 |
|

12-09-2008, 01:05 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 9:
Khi tôi tỉnh dáºy trá»i sáng trắng, là m vệ sinh cá nhân xong, tôi được mẹ gá»i lên nói chuyện, tôi má»›i biết tối qua anh VÅ© đã đưa tôi vá», Hà n My thá»i chạy xe đạp cá»§a tôi, sau đó thì vá» cùng anh VÅ©, mẹ bảo hai ngưá»i há» lo lắng cho tôi lắm, và mẹ còn trách yêu tôi đủ thứ, bảo tôi mà uống bia lần sau thì đừng vá» gặp mẹ, tôi chỉ biết vâng, dạ cho qua chuyện, mà thá»±c tâm thì tôi đã hãi hùng lắm rồi, lần sau tôi sẽ không **ng tá»›i cái nước gá»i là bia ấy, nó chẳng ngon là nh gì cả, chỉ là m con ngưá»i ta mất bình tÄ©nh, đầu óc mụ mẫm, dá»… phát Ä‘iên
Mẹ tôi là m bữa sáng cho tôi, trên bà n ăn mẹ cứ đá động tá»›i hoà n cảnh cá»§a gia đình sắp Ä‘i và o đói khát, ba tôi sáng xỉn chiá»u say, anh trai thì sắp Ä‘áºu đại há»c, tiá»n bạc thì chưa có đủ, lại thêm quần aó, sách vỡ cho đứa em gái sắp lên cấp hai cÅ©ng tốn kém nhiá»u thứ. Nghe mẹ nói tôi xót xa lắm, nhưng không biết phải giúp gia đình bằng cách naò, chợt nhiên tôi nẩy sinh má»™t việc động trá»i, nếu mà tôi cắt bá» việc há»c cá»§a mình thì chắc mẹ sẽ đỡ vay mượn tiá»n, mà nghÄ© há»c rồi tôi cÅ©ng thấy tiếc, vì phải xa má»i ngưá»i, xa anh Thanh, tôi tháºt sá»± không muốn, nhưng...gia đình đã xuống váºn như vầy, thì pháºn là m con tôi không thể là m ngÆ¡, nên tôi đã thẳng thắng đưa ra suy nghÄ©
-Con sẽ nghÄ© há»c, mẹ sẽ bá»›t Ä‘i má»™t gánh nặng
-Con nói sao? Mẹ tôi nhăn mặt- không được, khó khăn lắm con má»›i bắt đầu có ý chà phấn đấu, sao chưa gì con đã nản. Mẹ không muốn thấy con từ bỠước mÆ¡, bằng bất cứ má»i giá con cứ việc tiếp tục há»c, còn mẹ, mẹ đã tÃnh toán rồi, chỉ cần con đồng ý
-Mẹ tÃnh rồi, mẹ tÃnh gì má»›i được? mà tại sao phải cần có sá»± đồng ý cá»§a con
-Thì mẹ sẽ đi là m
-Thiệt sao mẹ, mà mẹ là m gì? ở đâu?- tôi mừng rỡ hoỉ
-Mẹ phụ bán với cô Thạnh của con
Tôi sa sầm nét mặt, tôi bất ngỠđến ứ há»ng, mẹ tiếp:
-Bình à , mẹ suy nghÄ© kỹ cà ng lắm rồi, chỉ còn bước nà y thôi, cả nhà ta tá»›i năm miệng ăn, không phải là con số nhá», chẳng lẽ cứ vay mượn cá»§a mấy cô, mấy chú hoaì, mẹ xấu hổ lắm -Thấy tôi có vẽ không hà i lòng vá» việc nà y cho lắm, nên mẹ cố ra chìu thuyết phục -Mẹ hiểu tâm trạng con, nhưng biết đâu nhá» mẹ Ä‘i bán mà mẹ tìm hiểu rõ sá»± việc hÆ¡n và minh oan được cho con
-Cô ta có tới đây à ?
-ừ, cô ta bảo không có ngưá»i phụ kiểm soát, công nhân cÅ©ng có đứa tham, nên cô ta nhá» mẹ phụ trông coi hà ng hóa
-Lương bao nhiêu?
-Ờ mẹ cÅ©ng chưa rõ, nhưng tá»›i đâu hay tá»›i đó con Ã
Tôi nhìn mẹ hồi lâu, tôi bặm môi tư lá»±, tôi biết mẹ là m thế chỉ vì gia đình, mẹ cao cả như váºy, hy sinh vì việc há»c cá»§a anh em chúng tôi, thì tại sao tôi không thể dẹp hết má»i thương tổn để mẹ Ä‘i là m cÆ¡ chứ, tôi cắn răng nói:
-Tùy mẹ thôi, nhưng mẹ nhớ cảnh giác nha!
Mẹ xoa đâu tôi:
-Con nhá» nà y khá», mẹ cá»§a con già lắm rồi, gừng già là gừng cay đó, con có hiểu hay không?
Buổi chiá»u, Hà n My đến tìm tôi, bên ngoà i trá»i mưa lất phất, nà ng vá»›i chiếc dù bông ướt đẫm lặn lá»™i từ Xóm Cá»§i qua thăm tôi chắc không đơn giản, già y nà ng bết đầy bùn đất, vì nà ng phải qua chợ cá, từ chợ cá ra đưá»ng caÃ, thẳng xuống nhà tôi là cả má»™t vấn Ä‘á»
Tôi vá»™i vã má»i Hà n My và o nhà , vá»™i vã cất ô dù cho bạn, và láºt Ä‘áºt rót trà nóng má»i Hà n My dùng. Hà n My cảm động nhìn má»i cá» chỉ cá»§a tôi, bất giác nhá» kêu:
-Chị Bình!
Nghe nà ng gá»i, tôi ngạc nhiên lắm vì từ trước tá»›i giá» giữa chúng tôi xưng hô bao giá» cÅ©ng ở mức bạn bè, thế mà hôm nay từ bạn bè tôi lại nghiểm nhiên trở thà nh chị, có lạ lùng lắm không, Hà n My nói tiếp:
-Chị tiếp khách chu đáo quá, lần đầu tiên có ngưá»i má»i em uống trà , cái cá» chỉ cá»§a chị quá thân thiện khiến em không kiá»m lòng được, em xem chị như chị gái cá»§a mình, tiếc là em lại sinh quá sá»›m, bố mẹ em lại cho em đứa em trai, nó cÅ©ng dá»… thương lắm, em nuông chìu nó suốt, nên bây giỠđược chị đón tiếp, em lại thấy vui, và phải chi em có chị gái thì hay quá
Tôi cưá»i nụ:
-Oh, thì My cứ xem Bình như chị gái cũng đâu có sao
-Dạ- giá»ng nà ng ngá»t ngà o- cảm Æ¡n chị, váºy thì mình là m chị em nha?
Tôi gáºt nhẹ đầu:
-Uh!
-Thế chị có biết em tới đây chi không?
Tôi lắc đầu:
-Không?
-Em tới đây vì lo lắng cho chị
Tôi xúc động, Hà n My chợt nắm chặt tay tôi:
-Chị có biết không? hôm qua chị là m má»i ngưá»i sợ lắm? chị...chị đã tá» tình
-Hả! tôi tái mặt- tỠtình, mà với ai?
-Anh Thanh
Tôi run rẩy tay chân, lá»i cá»§a Hà n My là m tôi toát mồ hôi lạnh, cái lạnh chạy dá»c sống lưng, tôi tê daị, Hà n My vô tư nói:
-Chị là m má»i việc rối ren, chị gây ra má»™t việc tà y trá»i, hôm ấy em đã cố bụm miệng chị, anh VÅ© và Tuấn cÅ©ng say, nên há» chẳng hay biết gì, cÅ©ng may cô Mai và Chị Phương và o toilet rá»a tay nên không nghe thấy, nhưng Trinh và em, cả Khánh Hà , Ngá»c Hà , Châu Ä‘á»u nghe thấy cả
-Thế con anh Thanh? Tôi lÃu lưỡi
Hà n My thở dà i:
-Anh Thanh có nghe, nhưng anh ấy cố phá»›t lá», và luôn miệng bảo chị say quá rồi, anh ấy bá» ra ngoaì, nhá» em nhắn chị Phương vá», bảo anh ấy đợi ngoaì xe
-Thế chị nói gì? tôi sây sẩm mặt mà y
-Chị nói nhiá»u lắm, chị bảo là chị gặp anh ấy quá trá»…, nên không thể nà o được cùng anh ấy sánh đôi, chị không muốn anh ấy là m anh trai, giữa nam và nữ thì không thể có tình bạn, chị không muốn thế, rồi chị cứ láºp Ä‘i láºp lại hai câu thÆ¡ cá»§a Nguyá»…n Du
"Ngưá»i đâu gặp gỡ là m chi,
Trăm năm biết có duyên gì hay không?"
Tôi dùng tay bịt chặt hai mà ng nhỉ, tôi không muốn nghe tiếp, không muốn nghe, Hà n My như hiểu cái rối rắm của tâm hồn tôi, nên vội nói:
-Má»i chuyện đã dÄ© lỡ rồi, chị cÅ©ng nên để cho qua hết Ä‘i, em và Trinh, má»i ngưá»i đã quyết giữ kÃn chuyện nà y, không cho lá»›p biết đâu, chị cứ bình tÄ©nh nhé!
-Sao lại có thể như thế được chứ? tôi lấp bấp, giá»ng vẫn còn run- sao tôi lại có thể hà nh động như thế? rượu là m tôi Ä‘iên tháºt rồi, sao tôi lại Ä‘i uống cái thứ chết tiệt ấy là m chi...
Hà n My ôm lấy vai tôi, trấn an tôi:
-Má»i chuyện sẽ ổn thôi mà , anh Thanh chắc cÅ©ng hiểu, anh ấy chắc không có vấn đỠgì đâu. Em tá»›i báo cho chị chuẩn bị tâm lý, chị cứ tá»›i lá»›p, cứ tá» ra bình thưá»ng, là tốt đẹp cả thôi mà !
Tôi rưng rưng lệ:
-Là m sao chị còn mặt mũi nà o tới lớp, My ơi, chị xấu hổ quá, con gái như chị quả thất bại của tạo hoá, phải không My
-Không, không, chị chỉ say thôi mà , rượu là m đầu óc chị mụ mẫm, nên chị không kiểm soát được mình đó thôi
Như sợ tôi nghÄ© há»c, My ra chiá»u thuyết phục:
-Chị cứ việc tới lớp, không có việc gì tệ hại đâu, nhưng em xin chị hãy quên anh Thanh đi, được chứ?
Tôi xúc động mạnh, nước mắt chợt vỡ oà , tôi ôm chặt Hà n My và o lòng khóc. Hà n My ở laị nhà tôi tá»›i khi mưa tạnh, rồi vá» vá»›i tâm trạng kém vui, trong tôi cÅ©ng có quá nhiá»u hụt hẩng. Tiển nà ng ra khá»i cá»a, vừa định quay và o thì tôi bá»—ng hét toáng lên, bởi...
Tôi bị má»™t gã thanh niên chụp tay mình, má»™t tay hắn rịch chặt vạt áo tôi, tôi bị áp đảo bất ngá» nên ngã nhoaì ngưá»i vá» sau, lưng va mạnh và o thanh cá»a sắt, mặt tôi đối diện vá»›i hắn, tôi mở to mắt nhìn con ngưá»i trước mặt, khuôn mặt hắn bị sưng húp má»™t bên mắt, phÃa má trái thì có má»™t hai vết xước, hình như là do cà o cấu mà có, áo sÆ¡ mi hắn bị giá»±t đứt và i cái nút, hắn mặc chiếc quần soot, hắn hiện giá» nhìn tôi. Sợ haÄ©! và tôi thì cÅ©ng sợ hãi nhìn hắn. Vì sao hắn sợ hãi thì tôi không rõ, nhưng Ä‘iá»u tôi sợ hãi lại bắt đầu từ hắn. Khi không lại bị má»™t tên xa lạ từ đâu nhảy tá»›i giở trò trấn áp thì há»i sao không sợ được chứ.
Hắn đẩy mạnh tôi và o nhà cá»§a tôi, tôi chúi nhá»§i theo lá»±c cá»§a hắn. Chợt nhiên trà khôn cá»§a tôi trở vá», tôi không thể để má»™t kẻ không rõ lai lịch nà y muốn là m gì thì là m, tôi dùng dằn thoát khá»i tay hắn, tôi trừng mắt vá»›i hắn, giáºn dữ, tôi định bụng la lá»›n gá»i ba, gá»i mẹ, gá»i tất cả má»i ngưá»i, nhưng hắn nhanh nhẹn giữ chặt môi tôi, giá»ng hắn yếu Ä‘uối:
-Xin cô, xin cô hãy giúp đỡ tôi, hãy cho tôi trú tạm nhà cô, tôi...tôi...- hắn khổ sở nói- nếu cô chịu đứng yên nói chuyện cùng tôi, tôi sẽ buông cô ra
Lúc nà y thì tôi đã nằm trong tình thế bÃ, khó khăn lắm tôi má»›i có thể gục gáºt cái đầu. Hắn biết tôi đã nhượng bá»™ hắn, nên thả lõng ngưá»i tôi, tôi bây giá» thì gần như bình tÄ©nh hẳn, có Ä‘iá»u hÆ¡i mệt má»i, tôi liếc cái bá»™ dạng tả tÆ¡i cá»§a hắn, trong đầu tôi là vô số sá»± thắc mắc. Không biết hắn từ đâu đến? hắn là loaị ngưá»i như thế naò? không chừng cÅ©ng có thể là má»™t kẻ gian Ä‘ang bị ngưá»i ta rượt Ä‘uổi vì hà nh vi lừa đảo... NghÄ© tá»›i đó tôi đã thấy rợn ngưá»i.
Hắn bấy giá» má»›i nhoẻn má»™t nụ cưá»i têu tếu, hắn như thấu rõ từng suy nghÄ© cá»§a tôi, nên nhìn tôi rồi giải thÃch:
-Tôi ở kế bên nhà cô, nhà tôi vừa má»›i dá»n vá» hồi sáng nà y
-Nhưng mà tôi đâu có quen biết gì anh? tôi nhÃu mà y
-Ừh, cô là m sao có thể quen biết tôi, khi đây là lần đầu mình tiếp xúc với nhau
-Thế lý do gì mà anh xông và o nhà tôi - tôi khó chịu lưá»m hắn - anh cÅ©ng có gan lắm đấy, anh không sợ gia đình tôi cho anh má»™t tráºn à ?
Hắn máy móc:
-Cũng có thể ! tôi xui lắm mới bị gia đình cô chém giết
Tôi lại liếc hắn :
-Anh dùng từ hÆ¡i quá rồi, anh đừng nghÄ© ai cÅ©ng sổ sà ng như anh. Bây giá» má»i anh ra khá»i nhà tôi giùm cho
-Không, không tôi lỡ lá»i, tôi không cố tình chá»c tức cô, nhưng cô có thể cho tôi Ãt thá»i gian ở đây không?
Tôi trợn mắt, gắt gá»ng:
-Ở nhà tôi...?
-Uh!
-Anh có bị hâm không dị? tôi xin nhắc lại tôi và anh hoà n toà n xa lạ, tại sao tôi lại phải chứa một kẻ xa lạ trong nhà mình, anh rõ điên rồi
-Nhưng...tôi xin cô được được hay không?
-Ok, Ok váºy anh là m Æ¡n cho tôi biết anh và o nhà tôi vá»›i mục Ä‘Ãch gì?
-Tôi Ä‘ang chạy trốn, tôi chạy trốn má»™t ngưá»i.... ồ không...đúng hÆ¡n chạy trốn má»™t con quái váºt hung tợn
Tôi phá lên cưá»i, cưá»i ngất ngư, cưá»i đến vỡ bụng, nhìn mặt hắn trông tháºt ngố, tiếng cưá»i cá»§a tôi vỡ cả nhà , mẹ tôi từ trên lầu chạy xuống há»›t hÆ¡ há»›t hải
-Chuyện gì váºy Bình, con gái con đứa cưá»i gì mà như con trai, không ý tứ gì cả lỡ có khách thì sao? con...- mẹ tôi thấy có sá»± hiện diện cá»§a hắn, tôi cứ tưởng mẹ tôi sẽ ngạc nhiên, và tôi lại sắp khổ sở mà giải thÃch cho rà nh rẽ, nhưng không, ngưá»i mỉm cưá»i lo lắng
-á»’, Bảo cháu bị sao thế naỳ? ai là m mặt mà y cháu sưng tấy váºy, còn gì đẹp trai nữa
Tôi kinh ngạc há»i:
-Mẹ quen biết tên nà y à ?
Mẹ tôi nói huyên thuyên:
-Hà ng xóm má»›i dá»n tá»›i đó con, thằng nhá» dá»… thương hết sức, nó vừa tá»›i là đã lá»… phép đến chà o mẹ, rồi mong nhá» sá»± giúp đỡ lâu dà i, vì nó không phải là dân ở đây, quê nó ở Gò Công Äông-Tiá»n Giang, lên thà nh phố sinh sống do ông anh là m việc ở trên nà y
-Mẹ có vẻ rà nh quá nhỉ? mới quen mà con ngỡ quen từ xa xưa rồi
-Hi hi -Bảo cưá»i, không nói gì, chỉ duy cặp mắt có chiá»u van lÆ¡n, cầu cứu. Tôi hiểu Bảo muốn được ở nhá» nhà tôi Ãt giá»
Mẹ tôi có há»i vá» vết thương trên mặt cá»§a Bảo, Bảo Æ¡ há» giải thÃch do sá»± vấp té ở cầu thang nhà mình, riêng tôi thì biết vết thương đó là do ẩu đả, má»™t tráºn chiến giữa những ngưá»i con trai. Con trai thÃch dùng vÅ© lá»±c chứng tá» mình là anh hùng lắm. Tôi quắc Bảo lại gần, quay qua nói vá»›i mẹ
-Äể con đưa Bảo Ä‘i rá»a mặt, rồi sát trùng vết thương, má»›i dá»n vỠđây chắc ngưá»i nhà cáºu ấy không có thá»i gian chăm sóc cáºu ấy đâu, phải không nhóc!
-Bình- mẹ lưá»m tôi- con đâu có lá»›n hÆ¡n ngưá»i ta đâu mà gá»i ngưá»i ta bằng nhóc, vô phép quá Ä‘i
-Không sao đâu bác- Bảo ngoan ngoãn đến lạ lùng- Cháu còn con nÃt lắm, nên gá»i nhóc cÅ©ng được à - Bảo cưá»i, đá lông nheo vá»›i tôi- phải không bà chị yêu dấu?!
Sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a Bảo là m ngưá»i nhà tôi ai cÅ©ng bị choáng, ấn tượng cá»§a Bảo dà nh cho há» là má»™t thằng nhóc sống kiểu dân hè phố, còn vá»›i Bảo thì cáºu ta luôn nở cái nụ cưá»i quaà lạ, gặp ai cÅ©ng chaò, cÅ©ng giá»›i thiệu mình tên Baá», nhà ở gần bên, nhìn cách cáºu ta xã giao cÅ©ng khiến tôi mắc cưá»i, trông giống như anh nhà quê lên tỉnh, mà Bảo thì quả tháºt má»›i từ duá»›i quê dá»i lên mà .
Sau khi sát trùng vết thương cho Bảo, chúng tôi ngồi bên nhau, vị trà là ngoaì ban công. Tôi há»i Baá»:
-Cáºu tên gì?
-Quốc Baá»- Bảo đáp gá»n lá»n, tôi há»i tiếp
-Bao nhiêu tuổi?
-Mưá»i chÃn
-Bằng tuổi tôi! thế bạn có thể kể tôi nghe vì sao bạn ra nông nổi nà y, cái gì khiến cho bạn gần như tệ haị, khuôn mặt bạn méo mó đến đáng thương
Như rà trúng tần số, Bảo bất ngá» nhảy dá»±ng lên, chân tay cá»§a Bảo múa máy liên hồi, Bảo như cố hết sức diá»…n tả lại cái hoà n cảnh xảy ra sá»± việc, tôi nhìn Bảo mà chóng mặt, Bảo bá»±c dá»c nói:
-Tôi phải quần nhau vá»›i má»™t con quái váºt khá»§ng khiếp, con quái váºt nà y dữ tợn lắm, tôi từng bị nó bắt là m tù binh, tôi phải nấu cÆ¡m hầu nó ăn, phải dùng tay quạt cho nó ngá»§, thế mà chỉ vì hôm nay tôi là m vở chiếc cốc thá»§y tinh cá»§a bà la sát ngưá»i yêu quái váºt tặng, thế là nó đòi ăn tươi nuốt sống tôi...
Tôi ngây thá»™n, khó hiểu nhìn Baá», Bảo cứ luôn miệng kể vá» quái váºt, ngưá»i tình cá»§a quái váºt là bà la sát, bà ta thưá»ng á»ng ẹo, quái váºt thì hung hăng, còn bảo lại thà nh tù binh. Tôi cảm thấy mình dưá»ng như sa và o má»™t giấc má»™ng cổ Ä‘iển, thá»i chiến cá»§a bá»n quý tá»™c nước ngoaì, thế giá»›i cá»§a bá»n phù thuá»·, tôi mệt moỉ, sá»± mệt má»i là m toi cáu gắt, tôi thấy câu chuyện không thá»±c tế, và Bảo chắc là ngưá»i cá»§a sao hoả, hay cá»§a má»™t hà nh tinh, đại loaị như ở cung trăng rá»›t xuống. Tôi chau maỳ:
-Thá»i buổi nà y mà còn quaà váºt sao, tháºt hoang đưá»ng, tháºt phi lý, tôi tiếc là tại sao quaà váºt không ăn phức bạn Ä‘i, để tôi khá»i phải nghe bạn kể má»™t câu chuyện khó nghe, khó tin, bạn tưởng tôi là em bé lên ba chắc
Bảo ngẩn ngưá»i, Bảo chợt dùng tay quẹt mắt, hình như Bảo khóc, tôi bối rối:
-Bạn sao thế, con trai ai lại khóc
Bảo bỠtay xuống, buồn bả lắc đầu:
-Tôi nà o có khóc, tôi...tôi chỉ buồn cho cái thân pháºn cá»§a mình. Tôi từ nhá» tá»›i giỠđã là cái gai trong mắt cá»§a anh tôi, tôi luôn bị anh ta bức hiếp, hà nh hạ, anh ta xem tôi như chiếc bà n, đôi khi là chiếc ghế, có lúc tôi là cái gối, hay má»™t váºt gì mà anh ta có thể ném Ä‘i được, thì tá»™i vạ gì tôi không xem anh ấy như quái váºt, tôi ghét anh ấy, tôi thù anh ấy...!
Trên Ä‘á»i nà y sao lại có ngưá»i anh bất nhÆ¡n như váºy, hình ảnh Bảo trước mặt tôi là má»™t con ngưá»i đáng thương. Bảo thấy tôi im lặng, Bảo sợ tôi chưa tin, nên đã banh toạt áo ra, tôi trố mắt trước những vết sẹo thì Bảo đã vá»™i và ng quay ngưá»i cà i nút, khi Bảo quay trở lại đối diện tôi, mặt anh chà ng đỠthẹn, à thì ra Bảo cÅ©ng biết xấu hổ, tôi bất giác nhoẻn má»™t nụ cưá»i vô tư. Tình bạn chúng tôi bắt đầu từ dạo đó!
|

12-09-2008, 01:05 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 10:
Tôi không dám đặt chân tá»›i lá»›p, cái cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ vẫn còn Ä‘eo bám tôi, cái viá»…n cảnh bát nháo vá»›i nhiá»u lá»i lẽ không hay vẫn còn ám ảnh tôi,những lá»i Hà n My nói hôm trước là m tôi ngạt thở, hình bóng anh Thanh rồi ká»· niệm đèn sách bao ngà y giữa chúng tôi cứ cháºp chá»n trong naõ, tôi quyết định sẽ kết thúc tất cả, tôi dá»± tÃnh sẽ là m đơn chuyển trưá»ng, có như thế thì tốt hÆ¡n là đối diện ảnh, để rồi lẫn tránh. Sá»± lẫn tránh bao giá» cÅ©ng là m ngưá»i ta Ä‘au nhói
Äã quyết định thế, nhưng Hà n My cứ cách má»™t ngà y là lại Ä‘em bà i vở tá»›i cho tôi chép, nà ng sợ tôi không theo kịp chương trình há»c, nà ng cứ táºn tình chỉ giảng. nà ng tốn nhiá»u hÆ¡i sức khuyên tôi trở lại lá»›p, để rồi thất vá»ng ra vá» trước cái lắc đầu từ chối. CÅ©ng trong thá»i Ä‘iểm nà y tôi và Bảo lại khắn khÃt như sam, chúng tôi trở thà nh tri ká»·, chúng tôi tâm đầu ý hợp. Tình bạn vạn tuế, muôn năm!
Ở cạnh Bảo tôi phát giác giữa chúng tôi có rất nhiá»u sở thÃch, Bảo yêu thÆ¡, yêu nhạc giống tôi, Bảo cÅ©ng hay sáng tác thÆ¡ và hay ca hát, giống tôi hay viết văn và thả hồn theo mây gió. Ở cạnh Bảo tôi như lạc và o moị thế giá»›i, Bảo có óc tưởng tượng phong phú, Bảo cho tôi nhiá»u cảm giác, và vá»›i Baá» thì cảm giác bao giá» cÅ©ng Ä‘iểm trang cho chà ng nhiá»u khuôn mặt. Có lúc Bảo tháºt yếu Ä‘uối, khi thì mạnh mẽ lạ thưá»ng, lúc giáºn, lúc ngang bướng...Bảo là con ngưá»i nắng mưa.
Gia đình Bảo ở kế bên nhà tôi song song con hẻm, chúng tôi thưá»ng trò chuyện cùng nhau qua hai khung cá»a sổ, ngưá»i qua đưá»ng nhìn chúng tôi phải lắc đầu cưá»i. Bảo sống cùng cha mẹ và anh trai, Bảo vá»›i anh không mấy hòa thuáºn cứ lục **c gây gá»— mãi, há» thưá»ng xuyên ẩu đả, Bảo không bao giá» chịu thua ông anh quá quắt cá»§a mình, sá»± vùng lên chống trả cá»§a Bảo luôn mang tá»›i thương tÃch cho chà ng, và gia đình tôi luôn là trạm tỵ nạn che chắn Bảo sau thảm há»a
Bảo trở nên thân thiết trong tôi, Bảo trẻ con cần được bênh vá»±c, Bảo hiá»n là nh, Bảo hay há»n...dù bằng tuổi nhau nhưng tôi luôn xem Bảo như em trai, bởi vì Bảo chưa bao giá» trưởng thà nh, mà Ãt ai có thể trưởng thà nh ở lứa tuổi mưá»i chÃn, kể cả tôi lắm lúc cÅ©ng ấu trÄ© đến tá»™i nghiệp!
Mẹ tôi Ä‘i phụ bán vá»›i cô Thạnh hÆ¡n má»™t tuần rồi cÅ©ng yên ổn, công việc mệt má»i nhưng bù lại có thể Ä‘em tá»›i kinh tế cho gia đình. Ba tôi giá» chỉ biết nháºu nhẹt, bạn bè, chẳng chút báºn lòng bởi gánh nặng cá»§a mẹ, anh và em gái tôi thì lo há»c vô tư, chỉ có tôi ban ngà y ở nhà lo viêc ná»™i trợ, chiá»u thì bà y biện giấy bút viết lách, tôi không thể nà o thoát khá»i sức cám dá»— cá»§a văn chương thi phú, tối nhÃn chút thá»i gian xem bà i vỡ hoặc sang nhà Bảo bà n luáºn vá» cuá»™c sống. Hà n My vẫn thưá»ng xuyên ghé thăm, tôi báo cho Hà n My biết việc tôi sắp chuyển trưá»ng, Hà n My buồn nhiá»u, mà còn khóc nữa. Hà n My bảo má»i ngưá»i trong nhóm ai cÅ©ng Ä‘á»u quan tâm tá»›i tôi, há»i tôi cá»› gì mà nghÄ© há»c gần hai tuần, Hà n My trách tôi gà n dỡ, bởi những khi má»i ngưá»i há»i thăm tôi, là bấy nhiêu lần Hà n My lá»±a nhiá»u lý do nói để má»i ngưá»i an tâm, còn ngược lại tôi lại quá vô tình, thế là suốt mấy ngà y liá»n nhà tôi luôn có khách tá»›i, anh VÅ© và cô Mai, Trinh, Tuấn, nhưng lần nà o tôi cÅ©ng không dám ra gặp mặt, rồi buổi chiá»u cá»§a tháng mưá»i như thói quen cứ bốn giá» rưỡi tôi luôn mở cá»a sổ đối diện cá»a sổ nhà hà ng xóm, Bảo cÅ©ng mở cá»a sổ nhà mình đối diện cùng tôi, Bảo cưá»i nói :
-Cả nhà tôi đi vắng hết, Bình sang nhà tôi chơi
-Không được nhóc à , chị đang đun nước cho bà nội tắm
-Khi nà o Ä‘un xong thì qua, con quái váºt ấy không có nằm nhà dá»… nói chuyện hÆ¡n
Tôi nghiêm mặt với Bảo:
-Sao cáºu hay gá»i anh mình là quái váºt thế, sá»a cách xưng hô Ä‘i, cho ngưá»i lá»›n má»™t chút
Bảo nũng nịu:
-Không tôi chỉ thÃch là m trẻ con thôi, à mà truyện cá»§a Bình viết tá»›i đâu rồi
Nghe Bảo há»i, tôi chợt nhá»› là mình Ä‘ang viết quyển tiểu thuyết "Trên Ngá»n Tình Sầu", chuyện tôi viết vá» má»™t cô nữ sinh yêu anh luáºt sư đã có vợ và con , cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cô nữ sinh trong trắng, ngây thÆ¡, chợt nhiên nhiá»u sóng gió, cô nữ sinh bị dằn vặt giữa gia đình và định kiến xã há»™i! tôi lắc đầu buồn thiu:
-Tá»›i Ä‘oạn hai ngưá»i yêu nhau lén lút
-Trá»i đất, sao Bình viết văn cháºm thế, không giống tôi gì cả há»… mà cầm bút thì y như rằng lúc nà o cÅ©ng có ý, văn thì không nhất thiết phải hay đâu, tôi cần là cần chân tháºt
-Ai mà không biết Ä‘iá»u Bảo noÃ, có khác là má»™t khi con ngưá»i không có cảm xúc thì dù có viết nhiá»u, viết daì, cÅ©ng thấy lá»i văn tháºt vô nghiã. Chân tháºt trong văn chương là yếu tố cần thiết, nhưng đôi khi chân tháºt từ cảm xúc sẽ hay hÆ¡n
-Bình nói chuyện già dặn hÆ¡n tôi tưởng, thảo nà o con quaà váºt ấy cứ dán đôi mắt caó, đôi tai vá»…nh mà thÃch trêu chá»c bạn
-Anh Bảo nói xấu Bình à ?
-Không, hắn chỉ gá»i Bình là bà cụ non thôi - Rồi Bảo phá ra cưá»i thÃch thú
Vết thương trên mặt Bảo đã là nh, khuôn mặt Bảo gầy gò, đôi mắt buồn, chóp mÅ©i cao, cái miệng nhá», Bảo tuy ốm nhưng cáºu ta vẫn mang cái đẹp trai rất tá»± nhiên, tôi nheo mắt vá»›i Bảo
-Kệ anh của bạn tôi không quan tâm, chợt nhiên tôi buồn ngủ quá
Tôi đưa tay che và nh môi, sau cái ngáp dà i, bất giác Bảo chỉ tay xuống đưá»ng:
- Hoà ng tỠcưỡi tuấn mã tới tìm Bình kìa
Tôi lưá»m Bảo, bông đùa:
-Váºy công chúa cá»§a mi đâu, không từ cung trăng xuống tìm mi váºy!
Bảo cưá»i nụ:
-Tôi nói thiệt mà , chị không tin thì hãy nhìn kìa
-Äâu, đâu- tôi ngó theo tay chỉ cá»§a Bảo, quả nhiên có ngưá»i đứng đó, ngưá»i ta còn ngẩng cao đầu cưá»i vá»›i tôi, nụ cưá»i rạng rỡ nà y đã từng mê hoặc tôi, tôi bất thần quay ngưá»i đóng sáºp cá»a laị, tôi nghe giá»ng Bảo bông đùa vá»›i ngưá»i ta.
-Anh gì đó Æ¡i, anh tá»›i đón công chúa Ä‘i chÆ¡i hả? công chúa vừa than phiá»n vá»›i tôi là công chúa bị trúng lá»i nguyá»n nên phải an ngá»§ nghìn thu, nếu anh là Hoà ng tá» thì anh hãy là m gì đó cho công chúa, đại loại má»™t nụ hôn
Chết tiệt tên Bảo, chút nữa ta sẽ tÃnh sổ mi sau. Tôi rÅ©a thầm, tai tôi lắng nghe, tiếng ngưá»i ta cưá»i to:
-Thế cáºu là ai, cáºu có quen vá»›i công chúa nhà bên không váºy, tôi muốn gặp công chúa lắm
Tiếng Bảo dõng dạc:
-Äã bảo rồi, công chúa giá» chắc ngá»§, anh hãy cỡi tuấn mã xông thẳng và o hoà ng thà nh, tiếng ồn à o huyên náo sẽ là m nà ng tỉnh giấc
-Thế tôi có cần phải hun không h�
-Cần chứ, nếu anh có thể vượt qua lằn tên mÅ©i đạn cá»§a phụ hoà ng và mẫu háºu cô ta
Ngưá»i ta cà ng cưá»i to hÆ¡n, tôi ở trong thì tối sầm cả mặt, xấu hổ muốn đà o lá»— trốn chá»— nà o đó để khá»i nghe câu chuyện quái quá»· nà y, nhưng cái tánh hiếu kỳ cứ khiến tôi nán lại, Bảo tiếp:
-Thôi tá»›i giá» lo buổi tối cho quái váºt rồi, chà o hoà ng tá» nhé!
Ngưá»i ta không đáp chỉ cưá»i, chắc ngưá»i ta nghÄ© vá» Bảo như nghÄ© vá» má»™t ngưá»i mắc chứng bệnh thần kinh, có má»™t khoảng thá»i gian trở vá» yên tÄ©nh, tôi cứ ngỡ ngưá»i ta đã vá», tôi sá»±c nhá»› tá»›i ấm nước Ä‘ang Ä‘un, chắc giá» nà y sôi gần cạn, tôi há»›t hải chạy xuống nhà , ấm nước cạn gần phân nữa, tôi vá»™i bắt má»™t ấm khác, nước sôi, tôi vá»™i Ä‘em Ä‘i pha nước cho ná»™i ngâm mình, rồi sau đó tôi cảm thấy cần nên có cuá»™c nói chuyện cùng Bảo, nên đã mở vá»™i cá»a, và tôi tháºt sá»± không ngá», ngưá»i ta vẫn còn đứng đó đợi, ngưá»i ta cưá»i khi bắt gặp tôi, và tôi chỉ đà nh biết gá»i tên ngưá»i ta là nhÃ
-Anh Thanh! anh sao chưa v� anh tới đây là m chi?
-Tìm em. Anh Thanh nheo mắt - lên xe đi, mình đi một vòng thà nh phố nhé!
Không đợi tôi gáºt đầu đồng ý, anh Thanh đã cho xe nổ máy, tôi ngoan ngoãn ngồi sau lưng anh, chiếc xe rú lên má»™t phát rồi phóng ra thẳng lá»™. Thà nh phố bắt đầu lên đèn, gió đêm hất và o mắt, và o mặt, thổi tung tóc, mát rượi, hai bên nhà cá»a thụt lùi vá» sau, anh cho xe chay trên đưá»ng Nguyá»…n Biểu, sau đó rẽ hướng sang Trần Hưng Äaá», anh chạy khắp má»™t lượt Sà i Gòn, vòng quanh chợ Bến Thà nh, suốt dá»c đưá»ng chúng tôi chẳng nói má»™t lá»i nà o cho tá»›i khi chiếc xe được dừng trước sông Sà i Gòn, bến Bạch Äằng, anh má»›i há»i:
-Anh má»i em ăn kem được chứ Bình?
Chúng tôi chá»n má»™t chá»— chÃnh diện gần bá» sông, trá»i tối Ä‘en, dưới những ngá»n đèn Nê-on, ánh sáng được toát ra từ những tấm biển quảng cáo hắt xuống đủ mà u, dòng sông lấp lánh, đẹp như tấm dãy lụa khổng lồ uốn khúc, có má»™t và i chiếc ca nô nằm rãi rác sát bá», có má»™t chiếc du thuyá»n bá»nh bồng trôi, tiếng nhạc du dương, xung quanh tôi có từng đôi từng cặp quấn quÃt, trước không cảnh hà i hòa, tươi mát tôi hÆ¡i ngây ngất, nhưng rồi sá»±c nhá»› anh Thanh Ä‘ang ngồi cạnh bên, tôi má»›i giáºt mình, anh Thanh đã gá»i má»™t phần kem trái dừa cho tôi, và má»™t tách cafe nóng cho mình, tôi ngá» nghệch há»i:
-Anh gá»i từ bao giá» thế?
-Há» má»›i Ä‘em ra thôi, anh gá»i từ lúc em Ä‘ang mÆ¡ đó mà !
Anh cưá»i, là m tôi đỠmặt, anh lại há»i:
-Em có biết vì sao anh tới tìm em không?
Tôi hồi hộp, tôi im lặng, tôi khẽ lắc đầu. Anh tiếp:
-Anh đến là để lôi cổ em tá»›i trưá»ng, anh không thể để em nghÄ© há»c dá»… dà ng như váºy được, anh muốn...
Anh chợt khá»±ng lại, anh cho tay và o túi lấy thuốc, anh đốt lá»a,anh nhả khói khói theo hÆ¡i gió bay lả lÆ¡i, tôi bấy giá» má»›i lên tiếng:
-Anh muốn, mà anh muốn gì?
-Muốn em hãy tháºt bình tÄ©nh mà sát định rõ tiếng lòng cá»§a mình. Tình Yêu thì có hà ng tá, hà ng trăm, hà ng ngà n kiểu cách, không nhất thiết phải nằm trong má»™t khuôn khổ nà o cả. Bình à , anh nghÄ© là vá»›i cái độ tuổi má»›i lá»›n, tình yêu bao giá» cÅ©ng bồng bá»™t hết, đôi khi há» không xác định được bản thân cá»§a há» sống để là m gì? tồn tại trên Ä‘á»i nà y để mang nhiệm vụ gì? hay là chỉ yêu, được yêu là đủ...
-Anh tìm em chỉ muốn nói những lá»i nà y thôi sao? -tôi ngắt ngang lá»i anh Thanh, tôi cảm thấy mình Ä‘ang bị đột kÃch, tôi cong môi -em không muốn nghe, em biết bản thân em đã tháºt sá»± sai lầm, đáng lẽ em không nên bá»™c lá»™ lòng mình quá sá»›m.
-Hay, em đã nói đúng rồi đó- Anh Thanh gõ gõ tay lên bà n, môi không ngừng nhả khói-bá»™c lá»™ quá sá»›m không tốt chút nà o, em cần phải có thá»i gian mà suy gẫm, anh tin là đêm đó em chỉ nói vá»›i lòng thương mến anh, và anh cÅ©ng tin rằng sẽ có má»™t ngà y ngưá»i khác sẽ nói cho em biết tình yêu là gì, dÄ© nhiên không phải là anh rồi!
Anh Thanh cưá»i, lấy cây viết Ä‘ang vắt túi, láºt ngữa bà n tay tôi lên, anh viết, trong ánh sáng lá» má», tôi nhÃu mà y bởi dòng chữ trong tay, vâng, dòng chữ trong ***g bà n tay má»™t câu thÆ¡ thất ngôn
(Trăm năm dễ mấy lần tao ngộ
Một kiếp trần ai một mối duyên)
Tôi ngước mắt nhìn anh, trong ánh sáng lá» má», đôi mắt anh ấm áp, anh chỉ và o quả dừa, má»i:
-Em dùng kem đi, chảy hết ra thì không ngon đâu
Anh nói, và tay anh quấy Ä‘iá»u tách cà phê, anh há»›p má»™t ngụm, tôi cÅ©ng máy móc dùng má»™t Ãt kem, kem tan trong đầu lưỡi, mát lạnh, thÆ¡m phưng phức mùi dâu, mùi sữa. Anh nói:
-Hai câu thơ ấy của chị Phương viết riêng cho anh
-Oh, thế à ? hai câu thơ rất hay, rất ý nghĩa
-Anh biết, anh biết Ä‘á»u ấy từ xưa, chÃnh vì anh biết, anh hiểu nên anh má»›i lấy Phương
Anh Thanh nói vá»™i vã là m tôi ngẩn cả ngưá»i, tôi há»i
-Tại sao?
-Vì anh tháºt sá»± yêu Phương. Anh nhá»› lúc tụi anh còn là sinh viên, nhà anh nghèo lắm, Phương lại là con gái nhà già u,xinh đẹp, dá»… thương nên xung quanh Phương lúc nà o cÅ©ng có bá»n con trai nhà già u vây quanh, Ä‘eo Ä‘uổi, nhưng Phương nà o có chịu, có ưng, Phương lại thÃch chá»n anh, Phương không chê anh nghèo, mặc cho gia đình và các bạn nữ cùng ban phản đối Phương vẫn cứ chá»n anh, má»™t ngưá»i há»c kém lên được đại há»c như anh cÅ©ng khan hiếm, Phương thì há»c rất giá»i, cô ấy bá» ra nhiá»u thá»i gian dạy anh há»c từng phương trình, từng định luáºt, nhưng năm đó anh lại thi há»ng, nhà lại nghèo nên đà nh nghÄ© ngang, cứ ngỡ Phương sẽ bá» mặc anh, nhưng không cô ấy vẫn đến bên anh, vẫn giúp đỡ anh, cô ấy còn nhá» ba cá»§a mình đưa anh và o cÆ¡ quan cá»§a ba cô ấy là m, ba cô ấy vì thương con nên chấp nháºn anh, mẹ cô ấy có phản đối nhưng rồi cÅ©ng má»m lòng, anh, em biết đó đà n ông hay tá»± ti, không bao giá» muốn lệ thuá»™c và o phụ nữ, huống chi sá»± giúp đỡ cá»§a cô ấy quá lá»›n, anh cảm thấy mặc cảm, anh đã từng muốn vứt bá» tất cả, và quyết bá» Ä‘i tháºt xa, nhưng cô ấy đã giữ trái tim anh lại. ChÃnh xác Phương đã là m cho anh nháºn ra cái mà anh không thể thiếu là tình yêu cá»§a Phương.Phương đã đỠcâu thÆ¡ nà y trong lúc anh chạy trốn
Tôi vừa ăn kem, vừa dõi theo câu chuyện cá»§a anh, tôi thấy tình yêu tháºt ly kỳ, tình yêu tháºt bao la, to tát hÆ¡n tôi tưởng, tình yêu trong tiểu thuyết tôi viết chỉ là thứ tình vụn cá»§a trẻ con, anh Thanh tiếp:
-Anh thu xếp hà nh lý định vá» Hà Ná»™i, quê anh ở ngoà i ấy, thì Phương đã kịp tá»›i ngăn anh, cô ấy đã gục lên vai anh mà khóc, cô ấy bảo có thần giao cách cảm vá»›i anh, cô ấy biết là anh sẽ bá» Ä‘i, nếu không tá»›i giữ chặt anh, coi như không còn dịp gặp anh, cô ấy đã ghi câu thÆ¡ ấy cÅ©ng trên bà n tay anh (Trăm năm dá»… mấy lần tao ngá»™, má»™t kiếp trần ai má»™t mối duyên) lúc ấy anh má»›i hiểu được tình cảm cá»§a mình dà nh cho Phương, anh thấy mình tháºt ngu ngốc
Tôi xúc động mạnh, và không kiá»m lòng được, nước mắt ứa ra. Anh Thanh vá»™i thá»c sâu tay và o túi tìm kiếm, anh lấy khăn giấy ra cháºm nước mắt cho tôi
-Câu chuyện của anh là m em khóc à ?
Tôi gáºt đầu:
-Dạ, em không ngá» tình yêu hai ngưá»i lại tuyệt vá»i như thế? có lẽ em phải suy nghÄ© ká»· vá» tình cảm cá»§a mình, em sẽ trở lại lá»›p, và anh vẫn còn muốn là m anh em vá»›i em chứ?
Anh Thanh cưá»i, khuôn mặt anh lá»™ rõ sá»± sung sướng
-Tất nhiên rồi cô nhóc, anh không ngá» em quyết định nhanh chóng như váºy!
Tôi so vai, cưá»i:
-Em mong rằng em chỉ mến anh thôi!
Thâm tâm tôi lúc nà y má»›i biết được giữa mến thương và yêu đương là hai chuyện hoà n toà n khác nhau. Chúng tôi ngồi thêm má»™t Ãt thá»i gian nữa, chúng tôi còn nói vá»›i nhau rất nhiá»u thứ, anh Thanh bảo từ ngà y lá»›p vắng tôi, anh không còn ai để bình luáºn nữa, má»i ngưá»i ai cÅ©ng mong tôi quay lại, anh Thanh thú vị khi nhắc tá»›i Bảo, anh nói Bảo tháºt đáng yêu, ở Bảo có nhiá»u cái huyá»…n hoặc, mà cuá»™c sống Ä‘á»i thưá»ng hiếm khi tìm thấy
Anh Thanh chở tôi vá» nhà độ khoảng tám giá» tối, tôi bắt anh dừng xe gần nhà , tôi muốn má»™t mình thả bá»™ và o hẻm, anh đã chìu ý tôi, và bắt tôi phải hứa ngà y mai phải tá»›i trưá»ng, tôi nghoéo tay đồng ý. Nhìn anh cùng vá»›i chiếc xe mất hút, tan và o dòng ngưá»i, tôi má»›i lẩn thẩn bước Ä‘i, tôi cảm thấy lòng mình nặng trÄ©u, anh Thanh vẫn khiến tôi vương vấn
Tôi bước tá»›i đầu hẻm, cái bóng mệt mõi in lồ lá»™ trên mặt đưá»ng nhá»±a, ngã dà i theo sá»± suy nghÄ© miên man cá»§a tôi.
-Bình vỠrồi kìa. Bình, Bình...
Tôi giáºt mình bởi tiếng gá»i quen thuá»™c, tôi ngạc nhiên khi trông thấy Hà n My, bên cạnh Hà n My là Quốc Bảo, hai ngưá»i nhìn có vẻ vui lắm. Hà n My như chú sóc nhảy đến tôi, nà ng nắm tay kéo giá»±t tôi vá» phÃa trước, tôi không hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì bắt gặp ánh mắt chuyên chú cá»§a Bảo, đúng hÆ¡n là Bảo Ä‘ang nhìn tôi soi mói.
-Công chúa mới đi với hoà ng tỠvỠà ? vũ hội có vui lắm không?
Nghe Bảo nói tôi thấy thiệt buồn cưá»i, không dằn được, tôi vá»— mạnh tay lên trán Bảo, nhe răng hầm hừ:
-Äiên, cáºu lúc nà o cÅ©ng không được bình thưá»ng hết Bảo à ? cáºu có biết tôi bá»±c cáºu lắm không, cáºu không có chút gì gá»i là nghiêm túc, cáºu ấu trÄ©
Bảo đơ mặt, Hà n My lÃu cả lưỡi:
-Sao thế Bình, sao chị dá»… nổi nóng váºy, Bảo chỉ nói vui thôi mà .
Tôi nghiêm mặt với cả Hà n My:
-Nhưng mà kiểu cách nói vui cá»§a cáºu ấy không thể chấp nháºn được.
Bảo nhăn mặt:
-Tôi hiểu rồi tâm trạng chị không được tốt, chị nên ngá»§ má»™t giấc cho tháºt tỉnh taó, rồi mai mình nói chuyện
Bảo kết thúc câu nói bằng hà nh động quay lưng và o nhà , má»™t nụ cưá»i nhạt nhẽo, tiếp theo sau là tiếng cá»a đóng sáºp laị. Hà n My chưng há»ng, tôi thì quá quen vá»›i cái tánh thất thưá»ng cá»§a Bảo, nên thở dà i:
-Cáºu ấy là váºy đó, lúc nà o cÅ©ng luôn gây sá»± chú ý
Hà n My giá»ng ỉu xìu:
-Thôi, em vá»!
-Uh. Tôi noà không thèm giữ chân, khi Hà n My đã đặt mông lên chiếc yên xe đạp -à , mà sao My lại quen biết Bảo thế?
Như được rà trúng đaì, Hà n My từ ỉu xìu trở nên hồ hởi, nà ng nói nhanh như gió:
-Em tá»›i tìm chị không gặp, định vá» thì Bảo cản đưá»ng, Bảo kể lại chuyện hoà ng tỠđến tìm chị, rồi chị Ä‘i theo ngưá»i ta, em tháºt sá»± bất ngá» trước cái láºp dị cá»§a Baá», chị biết không Bảo kể cho em nghe rất nhiá»u chuyện tình cảm, nà o là quaà váºt, rồi bà la sát, cùng kẻ bá» toi...hi hi..nhưng sau đó Bảo chuyển đỠtaì, em lại thÃch thú khi Bảo kể câu chuyện Nà ng JULIILET Còn Sống?
-Câu chuyện ấy như thế naò? tôi nhún vai- chắc chỉ có cái đầu thông thái như cáºu ta má»›i nghÄ© ra thôi, My thá» kể cho Bình nghe xem
Hà n My lắc đầu:
-Khi khác chị nhé, bây giỠthì trễ rồi, em phải vỠkẻo nhà trông
-Ừ, giỠcũng muộn, thôi em vỠđi
Hà n My cưá»i nụ, mắt nà ng mÆ¡ mà ng:
-Hôm nay em vui lắm chị à ! rất vui, rất vui...
Tôi chưa kịp há»i nguyên do thì Hà n My đã đạp xe vù mất
|

12-09-2008, 01:05 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 11:
Tôi trở lại lá»›p giống như má»™t kỳ tÃch bất ngá», cả nhóm ai nấy cÅ©ng mạnh khoẻ, vẫn vui và vẫn đùa nghịch. Anh VÅ©, cô Mai cứ vồn vả há»i thăm, cảm động nhất là thầy Minh (giáo viên dạy văn), cô Hằng (chá»§ nhiệm lá»›p) má»™t số thầy cô bá»™ môn khác nữa há»… ai gặp tôi cÅ©ng Ä‘á»u bắt tôi lên bảng khảo baì, sợ tôi không theo kịp tiến độ há»c, thấy tôi có má»™t số lổ há»ng nhá» vá» kiến thức, thì thầy cô táºn tình giảng dạy laị, dù bà i ấy đã há»c cách đây khá lâu rồi. Chỉ riêng thầy Minh là khen ngợi tôi, bởi môn văn cá»§a thầy lúc nà o tôi cÅ©ng xuất sắc đứng đầu, những bà i văn tôi viết vá» mẹ luôn được thầy Ä‘á»c lên cho cả lá»›p nghe, là m tôi cảm thấy nổi báºt hÆ¡n, cái cảm giác nổi báºt chẳng được bao lâu thì bị chìm lỉm bởi môn toán rắc rối, thà nh thá» tôi há»c tốt môn nà y thì lại bết môn kia.
Anh Thanh luôn ngồi cạnh bên tôi, dù tôi đã cố xem anh như ngưá»i anh trai, nhưng đôi khi bắt gặp má»™t thái độ nồng nà n, má»™t cá» chỉ trìu mến thì lòng tôi lại rung lên tÆ¡ đà n tình aÃ. Anh Thanh như hiểu thấu lòng tôi, thà nh thá» anh là m gì cÅ©ng chừng má»±c, cÅ©ng rà o trước đón sau, sợ tánh nhạy cảm cá»§a tôi, sợ tôi hay tổn thương, rồi suy nghÄ© vẫn vÆ¡ mà há»c hà nh lại dang dở.
Dạo gần đây anh Thanh có thói quen hay đưa vợ tá»›i lá»›p cùng mình, chị Phương quả tháºt rất giá»i, chị biết rất rà nh vá» toán há»c, bà i táºp váºt lý, hay sá»± cân bằng các chuổi phản ứng, đối vá»›i chị giống như má»™t bá»a ăn dá»… nuốt, còn vá»›i tôi chỉ có mà lè lưỡi, bởi toán há»c khô khan và quá khó, nhất là các căn số cứ là m tôi rối cả lên. Chị Phương không vì tôi cháºm hiểu mà không chịu daỵ, mà chị cho rằng dạy tôi hiểu cách là m má»™t bà i toán đơn giản là cả má»™t vấn Ä‘á», đại khái như vấn đỠbắt thang lên trá»i, có lần chị cà ng cố giảng, thì mặt tôi cà ng đần thêm ra, tôi không cách nà o nắm bắt được cách thức, tôi cứ mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, chị Phương lắc đầu chà o thua, chị baá»:
-Bình, em bị há»ng kiến thức vá» toán quá lá»›n, mất căn bản quá trầm trá»ng, em tháºt sá»± chẳng có má»™t chút khái niệm nà o vá» số há»c hết hay sao?
Thấy tôi buồn so, chị xoa đầu tôi và nói an uỉ, như nói vá»›i má»™t đứa trẻ biếng ăn cần phải ăn nhiá»u:
-Chị không chê em ngốc, em thông minh nữa là đằng khác, có Ä‘iá»u trong ý thức và tư duy cá»§a em thì toán há»c chẳng há» tồn taị, em cần nên chấn chỉnh mình Bình à , bất cứ má»™t môn há»c nà o cÅ©ng dá»u phải có niá»m Ä‘am mê, ná»— lá»±c là má»™t phần, nhưng Ä‘am mê là cả má»™t Ä‘á»i em Ã
Lá»i chị Phương nói quả tháºt thấm thÃa tôi lắm, có lẻ từ trước tá»›i giá» tôi chỉ thÃch má»—i môn văn, nên không chú trá»ng và o những môn khác, tôi có thể để hà ng giá» trôi qua vì má»™t quyển tiểu thuyết hấp dẫn, có thể để nhiá»u ngà y trôi qua vì má»™t câu chuyện tình cảm mình Ä‘eo Ä‘uổi, tôi có thể má»™t ngà y là m được hai ba bà i thÆ¡, hay ngốn thuá»™c là u là u mấy mươi bà i thÆ¡ nổi tiếng khác, mà nhắc tá»›i thÆ¡ văn, mắt tôi luôn long lanh rá»±c rỡ, nhắc tá»›i thÆ¡ văn tôi chết mê chết mệt, nhưng Ä‘em má»™t bà i toán lá»›p năm bắt tôi giải thì khác nà o bắt tôi ngồi hóa đá chết sầu
Chị Phương cÅ©ng tâm lý lắm, nên tuyệt không nói chuyện há»c hà nh nhiá»u vá»›i tôi, mà tâm sá»± chuyện gia đình là hai chị em cứ tÃu tÃt maÄ©, chị thuá»™c mẩu ngưá»i thÃch sùng baÃ, chị xem anh Thanh như thần tượng, chị bảo anh Thanh rất nhiá»u taì, hát, Ä‘á»n, vẽ vá»i môn nà o ảnh cÅ©ng biết chút Ãt, những lúc buồn mà bên ảnh thì nghe ảnh kể chuyện vui chị không còn buồn nữa, anh Thanh thuá»™c tuýp Ä‘a dạng trong cuá»™c sống, chỉ tiếc là há»c vấn không được như ý, ngay cả mấy mãnh bằng thá»i trung cấp sau mấy lần anh dá»n nhà thì dần dà mất cả, anh há»c cÅ©ng siêng, nhưng không suôn sẽ trong vấn đỠthi cá», chị cưá»i buồn:
-Bình biết không, nếu mà anh Thanh không bị mất mấy tấm bằng thá»i tiểu há»c, trung cấp thì giá» có lẽ ảnh thăng chức sếp rồi. Mà chị cÅ©ng bá»±c ảnh lắm dá»n nhà gì mà lắm thế, thá»i sinh viên cá»§a ảnh, ảnh dá»n nhà hÆ¡n chục lần, là m chị tìm kiếm mãi, có lúc Ä‘i lạc cả vô mấy khu ổ chuá»™t hi hi
-Sao anh Thanh lại có thể bất cẩn thế nhỉ, cả cái đẳng cấp chứng minh trình độ ảnh cÅ©ng để mất, đất nước ngà y phát triển, nhu cầu cuá»™c sống cÅ©ng thăng tiến vượt báºt, bằng cấp bao giá» cÅ©ng nằm trên sá»± đòi há»i
-Ừ, em chà lý, suy cho cùng Ä‘á»u do con tạo đẩy đưa cả, không việc gì có thể Ä‘oán trước, rồi tiên liệu như thánh, chúng mình Ä‘á»u là ngưá»i phà m nên phải chấp nháºn sá»± khắc nghiệt cá»§a cuá»™c sống em Ã
-Thế anh Thanh từng là m sinh viên, váºy ảnh há»c ngà nh naò?
-Kinh Tế- Ngoaị Giao, chị thá»i há»c bên nuôi dạy trẻ
-Váºy còn bây giá»?
-Anh hiện công tác bên dịch vụ viễn thông, ngà nh điện thoaị đó mà .
Tôi hơi thắc mắc:
-Váºy thì đâu cần phải há»c bổ túc, công việc ổn định rồi mà ?
Chị Phương chau mà y
-Tại cơ quan bắt buộc ảnh, hỠyêu cầu bằng cấp em à , để bổ sung hồ sơ cho anh Thanh có cổ phần ưu đãi ở công ty
Tôi gáºt đầu hiểu biết, dù lòng còn ngÆ¡ ngÆ¡
-Oh, ra thế!
Thá»i gian thoi đưa, con tạo cứ xoay vần, là những ngà y bình thản. Cuá»™c sống tôi có nhiá»u niá»m vui, nhóm chúng tôi vẫn náo nhiệt như bao ngà y, thế mà tôi dạo nà y lại nảy sinh cái thói quen thÃch trầm ngâm. Những giá» phút sinh hoạt cá»§a nhóm bao giá» tôi cÅ©ng lặng lẽ, có đôi lúc thÃch mỉm cưá»i vu vÆ¡.
ChÃnh tại thá»i Ä‘iểm nà y. BÃch Lâm xuất hiện! BÃch Lâm không xinh đẹp, nhưng nà ng lại biết ăn nói, khéo léo trong ngoại giao, mà ngưá»i phụ nữ như thế thì hay nổi trá»™i giữa đám đông. Tôi không biết nhiá»u vá» Lâm, cÅ©ng như việc là m và nÆ¡i ở, tháºm chà chúng tôi rất Ãt khi nói chuyện, bởi Lâm bao giá» cÅ©ng nói cao hÆ¡n ngưá»i ta má»™t báºc. Lâm há»c môn nà o cÅ©ng biết chút Ãt, biết vừa đủ, Lâm hay bảo vá»›i má»i ngưá»i trong nhóm cá»§a tôi.
-Biết nhiá»u là m gì, cà ng biết nhiá»u thì cà ng khổ nhiá»u, biết vừa đủ để biết thì cuá»™c sống má»›i dá»… thở
Anh Vũ không tán đồng nên góp ý:
-NghÄ© như váºy là em sai đó Lâm, sá»± hiểu biết bao giá» cÅ©ng sâu rá»™ng, nếu ta chỉ biết cái nà y má»™t chút, cái kia má»™t chút, mà không cần tìm hiểu thêm cái ná» thì ta sẽ Ä‘i dần và o lạc háºu, vì cuá»™c sống luôn luôn đổi khác từng ngà y
Lâm không chịu cãi lại:
-Là m ngưá»i ai mà chẳng cần hiểu biết, nhưng má»—i ngưá»i Ä‘á»u có cách hiểu riêng cá»§a há», đối vá»›i má»™t số ngưá»i thì cà ng biết cà ng tốt, nhưng còn đối vá»›i phụ nữ như bá»n em thì biết nhiá»u chỉ thêm mệt má»i, há»c thà nh tà i thì cÅ©ng phải và o xó bếp, muốn ra xã há»™i thì lại vướng báºn chồng con, chán...chán lắm!
Trứơc cái lý lẽ ngông cuồng cá»§a Lâm, anh VÅ© chỉ còn biết lắc đầu, anh Thanh nghe mà cứ thấy buồn cưá»i, anh không có ác cảm gì vá»›i Lâm, nhưng cách ứng xá» trót lá»t má»i tình huống cá»§a Lâm thì tháºt ngoạn mục, anh ghé tai tôi nói nhá»:
-Cô ta có vẽ hÆ¡i già dặn, em phải cẩn tháºn khi nói chuyện nghen Bình, không thôi lại bị lấn lứơt
Tôi cưá»i không đáp. Lâm há»c đựơc độ hÆ¡n tháng, nà ng đã trở nên thân thuá»™c vá»›i má»i ngưá»i, nà ng giá» như má»™t táºp hợp con trong má»™t táºp hợp lá»›n cá»§a lá»›p 10A2. Lâm ngồi ở hà ng ghế thứ năm, dãy bà n thứ ba, song song vá»›i dãy bà n cá»§a tôi và anh Thanh, những tiết há»c bao giá» cÅ©ng Ä‘em lại sôi nổi và hà o hứng, lúc trứơc anh Thanh chỉ tranh luáºn bà i há»c cùng tôi, giá» thì anh còn tranh luáºn cùng Lâm nữa, anh luôn quan niệm "há»c thà y không tà y há»c bạn", anh sống hết mình vá»›i má»i ngưá»i, nên nhiá»u lúc anh gây cảm tình ngầm mà anh không biết, vá»›i BÃch Lâm thì cô nà ng cÅ©ng mang tâm trạng đó.
Như bị trúng phải bùa, BÃch Lâm cà ng ngà y cà ng hà nh động kỳ quặc, nhiá»u khi quá trá»›n, lắm lúc lá»™ liá»…u, má»i nguyên do khiến BÃch Lâm trở thà nh ngưá»i khó hiểu Ä‘á»u do anh Thanh mang lại. Chuyện BÃch Lâm phải lòng anh Thanh quả tháºt tôi không thể nà o tin, bởi BÃch Lâm đã tìm tôi bá»™c bạch và đưa ra má»™t đỠnghị khiếm nhã. Gìơ chÆ¡i, BÃch Lâm kéo riêng tôi ra căn tin trứơc sá»± ngạc nhiên cá»§a nhiá»u ngưá»i mà tôi còn Ä‘ang phân vân chưa biết chuyện gì, BÃch Lâm Ä‘em tá»›i hai ly nứơc mÃa, và nói sau nụ cưá»i gượng:
-Hôm nay, tôi má»i Bình uống nứơc nghen.
-Cảm ơn chị !
Tôi cÅ©ng cưá»i, má»™t nụ cưá»i suông. BÃch Lâm nói tiếp, có phần dò xét từng biểu hiện trên khuôn mặt tôi
-Không biết phải bắt đầu nói là m sao? nói như thế nà o để cho Bình thông cảm nữa.
-Chị cứ nói bình thưá»ng như hà ng ngà y-Tôi máy móc- còn thông cảm hay không tuỳ thuá»™c và o những lá»i chị nói
-Bình nói thế, thiệt dễ xa nhau quá!
-Äiá»u ấy do chị nghÄ©, chị đừng nên phức tạp quá vấn đỠcó đựơc hay không?
BÃch Lâm khẽ liếc đồng hồ Ä‘eo tay, thở dà i:
-Thá»i gian sao mà ngắn thế không biết, thôi thì tôi Ä‘i thẳng và o vấn đỠnhé!
Tôi yên lặng, Lâm thẳng thừng:
-Bình có thể ngà y mai đổi chỗ ngồi với tôi được không?
-Sao? tôi chưng há»ng
-Năn nỉ mà , tôi có Ãt việc cần thỉnh giáo anh Thanh, Bình hãy nhưá»ng chá»— ngồi cho tôi nha
Bản năng cá»§a mấy nhà văn luôn nhạy cảm, bất chợt tôi há»i má»™t câu, mà ngẫm lại thấy mình thiệt vô duyên
-Bá»™ chị thÃch anh Thanh à ?
-Không, không. BÃch Lâm vá»™i vã xua tay, mắt nhìn quanh dáo dác, mặt nà ng chợt đỠá»ng, dưới ánh đèn Ä‘iện, tôi thấy vẽ thẹn thùng cá»§a BÃch Lâm- Là m sao tôi lại thÃch anh Thanh, anh Thanh đã có vợ rồi, Bình đừng ăn nói báºy bạ lỡ lá»t tai ai thì tôi còn mặt mÅ©i nà o nữa
-Oh, xin lá»—i -tôi nhìn Lâm chuyên chú, tôi thấy rõ đựơc trong mắt nà ng má»™t tình yêu che giấu, tôi bất ngá» mà cÅ©ng chua cay, tôi hồi há»™p há»i -thế chị muốn thỉnh giáo gì anh Thanh?
Lâm khổ sở nhìn tôi lấp bấp:
-Chuyện đó...chuyện đó...
-Thôi đủ rồi- tôi đứng phắt dáºy, cảm giác khó chịu, tôi thấy lòng mình bức bối- chị muốn ngồi chá»— nà o thì tuỳ chị, trong lá»›p má»i ngưá»i vẫn ngồi loạn xà ngầu đó thôi- Tôi cúi xuống cầm ly nứơc mÃa lên trứơc sá»± ngỡ ngà ng cá»§a Lâm, tôi uống á»±c má»™t hÆ¡i rồi đặt xuống bà n- cảm Æ¡n chị đã má»i nứơc
Tôi bá» Ä‘i, chuông cÅ©ng vừa đổ tiết. Khi Lâm trở lại lá»›p thì tiết há»c đã qua giá» khảo bà i.
Mấy ngà y kế tiếp, BÃch Lâm gần như quá quắt hẳn! Nà ng đã năm lần bảy lượt đối đầu tôi, nà ng luôn tá»›i sá»›m hÆ¡n tôi, và tìm đủ má»i cách để cáºn ká» anh Thanh. Anh Thanh vô tình rÆ¡i và o Ä‘iểm mù cá»§a Lâm, anh và Lâm sôi nổi bình luáºn má»i tiết há»c, thỉnh thoảng anh cÅ©ng quay sang tôi dò ý, tôi háºm há»±c gáºt gù đại, nhiá»u khi thấy anh Thanh cưá»i nói nhiá»u vá»›i Lâm, là tôi hay cáu gắt, tôi quay mặt Ä‘i tìm má»™t chá»— ngồi khác, Lâm cà ng khoái trá, ánh mắt nà ng luôn có những tia nhìn khiêu khÃch khi trông thấy tôi nổi giáºn
Tôi quả tháºt chưa hiểu rốt cuá»™c tình cảm tôi dà nh cho anh Thanh là tình cảm gì? tôi cÆ¡ hồ thấy mình Ä‘au, cÆ¡ hồ thấy anh ấy thoắt ẩn thoắt hiện ở đáy vá»±c con tim, tâm hồn tôi cÅ©ng rã rá»i, mà má»—i khi nghÄ© vá» anh Thanh, tôi lại nhá»› tá»›i chị Phương, chị ấy tháºt hiá»n dịu và còn rất tá» tế, tôi chợt nhiên nghiến răng, cái hình ảnh cá»§a BÃch Lâm sao mà đáng ghét thế không biết, BÃch Lâm đã tranh mất anh Thanh cá»§a tôi, cái hiệp ước thá»a thuáºn là m anh em chợt tôi không còn thiết tha nghÄ© tá»›i, tôi lại tá»± dà y vò mình, tôi ước chi anh Thanh đừng có há»c bổ túc thì chắc sẽ chẳng gặp tôi, mà rốt cuá»™c tôi đã gặp anh ấy, cõi lòng tôi hiện thá»i Ä‘ang bị xáo trá»™n, và lương tâm tôi thá»i không cho phép tôi là m Ä‘iá»u gì có lá»—i vá»›i chị Phương, lương tâm tôi từng đêm vẫn thầm cân nhắc:
-Bình, mi hãy quên anh Thanh, anh Thanh đã có vợ, có vợ rồi đấy.
-Bình, sao mi lại nhạy cảm thế, hãy xem anh ấy là ngưá»i anh trai tốt nhất được không?
-Bình, đã bảo rồi miễn cưỡng cũng chẳng đem lại kết quả, mi cứ dứt ra được lúc nà o thì tâm hồn mi mới được bình yên lúc đó....
Suy nghÄ© đơn phương má»™t chiá»u mãi khiến tôi cà ng sa đà , lầm lạc trong tình cảm, mệt má»i quá, chán chưá»ng quá, tôi ngã bệnh, tôi thưá»ng hay mê sảng, trong mÆ¡ tôi thấy mình Ä‘i bên cạnh anh Thanh, anh ấy đưa tôi và o thánh đưá»ng, anh ấy mặc chiếc áo sÆ¡ mi trắng, quần tây Ä‘en, tôi thì mặc áo dà i trắng, chúng tôi và o thánh đưá»ng vá»›i má»™t sá»± trang nghiêm trầm mặc, anh Thanh bảo tôi quỳ cạnh ảnh, rồi bắt tôi trước chúa trá»i không được nói dối. Anh ấy Ä‘an tay, thà nh khẩn nguyện cầu, tôi cÅ©ng Ä‘an tay cầu nguyện, tôi nguyện cho mình được sống mãi bên anh ấy, nhưng anh ấy bất thần quay sang tôi há»i
-Em có biết anh vừa thỉnh cầu vá»›i đức mẹ Maria Ä‘iá»u gì không?
Tôi vô thức lắc đầu, anh chợt nói lớn, sắc mặt vô cảm, bất giác anh xa lạ với tôi
-Suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y không phản bá»™i vợ. Amen!
Tôi chá»›i vá»›i, tôi xúc động, nước mắt trà o ra là m nhoè nhoẹt cảnh sắc. Tôi bừng tỉnh, lệ vẫn còn Ä‘á»ng trên mi, đầu vẫn còn choáng voáng, tôi vẫn còn sốt, giấc mÆ¡ ấy xảy ra và o đêm 16 tháng 4 năm 2002
|

12-09-2008, 01:06 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 12:
Buổi sáng, ngà y 17 tháng 4 năm 2002.
CÆ¡n cảm sốt vÆ¡i dần, đầu óc có phần hÆ¡i tỉnh táo,nhưng thần sắc thì chẳng khá hÆ¡n chút nà o, mệt má»i, uể oải. Giấc má»™ng vẫn cứ cháºp chá»n không lối thoát.
" Suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y không phản bá»™i vợ. Amen!...
Suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y không phản bá»™i vợ. Amen!...
Suốt cuá»™c Ä‘á»i nà y không phản bá»™i vợ. Amen!...
Câu nói dứt khoát cá»§a anh Thanh là m tôi bà ng hoà ng, trong giấc mÆ¡ anh ấy đã nói rất tuyệt tình, váºy tôi còn trông đợi thêm gì nữa chứ, miển cưỡng sẽ không mang lại kết quả tốt, gia đình và xã há»™i sẽ nhìn má»™t đứa con gái như tôi theo chiá»u hướng xấu xa, tòa án lương tâm sẽ là m tôi bất ổn...Tôi, tôi trong giá» phút nà y phải biết tá»± giải cứu mình thôi. Tôi, tôi trong giá» phút nà y phải mau chóng biết nhìn ra vấn Ä‘á». Äúng rồi chỉ có giấy, bút má»›i thấu hiểu lòng tôi, tôi mở há»™c tá»§ rút má»™t tấm giấy trắng, cầm bút trên tay tôi bắt đầu viết (tôi không hiểu sao lúc ấy mình lại có tâm trạng viết thÆ¡, mà bà i thÆ¡ ấy lại ghi tưá»ng táºn vá» giấc mÆ¡ nữa chứ)
Yêu Ngưá»i Có Vợ
Chiá»u chúa nháºt vang lên lá»i kinh nguyện
Nép bên ngưá»i tôi muốn thốt tiếng yêu
Nhưng ngặt nổi tay ngưá»i Ä‘eo nhẩn cưới
Nói gì đây khi kinh thánh vá»ng Ä‘iá»u
Nhìn đức Mẹ hiá»n từ dang tay đứng
Tôi khép nép quỳ xuống cạnh ngưá»i ta
Sao ngưá»i ta vẫn cứ há» hững lạ
Chỉ riêng tôi chịu trăm nổi xót xa
Ngưá»i có vợ chắc vợ ngưá»i đẹp lắm
Äi bên ngưá»i tôi chỉ là nhóc con
Là con bé mưá»i tám vừa má»›i lá»›n
Rất nhá» nhoi trong đôi mắt ngưá»i ta
Kìa tiếng chuông ngân dà i trong canh vắng
Âm thanh buồn, kỷ niệm chợt vỡ tan
E ấp nhìn những ngá»n nến lụi tà n
Bùn cháy lên một chút gì tiếc nuối
Thôi từ giã giáo đưá»ng ngà y chúa nháºt
Giã từ anh, ngưá»i tôi trót thương yêu
Má»™ng vỡ rồi, Ä‘á»i chua chát thiệt nhiá»u
Anh có hiểu tâm tình em gái nhá»
Dưới bà i thÆ¡, tôi ghi thêm và i chữ: Trưá»ng Phi Bảo, gá»i anh VQT.
Viết xong, tôi lắc đầu chán nản, chán nản tôi lại thở dà i thưá»n thượt
-Hù!
Tôi giáºt cả mình, ngẩn đầu lên tôi thấy Quốc Bảo Ä‘ang nhoẻn miệng cưá»i, tôi đưa đôi mắt mệt má»i lưá»m Bảo, tôi trách khẻ:
-Cáºu là m tôi đứng tim, tôi mà chết non là tại cáºu đó nhé!
Bảo cúi mặt, anh chà ng dưá»ng như Ä‘ang tá»± hối lá»—i, má»™t lát sau anh chà ng má»›i cất được tiếng thăm há»i:
-Bình, khoẻ chưa? nghe mẹ Bình bảo Bình sốt cao lắm, tôi lo ghê nên ù chạy ra chợ mua hai trái cam cho Bình vắt nước uống nè
-Cam đâu?
Tôi há»i, bấy giá» tôi má»›i chú ý tá»›i hai cái tay giấu sau lưng anh chà ng. Bảo đặt cam lên bà n, tôi vá» trách:
-Ngưá»i ta bệnh hai hôm rồi, giá» má»›i tá»›i thăm, sau không đợi tôi chết luôn rồi hãy tá»›i đưa tiển
-Bình đừng nói xui xẻo, chết chóc nghe ghê quá !
-Bảo sợ chết à ?
-Uh.
-Rõ là hèn nhát
-Không đâu, Bảo không hèn nhát, Bảo...Bảo...
-Bảo thế nà o?
Ãnh mắt Bảo dịu dà ng nhìn tôi, trong mắt có nhiá»u tia sáng lạ, tia sáng cá»§a tình yêu và hạnh phúc, Bảo tiếp:
-Bảo không muốn chết, đơn giản vì Bảo còn quá nhiá»u nghÄ©a vụ chưa là m, má»—i má»™t
con ngưá»i chúng ta khi sanh ra, ai cÅ©ng phải có những nghÄ©a vụ và bổn pháºn, Tôi cÅ©ng thế, mà Bình cÅ©ng thế!
Tôi gáºt đầu, há»i:
-Thế nghÄ©a vụ cá»§a cáºu là gì?
-Phải trả hiếu cho cha mẹ, phải viết thiệt nhiá»u bà i thÆ¡ hay, hoặc má»™t và i tác phẩm truyện để Ä‘á»i, tôi muốn tên mình được biết đến, không phải chỉ má»™t và i ngưá»i, mà cả thế giá»›i.
Tôi cố gượng ngưá»i dáºy, cố gắng mở tháºt to mắt, cố nhòm má»™t con ngưá»i Ä‘ang ấp á»§ tham vá»ng, tôi thểu não lắc đầu:
-Cáºu rõ thiệt hoang tưởng, thá»i đại nà y là thá»i đại gì nữa chứ, là m gì có chuyện cả thế giá»›i sùng bái chỉ vì mấy bà i thÆ¡ tình tỉnh lẽ cá»§a cáºu, cả chÃnh tôi đây nà y...-tôi cố gắng nói to, nhưng chỉ được thá»u thà o, bởi tôi còn rất mệt, quả tháºt rất, rất mệt- ngay cả chÃnh tôi còn chẳng dám mÆ¡ Ä‘iá»u ấy, tôi cảm thấy nó không thá»±c, tôi viết thÆ¡, là m văn chỉ trong giá» phút tôi tháºt nhiá»u cảm xúc, giá» phút tôi thấy cuá»™c Ä‘á»i đáng chán, văn thÆ¡ tôi lại biết tô thêm mà u hồng cho cuá»™c Ä‘á»i còn đáng hy vá»ng, chứ tôi thà nh tháºt mà nói văn chương tôi còn tệ lắm, kiến thức tôi còn nhiá»u lá»— thá»§ng lắm, và tôi chẳng là gì giữa cuá»™c Ä‘á»i mênh mông nà y
Bảo ngẩn ngưá»i, Bảo ngÆ¡ ngác, hồi lâu Bảo cưá»i:
-Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t cái nhìn nháºn vá» bản thân khác nhau, ở Bình sinh ra chỉ để sống vá»›i niá»m Ä‘am mê, ở Bình chỉ cần viết hết cảm xúc, chỉ cần được đồng cảm là thá»a mãn, còn tôi...tôi không chỉ sống cho niá»m Ä‘am mê, mà còn phải sống cho lý tưởng phÃa trước, trên thế giá»›i biết bao nhiêu tà i năng được trá»i sinh ra, chẳng lẽ tôi không thể được trá»i sinh ra để thà nh nhà văn ưu tú hay sao? Bình à , nếu bạn cảm thấy rằng tôi quá tham vá»ng, thì xin bạn cÅ©ng đừng có phÅ© phà ng Ä‘áºp vỡ giấc má»™ng cá»§a tôi chứ?
Tôi còn Ä‘ang phân vân trước lý lẽ chưa hẳn là vô lý cá»§a Bảo, Bảo đã vá»™i vã quay lưng chạy xuống thang lầu, Bảo vẫn thưá»ng có thói quen trốn chạy khi va phải thá»±c tế, tôi cảm thấy tiếc cho Bảo quá, má»™t con ngưá»i bị tham vá»ng là m lu má»
Tôi nhá»› đó là má»™t buổi tối mùa thu. Mùa thu là mùa mà tôi yêu thÃch nhất. Thu dịu dà ng, thu quyến rÅ©, thu là m tâm hồn con ngưá»i thư thái, má»™t cÆ¡n gió thu hiu hắt, hay nghe tiếng lá khô rÆ¡i cÅ©ng khiến con ngưá»i lâng lâng niá»m cảm xúc, và tôi...chÃnh tôi cÅ©ng được sinh ra và o mùa thu. Bây giá» thì tôi đã hiểu vì sao mùa thu lại dá»… dà ng Ä‘i và o lòng ngưá»i thi sÄ© đến thế! Tôi chợt nhá»› mấy câu thÆ¡ bất hữu cá»§a Lưu Trá»ng Lư
"Em có nghe mùa thu
Lá và ng rơi xà o xạc
Con nai và ng ngơ ngác
Äạp trên lá và ng khô..."
Äó là mùa thu cá»§a nhà thÆ¡ nổi tiếng, còn riêng mùa thu cá»§a tôi thì lại khác:
"Äâu phải lá»—i mùa thu
Mà đôi mắt em buồn
Ngơ ngác mấy dòng thương
Tặng má»™t ngưá»i viá»…n xứ
Äâu phải lá»—i mùa thu
Là m tình yêu tan vỡ
Em vá» qua ná»—i nhá»›
Äể rụng má»™t vần thÆ¡"
Mùa thu cá»§a tôi cÆ¡ hồ như thế. Tôi bâng quÆ¡ suy nghÄ©, quyển vỡ trước mắt, lá»i thầy giảng còn ngà say. Hôm nay tiếc há»c cuối là môn Văn, mà tinh thần tôi lại lÆ¡ đễnh, tôi chá»n má»™t chá»— ngồi xa anh Thanh nhất, má»™t góc khuất, má»™t góc cô đơn, vì tôi quyết định tháºt rồi, tôi phải rá»i xa anh ấy, tôi muốn tâm hồn mình bình yên, trước khi tôi còn chưa phân định rõ tình cảm dà nh cho anh ấy là gì? thì tốt nhất nên dừng lại khi chưa biết phÃa trước là đèn đỠhay đèn xanh. Tình yêu cÅ©ng có tÃn hiệu riêng biệt mà !
Tan há»c, tôi theo chân Hà n My vá», tôi dắt xe đạp thả bá»™ cùng Hà n My, chúng tôi chỉ trao đổi và i câu thông thưá»ng, quan tâm lẫn nhau Ä‘á»i sống cùng sở thÃch. Khi tá»›i đầu hẽm gần nhà Hà n My thì đưá»ng ai nấy bước. Äang leo lên chiếc yên xe đạp, chưa kịp đạp tôi nghe phÃa sau mình tiếng kèn xe bóp liên hồi, rồi tiếng gá»i quen thuá»™c:
-Bình!
Tôi quay lưng lại, tôi giáºt mình, tôi ấp úng:
-Anh Thanh!
Anh có vẽ giáºn dá»—i
-Cho anh chút thá»i gian được chứ, anh không là m phiá»n em lâu đâu
Tôi không dám nhìn và o cặp mắt Ä‘ang rá»±c lá»a cá»§a anh, tôi sợ nếu nhìn và o cặp mắt ấy, lá»a sẽ đốt tâm hồn tôi mất, và tôi sẽ không thể nà o suy nghÄ© được Ä‘iá»u gì tốt đẹp.
Anh Thanh trở đầu xe, nổ máy, anh chạy cháºm kè tôi, tôi ngoan ngoãn theo anh, chúng tôi tá»›i má»™t quán cafe Trung Nguyên gần trưá»ng.
Cô phục vụ mang tá»›i hai cốc nước lạnh tá»›i bà n chúng tôi, rồi há»i:
-Hai anh chị uống chi?
-Cho tôi má»™t tách cafe Ä‘en không đưá»ng- anh Thanh nói, quay sang tôi- em dùng gì?
-Cho em nước dừa-tôi khẽ nói
Anh Thanh gá»i thêm nước dừa cho tôi, chỉ má»™t thoáng chị phục vụ đã mang ra đầy đủ, còn Ä‘em cả bánh ngá»t đặt lên bà n nữa.
-Bình! anh Thanh ôn tồn gá»i
-Dạ!
-Hình như em cố tình lẫn trốn anh thì phải?
Tôi hÆ¡i bất ngá» trước câu há»i thẳng thắn cá»§a anh, tôi im lặng, sá»± im lặng nÆ¡i tôi vô tình xây thêm khoảng cách giữa chúng tôi, anh há»i tiếp
-Tại sao em là m thế? chẳng lẽ em vẫn còn chưa thông suốt sao Bình? em không thể đón nháºn anh như má»™t ngưá»i anh cả sao Bình?
Tôi bặm môi im lặng, anh có vẻ tức tối, anh hét:
-Bình, hãy trả lá»i anh Ä‘i chứ?
Tiếng hét cá»§a anh Thanh khiến mấy ngưá»i ngồi bà n xung quanh chú ý. Tôi định sẽ là m thinh, tôi định kiá»m chế lòng, nhưng không hiểu sao nước mắt tôi trà n ra, tôi ngước đôi mắt đầy lệ nhìn anh, là m anh luống cuống, giá»ng tôi run run:
-Má»i ngưá»i Ä‘ang nhìn chúng ta kìa
-Kệ h�
-Nhưng em không muốn hỠhiểu lầm tưởng anh bắt nạt em
-Em quan tâm anh như váºy sao? em thÃch bá» mặc ngưá»i khác lắm mà ?
-Em...em...-tôi chợt nhiên nghiêm túc- em không phải trốn lánh anh, mà là em..em
Anh Thanh lo lắng:
-Em thế nà o?
-Em Ä‘ang trong thá»i gian suy nghÄ©, em muốn mình phải phân định rõ lòng mình. Có phải em đã ngá»™ nháºn không anh?
-Anh mong là thế! Nhưng anh không hà i lòng em lẫn trốn anh!
-Tại sao?
-Anh thấy khó chịu.
-Tại sao?
-Khi má»™t ngưá»i mà anh đã xem như ngưá»i thân rồi, là m mặt lạnh, anh cảm thấy buồn lắm em à ?
Tôi lấy tay gạt lệ, tôi cố nở nụ cưá»i thân thiện, nhưng chỉ toà n nghe những tiếng nấc nÆ¡i lòng mình:
-Em xin lỗi, em dại dột quá phải không anh? em ấu trĩ...
-Không phải...-Anh Thanh trưá»n ngưá»i qua bà n, nhẹ nhà ng đặt nụ hôn lên trán tôi,hà nh động bất ngá» cá»§a anh là m tôi xúc động mạnh, lệ chảy xuống đôi gò má hóc hóp ,tôi nghe anh thì thầm- em không phải ấu trÄ©, mà tại em chưa đủ trà khôn thôi
-LÃ sao?
-NghÄ©a là em không chịu nhìn nháºn sá»± tháºt,em quá nhạy cảm, em không biết chấp nháºn thá»±c tế, em thá» nghÄ© mà xem, tuổi xuân em còn dà i, em còn nhiá»u thá»i gian chá»n lá»±a, tình yêu tháºt sá»± trổ bông khi và chỉ khi hai con tim hòa chung má»™t nhịp, em tá»± đơn phương mình, chẳng khác nà o em Ä‘ang bà o mòn tuổi trẻ, em đừng có nên bắt đầu tình yêu vá»™i vã mà sao nà y hối háºn, em gái khá» khạo cá»§a tôi Æ¡i!
Tôi mÃm chặt môi, vô thức tôi há»i má»™t câu ngá»› ngẩn:
-Váºy khi nà o má»›i gá»i là đủ trà khôn hả anh?
Anh Thanh trố mắt, chau mà y, anh phì cưá»i:
-Ha ha...thiệt khó trả lá»i câu há»i cá»§a em quá, nhưng anh nghÄ© rằng trà khôn thì có ở má»i lứa tuổi, có cái khôn rất trẻ con, cÅ©ng có cái khôn rất già dặn, em thá» so sánh giữa má»™t ngưá»i chưa trưởng thà nh vá»›i má»™t ngưá»i chÃn chắn, thì suy nghÄ© cá»§a há» bao giá» cÅ©ng xê xÃch nhau cả
Tôi gáºt nhẹ đầu, thấy không còn sá»›m, tôi bảo anh Thanh:
-Thôi mình vỠanh nhé!
-uh!
Anh Thanh dắt xe tôi ra, anh lấy trong chiếc cặp của mình một chiếc hộp nhỠvừa, giấy gói quà đẹp mắt , anh trao tôi, tôi ngơ ngác:
-Gì thế anh?
-Nháºn Ä‘i
-Sao tự dưng anh tặng quà cho em
-Anh thÃch, anh muốn có cái gì đó đánh dấu sá»± quen biết cá»§a anh em mình, anh nghÄ© đây sẽ là món quà có Ãch khi em cần tá»›i anh
Tôi không hiểu rõ lá»i anh, nhưng rồi cÅ©ng miá»…n cưỡng nháºn, tôi thở dà i, tôi ngồi ngay ngắn trên yên, trước khi cho xe Ä‘i, tôi nheo mắt vá»›i anh:
-Mai em sẽ cho anh biết kết quả
***
Tối vá» cứ miên man nghÄ© ngợi lá»i anh Thanh, tôi trằn trá»c mãi, tôi không ngá»§ được, cuối cùng tôi ra ngoà i trước nhà , mở toang cá»a sổ, con đưá»ng vắng vẽ, thưa thá»›t, con hẽm tối đèn nên ngôi nhà đối diện cÅ©ng thấy u ám hẳn. Gió từ ngoà i luồn qua kẻ tóc tôi, vuốt qua mặt tôi mát lạnh, tôi hÃt má»™t hÆ¡i dà i, dá»… chịu, bầu trá»i đêm không sao, nên bầu trá»i cô độc, cả ánh trăng cÅ©ng khuyết tà n trông đáng thương, tôi chợt thèm trò chuyện quá, trong lúc cô đơn mà tìm được má»™t tri ká»·, kể cÅ©ng thú lắm chứ!
NghÄ© tá»›i đó, tôi phì cưá»i, cưá»i cùng sá»± trống trãi. Bất thần tôi bá»—ng đứng tim. Oh, cánh cá»a nhà đối diện mở he hé, và má»™t bóng ngưá»i dần dần hiện ra, cái dáng Ä‘i cá»§a ngưá»i đó nhẹ như bay, tôi cố nheo mắt để nhìn cho tháºt rõ ngưá»i đó, nhưng tôi chỉ thấy lá» má», (tôi không Ä‘eo kÃnh cáºn), đầu óc tôi quay cuồng, và tôi đã ngầm Ä‘oán ra được ngưá»i đó là ai? Bảo, phải rồi, Bảo chứ không thể là ai khác, chỉ có cáºu ấy má»›i có những hà nh động kỳ quặc thế nà y thôi. Tôi định lên tiếng gá»i, nhưng...sợ phá vỡ sá»± yên tÄ©nh và giấc ngá»§ cá»§a má»i ngưá»i trong nhà , nên đà nh tiếp tục dõi theo cỠđộng cá»§a ngưá»i đó.
Lúc nà y Bảo đã Ä‘i ra thẳng ngoà i lá»™, tôi tò mò mở cánh cá»a ngoà i ban công, tôi đứng ngoà i ban công theo dõi Bảo, trong đầu tôi vô số sá»± suy nghÄ©.
-Cái tên nà y sao đêm khuya khoắc mà trốn nhà đi chÆ¡i váºy nè? à mà hắn băng qua đưá»ng. à hình như hắn không há» mở mắt thì phải, trá»i...
Tôi chợt hét, mà mắt tôi nhắm nghiá»n lại, bởi chiếc xe công tÆ¡ nÆ¡ khổng lồ hung hăng lao vá» phÃa Bảo
-Xe...Xe...
Trong đầu tôi lúc nà y là hình ảnh má»™t con cá máºp Ä‘ang nuốt chững má»™t linh váºt, trà tưởng tượng tôi là m tôi phát sợ, khi chiếc xe lao qua chỉ còn lại tiếng gió, tôi hé mắt từ từ...Chẳng có chuyện gì ghê gá»›m xảy ra, không có má»™t vụ tai nạn đáng tiếc nà o, và chẳng có má»™t bóng nà o trên đưá»ng. Tôi xanh mặt, tôi vá»— vá»— lên trán mình và i cái, tôi lắc đầu, quà y quả lắc đầu, tôi cho rằng mình Ä‘ang bị mê sảng, nên không ý thức được má»i việc, tôi vá»™i bước và o nhà , đóng cá»a rồi chuồn vô mùng má»™t cách máy móc, lòng tá»± nhá»§:
-Bình Æ¡i, mi bị tẩu há»a rồi, nghÄ© ngợi ban ngà y nhiá»u quá nên mi có triệu chứng tâm thần rồi đấy!
Tuy tôi nhá»§ lòng thế, nhưng cảm thấy không được yên tâm, trong mình cứ bất ổn, nằm trằn trá»c mãi cuối cùng tôi cÅ©ng quyết định sáng ngà y mai sang nhà Bảo há»i thăm xem sao
|

12-09-2008, 01:06 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG 13:
Sáng hôm ấy, tôi dùng Ä‘iểm tâm xong, là vá»™i vã sang nhà Bảo. Bảo vẫn còn ngá»§ say, nhìn thấy Bảo vẫn là nh lặn, tôi má»›i yên tâm. Nhưng cái hình ảnh hồi đêm thì quả tháºt rất dá»… sợ, rõ rà ng là có má»™t chiếc xe lá»›n, rõ rà ng là Bảo đứng giữa lá»™, váºy mà ...cuối cùng trong tÃch tắc lại chẳng có gì.
Tôi quay ra khá»i phòng Bảo đã **ng ngay ánh mắt cá»§a mẹ Bảo, ngưá»i đà n bà mà qua lá»i nháºn xét cá»§a Bảo thì phải nói mẹ Bảo trông tháºt trẻ, mặc dù đã ngoà i bốn mươi mà vẫn còn cái thanh sắc má»m mại cá»§a thiếu nữ, có lần vì sá»± trẻ trung nà y mà tôi nhầm lẫn gá»i bằng chị thay vì xưng bác, lúc ấy mẹ Bảo cÅ©ng rất ngạc nhiên khi nghe tôi xưng hô như váºy, rồi má»™t lần nhìn thấy Bảo Ä‘i cùng mẹ ra chợ tôi cứ liên tưởng là hai chị em, nhưng khi trò chuyện cùng mẹ Bảo thì tôi phải công nháºn má»™t Ä‘iá»u, mẹ Bảo rất chÃn chắn trong suy nghÄ©, cách nói chuyện bao giá» cÅ©ng thu hút, mà đặc biệt sống nghiêng vá» ná»™i tâm.
-Bảo nó dáºy chưa cháu? -mẹ Bảo há»i
Tôi lắc đầu:
-Vẫn chưa bác à !
-Thằng bé nà y thiệt tình, ngá»§ gì mà tá»›i giá» chưa dáºy, sao cháu không đánh thức nó?
-Cháu không nỡ...Tôi cưá»i xòa - cứ kệ cáºu ấy bác à , mà cháu nghÄ© chắc tại đêm qua...
Tôi chợt bụm chặt miệng mình lại, tôi biết là mình đã lỡ lá»i, mẹ Bảo nhìn tôi chuyên chú, trong đôi mắt cá»§a ngưá»i đà n bà có chiá»u sâu nà y Ä‘ang hình thà nh má»™t dấu há»i to tướng
-Äêm qua thế nà o hở cháu?
-Dạ, không...không có gì... Tôi lúng túng
-Nói bác nghe Ä‘i Bình, đêm qua thì có liên quan gì tá»›i thằng con nhà bác, nó đã là m gì phiá»n toái ở bên ngoà i sao cháu?
-Không, không phải!
-Váºy thì vì chuyện gì ?
Biết không thể nà o lấp liếm được nên tôi đà nh mang lại sá»± việc ban tối tôi nhìn thấy kể hết cho mẹ Bảo nghe, tôi thấy được cả sá»± lo lắng trên khuôn mặt cá»§a mẹ chà ng. Tôi cúi mặt không dám nhìn và o đôi mắt buồn ấy, tôi nói để thá»a lấp bá»›t cái sá»± việc chưa chắc là sá»± tháºt
-Chắc cháu nhìn lầm thôi, bác đừng nghĩ ngợi quá bác nhé sẽ không hay.
-Cảm Æ¡n cháu, bác tin những lá»i cháu nói Bình à -mẹ Bảo có vẻ xúc động- Tháºt nguy hiểm, nếu như chuyện nà y còn láºp lại, Bảo nó mắc chứng bệnh má»™ng du mà cháu?
-Má»™ng du! Tôi kêu lên bất ngá», bất ngá» là m tôi cứng cả há»ng
-Ừ.
Mẹ chà ng gáºt đầu buồn bã, kéo tay tôi Ä‘i ra ngoaì trước nhà , ngưá»i ấn vai tôi ngồi và o chiếc ghế, rồi cưá»i thiểu não
-Từ nhá» Bảo nó tá»a ra là má»™t ngưá»i không được bình thưá»ng - mẹ chà ng xúc động noÃ- nó luôn khiến ngưá»i ta phải báºn tâm trước những việc không đâu, trong cái đầu cá»§a nó là cả má»™t thế giá»›i ma quaÃ, nó luôn nhìn Ä‘á»i bằng những thứ trên mây. Mà cháu biết đó những ngưá»i như nó, ngưá»i ta thưá»ng gá»i là mắc chứng bệnh hoang tưởng
Tôi im lặng, tôi không tin và o tai mình vừa được nghe lá»i nháºn xét cá»§a ngưá»i mẹ dà nh cho đứa con, lá»i nháºn xét sao mà phá»§ phà ng quá, nhưng tôi thấy được dù cho có phÅ© phà ng thế nà o thì tình thương ngưá»i mẹ dà nh cho con bao giá» cÅ©ng thiết thá»±c, tôi thừ ngưá»i, má»™t sá»± thất vá»ng vừa theo cÆ¡n gió thoáng qua trong ánh nhìn tuyệt vá»ng cá»§a mẹ Baá», ngưá»i tiếp:
-Nó ngá»§ hay bị má»›, đôi khi tỉnh nó cÅ©ng hay mÆ¡, và nó luôn tá»± vẽ cho cuá»™c Ä‘á»i mình những ánh hà o quang không có tháºt. Nó luôn nghÄ© bất cứ ai sinh ra cÅ©ng Ä‘á»u có taì, không ai mà bất tà i vô dụng, trừ phi há» không biết táºn dụng tà i năng cá»§a mình, nhưng nó đã quên má»™t Ä‘iá»u cái tà i luôn Ä‘i cùng cái đức, chÃnh vì váºy mà nó luôn tá»± phụ vá»›i bản thân, nên nó thưá»ng hay tạo ra nhiá»u ảo giác, nó bất hòa vá»›i anh nó, nó giáºn há»n cha nó, và nó luôn khiêu khÃch bản thân mình, nó là m cho bác rối lên, bác khổ tâm lắm, Bình Æ¡i!
Tôi nghe mẹ Bảo nói mà thấy lòng mình cÅ©ng xót xa, bất giác tôi khóc, mẹ Bảo nhìn thấy tôi khóc thì ngÆ¡ ngác, rồi lÃu lưỡi:
-Bình, cháu sao thế? sao tá»± dưng mắt cháu đỠváºy?
-Cháu không có gì, cháu cảm thấy thương bác quá, cháu thấy buồn cho Baá»...
Mẹ chà ng giá» hiểu ra, cưá»i noÃ:
-Cháu là ngưá»i quá nhạy cảm đó Bình, thảo nà o hợp vá»›i con bác như thế
-Không đâu, Bảo khác cháu nhiá»u lắm
-à bác là Bảo nó cÅ©ng yếu Ä‘uối như chaú, nó cần phải có ngưá»i dìu dắt thì má»›i có ngà y trưởng thà nh, nó đơn giản còn quá ngông cháu Ã
Mẹ Bảo chợt nhiên Ä‘á»c má»™t Ä‘oạn thÆ¡:
(Nà ng Xuân lẳng lặng đến bao giá»
Mà để hồn Xuân phải ngẩn ngơ
à xuân e thẹn cưá»i trong nắng
Trêu cái tình Xuân dạ hững há»)
-ThÆ¡ ai thế bác? tôi há»i
-À, của Bảo đó chaú - mẹ chà ng đáp
-Hay đó chứ, rất nghệ sÄ©- tôi cưá»i
Mẹ chà ng lắc đầu, thở dà i:
-Thá»i buổi nà y mà con lang man như nó, liệu bao giá» má»›i khôn lanh được hở chaú?
-Nhưng đâu phải ai lang man thì chẳng được khôn lanh, theo cháu khôn lanh là do mình có chịu thÃch ứng vá»›i hoà n cảnh sống không? có chịu há»c há»i từ thế lá»±c bên ngoaì hay không? Mình cần phải biết đương đầu thá» thách...
-Thá» thách, bác e là Bảo nó không chịu nổi thá» thách, khi thá» thách lại là thá»±c tế Ä‘á»i thưá»ng, những vấn đỠcÆ¡m aó - mẹ chà ng có vẽ bi quan- nó sẽ không thể gượng dáºy được khi va chạm và o thá»±c tế ấy. Ngà y xưa Bác cÅ©ng lãng mạn lắm, Ä‘á»c tiểu thuyết cÅ©ng nhiá»u lắm, cứ ngỡ tình yêu là đẹp, là êm Ä‘á»m, là tha thiết. Kể từ khi lấy chồng, sanh con, thì cái ý nghÄ© đó không còn nữa, tình yêu chỉ là sá»± cưỡng chế cá»§a con tim, hôn nhân chỉ là má»™t giai thoaị trong Ä‘á»i ngưá»i
Tôi bây giá» không biết phải dùng ngôn ngữ gì để xoa dịu lòng ngưá»i mẹ Ä‘ang có cái nhìn tiêu cá»±c vá» tình yêu, bởi vá»›i má»™t ngưá»i viết văn như tôi tình yêu bao giá» cÅ©ng đầy sức cám dá»—, tôi thấy tình yêu tháºt lá»™ng lẫy, lóng lánh các sắc maù, trong má»—i má»™t sắc mà u Ä‘á»u có nhung nhung, nhá»› nhá»›, chá» chá», đợi đợi...tôi cắn nhẹ và nh môi, tôi ngẩn đầu lên lại chạm phải ánh nhìn chuyên chú cá»§a mẹ chà ng, rồi có má»™t khoảnh khắc nhá», tôi và mẹ chà ng Ä‘eo Ä‘uổi những ý nghÄ© vẩn vÆ¡, không ai bảo ai cho đến khi bất ngá» từ phÃa sau nhà vá»ng lên má»™t tiếng hát trầm buồn
" Äến khi anh vá», đò lỡ chợ trưa
Chút văn chương còn, chẳng còn nuôi được Ä‘á»i nhau
Äá»i không vun nữa văn chương tiếng tÆ¡ chán chưá»ng..."
Tôi thừ ngưá»i, khi nháºn ra tiếng hát cá»§a Bảo!
Bảo có thói quen hay hát bất kể tâm trạng vui hay buồn, Bảo Ä‘á»u mượn lá»i hát giải bà y, không hát thì xướng thÆ¡, há»a thÆ¡, đôi khi ngẫu hứng thì vẽ vá»i, có những lúc cô đơn Bảo thưá»ng Ä‘á»c tiểu thuyết...Cuá»™c sống cá»§a Bảo ở thá»i đại bây giá» Ãt ai Ä‘oái hoà i tá»›i. Ngoại trừ Bảo! Má»™t con ngưá»i láºp dị!
Tôi xin phép mẹ chà ng, cho tôi và o nói chuyện cùng Bảo, tôi nghÄ© có thể mình sẽ khuyên được Bảo Ä‘iá»u gì đó.
Tôi và o phòng, má»™t căn phòng mà tôi cho rằng rất đặc biệt, ngoà i sách văn, truyện tiểu thuyết, và bao gồm má»™t lốc thÆ¡ tình tuyển chá»n bà y trên giá ra thì chẳng có má»™t chút gì khác, đại loại và i cuốn sách giáo khoa chẳng hạn, và ở má»™t góc bên trái được đặt má»™t chiếc tá»§ thấp, trên đầu tá»§ đầy những há»§ sao xếp bằng thá»§ công, giấy kiến đủ mà u, kế đến bên bệ cá»a sổ đặt má»™t cháºu kiểng nhá», trong cháºu hai bông Hướng dương giả, giưá»ng ngá»§ từ srap giưá»ng cho tá»›i gối, chăn, tất cả Ä‘á»u mang má»™t mà u trắng, trắng toát, má»i thứ tháºt đơn giản thế mà lại là m tôi thấy lạ mắt
Bảo Ä‘ang ngồi trước gương, cáºu ấy vừa hát, vừa hý hoái viết cái gì đó trên giấy, tôi Ä‘i nhẹ nhà ng tiến tá»›i Bảo, chà ng có vẽ mê say công việc, chắc lại má»™t bà i thÆ¡ thẩn gì nữa đây
-Bảo - tôi gá»i rất nhẹ nhà ng, chắc vì quá nhẹ nhà ng , mà Bảo không nghe thấy, nên cứ tiếp tục viết, tôi lại gá»i lần thứ hai, rồi ba..bá»±c quá tôi kêu to -Bảo!
Bảo giáºt mình, Bảo xoay ngưá»i lại, thấy tôi. Bảo vá»™i vã dùng tay bưng bÃt tá» giấy Ä‘ang viết dỡ, nói má»™t câu nhạt nhẽo:
-Bình hãy ngồi yên trên giưá»ng, đừng tá»›i cạnh mình, hãy tránh xa mình má»™t chút, mình cần phải viết cho xong mấy chữ cuối, rồi sau đó chúng mình nói chuyện nghiêm túc, được chứ?
Tôi hÆ¡i bất mãn vá» cái hà nh động trẻ con, cách nói chuyện quá sến cá»§a Bảo. Tôi miá»…n cưỡng gáºt đầu, và gieo mình xuống giưá»ng, chỉ tÃch tắc Bảo đã quay lại nhoẻn miệng cưá»i vá»›i tôi:
-Xong rồi!
-Xong chuyện gì?
-Lá»i gợi ý? má»™t khổ thÆ¡ gởi tặng má»™t ngưá»i!
Tôi tò mò há»i:
-Ai?
Bảo yên lặng, chà ng bước tá»›i bên cá»a sổ mở toang cánh cá»a ra, cho anh sáng rá»i và o, Bảo lấy sá»± Ä‘iá»m tỉnh đáp lá»i tôi, chỉ vá»›i hai chữ mà khắc hoạ được cả dáng dấp má»™t con ngưá»i, chỉ vá»›i hai chữ thôi mà tim tôi đã giáºt thót
-HÃ n My!
-Cáºu muốn tặng thÆ¡ cho Hà n My à ? Tôi máy móc - cáºu chỉ má»›i quen biết ngưá»i ta có má»™t lần mà tặng thÆ¡, xem ra tình cảm cá»§a bạn còn tiến triá»…n nhanh hÆ¡n cả tần số
-Không phải má»™t lần, mà rất nhiá»u lần rồi- Bảo khẳng định
-Hả -tôi ngạc nhiên, tôi chồm ngưá»i chụp lấy vai Bảo, giá»ng tôi căng thẳng- kể nghe xem, hai ngưá»i gặp nhau từ lúc nà o mà sao tôi chẳng há» hay biết.
-Trên khoảng hai tuần rồi
-Thế ư?
-Ừ! Hà n My chá»§ động đến tìm tôi, ban đầu tôi chỉ kể những câu chuyên vui thôi, sau đó thì tưá»ng thuáºt lại má»™t bá»™ phim Nguá»i Chồng Vô Hình mà tôi dã xem, tôi còn Ä‘á»c cả những câu văn trong truyện Quỳnh Dao mà tôi thÃch, nhưng tuyệt đối tôi không bao giá» Ä‘á»c má»™t bà i thÆ¡ nà o, thế rồi...Hà n My yêu cầu, trước cái vẻ trầm tÄ©nh ngồi ngoan ngoãn như thánh nữ, nà ng đẹp tuyệt trần, cái tâm hồn má»™ng mÆ¡ cá»§a nà ng đã cuốn hút tôi, phản chiếu và o tôi, tôi không kiá»m chế đươc lòng mình, tôi đã để cho tiếng lòng cá»§a tôi rÆ¡i vãi.Tôi Ä‘á»c cho nà ng nghe bà i Xé Thư Tình, Nụ Hôn Äầu Xuân, Hoa Tình Bạn Nở Trên Cây Tình Bạn, Hoa Tim...tất cả Ä‘á»u do tôi sáng tác. Và má»›i đây Bình biết không Hà n My hôm rồi bảo là ngưỡng má»™ tôi, sau khi tôi Ä‘á»c cho nà ng nghe những dòng thÆ¡ tôi viết, nà ng đã xúc động, từ lúc ấy Hà n My thưá»ng lui đến cái thế giá»›i không có niá»m vui cá»§a tôi, lúc nà o nà ng cÅ©ng lÃu lo như chim, nà ng là m tôi có chút xao động...
-Äừng nói nữa- tôi bị sốc trước những Ä‘iá»u được nghe, vô thức tôi phản kháng- đừng nói nữa
Bảo nhìn tôi khó hiểu
-Tại sao?
-Tôi sợ lạc và o vùng huyễn hoặc, tôi rất sợ, rất sợ...Bảo à !
-Hãy để tôi nói hết, bạn hãy thá» tin và o sá»± nghiêm túc cá»§a tôi, má»i tình cảm tôi Ä‘á»u kể tưá»ng táºn cho bạn hiểu, bạn cần phải biết cái con ngưá»i sắp từ bá» má»i ấu trÄ© để trưởng thà nh, không phải bạn từng nói tôi rất ấu trÄ© hay sao, tôi xin bạn, xin bạn hãy thá» xem tôi như má»™t ngưá»i lá»›n, có được không Bình?
Tôi bị Bảo thuyết phục, phần còn háo hức muốn nghe tiếp diá»…n tiến câu chuyện, tôi thu ngưá»i ngồi bó gối trên nệm, tôi gáºt gù và Bảo tiếp:
-Thế nà y nhé, để bạn hiểu được tôi chỉ ngắn gá»n câu chuyện, có lẽ tôi "cảm "nà ng mất rồi
-Trá»i, bạn Ä‘ang nghiêm chỉnh đó chứ? tôi nghi ngá» và o tai cá»§a mình nên há»i lại
-Uh - Bảo phá»§ nháºn- tôi đã viết tặng nà ng bốn dòng nà y để truyá»n đạt má»™t tình yêu không hy vá»ng, tôi sợ nà ng sẽ từ chối, tôi sợ nà ng chỉ thÃch thÆ¡ tôi, thay vì thÃch tôi, tôi sợ... sợ mình Ä‘iên vì nà ng mất Bình Æ¡i! hãy cứu tôi, xin bạn hãy cứu vá»›t tôi, hãy chuyển tấm chân tình cá»§a tôi tá»›i nà ng
Bảo mở há»™c tá»§ lấy má»™t bì thư xếp tấm giấy gá»n gẽ cho và o bao, hÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi thở ra, tôi hiểu Bảo Ä‘ang hồi há»™p, Bảo nhìn chòng chá»c và o tôi, cái nhìn lạ lùng, bất giác tôi cảm nháºn mình hiện là Hà n My trong đôi mắt cá»§a Bảo, tôi máy móc nhặt lấy bì thư, máy móc há»i:
-Liệu tôi có thể mở ra xem được không?
Bảo so vai:
-Tùy bạn thôi, nếu bạn cảm thấy tháºt hiếu kỳ thì hãy mở, còn bình thưá»ng thì đừng, tuyệt đối đừng.
Tôi tức tối đứng phắt dáºy, và nói gắt gá»ng. Vâng, tháºt gắt gá»ng:
-Váºy tôi ứ thèm.
Tôi bá» Ä‘i má»™t nước, tôi đóng sầm cá»a, Vâng! đóng tháºt mạnh, tôi quên rằng đây không phải là nhà tôi, nên vừa vá» tá»›i nhà mình tôi cảm giác ngượng ngùng vá» hà nh động lúc nãy, tôi thấy mình tháºt vô duyên tệ!
|
 |
|
| |