 |
|

23-08-2008, 07:15 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 11:
Từ khi "gà i" thằng Cưá»ng là m "gián Ä‘iệp", tôi gặp Cẩm Phô dà i dà i.
Cưá»ng vẫn nói chuyện vá»›i Cẩm Phô bằng ngôn ngữ cá»§a.... những ngón tay nhưng sau tai há»a tà y đình kia, nó không còn dám lạm dụng thứ ngôn ngữ bà hiểm nà y và o những mục Ä‘Ãch bừa bãi nữa. Cưá»ng thôi chỉ trá» lung tung. Bây giá», những ngón tay đầy cấu ghét cá»§a nó chỉ đóng vai trò cá»§a những chiếc kim đồng hồ: ngón trá» là má»™t giá», ngón trá» giữa là hai giá», ngón trỠđưa lên ngón giữa gáºp xuống là má»™t giá» rưỡi...
DÄ© nhiên không phải lúc nà o Cẩm Phô cÅ©ng hoan hỉ đáp lại lá»i hẹn hò cá»§a tôi. Những lúc báºn chuyện gì không Ä‘i được, nó trả lá»i bằng cách đưa tay lên vuốt tóc. Cẩm Phô dặn tôi như váºy.
Bữa nà o Cẩm Phô vuốt tóc, Cưá»ng há»™c tốc đến nhà tôi.
- Há»ng bét rồi!
- Có chuyện gì váºy?
- Bữa nay nó lại rỠđầu!
Thứ văn chương "thô thiển" cá»§a Cưá»ng bao giá» cÅ©ng khiến tôi nhăn mặt:
- Nó vuốt tóc thì bảo nó vuốt tóc, mà y cứ nói rỠđầu nghe thấy ghê!
- Ghê gì đâu?
Tôi hừ mũi:
- Nghe cứ như thể đầu nó toà n là ghẻ chốc!
- Chứ gì nữa! - Cưá»ng nham nhở - ChÃnh nó lây cho thằng Phú ghẻ nhà mình...
Tôi dáºm chân dáºm cẳng, không đợi Cưá»ng nói hết câu:
- Mà y có xéo ngay đi không!
Thấy tôi phùng mang trợn mắt, Cưá»ng rụt cổ, lảng mất. Nhưng và i ngà y sau nó lại mò đến, cưá»i toe toét:
- Ngon là nh! Bữa nay báºt ngón tay xong, tao liếc chừng cả buổi, chẳng thấy nó rỠđầu rá» cổ miếng nà o!
Hà o hứng vá»›i thà nh quả vừa đạt được, Cưá»ng quên béng mất giữa "vuốt tóc" và "rỠđầu" từ nà o nghe văn hoa thÆ¡ má»™ng hÆ¡n từ nà o. Nó cứ thuáºn miệng tuôn ra à o à o. Tôi lại nhăn mặt, nhưng những lần sau nà y tôi chẳng thèm cá»± ná»± nó. Cá»± nó, nó lại phịa chuyện Cẩm Phô có ghẻ, tôi cà ng lá»™n tiết thêm.
Tháºt ra trong mưá»i lần tôi rá»§ Cẩm Phô Ä‘i ăn chè, nó chỉ vuốt tóc vá»›i tôi khoảng hai lần. Tám lần khác nó Ä‘á»u y hẹn. Tôi đến quán bà Thưá»ng ngồi đợi chừng mưá»i phút là thấy nó xuất hiện. Như váºy là thằng Phú ghẻ nói đúng. Cẩm Phô thương tôi chứ đâu có thù tôi. Thằng Phú ghẻ ngứa nà y mà đi là m thầy bói chắc là già u sụ!
Nhưng mặc dù thương tôi không để đâu cho hết, mặc dù những buổi trưa trong vưá»n bà Thưá»ng yên tÄ©nh và cá»±c kỳ thÆ¡ má»™ng, Cẩm Phô vẫn không chịu ngồi gần tôi. Lần nà o nó cÅ©ng ngồi và o chiếc ghế đối diện, bất chấp việc trước đó tôi đã khéo léo bố trà hai ly chè nằm sát vá» phÃa tôi và hoà n toà n xa cách tầm tay nó. Chiếc ghế chết tiệt đó ngăn cách vá»›i tôi bởi chiếc bà n cÅ©ng chết tiệt không kém, lần trước tôi rải đầy lá khô, Cẩm Phô còn không ngán, huống chi bây giá» tôi chẳng dám ngo ngoe.
Bao giá» cÅ©ng váºy, má»—i lần Cẩm Phô chuẩn bị an tá»a trên chiếc ghế khốn kiếp đó, tôi Ä‘á»u mở thao láo mắt ra nhìn nó và ấm ức tá»± nhá»§ ngưá»i xưa bảo "nam nữ thá» thá» bất thân", ông cố tôi và bà cố Cẩm Phô nếu ngồi ăn chè vá»›i nhau chắc cÅ©ng ngồi cách xa như váºy, tháºm chà nếu không có bà n có khi phải chạy Ä‘i mượn cái bà n cá»§a ai đó đặt vô giữa, nhưng đó là ngưá»i xưa, còn Cẩm Phô là cháu chắt xa lắc xa lÆ¡ cá»§a các vị, là ngưá»i Ä‘á»i nay, sao nó cÅ©ng bà y đặt "thá» thá»" vá»›i tôỉ?
Nhưng dù sao tôi cÅ©ng chẳng lấy là m buồn cho lắm vá» chuyện đó. Bởi khi Cẩm Phô đưa mắt nhìn tôi và cái giá»ng êm ái cá»§a nó vừa cất lên là bao nhiêu bá»±c dá»c trong lòng tôi láºp tức bay biến.
Chè bà Thưá»ng đã ngá»t, giá»ng Cẩm Phô còn ngá»t hÆ¡n. Tôi vốn là đứa hảo ngá»t, dÄ© nhiên cảm thấy cuá»™c sống trong khoảnh khắc ấy sao mà đầy ắp ý nghÄ©a! Mặc dù nói cho đúng thì những cuá»™c trò chuyện giữa hai đứa tôi trong quán bà Thưá»ng khó có thể gá»i là "tình tứ".
Thưá»ng thưá»ng tôi nói:
- Khi nãy Ä‘i đưá»ng nắng không?
Cẩm Phô nói:
- Nắng.
- Äá»™i nón mà nắng?
- Nón cũng nắng.
- Thôi ăn chè đi cho mát!
- XÃ!
"XÃ" xong tá»›i phiên Cẩm Phô há»i tôi:
- Khi nãy anh đợi lâu không?
- Lâu.
- Mấy phút mà lâu?
- Mưá»i phút.
- Mưá»i phút mà lâu gì?
- Lâu chứ.
- XÃ!
Sau khi "xÃ" thêm má»™t tiếng nữa, Cẩm Phô bưng ly chè lên. Chỉ đợi có váºy tôi hà há»ng bưng theo.
Những cuá»™c đối thoại giữa hai ngưá»i "nhá»› nhau muốn chết" đại khái chỉ có váºy, toà n những câu vá»› vẩn, chẳng đâu và o đâu và nhạt như nước ốc. Nhưng không hiểu sao, đối vá»›i tôi những chuyện ấy lại rất đổi Ä‘áºm đà , hấp dẫn và mê ly, nếu như Cẩm Phô không phải vá»™i vá» nhà , nếu như nó có thể ở luôn bên cạnh tôi kể từ giá» phút đó, tôi tin rằng tôi có thể trò chuyện vá»›i nó quẩn quanh như váºy cho đến già mà không há» thấy chán.
Cẩm Phô có lẽ cÅ©ng cùng tâm trạng như tôi. NghÄ©a là nó cÅ©ng cảm thấy vui thÃch khi được ngồi bên tôi, nhìn thấy tôi và nghe tôi nói. Còn tôi nói vung vÃt những gì chắc nó không mấy để ý.
Có nhiá»u lúc cuá»™c trò chuyện đột ngá»™t rÆ¡i và o im lặng mà chẳng ai hay. Chúng tôi lÆ¡ đãng ngắm con bá» ngá»±a Ä‘ang dá» dẫm trên cà nh lá thấp hoặc dõi theo cánh ong bay vù vù tìm máºt giữa trưa. Không nói má»™t câu, sao tôi cảm thấy tôi và Cẩm Phô Ä‘ang gần nhau quá thể.
Trong những ngà y đẹp đẽ đó, tôi âm thầm tÃch góp tiá»n bạc mua má»™t cây đà n.
Hôm tôi ôm cây đà n vá», nhá» Châu trố mắt:
- Anh mượn cá»§a ai váºy?
Tôi vênh mặt:
- Chẳng mượn của ai cả. Tao mua.
- Mua? - NhỠChâu như không tin và o tai mình.
- Thì mua! Bộ mà y lạ lắm sao?
Nhá» Châu không đáp mà lại há»i:
- Anh mua đà n là m gì?
NhỠChâu là m tôi điên tiết.
- Mua đà n là để đà n chứ để là m gì! - Tôi cau mặt - Chẳng lẽ đại huynh của mà y mua đà n vỠđể... nấu cà -ri ?
- Nhưng anh đâu có biết đà n?
- Không biết thì há»c! - Tôi khịt mÅ©i - Há»c đà n dá»… ợt!
Äể chứng minh "há»c đà n dá»… ợt", tôi láºp tức triệu táºp Phú ghẻ đến nhà .
Tôi dắt hắn ra sau vưá»n:
- Ngồi đó đợi tao chút!
Phú ghẻ quả là thằng bạn chẳng ra gì. Tôi vừa quay lưng đi, nó đã giục:
- Lẹ lên! Tao đói bụng lắm rồi!
Tôi ngạc nhiên:
- Lẹ lên cái gì?
Phú ghẻ liếm môi:
- Thì đi lấy món gì mà y định đãi tao ấy!
Tôi phì cưá»i:
- Món nà y ăn không được!
Một lát tôi ôm cây đà n ra.
Phú ghẻ nhìn sững cây đà n:
- Cho tao hả?
Tôi chìa cùi chá»:
- Cho cái nà y nè.
- Váºy chứ mà y xách đà n ra đây là m gì?
Tôi dúi cây đà n và o tay nó mỉm cưá»i:
- Táºp tao đà n!
- Trá»i Æ¡i là trá»i!
Phú ghẻ kêu lên má»™t tiếng tuyệt vá»ng và ngã lăn đùng ra bãi cá».
Nhìn nó giả chết biết nó muốn "đòi hối lộ" tôi đà nh tặc lưỡi:
- Thôi để tao Ä‘i kiếm cho mà y má»™t ổ bánh mì nhưng nạp năng lượng xong, mà y phải táºp cho tao đà ng hoà ng à nghen!
Kể từ bữa đó, mồm tôi lúc nà o cÅ©ng lảm nhảm "Äồ, rê mi fa xôn la xà đố rế", cứ như thể Ä‘á»c thần chú. Nhá» Châu nhại tôi riết đến ná»—i quen miệng, bây giá» thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp nó ngồi ngoà i hè lảm nhảm giống như tôi.
Phú ghẻ chỉ dạy tôi có ba bữa đầu. Äến khi thấy tôi có thể gảy "từng tứng tưng" má»™t mình, nó thảy cho tôi cuốn "Tá»± há»c ghi ta" và dăm táºp nhạc rồi biến mất.
Chiá»u chiá»u tôi ôm đà n ra vưá»n, ngồi bấm nhói cả tay. Tôi dòm vô sách, lui cui táºp chuyển gam. Tôi bấm gam không quen, gảy lên nghe "tạch tạch" như thể pháo lép.
Nhá» Châu ngồi bên cạnh xem tôi táºp, vá»›i vẻ mặt tò mò cá»§a má»™t khán giả Ä‘ang ngồi coi khỉ táºp Ä‘i xe trong rạp xiếc. Má»—i lần cây đà n cá»§a tôi phát ra những âm thanh nghe nghèn nghẹt như má»™t ngưá»i viêm mÅ©i kinh niên, nó liá»n bụm miệng cưá»i hà hÃ.
Nhưng tôi mặc nó. Tôi nghĩ đến câu "Có công mà i sắt, có ngà y nên kim" và lại cúi mình trên thùng đà n gảy "chách chách", mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Sá»± kiên trì hiếm có cá»§a tôi có lẽ khiến nhá» Châu ngạc nhiên lắm. Nó không hiểu tại sao má»™t kẻ vốn nổi tiếng là m biếng trong việc há»c lẫn việc nhà như tôi lại siêng năng táºp gảy đà n má»™t cách đột ngá»™t như thế. Má»™t hôm, nén không được thắc mắc:
- Tá»± dưng anh há»c đà n chi váºy ?
- Sao lại tự dưng? - Tôi quắc mắt - Hễ có bạn gái là phải biết chơi đà n, hiểu chưa đồ ngốc?
Nghe tôi mắng là "đồ ngốc", nhỠChâu lộ vẻ ngẩn ngơ. Chắc nó đang cố tìm hiểu xem giữa "chị hai" của nó và cây đà n trên tay tôi có mối liên hệ bà ẩn như thế nà o mà tôi nạt nộ nó một cách hùng hồn như thế.
Trong khi nhá» Châu Ä‘ang nghÄ© ngợi mông lung, tôi chợt giáºt thót mình khi nhá»› ra ba tôi và chú Sáu tôi đâu có biết đà n địch hát xướng gì mà vẫn tán tỉnh được mẹ tôi và thÃm Sáu ngon Æ¡. Sợ nhá» Châu nhá»› ra chuyện đó rồi vặn vẹo lôi thôi, tôi hắng giá»ng nói thêm:
- Khi mình thÃch má»™t ai đó, trong lòng mình có những cảm xúc không thể nói ra thà nh lá»i được, mình phải nhá» cây đà n nói giùm mình, mà y hiểu không?
- Không hiểu!
Nhá» Châu lắc đầu, tháºt thà đáp. Tháºt thà là má»™t đức tÃnh tốt nhưng lúc nà y nhìn nhá» Châu, tôi chỉ muốn véo cho nó má»™t cái.
NhỠChâu không biết sát khà đang nổi lên trên đầu tôi, lại tiếp tục chất vấn:
- Cây đà n có biết nói đâu mà nói dùm!
- Tháºt tao chưa thấy ai ngu như mà y! - Tôi đổ quạu - Chứ còn miệng tao nữa chi! Bá»™ tao không biết hát theo hả ?
- Anh mà hát? - Nhá» Châu nhìn sững tôi như thể nó chưa từng thấy tôi bao giá».
- Chứ sao! - Tôi ưỡn ngực - Mai mốt gặp Cẩm Phô tao sẽ hát cho nó nghe bà i "Nỗi buồn hoa phượng". Nghe xong, chắc chắn nó sẽ xúc động đến ứa nước mắt.
"Ná»—i buồn hoa phượng" là má»™t trong hai bà i hát Phú ghẻ dạy tôi bữa trước. Nó bắt tôi đà n bản nà y cốt để nó dạy Ä‘iệu habanera, cÅ©ng như đà n bản "Lạnh Lùng" để há»c Ä‘iệu tăng go sÆ¡ cấp.
Nói xong tôi ngoác miệng hát liá»n, sợ để lâu nó cụt hứng:
- "Mỗi năm đến hè lòng mang mát buồn
ChÃn mươi ngà y qua chứa chan tình thương...
Tôi đang lim dim mắt rống hết cỡ, nhỠChâu bỗng "xì" một tiếng, chen ngang:
- Bữa nay còn chưa đến Tết, hè đâu mà hè!
Bị phá bĩnh, mặt tôi nhăn như bị:
- Thì đợi đến hè tao hát! Tao có hát bây giỠđâu!
- Chứ bây giỠanh hát bản gì ?
Tôi nhún vai:
- Thiếu gì bản, Phú ghẻ dạy tao cả khối!
Và tôi liếm môi:
- Thôi để tao hát cho mà y nghe bản nà y!
- Bản gì váºy ?
Không buồn trả lá»i nhá» Châu, tôi cuối đầu nhìn xuống cần đà n tìm chá»— để... đặt mấy đầu ngón tay. Tôi gảy "chách chách chách chùm chum" và hát:
- Em nỡ lạnh lùng đến thế sao
Tim anh tan nát tự hôm nà o...
Lần nà y cÅ©ng váºy, tôi má»›i "biểu diá»…n" được hai câu, nhá» Châu đã nhảy tót vô há»ng tôi:
- Bữa trước anh bảo chị Cẩm Phô nhớ anh muốn chết, sao bây giỠlại hát "Em nỡ lạnh lùng đến thế sao"?
Bị "đâm hông" hoà i, tôi nhịn hết nổi, bèn giơ nắm đấm ra:
- Mà y không biết thưởng thức văn nghệ, thì tìm đưá»ng xéo Ä‘i cho tao nhá»! Äứng đó tao nổi khùng lên là tao cốc cho u đầu bây giá»!
Nhá» Châu chắc chẳng ham gì cái chuyện "thưởng thức" giá»ng ca rè như thùng thiết bể cá»§a tôi. Nghe tôi Ä‘uổi, nó co giò chạy biến, mặt mà y rạng rỡ.
Ngồi lại má»™t mình giữa vưá»n hoa, tôi tiếp tục gò ngưá»i trên thùng đà n, thả hồn theo tiếng tÆ¡ trầm bổng. Thỉnh thoảng, cây đà n dưới tay tôi lại phát ra những âm thanh "tạch tạch" nhưng tôi mặt kệ. Những cánh hoa và ng rung rinh trước gió khiến lòng tôi bá»—ng chốc trở nên dịu dà ng và thanh thản. Tôi ngắm mà u hoa và khe khẽ hát:
- Sao em không nói má»™t lá»i gì
Dẫu chỉ má»™t lá»i không đáng chi...
Tôi hát và bất giác nhá»› đến "chị hai nhá» Châu". Tôi nhá»› trước nay nó chẳng nói vá»›i tôi được "má»™t lá»i gì" ý nghÄ©a. Gặp tôi trong quán bà Thưá»ng, nó chỉ nói chuyện lông bông. Rồi cắm cúi ăn chè. Ä‚n mệt nghỉ. Dưá»ng như nhá» Châu nói đúng. Cẩm Phô chỉ thÃch ăn chè chứ đâu phải thÃch tôi.
Trước nay, chẵng bao giá» tôi để ý đến những chuyện "vặt vãnh" đó. Há»… ngồi cạnh Cẩm Phô là tôi khoái. Ngồi cạnh nó, tôi sướng mê tÆ¡i. Lòng lâng lâng, tôi chẳng ao ước gì hÆ¡n nữa. Nhưng bữa nay, ngâm nga hát há»ng má»™t hồi, tôi sá»±c nhá»› ra Cẩm Phô chưa từng "hứa hẹn" gì vá»›i tôi. Mà tôi, hình như tôi cÅ©ng chưa há» "thá» thốt" gì vá»›i nó. Sao lạ váºy nhỉ.
Suốt mấy ngà y liá»n, tôi táºp tá»›i táºp lui hai bản "Lạnh lùng" và "Ná»—i buồn hoa phượng". Các đầu ngón tay tôi tê buốt, nhưng tôi kiên quyết không bá» cuá»™c. Tôi nhất định phải trở thà nh ca sÄ©... nghiệp dư. Tôi nhất định Ä‘em lá»i ca tiếng hát ra "phục vụ" Cẩm Phô. Tôi sẽ nhá» tiếng đà n nói há»™ lá»i "thá» thốt".
Äể cho ra vẻ nghệ sÄ©, tôi bắt đầu để tóc dà i phá»§ gáy. Tôi cắt móng tay trái cụt lá»§n, sát táºn gốc, trong khi tay phải tôi để móng dà i tháºm thượt. Dân sà nh Ä‘iệu nhìn và o, biết ngay tôi là tay chÆ¡i đà n thứ "xịn". Chỉ có dân móc classique chuyên nghiệp hoặc dân ghẻ ngứa như Phú ghẻ má»›i để móng tay dà i kiểu đó.
Tiếc một nỗi, Cẩm Phô không phải là "dân sà nh điệu". Thấy tôi để móng tay dà i, nó rụt cổ:
- Eo ôi, ghê quá!
Tôi chưa kịp giải thÃch, nó đã "phán":
- Anh cắt móng tay Ä‘i! Äể móng tay ngắn trông sạch sẽ hÆ¡n!
Má»—i lá»i nói cá»§a Cẩm Phô như má»—i nhát dao, cứa và o tim tôi. Tôi ngồi trước mặt nó cố tình dÆ¡ qua dÆ¡ lại bà n tay cốt là m nó chú ý. Tôi Ä‘inh ninh khi nhìn thấy những ngón tay "nghệ sÄ©" cá»§a tôi, nó sẽ ngạc nhiên há»i "Anh để móng tay dà i là m chi váºy ?". Tôi sẽ kiêu hãnh đáp "Äể chÆ¡i đà n". Nếu nó há»i tiếp "Anh chÆ¡i đà n chi váºy ?"tôi sẽ mạnh dạn tá» bà y "Äể nhá» tiếng đà n nói há»™ lòng mình". Nếu nó há»i nữa, tôi sẽ nói nữa và cuối cùng cuá»™c đối thoại tình tứ đó sẽ kết thúc bằng lá»i thì thầm nÅ©ng nịu cá»§a Cẩm Phô "Anh tháºt đáng yêu quá chừng!"
Nhưng những mà n đối đáp ngá»t ngà o và lãng mạn đó đã không xảy ra. Cẩm Phô chẳng buồn quan tâm đến "khÃa cạnh nghệ thuáºt" cá»§a bà n tay tôi. Thấy tôi để móng tay dà i nó chê tôi ăn ở mất vệ sinh. Chắc ngà y nà o nó cÅ©ng thấy thằng Phú ghẻ hà ng xóm gãi sồn sá»™t, nó tưởng ai để móng tay dà i cÅ©ng chuẩn bị phát ghẻ. Nó là m tôi buồn quá chừng. Chỉ hiá»m ná»—i tôi má»›i há»c chÆ¡i đà n, tà i nghệ chưa thông. Nếu không tôi sẽ sách đà n đến trước mặt nó, biểu diá»…n cho nó nghe chừng mưá»i lăm phút "ca nhạc theo yêu cầu", hẳn nó sẽ hết dám bảo tôi cắt bá» những móng tay "vô giá" kia!
NhỠThảo dễ thương hơn Cẩm phô gấp một trăm lần. Qua phụ tôi tưới hoa, nhác thấy móng tay tôi dà i thòng, nó trợn tròn mắt:
- Anh để móng tay dà i chi váºy ?
Nhá» Thảo há»i đúng cái câu mà tôi má»i mòn chỠđợi nÆ¡i Cẩm Phô. Tôi cÅ©ng trả lá»i đúng cái câu tôi có sẵn trong đầu:
- Äể chÆ¡i đà n.
Nhá» Thảo liá»n reo lên:
- Ôi hay quá hén! Váºy anh đà n cho em nghe Ä‘i!
Cái con nhá» nà y, nó là m tôi mát lòng mát dạ quá chừng! Từ hồi há»c đà n đến nay, đây là lần đầu tiên có ngưá»i yêu cầu tôi biểu diá»…n tà i nghệ. Tôi liá»n vứt cái thùng tưới lăn lóc trên cá», và há»™c tốc chạy và o nhà ôm cây đà n ra.
Nhưng nhá» Thảo không hoà n toà n dá»… thương như tôi tưởng. Tôi má»›i so dây, chưa kịp hắng giá»ng lấy hÆ¡i, nó đã bép xép đỠnghị:
- Anh đà n cho em nghe bản "Nắng sân trưá»ng" Ä‘i!
Lá»i đỠnghị chết tiệt cá»§a nhá» Thảo là m tôi ngá»› ngưá»i ra. Tôi đâu có biết "Nắng sân trưá»ng" là thứ quái váºt chi! Chẳng lẽ thú nháºn là mình không biết, tôi bèn tìm cách lấp liếm:
- Bản đó dở thấy mồ mà nghe là m chi!
- Nhá» Thảo là dứa hiá»n là nh. Nó chẳng buồn cãi cá», mà đỠxuất tiếp:
- Váºy anh đà n bản "Vầng trăng cổ tÃch" cÅ©ng được!
Tôi lại hừ mũi:
- Bản đó dở ẹc!
- Váºy thì bản "Bông hồng tặng cô"!
Tôi khoát tay:
- Em muốn "Bông hồng tặng cô" thì để anh hái cho em! Vưá»n anh bông hồng cả khối, hát là m gì cho mất công!
Trước giá»ng Ä‘iệu ngang phè cá»§a tôi, nhá» Thảo chỉ biết nghệt mặt ra. Trước nay vốn quen "nghe lá»i" tôi nên mặc tôi nói hươu nói vượn, nó vẫn má»™t má»±c là m thinh. Nhưng nhìn ánh mắt phân vân cá»§a nó, tôi biết nó hẳn ngạc nhiên ghê lắm. Hẳn nó Ä‘ang tá»± há»i tại sao tôi vừa hà há»ng khoe chuyện há»c đà n mà nó yêu cầu đà n bản gì tôi cÅ©ng khăng khăng từ chối.
Sau má»™t thoáng ngẩn ngÆ¡, nhá» Thảo lại chá»›p mắt, lần nà y nó há»i bằng giá»ng rụt rè hẳn:
- Hay là anh đà n bản... "Em vẫn yêu mùa hè" váºy!
Tôi "xì" một hơi rõ dà i:
- Bữa nay còn chưa đến Tết hè đâu mà hè!
Nói xong tôi giáºt mình nháºn ra tôi vừa láºp lại lá»i chê bai cá»§a nhá» Châu bữa trước. May mà nhá» Thảo không biết gì vá» cái "sá»± tÃch" đó.
Äể chữa thẹn, tôi khẽ lướt mấy ... móng tay trên phÃm đà n và nói:
- Thôi để anh đà n cho em nghe bản nà y!
Rồi không đợi nhá» Thảo giục, tôi hÃt má»™t hÆ¡i đầy lòng ngá»±c và ồm ồm cất giá»ng:
- Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn
ChÃn mươi ngà y qua chứa chan tình thương...
Äang hà o hứng, tôi quên béng mất "Ná»—i buồn hoa phượng" cÅ©ng là má»™t bà i hát vá»... mùa hè. Chẳng biết nhá» Thảo có phát hiện ra Ä‘iá»u đó không, nhưng nó chẳng nói gì, chỉ đứng im, vểnh tai nghe tôi "tra tấn".
Nhá» Thảo khác nhá» Châu. Nó không nhảy tót và o miệng tôi trong khi tôi Ä‘ang hát. Nó biết giữ yên lặng cho tôi "là m nghệ thuáºt". Quả là má»™t con nhá» cá»±c kỳ đáng yêu!
Äáng yêu nhất là khi hát xong, tôi nheo mắt há»i:
- Em thấy anh hát hay không?
Nó đáp như cái máy:
- Hay.
- Em thÃch không?
- ThÃch.
- Em muốn nghe anh hát nữa không?
Nó ngần ngừ má»™t thoáng rồi gáºt đầu:
- Nữa.
Chỉ đợi có váºy, tôi gân cổ:
- Em nỡ lạnh lùng đến thế sao...
Vừa hát tôi vừa liếc nhá» Thảo và thấy mắt nó giương tròn như mắt ếch. Chắc nó không hiểu tôi "mắc chứng" gì mà rên rỉ sướt mướt ghê thế. Tuy váºy khi hát xong, tôi há»i "hay không", nó vẫn gáºt đầu "thoải mái":
- Hay.
- ThÃch không?
- ThÃch.
Lần nà y "hết vốn" nên tôi không há»i "em muốn nghe anh hát nữa không?". Tôi chỉ gáºt gù:
- Em ngoan lắm! Không ngá» em còn nhá» như thế mà đã biết thưởng thức nghệ thuáºt... cao cấp!
Nghe tôi khen, nhá» Thảo sung sướng toét miệng cưá»i.
Nó là má»™t khán giả tuyệt vá»i như váºy nhưng chẳng hiểu sao nó chỉ thưởng thức "tà i năng" cá»§a tôi có má»—i bữa đầu. Mấy hôm sau nó chỉ chạy qua phụ tôi tưới cây nhổ cá», còn há»… bữa nà o tôi ôm đà n ra vưá»n ngồi gảy "chách chách" là nó trốn biệt trong nhà . Lạ ghê !
|

23-08-2008, 07:16 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 12:
Tôi há»c đà n má»—i ngà y má»™t tinh tiến.
NghÄ© đến cảnh má»™t ngà y nà o đó ôm đà n ngồi trước mặt Cẩm Phô, bà n tay lả lướt dạo trên khắp phiếm đà n để nghe ngân lên dưới tay mình những âm thanh mượt mà và tình tứ, tôi nôn nóng táºp ngà y táºp đêm.
Nhá» ná»— lá»±c rèn luyện, tiếng đà n cá»§a tôi dạo nà y đã thôi "tạch tạch". Ngoà i "Lạnh lùng và ná»—i buồn hoa phượng", tôi đã có thể mà y mò táºp tá»± mình táºp thêm và i bản má»›i.
Tôi cÅ©ng đã khôn hÆ¡n. Tôi không Ä‘uổi nhá» Châu chạy có cá» nữa. Mà bắt nó ngồi hà ng giá» xem tôi biểu diá»…n tà i nghệ, mặc dù ngồi lâu má»i cẳng mặt nó xụ xuống má»™t đống.
Äối vá»›i nhá» Thảo hà ng xóm, tôi dùng kế "Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n". Tôi ngoác mồn kêu: "Thảo Æ¡i, qua t**** lá phụ anh vá»›i!". Không nghe tôi nhắc gì đến chuyện đà n địch, nhá» Thảo rá»i chổ nấp hà há»ng chạy qua.
Nhưng hai đứa má»›i t**** lá bắt sâu chừng mưá»i phút, tôi đã kêu nó "nghỉ giải lao". Và quà y quả bước thẳng lại góc vưá»n lôi cây đà n giấu trong bụi ráºm ra.
Tôi cưá»i hì hì trước cặp mắt tròn xoe cá»§a nó:
- Äể anh hát "phục vụ" em nghe!
DÄ© nhiên nhá» Thảo không còn cách nà o khác là gáºt đầu. Và cÅ©ng như bữa trước "tra tấn" nó xong, tôi hất hà m:
- Hay không?
- Hay.
- ThÃch không?
- ThÃch.
- Nữa không?
- Nữa.
Tôi nói gì nó cÅ©ng gáºt đầu mà sao mặt nó méo xẹo. Nhưng tôi mặc xác nó, cứ dốc lòng phục vụ tá»›i bến...
Chỉ có Phú ghẻ là không khen tôi. Lâu lâu, nó chạy tới "kiểm tra" nghiêng tai nghe tôi đà n một hồi rồi khịt mũi:
- Mà y đà n nghe giống như ngưá»i ta gõ thùng thiếc!
Tôi đỠmặt:
- ChÃnh mà y dạy tao đà n chứ ai!
- Tao đâu có dạy mà y như váºy! - Vừa nói Phú ghẻ vừa giáºt cây đà n trên tay tôi - Phải ôm cây đà n như thế nà y nè!
Tôi trố mắt dòm Phú ghẻ, cố nhớ kỹ tư thế mẫu mực của nó.
Rồi Phú ghẻ dạo đà n. CÅ©ng những bản nhạc nó dạy tôi, sao tiếng đà n nghe ngá»t ngà o quá thể!
Nhìn nó chÆ¡i đà n, lòng tôi nôn nao cháy bá»ng. Lúc nó gãi ghẻ, bà n tay nó trông xấu xà cục mịch mà sao khi chÆ¡i đà n, cÅ©ng những ngón tay đó lại nom thon thả má»m mại xiết bao! Lúc nó chuyển gam, những ngón tay đưa lên đưa xuống nhẹ nhà ng như bướm lượn chứ không huỳnh huỵch vất vả như tôi.
Tôi nhìn Phú ghẻ và nuốt nước bá»t. Tôi không mong ước gì cao xa. Tôi ao ướt được chÆ¡i đà n hay ngang cỡ nó thôi. Äà n ngang cỡ nó, tôi đủ sức khiến Cẩm Phô "lé mắt". Cẩm Phô sẽ hết dám chê tôi để hết móng tay dà i. Nó sẽ thẹn thùng xin lá»—i tôi vì không am hiểu nghệ thuáºt nó đã trót chê tôi ăn ở mất vệ sinh. Tôi sẽ tha thứ và an á»§i Cẩm Phô. Tôi sẽ bảo "có gì đâu". Nhưng trước sá»± rá»™ng lượng cá»§a tôi, Cẩm Phô cà ng ray rứt. Nó cứ sụt sùi hối háºn vì đã lỡ bôi bác má»™t thiên tà i âm nhạc. Cuối cùng, chẳng đặng đừng, tôi phải nâng đà n lên. Và cất giá»ng dịu dà ng, tôi hát như ru bên tai nó:
- Thôi, em đừng khóc, em đừng khóc nữa là m gì.....
Những câu chuyện tôi hăm hở vẽ ra trong đầu, nói chung bao giá» cÅ©ng tuyệt! Nhưng để câu chuyện biến thà nh sá»± tháºt, tôi còn phải "lấy lòng" Phú ghẻ nhiá»u hÆ¡n nữa.
Tôi bảo nó:
- Mà y ngồi đây nghen! Tao chạy đi đằng nà y chút!
- Äi đâu váºy ?
Tôi liếm môi:
- Tao chạy đi mua bánh mì cho mà y.
Sự tỠtế đột xuất của tôi khiến Phú ghẻ cảnh giác:
- Mà y dịnh giở trò gì vá»›i tao váºy ?
Nói xong nó chợt hiểu ra, không đợi tôi trả lá»i:
- À, mà y định bắt tao ở lại táºp đà n cho mà y tá»›i tối chứ gì ?
Tôi gãi cổ:
- Tối đâu mà tối! Táºp tá»›i sáu giá» thôi!
Hai giỠđến sáu giá» không phải là khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i. Nhưng má»™t ổ bách mì nhét đầy thịt cÅ©ng không phải là thứ dá»… từ chối. Nó đủ sức đè bẹp ý chà phản kháng cá»§a Phú ghẻ.
- Lẹ đi! - Cuối cùng, Phú ghẻ là u bà u.
Chỉ đợi có váºy, tôi cưá»i hì hì và ba chân bốn cẳng phóng vù ra cổng.
Nhưng dù trấn áp được nhỠChâu, gạt gẫm được nhỠThảo và "dụ khị" được Phú ghẻ, tà i nghệ của tôi rốt cuộc vẫn không thà nh.
Và o má»™t ngà y không báo trước, ba tôi đột ngá»™t xuất hiện và ông đứng dạng chân chắn ngang nẻo đưá»ng nghệ thuáºt cá»§a tôi. Lúc đó tôi Ä‘ang ngồi ngoà i vưá»n cặm cụi táºp đánh nhịp theo cuốn "Tá»± há»c ghi-ta".
- Cái gì đây ? - Ba tôi ném cuốn táºp xuống trước mặt tôi đánh "xoạch" má»™t cái, giá»ng bốc lá»a.
Tôi tái mặt nháºn ra đó là cuốn bà i táºp Váºt Lý cá»§a tôi. Thá»i gian gần đây, do mãi mê táºp đà n, tôi chẳng buồn ngó ngà ng gì đến bà i vở. Chiá»u nà o tôi cÅ©ng lẻn ra vưá»n ngồi gảy "chách chách". Sáng vô lá»›p tôi xách theo cuốn "Tá»± há»c ghi-ta" nhá» Phú ghẻ "phụ đạo".
Không há»c bà i, cÅ©ng không chú ý nghe giảng, tôi đã dốt lại cà ng dốt. Nhưng tôi á»· lại có Phú ghẻ bên cạnh. Nó là "ông thần há»™ mạng" cá»§a tôi. Hôm nà o có bà i táºp, tôi photocopy bà i là m cá»§a nó thoải mái. Nhá» váºy tôi thoát hiểm nhiá»u lần.
Nhưng hôm là m bà i kiểm tra môn váºt lý vừa rồi, Phú ghẻ chÆ¡i tôi má»™t vố Ä‘au Ä‘iếng. Nó thình lình nghỉ há»c, bá» vá» quê ăn giá»—. Trong khi nó ngồi rung đùi ở nhà ông cáºu nó và đớp hết món xôi, tá»›i món gà thì tôi ngồi trong lá»›p gặm cán viết hệt như *** gặm xương. Môn toán tôi há»c còn đỡ đỡ chứ váºt lý vá»›i hóa há»c thì tôi "cạch mặt" từ lâu. Äã váºy, gần đây tôi mê môn "nhạc lý" hÆ¡n môn "Váºt lý" nên bà i táºp kiểm tra đối vá»›i tôi chẳng khác nà o cánh rừng Phi Châu, chẳng biết đưá»ng vô chá»— nà o, lối ra ở đâu. Tôi xoay ngang xoay dá»c cái đỠbà i má»™t hồi và cuối cùng "tương" đại má»™t và i dòng gá»i là ... "cho có vá»›i ngưá»i ta". ChÃnh nhá» "sức lao động" mà tôi bá» ra khi ngệch ngoạc và i dòng "là m mẫu" đó, bà i là m cá»§a tôi được lãnh "má»™t gáºy" thay vì lãnh "trứng gà " như trước nay.
Tôi đã giấu cuốn táºp váºt lý có cái "thà nh tÃch" má»›i nhất đó và o sâu trong ngăn bà n, táºn dưới đáy chồng táºp, không hiểu sao ba tôi lại "mò" ra dược.
Biết "sao quả tạ" Ä‘ang chiếu tôi cuối gầm mặt nÃn thinh. Nhưng ba tôi không giống ba ngưá»i khác. Tôi cãi, ông tức đã đà nh. Tôi nÃn, ông cà ng tức hÆ¡n.
Thấy tôi ngồi im chịu tráºn, ông lại gầm lên:
- Mà y há»c hà nh như váºy hả, thằng đầu bò kia ?
Vừa nói ông vừa tiến lại gần tôi. Và khi nhác thấy cuốn "Tá»± há»c ghi-ta" nằm kế chân tôi, ông liá»n cúi xuống vồ ngay lấy:
- Hừ há»c bà i không lo, lo há»c ghi-ta!
Rồi ông gằn từng tiếng:
- Nà y, tá»± há»c ghi-ta nà y! Tá»± há»c ghi-ta nà y!
Cứ mỗi tiếng "nà y" lại kèm theo một tiếng "soạt". Ông :"nà y" chừng năm tiếng, cuốn sách của tôi đã rách teng beng. Ông ném cuốn sách lên không trung, giấp vụn bay như bươm bướm.
Chừng như chưa đã giáºn, ông hầm hầm giáºt phắt cây đà n trên tay tôi. Thoạt đầu tôi định nÃu lại nhưng rồi không dá»§ can đảm, tôi đà nh buông tay phó mặc cho số pháºn.
Ba tôi xách cây đà n Ä‘i vá» phÃa hà ng rà o kế con hẻm và dang thẳng cánh quáºt nó và o trụ cổng bằng sắt.
Tôi ngồi má»™t chá»— hồi há»™p theo giá»i cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a ba tôi, nhưng đến khi ông hai tay nắm cần đà n giÆ¡ cao lên khá»i đầu chuẩn bị quáºt xuống, tôi không đủ bình tÄ©nh để chứng kiến hà nh động đó. Tôi nhắm mắt lại và nghe run lên khi cây đà n "răng rắc" trước khi tan ra thà nh từng mảnh.
"Hạ thá»§" xong, ba tôi lẳng lặng bá» và o nhà . Từ lúc giáºt cây đà n trên tay tôi đến lúc "há»§y diệt" nó, ông tịnh không nói lấy má»™t tiếng. Chỉ có mặt ông đầy giông bão.
Tôi ngồi lại ngoà i vưá»n, lòng Ä‘au như xé.
Hôm nay ba tôi trước sau không "động thá»§" vá»›i tôi. Tôi chẳng lãnh má»™t cú thiết cước nà o và o hạ bà n nhưng không vì váºy mà tôi Ãt Ä‘au hÆ¡n. Tháºm chà so vá»›i ná»—i Ä‘au thể xác, ná»—i Ä‘au tinh thần còn lá»›n lao hÆ¡n nhiá»u. Lúc nãy, khi nghe những tiếng vỡ răng rắt vang lên, tôi cứ tưởng không phải cây đà n mà chÃnh trái tim tôi Ä‘ang rạn vỡ.
Thế là mộng ước của tôi trong phút chốc bỗng tan thà nh mây khói. Tôi chẳng bao giỠtrở thà nh tay chơi ghi-ta ngang tầm cỡ Phú ghẻ. Tôi cũng chẳng có dịp nhỠcây đà n nói hộ lòng tôi trước mặt Cẩm Phô.
Trong lúc tôi Ä‘ang ngồi á»§ rÅ© trong bóng chiá»u cháºp choạng, mặt mà y đỠđẫn như má»™t con gà toi, thì sau lưng bổng vang lên tiếng bước chân lạo xạo. Rồi giá»ng nhá» Châu sát bên tai:
- Là m gì anh ngồi buồn thiu váºy ?
Tôi chưa kịp trả lá»i thì nhá» Châu đã phát hiện ra những mảnh đà n vỡ. Nó hạ giá»ng:
- Ba vừa ra đây hả ?
Tôi nghiến răng:
- Chứ còn ai nữa!
- Ba biết anh táºp đà n từ lâu rồi chứ bá»™!
Câu nói không đầu không Ä‘uôi cá»§a nhá» Châu khiến tôi phải há»i lại:
- Mà y nói váºy nghÄ©a là sao ?
Giá»ng nhá» Châu trầm ngâm:
- Sao mấy hôm trước ba chẳng nói gì, hôm nay tá»± dưng lại Ä‘áºp đà n?
Thắc mắt cá»§a nhá» Châu khiến tôi ngáºm tăm. Tôi len lén chá»™p cuốn bà i táºp váºt lý Ä‘ang ăn lóc trên cá» nhét và o túi quần và đứng dáºy bá» Ä‘i má»™t mạch.
Nỗi khổ của tôi không dừng lại ở đó. Tục ngữ có câu "Nạn vịt chưa qua, nạn gà đã tới".
Sáng hôm sau, vô lá»›p, tôi má»›i rầu rÄ© kể cho Phú ghẻ nghe vá» "tai nạn nghệ thuáºt" cá»§a tôi hồi đầu giá» và nó chưa kịp chia buồn cùng tôi, cuối giá» tôi đã gặp má»™t chuyện không may khác còn rùng rợn hÆ¡n.
Lúc chuông reo hết giá» vang lên, tôi và Phú ghẻ Ä‘ang loay hoay lấy xe ngoà i bãi, Liên móm thình lình trá» tá»›i và nhìn tôi nhe răng cưá»i:
- Chè bà Thưá»ng dạo nà y ngon quá hén?
Câu há»i đột ngá»™t cá»§a Liên móm là m tôi đứng chết trân. Phú ghẻ vốn là đứa lanh lẹ nhưng trước cú tấn công bất ngá» nà y cÅ©ng đà nh đực mặt, chưa kịp nghÄ© ra cách nà o "giải vây" cho tôi.
CÅ©ng may mà Liên móm không đến ná»—i, thất nhÆ¡n ác đức cho lắm. Thấy tôi sượng sùng, mặt đỠtá»›i mang tai, có vẻ như sắp sá»a ngã lăn quay ra giữa sân trưá»ng, nó "hì" thêm má»™t tiếng nữa và dắt xe Ä‘i thẳng.
Liên móm Ä‘i cả buổi rồi, tôi vẫn chưa hết thẩn thá». Tôi kéo tay Phú ghẻ nép và o phÃa tưá»ng rà o. ChỠđến khi tụi 10A2 vá» hết rồi, hai đừa má»›i tháºp thò dẫn xe ra.
Tôi đạp xe bên cạnh Phú ghẻ như ngưá»i má»™ng du. Cứ nghÄ© đến chuyện Liên móm đã biết tá»ng tòng tong cái trò hẹn hò bà máºt cá»§a tôi vá»›i Cẩm Phô, ngưá»i tôi nóng bừng và ngứa ngáy như có hà ng ngà n con kiến Ä‘ang bò tá»›i bò lui trong ngưá»i. Má»™t mình con nhá» miệng móm đó biết, tôi đã muốn rởn gai ốc. Nếu nó cao hứng Ä‘i kể cho toà n trưá»ng nghe, chắc tôi phải nhảy xuống sông. Mà ai chứ con Liên móm thì dám công bố tá»™i lá»—i cá»§a tôi trước bà n dân thiên hạ lắm! Cái miệng cá»§a nó, lách chách suốt ngà y, gặp những chuyện giáºt gân như thế nà y, dá»… gì nó chịu để yên! Cứ nghÄ© đến viá»…n ảnh kinh hoà ng đó, bụng tôi lại giáºt thon thót.
- Lạ quá hén mà y ? - Phú ghẻ lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Lạ chuyện gì ? - Tôi há»i lại, dù thừa biết Phú ghẻ định nói gì.
- Chuyện vừa rồi đó! Tại sao nhỠLiên móm lại biết được chuyện riêng của tụi mà y ?
Tôi chép miệng:
- Chắc Cẩm Phô nói.
- Cẩm Phô ? -Phú ghẻ sá»ng sốt.
- Chứ còn ai nữa! - Tôi nhún vai - Chỉ có nó là ngưá»i trong cuá»™c!
- Không phải đâu! - Phú ghẻ kêu lên - ChÃnh vì nó là ngưá»i trong cuá»™c nên không ngu gì nó nói ra chuyện đó!
Bị Liên móm hạ má»™t đòn nhằm ngay trá»ng huyệt, đầu óc tôi đâm ra mÆ¡ hồ đồ, mất hết sáng suốt. Từ nãy đến giá» tuy không nói ra nhưng tôi cứ Ä‘inh ninh Cẩm Phô chÃnh là thá»§ phạm "xì" ra chuyện nà y. Và tôi oán nó thấu xương. Bây giá» nghe Phú ghẻ phân tÃch, tôi dần dần bình tÄ©nh trở lại. Ừ hén, chuyện hẹn hò trong quán bà Thưng mà vỡ lở, đâu phải riêng tôi cảm thấy nhá»™t nhạt! Cẩm Phô là con gái, nó còn mắc cỡ hÆ¡n tôi gấp bá»™i. HÆ¡n nữa, rá»§i chuyện nà y đến tai ba mẹ nó, chắc chắn nó sẽ bị treo lên xà nhà ba ngà y ba đêm, lÆ¡ lá»ng như con cá khô. Như váºy, dại gì nó hở môi cho Liên Móm biết.
Nhưng nếu Cẩm Phô không nói ra thì ai nói ? Ngẫm nghĩ một hồi, tôi liếc Phú ghẻ:
- Hay là mà y ?
- Tao sao ?
- Mà y "xì" chuyện nà y ra!
- Äừng giỡi chÆ¡i mà y!
- Tao nói tháºt chứ giỡn chÆ¡i gì! - Tôi sầm mặt - Không phải Cẩm Phô thì là mà y chứ còn ai!
Thấy mặt mà y tôi bắt đầu hình sự, Phú ghẻ dạt xe ra xa và kêu lên:
- Tao không có nói à nghen!
- ChÃnh mà y! - Tôi khăng khăng.
Phú ghẻ nhăn nhó:
- Tao nói ra là m gì ?
- Ai biết! - Giá»ng tôi vẫn lạnh băng.
- Trá»i Æ¡i là trá»i!
Phú ghẻ kêu trá»i đầy vẻ oan ức nhưng trước thái độ đổi bạn thà nh thù cá»§a tôi, nó không dám xáp lại gần. Nó chỉ lượn xa xa, miệng không ngá»›t than vãn:
- Tao mà nói, hà bá rút cẳng tao liá»n!
Nghe nó lải nhải suốt, tôi phát bực:
- Mà y có câm há»ng lại cho tao nhá» không! Ngoà i mà y và Cẩm Phô ra, còn ai biết chuyện bà máºt nà y nữa đâu!
- Còn! - Phú ghẻ sáng mắt lên.
- Còn cái mốc xì!
Phú ghẻ tươi như hoa:
- Thằng Cưá»ng nữa chi!
Phú ghẻ là m tôi chưng há»ng. Không hiểu sao má»™t nhân váºt quan trá»ng như thằng Cưá»ng bá»—ng dưng tôi lại quên bẵng. ChÃnh nó má»›i là ngưá»i nắm vững bà máºt cá»§a tôi hÆ¡n ai hết.
Cưá»ng không những biết rõ tôi và Cẩm Phô hẹn nhau trong quán bà Thưá»ng mà nó còn biết tụi tôi hẹn nhau má»—i tuần mấy lần, má»—i lần bắt đầu từ mấy giá», mấy phút, mấy giây. Phú ghẻ mà không tiết lá»™ chuyện nà y ra thì thá»§ phạm nhất định là thằng Cưá»ng chứ không ai!
Vá» nhà , ăn qua loa và i chén cÆ¡m, tôi phóng ngay đến nhà Cưá»ng, bá» cả nghỉ trưa.
Cưá»ng Ä‘ang nằm trên bá»™ phản nghe nhạc. Thấy tôi, nó nhá»m dáºy cưá»i toe:
- Tối nay hẹn với em nữa hả ?
- Dẹp! - Tôi và o đỠngay - Tao định tá»›i há»i tá»™i mà y đây!
- Tá»™i gì ? - Cưá»ng rụt chân lại.
Tôi quắc mắt nhìn nó:
- Mà y nói gì vá»›i nhá» Liên móm váºy ?
Cưá»ng ngÆ¡ ngác:
- Tao có nói gì đâu!
- Không nói sao nó biết?
- Biết chyện gì ?
Bá»™ tịch ngây thÆ¡ cá»§a Cưá»ng cà ng khiến tôi Ä‘iên tiết. Tôi gầm lên:
- Thì chuyện tao vá»›i Cẩm Phô gặp nhau trong quán bà Thưá»ng chứ chuyện gì! Mà y đừng có giả bá»™.
- Trá»i đất! - Cưá»ng giÆ¡ hai tay lên trá»i - Ai thèm giả bá»™ vá»›i mà y là m chi!
- Nếu mà y không nói thì tại sao Liên móm lại biết? - Mắt tôi vẫn long lên sòng sá»c.
Cưá»ng vẫn má»™t má»±c kêu oan:
- Tao không nói tháºt mà ! Có thể nó biết là do Thùy Dương kể lại ...
Äang nói, chợt nháºn ra mình há»›, Cưá»ng tốp ngay lại. Nhưng đã trá»…. Tôi chỉ tay vô trán nó:
- Lòi Ä‘uôi rồi hén! Như váºy là mà y kể vá»›i Thùy Dương phải không?
Biết hết đưá»ng chối, Cưá»ng đà nh giả lả:
- Tháºt ra không phải tao kể ...
- Không mà y thì ai vô đây ? - Tôi nổi dóa, gầm gừ.
- Ừ, thì là tao! - Cưá»ng ấp úng - Nhưng không phải tao cố ý ...
Tôi hừ mũi:
- Như váºy chắc là mà y cố tình!
Cưá»ng gãi gáy:
- Tao không cố ý thiệt mà ! - Rồi nó tặc lưỡi - Äầu Ä‘uôi cÅ©ng tại tao bắt chước mà y!
Tôi tròn mắt:
- Bắt chước tao ?
Cưá»ng liếm môi:
- Ừ. Tao là m "liên lạc" cho mà y, báºt ngón tay riết thà nh quen. Äến khi hẹn hò vá»›i Thùy Dương , tao cÅ©ng chÄ©a chÄ©a ngón tay.
Äang giáºn, nghe nó nói tôi cÅ©ng phải phì cưá»i.
- Nếu chỉ có váºy là m sao Thùy Dương biết được bà máºt cá»§a tao ? - Tôi há»i lại.
Cưá»ng nhún vai:
- Nhưng Thùy Dương không hiểu được ý nghÄ©a cá»§a thứ ngôn ngữ bà hiểm đó. Thấy tao giÆ¡ giÆ¡ ngón tay, nó trố mắt há»i "Anh là m gì váºy?". Sợ nó tưởng tao bị bịnh phong giáºt, tao bèn giải thÃch cho nó hiểu và ngứa miệng nháºn xét: "Cẩm Phô nhạy hÆ¡n Thùy Dương nhiá»u! Bữa cÆ¡m trước tôi chỉ báºt ngón tay có má»™t cái là Cẩm Phô hiểu liá»n!". Không ngá» tao vừa nói xong, Thùy Dương bá»—ng phát khùng lên, không thèm nhìn mặt tao.
Tôi gáºt gù ra vẻ hiểu biết:
- Mà y khen Cẩm Phô thông minh hơn nó, nên nó tự ái chứ gì ?
- Không phải! - Cưá»ng thở dà i - Cái chÃnh là nó tưởng tao thưá»ng hẹn hò vá»›i Cẩm Phô. Thế là chẳng có cách nà o khác, tao đà nh phải kể chuyện mà y nhá» tao ...
Nghe Cưá»ng phân trần má»™t hồi, lòng tôi bá»—ng nguá»™i ngắt. Tôi chẳng còn muốn ăn tươi nuốt sống nó như dá»± định ban đầu nữa. Như váºy rõ rà ng nó không cố ý là m hại tôi. Chỉ tại mấy ngón tay cá»§a nó ưa táy máy mà ra.
Tôi ra khá»i nhà Cưá»ng và lững thững đạp xe giữa trưa nắng. Ná»—i giáºn há»n trong lòng tôi đã tiêu tan, thay và o đó là ná»—i lo ngay ngáy. Chuyện hẹn hò cá»§a tôi, chỉ tưởng má»™t hai ngưá»i biết ai dè, đổ bể tùm lum. Thằng Cưá»ng kể cho Thùy Dương, Thùy Dương kể cho Liên móm, còn Liên móm đã ngứa mồm kể cho ai chưa thì chỉ có trá»i má»›i biết!
Ngà y hôm sau cÅ©ng láºp lại y ngà y hôm trước. Lúc ra vá», Liên lướt ngang qua chá»— tôi và Phú ghẻ Ä‘ang đứng, cưá»i hì hì "chè bà Thưá»ng ngon quá hén?", và lần nà y trước khi lảng ra xa, nó còn nháy mắt vá»›i tôi má»™t cái đầy vẻ tinh quái.
Tôi u buồn nhìn Phú ghẻ:
- GiỠsao mà y ?
- Sao là sao ?
Tôi nuốt nước bá»t:
- Chẳng lẽ cứ đưa đầu chịu tráºn?
- Kệ xác nó! - Phú ghẻ khịt mÅ©i - Mà y cứ tảng lá»! Chá»c chừng và i bữa là nó chán liá»n!
Tôi nhăn mặt:
- Nhưng vấn đỠkhông phải ở chổ đó!
- Chứ chỗ nà o ?
Tôi thở dà i:
- Nó chá»c riết, tao hết dám hẹn vá»›i Cẩm Phô!
- Thì mà y nói vá»›i cẩm Phô! - Phú ghẻ hiến kế - Bảo Cẩm Phô dặn Liên móm đừng chá»c mà y nữa!
- Hay đấy! - Tôi gáºt gù, nhưng rồi tôi lại lắc đầu ngay - Nhưng tao vẫn thấy có cái gì đó không ổn! Äến nước nà y thì Liên móm có chá»c hay không chá»c, tao vẫn cảm thấy sao sao ấy! Äằng nà o thì nó cÅ©ng biết tá»ng chuyện bà máºt cá»§a tao! Nó không cần mở miệng trêu tao, chỉ nhìn tao thôi, tao cÅ©ng đã muốn chui xuống đất rồi!
Phú ghẻ trầm ngâm. Có lẽ nó đã hình dung ra tình huống khó xá» cá»§a tôi. Và chắc nó Ä‘ang nghÄ© kế. Tôi nhá»§ bụng và phấp phá»ng đưa mắt nhìn nó như nhìn má»™t báºc thần tiên chá» phép lạ.
Báºc thần tiên vừa nghÄ© ngợi vừa má»™t tay lái xe má»™t tay gãi ghẻ sồn sá»™t. Mãi má»™t lúc, nó má»›i lên tiếng:
- Váºy mà y vá»›i Cẩm Phô đừng hẹn nhau trong quán bà Thưá»ng nữa!
Tôi chưng há»ng:
- Không hẹn ở đó thì hẹn ở đâu ?
Phú ghẻ chép miệng:
- Tao cũng không biết!
Báºc thần tiên là m tôi xuôi xị:
- Nói như mà y thì nói là m cái cóc gì!
Nghe tôi trách, Phú ghẻ chẳng nói gì, mặt nó chạy dà i xuống.
Mãi đến khi sắp tới nhà nó mới day sang tôi:
- Cái đó mà y phải há»i Cẩm Phô ấy! Tụi con gái bao giá» cÅ©ng thông minh hÆ¡n con trai tụi mình!
Nhìn Phú ghẻ dắt xe lên lá», bá»—ng dưng tôi phát hiện ra nó vừa nói má»™t câu chà lý. Tháºt tôi chưa thấy đứa nà o ... ngu như nó.
|

23-08-2008, 07:17 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 13:
Phú ghẻ là chúa xúi báºy. Không biết nó ngốc tháºt hay ngốc giả bá»™ mà xúi tôi là m toà n chuyện "xưa nay chưa ai là m".
Ai Ä‘á»i con trai hẹn hò vá»›i con gái mà phải Ä‘i nhá» ngưá»i con gái "giá»›i thiệu" cho mình má»™t và i Ä‘iểm hẹn. Tôi mà dại dá»™t nghe lá»i nó, ngoác miệng há»i Cẩm Phô, chắc Cẩm Phô tưởng tôi vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần.
Dù ra sao thì ra, tôi quyết không nghe lá»i Phú ghẻ. Tôi tá»›i nhà Cưá»ng.
Thấy tôi lại mò đến, Cưá»ng rụt cổ:
- Lại đến há»i tá»™i gì nữa đây?
Tôi ngồi xuống ghế:
- Tao tới nhỠmà y.
Cưá»ng thở phà o:
- NhỠchuyện gì?
- Thì chuyện đó chứ chuyện gì! - Tôi gãi đầu - Tối nay mà y ghé nhà Cẩm Phô giùm tao!
Cưá»ng cưá»i:
- Chĩa chĩa ngón tay nữa hả?
Tôi gáºt đầu:
- Ừ, tao cần gặp mặt nó gấp! Khoảng một rưỡi trưa mai!
Cưá»ng tròn mắt:
- CÅ©ng trong quán bà Thưá»ng?
- Thằng nà y há»i lạ! - Tôi nhăn mặt - Không gặp ở đó thì gặp ở đâu?
Cưá»ng vẫn nhìn tôi lom khom:
- Mà y hết sợ Liên móm rồi hả?
Tôi thở dà i:
- Ngà y mai tao gặp Cẩm Phô lần cuối cùng!
Lá»i tuyên bố cá»§a tôi khiến Cưá»ng sá»ng sốt. Nó lắp bắp:
- Ớ... ơ...
- Mà y ở đó mà "ú ớ"! Tao vỠđây!
Nói xong, không đợi Cưá»ng kịp hoà n hồn, tôi bá» vá».
Tối đó, tôi trằn trá»c mãi. Tôi đã quyết định rồi. Ngà y mai tôi sẽ nói vá»›i Cẩm Phô là tôi sẽ không gặp nó nữa. Tôi cÅ©ng nói cho nó biết tôi không gặp nó nữa không phải là vì tôi hết yêu nó mà vì lÅ© bạn trá»i đánh cá»§a nó ngà y nà o cÅ©ng lôi tôi ra chá»c ghẹo. Nhất là con Liên móm. Nó á»· có cái miệng móm nó muốn nói gì thì nó nói! Nó nói riết, chắc từ giỠđến già tôi hết dám yêu ai! Tôi cÅ©ng nói cho Cẩm Phô biết tôi quyết định không gặp nó còn là vì tôi lo cho bản thân cá»§a nó nữa. Nếu con nhá» móm xá»m kia cứ nói ra nói và o, trước sau gì câu chuyện bà máºt kia giữa tôi và nó cÅ©ng sẽ đến tai ba mẹ nó. Lúc đó, muốn thoát nạn, nó chỉ có nước bá» xứ ra Ä‘i.
Hết ý nà y đến ý kia, tôi nằm thao thức, lan man nghÄ© ngợi. Trong lòng tôi chất chứa toà n những chuyện buồn thương, oán trách. Ngà y mai nghe tôi "trút bầu tâm sá»±", chắc Cẩm Phô nước mắt rưng rưng. Thấy tôi vì lo lắng cho nó đà nh để trái tim tan vỡ, chắc nó sẽ sụt sùi như mưa ngâu tháng bảy. Chắc nó sẽ không thèm nhìn mặt Liên móm. à nghÄ© đó khiến ná»—i giáºn há»n trong lòng tôi nguôi ngoai được má»™t chút. Và tôi ngá»§ thiếp Ä‘i.
Hôm sau trên đưá»ng đạp xe đến quán bà Thưá»ng, tôi cứ dòm dáo dác. Dòm đến lần thứ... hai mươi, cổ tôi má»i nhừ. Nhưng tôi không thể nà o ra lệnh cho cái đầu nằm im trên cổ được. Nó hết ngoẹo bên nà y lại ngoẹo bên kia.
Từ trước đến nay, những lần Ä‘i đến chá»— hẹn vá»›i Cẩm Phô, tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng má»™t mạch, chẳng thèm dòm quanh, ngó quất lôi thôi. Nhưng từ hôm Liên móm mở miệng trêu, tôi không còn giữ được vẻ thản nhiên đó nữa. Dá»c đưá»ng đến quán bà Thưá»ng, lúc nà o tôi cÅ©ng cảm thấy Liên móm và Thùy Dương Ä‘ang nấp ở má»™t xó xỉnh nà o đó để rình ráºp theo dõi, nhất cá», nhất động cá»§a tôi.
DÄ© nhiên tôi biết những suy nghÄ© đó là phi lý nhưng cứ chốc chốc tôi lại ngoảnh cổ dòm sau lưng và lia mắt quan sát từng gốc cây, cá»™t Ä‘iện ven đưá»ng xem thá» có gì khả nghi không. Cảm giác đó tháºt là khốn khổ. Cứ hệt như mình là má»™t kẻ bất lương.
Cẩm Phô dÄ© nhiên không biết đến những gì Ä‘ang xảy ra trong lòng tôi. Vừa trông thấy tôi nó đã há»i ngay:
- Là m gì mặt mà y anh bà xị váºy?
Tôi cưá»i méo xẹo:
- Có gì đâu!
Cẩm Phô đưa tay hất mớ tóc ra sau lưng, mắt nheo nheo:
- Anh hẹn Cẩm Phô ra đây để nghe anh nói dối hả?
Con nhá» Cẩm Phô nà y! ChÆ¡i vá»›i Liên móm riết, bây giá» nó ăn nói toà n giá»ng móc há»ng! Äã váºy, tôi chả thèm đắn Ä‘o nữa. Bằng má»™t giá»ng ấm ức, tôi kể tất tần táºt những "tá»™i ác" cá»§a Liên móm mấy ngà y vừa qua. Và tôi ngáºm ngùi tuyên bố quyết định cá»§a mình.
Cẩm Phô ngồi nghe, không nói má»™t lá»i. Chỉ đến khi tôi tuyên bố "chia tay", nó má»›i nhếch môi:
- Chỉ có váºy mà anh không muốn gặp Cẩm Phô nữa?
Tôi ấp úng:
- Tôi sợ cho Cẩm Phô!
- Tôi không sợ, việc gì anh phải sợ?
Câu há»i cá»§a Cẩm Phô khiến tôi cứng há»ng. Không biết đáp sao, tôi đà nh kể cho Cẩm Phô nghe tâm trạng khổ sở cá»§a tôi trên đưá»ng đạp xe đến đây.
Nghe xong, Cẩm Phô tặc lưỡi:
- Váºy tôi vá»›i anh đừng đến chổ nà y nữa là xong!
Tối hôm qua, tôi tưởng tượng khi nói chuyện chia tay, Cẩm Phô nếu không ngất xỉu cÅ©ng sụt sịt. Nà o ngá» nó tỉnh khô. Tháºm chà nó còn tán thà nh ý định cá»§a tôi má»™t cách ***ng vánh.
Tôi là ngưá»i đỠnghị "không gặp nhau nữa", nhưng đến khi Cẩm Phô đồng ý vá»›i đỠnghị đó, tôi lại xìu như bún. Nếu bây giá» có má»™t ngưá»i ngất xỉu thì chắc chắn ngưá»i đó là tôi, chứ không phải Cẩm Phô. Con gái gì mà lòng gang dạ sắt!
Cẩm Phô ngó tôi:
- Anh là m sao váºy?
Tôi đáp như kẻ chết rồi:
- Mai mốt không gặp Cẩm Phô nữa, tôi buồn lắm!
- Ai bảo anh là không gặp?
Tôi buồn thỉu buồn thiu:
- Gặp trên trưá»ng thì nói là m gì?
- Ai bảo anh là gặp trên trưá»ng?
Cẩm Phô là m tôi ngẩn ngơ quá đỗi. Tôi nhìn nó lạ lùng:
- Chứ gặp ở đâu?
- Ở nhà chị Cẩm Phiêu!
Cẩm Phiêu là chị cá»§a Cẩm Phô. Chị đã lấy chồng ra ở riêng hai năm nay. Nhà chị ở gần bến xe thị trấn. Tôi chưa gặp chị bao giá», chỉ nghe Phú Ghẻ "tưá»ng thuáºt" sÆ¡ qua khi kê khai lý lịch cá»§a Cẩm Phô dạo ná». Vốn sẵn ấn tượng vá» ba mẹ Cẩm Phô, tôi vừa mừng vừa á»›n:
- Chị Cẩm Phiêu có... giống tÃnh ba mẹ Cẩm Phô không?
Tôi không dám nói "dữ" bèn sá»a lại là "giống tÃnh ba mẹ". Cẩm Phô là đứa thông minh. Nó hiểu ngay tôi muốn nói gì, nên mỉm cưá»i đáp:
- Chị Cẩm Phiêu hiá»n khô hà !
Nụ cưá»i cá»§a Cẩm Phô lúc nà y đẹp như nụ cưá»i cá»§a thiên thần. Äúng là chỉ có thiên thần thứ thiệt má»›i tìm ra lối thoát nhanh ***ng và dá»… dà ng như thế. Nếu không có nó, tôi chẳng biết tiếp tục chuyện tình cá»§a mình ở đâu. Nếu không có nó, trước đây tôi đã gặp hiểm há»a khi dại dá»™t đột nháºp vô nhà nó má»™t mình má»™t bóng. Phú ghẻ nói đúng, tụi con gái thông minh hÆ¡n tụi con trai gấp tỉ lần. Và Cẩm Phô là đứa con gái thông minh nhất trong những đứa con gái. Váºy mà tôi nỡ giáºn dá»—i đòi chia tay vá»›i nó vì má»™t chuyện cá»n con không đáng má»™t đồng xu. Cà ng nghÄ© ngợi, tôi cà ng cảm thấy xấu hổ. May mà Cẩm Phô tưởng tôi đỠmặt vì trưa nắng.
- Nhưng không phải đến nhà chị Cẩm Phiêu ngồi chÆ¡i đâu à nghen! - Cẩm Phô cưá»i cưá»i nhìn tôi - Anh phải ôm táºp tá»›i đó há»c chung vá»›i Cẩm Phô!
Lá»i đỠnghị bất thần cá»§a Cẩm Phô khiến tôi giáºt thót. Ná»—i hân hoan chưa kịp ngấm và o... lục phụ ngÅ© tạng đã vá»™i và ng nhưng chá»— cho sá»± lo âu. Tôi là đứa há»c hà nh chẳng ra ôn gì, năm nà o cÅ©ng ì à ì ạch như trâu kéo cà y. Ngưá»i ta bảo "xấu che, tốt khoe". Váºy mà Cẩm Phô lại yêu cầu tôi há»c chung vá»›i nó. Há»c chung vá»›i nó chẳng khác nà o vá»— ngá»±c xưng tên "Tưởng gì chứ chuyện há»c táºp, từ trước đến giá» chưa thằng nà o sợ thằng nà y".
Nhưng tôi không thể thoái thác. Thoái thác chẳng khác nà o "chưa đánh đã khai". Rằng tôi là ngưá»i đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Rằng tôi sợ há»c còn hÆ¡n sợ quỉ má»™t giò. Vả lại, từ chối chuyện há»c chung có nghÄ©a là tôi từ chối luôn cả cÆ¡ may tình cảm cá»§a mình. Từ chối má»™t lần là mãi mãi chia tay.
Không còn cách nà o khác, tôi đà nh phải gáºt đầu và chiá»u hôm đó tôi phóng xe xuống nhà Phú ghẻ.
- Chết tao rồi, mà y ơi! - Vừa bước và o nhà tôi vừa hổn hển kêu lên.
Phú ghẻ sỠtay lên vai tôi:
- Mà y còn sống nhăn mà !
Tôi ngồi phịch xuống ghế:
- Nhưng mà sắp chết!
- Mà y định uống thuốc ngủ tự tỠhả?
- Thuốc ngá»§ cái đầu mà y! Sắp tá»›i Cẩm Phô bắt tao há»c chung vá»›i nó!
Rồi không đợi Phú ghẻ há»i tá»›i há»i lui, tôi kể cho nó nghe ná»™i dung cuá»™c gặp gỡ giữa tôi và Cẩm Phô hồi trưa.
Không quan tâm đến sá»± lo lắng cá»§a tôi, Phú ghẻ cưá»i toe:
- Thấy chưa! Tao đã bảo là Cẩm Phô nó sẽ nghĩ ra một điểm hẹn mới cho tụi mà y mà !
Tôi hừ mũi:
- Äây là "Ä‘iểm há»c" chứ không phải là "Ä‘iểm hẹn"
- Há»c hay hẹn gì cÅ©ng váºy thôi! Äằng nà o tụi mà y cÅ©ng có chá»— để gặp nhau!
Tôi thở dà i:
- Nhưng tao có biết cóc khô gì mà há»c chung vá»›i nó! Há»c chung vá»›i nó chỉ tổ lòi cái dốt cá»§a mình ra!
- Mà y yên chÃ! Cẩm Phô nó còn há»c dốt hÆ¡n mà y nhiá»u!
- Xạo Ä‘i mà y! - Tôi nhìn Phú ghẻ giá»ng bán tÃnh bán nghi - Trên Ä‘á»i là m gì có đứa há»c dốt hÆ¡n tao!
Phú ghẻ khịt mũi:
- Nhưng Cẩm Phô là má»™t đứa như váºy! Mấy đứa con gái đẹp đẹp bao giá» cÅ©ng há»c dốt!
Tôi bĩu môi:
- Ai bảo mà y váºy?
- Cần gì ai bảo! Cẩm Phô năm ngoái há»c lá»›p mưá»i, năm nay cÅ©ng há»c lá»›p mưá»i, chẳng lẽ như váºy gá»i là ... há»c giá»i?
Sá»± tiết lá»™ cá»§a Phú ghẻ là m tôi chưng há»ng. Tôi há hốc mồm:
- Nó... lưu ban?
Phú ghẻ nhún vai:
- Chứ còn gì nữa! Nó há»c lá»›p mưá»i bên Trần Cao Vân, thằng Luyện há»c lá»›p mưá»i bên Huỳnh Thúc Kháng, nếu nó không bị lưu ban, là m sao em nó há»c ngang lá»›p vá»›i nó được!
Tôi nhìn ra đưá»ng và thở má»™t hÆ¡i dà i thưá»n thượt. Lòng tôi bá»—ng chốc não ná». Tôi không ngá» Cẩm Phô đã từng há»c lá»›p mưá»i năm ngoái. Như váºy là nó lá»›n hÆ¡n tôi má»™t tuổi. Nó không chỉ là "chị hai nhá» Châu" mà còn đáng mặt là m "chị hai" cá»§a tôi nữa.
Phú ghẻ không hiểu bụng dạ tôi. Thấy tôi mặt mà y á»§ ê, nó tưởng tôi chán ngán vì vá»› phải má»™t ngưá»i yêu há»c hà nh chẳng ra gì. Nó tưởng tôi tuyệt vá»ng vì đã dốt lại trót "trao thân gởi pháºn" cho má»™t ngưá»i còn dốt hÆ¡n, tương lai sẽ Ä‘en như má»±c tà u pha hắc Ãn. Vì váºy, nó vá»— vai tôi, giá»ng trấn an:
- Mà y đừng buồn! Cẩm Phô mặc dù bị lưu ban nhưng cÅ©ng giá»i hÆ¡n cả khối đứa!
Cái lối bà o chữa vụng vá» cá»§a Phú ghẻ, con nÃt cÅ©ng không tin nổi! "Giá»i hÆ¡n cả khối đứa" nhưng vẫn cứ bị "lưu ban" thì "giá»i hÆ¡n" là m cái cóc khô gì!
Nhưng tôi mặc xác Phú ghẻ, không thèm vặn vẹo. Tôi chỉ chép miệng:
- Nhưng tao vẫn thấy sợ sợ là .
- Sợ chuyện gì?
Tôi gãi đầu:
- Thì chuyện há»c chung ấy!
- Việc quái gì phải sợ! Nó giá»i hÆ¡n cả khối đứa nhưng đâu có giá»i hÆ¡n mà y! - Phú ghẻ trấn an tôi.
Tôi tặc lưỡi:
- ChÃnh vì nó không giá»i hÆ¡n tao nên tao má»›i sợ!
Phú ghẻ lắc đầu:
- Tao không hiểu! Mà y nói gì nghe bà hiểm quá!
Tôi cưá»i gượng gạo:
- Hai đứa dốt há»c chung vá»›i nhau, nó há»i tao, tao trÆ¡ mắt ếch, tao há»i nó, nó giương.... mắt nai, váºy há»c chung để là m cái khỉ mốc gì!
Phú ghẻ dòm tôi lom khom:
- Chứ chẳng lẽ mà y muốn nó giá»i hÆ¡n mà y?
- Không! - Tôi toét miệng cưá»i - Tao muốn tao giá»i hÆ¡n nó!
- Dễ thôi! Chỉ sợ mà y không có quyết tâm!
Phú ghẻ vừa nói, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò.
Tôi nhìn lại nó:
- Là m sao má»›i gá»i là "có quyết tâm?"
Phú ghẻ liếm môi:
- Mà y không được copy bà i là m cá»§a tao nữa! Phải tá»± mình há»c hà nh đà ng hoà ng!
Tôi "xì" một tiếng:
- Tưởng gì! Tao thèm và o cóp-pi bà i là m của mà y!
- Mà y lại dốc tổ! - Phú ghẻ nheo nheo mắt.
- Äể rồi xem! - Tôi thu nắm tay lại - Bắt đầu từ ngà y mai, tao sẽ cho mà y biết tao là má»™t con ngưá»i như thế nà o!
Sau khi tuyên bố má»™t câu chắc nịt như Ä‘inh đóng cá»™t, tôi hầm hầm bá» vá».
Tôi rÆ¡i và o kế khÃch tướng cá»§a Phú ghẻ mà không biết.
Kể từ hôm đó, tôi như trở thà nh má»™t con ngưá»i khác. Há»… Ä‘i há»c vá» tá»›i nhà , ăn qua loa và i chén cÆ¡m xong là tôi ôm táºp ra sau vưá»n ngồi há»c. Ngà y nà o cÅ©ng váºy.
Há»c đến tối má» tối mịt, đến khi không còn Ä‘á»c thấy chữ nữa, tôi má»›i vứt táºp trên bãi cá» và đứng dáºy xách thùng Ä‘i múc nước tưới hoa.
Tưới hoa xong tôi lại và o phòng chong đèn ngồi... há»c tiếp.
Thấy tôi đột ngá»™t đổi tÃnh, nhá» Châu lạ lắm. Nó tò mò quan sát tôi như thể quan sát má»™t quái váºt đến từ... ká»· Jura.
Nó tò tò đi theo tôi riết đến nỗi tôi phát bực, gắt:
- Mà y là m cái trò gì mà cứ lẽo đẽo bám theo tao hoà i váºy?
NhỠChâu gãi tai:
- Em coi thá»!
- Coi cái gì? - Tôi hầm hè - Tao có phải là khỉ sở thú đâu mà mà y theo coi!
NhỠChâu chớp mắt:
- Em coi thá» tại sao anh siêng há»c bất tá» như váºy?
Tôi ngẩng mặt nhìn trá»i:
- Tao há»c siêng từ hồi nà o đến giá» chứ bá»™!
NhỠChâu "xì" một tiếng:
- Siêng há»c mà đòi xuống nhà ngoại Ä‘i chăn bò!
Nhá» Châu nhắc chuyện cÅ© khiến tôi đỠmặt. Tôi áºm ừ:
- Hồi đó khác, bây giỠkhác! Bây giỠtao lớn rồi, tao phải... có ý thức chứ!
Thấy tôi ăn nói có vẻ chững chạc, trịnh trá»ng, nhá» Châu không dám cà khịa nữa. Nó đứng nhìn sững tôi má»™t hồi, rồi quay lưng chạy vụt vô bếp. Chắc nó Ä‘i kể vá»›i mẹ tôi vá» việc má»™t đứa lưá»i chảy thây như tôi đột nhiên lại đâm ra "có ý thức" má»™t cách không thể nà o tin ná»—i.
Có lẽ nhá» Châu tỉ tê vá»›i mẹ tôi tháºt. Nên trong bữa cÆ¡m tối hôm đó, tôi thấy mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt âu yếm gấp bá»™i ngà y thưá»ng.
Và qua ngà y hôm sau, trong mâm cÆ¡m thình lình xuất hiện đĩa thịt bò xà o thÆ¡m phức và chá»…m chệ má»™t tô canh bà đỠnấu vá»›i Ä‘áºu phá»™ng. Ngưá»i ta đồn, bà đỠăn bổ óc. Mẹ tôi cho tôi ăn món nà y chắc muốn đầu óc tôi thông minh sáng láng như con ngưá»i ta. Mẹ tôi sợ tôi biếng nhác lâu ngà y, đầu óc sinh ra mụ mẫm, há»c trước quên sau, há»c sau quên trước. Còn dÄ©a thịt bò chắc là để tăng thêm chất dinh dưỡng cho má»™t ngưá»i "suốt ngà y chỉ biết lo há»c" như tôi.
Lâu nay nhà tôi chỉ toà n ăn cá và các loại rau củ, nay vớ được đĩa thịt xà o, tôi ăn ngấu nghiến, hệt như một kẻ sắp chết đói, chết khát tới nơi.
Mẹ tôi ngồi bên, không những chẳng la rầy, chốc chốc lại còn lên tiếng "cổ vũ":
- Ăn đi con! Ăn nữa đi con!
Nhá» Châu thưá»ng ngà y hay dà nh ăn vá»›i tôi, bữa nay hình như nháºn hiệu lệnh từ trước, suốt từ đầu đến cuối bữa ăn, nó tuyệt nhiên không rá»› đũa đến đĩa thịt thÆ¡m nứt mÅ©i kia lấy má»™t lần, là m như đó không phải là đĩa thịt bò mà là ... má»™t quả bom nguyên tá» váºy.
Sá»± siêng năng đột ngá»™t cá»§a tôi lay động đến cả trái tim sắt đá cá»§a ba tôi. Trong bữa ăn, ông không nói gì nhưng đến tối, lúc tôi Ä‘ang ngồi há»c trong phòng, ông lặng lẽ bước và o và tiến sát đến sau lưng tôi.
Tôi biết ông và o nhưng tôi không ngẩng đầu lên, cứ chúi mÅ©i và o cuốn táºp trước mặt. Mặc dù không là m gì sai trái, há»… có ông đứng bên, tim tôi lại Ä‘áºp thình thịch. Bao giá» cÅ©ng váºy. Äiá»u đó gần như là má»™t phản ứng tá»± nhiên, có nguồn gốc từ xa xưa lắm, có lẽ từ ngà y tôi lãnh cú "thiết cước" cá»§a ông lần đầu tiên và o mảnh be sưá»n non ná»›t.
Tôi hồi há»™p ngồi phÃa trước, ba tôi câm nÃn đứng phÃa sau, hệch như cảnh mèo rình chuá»™t. Mãi má»™t lúc lâu, khi biết chắc cuốn sách trên tay tôi là cuốn giáo khoa chứ không phải cuốn "tá»± há»c ghi ta" hay má»™t cuốn truyện võ hiệp vá»› vẫn nà o, ba tôi má»›i nhẹ bước quay ra sau khi buông thõng má»™t câu:
- Kêu con Châu là m nước chanh cho mà uống!
TÃnh cách cá»§a ba tôi hoà n toà n xa lạ vá»›i những biểu hiện má»m yếu. Lần nà y cÅ©ng váºy, giá»ng nói cá»§a ông chẳng có lấy má»™t chút dịu dà ng. Nhưng dù sao, so vá»›i vẻ lạnh lẽo thưá»ng ngà y thì sá»± quan tâm cá»§a ông đối vá»›i tôi như váºy đã là nồng nhiệt lắm. Tháºm chà tôi còn nghÄ© rằng biết đâu ông vừa bước ra khá»i phòng vừa rưng rưng nước mắt, vì không ká»m giữ được ná»—i xúc động khi bắt gặp cái cảnh thằng con mình chong đèn ngồi há»c, cái hình ảnh mà từ khi sinh ra tôi đến giỠông chỉ nhìn thấy trong mÆ¡...
Ba tôi, và cả mẹ tôi lẫn em gái tôi nữa, đâu có biết rằng sở dÄ© tôi siêng há»c bất tá» như váºy là vì tôi sợ "quê mặt" khi há»c chung vá»›i Cẩm Phô chứ chẳng phải tôi "có ý thức ý thiếc" gì ráo. Nếu há»c cho tôi hoặc cho gia đình tôi thì ... còn lâu!
Hè vừa rồi há»c để thi chuyển cấp, tôi há»c còn chẳng ra hồn, suýt chút nữa phải "chuyển ngà nh" vá» quê chăn bò cho ngoại, huống chi bây giá» Ä‘ang giữa năm há»c, tôi ngu gì gò lưng tôm há»c lấy há»c để cho khổ thân! Nhưng dù váºy, thấy má»i ngưá»i vì cái sá»± siêng há»c đột xuất cá»§a tôi mà đâm ra quấn quÃt cả lên và thay nhau chăm sóc tôi từng li từng tÃ, tôi mÆ¡ hồ nháºn thấy cái sá»± siêng năng ở Ä‘á»i xem ra cÅ©ng lắm hay ho!
Chỉ có Phú ghẻ là biết rõ "động cÆ¡ Ä‘en tối "cá»§a tôi. Nhưng nó là thằng kÃn miệng. Trước sau không há» "tố giác" bà máºt cá»§a tôi vá»›i bất cứ ai.
Cứ chiá»u chiá»u và o khoảng bốn rưỡi, năm giá», nó đạp xe đến nhà tôi kèm tôi há»c. Nó muốn tôi đừng copy nó thì nó phải có nghÄ©a vụ là m sao cho tôi nếu không giá»i hÆ¡n thì Ãt ra cÅ©ng giá»i bằng nó. Äó là lẽ đương nhiên.
Phú ghẻ há»c giá»i, táºn tình vá»›i bạn nhưng có cái táºt là hay đổ quạu.
Bữa đầu tiên chỉ tôi há»c, thấy tôi lÆ¡ đãng, nó độp liá»n:
- Cặp mắt mà y để ở đâu váºy?
- Thì vẫn để trên mũi chứ đâu!
- Há»c ra há»c, giỡn ra giỡn! - Phú ghẻ sừng sá»™ - Mà y mà còn giở cái giá»ng đó ra lần nữa là tao bá» vá» ráng chịu à !
Thấy Phú ghẻ má»›i là m thầy chưa được năm phút mà đã bà y đặt quát tháo, tôi định ngoác mồm nói "Bá» vá» cái đầu mà y!" nhưng sá»±c nhá»› lần nà y tôi há»c không phải vì tôi mà vì... Cẩm Phô nên đà nh đấu dịu:
- Äể từ từ tao há»c! Mà y là m gì dữ váºy!
Nhưng hai "thầy trò" chỉ ngồì vá»›i nhau thân ái được chừng mưá»i lăm phút, Phú ghẻ bá»—ng khám phá ra tôi đần độn hÆ¡n nó tưởng, liá»n ngả ngưá»i và o thà nh ghế, kêu lên bằng má»™t giá»ng thảm thiết:
- Trá»i Æ¡i!
- Æ i - Tôi phì cưá»i đáp.
Phú ghẻ đứng phắt dáºy, mặt hầm hầm:
- Mà y ở đó mà "Æ¡i"! Tao vá»!
Nói xong, nó đùng đùng bước ra cá»a.
Tôi phải chạy theo nÃu tay nó, miệng rối rÃt:
- Thôi, thôi, tao không giỡn nữa!
Phú ghẻ giáºt tay ra:
- Kệ mà y! Tao vá»!
Tôi lại chộp lấy tay nó:
- Thôi mà ! giáºn hoà i!
Thấy tôi nhất định không cho nó vá», Phú ghẻ quay mặt lại:
- Mà y thỠđi!
- Thá» sao?
- Thá» sẽ ngồi há»c đà ng hoà ng!
Tôi giÆ¡ tay lên trá»i:
- Thá» sẽ ngồi há»c đà ng hoà ng!
Phú ghẻ nhìn tôi lom khom:
- Äứa nà o nói láo thì sao?
Tôi nuốt nước bá»t:
- Thì xe cán chết... đứa kia!
"Vù" má»™t cái, Phú ghẻ ra tá»›i ngoà i sân. Lần nà y không chá»™p tay nó được, tôi bèn phóng ngưá»i ôm lấy hai chân nó. Và nằm lăn dưới đất, tôi ngoác mồm kêu inh á»i:
- Xe sẽ cán chết đứa nà o nói láo còn đứa kia vô can!
Phú ghẻ lắc đầu vẻ ngán ngẩm. Nó không nói, cÅ©ng không cưá»i, chỉ thất thểu quay và o bà n há»c. Nó có vẻ khoái là m bạn tôi hÆ¡n là là m thầy tôi.
Nhưng tôi chỉ trêu tức Phú ghẻ mấy bữa đầu. Những ngà y kế tiếp, sá»± chăm chỉ cá»§a tôi khiến Phú ghẻ ngạc nhiên tá»™t độ. CÅ©ng như nhá» Châu, nó không tin và o mắt mình. Nó không tin tôi là thằng Chuẩn nó quen biết từ hồi há»c lá»›p sáu. Thằng Chuẩn đó lưá»i kinh ngưá»i chứ đâu có như thằng Chuẩn Ä‘ang ngồi nghểu cổ trước mặt nó và đang há hốc mồm uống từng lá»i nó giảng.
Phú ghẻ chÆ¡i đòn khÃch tướng, lừa cho tôi há»c. Nhưng đến khi tôi chịu há»c, mặt nó thuá»—n ra vì kinh ngạc. Và cả sung sướng nữa. Nó hân hoan tuyên bố:
- Nếu cứ như thế nà y, mà y sẽ đứng nhất lớp!
Tôi vung tay:
- Nhất trưá»ng nữa!
- Ngồi lại đà ng hoà ng đi!
Nhưng chỉ má»™t lát sau, Phú ghẻ quên ngay trò phá bỉnh cá»§a tôi. Nó lại gáºt gù biểu dương tôi:
- Mà y quả sáng dạ hơn tao tưởng!
Nhưng dù "sáng dạ" đến đâu, tôi cÅ©ng không thể Ä‘uổi kịp chương trình ở lá»›p. Bá» bê bà i vở quá lâu nên dù được Phú ghẻ kè táºn lá»±c, tôi cùng chỉ nhúc nhÃch từng bước má»™t, không thể nhảy vá»t má»™t cái thà nh nhất trưá»ng ngay được.
CÅ©ng vì váºy tôi chưa thể hiên ngang ôm táºp đến nhà chị Cẩm Phiêu để há»c chung vá»›i "chị hai nhá» Châu", dù trái tim tôi ngà y nà o cÅ©ng nhắc chằm chặp. Tôi nấn ná đợi cho trình độ há»c vấn cá»§a mình nâng cao thêm và i cen-ti-met nữa.
Trong những ngà y nà y, Cẩm Phô chắc nhớ tôi lắm. Nên một hôm đang ngồi chơi ở nhà Phú ghẻ, tôi thấy thằng Luyện chạy qua.
- Chị Cẩm Phô há»i anh sao không Ä‘i há»c? - Luyện nói, mắt nhìn tôi vẻ dò xét.
Tôi ngơ ngác:
- Hồi sáng tao có Ä‘i há»c mà !
Luyện bằng tuổi tôi, nhưng tôi coi nó như "em" nên xưng hô "mà y tao" thoải mái.
- Äi há»c thêm kìa! - Luyện nheo nheo mắt, chắc nó tưởng tôi giả bá»™.
Nhưng tôi quên tháºt. Phải ngá»› ngưá»i ra má»™t hồi, tôi má»›i hiểu Luyện muốn nói gì.
- À! - Tôi khịt mÅ©i - Mà y vá» nói vá»›i Cẩm Phô là và i bữa nữa tao má»›i Ä‘i được! Hổm rà y tao báºn... Ä‘i kiếm mấy cây hồng dại vá» ghép nhánh!
Tôi vừa nói vừa dòm chừng Phú ghẻ, sợ nó ngứa miệng nói báºy. Nhưng Phú ghẻ chỉ ngồi cưá»i cưá»i. Sao tá»± dưng nó bá»—ng dá»… thương ghê váºy không biết?
|

23-08-2008, 07:18 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 14:
Tôi nói vá»›i thằng Luyện chừng và i bữa nữa tôi sẽ Ä‘i "há»c thêm". Nhưng chương trình khổ luyện nhằm lấy lại những gì đã mất kéo dà i cả tháng trá»i đằng đẵng.
Trong thá»i gian đó, Cẩm Phô không thèm nhìn mặt tôi. Nó chỉ sai thằng Luyện đến gặp.
Luyện đến mang theo má»™t lô câu há»i:
- Bá»™ anh giáºn chị Cẩm Phô hả?
- Äâu có!
- Váºy sao anh không ghé nhà chị Cẩm Phiêu?
- Tao đã nói rồi. Tao báºn.
- Chừng nà o anh má»›i hết báºn?
Tôi gãi cằm:
- Tao cũng không biết nữa.
Lần nà o, Luyện cÅ©ng há»i tôi những câu há»i đó. Và tôi cÅ©ng chỉ biết trả lá»i mÆ¡ hồ như váºy. Sau và i lần Cẩm Phô đâm chán, không thèm sai Luyện Ä‘i "nắm tình hình" nữa.
Cẩm Phô đâu có biết tôi nhá»› nó còn hÆ¡n nó nhá»› tôi nhiá»u. Tôi nóng lòng được gặp lại nó biết bao. Nếu không bị thôi thúc bởi ước muốn sá»›m được gặp lại nó, tôi đã chẳng vùi đầu há»c hùng hục như má»™t tên tù khổ sai như thế.
Tôi vốn không phải là đứa thông minh sáng láng. ChÆ¡i bá»i tôi chẳng bằng Cưá»ng. Há»c hà nh tôi thua Phú ghẻ. Ở nhà ai cÅ©ng bảo tôi lù đù, cháºm chạp. Ba tôi ưa so sánh, gá»i tôi là "thằng đầu bò". Mấy con bò nhà ngoại tôi mà nghe thấy, chắc chúng buồn lắm. Giữa tôi và chúng, chưa biết ai ngu hÆ¡n ai! Nói chung, tôi chỉ vÄ© đại dưới mắt má»—i má»™t ngưá»i. Äó là nhá» Thảo hà ng xóm. Vá»›i nó, tôi luôn luôn là số má»™t.
Tôi là má»™t đứa đần độn như váºy, nếu không vì Cẩm Phô, chẳng việc gì tôi phải tá»± hà nh hạ mình cho chết xác. ChÃnh vì nó, chÃnh vì cái chức "chị hai nhá» Châu" mà tôi dá»± định phong cho nó, tôi đà nh phải "lấy cần cù, bù khuyết Ä‘iểm". Tôi há»c ngà y há»c đêm. Tôi há»c đến toát mồ hôi trán, váng mồ hôi đầu. Ròng rã cả tháng trá»i như váºy.
Nói cho chÃnh xác, từ hôm đầu tiên Luyện há»i thăm sức khá»e tôi ở nhà Phú ghẻ cho đến buổi chiá»u tôi có thể đà ng hoà ng gấp táºp lại và bước ra khá»i phòng vá»›i tư thế đĩnh đạc cá»§a má»™t thằng Chuẩn vừa "đại tu" lại đầu óc, trái đất đã quay chung quanh nó cả thảy là hai mươi sáu vòng.
Tá»›i ngà y thứ hăm bảy, tôi Ä‘i lùng thằng Luyện. Tôi mò xuống táºn bá» sông, nÆ¡i nó và thằng Cưá»ng cùng má»™t lô má»™t lốc những đứa Huỳnh Thúc Kháng khác Ä‘ang thi nhau lặn hụp.
Thấy tôi thình lình xuất hiện, Cưá»ng mừng rÆ¡n. Nó toét miệng cưá»i vồn vã:
- Mà y kiếm tao hả?
Tôi bĩu môi:
- Kiếm mà y là m cái mốc gì! Tao đi kiếm thằng Luyện!
Nghe thấy tôi Ä‘i kiếm nó, Luyện quà y quả lá»™i và o bá».
- Mà y nói với Cẩm Phô là tao ghép hoa xong rồi. Ngà y mai tao sẽ ghé nhà chị Cẩm Phiêu.
Luyện vuốt mái tóc ướt:
- Mấy gi�
- Hai giá». Mà y nói Cẩm Phô tá»›i trước đợi tao. Tá»›i đó má»™t mình tao sợ lắm.
Luyện "ừ". Rồi nó rủ:
- Anh xuống tắm không?
Tôi từ chối:
- Äể bữa khác! Chiá»u nay tao báºn lắm!
Tôi không dám nói vá»›i Luyện là tôi Ä‘ang thèm nhảy xuống nước muốn chết, nhưng tôi phải vá» coi lại bà i vở để chuẩn bị cho cuá»™c chạm trán ngà y mai. Äây là kỳ thi cá»±c kỳ đặc biệt trong cuá»™c Ä‘á»i há»c trò cá»§a tôi. Tôi có thể thi rá»›t ở bất cứ kỳ thi nà o nhưng vá»›i kỳ thi nà y tôi bắt buá»™c phải Ä‘áºu. Nếu không chỉ có nước treo cổ.
Khi tôi quay xe vá», Cưá»ng la toáng lên từ dưới mặt sông:
- Äể chiếc huy chương và ng lại đó! Lấy xe tao mà vá»!
Nhưng mặc cho nó la là ng, tôi phóng xe chạy tuốt.
Trưa hôm sau ăn cơm xong, tôi cứ bồn chồn đi tới đi lui trong nhà . Chốc chốc tôi lại liếc đồng hồ, rồi lại... đi lui đi tới. Tôi không dám ghé nhà chị Cẩm Phiêu sớm. Tới sớm nhỡ Cẩm Phô chưa tới, tôi không biết phải đối đáp như thế nà o với chị nó.
NhỠChâu ngó tôi:
- Anh bị muỗi đốt hả?
- Không.
- Hay là anh bị kiến cắn?
- Kiến đâu mà cắn!
NhỠChâu chớp mắt:
- Chứ sao anh không ngồi má»™t chá»— mà đi loanh quanh hoà i váºy?
NhỠChâu là m tôi bực mình quá xá.
- Kệ tao! - Tôi gắt - Chân tao, tao đi, mắc mớ gì đến mà y!
Thấy tôi sá»ng cồ, nhá» Châu không há»i nữa. Nhưng là m thinh được má»™t lát, nó lại ngứa miệng:
- Chị Cẩm Phô nghỉ chơi anh ra rồi hả?
Tôi giáºt mình:
- Ai bảo mà y váºy?
- Äâu có ai bảo! - Nhá» Châu vừa đáp vừa nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò - Tại em thấy anh dạo nà y không Ä‘i gặp chị nữa!
Tôi hừ mũi:
- Mà y ngu quá! Bây giỠtao đi gặp nó đây nè!
- Gặp ở đâu? - Cặp mắt nhỠChâu mở lớn, lộ vẻ tò mò.
- Ở nhà chị nó. Chị Cẩm Phiêu ấy!
Miệng nhỠChâu há hốc:
- Tháºt không? Sao anh gan quá váºy ?
Tôi nhún vai:
- Tao đến đó để há»c chứ đâu phải để chÆ¡i! Tao dạy cho chị hai mà y há»c!
- Xạo đi!
Tôi nhếch mép:
- Tao xạo mà y là m chi! Trình độ tao bây giỠdạy cho Phú ghẻ cũng còn được nữa là Cẩm Phô!
Nói xong tôi giáºt mình ngó ra sân, xem Phú ghẻ có lảng vảng đâu đây không.
Tôi thở phà o khi thấy ngoà i sân vắng ngắt. Ban trưa trá»i nắng, thiên hạ ở cả trong nhà . Phú ghẻ chắc lại cà ng ngá»§ kỹ.
Tôi liếc nhá» Châu, thấy nó Ä‘ang nhÃu mà y bặm miệng, có vẻ Ä‘ang suy nghÄ© lung lắm. Con nhá» nà y, ngoà i mặt thì nó kêu tôi xạo nhưng trong bụng chắc nó đã tin tôi đến chÃn chục phần trăm!
Trong vòng má»™t tháng trở lại đây, thấy tôi cắm đầu há»c lấy há»c để sách không rá»i tay, dám nó tưởng tôi đã thà nh "nhà bác há»c" rồi không chừng! Nhất là nó thấy tôi cứ liên tục vá»— ngá»±c xưng tên, nà o là "có ý thức" nà o là "có trình độ", những từ ngữ mà trước đây anh hai nó chưa bao giá» dám nghÄ© tá»›i chứ đừng nói là huênh hoang khoe mẽ!
Nhưng nó nghÄ© gì mặc nó, tôi liếc xuống đồng hồ nÆ¡i tay và vá»™i vã phóng xe ra khá»i nhà .
Cẩm Phô đứng chá» tôi ngay trước cá»a nhà chị nó. Vừa trông thấy tôi nó cụp mắt xuống giá»ng há»n dá»—i:
- Tưởng anh quên luôn Cẩm Phô rồi chứ!
Tôi quệt mồ hôi trán, cưá»i cưá»i:
- Quên sao được mà quên!
- Không quên sao bữa nay mới tới?
Tôi lại nhe răng khỉ:
- Mấy bữa nay tôi báºn ghép hoa!
Không biết Cẩm Phô có tin tôi không mà nó quay phắt lại, ngúng nguẩy đi và o.
Tôi dắt xe lên hiên, dá»±ng sát vách tưá»ng rồi láºt Ä‘áºt Ä‘i theo.
Cẩm Phô dẫn tôi Ä‘i xuyên qua hà nh lang tá»›i má»™t căn phòng rá»™ng có dăm cháºu hồng kê sát cữa sổ. Tôi ngắm mất cháºu hồng bằng ná»a con mắt: Xấu hoắc! Không bằng má»™t góc mấy cháºu hồng cá»§a mình!
Nhưng những cháºu hồng còm cõi kia không là m tôi ngạc nhiên bằng sá»± vắng lặng cá»§a ngôi nhà . Không biết anh chị cá»§a Cẩm Phô Ä‘i đâu mà để tôi vá»›i nó má»™t mình má»™t cõi. Hệt như hai đứa tôi Ä‘ang ngồi vá»›i nhau trong quán bà Thưá»ng.
NghÄ© tá»›i đó, tôi ngẩn ngưá»i ra nhìn "chị hai nhá» Châu". Phải chăng Cẩm Phô cố tình bà y ra như váºy. Nó tìm cách Ä‘uổi khéo anh chị nó Ä‘i để tôi và nó được tá»± do "tình tá»±". Phú ghẻ nói y như thánh. Con gái mà đã chá»n "Ä‘iểm hẹn" thì bao giá» cÅ©ng hết ý! Cẩm Phô đã tốn bao nhiêu công sức má»›i sắp đặt được má»™t chá»— "há»c chung" tịch mịch như thế, váºy mà tôi cứ nấn ná chần chá». Hèn gì nó trách tôi quên nó! Tá»™i nghiệp nó ghê!
Tôi đặt táºp vở lên bà n, hai tay xoa xao và o nhau, cố tìm má»™t từ ngữ tương xứng để khen tặng Cẩm Phô. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng đã có ngưá»i mở miệng trước:
- Em là Chuẩn phải không?
Tiếng nói phát ra ngay sau lưng khiến tôi giáºt mình quay lại. Äứng ngay ngưỡng cá»a là má»™t ngưá»i phụ nữ hao hao giống Cẩm Phô. Dù chưa gặp mặt lần nà o, tôi biết ngay đó là chị Cẩm Phiêu.
Chị Cẩm Phiêu hai tay cầm hai ly nước rau má, mắt nhìn tôi vẻ thân thiện.
- Dạ... dạ...
Tôi đáp, giá»ng không giấu vẻ bối rối mặc dù chị Cẩm Phiêu trông chẳng giống chút nà o vá»›i các "vị thần giữ cá»a" đằng tiệm thuốc Hồng phát.
Tôi "dạ, dạ" được mấy tiếng rồi đứng im, chẳng dám nói gì, cÅ©ng chẳng dám ngồi xuống. Cẩm Phô đứng bên cạch che miệng cưá»i hÃch hÃch cà ng khiến tôi thêm lúng túng.
CÅ©ng may chị Cẩm Phiêu là má»™t ngưá»Ã¬ tá» tế. Thấy tôi không được tá»± nhiên, chị bước lại đặt hai ly nước lên bà n, giá»ng dịu dà ng:
- Thôi, các em ngồi há»c bà i Ä‘i! Chị để nước đây, khi nà o khát thì uống!
Nói xong, chị nhẹ gót quay ra.
Cẩm Phô ngó tôi:
- Chị Cẩm Phiêu hiá»n không?
-Hiá»n.
- Chị hiá»n nhất thế giá»›i! - Cẩm Phô tán dương chị.
Tôi định nói "Chỉ không hiá»n nhất thế giá»›i đâu! Nếu hiá»n nhất thế giá»›i, bữa nay chỉ đã... di vắng chứ đâu có ở nhà !". Nhưng cuối cùng tôi đã tỉnh táo tốp lại kịp. Tôi mà bá»™p chá»™p nói ra "ý nghÄ© Ä‘en tối" đó, Cẩm Phô sẽ cho tôi là má»™t kẻ chẳng ra gì, há»c không lo há»c, chỉ nghÄ© toà n chuyện báºy bạ. TÃnh lợi tÃnh hại má»™t hồi, tôi giở giá»ng a dua, hùa theo Cẩm Phô:
- Ừ, chỉ hiá»n nhất thế giá»›i! - Rồi tôi chép miệng nói thêm - Không những hiá»n nhất thế giá»›i mà còn hiá»n nhất vÅ© trụ nữa!
Cẩm Phô nguýt tôi:
- Lại dóc đi!
Tuy nói váºy nhưng đôi mắt Cẩm Phô vẫn ánh lên vẻ thÃch thú.
Chỉ tiếc là sá»± thÃch thú cá»§a nó không kéo dà i. Khi ná»—i hân hoan vá» má»™t bà chị hiá»n nhất vÅ© trụ lắng xuống, Cẩm Phô sá»±c nhá»› ra mục Ä‘Ãch cá»§a cuá»™c gặp gỡ hôm nay.
- Bữa nay mình ôn môn gì hén?
Mặc dù đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, nhưng má»—i lần nghe nhắc đến chuyện há»c, tôi vẫn nghe sống lưng đột ngá»™t á»›n lạnh - hệt như đó là má»™t "phản xạ bẩm sinh". Nhưng chÃnh chữ "mình" trong câu há»i cá»§a Cẩm Phô đã cổ vÅ© tôi. Cái tiếng thân thương đó đã giúp tôi đứng vững trước ná»—i sợ hãi. Và tôi ưỡn ngá»±c dõng dạc:
- Tùy Cẩm Phô! Tôi thì... ôn môn gì cũng được!
Cẩm Phô dòm vô thá»i khóa biểu:
- Ngà y mai có hai tiết toán. Váºy bữa nay ôn lại hình há»c Ä‘i!
Trong các môn, tôi khá nhất là môn toán. Vì váºy tôi gáºt đầu ngay, sợ để lâu Cẩm Phô đổi ý:
- Váºy mình ôn môn hình!
Tôi vừa nói vừa láºt táºp sá»™t soạt, vẻ hăng hái như sắp sá»a Ä‘i thi há»c sinh giá»i toán toà n quốc đến nÆ¡i.
Tháºt ra trình độ cá»§a tôi hiện nay chưa chắc đã giá»i hÆ¡n ai, nhưng so vá»›i Cẩm Phô thì rõ rà ng tôi đáng... là m thầy nó.
Äúng như Phú ghẻ nói, tôi đã dốt, Cẩm Phô còn dốt hÆ¡n tôi nhiá»u.
Há»c chung vá»›i nó má»™t lát, tá»± nhiên tôi cảm thấy tôi vÄ© đại quá chừng. Tôi giảng thao thao bất tuyệt, còn nó chỉ biết ngóc cổ ngồi nghe, chốc chốc lại gáºt đầu phụ há»a.
Lúc cao hứng tôi cÅ©ng lên giá»ng quát tháo om sòm, quên bẵng ngưá»i ngồi trước mặt là "chị hai nhá» Châu" tương lai. Nói chung mấy hôm trước Phú ghẻ nạt ná»™ tôi thế nà o, bữa nay tôi nạt ná»™ lại Cẩm Phô y như váºy, tháºm chà còn hÆ¡n nữa!
Nhưng mặc tôi hung hăng giương nanh múa vuốt, Cẩm Phô trước sau tịnh không trách móc hoặc giáºn há»n. Chắc nó cÅ©ng quên bẵng tôi là thằng Chuẩn quần thừa áo vá. Nó Ä‘inh ninh tôi là thầy giáo má»›i đổi vá» dạy ở trưá»ng. Tháºt khác xa vá»›i những lúc nó bắt chước miệng lưỡi con Liên móm để "quay" tôi như quay dế trong quán bà Thưá»ng! Sá»± hứng khởi trong lòng tôi dâng lên cao đến mức đôi khi tôi có cảm tưởng được là m thầy Cẩm Phô khoái hÆ¡n là m ngưá»i yêu nó nhiá»u!
Mà là m sư phụ má»™t đứa như Cẩm Phô thì đúng là hách xì xằng tháºt. Căn bản môn hình há»c dưá»ng như nó cất đâu trong các ngăn kéo ở ngoà i tiệm thuốc tây. Bà i "Các phép biến hình" dá»… Æ¡i là dá»…, váºy mà tôi giảng hoà i nó vẫn ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác.
Tôi bảo nó phân biệt phép biến hình đồng nhất với phép quay tâm O, nó cạy cục vẽ tới vẽ lui cả buổi vẫn chưa xong.
Tôi bảo nó chứng minh tÃch cá»§a hai phép dá»i hình là má»™t phép dá»i hình, nó lại chứng minh là nó không há» biết gì vá» những chuyện như váºy.
Thế là tôi lại được dịp "lên lá»›p". Nà o là muốn há»c giá»i ngồi trong lá»›p phải táºp trung nghe thầy giảng ra sao, lúc vá» nhà phải chịu khó là m bà i táºp như thế nà o...
Cẩm Phô không biết tôi lặp lại vanh vách những Ä‘iá»u Phú ghẻ vừa "lên lá»›p" tôi nên nó cứ giương mắt dòm tôi đầy thán phục.
Buổi "xuất quân"đầu tiên cá»§a tôi lẽ ra còn thà nh công rá»±c rỡ và trá»n vẹn hÆ¡n nữa, nếu như trong bà i "các phép biến hình" không có phần vá» tam giác đồng dạng.
Thông thưá»ng, hai tam giác đồng dạng là hai tam giác có các cạnh tương ứng tỉ lệ vá»›i nhau. Nhưng riêng vá»›i tam giác vuông, chỉ cần biết cạnh huyá»n và má»™t cạnh góc vuông có tỉ lệ tương ứng bằng nhau cÅ©ng có thể suy ra trưá»ng hợp đồng dạng.
Những định lý nà y ngay từ hồi cấp hai chúng tôi cÅ©ng đã từng được nghe giảng sÆ¡ qua. Váºy mà khi tôi vẽ hai tam giác vuông vá»›i hai cạnh có tỉ lệ tương ứng, rồi há»i:
- Hai tam giác nà y có đồng dạng không?
Cẩm Phô cứ cắn viết suy nghĩ cả buổi. Chắc có lẽ nó thấy thiếu một cặp cạnh tương ứng tỉ lệ.
Sốt ruột, tôi "gà ":
- Cẩm Phô thấy hai tam giác nà y có gì dặc biệt không?
Lúc bình thưá»ng, có lẽ Cẩm Phô đáp ngay không cần nghÄ© ngợi. Nhưng nãy giá» bị tôi quát tháo ghê quá, nó mất bình tÄ©nh đến mức hầu như chẳng hiểu tôi há»i gì.
Thấy nó một mực là m thinh, tôi đâm quạu:
- Tam giác nà y là tam giác gì?
Tôi há»i giá»ng gắt gá»ng. Cẩm Phô dưá»ng như cÅ©ng hết mức chịu đựng. Thấy tôi quạu, nó quạu theo:
- Tam giác Béc-mu-da!
Äòn phản công bất thần cá»§a Cẩm Phô là m tôi choáng váng mặt mà y, hệt như vừa ăn má»™t cú đấm cá»§a Mohamet Ali và o quai hà m. Trong má»™t thoáng, tôi cảm thấy căn phòng như nghiêng hẳn Ä‘i. Và trong cái thế giá»›i vẫn còn Ä‘ang đảo lá»™n ghê gá»›m đó, tôi chếch choáng đứng dáºy và ôm táºp Ä‘i thẳng ra cá»a không má»™t lá»i từ giã...
|

23-08-2008, 07:19 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: Xứ Dừa
Bà i gởi: 364
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 7 giá»
Thanks: 116
Thanked 4 Times in 3 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 15:
Tôi vừa đút đầu vô cổng, đã thấy Phú ghẻ ngồi đợi ở cá»a. Vừa thấy tôi nó há»i ngay:
- Tốt đẹp cả chứ?
Tôi hầm hầm:
-Tốt đẹp cái con khỉ!
Giá»ng Ä‘iệu gây gổ cá»§a tôi khiến Phú ghẻ chưng há»ng. Nó Ä‘i tò tò theo tôi, giá»ng không giấu vẻ lo âu:
- Có chuyện gì váºy? Bá»™ không thuá»™c bà i bị "cô giáo" bắt bà hả?
Tôi "xì" một tiếng, môi dà i cả thước:
- Nó há»c dốt như bò mà bắt bà nổi ai!
- Chứ' sao mà y đỠmặt tÃa tai như con gà chá»i váºy? Hay là mà y bị chị Cẩm Phiêu vác gáºy rượt chạy toé khói?
Tôi nhún vai:
- Chị Cẩm Phiêu hiá»n nhất thế giá»›i!
Tá»›i đây thì Phú ghẻ ngẩn ngưá»i ra. Mặt nó ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác trông đến tá»™i. Chắc nó không tà i nà o hiểu được tại sao má»™t cái đứa ngà y hôm qua còn hùng hùng hổ hổ vá» chuyện há»c chung vá»›i ngưá»i yêu mà hôm nay từ Ä‘iểm hẹn trở vá», ngưá»i ngợm lại trông tả tÆ¡i như má»™t cái má»n rách.
- Mà y có nghĩ đến già cũng không ra đâu!
Cuối cùng tôi sợ Phú ghẻ đứng lâu hóa đá, tôi vỗ vai nó và tặc lưỡi kể cho nó nghe câu chuyện vừa xảy ra ở nhà chị Cẩm Phiêu.
Tôi tưởng nghe xong, Phú ghẻ sẽ vì tình bạn mà hùa theo tôi chá»i Cẩm Phô tÆ¡i tả. Nà o ngá» tôi vừa kể dứt, nó liá»n ôm bụng cưá»i bò:
- Trá»i Æ¡i là trá»i! Ông Bec-mu-Ä‘a Æ¡i là ông Bec-mu-Ä‘a!
- Béc-mu-đa cái đầu mà y! - Tôi nổi nóng.
- Cái đầu mà y thì có! - Phú ghẻ hừ giá»ng.
- Tháºt tao chưa thấy đứa nà o ngu đếm mức há»c chung vá»›i ngưá»i yêu mà bà y đặt nạt ná»™ quát tháo như mà y! Mà y đâu phải là thầy hiệu trưởng hay thầy giám thị!
Tôi đỠmặt:
- Tại nó chứ bộ! Ai bảo tao giảng hoà i mà nó cứ ngồi giương mắt ếch dòm tao chi!
- Thì ai mà chẳng váºy!
- Tao đâu... đâu...
Äang cÆ¡n hăng máu, tôi định nói "Tao đâu có như váºy" nhưng vừa má»›i mở miệng, tôi sá»±c nhá»› mấy bữa đầu tiên ngồi há»c vá»›i Phú ghẻ, tôi còn ấm á»› hÆ¡n Cẩm Phô bữa nay nhiá»u, lá»n vá»™i và ng tốp lại. Phú ghẻ biết tá»ng bụng dạ tôi, liá»n chá»c:
- Mà y định nói gì?
Tôi cưá»i hì hì:
- Tao định nói là tao đâu có cố ý diá»…u võ giương oai vá»›i Cẩm Phô là m chi! Tại lúc nãy trá»i nóng bức, tá»± nhiên tao đâm quạu.
Phú ghẻ không buồn để ý đến lá»i phân trần vụng vá» cá»§a tôi. Nó chép miệng bình luáºn:
- Nhá» Cẩm Phô kêu mà y bằng "tam giác Béc-mu-da" là còn hiá»n, gặp con Liên móm, mà y quát nó kiểu đó, chắc nó liệng guốc lên đầu mà y quá!
Phú ghẻ là m tôi ăn năn quá chừng. Nhá»› lại buổi há»c chung khi nãy, tôi thấy lá»i lẽ và cá» chỉ cá»§a tôi quả có phần quá đáng. Vấn là đứa há»c hà nh chẳng ra gì, từ lúc bắt đầu ôm táºp Ä‘i há»c đến nay toà n bị thiên hạ coi thưá»ng nay bá»—ng dưng được là m thầy má»™t đứa khác, cái sá»± "đổi Ä‘á»i" đột ngá»™t đó khiến tôi không tà i nà o giữ bình tÄ©nh được. Trước nay tôi thưá»ng nghe Phú ghẻ giảng bà i, bây giá» tá»± dưng có má»™t đứa ngồi vểch tai lên nghe những lá»i và ng ngá»c cá»§a mình, cái "hương vị" đó nó lạ quá, bảo tôi không "Táºn hưởng" sao được!
Chỉ tá»™i cho Cẩm Phô. Tháºt ra nó không đến ná»—i dốt lắm, nhưng thấy tôi hò hét gầm gừ ghê quá, nó hoảng vÃa quên sạch hết những gì đã há»c. Và nếu tình trạng nà y cứ tiếp tục kéo dà i, chỉ cần há»c chung vá»›i tôi ba buổi thôi, chắc Cẩm Phô phải xin vô bịnh viện thần kinh nằm Ä‘iá»u trị Ãt nhất là sáu tháng!
Tôi liếc Phú ghẻ, giá»ng áy náy:
- GiỠtao phải là m sao mà y?
Phú ghẻ cưá»i khảy:
- Thì gặp nó xin lỗi chứ sao!
- Nhưng biết Cẩm Phô có chịu gặp tao nữa không?- Tôi há»i Phú ghẻ mà như tá»± há»i mình. giá»ng đầy hoang mang.
- Cái đó thì tao không biết! Mà y phải tá»± mình Ä‘i gặp nó mà há»i lấy!
Cái thằng ghẻ ngứa nà y, tôi chưa kịp mở miệng nhá» nó, nó đã muốn dang ra! Bạn bè thế mà cÅ©ng gá»i là bạn!
Nhưng nỗi lo lắng của tôi không kéo dà i lâu.
Trưa hôm sau, lúc tôi Ä‘i há»c vá» ngang qua tiệm thuốc tây Hồng phát, thằng Luyện đã đứng đợi sẵn bên đưá»ng, chặn tôi lại:
- Chị Cẩm Phô gởi cho anh cái nà y nè!
Tôi chưa kịp phản ứng thì nó đã nhét dấm dúi mảnh giấy và o túi áo tôi rồi dá»t lẹ và o nhà .
Trên đưá»ng vá», đã mấy lần tôi muốn dừng xe lại mở "bức thư tình" ra xem, nhưng rồi sợ phải Ä‘á»c thấy những lá»i trách móc, xỉ vả, tôi đà nh bấm bụng ráng lết vá» tá»›i nhà .
Giúi đại chiếc huy chương và ng và o góc nhà tôi tót và o phòng há»c và sau khi chốt cá»a lại cẩn tháºn, tôi láºt Ä‘áºt móc tá» giấy trong túi ra xem.
Lướt qua lá thư ná»—i hồi há»™p trong lòng tôi từ từ tan biến và mặt tôi má»—i lúc má»™t dãn ra. Hóa ra đó không phải là "tối háºu thư" cá»§a chị hai nhá» Châu. CÅ©ng không có dòng nà o trách cứ hoặc há»n dá»—i. Trong thư nó bà y tá» sá»± hối háºn vá» cái từ "tam giác Béc-mu-da" bất kÃnh mà nó đã buá»™t miệng thốt ra trong má»™t khoảnh khắc bà ng hoà ng không tá»± chá»§. Và nó mong tôi đừng để bụng chuyện đó mà vẫn tiếp tục đến nhà chị Cẩm phiêu để há»c chung vá»›i nó theo kế hoạch dã dá»± định.
Nói chung, lá»i lẽ trong thư vô cùng thà nh khẩn. Tôi Ä‘á»c đến đâu, ruá»™t gan mát đến đó. Và trong khi đủng đỉnh nhấm nháp từng câu từng chữ trong lá thư - cÅ©ng khoái trá chẳng kém gì khi thưởng thức món thịt bò xà o hôm ná» - má»™t lần nữa tôi nháºn ra không có ngưá»i con gái nà o trên Ä‘á»i đáng yêu bằng Cẩm Phô. Äáng yêu nhất là tôi chưa kịp xin lá»—i nó, nó đã lo xin lá»—i tôi trước khiến tôi đà nh phải bá» dở cái ý định tốt đẹp cá»§a mình má»™t cách sung sướng.
Phú ghẻ không biết gì vỠcái sự cố êm ái đó nên bữa hôm sau, gặp tôi trên lớp, nó hất hà m nhắc nhở:
- Là m bổn pháºn chưa?
- Bổn pháºn gì?
- Äi xin lá»—i Cẩm Phô chứ bổn pháºn gì!
Tôi hừ mũi:
- Tao không đi nữa! - Rồi tôi ưỡn ngực dõng dạc - Tao nghĩ lại rồi! Lẽ ra nó phải xin lỗi tao chứ chẳng việc gì tao phải vác xác đi xin lỗi nó!
Phú ghẻ ôm lấy đầu:
- Trá»i Æ¡i là trá»i! Ngu Æ¡i là ngu! Váºy mà cÅ©ng bà y đặt Ä‘i yêu ngưá»i ta!
- Có mà y ngu thì có! - Vừa nói tôi vừa rút mẩu giấy trong túi chìa ra trước mặt Phú ghẻ, giá»ng đắc thắng như má»™t tên được bạc - Coi đây nè!
Phú ghẻ dòm vô lá thư, mắt trố lên và miệng mồm láºp tức cứng đơ.
- Sao? - Tôi nheo mắt nhìn Phú ghẻ giá»ng hà há»ng.
- Còn trăng vá»›i sao gì nữa! - Phú ghẻ thở má»™t hÆ¡i dà i thưá»n thượt - Tao tưởng chỉ có mình mà y ngu, hóa ra Cẩm Phô cÅ©ng ngu nốt!
- Dẹp mà y đi, đồ ghẻ ngứa!
Tôi hét lên và giáºt tá» giấy lại. Rõ là cái giá»ng ghen tị vá»›i hạnh phúc cá»§a ngưá»i khác! Bạn bè ba đứa chÆ¡i vá»›i nhau, thằng Cưá»ng lá»t vô mắt xanh Thùy Dương, tôi lá»t vô tiệm thuốc tây Hồng Phát, còn Phú ghẻ chẳng được ai doái hoà i, chỉ có lá»t... xuống hố, chắc vì váºy nên nó tức mình nó chá»i tụi tôi ngu. Äi má»™t quãng xa, lòng tôi vẫn chưa hết háºm há»±c.
Nhưng tôi chỉ ức Phú ghẻ được có một ngà y.
Qua ngà y hôm sau, lúc ngồi ở nhà chị Cẩm Phiêu ôn lại môn váºt lý, gặp phải bà i gia tốc trong chuyển động cong và chuyển động tròn Ä‘á»u, Cẩm Phô thắc mắc đến đâu, tôi đáp ro ro đến đó, tá»± dưng tôi cảm thấy biết Æ¡n Phú ghẻ vô kể. Váºt Lý là môn xưa nay tôi vẫn chạy dà i, chÃnh vì nó mà cây đà n cáu cá»§a tôi bị ba tôi Ä‘áºp vỡ, váºy mà nhá» Phú ghẻ táºn tình kèm cặp má»™t thá»i gian, bây giá» tôi có thể ung dung ngồi giảng giải cho Cẩm Phô từng li từng tÃ, hệt như thể tôi là Newton tái thế. Sá»± Ä‘á»i quả là lắm ná»—i tréo ngoe, chả là m sao lưá»ng trước được!
Lần nà y rút kinh nghiệm, tôi không ngoác mồm la lối om sòm như má»™t tên du côn du ká» nữa. Tôi bắt mình mở âm lượng vừa đủ nghe, nói năng nhá» nhẹ như con gái vá» nhà chồng... ba bữa đầu. Tôi phải chứng tá» vá»›i Cẩm Phô má»™t ngưá»i mang "tam giác ác quá»·" phÃa sau mông vẫn có thể mang má»™t "trái tim thiên thần" trong ***g ngá»±c.
Khi nãy lúc tôi vừa đến, Cẩm Phô đứng đón ngay ở cá»a, há»i:
- Anh có còn giáºn Cẩm Phô không?
Tôi hùng hồn:
- Không! Tôi có giáºn gì Cẩm Phô đâu! Tôi chỉ giáºn cái thói nóng nảy cá»§a tôi thôi!
Nghe tôi nói váºy, Cẩm Phô lưá»m tôi má»™t cái. Nó không nói gì nhưng tôi vẫn Ä‘á»c thấy sá»± vui sướng long lanh trong mắt nó. Chắc nó nghÄ© khi kết bạn vá»›i tôi, nó quả đã không chá»n lầm ngưá»i! Chỉ tiếc là không có Phú ghẻ ở đây. Nếu được táºn mắt chứng kiến cảnh tôi ăn nói văn hoa lịch sá»± thế nà o và Cẩm Phô nhìn tôi âu yếm ra sao, chắc có cho và ng nó cÅ©ng không dám bảo tụi tôi ngu nữa!
Tôi và Cẩm Phô há»c chung vá»›i nhau êm Ä‘á»m và suôn sẻ được chừng hai tuần thì Liên móm đột ngá»™t xuất hiện. Hôm đó hai đứa tôi Ä‘ang ngồi ôn lại bà i lÅ©y thừa vá»›i số mÅ© hữu tỉ, Cẩm Phô há»i tôi:
- Tại sao số âm lại không có căn báºc chẵn?
Tôi chưa kịp trả lá»i thì bá»—ng có má»™t giá»ng ngâm nga:
- Số âm ngồi cạnh số dương.
ChÃnh là báºc chẵn, còn há»i han ná»—i gì?
Trong má»™t thoáng, ngưá»i tôi như bị dán chặt xuống ghế. Không cần quay lại, tôi vẫn biết thừa ngưá»i má»›i đến là ai. Trên khắp trái đất nà y, chỉ có nhá» Liên móm má»›i có cái giá»ng chua lè chua lét như thế. Khi bỡn cợt, chá»c ghẹo, cái giá»ng cá»§a nó cà ng eo éo, nghe muốn buốt óc.
Sá»± xuất hiện bất ngá» cá»§a nó ngay tại "hiện trưá»ng" khiến trái tim tôi như muốn nhảy ra khá»i lòng ngá»±c. Lần trước, cÅ©ng chÃnh vì sá»± châm chá»c cá»§a nó mà tôi và Cẩm Phô đà nh phải chia tay những buổi hẹn hò thÆ¡ má»™ng trong quán bà Thưá»ng. Bây giá» hai đứa tôi đã biết thân pháºn rút và o "hoạt động bà máºt", váºy mà chẳng hiểu ma xui, quá»· khiến thế nà o nó lại lò dò dẫn xác tá»›i. Và ngay câu đầu tiên, nó đã chẳng tá» ra ý định tá»± tế gì. Có vẻ như nó quyết theo "hại" tôi đến cùng.
Trong khi tôi ngồi chết cứng trên ghế vá»›i bao nhiêu ý nghỉ Ä‘en tối trong đầu và mồ hôi nhá» thà nh giá»t trên trán, Cẩm Phô lại thản nhiên như không. Nó nhìn vá» phÃa cá»a phòng, niá»m nở:
- Vô đây chÆ¡i! Äi đâu vá» ghé váºy?
- Tao đi tìm mà y chứ đi đâu! Tao lại đằng nhà , gặp thằng nhóc Luyện. Nó bảo mà y đang hẹn hò ở đây!
Liên móm vừa đáp vừa thong thả bước lại ngồi xuống cạnh Cẩm Phô. Tôi láºp tức đưa mắt ngó lÆ¡ chá»— khác, bụng phân vân không biết nên ngồi chịu tráºn hay là bá» ra sau nhà quách. Cứ cái đà nà y, chẳng biết con nhá» miệng móm nà y sẽ còn ăn nói vung vÃt những gì gì nữa! Tá»± dưng tôi đâm giáºn Cẩm Phô quá chừng. Liên móm là con nhá» "ác nhÆ¡n thất đức" như thế, nó Ä‘i đến đâu là "hạnh phúc" ngưá»i ta "tan vỡ" đến đó, gặp nó nếu không suỵt *** cắn thì cÅ©ng nên tìm cách Ä‘uổi khéo nó Ä‘i, ai Ä‘á»i lại rước nó vô nhà cho nó "nói hà nh nói tá»i"!
Nhưng Cẩm Phô là m như chẳng thèm để ý đến bá»™ mặt rầu rÄ© cá»§a tôi. Nó Ä‘áºp tay lên vai Liên móm, trách móc bằng má»™t giá»ng tươi tỉnh:
- Mà y sao lúc nà o cÅ©ng nói báºy được! Tụi nà y đến đây để há»c chung chứ đâu phải để ngồi tán dóc!
- Khá»i cần quảng cáo! - Liên móm khịt mÅ©i - Dạo nà y thấy mà y giá»i giang hẳn ra, tao biết ngay là mà y Ä‘ang lén lút "tầm sư há»c đạo" vá»›i ai rồi!
Tôi không dám nhìn thẳng và o mặt Liên móm nhưng tai tôi vẫn dá»ng lên để xem thá» con nhá» miệng móm nà y xá» xiên gì mình. Nà o ngá» nó "phán" má»™t câu khiến tôi mát dạ quá chừng. Cứ theo giá»ng lưỡi cá»§a nó thì tôi không phải là thằng Chuẩn dốt kinh niên và suýt chút nữa bá» há»c ở nhà đi giữ bò mà là má»™t thằng Chuẩn uy tÃn đầy mình, há»c giá»i ngay từ khi còn ngáºm vú mẹ.
Rồi dưá»ng như chưa cho thế là đủ, Liên móm day sang tôi, há»i bằng giá»ng thân máºt:
- Chuẩn há»c giá»i quá hén! Chắc năm nà o Chuẩn cÅ©ng là há»c sinh xuất sắc phải không?
Từ cha sinh mẹ đẻ đến giá», đây là lần đầu tiên tôi được nghe ngưá»i khác há»i tôi má»™t câu lạ lùng như thế và tai tôi lùng bùng mất mấy giây. Trong khoảnh khắc chá»›p nhoáng đó, tôi kịp nháºn ra nhá» Liên móm tá» tế hÆ¡n tôi tưởng nhiá»u và giá»ng nó không phải lúc nà o cÅ©ng chua lè chua lét. Như lúc nà y chẳng hạn, khi nó kêu tôi bằng tên thay vì bằng "ông" như má»i lần, giá»ng nó ngá»t ngà o không thua gì đưá»ng phèn.
Äã mấy lần tôi định gáºt đầu nháºn đại mình là há»c sinh xuất sắc cho oai, nhưng nhá»› đến thằng Cưá»ng tôi đà nh nuốt nước bá»t là m thinh, chỉ nhe răng cưá»i cưá»i ra vẻ ta đây khiêm tốn không tiện nói vá» mình.
Cưá»ng há»c chung lá»›p vá»›i tôi từ nhá». Má»—i tuần tôi lãnh mấy con zê-rô, nó Ä‘á»u biết. Má»—i tháng tôi lãnh mấy cú "thiết cước" cá»§a ba tôi và o "hạ bà n" vá» cái tá»™i há»c hà nh lẹt đẹt, nó Ä‘á»u hay. Cưá»ng lại thưá»ng xuyên gặp gỡ và bốc phét vá»›i Thùy Dương ở nhà Liên móm. Nếu bây giá» tôi nháºn vÆ¡ cái danh hiệu há»c sinh xuất sắc và o mình, nhỡ mai mốt Cưá»ng cao hứng rêu rao "thà nh tÃch há»c táºp" cá»§a tôi trước mặt hai đứa nà y, lúc đó tôi chỉ có nước kiếm đưá»ng chui xuống đất.
Thấy tôi không ừ không há», chỉ ngồi cưá»i ruồi, Liên móm lại nói:
- Mai mốt há»c bà i có chá»— nà o không hiểu, tôi đến há»i Chuẩn nghe?
Äá» nghị cá»§a Liên móm khiến tôi giáºt thót. Tôi đâu phải là Phú ghẻ. Trình độ tôi chỉ đủ sức là m thầy má»™t đứa há»c trò lưu ban như Cẩm Phô. Cỡ Liên móm hay Thùy Dương, tụi nó há»i đâu chắc tôi bà tá»›i đó. Nhưng khổ ná»—i, Liên móm đánh giá tôi cao vòi vá»i, tôi lại áºm ừ tá» vẻ ta đây tà i cao tháºt, bây giá» tình thế bất ngỠđưa đẩy quá xa, tôi muốn tuá»™t xuống thì đã muá»™n.
Trong khi tôi Ä‘ang loay hoay gãi đầu gãi cổ và chưa kịp nghÄ© ra kế nà o thoát hiểm thì "Cẩm Phô" đã kịp thá»i "cứu bồ". Nó lưá»m Liên móm:
- Thôi đừng có là m bá»™! Há»c sinh giá»i như mà y vá»›i con Thùy Dương mà "há»c bà i không hiểu" thì còn ai hiểu ná»—i!
- À, à , - Liên móm nheo nheo mắt - Mà y muốn độc quyá»n sư phụ cá»§a mà y, khôngthèm "san sẻ" cho bạn bè hén!
Lá»i trêu chá»c cá»§a Liên móm khiến tôi đỠmặt. Nhưng từ khi nó khen tôi "Chuẩn há»c giá»i quá hén", tôi đã không buồn giáºn nó nữa. Tôi mặc nó muốn nói gì thì nói.
- Nói báºy nè! - Cẩm Phô cấu và o lưng Liên móm - Khai tháºt Ä‘i! Mà y kiếm tao có chuyện gì?
Liên móm vừa la "oai oái" vừa nhảy ra xa:
- Tao tìm mà y để mượn cuốn sách đại số chứ để là m gì! Cuốn của tao không biết rớt ở xó xỉnh nà o, tao kiếm hoà i không ra!
Rồi vẫn đứng tuốt đưá»ng xa, nó vuốt tóc nói thêm:
- Nhưng nếu mà y vá»›i ông Chuẩn Ä‘ang há»c thì thôi, tao vá»!
Không biết tá»± bao giá», tôi không còn coi Liên móm là con nhỠác ôn nữa. Tôi thấy miệng nó tá»± dưng hết móm. Giá»ng nó cÅ©ng hết chua. Vì váºy, tôi chìa cuốn sách ra:
- Liên cứ cầm cuốn nà y vá» há»c Ä‘i!
Liên móm có vẻ ngạc nhiên trước thái độ thân thiện của tôi. Nó chớp mắt:
- Còn mấy ngưá»i thì sao?
- Liên cứ yên tâm, tụi nà y còn cuốn khác! - Tôi đáp và lấy là m lạ khi nghe giá»ng mình dịu dà ng khác hẳn ngà y thưá»ng.
Cẩm Phô cÅ©ng gáºt đầu hùa theo:
- Phải đó! Mà y cứ lấy cuốn nà y mà há»c!
Liên móm không khách sáo. Nó bước lại bà n lấy cuốn sách trên tay tôi, nhét và o cặp:
- Cảm Æ¡n mấy ngưá»i nghen! Kể từ phút nà y, mấy ngưá»i được... tá»± do!
Nói xong nó quà y quả Ä‘i thẳng ra cá»a. "Số dương" ngồi cạnh "số âm" đực mặt ngó theo, miệng méo xẹo.
Không biết có phải nhá» cuốn đại số "hối lá»™" đó hay không mà từ bữa đó trở Ä‘i, Liên móm không buồn chá»c ghẹo tôi nữa. Gặp nhau trên trưá»ng hoặc **ng đầu nhau ngoà i phố, nó chỉ cưá»i cưá»i nhìn tôi. Nhằm bữa cao hứng, nó cÅ©ng ba hoa xÃch đế đủ chuyện trên Ä‘á»i, nhưng từ đầu đến cuối nó tuyệt nhiên không hỠđã động gì đến chuyện tình cảm giữa tôi và Cẩm Phô.
Những lần ghé thăm tổ há»c táºp cá»§a hai đứa tôi, thỉnh thoảng nó cÅ©ng ngứa miệng cợt đùa và i câu. Nhưng từ ngà y biết nó không ác ý gì vá»›i tôi, tôi chẳng sợ nó trêu nữa. Tháºm chà bây giá» nghe nó "cáp đôi" tôi vá»›i Cẩm Phô, tôi còn khoái ngầm trong bụng và những lúc như váºy bao giá» tôi cÅ©ng len lén liếc trá»™m "chị hai nhá» Châu" bằng ánh mắt hà há»ng và gian manh khó tả. Cặp mắt tôi lúc đó chắc giống hệt như hai cái... tam giác Béc-mu-Ä‘a.
|
 |
|
| |