02-06-2009, 03:47 AM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
Chiếc phong cầm trong nhà thá» cổ - Äoà n Thạch Biá»n
Chiếc phong cầm trong nhà thỠcổ
Äoà n Thạch Biá»n
NÆ¡i tôi ở trá» gần má»™t nhà thá». Má»—i buổi chiá»u, sau khi ăn cÆ¡m xong, tôi thưá»ng ngồi ở ghế xÃch Ä‘u trước hiên nhà , nhìn thiên hạ Ä‘i lá»… và chỠđợi tiếng chuông vang lên báo hiệu buổi lá»… tối bắt đầu. Không hiểu sao tiếng chuông kia quyến rÅ© tôi rất nhiá»u. Như con chó cá»§a Pavlov đã có phản ứng ứa nước miếng má»—i khi nghe tiếng chuông rung dù không có miếng thịt trước mặt, tâm hồn tôi cÅ©ng có phản ứng khát khao mãnh liệt má»™t đức tin má»—i khi nghe chuông nhà thỠđổ, dù tôi không phải là má»™t tÃn đồ Thiên Chúa giáo.
Buổi chiá»u nay trá»i quá nóng. Bữa ăn chiá»u xong đã lâu. Ngồi đợi mãi vẫn chẳng thấy các con chiên Ä‘i lá»… và cÅ©ng chẳng nghe tiếng chuông đổ, tôi uể oải Ä‘i ra biển hóng gió. Con đưá»ng dẫn ra biển phải Ä‘i vòng phÃa sau nhà thá» và ngang qua những dãy nhà lá chất đầy những chiếc rổ nhỠđược ngưá»i lá»›n, trẻ em Ä‘ua nhau Ä‘an, để bán cho các nhà thầu buôn cá hấp Ä‘em lên các tỉnh ở miá»n cao nguyên. Vượt qua má»™t cồn cát đầy những cây xương rồng hoa nở đỠối, tôi đối diện ngay vá»›i mặt biển xanh thẩm. Lẫn trong ngá»n gió mát từ ngoà i khÆ¡i thổi và o, thỉnh thoảng có mùi tanh nồng cá»§a những con cá óc nóc nằm chết trên bá» gần mé nước. Tôi tiếp tục Ä‘i bá»™ thẳng xuống nÆ¡i có miếu thá» cá ông, nÆ¡i đó không khà trong là nh hÆ¡n, vì xa khu dân chà i đông đúc.
Trên bãi cát phẳng mịn có nhiá»u chiếc ghe được kéo lên nằm chá» con nước. Tôi đến ngồi trên má»™t lưng ghe Ä‘en bóng, che gió châm thuốc hút, rồi nhìn chăm chăm mặt biển êm. Tôi thầm mong mình sẽ gặp con K. như nhà văn à Dino Buzzati đã mô tả. Theo truyá»n thuyết, con K. là má»™t loà i quái váºt sống ở biển, nó luôn luôn sát hại kẻ nà o đã lỡ nhìn thấy đó, dù cho kẻ đó có tìm má»i cách để chạy trốn. Tôi tưởng tượng con K. có đôi mắt tháºt lá»›n (tôi luôn luôn thÃch những đôi mắt lá»›n) và rồi chúng tôi sẽ im lặng nhìn nhau trong suốt đêm nay. Phải có má»™t cái gì theo Ä‘uổi mình suốt Ä‘á»i dù là kẻ thù (như con K.) tôi thấy Ä‘á»i sống cÅ©ng đỡ tẻ nhạt.
- Chị xem ông kia tức cưá»i không?
- Um, để ngưá»i ta ngồi suy nghÄ©.
Chắc tôi không quay lại nếu tôi không nghe tiếng "Um" lạ tai đó. Có hai chị em gái Ä‘ang Ä‘i vòng phÃa sau chiếc ghe tôi Ä‘ang ngồi. Tôi cưá»i há»i cô em nhá»:
- Trông tôi tức cưá»i lắm sao?
Cô nhỠgiơ tay chỉ.
- Tóc ông bay trông giống như con gái.
Cô chị cú lên đầu em nhỠrồi nhìn tôi.
- Nó liếng lắm, xin ông đừng chấp.
Lúc nà y tôi má»›i nháºn ra cô chị chÃnh là ngưá»i thưá»ng mặc áo dà i trắng Ä‘i lá»… ngang qua chá»— tôi ăn cÆ¡m. Em là má»™t con chiên ngoan đạo và tôi thưá»ng nói vá»›i bạn bè: trông khuôn mặt dịu hiá»n cá»§a em, chắc lá»›n lên em phải Ä‘i tu, vì Ä‘á»i sống trần tục nà y không có chá»— nà o dung chứa khuôn mặt đó mà không là m nó hư há»ng Ä‘i. Tôi há»i cô chị:
- Chiá»u nay em không Ä‘i nhà thá»?
- Dạ em đã Ä‘i lá»… buổi sáng. Ông thưá»ng Ä‘i chầu buổi chiá»u?
- Không. Tôi thưá»ng thấy em Ä‘i ngang qua nÆ¡i tôi ở trá».
- Váºy ông là ngưá»i ở xa đến đây?
- Phải.
- NÆ¡i đây buồn quá trá»i, ông đến đây là m gì?
- Tôi đến để "bắt ốc hái rau" sống qua ngà y.
- "Bắt ốc hái rau", nghá» gì kỳ váºy?
- Tôi cÅ©ng không hiểu nữa. Má»™t ông bạn ngưá»i Huế nói việc là m cá»§a tôi như váºy và tôi cÅ©ng chỉ biết váºy. Có lẽ ông ấy muốn ám chỉ việc là m cá»§a tôi rất nhà n và chẳng kiếm được bao nhiêu tiá»n.
Cô bé cưá»i :
- Là m công việc nhà n tháºt khá»e. Em cÅ©ng mong được Ä‘i "bắt ốc hái rau" như ông.
Tôi lắc đầu cưá»i.
- Chẳng khá»e gì đâu. Ãói lắm!
Những nụ cưá»i đã giúp chúng tôi nói chuyện vá»›i nhau cởi mở hÆ¡n. Cô bé há»i tôi đã thấy thÃch quáºn lỵ nhá» bé nà y chưa. Tôi nói: "Ngưá»i ở đây nhiá»u tình nghÄ©a lắm!" Em nói: "Ông định "má»c rá»…" luôn ở đây không?". Tôi cưá»i đáp: "Nếu nhà em còn đất, tôi sẵn sà ng "má»c rá»…" ở đó". Cô bé vá»™i cúi đầu, tóc xõa che lấp khuôn mặt. Má»™t lúc sau ngẩng mặt lên, em há»i lảng sang chuyện khác.
- Khi nãy gặp ông, em thấy ông nhìn chăm chăm như muốn tìm kiếm cái gì ở biển váºy?
Tôi không biết nói vá»›i em tôi đã tìm kiếm cái gì. Tôi chẳng thể nói ra ý định muốn gặp con K. kỳ quặc. Nhưng sợ hết chuyện nói, cô bé sẽ đòi Ä‘i vá», nên tôi đã bịa ra tôi đã đánh rÆ¡i má»™t váºt quà giá xuống biển và tôi tin biển sẽ Ä‘em trả lại tôi. Nghe xong câu chuyện, cô bé ngạc nhiên há»i:
- Ông đánh rÆ¡i cái gì váºy?
Tôi đáp gá»n lá»n.
- ̇ȩc tin.
Cô bé trố mắt nhìn tôi.
- Ngưá»i ta có thể tìm thấy "đức tin" ở biển?
- Chứ em nói tôi phải tìm ở đâu bây gi�
- Theo em, ông chỉ có thể tìm thấy ở nhà thá».
- Chắc không?
- Chắc chắn. Ông cứ đến nhà thỠrồi ông sẽ tìm thấy đức tin.
- Váºy ngay chiá»u mai tôi sẽ đến nhà thá» dù cho tôi là má»™t ngưá»i ngoại đạo.
- Chúa Æ¡i! Ông là ngưá»i ngoại đạo?
- Váºy chắc tôi không thể tìm thấy đức tin ở nhà thá» phải không?
Cô bé nhÃu mà y suy nghÄ© má»™t lát, rồi đáp:
- Chúa đã dạy "Hãy tìm sẽ thấy". Ông cứ đến nhà thá» Ä‘i. Bây giá» trá»i tối rồi, em xin phép ông dẫn em nhá» vá» kẻo ba má trông.
Hai chị em cô bé cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa có dốc cát cao để và o phố. Dốc cát đầy những bụi xương rồng ráºm rạp che khuất cô em và tôi chỉ nhìn thấy đôi vai cá»§a cô chị nhô lên in rõ trên bầu trá»i tÃm hồng. Trước khi em xuống dốc, tôi thấy em quay lại nhìn vá» phÃa tôi. Ãôi mắt em Ä‘en, mở lá»›n và mặc dù cách má»™t khoảng xa, tôi vẫn tin mình đã tìm thấy đôi mắt kia khẽ chá»›p.
Ngay buổi chiá»u hôm sau tôi Ä‘i đến nhà thá». Ãây là má»™t nhà thá» cổ có mà u vôi trắng, nhưng từ lâu lá»›p vôi chưa được quét lại nên biến thà nh mà u xám nhạt. Trên gác chuông cao nhô lên từ phÃa sân sau, tôi thấy còn có treo má»™t chiếc trống lá»›n, tôi rất ưa thÃch nhà thá» nà y bởi vẻ đơn giản và cổ kÃnh cá»§a nó. Tôi không ưa được những nhà thá» tân tạo vá»›i kiến trúc đồ sá»™ và trang hoà ng rắc rối. Tôi có cảm tưởng ngưá»i ta khó mà tìm thấy đức tin ở má»™t nÆ¡i đồ sá»™ và rắc rối như thế.
Bên trong nhà thá» không rá»™ng lắm, chỉ vừa đủ kê hai dãy ghế dà nh riêng cho nam và nữ tÃn đồ. Trên tưá»ng có treo những bức tranh tả lại cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Chúa, lồng trong những khung kÃnh cÅ© má». Cha cả Ä‘ang giảng kinh ở bục cao. Cha nói vá» sá»± hy sinh cá»§a Chúa để cứu vá»›t nhân loại và cha mong các tÃn đồ hay cố gắng noi theo gương sáng cá»§a ngà i, để giúp con ngưá»i bá»›t Ä‘au thương. Khi cha giảng xong, má»i ngưá»i quỳ gối xuống và bắt đầu Ä‘á»c kinh. Tôi không thuá»™c kinh, không biết là m dấu thánh, nên lẳng lặng ngồi im nhìn tượng Chúa đóng Ä‘inh trên tháºp giá bằng gá»— nâu bóng.
Ãiện trong nhà thá» không quá sáng. Bóng tối còn ẩn nấp ở gầm ghé và lảng vảng ở khung cá»a sổ mở ra má»™t khu vưá»n rá»™ng. Chúa đã phán "Ta là ánh sáng". Nhưng cÅ©ng may, các tÃn đồ cá»§a Ngà i không để nÆ¡i thá» phụng sáng rá»±c, như má»™t ngá»n đèn néon cá»±c mạnh. Ngưá»i ta đã biết giữ lại bóng tối để giúp con ngưá»i dá»… tạo đức tin và dá»… cảm thấy khát khao ánh sáng.
Bà i kinh chấm dứt, các tÃn đồ ngồi lại ngay ngắn trên ghế. Tiếng phong cầm đột nhiên vang lên cùng lúc vá»›i tiếng đồng ca cá»§a các em gái mặc áo dà i trắng. Tiếng đà n nghe thánh thót như những giá»t mưa đầu mùa và đôi lúc trầm ấm như ngá»n gió mùa Xuân. Chiếc phong cầm thá»±c sá»± đã mê hoặc tôi và tôi quay lại nhìn nó bằng đôi mắt trìu mến.
Nó nằm đó, sát má»™t góc nhà thá», phÃa bên trái cá»a ra và o, lẫn trong bóng tối, nhưng tôi vẫn nhìn thấy nó rõ rà ng. Toà n thân nó tá»a ra má»™t thứ ánh sáng kỳ lạ như hà o quang ở đầu các thiên thần và có lẽ chỉ mình tôi nhìn thấy Ä‘iá»u đó. "Hãy tìm sẽ thấy". Tôi tin rồi Chúa sẽ mặc khải cho tôi, đức tin sẽ đến vá»›i tôi từ chiếc phong cầm cÅ© kỹ kia chứ không phải từ lá»i giảng dạy cá»§a cha cả đã vang lên Ä‘á»u Ä‘á»u qua máy phóng thanh.
Tiếng phong cầm ngưng. Buổi lá»… đã xong và má»i ngưá»i lặng lẽ ra vá». Ãiện trong nhà thá» tắt hết, chỉ còn hai bóng đèn nhá» mà u và ng đục cháy sáng ở đầu hai cây nến đặt trên bệ thá». Tôi nghe có tiếng cá»a đóng nhẹ, nhưng vẫn ngồi im trên ghế. Tá»± nhiên tôi linh cảm hãy kiên nhẫn đợi chá» thêm chút nữa, rồi tôi sẽ thấy Ä‘iá»u tôi bằng khát khao tìm kiếm. Tôi nhìn chăm chăm và o tượng Chúa như bị thôi miên và miệng lẩm bẩm : "Lạy Chúa! Ngà i đã nói "Ta là ánh sáng" nhưng sao mắt Ngà i lại đầy bóng tối? Ôi! Nếu Ngà i còn nói thêm "Ta cÅ©ng là bóng tối", chắc con đã quì gối phá»§ phục dưới chân Ngà i".
CÆ¡n mệt má»i ùa chiếm thân thể, tôi uể oải đứng dáºy, tôi ngạc nhiên thấy vị sư huynh trẻ tuổi vẫn còn ngồi bên chiếc phong cầm. Tôi gáºt đầu chà o anh. Anh chà o lại và mỉm cưá»i.
- Ông đã cảm thấy mệt má»i?
Tôi e thẹn đáp.
- Vâng, nhưng anh cũng biết tôi chẳng thể ngồi một mình ở đây lâu hơn nữa.
- Không sao, nếu thÃch, ông vẫn có thể ngồi lại. Ngưá»i coi nhà thỠđã Ä‘i nghỉ, tôi sẽ đợi ông và đóng cá»a sau.
- Như thế tháºt phiá»n. Chắc anh cÅ©ng có nhiá»u việc cần là m sau buổi lá»….
- Tôi là m việc rất khuya. Chúng ta có thể nói chuyện với nhau được chứ?
Thấy sư huynh trẻ chuyện trò cởi mở, tôi vui vẻ nói cho anh biết tôi là má»™t ngưá»i ngoại đạo và đang Ä‘i tìm đức tin. Tôi cÅ©ng xin lá»—i không biết gá»i anh bằng gì, gá»i "ông" như thế khó nghe quá. Anh nói : "Thôi chúng ta cứ gá»i nhau bằng "anh" cho tiện". Rồi anh kể anh là ngưá»i Bùi Chu Ä‘i tu từ nhá», di cư và o Nam sống ở Biên Hòa và ra đây ở đã được ba năm.
Con chiên ở đây rất Ãt nên anh Ä‘á»u quen mặt. Ngay khi tôi bước và o nhà thá» lúng túng tìm má»™t chá»— ngồi, anh đã nháºn ra tôi má»›i tá»›i đây lần đầu và không phải là tÃn đồ Thiên Chúa giáo. Anh cÅ©ng Ä‘oán được tôi là ngưá»i Ä‘ang Ä‘i tìm đức tin. Ãức tin tháºt khó đến vá»›i má»™t ngưá»i ở tuổi tôi, nếu không có ai hướng dẫn.
Tôi nói, tôi muốn tá»± mình tìm kiếm đức tin dù có khó khăn. Tôi không thÃch nhá» vả bất cứ ai, ngay cả giáo lý. Tôi đã chán nghe lá»i giảng cá»§a các cha và cÅ©ng chán Ä‘á»c những quyển sách kinh. Tôi tin má»™t ngà y nà o đó Chúa sẽ nhắn nhá»§ tôi không phải qua má»™t phép lạ kỳ bÃ, mà có thể qua tiếng chuông nhà thỠđổ má»—i chiá»u hay qua tiếng đà n phong cầm mà anh đánh má»—i tối.
Vị sư huynh cưá»i đáp :
- Anh đừng tin và o tiếng đà n cá»§a tôi. Tôi không phải là ngưá»i đánh đà n giá»i.
Tôi cưá»i nói :
- Ãánh đà n hay hoặc dở, Ä‘iá»u đó đâu quan trá»ng. Ãiá»u quan trá»ng là tiếng đà n cá»§a anh đã vang lên đúng lúc. Chắc anh cÅ©ng đồng ý vá»›i tôi. Chúa không phải chỉ lá»±a chá»n phát ngôn qua những ngưá»i miệng lưỡi trôi chảy, có thể Ngà i lá»±a chá»n má»™t ngưá»i nói ngá»ng.
Vị sư huynh vỗ nhẹ lên chiếc phong cầm.
- Nghe anh nói, tôi nghĩ chắc anh mê chiếc đà n nà y lắm.
- Vâng. Bá» ngoà i trông có vẻ cÅ© kỹ nhưng thanh âm cá»§a nó nghe tháºt tươi mát và quyến rÅ©.
- Anh có thể đánh thá» má»™t bản nhạc anh thÃch.
Tôi lắc đầu.
- Tôi chưa đánh Harmonium lần nà o.
- Không sao, anh đã nói: Ä‘iá»u quan trá»ng không ở chá»— đánh đà n hay hoặc dở mà ta là đánh đúng lúc.
- Nhưng tôi không biết nhạc thánh ca.
- Anh có thể đánh một bản nhạc tình cảm.
Tôi ngạc nhiên há»i:
- Tôi có thể đánh một bản nhạc tình cảm ở đây?
Vị sư huynh mỉm cưá»i:
- Tại sao không? Biết đâu anh chẳng đánh đúng lúc.
Lạy Chúa, tôi tháºt xúc động. Ngồi xuống ghế, tôi mân mê nắp đà n Ä‘en bóng và không dám chạm tay xuống những phÃm đà n trắng ngà . Ãá»™t nhiên như bị đồng nháºp, tôi đã vá»™i và ng đánh má»™t Ä‘oạn nhạc nà o đó tôi không biết tên, tôi cÅ©ng chẳng rõ mình đánh có đúng phÃm nhạc không. Tôi chỉ biết tôi tay tôi lướt Ä‘i thà nh thạo trên những phÃm ngà cho đến khi đột nhiên nó chấm dứt như lúc đó má»›i bắt đầu. Tiếng đà n còn âm vang trong nhà thá» run rẩy như hai bà n tay tôi má»™t lúc lâu. Tôi gục đầu xuống mặt bà n và đã nháºn ra Ä‘iá»u tôi hằng tìm kiếm.
Tôi cảm thấy có bà n tay ai đặt lên vai mình, tôi ngẩng mặt lên bắt gặp khuôn mặt nghiêm trang cá»§a sư huynh trẻ. Giá»ng anh nói thì thầm:
- Tôi không tin anh đã đánh được đoạn nhạc đó.
Tôi đã khóc, nên má»i việc Ä‘á»u trở nên sáng sá»§a. Tôi đáp:
- Anh nói đúng. Tôi không đánh được Ä‘oạn nhạc đó. ChÃnh chiếc đà n tá»± nó đã vang lên.
- Tôi nghÄ© khác. Anh đã đánh đúng lúc và có ngưá»i đã giúp anh.
- Không, chẳng ai giúp tôi. Chỉ có chiếc đà n đã giúp tôi đánh lên tiếng nhạc của lòng mình.
- Anh có tin đấy là một phép lạ?
- Nếu tin và o phép lạ, anh sẽ cho là Chúa đã giúp tôi đánh Ä‘oạn nhạc kia, váºy tôi chỉ tin và o chiếc đà n.
Vị sư huynh gằn giá»ng:
- Anh tháºt cứng đầu. Suốt Ä‘á»i, anh sẽ chẳng bao giá» tìm thấy đức tin.
- Vâng, suốt Ä‘á»i tôi sẽ chẳng tìm thấy đức tin nếu tôi cứ tiếp tục tìm kiếm ở những nÆ¡i thá» phụng Chúa. Cám Æ¡n anh đã cho tôi có dịp đánh đà n. Tôi hứa sẽ không bao giỠđến đây là m phiá»n anh nữa.
Tôi biết vị sư huynh Ä‘ang giáºn nên không bắt tay chà o anh. Tôi không thÃch là m những Ä‘iệu bá»™ thân thiện khi lòng thân thiện chẳng còn. Tôi lặng lẽ bước ra khá»i nhà thá». Bầu trá»i cao xanh biếc không má»™t đám mây. Sao lấp lánh như những mảnh kÃnh vỡ vụn và mặt trăng non mà u và ng nhợt không chiếu xuống chút ánh sáng nà o. Gió từ biển thổi và o từng đợt mát lạnh. Những chòm dương trong sân nhà thá» phát ra tiếng kêu vo vo như tiếng gió thổi những sợi tóc bay qua tai. Ở đây mưá»i giỠđêm đã là khuya. Má»i nhà đá»u đóng cá»a và ngay cả những quán chè bán đêm dá»c lỠđưá»ng cÅ©ng đã dá»n dẹp hết. Ãi ngang qua căn nhà nằm sát mặt đưá»ng, cách nhà thá» má»™t khoảng ngắn, tôi nhìn thấy bóng má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi trên báºc tam cấp. Khi tôi đến gần, ngưá»i đó đứng dáºy.
- Ông vừa đánh một đoạn nhạc trong nhà thỠphải không?
Vì ngưá»i đó đứng trong bóng tối, nên khi nghe nói xong, tôi má»›i nháºn ra em là cô bé, tôi đã gặp ngoà i bãi biển. Tôi nói:
- Nhà em ở đây à ?
- Không, đây là nhà bà dì của em.
- Sao em biết tôi đã đánh một đoạn nhạc trong nhà th�
- Em ở trong ban hợp ca cá»§a nhà thá» nên rất dá»… nháºn ra tiếng đà n cá»§a vị sư huynh, vả lại, Ä‘oạn nhạc vừa rồi không phải là thánh ca. Ông đã tìm thấy Ä‘iá»u ông muốn tìm không?
Tôi lắc đầu, nói:
- Tôi đã sai lầm khi Ä‘i tìm Ä‘iá»u ấy ở nhà thá».
- Sai lầm? Vị sư huynh cũng không giúp gì cho ông?
- Chẳng ai giúp được tôi, trừ chiếc phong cầm.
- Chiếc phong cầm? Ông không nói đùa chứ?
Tôi kể lại trưá»ng hợp đánh đà n vừa qua. Tôi cố diá»…n tả tháºt giản dị để cho cô bé hiểu. Em gáºt đầu tá» vẻ đã hiểu và còn hiểu hÆ¡n tôi nữa là khác. Em nói:
- Em tin Chúa đã giúp ông đánh đoạn nhạc đó. Chúa đã đến với ông, sao ông còn không tin Ngà i?
Tôi tháºt sá»± chán nản. Cô bé nà y đã suy nghÄ© y như vị sư huynh kia và tôi không biết phân giải là m sao cho em thay đổi ý kiến. Sau cùng tôi đà nh nói:
- Ãấy không là phép lạ cá»§a Chúa. Ãấy là phép lạ cá»§a chiếc phong cầm. Nó đã đáp lại lòng mến má»™ cá»§a tôi. Nó đã phản ảnh lòng tôi như tấm gương phản ảnh gương mặt ngưá»i soi. Chỉ giản dị như váºy.
- Câu chuyện không giản dị như váºy, nếu ông không tin và o Chúa.
- Trong trưá»ng hợp nà y, tôi nghÄ© tin và o Chúa chỉ rắc rối thêm.
- Em xin ông đừng xúc phạm đến Ngà i.
- Không, tôi chỉ nói tháºt Ä‘iá»u tôi nghÄ©. Tôi xin lá»—i, nếu có xúc phạm đến đức tin cá»§a em.
- Với em, ông không cần phải xin lỗi. Ông hãy xin lỗi Chúa, vì đã lầm lỡ không tin Ngà i.
- Tôi chẳng thể xin lỗi Ngà i, vì nếu tôi là m như thế, chiếc phong cầm sẽ đau lòng ghê lắm!
- Dù cho em tha thiết cầu mong, ông cũng không xin lỗi Ngà i?
- Không.
- Ông đã là m em đau lòng.
- Ãà nh váºy. Em đừng bắt tôi gian dối, em cÅ©ng biết Chúa rất ghét những ngưá»i gian dối.
- Tháºt đáng buồn, chúng ta đã là m mất cÆ¡ há»™i để gặp lại nhau.
Cô bé quay ngưá»i, bước vá»™i và o bóng tối cá»§a căn nhà . Tôi thở dà i buồn bã, đứng lặng im chẳng muốn bước Ä‘i. Rồi đột nhiên, tôi nghe có tiếng phong cầm trầm ấm từ nÆ¡i nà o đó Ä‘ang nhẹ nhà ng vang vá»ng lại.
Tà i sản của Vô Tình
Chữ ký của Vô Tình
Bæ ngaïn hoa khai nhaát thieân nieân, hoa dieäp vónh caùch baát töông kieán. . .
Bieät vaán thieân nhai nhaát tuyeán khieân, ñieà u ñieà u daï thaâm maïc canh haøn. . .
Duyeân phaän laø thöù giuùp hai ngöôøi xa laï ñeán ñöôïc vôùi nhau!!!
ä½ å‘如雪纷飞了眼泪 我ç‰å¾…è‹è€äº†è°
çº¢å°˜é†‰å¾®é†ºçš„å²æœˆ æˆ‘ç”¨æ— æ‚”åˆ»æ°¸ä¸–çˆ±ä½ çš„ç¢‘
Last edited by khungcodangcap; 02-06-2009 at 10:19 AM .
03-06-2009, 10:22 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Và dụ ta yêu nhau Äoà n Thạch Biá»n
Và dụ 1
Và dụ bạn yêu má»™t cô gái tÃnh "ngang như cua" và nà ng nói tôi không yêu ai cả thì bạn sẽ đối xá» ra sao?
Ngang như cua là gì? Muốn hiểu rõ chỉ có cách mua ngay má»™t con cua Ä‘em vỠđể quan sát. Bạn hãy để cho nó tá»± do bò trên sà n nhà và bạn xem kìa, nó bò Ä‘i không giống những con váºt khác, đầu hướng vá» phÃa nà o chân bò theo hướng đó, con cua cá»§a bạn (hay cá»§a bất cứ ai cÅ©ng váºy) đầu hướng vá» bên trái (hay phải) trong khi chân vẫn thản nhiên bò vá» phÃa trước như thưá»ng. Quan sát xong bạn đừng vá»™i kết luáºn: A! Tôi hiểu rồi, ngưá»i yêu cá»§a anh có tướng Ä‘i ngang như cua nghÄ©a là đầu nà ng luôn luôn quay vá» má»™t bên trong khi chân vẫn bước Ä‘á»u vá» phÃa trước chứ gì. á»i giá»i! Nếu bạn nghÄ© như váºy thì đúng là bạn ngang như cua rồi. Không phải nà ng Ä‘i như váºy đâu. Tôi cam Ä‘oan vá»›i bạn nà ng có tướng Ä‘i rất đẹp, tướng Ä‘i cá»§a má»™t tiểu thÆ¡ đà i các đà ng hoà ng. Tôi muốn nói cái tÃnh cá»§a nà ng kìa. Cái tÃnh cá»§a nà ng má»›i không giống các cô gái khác. Cái tÃnh cá»§a nà ng má»›i ngang như cua.
o O o
Lần ấy chúng tôi cắm trại ở VÅ©ng Tà u. Nà ng đã theo ngưá»i anh cùng tham dá»± trại vá»›i chúng tôi và vô tình nà ng được chia và o nhóm do tôi kiểm soát gồm tám ngưá»i. Khởi hà nh từ Sà i Gòn lúc bẩy giá» sáng, chúng tôi đến VÅ©ng Tà u khoảng mưá»i giá». Trại vừa dá»±ng xong má»i ngưá»i Ä‘á»u hối hả trèo núi, tắm biển và chiá»u đến tất cả Ä‘á»u mệt nhừ chẳng muốn Ä‘i đâu. Chúng tôi quây quần lại nấu bữa ăn tối. Khoảng má»™t giá» sau tôi Ä‘i lãnh phần ăn Ä‘em vá» phân phát cho má»—i ngưá»i trong nhóm. Chia xong tôi thấy dư má»™t phần ăn và mừng húm vì nghÄ© là m trưởng nhóm mình đã lá»i to nhưng má»™t cô bạn gái đã lên tiếng phá vỡ niá»m vui dạt dà o cá»§a tôi.
- Thiếu má»™t ngưá»i.
Tôi ngây thÆ¡ há»i:
- Ai váºy kìa?
- Cô em gái cá»§a Äang.
- Chúa ơi, có cô đó nữa à ?
- Buổi sáng ông đã Ä‘iểm danh tên ngưá»i ta bây giá» quên rồi sao. Ông kiểm soát bê bối quá nếu cô ấy bị chết Ä‘uối thì ông lãnh đủ.
- Äừng giỡn bạn, nếu chết Ä‘uối thì tôi đã biết.
- Ngưá»i ta chết Ä‘uối chứ ông có chết đâu mà ông biết.
Má»™t ông bạn vừa nhai thịt gà kho gừng vừa cất giá»ng ngâm Cung Oán:
- Trẻ tạo hóa đà nh hanh quá ngán. Chết Ä‘uối ngưá»i trên cạn mà chÆ¡i.
Cả bá»n (trừ tôi) Ä‘á»u cưá»i hể hả. Cô bạn lại thúc dục:
- Ông lo Ä‘i tìm ngưá»i ta Ä‘i chứ.
Tôi năn nỉ:
- Thôi cô đi tìm giúp tôi đi. Tôi đang đói bụng.
- Ông nói hay chưa, đó là việc của trưởng nhóm mà .
Lúc nà y tôi má»›i nháºn ra chức trưởng nhóm tháºt dá»… ghét, chẳng lợi lá»™c tà nà o. Tôi nhăn nhó.
- ÄÆ°á»£c rồi! Ä‚n xong tôi sẽ Ä‘i tìm.
- Khi đó trá»i tối rồi ông biết đâu mà tìm.
Tôi đà nh uể oải đứng dáºy cầm theo hai phần ăn gói trong tá» nháºt báo. Cô bạn gái há»i:
- Ông Ä‘i đâu váºy?
- Tôi vừa đi tìm vừa ăn để lấy sức.
Ông bạn ngân Cung Oán lại dặn:
- Nhá»› đừng ăn qua phần cá»§a cô ta nghe. Nếu cô ta không ăn ông phải Ä‘em vỠđây chứng mình cho má»i ngưá»i biết.
Chúa Æ¡i, bây giá» con má»›i giác ngá»™ ngưá»i ta sống nhỠăn.
Nhiá»u nhà văn nhà thÆ¡ đã ca tụng cảnh hoà ng hôn trên bãi biển đẹp tuyệt vá»i nhưng nhìn mãi mặt trá»i đỠngầu Ä‘ang "chết Ä‘uối" ngoà i khÆ¡i tôi chẳng thấy đẹp ở đâu. Có lẽ tại cÆ¡n đói bụng trong tôi đã chạy lên đôi mắt. Tôi lấy ổ bánh mì kẹp thịt gà ra vừa nhai vừa nhảy lên các tảng đá vừa đưa mắt tìm kiếm.
Sau khi ăn hết ổ bánh mì tôi má»›i nhìn thấy má»™t cô gái Ä‘ang ngồi trên má»™t tảng đá cao mắt nhìn đăm đăm vá» phÃa mặt trá»i lặn. Không biết nà ng có phải là cô gái ở nhóm tôi không, vì buổi sáng tôi nhá»› mang máng nà ng mặc áo đỠcòn cô gái nà y mặc áo thun trắng. Tôi đứng dưới tảng đá quan sát má»™t lúc rồi há»i:
- Xin lỗi có phải cô cùng đi cắm trại với chúng tôi?
Cô gái (cô bé thì đúng hÆ¡n vì lúc đó nà ng độ chỉ mưá»i lăm tuổi rưỡi) nhìn tôi gáºt đầu.
- Phải.
Sợ lầm vá»›i má»™t cô gái ở nhóm khác nháºn ẩu phần ăn thì nguy (ai mà quả quyết được con gái không thÃch ăn nhiá»u) nên tôi há»i cặn kẽ:
- Cô ở nhóm tôi phải không ?
- Ông ở nhóm nà o ?
Chúa Æ¡i, trưởng nhóm là vua má»™t cõi mà không biết đến thì còn ra thể thống gì. Tôi liá»n tá»± giá»›i thiệu:
- Tôi là trưởng nhóm 4. Cô ở nhóm mấy?
- Tôi không biết mình ở nhóm mấy.
- Cô có phải là em gái cá»§a Äang ?
- Phải
Tôi đưa ổ bánh mì lên cao:
- Cầm ăn đi. Cô là m tôi tìm hụt hơi.
Cô bé không thèm vá»›i đến ổ bánh mì. Có lẽ nà ng chưa biết đói là gì. Nà ng há»i:
- Ông tìm tôi là m gì ?
Phải dÆ¡ cao ổ bánh mì má»i cả tay tôi nổi sùng trả lá»i:
- Tôi tìm cô là m quái gì. Tôi đi phát phần ăn cho cô. Lần sau đi đâu cô phải xin phép để tôi biết mà để dà nh phần ăn cho cô. Cầm lấy đi.
- Tôi không ăn váºy tôi khá»i cần xin phép ông.
- Cô không đói?
- Phải!
- Còn ổ bánh mì nà y?
- Ông ăn đi.
Lạy Chúa, phải chăng đây là ân sủng Ngà i đã dà nh cho con.
Tôi mừng rỡ trèo lên tảng đá ngồi xuống bên nà ng mở giấy báo lấy ổ bánh mì ra nhai ngấu nghiến. á»” bánh mì trước hình như đã tan trong hÆ¡i thở cá»§a tôi sau má»™t hồi leo trèo qua các tảng đá tìm nà ng. Bánh mì ăn vá»›i thịt gà kho gừng tháºt tuyệt vá»i và lúc nà y tôi má»›i đồng ý vá»›i các nhà văn nhà thÆ¡ là cảnh hoà ng hôn trên bãi biển đẹp tuyệt vá»i. Mặt trá»i đã chìm khuất sau là n nước xanh và chân trá»i rá»±c lên mà u hồng. Ôi, thiên nhiên sao mà đẹp quá váºy. Mầu đỠhồng chuyển dần sang mầu tÃm nhạt và mặt trá»i cà ng lúc cà ng xanh thẫm. Khi chân trá»i cùng mầu vá»›i mặt biển là lúc ổ bánh mì đã nằm gá»n trong bụng tôi.
Cô bé cưá»i, nói:
- Ông đói lắm hả?
- Phải. Tôi đủ sức ăn thêm một ổ bánh mì nữa.
- Ước gì tôi ăn khá»e như ông.
- Cô đau bao tỠà ?
- Không phải váºy. Tại tôi không cảm thấy đói.
- Ước gì tất cả những cô gái trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u không cảm thấy đói như cô thì đở khổ cho đà n ông biết bao.
- Trông ông ăn tháºt ngon miệng.
- Cô đã nhìn tôi ăn hết ổ bánh mì?
- Phải.
- Váºy mà tôi cứ tưởng cô ra đây nhìn hoà ng hôn trên bãi biển.
- Thì ông cũng ở trong cảnh hoà ng hôn đó như tảng đá nà y.
Như tảng đá nà y. Chúa Æ¡i, nà ng đã đồng hóa tôi vá»›i má»™t váºt vô tri vô giác. Tôi bất mãn nói:
- Tảng đá không biết đói bụng. Nó giống cô chứ không giống tôi.
Và quả tháºt từ phút đó nà ng đã là tảng đá. Nà ng ngồi bó gối đầu gục xuống chẳng thèm nói má»™t lá»i dù cho tôi có mõi miệng bắt chuyện. Äêm xuống tháºt nhanh cùng lúc vá»›i sương giá và những ngá»n gió từ ngoà i khÆ¡i thổi và o khiến tôi bắt đầu thấy lạnh run. Tôi cÅ©ng ngồi bó gối như nà ng để giữ hÆ¡i ấm và may mắn hÆ¡n nà ng tôi nhá» những Ä‘iếu thuốc nên đã chịu đựng được giá lạnh dá»… dà ng. Dưới ánh trăng nhợt nhạt thỉnh thoảng nà ng khẽ rùng mình, giá lạnh như những con kiến Ä‘ang bò trên da thịt nà ng. Tôi láºp lại lá»i xin lá»—i (không biết lần thứ mấy) và nói nà ng hãy vá» vì các bạn Ä‘ang đốt lá»a trại, có thể anh nà ng Ä‘ang đợi nà ng nhưng nà ng vẫn ngồi im chẳng nói má»™t lá»i. Tôi bịa chuyện bá» biển nà y có nhiá»u ngưá»i chết Ä‘uối mà đêm khuya ma thưá»ng hiện lên váºy nà ng hãy vá» Ä‘i. Nhưng có tảng đá nà o biết sợ ma đâu. Nà ng vẫn ngồi im.
Äêm cà ng lúc cà ng lạnh và sương phá»§ má» trên biển cả. Chẳng còn Ä‘iếu thuốc nà o để châm hút, tôi đứng dáºy nói:
- Cô không vỠtôi vỠmột mình.
Tôi nhảy xuống khá»i tảng đá định chạy vá» gá»i anh nà ng ra kéo nà ng vá» nhưng chạy được má»™t quãng tôi nghÄ© để nà ng ngồi má»™t mình lỡ có chuyện không hay xẩy ra thì sao nên tôi lại chạy trở lui trèo lên tảng đá ngồi xuống bên nà ng. Tôi nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi nhất định ngồi đây vá»›i cô để thi xem ai chịu lạnh giá»i.
Cô bé lặng lẽ đứng dáºy trèo xuống tảng đá rồi bước Ä‘i cháºm rãi vá» hướng chúng tôi cắm trại. Tôi chưng há»ng trong giây lát rồi giáºn dữ nhảy xuống tảng đá Ä‘uổi theo. Tôi giữ chặt vai nà ng định nói má»™t câu dữ dằn nà o đó cho hả giáºn nhưng nhìn đôi mắt nà ng buồn bã lỠđỠhÆ¡i sương, tá»± dưng cÆ¡n giáºn tôi biến mất. Tôi buông tay khá»i vai nà ng và thở dà i.
- Sao em ngang như cua váºy.
Nà ng cúi đầu chân đi đi trên cát ấm.
- TÃnh tôi váºy đó nên ai cÅ©ng ghét tôi và tôi cÅ©ng chẳng yêu ai.
Tôi nói:
- Phải, trừ tôi ra vì tôi rất thÃch ăn cua, nhất là cua rang muối.
Nà ng ngẩng đầu nhìn tôi mỉm cưá»i:
- Ông cũng ngang như cua. Tôi chỉ là cua đồng còn ông là cua biển.
Khi chúng tôi vỠđến trại, buổi lá»a trại đã xong. Tất cả bạn hữu đã Ä‘i ngá»§ chỉ còn lại hai ngưá»i ngồi bên đống than hồng để sưởi ấm. Cô bé Ä‘i vá» phÃa trại dà nh cho phái nữ còn tôi tạt và o phÃa đống than để ngồi sưởi. Cô bạn gái ngồi cầm que hẩy những nhánh cá»§i cháy dở và o đống than nhìn thấy tôi, nà ng há»i:
- Ông đi đâu mà giỠmới v�
- Tôi lạc đưá»ng.
Ông bạn ngâm Cung Oán đang gục đầu ở đầu gối vội ngẩng đầu lên xuất khẩu thà nh thơ:
- Ngà y xưa Lưu Nguyá»…n nháºp thiên thai. Mê mẩn đà o tiên lạc lối vá». Ngà y nay...
Tôi vội nói:
- Thôi, ông nÃn Ä‘i cho tôi nhá».
Nhưng hai ngưá»i bạn tiếp vẫn tiếp tục nói bóng gió vá» chuyện gặp gỡ giữa tôi và cô bé, tôi bèn đứng dáºy vá» trại ngá»§. Khi ngưá»i ta đã ăn má»™t lúc hai ổ bánh mì kẹp thịt gà kho gừng thì xá gì mấy lá»i xầm xì cá»§a những kẻ chỉ được ăn má»™t ổ bánh mì mà thôi.
o O o
Vì mưu sinh, mãi 4 năm sau tôi má»›i có dịp trở vá» Sà i Gòn. Trong thá»i gian rá»i xa đó tôi và nà ng Ä‘á»u không viết thư cho nhau. Không phải vì lưá»i biếng hay vì tÃnh ngang như cua mà vì tôi nghÄ© tình yêu không sống nhá» mấy lá thư. Bằng chứng tôi đã từng viết cho má»™t cô gái khác hà ng trăm lá thư tình ái ngá»t ngà o nhưng rồi nà ng vẫn nhẹ bước lên xe hoa vá» nhà chồng trong khi tôi hì hục leo lên xe GMC và o quân trưá»ng. Xấp thư cá»§a nà ng tôi đã Ä‘em bán ký cho ngưá»i ta gói đưá»ng, muối, hà nh tá»i, không biết xấp thư cá»§a tôi được nà ng dùng và o công việc hữu Ãch nà o.
Buổi chiá»u dạo phố dá»c theo các quán sách, tôi đã gặp nà ng đứng ăn "bò bÃa" vá»›i các bạn ở đưá»ng Pasteur. Cả hai Ä‘á»u ngạc nhiên vì còn nháºn ra nhau dá»… dà ng. Trông nà ng bây giá» cao và đẹp hÆ¡n xưa nhiá»u. Nà ng nói:
- Tôi đã đi là m, còn ông sao mà đen thế?
- Tôi ở xứ nước mắm má»›i vá».
Nà ng báºt cưá»i:
- Hèn chi ông thơm ghê.
- Äừng xạo cô. Tôi đã tắm rá»a sạch sẽ. Rảnh không Ä‘i uống nước vá»›i tôi.
Nà ng nói gì vá»›i mấy ngưá»i bạn rồi bước Ä‘i vá»›i tôi. Phố đông những qua lại chúng tôi phải nắm tay Ä‘i len lá»i giữa đám ngưá»i đứng xem các món hà ng bà y bán trên vỉa hè, chúng tôi và o ngồi ở quán có tên má»™t loà i hoa ở Äà Lạt. Quán vắng không có nhạc và bà n ghế rất sạch. Tôi gá»i cho nà ng chai coca và tôi chai 33.
Tôi há»i:
- Em ăn gì không?
- Mới sáu giỠmà .
- Anh đã đói bụng.
- Ông vẫn thưá»ng đói bụng?
- Phải, còn em vẫn chưa biết đói là gì à ?
Tôi gá»i hai đĩa cÆ¡m gà . Khi cÆ¡m được ngưá»i hầu bà n mang ra đặt trước mặt hai ngưá»i, tôi nói:
- Ráng ăn Ä‘i. Cứ ăn tháºt no rồi sẽ có dịp cảm thấy đói bụng.
Tôi cắm cúi ăn sắp hết đĩa cÆ¡m mà nà ng vẫn không cầm đến muá»—ng nÄ©a. Tôi há»i:
- Chê à . Äể anh gá»i cho em món cua rang muối nghe?
- Không. Nhìn ông ăn thÃch hÆ¡n.
Nà ng kéo đĩa cÆ¡m tôi sắp ăn hết vá» phÃa nà ng và đẩy đĩa cÆ¡m còn đầy vá» phÃa tôi.
- Ông ăn mừng thay tôi ngà y chúng ta gặp nhau.
Lạy Chúa, phải chăng đây là hình phạt dà nh cho con.
Chai 33 đã là m tôi no ứ hÆ¡i, khi ngưá»i ta no ứ hÆ¡i mà phải ăn thêm dù là cÆ¡m thịt gà chiên bÆ¡ cÅ©ng là má»™t cá»±c hình. Tôi phải cố gắng thi hà nh cá»±c hình cho nà ng bằng lòng.
Rá»i quán chúng tôi và o rạp chiếu bóng xem phim có Annie Girardot đóng. Äây là nữ tà i tá» mà nà ng nói rất thÃch khi đã xem phim Mourir d'aimer. Phim chúng tôi xem kể lại chuyện tình cá»§a vợ chồng đã ly dị nhau hÆ¡n 10 năm. Lý do ly dị tại ngưá»i chồng không chịu được những hoạt động chÃnh trị cá»§a vợ. Lý do yêu đương trở lại vì ngưá»i vợ vẫn còn yêu thương chồng dù ông ta đã có vợ khác. Phim có phần nhạc đệm tháºt hay và tôi rất thÃch chiếc nón rÆ¡m mầu đỠrá»±c rỡ mà Annie đã đội và o mùa xuân tuyết chưa tan. Tôi nói:
- Em thấy không mối tình già tháºt đẹp.
- Vâng.
Chúa ơi, lần đầu tiên tôi nghe nà ng nói "vâng".
- Váºy chúng ta đợi đến già hãy yêu nhau cho tình được đẹp.
- Không. Em thÃch yêu ngay khi còn trẻ dù tình không đẹp như trong phim.
Chúa ơi, lần đầu tiên tôi nghe nà ng xưng "em".
- Còn anh nghĩ sao ?
Chúa Æ¡i, lần đầu tiên tôi nghe nà ng gá»i "anh".
Như váºy tôi nghÄ© là m quái gì nữa cho mệt óc khi mình Ä‘ang sung sướng. Và để cho đầu óc khá»i trở chứng suy nghÄ© lôi thôi mất thì giá», tôi xiết nhẹ bà n tay nà ng.
- Em ghét anh. Em ghét anh.
Nà ng run rẩy gục đầu và o bỠvai tôi và khóc.
Và dụ bạn yêu má»™t cô gái tÃnh "ngang như cua" và nà ng nói em ghét anh, em ghét anh rồi nà ng khóc thì bạn sẽ đối xá» ra sao?
Tà i sản của conanbmt
03-06-2009, 10:23 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Và dụ 2
Äôi khi ngưá»i yêu tôi giống y chang má»™t con khỉ. Không biết đã bao giá» bạn nhìn thấy "chân lý" đó trên khuôn mặt ngưá»i yêu cá»§a bạn chưa?
Chân lý, như bạn biết không phải ai cÅ©ng có thể nhìn thấy má»™t cách dá»… dà ng, váºy tôi xin mạn phép kể lại kinh nghiệm cá nhân để biết đâu may ra nó sẽ giúp bạn "ngá»™".
o O o
Năm mưá»i tám tuổi nhá» "quá»›i nhân phù trợ" tôi đã thi đỗ tú tà i phần hai ngay kỳ nhất.
Ngà y ấy thiên hạ đồn rằng: Chân lý không nằm đâu xa, chẳng ở trên trá»i chẳng ở dưới biển, nó nằm ngay trong trưá»ng Äại Há»c Văn Khoa Sà i Gòn. Tuổi trẻ khoái chân lý như con nÃt khoái kẹo nên tôi đã hăm hở ghi danh theo há»c ban Triết tại trưá»ng đó.
Suốt ba tháng đầu niên há»c mặc dầu không cúp cua giá» nà o, thú tháºt tôi chẳng tìm thấy chân lý nằm ở đâu trong lá»i giảng cá»§a quý vị giáo sư. Nhìn các bạn trong lá»›p đã giác ngá»™ má»™t cách mau lẹ, mặt mà y tươi rói, nói cưá»i luôn miệng trong khi mặt mà y mình nhăn nhó như kẻ Ä‘au khổ vì bệnh trÄ©, tôi đã thầm an á»§i: Có công mà i óc có ngà y ra chân lý. Tôi vốn là ngưá»i dá»… tin những lá»i khuyên (dù là lá»i khuyên cá»§a chÃnh mình), nên quyển vở nà o tôi cÅ©ng ghi câu "Chân lý cà ng tìm thấy má»™t cách khó khăn cà ng có giá trị lâu dà i". ChÃnh nhá» câu đó mà tôi không bá» há»c ná»a chừng.
Má»™t buổi trưa sau khi đã ngáp đúng má»™t triệu cái muốn sái quai hà m tôi đã định nhà o lên giưá»ng ngá»§ vùi nhưng chợt nghÄ© chân lý rất oái ăm, nó có thể đến thăm lá»›p há»c ngay trong buổi trưa mình nghỉ nên tôi đà nh ngâm đầu và o ảng nước khoảng năm phút cho tỉnh táo rồi phóng xe đến trưá»ng.
Lá»›p há»c đã bắt đầu không biết từ lúc nà o. Sinh viên Ä‘ang chăm chú nghe lá»i giảng cá»§a giáo sư từ trên bục cao. Thưá»ng thì tôi thÃch ngồi đầu bà n để được nghe lá»i giảng rõ rà ng vì tai tôi hÆ¡i Ä‘iếc nhưng buổi nay đến trá»… tôi đà nh lá»§i xuống hà ng ghế cuối lá»›p. Không còn chiếc ghế nà o trống ngoà i chiếc ghế có má»™t túi vải mầu sặc sỡ, kế bên là má»™t cô gái Ä‘ang say sưa nhìn lên bảng. Ở đây sinh viên thưá»ng dà nh ghế bằng cách để má»™t váºt dụng và o chá»— ngồi vì váºy tôi phải đứng dá»±a lưng và o tưá»ng. Äứng như thế má»™t lúc lâu tháºt má»i chân và không ngá»§ gục được tôi đánh bạo đến há»i cô gái.
- Thưa cô, ghế có ai ngồi chưa?
Nà ng giáºt mình nhìn tôi từ đầu đến chân rồi phán:
- Ông là m tôi hết hồn, tôi đang...
- Vâng tôi biết, nhưng tôi má»i chân quá.
Nà ng cúi nhìn đôi chân tôi kiểm soát xem có tháºt sá»± má»i không rồi má»›i xách túi vải lên.
- ÄÆ°á»£c, ông ngồi Ä‘i.
Tôi nói cám Æ¡n và ngồi xuống ngả lưng và o chá»— dá»±a khẽ vặn mình sang bên trái cho xương sống kêu cốp cốp tháºt thoải mái. Chúa Æ¡i, phải chăng chân lý chÃnh là má»™t cái ghế ngồi cho ngưá»i má»i chân. Tôi lại vặn mình sang bên phải cho xương sống kêu cá»™p cá»™p. Cô gái nhăn mặt nhìn tôi.
- Ông ồn quá, tôi đang...
- Vâng tôi biết nhưng tôi má»i lưng quá.
- Ông má»i tứ tung váºy sao không ở nhà ngá»§ cho khá»e.
- Tôi sợ...
Tôi định nói tôi sợ bắt hụt chân lý trong buổi há»c nà y nhưng nói thế thì tháºt tức cưá»i và vì sợ nà ng cưá»i nên tôi chẳng biết nói tôi sợ cái gì. May thay nà ng đã nói lý do giúp tôi.
- Ông sợ thi rớt phải không?
- Vâng. Äúng. Cô tháºt thông minh.
Các nữ sinh viên có cô nà o mà không thông minh, tôi nghÄ© khen váºy là hố to không ngá» nà ng vui vẻ nói:
- DÄ© nhiên, nếu không tôi đâu có nhưá»ng ghế cho ông ngồi.
Té ra nà ng đã thông minh từ trước khi tôi khen nà ng. Nà ng đã biết tôi sẽ khen nà ng thông minh nên nà ng nhưá»ng ghế cho tôi ngồi.
- Bây giỠông chịu khó ngồi im nghe và đừng nói chuyện nữa, tôi đang...
- Vâng, tôi biết nhưng tôi và o trễ nên không hiểu giáo sư đang giảng bà i gì?
- Phénoménologie.
- Chúa Æ¡i, con gì váºy kìa?
Nà ng tái mặt ôm ngá»±c há»i:
- Con gì đâu?
- á»’ không, tôi muốn nói Phénoménologie là cái quái gì váºy?
- Ông là m tôi hết hồn, tôi cứ tưởng có con thằn lằn.
- Sao cô hay "hết hồn" quá váºy? Bá»™ cô Ä‘au tim hả?
- Phải. Bác sÄ© nói tôi nên nghỉ há»c nhưng mà tôi không muốn vì Ä‘au tim mà mình ngu. CÅ©ng may các môn há»c cá»§a tôi không có các "con gì váºy kìa".
Tôi báºt cưá»i há»i:
- Váºy chứ, Phénoménologie là gì váºy?
- Giáo sư nói bà i nà y rất khó hiểu, để tôi giảng sÆ¡ cho ông nghe. Phénoménologie dịch sang tiếng Việt là Hiện-Tượng Luáºn. Hiện tượng luáºn là luáºn vá» hiện tượng và khi chúng ta luáºn vá» hiện tượng thì đó đúng là hiện tượng luáºn cho nên ngưá»i ta má»›i gá»i hiện tượng luáºn là luáºn vá» hiện tượng nhưng hiện tượng mà chúng ta luáºn vỠđó thì không gá»i là hiện tượng luáºn mà chỉ là hiện tượng vì hiện tượng luáºn là ...
Chúa Æ¡i, tôi chẳng còn hiểu nà ng Ä‘ang mô tả con gì nữa. Phải chăng chân lý chÃnh là luáºn lòng vòng vá» hiện tượng lòng vòng đó? Mặc dầu Socrate đã nói biết mình ngu chÃnh là không ngu váºy nhưng tôi không có can đảm nháºn mình ngu nên cứ gáºt đầu lia lịa tán thà nh.
- Ông ngủ gục à ?
Tôi vá»™i Ä‘Ãnh chÃnh:
- Äâu có, tôi Ä‘ang nghe cô luáºn vá» hiện tượng luáºn rõ rà ng à nhưng sao tôi cảm thấy nhức đầu quá, váºy tôi xin má»i cô Ä‘i uống vá»›i tôi má»™t ly đá chanh rồi giảng tiếp.
Có lẽ nà ng không nỡ để tôi ngu dốt má»™t mình nên đã đứng dáºy cùng tôi rá»i lá»›p há»c trong khi các sinh viên khác vẫn chăm chú nghe giáo sư Ä‘ang luáºn vá» hiện-tượng-chăm-chú-nghe-hiện tượng-luáºn.
Thế là nhá» hiện tượng luáºn, chúng tôi quen nhau và nhá» chịu khó cùng nhau luáºn vá» hiện tượng, chúng tôi Ä‘ang yêu nhau.
Từ khi yêu nà ng tôi không còn chịu nghe thiên hạ đồn rằng nữa mà tôi chỉ nghe trái tim tôi đồn rằng: Chân lý không nằm trong trưá»ng đại há»c Văn Khoa, nó nằm ngay ở ngưá»i yêu cá»§a anh. Vì tin như thế nên tôi đã cúp cua Ä‘i chÆ¡i liên miên vá»›i nà ng.
Má»™t buổi chiá»u nà ng đỠnghị tôi chở nà ng vá» xem nÆ¡i ăn chốn ở cá»§a tôi như thế nà o.
Căn phòng tôi ở chẳng đẹp đẽ gì để khoe nhưng chiá»u ấy tôi hết tiá»n má»i nà ng Ä‘i xem xi-nê nên đà nh vâng lá»i nà ng.
Sau khi lái xe băng qua mưá»i con hẻm không tên ngoằn nghèo như con rắn bò tôi đã dừng lại trước căn nhà vách ván ở vùng Khánh Há»™i. Phòng tôi trá» là má»™t cái chái nhá» cá»§a căn nhà đó. Vừa đẩy cá»a bước và o nà ng đã than:
- Trá»i Æ¡i sao nóng quá.
- Anh lạnh lòng thưá»ng trá»±c nên phải ở nÆ¡i nà y cho bá»›t run.
Tôi quăng chìa khóa xe lên bà n rồi chạy sang nhà bà chá»§ trá» mượn hai cái ly kiểu cá» múc đầy hai ly nước trong ảng Ä‘em má»i nà ng.
- Nước mưa đó em uống Ä‘i, ngá»t và mát hÆ¡n nước dừa nhiá»u.
Nà ng cầm ly nước uống má»™t hÆ¡i rồi gáºt đầu khen ngon. Ở Sà i Gòn mùa nà y thì mưa quái nà o được nhưng cÅ©ng may nà ng thuá»™c loại con nhà già u chẳng bao giá» uống nước mưa nên đã không nháºn ra đó là nước máy. ÄÆ°a mắt quan sát căn phòng bá» bá»™n những tà n thuốc, sách vở, báo chÃ, đồ há»™p, quần áo tôi quăng tứ tung trên ná»n nhà , nà ng nói:
- Anh ở bừa bãi mất tráºt tá»± quá.
Äể biện há»™ cho tÃnh lưá»i biếng tôi Ä‘em lý thuyết cùn ra.
- Em biết đó Thượng Äế tạo nên ngưá»i Nữ là để giúp ngưá»i Nam vãn hồi tráºt tá»±. Nếu không Ngà i còn tạo ra hai ngưá»i khác biệt là m gì cho mệt óc tưởng tượng.
- Chổi đâu ?
- Em biết đó Thượng Äế không tạo cái chổi cho ngưá»i Nam.
Nà ng gắt lên:
- Tôi không biết gì cả. Ông đi mượn cái chổi vỠđây mau.
Giá»ng nà ng ra lệnh oai như má»™t ông tướng nên tá»™i vá»™i chạy sang nhà bà chá»§ mượn chổi Ä‘em vá». Äứng giữa căn phòng nà ng loay hoay nhắm hướng má»™t hồi rồi bắt đầu quét dá»n còn tôi leo lên giưá»ng nằm hút thuốc. Chúa Æ¡i, bây giá» tôi má»›i công nháºn là đá»i đẹp như má»™t bà i thÆ¡. Bạn không tin ư? Bạn hãy thá» má»i ngưá»i yêu cá»§a bạn (chứ không phải cá»§a tôi) vá» nhà quét dá»n trong khi bạn leo lên giưá»ng nằm hút thuốc rung đùi, chắc chắn bạn sẽ tin lá»i tôi đúng.
- Khẹc... khẹc... khẹc...
Nà ng quăng chổi chạy đến bên tôi:
- Con gì váºy anh?
- Con khỉ.
Mặt nà ng vui vẻ hẳn lên:
- Äâu, nó đâu? Anh dẫn em Ä‘i xem Ä‘i.
- Thì hãy quét dá»n xong đã.
- Váºy là gá»n gà ng rồi lát nữa em dá»n tiếp. Anh dẫn em Ä‘i xem con khỉ Ä‘i.
- ÄÆ°á»£c rồi, em ngồi đây để anh ra sau Ä‘em nó và o.
Tôi ra sau bếp mở cá»a chuồng dắt con khỉ và o. Má»™t con khỉ nhá» lông và ng hoe luôn miệng kêu khẹc khẹc. Tôi giao sợi dây xÃch cho nà ng, nà ng kéo con khỉ đến gần rồi đưa tay vuốt bá»™ lông và con khỉ có vẻ chịu nà ng nên ngồi im mắt lim dim mÆ¡ mà ng.
Nà ng há»i:
- Anh mua ở đâu váºy?
Tôi nói tôi chúa ghét giống khỉ chẳng việc gì mà phải mất tiá»n mua nó. Con khỉ nà y là cá»§a má»™t ngưá»i bạn, hắn Ä‘i lÃnh và bắt được trên rừng. Vì phải hà nh quân di chuyển nhiá»u nÆ¡i nên hắn nhá» tôi nuôi giúp. Hắn nói, ngưá»i yêu cá»§a tao đó, mà y nhá»› chăm sóc kỹ cà ng dùm. Má»—i lần có dịp vá» ghé hắn nô đùa ầm Ä© vá»›i con khỉ đó. Nà ng nói:
- Trông nó dễ thương ghê đi phải không anh?
Là ngưá»i yêu chÃnh thức cá»§a nà ng mà chẳng bao giá» nà ng khen cho tôi má»™t câu dá»… thương nên tôi bá»±c mình gắt:
- Dễ thương cái con khỉ.
Nà ng cưá»i nói:
- Ừ thì anh dễ thương hơn con khỉ, bằng lòng chưa?
Nghe nà ng khen tôi cÅ©ng hÆ¡i nở mÅ©i nhưng con khỉ bất mãn ra mặt, nó nhe răng trắng ởn nhìn tôi kêu khẹc khẹc phản đối. Ngó bản mặt "dá»… thương" cá»§a nó tôi đứng dáºy định đạp cho nó mấy cái nhưng nà ng đã kéo nó sang má»™t bên.
- Äừng đánh nó anh. Tá»™i nghiệp chắc nó đói, anh có gì cho nó ăn không?
Là ngưá»i yêu chÃnh thức cá»§a nà ng mà chẳng bao giá» nà ng lo cho tôi đói hay no nên tôi bá»±c mình gắt:
- Cho nó chết luôn.
- Anh ác ghê.
Nà ng đưa mắt tìm kiếm khắp phòng xem có gì cho con khỉ ăn không. Sau cùng nà ng khám phá ra nải chuối tôi dấu dưới má»™t tá» báo. Và o những ngà y cuối tháng hết tiá»n ăn cÆ¡m ở câu lạc bá»™ sinh viên, tôi thưá»ng mua chuối vá» nhà ăn vá»›i bánh mì trừ cÆ¡m trong khi chá» lương gia đình từ miá»n trung gá»i và o. Chẳng thèm nói vá»›i tôi má»™t lá»i nà ng lấy nảy chuối bóc vá» từng trái đưa cho con khỉ ăn. Con khỉ nhá» xÃu nhưng dạ dà y nó to quá trá»i, chỉ má»™t lúc nó đã ăn sắp hết nải chuối. Tôi lo tôi không có gì ăn nên nói:
- Em đừng cho nó ăn nữa, coi chừng nó đau bụng.
- Nó không đau bụng đâu, nó đang đói mà .
Nà ng cứ tiếp tục cho con khỉ ăn đến hết nải chuối. Tôi sốt ruá»™t quá đà nh nằm im trên giưá»ng thở dà i ngao ngán cho cuá»™c Ä‘á»i đẹp như bà i văn tế. Không hiểu sao con gái thÃch khỉ nhiá»u thế nhỉ? Tôi ước ao kiếp sau xin là m con khỉ chứ không ham bắt chước Nguyá»…n Công Trứ là m cây thông đứng giữa trá»i mà reo.
Con khỉ ăn no không còn kêu khẹc khẹc nữa. Nà ng ôm nó và o lòng và khe khẽ ru: "À... Æ¡i... Nắng chia ná»a bãi chiá»u rồi, vưá»n hoang trinh nữ xếp đôi lá sầu...".
Chúa Æ¡i, nhìn cảnh đó ai mà chịu đựng nổi. Là ngưá»i yêu chÃnh thức cá»§a nà ng mà chẳng bao giá» nà ng ôm tôi và o lòng ru "À... Æ¡i" nên tôi Ä‘iên tiết đứng dáºy giá»±t con khỉ ra khá»i lòng nà ng và đấm đá nó túi bụi. Con khỉ kêu chà chóe nhưng tôi chẳng còn biết gì nữa và khi tôi ngừng tay thì con khỉ đã chết. Nà ng ôm nó và o lòng khóc thảm thiết như Juliet khóc Romeo.
CÆ¡n Ä‘iên trong tôi đã dịu, tôi nhìn nà ng muốn nói và i lá»i phân giải, nhưng Chúa Æ¡i tá»± dưng tôi thấy nà ng giống y chang con khỉ. Nà ng đứng đó, giữa phòng, mặt hầm hầm giáºn dữ. Tóc rÅ© rượi, mặt tái nhợt, răng cắn chặt, nà ng muốn nhảy và o tôi cắn xé nhưng may thay nà ng chưa thá»±c sá»± là má»™t con khỉ nên không thể sẵn sà ng liá»u chết trả thù cho đồng loại, nà ng má»›i giống như má»™t con khỉ nên nà ng chỉ biết đứng nhìn tôi trả thù. Rồi không thèm nói má»™t lá»i nà ng ra vá». Không thèm nói má»™t lá»i chúng tôi xa nhau.
Tôi còn gặp nà ng nhiá»u lần trong lá»›p há»c, trong những lần ấy má»™t đôi khi tôi lại thấy nà ng giống y chang má»™t con khỉ và Chúa Æ¡i, tháºt quái dị, tôi đâm ra yêu nà ng tha thiết hÆ¡n trước dù chẳng bao giá» nà ng thèm nhìn tôi bằng ná»a con mắt chứ không nói chuyện cưá»i ruồi vá»›i tôi.
Lần cuối cùng tôi gặp nà ng khi chúng tôi cùng chen trong đám đông xem kết quả kỳ thi năm dá»± bị. Mặc dầu chúng tôi cùng nhau luáºn rất nhiá»u vá» hiện-tượng-luáºn đủ-thứ nhưng cả hai vẫn rá»›t như thưá»ng vì đỠthi đã ra luáºn vá» hiện-tượng-luáºn-thứ-thiệt. Äấy cÅ©ng là lần cuối cùng tôi được hân hạnh nhìn thấy khuôn mặt nà ng nhăn nhó dá»… thương như má»™t con khỉ.
Bây giá» chúng tôi đã xa nhau tháºt sá»±. Tôi không hiểu nà ng đã có chồng chưa được mấy con? Riêng tôi vẫn thưá»ng nhá»› đến nà ng. Vì tôi có má»™t trà nhá»› kém, vả lại ngà y xưa nà ng cÅ©ng không tặng cho tôi má»™t tấm ảnh có chữ ký, nên má»—i lần nhá»› đến nà ng tôi phải và o sở thú đứng trước chuồng khỉ để dá»… hình dung ra khuôn mặt dá»… thương cá»§a nà ng.
Chân lý, như bạn biết, có rất nhiá»u thứ và đẹp xấu tùy ngưá»i đối diện. Nhưng tôi cầu mong bạn đừng bao giá» phải nhìn thấy thứ "chân lý đôi khi" như tôi vì chắc chắn suốt Ä‘á»i bạn sẽ không thể nà o quên nó được.
Tà i sản của conanbmt
03-06-2009, 10:24 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Và dụ 3
ZE]
Lúc má»›i đặt chân đến Phan Rà lần đầu thú tháºt tôi đã muốn khóc. Tôi cứ tưởng thà nh phố nà y phải to lá»›n lắm vì nó có tên trên bản đồ Việt Nam đà ng hoà ng, không ngá» nó là má»™t cái xã còn nhá» hÆ¡n lòng bà n tay.
Chiếc xe đò tôi Ä‘i có từ hồi Pháp thuá»™c loang lổ vết sÆ¡n xanh Ä‘á», chạy má»™t mình không nổi lại chất đầy những rổ cá lá»›n, cá bé trên mui và trong lòng xe, những rổ cá nà y nghe đâu bị kẹt đưá»ng nên phải trở vá» nguyên quán. Phải mất 3 giỠđồng hồ chiếc xe má»›i lết được từ Phan Thiết đến Phan RÃ. Trên Ä‘oạn đưá»ng chỉ dà i hÆ¡n 60 cây số. Vừa và o đến bến xe nằm ngay ở trung tâm con phố tôi vá»™i xách valy bước xuống vì không chịu nổi mùi cá tanh nồng bốc lên khi xe Ä‘áºu.
Äã sáu giá» chiá»u mà trá»i vẫn còn nắng gắt, thêm những ngá»n gió thổi cát bụi bay mù khiến tôi nóng muốn Ä‘iên ngưá»i. Lấy khăn ra lau mồ hôi xong, tôi lững thững Ä‘i bá»™ dá»c theo con đưá»ng trước mặt, nhìn lên tấm bảng má»™t hiệu buôn, thấy đỠÄại Lá»™ Trần Hưng Äạo mà buồn cưá»i. Con đưá»ng chỉ rá»™ng hÆ¡n má»™t con hẻm ở Sà i Gòn mà cÅ©ng xưng là Äại lá»™. Äịa chỉ tôi muốn đến: Công ty nước mắm Hoa Hồng số 3 Äại lá»™ Bạch Äằng. CÅ©ng Äại lá»™, không biết "đại lá»™" đó lá»›n hÆ¡n "đại lá»™" nà y được mấy phân. Äang lóng ngóng tìm má»™t ngưá»i há»i thăm đưá»ng, tôi gặp má»™t nữ sinh mặc quần áo trắng bước tá»›i. Kinh nghiệm cho biết và o nhà há»i bà già ra đưá»ng há»i há»c trò nên tôi móc túi đưa mảnh giấy ghi địa chỉ cho cô bé.
- Em cho tôi há»i thăm địa chỉ nà y ở đâu?
Cô bé mở to đôi mắt Ä‘en láy quan sát tôi từ đầu đến chân xem tôi có phải là ngưá»i lạ không rồi má»›i cúi Ä‘á»c tá» giấy. Trước khi đến đây tôi nghe ngưá»i ta đồn rằng con gái xứ nà y hai mắt Ä‘á»u toét vì bị cát bụi thổi và o, nhưng nhìn kỹ cô bé đây tôi chẳng thấy mắt em toét tà nà o mà trái lại còn trong sáng hÆ¡n mắt mèo nhiá»u, tôi không hiểu thiên hạ đồn sai hay cô bé là ngưá»i xứ lạ đến đây như tôi?
- Ông mới đến đây lần đầu?
- Phải, nếu đến đây lần thứ hai thì tôi khá»i là m phiá»n em.
- Em cÅ©ng ở đưá»ng đó, váºy ông cứ Ä‘i theo em là đến nÆ¡i.
Em trả lại tỠgiấy rồi ôm cặp đi trước, tôi vội xách valy đi nhanh cho ngang hà ng với em. Cô bé dừng lại lắc đầu.
- Äừng. Ông hãy Ä‘i sau em và i bước, ông Ä‘i bên em thiên hạ sẽ đồn thế nà y thế ná» ngay.
- Ở đây thiên hạ thÃch bà n chuyện cá»§a ngưá»i khác lắm sao?
- Vâng, chá»— nhá» bé mà . Ông cảm phiá»n.
Tôi đà nh đứng lại đợi cô bé Ä‘i trước rồi má»›i lẽo đẽo xách va ly theo sau. Tức mình, tôi rá»§a thầm mẹ kiếp thiên hạ, chắc quý vị no cÆ¡m ấm cáºt, dư thì giá» nên thÃch bà n chuyện ngưá»i khác còn đói như tôi thì bà n chuyện bao tá» cá»§a chÃnh mình mãi vẫn chưa xong. Äến má»™t con hẻm lầy cát, hai bên là bá» tưá»ng cao thấy không có bóng dáng "thiên hạ" tôi vá»™i bước lên Ä‘i cạnh cô bé trò chuyện.
- Äi má»™t mình lá»§i thá»§i ở sau tôi thấy tá»§i thân quá.
- Tại sao váºy?
- Tôi có cảm tưởng ngưá»i ở đây đã bạc đãi mình.
Cô bé cưá»i:
- Váºy ông đến đây là m gì?
Tôi kể cho em nghe tôi là má»™t quân nhân giải ngÅ© loại hạng hai Ä‘ang thất nghiệp. Có má»™t ngưá»i bạn ở Sà i Gòn giá»›i thiệu tôi ra đây là m thư ký cho công ty nước mắm Hoa Hồng để sống qua ngà y và tôi hy vá»ng ngưá»i ta sẽ không từ chối.
- Em sợ ông không chịu nổi đâu.
- Là m thư ký có gì nặng nhá»c mà hông chịu nổi?
- Không, em muốn nói mùi nước mắm kìa.
- Äó là mùi quốc hồn quốc túy ngưá»i Việt nà o sống ở ngoại quốc cÅ©ng nhá»› nó, sao em lại nói là chịu không nổi.
- Rồi ông sẽ biết.
Äi thêm má»™t lúc cô bé dẫn tôi đến bá» sông. Con sông rá»™ng ở gần cá»a biển Ä‘áºu đầy ghe chà i sÆ¡n mà u sắc rá»±c rỡ. Trên bá» ngưá»i ta qua lại tấp náºp và những nong má»±c được phÆ¡i đầy hai bên đưá»ng choán cả lối Ä‘i. Cô bé chỉ tôi má»™t ngôi nhà lá»›n quét vôi và ng cách chá»— chúng tôi đứng má»™t cá»™t đèn.
- Äó là công ty Hoa Hồng. Em chúc ông may mắn.
Tôi tháºt cảm động nghe câu nói đó từ ngà y thất nghiệp đến nay, chưa ai chúc tôi má»™t lá»i may mắn nà o. Tôi nhìn thẳng và o mắt cô bé.
- Cám Æ¡n em, tôi tin ngưá»i ta không nỡ từ chối má»™t thương phế binh đói rách như tôi. Nhà em ở đâu có dịp tôi sẽ đến thăm?
Cô bé chỉ tay vá» má»™t khu nhà lố nhố ở phÃa xa.
- Nhà em gần chợ cá kia kìa, chắc ông không nhìn thấy đâu. Nếu ông được là m việc ở công ty, em sẽ còn gặp ông vì thỉnh thoảng em vẫn đến đó nháºn giấy giao hà ng. Thôi, em xin chà o ông.
Nhìn cô bé Ä‘i khuất và o đám ngưá»i trên bá», tôi má»›i lững thững xách va ly đến công ty. PhÃa trước nhà có má»™t tấm bảng lá»›n hai bên vẽ hai bông hồng to ướng, tôi Ä‘i thẳng và o cá»a và xin gặp ông giám đốc. Ngưá»i lao công dẫn tôi Ä‘i và o má»™t phòng nhá», tôi gặp má»™t ông tóc bạc Ä‘ang ngồi Ä‘á»c nháºt báo. Tôi cúi đầu chà o ông và đưa lá thư giá»›i thiệu việc là m do ngưá»i cháu ruá»™t ông ta viết.
Äá»c thư xong ông há»i tôi những giấy tá» cần thiết, tôi mở va ly lấy và đưa ông xem. Ông nói được rồi cáºu sẽ ở luôn đây và bắt đầu là m việc từ ngà y mai. ÄÆ°á»£c việc là m tôi mừng rỡ nói cảm Æ¡n ông. Ông nói không có gì tôi sẽ xem cáºu như cháu tôi, rồi ông gá»i ngưá»i lao công và o căn dặn thu xếp nÆ¡i ăn chốn ở cho tôi.
Công ty chiếm má»™t khu đất khá rá»™ng, ngưá»i lao công dẫn tôi Ä‘i quanh má»™t vòng cho biết và chỉ cho tôi chá»— ngá»§ là má»™t cái chái nhá» lợp tôn ở gần nhà ông. Vá» cÆ¡m nước ông nói nếu cáºu muốn ăn ở ngoà i, ngà y mai tôi sẽ dẫn đến má»™t nÆ¡i nấu cÆ¡m tháng. Tôi nói nếu tiện nhá» bác nấu cho tôi ăn luôn khá»i phải Ä‘i xa. Ông nói nhà tôi ăn uống bết lắm sợ cáºu nuốt không nổi. Tôi cưá»i nói có rau có cháo để ăn là may rồi tôi Ä‘ang thất nghiệp mà bác. Ông cưá»i nói váºy thì được.
Công việc là m ở công ty tương đối nhà n hạ. Hà ng ngà y tôi đánh máy những hoá đơn giao hà ng, nháºn hà ng, nhưng giấy tá» chứng nháºn phân tÃch nước mắm đến các tỉnh khác. PhÃa sau công ty là nhà lá»u nước mắm cá»§a riêng ông giám đốc. Trong những thùng gá»— lá»›n ngưá»i ta đổ cá và o đầy ướp muối rồi đợi ngà y cá rã ra nhá» giá»t thà nh nước mắm. Má»—i lần và o lá»u kiểm soát các phu vợi nước mắm và o những thùng sắt nhỠđể chở Ä‘i bán tôi phải bôi dầu cù là và o mÅ©i và phải châm thuốc hút liên miên. Hôm đầu nhìn ngưá»i ta lấy xác mắm ra tôi phải chạy ra ngoà i nôn á»e vì không chịu nổi mùi hôi kinh khá»§ng từ xác mắm bốc ra. Bây giá» tôi má»›i hiểu tại sao cô bé nói sợ tôi không chịu nổi mùi nước mắm. Nếu không vì cái bao tá» má»—i gà y Ä‘á»u đói chắc tôi đã xách va ly Ä‘i ngay sau lần nôn á»e đó.
Tôi lẩm cẩm nghÄ© không hiểu tại sao các ông "hà m há»™" ở đây chẳng ông nà o chịu lấy dấu hiệu nước mắm cá»§a mình là cá nục, cá thu, cá cÆ¡m, cá óc nóc... mà đi chá»n những hình con thá», con gà , con én, hoa sen, hoa hồng...? Nếu những đôi tình nhân ở xa Ä‘á»u biết hoa hồng là dấu hiệu cá»§a công ty nước mắm lá»›n ở đây chắc há» sẽ không ham tặng ngưá»i yêu má»™t đóa hồng vì chẳng lẽ há» còn muốn tình yêu cá»§a há» sẽ mặn mòi và sá»±c nước mắm?
Dù không thÃch mùi hương cá»§a nó nhưng tôi cÅ©ng phải cám Æ¡n nước mắm đã giúp tôi có công ăn việc là m và sống qua những ngà y đói khát. Má»—i sáng để khá»i ăn Ä‘iểm tâm tốn tiá»n tôi thưá»ng xuống lá»u múc má»™t ly nhá» nước mắm uống á»±c má»™t hÆ¡i rồi chạy lên nhà uống luôn hai ly cối nước trà cho đã khát. Như váºy no suốt buổi. CÅ©ng may nước mắm có nhiá»u chất đạm nên cà ng ngà y tôi cà ng nặng xương.
Má»™t buổi sáng khi tôi vừa uống xong ly nước mắm Ä‘iểm tâm miệng Ä‘ang mặn đắng thì cô bé tôi gặp hôm đầu tiên đến xứ nà y, Ä‘i và o. Em chà o tôi, tôi chẳng kịp chà o lại mà vá»™i rót hai ly cối nước trà uống luôn má»™t hÆ¡i. Em há»i:
- Ông là m cái gì mà khát dữ váºy?
- Tôi mới điểm tâm bằng nước mắm.
Cô bé trợn tròn mắt không hiểu. Tôi phải giải thÃch cặn kẽ cho em rõ. Nghe xong cô bé cưá»i.
- Ông tháºt có duyên vá»›i nước mắm. Em chỉ uống má»™t muá»—ng nhá» thôi cÅ©ng đủ sặc chết ngưá»i.
Tôi há»i em sao cả tuần nay không đến chÆ¡i, tôi có ý đợi em mãi. Cô bé nói em cÅ©ng muốn đến thăm nhưng không có dịp, sáng nay em nghỉ há»c và ba em sai em Ä‘i phân chất nước mắm nên em má»›i có cÆ¡ há»™i đến đây. Em trao tôi má»™t chai nước mắm nhá», tôi cầm lấy Ä‘em và o phòng giảo nghiệm. Ở đây các nhà lá»u trước khi Ä‘em bán nước mắm Ä‘á»u phải Ä‘em Ä‘i giảo nghiệm để xem nước mắm cá»§a mình có bao nhiêu chất cá, chất cá cà ng nhiá»u nước mắm bán giá cà ng cao. Phòng giảo nghiệm chưa có ngưá»i là m việc, tôi trở ra kéo ghế má»i em ngồi đợi. Em há»i:
- Ông đã đi đâu chơi chưa?
- Ở đây có chá»— nà o mà đi chÆ¡i. Má»—i tối tôi chỉ biết ra bá» sông nhìn thiên hạ qua lại hay đến quán Lá»u Gá»— uống nước rồi vá» ngá»§.
- Váºy thì còn thiếu sót nhiá»u. Ở đây có nhiá»u chá»— đáng Ä‘i chÆ¡i lắm như Ä‘i rẫy ăn táo, Ä‘i xóm Rừng ăn máºn, Ä‘i tắm biển ở bãi Trùng Dương hay Ghá»nh Son. Äi thăm chùa ông Hai Äại, Ä‘i xem thắng cảnh Ä‘áºp Äồng Má»›i ...vv...
- Váºy hôm nà o rảnh tôi mượn xe Honda chở em Ä‘i chÆ¡i nghe.
- Äâu được thiên hạ nói chết.
Lại thiên hạ. Tôi rủa thầm mẹ kiếp thiên hạ, xin quà vị để cho tôi sống với chứ. Tôi phân bua với cô bé.
- Thây kệ há». Chúng ta hãy sống cho chÃnh chúng ta, hỠđâu có sống giùm chúng ta mà chúng ta lo.
Cô bé cÅ©ng đồng ý vá»›i tôi như váºy nên và o những chúa nháºt kế tiếp em đã đến dẫn tôi Ä‘i thăm những nÆ¡i chốn em nói. Từ khi chúng tôi thân vá»›i nhau, những tối rảnh rá»—i em thưá»ng đến nÆ¡i tôi ở, nấu chè chuối bá»™t báng nước dừa hay Ä‘em cá hấp ở nhà đến rồi chúng tôi quấn bánh tráng rau sống chấm vá»›i nước mắm "nhÄ©" ăn tháºt ngon là nh.
Má»™t tối em đến chÆ¡i, tôi vui miệng nói lại vá»›i em những Ä‘iá»u cáºu há»c sinh con trai bác lao công cho tôi biết là có rất nhiá»u nam sinh ở trưá»ng đã si em bá» cả há»c hà nh. Cô bé cưá»i nói:
- Ai mà si em, em cho chết luôn.
Tôi khoái chà cưá»i:
- Äúng, đúng. Nhưng còn tôi?
- Ông hả, em cũng cho chết luôn.
Tôi chưng há»ng há»i:
- Bộ nhất định em không khóc thương?
- Khóc hả, cưá»i bể bụng thì có.
- Chúa ơi, chắc tim em bằng sắt?
- Sắt hả, ai mà ưa thứ mau rỉ sét.
- Bằng đá chăng?
- Nước chảy đá mòn, đá yếu xìu.
- Bằng gỗ thùng nước mắm?
- Vâng bằng gá»—, nhưng không phải gá»— là m thùng nước mắm đâu mà là gá»— thông sản xuất từ rừng thông Äà Lạt.
- Váºy chắc em sinh ở Äà Lạt?
Cô bé gáºt đầu kể cho tôi biết gia đình em trước kia ở Äà Lạt sau đó dá»i xuống đây láºp nghiệp đã được 10 năm và bây giỠở chốn nà y em là má»™t cây thông nhá»› rừng.
Cô bé cưá»i nói:
- Em má»›i nháºn được má»™t lá thư tình.
Tôi ngạc nhiên nói:
- Tôi có viết thư cho em hồi nà o đâu mà em nháºn được?
- Ai nói ông viết bao giỠđâu, thư nà y cá»§a má»™t ngưá»i khác.
- Em đã có má»™t ngưá»i tình khác?
- Không phải đâu, thư nà y cá»§a ngưá»i dạy kèm em gá»i cho em, để em đưa cho ông Ä‘á»c.
Cô bé móc túi đưa cho tôi má»™t phong thư mà u xanh để ngá», bên trong có má»™t tá» giấy mà u hồng viết đầy chữ Anh. Tôi há»i:
- Thầy dạy em ngưá»i Mỹ à ?
- Không, ông ấy dạy kèm Anh Văn cho em và mấy nhỠbạn.
Anh văn tôi má»›i há»c đến lession 10 trong quyển English For Today book one nên chẳng hiểu ông giáo viết gì, tôi trao lại lá thư cho cô bé.
- Em dịch dùm tôi Ä‘i. Lần sau em nhá»› nói ổng viết bằng chữ Việt tôi má»›i có thể Ä‘á»c được.
- Äại ý ông ấy viết, ông ấy thương yêu em và muốn gặp em chiá»u Chúa Nháºt nà y tại nhà trỠông ấy.
Tôi nổi sùng nói:
- Sao em không đưa lá thư mắc dịch nà y cho ba má em Ä‘á»c.
- Thôi, em sợ rùm beng cả nhà đá»u biết em dị chết.
- Em có viết thư trả lá»i cho ông ấy không? Em có định đến thăm ông ấy không?
- Còn lâu. Nhưng em sợ ông ấy cứ viết thư hay gá»i em táºp Ä‘á»c hoà i tụi bạn biết được chúng chá»c em chết. Váºy em nhỠông đóng vai anh em đến nói ông ấy đừng có viết thư cho em nữa.
- Xong rồi, chiá»u chá»§ nháºt nà y tôi sẽ thay em đóng vai ngưá»i tình đến thăm ông ấy.
- Khá»i đợi đến chiá»u chá»§ nháºt, chiá»u mai khoảng 6 giỠông đợi em ở quán Lá»u Gá»— rồi em sẽ chỉ cho ông thấy thầy em vì ông ấy ăn cÆ¡m tháng gần đó.
Buổi chiá»u, má»›i 5 giá» tôi đã có mặt ở quán Lá»u Gá»—, má»™t quán nước vÄ© đại nhất ở xứ Phan Rà nà y. Quán gồm hai phần: má»™t sân rá»™ng đặt bà n ghế bán nước uống và má»™t căn nhà có những tá»§ kÃnh (trước bà y bán đồ Ä‘iện sau ế dẹp luôn) bà y những quyển sách truyện cho thuê. Tôi vẫn thưá»ng đến đây trước để uống má»™t ly đá chanh cho đã khát vì lỡ uống nước mắm quá nhiá»u, sau đó thuê và i quyển truyện chưởng vá» nhà tối Ä‘á»c đở buồn. Tôi thuá»™c loại khách đặc biệt được chá»§ quán Ä‘eo kÃnh cáºn trông rất trà thức thông cảm cho ký sổ và ng cuối tháng trả tiá»n nên chiá»u nay dù trong túi không có đồng nà o tôi vẫn mạnh dạn bước và o quán gá»i má»™t chai 33, nữa gói Capstan. Tôi uống bia dở ẹc, chỉ má»™t chai mặt cÅ©ng đỠbừng như gà đá nhưng vì sắp đụng độ vá»›i ông giáo nên tôi muốn mặt mình phải sừng sừng má»™t tà cho ông ấy á»›n.
Buổi tối quán thưá»ng đông nghẹt khách nhưng và o giá» nà y thì vắng như chùa bà đanh. Há»c sinh còn Ä‘i há»c và những ông "ba đỠghe" còn báºn bán cá chưa có thì giá» rảnh đến ngồi thưởng thức nhạc "tiá»n chiến háºu chiến" do chÃnh tay chá»§ quán chá»n lá»c. Tôi chúa ghét nghe nhạc ở các quán nước, ồn à o Ä‘iếc tai nên rất thÃch ngồi ở đây và o buổi xế chiá»u để được thiên nhiên ca bản The Sound Of Silence. Trên chiếc sà n xi măng rá»™ng (trước là sân patin sau ế dẹp luôn) Ä‘á»ng đầy những vÅ©ng nước do ông chá»§ tưới những cháºu kiểng, chưa đến tuổi tam tháºp nhị láºp mà ông ta đã thÃch cái thú "vạch lá tìm sâu" kể cÅ©ng lo hưởng nhà n hÆ¡i sá»›m.
Nắng cà ng lúc cà ng Ä‘áºm mà u trên cây bạc đầu ở cuối sân, tôi ngồi im chỠđợi buổi chiá»u len lén và o hồn xem nó ra là m sao nhưng đợi mãi chẳng thấy buổi chiá»u đâu cả mà chỉ thấy có cô bé len lén Ä‘i và o sân.
- Ông đợi lâu chưa?
- Chưa, chỉ mới hơi dà i cổ thôi.
- Em hẹn ông sáu giỠmà .
- Quân đội dạy tôi muốn phục kÃch địch phải đến sá»›m quan sát địa thế cho chắc ăn.
- Nhưng ngồi chỗ nà y là m sao ông quan sát được?
Cô bé kéo tôi ngồi ở má»™t chiếc bà n khác gần hà ng rà o được kết bằng những ống tre chẻ đôi. Ngồi đây nhìn qua kẻ hở hai thân tre có thể thấy rõ bên ngoà i. Nhìn mãi má»i cả mắt chẳng thấy ông giáo dạy kèm đâu tôi nói cô bé quan sát thay tôi, khi nà o thấy ông ta đến thì báo động. Tôi vừa hút xong Ä‘iếu thuốc, cô bé nói:
- Ông ấy kìa. Tôi ghé mắt nhìn qua khe hở thấy có hai ngưá»i Ä‘ang từ xa Ä‘i đến, tôi há»i cô bé.
- Thầy cá»§a em là ngưá»i Ä‘eo kÃnh cáºn, mặt mÅ©i sáng sá»§a Ä‘i bên kia đưá»ng phải không?
- Không phải đâu, đó là há»c sinh. Thầy cá»§a em Ä‘ang Ä‘i gần gốc me kìa.
Tôi chăm chú quan sát gã đà n ông theo lá»i cô bé chỉ. Y mặc áo thun mà u xanh thẫm có in đầu má»™t con dê to tổ bố (dáºu hiệu cá»§a tuổi Dương Cưu?) Y dê mà dám nháºn mình dê kể cÅ©ng khá chì. Quần y may bằng vải bố trắng ống rá»™ng và chân Ä‘i già y má»i mà u và ng. Tóc y để dà i thòng, phÃa trước cắt ngang chân mà y và miệng phì phà điếu thuốc ngáºm ở khóe môi trái. Ngưá»i y cao, ốm như con mắm, mặt Ä‘en Ä‘en giống y chang dân "ba đỠghe" má»›i đánh cá ngoà i khÆ¡i vá», váºy mà y lại là giáo sư dạy kèm thì tháºt là lạ . Tướng y tháºt thÃch hợp để đóng vai "Xì-ke đại huynh" và chắc không tà i tá» nà o đóng hay hÆ¡n y trong vai đó.
Tôi nói với cô bé:
- Em ngồi đây để tôi ra nói chuyện phải trái với ông ấy.
Uống hết ly bia cho hà o khà bừng bừng và cầm theo má»™t Ä‘iếu thuốc tôi bước ra ngoà i quán vừa lúc ông giáo Ä‘i đến, chắc y cÅ©ng định và o quán thuê truyện chưởng vá» Ä‘á»c. Tôi nói:
- Xin lỗi ông bạn cho châm nhỠđiếu thuốc.
Y trao điếu thuốc cho tôi mỗi rồi tôi tại lại y:
- Ông bạn là ông giáo dạy kèm Anh văn?
Y gáºt đầu bù xù như tổ quạ.
- Phải. Ông muốn há»c thêm Anh văn?
- Tôi há»c Anh văn là m quái gì! Sở Mỹ đóng cá»a hết rồi. Tôi chỉ yêu cầu ông đừng viết thư cho em Phạm Thị Äồng à nữa.
- Ông là gì mà cấm tôi viết thư cho em ấy?
- Tôi là anh hai nó.
- Sao trông ông không giống em ấy tà nà o hết váºy?
- Giống hay không kệ tôi. Bá»™ ông giống tÃa ông lắm hay sao?
- Ông đừng giáºn, tôi có lá»i khen ngợi em ông há»c rất giá»i và tôi rất mến em ấy.
- Nó há»c giá»i hay dốt cÅ©ng thây kệ nó, tôi không cần ông mến nó. Ở đây thiếu gì cô giáo xinh đẹp sao ông không mến các cô mà đi mến nữ sinh là m gì cho tai tiếng.
- Tôi không ưa cô giáo, tôi chỉ ưa nữ sinh thì đã sao?
- Ông không ưa cô giáo thây kệ ông, ông chỉ ưa nữ sinh thây kệ ông nhưng tôi không ưa ông ưa em gái tôi.
- Tại sao ông lại không ưa tôi nhiá»u quá váºy?
Tháºt ra tôi cÅ©ng không ghét gì ông giáo nà y, y xứng đáng là bạn tri ká»· cá»§a tôi vì cả hai cùng chung má»™t sở thÃch là cô bé nhưng tại y có lợi thế là địa vị cao hÆ¡n tôi nên tôi nổi sùng nói:
- Tôi không ưa ông vì ông dạy kèm, chỉ giản dị thế thôi.
- Dạy kèm là một nghỠcao quà mà .
- NghỠđó không cao quà tà nà o nếu ông tiếp tục tán em gái tôi, còn ông tán bất cứ ai nghỠđó vẫn cao quà như thưá»ng.
- ÄÆ°á»£c rồi, ông để tôi vá» suy nghÄ© lại.
- Không suy nghĩ tới suy nghĩ lui gì nữa cả, nếu ông còn viết thư cho em gái tôi có ngà y ông ăn đòn.
- Ông hăm dá»a giái sư dạy kèm phải không? Ông tên gì? Tôi sẽ ná»™p đơn kiện ông ở Há»™i đồng xã.
Nghe kiện cáo tôi cÅ©ng hÆ¡i "rét" nhưng kinh nghiệm cho biết má»™t ngưá»i có "rét" hÆ¡n mình má»›i hăm dá»a kiện cáo lôi thôi nên tôi thừa thắng xông lên.
- Ông có ná»™p đơn kiện ở Tối cao pháp viện tôi cÅ©ng không sợ. Tôi là lÃnh giải ngÅ©, tên Phạm Bất Bình, số quân 68'156890 ông nhá»› kỹ chưa?
- Tôi không cần nhá»› tên ông nữa. Tôi nhá»› mặt ông rồi, nếu ông đánh tôi là tôi nháºn ra ngay ông đánh tôi.
Ông giáo dạy kèm hầm hầm bá» Ä‘i chẳng thèm chà o tôi má»™t lá»i cho đúng vá»›i nguyên tắc sư phạm. Tá»± dưng tôi thương y chi lạ. Trong lúc nói chuyện, nhìn kỹ đôi mắt y tôi má»›i biết y đã cố ý là m cho má»i ngưá»i hiểu lầm y qua cách ăn mặc, cách nói chuyện để che dấu ná»—i cô đơn mà y Ä‘ang chịu đựng. Nếu không kẹt cô bé chắc tôi đã má»i y và o quán uống và i chai 33 để kết bạn tâm giao. Ở xứ nà y có ngưá»i bạn như y cÅ©ng thú lắm chứ nhưng chắc là không thú bằng được quen vá»›i cô bé rồi. Tôi trở và o quán hăm hở kể lại cho cô bé nghe tráºn đụng độ vừa qua. Em cưá»i nói ông đóng kịch tà i ghê sao ông không Ä‘i theo các ban kịch ở Sà i Gòn?
Vì có cuá»™c há»™p há»p quan trá»ng vá»›i các hãng nước mắm ở Phan Thiết tôi phải Ä‘i theo ông giám đốc là m biên bản mất ba ngà y. Buổi tối vỠđến nhà bác lao công trao cho tôi hai lá thư.
Má»™t lá cá»§a tổng há»™i thương phế binh cho biết tôi đã được nháºn là m thư ký cho má»™t hãng buôn ở Saigon, nếu muốn là m tôi phải vá» Saigon nháºn việc gấp. Tôi phân vân không biết quyết định thế nà o. Ở Phan Rà nà y được bốn tháng, tôi đã mến ngưá»i dân ở đây. Há» tuy lắm chuyện nhưng rất chân tháºt và sẵn lòng giúp đỡ ngưá»i lạ. Mảnh đất nà y tuy nhá» bé nhưng rất háºu đãi những ngưá»i phương xa đến đây láºp nghiệp. Nắng ở đây có là m da tôi Ä‘en sáºm nhưng không khà vùng biển trong là nh đã giúp tôi khoẻ mạnh hÆ¡n xưa. Tôi cÅ©ng đã bắt đầu nghiá»n mùi nước mắm, má»™t mùi hương khó quên như hương tóc ngưá»i tình đã chia xa nhưng tôi vẫn nhá»› rõ rà ng và o những đêm mưa. Ở Sai Gòn dÄ© nhiên là vui vẻ hÆ¡n, bạn bè đông hÆ¡n và có nhiá»u cÆ¡ há»™i tiến thân hÆ¡n nhưng tôi chưa muốn xa cô bé. Tình yêu đã bắt hụt nhiá»u lần vì vá»›i quá cao, lần nà y nó Ä‘ang nằm trong tầm tay tôi không lẽ tôi lại bá» mất dịp may.
Lá thư thứ hai cá»§a cô bé má»›i gá»i đến sáng nay. Em cho biết trưá»ng em đã nghỉ hè, gia đình em má»›i mở má»™t đại lý bán nước mắm ở Äà Lạt, em sẽ theo má lên đó buôn bán và xin chuyển trưá»ng lên há»c ở Bùi Thị Xuân. Em đã đến tìm tôi hai lần nhưng không gặp và sáng mai em phải Ä‘i sá»›m má»™t mình vì má em đã Ä‘i trước. Em viết: "Thôi ông khá»i tiá»…n đưa là m gì cho mất công. Thiên hạ biết cưá»i chết. Em muốn chúng ta chia tay âm thầm. Nếu gặp ông ở bến xe em sẽ không viết thư cho ông nữa và khi nà o có dịp vá» thăm ba, em cÅ©ng không thèm ghé thăm ông."
Tá» má» sáng hôm sau tôi đã có mặt tại bến xe. Trá»i hÆ¡i lạnh vì đêm qua mưa suốt đêm, tôi co ro đứng núp trong bóng tối má»™t hiên nhà mong nhìn thấy cô bé má»™t lần nữa trước khi chia tay. Khoảng năm giá» ba mươi tôi thấy vai em mang xách tay Ä‘i từ má»™t con hẻm nhá» má»™t mình. Em đến ghi tên ở quầy lấy vé rồi bước lên xe ngồi ở má»™t ghế gần cá»a. Thây kệ thiên hạ cưá»i, thây kệ những lá»i dặn trong thư tôi chạy vá»™i đến gặp em.
- Ông không nghe lá»i em há. ÄÆ°á»£c rồi em sẽ là m đúng theo những gì em đã viết.
Tôi đưa mắt nhìn em chẳng biết nói gì. Tôi luôn luôn chẳng biết nói gì và o những dịp chia tay. Mãi đến khi xe rồ máy chạy, tôi không ngăn được, đưa tay nắm chặt bà n tay nhá» bé cá»§a em bá» ra ngoà i cá»a. Cô bé nói như sắp khóc.
- Ông là má»™t con má»t.
- Chúa Æ¡i! Má»™t ngưá»i bảnh bao như tôi lại có hình dáng như con má»t sao? Cô bé có cáºn thị chăng?
- Ông là má»™t con má»t kinh khá»§ng đã ăn ruá»—ng trái tim bằng gá»— thông cá»§a em.
Tà i sản của conanbmt
03-06-2009, 10:25 PM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Và dụ 4
Sáng thứ sáu ấy, dù bị nhức đầu, tôi cÅ©ng cố gắng đến giúp ngưá»i bạn trang hoà ng sân khấu cho má»™t buổi trình diá»…n ca nhạc cá»§a trưá»ng anh như đã hứa. Buổi trình diá»…n có bán vé để lấy tiá»n phát phần thưởng cho các há»c sinh xuất sắc cuối niên há»c.
Tôi đến quá sá»›m. Trước rạp hát chưa có khán giả, những em há»c sinh trong ban tráºt tá»± Ä‘eo nÆ¡ đỠtrước ngá»±c Ä‘ang loay hoay là m những công việc vặt. Tôi đưa thiệp má»i cho má»™t em gác cá»a để và o rạp ngồi nghỉ chân. Trong rạp tối om, máy Ä‘iện chưa chạy, chỉ có má»™t và i vệt sáng lá» mỠở những khe cá»a hở ở trên cao, tôi phải đưa tay lần mò để tìm má»™t chá»— ngồi.
Bóng tối và những dãy ghế trống trÆ¡n đã giúp cÆ¡n Ä‘au trong đầu tôi dịu Ä‘i rất nhanh. Nhắm mắt lại, tôi ước ao được ngá»§ ở đây má»™t giấc có lẽ bệnh nhức đầu sẽ không còn hà nh hạ. Chợt có tiếng ca nho nhá» khiến tôi mở mắt, nhỠđã quen vá»›i bóng tối tôi nháºn ra má»™t ngưá»i mặc áo trắng ngồi cách tôi má»™t hà ng ghế. Có lẽ em là nữ sinh trong ban văn nghệ nên má»›i được phép và o rạp lúc nà y. Em Ä‘ang hát má»™t bà i nhạc nà o đó tôi không nghe rõ lá»i, nhưng tiếng ca tháºt trầm ấm và tôi không ngăn được đánh diêm để châm má»™t Ä‘iếu thuốc. Tiếng diêm quẹt là m em ngừng hát, nhỠánh sáng leo lắt ở đầu que diêm, tôi thấy em quay lại và đôi mắt nhìn thẳng và o tôi. Tôi vá»™i quăng que diêm Ä‘ang cháy dở nói xin lá»—i đã gây ra tiếng động. Em nói không sao, chÃnh em đã gây ra tiếng động trước ông. Tôi há»i em có hát trong buổi trình diá»…n sáng nay không. Em nói dạ có. Tôi há»i thăm ngưá»i bạn trưởng ban văn nghệ đã đến chưa. Em nói em cÅ©ng Ä‘ang đợi thầy ấy đến và ông có phải là ngưá»i mà giáo sư nhỠđến đánh nhạc đệm cho tụi em hát không. Tôi lắc đầu. Tôi không biết đánh đà n, tôi đến giúp ngưá»i bạn căng cái mà n trên sân khấu và tôi chỉ biết kéo mà n. Em cưá»i nói công việc ấy cÅ©ng quan trá»ng lắm, vì nhỠông khán giả má»›i thấy tụi em. Tôi nói cÅ©ng nhá» các em mà tôi má»›i có việc là m.
Äiện trong rạp được báºt sáng cùng lúc má»™t số đông ngưá»i bước và o. Ngưá»i bạn đến chà o tôi rồi anh vẫy tôi cùng má»™t số há»c sinh Ä‘i và o háºu trưá»ng. Phải mất nhiá»u thá»i giá» chúng tôi má»›i căng được chiếc mà n hÆ¡i nhá» so vá»›i chiá»u rá»™ng sân khấu. Vì thiếu ròng rá»c để kéo dây nên hai em há»c sinh đã thay tôi nắm hai cánh mà n chạy Ä‘i chạy lại má»—i khi muốn mở hay khép mà n.
Buổi trình diá»…n tháºt vui, những tiếng vá»— tay chen lẫn tiếng la ó đã không ngá»›t vang lên sau má»—i mà n trình diá»…n. Suốt buổi, tôi mãi nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i bạn vá» ban vÅ© cá»§a các há»c sinh Chà m. Trong bá»™ quần áo nhiá»u mà u sắc, các em đã bước Ä‘i những bước lạ lùng theo tiếng nhạc dồn dáºp, nhưng vẫn ẩn mang những ná»—i buồn man mác. Tôi đã quên mất cô bé gặp trong rạp lúc đầu.
Khi buổi trình diá»…n chấm dứt, tình cá» gặp lại em trên đưá»ng vá» cùng đứng đợi xe lam, tôi ngá» ngợ há»i:
- Có phải em đã hát bản Phố buồn trong buổi trình diễn?
Cô bé nhướng mắt nhìn tôi qua khung kÃnh cáºn để nháºn diện rồi trả lá»i:
- Vâng, ông nghe em hát thế nà o ?
Thú tháºt, lúc em hát tôi mãi nói chuyện vá»›i ngưá»i bạn nên đâu có biết gì, nhưng chỉ cần nhìn tướng em, tôi cÅ©ng Ä‘oán được em là má»™t ngưá»i hát rất hay.
- Tháºt tuyệt vá»i. Tôi ước ao có dịp được nghe em hát lại.
Hẳn nhiên, em chẳng tin lá»i tôi. Nhưng may nhỠđôi mắt tôi, đôi mắt lỠđỠnhư ngưá»i sắp chết, trông có vẻ rất thà nh tháºt nên em bằng lòng hứa sẽ hát cho tôi nghe khi có dịp.
Tôi không bao giá» tin dịp may có sẵn từ trá»i cao rÆ¡i xuống đầu mình, nên tôi phải tá»± tạo ra dịp may bằng cách há»i thăm ngưá»i bạn dạy há»c vá» tên và địa chỉ cá»§a em. Ngay trong buổi chiá»u thứ bảy, sau khi đã hút hết ná»a bao thuốc để lấy can đảm, tôi đã mạnh dạn đến gõ cá»a nhà em.
Tháºt may, tôi đã gặp chÃnh em mở cá»a. Cô bé tròn xoe mắt ngạc nhiên và niá»m nở má»i tôi và o nhà .
Em cho biết đây là nhà cá»§a ná»™i em, em đến đây trá» há»c vì nÆ¡i gia đình ở, trưá»ng trung há»c chỉ có các lá»›p đệ nhất cấp. Em nói vì má»›i đến đây há»c niên khóa đầu nên chưa có bạn bè, Ä‘i há»c vá» em chỉ biết nằm nhà đá»c sách. Tôi nói:
- Con gái không nên Ä‘á»c sách nhiá»u.
Em há»i:
- Tại sao váºy?
- Äá»c nhiá»u chỉ tổ cáºn thị.
Em cưá»i nói:
- Em đã lỡ cáºn thị rồi, có tăng thêm độ cÅ©ng không sao?
Chuyện trò một lúc lâu, tôi nói:
- Em hát tặng tôi một bà i đi.
Cô bé lắc đầu.
- Em chưa là ca sÄ© để có thể hát bất cứ lúc nà o theo yêu cầu, em chỉ hát được nhá» hứng. Váºy ông chịu khó đợi, đừng trách em.
Tôi chẳng phải là ngưá»i thÃch trách cứ kẻ khác, vả lại cần gì nghe em hát, chỉ cần nhìn em tôi cÅ©ng thÃch thú lắm rồi, chẳng muốn đòi há»i thêm.
Ở quáºn lỵ nhá» bé nà y, tôi chẳng biết là m gì khi rảnh rá»—i nên thưá»ng đến nhà em trò chuyện bâng quÆ¡. Má»™t lần, tình cá» nhìn và o lòng tay em tôi thấy rõ má»™t hình ngôi sao in Ä‘áºm nét, tôi chẳng hiểu nó có ý nghÄ©a gì, nhưng cÅ©ng Ä‘oán mò như thầy bói mù. Số em nếu sống ở thá»i vua chúa chắc sẽ có má»™t hoà ng tỠđến rước vá» triá»u đình, nhưng ở thá»i chiến tranh nà y tương lai em sẽ là má»™t bà chuẩn tướng. Váºy từ bây giá», tôi sẽ gá»i em là "cô bé chuẩn tướng". Em tá» vẻ không thÃch tên gá»i đó, nhưng khi biết tôi chỉ là má»™t binh nhì, em bắt tôi má»—i lần gặp em phải giÆ¡ tay chà o theo kiểu nhà binh cho đến khi em ra lệnh bá» tay xuống má»›i thôi. Có lần trá»… hẹn, em đã bắt tôi giÆ¡ tay chà o suốt buổi chiá»u mặc cho tôi năn nỉ. Em nói nếu ông bá» tay xuống em sẽ nghỉ chÆ¡i vá»›i ông luôn. Vì em thưá»ng là m những gì em nói nên tôi phải triệt để tuân lệnh, khi em cho phép thôi chà o thì tay tôi đã cứng đơ chẳng thể nà o nhúc nhÃch. Em đã phải ráng sức kéo nó xuống và tìm dầu cù là xoa bóp má»™t lúc, tay tôi má»›i có thể cỠđộng bình thưá»ng.
Biết mình đã dạy dá»™t trong trò đùa nà y nên tôi đỠnghị vá»›i em bá» trò chÆ¡i đó Ä‘i, nhưng cô bé nhất định không chịu. Em nói, chuyện đã rồi, sá»a đổi cÅ©ng vô Ãch. Con gái mà hay nhăn mà y nhÃu mắt như em thì bướng bỉnh số dách. Tôi tá»± hứa má»—i lần nói chuyện vá»›i em phải cẩn tháºn uốn lưỡi má»™t triệu lần trước khi nói.
Vưá»n nhà em, có má»™t cây táo gai rất lá»›n, đến mùa những trái táo chÃn và ng trông tháºt đẹp mắt. Không hiểu sao tôi rất thÃch ăn trái táo phải gió đó dù chúng luôn luôn có sâu và chẳng béo bổ gì. Má»—i lần thăm em tôi Ä‘á»u nói em Ä‘i lấy muối á»›t để chấm táo ăn. Nhìn những trái táo chÃn và ng trên cà nh, tôi không ngăn được đưa tay hái và em dáºm chân la lên.
- Äừng có hái mà , để em rung cho rụng xuống ông lượm. Nếu ông hái má»™t trái trên cà nh cả cây táo sẽ có sâu.
Không hiểu em nói váºy có đúng không, nhưng nhìn cách em dáºm chân, tôi biết em đã quả quyết đúng và tôi đà nh cúi lượm những trái táo rÆ¡i rải rác trên mặt đất. Cắn má»™t trái táo, tôi phải vá»™i quăng Ä‘i vì con sâu trắng ởn nằm ở trong. Tôi nói:
- Sao mấy trái táo em rung rÆ¡i xuống đất vẫn có sâu như thưá»ng?
Em cưá»i, nói:
- Tại đã có ngưá»i hái trái trên cà nh trước ông, mà sâu táo ăn đâu có sao, ông cứ ăn Ä‘i em bảo đảm không Ä‘au bụng đâu mà sợ.
Bây giá», tôi má»›i nháºn ra cổ nhân nói: "Lưỡi không xương nhiá»u đưá»ng lắt léo" quả tháºt không sai. Tuy váºy, không phải cô bé nà y nói láo đâu, em rất thà nh tháºt nói ngay những gì em nghÄ© và không che giấu tình cảm cá»§a mình. Có lần trá»i đổ mưa bất ngá», cả hai không chịu chạy và o nhà , chúng tôi đứng núp mưa dưới tà n cây táo ráºm lá. Tôi nhẹ nắm tay em và em nói:
- Ở bên ông, em cảm thấy tháºt hạnh phúc.
Tôi nói:
- Hạnh phúc như trái táo chÃn và ng, tôi nắm tay em hạnh phúc ấy đã có sâu.
- Chẳng sao, những trái táo sâu ăn rất ngon. Em mong chúng ta sẽ sống mãi bên nhau dù cho hạnh phúc của chúng ta là trái táo có sâu.
- Tôi không có số giữ cá»§a, có bao thuốc trong túi mà bạn bè lấy lúc nà o cÅ©ng không hay, váºy là m sao tôi có thể giữ được em vì em là m má»™t viên ngá»c quÃ.
- Không, em chỉ là má»™t viên sá»i.
- Nhưng viên sá»i lấy từ mặt trăng nên còn quà hÆ¡n ngá»c nhiá»u.
Em nhăn mặt nói:
- Em chỉ là má»™t viên sá»i tầm thưá»ng ở ven đưá»ng thôi, ông hiểu chưa?
Khi em báºm môi trợn mắt trông còn dữ hÆ¡n cá»p, nên tôi vá»™i trả lá»i:
- Ừ, em là má»™t viên sá»i nằm ở ven đưá»ng, nhưng đã là m tôi trợt chân té u đầu.
Má»™t buổi chiá»u, tôi dẫn em xuống phố quáºn để mua và i quyển truyện cho em, không hiểu vì tướng tá tôi cù lần hay sao mà thiên hạ cứ trố mắt nhìn. Tôi nói:
- Em thấy chưa, ngưá»i ta Ä‘ang thì thầm: Tiếc thay cây quế giữa rừng, để cho thằng mán thằng mưá»ng nó leo.
Em bĩu môi:
- Em cóc cần những con mắt trần gian.
Lâu lâu, em vẫn thưá»ng chêm tên các bản nhạc và o lá»i nói như thế, em thuá»™c rất nhiá»u nhạc và tất cả Ä‘á»u là nhạc buồn, tháºt trái hẳn vá»›i tÃnh vui vẻ cá»§a em.
Mua sách xong, chúng tôi Ä‘i bá»™ dá»c theo con sông nước mặn vá» nhà em. Trá»i hoà ng hôn, dòng sông phẳng lặng phản chiếu bầu trá»i xanh thẳm và những đám mây tÃm rá»±c. Chúng tôi im lặng Ä‘i bên nhau sợ lá»i nói là m xao động mặt sông sẽ phá vỡ những đám mây huyá»n ảo kia. Äá»™t nhiên, cô bé cất tiếng hát: Chiá»u nay em ra phố vá» thấy Ä‘á»i mình là con nước trôi...
Quen em đã lâu, đây là lần đầu tiên tôi được nghe em hát rõ rà ng. Tôi chẳng hiểu gì vỠâm nhạc, nhưng nghe giá»ng em tôi cảm thấy xúc động lắm lắm. Có lẽ em đã là m má»§i lòng ngưá»i nghe vì chÃnh những giá»t lệ cá»§a em. Tôi nói:
- Thôi đừng khóc nữa em.
Äầu cúi gằm, tóc che khuất khuôn mặt, em nói thầm thì:
- Ông nghĩ sao nếu em nói em yêu ông?
Câu nói cá»§a em đã là m tôi bối rối, từ lâu tôi vẫn giấu em căn bệnh ngặt nghèo không biết sống chết lúc nà o cá»§a mình. Tôi không muốn em đặt tin tưởng Ä‘á»i em và o má»™t ngưá»i mà chÃnh hắn cÅ©ng chẳng dám hy vá»ng gì ở cuá»™c sống. Tôi đà nh nói:
- Em chưa điên, nên chẳng thể yêu tôi đâu?
Em ngẩng mặt nhìn tôi đôi mắt đỠhoe.
- Tại sao váºy?
- Vì chỉ ngưá»i Ä‘iên má»›i hiểu tôi.
- Váºy em phải táºp Ä‘iên ngay từ giá» phút nà y.
Vì cố gắng táºp Ä‘iên nên em đã tỉnh dần. Em không còn sống trong cÆ¡n mê hạnh phúc bên tôi. Khi nháºn ra tôi chỉ là má»™t cây táo gai hèn má»n, em đã vá»— cánh bay đến những khu rừng bát ngát khác. Hôm chia tay tôi để rá»i khá»i quáºn lỵ, em nói:
- Suốt Ä‘á»i em sẽ không quên những ká»· niệm đẹp cá»§a chúng ta. Má»—i lần tưởng nhá»› đến ông em sẽ nhắm mắt lại và thầm gá»i tên ông.
Tôi gượng cưá»i nói:
- Ừ, muốn thấy tôi em chỉ cần nhắm mắt lại vì bóng tối là tôi.
Bây giá» chúng tôi đã xa nhau. Má»—i khi nhá»› đến em tôi Ä‘á»u thầm mong trên đưá»ng bay vạn dặm, con sÆ¡n ca yêu dấu cá»§a tôi đừng bao giỠđâm đầu và o má»™t đám mây Ä‘en.
Tà i sản của conanbmt
Từ khóa được google tìm thấy
äîìàøíèé , áîóëèíã , doan thach bien , doanthachbien , îõîòà , õëàìèäèîç , truyen doan thach ben , truyen doan thach bien , truyen ngan doan thach , truyen ngan doan thach b , truyencuadoanthachbien