 |
|

14-08-2008, 11:39 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 11
Hoa Äẹp Và o Hang Hổ
Anh Tuấn Nháºp Hang Rồng
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Chu đại ca có tin tức gì cá»§a Vạn lão tiá»n bối không?
- Không, sá»± thá»±c lão tiá»n bối xảy ra việc gì ta cÅ©ng không biết rõ tất cả đầu Ä‘uôi.
Nhân đó Tiểu Hổ Tá» bèn Ä‘em tất cả má»i chuyện có liên quan đến Vạn lão tiên sinh kể cho Chu Thông Lương nghe, tiếp đó y bảo:
- Tiểu đệ rõ rà ng nhìn thấy táºn mắt Vạn lão tiá»n bối đã chia tay ở ngoà i cổng Cổ gia bảo, thế mà bây giá» không biết tông tÃch cá»§a lão tiá»n bối đâu, đại ca có thấy kỳ quái không ?
- Thế đệ suy nghĩ ra sao vỠchuyện thất tung ấy ?
- Theo ý kiến thô thiển cá»§a đệ, chuyện thất tung cá»§a Vạn lão tiá»n bối có hai khả năng:
Má»™t là khi rá»i khá»i Cổ gia bảo lão tiá»n bối đã gặp Ä‘iá»u bất thưá»ng, hai là lão tiá»n bối chưa há» ra khá»i Cổ gia bảo, tất cả quang cảnh mà đệ nhìn thấy chỉ là vá» kịch do Cổ gia bảo trình diá»…n.
Chu Thông Lương vỗ đùi tán thà nh:
- Ta đồng ý vá»›i ý kiến thứ hai cá»§a đệ, chắc chắn Vạn lão tiá»n bối vẫn còn ở trong Cổ gia bảo... bất quá nếu như váºy thì là nh Ãt dữ nhiá»u.
Tiểu Hổ Tá» há»i liá»n:
- Chu đại ca lúc nãy có nói không thể vượt tưá»ng và o là có ý gì ?
- Vì trên tưá»ng ấy chúng đã bố trà nhiá»u loại ám khÃ, chẳng những rất dá»… bị thá» thương mà còn kinh động bá»n chúng. Chi bằng theo ta thấy đệ cứ há»—n nháºp và o trong thà nh, nhân vì đệ chỉ là má»™t đứa trẻ chưa có tên tuổi gì trong giang hồ, ta tin rằng không có ai chú ý... vả chăng, trong vùng nà y ta có khá nhiá»u bằng hữu... Ta sẽ sắp đặt cho đệ, đệ cứ và o đó trước, sau đó ta sẽ tìm cách thừa cÆ¡ và o sau.
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu :
- Vâng, xin tùy đại ca sắp đặt.
Ngay sau đó Chu Thông Lương dẫn Tiểu Hổ TỠđến nhà má»™t ngưá»i bằng hữu.
Sáng hôm sau, ngưá»i bằng hữu nà y Ä‘em năm trăm lạng và ng mua chuá»™c lấy tên gác cổng Cổ gia bảo cho y và o vá»›i lý do để xin ăn trong ấy.
Trong Cổ gia bảo canh phòng rất nghiêm máºt, tất cả gian nhà trong ấy Ä‘á»u cá»a đóng then gà i không dá»… gì và o được. Äợi đến đêm thứ hai khi má»i ngưá»i đã say giấc Tiểu Hổ Tá» má»›i thi triển thuáºt phi hà nh Ä‘i khắp nÆ¡i trong bảo, y phát hiện ba nÆ¡i khả nghi, đó là thạch lao, má»™t tòa biệt viện và nÆ¡i nghÄ©a trang.
Ba nÆ¡i khả nghi nà y Ä‘á»u được canh phòng cẩn máºt, nếu muốn đột nháºp không phải là chuyện dá»… dà ng gì, vì đó, Tiểu Hổ Tá» không dám sÆ¡ suất vá»ng động. Äang lúc y chưa biết là m sao để báo tin cho Chu Thông Lương biết, bá»—ng y nhìn thấy Chu Thông Lương và má»™t số vị công tá» hoa dạng xuất hiện trước cổng Cổ gia bảo, lúc ấy Chu Thông Lương đã thay má»™t bá»™ quần áo rất sang trá»ng ra dáng là má»™t công tá» hà o hoa khác thưá»ng. Khi Chu Thông Lương và vị công tá» ná» vừa má»›i bước tá»›i cổng, bá»—ng nhiên có má»™t giá»ng nữ nhân gá»i thánh thót:
- Chu đại ca, hôm nay có tráºn gió nà o thổi đại ca đến đây váºy ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i nghÄ© thầm:
“Vị tiểu thư nà y hình như có cảm tình sâu Ä‘áºm vá»›i Chu đại ca lắm..â€. Ba vị huynh đệ há» Cổ thì lão nhị và lão tam không há» có má»™t đứa con nà o, chỉ có lão đại là đông đủ nhất, có má»™t con trai và ba con gái, con trai là Cổ Kiếm Thu chÃnh là công tá» hà o hoa Ä‘ang Ä‘i cạnh Chu Thông Lương, còn ba cô con gái thì đại tiểu thư Cổ Kiếm Lan đã xuất giá theo chồng, tam tiểu thư Cổ Kiếm Hà m năm nay mưá»i tám tuổi và tứ tiểu thư Cổ Kiếm Thanh năm nay còn quá nhá», má»›i mưá»i má»™t tuổi.
Tiểu Hổ Tá» nghÄ© không sai chút nà o, vị tam tiểu thư Cổ Kiếm Hà m nà y rất có cảm tình vá»›i Chu Thông Lương. Chu Thông Lương cưá»i thân thiết:
- Ta đến nay vẫn chưa quên thứ rượu “Ngá»c lá»™ tá» uy†để say ngưá»i cá»§a tiểu thá»±..
Mặt của Cổ Kiếm Hà m rực rỡ như hoa nở:
- Äa tạ chà ng còn nhá»› “Ngá»c lá»™ tá» uy†cá»§a tiểu muá»™i...
Cổ Kiếm Thu vá»™i và ng cháºn lá»i:
- Tam muá»™i, đừng nghe đại ca đây nói dối, đại ca đâu có ý định đến đây, không may bị ta bắt được giữa đưá»ng, không thể thoát thân nên cố ý giả vá» nói váºy để mua lòng em đấy thôi.
Chu Thông Lương thản nhiên há»i:
- Em tin lá»i nhị ca cá»§a em hay tin lá»i ta ?
Cổ Kiếm Hà m lắc đầu rất nhà nhảnh:
- Cả hai ngưá»i nói Ä‘á»u không thể tin được.
Cả bá»n cưá»i ha hả, Chu Thông Lương bị hai huynh muá»™i má»—i ngưá»i cặp má»™t bên đưa và o trong Cổ gia bảo. Khi Chu Thông Lương Ä‘i qua mặt, Tiểu Hổ Tá» cố ý đưa mắt ra hiệu cho hắn nhưng hình như hắn chẳng thèm chú ý gì tá»›i, không biết vì thá»±c chẳng nhìn thấy Tiểu Hổ Tá» hay còn có dụng ý gì khác.
Sau đó Chu Thông Lương được Cổ Kiếm Thu dẫn đến “Thần phong các†chiêu đãi rất nồng háºu. Tiệc tan, Cổ Kiếm Thu nói:
- Chu huynh, tiểu đệ có một việc cần phải bẩm báo với gia phụ, xin huynh cứ ở đây với xá muội, tiểu đệ sẽ trở vỠbồi tiếp Chu huynh.
Chu Thông Lương cháºn lại:
- Äệ cÅ©ng Ä‘ang muốn ra mắt vấn an lệnh tôn, để ta cùng Ä‘i vá»›i đệ.
Cổ Kiếm Thu lắc đầu :
- Không cần, huynh là khách cá»§a anh em đệ cần gì phiá»n đến thế ? Xin cứ ở lại đây vui chÆ¡i...
Chu Thông Lương tỠra bất an:
- Như váºy e rằng quá thất lá»….
Cổ Kiếm Hà m cưá»i dịu dà ng:
- Äại ca đã đến nÆ¡i nà y còn khách sáo là m gì, nhị ca có việc cá»§a nhị ca, ta cứ vui chÆ¡i là việc cá»§a ta, má»—i ngưá»i má»™t ý thÃch chẳng vui hÆ¡n sao ?
Chu Thông Lương cưá»i lá»›n:
- Tam cô nương, ấy là cô nương nói, mai kia lệnh tôn trách tội, cô nương có chịu giùm ta không?
Cổ Kiếm Hà m gáºt đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nhất định tiểu muá»™i sẽ hoà n toà n chịu...
Hốt nhiên nà ng ngừng lại mặt hÆ¡i á»ng Ä‘á»:
- Nhưng còn mẹ cá»§a tiểu muá»™i ở đây, đại ca cÅ©ng nên chà o há»i ngưá»i má»™t câu.
Chu Thông Lương đáp:
- Äúng đó, ta phải nên gặp lệnh đưá»ng cá»§a nà ng.
Cổ Kiếm Hà m mỉm cưá»i :
- Nói Ä‘i là nên Ä‘i liá»n, chúng ta Ä‘i gặp mẹ thôi !
Tay nà ng kéo Chu Thông Lương đứng dáºy Ä‘i vá» hướng ná»™i đưá»ng.
Chu Thông Lương là m khách cá»§a Cổ gia bảo lần nà y không phải là lần đầu tiên, nhưng được và o ná»™i đưá»ng thì đây là lần đầu, trong lòng không khá»i hồi há»™p. Hiện nay, thá»±c ra hắn chẳng có má»™t cút tình cảm nà o vá»›i vị tam tiểu thư há» Cổ nà y, chẳng qua vì chuyện cá»§a Vạn lão tiá»n bối nên bất đắc dÄ© phải và o Cổ gia bảo, nếu không có chuyện Vạn gia, hắn thưá»ng né tránh cô nương nà y cÅ©ng kịp, Ä‘á»i nà o tá»± dẫn thân và o đây ?
Trong tòa ná»™i Ä‘iện trang trà rất tiết xảo, Chu Thông Lương được ra mắt Cổ phu nhân, khi còn trẻ phu nhân nà y chÃnh là ngưá»i được gá»i là “Tố thá»§ kim hoa†Äịch Diá»…m Thu. Xem ra Äịch Diá»…m Thu má»›i khoảng ngoà i bốn mươi tiếp đón Chu Thông Lương rất ôn hòa, bà nói:
- Lão thân đây có nghe Hà m nhi nhắc đến nhân phẩm và võ công cá»§a Chu thiếu hiệp, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyá»n, Thu nhi, Hà m nhi được kết bạn vá»›i thiếu hiệp, lão thân lấy là m hoan hỉ.
Chu Thông Lương cưá»i khiêm nhượng:
- Lão tiá»n bối quá khen, vãn bối đã nghe từ lâu tiếng tăm cá»§a tiá»n bối và hai lệnh lang, lệnh ái đây.
Äịch Diá»…m Thu mỉm cưá»i dịu giá»ng :
- Hai lão thái gia, lão phu nhân ở nhà vẫn an khang chứ ?
Chu Thông Lương lắc đầu thở dà i :
- Vãn bối bạc phước từ thuở bé, gia mẫu đã qua Ä‘á»i, sau nà y chỉ có má»™t mình gia phụ nuôi nấng thà nh ngưá»i, gia phụ lại quá nuông chiá»u vãn bối do đó vãn bối chỉ há»c được chút Ãt bì phu, chưa thà nh trò trống gì, chỉ là m trò cưá»i cho lão tiá»n bối.
Äịch Diá»…m Thu cưá»i khanh khách:
- Thiếu hiệp quá khách sáo, cứ như tên tuổi của thiếu hiệp trên giang hồ, hiện nay e rằng Thu nhi, Hà m nhi còn lâu mới bằng được.
Nói xong bà thở dà i cưá»i gượng:
- Thu nhi đã lá»›n rồi, nó lại là nam tá», nó có chà hướng cá»§a nó, lão thân không nói đến là m gì, còn Hà m nhi chỉ là má»™t đứa trẻ con, được lão thân đây nuông chiá»u quá lắm nên tÃnh tình cứ còn như đứa trẻ con, thưá»ng thưá»ng hay phạm lá»—i vá»›i ngưá»i khác, khiến lão thân chẳng yên tâm chút nà o.
Bà lại hÆ¡i dừng lại ánh mắt nhìn thẳng và o Chu Thông Lương, khẽ gáºt đầu mỉm cưá»i:
- Nghe nói nó rất kÃnh phục thiếu hiệp, sau nà y mong thiếu hiệp lưu tâm chiếu cố đến nó.
Một già một trẻ nói chuyện xem ra vừa khách sáo vừa ăn ý khiến Cổ Kiếm Hà m đứng bên cạnh chẳng biết là m gì, nhân thấy mẹ nhắc tới nà ng, nà ng mới dám xen và o:
- Mẹ, mẹ nói váºy con không chịu đâu. Chu đại ca đâu phải đến đây để nghe mẹ nói xấu vá» con ?
Phu nhân “a†một tiếng, lắc đầu thở dà i :
- Cái con tiểu nha đầu nà y, thế mà biết là m sao cho ngươi nữa ?
Xem ra giá»ng nói như có vẻ than oan, nhưng thá»±c ra trong lòng rất yêu chiá»u con, Cổ Kiếm Hà m vùng vằng:
- Mẹ chỉ nói oan cho con...
Sau đó Chu Thông Lương được dẫn Ä‘i diện kiến Cổ Nhất Quán, chá»§ nhân Cổ gia bảo nà y, đồng thá»i gặp cả Võ Äang Bất Tiên đạo nhân cÅ©ng Ä‘ang có mặt trong Cổ gia bảo, cuối cùng hắn cÅ©ng chẳng biết gì nhiá»u vá» cái bảo bà máºt nà y...
oo Chu Thông Lương trở vá» tìm gặp Tiểu Hổ Tá», Tiểu Hổ Tá» vá»™i và ng Ä‘em Ä‘iá»u nghi ngá» ba địa Ä‘iểm trong Cổ gia bảo há»i Chu Thông Lương, Chu Thông Lương cho biết:
- Ba địa phương mà đệ nói tá»›i, có hai nÆ¡i ta biết rất rõ, má»™t là nghÄ©a trang là nÆ¡i chốn chôn cất phần má»™ tổ tiên cá»§a há» Cổ, vì nÆ¡i đà i tế trong nghÄ©a trang có cất má»™t váºt võ lâm rất quý là “Ngu công đỉnh†nên chúng má»›i canh phòng cẩn máºt như thế. Còn tòa biệt viện ta chưa hỠđến bao giá» nhưng cÅ©ng nghe Cổ cô nương nói qua, đó là nÆ¡i ở cá»§a má»™t vị lão bà điên cuồng không ai dám đến sợ phạm tá»›i lão bà điên ấy.
Tiểu Hổ TỠcau mà y:
- Lão bà ấy là ai ? Sao Cổ Nhất Quán lại dung chứa ?
- Cứ theo lá»i Cổ cô nương, đó là sư mẫu cá»§a há», nên Cổ Nhất Quán đà nh miá»…n cưỡng dung chứa.
Tiểu Hổ TỠnói:
- Váºy chỉ còn chá»— thạch lao, bây giá» chúng ta đến đó thám thÃnh có nên không?
Chu Thông Lương lắc đầu:
- Không nên, là m váºy cà ng bị nghi thêm, để sáng mai ta sẽ có cách tìm đến hay hÆ¡n...
Bất chợt hắn bảo:
- GiỠđã tối rồi, đệ nên vá» Ä‘i đừng để ngưá»i ta sinh nghi cà ng thêm khó khăn cho ta.
Tiểu Hổ Tá» nghe lá»i vá»t thân ra ngoà i, vá» lại chá»— ẩn thân cá»§a mình. Chu Thông Lương vá»™i vã lên giưá»ng trùm chăn định ngá»§... Bá»—ng nhiên trong lòng chấn động vì hắn phát giác đầu giưá»ng đã có ngưá»i, thân pháp khinh công cá»§a ngưá»i lạ rất cao mình cÆ¡ hồ không há» phát ra má»™t tiếng động. Chu Thông Lương nhắm mắt bất động giả vá» ngá»§ để xem động tÄ©nh, đồng thá»i nghÄ© cách đối phó. Hốt nhiên, ngưá»i ấy nói nhẹ:
- Chu đại hiệp, xin đừng giả ngủ nữa.
Ngưá»i ta đã nói huỵch toẹt là hắn giả ngá»§, Chu Thông Lương đà nh xô chăn ngồi dáºy mỉm cưá»i, thì ra đó là Diệp Nhã Tuệ cô nương được Cổ Kiếm Thu má»i đến là m khách nhân khi Chu Thông Lương Ä‘ang ra mắt nhị vị phu phụ Cổ Nhất Quán, hắn cưá»i:
- Diệp cô nương có gì chỉ giáo ?
Diệp Nhã Tuệ chuyển thân lại:
- Lúc nãy Chu đại hiệp nói chuyện vá»›i má»™t tên hà i tá», tiểu muá»™i Ä‘á»u có nghe hết cả.
Nà ng nói thẳng chứ không hỠquanh co, khiến Chu Thông Lương phải nghiêm mặt:
- Tại hạ nhất thá»i sÆ¡ hốt, Ä‘a tạ được cô nương bảo há»™.
Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i:
- Trước mặt đại hiệp tiểu muá»™i bất nhất phải dà i dòng, tiểu muá»™i có việc cần má»›i tìm đến đây chứ đâu chỉ là m khách nhân bình thưá»ng cá»§a Cổ gia bảo ? Tháºt ra tiểu muá»™i biết có lẽ đại hiệp đã phát hiện nhiá»u Ä‘iá»u trong Cổ gia bảo ?
Không ngá» nà ng lại há»i thẳng vấn Ä‘á», Chu Thông Lương đỠmặt đáp:
- Không. Tại hạ thá»±c chẳng ngá» cô nương cÅ©ng và o đây thám thÃnh.
Diệp Nhã Tuệ thẳng thắn gáºt đầu:
- Tiểu muá»™i đến Cổ gia bảo là do ngưá»i á»§y thác, Cổ gia bảo không há» biết động cÆ¡ ấy đâu nên không há» nghi ngá» tiểu muá»™i, tiểu muá»™i có ý tương trợ vá»›i Chu huynh, không hiểu Chu huynh có bằng lòng không?
Nhân vì Diệp Nhã Tuệ đã rình nghe được cuộc đà m thoại của hỠChu với Tiểu Hổ TỠnên thấy không cần phải quanh co nữa.
Chu Thông Lương há»i:
- Ta giúp gì được cho cô nương?
Diệp Nhã Tuệ gáºt đầu:
- Giúp được chứ, chúng ta cùng mục Ä‘Ãch, tại sao lại không hợp tác để dá»… hÆ¡n.
- à cô nương ra sao ?
- Má»—i bên Ä‘á»u có chá»— mạnh chá»— yếu. Trong việc nà y. Chu huynh sẽ có nhiá»u ưu Ä‘iểm hÆ¡n tiểu muá»™i nhưng tiểu muá»™i lại có thể giúp Chu huynh tiến hà nh công việc thuáºn tiện hÆ¡n.. - à cô nương thì ra là ...
- Cùng hợp tác vá»›i nhau, ý tiểu muá»™i chỉ có váºy thôi, không biết Chu huynh có tin tiểu muá»™i không?
Chu Thông Lương mỉm cưá»i:
- Äã là ngưá»i cá»§a Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang, nà o tại hạ không tin ?
Diệp Nhã Tuệ đưa ra bà n tay trắng muốt:
- Thế thì chúng ta hãy hứa má»™t lá»i...
Chu Thông Lương vá»— nhẹ lên bà n tay ngá»c ấy:
- Hay lắm, chúng ta xin hứa má»™t lá»i.
Hứa xong, Chu Thông Lương há»i:
- Cô nương cần tại hạ là m gì, xin cứ nói.
- Tiểu muá»™i chỉ cần biết dung mạo cá»§a má»™t ngưá»i.
- Dung mạo cá»§a má»™t ngưá»i, nhưng là ai má»›i được chứ ?
- Là dung mạo cá»§a lão bà điên được gá»i là sư mẫu ở trong biệt viện Cổ gia bảo ấy mà .
- Cô nương nói tới lão bà điên ấy ư ?
- ChÃnh là dung mạo cá»§a bà ta.
Chu Thông Lương cau mặt:
- Tại hạ đâu có biết dung mạo bà ta ?
Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i:
- Chu huynh không biét, nhưng Cổ cô nương biết.
Chu Thông Lương đùa:
- Nếu ta há»i Cổ cô nương, sao bằng cô nương há»i Cổ Kiếm Thu?
Diệp Nhã Tuệ vẫn cưá»i :
- Cổ Kiếm Thu không phải là Cổ cô nương, có việc Cổ cô nương biết mà chưa chắc Cổ Kiếm Thu đã biết, cÅ©ng có việt Cổ Kiếm Thu biết mà chưa chắc Cổ cô nương biết. Lý do đó là như váºy. Chu huynh minh bạch chưa ?
Chu Thông Lương lắc đầu:
- Tại hạ bội phục cô nương lắm đấy. Xưa nay cô nương chưa hỠđến Cổ gia bảo, sao cô nương thông thạo thế ?
- Tiểu muá»™i đã được má»™t cao nhân chỉ giáo nên có phần cÅ©ng biết kha khá, nhưng có phần không biết bằng Chu huynh. Kế hoạch cá»§a tiểu muá»™i là các hạ nà ngta sẽ tiếp cáºn tối Ä‘a anh em há» Cổ để lợi dụng biết cà ng nhiá»u tình hình trong Cổ gia bảo cà ng tốt. Xin Chu huynh giúp tiểu muá»™i như váºy là đủ, tiểu muá»™i xin cáo từ.
Dứt lá»i, nà ng vá»t thân ra cá»a liá»n, chứng tá» là ngưá»i rất quyết Ä‘oán. CÅ©ng trong đêm ấy trở vá» chá»— ngá»§ cá»§a mình, Tiểu Hổ Tá» phát giác ra có ngưá»i đã lục xoát đồ đạc y từ bao giá». Thá»±c ra đồ đạt ấy chẳng có gì ngoà i và i bá»™ quần áo và Ãt khăn mà n bình thưá»ng nhưng cÅ©ng khiến y ngây ngưá»i má»™t lúc. Äá»™t nhiên bên tai y có tiếng dùng “Truyá»n âm nháºp máºt†nói nhá»:
- Tiểu đệ chớ hoảng sợ, hãy theo thư thư đến đây.
Theo âm thanh sau lưng y thổi tá»›i má»™t luồng gió lạnh. Tiểu Hổ Tá» nghiêng thân, má»™t bóng nhân ảnh vụt qua, chưa kịp nhìn rõ mặt, ngưá»i ấy đã vượt ra cá»a sổ, phi thân Ä‘i.
Thân ảnh ấy là ai ?
Hết vấn đỠnà y lại đến vấn đỠkhác, Tiểu Hổ Tá» vá»™i và ng phi thân vá»t luôn ra cá»a sổ Ä‘uổi theo đồng thá»i cùng dùng truyá»n âm thần công há»i:
- Ngươi là ngưá»i nà o ?
Ngưá»i ấy báºt cưá»i:
- Ngươi không cần há»i, ngươi muốn biết ta là ai cứ Ä‘i theo ta ắt sẽ biết.
- Äi thì Ä‘i, ta nà o có sợ.
Lúc ấy trước mắt y chỉ thấy xa xa có thân ảnh lay động như má»™t luồng sáng khi ảo khi má», y ngưng thần nhìn theo thì ra ngưá»i ấy đưa cánh tay nho nhá» vẫy tá»›i.
Tiểu Hổ Tá» vốn có khinh công siêu tuyệt, y hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, song cước Ä‘iểm xuống đất thân hình vá»t lnê phi hà nh Ä‘uổi theo. Nhân ảnh kia cÅ©ng vá»t Ä‘i mất chẳng kém gì y. Hai ngưá»i má»™t trước má»™t sau, Tiểu Hổ Tá» theo chân ngưá»i lạ vượt qua nhiá»u gian đình viện, cuối cùng đến má»™t hồng lâu trang trà ngoà i cá»a rất đẹp, ngưá»i lạ xuyên qua cá»a sổ lướt thân và o trong phòng.
Tiểu Hổ TỠnghiến rằng nghĩ thầm:
“Bất kể ngươi tá»›i đâu, ta mà sợ không còn là Tiểu Hổ Tá» nữa.â€. Y váºn thân công lên há»™ thân, đặt chưởng ngang ngá»±c thân hình vá»t theo cá»a sổ và o luôn.
Äây là má»™t gian phòng bố trà rất tinh mỹ, trong phòng đã thắp sẵn má»™t ngá»n đèn lưu ly. Ngưá»i dẫn dụ y đến Ä‘ang đứng xoay lưng lại y, y ôm quyá»n cất tiếng :
- Tiá»n bối dẫn tại hạ đến đây có gì chỉ giáo ?
Ngưá»i ấy nói:
- Hãy báo cho ta biết danh tánh thực của ngươi.
- Tại hạ là Tiểu Hổ Tá».
Thân hình ngưá»i ấy hÆ¡i chấn động:
- Ba chữ “Tiểu Hổ Tá»" đâu phải phải là danh tánh được. Ta có quen biết má»™t ngưá»i tên Tiểu Hổ Tá», nếu ngươi lại xưng là Tiểu Hổ Tá» thì ta há»i ngươi, ngươi có má»™t nghÄ©a mẫu và bốn nghÄ©a tá»· phải không ?
Tiểu Hổ TỠcũng chấn động:
“Chẳng lẽ đây là một trong các tỷ tỷ của ta ?†Y đáp:
- ChÃnh váºy.
- Ngươi có thể nói tên những ngưá»i ấy?
- Nghĩa mẫu ta hỠMạc, bốn vị tỷ tỷ là Nhân Nhân, Phi Phi, Lợi Lợi, Xuyến Xuyến...
Y vừa dứt tiếng ngưá»i ná» bá»—ng kêu lên má»™t tiếng, cấp tốc xoay mình lại:
- Quả nhiên ngươi là Hổ đệ đệ của ta rồi.
Thân hình vừa quay lại vừa dang rá»™ng tay ôm lấy Tiểu Hổ Tá». Nhưng, ngưá»i nà y quay mình rất mau, dừng lại cÅ©ng rất mau, chá»›p nhoáng thân hình sững lại kinh ngạc:
- Ngươi thực là Tiểu Hổ TỠư ?
Khi ngưá»i ấy vừa chuyển thân lại, Tiểu Hổ TỠđã nháºn ra là nhị thư Phi Phi, y sá»ng sốt kêu:
- Phi thư thư, tiểu đệ chÃnh thá»±c là Tiểu Hổ Tá».
Phi Phi kinh ngạc:
- Äã mấy năm rồi sao ngươi vẫn nhá» bé y nhữ cÅ© thế ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i khổ:
- Tiểu đệ có chút ẩn tình phải giữ nguyên thân hình bé nhỠnhư cũ.
Phi Phi lại há»i:
- Nguyên ngươi không biết võ công, sao hôm nay lại có thân thủ cao minh như thế ?
- Tiểu đệ may gặp kỳ ngộ, được một vị kỳ nhân võ lâm... còn thư thự.. chẳng phải thư thư nguyên cũng không biết võ công mà nay cũng đã khác rồi sao ?
Phi Phi lợt lạt sắc mặt thở dà i não nuột:
- Nói váºy ngươi chÃnh là Hổ đệ đệ cá»§a ta ư ?
Nà ng và y ôm chầm lấy nhau. Lau lắm y mới nhẹ nhà ng đẩy Phi Phi ra:
- Phi thư thư, thư thư ở trong má»™t phòng hoa lệ thế nà y ắt phải có thân pháºn địa vì gì đó trong Cổ gia bảo chứ ?
Phi Phi tái mặt, thê thảm đáp:
- Hổ đệ, ta vá»›i ngươi lâu lắm má»›i gặp, trong phòng có gì hay từ từ há»i lần, ngươi há»i gấp quá thế?
- Tiểu đệ há»i có gì sai không mà Phi thư thư trách cứ ?
Phi Phi thở dà i thưá»n thượt:
- Ngươi không há»i, tá»± nhiên ta cÅ©ng phải nói, ngươi cho rằng công phu cá»§a ta do đâu mà có ?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Tiểu Hổ Tá» không bieêt, cứ ngây ra nhìn Phi Phi, nà ng thê thiết như sắp khóc:
- Hổ đệ Æ i, ta không sợ ngươi cưá»i ta đâu, công phu cá»§a ta, kể cả cái phòng hoa lệ nà y Ä‘á»u do ta lấy thân thể đổi lấy đấy.
Tiểu Hổ TỠhoà n toà n thông cảm nỗi đau khổ của nà ng, y cũng thở dà i:
- Phi thư thư không nên Ä‘au đớn quá, trong hôn nhân nếu chẳng may không gặp được ngưá»i vừa ý ta cÅ©ng có thể từ từ tìm cách giảm bá»›t... phu quân cá»§a thư thư là vị bảo chá»§ nà o ?
Phi Phi nấc lên:
- Cái gì bảo chủ ? Thư thư chỉ là một công cụ để hỠtiếp khách thế thôi.
Tiểu Hổ Tá» nghẹn lá»i, y không biết dùng lá»i gì an á»§i vị thư thư tá»™i nghiệp nà y nữa.
Phi Phi thấy thần sắc trầm trá»ng cá»§a y vá»™i gượng cưá»i:
- Hổ đệ, không có gì quan trá»ng, ta đã nhẫn nhục trá»™m sống, mục Ä‘Ãch là sẽ luyện thà nh võ công trả mối oán thù. Nay hoà ng thiên không phụ ngưá»i khổ công, ta đã trá»™m há»c khá nhiá»u tuyệt há»c võ lâm. Ngà y nà o đó cho ta được thấy lại mặt trá»i. Hổ đệ, chị em chúng ta sẽ liên thá»§ vá»›i nhau là m đại sá»± chấn động võ lâm được đấy !
Tiểu Hổ Tá» cưá»i miá»…n cưỡng:
- Vâng, thư thư, chúng ta sẽ là m được đại sự.
Phi Phi nói:
- Thư thư đã kết giao được không Ãt nhân váºt võ lâm cao thá»§, mai đây há» có thể giúp chúng ta. Hiện nay chúng ta chỉ cần có kế hoạch chiếm Ä‘oạt Cổ gia bảo nà y để láºp cước, tương lai nhất định sẽ độc chiếm võ lâm giang hồ.
Tiểu Hổ Tá» giáºt mình vì dã tâm và cuồng vá»ng cá»§a nà ng. Y hÆ¡i cau mặt:
- Phi thư thư có giấc mộng quá lớn, thư thư định là m gì ?
- Ngươi chẳng nói chúng ta sẽ là m đại sá»± đó sao ? Äó là kế hoạch cá»§a chúng ta, tương lai sẽ vùng vẫy giang hồ bá chá»§ võ lâm cÅ©ng được thôi chứ có gì lạ ?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu :
- Tiểu đệ không có má»™ng bá chá»§ võ lâm, đệ chỉ hy vá»ng táºn hết tâm lá»±c cứu ngưá»i bất hạnh giúp kẻ thế cô diệt trừ hết bá»n tà ác giang hồ Ä‘em an bình lại cho má»i ngưá»i là đạt được tâm nguyện rồi.
Phi Phi gáºt đầu :
- Phải, ta cÅ©ng có ý ấy. Bất quá, ta chỉ là mưu phúc lợi cho cả nhà ta mà muốn váºy ắt phải có lá»±c lượng, muốn có lá»±c lượng cần phải có quyá»n lá»±c. Khi có quyá»n lá»±c lá»›n rồi má»›i có thể trừ bạo ác kiến láºp hòa bình được. Hổ đệ, từ khi ta thoát chết đến giá» láºp tức có ý nguyện phải đạt được quyá»n lá»±c, sau khi đến Cổ gia bảo rồi ta ná»— lá»±c vì mục Ä‘Ãch ấy. Hổ đệ, ta vá»›i ngươi tuy không phải chị em ruá»™t, nhưng tình cảm cá»§a chúng ta còn hÆ¡n ruá»™t thịt, hôm nay chúng ta trùng phùng, ngoại nhất định phải giúp ta đạt được mục Ä‘Ãch ấy, sau nà y chúng ta sẽ tìm hết nghÄ©a mẫu và tá»· muá»™i cá»§a ta vá» vui hưởng già u sang phú quà và không uổng những năm tháng nhẫn nhục Ä‘au khổ cá»§a ta.
Nà ng nói liá»n má»™t mạch như trong lòng chất chứa đã lâu ngà y, chứng tá» dã tâm nung nấu đã kỹ, không thể dá»… gì thay đổi trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u, y không tiện tranh cãi cùng nà ng, nhân nà ng nhắc tá»›i nghÄ©a mẫu và các tá»· muá»™i, y liá»n tiếp há»i:
- Vâng, nhá»› lại tai há»a bốn năm vá» trước, nay chỉ còn tứ thư và nhị thư là còn bình an vô sá»± không biết nghÄ©a mẫu, đại thư và tam thư ra sao? Thư thư biết hỠỞ chốn nà o không ?
Phi Phi đáp:
- Không, chẳng có tin tức của ai cả. Ta chỉ biết còn lại một mình ta thoát chết, thế ra ngươi có gặp tứ muội nữa ư ? Tứ muội an khang chứ ?
Tiểu Hổ Tá» không dám kể tháºt chuyện cá»§a y và Xuyến Xuyến, chỉ tùy tiện đáp:
- Tứ thư vẫn an khang, tiếc rằng đệ chỉ gặp tứ thư trong chốc át rồi liá»n chia taỵ..
Nhị thư thư vì cớ gì đến được Cổ gia bảo ?
- Hôm ấy, ta đã bị trá»ng thương, hôn mê bất tỉnh. Cứ theo Cổ lão tam kể lại là chÃnh lão cứu ta, thoạt đầu ta cho rằng mang Æ¡n lão, ai ngá» lão chỉ lừa bịp tình cảm ta, lão Ä‘em ta vá» Cổ gia bảo, không thèm lấy ta mà lại cưỡng bức ta phải tiếp khách hết ngưá»i nà y đến ngưá»i kia nhục nhã đến giá». Vì váºy ta cho rằng chẳng phải lão cứu ta, ta không tin lão cứu ta nữa.
Tiểu Hổ TỠthan thở:
- Cổ lão tam là ngưá»i tà n ác... Nhị thư thư ở Cổ gia bảo đã lâu, tình hình trong bảo cắc thư thư biết rất rõ. Nhị thư thư biết Vạn lão tiên sinh hiện ở đâu không ?
Phi Phi đáp liá»n:
- HỠvẫn ở trong Cổ gia bảo.
Tiểu Hổ TỠkinh ngạc:
- Có lần chÃnh mắt tiểu đệ nhìn thấy há» rá»i khá»i đây rồi, lẽ nà o vẫn còn ở Cổ gia bảo ?
- Những Ä‘iá»u ngươi nhìn thấy hoà n toà n là do Cổ gia bảo ngụy trang ra cả chứ không phải tháºt.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i gượng:
- Tiểu đệ cÅ©ng có ngỠđến việc nà y vì không còn thấy tung tÃch hỠđâu nữa... Nhị thư thư biết há» hiện ở đâu không ?
Phi Phi mỉm cưá»i :
- Ngươi hãy đoán thỠxem.
Tiểu Hổ TỠhơi trầm ngâm:
- Phải chăng ở trong tòa biệt viện có dãy tưá»ng Ä‘en ?
- Không phải ?
- Hay là trong khu nghĩa địa ?
- Cũng không phải.
Tiểu Hổ TỠcau mà y:
- Chẳng lẽ hỠbị nhốt trong thạch lao ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải bị nhốt trong thạch lao.
Y đà nh lắc đầu :
- Ngoà i mấy chỗ ấy, tiểu đệ không thể đoán được nơi nà o khác.
Phi Phi nhún vai:
- Chẳng những ngươi không Ä‘oán được chá»— bà máºt nhất trong cái bảo nà y mà bất cứ ai trong Cổ gia bảo Ä‘á»u không thể nghÄ© ra. Dưới ná»n thư phòng cá»§a Cổ đại bảo chá»§ có má»™t gian ám thất, há» bị nhốt ở trong gian ám thất đó.
Y hoà i nghi:
- Äúng tháºt chăng ? Sao tiểu đệ thấy sá»± canh gác ở đó rất lÆ¡i lá»ng ?
- Canh gác lÆ¡i lá»ng thế nhưng ngươi muốn đột nháºp và o đó cứu ngưá»i khó chẳng khác nà o như tìm đưá»ng lên trá»i đó.
- Tại sao khó đến thế ?
- Thứ nhất là cá»a và o ở chá»— nà o rất khó biết, thứ hai, dù có tìm được cá»a cÅ©ng khó mở, thứ ba có và o được rồi cÅ©ng khó vượt qua sá»± hiểm trở cá»§a nhiá»u cÆ¡ quan trùng Ä‘iệp, thứ tư cuối cùng ngươi có vượt qua má»i trở ngại ấy cÅ©ng chỉ là công không...
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i chặn lá»i:
- Không cần nói tiếp nữa, tiểu đệ cho rằng dù khó đến đâu cũng không qua được nhị thư thư nếu nhị thư thu muốn và o đó.
Phi Phi nghiêm mặt:
- Hổ đệ, ngươi lầm rồi, nhị thư không hiểu rõ đưá»ng Ä‘i nước bước dưới cái ám thất đó đâu, là m gì giúp được ngươi.
- Thế ai là ngưá»i hiểu rõ nhất ?
Phi Phi đáp:
- Không phải lão nhị và lão tam. Chỉ có duy nhất lão đại là ngưá»i hiểu rõ nhất...
- Như váºy muốn cứu Vạn lão tiên sinh, trước hết phải chế phục được Cổ lão đại.
- E rằng chỉ có cách đó là hay nhất.
- Nhị thư thư có cách nà o chế phục Cổ lão đại không ?
Phi Phi nhún vai:
- Cổ lão đại là má»™t quái nhân, chẳng những hình đã quái dị mà tâm tÃnh cÅ©ng rất quái dị, ta không có cách nà o chế phục lão được, trừ cách giết chết lão...
Tiểu Hổ Tá» vá»™i ngắt lá»i:
- Không nên giết chết lão vì nếu lão chết chắc Vạn lão tiên sinh cũng bị chôn sống luôn dưới cái ám thất kiạ..
Y chợt nhớ đến một chuyện vội “a†một tiếng :
- Nhị thư thư còn có một việc xin thư thư chỉ giáo.
- Việc gì ngươi tự nhiên lại khách sáo thế ? Việc gì ngươi cứ nói đi.
- Nghe nói trong biệt viện tưá»ng Ä‘en có má»™t lão bà điên là sư mẫu cá»§a Cổ lão đại, Ä‘iá»u ấy có đúng không ?
- Sư mẫu nà o ? Hoà n toà n là nói báºy.
- Nhị thư thư đã gặp lão bà ấy lần nà o chưa ?
- Gặp rồi... đó là cách đây hai năm, lão bà vượt ra khá»i biệt viện, toà n bá»™ Cổ gia bảo tốn rất nhiá»u công sức má»›i chế phục được lão bà .
Tiểu Hổ Tá» há»i liá»n:
- Thư thư đã gặp lão bà , diện mục lão bà ra sao ?
Phi Phi đáp:
- Cái đó không biết được, vì lão bà lúc nà o cÅ©ng Ä‘eo má»™t mặt nạ không thể nhìn được mặt tháºt bà ta.
- Sao, lão bà lúc nà o cũng đeo mặt nạ ư ?
- Lúc nà o cÅ©ng Ä‘eo, kể cả khi ngá»§, bởi váºy không dá»… gì nhìn được mặt tháºt bà ta.
- Thư thư nói lão bà không phải là sư mẫu của Cổ lão đại, thế bà ta là cái gì ?
- Chẳng là cái gì cả.
Tiểu Hổ TỠkinh ngạc:
- Tháºt là quái quá»¶, thế Cổ gia bảo nuôi lão bà ấy là m chi ?
Phi Phi cưá»i nhạt:
- Chẳng có gì kỳ quái, vì chúng có mưu toan lợi dụng lão bà .
- Chúng mưu toan Ä‘iá»u gì ?
- Hổ đệ, cái ấy chẳng liên quan gì đến việc cứu phu thê hỠVạn.
Tiểu Hổ TỠđã biết tÃnh tình cá»§a Phi Phi, y không tiện há»i tiếp nữa, liá»n cưá»i ha hả:
- Thư thư không nói thì thôi, thư thư cÅ©ng biết tÃnh cá»§a tiểu đệ rồi, tiểu đệ vỠđây.
Hai vai y rung động, thân ảnh bay vá»t ra cá»a. Trong lòng rất khÃch động, vá»™i tìm tá»›i gian phòng cá»§a Chu Thông Lương. Äến sát cá»a sổ gian phòng Chu Thông Lương, Tiểu Hổ Tá» váºn khà ngưng thần nghe ngóng trong phòng có tiếng thở nhè nhẹ biểu hiện Chu Thông Lương vẫn có ở trong, y nhẹ mở cá»a chá»›p nhoáng lẽn và o vừa báºt kêu lên “Chu đại caâ€. Bá»—ng nhiên có tiếng cưá»i, rồi tiếp lá»i:
- Chu đại ca của ngươi không có ở đây.
Tiểu Hổ Tá» giáºt mình quát:
- Là ngưá»i nà o ?
Ná»™i lá»±c đỠlên chuẩn bị tùy thá»i ứng biến.
- Äừng sợ, là nhị thư thư đây.
Nhân ảnh chá»›p qua, Phi Phi từ trên giưá»ng vá»t tá»›i. Tiểu Hổ Tá» lắc đầu cưá»i Ä‘au khổ:
- Nhị thư thư đến đây là m gì ?
Phi Phi cưá»i tươi:
- Chẳng là m gì cả, chỉ vì không yên tâm sợ ngươi nói báºy nói bạ.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i gượng:
- Thư thư cứ coi đệ như đứa trẻ con.
Phi Phi nghiêm nét mặt:
- Ngươi và tên hỠChu có quan hệ, sao lúc nãy không nói cho ta biết !
- Chu đại ca là hiá»n Ä‘iệt cá»§a Vạn lão tiên sinh, tiểu đệ đến đây vì việc cá»§a Vạn lão tiên sinh chứ chẳng có quan hệ gì cả, đệ nghÄ© rằng thư thư biết Ä‘iá»u ấy rồi nên không nói tá»›i... Há» Chu đâu rồi ?
Phi Phi lắc đầu:
- Ta đâu biết, ta chỉ đến trước ngươi một chút.
Tiểu Hổ TỠvội nói:
- Äi, chúng ta Ä‘i tìm hắn đồng thá»i tiểu đệ sẽ giá»›i thiệu thư thư vá»›i hắn để tránh lầm lỡ mai nà y...
Phi Phi lắc đầu:
- Ta không cần gặp hắn. Ở Cổ gia bảo nà y, trừ ngươi ra, thân pháºn cá»§a ta, ta không muốn cho ngưá»i nà o khác biết.
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu:
- Như váºy cÅ©ng phải, váºy tiểu đệ Ä‘i tìm hắn đây.
- Hãy nhắn vá»›i hắn, nếu quả tháºt hắn không yêu Kiếm Hà m thì đừng nên lợi dụng nà ng ta, hãy rá»i Cổ gia bảo cà ng sá»›m cà ng tốt, đừng để lầm lỡ ngưá»i khác và lầm lỡ cả mình.
Tiểu Hổ Tá» không ngá» Phi Phi lại nói ra lá»i ấy, lòng y chấn động tá»± nghÄ©:
“Äúng đó. Lấy tiá»n đồ cá»§a Chu đại ca mà xét, thá»±c không nên gần gÅ©i Cổ Kiếm Hà m...†Trong lúc nghÄ© ngợi, y chợt nghe tiếng Phi Phi vá»ng tá»›i:
- Ngưá»i cá»§a Cổ gia bảo không phải là má»™t lÅ© ngốc đâu. Hắn không thể nà o lừa dối hết được, trái lại coi chừng ngưá»i ta đã giăng bẫy sẵn đợi hắn tá»± mang thân và o đó !
Tiểu Hổ Tá» cà ng nghe cà ng sợ, liên tiếp gáºt đầu:
- Nhị thư thư nói đúng lắm, tiểu đệ sẽ báo cho hắn biết ngay.
Chuyển thân y vá»t ra song cá»a sổ biến mất. Y Ä‘oán Chu Thông Lương có thể đến hai nÆ¡i :
Má»™t là phòng cá»§a Cổ Kiếm Hà m, hai là có thể hắn mạo hiểm đến biệt viện có bức tưá»ng sÆ¡n Ä‘en.
Vừa phi hà nh vừa suy nghĩ, Tiểu Hổ TỠđã đến gần biệt viện ấy.
Y Ä‘oán không sai chút nà o. Lúc ấy Chu Thông Lương Ä‘ang ẩn thân trong má»™t góc kÃn rất gần biệt viện đợi cÆ¡ há»™i đột nháºp.
Tiểu Hổ Tá» khinh thân nhẹ nhà ng đến sau lưng Chu Thông Lương. Hắn đồng thá»i xoay thân lại, Tiểu Hổ Tá» kêu nho nhá»:
- Chu đại ca, đệ là Tiểu Hổ TỠđây.
Chu Thông Lương cÅ©ng nhá» giá»ng:
- Ngươi không nên đến đây là m chi.
- Äệ không phải đến để mạo hiểm đâu.
Chu Thông Lương ngạc nhiên:
- Thế ngươi đến là m gì ?
- Äệ có má»™t việc cần báo vá»›i đại ca.
- Có việc gì đợi khi ta vỠhãy nói.
- Tại sao váºy ?
- Vì ta đã lỡ có hẹn với Cổ cô nương hôm nay nà ng tạo cơ hội cho ta và o tòa biệt viện nà y.
Tiểu Hổ TỠvội nói:
- Không cần mạo hiểm, bao nhiêu tin tức đại ca cần tiểu đệ hiện nay biết cả rồi, vả chăng, dù đại ca có và o đó cÅ©ng không thể biết được mặt tháºt cá»§a lão bà điên đâu.
Chu Thông Lương nhướng mà y:
- Thá»±c váºy ư ?
- Cứ theo tin tiểu đệ được biết, suốt Ä‘á»i lão bà ấy Ä‘á»u Ä‘eo mặt nạ, cả khi ngá»§ cÅ©ng váºy, thá» há»i đại ca có cách nà o nhìn được mặt tháºt bà ta ?
Chu Thông Lương trầm ngâm:
- Nhưng ta đã lỡ ước định với Cổ cô nương.
Tiểu Hổ TỠgạt đi:
- Cứ coi như đại cả xảy ra chuyện bất ngỠkhông thể đúng hẹn.
Chu Thông Lương nghiêm mặt:
- Hổ đệ, ta là ngưá»i cÃnh trá»±c, thà chết chứ không thèm nói láo.
- Äại ca chưa hiểu rõ ý đệ, đó là đối vá»›i những ngưá»i đứng đắn ta má»›i nên giữ lá»i, còn vá»›i các ngưá»i há» Cổ nà y có gì gá»i là trái nghÄ©a mà phải giữ ?
- Ngươi nói thế cũng có phần đúng, nhưng ta không nên đối xỠnhư thế với Cổ cô nương vì nà ng đã lấy hết chân tâm chân ý giúp đỡ tạ..
Tiểu Hổ Tá» chưa kịp nói gì hốt nhiên nghe phÃa trước có ba tiếng búng tay. Chu Thông Lương xua tay:
- Thá»i cÆ¡ đã đến, ta Ä‘i đây, có gì khi vá» sẽ nói.
Vừa nói y vừa gấp rút bắn theo, khi y đến chân tưá»ng Ä‘en. Tiểu Hổ Tá» vá»™i kêu:
- Chu đại ca, đệ sẽ đi theo đại ca.
Thân hình y gấp rút bắn theo, khi y đến chân tưá»ng, chỉ thấy dưới chân tưá»ng có má»™t cá»a động. Chu Thông Lương đã thu thân chui và o cá»a động ấy. Tiểu Hổ Tá» ngầm hÃt má»™t hÆ¡i chân khà tăng thêm cước bá»™ chui luôn theo, y vừa chui và o đã nghe sau lưng tiếng cá»a tá»± động đóng lại.
Lúc ấy trước mặt y Chu Thông Lương hơi dừng lại quay đầu than trách:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi theo ta là m gì, vạn nhất xảy ra Ä‘iá»u gì chẳng lẽ chết cả hai sao ?
Tiểu Hổ Tá» ngáºp ngừng nói:
- Hay là đại ca cứ và o, tiểu đệ đứng đây canh phòng.
Hốt nhiên, một thanh âm già lão cất lên:
- Äã đến đây sao không cùng và o cho rồi ?
Äã bị ngưá»i ta phát hiện, muốn quay lại cÅ©ng không thể được nữa, Chu Thông Lương kéo tay Tiểu Hổ Tá», hai ngưá»i má»™t trước má»™t sau cùng bước tá»›i. Dưới chân há» là má»™t đưá»ng thông đạo nhá» hẹp chỉ dung chứa được má»™t ngưá»i Ä‘i, nếu có ai ở nÆ¡i nà y mai phục ám toán thì chỉ còn nước bá» mạng ở đây chá»› hòng sống sót.
May thay, đó không phải là sá»± tháºt, há» bình an Ä‘i qua hết đưá»ng thông đạo lá»›n tá»›i má»™t gian phòng tối Ä‘en không nhìn thấy bất cứ váºt gì. Äợi má»™t chút, trước mặt bá»—ng ánh lên ánh đèn, Chu Thông Lương dẫn Tiểu Hổ Tá» vượt qua gian phòng ấy. Qua gian phòng ấy là đến má»™t phòng ngá»§ có đặt hai chiếc ghế và má»™t cái giưá»ng, trên giưá»ng ngồi im lặng khoanh chân má»™t lão thái bà đưa hai mắt nhìn há». Chu Thông Lương đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Hổ TỠđừng lý gì đến lão thái bà đi thẳng qua phòng ngá»§, lão thái bà cÅ©ng chẳng lý há»™i gì đến há». Qua phòng ngá»§ ấy lại đến má»™t gian phòng khác. Cổ Kiếm Hà m Ä‘ang đợi há» trong phòng nà y. Khi nhìn thấy Tiểu Hổ Tá», Cổ Kiếm Hà m cau mà y oán trách:
- Chu đại ca sao lại dẫn y đến đây !
Chu Thông Lương vội đáp:
- Cổ cô nương, tình cỠta gặp ỵ..
Chưa dứt lá»i bá»—ng nghe bên cạnh phòng vá»ng lại tiếng há»i cá»§a Cổ phu nhân.
- Hà m nhi, Chu thiếu hiệp đến đấy ư, má»i há» và o đây.
Chu Thông Lương kinh ngạc:
- Ủa, lệnh đưá»ng cÅ©ng đến đây ư ?
Cổ Kiếm Hà m mỉm cưá»i:
- Không có gia mẫu, tiểu muội đâu dám để đại ca và o đây, đi qua gặp mẫu thân.
Nói xong liá»n dẫn Chu Thông Lương và Tiểu Hổ Tá» qua bên má»™t gian tiểu sảnh đưá»ng. Trung sảnh đưá»ng ngoà i Cổ phu nhân “Tố thá»§ kim hoa†Äịch Diá»…m Thu còn có tả hữu hai bên hai lão bà ngồi im. Äịnh và o đây do thám nhưng xem tình hình như thế nà y là đã há»ng rồi. Chu Thông Lương cau mà y mặt lá»™ sắc giáºn đưa mắt nhìn Cổ Kiếm Hà m, nà ng cúi mặt tránh né ánh mắt cá»§a Chu Thông Lương.
Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu kêu má»™t tiếng, nói:
- Hiá»n Ä‘iệt, cháu chá»› trách Hà m nhi, không có lệnh cá»§a ta, không ai được và o đây. Äồng thá»i, cháu hãy yên tâm, lão thân không há» có ý hãm hại cháu đâu...
Mục quang bà di chuyển tá»›i Tiểu Hổ Tá»:
- Ngươi phải là Tiểu Hổ TỠkhông?
Tiểu Hổ TỠưỡn ngá»±c ôm quyá»n thi lá»…:
- Vâng, vãn bối là Tiểu Hổ Tá», xin ra mắt phu nhân.
Cổ phu nhân mỉm cưá»i:
- Gần đây sư phụ ngươi có khá»e không?
Tiểu Hổ TỠngạc nhiên:
- Phu nhân biết sư phụ của vãn bối ư ?
Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu cưá»i lá»›n:
- Lão thân xem bản lãnh bất phà m cá»§a thiếu hiệp tin chắc thiếu hiệp đã được “Quá»· diện nhân lang†chân truyá»n võ công. Lão thân không nhìn lầm chứ ?
Tiểu Hổ TỠđưa mắt kinh dị nhìn Cổ phu nhân, tự nghĩ:
“Lão bà tá» nà y tháºt không dá»… đối phó, e rằng bản lãnh còn lợi hại hÆ¡n cả ba lão bảo chá»§ ở đây nữa, ta nên cẩn tháºn.†Mỉm cưá»i, y nghiêng thân:
- Thần lá»±c nhãn quang cá»§a phu nhân tháºt rá»™ng lá»›n, vãn bối không dám đến, gia sư gần đây đã đổi tên không còn gá»i là “Quá»· diện nhân lang†nữa.
Mặt Cổ phu nhân hơi động:
- Thế lão bây giỠtên là gì ?
- Lão nhân gia hiện nay có tá»± hiệu “Háºn Hải Du Hồn†Cổ phu nhân “a†má»™t tiếng không há»i tiếp chuyện ấy mà lại ra lệnh:
- Nhị vị, má»i ngồi.
Chu Thông Lương và Tiểu Hổ TỠcảm tạ ngồi xuống song song bên nhau. Cổ Kiếm Hà m chuyển thân đến đứng sau Cổ phu nhân. Cổ phu nhân giới thiệu:
- Hai vị lão đại tá»· nà y cùng vá»›i vị lão tá»· tá»· phòng ngoà i kia xưng hiệu là “Phong lăng tam lãoâ€, vị nà y là Thái lão, vị nà y là Hồng lão, còn vị kia là Niên lão.
Chu Thông Lương hÆ¡i chấn động, ra hiệu cho Tiểu Hổ TỠđúng dáºy là m lá»… ra mắt nhị vị lão bà . Hai lão bà im lặng gáºt đầu, tá» ra không cần quan tâm đến háºu bối. Tiểu Hổ Tá» bất mãn tá»± nghÄ©:
“Tháºt là phách lối, nếu gặp cÆ¡ há»™i ta sẽ cho các ngươi biết thế nà o là “Thần võ thần công†má»›i được!†Chu Thông Lương cÆ¡ hồ Ä‘oán được ý nghÄ© cá»§a y vá»™i ngầm đưa tay kéo y như ra hiệu cho y cố nhẫn nại.
Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu cưá»i nhẹ:
- Hiá»n Ä‘iệt, Thái, Hồng nhị lão vừa là thầy vừa là bạn cá»§a lão thân đây, tuy bá» ngoà i có vẻ lãnh đạm, hiá»n Ä‘iệt và thiếu hiệp xin vì ta mà nguyên lượng.
Chu Thông Lương đáp liá»n:
- Không dám, không dám.
- Hiá»n Ä‘iệt, hiện nay ở đây có đông đủ, lão thân muốn cháu trả lá»i má»™t câu cá»§a lão thân, không biết cháu có bằng lòng không ?
Chu Thông Lương ủ dột nghiến răng:
- Bá mẫu cần há»i gì, tiểu Ä‘iệt xin chân thà nh hồi đáp.
- Trước hết ta há»i cháu, cháu và o tệ bảo phải chăng còn có mục Ä‘Ãch gì khác?
Ãnh mắt bà nghiêm nghị, há»i liá»n thẳng và o vấn đỠchÃnh, nếu Chu Thông Lương lỡ lá»i phá»§ nháºn thì tháºt là chẳng thông minh chút nà o và còn tá» ra thiếu quang minh chÃnh đại. Chu Thông Lương khẽ mỉm cưá»i :
- Trước mặt bá mẫu tiểu Ä‘iệt không dám nói dối, thá»±c sá»± tiểu Ä‘iệt đến đây vì việc cá»§a tệ sư thúc, dù có thể chỉ là hiểu lầm cÅ©ng xin Cổ bá mẫu giải thÃch cho rõ rà ng.
Cổ phu nhân cao giá»ng lanh lảnh:
- Ngươi tin hay không tin Cổ bá phụ.
|

14-08-2008, 11:39 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 12
Thá»§y Táºn Nghi Vô Lá»™
Hoa Minh Hựu Nhất Thôn
Chu Thông Lương gáºt đầu :
- Lá»i cá»§a Cổ bá phụ rất có lý, sao tiểu Ä‘iệt dám không tin ?
Bá»—ng nhiên Tiểu Hổ Tá» tiếp lá»i:
- Vãn bối chưa tin hẳn được!
Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu vẫn tươi cưá»i:
- Tại sao thiếu hiệp chưa tin phu quân ta?
Tiểu Hổ TỠgiương lông mà y, mặc cho Chu Thông Lương nháy nhó, y ngang nhiên đáp:
- Vì lá»i cá»§a Cổ bảo chá»§ quá toà n máºt, chẳng có sÆ¡ hở chút nà o chứng tá» Cổ bảo chá»§ đã có sắp đặt sẵn...
Cổ phu nhân thản nhiên gáºt đầu:
- Xem ra ý nghĩ của thiếu hiệp cũng giống hệt sư phụ của thiếu hiệp.
Không thừa nháºn, cÅ©ng không phá»§ nháºn, hốt nhiên Cổ phu nhân trả lá»i như váºy khiến Tiểu Hổ Tá» thêm phần hoang mang, không biết vị phu nhân nà y có quan hệ gì đến sư phụ y mà lại hiểu rà nh rẽ đến như thế ?
ChÃnh lúc y Ä‘ang hoang mang, Cổ phu nhân chuyển câu há»i lại Chu Thông Lương:
- Hiá»n Ä‘iệt, đây là câu há»i cuối cùng, hết sức quan trá»ng, cháu hãy trả lá»i cho thà nh thá»±c:
cháu đối với Kiếm Hà m của chúng ta có thà nh ý hay không?
Chu Thông Lương đưa mắt nhìn Cổ Kiếm Hà m, chỉ thấy nà ng đưa mắt đắm Ä‘uối nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Chu Thông Lương cảm thấy khó nói, mặt hắn á»ng Ä‘á», trù trừ rất lâu má»›i nhè nhẹ thở dà i :
- Bá mẫu, tiểu Ä‘iệt lấy là m thẹn không trả lá»i được.
Hắn nói câu ấy đúng là nói từ lương tâm vì hắn không thể lừa dối nà ng.
Dá»± liệu Cổ phu nhân và Cổ Kiếm Hà m nghe xong câu ấy sẽ pháºt ý, hoặc Ãt ra cÅ©ng phản đối nhưng không ngá» Cổ phu nhân vẫn bình tÄ©nh như thưá»ng, bà khẽ gáºt đầu :
- Cháu tháºt là thà nh tháºt.
Lá»i nói hÆ¡i dừng lại, sau đó bà há»i tiếp:
- Nhưng nguyên nhân tại vì sao váºy ? Vì Hà m nhi hay vì thân thế cha mẹ cá»§a nó ?
Chu Thông Lương ld :
- Không, Hà m muội là một cô nương rất tốt.
- Váºy thì là vì bối cảnh gia đình cá»§a nó chăng ?
Bà dám nói ra câu nà y đủ biết là rất hiểu rõ chÃnh mình, khiến Chu Thông Lương lại cà ng khó xá». Bối cảnh gia đình cá»§a Cổ gia quả là bất hảo, nhưng Chu Thông Lương không thể nói thẳng Ä‘iá»u đó, nếu nói ra tháºt chẳng hóa ra là bà i bác gia đình Cổ phu nhân và phụ rẫy tấm chân tình cá»§a Cổ cô nương hay sao ? Vương Trạch Long nói:
- Vấn đỠlà tại tiểu điệt chứ không phải bất cứ lý do gì khác.
Hắn quả là ngưá»i thông minh đã tránh trả lá»i và o chÃnh diện, nhưng Cổ phu nhân chưa chịu buông tha, bà cưá»i nhẹ:
- Tá»± thân hiá»n Ä‘iệt có vấn đỠgì ?
Chu Thông Lương đáp:
- Vì tiểu Ä‘iệt lỡ tu há»c má»™t loại thần công không thể nà o láºp gia đình được.
Cổ phu nhân chau mà y:
- Äó không phải là lý do để thoái thác đó chứ ?
Chu Thông Lương chÃnh sắc:
- Tất cả lá»i tiểu Ä‘iệt Ä‘á»u là nói tháºt, nếu bá mẫu không tin, tiểu Ä‘iệt có thể chứng minh ngay bây giỠđể bá mẫu minh xét.
Cổ phu nhân hơi trầm tư một chút, rồi bảo:
- Hiá»n Ä‘iệt, không phải là ta không tin ngươi, nhưng ta muốn biết thá»±c sá»± ngươi đã há»c loại thần công nà o mà đến ná»—i như váºy ?
Chu Thông Lương nói:
- Bá mẫu đã nói đến như thế, tiểu điệt là m sao dám dấu được nữa...
Cổ phu nhân gáºt đầu:
- Hiá»n Ä‘iệt quả là má»™t thiếu niên minh mẫn, tương lai nhất định sẽ còn nhiá»u hứa hẹn...
Vừa nói câu ấy bà vừa chuyển đỠtà i, quay lại nhìn Tiểu Hổ Tá»:
- Sư phụ thiếu hiệp khi xưa còn minh mẫn hÆ¡n cả Chu đại ca cá»§a ngưá»i đây, chÃnh vì váºy mà bị ngưá»i ta gá»i là “Quá»· diện nhân lang†đó.
Tiếp đó, dưá»ng như bà có thở dà i như thương tiếc. Tiểu Hổ TỠđộng tâm tá»± suy nghÄ©:
“Cổ phu nhân nà y sao lại quen biết rà nh rẽ vá»›i sư phụ ta như thế ? Chẳng lẽ giữa há» còn có quan hệ gì khác?†Cổ phu nhân nói vá»›i Tiểu Hổ Tá» má»™t câu khiến y phải suy nghÄ© xong lại chuyển há»i Chu Thông Lương:
- Hiá»n Ä‘iệt cần gì bảo Kiếm Hà m lấy giùm cho.
Chu Thông Lương đáp:
- Không cần gì cả, trên bà n có chén trà nà y là được rồi.
Nói xong, hắn đưa hữu chưởng đặt nhẹ nhà ng lên miệng chén trà , sau đó hai mắt nhắm nghiá»n lại váºn công má»™t lúc rồi thu chưởng vá», nghiêng thân nói:
- Xin trình chút vá»ng dại má»i bá mẫu xem qua !
Cổ Kiếm Hà m vượt thân tá»›i cầm chén trà vừa rồi đưa lên trước bà n cá»§a Cổ phu nhân. Cổ phu nhân nhìn và o lòng chén trà , chỉ thấy lòng chén đã nhẵn như chùi không còn má»™t giá»t nước, dưới đáy chén vẫn còn Ä‘á»ng lại chừng mưá»i lá trà và và i xác trà chưa tan hẳn.
Cổ phu nhân hÆ¡i chau mà y cầm chén trà nhẹ nhà ng đưa qua Thái lão bà ngồi bên cạnh, sắc mặt Thái lão bà khẽ động, đưa tay nhúm lấy hai ba lá trà trong đáy chén đặt lên lòng tay thổi nhẹ má»™t cái, chỉ thấy hai ba lá trà tức thì hóa thà nh bá»™t phấn bay tÆ¡i tả theo gió. Cổ Kiếm Hà m không nhịn được buá»™t miệng há»i:
- Thái bà , cái đó là công phu gì váºy sao lại biến lá trà thà nh bá»™t phấn được?
Thái lão quay đầu nhìn Chu Thông Lương nhè nhẹ gáºt đầu:
- Thiếu hiệp luyện công phu phải chăng là “Nhất sát thuần dương công�
Chu Thông Lương nghiêng mình đáp:
- ChÃnh là “Nhất sát thuần dương côngâ€.
Thái lão nói tiếp:
- Lão nghe nói “Nhất sát thuần dương công†nà y luyện đến mưá»i thà nh há»a hầu thì cách nước có thể đốt cháy mà không há» là m hao tổn nước, nhìn thiếu hiệp váºn công mà trong chén cạn không như váºy là công lá»±c chưa đủ, há»a hầu còn kém lắm.
Chu Thông Lương đáp:
- Vãn bối má»›i luyện công phu nà y có ba năm do đó công lá»±c chưa đủ, há»a hầu còn kém.
Thái lão gáºt đầu :
- Nghe nói sau khi luyện thà nh “Nhất sát thuần dương côngâ€, ước chừng sau mưá»i năm má»›i có thể đạt đến thà nh công phải không ?
Cổ Kiếm Hà m kêu lên:
- Äừng nói mưá»i năm, có hai mươi năm cháu cÅ©ng có thể chỠđược...
Cổ phu nhân kêu má»™t tiếng cháºn lại:
- Hà m nhi, đừng xen và o chuyện ngưá»i lá»›n...
Bà bá»—ng chuyển lá»i há»i sang Chu Thông Lương:
- Hiá»n Ä‘iệt đã luyện “Nhất sát thuần dương công†nhưng chưa lâu, ta nghÄ© rằng hẳn không phải là không có nguyên nhân.
Cổ phu nhân là ngưá»i cá»±c thông minh, chỉ má»™t câu há»i đã chạm tá»›i thương tâm cá»§a Chu Thông Lương, hắn than:
- Chuyện cÅ© không nên nhắc lại, xin lão bá chá»› há»i.
Cổ Kiếm Hà m lo lắng:
- Chu đại ca, ai đả thương bại đến đại ca? Tiểu muá»™i xin thay đại ca báo háºn.
Cổ phu nhân quát má»™t tiếng nhá»:
- Hà m nhi, không nên là m Chu đại ca thương tâm.
Cổ Kiếm Hà m rưng rưng nước mắt:
- Mẹ, xin mẹ cho con chá» Chu đại ca mưá»i năm nhé !
Cổ phu nhân thở dà i não nuột:
- Hiá»n Ä‘iệt...
ChÃnh Ä‘ang định nói bá»—ng bên phòng cạnh vách vá»ng tá»›i má»™t tiếng ai thê thảm, cắt đứt lá»i nói cá»§a Cổ phu nhân.
Mặt Cổ phu nhân biến sắc:
- Lão bà là m sao váºy ?
Thái lão vội nói:
- Gần đây tình trạng lão bà khác thưá»ng, không biết vì nguyên nhân gì, ta Ä‘i tá»›i thá» xem.
Vừa dứt tiếng, ngưá»i đã đứng báºt lên, thân hình vá»t ra khá»i phòng. Không khà trong phòng bá»—ng tá»± nhiên căng thẳng, cuá»™c nói chuyện đương nhiên phải tạm ngưng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng lắng nghe động tÄ©nh từ phòng bên cạnh.
Äá»™t nhiên có tiếng Thái lão quát to từ bên ấy:
- Nguy lắm rồi, lão bà điên đã nổi cơn...
Hồng lão nói gấp:
- Ta Ä‘i xem thá».
Thân hình chá»›p lên phi thân vá»t ra. Tiểu Hổ TỠđịnh động thân theo sau nhưng bị Chu Thông Lương lấy mắt ngăn lại. Tất cả hà nh động ấy Cổ phu nhân Ä‘á»u nhìn thấy nhưng bà bị con gái là Cổ Kiếm Hà m đứng sau lưng xô và o vai có ý giục mẫu thân dẫn má»i ngưá»i qua xem. Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu là ngưá»i rất yêu con gái, thoạt đầu hÆ¡i chau mà y nhưng sau đó lại gáºt đầu miá»…n cưỡng đứng dáºy buông lá»i:
- Tất cả chúng ta hãy qua bên ấy xem sao.
Bà ra khá»i phòng, sát vách bên kia là gian phòng cá»§a lão bà điên, gian phòng ấy khác hẳn vá»›i mấy gian phòng khác, nhìn qua đã biết là thiết kế rất đặc biệt, chung quanh tưá»ng xây bằng loại đá cứng và dà y hÆ¡n hẳn các bức tưá»ng khác. Cá»a phòng được gắn má»™t cánh cá»a bằng những song sắt lá»›n bằng cổ tay trẻ con.
Tất cả dừng lại trước những song sắt ấy nhìn và o. Lúc ấy Thái bà và Hồng bà đá»u đã và o trong phòng má»—i ngưá»i Ä‘á»u cầm má»™t Ä‘oản côn mà u đỠđứng cạnh hai bên má»™t lão bà tóc trắng như cước. Trong phòng ấy rất sạch sẽ, áo quần cá»§a lão thái bà điên cÅ©ng rất sạch sẽ, lúc ấy bà lão Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế hai tay đặt trên hai đầu ghế đưa mắt trừng trừng nhìn Thái bà và Hồng bà lúc nà o cùng tác thế như sắp nhảy đến. Hiển nhiên lão thái bà điên hình như có phần sợ sệt hai Ä‘oản côn đỠtrong tay hai lão bà kia. Tiểu Hổ TỠđặc biệt chú ý tá»›i diện mục lão thái bà điên, thì thấy nét mặt trÆ¡ trÆ¡ như gá»— đương nhiên là vì có Ä‘eo mặt nạ, nhưng cái mặt nạ ấy chế tác rất tinh xảo dán chặt và o mặt rất khó phân biệt.
Thân thể Tiểu Hổ Tá» nhá» bé nên y có thể thò cả đầu và o những song sắt để nhìn cho kỹ. Lúc ấy hai mắt lão bà điên như bắn ra tia hung quang nhìn và o mặt Tiểu Hổ Tá», y nhìn thấy ánh mắt ấy rất lạ lùng, vừa như phẫn ná»™, vừa như nóng nảy, vừa như muốn nói Ä‘iá»u gì lại, vừa như mê hoảng, tóm lại trong lòng Tiểu Hổ Tá» phát hoảng sợ. Không ngá» thân hình lão bà điên nhảy vá»t tá»›i hai cánh tay cùng quét tá»›i Thái bà và Hồng bà .
Hiển nhiên Thái Hồng nhị lão bị bất ngá» không kịp trả đòn, đà nh nghiêng thân tránh, thân pháp lão bà điên vừa mau lẹ vừa kỳ lạ phát xuất như tên bắn tá»›i phÃa Tiểu Hổ Tá».
Tiểu Hổ Tá» kinh hoảng vá»™i rút đầu ra tránh được thế chụp cá»§a lão bà điên ấy. Lão bà điên không chụp trúng Tiểu Hổ Tá», mưá»i ngón tay như móc câu chá»™p và o những song sắt quát to rung song sắt rÃt lên từng tiếng khiến cả căn phòng như rung động, bụi bám trên trần rÆ¡i xuống mù mịt.
Ngay lúc đó, Thái Hồn nhị lão bà nhảy đến sau lưng lão thái bà điên, cả hai giÆ¡ Ä‘oản côn đỠđiểm tá»›i hai vai lão bà điên. Lão bà điên bị Ä‘oản côn đỠđiểm trúng, rùng mình liá»n mấy cái cà ng lay động chấn song sắt dữ dá»™i hÆ¡n như cố tìm cách thoát ra.
Hai Ä‘oản côn Ä‘iểm trúng mà chẳng là m ngã lão bà điên, Thái Hồng nhị lão bà liá»n cùng quát to Ä‘iểm liên tiếp ba bốn đưá»ng côn nữa, nhưng lão bà điên vẫn không ngừng gầm rú vừa lay chuyển song sắt.
Thái Hồng nhị lão lộ vẻ kinh ngạc, giơ cao hai đoản côn vừa lúc Cổ phu nhân hốt nhiên xua tay ra lệnh:
- Äá»§ rồi, cứ để từ từ lão bà cÅ©ng sẽ ngã thôi !
Thái Hồng nhị lão láºp tức thu hồi Ä‘oản côn nhưng vẫn thá»§ thế đứng bên cạnh lão bà điên chuẩn bị tùy thá»i xuất thá»§. Lão bà điên rung cá»a thêm má»™t cháºp nữa, quả nhiên khà lá»±c đã cạn kiệt từ từ dừng lại, tiếp đó thân hình cong lên ngã váºt xuống đất kêu lên mấy tiếng đứt quãng...
Tiểu Hổ Tá» cố lắng nghe, hình như tiếng rên cá»§a lão chÃnh là kêu tên y:
Tiểu...
Hổ... Tá»... Tiểu... Hổ... Tá»...†Cà ng nghe y cà ng thấy giống tên mình, y liá»n váºn dụng truyá»n âm thần công nói và o tai Chu Thông Lương:
- Chu đại ca, đại ca hãy nghe kỹ tiếng kêu của lão thái bà điên, phải là tên của tiểu đệ không?
Chu Thông Lương ngưng thần cố nghe những âm thanh tiếng kêu của lão bà , đang ngắt quãng, nhỠdần rồi hoà n toà n mất hẳn. Có lẽ lão bà đã chìm sâu và o giấc ngủ dà i.
Thái Hồng nhị lão khiêng lão bà vất lên trên giưá»ng rồi lùi ra ngoà i. Tiểu Hổ Tá» không thể nhịn được, buá»™t lá»i:
- Lão tiá»n bối, thế nà y là thế nà o, sao bá»—ng nhiên lão thái bà lại ngá»§ say như thế?
Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu thở dà i:
- Lão thái bà điên nà y rất lợi hại, khi nổi cơn điên không chế phục được, không biết là m sao hơn ta phải đặc chế một loại kỳ dược đủ để khống chế.
Chầm cháºm dừng câu, không đợi Tiểu Hổ Tá» há»i thêm, bà tiếp:
- ... Hai cây Ä‘oản côn mà u đỠbên trong có ngầm chứa loại kỳ dược ấy, chuôi côn có má»™t cái nút bấm, khi Ä‘iểm trúng lão, chỉ cần bấm nút là loại kỳ dược ấy sẽ bắn và o ngưá»i lão bà buá»™c lão bà phải ngá»§ say.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Nhưng má»—i lần như váºy lão bà ngá»§ say trong bao lâu ?
- Hôm nay vì tình hình đặc biệt, nhị lão đã Ä‘iểm tá»›i bảy côn, có lẽ phải trong hai ngà y nữa lão thái bà má»›i tỉnh dáºy.
Chu Thông Lương thấy cơ hội đả đến, lấy hết dũng khà thưa:
- Bá mẫu, nhân cÆ¡ há»™i nà y bá mẫu có thể cho cháu nhìn bá»™ mặt tháºt cá»§a lão thái bà điên ấy được không?
Cổ phu nhân khẽ cưá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể.
Liá»n đó quay vá» hướng Thái Hồng nhị lão gáºt đầu liá»n mấy cái.
Thái Hồng nhị lão đưa tay mở cá»a song sắt.
Thân thể Tiểu Hổ Tá» nhá» bé nên mau lẹ, y vượt thân đến cạnh giưá»ng cá»§a lão thái bà rất mau, y vươn tay định lá»™t mặt nạ trên đầu lão thái bà , nhưng y bá»—ng sá»ng ngưá»i trừng mắt đứng tại chá»—. Thì ra, chiếc mặt nạ được chế tác đặc biệt phi thưá»ng, chẳng khác nà o mặt ngưá»i tháºt vì đã ăn sâu và o da không có má»™t vết rách, dù nhìn tháºt gần cÅ©ng không thể biết đó là mặt nạ.
Chu Thông Lương nhìn thấy sắc mặt tuyệt vá»ng cá»§a Tiểu Hổ Tá», liá»n há»i:
- Tiểu Hổ Tá», là m sao váºy ?
Tiểu Hổ TỠthở dà i:
- Chiếc mặt nạ nà y không gỡ xuống được.
Chu Thông Lương không tin:
- Tại sao không gỡ được?
Nói xong, hắn vươn tay chụp và o cổ lão bà định kéo xuống...
Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu lắc đầu:
- Mặt nạ ấy thực không gỡ được đâu. Nếu gỡ được, chúng ta đã gỡ xuống từ lâu rồi.
Tiểu Hổ TỠđộng tâm:
- Chúng ta dùng dao tước ra có được không?
Cổ phu nhân đáp:
- Dùng dao cũng vô dụng, vì mặt nạ ấy đã lớn lên theo tuổi của lão thái bà , không có cách nà o tách ra được... Không tin các ngươi cứ nhìn nơi cổ lão bà có một vết bị dao tước ra đó...
Tiểu Hổ Tá» hÆ¡i nhấc đầu lão bà lên, quả nhiên đúng như lá»i Cổ phu nhân, bất giác y dá»±ng lông mà y trợn mắt:
- Thực là thủ đoạn hiểm độc.
Cổ phu nhân vẫn bình thản:
- Rất tiếc là lão thái bà không chịu nói ai là ngưá»i có dã tâm hại lão thái bà .
Tiểu Hổ TỠngạc nhiên:
- ChÃnh tiá»n bối phu nhân cÅ©ng không biết ư ?
- Khi chúng ta tìm được lão thái bà thì lão đã có tình trạng như hiện nà y, và đã Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng rồi, sá»± thá»±c là ai hại lão, chỉ có thể trá»i má»›i biết.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Vãn bối nghe nói, bà lão là sư mẫu của đại bảo chủ có phải không?
- Äiá»u ấy kể ra rất khó nói, có thể đúng mà cÅ©ng có thể không đúng.
- Lão tiá»n bối, xin đừng đùa vá»›i vãn bối.
Cổ phu nhân nghiêm m. ăt:
- Ta nói Ä‘á»u là lá»i thá»±c, vì căn bản thân pháºn cá»§a lão thái bà rất khó minh chứng, đương nhiên lão vẫn có khả năng là sư mẫu phu quân ta vì lão vẫn thưá»ng gá»i “Tiểu Hồ Tá»"...
Tiểu Hổ Tá» ngây mặt ra cưá»i, thì ra lúc nãy lão thái bà gá»i “Tiểu Hồ Tá»", chứ không phải “Tiểu Hổ Tá»"... Chu Thông Lương há»i tiếp:
- Bá mẫu, còn có lý do nà o khác nữa không?
Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu có vẻ suy nghÄ© rất lung, má»™t lúc lâu bà nói tiếp, không biết có phải trả lá»i trá»±c tiếp câu há»i ấy hay không:
- Hiá»n Ä‘iệt và con gái ta coi như không có lương duyên phu phu.... nhưng ta có yêu cầu nà y mong hiá»n Ä‘iệt đáp ứng giúp ta, hiá»n Ä‘iệt hãy mang Hà m nhi ra khá»i Cổ gia bảo để nó được yên ổn...
Cổ Kiếm Hà m kêu lên:
- Không, con và Chu đại ca đã không có duyên pháºn, con không chịu lấy ai cả, con sẽ ở váºy suốt Ä‘á»i.
Cổ phu nhân lắc đầu mắng:
- Con nha đầu ngu ngốc nà y, mi nói váºy e rằng quá sá»›m đấy...
Bà chuyển lại vỠChu Thông Lương:
- Hiá»n Ä‘iệt có hứa giúp ta Ä‘iá»u ấy không?
Chu Thông Lương chau mà y:
- Bá mẫu, tiểu điệt chưa hiểu ý bá mẫu, Hà m muội ở bên cạnh bá mẫu không tốt hơn là đưa đi nơi khác sao ?
- Ngươi thá»±c cho rằng nó ở lại Cổ gia bảo là an toà n hÆ¡n à ? Không, ai cÅ©ng có thể thấy trước vá»›i hà nh vi cá»§a Cổ gia tam huynh đệ, sá»›m muá»™n gì Cổ gia bảo sẽ gặp đại há»a nhà tan cá»a nát.
Không ngá» Cổ phu nhân lại có dÅ©ng cảm nói lên Ä‘iá»u đó. Trong hoà n cảnh như bà hiện nay không dá»… gì nhìn xa thấy rá»™ng như thế. Bất giác Chu Thông Lương đưa mắt nhìn Tiểu Hổ Tá», hai ngưá»i cùng gáºt đầu, trong lòng thầm khâm phục Cổ phu nhân, Tiểu Hổ Tá» Ä‘oạt lá»i:
- Lão tiá»n bối như đã có viá»…n nhãn ấy, sao không sá»›m khuyến cái Cổ đại bảo chá»§ ?
C phu nhân Äịch Diá»…m Thu thở dà i:
- Ta khuyến cáo phu quân ta đã hai mươi năm nay, nếu phu quân chịu nghe ta đã không cà ng lúc cà ng sa lầy như hôm nay.
Chu Thông Lương nói:
- Nếu đã như váºy sao bá mẫu lại còn ở trong vÅ©ng bùn nà y, vì sao không tá»± dẫn Hà m muá»™i rá»i khá»i đây ?
Cổ phu nhân cưá»i khổ:
- Hiá»n Ä‘iệt, ngươi đừng lầm, kỳ thá»±c ta cÅ©ng đâu phải ngưá»i tốt là nh gì, không ở lại Cổ gia bảo ta biết dung thân và o đâu ? Huống gì năm xưa ta kết oán đầy khắp giang hồ, ở lại đây may ra ta còn giữ được chút thân tà n, rá»i khá»i Cổ gia bảo là ta tá»± và o chá»— chết, ngươi có đồng ý chiếu cố tá»›i Hà m nhi chăng ?
Chu Thông Lương thấy đây là má»™t việc quan trá»ng nên không khá»i do dá»±. Tiểu Hổ Tá» nháºn thấy Cổ phu nhân đã tha thiết phó thác, đây là má»™t việc nghÄ©a không thể từ nan, y không đợi Chu Thông Lương quyết định liá»n tá»± vá»— ngá»±c nói:
- Lão tiá»n bối đã tin cáºy chúng ta như thế, vãn bối xin thay mặt cho Chu đại ca chấp nháºn...
Chu Thông Lương vá»™i và ng xua tay cháºn lá»i:
- Hổ đệ, từ từ đã.
Tiểu Hổ TỠnói:
- Ngươi tá»± nháºn nhưng ngươi có biết Cổ cô nương có chịu hay không?
Cổ Kiếm Hà m định cất tiếng bá»—ng nghe “Truyá»n âm nháºp máºt†cá»§a mẹ nói và o tai:
“Con đừng từ chối, cứ nghe lá»i mẹ, kiên nhẫn ắt sẽ chiếm được y thôi !â€. Cổ phu nhân quay đầu giả vá» há»i Cổ Kiếm Hà m:
- Hà m nhi, mẹ nói váºy, ý con ra sao ?
Cổ Kiếm Hà m u oán thở dà i:
- Nữ nhi chỉ xin nghe theo lá»i mẹ.
Cổ phu nhân truy há»i Chu Thông Lương:
- Hiá»n Ä‘iệt, bây giá» là tùy ý hiá»n Ä‘iệt đó.
Chu Thông Lương bị bức bách không biết sao hơn đà nh đáp:
- Tiểu Ä‘iệt được ân bá mẫu và Hà m muá»™i tin cáºy, xin tuân lệnh.
Cổ phu nhân nghiêm mặt nhìn con gái:
- Hà m nhi, từ hôm nay Chu ca ca là ngưá»i thân thuá»™c cá»§a con, từ nay con phải tuyệt đối nghe lá»i ca ca.
Cổ Kiếm Hà m cúi đầu đáp “Vâng†má»™t tiếng. Cổ phu nhân mỉm cưá»i xoay qua Tiểu Hổ Tá»:
- Hổ thiếu hiệp, lúc nãy thiếu hiệp đã vá»— ngá»±c tá»± nháºn, váºy là thiếu hiệp đối vá»›i Hà m tá»· tá»· cÅ©ng có phần trách nhiệm đó.
Tiểu Hổ TỠgiương mà y đáp:
- Xin lão tiá»n bối yên tâm, Tiểu Hổ TỠđã nói là giữ lá»i, mai đây và dù cho Chu đại ca có phụ bạc lệnh ái, vãn bối cÅ©ng sẽ can thiệp, nhưng còn má»™t Ä‘iá»u... vãn bối không chịu là m đệ đệ, phải là m ca ca vãn bối má»›i chịu nháºn trách nhiệm.
Cổ phu nhân mỉm cưá»i:
- Thiếu hiệp năm nay bao nhiêu tuổi ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i đáp:
- Vừa đủ mưá»i chÃn tuổi rưỡi.
Cổ phu nhân cưá»i ha hả:
- Thiếu hiệp thá»±c mưá»i chÃn tuổi rưỡi ư ?
Tiểu Hổ Tá» chỉ Chu Thông Lương nghiêm giá»ng :
- Bốn năm trước khi Chu đại ca cứu sống vãn bối má»™t lần, lúc đó vãn bối đã mưá»i lăm tuổi hÆ¡n, Ä‘iá»u đó Chu đại ca có thể chứng minh.
Chu Thông Lương mỉm cưá»i:
- Ta chỉ có thể chứng minh bốn năm trước ngươi cũng chỉ nhỠthế nà y còn thực ngươi bao nhiêu tuổi, ta là m sao biết rõ ?
Tiểu Hổ TỠphản đối:
- Chu đại ca, đại ca như váºy không phải là bạn tốt nữa rồi, rõ rà ng đại ca biết chắc tiểu đệ đã hÆ¡n mưá»i chÃn tuổi, sao lại nói ngược thế ?
Chu Thông Lương cưá»i ha hả:
- ÄÆ°á»£c, được, thì cứ coi như ngươi mưá»i chÃn tuổi rưỡi cÅ©ng được.
Lúc ấy Tiểu Hổ Tá» má»›i cưá»i hể hả:
- Cổ cô nương, váºy thì cô nương cÅ©ng phải gá»i ta má»™t tiếng Hổ đại ca.
Cổ Kiếm Hà m chu môi nhá» giá»ng :
- Ta không chịu gá»i ngươi là đại ca đâu.
Cổ phu nhân can thiệp:
- Hà m nhi, năm nay con chưa tá»›i mưá»i chÃn, theo đó con phải gá»i Hổ thiếu hiệp là đại ca má»›i đúng.
Cổ Kiếm Hà m lắc đầu :
- Không, y chỉ lá»›n hÆ¡n con má»™t chút, sao đáng gá»i là đại ca ?
- Hà m nhi, ta cho rằng con rất ngốc, là m tá»· tá»· sao bằng là m muá»™i muá»™i, là m tá»· tá»· con phải lo cho y, còn là m muá»™i muá»™i y sẽ phải lo cho con không thÃch hÆ¡n ư ?
Cổ Kiếm Hà m “a†một tiếng, quay sang Tiểu Hổ TỠvui vẻ:
- Hổ đại ca, đã là m ca ca phải ra vẻ ca ca mới được đấy nhé.
Lúc ấy Tiểu Hổ Tá» chỉ thÃch là m ca ca, còn tương lai ra sao y không cần biết, y khoái chà cưá»i ha hả:
- Nhất định, nhất định, mau sau nhất định ta sẽ có vẻ ca ca !
Má»i ngưá»i Ä‘ang cưá»i cưá»i nói nói bá»—ng Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu thở dà i má»™t tiếng não nuá»™t khiến má»i ngưá»i ngừng cưá»i, chỉ nghe Cổ phu nhân nói:
- Ta rất cảm kÃch các ngươi đáp ứng chiếu cố cho Hà m nhi, ta đã chuẩn bị sẵn má»™t món quà nho nhá», hy vá»ng các ngươi không chối từ tấm lòng thà nh cá»§a ta.
ÄÆ°a tay và o áo, phu nhân lấy ra má»™t bao mà u đỠtrao cho Chu Thông Lương.
Äúng là má»™t lá»… váºt đã được chuẩn bị sẵn khiến Chu Thông Lương không thể không nháºn. Chu Thông Lương cÅ©ng là má»™t kỳ sÄ© giang hồ không bị câu thúc bởi lẽ thưá»ng, hắn đưa tay thẳng thắn nháºn lấy:
- Äa tạ bá mẫu.
Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu mỉm cưá»i :
- Không cần Ä‘a lá»…... ngươi hãy mở ra nhìn xem để có Ä‘iểm gì không rõ rà ng, ta sẽ giải thÃch ngay bây giá».
Chu Thông Lương mở bao mà u đỠấy, rút ra một tỠgiấy, chỉ thấy trên mặt giấy viết mấy chữ:
“Trong chân tượng tôn thần ở Tây Hồ linh ẩn tá»±â€. Chu Thông Lương trầm ngâm trong lúc Cổ phu nhân tá»± tiếp:
- Tá» giấy nà y ta lấy từ trong thân lão thái bà điên đã lâu và đó cÅ©ng là nguyên nhân chúng ta phải nuôi lão thái bà ấy nhiá»u năm nay.
Chu Thông Lương buột miệng :
- Tá» giấy nà y hẳn phải là má»™t váºt rất trân quý?
Cổ phu nhân gáºt đầu :
- Có ngưá»i nói đây là má»™t phần trong bản đồ để tìm “Thần võ bảo khốâ€, Ä‘iá»u ấy đúng tá»›i mức độ nà o, ta không dám khẳng định.
Tiểu Hổ Tá» nghe nói đến bản đồ tìm các váºt châu báu trong Thần võ bảo khố, không thể nhịn được, bất giác “ối chà †má»™t tiếng :
- Cái gá»i là “Thần võ bảo khốâ€...
Y vốn định nói:
“Cái gá»i là Thần võ bảo khố chỉ bịp thôi!â€, nhưng định báºt lá»i sá»±c nhá»› câu ấy không nên nói ra liá»n im bặt không nói tiếp nữa. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Cổ phu nhân không biết Tiểu Hổ Tá» hiểu rõ Thần võ bảo khố hÆ¡n ai hết, bà vẫn thản nhiên giải thÃch:
- Äoạt được châu báu trong Thần võ bảo khố ắt sẽ thà nh kẻ già u nhất thiếu hiệp, và võ công cÅ©ng là độc bá võ lâm. Phu quân ta là ngưá»i thiếu đức không thể được hưởng, do đó ta tặng cho các ngươi, hy vá»ng các ngươi dùng và o Ä‘iá»u thiện.
Bất kể “Thần võ bảo khố†có thá»±c hay không, chỉ cần tấm lòng thà nh thá»±c cá»§a Cổ phu nhân đủ khiến cả hai cảm kÃch, do đó Tiểu Hổ Tá» không dám lá»™ vẻ khinh miệt, Tiểu Hổ TỠđã biết “Thần võ bảo khố†bị ngưá»i khác Ä‘oạt mất rồi, nhưngChu Thông Lương vẫn chưa biết Ä‘iá»u ấy, hắn cảm động đến đỠá»ng mặt:
- Bá mẫu ân thưởng lớn đến thế, tiểu điệt thực không biết sao báo đáp...
Bỗng nhiên Cổ phu nhân bảo:
- Câu viết trên tá» giấy ấy các ngươi nhá»› kỹ lấy là đủ rồi, không nên giữ, lại khiến ngưá»i khác sinh nghi.
Chu Thông Lương ứng thanh “Vâng†má»™t tiếng, hai tay cháºp lại nghiá»n nát giấy thà nh bá»™t bá» và o trong chén trà . Cổ phu nhân quay sang Hồng lão:
- Hồng nhị kỳ đã chuẩn bị các hà nh lý xong chưa ?
Hồng lão khẽ gáºt đầu chuyển thân Ä‘i ra ngoà i, sau má»™t lát đã quay lại vá»›i hai túi hà nh lý, không nói má»™t lá»i đặt trước mặt Cổ phu nhân. Cổ Kiếm Hà m thất sắc:
- Mẹ, hà nh lý định mang cho ai đây ?
Cổ phu nhân gượng cưá»i Ä‘au khổ:
- Ta sẽ đưa tiá»…n các ngươi rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Cổ Kiếm Hà m chấn động:
- Mẹ bảo các con rá»i nÆ¡i đây ngay bây giỠư ?
Cổ phu nhân thở dà i:
- Hà i tá», trên Ä‘á»i nà y bữa tiệc nà o rồi cÅ©ng phải tà n, Ä‘i bây giá» hoặc mai kia đâu có gì khác nhau, trái lại bây giá» các con không chịu thoát thân sợ rằng khó có dịp đó.
Cổ Kiếm Hà m ủ dột:
- Không, nữ nhi không muốn rá»i mẹ ngay lúc nà y.
Cổ phu nhân Äịch Diá»…m Thu xúc động:
- Mẹ chỉ còn hy vá»ng ở má»™t mình con, con không nghe lá»i mẹ thì mẹ sống còn ý nghÄ©a gì nữa ?
Cổ Kiếm Hà m nấc lên:
- Con xin ở lại với mẹ và i ngà y nữa rồi sẽ đi không được sao ?
Cổ phu nhân ảm đạm nhưng cương quyết lắc đầu:
- Không được, thân phụ con đã muốn đến đây khá nhiá»u bằng hữu, đêm nay con không Ä‘i ngà y mai muốn Ä‘i cÅ©ng trá»… mất. Tình thế ngà y mai khác hẳn, sẽ rất khó khăn cho chúng ta. Thôi, hãy nghe lá»i mẹ, Ä‘i thôi !
Tiểu Hổ TỠvội nói:
- Lão tiá»n bối, vãn bối chưa thể Ä‘i được, vãn bối đến đây chỉ vì mục Ä‘Ãch cứu Vạn lão tiá»n bối thoát hiểm. Vạn lão tiá»n bối...
Cổ phu nhân nhẹ nhà ng cắt lá»i:
- Chuyện Vạn đại hiệp thoát hiểm, tá»± ta đã có chá»§ trương, không cần phiá»n tá»›i thiếu hiệp... còn thiếu hiệp chưa muốn Ä‘i cùng Chu tiểu Ä‘iệt ra khá»i Cổ gia bảo cÅ©ng không sao vì trừ ta ra chẳng ai để ý gì đến thiếu hiệp, vả chăng vá»›i thân pháºn thấp hèn như thiếu hiệp bây giá», mai kia sẽ còn có cÆ¡ há»™i rá»i khá»i đây.
Sau đó Cổ phu nhân dẫn tất cả theo đưá»ng bà đạo ra khá»i tòa biệt viện. Ra khá»i biệt viện, Cổ phu nhân nói vá»›i Tiểu Hổ Tá»:
- Äến đây là hết liên quan tá»›i thiếu hiệp rồi, thiếu hiệp hãy quay vá» Ä‘i !
Tiểu Hổ Tá» nhìn Chu Thông Lương và Cổ Kiếm Hà m, ôm quyá»n xá:
- Tiểu đệ xin tạm biệt.
Chuyển ngưá»i, y ẩn thân và o trong bóng đêm. Tiểu Hổ Tá» không an tâm Ä‘i ngay, y lén theo chân ba ngưá»i tiếp tục Ä‘i tá»›i hướng đại môn.
|

14-08-2008, 11:40 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 13
Khuê Các Giữa Ong Bướm
Lao Lung Khốn Anh Hùng
Cổ phu nhân Ä‘i trước, Chu Thông Lương Ä‘i ở giữa, còn cổ kiếm Hà n Ä‘i sau cùng, phu nhân vốn rất quen thuá»™c đưá»ng lối ở đây nên dẫn hai ngưá»i Ä‘i đến táºn chân tưá»ng thà nh vẫn chưa bị ai phát hiện.
Äến táºn dưới chân tưá»ng thà nh má»›i có má»™t hán tá» từ bóng đêm xuất hiện kÃnh cẩn:
- Tiểu nhân xin ra mắt phu nhân.
Cổ phu nhân khẽ vẫy tay:
- Không cần đa lễ, tất cả đã chuẩn bị xong rồi chứ ?
Hán tỠnghiêng thân:
- Xong hết rồi !
Cổ phu nhân ra lệnh:
- Äem hai ngưá»i nà y ra khá»i bảo.
Hán tỠchuyển thân thi lễ với Cổ Kiếm Hà m:
- Xin tiểu thư theo tiểu nhân vượt tưá»ng.
Thân hình hắn nghiêng bay vá»t lên tá»›i táºn trên đầu tưá»ng thà nh. Xem công lá»±c cá»§a hắn rõ rà ng không kém cá»i. Cổ Kiếm Hà m nhưá»ng cho Chu Thông Lương vá»t thân lên trước rồi má»›i tá»›i nà ng.
Tiểu Hổ Tá» nhìn cả ba lên tá»›i đầu tưá»ng, chưa thấy há» cỠđộng gì nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hán tỠđã rÆ¡i thân trở lại, nghiêng thân trước mặt Cổ phu nhân :
- HỠđã an toà n ra khá»i bảo rồi !
Cổ phu nhân gáºt đầu buông má»™t tiếng “được" liá»n chuyển thân Ä‘i luôn. Tiểu Hổ Tá» thá»±c không biết bằng cách nà o Chu Thông Lương và Cổ Kiếm Hà m có thể ra khá»i Cổ gia bảo, bất giác y buá»™t miệng tá»± nói má»™t mình:
- Quái lạ, hỠra bằng cách nà o thế ?
- Chẳng có gì quái lạ cả, vì trên tưá»ng ấy có má»™t cá»a ngầm !
Äá»™t nhiên má»™t âm thanh nhá» vo ve như tiếng muá»—i truyá»n nháºp và o tai y. Tiểu Hổ Tá» giáºt mình quét mắt nhìn quanh.
- Hổ đệ, có gì đâu sợ hãi, là nhị tỷ đây mà .
Tiểu Hổ Tá» thở phà o, đồng thá»i cÅ©ng nháºn ra chá»— Phi Phi ẩn thân, y vá»t thân lại.
Phi Phi há»i ngay:
- Hổ đệ, thì ra ngươi và phu nhân có quan hệ, vì sao lại giấu ta ?
- Nhị thư thư xin đừng trách oan, tiểu đệ vừa mới gặp phu nhân xong.
Phi Phi há»i:
- Ngưá»i cùng ra khá»i tưá»ng thà nh Cổ gia bảo là ai ?
Tiểu Hổ Tá» ngáºp ngừng:
- Không dám giấu thư thư, ngưá»i ấy là Chu Thông Lương.
- Là hắn ư ? Hừ, ngươi liên hệ vá»›i Cổ phu nhân cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u lợi cho chúng ta.
Nà ng chỉ nói câu ấy rồi “hừ†tiếp má»™t tiếng chuyển thân phi hà nh Ä‘i liá»n. Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng không muốn gá»i nà ng lại, y trở vá» phòng cá»§a mình. Lúc ấy đã canh ba, nghÄ© đến chuyện không biết Cổ phu nhân là m cách nà o cứu Vạn lão tiên sinh, y trằng trá»c mãi không ngá»§ được.
Y Ä‘ang nằm cháºp chá»n bá»—ng nhiên có nhiá»u tiếng hô há»—n loạn:
- Cháy ! Cháy ! Cháy ! Nhà kho cháy rồi...
Tiểu Hổ Tá» báºt ngưá»i dáºy. Có lẽ đây là cách Cổ phu nhân cứu các ngưá»i trong nhà Vạn lão tiên sinh, y đưa mắt nhìn ra ngoà i song cá»a sổ phÃa trái, má»™t vầng lá»a đỠsáng rá»±c góc trá»i, sức lá»a vừa phát mà đã quá lá»›n. Tiểu Hổ Tá» không bá» qua cÆ¡ há»™i nà y, nhân lúc má»i ngưá»i Ä‘ang há»—n loạn cứu há»a, y chạy đến phÃa thư phòng cá»§a Cổ đại bảo chá»§. Äối vá»›i y nhà khó có cháy thì y cÅ©ng chẳng quan tâm gì tá»›i, Ä‘iá»u y quan tâm nhất là có đúng như lá»i Cổ phu nhân sẽ cứu thoát Vạn lão tiên sinh hay không ?
Tiểu Hổ Tá» Ä‘i đến gần khu thư phòng cá»§a Cổ đại bảo chá»§, má»›i biết nÆ¡i nà y hết sức yên tÄ©nh không có dấu hiệu bị ảnh hưởng vì biến động ngoà i kia. Bá»—ng nhiên, y nghe tiếng tà áo bay phần pháºt, quay đầu nhìn thì ra ngưá»i phi hà nh đến lại là Phi Phi.
Y Ä‘ang định ẩn thân tránh mặt nà ng thì đã nghe tiếng nà ng truyá»n vá»ng tá»›i:
- Tiểu Hổ Tá», ra đây, ta đã nhìn thấy ngươi rồi.
Tiểu Hổ Tá» nép liá»n và o má»™t chá»— khuất. Phi Phi gá»i mấy tiếng nữa y vẫn bất động không trả lá»i, y nghe nà ng háºm há»±c nói nhá»:
- Tiểu Hổ Tá», ngươi không chịu xuất hiện, ta sẽ phá âm mưu cá»§a ngươi và Cổ phu nhân cho coi.
Nguy tháºt, nà ng “nhị thư thư†nói tất dám là m, như váºy sẽ lầm lỡ chuyện lá»›n cá»§a Cổ phu nhân. Không biết sao hÆ¡n, Tiểu Hổ TỠđà nh kêu to “Nhị thư thưâ€, thân hình đã vá»t đến trước mặt nà ng. Phi Phi mỉm cưá»i :
- Ngươi đã bị ta nắm chuôi mất rồi !
Tiểu Hổ Tá» sợ lưu lại nÆ¡i nà y ảnh hưởng tá»›i việc hà nh sá»± cá»§a Cổ phu nhân nên vừa chuyển thân chạy vừa há»i lại:
- Tiểu đệ có chuôi gì mà thư thư nắm được?
Không ngá» vừa dứt lá»i chưa bước được quá ba bước bá»—ng cánh cá»a thư phòng Cổ đại bảo chá»§ vang lên “Bình†má»™t tiếng báºt tung ra, bốn nhân ảnh từ trong ấy bay vá»t ra ngoà i.
Phi Phi trợn tròn hai mắt gần muốn rú lên, lúc ấy Tiểu Hổ Tá» không thể để nà ng kinh động bốn bóng ngưá»i ấy liá»n chá»›p nhoáng xuất thá»§ Ä‘iểm và o “á huyệt†cá»§a nà ng vừa nhá» tiếng nói:
- Nhị thư thư nếu cứ quấy nhiễu đừng trách tiểu đệ không nhẹ tay với thư thư đó.
Bốn nhân ảnh ấy quả nhiên là bốn ngưá»i nhà há» Vạn, phu phụ Vạn lão tiên sinh và phu phụ Thiết công, Thiết bà . Äá»™ng tác cá»§a há» cá»±c kỳ mau lẹ rá»i xa thư phòng. Tiểu Hổ Tá» cÅ©ng động thân kéo Phi Phi chạy theo sau, chuẩn bị khi cần thiết sẽ xuất thá»§ tương trợ. Phi Phi đã bị Ä‘iểm á huyệt không thể nà o cất tiếng, đà nh im lặng theo chân Tiểu Hổ Tá».
Cổ phu nhân không há» ra mặt, nhưng rõ rà ng Vạn lão tiên sinh đã được Cổ phu nhân ngầm chỉ Ä‘iểm nên trên đưá»ng chạy tránh được tất cả chướng ngại đến thẳng cổng ngoà i Cổ gia bảo mà không há» bị ai phát hiện. HỠđến gần cá»a đại môn nhưng chưa vượt ra ngoà i ngay mà lại ẩn thân gần đó chỠđợi cÆ¡ há»™i. Lúc ấy ngá»n lá»a nÆ¡i nhà kho cà ng lúc cà ng to, nhà kho là nÆ¡i chứa các tà i váºt trong bảo nên kinh động đại loạn toà n bá»™ ngưá»i trong bảo, anh em tam huynh đệ Cổ lão Ä‘á»u bị thu hút và o việc chữa cháy, cánh cổng chỉ còn lại độ mươi tên gác. Lúc ấy Tiểu Hổ Tá» má»›i giải huyệt cho Phi Phi. Nà ng hÃt má»™t hÆ¡i dà i, nói nhá»:
- Hổ đệ, ngươi tháºt là lợi hại, bá»n ngưá»i kia muốn ra khá»i cổng e rằng không phải dá»… dà ng lắm đâu.
Tiểu Hổ TỠđáp hà m hồ:
- Sao không được, thư thư cứ nhìn xem...
Chưa hết câu, bên ngoà i cổng bảo bá»—ng có ngưá»i đến gõ cá»a, qua má»™t lúc tra vấn, trục quay cá»§a cánh cổng khởi động, cánh cổng từ từ được kéo lên...
Ngay lúc ấy, chỉ thấy bốn nhân ảnh như bốn mÅ©i tên bắn vá»t ra. Sá»± việc xảy ra hết sức mau lẹ đột ngá»™t, khi tên giữ ca phát hiện được đã không kịp đóng cổng, vì hai cánh cổng dà y rất nặng hoà n toà n do trục xoay Ä‘iá»u khiển chứ không dá»… dà ng đóng tùy tiện. Do đó, bá»n giữ cá»a chỉ còn nước láºp tức rút binh khà định ngăn cản Vạn lão tiên sinh.
Không ngá» bá»n Vạn lão tiên sinh xuất thá»§ rất lợi hại, trong lúc muốn thoát thân há» xuất toà n lá»±c công phu đột phá vòng vây. Bốn ngưá»i cá»§a Vạn lão tiên sinh cÅ©ng là cao thá»§ võ lâm nên khi toà n lá»±c đột phá, đừng nói đến mấy tên giữ cá»a nà y, dù có Cổ gia huynh đệ Ở đây cÅ©ng không thể cản ngăn được há». Chỉ nghe liên tiếp những tiếng rú thê thảm, Vạn lão tiên sinh và các bạn đồng hà nh đã vượt ra cổng, cùng lúc tên gá»i cổng lúc nãy cÅ©ng không và o trong bảo mà theo bốn ngưá»i Ä‘i luôn, có lẽ hắn chÃnh là ngưá»i đến phối hợp tiếp ứng Vạn lão tiên sinh.
Từ lúc nhà kho phát há»a đến lúc các ngưá»i Vạn lão tiên sinh thoát khá»i Cổ gia bảo chỉ trong khoảnh khắc, kế hoạch khÃt khao không sai má»™t chút nà o khiến Tiểu Hổ Tá» rất khâm phục Cổ phu nhân. Tiểu Hổ Tá» khẽ giục Phi Phi:
- Nhị thư thư Æ¡i, chúng ta cÅ©ng nên rá»i khá»i chốn nà y Ä‘i.
Phi Phi chau mà y nhìn y:
- Hổ đệ, ta có chuyện muốn nói với ngươi...
Hốt nhiên y kêu gấp:
- Nhị thư thư, Ä‘i mau, có ngưá»i ngầm theo dõi chúng ta.
Thân hình y vá»t tá»›i. Phi Phi chưa kịp phản ứng từ trên không đã rÆ¡i xuống má»™t ngưá»i đứng ngay trước mặt nà ng. Ngưá»i ấy cất giá»ng lạnh lẽo:
- Như Ã, thì ra cô nương lén là m loạn đấy ư ?
Té ra đó là tam bảo chá»§ Cổ Tam Äạt tức giáºn đến tái mét cả sắc mặt. Phi Phi quả là có bản lãnh, trong lúc hoảng loạn nà ng trấn định liá»n được ngay và khóc nấc ngay lên được, nước mắt nà ng trà o ra như bị Oan ức cá»±c Ä‘iểm. Nà ng nghẹn ngà o không nói được lên lá»i cứ nức nở khóc mãi. Cổ Tam Äạt dưá»ng như cÅ©ng bị nà ng nao núng, chau mà y:
- Cô nương bị bắt quả tang, chẳng lẽ còn oan uổng nỗi gì ?
Lúc ấy Phi Phi mới than vản:
- Tam gia bắt được gì ? Xin cứ nói minh bạch, nhà kho bốc cháy, tiểu nữ đến coi không được nữa ư ?
Cổ Tam Äạt hầm hừ:
- Ta há»i cô nương, vừa rồi ai ở đây chạy mất đó ?
Phi Phi lắc đầu :
- Ai biết hắn là ngưá»i nà o, tiểu nữ Ä‘ang coi lá»a cháy hốt nhiên hắn đến bảo tam gia Ä‘ang tìm tiểu nữ, dẫn tiểu nữ đến đây rồi hắn bỠđị.. chắc là hắn lừa tiểu nữ nên vừa thấy tam gia đã vá»™i bá» chạy. Tam gia, tiểu nữ cÅ©ng chẳng thiết sống nữa đâu, tam gia nếu muốn cứ giết chết tiểu nữ Ä‘i !
Nói xong nà ng lại khóc nức nở khiến Cổ Tam Äạt xiêu lòng, lão hạ giá»ng :
- ÄÆ°á»£c rồi, coi như ta nói oan cho cô nương, cô nương hãy mau vá».
Dứt lá»i lão bước nhanh vá» phÃa cổng lá»›n. Từ phÃa ấy vá»ng lại tiếng gầm cá»§a lão:
- Chúng bay tháºt là đồ toi cÆ¡m, mưá»i đứa giữ cá»a mà không ngăn được bốn tên đốt nhà , còn để chúng bay sống là m gì nữa. Ta giết hết là xong !
Tiếp đó là những tiếng rú thê thảm, rõ rà ng những tên giữ cá»a đã bị Cổ Tam Äạt giết sạch. Tiểu Hổ Tá» chứng kiến cảnh tưởng rùng rợn ấy, bất giác buông ra tiếng thở dà i.
- Hổ đệ, ngươi thở dà i chuyện chi ?
Không ngỠPhi Phi lại đến gần y từ lúc nà o. Tiểu Hổ TỠđáp:
- Vá»›i bản lãnh mấy tên giữ cá»a ấy là m sao ngăn cháºn được Vạn lão tiên sinh. Lão tam chá»§ xá» sá»± tà n khốc như thế tháºt chẳng biết đạo lý là m gì nữa.
Phi Phi mỉm cưá»i :
- Huynh đệ Æ i, ngươi chưa biết đấy, đó má»›i tháºt là đạo lý.
Tiểu Hổ TỠtrừng mắt:
- Äạo lý cái gì ? Tiểu đệ xin nghe thư thư chỉ giáo.
Phi Phi đáp:
- Sát nhân diệt khẩu, chuyện bá»n Vạn Tùng Linh rÆ¡i và o tay Cổ gia bảo là má»™t chuyện cần phải giữ bà máºt, bây giá» lại bị mưá»i tên gác cổng để thoát, thì còn giữ bà máºt gì được nữa ? Do đó, chỉ còn cách giết ngưá»i diệt khẩu là đúng.
- Nhưng giết ngưá»i cá»§a mình mà không giết được Vạn lão tiá»n bối thì còn gì là bà máºt ?
Phi Phi lắc đầu :
- CÅ©ng có lợi chứ, thà dụ như Vạn Tùng Linh có kêu gá»i bằng hữu kéo đến đây báo thù, bá»n chúng có thể không thừa nháºn, cứ chối phăng, lá»i nói vô bằng biết lấy ai là m chứng, đúng sai lẫn lá»™n... đó là chưa nói còn nhiá»u Ä‘iá»u có lợi khác nữa.
- Cách ấy chỉ là cách đê tiện nhất mà thôi.
Tiểu Hổ TỠbuông một câu nhục mạ, rồi ngẩng đầu lên, y thấy phương đông đã có ánh hồng le lói, y thất thanh kêu:
- A ! Trá»i sáng rồi !
Phi Phi cÅ©ng giáºt mình:
- Äúng rồi, ta cÅ©ng phải Ä‘i, sau nà y sẽ còn gặp lại...
Chưa dứt lá»i nà ng đã cất thân biến mất. Tiểu Hổ Tá» bá»±c bá»™i quay trở vá» phòng.
Trong phòng chỉ có y là ngưá»i trở vá» sá»›m nhất, y láºt chăn má»n ra định chui và o ngá»§ bá»—ng bên ngoà i nhân ảnh vụt qua rồi nhẹ nhà ng chui và o phòng y.
Tiểu Hổ Tá» lăn và o góc giưá»ng giả vá» nhắm mắt. Ngưá»i ấy đứng ngay trên đầu giưá»ng y cưá»i nhẹ má»™t tiếng :
- Hổ thiếu hiệp, ta xem thiếu hiệp mới vỠsao đã ngủ mau thế ?
Tiểu Hổ Tá» miá»…n cưỡng ngồi dáºy:
- Thì ra Diệp cô nương có Ä‘iá»u gì chỉ giáo ?
Diệp Nhã Tuệ vội nói:
- Chu đại ca có thể xảy ra Ä‘iá»u bất thưá»ng. Hy vá»ng tối nay ta được gặp thiếu hiệp để bà n định.
- ÄÆ°á»£c, gặp nhau ở đâu ?
- Canh ba đêm nay, thiếu hiệp hãy đến phòng ta.
Tuy ngoại diện Tiểu Hổ TỠchỉ là một đứa bé nhưng y thực sự là một thanh niên cho nên y có phần do dự:
- Äến phòng cá»§a cô nương ư ?
Diệp Nhã Tuệ không hiểu ý cá»§a y nên há»i lại:
- Thiếu hiệp không biết phòng ta ở đâu à ?
Y đáp:
- Biết chứ...
- Ta đợi thiếu hiệp.
Thân hình vá»t ra vá»™i và ng rồi Ä‘i liá»n. Qua má»™t đêm náo loạn, sáng ra Cổ gia bảo rất báºn rá»™n, Tiểu Hổ Tá» trái lại, chẳng thèm quan tâm tá»›i chuyện cá»§a chúng. Sáng sá»›m hôm đó, quả đúng như lá»i Cổ phu nhân, có rất nhiá»u bằng hữu giang hồ tìm đến, biến Cổ gia bảo thà nh má»™t nÆ¡i ồn à o đông đúc.
Sau khi Vạn lão tiá»n bối đã thoát thân khá»i nÆ¡i đây, Tiểu Hổ Tá» tá»± cảm thấy y không nhất thiết cần lưu lại Cổ gia bảo nữa, nhưng tình hình thay đổi ở nÆ¡i nà y lại hấp dẫn y ở lại xem sá»± thể ra sao.
Canh ba đêm ấy, Tiểu Hổ Tá» tìm đến phòng riêng Diệp Nhã Tuệ. Trong phòng tuyệt không có má»™t ánh đèn, may mà y và Diệp Nhã Tuệ Ä‘á»u không phải là bình thưá»ng, có hay không có đèn há» Ä‘á»u có thể váºn dụng nhãn lá»±c nhìn rõ má»i váºt. Diệp Nhã Tuệ cưá»i nhẹ:
- Chúng ta cÅ©ng nên cẩn tháºn, hãy dùng truyá»n âm nháºp máºt nói chuyện vá»›i nhau có lẽ tốt hÆ¡n.
Nà ng kéo Tiểu Hổ Tá» ngồi lên giưá»ng song song vá»›i nà ng :
- Nếu có ngưá»i và o bất chợt, thiếu hiệp hãy ẩn thân và o trong giưá»ng, đừng kinh động, tất cả hãy để ta ứng phó.
Tiểu Hổ TỠnóng mặt:
- Chúng ta nói chuyện đâu có phát ra âm thanh mà sợ ngưá»i và o bất chợt?
Diệp Nhã Tuệ đáp:
- Vì Cổ Kiếm Thu rất thưá»ng đến đây, do đó ta e rằng... A, Chu đại ca có nói vá»›i thiếu hiệp vá» ta lần nà o chưa ?
- Chu đại ca không nói lá»i nà o, tại hạ má»›i đến đây ?
- Theo thiếu hiệp, Chu đại ca hiện đi tới đâu ?
Tiểu Hổ Tá» há»i lại:
- Äêm hôm qua xảy ra chuyện gì, cô nương có biết không ?
- À ! Chuyện nhà kho phát cháy ấy ư ?
- Không, chuyện tất cả phu phụ Vạn lão tiá»n bối đã đà o thoát, chẳng lẽ chuyện lá»›n như thế mà cô nương không biết ?
Diệp Nhã Tuệ thảng thốt:
- Thực sự ta không biết, hỠđà o thoát bằng cách nà o ?
- Câu há»i ấy có liên quan đến sá»± thất tung cá»§a Chu đại ca.
- Thì ra Chu đại ca cùng âm mưu đà o tẩu vá»›i bá»n hỠư ? Tháºt là đồ dối trá, thế mà hắn hứa sẽ là m cho ta má»™t chuyện, chưa xong đã bá» chạy.
- Cô nương khoan hãy trách, Chu đại ca không quên lá»i hứa vá»›i cô nương đâu.
Diệp Nhã Tuệ đổi ra vui vẻ:
- Hắn giao lại cho thiếu hiệp là m ư ?
- Vâng, Chu đại ca giao lại cho ta, nhưng cứ theo lá»i Chu đại ca, cô nương phải có Ä‘iá»u kiện...
- Äiá»u kiện gì thiếu hiệp cứ nói Ä‘i.
Tiểu Hổ Tá» và Chu Thông Lương trước đây vốn nghi ngá» Diệp Nhã Tuệ không phải là ngưá»i cá»§a Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang ở Äá»™ng Äình, nhưng bây giá» y đã hết cả mối nghi ấy, y mỉm cưá»i :
- Gá»i là điá»u kiện có lẽ cÅ©ng chưa đúng. Ta chỉ cần cô nương cho biết vì sao cô nương lại cần biết mặt tháºt cá»§a lão bà điên kia là m chi ?
Diệp Nhã Tuệ nghiêm mặt:
- Thiếu hiệp có biết bà lão đối vá»›i ta quan trá»ng đến thế nà o chăng ?
- Là m sao tại hạ biết được nếu cô nương không nói ?
- Gia sư ta ngỠlão bà là gia mẫu, do đó mới sai ta đến đây tra cứu thực hư.
Diệp Nhã Tuệ là môn hạ cá»§a Chỉ Thá»§y phu nhân ở Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang, té ra lại vì việc hiếu dể hy sinh tìm đến Cổ gia bảo nà y, như váºy không cần nói cÅ©ng đủ biết nà ng là ngưá»i đáng khâm phục. Nhưng những lá»i cá»§a nà ng có đáng tin hay không ? Diệp Nhã Tuệ u oán thở dà i :
- Ta cÅ©ng dư biết, ta là má»™t cô nương mà đơn thân và o Cổ gia bảo ắt bị những chÃnh nhân quân tá» khinh bỉ, nhưng vì chuyện cá»§a mẫu thân ta không quản gì Ä‘iá»u đó, nếu như lão bà quả tháºt là mẫu thân cá»§a ta, ta sẽ cứu thoát lão bà dù cho phải thất thân vá»›i Cổ Kiếm Thu ta cÅ©ng cam tâm.
Từ bé Tiểu Hổ Tá» là má»™t đứa bé không cha không mẹ, bản thân y hiểu rõ Ä‘au khổ cá»§a sá»± thiếu thốn tình mẫu tá», nghe lá»i ấy y rất cảm động:
- Diệp tá»· tá»·, té ra tá»· tá»· rất có hiếu, tiểu đệ lỡ thất kÃnh...
Diệp Nhã Tuệ thở dà i :
- Tâm lý cá»§a ta hiện giá» cá»±c kỳ mâu thuẫn, vừa hy vá»ng lão bà chÃnh là gia mẫu, lại vừa cảm thấy sợ sệt...
- Cô nương đừng sợ, chỉ cần tìm biết lão bà chÃnh là gia mẫu lệnh đưá»ng, tiểu đệ nhất định sẽ giúp cô nương cứu thoát. Nhưng vấn đỠthân pháºn cá»§a lão bà đến nay quả là khó quyết định.
Nhã Tuệ đáp:
- Hẳn nhiên ngưá»i già lão thì dung mạo cÅ©ng có biến đổi Ãt nhiá»u, nếu ta được mắt nhìn lão bà ấy, ta vẫn có thể nháºn rạ.. Ta có Ä‘em theo đây má»™t bức há»a chân dung lão bà , chúng ta thá» nhìn xem có gì giống không?
Nà ng rút trong áo ra má»™t mảnh lụa, trên mặt vẽ má»™t chân dung lão bà . Nhân ánh trăng xuyên qua cá»a sổ, Tiểu Hổ Tá» xem xét bức há»a ấy chỉ thấy đó là lão bà có nét mặt từ bi hòa ái rất sinh động, y buá»™t miệng:
- Xin lá»—i cô nương, ta chẳng thấy Ä‘iểm nà o giống cả... hoặc là vì lão bà suốt Ä‘á»i lá»›n lên vá»›i cái mặt nạ nên ta không thể xác định được mặt tháºt ?
- Thiếu hiệp có thể tìm cách cho ta nhìn táºn mặt lão bà được không?
- ÄÆ°á»£c, được, tiểu đệ xin cố gắng.
Tiểu Hổ TỠôm quyá»n xá Diệp Nhã Tuệ:
- Chúng ta đã định, tiểu đệ xin đi tìm cách dẫn tỷ tỷ gặp lão bà .
Nói xong không đợi nà ng nói gì, thân hình y vá»t ra cá»§a biến mất. Diệp Nhã Tuệ u oán thở dà i... Bá»—ng nhiên có nhiá»u tiếng chân vá»ng đến dừng lại trước cá»a phòng nà ng, tiếp đó là tiếng gõ cá»a:
- Diệp cô nương, mau mở cá»a ra.
Diệp Nhã Tuệ nghe không phải là âm thanh cá»§a Cổ Kiếm Thu mà là âm thanh đà n bà , nà ng cứ mặc má»™t lúc lâu rồi má»›i uể oải há»i:
- Ai ở ngoà i đó, Ä‘ang ná»a đêm...
Tếng ngưá»i ngoà i gấp rút:
- Diệp Nhã Tuệ cô nương, xin lá»—i tiểu phụ là Vương đại nương, phụng mệnh cá»§a thiếu bảo chá»§ đến thương lượng vá»›i cô nương má»™t việc, xin cô nương mau mở cá»a để tiểu phụ bẩm báo.
Diệp Nhã Tuệ rất cẩn tháºn, nà ng vò đầu cho tóc rối loạn rồi má»›i ra mở cá»a.
Vương đại nương dẫn theo một cô nương giới thiệu là hỠHồ, bước và o, luôn miệng xuýt xoa:
- Xin lá»—i, thà nh tháºt xin lá»—i, hôm nay khách đến quá đông khiến cô nương phiá»n nhiá»…u, thà nh tháºt xin lá»—i...
Diệp Nhã Tuệ chau mà y ngắt lá»i:
- Vương đại nương, không nên khách sáo, có việc gì xin nói mau đi !
Vương đại nương cưá»i hì hì:
- Diệp cô nương, sá»± việc là thế nà y, hôm nay khách đến trong Cổ gia bảo quá nhiá»u, chúng tôi chuẩn bị bao nhiêu phòng cÅ©ng không đủ, do váºy sÆ¡ sót khiến cô nương nà y không có chá»— ngá»§ tạm, thiếu bảo chá»§ vá»™n định thân đến đây thương lượng vá»›i cô nương, xin cô nương cho cô nương đây ngá»§ tạm má»™t đêm nhưng vì Ä‘ang báºn tiếp khách nên nhá» tiểu phụ đến chuyện cho cô nương ý ấy, mong cô nương ưng thuáºn, ngà y mai...
Mụ nói quẩn quanh chẳng biết bao giá» má»›i xong, Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i ngắt lá»i:
- Biết rồi, má»i Vương đại nương quay vá», cứ để Hồ cô nương ở đây...
Vương đại nương cảm tạ Ä‘i ra. Trong phòng vốn không có đèn Ä‘uốc gì cả, Diệp Nhã Tuệ thắp má»™t mồi lá»a bùi nhùi, ánh sáng chiếu và o mặt Hồ cô nương, Hồ cô nương cúi gằm mặt xuống.
Diệp Nhã Tuệ bước đến giưá»ng sắp xếp lại chăn má»n rồi quay lại bảo:
- Hồ cô nương hãy lên giưá»ng ngá»§ trước Ä‘i.
Hồ cô nương chẳng nói năng gì chỉ cưá»i chúm chÃm không má»™t chút khách sáo, trút bỠáo ngoà i leo lên giưá»ng nằm. Hà nh động Hồ cô nương lúc lên giưá»ng chẳng có chút gì nhẹ nhà ng khiến Diệp Nhã Tuệ chau mà y, tá»± nhiên nà ng sinh ra chán ghét cô nương há» Hồ nà y. Nà ng vốn quen ngá»§ má»™t mình, lúc nà y thêm cảm giác chán ghét nên hoà n toà n không thấy buồn ngá»§, thuáºn tay nà ng lấy má»™t cuốn sách ngồi bên bà n bắt đầu Ä‘á»c.
Hồ cô nương má»™t mình nằm trên giưá»ng vì không thấy Diệp Nhã Tuệ có ý Ä‘i ngá»§ liá»n gá»i:
- Diệp cô nương cũng đi ngủ thôi chứ !
Diệp Nhã Tuệ lắc đầu:
- Cô nương ngủ đi, ta đã ngủ một giấc đủ rồi.
- Diệp cô nương, phải chăng cô nương không thÃch ta là m phiá»n cô nương?
- Ở nÆ¡i nà y ta và cô nương Ä‘á»u là khách có gì là phiá»n vá»›i không phiá»n ?
- Tuy váºy nhưng ngưá»i đến trước, kẻ đến sau vẫn khác, cô nương không ngá»§ là m sao tiểu muá»™i an tâm ngá»§ được?
Diệp Nhã Tuệ nghe nà ng nói cÅ©ng có lý, vả chăng Diệp Nhã Tuệ là ngưá»i ôn hòa, nà ng bèn miá»…n cưỡng đáp:
- Cô nương đã nói đến thế thì ta cũng xin nghe.
Bá» sách xuống nà ng thổi nhẹ ánh đèn tiến lại bên giưá»ng. Vừa bước đến giưá»ng, Hồ cô nương đã vén mùng giùm nà ng, nà ng ghé thân nằm xuống. Chỉ trong phút chốc đã nhge tiếng ngáy cá»§a Hồ cô nương trong khi Diệp Nhã Tuệ không tà i nà o chợp mắt.
Äá»™t nhiên Hồ cô nương xoay thân lại choà ng tay ôm quanh lấy ngá»±c nà ng. Diệp Nhã Tuệ tưởng rằng đó là cỠđộng trong cÆ¡n mê ngá»§ nên không quan tâm, chỉ nhẹ nhà ng gỡ tay ra. Qua má»™t lúc nữa, tay cá»§a Hồ cô nương lại đặt và o ngá»±c nà ng. Diệp Nhã Tuệ lại xÃch thân ra. Lại qua má»™t lúc, trong lúc mê ngá»§ cô há» Hồ kêu lên:
- Ta là ca ca đây.
Hai tay nà ng ta vươn ra ôm chặt lấy Diệp Nhã Tuệ xoay ngưá»i nà ng mạnh và o, đồng thá»i cái miệng dÃnh đầy máu cá»§a cô nà ng cắn và o môi nà ng. Trong lúc xuất thá»§ bất ý, Diệp Nhã Tuệ bị Hồ cô nương ôm cứng, Ä‘ang muốn giẫy giụa thoát thân má»›i biết hai cánh tay Hồ cô nương mạnh vô cùng như hai gá»ng ká»u siết chặt lấy, Diệp Nhã Tuệ hét to:
- Hồ cô nương mau buông ra, ngươi điên rồi ư ?
Mặt nà ng nghiêng qua tránh đôi môi đầy máu của Hồ cô nương. Hồ cô nương cắn không trúng môi của Diệp Nhã Tuệ bèn chúi đầu và o cổ nà ng.
- Muội muội ơi, muội muội giết ta đi, muội muội cứu ta đi !
Thanh âm câu ấy đã biến khác, thì ra đó là Cổ Kiếm Thu cải trang. Trong lúc bấn loạn, Diệp Nhã Tuệ quát lớn:
- Cổ đại ca, đừng dá»a ta sợ.
Tiếp đó nà ng không giẫy giụa nữa, ôm lấy Cổ Kiếm Thu và o lòng. Thái độ ấy khiến Cổ Kiếm Thu hoan hỉ cắn nhẹ và o cổ nà ng :
- Em... em...
Äá»™t nhiên Diệp Nhã Tuệ cắn má»™t cái tháºt mạnh và o vai hắn:
- Äồ ngốc, ngươi sao mà ngốc đến thế ?
Cổ Kiếm Thu giáºt nảy ngưá»i rồi cưá»i ha hả:
- Vâng, vâng, ta đúng là một thằng ngốc...
Hắn Ä‘au Ä‘iếng vô ý buông lá»ng bà n tay. Diệp Nhã Tuệ được buông lá»ng, hai tay nà ng vá»— và o phần cuối xương sống hắn má»™t cái. Cổ Kiếm Thu rung ngưá»i lên biến sắc mặt:
- Em...
Hắn cứng đơ không cỠđộng được nữa, đưa đôi mắt căm há»n nhìn nà ng. Có lẽ chưởng cá»§a nà ng vừa Ä‘áºp và o huyệt “VÅ© khao†cá»§a hắn. Xuất chiêu liá»n đắc thá»§, Diệp Nhã Tuệ phi thân xuống giưá»ng, chỉ và o mặt Cổ Kiếm Thu cưá»i gằn:
- HỠCổ, ngươi hãy nói ta nên là m gì ngươi ?
Cổ Kiếm Thu thẹn quá hóa giáºn gầm gừ:
- Tốt nhất là nên giải khai huyệt đạo rồi thả ta cùng vui má»™t lúc, sau đó may ra ta sẽ tha mạng cho ngươi, để ngươi rá»i khá»i nÆ¡i đây, còn không, ta sẽ giết chết ngươi đó.
Diệp Nhã Tuệ cả cưá»i :
- Lúc bình thưá»ng, bản cô nương còn sợ ngươi chút Ãt, nhưng bây giá» trong Cổ gia bảo đông đủ bằng hữu, chẳng lẽ bản cô nương còn sợ ngươi ?
Cổ Kiếm Thu biến sắc:
- Ngươi định là m gì ta ?
Diệp Nhã Tuệ vẫn cưá»i :
- Trong Cổ gia bảo nà y, bản cô nương đương nhiên không dám là m gì... nhưng nếu ta đưa chuyện nà y công khai ra ngươi còn mặt mũi nà o nhìn các bằng hữu giang hồ ?
- Ngươi dám là m thế ?
- Là m hay không cứ chỠđó xem.
Tiếp đó đột nhiên nà ng kêu to:
- Các ngưá»i và o đây xem...
Cổ Kiếm Thu vội nói:
- Diệp cô nương, chúng ta hãy thương lượng tốt hÆ¡n, cô nương không nên gá»i ai và o đây được không ?
Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i :
- Ngươi còn biết thẹn à ? Ngưá»i ta mà nhìn thấy bá»™ mặt cải trang cá»§a ngươi, ngà y sau trên giang hồ lại thêm má»™t chuyện cưá»i...
Cổ Kiếm Thu thở dà i :
- ÄÆ°á»£c rồi, lần nà y ta chịu nhịn, cô nương muốn gì cứ nói thẳng ?
Bên ngoà i bá»—ng có tiếng há»i cá»§a Vương đại nương :
- Diệp cô nương, có chuyện gì đó ?
Diệp Nhã Tuệ đưa mắt ra ý cho Cổ Kiếm Thu, nà ng gáºt đầu mấy cái, Cổ Kiếm Thu nói:
- Không có gì cả. Ngươi đi đd.
Äợi tiếng chân Vương đại nương Ä‘i ra, Diệp Nhã Tuệ má»›i nghiêm mặt:
- Cứ theo hà nh vi cá»§a ngươi, ta chỉ muốn Ä‘áºp cho ngươi má»™t chưởng, nhưng bản cô nương dung tình cho ngươi nghÄ© ra cách tá»± xá», chỉ cần ngươi là m sao coi cho được, bản cô nương sẽ thả ngươi liá»n.
- Phải chăng cô nương cần ta hứa từ nay tuyệt không được đến quấy nhiễu cô nương nữa ?
- Cũng được, nhưng có gì bảo chứng ?
- Ta xin thỠđộc.
Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i :
- Lá»i thá» cá»§a Cổ gia các ngươi chỉ có trẻ con ba tuổi má»›i tin được. Ta không tin.
Cổ Kiếm Thu nhăn nhó:
- Hay ta viết giấy bảo chứng, giấy trắng mực đen, cô nương tin được chứ ?
- Cách ấy cÅ©ng được, nhưng cần phải có ngưá»i là m chứng.
- Việc nà y do Vương đại nương sắp xếp, Vương đại nương có thể là ngưá»i chứng.
Diệp Nhã Tuệ lắc đầu :
- Vương đại nương là cái quái gì đủ là m chứng ?
- Diệp cô nương đừng coi thưá»ng Vương đại nương, khi xưa mụ ta là ngưá»i tên tuổi trên giang hồ đấy.
- Khi xưa mụ ta nổi tiếng giang hồ, nhưng bây giỠchỉ là thủ hạ của Cổ gia bảo, có giá trị gì ?
- Thế ta cho gá»i tam thúc đến đây được chứ ?
- Không được, tam thúc ngươi có khác gì chÃnh ngươi.
- Thế hay là nhị thúc ?
- Nhị thúc ngươi cũng không được, lão chỉ à tên đại bịp bợm.
- Thế thì lấy ai bây giỠ?
Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i :
- Nếu có lệnh tôn lệnh đưá»ng là m chứng thì hay lắm, đáng để cho ta tin ngươi, tuy lệnh tôn chẳng tốt đẹp gì nhưng cÅ©ng còn khá hÆ¡n tam thúc, nhị thúc ngươi. Ãt nhất lão cÅ©ng còn biết mắc cỡ, lão có thể tin được là ngưá»i chứng tốt.
- Không được, Ä‘iá»u ấy không thể được.
- Thế thì ta đà nh giết ngươi.
Chưởng nà ng giÆ¡ lên định Ä‘áºp xuống thiên linh cái hắn, Cổ Kiếm Thu vá»™i và ng kêu lên:
- Cô nương xin đừng hạ thủ, chúng ta vn có thể thương lượng.
- Ta chỉ cần ngươi viết mấy chữ cam Ä‘oan nhưng ngươi không có ý thà nh tháºt, tìm ngưá»i chứng, ta đâu có thá»i gian giằng co vá»›i ngươi.
Cổ Kiếm Thu reo lên:
- Có rồi, có má»™t vị khách rất có thanh vá»ng má»›i đến Cổ gia bảo cÅ©ng là ngưá»i có quan hệ vá»›i Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang, ta má»i ngưá»i ấy là m chứng được chứ ?
- Ngưá»i ấy là ai ?
- Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình.
Diệp Nhã Tuệ kêu lên kinh ngạc:
- Ủa, lão ta đến Cổ gia bảo từ bao giỠ?
Cổ Kiếm Thu mỉm cưá»i :
- Diệp cô nương, xin đừng coi thưá»ng Cổ gia bảo chúng ta, chúng ta còn má»i được rất nhiá»u bằng hữu tên tuổi khác đến đây.
Diệp Nhã Tuệ do dự:
- ÄÆ°á»£c, ngươi hãy cho gá»i lão há» Äá»— đến đây.
Cổ Kiếm Thu gá»i to:
- Vương đại nương.
Vương đại nương đã cất tiếng há»i từ ngoà i cá»a:
- Thiếu bảo chủ có gì cần dạy bảo ?
- Ngươi Ä‘i má»i Thất bá»™ lăng ba Äá»— lão tiá»n bối đến đây.
Vương đại nương ngáºp ngừng:
- GiỠnà y, chỉ sợ lão đã ngủ mất rồi.
Cổ Kiếm Thu quát:
- Ngá»§ cÅ©ng gá»i lão dáºy.
Vương đại nương sợ hãi “Vâng†má»™t tiếng Ä‘i liá»n. Diệp Nhã Tuệ quăng ra trước mặt Cổ Kiếm Thu bút má»±c và tá» giấy:
- Trong khi chỠđợi ngươi hãy viết tỠcam đoan cho ta.
Cổ Kiếm Thu Ä‘au khổ cầm lấy quản bút vạch ba chữ “Cổ Kiếm Thu" rồi dừng lại, ba chữ ấy nguệch ngoạc không ra chữ đủ biết hắn chẳng chịu há»c hà nh gì, Diệp Nhã Tuệ quát giục:
- Viết đi, hay còn đợi bản cô nương dạy cho viết chữ nữa ư ?
Cổ Kiếm Thu ú a ú ớ:
- Diệp cô nương, đừng cưá»i ta viết thư thế nà o xin cô nương Ä‘á»c cho biết.
Diệp Nhã Tuệ rất giáºn tên tiểu tá» há» Cổ nà y nhưng cÅ©ng báºt cưá»i :
- Ai ai cũng tưởng ngươi văn võ toà n tà i, không ngỠchỉ viết nổi ba chữ tên mình mà thôi.
Cổ Kiếm Thu đỠmặt:
- Ta biết khá nhiá»u chữ đấy nhưng chưa há» viết qua tá» cam Ä‘oan kiểu nà y bao giá».
Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i :
- Kẻ có hạnh kiểm như ngươi thì há»c viết tá» cam Ä‘oan đáng lẽ phải là việc quan trá»ng trước tiên má»›i phải...
Nà ng nghiêm mặt tức thì:
- Nghe cho kỹ đây:
kẻ viết tỠcam đoan nà y là Cổ Kiếm Thụ..
Theo lá»i Diệp Nhã Tuệ Ä‘á»c, Cổ Kiếm Thu viết xong tá» cam Ä‘oan, hắn thở phà o vừa lúc Vương đại nương dẫn Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình đến. Vương đại nương vừa nhìn qua tình hình biết liá»n không hay, định quay ra liá»n bị Cổ Kiếm Thu quát gá»i:
- Vương đại nương, ngươi định náo động cho tất cả ngưá»i trong bảo Ä‘á»u biết đó hả ?
Vương đại nương giáºt mình quay lại:
- Thuộc hạ không dám.
Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình đã xấp xỉ sáu mươi tuổi, công phu tu luyện cao cưá»ng, vừa bước và o phòng chỉ nhìn Diệp Nhã Tuệ khẽ gáºt đầu mỉm cưá»i, không há» lên tiếng. Cổ Kiếm Thu thi lá»… vá»›i Äá»— Nhất Bình, hắn cưá»i giá»ng Ä‘au khổ:
- Vãn bối vô tình phạm tá»™i vá»›i Diệp cô nương, bị cô nương Ä‘iểm huyệt xin tiá»n bối mở lượng dung tha.
Äá»— Nhất Bình mỉm cưá»i :
- Không dám, không dám, không biết thiếu bảo chủ cần lão phu là m việc gì ?
Cổ Kiếm Thu ngượng ngáºp:
- Vãn bối đã được ân cô nương tha thứ nhưng phải viết má»™t thÆ¡ cam Ä‘oan má»i lão tiá»n bối là m nhân chứng cho.
Äá»— Nhất Bình nhìn lướt qua tá» cam Ä‘oan má»›i viết ráo má»±c cưá»i nhẹ:
- ÄÆ°á»£c, được, ta chứng nhân cÅ©ng được.
Vừa nói vừa cầm bút viết liá»n tên mình dưới tá» giấy.
Cổ Kiếm Thu quay sang Diệp Nhã Tuệ :
- Cô nương, bây giỠcó thể giải huyệt cho ta được chưa ?
Diệp Nhã Tuệ quét mắt qua Vương đại nương :
- Vương đại nương, chuyện nà y bắt đầu do bà , bà hãy ghi tên bà và o tỠgiấy ấy đi.
Vương đại nương xua tay:
- Ta không biết viết chữ đâu.
Diệp Nhã Tuệ quắc mắt:
- Không biết viết chữ thì ấn dấu ngón tay lên cũng được.
Vương đại nương vẫn lắc đầu liá»n bị Cổ Kiếm Thu lạnh lẽo quát:
- Hãy là m theo lá»i Diệp cô nương.
Vương đại nương đà nh ghi lên tá» giấy cam Ä‘oan má»™t chữ “Tháºp†rồi ấn ngón tay lên. Diệp Nhã Tuệ đưa tay thu lấy tá» giấy cam Ä‘oan cất Ä‘i rồi vươn tay giải khai huyệt đạo cho Cổ Kiếm Thu. Hắn “hự†lên má»™t tiếng rồi kéo tay Vương đại nương bước ra má»™t mạch không quay lại.
Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình chau mà y:
- Diệp cô nương có việc gì cần đến nơi nà y ?
Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i:
- Vì sao lão tiá»n bối cÅ©ng đến đây ?
- Ta bị sư phụ cô nương sai đến tiếp ứng cô nương... công việc của cô nương ra sao rồi ?
Diệp Nhã Tuệ thở dà i:
- Chẳng thuáºn lợi chút nà o, có lẽ lần nà y ta phải tay trắng trở vá» thôi.
Nói xong, nà ng Ä‘em tình hình kể tỉ mỉ cho Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình nghe.
Äá»— Nhất Bình an á»§i:
- Chưa sao, cứ từ từ cÅ©ng được. Lá»i thưá»ng nói “trá»i không phụ ai có khổ tâmâ€, cô nương hiếu thảo như thế tất nhiên có trá»i phù hô.....
Chợt lão “a†một tiếng:
- Gần đây sư phụ cô nương nghe được một tin dặn lão phu nói lại cho cô nương biết.
- Tin gì váºy ?
- Có thể cô nương còn má»™t ngưá»i huynh đệ Ä‘ang lưu lạc trên Ä‘á»i.
Diệp Nhã Tuệ kinh ngạc:
- Mẹ vãn bối chỉ sinh hạ một mình vãn bối, là m gì có ai là huynh đệ ?
Äá»— Nhất Bình đáp:
- Cứ theo tin gần đây mà sư phụ cô nương nghe được, trước khi mẹ cô nương bị ngưá»i bắt Ä‘i đã hoà i má»™t bà o thai, và đó có thể đã sinh hạ sau đó rồi.
- Thế có nghe ngưá»i huynh đệ đó tên là gì không?
- Cái ấy sư phụ cô nương không cho biết.
- Äến tên là gì cÅ©ng không biết, thì ta biết tìm ở đâu ?
- Tuy nhất thá»i sư phụ cô nương cho tìm được tên ngưá»i huynh đệ cá»§a cô nương, nhưng lại có má»™t đầu mối nên má»›i nhá» lão phu nói cho cô nương biết. Chuyện liên quan đến Cổ gia bảo, nếu thuáºn tiện thì là m, không thì thôi, chá»› mạo hiểm là m gì. Nếu cần hãy rá»i khá»i đây Ä‘i tìm ngưá»i huynh đệ ấy trước. Xem tình hình vừa rồi, cô nương không nên ở đây là m gì nữa, sáng mai ta hãy rá»i khá»i đây thôi.
Diệp Nhã Tuệ chau mà y không biết quyết định ra sao. Äá»— Nhất Bình há»i:
- Cô nương còn có việc gì chưa giải quyết ổn thá»a, hãy nói cho lão phu biết xem lão phu có giúp được phần nà o chăng ?
Diệp Nhã Tuệ đáp:
- Vãn bối vừa má»›i tìm thấy má»™t cách giải quyết, có ý muốn táºn mắt nhìn thấy mặt lão bà điên, bây giá» nếu bá» Ä‘i quả là rất tiếc, nguyên nhân mà vãn bối ép Cổ Kiếm Thu phải viết tá» cam Ä‘oan cÅ©ng là vì đó.
- Cô nương tìm ra cách nà o ?
- Äó là nhá» má»™t tiểu huynh đệ cá»§a Vạn Tùng Linh lão tiá»n bối, y từng nhìn thấy táºn mắt lão bà mà vn ngỡ là thân mẫu, y cÅ©ng đã chấp thuáºn tìm cách cho vãn bối và o nhìn lão bà má»™t lần.
Äá»— Nhất Bình buá»™t miệng:
- Y có đáng tin không?
Tiếng lão vừa dứt, ngoà i cá»a bá»—ng vá»ng và o mấy tiếng gõ. Äá»— Nhất Bình đưa mắt nhìn Diệp Nhã Tuệ, nà ng khẽ gáºt đầu nhá» giá»ng:
- Có lẽ y trở vỠđấy !
Liá»n đó nà ng ho má»™t tiếng nhá». Cánh cá»a mở ra, Tiểu Hổ Tá» bước và o. Diệp Nhã Tuệ cưá»i tươi:
- Tiểu huynh đệ, đến đây, ta sẽ giới thiệu với một vi.....
Tiểu Hổ Tá» không đợi Diệp Nhã Tuệ nói xong đã Ä‘i đến “Thất bá»™ lăng ba†Äá»— Nhất Bình thi lá»…:
- Vãn bố xin ra mắt Äá»— lão tiá»n bối.
Äá»— Nhất Bình kinh ngạc:
- Ngươi biết lão phu ư ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i khúc khÃch:
- Vãn bối tâm phục đã lâu nhưng má»›i biết vì nghe qua song cá»a sổ kia.
Äá»— Nhất Bình cả cưá»i:
- Ngươi đến lâu lắm rồi phải không?
- CÅ©ng không lâu lắm, khi vãn bối vừa đến bên song cá»a là lúc Cổ Kiếm Thu vẫn còn ở trong phòng.
Diệp Nhã Tuệ đỠmặt mắng:
- Ngươi tháºt báºy, vì sao không chịu hiện thân sá»›m ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i hi hÃ:
- Diệp tỷ tỷ ứng phó đã thừa đủ rồi, việc gì tiểu đệ phải ra mặt.
Hốt nhiên Äá»— Nhất Bình nhìn thẳng và o mặt Tiểu Hổ Tá»:
- Thiếu hiệp hỠtên là gì ?
Gương mặt Ä‘ang tươi vui cá»§a Tiểu Hổ Tá» tối sầm, y cưá»i gượng:
- Vãn bối chẳng có hỠtên gì cả.
Äá»— Nhất Bình kinh ngạc:
- Vì sao thiếu hiệp lại không có tên hỠ?
Tiểu Hổ TỠthở dà i ảo não:
- Từ bé vãn bối đã là má»™t đứa trẻ mồ côi, từ khi hiểu biết đến nay chỉ biết má»™t mình sư phụ, sư phụ chỉ gá»i vãn bối là Tiểu Hổ Tá», vãn bối cÅ©ng chỉ biết tên mình là Tiểu Hổ Tá» ngoà i ra chẳng biết gì nữa cả.
Äá»— Nhất Bình lắc đầu thở dà i lẩm bẩm:
- Không thể được, chuyện ấy tuyệt đối không thể được.
Diệp Nhã Tuệ sáng rá»±c đôi mắt há»i:
- Lão tiá»n bối nói chuyện gì không thể được?
Äá»— Nhất Bình đánh trống lảg:
- Không có gì cả.
Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i không truy há», chuyển sang Tiểu Hổ Tá»:
- Tiểu huynh đệ, ngươi trở vỠphải chăng vì có tin tức gì tốt đẹp báo cho ta biết ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Chẳng có gì tốt đẹp, gần đây không ai trông thấy bà lão đâu nữa.
“Lão bà †mà y nói hiển nhien là chỉ lão bà điên, đương nheien Diệp Nhã Tuệ biết Ä‘iá»u ấy. Nà ng giáºt mình:
- Tại sao váºy ? Phải chăng đã xảy ra việc gì ?
- Sá»± việc không biết ra sao, chắc chắn bệnh Ä‘iên cá»§a lão bà lại tái phát, lần nà y bệnh cà ng trầm trá»ng, chẳng những không chịu cho ngưá»i ngoà i gặp mà tất ả những ngưá»i chăm sóc lão bà hằng ngà y cÅ©ng không được gặp, há»… lão bà thấy mặt ai là là m loạn lên liá»n.
Diệp Nhã Tuệ thở ra:
- Chúng ta ngầm theo dõi lão bà , được hay chăng ?
Tiểu Hổ TỠlắc đầu:
- Không được, Diệp tá»· tá»· chưa thấy lão nổi cÆ¡n bao giá» nên không biết. Tháºt rất khó tưởng tượng, tốt nhất là đừng là m lão kÃch động.
Trong bụng Diệp Nhã Tuệ không yên chút nà o, nà ng quay lại Äá»— Nhất Bình:
- Lão tiá»n bối, theo ý...
Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình thản nhiên:
- Chúng ta cứ theo việc luáºn việc, cô nương cố lén nhìn lão bà má»™t cái cÅ©ng chẳng Ãch lợi gì, nếu lão bà ấy tháºt là lệnh đưá»ng thì Ä‘iá»u ấy cà ng là m nặng bệnh tình cá»§a lão bà chứ chẳng hay gì. Theo lão phu thấy, là m việc không nên miá»…n cưỡng.
Chúng ta hiện tại nên bỠý định gặp lão bà trở vỠbái kiến sư phụ cô nương đợi lệnh là tốt nhất.
Diệp Nhã Tuệ miá»…n cưỡng gáºt đầu :
- Vâng, váºy chúng ta hãy vá» Äá»™ng Äình trước đã.
Tiểu Hổ TỠvội nói:
- Diệp tỷ tỷ, tiểu đệ rất muốn bái kiến lệnh sư, không biết có được theo cùng tỷ tỷ hay không ?
Diệp Nhã Tuệ vui vẻ:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được, nhưng đệ gặp gia phụ có chuyện gì không ?
- Lý do gặp lệnh sư xin tá»· tá»· cho tiểu đệ tạm thá»i chưa nói vá»™i, xin tá»· tá»· thông cảm.
- Không nói cÅ©ng được, chỉ cần ngươi đừng là m phiá»n sư phụ ta là được.
- Äiá»u đó vạn lần tiểu đệ không dám.
Bá»—ng Äá»— Nhất Bình há»i:
- Thiếu hiệp định tìm Chỉ Thủy phu nhân là m chi ? Thiếu hiệp có thể nói cho lão phu biết trước được chăng ? Chỉ Thủy phu nhân và lão phu là bằng hữu thâm giao, may ra lão phu đóng góp được chút ý kiến gì với thiếu hiệp chăng ?
Tiểu Hổ Tá» cung kÃnh:
- Dám há»i lão tiá»n bối có biết công phu “Hà n linh chi†cá»§a Chỉ Thá»§y phu nhân chăng ?
Äá»— Nhất Bình gáºt đầu :
- Lão phu biết rõ, Ä‘iá»u ấy đâu có gì bà máºt vì Chỉ Thá»§y phu nhân nhá» tuyệt há»c “Hà n linh chỉ†mà nổi tiếng trên Ä‘á»i.
Tiểu Hổ Tá» há»i tiếp:
- Dám há»i lão tiá»n bối câu nữa, Chỉ Thá»§y phu nhân đã sá» dụng “Hà n Linh chỉ†vá»›i những ai ?
Äá»— Nhất Bình run ngưá»i:
- Cái ấy... không phải chỉ mình lão phu không thể nói mà ngay bản thân Chỉ Thủy phu nhân chưa chắc đã nhớ hết cả được.
Lão chuyển há»i:
- Thiếu hiệp há»i những Ä‘iá»u ấy là m chi ? Phải chăng thiếu hiệp có thân hiểu nà o bị thương bởi “Hà n linh chỉâ€?
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu:
- Có thể nói như thế cũng không sai.
- Thiếu hiệp định tìm phu nhân rá»a thù tuyết háºn ư ?
- Vãn bối không có ý dám rá»a thù tuyết háºn, chỉ muốn há»i cho ra lẽ váºy thôi.
- Nói vá» tÃnh tình cá»§a phu nhân, chỉ sợ phu nhân không chịu trả lá»i câu há»i cá»§a thiếu hiệp.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Vì sao váºy ?
- Không vì sao cả, tÃnh tình cá»§a phu nhân đã là m gì quyết không chịu giải thÃch.
Tiểu Hổ Tá» cưá»i khẩy:
- TÃnh tình như váºy sao lại xưng được là “Chỉ Thá»§y phu nhânâ€?
Diệp Nhã Tuệ thở dà i:
- TÃnh tình cá»§a gia sư nguyên vốn không phải như váºy chỉ má»›i thay đổi không thông tình lý như thế từ mưá»i mấy năm nay đây thôi.
Tiểu Hổ TỠnói:
- Tiểu đệ vốn cũng có thể tìm lệnh sư bất cứ lúc nà o, nhưng lần nà y nhân có Diệp tỷ tỷ hướng dẫn, may tránh được các hiểu lầm của lệnh sư. Bây giỠtiểu đệ nếu không tìm lệnh sư tương lai tất cũng phải tìm.
Äá»— Nhất Bình trầm tư má»™t lúc rồi nói:
- Nếu thiếu hiệp nhất định đến Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang, lão phu xin đưa đưá»ng má»™t chuyến.
- Như váºy sợ có trở ngại cho việc chÃnh cá»§a lão tiá»n bối chăng ?
- Việc chÃnh cá»§a lão phu là tiếp úng cho Nhã Tuệ, nếu Nhã Tuệ không lưu lại Cổ gia bảo nữa, lão phu còn ở lại đây là m gì ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Váºy thì xin phiá»n lão tiá»n bối.
Nói xong, ôm quyá»n thi lá»…, cáo từ ra Ä‘i.
Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình dẫn Diệp Nhã Tuệ từ biệt Cổ gia bảo vá»™i vã lên đưá»ng Ä‘i thẳng đến Äình Tứ Kiá»u, lúc ấy hai ngưá»i má»›i thở phà o nhẹ nhá»m coi như đã thoát khá»i phạm vi thế lá»±c cá»§a Cổ gia bảo rồi, Diệp Nhã Tuệ vui vẻ:
- Lão tiá»n bối, chúng ta hãy lưu lại nghỉ ngÆ¡i ở đây hai ngà y đợi Tiểu Hổ Tá» cùng đến.
Äá»— Nhất Bình gáºt đầu:
- Lão phu chÃnh cÅ©ng có ý ấy, chúng ta hãy ngụ tại Cát An khách Ä‘iếm, lão phu có quen biết vá»›i chá»§ nhân ở đó có thể thuê má»™t phòng hạng cao nhất để cô nương nghỉ ngÆ¡i hai ngà y.
Cát An khách Ä‘iếm nằm ngay chá»— hai con đưá»ng lá»›n giao nhau ngoà i cá»a treo má»™t lá tá»u bà i cân bằng chữ và ng nhuáºn. Äá»— Nhất Bình nói nói đúng ra thì có quen khắp mặt các ngưá»i trong khách Ä‘iếm nên được dẫn lên hai gian phòng nà y gần như nằm độc láºp vá»›i khách Ä‘iếm, giữa hai phòng còn có má»™t tiểu khách sảnh rất trang nhã.
Äá»— Nhất Bình sau khi và o phòng liá»n trao má»™t tÃn váºt cho tên tá»u bảo Ngô Thất dặn:
- Ngươi hãy treo tÃn váºt nà y nÆ¡i dá»… nhìn thấy nhất, nếu có ai há»i, ngươi hãy dẫn đến gặp ta.
Ngô Thất nháºn lấy tÃn váºt, gáºt đầu:
- Tiểu nhân hiểu rồi.
Hắn vái má»™t vái rút lui. Khi hai ngưá»i vừa tắm rá»a xong đã có khách tìm tá»›i tá»± giá»›i thiệu:
- Tiểu đệ Trang Thanh xin bái hầu Äá»— lão gia.
Trang Thanh là chá»§ nhân cá»§a Cát An khách Ä‘iếm, năm nay cÅ©ng đã ngoà i năm mươi tuổi. Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình cưá»i ha hả, từ trong phòng Ä‘i ra luôn miệng đáp:
- Không dám, không dám.
Rồi quay lại gá»i:
- Nhã Tuệ, Trang lão tiá»n bối đến đấy, mau ra đây.
Diệp Nhã Tuệ ra khá»i phòng thi lá»… vá»›i Trang Thanh:
- Vãn bối xin ra mắt Trang lão tiá»n bối.
Trang Thanh thi lá»… lại, mỉm cưá»i:
- Xin cô nương miễn khách sáo.
Äá»— Nhất Bình giá»›i thiệt:
- Diệp cô nương đây là tam đệ tỠcủa Chỉ Thủy phu nhân...
Trang Thanh vui vẻ má»i:
- Tiểu đệ nghe tin báo có Äá»— lão ca đến nên có sắp sẵn má»™t tiệc nhá» tẩy trần, xin được má»i Äá»— lão ca và Diệp cô nương đây thưởng lãm.
Theo chân Trang Thanh, Äá»— Nhất Bình và Diệp Nhã Tuệ vòng vá» phÃa biệt phòng cá»§a lão. Trang Thanh sống độc thân ở trong hai gian phòng và má»™t tiểu sảnh. Thức ăn tuy có phần nhã đạm nhưng rượu thì là loại cá»±c ngon. Diệp Nhã Tuệ tuy không biết uống rượu mà nghe mùi thÆ¡m ngát cá»§a loại rượu nà y cÅ©ng phải nếm má»™t chút.
Há» vừa uống qua tuần rượu đầu bá»—ng có tiếng cưá»i sảng khóai tiến và o tiểu sảnh:
- Mùi rượu thÆ¡m quá, tháºt là lão phu hôm nay gặp may rồi.
Má»™t lão nhân vừa lùn vừa máºp, mặt mÅ©i đỠgay cưá»i ha hả bước và o. Không hẹn mà Trang Thanh và Äá»— Nhất Bình cùng đứng dáºy. Diệp Nhã Tuệ không dám thất lá»… cÅ©ng vá»™i đứng lên theo. Trang Thanh cưá»i há»›n hở:
- Hân hạnh, hân hạnh, ngá»n gió nà o đưa Ngô đại hiệp đến đúng lúc Ä‘ang vui thế ?
Lão nhân lùn máºp cưá»i đáp:
- Lão Ngô ta là con sâu rượu, ngá»i thấy mùi rượu quý Qúy châu nà y là m sao không cỡi gió đến cho mau được?
Trang Thanh vừa kéo ghế má»i khách vừa nói vá»›i Diệp Nhã Tuệ:
- Diệp cô nương, vị tiá»n bối nà y là má»™t ngưá»i danh chấn giang hồ “Toà n phong Ä‘ao†Ngô Thừa Phong.
Diệp Nhã Tuệ nghiêng thân kÃnh cẩn:
- Thì ra là Ngô lão tiá»n bối, vãn bối ngưỡng vá»ng uy danh đã lâu, hôm nay má»›i hân hạnh được gặp ngà i, mong có dịp được lão tiá»n bối chỉ giáo cho.
“Toà n phong Ä‘ao†Ngô Thừa Phong đưa mắt Ä‘o lưá»ng Diệp Nhã Tuệ, mỉm cưá»i:
- Cô nương quốc sắc thiên hương, lá»i lẽ gấm vóc, không biết là môn hạ cá»§a cao nhân nà o thế ?
Diệp Nhã Tuệ cung kÃnh thưa:
- ãn bối hỠDiệp là đệ tỠcủa Chỉ Thủy sơn trang ở Quân Sơn.
Toà n phong Ä‘ao cả cưá»i:
- Thì ra cô nương là cao đồ cá»§a danh môn, thảo nà o phong tư khác hẳn thưá»ng nhân, khiến tên tiểu tá» trong Cổ gia bảo Ä‘iên đảo hồn thế.
Trước đây Diệp Nhã Tuệ đã từng nghe tiếng lão Ngô Thừa Phong nà y không phải ngưá»i xấu trong giang hồ, do đó nà ng vẫn giữ má»™t niá»m cung kÃnh, lúc nà y nghe lão nhắc tá»›i tên Cổ Kiếm Thu, bất giác nà ng khẽ cau mà y liá»…u nghÄ© thầm:
“Lạ tháºt ! Là m sao lão cÅ©ng biết chuyện trong Cổ gia bảo?â€. Tâm niệm chuyển động, nà ng nghiêm maạt nhưng cố nhịn không nói câu nói. Nhìn nà ng cúi đầu nghiêm mặt, Ngô Thừa Phong lại tưởng lầm nà ng e thẹn vì chuyện trai gái, nên cưá»i ha hả nói tiếp:
- Lão phu tháºt may mắn đến vừa lúc gặp cô nương...
Ngữ khà cá»§a Diệp Nhã Tuệ đã mất hết vẻ thân thiện, nà ng cắt lá»i:
- Gặp vãn bối để là m chi ?
Ngô Thừa Phong hoà n toà n không nháºn ra ngữ khà đổi khác cá»§a nà ng, lão vẫn cưá»i ha hả:
- Cổ thiếu bảo chá»§ sai ngưá»i mang theo má»™t lá»… váºt, khẩn thiết nhá» lão phu chuyển cho cô nương...
Lão đưa tay và o áo lấy ra một cái hộp vuông vắn nho nhỠđưa cho Diệp Nhã Tuệ, vừa nói:
- Má»i cô nương nháºn lấy.
Diệp Nhã Tuệ không thèm nhìn cái hộp, lạnh lẽo nói:
- Lão tiá»n bối hãy giữ lấy mà dùng.
Ngô Thừa Phong kinh ngạc:
- Cô nương, hộp nà y là của Cổ thiếu bảo chủ tặng cho cô nương, là m sao lão phu dám giữ lấy dùng ?
Hai mắt Diệp Nhã Tuệ long lanh nhìn Ngô Thừa Phong:
- Ngô lão tiá»n bối, vãn bối có má»™t câu há»i nà y xin được lão tiá»n bối hồi đáp.
Ngô Thừa Phong bây giá» má»›i nháºn ra thần sắc khác thưá»ng cá»§a Diệp Nhã Tuệ, lão hÆ¡i giáºt mình:
- Diệp cô nương...
Diệp Nhã Tuệ “hừ†má»™t tiếng nhá»:
- Ngô lão tiá»n bối, vãn bối xin cả gan há»i lão tiá»n bối má»™t câu, giao tình cá»§a lão tiá»n bối và Cổ gia bảo chắc là sâu nặng lắm thì phải ?
Ngô Thừa Phong ngẩn ngưá»i:
- Äiá»u ấy có quan hệ gì ?
Diệp Nhã Tuệ cưá»i nhạt:
- Nếu quả lão tiá»n bối có giao tình sâu Ä‘áºm vá»›i Cổ gia, vãn bối xin mạn phép khuyên má»™t lá»i, tốt nhất lão tiá»n bối nên cắt đứt quan hệ vá»›i bá»n ô trá»c đó vẫn còn kịp.
Ngữ khà nà ng nghiêm khắc khiến Ngô Thừa Phong không lấy gì là m thú vị, bất giác thẹn quá thà nh giáºn cưá»i khanh khách:
- Cô nương, xin cô nương hãy nghÄ© cho lão phu má»™t chút, lão phu nháºn lá»i á»§y thác cá»§a ngưá»i đâu lẽ lại không là m cho tròn? Cái lá»… váºt nà y xin cô nương hãy thu nháºn lấy.
Diệp Nhã Tuệ vẫn lạnh lùng:
- Nói váºy là lão tiá»n bối nhất định buá»™t vãn bối phải nháºn ư ?
Ngô Thừa Phong nghiêm mặt:
- Nhất định, lão phu đã nháºn lá»i á»§y thác, cô nương nhất định phải nháºn.
Sự việc bỗng nhiên thà nh căng thẳng, Trang Thanh ho khan một tiếng:
- Ngô lão, Diệp cô nương...
Lão chưa kịp lên tiếng đã bị Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình cắt lá»i:
- Trang lão đệ, câu chuyện nà y tốt nhất là ta cứ để cho Diệp cô nương quyết định.
Trang Thanh nói vá»›i Äá»— Nhất Bình:
- Äá»— lão ca, câu chuyện ấy đầu Ä‘uôi ra sao, lão ca có thể cho tiểu đệ biết được chăng?
Äá»— Nhất Bình đáp:
- Trang lão đệ hãy khoan, nghe Diệp cô nương quyết định đã, chút nữa ta sẽ kể cho nghe.
Tiếp đó, lão quay lại Ngô Thừa Phong:
- Ngô huynh, nếu Diệp cô nương không nháºn lá»… váºt nà y, huynh sẽ là m thế nà o ?
Ngô Thừa Phong Ä‘anh giá»ng:
- Ấy là Diệp cô nương không nể mặt lão phu chút nà o, đương nhiên lão phu không chịu nổi sỉ nhục ấy.
Äá»— Nhất Bình mỉm cưá»i:
- Tiểu đệ xin há»i Ngô huynh, huynh có biết ná»™i tình giữa Diệp cô nương và Cổ Kiếm Thu ra sao chăng ?
Ngô Thừa Phong đáp:
- Tiểu đệ nháºn rằng không hiểu rõ ná»™i tình, chỉ biết Cổ thiếu bảo chá»§ có lòng ưu ái tặng lá»… váºt cho Diệp cô nương, căn cứ và o lòng ưu ái cá»§a Cổ thiếu bảo chá»§ và thanh danh cá»§a tiểu đệ, nếu Diệp cô nương chối từ thì xét vỠ“lý†e rằng cô nương đã sai.
Äá»— Nhất Bình lại há»i:
- Ngô huynh cho rằng Diệp cô nương không có quyá»n không muốn nháºn lá»… váºt cá»§a Cổ Kiếm Thu sao ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên Diệp cô nương có quyá»n không nháºn lá»… váºt cá»§a Cổ thiếu bảo chá»§, nhưng dù sao cÅ©ng nên nể mặt tiểu đệ má»™t chút, cứ thu nháºn lá»… váºt trước rồi sau đó trả lại cho Cổ thiếu bảo chá»§, Ä‘iá»u ấy lại không còn quan hệ vá»›i tiểu đệ nữa.
Äá»— Nhất Bình cưá»i khẩy:
- Ngô huynh là m váºy e rằng quá nhiệt tâm vá»›i Cổ gia chăng ?
Ngô Thừa Phong cưá»i gượng:
- Nháºn lá»i á»§y thác cá»§a ngưá»i, là phải là m tròn, tiểu đệ không còn cách nà o khác, Äá»— lão ca cÅ©ng là bằng hữu hay chỉ xem cho tiểu đệ cách nà o hay hÆ¡n ?
- Việc nà y lão phu chỉ dám...
Diệp Nhã Tuệ cháºn lá»i:
- Äá»— lão tiá»n bối đã biết quy cÅ© cá»§a gia sư, xin lão tiá»n bối tốt nhất là đừng nói tiếp.
Äá»— Nhất Bình cưá»i xòa:
- Vâng, vâng, lão phu không nói nữa là đúng.
Ngô Thừa Phong đã nổi nóng cưá»i gằn:
- Diệp cô nương là ngưá»i thông minh, hy vá»ng cô nương tránh chuyện rượu mừng không uống lại đòi uống rượu phạt.
Diệp Nhã Tuệ thản nhiên:
- Lão tiá»n bối nói như váºy có ép ngưá»i thái quá không?
- Cô nương muốn nghÄ© sao cÅ©ng được, nhưng lão phu chỉ biết là m tròn lá»i á»§y thác cá»§a Cổ công tá». Mong cô nương đừng là m khó dá»….
Diệp Nhã Tuệ lại há»i:
- Nếu vãn bối nhất quyết từ chối không chịu nháºn thì sao ?
Không khà im lặng bao trùm kaháp quán, không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i nà o. Äá»™t nhiên Ngô Thừa Phong cưá»i lá»›n:
- Lão phu khuyên cô nương hãy cẩn tháºn lá»i nói. Nếu bây giá» cô nương muốn thay đổi chá»§ ý vẫn còn kịp, cô nương nên suy nghÄ© cho kỹ kẻo hối háºn đấy.
Diệp Nhã Tuệ đáp:
- Vãn bối đã suy nghÄ© rất kỹ, lão tiá»n bối đã có ý định trước khi đến đây, Ä‘iá»u ấy quá rõ rà ng cần gì lão tiá»n bối phải xảo ngôn là m chi cho mệt.
Ngô Thừa Phong cưá»i ha hả:
- Hay lắm, hay lắm, được, chúng ta cứ theo quy cÅ© giang hồ, lấy thắng bại định đúng sai, nếu lão phu không phải là đối thá»§ cá»§a cô nương, xin láºp tức ra Ä‘i không dám nói má»™t tiếng nà o nữa.
Diệp Nhã Tuệ nghiêm mặt:
- Nếu vãn bối thua thì đừng nói lá»… váºt cá»§a Cổ Kiếm Thu có là má»™t bao độc dược, vãn bối cÅ©ng xin vui vẻ nháºn.
Ngô Thừa Phong quay sang Äá»— Nhất Bình và Trang Thanh ôm quyá»n:
- Tiểu đệ xin nhị vị là m chứng cho.
Trang Thanh đưa tay:
- Khoan để tiểu đệ nói và i câu đã.
Ngô Thừa Phong :
- Trang huynh có gì chỉ giáo, tiểu đệ xin nghiêng tai nghe.
- Ngô huynh, bằng thân pháºn địa vị cá»§a huynh trong võ lâm, đối phó vá»›i háºu sinh vãn bối sao coi cho được má»›i nên...
Ngô Thừa Phong đáp:
- Tiểu đệ sao lại không biết cách đối phó vá»›i háºu sinh vãn bối đâu dám để mất thân pháºn, nhưng rất tiếc Diệp cô nương cáºy á»· tuyệt há»c cá»§a Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang không coi tiểu đệ và o đâu. Tiểu đệ đâu còn mặt mÅ©i nà o đà nh miá»…n cưỡng phải ra tay.
Trang Thanh gáºt đầu:
- Ngưá»i có mặt mÅ©i cÅ©ng như cá»p có long, ngưá»i trong võ lâm như chúng ta đầu có thể rÆ¡i máu có thể chảy, thể diện chẳng khác nà o sinh mệnh. Ngô huynh nói rất có lý, nhưng nói Ä‘i phải nói lại, Ngô huynh giữ thể diện, Diệp cô nương không biết giữ thể diện hay sao ?
Ngô Thừa Phong nói:
- Cố nhiên Diệp cô nương cÅ©ng có thể diện, nhưng dù sao cÅ©ng là háºu sinh vãn bối, dù có á»§y thác gì cÅ©ng không nên thất kÃnh xúc phạm tá»›i danh dá»± lão tiá»n bối như tiểu đệ đây.
Trang Thanh cưá»i lá»›n má»™t tiếng:
- Ngô huynh, cao luáºn, cao luáºn, bất quá...
Xem ra lão có Ä‘iá»u gì định nói nhưng láºp tức đã bị Äá»— Nhất Bình cướp lá»i:
- Trang lão đệ, môn hạ Chỉ Thủy sơn trang có một quy cũ, e rằng lão đệ vẫn chưa biết.
- Quy cũ gì thế ?
- Chuyện cá»§a môn hạ Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang xưa nay không thÃch ngưá»i khác há»i tá»›i, nhất là chưa có sá»± đồng ý cá»§a há» mà xen và o là phạm và o đại cấm kỵ đối vá»›i há», lão đệ nên nhá»› cho kỹ.
Trang Thanh chau mà y:
- Nhưng e Diệp cô nương...
Äá»— Nhất Bình cưá»i ha hả cướp lá»i:
- Trang lão đệ, Diệp cô nương đã từng má»™t thân xâm nháºp Cổ gia bảo, nếu không có chút nhân tà i tuyệt há»c là m sao dám là m nên chuyện ?
Trang Thanh định nói gì đó nhưng bị Äá»— Nhất Bình nháy mắt mấy cái, lão đà nh cưá»i nói:
- Äá»— lão ca đã nói như thế, tiểu đệ xin tá»± thá»§ bà ng quan váºy.
|

14-08-2008, 11:42 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 14
Phụng Non Xuất Tuyệt Há»c
Ưng Già Gãy Cánh Bay
Diệp Nhã Tuệ dùng hai tay cởi dây đai đeo bên lưng buông ra thà nh hai sợi dây vải, mỗi đầu có treo hai cái chuông nhỠbằng và ng. Hai tay nà ng hơi rung động nhẹ, hai cái chuông phát ra liên tục những tiếng “đinh đang đinh đang†rất vui tai.
Tiếng chuông đinh đang liên tục khiến Ngô Thừa Phong chấn động trừng mắt:
- Lệnh sư cÅ©ng truyá»n thụ “Tú đái kim linh†cho cô nương ư ?
Diệp Nhã Tuệ cưá»i nhẹ:
- Vãn bối chỉ má»›i há»c được “Tú đái kim linh†xưa nay chưa há» chÃnh thức sá» dụng, nếu có chá»— nà o non yếu mong được lão tiá»n bối chỉ giáo thêm.
Toà n phong đao giơ đơn chưởng lên:
- Lão phu sẽ dùng chưởng thay Ä‘ao, lãnh giáo tuyệt há»c “Tú đái kim linh†cá»§a cô nương.
Äối vá»›i Diệp Nhã Tuệ, dù sao Ngô Thừa Phong cÅ©ng là thân pháºn tiá»n bối, hắn dùng tay không đối phó là chá»— thông minh lém lÄ©nh cá»§a lão, nếu có thắng cÅ©ng không mang tiếng cáºy lá»›n hiếp bé, mà lỡ có thua cÅ©ng có cá»› để giấu nhục. Huống gì, công phu chưởng lá»±c cá»§a lão đã thà nh danh giang hồ chẳng kém gì “Toà n phong Ä‘aoâ€. Nếu dùng song chưởng mà không thắng được đối phương thì dù có rút “Toà n phong Ä‘ao†ra cÅ©ng chẳng thắng nà o. Diệp Nhã Tuệ ngưng thần:
- Má»i !
Ngô Thừa Phong tiếp liá»n:
- Xin má»i cô nương trước.
Diệp Nhã Tuệ không thèm khách sáo nữa, miệng buột một câu:
- Vãn bối tuân lệnh.
Eo nà ng nghiêng qua thân hÆ¡i lướt tá»›i, tay hữu báºt dây vải ra, cái chuông nhá» kêu “đang†má»™t tiếng Ä‘áºp vút tá»›i. Ngô Thừa Phong dá»±ng chưởng như Ä‘ao, vai phải khẽ động xuất chưởng lá»±c nghênh tiếp. Diệp Nhã Tuệ áp tay hữu xuống “Tú đái kim linh†trầm xuống tránh thế chưởng rồi mau như sấm sét dây vải quét hai tiếng “đinh Ä‘ang†quấn và o chân Ngô Thừa Phong.
Ngô Thừa Phong cúi đầu nhìn kinh hãi, hai chân Ä‘iểm mạnh, thân hình vá»t lên tiếp theo lão cuốn ngưá»i trên không đánh má»™t chưởng xuống vai nà ng cá»±c kỳ lợi hại.
Không ngá» thân pháp Diệp Nhã Tuệ cá»±c kỳ tinh xảo, nà ng hÃt chân khà và o Ä‘an Ä‘iá»n, thân hình gãy gáºp xuống để chưởng lá»±c đối phương đánh và o khoảng không. Sợi dây vải trong tay nà ng uyển chuyển như con rắn tá»± có linh tÃnh không vì sá»± biến hóa thân hình cá»§a nà ng mà lạc hướng, vẫn Ä‘áºp tá»›i mục tiêu.
Thân hình Ngô Thừa Phong chưa rÆ¡i xuống đất đột nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng gió Ä‘áºp kÃch đến, hai cái chuông liên tiếp reo “đinh Ä‘ang†đã gần tá»›i sau ót.
Trong lúc nguy cấp, thân hình lão chúi vá»t xuống, xuất chiêu “Tinh trầm nguyệt lạcâ€, lướt Ä‘i trên đất.
Diệp Nhã Tuệ xuất thá»§ ba chiêu dồn Ngô Thừa Phong và o thế hạ phong rất lúng túng nhưng nà ng không lợi dụng tình thế truy kÃch lão. Hai chân Ngô Thừa Phong vừa chạm đất, lão chuyển mạnh thân lại, sắc mặt vừa đỠvừa trắng, vừa thẹn vừa giáºn, báºt cưá»i ha hả:
- Cao đồ Chi Thá»§y quả nhiên khác vá»›i ngưá»i thưá»ng. Diệp cô nương, hãy xem thá»§ toà n phong tháºp bát trảm cá»§a lão phu đây.
Vừa dứt lá»i, thân hình lão cuốn vụt lên mang theo luồng gió, thân ảnh như Ä‘ao chá»›p nhoáng cuốn đến nÆ¡i Diệp Nhã Tuệ. Lúc nà y Ngô Thừa Phong đã sá» xuất công lá»±c toà n thân, kình lục mạnh mẽ kinh ngưá»i đến nổi Trang Thanh đứng ngoà i nhìn thất sắc:
- Äá»— lão ca, Diệp cô nương có tiếp nổi chiêu nà y không?
Äá»— Nhất Bình mỉm cưá»i an nhiên:
- Công lá»±c Ngô lão thâm háºu đương nhiên Diệp cô nương không phải là đối thá»§ nhưng má»—i bên Ä‘á»u có sở trưá»ng, sở Ä‘oản. Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang trứ danh giang hồ không phải là không có lý do.
Äang nói chợt nghe Diệp Nhã Tuệ quát lên má»™t tiếng thánh thót huynh động “Tú đái kim linh†trong tay như Ä‘iện chá»›p quấn quanh chưởng lá»±c cá»§a Ngô Thừa Phong, hóa gia/i phân tán kình lá»±c ra chung quanh không để bị áp chế.
Thân hình Ngô Thừa Phong mau như gió cuốn, chiêu thức dà y đặc không có chá»— nà o sÆ¡ hở không hổ danh là “Toà n phong Ä‘aoâ€. Hai ngưá»i giao đấu vá»›i nhau chá»›p mắt đã trên bốn mươi chiêu.
Bỗng nhiên, “Tú đái kim linh†trong tay Diệp Nhã Tuệ biến đổi linh diệu, phát huy trong khoảnh khắc tấn công liên tục hơn ba mươi chiêu nữa. Ba mươi chiêu nà y của nà ng biến hóa ngụy dị mau lẹ vô cùng, cái chuông kêu đinh đang liên tục nhắm đánh và o các mạch môn yếu huyệt của Ngô Thừa Phong bức bách lão phải đổi công là m thủ, lùi lại không dám tấn công nữa.
Äang kịch chiến bá»—ng ra hai tiếng lạnh lùng quát to, hai thân ảnh Ä‘ang quấn lấy nhau đột nhiên phân ra. Chỉ thấy “Toà n phong Ä‘ao†Ngô Thừa Phong tay trái ôm chặt cổ tay phải trừng trừng nhìn Diệp Nhã Tuệ. Còn sắc mặt Diệp Nhã Tuệ cÅ©ng nhá»n nhợt, khẽ nghiêng thân:
- Äa tạ tiá»n bối nương tay.
Trang Thanh cưá»i ha hả:
- Hay !
Tiếng “hay†cá»§a lão cà ng khiến Ngô Thừa Phong bẽ mặt, lão háºn oán nhún thân vá»t lên bay ra ngoà i sân trưá»ng. Trang Thanh cưá»i lá»›n:
- Thá»±c là sóng sau đè sóng trước. Sướng tháºt, sướng tháºt, Äá»— lão ca, chúng ta phải uống mừng thắng lợi hôm nay cá»§a Diệp cô nương.
Diệp Nhã Tuệ tuy thắng được Ngô Thừa Phong nhưng nà ng cảm thấy rất má»i mệt, sau khi Ngô Thừa Phong Ä‘i rồi, nà ng không nhịn được nữa mồ hôi tuôn ra đẫm ướt áo.
Vừa lúc ấy Trang Thanh bỗng quát to:
- Là ngưá»i nà o đó ?
Dứt lá»i thân ảnh lão bắn vá»t lên trên đầu tưá»ng. Trang Thanh phát thân cá»±c mau, lá»i vừa buông ra khá»i miệng ngưá»i đã đến trên đầu tưá»ng, nhưng lão phát thân đã mau, trở vá» còn mau hÆ¡n. Chỉ thấy lão khẽ Ä‘iểm hai chân xuống đầu tưá»ng liá»n ho má»™t tiếng trầm uất xuất thế “Lão viên trụy chi†lá»™n ngược trở lại dưới sân.
Thân hình Trang Thanh vừa rÆ¡i xuống bá»—ng má»™t thân ảnh khác như bóng theo hình rÆ¡i xuống trong sân. Hiển nhiên khi Trang Thanh vừa vá»t lên đầu tưá»ng đã bị trúng má»™t đòn, lão cưá»i lạnh má»™t tiếng, tay phải đánh ra hướng đầu vai ngưá»i má»›i đến bổ xuống.
Diệp Nhã Tuệ vừa nháºn ra nhân ảnh đó là Tiểu Hổ Tá» vá»™i kêu lên:
- Trang lão tiá»n bối, hạ thá»§ lưu tình, vị đó là bằng hữu...
Kỳ thực Diệp Nhã Tuệ không kêu Trang Thanh cũng không chụp trúng Tiểu Hổ TỠvì vai y chỉ lắc nhị đã tránh được thế trảo chụp của Trang Thanh, dù đó là chiêu “Ưng vương thám trảo†rất lợi hại.
Tiểu Hổ Tá» vừa hạ thân xuống đã nháºn ra đó là Diệp Nhã Tuệ, y ôm quyá»n hướng vá» Trang Thanh thi lá»…:
- Thất lá»…, thất lá»…, không biết là không có tá»™i, cầu mong lão tiá»n bối dung thứ.
Trang Thanh cưá»i lá»›n:
- Äã lâu lão phu không xuất thá»§, không ngá» chẳng có công hiệu gì, háºu sinh khả uý, háºu sinh khả úy. Xem ra lão phu chết già ở cái khách Ä‘iếm nà y cÅ©ng là vừa.
Diệp Nhã Tuệ nắm lấy tay Tiểu Hổ TỠ:
- Vị nà y là Trang lão tiá»n bối, chá»§ nhân cá»§a Cát An khách Ä‘iếm.
Tiểu Hổ Tá» lại ôm quyá»n thi lá»…:
- Vãn bối Tiểu Hổ Tá» xin ra mắt lão tiá»n bối.
Diệp Nhã Tuệ nói tiếp:
- Tiểu Hổ TỠlà tiểu huynh đệ của vãn bối trong Cổ gia bảo, vãn bối ở đây là có ý đợi y đấy.
Trang Thanh vừa má»›i giao thá»§ sÆ¡ qua vá»›i Tiểu Hổ TỠđã ngầm bị thất thố, thấy y niên ká»· còn quá trẻ lại có công lá»±c như thế, trong lòng rất lấy là m cảm khái lá»™ ra vẻ băn khoăn. Nên biết, trong chốn giang hồ, Trang Thanh không phải là loại vô danh, ngưá»i ta thưá»ng gá»i “Thiết trảo ưng vương†chÃnh là lão, nhưng hiện nay, lão ẩn thân không để lá»™ thân thế cho ngưá»i ngoà i biết.
Äừng nói ngưá»i ngoà i không biết Trang Thanh chÃnh là “Thiết trảo ưng vương†mà ngay cả Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình giao tình vá»›i lão đã mấy năm cÅ©ng chỉ biết lão là nhân váºt võ lâm thôi chứ không biết lai lịch chân chÃnh cá»§a lão.
Diệp Nhã Tuệ gặp Tiểu Hổ Tá» nà ng rất cao hứng há»i:
- Hổ huynh đệ sao bây giá» má»›i đến. Chúng ta cứ tưởng huynh đệ không cách nà o trốn thoát khá»i Cổ gia bảo rồi chứ ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i đáp:
- Diệp đại tá»· cho rằng tiểu đệ đến cháºm kỳ thá»±c đại tá»· cÅ©ng má»›i đến đây chứ có lâu la gì ?
Diệp Nhã Tuệ nói:
- Tuy chưa lâu nhưng cÅ©ng đã ná»a ngà y, chúng ta đến đây lúc chiá»u, bây giá» cÅ©ng đã gần đầu canh rồi còn gì ?
Mắt Tiểu Hổ TỠquét một vòng:
- Vừa rồi có ngưá»i mang đến lá»… váºt cho đại tá»· phải không ?
Diệp Nhã Tuệ giáºt mình:
- Sao Hổ huynh đệ biết được ?
Y thản nhiên:
- Và Diệp đại tá»· không nháºn lá»… váºt ấy. Theo ý đệ, đại tá»· nên nháºn lá»… váºt tốt hÆ¡n.
- Tại sao nên nháºn ?
- Có nhiá»u lý do:
Thứ nhất, đại tỷ còn giữ chút cảm tình với Cổ Kiếm Thu vì sau nà y còn phải quay lại Cổ gia bảo...
Diệp Nhã Tuệ “hừ†má»™t tiếng nhá»:
- Ta còn quay lại Cổ gia bảo là m gì nữa ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i :
- Trước khi tiểu đệ rá»i Cổ gia bảo đã lưu tâm đến chuyện cá»§a đại tá»· và thu được má»™t tin, cứ theo nguồn tin nà y thì vị lão thái thái Ä‘iên kia rất có thể đúng là lệnh đưá»ng rồi.
Diệp Nhã Tuệ chấn động toà n thân:
- Thực thế ư ?
- Tiểu đệ không dám nói chắc mưá»i phần, nhưng Ãt nhất từ trong thân lão bà đã tìm được dấu tÃch cá»§a lệnh đưá»ng.
Diệp Nhã Tuệ ân háºn:
- Nếu thế thì ta đáng chết lắm, ta ăn năn vì không thể tìm gặp...
Diệp Nhã Tuệ chỉ lo nói chuyện vá»›i Tiểu Hổ Tá» quên cả má»i y và o nhà . Lúc ấy Äá»— Nhất Bình má»›i đến gần tiếp lá»i:
- Hổ thiếu hiệp, tin tức ấy có đáng tin cáºy không ?
Tiểu Hổ Tá» thi lá»… ra mắt Äá»— Nhất Bình :
- Vãn bối thất lá»…, chỉ lo vá»›i Diệp đại tá»·, quên cả ra mắt lão tiá»n bối.
Bấy giá» tất cả má»›i kéo và o trong nhà , phân ngôi chá»§ khách an vị. Äá»— Nhất Bình cưá»i khan má»™t tiếng há»i lại:
- Hổ thiếu hiệp, chuyện thiếu hiệp vừa nói là rất trá»ng yếu nhưng có tin cáºy được không ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Tin vãn bối nghe được có thể nói rất đáng tin cáºy.
Diệp Nhã Tuệ nhìn Diệp Nhã Tuệ :
- Như váºy chúng ta phải vá» Quân SÆ¡n ngay đêm nay để thỉnh thị quyết định cá»§a gia sư.
Diệp Nhã Tuệ gáºt đầu :
- Tất nhiên đối với vãn bối thì cà ng mau cà ng tốt...
Quay lại Tiểu Hổ Tá», nà ng há»i:
- Hổ huynh đệ Ä‘i đưá»ng có mệt lắm không, có cần nghỉ ngÆ¡i không ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Diệp đại tá»· hãy mau lên đưá»ng tiểu đệ xin Ä‘i theo đại tá»·.
Diệp Nhã Tuệ vui vẻ:
- Hay lắm, chúng ta láºp tức lên đưá»ng.
Trang Thanh vội nói:
- Diệp cô nương cần gì quá vá»™i, hãy uống hết cuá»™c rượu nà y rồi hãy lên đưá»ng cÅ©ng kịp.
Diệp Nhã Tuệ nghiêng thân:
- Xin Ä‘a tạ, vãn bối nghe được tin gia mẫu ăn cÅ©ng hết thấy ngon, thịnh tình cá»§a tiá»n bối xin tâm lãnh, ngà y sau sẽ có dịp khác phiá»n đến tiá»n bối.
Trang Thanh thở dà i :
- Như váºy lão phu không dám ép uổng quá, lão phu có má»™t câu há»i xin cô nương chỉ giáo.
Diệp Nhã Tuệ trầm ngâm rồi gáºt đầu :
- Lão tiá»n bối cứ há»i vãn bối xin nghiêng tai.
- Dám há»i cô nương phải chăng tên cá»§a lệnh tôn chỉ có má»™t cữ “Tháiâ€?
Diệp Nhã Tuệ kinh ngạc:
- Là m sao tiá»n bối biết ?
- Lão phu nguyên không biết Diệp Thái huynh là lệnh tôn, mới đây nghe quà vị đà m thoại mới đoán ra như thế.
Äá»— Nhất Bình mỉm cưá»i :
- Nói váºy Trang lão đệ và Diệp Thái huynh là lão bằng hữu ?
Trang Thanh đáp:
- Hai mươi năm trước đây, chúng đệ thưá»ng thưá»ng vẫn gặp nhau.
Äá»— Nhất Bình cau mà y:
- Bằng hữu cá»§a Diệp Thái huynh lão phu biết gần hết nhưng sao chưa gặp Trang lão đệ lần nà o ở Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang? Xin há»i lão đệ, xưa kia tên gá»i là gì ?
Trang Thanh lắc đầu :
- Hiện bây giỠchưa thể nói được.
- Vì sao ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên trong ấy có lý do cá»§a nó, tiểu đệ vì chút riêng tư xin được phép nói ra vá»™i. Chỉ nhá» lão ca vá» tá»›i Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang chuyển má»™t lá»i cá»§a tiểu đệ đến Chỉ Thá»§y phu nhân là đủ. Lá»i ấy thế nà y:
món nợ của phu nhân với hỠTrang nên thanh toán cho xong.
Äá»— Nhất Bình kinh ngạc trợn mắt:
- Lão đệ đòi thanh toán món nợ gì, sao không tự tìm gặp phu nhân?
- Phu nhân không sai kiệu lá»›n đến đón tiểu đệ, tuyệt đối tiểu đệ quyết không bước tá»›i Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang ná»a bước.
Câu nói cá»§a lão rất nghiêm trá»ng chứ không há» có chút đùa cợt, khiến Äá»— Nhất Bình hÆ¡i động tâm:
- Lão đệ chỉ nhắn một câu ấy thôi ư ?
- Vâng, chỉ cần một câu ấy.
- Sự thực lão đệ là ai để ta bẩm lại với phu nhân?
- Không cần, nghe câu ấy phu nhân sẽ tá»± biết liá»n.
Äá»— Nhất Bình cưá»i nhạt:
- ÄÆ°á»£c, nhất định ta sẽ chuyển lá»i.
Trang Thanh ôm quyá»n:
- Äa tạ lão ca.
Hiển nhiên Äá»— Nhất Bình không lấy là m thú vị vì thái độ cá»§a Trang Thanh, lão đứng dáºy gá»i Tiểu Hổ Tá» và Diệp Nhã Tuệ:
- Hai ngưá»i vá» phòng sá»a soạn hà nh lý, ta láºp tức lên đưá»ng.
Vừa nói lão vừa Ä‘i ra tiểu sảnh. Tiểu Hổ Tá» và Diệp Nhã Tuệ cáo từ Trang Thanh rồi cÅ©ng chuyển thân. Trang Thanh gá»i vá»›i theo:
- Äá»— lão ca, tiểu đệ sẽ sai chuẩn bị sẵn ba con tuấn mã cho chư vị lên đưá»ng.
Suốt đêm ấy ngá»±a phi như bay, chẳng mấy chốc đã đến má»™t nÆ¡i rất nổi tiếng là Nhạc Dương lâu. Từ Nhạc Dương Lâu há» xuống thuyá»n xuôi theo sông đến Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang ở núi Quân SÆ¡n.
Chỉ Thá»§y SÆ¡n trang ở Quân SÆ¡n danh động giang hồ kỳ thá»±c chỉ là mấy gian phòng ốc rất bình thưá»ng, xem ra rất Ãt phong vị giang hồ. Khi há» và o đại sảnh, Chỉ Thá»§y phu nhân đã có mặt ở đó đợi há». Cứ theo tiếng đồn thì Chỉ Thá»§y phu nhân đã ngoà i ngÅ© tuần nhưng xem nhan sắc phong thái giống như đà n bà bốn mươi, không có phong cách gì đặc biệt nhưng cÅ©ng đủ khiến ngưá»i kÃnh trá»ng.
Sau khi hà n huyên cùng Äá»— Nhất Bình má»™t lúc, ánh mắt phu nhân chuyển sang Tiểu Hổ Tá», bà hÆ¡i cưá»i, há»i:
- Ngươi phải chăng là Tiểu Hổ Tá» ? Nghe nói khi còn ở Cổ gia bảo thiếu hiệp có quan tâm giúp đỡ đồ nhi Nhã Tuệ, lão thân có lá»i cảm tạ.
Tiểu Hổ TỠôm quyá»n thi lá»…:
- Không dám, vãn bối xin vấn an lão tiá»n bối.
Chỉ Thủy phu nhân nghiêng mình trả lễ, xua tay:
- Má»i ngồi !
Thị nữ dâng trà , Diệp Nhã Tuệ đến bên cạnh Chỉ Thá»§y phu nhân ghé tai nói mấy câu, sắc mặt phu nhân biến đổi, hai mắt nhìn kỹ Tiểu Hổ Tá». Diệp Nhã Tuệ nói xong, Chỉ Thá»§y phu nhân hÆ¡i mỉm cưá»i, sắc mặt má»›i khôi phục bình thưá»ng.
Diệp Nhã Tuệ quay vá» bên cạnh Tiểu Hổ Tá», nói nhá»:
- Hổ huynh đệ, ta vừa cho gia sư biết tin tức cá»§a gia mẫu, gia sư hôm nay rất cao hứng, huynh đệ cần há»i gì cứ há»i cho hết, đừng lo gì cả.
Tiểu Hổ TỠđã chuẩn bị sẵn liá»n đứng dáºy thi lá»… má»™t lần nữa:
- Tên tuổi cá»§a lão tiá»n bối chấn động đại giang nam bắc, võ lâm đồng đạo vô cùng kÃnh ngưỡng, vãn bối khâm phục đã lâu, chỉ vì vô duyên không được bái yết, lần nà y được ân cá»§a Diệp đại tá»· dẫn đến ra mắt lão tiá»n bối là vạn hạnh suốt Ä‘á»i.
Chỉ Thá»§y phu nhân phi thưá»ng cao hứng tá»± gáºt đầu liên tiếp nhìn y vá»›i đôi mắt đặc biệt cảm tình, hÆ¡i cưá»i, Chỉ Thá»§y phu nhân tiếp lá»i:
- Thiếu hiệp quá khách sáo, lão thân lấy là m thẹn không dám nháºn.
Äá»™t nhiên Tiểu Hổ Tá» chuyển giá»ng :
- Ngoà i ra vãn bối có má»™t việc muốn nhá» lão tiá»n bối chỉ giáo.
Chỉ Thủy phu nhân vui vẻ:
- Việc ra sao ? Thiếu hiệp cứ nói.
- Vãn bối từng nghe lá»i đồn trên giang hồ là lão tiá»n bối có độc môn kỳ công “Hà n linh chi†khi váºn dụng Ä‘iểm và o huyệt đạo ai có thể là m ngưng sá»± phát triển thân thể cá»§a ngưá»i ấy, không biết lá»i đồn ấy có xác thá»±c hay không ?
Chỉ Thủy phu nhân hơi cúi đầu:
- Không sai, ta có khả năng ấy, bất quá xưa nay ta chưa há» sá» dụng vá»›i bất cứ ngưá»i nà o. Quái lạ tháºt, sao giang hồ lại biết ?
Tiểu Hổ TỠkinh ngạc :
- Xưa nay lão tiá»n bối chưa há» sá» dụng thá»§ pháp ấy vá»›i bất cứ ai ?
- Xưa nay chưa hỠsỠdụng.
Tiểu Hổ Tá» khẩn thiết há»i:
- Cũng chưa hỠsỠdụng thủ pháp nà y nơi bất cứ đứa trẻ con nà o ư ?
Chỉ Thá»§y phu nhân biến sắc, hai mắt lá»™ ánh giáºn nhìn Tiểu Hổ Tá», hốt nhiên, bà thở nhẹ cố ghìm cÆ¡n giáºn dữ hòa hoãn nói:
- Äối vá»›i ngưá»i lá»›n ta còn chưa há» sá» dụng thá»§ pháp ấy, lẽ nà o lại sá» dụng vá»›i trẻ con, thiếu hiệp hãy tin ta nói tháºt.
Trong lúc há»i, Tiểu Hổ Tá» chú ý tá»›i phản ứng cá»§a phu nhân, rõ rà ng phu nhân nói chân tháºt, do đó không có lý do nghi ngá» bà nữa. Y tin bà không phải là ngưá»i đã hạ độc thá»§ vá»›i mình nên nói:
- Vãn bối tuyệt đối tin lá»i lão tiá»n bối, xin Ä‘a tạ chỉ giáo.
Chỉ Thá»§y phu nhân cưá»i tươi:
- Thiếu hiệp là ngưá»i thà nh khẩn nên ta không có ý coi thưá»ng... Nếu thiếu hiệp không còn gì để há»i, không biết thiếu hiệp có vui lòng giải đáp cho ta má»™t vấn đỠkhông ?
- ÄÆ°á»£c lão tiá»n bối há»i tá»›i là vinh hạnh, vãn bối rất vui lòng bẩm báo.
Chỉ Thá»§y phu nhân nhìn Diệp Nhã Tuệ má»™t cái rồi há»i:
- Nghe nói thiếu hiệp có lý do đáng tin chứng minh được lão bà điên trong Cổ gia bảo là mẫu thân cá»§a Diệp Nhã Tuệ, hoặc biết mẫu thân cá»§a đồ nhi ta Ä‘ang ở nÆ¡i đâu, xin thiếu hiệp kể tháºt rõ được chăng ?
Tiểu Hổ TỠđáp:
- Nói đến chuyện lão thái thái thì trước tiên vãn bối xin há»i lão tiá»n bối má»™t chuyện.
- Chuyện gì nà o ?
Chỉ Thá»§y phu nhân tiếp lá»i há»i, Tiểu Hổ TỠđáp:
- Xin há»i giữa lão tiá»n bối và Diệp đại tá»·, ngoà i quan hệ sư phụ và đệ tá» còn có quan hệ gì khác nữa không?
Thần sắc Chỉ Thủy phu nhân đột nhiên ảm đạm thở dà i:
- Không giấu thiếu hiệp, mẹ cá»§a Nhã Tuệ là muá»™i tá» cá»§a ta, xá muá»™i ta sinh hạ Nhã Tuệ xong liá»n Ä‘em nó giao cho ta nuôi nấng vì muốn nó thoát khá»i má»™t đại kiếp nạn.
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu:
- Xin há»i tiếp, tai há»a cá»§a lệnh muá»™i phải chăng vì nguyên cá»› ngưá»i có được “Thần võ bảo khố†?
Chỉ Thủy phu nhân ngạc nhiên:
- Sao thiếu hiệp biết ? Chuyện nà y trên giang hồ rất Ãt ngưá»i biết.
Bà trả lá»i như váºy chẳng khác nà o đã tá»± thừa nháºn. Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Äiá»u đó nguyên chỉ do vãn bối Ä‘oán, được lão tiá»n bối thừa nháºn vãn bối có thể xác định vị lão bà điên kia chÃnh là lệnh muá»™i.
Chỉ Thủy phu nhân mê hoảng:
- Hổ thiếu hiệp, xin nói cho tưá»ng.
- Cứ theo vãn bối Ä‘iá»u tra ở Cổ gia bảo, vị lão thái thái Ä‘iên kia vì bảo vệ bà máºt cá»§a “Thần võ bảo khô†nên má»›i bị Cổ gia bảo giam giữ hy vá»ng Ä‘oạt được bà máºt ấy.
Chỉ Thủy phu nhân “ồ†một tiếng thảm thiết:
- Äáng thương cho muá»™i tá» ta, nói như váºy đúng là muá»™i tá» ta rồi.
Diệp Nhã Tuệ báºt khóc:
- Sư phụ hãy nghĩ cách nà o cứu mẫu thân con.
Chỉ Thủy phu nhân buồn bã:
- Hà i tá», sư phụ cÅ©ng Ä‘au khổ khác gì con đâu, chưa cứu được muá»™i tá» ngà y nà o là ta bất an ngà y đó.
Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình thở dà i xen và o:
- Hổ thiếu hiệp, lão phu xin há»i, bà máºt ấy Cổ gia bảo Ä‘oạt được chưa ?
Tiểu Hổ Tá» ngáºp ngừng đáp:
- Äiá»u ấy vãn bối không được biết.
Diệp Nhã Tuệ cố ngăn tiếng khóc đáp lá»i:
- Theo vãn bối suy Ä‘oán, Cổ gia bảo quyết chưa Ä‘oạt được bà máºt cá»§a kho tà ng ấy.
Äá»— Nhất Bình há»i:
- Vì đâu cô nương quyết thế ?
- Vì căn cứ và o thá»§ Ä‘oạn độc ác cá»§a Cổ gia bảo mà suy luáºn, nếu chúng Ä‘oạt được bà máºt rồi đâu có để gia mẫu sống là m gì nữa, chúng sẽ giết ngưá»i diệt khẩu liá»n.
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu:
- Äại tá»· nói đúng lắm, nếu Cổ gia bảo Ä‘oạt được bà đồ, tuyệt đối sẽ không để bá mẫu sống sót nữa đâu.
Chỉ Thủy phu nhân thở than:
- Vá»›i lá»±c lượng cá»§a chúng ta hiện nay, nếu muốn đến Cổ gia bảo cứu ngưá»i tháºt là không dá»… chút nà o. Hổ thiếu hiệp có lẽ là rõ tình hình trong Cổ gia bảo, theo thiếu hiệp, chúng ta nên tiến hà nh ra sao má»›i cứu được xá muá»™i ?
Äiá»u nà y quả không phải là chuyện đơn giản và không thể nôn nóng vá»ng động được, Tiểu Hổ Tá» không dám khinh thị vá»™i đáp. Y trầm tư má»™t lúc má»›i nói:
- Chuyện nà y nên suy tÃnh tháºt kỹ rồi má»›i hà nh động, vãn bối trong nhất thá»i chưa thể nghÄ© ra kế sách hay.
Chỉ Thủy phu nhân tư lự suy nghĩ thêm:
“Xem ra tên tiểu tá» nà y niên ká»· còn nhá» mà đã lão luyện cẩn tháºn, trong tương lai y lá»›n lên tất sẽ có thà nh tá»±u phi thưá»ng, chúng ta rất nên kết giao vá»›i y má»›i được.†Vì ý nghÄ© đó, Chỉ Thá»§y phu nhân đối đãi vá»›i Tiểu Hổ Tá» chẳng khác gì ngưá»i thân, bà gáºt đầu:
- Thiếu hiệp trẻ tuổi mà đã lão luyện suy tÃnh chu đáo, sở kiến rá»™ng rãi, tất cả chúng ta hãy cùng suy tÃnh nghÄ© ra má»™t kế sách an toà n nhất, như váºy ta xin có lá»i má»i thiếu hiệp hãy ở lại Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang và i ngà y.
Tiểu Hổ TỠđược má»i hân hoan đứng dáºy thi lá»…:
- Lão tiá»n bối đã có lệnh vãn bối nà o dám không tuân, chỉ xin lão tiá»n bối chá»› nên khách sáo cứ coi vãn bối như ngưá»i nhà để được tá»± do phần nà o...
Diệp Nhã Tuệ xen và o:
- Sư phụ, con và Hổ huynh đệ đã coi nhau như chị em, xin sư phụ cũng đừng quá khách sáo...
Chỉ Thủy phu nhân mắng:
- Con nha đầu nà y biết cái gì, ngưá»i ta trá»ng nhau ở chá»— tà i năng. Hổ thiếu hiệp được tà i trà thiên phú khiến ngưá»i tôn kÃnh, ngươi dám xưng tá»· đệ vá»›i thiếu hiệp mà không biết tá»± lượng là gì, sau nà y không được vô lá»… như thế.
Tiểu Hổ TỠvội và ng:
- Không, lão tiá»n bối đỠcao vãn bối quá như thế, kỳ thá»±c vãn bối há»c Ãt chẳng có sở trưá»ng gì, lần nà y tuy có biết chút Ãt chuyện cá»§a lệnh muá»™i nhưng toà n là do cÆ¡ duyên...
Chỉ Thá»§y phu nhân cháºn lá»i:
- Hổ thiếu hiệp, như thiếu hiệp nói nếu không có tà i năng hÆ¡n ngưá»i vá»›i niên ká»· cá»§a thiếu hiệp là m sao chu toà n được các việc trong Cổ gia bảo, ta đâu phải ngưá»i Ä‘uôi mắt mà nháºn không ra ?
- Bất kể ra sao xin lão tiá»n bối cho vãn bối miá»…n các sá»± câu thúc để được tá»± tôn tá»± tại ở đây.
Äá»— Nhất Bình cưá»i ha ha:
- Phu nhân xưa nay là ngưá»i hòa hoãn, nhưng vá» Ä‘iểm nà y có lẽ phu nhân không nháºn ra, bất kể Hổ thiếu hiệp là ngưá»i thế nà o cÅ©ng chỉ là má»™t thiếu niên trẻ tuổi, ngưá»i trẻ tuổi chỉ thÃch là m bạn vá»›i ngưá»i trẻ tuổi, nếu bị câu thúc quá thì y buồn đến chết đó.
Chỉ Thá»§y phu nhân đỠmặt cả cưá»i :
- ÄÆ°á»£c, được, được, các ngươi cáºy thế đông ngưá»i nhiá»u, các ngươi thÃch cái gì thì cứ là m cái ấy.
Diệp Nhã Tuệ vui mừng nhảy lên:
- Thế thì đồ nhi vẫn được gá»i y là tá»· đệ chứ ?
- Con đã nghe Äá»— lão tiá»n bối nói như thế, sư phụ chẳng lẽ không chịu mà cản ư ?
Con hãy mau đi chuẩn bị tiệc rượu nhỠđãi Hổ thiếu hiệp chứ ?
Diệp Nhã Tuệ “a†má»™t tiếng, chạy như bay ra ngoà i. Äá»— Nhất Bình nhìn Tiểu Hổ Tá» má»™t cái, há»i:
- Bây giá» lão phu xin há»i thiếu hiệp, thiếu hiệp vừa há»i chuyện “Hà n linh chỉ†nguyên nhân là vì đâu ?
Chuyện nà y, Äá»— Nhất Bình đã nghe Tiểu Hổ Tá» há»i má»™t lần khi còn ở Cổ gia bảo, lúc ấy câu trả lá»i cá»§a y rất mÆ¡ hồ, nhưng lão vẫn chưa quên lại há»i trở lại.
Bây giá» Tiểu Hổ TỠđã tin Chỉ Thá»§y phu nhân không phải là ngưá»i ngầm hại y nên không cần giấu diếm nữa:
- Không giấu lão tiá»n bối, kẻ mà tiá»n bối nói bị “Hà n linh chỉ†ngầm hại chÃnh là vãn bối, khi vãn bối còn nhá» dại đã bị ngưá»i ngầm hạ độc thá»§ đả thương kinh mạch chÃnh do đó thân thể không thể lá»›n được.
Äá»— Nhất Bình lạ lùng:
- Thiếu hiệp năm nay bao nhiêu tuổi ?
- Tuổi vãn bối đại khái trên dưới hai mươi.
- Trên dưới hai mươi nhưng chÃnh xác là bao nhiêu ?
Tiểu Hổ TỠấp úng:
- Thân thế vãn bối rất mÆ¡ hồ, phụ mẫu là ai, quê quán ở đâu Ä‘á»u không thể xét ra được, do đó thá»±c tại tuổi vãn bối bao nhiêu, cÅ©ng không thể nói chắc.
Äá»— Nhất Bình khẽ gáºt đầu, hốt nhiên lão dùng “Truyá»n âm nháºp máºt†nói vá»›i Chỉ Thá»§y phu nhân:
“Phu nhân, nhìn xem tiểu tá» nà y giống ai không?†Chỉ Thá»§y phu nhân mê hoặc thầm kêu “a, y giống ai nhỉ?â€. Bà ngưng nhãn mục, hiểu ra thâm ý cá»§a Äá»— Nhất Bình, nhưng vẫn lắc đầu:
“CÅ©ng có phần hÆ¡i giống Diệp Thái, nhưng tÃnh theo thá»i gian đứa hà i tỠấy chỉ má»›i khoảng mưá»i chÃnh tuổi so vá»›i y nhá» hÆ¡n nhiá»u, ta nghÄ© cÅ©ng khó có chuyện đó.†Äá»— Nhất Bình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi khẽ gáºt đầu.
ChÃnh đúng lúc đó Diệp Nhã Tuệ quay trở lại:
- Sư phụ, đại sư tá»· và nhị sư tá»· cùng gá»i kìa, mau lên Ä‘i !
Chỉ Thá»§y phu nhân mỉm cưá»i:
- Ngươi chẳng bao giỠbằng hai sư tỷ của ngươi được cả.
Diệp Nhã Tuệ nhà nhảnh:
- Sư phụ, tình hình hôm nay khác hẳn, Hổ huynh đệ mới đến đây lần đầu, con phải bồi tiếp huynh đệ chứ.
Chỉ Thủy phu nhân quắc mắt:
- Cái gì ngươicũng nại lý do cho được.
Câu ấy giống như câu mắng nhưng hà m chứa lòng sá»§ng ái đặc biệt cá»§a bà đối vá»›i nà ng, đột nhiên Diệp Nhã Tuệ nhá»› ra má»™t chuyện liá»n “a†má»™t tiếng nói vá»›i Äá»— Nhất Bình:
- Äá»— lão tiá»n bối, còn nhá»› câu nói nhá» chuyển tá»›i gia sư cá»§a Trang tiá»n bối không?
Không đợi Äá»— Nhất Bình trả lá»i, Chỉ Thá»§y phu nhân giáºt mình:
- Trang tiá»n bối nói sao ?
Äá»— Nhất Bình vá»™i đáp:
- Sự việc như thế nà y...
Liá»n đó Ä‘em lá»i cá»§a Trang Thanh báo lại đầu Ä‘uôi vá»›i Chỉ Thá»§y phu nhân, nghe xong diện sắc bà trắng mét, trong hai khóe mắt hình như đã ngân ngấn lê..... Diệp Nhã Tuệ kêu má»™t tiếng:
- Sư phụ là m sao thế ?
Hai vai Chỉ Thủy phu nhân rung động, nhưng bà miễn cưỡng đáp:
- Không sao cả...
Dù bà có phá»§ nháºn vẫn không che Ä‘áºy được vẻ thất sắc, tất cả má»i ngưá»i không ai dám truy vấn bà . Chỉ có má»™t mình Diệp Nhã Tuệ vẫn chưa chịu:
- Trang tiá»n bối ấy là ai ? Hình như có hiá»m oán gì vá»›i gia sư ?
Hốt nhiên Chỉ Thủy phu nhân thở dà i:
- Chuyện của lão, để sau nà y ta sẽ từ từ kể cho con nghe.
Có ý muốn đánh trống lảng, phu nhân tươi cưá»i chuyển qua há»i Tiểu Hổ Tá»:
- Hổ thiếu hiệp, ta còn quên chưa há»i lệnh sư là vị kỳ nhân võ lâm nà o ?
Tiểu Hổ Tá» cung kÃnh đáp:
- Gia sư có tá»± hiệu là “Háºn Hải Du Hồn" Chỉ Thá»§y phu nhân mÆ¡ hồ quay há»i Äá»— Nhất Bình:
- Äá»— huynh có biết đó là ai không?
Äá»— Nhất Bình lắc đầu:
- Xưa nay chưa hỠnghe qua.
Chỉ Thá»§y phu nhân gáºt đầu lẩm bẩm:
- Äó nhất định phải là má»™t vị cao nhân tiá»n bối tuyệt khác Ä‘á»i.
Tiểu Hổ Tá» tá»± cưá»i thầm má»™t mình không nói vì y đã nghe sư phụ nói vá» Chỉ Thá»§y phu nhân nà y có nhiá»u thà nh kiến lầm lẫn vá»›i sư phụ y nên y không muốn nói rõ hÆ¡n.
Hai cô nương mỹ miá»u như hoa bước và o khách sảnh, quét mắt nhìn Tiểu Hổ Tá» má»™t cái rồi má»›i nhất tá» thi lá»… vá»›i Äá»— Nhất Bình, cuối cùng, nghiêng thân trước Chỉ Thá»§y phu nhân :
- Tá»u yến đã sẵn, xin kÃnh sư phụ má»i khách.
Chỉ Thá»§y phu nhân gáºt đầu đứng lên, chỉ hai cô nương ấy nói vá»›i Tiểu Hổ Tá» :
- Hổ thiếu hiệp, đây là hai sư tỷ của Diệp Nhã Tuệ tên là Nhan Nhã Tịnh và Trang Nhã Nghi.
Tiểu Hổ TỠôm quyá»n thi lá»…:
- Tiểu đệ Tiểu Hổ TỠxin ra mắt hai tỷ.
Nhan Nhã Tịnh và Trang Nhã nghi cùng cưá»i hà m tiếu trả lá»…:
- Hổ huynh đệ, chúng tôi vui mừng hết sức được biết huynh đệ.
Chỉ Thá»§y phu nhân buông má»™t tiếng “Má»i†rồi dẫn tất cả chuyển sang má»™t tiểu đình bát giác rất trang nhã. Tiểu đình nà y kiến trúc trên má»™t đỉnh đá dá»±a và o vách núi nhìn xuống sông, cảnh tượng trước tiểu đình bát ngát má»™t mà u xanh biết cá»§a cá» cây và nước non, chim chóc bao quát cả vùng hồ Äá»™ng Äình.
Lúc ấy chÃnh là lúc mặt trá»i vừa xuống phÃa tây, ánh tịch dương phản chiếu lên bầu trá»i má»™t ráng đỠnhư dát bằng và ng, trá»i và đất tiếp nhau khiến ngưá»i thấy trong lòng khoáng đạt bao nhiêu buồn lo Ä‘á»u quên hết... NÆ¡i đây không phải là nÆ¡i quan đến những chuyện ân oán thế tục, mà nên táºn tình hưởng thụ mỹ cảnh trưóc mặt, cùng nhau hân hoan nâng chén rượu. Há» vui bất giác đã đến ná»a đêm tất cả má»›i thôi tiệc, má»—i ngưá»i tá»± vá» phòng ấy.
Tiểu Hổ Tá» trở vá» phòng mình ngồi váºn công Ä‘iá»u khà má»™t lúc, trá»i chưa kịp sáng y đã thấy tiêu tan má»i má»i mệt trong ngưá»i, tinh thần rất sung mãn. Nhá»› lại câu Chỉ Thá»§y yêu cầu mình tìm cách cứu thoát mẫu thân cá»§a Diệp Nhã Tuệ, y chìm đắm trong suy tư cố tìm má»™t phương cách tốt nhất. Äá»™t nhiên, tâm thần chấn động mạnh, khi phát hiện có ngưá»i đứng ngay ở ngoà i biệt phòng, kỳ quái là ngưá»i ấy không bước tá»›i và cÅ©ng không chịu bá» Ä‘i khiến y cảm thấy rất bất an.
Má»™t lúc sau ngưá»i ấy như cố hạ quyết tâm, gõ nhẹ và o cá»a phòng mấy tiếng. Tiểu Hổ Tá» mở cá»a, thì ra là Thất bá»™ lăng ba Äá»— Nhất Bình. Lúc ấy và o khoảng qua canh tư chưa đến canh năm, Äá»— Nhất Bình tá»± biết không phải là lúc quấy nhiá»…u Tiểu Hổ Tá» nên không đợi y há»i, lão ta tá»± cưá»i ái ngại:
- Lão phu không thể ngá»§ được, do đó muốn đến nói chuyện vá»›i thiếu hiệp, quả có là m phiá»n...
|

14-08-2008, 11:42 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 15
Ngụy Trá Trúng Gian Kế
Ãm Äồ Phá Thâm Mưu
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Lão tiá»n bối đến tháºt đúng lúc, vãn bối Ä‘ang nghÄ© tìm cách tiến cứu Diệp lão thái thái đây.
Äá»— Nhất Bình lắc đầu :
- Hiện tại lão phu chưa muố nói đến chuyện Diệp lão thái thái vội.
- Không can gì, lão tiá»n bối thÃch nói chuyện chi, vãn bối cÅ©ng xin nghe.
Tiểu Hổ Tá» sá»›m nháºn ra Äá»— Nhất Bình có ý lạ gì đó đối vá»›i y vì đó trong bụng y chẳng có gì ngạc nhiên, y cưá»i nhạt:
- Vãn bối có gì đáng nói, xin má»i.
Y khêu ngá»n đèn cho cháy sáng hÆ¡n. Äá»— Nhất Bình ho khan má»™t tiếng :
- Thiếu hiệp, trước tiên xin thiếu hiệp tha cho tá»™i mạo muá»™i cá»§a lão phu, thá»±c ra lão phu định chưa nên nói lúc nà y chỉ vì là má»™t ngưá»i trá»±c tÃnh, trong lòng nghÄ© Ä‘iá»u gì nếu không nói ra lão phu cảm thấy rất khó chịu.
- Vãn bối cÅ©ng có tÃnh như lão tiá»n bối, lão tiá»n bối muốn nói Ä‘iá»u gì xin cứ nói thẳng.
Äá»— Nhất Bình gáºt đầu mỉm cưá»i :
- Lão phu biết thiếu hiệp là ngưá»i thông minh, vì váºy lão phu xin được nói ra những Ä‘iá»u trong lòng lão phu suy nghÄ©.
Lão dừng lá»i lại để Tiểu Hổ Tá» lắng nghe, má»™t lúc sau Äá»— Nhất Bình má»›i nghiêm nét mặt:
- Hổ thiếu hiệp, khi gặp thiếu hiệp lần đầu, lão phu đã nháºn ra ngôn hạnh hà nh vi cá»§a thiếu hiệp cá»±c giống má»™t lão bằng hữu, do đó lão phu không ngạo mạo phạm thiếu hiệp, muốn khẩn thiết há»i thiếu hiệp và i Ä‘iá»u có liên quan.
Tiểu Hổ TỠrất hưng phấn:
- Vãn bối rất giống má»™t bằng hữu cá»§a lão tiá»n bối à ? Bằng hữu ấy là ai ? Xin lão tiá»n bối cho biết, vãn bối sẽ láºp tức Ä‘i tìm.
- Thiếu hiệp chớ gấp, đêm nay hai chúng ta sẽ nói chuyện cho minh bạch, trước tiên xin thiếu hiệp hãy cho biết thân thế chân thực của thiếu hiệp cái đã.
Tiểu Hổ TỠthở dà i :
- Vãn bối đã nói qua rồi, tất cả Ä‘á»u là chân thá»±c, nếu như trong ấy có Ä‘iểm nà o không thá»±c thì cÅ©ng chỉ vì bản thân vãn bối không hay biết đó thôi.
Äá»— Nhất Bình há»i:
- Thiếu hiệp hãy cố nhớ xem nơi đầu tiên nhất của thiếu hiệp là nơi nà o ?
- Trong ký ức cá»§a vãn bối chỉ có má»™t nÆ¡i, đó là bốn năm trước đây vãn bối rá»i bá» Phổ Äá»™ trấn.
- Thế khi đó thiếu hiệp ở cùng với ai tại đó ?
- Khi đó vãn bối chỉ là má»™t đứa ăn mà y bé nhỠở vá»›i sư phụ và hai vị sư huynh, sau đó tất cả Ä‘á»u bị thảm sát, vãn bối bị miá»…n cưỡng đà nh rá»i Phổ Äá»™ trấn.
Äá»— Nhất Bình há»i vá»™i:
- Sư phụ thiếu hiệp không nói gì vỠtên tuổi quê quán thiếu hiệp ư ?
- Không há».
- Thiếu hiệp nói “không há»â€ là do thiếu hiệp không há»i hay là vì y không chịu nói ?
- Vãn bối có há»i nhưng sư phụ không nói, bây giá» nhá»› lại má»›i hiểu chắc chắn sư phụ biết phần nà o nhưng tiếc thay tất cả Ä‘á»u đã chết hết rồi.
- Sư phụ thiếu hiệp là ngưá»i ở địa phương nà o ?
- Sư phụ là ngưá»i ở Phổ Äá»™ trấn.
- Thế thì nhất định y phải có thân thÃch, bằng hữu ở Phổ Äá»™ trấn chứ ?
Tiểu Hổ TỠđau khổ:
- Sư phụ có thân thÃch hay không vãn bối không biết, nhưng bằng hữu thì có khá nhiá»u, có Ä‘iá»u chỉ toà n là loại bạn rượu thịt cả thôi.
- Lão phu cho rằng trong đám bằng hữu ấy, thế nà o cÅ©ng có ngưá»i biết lai lịch thân thế thiếu hiệp, thiếu hiệp có nên trở vá» Phổ Äá»™ tra cúu má»™t lần xem sao không?
- Sở kiến cá»§a lão tiá»n bối rất đúng, rất tiếc vãn bối chưa có lần nà o có dịp quay lại đó để tra cứu.
Äá»— Nhất Bình chuyển chuyện:
- Từ khi rá»i bá» Phổ Äá»™ Trấn, thiếu hiệp gặp những sá»± việc gì, có thể cho lão phu biết được chăng ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- Xuất thân cá»§a vãn bối tuy chẳng có gì nhưng cÅ©ng sá»›m biết hối háºn cố gắng sá»a đổi, lão tiá»n bối muốn biết những lúc thá»i trẻ cá»§a vãn bối, vãn bối xin kể lại như tấm gương để mình cố tá»± tu dưỡng thêm nữa.
Äá»— Nhất Bình gáºt đầu :
- Thiếu hiệp có quan niệm ấy đúng là ngưá»i quang minh chÃnh đại, lão phu tuyệt không dám có ý khinh thị.
Rồi đó Tiểu Hổ Tá» kể giản lược các sá»± việc y đã trải qua trong những năm gần đây cho Äá»— Nhất Bình nghe, y chỉ giấu và i chi tiết như có liên quan đến Lý Phi Bằng và việc y có được Thần võ tuyệt há»c và việc liên quan đến liên hệ giữa y và Xuyến Xuyến. Khi kể đến chuyện xảy ra trong Cái Bang, Äá»— Nhất Bình tức giáºn gầm gừ:
- Thằng tiểu tá» Bạch Kiên sao lại vô lý không phân trắng Ä‘en coi thiếu hiệp như giặc, việc nà y tuy thiếu hiệp không để bụng nhưng lão phu có dịp sẽ há»i tá»™i nó.
Tiểu Hổ TỠhồn nhiên:
- Thá»±c ra chuyện Ä‘uổi vãn bối ra khá»i Cái Bang cÅ©ng không phải do lá»—i cá»§a Bạch đà chá»§, vả chăng nếu không có chuyện ấy đến bây giá» chắc chắn vãn bối vẫn chỉ là má»™t tên đệ tá» Cái Bang tầm thưá»ng chứ đâu có cÆ¡ duyện gặp gia sư, luyện thà nh võ công, do đó nói cho tháºt vãn bối phải cảm tạ Bạch đà chá»§ nữ là khác.
- ÄÆ°á»£c, thiếu hiệp nói váºy lão phu cÅ©ng miá»…n cưỡng tha cho nó má»™t lần.
Tiểu Hổ Tá» vá»™i há»i:
- Chuyện cá»§a vãn bối đã nói xong, xin há»i lão tiá»n bối vá» chÃnh đỠtheo lão tiá»n bối thấy vãn bối giống ai ?
- Lão phu thấy thiếu hiệp rất giống phụ thân Diệp Nhã Tuệ là Diệp Thái.
Tiểu Hổ TỠ“Ồ†một tiếng, lắc đầu :
- Không thể nà o như thế, khi vãn bối vừa gặp Chỉ Thủy phu nhân, vãn bối đã quan sát kỹ lưỡng thần thái phu nhân, vãn bối chẳng hỠcó cảm giác gì.
- Ấy là thiếu hiệp chưa biét giao tình giữa Chỉ Thá»§y phu nhân và Diệp Thái đó, riêng ta hiểu rất rõ vì chúng ta ở chung vá»›i nhau hằng sáu bảy năm trá»i.
Tiểu Hổ TỠtrầm tư:
- Lão tiá»n bối có chân dung nà o cá»§a Diệp lão tiá»n bối cho vãn bối nhìn thá» má»™t chút được không?
Äá»— Nhất Bình thở dà i:
- Rất tiếc không có.
- Không biết trong nhà Chỉ Thủy phu nhân đây có không?
- Hôm qua lão phu có há»i qua phu nhân, bà cÅ©ng không có... chuyện nà y khi bà n qua vá»›i bà , phu nhân cÅ©ng cho rằng không có khả năng, vì tÃnh vá» tuổi tác con trai cá»§a Diệp Thái chỉ độ mưá»i tám tuổi còn thiếu hiệp đã hai mươi.
HÆ¡i dừng lá»i, lão hÃt má»™t hÆ¡i, tiếp tục:
- Nhưng ta lại có một ý nghĩ hoà i nghi tuổi thực của thiếu hiệp:
- Vãn bối tuy không biết chÃnh xác ngà y sinh tháng đẻ cá»§a mình, nhưng cứ theo vị sư phụ thứ nhất suy Ä‘oán cho biết, vãn bối chÃnh là đã tá»›i hai mươi tuổi.
- Lá»i sư phụ ấy cá»§a thiếu hiệp chưa chắc lấy gì chuẩn xác.
Tiểu Hổ TỠchau mà y:
- Xin lão tiá»n bối cho biết sá»± tÃch cá»§a vị Diệp lão tiá»n bối kia.
Äá»— Nhất Bình ho khan má»™t tiếng, hắng giá»ng:
- Công lá»±c cá»§a Diệp Thái hÆ¡n hẳn lão phu, là ngưá»i rất hà o sảng nhiệt tình, lão vì quá nhiệt tình nên tá»± chuốc và o mình không Ãt phiá»n toái. Khi ngưá»i kết hôn vá»›i Hoà ng Tú Hoa vì xung đột quan niệm vá»›i nhà há» Hoà ng nên hai ngưá»i dần nhau bá» nhà đi du ngoạn sÆ¡n thá»§y chẳng chịu định cư lâu ở nÆ¡i nà o. Sau đó, đẻ đứa con đầu là Nhã Tuê.....
Ngoà i cá»a bá»—ng có tiếng la:
- Các ngưá»i nói gì đến Nhã Tuệ ta đó ?
Diệp Nhã Tuệ há»›n hở như trẻ con xô cá»a bước và o. Hai ngưá»i đưa mắt nhìn song cá»a sổ, hình như trá»i ngoà i kia cÅ©ng sắp sáng.
Äá»— Nhất Bình cau có:
- Cô nương là m gì đến sớm thế ?
Diệp Nhã Tuệ cấp thiết:
- Äêm qua sao không thấy gia sư đâu cả.
Äá»— Nhất Bình và Tiểu Hổ Tá» cùng kêu má»™t lúc:
- Cái gì ? Không thấy lệnh sư ?
Diệp Nhã Tuệ đáp:
- Gia sư có thói sáng nà o cùng uống má»™t chén trà sen bằng đưá»ng. Sá»›m nay nhị sư tá»· đưa trà bằng đưá»ng đến thì không thấy gia sư đâu nữa.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Không để lại má»™t lá»i nà o ư ?
- Không, không để lại một chữ.
- Tra xét khắp nÆ¡i chưa ? Còn chiếc thuyá»n có thấy còn không?
- Tra xét khắp rồi, thuyá»n thì ở bến, xà o cÅ©ng có và không có ai nhìn thấy gia sư rá»i bến.
Tiểu Hổ Tá» quay nhìn Äá»— Nhất Bình:
- Lão tiá»n bối, theo cao kiến, phải rằng đã xảy ra chuyện gì cho Chỉ Thá»§y phu nhân?
Äá»— Nhất Bình trầm tư:
- Theo ý kiến lão phu, nếu không phải là tá»± nguyện không thể nà o âm thầm biến mất như thế. Lão phu cho rằng chẳng có Ä‘iá»u gì xảy ra cho phu nhân.
Diệp Nhã Tuệ nói:
- Trong nhà còn có khác, vì sao lão nhân gia bỠđi không nói một tiếng.
Äá»— Nhất Bình nói:
- Hoặc có lẽ ý ra Ä‘i nà y là nhất thá»i, phu nhân không để lại lá»i nà o chăng ?
- Gia sư lại ra Ä‘i bằng gì ? Thuyá»n vẫn còn ở bến đủ mà .
- Không phải chỉ có thuyá»n cá»§a chúng ta má»›i vượt Äá»™ng Äình hồ được, bến ngoà i cÅ©ng có thể có thuyá»n khác.
Tiểu Hổ TỠđộng tâm “a†lên một tiếng:
- Vãn bối chợt nhá»› đến má»™t ngưá»i, lão tiá»n bối nghÄ© xem, có phải vị Trang tiá»n bối kia mang thuyá»n đến đón Chỉ Thá»§y phu nhân Ä‘i không?
Äá»— Nhất Bình nghiêng đầu:
- Vì sao thiếu hiệp liên tưởng đến Trang Thanh ?
- Chẳng biết tại sao, vãn bối chỉ linh cảm thế thôi !
Äá»— Nhất Bình lắc đầu chắc lưỡi liên tục:
- Lạ tháºt, lão phu nghÄ© mãi không ra sá»± thá»±c há» Trang là ai ?
- Lão tiá»n bối nghÄ© xem lão có phải là “thiết trảo ưng vương†không?
Äá»— Nhất Bình lắc đầu:
- “Thiết trảo ưng vương†Trang Thá» Thanh đã ngoà i sáu mươi tuổi, lá»›n hÆ¡n Trang Thanh rất nhiá»u, đâu có lẽ là lão ?
- Lão tiá»n bối, chúng ta cứ tạm coi Trang Thanh không phải là “Thiết trảo ưng vươngâ€, vãn bối xin thỉnh giáo lão tiá»n bối, trước đây Chỉ Thá»§y phu nhân có ân oán gì vá»›i “Thiết trảo ưng vương†không?
Äá»— Nhất Bình suy nghÄ© má»™t chút, rồi đáp:
- HỠvốn là bằng hữu rất tốt của nhau, sau nà y không biết vì chuyện gì xung đột rồi hà nh tung “Thiết trảo ưng vương†cũng mất dấu trên giang hồ.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- HỠxung đột với nhau từ khi nà o ?
Äá»— Nhất Bình nhìn Tiểu Hổ Tá» cưá»i:
- Thiếu hiệp há»i chuyện ấy là m chi ?
- Vãn bối tự có lý do.
- Có lẽ xảy ra sau khi có việc cá»§a phụ mẫu Diệp Nhã Tuệ nhưng ngà y giá» chÃnh xác lão phu không nhá»›.
Hốt nhiên Tiểu Hổ TỠbảo:
- Lão tiá»n bối, chúng ta hãy đến Äỉnh Tứ Kiá»u thá» xem.
- Thiếu hiệp cho rằng phu nhân đến đó tìm Trang Thanh ư !
- Vãn bối không dám chắc chắn, nhưng vì nÆ¡i đây đến Äinh Tứ Kiá»u cÅ©ng chẳng xa gì có đến cÅ©ng không lấy gì là m khó.
Diệp Nhã Tuệ tán thà nh:
- Äể ta Ä‘i chuẩn bị thuyá»n cho.
Nói xong nà ng chuyển thân Ä‘i liá»n. Äá»— Nhất Bình mê hoặc nhìn y :
- Thiếu hiệp đang nghĩ gì ?
- Vãn bối không nói được, nếu lão tiá»n bối không có gì phải sá»a soạn, chúng ta hãy ra bến ngay bây giá».
- Äi thôi, ta đâu có gì cần sá»a soạn?
Khi hai ngưá»i ra tá»›i bến, Diệp Nhã Tuệ đã chuẩn bị thuyá»n xong xuôi.
Thuyá»n đến Nhạc Dương đã có ngưá»i cá»§a Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang chuẩn bị sẵn ngá»±a, tất cả ra roi thẳng đến Cát An khách Ä‘iếm ở Äinh Tứ Kiá»u, lão tá»u Ngô Thất nghênh đón Äá»— Nhất Bình :
- Äá»— lão gia, chá»§ nhân cá»§a chúng tôi không có ở đây.
Äá»— Nhất Bình hoảng hốt nhìn Tiểu Hổ Tá» :
- Lão ta đi đâu rồi ?
Ngô Thất đáp:
- Không biết, nhưng chá»§ nhân có để lại má»™t phong thư giao cho Äá»— lão gia.
Äá»— Nhất Bình vẫy tay:
- Mau mang ra đây.
Ngô Thất nghiêng thân:
- Chá»§ nhân còn dặn giữ cho Äá»— lão gia gian phòng. Xin má»i !
- Ngươi cứ đem thư lại rồi chúng ta đi và o.
Sau khi và o phòng rồi Ngô Thất má»›i dâng thư cá»§a chá»§ nhân. Cnb Ä‘á»c qua má»™t lượt rồi chau mà y búng ngón tay nói vá»›i Tiểu Hổ Tá».
- Thiếu hiệp Ä‘oán tháºt đúng, lão chÃnh là “Thiết trảo ưng vương†Trang Thá» Thanh, sao thiếu hiệp nhìn ra được váºy ?
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i :
- Lão tiá»n bối có nhá»› lão đã từng tấn công vãn bối má»™t chiêu không ?
- Lão phu nhớ là lão từng tấn công thiếu hiệp một trảo, nhưng vì lão quay lưng lại nên lão phu không nhìn rõ thủ pháp ra sao ?
- Lão sỠdụng chiêu “Ưng vương thám trảo†đó !
Äá»— Nhất Bình báºt cưá»i :
- Nguyên nhân là thế. Thảo nà o thiếu hiệp nháºn ngay lão là “Thiết trảo ưng vương†Trang Thá» Thanh...
Lão chưa dứt lá»i bá»—ng mÆ¡ hồ nhìn Tiểu Hổ Tá» :
- Chiêu “Ưng vương thám trảo†cá»§a lão rất lâu má»›i xuất hiện giang hồ, là m sao thiếu hiệp vừa thấy đã nháºn ra ?
Tiểu Hổ Tá» cưá»i đáp:
- Bởi vì gia sư rất quen thuá»™c vá» chiêu ấy... Lão tiá»n bối, trong thư viết những gì ?
Äá»— Nhất Bình vừa trao thư cho Tiểu Hổ Tá» vừa nói:
- Hư hư huyá»n huyá»n, chẳng có nói nhiá»u, thiếu hiệp xem Ä‘i !
Tiểu Hổ TỠđón lấy tỠthư, chỉ thấy viết mấy chữ:
“Nhất Bình lão đệ, nhà gianh má»™t mái xin ở lại cho bá»›t giáºn và chá» Ãt ngà yâ€, dưới thư không ghi tên ai chỉ ký má»™t chữ Hán. Tiểu Hổ Tá» báºt cưá»i :
- Thế thì chúng ta chỉ còn uống rượu chỠđợi váºy.
Ngô Thất Ä‘em rượu đến, Tiểu Hổ Tá» kÃnh cẩn má»i Äá»— Nhất Bình má»™t chén:
- Lão tiá»n bối, chúng ta mượn rượu cá»§a ngưá»i nói chuyện Diệp lão tiá»n bối tiếp cho vãn bối được nghe.
- Chúng ta nói tới chỗ nà o rồi ?
- Tới chỗ sinh hạ Diệp Nhã Tuê.....
Äá»— Nhất Bình “à †má»™t tiếng, nói :
- Nhân vì há» không có chá»— định cư nên sau khi sinh hạ há» bèn giao Nhã Tuệ cho Chỉ Thá»§y phu nhân nuôi dưỡng, còn hai ngưá»i vẫn lấy bốn biển là m nhà sống bằng cách hà nh hiệp trượng nghÄ©a ngao du sÆ¡n thá»§y.
Tiểu Hổ TỠnghĩ thầm:
“Là m cha mẹ sao lại có lý chỉ có nghÄ© tá»›i thú vui bản thân mà đem con giao cho ngưá»i khác nuôi dưỡng? E rằng lúc đó hỠđã lần được đầu mối cá»§a Thần võ bảo khố, nên mượn cá»› ngao du sÆ¡n thá»§y để ngấm ngầm tìm Thần võ bảo khố mà thôi.†Tuy bụng nghÄ© váºy nhưng ngoà i miệng y vẫn há»i:
- Sau đó ra sao ?
- Hai ba năm sau, nghe nói khi Ä‘i qua “NgÅ© CÆ¡ sÆ¡n†phu phụ há» bị má»™t bá»n che mặt vây tấn công. Diệp Thái chết tại đương trưá»ng, còn Hoà ng Tú Hoa nhá» chồng che chở thoát chạy được khá»i vòng vây, nhưng từ đó tuy Tú Hoa chưa chết nhưng cÅ©ng chẳng còn tông tÃch gì nữa.
Lão thở dà i thưá»n thượt:
- Rồi đến táºn mấy năm gần đây lão phu má»›i được Chỉ Thá»§y phu nhân c ho biết cái chết cá»§a há» nguyên nhân là vì há» tìm được bản đồ cá»§a “Thần võ bảo khốâ€.
Tiểu Hổ TỠcũng cảm khái thở dà i :
- Äoạn sau cá»§a Ä‘á»i há» quả là bi thảm nhưng tiếc là chẳng có giá trị gì...
Äá»— Nhất Bình phản bác:
- Bi thảm thì quả là bi thảm, nhưng nói tá»›i giá trị, lão phu lại có ý khác.. Bất quá việc là m gì cÅ©ng có thà nh công và thất bại, do đó chẳng có gì đáng gá»i giá trị hay không giá trị, chỉ có may và rá»§i mà thôi.
Tiểu Hổ TỠnói:
- Lão tiá»n bối đâu biết rằng cái bản đồ bà máºt mà há» tưởng rằng Ä‘oạt được kia đâu có phải là tháºt, thế mà phải đổi lấy mạng ngưá»i, phải chăng là vô giá trị ?
Äá»— Nhất Bình giáºt mình:
- Thiếu hiệp căn cứ và o đâu cho rằng bản đồ ấy là giả ?
- Vì cái “Thần võ bảo khố†đã bị ngưá»i khác lấy mất rồi.
Äá»— Nhất Bình chấn động:
- Cái gì ? “Thần võ bảo khố†ấy đã bị ngưá»i Ä‘oạt mất, thế chá»§ nhân là ai ? Có thể hắn là ngưá»i sát hại Diệp Thái lắm chứ ?
Tiểu Hổ TỠnghĩ thầm:
“Phải rồi, khi xưa sư phụ rất có thể là m chuyện ấy...
Không, có lẽ không phải sư phụ, vì nếu sư phụ Ä‘oạt được bản đồ từ tay Hoà ng Tú Hoa sao Hoà ng Tú Hoa còn nhá»› mãi không qunê chá»— cất bản đồ...†Trong lúc suy nghÄ©, bất giác y quên cả trả lá»i câu há»i cá»§a Äá»— Nhất Bình.
- Hổ thiếu hiệp, ngưá»i ấy là ai ? Mau mau nói cho lão phu biết, chúng ta sẽ là m minh bạch câu chuyện.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Tiểu Hổ Tá» không thể nói ra tình hình thá»±c, y báºt cưá»i :
- Ngưá»i đó thá»±c sá»± là ai vãn bối cÅ©ng không rõ, việc ấy vãn bối cần phải há»i sư phụ đã.
- Nơi ẩn tu của lệnh sư có xa đây lắm không ?
- Không xa lắm, chỉ độ một ngà n dặm thôi.
- Thiết trảo ưng vương Trang Thá» Thanh bao giá» trở vá» tháºt khó biết được, thiếu hiệp sao không lợi dụng thá»i gian nà y vá» núi há»i thăm sư phụ, nếu há»i được ai là hung thá»§ tất cả vấn đỠsẽ minh bạch ngay.
Y hân hoan đáp:
- Vâng, vãn bối sẽ vỠnúi ngay.
Dứt lá»i y đứng dáºy liá»n phi thân vá»t ra cá»a. Trên đưá»ng phi hà nh tâm tư y rối bá»i, nếu vạn nhất sư phụ đúng là hung thá»§ giết chết Diệp Thái, và nếu chÃnh y lại là con cá»§a Diệp Thái, y sẽ phải là m gì cho đúng?
Vấn đỠấy khiến Tiểu Hổ Tá» khổ sở suốt trên đưá»ng, cuối cùng vẫn không nghÄ© ra được má»™t giải pháp nà o khả dÄ©. Trong tâm trạng hoang mang Ä‘au khổ ấy, Tiểu Hổ Tá» tìm vá» chốn cÅ© gặp sư phụ.
Khấu kiến sư phụ xong, sau khi được sư phụ há»i vá» tình hình từ khi y xuống núi, Tiểu Hổ TỠấp úng mãi má»›i nói được hai tiếng:
- Äệ tá»... đệ tá»...
Y chỉ nói được có thế rồi không biết trả lá»i ra sao. Háºn Hải Du Hồn cưá»i nhẹ nhà ng khÃch lệ:
- Ngươi không quản ngà n dặm vỠđây, chắc chắn phải có chuyện trá»ng yếu.
Không sao, có gì cứ nói, dù nói sai ta cũng không trách gì ngươi đâu. Sư phụ bây giỠkhông còn oán thù ai, an nhiên tự tại, con cứ nói đi !
Tiểu Hổ TỠthu hết can đảm:
- Äệ tá» muốn biết bản Thần võ bà kÃp là do sư phụ lấy được từ tay ngưá»i nà o ?
Háºn Hải Du Hồn ha hả cưá»i lá»›n:
- Ngươi hoà i nghi sư phụ lấy từ tay Diệp Thái có phải không ?
- Äệ tá» không dám.
- Nếu cứ đúng sá»± tháºt cùng có thể nói ta lấy bà kÃp ấy từ tay Diệp Thái cÅ©ng được.
Tiểu Hổ TỠbiến sắc:
- Thế phu phụ hỠcũng chết dưới tay sư phụ sao ?
Háºn Hải Du Hồn lắc đầu :
- Không, sư phụ hoà n toà n không giết vợ chồng há».
Tiểu Hổ TỠthở phà o nhẹ nhõm:
- Thế sư phụ Ä‘oạt được bà kÃp bằng cách nà o ?
- Sá»± việc là như thế nà y, khi ấy sư phụ đến Linh Ẩn ở Tây Hồ vì có ước hẹn vá»›i Pháp Duyên đại sư, tình cá» phát hiện Diệp Thái lẻn và o Linh Ẩn tá»± dấu cái váºt đó dưới chân bức tượng Thiên Tôn, lúc ấy sư phụ bèn ẩn thân không động đến y, đợi y bá» Ä‘i sư phụ má»›i đến đó tìm kiếm liá»n phát hiện má»™t bản đồ bà máºt, sau đó căn cứ theo bản đồ, sư phụ tìm được bà kÃp.
Tiểu Hổ Tá» há»i:
- Lúc ấy sư phụ không định trả lại cho hỠDiệp ư ?
Háºn Hải Du Hồn lắc đầu :
- Lúc ấy sư phụ còn là ngưá»i tham, là m gì trả lại cho ngưá»i ? Nếu là bây giá» ta cÅ©ng Ä‘em trả cho há» Diệp chứ không lấy cất giữ là m cá»§a riêng. Vả chăng, đó cÅ©ng là ý trá»i, lúc ấy ta mà trả lại cho Diệp Thái có lẽ đã hại chết há» rồi.
Tiểu Hổ TỠmơ hồ:
- Câu ấy có gì đồ nhi chưa minh bạch.
- Ngươi hãy nghÄ© xem, lúc ấy nếu sư phụ trả bản đồ cho Diệp Thái tất phải luôn Ä‘em theo ngưá»i, sau khi y bị đánh lén ở NgÅ© Cổ SÆ¡n, bà đồ tất cÅ©ng bị ngưá»i Ä‘oạt mất, ngưá»i đó đã Ä‘oạt được bà đồ lẽ nà o còn để cho Hoà ng Tú Hoa sống sót để lưu lại háºu hoạn, tất phải nhổ cá» táºn gốc, giết chết luôn Hoà ng Tú Hoa.
Tiểu Hổ Tá» gáºt đầu than:
- Sá»± việc hoặc chÃnh như sư phụ đã nói, bất quá đồ nhi vẫn thấy có nợ vá»›i há».
Háºn Hải Du Hồn khẽ cưá»i :
- Ngươi có cảm giác ấy, sư phụ rất lấy là m mừng, ngươi dá»± định sao bây giá». Sư phụ vui vẻ thà nh toà n tâm ý cho ngươi.
- Như quả sư phụ không giáºn đệ tá» giúp cho Diệp gia, sau đó giúp há» cứu thoát Hoà ng lão tiá»n bối khá»i Cổ gia bảo.
Háºn Hải Du Hồn gáºt đầu :
- ÄÆ°á»£c, sư phụ sẽ giao Thần võ bà kÃp cá»§a há» cho ngươi, ngươi hãy trả lại cho nhà há» Diệp.
Lão vừa nói vừa rút Thần võ bà kÃp đưa cho Tiểu Hổ Tá». Y thu cất rồi há»i tiếp:
- Sư phụ, nghe nói khi Hoà ng Tú Hoa và Diệp Thái chia tay đã sẵn thụ thai, sau đó sinh hạ má»™t hà i tá», không biết sư phụ có biết rõ chuyện ấy ?
Háºn Hải Du Hồn lắc đầu :
- Không, không má»™t chút nà o. Sau khi sư phụ được bà đồ chỉ sợ ngưá»i khác biết được, đến hẹn vá»›i Pháp Duyên đại sư cÅ©ng bá» qua, liá»n lẫn tránh rá»i xa chá»— đông ngưá»i Ä‘i tìm bà kÃp. Do đó, chuyện Diệp phu phụ bị sát hại, sư phụ không biết rõ.
Lần vá» núi nà y, Tiểu Hổ TỠđã biết chắc sư phụ không phải là hung thá»§ giết Diệp Thái, niá»m riêng được giải tá»a, y bái biệt sư phụ quay vá» Cát An khách Ä‘iếm ở Äinh Tứ Kiá»u. Äến nÆ¡i y chỉ thấy còn má»™t mình “Thất bá»™ lăng ba†Äá»— Nhất Bình ở đó. Äá»— Nhất Bình tiếp Tiểu Hổ Tá», câu đầu tiên lão há»i là :
- Lần đi nà y kết quả ra sao ?
- Cứ kết quả do vãn bối tra cứu, sư phụ và kẻ sát hại Diệp lão tiá»n bối chẳng có quan hệ gì cả:
Äá»— Nhất Bình cưá»i lạnh lẽo:
- Sao lại không quan hệ ? Hắn đã tìm bà đồ từ đâu ?
Tiểu Hổ Tá» trầm tư má»™t chút, biết rằng trước mặt chưa phải là cÆ¡ há»™i nói hết sá»± thá»±c, tâm ý liá»n chuyển, y đáp:
- Có lẽ Thần võ lão tiá»n bối Ä‘em bảo váºt cá»§a ngưá»i cất dấu ở nhiá»u nÆ¡i khác nhau nên sư phụ chỉ là má»™t trong những ngưá»i may mắn Ä‘oạt được, đương nhiên không quan hệ tá»›i Diệp lão tiá»n bối.
Äá»— Nhất Bình nghe y nói cÅ©ng có phần hữu lý nên không truy vấn. Tiểu Hổ Tá» vá»™i há»i:
- Có tin tức gì cá»§a Chỉ Thá»§y phu nhân và Trang là o tiá»n bối chưa ?
- Chỉ Thá»§y phu nhân đã vá» sÆ¡n trang, chỉ không có tin gì cá»§a Trang lão, thiếu hiệp quay vá» tháºt đúng lúc, chúng ta cần trở lại Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang Ä‘i thôi.
Tiểu Hổ Tá» và Äá»— Nhất Bình trở vá» Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang gặp lại Chỉ Thá»§y phu nhân, thần sắc cá»§a phu nhân vẫn bình thưá»ng, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện bá»—ng biến mất mấy ngà y khiến Tiểu Hổ Tá» và Äá»— Nhất Bình cÅ©ng không tiện há»i.
Khi Äá»— Nhất Bình đỠcáºp đến chuyện cứu Hoà ng Tú Hoa, thá»±c tâm mấy hôm nay Tiểu Hổ Tá» hoà n toà n không lưu tâm gì đến chuyện đó nên cÅ©ng chẳng có ý kiến gì hay, đồng thá»i Chỉ Thá»§y phu nhân cÅ©ng chẳng lấy gì là m tha thiết vá»›i chuyện ấy, do đó chẳng đạt được kết quả gì khá, nhưng khi Äá»— Nhất Bình kể đến chuyện Tiểu Hổ Tá» quay vá» núi gặp sư phụ, Chỉ Thá»§y phu nhân má»›i cưá»i nhạt:
- Hổ thiếu hiệp nói không sai, Thần võ lão tiá»n bối Ä‘em bảo váºt cất giấu ở Ãt nhất là ba Ä‘iểm, do đó tất có ba ngưá»i lấy được trong ba trưá»ng hợp khác nhau.
Bao nhiêu nghi ngá» cá»§a Äá»— Nhất Bình bị câu ấy đánh tan hết còn Tiểu Hổ Tá» lấy là m kỳ quái vì chÃnh y bịa ra câu nói ấy sao Chỉ Thá»§y phu nhân lại nói giống đến thế ?
Chẳng lẽ sá»± tháºt “Thần võ bảo khố†dấu ở ba nÆ¡i ? Tiểu Hổ TỠđưa mắt nhìn Chỉ Thá»§y phu nhân thì phu nhân nghiêng đầu tránh ánh mắt cá»§a y.
Sau khi hà n huyên má»™t hồi, tá»± ai vá» phòng nấy. Tiểu Hổ Tá» suy nghÄ© lan man, chỉ thấy không cần thiết lưu lại Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang nữa là m gì, y chỉ đợi cÆ¡ há»™i đêm “Thần võ bà kÃp†gởi trao lại cho Diệp Nhã Tuệ xong rồi sẽ quyết tâm từ giã Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang.
Tiểu Hổ TỠở trong phòng Ä‘iá»u tức váºn công xong liá»n giở văn phòng tứ bảo, chuẩn bị viết má»™t phong thư cho Diệp Nhã Tuệ vừa lúc nà ng xô cá»a bước và o cưá»i rất bà máºt:
- Hổ huynh đệ, gia sư có lá»i má»i huynh đệ đến.
Tiểu Hổ Tá» thấy thần sắc nà ng khác thưá»ng, bất giác buá»™t há»i:
- Có chuyện gì váºy ?
Diệp Nhã Tuệ cưá»i úp mở:
- Huynh đệ cứ đến gặp gia sư là biết liá»n.
Chỉ Thá»§y phu nhân tiếp kiến Tiểu Hổ Tá» trong máºt thất luyện công cá»§a bà , tháºm chà bà còn Ä‘uổi Diệp Nhã Tuệ khá»i phòng rồi má»›i nói:
- Thiếu hiệp gặp gỡ Äá»— lão gia đã lâu ngà y có hiểu lão là ngưá»i thế nà o không ?
Thưá»ng có câu không nên soi xét đúng sai sau lưng ngưá»i khác. Chỉ Thá»§y phu nhân là ngưá»i tu dưỡng thâm háºu sao lại có ý dò xét như thế ? Tiểu Hổ Tá» bất đắc dÄ© má»›i đáp:
- Lão tiá»n bối ấy là ngưá»i rất tốt, đạo đức, nhiệt thà nh, tháºt là má»™t nhân váºt hiệp nghÄ©a.
Chỉ Thá»§y phu nhân mỉm cưá»i há»i tiếp:
- Thế còn ta, thiếu hiệp tấy ta là ngưá»i thế nà o ?
Y nghe câu há»i nà y cà ng thêm do dá»± không biết nói sao vừa lúc Chỉ Thá»§y phu nhân lại cất tiếng :
- Ta má»i thiếu hiệp đến đây hà n huyên vắng mặt ngưá»i có lẽ trong lòng thiếu hiệp lấy là m bất mãn ?
Không ngỠbị phu nhân nói rõ tim đen, Tiểu Hổ TỠđỠmặt, không dám suy nghĩ, vội đáp:
- Vãn bối tưởng lão tiá»n bối đã nói ắt có duyên cá»›, không biết lão tiá»n bối có gì chỉ giáo ?
Chỉ Thá»§y phu nhân cưá»i ha hả:
- Hà i tá», ngươi quả nhiên rất thông minh, chuyển niệm ý rất mau, nghiá»…m nhiên Ä‘oán trúng tâm ý cá»§a ta.
Tiểu Hổ Tá» không biết đáp sao, chỉ im lặng đứng cưá»i.
Hốt nhiên Chỉ Thủy phu nhân thở dà i:
- Thiếu hiệp, không phải ta luáºn đúng sai sau lưng ngưá»i, nhưng tấm gương giang hồ hiểm ác khiến ta không tin nổi lão bằng hữu há» Äá»— kia.
Tiểu Hổ TỠkinh hãi:
- Lão tiá»n bối không tin ở Äá»— tiá»n bối ư ?
Chỉ Thủy phu nhân đáp:
- Äá»— Nhất Bình là má»™t bằng hữu phi thưá»ng đáng tin, nhưng còn ngưá»i đó thì quả là không đáng tin.
Tiểu Hổ TỠchấn động:
- Chứ chẳng lẽ đó không phải Äá»— tiá»n bối tháºt ?
Chỉ Thá»§y phu nhân gáºt đầu:
- Lão giả trang quả tháºt mưá»i phần giống cả mưá»i, cÆ¡ hồ đã lừa được ta rồi nếu không có sá»± tinh nhạy cá»§a “Thiết trảo ưng vương†chúng ta đã bị lão đẩy và o hiểm há»a rồi.
Trước đây Tiểu Hổ TỠđã có kinh nghiệm vá» việc ngưá»i giả trang Vạn Tùng Linh nhưng nghe Chỉ Thá»§y phu nhân nói y vẫn nghi hoặc gáºt đầu:
- Cơ trà của phu nhân khiến vãn bối bội phục.
- Thiếu hiệp có tin chắc lá»i ta không?
- Phu nhân là cao nhân nhã danh lẽ nà o vãn bối không tin? Vãn bối nghe lão Äá»— kể chuyện ngà y xưa cá»§a phu nhân tất phu nhân đã sẵn tâm cÆ¡, phu nhân định đối phó vá»›i lão ra sao ?
- Äiểm nà o lão giả cÅ©ng giống cả nhưng lại để lá»™ sÆ¡ hở, Äá»— Nhất Bình vốn hiểu rất rõ Trang Thanh và Trang Thá» Thanh, nhưng lão lại nói không biết, thiếu hiệp có thấy đáng buồn cưá»i không? Hiện tại ta chưa cần đối phó vá»›i lão vì sau khi đối phó lão sẽ có nhiá»u chuyện rất khó cho ta, do đó ta muốn lưu thiếu hiệp ở đây má»™t thá»i gian không biết thiếu hiệp có ưng giúp ta ?
Tiểu Hổ TỠlúc nà y mới thực bội phục Chỉ Thủy phu nhân, y nghiêm cẩn:
- Sở kiến lão tiá»n bối rất đúng, vãn bối xin nghe dạy bảo.
- Không dám dạy bảo, việc nà y cần có thiếu hiệp tương trợ, mong thiếu hiệp phiá»n chút.
- Lão tiá»n bối quá khách sáo, cần vãn bối là m gì xin cứ nói.
Chỉ Thủy phu nhân nói:
- Thiếp hiệp có nháºn ra là lão Äá»— Nhất Bình nà y rất hy vá»ng ta nháºn thiếu hiệp là m cháu, ta định tương kế tá»±u kế nháºn thiếu hiệp là m cháu, chỉ vì như váºy sợ miá»…n cưỡng thiếu hiệp.
Tiểu Hổ Tá» chưa nháºn hay không mà há»i lại:
- Trong bụng lão tiá»n bối phải chăng có cần nghÄ© vãn bối có khả năng là lệnh Ä‘iệt ?
Chỉ Thá»§y phu nhân gáºt đầu :
- Phải, nhưng khả năng ấy bây giá» rất má»ng manh.
- Vãn bối từ nhỠđã gặp hung hiểm, đến thân thế chưa rõ rà ng, cứ theo lá»i Äá»— Nhất Bình thì hình như diện mạo vãn bối rất giống lệnh thân Diệp lão tiá»n bối, vãn bối cÅ©ng có hÆ¡i động tâm, xin lão tiá»n bối cao kiến giải thÃch cho khá»i chá»— ngá».
- Mấy hôm nay ta Ä‘i là chÃnh để Ä‘iá»u tra sá»± việc ấy. Xá muá»™i ta chÃnh xác là có sinh hạ má»™t con trai vì phải trốn chạy kẻ thù truy Ä‘uổi nên từng mai danh ẩn tÃch ba năm trá»i, nhưng sau đó vẫn bị phát hiện, kết quả đứa hà i nhi ấy bị giết chết ngay trước mặt xá muá»™i ta, vì đó xá muá»™i ta phát Ä‘iên cuồng. Xá Ä‘iệt ta đã chết, đương nhiên không thể là thiếu hiệp nữa rồi.
Tiểu Hổ Tá» thất vá»ng thở dà i :
- Nói váºy quả nhiên vãn bối không thể là lệnh Ä‘iệt... nhưng nếu lão tiá»n bối vui lòng nháºn vãn bối là m cháu, vãn bối xin thừa lệnh.
Chỉ Thủy phu nhân than:
- Thiếu hiệp không ngại á»§y khuất vì ta khiến ta rất cảm kÃch, ta rất vui được nháºn thiếu hiệp là điệt nhi tá»...
Lá»i tuy không hết ý nhưng đã quá rõ rà ng, Tiểu Hổ Tá» nháºn ra chân tình ấy cá»§a Chỉ Thá»§y phu nhân, y lại là ngưá»i rất tình cảm liá»n hết do dá»± bái lạy má»™t cái:
- Hổ nhi khấu kiến lão nhân gia.
Nhất thá»i y không biết phải gá»i phu nhân là gì do đó chỉ dám gá»i Chỉ Thá»§y phu nhân là “lão nhân giaâ€. Chỉ Thá»§y phu nhân đỡ y dáºy:
- Hà i tá» tháºt ngoan ngoà n, từ nay cứ gá»i ta là “A di†cÅ©ng được.
Tiếp đó hốt nhiên phu nhân gá»i vá»ng ra ngoà i :
- Nhã Tuệ, mang cho sư phụ thanh bảo kiếm và o đây.
Diệp Nhã Tuệ Ở bên ngoà i ứng thanh “Xin vâng†hai tay bưng má»™t thanh bảo kiếm chỉ dà i độ tám chÃn tất dâng lên cưá»i khanh khách tiến và o. Chỉ Thá»§y phu nhân đón lấy thanh bảo kiếm vuốt nhẹ má»™t cái trao cho Tiểu Hổ Tá»:
- Hổ Tá», bảo kiếm nà y nguyên là cá»§a mẹ Nhã Tuệ tìm được trong má»™t nÆ¡i thâm sÆ¡n giao cho A di cất giữ, kiếm thân rất ngắn chÃnh hợp vá»›i cháu sá» dụng, do đó ta chuyển cho cháu coi như lá»… váºt đầu tiên.
Tiểu Hổ Tá» cảm tạ Chỉ Thá»§y phu nhân nháºn lấy bảo kiếm, vá» kiếm chế tác tháºp phần cá»— nhã rất thÃch hợp vá»›i cán kiếm. Nguyên kiếm đã có má»™t chút thương tổn chưa sá»a chữa để giữ bản sắc vốn có cá»§a nó, chuôi kiếm có gắn bảy viên bảo thạch mà u đỠphân bố thà nh hình bắc đẩu thất tinh lóe ánh sáng.
Tiểu Hổ TỠkêu “a†một tiếng nhủ:
- Thất tinh hải kiếm.
Y nhẹ rút thân kiếm ra, má»™t luồng hÆ¡i lạnh toát bắn lên tá»›i mặt khiến y kinh hoảng. Thuáºn thế y rút hẳn kiếm, chỉ nghe má»™t tiếng “soẹt†ngân vang luồng ánh sáng chói mắt chiếu ra toà n phòng. Tiểu Hổ Tá» cao hứng kêu má»™t tiếng :
- Hảo kiếm !
Rồi dắt kiếm và o vá» cưá»i vá»›i Chỉ Thá»§y phu nhân :
- A di, thanh kiếm nà y là váºt trân báu, Hổ nhi được ân thưởng tháºt lấy là m tá»± thẹn...
Chỉ Thá»§y phu nhân xua tay cắt lá»i:
- Tiểu hà i tá», khá»i nói nữa... đừng... là m như ngưá»i ngoà i...
Tiểu Hổ TỠnghiêng thân:
- Vâng, tiểu điệt ghi xương khắc cốt.
Chỉ Thủy phu nhân quay sang Diệp Nhã Tuệ :
- Nhã Tuệ, con có chuẩn bị gì cho huynh đệ con không ?
Diệp Nhã Tuệ cưá»i khanh khách:
- Hổ đệ, tá»· tá»· chẳng có gì quý tặng đệ, xin đừng cưá»i nha.
Cho tay và o áo lấy ra má»™t con cóc nho nhá» bằng bÃch ngá»c xanh biếc đưa cho Tiểu Hổ Tá».
Y nhìn qua chỉ thấy mà u bÃch ngá»c long lanh, lạ nhất là hai con mắt đỠnhư lá»a ẩn hiện như ráng mà u trá»i chói mắt, y tá»± nghÄ© thầm:
- Äây có lẽ là váºt giang hồ đồn là “Huyết chu thiá»m thừ†để giải bách độc chăng?
Y vội nói:
- Lá»… váºt cá»§a tá»· tá»· quá quý, tiểu đệ không dám nháºn.
Diệp Nhã Tuệ hiển nhiên chưa biết rõ giá trị cá»§a “Huyết chu thiá»m thừâ€, nà ng cho đó chỉ là váºt dụng để vui chÆ¡i nên cứ nà i ép y phải nháºn, Ä‘ang khi nà ng cầm “Huyết chu thiá»m thừ†đưa ra, Chỉ Thá»§y phu nhân nhìn thấy liá»n nói:
- Nhã Tuệ, đưa đây cho sư phụ xem Diệp Nhã Tuệ cúi đầu thẹn thùng đưa “Huyết chu thiá»m thừ†cho Chỉ Thá»§y phu nhân, mục quang phu nhân ngưng tụ há»i liá»n:
- Con lấy cái nà y ở đâu ?
Diệp Nhã Tuệ sợ hãi lấm lét đưa mắt nhìn Chỉ Thá»§y phu nhân, chỉ thấy gương mặt phu nhân lá»™ vẻ giáºn dữ nà ng cà ng sợ run lên ú á»› đáp:
- Tuệ nhi khi ở Cá»u Giang mua trong má»™t cá»a hà ng tạp hóa cÅ©, Tuệ nhi nháºn thấy nó tiểu xảo xinh xắn nên thÃch thú Ä‘em theo bên ngưá»i.
Vẻ giáºn trên mặt biến mất, Chỉ Thá»§y phu nhân lắc đầu than má»™t tiếng rồi cố gượng cưá»i:
- Con bé nà y tháºt có mắt không ngươi, được má»™t thứ chà bảo võ lâm mà mù má» chẳng biết gì chẳng lẽ là m ất mặt Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang thế ư ?
Diệp Nhã Tuệ vừa sợ vừa mừng kêu to:
- A ! Con biết rồi, cái nà y là “Huyết chu thiá»m thư†chứ gì ?
Chỉ Thá»§y phu nhân báºt cưá»i:
- Bây giỠcon mới biết chứ trước đây cũng như một con ngốc thôi !
Diệp Nhã Tuệ nói ngáºp ngừng:
- Sư phụ, là m sao biết được khi con ngốc nó... nó tối mù mịt biết đây là gì, bây giá» má»›i nháºn ra được là “Huyết chu thiá»m thừ†Chỉ Thá»§y phu nhân nói:
- Cái gì con cÅ©ng không thể coi thưá»ng được.
Phu nhân cầm “Huyết chu thiá»m thừ†đưa cho Tiểu Hổ Tá»:
- Lá»… váºt nà y quả là có quý nhưng cháu cứ nháºn Ä‘i mai sau nhá»› chăm sóc cho đệ tá» ta là được.
Tiểu Hổ Tá» vẫn do dá»± chưa dám đưa tay lấy, Diệp Nhã Tuệ đã dằng lấy ấn và o tay y, cưá»i nói:
- Hổ đệ, trước đây tá»· tá»· rất coi thưá»ng nó, nay đệ không nháºn quyết không được.
Nếu không, coi như Hổ đệ không nháºn ta là tá»· tá»· nữa rồi...
Tiểu Hổ Tá» thấy không thể chối từ đà nh phải nháºn lấy “Huyết chu thiá»m thừâ€.
Khi y bỠ“Huyết chu thiá»m thừ†và o áo chạm phải “Thần võ bà kÃpâ€, trong lòng chuyển động tá»± nghÄ©:
“Äây là cÆ¡ há»™i giao lại bà kÃp cho nà ngâ€. Tâm niệm đã định liá»n rút “Thần võ bà kÃp†dâng hai tay lên Diệp Nhã Tuệ mỉm cưá»i:
- Tá»· tá»·, cuốn sách võ công nà y nguyên là cá»§a tá»· tá»·, tiểu đệ phụng lệnh sư phụ trả lại cho cố chá»§, tá»· tá»· nhất định phải nháºn lấy.
“Thần võ bà kÃp†rất cÅ© kỹ vẻ ngoà i thô láºu chẳng có gì trang nhã, Diệp Nhã Tuệ cầm lấy láºt mấy trang bất giác giương cặp lông mà y liá»…u kêu lên:
- á»’... cái gì, cái nà y là “Thần võ bà kÃp†ạ..
Nà ng kinh ngạc đến độ không nói ra lá»i, má»™t lúc sâu má»›i cất há»i nhá»:
- Hổ đệ, tại sao “Thần võ bà kÃp†lại lá»t và o tay đệ ?
Tiểu Hổ Tá» hÃt má»™t hÆ¡i từ từ nói:
- Sự việc là như thế nà y...
Liá»n đó Ä‘em chuyện Háºn Hải Du Hồn nhất nhất thuáºt lại. Kể xong y thở dà i than:
- Gia sư hối háºn vì lòng tham ngà y xưa đã lấy trá»™m bà đồ cá»§a lệnh tôn nên đặc lệnh sai tiểu đệ mang phụng hoà n và biểu lá»™ chút lòng ăn năn mong được tá»· tá»· khoan dung tất tiểu đệ vô cùng cảm kÃch.
Nghe chuyện xong Diệp Nhã Tuệ vui vẻ cưá»i tươi:
- Ngưá»i cùng má»™t dòng, lòng cùng má»™t lý, trong tình hình nà y ngà y ấy nếu không phải thánh hiá»n Ä‘á»u phải là m như lệnh sư, nay lệnh sư đã mang sách nà y ban cho tá»· tá»· đủ thấy lệnh sư tâm địa quang minh đức hạnh sáng láng, tá»· tá»· xin là nh tình cảm tạ lệnh sư.
Nói xong liá»n đưa “Thần võ bà kÃp†cho Chỉ Thá»§y phu nhân:
- Ân dưỡng dục cá»§a sư phụ, con chưa có gì báo đáp, đây là chút lòng thà nh cá»§a đệ tá», xin sư phụ vui nháºn.
Diệp Nhã Tuệ nháºn bà kÃp rồi láºp tức trao lại cho Chỉ Thá»§y phu nhân chứng tá» nà ng hoà n toà n không còn oán háºn gì Háºn Hải Du Hồn và cÅ©ng đã tha thứ cho lá»—i lầm cá»§a y ngà y xưa, lúc ấy Tiểu Hổ Tá» má»›i thở phà o nhẹ nhõm. Chỉ Thá»§y phu nhân tiếp nháºn bà kÃp nhè nhẹ khẽ cưá»i nói:
- Thần võ thần công tuy xưng là thiên hạ vô địch, rất tiếc chỉ là một loại công phu thuần dương, đối với nữ nhân như chúng ta thể chất không hợp rất khó luyện thà nh, do đó chẳng có chỗ nà o đắc dụng...
Tiểu Hổ Tá» mỉm cưá»i:
- A dì, dù không có chỗ dùng cũng giữ để mai kia trao cho hà i nhi của Diệp tỷ tỷ cũng được.
Diệp Nhã Tuệ thẹn đến thét lên:
- Hổ đệ, ngươi...
Chỉ Thủy phu nhân “hừ†một tiếng quát:
- Nhã Tuệ.
Diệp Nhã Tuệ im lá»i không dám nói tiếp nhưng vẫn trừng mắt nhìn Tiểu Hổ Tá».
Chỉ Thá»§y phu nhân cưá»i báºt má»™t tiếng:
- Sự việc tương lai để tương lai hãy nói. Hiện tại, sư phụ sẽ bảo quản giùm cho con.
Tiểu Hổ TỠvội nói:
- A di, tuy “Thần võ bà kÃp†không thÃch hợp cho nữ nhân luyện táºp nhưng trong bà kÃp có ba chiêu kỳ ảo phi phà m là tâm huyết cả Ä‘á»i cá»§a Thần Võ lão tiá»n bối, lão nhân gia và tá»· tá»· rất nên táºp luyện.
Chỉ Thá»§y phu nhân mỉm cưá»i:
- Ngươi luyện qua chưa ?
Y đáp:
- Äã luyện qua.
- Khi nà o rảnh rang ngươi hãy dạy lại cho tỷ tỷ ngươi cũng được.
Quay sang Diệp Nhã Tuệ, phu nhân ra lệnh:
- Nhã Tuệ, con hãy đi báo tin với tất cả, sư phụ đã chứng minh Tiểu Hổ TỠlà huynh đệ của con, hôm nay hãy bà y tiệc lớn để toà n sơn trang ăn mừng.
Tiểu Hổ Tá» vá»™i đứng dáºy:
- A di, tiểu Ä‘iệt đến đây đã lâu, e rằng Äá»— Nhất Bình khởi nghi, xin cho tiểu Ä‘iệt ra ngoà i.
Chỉ Thủy phu nhân nói:
- Cháu ra ngoà i vẫn chưa ổn thá»a, không bằng chúng ta chuyển đến tiểu hoa sảnh rồi má»i lão đến có lẽ hợp tình hợp lý hÆ¡n.
Hai ngưá»i ra ngoà i tiểu sảnh riêng cá»§a Chỉ Thá»§y phu nhân, sai ngưá»i Ä‘i má»i Äá»— Nhất Bình đến. Äá»— Nhất Bình có nằm má»™ng cÅ©ng không ngá» Chỉ Thá»§y phu nhân đã biết rõ mặt tháºt lão, vừa đến cổng hoa viên đã cất tiếng cưá»i ha hả:
- Cung hỉ, chúc mừng, quả nhiên chư vị đã nháºn là dì cháu vá»›i nhau ! Phu nhân, mắt lão phu vẫn còn rất sáng, nháºn ra lệnh Ä‘iệt liá»n, quả nhiên không sai.
Chỉ Thá»§y phu nhân mỉm cưá»i :
- Luáºn vá» công lao Äá»— huynh là hạng nhất, xin má»i Äá»— huynh hai chén rượu.
Äá»— Nhất Bình cưá»i ha ha:
- ÄÆ°á»£c, được, được, hôm nay lão phu xin say má»›i thôi.
Quả nhiên Äá»— Nhất Bình say, cuối cùng phải có ngưá»i khiêng lão vá». Hiện giá» Tiểu Hổ TỠđã danh chÃnh ngôn thuáºn là đệ đệ, do đó, được tá»± do Ä‘i khắp các phòng ốc trong Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang.
Trở lại phòng cá»§a mình xong, nhá»› lại mấy năm lưu lạc trùng trùng tao ngá»™ kinh lịch, bất giác không tránh được cảm khái tá»± nhiên thấy mệt rã rá»i, nhá»› đến thân thế cá»§a mình y buồn bã thê lương.
Canh ba đã qua, Tiểu Hổ Tá» vẫn ngÆ¡ ngẩn như ngây ngồi trên giưá»ng chẳng chút gì buồn ngá»§. Bá»—ng nhiên, bên tai mÆ¡ hồ vá»ng đến những tiếng áo bay phần pháºt từ ngoà i phòng lướt qua, tâm thầny động manh nghÄ© thầm:
“Giá» nà y tất cả Ä‘á»u đã ngá»§ say, chẳng lẽ lại có ngưá»i ngoà i xâm nháºp?†Nên biết Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang hoà n toà n khác vá»›i Cổ gia bảo, bình thưá»ng sinh hoạt ở đây chẳng khác gì thôn cư tầm thưá»ng, chẳng ai có bụng hại ngưá»i cÅ©ng chẳng ai có ý đỠphòng, do đó không há» có bố trà canh gác gì cả.
Nếu có ai muốn xâm nháºp Chỉ Thá»§y sÆ¡n trang chẳng cần là võ lâm cao thá»§ cÅ©ng chẳng mấy khó khăn. Tiểu Hổ Tá» vừa động tâm, thân hình liá»n bay vụt ra cá»a sổ, chỉ thấy hai bóng nhân ảnh lướt trên mái nhà đối diện.
|
 |
|
| |