 |
|

31-03-2008, 02:14 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 11
Tiếng tằng hắng của Thiên Ân là m Văn bỠcuốn sách qua bên:
- Gì đó Ân?
- Anh có điện thoại.
Anh ngạc nhiên nhìn cô:
- Anh à ? Äiện thoại cá»§a ai?
- Em không biết, má»™t chị nà o đó tên là Ngá»c Hân. Em giữ máy cho anh rồi, anh ra nghe Ä‘i.
Văn tháºn trá»ng cà nhắc ra phòng ngoà i:
- Cô đâu rồi? Sao hôm nay nhà vắng quá váºy?
- Dạ, cô Liên đi chùa, còn ông thì đang đi dạo ngoà i sân với khách. - Cô đáp.
Văn đến ngồi xuống ghế, anh với tay qua điện thoại:
- Văn nghe đây.
Giá»ng bên kia nhá» nhẹ:
- Anh Văn hả, là Hân đây. Anh khá»e không?
- À, khá»e, cám Æ¡n Hân. - Văn hắng nhẹ giá»ng.
Ngá»c Hân báºt cưá»i:
- Gì mà khách sáo váºy anh Văn.
Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt tò mò cá»§a Thiên Ân khi cô lảng vảng gần đó, Văn nháy mắt cưá»i vá»›i cô.
- Ngưá»i quen hả anh Văn? - Cô há»i nhá».
Văn lắc đầu. Rồi trước sá»± ngạc nhiên cá»§a cô, Văn tỉnh bÆ¡ gợi chuyện vá»›i ngưá»i đầu dây bên kia.
- Hân gá»i Ä‘iện cho anh, chắc là có chuyện gì vui?
- Sao anh biết chuyện vui?
Văn ỡm á»:
- Thì giá»ng cá»§a Hân cho anh biết như váºy.
Cách nói cá»§a anh có lẽ là m Ngá»c Hân choáng ngợp, cô im lặng má»™t giây, cuối cùng má»›i tiếp được:
- Anh hay tháºt. Em gá»i Ä‘iện là để báo cho anh tin tốt đây. Sở trà Hương Xưa há» giao dịch lại rồi.
Văn nheo mắt:
- Sở trà Hương Xưa à ?
- Vâng. HỠnhỠem nhắn anh trở lên bà n tiếp vỠchuyện chuyển nhượng hôm trước.
Không để ý đến sá»± ngạc nhiên cá»§a Thiên Ân Ä‘ang thay ấm trà gần đó, Văn nhếch môi cưá»i:
- Bây giỠmới chịu bà n sao?
Giá»ng Ngá»c Hân nhẹ nhà ng phân trần:
- Anh cÅ©ng nên thông cảm vá»›i há», cÆ¡ nghiệp cá»§a cả gia đình gầy dá»±ng bao lâu nay, vì kinh doanh lá»— lãi phải sang nhượng, há» cÅ©ng Ä‘au lòng không nỡ thôi. Hôm trước, lúc biết anh giáºn đã bá» vá», há» cÅ©ng áy náy lắm. Bây giá» tất cả thà nh viên trong gia đình Ä‘á»u đồng ý bán rồi.
- Váºy à ? Váºy để anh báo vá»›i công ty.
- Anh thu xếp để lên nhé. Äầu tuần lên tá»›i được không, bà n chừng hai ba hôm là xong hết.
Văn chắt lưỡi:
- Tiếc là anh không lên đó được Hân à . Äể anh cho ngưá»i lên thay.
Câu trả lá»i cá»§a Văn là m Ngá»c Hân sá»±ng lại:
- Ủa, sao váºy anh Văn? Anh... không muốn mua lại sở trà nà y nữa à ?
Văn cưá»i:
- Tất nhiên công ty anh vẫn muốn mua, nhưng có lẽ công ty sẽ thu xếp để Minh Toà n lên thương lượng tiếp. Minh Toà n là con trai của chú ba anh.
Ngá»c Hân ngắt lá»i anh:
- Em tất nhiên biết cáºu ta, nhưng... sao lại váºy? Sao anh không lên? Vụ là m ăn nà y là em vá»›i anh bắt tay và o từ đầu mà .
- Ừ, đúng rồi nhưng hiện giá» anh còn... báºn bịu nhiá»u thứ, nên có lẽ gia đình sẽ cho Minh Toà n thay thế. - Anh cưá»i - Mà như váºy cÅ©ng hay, không chừng vá»›i Toà n sẽ suôn sẻ hÆ¡n, chứ không trầy tráºt như anh.
Ngá»c Hân có vẻ pháºt ý:
- Sao anh lại nói váºy, hôm trước chỉ vì há» còn tiếc nuối, và tháºt ra... tháºt ra chỉ vì anh quá nóng tÃnh nên má»›i bá» vá» thôi. Anh chịu nghe Hân ở lại thêm và i ngà y thì không chừng má»i việc đã đâu và o đó.
- Váºy à .
- Anh nghÄ© lại Ä‘i, đây là chuyến giao dịch anh chá»§ trương từ đầu mà , đừng nản mà giao qua cho cáºu em há» cá»§a anh.
Không muốn nói tháºt ra vá»›i cô gái tên Ngá»c Hân kia vá» tình trạng cá»§a mình, anh trá»› Ä‘i:
- Äây là chuyện thuá»™c vá» quyết định cá»§a ban giám đốc, không trái được đâu. Vả lại Minh Toà n Ä‘i cÅ©ng được mà .
Ngá»c Hân bá»±c bá»™i:
- Sao lại cÅ©ng được. Em không thÃch bà n chuyện là m ăn vá»›i Minh Toà n.
Văn mỉm cưá»i:
- Gì váºy Hân, chuyện là m ăn là là m ăn...
Ngá»c Hân kêu lên:
- Phải, chuyện là m ăn là là m ăn, không để mấy chuyện linh tinh xen và o. Xưa nay anh cũng hay câu nà y nhưng anh chỉ nói thôi mà không là m được.
Văn cau mà y:
- Hân nói gì lạ váºy?
Giá»ng Ngá»c Hân bá»—ng trở nên gay gắt:
- Chứ không phải sao. Äang bà n chuyện là m ăn, anh chỉ vì nóng lòng chuyện Ä‘i chÆ¡i cuối tuần vá»›i ngưá»i yêu mà bá» hết, vá» ngay trong đêm tối. Nếu anh ở lại thêm và i hôm em đã có thể thuyết phục ngưá»i ta, chúng ta đã có thể kết thúc chuyến mua bán nà y má»™t cách vui vẻ.
Văn hÆ¡i ngẩn ra, ánh mắt anh như nheo lại lắng nghe những lá»i than vãn trong tức tối cá»§a Ngá»c Hân.
- Anh là m việc chỉ tùy hứng, chỉ nghÄ© đến ba cô bạn gái cá»§a mình ở Sà i Gòn, mà chẳng mà ng đến chuyện là m ăn, váºy mà cứ mở miệng thì bảo là công việc là trên hết.
Như nói hết ấm ức, cô hắng giá»ng:
- Em đã nói hết ý em rồi đó. Em tháºt sá»± không thÃch là m việc vá»›i ngưá»i khác, anh có thể gạt bá»›t những công việc và mối tình lãng mạn cá»§a mình qua má»™t bên mà lên đây bà n tiếp công việc cho xong xuôi hay không? Anh nói tháºt Ä‘i.
Văn im, đầu óc anh Ä‘ang sắp xếp lại những thông tin vừa có được và những tia hồi ức vừa báºt vá» vá»›i mình.
Äầu dây bên kia, Ngá»c Hân vẫn láºp lại câu há»i:
- Anh Văn! Anh nghe Hân nói gì không? Anh sẽ lên đây chứ?
Văn sá»±c tỉnh, anh hắng giá»ng:
- Không Hân, anh không lên được đâu, xin lỗi...
Ngá»c Hân giáºn dữ hét lên trong ống nghe:
- Nếu váºy thì đến phiên tôi xin lá»—i anh. Anh khá»i báo lại cho gia đình để cá» Minh Toà n lên đây là m chi cho uổng công, tôi sẽ không là m môi giá»›i cho công ty anh mua lại sở trà Hương Xưa nữa đâu.
- Hân à !
Ngá»c Hân vẫn gay gắt:
- Không là m trung gian cho anh, tôi cũng còn khối việc, cần gì phà công vô bổ và o chuyện nà y.
Äầu dây bên kia đã cúp ngang, Văn cÅ©ng gác máy, anh ngẩn ngưá»i nhìn qua Thiên Ân. Cô lá»±ng khá»±ng há»i:
- Chị Hân nà y là ... bạn gái của anh?
- Không. - Văn có vẻ trầm ngâm.
- Anh đã nhớ ra chị Hân nà y rồi à ?
Văn lắc đầu:
- Chút chút thôi. Anh biết Hân là bạn há»c cá»§a anh.
Cô hơi ngạc nhiên:
- Anh nói chuyện với chị suôn sẻ quá. Nhất là nói chuyện vỠsở trà .
Văn nhún vai:
- Có gì đâu, mấy bữa trước rãnh rá»—i, anh mở cặp ra coi lại để nắm lại những công việc trước đây mình Ä‘ang là m. CÅ©ng may là trước đây, anh cÅ©ng là m việc khá cẩn tháºn, chuyện vá» sở trà Hương Xưa, anh có ghi lại tỉ mỉ. Ngá»c Hân là ngưá»i trung gian cá»§a vụ buôn bán nà y. Cô ấy là ngưá»i Äà Lạt.
Thiên Ân vỡ lẽ đôi chút, Văn tuy không nhá»› lắm vá» chuyện cÅ©, nhưng anh cÅ©ng khá nhanh nhạy khi bắt chuyện má»™t cách thản nhiên như thế. Dạo gần đây tình trạng cá»§a anh có khá hÆ¡n, anh bảo đã dần nhá»› lại nhiá»u Ä‘iá»u duy nhất có thá»i Ä‘iểm lên Äà Lạt là anh vẫn còn có vẻ mÆ¡ hồ. Anh chưa nhá»› gì vá» chuyến công tác và chuyến xe vá» Sà i Gòn đêm đó.
Cô nhìn qua anh, hơi ngạc nhiên khi thấy anh đang nhăn trán suy nghĩ những gì.
- Anh Văn có gì khó nghĩ à ?
Văn ngần ngừ nhìn cô rồi buột miệng:
- Anh vừa biết được tại sao lại quyết định trở vỠtrong đêm.
- Tại sao? - Cô tò mò hỠtới.
Văn kể cho cô nghe cái lý do nghe được từ Ngá»c Hân. Trong khi cô tròn mắt kinh ngạc, anh lắc đầu phân vân:
- Anh tháºt khó tin là con ngưá»i mình trước kia lại như thế. Äang bà n chuyện là m ăn mà lại bá» ngang để vá» trong đêm tối mưa gió. Suýt bá» mạng, chỉ vì má»™t lý do đơn giản mà nông nổi quá đáng.
Liếc nhìn vẻ bứt rứt cá»§a anh, Thiên Ân hắng nhá» giá»ng:
- Äó chỉ là lá»i chị Hân đó thôi, co gì là đúng trăm phần trăm đâu. Anh đừng tin quá như váºy. Rá»§i chị Hân chỉ suy Ä‘oán gì đó thôi, chứ ai cÅ©ng nói xưa nay tÃnh anh Ãt nói, Ãt cởi mở, váºy thì lý nà o chị Hân lại biết được chuyện riêng tư nà y?
Thấy anh vẫn chưa nhẹ sá»± ưu phiá»n, cô tìm cách nói lảng Ä‘i:
- Anh đã nhá»› được nhiá»u rồi, nhưng vẫn chưa nhá»› gì vá» ngưá»i bạn gái lúc ấy à ? Chị ấy là ai? Anh có cố nhá»› được chút gì chưa?
Văn nhún vai:
- Cố nhớ là m gì, bây giỠthì không cần thiết nữa.
Cô e dè nói:
- Sao lại không cần thiết? Hôm trước em nói trả mấy thứ em tìm được trong phòng anh để anh xem thá», anh lại không chịu. Có cả chục tấm ảnh...
Văn gạt đi:
- Thôi Ä‘i. Mấy chuyện rưá»m rà nà y để ý là m gì.
Thiên Ân cố cãi, giá»ng hÆ¡i gay gắt mà không biết tại sao lại như váºy.
- Sao lại không để ý? Anh má»›i lạ. Chuyện gì anh cÅ©ng mà y mò há»i và nhá»› ra được Ãt nhiá»u, có chuyện bồ bịch là anh không thèm quan tâm. Ngưá»i ta không đến thăm anh là tại ngưá»i ta không biết thôi. Anh mà tá»± cao kiểu đó rồi bẵng Ä‘i mấy tháng, đến chừng anh nhá»› ra mà tìm đến thì ngưá»i ta... quen biết ngưá»i khác sao?
Văn nhướng mà y:
- Thì huỠchứ sao? Ân nói anh lạ nhưng em mới lạ hơn cả anh. Chuyện của anh, anh không quan tâm, em lại nghiên cứu là m gì?
Thiên Ân đuối lý, cô ấp úng:
- Ai thèm nghiên cứu, tại... em lỡ coi qua mấy cái thư kia, thư nà o viết cÅ©ng hay, cÅ©ng ướt át hết, mấy cái tên cÅ©ng váºy, tên nà o cÅ©ng đẹp váºy mà anh hkông thèm ngó qua. Chị Trâm Anh, Thúy Hà , Mai Hương, Như Phượng Æ¡i, số mấy chị Ä‘en quá má»›i gặp bạn trai như anh.
Văn nhăn mặt:
- Em nói cái gì váºy?
Cô dấm dẳng:
- Thì mấy cái tên trong thư đó, toà n là bồ cá»§a anh hết. Có Ä‘iá»u cÅ©ng nhân đạo vì anh quen biết lần lượt từng ngưá»i chứ không đến ná»—i bắt cá ba bốn tay. Em ngó ngà y ghi trên mấy cái thư má»›i suy ra như váºy đó. Má»—i chị cách nhau chừng mấy tháng, có khi cách nhau gần hai năm.
Văn có vẻ chú ý:
- Em nói có mấy cái tên?
Thiên Ân chớp mắt:
- Tháºt ra có năm cái tên tất cả, nhưng cái tên Mi Mi nghe giống con mèo quá, em không thÃch. Vả lại chữ chị đó viết cÅ©ng xấu ỉnh, sai lá»—i chÃnh tả tùm lum.
Anh ngắt lá»i cô:
- Em Ä‘á»c lại xem.
Thiên Ân ngớ ra:
- Äá»c cái gi`? Em chỉ coi qua có má»™t hai lần thôi đâu có thuá»™c là u cái nà o mà đá»c.
Văn gắt khẽ:
- Anh nói em Ä‘á»c mấy cái tên kìa.
- À, nếu tÃnh theo thứ tá»± thá»i gian thì là chị Trâm Anh trước, thư chị nà y viết có đến bốn năm năm rồi, tiếp theo là chị Thúy hà , Mi Mi, Mai Hương và Như Phượng.
- Như Phượng! - Văn lẩm bẩm.
Thiên Ân giải thÃch:
- Chị nà y là sau cùng, chỉ không có thư, nhưng có má»™t tấm quảng cáo chương trình cho ngà y Lá»… tình nhân cá»§a nhà hà ng Hoa TÃm, trong đó có ký tên là Như Phượng, tấm quảng cáo đó là cá»§a năm nay.
Chợt nháºn ra vẻ trầm ngâm suy nghÄ© cá»§a anh, cô ngáºp ngừng:
- Bá»™ chị Như Phượng là ... ngưá»i mà anh quyết định từ Äà Lạt vá» ngay trong đêm đó à ?
Văn nhÃu mà y. Anh cÅ©ng chưa dám quả quyết. Cái tên Như Phượng xem ra có ấn tượng nhất vá»›i anh, nhưng anh Ä‘ang lấy là m lạ vì ấn tượng xem chừng có gì đó là m anh cảm thấy bá»±c mình và khó chịu.
Như Phượng! Anh lẩm bẩm trán nhăn lại. Ký ức vừa lóe lên tuy không rõ rà ng nhưng cũng cho anh một cảm giác bực bội rất khó tả.
- Anh Văn! - Thiên Ân rụt rè lên tiếng.
Tiếng gá»i cá»§a cô là m anh sá»±c tỉnh. Anh quay nhìn cô:
- Gì váºy Ân?
Cô ấp úng:
- Mặt anh nhăn nhó khó coi quá. Hay anh từng... thất tình chị nà y?
Văn lừ mắt với cô:
- Em chỉ được cái tò mò. Äoán báºy Ä‘oán bạ tùm lum. Ai đã nói gì đâu mà em đã Ä‘oán bừa như váºy.
Thiên Ân xịu mặt. Không cho Ä‘oán thì thôi. Tại xưa nay cô chưa từng thấy anh nhăn nhó khó chịu dữ váºy.
Cô đứng dáºy định bá» ra vưá»n thì Văn chợt ngẩng lên:
- Em Ä‘i đâu váºy?
- Ra vưá»n. - Cô đáp cá»™c lốc.
- Lại giáºn à ? - Anh chăm chú nhìn cô.
Cô ngoảnh đi:
- Ai thèm giáºn anh là m gì.
Văn hắng giá»ng:
- Không giáºn thì cho anh nhá» má»™t tÃ, em lấy cho anh cái cặp tà i liệu Ä‘i.
CÆ¡n giáºn tiêu đâu mất, nhưá»ng chá»— cho tÃnh tò mò.
- Chi váºy anh Văn?
Văn nheo mắt:
- Em đoán xem.
Cô ngẫm nghĩ và i giây rồi nói ngay:
- Anh muốn xem lại hồ sơ vỠsở trà Hương Xưa, phải không?
Văn cưá»i:
- Em thông minh tháºt. Nói trúng phóc.
HÆ¡i mắc cỡ vì nháºn được lá»i khen hiếm hoi cá»§a anh, cô không quên thắc mắc cá»§a mình:
- Nhưng chị Hân giáºn anh rồi mà ?
Anh hắng giá»ng giải thÃch:
- Ừ, tuy Hân giáºn lẫy nhưng chuyện là m ăn là là m ăn, anh nghÄ© Hân cÅ©ng sẽ nguôi thôi. Anh sẽ giao cho Minh Toà n trở lên đó bà n chuyện tiếp.
Khi cô và o trong lấy cặp hồ sÆ¡ cho anh, ná»™i đã quay vá» vá»›i má»™t ngưá»i. Vừa thấy anh, ngưá»i ấy cưá»i nói đùa:
- Chà , cáºu ấm hôm nay thấy khá»e chưa?
Văn ngẩng lên cưá»i:
- Là chú Ba à ? Váºy mà con tưởng ná»™i có khách nà o nữa chứ?
- Ai nói chú là khách váºy?
Vừa lúc Thiên Ân Ä‘em cặp hồ sÆ¡ ra, Văn cưá»i chỉ và o cô:
- Là Thiên Ân đó chú. Chắc tại chưa gặp chú nên Ân tưởng chú là khách của nội.
Thiên Ân chà o ngưá»i đà n ông sang trá»ng kia, ông ta cÅ©ng chà o cô. Mắt ông có vẻ xét nét khi nhìn cô, tuy nụ cưá»i cá»§a ông vẫn tươi:
- Là cô bạn của con phải không Văn?
Ná»™i cưá»i xen và o:
- Là bạn gái của nó, nhưng là bạn cỠcủa tao đó nghen Phúc.
Ãnh mắt vẫn sắc bén, ông Phúc gáºt gù:
- Váºy à ba, váºy là ba gặp kỳ phùng địch thá»§ rồi.
Äợi chú lẫn ông ngồi xuống, Văn mở cặp hồ sÆ¡ ra. Anh hắng giá»ng:
- Có một chuyện con cũng định nói qua với chú.
- Chuyện là m ăn à ? - Ông Phúc há»i cháºn.
Không thÃch cái vẻ dè chừng cá»§a ông Phúc, Thiên Ân cầm ấm tÃch xuống bếp châm bình trà khác. Khi trở lên vừa má»›i đến nhà ngang, cô đã nghe giá»ng cá»§a Văn như căng thẳng khác thưá»ng:
- Chú nói váºy là sao ạ? Thiên Ân là ... bạn gái cá»§a con mà .
Thiên Ân khá»±ng lại vá»›i bá»™ ấm tÃch trên tay. Giá»ng ông Phúc như xoa dịu:
- Chú biết. Hôm trước nghe mẹ con nói con lên Äà Lạt chung vá»›i con bé nà y, chú không ngá» nó còn nhá» như váºy. Chú... thấy hÆ¡i lạ, con bé đó ở đây cả tháng rồi mà sao ngưá»i nhà cá»§a nó cÅ©ng không lên tiếng hay liên lạc gì hết.
Ná»™i hắng giá»ng đỡ lá»i Văn:
- Mà y đừng thấy con gái ngưá»i ta như váºy mà tưởng nó tá»± do quá trá»›n. Nhà ngưá»i ta ở đó mà , đà m tiếu gì khó nghe váºy? Thằng Văn có Ä‘iện thoại lên xin phép rồi. Tại ngưá»i ta tin tưởng cháu mình thôi.
- Tại con thấy cái cô nà y...
Ông ná»™i ngắt lá»i, giá»ng có vẻ giáºn:
- Nó thì sao? Tháºt ra nó cÅ©ng dá»… thương, gia giáo lắm, tao có để ý thấy váºy. Thằng Văn quen sÆ¡ cÅ©ng được mà chịu nó tao cÅ©ng ừ. Con Trinh nó nói gì cÅ©ng kệ nó chứ. Cháu ná»™i tao, tao biết cách coi ngó và tá»± lo được không cần nó xen và o.
Lại giá»ng nhÅ©n nhặn cá»§a ông Phúc:
- Dạ thì con cũng đâu có ý phản bác gì đâu ba, tại con... hơi lạ thôi.
Ông nội gạt đi:
- Lạ cái gì? Không có nó trong chuyến Ä‘i đó thì thằng Văn cÅ©ng hết cứu. Nó vừa đưa thằng Văn vô bệnh viện kịp, vừa tiếp máu cho nó nữa. Con mà y có đứa nà o bằng tuổi mà thông minh nhanh nhạy được như váºy không?
- Kìa ba, con chỉ...
Ông ná»™i cao giá»ng:
- Nó đối vá»›i thằng Văn tốt, tÃnh tình dá»… thương là được rồi, tao đã coi như con cháu. Äừng có mà bắt chước cái con Trinh đó tị hiá»m thà nh kiến gì con ngưá»i ta. Vô lý lắm.
Ông Phúc yếu thế chỉ còn cách áºm ừ:
- Dạ, chị Trinh cũng vì lo cho thằng Văn thôi.
- Lo cho thằng Văn thì mà y nói nó chịu khó ghé vỠthăm, chứ đừng có đeo bộ mặt đá đi du lịch cả tuần rồi ở miết trên đó mà nói chuyện thương con.
Ông Phúc nhá» giá»ng nói gì đó. Không muốn nghe tiếp, Thiên Ân bưng ấm tÃch Ä‘i trở xuống bếp. Äể ấm tÃch còn ấm nóng lên cái bà n nhá» trong bếp, cô Ä‘i theo lối sau men ra vưá»n. Váºy là mấy tuần vui vẻ và dá»… chịu ở đây đã bắt đầu có dấu hiệu chấm dứt rồi đây. Bà Trinh có ác cảm vá»›i cô từ đầu, cô biết. Nhưng còn ông Phúc, chỉ lần đầu gặp mặt ông đã có vẻ không ưa cô rồi sao?
Thiên Ân thở dà i. Quyết định tạm nương thân nÆ¡i đây xem chừng nông nổi quá. Khi không cô rước và o mình ánh mắt rẻ khinh cá»§a ngưá»i ta. Vá»›i cách nói ná»a úp ná»a mở cá»§a ông Phúc, cô biết ông cho cô là đứa con gái má»›i lá»›n đã tá»± do phóng túng quá trá»›n. CÅ©ng phải thôi, có cô gái nà o đến ở nhà "ngưá»i yêu" cả tháng trá»i mà gia đình chẳng há» gá»i Ä‘iện thoại, chẳng há» ghé qua cho biết gì hết. Cho dù lý lịch anh bịa ra cho cô cả nhà đá»u tin tưởng, nhưng vá»›i ông Phúc và bà Trinh thì là chuyện hoang đưá»ng mất rồi. Là m sao đây? Thiên Ân thở ra. Cái anh đồng minh cá»§a cô không biết có cách gì giúp cô thêm được nữa.
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 10:53 PM.
|

31-03-2008, 02:15 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 12
Mải lo ngắm dáng Văn đứng im lìm bên cạnh bonsai đằng kia, Thiên Ân bị ông ná»™i ăn mất con pháo cuối cùng cá»§a mình và chiếu bÃ. Thấy mặt cô ngẩn tò te ngó và o bà n cá» mà như hết cách gỡ, ông cưá»i sang sảng và gá»i Văn vá»›i vẻ đắc ý :
- Lại mà coi ông thắng con nhá» kỳ thá»§ nè, chà hôm nay ông hên tháºt đó.
Văn mỉm cưá»i Ä‘i lại. Bà n cỠđã sắp tà n, hai bên Ä‘á»u chỉ còn và i con, quân đỠcá»§a Thiên Ân xem ra Ä‘ang ở và o thế bÃ.
- Thấy sao Văn, cái danh kỳ thủ của nhỠÂn chắc tuần nà y không giữ được rồi phải không con?
Văn cưá»i. Danh vị kỳ thá»§ là tá»± Ông đặt cho Thiên Ân chứ ai. Từ khi phát hiện Thiên Ân cÅ©ng biết chÆ¡i cá» tướng, ông đã đắc chà vì có đối thá»§ má»›i, nhưng đấu vá»›i cô mưá»i lần là thua có đến bảy tám, ông có vẻ ấm ức lắm. Sau đó ông bắt anh ngồi và o bà n chÆ¡i cá» vá»›i cô để ông ngồi ngoà i lược binh. Thoạt đầu, Văn cÅ©ng không ngá» Thiên Ân nhanh nhạy và có những thế cá» cao tay đến như váºy, nhưng thua cô liên tục mấy ván, anh má»›i đà nh công nháºn là cô có năng khiếu vá» cá» tướng tháºt.
Danh hiệu kỳ thá»§ từ đó được ông gá»i cho cô thay cái tên Thiên Ân. Bây giá» má»›i chá»›m thắng cô má»™t ván, ông lại định tước Ä‘i cái danh hiệu kia rồi.
- Sao Thiên Ân? Em chịu bị thua rồi à ? - Văn cưá»i há»i.
Mắt Ä‘ang nheo lại chăm chú và o bà n cá», Thiên Ân biết mình có thể kiên trì láºt thế cỠđể thá»§ hòa, nhưng không muốn là m ông cụt hứng nên vừa nghe Văn há»i thế, cô cÅ©ng gáºt đầu nở má»™t nụ cưá»i yếu xịu:
- Chắc váºy. Em thua tháºt rồi.
Ông ná»™i thÃch quá, vừa gáºt gù vừa cưá»i:
- Hôm nay ông tà i không Văn? Äã thắng được tay đệ nhất kỳ thá»§ nhà mình.
- Ai là kỳ thá»§ váºy hả ná»™i?
Giá»ng reo vui từ xa đưa lại khiến má»i ngưá»i quay lại nhìn. Ông ná»™i cưá»i:
- Thằng Toà n hả? Hôm nay chá»§ nháºt không Ä‘i chÆ¡i vá»›i bồ sao mà lại xuống thăm ná»™i váºy? Mấy rà y ghé vá» thăm ná»™i thưá»ng xuyên quá ta.
Toà n liếc nhìn Thiên Ân trong khi trả lá»i ông:
- Dạ ba bảo con đem hai chai rượu vang Pháp vỠbiếu nội.
Ông nội chỉ cái ghế cạnh đó bảo Toà n ngồi:
- Lại rượu. Mấy chai hôm trước đã uống hết đâu mà đem vá». Ná»™i đâu phải là dân ghiá»n rượu, vả lại rượu vang ná»™i đâu có thÃch uống. Còn cả đống mấy chai rượu sâm kìa.
Toà n cưá»i nói lảng:
- Nội không chơi cỠvới anh Văn nữa sao ạ?
Nháºn ra ánh mắt ngấp nghé cá»§a cáºu em há» vẫn cứ lia và o Thiên Ân, Văn cưá»i:
- Nội chê anh rồi, bây giỠnội có đối thủ mới ngang tà i ngang sức hơn.
biết má»i ngưá»i ám chỉ ai, Toà n trầm trồ khen ngợi:
- Tôi có biết qua rồi, Ân đánh cỠhay lắm.
Thiên Ân chỉ mỉm cưá»i không đáp. Thấy ông đổ quân cá» lên hối mình đánh thêm má»™t ván nữa, cô dạ nhá» rồi sắp lại bà n cá». Toà n có vẻ không hảo lắm vá»›i mấy quân cá» xe pháo mã nên khá»u Văn qua bên kia để nói chuyện vá» chuyến lên Äà Lạt mua sở trà Hương Xưa. Năm Ä‘iá»u bảy chuyện má»™t lúc như nhá»› ra Ä‘iá»u gì, Toà n vá»™i nói:
- Quên nữa, sáng hôm qua có má»™t cú Ä‘iện thoại hÆ¡i lạ gá»i và o văn phòng anh, lúc đó vừa Ä‘i ra ngoà i nên tôi bốc máy giùm, cú Ä‘iện thoại đó cá»§a má»™t cô gái, cô ta nói là bạn gái anh.
Äang rót tách trà cho cáºu em há», Văn chú ý đến tin nà y.
- Cô ấy có nói tên gì không? - Văn há»i.
- À, có. Cô nà y tự xưng là Như Phượng.
Toà n tò mò:
- Cô nà y là ai váºy?
Văn ngẩng lên. Không trả lá»i Toà n mà anh lại nói tiếp:
- Rồi sao nữa? Cô ta có nhắn gì không?
Toà n nhún vai:
- Không, có Ä‘iá»u cô thư ký cá»§a anh cÅ©ng nhá»› lại là mấy bữa anh bị tai nạn trong bệnh viện cÅ©ng có má»™t cô tên Như Phượng gá»i đến há»i anh đã vá» chưa, lần đó gá»i trong nước.
- Gá»i trong nước? Váºy còn cú Ä‘iện thoại hôm qua?
- Cú Ä‘iện thoại hôm qua cô Phượng đó gá»i từ nước ngoà i.
- Từ đâu? - Ãnh mắt Văn như tối lại.
- Từ Singapore.
Nháºn thấy gương mặt Văn nghiêm nghị hẳn, Toà n tò mò:
- Anh có nhớ là quen cô Như Phượng đó không?
Văn gáºt, Toà n tiếp thêm:
- Cô ta cÅ©ng là bạn cá»§a anh à ? Váºy... Thiên Ân có biết không?
Không để ý đến câu há»i cá»§a Toà n, anh hắng giá»ng:
- Chỉ có hai cú điện thoại thôi à ?
Toà n hÆ¡i phiá»n lòng vá»›i tin tức mình đưa ra bị khai thác hết mà mình vẫn chưa hiểu gì thêm, nhưng cÅ©ng gáºt đầu:
- Tôi có há»i kỹ cô thư ký cá»§a anh rồi, trước sau chỉ có hai cú gá»i thôi. Nhưng cú nà o cÅ©ng váºy, không nói rõ rà ng hết, chỉ nói là muốn gặp anh thôi. Tôi có ghi lại số Ä‘iện thoại ở Singapore cá»§a cô ấy cho anh rồi.
Rút túi đưa cho anh, Toà n nhấm má»™t há»›p trà rồi ngay láºp tức nhăn mặt vì cái vị nóng chát đến rát cả lưỡi. Anh phà n nà n:
- Anh vá»›i ná»™i cà ng ngà y cà ng nặng đô rồi đây, trà gì mà đặc quánh váºy nè.
Không để ý đến lá»i than phiá»n cá»§a Toà n, Văn cầm mẩu giấy và ngắm nghÃa mấy con số vô nghÄ©a kia vá»›i vẻ tá»± chế giá»…u.Váºy là quả tháºt cô đã Ä‘i rồi. Singapore, chuyến tu nghiệp má»™t năm rưỡi. Cô đã là m theo ý mình nhưng vẫn cứ muốn giải thÃch phân bua vá»›i anh bằng má»™t giá»ng oan ức đầy kịch tÃnh.
Mắt liếc vá» phÃa Thiên Ân, Toà n thầm thì láºp lại câu há»i:
- Anh đang bắt cái hai tay à ? Anh không sợ...
- Chú Ä‘ang nói gì váºy? - Văn cau mà y nhìn thẳng và o cáºu em há».
Chạm phải ánh mắt anh, Toà n chợt ngáºp ngừng rồi lặng im. Chừng như hiểu cái tÃnh không quả quyết cá»§a cáºu em há», anh hắng giá»ng đứng lên:
- Anh có hẹn gá»i Ä‘iện cho ngưá»i bạn, chú ngồi xem cá» nhé, anh phải và o trong đây. Có uống cà phê không? Anh nhá» dì Lương pha.
Toà n miá»…n cưỡng gáºt đầu:
- Váºy nhá» anh nói dì Lương pha giùm tôi ly cà phê đá.
- ÄÆ°á»£c rồi. - Văn gáºt đầu rồi quay và o nhà .
Dặn dì Lương pha cà phê cho Toà n, anh cÅ©ng nhá» dì pha luôn cho mình má»™t ly rồi tá»± tay mang lên phòng. Äặt ly cà phê xuống bà n, Văn đặt luôn mẩu giấy có ghi số Ä‘iện thoại cá»§a Như Phượng xuống cái chặn giấy. Ngồi nheo mắt nhìn mấy con số vô nghÄ©a, Văn phân vân vá»›i lòng. Anh ná»a muốn gá»i để kiểm chứng lại thứ tình cảm dưá»ng như nhạt nhòa từ sau vụ tai nạn để nghe cái giá»ng mà anh hầu như không còn nhá»›, ná»a lại không muốn gá»i để phiá»n nhiá»…u cái quyết định được mệnh danh là vì sá»± nghiệp cá»§a cô.
Tay kéo ngăn tá»§ như môt. thói quen cÅ© kỹ, Văn tìm gói thuốc lá mà có đến hÆ¡n tháng trá»i anh lãng quên. Äiếu thuốc có vẻ ẩm và nhạt nhẽo vì bị bá» rÆ¡i quá lâu. Văn rÃt má»™t hÆ¡i khói rồi kẹp Ä‘iếu thuốc bằng hai ngón tay Æ¡ há» ngắm nghÃa. Như Phượng. Tháºt ra anh đã nhá»› lại khá đầy đủ vá» mình. Những hồi ức cÅ©, những khuôn mặt, những ká»· niệm đã lần lượt trở vá» vá»›i anh tuy không rõ rà ng, mạch lạc lắm. Cái tên cá»§a cô dÄ© nhiên anh cÅ©ng nhá»›, anh đã biết cô chÃnh là tác nhân là m ảnh hưởng đến quyết định vá»™i vã vá» Sà i Gòn trong đêm cá»§a mình. Mấy ngà y qua anh cÅ©ng mong có dịp gặp lại cô, có dịp ngắm lại khuôn mặt ngưá»i con gái từng là m anh nôn nóng và bất cẩn như má»™t kẻ ngốc. Ký ức bị thương tổn cá»§a anh còn lưu lại hình ảnh vá» cô má» nhạt quá, má» nhạt đến ná»—i anh không nháºn diện được nét quen thuá»™c ấy, xin đẹp và đáng yêu ra sao. Váºy mà giỠđây, có trong tay đưá»ng dây có thể nghe lại giá»ng nói cá»§a cô anh lại chần chừ.
Có tiếng cưá»i trong trẻo vang lên từ dưới vưá»n, Văn dụi Ä‘iếu thuốc đã nhạt và đến bên cá»a sổ lá»™ng gió nhìn xuống. Tán lá dà y cá»§a già n hải đằng chỉ cho anh thấy chếch má»™t bên vai cá»§a ná»™i và che lấp mất Thiên Ân, nhưng giá»ng cưá»i và câu nói lÃu rÃu không rõ cá»§a cô vẫn vang lên đến táºn phòng anh. Thiên Ân trẻ con tháºt. Văn mỉm cưá»i, nét mặt như dịu lại những băn khoăn từ nãy giá». Cô trẻ con, nhưng cÅ©ng lắm biệt tà i.
Hôm vừa rồi, khi anh dá»i vá» phòng mình, anh có qua thăm cô hà ng xóm cá»§a mình và tháºt ngạc nhiên khi anh phát hiện ra mình được cô há»a bằng bút chì có đến mưá»i mấy bức trên giấy trắng. Những khuôn mặt anh trong nét vẽ cá»§a cô má»—i tấm má»—i khác là m anh ngẩn ra mà phục tà i vặt cá»§a cô. Tù khi biết cô có khiếu vẽ và là tác giả bức chân dung mình ngồi đánh cá», ná»™i cà ng đắc ý hÆ¡n vá»›i đấu thá»§ chÆ¡i cá» kiêm "cô cháu gái" cá»§a mình. Bây giá» thì cả anh lẫn cô chẳng ai nhắc đến chuyện Ä‘i ở gì nữa. Chỉ má»›i hai tháng, cô trong nhà anh thân thuá»™c và gắn bó như chuyện tất nhiên phải váºy.
Thiên Ân quả là cô gái nhá» dá»… thương và lanh lợi, không chỉ ná»™i, cô Liên, dì Lương mà ngay cả Toà n cÅ©ng bị cô thu hút đến ná»—i kiếm cá»› vá» thăm ông hoà i. Tiếng chuông Ä‘iện thoại chợt reo là m gián Ä‘oạn những suy nghÄ© vÆ¡ vẩn cá»§a Văn. Không để ý đến mẩu giấy chặn dưới khuôn thá»§y tinh nữa, anh nhấc máy. Äó là má»™t trong những bạn là m ăn cá»§a anh, những thông tin mà anh bạn cung cấp vá» má»™t và i công ty có uy tÃn nhưng Ä‘ang là m ăn thất bạn và thua lá»— là m Văn láºp tức bị cuốn và o công việc.
Mãi đến khi có tiếng gõ cá»a và Thiên Ân lách mình và o phòng, anh má»›i ngẩng lên phát hiện đã quá trưa. Anh cưá»i, há»i gá»n lá»n má»™t câu không đầu không Ä‘uôi:
- Mấy bà n tất cả?
Tỉnh bÆ¡ như biết anh Ä‘ang muốn há»i cái gì, cô đáp ngay:
- Sáu.
- Em thua hai, phải không?
Cô tròn mắt nhìn anh:
- Sao anh biết?
Ngả lưng và o ghế, Văn mỉm cưá»i không đáp. Anh có cảm giác mình đã hiểu cô khá nhiá»u, hiểu đến ná»—i có thể Ä‘oán được tỉ số chung cuá»™c cá»§a những ván cá». Thiên Ân đến ngồi trên cái ghế bà nh lắc lư trong phòng:
- Sao anh Văn không xuống ăn cÆ¡m? Dì Lương nói hồi nãy có lên gá»i anh, nhưng anh không chịu xuống.
Văn cưá»i:
- Hồi nãy anh Ä‘ang báºn bù đầu vá»›i công việc.
- Còn bây gi�
Anh nheo mắt nhìn cô:
- Bây giá» có mặt Ân quả tháºt anh má»›i phát hiện bụng đói dữ dá»™i.
Thiên Ân thÃch chà cưá»i trêu anh:
- Nhưng đã hết cÆ¡m. Hôm nay dì Lương cho ăn cÆ¡m tấm ngon quá trá»i, anh Toà n ăn hết phần anh rồi. Cho anh đói lả luôn. Äáng Ä‘á»i anh, đến giá» cÆ¡m có ngưá»i lên kêu thì không chịu xuống ngay.
- Váºy hả !
Anh nhướng mà y lại quay vá» vá»›i mà n hình máy vi tÃnh. Thiên Ân không nghe anh phà n nà n, cô ngó anh:
- Rồi anh tÃnh sao?
- TÃnh gì?
- Thì bây giỠhết cơm rồi, anh là m sao?
Văn nhún vai ra vẻ chẳng quan tâm:
- Còn tÃnh gì nữa, còn cÆ¡m thì ăn, không thì thôi. Nhịn má»™t buổi cÅ©ng chả chết được.
Thiên Ân nhăn mặt. Cô cÅ©ng Ä‘oán biết cái giá»ng lá»ng lÆ¡ kia phần lá»›n là nhằm trêu cô, nhưng thấy anh bắt đầu muốn chăm chú và o công việc tháºt, mà khi anh đã chúi đầu và o mấy hồ sÆ¡ trong máy là chẳng ai gỡ được, cô thở ra:
- Cái anh nà y lạ tháºt, là m sao mà nhịn được?
Mắt vẫn lia lên mà n hình, Văn đáp:
- Không nhịn thì là m sao? Em cũng nói là hết thức ăn rồi mà .
Thiên Ân tức tối:
- Thì anh cũng phải tìm cách để ăn đỡ thứ gì khác chứ.
Văn tá»§m tỉm cưá»i:
- Thứ gì? Cũng có một thứ nhìn ngon mắt lắm nhưng anh...
Anh chợt nÃn bặt câu nói và đưa mắt nhìn nhanh cô. Thiên Ân tò mò há»i anh:
- Thứ gì ngon anh Văn? Ông nói em lo phần ăn cho anh mà , đâu có ai đưa món gì lên đây?
- À là ... - Văn chợt muốn cà lăm - à anh là ... không ăn trưa, anh nuốt cho hết mấy phần tà i liệu nà y cũng được mà .
Thiên Ân lưá»m anh:
- Không ăn thì đau bao tỠđó, đống tà i liệu đó mà thay bữa trưa được à .
Văn thở phà o. Äể ná»a tâm trà và o những trang tà i liệu, ná»a lại tiếp chuyện vá»›i cô, anh đâm ra quà ng xiên mất rồi. May mà cô chẳng hiểu anh vừa buá»™t miệng ám chỉ cái thứ chi mà ngon mắt. Mình báºy tháºt. Äầu óc dạo nà y sao toà n ỡm á» vá»› vẩn. Văn tá»± trách mình khi Thiên Ân hắng giá»ng chỉ vẽ.
- Nói tháºt ra thì bữa trưa cá»§a anh, em lo xong rồi, anh dẹp cái mà n hình đó xuống ăn Ä‘i, không thôi nguá»™i thì đừng chê em nấu dở.
- Váºy à ! - Văn cưá»i đứng lên.- Nếu váºy thì anh tuân lệnh liá»n.
- Anh không tắt máy à ? - Thiên Ân thắc mắc.
- Äể đó, ăn xong anh còn lên xem tiếp.
Bước theo anh xuống mấy báºc thang, Thiên Ân phà n nà n:
- Má»› hồ sÆ¡ cá»§a anh có gì hay đâu, toà n là những báo cáo và con số lá»— lãi, có gì hấp dẫn đâu mà anh chúi mÅ©i coi hoà i váºy.
Văn cưá»i:
- Ậy, đó toà n là những báo cáo vá» mấy công ty ngưá»i ta, ngưá»i ta cà ng lá»— lãi nhiá»u mình má»›i có cÆ¡ há»™i chen và o mua bán, sang nhượng chứ công tay Ä‘ang là m ăn được ai mà nhượng cho mình.
Chợt thấy cô im lìm, nhá»› ra câu nói cá»§a mình vô tình chạm đến ná»—i Ä‘au cá»§a cô, Văn vá»™i hắng giá»ng:
- Xin lỗi em, anh quên mất.
Thiên Ân cưá»i gượng:
- Dạ đâu có gì.
Phòng ăn trống chỉ còn mình hai ngưá»i. Thiên Ân loay hoay bên cái chảo nhỠđể xúc thức ăn ra đĩa cho anh. Văm mỉm cưá»i khi cái đĩa còn hÆ¡i khói trước mặt mình:
- Chà , mì xà o à ? Nhìn ngon quá.
Mở tủ lạnh lấy trái chanh và ngắn đá để là m hai ly nước chanh cho anh và mình, cô nói:
- Hồi nãy thấy hết cơm, mà dì Lương với cô phải ra chợ huyện mua sắm, nội giao cho em lo phần trưa cho anh, em là m đại món nà y, mì có sẵn mà dễ ăn. Anh ăn thỠxem vừa miệng không?
Gắp má»™t gắp nhai thá», Văn gáºt gù:
- Ngon lắm. Ân nêm nếm ngon ghê.
Cô mỉm cưá»i ngoái lại:
- Tại anh hÆ¡i lỡ bữa nên ăn ngon miệng hÆ¡n ngà y thưá»ng thôi. À, còn có Ä‘u đủ tráng miệng, để em gá»t cho anh.
Văn lắc đầu:
- Khá»i, anh không thÃch Ä‘u đủ đâu, anh ăn đĩa mì được rồi, còn em ăn yaourt cá»§a em Ä‘i, chảy thà nh nước hết bây giá».
Thiên Ân cưá»i. Xong hai ly đá chanh, cô Ä‘em đến và ngồi đối diện ngắm anh ăn. Äang đói bụng nên đĩa mì xà o ngon là nh cá»§a Thiên Ân mau chóng chui và o bụng Văn. Thấy anh buông đũa, cô ân cần há»i:
- Anh Văn ăn thêm không? Em xà o thêm một chút, lẹ lắm.
Mặc dù còn muốn ăn thêm tháºt nhưng không muốn cô nhá»c lòng, Văn lắc đầu:
- Thôi anh tạm đủ rồi, ăn no quá anh lại là m việc không được.
ÄÆ°a cho anh ly nước chanh, đợi anh uống má»™t hÆ¡i quá ná»a ly, cô hắng giá»ng:
- Anh Văn nè, em há»i anh má»™t chút được không?
Văn cưá»i:
- Ân muốn há»i gì? Sao lại rà o đón kỹ váºy?
- Em muốn há»i anh má»™t chút vá» công việc ở công ty anh.
HÆ¡i ngạc nhiên nhưng Văn cÅ©ng gáºt đầu:
- Em há»i Ä‘i. Có việc gì váºy?
Cô ngáºp ngừng:
- Sao em thấy anh cứ nghiên cứu hồ sÆ¡ vá» mấy công ty nhá» Ä‘ang thua lá»—, nhà anh mua lại nhiá»u công ty như váºy là m sao quản lý, và tiá»n đâu mà cứ mua hoà i thế. Mua má»™t công ty chứ đâu phải mua má»™t chuyến hà ng.
Văn cưá»i:
- Tại em chưa biết nên lạ vỠcách là m ăn của gia đình anh thôi. Bên anh chuyên mua bán, sang nhượng công ty. Một công ty, đối với anh là một chuyến hà ng đó chứ.
Biết cô vẫn chưa hiểu, anh giải thÃch má»™t cách đơn giản:
- Anh mua công ty đó, sau đó cho chuyên gia Ä‘iá»u hà nh xuống quản lý và xây dá»±ng sá»a sang lại những bất hợp lý cá»§a công ty đó, rồi sau đó tìm đối tác cần và thÃch hợp để bán lại. Món hà ng là công ty, nên số tiá»n chênh lệch cÅ©ng khá lá»›n, lợi nhuáºn cÅ©ng được lắm.
Thiên Ân thắc mắc:
- Ngưá»i cần mua công ty kia sao lại không đến thẳng công ty đó mua, là m chi mà phải qua tay anh?
Văn báºt cưá»i:
- Tuy lợi nhuáºn khá, nhưng công việc cá»§a anh cÅ©ng không dá»… ăn đâu. Những công ty anh mua phải là công ty tháºt lá»— lã, hầu như chẳng còn gượng nổi, nhưng tháºt ra vẫn còn tiá»m năng đáng giá, và dụ như sân bãi rá»™ng thÃch hợp cho việc bảo quản và váºn chuyển, danh tiếng sản phẩm còn được ngưá»i tiêu dùng nhá»› đến... còn những khách hà ng mua lại cá»§a anh thì cần những công ty đã có sẵn giấy phép, có sẵn những tiá»m năng và lợi thế đó.
Thiên Ân tròn mắt:
- Váºy là phải khéo nghiên cứu lắm má»›i mua và bán cho ngưá»i thÃch hợp?
- Äúng rồi, có ăn, nhưng không dá»…. Không nghiên cứu kỹ thì ngáºm lại má»™t công ty vô phương cứu gỡ cÅ©ng không bán được như chÆ¡i.
Thiên Ân gáºt đầu:
- Phương cách là m ăn đó cũng độc đáo đó chứ.
Văn mỉm cưá»i:
- Là nội anh nghĩ ra đó.
- Có nhiá»u công ty chuyên mua bán công ty khác như anh không?
- Không nhiá»u lắm đâu, theo anh biết thì chỉ má»™t hai táºp Ä‘oà n thôi.
Anh trầm ngâm:
- Thị trưá»ng lại cạnh tranh gay gắt nên có những công ty hoặc cÆ¡ sở là m ăn chỉ sÆ¡ sẩy má»™t chút là bị thua lá»—. Có vốn thì bù đắp và vượt qua được, vốn không mạnh thì cứ xuống dốc. Thoạt đầu vì tiếc cho má»™t cÆ¡ sở là m ăn cá»§a ngưá»i bạn, nên ná»™i bá» tiá»n sang nhượng lại nhưng cÅ©ng không đủ tà i lá»±c để gây dá»±ng và khuếch trương nó lại, đà nh tìm ngưá»i để bán lại, may mà có lá»i, từ đó ná»™i má»›i nghiên cứu và là m ăn theo chiá»u hướng nà y.
Nhấp há»›p nước chanh, Thiên Ân liếc nhìn anh và rụt rè há»i:
- Cách là m ăn nà y theo anh thấy... có cơ hội quá không?
Văn cưá»i:
- Kinh doanh là phải nghiên cứu và nắm chắc kịp thá»i cÆ¡ há»™i mà Ân.
Anh nghiêm giá»ng:
- Tháºt ra công việc mua bán công ty nà y cÅ©ng không tệ đâu. Có những chá»§ nhân sau khi bán Ä‘i nhìn thấy công ty mình được quản lý giá»i đã Ä‘i lên và sản phẩm cá»§a mình ngà y xưa đã trở lại thị trưá»ng tuy có chút tiếc nuối, nhưng ngưá»i ta cÅ©ng gá»i Ä‘iện đến cám Æ¡n cả ngưá»i quản lý má»›i và công ty anh.
- Váºy à ?
Thiên Ân máy móc đệm theo, đầu óc cô dang liên tưởng đến công ty nhà mình. Không biết ngưá»i mua lại công ty cá»§a ba cô há» có khuếch trương việc buôn bán không, hay bá» mặt và là m nó mất vá» tay ngưá»i khác chỉ trong bốn tháng như cô?
Văn vô tình vẫn phân tÃch:
-... Nếu không nhượng, há» chỉ còn biết phá sản và đóng cá»a công ty mà thôi. Không có những công ty như anh mua lại há» cà ng thua lá»— lún lầy nặng hÆ¡n, cho nên cách là m ăn cá»§a anh chỉ là tìm hiểu và thấu đáo mặt mạnh yếu để có thể kinh doanh, không có gì là cÆ¡ há»™i hay thất đức đâu.
Ngẩng lên thấy Thiên Ân im lặng, vẻ xa vắng. Văn ngạc nhiên:
- Ân Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
Câu há»i cá»§a anh là m cô giáºt mình:
- Dạ, có gì đâu.
- Äừng chối, hình như em có Ä‘iá»u gì khó chịu?
Thiên Ân nói trớ đi:
- À không, tại em đang bà khi nghĩ nội dung quyển truyện tranh mình vẽ thỠnên nói chuyện với anh lo ra chút thôi.
Văn có vẻ hà o hứng:
- Em nhắc mới nhớ, truyện tranh sao rồi? Sao không cho anh duyệt th�
Cô mỉm cưá»i:
- Cũng sắp xong rồi anh ạ. Em hứa nếu xong, anh sẽ được xem bản thảo đầu tiên.
- Váºy má»›i phải chứ. - Văn vươn vai bâng quÆ¡.
- À, Toà n đâu rồi Ân?
Äứng lên thu dá»n đĩa cá»§a anh, cô nhún vai:
- Theo ông đi đâu đó, em cũng không biết.
LÆ¡ đãng nhìn bá» lưng thon gá»n và mái tóc cá»™t cao cá»§a cô, chẳng hiểu sao anh buá»™t miệng:
- Ân nè, em thấy Toà n ra sao?
Hơi khựng lại, cô quay nhìn anh:
- Sao là sao ạ?
- Thì anh muốn há»i em thấy tÃnh Toà n ra sao?
Thiên Ân ngắt lá»i:
- TÃnh tình anh Toà n ra sao thì có dÃnh gì đến em?
Văn cưá»i cưá»i:
- Chẳng lẽ Ân không thấy Toà n... để ý em sao?
Thiên Ân nheo mắt nhìn anh. Vẻ mặt và giá»ng nói thá» Æ¡ cá»§a anh là m cô bá»—ng dưng phát giáºn, cô đáp xẵng:
- Váºy thì sao?
Văn hÆ¡i khá»±ng lại. Trà sáng suốt bảo anh thôi Ä‘i, nhưng chẳng hiểu sao anh lại lá»ng lÆ¡ khÆ¡i gợi tiếp:
- Tháºt ra Toà n cÅ©ng... khá lắm. Nó má»›i tốt nghiệp năm ngoái, cÅ©ng nhanh nhạy và được việc. Là con trai má»™t trong nhà đó.
Thiên Ân tựa lưng và o tủ lạnh nhìn anh chằm chằm:
- Váºy à ! Anh có ý gì khi quảng cáo cho ảnh như váºy?
Văn chá»™t dạ trước cái nhìn cá»§a cô, anh hắng giá»ng cưá»i xòa:
- Có gì đâu, tại anh thấy dạo nà y Toà n có vẻ mến em, nên anh...
Thiên Ân há»i cháºn:
- Anh có nói vá»›i anh Toà n thân pháºn tháºt sá»± cá»§a em không? Rằng em chẳng phải là cô bạn gái nà o đó cá»§a anh?
Văn ngẩn ngưá»i:
- Không, sao em lại nghĩ anh đem chuyện nà y ra nói với nó?
Cô cưá»i nhạt:
- Chưa nói thì tốt. Em mong anh đừng nói gì hết. à cá»§a anh tốt vá»›i em, em biết. Nhưng giúp em thì có nhiá»u cách giúp, em có cần má»™t ông chồng gấp đến như váºy đâu.
Văn giáºt mình:
- À, không phải đâu, anh chỉ muốn...
Cô ngắt lá»i anh:
- Chuyện cá»§a em, em tá»± biết lo. Em đã nghe lá»i anh, vẽ thá» má»™t Ä‘oạn truyện hình và bản thảo sÆ¡ lược gởi duyệt rồi. Em còn biết Ä‘an nhiá»u kiểu áo len, biết phụ buôn bán, nếu rá»i nÆ¡i đây, em có thể tá»± láºp và kiếm tiá»n để tạm đủ sống. Em chỉ má»›i mưá»i tám, chưa cần phải gả chồng để có chá»— dá»±a thân.
Văn nhăn mặt:
- Thiên Ân! à anh không phải váºy.
Nhắc lưng ra khá»i cánh cá»a tá»§ lạnh, cô quay lưng:
- Äúng hay không cÅ©ng váºy, em cám Æ¡n anh đã lo lắng cho em, nhưng không cần anh lo lắng quá như váºy. Nếu anh không thÃch em nán lại đây nữa, cứ nói thẳng, em sẽ thu xếp Ä‘i ngay, không cần anh phải dà n xếp thế đâu.
- Thiên Ân!
Cháºn bước cô, anh cau mà y:
- Anh đã nói gì mà em giáºn phát quạu như váºy? Nếu anh đùa không đúng chá»— thì anh xin lá»—i, nhưng em có cần quạu đến như váºy không?
Cô nhìn thẳng và o anh. Lá»i anh nói nghiêm túc và đầy đủ lý. Cô vẫn ấm ức, nhưng ná»—i ấm ức không tên thì là m sao có cá»› gây lại anh?
Cô mÃm môi quay Ä‘i:
- Thôi bá» chuyện nà y qua bên. Em cÅ©ng xin lá»—i vì cáu giáºn. Anh lên phòng là m việc tiếp Ä‘i.
- Còn em?
Äến bên bồn rá»a, cô nói mà không ngoảnh lại:
- Em phải thu dá»n trong nà y má»™t chút.
Văn ngáºp ngừng nhìn cô. Anh quyết định không lên phòng mà đợi để giải thÃch cho cô đừng giáºn dá»—i. Cô có má»™t táºt vặt nhưng xảy ra hÆ¡i thưá»ng là má»—i lần giáºn thì hay im lặng hoặc nói lẫy. Äã biết tÃnh cô nên anh không muốn vì lần nói dai vô duyên nà y cá»§a mình mà vắng tiếng cưá»i đùa cá»§a cô. Nhưng chá» mãi mà Thiên Ân vẫn cứ loay hoay vá»›i bồn rá»a hoà i. Văn ngạc nhiên đến gần. Chỉ có cái chảo, cái đĩa, đôi đũa và cái xẻng thôi, là m gì mà cô rá»a mãi váºy không biết.
Văn đứng sát bên cô khẽ tằng hắng:
- Em là m gì mà rá»a hoà i váºy?
- Kệ em.
Anh buồn cưá»i nhìn gương mặt quặm xuống cá»§a cô:
- Giáºn à ?
- Không giáºn. Ai thèm giáºn má»™t ngưá»i tốt quá xá cỡ như anh.
- Anh... mà tốt?
Văn ngẩn ngưá»i.
Thiên Ân hất mặt lên:
- Còn gì nữa. Tốt đến ná»—i tÃnh chuyện là m mai cáºu em há» con má»™t cho em. Là m như em cần lắm váºy.
Nói má»™t hÆ¡i như xả ấm ức, ngưng nói rồi, cô má»›i phát hiện ra nãy giá» Văn Ä‘ang nhìn cô chăm chú. Vẻ mặt anh như Ä‘ang chiêm nghiệm Ä‘iá»u gì.
- Gì váºy?
Cô gưá»m gưá»m liếc lên anh.
- À đâu có gì.
Vẫn đăm đăm ngó đâu đó trên mặt cô, anh lắc đầu:
- Không.
- Không thì sao cứ chòng chá»c nhìn mặt em?
Văn nhún vai:
- Có gì đâu, anh thấy Ân lạ quá. Chá»c chút thôi mà giáºn lẫy rồi. Là Ân hiểu lầm ý anh chứ anh có chá»§ định chá»c ghẹo Ân đâu. Váºy mà cÅ©ng quạu được. Tháºt là chướng quá.
Thiên Ân mÃm môi:
- Hiểu lầm anh chỗ nà o?
Văn lừng khừng giải thÃch:
- Thì anh chỉ muốn... muốn biết ý em đối với Toà n ra sao thôi, nếu em cũng... mến nó thì anh giúp và o, chứ em cũng thấy đó, nội có vẻ bực khi hiểu sự đeo đuổi âm thầm của Toà n. Nội cứ nghĩ em là bạn gái của anh nên đôi khi cản trở.
- Cho dù như váºy anh báºn tâm là m gì. - Thiên Ân nói xẵng.
Văn cưá»i gượng:
- Em chướng quá. Tháºt ra...
Thiên Ân ngắt lá»i:
- Anh nói đúng đó, anh tốt bụng, còn tôi không biết Ä‘iá»u. Äã nán ở đây mà không nghe theo sá»± xếp đặt mai mối cá»§a anh.
- Thiên Ân! - Văn nhăn nhó. Khổ rồi! Cô mà xưng "tôi" thì là giáºn lắm rồi đây.
Cô vẫn công kÃch anh bằng giá»ng nói lẫy cá»§a mình:
- Ngang bướng, chướng Ä‘á»i là bản tÃnh cá»§a tôi. Còn anh...
Văn cưá»i khổ:
- TÃnh anh cÅ©ng chẳng tốt gì, phải không? Nếu em nháºn ra chút gì thì thá» kể sÆ¡ sÆ¡ nghe chÆ¡i.
Cô gân cổ:
- Sợ gì anh mà không kể. Anh không chướng nhưng chuyên quyá»n, độc Ä‘oán, chỉ biết có mình mà thôi. Còn nữa, anh hách dịch chưa từng có, tá»± cao không ai bằng. Lúc nà o cÅ©ng tá»± coi mình hÆ¡n ngưá»i ta. Coi ngưá»i khác như cá»ng rÆ¡m cá»ng rác. Muốn quăng chá»— nà o thì quăng, muốn đẩy chá»— nà o thì đẩy cho rảnh nợ.
Thấy Văn trố mắt nhìn mình, cô hất mặt:
- Tôi nói không đúng sao mà anh trợn mắt nhìn tôi như váºy?
- Ân đùa hay nói tháºt váºy?
Cô dấm dẳng:
- Tôi đùa với anh là m gì.
Văn há»i gặng:
- Trong mắt Ân, anh tháºt tệ như váºy à ? Anh đối xá» vá»›i Ân, vá»›i má»i ngưá»i thiếu tôn trá»ng váºy sao?
Thiên Ân chá»™t dạ im lặng. Tháºt ra cô cÅ©ng nói hÆ¡i quá. Mấy cái tÃnh ngạo mạn kia anh cÅ©ng có nhưng chỉ thỉnh thoảng má»›i lá»™ ra thôi. Váºy mà vì quá tức anh, cô đã kê khai má»™t trà ng.
Dá»±a lưng và o vách vá»›i vẻ thất vá»ng, Văn lẩm bẩm:
- Anh tháºt khó ưa và vô lý như váºy à ?
Hơi bối rối vì vẻ mặt tư lự của anh, cô khẽ liếc anh rồi nói bâng quơ:
- Là m gì mà mặt mà y anh nghiêm trá»ng như váºy. Ai mà không có tÃnh xấu.
Thấy anh vẫn không nói gì, cứ nhăn nhăn trán hoà i vì mấy câu nói sảng để trút giáºn cá»§a mình, cô chắt lưỡi lên tiếng:
- Mà .. thôi, Ân nói là nói váºy thôi, thú tháºt ra... anh Văn còn tốt hÆ¡n nhiá»u ngưá»i.
Văn lắc đầu thở ra:
- Tốt là tốt mà xấu là xấu. Ân má»›i chê anh không tiếc lá»i mà bây giá» an á»§i cái ná»—i gì.
Thiên Ân cà ng e dè dữ, cô lúng túng phân trần:
- Tại... tại Ân tức anh nên... nói cà n váºy thôi, anh Văn tháºt ra... cÅ©ng không đến ná»—i khó ưa lắm đâu.
Văn nhìn cô đăm đăm
- Bây giá» là nói tháºt hay nói đùa
Cô vá»™i và ng gât gáºt:
- Tháºt. Không tốt sao anh Văn cho Ân quá giang xe, không tốt sao anh đãi má»™t con nhá» lạ hoắc như Ân uống hai ly sữa, không tốt sao anh để Ân ở lại đây?
- Váºy sao nổi giáºn vá»›i anh? Sao kể tá»™i anh?
Quay mặt đi, cô lầu bầu:
- Ai biểu anh toan tÃnh gán ghép anh Toà n cho Ân là m chi.
Văn cưá»i thầm. Tạm yên sóng gió lại rồi, anh gáºt đầu:
- Thôi được rồi, là tại anh nhiá»u chuyện, xin lá»—i em, được chưa? Bây giá» chịu bá» qua cho anh không? Anh không nhắc gì vá» chuyện nà y nữa.
Thiên Ân là m thinh không đáp, Văn nghiêng đầu nhìn sát mặt cô:
- Sao?
Cô ngượng ngùng nhìn chỗ khác:
- Thì bỠqua.
- Không xưng tôi với anh nữa chứ? Không đòi đi, không nói lẫy nữa?
Thiên Ân liếc xéo anh:
- Anh không lằng nhằng là m mai nữa thì giáºn anh là m gì.
Văn gáºt đầu hà i lòng:
- Váºy thì úp chén đĩa Ä‘i, rồi lên thay áo Ä‘i vá»›i anh.
- Äi đâu ạ?
Cô vá»™i há»i:
- Äi chÆ¡i.
Cô ngẩn ra:
- Äi chÆ¡i? Anh không là m việc tiếp sao?
Văn cưá»i:
- Hôm nay chá»§ nháºt, anh tá»± cho phép mình nghỉ ná»a buổi, chở em Ä‘i chÆ¡i suốt buổi chiá»u, chịu không?
- A!
Vui đến muốn nhảy lên mà vỗ tay, nhưng cô kịp kìm lại mà nhìn anh:
- Ã, mà anh nói... anh chở à ?
Hiểu ngay ý cô muốn trêu mình, Văn lừ mặt:
- Äây là đưá»ng bằng, ban ngà y, bá»™ sợ anh lại là m xiếc láºt nhà o cú nữa sao?
Thiên Ân cưá»i hì hì:
- Ai mà biết được, nhưng em dặn anh trước nhé, lúc nà o anh buồn ngá»§ thì cứ bảo em thay, chứ lần sau mà có gì, chắc ngưá»i mất trà nhá»› là em thôi.
Văn ngượng:
- Tại anh không cà i dây an toà n nên má»›i váºy, chứ em luôn cẩn tháºn, là m sao bị nặng như anh?
Tay đang cắm đũa và o ống, Thiên Ân khựng lại, cô quay nhìn anh:
- A, trà nhá»› anh Văn bây giá» tỉ mỉ đến ná»—i nhá»› cả chuyện nà y, váºy mà cứ xạo là chưa nhá»› gì nhiá»u, nhất là chuyến Ä‘i Äà Lạt.
Bị há»›, Văn đà nh cưá»i trừ. Khi đã ngồi và o xe anh, Thiên Ân vẫn còn tò mò:
- Váºy tháºt ra anh có nhá»› lại cái đêm quen vá»›i em ở bá» hồ không?
Văn gáºt đầu, Thiên Ân ngẫm nghÄ© rồi há»i câu há»i mà mình thắc mắc từ lâu:
- Sao đêm đó anh Văn lại má»i em uống cà phê nhỉ? Má»i ngưá»i ai cÅ©ng nói anh tÃnh hÆ¡i lạ lùng, đâu có dá»… kết thân và cởi mở vá»›i ngưá»i lạ.
Văn mỉm cưá»i:
- TÃnh anh quả là khó gần, nhưng Thiên Ân lúc đó trông rất lạ.
- Lạ như thế nà o?
- Em lang thang ở đó một mình, dáng vẻ lại rất cô đơn, lạc lõng. Không hiểu sao anh lại muốn chia xẻ bớt cho em chút u buồn nà o đó.
Thiên Ân cảm động, cô nói vui:
- Chắc em lúc đó ngó tệ lắm. Bụi Ä‘á»i lắm.
Văn buột miệng:
- Ừ, bụi Ä‘á»i lắm nhưng trông cÅ©ng dá»… thương, là m anh đã muốn bá» Ä‘i mà không Ä‘i được.
Thiên Ân ngÆ¡ ngác vá»›i câu thú nháºn cá»§a anh. Cô chẳng biết cái giây phút tuyệt vá»ng và u uất đó mình dá»… thương ở chá»— nà o. Nhưng cô lại thÃch được tin tuyệt đối và o anh. Bởi vì lá»i anh nói nghe tháºt ấm áp và ... là m cô có chút gì đó như bâng khuâng. Thiên Ân liếc khẽ anh, cÅ©ng vừa lúc anh nhìn vá»™i qua cô, cô giáºt mình ngồi thẳng lên và quay ra cá»a. Còn anh vẫn ngắm gương mặt Ä‘ang đỠá»ng cá»§a cô, anh mỉm cưá»i má»™t mình.
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 10:55 PM.
|

31-03-2008, 02:17 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 13
Lá»… mừng thá» cá»§a ông ná»™i được diá»…n ra đúng ngà y sinh Âm lịch. Ngoà i con cháu, khách má»i toà n là bè bạn cÅ© và những mối quan hệ là m ăn. Bà Liên từ sáng đã hối cô xuống nhà sá»›m để xem còn có gì sÆ¡ sót thì phụ bà má»™t tay. Cùng cô Ä‘i rảo mấy bà n vừa được dá»±ng rải rác trong nhà và ngoà i vưá»n, bà lo lắng nói:
- Tiệc ăn nà y là Äại Thá» nên chú Ba má»i đông quá. May mà mình đặt tiệc ngưá»i ta nấu, chứ nếu xăn tay xuống bếp thì có mà đứt hÆ¡i.
Thiên Ân tò mò há»i:
- Sinh nháºt năm ngoái cá»§a ông khách có nhiá»u không hả cô?
- Năm ngoái toà n là bà con bạn bè thân thuá»™c nên chỉ chừng ba mươi ngưá»i, năm nay công ty khuếch trương, hầu hết bạn là m ăn và quen biết cÅ©ng Ä‘á»u má»i tá»›i.
Bà Liên giải thÃch thêm:
- Tháºt ra ná»™i cÅ©ng muốn nhân dịp nà y mừng Nam Văn nó bình phục. Nhiá»u niá»m vui, nên ná»™i má»›i đồng ý cho chú Ba má»i nhiá»u.
Chợt nhìn qua cô, bà khựng lại:
- Ủa, con không thay áo mới à ?
Thiên Ân cưá»i, nhìn xuống chiếc quần jean và áo thun mà u xanh cá»§a mình:
- Con phụ cô mấy việc háºu cần thôi, đâu có phải tiếp khách đâu cô, bá»™ nà y gá»n nhẹ được việc hÆ¡n, cô ạ.
Bà Liên ngắm cô rồi chắc lưỡi:
- Thôi cũng được, nhưng sao không xõa tóc ra cho đẹp?
Thiên Ân ngạc nhiên:
- Con cột tóc ngó xấu lắm hả cô?
Bà Liên cưá»i:
- Không phải váºy. Tóc con cá»™t cao trông cÅ©ng dá»… thương, nhưng... con nÃt quá, không xứng vá»›i cái măt nghiêm nghiêm cá»§a thằng Văn mấy. Con nên thưá»ng xõa tóc má»›i hợp hÆ¡n.
Thiên Ân phì cưá»i. Thì ra là lý do nà y. Văn nói váºy mà cÅ©ng đúng, cho dù cô và anh đôi lúc kÃch bác chá»c tức nhau tà tỉnh, nhưng cho đến bây giá» vẫn chưa lá»™ tẩy cái chuyện vá» vÄ©nh nháºn bừa kia. Cô Liên và cả ông ná»™i anh Ä‘á»u có vẻ yêu thÃch cô, Ä‘iá»u nà y là m cô thấy an á»§i rằng mình không đến ná»—i quá tệ, Ä‘i đâu cÅ©ng bị xúi quẩy và ghét bá». Chuyện phÃa trước đã xong, cô theo bà Liên và o trong ngó sÆ¡ qua cách bà i trà bà n tiệc. ÄÆ°Æ¡c. má»™t lúc thấy không còn việc là m gì tiếp, Thiên Ân chui xuống bếp há»c lóm cách tỉa hoa cá»§ để trang trÃ.
Còn Ä‘ang say sưa quan sát, má»™t bà n tay chạm nhẹ lên vai là m Thiên Ân giáºt mình quay lại. Toà n đứng ngay sau lưng cô vá»›i nụ cưá»i tươi:
- Ân là m gì trong nà y váºy?
Cô cưá»i:
- Thì như anh thấy đó thôi, tôi Ä‘ang há»c lóm ngưá»i ta.
Toà n hắng giá»ng nói nhá»:
- Hôm nay mẹ tôi cũng có đến. Khách bên ngoà i đã khá đông rồi đó.
Mắt vẫn chăm chú nhìn bà n tay khéo léo cá»§a ngưá»i đà n ông Ä‘ang tỉa cá»§ cà rốt thà nh hình con sư tá», cô áºm ừ:
- Váºy à !
Toà n ngáºp ngừng:
- Ân chưa... sá»a soạn sao?
- Sá»a soạn gì?
- À... tôi muốn nói Ân lo há»c nghá» ngưá»i ta mà quên mình kìa.
Cô nhăn mặt:
- Anh ngắc ngứ cái gì khó hiểu vây?
Toà n gãi đầu:
- À là ... ý tôi là muốn nhắc Thiên Ân chưa thay áo.
Thiên Ân ngẩn ra. Là ngưá»i thứ hai có ý kiến vá» bá»™ áo quần cá»§a cô rồi đây. Cô đưa mắt nhìn xuống lần nữa để tá»± kiểm soát mình. Äây là cái quần còn tốt nhất cá»§a cô, chưa bạc mà u gì, cái áo nà y cô chỉ má»›i mặc hÆ¡n chục lần, đâu đã cÅ© đâu, sao ai cÅ©ng e dè cách ăn mặc nà y nhỉ?
Cô ngó sững Toà n:
- Sao anh lại nhắc tôi thay áo? Bá»™ mặc như váºy tệ lắm à ?
Toà n vội lắc đầu lia lịa:
- À, đâu có, đâu có, tại vì... Tại tôi thấy... tôi tưởng Ân.
Thiên Ân nhăn mặt. Ấp úng như váºy chắc cô trông tệ tháºt rồi. Nhưng tháºt tình mà nói, đây là bá»™ áo quần khá lắm chứ. Toà n như biết mình lỡ lá»i, anh chà ng vá»™i gãi dầu:
- Tôi đùa thôi, chứ Ân măc. bộ nà y cũng... đẹp lắm, Ân cùng tôi ra ngoà i nhé.
- Ra ngoà i là m gì?
- Thì... để phụ tiếp khách.
Thiên Ân lắc đầu cưá»i:
- Không đi đâu, anh có tiếp khách thì ra ngoà i đi. Tôi không có việc gì ngoà i đó đâu.
- Trong nà y Ân cũng đâu có việc gì.
Cô nhăn mặt:
- Nhưng tôi không muốn ra đó.
Toà n liếc nhìn cô rồi chợt thẳng ngưá»i trịnh trá»ng:
- Sao Ân không ra ngoà i để tôi giới thiệu với mẹ tôi cho Ân biết?
Thiên Ân lạ lùng nhướng một bên chân mà y. Lạ chưa, theo ra ngoà i để được giới thiệu với bà mẹ à ? Chuyện gì đây?
Toà n định lên tiếng thì có giá»ng cưá»i và tiếng cá»§a Văn đã vang lên bên cạnh:
- Thì ra chú ở đây à ? Ná»™i nãy giá» há»i chú đó.
Äến lượt Toà n giáºt mình quay lại. Văn cưá»i nhưng nụ cưá»i lại là m Toà n chá»™t dạ, anh chà ng dà nh cưá»i giả lả:
- Tôi định rủ Ân ra ngoà i tiếp khách khứa phụ nội thôi.
- Váºy à !
Câu đệm "váºy à " Văn thốt ra lại có hiệu quả khác thưá»ng. Toà n áºm ừ và i câu qua loa rồi bá» ra ngoà i. Văn cưá»i khi thấy Thiên Ân thở phà o:
- Cám ơn anh cứu nguy kịp lúc.
Văn lắc đầu:
- Là m gì như thoát nợ váºy? Tháºt ra chú ấy rất tháºt tình, có Ä‘iá»u cách thức biểu lá»™ thì.. e hèm, hÆ¡i bá»™p chá»™p thôi.
Thiên Ân trỠmôi là m thinh, Văn nhìn quanh:
- Ở đây đông ngưá»i mà ai cÅ©ng lăng xăng báºn rá»™n, em đứng đây là m chi?
Thiên Ân nhún vai:
- Em xem ngưá»i ta tỉa cá»§ quả, nhưng bây giá» hết hứng thú xem rồi.
- Váºy theo anh lên lầu Ä‘i, gói quà anh mua tặng ná»™i bị bung tùm lum, em gói lại giùm anh vá»›i.
Theo Văn vỠphòng anh, Thiên Ân tròn mắt khi nhìn thấy anh có đến hai gói quà mà đâu có gói nà o bị sứt dây bung giấy gì đâu:
- Cái gì váºy anh Văn? Nó đâu có bị gì đâu?
Văn cưá»i cưá»i:
- Ừ, xà gạt em đó, tháºt ra anh chỉ muốn cho em biết qua mấy gói quà nà y thôi.
Cô ngạc nhiên:
- Là sao ạ? Quà của ông, em biết là m gì? Mà sao anh mua đến hai gói?
Văn cưá»i:
- Hai gói bởi vì mình hai ngưá»i.
Thiên Ân chợt hiểu ra, cô ngẩng lên ngượng ngùng:
- Anh Văn mua hộ phần quà cho Ân à ?
- Ừ, xin lá»—i. Anh má»›i chá»n mua hôm trước thôi, lúc đó không kịp há»i ý em vì sợ ngưá»i ta bán Ä‘i mất. Bá»™ cá» tướng bằng sừng. Bà n cá» thì bằng gá»— tốt. Anh chá»n vì thấy nó được khắc rất đẹp và tinh xảo, nét khắc lại đồng bá»™ vá»›i nhau.
Cô áy náy:
- Nhưng em lại không có tiá»n để...
Văn nhăn mặt ngắt lá»i:
- Em khá» quá, ai đòi tiá»n em đâu mà nói váºy.
Thấy cô ngÆ¡ ngẩn nhìn mãi hai gói quà , anh cưá»i:
- Ừ nhỉ! Quên há»i em sinh nháºt em ngà y mấy?
- Chi váºy anh Văn?
- Thì cứ nói đi.
Cô ngáºp ngừng rồi đà nh nói:
- Sinh nháºt em cuối năm, trước lá»… giánh sinh hai ngà y.
Anh gáºt gù:
- Váºy là hai mươi hai, đúng không? Bữa đó anh nhất định mua nhiá»u quà cho em.
Cô mỉm cưá»i như không để ý đến lá»i nói vá» tương lai xa vá»i ấy. Chỉ và o hai gói quà , anh hắng giá»ng bà n:
- Ở dưới khách đến nhiá»u lắm, quà chất đầy bà n. Mình khoan Ä‘em quà xuống nhé Ân, để tối nay yên tÄ©nh trở lại, mình Ä‘em xuống mừng ná»™i sau.
Thiên Ân gáºt đầu:
- Dạ, anh tÃnh váºy cÅ©ng được.
Văn cưá»i quẹt nhẹ ngón tay lên gò má cô:
- Là m gì ngáo ra váºy, thôi xuống dưới vá»›i anh, mình Ä‘i lòng vòng phụ ná»™i tiếp khách.
- Khách toà n ngưá»i lạ, em có quen ai mà tiếp?
Văn chắc lưỡi:
- KhỠquá, không quen thì anh giới thiệu sẽ quen. Thôi xuống nhé, khớp thì đi chung với anh.
Anh vừa quay Ä‘i thì cô giáºt mình kêu lên:
- Hơ! Khoan đã anh Văn.
- Gì nữa váºy Ân? - Anh há»i.
Cô ngáºp ngừng nhìn lại bá»™ quần áo cá»§a mình:
- Há»i tháºt nhé. Em mặc bá»™ nà y có tệ quá không?
Văn ngạc nhiên ngắm lại cô:
- Ai nói gì mà em ngại?
- Thì anh cứ phê bình tháºt thá» coi.
Ngắm nghÃa cô má»™t thoáng rồi anh nói:
- CÅ©ng tại em, hôm trước đưa em Ä‘i dạo, chỉ mấy bá»™ váy áo đẹp, em lại không chịu mua gì, nhưng tháºt ra ăn mặc như vầy đơn giản má»™t chút nhưng xinh đó chứ. Có gì đâu mà em ngại?
Cô há»i gặng:
- Không tệ tháºt à ?
Văn vá»— nhẹ lên gò má cô và cưá»i:
- Không tệ chút nà o, dá»… thương lắm, tháºt mà .
Cái chạm khẽ trên gò má là m cô đỠmặt sượng sùng.
- Sao? Chịu theo anh xuống chưa? Khách đầy trong nhà và ngoà i sân rồi kìa. - Văn giấu nụ cưá»i và là m tỉnh nhắc cô.
Thiên Ân theo anh trở xuống. Tâm trà cô hình như đã tản mạn Ä‘i đâu má»™t Ãt rồi, cô chỉ còn biết ngoan ngoãn theo chân anh. Khách quả tháºt đông quá. Từ trong nhà ra đến ngoà i sân, các bà n tiệc và rải rác ngoà i vưá»n lan, trong mái đình nhá» dưới già n hải đằng, ngưá»i đứng ngồi khắp nÆ¡i. Trong nhà đa số là bạn già cá»§a ná»™i Ä‘ang rôm rả chúc nhau phúc thá». Äi má»™t vòng chà o há»i má»i ngưá»i xong, hai ngưá»i ra sân. Thấy phÃa cổng hÆ¡i đông đúc và lá»™n xá»™n, anh kéo tay cô ra xem thá». Thì ra ngưá»i ta chở đến những lẵng hoa chúc mừng nhiá»u quá là m mấy thanh niên lăng xăng mà không biết phải sắp xếp và o đâu vì hai hà ng lẵng trong cổng đã đầy nghẹt.
Văn thấy váºy chỉ tay nói:
- Mấy cáºu hãy sắp sát tưá»ng rà o bên kia cÅ©ng được.
à kiến cá»§a anh nhanh chóng được thá»±c hiện. Có chá»— để, hà ng lẵng như được giải thoát bá»›t, Văn cưá»i nói vá»›i Thiên Ân:
- Không có hoa thì không có mà u sắc chúc mừng, nhưng hoa nhiá»u quá mà lẵng nà o lẵng nấy to đùng như vầy thì hết chá»— để cÅ©ng mệt.
Anh định và o trong thì chợt phát hiện Thiên Ân không đi theo mình. Cô vẫn đứng sững giữa hà ng lẵng hoa. Văn ngạc nhiên quay lại :
- Sao còn đứng đó hả Ân?
Không trả lá»i anh, mắt cô trân trân nhìn và o những dải chữ chúc mừng Ä‘Ãnh trên hà ng lẵng hoa. Văn nhÃu mà y. Toà n là những câu chữ chúc thỠÔng, có gì mà cô sững ngưá»i ra như váºy nhỉ?
- Gì váºy Ân? - Anh thấp giá»ng há»i cô.
Rá»i mắt khá»i hà ng chữ Ä‘ang nhảy múa trên dải giấy đỠthẫm, Thiên Ân ngÆ¡ ngác nhìn anh. Văn cau mà y nắm lấy tay cô:
- Có chuyện gì hả em?
Cô lắp bắp:
- Công ty Tân Vũ Trụ là ... công ty của nhà anh à ? Ông nội là chủ tịch công ty nà y?
HÆ¡i ngạc nhiên, Văn tháºn trá»ng gáºt đầu:
- Ừ, có chuyện gì sao Ân?
Cô mấp máy môi định nói gì đó thì đột nhiên mắt cô mở to nhìn ra phÃa sau anh. Văn cÅ©ng ngoái nhìn theo hướng mắt cô. PhÃa hòn non bá»™, ngoà i mấy phụ nữ, có chú Ba Ä‘ang tươi cưá»i nói chuyện vá»›i má»™t cặp vợ chồng có vẻ vừa má»›i tá»›i. Ngưá»i đà n ông dáng bệ vệ dưá»ng như cÅ©ng vừa nháºn ra Thiên Ân. Ãnh mắt ông ta đầy kinh ngạc khi lia từ cô qua anh.
- Ai váºy Ân? Em quen há» Ã ?
Thiên Ân không đáp, cô trừng trừng nhìn anh rồi chợt quay ngưá»i bước nhanh và o nhà .
- Thiên Ân!
Văn gá»i vá»›i theo nhưng cô vẫn mải miết len qua đám khách khứa và khuất và o trong. Chuyện gì váºy? Văn nhăn mặt lại nhìn lẵng hoa có hà ng chữ " Mừng thỠÔng Nguyá»…n Bá, chá»§ tịch công ty Tân VÅ© Trụ" trước mặt, rồi anh lại ngẩng lên dõi theo cặp vợ chồng chưa há» quen mặt. Há» biết cô ư? Má»™t ngưá»i khách vá»— vai là m Văn giáºt mình quay lại. Những câu chà o há»i xã giao rồi tiếp theo là những ly rượu tiếp khách là m anh hầu như quên bẵng thắc mắc nà y. Anh không để ý rằng chẳng có bóng dánh Thiên Ân ở nhà trên trong suốt bữa tiệc.
Những ly rượu là m Văn ngá»§ vùi cho đến chiá»u. Khi tỉnh dáºy, anh phải khó nhá»c lắm má»›i lê và o nhà tắm tắm táp cho tỉnh ngưá»i. Vừa thay áo, tiếng gõ cá»a là m anh chưa kịp cà i cúc phải ra mở. Cô Liên đứng trước mặt anh cưá»i:
- Ngá»§ đến giá» nà y má»›i chịu thức, cô còn định gá»i con dáºy đây.
- Cô cần con là m gì à ?
- Không, sợ con ngá»§ đến quá giá», bị bóng đè thì mệt lắm.
Cà i hà ng nút áo, Văn cưá»i:
- Con khoẻ như vầy bóng nà o đè nổi con, cô dị đoan quá.
Bà Liên lưá»m anh:
- Còn nói nữa à ? Bóng thì đè không nổi con, nhưng mấy thứ rượu bia thì đè nổi chứ gì. Ngá»§ má»™t giấc dà i rồi mà mặt mÅ©i còn khó coi như váºy.
Văn đưa tay vuốt lại cái đầu ướt mèm chưa kịp chải mà chép miệng:
- Bộ con trông tệ lắm à ?
- Ừ, tệ lắm. - Bà ngắm anh vá»›i vẻ thương yêu - Äừ dữ hả con?
Văn vặn mình:
- Con chỉ Ä‘i lòng vòng tiếp khách, cụng ly và uống phụ ná»™i thôi. Cô lo dá»n dẹp chắc mệt hÆ¡n con nhiá»u.
Bà Liên cưá»i:
- Äỡ là có Thiên Ân nó phụ, nên cô cÅ©ng không thấy mệt mấy. Có Ä‘iá»u quà tặng đầy hai bà n, phải sai luôn mấy đứa con dì Sáu má»›i mang vô hết phòng trong. Tranh, liá»…n gì nhiá»u quá, mai đây biết treo và o đâu cho hết. Cái vụ nà y bữa nà o nhá» Thiên Ân nó cho ý kiến má»›i được.
Chợt nhá»› đến hai gói quà chưa biếu ná»™i, Văn hắng giá»ng há»i cô:
- Thiên Ân giỠđâu rồi cô? Chắc còn dưới bếp phải không ạ?
Bà Liên cưá»i:
- Bộ tưởng cô đì nó dữ lắm sao mà tới bây giỠcòn trong bếp, nó cũng song việc từ nãy giỠrồi. Chắc thấm mệt nên vỠphòng. Cô cũng đang định lên kiếm nó đây.
- Cô tìm Thiên Ân có chuyện gì không? - Văn há»i.
- Chuyện gì đâu. TÃnh rá»§ con nhá» xuống nấu chè sen. Mấy món ăn tiệc dầu mỡ nhiá»u quá, có miếng chè sen tối nay ăn cho thanh miệng.
Văn gáºt gù trong khi cô Liên kể lể:
- Con nhỠsiêng lắm nghe Văn, loay hoay là m đủ việc linh tinh. Rồi sáng cô đã bảo nó lên nhà trên phụ mấy đứa con dì Tư, dì Sáu tiếp khách, nó lại không chịu, cứ lăn và o hết việc nà y tới việc kia.
Văn cưá»i cưá»i khi bà chuyển giá»ng rầy anh:
- Con không ga lăng gì hết, ai Ä‘á»i nhà có tiệc mà để bạn gái mình lăn vô việc nhà , không chịu kéo ngưá»i ta lên trên tiếp khách.
Văn giơ tay phân bua:
- Con cÅ©ng muốn dẫn Ân ngồi bà n tiệc đó chứ, nhưng hình như Ân nhát khách, thấy ngưá»i đông sợ hay sao đó, con má»›i quay qua quay lại đã thấy biến đâu mất.
Bà Liên nhìn anh hoà i nghi:
- Phải váºy không đó, không chừng tại con bá» lÆ¡ nên con nhá» giáºn lá»§i vô bếp là m công chuyện luôn, cô thấy nó hình như hÆ¡i buồn buồn.
- Váºy à cô? - Văn cưá»i như không tin lắm - Ná»™i có nghỉ không cô?
- Có, nhưng đã tỉnh dáºy từ nãy đến giá». Nghe ná»™i khen Thiên Ân nó biết pha trà giã rượu gì đó, uống tỉnh ngưá»i lắm, nó cÅ©ng pha má»™t ly cho con mà , con chưa uống sao?
Văn quay nhìn và o phòng. Quả tháºt trên bà n anh có má»™t ly nước mà u và ng nhạt được đặt ngay ngắn trên bà n, bên trên còn được Ä‘áºy lại cẩn tháºn bằng má»™t cái đĩa nhá». Anh cưá»i:
- Chắc là cái ly nà y rồi, con má»›i tỉnh dáºy, nên không nhìn thấy, không biết Ân Ä‘em nó và o đây từ lúc nà o.
- Cô thấy nó pha nãy giá» rồi. Thôi con và o uống cho tỉnh Ä‘i, có qua phòng Thiên Ân thì gá»i nó luôn Ä‘i, ngá»§ giá» nà y không tốt lắm, sắp đến bữa tối rồi.
Cô Liên vừa nói vừa xuống thang. Văn lắc đầu nhìn theo cô. Bữa trưa còn chưa tiêu, cô đã hăm dá»n bữa tối rồi. Có ai mà còn bụng ăn nổi chứ. Văn quay và o phòng cầm ly trà sâm lên. Äang uống, bá»—ng mắt anh vô tình thấy mấy tá» giấy lạ được dằn dưới bình hoa cạnh đó. Anh thuáºn tay cầm lên xem. Có hai tá» tất cả, má»™t tá» là bức vẽ bằng bút chì hoa. chân dung anh nhìn nghiêng, còn má»™t tá» chi chÃt chữ.
Văn ngắm nghÃa bức há»a trước. CÅ©ng rất giống, nhưng dưá»ng như... xấu trai hÆ¡n anh. Phải "phê bình" cho cô biết như thế má»›i được. Văn mỉm cưá»i xem đến tá» giấy đầy chữ kia. Mắt má»›i lướt qua những hà ng chữ trên giấy, anh đã sững ngưá»i tưởng chừng như mình hoa mắt, chiếc ly trên tay suýt rÆ¡i xuống bà n. Phải mất mấy giây, anh má»›i sá»±c tỉnh bá» ly trà xuống mà tông cá»a chạy qua phòng Thiên Ân.
Phòng ngăn nắp nhưng vắng lặng. Trong tá»§, chiếc túi xách du lịch cá»§a cô không còn đó. Văn đứng sững ngÆ¡ ngác. Bây giá» anh má»›i nhá»› đến trạng thái khác lạ cá»§a cô hồi sáng, sau đó anh đã không thấy bóng cô suốt buổi tiệc. Äây không phải là trò đùa rồi. Anh vá»™i xuống nhà , hấp tấp mở cổng và lái xe ra ngoà i. Con lá»™ nhá» dẫn ra đưá»ng nhá»±a hun hút sâu cÅ©ng im lìm vắng tênh. Ra đến đưá»ng nhá»±a, Văn cho xe chạy xuôi vá» thà nh phố. Xa lá»™ vá» chiá»u hầu như không có khách bá»™ hà nh nà o. Cô Ä‘i bằng gì? Hướng nà o? Là m sao anh bắt kịp đây? Chạy mất má»™t quãng xa mà vẫn không thấy dáng cô, Văn tấp xe và o lá», anh mở đèn và chăm chú Ä‘á»c lại lá thư dà i viết vá»™i cá»§a cô:
"... Lúc thấy những hà ng chữ ở lẵng hoa vá» công ty Tân VÅ© Trụ, em đã hoảng sợ tá»± cho là mình nhá»› lá»™n, nhưng đến khi gặp lại dượng Hoà ng thân máºt Ä‘i chung vá»›i chú Ba cá»§a anh, em biết mình không lầm. Xin lá»—i đã là m phiá»n đến anh trong thá»i gian qua, xin lá»—i đã chen và o cuá»™c sống gia đình anh vá»›i lý lịch giả tạo lâu đến như váºy.
Trái đất nhá» bé quá. Em đã chấp nháºn là đứa con gái ngu xuẩn thua trà những ngưá»i lá»›n lá»c lõi và thá»§ Ä‘oạn kia. Em đã bá» Ä‘i để không muốn nhắc mình nhá»› đến sai lầm không còn cứu vãn ấy. Váºy mà hôm nay, em phát hiện chá»— mình náu thân hai tháng nay lại là má»™t nÆ¡i đáng lẽ em không nên biết tá»›i. Äã biết là khó tìm ra chứng cứ để đối mặt vá»›i dượng Hoà ng, bây giá», em lại hiểu rõ là gia đình anh, ai cÅ©ng giá»i việc, ai cÅ©ng tỉnh táo, là m sao em còn dám nghÄ© đến chuyện tìm lại sá»± công bằng cho ba, cho mình nữa.
Anh đối xá» vá»›i em rất tốt, nhưng bây giá» thì đã không còn lý do gì nán ở thêm nữa, em lại Ä‘i váºy. Nhá»› có lần anh nhăn nhó chê em ngu ngốc. Giá» nghiệm ra thấy đúng quá. Nhưng ngoà i chuyện âm thầm bá» Ä‘i, em còn biết là m gì?... "
Xếp lại lá thư đầy chua chát cá»§a cô, anh thừ ngưá»i nhìn mông lung khung kÃnh phÃa trước. Thì ra ngưá»i đà n ông đứng vá»›i chú Ba ở cạnh hòn non bá»™ là ông dượng đầy thá»§ Ä‘oạn cá»§a cô. Và chú Ba, chẳng lẽ chú cÅ©ng dÃnh dáng đến vụ mua bán mỠám nà y? Văn bà ng hoà ng đỡ tay lên trán. Không ngá» má»i chuyện lại như váºy. Hồi sáng nhìn vẻ mặt thất thần cá»§a cô, anh đã ngá» ngợ là có chuyện nhưng khách khứa đông quá không có thá»i gian và dịp thuáºn tiện để tìm cô há»i, nên anh cÅ©ng quên bẵng, bây giá» có nhá»› thì cÅ©ng muá»™n. Cô đã bá» Ä‘i mất.
Văn nhìn con đưá»ng hun hút trước mặt. Hoà ng hôn đã tắt nắng phÃa Tây. Trá»i lại dần chuyển sang tối. Anh máy móc lái xe trở vá». Trong nhà , ngoà i đầu đưá»ng Ä‘á»u đã lên đèn. Qua cánh cá»a rá»™ng, hai hà ng lẵng hoa vẫn còn đó, trêu ngươi anh vá»›i những dải chữ nhÅ© và ng lấp lánh trên giấy đỠbay phấp phá»›i những lá»i chúc tụng sáo rá»—ng và hoa mỹ. Lần đầu tiên Văn cảm thấy niá»m tá»± hà o vá» công ty cá»§a ná»™i, cá»§a gia đình mất ánh hà o quang trong anh. Anh bá»—ng nhá»› đến dáng thu lu nhá» nhắn bên bá» Hồ Xuân Hương lạnh giá, nhá»› giá»ng nghẹn ngà o tá»§i thân cá»§a Thiên Ân khi cô kể chuyện sai lầm vì tin ngưá»i cá»§a mình, nhá»› đến vẻ ngáºp ngừng e dè cá»§a cô khi thá» gán chữ "cÆ¡ há»™i" cho cách là m ăn cá»§a những công ty như công ty gia đình anh.
Thiên Ân! Văn thở dà i. Song song vá»›i sá»± ray rứt khi hiểu ra lý do cô bá» Ä‘i, trong anh còn có thêm má»™t thứ cảm xúc khác. Nó như mình vừa bị mất mát thứ gì quý giá lắm, má»™t thứ tình cảm mà mình hoà i vá»ng. Không phải mất mát cô gái nhỠở nhá», không phải mất mát má»™t đồng minh vui tÃnh, má»™t ngưá»i bạn nhá». Không, Văn bà ng hoà ng phát hiện dưá»ng như vá»›i anh, cô đã không còn là má»™t cô bạn nhá». HÆ¡n hai tháng thôi, vá»›i má»™t gã chỉ má»›i tìm lại ký ức như anh, có phải chuyện viá»…n vông? Và cô giỠđây trên bước đưá»ng lẻ loi, cô có cảm nháºn sá»± mất mát và hụt hẫng giống như anh hiện tại hay không?
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 10:57 PM.
|

31-03-2008, 02:18 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 14
Như Phượng muốn báºt khóc trước vẻ lạnh lùng vô cảm cá»§a anh, cô tuyệt vá»ng há»i lại lần nữa:
- Quả tháºt anh không nhá»› là đã quen biết em sao?
Văn lắc đầu, giá»ng nhẹ nhà ng:
- Xin lỗi cô!
Như Phượng thừ ngưá»i nhìn anh. Từ nãy đến giá», anh cứ nhẹ nhà ng vá»›i câu xin lá»—i đầy khách sáo nà y.
"Tôi không nhá»› ra cô là ai". Mấy câu đơn giản quá, váºy mà cô lại lặng ngưá»i Ä‘i khi nghe từ anh.
Trở vá» nước là cô đến đây tìm anh ngay, chỉ mong những lá»i xin lá»—i, những giá»t nước mắt hối háºn cá»§a mình sẽ là m anh tha thứ. Có ngỠđâu ngưá»i nói câu xin lá»—i không phải là cô mà lại là anh. Ngưá»i ta nói anh ngay trong cái đêm từ Äà Lạt bá» vá» thà nh phố, đã bị tai nạn và mất Ä‘i má»™t phần trà nhá»›. Như Phượng không thể tin nổi phần bị thất lạc ấy lại thuá»™c vá» mình.
Nói chuyện vá»›i anh từ nãy giá», anh rất sáng suốt và tỉnh táo, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lãnh đạm, cách nói chuyện lại khách sáo. Cô muốn tìm trong ánh mắt anh sá»± tức giáºn mà luc nà y đây cô mong có để chứng minh mình còn tồn tại trong tâm trà anh, nhưng chỉ uổng công. Cô hoà i nghi, cô tiếc nuối, tháºm chà đã rÆ¡i lệ nhưng anh vẫn váºy. Lịch sá»± đưa khăn tay cho cô, nhưng ngoà i vẻ ân cần xa cách, cô không tìm thấy má»™t chút gì là tình cảm ngà y xưa. Ngà y xưa. Cô chua chát khi nghÄ© đến thá»i gian chỉ má»›i ná»a năm mà chuyện gắn bó giữa anh và cô lại trở thà nh chuyện cá»§a ngà y xưa rồi.
Cô thở dà i, cố phân trần má»™t cách khó nhá»c:
- Có lẽ anh không tin những gì em nói, có thể anh cho là .. em mạo nháºn, nhưng tháºt sá»± chúng ta đã yêu nhau.
- Tôi vẫn tin Ä‘iá»u cô nói đó chứ.
Như Phượng ngẩng lên như không tin nổi tai mình, cô há»i lại:
- Anh tin như váºy? Anh vừa nói anh tin như váºy à ?
Văn mỉm cưá»i tá»± nhiên:
- Äúng rồi, tôi nghe và tin tất cả những gì cô nói.
Cô thở phà o:
- váºy thì tốt rồi, nãy giá» em cứ tưởng là anh không nhá»›, em tưởng phải mất anh. Chúng ta...
Chợt nhá»› đến lá»—i lầm cá»§a mình, cô ngáºp ngừng:
- Anh sẽ tha lá»—i cho em chứ? Em... tháºt ra em chỉ vì không thể cãi lá»i ba mà thôi. Anh nói đúng, hỠđã dùng chiêu bà i tu nghiệp để sá» dụng nhân công không tốn tiá»n.
Không nháºn thấy anh định nói gì đó, cô kể má»™t cách hằn há»c:
- Bên đây là phó giám đốc kinh doanh, nhưng qua bên ấy, em bị buá»™c phải táºp sá»± là m nhân viên tiếp thị không lương, không được hưởng hoa hồng. Công việc cá»±c nhá»c mà áp lá»±c quá nặng, em phải bá» ngang mà vá». Váºy mà công ty ở đây lại cho là em vi phạm hợp đồng tu nghiệp, nên không nháºn em trở vá» vá»›i chức vụ cÅ©, anh coi có quá đáng không?
Văn im lìm nhìn khuôn mặt tức giáºn cá»§a cô. Chừng như thấy mình đã nói quá nhiá»u, cô dịu giá»ng:
- Anh lúc nà o cÅ©ng tinh mắt, phải chi em nghe theo anh, cÅ©ng tại ba ỉ ôi nói mãi, em lại tưởng tu nghiệp là nâng cao tay nghá», ai ngá»...
Cô liếc nhìn gương mặt vẫn kÃn bưng cá»§a anh, hÆ¡i ngạc nhiên, cô nói:
- Hôm nay chá»§ nháºt anh rảnh phải không? ÄÆ°a em Ä‘i phố nhé. À, khi nãy em có qua gặp ná»™i anh, em có xin lá»—i vì đã không có mặt trong buổi lá»… mừng thá» cá»§a ông. Mình Ä‘i phố Ä‘i, em sẽ mua tặng bù cho ông món quà khác.
Văn hÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i:
- Như Phượng à , xin lỗi, tôi không đi đâu.
Cô cau mà y:
- Sao anh còn xưng tôi với em?
- Là cô hiểu sai câu nói khi nãy cá»§a tôi. Tôi tin rằng trước đây chúng ta từng yêu nhau, nhưng tôi không nhá»› ra cô, tôi không nháºn ra cô.
- Váºy là sao? - Như Phượng hoang mang há»i.
Văn nhìn thẳng và o mắt cô:
- Trước đây có lẽ tôi đã yêu cô, nhưng bây giá», tôi không nhá»› được hình ảnh cô. Trong ký ức tôi không có cô, cho nên xin lá»—i, tôi không có cảm giác yêu thương, thân thuá»™c gì cả.
Cô trân trân nhìn anh;
- Anh nói váºy... có nghÄ©a là không chấp nháºn em?
- Xin lá»—i!
Lại là câu xin lá»—i. Giá»ng anh êm ái nhưng như lưỡi dao cứa và o tim cô. Cô sững ngưá»i mất mấy phút, nước mắt trà o ra ướt cả má. Văn đưa cô há»™p khăn giấy, anh Ä‘á»u giá»ng:
- Xin lỗi đã là m cô buồn.
Cô lắc đầu. Nước mắt rơi là m cô tỉnh trà lại, cô cay đắng lau mắt:
- Không phải lỗi của anh. Là lỗi của em. Phải chi em đừng đi. Phải chi không có cái tai nạn khốn kiếp kia.
Cô đứng dáºy lại lắc đầu:
- Không, tai nạn cá»§a anh cÅ©ng bắt nguồn từ em mà ra, có phải không? Em đã tá»± mình là m xáo trá»™n má»i thứ, nhưng em không ngá» chỉ má»™t quyết định sai lầm lại đánh mất tình yêu cá»§a mình.
Cô không thấy mắt Văn đã dịu lại và ẩn chứa tia xót xa. Nhưng chỉ thoáng qua, anh lại giữ vẻ nghiêm lạnh như cÅ©. Cô láºp cáºp đứng dáºy. Ra đến cá»a, cô chợt quay lại nghẹn ngà o:
- Em không biết anh có tháºt không còn nhá»› gì đến em, đến ká»· niệm cá»§a hai đứa mình không, nhưng nếu anh giả vá», thì em nghÄ© anh Ãt nhất cÅ©ng đã nói tháºt lòng mình, anh không còn yêu em nữa. Là em sai lầm tất cả. Em không thể trách ai. Nhưng anh hãy thá» má»™t lần nghÄ© cho em má»™t chút, là m như váºy có công bằng vá»›i em không?
********
Như Phượng đã Ä‘i. Văn vẫn ngồi lặng lẽ trong phòng. Mắt anh nhìn thẳng vá» phÃa trước mà như không thấy gì, anh cÅ©ng không thấy ná»™i bước và o.
- Tại sao con nói dối?
Anh giáºt mình quay lại:
- Nội nói gì ạ?
- Ná»™i không tin là con linh mẫn, nhá»› hết má»i thứ mà không nhá»› ra cô ngưá»i yêu cá»§a mình.
Văn trầm ngâm má»™t giây, rồi anh gáºt đầu thú nháºn:
- Con đã nói dối, nhưng tháºt sá»± con cảm thấy sau tai nạn, con có thay đổi, tình cảm cá»§a con không còn như trước. GiỠđối diện Như Phượng, con thấy lạt lẽo, vô vị lắm.
- Äó là vì có ngưá»i thứ ba đã vô tình chen và o, có phải không?
Văn ngẩn ngưá»i nhìn ná»™i. Vẻ lúng túng cá»§a anh là m ông lắc đầu như chê trách:
- Chuyện con nhá» con dò xét ra sao rồi? Có phải nó kể tháºt không?
Không cần há»i lại, Văn cÅ©ng biết ông Ä‘ang đỠcặp đến ai, anh đáp:
- Là tháºt ná»™i ạ.
Anh kể lại những gì mà mấy tháng nay mình cố công Ä‘iá»u tra. Ná»™i chau mà y lắng nghe, anh kết luáºn:
- Tháºt ra không phải lá»—i ở chú Ba, chú cÅ©ng không biết chuyện nà y.
Ông nội nhìn anh:
- Theo ý con thì thế nà o?
Văn ngáºp ngừng:
- Xưa nay con rất tá»± hà o vá» cách là m ăn cá»§a nhà mình. Con vẫn muốn có thể giúp Thiên Ân lấy lại công bằng, và cÅ©ng muốn khẳng định cách là m ăn chân chÃnh cá»§a nhà mình, nhưng... nếu như váºy thì mình phải chịu thiệt vì sá»± vô ý cá»§a chú Ba. Cái đó...
Ông nội ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Con cứ là m những gì mình thấy đúng. Nhưng tháºt ra cÅ©ng còn má»™t cách vừa giúp con nhá» vừa không nháºn phần thiệt vá» mình.
- Dạ, cách nà o hả ông? - Văn háo hức há»i.
Ông cưá»i nói nhá» vá»›i anh và i câu. Mắt anh sáng rỡ theo lá»i mách nước cá»§a ông. Thấy anh gáºt gù, ông cưá»i:
- Nếu cách nà y mà có hiệu quả thì tốt lắm. Vì đây là binh pháp trong cỠtướng, hôm rồi nhỠÂn có chỉ cho ông đó. Là m thỠxem.
Vừa Ä‘i ra cá»a, ông vừa cưá»i nói:
- Ờ, Ä‘iá»u tra chuẩn bị gì thì cÅ©ng được, nhưng cÅ©ng phải để thá»i gian kiếm coi nó ở đâu đã. Tìm được nó thì nói nó vỠđấu má»™t tráºn vá»›i ná»™i nhé, dạo nà y không có đối thá»§ cÅ©ng buồn lắm.
Văn mỉm cưá»i vá»›i lá»i cá»§a ông. HÆ¡n ba tháng rồi, cô Ä‘i mất biệt. Ngoà i thá»i gian là m việc và điá»u tra vá» chuyện liên quan đến cô, anh cÅ©ng bá» công tìm cô khắp nÆ¡i nhưng vẫn chưa tìm được. Nheo mắt ngắm bức vẽ chân dung cá»§a mình dán ở trên tưá»ng, rồi lại lia qua bình hoa trống không, anh chắc lưỡi.
Ná»™i nói đúng, phả cố tìm cho được cô. Bức vẽ nà y còn chưa lá»™t tả được vẻ "bảnh trai" cá»§a anh mà , và bình hoa cÅ©ng cần bà n tay cô má»—i ngà y bà y biện. Không có cô, gian nhà nà y như thiếu Ä‘i cái gì đó tươi vui, yêu Ä‘á»i. Anh phải tìm ra em thôi, cô nhóc thÃch bụi Ä‘á»i ạ. Không phải em là cô ngốc nghếch nhất đâu. Mất mấy tháng trá»i vắng bóng, anh má»›i biết khẳng định được lòng mình. Có phải cÅ©ng ngốc quá không?
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 10:58 PM.
|

31-03-2008, 02:20 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương Kết
Thiên Ân đếm lại mấy tá» bạc rồi gáºt đầu vá»›i bà chá»§ tiệm áo len:
- Dạ đủ rồi, cám ơn dì.
Bà chá»§ cưá»i:
- Dạo nà y trá»i thà nh phố không lạnh nhiá»u nên hà ng len bán cháºm, may mà dì còn có mối hà ng xuất khẩu nên má»›i có hà ng để cô là m.
- Dạ, váºy mẫu hà ng...
- Vẫn là kiểu cổ lá». Cô cứ Ä‘an chắc tay, pha mà u lạ và đẹp như hai chuyến hà ng trước là được, khách hà ng có vẻ chuá»™ng lắm.
Cô mỉm cưá»i gáºt nhẹ đầu:
- Dạ, tuần sau con sẽ ghé giao thêm.
Chà o bà , cô quảy túi xách ra khá»i tiệm. Hôm nay chá»§ nháºt những đưá»ng phố trung tâm khá đông. Thiên Ân thả bá»™ dá»c theo lỠđưá»ng vốn cÅ©ng nghẹt ngưá»i. Trên đưá»ng Ä‘i cô tá»± cho mình mươi phút cháºm bước để ngắm ngó cho thoải mái đầu óc. Chỉ ngắm ngó thôi, bởi vì tuy vừa nháºn được tiá»n công Ä‘an áo nhưng số tiá»n ấy dè sẻn lắm cô má»›i đủ chi dùng cả tuần. Ngang qua má»™t nhà sách, thấy nhiá»u ngưá»i Ä‘ang hối hả khuân những chồng sách má»›i còn thÆ¡m mùi giấy và má»±c từ chiếc xe tải nhá» và o trong, cô bâng khuâng nhá»› đến bản thảo cuốn chuyện tranh cá»§a mình.
Lấy địa chỉ liên lạc là nhà Văn, không biết mấy tháng nay, có hồi âm nà o cá»§a nhà xuất bản dà nh cho cuốn truyện cá»§a cô không. Thiên Ân thở dà i. Có lẽ nó lại trở thà nh má»™t mÆ¡ ước không tưởng cá»§a cô thôi. Dừng lại ở xe bánh mỳ quen, bà bán hà ng vừa thấy cô đã nhanh lẹ là m má»™t ổ bánh mỳ thịt vá»›i câu chà o thưá»ng ngà y. Äang trả tiá»n, Thiên Ân bá»—ng có cảm giác là lạ phÃa sau ót, cô ngoái lại nhìn. ÄÆ°á»ng vẫn đông ngưá»i, hình như không có gì.
Ở tiệm tranh, Mỹ Thu đang ngóng như có vẻ sốt ruột. Vừa thấy bóng cô, chị thở phà o:
- May quá, nhỠÂn vỠrồi.
- Chị Thu có việc gấp à ? - Cô ngạc nhiên há»i:
Khoác túi xách lên vai, Mỹ Thu lắc đầu.
- Có việc gì đâu, tại khách sạn đối diện mình mấy hôm nay khai trương bán cÆ¡m phần, chị định Ä‘i ăn thá», sợ nhá» Ä‘i lâu hết chá»— thôi mà .
Liếc thấy Thiên Ân cầm ổ bánh mì, chị nhăn mặt:
- Chà , hôm nay cũng ăn bánh mì à ? Sao không ăn món khác? Hay đi ăn chung với chị đi, mình nhỠchú Tân ngó chừng hà ng giùm.
Thiên Ân lè lưỡi:
- Thôi chị cứ đi đi, em ở đây coi hà ng được rồi, bên đó mắc lắm.
Mỹ Thu vội quảng cáo:
- Không mắc đâu. Khách sạn lá»›n tháºt nhưng báo đăng cÆ¡m phần chỉ chừng hai chục ngà n thôi.
Cô chìa ổ bánh ra cưá»i:
- Cơm tay cầm của em có ba ngà n.
Mỹ Thu lưá»m cô:
- Váºy mà cÅ©ng so sánh được sao? Tuy tiá»n lương cá»§a mình không nhiá»u, nhưng lâu lâu cÅ©ng phải cho phép mình hưởng thụ chút xÃu chứ. Trong đó chá»— ngồi lịch sá»±, máy lạnh đà ng hoà ng mát mẻ, coi như cho mình thư giãn chút buổi trưa đó mà . Chứ còn nhai hoà i ổ bánh mì khô khốc đó, có ngà y em bệnh cho coi.
Thấy Thiên Ân vẫn cưá»i hì hì như không để tai và o những lá»i thuyết phục, Mỹ Thu đà nh lắc đầu má»™t mình băng qua đưá»ng ăn trưa. Rót má»™t ly nước, Thiên Ân mở giấy gói ổ bánh và bắt đầu dùng bữa trưa quen thuá»™c cá»§a mình. Vừa ăn cô vừa cá»™ng trước doanh thu buổi sáng. Xong con số trên sổ, má»™t bóng ngưá»i bước và o tiệm khiến cô ngẩng lên và rồi cô chợt giáºt thót mình, lá»i chà o khách theo thói quen cÅ©ng quên bẵng. Ngưá»i ấy đứng đưa lưng lại cô, Ä‘ang ngắm nghÃa bức tranh sÆ¡n mà i cảnh đám cưới chuá»™t tháºt to treo trên cao. Dù là không thấy mặt, nhưng vóc dáng quen thuá»™c ấy cô không thể lầm được.
Bức tranh chẳng có gì xuất sắc, nhưng ngưá»i kia vẫn cố tình đứng hoà i nÆ¡i ấy. Nén những bất ngá» cá»§a mình, Thiên Ân định gá»i tên anh, nhưng nghÄ© sao lại ngần ngừ không dám lên tiêng. Cô đà nh ngắm lại dáng vóc quá quen thuá»™c kia từ sau lưng và ... chỠđợi.
Chừng như không kiên nhẫn bằng cô, anh mỉm cưá»i quay lại:
- Chịu thua em. Có đến mấy phút, váºy mà cÅ©ng không thèm lên tiếng.
Khuôn mặt anh tươi cưá»i, nhưng cô lại thấy nghẹn cả lá»i, cô ấp úng:
- Äúng là ... anh Văn rồi.
Bước đến dá»±a và o quầy, Văn cưá»i:
- Chứ Ân tưởng ai?
Thiên Ân định giấu đi ổ bánh còn đang ăn dở dang thì Văn nắm tay cô giữ lại:
- Em Ä‘ang ăn mà , cất Ä‘i đâu váºy. Thôi ăn chung vá»›i anh Ä‘i.
- Ăn... chung?
Văn nhắc túi xốp nhá» dư dứ trước mặt cô rồi cưá»i nói:
- Äừng sợ anh ăn mất phần trưa cá»§a em. Anh cÅ©ng có chứ bá»™.
Mở giấy gói ra, anh khoe với cô:
- Giống em không? Anh đã bảo bà đó bán ổ giống hệt em, cũng không ăn bơ, không hà nh ớt, không nước tương, chan nước sốt cà mà thôi. Ba ngà n, bữa trưa cũng no bụng chứ hả?
- Sao.. anh biết? - Cô ngơ ngác nhìn anh.
- Sao lại không biết? Anh đi sau em từ tiệm áo len vỠđây mà .
- Từ tiệm áo len?
Anh cưá»i cưá»i:
- Ừ, cách khoảng năm sáu bước, em Ä‘i mấy con đưá»ng thì anh cÅ©ng Ä‘i mấy con đưá»ng, có Ä‘iá»u em thong dong nhìn hà ng quán, còn anh phải lo nhìn theo em. Cứ sợ mất dấu.
Thiên Ân chưng há»ng. Thì ra linh tÃnh bén nhạy đã báo động vá»›i cô từ nãy, nhưng vì đưá»ng phố quá đông, cô không tà i nà o nhìn ra được anh.
- Anh Văn sao lại... theo dõi Ân?
Văn trợn mắt:
- Không theo sau em thì sao biết được em là m việc ở đây? Anh còn định đợi đến khi em tan việc, theo em vỠđể biết em ở đâu, nhưng đứng ngoà i kia thấy em một mình ăn bánh mì cũng... đói bụng, anh đà nh vô để đem ổ bánh mình bắt chước mua mà ăn chung với em cho vui.
Anh thì nói đùa, nhưng cô không thể cưá»i nổi vá»›i câu đùa cá»§a anh. Cô thừ ngưá»i ra:
- Anh Văn... sao lại tốn công váºy? Anh theo em là m chi?
Văn nhìn cô:
- Sao Ân lại có thể há»i anh như váºy?
Ãnh mắt đăm đăm cá»§a anh là cô bối rối quay Ä‘i, anh nói dịu dà ng:
- Äang sống yên là nh vui vẻ trong nhà , tá»± dưng em lại bá» Ä‘i. Em có biết như váºy là khá» lắm không?
Thiên Ân bặm môi:
- Không bỠđi thì em còn biết là m gì nữa?
- Äã phát hiện mối quan hệ giữa dượng Hoà ng kia và công ty cá»§a nhà anh, sao em không cho anh biết?
Cô ngẩng lên:
- Cho anh biết thì có Ãch gì? Vỡ lở ra nhìn nhau còn khó ăn nói hÆ¡n mà cÅ©ng không cứu vãn được gì, em... không biết phải là m sao...
Văn lắc đầu:
- Em khá» quá, chẳng lẽ em nghÄ© anh biết ra vẫn lá» Ä‘i má»i chuyện sao?
Cô cưá»i nhạt:
- Em không nghÄ© gì hết. Ở dưới bếp, em có há»i dò cô Liên, trong thá»i gian nhà em có chuyện, anh Ä‘ang ở Thái Lan. Anh không dÃnh lÃu và không biết chuyện nà y tháºt, nhưng công ty ấy là công ty cá»§a ông, cá»§a gia đình anh, là m sao anh xá» sá»± nếu biết sá»± tháºt?
GiÆ¡ tay ngăn lá»i anh, cô nói tiếp:
- Em không tin rằng anh vì giúp em mà dám đương đầu với ông, với chú của mình. Em biết chắc mình sẽ lại thua. Công bằng không bao giỠcó với đứa con gái vô dụng và ngu ngốc như em.
Văn lặng nhìn cô. Trong mắt cô đã tắt hẳn vẻ yêu Ä‘á»i, không còn nghị lá»±c gắng gượng vui vẻ để sống như trước đây. Từ nãy theo cô Ä‘i dá»c mấy con phố, anh đã thoáng thấy sá»± buồn bã và cam chịu phảng phất trong dáng Ä‘i lặng lẽ, trên đôi vai gầy nhá» nhoi giữa dòng ngưá»i. Và bây giỠđối diện cô tháºt gần, ánh mắt ấy như có chút trách cứ anh. Cô chưa há» kết tá»™i ai, nhưng anh lại cảm thấy ná»—i buồn phiá»n cá»§a cô như dà nh kết tá»™i những ngưá»i vì vụ lợi mà không từ thá»§ Ä‘oạn lừa gạt nà o kia.
- Äáng lý ra anh Văn không nên tìm em, không nên gặp em là m gì.
Văn nhăn mặt:
- Sao lại nói váºy Thiên Ân?
Thiên Ân mỉm cưá»i, giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u:
- Em nói đúng mà . Tháºt ra em viết bức thư để lại cÅ©ng không hay lắm. Chỉ vì em sợ anh giáºn khi em thình lình bá» Ä‘i không lý do, nhưng tháºt ra phân trần cÅ©ng dở.
Cô so vai:
- Cho anh biết sá»± tháºt thì sao chứ, là m anh khó xá» thêm. Bởi váºy Ä‘i rồi em má»›i thấy mình là m chuyện thừa, muốn quay vá» bá» bức thư đó Ä‘i, nhưng sợ không kịp nữa.
- Thiên Ân!
Anh nhìn cô, phân vân giây lát rồi nhẹ giá»ng:
- Anh muốn nói chuyện với em.
Cô lắc đầu:
- Ở đây là tiệm bán hà ng, em không có thì giá». Vả lại em và anh Ä‘á»u hiểu mà , chuyện đã như váºy, còn nói thêm được gì.
Văn nhăn mặt:
- Thiên Ân, sao em lại cố chấp quá váºy? Anh tháºt có nhiá»u chuyện cần phải nói cho em biết, có nhiá»u chuyện cần phải gặp mặt em.
- Nhưng em thì...
Mỹ Thu đã trở vá», mặt ngáo ra vì thấy ngưá»i lạ và vẻ lạnh lùng cá»§a Thiên Ân:
- Gì váºy Ân? - Cô nhá» giá»ng há»i.
Ân lắc đầu:
- Dạ không có gì, chị không đi ăn cơm à ?
Mắt vẫn nhìn ngưá»i đà n ông lạ, Mỹ Thu chép miệng:
- Äông quá trá»i, không còn bà n trống, chị vá» gá»i Ä‘iện thoại kêu cÆ¡m há»™p còn có lý hÆ¡n.
Văn đột ngột quay qua Mỹ Thu:
- Xin lỗi, chị là chủ ở đây à ?
Mỹ Thu ngạc nhiên lắc đầu vội:
- Không, tôi cÅ©ng là ngưá»i là m thôi.
- Chị bán chung với Thiên Ân?
Cô gáºt. Văn lịch sá»± há»i:
- Váºy có thể phiá»n cô má»™t tà được không?
Ngá» ngợ nhìn vẻ câm lặng cá»§a Thiên Ân. Mỹ Thu gáºt đầu. Văn hắng giá»ng:
- Tôi là bạn trai của Thiên Ân.
LỠđi cái ngẩng đầu kinh ngạc của Thiên Ân, anh nói một trà ng:
- Chúng tôi có nhiá»u chuyện hiểu lầm nhau, tôi muốn có cÆ¡ há»™i phân trần, chị có thể coi hà ng giúp để Ân Ä‘i ra ngoà i vá»›i tôi được hông? Chỉ chừng hai mươi phút thôi.
- Cái nà y... - Mỹ Thu ngáºp ngừng.
Thiên Ân tức giáºn:
- Là m gì váºy anh Văn? Anh vừa là m phiá»n, vừa bịa chuyện nữa.
Mở ngăn quầy để nắm tay lôi cô ra, Văn nói nhanh:
- Là m phiá»n má»›i nói cho em hiểu được. Cô bạn em nháºn giúp lá»i rồi, em theo anh ra đây.
Quay vá» phiá Mỹ Thu còn trố mắt nhìn, anh gáºt đầu nói át tiếng tức tối cá»§a Thiên Ân:
- Cám ơn chị, hai mươi phút nữa tôi sẽ đưa Ân quay lại.
Ngoà i đưá»ng buổi trưa vẫn đầy ngưá»i. Thiên Ân cố giằng tay ra, nhưng không được. Cô muốn quát anh buông tay mình ra, muốn anh đừng lôi cô Ä‘i như thế nà y, nhưng lại sợ những ngưá»i hiếu kỳ nhìn ngó, đà nh nghiến răng chịu tráºn.
Äẩy cô và o má»™t quán kem vắng khách. Anh ấn cô ngồi xuống ghế:
- Ngồi đây nhé em?
Thiên Ân quắc mắt nhìn anh. Ãp bức váºy là cùng, còn bà y đặt há»i ý kiến kiểu đó nữa.
- Ân ăn kem gì? Hay uống nước?
Cô phát quạu:
- Tôi không đến đây để ăn kem, anh có nói gì thì nói đại đi.
GiÆ¡ hai ngón tay vá» phÃa ngưá»i phục vụ, anh gá»i:
- Hai cam vắt.
Ngồi lại ngắm nhìn vẻ quạu quá» cá»§a cô, anh mỉm cưá»i:
- Lâu rồi không thấy vẻ mặt ngầu của em.
Thiên Ân trừng mắt:
- Thì ra anh lôi tôi và o đây để đùa chơi.
Văn vội nghiêm ngay nét mặt:
- Không phải, anh muốn nói chuyện vá»›i em tháºt.
- Váºy thì nói Ä‘i, tôi không dư thá»i gian đâu.
Văn thở ra:
- Em nóng tÃnh quá. Thôi thì nghe nhé. Chuyện đầu tiên anh muốn báo là anh đã tìm hiểu vá» chuyện ở công ty ba em. Vụ mua bán sang nhượng công ty em qua cho bên anh đúng là má»™t vụ mua bán mỠám.
Thiên Ân cưá»i cay đắng:
- Khá»i cần anh thông báo tôi cÅ©ng Ä‘oán ra.
Lá» Ä‘i câu nói chua chát cá»§a cô, anh vẫn Ä‘á»u giá»ng:
- Anh cÅ©ng đã kiểm tra rất kỹ, số nợ trên giấy tá» mà ông Hoà ng đã đưa cho em xem để lấy cá»› ép em bán công ty là con số không tháºt.
Thiên Ân láºp tức chú ý ngay và o chuyện:
- Anh nói váºy nghÄ©a là sao? Tất cả giấy tỠđó là giả à ?
- Không giả. Tháºt ra khách hà ng bên Äức có đưa thư báo sẽ kiện công ty cá»§a ba em bồi thưá»ng vì chuyến hà ng giao cháºm tháºt, nhưng sau đó ba em đã bay qua Ä‘iá»u đình và ngưá»i ta đã thôi không kiện nữa.
Anh giải thÃch:
- Giấy báo sẽ kiện là tháºt nhưng đã cÅ©, vì ông Hoà ng đưa chung vá»›i những giấy nợ nhá», em Ä‘ang bối rối không nhìn kỹ ngà y tháng, nên má»›i cá»™ng chung tất cả thà nh con số khá»§ng khiếp kia.
Thiên Ân nhìn anh trân trân:
- Váºy là ... ba không há» nợ?
Văn Ä‘iá»m tÄ©nh nói:
- Ba em có nợ, nhưng chỉ là những món nợ ngân hà ng bình thưá»ng mà công ty nà o cÅ©ng mượn để đầu tư và o máy móc má»›i. Ông Hoà ng chỉ cần không cho em biết già n máy móc má»›i mua, mà hướng em và o số nợ trả cháºm kia, đâm ra em cà ng hoảng.
Thiên Ân thừ ngưá»i ra, cô lắp bắp:
- Chỉ... đơn giản có váºy? Váºy mà em đã mắc lừa.
- Vì có cả sá»± tiếp tay cá»§a ngưá»i thư ký và kế toán trưởng tin cáºy cá»§a ba em, nên em cà ng dá»… dà ng tin hết và o vụ việc.
Nước mắt trà o ra, cô quẹt vá»™i mà nghẹn cả lá»i:
- Thì ra là váºy. Há» Ä‘á»u là ngưá»i quen biết và thân cáºn cá»§a ba, váºy mà ...
Văn nhìn cô khẽ thở dà i:
- Vụ lừa đảo nà y ông Hoà ng hưởng lợi nhiá»u nhất, chú Ba cá»§a anh là bạn thân cá»§a ông ta, dù không tham gia và o vụ lừa đảo ấy, nhưng chú cÅ©ng đã gián tiếp góp tay và o bằng cách mua lại công ty cá»§a ba em.
Thiên Ân cưá»i khan:
- Anh tháºt công bình khi thẳng thắn xác nháºn như thế, tháºt ra em cÅ©ng cám Æ¡n anh đã giúp em hiểu rõ lý do tại sao mình lại để mất tất cả sản nghiệp cá»§a ba mình.
Văn bình thản nói:
- Anh cÅ©ng muốn nghe em cám Æ¡n, nhưng không thÃch lá»i cám Æ¡n chua lè ấy.
Nhìn xuống đồng hồ, anh tiếp:
- Ngà y mai thứ hai, em vỠxin phép chủ tiệm nghỉ và i ngà y đi với anh nhé.
- Äể là m gì? - Cô nhìn anh như dè chừng.
- Anh muốn đưa em vỠlại công ty cũ gặp ông Hoà ng.
Cô giáºt mình tưởng chừng nghe lầm:
- Anh nói gì váºy? Vá» công ty cÅ© gặp dượng Hoà ng để là m gì?
- Thì để đòi cho em sự công bằng.
Cô trợn mắt:
- à anh là đòi lại nhà của ba?
- Cả công ty nữa.
Cô nhìn anh như không tin:
- Anh đang đùa à ? Là m sao đòi được?
Anh khẳng định:
- Sẽ đòi được, nếu em là m theo cách của anh.
- Cách cá»§a anh? Cách gì? Äi kiện à ? Là m sao có chứng cứ?
Anh nghiêm giá»ng:
- Tháºt ra em nói cÅ©ng đúng, ông dượng cá»§a em là má»™t tay khá gian ngoan, giấy tá» sổ sách hoà n toà n không tìm được kẽ hở nà o để láºt lại chuyện cố tình mà bắt em số nợ không tưởng kia, vì ra toà n là giấy tá» tháºt, chỉ vì em không để ý ngà y tháng thôi, có kiện cÅ©ng không đủ chứng cứ gì.
Cô thở dà i:
- Em cÅ©ng biết váºy mà .
Anh nhìn cô đăm đăm:
- Em bá» Ä‘i năm tháng là năm tháng anh vùi đầu và o mấy chuyện nà y, cố tìm cách mà không được, nhưng cÅ©ng may là anh nhá»› đến má»™t câu nói cá»§a em, có Ä‘iá»u không biết lúc đó em nói chÃnh xác không. Nếu chÃnh xác thì có thể lấy đó là m chứng cứ.
Thấy cô ngÆ¡ ngác nhìn mình, anh hắng giá»ng:
- Em nói em sinh ngà y hai mươi hai tháng mưá»i hai có đúng không?
Cô ngá» ngợ gáºt đầu:
- Em còn giữ giấy tỠtùy thân đó chứ?
- Còn, nhưng... sao ạ?
Văn mỉm cưá»i:
- Váºy thì được rồi. Nghe anh nói nhé, mai Ä‘i chung vá»›i anh gặp ông Hoà ng, ta không kiện nhưng dá»a sẽ kiện.
- Dá»a sẽ kiện à ? - Cô nhìn anh nghi ngại - Mình lấy gì để kiện? Anh đừng cho là dượng Hoà ng dá»… hù như váºy chứ.
Văn nói với vẻ tự tin:
- Äúng là ông ta không dá»… hù, nhưng mình phải và o thế hù, để ông ta tá»± nguyện trả lại, bởi vì trong tay mình có lá chá»§ bà i.
- Lá chủ bà i? là cái gì?
Văn nói ngay:
- Là giấy khai sinh cá»§a em, là giấy chứng minh cá»§a em. Em sinh tháng mưá»i hai, đến tháng mưá»i hai vừa rồi má»›i đủ mưá»i tám tuổi, nhưng trước đó và o tháng tư, ông ta đã để em ký giấy bán tất cả tà i sản và công ty cá»§a ba mình. Ba em má»›i mất, còn chưa chuyển quyá»n sá» dụng, em lại chưa đủ mưá»i tám tuổi, tư cách đâu mà ký tên.
Thiên Ân lắp bắp:
- Váºy...
- Váºy có nghÄ©a những chữ ký kia Ä‘á»u không hợp lệ, những giấy mua bán kia cÅ©ng không hợp pháp luôn.
Thiên Ân sững ngưá»i nhìn anh trân trối:
- Tháºt váºy không? Tất cả... tất cả những giấy tá» em đã ký Ä‘á»u không được coi là hợp lệ?
- Äúng như váºy. Tất cả các giấy tỠđó dÃnh đến ông Hoà ng, chÃnh ông ta đồng ký tên chuyển nhượng công ty qua cho bên anh, cÅ©ng chÃnh ông ta giỠđây là sở hữu ngôi nhà và chiếc xe cá»§a ba em, ta đến uy hiếp tinh thần ông là được.
Giá»ng Thiên Ân đầy hy vá»ng:
- Anh nghĩ dượng sẽ trả lại à ?
- Ta thá» láºt hết quân bà i ra, táºn sức nói chuyện trước, nếu không xong má»›i kiện.
Như tiếp thêm luồng sinh khÃ, Thiên Ân gáºt đầu:
- Äúng rồi, nếu các thứ giấy tá» kia mà không đúng rồi, thì đâu còn mua bán gì nữa. Số nợ kia tháºt ra ba không có nợ nihá»u đến như váºy. Em đòi được công bằng rồi.
Chợt nhìn lại anh, cô ngẫm nghĩ rồi buột miệng:
- Nhưng công ty đã bán cho nhà anh rồi mà ?
Anh gáºt:
- Anh nhá»› chứ, nhưng vì chữ ký cá»§a em không hợp lệ, nên vụ mua bán nà y cÅ©ng phải há»§y bá».
Cô nhìn anh đăm đăm:
- Váºy anh...
Như hiểu ý cô, anh ôn tồn nói:
- Anh đã nói chuyện vá»›i ná»™i từ đầu. ChÃnh ná»™i khuyến khÃch anh cứ tìm thá» chứng cứ. Bây giá» tháºt sá»± biết ra là vì sÆ¡ xuất và hám lợi trước mắt, chú Ba đã mua vá»™i vã công ty cá»§a ba em vá»›i chữ ký không hợp lệ, ná»™i đã ra lệnh cho anh bá» vụ mua bán nà y và kiện ông Hoà ng, ngưá»i đồng ký tên bên bán ra toà .
- Váºy em... em có bị ra tòa không?
Liếc khẽ vẻ lo lắng cá»§a cô, anh gáºt:
- Nếu kiện tháºt thì cÅ©ng có đó, nhưng em không cần lo, em chưa đủ tuổi, bị ngưá»i thân lừa má»›i không biết mà ký tên nháºn phần thua thiệt vá» mình, em không sao đâu. Vả lại anh cÅ©ng như em, chỉ dá»a kiện thôi, đâu phải kiện tháºt.
- Nếu chỉ dá»a thì là m sao dượng Hoà ng chịu thua? - Cô băn khoăn.
Văn nói quả quyết:
- Ông ta nhất định phải thua, phải trả lại tà i sản cho ba em, và bồi thưá»ng thá»a đáng cho công ty anh, bởi vì theo tin anh nắm được, ông Hoà ng Ä‘ang là m thá»§ tục xuất cảnh, nếu bị vướng mắc vá» pháp lý ở đây, chuyện xuất cảnh sẽ bị đình và tháºm chà bác bá».
Thiên Ân sáng mắt:
- Váºy mình có cÆ¡ há»™i thắng rồi.
Văn cưá»i:
- Ừ, mình có ưu thế.
Thiên Ân ngỡ ngà ng lẩm bẩm:
- Chỉ từ ngà y tháng năm sinh của em thôi.
Văn mỉm cưá»i:
- Váºy em có chịu tạm nghỉ mấy ngà y để Ä‘i chung vá»›i anh không?
Thiên Ân cưá»i xòa, cô gáºt đầu ngay không chút do dá»±:
- Sao không? Em sẽ vỠxin phép đây.
Văn cưá»i chỉ và o hai ly cam Ä‘ang tan đá:
- Uống chút nước đã rồi anh đưa vá».
Trên đưá»ng vá» tiệm, Văn nghÄ© sao lại đỠnghị:
- Hay xin nghỉ luôn bữa chiá»u nay Ä‘i Ân, mình còn phải bà n kỹ để chuẩn bị tư thế ngà y mai nháºp vai hù dá»a nữa chứ.
Hết là m mặt lạnh, tá»± dưng Thiên Ân ngoan ngoãn lạ thưá»ng:
- CÅ©ng được. Nhất là phải tÃnh trước để soạn lại bá»™ mặt sắt lạnh nói chuyện má»›i hiệu lá»±c.
Nhìn qua cô, Văn cưá»i tươi:
- Anh má»›i cần soạn bá»™ mặt sắt lạnh, còn em thì khá»i, cứ ngầu như hồi nãy là cÅ©ng đủ á»›n rồi, anh còn sợ đừng nói gì đến ông dượng Hoà ng kia.
Thiên Ân trợn mắt nhìn trong khi anh cưá»i sặc sụa. Chuyện giáºn dá»—i chưa được đỠcáºp mà bá»—ng không tan biến. Chiá»u hôm đó, hai ngưá»i dung dăng vui vẻ như chưa từng có chuyện gì vướng mắc xảy ra.
*********
Vừa thấy Thiên Ân, bà Liên đã cưá»i rạng rỡ:
- Sáng đến giỠcô đang trông con đây, hôm nay mình đổ bánh xèo.
Thiên Ân sáng mắt:
- Bánh xèo? Con phụ cô nhé.
Bà Liên xua tay:
- Chưa đến giá», vả lại chỉ có hai cái chảo, không cần phụ đâu, con chỠăn là được rồi.
Mở tá»§ lạnh bá» và o gói táo mình má»›i mua, cô há»i:
- Ná»™i đánh cá» vá»›i anh Văn trong vưá»n hả cô?
- Äâu có, ná»™i vừa má»›i Ä‘i thăm ông bạn ở bệnh viện.
Cô chá»›p mắt há»i dò:
- Chắc anh Văn đưa nội đi?
Bà Liên cưá»i:
- Không phải, nếu con há»i vá» ná»™i thì ná»™i Ä‘i vá»›i mấy ngưá»i bạn, còn nếu con muốn há»i vá» thằng Văn thì nó Ä‘ang trên phòng.
Nhìn gương mặt đỠhồng cá»§a cô, bà nén cưá»i và hắng giá»ng:
- Con lên coi thá» xem nó là m gì ở riết trong đó từ sáng đến giá» váºy, nói nó xuống chút ăn bánh xèo.
Bánh xèo vẫn chưa đổ, xem ra lệnh nà y hÆ¡i kỳ, Thiên Ân phân vân nhưng cÅ©ng lên gõ cá»a phòng anh. Thấy cô ló đầu và o, anh ngoắc tay cưá»i:
- Vô Ä‘i, đâu phải lần đầu và o phòng anh đâu, là m gì lấp ló như.. ăn trá»™m váºy?
Thiên Ân bước và o, cô liếc mắt dà i cả thước:
- Anh Văn lại đem chuyện cũ ra ngạo em nữa à ?
Văn nhìn cô cưá»i. Ãnh mắt anh là m cô ngượng. Dạo nà y cô không hiểu nổi mình. Ở nhà thì nhÆ¡ nhá»›, gặp mặt anh thì cứ ngượng nghịu sao đâu. Và tháºt ra không phải mình cô, dạo nà y Văn cÅ©ng kỳ lạ lắm, hay nói bâng quÆ¡, hay ngắm cô bằng ánh mắt dá»…... nổi da gà y như lúc nà y váºy.
Cảm thấy mất tá»± nhiên, cô đến cá»a sổ nhìn xuống vưá»n. Má»›i ngắm nghÃa già n hải đăng rợp bóng bên dưới, giá»ng cá»§a anh vang lên bên tai:
- Dưới đó có gì đâu mà cũng ngắm. Bộ em rảnh lắm sao?
Cô ngạc nhiên nhìn qua anh :
- Anh định nhỠem gì à ?
- Không phải nhỠmà là kiện.
- Kiện? - Cô tròn mắt... - Kiện cái gì?
Xoay cô đối diện mình, anh cưá»i há»i:
- Em nhìn anh tháºt kỹ xem.
Lại phải đối diện tháºt gần ánh mắt có lá»a cá»§a anh. Thiên Ân quay Ä‘i, cô hắng giá»ng nói nhá» rÃ:
- Anh có gì lạ mà bắt em nhìn?
- à anh là em nhìn rồi thỠbình phẩm xem.
- Bình phẩm cái gì?
- Bình phẩm xem anh như thế nà o?
- Là sao? - Cô ngỠngợ.
- Cũng khá đẹp trai, nhìn hay hay chứ hả?
Cô trỠmôi, gương mặt lại đỠlựng:
- Không biết ngượng.
Văn trợn mắt:
- Gì mà không biết ngượng, như váºy là ngưá»i ta nói tháºt tình chứ bá»™.
Chỉ tay và o bức vẽ trên vách, anh nói:
- Anh phải kiện em má»›i được, em nhìn coi, anh khá như váºy mà em lại vẽ anh nhăn nhó khó coi như vầy, có công bình không?
Thiên Ân thở phà o, thì ra là anh kiện cái vụ nà y. Cô buồn cưá»i:
- Tại em há»a theo nháºn xét cá»§a mình thôi mà . Bá» ngoà i thôi đâu có đủ.
- Váºy nháºn xét cá»§a em vá» anh như thế nà o?
Không thấy tia sáng lóe lên trong mắt anh, cô vô tư nói:
- Thì em thấy anh ngoà i khuôn mặt khá hay ra còn có nhiá»u ưu Ä‘iểm cần phải lá»™t tả. Em muốn há»a tÃnh cách cá»§a anh qua bức chân dung nà y thôi.
- TÃnh cách cá»§a anh à ? Nó ra sao?
Thiên Ân chẳng cần suy nghÄ©, cô nói tháºt suông sẻ:
- Äó là sá»± ân cần, tốt bụng pha lẫn vẻ lãnh đạm, khó gần, là nét thá» Æ¡ nhưng lại có lúc tinh tế và tỉ mỉ, là vẻ tỉnh táo thá»±c tế song song vá»›i tÃnh hà o hiệp và lãng mạn.
Văn tháºt sá»± bất ngá» vá» những gì cô nháºn định vá» mình. Anh nghiêm nét mặt nhìn cô:
- Anh tưởng mình Ä‘ang nghe em tả vá» ai, vá» nhân váºt tiểu thuyết nà o đó chá»› không phải anh.
Thiên Ân tròn mắt khẳng định:
- Là em Ä‘ang nói anh mà . Anh tháºt là như váºy đó.
Văn cảm động nhìn cô phân vân má»™t chút rồi hắng giá»ng há»i nhá»:
- Ừ, cho là trong mắt em, anh tốt đẹp như váºy Ä‘i, váºy có đủ để em đến vá»›i anh không?
Thiên Ân giáºt thót mình ngỡ nghe lầm:
- Anh … nói gì váºy?
Vén lại má»› tóc mai vá»n trong gió cá»§a cô, anh nói chân tháºt:
- Anh yêu em, em có biết không?
Sững sá» vì lá»i anh nói ngay lúc nà y, cô mấp máy môi rồi buá»™t miệng thốt ra má»™t từ tháºt dở tệ:
- Không.
Chẳng buồn cưá»i vì câu đáp cá»§a cô, anh nâng gương mặt cô lên và hôn tháºt nhẹ nhà ng. Buông cô ra, anh thầm thì:
- Bây giỠem biết chưa?
Như nụ hôn kia lấy mất cả lá»i nói, cô chỉ còn biết ngá»› ngẩn gáºt đầu. Anh đăm đăm nhìn cô:
- Anh muốn biết em…
- Em cũng yêu anh, lâu lắm rồi.
Cô vụt nói và đỠmặt ngay vá»›i câu nói cá»§a mình. Niá»m vui là m Văn ngợp nhưng anh cÅ©ng cẩn tháºn há»i thêm câu há»i đã mấy ngà y nay là mình ưu tư không Ãt:
- Không phải vì anh đã... giúp em chứ?
Cô cưá»i, ánh mắt lấp lánh:
- Em ngốc nhưng không ngốc đến độ đem tình cảm trả ơn đâu. Em yêu anh vì... anh là anh thôi.
Bây giá» thì Văn có thể cưá»i tươi. Anh ôm siết cô và o lòng mà mải miết hôn. Những e dè khác vá» tuổi tác quá trẻ cá»§a cô, vá» thá»i gian quen biết ngắn ngá»§i giữa hai ngưá»i giỠđây chỉ là sá»± lo ngại vá»› vẩn. Cô quả tháºt là má»™t tay trá»™m đáng yêu. Chỉ má»™t cuá»™c gặp mặt tình cá», chỉ hÆ¡n hai tháng bên anh, cô đã trá»™m mất trái tim vốn luôn tỉnh táo cá»§a anh mất rồi. Gió lại thổi qua cá»a sổ, má»› tóc mai má»m dịu cá»§a cô lẩn và o cổ anh nghe nhồn nhá»™t. Không gạt ra, anh chấp nháºn má»› tóc gây rối cá»§a cô trên da mình để được ôm gá»n cô trong lòng và mÆ¡ mà ng vá» má»™t ká»· niệm cá»§a đêm mưa lất phất hôm nà o bên bá» hồ Xuân Hương.
TheEnd
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 11:01 PM.
|
 |
|
| |