 |
|

01-09-2008, 02:54 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 10
Trái bà xanh
Gian phòng nà ng cháºt cứng khách. Các nghệ sÄ© đủ tầm cỡ, cán bá»™, giáo viên, các chà ng trai má»›i lá»›n, các ngưá»i có chức danh ở địa phương… Tôi ngồi trong má»™t góc phòng, nÆ¡i Nà ng thưá»ng dá»±ng cây chổi đót quét nhà . Tôi lặng lẽ ngắm Nà ng cưá»i nói tiếp khách vá»›i tất cả vẻ duyên dáng kiểu kiá»…m mà má»™t thiếu phụ cỡ tuổi Nà ng có thể có… Từ đáy sâu cõi lòng tôi, trà n ngáºp má»™t thứ dá»± cảm kinh hoà ng: mối tình thống thiết cá»§a tôi sẽ kết thúc má»™t cách hà i hước và bi thảm.
Nà ng báo tin, mai là ngà y sinh nháºt cá»§a Nà ng. Má»i ngưá»i hứa tranh nhau mang hoa, bánh trái, rượu, đồ nháºu… và những món quà sinh nháºt sẽ là m Nà ng bất ngá»!
“Còn nhà thÆ¡?’’ - Nà ng quay lại mỉm cưá»i há»i tôi - “Anh sẽ tặng em quà gì ngà y sinh nháºt? Má»™t bà i thÆ¡ tuyệt bút nhé?’’
“Tôi sẽ tặng em một trái bà xanh.’’
Má»i ngưá»i cưá»i ồ. Äúng là má»™t món quà sinh nháºt có má»™t không hai, cổ kim chưa từng thấy! Há» Ä‘ua nhau nhao nhao châm chá»c chế riá»…u tôi. Còn Nà ng thì có vẻ giáºn:
“Các nhà thơ hay đùa quá trớn!’’
Tôi không chút nao núng:
“Trái bà xanh tặng váºt cá»§a tôi nặng mưá»i lăm kà lô, và trên da bà tôi đỠthơ…’’
Tôi có má»™t ngưá»i bạn ở là ng quê, từ thá»i để chá»m, cùng Ä‘i chăn châu cắt cá», và cùng há»c lá»›p má»™t ở trưá»ng là ng. Tuần trước tôi đến chÆ¡i, anh dắt ra vưá»n, chỉ lên già n bà xanh:
“Cả má»™t Ä‘á»i trồng bÃ, nhưng chưa bao giá» mình trồng được má»™t trái bà lá»›n và đẹp đến như thế. Mình muốn tặng cáºu.’’
Tôi nhìn trái bà bạn tặng nằm nặng trÄ©u trên già n nom như má»™t khối ngá»c bÃch khổng lồ. Tôi xiết chặt tay bạn.
Tôi đến nhà bạn và o buổi sáng ngà y sinh nháºt Nà ng, mang theo bút vẽ và sÆ¡n dầu mà u tÃm Huế. Tôi xin bạn trái bÃ. Hai chúng tôi khó nhá»c lắm má»›i đưa được trái bà xuống già n. Tôi đỠthÆ¡ lên trái bÃ, rôi mượn bạn chăn bông cÅ©, bao tải rách, áo quần rách mà bạn có ở trong nhà , bá»c lại. Tôi lo ngại trên đưá»ng váºn chuyển, trái bà sẽ bị bầm dáºp.
Dưới nắng trưa bùn hoá đá, tôi xăn quần móng lợn, đạp xe chở món quà theo con đưá»ng quê khúc khuá»·u, đầy ổ gà , từ quê ná»™i đến nhà Nà ng.
ÄÆ°á»ng khá xa mà tôi không đám đạp nhanh nên tôi đến hÆ¡i muá»™n. Khách bạn đến dá»± sinh nháºt Nang Ä‘ang giữa chừng tiệc rượu. Má»i ngưá»i ngừng gắp, ngừng và , ngừng uống, nhìn ra cá»a, cùng kêu lên:
“Trá»i ! Quà sinh nháºt cá»§a nhà thÆ¡ giống cái bao tải mùn cưa!’’
Tôi vén vạt áo lau gương mặt đẫm mồ hôi, lặng lẽ cởi tháo bao bì, vứt la liệt trước cá»a phòng Nà ng, ùn cao như đống rạ.
Tôi nâng trái bà vá»›i những dòng thÆ¡ mà u tÃm Huế bằng tất cả gân sức cá»§a hai cánh tay gần cháy nắng. Tôi bước đến trước mặt Nà ng, nói trong tiếng thở gấp:
“Tặng váºt tôi mang từ là ng quê mừng sinh nháºt em đây…’’
Má»i ngưá»i vá»™i và ng dẹp hết cốc chén, hoa, rượu la liệt trên mặt bà n, hối thúc tôi:
“Nhà thơ để xuống đây cả nặng.’’
Hai cánh tay tôi bá»—ng run lên. Äến lúc nà y tôi má»›i cảm nháºn hết sức nặng ghê gá»›m cá»§a tặng váºt.
“Nhưng tôi sợ da bà bầm dáºp… Nó xanh và đẹp đến thế nà y kia mà …’’
Nà ng vá»™i chạy ra sau bức mà n gió, cầm ra chiếc gối còn dÃnh và i sợi tóc cá»§a Nà ng, đặt ngay ngắn trên bà n:
“Anh đặt lên đây.’’
Tôi đặt khối ngá»c bÃch khổng lồ lên mặt gối thêu má»™t bông hồng, dằn lên những sợi tóc dà i và đen mướt đến huyá»n hoặc.
HÆ¡n cả mang bình nước trưá»ng sinh trong cổ tÃch!
Hơn cả mang cây đèn thần trong nghìn lẻ một đêm!
Hơn cả mang trái đà o tiên
Cắn má»™t miếng sẽ trở thà nh bất tá»
Mà trái cây bầm dáºp sẽ hết thiêng…
Tôi mang trái bà xanh
Chút tặng váºt quê mùa hèn má»n
Mừng sinh nháºt em…
Trên da bÃ
Mà u men ngá»c Lý
Tôi tạo câu thÆ¡ buồn như lá»a
Hoả táng và o trái tim…
Tôi ngồi lặng nhìn em
Cổ cháy khát cơn thơ
Môi rát bá»ng những lá»i giã biệt
Tôi đã trải qua ná»—i kinh hoà ng cá»§a ngưá»i tù vượt ngục
Khi bẻ cong chấn song sắt nhà tù
Mà tôi phải cưa kiên nhẫn suốt mùa thu
Lao và o bóng đêm ngà n cân treo sợi tóc
Những nỗi kinh hoà ng nà y đã thấm và o đâu
Vá»›i ná»—i lo trái bà xanh bầm dáºp
Trên con đưá»ng từ nhà tôi đến nhà em…
- Äến nÆ¡i rồi!
Trái bà vẫn là nh nguyên!
Tôi đã reo như ngưá»i tù vượt biển
Khi năm đầu ngón chân bá»—ng chạm đất liá»n…
Em đưa bà n tay cho tôi
Và tôi đã nắm chặt…
Trong khoảnh khắc ấy tôi bỗng nôn nao chóng mặt
Toà n thân run lên một dự cảm kinh hoà ng
Trên vực thẳm vô cùng của hạnh phúc
Tôi bỗng thấy mình đang đứng quá cheo leo…
|

01-09-2008, 02:55 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương mưá»i 11
Lá»i van xin
|

01-09-2008, 02:58 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương mưá»i 12
Tôi khóc...
Tôi vẫn Ä‘inh ninh má»™t cách xuẩn ngốc: tôi sẽ không còn biết ngạc nhiên trước Ä‘iá»u gì. Vì những khổ nhục trần gian mà tôi đã nếm trải đủ chất đầy má»™t thế ká»· sống. Nhưng do khi tình cá» tôi biết được sá»± tháºt đắng cay vá» Nà ng, tôi như ngưá»i bị chấn thương sá» não… Tôi không đủ sức để bước ra khá»i nhà . Và tá»± dìm mình và o má»™t cÆ¡n say miên man, bất táºn…
Ôi rượu là báºc thiên tà i tạo nên những ảo tưởng! Lần nà y tôi hy vá»ng rượu cÅ©ng sẽ là báºc thiên tà i là m tôi nguôi quên… Nhưng rượu đã bất lá»±c trước ná»—i phiá»n muá»™n sâu thẳm cá»§a con tim.
… Ta đã khóc rượu xoà ng
Uống hoà i vẫn tỉnh…
Chỉ còn má»™t cách nấu chảy và đúc sá»± tháºt bằng ngôn từ; như những ngưá»i thợ nhà in nấu chảy chì thiếc đúc thà nh các mẫu tá»±. Sá»± tháºt có hình khối, con ngưá»i sẽ đủ sức chấp nháºn nó dù có cay đắng đến đâu. Vết thương trừu tượng là vết thương không cách gì là nh được.
Tôi đã ngã nhà o trước ngõ nhà em
Ngã chúi mặt…
Miệng môi tôi đà y cát!
Nhưng không buồn lau mặt
Tôi muốn đi thẳng và o nhà em
Như bao nhiêu lần khác…
Ngồi xuống và tôi Ä‘á»c câu thÆ¡
Câu đầu tiên cũng là câu cuối cùng:
Tôi đã bị dối lừa…
Tôi tin em vá»›i niá»m tin trẻ dại:
Trăng hoà ng cung em chỉ tặng riêng anh!
… Em dắt tôi đi
Trên con đưá»ng lát những phiến trăng thanh
Ôi những phiến trăng có mùi hoa sứ
Em nói với tôi:
Äây con đưá»ng Trung Lá»™
Xưa chỉ có vua đi và đêm nay anh đi…
Trong khoảnh khắc ấy
Tôi bỗng thèm tự sát
Äể vÄ©nh viá»…n
Thà nh ThÆ¡, thà nh Äá, thà nh Trăng…
Trước khi tự giết
Mưá»i đầu ngón tay tôi cắn dáºp
Viết đỠsân Äại Triá»u lá»i di chúc:
“Tôi là ngưá»i hạnh phúc nhất thế gian!“
Ôi, còn nỗi thống khổ nà o hơn
Tình cỠtôi chợt hiểu
Má»™t tháng có nhiá»u đêm trăng
Và thá»i buổi ngà y nay
Và o hoà ng cung là chuyện quá dễ dà ng
Cả con bò con dê cũng đi trên Trung lộ
Những gì em nói với tôi hôm đó
Em đã nói vá»›i nhiá»u ngưá»i…
Ôi, những câu thơ nà y nó vượt quá sức tôi
Tôi không thể cất lên được thà nh lá»i
Nếu miệng môi tôi không đầy cát!
Nhưng tôi vẫn không và o nhà em
Tôi quay vỠvà …
Tôi khóc
Tôi khóc niá»m tin yêu tan nát
Tôi khóc ngai và ng mộng tưởng
Tôi khóc Trăng hoà ng cung bị lấm bẩn
Tôi khóc không biết lấy gì để gột sách Trăng…
Tôi không chép thÆ¡ nà y tặng Nà ng. Và cÅ©ng không Ä‘á»c cho ai nghe. Tôi muốn chôn và o má»™t nấm huyệt, chá»— táºn cùng cá»§a con tim, chôn nó như chôn má»™t lỡ lầm không gì cứu vãn nổi. Còn Nà ng thì vẫn hy vá»ng, chỠđợi bà i thÆ¡ má»›i tôi viết tặng.
Hôm đó gian phòng Nà ng lại cháºt cứng những bạn khách. Tôi cÅ©ng có mặt, ngồi lặng lẽ ở góc phòng quen thuá»™c. Nà ng quay lại nhìn tôi, vẻ sá»ng sốt:
“Sao nom anh hốc hác xanh xao thế?â€
“Tôi bệnh…†- Tôi mỉm cưá»i buồn rầu trả lá»i Nà ng – “chảy máu…â€
“Dạ dà y?†Giá»ng Nà ng hoảng sợ
“Không, thơ… Bá»n tư bản mắc bệnh chảy máu và ng, tôi mắc bệnh chảy máu thơ…â€
Giá»ng tôi khản đặt, run rẩy - Tôi không sao thoát khá»i cÆ¡n say bất táºn.
Mấy ngưá»i bạn cưá»i, hối thúc tôi:
“Äá» nghị cho chúng tôi nghe bà i thÆ¡ má»›i viết tặng ngưá»i đẹp.â€
“Äáng tiếc†- tôi nói giá»ng lÃu lưỡi – “giếng thÆ¡ tôi đã múc cạn đến gầu cuối cùng…â€
Thi hữu há» Ngô nói to át giá»ng má»i ngưá»i:
“Tôi biết anh vừa má»›i viết xong bà i thÆ¡ tình thứ mưá»i hai, và theo tôi đó là bà i thÆ¡ tôi ưng nhất trong cả chùm thÆ¡ tặng Nà ng.â€
Tôi tái mặt suýt tỉnh rượu:
“Bạn Ä‘á»c nó ở đâu váºy?â€
“Trong sổ tay cá»§a anh, trưa hôm kia… Äến chÆ¡i, thấy anh Ä‘ang ngá»§. Tôi ngồi đợi, tình cá» thấy nó trên bà n viết…â€
Tôi lại chìm và o cÆ¡n say miên man như ngưá»i không biết bÆ¡i chìm và o vá»±c nước sâu nhất cá»§a con suối Linh Nham… Tôi nói như trong mê sảng:
Trong nhiá»u chuyện cổ tÃch Äông, Tây, có má»™t lép-mô-tÃp rất giống nhau, Má»™t anh chà ng vá»› vẩn nà o đó, thưá»ng là khách giang hồ hay dân du đảng, nếu là nhà thÆ¡ thì cùng nòi vá»›i Ês-sê-nhin: “Tôi không thà nh nhà thÆ¡, Thì cÅ©ng thà nh trá»™m cướpâ€. Lo quá mãi chÆ¡i, anh ta lạc báºy và o động Thiên thai. Chá»§ động là má»™t nà ng tiên, tất nhiên là tuyệt đẹp… Nà ng liá»n Ä‘em lòng yêu mến chà ng… Ấy cái giống tiên lại hấp dẫn vá»›i loại khách giang hồ, dân du đảng… Nà ng má»i chà ng ở lại để cùng… khi chén rượu, khi cuá»™c cá»â€¦ khi xem hoa nở... Rồi má»™t hôm, Nà ng phải Ä‘i công chuyện, sợ Chà ng ở động má»™t mình, buồn… Dù là động tiên Ä‘i nữa mà phải sống má»™t mình cÅ©ng buồn lắm. Nà ng trao cho Chà ng má»™t chùm chìa khoá và nói: “Vắng thiếp, chà ng có buồn thì mở các gian phòng bấy lâu khóa kÃn để giải buồn. Trong các phòng ấy có chứa rất nhiá»u thứ lạ mắt mà thiếp chắc chắn rằng trong kiếp sống trần gian, chà ng chưa được nhìn thấy bao giá». Nhưng chỉ xin chà ng, riêng gian phòng cuối cùng phải mở vá»›i chìa khóa và ng to nhất, thì đừng mở. Nếu không nghe lá»i thiếp dặn, chà ng sẽ không tránh khá»i tai hoạâ€. Kết cục, chà ng bao giá» cÅ©ng không nghe lá»i nà ng, táy máy mở cho bằng được gian phòng cấm kị… Vì thế chà ng nghÄ© rằng: những gian phòng kia đã tuyệt diệu như thế, thì gian phòng nà ng định cấm ta, chắc còn tuyệt diệu gấp trăm ngà n lần… Và … thế là hết. Äiá»u bất hạnh đã xảy ra: chà ng bị hổ vồ, beo xé xác, quá»· sứ địa ngục ném và o vạc dầu… Nhưng khá»§ng khiếp hÆ¡n cả là chà ng phải trở vá» cuá»™c sống nghiệt ngã trần gian.
Váºy lá»—i tại ai? ChÃnh Nà ng là ngưá»i có lá»—i. Nà ng cấm kị nhưng Nà ng lại gợi ý xúi giục Chà ng phạm tá»™i. Nà ng chÆ¡i khăm, xô đẩy Chà ng và o cái kết cục bi thảm cá»§a thiên tình sá» hoang đưá»ng. Nà ng muốn cảnh cáo, trừng phạt không phải chỉ riêng Chà ng, mà sá»± ham hố vô độ cá»§a con ngưá»i.
Sá»± ham hố vô độ là cá»™i nguồn cá»§a vô luân, cá»§a tá»™i ác. Nếu Nà ng tháºt bụng muốn tránh cho Chà ng tai hoạ, tháºt dá»… dà ng, nà ng chỉ việc tháo cất cái chìa khóa ấy Ä‘i.
Tôi yêu tháºt lòng… Tôi rút kinh nghiệm hà i hước và bi thương trong phần kết cá»§a những câu chuyện cổ. Tôi cất giấu táºn đáy huyệt tim tôi chiếc chìa khóa cá»§a gian phòng cuối cùng…
Nà ng là ngưá»i sắc sảo, thông minh. Nhưng vì lòng ham hố vô độ muôn thuở cá»§a con ngưá»i, đã khiến Nà ng không hiểu nổi má»™t Ä‘iá»u đơn giản đến như váºy. Nà ng váºt nà i, phụ há»a vá»›i các thi hữu cá»§a tôi, đòi nghe cho bằng được bà i thÆ¡ trên. Nếu không Nà ng sẽ giáºn… Tôi buồn rầu nói:
“Ngưá»i ta vẫn tin chuyện cổ tÃch là trà khôn cá»§a nhân loại ngà n Ä‘á»i, được đúc kết và hình tượng hoá… Nó sống dai dẳng vá»›i má»™t sức mạnh siêu phà m mà con ngưá»i dù khôn ngoan đến mấy cÅ©ng khó lòng cưỡng lại và chối bá»â€¦ Giá» bất hạnh Ä‘á»i tôi đã Ä‘iểm!â€
Nghe xong bà i thÆ¡, Nà ng vụt đứng ngay dáºy, trút bá» toà n bá»™ vẻ dịu dà ng kiá»u diá»…m, nói vá»›i tất cả giáºn dữ, bằng cái giá»ng nanh ná»c, cay nghiệt mà tôi có lần được nghe…
“Má»i anh ra ngay khá»i nhà tôi! Anh đã coi tôi như má»™t con Ä‘iếm!†- Nà ng bÄ©u môi chuyển sang chế giá»…u, khinh miệt - Anh tưởng là tôi yêu anh à ! Tôi yêu anh từ bao giá» váºy? Gian phòng tôi cháºt chá»™i, nóng như thiêu sa mạc, ngà y nà y qua ngà y khác, anh đến ngồi ám suốt từ sáng đến chiá»u. Khách bạn tôi đến chÆ¡i, thấy anh há» Ä‘á»u muốn bá» vá»â€¦ Vì lịch sá»± tôi đà nh phải giá»›i thiệu: Anh là nhà thÆ¡! Nhiá»u ngưá»i ngạc nhiên, há»i nhá» tôi: Nhà ThÆ¡! Äẹp như thÆ¡ kia mà ! Sao mà nom anh ta rách rưới bầm dáºp đến phát khiếp! Không khéo lại bị mắc lừa đấy! Má»i… anh... ra!...â€
|

01-09-2008, 03:00 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương mưá»i 13
Tôi yêu…
Trái tim tôi như trái cây bị dáºp nát
Rụng xuống từ cà nh cao
Tình tuyệt vá»ng là ngá»n sà o
Chá»c cho trái cây rụng xuống…
Trái cây rụng
Vẫn mơ giấc mơ… hoang tưởng
May ra được gót chân em giẫm nát
Äể trước khi tan và o bụi đất
Còn được hôn gót chân yêu…
Nhưng em la lối phà n nà n:
- Gian phòng tôi nóng như thiêu sa mạc
Anh đến ngồi quá lâu
Cà ng thêm nóng bức!
Anh thở như ngưá»i sắp chết khát
Chút khà trá»i Ãt á»i cá»§a tôi!
Quá đau khổ
Tôi hoá thà nh lì lợm
Tôi xin em bá»›t giáºn…
Nếu không được ngồi
Thì tôi xin đứng
Cùng vá»›i cây chổi em dá»±ng xó nhÃ
Nếu không được thở…
Tôi sẽ nÃn thở
Như cái ngà y còn Ä‘i chăn trâu cắt cá»
Tôi suýt chết ở đáy giếng là ng
Vì mãi lặn mò con cá bống thần cô Tấm bỠquên…
Em giáºn dữ la lên:
- Äứng trong xó nhà cÅ©ng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng trước hiên…
- Äứng trước hiên cÅ©ng không được đứng!
… Thì tôi xin ra đứng đầu đưá»ng
Tôi nhìn và o khung cá»a nhà em
Môi rát bá»ng những lá»i yêu thương…
- Äứng đầu đưá»ng cÅ©ng không được đứng!
Lá»i yêu thương cÅ©ng không được nói!
… Thì tôi xin chết!
Nhưng tôi không nói lá»i vÄ©nh biệt
Vì tôi tin tôi sẽ hồi sinh…
Dù hoả táng
Dù chôn chÃn tầng đất
Trái tim dáºp nát cá»§a tôi vẫn thắm má»™t khối tình!
Tôi lì lợm gá»i tặng Nà ng bà i thÆ¡ tình thứ mưá»i ba, vá»›i lá»i ghi chú:
“Tôi yêu em. Mối tình đầu cÅ©ng là mối tình cuối cá»§a tôi. Tôi đã rứt trái tim khá»i lồng ngá»±c dâng hiến em như má»™t tông đồ dâng hiến mạng sống mình cho Chúa. Và buồn thay, con ngưá»i lại không có trái tim thứ hai. Và nhà thÆ¡, không có tim tôi biết hát bằng gì!â€
Nhưng Ä‘iá»u khá»§ng khiếp và cÅ©ng là tai há»a thưá»ng trá»±c đối vá»›i các nhà thÆ¡: sá»± tháºt còn lá»›n hÆ¡n cả tình yêu, lá»›n hÆ¡n cả trái tim. Chối bá» sá»± tháºt, ôi Ä‘iá»u nà y nó vượt quá sức tôi, ngay cả khi miệng môi tôi đầy cát…
Háºu từ
Thượng đế ơi!
Tôi đã là m gì?
Mà Ly-rượu-Ä‘á»i Ngưá»i ban cho tôi
Äắng thế?...
Tiểu thuyết dù là tiểu thuyết huyá»n hoặc nhất Ä‘i nữa cÅ©ng Ä‘á»u xuất xứ từ những mẫu hình có thá»±c. Cuốn tiểu thuyết kỳ cục nà y vá»›i hình thức thÆ¡, văn, xôi đỗ, lúc đầu tôi đâu có định viết. Nó xuất xứ từ những bà i thÆ¡ tình tôi viết tặng mối tình si mê, hoang tưởng và … trong cÆ¡n say bất táºn…
Äến lúc tỉnh má»™ng, tỉnh mê, tỉnh say… và đã ở cách xa Nà ng ngà n dặm, tôi Ä‘á»c lại, thêm và o những lá»i chú giải. Và thế là , tá»± nhiên, không khiến, cuốn tiểu thuyết thà nh hình.
|
 |
|
| |