 |
|

17-08-2008, 01:55 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 11
Suốt đêm ở lại nhà dì Phong, tôi đã không ngá»§ được vì phải lo “gỡ rốt tÆ¡ lòng†cho cáºu em. Sáng ngà y đầu nhức như búa bổ, bấy giá» tôi má»›i tin lá»i cô bé nói đúng. “Tình yêu cà ng khiến ngưá»i ta nhức đầu hÆ¡nâ€. Nhất là khi ta phải bà n chuyện tình yêu cá»§a ngưá»i khác.
Minh nhất định đòi là m dữ để phản đối hà nh động cá»§a Ngá»c. Tôi phải khuyên nhá»§ sùi bá»t mép, cáºu em má»›i chịu bỠý định trên. Tôi nói lá»—i tại Minh không chịu bà y tá» tình yêu cho Ngá»c biết nên không thể trách nà ng được. Hãy viết má»™t lá thư cho nà ng nói rõ tình mình, nếu nà ng vẫn “phe lá»â€ Ä‘i chÆ¡i vá»›i ngưá»i khác, lúc đó là m dữ dá»™i cÅ©ng không muá»™n.
Tháºt ra, là m dữ thế quái nà o được hở trá»i, khi ngưá»i ta nhất định không thèm yêu thương mình. Nhưng kinh nghiệm “sách vở†cho tôi biết trong tình yêu cứ “lì đòn†là ăn tiá»n. Có thể Ngá»c không thương yêu Minh, nhưng nếu em cứ chịu khó bà y tá» tình yêu cá»§a em hoà i hoà i không biết mệt, tôi tin Ngá»c sẽ xiêu lòng và thương hại em. Nước chảy đá mòn mà . Từ thương hại chuyển sang thương yêu mấy hồi, nhất là vá»›i má»™t ngưá»i đã sẵn “vết thương lòng†như Ngá»c.
Minh đồng ý sẽ gá»i cho Ngá»c má»™t lá thư và em nhá» tôi viết giùm lá thư đó. Tôi lắc đầu nguầy nguáºy. Minh năn nỉ
- Anh giúp em lần đầu Ä‘i mà . Äến lần sau em sẽ tÃnh.
Tôi nói :
- Thư tình phải chân thà nh má»›i là m ngưá»i Ä‘á»c má»m lòng. Anh đâu biết tim em Ä‘áºp kiểu nà o mà viết.
- Thì tim anh Ä‘áºp kiểu nà o vá»›i cô “Mát†tìm em cÅ©ng Ä‘áºp cùng kiểu đó vá»›i Ngá»c, chứ khác gì đâu?
- Khác nhau xa. Tình em là tình đầu trong Ä‘á»i, tình anh là tình cuối trong tháng. Hai thứ tình đó đâu có giống nhau.
- Thôi mà . Anh viết đại cũng còn hơn em cố gắng viết. Anh hãy giúp em, mai sau có chuyện gì nhỠlại, em sẽ giúp hết mình.
Nghe cáºu em nói thảm quá, tôi cÅ©ng xiêu lòng. Váºy là tôi có thêm nghá» má»›i ở chốn nà y. Nghá» viết thư tình thuê! Tôi tiếc đã không Ä‘em theo quyển “Những bức thư tình hay nhất thế giá»›i†để có thể chép nguyên văn má»™t bức thư gởi cho Ngá»c. Như thế vừa hay vừa tiện.
Thấy tôi ngồi cắn bút mãi vẫn không viết được chữ nà o, cáºu em tôi biết Ä‘iệu, Ä‘i khiếm cho tôi mot chai bia và gói thuốc con Mèo. Có bia uống, có thuốc thÆ¡m hút, tôi đặt bút xuống là thà nh ngay thư tình.
0 giỠ0 phút 0 giây
0 ngà y 0 tháng 0 năm
Ngá»c dấu ái, dấu ái!
Có má»™t kẻ đã từ lâu âm thầm chịu đựng khổ Ä‘au yêu Ngá»c chẳng dám nói ra. Nhưng sức ngưá»i có hạn, hôm nay tình yêu trong hắn đã bùng nổ nên phải viết thư nà y gởi đến Ngá»c. Mong Ngá»c vì lương tâm nghá» nghiệp sẽ giúp hắn ngay, nếu không hắn sẽ chết mất.
Kẻ đáng thương, đáng yêu đó, chÃnh là Minh đây nè. Má»™t ngưá»i vẫn ở kè kè bên Ngá»c dù ngoà i Ä‘á»i hay trong má»™ng, nhưng luôn luôn bị Ngá»c xem như “emâ€.
Không thể nà o là “em†má»™t cách vô lý như váºy được. Tình yêu không phân biệt tôn giáo, giai cấp, già u nghèo, tuổi tác.
Nếu Ngá»c thưá»ng theo dõi trang Ä‘iện ảnh trong nháºt báo chắc Ngá»c cÅ©ng biết tin cô đà o B. B 40 tuổi vần gá»i ngưá»i tình 22 tuổi cá»§a bà là “anh†như thưá»ng. Váºy Ngá»c hãy gá»i Minh là “anhâ€. Bù lại Minh sẽ gá»i Ngá»c là “em†váºy là huá».
Minh biết rằng “yêu là đau khổâ€. Nhưng Minh vẫn sẵn sà ng chấp nháºn khổ khi yêu Ngá»c. Minh cÅ©ng biết rằng tình yêu không thể nà o “cho không, biếu khôngâ€, má»™t cách khÆ¡i khÆ¡i mà phải “mua†đà ng hoà ng và Minh cÅ©ng sẵn sà ng “mua†tình yêu cá»§a Ngá»c vá»›i giá cao nhất, đó là mạng sống cá»§a Minh.
Mong Ngá»c xem lá thư tình nà y má»›i chỉ là giá»t nước mắt đầu tiên cá»§a kẻ Ä‘ang Ä‘au khổ. Minh sẽ sẵn sà ng giữ đến Ngá»c nhiá»u giá»t nước mắt khác nữa, ngay sau khi nháºn được thư hồi âm cá»§a Ngá»c.
Chúc Ngá»c khá»e mạnh muôn năm. Äể dư sức săn sóc cho các bệnh nhân và mong Ngá»c đừng quên má»™t bệnh nhân Ä‘ang nguy khốn nhất, cần cấp cứu nhất. Äó là :
Minh
Tôi viết luôn má»™t hÆ¡i rồi đưa lá thư cho cáºu em. Minh cẩn thẩn đánh vần từng chữ để tìm hiểu ý nghÄ©a lá thư tình đầu tiên ký tên Minh, nhưng không do em viết. Vừa Ä‘á»c xong dòng thứ nhất. Minh thắc mắc.
- Sao lại 0 giỠ0 phút 0 giây hả anh?
- Ãt tháng nữa há»c môn tâm lý em sẽ biết. Äó là thá»i gian cá»§a tình yêu, nó khác vá»›i thá»i gian váºt lý là không tÃnh theo đồng hồ.
Minh im lặng Ä‘á»c tiếp cho đến hết lá thư rồi đưa ý kiến
- Anh viết váºy là hợp vá»›i tâm trạng em lắm, nhưng sao Ä‘á»c lên nghe chẳng ngá»t ngà o tà nà o.
Sợ cáºu em nhá» tôi viết lại má»™t lá thư khác, chắc tôi sẽ ngất xiá»§. Nên tôi giải thÃch ẩu.
- Tâm trạng cá»§a em là tâm trạng Ä‘au thương chua xót, nếu anh viết ngá»t ngà o là phản em rồi. Thư tình mà ngá»t ngà o là thư tình cải lương. Ngưá»i yêu cá»§a em có mê cải lương không? Nếu nà ng mê, anh sẽ viết cho nà ng má»™t lá thư theo giá»ng Ä‘iệu sáu câu vá»ng cổ.
Minh vội lắc đầu.
- Không! Không! Em biết Ngá»c thÃc xem xinê hÆ¡n.
- Váºy lá thư nà y ngon là nh quá rồi. Anh đã đỠcáºp đến cô đà o B. B nổi danh khắp thế giá»›i chắc Ngá»c sẽ thÃch lắm.
Minh gãi đầu.
- Nhưng sao em thấy lá thư tình nà y vẫn thiếu vẻ ngá»t ngà o.
Tôi nổi sùng gắt.
- Muốn ngá»t ngà o em nên gá»i kèm theo lá thư nà y má»™t ký đưá»ng cát trắng tinh để tặng Ngá»c.
Mắt Minh đột nhiên sáng lên như hai ngá»n đèn pha. Em vá»— bà n reo lên.
- Anh có ý kiến tháºt hay. Ngá»c rất thÃch ăn chè. Em sẽ gá»i tặng nà ng má»™t ký đưá»ng, chắc nà ng cảm động lắm. Ký đưá»ng cát trắng tinh lúc nà y nhà em bán mưá»i ngà n đồng má»™t ký chứ bá»™ Ãt sao.
Chúa ơi! Yêu đương kiểu nà y chắc tôi đau bụng mà chết mất.
|

17-08-2008, 01:56 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 12
Buổi sáng tôi ôm ký đưá»ng và lá thư tình do Minh chép lại trên giấy há»c trò, đón xe lam trở vá» rẫy. Vừa vỠđến nhà , tôi quăng hai cá»§a nợ đó lên bà n, rồi leo lên giưá»ng ngá»§ má»™t giấc thẳng cẳng từ sáng đến chiá»u, bá» luôn bữa cÆ¡m trưa.
Buổi chiá»u khi bác Năm bưng cÆ¡m qua, tôi ngạc nhiên thấy trên bà n chỉ có má»™t chén cháo Ä‘áºu xanh. Tôi định há»i bác Năm nhà hết gạo rồi sao thì ông nói :
- Cáºu rán ăn má»™t chén cháo cho khá»e. Buổi trưa đã bá» cÆ¡m rồi. Cáºu lại Ä‘au phải không?
Váºy là chết tôi rồi! Bác Năm đã hiểu lầm tôi Ä‘au nên chỉ nếu cháo. Äiệu nà y, tối đến là m sao tôi chịu nổi cÆ¡n đói. Sợ bác Năm buồn tôi phải vuốt bụng nói :
- Tôi bị trúng gió, nhưng đỡ rồi. Nếu nhà bác còn khoai lang mì, nhỠbác luộc cho tôi một rổ tối ăn.
Bác Năm chép miệng
- Tá»™i nghiệp, chắc cáºu không hợp vá»›i phong thổ nÆ¡i đây nên Ä‘au ốm hoà i. Nhưng đâu không nên ăn nhiá»u, cáºu rán ăn hết chén cháo, mai khá»e hãy ăn khoai lang hay khoai mì.
Tôi thở dà i ngao ngán không biết nói sao. Số trá»i đã định hôm nay tôi phải đói, đà nh chấp nháºn váºy. Chợt nhá»› ra việc Minh nhá», tôi há»i Bác Năm.
- Cô Ngá»c có nhà không bác?
- Nó mới đi là m vỠbên đó.
- Nhá» bác nói cô ấy sang chÃch giùm cho tôi mÅ©i thuốc cảm.
Bác Năm cưá»i.
- Cáºu không sợ “chÃch†nữa à ?
- Sợ lắm chứ, nhưng nhá» cô Ngá»c mát tay nên tôi cÅ©ng bá»›t sợ.
Bác Năm vừa đi ra, tôi bưng tô cháo lên húp một hơi hết sạch. Ăn xong tô cháo, tôi cà ng thấy đói bụng thêm nên vội đi pha một ly cối sữa nước sôi để uống dằn bụng.
Äang loay hoay mở nắp há»™p sữa trên ná»n nhà , tôi thấy Ngá»c Ä‘i và o. Chẳng nói chẳng rằng, nà ng để há»™p đồ nghá» lên bà n rồi lấy ống chÃch ra. Tá»± nhiên tôi thấy thương nà ng nhiá»u. Tôi biết nà ng Ä‘ang ghét tôi ghê lắm, váºy mà vừa nghe tôi Ä‘au nà ng đã vá»™i qua. Ôi, nếu cô y tá nà o ở trần gian nà y cÅ©ng Ä‘á»u sốt sắng là m việc như nà ng chắc loà i ngưá»i đã bá»›t khổ.
Tôi chưa biết mở đầu câu chuyện cá»§a Minh thế nà o cho tiện, Ngá»c đã cầm ống chÃch đầy thuốc đến bên tôi. Tôi hốt hoảng nhảy vá»™i Ä‘i chá»— khác.
- Äừng chÃch ẩu, tôi có Ä‘au ốm gì đâu?
Nà ng nghiêm mặt nói :
- Tôi không có thì giỠđùa vá»›i ông. Nằm lên giưá»ng mau. Tôi còn phải vá» nhà ăn cÆ¡m.
Tôi dáºm chân hét.
- Tôi nói tháºt mà . Tôi má»i Ngá»c sang đây để nói má»™t chuyện riêng.
- Không có chuyện riêng tư gì cả. Ông không chÃch, tôi Ä‘i vá».
Thấy Ngá»c sá»a soạn Ä‘i vá», chẳng thèm nghe lá»i mình phân trần, tôi nổi sùng leo lên giưá»ng nằm.
- Äây cô muốn chÃch thì cứ chÃch, nếu tôi chết cô ở tù.
Ngá»c chẳng phải là ngưá»i sợ ở tù. Nà ng mạnh dạn phóng mÅ©i kim và o mông tôi và chÃch hết ống thuốc. Chúa Æ¡i, váºy là con đã bị chÃch oan má»™t mÅ©i thuốc. Mong rằng mÅ©i thuốc đó chỉ là thuốc bổ!
Khi Ngá»c rút mÅ©i kim ra, tôi nhăn nhó nói :
- Váºy cô đã bằng lòng chưa? Bây giá» cô chịu khó ở lại đây nghe tôi nói má»™t chuyện rất quan trá»ng.
- Chuyện gì?
- Chuyện gì cô cứ Ä‘á»c lá thư ở trên bà n sẽ biết. Có má»™t ngưá»i nhá» tôi trao thư cho cô.
Ngá»c đến lấy phong thư ở bên ký đưá»ng, xé ra Ä‘á»c. Trong khi đó tôi cảm thấy bần thần trong ngưá»i nên nằm luôn trên giưá»ng. Äá»™t nhiên, tôi nghe Ngá»c la lên trá»i Æ¡i và nà ng chạy đến bên giưá»ng tôi vá»›i khuôn mặt hốt hoảng.
- Sao anh không nói cho Ngá»c biết trước.
Tôi thì thà o.
- Tôi có hay biết gì đâu. Minh mới đưa lá thư cho tôi sáng nay.
- Không phải lá thư. Sao anh không nói rõ cho Ngá»c biết trước anh không bị bệnh. Bây giá» lỡ chÃch thuốc rồi, anh cảm thấy thế nà o?
- Chóng mặt. Nhức đầu. Má»i khá»›p xương. Buồn nôn.
- Chết rồi, để Ngá»c chÃch thuốc giải cho anh.
Nà ng đúng dáºy chạy đến há»™p đồ nghá» là m quái gì đó tôi không rõ, chỉ biết ná»a phút sau tôi bị chÃch thêm má»™t mÅ©i thuốc nữa. Chúa Æ¡i, váºy à con đã bị chÃch oan hai mÅ©i thuốc. Con đâu có ăn ở ác đức vá»›i ai mà sao Ä‘á»i con gặp nhiá»u chuyện oan uổng quá váºy nẹ chÃch thuốc xong, Ngá»c đắp má»n cho tôi và ngồi xuống bên giưá»ng chỠđợi thuốc công hiệu. Tôi cảm thấy đỡ chóng mặt dần và hết buồn nôn. Äể Ngá»c khá»i lo lắng, tôi nói :
- Äỡ rồi.
Ngá»c thở phà o.
- Anh là m Ngá»c hết hồn. Sao anh bạo quá váºy. Không Ä‘au ốm mà cÅ©ng để ngưá»i ta chÃch thuốc, bá»™ không sợ chết sao?
Tôi mỉm cưá»i.
- Khi nổi sùng tôi thưá»ng hay “thà mạng cùiâ€. Mà có chết vì bà n tay xinh đẹp cá»§a Ngá»c, tôi cÅ©ng sung sướng lắm lắm.
- Thôi ông đừng nói nhảm. Nằm yên đó tôi pha sữa cho.
Ngá»c để há»™p sữa trên chiếc ly cối cho sữa chảy xuống khoảng má»™t phần tư rồi chế nước sôi và o, khấy Ä‘á»u. Tôi chống tay ngồi dáºy, dá»±a lưng và o vách nhà và Ngá»c cầm ly sữa cho tôi uống từng ngụm nhá». Uống xong ly sữa, ngưá»i tôi toát mồi hôi. Ngá»c Ä‘i lấy khăn ướt lau mặt cho tôi.
Äêm cuối thu đến sá»›m. Bóng tối từ những lùm cây ngoà i vưá»n ùa và o nhà theo những ngá»n gió lạnh, chỉ má»™t lúc sau bóng tối ssã phá»§ kÃn đồ váºt trong nhà . Tôi nhá» Ngá»c lấy gùm há»™p diêm và bao thuốc trên bà n. Tá»± tay quẹt diêm châm má»™t Ä‘iếu thuốc, tôi nhả khói bay lãng đãng như những mảng sương trắng đục. Ngá»c nói
- ÄÆ°a há»™p diêm cho Ngá»c thắp đèn.
Tôi nói :
- Thôi khá»i: Bóng tối giúp chúng ta nói chuyện dá»… dà ng hÆ¡n. Ngá»c hãy ngồi xuống đây. Tôi muốn nói vá»›i Ngá»c chuyện nà y.
Vẫn đứng trước mặt tôi, Ngá»c nói :
- Anh muốn nói chuyện lá thư?
- Phải. Ngá»c nghÄ© sao?
- Chỉ là trò đùa.
- Không. Äấy là lòng thà nh tháºt cá»§a Minh.
- Lòng thà nh tháºt cá»§a má»™t cáºu con nÃt.
- Äã biết yêu, ngưá»i ta không còn là con nÃt nữa.
- Anh nghĩ đó là tình yêu?
- Chứ còn tình quái gì nữa. Minh đã viết rõ rà ng trong thư rồi.
- Anh là tác giả bức thư đó?
- Không. Trái tim Minh là tác giả.
- Anh Ä‘á»c bức thư đó chưa?
Tôi chưa Ä‘á»c bức thư đó, nhưng đã Ä‘á»c bản nháp bức thư đó.
- Váºy anh nghÄ© sao?
- Äấy là mối tình đầu nồng nhiệt cá»§a Minh.
- Anh có tin rằng Minh tháºt lòng yêu Ngá»c?
- Chắc chắn. Bằng chứng là sá»± ghen tuông cá»§a Minh trong đêm qua khi thấy Ngá»c và o quán vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông.
- Ghen tuông là tình yêu?
- Ghen tuông là cách biểu lộ tình yêu rõ rà ng nhất.
- Theo anh, Ngá»c phải đối xá» vá»›i Minh như thế nà o?
- Tình yêu là trưá»ng hợp cá nhân, tôi không thể thay Ngá»c quyết định.
- Nhưng nếu anh là Ngá»c thì anh sẽ đối xá» vá»›i Minh như thết nà o?
- Äóa hoa nên chá»n ngưá»i hái hoa hÆ¡n ngưá»i là m vưá»n. Nếu là Ngá»c tôi sẽ chá»n ngưá»i yêu tôi.
- Anh đã mâu thuẫn vá»›i chÃnh anh.
- Mâu thuẫn ở chỗ nà o?
- Anh đã không yêu ngưá»i yêu anh.
- Tôi không là đóa hoa, tôi là ngưá»i hái hoa nên có quyá»n lá»±a chá»n.
- Anh đã lá»±a chá»n cô bé ở quán nước vá»›i anh đêm qua?
- Ngá»c muốn tôi nói tháºt hay nói dối.
- Nói tháºt. Dù mất lòng.
- Äúng. Tôi đã lá»±a chá»n cô bé đó
- Vì cô bé là một đóa hồng?
- Không, Ngá»c má»›i là đóa hồng. Cô bé chỉ là đóa phù dung và tôi yêu vẻ sá»›m nở tối tà n cá»§a nó.
- Anh nói gì Ngá»c không hiểu.
- Rồi Ngá»c sẽ hiểu. Có giải thÃch bây giá» tháºt vô Ãch.
- Cám Æ¡n những ý kiến cá»§a anh, Ngá»c nhá» anh nói lại vá»›i Minh là Ngá»c vẫn quà mến Minh như má»™t ngưá»i em.
- Ngá»c hãy suy nghÄ© lại.
- Ngá»c đã suy nghÄ© kỹ rồi.
- Ngưá»i ta chưa thể suy nghÄ© kỹ được khi chưa ngá»§ xong má»™t giấc. Tôi đợi quyết định cá»§a Ngá»c và o sá»›m mai. Ngá»c hãy cầm ký đưá»ng vá» nhà nấu chè, đừng quên cho tôi và i chén.
|

17-08-2008, 01:57 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 13
Suốt buổi sáng Ngá»c nghỉ trá»±c bệnh xá. Ở nhà , tôi chẳng nháºn được má»™t quyết định nà o cá»§a nà ng vá» lá thư cá»§a Minh, cÅ©ng như chẳng nháºn được má»™t chén chè nà o, mặc dù nà ng đã chịu lấy ký đưá»ng.
Buổi chiá»u, Minh đến thăm và há»i kết quả cá»§a lá thư. Tôi phải tưá»ng thuáºt lại chi tiết buổi nói chuyện vá»›i Ngá»c cho Minh rõ và nói em hãy kiên nhẫn đợi chá». Khi ngưá»i con gái chịu nháºn quà tặng cá»§a mình, nhất là quà tặng đó là má»™t ký đưá»ng cát trắng tinh, hỠđã hÆ¡i chấp nháºn tình yêu mình rồi.
Minh nói
- Anh không an ủi em chứ?
- Anh không thÃch ngưá»i khác an á»§i mình, nên anh cÅ©ng không thÃch an á»§i ngưá»i khác. Chúng ta cần sá»± an á»§i khi thất bại, nhưng đã bị thất bại rồi có được an á»§i cÅ©ng bằng thừa.
- Anh muốn nói “Ai chết cho chết luôn†phải không?
Tôi cưá»i.
- Äâu phải váºy. Nếu anh đã hết sức giúp ngưá»i ta mà vẫn không thà nh công thì anh nÃn luôn. Vì an á»§i ngưá»i khác tháºt quá dá»… dà ng. Tá»± mình chưa thắng được sá»± Ä‘au buồn khi thất bại thì đừng bà y đặt Ä‘em “gương danh nhân†ra dạy ngưá»i khác. Nhưng em đã thất bại đâu mà cần đến sá»± an á»§i.
- Nếu Ngá»c không yêu em, như váºy em chưa thất bại sao?
- Trong tình yêu thất bại hay không là do mình. Mình yêu được ngưá»i ta là thà nh công rồi. Nếu ngưá»i ta đáp lại tình yêu đó là má»™t sá»± Ä‘á»n bù. Không cần phải có sá»± Ä‘á»n bù chúng ta má»›i biết được tình yêu.
- Váºy theo anh thất tình cÅ©ng sung sướng lắm?
- Chứ sao. Như sự ngon miệng của một trái me chua.
- Anh đã thất tình chưa mà nói nghe ngon quá váºy?
- Anh thất tình thưá»ng xuyên, có ngà y hai hoặc ba lần.
- Kẻ thất tình nhiá»u như anh, đâu có phải là ngưá»i chung tình?
- Äúng. Nếu em hiểu chung tình là suốt Ä‘á»i chỉ yêu má»™t ngưá»i dù ngưá»i đó có phản bá»™i ta. Anh không thÃch cảnh suốt Ä‘á»i ngồi ôm giữ má»™t mối tình đã đổ vỡ, để than van, để cay cú ngưá»i và cay cú Ä‘á»i. Anh không phải là má»™t ngưá»i trung thà nh suốt Ä‘á»i vá»›i má»™t ngưá»i tình duy nhất nhưng anh là ngưá»i trung thà nh suốt Ä‘á»i vá»›i Tình yêu.
- Anh không chấp nháºn câu “tình đầu là tình cuốiâ€?
- Không, anh yêu dà i dà i, đến khi sắp chết vẫn còn yêu.
Minh báºt cưá»i.
- Anh đúng là con dê chúa. Sắp chết anh còn yêu ai được nữa?
- Sắp chết anh yêu cái chết của mình.
Nhá» ngồi quay mặt ra cá»a sổ, tôi đã thấy bóng Ngá»c thấp thoáng sau những tà ng cây ngoà i vưá»n. Tôi chỉ cho Minh thấy và mặt em hÆ¡i biến sắc. Minh đứng dáºy.
- Äể em trốn ra sau nhà .
Tôi nắm tay Minh giữ em ngồi yên trên ghế.
- Can đảm lên nà o. Ngá»c đâu có phải là con cá»p mà em sợ quá váºy. Dù cho nà ng có là con cá»p cái Ä‘i nữa, em đã lỡ yêu nà ng thì hãy rán chịu đựng cho nà ng ăn thịt.
Minh nhăn nhó.
- Thấy em lâm nguy mà anh còn chá»c quê hả?
Tôi cưá»i.
- Nguy cái quái gì. Tình yêu Ä‘ang nhẹ nhà ng như cánh bướm đến vá»›i em, em hãy mở rá»™ng trái tim đón nó. Nếu em bá» chạy, Ngá»c sẽ buồn vì nà ng có cảm tưởng tình yêu cá»§a nà ng nặng ná» như con voi, khiến kẻ khác phải hoảng sợ.
Minh phì cưá»i. Khi phì cưá»i ngưá»i ta không còn sợ hãi nữạ tôi mong lần nà y tôi sẽ không “suy bụng ta ra bụng chuá»™tâ€.
Minh ngồi khuất sau vách nên khi và o nhà Ngá»c má»›i thấy em. Nà ng chưng há»ng nhìn Minh giây lát rồi cuà đầu e thẹn đặt chén chè lá»›n xuống bà n.
- Có hai ngưá»i mà Ngá»c chỉ cho má»™t chén váºy ai ăn ai nhịn?
Nà ng nói :
- Ngá»c không biết có Minh ở đây, để Ngá»c vá» lấy thêm chén nữa.
Minh kéo ghế đứng dáºy.
- Thôi khá»i phiá»n chỉ. Ngá»c, Minh no rồi. Má»i chị Ngá»c ngồi.
Nghe cáºu em nói “no rồi†tôi mừng quýnh. Váºy là chén chè Ä‘áºu xanh ngon là nh kia tôi độc quyá»n khai thác. L’amour cést pour rien. Tình yêu có “cho không biếu không†cái quái gì đâu mà cáºu em tôi “no†mau quá váºy hả? Tôi bưng chén chè đúng dáºy, Minh nói :
- Anh đi đâu đây?
- Tôi Ä‘i ra ngoà i kia ăn chè, để cho hai ngưá»i tâm tình.
Ngá»c nói :
- Anh cứ ngồi tá»± nhiên. Äể Ngá»c vá».
Tôi nói :
- Äâu được. Ngá»c hãy bá» chút thì giỠ“và ng bạc châu báu†ngồi lại đây, nghe cáºu em tôi nói chuyện rất quan trá»ng.
Tôi nói với Minh.
- Em hãy rót nước lá»c má»i Ngá»c uống và pha cho anh má»™t tách cà phê.
Minh cưá»i.
- Chưa gì mà anh đã “lợi dụng†hoà n cảnh của em.
Ngá»c lúng túng ngồi xuống ghế. Tôi bưng chén chè ngồi xuống giưá»ng nylon húp sùm sụp. Má»™t lúc, Minh ngồi xuống bên cạnh tôi. Äợi mãi chẳng thấy Minh nói gì, tôi thúc.
- Có chuyện gì thắc mắc khiếu nại em nói Ä‘i chứ. đùng là m mất thì giỠ“và ng bạc châu báu†cá»§a Ngá»c.
Minh ấp úng.
- Chị Ngá»c... chị Ngá»c... chị Ngá»c...
Äang húp chén chè má»™t cách ngon là nh, nghe Minh láºp Ä‘i láºp lại Ä‘iệp khúc “chị Ngá»c†tôi đâm sặc, nên nổi sùng hét :
- Chị Ngá»c, chị Ngá»c, chị Ngá»c cái quái gì. Bá»™ tình em là “tình ngá»ng†hay sao nói chẳng ra câu.
Ngá»c báºt cưá»i. Khi báºt cưá»i ngưá»i ta không còn e thẹn nữa. Giúp má»™t ngưá»i hết sợ hãi và má»™t ngưá»i hết e thẹn, váºy nhiệm vụ cá»§a tôi đến đây chấm dứt. Tôi cần phải “vù†ra khá»i căn nhà đang đầy ấp tình yêu nà y cà ng sá»›m cà ng tốt. Má»™t ngưá»i bảnh bao như tôi chẳng dại gì để mình thà nh “kỳ đà cản mÅ©iâ€.
Buổi chiá»u không còn những chuyến xe đò chạy bạt mạng để dà nh khách dá»c đưá»ng, má»™t mình trên quốc lá»™ tôi phóng xe hết ga. Cây kim váºn tốc vá»t lên đến 80 km rồi đứng yên. ở Sà igòn, thỉnh thoảng tôi vẫn Ä‘em chiếc xe Honda 90 phân khối cá»§a mình ra xa lá»™ chạy thả già n. Khi phóng xe tháºt nhanh ngưá»i ta đã bị say tốc độ và có cảm giác lâng lâng hệt như ngưá»i say rượu. Äấy chÃnh là lý do khiến những ngưá»i mê phóng xe không còn sợ hãi cái chết.
Các nhà phân tâm há»c cho rằng những kẻ mê tốc độ là những ngưá»i nhút nhát. à kiến đó có đúng vá»›i ngưá»i khác không, nhưng nó rất đúng đối vá»›i tôi.
Những lúc cảm thấy mình bất lá»±c trước má»™t chuyện gì, chÃnh những lúc đó tôi thèm phóng xe nhanh như ngưá»i uống rượu tiêu sầu. Nhưng trong buổi chiá»u nà y có nguyên do gì khiến tôi phải nhút nhát? có lẽ tôi đã bị nghiện tốc độ như ngưá»i nghiện rượu, không cần phải có mối sầu má»›i uống rượu.
Chiếc xe lao Ä‘i vùn vụt. Hai hà ng cây bên đưá»ng liá»n nhau như má»™t bức tưá»ng mà u xanh. Gió quáºt và o mặt tôi ran rát và là m nước mắt chảy dà i trên mặt. Tôi buồn cưá»i và nghÄ© rằng mình đã khóc. A! Nếu ngưá»i ta luôn luôn khóc được má»™t cách dá»… dà ng và vui vẻ như váºy, Ä‘á»i sống sẽ dá»… chịu biết bao.
Phố huyện hiện ra rõ dần. NÆ¡i đây có nhiá»u ngưá»i qua lại nên tôi giảm tốc độ xe chạỵ tôi rất sợ hãi nghÄ© đến cảnh mình gây ra cái chết cho kẻ khác dù không cố ý. Có lẽ suốt Ä‘á»i tôi sẽ là má»™t ngưá»i nhút nhát vì không thể nà o chấm dứt được mạng sống cá»§a má»™t ngưá»i khác.
Äảo và i vòng quanh phố huyện thấy chẳng có gì thÃch thú, tôi lái xe đến nhà cô bé. Nắng và ng sẫm trà n ngáºp ở phÃa balcon và tôi thấy cô bé Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách ở ghế mây. Tôi bóp còi xe kêu inh á»i. Cô bé đúng dáºy vẫy tay chà o rồi bá» chạy xuống nhà dưới. Tôi tắt máy, dá»±ng xe trước cá»a. Cô bé chạy ra khá»i nhà .
- Ông là m gì mà mặt mà y lem luốc như “ông há»â€ váºy?
ÄÆ°a tay vuốt mặt, thấy bụi Ä‘en bám đầy hai lòng bà n tay, tôi cưá»i :
- Äịnh đến rá»§ em Ä‘i dá»± há»™i hóa trang.
- Em không thÃch hóa trang thà nh “cô há»â€. Em thÃch hóa trang thà nh nữ sinh.
- Váºy tôi sẽ hóa trang thà nh ông giáo.
- Không. Em thÃch ông hóa trang thà nh nam sinh. Ông chịu không?
- “Xong dồiâ€.
Cô bé vỗ tay reo.
- Ông đã hứa thì ông phải là m nghe. Nếu không em sẽ nghỉ ông ra.
Tôi chưng há»ng há»i ;
- Bá»™ em tÃnh tổ chức dạ há»™i hóa trang tại nhà em tháºt sao?
- Äâu có, ngà y mốt em Ä‘i há»c. Em muốn ông Ä‘i há»c cùng lá»›p vá»›i em cho có bạn.
Chúa Æ¡i, váºy tôi sắp thà nh “há»â€ tháºt rồi.
Cô bé má»i tôi lên balcon. Có má»™t bá»™ bà n ghế bằng mây ở đó. Cô bé nói tôi ngồi chÆ¡i đợi em Ä‘i pha hai ly chanh Rhum. Trong lúc chỠđợi tôi cầm quyển sách trên bà n lên xem. Äó là táºp thÆ¡ Paroles cá»§a Jacques Prévert. ThÆ¡ vá»›i thẩn. Tôi ngáp luôn ba cái, ném quyển sách xuống bà n rồi đúng dá»±a lan can nhìn khắp nÆ¡i.
Nhà cá»a nÆ¡i đây Ä‘á»u nằm giữa những lùm cây dừa trÄ©u trái, lá khua động là o xà o vì gió biển thổi và o. Trên những mái nhà đó có những cá»™t ăngten trắng bạc nhấp nháy trong ánh nắng buổi chiá»u. Ở phÃa tay phải tôi, bên kia sông nước mặn, có má»™t dãy đồi cát đỠlốm đốm những vạt cá» mà u xanh. Mặt trá»i sắp lặn, và ng óng như mà u trái cam chÃn trong tranh tÄ©nh váºt cá»§a cézanne.
- Má»i ông uống nước.
Tôi quay lại, cô bé đưa tôi ly đá chanh cao cổ mà u xanh trong suốt. Tôi khuấy nhẹ những hạt đưá»ng chưa tan rồi uống má»™t hÆ¡i dà i đến hết ná»a ly. Mùi rượu thÆ¡m mát trong cuống há»ng khiến tôi uống luôn má»™t hÆ¡i nữa cạn ly. ÄÆ°a chiếc ly không cho cô bé, tôi nói :
- Em pha chanh Rhum ngon lắm.
Cô bé cưá»i.
- Thưá»ng thôi. Nếu ông còn khát, ông uống thêm ly cá»§a em.
Tôi vốn là ngưá»i rất thà nh tháºt nên chẳng ngại ngùng tà nà o khi thà nh tháºt cầm ly chanh Rhum cá»§a cô bé. Em chỉ dãy đồi cát bên kia sông và há»i tôi :
- Ông thÃch đồi cát kia không?
- ThÃch lắm. Tôi ước ao vẽ được mà u sắc cá»§a nó trong buổi chiá»u nay và o má»™t bức tranh.
- Em cÅ©ng thÃch nó lắm. Má»—i chiá»u em Ä‘á»u đứng nhìn nó cho tá»›i khi bóng tối phá»§ đầy. Äố ông biết nó trông giống cái gì?
- Má»™t con ngá»±a ngã quỵ giữa lối Ä‘i. Như câu thÆ¡ cá»§a Prévert em đã Ä‘á»c tôi nghe.
- Không phải đâu. Nó chÃnh là nấm mồ.
- Một nấm mồ?
- Phải. Nấm mồ cá»§a mặt trá»i. Ông nhìn kìa, nó đã chôn mặt trá»i ở dưới.
Äúng như lá»i cô bé nói. Mặt trá»i khuất sau dãy đồi cát, ánh nắng và ng úa còn hắt lên trông tháºt thê thảm. Dãy đồi kia chÃnh là mấm mồ chôn mặt trá»i rạng rỡ. Nhưng nói chuyện chết chóc là quái gì cÆ¡ chứ. Tôi há»i lảng sang chuyện khác.
- Má em có ở nhà không?
- Má em báºn việc phải trở lên Äà Lạt rồi.
- Sao em không trở lên Äà Lạt há»c tiếp?
- Khà háºu trên đó không hợp vá»›i sức khá»e cá»§a em. Má định cho em và o Sà igòn há»c, nhưng em đã chán cảnh ồn à o náo nhiệt. Em xin má ở lại đây há»c trưá»ng huyện. Há»c ở đâu cÅ©ng có chữ váºy, phải không ông?
- Nhưng em và o há»c trưá»ng Việt có theo kịp không?
- Em không biết nữa, nên định há»c dá»± thÃnh và i ngà y xem sao. Em sẽ và o há»c lá»›p 12A.
- Váºy em sẽ há»c chung má»™t lá»›p vá»›i Minh.
Cô bé cưá»i.
- Với ông nữa.
- Sức mấy mà ngưá»i ta chịu cho tôi và o há»c.
- Những ngà y đầu niên khóa chắc há» không kiểm soát kỹ đâu. Ông cứ và o há»c vá»›i em và i buổi cho vui, giúp em khá»i bỡ ngỡ giữa các há»c sinh chưa quen.
Tôi cưá»i nói
- “Xong dồiâ€. Tôi sẽ hóa trang thà nh má»™t nam sinh, bạn em.
Cô bé má»i tôi ở lại ăn cÆ¡m tối vá»›i em, nhưng tôi từ chối vì phải vá» trả xe cho Minh. Tôi hẹn sẽ đến rá»§ em Ä‘i há»c và o sáng mốt. Tôi phóng xe như bay chạy trở vá». Gần đến nhà tôi sang số hai chạy băng qua những rẫy Ä‘áºu phụng, Ä‘áºu xanh đã nhổ hết, là m cát bụi bay mù. Bóng tối đã nháºp nhòa ở những tà ng cây táo ráºm rạp trong vưá»n. Minh đứng đợi tôi ở cá»a thấy tôi em chạy ra đón.
- Em cứ tưởng anh bị tông xe vì anh cứ hay chạy bạt mạng.
- Anh còn yêu Ä‘á»i mà . Sao chuyện cá»§a em có khá không?
Minh mỉm cưá»i nói :
- Hy vá»ng đã vươn lên.
Tôi nói :
- Váºy là được rồi. Cứ từ từ mà tiến.
Rồi tôi kể cho Minh biết chuyện cô bé sẽ Ä‘i há»c cùng trưá»ng, cùng lá»›p vá»›i em và thêm cả tôi nữa. Minh trợn mắt nói :
- Anh không đùa chứ?
- Tháºt thế quái nà o được. Anh chỉ há»c đùa Ãt buổi thôi. Em hãy cho anh mượn má»™t chiếc quần xanh nà o má»›i nhất, anh không muốn bị Ä‘uổi ra khá»i lá»›p trong ngà y khai giảng vì tá»™i không mặc đồng phục. Nhưng em nhá»› đừng nói cho ai biết chuyện nà y nghe.
|

17-08-2008, 01:58 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 14
Khi đến đón cô bé Ä‘i há»c, tôi đã đứng ngây ngưá»i như phá»—ng đá nhìn em trong chiếc áo dà i mà u trắng. Äây là lần đầu tiên tôi thấy cô bé mặc y phục Việt Nam và trông em rất “ngá»™â€. Cô bé hÆ¡i đỠmặt, em há»i :
- Em có gì khác lạ mà ông nhìn kỹ váºy?
- Trông em giống y chang một... nữ sinh.
Cô bé chun mũi.
- Em không giống nữ sinh thì giống y hệt cô giáo à ? còn ông hóa trang khéo lắm, trông ông giống y hệt một nam sinh.
- Má»™t nam sinh ngu đần nhất lá»›p. Vì mặt mà y già khằn như tôi mà còn ngồi há»c lá»›p mưá»i hai, chứng tỠđã thi rá»›t Ãt nhất hai chục keo.
Cô bé cưá»i. Em mở cặp vải có những ô vuông xanh Ä‘á», lấy ra má»™t quyển vở đưa cho tôi.
- Ông hãy cầm lấp má»™t quyển vở, và o lá»›p chịu khó ghi chép há»c hà nh đà ng hoà ng để sang năm thi Ä‘áºu.
- Thôi dẹp. Cầm sách vở ghi chép má»i tay lắm. Và o lá»›p chỉ cần nhìn cô giáo là tôi đủ thuá»™c bà i.
Nhìn đồng hồ Ä‘eo tay thấy còn sá»›m, tôi rá»§ cô bé Ä‘i uống cà phê trước khi đến trưá»ng. Chúng tôi và o má»™t quán ăn cá»§a ngưá»i Tà u. Buổi sáng quán đông nghẹt khách, chúng tôi phải ngồi ngoà i hiên trên những chiếc ghế thấp. Tôi gá»i cho cô bé má»™t ly “xây chừngâ€, tôi má»™t ly “pạc xỉu†và má»™t đĩa “pánh baoâ€. Những ngưá»i ngồi ở bà n bên cạnh trố mắt nhìn chúng tôi như má»™t hiện tượng lạ. Chắc huyện lỵ nà y chẳng bao giá» há» thấy có má»™t đôi há»c sinh nà o, dám cặp kè ngồi uống cà phê và hút thuốc tỉnh bÆ¡ như chúng tôi.
Trên viả hè đã có nhiá»u cô cáºu há»c sinh mặc quần áo má»›i náo nức đến trưá»ng. Tá»± dưng tôi cảm thấy náo nức đến trưá»ng như há». Dá»i xa mái trưá»ng trung há»c cách đây sáu năm, tôi đã quên hết những cảm giác bừng nở trong ngà y khai trưá»ng. Ở đại há»c ngưá»i ta không còn bắt gặp được những cảm giác ấy. Cảm giác náo nức được mặc quần áo má»›i, được gặp lại bạn cÅ©, được ngồi trong lá»›p há»c tưá»ng vôi má»›i quét thÆ¡m nồng, được chiêm ngưỡng những thầy giáo, cô giáo má»›i.
Tôi uống vá»™i ly “pạc xỉuâ€, ăn nhanh ba cái “pánh baoâ€. Tôi nắm tay cô bé hòa nháºp và o đám đông há»c sinh Ä‘ang lÅ© lượt đến trưá»ng.
Buổi sáng hÆ¡i lạnh. Ngôi trưá»ng đông như ngà y há»™i. Rá»™n rã tiếng cưá»i nói. Má»™t và i nữ sinh mặc áo len ngắn tay, mà u sắc nổi báºt trên những chiếc áo dà i trắng tinh. Những cây Phượng, me tây, cây muồng hình như cÅ©ng mặc áo má»›i, mà u lá mướt xanh. Dãy lầu, ngà y tôi má»›i đến, còn xây cất dở dang, hôm nay đã xây xong. Nước vôi má»›i quét và ng tươi rạng rỡ.
Cô bé giáºt mạnh tay tôi.
- Ông quăng Ä‘iếu thuốc Ä‘i. Há»c sinh gì mà phì phà luôn miệng coi chừng bị Ä‘uổi ra khá»i trưá»ng bây giá».
Tôi báºt cưá»i quên vai trò cá»§a mình là má»™t nam sinh Ä‘i há»c ké. Tôi búng Ä‘iếu thuốc xuống sân cát và dùng mÅ©i già y dụi tắt đốm lá»a.
- Anh Thanh.
Tôi giáºt nảy ngưá»i khi thấy bé Phượng cùng mấy cô bạn Ä‘ang bước đến gần. Trong chiếc áo dà i mà u trắng, trông em cao và lá»›n hÆ¡n khi mặc áo bà ba ở nhà . Cô nhá» cưá»i há»i :
- Anh đi đâu mà lạc và o đây?
- Anh đến đây xin... dạy há»c.
- Xạo. Äi xin dạy há»c mà mặc quần xanh áo trắng như há»c trò. Anh định và o đây chá»c mấy cô nữ sinh phải không? Äể em Ä‘i “méc†ông Tổng giám thị.
Tôi nÃu tay cô nhỠđứng lại.
- Thôi mà . Äể anh “là m ăn†má»™t chút mà .
- Không được. Nhà trưá»ng không chấp nháºn há»c sinh bê bối như anh.
- Bê bối gì đâu. Anh mặc đồng phục đà ng hoà ng. Anh cÅ©ng có giấy và o lá»›p như má»i há»c sinh khác váºy.
- Giấy và o lớp của anh đâu?
Kẹt quá tôi nói đại.
- Giấy của anh, Minh giữ rồi.
May thay, Minh đã lù lù Ä‘i đến. Là há»c sinh đà n anh trong trưá»ng nên trông em rất hách. Minh hất cằm há»i bé Phượng.
- Lá»™n xá»™n gì váºy nhá». Tao “má»i†anh Thanh Ä‘i há»c vá»›i tao cho vui.
Bé Phượng gục gục đầu nói :
- ÄÆ°á»£c rồi, em vỠ“méc†ba tá»™i anh rá»§ anh Thanh Ä‘i há»c.
Minh báºt cưá»i.
- Trá»i đất Æ¡i! Tưởng mà y “mécâ€rá»§ Ä‘i đánh billard tao má»›i sợ, chứ rá»§ Ä‘i há»c thì tốt quá rồi. Dám ba còn thưởng cho tao nữa.
Má»™t hồi kẻng vang lên chát taị tiếng kẻng như tiếng réo gá»i cá»§a tuổi thÆ¡ khiến tôi xúc động. Äã từ lâu rồi, tôi không còn được nghe tiếng kẻng quê mùa đáng yêu đó nữa. Ngay những năm cuối ở trung há»c, trưá»ng tôi đã thay tiếng kẻng bằng những hồi chuông Ä‘iện reo vang như báo hiệu giá» chiếu phim ở các rạp ciné.
Tiếng kẻng có mãnh lá»±c kỳ lạ, nó khiến tất cả há»c sinh răm rắp tuân theo mệnh lệnh. Bé Phượng thôi cãi cá». Em vá»™i và ng cùng bạn bè đến xếp hà ng trước lá»›p. Tôi và cô bé cùng theo Minh đến xếp hà ng dưới tà ng má»™t cây me cà nh lá ráºp rạp, không để má»™t tia nắng xuyên qua.
Và o lá»›p, tôi và Minh ngồi bên nhau trên chiếc ghế ngay sau lưng cô bé. Và Chúa Æ¡i, giá» há»c đầu tiên tôi bị bắt buá»™c phải há»c chÃnh là giỠ“Triếtâ€. Má»™t cô giáo mặc áo dà i mà u xám rêu, tóc cắt ngắn đúng trên bục gá»— thao thao giảng “Triết lý là gì?â€.
CÅ©ng câu há»i đó, tôi đã thắc mắc nhiá»u năm nhưng vẫn chưa giải quyết xong, có lẽ tại những ngưá»i dạy tôi toà n là các giáo sư già . Hôm nay, nhá» cô giáo trẻ tuổi, xinh đẹp giảng dạy, tôi đã hiểu được chút chút.
Cô nói, triết lý chỉ là thái độ tra há»i đến ná»n tảng sá»± việc, triết lý không nằm ở trong những câu trả lá»i mà nó nằm ở trong những câu há»i: Và dụ đặt câu há»i: con ngưá»i từ đâu mà có? Äó là má»™t câu há»i triết lý. Các anh chị hiểu không?
Cả lớp đồng thanh đáp :
- Hiểu.
Cô giáo chỉ Minh.
- Anh hãy đúng dáºy, cho tôi má»™t câu há»i có tÃnh cách triết lý.
Minh lúng túng đứng dáºy. Tôi nhắc nhá» cho em nghe và Minh láºp lại.
- Thượng đế có tháºt hay không?
- Äúng rồi. Cám Æ¡n, anh ngồi xuống.
Cô giáo chỉ sang tôi.
- Anh nà y, hãy cho tôi má»™t câu há»i khác.
Minh lấy tay che miệng cưá»i và nói nhá».
- Oan gia lại gặp oan gia.
Tôi đứng dáºy đáp.
- Thưa cô, và dụ em há»i “cô có yêu em không?â€
Cả lá»›p cưá»i ồ lên như thác đổ. Cô giáo đỠmặt mÃm chặt môi gõ mạnh tay lên bảng gá»—. Lá»›p há»c im lặng dần. Cô giáo quắc mắt nhìn tôi, gằn từng tiếng.
- Anh phải xin lá»—i tôi. Nếu anh không muốn tôi gá»i anh là há»c sinh mất dạy.
- Thưa cô, chÃnh nhá» cô gá»i em là má»™t há»c sinh mất dạy, nên câu há»i cá»§a em má»›i có tÃnh cánh triết lý vì nó đã đụng chạm đến vấn đỠđạo đức.
Cả lá»›p vá»— tay reo vang. Äúng. Äúng.
Cô giáo mÃm chặt môi gõ mạnh lên bảng gá»—. Khi lá»›p há»c im lặng, cô giáo nói nhá» nhẹ.
- Anh nói cÅ©ng có lý. Nhưng câu há»i cá»§a anh không phải là câu há»i tốt nêu ra trong lá»›p há»c.
- Thưa cô, má»™t câu há»i liên quan đến vấn đỠđạo đức không phải là má»™t câu há»i tốt và cần thiết sao?
Cô giáo có vẻ hÆ¡i lúng túng vì lá»i ngụy biện cá»§a tôi. Äùa vá»›i má»™t ngưá»i đồng môn há»c vá»›i mình như váºy là đủ rồi nên tôi nói :
- Thưa cô. Cho em đặt câu há»i khác rõ rà ng hÆ¡n. và dụ: Chết rồi con ngưá»i Ä‘i vỠđâu?
Như gỡ được nước cá» bÃ, cô giáo mỉm cưá»i nói :
- Cám Æ¡n anh đã đưa ra má»™t câu há»i tốt.
Äấy có phải là má»™t câu há»i tốt?
Mãi đến khi tan há»c vá», tôi mói biết mình đã ngu đần nêu ra má»™t câu há»i xấu, vì câu há»i đã gây cho cô bé thắc mắc vá» cái chết.
Trên đưá»ng vá», cô bé không còn vui tươi như lúc đến trưá»ng. Em cúi đầu im lặng Ä‘i bên tôi mặc cho tôi đã nhiá»u lần gợi chuyện. Khi chúng tôi sắp chia tay nhau để ai vá» nhà nấy, cô bé má»›i nhìn tôi há»i :
- Ông có biết, chết rồi con ngưá»i Ä‘i vỠđâu?
Tôi nói :
- Em hãy dà nh câu há»i đó cho cô giáo dạy triết cá»§a em.
- Em không có thì giỠđể há»i cô giáo. Em muốn biết câu trả lá»i cá»§a ông.
Nhìn đôi mắt đầy lo âu của em, tôi lúng túng tìm cách nói dối cho em được an lòng.
- Chết rồi em sẽ lên Thiên Äà ng.
- Chắc không?
- Chắc. Vì Chúa đã phán những cô gái khi chết còn quá trẻ Ä‘á»u phải được lên Thiên Äà ng.
- Còn ông, chết rồi ông đi đâu?
- Tôi phải xuống Äịa Ngục.
- Tại sao váºy?
- Vì tôi đã nói xạo quá nhiá»u.
- Äáng kiếp. Em sẽ lên Thiên Äà ng má»™t mình.
|

17-08-2008, 01:58 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 15
Ngưá»i báo tin cho tôi cô bé bị Ä‘au nặng phải chở và o bệnh xá, chÃnh là Ngá»c. Tôi ngạc nhiên hết sức vì sáng qua tôi vừa cùng em vui vẻ đến trưá»ng. Hôm nay, nhà trưá»ng cho nghỉ và chúng tôi định sẽ tiếp tục Ä‘i há»c và o ngà y mai. Không ngá» cô bé đã ngã bệnh dá»… dà ng. Tôi há»i Ngá»c.
- Cô bé bị trúng gió à ?
Nà ng lắc đầu.
- Không phải đâu. Bệnh ná»™i thương từ lâu rồi. Tối qua cô bé ngất xỉu ở nhà , được chở và o bệnh xá. ChÃnh Ngá»c giữ phần chăm sóc cô nhá». Hồ sÆ¡ bệnh trạng cá»§a cô nhá» do ngưá»i nhà đem đến dà y lắm. Nghe đâu đã được chữa trị từ bên Tây nhưng không khá»i :
Tôi lo lắng há»i :
- Ngá»c thấy bệnh cô bé có nặng không?
- Ngá»c chịu thua. ChÃnh bác sÄ© nói vá»›i Ngá»c là ông cÅ©ng không biết rõ.
- Phiá»n Ngá»c dẫn tôi và o bệnh xá thăm cô bé.
- Äến chiá»u Ngá»c má»›i dẫn anh và o thăm được. Cô nhá» còn mê man.
Buổi chiá»u, tôi và Ngá»c Ä‘i bá»™ ra quốc lá»™ đón xe lam đến bệnh xá. Tuy ở huyện lỵ nhưng bệnh xá cÅ©ng khá lá»›n, Ngá»c dẫn tôi Ä‘i vòng quanh má»™t sân rá»™ng đến khu ná»™i thương. Ngá»c nói tôi đúng chá» ngoà i hà nh lang đợi nà ng và o phòng xem cô bé đã tỉnh dáºy chưa.
Hút gần tà n má»™t Ä‘iếu thuốc lá, tôi má»›i thấy Ngá»c Ä‘i ra. Nà ng nói :
- Cô nhá» chưa tỉnh dáºy. Anh hãy vá» sáng mai đến.
- Tôi nôn nóng nói :
- Ngá»c hãy dẫn tôi và o nhìn cô bé cÅ©ng được.
Nà ng lắc đầu :
- Bác sÄ© không cho phép. Vả lại, anh không nên và o thăm má»™t cô gái Ä‘au ốm khi ngưá»i đó chưa cho phép mình và o.
Ngá»c nói cÅ©ng có lý. Tôi đà nh lá»§i thá»§i Ä‘i vá».
Sáng hôm sau chưa ăn Ä‘iểm tâm, tôi đã Ä‘i bá»™ dá»c theo bá» biển đến bệnh xá. Chưa đến giá» là m việc, cổng chÃnh cá»§a bệnh xá còn đóng kÃn và tôi phải Ä‘i và o bằng cổng phu. Tôi đến phòng trá»±c há»i thăm Ngá»c. Trong khi đợi ngưá»i ta tìm nà ng, tôi ra ngồi trên má»™t ghế đá đặt ngoà i sân.
Ngá»c như má»›i ngá»§ dáºy. Mái tóc nà ng được chải vá»™i và ng nên nhiá»u chá»— còn rối và khuôn mặt nà ng chưa trang Ä‘iểm. Tôi há»i thăm bệnh tình cá»§a cô bé. Nà ng nói :
- Tối qua, cô nhỠđã tỉnh dáºy. Ngá»c có nói anh đến thăm. Cô nhá» lắc đầu nói nhất định không cho anh và o.
- Gia đình cô bé có ai ở trong đó không?
- Có bà ngoại. Nghe đâu mẹ cô nhá» sẽ ở Äà lạt xuống và o trưa nay.
Tôi há»i xin Ngá»c má»™t tá» giấy và tôi viết và i dòng cho cô bé nhá» nà ng trao lại.
Nhá».
Em đỡ mệt chưa. Tôi và o thăm được chứ? Äừng ngại ngùng gì cả. Hãy xem tôi như má»™t ngưá»i thân trong gia đình.
Tôi.
Không thể ngồi yên trên ghế đá chỠđợi. Tôi đứng dáºy Ä‘i lòng vòng trong sân. Tôi không biết mình đã châm nối bao nhiêu Ä‘iếu thuốc cho đến khi Ngá»c Ä‘i ra, đưa tôi lá thư cô bé viết trả lá»i ngay dưới những chữ cá»§a tôi.
Ông,
Em đã cảm thấy đỡ mệt. Nhưng không muốn ông và o thăm. Em Ä‘ang đánh nhau vá»›i thần chết. Chẳng nên nhìn em lúc nà y. Trông em ghê gá»›m lắm. Ông hãy tin là em sẽ thắng. Chúng ta sẽ Ä‘i há»c lại ngà y mai.
Em.
Tôi vá»™i viết trả lá»i
Nhá»,
Hãy để tôi và o giúp em má»™t tay. Tôi sẽ khện lão Thần chết má»™t phen cho lão tởn đến già , khá»i quấy phá em. Khi chiến đấu vá»›i Thần chết trông em oai hùng lắm. Chẳng ghê gá»›m đâu.
Hãy cho tôi và o thăm nghe nhá».
Tôi.
Quán ăn cá»§a bệnh xá đã mở cá»a. Tôi má»i Ngá»c và o ăn sáng. Nà ng nói :
- Äể Ngá»c Ä‘i đưa lá thư cho anh đã.
Tôi nói :
- Váºy tôi và o đó trước đợi Ngá»c.
Trong quán đã có và i ba bệnh nhân đà n ông mặc đồng phục mà u xanh ngồi uống cà phê. Tôi kéo ghế ngồi ở má»™t chiếc bà n gần cá»a ra và o. Tôi gá»i cà phê sữa và bánh mì há»™t gà ốp la. Có thêm má»™t và i y tá và o quán. Há» vừa đổi phiên trá»±c nên còn mặc áo khoác mà u trắng. Tôi uể oải ăn xong bữa Ä‘iểm tâm rồi khuyấy Ä‘á»u ly cà phê sữa.
Thấy Ngá»c từ xa Ä‘i đến, tôi đứng dáºy ra đón nà ng và o quán. Tôi há»i Ngá»c ăn gì. Nà ng nói uống sữa nước sôi. Tôi Ä‘i đến quầy gá»i cho nhanh rồi trở vá» ghế ngồi. Ngá»c để lá thư cô bé trên bà n, và tôi cầm lên Ä‘á»c.
Ông,
Cám Æ¡n sá»± giúp đỡ cá»§a ông. Em và Thần chết thông cảm vá»›i nhau rồi. Không còn đánh nhau nữa. Thần chết đã hứa sẽ dẫn em đến thăm má»™t nÆ¡i tuyệt vá»i. Em không muốn có ông trong cuá»™c Ä‘i chÆ¡i đó. Ông hãy rán chỠđợi. Em sẽ kể lại má»i chuyện cho ông nghe.
Em.
Tôi biết những lá thư nhảm nhà nà y chẳng giúp tôi được và o thăm cô bé, nhưng tôi vẫn cần phải trả lá»i em. Cần giữ cho cô bé có má»™t mối giây liên lạc vá»›i đơì sống bên ngoà i giưá»ng bệnh. Cần giúp em có má»™t trò Ä‘uà giải khuây. Tôi viết
Nhá».
Äừng nghe lá»i dụ dá»— cá»§a lão thần chết gá»›m ghiếc đó. NÆ¡i em Ä‘i đến chẳng tuyệt vá»i đâu. NÆ¡i đó chẳng có mặt trá»i, biển cả, bà n billard hay trưá»ng há»c. NÆ¡i đó chỉ toà n cây xương rồng. Hãy để tôi và o kể cho em nghe nhiá»u chuyện tuyệt vá»i hÆ¡n.
Tôi.
Khi Ngá»c uống xong ly sữa. Tôi nói ý định tại sao tôi viết thư cho cô bé để nà ng hiểu và xin lá»—i đã là m phiá»n nà ng. Ngá»c cầm lá thư nói :
- Anh đừng áy náy quá váºy. Giúp cho anh vui là Ngá»c vui.
Lần đưa thư nà y chẳng phải chỠđợi lâu, tôi đã thấy Ngá»c trở lại ngay. Nà ng nói :
- Cô bé ngất xỉu rồi.
Tôi bá» chạy tháºt nhanh đến phòng cô bé nằm mặc cho Ngá»c kêu gá»i. Trong hà nh lang cháºt hẹp và trÆ¡n trượt, tôi đã đụng phải má»™t ngưá»i Ä‘i ngược chiá»u súyt ngã. Chẳng thèm nói xin lá»—i, tôi lao nhanh đến phòng cô bé gõ cá»a. Cánh cá»a hé mở, má»™t khuôn mặt đà n ông nhô ra há»i :
- Ông là ai?
- Tôi là thân nhân của cô bé.
- Bác sĩ đang là m hô hấp nhân tạo, ông ta dặn không cho ai và o.
Tôi hét lên.
- Thây kệ bác sÄ©. Tôi có quyá»n và o.
Cánh cá»a đóng ngay lại.
Tôi tức mình đấm thình thình và o cá»a chÃnh. Có hai bà n tay giữ chặt cánh tay tôi, tôi nổi sùng hất mạnh ra định đấm ngưá»i đó, nhưng tôi đã kịp nháºn ra Ngá»c. Giá»ng nà ng nhá» nhe.
- Anh đừng là m váºy. Hãy để bác sÄ© cứu cô ấy.
Tôi buông xuôi hai tay, thở dà i.
- Phải. Tôi không nên là m váºy.
Và bước ra khá»i hà nh lang.
|
 |
|
| |