 |
|

12-09-2008, 10:24 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 11
Suzan đã Ä‘i nằm nhưng mãi vẫn không ngá»§ được. Cô đã trải qua má»™t ngà y khá mệt nhá»c và nghÄ© rằng mình sẽ ngá»§ được ngay, chưa bao giá» cô bị khó ngá»§ cả. Ấy váºy mà đã mấy tiếng đồng hồ rồi, cô vẫn không thể chợp mắt được, cô vẫn hoà n toà n tỉnh táo.
Có tiếng cá»t kẹt cá»§a các đồ gá»—... có ai đó Ä‘ang lén lút Ä‘i lại? Suzan báºt đèn. Chẳng có gì cả. Chỉ là tưởng tượng thôi. Nà o Suzan, hãy thả lá»ng ngưá»i và nhắm mắt lại. Cô tá»± nhá»§.
Nhưng lần nà y là tiếng rên rỉ nho nhá» hay tiếng ai Ä‘ang là u bà u khe khẽ Ä‘iá»u gì đó... tiếng kêu than cá»§a ai đó Ä‘ang bị Ä‘au... "á»’ Suzan, đừng tưởng tượng như thế nữa, không nên thế". Suzan lại tá»± nói vá»›i mình.
Tiếng rên rỉ lại vang lên, lần nà y rõ hơn... Ai đó đang rất đau đớn.
Suzan lại báºt đèn và ngồi dáºy nghe ngóng. Những tiếng rên thá»±c sá»± Ä‘ang vá»ng lại từ phòng bên, qua các vách ngăn. Cô vá»™i nhảy xuống giưá»ng, khoác chiếc áo choà ng ở nhà rồi chạy sang. Dừng lại trước cá»a phòng cô Gilchrist, cô gõ cá»a má»™t chút rồi đẩy cá»a bước và o. Äèn trong phòng vẫn sáng và cô gái già đang ngồi trên giưá»ng, nhăn nhó vì Ä‘au.
- Cô Gilchrist, cô là m sao váºy? Cô bị ốm à ?
- Vâng, tôi không biết... tôi đã bị là m sao.
Cô định gượng đứng lên nhưng lại quỵ ngay xuống, quằn quại nôn á»e.
- Tôi xin bà - cô Gilchrist thá»u thà o - hãy gá»i cho bác sÄ©. Có lẽ tôi đã ăn phải thứ gì đó...
- Tôi sẽ cho cô uống thuốc Ä‘au dạ dà y và chúng ta sẽ gá»i cho bác sÄ© ngà y mai nếu cô không khá hÆ¡n.
- á»’ không, phải gá»i ngay bây giá»... tôi Ä‘au lắm...
- Cô có số điện thoại không? Nếu không tôi sẽ tìm trong sổ liên bạ.
Cô Gilchrist Ä‘á»c số. Cô lại buồn nôn nữa. Suzan vá»™i và ng gá»i Ä‘iện, má»™t lát sau cô nghe tiếng má»™t ngưá»i đà n ông trả lá»i:
- Ai? Cô Gilchrist? Ở Mead s Lane? Tôi biết ở đâu rồi. Tôi đến gá»i ngay bây giá».
Mưá»i phút sau có tiếng ô tô dừng lại trước cá»a nhà . Suzan ra mở cá»a cho ông bác sÄ©. Ông ta rất bình tÄ©nh, có vẻ quen vá»›i việc bị gá»i giữa đêm như thế nà y. Nhưng sau khi khám cho cô Gilchrist, ngay láºp tức thái độ ông thay đổi hẳn. Ông nói Suzan là m và i việc rồi khẩn trương xuống dưới nhà gá»i Ä‘iện. Má»™t phút sau ông và o phòng khách nói vá»›i Suzan:
- Tôi đã gá»i xe cấp cứu. Phải cho cô ấy đến bệnh viện ngay...
Ông ngừng lại má»™t lát rồi há»i:
- Cô ấy đã ăn gì?
- Chúng tôi đã ăn mì Ã, bánh puding kem và uống cà phê.
- Cô cũng đã ăn cùng cô ấy à ?
- Vâng.
- Cô ổn chứ? Không thấy khó chịu, không đau gì sao?
- Không.
- Cô ấy đã ăn gì khác nữa? Cá há»™p hay xúc xÃch hay thứ gì đại loại như thế?
- Không. Chúng tôi cÅ©ng đã từng ăn trưa tại King s Arms sau cuá»™c Ä‘iá»u tra.
- À, cô là cháu gái của bà Lansquenet phải không?
- Äúng thế.
Xe cấp cứu đến. Há» chở cô Gilchrist Ä‘i và ông bác sÄ© cÅ©ng Ä‘i cùng luôn. Trước khi Ä‘i ông nói vá»›i Suzan là ông sẽ gá»i Ä‘iện cho cô sáng hôm sau. Suzan lên phòng nằm nghỉ và lần nà y vừa đặt mình xuống cô đã ngá»§ ngay láºp tức.
***
Phần lá»›n ngưá»i là ng đã dá»± đám tang. Chỉ có Suzan và ông Entwhistle chở tang. Nghe ông Entwhistle há»i cô Gilchrist đâu. Suzan khẽ kể lại cho ông chuyện đã xảy ra đêm hôm trước. Nhà luáºt gia trợn tròn đôi mắt vẻ kinh ngạc.
- Sá»± trùng hợp tháºt đáng ngạc nhiên.
- á»’ sáng nay cô ấy đã khá»e hÆ¡n rồi. Bệnh viện đã gá»i cho tôi sáng nay, hình như cô ấy đã bị ngá»™ độc thức ăn. Có những ngưá»i dá»… bị Ä‘au ốm hÆ¡n ngưá»i khác như váºy đấy.
Ông Entwhistle không há»i gì thêm. Ông phải trở vá» London ngay sau đám tang. Còn Suzan, cô quay lại nhà . Cô Ä‘ang dá»n đồ cá»§a Cora thì ông bác sÄ© đến. Ông có vẻ lo lắng.
- Cô Gilchrist có thể ra viện trong hai ngà y nữa. May mà tôi đã đến kịp thá»i.
Suzan ngạc nhiên há»i:
- Nghiêm trá»ng váºy sao?
- Bà Banks, hãy nói chi tiết cho tôi tất cả những gì cô Gilchrist đã ăn và uống trong ngà y hôm qua. Tất cả!
Suzan nghÄ© ngợi hồi lâu, cố nhá»› lại và kể lại cho ông bác sÄ© nghe má»™t cách chÃnh xác, đầy đủ nhất có thể được. Ông bác sÄ© chăm chú nghe và khẽ lắc đầu, vẻ không hà i lòng.
- Chắc chắn rằng cô ấy đã ăn phải cái gì đó mà cô không ăn.
- Tôi nghĩ rằng trong...
Ông bác sĩ bước những bước dà i quanh căn phòng, vừa đi đi lại lại vừa gãi mũi.
- Có thá»±c là có cái gì đó mà cô ấy đã ăn phải đã là m cho cô ấy Ä‘au như thế không? Thuốc độc chăng? Suzan há»i.
Ông bác sĩ dừng bước, liếc nhìn cô rồi nói:
- Cô ấy đã ăn phải chất độc asen.
- Asen? Ông muốn nói rằng ai đó đã đầu độc cô ấy chăng?
- Rất có vẻ là như thế đấy.
- Như váºy thì cô ấy đã tá»± nguyện đấy.
- Má»™t vụ tá»± tá»? Cô ấy đã nói rằng không, cô ấy phải là ngưá»i biết rõ chuyện nhất chứ. HÆ¡n nữa, nếu như cô ấy muốn tá»± tá» thì cô ấy đã không dùng asen. Có rất nhiá»u thuốc ngá»§ ở trong nhà , cô ta chỉ cần uống quá liá»u má»™t chút là đủ.
- Nhưng cũng có thể là chất asen đã tình cỠcó trong đồ ăn của cô ấy.
- Äó cÅ©ng là điá»u mà tôi Ä‘ang nghÄ©. Äiá»u đó có vẻ không thá»±c tế lắm, nhưng trưá»ng hợp đó đã xảy ra rồi. Tuy nhiên, cả cô và cô ấy đã cùng ăn...
Suzan gáºt đầu. Äá»™t nhiên, cô giáºt nảy mình:
- À, tất nhiên rồi. Nguyên nhân hẳn là cái bánh đám cưới!
- Sao? Bánh cưới cỡ nà o?
Suzan kể lại chuyện vỠmiếng bánh đám cưới, ông bác sĩ lắng nghe rất chăm chú.
- Chuyện nà y tháºt là lạ lùng. Cô ấy nói là cô ấy không biết chÃnh xác ai đã gá»i bánh cho cô ấy? Có còn chút bánh nà o không? Các cô có còn giữ há»™p đựng bánh không?
- Tôi không biết, tôi sẽ tìm xem.
Há» cùng tìm kiếm và thấy má»™t há»™p bìa nhá» trong đó còn má»™t và i mẩu bánh nhá» nhưng mảnh giấy bá»c thì không thể thấy Ä‘uợc. Suzan nói là nó đã bị ném và o lò sưởi rồi. Ông bác sÄ© gói há»™p bánh lại má»™t cách cẩn tháºn.
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm vỠviệc nà y. Cô vẫn còn ở đây chứ?
- Vâng. Tôi phải ở lại để dá»n dẹp đồ đạc cá»§a cô tôi.
- Tốt lắm.Chắc rằng cảnh sát sẽ muốn há»i cô vá» chuyện nà y đấy. Bây giá» tôi phải Ä‘i đây.
Ông bác sÄ© ra xe và đi. Không khà trong nhà tháºt ngá»™t ngạt và Suzan đã để cá»a mở Ä‘i lên tầng để dá»n dẹp. Trong lúc sắp xếp đồ đạc cá»§a Cora, Suzan phát hiện má»™t ngăn kéo đầy những bức ảnh cÅ© và má»™t quyển sổ đầy ký há»a. Cô dừng lại má»™t chút để nhìn má»™t bức ảnh chụp tại Pháp, trong ảnh Cora, còn rất trẻ và gầy, Ä‘ang Ä‘u và o cánh tay cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông cao lá»›n và râu xồm, mặc má»™t chiếc áo vét nhung, Suzan nghÄ© đó là Pierre Lansquenet.
Suzan muốn tiếp tục xem những bức ảnh, nhưng rồi cô để chúng sang má»™t bên và sắp xếp các giấy tá» cá»§a Cora má»™t cách cẩn tháºn. Äá»™t nhiên má»™t lá thư là m cô chú ý. Cô mở nó ra Ä‘á»c rồi Ä‘á»c lại.
Bất ngỠmột tiếng nói vang lên từ sau lưng là m Suzan thét lên hãi hùng.
- Tháºt là má»™t cuá»™c gặp gỡ độc đáo phải không Suzan? Xin chà o. á»’, chị là m sao thế?
Suzan đỠmặt lên vì bực mình. Tiếng kêu vừa rồi là không chủ tâm, cô hơi xấu hổ và muốn thanh minh.
- George! Anh đã là m tôi sợ đấy.
Chú em há» cưá»i lạt lẽo.
- Quả đúng váºy!
- Là m sao anh đến được đây?
- Thì cá»a mở mà , tôi đã và o. Vì chẳng có ai ở tầng dưới, tôi đã lên đây. Giá» nếu chị muốn biết tại sao tôi lại đến là ng nà y thì tôi sẽ nói cho chị biết rằng tôi đã lên đưá»ng từ sáng hôm nay để đến dá»± đám tang dì Cora.
- Nhưng tôi không nhìn thấy anh ở đám tang.
- Cái xe cà tà ng của tôi đã gây khó dễ cho tôi nên tôi đã không đến kịp đám tang, sau đó vì biết chị ở đây tôi đã quyết định đến gặp chị.
Anh ta dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Hôm trước tôi đã gá»i Ä‘iện cho chị và Gregory đã nói cho tôi biết là chị đã đến cái xứ hẻo lánh nà y để thu dá»n đồ đạc. Tôi nghÄ© rằng tôi có thể giúp chị.
- Há» không cần đến anh ở cÆ¡ quan à ? Như váºy anh có thể nghÄ© bất cứ lúc nà o anh muốn à ?
- Má»™t đám tang là má»™t lý do có giá trị đấy chứ. HÆ¡n nữa, má»™t vụ giết ngưá»i là m cho má»i ngưá»i tò mò. Vả lại, tôi nghÄ© rằng tôi sẽ không còn là m việc ở đó bao lâu nữa. Bây giá» tôi có thể tá»± cho phép tôi bá» việc, tôi có nhiá»u dá»± định má»›i - anh ta cưá»i khẩy - cÅ©ng như Gregory vaáºy.
Suzan nhìn anh chà ng em há» ngẫm nghÄ©. Cô không quan hệ vá»›i anh ta nhiá»u lắm và qua những lần gặp gỡ rất hiếm hoi cô nghÄ© rằng đó là má»™t ngưá»i khó gần.
- Hãy nói tháºt tại sao anh đến đây Ä‘i George.
- Có thể là tôi muốn là m má»™t thám tá». Tôi đã nghÄ© rất nhiá»u vá» những đám tang mà chúng ta đã phải dá»± thá»i gian qua. Có thể nói là hôm đó dì Cora đã bị há»›. Tôi Ä‘ang tá»± há»i mình bà ấy nói đã ra câu ấy vì vô ý hay là có má»™t lý do nà o đó. À thế lúc tôi đến chị Ä‘ang Ä‘á»c cái gì chăm chú thế?
Suzan trả lởi cháºm rãi:
- Äó là má»™t lá thư mà chú Richard đã viết cho cô Cora sau khi đến thăm cô ấy.
- Có gì hay chăng?
- Không hẳn thế.
- Tôi có thể xem được không?
Suzan ngáºp ngừng má»™t chút rồi cÅ©ng đưa lá thư cho George.
George Ä‘á»c thà nh tiếng lá thư vá»›i má»™t giá»ng thấp và đơn Ä‘iệu:
Rất vui vì đã được gặp lại em sau bao nhiêu năm xa cách, mừng vì em vẫn khá»e mạnh... Anh đã vỠđến nhà bình an, cÅ©ng không mệt lắm...
Giá»ng anh ta trở thà nh cứng hÆ¡n:
Hãy đừng nói vá»›i ai vá» Ä‘iá»u mà anh đã tâm sá»± vá»›i em. Có thể là anh đã lầm.
Anh trai cá»§a em, Richard.
George nhìn Suzan dò há»i.
- Như thế là thế nà o?
- Ai mà biết được... có thể là ông ấy nói vá» sức khá»e cá»§a mình... hay là má»™t chuyện xoi mói vá» má»™t ngưá»i bạn chung nà o đó.
- Hừm, không rõ rà ng nhưng quan trá»ng đấy. Ông ấy đã nói gì vá»›i Cora thế nhỉ? Có ai biết Ä‘iá»u đó không?
- Có thể là cô Gilchrist biết. Tôi nghÄ© là cô ta đã nghe lá»m cuá»™c đối thoại cá»§a há».
- À, cô hầu gái. Thế cô ta đâu rồi?
- Ở bệnh viện. Cô ta đã bị đầu độc bằng asen.
- Chị không đùa đấy chứ?
- Không đâu. Ai đó đã gá»i cho cô ta má»™t miếng bánh đám cưới tẩm thuốc độc.
George ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng và huýt gió một tiếng biểu lộ sự kinh ngạc.
- Váºy có lẽ là bác Richard đã không nhầm.
***
Sáng hôm sau, thanh tra Morton đến. Äó là má»™t ngưá»i trầm tÄ©nh, tuổi trung niên, nói đặc giá»ng bản xứ vá»›i chữ r phát âm rất nặng. Ông ấy có vẻ rất ung dung nhưng đôi mắt rất quá»· quyệt.
- Chắc hẳn là cô biết lý do cá»§a chuyến viến thăm nà y cá»§a tôi, cô Banks. Bác sÄ© Proctor đã nói cho chúng tôi biết vá» chuyện đã xảy ra vá»›i cô Gilchrist. Chúng tôi đã cho phân tÃch những mẩu vụn cá»§a miếng bánh đám cưới và đã tìm thấy chất asen trong đó.
- Như váºy là ai đó đã muốn đầu độc cô ấy.
- Có vẻ là như váºy đấy. Cô Gilchrist đã chẳng giúp chúng tôi được gì nhiá»u. Cô ta chỉ nói Ä‘i nói lại cô ấy không thể tưởng tượng được rằng ai đó lại muốn hại cô ta như váºy. Ấy váºy mà thá»±c tế đã có ai đó muốn đầu độc cô ta. Cô có thể giúp chúng tôi là m sáng tá» vụ nà y không?
- Tôi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. Chúng ta có thể tìm được thông tin gì đó qua tem hay qua nét chữ chăng?
- Cô quên rằng tá» giấy bá»c há»™p bánh đã bị đốt mất rồi. HÆ¡n nữa tôi không nghÄ© rằng nó đã được gá»i qua đưá»ng bưu Ä‘iện. Anh chà ng đưa thư Andrew nhá»› là đã không mang gói, há»™p nà o đến đây ngà y hôm đó cả.
- Những cái há»™p đó có giấy bá»c dán tem mà .
- Chúng tôi cho rằng ai đó đã sá» dụng má»™t giấy bá»c đã mang tên cô Gilchrist và má»™t tem đã đóng dấu và bá» há»™p qua thùng thư hoặc đặt trước cá»a để là m cho chá»§ nhà nghÄ© là bưu Ä‘iện đã mang cái há»™p đến.
- Liá»u lượng chất độc có đến độ chết ngưá»i không?
- Khó có thể nói được chÃnh xác trước khi có kết quả phân tÃch định lượng. CÅ©ng cần phải biết cô Gilchrist đã ăn hết miếng bánh ấy hay không. Cô có thể cho chúng tôi biết gì vá» Ä‘iá»u đó không?
- Không, đáng tiếc rằng không. Tôi đã không để ý. Cô ấy đã má»i tôi nhưng tôi đã từ chối.
- Tôi muốn xem xét phòng cô Gilchrist một chút nếu như cô không phản đối.
- Xin má»i ông.
Suzan theo chân ông Morton và o phòng cô Gilchrist. Viên thanh tra tiến lại gần giưá»ng, láºt cái gối lên má»™t cách cẩn tháºn. Má»™t nụ cưá»i rạng rỡ hiện lên trên gương mặt ông:
- A đây rồi.
Trên ga trải giưá»ng có má»™t miếng bánh.
- Tháºt là kỳ lạ. Suzan kêu lên.
- á»’, không, hoà n toà n không đâu. Chắc hẳn là những cô gái trẻ thế hệ cô không biết rằng đặt má»™t miếng bánh đám cưới dưới gối sẽ nằm mÆ¡ đến ngưá»i chồng tương lai.
- Nhưng cô Gilchrist...
- Cô ấy không muốn nói đến chuyện đó vì sợ bị ngưá»i khác cưá»i. Ở tuổi cá»§a cô ấy...
Gương mặt viên thanh tra lại sa sầm lại.
- Nếu như cô Gilchrist đã không tuân theo tục lệ cổ xưa thì hẳn rằng giỠnà y cô ấy đã không còn sống nữa.
- Nhưng ai lại muốn giết cô ấy mới được chứ?
Äôi mắt cá»§a hai ngưá»i gặp nhau. Cái nhìn cá»§a viên thanhn tra đăm chiêu má»™t cách lạ thưá»ng là m cho Suzan cảm thấy khó chịu.
- Cô không biết gì ư?
- Không, tất nhiên là không.
- Váºy thì, chúng ta phải tìm ra Ä‘iá»u đó.
|

12-09-2008, 10:25 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 12
Hai ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi trong má»™t căn phòng tiện nghi hiện đại.
Hercule Poirot vừa nhấm nháp một ly si rô vừa nghe ông Goby nói.
Thấp, nhá» và gầy, Goby có vẻ bên ngoà i rất khiêm tốn và thư thái, sá»± vô vị cá»§a ông ta là m cho ngưá»i ta có cảm giác rằng ông ta không tồn tại ở đó. Ông ta không nhìn Poirot. Thá»±c ra ông ta chẳng nhìn ai bao giá». Hiện giỠông ta Ä‘ang là m như là đang nhìn góc trái lò sưởi.
Ông Goby là má»™t ngưá»i cung cấp tin tức rất giá»i. Ãt ngưá»i biết đến ông ta, nhưng những ngưá»i nhá» cáºy đến tà i năng cá»§a ông ta thưá»ng là những ngưá»i rất già u có, vì ông ta đòi giá rất cao. Ông ta có biệt tà i tìm kiếm thông tin rất nhanh chóng.
Lúc nà y thực ra Goby đã thôi không là m việc ấy nữa, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn ra tay giúp đỡ một và i khách hà ng cũ của ông và Hercule Poirot là một trong số đó.
- Tôi đã táºp trung tất cả những thông tin mà tôi đã có thể thu tháºp được - Ông ta nói vá»›i cái góc trái cá»§a lò sưởi, vá»›i má»™t giá»ng bà máºt - Tôi đã phái ngưá»i Ä‘i khắp nÆ¡i. Bá»n trẻ nà y rất nhiệt tình nhưng chúng không được việc bằng những đứa mà tôi đã có trước đây. Bá»n trẻ bây giá» nôn nóng quá, chúng tưởng đã biết hết má»i thứ trong nghá» sau hai năm há»c và chẳng muốn há»c nữa. Äến khi là m việc thá»±c tế chúng má»›i thấy khó.
Ông ta lắc đầu vẻ tiếc nuối. Rồi quay sang nhìn và o một ổ cắm điện và nói tiếp:
- Äó là lá»—i cá»§a chÃnh quyá»n và hệ thống giáo dục má»›i. Bá»n trẻ đã trở thà nh hão huyá»n quá. Chúng Ä‘i tìm tin tức và nói vá»›i tôi những Ä‘iá»u chúng nghÄ© nhưng thá»±c ra chúng chẳng há» biết suy nghÄ©. Kiến thức, chúng đã há»c được kiến thức trong sách vở, nhưng sách vở không có giá trị gì trong nghá» nà y cả.
Goby ngả ngưá»i xuống ghế và nhìn lên cái chao đèn. Poirot không nói gì. Ông Goby vá» già lại trở nên lắm Ä‘iá»u, nhưng rồi cuối cùng ông ta cÅ©ng đã Ä‘i và o chuyện chÃnh.
- Nà o - ông ta già cung cấp thông tin vừa nói vừa rút trong túi ra má»™t quyển sổ nhá». Ông ta nhấm nước bá»t và o đầu ngón tay và bắt đầu giở láºt những trang giấy. Äây rồi, anh chà ng George Crossfield. Hãy bắt đầu bằng anh ta. Tôi sẽ chỉ nói vá»›i ông những thông tin mà ông đã yêu cầu và chắc rằng ông sẽ muốn biết là m sao tôi đã có chúng. Từ lâu nay anh chà ng nà y đã hay lui tá»›i khu Queer Street. Rất thÃch đánh bạc và đua ngá»±a. Anh ta có vẻ không quan tâm đến đà n bà lắm. Anh ta thỉnh thoảng đã Ä‘i Pháp và Monaco và phần lá»›n thá»i gian ở đó anh ta chui và o sòng bạc và đã chi rất nhiá»u tiá»n cho việc đó. Tôi không Ä‘i sâu hÆ¡n và o vấn đỠnà y vì đó không phải là điá»u ông quan tâm. Anh ta không phải là loại ngưá»i ngần ngại trước chuyện là m sai pháp luáºt. Tôi nghÄ© rằng anh ta đã sá» dụng tiá»n cá»§a khách hà ng và o công việc đầu tư cá nhân. Thá»i gian gần đây anh ta đã bá» khá nhiá»u tiá»n và o buôn chứng khoán và chÆ¡i cá ngá»±a. Äầu tư không đúng chá»— và không may mắn đã là m cho anh ta trở thà nh túng quẫn từ ba tháng nay. Hay lo lắng, cáu gắt và văng tục ở nÆ¡i là m việc. Sau khi ông bác qua Ä‘á»i, tất cả đã thay đổi đối vá»›i anh ta, anh ta đã bắt đầu có lại cuá»™c sống đà ng hoà ng hÆ¡n... Bây giá» hãy nói vá» những thông tin cụ thể mà ông đã yêu cầu. Chắc chắn rằng anh ta đã không đến Hurst Park ngà y hôm ấy như anhta đã nói. Thông thưá»ng những tay chÆ¡i như anh ta thưá»ng đến đặt cược tại trưá»ng Ä‘ua. Nhưng không ai nhìn thấy anh ta ngà y hôm đó. Có thể là anh ta đã lên tà u từ ga Paddington Ä‘i đâu đó. Ngưá»i tà u xế đã lái má»™t ngưá»i khách đến ga Paddington hôm đó đã không dám khẳng định là anh ta khi tôi cho ông ta xem ảnh. Nhưng Ä‘iá»u đó chẳng nói lên Ä‘iá»u gì, vì anh ta là má»™t kẻ bá» ngoà i không có gì đặc biệt để cho ngưá»i ta có thể nhá»› cả. Những ngưá»i khuân vác ở ga cÅ©ng không cho tin tức gì khá hÆ¡n. Chắc chắn anh ta đã không xuống ga Chosley, ga gần Lytchett St-Mary nhất, ga đó rất nhá», má»™t ngưá»i lạ mặt rất dá»… bị phát hiện. Có thể là anh ta đã xuống ở Reading và sau đó Ä‘i xe khách. Xe ca ở đó luôn luôn đầy khách. Tôi vẫn tiếp tục theo dõi anh ta. Có má»™t chuyện dÃnh dáng đến chợ Ä‘en mà tôi muốn là m sáng tá».
- Hãy tiếp tục theo sát anh ta. Hercule Poirot nói.
Ông Goby lại nhấm đầu ngón tay và láºt trang giấy.
- Anh chà ng Michael Shane. Khá có tiếng trong giá»›i diá»…n viên kịch. Tá»± đánh giá mình rất cao. Anh ta muốn nhanh chóng trở thà nh má»™t ngôi sao. Anh ta hám tiá»n và muốn sống sung túc. Quyến rÅ© phụ nữ. Nhiá»u bà đã phải lòng anh ta rất dá»… dà ng. Anh ta cÅ©ng thÃch gái, nhưng vẫn đặt chuyện "là m ăn" lên hà ng đầu. Thá»i gian qua anh ta đã ra sức ve vãn Sorrel Dainton, ngôi sao trong vở kịch anh ta diá»…n. Anh ta có má»™t vai nhá» nhưng lợi dụng nó má»™t cách triệt để. Chồng cô Dainton không ưa anh ta. Còn vợ anh ta, Rosamund Shane, không biết gì vá» quan hệ cá»§a chồng mình và cô Dainton cả. Tháºm chà cô ta có vẻ chẳng biết thứ gì cả. Cô ta là má»™t diá»…n viên tồi, yêu chồng đến Ä‘iên cuồng. Äã có lá»i đồn rằng há» sẽ ly dị nhưng dưá»ng như má»i chuyện đã được giải quyết sau khi ông Richard Abernethie qua Ä‘á»i.
Nói đến đây ông Goby gáºt đầu má»™t cái, tất nhiên là ông gáºt đầu vá»›i cái gối trên Ä‘i văng.
- Ngà y mà chúng ta quan tâm. Anh chà ng Shane tuyên bố là đã Ä‘i gặp hai ngưá»i bạn là Rosenheim và Oscar Lewis để bà n vá» vở kịch. Anh ta đã không gặp há» và gá»i cho há» má»™t bức Ä‘iện báo: "Rất tiếc, tôi không thể đến cuá»™c hẹn được". Thá»±c ra anh ta đã đến cá»a hiệu Emeraldo thuê má»™t chiếc xe và o khoảng 12 giá» trưa và đã trở vá» trả xe và o khoảng 6 giá» tối. Theo đồng hồ Ä‘o thì rất có thể anh ta đã đến Lytchett St-Mary. Ở đó không ai đã nhìn thấy anh ta cả, và cÅ©ng không ai nhìn thấy má»™t chiếc xe lạ nà o. Nhưng anh ta có thể để xe ngoà i là ng, tháºm chà cách nhà Cora và i trăm mét có chá»— để xe. Sao? Có cần tiếp tục theo dõi anh ta không?
- Cần chứ.
- Bây giá», cô vợ, Rosamund Shane - Ông Goby gãi gãi mÅ©i và vừa nhìn ống tay áo bên trái cá»§a mình vừa nói vá» Rosamund - Cô ta nói là đã Ä‘i mua sắm và chỉ là m có váºy thôi... Ngà y hôm trước, cô ta vừa được tin mình được thừa kế rất nhiá»u tiá»n. Cô ta có má»™t hoặc hai tà i khoản Ä‘á»u thâm thụt cả và ngưá»i ta Ä‘ang thúc ép cô ta trả. Cô ta đã thá»±c sá»± Ä‘i sắm đồ, ở nhiá»u cá»a hà ng, thá» quần áo, xem đồ trang sức, há»i giá thứ nà y thứ khác. Nhưng cuối cùng thì cÅ©ng chẳng mua gì nhiá»u. Cô ta rất dá»… bắt chuyện. Má»™t cô gái là m việc cho tôi cÅ©ng đã là m việc trong lÄ©nh vá»±c kịch cÅ©ng đã đến bắt chuyện vá»›i cô ta trong má»™t quán ăn. Chẳng khó khăn gì, chỉ cần kêu lên: "á»’ Rosamund! Äã lâu rồi chúng ta không gặp nhau... Cô có bá»™ cánh đẹp tháºt nhỉ. Thá»i gian qua cô có gặp Hubert không?" Hubert là đạo diá»…n má»™t vở kịch mà cô Shane đã có má»™t vai thưá»ng. Và thế là hỠđã nói chuyện phiếm vá»›i nhau má»™t hồi. Khi ngưá»i cá»§a tôi nói đột ngá»™t: "Hình như hôm ná» tôi vừa nhìn thấy cô" và cô ta nói tá»›i ngà y mà chúng ta quan tâm thì cô Shane trả lá»i thản nhiên: "ồ tháºt váºy sao?" Chúng ta có thể là m được gì vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà như váºy?
Ông Goby lắc đầu và nhìn cái lò sưởi điện một cách nghiêm nghị.
- Chẳng là m được gì cả, đáng tiếc! - Hercule Poirot thừa nháºn - Tôi biết rõ Ä‘iá»u đó. Tôi sẽ chẳng bao giá» quên vụ huân tước Edgawre bị giết. Suýt nữa thì tôi, Hercule Poirot nà y, đã phải đầu hà ng vì má»™t mụ đà n bà dở hÆ¡i nhưng quá láu cá. Những kẻ không biết suy nghÄ© thưá»ng có khả năng kỳ lạ có thể giết má»™t ngưá»i nà o đó mà không có lý do nà o cả rồi quên bẵng Ä‘i chẳng nghÄ© đến Ä‘iá»u đó nữa. Hy vá»ng rằng ở đây tên tá»™i phạm cá»§a chúng ta là má»™t kẻ thông minh hÆ¡n ngưá»i, tá»± kiêu và không cưỡng lại được thói quen khoe khoang. À mà ... xin má»i ông hãy tiếp tục Ä‘i.
Ngay láºp tức ông Goby lại láºt trang sổ.
- Hai vợ chồng nhà Banks đã nói là hỠđã ở nhà cả ngà y. Nhưng Ãt ra là cô vợ đã không ở đó. Cô ta đã đến nhà để xe lấy xe lúc 13 giá» và trở vá» lúc 17 giá». Không biết là cô ra đã Ä‘i đâu, không ai biết là cô ta đã chạy xe bao nhiêu cây số. Còn vá» phần ông chồng, chúng tôi đã phát hiện má»™t Ä‘iá»u lạ. Trước hết tôi nhắc lại là chúng ta không biết anh ta đã là m gì ngà y hôm đó. Không đến nÆ¡i là m việc. Hình như anh ta đã xin nghỉ phép hai ngà y để Ä‘i dá»± đám tang nhưng từ đó anh ta chẳng thèm trở lại nữa, mặc dù đó là má»™t hiệu thuốc nhá» nhưng ở má»™t địa Ä‘iểm tốt. Ở nÆ¡i là m việc ngưá»i ta cÅ©ng chẳng ưa anh ta lắm và nói rằng đó là má»™t gã tâm thần không ổn định. Như váºy là chúng ta không biết được anh ta sá» dụng thá»i gian như thế nà o và o ngà y mà bà Lansquenet đã bị giết. Không có ngưá»i gác cổng nên chẳng ai có thể khẳng định anh ta có tháºt ở nhà hay không. HÆ¡n nữa quá khứ cá»§a anh ta đáng lưu ý đấy. Cho tá»›i trước khi gặp vợ, cô Suzan, cách đây 4 tháng anh ta đã ở trong má»™t trại tâm thần, trong bệnh án ghi "trầm uất thần kinh". Hình như anh ta đã bán nhầm thuốc khi còn là m việc tại má»™t hiệu thuốc ở khu phố Mayfair. Nhưng nạn nhân đã được chữa khá»i và hiệu thuốc đã phải xin lá»—i. Không ai kiện cáo gì. Sau đó đã xảy ra nhiá»u rắc rối như váºy nữa nhưng những ngưá»i xung quanh vẫn tha thứ cho anh ta. Hiệu thuốc không Ä‘uổi việc anh ta nhưng chÃnh anh ta xin thôi vá»›i lý do những tai nạn ấy là m cho anh ta phải suy nghÄ© quá nhiá»u. Nhưng sau đó tình trạng cá»§a anh ta trở nên tồi tệ hÆ¡n nữa. Anh ta nó vá»›i bác sÄ© rằng rất Ä‘au khổ vì cảm thấy có tá»™i, anh ta đã cố tình, ngưá»i đà n bà đã bị cho nhầm thuốc ấy đã rất thô bạo vá»›i anh ta vì má»™t lý do không đáng kể, để trả thù anh ta đã cho thêm má»™t chất độc nhẹ và o. "Cần phải trừng trị bà ta vì đã nói vá»›i tôi má»™t cách thô bạo như váºy" anh ta đã nói thế và òa lên khóc nói rằng mình không đáng sống và cần nhiá»u Ä‘iá»u đại loại như váºy nữa. Ông bác sÄ© thì không tin và o chuyện đó, theo ông ta thì chỉ đơn giản là anh ta nhầm mà thôi.
- CÅ©ng có thể là như váºy, Hercule Poirot nói.
- Dù sao thì anh ta cÅ©ng đã phải đến trại tâm thần, đã được chữa trị và má»™t thá»i gian sau ra viện vì được coi là đã khá»i. Anh ta đã gặp cô Abernethie trong hoà n cảnh đó. Anh ta dã tìm thấy việc là m má»›i ở má»™t hiệu thuốc má»›i. Anh ta đã nói rằng hỠđã ở nước ngoà i trong má»™t năm rưỡi qua và đã dẫn ra má»™t và i hiệu thuốc ở Eastbourne mà anh ta đã là m việc trước đây. Những ngưá»i là m ở đó không có gì chống lại anh ta cả nhưng nói rằng đó là má»™t ngưá»i nóng tÃnh và bất thưá»ng. Há» kể rằng má»™t hôm có má»™t khách hà ng và o hiệu thuốc và nói vá»›i giá»ng đùa cợt: "Tôi muốn mua thuốc gì đó để đầu độc vợ tôi. Ha! Ha!" Và anh chà ng Banks đã trả lá»i: "Tôi có thuốc đây nhưng đắt đấy, 200 bảng". Câu trả lá»i ấy chỉ có thể là má»™t câu đùa tuyệt hay nhưng tôi không nghÄ© rằng anh chà ng Banks nà y là má»™t ngưá»i thÃch đùa.
- Ông bạn cá»§a tôi. Tôi tháºt sá»± rất ngạc nhiên vì ông đã có được những thông tin máºt như thế.
Äôi mắt ông Goby nhìn quanh phòng và nhìn chăm chú và o cánh cá»a, ông ta khẽ nói rằng ông ta biết cách lấy thông tin, rồi tiếp tục.
- Bây giá» chúng ta hãy nói vá» những ngưá»i ở tỉnh, ông bà Timothy Abernethie. Chá»— hỠở khá đẹp đấy chứ, nhưng cần phải chi tiá»n để sá»a sang má»™t chút. Có vẻ Ä‘ang túng thiếu. Các thứ thuế, những vụ đầu tư không may mắn... Ông Abernethie không được khá»e lắm nhưng lại rất thÃch phô trương Ä‘iá»u đó. Ông ta than vãn luôn mồm và lợi dụng má»i ngưá»i xung quanh. Ä‚n rất khá»e và có vẻ hoà n toà n có khả năng là m việc nặng nếu như ông ta muốn. Khi ngưá»i dá»n dẹp là m xong việc và đi, không còn ai khác ở nhà nữa và không ai có quyá»n và o phòng ông ta nếu như ông ta không ấn chuông gá»i. Ngà y hôm sau đám tang anh trai ông ta đã rất cáu kỉnh. Äã chá»i mắng cô Jones tháºm tệ. Äã bá» qua bữa ăn sáng và nói rằng không muốn ăn trưa vì ông ta không thể ăn nổi đồ ăn mà cô Jones đã chuẩn bị. Ông ta ở nhà má»™t mình và chẳng ai nhìn thấy ông ta từ 9 giá» 30 phút sáng hôm đó cho tá»›i táºn ngà y hôm sau.
- Thế còn bà Abernethie?
- Bà ta đã rá»i Enderby bằng xe hÆ¡i và o đúng giá» mà ông đã nói. Äã Ä‘i bá»™ đến má»™t xưởng sá»a xe ở là ng Cathstone nói rằng xe cá»§a bà ta đã bị há»ng cách đây 3 kilômét. Má»™t anh chà ng thợ máy đã lấy xe chở bà ta quay lại chá»— đó và , sau khi đã kiểm tra xe há»ng, kéo nó vá» xưởng rồi nói vá»›i bà ta rằng sẽ không phải mất nhiá»u htá»i gian để sá»a xe cá»§a bà và không dám chắc là sẽ sá»a xong trong ngà y hôm đó. Bà Abernethie đã đến thuê má»™t phòng tại quán trá» cá»§a là ng, ăn má»™t cái bánh sandwich rồi Ä‘i ngắm cảnh và trở vá» rất muá»™n. Ngưá»i lấy tin cá»§a tôi nói rằng Ä‘iá»u đó có thể hiểu được vì quán trá» rất bẩn thỉu. Bà ta ăn bánh lúc 11 giá». Nếu bà ta Ä‘i bá»™ đến táºn đưá»ng cái lá»›n, cách đó khoảng 2 kilômét, thì bà ta có thể Ä‘i nhá» xe đến táºn Wallscaster và từ đó Ä‘i tà u nhanh đến Reading Ouest. Nhưng nếu là bà ta thì vụ giết ngưá»i đã phải xảy ra khá muá»™n trong buổi chiá»u hôm đó.
- Bác sĩ pháp y nói muộn nhất là 16 giỠ30.
- á»’, tôi đã không nói là điá»u đó có thể thá»±c. Bà ta có vẻ là má»™t ngưá»i tốt, rất được má»i ngưá»i quý mến. Rất yêu chồng và chăm sóc chồng như má»™t đứa trẻ con.
- Äúng váºy.
- Bà ấy rất khá»e, bổ cá»§i, kéo xe đẩy gá»— dá»… như không. CÅ©ng biết nhiá»u vá» máy móc, động cÆ¡ ô tô.
- Tôi cÅ©ng Ä‘ang định nói tá»›i Ä‘iá»u đó. Xe cá»§a bà ta hôm đó đã bị há»ng gì váºy?
- Ông muốn biết tất cả các chi tiết?
- Không, chúa tha tội cho tôi, tôi không biết gì vỠmáy móc cả.
- Khó tìm được chá»— há»ng và khó sá»a. Nhưng chỉ là vì xe không được chăm sóc tốt. Äối vá»›i má»™t ngưá»i chuyên nghiệp thì cÅ©ng không khó sá»a lắm.
- á»’, tháºt là tuyệt! - Poirot kêu lên vẻ ná»a khôi hà i ná»a thÃch thú - Như váºy là chúng ta chẳng loại bỠđược má»™t yếu tố tình nghi nà o cả. Thế còn bà Leo Abernethie thì sao?
- Äó là má»™t ngưá»i phụ nữ rất dá»… mến. Sinh thá»i ông Abernethie đã rất quý bà ta. Bà Leo đã đến thăm ông ấy mưá»i lăm ngà y trước khi ông ấy chết.
- Sau đó ông ấy đã quyết định đến thăm em gái ở Lytchett St-Mary?
- Không, nhưng bà ta đã đến ngay trước khi ông ấy Ä‘i. Thu nháºp cá»§a bà Leo đã giảm sút rất nhiá»u từ sau chiến tranh. Bà ta đã bán ngôi nhà ở tỉnh và mua má»™t căn há»™ nhỠở London. Bà ta cÅ©ng có má»™t nhà ở Chypre và thưá»ng ở đó. Bà ta có má»™t đứa cháu há» mà bà chăm lo chuyện há»c hà nh, và hình như thỉnh thoảng bà ta cÅ©ng cho tiá»n má»™t hay hai nghệ sÄ© nà o đó.
- ÄÆ°á»£c rồi. Hãy nói vá»›i tôi rằng ông nghÄ© là bà ta không thể rá»i Enderby Hall ngà y hôm đó mà những ngưá»i ở lại không biết.
- Tôi lấy là m tiếc không là m ông vui lòng được, ông Poirot. Bà Abernethie đã vá» London để lấy thêm quần áo và má»™t và i đồ dùng như đã nói vá»›i ông Entwhistle, vì bà ấy sẽ phải ở lại Enderby má»™t thá»i gian để thu xếp công việc.
- Ô, lại còn thế nữa!
|

12-09-2008, 10:26 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 13
Hercule Poirot dướn lông mà y ngạc nhiên khi ngưá»i phục vụ mang đến tấm danh thiếp cá»§a thanh tra Morton vùng Berkshire.
- Má»i ông ấy và o Ä‘i George. Và hãy mang đến cho chúng tôi... cảnh sát thÃch uống gì nhỉ?
- Tôi nghĩ là bia, thưa ông.
- á»’, tháºt khá»§ng khiếp nhưng rất là Anh! Váºy thì hãy mang bia lại cho chúng tôi nhé.
Thanh tra Morton nói thẳng và o vấn Ä‘á»:
- Tôi đến London và tôi đã tìm gặp ông. Ông không nhớ tôi nhưng tôi rất nhớ ông.Vụ Pangbourne...
- A! Ông đã chịu tránh nhiệm Ä‘iá»u tra vụ đó à ?
- Không, tôi chỉ tham gia vá»›i tư cách là thá»±c táºp viên. Äã lâu rồi, nhưng tôi vẫn luôn nhá»› đến ông.
- Váºy là hôm trước ông đã nháºn ra tôi?
- Không có gì khó khăn lắm - Thanh tra Morton mỉm cưá»i - Bá» ngoà i ông vẫn... rất độc đáo.
Viên thanh tra nhìn Hercule Poirot từ trên xuống dưới như má»™t ngưá»i thợ may và cuối cùng ông ta dừng lại ở bá»™ ria cong hình ghi đông xe đạp.
- Ông vừa đi tỉnh v�
Poirot trả lá»i cho phải lệ:
- Äúng thế, đúng thế.
- Tôi rất muốn biết tại sao ông lại Ä‘i đến đó. Tôi biết là thông thưá»ng ông không quan tâm đến loại vụ án nà y - đánh ngưá»i cướp cá»§a.
- Theo ông, loại ngưá»i giết ngưá»i dã man là như thế nà o?
- Äó cÅ©ng chÃnh là điá»u mà tôi Ä‘ang tá»± há»i.
- Và ông đã tá»± há»i mình như váºy ngay từ đầu vụ án, phải váºy không?
- Äúng thế, ông Poirot. Có má»™t và i chi tiết lạ lùng trong vụ án nà y. Ngay từ đầu, chúng tôi đã theo những biện pháp thông thưá»ng, thẩm vấn má»™t và i ngưá»i, nhưng ai cÅ©ng có thể xác minh thá»i gian cá»§a mình sá» dụng chiá»u hôm xảy ra vụ án. Äây không phải là má»™t vụ giết ngưá»i bình thưá»ng. Chắc chắn như váºy, cấp trên cá»§a tôi cÅ©ng nghÄ© như váºy. Thá»±c ra tên giết ngưá»i muốn là như váºy. Có thể là cô Gilchrist nà y là thá»§ phạm. Nhưng tôi nghÄ© rằng không có động cÆ¡ nà o để cô ta giết bà Lansquenet cả. Bà Lansquenet hÆ¡i tâm thần hay ngá»› ngẩn nhưng là má»™t ngưá»i có ná»™i tâm và luôn hết lòng bảo vệ cô bạn Gilchrist và chắc là có những Ä‘iá»u tốt đẹp khác nữa. Trên Ä‘á»i nà y có bao nhiêu ngưá»i trong hoà n cảnh cô Gilchrist và há» cÅ©ng có trở thà nh tá»™i phạm đâu.
Ông dừng lại rồi nói thêm:
- Có lẽ chúng tôi cần xem xét vụ nà y kỹ cà ng hÆ¡n nữa. Tôi đến để cầu xin ông giúp đỡ, chắc hẳn là có má»™t Ä‘iá»u gì đó đã đưa ông đến vùng chúng tôi, phải không ông Poirot?
- Äúng, quả đúng thế, má»™t chiếc ô tô, má»™t chiếc Daimler tốt, nhưng không phải là chỉ có váºy.
- Ông đã thu được thông tin gì không?
- á»’ tôi không gá»i đó là thông tin. Tuy nhiên, chưa có gì có thể gá»i là bằng chứng. À mà ông đã đến để há»i ý kiến tôi phải không?
- Vâng, bởi vì vụ án đã có thêm sự kiện mới.
THanh tra Morton kể lại một cách tỉ mỉ vỠvụ rắc rối với miếng bánh đám cưới.
- Khéo lắm, hừ, khéo lắm... Tôi đã cảnh báo ông Entwhistle phải bảo vệ cô Gilchrist. Cô ta có nguy cÆ¡ bị hại. Nhưng phải thú nháºn rằng tôi đã không nghÄ© đến khả năng đầu độc. Thá»±c ra tôi đã chỉ nghÄ© đến khả năng má»™t vụ tấn công bằng rìu lại lặp lại nhất là khi cô ta Ä‘i đâu quanh đó vá» muá»™n má»™t mình.
- Nhưng tại sao ông lại Ä‘oán được rằng Ä‘iá»u đó sẽ xảy ra? Tôi rất mong ông giải thÃch rõ hÆ¡n cho tôi vá» chuyện nà y đấy.
Poirot khẽ gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c, tôi sẽ nói. Ông Entwhistle sẽ không nói vá»›i ông đâu vì đó là má»™t nhà luáºt gia, và luáºt gia thì không thÃch nói nhiá»u vá» những giả thuyết. Nhưng chắc chắn rằng ông ấy cÅ©ng sẽ không giáºn tôi nếu tôi nói lại cho ông biết. Tháºm chà ông ấy sẽ cảm thấy nhẹ ngưá»i Ä‘i đấy.
Poirot ngừng lá»i vì George vừa và o mang theo má»™t cốc bia lá»›n.
- Xin má»i ông thanh tra, má»™t chút đồ giải khát. Xin má»i cứ tá»± nhiên...
Và rồi Hercule Poirot nói lại cho viên thanh tra nghe những láºp luáºn mà ông đã nói vá»›i ông Entwhistle. Ông nói má»™t cách hùng hồn, vá»›i những cá» chỉ mạnh mẽ, dứt khoát như thể ông chÃnh là má»™t nhân chứng cá»§a vụ án.
- Như váºy là ông Abernethie đã có thể bị đầu độc?
- Äó là má»™t khả năng.
- Nhưng thi thể đã thiêu. Váºy nên chúng ta chẳng có thể nà o chứng minh được Ä‘iá»u đó.
- Äúng váºy.
Thanh tra Morton ngẫm nghÄ© vá» Ä‘iá»u mà ông vừa được biết.
- Äó là má»™t thông tin quan trá»ng nhưng lại chẳng giúp gì được cho chúng ta vì không đủ Ä‘iá»u kiện để mở má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra vá» cái chết cá»§a Richard Abernethie.
- Quả là như thế.
- Nhưng còn có những ngưá»i khác nữa - những ngưá»i đã có mặt khi Cora Lansquenet nói Ä‘iá»u đó và có lẽ là ai đó trong số hỠđã nghÄ© rằng có nguy cÆ¡ bà ta sẽ nói lại nữa, rõ rà ng hÆ¡n.
- Hẳn váºy, nếu như bà ta không bị giết thì chắc chắn là bà ta sẽ là m như váºy. Äúng như ông vừa nói, ông thanh tra, còn có những ngưá»i khác. Chúng bởi váºy mà tôi đã quan tâm đến vụ nà y: vì có những ngưá»i mà tôi chú ý đến.
- Như váºy thì, vụ mưu hại cô Gilchrist...
- Rất rõ rà ng. Richard Abernethie đã đến nhà Cora và đã nói chuyện vá»›i bà ta vá» chuyện đó.Có thể là ông ta đã nói ra má»™t cái tên đặc biệt nà o đó. Ngưá»i duy nhất có thể nghe được cuá»™c nói chuyện cá»§a há» là cô Gilchrist. Như váºy sau khi Cora đã không còn có thể nói gì được nữa thì thá»§ phạm vẫn chưa thấy yên tâm. Nếu như cô hầu gái biết Ä‘iá»u gì thì sao? Tất nhiên, nếu như hắn biết được rằng quá hoà n thiện chưa hẳn đã tốt thì hắn ta đã hà nh động cẩn tháºn hÆ¡n. Nhưng, ông biết đấy ông thanh tra, những tên giết ngưá»i Ãt khi nghÄ© được Ä‘iá»u đó. Rất may cho chúng ta, đúng không?
Thanh tra Morton cưá»i nhẹ. Poirot lại tiếp tục:
- Vụ đầu độc cô Gilchrist nà y là lá»—i đầu tiên cá»§a thá»§ phạm vì nó cho ông má»™t cÆ¡ há»™i nữa để Ä‘iá»u tra. Trên tá» giấy bá»c gói bánh có chữ viết, đáng tiếc rằng nó đã bị đốt mất.
- Äúng thế, đáng tiếc vì nếu không tôi đã có thể chắc chắn được rằng há»™p bánh có đến bằng đưá»ng bưu Ä‘iện hay không.
- Và ông nghĩ rằng không?
- Äó là điá»u mà ngưá»i đưa thư đã nói vá»›i tôi, nhưng anh ta không dám chắc. Nếu như là bưu Ä‘iện là ng đưa thư thì có thể chắc tá»›i chÃn phần mưá»i là ngưá»i đưa thư cá»§a là ng sẽ dám chắc là có cái há»™p ấy hay không. Nhưng bây giá» thư được chuyển đến từ bưu Ä‘iện Market Keynes bằng xe tải mini thì phải công nháºn rằng anh chà ng đưa thư có quá nhiá»u việc nên không thể nhá»› chắc chắn rằng mình đã có chuyển má»™t cái há»™p cho nhà Lansquenet hay không. Tôi thì tôi thấy lạ rằng cô Gilchrist đã chỉ phát hiện ra cái há»™p ấy sau khi ra tiá»…n ông... ông Guthrie.
- A, ông Guthrie.
Thanh tra Morton mỉm cưá»i.
- Vâng, ông Poirot. Chúng tôi để ý đến ông ta. Dù sao thì đến thăm nhà vì Cora là chá»— thân thiết cÅ©ng là má»™t lý do chÃnh đáng, nhưng ông ta cÅ©ng có thể hoà n toà n tranh thá»§ thả cái há»™p ở đó. Nhưng cÅ©ng có những khả năng khác nữa.
- Có những khả năng khác?
- Anh chà ng George Crossfield cÅ©ng đã có mặt trong vùng, nhưng mà là ngà y hôm sau. Anh ta nói đến để dá»± đám tang Cora nhưng xe cá»§a anh ta đã bị há»ng dá»c đưá»ng. Ông có biết gì vá» anh ta không, ông Poirot?
- Rất Ãt, và tôi muốn biết nhiá»u hÆ¡n.
- A váºy đấy! Có khá nhiá»u ngưá»i quan tâm đến ông Abernethie quá cố đấy chứ. Hy vá»ng rằng Ä‘iá»u đó không có nghÄ©a là chúng ta phải theo dõi tất cả chừng ấy ngưá»i.
- Tôi đã thu tháºp được má»™t và i thông tin mà tôi hoà n toà n sẵn sà ng cho ông biết. Tất nhiên là tôi không thẩm vấn há» trá»±c tiếp vì tôi không có quyá»n đó và hÆ¡n nữa như thế là quá mạo hiểm.
- Tháºn trá»ng cÅ©ng là nguyên tắc là m việc cá»§a tôi. Không nên là m con mồi hoảng sợ quá sá»›m. Nhưng khi là m nó sợ phải là m cho nó tháºt là sợ.
- Má»™t mẹo không khéo đấy. Hãy tiến hà nh Ä‘i như thưá»ng lệ vá»›i những quyá»n lá»±c mà ông có trong tay. Phương pháp ấy không được nhanh cho lắm nhưng chắc chắn. Vá» phần tôi...
- VỠphần ông thì sao?
- Tôi, tôi sẽ Ä‘i lên phÃa bắc. Tôi muốn mua má»™t ngôi nhà dà nh cho những ngưá»i tị nạn nướcngoà i. Tôi là m việc cho U.N.A.R.C.O.
- U.N.A.R.C.O.?
- Äúng thế "Trung tâm Trợ giúp Tị nạn cá»§a Liên hiệp quốc". Nghe kêu đấy chứ?
Thanh tra Morton gượng cưá»i thay cho câu trả lá»i.
|

12-09-2008, 10:27 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 14
- Cám ơn bà đã rất tỠtế - Hercule Poirot nói với Janet - một phụ nữ có bộ mặt ủ ê và cái mồm quà u quạu.
"Hừ những kẻ lạ mặt nà y! HỠđặt ra những câu há»i ngá»› ngẩn. Tháºt là láu cá tá»± nháºn là má»™t bác sÄ© nghiên cứu bệnh Ä‘au tim bất ngá» như là ông Abernethie đã mắc phải. Nhưng cÅ©ng có thể là thế tháºt, ông ấy đã bị đột tá» mà , ngay cả ông bác sÄ© cá»§a ông ấy cÅ©ng đã bị bất ngá». Nhưng tại sao lão lạ mặt nà y lại phải mò đến táºn đây cÆ¡ chứ?"
"Và tại sao bà Leo lại hải Ä‘Ãch thân nói vá»›i tôi rằng: "Hãy trả lá»i những câu há»i cá»§a ông Pontarlier đây. Ông ấy là m việc vì má»™t lý do chÃnh đáng đấy."
"Những câu há»i. Lại những câu há»i nữa. Vì sao chÃnh phá»§ lại tò mò và o chuyện riêng tư cá»§a ngưá»i ta như thế? Nhiá»u khi lại còn há»i tuổi ngưá»i ta nữa chứ. Tôi kiên quyết không nói tuổi cá»§a mình. Khi ngưá»i ta cảm thấy mình như là ở tuổi năm mươi tư tại sao lại phải nói là mình già hÆ¡n chứ?"
Nhưng ông Pontarlier đã không há»i tuổi bà ta. Ông chỉ há»i bà ta vá» những thuốc mà ông chá»§ quá cố cá»§a bà ta đã dùng, thuốc ấy để ở đâu, và liệu ông ấy có đã uống quá liá»u vì nhầm lẫn hay không hiểu biết không.
"Là m sao tôi có thể nhá»› được tất cả những chuyện nhá» nhặt ấy chứ? Nhưng Ãt ra cÅ©ng có thể nói là ông chá»§ biết Ä‘iá»u gì ông ấy là m, ông ấy chẳng phải là loại ngưá»i Ãt hiểu biết. Thuốc còn lại thì đã vứt rồi còn đâu. Ông ấy đã dùng thuốc trợ tim và má»™t thuốc tên gì đó rất dà i mà chẳng thể nà o nhá»› được."
Ngưá»i bác sÄ© mạo xưng thở dà i và xuống nhà tìm Lanscombe. Ông chẳng biết được thêm gì nhiá»u từ Janet nhưng ông cÅ©ng chẳng mong đợi ở bà ta lắm. Thá»±c ra ông chỉ muốn kiểm ra lại mà không bị nghi ngá» những thông tin mà Helen Abernethie đã cho ông biết là bà đã được biết từ Janet. Hiển nhiên Janet đã nói vá»›i Helen má»™t cách thoải mái hÆ¡n bởi vì bà ta nghÄ© rằng bà Abernethie có quyá»n được há»i. Tất nhiên Poirot có thể tin Helen được. Ông cÅ©ng nghÄ© rằng những thông tin cá»§a bà chắc chắn là chÃnh xác. Nhưng vì tÃnh cẩn tháºn và vì kinh nghiệm nên bao giỠông cÅ©ng chỉ tin chÃnh mình thôi.
Thông tin mà Poirot tìm kiếm cÅ©ng chỉ đơn giản là trong đơn thuốc mà Richard Abernethie được cho có những viên nhá»™ng dầu vitamin đựng trong má»™t lá» và lá» nà y đã gần như trống không khi Richard qua Ä‘á»i. Bất cứ ai cÅ©ng có thể lấy má»™t hay nhiá»u viên nhá»™ng nà y,dùng kim tiêm bÆ¡m thuốc độc và o đó và để chúng lại trong lá» sao cho những viên nhá»™ng đó chỉ được dùng đến má»™t và i tuần sau khi thá»§ phạm đã rá»i Enderby. CÅ©ng có thể má»™t kẻ lạ mặt đã lén và o nhà ngà y hôm trước ngà y Richard Abernethie chết để bÆ¡m thuốc và o má»™t viên nhá»™ng hay đánh tráo má»™t viên thuốc ngá»§ trong há»™p đựng cạnh giưá»ng bằng má»™t viên giống hệt nhưng chứa chất độc. CÅ©ng có má»™t khả năng khác là thuốc độc đã được cho và o thức ăn hay đồ uống cá»§a nạn nhân.
Hercule Poirot đã tá»± mình thá» tìm cách lén và o nhà . Cá»a chÃnh thì khóa nhưng có má»™t cá»a bên, mở ra vưá»n chỉ được đóng và o buổi tối. Và o khoảng 13 giá» 15 phút, khi má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang ăn trưa tại phòng ăn, Poirot đã và o nhà qua cá»a bên lên đến táºn phòng cá»§a Richard Abernethie mà không bị bắt gặp. Ông cÅ©ng đã thá» Ä‘i đến táºn phòng chuẩn bị đồ ăn, mở cá»a bước và o mà cÅ©ng chẳng ai biết cả.
Váºy ngưá»i ta đã có thể là m như váºy, nhưng có thá»±c là thá»§ phạm đã và o là m theo cách ấy không? Rất Ãt có khả năng. Thá»±c ra không phải là Poirot tìm bằng chứng, ông chỉ muốn tìm hiểu tất cả những khả năng có thể. CÅ©ng có thể chuyện Richard Abernethie bị đầu độc chỉ là má»™t giả thuyết. Bằng chứng ư? Thá»±c ra chỉ cần tìm bằng chứng cho vụ Cora Lansquenet thôi. Poirot muốn tìm hiểu má»™t cách cặn kẽ tất cả những ngưá»i đã dá»± đám tang Richard và sẽ có kết luáºn sau. Ông đã có kế hoạch nhưng trước hết phải Ä‘i gặp Lanscombe đã.
Lanscombe rất lịch sự nhưng giữ khoảng cách.
- Vâng, ông cần tôi, thưa ông? Ngưá»i đầy tá»› già há»i má»™t cách lịch sá»±.
Poirot tháºn trá»ng ngồi xuống chiếc ghế cao trong bếp.
- Bà Abernethie đã cho tôi biết rằng trước đây ông định sau khi thôi là m sẽ đến ở trong căn nhà gần cổng phÃa bắc?
- Äúng váºy, thưa ông. Tất nhiên là điá»u đó bây giá» không thể được nữa rồi. Khi ngôi nhà sẽ bị bán...
Poirot cắt ngang:
- Ông vẫn có thể ở lại được đấy. Có những ngôi nhà dà nh cho những ngưá»i là m vưá»n và hÆ¡n nữa có thể là những nguá»i sẽ đến ở đây sẽ không cần đến ngôi nhà cá»§a ông.
- Cám Æ¡n ông. Nhưng thá»±c sá»± không tin lắm... Há» là ngưá»i nước ngoà i có phải không?
- Äúng, há» là những ngưá»i nước ngoà i. Những ngưá»i đã rá»i các nước châu Âu, phần lá»›n là những ngưá»i tà n phế. Há» không có tương lai ở nước há», há» hà ng cá»§a há» Ä‘á»u đã chết cả. Tổ chức cá»§a tôi đã chuẩn bị tiá»n và các thá»§ tục mua ngôi nhà nà y hầu như đã kết thúc.
Lanscombe thở dà i:
- Hẳn là ông cÅ©ng hiểu tôi Ä‘au khổ đến mức nà o khi nghÄ© rằng ngôi nhà nà y sẽ trở thà nh cá»§a công. Nhưng tôi cÅ©ng hoà n toà n hiểu rằng nó đã có thá»i cá»§a nó - ông già Lanscombe lại thở dà i - Äất nước cá»§a tôi vẫn luôn mở rá»™ng vòng tay vá»›i những ngưá»i Ä‘au khổ, không tà i sản và chúng tôi tá»± hà o vá» Ä‘iá»u đó. Chúng tôi sẽ tiếp tục là m như váºy.
- Cám ơn Lanscombe - Poirot nói nhỠ- Có lẽ là cái chết của ông chủ của ông đã là m cho ông đau đớn lắm.
- Rất Ä‘au đớn, quả váºy thưa ông.
- Tôi đã nói chuyện vá»›i bạn tôi... ngưá»i đồng nghiệp cá»§a tôi, ông Larraby. Chúng tôi Ä‘ang tá»± há»i hay là ông Abernethie đã gặp chuyện bá»±c mình, chẳng hạn như má»™t ngưá»i khách khó chịu, hôm trước ngà y ông ấy qua Ä‘á»i. Ông có nhá»› là hôm đó ông ấy đã có khách hay không?
- Tôi tin rằng không, thưa ông. Tôi nhớ là đã không có khách nà o.
- Không ai tháºt sao?
- Ông phó linh mục đã đến uống trà , ngà y hôm trước. Ngoà i ông ấy ra cÅ©ng có mấy bà sÆ¡ đến thu tiá»n quyên góp và má»™t gã ấn chuông cá»a phÃa sau nhà và há»i xem Majorie có muốn mua bà n chải cá»§a anh ta không, cô ấy đã không Ä‘uổi được hắn. Ngoà i ra không còn ai khác nữa.
Lanscombe tá» vẻ khó chịu và Poirot không há»i thêm nữa.
Vá»›i Majorie, ông thám tá» ngưá»i Bỉ đã có thà nh công ngay tức khắc. Chỉ cần ông lên tiếng bà n luáºn, vá»›i sá»± hiểu biết thá»±c sá»±, vá» má»™t và i món ăn và ông đã có được bản thá»±c đơn cuối cùng cá»§a Richard Abernethie không khó khăn gì. "Buổi tối hôm ông Abernethie qua Ä‘á»i tôi đã chuẩn bị cho ông ấy món bánh trứng rán chocolate - tôi đã để dà nh sáu quả trứng cho việc đó. Ông bán sữa là má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi. Tôi cÅ©ng đã dùng cả kem nữa. Tháºt khó mà nói hết được ông Abernethie đã thÃch thú đến mức nà o." Những món khác cá»§a bữa ăn cÅ©ng đã được kể lại không kém phần chi tiết. Và mặc dù cô ta nói liếng thoắng hồi lâu, cô là m bếp cÅ©ng chẳng cho được Poirot thông tin gì đáng giá lắm.
Sau đó ông khoác áo choà ng và đi ra sân gặp Helen Abernethie đang cắt hoa, không quên mang theo hai chiếc khăn che mũi để chống lại cái lạnh của xứ bắc nà y.
- Ông có phát hiện ra Ä‘iá»u gì hay không?
- Không, nhưng tôi cÅ©ng đã Ä‘oán trước là như váºy.
- Tôi biết. Từ lúc tôi biết qua ông Entwhistle là ông sẽ đến, tôi đã để ý lục loại tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng có kết quả gì. Có lẽ chẳng có gì để tìm cả.
- Sáu hay tám cú rìu mà bà nói không có gì là sao?
- Ồ, tôi không nói vỠCora.
- Còn tôi, chÃnh là vá» Cora mà tôi nói đấy. Tại sao bà ta lại phải giết bà ấy chứ? Ông Entwhistle đã cho tôi biết rằng lúc Cora lỡ lá»i, bà đã cảm thấy Ä‘iá»u gì đó không bình thưá»ng. Äúng váºy không?
- Ờ, đúng là váºy, nhưng tôi không biết...
Poirot tiếp tục há»i không đợi bà nói hết câu.
- Äiá»u gì "không ổn"? Äiá»u gì đó bất ngá»? Má»™t Ä‘iá»u khó chịu? Má»™t mối Ä‘e dá»a?
- Không, không phải là má»™t Ä‘e dá»a. Chỉ là điá»u gì đó không... ồ tôi không biết nữa. Tôi không nhá»› nổi, và đó chỉ là má»™t chi tiết nhá».
- Nhưng tại sao bà lại không nhá»› lại được? Bởi vì có Ä‘iá»u gì khác đã là m bà quên chăng? Äiá»u gì đó quan trá»ng hÆ¡n?
- Äúng... đúng. Tôi nghÄ© là ông đã nói đúng. Có lẽ là lá»i nói bóng gió đến vụ ám sát đã là m tôi quên Ä‘i những Ä‘iá»u khác.
- Có thể là phản ứng của một ai đó khi Cora nói câu đó chăng?
- Có thể. Nhưng tôi không nghÄ© là lúc đó tôi đã chú ý nhìn ai đó đặc biệt. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn và o Cora.
- Có lẽ là bà đã nghe thấy Ä‘iá»u gì đó. Cái gì đó rÆ¡i, vỡ...
Helen cố gắng lục lá»i trà nhá»›.
- Không... tôi không nghĩ là như thế.
- Không sao, rồi má»™t ngà y nà o đó bà sẽ nhá»› lại. Giá», hãy nói cho tôi biết ai là ngưá»i biết rõ Cora nhất?
Helen nghĩ một lúc rồi nói:
- Lanscombe, tôi nghÄ© thế. Ông ấy biết rõ bà ấy lúc còn nhá». Janet, bà hầu phòng đã đến đây khi Cora đã lấy chồng và không còn ở đây nữa.
- Sau Lanscombe thì ai biết rõ nhất?
- Có lẽ là tôi. Maude chỉ biết Cora sơ sơ thôi.
- Váºy thì, bởi vì bà là ngưá»i biết rõ bà ấy nhất, theo bà tại sao Cora đặt ra câu há»i ấy?
- Bình thưá»ng bà ấy vẫn ăn nói như váºy mà .
- Nhưng tại sao? Bà ấy đã chỉ nói lỡ ra như váºy thôi hay là bà ấy đã cố ý muốn là m cho má»—i ngưá»i phải suy nghÄ©?
Helen ngẫm nghĩ:
- Khó mà có thể đánh giá ngưá»i khác má»™t cách chắc chắn được, phải không? Tôi chưa bao giá» biết được liệu Cora có phải chỉ là má»™t ngưá»i nông cạn hay ngược lại bà ấy là má»™t đứa trẻ thÃch là m má»i ngưá»i để ý đến. Ông muốn nói đến Ä‘iá»u đó dúng không?
- Äúng. Tôi nghÄ© có thể là Cora đã tá»± nhá»§: "Há» sẽ phản ứng như thế nà o nếu như mình há»i liệu có thể là Richard đã bị giết không? Có lẽ sẽ thú vị đây." Liệu theo bà điá»u đó là có thể hay không?
Helen có vẻ do dự:
- Có thể. Bà ấy vẫn có cái óc hà i hước kiểu trẻ con tinh nghịch. Nhưng nếu váºy thì sao?
- Không nên đùa vá»›i má»™t vụ giết ngưá»i. Poirot trả lá»i cụt lá»§n.
Helen rùng mình.
- Cora đáng thương.
Poirot đổi chá»§ Ä‘á».
- Bà Timothy đã ngủ lại đây đêm hôm tổ chức đám tang?
- Äúng thế.
- Bà ấy có nói gì với bà vỠcâu nói của Cora không?
- Có. Bà ấy nói rằng đó là má»™t lá»i nói lố lăng hoà n toà n đúng kiểu Cora.
- Bà ấy đã không coi đó là má»™t chuyện nghiêm trá»ng?
- Ồ không... không. Tôi tin chắc rằng không.
Poirot cảm thấy từ "không" thứ hai có vẻ không chắc chắn. Nhưng mà thưá»ng thuá»ng khi phải nghÄ© lại ngưá»i ta vẫn thưá»ng không dám chắc như váºy.
- Thế còn bà , bà đã để tâm đến Ä‘iá»u đó?
Äôi mắt HelenAbernethie có vẻ trẻ đến lạ lùng dưới mái tóc hoa râm vén sang hai bên trán.
- Vâng, ông Poirot. Tôi đã nghÄ© nhiá»u đến câu nói đó.
- Vì cái cảm giác mà bà đã có rằng cái gì đó không ổn?
- Có thể là như thế.
Poirot đợi một lát nhưng Helen không nói gì nữa nên ông tiếp tục:
- Hình như quan hệ giữa bà Lansquenet và gia đình đã lạnh nhạt từ nhiá»u năm nay?
- Äúng thế. Chúng tôi không ai ưa chồng bà ấy và bà ấy đã nổi giáºn. Bởi váºy mà quan hệ gần như đã bị cắt đứt.
- Và sau đó, đột nhiên Richard đã đến gặp bà ấy. Vì lý do gì váºy?
- Tôi không biết. Tôi nghÄ© rằng ông ấy đã biết, hoặc đã Ä‘oán được, rằng ông ấy không còn sống được bao lâu nữa và vì váºy ông ấy muốn hòa giải. Nhưng tôi đã không biết Ä‘iá»u đó.
- Ông ấy không nói gì với bà sao?
- Nói với tôi?
- Thì bà đã đến đây ngay trước khi ông ấy Ä‘i gặp Cora có phải váºy không? Ông ấy không nói gì vá»›i bà vá» dá»± định cá»§a ông ấy sao?
Lúc đó Poirot nháºn thấy Helen có vẻ có ý giữ gìn.
- Ông ấy đã nói vá»›i tôi vá» chuyện Ä‘i đến gặp Timothy, và ông ấy đã Ä‘i đến đó tháºt, nhưng ông ấy chưa bao giá» nói trước mặt tôi là sẽ Ä‘i gặp Cora. Chúng ta và o nhà thôi chứ? Sắp đến giỠăn cÆ¡m trưa rồi.
Há» Ä‘i và o nhà , Helen mang theo những bông hoa vừa hái. Khi Ä‘i qua cá»a, Poirot lên tiếng há»i:
- Bà chắc chắn rằng trong những ngà y bà ở đây, ông Abernethie không nói gì với bà vỠai đó đặc biệt trong gia đình chứ?
Helen trả lá»i vá»›i đôi chút trách móc:
- Ông nói như là má»™t cảnh sát váºy.
- Ngà y xưa tôi đã là cảnh sát a9ấy chứ. Tất nhiên, tôi không có quyá»n thẩm vấn bà , nhưng bà cÅ©ng muốn biết sá»± thá»±c, nếu như tôi đã hiểu đúng.
HỠvà o căn phòng khách mà u xanh. Helen thở dà i.
- Richard rất thất vá»ng vì bá»n trẻ cá»§a gia đình. Ngưá»i già là như váºy đấy. Ông ấy đã nháºn xét bá»n trẻ tháºm tệ vá» nhiá»u mặt nhưng không có gì - không có gì ông hiểu chứ - có thể lý giải má»™t vụ giết ngưá»i.
- A! Poirot chỉ nói có váºy.
Helen lấy má»™t chiếc bình Trung Hoa và bắt đầu cắm hoa và o đó. Khi đã vừa ý bà liếc nhìn quanh tìm má»™t chá»— thÃch hợp.
- Bà cắm hoa tháºt là đẹp. Hercule Poirot nháºn xét. Tôi tin chắc rằng bà là m rất tốt tất cả những gì bà là m.
- Cám Æ¡n. Tôi rất thÃch cắm hoa. Tôi nghÄ© là bình hoa sẽ rất đẹp trên chiếc bà n đá xanh kia.
Trên chiếc bà n ấy đã có má»™t bó hoa giả dưới má»™t quả địa cầu bằng thá»§y tinh. Trong lúc Helen Ä‘ang nhấc quả địa cầu lên, Poirot nói vá»›i má»™t giá»ng lãnh đạm:
- Äã có ai nói cho ông Abernethie biết rằng chồng cô cháu gái Suzan cá»§a ông ấy đã suýt nữa đánh thuốc độc chết má»™t khách hà ng vì đã nhầm khi bán thuốc chưa? A! Xin lá»—i!
Poirot nhảy vá»™i phÃa trước. Tác phẩm nghệ thuáºt thá»i Victoria vừa tuá»™t khá»i tay Helen, nhưng cái đỡ cá»§a Poirot đã không kịp thá»i. Quả địa cầu thá»§y tinh rÆ¡i xuống ná»n nhà và vỡ tan. Helen lá»™ rõ vẻ bá»±c mình:
- Tôi tháºt là vụng vá». Nhưng mà Ãt ra những bông hoa cÅ©ng đã không bị nát. Tôi sẽ cho là m má»™t quả địa cầu khác. Bây giá» tôi phải dá»n dẹp đống vỡ nà y xuống cái tá»§ dưới gầm cầu thang.
Poirot giúp bà một tay, và khi trở lại trong phòng khách ông xin lỗi:
- Äó là lá»—i cá»§a tôi. Lẽ ra tôi không nên là m bà giáºt mình vá»›i câu há»i cá»§a tôi như thế.
- Ông đã há»i gì ấy nhỉ? Tôi đã quên mất rồi.
- á»’, không có gì quan trá»ng đâu. ChÃnh tôi cÅ©ng đã quên tôi muốn há»i gì rồi.
Helen bước lại gần Poirot và đặt tay lên cánh tay ông.
- Ông Poirot. Cuá»™c thẩm vấn nà y có mục Ä‘Ãch gì váºy? Những ngưá»i sống có bắt buá»™c phải bị liên quan đến vụ nà y không nếu như há» không dÃnh dáng gì đến... đến...
- Äến cái chết cá»§a Cora Lansquenet? Tất nhiên là có chứ, vì má»™t lý do đơn giản là phải tìm hiểu kỹ cà ng má»i việc. Câu châm ngôn xưa tháºt đúng: Má»—i ngưá»i Ä‘á»u giấu Ä‘iá»u gì đó. Äiá»u đó đúng vá»›i tất cả má»i ngưá»i, có thể là cÅ©ng đúng vá»›i bà nữa, thưa bà . Nhưng tôi nhắc lại là tất cả Ä‘á»u phải được là m sáng tá», và chÃnh vì lý do nà y mà ông bạn cá»§a bà , ông Entwhistle đã tìm đến tôi. Bởi vì tôi không phải là ngưá»i cá»§a cảnh sát. Những gì mà tôi muốn biết không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi phải biết. Và chÃnh bởi vì trong chuyện nà y vấn đỠchá»§ yếu là con ngưá»i chứ không phải là bằng chứng, tôi quan tâm đến con ngưá»i. Tôi muốn, thưa bà , gặp tất cả những ngưá»i đã có mặt tại đám tang ông Abernethie và , dÄ© nhiên, tốt nhất là cuá»™c há»p mặt được tổ chức chÃnh tại nÆ¡i đây.
- Tôi e rằng, Helen trả lá»i nho nhá», Ä‘iá»u đó sẽ hÆ¡i khó đấy.
- Không khó đến váºy đâu. Tôi đã nghÄ© ra má»™t lý do có thể chấp nháºn được. Ngôi nhà đã được bán, và ông Entwhistle sẽ là ngưá»i thông báo tin đó. Ông ấy sẽ má»i tất cả các thà nh viên gia đình đến đây để má»—i ngưá»i chá»n má»™t đồ đạc hay má»™t thứ gì đó mà há» muốn trước cuá»™c bán đấu giá. Cuá»™c há»p gia đình có thể sẽ được tổ chức và o má»™t ngà y cuối tuần. Bà thấy đấy, cÅ©ng không đến ná»—i khó đấy chứ.
Helen nhìn ông, đôi mắt bà lóe lên một tia lạnh lùng.
- Ông có ý định gà i bẫy ai đó chăng, ông Poirot?
- Không, đáng tiếc. Giá mà tôi đã có đủ thông tin để là m Ä‘iá»u đó. Không, tôi vẫn còn Ä‘ang nghiên cứu tất cả các khả năng. Nhưng cÅ©ng có thể là tôi sẽ bố trà má»™t và i thá» thách...
- ThỠthách? ThỠthách kiểu gì?
- Tôi chưa quyết định gì cả, nhưng tôi nghÄ©, thưa bà , rằng tốt hÆ¡n hết là bà không biết trước Ä‘iá»u gì.
- Äể có thể thá» thách cả tôi nữa ư?
- Bà đã được loại khá»i những ngưá»i tình nghi, thưa bà .
- Bá»n trẻ chắc chắn sẽ đến, Poirot tiếp tục. Nhưng bà có nghÄ© rằng sẽ khó mà đảm bảo được sá»± có mặt cá»§a ông Timothy Abernethie không? Hình như ông ta chẳng ra khá»i nhà bao giá».
- Vá» vấn đỠTimothy, tôi nghÄ© rằng ông sẽ gặp may đấy. Helen nói nhanh vá»›i má»™t nụ cưá»i. Hôm qua tôi đã nói chuyện vá»›i Maude. Há» Ä‘ang cho sÆ¡n lại nhà cá»§a há», và Timothy nói rằng mùi sÆ¡n là m cho ông ta khó chịu. Tôi tin chắc rằng há» chẳng mong gì hÆ¡n được đến đây má»™t hay hai tuần. Chân cá»§a Maude vẫn chưa khá»i hẳn, ông đã được biết là bà ấy bị ngã vỡ gót rồi chứ?
- Không, tôi không biết. Tháºt không may!
Nhưng hỠđã có cô Gilchrist, cô hầu gái của Cora, đến giúp đỡ. Hình như là cô ta là m việc tốt lắm.
- Sao? Giá»ng Poirot lá»™ rõ vẻ ngạc nhiên. Sao há» lại cho gá»i cô ấy? Ai đã có ý nà y váºy?
- Suzan, hình như thế, Suzan Banks.
- A! Poirot vẫn còn giá»ng lạ lùng. Thì ra đó là ý cá»§a cô bé Suzan. Cô ta rất thÃch dà n xếp má»i chuyện.
- Suzan vẫn luôn tạo cho tôi cảm giác cô ấy là má»™t cô gái tà i giá»i.
- Rất giá»i giang, quả đúng váºy. À bà biết không, cô Gilchrist vừa suýt chết vì má»™t miếng bánh ngá»t tẩm thuốc độc.
Helen giáºt nảy mình.
- Không. Maude đã nói vá»›i tôi là cô Gilchrist vừa ra viện nhưng tôi đã không há»i tại sao. Má»™t miếng bánh ngá»t tẩm thuốc độc! Nhưng, ông Poirot... tại sao?
- Bà há»i tôi "tại sao" ư?
Helen không trả lá»i mà nói má»™t cách dứt khoát:
- ÄÆ°á»£c rồi. Hãy táºp trung tất cả má»i ngưá»i tại đây. Hãy tìm ra sá»± tháºt! Không thể cho phép có những vụ giết ngưá»i khác tiếp diá»…n.
- Bà sẽ hợp tác chứ?
- Vâng... tôi sẽ hợp tác.
|

12-09-2008, 10:28 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 15
- Chiếc thảm nà y đẹp tháºt đấy, bà Jones. Bà tháºt là khéo tay. Có trà ở trên bà n trong bếp ấy, nếu bà muốn dùng. Tôi phải mang bữa ăn nhẹ 11 giá» cho ông Abernethie đây.
Cô Gilchrist lên cầu thang, tay bưng má»™t chiếc khay đồ ăn bà y đặt khá đẹp. Cô gõ cá»a phòng Timothy, nghe thấy má»™t tiếng là u nhà u cá»§a ông ta mà cô cho là lá»i má»i và o, cô mở cá»a và bước và o.
- Äây là cà phê buổi sáng và má»™t Ãt bánh quy cá»§a ông, ông Abernethie. Tôi hy vá»ng là hôm nay ông khá hÆ¡n, trá»i tháºt là đẹp.
Timothy lẩm nhẩm Ä‘iá»u gì đó rồi há»i vá»›i giá»ng ngá» vá»±c:
- Không có váng trong cốc sữa đấy chư?
- á»’ không, thưa ông Abernethie. Tôi đã nhá»› bá» nó Ä‘i rồi; và tôi đã mang đến cho ông má»™t chiếc chao nhá» nếu như lát nữa váng lại tụ lại. Ông biết không, có những ngưá»i lại thÃch váng sữa đấy. Há» nghÄ© rằng đó chÃnh là kem, và cÅ©ng đúng như thế tháºt.
- Một lũ ngu. Thế còn bánh quy nà y là thế nà o đây?
- Äó là bánh giúp tiêu hóa. Rất ngon đấy.
- Giúp tiêu hóa? Vá»› vẩn! Chỉ có bánh quy dừa và bánh quy gừng là có thể chấp nháºn được thôi.
- Rất tiếc là tuần nà y ở cá»a hà ng đã không còn những lại bánh đó nữa. Nhưng bánh nà y cÅ©ng ngon đấy. Ông hãy nếm thá» mà xem.
- Tôi biết chúng như thế nà o rồi, cảm Æ¡n. Nà y đừng có động và o rèm cá»a sổ cá»§a tôi.
- á»’, tôi cứ nghÄ© là ông muốn thưởng thức má»™t chút nắng mặt trá»i. Hôm nay trá»i rất đẹp.
- Tôi thÃch ở trong bóng tối như thế nà y hÆ¡n. Tôi Ä‘au đầu quá, mùi sÆ¡n là m tôi khó chịu.
Cô Gilchrist hÃt mạnh má»™t cái rồi nháºn xét:
- Cũng đâu có đến nỗi, hỠquét sơn ở đầu bên kia của nhà cơ mà .
- MÅ©i cô bị Ä‘iếc rồi. Tại sao cô lại cứ đặt ra xa những quyển sách mà tôi muốn Ä‘á»c thế?
- á»’ tôi xin lá»—i, ông Abernethie. Tôi không biết là ông Ä‘ang Ä‘á»c chúng.
- Vợ tôi đâu rồi? Äã hÆ¡n tiếng đồng hồ rồi tôi chưa thấy mặt bà ấy.
- Bà Abernethie đang nằm nghỉ ở dưới đi văng.
- Hãy bảo bà ấy lên đây, tôi muốn bà ấy nghỉ ở đây.
- ÄÆ°á»£c rồi, ông Abernethie. Nhưng hình như là bà ấy Ä‘ang ngá»§. Mưá»i lăm phút nữa tôi sẽ bảo bà ấy lên được chứ?
- Không, bảo bà ấy lên đây ngay láºp tức. Và đừng có động và o tấm chăn cá»§a tôi, cứ để nó nằm như thế là được rồi.
- Xin lỗi. Tôi thấy là nó hơi bị rơi vỠmột bên.
- Tôi thÃch như thế. Hãy Ä‘i tìm Maude lại cho tôi ngay Ä‘i. Tôi cần gặp bà ấy.
Cô Gilchrist xuống nhà và rón rén và o phòng khách, Maude Ä‘ang ngồi ở đó Ä‘á»c truyện, chân Ä‘au gác lên thà nh Ä‘i văng.
- Xin lá»—i bà , bà Abernethie. Ông Abernethie cho gá»i bà .
Như là bị bắt tội quả tang, Maude vội nhét quyển truyện xuống bên và vừa với lấy cái nạng vừa nói lớn:
- Tôi lên ngay đây.
Khi Maude bước và o phòng, Timothy tỠvẻ bực bội:
- À, cuối cùng thì bà cũng xuất hiện.
- Tôi xin lỗi, tôi không biết là ông đang muốn gặp tôi.
- Cái cô mà bà má»›i thuê là m cho tôi phát Ä‘iên lên mất. Lúc nà o cô ta cÅ©ng Ä‘i Ä‘i lại lại, nói liên mồm như má»™t con gà điên. Äúng là má»™t mụ gái già .
- Tôi rất tiếc là cô ấy đã là m cho ông bực mình. Cô ta chỉ muốn tỠvẻ tỠtế thôi mà .
- Tôi không muốn ngưá»i ta tá» tế, và cÅ©ng không cần má»™t mụ gái già đến ba hoa bên cạnh tôi. HÆ¡n nữa cô ta lại trâng tráo đến mức quá quắt...
- Có thể là ...
- Cô ta xem tôi như là trẻ con. Hừ, tôi phát điên lên mất.
- Äồng ý là như thế cÅ©ng hÆ¡i khó chịu tháºt. Nhưng tôi xin ông, Tinothy, đừng quá nóng nảy vá»›i cô ta. Tôi vẫn chưa thể là m gì được. Mà ông cÅ©ng thấy là cô ta là m bếp rất khéo kia mà .
- Tôi đồng ý vá»›i bà vá» Ä‘iểm nà y - Timothy thừa nháºn nhưng không được thoải mái lắm - Cô ta nấu ăn không đến ná»—i tồi. Nhưng hãy để cô ta ở trong bếp, thay vì và o quấy rầy tôi.
- ÄÆ°á»£c rồi. Ông thấy trong ngưá»i thế nà o?
- Không khá»e tà nà o. Cô lẽ bà phải gá»i Barton đến khám cho tôi. Mùi sÆ¡n nà y là m cho tôi nôn nao. Nà y hãy sá» và o động mạch cá»§a tôi mà xem, nó không được Ä‘á»u lắm.
Maude là m theo nhưng không nháºn xét gì và nói sang chuyện khác.
- Timothy, hay là chúng ta đến khách sạn ở cho đến khi sơn xong nhà ?
- Lãng phà quá.
- Nhưng mà bây giỠchúng ta đã có đủ khả năng...
- á»’, bà cÅ©ng như má»i ngưá»i đà n bà khác. Lá»i nói cá»§a bà là m tôi thất vá»ng đấy. Vì chúng ta vừa thừa kế má»™t phần nhá» gia tà i cá»§a anh trai tôi mà bà nghÄ© rằng chúng ta có thể dá»n đến Ritz (1) ở mãi mãi hay sao?
- Không hẳn là tôi muốn nói như thế.
- Tôi đảm bảo vá»›i bà rằng tà i sản thừa kế từ Richard sẽ chẳng là m cho Ä‘á»i sống cá»§a chúng ta khá hÆ¡n được là bao. ChÃnh phá»§ sẽ lại ăn bá»›t cá»§a chúng ta thôi. Hãy nhá»› Ä‘iá»u mà tôi vẫn nói vá»›i bà : Tất cả là cá»§a sở thuế.
Bà Abernethie gáºt đầu vẻ nuối tiếc.
- Cà phê đã nguá»™i lạnh rồi - Ông chá»§ tà n táºt nói, ông ta nhìn ly cà phê vẻ ghê tởm mặc dù chưa đụng và o nó - Tôi chẳng bao giá» có quyá»n được uống cà phê nóng hay sao?
- Tôi sẽ đi hâm lại cho ông.
Trong bếp, cô Gilchrist đang uống trà và nói chuyện với cô Jones một cách thân thiện, vui vẻ mặc dù là với chút vẻ ban ơn.
- Tôi cố gắng hết sức để có thể giúp đỡ bà Abernethie. Những chuyến đi lên đi xuống như thế nà y là m bà ấy mệt lắm.
Chuông Ä‘iện thoại kêu và cô Gilchrist vá»™i ra phòng ngoà i để trả lá»i. Máy Ä‘iện thoại - đã được sản xuất Ãt nhất cách đây năm mươi năm và đã rất cÅ© nát rồi - được đặt trong má»™t hà nh lang đầy gió lùa, sau cái tá»§ gầm cầu thang.
Trong khi cô Gilchrist đang nói chuyện thì Maude xuất hiện trên cầu thang. Cô gái già quay lại:
- Có bà Leo...
- Leo.. có phải váºy không? Bà Leo Abernethie gá»i... Hãy bảo bà ấy đợi tôi má»™t chút. Tôi đến ngay đây.
Maude Ä‘i xuống cầu thang má»™t cách rất khó nhá»c và cháºm rãi.
- Tôi lấy là m tiếc là đã bắt bà phải Ä‘i lên Ä‘i xuống như váºy - Cô Gilchrist nói nhá» - Ông Abernethie đã uống xong cà phê chưa? Tôi sẽ Ä‘i lên dá»n khay xuống.
- Helen? Maude cầm máy điện thoại nói chuyện - Maude đây.
***
Ông chá»§ tà n táºt ném vá» phÃa cô Gilchrist má»™t cái nhìn không thiện cảm.
- Ai gá»i Ä‘iện đến đấy?
- BÃ Leo Abernethie.
- À! Và tất nhiên là há» sẽ nói chuyện trong cả tiếng đồng hồ. Äà n bà không còn có khái niệm thá»i gian nữa má»™t khi há» nói chuyện Ä‘iện thoại. Há» chẳng bao giá» nghÄ© rằng không nên phung phà tiá»n như thế cả.
Cô Gilchrist nói ngay rằng trong trưá»ng hợp nà y thì bà Leo là ngưá»i chịu phà điện thoại, Timothy không trả lá»i chỉ là u nhà u mấy tiếng.
- Hãy kéo rèm sang bên má»™t chút cho tôi Ä‘i. Không, không phải là cái đấy, cái kia. Tôi không muốn bị mặt trá»i chiếu thẳng và o mặt. Thế, như thế. Bệnh táºt không thể bắt buá»™c tôi suốt ngà y ở trong bóng tối được. Bây giá» hãy ra thư viện lấy cho tôi... Lại gì nữa thế? Cô chạy Ä‘i đâu váºy?
- Có ngưá»i vừa nhấn chuông cá»a, thưa ông Abernethie.
- Tôi có nghe thấy gì đâu. Có bà quét dá»n ở dưới nhà đấy, hãy để cho bà ấy trả lá»i.
- Vâng, thưa ông Abernethie. Váºy thì bây giỠông muốn Ä‘á»c quyển sách nà o?
Timothy nhắm nghiá»n mắt:
- Tôi quên mất rồi. Lỗi tại cô đấy. Bây giỠcô có thể đi ra được rồi.
Cô Gilchrist bưng cái khay lên rồi vá»™i và ng rá»i căn phòng. Xuống đến dưới nhà cô đặt khay lên bà n trong phòng chuẩn bị đồ ăn, Ä‘i qua phòng ngoà i ra cá»a. Má»™t lát sau cô quay lại nói vá»›i Maude:
- Xin lá»—i bà . Có má»™t bà sÆ¡ trước cá»a, bà ấy đến để quyên góp. Bà ấy có má»™t quyển sổ quyên góp. Thưá»ng thưá»ng ngưá»i ta cho má»™t ná»a coron hay má»™t coron.
- Äợi má»™t lát, Helen, Maude nói và o Ä‘iện thoại rồi quay sang cô Gilchrist: Tôi không cho tiá»n Thiên chúa giáo. Chúng tôi dà nh việc từ thiện cho nhà thá» cá»§a chúng tôi.
Rồi bà lại tiếp tục cuộc nói chuyện điện thoại và và i phút sau kết thúc bởi câu: "Tôi sẽ nói với Timothy".
***
- Äó là Helen vừa gá»i, Maude nói khi trở lại phòng chồng. Ngôi nhà đã được bán... cho má»™t tổ chức vì ngưá»i tị nạn nước ngoà i nà o đó. Helen má»i chúng ta đến đó trước khi má»i thứ Ä‘á»u đã được bán. Biết được chuyện mùi sÆ¡n là m ông khó chịu, bà ấy nói chúng ta đến ở Enderby sẽ hay hÆ¡n là khách sạn vì ở Enderby vẫn còn những ngưá»i phục vụ, há» sẽ chăm sóc ông.
Tức giáºn, Timothy định mở miệng nhưng lại không nói gì. Má»™t vẻ ranh ma chợt lóe lên trong mắt ông ta và ông ta gáºt đầu đồng ý.
- Helen tháºt là tá» tế! Tôi tá»± há»i... Tôi không biết... Tôi sẽ nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Äúng là mùi sÆ¡n đầu độc tôi. Trong sÆ¡n có chất asen, nếu tôi không lầm. Nhưng mặt khác chuyến Ä‘i có thể sẽ quá mệt đối vá»›i tôi. Khó mà có thể quyết định ngay được nên là m gì là hÆ¡n...
- Ông thÃch đến ở khách sạn hÆ¡n chăng? - Maude há»i - Những khách sạn tốt thưá»ng là rất đắt, nhưng vì sức khá»e cá»§a ông...
- Tôi muốn nói để bà hiểu, Maude - Timothy ngắt lá»i - rằng chúng ta không phải là triệu phú. Tại sao lại đến ở khách sạn trong khi Helen đã có lòng tốt má»i chúng ta đến Enderby? Mặc dù thá»±c ra chẳng phải là bà ấy đã má»i chúng ta, ngôi nhà đâu có phải là cá»§a bà ấy. Tôi không hiểu lắm vá» luáºt, nhưng tôi tin rằng chúng ta đã có quyá»n như bà ấy đối vá»›i căn nhà đó chừng nà o nó chưa bị bán Ä‘i. Ngưá»i tị nạn nước ngoà i? Trá»i! Nếu như ông già Cornelius có sống lại bây giá» thì ông ấy cÅ©ng sẽ vá»™i quay lại mồ mà thôi.
Timothy thở dà i rồi nói thêm:
- Äúng thế, nhưng tôi cÅ©ng muốn đến nhìn lại ấy má»™t lần nữa trước khi chết.
Một cách tinh tế Maude đưa ra con bà i cuối cùng của mình:
- Nếu tôi không hiểu lầm thì ông Entwhistle đã cho má»i tất cả má»i ngưá»i đến chá»n lấy má»™t thứ đồ tùy thÃch, bà n ghế, tá»§ hay bát đĩa cốc chẳng hạn, trước khi mang tất cả ra bán đấu giá.
Timothy đột nhiên ngồi thẳng dáºy trên ghế.
- Nhất định phải đến đó. Theo tôi, Helen tá» vẻ tá» tế quá. Dù sao thì tôi cÅ©ng phải có mặt tại cuá»™c há»p gia đình vá»›i cương vị là ngưá»i cầm đầu.
Ông ta đứng dáºy, Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng má»™t cách mạnh mẽ.
- Äúng, đó là má»™t dá»± định tuyệt vá»i. Hãy viết cho Helen rằng chúng ta đồng ý. Chá»§ yếu là tôi nghÄ© đến bà đấy. Bà đã quá vất vả trong thá»i gian qua. Thợ sÆ¡n có thể tiếp tục là m việc trong lúc chúng ta Ä‘i vắng, cái cô Gillespie sẽ trông nhà .
- Gilchrist - Maude sá»a lại.
Timothy phẩy tay và tuyên bố rằng Ä‘iá»u đó chẳng quan trá»ng gì.
***
- Không, thực sự là không thể được đâu - Cô Gilchrist nói.
Maude nhìn cô ngạc nhiên. Cô gái già nhìn bà van lơn.
- Tôi nói thế nà y là không được, tôi biết thế. Nhưng thá»±c sá»± là tôi không thể ở lại đây má»™t mình được. Nếu như có ai đó có thể đến và ở lại đây vá»›i tôi. Trước đây tôi không phải là ngưá»i nhát, cÅ©ng không đồng bóng nhưng giá» khác rồi. Tôi sẽ rất kinh sợ, thá»±c sá»± rất kinh sợ nếu phải ở lại đây má»™t mình.
- À, tất nhiên rồi, sau những gì đã xảy ra ở Lytchett St-Mary, váºy mà tôi quên mất.
- Từ lúc tôi đến ở đây tôi vẫn cảm thấy sợ. Không có gì đặc biệt cả nhưng tôi vẫn thấy sợ. Tháºt ngá»› ngẩn phải không? Tôi biết thế và tôi xấu hổ. Nhưng tôi sợ. Như thể là bất cứ lúc nà o má»™t Ä‘iá»u gì đó khá»§ng khiếp cÅ©ng có thể đến. Ngay cả bà sÆ¡ lúc nãy nhấn chuông cÅ©ng đã là m cho tôi giáºt bắn cả mình.
- Tôi nghÄ© ấy chỉ là vì cô vẫn bị sốc thôi. - Maude nói giá»ng không mấy tin tưởng.
- Tôi không biết. Tôi lấy là m tiếc vì phải tỠra vô ơn với bà như thế sau những gì mà bà đã là m cho tôi. Bây giỠbà sẽ nghĩ vỠtôi như thế nà o đây?
- Chúng ta sẽ tìm cách khác. Maude nói để cho cô gái già yên lòng.
Chú thÃch
(1) Một khách sạn có tên tuổi ở Anh
|
 |
|
| |