Thập Tam Di thở dài nói :
- Công tử đáng kể là người có lương tâm.
Lục Tiểu Phụng ngồi ăn luôn mấy miếng. Đột nhiên chàng hỏi :
- Lý Yến Bắc đâu?
Thập Tam Di đáp :
- Y đi rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y đến đâu?
Thập Tam Di cười gượng đáp :
- Không hiểu. Y có rất nhiều nhà chứ không phải nơi này.
Lục Tiểu Phụng đang nhét ốc vào miệng. Đột nhiên chàng phát giác trên gương mặt cao quý của Thập Tam Di có nước mắt và niềm thương cảm.
Một nữ nhân một tháng ba mươi ngày mà nhiều đêm chịu phòng không chiếc bóng thì nỗi tịch liệu kê sao cho xiết.
Nhưng mụ phải ráng chịu đựng vì không ráng cũng không được. Số mạng mụ như vậy. Phần đông phụ nữ đều chấp nhận vận mạng của mình là do số trời định. Về phương diện này phụ nữ tin tưởng mãnh liệt hơn nam nhân.
Lục Tiểu Phụng đã hiểu Thập Tam Di là hạng người này nhưng chàng chưa hiểu Âu Dương Tình. Bỗng chàng lên tiếng :
- Tại hạ có câu này đáng lý không nên hỏi nhưng không hỏi không yên.
Thập Tam Di đáp :
- Công tử hỏi đi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cô nương là bạn của Âu Dương Tình. Giữa tình bằng hữu làm gì còn chuyện bí mật, huống chi...
Thập Tam Di nói theo :
- Huống chi bọn tiện thiếp là nữ nhân. Giữa nữ nhân với nữ nhân lại càng không có điều bí mật.
Lục Tiểu Phụng miễn cưỡng gật đầu nói :
- Vì thế những việc tư của y chắc cô nương hiểu biết không phải ít.
Thập Tam Di hỏi :
- Công tử muốn hỏi về việc gì?
Lục Tiểu Phụng đánh bạo hỏi :
- Tại hạ nghe Công Tôn Đại Nương nói y còn là người xử nữ, chẳng hiểu có đúng không?
Thập Tam Di chẳng nghĩ ngợi gì đáp ngay :
- Đúng thế.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y đã làm công việc kia sao lại xử nữ được?
Thập Tam Di cười lạt đáp :
- Nhiều cô gái làm việc đó là người rất đứng đắn. Chẳng những y đứng đắn mà còn là cô gái đặc biệt.
Lục Tiểu Phụng lại đút ốc vào miệng. Bây giờ dĩ nhiên chàng nhận ra trước kia Thập Tam Di làm việc đó nên hai người mới thành bạn thân.
Những hạng gái như các cô này ít khi kết bạn với lương gia phụ nữ vì chẳng những họ coi người khác không vào đâu mà còn sợ người ta khinh thường mình.
Lục Tiểu Phụng ăn hết nhẵn đĩa ốc. Chàng cho là chỉ để lại một con cũng thẹn với lương tâm.
Thập Tam Di thấy chàng ăn hết liền hỏi :
- Tại sao công tử lại quan tâm đến chuyện này? Chẳng lẽ y còn là xử nữ hay không có chỗ khác biệt?
Lục Tiểu Phụng gật đầu ngần ngại đáp :
- Bốn, năm tháng trước, có lần tại hạ gặp nhà sư chất phác. Lão bảo lão đã ở một đêm với Âu Dương...
Chàng chưa nói hết câu đột nhiên ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Thập Tam Di lạnh lùng nhìn chàng té xuống. Trên mặt mụ lộ ra nụ cười ác độc.
Lục Tiểu Phụng chưa hiểu bụng dạ nữ nhân, càng không hiểu nổi con người như Thập Tam Di. Nhưng chàng cảm thấy là mình đã hiểu nhiều rồi.
Người đàn ông nào tự cho là hiểu thấu lòng dạ đàn bà thì bất luận người đó là ai cũng nhất định gặp điều xúi quẩy.
Cả Lục Tiểu Phụng cũng không ra ngoài thể lệ đó.
Lạ ở chỗ có người dường như trời sinh ra toàn gặp vận may dù có bị vố này cũng không quản ngại. Hiển nhiên Lục Tiểu Phụng là con người đó.
Chàng không biết. Lúc chàng tỉnh dậy thấy tứ chi vẫn đầy đủ, ngũ quan cũng không bị sinh tổn mà còn được nằm trên gường rất sạch sẽ, rất êm ấm.
Trong nhà rất yên tĩnh lại giàn giụa mùi thơm của hoa quế hoa mai. Trên bàn đã thắp đèn. Ngoài cửa sổ trăng trong như nước.
Một người lặng lẽ đứng trước cửa sổ nhìn ra khóm mẫu đơn bên ngoài. Người y mặc áo trắng như tuyết.
Chính là Tây Môn Xuy Tuyết.
Đi rách đế giầy kiếm không Tây Môn Xuy Tuyết. Sao y lại xuất hiện nơi đây một cách đột ngột?
Lục Tiểu Phụng nhảy bổ lên.
Chàng còn nhảy lên được, có điều hai chân hơi mềm nhũn. Khí lực chưa hoàn toàn hồi phục.
Chàng để chân không bước xuống đất la lên :
- Hảo tiểu tử! Ông bạn ở đâu chui ra? Mấy bữa nay ẩn chỗ nào kín thế?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :
- Đối với một ân nhân đã cứu mạng cho không nên nói điều suồng sã.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ân nhân cứu mạng ư? Tây Môn huynh đã cứu mạng tiểu đệ hay sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Nếu không gặp ta thì e rằng Lục huynh đệ cũng cháy thành cục than như Lý Yến Bắc.
Lục Tiểu Phụng tái mặt hỏi :
- Lý Yến Bắc chết rồi ư?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Vận khí hắn không may mắn bằng Lục huynh đệ. Có lẽ huynh đệ được trời ban cho khí vận cát tường.
Y quay lại chú ý nhìn Lục Tiểu Phụng.
Gương mặt y vẫn xanh lướt lại lạnh lùng. Thanh âm cũng giá như băng nhưng trong cặp mắt y đã chứa hòa khí ấm áp.
Cặp mắt ấm áp này chỉ hiện ra khi tái ngộ người bạn chia tay lâu ngày. Lục Tiểu Phụng cũng giương mắt lên nhìn y nói :
- Vận khí của Tây Môn huynh xem chừng đến phút chót cũng không tệ hại.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Vận khí tệ hại nhất dường như chỉ có Lý Yến Bắc.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tây Môn huynh có biết trường hợp nào hắn chết làm sao không?
Tây Môn Xuy Tuyết gật đầu nói :
- Nhưng ta chưa hiểu Lục huynh đệ bắt đầu tín nhiệm phụ nữ từ bao giờ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Loại phụ nữ nào?
Chàng lại nằm xuống vì đột nhiên cảm thấy trong người có điều khó chịu. Chàng nói tiếp :
- Có phải hạng phụ nữ như Âu Dương Tình không?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Không phải Âu Dương Tình.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Không phải Âu Dương Tình thì Thập Tam Di sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Món ốc chiên là thủ nghệ cửu âm dương tính nhưng kẻ hạ độc lại là Thập Tam Di.
Y ngó Lục Tiểu Phụng tựa như muốn cười nói :
- Tin này khiến cho Lục huynh đệ khoan khoái trong lòng hay không?
Lục Tiểu Phụng quả cảm thấy rất khoan khoái lạ lùng nhưng chàng cũng không khỏi lấy làm kỳ, hỏi :
- Tây Môn huynh bắt đầ hiểu mối tình cảm với nữ lưu bao giờ?
Tây Môn Xuy Tuyết không trả lời câu hỏi, quay ra nhìn nguyệt sắc ngoài cửa sổ.
Nguyệt sắc ôn nhu trong trẻo.
Nay đã là đêm mười bốn tháng chín rồi. Lục Tiểu Phụng trầm ngâm hỏi : - Nhất định tiểu đệ ngủ lâu lắm rồi thì phải?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Thập Tam Di là một nữ nhân sành sỏi về nghề dùng thuốc mê. Mụ hạ độc vào ốc nhưng không nặng lắm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Mụ biết rằng nếu hạ là tiểu đệ phát giác.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta cũng không ngờ huynh đệ nhất định ăn hết cả đĩa ốc chiên như thế. Lục Tiểu Phụng cười gượng :
- Tình cảm giữa nam nữ, dĩ nhiên Thập Tam Di hiểu hơn ai hết.
Chàng hỏi :
- Tại sao Tây Môn huynh biết chuyện này mà đến đây kịp thời? Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Lúc huynh đệ té xuống ta đứng ngoài cửa nhìn vào.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tây Môn huynh đang định đi kiếm tiểu đệ phải không?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta không muốn cho người khác ngó thấy, định chờ Thập Tam Di bỏ đi rồi mới tiến vào. Không ngờ huynh đệ vừa té xuống mụ liền rút đao ra.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lý Yến Bắc cũng chết dưới lưỡi đao của mụ ư?
Tây Môn Xuy Tuyết gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tây Môn huynh đã hỏi mụ chưa? Mụ có nói thật không?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :
- Ở trước mặt ta ít kẻ dám nói dối.
Bất luận là ai cũng biết rằng khi Tây Môn Xuy Tuyết đã nói giết người là chẳng bao giờ y nói dối.
Tay y vừa cầm đốc kiếm, Thập Tam Di đã nói thật ngay. Lục Tiểu Phụng thở phào nhăn nhó cười nói :
- Tiểu đệ thật không thể nhận ra người đàn bà như mụ mà lại hạ độc thủ
được.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Sao huynh đệ không hỏi ta vì lẽ gì mụ muốn hạ độc thủ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Tiểu đệ biết vì lữ gì rồi. Tiểu đệ còn nhớ câu nói của mụ.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Mụ nói câu gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lý Yến Bắc nhiều vợ chứ không phải chỉ một mình mụ. Mụ là nữ nhân không cam chịu cảnh tịch mịch. Những ngày mụ không chịu nổi nhưng cũng chẳng có cách nào trốn lánh. Vì thế mụ đành phải giết Lý Yến Bắc.
Chàng gượng cười nói tiếp :
- Mụ sợ tiểu đệ truy cứu Lý Yến Bắc lạc lõng nơi đâu nên mới hạ độc thủ cả tiểu đệ.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Công tử còn quên một điều.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Điều gì?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Tấm ngân phiếu một trăm chín mươi lăm lạng bạc.
Y cười lạt nói tiếp :
- Nếu không có tấm ngân phiếu chẳng khi nào mụ hạ độc thủ, có thể nói là mụ không dám động thủ.
Con người như Thập Tam Di mà trong mình có một trăm chín mươi lăm vạn bạc thì khắp thiên hạ chẳng nơi nào mụ không dám đi, chẳng việc gì mụ không dám làm.
Tây Môn Xuy Tuyết lại nói :
- Y hạ sát công tử rồi sắp sửa đem ngân phiếu di, hành trang mụ sắp sẵn cả rồi.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói :
- Con người sau khi lãnh một trăm chín mươi lăm vạn lạng bạc dĩ nhiên chẳng cần phải mang theo một cái bọc lớn.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Sao công tử không hỏi ta kết quả mụ thế nào.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ thấy không cần phải hỏi.
Tây Môn Xuy Tuyết mỉm cười lại hỏi :
- Còn công tử thì sao? Bao giờ mới lấy vợ?
Nụ cười của Lục Tiểu Phụng lập tức dường như bị ám ảnh, ám ảnh vì bóng dáng Tiết Băng mà cũng vì bóng dáng Âu Dương Tình.
Chàng hỏi sang chuyện khác :
- Sao Tây Môn huynh biết chỗ mà đến kiếm tiểu đệ?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta biết công tử là bạn của Lý Yến Bắc và còn biết hắn có mấy người thủ hạ thân tín.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tây Môn huynh tin rằng bọn chúng không dám nói dối mình hay sao? Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Nhất định không dám.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Liệu chúng có dám tiết lộ hành tung của Tây Môn huynh không?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta đi kiếm chúng. Chẳng một ai hay là ta ở đâu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đây là địa phương nào?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại :
- Sao công tử không ra ngoài coi?
Qua một vườn hoa rất xinh xắn, phía trước là tiệm bánh cuốn. Bốn mặt đều có cửa. Trên cửa treo tấm chiêu bài vuết ba chữ vào "Hợp Phương Trại".
Lục Tiểu Phụng coi rồi trỏ vào cười nói :
- Đây là tiệm bán bánh cuốn có từ lâu rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết đắc ý hỏi :
- Công tử không ngờ ta lại là chủ tiệm bánh cuốn?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ không ngờ.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử chưa từng thấy người giang hồ nào bán bánh cuốn phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chưa.
Tây Môn Xuy Tuyết cười nói :
- Vì thế nên công tử có tìm khắp kinh thành cũng chẳng thấy ta.
Lục Tiểu Phụng thừa nhận :
- Dù tiểu đệ nghĩ bể đầu cũng không tìm ra được.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử có biết tại sao ta làm như vậy không?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Tiểu đệ biết rồi. Tây Môn huynh làm như vậy để tiểu đệ hết đòi uống rượu mừng.
Tây Môn Xuy Tuyết bật cười, trong tiếng cười có điều ám ảnh. Y trầm lặng hồi lâu mới thủng thẳng nói :
- Ta đi kiếm công tử vì có việc cho công tử làm.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bất luận Tây Môn huynh bảo tiểu đệ làm gì, tiểu đệ cũng phải làm nếu có thể được vì tiểu đệ thiếu nợ ân tình của Tây Môn huynh rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết hai tay nắm chặt lại nói :
- Ta yêu cầu công tử mai theo ta đến Tử Cấm Thành. Bất hạnh ta mà thất bại thì công tử đem thi thể ta về đây dùm.
Lục Tiểu Phụng gượng cười đáp :
- Dù Tây Môn huynh thất bại chưa chắc đã chết.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Chiến bại thì chỉ còn đường chết.
Y biến đổi sắc mặt thành lãnh lão kiêu căng, nét mặt của con người cam bề tiếp thụ cái chết chứ không tiếp thụ thất bại.
Lục Tiểu Phụng ngần ngại. Chàng đã không muốn nói chuyện bí mật về Diệp Cô Thành trước mặt Tây Môn Xuy Tuyết vì Diệp Cô Thành cũng là bạn của chàng.
Nhưng dù chàng ckhông nói ra, sự thực vẫn không thay đổi. Chẳng sớm thì muộn Tây Môn Xuy Tuyết cũng biết.
Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Tây Môn huynh tuyệt không thất bại được.
Tây Môn Xuy Tuyết động dung nói :
- Nhưng ta nghe đồn hôm qua y còn đánh Đường Thiên Dung thành trọng thương.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Đường Thiên Dung không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Diệp Cô Thành bị thương thật không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Thật cả trăm phần trăm.
Tây Môn Xuy Tuyết biến sắc.
Nếu là người khác nghe đối thủ của mình đã bị trọng thương nhất định cho là điều may mắn, trong lòng khoan khoái phi thường, Tây Môn Xuy Tuyết lại không phải người khác.
Y biến đổi sắc mặt một cách thê thảm nói :
- Vụ này là tại ta. Giả tỷ cuộc giao thủ đã diễn vào ngày rằm tháng tám thì không chừng ta đã chết dưới lưỡi kiếm của hắn rồi nhưng bây giờ...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Nhưng bây giờ thì nhất định y phải chết.
Tây Môn Xuy Tuyết gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tây Môn huynh không giết y không được hay sao?
Tây Môn Xuy Tuyết buồn rầu đáp :
- Ta không giết hắn cũng chết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng...
Tây Môn Xuy Tuyết ngắt lời :
- Có khi công tử chưa hiểu rõ hạng người như chúng ta. Chúng ta có thể chết chứ không chịu thua.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được thở dài thườn thượt. Chẳng phải chàng không hiểu bọn họ mà chàng đã biết từ trước họ là hạng người nào. Dù chàng không thích hạng người này nhưng chẳng thể không phục. Nói một cách khác họ đã tiếp chận thần nhân.
Bất luận về kiếm pháp, về cầm kỳ hay về nghệ thuật nào khác, ai đã đến chỗ cao thâm tuyệt đỉnh là thành hạng người đó.
Lục Tiểu Phụng trầm lặng hồi lâu mới nói :
- Nhưng hiện giờ Tây Môn huynh đã biến đổi. Trước kia tiểu đệ nhận ra Tây Môn huynh không phải là người mà là vị "Thần nửa ra si ngốc nửa ra điên khùng". Còn bây giờ Tây Môn huynh có nhân tính rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết càng lộ vẻ trầm trọng hơn đáp :
- Có khi ta biến đổi thật. Nếu Diệp Cô Thành không bị thương có khi ta không địch nổi y nhưng bây giờ y không còn cơ hội nào để thắng ta. Thế là bất công.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tây Môn huynh định...
Tây Môn Xuy Tuyết ngắt lời :
- Ta định đi kiếm y.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Kiếm thấy rồi làm sao?
Tây Môn Xuy Tuyết cười lạt hỏi lại :
- Chẳng lẽ công tử nhận ra ta là kẻ chỉ biết giết người thôi ư?
Lục Tiểu Phụng sáng mắt lên. Chàng chợt nghĩ tới Tây Môn Xuy Tuyết dường như cũng bị trúng thương về ám khí độc môn của Đường gia.
Nhưng hiện giờ Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn sống.
Lục Tiểu Phụng nhảy lên nói :
- Tây Môn huynh đi ư? Nếu trên đời này có người chữa thương được cho Diệp Cô Thành thì người đó là Tây Môn huynh.
Ngoài hoang dã, vùng trăng lạnh lùng tròn trĩnh chiếu xuống trần gian. Ánh trăng soi cả toà việc âm u. Trong thiền phòng đã thắp đèn.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Bạch Vân Thành Chúa trú ở địa phương này ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Y cũng giống Tây Môn huynh không muốn để ai tìm đến mình.
Chàng nói tiếp :
- Nhà sư trong này nguyên là tục gia tên gọi Thắng Thông.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Y dẫn công tử tới đây ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ cũng là một hảo sự là đã cứu người. Sau khi Tây Môn huyynh cứu người rồi, vĩnh viến cũng không nghĩ tới người ta báo đáp.
Vụ cứu người này tuy không phải là một lạc thú rất lớn nhưng cũng là một điều thú vị.
Lục Tiểu Phụng gõ cửa gọi :
- Diệp huynh! Tiểu đệ là Lục Tiểu Phụng.
Không có tiếng người đáp lại.
Diệp Cô Thành dù ngủ rồi nhưng tuyệt không thể ngủ say đến thế. Chẳng lẽ trong này không có ai?
Lục Tiểu Phụng còn đang chau mày ngẫm nghĩ, Tây Môn Xuy Tuyết đã phá cửa bước vào.
Trong nhà có người nhưng là người chết, một người bị bóp chết tươi.
Người chết không phải Diệp Cô Thành mà là Thắng Thông.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Ai đã giết y? Làm sao lại giết y?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Không phải y chỉ làm ơn cho một mình tiểu đệ mà còn đưa người khác tới nhưng Diệp Cô Thành đi rồi. Người kia cho là y tiết lộ phong thanh nên giết y để tiết hận.
Chàng giải thích như vậy là hợp lý mà cũng là cách giải thích duy nhất.
Lục Tiểu Phụng lại thở dài nói :
- Tiểu đệ đã thấy rồi. đây là người thứ hai bị bóp chết.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Người thứ nhất là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Công Tôn Đại Nương.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Bọn họ chết về tay một người.
Xiết chết Thắng Thông tuy khong phải là sợi dây hồng nhưng thủ pháp cũng tương tự.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công Tôn Đại Nương có liên quan gì đến vụ này?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Kể lý thì có nhưng tiểu đệ chưa tìm ra đầu mối nào.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Đầu mối gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nó là một sợi dây xâu những vụ này vào với nhau.
Tây Môn Xuy Tuyết hoỉ :
- Công tử đã nhận xét được điều gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Diệp Cô Thành bị thương vì bị người ám toán không thì Đường Thiên Nghi chẳng có cách nào hạ thủ được.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Ai ám toán hắn?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Người thổi còi tre để điều động rắn.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Âu Dương Tình cũng bị rắn độc cắn ư?
( Thiếu 2 trang )
..........
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Âu Dương Tình là xử nữ hay không thì dính líu gì đến nhà sư chất phác?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Có chứ.
Tây Môn Xuy Tuyết không hiểu. Thực ra mối quan hệ này chẳng một ai hiểu được.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Tiểu đệ vì việc Đan Phượng công chúa đi kiếm Tôn lão gia. Hôm ấy Tôn lão gia cũng ở trong kỹ việc của Âu Dương Tình. Dọc đường tiểu đệ lại gặp nhà sư chất phác.
Tây Môn Xuy Tuyết vẫn chưa nghe ra manh mối gì.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Tiểu đệ hỏi y ở đâu tới và định đi đâu?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Lão nói thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lão bảo vừa ở trong nhà Âu Dương Tình ra.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Nhưng Âu Dương Tình còn là xử nữ kia mà?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Như vậy chứng tỏ lời nói của nhà sư chất phác không hoàn toàn thành thực.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Như vậy cũng chưa đủ chứng minh lão đã giết người.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Con người đã nói dối là phải có lý do. Y nói dối để làm gì?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử nhận định đêm hôm ấy lão đã làm chuyện vụng trộm, lúc công tử hỏi tới lão đành buộc miệng nói dối để chối cãi hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lúc đó dĩ nhiên lão không ngờ tiểu đệ đã quen biết Âu Dương Tình.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Sao lão không nói người khác mà lại phải nói đến Âu Dương Tình?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì Âu Dương Tình là người cùng đường với lão.
Tây Môn Xuy Tuyết lại không sao hiểu được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sau khi tiểu đệ phá vỡ Thanh Y Lâu mới phát giác trên chốn giang hồ có một tổ chức bí mật là hội giầy đỏ mà Thanh Y Lâu dường như bị bọn này kiềm chế.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Vụ đó ta đã nghe qua.
Lục Tiểu Phụng nguyên là một nhân vật truyền kỳ, phá vỡ Thanh Y Lâu, giam chết Hoắc Hưu, bắt tên đại đạo hái hoa cùng Công Tôn Đại Nương sắp đặt kế hoạch truyền kỳ khắp chốn giang hồ. Những vụ này đã nói ở hai thiên truyền kỳ trước.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Sau khi tiểu đệ phát giác ra hội giầy đỏ lại khám phá các mụ ở hội này bị người khác kiềm chế.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Những người ở hội giầy đỏ cũng bị một tổ chức bí mật kiềm chế ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :
- Bọn Thanh Y Lâu toàn là nam nhân, hội giầy đỏ toàn là nữ nhân. Còn tổ chức bí mật khác rất có thể toàn là người xuất gia và có lẽ kêu bằng hội tất trắng.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử nhận định người cầm đầu tổ chức này nhà sư chất phác chăng?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :
- Tiểu đệ ít gặp lão nhưng khi phá Thanh Y Lâu lão đột nhiên xuất hiện. Trên đời ít khi xảy việc trùng hợp như vậy.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Những lão không cản trở việc phá Thanh Y Lâu cùng việc điều tra hội giầy đỏ của công tử.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì lão biết những lúc đó tiểu đệ đã nắm vững mấu chốt, lão có cản trở cũng không được.
Tây Môn Xuy Tuyết cũng thừa nhận bất luận ai muốn cản trở hành động của Lục Tiểu Phụng đều không phải chuyện dễ.
Lục Tiểu Phụng lại cười lạt nói :
- Người xuất gia đều đi tất trắng. Lão bảo lão đi tất thịt. Tiểu đệ bảo thịt cũng màu trắng thì lão cãi thịt lão không trắng.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Thịt lão quả không trắng thật.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Tất trắng mà dính đầy bùn đất cũng không còn màu trắng nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử nhận định lão giết Công Tôn Đại Nương và Âu Dương Tình để bịt miệng hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì chẳng những tại hạ quen biết các cô ở hội giầy đỏ mà còn trở nên bạn hữu của họ. Lão sợ họ tiết lộ bí mật.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Đêm hôm ấy Tôn lão gia cũng ở trong kỹ việc Âu Dương Tình hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tôn lão gia ở đó mà lão còn biết nhiều việc, quá nhiều.
Con người biết nhiều chuyện bí mật thường hay tổn thọ.
Tây Môn Xuy Tuyết trầm ngâm nói :
- Bất luận thế nào thì đây cũng chỉ là sự phỏng đoán của công tử chứ chưa đủ chứng cứ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trước nay tiểu đệ phỏng đoán ít khí sai lầm.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Vì thế mà công tử muốn kiếm cho ra sợi dây xâu ba người chết : Thắng Thông, Tôn lão gia và Công Tôn Đại Nương vào làm một hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Phải rồi!
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Thế còn Diệp Cô Thành? Nhà sư chất phác ám toán hắn làm chi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì lão muốn nhân cơ hội này khuếch trương thế lực ra đến kinh thành.
Tây Môn Xuy Tuyết lại càng không hiểu.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Lão biết Lý Yến Bắc và Đỗ Đồng Hiên đặt cuộc rất lớn vào trận đấu kiếm giữa hai vị. Hai người kia cũng muốn nhân cơ hội này đoạt cơ nghiệp của nhau.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Lý Yến Bắc cá là ta sẽ thắng ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế nhà sư liền thiết kế mua lại sự đặt cuộc của Lý Yến Bắc.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Họ dùng ngân phiếu để mua ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :
- Người đứng ra mua cũng là một kẻ xuất gia tên gọi Cố Thanh Phong.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Bây giờ chắc lão cho là Diệp Cô Thành nhất định thất bại. Đỗ Đồng Hiên cũng không thể thắng cuộc.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lão đi nước cờ này tiêu diệt được cả hai thế lực rất lớn ở kinh thành mà chẳng hao hơi tổn sức.
Tây Môn Xuy Tuyết thở dài nói :
- Trên đời chỉ có hai vị nghĩ ra được kế hoạch phức tạp và vi diệu đó.
Lục Tiểu Phụng cãi :
- Không phải tiểu đệ nghĩ ra kế hoạch này mà là lão.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :
- Công tử không nghĩ kế hoạch nhưng đoán ra âm mưu của lão thì so với lão lại càng cao minh hơn.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tây Môn huynh cho là sự phỏng đoán của tiểu đệ không hoàn toàn đúng hay sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta có nói thế đâu?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Tiểu đệ nhận ra nhất định Tây Môn huynh cũng nghĩ như vậy.
Đột nhiên chàng thở dài nói tiếp :
- Chính tiểu đệ cũng nghĩ thế.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử cũng nhìn nhận sự phỏng đoán của mình chưa chắc đã hoàn toàn hợp lý ư?
Lục Tiểu Phụng cười gượng đáp :
- Tiểu đệ chẳng đã nói chưa tìm ra được đầu mối kia.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Bây giờ công tử đã tìm ra một đường dây rồi kia mà?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đường dây đó chưa đủ đứng vững.
Dĩ nhiên hai người nói chuyện ngoài thiền phòng.
Chẳng ai muốn ở trong căn nhà cũ nát, âm u lại có người chết.
Ngọn gió lạnh ngoài hoang giao khiến cho đầu óc người ta càng tỉnh táo, ý nghĩ càng mẫn tiện.
Dưới ánh trăng sao, hai người thủng thẳng theo con đường sơn lộ tiến về phía trước. Ngọn gió thu lay động đám cỏ vàng úa bên đường. Cảnh vật cực kỳ thê lương tịch mịch. Hai người đi mỗi lúc một xa.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Đường dây này chưa thể xâu mọi sự việc với nhau một cách hoàn chỉnh vì còn có người chết một cách rất kỳ quái.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Trương Anh Phong.
Tây Môn Xuy Tuyết đã biết người này. Tam Anh Tứ Tú nguyên là đồng môn.
Trương Anh Phong là sư huynh của Nghiêm Nhân Anh thì cũng là sư huynh của Tôn Tú Chân.
Tôn Tú Chân hiện nay đã thành Tây Môn phu nhân nên Tây Môn Xuy Tuyết chẳng thể không quan tâm về việc đã xảy ra cho Trương Anh Phong. Y hỏi :
- Hắn cũng chết rồi ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Hắn chết hôm qua mà chết một cách rất kỳ quái.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Ai đã giết Trương Anh Phong?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Theo lẽ Tây Môn huynh là hung thủ.
Tây Môn Xuy Tuyết chau mày hỏi :
- Ta là hung thủ ư? Sao ta lại giết hắn?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :
- Vì lẽ bọn họ đến kinh thành lần này vì mục đích kiếm Tây Môn huynh để trả thù.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi :
- Đó là lý do ta đã hạ sát hắn ư?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vết thương trí mạng nơi cổ họng hắn chỉ có một chút huyết tích.
Tây Môn Xuy Tuyết dĩ nhiên đã hiểu ý về câu nói này. Chỉ có mũi kiếm rất sắc bén, rất lợi hại mới gây thành vết thương như vậy. Ngoại trừ môn khoái kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết còn ai phóng được chiêu kiếm như vậy?
Lục Tiểu Phụng thở dài nói tiếp :
- Đáng tiếc bây giờ tiểu đệ lại nhận ra hung thủ giết Trương Anh Phong không phải là Tây Môn huynh.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử biết hung thủ là ai rồi chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Có hai người khả nghi hơn hết là một tên thái giám và một tên rỗ mặt.
Tây Môn Xuy Tuyết chẳng có mặc cảm gì về vụ này liền nói :
- Nếu chết về tay hai người đó cũng là chuyện hay, chỉ sợ Trương Anh Phong không chết về tay họ mà thôi.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Tiểu đệ cũng chưa nghĩ ra lý do gì bọn họ lại giết Trương Anh Phong. Hay là hai người này không phải đối thủ của họ Phong.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Công tử nhận ra những người này đáng lý là hung thủ lại không phải là hung thủ.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế tiểu đệ mới điên đầu.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Vậy đúng ra hung thủ là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bây giờ tiểu đệ mới nhận ra cái chết của Trương Anh Phong có mối quan hệ rất lớn đến vụ này.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thái giám cũng kể như là người xuất gia, cũng đi tất trắng.
Tây Môn Xuy Tuyết trầm ngâm hỏi :
- Có phải người thu lượm xác Trương Anh Phong là Nghiêm Nhân Anh không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Nghiêm Nhân Anh ở đâu?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Tây Môn huynh muốn kiếm hắn chăng?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta muốn coi vết thương trí mạng nơi cổ họng Trương Anh Phong hoặc giả nhận ra kiếm thức của ai.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu đệ đã coi rồi mà coi một cách rất kỹ càng.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
- Ta biết võ công của công tử khá lắm, nhãn lực lại càng sắc bén nhưng về kiếm thuật ta cũng biết rõ công tử còn thua ta nhiều.
Lục Tiểu Phụng chỉ cười gượng. Chàng không thể tranh luận với Tây Môn Xuy Tuyết. Có thể nói không ai dám tranh luận về vấn đề liên quan đến kiếm thuật với y.
Chàng nhăn nhó cười nói :
- Tây Môn huynh đã muốn đi thì tiểu đệ dẫn đường nhưng Tây Môn huynh cần phải coi chừng.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nghiêm Nhân Anh đã tìm người đến đối phó Tây Môn huynh, trong đó có hai tên Lạt Ma ở Mật Tông, ngoài ra còn hai tay cao thủ ở một kiếm phái bí mật trên ngọn Thủy Phong núi Thánh Mẫu.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Bọn chúng đều dùng kiếm hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không hiểu họ dùng kiếm gì nhưng dĩ nhiên là kiếm rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
- Nếu họ dùng kiếm thì chính họ phải coi chừng ta.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Thế ra người cần coi chừng là bọn họ chứ không phải Tây Môn huynh.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Nhất định không phải.
Lục Tiểu Phụng hoỉ :
- Còn hai tên Lạt Ma thì sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Lạt Ma về phần công tử.
Nguyên vấn đề hòa thượng và đạo sĩ đã đủ làm Lục Tiểu Phụng phải điên đầu, bây giờ lại thêm mấy tên Lạt Ma nữa đổ lên đầu chàng. Chàng lẩm bẩm :
- Ở đời người ta cầu danh, kẻ thì cầu lợi, không biết còn mình cầu cái gì?
Tây Môn Xuy Tuyết nghe tiếng đáp :
- Công tử cầu lấy chuyện bực dọc vào mình.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Đúng thế thật. Tiểu đệ tìm tới tìm lui mà toàn tìm những chuyện phiền não cho mình.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Bây giờ công tử định đi kiếm họ ở đâu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ở Toàn Phước khách sạn.
Toàn Phước khách sạn ở đường phố lớn mé đông tòa Cổ Lâu. Nghe nói trong khách sạn này đã lâu đời và lớn nhất trong thành.
Hai người đến vào lúc đêm khuya, bọn Nghiêm Nhân Anh không còn ở đó nữa.
Điếm tiểu nhị nói :
- Nghiêm công tử đem sư huynh đi táng, có cả hai vị Lạt Ma đại sư mới rời khỏi khách sạn chưa lâu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Họ đi về phương nào?
Tiểu Nhị đáp :
- Các vị đó đến Thiên Tàm Đàn
Đàn Thiên Tàm ở ngoài cửa An Định.
Thiên Tử coi trọng muôn dân. Muôn dân lấy nghề nông làm gốc nên thiên tử tế đức Tiên Nông ở Nam Giao, hoàng hậu tế đức Tiên Tâm ở Bắc Giao.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao bọn họ lại táng Trương Anh Phong ở Thiên Tàm Đàn?
Tiểu nhị đáp :
- Vì Thiên Tàm Đàn đã thành hoang phế. Các Lạt Ma dùng làm nơi hỏa táng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Những mục dân ở ngoài biên giới chết đi, thi thể đều do Lạt Ma hỏa táng. Sau khi họ vào trong quan ải vẫn giữ tập tục này. Thậm chí thứ cỏ dùng để hỏa táng được cướp từ lạc đà vận tải ngoài quan ải đưa vào.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Thứ cỏ đó có gì đặc biệt?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đặc biệt lắm. Chẳng những nó mềm mại đặc biệt mà khô rồi vẫn giữ màu xanh.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Thứ cỏ đó dùng làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Để lót hòm đựng người chết.
Chàng nói tiếp :
- Trước khi hỏa táng, người chết quàng tại trong hòm.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Để làm gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì Lạt Ma cần tiền, chưa có tiền còn phải chờ đợi. Tiểu đệ đã qua đó một lần.
Trong đại điện đầy những hòm rộng hai thước, cao ba thước để dựng đứng.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Hòm đựng người mà chỉ rộng hai thước cao ba thước thôi ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu. Coi bộ chàng muốn buồn nôn. Chàng đáp :
- Vì thế mà người chết đứng không đủ, nằm không được, cúi lom khom ở trong hòm.
Tây Môn Xuy Tuyết nghe nói không khỏi chau mày.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Trong đại điện chẳng những rất nhiều hòm còn những túi vải vàng treo khắp chỗ.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Túi vải vàng đựng gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đựng cốt hôi. Hàng năm họ đưa cốt hôi về một lần. Trước khi đưa đi còn treo trong đại điện.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Chúng ta không thể để họ bỏ Trương Anh Phong vào túi ấy.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì thế mà chúng ta phải đề phòng kẻo rồi hối không kịp.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ai chưa tới đó thì tuyệt đối không hiểu là nơi thế nào.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Xem chừng nơi đó rất nguy hiểm phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng là một nơi chẳng tử tế gì.
Đêm đã khuya. Trong đại điện ánh đèn âm u.
Nguyên tòa đại điện này chẳng khác gì một ngôi mả.
Ngọn gió đêm về tháng chín rất thanh lương nhưng ở đây đầy mùi xú uế không bút nào tả xiết.
Chỗ ổ chuột của bọn thái giám đã hôi thúi khiến người ta phải buồn nôn, mùi hôi thối ở đây càng khủng khiếp hơn vì là mùi thối khẳm của xác chết hũ nát.
Bỗng nghe đánh "binh" một tiếng. Ván hòm bật ra. Trong hòm tựa hồ có người giẫy giụa để xông ra.
Chẳng lẽ người chết trong hòm sống lại?
Cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng không khỏi ớn lạnh xương sống.
Lục Tiểu Phụng vỗ vai y cười gượng nói :
- Tây Môn huynh hãy yên dạ. Người chết không thể sống lại được đâu.
Tây Môn Xuy Tuyết cũng cười lạt.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Những người chết trương lên làm bể ván hòm mà thôi.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi :
- Có ai cần công tử giải thích đâu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tiểu đệ sợ Tây Môn huynh bở vía.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta chỉ sợ một hạng người.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hạng người nào?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Hạng người lắm miệng, thích nói ba hoa.
Lục Tiểu Phụng cười ồ. Dĩ nhiên không phải là tiếng khoan khoái. Bất luận là ai tới đây cũng chẳng sung sướng gì.
Chàng lảm nhảm tự nói một mình :
- Lạ thật! Bọn người đó sao lại chẳng thấy một tên nào đến đây?
Chàng vừa nói vừa đi lách vào khe những hòm gỗ.
Theo ý chàng thì chẳng thà nói ba hoa hơn cứ ngậm miệng.
Chàng lại nói :
- Chẳng lẽ bọn họ đang đốt thi thể Trương Anh Phong ở sau điện. Vì tại đó đặt một cái lò duy nhất.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Chỉ có cái lò duy nhất thôi ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ở đây chỉ có một lò mà lại không thấy khói bốc lên.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Công tử biết thật nhiều chuyện.
Sau đại điện đột nhiên có người cười lạt lên tiếng :
- Đáng tiếc có điều gã vẫn chưa hay là cái lò đó có thể đồng thời thiêu được bốn người. Chúng ta sẽ bỏ bốn người các vị vào đó đốt cháy thành than.
Thật là quái dị! Con người quái dị, âm điệu cũng quái dị.
Bọn Lạt Ma người nào cũng quái dị nhưng hai tên Lạt Ma này chẳng những quái dị mà còn xấu xa, hủ lậu. Không ai hình dung được bộ mặt của chúng, dường như đây là những bộ mặt ác quỷ bằng đồng đúc nên.
Hai tên Lạt Ma mình mắc áo cà sa vàng mà che kín nửa mình, để lộ vai bên trái.
Cánh tay trái đeo chín vòng đồng. Trái tai cũng đeo một vòng. Binh khí của bọn họ cũng là vòng đồng. Ngoài chỗ tay cầm, bốn mặt đều lởm chởm những mũi nhọn.
Bất luận là ai tới đây ngó thấy hai nhân vật này một cách đột ngột đều phải toát mồ hôi lạnh.
Lục Tiểu Phụng bật cười. Chàng vừa cười vừa nói :
- Té ra những Lạt Ma này không biết đếm. Bọn ta chỉ có hai người chứ không phải bốn.
Thanh âm kia lại nói :
- Phía trước có hai người. Phía sau cũng hai người cộng lại là bốn.
Tên Lạt Ma vừa nói toét miệng cười để lộ hàm răng trắng hếu coi rất hung dữ.
Còn Lạt Ma kia bộ mặt chẳng khác xác chết trôi.
Lục Tiểu Phụng không hiểu hỏi :
- Đằng sau còn có hai người là ai?
Tên Lạt Ma cười đầy vẻ hung dữ đáp :
- Chính là hai người chờ đợi các người cùng đến Tây Thiên một chuyến.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Tại hạ không muốn đến Tây Thiên. Bên đó tại hạ chẳng có bạn hữu nào hết.
Tên Lạt Ma không cười lạnh lùng hô :
- Giết đi!
Vòng đồng chấn động. Hai tên Lạt Ma chuẩn bị nhảy xổ lại.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hiỏi :
- Hai người này đều là Lạt Ma ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chỉ có hai tên thôi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Lạt Ma về phần công tử.
- Còn Tây Môn huynh?
Tây Môn Xuy Tuyết cười một tiếng, đột nhiên rút kiếm ra nhằm đâm vào cái hòm gỗ bên cạnh.
Chẳng một ai tưởng tượng được y rút kiếm động thủ nhanh đến thế. Cũng không ai hiểu tại sao y phóng kiếm đâm vào cái hòm gỗ?
Mũi kiếm của y nguyên không phải đâm người chết.
Trong nháy mắt bỗng nghe đánh "binh" một tiếng. Một cái hòm gỗ khác đột nhiên bể ra. Một thanh kiếm tựa hồ rắn độc nhằm đâm vào huyệt Thử Khê trên mình Lục Tiểu Phụng.
Chiêu kiếm này phóng ra cũng mau lẹ và nguy hiểm quá chừng, lại ra ngoài sắc tưởng tượng của con người.
Tử nhân còn giết người được chăng?
Nếu Lục Tiểu Phụng không phải là Lục Tiểu Phụng thì đã chết dưới nhát kiếm này. Nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn là Lục Tiểu Phụng. Đột nhiên chàng vươn tay dùng hai ngón kẹp chặt lưỡi kiếm.
Bất luận trong rương có người hay có ma quỷ cũng vậy, kiếm phóng ra thì dù là kiếm của người hay ma quỷ đều bị chàng kẹp chặt.
Tuyệt kỹ vô song của Lục Tiểu Phụng chẳng bao giờ chụp sểnh.
Cũng trong chớp mắt này lại nghe đánh "sột" một tiếng. Mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đã đâm vào hòm gỗ.
Trong hòm gỗ đột nhiên phát ra tiếng rú thê thảm. Ván gỗ tung bay. Một người chuồn ra.
Người này đen sì mà gầy đét. Tay cầm thanh kiếm màu đen. Mặt đầy máu tươi mà là máu đỏ lòm.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Té ra bọn chúng những bốn người.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói tiếp :
- Bốn người với bảy con mắt.
Người áo đen từ trong hòm gỗ chui ra, mắt bên trái đã bị mũi kiếm đâm thủng.
Hắn như kẻ điên khùng múa kiếm giống con rắn đen, đâm liền chín kiếm nhanh như chớp. Kiếm pháp thật là quái dị.
Đáng tiếc hắn sử dụng kiếm lại gặp phải Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
- Ta không định giết người.
Kiếm quang lấp loáng. Người áo đen đột nhiên dừng tiếng rú. Thân hình cứng đơ như tượng gỗ đứng đó. Máu tươi không ngớt chảy. Người hắn đột nhiên té xuống mềm xèo như cái bao bố.
Lục Tiểu Phụng vẫn giữ mũi kiếm nhìn cái hòm trước mặt. Trong hòm vẫn không thấy động tĩnh gì. Chàng nói :
- Người trong này nhất định không phải Lạt Ma.
Tây Môn Xuy Tuyết "Ồ" một tiếng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tiểu đệ giữ mũi kiếm, Tây Môn huynh hạ tên Lạt Ma kia dùm cho được chăng?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Được.
Thanh kiếm của y như con chim ưng đột nhiên lướt tới. Kiếm quang chẳng khác điện chớp đâm vào Lạt Ma có tiếng cười hung dữ. Y không thích nghe Lạt Ma cười kiểu này.
Lạt Ma vung song hoàn phản kích. Chiêu thức cũng cực kỳ quái dị.,
Cặp vòng này là một thứ binh khí ngoại môn rất quái dị. Bất luận đao kiếm nào bị mắc vào vòng chẳng bị bẻ gãy cũng bị đoạt mất.
Kiếm quang lấp loáng đâm vào cặp vòng đồng chẳng khác gì con ngài gieo mình vào lửa đỏ.
Tên Lạc Ma có tiếng cười hung ác xoay cặp vòng một cái định bẻ gãy thanh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết. Miệng hắn quát :
- Gãy này!
Thanh âm chưa dứt, hắn chợt phát giác mũi kiếm lạnh ngắt đã đưa tới trước cổ họng.
Lạt Ma lại cảm thấy lạnh lẽo hơn. Mũi kiếm từ từ chui vào dòng máu rồi hắn không biết gì nữa, tiếng cười cũng chấm dứt.
Tên Lạt Ma không cười, tuy mặt chẳng còn chút huyết sắc cũng nghiến răng xông tới.
Tây Môn Xuy Tuyết trỏ vào Lục Tiểu Phụng nói :
- Hòa thượng về phần công tử.
Y từ từ giơ kiếm lên, khẽ thổi cho máu trên lưỡi kiếm nhỏ xuống, không thèm ngó tới Lạt Ma cái nào.
Lạt Ma ngơ ngác nhìn máu nhỏ giọt rồi xoay mình nhảy xổ về phía Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng một tay kẹp lưỡi kiếm ở trong hòm gỗ đâm ra, nhăn nhó cười nói :
- Người này vẫn không chịu thua.
Một tiếng choang vang lên cắt đứt câu nói của chàng.
Chín cái vòng đồng đeo ở cánh tay trái Lạt Ma bay lên nhảy múa. Người hắn cũng vọt đi rất lẹ.
Vòng đồng tuột khỏi tay, người hắn chuồn qua cửa sổ đã bị đụng bể. Hắn trốn mất hút rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết đã tra kiếm vào vỏ. Hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng ngó màn kịch diễn biến.
Lại mấy tiếng leng keng như chuỗi hạt câu tớt xuống bàn ngọc.
Lục Tiểu Phụng khẽ búng ngón tay cho chín cái vòng rớt xuống.
Nguyên những vòng này món binh khí rất lợi hại nhưng đến trước mặt Lục Tiểu Phụng lại biến thành đồ chơi của trẻ nít.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử có bán mấy ngón tay này không?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Tây Môn huynh dùng cái gì để mua nó?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Cần ra thì ta dùng ngón tay của mình để thay đổi.
Lục Tiểu Phụng cười khà khà, thủng thẳng nói :
- Tiểu đệ đã biết kiếm pháp của Tây Môn huynh đến trình độ phi thường mà lúc ra tay lại cực kỳ mau lẹ nhưng nói đến ngón tay thì tay của Tây Môn huynh nhiều lắm chỉ đổi được một ngón chân của tiểu đệ mà thôi.
Trong hòm gỗ vẫn không thấy động tĩnh gì.
Thanh kiếm tuyệt không phải ở tay Lục Tiểu Phụng phóng ra. Vậy người phóng đâu?
Lục Tiểu Phụng gõ vào cái hòm hỏi :
- Chẳng lẽ ông bạn định ẩn nấp vĩnh viễn trong đó không bao giờ ló mặt ra ngoài?
Không thấy tiếng người đáp lại, Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ông bạn mà không ra thì ta đập tan cái nhà của ông bạn.
Vẫn không có tiếng người phản ứng.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Chẳng lẽ người này không hiểu tiếng nói của ta? Hay là hắn nhất định gan lỳ?
Chàng giơ tay lên đập một cái. Cái hòm bị bể liền.
Người vẫn còn ở trong hòm không nhúc nhích. Nước mắt nước mũi, nước miếng đều chảy ra đem theo mùi ôi thối rất khó ngửi. Người hắn sợ quá chết tươi rồi.
Lục Tiểu Phụng đứng ngẩn người ra.
Thần bí kiếm phái trên Ngọn Thủy Phong núi Thánh Mẫu nổi tiếng man rợ làm cho người ta khiếp vía. Không ngờ chính họ nát cảm đến thế.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên nói :
- Người này không phải ở trên ngọn Thuỷ Phong núi Thánh Mẫu tới đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao Tây Mon huynh biết thế?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta nhận biết kiếm pháp của bọn họ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Kiếm pháp này là kiếm pháp gì?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Long Quyền Phong.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Long Quyền Phong Kiếm ở phái nào?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Long Quyền Phong là kiếm thuật của Nam Hải kiếm phái.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vậy bọn này là đệ tử Nam Hải kiếm phái hay sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Nhất định là thế.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao bọn chúng lại mạo xưng là kiếm khách trên ở ngọn Thủy Phong núi Thánh Mẫu.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Cái đó công tử phải hỏi họ mới biết.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Đáng tiếc người này dường như hiện giờ không nói được nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Đừng quên phía sau còn hai người.
Phía sau còn hai người? Một người chết và một người sống.
Người chết dĩ nhiên không cử động được mà người sống cũng hết nhúc nhích.
Người chết là Trương Anh Phong, người sống là Nghiêm Nhân Anh.
Người sống là một thiếu niên cao ngạo, lúc này gã nằm thẳng cẳng như người chết bên ổ lửa, tựa hồ để chờ đợi hỏa thiêu.
Lục Tiểu Phụng nâng đỡ gã dậy mới biết là gã chưa chết mà chỉ bị người điểm huyệt.
Tây Môn Xuy Tuyết vung tay giải khai huyệt đạo rồi ngó gã bằng cặp mắt lạnh lùng.
Nghiêm Nhân Anh cũng ngó bộ mặt xanh lướt của Tây Môn Xuy Tuyết. Gã gắng gượng đứng dậy hỏi :
- Người là ai?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
- Ta là Tây Môn Xuy Tuyết.
Nghiêm Nhân Anh da mặt co rú lại, ngồi phệt xuống thở dài nói :
- Ngươi giết ta đi.
Tây Môn Xuy Tuyết cười lạt không nói gì.
Nghiêm Nhân Anh nghiến răng hỏi :
- Sao người không giết ta mà lại cứu ta?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vì y không muốn giết ông bạn, chỉ có ông bạn là định giết y.
Nghiêm Nhân Anh cúi đầu xuống, coi bộ lúc này sống còn khó chịu hơn là chết.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên lớn tiếng :
- Thủ pháp điểm huyệt này cũng là thủ pháp của phái Nam Hải.
Lục Tiểu Phụng chau mảy hỏi :
- Gã mời bọn họ đến trợ thủ, sao họ lại ra tay đối với gã?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :
- Câu này công tử nên hỏi thẳng gã.
Lục Tiểu Phụng chưa kịp hỏi, Nghiêm Nhân Anh đã nghiến răng nói :
- Không phải ta mời họ đến mà chính họ đến kiếm ta.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bọn họ tự nhân đứng ra hết sức giúp ông bạn để báo thù ư?
Nghiêm Nhân Anh gật đầu đáp :
- Bọn họ tự giới thiệu đều là cố hữu của tiên sư?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông bạn nghe nói vậy cũng tin ư?
Nghiêm Nhân Anh cúi đầu không đáp. Gã còn nhỏ tuổi quá nên chưa hiểu những sự nguỵ trá trên chốn giang hồ.
Lục Tiểu Phụng lại gượng cười hỏi :
- Ông bạn có biết vì lẽ gì mà bọn họ muốn giết ông bạn không?
Nghiêm Nhân Anh ngần ngừ đáp :
- Bọn họ vừa đến đây liền ra tay ám toán ta. Dường như ta nghe họ nói một câu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Họ nói thế nào?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Họ bảo không phải bọn ta muốn giêt người mà ba pho tượng sáp ong kia muốn sát hại ngươi đó.
Đây là câu bọn người kia thốt ra giữa lúc Nghiêm Nhân Anh té xuống.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tượng nào đâu?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Những tượng bằng sáp ong do đại sư huynh ta nặn ra.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
- Trong bảy anh em đồng môn chúng ta, đại sư huynh là con người thông minh khéo tay hơn hết.
Rồi gã giải thích :
- Đại sư huynh ta ngó thấy mặt ai rồi y cứ thủ trong tay áo cũng nặn ra người đó rất mau lẹ và hoàn toàn giống hệt.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng y là người trong nhà Nê Nhân Trường ở kinh thành?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Kinh thành chẳng khác nào ngôi nhà cũ của y nên y quen biết rất nhiều và biết cả Ma Lục Ca.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
- Khi y cùng ta chia tay, trong mình chưa có pho tượng sáp ong nào nhưng lúc ta liệm thi thể y thì trong bọc y rớt ra ba pho tượng sáp ong.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hiện giờ ba pho tượng đó đâu?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Ở trong mình ta nhưng ba người này không quen biết ai.
Lục Tiểu Phụng nhận ra được hai người là Vương Tổng quản và Ma Lục Ca.
Trương Anh Phong quả nhiên là khéo tay. Đáng tiếc pho tượng thứ ba đã bẹp dúm.
Lục Tiểu Phụng lại nói :
- Ba pho tượng này nhất định y đã nặn trước lúc lâm tử vì y biết họ muốn giết y.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Công tử nhận định ba người này là hung thủ giết y ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhất định đúng rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Trước khi lâm tử y còn muốn sư đệ báo thù cho y nên mới nặn ra chân tướng hung thủ.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Nhưng lúc lâm tử y còn kiếm đâu ra được sáp ong để nặn tượng.
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Y không phải kiếm vì lúc nào cũng đem theo một nắm sáp ong rất lớn. Hễ rảnh việc là y lại nặn đồ chơi.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Xem chừng hai bàn tay khéo léo của y chẳng những phải tự nhiên mà có, dường như y phải rèn luyện mới thành.
Sự thực chẳng những y rèn luyện cực nhọc mà còn vì một điểm không ai hiểu được, đó là say sưa nghề nặn.
Bất luận việc gì ở đời cũng vậy, muốn cho được tận thiện tận mỹ, con người phải say mê nghề đó mới thành. Tỷ như Tây Môn Xuy Tuyết say mê kiếm thuật.
Tây Môn Xuy Tuyết không khỏi lộ vẻ xúc động vì y hiểu rõ mối say sưa nồng nhiệt hơn ai hết.
Hồi y còn nhỏ tuổi, y mê kiếm đến nỗi cả những lúc tắm rửa hay đi ngủ, trong tay vẫn ôm khư khư thanh kiếm.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trương Anh Phong yêu cầu Ma Lục Ca dẫn hắn vào ổ thái giám nguyên là để kiếm Tây Môn huynh.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Nhưng y đã vô tình khám phá ra những điều bí mật của Vương Tổng quản và Ma Lục Ca phải không?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp :
- Vì thế bọn họ giết hắn để bịt miệng.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Vương Tổng quản và Ma Lục Ca là những kẻ bất tài nhưng người thứ ba chắc là một tay đại cao thủ.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Trương Anh Phong cũng tự biết không phải là địch thủ của người đó và nắm chắc cái chết trong tay nên hắn đã lén lút nặn tượng bọn kia để có người biết mà báo thù cho hắn. Hắn còn đoán chắc những người báo thù cho mình sau này không biết mặt ba hung thủ kia,
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Do đó chúng ta có thể nhận ra điều bí mật mà ba người thương nghị với nhau là một vụ bí mật ghê gớm.
Lục Tiểu Phụng giải thích thêm :
- Nơi đó phòng ốc chật hẹp mà lại đông người nhung nhúc, bọn chúng không kiếm được chỗ nào dấu xác chết để huỷ diệt cho biệt tích.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Vì thế mà bọn chúng phải để xác chết lên lưng ngựa cho nó đem ra ngoài.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Bọn chúng còn có ý định đổ vạ cho Tây Môn huynh rồi những người ở phái Nga Mi sẽ quyết đấu sinh tử với huynh đài. Đó là kế Nhất Tiễn Xạ Song Điêu.
Bây giờ tuy nội vụ đã rõ ràng nhưng còn một điều trọng yếu nhất là chưa biết pho tượng thứ ba trỏ vào ai? Nó đã bẹp dúm không nhận diện được nữa.
Hiện giờ ba vấn đề đang đảo lộn trong đầu óc mọi người :
- Người thứ ba là ai?
- Người đó đến ổ thái giám kiếm Vương Tổng quản để thương nghị chuyện bí mật gì?
- Vụ bí mật này có liến quan gì tới cuộc chiến đêm mai không?
Tây Môn Xuy Tuyết chú ý nhìn pho tượng bẹp dúm nói :
- Không hiểu là ai? Người đó nhất quyết không phải nhà sư chất phác vì người này trên đầu có tóc.
Trương Anh Phong chẳng những nặn dong mạo mà còn nặn cả đầu tóc nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết lại nói :
- Dường như người này mập lắm.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không phải mập đâu. Vì cái mặt méo mó nên coi như người mập.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Người này còn có râu nhưng không dài lắm.
Lục Tiểu Phụng nói theo :
- Xem chừng hắn cũng chưa nhiều tuổi.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Dường như da mặt hắn xanh lè?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đây không phải là da xanh mà là màu sắc của sáp ong.
Chàng thở dài, cười gượng nói tiếp :
- Hiện giờ chúng ta mới biết hắn là người đứng tuổi, có râu, không mập mà cũng không ốm quá.
( thiếu một đoạn, )
.....
Lão già lộ vẻ hoài nghi đáp :
- Không được. Lúc ta nắn lại, bất cứ ai cũng không thể đứng bên dòm ngó.
Đây là luật lệ của lão. Lời nói của lão khác nào một mệnh lệnh. Lục Tiểu Phụng không dám kháng cực đành bỏ đi. Chàng đến tiệm Thái Hòa ở đường phố trước mặt uống trà cũng thú.
Thái Hòa là một quán trà lớn. Sáng sớm vừa mở cửa, khách đã kéo vào ngồi hết chỗ.
Quán trà này ở kinh thành là một nơi đặc biệt để người ta tụ hội. Những khách đến không phải chỉ những nhân vật thuần tuý nghiện trà. Nhất là buổi sáng sớm, số đông đến đây để làm việc giao dịch.Thợ ngõ, thợ mộc, thợ máy cùng thương gia các loại chẳng thiếu hạng nào. Muốn tìm thợ khéo mà đến muộn là không tìm được.
Trong quán tuy nhiều hạng người phức tạp nhưng chỗ nào ra chỗ đấy, việc kiếm người rất dễ dàng không thể sai trật.
Lục Tiểu Phụng đã đến đây nhiều lần, hiểu rõ quy củ. Chàng tìm chỗ ngồi ngay bên cửa, kêu pha một bình trà hảo hạng tám trăm một gói.
Tại trà quá này người ta không bán trà bằng cân bằng lạnh mà bán theo bình theo gói. Một bình hoặc một gói trà có thứ hai trăm, có thứ bốn trăm. Hạng thượng hảo là tám trăm một gói.
Tám trăm tức là tám đồng tiền lớn. Những đại gia ở kinh thành, tám đồng tiền lớn không vào đâu.
Lục Tiểu Phụng vừa tống hai hợp trà toan kêu tiểu nhị ra ngoài mua mấy thứ điểm tâm ăn chơi thì có hai người đến ngồi đối diện chàng.
Ở quán trà khách dến ngồi cùng bàn là chuyện thường. Song hai nhân vật này thái độ rất cổ quái, nhãn thần lại càng kỳ dị. Bốn con mắt giương lên nhìn chằm chặp vào mặt chàng không ngớt.
Cách ăn mặc của hai người rất diêm dúa, nhãn thần rất sắc bén, huyệt Thái Dương gồ lên chứng tỏ đều là cao thủ võ lâm.
Người lớn tuổi vừa cao vừa lớn, khí thế uy mãnh. Tuy hắn không đeo binh khí nhưng hai bàn tay nổi gân xanh chứng tỏ chưởng lực có thể đập tan bia vỡ đá.
Gã nhỏ tuổi hơn, phục sức càng hoa lệ, khí vũ cao ngạo hơn người lớn tuổi. Cặp mắt sáng ngời đầy máu tựa hồ suốt đêm không ngủ, lại ra chiều phẫn nộ bi ai.
Hai người nhìn chòng chọc Lục Tiểu Phụng nhưng chàng lờ đi như không ngó thấy.
Chúng đưa mắt nhìn nhau một cái rồi người lớn tuổi lấy ra cái hộp gỗ đặt trên bàn cất tiếng hỏi :
- Phải chăng các hạ là Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng đánh đáp lại bằng cái gật đầu, môi chàng cũng mấp máy.
Cặp râu mép của chàng dài như hai hàng lông mày đã làm phiền cho chàng quá nhiều.
Người lớn tuổi tự giớ thiệu :
- Tại hạ là Bốc Cự.
Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp :
- Các hạ mạnh giỏi chứ?
Nét mặt chàng vẫn thản nhiên, lại tựa hồ chưa từng nghe danh tự đối phương. Thực ra chàng đã được nghe rồi.
Trên chốn giang hồ chẳng có người chưa nghe thấy danh tự này. Khai Thiên Chưởng Bốc Cự khét tiếng vùng Xuyên Tương lại là tổng thủ lãnh ba mươi sáu bang đại đạo trên giải đất này.
Cặp mắt Bốc Cự bỗng long lên.
Bình thường hễ hắn láo liên cặp mắt là muốn giết người nhưng lúc này hắn nhẫn nại, trầm giọng hỏi :
- Các hạ không nhận ra Bốc mỗ ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ chưa được vãn danh.
Bốc Cự cười hỏi :
- Chắc các hạ nhận được trong cái hộp này đựng gì?
Hắn mở hộp ra. Hiển nhiên trong đựng ba viên ngọc bích sáng ngời lại không một chút dấu vết.
Lục Tiểu Phụng biết người biết của, dĩ nhiên chàng nhận ra là những bảo vật đáng giá liên thành nhưng chàng gục gặc cái đầu đáp :
- Tại hạ chưa thấy những vật này bao giờ?
Bốc Cự lạnh lùng nói :
- Bốc mỗ cũng biết các hạ chưa thấy qua vì số người được thấy báu vật này chẳng có bao nhiêu.
Hắn đẩy cái hộp đến trước mặt Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Nếu các hạ ưng chịu một điều là cái hộp này thuộc quyền sở hữu của các hạ đó.
Lục Tiểu Phụng cố ý hỏi :
- Điều chi?
Bốc Cự đáp :
- Ba viên ngọc bích đổi lấy ba tấm băng của các hạ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Băng gì?
Bốc Cự cười lạt ghỏi lại :
- Trước mặt người chân chính không nói chuyện giả dối. Các hạ có ưng chịu hay không?
Lục Tiểu Phụng chỉ cười mà không đáp.
Hai người này vừa ngồi xuống, chàng đã biết chúng có chuyện gì rồi. Bốc Cự nói tiếp :
- Bốc mỗ đã thuyết pháp thông tri cho các bạn hữu giang hồ các nơi : nếu trong mình không có băng đoạn thì đừng vào Cấm Thành một cách càn rỡ, bằng không tất bị giết bỏ.
Câu này Lục Tiểu Phụng đã nghe Ngụy Tử Vân nói rồi. Chàng biết là gặp chuyện rắc rối.
Bốc Cự dần dần đi tới chỗ không nhịn được, sẵng giọng hỏi lại :
- Các hạ có ưng thuận không?
Lục Tiểu Phụng buông thõng :
- Không ưng thuận.
Giọng nói rất thản nhiên và giản dị, chàng không sợ kẻ làm phiền. Bốc Cự đột nhiên đứng phắt dậy, sắc mặt biến đổi, những đốt xương kêu răng rắc. Nhưng hắn chưa ra tay vì gã nhỏ tuổi kéo hắn ngồi xuống. Gã nhỏ tuổi cũng lấy ra một vật để trên bàn nhưng là một mũi Độc Tật Lê.
Độc Tật Lê hễ gặp máu là da thịt sưng lên. Đường gia ỷ vào độc môn này để uy hiếp thiên hạ.
Dưới ánh dương quang, Lục Tiểu Phụng nhận ra mũi Độc Tật Lê chẳng những đúc bằng thép nguyên chất mà cách chế tạo cực kỳ tinh xảo, phức tạp. Trong cành lá có bảy mũi cương châm rất nhỏ bé. Bất luận cương châm cắm vào đốt xương hay da thịt cũng chạy vào huyết quản làm cho chết người, chẳng có cách gì cứu vãn được.
Loại ám khí này thường dấu kín không để người ngoài ngó thấy nên ít kẻ biết nó một cách tường tận.
Cả Lục Tiểu Phụng cũng phải thừa nhận thứ ám khí này ma lực ghê gớm, mới đặt nó lên bàn, chàng đã cảm thấy rùng rợn.
Gã thanh niên tự giới thiệu :
- Tại hạ họ Đường.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đường Thiên Tung phải không?
Thanh niên ngạo nghễ đáp :
- Chính thị.
Thực ra gã có chỗ đáng kiêu ngạo vì trong bọn anh em họ Đường, gã là người nhỏ tuổi nhất mà võ công lại cao hơn hết uy danh vang dội hơn những người kia.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng các hạ muốn đem thứ ám khí này đổi lấy băng đoạn của tại hạ?
Đường Thiên Tung lạnh lùng đáp :
- Ám khí là vật chết nếu các hạ không biết sử dụng. Dù tại hạ đưa tặng cả túi cũng chẳng ích gì cho các hạ.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Té ra ông bạn chỉ muốn đưa cho ta coi mà thôi.
Đường Thiên Tung đáp :
- Số người được coi ám khí này cũng chẳng có mấy.
Lục Tiểu Phụng trả miếng :
- Tại hạ cũng có thể lấy băng đoạn cho ông bạn coi. Số người được coi băng đoạn cũng không nhiều đâu.
Đường Thiên Tung nói :
- Đáng tiếc băng đoạn không thể giết người.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cái đó còn tuỳ ở người được coi nó, thường khi một cọng rơm cũng đủ sát nhân.
Đường Thiên Tung sa sầm nét mặt nhìn chàng đột nhiên đã ấn bàn tay trên bàn một cái. Mũi Độc Tật Lê lập tức vọt lên không đánh "vèo" một tiếng bay cao ba trượng. Lại nghe đánh "sột" một cái. Mũi Độc Tật Lê cắm ngập vào cây trường nhà. Xem chừng thuật phóng ám khí của gã thiếu niên rất cao minh mà nội công gã cũng ghê người.
Lục Tiểu Phụng lờ đi như không ngó thấy.
Đường Thiên Tung sắc mặt âm trầm nói :
- Đó mới là thứ võ khí chân chính để giết người.
Lục Tiểu Phụng chỉ "Ồ" lên một tiếng.
Đường Thiên Tung lại hỏi :
- Ba viên ngọc bích thêm một mạng người, các hạ có chịu đổi không? Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Mạng người nào?
Đường Thiên Tung đáp :
- Mạng sống của các hạ.
Lục Tiểu Phụng cười rồi hỏi :
- Tại hạ mà không đổi thì ông bạn giết tại hạ hay sao?
Đường Thiên Tung đáp lại bằng tiếng cười lạt :
- Đó là điều mà các hạ vừa khẳng định.
Lục Tiểu Phụng thủng thẳng rót trà ra chung uống hai hớp. Bỗng chàng nhớ ra một điều là Đường Thiên Tung và Bốc Cự đã tìm thấy chàng thì người khác cũng có thể điều tra ra hành tung của chàng.
Mặt khác Nê Nhân Trương đã có thể nặn lại pho tượng sáp ong như trước thì nhất định có người muốn giết lão để bịt miệng.
Lục Tiểu Phụng đặt chung trà xuống, nhất quyết không chịu dừng có dây dưa với hai người này nữa.
Nê Nhân Trương là đường dây tối hậu của chàng, chàng không thể để lão chết được.
Lại nghe Đường Thiên Tung hỏi :
- Cac hạ đã quyết định chủ ý chưa?
Lục Tiểu Phụng cười khì khì thủng thẳng đứng dậy, cầm lấy ba viên ngọc bích bỏ vào túi áo mình.
Bốc Cự ngửng đầu lên hỏi :
- Các hạ chịu đổi rồi chứ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không đổi đâu.
Bốc Cự biến sắc hỏi :
- Các hạ không đổi sao lại thu nhận ngọc bích của tại hạ?
Lục Tiểu Phụng ung dung đáp :
- Tại hạ bồi tiếp các hạ nói chuyện bằng nửa ngày mới đổi được chút vật nhỏ mọn này. Hai vị nên biết thì giờ của tại hạ còn đáng quý hơn cả ngọc bích.
Bốc Cự đứng phắt dậy. Lần này Đường Thiên Tung không cản trở hắn, đã thò hai tay vào trong cái túi da báo đeo ở cạnh sườn.
Lục Tiểu Phụng lờ đi như không ngó thấy mỉm cười nói :
- Hai vị muốn lấy băng đoạn chẳng phải là không có dễ nhưng phải nhận điều kiện của tại hạ.
Bốc Cự ráng dằn lửa giận hỏi :
- Điều kiện gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Hai vị quỳ xuống, mỗi vị khấu đầu ba cái thì tại hạ cho một tấm.
Bốc Cự tức giận gầm lên, vươn tay ra chụp.
Đường Thiên Tung cũng chuẩn bị động thủ.
Bỗng nghe đánh "sạp" một tiếng. Bình trà trong tay Bốc Cự bị bóp nát thành từng mảnh. Nước trà đổ đầy vào áo trường bào bằng đoạn tía. Hắn cũng không nhìn thấy bình trà trong tay hắn ra làm sao.
Nguyên hắn định chụp vào vai Lục Tiểu Phụng không ngờ chụp phải bình trà.
Đường Thiên Tung đã thò tay vào túi da báo bốc một nắm ám khí mà không hiểu sao gã chưa liệng ra.
Khi nhìn tới Lục Tiểu Phụng thì chàng đã tới đường phố ở đối diện. Chàng đang mỉm cười nhìn hai người vẫy tay nói :
- Ông bạn đánh bể bình trà thì phải bồi thường. Đồng thời tiền trà nước tại hạ cũng nhường cho ông bạn trả luôn. Đa tạ! Đa tạ!
Bốc Cự toan rượt theo, đột nhiên nghe trong miệng Đường Thiên Ting phát ra tiếng ú ớ. Mặt gã đang trắng biến thành màu xanh, rồi từ màu xanh biến thành đỏ bừng. Trán toát mồ hôi nhỏ giọt. Dường như gã bị người điểm huyệt. Hắn tự hỏi :
- Lục Tiểu Phụng ra tay vào lúc nào?
Mặt giận xám xanh rồi biến thành lợt lạt. Hắn thở hồng hộc té mạnh xuống ghế.
Bỗng ngoài cửa sổ có tiếng người cười nói :
- Bần tăng đã bảo các vị thí chủ muốn cho Lục Tiểu Phụng nghe lời thì phải phát động kiềm chế y. Tay y mà còn cử động được thì chỉ còn đường phải nghe lời y mà thôi.
Một người đủng đỉnh tiến vào, đầu trọc lốc, miệng cười chẳng khác gì thổ địa.
Nhà sư lại hỏi :
- Hòa thượng bao giờ cũng nói thật, nay các vị đã chịu tin lời chưa.
Lục Tiểu Phụng không ngó thấy nhà sư chất phác. Nếu chàng ngó thấy rồi tất phải xao xuyến tâm hồn. Hiện giờ tuy chàng không ngó thấy lão mà trong lòng đã cực kỳ nôn nóng. Chẳng những nôn nóng mà còn hối hận. Đáng lý chàng không nên để một mình Nê Nhân Trương ở đó, ít ra chàng phải canh gác bên ngoài.
Lục Tiểu Phụng vốn nghiện trà, hễ gặp cơ hội là đi uống liền chẳng bao giờ chàng chịu đứng ngoài cửa sổ uống gió để canh chừng người khác.
Hiện giờ chàng chỉ còn một hy vọng là đừng có người thứ ba nào đến nhà Nê Nhân Trương.
Tâm nguyện của chàng là chỉ cần Nê Nhân Trương được sống bình yên để nặn pho tượng cho chàng. Chàng hối hận liền phát thệ trong ba tháng cữ uống trà, bất luận trà ngon đến đâu cũng mặc.
Nê Nhân Trương vẫn sống mạnh. Coi bộ lão lúc này còn khoan khoái hơn trước nhiều vì lão đã nặn xong pho tượng sáp ong nguyên như cũ, bạc lão sắp thu vào tay.
Con người lớn tuổi xài tiền thì ít mà lại thích kiếm bạc mỗi ngày một nhiều.
Xài tiền và kiếm bạc là hai việc thường mâu thuẫn nhau. Người kiếm nhiều muốn xài ít, người kiếm ít lại muốn xài nhiều mới thật là kỳ.
Lục Tiểu Phụng bước chân vào nhà ngó ngay thấy Nê Nhân Trương, chàng thở phào nhẹ nhõm, chàng vẫn không quên những điều tự hứa thầm trong bụng : "Trong ba tháng nhất quyết không uống trà, bất luận trà ngon đến đâu cũng mặc ".
Nê Nhân Trương đưa cả hai bàn tay ra, một tay không còn một tay cầm pho tượng.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên đã hiểu ý lão.
Con người thủ đoạn là việc cho ai phải được trả giá. Đưa chậm một chút cũng đủ khiến họ không thích rồi. Nê Nhân Trương không đòi tiền trước đã là lịch sự lắm.
Nê Nhân Trương thấy trong tay có tấm ngân phiếu liền buông tay kia ra, nét mặt hớn hở tươi cười.
Lục Tiểu Phụng muốn cười mà cười không thành tiếng. Chàng không ngờ cái mặt pho tượng lại là Tây Môn Xuy Tuyết.
Kim Ngư là một ngõ hẻm tĩnh mịch. ánh dương quang tháng chín chiếu xuống người không lạnh mà cũng không nóng quá. Những buổi đẹp trời đi lại trong ngõ hẻm này là một điều khoan khoái.
Trong lòng Lục Tiểu Phụng lại chẳng khoan khoái chút nào.
Chàng không tin Tây Môn Xuy Tuyết là hung thủ đã giết Trương Anh Phong, chàng càng không tin hắn có thể hòa minh với bọn thái giám.
Điều trọng yếu nhất, chàng tin Tây Môn Xuy Tuyết chẳng hề nói dối, đối với chàng y chàng không thể lừa gạt, nhưng cái mặt pho tượng hiển nhiên lại là mặt Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng đã toan hỏi Nê Nhân Trương :
- Lão gia không làm lộn đấy chứ?
Nhưng chàng lại không hỏi vì trước nay chàng vẫn tôn trọng kỹ thuật cùng địa vị người khác. Về phương diện này Nê Nhân Trương là tay tuyệt đối không ai dám nghĩ tới.
Nếu bảo chàng Nê Nhân Trương nặn lầm người thì chẳng khác gì tát vào mặt lão một cái thật mạnh khiến lão không chịu nổi.
Trước nay Lục Tiểu Phụng không muốn cho người ta phải khó chịu nhưng chính lòng chàng lại khó chịu đến cực điểm.
Pho tượng sáp ong đối với chàng vốn là một đường dây rất đắc lực nhưng chàng nắm được đường dây vào tay rồi lại trở nên hồ đồ hơn trước.
Vụ này ra làm sao? Chàng không thể nghĩ ra được. ánh dương quang không nóng không lạnh soi vào mặt chàng, đồng thời soi cả vào mặt pho tượng sáp ong trong tay chàng.
Lục Tiểu Phụng vừa đi vừa ngắm pho tượng sáp. Chàng vừa ra khỏi ngõ hẻm bỗng nhảy bổ lên, xoay mình chạy trở lại đường cũ chẳng khác gì bị ngọn roi thúc đầu.
Chàng đã phát giác ra điều chi?
Chỗ Nê Nhân Trương tiếp khách cũng là chỗ lão làm công.
Trong nhà ba mặt đều có cửa sổ. Trên cái bàn lớn bày đủ những bình vật liệu, đao khắc cùng bút vẽ.
Ngoài việc nặn tượng, Nê Nhân Trương còn khắc họa đồ, vẽ hỷ thần. Lục Tiểu Phụng lúc tới lần thứ ba, lão đáng cúi xuống bàn để họa đồ.
Có người đẩy cửa bước vào, lão cũng chẳng buồn ngửng đầu lên ngó.
Trong nhà nhiều cửa sổ mà tưởng chừng vẫn u ám. Nhĩ lực của lão già dĩ nhiên không còn sắc bén như hồi còn trẻ tuổi. Bộ mặt lão tưởng chừng dán chặt xuống nhà. Lục Tiểu Phụng cố ý hắng đặng hai tiếng, lão già không phản ứng. Chàng liền bật tiếng ho lớn hơn, lão vẫn chẳng ngửng cũng không cử động. Ngọn dao khắc trong tay lão tựa hồ cũng không nhúc nhích.
Lục Tiểu Phụng tự hỏi :
- Chẳng lẽ lão già này đã bị người ta hạ độc thủ?
Trái tim chàng chìm hẳn xuống, người chàng nhảy bổ lại. Chàng bước tới sau lưng lão già muốn xoay mặt lão ra coi.
Ngờ đâu lão già đột nhiên lên tiếng :
- Bên ngoài gió lớn quá! Mau đóng cửa lại đi!
Lục Tiểu Phụng giật nẩy mình, gượng cười lùi lại, sẽ sàng đóng cửa. Chàng chẳng khác kẻ cắp mà bị bà già bắt gặp.
Nê Nhân Trương hỏi :
- Công tử còn đến đây làm chi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ đến đổi tượng.
Nê Nhân Trương hỏi :
- Đổi tượng gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vừa rồi lão nhân gia giao hàng không đúng nên tại hạ trở lại đổi lấy pho tượng của mình.
Nguyên chàng ra khỏi ngõ hẻm mới phát giác pho tượng bị đánh tráo. Nê Nhân Trương giao lại màu vàng mà pho tượng của Nghiêm Nhân Anh đưa cho chàng là màu xanh lạt. Hiển nhiên đã bị lão già đánh tráo khiến Tây Môn Xuy Tuyết phải gánh tội thay hung thủ. Chàng cho lão lão già này nếu chẳng phải đồng đảng với hung thủ thì cũng bị hắn mua rồi. Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Tại hạ đưa pho tượng sáp ong cho lão gia sửa lại như cũ chứ không phải yêu cầu lão nặn pho tượng khác.
Chàng từ từ tiến vào, vừa đi vừa nhìn lão già tay cầm dao khắc. Chàng sợ con dao này cũng giết người được. Có khi lão tưởng chàng là bức họa đồ mà đưa mũi dao khắc vào cổ họng thì còn chi là đời?
Không ngờ Nê Nhân Trương lại từ từ buông dao xuống rồi quay ra hỏi :
- Các hạ nói gì? Lão hán không hiểu.
Lục Tiểu Phụng cũng ngơ ngác. Chàng đã nhìn rõ mặt lão già Nê Nhân Trương này không phải là Nê Nhân Trương lúc trước.
Chàng tưởng chừng cổ họng bị đút nút không thốt nên lời. Chàng nhìn chằm chặp lão già mấy lần nữa, miệng mới bật ra tiếng hỏi :
- Lão gia lã Nê Nhân Trương ư?
Lão già nhe bộ răng vàng ra cười đáp :
- Vương và tứ còn có chỗ thật chỗ giả nhưng Nê Nhân Trương chỉ một nhà này, ngoài ra không còn phân hiệu nào khác.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Người ở đây lúc nãy đâu rồi?
Nê Nhân Trương hé cặp mắt ti hí nhìn bốn phía hỏi lại :
- Công tử bảo người nào? Lão hán vừa ở ngoài về. Nơi đây có bóng quỷ nào đâu?
Lục Tiểu Phụng càm thấy miệng đắng ngòm, khác nào người ngậm bồ hòn.
Té ra chàng vừa gặp phải Nê Nhân Trương giả hiệu. Chàng bị lừa gạt chẳng khác gì trẻ nít.
Nê Nhân Trương ngó thấy pho tượng trong tay chàng liền hỏi :
- Pho tượng đó do lão hán nặn ra, sao lại lọt vào tay công tử?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Lão nhân gia đã gặp người này chưa?
Nê Nhân Trương đáp :
- Chưa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lão nhân gia chưa gặp mà sao cũng nặn cho giống hệt được.
Nê Nhân Trương cười khà khà đáp :
- Lão hán không bao giờ trông thấy Quan Công mà vẫn nặn thành Quan lão gia.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Phải chăng có người họa hình đưa cho lão gia nặn tượng?
Nê Nhân Trương cười đáp :
- Thế là công tử hiểu rồi đó.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ai đến bảo lão gia nặn pho tượng này?
Nê Nhân Trương đáp :
- Chính là người này đây.
Lão quay lại với lấy pho tượng để trên bàn nói tiếp :
- Y đến giữa lúc hán đang cầm cục sáp trong tay liền nặn ra y luôn nhưng quên đưa đưa cho y.
Lục Tiểu Phụng sáng mắt lên. Đáng tiếc tay lão nắm trúng đầu tượng thành ra chàng chưa nhìn rõ mặt.
Nê Nhân Trương gục gặc cái đầu thở dài, miệng lảm nhảm :
- Con người già nua đầu óc thật là kém quá. Không quên cái này cũng quên cái kia.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói :
- Cân não lão gia tuy không được tinh tường nhưng lại gặp vận hên.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Nếu lão gia nhớ đưa tượng cho họ thì hụt mất mấy trăm lạng bạc.
Nê Nhân Trương mắt sáng lên hỏi :
- Bây giờ công tử có thể trả lão hán năm trăm bạc không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lão gia cứ đưa pho tượng kia cho tại hạ là mấy trăm lạng bạc sẽ vào tay lão gia.
Nê Nhân Trương ngoác miệng ra mà cười rồi không ngậm lại được nữa. Lập tức lão đưa pho tượng đến trước mặt Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng đưa tay ra đón lấy thì đột nhiên nghe đánh "đùng" một tiếng. Đầu tượng bể ra. Bảy, tám điểm hàn tinh bắn tới nhằm thằng vào cổ họng chàng.
Nguyên pho tượng đặt dấu ám khí và cơ quan bí mật rất lợi hại. Cổ họng Lục Tiểu Phụng lại cách không đầy hai thước.
Quãng cách hai thước mà tốc độ nhanh như chớp của mấy mũi Độc Châm Huyết Phong Hầu thì còn trệch làm sao được?
Phen này chắc Lục Tiểu Phụng phải mất mạng.
Bất luận là ai gặp trường hợp này cũng đều không toàn tính mạng. Quãng cách đã gần. Độc Châm Trị bắn ra bằng một tốc độ chớp chóng thì trên trời dưới đất tuyệt không ai tránh khỏi.
Hiển nhiên người đặt cuộc ám toán đã suy nghĩ rất sâu xa, rất tinh vi, chẳng những ăn chắc chín phần mười là tuyệt không còn một chút nào sai trật.
Ai cũng cho là chuyến này hết đời Lục Tiểu Phụng. Thế mà chàng không chết vì trong tay chàng cũng có pho tượng sáp ong.
Lúc cơ quan phát động, chàng búng pho tượng ra trúng bảy chấm hàn tinh.
Các châm đánh trúng pho tượng rồi, dư lực chưa hết. Lại đập vào cổ họng chàng.
Pho tượng tuy không đánh chết người nhưng chang cũng một phen bở vía.
Giữa lúc ấy Nê Nhân Trương tung mình lên chuồn qua cửa sổ nhanh như chớp.
Khi Lục Tiểu Phụng phát giác, người lão đã ở bên ngoài cửa sổ.
Nê Nhân Trương phản ứng mau lẹ. Lão đánh không trúng Lục Tiểu Phụng liền tung mình rút lui.
Nhưng lão vừa chuồn ra bỗng nghe một tiếng la hoảng. Tiếng la rất cấp bách. Tiếp theo là một tiếng binh tựa hồ vật gì đập mạnh vào cột gỗ, rồi tiếng la đột nhiên im bặt.
Lúc Lục Tiểu Phụng chạy ra thì Nê Nhân Trương đã nằm dưới đất. Dường như lão ngất xỉu rồi.
Ngoài ra còn một người đứng bên đưa tay lên đầu mà cái đầu trọc lốc. Lục Tiểu Phụng bật tiếng la :
- Nhà sư chất phát.
Nhà sư chất phác vẫn còn ôm đầu nhăn nhó cười :
- Xem chừng phen này hòa thượng phải đổi danh tự và kêu bằng hòa thượng xúi quẩy.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hòa thượng xúi quẩy hồi nào đâu?
Nhà sư chất phác đáp :
- Hòa thượng không xúi quẩy thì sao lại bị cái đầu rắn chắc đập vào sọ?
Lúc này đầu Nê Nhân Trương đã sưng vù một chỗ biến thành màu xanh xám.
Lục Tiểu Phụng vừa buồn cười vừa lấy làm kỳ. Dĩ nhiên chàng biết hai cái đầu tuyệt nhiên không phải là ngẫu nhiên đụng vào nhau nhưng chàng nghĩ không ra tại sao nhà sư chất phác lại giúp chàng.
Nhà sư chất phác tay xoa đầu, miệng lảm nhảm :
- May mà hòa thượng đầu rắn không thì đã bể rồi.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Thế là hòa thượng tuy xúi quẩy nhưng Nê Nhân Trương còn xúi quẩy hơn.
Nhà sư chất phác hỏi :
- Công tử bảo là Nê Nhân Trương ư?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Lão không phải là Nê Nhân Trương hay sao?
Nhà sư chất phác đáp :
- Nếu người này là Nê Nhân Trương thì hòa thượng cũng là Lục Tiểu Phụng.
Sự thực Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên đã biết hắn là Nê Nhân Trương giả hiệu nhưng chàng nghĩ không ra Nê Nhân Trương chân chính chàng gặp lúc nãy lại đánh tráo pho tượng sáp ong để gạt chàng.
Nhà sư chất phác lại nói :
- Tuy hòa thượng chẳng tốt đẹp gì nhưng cũng dám kiếm Nê Nhân Trương bảo lão nặn tượng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vì thế mà hòa thượng quen biết Nê Nhân Trương ư?
Nhà sư chất phác gật đầu hỏi lại :
- Phải chăng công tử cũng đến kiếm lão nặn tượng?
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Nhưng tại hạ không hiểu sao lão có thể nặn được bốn hàng lông mày của tại hạ không?
Nhà sư chất phác đáp :
- Dù công tử có tám hàng lông mày lão cũng nặn đủ mà không thiếu một sợi. Đáng tiếc bây giờ lão chỉ còn chờ người khác nặn tượng thay mình.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi :
- Tại sao vậy?
Nhà sư chất phác đáp :
- Hòa thượng vừa từ hậu viện quanh ra. Phía sau có một cái giếng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Trong giếng đó có gì?
Nhà sư chất phác thở dài đáp :
- Hòa thượng khuyên công tử nên ra đó mà coi hay hơn.
Trong giếng dĩ nhiên có nước nhưng giếng này ngoài nước còn có máu mà là máu của Nên Nhân Trương.
Chắc nhà sư chất phác ngửi thấy mùi máu tanh nên mới ra coi. Nhà sư chất phác nhăn nhó cười nói :
- Coi rồi mới biết không bằng đừng coi. A Di Đà Phật! Đức Phật từ bi. Lão đã nhìn thấy bốn người chết. Bây giờ Lục Tiểu Phụng cũng ngó thấy rồi. Cả nhà Nê Nhân Trương bốn người đều bị chết hết ở trong giếng