03-09-2008, 05:15 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương VI
Nà ng nà o phải là ngưá»i đã trải việc Ä‘á»i mà biết nghÄ© đến sá»± khó khăn cá»§a má»™t việc dá»± định mà biết đắn Ä‘o, nghÄ© chÃn rồi má»›i thá»±c hà nh.
Ngưá»i còn trong tuổi mÆ¡ má»™ng đối vá»›i việc Ä‘á»i bao giá» cÅ©ng váºy, há» chỉ nghÄ© đến cái kết quả hay cá»§a việc sắp là m.
Song cÅ©ng vì tiêm nhiá»…m những sá»± hà nh động "nên thÆ¡" cá»§a nhân váºt trong tiểu thuyết nên nà ng má»›i sinh ra nghÄ© quẩn, thấy má»™t ngưá»i thiếu phụ trẻ trung đóng vai tình nhân giả dối để đầy Ä‘á»a kẻ thù, sá»± báo oán thá»±c là khéo léo gá»›m ghê, nà ng cÅ©ng muốn theo gương đó để trả thù xưa! Nhưng đến lúc lâm trong cảnh ấy, nà ng má»›i biết là nguy hiểm. Chỉ được hôm đầu, bá»—ng nhiên nà ng sinh ra lo sợ, vẩn vÆ¡ và chán nản. Nà ng biết đâu là ngưá»i thẳng thắn như nà ng mà có ý là m những việc éo le, trái vá»›i lương tâm thì không bao giá» thà nh được, rồi nà ng luôn luôn tá»± há»i: Lương là m gì nên tá»™i?
Nà ng đã nháºn thấy sá»± vô lý cá»§a nà ng, nhưng cố tìm lá»i chống chế để che Ä‘áºy "nhược Ä‘iểm" cá»§a mình: "Dẫu sao đà n ông cÅ©ng là giống bạc tình". Tuy Lương không là m cho ta khổ sở nhưng biết đâu chà ng lại không lừa dối má»™t ngưá»i khác!
Vì không biết xá» trà ra sao nên Chi sinh ra bối rối lo ngại. Lắm lúc nà ng đối vá»›i Lương rất nhã nhặn, nhưng lắm lúc lại tà n tệ đến Ä‘iá»u.
Má»™t hôm, Ä‘ang khi buồn bá»±c, nà ng lững thững Ä‘i chÆ¡i phố. Äến má»™t ngã ba ná» thấy má»™t đám đông ngưá»i đứng xúm xÃt trên bá» hè, nà ng tò mò ngó và o xem, thấy má»™t ngưá»i đà n ông mặt hốc hác, quần áo tả tÆ¡i, ngồi bệt xuống hè. Ngước mắt lên nhìn ngưá»i thiếu phụ, anh ta nhá»›n nhác má»™t lúc, rồi bá»—ng nhiên cất tiếng cưá»i khanh khách.
Ngay lúc ấy má»™t ngưá»i cảnh sát đến Ä‘uổi những ngưá»i đứng xem và bắt thằng Ä‘iên Ä‘i chá»— khác.
Má»™t bà lão Ä‘i gần Chi nhân dịp ấy kể cho nà ng nghe cái lai lịch máºp má» cá»§a hắn:
- Anh ta trước là má»™t phú ông ở tỉnh ná», gia tà i có đến và i vạn, chỉ vì mê má»™t con ả đầu rồi bị nó lừa hết cả cÆ¡ nghiệp nên má»›i tiếc mà hóa rồ. NghÄ© thá»±c đáng thương!
Chi há»i:
- Sao ngưá»i ta không bắt nó và o nhà điên?
Bà lão đáp:
- ấy tuy ngà y nà o cũng đi lang thang khắp phố, nhưng anh ta nói rất khôn, cho nên đã bị bắt mấy lần lại được thả ra.
Rồi bà kết luáºn giá»ng nói có vẻ thương Ä‘á»i:
- ở Ä‘á»i sao lại có lắm ngưá»i độc ác thế nhỉ! Thá»±c là loà i rắn độc hại ngưá»i.
Câu nói xót xa cá»§a bà cụ bá»—ng là m cho Chi tỉnh ngá»™. Nà ng vừa lững thững vá» nhà vừa tá»± nhá»§: "Phải, ta cÅ©ng là má»™t thứ rắn độc hại ngưá»i!"
Hôm ấy Lương ở bệnh viện vá», thấy nà ng ngồi thừ ngưá»i nghÄ© ngợi thì đến gần âu yếm há»i:
- Em sao thế? Äá»™ nà y em xanh lắm. Chắc em có Ä‘iá»u gì dấu anh?
Chi lặng thinh không đáp nghÄ© thầm: "Trá»i! Sao ta không gặp những thằng bạc ác! Lương đối vá»›i ta tá» tế như váºy; ta biết xá» trà là m sao bây giá»."
Rồi thấy Lương rầu rầu nét mặt, nà ng động lòng thương hại, muốn đứng lên mà cầm tay xin lá»—i. Nhưng chợt nghÄ© đến nông ná»—i đắng cay, nà ng lại đổi tình thương ra lòng oán ghét. Vì đâu mà thân nà ng lại phải Ä‘iêu đứng nhưá»ng nà y? Phải chăng là bởi Lương luyến ái nà ng. Mà ai lại, đưá»ng đưá»ng má»™t ông bác sÄ© mà lại để cho ngưá»i đà n bà sai khiến như má»™t tên nô lệ như thế. HÆ¡n nữa, thân nà ng nà o có trong sạch gì cho cam; cái kết quả cá»§a tấm ái tình ô uế, nà ng còn mang trong bụng, hà ng ngà y Lương vẫn trông thấy mà sao lại không khinh bỉ chán chưá»ng?
Chi đã mang lụy vì tình, nhưng nà ng nà o có thể hiểu được những nguyên nhân khe khắt của tình yêu cao thượng. Lương yêu nà ng mà nà ng lại không yêu Lương. Mà lòng thù hằn vô lý cũng dần dần phai nhạt khiến nà ng lúc nà o cũng băn khoăn khắc khoải.
Nà ng đã bắt đầu hối háºn...
Chi luôn luôn tá»± mắng là lố lăng ngu dại, bá»—ng dưng Ä‘em thân và o hang hổ để ngà y nay phải khổ sở má»™t Ä‘á»i. Chi lại nhá»› tiếc những ngà y êm đẹp ở "túp lá»u tranh".
Äã lâu nay Lương không nhắc đến Tuấn, vì há»… nghÄ© đến sá»± đưá»ng đột lúc dắt nhau Ä‘i chà ng lại hổ thẹn. Nhưng hôm nay thấy Chi có vẻ suy nghÄ©, chà ng má»›i sá»±c nhá»› ra nên sẽ há»i:
- Sao ở bên Bắc Ninh lúc nà o em cÅ©ng vui vẻ mà ở bên nà y em lại cứ buồn hoà i như váºy, hả em?
Câu nói âu yếm, lÆ¡ lá»› giá»ng Sà i Gòn là m cho Chi thêm chán ghét vì nà ng bá»—ng Ä‘em so sánh Lương vá»›i Tuấn; má»™t ngưá»i thì má»m nhÅ©n, u mê trước sắc đẹp, má»™t ngưá»i thì gân guốc như đá, hình như cái miệng khô khan cá»§a Tuấn chẳng tình tứ vá»›i gái bao giá». Rồi quay lại nhìn Lương thấy chà ng thá» thẫn, Chi so vai tỠý khinh bỉ và muốn xá» tà n tệ cho bõ lòng căm tức. Khốn thay, vừa nghÄ© đến cái dáng Ä‘iệu lúng túng, đến vẻ mặt ảo não thảm thê cá»§a chà ng, má»—i khi mình gắt gá»ng, nà ng lại động lòng thương.
- Có phải là vì anh mà em buồn không em? Sao em lại dấu anh, anh khổ tâm lắm.
Câu há»i tha thiết bá»—ng là m cho Chi cảm động. Nà ng không thể giữ được vẻ lạnh lùng:
- Em có buồn gì đâu! Có lẽ tại em ngồi không, chẳng có việc gì là m nên hay nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn, chứ như ở Bắc Ninh suốt ngà y cáºm cụi vá»›i kim chỉ thì còn lúc nà o buồn được nữa.
Nhắc đến việc thêu thùa, nà ng vụt có ý muốn sang thăm bạn nên vội nhắc Lương:
- Anh không lên bệnh viện à ?
Lương thở dà i:
- Có, anh phải lên ngay bây giá».
Rồi chà ng se sẽ cầm lấy tay Chi âu yếm:
- Anh thấy lúc nà o em cÅ©ng buồn! Nếu em muốn khuây thì chi bằng em lại mua vải, chỉ vá» thêu để trang Ä‘iểm cá»a nhà thì có phải là lợi cả đôi đưá»ng không?
Chi tươi cưá»i:
- Vâng, nhưng bây giỠanh hãy lên bệnh viện đi đã. Em bứt rứt quá, chỉ muốn ngồi một mình. à , anh có thể cho em mượn xe hơi để sang Bắc được không?
Lương âu yếm đáp:
- Gá»›m! Lại còn vay vá»›i mượn. Cá»§a anh cÅ©ng như cá»§a em chứ sao! Em còn phải há»i cho phiá»n.
Nói xong, chà ng cưá»i nụ lặng lẽ Ä‘i xuống nhà . Chi cÅ©ng vá»™i và ng mặc quần áo và trang Ä‘iểm qua loa để sang Bắc Ninh. Nà ng định gặp Tuấn để thú tá»™i và mong chà ng cứu giúp cho. Nhưng sang tá»›i nÆ¡i, nà ng lại do dá»± không muốn giáp mặt ân nhân. Chi bắt xe đỗ ở táºn ngoà i đưá»ng cái lá»›n rồi Ä‘i bá»™ và o trong là ng, theo quãng đưá»ng xa hÆ¡n để tránh con mắt tò mò cá»§a bá»n thợ thêu sống sượng.
Äứng sau hà ng dáºu tre, nà ng hồi há»™p nhìn và o trong vưá»n. Không má»™t bóng ai. Trước sân những cà nh đà o nâu sẫm đã rụng hết lá. Trên cây Ä‘u đủ có má»™t quả chÃn và ng. Cây nhãn ở đầu hồi cÅ©ng chi chÃt những quả non.
Chi trông qua một lượt rồi tự nhủ: "Giá ta còn ở đây thì bây giỠta đã sắp được ăn đu đủ, ăn nhãn lồng. Sung sướng biết bao nhiêu!"
Từ ngà y Chi đột ngá»™t bá» ra Ä‘i đến nay, "túp lá»u tranh" lại lặng lẽ hÆ¡n ngà y nà ng chưa đến. Vì tuy ngưá»i không ở đó. Nhưng hình ảnh nà ng còn in dấu trong cảnh nên thÆ¡ để ngưá»i ở lại phải nhá»› nhung vÆ¡ vẩn. Mà anh em Tuấn cÅ©ng không quan tâm tá»›i sá»± sá»— sà ng cá»§a Chi. Cái tÃnh tình lạ lùng cá»§a nà ng chỉ là m cho hai anh em động lòng thương cảm chứ không khinh ghét.
Nhưng Chi lại không nghÄ© thế. Nà ng tưởng tượng như khi Ä‘á»c mấy lá»i từ biệt cá»§a mình, Tuấn thế nà o cÅ©ng cưá»i nhạt hay bình phẩm lôi thôi. Như váºy nà ng không còn hy vá»ng gì trở lại vá»›i cuá»™c Ä‘á»i "lãng mạn" như xưa được nữa.
Mặt trá»i đã xế... Trên ngá»n bưởi đà o chỉ còn chút ánh sáng và ng nhạt - trước kia, lúc nà y chi Chi thưá»ng cùng Yến Ä‘i lảng vảng ở ngoà i sân để chá» Tuấn ở trưá»ng vá» nên cảnh vưá»n có vẻ xao xác. Nay chỉ vì nà ng vắng bóng nên má»›i lạnh ngắt tiêu Ä‘iá»u.
Äang mÆ¡ mà ng vá»›i mẩu Ä‘á»i ký vãng, Chi bá»—ng thoáng trông thấy Tuấn xách chiếc ghế mây ở trong nhà đi ra gốc nhãn. Thì, như đứa ăn trá»™m bị chá»§ nhà bắt gặp, nà ng vùng chạy trốn.
- Cô Chi!
Tuấn đã trông thấy nên cất tiếng gá»i. Nhưng Chi cứ cắm cổ bước mau không dám ngoảnh lại. Ra đến đưá»ng cái lá»›n nà ng hấp tấp trèo lên xe giục:
- Vá» mau!
Xe chạy đến LÅ©ng Giang, Chi má»›i như tỉnh má»™ng. Nà ng đưa mắt nhìn ra ngoà i. Má»™t Ä‘oà n gái quê Ä‘i bên vệ đưá»ng là m cho nà ng phải chú ý. Các cô, vai Ä‘eo tay nải trắng, lưng thắt bao xanh, bao Ä‘á», gió đưa phấp phá»›i như cánh bướm tươi mầu, vừa Ä‘i vừa cưá»i nói huyên thiên, chẳng như Chi lúc nà o cÅ©ng á»§ dá»™t lo phiá»n...
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:16 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương VII
Trong lúc lo phiá»n, nà ng lại nghÄ© đến em Quý thân yêu, nên sáng hôm sau, Chi xin phép Lương vá» Hưng Yên thăm cáºu. Lúc sắp Ä‘i, Lương nói má»™t câu là m cho nà ng bâng khuâng nghÄ© ngợi:
- Nếu em xem có thể được thì đem nó lên trên nà y mà chị em hú hà với nhau cho vui. Em nên nhớ rằng lúc nà o anh cũng sẵn lòng coi em nó như em ruột anh mà đứa con của em sau nà y anh cũng sẽ coi như con đẻ.
Vì thế cho nên từ lúc xe hÆ¡i quay bánh đến lúc xe đỗ ở trưá»ng há»c, nà ng luôn luôn nhắc lại lá»i Lương nói. Nhưng khi bước chân xuống xe, nà ng má»›i chợt hiểu là má»™t sá»± viển vông nên lắc đầu lẩm bẩm nói: "Không! không thể được... ta nà o có thể là m bạn trăm năm vá»›i chà ng!"
Trá»i má»›i vá» chiá»u nhưng mây Ä‘en u ám, rặng cây me trÆ¡ cà nh trụi lá đứng chÆ¡ chÆ¡ như đã chết khô. Trên đưá»ng vắng, má»™t cái xe bò Ä‘i cháºm chạp; bánh xe lắc kêu lạch cạch vang đưá»ng.
Cảnh chiá»u đông tiêu Ä‘iá»u buồn bã lại gieo và o lòng Chi biết bao cảm giác buồn rầu. Nà ng nhá»› đến những lúc cùng ai tình tá»±, đến những giây phút say sưa, khi gối tá»±a vai ká», đến cảnh em bị hà nh hạ, không ai che chở. Nà ng cảm thương thân pháºn, rưng rưng nước mắt.
Bá»—ng tiếng chiêng đổ hồi. Nà ng giáºt mình tỉnh má»™ng. Chi cúi xuống ngó cái bụng đã to vượt mặt, nà ng tá»± lấy là m thẹn nên vá»™i vã bước lên xe để tránh con mắt tò mò cá»§a các cáºu há»c sinh.
Khi đã trông thấy cáºu Quý Ä‘i trong đám trò nhá», nà ng cất tiếng gá»i em đến hai, ba lần mà cáºu không nghe tiếng. Sau, thấy chiếc ô tô bóng loáng, cáºu bá»—ng động tÃnh tò mò đứng lại xem. Nhân cÆ¡ há»™i, Chi ngó đầu ra ngoà i cá»a cất tiếng gá»i:
- Em Quý ơi, lại đây chị bảo!
Cáºu Quý nhìn chị trong giây lát rồi bá»—ng reo lên:
- ồ kìa, chị!
Chi mở cá»a xe ra bảo:
- Em lên trên nà y đi xe với chị!
Không để bảo đến hai lần, cáºu Quý vá»™i và ng nhảy tót lên xe, nét mặt há»›n hở. Chi ôm em và o lòng và cúi xuống hôn trên trán rồi má»›i bảo tà i xế lái xe Ä‘i.
Lần nà y là lần đầu mà cáºu Quý được Ä‘i xe hÆ¡i nên cáºu có vẻ khoái trà lắm. Cáºu lần lượt nhìn những đệm da bóng lá»™n và những bá»™ pháºn máy móc ở đằng trên; nét mặt lá»™ vẻ vui tươi vô hạn.
Má»™t lúc sau, như đã thá»a được tÃnh tò mò, cáºu buông má»™t tiếng thở dà i sung sướng rồi thá» thẻ bảo chị:
- ThÃch quá nhỉ!
Rồi cáºu nhìn ra ngoà i mà reo lên:
- Ô vưá»n hoa, sắp đến nhà rồi chị ạ.
Chi Ä‘ang mê mải ngắm sá»± sung sướng cá»§a em, nghe nói bá»—ng giáºt mình lo sợ. Nà ng như ngưá»i vừa vượt ngục mà thấy kẻ khác nói đến nhà tù, vì, phải chăng xưa kia chốn gia đình vẫn là nÆ¡i nà ng bị giam hãm. Nà ng cất tiếng bảo sốp phÆ¡:
- Bác Năm! Cho xe chạy mau lên. Äi thẳng ra đưá»ng lên Hà Ná»™i.
Cáºu Quý reo lên:
- Phải đấy, cho xe chạy nhanh má»›i thÃch.
Rồi cáºu nép mình và o ngá»±c chị mà thá» thẻ:
- Chị nà y! Chị lên Hà Nội chứ? Cho em đi với nhé?
Chi thong thả đáp:
- Em không sợ thà y đánh cho à ?
- Sợ gì! Em chả cần. ÄÆ°á»£c Ä‘i chÆ¡i vá»›i chị sung sướng thế nà y thì có chết cÅ©ng cam tâm.
Câu nói ngây thÆ¡ cá»§a em là m cho Chi cảm động rÆ¡m rá»›m nước mắt. Nà ng chợt nghÄ© đến những kẻ cô thân, chỉ ao ước được má»™t ngà y mai tốt đẹp mà không bao giỠđược hưởng. Nà ng cảm thấy như má»™t ngưá»i mà trá»i đã ban cho cái chức vụ thiêng liêng là m chị. Chi thá»±c cÅ©ng không ngá» rằng Quý lại nói được má»™t câu ngưá»i lá»›n như thế; mấy tiếng "em cÅ©ng cam tâm" nà ng nghe có vẻ đạo mạo vô cùng. Tình yêu em lai láng, nà ng ôm chặt lấy em se sẽ nhá»§ thầm:
- Chị thương em quá!
Quý cÅ©ng vuốt ve áo chị tươi cưá»i:
- Em sung sướng quá chị ạ.
Lúc ấy, má»™t cái xe hÆ¡i ở Hà Ná»™i chạy vá», bóp còi inh á»i. Cáºu Quý Ä‘ang như say sưa vá»›i lòng yêu cá»§a chị, bá»—ng giáºt mình nhổm lên và ló đầu ra ngoà i cá»a. Khi cái xe đã Ä‘i khá»i, cáºu má»›i ngồi xuống chá»— cÅ© mà tá»§m tỉm cưá»i má»™t cách đáng yêu:
- Ô tô tây chị ạ. Số T.3246. Gớm ở trong xe có một bà đầm to quá!
Rồi cáºu ưỡn ngá»±c ra để hưởng cái thú ráºp rình trên đệm.
Muốn được tá»± do há»i chuyện em, Chi bảo tà i xế hãm xe lại rồi cùng em xuống đưá»ng. Nhưng vừa bước chân xuống cá»a xe, Quý đã kêu lên:
- Gió rét lắm chị ạ.
Thấy em run bần báºt trước gió lạnh, Chi cúi xuống trông quần áo em mặc, bất giác thở dà i:
- áo len của em đâu? Sao không lấy mà mặc.
- Em là m gì có nữa. Dì lấy cho con dì mặc rồi.
- Sao em không đòi?
- Äòi là m gì, chị? Lại sinh lôi thôi ra. Thà y...
Quý không nói hết câu nhưng Chi cÅ©ng chợt hiểu. Thì ra đối vá»›i sá»± độc ác cá»§a ngưá»i vợ kế, ông đã chẳng bất bình lại còn dung túng nữa.
- Chị ơi! Lên ô tô đi, đứng dưới nà y rét lắm.
- ừ, em lên trước đi.
Theo sau em, Chi thẫn thá» nghÄ© đến cảnh Ä‘á»i mình khe khắt.
- Từ ngà y chị Ä‘i, ở nhà em thế nà o? Thầy có há»i gì chị không?
- Vẫn như thưá»ng, chỉ khác má»™t tà là thầy hay mắng mà dì cÅ©ng ác hÆ¡n. Còn đối vá»›i chị thì thà y coi như đã chết. Thà y bảo: nó đã hư, Ä‘i theo trai thì tiếc nó là m gì!
Thấy nét mặt em thản nhiên khi nói câu đó, nà ng hÆ¡i lấy là m lạ, tưởng em như má»™t ngưá»i có tÃnh khôi hà i, hay khinh bỉ những sá»± nhá» nhen từ thuở nhá». Nà ng có biết đâu là Quý đã quen thân vá»›i khổ não, và nhân lúc vui mừng được gặp chị nên Quý má»›i giữ được vẻ thản nhiên như thế.
Cáºu dịu dà ng há»i chị:
- Thế từ ngà y ấy đến nay chị Ä‘i đâu? Äể em ở nhà má»™t mình chán quá.
Chi vuốt ve tóc em và lặng lẽ nhìn mặt cáºu, cái nhìn ngụ biết bao tình âu yếm. Thì ra, Quý chung sống vá»›i những ngưá»i thân yêu mà vẫn như trÆ¡ trá»i má»™t thân trên Ä‘á»i.
Quý thấy chị không đáp, há»i lại:
- Chị đi đâu thế chị?
Chi lúng túng trả lá»i:
- Chị Ä‘i là m ở Hà Ná»™i, em cố há»c Ä‘i, bao giỠđỗ bằng sÆ¡ há»c, thầy cho em ra Hà Ná»™i há»c ban thà nh chung. Lúc ấy chị em ta lại được xum há»p má»™t nhà .
Rồi không muốn cho em há»i vặn nữa, nà ng há»i lảng:
- Em năm nay mưá»i mấy rồi nhỉ?
- Mưá»i hai. Nhưng nà y chị ạ, chị bảo em sẽ được xum há»p má»™t nhà vá»›i chị..., thế ngay bây giá» có được không?.., em ở nhà khổ lắm.
Chi rơm rớm nước mắt, đáp:
- Không thể được, vì nếu chị mang em Ä‘i trốn thì thầy sẽ trình cẩm bắt em vá».
Nói xong, hai chị em nhìn nhau có dáng buồn bã.
Trá»i đã sẩm tổi. Sương mù đã lan ra khắp cánh đồng. Khà lạnh cÅ©ng tăng hÆ¡n trước. Chi chợt nhá»› đến sá»± hà nh hạ cá»§a cha nên vá»™i bảo tà i xế quay xe đưa em vá» nhà . Äến đầu phố Hữu Môn, nà ng hôn em rồi bảo em xuống và âu yếm dặn:
- Em vỠnhé; mà đừng nói với ai biết là chị vỠchơi với em nhé!
Äoạn nà ng bá» và o túi em má»™t nắm hà o con rồi tiếp:
- Äây chị cho em mấy hà o ăn quà . Em phải vui Ä‘i nhé, em đừng nói là chị vá» chÆ¡i thì chá»§ nháºt sau chị lại vá».
Quý thổn thức nói:
- Xa chị, em lấy ai là ...
Phải! xa chị Chi yêu quý, cáºu lấy ai là ngưá»i che chở cho cáºu.
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:18 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương VIII
Má»™t buổi chiá»u tháng giêng u ám... Äứng tỳ tay và o bạo cá»a, Chi trông đăm đăm ra ngoà i đưá»ng, cặp mắt buồn rầu, mÆ¡ má»™ng.
CÅ©ng như xuân năm ngoái, xuân nà y nà ng cÅ©ng á»§ rÅ© buồn rầu... Má»™t năm qua!... Cuá»™c Ä‘á»i vô định vẫn hoà n vô định.
Cảnh sao cÅ©ng tiêu Ä‘iá»u. Mây sầu u ám, mưa bụi bay nghiêng là m cho lòng ngưá»i Ä‘au khổ cà ng vẩn vương những ná»—i buồn tê tái.
Ngoà i đưá»ng, má»™t ngưá»i đà n bà còn trẻ, tay phải cầm ô, tay trái dắt con, thong thả Ä‘i như không để ý đến mưa. Thằng bé, tuy con đưá»ng trÆ¡n mà cÅ©ng nhảy nhót vui cưá»i.
Ngắm ngưá»i thiếu phụ, Chi cặp mắt long lanh ngấn lệ: nà ng chợt nhá»› đến em Quý thân yêu.., đến cáºu em kháu khỉnh mà đã lâu, lâu lắm, nà ng thưá»ng dắt Ä‘i rong chÆ¡i trong các phố.
Những khi đêm khuya, canh vắng, nằm trên chiếc giưá»ng tây êm ấm, nà ng lại nhá»› đến chiếc phản má»t cứng nhắc mà trên đó hai chị em thưá»ng ôm nhau mà ngá»§... Nà ng nhá»› em... Nhá»› từ dáng Ä‘i cho đến những cá» chỉ thÆ¡ ngây và cảm động. Câu em nói, tiếng em cưá»i như còn rá»§ rỉ bên tai.
Nà ng lại nghÄ© đến Lương... Trên cặp môi tươi thắm, bá»—ng nở má»™t nụ cưá»i khô héo, khô héo như trái tim nà ng.
Là vì từ bấy nhẫn nay, Lương vẫn kÃnh trá»ng nà ng như má»™t ngưá»i tiên nữ, vẫn yêu nà ng như má»™t đóa hoa tươi mà than ôi! Nà ng nà o có thể đáp lại lòng quân tá»: trông con ngưá»i như Lương thá»±c không có vẻ gì là đáng yêu: cái mÅ©i gồ, cặp môi dà y và bá»™ lông mà y ráºm cá»§a chà ng Ä‘á»u là những váºt thù địch đối vá»›i con mắt ưa "mỹ thuáºt" cá»§a bạn má hồng.
NghÄ© đến Lương, trong óc Chi quay cuồng biết bao ý tưởng: thương cảm, nhá»› nhung, hối háºn...
Tiếng con khóc bỗng là m cho Chi tỉnh giấc mơ mà ng. Chạnh nghĩ đến sự đau đớn gớm ghê trong khi sinh nở, nà ng lại nhớ đến ơn cứu mệnh của Lương.
Trong mấy tháng nay lúc nà o Lương cÅ©ng săn sóc đến mẹ con nà ng như đối vá»›i vợ hiá»n con thảo. Xem ra chà ng đã không ghét thằng Ân mà lại có phần yêu mến như con mình. Nhưng lòng đại lượng cá»§a Lương cà ng rõ rệt bao nhiêu thì nà ng lại Ä‘au đớn bấy nhiêu... Nà ng biết lấy gì báo đáp?
Tiếng Ân khóc cà ng to... Chi thở dà i quay gót đi và o buồng ngủ rồi bế nó ra. Tuy miệng "ợi ơi ơi" nhưng tâm trà nà ng thì để cả và o kẻ bạc tình.
NghÄ© đến ngưá»i xưa, nà ng hÆ¡i có ý ghét đứa con nó đã là m cho mình khổ sở, nhưng nà o có thể được... Lòng Ãch ká»· tá»± nhiên khi xô xát vá»›i tình mẫu tá» chỉ như hòn sá»i ném xuống ao, cái sóng giáºn dữ chỉ thoáng má»™t cái lại tan ngay... Bế con và o lòng, nà ng vẫn cảm thấy má»™t sá»± khoan khoái nhẹ nhà ng.
Có tiếng giầy lên thang gác. Quay lại thấy Lương Ä‘i lên, Chi bẽn lẽn vá» rỡn vá»›i con cho đỡ ngượng. Lương cÅ©ng đứng thẳng ngưá»i trên cầu thang mà nhìn nà ng, cưá»i nụ:
- Trông em có vẻ một bà mẹ lắm.
Nói xong, chà ng đến gần cúi xuống rỡn vá»›i thằng bé trên tay ngưá»i yêu, nhưng vì không quen nên chỉ lắp Ä‘i lắp lại mãi câu:
- Ê bé con! Ê bé con!
Rồi ngượng nghịu chà ng nói lảng:
- Trông em bé kháu quá, ở nhà có trẻ con thực cũng vui, em nhỉ!
Chi e lệ:
- Cái giống bạc như vôi nà y thì đến nhá»›n lại cÅ©ng chỉ giá»i nghá» Ä‘i lừa gái chứ là m gì!
Bao giá» cÅ©ng váºy, há»… Lương động khen thằng bé là Chi lại thốt ra những lá»i chua xót. Chà ng ái ngại thương Chi quá, tình yêu vì thế cà ng thêm sâu nặng. Chà ng chưa kịp an á»§i, Chi đã buồn rầu tiếp:
- Nó thá»±c là má»™t vết nhÆ¡ trong Ä‘á»i em, trông thấy nó em chỉ thêm Ä‘au lòng. Sau nà y nó lại chỉ là tuồng vô Ãch cho xã há»™i mà thôi.
Chi cÅ©ng chợt nhá»› đến những đứa con đẻ hoang và sá»± di truyá»n cá»§a cha mẹ nên thở dà i:
- Thực đáng thương cho em quá. Nhưng sau nà y dù có thế nà o thì đã có bố vỠnó đây chịu trách nhiệm chứ em là m gì phải lo.
Rồi chà ng tươi cưá»i nói bông lÆ¡n:
- Ê Ân! Ngà y sau lá»›n lên mà y đừng bạc vá»›i cáºu nhé vì cáºu đã là cha em đối vá»›i má»i ngưá»i (đến đấy chà ng đứng thẳng lên nhìn Chi). Anh chắc thế nà o sau nó cÅ©ng giống em!
Chi bẽn lẽn há»i:
- Giống thế nà o?
Lương cưá»i nụ:
- Nghĩa là cũng gan, cũng bướng như em.
Cho là chà ng gián tiếp trách mình, Chi buồn rầu bảo bạn:
- Không gan thì có lẽ bây giỠđã nằm dưới đất Ä‘en rồi. Em buồn bá»±c lắm nên đối vá»›i anh cÅ©ng dở dói Ä‘á»u không phải, xin anh tha thứ cho.
Lương mỉm cưá»i, nện giầy xuống sà n se sẽ đáp:
- Có gì đâu! Chi nên nhá»› rằng Lương đối vá»›i Chi lúc nà o cÅ©ng như thưá»ng. ở Ä‘á»i phải thế má»›i sống được chứ!
Rồi nghiêm trang, chà ng tiếp:
- Có lẽ tại em yếu trong mình nên sinh tư lá»±. Ngưá»i em xanh thế kia, em chẳng nên nghÄ© nhiá»u. Sang hè nà y em nên Ä‘i nghỉ mát ở Äồ SÆ¡n Ãt lâu cho mạnh; há»… trong ngưá»i khá»e thì khắc hết buồn.
Thì, như đã dự định một việc xa xôi, Chi vơ vẩn đáp:
- Có lẽ em không được cái hân hạnh Ä‘i Äồ SÆ¡n vá»›i anh đâu!
Lương không hiểu, trách:
- Em cứ dùng những câu khách sáo, anh rất phiá»n.
Chi mỉm cưá»i:
- Em nói thực đấy mà !
Không có bao giá» hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau má»™t các thân máºt như váºy. Mà , thấy Chi dịu dà ng hÆ¡n trước, Lương cÅ©ng mừng thầm: chà ng tưởng như Chi đã cảm động vì tấm lòng chung thá»§y. Say sưa, chà ng đặt tay lên vai tình nhân, âu yếm há»i:
- Em, em đáng thương lắm!
Chi thở dà i:
- Anh còn đáng thương hơn!
- ChÃnh thế, hai chúng ta Ä‘á»u đáng thương cả... Em coi, tuy em chưa bằng lòng lấy anh... Anh mong rằng má»™t ngà y kia...
- Ngà y ấy xa lắm.
- Xa, Ä‘iá»u đó anh không ngại, nhưng anh vẫn vui lòng chá»... Anh mong rằng má»™t ngà y kia... Mà cà ng mong má»i bao nhiêu thì cái ngà y ấy cà ng giá trị bấy nhiêu. Má»™t tia hy vá»ng cÅ©ng đủ an á»§i anh trong những lúc anh nghÄ© đến em rồi. Nghe lá»i nói thiết tha, Chi cảm động quay mặt trông ra ngoà i cá»a sổ để che giá»t lệ ngáºp ngừng trong mà mắt. Khốn nạn! Nà ng muốn cho Lương phải chán nản nên má»›i nói dối quanh thì chà ng lại cam tâm chịu thiệt thòi? NgỠđâu chà ng lại nặng lòng yêu đến thế!
Mà Chi quả tháºt cÅ©ng đã siêu lòng! Nhưng nà ng không dám tin vì hình như tâm linh lúc nà o cÅ©ng bảo nà ng: nếu cùng Lương thà nh chồng vợ thì sẽ có sá»± chẳng là nh.
Hai ngưá»i yên lặng... Trong cái phút nặng nỠấy hai trái tim cùng tê tái: Ä‘au đớn vì hối háºn, tê tái vì tình.
Thốt nhiên Chi vui vẻ:
- Em hết buồn rồi! Từ nay em vui, vui mãi.
Chi đã quả quyết bá» Lương mà đi nên muốn trả Æ¡n chà ng. Và biết Lương chỉ muốn cho mình vui, nà ng má»›i chiá»u lòng mà gượng cưá»i, gượng nói.
Lương cÅ©ng thừa biết sá»± giả dối, nhưng nghÄ© đến cái "lịch sá»" Ä‘au đớn cá»§a tình nhân, chà ng lại động lòng thương không nỡ trách.
Là vì, bản tÃnh Ä‘a cảm, chà ng cứ bụng mình suy ra tÃnh tình kẻ khác: Nếu phải khổ sở như Chi, có lẽ chà ng không sao chịu được. Có biết đâu, tuy là thân gái mà Chi lại gân guốc hÆ¡n chà ng!
Váºy, ái tình cá»§a Lương trở nên bá»n chặt phải chăng là nhỠở sá»± Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i chà ng yêu, ái tình kèm theo lòng nhân đạo?
Lương cÅ©ng không há» nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó? Äứng lặng giá» lâu, chà ng thở ra sẽ nói:
- Äáng thương cho em! Anh yêu em quá!
Thấy bạn nói đến tiếng "yêu", thốt nhiên Chi rá»n rợn... Ngà y phải bá» chà ng mà đi thá»±c đã đến nÆ¡i rồi!
Gượng cưá»i, nà ng bảo bạn:
- Anh chưa lên bệnh viện à ?
Nghe lá»i nhắc, Lương buồn rầu đứng dáºy, vì đã lâu nay, há»… gặp tình thế khó khăn nà ng lại Ä‘uổi khéo mình Ä‘i để được ngồi má»™t mình mà tư lá»±. Thá»§ng thỉnh xuống đến chân thang, chà ng sá»±c nhá»› là quên mÅ© nên rón rén quay lên. Vừa tá»›i bá»±c thang đầu, chà ng bá»—ng sá»ng sốt vì thấy Chi gục đầu xuống giưá»ng treo cá»§a con mà khóc sụt sùi... Äá»™ng lòng, chà ng lại trở xuống để đầu trần Ä‘i lên bệnh viện.
Không biết cảm tưởng của chà ng lúc bấy giỠra sao? Mà giá Chi trông thấy chà ng bắt gặp mình khóc thì sẽ ngượng nghịu biết chừng nà o!
Nhưng khóc má»™t lúc lâu, nà ng thấy trong lòng bá»›t Ä‘au bá»›t khổ. Thằng Ân lại ngá»§ yên. Muốn được khuây khá»a nà ng bá» con nằm đó rồi rón rén xuống nhà .
Từ hôm vỠở vá»›i Lương đến nay, có lẽ lần nà y là lần đầu nà ng để ý đến cá»a nhà : trước cá»a ra và o có trồng hai cây thiên tuế mà hôm nay nà ng má»›i nhìn thấy rõ. Chi lại dạo quanh lầu thì những luồng hoa ngÅ© sắc, những mái cá» xanh non như má»›i hiện ra vá»›i mà u tươi thắm.
Tần ngần nhìn mấy bông cúc và ng rá»±c rỡ, Chi thở dà i: "Ngưá»i ta và ngưá»i đà n bà đẹp vá»›i bông hoa thá»±c cÅ©ng không ngoa. Bông cúc kia nếu không có nhị thÆ¡m ngà o ngạt thì bướm ong nà o bén mảng tá»›i? Mà giá ta là đứa vô duyên, xấu xà thì Ä‘á»i nà o Lương lại yêu ta như thế?"
Rồi nà ng lại se sẽ nói một mình:
- Chỉ có má»™t cách là trốn Ä‘i, đến ở má»™t nÆ¡i xa lạ, há»a chăng má»›i được yên thân.
Bá»—ng tiếng ai thổn thức văng vẳng lá»t và o tai ngưá»i thiếu phụ. Nà ng ngá»ng lên thì thấy ở cá»a bếp, con sen ngồi gục mặt xuống đầu gối mà khóc sụt sùi. Ngạc nhiên, Chi rón rén đến gần sẽ há»i:
- Sao chị khóc?
Con sen giáºt mình đứng dáºy, đưa tay lên lau nước mắt rồi ấp úng đáp, mặt vẫn cúi gầm:
- Da, thưa bà không?
- Kìa! Sao chị khóc? Tôi là m gì mà chị phải chối quanh?
Con sen nức nở:
- Hôm nay là ngà y giỗ thà y con... con xin phép ông cho con vỠnhưng ông không cho phép.
Nói xong nó lại nấc lên mấy tiếng nghe thá»±c thiểu não. Äá»™ng lòng, Chi há»i:
- Chị muốn vỠphải không?
Con sen vừa lau nước mắt vừa kể lể:
- Chim có tổ, ngưá»i có tông. Ngưá»i ta Ä‘i xa, ai chả nhá»› ngà y giá»— ông bà cha mẹ. Con không được vá», con cá»±c lắm.
- Nếu thế tôi cho phép chị vá».
- Nhưng con còn phải thổi cơm.
- Thằng bồi nó đâu?
- Dạ, ông con đã cho phép anh ấy vỠquê hôm qua.
Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dà i:
- ÄÆ°á»£c, chị cứ vá», sau ông có há»i tôi nói giúp cho.
Nghe lá»i nói dịu dà ng cá»§a bà chá»§, con sen Ä‘ang á»§ rÅ© bá»—ng mừng rú lên, luýnh quýnh Ä‘i xếp áo quần. Chi thấy tình cảnh đáng thương cá»§a con bé lại cà ng động lòng trắc ẩn nên căn dặn:
- Chị cứ yên lòng mà vá», không sợ gì cả! Tôi sẽ nói giúp cho.
- Vâng. Nhưng bà đã cho phép thì con chả sợ gì nữa vì ông dặn con: "mợ bảo gì mà y cũng phải nghe, dù trái ý tao cũng không được cưỡng."
Chi không ngá» Lương lại cẩn tháºn chu đáo đến thế, má»™t sượng sùng thoáng qua trong tâm hồn nà ng tiếp theo má»™t mối buồn ngây ngất. Nà ng thẫn thá» như nhá»› nhung thương tiếc.
Lúc ấy con sen đã thu xếp áo quần xong, nó rón rén đi qua mặt bà chủ, khép nép chà o:
- Con xin phép bà con vỠà !
- Vâng, mai chị ra ngay nhé!
Chi dịu dà ng đến ná»—i giữ lá»… phép vá»›i cả con sen mà không biết là quá đáng. Khi nó đã ra đến ngoà i đưá»ng, nà ng gá»i giáºt lại mà cho nó má»™t đồng bạc. Thấy cái dáng Ä‘iệu hà há»ng cá»§a má»™t cô gái quê lúc đón tiá»n, nà ng sung sướng như đã là m má»™t việc nghÄ©a.
- Giá ta cũng chất phác ngây thơ như nó.
Lòng Ãch ká»· tá»± nhiên len và o tâm trà nà ng, cÅ©ng như những ngưá»i Ä‘a cảm trà thức, Chi coi ngưá»i quê mùa là hạng ngưá»i ngây thÆ¡ sung sướng; có biết đâu rằng há» Ãt cái khổ vá» tinh thần thì phần xác phải chịu thay. Tạo hóa bao giá» cÅ©ng công bình.
Nhưng chợt mÆ¡ tưởng đến cuá»™c Ä‘á»i tư do khoáng đạt mai sau, Chi bá»—ng quên hết ná»—i ưu phiá»n. ẻo lả nà ng Ä‘i lẩn và o những luống cây, trong lòng hồi há»™p, linh hồn cÅ©ng trong sạch lâng lâng. Äến má»™t cây ngá»c lan cà nh lá rưá»m rà , nà ng kiá»…ng chân lên ngắt lấy má»™t bông trắng muốt mà gà i lên mái tóc. Cái hương thÆ¡m ngát cá»§a đóa ngá»c lan bá»—ng như gieo và o tâm hồn nà ng má»™t cảm giác say sưa, se sẽ nà ng cất tiếng liên miên hát:
"Thân em như giải lụa đà o,
Phất phơ giữa chợ biết và o tay ai?"
Nà ng nà o có thể biết cái thân mình sẽ trao gá»i cho ai được? Còn Ä‘ang thÆ¡ thẩn vá»›i câu há»i khắt khe, Chi bá»—ng nghe tiếng con khóc nên vá»™i và ng chạy lên gác như để khá»i băn khoăn vá»›i những ý tưởng viển vông.
Lúc ấy Lương vẫn đứng ở ngoà i đưá»ng, lặng ngắm ngưá»i yêu. Chà ng mÆ¡ má»™ng cho Chi là má»™t tiên nữ hái hoa, nà ng tiên váºn áo mầu lam Ä‘i trong khóm cây xanh ngắt. Mà khi bóng nà ng đã khuất, Lương cÅ©ng há»›n hở bước và o gá»i con sen.
Chi thưa:
- Sen nó trên nà y anh ạ.
Nhưng lên đến cầu thang, Lương không thấy nó đâu, chà ng chưa kịp há»i thì Chi đã vồn vã:
- Kìa anh! Anh vỠsớm thế?
Lương dịu dà ng đáp:
- Năm giỠrồi mà em còn bảo sớm! Bây giỠanh có một ông bạn giúp việc nên cũng được thư thả hơn.
- Thế à ? Phải đấy, anh nên tÄ©nh dưỡng cho khá»e vì độ nà y anh xanh lắm.
Lần nà y là lần thứ nhất Chi để ý đến sức khá»e cá»§a tình nhân. Lần nà y là lần đầu nà ng nghÄ© đến công việc cá»§a chà ng. Mà nghe lá»i nói dịu dà ng, âu yếm cá»§a nà ng, Lương cÅ©ng thấy trong lòng khoan khoái.
Lương sung sướng quá nên nóng bừng hai má, muốn che sá»± sượng sùng chà ng há»i lại:
- Con sen nó đâu?
- Em cho nó vá» quê rồi. Anh nhẫn tâm quá. Ai lại nhà nó có k� mà không cho nó vá»!
Lương nhìn Chi, âu yếm:
- Nếu nó vỠthì ai hầu hạ em? Nhưng thôi, anh chỉ định bắt nó ẵm thằng Ân để chúng mình đi ăn cơm trên hiệu đấy thôi. Mà nguy quá! Là m thế nà o mà đi ăn cơm được? Chả nhẽ lại mang cả thằng Ân đi?
Chi cưá»i thân máºt đáp:
- Thôi được, để em thay con sen thổi cÆ¡m ăn ở nhà cho. Anh tưởng em không biết nấu nướng đấy hẳn! Äi táºp sá»± con sen mãi đây!
Lương cưá»i vang nói đùa:
- Lương dễ chịu kém Chi đấy hẳn: tay kiện tướng trong nghỠbồi bếp đây.
Rồi chà ng lại bà n thêm:
- ừ phải đấy, chúng ta là m lấy mà ăn mới sướng...
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:19 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương IX
Từ trước đến nay, công việc bếp nước, Lương Ä‘á»u giao cả cho ngưá»i nhà , chẳng bao giỠđể ý tá»›i, mà Chi, tuy đến đã ở non ná»a năm trá»i cÅ©ng không lúc nà o ngó đến bếp. Thế mà nay nà ng lại là m việc ná»™i trợ, lẽ nà o nà ng lại không hồi há»™p, hồi há»™p như cáºu há»c trò sắp Ä‘i thi. Còn Lương, tuy đứng bên ngưá»i bạn gái dịu dà ng, trong lòng cÅ©ng chứa chan hạnh phúc, tưởng như Chi đã là vợ chà ng.
Lúc cá»§i đã bùng bùng cháy. Lương đứng lùi lại mấy bước để ngắm ngá»n lá»a mà chÃnh tay chà ng nhóm lên, trong lòng vui sướng như cáºu bé chÆ¡i đèn trung thu.
- Äấy em coi, anh cÅ©ng thạo lắm chứ! Nà o, bây giá» ta Ä‘i lấy gạo.
Äứng tá»±a lưng và o chiếc bà n gần bếp lá»a, Chi nghe nói, mỉm cưá»i, rồi nghe Lương lẩm bẩm: "không biết gạo chúng nó để ở đâu nữa", nà ng lại nói đùa:
- Chết tháºt! Việc gì cÅ©ng bá» phóng sinh phóng địa cho ngưá»i nhà , nó moi mất má» cÅ©ng chẳng biết!
Lương tá»§m tỉm cưá»i:
- Kệ, chả là m gì cái vặt ấy. Má»›i lại, em cÅ©ng tệ lắm kia, chẳng Ä‘oái hoà i gì đến việc nhà cá»a. Chả nhẽ anh lại đóng vai ông ná»™i trợ hay sao?
Một lúc sau, chà ng bưng cả rá gạo ở buồng ra đến chỗ máy nước để vo. Chi thương hại bảo:
- Thôi để đấy em là m cho!
Lương vui vẻ đáp:
- ÄÆ°á»£c! Dân si cút thế nà y là thưá»ng!
Chi ngá»› ngẩn há»i:
- Si cút là thế nà o?
- Là hướng đạo sinh. Em không thấy ngưá»i hướng đạo sinh bao giỠư?
- Hình như có má»™t lần; có phải những ngưá»i ăn mặc lối nhà binh, quần đùi, áo sÆ¡ mi trÆ¡n, mÅ© lối nhà đoan không anh?
- ChÃnh thế.
Chi cưá»i, chế nhạo:
- Há» Ä‘eo túi, mang gáºy, trông như những anh Ä‘i chá»c ếch, đến buồn cưá»i. Vai thì Ä‘eo những miếng vải xanh đỠlòe loẹt trông lạ mắt quá!
Lương cÅ©ng phì cưá»i:
- Thoạt trông thì tưởng há» là những ngưá»i nghịch ngợm, trÆ¡ trẽn; nhưng thá»±c ra trong Ä‘oà n, luáºt lệ rất nghiêm. Chá»§ nghÄ©a hướng đạo rất cao xa, anh rất mến.
Nói xong, Lương Ä‘á»c 10 Ä‘iá»u luáºt hướng đạo cho Chi nghe; rồi lại nói đén cách tổ chức Ä‘oà n, cách chà o, cách nháºn nhau và việc thá»§ công v.v... Chà ng cÅ©ng không quên ca tụng thú vui chÆ¡i khoáng đạt cá»§a anh em hướng đạo. Sau hết chà ng kết luáºn: nói tóm lại chá»§ nghÄ©a hướng đạo cốt để luyện cho anh em thiếu niên thà nh ngưá»i hà o hiệp, quân tá», có trà phấn đấu và , dù lâm trong cảnh nghèo cÅ©ng vẫn vui vẻ mà sống, sống để là m việc nghÄ©a, vì váºy, ai đã được Ä‘eo dấu hiệu hướng đạo cÅ©ng Ä‘á»u phải tuyên thệ. Lúc tuyên thệ là lúc long trá»ng nhất trong Ä‘á»i ngưá»i hướng đạo.
Nà y, em thá» tưởng tượng xem: đứng trước hương trầm nghi ngút, dưới bóng quốc kỳ, anh em đứng im phăng phắc, má»™t hướng đạo sinh thá»: "Tôi xin má»™t lòng Ä‘em danh dá»± ra hứa rằng: phải trung thà nh vá»›i tổ quốc, giúp đỡ má»i ngưá»i và tuân theo luáºt Hướng đạo", cảnh ấy, ai là không cảm động. Má»™t lá»i đã hứa là ghi ngay và o óc không bao giá» quên...
Nói đến đây, Lương rim rim cặp mắt mÆ¡ má»™ng như sống trong cuá»™c Ä‘á»i ký vãng. Hồi lâu chà ng lại ngáºm ngùi:
- Tiếc rằng ngà y nay anh không được dãi nắng, dầu sương như trước vì công việc bá» bá»™n quá. Nhưng anh vẫn thá» chá»§ nghÄ©a cao thâm ấy trong tâm trÃ. Bây giá» nghÄ© đến những lúc năm bảy anh em đóng trại trên đồi, dưới ánh trăng, thỉnh thoảng lại cùng nhau cất tiếng hát bà i ca vui vẻ mà tiếc, mà thèm...
Giá»ng chà ng nói êm ái, nhẹ nhà ng quá, khiến Chi cÅ©ng phải cảm động và sá»±c tỉnh giấc mÆ¡. Cái thái độ khiêm nhưá»ng, quân tá» cá»§a Lương mà bấy nay nà ng cho là nịnh ná»t giả dối ngỠđâu lại là bản tÃnh cá»§a ngưá»i Hướng đạo!
Bâng khuâng, nà ng sẽ há»i:
- Anh Tuấn cÅ©ng váºy phải không?
- ChÃnh thế! Hai anh em cùng yêu chá»§ nghÄ©a ấy cả. Nhưng sao em biết?
- Vì em thấy anh Tuấn cũng quân tỠnhư anh.
Lương nghe Chi nói, trong lòng há»›n hở như cáºu há»c trò được thầy giáo ban khen, chà ng mỉm cưá»i để cảm Æ¡n bạn rồi vui vẻ cúi xuống rá gạo lúi húi vo. Má»™t lúc sau chà ng đã bưng và o trong bếp mà há»i bạn thứ giá»ng khôi hà i:
- Giá»i không?
Chi nhách mép cưá»i, sẽ đáp:
- Khá lắm, nhưng anh chỉ là má»™t nhà tà i tá».
Thấy Lương không hiểu, nhớn nhác trông mình, nà ng lại nói thêm:
- NghÄ©a là anh chưa phải là tay thiện nghệ. Cứ xem cái ống tay sÆ¡ mi đẫm những nước như thế kia cÅ©ng đủ biết anh còn vụng lắm. Mà sao anh lại Ä‘ong nhiá»u gạo thế? Mấy bÆ¡?
- Ba
- Khổ! Có hai ngưá»i ăn mà đong những ba bÆ¡ gạo!
Lương bẽn lẽn:
- Bá» bá»›t ra váºy.
Tra gạo và o nồi xong, Lương đứng dá»±a lưng và o cá»a bếp, vẻ mặt đăm đăm như có ý tá»± phụ. Còn Chi, đứng bên bếp lá»a cÅ©ng lặng thinh như suy nghÄ©, mÆ¡ mà ng. Nà ng tá»± nhá»§: "Ngưá»i ta gặp, Ä‘á»u là những nhân váºt kỳ khôi, đáng kÃnh. Nhưng sao ta lại không yêu được? Có phải vì...
Nà ng lại nghÄ© đến Tú nên nghẹn ngà o, rưng rưng muốn khóc. Phải, chỉ vì nà ng đã yêu Tú nên không thể nà o yêu Lương được. Tiếng cá»§i lách tách reo vui, lại như rá»§ nà ng và o cõi má»™ng tà n. Chi như sống trong cuá»™c Ä‘á»i lạ lùng má»›i mẻ.
- Em nghÄ© gì váºy?
- Không...
Hai má Chi lúc ấy đỠhồng hồng. Lương mê mải nhìn không chớp mắt. Là m cho nà ng phải ngượng nghịu quay đi, nói lảng:
- Anh gá»t khoai Ä‘i.
Lương không biết là Chi giữ gìn ý tứ và nà ng chỉ coi mình như bạn nên cà ng thêm vì nể. Chà ng nghÄ© thầm: ngưá»i có lương tâm, có giáo dục má»›i biết giữ ý tứ như thế, ta cÅ©ng chẳng nên oán trách là m gì.
Nhưng không chịu được sá»± yên lặng, chà ng vừa gá»t khoai vừa nói:
- Äá»™ anh Ä‘i há»c, những ngà y nghỉ thưá»ng Ä‘i hạ trại ở trên đồi, núi ở bên Bắc Ninh thá»±c là sung sướng. Äi nắng lắm, ngưá»i Ä‘en như thui, có đêm ngá»§ giữa trá»i, sợ kẻ cướp phải lần nhau thức như lÃnh canh thà nh.
Ngừng một lát, chà ng lại mơ mộng tiếp:
- Những khi đêm khuya thanh vắng mà được ngồi trên đỉnh núi ngắm trăng và nghe tiếng thông reo... trá»i! Còn gì thú hÆ¡n. Lúc ấy thá»±c anh đã biến thà nh má»™t nhà thi sÄ©, dan dÃu vá»›i gió trăng như tình nhân.
Chi cưá»i:
- Anh là tình nhân của gió trăng thì có lẽ không yêu ai nữa nhỉ?
- ChÃnh thế, ngà y ấy anh con biết ái tình là cái gì? Hai tiếng ái tình mà ngưá»i ta thưá»ng nhắc Ä‘i nhắc lại, anh nghe nó nhạt nhẽo, vô vị quá chừng. Xin thú thá»±c vá»›i em: anh trước vốn là ngưá»i ác cảm vá»›i đà n bà ... anh chỉ yêu sá»± sống tá»± do khoáng đãng, nà o ngá»...
- Nà o ngỠanh đã khổ sở vì Lan, lại đau đớn vì... em...
Lương nghe Chi Ä‘á»c đến tên ngưá»i vợ khuất, bá»—ng bồi hồi cảm động.
Nhưng thấy tình nhân vui vẻ, chà ng cố mỉm cưá»i sung sướng:
- Phải, má»™ng tưởng bao giá» cÅ©ng xa sá»± thá»±c. Äá»™ ấy anh nhiá»u hy vá»ng lắm, anh định khi đã đỗ docteur anh sẽ váºn y phục hướng đạo mà đi phiêu lưu... Ä‘i đến đâu chữa bệnh cho ngưá»i đến đấy. Khốn thay! Trá»i nà o có cho ta được toại nguyện; ý mình thì thế, nhưng còn gánh nặng gia đình...
Vì thế, anh đà nh coi sá»± phiêu lưu là cái lý tưởng... cÅ©ng như nhà văn sÄ© B. de Saint Pierre muốn sống cùng vợ hiá»n con thÆ¡ ở má»™t nÆ¡i xa nhân loại...
Giá»ng Lương nói dịu dà ng, cảm động, khiến Chi như sống trong cảnh mÆ¡ mà ng. Ngáºm ngùi, nà ng nói:
- Em thì em có thá»±c tế hÆ¡n. Em chỉ muốn lấy má»™t ngưá»i chồng xứng đáng để gây dá»±ng cho đứa em thÆ¡. Nếu em gặp anh trong mấy năm vá» trước thì...
- Bây giỠđã muá»™n quá rồi hay sao? Anh vá»›i Chi lại không láºp được gia đình như ý muốn ư?
Chi đáp, giá»ng đầy nước mắt:
- Muộn rồi!
- Sao váºy em? Vì lẽ gì?
- Em cũng không hiểu.
Tình thế cá»§a hai ngưá»i đã đến chá»— khó khăn. May sao lúc ấy nồi cÆ¡m sá»§i là m cho cái vung báºt lên, nước nóng bắn và o tay Chi khiến nà ng giáºt mình quay lại. Trong khi nà ng ghế cÆ¡m, Lương cÅ©ng muốn đánh trống lảng, nên vá»™i và ng chạy lên nhà lấy và i thứ đồ ăn mang xuống.
CÆ¡m sắp xong, trá»i vừa tối.
Lẽ tất nhiên là bữa cơm ấy Lương ăn rất ngon vì tay là m lấy mà ăn thì dù nhạt, mặn, cũng phải khen là ngon.
Lương vui vẻ quá, chà ng luôn luôn nâng cốc má»i Chi. Nể lòng, Chi cÅ©ng uống hết gần má»™t cốc.
CÅ©ng vì cốc rượu ấy mà nhân cách cá»§a Lương cà ng thêm rõ rệt. Chi ăn xong bá»—ng thấy mắt hoa, đầu váng, nên gục đầu xuống bà n như ngá»§ thiếp Ä‘i. Lương phải bế nà ng lên giưá»ng trên gác.
Lúc chà ng ôm ngưá»i bạn gái trên tay thì hình như có cái mãnh lá»±c gì nó cám dá»— chà ng. Toà n thân chà ng lúc ấy rá»n rợn hình như cái hÆ¡i mát mẻ cá»§a tình nhân đã truyá»n và o các giây thần kinh, mạch máu. Như say sưa lạc thú, Lương nâng niu nà ng như hòn ngá»c quý và muốn ẵm nà ng mãi trên tay.
Äặt nà ng xuống đệm, chà ng tiếc thương, như đánh mất váºt gì yêu quÃ.
Rồi ngó tình nhân...(1) chà ng ham muốn say sưa...............................(2)
Nhưng...(3) chà ng bá»—ng nghe thấy tiếng gá»i cá»§a lương tâm: "Không! Mi không nên thế. Mi phải nghÄ© đến danh dá»± ngưá»i hướng đạo..."
Như đứa trẻ ăn vụng nghe tiếng ngưá»i quát mắng, Lương vùng chạy xuống dưới nhà mở cá»a ra sân. Là n gió đêm mát mẻ phút chốc dáºp tắt ngá»n lá»a lòng, chà ng thở dà i, ngước mắt nhìn mảnh trăng Ä‘ang bị bóng mây che...
Thế mà Chi vẫn ngá»§ mê, không biết lòng cao thượng cá»§a chà ng sao? Không! Chi vẫn biết. Chi có say rượu đâu. Chi định thá» lòng bạn: nếu Lương mắc mưu, nà ng sẽ mắng cho má»™t tráºn rồi mẹ con mang nhau Ä‘i...
Lúc chà ng bồng, lòng Chi thá»±c như nung như nấu, mà lúc chà ng bá» xuống, Chi tưởng như Ä‘á»i mình đến đây là hết, các giây thần kinh cÅ©ng như tê liệt khiến nà ng không sao cỠđộng được.
NghÄ© lan man, Chi tá»± cho là dại dá»™t, vì nếu Lương dùng cưá»ng lá»±c thì sẽ ra sao?...
_________________________
(1) BỠ7 chữ. (2) BỠ10 giòng. (3) bỠ6 chữ.
Má»™t giá» sau, không biết nghÄ© thế nà o, Chi lại tung chăn trở dáºy rón rén xuống dưới nhà . Äèn vẫn chưa tắt. Nà ng sẽ mở cá»a sau sang phòng khách thì má»™t cảnh thương tâm bá»—ng khiến nà ng cảm động: trên ghế xÃch Ä‘u, Lương đắp áo phá»§ ngoà i nằm ngá»§, hai chân gác lên má»™t cái ghế mây, trông có vẻ Ä‘au đớn khổ sở như má»™t ngưá»i ăn năn tá»™i lá»—i.
Chi cảm động quá, nà ng không thể đà nh lòng đứng ngắm cảnh thương tâm.
Ra đứng trên bao lÆ¡n nhìn ra ngoà i, Chi thở dà i tá»± nhá»§: "Trá»i Æ¡i! Anh đối vá»›i em như váºy, em còn thể nà o lãnh đạm được vá»›i anh!"
Äáp lại lá»i than thở, trong bầu không khà tÄ©nh mịch lúc đêm khuya như có tiếng văng vẳng gá»i nà ng: ‘"Äi! Ta phải Ä‘i".
Tà i sản của conanbmt
03-09-2008, 05:20 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ hai
Chương X
Lương thơ thẩn một mình trong buồng Chi...
Chà ng nhá»› thương Chi đến ná»—i tÃnh vốn vui cưá»i hoạt động mà cÅ©ng buồn má»™t cách sâu xa, lặng lẽ, tâm hồn hình như đượm những ý tưởng chán Ä‘á»i. Chà ng có ngỠđâu vừa má»›i đêm qua Chi yêu mình má»™t cách nồng nà n, tha thiết thế mà nay lại nỡ bá» ra Ä‘i.
Trong ba giá» gần gụi tình nhân, chà ng như sống trong má»™t cảnh gia đình đầy lạc thú, trong cảnh thần tiên... Chà ng sung sướng đến ná»—i suốt đêm không ngá»§. Nay chà ng tìm đâu cho thấy bóng ngưá»i yêu dấu? Có há»a chăng còn chút hương vị mÆ¡ mà ng.
Bức thư từ biệt cầm tay, chà ng Ä‘á»c không biết bao nhiêu báºn mà chẳng nhá»› được rõ rệt những dòng Chi viết, ngáºm ngùi, chà ng lại dừng chân, giÆ¡ lên Ä‘á»c lại:
Anh LÆ¯Æ NG
Em phải cùng anh ly biệt thá»±c cÅ©ng là má»™t sá»± Ä‘au đớn cho em. Anh Æ¡i! Chỉ vì anh có lòng quân tá», đại lượng, nên em không thể nà o ở lại được nữa, anh có biết không?
Em phải vá»™i và ng ra Ä‘i là vì nếu rốn lại hai ba ngà y nữa thì em sẽ khổ sở vì anh, em không thể nà o vương vÃt vá»›i chữ tình được nữa.
Lá»i em nói vá»›i anh: "Sá»± hôn nhân đối vá»›i em bây giá» là má»™t đám tang sầu thảm" đã ghi và o lòng em bằng thứ má»±c không bao giá» phai. Khổ quá anh ạ! Em thù, em ghét anh mà rút cục em phải thương, phải sợ, phải... yêu anh thì anh thá» tưởng tượng xem anh tốt là chừng nà o!
Nhưng em chỉ yêu anh được đến thế thôi, nếu em bước quá má»™t bước nữa thì em sẽ sa và o vá»±c thẳm. Sao váºy? Em cÅ©ng không thể trả lá»i được. Duy tâm linh em hình như lúc nà o cÅ©ng như thầm "Nếu thế thì mà y sẽ khổ sở, ân háºn suốt Ä‘á»i!"
Em Ä‘i đâu? Anh cÅ©ng chẳng nên dò xét là m gì. Từ nay chúng ta má»—i ngưá»i má»™t ngả không bao giá» còn gặp nhau.
Bao nhiêu quần áo và đồ nữ trang anh sắm cho em xin trả lại. Số tiá»n ba trăm đồng anh cho, em lấy mang Ä‘i và để lại cho anh đôi hoa kim cương vá»›i các đồ nữ trang lặt vặt, những di tÃch cá»§a me em, anh bán Ä‘i cÅ©ng được ngang số tiá»n em lấy.
Thôi anh quên em Ä‘i nhé! Quên Ä‘i mà tha thứ cho tÃnh trẻ con cá»§a đứa em khốn khổ nó đã trêu cợt anh trong bấy nhiêu lâu. Xưa kia anh đã tha thứ cho em thì bây giá» chắc anh cÅ©ng không nỡ khinh em. Anh nên coi sá»± chung đụng cá»§a hai ta là má»™t thiên tiểu thuyết khôi hà i vô lý và mỉm cưá»i má»—i khi anh nghÄ© tá»›i em.
Ngưá»i bạn khốn khổ cá»§a anh
CHI
Äá»c xong bức thư chà ng cÅ©ng chỉ nhá»› được mang máng nên thẫn thá» tá»± nhá»§: "Vì sao em lại bá» Ä‘i? Vô lý quá, vì ta tốt mà không dám ở vá»›i ta nữa! Vô lý thá»±c!".
Rồi chà ng cưá»i nụ lẩm bẩm nói má»™t mình: "Chi nói phải! Ta nên coi ái tình cá»§a ta vá»›i nà ng là thiên tiểu thuyết khôi hà i Ä‘au đớn. ừ mà nếu cô em đã chẳng ân tình gì nữa thì ta còn lưu luyến là m gì!".
Nhưng nà o có thế được! Câu nói ngá»™ nghÄ©nh cá»§a ngưá»i bạn gái kỳ khôi chỉ là m cho chà ng vui trong chốc lát rồi bá»—ng đâu má»™t mối buồn tê tái kéo đến chiếm Ä‘oạt tâm hồn...
Suốt buổi sáng hôm ấy Lương chỉ quanh quẩn trong buồng, lục soát hết hòm rương lại đến quần áo như để tìm lấy chút dư hương cá»§a ngưá»i bạn gái...
Äến bữa cÆ¡m chà ng lại nhá»› thương Chi hÆ¡n nữa. Cái dáng Ä‘iệu uể oải, dịu dà ng cá»§a nà ng lúc sá»›i cÆ¡m và lấy đồ ăn lại hiện ra trong tư tưởng, khiến chà ng lại nhá»› tá»›i những giây phút êm ái mà lặng nhìn chiếc ghế mây trÆ¡ trá»i.
Ä‚n xong, chà ng lại quanh quẩn ở trên gác vá»›i sá»± nhá»› thương. Rồi chạnh tưởng đến buổi gặp gỡ đầu tiên, chà ng bá»—ng nghÄ© đến Tuấn, ngưá»i bạn thân yêu mà đã mấy tháng nay vì mê mải vá»›i Chi, chà ng không há» giáp mặt. Buồn rầu, chà ng xuống nhà bảo tà i Năm đánh xe sang Bắc.
Sang đến nÆ¡i, Tuấn đã Ä‘i dạy há»c, buổi chiá»u. Yến Ä‘ang phÆ¡i quần áo ở sân thấy Lương và o, cất tiếng vui vẻ:
- Kìa anh Lương! Lâu nay anh báºn gì mà không thèm bén mảng đến nhà em?
Lá»i Yến há»i, lại nhắc Lương nghÄ© đến câu nói dịu dà ng cá»§a ngưá»i yêu: "Trá»i mưa gió thế nà y mà ông cÅ©ng chịu khó sang".
Bá»±c mình, chà ng lặng lẽ Ä‘i vòng ra sau nhà . Äây là cái cá»a sổ trước Chi vẫn ngồi thêu, chiếc khung không vải, lụa vẫn còn nguyên chá»— cÅ©. Nhưng vắng bóng ngưá»i xưa.
Ngáºm ngùi, chà ng thong thả và o trong nhà , uể oải nằm xuống ghế xÃch Ä‘u, nhắm nghiá»n hai mắt lại. Má»™t lúc sau chà ng thiu thiu ngá»§...
Tiếng ai nói xao xác bá»—ng đánh thức chà ng. Mở mắt ra trông thấy anh em Tuấn đứng bên, chà ng thở mạnh má»™t cái rồi vùng trá»—i dáºy đưa tay ra bắt tay bạn. Tuấn mỉm cưá»i:
- Anh mới sang chơi?
Lương vừa bóp đầu vừa nói:
- Mệt quá! Mới vỠđấy à ?
- Vâng, vừa vỠxong. Nhưng sao anh không cho chị sang chơi?
Cho là bạn định mỉa mai, Lương chỉ tá»§m tỉm cưá»i không đáp.
Tuấn trách:
- Tệ quá! Ba bốn tháng nay không thèm sang chơi.
Lương cau có gắt:
- ừ thì tệ, nhưng sao anh cÅ©ng chẳng thèm bén mảng đến nhà ngưá»i ta?
Thấy hai ngưá»i cáu kỉnh vá»›i nhau, Yến chế nhạo:
- Các anh là m như những ngưá»i thù địch. Bạn bè gặp nhau có lẽ như thế má»›i gá»i là tay bắt mặt mừng.
Tuấn cắn môi nhịn cưá»i:
- Chi đâu?
Lương thở ra đáp:
- Äi rồi!
Tuấn quay nhìn ra cá»a sổ ngÆ¡ ngẩn tiếc thương và lẩm bẩm nói má»™t mình: "Äi! sao lại Ä‘i?".
Chà ng há»i duyên cá»› thì Lương móc túi lấy bức thư từ biệt ra đưa mà phà n nà n:
- Tôi cũng mong rằng một ngà y kia Chi sẽ yêu tôi, ai ngỠlại gan góc thế!
Tuấn Ä‘á»c xong cÅ©ng thẫn thá» há»i:
- Thế ra từ ngà y ấy...(1)
Lương cố lấy giá»ng bông đùa:
...(2) Bá» ngoà i tuy đã... mà bá» trong vẫn chăn đơn gối chiếc như thưá»ng!
Nói xong, Lương bưng mặt vá» khóc là m cho Yến phải lăn ra cưá»i ngặt nghẽo. Nhưng không để ý đến sá»± pha trò cá»§a bạn, Tuấn thở ra, nói má»™t mình: "Sá»± Ä‘á»i thá»±c
_________________________
(1) BỠ4 chữ - (2) BỠ4 chữ
khó hiểu. Việc xảy ra bao giá» cÅ©ng khác ý định cá»§a ta nhiá»u!". Rồi chà ng chép miệng nói vá»›i Lương:
- Thôi, chúng ta cÅ©ng nên theo lá»i Chi mà coi ái tình là má»™t thiên tiểu thuyết khôi hà i Ä‘au đớn. Phải đấy! ta nên mỉm cưá»i khi ta nghÄ© đến ngưá»i yêu tuyệt vá»ng. Quên Ä‘i! Phải quên!
Lương ngáºm ngùi:
- ừ! Quên! Anh an á»§i tôi là m gì cho thêm phiá»n. Anh còn nhá»› năm xưa anh đã tốn bao nhiêu nước mắt...?
- Thôi xin, đừng nhắc lại chuyện xưa là m gì nữa? Bây giá» mình đã lá»›n têu đầu chứ còn bé bá»ng gì. Tôi thì khác, tôi đã thá» không lấy vợ, cam sống không cảm không tình. Còn anh vẫn hy vá»ng, má»™t ngà y kia, dù ngà y đó chỉ là má»™ng tưởng - anh sẽ tìm thấy Chi, Chi sẽ yêu anh. Äối vá»›i tôi cái hy vá»ng ấy cÅ©ng đủ an á»§i tôi suốt Ä‘á»i...
- Phải đấy! Phải đấy! Äệ xin nghe lá»i huynh.
Lấy nụ cưá»i để che sá»± Ä‘au đớn vẫn là tÃnh thông thưá»ng cá»§a Lương. Chà ng nói bông lÆ¡n vui vẻ như không chút báºn lòng đến việc chia phôi, nhưng kỳ thá»±c vẫn ngấm ngầm Ä‘au khổ.
Ná»a đêm hôm ấy, chà ng nằm dà i trong đống chăn gối cá»§a tình nhân, trằn trá»c không sao ngá»§ được. Hình ảnh Chi cứ luôn hiện ra trước mặt, khi buồn bã, lúc mÆ¡ mà ng - mà cái tiếng ru con "ợi Æ¡i Æ¡i" êm ái hình như văng vẳng bên tai.
Tà i sản của conanbmt