ấy má»™t lần nữa.
Hầu như toà n bá»™ ngà y và đêm cá»§a cô trôi qua trong bệnh viện. Công việc mệt nhoà i, nhưng Paige đã chÃnh thức được mổ chÃnh mà cô thấy hứng thú.
Má»™t buổi sáng, George Englund, chá»§ nhiệm khoa phẫu thuáºt gá»i cô lên.
- Năm nay cô bắt đầu chuyên khoa cá»§a mình. Phẫu thuáºt tim mạch.
Cô gáºt đầu:
- Thưa, vâng! Tôi có một ưu đãi dà nh cho cô. Cô đã nghe tiếng bác sĩ Barker chưa?
Paige nhìn ông ta, ngạc nhiên.
- Bác sĩ Lawrence Barker?
- Phải.
- Tất nhiên.
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Lawrence Barker. Ông là má»™t trong những nhà phẫu thuáºt tim mạch nổi tiếng nhất thế giá»›i ông ấy vừa từ Ả ráºp Xê út vá» tuần trước, sau khi mổ cho đức vua. Bác sÄ© Barker là bạn cÅ© cá»§a tôi, và ông đồng ý dà nh cho bệnh viện chúng ta má»—i tuần ba ngà y.
- Tuyệt quá! - Paige thốt lên.
- Tôi gá»i cô và o tốp cá»§a ông ấy.
Trong má»™t thoáng, Paige không nói lên lá»i.
- Tôi… tôi không biết nói gì. Tôi rất cám ơn bác sĩ.
- Äây là cÆ¡ há»™i tuyệt vá»i cho cô. Cô có thể há»c được rất nhiá»u từ ông ấy.
- Chắc chắn rồi. Cám ơn George. Tôi thực sự biết ơn ông.
- Sáu giỠsáng mai tua của cô với bác sĩ Barker bắt đầu.
- Tôi mong đến lúc ấy.
"Tôi mong đến lúc ấy" là má»™t câu quá tầm thưá»ng.
Äúng hÆ¡n, được là m việc vá»›i má»™t ngưá»i như bác sÄ© Lawrence Barker là giấc mÆ¡ cá»§a Paige. Má»™t ngưá»i như bác sÄ© Lawrence Barker là thê nà o! Chỉ có duy nhất má»™t bác sÄ© Lawrence Barker mà thôi.
Cô chưa bao giá» thấy ông, nhưng cô có thể mưá»ng tượng ra má»™t hình ảnh. Hẳn ông phải cao lá»›n, đẹp trai, vá»›i mái tóc hoa râm và đôi bà n tay thon thả, khéo léo. Má»™t ngưá»i đà n ông thân máºt và nhẹ nhà ng.
Chúng ta sẽ là m việc gần gũi bên nhau, Paige nghĩ, và mình sẽ là m cho ông không thể thiêú mình được.
- Không biết ông đã có vợ chưa nhỉ?
Äêm đó, má»™t giấc mÆ¡ rạo rá»±c đến vá»›i Paige. Há» tiến hà nh má»™t ca mổ, cùng trần truồng. Äang giữa ca, Barker nói: "Anh muốn em". Má»™t y tá mang bệnh nhân ra khá»i bà n mổ, bác sÄ© Barker bế Paige nằm lên đó và là m tmh vá»›i cô.
Paige choà ng dáºy, ngã lăn ra khá»i giưá»ng.
Sáu giá» sáng hôm sau, Paige Ä‘ang hồi há»™p chỠđợi trên hà nh lang tầng hai cùng vá»›i Joel Philips, bác sÄ© ná»™i trú năm trên và năm bác sÄ© ná»™i trú khác thì má»™t ngưá»i đà n ông thấp lùn, bá»™ mặt cà u cạu hùng hổ tiến vá» phÃa há». Ngưá»i ông ta chúi vá» phÃa trước như Ä‘ang chống chá»i vá»›i má»™t cÆ¡n gió lá»›n.
- Ông ta tiến lại gần nhóm bác sĩ.
Còn đứng đực ra đấy là m gì? Äi!
Mất má»™t lát Paige má»›i lấy lại bình tÄ©nh. Cô hấp tấp Ä‘uổi theo cả nhóm. Trong khi há» Ä‘i dá»c hà nh lang, ngưá»i đà n ông thấp lùn lầu bầu.
- Các anh chị phải chăm sóc ba mươi đến ba nhăm bệnh nhân má»—i ngà y. Tôi yêu cầu các anh chị phải ghi chép cụ thể vá» từng ngưá»i má»™t. Rõ chưa?
Tiếng lẩm bẩm đáp lại:
- Rõ, thưa ngà i.
HỠđã đến phòng bệnh số 1. Ngưá»i đà n ông thấp lùn bước tá»›i giưá»ng má»™t bệnh nhân khoảng bốn mươi tuổi. Giá»ng cá»™c cằn và cung cách Ä‘e doạ cá»§a ông ta thay đổi tức khắc. Ông nhẹ nhà ng chạm và o vai ngưá»i bệnh và mỉm cưá»i.
- Chúc **** sáng tốt là nh. Tôi là bác sĩ Barker.
- Chà o bác sĩ.
- Ông cảm thấy trong ngưá»i thế nà o?
- Tôi thấy tức ngực.
Barker nghiên cứu biểu đồ ở chân giưá»ng rồi quay sang bác sÄ© Philips.
- Hình chụp X quang có cho thấy gì không?
- Không có gì thay đổi. Ông ấy đang hồi phục tốt.
- Là m một CBC khác.
Philips ghi lại.
Barker vá»— và o cánh tay ngưá»i đà n ông và mỉm cưá»i.
- Có vẻ tốt đấy. Má»™t tuần nữa chúng tôi sẽ cho ông xuất viện. - Ông quay sang đám ná»™i trú, gắt, - Nhấc chân lên! Chúng ta phải khám nhiá»u bệnh nhân nữa.
Bệnh nhân tiếp theo là má»™t bà béo phị Ä‘ang phải dùng máy Ä‘iá»u hoà nhịp tim. Barker xem xét biá»u đồ.
- Chà o bà Shelby. - Giá»ng ông vá»— vể.- Tôi là bác sÄ© Barker.
- Ông còn giữ tôi ở đây bao lâu nữa?
- Bà quyến rũ lắm. Tôi chỉ muốn giữ bà ở đây mãi mãi, nhưng tôi có vợ mất rồi.
Bà Shelby cưá»i rinh rÃch.
- Vợ ông tháºt là má»™t ngưá»i phụ nữ may mắn.
Barker kiểm tra biểu đồ của bà ta một lần nữa.
- Có thể nói bà sắp được vỠnhà rồi.
- Tuyệt quá.
- Tôi sẽ ghé thăm bà chiá»u nay.
Lawrence Barker quay sang đám nội trú.
- Äi tiếp!
Há» ngoan ngoãn theo ông đến má»™t phòng bán đơn, trong đó có má»™t cáºu bé ngưá»i Guatemala nằm trên giưá»ng vây quanh là cả gia đình Ä‘ang lo lắng.
- Xin chà o! - Bác sÄ© nói trìu mến. Ông liếc qua biểu đồ. - Sáng nay cáºu cảm thấy thế nà o?
Cháu cảm thấy khoẻ, thưa bác sĩ.
Barker quay sang Philips.
- Äiện tâm đồ có gì thay đổi không?
- Không, thưa bác sĩ.
- Thế thì tốt. - Ông vá»— lên cánh tay cáºu bé.- Cáºu chịu khó nhé, Juan.
- Con trai tôi sẽ khá»i chứ ạ? - Bà mẹ há»i, lo âu.
Bác sÄ© Barker mỉm cưá»i.
- Chúng tôi sẽ là m tất cả trong khả năng của mình.
- Cám ơn bác sĩ.
Barker bước ra ngoà i hà nh lang, má»i ngưá»i bám theo. Ông dừng lại.
- Bệnh nhân bị bệnh cÆ¡ tim, sốt, run rẩy từng cÆ¡n, Ä‘au đầu và phù cục bá»™. Anh chị nà o có giá»i thá» cho tôi biết nguyên nhân phổ biến nhất cá»§a bệnh nà y là gì?
Im lặng, Paige nói ngáºp ngừng.
- Tôi nghÄ© đây là bệnh bẩm sinh… di truyá»n.
Barker nhìn cô và gáºt đầu khÃch lệ. Sung sướng, Paige nói tiếp.
Nó bá» qua… - Cô nói cháºm rãi để cố nhá»› lại - Nó bá» qua má»™t thế hệ và di truyá»n theo gen mẹ.- Cô ngừng lại, thầm tá»± khen mình.
Bác sÄ© Barker gưá»m gưá»m nhìn cô.
- *** ngá»±a! Äó là bệnh Chagas. Chỉ có dân Mỹ Latinh má»›i mắc bệnh nà y. - Ông nhìn Paige miệt thị.- Lạy Chúa! Ai bảo rằng cô là má»™t bác sÄ© nhỉ?
Mặt Paige đỠtÃa lên.
Phần còn lại cá»§a buổi hôm đó là má»™t mà n sương đối vá»›i Paige. Há» khám cho hai mươi tư bệnh nhân và Paige có cảm giác như bác sÄ© Barker dà nh cả buổi sáng nà y để cố là m cho cô bẽ mặt. Ông ta luôn luôn chÄ©a câu há»i và o cô, kiểm tra, vặn vẹo. Khi cô nói đúng, ông ta chẳng khen được má»™t lá»i. Nhưng há»… cô sai là ông ta quát tháo. Trong má»™t lúc nhầm lẫn cá»§a cô Barker gầm lên: "Tôi sẽ không cho phép cô mổ ngay cả má»™t con chó!".
Cuối cùng, cuộc đi tua cũng kết thúc. Philips, bác sĩ nội trú năm trên nói:
- Hai giá» chúng ta sẽ lại bắt đầu vòng tua chiá»u. Mang theo sổ trá»±c, ghi chép từng bệnh nhân, và đừng quên Ä‘iá»u gì đấy.
Anh ta nhìn Paige ái ngại, định nói Ä‘iá»u gì đó, nhưng rồi quay Ä‘i, Ä‘uổi theo bác sÄ© Barker.
- Mình không bao giỠmuốn gặp lại lão điên nà y nữa, Paige nghĩ.
Hôm sau, Paige phải trá»±c đêm. Cô chạy hết ca nà y sang ca ná», cuống cuồng tìm cách ngăn chặn cÆ¡n lÅ© thảm hoạ trà n và o phòng cấp cứu.
Má»™t giá» sáng, cuối cùng cô cÅ©ng thiếp được Ä‘i. Cô không nghe thấy tiếng còi rú khi má»™t chiếc xe cứu thương áºp tá»›i trước cổng bệnh viện. Hai cô há»™ lý mở tung cá»a xe, chuyển bệnh nhân bất tỉnh từ cáng sang xe đẩy và hối hả lăn và o Phòng cấp cứu số 1.
Má»™t y tá chạy bên cạnh bệnh nhân, y tá thứ hai đợi trên cầu thang dốc. Sáu mươi giây sau, ngưá»i bệnh được chuyển từ xe đẩy sang bên bà n kiểm tra.
Äó là má»™t ngưá»i đà n ông trẻ, máu me ngáºp ngụa đến ná»—i khó mà nói nổi anh ta giống cái gì.
Má»™t y tá bắt tay và o việc, cắt mở quần áo tả tÆ¡i khá»i ngưá»i anh ta bằng má»™t chiếc kéo lá»›n. Dáºp nát má»i nÆ¡i. Anh ta chảy máu như lợn bị chá»c tiết.
- Không sỠthấy mạch nữa.
- Ai trá»±c?
- Bác sĩ Taylor.
- Gá»i gấp. Nếu chị ấy đến kịp, may ra anh ta còn sống.
Paige choà ng tỉnh trong tiếng chuông điện thoại.
- A lô…
- Bác sĩ Taylor, cấp cứu ở Phòng số 1. Tôi nghĩ anh ta không qua nổi.
Paige ngồi dáºy trên chiếc giưòng đơn.
- ÄÆ°á»£c. Tôi đến ngay đây.
Cô nhìn đồng hồ Ä‘eo tay: 1h30 sáng. Cô xuống khá»i giưá»ng và lần ra thang máy.
Một phút sau, cô bước và o Phòng cấp cứu số 1. Ở giữa phòng, trên chiếc bà n khám là một bệnh nhân mình mẩy đẫm máu.
- Cái gì thế nà y? - Paige há»i.
- Tai nạn xe máy. Bị xe tải đâm. Anh ta không đội mũ bảo hiểm.
- Paige đến bên cái thân hình bất động, và trước cả khi nhìn thấy mặt ngưá»i đó, cô đã biết là ai.
Cô tỉnh hẳn:
- Nối ba đưá»ng và o tÄ©nh mạch! Cho thở ô xy. Gứi máu đến đây, stat. Gá»i Phòng Nhân sá»± để biết nhóm máu cá»§a bệnh nhân.
Y tá nhìn cô ngạc nhiên.
- Chị biết ngưá»i nà y?
- Phải. - Cô gắng gượng thốt lên. - Anh ta là Jimmy Ford.
Paige sỠtay lên da đầu Jimmy.
- Sưng nặng. Cho chụp X quang và là m scan đầu.
- Chúng ta sẽ băng cố định. Tôi muốn anh ta sống?
- Vâng, thưa bác sĩ!
Paige váºt lá»™n suốt hai tiếng đồng hồ để là m tất cả những gì có thể cho Jimmy Ford. X quang cho thấy sương sá» bị dáºp, não chấn thương, xương cánh tay gẫy và vô số chá»— rách nát. Nhưng tất cả những cái đó phải chỠđến khi bệnh nhân ổn định lại má»›i xá» lý được.
3h30 sáng, Jimmy đã thở Ä‘á»u, mạch tốt hÆ¡n. Paige cúi nhìn thân hình bất động cá»§a anh ta.
Chúng tôi sẽ có ná»a tá con. Con gái đầu lòng sẽ được đặt tên Paige. Hy vá»ng chị không phản đối.
- Nếu có bất cứ biến chuyển nà o, hãy gá»i tôi. - Paige nói.
- Bác sĩ đừng lo, - một y tá nói. - Chúng tôi sẽ quan tâm hết sức.
Paige trở vè phòng trá»±c. Mệt rã rá»i, nhưng vì quá lo lắng cho Jimmy, cô không sao ngá»§ được.
Chuông điện thoại lại réo. Cô chỉ còn đủ sức để nhấc ống nghe.
- Alô.
- Bác sĩ, lên tầng ba ngay. Stat. Một bệnh nhân của bác sĩ Barker bị nhồi máu cơ tim.
- Tôi đến đây. - Paige nói. Má»™t bệnh nhân cá»§a Barker, Paige hÃt má»™t hÆ¡i sâu, lảo đảo ra khá»i giưá»ng, vã nước lạnh lên mặt và chạy lên tầng ba.
Một y tá đang đợi bên ngoà i một phòng bệnh cá nhân.
- Äó là bà Hearns. Hình như bà ta lại lên má»™t cÆ¡n tai biến tim nữa.
Paige bước và o phòng.
Hearns là má»™t ngưá»i đà n bà khoảng năm mươi tuổi. Mặt bà vẫn còn lưu những dấu tÃch cá»§a sắc đẹp má»™t thá»i nhưng cÆ¡ thể béo phì và phù thÅ©ng. Bà ta ôm lấy ngá»±c, rên rỉ.
- Tôi chết mất, tôi chết mất thôi. Tôi không thở được.
- Bà sẽ khoẻ thôi, - Paige trấn an. Cô quay sang y tá - Là m điện tâm đồ chưa?
- Bà ta không cho tôi chạm và o ngưá»i. Bà ta hoảng quá.
- Chúng tôi phải là m điện tâm đồ, - Paige nói.
- Không? Tôi không muốn chết. Xin bác sĩ đừng để cho tôi chết…
Paige bảo y tá:
- Hãy gá»i bác sÄ© Barker. Yêu cầu ông ta đến ngay.
Cô y tá chạy đi.
Paige áp ống nghe lên ngá»±c bà Hearns. Nhịp tim có vẻ bình thưá»ng nhưng Paige không dám mạo hiểm thêm má»™t lần nà o nữa.
- Bác sĩ Barker sẽ đến đây trong và i phút, - cô bảo bà Hearns. - Bà cố bình tĩnh lại đi.
- Tôi chưa bao giỠcảm thấy tồi tệ thế nà y. Ngực tôi nặng như đeo đá. Xin đừng bỠtôi.
- Tôi sẽ không bỠbà . - Paige hứa.
Trong khi chỠđợi bác sÄ© Barker, Paige gá»i Ä‘iện sang bá»™ pháºn theo dõi tăng cưá»ng, Jimmy chưa có gì biến chuyển. Anh ta vẫn hôn mê.
Ba mươi phút sau, bác sĩ Barker xuất hiện. Rõ rà ng là ông ta mặc vội quần áo.
- Chuyện gì váºy? - Ông ta há»i.
- Tôi nghĩ bà Hearns lại lên một cơn suy tim nữa. - Paige nói.
Barker tiến lại giưá»ng bệnh.
- Cô là m điện tâm đồ chưa?
- Bà ta không cho là m.
- Mạch?
- Bình thưá»ng. Không sốt.
Barker áp tai nghe và o lưng bà Hearns.
- Thở sâu nà o.
Bà ta là m theo.
- Lại lần nữa.
Bà Hearns ợ lên một tiếng.
- Xin lá»—i. - Bà ta mỉm cưá»i. - Bây giá» thì khá hÆ¡n rồi.
Bác sĩ Barker nhìn bà ta chăm chú.
- Bữa tối bà ăn gì, bà Hearns?
- Bánh mỳ kẹp thịt băm.
- Chỉ có váºy thôi? Má»™t suất?
- Hai.
- Còn gì nữa không?
- À hà nh và chả cá Pháp.
- Và đồ uống?
Một ly sữa sôcôla.
Bác sÄ© Barker cúi nhìn ngưá»i bệnh.
- Tim bà vẫn tốt. Khẩu vị cá»§a bà má»›i là chuyện đáng lo. - Ông ta quay sang Paige. - Trưá»ng hợp cô nhìn thấy đây là má»™t ca ợ nóng. Thưa cô bác sÄ©, tôi muốn gặp cô ngoà i kia!
HỠđã ra hà nh lang, ông ta rÃt lên.
- Ở trưá»ng y ngưá»i ta dáºy cô cái chết tiệt gì hả? Cô không phân biệt nổi sá»± khác nhau giữa chá»ng ợ nóng và má»™t cÆ¡n tai biến tim à ?
- Tôi nghĩ…
- Vấn đỠlà cô cóc thèm suy nghÄ©! Nếu Ä‘ang đêm cô còn dá»±ng tôi dáºy vì chứng ợ má»™t lần nữa, tôi sẽ phát và o mông cô đấy. Hiểu chưa.
Paige đứng thẳng đuỗn, mắt đanh lại.
- Cho bệnh nhân thuốc chữa khó tiêu, thưa bà bác sÄ© Lawrence Barker nói châm chá»c, - bà sẽ thấy bệnh nhân khá»i ngay. Hẹn gặp lại và o tua 6h sáng.
Paige nhìn ông ta bỠđi, chân nện thình thịch.
Khi Paige loạng choạng trở vỠphòng trực, cô nghĩ.
Mình sẽ giết Lawrence Barker. Tháºt từ từ, cháºm chạp. Lão sẽ ốm Ä‘á»a ra. Lão sẽ phải nối chằng chịt các loại ông lên ngưá»i. Lão sẽ phải van xin mình giải thoát. Nhưng đừng hòng. Mình sẽ để cho lão chịu Ä‘au đớn, khốn khổ và khi nà o lão khoẻ hÆ¡n… mình sẽ giết lão!
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 15
Paige vẫn phải Ä‘i tua sáng vá»›i "Hung thần", tên cô thầm gán cho bác sÄ© Barker. Cô đã phụ mổ cho ông ba lần, và dù có mặc cảm thù ghét, cô vẫn không thể không thán phục trước tà i năng kỳ lạ cá»§a ông ta. Trong ná»—i kÃnh sợ, cô nhìn ông ta mở lồng ngá»±c bệnh nhân, khéo léo thay quả tim già nua bằng má»™t quả tim khoẻ mạnh, và khâu lại. Ca phẫu thuáºt Ãt ra phải năm tiếng đồng hồ. Má»™t và i tuần nữa thôi, ngưá»i bệnh nà y sẽ trở lại cuá»™c sống bình thưá»ng. Hèn chi các phẫu thuáºt gia nghÄ© mình là Chúa. HỠđã mang ngưá»i chết trở lại vá»›i cuá»™c sống.
Äôi khi, Paige nhìn thấy má»™t quả tim ngừng Ä‘áºp và biến thà nh má»™t cục thịt bình thưá»ng. Và rồi phép mầu xuất hiện, cái cÆ¡ quan bất động đó lại bắt đầu co bóp và đẩy máu Ä‘i khắp cÆ¡ thể Ä‘ang hấp hối.
Má»™t buổi sáng có ca phẫu thuáºt lồng động mạch chá»§. Paige được phân công phụ mổ cho bác sÄ© Barker.
Khi hỠsắp bắt đầu, Barker gắt:
- Là m đi!
Paige trố mắt nhìn ông ta.
- Tôi không hiểu…
- Äây là má»™t ca đơn giản. Cô không xá» lý nổi hay sao? - Có má»™t sá»± khinh miệt trong giá»ng ông ta.
- ÄÆ°á»£c! - Paige nghiến răng đáp.
- Thế thì ra tay đi.
Lão nà y Ä‘ang chá»c tức ta đây.
Barker quan sát Paige thà nh thạo chêm má»™t cái ống rá»—ng và o và o động mạch cá»§a bệnh nhân rồi luồn nó và o trong tim. Äá»™ng tác thá»±c hiện má»™t cách tuyệt hảo. Barker nhìn không nói má»™t lá»i.
Quỷ bắt lão đi, Paige nghĩ. Mình có là m tốt đến đâu lão cũng chẳng hà i lòng.
Paige tiêm chất nhuá»™m cản tia rÆ¡ nghen qua đưá»ng ống Há» theo dõi trên mà n hình khi chất nhuá»™m chảy và o động mạch và nh. Hình ảnh xuất hiện trên mà n huỳnh quang cho thấy độ tắc nghẽn và vị trà cá»§a chá»— tắc trong động mạch, trong khi má»™t camera tá»± động ghi lại má»™t hình chụp X quang.
Bác sÄ© ná»™i trú năm trên nhìn Paige và mỉm cưá»i.
- Là m rất khéo.
- Cám ơn! - Paige quay sang bác sĩ Barker.
- Cháºm bá» mẹ. - Ông ta văng má»™t câu. Và bá» ra ngoà i.
Paige tạ ơn những ngà y bác sĩ Barker vắng mặt ở bệnh viện để là m việc tại phòng mạch tư của ông ta. Cô nói với Kat:
- Một ngà y vắng tiếng lăo bằng cả tuần ở thôn quê.
- Cáºu ghét ông ta tháºt ư?
Äó là má»™t bác sÄ© xuất chúng, nhưng lại là má»™t con ngưá»i kinh khá»§ng. Cáºu có nháºn thấy tÃnh nết má»™t số ngưá»i rất hợp vá»›i tên cá»§a há» không(1)? Nếu bác sÄ© Barker không được hò hét má»i ngưá»i, chắc lão ta sẽ bị đột quỵ.
- Äấy là cáºu chưa thấy má»™t số tà i năng mà mình phải chịu đựng đấy thôi. - Kat cưá»i. - Há» cứ tưởng đâu như mình là tặng váºt cá»§a Chúa. Không có đà n ông có phải cuá»™c sống sẽ dá»… chịu bao nhiêu không nhỉ?
Paige chằm chằm nhìn Kat nhưng không nói gì.
Paige và Kat khám cho Jimmy Ford. Anh ta vẫn hôn mê. HỠkhông thể là m gì được.
Kat thở dà i.
- Quá»· tháºt. Tại sao tai hoạ lại cứ đến vá»›i những chà ng trai tá» tế nhỉ? Giá mà mình biết được. Cáºu nghÄ© Jimmy có qua nổi không?
Paige ngáºp ngừng.
- Chúng ta đã là m tất cả những gì có thể. Bây giỠchỉ còn là ý Chúa.
- Tháºt ná»±c cưá»i. Mình lại cứ tưởng chúng ta là Chúa. - Kat nói.
Hôm sau, khi Paige Ä‘i tua ca chiá»u, Kaplan, má»™t tay ná»™i trú ở năm trên chặn cô lại ở hà nh lang.
- Hôm nay cô gặp hên. - Anh ta ngoác miệng cưá»i. - Cô sẽ nháºn má»™t sinh viên thá»±c táºp má»›i.
- Tháºt không?
Tháºt, má»™t IN (2).
- IN?
- "Cháu lão ngốc". Vợ bác sÄ© Wallace có má»™t ông cháu muốn là m bác sÄ©. Hắn bị Ä‘uổi cổ khá»i hai trưá»ng rồi. Tất cả bá»n nà y Ä‘á»u đã chịu tráºn. Bây giỠđến lượt cô.
Paige rên rẩm:
- Tôi là m gì có thá»i gian. Äể tôi xem đã.
- Không được phép lá»±a chá»n. Ngoan ngoãn Ä‘i, rồi Wallace sẽ cho cô Ä‘iểm cao. - Kaplan bá» Ä‘i.
Paige thở dà i rồi đi đến đám nội trú mới đang đợi để đi tua. IN đâu nhỉ? Cô nhìn đồng hồ. Hắn đã muộn ba phút. Mình sẽ cho bắn thêm một phút, Paige quyết định, còn sau thì mặc xác. Rồi cô nhìn thấy IN, một gã trai cao, mảnh dẻ đang vội vã chạy tới.
Hắn đến gần Paige, thở không ra hơi, và nói:
- Xin lỗi, bác sĩ Wallace bảo tôi…
- Anh đến muộn, - Paige cộc lốc.
- Tôi biết. Tôi xin lỗi. Tôi bị giữ lại ở…
- Không sao. Tên anh là gì?
- Jason. Jason Curtis. - Hắn ta mặc một chiếc áo vét thể thao.
- Ão choà ng trắng cá»§a anh đâu?
- Ão choà ng trắng cá»§a tôi?
- Không ai bảo anh phải mặc áo choà ng trắng trong khi là m việc à ?
Hắn trông bối rối.
- Không. Tôi e rằng tôi…
Paige nói giáºn dữ:
- Quay lại phòng y tá trưởng và bảo bà ta đưa thứ đó cho. Anh có sổ thăm bệnh không?
- Không.
Cháu lão ngốc không cần phải mô tả vỠmình.
- Gặp chúng tôi ở phòng bệnh số 1.
- Cô có chắc không? Tôi…
- Là m Ä‘i! - Paige và những ngưá»i khác bá» Ä‘i, để
Jason Curtis trố mắt nhìn theo.
Há» Ä‘ang khám cho bệnh nhân thứ ba thì Jason Curtis há»›t hải Ä‘i tá»›i. Hắn đã mặc áo choà ng trắng, tay cầm cuốn sổ. Paige Ä‘ang nói "… khối u tim có thể thuá»™c loại sÆ¡ cấp, là loại hiếm, hoặc thứ cấp là loại phổ biến hÆ¡n nhiá»u".
Cô quay sang Curtis.
- Anh hãy kể tên ba loại khối u.
Hắn trân trân nhìn cô.
- Tôi e rằ ng tôi… tôi không thể.
- Tất nhiên là không rồi.
- U mà ng ngoà i tim. U cơ tim. U mà ng trong tim.
Hắn ta nhìn cô và mỉm cưá»i.
- Tháºt thú vị.
- Lạy Chúa! Paige nghĩ. Wallace hay không Wallace, mình cũng tống cổ thằng nhóc nà y sớm.
Há» chuyển sang ngưá»i bệnh tiếp theo, và sau khi Paige khám xong, cô kéo cả nhóm ra ngoà i hà nh lang để tránh gây ồn à o.
- Chúng ta đang phải đối phó với một ca bệnh tuyến giáp kèm theo sốt và nhịp tim quá nhanh. - Cô quay sang Jason Curtis. - Phải chăm sóc ông ta như thế nà o?
Hắn đứng ngẩn ra, nghÄ© ngợi Ãt lâu. Rồi nói:
- Nhẹ nhà ng phải không?
Paige cố gắng kiá»m chế.
- Anh không phải là mẹ cá»§a bệnh nhân, anh là bác sÄ©? Ông ta cần được truyá»n dịch liên tục để chống mất nước, đồng thá»i cho tiêm Iode và các loại thuốc kháng tuyến giáp và thuốc an thần để tránh co giáºt.
Jason gáºt đầu.
- Nghe có lý đấy.
- Tháºt hết chịu nổi!
Khi há» kết thúc, Paige gá»i Jason Curtis ra má»™t bên.
- Tôi nói thẳng anh không phiá»n chứ?
- Không. Không há». - Hắn ta đáp dá»… dãi. - Tôi rất cám Æ¡n.
- Hãy kiếm nghỠkhác đi.
Hắn sững lại, cau mà y.
- Cô nghĩ tôi nên bỠnghỠnà y?
- Äúng váºy. Anh không thÃch nghá» nà y phải không?
- Không hẳn.
- Váºy cá»› sao anh lại chá»n nó?
- Nói tháºt vá»›i cô, tôi bị đẩy và o đấy.
- Thôi được, hãy nói với bác sĩ Wallace rằng ông ta đã lầm. Tôi nghĩ anh nên kiếm một nghỠgì khác thì hơn.
- Tôi thá»±c tình cám Æ¡n cô đã cho tôi biết, - Jason Curtis nói chân thà nh. - Tôi tá»± há»i nên chăng chúng ta hãy bà n luáºn thêm vá» chuyện nà y. Nếu hôm nay cô chưa hẹn vá»›i ai bữa tối…
- Chẳng có gì phải bà n nữa, - Paige nói cộc lổc. - Anh có thể bảo với ông chú anh…
Äúng lúc đó Wallace hiện ra.
- Jason? - Ông ta gá»i. - Tôi tìm anh khắp nÆ¡i. Ông quay sang Paige. - Tôi thấy hai ngưá»i đã gặp nhau.
- Vâng, chúng tôi đã gặp nhau, - Paige nói nghiêm trang.
- Tốt. Jason là kiến trúc sư phụ trách thiết kế phần mở rộng của bệnh viện.
Paige đứng sững ra.
- Anh ta… ra váºy đấy?
- Phải. Thế anh ta chưa bảo với cô à ?
Cô cảm thấy mặt cô đỠrần lên. Không ai bảo anh mặc áo choà ng trắng trong khi là m việc à ? Cá»› sao anh và o nghá» nà y? Nói tháºt vá»›i cô, tôi bị đấy và o đấy chứ. Vì mình...
Paige chỉ muốn chui xuống lá»—. Anh ta đã biến cô thà nh trò há». Cô quay sang Jason.
- Sao anh không nói cho tôi biết anh là ai?
Anh ta nhìn cô, thÃch thú.
- Cô có cho tôi cơ hội nà o đâu.
- Cô ta không cho anh cÆ¡ há»™i để là m gì? - Bác sÄ© Wallace há»i.
- Xin lá»—i… - Paige nói, giá»ng cay cú.
- Còn bữa tối nay thì sao?
- Tôi không ăn. Tôi báºn. - Và Paige bá» Ä‘i.
Jason nhìn theo cô, thán phục.
- Tháºt là má»™t ngưá»i đà n bà kỳ lạ.
- Äúng đấy. Thôi, và o phòng tôi ta bà n vá» bản thiết kế má»›i Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c Nhưng Jason chỉ còn nghÄ© vá» Paige.
***
Äó là và o tháng Bảy, thá»i gian ấn định cho tất cả các bệnh viện trên toà n nước Mỹ, khi các bác sÄ© ná»™i trú chuẩn bị trở thà nh bác sÄ© thá»±c thụ.
Năm nà o các cô y tá cÅ©ng ngóng dịp nà y để nhăm nhe những ngưá»i há» có thể biến thà nh chồng hoặc tình nhân. Trong cái ngà y đặc biệt ấy, khi đám ná»™i trú má»›i xuất hiện, hầu như má»i con mắt phụ nữ Ä‘á»u dán và o bác sÄ© Ken Mallory.
Chẳng ai biết rõ nguyên nhân vì sao Ken Mallory lại chuyển từ một bệnh viện tư đặc biệt ở Washington DC đến cái bệnh viện cấp tỉnh ở San Francisco nà y.
Anh ta là bác sÄ© ná»™i trú năm thứ năm, phẫu thuáºt viên Ä‘a khoa. Ngưá»i thì bảỠKen phải vá»™i vã rá»i Washington vì vụ tình ái vá»›i vợ cá»§a má»™t nghị sÄ©.
Ngưá»i khác lại quả quyết rằng có má»™t y tá đã tá»± tá» vì Ken nên anh ta bị buá»™c phải ra Ä‘i. Chỉ duy má»™t Ä‘iá»u há» biết chắc là Ken Mallory rất đẹp trai, đẹp đến mức há» chưa từng gặp. Anh chà ng cao ráo, vóc dáng lá»±c sÄ©, tóc quăn và ng và má»™t gương mặt đầy quyến rÅ©.
Mallory hoà và o cuá»™c sống thưá»ng nháºt cá»§a bệnh viện cứ như anh ta đã từng cả Ä‘á»i ở đây. Gần như ngay từ đầu, các cô y tá đã tranh già nh nhau sá»± chú ý cá»§a anh ta. Hà ng đêm, ngưá»i ta thấy Ken Mallory lẩn và o những phòng trá»±c trống cùng vá»›i đám y tá, hết cô nà y đến cô khác. Khả năng "ngá»±a giống" cá»§a anh ta đã lan truyá»n trong bệnh viện như má»™t huyá»n thoại Paige, Kat và Honey cÅ©ng bà n tán vá» Mallory.
- Các cáºu có tin là đám y tá cứ lao và o anh ta không?
Kat cưá»i:
- Há» giằng giáºt anh ta hà ng tuần cÆ¡ đấy.
- Nhưng cÅ©ng phải thừa nháºn là anh ta hấp dẫn Ä‘i! - Honey nháºn xét.
Kat lắc đầu.
- Không. Tá»› không thừa nháºn.
Một buổi sáng, mấy bác sĩ nội trú đang ở phòng thay quần áo thì Mallory bước và o.
- Bá»n nà y Ä‘ang nói chuyện vá» cáºu đây. - Má»™t ngưá»i nói. - Chắc cáºu kiệt sức rồi.
Manory cưá»i ngoác miệng.
- Äêm qua cÅ©ng không tồi.
- Anh ta vừa qua đêm cùng lúc với hai cô y tá. - Grundy, một bác sĩ nội trú nói.
Cáºu khiến bá»n tá»› y như má»™t lÅ© hoạn quan. Nà y Ken, trong bệnh viện nà y có ai mà cáºu không hạ nổi không?
Mallory cưá»i.
- Tớ ngỠlà chẳng có.
Grundy nghĩ một loáng rồi nói.
- Tá»› cuá»™c là tá»› có thể nêu ra cho cáºu má»™t cái tên.
- Tháºt ư? Ai váºy?
Một bác sĩ nội trú năm cuối. Tên cô ta là Kat Hunter.
Mallory gáºt đầu.
- Con búp bê Ä‘en ấy à ? Tá»› thấy cô ta rồi. Hấp dẫn đấy. Nhưng sao cáºu lại nghÄ© tá»› không lôi ả ta và o giưá»ng được?
- Bởi vì bá»n tá»› Ä‘á»u bị báºt ra cả. Tá»› không cho rằng cô ả thÃch đà n ông.
- Có thể cô ta chưa gặp ngưá»i thÃch hợp, - Mallory cưá»i cợt.
Grundy lắc đầu.
- Không. Cáºu cÅ©ng chẳng ăn thua gì đâu. Äó là má»™t lá»i thách đố. Tá»› cá là cáºu sai đây nà y.
Một bác sĩ nội trú khác lên tiếng:
- Cáºu dám cá không?
Mallory nhếch mép.
- Tất nhiên. Sao không?
- ÄÆ°á»£c rồi. - Cả nhóm vây quanh Mallory. - Tá»› cá 500 đô-la là cáºu không là m tình được vá»›i cô ta.
- Tá»› nháºn! - Mallory đáp chắc nịch.
- Tôi cá 300 đô.
Má»™t ngưá»i nữa tham gia.
- Cho tớ chơi với. Tớ cá 600 đô.
Cuối cùng tất cả lên tới năm ngà n đô.
- Thá»i hạn bao lâu? - Manory há»i.
Grundy nghĩ rồi nói.
- 30 ngà y. Äá»§ chứ?
- Thừa. Tá»› chẳng cần nhiá»u đến thế.
- Nhưng cáºu phải chứng minh. Hoặc là cô ta phải công nháºn đã ngá»§ vá»›i cáºu. - Grundy nói.
- Tất nhiên. - Mallory nhìn cả bá»n rồi ngoác miệng. - Các cáºu sẽ thua thôi.
Mưá»i lăm phút sau Grundy đến căng tin, nÆ¡i Kat, Paige và Honey Ä‘ang ăn sáng. Hắn tiến lại gần.
Có thể ngồi cùng bà n một lát được không, các quý cô bác sĩ?
Paige nhìn lên:
- Tất nhiên.
Grundy ngồi xuống. Hắn nhìn Kat và nói với vẻ có lỗi.
- Tôi hoà n toà n chẳng thÃch nói Ä‘iá»u nà y, tôi quả là điên, tôi nghÄ© phải cho cô biết…
Kat nhìn anh ta không hiểu:
- Biết cái gì?
Grundy nói:
- Lạy Chúa, tháºt đáng xấu hổ. Ken Mallory cá năm ngà n đô vá»›i má»™t số bác sÄ© trong phòng ná»™i trú rằng sẽ ngá»§ vá»›i cô trong vòng 30 ngà y.
Mặt Kat đanh lại.
- Anh ta dám thế tháºt à ?
Grundy nói:
- Cô tức giáºn là phải thôi. Tôi cÅ©ng rất khó chịu khi nghe chuyện đó. Tôi chỉ muốn báo trước cho cô biết. Anh ta sẽ rá»§ cô Ä‘i chÆ¡i, và có lẽ cô cÅ©ng cần biết động cÆ¡ đằng sau việc đó.
- Cám ơn. - Kat nói. - Tôi cám ơn anh đã cho tôi biết.
- Tôi chỉ có thể là m được như váºy.
Há» nhìn Grundy Ä‘i khá»i.
Ngoà i hà nh lang các bác sĩ nội trú đang chỠGrundy.
- Thế nà o? - HỠđồng thanh.
Grundy cưá»i.
- Tuyệt! Cô ta tức điên lên. Thằng chó *** thế nà o cũng chết.
Bên bà n ăn, Honey nói:
- Chuyện nà y tháºt kinh khá»§ng.
Kat gáºt đầu.
- Cần phải có ai đó cho hắn má»™t liá»u thuốc thần kinh.
Paige ngồi im, nghĩ ngợi. Một lát sau, cô nói:
- Cáºu biết không, Kat. Cáºu Ä‘i vá»›i hắn có khi lại hay đấy.
Kat nhìn cô bạn ngạc nhiên.
- Cái gì?
Có một ánh tinh quái trong mắt Paige.
- Tại sao lại không nhỉ? Nếu hắn muốn má»™t cuá»™c chÆ¡i thì hãy giúp hắn, chỉ có Ä‘iá»u hắn sẽ chÆ¡i trò chÆ¡i cá»§a chúng ta.
Kat nhoà i ngưá»i tá»›i trước.
- Tiếp tục đi.
- Hắn có 30 ngà y, đúng không nhỉ? Khi hắn rá»§ cáºu Ä‘i chÆ¡i, cáºu hãy tá» vẻ nồng nà n, mê mẩn. Cáºu phải tháºt đắm Ä‘uối và o, là m cho hắn mất tá»± chá»§. Äiá»u duy nhất cáºu không được là m, cầu Chúa phù há»™ cho trái tim cáºu, là lên giưá»ng vá»›i hắn. Chúng ta sẽ dáºy cho hắn má»™t bà i há»c năm ngà n đô-la.
Kat nghÄ© tá»›i ngưá»i cha dượng. Äó là má»™t cách báo thù.
- Tá»› thÃch trò nà y, - Kat nói.
- Cáºu muốn nói cáºu sẽ là m thế ư? - Honey há»i.
- Tớ sẽ là m.
Kat không há» biết, bằng những lá»i nà y, cô đã ký và o giao kèo vá»›i cái chết.
Chú thÃch:
(1) Barker trong tiếng Anh có nghÄ©a là Ngưá»i rao hà ng.
(2) viết tắt của "Idiot Nephew"
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 15
Paige vẫn phải Ä‘i tua sáng vá»›i "Hung thần", tên cô thầm gán cho bác sÄ© Barker. Cô đã phụ mổ cho ông ba lần, và dù có mặc cảm thù ghét, cô vẫn không thể không thán phục trước tà i năng kỳ lạ cá»§a ông ta. Trong ná»—i kÃnh sợ, cô nhìn ông ta mở lồng ngá»±c bệnh nhân, khéo léo thay quả tim già nua bằng má»™t quả tim khoẻ mạnh, và khâu lại. Ca phẫu thuáºt Ãt ra phải năm tiếng đồng hồ. Má»™t và i tuần nữa thôi, ngưá»i bệnh nà y sẽ trở lại cuá»™c sống bình thưá»ng. Hèn chi các phẫu thuáºt gia nghÄ© mình là Chúa. HỠđã mang ngưá»i chết trở lại vá»›i cuá»™c sống.
Äôi khi, Paige nhìn thấy má»™t quả tim ngừng Ä‘áºp và biến thà nh má»™t cục thịt bình thưá»ng. Và rồi phép mầu xuất hiện, cái cÆ¡ quan bất động đó lại bắt đầu co bóp và đẩy máu Ä‘i khắp cÆ¡ thể Ä‘ang hấp hối.
Má»™t buổi sáng có ca phẫu thuáºt lồng động mạch chá»§. Paige được phân công phụ mổ cho bác sÄ© Barker.
Khi hỠsắp bắt đầu, Barker gắt:
- Là m đi!
Paige trố mắt nhìn ông ta.
- Tôi không hiểu…
- Äây là má»™t ca đơn giản. Cô không xá» lý nổi hay sao? - Có má»™t sá»± khinh miệt trong giá»ng ông ta.
- ÄÆ°á»£c! - Paige nghiến răng đáp.
- Thế thì ra tay đi.
Lão nà y Ä‘ang chá»c tức ta đây.
Barker quan sát Paige thà nh thạo chêm má»™t cái ống rá»—ng và o và o động mạch cá»§a bệnh nhân rồi luồn nó và o trong tim. Äá»™ng tác thá»±c hiện má»™t cách tuyệt hảo. Barker nhìn không nói má»™t lá»i.
Quỷ bắt lão đi, Paige nghĩ. Mình có là m tốt đến đâu lão cũng chẳng hà i lòng.
Paige tiêm chất nhuá»™m cản tia rÆ¡ nghen qua đưá»ng ống Há» theo dõi trên mà n hình khi chất nhuá»™m chảy và o động mạch và nh. Hình ảnh xuất hiện trên mà n huỳnh quang cho thấy độ tắc nghẽn và vị trà cá»§a chá»— tắc trong động mạch, trong khi má»™t camera tá»± động ghi lại má»™t hình chụp X quang.
Bác sÄ© ná»™i trú năm trên nhìn Paige và mỉm cưá»i.
- Là m rất khéo.
- Cám ơn! - Paige quay sang bác sĩ Barker.
- Cháºm bá» mẹ. - Ông ta văng má»™t câu. Và bá» ra ngoà i.
Paige tạ ơn những ngà y bác sĩ Barker vắng mặt ở bệnh viện để là m việc tại phòng mạch tư của ông ta. Cô nói với Kat:
- Một ngà y vắng tiếng lăo bằng cả tuần ở thôn quê.
- Cáºu ghét ông ta tháºt ư?
Äó là má»™t bác sÄ© xuất chúng, nhưng lại là má»™t con ngưá»i kinh khá»§ng. Cáºu có nháºn thấy tÃnh nết má»™t số ngưá»i rất hợp vá»›i tên cá»§a há» không(1)? Nếu bác sÄ© Barker không được hò hét má»i ngưá»i, chắc lão ta sẽ bị đột quỵ.
- Äấy là cáºu chưa thấy má»™t số tà i năng mà mình phải chịu đựng đấy thôi. - Kat cưá»i. - Há» cứ tưởng đâu như mình là tặng váºt cá»§a Chúa. Không có đà n ông có phải cuá»™c sống sẽ dá»… chịu bao nhiêu không nhỉ?
Paige chằm chằm nhìn Kat nhưng không nói gì.
Paige và Kat khám cho Jimmy Ford. Anh ta vẫn hôn mê. HỠkhông thể là m gì được.
Kat thở dà i.
- Quá»· tháºt. Tại sao tai hoạ lại cứ đến vá»›i những chà ng trai tá» tế nhỉ? Giá mà mình biết được. Cáºu nghÄ© Jimmy có qua nổi không?
Paige ngáºp ngừng.
- Chúng ta đã là m tất cả những gì có thể. Bây giỠchỉ còn là ý Chúa.
- Tháºt ná»±c cưá»i. Mình lại cứ tưởng chúng ta là Chúa. - Kat nói.
Hôm sau, khi Paige Ä‘i tua ca chiá»u, Kaplan, má»™t tay ná»™i trú ở năm trên chặn cô lại ở hà nh lang.
- Hôm nay cô gặp hên. - Anh ta ngoác miệng cưá»i. - Cô sẽ nháºn má»™t sinh viên thá»±c táºp má»›i.
- Tháºt không?
Tháºt, má»™t IN (2).
- IN?
- "Cháu lão ngốc". Vợ bác sÄ© Wallace có má»™t ông cháu muốn là m bác sÄ©. Hắn bị Ä‘uổi cổ khá»i hai trưá»ng rồi. Tất cả bá»n nà y Ä‘á»u đã chịu tráºn. Bây giỠđến lượt cô.
Paige rên rẩm:
- Tôi là m gì có thá»i gian. Äể tôi xem đã.
- Không được phép lá»±a chá»n. Ngoan ngoãn Ä‘i, rồi Wallace sẽ cho cô Ä‘iểm cao. - Kaplan bá» Ä‘i.
Paige thở dà i rồi đi đến đám nội trú mới đang đợi để đi tua. IN đâu nhỉ? Cô nhìn đồng hồ. Hắn đã muộn ba phút. Mình sẽ cho bắn thêm một phút, Paige quyết định, còn sau thì mặc xác. Rồi cô nhìn thấy IN, một gã trai cao, mảnh dẻ đang vội vã chạy tới.
Hắn đến gần Paige, thở không ra hơi, và nói:
- Xin lỗi, bác sĩ Wallace bảo tôi…
- Anh đến muộn, - Paige cộc lốc.
- Tôi biết. Tôi xin lỗi. Tôi bị giữ lại ở…
- Không sao. Tên anh là gì?
- Jason. Jason Curtis. - Hắn ta mặc một chiếc áo vét thể thao.
- Ão choà ng trắng cá»§a anh đâu?
- Ão choà ng trắng cá»§a tôi?
- Không ai bảo anh phải mặc áo choà ng trắng trong khi là m việc à ?
Hắn trông bối rối.
- Không. Tôi e rằng tôi…
Paige nói giáºn dữ:
- Quay lại phòng y tá trưởng và bảo bà ta đưa thứ đó cho. Anh có sổ thăm bệnh không?
- Không.
Cháu lão ngốc không cần phải mô tả vỠmình.
- Gặp chúng tôi ở phòng bệnh số 1.
- Cô có chắc không? Tôi…
- Là m Ä‘i! - Paige và những ngưá»i khác bá» Ä‘i, để
Jason Curtis trố mắt nhìn theo.
Há» Ä‘ang khám cho bệnh nhân thứ ba thì Jason Curtis há»›t hải Ä‘i tá»›i. Hắn đã mặc áo choà ng trắng, tay cầm cuốn sổ. Paige Ä‘ang nói "… khối u tim có thể thuá»™c loại sÆ¡ cấp, là loại hiếm, hoặc thứ cấp là loại phổ biến hÆ¡n nhiá»u".
Cô quay sang Curtis.
- Anh hãy kể tên ba loại khối u.
Hắn trân trân nhìn cô.
- Tôi e rằ ng tôi… tôi không thể.
- Tất nhiên là không rồi.
- U mà ng ngoà i tim. U cơ tim. U mà ng trong tim.
Hắn ta nhìn cô và mỉm cưá»i.
- Tháºt thú vị.
- Lạy Chúa! Paige nghĩ. Wallace hay không Wallace, mình cũng tống cổ thằng nhóc nà y sớm.
Há» chuyển sang ngưá»i bệnh tiếp theo, và sau khi Paige khám xong, cô kéo cả nhóm ra ngoà i hà nh lang để tránh gây ồn à o.
- Chúng ta đang phải đối phó với một ca bệnh tuyến giáp kèm theo sốt và nhịp tim quá nhanh. - Cô quay sang Jason Curtis. - Phải chăm sóc ông ta như thế nà o?
Hắn đứng ngẩn ra, nghÄ© ngợi Ãt lâu. Rồi nói:
- Nhẹ nhà ng phải không?
Paige cố gắng kiá»m chế.
- Anh không phải là mẹ cá»§a bệnh nhân, anh là bác sÄ©? Ông ta cần được truyá»n dịch liên tục để chống mất nước, đồng thá»i cho tiêm Iode và các loại thuốc kháng tuyến giáp và thuốc an thần để tránh co giáºt.
Jason gáºt đầu.
- Nghe có lý đấy.
- Tháºt hết chịu nổi!
Khi há» kết thúc, Paige gá»i Jason Curtis ra má»™t bên.
- Tôi nói thẳng anh không phiá»n chứ?
- Không. Không há». - Hắn ta đáp dá»… dãi. - Tôi rất cám Æ¡n.
- Hãy kiếm nghỠkhác đi.
Hắn sững lại, cau mà y.
- Cô nghĩ tôi nên bỠnghỠnà y?
- Äúng váºy. Anh không thÃch nghá» nà y phải không?
- Không hẳn.
- Váºy cá»› sao anh lại chá»n nó?
- Nói tháºt vá»›i cô, tôi bị đẩy và o đấy.
- Thôi được, hãy nói với bác sĩ Wallace rằng ông ta đã lầm. Tôi nghĩ anh nên kiếm một nghỠgì khác thì hơn.
- Tôi thá»±c tình cám Æ¡n cô đã cho tôi biết, - Jason Curtis nói chân thà nh. - Tôi tá»± há»i nên chăng chúng ta hãy bà n luáºn thêm vá» chuyện nà y. Nếu hôm nay cô chưa hẹn vá»›i ai bữa tối…
- Chẳng có gì phải bà n nữa, - Paige nói cộc lổc. - Anh có thể bảo với ông chú anh…
Äúng lúc đó Wallace hiện ra.
- Jason? - Ông ta gá»i. - Tôi tìm anh khắp nÆ¡i. Ông quay sang Paige. - Tôi thấy hai ngưá»i đã gặp nhau.
- Vâng, chúng tôi đã gặp nhau, - Paige nói nghiêm trang.
- Tốt. Jason là kiến trúc sư phụ trách thiết kế phần mở rộng của bệnh viện.
Paige đứng sững ra.
- Anh ta… ra váºy đấy?
- Phải. Thế anh ta chưa bảo với cô à ?
Cô cảm thấy mặt cô đỠrần lên. Không ai bảo anh mặc áo choà ng trắng trong khi là m việc à ? Cá»› sao anh và o nghá» nà y? Nói tháºt vá»›i cô, tôi bị đấy và o đấy chứ. Vì mình...
Paige chỉ muốn chui xuống lá»—. Anh ta đã biến cô thà nh trò há». Cô quay sang Jason.
- Sao anh không nói cho tôi biết anh là ai?
Anh ta nhìn cô, thÃch thú.
- Cô có cho tôi cơ hội nà o đâu.
- Cô ta không cho anh cÆ¡ há»™i để là m gì? - Bác sÄ© Wallace há»i.
- Xin lá»—i… - Paige nói, giá»ng cay cú.
- Còn bữa tối nay thì sao?
- Tôi không ăn. Tôi báºn. - Và Paige bá» Ä‘i.
Jason nhìn theo cô, thán phục.
- Tháºt là má»™t ngưá»i đà n bà kỳ lạ.
- Äúng đấy. Thôi, và o phòng tôi ta bà n vá» bản thiết kế má»›i Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c Nhưng Jason chỉ còn nghÄ© vá» Paige.
***
Äó là và o tháng Bảy, thá»i gian ấn định cho tất cả các bệnh viện trên toà n nước Mỹ, khi các bác sÄ© ná»™i trú chuẩn bị trở thà nh bác sÄ© thá»±c thụ.
Năm nà o các cô y tá cÅ©ng ngóng dịp nà y để nhăm nhe những ngưá»i há» có thể biến thà nh chồng hoặc tình nhân. Trong cái ngà y đặc biệt ấy, khi đám ná»™i trú má»›i xuất hiện, hầu như má»i con mắt phụ nữ Ä‘á»u dán và o bác sÄ© Ken Mallory.
Chẳng ai biết rõ nguyên nhân vì sao Ken Mallory lại chuyển từ một bệnh viện tư đặc biệt ở Washington DC đến cái bệnh viện cấp tỉnh ở San Francisco nà y.
Anh ta là bác sÄ© ná»™i trú năm thứ năm, phẫu thuáºt viên Ä‘a khoa. Ngưá»i thì bảỠKen phải vá»™i vã rá»i Washington vì vụ tình ái vá»›i vợ cá»§a má»™t nghị sÄ©.
Ngưá»i khác lại quả quyết rằng có má»™t y tá đã tá»± tá» vì Ken nên anh ta bị buá»™c phải ra Ä‘i. Chỉ duy má»™t Ä‘iá»u há» biết chắc là Ken Mallory rất đẹp trai, đẹp đến mức há» chưa từng gặp. Anh chà ng cao ráo, vóc dáng lá»±c sÄ©, tóc quăn và ng và má»™t gương mặt đầy quyến rÅ©.
Mallory hoà và o cuá»™c sống thưá»ng nháºt cá»§a bệnh viện cứ như anh ta đã từng cả Ä‘á»i ở đây. Gần như ngay từ đầu, các cô y tá đã tranh già nh nhau sá»± chú ý cá»§a anh ta. Hà ng đêm, ngưá»i ta thấy Ken Mallory lẩn và o những phòng trá»±c trống cùng vá»›i đám y tá, hết cô nà y đến cô khác. Khả năng "ngá»±a giống" cá»§a anh ta đã lan truyá»n trong bệnh viện như má»™t huyá»n thoại Paige, Kat và Honey cÅ©ng bà n tán vá» Mallory.
- Các cáºu có tin là đám y tá cứ lao và o anh ta không?
Kat cưá»i:
- Há» giằng giáºt anh ta hà ng tuần cÆ¡ đấy.
- Nhưng cÅ©ng phải thừa nháºn là anh ta hấp dẫn Ä‘i! - Honey nháºn xét.
Kat lắc đầu.
- Không. Tá»› không thừa nháºn.
Một buổi sáng, mấy bác sĩ nội trú đang ở phòng thay quần áo thì Mallory bước và o.
- Bá»n nà y Ä‘ang nói chuyện vá» cáºu đây. - Má»™t ngưá»i nói. - Chắc cáºu kiệt sức rồi.
Manory cưá»i ngoác miệng.
- Äêm qua cÅ©ng không tồi.
- Anh ta vừa qua đêm cùng lúc với hai cô y tá. - Grundy, một bác sĩ nội trú nói.
Cáºu khiến bá»n tá»› y như má»™t lÅ© hoạn quan. Nà y Ken, trong bệnh viện nà y có ai mà cáºu không hạ nổi không?
Mallory cưá»i.
- Tớ ngỠlà chẳng có.
Grundy nghĩ một loáng rồi nói.
- Tá»› cuá»™c là tá»› có thể nêu ra cho cáºu má»™t cái tên.
- Tháºt ư? Ai váºy?
Một bác sĩ nội trú năm cuối. Tên cô ta là Kat Hunter.
Mallory gáºt đầu.
- Con búp bê Ä‘en ấy à ? Tá»› thấy cô ta rồi. Hấp dẫn đấy. Nhưng sao cáºu lại nghÄ© tá»› không lôi ả ta và o giưá»ng được?
- Bởi vì bá»n tá»› Ä‘á»u bị báºt ra cả. Tá»› không cho rằng cô ả thÃch đà n ông.
- Có thể cô ta chưa gặp ngưá»i thÃch hợp, - Mallory cưá»i cợt.
Grundy lắc đầu.
- Không. Cáºu cÅ©ng chẳng ăn thua gì đâu. Äó là má»™t lá»i thách đố. Tá»› cá là cáºu sai đây nà y.
Một bác sĩ nội trú khác lên tiếng:
- Cáºu dám cá không?
Mallory nhếch mép.
- Tất nhiên. Sao không?
- ÄÆ°á»£c rồi. - Cả nhóm vây quanh Mallory. - Tá»› cá 500 đô-la là cáºu không là m tình được vá»›i cô ta.
- Tá»› nháºn! - Mallory đáp chắc nịch.
- Tôi cá 300 đô.
Má»™t ngưá»i nữa tham gia.
- Cho tớ chơi với. Tớ cá 600 đô.
Cuối cùng tất cả lên tới năm ngà n đô.
- Thá»i hạn bao lâu? - Manory há»i.
Grundy nghĩ rồi nói.
- 30 ngà y. Äá»§ chứ?
- Thừa. Tá»› chẳng cần nhiá»u đến thế.
- Nhưng cáºu phải chứng minh. Hoặc là cô ta phải công nháºn đã ngá»§ vá»›i cáºu. - Grundy nói.
- Tất nhiên. - Mallory nhìn cả bá»n rồi ngoác miệng. - Các cáºu sẽ thua thôi.
Mưá»i lăm phút sau Grundy đến căng tin, nÆ¡i Kat, Paige và Honey Ä‘ang ăn sáng. Hắn tiến lại gần.
Có thể ngồi cùng bà n một lát được không, các quý cô bác sĩ?
Paige nhìn lên:
- Tất nhiên.
Grundy ngồi xuống. Hắn nhìn Kat và nói với vẻ có lỗi.
- Tôi hoà n toà n chẳng thÃch nói Ä‘iá»u nà y, tôi quả là điên, tôi nghÄ© phải cho cô biết…
Kat nhìn anh ta không hiểu:
- Biết cái gì?
Grundy nói:
- Lạy Chúa, tháºt đáng xấu hổ. Ken Mallory cá năm ngà n đô vá»›i má»™t số bác sÄ© trong phòng ná»™i trú rằng sẽ ngá»§ vá»›i cô trong vòng 30 ngà y.
Mặt Kat đanh lại.
- Anh ta dám thế tháºt à ?
Grundy nói:
- Cô tức giáºn là phải thôi. Tôi cÅ©ng rất khó chịu khi nghe chuyện đó. Tôi chỉ muốn báo trước cho cô biết. Anh ta sẽ rá»§ cô Ä‘i chÆ¡i, và có lẽ cô cÅ©ng cần biết động cÆ¡ đằng sau việc đó.
- Cám ơn. - Kat nói. - Tôi cám ơn anh đã cho tôi biết.
- Tôi chỉ có thể là m được như váºy.
Há» nhìn Grundy Ä‘i khá»i.
Ngoà i hà nh lang các bác sĩ nội trú đang chỠGrundy.
- Thế nà o? - HỠđồng thanh.
Grundy cưá»i.
- Tuyệt! Cô ta tức điên lên. Thằng chó *** thế nà o cũng chết.
Bên bà n ăn, Honey nói:
- Chuyện nà y tháºt kinh khá»§ng.
Kat gáºt đầu.
- Cần phải có ai đó cho hắn má»™t liá»u thuốc thần kinh.
Paige ngồi im, nghĩ ngợi. Một lát sau, cô nói:
- Cáºu biết không, Kat. Cáºu Ä‘i vá»›i hắn có khi lại hay đấy.
Kat nhìn cô bạn ngạc nhiên.
- Cái gì?
Có một ánh tinh quái trong mắt Paige.
- Tại sao lại không nhỉ? Nếu hắn muốn má»™t cuá»™c chÆ¡i thì hãy giúp hắn, chỉ có Ä‘iá»u hắn sẽ chÆ¡i trò chÆ¡i cá»§a chúng ta.
Kat nhoà i ngưá»i tá»›i trước.
- Tiếp tục đi.
- Hắn có 30 ngà y, đúng không nhỉ? Khi hắn rá»§ cáºu Ä‘i chÆ¡i, cáºu hãy tá» vẻ nồng nà n, mê mẩn. Cáºu phải tháºt đắm Ä‘uối và o, là m cho hắn mất tá»± chá»§. Äiá»u duy nhất cáºu không được là m, cầu Chúa phù há»™ cho trái tim cáºu, là lên giưá»ng vá»›i hắn. Chúng ta sẽ dáºy cho hắn má»™t bà i há»c năm ngà n đô-la.
Kat nghÄ© tá»›i ngưá»i cha dượng. Äó là má»™t cách báo thù.
- Tá»› thÃch trò nà y, - Kat nói.
- Cáºu muốn nói cáºu sẽ là m thế ư? - Honey há»i.
- Tớ sẽ là m.
Kat không há» biết, bằng những lá»i nà y, cô đã ký và o giao kèo vá»›i cái chết.
Chú thÃch:
(1) Barker trong tiếng Anh có nghÄ©a là Ngưá»i rao hà ng.
(2) viết tắt của "Idiot Nephew"
Last edited by Vô Tình; 11-08-2008 at 09:07 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

11-08-2008, 09:08 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 16
Jason Curtis không thể quên được Paige Taylor.
Anh gá»i Ä‘iện cho thư ký cá»§a Ben Wallace.
- Xin chà o! Jason Curtis đây. Tôi cần số điện thoại nhà riêng của bác sĩ Paige Taylor.
- ÄÆ°á»£c thôi, ông Curtis, xin chá» má»™t phút, - rồi cô ta cho anh số phôn.
Honey nhấc máy:
- Bác sĩ Taft đây:
- Tôi là Jason Curtis. Bác sĩ Taylor có nhà không?
- Không. Cô ấy trực ở bệnh viện.
- Ồ tiếc quá.
Honey thấy giá»ng anh ta lá»™ rõ sá»± thất vá»ng.
- Nếu cần gấp tôi có thể …
- Không, không…
- Tôi có thể nhắn lại và nói cô ấy phôn của anh.
- Thế thì tốt quá. - Jason cho Haney số máy của anh.
- Tôi sẽ chuyển lá»i cho cô ấy.
- Cám ơn.
- Jason Curtis gá»i, - Honey nói khi Paige vừa và o nhà - Nghe giá»ng có duyên ra phết. Số phôn cá»§a anh ta đây.
- Äốt Ä‘i!
- Cáºu không gá»i lại tháºt à ?
- Không. Không bao giá».
- Cáºu vẫn còn vương vấn Alfred, đúng không?
- Tất nhiên là không.
Honey chỉ moi được đến thế.
Jason chở hai ngà y trước khi gá»i lần hai.
Lần nà y Paige trả lởi phôn.
- Bác sĩ Taylor.
- Xin chà o! - Jason nói nhẹ nhà ng. - Tôi đã Ä‘i tua vá»›i cô hôm ná», và má»i cô cùng ăn tối. Cô nói…
- Tôi nói rằng tôi báºn. Tôi vẫn còn báºn. Tạm biệt, ông Curtis. - Cô dáºp máy.
- Thế là thế nà o? - Honey há»i.
- Chẳng thế nà o cả.
Sáu giá» sáng hôm sau, khi đám ná»™i trú tụ táºp quanh Paige để Ä‘i tua sáng, Jason Curtis xuất hiện.
Anh mặc áo choà ng trắng.
- Hy vá»ng tôi không đến muá»™n, - anh nói vui vẻ.- Tôi phải lấy áo choà ng. Tôi biết cô sẽ bá»±c mình nếu tôi không mặc nó.
Paige hÃt má»™t hÆ¡i dà i, giáºn dữ.
- Anh lại đây. - Cô đẩy Jason và o má»™t phòng bá» trống. - Anh là m trò gì váºy?
- Nói tháºt vá»›i cô, tôi lo cho mấy bệnh nhân mà chúng ta khám hôm ná». - Anh ta sốt sắng. - Tôi đến để xem má»i ngưá»i có yên ổn không.
Anh chà ng nà y Ä‘ang chá»c tức cô.
- Sao anh không ra ngoà i mà xây cất cái gì đó của mình.
Jason nhìn cô nói khẽ:
- Thì tôi Ä‘ang thỠđây. - Anh ta chìa ra má»™t nắm vé. - Tôi chưa biết sở thÃch cá»§a cô nên tôi đã lấy vé trò chÆ¡i Ngưá»i khổng lồ, ca kịch, opera và hoà nhạc… Cô chá»n Ä‘i.
Anh chà ng nà y tháºt quá thể.
- Anh luôn luôn ném tiá»n Ä‘i như váºy ư?
- Chỉ khi nà o tôi yêu. – Jason đáp giản dị.
- Nà y, anh…
Anh chìa vé ra cho cô.
- Cô chá»n Ä‘i.
Paige cầm hết.
- Cám Æ¡n. - Cô nói ngá»t ngà o. - Tôi sẽ mang cho các bệnh nhân ngoại trú cá»§a tôi. Äa phần há» chẳng có dịp Ä‘i xem kịch hoặc opera…
Anh mỉm cưá»i.
- Tuyệt, tôi hy vá»ng há» thÃch. Cô Ä‘i ăn tối vá»›i tôi nhé?
- Không…
- Dù gì thì cô cũng phải ăn chứ. Cô hãy nghĩ lại đi.
Paige cảm thấy hÆ¡i có chút hối háºn vá» táºp vé.
- Tôi e rằng tôi không phải là bạn đồng hà nh dá»… chịu đâu. Äêm qua tôi phải trá»±c, và …
- Chúng ta sẽ đi sớm.
Cô thở dà i.
- Thôi được nhưng…
- Tuyệt vá»i! Khi nà o tôi đón cô?
- Tôi sẽ ở đây lúc bẩy giá».
- Tôi sẽ đến đón cô. - Anh ngáp.
- Bây giá» tôi vá» nhà ngá»§ tiếp đây. Giá» nà y đến Chúa còn chưa dáºy.
- Ai bắt tội cô thế cơ chứ?
Paige nhìn anh Ä‘i ra, không khá»i mỉm cưá»i.
Bẩy giỠtối hôm đó khi Jason đến bệnh viện để đón Paige, y tá trực nói.
- Ông có thể tìm bác sĩ Taylor ở phòng trực.
- Cám ơn. - Jason theo hà nh lang đến phòng trực.
Cá»a đóng. Anh gõ nhẹ. Không ai trả lá»i. Anh gõ mạnh hÆ¡n rồi mở cá»a ngó và o trong. Paige nằm trên giưá»ng, ngá»§ say sưa. Jason bước lại nÆ¡i cô nằm, đứng ngắm cô hồi lâu. Anh sẽ cưới em, cô bé ngá»§ quên ạ. Anh rón rén ra khá»i phòng và khẽ khép cá»a lại.
Sáng hôm sau, Jason Ä‘ang há»p thì cô thư ký bước và o vá»›i má»™t bó hoa nhá». Trên tấm thiếp là dòng chữ: "Xin lá»—i RIP".
Jason báºt cưá»i. Anh gá»i phôn đến bệnh viện cho Paige.
Cuá»™c hẹn cá»§a cô Ä‘ang gá»i đây.
- Tôi thực sự xin lỗi vỠtối hôm qua. - Paige nói.
- Tôi ngượng quá.
- Äừng. Tôi có má»™t câu há»i.
- Gì váºy?
- RIP có nghĩa là Hãy Yên Nghỉ (1) hay Rip Van Winkle (2)?
Paige cưá»i.
- Anh hãy chá»n lấy.
- Lá»±a chá»n cá»§a tôi là tối hôm nay. Chúng ta có thể là m lại được không?
Cô do dá»±. Mình không muốn sa và o chuyện nà y. Cáºu vẫn còn vương vấn Alfred đúng không?
- A lô. - Cô vẫn nghe đấy chứ?
- Vâng. - Má»™t buổi tối đâu có hại gì, Paige quyết định. - ÄÆ°á»£c, chúng ta có thể Ä‘i ăn tối.
- Tuyệt vá»i.
Tối hôm đó, khi Paige đóng bá»™, Kat há»i.
- Cuộc hẹn có vẻ nặng ký nhỉ. Ai đấy?
- Một bác sĩ - kiến trúc sư. - Paige nói.
- Một cái gì?
Paige kể lại câu chuyện.
- Anh chà ng có vẻ ngá»™ đấy. Cáºu quan tâm chứ?
- Không hẳn.
Buổi tối trôi qua thú vị. Paige thấy Jason tháºt dá»… gần. Há» nói bâng quÆ¡ vá» má»i chuyện và thá»i gian lao qua như bay.
- Hãy kể vỠcô đi, - Jason nói. - Cô lớn lên ở đâu?
Anh sẽ không tin nổi.
- Tôi tin mà .
Thôi được. Congo, Ấn Äá»™, Miến Äiện, Nigeria, Kenya…
- Tôi không tin.
Tháºt đấy. Cha tôi là m việc cho WHO.
- Cái gì cơ?
- Tổ chức Y tế thế giá»›i. Ông là bác sÄ©. Cả thá»i thÆ¡ ấu tôi theo ông Ä‘i khắp các nước thế giá»›i thứ ba.
- Hẳn là vất vả lắm.
- Rất thú vị. Chỉ có khó khăn là tôi chẳng ở nơi nà o được lâu để mà kết bạn.
Anh không cần ai nữa, Paige, chúng ta luôn có nhau rồi… Äây là Karen vợ tôi.
Cô cố rÅ© khá»i hồi ức.
- Tôi đã há»c được nhiá»u thứ tiếng lạ lùng và biết được nhiá»u phong tục lạ lùng không kém.
- Chẳng hạn…?
- Chẳng hạn như… tôi. - Cô ngẫm nghÄ© má»™t lát, ở Ấn Äá»™, ngưá»i ta tin rằng cuá»™c sống vẫn tồn tại sau cái chết và kiếp sau phụ thuá»™c và o cách ăn ở cá»§a anh ở kiếp nà y. Nếu ăn ở xấu xa, kiếp sau anh hoá kiếp thà nh súc váºt. Tháºm chà trông thấy má»™t con chó, tôi cá» thắc mắc hoà i, kiếp trước nó là ai và đã là m gì xấu xa để đến nông ná»—i nà y.
- Chắc nó đã từng là m chỉ Ä‘iểm. - Jason nói. Paige mỉm cưá»i.
- Và sau đó là Gherao.
- Gherao?
- Äó là má»™t hình phạt khá»§ng khiếp, má»™t đám đông vây bá»§a má»™t ngưá»i… - Cô chợt im bặt.
- VÃ sao?
- Thế thôi.
- Thế thôi ư?
- HỠchẳng nói chẳng rằng, chẳng là m gì hết.
- Nhưng ngưá»i kia không thể Ä‘i đâu, không thể thoát đâu được. Anh ta bị vây hãm. Cảnh đó có thể kéo dà i nhiá»u, rất nhiá»u giá». Anh ta ở trong vòng tròn, còn đám ngưá»i thì đổi phiên gác. Má»™t lần tôi đã chứng kiến má»™t ngưá»i đà n ông cố thoát khá»i Gherao. HỠđánh anh ta tá»›i chết.
Nhá»› lại, Paige rùng mình. Những con ngưá»i bình thưá»ng thân thiện là thế đã biến thà nh má»™t đám đông man rợ gà o rú Ä‘iên loạn.
"Ra khá»i đây mau!" Alfred thét lên, chà ng nắm lấy tay cô và dắt cô chạy và o má»™t phố nhá» yên tÄ©nh.
- Kinh khủng, - Jason nói.
- Cha tôi đưa gia đình Ä‘i khá»i nÆ¡i đó ngay hôm sau.
- Giá mà tôi biết được cha cô.
- Cha tôi là má»™t bác sÄ© tuyệt vá»i. Ông có thể thà nh công lá»›n ở đại lá»™ Công Viên, nhưng ông không mà ng tá»›i tiá»n bạc. Mối quan tâm duy nhất cá»§a ông là cứu giúp con ngưá»i. Giống như Alfred, cô nghÄ©.
- Cha cô ra sao rồi?
- Ông bị giết trong cuộc chiến tranh bộ lạc.
- Tháºt tiếc quá.
- Ông yêu công việc cá»§a mình. Lúc đầu, dân bản xứ chống lại ông. Há» rất mê tÃn. Ở những là ng hẻo lánh bên Ấn Äá»™, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t Jatak, tức là lá số tá» vi mà thầy mo cá»§a bản lấy cho, và há» sống theo lá số tá» vi đó. - Cô mỉm cưá»i. - Tôi cÅ©ng thÃch có má»™t cái.
- Thế đám thầy mo có phán em sẽ lấy một kiến trúc sư trẻ, đẹp trai không?
Paige nhìn anh nói quả quyết.
- Không. - Câu chuyện đã Ä‘i đến chá»— quá riêng tư. Anh là kiến trúc sư, chắc anh thÃch nghe chuyện nà y. Tôi lá»›n lên trong những cái chòi vách bằng phên liếp sà n đất nện, mái lợp tranh, lúc nhúc những dÆ¡i và chuá»™t. Tôi sống trong những Tukuls mái rÆ¡m, tưá»ng đốt dầy và không có cá»a sổ. Ước mÆ¡ cá»§a tôi là má»™t ngà y nà o đó được sống trong má»™t căn nhà hai tầng đủ tiện nghi và hà ng hiên, thảm cá» xanh và hà ng rà o gá»— trắng, và … - Paige ngừng lại. - Xin lá»—i, tôi không định kể lá» thế nà y, nhưng vì anh đã há»i.
- Tôi rất thÃch câu chuyện cá»§a em, Jason nói.
Paige nhìn đồng hồ.
- Äã quá muá»™n rồi.
- Chúng ta có thể gặp lại và o buổi tối khác không?
Mình không muốn để anh ta tiếp tục, Paige nghÄ©. Chuyện nà y rồi sẽ chẳng Ä‘i đến đâu. Cô lại nghÄ© đến Ä‘iá»u Kat đã nói. Cáºu Ä‘ang nÃu và o má»™t bóng ma.
- Hãy buông ra đi. Cô nhìn Jason và nói.
- Vâng.
Sáng sá»›m hôm sau, má»™t ngưá»i đưa tin mang đến má»™t cái gói. Paige mở cá»a.
- Tôi cần chuyển cái nà y cho bác sĩ Taylor.
- Tôi là bác sĩ Taylor.
Ngưá»i đưa tin nhìn Paige ngạc nhiên.
- Cô là bác sĩ?
- Phải. - Paige nói. - Tôi là bác sÄ©, xin há»i Ä‘iá»u đó có là m phiá»n ông không?
Ông ta nhún vai.
- Không, thưa cô. Hoà n toà n không. Xin má»i cô ký và o đây.
Cái gói nặng má»™t cách bất ngá». Tò mò, Paige mang nó và o đặt lên bà n phòng khách và mở ra. Äó là mô hình thu nhá» cá»§a má»™t ngôi nhà hai tầng xinh xắn, có hà ng hiên. Trước nhà là má»™t bãi cá» và má»™t khu vưá»n bé tẹo bao quanh bởi má»™t hà ng rà o gá»— trắng. Chắc anh ấy phải thức suốt đêm để là m hình mẫu nà y.
Tấm thiếp kèm theo viết:
Cá»§a anh []
Của chúng ta []
- Hãy đánh dấu và o một ô trống.
Cô ngồi đó, lặng nhìn hồi lâu. Ngôi nhà thì đúng, nhưng ngưá»i đà n ông lại không phải. Ta là m sao thế nhỉ? Paige tá»± há»i mình. Anh ấy thông minh, hấp dẫn và đáng yêu. Nhưng cô biết là m sao rồi. Anh không phải Alfred.
Chuông Ä‘iện thoại reo. Äó là Jason.
- Em đã nháºn được căn nhà chưa? - Anh há»i.
- Äẹp lắm! Cám Æ¡n anh rất nhiá»u.
- Tôi muốn xây cho em má»™t căn nhà thá»±c sá»±. Em đã Ä‘iá»n và o chá»— trống chưa?
- Chưa.
- Tôi là ngưá»i đà n ông kiên nhẫn. Em có được rảnh cho bữa tối nay không?
- Có nhưng cần báo trước với anh, tôi phải mổ suốt ngà y hôm nay, nên buổi tối sẽ rất mệt.
- Chúng ta sẽ kết thúc sớm. Tiện thể, bữa tối sẽ là m ở nhà bố mẹ tôi.
Paige ngáºp ngừng mất má»™t lúc.
- Tôi đã kể tất cả vỠem.
- Thôi được. - Paige nói. Sự việc diễn ra quá nhanh.
Äiá»u nà y là m cô lo lắng.
Khi đặt máy xuống Paige nghÄ©: Thá»±c ra mình không nên nháºn lá»i. Tối nay mình sẽ mệt đến mức không thể là m được gì ngoà i Ä‘i ngá»§. à nghÄ© thôi thúc cô gá»i lại cho Jason và huá»· bá» cuá»™c hẹn. Äã quá muá»™n rồi. Chúng ta sẽ kết thúc sá»›m váºy.
Tối hôm ấy khi Paige sá»a soạn áo váy, Kat nói.
- Trông cáºu mệt phá» rồi.
- Äúng váºy.
- Thế sao vẫn Ä‘i? Lúc nà y tốt nhất cho cáºu là má»™t giấc ngá»§. Hay cáºu còn dư sức?
- Không. Tối nay thì không.
- Lại Jason à ?
- Ừ. Mình sẽ gặp phụ huynh anh ta.
- A! - Kat lắc đầu.
- Không phải như cáºu tưởng đâu. - Paige nói. Thá»±c sá»± không phải.
***
Cha mẹ Jason sống trong má»™t ngôi nhà cổ kÃnh và duyên dáng ở quáºn Pacific Heights. Cha Jason là má»™t ngưá»i đà n ông quãng bẩy mươi, phong cách quý phái. Mẹ anh là má»™t phụ nữ niá»m nở, bình dị. Há» khiến Paige láºp tức có cảm giác như Ä‘ang ở nhà mình.
- Jason kể rất nhiá»u vá» cô, - bà Curtis nói, - váºy mà nó lại không kể cô đẹp đến như thế nà y.
- Cám ơn bác.
Há» và o trong thư viện đầy những mô hình nhà cá»a, lâu đà i mà Jason đã thiết kế.
- Nói riêng vá»›i nhau thôi nhé: Jason cụ cố cá»§a nó và tôi đã tạo ra nhiá»u cảnh quan cho San Francisco nà y, - cha Jason nói. - Con trai tôi là má»™t tà i năng đấy.
- Äó là điá»u con vẫn thưá»ng khoe vá»›i Paige. - Jason nói.
Paige cưá»i.
- Cháu biết chứ ạ. - Mắt cô nặng trĩu và cô phải gắng hết sức để tỉnh táo.
Jason nhìn cô, lo lắng.
- Chúng ta ăn tối đi. - Anh đỠnghị.
Há» và o má»™t phòng ăn rá»™ng ốp gá»— sồi, được trang tn bằng những đồ cổ duyên dáng và những bức chân dung treo trên tưá»ng. Má»™t ngưá»i hầu bắt đầu phục vụ.
Cha Jason nói.
- Bức hoạ kia là cụ cố cá»§a Jason. Tất cả những toà nhà cụ thiết kế đã bị phá huá»· trong tráºn động đất năm 1906. Tháºt đáng buồn, bởi vì chúng là vô giá. Chốc nữa tôi sẽ cho cô xem và i tấm ảnh chụp những building đó nếu cô…
Äầu Paige đổ gục xuống bà n. Cô đã ngá»§.
- May mà tôi không là m món súp, - mẹ Jason nói khẽ.
***
Ken Mallory có má»™t vấn Ä‘á». Khi tin đồn vá» vụ cá cược lan ra trong bệnh viện, số tiá»n cuá»™c đã lên tá»›i mưá»i ngà n đô-la. Quá tá»± tin và o tà i sát gái cá»§a mình, Mallory đã nháºn số tiá»n cược vượt xa khả năng tà i chÃnh cá»§a hắn.
Nếu mình thua thì sẽ khôn nạn đây. Nhưng mình không thể thất bại. Äã đến lúc ra tay rồi.
Kat đang ăn trưa trong căng tin với Paige và Honey thì Mallory sáp lại.
- Có thể ngồi cùng bà n được không, các bác sĩ?
Không phải các cô, không phải các em. Bác sĩ, khôn đấy, Kat nghĩ một cách mỉa mai.
- Cứ tự nhiên, - cô nói.
Paige và Honey đưa mắt nhìn nhau.
- Mình phải đi đây, - Paige nói.
- Tôi cÅ©ng thể. Gặp lại sau nhé. - Honey đứng dáºy.
Mallory nhìn Paige và Honey đi ra.
- Buổi sáng báºn rá»™n lắm hả? - Mallory há»i - Hắn là m như Ä‘ang thá»±c sá»± quan tâm.
- Có phải tất cả đâu? - Kat phô cho hắn má»™t nụ cưá»i ngá»t ngà o, hứa hẹn.
Mallory đã vạch kế hoạch chiến lược hẳn hoi. Ta sẽ cho cô ả ấy thấy ta quan tâm đến ả như má»™t con ngưá»i, chứ không phải chỉ giống cái. Äà n bà … chúng ghét mục tiêu tình dục. Phải nói chuyện y há»c vá»›i cô ả. Ta sẽ là m từ từ, thong thả. Má»™t tháng, ta còn khối thá»i gian để lôi ả lên giưá»ng.
- Cô đã nghe chuyện khám nghiệm tỠthi bà Turnball chưa? - Mallory mà o đầu. - Bà ta có nguyên cả chai Coca-Cola trong dạ dà y. Không tưởng tượng nổi là m sao…
Kat nhoà i tới trước.
- Anh là m gì và o tối thứ bảy, Ken?
Mallory đã bị đánh úp.
- Cái gì?
- Em nghÄ© biết đâu anh lại thÃch má»i em Ä‘i ăn tối.
Hắn thấy mình gần như đỠmặt. Chúa Æ¡i! Có khác nà o bắt cá trong thau! Ả nà y đâu có đồng tÃnh.Mấy thằng khốn kia nói váºy vì chúng không sục được và o váy cô ả. ÄÆ°á»£c mình sẽ là m cho bá»n chúng xem. Cô ả chẳng vừa gợi ý là gì! Hắn cố nhá»› xem đã hẹn em nà o tối thứ bảy. Sauy, Cô y tá phòng mổ. Cô nà ng có thể đợi.
- Không có việc gì đâu, - Mallory nói. - Anh muốn má»i em Ä‘i ăn tối.
Kat đặt tay lên tay hắn.
- Tuyệt! - Cô nói êm ru. - Em mong sao thứ bảy chóng đến.
Hắn toét miệng cưá»i.
- Anh cÅ©ng váºy.
Cô không biết giá bao nhiêu đâu, cô em. Mưá»i ngà n đô-la đấy!
Chiá»u hôm đó Kat kể lại vá»›i Paige và Honey.
- Mồm hắn há hốc ra! - Kat cưá»i. - Giá các cáºu được nhìn cái vẻ mặt hắn. Trông cứ như con mèo phải nuốt chá»ng con chim hoà ng yến váºy.
- Hãy nhá»› cáºu là Kat. - con mèo. Còn hắn là con chim hoà ng yến. - Paige nói.
- Cáºu sẽ là m gì vá»›i hắn và o tối thứ bảy? - Honey há»i.
- Có gợi ý gì không?
- Có chứ, - Paige đáp. - Kế hoạch là thế nà y…
***
Tối thứ bảy, Kat Ä‘i ăn vá»›i Ken Manory tại Emilio, má»™t nhà hà ng bên bá» vịnh. Cô trang Ä‘iểm tháºt cẩn tháºn vá»›i bá»™ váy dà i trắng, hở vai.
- Trông em tháºt mê hồn. - Mallory nói. Hắn tháºn trá»ng gẩy đúng nốt nhạc. Tán tụng nhưng không thúc ép. Say mê, nhưng không khêu gợi. Mallory rắp tâm phô bà y hết vẻ quyến rÅ© cá»§a mình, nhưng Ä‘iá»u đó bá»—ng trở nên không cần thiết. Rất nhanh, hắn thấy rõ rằng chÃnh Kat má»›i là ngưá»i Ä‘ang ra sức là m duyên là m dáng vá»›i hắn.
Sau một tuần rượu, cô nói.
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u khen anh là má»™t bác sÄ© tuyệt vá»i, Ken ạ.
- Có gì đâu Mallory là m bá»™ khiêm tốn. - Tôi được đà o luyện tốt, và tôi quan tâm nhiá»u đến bệnh nhân. Há» rất quan trá»ng đối vá»›i tôi. - Giá»ng hắn đầy ắp sá»± thà nh thá»±c.
Kat đặt tay lên tay hắn.
Hẳn là thế rồi. Anh quê ở đâu? Em muốn biết tất cả vỠanh. Anh thực sự ấy.
Chứa Æ¡i! Äứng bà i cá»§a mình, Mallory nghÄ© bụng.
Hắn không há» nghÄ© má»i việc lại trÆ¡n tru thế nà y. Hắn là tay sát gái có hạng. Radar cá»§a hắn bắt được má»i tÃn hiệu từ đà n bà . phát ra. Há» sẵn sà ng gáºt đầu vá»›i má»™t cú liếc mắt, má»™t nụ cưá»i, má»™t cung giá»ng cá»§a hắn. TÃn hiệu cá»§a Kat là m nhiá»…u loạn radar cá»§a Ken.
Cô ngả sát và o hắn, giá»ng khà n khà n.
- Em muốn biết tất cả.
Ken kể vá» mình trong suốt bữa ăn, và má»—i báºn hắn toan đổi chá»§ đỠsang phÃa Kat thì cô lại nói:
- Không, không. Em muốn nghe nữa. Äá»i anh kỳ diệu biết baò!
Cô ả chết mê chết mệt rồi, Mallory khẳng định.
- Hắn ước gì mình có thể đặt cược được thêm. Tháºm chà mình có thể thắng ngay đêm nay, Ken nghÄ©. Hắn lại cà ng chắc mẩm khi Kat nói, trong lúc há» uống cà phê.
- Anh có muốn vỠphòng em là m một ly rượu đêm không?
Mallory vuốt cánh tay cô, nói khẽ:
- Anh muốn chứ.
Mấy thằng cu đó điên hết cả rồi, Mallory nghĩ.
Hắn chưa từng gặp ai à o à o như cô ả nà y. Hắn có cảm tưởng mình sắp bị ả cưỡng hiếp.
Ba mươi phút sau, hỠbước và o căn hộ của Kat.
- Äẹp đấy, - Mallory nói, nhìn quanh. - Rất đẹp. Em ở đây má»™t mình hả?
- Không. Bác sĩ Taylor và bác sĩ Taft ở chung với em.
- á»’!
Cô nghe được vẻ nuối tiếc trong tiếng thở dà i của Ken.
Kat tặng cho hắn má»™t nụ cưá»i má»i má»c.
- Nhưng đến khuya hỠmới vỠcơ.
Mallory ngoác miệng cưá»i.
- Tốt!
- Anh uống gì không?
- Má»™t ly, Scotch và soda. - Hắn nhìn theo Kat Ä‘i tá»›i quầy bar nhá» pha rượu. Cô ả có bá»™ mông tuyệt vá»i, Mallory nghÄ©. Trông ngon quá. Và mình vừa được nằm vá»›i cô ả vừa được mưá»i ngà n đô. Hắn cưá»i thà nh tiếng.
Kat quay lại.
- Có gì buồn cưá»i váºy?
- Không có gì. Anh chỉ Ä‘ang nghÄ© là anh tháºt may mắn được ở đây má»™t mình vá»›i em.
- Em má»›i là ngưá»i may, - Kat nói ngá»t ngà o và đưa tá»›i cho Ken ly rượu.
Mallory nâng ly và vừa mở miệng. - Mừng cho… thì Kat đã chen và o, - mừng cho chúng ta.
Ken chỉ còn biết gáºt đầu.
Hắn vừa định nói "Báºt nhạc được không nhỉ? - thì Kat đã bảo:
- Anh muốn nghe nhạc không?
- Em là ngưá»i Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a anh đấy.
Kat chá»n bản Cole Parter cổ Ä‘iển. Cô kÃn đáo liếc đồng hồ, và quay sang Mallory.
- Anh có thÃch nhảy không?
Mallory sán lại gần cô.
- Còn phụ thuá»™c và o chuyện ai là bạn nhảy. Anh thÃch nhảy vá»›i em.
Kat nhÃch và o lòng Ken và há» bắt đầu dìu nhau Ä‘i trong tiếng nhạc êm dịu, mÆ¡ mà ng. Ken nháºn biết thân thể Kat áp mạnh và o mình và hắn cảm thấy bị kÃch thÃch. Hắn xiết chặt cô hÆ¡n, và cô mỉm cưá»i vá»›i hắn.
Äến lúc ra đòn rồi đây.
- Em đáng yêu lắm, em biết không? - Mallory nói gấp gáp Anh muốn em ngay từ phút đầu gặp gỡ.
Kat nhìn và o mắt hắn:
- Em cÅ©ng cảm thấy hệt như váºy vá»›i anh, Ken. - Môi hắn lần đến môi cô, và hắn trao cho cô má»™t cái hôn nồng nà n; cuồng nhiệt.
- Và o phòng ngủ đi em, - Mallory nói. Nỗi thèm khát bất ngỠcuộn lên trong hắn.
- Ôi vâng!
Hắn nắm lấy tay cô và cô dẫn hắn và o phòng mình. Äúng lúc đó, cá»a ngoà i báºt mở. Paige và Honey bước và o.
- Hello! - Paige chà o. Cô nhìn Mallory ngạc nhiên. - Ồ, bác sĩ Mallory? Tôi không nghĩ được gặp bác sĩ ở đây.
- À tôi… tôi… Chúng tôi vừa đi ăn tối. - Kat khoe.
Mallory tối tăm mặt mũi. Hắn cố ghìm mình, quay sang Kat.
- Anh phải vỠđây. Muá»™n rồi, mai là má»™t ngà y nặng nhá»c cá»§a anh.
- Ôi em rất tiếc, - Kat nói. Có cả một thế giới hứa hẹn trong cô.
- Tối mai thế nà o em? - Mallory há»i.
- Em rất muốn…
- Tuyệt!
- Nhưng em không đi được.
- Ồ thôi được thế thỠsáu?
Kat nhÃu mà y.
- Ôi cưng ơi. Em sợ thứ sáu cũng không được rồi.
Mallory bắt đầu tuyệt vá»ng.
- Thứ bảy?
- Thứ bảy là hay nhất.
Ken gáºt đầu, thở phà o nhẹ nhõm.
- Tốt quá. Hẹn em thứ bảy.
Hắn quay sang Paige và Honey.
- Chúc ngủ ngon.
- Tạm biệt.
Kat tiá»…n Mallory ra cá»a.
- Chúc anh những giấc mÆ¡ ngá»t ngà o. Em sẽ mÆ¡ đến anh đấy.
Mallory bóp tay cô.
- Anh tin sẽ biến giấc mơ của em thà nh hiện thực. Chúng ta sẽ bù lại và o thứ bảy nà y nhé.
- Em không thể đợi được nữa.
Äêm đó, Kat nằm trên giưá»ng nghÄ© tá»›i Mallory.
Cô cặm hắn. Nhưng lạ là m sao, cô lại thấy thÃch buổi tối hôm nay. Cô tin chắc Mallory cÅ©ng thÃch, mặc dù hắn vẫn Ä‘ang diá»…n trò. Phải chi Ä‘iá»u đó là sá»± thá»±c, Kat nghÄ©, không phải má»™t cuá»™c chÆ¡i. Cô không há» biết má»™t cuá»™c chÆ¡i nguy hiểm biết chừng nà o.
Chú thÃch:
(1) Rest in Peace.
(2) Má»™t nhân váºt trong chuyện The sketch Book cá»§a nhà văn Washington Irving, ngá»§ suốt hai mươi năm
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 17
Chắc là do thá»i tiết, Paige chán chưá»ng nghÄ©.
Ngoà i trá»i lạnh lẽo, thê lương, mưa giăng xám xịt là m tinh thần bải hoải. Ngà y là m việc cá»§a cô bắt đầu từ sáu giá» sáng, hết chuyện nỠđến chuyện kia. Bệnh viện dưá»ng như cháºt nÃch các gomer, và như há» cùng than vãn má»™t lúc. Y tá thì cáu gắt và cẩu thả Há» lấy máu nhầm các bệnh nhân vá»›i nhau, để mất phim X quang Ä‘ang cần gấp và quát tháo vá»›i cả ngưá»i bệnh. Thêm và o đó, nhân viên bệnh viện lại nghỉ la liệt vì dịch cúm. Ngà y hôm nay là như váºy.
Äiểm sáng duy nhất là cú phôn cá»§a Jason.
- Chà o em, - anh nói vui vẻ. - lôi chỉ gá»i để kiểm tra xem bệnh nhân cá»§a chúng ta như thế nà o?
- HỠvẫn tồn tại được.
- Có mảy may nà o cơ hội ăn trưa với nhau không?
Paige cưá»i.
- Ä‚n trưa là gì? Nếu gặp may mắn, tôi có thể vá»› được má»™t miếng san-Ä‘uých ôi và o lúc bốn giá» chiá»u. Ở đây Ä‘ang bấn loạn.
- Thôi được, tôi không giữ em nữa. Tôi có thể gá»i lại được không?
- ÄÆ°á»£c. - Có mất gì đâu.
- Chà o em.
Paige là m việc liên tục đến táºn ná»a đêm, và cuối cùng, khi được giải phóng, cô mệt đến mức không cỠđộng nổi. Cô thoáng nghÄ© tá»›i chuyện ở lại bệnh viện và qua đêm trong phòng trá»±c, nhưng hình ảnh chiếc giưá»ng ấp áp ở nhà lại quá quyến rÅ©. Cô thay đồ và lảo đảo Ä‘i ra thang máy.
Bác sĩ Peterson lại gần cô.
- Chúa ơi! - Ông ta kêu lên. - Con mèo nà o lôi cô đi thế?
Paige mỉm cưá»i mệt má»i.
- Trông tôi khiếp lắm hả?
- Khá»§ng khiếp. - Peterson toét miệng cưá»i. - Cô vá» nhà bây giá» bây giá» chứ?
Paige gáºt đầu.
- Cô may đấy. Còn tôi và o tráºn đây.
Thang máy đến. Cô đứng và o trong, dở thức dở ngủ.
- Paige? - Peterson gá»i khẽ.
Cô choà ng tỉnh.
- Cái gì?
- Cô tự lái xe vỠđược không?
- ÄÆ°á»£c Paige lẩm bẩm. - Và khi vỠđến nhà , tôi sẽ ngá»§ má»™t mạch hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Cô ra đến bãi Ä‘áºu và bò và o xe. Cô ngồi rÅ© ra, mệt đến ná»—i không thể nổ máy. Mình không thể ngá»§ ở đây. Mình sẽ ngá»§ ở nhà .
Cô lên xe vá» căn há»™, không nháºn thấy mình Ä‘ang cho xe chạy chòng chà nh, cho đến khi má»™t tà i xế gà o lên.
- Nà y, xéo ngay ra khá»i đưá»ng, con mụ say rượu kia!
Cô cố sức táºp trung. Mình không được ngá»§ gáºt…
Mình không được ngá»§ gáºt. Cô báºt đà i và vặn tiếng tháºt to. Khi đã vỠđến khu nhà , cô ngồi lại trong xe hồi lâu trước khi lấy đủ sức tà n để trèo lên cầu thang.
Kat và Honey đã ngá»§. Paige nhìn đồng hồ cạnh giưá»ng. Má»™t giá» sáng, cô muốn cởi quần áo, nhưng việc đó dưá»ng như là quá sức. Cô nằm lăn ra, và ngá»§ ngay láºp tức.
Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông Ä‘iện thoại như dá»™i đến từ má»™t hà nh tinh xa lắc. Paige cố ngá»§ tiếp, nhưng âm thanh cá»§a nó như hà ng đống mÅ©i kim đâm ngoáy và o não cô. Cô loạng choạng ngồi dáºy và nhấc phôn.
- A lô?
- Bác sĩ Taylor?
- Tôi đây. - Giá»ng cô khản đặc…
Bác sÄ© Barker yêu cầu cô phụ má»™ ở phòng phẫu thuáºt số 4, stat.
Paige hắng giá»ng.
- Chắc có sá»± nhầm lẫn gì rồi, - cô nói lÃu rÃu. - Tôi vừa hết phiên.
- Phòng mổ số 4. Ông Barker Ä‘ang đợi. - ÄÆ°á»ng đây bị ngắt.
Paige ngồi trên giưá»ng, đỠđẫn, tâm trà mù má».
Cô nhìn đồng hồ. Bốn giá» ba mươi. Tại sao Ä‘ang đêm bác sÄ© Barker lại gá»i cô nhỉ? Chỉ có má»™t câu trả lá»i.
Chuyện gì đó đang xẩy ra với một bệnh nhân của cô.
Cô dò dẫm và o phòng tắm, vã nước lạnh lên mặt.
Cô nhìn và o gương. Lạy chúa? Trông mình như bà lão tám mươi. Cô nghĩ.
Mưá»i phút sau, Paige quay trở lại bệnh viện. Cô vẫn còn lÆ¡ mÆ¡ khi theo thang máy lên tầng bốn. Cô và o phòng thay đồ bác sÄ©, rồi rá»a tay và sang phòng mổ.
Ở đó đã có ba y tá và một bác sĩ nội trú phụ mổ cho Barker.
- Ông ta nhìn Paige bước và o và la lên.
- Lạy Chúa tôi! Cô mặc áo bệnh viện! Không ai bảo cho cô là phải mặc áo choà ng trong phòng mổ à ?
Paige đứng sững lại, tỉnh hẳn, mắt cô rực lên:
- Ông nghe đây, - cô nói giáºn giữ. - Tôi đã hết phiên trá»±c. Tôi đến đây là giúp cho ông. Tôi không…
- Äừng có tranh cãi vá»›i tôi, - bác sÄ© Barker nói cá»™c lốc - Lại đây và cầm lấy đồ nghá» Ä‘i.
Paige bước tá»›i bà n mổ và nhìn xuống. Không phải bệnh nhân cá»§a cô. Barker không có lý do gì gá»i mình.
Lão ta cố ép mình báºt ra khá»i bệnh viện. Hừ, đừng hòng mình chịu rá»i khá»i đây! Cô lưá»m Barker, cầm panh lên và bắt đầu là m việc.
Äây là má»™t ca cấp cứu đưá»ng vòng động mạch và nh. Vết rạn trên da đã được mở từ chÃnh giữa ngá»±c xuống xương ức, sau đó xương ức được xẻ ra bằng cưa Ä‘iện. Tim và những huyết mạch chÃnh lá»™ ra.
Paige nong chiếc panh kim và o giữa hai gỠxương ức cố giữ cho chúng tách ra đủ độ cần thiết. Cô quan sát bác sĩ Barker mổ mà ng ngoà i một cách điêu luyện, để lộ ra quả tim.
- Ông ta chỉ các động mạch và nh, nói:
- Vấn đỠlà ở đây. Chúng ta sẽ là m một số động tác ghép nối.
Ông đã bóc lấy má»™t sợi tÄ©nh mạch dà i ở chân ngưá»i bệnh và khâu má»™t Ä‘oạn và o động mạch chá»§ từ tim ra. Äầu kia ông nối và o má»™t động mạch và nh bên ngoà i vùng tắc nghẽn, đưa máu Ä‘i qua Ä‘oạn ghép để tránh vùng nà y.
Barker nhìn nhà phẫu thuáºt lão luyện là m việc. Phải chi tÃnh nết ông ta đừng ác nghiệt như thế?
Ca mổ kéo dà i ba giá». Äến hồi kết thúc, Paige gần như thiếp Ä‘i. Khi vết mổ đã được khép lại, bác sÄ© Barker quay sang các nhân viên và nói:
- Cám Æ¡n tất cả má»i ngưá»i.
Ông ta không thèm nhìn Paige.
Paige láºp cáºp ra khá»i phòng không nói má»™t lá»i và đi thẳng lên văn phòng cá»§a Benjamin Wallace.
Wallace vừa đến.
- Trông cô kiệt sức rồi, - Ông ta nói. - Cô cần phải nghỉ đi.
Paige hÃt má»™t hÆ¡i dà i để ghìm cÆ¡n tức giáºn.
- Tôi muốn chuyển sang tốp phẫu thuáºt khác.
Wallce nhìn cô chăm chú.
- Cô được phân công và o nhóm bác sĩ Barker đúng không?
- Äúng.
- Thế có vấn đỠgì?
- Ông há»i lão ta xem. Lão ta căm thù tôi thì phải. Phen nà y tống được tôi Ä‘i lão sẽ khoái lắm đây. Tôi sẽ Ä‘i tốp khác. Tốp nà o cÅ©ng được.
- Tôi sẽ nói chuyện với ông ta, - Wallace nói.
- Cám ơn.
Paige quay Ä‘i và ra khá»i phòng. Tốt hÆ¡n hết há» nên để mình tránh xa lão ta. Nhìn thấy lão lần nữa, sợ rằng mình sẽ giết lão mất.
Paige vá» nhà và ngá»§ liá»n mưá»i hai tiếng. Cô tỉnh dáºy vá»›i cảm giác đã xảy ra má»™t Ä‘iá»u gì đó tuyệt vá»i, rồi cô nhá»› lại. Mình không phải gặp lại "Hung thần" nữa! Cô vừa lái xe đến bệnh viện vừa huýt sáo.
Khi Paige tá»›i hà nh lang, má»™t ngưá»i phục vụ lại gần cô.
- Bác sĩ Taylor…
- Gì váºy?
- Ông Wallace muốn gặp bác sĩ.
- Cám Æ¡n, - Paige nói, rồi thầm tá»± há»i mình sẽ được giao và o nhóm cá»§a ai.
Cô bước và o văn phòng của Benjamin Wallace.
- Trông cô khá hơn rồi đấy, Paige.
- Cám Æ¡n. Tôi đã cảm thấy đỡ rồi. Mà đúng tháºt. Cô lâng lâng trong cái cảm giác được phóng thÃch.
- Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Barker.
Paige mỉm cưá»i.
- Tôi thực sự cám ơn.
- Ông ấy không cho cô đi.
Nụ cưá»i cá»§a Paige tan biến:
- Cái gì?
- Ông ta bảo cô đã được phân công và o tốp của ông ta rồi và cô phải ở lại.
Cô không tin và o tai mình nữa.
- Nhưng tại sao chứ?
- Cô biết tại sao rồi. Lão chết treo đó cần má»™t ngưá»i biết chịu đựng để cho lão thoả cÆ¡n nhục mạ.
- Tôi sẽ không chịu nổi đâu.
Bác sĩ Wallace buồn bã:
- Tôi e rằng cô không có lá»±a chá»n nà o khác. Trừ phi cô muốn rá»i khá»i bệnh viện. Cô không nghÄ© đến chuyện đó chứ?
Paige không việc gì phải nghĩ tới chuyện ấy.
- Không. - Cô sẽ không để cho lão Barker bắt cô phải ra Ä‘i. Äó là mưu mô cá»§a lão. - Không, cô gằn giá»ng, - tôi sẽ ở lại.
- Tốt, thế là ổn rồi nhé.
- Äừng hòng, Paige nghÄ©. Mình sẽ tìm ra cách bắt lão phải trả giá.
***
Trong phòng thay đồ bác sĩ, Ken Mallory đang chuẩn bị và o tua. Grundy và ba bác sĩ khác bước và o.
- Anh chà ng của chúng ta đây rồi! - Grundy nói. - - Là m ăn thế nà o, Ken?
- Tốt.
Grundy quay sang đám kia.
- Trông hắn có vẻ chưa được xÆ¡ múi gì nhỉ? - Rồi hắn bảo Mallory. - Cáºu chồng tiá»n Ä‘i là vừa. Tá»› Ä‘ang tÃnh trả nốt tiá»n mua xe.
Một bác sĩ khác đế và o.
- Tớ định mua một tủ áo mới.
Mallory lắc đầu tiếc rẻ.
- Äâu có chuyện đó. Sắp tiá»n ra Ä‘i, mấy cha ná»™i?
Grundy nhìn hắn dò xét.
- Cáºu nói thế là ý gì?
- Nếu cô ả khoái đà n bà thì thằng nà y là quan hoạn. Tao chưa từng gặp con nà o "máu me" như ả. Tối hôm nỠsuýt nữa thì tao "quại" được ả rồi.
Äám kia nhìn nhau, lo lắng.
- Nhưng cáºu vẫn chưa lôi được cô ta lên giưá»ng?
- Nguyên nhân duy nhất là bá»n nà y bị gián Ä‘oạn trên đưá»ng và o buồng ngá»§. Tá»› đã hẹn cô ta tối thứ bảy nà y. Coi như xong, chỉ còn chá» vá»— tay nữa thôi.
Mallory mặc xong quần áo.
- Thôi nà o các tướng, dẹp đưá»ng ra…
Một lát sau, Grundy chặn Kat lại ngoà i hà nh lang.
- Tôi tìm cô mãi, - hắn nói, mặt bừng bừng tức giáºn.
- Có chuyện gì thế?
- Thằng con hoang Mallory. Hắn nhÆ¡n nhÆ¡n kể vá»›i má»i ngưá»i rằng hắn sẽ ngá»§ được vá»›i cô và o tối thứ bảy.
- Äừng lo, - Kat nói nghiêm trang. - Hắn sẽ thua.
Khi Ken Mallory đến đón Kat, hắn thấy cô báºn má»™t chiếc váy cổ trá»… tháºt sâu, để lá»™ bá»™ ngá»±c ngon là nh và thân hình đầy khêu gợi.
- Trông em tháºt lá»™ng lẫy. - Hắn tán.
Cô vòng tay ôm hắn.
- Em muốn diện cho anh. - Cô đổ và o lòng hắn.
Chúa Æ¡i, cô nà ng thèm khát tháºt rồi! Khi Mallory cất tiếng, giá»ng hắn khà n Ä‘i.
- Kat, trước khi chúng ta đi ăn tối, sao lại không tranh thủ và o kia và …
Cô vuốt ve mặt hắn.
- Ôi anh yêu. Em cũng thèm lắm. Nhưng Paige đang ở nhà .
Thực ra Paige đang là m việc ở bệnh viện.
- Nhưng sau bữa tối… - Cô để cho lá»i gợi ý buông lÆ¡ lá»ng.
- Thì sao?
- Chúng ta có thể vỠchỗ anh.
Mallory vòng tay quanh ngưá»i cô và hôn cô.
- à kiến tuyệt diệu.
Hắn đưa cô đến Iron Harse và hỠăn má»™t bữa tối ngon là nh. Mặc dù cố cưỡng lại mình, Kat vẫn bị cuốn hút. Ken rất có duyên, vui tÃnh, và quyến rÅ© kỳ lạ.
Hắn có vẻ thực tâm muốn biết tất cả vỠcô. Cô biết hắn đang tâng bốc cô, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ của hắn có vẻ như là thực. Nếu mình không biết trước.
Mallory ăn uống cháºt váºt. Hắn chỉ còn có thể nghÄ©.
Hai tiếng nữa mình sẽ kiếm được mưá»i ngà n đô… Má»™t tiếng nữa mình sẽ kiếm được mưá»i ngà n đô… Ba mươi phút nữa…
HỠđã uống cà phê xong.
- Em sẵn sà ng chưa? - Mallory há»i.
Kat đặt tay lên tay hắn.
- Anh không thể biết em sẵn sà ng đến mức nà o đâu cưng. Äi anh.
HỠbắt taxi đến căn hộ của hắn.
- Anh phát cuồng lên vì em, - Mallory thủ thỉ. - Anh chưa từng gặp ai như em.
Còn cô lại nghe rõ giá»ng Grundy. Hắn nhÆ¡n nhÆ¡n kể vá»›i má»i ngưá»i rằng hắn sẽ ngá»§ được vá»›i cô và o tối thứ bảy.
Khi vỠđến nhà , Mallory trả tiá»n taxi và dẫn Kat và o thang máy. Hắn có cảm giác như đưá»ng lên phòng hắn dà i vô táºn. Hắn mở cá»a và nói gấp gáp.
Äây rồi Kat bước và o trong.
Äó là má»™t căn há»™ độc thân bình thưá»ng, thiếu đến trầm trá»ng má»™t bà n tay phụ nữ.
Kat hÃt hà .
- Ôi, dá»… thương quá. Äúng tÃp cá»§a anh.
Hắn nhoẻn miệng cưá»i.
- Äể chỉ cho em buồng cá»§a chúng ta. Anh báºt nhạc đã.
Khi hắn quay Ä‘i tìm băng. Kat liếc đồng hồ. Giá»ng ca cá»§a Barbara Streisand trà n ngáºp căn phòng.
Mallory cầm lấy tay Kat:
- Nà o, cưng.
- Khoan đã, - Kat nói dịu dà ng.
Hắn nhìn cô, bối rối.
- Gì váºy?
- Em muốn táºn hưởng giây phút nà y bên anh. Trước khi chúng ta cùng…
- Tại sao chúng ta không thưởng thức nó trong phòng ngủ?
- Em muốn uống. - Uống ư? - Hắn cố giấu sá»± sốt ruá»™t. - ÄÆ°á»£c. Em dùng gì?
- Cho em vodka.
Ken mỉm cưá»i.
- Anh nghÄ© chúng ta có thể nhịn má»™t chút - Hắn Ä‘i lại quầy bar nhá», vá»™i vã rót rượu.
Kat lại nhìn đồng hồ.
Mallory mạng rượu đến và đưa cho Kat một ly.
- Của em đây, bé.
Kat nhấp một ngụm và kêu lên ;
- Ôi lạy Chúa!
Ken nhìn cô, sững lại:
- Sao thế?
- Äây là vodka?
- Em bảo anh là vodka mà .
- Tháºt ư? Em xin lá»—i. Em ghét vodka tháºm tệ! Cô vuốt mặt. - Anh cho em má»™t ly scotch vá»›i soda được không?
- ÄÆ°á»£c chứ! - Hắn cố nén sá»± nôn nóng và ra bà n rượu pha ly khác.
Kat lại liếc nhìn đồng hồ.
Ken Mallory quay lại.
- Của em đây.
- Cám ơn, anh yêu.
Cô nhấm nháp. Mallory lấy chiếc ly từ tay cô và đặt lên bà n. Hắn vòng tay quanh ngưá»i cô, kéo sát lại và cô cảm thấy hắn đã cao hứng.
- Nà o, - Ken nói êm ái. - Hãy là m nên lịch sỠdi, em.
- Ôi vâng! - Kat rên lên. - Vâng!
Cô để cho hắn đưa và o phòng ngủ.
Tá»›i rồi đây! Tá»›i rồi đây? Mallory hoan hỉ. Bức tưá»ng thà nh Jericho đã bị phá. Hắn quay sang Kat, giục:
- Cởi ra đi, em yêu.
- Anh trước Ä‘i, anh yêu. Em muốn xem anh cởi quẩn áo. Äiá»u đó rất kÃch động.
- Ô được thôi.
Trong khi Kat đứng nhìn, Mallory từ từ trút bá» y phục. Äầu tiên là áo vét, rồi sÆ¡ mi, cà vạt, rồi già y, tốt và sau cùng là quần. Hắn có thân hình rắn rá»i cá»§a má»™t lá»±c sÄ©.
- Em thÃch thế nà y ư, bé?
- Ôi vâng. Anh hãy cởi nốt quần lót ra đi.
Chầm cháºm, Mallory để rÆ¡i nó xuống sà n. Hắn đã cứng ngắc.
- Äẹp lắm, - Kat nói.
- Bây giỠđến lượt em.
- Vâng.
- Äúng lúc đó, máy nhắn tin cá»§a Kat kêu lên:
Mallory giáºt mình.
- Cái chết tiệt gì…?
Ngưá»i ta gá»i em, - Kat nói. - Em có thể dùng Ä‘iện thoại cá»§a anh được không?
- Bây gi�
- Vâng, chắc là một ca cấp cứu.
- Và o lúc nà y?
- Anh yêu, anh biết nguyên tắc rồi đấy.
- Nhưng…
Trong khi Mallory giương mắt nhìn. Kat tới chỗ điện thoại và quay số.
- Bác sÄ© Hunter đây… Tháºt ư? Tất nhiên. Tôi sẽ đến ngay.
Mallory trân trân nhìn Kat.
- Có chuyện gì váºy?
- Thiên thần ơi, em phải quay lại bệnh viện.
- Bây gi�
- Vâng. Một bệnh nhân của em đang hấp hối.
- Ông ta có thể đợi đến…
- Em xin lá»—i. Äể hôm khác anh nhé.
Ken Mallory đứng đó, trần như nhá»™ng, nhìn Kat bá» Ä‘i. Khi cánh cá»a sáºp lại sau lưng cô, hắn cầm ly rượu cá»§a cô, Ä‘áºp và o tưá»ng. Con đĩ… con đĩ… con đĩ…
Khi Kat vỠđến nhà , Paige và Honey đang chỠcô, háo hức.
- Thế nà o? - Paige há»i. - Tá»› gá»i có đúng lúc không?
Kat cưá»i:
- Cáºu căn giá» rất tuyệt.
Cá» bắt đầu kể lể tình tiết. Khi kể đến Ä‘oạn Mallory trần truồng và ngÆ¡ ngác trong phòng ngá»§, cá»§a quý chổng ngược lên, há» cưá»i đến chảy nước mắt.
Kat đã dấy lên ý muốn kể cho các bạn cô thấy Ken Mallory thú vị đến thế nà o, nhưng cô bá»—ng cảm thấy mình ngá»› ngẩn. Xét cho cùng, hắn cÅ©ng chỉ nhằm và o cô để được cuá»™c. Không hiểu sao, Paige hình như cảm nháºn được ý nghÄ© cá»§a Kat.
- Hãy cẩn tháºn vá»›i hắn đấy, Kat.
Kat mỉm cưá»i.
- Äừng lo. Nhưng mình phải thú nháºn rằng nếu mình không biết chuyện cá cược… Hắn là má»™t con rắn, nhưng hắn toả ra mùi dầu rắn rất thÆ¡m.
- Khi nà o cáºu gặp lại anh ta? - Honey há»i.
- Mình sẽ cho hắn một tuần để dịu bớt.
Paige quan sát cô.
- Cáºu hay là Ken.
***
Chiếc Limousine mà u đen của Dinetto đang đợi Kat bên ngoà i bệnh viện. Lần nà y chỉ có mình Shadow.
Kat ước gì Rhino thế và o chá»— đó. Có má»™t cái gì ở Shadow khiến cô mụ mị cả ngưá»i. Hắn không bao giá» cưá»i và hiếm khi mở miệng, toà n thân hắn toát lên mùi tá» khÃ.
- Và o đi! Hắn nói khi Kat tiến lại gần chiếc xe.
- Nà y, - Kat nói phẫn nộ, - hãy bảo ông Dinetto rằng ông ta không thể ra lệnh cho tôi được đâu. Tôi không là m việc cho ông ta. Tôi chỉ giúp ông ta một lần…
- Và o Ä‘i! Äến mà bảo vá»›i ông ấy.
Kat ngáºp ngừng. Tháºt dá»… dà ng bá» Ä‘i và không dÃnh lÃu gì nữa, nhưng Mike sẽ ra sao? Kat chui và o xe.
Nạn nhân lần nà y bị đánh Ä‘áºp tà n tệ, bị quáºt bằng xÃch sắt. Lou Dinetto Ä‘ang ngồi cạnh đó.
Kat xem qua nạn nhân và nói, ông phải đưa ngưá»i nà y Ä‘i bệnh viện ngay láºp tức.
- Kat, - Dinetto nói, - cô phải chữa cho cho hắn tại đây!
- Vì sao? - Kat vặn lại. Nhưng cô đã biết câu trả lá»i. Nó luôn là m cô khiếp đảm.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 17
Chắc là do thá»i tiết, Paige chán chưá»ng nghÄ©.
Ngoà i trá»i lạnh lẽo, thê lương, mưa giăng xám xịt là m tinh thần bải hoải. Ngà y là m việc cá»§a cô bắt đầu từ sáu giá» sáng, hết chuyện nỠđến chuyện kia. Bệnh viện dưá»ng như cháºt nÃch các gomer, và như há» cùng than vãn má»™t lúc. Y tá thì cáu gắt và cẩu thả Há» lấy máu nhầm các bệnh nhân vá»›i nhau, để mất phim X quang Ä‘ang cần gấp và quát tháo vá»›i cả ngưá»i bệnh. Thêm và o đó, nhân viên bệnh viện lại nghỉ la liệt vì dịch cúm. Ngà y hôm nay là như váºy.
Äiểm sáng duy nhất là cú phôn cá»§a Jason.
- Chà o em, - anh nói vui vẻ. - lôi chỉ gá»i để kiểm tra xem bệnh nhân cá»§a chúng ta như thế nà o?
- HỠvẫn tồn tại được.
- Có mảy may nà o cơ hội ăn trưa với nhau không?
Paige cưá»i.
- Ä‚n trưa là gì? Nếu gặp may mắn, tôi có thể vá»› được má»™t miếng san-Ä‘uých ôi và o lúc bốn giá» chiá»u. Ở đây Ä‘ang bấn loạn.
- Thôi được, tôi không giữ em nữa. Tôi có thể gá»i lại được không?
- ÄÆ°á»£c. - Có mất gì đâu.
- Chà o em.
Paige là m việc liên tục đến táºn ná»a đêm, và cuối cùng, khi được giải phóng, cô mệt đến mức không cỠđộng nổi. Cô thoáng nghÄ© tá»›i chuyện ở lại bệnh viện và qua đêm trong phòng trá»±c, nhưng hình ảnh chiếc giưá»ng ấp áp ở nhà lại quá quyến rÅ©. Cô thay đồ và lảo đảo Ä‘i ra thang máy.
Bác sĩ Peterson lại gần cô.
- Chúa ơi! - Ông ta kêu lên. - Con mèo nà o lôi cô đi thế?
Paige mỉm cưá»i mệt má»i.
- Trông tôi khiếp lắm hả?
- Khá»§ng khiếp. - Peterson toét miệng cưá»i. - Cô vá» nhà bây giá» bây giá» chứ?
Paige gáºt đầu.
- Cô may đấy. Còn tôi và o tráºn đây.
Thang máy đến. Cô đứng và o trong, dở thức dở ngủ.
- Paige? - Peterson gá»i khẽ.
Cô choà ng tỉnh.
- Cái gì?
- Cô tự lái xe vỠđược không?
- ÄÆ°á»£c Paige lẩm bẩm. - Và khi vỠđến nhà , tôi sẽ ngá»§ má»™t mạch hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Cô ra đến bãi Ä‘áºu và bò và o xe. Cô ngồi rÅ© ra, mệt đến ná»—i không thể nổ máy. Mình không thể ngá»§ ở đây. Mình sẽ ngá»§ ở nhà .
Cô lên xe vá» căn há»™, không nháºn thấy mình Ä‘ang cho xe chạy chòng chà nh, cho đến khi má»™t tà i xế gà o lên.
- Nà y, xéo ngay ra khá»i đưá»ng, con mụ say rượu kia!
Cô cố sức táºp trung. Mình không được ngá»§ gáºt…
Mình không được ngá»§ gáºt. Cô báºt đà i và vặn tiếng tháºt to. Khi đã vỠđến khu nhà , cô ngồi lại trong xe hồi lâu trước khi lấy đủ sức tà n để trèo lên cầu thang.
Kat và Honey đã ngá»§. Paige nhìn đồng hồ cạnh giưá»ng. Má»™t giá» sáng, cô muốn cởi quần áo, nhưng việc đó dưá»ng như là quá sức. Cô nằm lăn ra, và ngá»§ ngay láºp tức.
Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông Ä‘iện thoại như dá»™i đến từ má»™t hà nh tinh xa lắc. Paige cố ngá»§ tiếp, nhưng âm thanh cá»§a nó như hà ng đống mÅ©i kim đâm ngoáy và o não cô. Cô loạng choạng ngồi dáºy và nhấc phôn.
- A lô?
- Bác sĩ Taylor?
- Tôi đây. - Giá»ng cô khản đặc…
Bác sÄ© Barker yêu cầu cô phụ má»™ ở phòng phẫu thuáºt số 4, stat.
Paige hắng giá»ng.
- Chắc có sá»± nhầm lẫn gì rồi, - cô nói lÃu rÃu. - Tôi vừa hết phiên.
- Phòng mổ số 4. Ông Barker Ä‘ang đợi. - ÄÆ°á»ng đây bị ngắt.
Paige ngồi trên giưá»ng, đỠđẫn, tâm trà mù má».
Cô nhìn đồng hồ. Bốn giá» ba mươi. Tại sao Ä‘ang đêm bác sÄ© Barker lại gá»i cô nhỉ? Chỉ có má»™t câu trả lá»i.
Chuyện gì đó đang xẩy ra với một bệnh nhân của cô.
Cô dò dẫm và o phòng tắm, vã nước lạnh lên mặt.
Cô nhìn và o gương. Lạy chúa? Trông mình như bà lão tám mươi. Cô nghĩ.
Mưá»i phút sau, Paige quay trở lại bệnh viện. Cô vẫn còn lÆ¡ mÆ¡ khi theo thang máy lên tầng bốn. Cô và o phòng thay đồ bác sÄ©, rồi rá»a tay và sang phòng mổ.
Ở đó đã có ba y tá và một bác sĩ nội trú phụ mổ cho Barker.
- Ông ta nhìn Paige bước và o và la lên.
- Lạy Chúa tôi! Cô mặc áo bệnh viện! Không ai bảo cho cô là phải mặc áo choà ng trong phòng mổ à ?
Paige đứng sững lại, tỉnh hẳn, mắt cô rực lên:
- Ông nghe đây, - cô nói giáºn giữ. - Tôi đã hết phiên trá»±c. Tôi đến đây là giúp cho ông. Tôi không…
- Äừng có tranh cãi vá»›i tôi, - bác sÄ© Barker nói cá»™c lốc - Lại đây và cầm lấy đồ nghá» Ä‘i.
Paige bước tá»›i bà n mổ và nhìn xuống. Không phải bệnh nhân cá»§a cô. Barker không có lý do gì gá»i mình.
Lão ta cố ép mình báºt ra khá»i bệnh viện. Hừ, đừng hòng mình chịu rá»i khá»i đây! Cô lưá»m Barker, cầm panh lên và bắt đầu là m việc.
Äây là má»™t ca cấp cứu đưá»ng vòng động mạch và nh. Vết rạn trên da đã được mở từ chÃnh giữa ngá»±c xuống xương ức, sau đó xương ức được xẻ ra bằng cưa Ä‘iện. Tim và những huyết mạch chÃnh lá»™ ra.
Paige nong chiếc panh kim và o giữa hai gỠxương ức cố giữ cho chúng tách ra đủ độ cần thiết. Cô quan sát bác sĩ Barker mổ mà ng ngoà i một cách điêu luyện, để lộ ra quả tim.
- Ông ta chỉ các động mạch và nh, nói:
- Vấn đỠlà ở đây. Chúng ta sẽ là m một số động tác ghép nối.
Ông đã bóc lấy má»™t sợi tÄ©nh mạch dà i ở chân ngưá»i bệnh và khâu má»™t Ä‘oạn và o động mạch chá»§ từ tim ra. Äầu kia ông nối và o má»™t động mạch và nh bên ngoà i vùng tắc nghẽn, đưa máu Ä‘i qua Ä‘oạn ghép để tránh vùng nà y.
Barker nhìn nhà phẫu thuáºt lão luyện là m việc. Phải chi tÃnh nết ông ta đừng ác nghiệt như thế?
Ca mổ kéo dà i ba giá». Äến hồi kết thúc, Paige gần như thiếp Ä‘i. Khi vết mổ đã được khép lại, bác sÄ© Barker quay sang các nhân viên và nói:
- Cám Æ¡n tất cả má»i ngưá»i.
Ông ta không thèm nhìn Paige.
Paige láºp cáºp ra khá»i phòng không nói má»™t lá»i và đi thẳng lên văn phòng cá»§a Benjamin Wallace.
Wallace vừa đến.
- Trông cô kiệt sức rồi, - Ông ta nói. - Cô cần phải nghỉ đi.
Paige hÃt má»™t hÆ¡i dà i để ghìm cÆ¡n tức giáºn.
- Tôi muốn chuyển sang tốp phẫu thuáºt khác.
Wallce nhìn cô chăm chú.
- Cô được phân công và o nhóm bác sĩ Barker đúng không?
- Äúng.
- Thế có vấn đỠgì?
- Ông há»i lão ta xem. Lão ta căm thù tôi thì phải. Phen nà y tống được tôi Ä‘i lão sẽ khoái lắm đây. Tôi sẽ Ä‘i tốp khác. Tốp nà o cÅ©ng được.
- Tôi sẽ nói chuyện với ông ta, - Wallace nói.
- Cám ơn.
Paige quay Ä‘i và ra khá»i phòng. Tốt hÆ¡n hết há» nên để mình tránh xa lão ta. Nhìn thấy lão lần nữa, sợ rằng mình sẽ giết lão mất.
Paige vá» nhà và ngá»§ liá»n mưá»i hai tiếng. Cô tỉnh dáºy vá»›i cảm giác đã xảy ra má»™t Ä‘iá»u gì đó tuyệt vá»i, rồi cô nhá»› lại. Mình không phải gặp lại "Hung thần" nữa! Cô vừa lái xe đến bệnh viện vừa huýt sáo.
Khi Paige tá»›i hà nh lang, má»™t ngưá»i phục vụ lại gần cô.
- Bác sĩ Taylor…
- Gì váºy?
- Ông Wallace muốn gặp bác sĩ.
- Cám Æ¡n, - Paige nói, rồi thầm tá»± há»i mình sẽ được giao và o nhóm cá»§a ai.
Cô bước và o văn phòng của Benjamin Wallace.
- Trông cô khá hơn rồi đấy, Paige.
- Cám Æ¡n. Tôi đã cảm thấy đỡ rồi. Mà đúng tháºt. Cô lâng lâng trong cái cảm giác được phóng thÃch.
- Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Barker.
Paige mỉm cưá»i.
- Tôi thực sự cám ơn.
- Ông ấy không cho cô đi.
Nụ cưá»i cá»§a Paige tan biến:
- Cái gì?
- Ông ta bảo cô đã được phân công và o tốp của ông ta rồi và cô phải ở lại.
Cô không tin và o tai mình nữa.
- Nhưng tại sao chứ?
- Cô biết tại sao rồi. Lão chết treo đó cần má»™t ngưá»i biết chịu đựng để cho lão thoả cÆ¡n nhục mạ.
- Tôi sẽ không chịu nổi đâu.
Bác sĩ Wallace buồn bã:
- Tôi e rằng cô không có lá»±a chá»n nà o khác. Trừ phi cô muốn rá»i khá»i bệnh viện. Cô không nghÄ© đến chuyện đó chứ?
Paige không việc gì phải nghĩ tới chuyện ấy.
- Không. - Cô sẽ không để cho lão Barker bắt cô phải ra Ä‘i. Äó là mưu mô cá»§a lão. - Không, cô gằn giá»ng, - tôi sẽ ở lại.
- Tốt, thế là ổn rồi nhé.
- Äừng hòng, Paige nghÄ©. Mình sẽ tìm ra cách bắt lão phải trả giá.
***
Trong phòng thay đồ bác sĩ, Ken Mallory đang chuẩn bị và o tua. Grundy và ba bác sĩ khác bước và o.
- Anh chà ng của chúng ta đây rồi! - Grundy nói. - - Là m ăn thế nà o, Ken?
- Tốt.
Grundy quay sang đám kia.
- Trông hắn có vẻ chưa được xÆ¡ múi gì nhỉ? - Rồi hắn bảo Mallory. - Cáºu chồng tiá»n Ä‘i là vừa. Tá»› Ä‘ang tÃnh trả nốt tiá»n mua xe.
Một bác sĩ khác đế và o.
- Tớ định mua một tủ áo mới.
Mallory lắc đầu tiếc rẻ.
- Äâu có chuyện đó. Sắp tiá»n ra Ä‘i, mấy cha ná»™i?
Grundy nhìn hắn dò xét.
- Cáºu nói thế là ý gì?
- Nếu cô ả khoái đà n bà thì thằng nà y là quan hoạn. Tao chưa từng gặp con nà o "máu me" như ả. Tối hôm nỠsuýt nữa thì tao "quại" được ả rồi.
Äám kia nhìn nhau, lo lắng.
- Nhưng cáºu vẫn chưa lôi được cô ta lên giưá»ng?
- Nguyên nhân duy nhất là bá»n nà y bị gián Ä‘oạn trên đưá»ng và o buồng ngá»§. Tá»› đã hẹn cô ta tối thứ bảy nà y. Coi như xong, chỉ còn chá» vá»— tay nữa thôi.
Mallory mặc xong quần áo.
- Thôi nà o các tướng, dẹp đưá»ng ra…
Một lát sau, Grundy chặn Kat lại ngoà i hà nh lang.
- Tôi tìm cô mãi, - hắn nói, mặt bừng bừng tức giáºn.
- Có chuyện gì thế?
- Thằng con hoang Mallory. Hắn nhÆ¡n nhÆ¡n kể vá»›i má»i ngưá»i rằng hắn sẽ ngá»§ được vá»›i cô và o tối thứ bảy.
- Äừng lo, - Kat nói nghiêm trang. - Hắn sẽ thua.
Khi Ken Mallory đến đón Kat, hắn thấy cô báºn má»™t chiếc váy cổ trá»… tháºt sâu, để lá»™ bá»™ ngá»±c ngon là nh và thân hình đầy khêu gợi.
- Trông em tháºt lá»™ng lẫy. - Hắn tán.
Cô vòng tay ôm hắn.
- Em muốn diện cho anh. - Cô đổ và o lòng hắn.
Chúa Æ¡i, cô nà ng thèm khát tháºt rồi! Khi Mallory cất tiếng, giá»ng hắn khà n Ä‘i.
- Kat, trước khi chúng ta đi ăn tối, sao lại không tranh thủ và o kia và …
Cô vuốt ve mặt hắn.
- Ôi anh yêu. Em cũng thèm lắm. Nhưng Paige đang ở nhà .
Thực ra Paige đang là m việc ở bệnh viện.
- Nhưng sau bữa tối… - Cô để cho lá»i gợi ý buông lÆ¡ lá»ng.
- Thì sao?
- Chúng ta có thể vỠchỗ anh.
Mallory vòng tay quanh ngưá»i cô và hôn cô.
- à kiến tuyệt diệu.
Hắn đưa cô đến Iron Harse và hỠăn má»™t bữa tối ngon là nh. Mặc dù cố cưỡng lại mình, Kat vẫn bị cuốn hút. Ken rất có duyên, vui tÃnh, và quyến rÅ© kỳ lạ.
Hắn có vẻ thực tâm muốn biết tất cả vỠcô. Cô biết hắn đang tâng bốc cô, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ của hắn có vẻ như là thực. Nếu mình không biết trước.
Mallory ăn uống cháºt váºt. Hắn chỉ còn có thể nghÄ©.
Hai tiếng nữa mình sẽ kiếm được mưá»i ngà n đô… Má»™t tiếng nữa mình sẽ kiếm được mưá»i ngà n đô… Ba mươi phút nữa…
HỠđã uống cà phê xong.
- Em sẵn sà ng chưa? - Mallory há»i.
Kat đặt tay lên tay hắn.
- Anh không thể biết em sẵn sà ng đến mức nà o đâu cưng. Äi anh.
HỠbắt taxi đến căn hộ của hắn.
- Anh phát cuồng lên vì em, - Mallory thủ thỉ. - Anh chưa từng gặp ai như em.
Còn cô lại nghe rõ giá»ng Grundy. Hắn nhÆ¡n nhÆ¡n kể vá»›i má»i ngưá»i rằng hắn sẽ ngá»§ được vá»›i cô và o tối thứ bảy.
Khi vỠđến nhà , Mallory trả tiá»n taxi và dẫn Kat và o thang máy. Hắn có cảm giác như đưá»ng lên phòng hắn dà i vô táºn. Hắn mở cá»a và nói gấp gáp.
Äây rồi Kat bước và o trong.
Äó là má»™t căn há»™ độc thân bình thưá»ng, thiếu đến trầm trá»ng má»™t bà n tay phụ nữ.
Kat hÃt hà .
- Ôi, dá»… thương quá. Äúng tÃp cá»§a anh.
Hắn nhoẻn miệng cưá»i.
- Äể chỉ cho em buồng cá»§a chúng ta. Anh báºt nhạc đã.
Khi hắn quay Ä‘i tìm băng. Kat liếc đồng hồ. Giá»ng ca cá»§a Barbara Streisand trà n ngáºp căn phòng.
Mallory cầm lấy tay Kat:
- Nà o, cưng.
- Khoan đã, - Kat nói dịu dà ng.
Hắn nhìn cô, bối rối.
- Gì váºy?
- Em muốn táºn hưởng giây phút nà y bên anh. Trước khi chúng ta cùng…
- Tại sao chúng ta không thưởng thức nó trong phòng ngủ?
- Em muốn uống. - Uống ư? - Hắn cố giấu sá»± sốt ruá»™t. - ÄÆ°á»£c. Em dùng gì?
- Cho em vodka.
Ken mỉm cưá»i.
- Anh nghÄ© chúng ta có thể nhịn má»™t chút - Hắn Ä‘i lại quầy bar nhá», vá»™i vã rót rượu.
Kat lại nhìn đồng hồ.
Mallory mạng rượu đến và đưa cho Kat một ly.
- Của em đây, bé.
Kat nhấp một ngụm và kêu lên ;
- Ôi lạy Chúa!
Ken nhìn cô, sững lại:
- Sao thế?
- Äây là vodka?
- Em bảo anh là vodka mà .
- Tháºt ư? Em xin lá»—i. Em ghét vodka tháºm tệ! Cô vuốt mặt. - Anh cho em má»™t ly scotch vá»›i soda được không?
- ÄÆ°á»£c chứ! - Hắn cố nén sá»± nôn nóng và ra bà n rượu pha ly khác.
Kat lại liếc nhìn đồng hồ.
Ken Mallory quay lại.
- Của em đây.
- Cám ơn, anh yêu.
Cô nhấm nháp. Mallory lấy chiếc ly từ tay cô và đặt lên bà n. Hắn vòng tay quanh ngưá»i cô, kéo sát lại và cô cảm thấy hắn đã cao hứng.
- Nà o, - Ken nói êm ái. - Hãy là m nên lịch sỠdi, em.
- Ôi vâng! - Kat rên lên. - Vâng!
Cô để cho hắn đưa và o phòng ngủ.
Tá»›i rồi đây! Tá»›i rồi đây? Mallory hoan hỉ. Bức tưá»ng thà nh Jericho đã bị phá. Hắn quay sang Kat, giục:
- Cởi ra đi, em yêu.
- Anh trước Ä‘i, anh yêu. Em muốn xem anh cởi quẩn áo. Äiá»u đó rất kÃch động.
- Ô được thôi.
Trong khi Kat đứng nhìn, Mallory từ từ trút bá» y phục. Äầu tiên là áo vét, rồi sÆ¡ mi, cà vạt, rồi già y, tốt và sau cùng là quần. Hắn có thân hình rắn rá»i cá»§a má»™t lá»±c sÄ©.
- Em thÃch thế nà y ư, bé?
- Ôi vâng. Anh hãy cởi nốt quần lót ra đi.
Chầm cháºm, Mallory để rÆ¡i nó xuống sà n. Hắn đã cứng ngắc.
- Äẹp lắm, - Kat nói.
- Bây giỠđến lượt em.
- Vâng.
- Äúng lúc đó, máy nhắn tin cá»§a Kat kêu lên:
Mallory giáºt mình.
- Cái chết tiệt gì…?
Ngưá»i ta gá»i em, - Kat nói. - Em có thể dùng Ä‘iện thoại cá»§a anh được không?
- Bây gi�
- Vâng, chắc là một ca cấp cứu.
- Và o lúc nà y?
- Anh yêu, anh biết nguyên tắc rồi đấy.
- Nhưng…
Trong khi Mallory giương mắt nhìn. Kat tới chỗ điện thoại và quay số.
- Bác sÄ© Hunter đây… Tháºt ư? Tất nhiên. Tôi sẽ đến ngay.
Mallory trân trân nhìn Kat.
- Có chuyện gì váºy?
- Thiên thần ơi, em phải quay lại bệnh viện.
- Bây gi�
- Vâng. Một bệnh nhân của em đang hấp hối.
- Ông ta có thể đợi đến…
- Em xin lá»—i. Äể hôm khác anh nhé.
Ken Mallory đứng đó, trần như nhá»™ng, nhìn Kat bá» Ä‘i. Khi cánh cá»a sáºp lại sau lưng cô, hắn cầm ly rượu cá»§a cô, Ä‘áºp và o tưá»ng. Con đĩ… con đĩ… con đĩ…
Khi Kat vỠđến nhà , Paige và Honey đang chỠcô, háo hức.
- Thế nà o? - Paige há»i. - Tá»› gá»i có đúng lúc không?
Kat cưá»i:
- Cáºu căn giá» rất tuyệt.
Cá» bắt đầu kể lể tình tiết. Khi kể đến Ä‘oạn Mallory trần truồng và ngÆ¡ ngác trong phòng ngá»§, cá»§a quý chổng ngược lên, há» cưá»i đến chảy nước mắt.
Kat đã dấy lên ý muốn kể cho các bạn cô thấy Ken Mallory thú vị đến thế nà o, nhưng cô bá»—ng cảm thấy mình ngá»› ngẩn. Xét cho cùng, hắn cÅ©ng chỉ nhằm và o cô để được cuá»™c. Không hiểu sao, Paige hình như cảm nháºn được ý nghÄ© cá»§a Kat.
- Hãy cẩn tháºn vá»›i hắn đấy, Kat.
Kat mỉm cưá»i.
- Äừng lo. Nhưng mình phải thú nháºn rằng nếu mình không biết chuyện cá cược… Hắn là má»™t con rắn, nhưng hắn toả ra mùi dầu rắn rất thÆ¡m.
- Khi nà o cáºu gặp lại anh ta? - Honey há»i.
- Mình sẽ cho hắn một tuần để dịu bớt.
Paige quan sát cô.
- Cáºu hay là Ken.
***
Chiếc Limousine mà u đen của Dinetto đang đợi Kat bên ngoà i bệnh viện. Lần nà y chỉ có mình Shadow.
Kat ước gì Rhino thế và o chá»— đó. Có má»™t cái gì ở Shadow khiến cô mụ mị cả ngưá»i. Hắn không bao giá» cưá»i và hiếm khi mở miệng, toà n thân hắn toát lên mùi tá» khÃ.
- Và o đi! Hắn nói khi Kat tiến lại gần chiếc xe.
- Nà y, - Kat nói phẫn nộ, - hãy bảo ông Dinetto rằng ông ta không thể ra lệnh cho tôi được đâu. Tôi không là m việc cho ông ta. Tôi chỉ giúp ông ta một lần…
- Và o Ä‘i! Äến mà bảo vá»›i ông ấy.
Kat ngáºp ngừng. Tháºt dá»… dà ng bá» Ä‘i và không dÃnh lÃu gì nữa, nhưng Mike sẽ ra sao? Kat chui và o xe.
Nạn nhân lần nà y bị đánh Ä‘áºp tà n tệ, bị quáºt bằng xÃch sắt. Lou Dinetto Ä‘ang ngồi cạnh đó.
Kat xem qua nạn nhân và nói, ông phải đưa ngưá»i nà y Ä‘i bệnh viện ngay láºp tức.
- Kat, - Dinetto nói, - cô phải chữa cho cho hắn tại đây!
- Vì sao? - Kat vặn lại. Nhưng cô đã biết câu trả lá»i. Nó luôn là m cô khiếp đảm.
Last edited by Vô Tình; 11-08-2008 at 09:09 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

11-08-2008, 09:10 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 18
Äó là má»™t trong những ngà y tươi sáng cá»§a San Francisco, khi trong không gian phảng phất những mùi vị kỳ diệu. Tráºn gió đêm đã dá»n hết mây mù cho má»™t sáng chá»§ nháºt nắng và ng khô ráo.
Jason tới đón Paige. Cô ngạc nhiên thấy mình vui mừng đến thế khi nhìn thấy anh.
- Chà o buổi sáng, - Jason nói. - Trông em rất đẹp.
- Cám ơn.
- Em muốn là m gì hôm nay?
- Äây là thà nh phố cá»§a anh, - Paige nói. - Anh dẫn đưá»ng, em Ä‘i theo.
- Hợp lý đấy.
- Nếu anh không phiá»n, - Paige nói, - em muốn đảo qua bệnh viện má»™t lát.
- Anh tưởng hôm nay em được nghỉ.
- Thì đúng váºy, nhưng có má»™t bệnh nhân là m em lo lắng.
Jason chở cô đến bệnh viện.
- Em không và o lâu đâu, - Paige hứa khi ra khá»i xe.
- Anh đợi em ở đây.
Paige lên tầng ba, đến phòng Jimmy Ford.
- Anh ta vẫn hôn mê. Má»™t loạt ống chằng chịt từ những chai lá» nối và o ngưá»i Jimmy.
Một y tá ở trong phòng. Chị ta ngước lên nhìn Paige.
- Chà o bác sĩ Taylor.
- Chà o buổi sáng, - Paige đến bên giưá»ng bệnh. - Có gì biến chuyển không?
- Tôi e rằng không có.
Paige sỠmạch Jimmy và nghe nhịp tim.
- Äã mấy tuần rồi, - y tá nói. - Chiá»u hướng xấu, phải không bác sÄ©?
- Anh ấy sẽ qua khá»i, - Paige quả quyết. Cô quay sang nhìn thân hình bất động trên giưá»ng và cao giá»ng. - Anh có nghe tôi không? Rồi anh sẽ khá»i!
- Không có phản ứng gì. Cô nhắm mắt và thầm cầu nguyện.
Nhắn tin cho tôi ngay nếu có gì biến chuyển.
- Vâng, thưa bác sĩ.
- Anh ta sẽ không chết, Paige nghĩ, mình sẽ không để Jimmy chết.
Jason nhảy ra khá»i xe, khi Paige Ä‘i đến.
- Má»i việc ổn cả chứ?
Không lẽ mình lại bắt anh ấy san sẻ gánh nặng của mình.
- Vẫn đâu và o đấy, - Paige đáp.
- Chúng ta là m má»™t ngà y rong chÆ¡i nhé, - Jason nói. - Má»™t Ä‘iá»u luáºt cá»§a bang quy định má»i tuyến du lịch Ä‘á»u phải xuất phát tại Fisherman s Wharf.
Paige mỉm cưá»i.
- Chúng ta không nên phá luáºt.
Fisherman s Wharf giống như má»™t lá»… há»™i ngoà i trá»i. Äám nghệ sÄ© đưá»ng phố Ä‘ua nhau trổ tà i nghệ. Nà o là vÅ© công, nhạc công, nà o là há» câm, há» xiếc. Những gánh hà ng rong bán những chảo lá»›n bốc khói đầy cua cà ng và xúp trai vá»›i bánh mì giòn.
- Không đâu như nơi nà y trên thế giới.
Jason nói trìu mến và tự hà o.
Sự nhiệt tình của anh là m cho Paige xúc động.
- Cô đã thăm Fisheman s Wharf và hầu hết những điểm du lịch khác của San Francisco, nhưng cô không muốn là m anh mất hứng.
- Em đã bao giá» Ä‘i xe cáp chưa? - Jason há»i.
- Chưa. Kể từ tuần trước.
- Thế thì em chưa biết sống. Äi nà o.
HỠthả bộ sang phố Powell và lên một chiếc xe cáp. Khi hỠbắt đầu và o độ dốc, Jason nói:
- Äây là công trình nổi tiếng vá»›i cái tên "Sá»± Ä‘iên rồ cá»§a Halhdie". Ông ta dá»±ng nó lên và o năm 1873.
- Em dám cuá»™c là má»i ngưá»i Ä‘á»u quả quyết là nó sẽ không tồn tại được.
Jason cưá»i.
- Äúng thế. Hồi còn há»c cao đẳng, và o kỳ nghỉ, anh thưá»ng là m hướng dẫn viên du lịch.
- Chắc anh thà nh thạo lắm nhỉ.
- Nhất hạng đấy. Em có muốn nghe một bà i diễn thuyết của anh không?
- Em muốn?
Jason chuyển sang giá»ng mÅ©i cá»§a má»™t hướng dẫn viên du lịch.
- Thưa các quý bà quý ông, xin được giá»›i thiệu vá»›i quý vị: Äại lá»™ Grant, phố cổ nhất cá»§a San Francisco, con đưá»ng dà i nhất là Misson Street, bảy dặm rưỡi, rá»™ng nhất là Van Ness Avenue vá»›i 125 bá»™, và quý vị sẽ ngạc nhiên khi biết phố hẹp nhất, DeForest, chỉ có bốn bá»™ rưỡi. Äúng váºy, thưa quý bà quý ông, bốn bá»™ rưỡi. Chúng ta có thể coi Fibert là phố dốc nhất vá»›i độ dốc 31,5 phần trăm, - anh nhìn Paige và toét miệng cưá»i. Anh lấy là m lạ là mình vẫn còn nhá»› những con số đó.
Khi há» xuống khá»i xe cáp, Paige ngước nhìn Jason mỉm cưá»i:
- Tiếp theo là gì đây?
- Chúng ta sẽ đi xe ngựa.
Mưá»i phút sau hỠđã ngồi trên chiếc xe ngá»±a từ Fisheman s Wharf qua quảng trưá»ng Ghirardelli để tá»›i bãi biển phÃa bắc, Jason liên tiếp chỉ cho Paige những địa Ä‘iểm hấp dẫn dá»c đưá»ng, và cô ngạc nhiên thấy mình thÃch thú đến thế.
- Äừng để cho mình say mê.
HỠlên tháp Cort để ngắm toà n cảnh thà nh phố.
Khi Ä‘ang trèo lên Jason há»i.
- Em có đói không?
Äến lúc nà y Paige má»›i thấy bụng dạ sôi réo.
- Có. Tốt. Anh đưa em đến một trong những tiệm ăn Tà u ngon nhất thế giới: Tommy Toy.
Paige đã nghe các bệnh nhân bệnh viện kháo nhau vỠquán ăn nà y.
Bữa ăn biến thà nh má»™t đại tiệc. Há» mở đầu bằng tôm hùm, canh hải sản. Tiếp theo là món lưá»n gà vá»›i Ä‘áºu tuyết và hồ đà o Pecan, thăn bê rưới nước sốt Tứ Xuyên và cÆ¡m chiên tháºp cẩm. Äể tráng miệng, há» chá»n kem đà o. Tất cả Ä‘á»u ngon tuyệt.
- Anh có thưá»ng đến đây không? - Paige há»i.
- Khi nà o có thể.
Ở Jason có cái chất tinh nghịch mà Paige thấy hấp dẫn.
- Anh không còn lá»±a chá»n nà o khác. - Jason toét miệng cưá»i. - Äồ chÆ¡i đầu tiên cá»§a anh là bá»™ lắp ráp. Tháºt thú vị khi ước mÆ¡ má»™t Ä‘iá»u gì đó rồi được xem ước mÆ¡ cá»§a mình biến thà nh bê tông, gạch, đá và vút lên trá»i cao để trở thà nh má»™t phần cá»§a thà nh phố mình Ä‘ang sống.
Anh sẽ xây cho em một Taj Mahal. Bao nhiêu lâu anh không cần biết.
- Anh là má»™t ngưá»i may mắn, Paige ạ, vì anh được dà nh cuá»™c Ä‘á»i cho nghá» nghiệp mình yêu thÃch. Ai đã nói thế nà y: "Hầu hết con ngưá»i ta Ä‘á»u sống cuá»™c Ä‘á»i âm thầm tuyệt vá»ng".
Như bao nhiêu bệnh nhân của mình, Paige nghĩ.
- Anh không ước muốn là m nghá» nà o khác, hoặc sống ở nÆ¡i nà o khác. Äây là thà nh phố thần thoại - Giá»ng anh sôi nổi. - Ở đây có má»i thứ ta cần. Anh không bao giá» thấy chán.
Paige nhìn anh giây lâu, thÃch thú trước sá»± nhiệt thà nh cá»§a anh.
- Anh đã bao giỠlấy vợ chưa?
Jason nhún vai.
- Một lần. Anh lúc đó còn quá trẻ. Chẳng ra là m sao.
- Tháºt đáng tiếc.
- Chẳng cần tiếc đâu. Cô ta đã tái giá với một tay sản xuất thịt hộp già u sụ. Còn em đã có lần nà o chưa?
Khi nà o lớn lên em cũng là m bác sĩ. Chúng ta sẽ cưới nhau.
- Chưa.
Há» Ä‘i thuyá»n dạo chÆ¡i trện vịnh dưới cầu Cổng Và ng và Cầu Bay, Jason lại lấy giá»ng hướng dẫn viên du lịch.
"Và kia, thưa quý ông quý bà , là Alcatraz huyá»n thoại, từng là nÆ¡i cư ngụ cá»§a má»™t số tá»™i phạm lừng danh thế giá»›i. Kelly Súng máy, Al Capone và Robert Stroud, kẻ được mệnh danh là Ngưá»i Chim! "Alcatraz", tiếng Tây Ban Nha có nghÄ©a là con Bồ Nông. Tên gốc cá»§a nó là Isla de los Alcatraz, trước đây loà i chim nà y là cư dân duy nhất trên hòn đảo. Quý vị có biết tại sao ở đó ngưá»i ta phải cho tù nhân tắm nước nóng hà ng ngà y không?
- Không.
Äể chúng không thể chịu nổi là n nước lạnh giá trong vịnh nếu mưu toan vượt ngục.
- Tháºt thế ư? - Paige há»i.
Äã bao giá» anh nói dối em chưa?
***
Trá»i vá» chiểu khi Jason nói:
- Em đã bao giỠđến thung lũng Noe chưa?
Paige lắc đầu.
- Chưa.
- Anh muốn dẫn em Ä‘i xem. NÆ¡i đó xưa kia toà n sông ngòi và trang trại, bây giá» thì đầy những biệt thá»± xinh xắn kiểu Victoria. Các ngôi nhà đá»u rất cổ, vì đó là vùng duy nhất được Chúa dung tha trong tráºn động đất năm 1906.
- Hay đấy.
Jason ngáºp ngừng.
- Nhà anh ở đó. Em có muốn ghé qua không? - Anh nhìn thấy phản ứng của Paige. - Paige, anh yêu em.
- Chúng ta mới quen nhau, là m sao anh có thể …
- Anh biết ngay từ giây phút nghe em nói: Không ai phải bảo anh mặc áo choà ng trắng trong khi là m việc à ? Äó chÃnh là lúc anh phải lòng em.
- Jason…
- Anh là tÃn đồ trung thà nh cá»§a tình yêu sét đánh.
- Ông ná»™i anh nhìn thấy bà ná»™i anh Ä‘i xe đạp trong công viên, liá»n bám theo ngay và hai tháng sau há» cưới nhau. Ông bà sống vá»›i nhau năm mươi năm, cho tá»›i khi ông mất. Cha anh nhìn thấy mẹ anh Ä‘i qua đưá»ng và ngay lúc đó ông đã biết cô gái đó là vợ ông. Há» lấy nhau đã được bốn nhăm năm. Em thấy không, đó là truyá»n thống gia đình. Anh muốn cưới em.
Paige nhìn Jason và nghÄ©, đây là ngưá»i đà n ông đầu tiên hấp dẫn mình, sau Alfred. Anh ấy đáng yêu, thông minh, chân tháºt. Anh ấy là tất cả nhưng gì đà n bà mong muốn ở đà n ông. Mình bị là m sao thế nhỉ?
Mình Ä‘ang ôm ấp má»™t bóng ma. Nhưng táºn đáy lòng, cô vẫn bị chế ngá»± bởi cảm giác má»™t ngà y nà o đó Alfred sẽ quay trở lại.
Cô nhìn Jason và đi đến quyết định.
- Jason…
- Äúng lúc đó, máy nhắn tin cá»§a cô kêu lên.
- Paige…
- Em phải đi tìm điện thoại.
Hai phút sau, cô nói chuyện được với bệnh viện.
Jason thấy mặt Paige tái đi.
Cô gà o và o máy.
- Không! Không được! Bảo há» tôi đến ngay. - Cô dáºp mạnh ống nghe xuống.
- Chuyện gì thế? - Jason há»i:
Cô quay sang anh, mắt cô đã đầy lệ:
- Äó là Jimmy Ford, bệnh nhân cá»§a em. Há» sẽ để Jimmy chết.
***
Khi Paige đến phòng Jimmy Ford, đã có ba ngưá»i trá»±c sẵn quanh cái hình hà i bất động trên giưá»ng:
George Englund, Benjamin Wallace và má»™t luáºt sư, Silvester Damone.
- Chuyện gì Ä‘ang diá»…n ra ở đây váºy? - Paige há»i.
Benjamin Wallce nói:
- Cuá»™c há»™i há»p đồng đạo đức bệnh viện sáng nay đã quyết định rằng tình trạng cá»§a Jimmy Ford là vô vá»ng. Chúng tôi nhất trà tháo bá»â€¦
- Không! Các ông không thể! Tôi là bác sĩ của anh ta. Tôi nói anh ta có cơ may hồi tỉnh! Chúng ta không được để cho bệnh nhân chết.
Shivester Damone nói:
- Bác sÄ©, cô không có quyá»n quyết định.
Paige nhìn ông thách thức:
- Ông là ai?
- Tôi là luáºt sư cá»§a gia đình. - Ông ta lôi ra má»™t tá» giấy và đưa cho Paige. - Äây là nguyện vá»ng cá»§a Jimmy Ford khi còn sống, đặc biệt nêu rõ rằng nếu anh ta bị thương nguy hiểm đến tÃnh mạng, anh ta không muốn kéo dà i sá»± sống sinh váºt bằng những phương tiện máy móc.
- Nhưng tôi là ngưá»i theo dõi tình trạng cá»§a Jimmy. - Paige van vỉ. - Anh ấy đã ổn định mấy tuần nay. Và có thể hồi tỉnh bất cứ lúc nà o.
- Bác sÄ© có dám đảm bảo không? - Damone há»i.
- Không, nhưng…
- Váºy thì bác sÄ© phải là m theo lệnh.
Paige cúi nhìn Jimmy.
- Không? Các ông hãy đợi thêm một chút.
Ông luáºt sư ngá»t nhạt.
- Bác sĩ, tôi tin chắc bệnh viện cà ng giữ bệnh nhân lâu thì cà ng có lợi, nhưng gia đình không thể trang trải viện phà được nữa. Tôi yêu cầu bác sĩ hãy bỠmáy hô hấp của anh ta ra…
- Chỉ thêm má»™t hai ngà y thôi mà , - Paige tuyệt vá»ng nói, - tôi tin…
- Không, - Damone cương quyết. - Hôm nay.
George Enghlund quay sang Paige.
- Xin lá»—i, nhưng tôi e rằng chúng ta không còn lá»±a chá»n nà o khác.
- Cám Æ¡n bác sÄ©, - Ông luáºt sư nói. - Tôi giao lại việc nà y cho các vị. Tôi sẽ thông báo ngay vá»›i gia đình để há» bắt đầu chuẩn bị tang lá»…. - Ông ta quay sang Benjamin Wallaee. - Cám Æ¡n sá»± hợp tác cá»§a ông. Chúc thuáºn lợi.
Há» nhìn ông ta ra khá»i phòng.
- Chúng ta không thể là m như váºy vá»›i Jimmy! - Paige nói.
Bác sÄ© Wallace hắng giá»ng:
- Paige…
- Hay là chúng ta giấu cáºu ấy sang phòng khác. Tôi tin là có thể là m được Ä‘iá»u gì đó.
- Äây không phải là yêu cầu. - Benjamin Wallace quay sang George Englund. - Anh có định…?
- Không! - Paige kêu lên. - Äể tôi… để tôi là m.
- Tốt lắm.
Nếu các ông không phiá»n, tôi muốn được ở má»™t mình vá»›i anh ấy.
George Englund xiết chặt tay cô.
- Paige, tôi xin lỗi.
- Tôi hiểu.
Paige nhìn hai ngưá»i đà n ông rá»i khá»i phòng.
Cô ngồi lại má»™t mình bên chà ng trai Ä‘ang trong cÆ¡n mê man. Cô lại nhìn những đưá»ng tiếp ven và chiếc máy hô hấp Ä‘ang giữ cho anh ta sá»± sống. Tháºt đơn giản khi tắt máy, ngắt bá» má»™t kiếp ngưá»i. Nhưng con ngưá»i nà y đã có bao nhiêu ước mÆ¡, hy vá»ng.
Một ngà y nà o đó tôi sẽ là m bác sĩ. Tôi muốn được như chị. Chị biết sắp cưới vợ chưa… Tên cô ấy là Besty… Chúng tôi sẽ có một tá con. Con gái đầu lòng sẽ mang tên Paige.
Jimmy còn quá nhiá»u Ä‘iá»u cần phải sống.
Paige đứng đó, cúi nhìn Jimmy, nước mắt là m nhoà nhạt căn phòng.
- Quá»· bắt cáºu Ä‘i! - Cô nói. - Cáºu là đồ bá» chạy! - Bây giá» thì cô nức nở. - Còn những ước mÆ¡ cá»§a cáºu thì sao?
- Tôi tưởng cáºu muốn trở thà nh bác sÄ© cÆ¡ mà ! Trả lá»i tôi Ä‘i! Cáºu có nghe tôi không hả? Mở mắt ra? - Cô nhìn xuống cái thân hình bệch bạc. Không có phản ứng gì. - Tôi xin lá»—i, - Paige thá»u thà o. - Xin lá»—i. - Cô cúi xuống hôn lên má Jimmy và cháºm chạp đứng thẳng dáºy. Cô nhìn thấy má»™t cặp mắt Ä‘ang mở.
- Jimmy! Jimmy.
- Anh ta chá»›p mắt rồi nhắm mắt lại. Paige ghì xiết tay ngưá»i bệnh. Cô cúi xuống, vừa nói vừa nấc lên:
- Jimmy, cáºu biết chuyện má»™t bệnh nhân phải nằm truyá»n dịch không nhỉ? Anh chà ng nằng nặc đòi bác sÄ© thêm má»™t chai nữa. Anh ta sắp có khách tá»›i ăn trưa.
|
 |
|
| |