 |
|

09-09-2008, 05:17 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 11
Thá»i gian trôi qua, trôi mãi, hình như lâu lắm, mấy ngà n năm, mấy vạn năm thì phải. Trong cÆ¡n mê sảng, trong ná»—i Ä‘au cháºp chá»n, Du BÃch Hà n cảm thấy hình như có tháºt đông ngưá»i vây quanh, áo trắng, ngáºp đầy áo trắng.. Rồi tiếng gá»i cá»§a BÃch Hà , tiếng thút thÃt khóc... Chị Æ¡i! Chị Æ¡i!...Dưới ánh đèn... Bà n tay êm ái cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà vuốt trên mặt.. Thân xác bá»nh bồng trong đôi cánh tay đà n ông... Rồi những cÆ¡n mê... Những cÆ¡n mê xóa tan hết...
Lúc tỉnh dáºy, váºt đầu tiên hiện ra trước mắt là bình máu đỠtreo trên đầu giưá»ng nối liá»n vá»›i cánh tay bằng má»™t sợi dây cao su. Quay đầu lại, ở đầu giưá»ng bên kia lại má»™t bình huyết thanh. Äôi tay bị giữ chặt vá»›i thà nh giưá»ng không cỠđộng được. Thân thể rã rá»i cÅ©ng không muốn cỠđộng, nà ng nằm yên cố gắng táºp trung tư tưởng, ôn lại những gì đã xảy ra. Gối trên đầu tháºt êm, chăn nệm trắng, mùi thuốc và cồn lẫn trong không khÃ... Khung cá»a sổ rá»™ng... Ngưá»i bệnh nằm trên giưá»ng tất cả xác định má»™t sá»± tháºt: Ở bệnh viện? Thế nà y có nghÄ©a là ta đã sống? Hà n chá»›p mắt thở ra.
- Chị Hà n!
Tiếng thở dà i cá»§a Hà n là m BÃch Hà mừng rỡ. Nó chồm ngưá»i qua, Hà n nhìn em cố gắng cưá»i:
- HÃ !
- Chị! Hà giữ tay chị, mắt sáng vá»›i nguồn vui - Chị thấy sao? Äau không?
BÃch Hà n đưa mắt nhìn quanh, không tìm thấy cha cÅ©ng không thấy mẹ.
- Là m sao... chị lại và o đây nằm?
- Chị Vân đưa chị và o đấy.
- Chị Vân?
- Phải, chị Vân mà chị gá»i là cô giáo Vân đấy? Chị ấy bắt em phải gá»i bằng chị.
Cô Vân? Phải rồi, Hà n nhá»› ra là đã bảo BÃch Hà gá»i giây nói cho cô Vân. Chuyện đó Hà n vẫn còn nhá»› rõ. Váºy thì cô Vân đã thá»±c giúp ta ư?
- Chị Æ¡i! BÃch Hà rÃu rÃt như chú chim non - Chị Vân vá»›i anh Thiên đúng là những ngưá»i tốt nhất thế giá»›i, không có ai tốt bằng.
- Anh Thiên nà o?
- Anh Thiên chồng chị Vân, Hà giải thÃch - hai ngưá»i mang chị đến nhà thương nà y, bác sÄ© giải phẫu bảo phải cắt bá» má»™t phần dạ dà y cá»§a chị. Suốt đêm hỠđã không ngá»§, chỠđợi kết quả. Mãi đến sáng, khi việc giải phẫu đã hoà n tất, bác sÄ© bảo là chị không chết nữa, anh chị ấy má»›i chịu vá» và chị Vân còn bảo chiá»u sẽ ghé qua thăm chị.
- À. Äôi mắt Hà n chá»›p nhẹ, đầu óc bồng bá»nh vá»›i bao ý nghÄ© - Như váºy... như váºy chắc...phải tốn nhiá»u tiá»n lắm, phải không? Cha là m sao có được má»™t số tiá»n lá»›n như váºy?
BÃch Hà nhìn xuống:
- Cha đâu có xuất tiá»n, chỉ tất cả Ä‘á»u do anh Thiên và chị Vân lo hết chứ. Khi chị giải phẩu xong, đưa và phòng dưỡng bệnh rồi chị ấy má»›i vá».
Lá»i cá»§a cô em gái khiến Hà n chảy nước mắt. Hà hốt hoảng:
- Sao thế? Sao thế chị? Là m sao chị lại khóc? Äau lắm à ? Em gá»i y tá đến nhé?
- Äừng, chị khá»e lắm, đừng để báºn lòng ngưá»i ta.
Nà ng nghẹn ngà o. Nà ng không dám nghÄ© đến chuyện có má»™t cô giáo chỉ tạm thá»i dạy Hà n có má»™t tháng, má»™t bà ân nhân chỉ lá»›n mấy tuổi...Nước mắt tuôn dà i theo má.
Nếu ngưá»i ban má»™t ân nhá» cho ta, lá»i cảm Æ¡n cÅ©ng đủ để ta thấy báo Ä‘á»n đầy đủ, nhưng vá»›i má»™t ân cứu sống? Không chỉ có ân thôi mà còn tình, còn nghÄ©a. Má»™t thứ tình nghÄ©a chẳng bình thưá»ng.
|

09-09-2008, 05:19 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 12
Äến lúc BÃch Hà n xuất viện, trá»i đã và o thu. Gió tháng mưá»i lạnh lẽo nhưng nắng vẫn còn đủ ấm. Tháng 10 ở Äà i Loan phải kể là má»™t trong những tháng đẹp nhất trong năm. Gió vừa đủ lạnh để ngưá»i thấy hồn nhẹ nhõm. Hôm đó, Hà n đã được Hạo Thiên và Y Vân tá»›i đón.
Thu dá»n má»™t số cá»§a cải riêng, nói là cá»§a cải chứ tháºt ra chỉ là mấy chiếc áo cÅ©, má»™t số đã bạc mà u, số còn lại cÅ©ng bị rách mấy lá»—. Tất cả Ä‘á»u nhỠở Hà , con bé chịu khó lén lút mang lại bệnh viện cho Hà n. Vì váºy, khi sắp xếp và o giá», Hà n đã không cầm được những giá»t nước mắt bồi hồi. Chuyện cÅ© kể như đã và o vá»›i quá khứ. Hà n đã biết thân mình sẽ vỠđâu má»™t tuần sau khi bị giải phẫu, Y Vân đã nói hết.
- Hà n đừng buồn, như váºy cà ng hay. Em hãy vá» vá»›i anh chị. Chị rất cần em, anh Thiên suốt ngà y Ä‘i là m, ở nhà má»™t mình cÅ©ng buồn lắm. Cha mẹ anh ấy hiểu hoà n cảnh em, ai cÅ©ng mong em vỠở chung hết.
Y Vân đã trấn an Hà n, nhưng Hà n vẫn lo. Thá»±c tế vá»›i kinh nghiệm đã qua, Hà n thấy ai cÅ©ng vì quyá»n lợi mà sống cả, có ai lại vô cá»› vô can rước má»™t con bệnh vá» nhà để chịu thiệt thòi? Nhất là khi con bệnh đó lại không ruá»™t thịt? Hà n hiểu tất cả chỉ do ở sá»± quá nhiệt tình cá»§a Vân, lòng tốt cá»§a má»™t cô giáo đáng kÃnh. Giả sá» như được hết má»i ngưá»i trong gia đình Thiên vui vẻ đón nháºn Ä‘i nữa, nhưng khi và o nhà ngưá»i rồi ta sẽ ra sao? Tất cả khoảng tá»›i trước mặt ngáºp đầy sa mù. Tương lai nhốt kÃn sau đôi cá»a khép. Hà n chỉ biết tá»± nhá»§ thầm: Hà n Æ¡i, Hà n! Mi là má»™t cánh chim bÆ¡ vÆ¡!
- Cha ơi!
Hà n gá»i. Ngưá»i mà đã có công nuôi dưỡng nà ng trên 14 năm, cÅ©ng là má»™t ngưá»i cha, đã hÆ¡n má»™t lần viếng thăm khi Hà n nằm ở bệnh viện. Ngưá»i cha có vẻ tiá»u tụy xanh xao, lúc nà o cÅ©ng mặc cảm vá»›i hai tay luôn thừa thãi trên đùi, ngồi ấp úng cạnh giưá»ng bệnh:
- BÃch Hà n...Con ngã bệnh lần nà y, cha thấy...bứt rứt quá. Cha đã không trá»n được lá»i hứa vá»›i mẹ con... Cha xấu hổ vì không chăm sóc con được nên ngưá»i... Nhưng con hiểu cho... đám em con còn đông quá... May là có ông bà há» Cao đây nhân từ thương xót... Có thể nói ông bà là ngưá»i tốt nhất cõi Ä‘á»i nà y... Con cứ an tâm theo há» ... Cha nghÄ©, Ãt ra vá»›i má»™t tấm lòng như thế, tương lai cá»§a con cÅ©ng không phải tối tăm như lúc ở vá»›i cha... Không phải cha bá» mặc con...
Và ngưá»i cha cúi mặt xuống. BÃch Hà n nhìn mái tóc rối lấm tấm muối tiêu. Nà ng muốn báºt khóc. Cha! Cha! Ngưá»i cha má»›i hÆ¡n 40 mà đã già quá ná»a kiếp ngưá»i.
- Cha là m thế... chẳng qua cÅ©ng vì con... Sống vá»›i cha Ä‘á»i con chỉ tổ phải khổ tâm. Mẹ con lại mang bụng... TÃnh tình bà ấy cá»™c cằn thô lá»—. Nếu con chỉ phải nấu cÆ¡m, giặt giÅ© quần áo, bồng em thì cÅ©ng không gì đáng sợ... Äằng nà y... con cà ng ngà y cà ng lá»›n rồi... con cà ng lá»›n cà ng đẹp như mẹ con... Mụ ấy dốt nát chỉ mong con kiếm được nhiá»u tiá»n như con Lan ở cạnh nhà ... Vì váºy tốt hÆ¡n con Ä‘i Ä‘i... Má»™t ngà y nà o đó kiếm được tấm chồng khá giả, sống hạnh phúc, thì kể như cha đã Ä‘á»n bù được chút lá»—i lầm nà o vá»›i mẹ con.
Những lá»i cá»§a cha Hà n đầy mặc cảm, không thà nh văn, nhưng đủ để Hà n hiểu rõ. Ngôi nhà xưa không còn là nÆ¡i trú ngụ cá»§a nà ng nữa. Nó đã từ chối sá»± đón nháºn ngà y vá» vì... cà ng lá»›n Hà n cà ng là chiếc Ä‘inh trong mắt mẹ nuôi. Hà n nhìn cha, chỉ thấy mặt nhòa lệ:
- Cha! Con hiểu...Con không bao giỠtrách...cha mẹ đâu.
Ngưá»i cha ngước mắt lên tháºt nhanh. Ãnh mắt thương xót lẫn cảm động, đủ để xoa dịu niá»m Ä‘au trong tim Hà n:
- BÃch Hà n! Con là nh lắm, trá»i pháºt sẽ phò há»™ con.
Hà n cảm động. Thế là xong. Chỉ cần mấy lá»i như váºy là đủ là m bằng chứng cho má»™t sá»± cắt đứt liên hệ cha con? 14 năm...Hà n sẽ không còn được trở vá», trở vá» mái nhà quen thuá»™c...Ở đó có ẩm mốc, muá»—i mòng, có những công việc quần quáºt suốt ngà y không hết nhưng cÅ©ng chứa đựng bao nhiêu ká»· niệm.
- Xin cha... lưu ý đến BÃch Hà nhiá»u hÆ¡n.
- Con cứ yên tâm, ngưá»i cha đứng lên - Con Hà dù sao cÅ©ng là ruá»™t thịt cá»§a... cha. Cha là m sao để nó bị khổ cho được.
Và ...ngưá»i cha bá» Ä‘i... Ông không quay lại nhìn Hà n má»™t lần cuối. Hà n hiểu... Vai trò và công việc cá»§a ông quá nặng nhá»c, bản tÃnh cá»§a mẹ nuôi lại khắc nghiệt, sẽ không bao giá» cha quay lại thăm mình. Xa ngồi nhà cÅ©, đối vá»›i Hà n đúng ra phải là má»™t niá»m vui, má»™t sá»± giải thoát khá»i ách khổ sai, nhưng không hiểu sao Hà n vẫn cảm thấy buồn. Nà ng không yên tâm nhất là vá» cuá»™c sống cá»§a BÃch Hà . Riêng thằng em trai, tuy cÅ©ng không phải là con mẹ kế, nhưng dù gì nó cÅ©ng là trai. Hà n hiểu tÃnh cha, quan niệm trá»ng nam khinh nữ vẫn còn được trá»ng vá»ng. Chắc chắn mẹ nuôi sẽ không dám đụng đến hắn. Chỉ có BÃch Hà , nhưng rồi...Hà n lại thở dà i. ChÃnh ta cÅ©ng chưa hiểu Ä‘á»i mình rồi sẽ trôi vỠđâu, thì có lo cho em cÅ©ng vô Ãch.
Sống trong bệnh viện hÆ¡n tháng, ngưá»i thưá»ng ghé thăm Hà n nhất là Y Vân, thưá»ng như má»—i ngà y. Trong những cuá»™c tiếp xúc thưá»ng xuyên, tình cảm sẵn có cà ng thắt chặt. Hà n nhìn Vân như má»™t thần tượng mến yêu. Vừa đáng kÃnh, vừa có Æ¡n nghÄ©a, tình chị em và cả má»™t tình mẫu tá» muá»™n mà ng. Nếu có má»™t dịp nà o đó được trả Æ¡n bằng sá»± tan xương nát thịt, ta vẫn sẵn sà ng...Hà n thưá»ng nghÄ© như váºy.
Còn Y Vân? Nà n cà ng lúc cà ng thấy Ä‘á»i mình dÃnh liá»n vá»›i Hà n, nà ng yêu nó vá»›i má»™t tình yêu ruá»™t thịt. Con bé có má»™t tâm hồn dá»… rung cảm nhất. Nhá» nhắn, dá»… thương, vì váºy thưá»ng lúc Vân cứ gá»i Hà n bằng những danh từ như : "Chú chim nhá»", "Chú thá» con", " Bé tÃ".... Và lúc Hà n buồn Hà n khóc, Y Vân đã vá»— vá»… " Con bé tá»™i nghiệp".
Thế mà , má»™t tháng rồi cÅ©ng trôi qua, ngà y xuất viện cá»§a Hà n cÅ©ng đến. Hôm ấy nhằm chá»§ nháºt. HÆ¡n 10 giá» sá»›m mai, Y Vân và Hạo Thiên đã có mặt, thanh toán hết tất cả những phà khoản bệnh viện, há» và o phòng đã thấy Hà n tươm tất đứng chá».
- Coi kìa, con chim nhá» bị không khà bệnh viện là m ngán táºn cổ được dịp là đã chá»±c sẵn muốn bay rá»—i.
Hà n cưá»i ngượng nghịu, không bao giá» nà ng vui má»™t cách thư thái như Vân. Hoà n cảnh sắp đến lúc nà o cÅ©ng là m đầu óc căng thẳng.
Y Vân cưá»i nói:
- Sao yên lặng váºy cô bé? - Em lo chuyện gì mà mà y châu á»§ dá»™t như váºy? Không lẽ chưa sợ mùi ê te à ? Muốn ở lại nữa sao? Hay là chẳng thÃch vá» nhà tôi?
Du BÃch Hà n Ä‘Ãnh chÃnh:
- Dạ không phải thế...Em chỉ ngại...ngại hai bác không thÃch em.
Hạo Thiên bước lại, những chuá»—i ngà y thân máºt không còn phải khách sáo:
- Em yên tâm, BÃch Hà n. Ba mẹ anh không phải là cá»p, sư tá» hay diá»u hâu gì cả, vì váºy hãy vui lên, không ai ăn thịt em đâu mà sợ.
Nghe Thiên nói, nhìn nụ cưá»i đầy nét khôi hà i, Hà n không nhịn được tiếng cưá»i. Bây giá» thì dù quả tháºt có cá»p, sư tá», diá»u hâu hay cái gì cÅ©ng mặc, thá»±c tế phải đối diện, Hà n cưá»i nói:
- Dạ không đâu, em không lo gì cả, có anh chị rồi còn lo gì?
Và cả ba đứng dáºy. Nhìn gói quần áo nhá» má»™t cách tá»™i nghiệp cá»§a Hà n, Vân lên tiếng:
- VỠnhà xong, và i hôm chị sẽ đưa em ra thương xá kiếm một và i bộ quần áo mới nhé!
- Thế nà y là là m phiá»n anh chị nhiá»u lắm rồi. BÃch Hà n thở dà i - Äừng mua thêm cho em gì nữa, mua thêm chỉ khiến em bứt rứt thôi.
Y Vân cắt ngang:
- Tại sao phải bứt rứt? Ngay từ đầu chị đã bảo em đừng phân biệt thế nà y thế kia rồi mà ? Nếu chị còn nghe em nói những lá»i khách sáo như váºy nữa, chị giáºn cho xem.
BÃch Hà n nhìn Y Vân, khuôn mặt bá»™c trá»±c khiến nà ng nghe tim xao động.
Ra khá»i bệnh viện, gió mát từ bốn phương lùa vá», trá»i xanh thẳm, phiêu bồng bởi những đám mây trắng xốp nhẹ, tất cả như má»™t vÅ© khúc luân lưu giữa ánh nắng mặt trá»i. BÃch Hà n hÃt tháºt đầy khà trá»i và o lồng ngá»±c.
Trong thoáng giây nà ng có cảm tưởng như mình vừa thóat khá»i kiếp địa ngục mong để hồi sinh. má»™t Ä‘á»i sống má»›i, má»™t kiếp ngưá»i hoà n toà n lá»™t vá». Mắt Hà n chá»›p sao, má Hà n á»ng hồng.
Nắng đẹp quá! Gió mát quá! Trá»i đẹp và ...Äá»i cÅ©ng đẹp.
Hà n quay mặt lại nhìn Hạo Thiên với Y Vân. HỠđang theo dõi những biến chuyển trên mặt nà ng.
Lên xe, tất cả Ä‘á»u ngồi dồn ở băng trước. Vân giữ chặt tay Hà n trong tay nà ng như muốn san sẻ má»™t phần sá»± can đảm, sức sống vui tươi qua ngưá»i con gái bệnh hoạn, qua trái tim yếu á»›t như những hạt sương trên cà nh. Hà n ngồi yên lặng ngắm những tòa nhà đồ sá»™ hai bên đưá»ng. Xe vẫn thẳng hướng đưá»ng Nhân Ãi, qua má»™t con lá»™ nhá» nhưng lại đầy những building, biệt thá»± So sánh vá»›i ngôi nhà gá»— cá»§a mình, Hà n thấy má»™t sá»± cách biệt không bao giá» vá»›i tá»›i.
Xe ngừng trước cổng một tòa building lớn, Y Vân vỗ mạnh vai Hà n:
- Äến rồi! Äây là nhà má»›i cá»§a cô đây.
BÃch Hà n xuống xe, nụ cưá»i ngượng ngáºp. Nhìn chiếc sân rá»™ng có bồn phun nước, có những cây tòng xanh lá quanh năm và những kiến trúc cầu kỳ, Hà n tò mò, kinh ngạc, nà ng có cảm giác như mình Ä‘ang lạc và o giữa vùng đất thần tiên.
- Vân! Em đưa Hà n và o nhà trước đi, anh mang đồ đạc và o sau.
- Dạ.
Vân vâng lá»i Thiên đưa Hà n và o nhà . Ngôi nhà không phải cá»§a riêng má»™t mình ông bà Cao. Há» bước và o thang máy.
- Hà n đừng quên là nhà chúng ta ở số 8A, lầu tám nhé!
BÃch Hà n thắc mắc:
- Lầu 8 láºn à ? Rá»§i thang máy hư thì sao?
Y Vân cưá»i:
- Nhà rá»™ng thế nà y thì thang máy phải được bảo trì luôn chứ? Nếu không, những ngưá»i ở lầu thứ mưá»i má»™t là m sao xuống?
Vừa dứt thì thang máy cũng vừa ngừng, Vân đưa Hà n đến số 8A, ngừng lại mở ổ khóa.
- Em nhớ nhắc chị là phải là m thêm một chìa khóa cho em nữa nhé!
Vân vừa mở cá»a vừa dặn dò nhưng Hà n có nghe thấy đâu, nà ng Ä‘ang bị khung cảnh xa lạ là m ngỡ ngà ng.
Vân kéo Hà n và o căn phòng khách lá»™ng lẫy, trải thảm má»m, bá»™ salon hồn nhung chá»…m chệ má»™t góc phòng khách.
Chiếc bình bông bằng pha lê trong suốt.
- Ba mẹ ơi! Con mang Hà n vỠrồi đây nà y!
Y Vân gá»i vá»ng và o trong và vợ chồng ông Cao gần như xuất hiện ngay. BÃch Hà n pháºp phồng đón nháºn giông bão sắp xảy tá»›i. Ông Cao Kế Thiện cao và gầy, đôi mắt kÃnh thẳng vá»›i má»™t khuôn mặt cương nghị Bà Cao máºp hÆ¡n, tóc bá»›i, quý phái trong chiếc áo dà i xanh. Hà n không dám nhìn lâu nà ng là nhà trong miệng:
- Chà o hai bác.
Bà Cao Kế Thiện nói:
- Äừng khách sáo như váºy. Bà đã biết hết lai lịch cá»§a Hà n. Äá»i sống khốn khổ đáng thương, cá»™ng thêm những gia vị mắm muối khi Vân tưá»ng thuáºt - Lại đây con, chuyện cá»§a con bác biết hết rồi, không ngá» trên Ä‘á»i nà y còn có những chuyện khổ ải như váºy! Äến đây con, đến đây vá»›i bác.
Hà n thu hết can đảm nhìn lên, bao nhiêu xúc động ray rứt, sợ hãi là m mắt nà ng Ä‘á»ng đầy lệ. Bà Cao kéo Hà n đến trước mặt, ôm trong vòng tay, an á»§i:
- Äừng, đừng khóc nữa con. Bắt đầu từ bây giá» con cứ nghÄ© như con đã có má»™t Ä‘á»i sống má»›i, không có ai ức hiếp con nữa đâu.
Câu nói như cÆ¡n sóng phá vỡ cá»a đê, Hà n òa lên khóc. Hà n khóc không phải vì sợ hãi, buồn lo mà vì bị khÆ¡i đúng tâm sá»±. Trước kia, có lúc Hà n đã nghÄ© tá»›i nhưng nà ng không ngá» bà Cao lại hiá»n háºu như thế nà y. Má»™t con bé mồ côi, má»™t cánh chim cô đơn mệt má»i đã qua được vùng bão tố và đáp trúng má»™t tổ ấm bình yên. Nó lúng túng không biết phải ứng phó thế nà o vá»›i hoà n cảnh má»›i.
Bà Cao dìu Hà n vá» phÃa ghế:
- Äẹp thế nà y mà chẳng ngá» phải khổ như váºy. Bà Cao lấy khăn tay chùi mắt cho Hà n - Dì ghẻ tà n nhẫn quá hở con? Nếu bác mà có được má»™t đứa con như vầy, chắc bác phải cưng lắm.
Y Vân đứng cạnh chợt nảy ra ý kiến:
- BÃch Hà n, em mất cha mất mẹ từ nhá», coi như là mồ côi, cha mẹ chồng chị lại muốn có má»™t đứa con nuôi, thì sao em chẳng chá»n dịp nà y nháºn ngưá»i là m cha mẹ nuôi đỡ đầu Ä‘i chứ?
à của Y Vân đánh thức Hà n, nà ng quỳ xuống ghế chấp tay lại bà Cao:
- Xin lạy mẹ ạ.
Bà Cao mừng quá đỗi sinh ra lúng túng:
- á»’ khá»i..khá»i con! Kiếp trước chắc mẹ phải tu nhiá»u lắm má»›i có được đứa con gái đẹp như con thế nà y.
Và quay lại Y Vân, bà gá»i:
- Vân Æ¡i, Vân! Con và o trong bà n trang Ä‘iểm lấy chiếc vòng cẩm thạch cho mẹ. Nháºn con nuôi phải có má»™t món quà ra mắt chứ!
Y Vân vui mừng, không ngá» Hà n lại tốt phúc như váºy, vừa má»›i bước chân và o gia đình há» Cao đã được má»i ngưá»i yêu thÃch. Nà ng chạy vá»™i và o trong lấy chiếc vòng, trong lúc BÃch Hà n quay sang ông Cao Kế Thiện vá»›i má»™t lạy ra mắt cha nuôi.
- Thưa cha.
Ông Cao Kế Thiện cưá»i tháºt to. Từ xưa đến nay ông là ngưá»i Ãt chịu bà y tá» tình cảm riêng tư, nhưng hôm nay đặc biệt, ông quay sang vợ:
- Em bảo con Liên tối nay cho một con gà quay, là m thêm mấy món ăn ngon, khui một chai rượu để ăn mừng nhé!
Y Vân mang chiếc vòng ra, cÅ©ng vừa lúc Thiên ôm gói áo bước và o. Trông thấy trước mặt mẹ vừa cưá»i vừa chảy nước mặt, chà ng ngạc nhiên:
- Ủa! Có chuyện gì nữa đây?
Y Vân sung sướng vá»t miệng:
- Không có chuyện gì cả. Mẹ cha vừa má»›i nháºn Hà n là m con nuôi, từ đây cô bé sẽ được ở lại nhà chúng ta má»™t cách danh chánh ngôn thuáºn rồi.
Bà Cao mang chiếc vòng và o tay Hà n khiến Hà n cảm động:
- Món quà nà y cá»§a mẹ quý quá, con không dám nháºn đâu.
- Äừng nói váºy! Bà Cao cưá»i nói - Tại sao lại không dám nháºn? Vòng nà y mẹ có đủ má»™t đôi, má»™t chiếc mẹ đã cho chị Vân con, còn má»™t chiếc phải là cá»§a con chứ?
Chiếc vòng có vẻ to so vá»›i cưá»m tay ốm yếu cá»§a Hà n. Bà vuốt ve nói:
- Tá»™i nghiệp, ốm quá rồi! Mai phải bảo con Liên mua thêm má»™t Ãt gan heo, gà ác....nấu canh cho con tẩm bổ. Con gái phải máºp mạp hồng hà o trông má»›i đẹp chứ.
Hạo Thiên đứng gần đấy chêm và o:
- Mẹ chăm sóc Hà n kỹ quá, con phải gá»i cô Liên ra má»›i được.
- Gá»i Liên là m gì?
- Gá»i cô ấy mang ra đây cho con chai giấm.
Bà Cao ngạc nhiên:
- Con bảo lấy giấm chi váºy?
- Thì để con uống chứ! Hạo Thiên giả chau mà y ủ dột - Mẹ yêu Hà n quá con không ghen sao?
- á»’! Cái thằng quá»· nà y! Bà Cao cưá»i tức hÆ¡i - ÄÆ°á»£c rồi, nếu con muốn. Vân nà y, bảo con Liên mang chai giấm ra để thằng Thiên uống trước mặt má»i ngưá»i.
Y Vân cưá»i và gá»i và o trong, cô Liên ngÆ¡ ngác, mang chai giấm ra. Hạo Thiên nhìn chai giấm trợn mắt:
- Bây giá» con phải uống tháºt à ?
- Tại con đòi. Bà Cao cưá»i nói - Äòi rồi bây giá» không chịu à ?
Y Vân tiếp tay với mẹ chồng trêu Thiên:
- Äúng rồi, đại trượng phu mà không lẽ lại rút lại lá»i nói sao?
Cao Hạo Thiên nhìn quanh, chà ng thấy mình không còn ai đồng mình nên đưa cao tay lên đầu:
- ÄÆ°á»£c rồi, uống thì uống chứ!
Và giá»±t lấy chai giấm trong tay cô Liên mở nắm, nhưng BÃch Hà n đã chạy đến.
- Äừng anh, đừng anh! Giấm chua lắm, anh uống tháºt không sợ bị lá»§ng bao tỠư?
Hạo Thiên giả vỠgục gặt:
- Cả nhà chẳng còn ai thương anh hết, nhưng chỉ có cô em nuôi, váºy thì để chìu em, anh không uống nữa.
BÃch Hà n cưá»i thÃch thú trong khi Y Vân kêu to:
- Không được mẹ ơi, chúng ta lại bị mắc mưu anh Thiên rồi!
Bà Cao vẫn chưa hiểu rõ:
- Tại sao?
- Chai giấm con nguyên kìa.
- À thì ra... Bà Cao cũng kêu lên - Thiên, tại sao ban nãy bảo uống mà chẳng uống đi?
- Uống sao được mẹ? Hạo Thiên nhìn BÃch Hà n cưá»i nói - Con má»›i được thêm má»™t đứa em nuôi, vui còn không hết nữa là ...Vả lại BÃch Hà n vừa bảo con đừng uống, con thương em con, con phải nghe lá»i nó.
Y Vân nói:
- Cái miệng anh trÆ¡n lắm. Váºy mà cÅ©ng cho rằng mình là kẻ đại trượng phu.
- Anh chẳng phải là đại trượng phu, còn em? Em là tiểu thê tỠà ?
Chưa ai há» nghe qua danh từ tiểu thê tá» kỳ cục đó nên cả nhà cưá»i ầm. Giữa căn phòng ngáºp đầy tiếng cưá»i, trong hạnh phúc vô biên. Hà n mất hết những ngượng ngáºp nguyên thá»§y. Nà ng như cánh hoa vươn mình lên từ địa ngục.
Äá»i là má»™t thiên đà ng ngáºp nắng.
|

09-09-2008, 05:20 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 13
Tháng 11, trá»i láºp đông, Y Vân đưa BÃch Hà n đến thương xá may sắm. Nà ng giúp Hà n chá»n tháºt nhiá»u kiểu áo đẹp, từ những kiểu pull đến áo lông, quần tây dà i, áo choà ng, áo ngá»§... BÃch Hà n không kịp can gián hay từ chối, vì má»—i lần định mở miệng là gặp ngay cái trừng mắt cá»§a Vân:
- Sao? Hà n không còn muốn nháºn tôi là chị cá»§a Hà n nữa à ?
Thế là Hà n đà nh ngáºm miệng, mặc tình cho Vân bà y vẽ, chá»n lá»±a, mua sắm và ...trả tiá»n. Ở gần Vân lâu ngà y, Hà n đã biết cá tÃnh cá»§a chị: cứng cá»i, rá»™ng rãi, nhiệt tình nhưng lúc nà o cÅ©ng thÃch đóng vai chÃnh. Hà n ngoan ngoãn, chiá»u chuá»™ng, vâng lá»i...Vì váºy tình cảm giữa hai ngưá»i rất khắn khÃt, Y Vân rất thÃch trang Ä‘iểm cho BÃch Hà n, nhất là khi khám phá thấy, vá»›i những bá»™ áo má»›i khoác lên, Hà n đã hoà n toà n lá»™t xác.
Vân đưa Hà n đến mỹ viện là m tóc, đến tiệm già y đặt già y, các kiểu áo thá»i trang. Qua đến tháng 12, Hà n không còn là BÃch Hà n ngà y xưa nữa.
Giữa lúc Y Vân báºn rá»™n vá»›i việc trang Ä‘iểm cho Hà n, thì bà Cao lại lu bù vá»›i việc chăm sóc, chá»n lá»±a thức ăn. Mấy năm qua, Thiên vì xuất ngoại, thiên chức là m mẹ cá»§a bà gần như đã bị xếp bỠở má»™t xó, bà không có cÆ¡ há»™i xá» dụng. Bây giá» có Hà n, bà lại có dịp mang ra. Bữa nay món gà quay, mai canh tháºp cẩm, mốt gan heo... Gần như bao nhiêu nghá» má»n trong việc bếp núc Ä‘á»u được bà mang ra thi thố. Không những chỉ có những thức ăn thưá»ng thôi mà cả nhân sâm, dương qui, những vị thuốc đại bổ cÅ©ng được bà nấu xà o cho Hà n dùng cả, BÃch Hà n chẳng biết là m sao từ chối được hảo ý cá»§a mẹ nuôi, nà ng chỉ còn biết ngoan ngoãn vâng theo vá»›i những tiếng cảm Æ¡n là nhÃ:
- Mẹ tốt quá! Mẹ thương con quá!
Bà Cao là ngưá»i đà n bà rất đà n bà , tuy không được hấp thụ má»™t ná»n giáo dục cao đẳng, nhưng nhá» xuất thân từ má»™t gia đình lá»… giáo nên ngoà i má»™t chút tư tưởng bảo thá»§, bà rất thông cảm và dá»… dãi vá»›i má»i ngưá»i. Y Vân rất được bà yêu, nhưng vì tánh Vân cứng cá»i quá, tư tưởng lại há»—n tạp, nhiá»u ý kiến, lanh lẹ, vì váºy sá»± kÃnh yêu thì có thừa nhưng sá»± thân máºt lại chẳng đủ Ä‘ong đầy khoảng trốn. Vá»›i BÃch Hà n thì lại khác, bản tÃnh con bé ngoan ngoãn có sẵn lại mất cha mất mẹ từ nhá», nên chẳng được hưởng qua không khà ấm êm cá»§a gia đình. Và o nhà há» Cao, được tất cả má»i ngưá»i tâng tiu yêu quÃ, Hà n cảm động đến độ sẵn sà ng móc hết tim mình ra cho má»i ngưá»i thấy. Vì váºy, thái độ vừa thà nh khẩn vừa nhu thuáºn cá»§a Hà n là m đẹp lòng hết má»i ngưá»i. Hà n có thể ngồi hà ng giỠđể nghe bà Cao kể lể lại những ká»· niệm buổi thiếu thá»i, hay những chuyện lẩm cẩm cá»§a ngà y xa xưa nà o đó mà không tá» vẻ mệt má»i hay chán ngán.
Trong hoà n cảnh hạnh phúc như váºy, sức khá»e BÃch Hà n dần dần bình phục, cà ng ngà y nà ng cà ng đẹp ra. 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất cá»§a Ä‘á»i con gái. Má chá»›m hồng, mắt sáng, nhất là nụ cưá»i. Hà n thÃch nhất là chiếc áo mà u đỠvá»›i cái quần cao bồi có thêu hoa. Thỉnh thoảng, để vâng lá»i Y Vân, Hà n đội thêm cái nón đỠđi phố. Thân hình dong dá»ng cao như ngáºp đầy sức sống thanh xuân. Äến đỗi có nhiá»u lúc Hạo Thiên phải trố mắt nói vá»›i Y Vân:
- Em vá»›i mẹ là m riết rồi Hà n nó thà nh hoa khôi bây giá». Không chừng má»™t, hai năm nữa là nhà ta bị mấy anh chà ng săn Ä‘uổi Hà n dẫm nát cả.
Và thừa lúc không có Hà n ở đấy, Y Vân đùa:
- Nếu anh sợ mấy anh chà ng săn Ä‘uổi kia sẽ Ä‘oạt Hà n Ä‘i, thì anh cứ...láºp thêm phòng hai Ä‘i, bây giá» em quý nó, mẹ cÅ©ng yêu nó, là m thế không chừng hà i lòng cả ba đấy.
- Nói báºy. Cao Hạo Thiên kéo Y Vân đến gần, ká» tai nói nhá» - Không bao giá» anh là m chuyện thất đức như váºy. Anh cÅ©ng chẳng có má»™t chút tình ý gì vá»›i Hà n, trong tim anh bây giá» chỉ có má»™t con khỉ cái thôi.
Y Vân trợn mắt:
- Ai là con khỉ cái của anh?
- Em chứ còn ai nữa? Hạo Thiên nói, chà ng nhìn thẳng và o mắt vợ - Y Vân, em có biết là từ ngà y BÃch Hà n nó và o nhà chúng ta, em vá»›i mẹ đổi tÃnh thấy rõ. hai ngưá»i như những đứa con nÃt thÃch chÆ¡i búp bê. ChÃnh nhá» thế mà anh hiểu tâm hồn cá»§a em vá»›i mẹ Ä‘á»u cô đơn, Ä‘iá»u mà mẹ và em cần không là BÃch Hà n mà là bóng dáng má»™t đứa trẻ...
Hạo Thiên ngừng lại, đưa mắt thăm dò vợ rồi nói:
- Chúng ta lấy nhau cÅ©ng hÆ¡n ná»a năm rồi, tại sao...tại sao đến nay em chẳng có má»™t tin tức nà o cả thế?
Y Vân chá»›p mắt, má»—i lần nghe nhắc đến chuyện đó, nà ng Ä‘á»u thấy máu nóng như dồn cả lên mặt:
- Em cÅ©ng không biết, có Ä‘iá»u anh thấy đó, em có ngừa đâu, em vẫn để tá»± nhiên mà .
Và nà ng ngước mắt lên nhìn chồng vá»›i nụ cưá»i:
- Chúng ta hãy còn trẻ, anh gấp là m cha lắm sao?
- Không phải anh gấp. Hạo Thiên Ä‘Ãnh chÃnh - Nhưng anh yêu trẻ con. Và chà ng vả lả - Theo em thì chúng ta nên có bao nhiêu đứa con?
- Anh muốn có bao nhiêu đứa?
- Mưá»i hai đứa, 6 trai 6 gái, song sinh thì tốt hÆ¡n.
Nghe Thiên nói, Vân kêu lên:
- Gì dữ váºy? Muốn váºy sao lúc xưa anh chẳng tìm heo nái ấy?
Hạo Thiên vẫn không bá» tÃnh khôi hà i:
- Mưá»i hai đứa có gì đâu mà nhiá»u? Anh sẽ Ä‘i mua má»™t chiếc xe loại wagon, ngà y lá»… nghỉ chở hết cả đám Ä‘i picnic. Chỉ cần má»™t tiếng còi ré lên là đứa bưng dÄ©a, đứa bưng chén, đứa nhóm lá»a, đứa là m thức ăn...Như váºy không tuyệt sao?
Y Vân trỠmôi:
- Phải rồi. Anh còn nhá»› hình ảnh ở nhà BÃch Hà n chứ? Trẻ con như váºy nhiá»u hay Ãt? Lúc đó cả nhà tã lót, chai sữa, tiếng khóc, tiếng la hét đến Ä‘iếc tai cho anh đã luôn.
Hạo Thiên hạ thấp giá»ng:
- Tại em không hiểu đấy, vá»›i những gia đình có hoà n cảnh như BÃch Hà n thì không nên sinh con nhiá»u, vì vá»›i hoà n cảnh eo hẹp thế có sinh nhiá»u cÅ©ng bằng bạc đãi trẻ thÆ¡ thôi. Nuôi nấng không đầy đủ, không giáo dục đà ng hoà ng thì sinh ra là m gì? Không phải chỉ có con cái bị khổ thôi mà ngay báºc cha mẹ cÅ©ng bị bứt rức, bị hà nh ha.ỉ Trái lại, vá»›i gia đình như chúng ta thì cuá»™c sống đã khác, có sinh ra bao nhiêu, chúng ta vẫn chu đáo chăm sóc được mà ?
Qua lá»i cá»§a Hạo Thiên, Y Vân thấy chồng cÅ©ng phần nà o có lý. Hiện nay tất cả đổ dồn tình yêu cho Hà n chẳng qua là để khá»a lấp ná»—i trống trải trong tim. Má»™t đứa con? Vâng. Gia đình nà y Ä‘ang cần thiết má»™t đứa bé, Y Vân nghÄ©.
Hà n cà ng ngà y trở nên dá»… thương. Bây giá» nà ng giống như chiếc bóng cá»§a bà Cao và Y Vân. Hết Ä‘i phố hay hầu chuyện vá»›i bà Cao là Hà n phải theo chân Y Vân Ä‘i chợ, vá» nhà ngoại. Ở gia đình há» Tiêu, BÃch Hà n cÅ©ng được hoan nghênh như ở nhà há» Cao. Ngay cả ông anh trá»±c tÃnh cá»§a Vân, có lúc cÅ©ng nói:
- Lúc xưa, nếu chưa gặp Tiểu Kỳ mà gặp Hà n trước chắc tôi chẳng buông tha Hà n.
BÃch Hà n đỠmặt, trong khi Y Vân dá»a:
- ÄÆ°á»£c rồi, để em Ä‘i mách lại chị Kỳ cho anh xem.
- Äừng! Äừng! Äừng! Ông anh gà n coi thế mà cÅ©ng biết sợ - Không phải chuyện giỡn chÆ¡i nhe! Tiểu Kỳ mà nổi giáºn thì khổ.
- Ủa, ông trá»i mà cÅ©ng biết sợ vợ sao?
- Không phải, ngưá»i xưa có câu "Äà n bà đáng sợ hÆ¡n cả hùm beo, rắn độc." Anh là ngưá»i biết trá»ng ngưá»i xưa nên phải tuân theo lý lẽ cá»§a ngưá»i xưa đấy chứ.
Y Vân cưá»i:
- Anh giải thÃch xem tại sao đà n bà lại đáng sợ?
- À. Tiêu Chấn Phong là m bá»™ thở dà i - Bởi vì há» quá...dá»… thương. Khi ta đã lỡ yêu há» rồi ta phải sợ há», bằng không há» khóc hay há» không thèm ngó ngà ng đến ta, thì đó là lúc Ä‘á»i ta...tà n. Em không hiểu chứ những lúc như váºy, ta không nên nổi nóng, vì chỉ cần ta hét 5 phút thôi là ta phải khòm lưng Ä‘á»n bù lại những mấy tiếng đồng hồ hay cả tuần lá»… nà i nỉ...
Nghe biện thuyết cá»§a Phong, má»i ngưá»i không là m sao nÃn được cưá»i.
Cao Hạo Thiên chêm:
- Tôi thấy cái tên Phong Tái Tiêu của anh bây giỠnên đổi lại là Phong Bất Tiêu (Gió ngừng hú) cho rồi.
- Là m gì mà Phong Bất Tiêu? Chấn Phong lá»›n tiếng Ä‘Ãnh chÃnh - Bây giá» Phong cÅ©ng không còn nữa là tại tiêu!
Má»i ngưá»i lại cưá»i. BÃch Hà n nhìn cảnh ấm cúng trước mặt, nà ng ngạc nhiên không hiểu tại sao nhà nhà lại ngáºp đầy tiếng cưá»i trong khi ở ngôi nhà gá»— trước kia cá»§a nà ng, chỉ có nước mắt?
Hôm ấy, trên đưá»ng vá» nhà , Hạo Thiên đã nói vá»›i Y Vân:
- Em xem nhé, anh Phong sắp cưới vợ đến nơi rồi đấy.
Và tháºt áºy, đến mùa Giáng Sinh năm ấy, Tiêu Chấn Phong và Trương Tiểu Kỳ đã là m lá»… cưới nhau. Hoà n cảnh há» sau ngà y cưới cÅ©ng giống như vợ chồng Thiên, đôi vợ chồng trẻ không ra riêng mà ở chung vá»›i cha mẹ. Há» cÅ©ng rất hạnh phúc.
Má»™t năm má»›i bắt đẫu. Sức khá»e BÃch Hà n đã hoà n toà n hồi phục. Nà ng nà i nỉ Hạo Thiên kiếm giùm cho nà ng má»™t công việc, lá»i nà ng cÅ©ng hợp tình hợp lý:
- Em không thể ở mãi thế nà y trong nhà . Ä‚n không ngồi rồi em ngại lắm, nhất là đồng tiá»n đó là mồ hôi nước mắt cá»§a anh chị và ba mẹ Dù chẳng ai nói gì em, nhưng lương tâm em cứ ray rứt mãi...Vả lại, em gái cá»§a em là BÃch Hà , Ä‘áºu tiểu há»c sắp lên trung há»c rồi, em định...em định giúp đỡ nó má»™t chút. Vì váºy...anh Thiên, anh giúp em, nghá» gì em là m cÅ©ng được cả, công nhân hay thÆ¡ ký cÅ©ng được miá»…n có việc là m thôi.
Hạo Thiên nhìn Hà n, chà ng biết cô bé nói tháºt. Dù sao nó cÅ©ng không phải là ngưá»i há» Cao. Ä‚n nhỠở Ä‘áºu không phải là má»™t cách sống lâu dà i, nhưng Hà n yếu Ä‘uối quá, biết công việc gì thÃch hợp cho nó? Suy nghÄ© tháºt lâu, Thiên má»›i tìm ra. Chà ng giá»›i thiệu Hà n và o là m há»a viên cho công ty mình. Vá» phương diện há»™i há»a và trang trÃ, Hà n có vẻ rất có khiếu. Công việc cÅ©ng nhà n, má»—i ngà y chỉ cần đến sở có má»™t buổi. Sáng Ä‘i nhá» xe Thiên, trưa lại theo xe chà ng vá». Công việc là m khiến tinh thần BÃch Hà n phấn chấn hÆ¡n. DÄ© nhiên Hà n cÅ©ng biết, nà ng được tuyển dụng và o là m hầu như hoà n toà n vì cái thế cá»§a Hạo Thiên cả.
Biết thế, nên Hà n lúc nà o cÅ©ng tá» ra hòa nhã vá»›i má»i ngưá»i trong sở, công việc bao giá» cÅ©ng trá»n vẹn trước lúc ra vá». Vì váºy là m chỉ hÆ¡n má»™t tháng, Hà n trở thà nh cái Ä‘inh trong công ty nhất là những chà ng thanh niên chưa có vợ, há» vây quanh Thiên:
- Anh Thiên, cô em gái của anh chưa có bạn trai chứ?
- Anh Thiên, anh giúp tôi xin một bữa gặp mặt đi.
- Anh Thiên, chúa nháºt nà y tôi ghé nhà anh nhé!
Và đúng như lá»i Hạo Thiên đã Ä‘oán, lÅ© con trai không buông tha Hà n. Trong đám những anh chà ng chưa vợ kia, có má»™t gã tên Phương ChÃnh Äức, vừa tốt nghiệp đại há»c, mặt mà y cÅ©ng sạch sẽ, chỉ tiếc cái hÆ¡i miệng lưỡi thôi. Anh chà ng là má»™t trong những mÅ©i dùi tấn công Hà n mạnh nhất. Sáng nà o cÅ©ng viết má»™t bức thư để trên bà n Hà n, rồi lại cố ý lượn qua lượn lại trước mặt cô nà ng mấy lượt, không những thế có lúc lại má»i Hà n Ä‘i xem chiếu bóng nhưng Hà n chỉ trả lá»i bằng nụ cưá»i là m chết bao gã con trai.
Và rồi, cái ngà y ấy đã đến. Hà n không còn là m ngÆ¡ mãi trước những lá»i xin xá» cá»§a gã con trai. Tan sở, nà ng nháºn lá»i Äức Ä‘i dùng cÆ¡m tối và xem hát.
Cả buổi chiá»u hôm ấy, Hạo Thiên bá»—ng trở chứng bá»±c dá»c lạ, chà ng ném bá» sổ sách sai lầm chỉ chút Ãt cá»§a đám thuá»™c quyá»n, cau có vá»›i cả cấp trên và trên đưá»ng vá» nhà , Thiên cho xe đâm sầm và o Ä‘Ãt má»™t chiếc Taxi chạy trước. Cuá»™c đấu khẩu suýt đưa đến cảnh thượng tay thượng chân. Äến được nhà , vẫn chưa nguá»™i được cÆ¡n bá»±c. Cô Liên nấu cÆ¡m khét! Loa tivi lá»›n tiếng ồn à o! Mẹ cứ hay cằn nhằn!
Äá»i sống trở nên ngáºp đầy phiá»n toái lặt vặt...Thiên la... Thiên hét... Mãi đến lúc BÃch Hà n vãn hát vá» nhà , trông thấy vẻ hầm hầm trên mặt Thiên, nà ng lặng lẽ rút lui vá» phòng riêng. Còn Y Vân, Äợi mãi lúc Thiên và o phòng ngá»§ má»›i nhá» nhẹ há»i:
- Hôm nay anh là m sao thế? Uống lộn thuốc rồi à ?
Hạo Thiên chợt tỉnh, chà ng má»›i nhá»› ra vẻ bất thưá»ng vừa qua. Tại sao? Tại sao váºy? Thiên cÅ©ng không hiểu.
Nhìn vợ, đột nhiên chà ng thấy hối háºn. Ná»—i bất ổn ray rứt xoa mạnh tim:
- Anh nghÄ©, có lẽ anh mệt má»i quá rồi!
- Váºy thì anh xin phép nghỉ mấy hôm Ä‘i? Chúng mình Ä‘i vá» miá»n Nam chÆ¡i nhé? Y Vân há»i, nà ng tá»±a và o
chồng - Mấy hôm rồi em thấyanh là m việc nhiá»u quá, cÅ©ng nên nghỉ ngÆ¡i má»™t chút.
- Ờ, để anh nghÄ© xem. Hạo Thiên nằm dà i trên giưá»ng úp mặt vợ và o ngá»±c - Anh yêu em.
Y Vân chợt thấy bất an, nhưng vẫn nói:
- Em cũng yêu anh.
Thiên cho những ngón tay lùa và o tóc vợ, há» yên lặng bên nhau, không nói thêm Ä‘iá»u gì nữa.
Ngà y hôm sau, trên đưá»ng đến sở, Thiên trở nên đăm chiêu lạ, đầu chà ng căng thẳng, tống hết ga, bá» mặc Hà n sợ hãi ngồi cạnh:
- Anh Thiên, anh giáºn em à ?
Hạo Thiên cho xem cáºp cháºm và o lá»:
- Ai bảo cô là tôi giáºn?
BÃch Hà n chá»›p mắt, nà ng cúi đầu mân mê nếp áo. Sá»± yên lặng bao trùm, chỉ má»™t lúc sau, Thiên khám phá thấy những giá»t nước mắt nhiá»…u xuống:
- Sao thế BÃch Hà n? Anh có nặng nhẹ gì em đâu?
BÃch Hà n ngẩng mắt lên, đôi mắt Ä‘en long lanh lệ:
- Từ rà y vá» sau em không dám nữa đâu, em sẽ không Ä‘i chÆ¡i vá»›i Äức nữa.
Hạo Thiên ngỡ ngà ng, nhìn khuôn mặt Ä‘au khổ má»™t cách tá»™i nghiệp. Không! Không! Không! Ta là m gì có quyá»n can thiệp và o Ä‘á»i tư BÃch Hà n? Äá»i tư cá»§a má»™t ngưá»i khác? Nhưng tại sao ta là m như váºy? Thiên quay mặt Ä‘i, lòng trăm mối ngổn ngang, cuá»™c xung đột giữa trái tim và lý trÃ, chà ng cố gắng dằn lấy lòng:
- BÃch Hà n, anh không có ý can thiệp và o chuyện giao tiếp giữa em vá»›i bạn trai, nhưng chẳng qua vì thấy em còn nhá», chưa hiểu Ä‘á»i nhiá»u nên anh sợ em sa bẫy thôi. Phương ChÃnh Äức cÅ©ng không đứng đắn cho lắm, hắn là m việc lÆ¡ đãng, hay quên, lại thiếu tinh thần trách nhiệm, chỉ được nước lanh lợi, vì váºy anh sợ... Em đẹp lại tháºt thà , sống giữa má»™t xã há»™i đầy gian trá nà y, chỉ cần em nhìn lÅ© con trai cưá»i má»™t cái là há» tưởng em đã có tình ý gì vá»›i há».. Äà n ông ghê lắm chứ không phải như em tưởng đâu...Bây giá» em còn ở trong nhà anh, gá»i anh bằng anh rể, vì váºy anh phải có má»™t chút trách nhiệm. Anh muốn em để thá»§ng thẳng, anh sẽ cố tìm má»™t ngưá»i khá hÆ¡n, có tương lai hÆ¡n cho em...Em hiểu chứ?
BÃch Hà n nhìn Thiên tháºt lâu, đôi mắt lại sáng:
- Em hiểu rồi, thưa anh, em đã hiểu.
Kể từ đó, BÃch Hà n không còn nháºn lá»i má»i cá»§a ChÃnh Äức nữa. Và o sở là m nà ng cÅ©ng nghiêm hẳn Ä‘i. Sá»± thay đổi cá»§a Hà n khiến nhiá»u ngưá»i thất vá»ng như lại được Thiên hà i lòng. Vì dù là m nghiêm trong sở nhưng khi bước lên xe là Hà n lại cưá»i nói như xưa. Và Thiên bá»—ng nhiên chợt thấy yêu thÃch khoảnh khắc ngắn ngá»§i từ sở vá» nhà vô cùng.
Ngà y tháng trôi qua tháºt nhanh. Xuân qua rồi hè đến. Chúa nháºt hôm ấy, Hà n tháºt vui, vì nà ng má»›i vừa vá» nhà thăm BÃch Hà , đưa má»™t Ãt tiá»n dà nh dụm kiếm được cho bố. Do đó khi và o tá»›i nhà là nà ng Ä‘em chuyện BÃch Hà ra kể huyên thuyên, nà o là con bé cà ng lá»›n cà ng đẹp, nà o là con bé há»c giá»i thế nà o cÅ©ng có tương lai...Sá»± sung sướng cá»§a nà ng là m cả nhà vui lây. Y Vân nhìn Hà n, nà ng không dám tin rằng má»™t cô bé đầy mặc cảm sợ sệt má»›i năm rồi nay đã rùng mình biến thà nh má»™t thiếu nữ vừa đẹp, vừa sang như váºy.
Hạo Thiên cũng thế, chà ng say sưa ngắm, say sưa lắng nghe, nhất là khi thấy chiếc vòng trên tay Hà n, một chiếc vòng in hệt trên tay vợ, chà ng chợt thấy lòng miên man một ý nghĩ lạ lùng mà xua mãi không đi.
Tiếng gá»i cá»§a Y Vân kéo Thiên trở vá» thá»±c tại. Trước mặt Thiên là Y Vân vá»›i nụ cưá»i tháºt tươi. Y Vân đỠnghị Thiên Ä‘em xe ra, chở Hà n và nà ng Ä‘i má»™t vòng.
Hôm ấy được má»™t ngà y tháºt vui, đến hồ BÃch Äầm bÆ¡i thuyá»n, lại Dung Thạch Viên xem khỉ rồi chụp hình ở vưá»n hoa Vinh Tinh...BÃch Hà n trong chiếc áo mà u xanh lá, áo Y Vân má»™t mà u đỠtươi, hỠđứng ká» nhau như hai tiên nữ, nhiá»u lúc ngắm mà Hạo Thiên quên cả bấm máy.
Chiá»u đến, ngồi trong hoa viên ngắm mặt trá»i lặn, má»i ngưá»i đã má»i mệt, nhưng vẫn còn say dư cá»§a cuá»™c Ä‘i chÆ¡i. Há» hết bà n nhau vá» tiểu thuyết đến văn chương, thi phú. Hồng lâu Má»™ng, Tà o Tuyết Cần...Ä‘á»u là những đỠtà i tháºt hấp dẫn. Ráng chiá»u á»ng đỠmá, long lanh mắt và tạo nên hà o quang trên tóc...Hạo Thiên ngồi đối diện vá»›i hai ngưá»i, hết ngắm ngưá»i nà y đến ngưá»i kia. Chà ng lÆ¡ đãng vá»›i câu chuyện nên nhiá»u lúc cứ nói sai mãi.
- Anh Thiên nà y.
- Há» ? Thiên nghe Vân gá»i há»i - Chuyện gì thế?
- Em chợt khám phá thấy nếu Ä‘em tên cá»§a ba chúng ta ghép lại ta sẽ được má»™t trong câu thÆ¡ cá»§a Phạm Trá»ng Yên, anh Ä‘oán thá» câu gì nà o?
Hạo Thiên tròn mắt chợt nghÄ© ra, nhưng chưa kịp nói thì BÃch Hà n đã vá»t miệng:
- BÃch Vân Thiên!
- Äúng rồi. BÃch Vân Thiên.. Thiên nói - Ngá»™ quá há», tại sao mãi đến bây giá» ta má»›i nghÄ© ra nhỉ?
Y Vân khẽ ngâm bà i thơ:
BÃch Vân Thiên
Hoà n điệp địa.
Thu sắc liên ba.
Ba thượng hà n yên thúy.
Sơn ánh tà dương thiên tiếp thủy.
Phương thảo vô tình.
Canh tại tà dương ngoại.
Dịch nghĩa:
Trá»i trong xanh.
Lá và ng ngáºp đất.
Sóng nhuộm cả mà n thu
Khói xanh mơn nhẹ mặt hồ.
Äể cho bóng núi ngáºp mà u hoà ng hôn.
Äoạn kế, Hạo Thiên ngâm tiếp:
Ảm hương hồn.
Truy lá» tá»±
Dạ dạ trừ phi
Hảo mộng lưu nhân thụy.
Minh nguyệt lâu cao tu độc y?
Tá»u nháºp sầu trưá»ng.
Hóa tác tương tư lệ!
Dịch nghĩa:
Hình ảnh quê hương sầu ủ rũ.
Réo kẻ tha phương chợt nhớ nhà .
Äêm đêm trằn trá»c.
Má»™ng đẹp để ngưá»i xây.
Ta ngồi tá»±a ghế trông trăng tá».
Rượu héo lòng buồn mắt lệ rơi!
Äá»c xong, Thiên nhìn những giá»t nắng cuối cùng rÆ¡i rá»›t, bóng hai ngưá»i trước mặt vá»›i sắc đỠsắc xanh mà ngẩn ngưá»i.
" Rượu héo hắt lòng buồn mắt lệ rơi!".
Không hiểu sao Thiên chợt muốn chảy nước mắt. má»™t thứ linh cảm không hay bao phá»§ cả ngá»n đồi.
|

09-09-2008, 05:22 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 14
Mùa hè năm ấy, trá»i đặc biệt nhiá»u mây Ä‘en, hai cÆ¡n giông nhá» trôi qua tiếp theo má»™t cÆ¡n bão lá»›n. Bầu trá»i giăng mắc bóng tối cháºp chùng. Không biết có phải vì ảnh hưởng cá»§a thá»i tiết mà không khà nhà há» Cao cÅ©ng ngáºp đầy bóng tối?
Ngưá»i đầu tiên rÆ¡i và o tình trạng khó thở là bà Cao. Mùa hè vừa bắt đầu là bà cảm thấy nhức má»i, Ä‘au lưng, rồi chóng mặt. Triệu chứng cá»§a bệnh phong thấp tái phát. Chẳng ai biết, có Ä‘iá»u má»—i ngà y BÃch Hà n sau giá» là m việc là phải ở cạnh bà Cao, hết đưa Ä‘i khám bệnh, chụp quang tuyến là đến xoa bóp. Cuá»™c khảo nghiệm đủ má»i cách và vẫn không định được bệnh. Sau cùng, vị y sÄ© đã gặp riêng Hà n:
- Bà nhà sức khá»e rất đầy đủ, chúng tôi chẳng thấy má»™t triệu chứng bệnh táºt gì hết. Hay là đây là chứng tâm bệnh, ở nhà có chuyện gì là m bà bá»±c mình không?
BÃch Hà n suy nghÄ©, cố tìm lý do nhưng tìm mãi vẫn không ra.
- Dạ, ở nhà đầm ấm, chẳng ai dám chá»c giáºn mẹ tôi cả.
- Ngưá»i lá»›n tuổi, khi gặp chuyện bá»±c mình Ãt khi chịu nói thẳng cho con cháu biết lắm, chÃnh vì váºy lâu ngà y cÅ©ng có thể tÃch lÅ©y để sinh bệnh lắm đấy.
Vị y sĩ nói, rồi suy nghĩ một lúc, ông bảo:
- Hay là bây giá» cô đưa bà vá», khá»i phải thuốc thang, chỉ cần cho ngưá»i chăm sóc, đưa du ngoạn hay Ä‘i phố thưá»ng xuyên để bà không có thì giá» nghÄ© đến chuyện buồn phiá»n nữa, tôi nghÄ© chắc cÅ©ng có thể hết được.
Thế là khi trở vá» nhà , BÃch Hà n lây quây mãi bên chân bà Cao. Nà ng tìm đủ cách để khuấy động những tư tưởng bị tÃch lÅ©y lầu ngà y trong tiá»m thức.
- Mẹ ơi, xem chớp bóng không mẹ? Trong sở nghe mấy chị bảo có một phim vui lắm!
Hay là :
- Mẹ Æ¡i, con vá»›i mẹ xuống phố nhé! Con muốn tìm cho bố má»™t chiếc cà vạt nhá» bản, bây giỠở ngoà i phố há»
chỉ bán loại bản to không.
- Mẹ Æ¡i, ở đằng kia có bán nhiá»u lá» hoa đẹp lắm kìa, mẹ Ä‘i vá»›i con xem nhé!
Bà Cao chìu theo ý BÃch Hà n, hết đến đây đến đó, lại xem hát, nhưng rồi lúc trở vá» bà vẫn ngã phịch xuống ghế thở dà i. BÃch Hà n thấy không còn cách nà o là m bà mẹ nuôi vui, nên cầu viện vá»›i Vân:
- Em không hiểu lúc nà y sao mẹ hay cáu thế. Bác sĩ lại bảo là không bệnh, chị biết vì sao mẹ buồn không?
- Là m sao tôi biết được. Y Vân cÅ©ng có vẻ bá»±c, bá» lên giưá»ng mắt đỠhoe - Chắc tại chướng mắt vá»›i tôi đấy.
BÃch Hà n giáºt mình, khám phá thấy Vân cÅ©ng sinh ra khó tÃnh:
- Sao chị lại nghÄ© váºy, em thấy mẹ lúc nà o cÅ©ng yêu chị mà ?
Y Vân sa sầm mặt:
- Em trẻ con, là m sao biết chuyện ngưá»i lá»›n.
BÃch Hà n cưá»i:
- Em 19 rồi mà chị cứ bảo nhá». Chị buồn phải không? Nằm hoà i đâu hết buồn, Ä‘i phố vá»›i em nhé! Lần trước em nghe chị bảo muốn mua giây nịt da phải không?
- Bây giỠtôi chẳng muốn đi đâu hết. Y Vân trở mặt và o trong - Em ra ngoà i đi, đừng quấy tôi nữa, tôi bực lắm rồi.
BÃch Hà n nhẫn nhục:
- Nhưng em muốn chị đi phố với em mà , đi đi chị.
- Thôi được. Y Vân ngồi dáºy - Em thế nà y mà bảo sao cha mẹ chẳng yêu em. Nà o, Ä‘i bây giá» chứ?
- Vâng.
Y Vân thay áo, rồi cùng Hà n ra phố.
Nhưng không khà vẫn không có gì thay đổi, bầu trá»i vẫn vần vÅ© trước cÆ¡n giông, mây Ä‘en cháºp chùng. Có nắng, nắng đó chẳng qua chỉ là điá»m cá»§a mưa gió.
Trên đưá»ng đến sở, BÃch Hà n tò mò há»i Hạo Thiên:
- Anh Thiên, em không hiểu sao lúc gần đây không khà ở nhà ta lạ quá, có phải mẹ với chị Vân có chuyện hiểu lầm phải không? Sao em chẳng thấy hỠvui vẻ như ngà y xưa nữa?
Hạo Thiên yên lặng thở dà i, một lúc lâu mới nói:
- Chuyện đà n bà là m sao tôi biết được, động tà là hỠchảy nước mắt, chỉ có đà n ông chúng tôi là chịu khổ thôi.
BÃch Hà n mở to mắt. Anh Thiên lại thay đổi lúc nà o thế kia? Cà ng nghÄ©, Hà n cà ng nháºn xét thấy đã lâu lắm rồi chẳng nghe thấy tiếng cưá»i và những lá»i đùa bỡn cá»§a Thiên nữa. Nà ng lắc đầu:
- Thế nà y không được rồi.
Hạo Thiên thắc mắc:
- Cái gì không được?
- Bệnh âu sầu. BÃch Hà n nói - Em không hiểu trên phương diện y há»c gá»i bằng gì, nhưng ở nhà ta đã có hai ngưá»i ngã bệnh, nếu để kéo dà i tình trạng nà y mãi có ngà y khổ cả nhà cho xem.
Rồi BÃch Hà n nhìn Thiên:
- Anh Thiên, anh là ngưá»i pha trò hay, sao không gắng khuấy má»™t chút cho cả nhà vui chứ?
Hạo Thiên quay sang BÃch Hà n:
- Hà n là m sao hiểu, khi tim ngưá»i ta buồn thì chẳng là m sao ngưá»i ta pha trò được.
BÃch Hà n thở ra:
- Nhưng tại sao anh không vui?
- Hà n đừng há»i nữa. Hà n chỉ cần biết rằng gia đình tôi Ä‘ang có mây ám, thế thôi.
- Sao váºy? Hà n ngây thÆ¡ - Trên Ä‘á»i đâu có việc gì là không thể giải quyết? Lúc xưa chuyện cá»§a em to như váºy mà anh chị vẫn giải quyết được, thì chuyện gia đình nà y, nếu có thể em cÅ©ng giúp giải quyết được chứ?
Xe đã đến sở. Hạo Thiên ngừng xe, quay sang Hà n:
- Tôi thấy không có gì Hà n phải báºn tâm, chẳng qua chỉ là má»™t chút lầm lẫn, gia đình nà o không có? Ãnh sáng
rồi thế nà o cũng đến, đừng nghĩ ngợi gì cho đầu óc căng thẳng thêm.
BÃch Hà n nhìn Thiên tháºt lâu:
- Như váºy có nghÄ©a là anh đã biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra?
- Biết gì đâu?
BÃch Hà n cúi xuống:
- Thế nà o đi nữa thì em cũng chỉ mong gia đình anh được yên ấm là đủ rồi.
Hạo Thiên cảm động:
- HÃ n!
Nhưng Hà n đã đẩy cá»a bước xuống, nà ng chỉ quay lại tặng Thiên nụ cưá»i:
- Nếu anh muốn em vui, hãy là m sao cho má»i ngưá»i cùng vui, anh nhá»› rằng em cÅ©ng là má»™t phần tá» trong gia đình anh nhé!
Hạo Thiên yên lặng, chà ng nhìn theo mãi lúc dáng Hà n khuất sau cổng.
Nhưng chuyện phải đến phải đến.
Trái bom nổ cháºm lại không ngá» do Tiêu Chấn Phong và Trương Tiểu Kỳ châm ngòi. Tối hôm ấy, Phong đưa Kỳ đến nhà Thiên chÆ¡i. Khởi đầu không khà rất nhá»™n. hai cặp vợ chồng trẻ có BÃch Hà n hoạt náo là m bóng tối tan xa. Cả hai nhắc lại chuyện cÅ©, bà Cao báºn rá»™n vá»›i bánh và kẹo. Tiểu Kỳ tuy không được là m dâu con bà nhưng tình cảm cÅ© dà nh cho Kỳ vẫn đầy ắp. Có chồng, trông Kỳ cà ng đẹp ra hÆ¡n.
Y Vân thân máºt vá»›i bà chị dâu suýt là kẻ tình địch:
- Chị máºp là phải, nãy tá»›i giá» thấy miệng không lúc nà o rá»i kẹo. Vân bông đùa.
Nhưng chưa dứt lá»i thì đột nhiên thấy Tiểu Kỳ bụm miệng chạy vá»™i và o phòng vệ sinh. Bà Cao ngÆ¡ ngác:
- Kỳ! Kỳ là m sao thế?
Tiêu Chấn Phong đứng dáºy cưá»i khì:
- Bác khá»i phải báºn tâm. Nếu bác có ô mai, xà muá»™i hoặc cái gì chua chua là vợ con sẽ hết ngay...
- À! Bà Cao chợt hiểu bà dừng lại, trố mắt nhìn Phong - Thì ra... thì ra... cháu sắp là m cha rồi?
- Hay tháºt. Hạo Thiên vá»— mạnh vai bạn - Váºy mà cứ giấu bạn bè hé, mấy tháng rồi?
- Má»›i hai tháng hÆ¡n. Phong cưá»i hì hì tiếp - Bác sÄ© tÃnh khoảng tháng giêng năm tá»›i sẽ sanh.
Phong cho lên vai Thiên má»™t đấm cưá»i lá»›n:
- Hạo Thiên! Tao bây giá» ngon hÆ¡n mà y rồi nhé. Xuất ngoại lấy bằng thạc sÄ©, kỹ sư, cưới vợ sá»›m hÆ¡n ngưá»i rồi sau cùng thì...Ha Ha! Mà y lại là m cha sau tao. Thấy tao ngon rồi chứ? Má»›i ná»a năm thôi mà đã có kết quả. Còn mi hÆ¡n má»™t năm rồi phải không?
Phong cưá»i ròn rã, căn nhà như muốn nổ tung, nhưng không khà không hiểu sao lại xẹp xuống má»™t cách kỳ lạ. Ngưá»i thay đổ đột ngá»™t nhất là bà Cao. Bà ngã phịch xuống ghế, rồi ôm mặt òa lên khóc lá»›n:
- á»i giá»i Æ¡i! Tôi đúng là số Ä‘en mà ! Sáng trông, tối trông, cả ngà y trông. Con trai má»›i xuất ngoại trở vá», chạy đôn chạy đáo tìm chá»— mối mai tưởng chỉ trong vòng má»™t năm là có cháu bồng, có ai ngỠđâu...hu hu...Ngưá»i ta cưới vợ đâu cần phải tốt mã, đâu cần phải giữ gìn thân hình đẹp...
Y Vân báºt dáºy, mặt tái ngắt:
- Mẹ! Mẹ nói gì lạ thế? Mẹ tưởng con cố ý không muốn có con sao, mẹ cưới dâu chứ đâu phải mẹ cần cái máy đẻ?
- Y Vân! Hạo Thiên can thiệp - Em đừng lớn tiếng với mẹ được không?
Y Vân quay lại, mắt mở to:
- Hay lắm! Bây giá» anh lại dở trò la hét vá»›i tôi nữa? Tôi biết mà , hai mẹ con anh định gì tôi cÅ©ng biết hết. Anh độc lắm, nếu sá»›m biết váºy tôi đâu và o gia đình nà y là m chi? Không có con chưa hẳn là lá»—i ở tôi. Mấy ngưá»i khổ không lẽ tôi vui?
Nói xong, Vân ôm mặt chạy luôn và o buồng:
- Trá»i...đất! Thế nà y thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
Hạo Thiên bối rối, chà ng phân vân không biết phải biết là m thế nà o, nhưng tiếng khóc cá»§a Vân vá»ng ra đã khiến Thiên chá»n lá»±a, chà ng chạy nhanh vá» phiá phòng mình. Việc là m cá»§a Thiên khiến bà Cao khóc lá»›n:
- Tôi đâu có ngá» nuôi con lá»›n để có ngà y nay thế nà y? Có vợ rồi là nó không biết đến mẹ nó gì hết. Không lẽ chuyện muốn có cháu ná»™i cá»§a tôi cÅ©ng là má»™t thứ lá»—i lầm sao? Tôi già rồi! Phải, tôi cổ há»§ lắm rồi! Sắp chết mà cÅ©ng không có quyá»n can thiệp và o chuyện gia đình cá»§a con, váºy tôi sinh con ra để là m gì? Tụi trẻ bây giá» coi mẹ cha không còn ra cái gì nữa. Hu..Hu...
BÃch Hà n ngÆ¡ ngác. Äá»™t biến xảy ra nhanh quá, nằm mÆ¡ cÅ©ng không ngỠđược như váºy. Vì chuyện không con mà xà o xáo gia đình? Hà n không ngá» có chuyện đó. Nhưng cái khóc long trá»i cá»§a bà Cao đã kéo thức Hà n, nà ng vá»™i bước tá»›i xoa dịu:
- Thôi mẹ đừng buồn nữa. Chị con lỡ lá»i. Tháºt ra chị con cÅ©ng không cố tình muốn váºy.
Ông Cao Kế Thiện nãy giá» chứng kiến hết má»i việc. Cái khóc cá»§a vợ, sá»± Ä‘au khổ cá»§a dâu con là m ông buồn lòng:
- Äá»i nay cái gì cÅ©ng thay đổi hết rồi, nhà bất hạnh quá!
Phong bứt rứt vì lá»i dại dá»™t cá»§a mình là m khổ em gái, nghe ông Cao nói má»™t câu như váºy, chà ng nóng mÅ©i ngay:
- Mấy ngưá»i đừng á»· đông rồi bức hiếp em gái tôi nhé! Chuyện không có con chưa hẳn là lá»—i Y Vân, tại sao
cứ đổ cho em gái tôi mãi váºy?
Trương Tiểu Kỳ vội kéo tay Phong:
- Anh Phong, tất cả lỗi ở anh hết, chỉ tại cái miệng anh, bây giỠkhông vỠcòn ở đây gây sự nữa à ?
Chấn Phong đỠmặt, trừng mắt nhìn vợ:
- Cái gì lỗi ở anh, chuyện không con là tại hỠchứ sao là bảo tại anh được?
- Trá»i Æ¡i! Tiểu Kỳ vừa giáºn vừa bá»±c - VỠông Æ¡i, vá»...vá»...
Và không nói không rằng, Tiểu Kỳ kéo Phong ra cá»a, Phong vùng vằng:
- Là m gì phải sợ? Há» có quyá»n gì mà ăn hiếp Vân chứ, coi chừng đấy.
- Thôi, tôi van ông, đi vỠmà !
Phòng khách chỉ còn lại vợ chồng ông Cao và BÃch Hà n. Ông Cao thở dà i:
- BÃch Hà n, con gắng khuyên mẹ đừng khóc nữa, khóc chẳng Ãch gì đâu, có khóc cÅ©ng chưa hẳn sinh được cháu?
Rồi ông cũng bỠvỠphòng riêng, bà Cao nghe chồng nói cà ng khóc dữ:
- Mẹ đừng buồn nữa, chị con lỡ lá»i đấy, để con thay mặt chị xin lá»—i mẹ nhé?
Bà Cao quệt nước mắt, đỡ Hà n dáºy:
- Äâu phải lá»—i ở con mà con lại xin lá»—i? Äứng lên Ä‘i!
- Không, BÃch Hà n lắc đầu - Mẹ nói mẹ không giáºn chị Vân nữa Ä‘i?
- ÄÆ°á»£c rồi, mẹ hứa. Bà Cao đỡ Hà n dáºy - Con thế nà y là m sao ai giáºn con được. Äứng lên Ä‘i chứ!
- Không, con biết mẹ vẫn còn giáºn chị Vân, mẹ chưa vui mà ?
- Váºy chứ con muốn mẹ phải thế nà o?
- BÃch HÃ n!
Giữa lúc đó có tiếng gá»i cá»§a Y Vân. Hà n ngẩng mặt lên. Y Vân đã ra tá»± bao giá», đôi mắt vẫn còn sưng đỠvá»›i những giá»t lệ, nhưng xúc động như đã giảm bá»›t:
- BÃch Hà n, em đứng dáºy, đâu có chuyện xin tá»™i thế má»™t cách kỳ cục váºy?
- Chị ...chị vẫn còn buồn?
Y Vân nhìn BÃch Hà n, lòng nhói Ä‘au, sá»± dằng co giữa lý trà và tá»± ái. Ta có nên xin lá»—i không? Nhưng rồi sau cùng, nà ng vẫn sụp xuống:
- Mẹ ...Mẹ cho con xin lá»—i, mẹ ... đừng để ý đến những lá»i ban nãy cá»§a con nữa.
Vân nói mà nước mắt như mưa. Bà Cao có vẻ xúc động:
- Mẹ không giáºn con đâu. Y Vân.
Bà cúi xuống đỡ Vân:
- Lá»—i tại mẹ hết, đúng ra mẹ không nên nói những lá»i như váºy là m con buồn lòng. Mẹ già rồi... Chẳng qua...
Hu...Hu...Mẹ muốn có cháu nội để bế thôi.
Y Vân khóc theo:
- Con.. cÅ©ng muốn lắm chứ! Con xin thá» vá»›i mẹ là chẳng bao giá» con có ý ngừa thai, nhưng con không hiểu tại sao? Anh...anh Thiên con...cÅ©ng thÃch trẻ con lắm, con muốn...muốn cho anh ấy má»™t đứa con vô cùng, con không sợ mất eo hay là m dáng gì cả.
Y Vân òa khóc lớn, bà Cao vuốt tóc con dâu:
- Mẹ không phải, mẹ đã trách lầm con. Bà khịt khịt mÅ©i - Nhưng chuyện dù sao cÅ©ng xảy ra rồi, con đừng để tâm nữa, sá»›m muá»™n rồi chuyện đó cÅ©ng có. Thá»i nay y há»c tiến bá»™ mà , đâu sợ chuyện không con?
Y Vân gáºt đầu nhìn bà Cao:
- Con sẽ đi khám bác sĩ.
Hạo Thiên bước ra, thấy mẹ và vợ đã giải hòa, thở phà o. Nắm tay mẹ rồi tay Vân, Thiên xúc động nói:
- Mẹ vá»›i vợ là hai ngưá»i con quý nhất trên Ä‘á»i. Con mong rằng sẽ không có chuyện cãi vã trong gia đình ta nữa. Tất cả những chuyện xảy ra ban nãy kể như lá»—i ở con, con xin lá»—i hết má»i ngưá»i.
Bà Cao vuốt đầu con trai:
- Con có trách mẹ không?
- Thưa không, Hạo Thiên đáp nhanh - Con không bao giỠdám trách mẹ.
Rồi quay sang Y Vân:
- Vân cÅ©ng đừng khóc nữa chứ! Chuyện có xứng gì đâu mà phải khóc, ngưá»i ta lấy nhau 3, 4 năm sau má»›i có con, đó là chuyện thông thưá»ng. Tại sao ta lại chỉ vì má»™t chút việc nhá» như váºy là m cả nhà mất vui? Ngưá»i ngoà i nhìn vô há» sẽ cưá»i chết. Bây giá» kể như không còn gì để buồn nữa nhé, phải không?
Bà Cao yên lặng, ôm sát Vân và o lòng. Không có một tiếng động nà o khác.
BÃch Hà n lặng lẽ rút lui vá» phòng riêng. Nà ng hiểu giá» phút nà y sá»± hiện diện cá»§a mình là thừa thãi. Lên giưá»ng, úp mặt xuống gối, Hà n chợt hiểu. Ở những gia đình hạnh phúc, nước mắt và sá»± cãi nhau cÅ©ng đầy máºt ngá»t.
|

09-09-2008, 05:23 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 15
Buổi sáng, khi Thiên thức dáºy thì Vân đã không còn trên giưá»ng. Äồng hồ má»›i 8 giá», nhưng khoảng trống cạnh bên đã lạnh. Vân Ä‘i đâu? Thiên lo lắng khi nghÄ© đến chuyện đêm qua. Nhưng giông bão đã qua rồi, lúc vá» phòng, chÃnh Vân còn vòng tay qua chà ng thá»§ thỉ:
- Anh, em muốn cho anh một tá con: 6 trai, 6 gái.
Thiên đã vuốt tóc vợ:
- Nói điên hoà i, anh đâu cần con lắm thế?
- Anh dối em. Vân nÅ©ng nịu - Con trẻ giữ má»™t vai trò quan trá»ng hạnh phúc gia đình. Ngay từ lúc lấy anh, em đã hiểu thế. Nhưng ở Ä‘á»i có nhiá»u cảnh quá ngang trái, ngưá»i muốn có con lại không bao giá» sinh, trái lại có nhiá»u ngưá»i sợ chuyện đó cứ sinh năm má»™t. Anh cứ yên tâm, anh Thiên, anh đừng nóng, chúng ta thế nà o rồi cÅ©ng có con. Ta còn trẻ, khá»e mạnh, lo gì chuyện đó? Biết đâu con chúng ta chẳng đợi tháºt lâu má»›i chịu chun ra. Cà ng cháºm cà ng quý mà ?
- Y Vân. Thiên xiết chặt vợ, hôn trên má - Em là ngưá»i tế nhị, anh rất sung sướng khi có ngưá»i vợ hoà n toà n như em. Anh hiểu những lá»i cá»§a mẹ vừa qua là m em buồn. Ngưá»i tá»± ái cao và không bao giá» chịu thua như em...Y Vân, cảm Æ¡n em, anh yêu em.
Y Vân chá»›p mắt, dể những giá»t lệ rÆ¡i xuống:
- Äừng nói thế anh. Tối qua, phải nói là em rất mất dạy, để anh khó khăn, mất mặt. Em rất ân háºn... Anh tha cho em không?
Thiên để đẫu Vân tựa lên vai mình:
- Sao em nói thế? Em nói váºy anh Ä‘au lòng biết không? Ngưá»i có lá»—i trong cuá»™c là anh, anh đã không kiểm soát được mình, lá»›n tiếng vá»›i em. Váºy là tại anh Ä‘iên chứ?
Vân ngáºm lệ cưá»i:
- Vâng. Nhưng anh có thế nà o thì... em cũng vẫn yêu anh.
Trên Ä‘á»i, không có gì dá»… má»m lòng hÆ¡n tình yêu. Còn lá»i nà o máºt ngá»t cho bằng lá»i những kẻ yêu nhau và nước mắt nà o quý cho bằng nước mắt cuối cùng hiểu nhau sau má»™t cuá»™c cãi vã. Vì váºy, đêm đó là đêm đầm ấm và hạnh phúc nhất cá»§a Thiên và Vân.
Nhưng...sáng nay vừa chợp mắt và Vân Ä‘i đâu? Thiên tá»± há»i. Có thể chuyện bất trắc xảy ra không? Chà ng lo ngại nhìn quanh:
- Vân ơi!
Thiên gá»i, nhưng chẳng có tiếng trả lá»i. Chà ng vừa định xuống giưá»ng thì Vân đã bước và o. Nà ng vẫn còn mặc áo ngá»§
- Tiếp tục ngủ đi chứ anh?
- Tại sao váºy?
- Vì em đã bảo BÃch Hà n đến sở xin phép cho anh má»™t ngà y rồi. Anh cứ ngá»§ khá»e, 9 giá» hãy dáºy.
Hạo Thiên nắm tay vợ:
- Em lại định giở trò gì nữa thế?
- Anh nghÄ© xem, chuyện cãi nhau hôm qua... Y Vân hạ thấp giá»ng - Äể hòa khà giữa gia đình em và anh bị sứt
mẻ xem gì được? Vì váºy sáng nay em đã Ä‘iện thoại vá» cho mẹ em hay là chúng ta không còn gì xÃch mÃch nữa. Mẹ có vẻ lo lắng, gá»i Trương Tiểu Kỳ đến há»i và giá»›i thiệu em đến bác sÄ© Lâm. Em đã Ä‘iện thoại vá»›i ông ta, hẹn 10 giá» sáng nay đến khám nghiệm. Bác sÄ© khuyên nên rá»§ cả anh cùng Ä‘i...
Cao Hạo Thiên tròn mắt:
- Chỉ má»™t chút xÃu mà em đã là m bao nhiêu chuyện rồi à ?
- Vâng.
- Nhưng..Hạo Thiên có vẻ không yên tâm - Em là m váºy có vẻ quan trá»ng quá không? Lấy nhau má»™t năm chưa có con là chuyện thưá»ng. Nếu muốn, cần gì phải đến bác sÄ©, chỉ cần..yêu nhau...nhiá»u hÆ¡n là cÅ©ng có váºy?
Y Vân đỠmặt:
- Nhưng khám nghiệm má»™t chút có sao đâu? Nếu không có gì thì ta cà ng yên tâm hÆ¡n. Vả...Vả lại bác sÄ© bảo...nếu chúng ta không biết tÃnh đúng ngà y thì ông ấy sẽ tÃnh cho, chá»› có khi...cÅ©ng khó có con lắm.
Hạo Thiên trợn mắt:
- Trá»i đất! Là m gì có chuyện gì...đó? Äây là vấn đỠyêu đương chứ đâu phải công việc đâu mà phải máy móc như váºy?
- Bác sĩ bảo nếu ta muốn có con thì phải chịu xem đấy như là một sự việc. Thực tế bao giỠcũng không phải là tùy hứng. Anh yêu mơ mộng hay muốn có con.
Thiên giữ chặt Vân:
- Anh muốn cả hai thứ.
- Như váºy là anh phải đưa em đến bác sÄ©.
Thiên miễn cưỡng:
- ÄÆ°á»£c rồi, anh nghe em.
- Sao anh có vẻ kém vui váºy? Y Vân ngồi xuống mép giưỡng thở dà i - Em Ä‘i khám là vì anh, vì cha và mẹ. Ngưá»i xưa bảo: "Bất hiếu hữu tam, vô háºu vì đại " có ba tá»™i rất hiếu, nhưng không con là tá»™i lá»›n nhất. Em không ngá» mình sống giữa thế ká»· 20 nà y mà vẫn còn phải khổ vì chuyện ấy. Anh Thiên, nếu qua cuá»™c khám nghiệm mà bác sÄ© bảo em không thể sinh con thì không biết em phải xá» trà thế nà o...
- Äừng nghÄ© báºy. Hạo Thiên ngắt ngang - Em mạnh khá»e bình thưá»ng như váºy là m gì có chuyện đó? Biết đâu chẳng tại anh...
- Anh mới nói phà o đấy.
- ÄÆ°á»£c rá»—i. Hạo Thiên cưá»i - Váºy thì chúng ta đến nhá» bác sÄ© váºy.
Y Vân cưá»i, má»™t nụ cưá»i e thẹn.
Và 9 giá» hÆ¡n, hỠđến bệnh viện. Äấy là má»™t dưỡng đưá»ng năm trên đại lá»™ Nhân Ãi. Bác sÄ© Lâm tuy còn trẻ nhưng rất già u kinh nghiệm. Sau những khảo sát tổng quát, kết quả sÆ¡ khởi cho thấy Thiên rất bình thưá»ng. Riêng vá» phÃa Y Vân, ông cân nhắc má»™t lúc rồi nói:
- Tháng sau má»i bà đến khám lại.
Y Vân muốn đứng tim, há»i vặn lại y sÄ©.
- Xin bác sĩ cho biết rõ hơn...
Bác sÄ© Lâm có vẻ do dá»±, Vân láºp lại:
- Bác sÄ© cứ cho biết rõ sá»± tháºt, đừng giấu diếm gì cả.
- Tôi thấy ống dẫn trứng của bà hình như bị nghẽn, để lần sau xem kỹ lại mới biết được.
- Trưá»ng hợp đó có nghÄ©a là không có con?
Bác sÄ© Lâm gáºt đầu:
- Äó là chứng tuyệt đối không sinh sản. Nhưng bà đừng lo, nguyên nhân có thể do nhiá»u lý do cấu thà nh, nếu ta dẹp được trở ngại, là ống dẫn trứng lại có thể thông như cÅ©. Bà hiểu tôi nói gì chứ?
Y Vân mở to mắt nhìn vị y sĩ:
- Có bao giỠống dẫn trứng hoà n toà n bị nghẽn luôn không?
- Ngoà i trưá»ng hợp bẩm sinh. Bác sÄ© Lâm nói - Còn phần lá»›n vẫn hy vá»ng chữa trị.
- Biết đâu tôi chẳng bị chứng đó?
- Bà đừng lo. Bác sÄ© Lâm trấn an - Äợi chúng tôi xem xét kỹ lưỡng sẽ có kết quả sau, lúc đó hãy kết luáºn.
Y Vân ngẩng lên nhìn Thiên, bóng tối khiến nà ng thất vá»ng, Hạo Thiên đỡ Vân dáºy, cố ý nhún vai:
- Thôi vá» em, đợi bao giá» có kết quả chÃnh thức sẽ biết sau, em đừng suy nghÄ© phiá»n muá»™n, thế nà o bác sÄ© Lâm cÅ©ng giúp cho chúng ta được mà ?
Bác sÄ© Lâm cưá»i nói:
- Vâng, bà cứ yên tâm, chúng tôi hôm trước có chữa trị cho má»™t bà lấy chồng hÆ¡n 19 năm mà vẫn không con. Thế mà , chữa trong vòng má»™t năm là là nh bệnh, bây giá» bà ta đã có con, cáºu con trai hai tuổi rồi. Vì váºy chuyện chẳng ốm nghén là chuyện thưá»ng, không có gì đáng lo cả.
Y Vân yên lặng, ngoà i sá»± chỠđợi ra không còn cách gì khác. Vá» nhà buồn hiu, Vân không dám mang kết quả ra nói lại cho mẹ chồng biết. Nhưng bà Cao là ngưá»i khá tế nhị, đã an á»§i Vân:
- Äừng lo con à ! Biết được lý do rồi là không sợ gì hết. Thiên nó bảo, có thuốc cho con uống là xong.
Y Vân e dè:
- Anh Thiên không nói vá»›i mẹ là có trưá»ng hợp ngưá»i đà n bà không thể có con được à ?
- Äừng nói báºy á. Bà Cao giáºt mình - Nhà chúng ta đâu có là m gì thất đức đâu mà sợ chuyện vô phước đó?
Y Vân rùng mình. Nà ng hiểu, nếu chẳng may bị không con là sẽ bị kết tá»™i thất đức ngay. Vá»›i má»™t ngưá»i Ãt há»c, chuyện may rá»§i, thần thánh là tượng trưng cho uy trá»i. Vân hiểu trá»ng trách cá»§a mình to lắm, ám ảnh lúc nà o cÅ©ng đè nặng trên tim. má»™t tháng cháºm chạp trôi qua, má»™t tháng không tiếng cưá»i, đầy lo âu, là m Vân tiá»u tụy:
Hạo Thiên nhiá»u lúc nhìn vợ, không chịu được nói:
- Thà là không con chứ anh chẳng muốn em khổ sở như thế nà y.
Vân giữ mồm chà ng lại ngay:
- Anh đừng nói báºy không nên.
- Có gì lại không nên. Thiên vùng thoát khá»i tay vợ - Anh muốn em phải đối diện vá»›i sá»± tháºt. Cùng lắm là không con, ta có thể coi đó như số mệnh. Có gì đâu phải sợ? Vợ chồng không con là chuyện thưá»ng. Ai có thể bảo rằng chuyện đó không có? Không con đâu phải là má»™t cái tá»™i?
- Anh Thiên, Vân khổ sở - Em van anh đừng nói mãi chuyện đó mà , anh không biết là em khổ sở vì nó cả tháng nay sao?
- ChÃnh vì muốn cởi bá» sá»± khổ sở đó anh má»›i nói. Chà ng kéo Vân sát và o ngưá»i mình - Em nghe anh nói nà y, anh yêu em, yêu tháºt nhiá»u và tình yêu kia sẽ không thể vì má»™t chút rắc rối nà o mà thay đổi. Bây giá» chứ đâu phải thá»i thượng cổ đâu mà bổn pháºn ngưá»i đà n bà là phải sinh con?
Y Vân cảm động nhìn chồng:
- Em cũng mong là cha mẹ cũng có cái nhìn giống như anh.
Trong không khà nặng ná», BÃch Hà n trở thà nh nhân váºt hòa giải và xoa dịu tình hình. Tiếng cưá»i ròn rã cá»§a nà ng, sá»± chăm sóc tỉ mỉ và những câu chuyện vui, Hà n khiến má»i ngưá»i nhẹ thở hÆ¡n.
- Chị Vân nên biết chị là ngưá»i dá»… thương nhất trên Ä‘á»i nà y, trá»i cao rồi thế nà o cÅ©ng phù há»™ chị đừng lo gì cả.
Hà n trấn an Vân và khi gặp Thiên, nà ng nói:
- Anh Thiên, anh cần phải chăm sóc chị Vân hơn, để chị ấy vui vì chị Vân yêu anh.
Hạo Thiên nhìn sâu và o mắt Hà n:
- BÃch Hà n, em có thấy là trên Ä‘á»i nà y có nhiá»u thảm kịch xảy ra chỉ vì ngưá»i ta quá yêu nhau không?
BÃch Hà n tròn mắt nhìn Thiên:
- Nhưng mà chúng ta sẽ không bao giá» có thảm kịch. Ba mẹ và anh, tất cả Ä‘á»u hoà n thiện, Ä‘á»u là nh hết.
- Ai bảo rằng lương thiện là chắc chắn không gặp thảm kịch?
- Ông trá»i. BÃch Hà n có vẻ tin tưởng nói - Trá»i bao giá» cÅ©ng có mắt. Ngưá»i ta có thể thoát khá»i pháp luáºt cá»§a chÃnh con ngưá»i đặt ra, nhưng sẽ chẳng bao giá» thoát được lưới trá»i.
Thiên nhìn Hà n tháºt lâu:
- Anh cÅ©ng mong Ä‘iá»u em vừa nói là đúng.
Rồi cái ngà y phải đến cÅ©ng đến. Hôm ấy Thiên đưa Vân đến bệnh viện. Bác sÄ© Lâm chăm chú nhìn tháºt lâu và o phim quang tuyến. Sá»± thay đổi sắc mặt cá»§a vị y sÄ© là m Vân muốn đứng tim. Ná»—i thất vá»ng hiện lên mắt, nhưng Vân vẫn chỠđợi, như chỠđợi bản án.
- Tôi thà nh tháºt chia buồn vá»›i ông bà . Bác sÄ© Lâm dà u dà u nét mặt nói - Lần đầu tiên tôi chịu bó tay trước định mệnh. á»ng dẫn trứng cá»§a bà đã sa và o trưá»ng hợp bị nghẽn bẩm sinh. Nói khác Ä‘i là chẳng bao giá» bà có thể thụ thai được nữa.
Nghe lá»i phán cá»§a bác sÄ©, Vân cÆ¡ hồ thấy má»i váºt trước mắt bị đảo lá»™n. Äầu óc là má»™t khoảng trống tháºt to, nên không còn nước mắt, không còn Ä‘au khổ. Tất cả như má»™t pho tượng gá»—. Vân không còn hiểu là mình đã ra khá»i bệnh viện bằng cách nà o và trở vá» nhà ra sao. Nà ng chỉ thấy mình nằm dà i trên giưá»ng vá»›i những giây phút trống trải. Hạo Thiên đã lắc mạnh ngưá»i nà ng nhiá»u lần và hét:
- Y Vân! Y Vân! Em là m gì như ở ngà y táºn thế váºy? Không có con thì có gì đâu mà phải buồn? Vân! Anh chỉ cần có em, chỉ cần em chứ không cần thứ gì khác nữa hết. Vân! Nghe anh nà y! Nhìn anh nà y em!
Và hồn phách Vân lại trở vá», đối diện vá»›i thá»±c tế, nà ng chỉ "òa" được má»™t tiếng, khóc lá»›n:
- Không! Không! Anh Thiên, anh phải có con, anh phải có..
Hạo Thiên hét:
- Là m gì mà phải khổ sở như váºy? Vân! Vân! Em đừng khóc nữa. Anh thương em. Em cà ng khóc cà ng là m anh khổ thêm thôi.
- Em muốn có con với anh, em muốn có con với anh! Vân hét - Sao...sao thượng đế lại bất công thế nà y?
- Y Vân, nghe anh nói nà y. Trẻ con không phải khó kiếm, nếu em muốn, anh xin má»™t đứa vá» cho em nuôi. Vấn đỠquan trá»ng ở đây là tình yêu, phải không? Vân, ta yêu nhau thế nà y chưa đủ sao? Tại sao em nhất quyết phải có con má»›i được chứ?
- Nhưng em phải ăn là m sao, nói là m sao vá»›i cha mẹ anh? Em không muốn nghe ba mẹ nhắc đến việc tuyệt tá»± cá»§a ngưá»i.
Và Vân cà ng khóc thảm:
- Anh Thiên, em không tròn trách nhiệm là m đà n bà , đúng ra lúc xưa anh đừng nên lấy em.
- Y Vân, em phải bình tÄ©nh má»™t chút. Hạo Thiên vòng tay ôm vợ, mắt chà ng cÅ©ng Ä‘á»ng lệ - Không phải lúc nà y anh má»›i nghÄ©, ngay từ khi chưa cưới em, nếu biết em không thể sinh sản anh vẫn cưới em như thưá»ng.
Y Vân đưa mắt nhìn chồng:
- Anh...
Và không còn nói được tiếng nà o nữa, nà ng ngã ngay và o vòng tay ấm.
Trong phòng khách, bà Cao ngồi yên trên ghế, bà thút thÃt khóc, trong khi ông Cao Kế Thiện chấp tay sau Ä‘Ãt Ä‘i tá»›i Ä‘i lui. BÃch Hà n ngồi cạnh đó, không biết phải là m sao xoa dịu tình hình. Tháºt lâu nà ng má»›i tìm được lá»i:
- Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, trẻ con bây giá» thiếu gì, những ngưá»i há» nghèo quá, há» sinh con ra như má»™t cái nợ, hỠđâu thÃch nuôi. Gặp gia đình khá giả như ta chắc chắn há» không mong gì hÆ¡n, nếu mẹ muốn, con Ä‘i xin vá» má»™t đứa ngay cho mẹ?
Bà Cao lắc đầu:
- Con không hiểu gì hết, mẹ đâu cần trẻ nÃt ngưá»i khác, mẹ muốn có máu má»§ nhà há» Cao thôi.
BÃch Hà n không hiểu:
- Bá»™ chuyện đó quan trá»ng lắm sao?
- Nếu không quan trá»ng thì tại sao cha mẹ nuôi cá»§a con không yêu con?
BÃch Hà n ngẩn ra, bấy giá» má»›i hiểu Ä‘iá»u mà ngưá»i ta bảo là máu má»§ ruá»™t thịt. Hà n đứng dáºy bước tá»›i cá»a sổ, nhìn bầu trá»i cao bên ngoà i.
Hạo Thiên từ phòng riêng bước ra, chà ng có vẻ tiá»u tụy hÆ¡n trước. Bà Cao nhìn con há»i nhá»:
- Y Vân thế nà o?
- Nó ngá»§ rồi. Hạo Thiên ngồi xuống ôm lấy đầu - Trá»i tháºt bất công, chúng ta ai cÅ©ng muốn có trẻ trong nhà mà chẳng là m sao có được?
Ông Cao dừng bước nhìn Thiên:
- Bây giỠcon định thế nà o?
- Thế nà o là sao? Hạo Thiên nhìn lên - Con còn biết phải là m sao nữa? Äây là vấn đỠvượt quá khả năng con ngưá»i, chẳng còn cách nà o khác hÆ¡n là ...Ä‘i xin má»™t đứa con nuôi.
Ông Cao nhìn thẳng mắt Thiên, dằn từng tiếng một:
- Gia đình nà y không chấp thuáºn chuyện đó, không thể để giòng há» nhà ta đến đây là tuyệt tá»±. Sản nghiệp cá»§a cha cần phải có ngưá»i để thừa kế, vì váºy...cha muốn con phải suy nghÄ© tháºt kỹ.
Và không đợi Hạo Thiên phản ứng, ông bá» ra khá»i nhà .
Hạo Thiên ngẩn ngưá»i, chà ng cảm thấy cả khối óc rối như tÆ¡, không có má»™t ý kiến chui lá»t ra được. Tháºt lâu
Thiên má»›i khám phá ra Hà n. Hà n đứng bên cá»a sổ nhìn ra ngoà i.
- BÃch Hà n! Hà n là m gì đấy?
Thiên há»i, BÃch Hà n quay lại, mắt nhòa lệ:
- Em Ä‘ang tìm công lý cá»§a trá»i đất, nhưng chỉ thấy những đám mây Ä‘en dầy quá, tìm không thấy gì cả.
Hạo Thiên thở dà i:
- Có chứ, phải có chứ. Tại chúng ta không tìm thấy đó thôi.
|
 |
|
| |