Buổi sáng hôm sau, Âu Dương Phẩm dậy thật sớm. Tối qua khi về đến nhà thì đã khá khuyạ Mẹ đã ngủ. Còn cha bận thù tạc ở đâu chưa về. Vì vậy Phẩm không gặp cha mẹ nên chuyện của Chi Quyên không có dịp thưạ Nhưng Phẩm đã hẹn với Chi Quyên là năm giờ chiều nay Phẩm đến cao ốc Giao Tân đón Chi Quyên rồi đưa thẳng về đâỵ Hai người cũng thỏa thuận một điều, đấy là chuyện của Túy Vỵ Có thể để muộn một chút hãy tiết lộ. Tóm lại, lần đầu tiên đến nhà họ Âụ Chi Quyên chỉ nên đến một mình và Túy Vy thì ở nhà.
Phẩm hấp tấp xuống lầụ Còn quá sớm, khi ngồi vào bàn ăn thì ông bà Âu Vân Yên chưa dậỵ Phẩm ngồi chờ đợi Vú Chân bước tới với nụ cười giả lả.
- Mấy cô cậu trẻ tuổi bây giờ ngộ thật ... Mới cách mấy hôm còn ủ rũ như cây héo vậy mà bây giờ lại quá xá yêu đờị
Vú đã nhìn Phẩm với ánh mắt tinh nghịch.
- Cậu Phẩm, tôi biết là ... cậu đang có chuyện vui phải không?
Dương Phẩm cườị
- Làm sao vú biết?
Vú Chân thật thà.
- Tôi bồng ằm cậu từ lúc còn bé xíu đến giờ không lẽ không hiểu ý cậu. Hai mươi bốn năm! À. Bây giờ cậu đã là người lơ"n ... Nhưng tính cậu lại đổi như chong chóng, lúc vui, lúc giận rồi buồn phiền, đau khổ ... Hỏi thật, có phải là ... Trước đó cậu đã cãi nhau với bạn gái, rồi bây giờ làm lành rồi phải không?
Phẩm nhún vai.
- Có lẽ nên để vú làm bác sĩ tâm lý vậy!
Vu Chân dắc ý nóị
- Cậu thấy đấy, có cái gì giấu tôi được đâủ Mấy ngày qua, cô Đình Thư không đến đây, làm cậu nằm lì trong phòng riêng không ra ... Tôi biết ngay là hai người giận nhaụ Cậu đừng tưởng ông bà không biết ... Họ cũng rành lắm đấỵ Hôm qua tôi còn nghe bà nói là ... để cưới vợ cho cậu càng sớm càng tốt ... Nghe bà nói chuyện cưới xin giữa cậu với cô Đình Thư có lẽ sẽ làm cùng lúc với đám cưới của cô Nhi Phương và cậu Hảọ Như vậy, chúng tôi sẽ được uống rượu mừng cùng lúc. Vui biết mấỵ
Phẩm chau màỵ
- Vú Chân nàỵ Vú nói chuyện nhảm gì thế?
Vú Chân trợn mắt.
- Chuyện nhảm à? Cậu đã là người lớn như vậy không lẽ ... nói chuyện vợ con còn mắc cở saỏ
- Ai cưới vợ?
Có tiếng hỏi trên cầu thang vọng xuống. Rồi bà Âu chậm rãi xuống lầụ
- Vú chân, lúc nào cũng nghe tiếng ồn ào của Vú.
Chợt nhìn thấy Phẩm, bà cười nóị
- Ồ Dương Phẩm, hôm nay sao con dậy sớm vậỷ
Phẩm nhìn lên.
- Cha con chưa dậy hả mẹ?
- Hôm qua bị ép rượu nhiều quá nên chưa dậỵ Con có việc muốn gặp cha à?
- Dạ?
Rồi Phẩm liếc nhanh về phía vú Chân.
- Vú Chân này, hôm nay có món hột gà nấu rượu không? Chợt nhiên rồi sao con lại thấy thèm cái món đó.
Vú Chân cườị
- Nếu cậu muốn thì cái gì lại không có. Thưa bà, bà có cần không ạ?
- Thôi, tôi thích ăn cháo hơn. Vú làm hai phần cho hai cha con nó đị À Dương Phẩm, mình ăn sáng nào, khỏi phải đợi cha con.
- Còn con nữạ
Nhi Phương từ trên lầu bước xuống. Áo lông trắng, quần dài đỏ. Trong Phương thật tươi mát, Phương nói như để giải thích sự chưng diện của mình.
- Bữa nay con phải cùng anh Hảo đến đại sứ quán làm thủ tục.
Bà Yên chợt thắc mắc.
- Nhi Phương, rồi chuyện của con tính saỏ Làm đám cưới rồi mới đi ra nước ngoài hay sang đấy làm lễ saủ
Nhi Phương nói ngaỵ
- Ra nước ngoài rồi tính saụ
Bà yên có vẻ không hài lòng.
- Mẹ không thích như vậỵ Tại sao không làm lễ cưới trước? Tụi con có thể tổ chức lễ cùng một lúc với Dương Phẩm mà.
Nhi Phương liếc nhanh về phía Phẩm.
- Phẩm nó định cưới vợ à. Cô dâu là ai vậỷ
Bà Yên nóị
- Dĩ nhiên là Đình Thư. mấy năm nay, ngoài Đình Thư ra nó còn ai đâu>
Phẩm cắt ngang.
- Mẹ! Chuyện hôn nhân là chuyện riêng của mỗi ngườị Đâu phải muốn sắp đặt thế nào thì sắp đặt đâủ Con cũng khôg hề nói với mẹ là con muốn cưới Đình Thư. Mà trên đời nầy cũng không phải chỉ có một mình Đình Thư là con gái.
Bà Yên nói:
- Coi kìa! Coi kìạ Làm gì mỗi lần nghe nói đến chuyện lấy vợ là con lại nhảy nhỏm lên vậỷ Năm nay con hai mươi bốn tuổi ta đã là hai mươi lăm, lấy vợ thì đâu phải là sớm sủa gì? Riết rồi cha mẹ chịu thua, không hiểu nổi con ... Tại sao gần ba mươi rồi mà chưa chịu lập gia đình chứ?
Dương Phẩm lớn tiếng nói.
- Không phải là con không chịu lập gia đình. Con rất muốn, rất muốn đây, nhưng đối tượng của con không pphải là Đình Thư! ...
Bà Yên ngạc nhiên.
- À! nghĩa là có bạn khác phải không? Vậy sao không sớm cho mẹ biết?
Nhi Phương quay sang Phẩm.
- Phẩm. Có thật là em đã yêu Chi Quyên? Em định cưới cô ấy làm vợ à?
- Vâng.
Phẩm đáp nhanh. Bà Yên kêu lên.
- Ồ thì ra hai chị em bây đã giấu mẹ? Chuyện của Phẩm với Đình Thư chấm dứt rồi à? Sao lạ vậỷ Bạn bè mấy năm nay đột nhiên cắt đứt? Bọn trẻ tụi con thật là ... Thôi được, mẹ cũng không thắc mắc nữa ... Nhưng mà ... Cô bạn gái mới của con tên gì? Họ gì?
- Họ Đồng. Đồng Chi Quyên!
- Được rồị Nhưng Đồng Chi Quyên là con aỉ Gia thế thế nàỏ
Phẩm ngẩn rạ Con aỉ Đó cũng là vấn đề ư? Sao vậỷ Phẩm tưởng là chỉ cần bản thân người con gái tốt hoặc xấụ Chứ còn dòng dõi tổ tiên có dính líu gì? Cưới vợ chứ nào phải cưới gia tộc của Quyên.
Phẩm ngồi thẳng ngườị Chàng có vẻ thật nghiêm trang.
- Thưa mẹ! Con xin thưa với mẹ thế nầy nhé. Hiện cô ấỵ Cô ta tên là Đồng Chi Quyên, mồ côi cha lẫn mẹ ... Hiện chỉ sống với một thằng em traị Lúc cha mẹ còn sống, cha cô ấy chỉ là một viên chức nhỏ, họ rất nghèo. Sau ngày cha mất, Chi Quyên phải cáng đáng cả chuyện nuôi em. Họ sống khá thanh đạm, nhưng hạnh phúc, thanh bạch, hiền hòa, nhân ái ... Chi Quyên là người con gái đẹp mà dễ thương nhất trên đời nầy trong số các bạn gái con đã gặp. Riêng về dòng dõi gia tộc cô ấy thế nào, thì con chịu, con không biết. Mà con nghĩ chuyện đó không quan trọng lắm. Cái đáng quan tâm nhất là bản thân người mình yêu.
Bà Yên tròn mắt. Khiếp thật! Bọn trẻ bây giờ không phải như xưạ Nó nghĩ thế nào là làm ngay chứ không suy tính thiệt hơn. Bà không biết là nên vui hay buồn. Bà chỉ ấp úng nói.
- Thôi được rồi, được rồi ... Đợi tí nữa cha con dậy, ông ấy tính chứ mẹ không biết.
Bà vội đứng dậy, làm loa hướng lên lầụ
- Ông ơi ông, dậy đi, con ông có muốn lập gia đình. Ông dậy đi để tính với nó nè!
Nhi Phương cũng có vẻ không hài lòng.
- Phẩm, em nghe chị nói này.
- Chị muốn gì?
- Tốt nhất, em nên ém nhẹm chuyện Chi Quyên có thằng em trai thật khùng đi.
Phẩm chau mày.
- Sao vậy? Nhưng chuyện đó là sự thật. Đâu thể giấu mãi được?
Nhi Phương góp ý.
- Vậy thì tùy em. Nhưng mà ... nếu em muốn chuyện trôi chảy, thì em phải cẩn thận đấỵ
Phẩm ngẩn ra nghĩ ngợị Vú Chân đã mang thức ăn sáng lên. Phẩm dã mất hết khẩu vị ban dầụ Chàng cứ ngồi đấy thừ người rạ Ông Yên đã thức dậy, đang xuống lầụ Hình như ông đã được vợ kể lại mọi chuyện. Nhưng ông rất bình thản. Ông ngồi xuống cạnh Phẩm, dặt tay lên vai con. Hớp một hớp cà phê rồi cười nói.
- Saỏ yêu rồi à Dương Phẩm Cha đã biết chuyện nầy sớm muộn gì rồi cũng phải đến ... Mặc dù con trễ hơn cha .... À! Sao cô bé đó thế nàỏ Đẹp không? Dễ thương không? Cha nghĩ là ... hẳn con trai ba không kém đâụ Hẳn biết lựa chọn ...
Rồi ông bắt đầu dùng điểm tâm. Vừa ăn vừa nói:
- Nghe mẹ con nói như đụng phải nước sôị Cha thì không, cha cũng không hề nghĩ là ... con rồi sẽ cưới Đình Thư làm vợ ... bởi vì Đình Thư, tánh nó ngang lắm.
Nhi Phương chen vào:
- Chi Quyên còn ngang hơn.
Ông Âu Văn Yên quay qua.
- Ồ! Con cũng biết con bé đó nữa à?
- Con đã gặp qua.
Ông Yên có vẻ thích thú.
- Thấy nó thế nào?
Dương Phẩm không chịu được.
- Cha đừng phải hỏi gì cả. Đúng năm giờ chiều naỵ Con sẽ đưa cô ấy đến đâỵ Cha mẹ rồi nhận xét ... Cha mẹ hỏi trước nhiều khi có định kiến không hay.
Nhi Phương liếc nhanh về phía Phẩm.
- Hừ! làm gì em lại căng thẳng như vậỵ Chị cũng không hề nói xấu Chi Quyên. Chị cũng không phá hoại chuyện riêng của em đâu, đừng có nghĩ xấu chị.
Ông Âu Văn Yên cười nói Phẩm.
- Như vậy có nghĩa là ... Cô bạn của con vượt hơn Đình Thư phải không? Con quen với cô ấy từ bao giờ.
- Dạ mới bốn tháng.
Ông Yên hơi giật mình.
- Bốn tháng thôi à? Mới bốn tháng? Từ lúc quen nhau, yêu nhau rồi định cưới nhaủ Chỉ bốn tháng? Vậy có nhanh quá không? Chuyện hôn nhân là chuyện hệ trọng ... Phải cẩn thận bằng không hối hận đấy con ạ.
Ông Yên nghiệm giọng tiếp.
- Dương Phẩm ... Con thật yêu con bé đó chứ?
Dương Phẩm nhìn cha, gật đầu.
- Yêu nhiều lắm không?
Dương Phẩm chau mày nhìn thức ăn trước mặt.
- Chuyện đó cha hẳn biết. Tình cảm nào có thể đánh giá bằng con số hay mức độ? có nhiều thứ trên đời như sự nghiệp tuổi tác, tài sản. Khi đạt đến một con số nhất định nào đó thì nó sẽ dừng lạị Còn tình cảm thì không ... Làm sao biết được là ta đã yêu đến đâủ Thế nào là chưa, thế nào là đủ.
Ông Yên nhìn còn suy nghĩ.
- Con khiến cha thấy tò mò. Cha muốn được nhìn thấy Chi Quyên bằng cái bề ngoài thôi thường. Thôi được, con ăn sáng đi, xong mình đến sở. Có yêu thế nào cũng đừng nên bỏ dở công việc ... Rồi chiều con đưa Chi Quyên về đây gặp cha mẹ.
Dương Phẩm nhìn cha.
- Con mong la cha mẹ sẽ không đánh giá Chi Quyên bằng cái bề ngoài thông thường. Chi Quyên là cô gái nhạy bén, hay mặc cảm. Con muốn cô ấy đến đây không căng thẳng lắm.
Ông Âu Văn Yên có vẻ ngạc nhiên.
- Con nói vậy là saỏ Con cảnh cáo cha đấy à?
Phẩm vội đính chính.
- Dạ không phảị Con chỉ muốn nói, gia đình chúng ta giàu có, gần như ai cũng quen cách sử dụng ngôn ngữ dao to búa lớn ... Cái nầy thì rất dễ làm cho người đối diện mặc cảm.
Ông Yên gật đầụ
- À cha hiểu rồị Cô bé đó, là một cô bé xuất thân từ gia đình nghèo, sống tự lực cánh sinh ... Con sợ là cái giáu sang của gia đình ta sẽ làm cô ấy khớp, mặc cảm.
Phẩm gật gù.
- Đã rồi chứ đâu phải chưả Chính vì vậy mà con không muốn nó xảy ra một lần thứ hai.
Ông Yên nhìn con traị
- Cô ấy hiện làm việc ở đâu.
- Trước làm ở công ty ông Tính Lân, nhưng bây giờ sắp nghỉ.
- Tại sao lại nghỉ? Vì định lấy chồng nên nghỉ làm à?
Dương Phẩm nói.
- Đó là chủ trương của con. Con không muốn cô ấy đi làm, vì con đã nghĩ là chuyện đó không cần thiết.
Ông Âu Văn Yên gật gù không nói gì. Còn Phẩm thì cố nuốt nhanh phần ăn của mình rồi đứng dậy.
- Cha nầy, đừng quên nhé. Chiều năm giờ con sẽ đưa Chi Quyên về đấỵ
- Ờ, cha sẽ về kịp để xem xem.
Nhi Phương đứng dậy định đi, nhưng Ông Yên đã gọi giật lại.
- Nhi Phương, con đợi cha một chút.
Nhi Phương đứng lại, quay sang cha.
- Con biết là cha định giữ con lại làm gì. Có phải cha định biết thêm một ít về Chi Quyên không? Con thấy thì không cần. Bởi vì như vậy nhiều khi sẽ ảnh hưởng đến nhận xét. Nên tốt nhất là đợi đến chiều cha mẹ gặp cô ấy rồi nhận xét saụ
Nhi Phương nói với nụ cười và bỏ đi ra ngoàị
Còn lại vo chồng ông Âu Văn Yên. Lắng nghe tiếng xe nổ máy xa dần, bà Yên nói với chồng.
- Anh thấy đấy, anh Yên. Con cái bây giờ không phải như ngày xưạ Nó hoàn toàn độc lập ... Không đợi cha mẹ. Đấy, nói là muốn cưới vợ, một mình chọn ... Chúng ta chưa biết cả mặt cô dâụ Đợi đến lúc quyết định rồi mới dẫn về nhà ... Anh thấy không. Cái con bé ... Đồng Chi Quyên gì đó ..., qua giọng nói của thằng Phẩm, anh có thấy là có quan trọng với nó dường nào ...
Ông Yên đứng lên đi qua phòng khách, ngồi xuống salon vừa nói với vợ.
- Anh nghĩ là ... con bé đó hẳn không tầm thường lắm đâu.
Rồi ông nhắc điện thoại lên, quay số. Bà yên hỏị
- Ông gọi giây nói cho ai vậy.
Ông Yên không trả lời vợ, bà Yên chỉ nghe ông dặn dò trong máy.
- À ... Cậu làm ơn điều tra cho rõ ràng .... Cô gái tên là Đồng Chi Quyên, nhà ở đâu không rõ ... Làm việc tại cao ốc Giao Tân. Công ty Tính Lân đấy ... Cái gì? ờ không biết ... Tôi muốn là trước năm giờ chiều nay, tôi sẽ có đầy đủ tư liệu về cô ta ... Đúng rồi ... Mọi thứ ... Gia thế, nhân cách, hạnh kiểm tính tình ... Vâng. Đủ hết.
Bà Yên thở rạ Bà không hiểu tại sao Phẩm lại không chọn Đình Thư. Con bé vừa đẹp vưa giàu có, lý lịch rõ ràng ... Hay là ... Chi Quyên lại xuất sắc hơn? ... Phẩm dù gì cũng có học, chắc nó không nhìn lầm người đâụ Bất giác bà thấy vui ra ... Thôi mặc sao cũng được, miễn nó chịu lấy vợ là được là vui rồi.
Suốt ngày hôm ấy, Phẩm ngồi ở văn phòng mà đầu óc lại vẫn vơ. Mọi chuyện đã chuẩn bị đâu đó, chỉ chờ Chi Quyên. Giống như một vở hát, trước giờ mở màn. Phẩm lại thấy căng thẳng. Không biết diễn biến sẽ ra sao? Thành công hay thất bạỉ Phẩm biết tính cha mẹ. Thương chàng quá nên cái gì cũng muốn bao sân hết. Tính người lại chuyên chế, thủ cựụ Nhưng Phẩm cũng hy vọng, chính vì yêu chàng, nên có khi người lại dễ dãi thì saỏ Cái nầy thì cũng không chắc lắm. Nhớ lại những cuộc hôn nhân trước của hai chị, đám nào cha cũng không hoàn toàn hài lòng, nhưng người cũng chỉ nói.
- Coi như đàng trai họ có phước đi!
Tại sao "dàng trai" họ có phước. Mà chẳng lại chúng tả Phải chăng đó là một sự tự mãn, kiêu hãnh vễ cái giàu có của mình mà đánh thấp giá trị người khác xuống?
Cả một ngày cứ ở mãi trong trạng thái căng thẳng như vậỵ Đợi đến trưa sẽ liên lạc điện thoại với Chi Quyên thông báo "mọi chuyện đã sắp xếp ổn thoả". Nhưng rồi Phẩm chỉ nhận được giọng nói rụt rè đầy mặc cảm của Chi Quyên.
- Em không tới có được không hở anh?
Nàng nại thêm lý do.
- Vy nó ở nhà chờ, em không thể về khuya quá ...
Phẩm phải nói nhanh vào ống nóị
- Anh van em mà, Chi Quyên bây giờ không thể rút lui được rồị Em cứ yên tâm, có anh mà, em sợ gì chứ? Anh bảo đảm với em là ... Cha mẹ anh sẽ không ăn thịt em đâụ
Chi Quyên chỉ thở dài.
Rồi thời gian chầm chậm trôi quạ Hai giờ ... Ba giờ ... Bốn giờ ...
- Thôi được rồị Em biết là bây giờ muốn trốn cũng không còn kịp.
Hôm ấy Phẩm như ngồi phải đinh. Chàng chẳng có lấy một chút tâm trí để làm việc. Những con số, những lô hàng thật nhức đầu, khó khăn lắm cây kim đồng hồ mới dịch về phía số năm. Phẩm đứng dậy vái trời cho cha mẹ có cảm tình với Chi Quyên. Nhưng Phẩm chưa kịp đi thì điện thoại reo vang. Phẩm chụp ông nghe lên. Đầu kia có giọng nói của Chi Quyên, giọng nói hớt hải, tắt nghẹn.
- Anh Phẩm, anh đến ngay, em đang ở bót cảnh sát đây. Họ đã bắt giữ Túy Vy rồi. Anh lại ngay nhé.
Phẩm giật mình.
- Sao vậy? Bót cảnh sát à? Nhưng tại sao?
Chi Quyên vừa khóc vừa nói.
- Nhà lối xóm thưa, bà Thương thưa, họ bảo là Vy bị điên, nổi điên đánh người, nên cảnh sát đã câu lưu nó ... Anh lại nhanh đi, em bối rối quá, không biết phải xử ly thế nào đâỵ
- Đừng quýnh quáng! Chi Quyên, hãy bình tĩnh, anh sẽ đến ngay.
Đặt máy xuống, Phẩm chạy nhanh xuống lầu, chui vào xe lái ngay đến bót cảnh sát. Chi Quyên đã đứng sẵn ngoài cửa, ràn rụa nước mắt, thấy Phẩm như vớ được phaọ Nàng chạy vội ra, Phẩm nắm tay Chi Quyên hỏị
- Làm sao em biết chuyện Túy Vy bị bắt?
- Lạc Phong đã điện thoại cho em.
- Hừ, hắn tự cho là anh hùng, tài giỏi, sao không cứu Vỷ
Chi Quyên đau khổ nhìn Phẩm, nàng thút thít.
- Bây giờ mà anh còn nói vậy được nữa saỏ Anh cũng biết Lạc Phong tánh ngang ngược, lưu manh có thừa, nhưng những người như vậy, tay nào lại không sợ cảnh sát?
Phẩm nhìn Chi Quyên bực dọc.
- Tất cả rắc rối nầy đều do Lạc Phong gây ra cả.
Nhưng rồi nhìn khuôn mặt thất thần của Chi Quyên, Phẩm thấy tội vội trấn an.
- Thôi được rồi, đừng lọ Để xem, anh sẽ bảo lãnh Túy Vy cho.
Bước vào bót cảnh sát, Phẩm trình bài sự việc. Vị tiếp viên rất hòa nhã, ngồi lắng nghe Phẩm giải thích, rồi chăm chú xem danh thiếp của Phẩm Phó giám đốc công ty Đạt Mãị Ông mang hồ sơ ra, cùng các đồnh nghiệp khác nghiên cứụ Người thưa không có đính kèm giấy chứng thương của bệnh viện công ... Chưa đủ yếu tố. Thế là ... họ đồng ý để Phẩm bảo lãnh với lời dặn dò.
- Nhưng qúi vị phải làm giấy cam kết là từ đây về sau đương sự sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào cho hàng sớm nữa.
Chi Quyên nói ngaỵ
- Vâng vâng, tôi xin bảo đảm chuyện đó.
Ông cảnh sát đã nhìn lên.
- Chỉ sợ cô bảo đảm không xong chứ?
Chi Quyên trấn an.
- Bắt đầu ngày mai, tôi sẽ nghỉ việc, ở nhà chăm sóc nó.
Thế là Túy Vy được thả ra. Lúc bị bắt, hình như Túy Vy đã vùng vẫy dữ lắm, nên có nhiền vết tím bầm trên mặt. Trông thấy chị, Vy chưa hết sợ hãi, nó vừa khóc vừa nói:
- Chị, Em bị họ nhốt ở trong lồng sắt. Em nào phải là khỉ đâu, sao họ lại làm như vậy.
Chi Quyên nắm lấy tay em mà lòng đau như cắt. Túy Vy từ xưa đến giờ nào có ngồi tù quạ Nên nó đã hiểu lầm phòng giam là chiếc lồng sắt.
Phẩm làm xong thủ tục bảo lãnh thì đã hơn tám giờ tốị Ra khỏi bót cảnh sát, ngồi vào xe mà Túy Vy cứ lải nhải.
- Em không phải là khỉ m à sao họ lại nhốt em vô chuồng hở chị?
Chi Quyên chỉ nói:
- Bởi vì em đánh lộn, em đã đánh Chí Công. Mà đánh lộn là cảnh sát sẽ nhốt vô chuồng thôi.
Túy Vy nói.
- Nhưng mà Chí Công là người xấu mà ... Người xấu thì phải đánh, anh Lạc Phong đã nói như vậy.
Phẩm bực dọc chen vào.
- Đừng có tin những gì anh Lạc Phong nói, bởi vì người xấu thì có cảnh sát bắt, đâu cần phải đánh lộn?
Túy Vy ngạc nhiên.
- Nhưng tại sao cảnh sát lại bắt em mà không bắt Chí Công? Không lẽ em là người xấu à? Chi Quyên, không phải, em không phải là người xấu, em không có làm chuyện xấu bao giờ cả.
Chi Quyên buồn bực nhìn Túy Vỵ
- Túy Vỵ Em không hiểu đâụ Tại cảnh sát họ bắt lầm đấy, chứ em là người tốt.
Túy Vy cúi xuống.
- Nhưng mà ... Em không thích ở trong lồng.
- Em yên tâm, sẽ không bao giờ em bị bỏ trong lồng nữa, em hãy tin chị.
Vy thích thú hẳn lên, nó quay qua Quyên và nhớ rạ
- Chị ơi, em đói rồi.
Phẩm cũng nhớ ra, quay sang Chi Quyên?
- Chết chửa, hẹn năm giờ đến nhà anh. Bây giờ là mấy giờ rồi.
Chi Quyên tái mặt nhìn vào đồng hồ.
- Tám giờ rưỡi!
- Vậy thì anh phải gọi dây nói về nhà giải thích.
Phẩm cho xe dừng lại bên trạm điện thoại công cộng bên đường. Nói với Chi Quyên.
- Còn chuyện kia hẹn ngày mai nhé?
Chi Quyên yên lặng gật đầu. Lòng bối rối. Sao lại có chuyện trùng hợp lạ lùng như vầỷ Định mệnh chăng? Hình như cái số đen lúc nào cũng đeo đuổị Ngăn trở mọi thứ. Vâng, hạnh phúc rõ vô duyên với Chi Quyên. Hay là ... giữa Phẩm với Chi Quyên không duyên nợ? Chi Quyên nghĩ có một ánh m ây đen triũ nặng ... Chi Quyên biết ... không thể nào thoát khỏi ... khi định mệnh đã an bài.
Phẩm đa gọi điện thoại xong bước ra ngoàị Thái độ chàng có vẻ không vuị Chi Quyên ngại ngùng hỏi:
- Sao vậy? Cha anh không hài lòng à?
Phẩm đáp nhanh.
- Không có gì. Cha chỉ nói ngày mai thì cũng vậy thôi.
Rồi Phẩm nói tiếp.
- Thôi, mình đi kiếm cái gì ăn đi.
Phẩm lại yên lặng chui vào xẹ Nói gì bây giờ ... Mọi thứ không thể giải thích ... Chuyện của Túy Vy đã làm mất bao nhiêu thì giờ. Nhưng mà, dù gì chuyện cũng đã xảy ra ... Có thế nào thì cũng đã rồi. Ngày mai vậy ...
Mai sẽ giải thích cha mẹ rõ.
Dọc đường. Chẳng ai nói với ai lời nào.
Rồi Chi Quyên cũng đến gặp vợ chồng Ông Âu Vân Yên. Ngồi trong phòng khách trang hoàng như một cung điện, Chi Quyên cảm thấy choáng ngợp. Gian phòng to lớn, rộng rãi, trang bị sang trọng. Gia dụng như bàn ghế, salông đều được đặt làm vì vậy màu sắc và khuôn mẫu thật hài hòa - - Hai màu hồng và trắng. Thảm trải nhà, màn cửa trắng toát. Còn salông, bàn kỷ trà cả những ngọn đèn treo đều có màu cam. Máy điện thoại năm số tự động, kiểu dáng cũng khác lạ.
Chi Quyên đưa mắt một vòng, bất giác nhìn xuống. Có cái gì căng thẳng trong đầụ Mặc dù Chi Quyên đã chuẩn bị mọi thứ, sớm đoán là gia dình của Phẩm thuộc loại sang trọng nhất thành phố, nhưng lại không ngờ cái sang trọng kia lại vượt quá mức tưởng tượng thế nàỵ Gần như bất cứ một món nào trong phòng khách nầy, đều để chưng bày cho người thưởng ngoạn chứ không phải để dùng. Đúng hơn đây là một cuộc triển lãm tiện nghi gia đình. Điều đó làm cho Chi Quyên liên tưởng đến ngôi nhà nhỏ xíu của mình. Những chiếc ghê đã tróc sơn loang lổ. Cái ghế may cũ kỹ. Còn nữa ... những khung cửa sổ mục mà mỗi lần gió to đều rên rỉ như muốn rã rời ...
Dương Phẩm đã nghĩ saỏ Hai lối sống cách biệt? Vậy mà sao Phẩm lại có thể ngồi tại nhà hằng giờ mỗi đêm?
Vú Chân mang một ly nước vắt trái cây, khẽ liếc Chi Quyên với nụ cười rồi lui ra saụ Phẩm hớp cà phê mà căng thẳng không kém. Chàng hết nhìn cha mẹ đến nhìn Chi Quyên.
Ông Vân Yên ngồi trên ghế salông vừa hút tẩu vừa yên lặng. Ông nhìn Chi Quyên như một đánh giá. Bà Yên ngồi cạnh, bà có vẻ phúc hậu với nụ cườị
Trước đó, Chi Quyên gởi gấm Túy Vy cho Lạc Phong và yêu cầu Phong đừng để Vy gây họa nữạ Sau cái vụ Túy Vy bị bắt, Phong có vẻ bức rức, như để chuộc lại phần lỗi của mình, Phong đã nhận lời ngaỵ Nhưng ở chỗ riêng tư, Phong nóị
- Cái anh chàng Phẩm kia không mang lại được hạnh phúc cho cô đâu, Chi Quyên ạ. Cô nên lấy tôi thì đúng hơn. Nhưng mà bây giờ phần thắng đã nghiêng về hắn. Tôi là đàn ông con trai, phải tỏ ra có phong độ. Vì vậy tôi không nói xấu hắn nữạ Tôi chỉ mừng và mong cô có hạnh phúc. Nhưng một ngày nào đó mà tên Phẩm bức hiếp cô thì hắn sẽ biết tay tôị
Cái đáng yêu của Lạc Phong là ở chỗ đó. Con người có thô bạo, có thích đập lộn cỡ nào, nhưng bao giờ cũng tỏ ra có nghĩa khí nhiệt tình, phóng khoáng như những hiệp sĩ thời trung cổ.
Ngồi giữa phòng khách xa hoa lộng lẫy nầy, Chi Quyên cứ phập phồng lo âụ Tất cả quá hư ảo, quá xa vời với nàng. Cả Dương Phẩm, người mà Chi Quyên gần gũi thân mật nhất, vậy mà hôm nay cũng có vẻ làm sao đấỵ Bị choáng ngợp trong cái khôg khí giàu sang quá mức, Chi Quyên chợt thấy hối hận. Phải chi Chi Quyên khước từ, đừng đến đây, đừng nhận lời gặp cha mẹ của Phẩm. May là hôm nay, bà "chị Ba" của Phẩm không có ở nhà, chứ bằng không thì không khí còn ngỡ ngàng biết mấỵ
Chi Quyên chợt nhớ đến câu thề của mình ngày nào ở nhà hàng: "Tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến nhà họ Âu". Vậy mà bây giờ lại ngồi đây chờ đoán sự "khảo hạch". Tình yêu! Tình yêu! Mi là cái gì mà lại khiến con người trở nên yếu duối như vậỷ
Ông Âu Vân Yên vừa phì phà thuốc vừa mở lờị
- Cô Đồng Chi Quyên nầỵ Tôi nghe Phẩm nói cô là một cô gái rất chịu khó, lại tự lập phải không?
Chi Quyên liếc nhanh về phía ông Yên.
- Dạ, đó chẳng qua là anh Phẩm hơi thổi phồng một chút, chứ cháu thấy thì sự khó, tự lập đều là do hoàn cảnh đưa đẩy thôi chứ chẳng phải ưu điểm gì cả. Nó giống như câu ví von "Thời thế tạo anh hùng" đấy mà.
Ông Vân Yên có vẽ ngạc nhiên. Cái cô bé có vẻ yếu đuối "nhỏ nhắn" mà lại phản ứng khá nhạy bén. Lúc đầu thấy Chi Quyên, ông hơi thắc mắc. Tại sao Phẩm lại chọn Chi Quyên mà không chọn Đình Thư? Đình Thư là một cô gái hồn nhiên, đầy sức sống, chứ không yếu đuối, thầm lặng như Chi Quyên. Vậy mà vừa nói chuyện, ông đã nhận xét ngaỵ Chi Quyên trước mặt quả không đơn giản như ông nghĩ.
- Cha cô qua đời lúc nàỏ
- Cách đây hơn ba năm ạ!
- Có nghĩa là ba năm trở lại đây cô phải tự lực cánh sinh? Một cô gái trẻ như cô mà phải "lăn xả" vào đời, hẳn không phải là một chuyện dễ dàng?
Giọng nói của ông Yên có "một cái gì đó" không đơn giản. Chi Quyên nhận ra ngaỵ Chi Quyên nhìn thẳng ông Yên.
- Cháu nghĩ "lăn xả vào đời" thì tương đối dễ dàng thôị Còn muốn "làm việc" thật sự mới khó khăn, vì nó cần phải có thực lực. Cháu nghĩ khi bác dùng tiếng "lăn xả" là bác đã đứng trên cái nhìn của người đàn ông. Cái xã hội mà người đàn ông đã đánh giá phụ nữ chúng cháu khá rẻ. Chỉ cần cái sắc. Nhưng thật ra cháu thấy thì xã hội này cũng không đến đỗi xấu như vậỵ Phụ nữ nếu ý thức được trách nhiệm và vị trí của mình, làm việc một cách đàng hoàng, không sống dề dãi thì công việc vẫn có thể trôi chảy được mà không phhải sử dụng đến cái "sắc".
- Vậy à?
Ông Yên nhìn Phẩm. Ánh mắt của ông như con dao cạọ Chi Quyên chợt cảnh giác ngaỵ Nàng hiểu là cha của Phẩm đang "thẩm vấn chớ không phải "thăm hỏi" nàng.
Ông Yên tiếp.
- Tôi thấy thì cô rất biết nói chuyện. Cô Chi Quyên như vậy, hẳn lúc bên cạnh cô, Phẩm nó chỉ là một khúc gỗ ù lì không hơn không kém?
Rồi ông Yên cườị Chi Quyên nhìn người đàn ông đứng tuổi trước mặt. Không phân biệt được đấy là lời "ca ngợi" hay "châm biếm". Chi Quyên nhíu mày, chợt thấy tốt hơn là nói càng ít càng haỵ Cha của Phẩm có vẻ thích phụ nữ ít nóị
- Nghe nói ... cô làm thư ký riêng cho ông Lân đã hơn năm rưỡi nay rồi phải không?
- Vâng à!
- Cũng nghe nói ông giám đốc Phùng Tinh Lan rất quý cổ
Chi Quyên giật mình nhìn nhanh về phía ông Yên.
- Bác quen với ông Lân à?
- Cũng không quen lắm. Chỉ nghe nói ông ta là một người có tiếng trong thương trường. Một người tay trắng làm nên, tôi rất phục những con người như vậỵ
Rồi ông Yên móc túi lấy ví đựng thuốc lá sợi ra nhồi vào ống vố tiếp tục hút.
Chi Quyên chau mày nhìn ông Vân Yên. Thế là thế nàỏ Không lẽ tối nay, Chi Quyên đến đây để nghe nói về chuyện ông Lân? Hay là ... Chi Quyên chợt hiểu ra lý dọ Những ẩn dụ mà ông Yên định nóị Nàng thở dàị
- Cháu không rành lắm chuyện gia đình của ông Lân ... Bổi vì khi vào giờ làm việc, ít ai đem chuyện của mình ra nóị
Ông Yên gật gù.
- Vậy à? Tôi cũng ghét nhất chuyện đó. Mà gần như ở đâu cũng vậỵ Nhân viên họ thường tò mò, nói xấu tốt chuyện nhà cấp trên. Một chuyện mà gần như thành nếp.
Rồi đột ngột ông đổi ngay đề tàị
- Thế em trai cô thế nàỏ Khỏe mạnh chứ?
Chi Quyên liếc nhanh về phía Phẩm như định hỏị Chỉ thấy Phẩm lắc đầụ Chi Quyên chợt nghĩ đến Nhi Phương, đến Thư, đến chuyện xảy ra ở nhà hàng ăn. Chi Quyên thấy lạnh ngườị Thế nầy là mọi chuyện không thể giấu giếm. Chi Quyên phản ứng tự vệ.
- Em của cháu rất khỏe mạnh. Về phương diện thể xác nó rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn, không hề bị cảm mạo, thương hàn gì cả ...
Ông Yên thở khóị
- Xin lỗị Tôi đã dùng sai từ. Tôi chỉ nghe nói là ... cậu ấy không được bình thường. Thế có đi khám bác sĩ, có đến khoa thần kinh của bệnh viện Đài Bắc trị liệu chưạ?
Chi Quyên chậm rãị
- Dạ, em cháu không phải điên khùng hay tâm thần phân liệt gì mà phải trị liệụ nói chỉ bị kém phát triển hơn người bình thường ... Đó là chứng bệnh không có thuốc trị.
- Thế ... trong dòng họ cô có ai bị giống vậy không?
Chi Quyên thành thật.
- Cái đó thì cháu không biết vì cháu không hề nghe cha mẹ đề cập đến.
Ông Yên gật gù nhìn Chi Quyên.
- Thấy cô cũng tội, còn trẻ thế mà phải bao bọc cả một đúa em kém phát triển. Chắc cực khổ lắm, mệt mỏi lắm phải không? Bây giờ cô đã quen với thằng Phẩm nhà tôi, để chúng tôi sẽ tìm cách xem có thể giúp đỡ được chút nào cô không?
Chi Quyên nhìn ông Vân Yên. Nàng không hiểu ý ông ấy nói gì. Cái thái độ bình thản của ông ta thật khó đoán. Chi Quyên ngồi thừ ra một cách căng thẳng. Bà Yên thì lăng xăng tới lui ... Bà mang tới một mâm bánh ngọt. Nhưng bà có vẻ quan tâm đến chuyện Chi Quyên có đứa em kém phát triển.
- Thế nào cũng được, ăn trước tính saụ À, mà cô Chi Quyên, cô lanh lẹ nhanh nhẩu như vậy, tại sao lại có cậu em bệnh hoạn thế? Thế cậu ấy biết nói, đi đứng một mình được không hay là phải mướn y tá chăm sóc riêng?
Phẩm vội đỡ lờị
- Mẹ nầỵ Em của Chi Quyên tuy kém phát triển, nhưng cái gì cũng tự túc được, chớ chẳng dữ dằn như ba mẹ tưởng đâụ Để lần sau con đưa cậu ấy đến đây cho ba mẹ xem, đẹp trai lắm, dễ thương lắm.
Bà Yên quay qua Chi Quyên.
- Thế năm nay cậu ta mấy tuổi rồỉ
- Mười tám tuổị
Ông Yên đáp thay làm Chi Quyên ngạc nhiên. Nàng hiểu vậy là đã có một sự điều tra tỉ mỉ về nàng.
Ông Yên cười nóị
- Cô ngạc nhiên về điều tôi biết ư? Tôi thấy cần phải hiểu cô một chút, đừng ngạc nhiên nhé.
Chi Quyên cười nhẹ.
- Cháu thấy thì con người cháu rất đơn giản. Gia đình, lý lich, học lực đều đơn giản.
- Tôi thấy thì ngược lạị Tôi lại thấy khá phức tạp.
Chi Quyên nhìn ông Yên. Nàng hiểu, ông Yên không phải là đang tìm hiểu một "con dâu" mà là đang nghiên cứu "một vấn đề". Một vấn đề đang đe dọa hạnh phúc gia đình ông. Chi Quyên biết. Ông không chấp nhận mà đang tìm cách để giải quyết. Chi Quyên ngồi thẳg người lên, lòng bỗng nặng nề. Chi Quyên nóị
- Cháu thấy thì bất cứ vất đề gì với ông đều phức tạp. Chuyện đó cũng không ngạc nhiên vì ông đã sống trong hoàn cảnh như thế. Ông tưởng tượng phong phú, nên phức tạp hoá mọi thứ, giống như chuyện ăn cà trong Hồng Lân Mộng.
Ông Yên không hiểu, ông tò mò.
- Chuyện đó như thế nàỏ
- Trong Hồng Lâu Mộng có một đoạn viết về Giả Phủ. ở đấy họ ăn cái món cà thật là kiêu kỳ. Phải chế biến qua mười bảy, mươi tám giai đoạn, thêm vào cả chục thứ hương liệu, rồi muối, rồi ép. Cuối cùng khi cầm miếng cà lên ăn, chẳng còn mùi cà gì cả. Còn những người nghèo chúng cháu thì khác, ăn món cà cũng đơn giản hơn nhiềụ
Ông Yên bộc trực.
- Ý cô muốn nói là ... tôi đang hạch hỏi cô như nhà Giả Phủ ăn món cà vậy phải không?
- Cũng gần như vậỵ Nhưng mà người nhà Giả Phủ thì khi ăn cà chế biến như thế, họ cảm thấy rất ngon, rất thích thú ... Vậy thì cũng đáng đấy chứ. Trên đời này, mỗi người có hoàn cảnh sống khác nhau, tâm tính cũng khác hẳn nhau, nên khi nhìn một vấn đề cũng là khác nhau ... Vì thế mà ta không thể cho là người nầy làm đúng người kia làm sai ... Chẳng hạn như cháu thì thấy mình rất đơn giản, nhưng với bác thì lại là phưc tạp ... Đó cũng là do cái nhìn khác nhau ... Chaú nghĩ là với người của Giả Phủ, họ ăn cà theo cách của họ. Còn Âu Phủ, họ có cách đánh giá bạn bè của con họ riêng.
Ông Yên ngạc nhiên. Ông không ngờ một cô gái còn trẻ mà lại có nhận xét khá độc đáo thế. Tại sao lại có cái ví von ngộ nghĩnh vậỵ Cách ăn cà của Giả Phủ cái lối ví dụ đó mới nhìn qua thì rất bình thường, nhưng ngẫm kỹ lại thì đầy muì thuốc súng. Nói đúng hơn là đầy sự mỉa mai nhất là câu "người biết ăn cà cũng không hẳn phải ăn kiểu như vậy".
Vậy là Chi Quyên đã thấy rõ tim đen của ông. Người trên năm mươi tuổi lại bị một đúa con gái trên hai mươi lật tẩỵ Ông thấy có cái gì lúng túng, nhưng cũng thấy có cái gì đó nể vì. Ông Yên nóị
- Cô khiến tôi kinh ngạc. Vậy mà cô cho là cô đơn giản, cô dánh một vòng thật to, kết quả cũng giống như nhà Giả Phú ăn cà phải có gia vi ...
Bất giác, Chi Quyên bật cười, nàng có vẻ bớt căng thẳng đị
- Thế à? Cháu thì không nghĩ là có bỏ thêm gia vị. Bởi vì thật ra cháu không phải là người ăn cà mà là trái cà bị ăn đấỵ
Lời của Chi Quyên khiến ông Yên cườị Cái con bé này thật sắc bén, thật thông mình. Nụ cười của ông làm không khí trong phòng như giãn rạ Trên phương diện lý trí, rõ ràng là ông không chấp nhận, ông tìm mọi cách để đẩy Chi Quyên đi, khước từ sự xâm nhập của nàng. Nhưng trên tiềm thức, trong tận cùng trái tim, ông lại thấy thích thú, ngưỡng mộ. Một cảm giác mâu thuẫn, phức tạp. Kỳ thật, vì trong cuộc đời, ông chưa hề gặp một đúa con gái nào như vậỵ Âu Dương Phẩm đụng Chi Quyên. Mà nếu đem Chi Quyên ra so sánh với Đình Thư thì cũng giống như đem một sinh viên đại học ra so với một cô bé học mẫu giáọ
Ba Yên nghe cuộc tranh luận về trái cà tiếng mất tiếng được, bây giờ thấy câu chuyện đã kết thúc, vội nóị
- Thôi nào, bỏ chuyện cà nho gì qua một bên đị Vú Chân mới nướng một ít bánh nóng nầỵ Ăn nào, ăn nóng cho ngon nàọ
Lời của bà Yên khiến mọi người vui vẻ. Thế là cái quãng thời gian còn lại, mọi người không nói gì căng nữạ Chỉ ăn bánh uống cà phê. Hình như mọi người cố tình tránh chủ đề. Hôm ấy Phẩm có vẻ vui nhất.
Ngồi chưa đến Chí giờ, Chi Quyên đã đứng lên cáo từ, lý do là "bận" cần phải về ngaỵ Vợ chồng ông Yên cũn g không giữ. Nhất là ông Yên, ông có vẻ nghĩ ngợi điều gì đó. Bà Yên đưa Chi Quyên ra cửa, khônhg biết là vì khách sáo hay thật lòng, chỉ nghe bà nóị
- Lần sau đến chơi nghẹ Phẩm thỉnh thoảng con nên đưa cô ấy đến đây chơị
Phẩm nóị
- Chuyện đó mẹ khỏi lọ Mẹ yên tâm. Con còn muốn Chi Quyên ở lại luôn đừng về nữa là ...
Chi Quyên kéo nhẹ vạt áo Phẩm, không để anh chàng nói tiếp. Cả hai ra tới vườn hoa, Phẩm nóị
- Em đứng đây chờ anh lấy xe đưa em về.
Chi Quyên lắc đầu, nắm tay Phẩm nói nhỏ.
- Thôi khỏi, ta đi bộ cũng được. Tối nay trăng sáng, ngồi trong xe làm sao ngắm được cảnh trăng thủ
Giọng của Chi Quyên buồn buồn. Nhưng Phẩm vì quá vui nên không nhận rạ Phẩm chỉ cảm thấy mình đã đi được một đoạn đường dàị Cha mẹ rõ ràng là có cảm tình với Chi Quyên. Vì vậy thì Chi Quyên đề nghị đi bộ, Phẩm đã tán đồng ngaỵ Trong lòng Phẩm đang reo vang khúc nhạc. Đấy là bản thu ca tuyệt vờị
Họ đi ra khỏi nhà. Gió đêm thoảng nhẹ.
Đêm thu lúc nào cũng có cái không khí mát nhẹ, lành lạnh với một chút say đắm cho người tình. Trên đời, trăng treo nghiêng nghiêng tỏa sáng. Mấy vì sao đêm lạc lõng. Đi giữa bóng cây, giữa ánh sáng dịu dàng. Bên cạnh Chi Quyên, Phẩm cảm thấy đầy ắp hạnh phúc.
Phẩm vui vẻ nóị
- Chi Quyên! Em đã thu phục được tình cảm của cha mẹ anh.
Chi Quyên lắc đầụ
- Vậy ư? Em lại chẳng thấy gì cả.
Phẩm sốt sắng nóị
- Thật mà. Cha của anh từ nào tới giờ ít khi nói chuyện nhiều với đám trẻ. Lúc nào người cũng như giữ một khoảng cách nhất định. Anh nghĩ cha chỉ xem tuổi chúng mình như một lũ "trẻ con". Nhưng mà với em thì khác. Em lđã làm cha thay đổi cách nhìn chúng mình. Cha thấy, ngoài một Đình Thư chỉ biết ăn diện, nhảy đầm, còn có những người con gái với cá tính khác hẳn.
Chi Quyên bình thản, gần như lạnh lùng nóị
- Có thể là em đã thay đổi định kiến của cha anh về bọn trẻ. Nhưng em nghĩ là cha anh thà là chọn một Đình Thư cho anh hơn là chọn em.
- Tại sao em lại nói như vậỷ
- Bởi vì đối với ông ấy, hay nói khác đi, đối vớí nhà họ Âu của anh, em là con người khá phưc tạp.
Chi Quyên ngưng lại một chút nhìn Phẩm tiếp.
- Anh Phẩm, không phải làem đa đoan, nhạy bén quá, nhưng em đã nhận ra một điều, đấy là cha mẹ anh không đồng ý em với anh. Họ không thích em. Vì vậy em nghĩ là ... cuộc tình của chúng mình cuối cùng rồi sẽ không đi đến đâu cả.
Phẩm giật mình, chàng đứng chựng lại, quay sang nhìn Chi Quyên. Bàn tay chàng xiết chặt hơn.
- Tại sao vậỷ
- Nếu anh bình thản một chút, khách quan một chút suy nghĩ, anh sẽ thấy được điều ấỵ
Chi Quyên nhìn Phẩm. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng xanh xaọ Đôi mắt long lanh nhưng buồn hơn. Chi Quyên tiếp.
- Anh có để ý một điều là, từ lúc em bước chân vào nhà anh cho đến lúc em đi ra, cha mẹ anh lúc nào cũng gọi em là cô chứ không hề gọi cái tên Chi Quyên cho thân mật ... Có thể đó là khách sáo ... Nhưng thật ra họ cố tình gọi thế, để cho em thấy rõ là vị thế của em không phải vì có tình cảm của anh mà đảo ngược được. Nhất là cha anh, người là con người có chiều sâu, kín đáo, nhưng lại là con người cố chấp, tự phụ và cương quyết. Ông ấy "kiêu hãnh" vì anh. Ông sẽ không chấp nhật để cho nguồn "kiên hãnh" của ông ấy bị phủ bởi bất cứ một bóng đen nàọ
Phẩm nhìn Chi Quyên bối rồí.
- Chi Quyên! Em cái gì cũng hay cũng tốt cả. Có điều, em hay nghĩ ngợi quá. Nếu cha anh không thích em, thì ông ấy cứ tỏ ra lạnh nhạt, cần gì phải nói nhiều với em như vậỷ
Chi Quyên chậm rãi nóị
- Cái đó vì ông ấy muốn biết tại sao em lại hấp dẫn được anh? Anh Phẩm, em linh cảm thấy một điều, chuyện chúng mình sẽ không có đoạn cuối hạnh phúc đâụ Hay là mình nên chia tay ở đây đị
Phẩm giận dữ.
- Nữa rồi! Em cứ nói những chuyện như vậỵ Em muốn đày đọa, muốn dày vò anh ư?
Chi Quyên buồn bã nóị
- Em không phải là dày vò anh. Em chỉ muốn cho anh biết một sự thật là cha mẹ anh không ưa thích em, không muốn em lấy anh ... Mà em thì lại không muốn sống trong cái sự ghét bỏ, châm biếm ...
Phẩm cắt ngang.
- Khoan đã nàọ Em cho anh biết đị Cha mẹ anh đã nói gì? Đã châm biếm em bao giờ nàỏ Anh chỉ thấy họ cư xử với em một cách chu đáo, khách sáọ Cà phê nà6y, trái cây này, rồi còn cả bánnh ngọt nữa ... Em đòi hỏi hơn nữ là quá đáng đấy nhé!
Chi Quyên có vẻ xúc động.
- Vâng quá đáng, vì em là người khó tính. Em thích đòi hỏị Được voi đòi tiên ... Trời ơi, anh Phẩm, anh đúng là không hiểu gì cả!
Chi Quyên nói và như không hiểu được, nàng vùng khỏi tay Phẩm bước nhanh. Phẩm đuổi theo, chụp lấy tay Chi Quyên.
- Chi Quyên! Em làm gì vậỷ Em không thấy là buổi tối nay quá đẹp saỏ Em định phá hoại tất cả à?
Chi Quyên cao giọng.
- Vấn đề ở đây là ... Anh thì ... buổi tối nay quá đẹp, còn em? Em lại không thấy như vậy ... Em chỉ thấy mọi thứ như nát bét.
Phẩm chau màỵ
- Tại em nhạy cảm quá, anh chịu không thể hiểu nổi em.
Chi Quyên vẫn bực dọc.
- Em nhạy bén? Em khó hiểủ Vậy thì tốt nhất anh để mặc em. Đừng thèm để mắt đến em nữạ
Rồi nàng lại bước nhanh, Phẩm ngẩn rạ Đàn bà! Đúng là một động vật phức tạp, họ có thể nổi giận bất ngờ. Vậy mà còn nói" "Anh không thể hiểu em" ... Để phủ nhận hết mọi thứ, Phẩm thấy bất bình. Đứng yên. Gió đêm mát lạnh làm Phẩm như sực nhớ ra, chàng lại đuổi theo Chi Quyên.
- Ồ! Chi Quyên. Tại sao ta lại cãi nhau, giận nhau làm gì chứ?
Chi Quyên đứng lại, quay sang, ánh mắt mờ lệ.
- Em không muốn cãi nhau với anh ... Chỉ tại anh không chịu lắng nghe em phân tích ... Anh chỉ biết trách, chỉ biết kết tội.
Phẩm nắm lấy tay Chi Quyên, nước mắt của nàng khiến chàng mềm lòng rạ
- Thôi được rồi, được rồị Anh biết là em đang lo, đang bực mình ... Anh nghĩ, ngay từ khi mới quen nhaụ Giữa chúng ta như lúc nào cũng có bóng tối ám ảnh. Em nghe anh nói nàỵ Chi Quyên, anh mong là cha mẹ anh sẽ yêu thích em, tác thành anh với em. Nhưng nếu họ không muốn, họ không chấp nhận. Thì anh sẽ hơi buồn một chút. Bởi vì yêu em, muốn em là anh chứ không phải là mẹ chạ Họ có đồng ý hay không thì cũng là chuyện của anh. Chi Quyên, em cần hiểu rõ điều đó. Kiếp này, anh quyết không xa em. Em có đến chân trời góc bể anh vẫn theọ Như vậy được chứ?
Chi Quyên yên lặng nhìn Phẩm, Phẩm lại tiếp.
- Nhưng mà, anh yêu cầu em một việc.
- Việc gì?
- Không được nói đến chuyện chia tay nữạ
- Nhưng mà ...
Phẩm đặt ngón tay lên miệng.
- Cũng không được nói tiếng nhưng mà.
- Nhưng ...
Chi Quyên định nói và Phẩm trừng mắt.
- Em mà nói thêm một tiếng là ... anh hôn em ngaỵ
Chi Quyên mở to mắt và không nín được cườị Chàng đã nắm lấy định mệnh tạ Chi Quyên nghĩ và tựa đầu vào người Phẩm.
Trăng treo cao trên bầu trờị Sao rải rác như những ánh mắt. Mọi thứ đang theo dõị Cuộc đời nầy rồi sẽ ra sao? Vui hay buồn?
Chi Quyên ngước mắt nhìn lên. Trăng sao yên lặng không đáp.
Đưa Chi Quyên về nhà, rồi đi đón Vỵ Dĩ nhiên là tối hôm ấy cả hai đều có nhiều việc cần tâm sự. Ngồi trong ngôi nhà nhỏ hẹp họ thảo luận, chuyện vãn. Mỗi một giây phút bên người tình đều đáng quý, đáng trân trọng. Vì xa nhau dù chỉ tạm thời vẫn làm khổ đau vương vấn.
Cuối cùng. Đêm đã khuyạ Chi Quyên phải dục nhiều lần, Phẩm mới chịu đứng dậỵ Nhưng đứng dậy rồi lại ngồi xuống vì Phẩm lại nhớ đến chuyện này, chuyện kiạ Chi Quyên hất mái tóc ra sau, cười nóị
- Bấy giờ anh về được chưả Em còn cần phải vào tắm nữa chứ?
Phẩm nhìn người yêu, thích thú nóị
- Khoan đã nàọ Em làm anh nhớ đến một bài thơ ... Mọi khi đụng tí là em đem thơ ca ra, bữa nay anh cũng phải làm thế dể em thấy là anh không phải bở.
Chi Quyên cườị
- Thì đọc đị
Phẩm ngẫm nghĩ một chút, đọc ...
Tóc dài ai buông xõa
Phấn son chưa đậm màu
Khói hồng sương bao phủ
Cảnh thật hay là mơ ...
Chi Quyên ngập ngừng, rồi cười nóị
- Đoạn kế đâủ
Phẩm đỏ mặt.
- Anh quên rồị Không biết anh đã đọc được đoạn thơ này ở đâu lâu quá không nhớ. Em có nhớ thì đọc tiếp anh nghe đị
Chi Quyên lắc đầụ
- Anh nghĩ em là gì chớ? Một cây thuộc thơ à? Ngộ thật, chỉ cần anh nhắc câu đầu là em sẽ biết câu kế? Em còn chưa biết bài thơ đó ở đâu là.
Phẩm đắc ý.
- Thấy chưa! Cũng có nhiều bài anh biết mà em không biết vậỵ Thế để sau em không còn lên mặt với anh chứ?
- Em có lên mặt với anh bao giờ đâủ
Phẩm bước tới cạnh Chi Quyên.
- Ồ! ... À! ... Nhưng em là cô bé hay kiêu hãnh. Không biết kiếp trước anh đã nợ gì em, mà kiếp này anh phải khuất phục em.
Rồi Phẩm kề sát tai Chi Quyên nói nhỏ.
- Bây giờ phải làm sao đâỷ
Chi Quyên không hiểụ
- Làm sao là làm saỏ
- Anh chợt nhớ thêm hai câu nữạ
- Vậy hôm nay anh là nhà thơ rồi, đọc đi!
- "Mộng hương nồng ... say, phù dung mơ xuân mãi sáng". Đến bao giờ ta mới hưởng được cái hạnh phúc tuyệt vời kiả Đêm nay chăng?
Chi Quyên đẩy Phẩm ra, đỏ mặt.
- Nếu bây giờ gì anh không về, em sẽ giận ngay cho xem!
Phẩm bước ra ngoài, nhưng rồi quay đầu lạị
- Thôi được, về thì về. Ngày mai là em không còn đi làm nữa chứ?
- Còn. Mai là ngày cuối, vì em cần phải bàn giao sổ sách cho cô thư ký mới chứ.
- Vậy khi tan sở, anh sẽ ghé qua đón em nhé?
Phẩm bước thêm mấy còn quay lạị
- Nầy, Chi Quyên!
- Cái gì? Anh lại rắc rối gì nữả
Phẩm làm ra vẻ thật thà.
- Còn một điều quan trọng quên nói với em.
Chi Quyên chợt căng thẳng.
- Cái gì vậy anh?
- Anh yêu em!
Chi Quyên thở dàị
- Lúc nào anh cũng đùa được. Bây giờ anh chịu về chưả
- Về thì về. Hừ ... mệt quá!
- Anh bảo gì mà mệt?
- Thì ... lúc thì đi ... đi rồi quay lại ... Không mệt ư? Phải chi được ở lại luôn đây thì hay biết chừng nàỏ
Chi Quyên trừng mắt, nhưng không giấu được nụ cườị Cái má lún đồng tiền thật sâủ
- Anh ... Bây nhiêu đó đủ chưả Chịu về chưả
- Được rồị Về, lần này về thì thật đấỵ
Rồi Phẩm bước nhanh ra khỏi nhà.
Chi Quyên nhìn theo mãi lúc Phẩm khuất bóng. xong mới khép cửa lạị Nàng buông mình xuống ghế ngồi yên. Cái bài thơ mà Phẩm vừa đọc, Chi Quyên biết chứ ... Nhưng Chi Quyên không đọc tiếp đoạn sau ... Bởi vì nó buồn quá.
Gặp nhau chi bằng không gặp
Quyến luyến chi hơn vô tình.
Tiếng dich lời ca tàn rượu tỉnh.
Đêm khuya sân vắng bóng người đâủ
Những câu đó, với tâm trạng cảm hoàị Một cảnh trí thê lương. Tại sao Phẩm nhớ gì không nhớ, lại lựa bài tho- nầỵ Có phải chăng đây là điềm báo trước định mệnh cuộc tình của hai ngườị Để rồi cuối cùng "Gặp nhau chi bằng không gặp". Một cuộc tình không đoạn cuốỉ Chi Quyên nghĩ mà cảm thấy lòng miên man.
Giữa lúc Chi Quyên ngồi tư lự, thì Phẩm với một tâm trạng phấn khởi về đến nhà. Đầu chàng đầy ắp hình ảnh của Chi Quyên, Chi Quyên cườị Chi Quyên khóc ... Chi Quyên chau mày ... Trên đời sao lại có người con gái dễ xúc động như vậy ... Mỗi cử chỉ, mỗi hành động của nàng lại lôi cuốn, lại làm động từng sợi thần kinh của Phẩm.
Nhưng khi vừa bước vào phòng khách Phẩm đã giật mình ngaỵ Sao lạ vậỷ Giờ nầy mà sao cha mẹ còn chưa ngủ. Lại đang thầm thì to nhỏ điều gì? Ngoài cha mẹ ra còn có cả chị Nhi Phương và Phạm Hảo nữạ Kỳ vậỷ Tối nay là gì vậỷ Chàng và Chi Quyên vừa ra khỏi nhà, Hảo và chị Nhi Phương lại về ngaỵ Hay là ... cha mẹ tính toán gì? Phaải chăng là định tổ chức hai cái lễ cưới cùng lúc? Phảm chợt thấy vui lên.
- Ô chị ba, anh Hảọ Quý vị đến đây từ bao giờ vậỷ
Ông Vân Yên trong thấy con trai về, đặt ống vố xuống nóị
- Phẩm! Con ngồi xuống đâỵ ở nhà đang nói chuyện của con.
Phẩm thích thú ngồi xuống, nhìn cha với nụ cườị Chàng nghĩ ngày mai có đi rước Chi Quyên phải đặt chuyện phá cô nàng một trận. Thế mà dám bảo là cha mẹ không ưa thích, không chịu tác thành. ở đâu có con người đa nghi như vậỷ Lúc nào cũng bi quan.
Ông Yên chăm chú nhìn con nóị
- Phẩm! Tất cả những người trong nhà ta ai cũng đều biết qua Chi Quyên, rõ ràng là cô ấy thông minh, đẹp và biết ăn nói, nhạy bén. So với những cô gái khác đồng lứa quả vượt trội hơn nhiềụ Không ai có thể phủ nhận điều đó.
Phẩm hãnh diện nói ngaỵ
- Vâng! Con biết ngay là ba mẹ thấy là thích ngaỵ
Rồi Phẩm chồm người, đặt ngay vấn đề.
- Hay là cha tổ chức lễ cưới cho con sớm nhé? Bởi vì bây giờ con mới thấy, mới hiểu là tại sao có rất nhiều người nôn nóng chuyện cưới xin. Bởi vì chỉ có phương thức hợp pháp đó ta mới hoàn toàn nắm chắc người mình yêụ Mới yên tâm với hạnh phúc của mình.
Bà Yên cắt ngang lời con traị
- Phẩm, con hãy ngồi yên nghe cha con nói hết nàỏ
Phẩm giật mình nhìn chạ
- Chuyện quan trọng lắm à?
Ông Yên rít một hơi thuốc, rồi chậm rãi nóị
- Phẩm, cha thấy, con không thể cưới Chi Quyên làm vợ được.
Phẩm tái mặt.
- Cha! Cha nói gì thế?
Ông Yên lặp lạị
- Cha nói con không thể cưới Chi Quyên. Phẩm, con là đứa con sáng suốt thông minh. Cha nghĩ trong chuyện nầy con cần phải suy nghĩ chín chắn. Hôn nhan không phải là một trò đùạ Chỉ có bốn tháng quen biết, không đủ để tìm hiểu một người con ạ. Cha đồng ý với con. Chi Quyên thông minh đẹp, nhưng con bé đó ghê gớm lắm. Con không phải là đối thủ của nó đâụ
Phẩm nói vặn lại một cách bất mãn.
- Tại sao là gọi là đối thủ? Chúng con có đánh nhau, hoăc thi đua điều gì đâủ Chi Quyên chỉ là người yêu là vị hôn thê của con. Vậy mà tại sao ...
Dương Phẩm giận dữ quay quạ Nhìn thấy Hảo và Nhi Phương đứng đấy, Phẩm như chợt hiểu, chàng hét.
- Thôi, tôi hiểu rồị Có phải tại chị không? Chị hay lắm. Chị chỉ biết tình yêu của mình. Còn người khác thì chị không muốn họ có hạnh phúc!
Nhi Phương giận dữ đứng dậỵ
- Phẩm! Cậu không có quyền nói bậy nghẹ Chị mà có nói xấu Chi Quyên một tiế6ng nào, chi không phải là con ngườị Cậu đừng có nghi oan cho chị như vậỵ
Hảo cũng vội vã chen vàọ
- Cậu Phẩm! Cậu đừng có hiểu lầm. Chúng tôi đã có6 tránh không để liên can vô chuyện này thì làm gì có chuyện phá hoại cậu chứ?
Ông Yên nghiêm nghị nóị
- Con phải bình tĩnh một chút, Phẩm. Cha biết là bây giờ con đang ở trạng thấy yêu say đắm. Nhưng mà, Chi Quyên không phải là con người để con cưới làm vợ.
Dương Phẩm lớn tiếng hỏị
- Lý dỏ Cha mẹ muốn phải đối thì phải dẫn dụ những lý do cụ thể chứ? Có phải vì con ta nghèỏ Hoặc xuất thân không thuộc gia đình danh giá, không là gái khuê các danh giả không có cha me, không có của hồi môn ...?
Ông Vân Yên lớn tiếng không kém.
- Phẩm! Con đừng có giở giọng lưỡi đó. Con biết là cha đâu thèm chi những điều nầỵ Gia dình ta giàu có, thế lực như vầy, cần gì phải dựa hơi người khác nữa chứ?
Dương Phẩm đứng bật dậy, mắt đỏ ngầụ
- Vậy thì nguyên dỏ Nguyên do gì chứ?
Bà Yên can thiệp.
- Ồ! Hai cha con mấy người nói gì thủng thẳng nói không được saỏ Làm gì cãi rùm lên như vậỷ Dương Phẩm có gì thì chậm rãi trình bày con ạ. Con nên nghe cha con nóị
- Con nghe, con đang lắng tai nghe đâỵ Nhưng cha có cho biết lý do gì đâu!
Ông Văn Yên nói qua kẻ răng.
- Vấn đề ở đây là, có quá nhiều lý dọ Không biết nên nói cái nào trước đâỵ Trong khi con cứ nhảy nhỏ lên thế nầy, làm sao cha nói được?
Phẩm ngồi xuống.
- Thôi được rồị Con ngồi yên đâỵ Cha nói đị
Ông Văn Yên cố kéo dài, ông gõ gõ dọc tẩu rồi nhồi thuốc mới, kéo một hơi thuốc mớị
- Cha phản đối, không phải vì cô ấy nghèo, mà vì có ấy quá nhiều tai tiếng.
Dương Phẩm lại gào lên.
- Cái gì! Tai tiếng? Cha định ám chỉ điều gì chứ?
- Chuyện giữa Chi Quyên với ông Phùng Tính Lân, không biết con đã biết hay chưả
Phẩm vừa nghe đến cái tên đó đã cười lớn.
- Chuyện ông Phùng Tính Lân à? Tưởng gì? Cái đó ư? Ông Phùng Tính Lân là giám đốc của Chi Quyên. Mà xưa tới giờ có giám nào với thư ký riêng lại không có lời đàm tiếu, dị nghị? Ngay giữa cha và thư ký riêng của cha ... Người ta cũng đã nói nhiều về chuyện hai người sống chung thế nào ... Không lẽ cha không biết à?
Ông Vân Yên cảm thấy bị xúc phạm. Ông giận dữ nhưng không biết là mình mới dẫn dụ một nguyên do sai lầm. Rõ ràng là ông cũng đã mắc qua cái lầm lỗi đó. Nhưng chuyện đó có thể bào chữa được. Ông là đàn ông, mà đàn ông có thể "phong lưu" được thì cũng là một thứ hãnh diện. Chỉ có đàn bà là không được. Không thể ta thứ cho sự "hụt chân" đó. Trước mặt vợ với các con, ông Âm Van Yên đã ra uy, ông vỗ bàn, lớn tiếng.
- Đừng có hồ đồ! Dương Phẩm! không phải con thấy là cha nuông chìu, rồi muốn phát biểu thế nào là phát biểụ Con phải biết giữ mồm giữ miệng với người lớn chứ.
Phẩm phản ứng.
- Nhưng tại sao chưa gì cha lại tin lời người ta nóỉ Chuyện của Chi Quyên với ông Tính Lân cha có chính mắt trông thấy không? Hay chỉ mới nghe qua là cha đã chụp mũ? Cha bôi nhọ người tả
Ông Yên trừng mắt.
- Bôi nhọ à? Cái đó là người ta thấy người ta mới nóị Không phải cha đặt rạ Con thì cho là Chi Quyên với ông Tính Lân không có gì? Nhưng nếu không có thì ... tại sao người ta lại thấy họ ôm nhau trong phòng giám đốc chứ?
Phẩm đỏ mặt tía tai nóị
- Không bao giờ có chuyện đó. Chỉ có thế nầỵ Lúc Chi Quyên giận con, cô ấy mang ông Tính Lân ra để trêu chọc con. Còn ngoài ra, không có gì cả. Chính Chi Quyên đã xác nhận chuyện đó với con.
Ông Yên nóị
- Cô ấy xác nhận? Con tin lời cô ta nói tại sao lại không tin những người khác nóỉ Con cứ đến công ty ông Lân hỏi cô Lý kế toán xem. Chính mắt cô ta thấy hai người ôm nhau cơ mà?
Phẩm thấy đầu như muốn nổ tung rạ
- Không! Không thể như vậy được. Chi Quyên không phải là hạng người như vậỵ Mấy người xuyên tạc sự thật. Mấy người đã đặt chuyện không có.
Bà Yên đau lòng khi thấy con trai có vẻ đau khổ.
- Trời ơi! Sao lại như vậỵ Phẩm nầỵ Con hãy bình tĩnh suy nghĩ đị Nếu đó là sự thật thì trên đời nầy đâu phải hết con gái đâủ Còn thiếu gì?
Dương Phẩm hai tay ôm lấy đầu, chàng yên lặng một lúc, rồi dứt khoát nhìn lên.
- Thôi được. Cha đã cho con biết chuyện giữa Chi Quyên với ông Tính Lân, nhưng còn những thứ khác nữạ Chẳng hạn như chuyện của Hứa Lạc Phong sao không nói luôn?
Ông Vân yên giật mình. À ... Cái cô bé Đồng Chi Quyên nầy lợi haị thật. Nó đã chuẩn bị mọi thứ để đối phó.
Còn chuyện Lạc Phong nữạ Ông Yên nói theo luôn.
- À. Đúng rồi! Tay Lạc Phong nầy năm nay hai mươi lăm tuổị Ngay từ năm mươi lăm tuổi đã nổi tiếng côn đồ, đã từng bị cảnh sát đưa vào trại giáo hóạ Năm hai mươi tuổi thi hành nghĩa vụ quân sự, có nhiều thay đổi; Năm hai mươi ba quay lại cuộc sống dân sự. Giỏi võ. Đai đen đệ tam đẳng Tae Kwon dọ Đã từng làm cố vấn võ thuật trong phim ảnh. Trước mắt, hắn đã huấn luyên. viên võ thuật nhưng cũng là bảo vệ cho mấy tay ca sĩ. Lúc nào trong người cũng có mang vũ khí. Sống bằng nghề đập lộn mà. Hắn là bạn thân của Chi Quyên khi còn tí xíụ Trước khi con quen với Chi Quyên, hắn đã ăn ngủ ở nhà Chi Quyên thường xuyên. Lối xóm của Chi Quyên ai lại không biết. Con nghĩ xem, Chi Quyên thì không cha không mẹ, thằng em thì bệnh tật điên khùng. Lối xóm họ bảo Chi Quyên là bồ ruột của Lạc Phong, riêng chuyện họ có ăn ở nhau không thì cha không biết. Nhưng mà Phẩm, Chi Quyên như vậy đó, cha lại chỉ cô một mình con là con trai, cha không muốn thấy con bị mất mạng dưới tay những tên côn đồ như vậỵ
Phẩm ngồi thẳng lưng, mắt mở to nhìn chạ Lời của cha nói không phải là vô lý. Phẩm biết Lạc Phong lợi hại nhưng mà ... Phẩm cố dằn lòng hỏị
- Còn gì nữa không chả
Ông Yên nói tiếp.
- Còn nữa, nhưng cái nầy không dính líu gì hạnh kiểm của cô ta cả. Mà là vấn đề sức khỏe của Chi Quyên.
Phẩm bất mãn.
- Cô ấy có máu điên phải không?
Ông Yên nhìn con rồi chậm rãị
- Chi Quyên có thằng em trại chậm phát triển, điều nầy cha nghĩ con đã biết. Cha mẹ Chi Quyên khi còn sống đã đưa con trai mình đi khắp nơi chữa chạỵ Ban chiều, bệnh viện có đưa hồ sơ bệnh lý của nó đến đâỵ Lúc nãy, bác sĩ Chương cũng có đến. Cha và ông ấy cùng nhau nghiên cứu bệnh án. kết quả cho thấy đây là trường hợp bệnh bẩm sinh. Mà theo lời bác sĩ Chương thì những trường hợp như vậy, tám mươi phần trăm là do di truyền. Nói khác đi, trong dòng máu của Chi Quyên, có tiềm ẩn bệnh lý đó. Sau nầy khi Chi Quyên sinh con đẻ cái, có thể có đứa con bị điên như vậỵ
Rồi ông có vẻ nghĩ ngợi nhìn Phẩm.
- Phẩm, con biết đấy, cha không phải là con người cố chấp ngang ngược. Cha rất yêu con cái của mình. Mà cha thì chỉ có một mình con là con traị Nếu con cho cha là bảo thủ là lạc hậu gì cũng được ... Có điều ... Thật ra cha cũng có quan điểu truyền thống của mình. Con có bổn phận phải có con để nối dõi tông đường nhà họ Âu ... Và nếu con lý trí một chút, hẳn con cũng không muốn có đứa con điên điên khùng khùng như Túy Vy chứ?
Dương Phẩm ngồi yên nghe cha nói, chàng cảm thấy đầu căng thẳng. Nhi Phương bước tới đặt tay lên vai em traị
- Phẩm nầy!
- Đừng có đụng đến tôi!
Phẩm chợt như chạm phải lửa phủi tay chị xuống. Nhi Phương ngạc nhiên.
- Em làm gì như bỏng nước sôi vậỷ
Phẩm không đáp ngồi yên, nhưng mắt lại đỏ ngầụ Chàng cảm thấy như cả thế gian nầy đều đứng về phía đối nghịch. Tình cảm của Phẩm thì vật lộn giữa sự tin tưởng với nghi ngờ. Giữa nổi khổ sở yêu thương và ganh tức. Phẩm ngẩng lên nhìn cha mẹ, rồi Hảo với Nhi Phương.
- Tôi nghĩ là ở đây, chắng có ai tán thành chuyện tôi với Chi Quyên lấy nhau, phải không?
Phẩm Hảo nóị
- Đừng lừa tôi vào đó nhé. Tôi chẳng hề có ý kiến gì cả. Đây là chuyện gia đình của cậu không dính dáng gì đến tôị
Phẩm cắn môi nóị
- Được đấỵ Cái không có ý kiến của anh đã biểu thị ý kiến rồi đấỵ
Rồi Phẩm quay sang chạ
- Thưa cha, ban nãy cha đã nói nhiều về lời đồn không hay, của Chi Quyên với ông Lân, rồi chuyện Chi Quyên với Lạc Phong ... Cha tin tất cả những cái đó có thật chứ?
- Vâng. Cha tin đó đều có thật.
Ông Yên nóị Phẩm tha"ch thức.
- Thế tại sao Chi Quyên không lấy ông Lân hay lấy Lạc Phong đỉ
Ông Yên đắn đo rồi nóị
- Phẩm! con muốn biết sự thật à?
- Vâng.
- Vậy thì nghe nầỵ Ông Lân không thể cưới cô ta, còn Lạc Phong thì không có tiền.
Phẩm nổi nóng.
- Nghĩa là ... Con thì vừa có thể cho Chi Quyên lễ cưới chính thức, lại có tiền? Con là một tay "Sộp"?
- Ha Ha! Tôi là một tay "sộp". Không những chỉ cung cấp được cho Chi Quyên tiền bạc, hôn lễ, mà con địa vị tài sản ... Tôi còn có thể giúp Chi Quyên nuôi cả thằng em chậm phát triển ... Đúng không? Tôi là một kho báu lớn mà ...
Ông Yên nóị
- Phẩm, con hiểu như vậy là đủ. Buổi chiều, ba ngồi nói chuyện với Chi Quyên thú thật với con, cha chưa thấy một đứa con gái nào thông minh, phản ứng nhạy bén như vậỵ Cha nói một cô ta trả lời hai, nhiều lúc còn muốn bắt bí cả chạ Phẩm, con hãy suy nghĩ kỹ đị Bỏ chuyện Lạc Phong qua một bên đị Chỉ nói chuyện thằng em trai của cô ta thôị Con có thể cưới một đứa con gái có dòng máu điên trong người về làm vợ kèm theo một thằng em điên nữa saỏ Có ai như vậy bao giờ?
Phẩm lạnh lùng.
- Có chứ. Những thằng điên.
Bà Yên nóị
- Đúng rồi, Phẩm! Con là một đứa con ngoan, con đâu có điên như vậỵ Mẹ biết rõ con. Ngay từ nhỏ con đã tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời cha mẹ, con là đứa con có hiếụ Con sẽ không làm điều gì bậy bạ cả. Nói đúng ra, con làm gì thì làm, cha mẹ không can thiệp. Chỉ có một chuyện nầy ... Con nên nghe lời cha mẹ. Con gái trên đời nầy thiếu gì, từ từ chọn lựa ... Chắc chắn rồi con sẽ chọn được một đứa toàn hảo, phải không con?
Phẩm đứng đấy cười nhạt.
- Rõ ràng là Chi Quyên đã tiên liêụ đúng mọi thứ. ngay từ lúc bước ra khỏi cái nhà nầy, Chi Quyên đã nhận xét ngay mà.
Ông Yên gật gù.
- Cha đã bảo mà. Chi Quyên nó phản ứng một cách nhạy bén. Con không phải là đối thủ của nó.
Phẩm quay sang chạ
- Đủ rồi, cha mẹ nói như vậy là quá đủ. Bây giờ cha mẹ nghe nầỵ Ban nãy con đã nói, người như Chi Quyên, có ông Tính Lân phía trước, Lạc Phong phía sau rồi còn có thằng em khùng bên cạnh ... Với những cô gái như vậy chỉ có thằng điên mới dám xông vào ... Nhưng tiếc là ... con lại là thằng điên đó.
Bà Yên kinh ngạc.
- Phẩm, con đừng có hồ đồ như vậỵ
Phẩm trừng mắt.
- Mẹ thấy trên đời nầy có thằng điên nào lại không có hồ đồ đâụ
Ông Yên bỏ dọc tẩu xuống.
- Phẩm! Con không tin những gì cha nói phải không? Con nghĩ là cha đặt điều nói xấu Chi Quyên chứ?
Phẩm đáp.
- Không phải như vậỵ Trái lại những điều của cha làm con nhức óc. Bởi vì con không biết điều cha nói là đúng hay sai ... Con sợ đến độ không dám xác nhận.
Phẩm dừng lại một chút, rồi nói một cách cương quyết.
- Nhưng mà, con đã nghĩ kỹ rồị Dù chuyện đó có thật hay không, nó cũng không quan trong lắm với con. Mà điều quan trọng ở đây là bản thân của Chi Quyên. Có đúng hay sai, có tốt hay xấu, con cũng chọn Chi Quyên vì con yêu cô ấỵ Cái tình yêu đó, chưa hẳn thế hệ của cha mẹ hiểu được ... Vì vậy cha mẹ khỏi ý kiến gì cả. Con nói thật, nếu bây giờ có ai nói với con là ... Chi Quyên làm **, Chi Quyên là con điên ... thì con cũng cưới nàng. Riêng về chuyện cha nghĩ con là một kho báu mà Chi Quyên muốn đào, thì con nghĩ, không hẳn như vậy ... Con có là ông chủ của Đạt Mãi công ty, hay là con chỉ là một thằng công nhân quèn thì ... Chi Quyên cũng yêu con như vậỵ Cha yên tâm. Chi Quyên không hê có sự phân biệt nào đó đâụ Có chăng, chỉ là cha với mẹ nghĩ ...
Ông Yên kêu lên.
- Phẩm! Con đã lậm phải bùa mê rồi.
Phẩm buồn bã.
- Vâng, con đã bị bùa mê. Cha mẹ muốn nghĩ thế nào cũng được. Con đã quyết định là sẽ cưới Chi Quyên làm vợ. Cha mẹ có muốn ngăn cũng không được đâụ Con đã thề như vậy và nếu con mà phản bội lời thề thì ...
Phẩm cầm chiếu ly lên, ném mạnh xuống đất "Rổn!" Chiếc ly vỡ tan.
- Đấy cuộc đời con sẽ giống như chiếc ly kia.
Nói xong Phẩm quay người, bỏ đi thẳng lên lầu. Những người còn lại trong phòng khách ngẩn ra. Chỉ có Nhi Phương là gật gù.
- Không ngờ thằng em trai của tôi lại thẳng thắn như vậỵ Thế mới gọi là tình yêu chứ?
Khoảng thời gian kế tiếp, bề ngoài thì mọi thứ như trở về trạng thái bình lặng yên sóng. Ông Yên gần như án binh bất động. Vì thật ra sau buổi tối nói chuyện kia, ông mới thấy mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Đó là quá vội vã. Trực tiếp đề cập một cách thẳng thắn như vậy với Phẩm là sai lầm. Giống như ta đánh quả bóng. Nếu ta đạp mạnh thì quả bóng sẽ càng tưng caọ Trái lại mọi thứ nên tác động theo kiểu "mưa lâu thấm đất" thì hơn. Có lẽ kết quả hơn.
Ông Yên không phải là con người giản dị. Ông quản trị được cả một cơ nghiệp to lớn như vậy thì phải là một con người tài trí biết tính toán. Sau một đêm suy nghĩ, ông thấy nên tạm thời hòa hoãn. Tạm thời để Phẩm tiếp tục "yêu ", nhưng bên cảnh đó, ông cho người dò xét, tìm điểm yếu của đối phương. Chỉ có cách đó, rồi "Hành động đột xuất" đương nhiên, đối thủ sẽ trở tay không kịp. Thế là sáng hôm sau, ông đấu dịu với Phẩm.
- Cha thật không ngờ con yên Chi Quyên đến vậỵ Cha cũng thấy là hôm qua cha cũng khá nóng nảỵ Dư luận đồn đãi về Chi Quyên chưa hẳn là chính xác. Nhưng cha cũng cho con biết, cha phản đối chuyện con với Chi Quyên, không phải vì bản thân cô ấy, mà cha chỉ sợ cho đời sau của con.
Lời ông Yên thành khẩn. Mà thật sự ra đó cũng là nguyên nhân chánh để ông lo sợ cho cuộc hôn nhân của Chi Quyên với Phẩm. Có ai muốn có những đứa cháu nội không bình thường đâủ Chỉ cần xác suất một phần vạn thôi là ông đã không đồng ý. Ý muốn của người cha xuất phát từ hạnh phúc của con. Cái đó khiến Phẩm cũng thấy cảm động. Phẩm thấy hôm qua mình cũng khá nông nổị Cha mẹ thương con mới lo lắng cho hậu sự của con ... Phản ứng gay gắt quá nhiều khi lại bất lợi cho Chi Quyên sau nầỵ Thế la Phẩm nóị
- Con xin lỗị Con hiểu ý cha rồị Cha không muốn thấy con có những đứa con tật nguyền ... Nhưng chuyện đó bây giờ chưa có gì làm sao xác định? Cha hiểu cho nếu bây giờ mà con sống thiếu Chi Quyên, thì cuộc sống hẳn là bi đát hơn. Nếu vì muốn đề phòng cái bất trắc mà cha lo rồi chối bỏ mọi thứ như một người sợ sau này bị ung thư phổi, rồi cắt bỏ lá phổi ngay trước khi bệnh. Có phải là quá phòng xa không hở chả
Rõ ràng là ông Yên đã bị cái lý luận của Phẩm làm lúng túng nhưng đồng thời ông cũng xác nhận được một điều, đấy là tình yêu của Phẩm dành cho Chi Quyên đã đạt đến đỉnh cao cuồng nhiệt. Không thể sử dụng lý luận để lý giảị Trong tình hình đó thì sử dụng biện pháp cứng rắn sẽ là một sai lầm lớn. Vì làm vậy có nghĩ là để lo cho một đứa cháu nội chưa trượng hình, đã phải mất đi thằng con trai một cách làm ngu xuẩn.
Ông Yên với thái độ lửng lơ, chỉ nóị
- Chuyện cưới vợ của con tạm thời ngưng lại, để cả nhà bàn tính lại xem sao!
Sự xuống nước của cha, cái thái độ chịu thảo luận đó khiến Phẩm cũng đấu dịụ Trong thâm tâm, Phẩm nghĩ.
- "Thế nào rồi với thời gian, cha mẹ sẽ chiều theo ý ta thôi".
Chớ Phẩm không nghĩ đến gì khác.
Ông Yên thì khác, ông nghĩ.
- "Tuổi trẻ mà. Lúc nào đó rồi nó sẽ chán, nó sẽ tự động bỏ cuộc ".
Thế là cả cha với con đều có những tính toán riêng của mình. Nhưng dù gì thì ở ngoài gió đã lặng mà sóng cũng đã yên.
Chi Quyên đã nghỉ việc. Không đi làm ngày tháng trở nên thừa thãi đị Vy thì khù khờ đâu tâm sự gì được với Chi Quyên. Còn Phẩm, công việc ở công ty ngày càng bận rộn. Ông Yên đã có chủ tâm nên gần như giao hết những công việc lớn cho Phẩm khiến Phẩm bận thở không ra hơị Nhưng dù có bận rộn cỡ nào, mỗi ngày sau khi tan sở Phẩm đều đến nhà hai chị em Chi Quyên đưa hai người đi ăn, đi xem phim, đi dạo ... Sau đấy, thật khuya Phẩm mới quay về nhà. Còn ngày chủ nhật? Thì khỏi phải nóị Đấy là một ngày vui chơi thỏa thích. Từ sáng sớm, Phẩm mang xe đến. Cả ba lên xe, ra tận ngoại ô. Vy rất thích cảnh thiên nhiên. Được đến đây nó líu lo như một chú chim con vừa sải cánh.
Hôm đó ngày chủ nhật. Cả ba một lần nữa đến "Rừng Như Nguyện". Kỳ thật, những lá tía tô qua mùa đông càng trở nên tươi tốt hơn. Màu lá đỏ ốị Họ rượt đuổi nhau giữa rừng lá đầy màu sắc đó mà gần như quên về sau mỗi lần đuổi mệt mỏi, họ lại nằm dài trên lá, ngẩng mặt lên nhìn trờị Những cành thông gần đấy reo theo tiếng gió, tạo thành những nhạc bản êm dịu ... Phẩm và Chi Quyên có cảm giác như mọi thứ đã tan và hòa vào hư vô. Chỉ có tình yêu còn lạị
Phẩm không hề tiết lộ cho Chi Quyên biết sự phản đối của cha mẹ chàng với cuộc hôn nhân dự tính với nàng. Nhưng cái thái độ của chàng cộng với đã lâu Phẩm không nhắc đến chuyện đưa Chi Quyên quay lại nhà chơị Chi Quyên là người có tình cảm nhạy bén. Không hỏi, nhưng Chi Quyên đã đoán được phần nàọ
Hôm ấy, trong lúc nằm bên nhau dưới gốc thông già trời mát lạnh với những con gió lùạ Phẩm đã cởi chiếc áo khoác ngoài ra, đắp lên người cho Chi Quyên.
Chi Quyên chợt nóị
- Anh Phẩm nàỵ
- Cái gì?
- Có lẽ em phải đi làm trở lạị
Chi Quyên nói, Phẩm giật mình.
- Tại sao vậỷ
Mắt Chi Quyên nhìn thẳng lên trời caọ
- Không tại sao cả. Em đi làm quen rồi, bây giờ ở nhà thấy ngày tháng vô vị làm sao đấy ... Vả lại ... em cũng không quen chuyện ... xài tiền không phải của mình.
Phẩm quay quạ
- Giữa anh với em mà còn phân biệt vậy saỏ
Chi Quyên chậm rãị
- Em nghĩ là có nhiều thứ cũng nên phân biệt.
- Giải thích tại saỏ
- Trước nhất ... anh chỉ là ... một người bạn của em.
Phẩm cắt ngang.
- Vậy à? Anh đang định nói cho em biết điều anh dự tính. Em là con người cao ngạo, anh nghĩ, nếu anh không là chồng em ngay thì em cứ phân biệt của anh của em mãi ... Vì vậy, anh đã định thế này cả hai ta đều đã vượt quá tuổi trưởng thành. Có thể tự do kết hôn. Ngày mai anh đưa em đến phòng hộ tịch, ta đăng ký kết hôn em ạ.
Chi Quyên quay lại, lấy tay vuốt nhẹ lên mặt Phẩm.
- Không được, anh mà làm như thế cha mẹ anh sẽ buồn. Vả lại anh phải báo trước để em chuẩn bị nữa chứ? Anh đã giấu em nhiều thứ ...
- Giấu em những gì?
- Nhận xét của cha mẹ anh và sự phản đối của họ.
Phẩm nói một cách không tự nhiên.
- Cha mẹ anh cũng không có nói gì ... Nhưng tại sao ta phảin cần những thứ đó? Tình yêu và hôn nhân là chuyện riêng của chúng mình cơ mà?
Chi Quyên đặt tay lên vai Phẩm, nhìn thẳng vào mắt chàng hỏi nhỏ.
- Hãy nói thật em biết đị Họ nhận xét về em thế nàỏ
Phẩm nằm yên, chàng quay qua hôn lên môi nàng như cố khỏa lấp câu hỏị Phẩm không thể cho Chi Quyên biết. Phẩm không muốn Chi Quyên biết sự thật. Nhưng thái độ của Phẩm không qua mặt được Chi Quyên.
Chi Quyên thở dàị
- Ai biểu anh họ Âu chi vậỷ
Phẩm lắc đầụ
- Xin lỗi nhé. Nhưng anh làm sao chọn lựa được chứ?
Chi Quyên chợt tức cườị
- Thế tại sao anh lại yêu em?
- À ... Cái này thì giải thích được.
- Anh khờ lắm. Anh có biết là làm vậy anh phải trả một cái giá rất đắt không?
- Đời là vậỵ Ta càng đòi hỏi thì càng phải trả giá.
Rồi Phẩm nhìn Chi Quyên.
- Tại anh đòi hỏi thì anh phải chấp nhận chuyện đó. Chính ba me anh cũng nóị Trên đời này có biết bao nhiêu con gái, sao con không chọn một, lại cắm đầu lựa chi một cô đặc biệt như thế.
Chi Quyên nhìn Phẩm.
- Cha mẹ đã phản đối em một cách mạnh mẽ vậy ư?
Phẩm cắn nhẹ môi, yên lặng. Một lúc mới tiếp.
- Chi Quyên. Thôi thì chúng ta cưới nhau đị Chỉ cần hợp thức hoá chuyện vợ chồng là anh sẽ yên tâm, anh sẽ gánh trách nhiệm làm chồng. Anh biết em là con người cao ngạo, nếu em chưa là vợ anh, em sẽ không để anh cấp dưỡng cho em. Để em đi làm thật tình anh chẳng yên tâm tí nàọ
- Tại sao lại không yên tâm?
- Vì Túy Vy nó lúc nào cũng cô người ở cạnh coi chừng. Ngoài ra ...
- Ngoài ra làm saỏ
Phẩm thành thật nóị
- Em đẹp lại dễ thương. Sau khi quen em, anh mới hiểu nghĩ câu "Sức quyến rũ của người đàn bà". Và anh không muốn em gặp một tay giám đốc cỡ Phùng Tính Lân nữạ Cái chuyện đó thì rất dễ xảy ra ... Vì vậy, Chi Quyên em hãy nghe anh. Chúng ta đi đăng ký kết hôn đị Anh đã nghĩ chuyện nầy mấy ngày nay ... Chỉ có như vậy anh mới thật sựyên tâm ... Bằng không những người vây quanh em sẽ làm anh điên mất.
Chi Quyên nhìn thẳng Phẩm.
- Anh thật muốn mình lấy nhaụ
Phẩm nài nỉ.
- Thật! Hãy chấp nhận lời cầu hôn của anh ... Hay là em nghĩ: lễ cưới cần phải cử hành một cách long trọng, đời con gái chỉ có một lần?
Chi Quyên cắt ngang.
- Không, em không hề có ý nghĩ đó. Nhưng nếu em đồng ý làm chuyện đó với anh, chắc chắn chúng ta không thoát khỏi được sự giận dữ của cha mẹ, và như vậy em càng khổ hơn.
Chi Quyên đưa tay sợ nhẹ cằm Phẩm tiếp.
- Vì vậy, anh cần phải suy nghĩ một cách chín chắn. Nếu anh muốn em lấy anh mà không có sự đồng ý cha me thì chỉ có một cách.
- Cách gì?
- Anh phải thoát ly gia đình!
Phẩm nghe nói giật mình. Cử chỉ của Phẩm không thoát khỏi ánh mắt của Chi Quyên, nàng thở dài nói tiếp.
- Em biết. Chuyện đó hết sứ khó khăn với anh. Bởi vì xưa nay anh được cha mẹ cưng chiều, yêu quý. Làm gì anh đều lệ thuộc mẹ cha ... Bây giờ bắt anh phải cắt đứt liên hệ, chối bỏ công sinh thành dưỡng dục, chối bỏ cả tài sản kếch sù của Đạt Mãi công ty là một điều rất khó khăn với anh. Để có em, anh phải mất hết tất cả thì ... nặng quá!
- Anh không cho đấy là nghiêm trọng.
Bởi vì sau cái hôm cãi nhau với cha mẹ về chuyện yêu Chi Quyên, Phẩm đã suy nghĩ rất kỹ. Chàng thấy là chỉ còn cách đăng ký kết hôn với Chi Quyên, tạo nên một sự kiên đã rồi để cha mẹ chỉ còn nước thừa nhận là đâu vào đấỵ Vấn đề ở đây là phải thuyết phục Chi Quyên thế nàọ Lễ cưới không phô trương, không đãi tiệc mời khách. Chỉ đến nhà thờ với một số thủ tục đơn giản là xong.
Nhưng rồi bây giờ khi đề cập đề thì Chi Quyên lại vạch ra những rắc rối khác ... Phẩm tiếp.
- Chi Quyên, em không hiểu cha mẹ anh đâụ Em có biết là mẹ anh sinh ra ba đứa con gái liên tiếp mới có được anh không? Vì vậy người tưng tiu coi anh như trứng mỏng ... Anh nghĩ chuyện mình làm lễ cưới nhau mà không báo trước, chắc chắn là cha mẹ anh sẽ giận, nhưng cái giận đó rồi sẽ không kéo dài ... Bởi gì dù gì anh cũng là con, mà lại là con trai duy nhất của người cơ mà?
Chi Quyên nhìn Phẩm.
- Anh đã lợi dụng cái yếu điểm của cha mẹ anh mà gây áp lực? như vậy là không công bằng.
- Thế còn cái chuyện người phản đối cuộc hôn nhân của anh thì saỏ Công bằng lắm ư?
Chi Quyên chộp ngay câu nói của Phẩm.
- Đấy, thấy không? Cuối cùng rồi anh cũng thừa nhận chuyện cha mẹ anh phản đối cuộc hôn nhân của chúng mình. Anh Phẩm, anh có thấy là tài sản cha mẹ anh có quan trọng lắm không?
- Không quan trọng lắm em.
Chi Quyên thở dài tiếp.
- Nhưng mà đòi hỏi anh phải vì tình yêu mà chối bỏ tất cả thì hơi quá đáng phải không? Một người con gái đứng đắn không nên xúi giục con trai chống đối cha mẹ để về với mình.
Phẩm bực dọc nóị
- Anh nào có chống đối với cha mẹ anh đâủ Anh chỉ muốn cưới em! Em đừng có đặt vấn đề một cách nghiêm trọng như vậỵ Anh biết chắc là, sau khi chúng ta lấy nhau, cha mẹ anh rồi sẽ nhượng bộ.
- Nhưng anh làm thế là đặt trước chuyện rồi ép người khác phải nhương bộ, mà đó lại là cha mẹ anh!
Phẩm có vẻ bất mãn.
- Chi Quyên, anh chịu không hiểu được em! Mục đích của anh chẳng qua là để cưới được em thôi chứ đâu có gì quan trọng mà em lại gán cho anh đủ thứ tộỉ Sau này khi ta lấy nhau rồi thì cha mẹ chấp nhận thôị Hay là em ...
Chi Quyên chỉ lắc đầu buồn bực.
- Anh chẳng hiểu em tí nào cả. Anh làm thế em sẽ bị người ta ghép cho tội là ... dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ, lôi cuốn anh. Người ta đâu nghĩ đấy là ý của anh mà chỉ cho là mục đích của em. Bằng mọi cách để thành hôn với anh, để được trở thành dâu nhà họ Âu ... đặt ba mẹ anh trước chuyện đã rồi được thừa nhận.
Phẩm nổi nóng.
- Vậy thì ... Nếu cha mẹ anh khăng khăng không chịụ vậy là anh sẽ mãi mãi không cưới được em? Tình yêu của em ở đâủ không lẽ em coi trọng danh dự hơn cả tình cảm của mình.?
Chi Quyên lắc đầu, buồn bã.
- Không hẳn như vậỵ Nhưng anh phải thấy ... anh là con trai duy nhất của nhà họ Âu ... Rồi anh phải kế nghiệp một cơ sở đồ sô ... Chớ nếu anh hoàn toàn vô sản, thì em sẽ không quan tâm chuyện phản đối hay không của cha mẹ anh đâụ
- Em nói mà anh vẫn chưa hiểủ
Chi Quyên ngồi dậy, vuốt lại mái tóc.
- Thôi đủ rồi, mình đừng nói đến chuyện đó nữạ
Phẩm cương quyết.
- Phải nói chứ? Nói cho rõ ràng. Em nói đi, nếu cha mẹ anh không đồng ý là em sẽ không lấy anh, không đi làm giá thứ với anh phải không?
Chi Quyên chậm rãi nóị
- Để em nghĩ lạị Nhưng em thấy thì con đường duy nhất để em làm hôn thú với anh là phải như vậỵ
Phẩm có vẻ bối rốị
- Con đường duy nhất đó là gì, em nói lại xem.
Chi Quyên lắc đầụ
- Ờ, mà thôi! Quên chuyện đó đị Em không có quyền đòi hỏi gì cả. À, Anh Phẩm, anh chỉ nên biết là ... em yêu anh ... Em chỉ yêu có một mình anh, riêng chuyện đi hộ tịch làm hôn thú, em thấy nên tạm thời hoãn lạị Ít ra anh nên dành cho em một thời gain suy nghĩ, được không.
Chi Quyên nhìn Phẩm với ánh mắt xúc động.
- Có điều anh nghe em nàỵ Với tấm lòng thành ... em nói bằng tiếng nói của con tim. Sống, em là của anh, chết, em vẫn là của anh ... Em xin thề trước mặt anh. Sống hay chết em cũng không dể cho bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh đụng tới người em. Bằng không, xin cho em chết không toàn thây ...
Phẩm vội chụp lấy Chi Quyên, đặt nụ hôn lên môi nàng để chặn lời thề. Tất cả những nghi ngờ hoàn toàn bị xua tan. Họ lăn tròn trên cỏ. Chung quanh chỉ có cỏ dại, hoa, lá khộ Rừng thông đang hát. Mây trắng và mây xanh đang bềnh bồng trên caọ
Túy Vy không biết từ đâu chạy đến với một bó hoa lao kèn trên taỵ Miệng anh chàng ư ử hát. Phẩm ngạc nhiên.
- Ồ! Túy Vy cũng biết hát nữa à?
Chi Quyên cườị
- Đấy là bản nhạc mà khi me em còn sống hay hát ... Anh biết không ... bấy giờ nhà em cũng ở ngoại ô thành phố thế này ... Cha mẹ hay đưa chúng em ra đồng cỏ chơị Họ yêu nhau lắm. Chúng em được đưa ra đồng cỏ nô đùạ Đi đào củ năng, đi hái hoa kèn. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chúng em. Bấy giờ Vy mới lên năm hay sáu tuổi gì đó, bệnh trạng chưa phát hiện. Mẹ mỗi lần cùng chúng em ra đồng nội thường hát bài nầỵ
Chi Quyên ngưng lại một chút tiếp.
- Sau đấy khi bệnh của Tuy Vy bộc phát thì không khí hạnh phúc ban đầu của gia đình em mới không còn. Có bao nhiêu tiền đều dồn vào chạy thuốc cho Túy Vỵ Rồi mẹ em qua đờị Bài hát cũng quên lãng luôn. Vậy mà ... không ngờ ... hôm nay Túy Vy nó nhớ được.?
Phẩm xúc động nóị
- Em không biết tại sao à? Cái khoảng thời gian hạnh phúc kia tạo nên một ấn tượng sâu sắc trong đầu nó .... Bây giờ giữa cái không khí thiên nhiên này ... ta lại yêu nhau, nó nhìn thấy và ký ức như quay trở lại ...
- Chắc là như vậỵ
- Anh cũng ngạc nhiên ... À ... mà nầy, em có nhớ cái bản nhạc đó ra sao không?
Phẩm cố lắng nghe, mà không nghe lời của bài hát. Chi Quyên cười nóị
- Biết chứ, nhưng mà hát dở lắm đó nghẹ
- Kệ nó, hát cho anh nghe đị
Thế là Chi Quyên hát, giọng vừa đủ nghẹ
Có nhớ chăng mùa thu năm ấy
Ta cùng bên nhau
Em và những chiếc lá đỏ trên tay
Anh ngắt thêm một đoá hoa kèn
Gió đùa qua hàng cây
Cỏ non rạp mình đưa đón
Ta chỉ nhìn nhau
Mà mùa thu đã ở trong tay mình
Anh đã nhìn em với nụ cười thoảng nhẹ
Em chỉ yên lặng đợi chờ
Anh hát một bản nhạc mùa thu
Đã diễn đạt điều mơ ước
Những mơ ước mà em biết từ lâu
Tình yêu không phải dùng ngôn ngữ
Mà chỉ nhìn nhau
Mọi thứ đã hiểu nhau rồị
Chi Quyên hát xong, chớp chớp mắt hỏị
- Anh thấy bản nhạc thế nàỏ
Dương Phẩm thở nhẹ.
- Em có thấy là ... bài hát đã được sáng tác để dành cho riêng cho ta không?
Chi Quyên ngẫm nghĩ.
- Vậy à? À há. Em thấy hình như nó nói về mình đấỵ
Phẩm siết chặt vai Chi Quyên.
- Chi Quyên nầy! Chúng ta phải lấy nhau thôị Bởi vì em thấy đấỵ Ngay cái bài hát của mẹ em đã tiên tri được chuyện tình của đôi tạ Đấy là một sự sắp đặt sằn của tạo hóa .... Tình yêu của hai đứa mình với cả mùa thụ Chi Quyên, em hãy nói đị Có đúng như vậy không chớ. Cái xô ngã của Túy Vy vào xe anh như một báo hiệu định mệnh. Rồi anh phải gặp em. Chúng ta phải yêu nhau, phải lấy nhaụ Định mệnh đã an bày như vậy mà.
Chi Quyên mở to mắt.
- Phẩm, anh đừng tưởng tượng.
Phẩm cãị
- Mọi thứ đã được sắp xếp sằn. Vậy mà em còn không tin ư?
- Tin chứ ... nhưng mà ...
Chi Quyên bối rồị Nàng nghĩ đến gia đình Phẩm rồi nghĩ đến thân thế mình. Phải làm sao đâỷ Chọn con đường nàỏ Có nên lấy Phẩm làm chồng không?
Phẩm xúc động nóị
- Chi Quyên, em hãy nhận lời đị Ngày mai chúng ta ra phòng đăng ký kết hôn. Tuần sau mọi thứ thủ tục sẽ hoàn tất ... Ai chống đối, ai không đồng ý, mặc họ. Anh biết em là đứa con gái cứng cỏi can đảm mà. Chẳng ai có thể phá vỡ hạnh phúc của mình.
- Em ... Em ...
- Đừng có do dự nữa, Quyên ạ.
- Em thấy là phải suy nghĩ kỹ ...
- Suy nghĩ bao lâủ Năm phút? mười phút hay nửa tiếng.
- Em cần một tháng.
Dương Phẩm trừng mắt nhìn Chi Quyên.
- Em định dày vò anh à?
- Không, mà là vì yêu anh, em không muốn quyết định hấp tấp.
- Vậy thì anh dành cho em một tuần lễ.
- Nửa tháng vậỵ?
Phẩm lắc đầu nóị
- Em sao cứ hay trả giá. Thôi được, nửa tháng nữa, ta sẽ đến phòng đăng ký kết hôn.
- Em không nói là nửa tháng nữa sẽ lấy anh, mà em cần nửa tháng để suy nghĩ.
Phẩm cúi xuống.
- Không. Nửa tháng nữa em sẽ là vợ anh. anh đã quyết.
Có thật vậy không? Định mệnh có rất nhiều chuyển biến. Đâu cần đến nửa tháng, chỉ một tuần lễ sau, một sự kiện xảy ra đã làm tan những dự tính ban đầu của Phẩm.
Buổi sáng hôm sau, Chi Quyên thức dậy muộn. Không phải đi làm thì dậy muộn một tí. Khi vừa giật mình tỉnh giấc, Chi Quyên chợt nghe có tiếng nói chuyện ở phòng khách. Lắng tai nghe kỹ, thì là tiếng của Lạc Phong. Hắn đang lớn tiếng.
- Cho cậu biết, Túy Vỵ Đối với bọn xấu, cậu chỉ có nước sử dụng quả đấm, hiểu chưả Mọi thoi nầy, một gối này, rồi bẻ quặt tay hắn ra phía saụ Bẻ thật mạnh, là bảo đảm "Cốp!" Tay hắn sẽ gãy ngaỵ Nào thử lại cho tôi xem. Tôi sẽ đóng vai Chí Công nhé? Nào xông tới đi! Xông tớị
Nữa rồi! Cái tay Lạc Phong nầy lại muốn gây họạ Suốt ngày dạy cho Túy Vy cái gì không dạy, lại dạy cái môn đánh lộn thôị Chi Quyên giận dữ, ngồi dậy, khoác áo rồi bước ngay ra khỏi phòng.
- Anh Phong, tôi đã bảo anh hàng trăm lần rồi, tôi yêu cầu anh đừng có dạy Vy đập lộn nữạ Sao anh không nghẻ
Chi Quyên nói, trong khi Túy Vy ngơ ngác.
- Chị! Ta phải đánh kẻ xấu chứ?
Chi Quyên quay sang trừng mắt với Túy Vỵ
- Chị đã bảo em, kẻ xấu thì có cảnh sát họ lọ
- Anh Phong bảo cảnh sát họ chỉ bắt người tốt. Trước đây họ bắt em nhốt vào chiếc lồng, xem em như con khỉ.
Chi Quyên quay sang Lạc Phong.
- Anh lại gieo vào đầu nó những tư tưởng xấu ... Anh đã hư rồi, anh muốn người khác cũng hư hỏng theo saỏ
Phong gác một chân lên ghế. Trời lạnh như cắt mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn.
- Khoan đã nào, Chi Quyên! Tôi đến đây chỉ bằng thiện ý thôị Tôi đâu phải ở không làm chuyện bao đồng? Cô có biết là tối qua, thằng "Cọp" đến báo cho tôi biết, cái tay Chí Công kia nó vừa cấu kết với mấy tay côn đồ ở nơi khác, định thừa dịp không có cô ở nhà sẽ đến đây thanh toán cậu Vỵ Đấy cô thấy đấỵ Cô có thể hai mươi bốn trên hai mươi bốn tiếng đồng hồ ngồi cạnh Vy không? hay là hôm nào để cậu ấy bị đập chết?
Chi Quyên sợ hãị
- Sao có chuyện kỳ cục vậỷ Tụi nầy đâu có gây sự với bên ấy bao giờ đâủ Ngay cả cái chuyện đánh lộn hôm ấy cũng là do Chí Công kiếm chuyện trước. Vy nó khù khờ có biết gì, nó cũng nào có ý thù nghịch gì đâủ
Lạc Phong vừa chống nạnh vừa nóị
- Nếu ai cũng "nói lý" như cô, thì trên đời làm gì có chuyện đánh nhaủ Cô tưởng là cô sống chưa mích lòng ai à. Cô lầm rồị Ngoài cái gia đình họ Trương bên cạnh không ưa em trai cô ra, cô có còn nhớ là năm ngoái, có ông thầu kiến trúc định mua nhà của cô mà cô không chịu bán không?
- Chuyện đó? Chuyện đó cũng nào có dính dáng gì đến nhà họ Trương bên cạnh? Vả lại, bán nhà rồi, rồi phải đi đâu ở chứ? Họ trả rẻ quá.
- Cô không biết. Cái tay nhà thầu này cấu kết với lão Trương. Nhà cô lại sát bên nhà của lão tạ Muốn xây cất gì phải kết hợp lại mới tạo nên mặt bằng rộng lớn. Cô vừa chận món ăn béo bổ của ngườị Lại còn cấu kết với con trai của ông Giám đốc Đạt Mãi công ty ...
- Cái đó ... Cái đó ... tôi thấy chẳng dính gì nhau cả.
- Nhưng người ta ghét. ở đây khu lao động nghèọ Cô lại mang ở đâu về một ông Dương Phẩm, ngồi chiếc Mustang bóng lộn dạo phố ... Nên người ta chướng mắt ... Đừng nói chi nhà họ Trương, chính tôi cũng không hài lòng ... Có giàu sang, có tiền của ... thì phô trương ở đâu phô trương đừng có mang đến đây lòe ... Không phải chỉ có Âu Dương Phẩm, lần trước cái ông chủ cũ của cô cũng vậy, mang xe hơi đến đây ... Làm cả xóm phải đổ ra xem, rồi xì xào là ...
Lạc Phong chợt ngưng lạị Chi Quyên tái mặt.
- Họ xì xào thế nào chứ?
Lạc Phong không dằn được nói tọ
- Họ nói cô là ... gái làm tiền. Tôi nói với cô. Dù gì mình cũng chơi với nhau từ nhỏ ... thân tình mặc dù chưa là gì của nhaụ Nhưng họ nói xấu cô, tôi cũng ê mặt chứ? Cô hãy bảo cái tay Phẩm kia, đừng có mang chiếc xe hơi đó đến đây bẹo qua bẹo lại nữa, bằng không ...
Chi Quyên tức giận không kém.
- Bằng không thì thế nàỏ Mấy người càng ngày càng quá lắm. Người ta có xe hơi, người ta đi, có mắc mới gì đến ai đâủ Sao không gắng làm, gắng kiếm tiền mua xe với người ta, ganh tị mà làm gì chứ?
Lạc Phong chống mạnh mắt mở trừng.
- H ừ! Cô nói chuyện phải khéo một chút. Nãy giờ ... Tôi đã dằn lắm rồị Tất cả những gì tôi nói, tôi làm, đều là tốt, đều chỉ muốn bảo vệ hai chị em cô. Nếu không, tay Phẩm kia đã bị người ta hạ lâu rồị Thằng Vy nhà cô cũng vậỵ Cô còn không biết điều, cô muốn khinh thường cả lũ bạn nghèo nữa à?
- Anh Lạc Phong! Anh rõ biết là tôi không phải hạng người như vậy mà?
- Tôi biết thì cũng chẳng làm gì! Đám bạn bè tôi lại khác, họ bất bình ... Nhưng ... Cô đừng nhạo báng là tôi không có tiền mua xe hơị Hỏi cô chứ tay Phẩm kia, chính hắn đích thân làm ra tiền mua được xe à? Hay chẳng qua chỉ là moi tiền của ông già? Hừ, cái bọn công tử đó bọn nầy không coi ra gì đâụ Rồi cô xem, cái ngày chiếc Mustang kia sẽ bị người ta đập nát. Nếu hắn khôn ngoan một chút, tốt hơn không nên lái xe đến đây nữạ
Lời Phong chưa dứt, thì bên ngoài có tiếng kèn xe hơị Chi Quyên và Lạc Phong tái mặt. Hôm nay không phải là chủ nhật mà. Sao giờ này Phẩm lại đến? Vy mưng rỡ lạ
- Ồ, anh Phẩm đến rồi!
Túy Vy xông ra mở cửạ Lạc Phong lạnh lùng nóị
- Anh Phẩm của cậu cũng không phải là người tốt đâụ
Túy Vy há hốc miệng, nhìn Phong.
- Phẩm bước vào, vừa đi vừa nóị
- Mọi người chuẩn bị nhanh lên nàọ Hiếm có một dịp nghỉ bất ngờ thế nầỵ Chúng ta phải chơi một bữa thật đã.
Nhưng Phẩm chợt ngưng lại, khi nhìn thấy Chi Quyên đứng cạnh Lạc Phong. Lạc Phong tiếp Phẩm với ánh mắt không thiện cảm, châm biếm nóị
- Khách sộp đến rồi, kẻ nghèo phải rút lui thôị
Rồi Phong bỏ đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa cười cười nóị
- Thời buổi nầy là thời buổi của bạc tiền, của xe hơị Nhưng mà anh cũng phải coi chừng người đẹp của anh đấy, coi chừng người khác có tiền hơn họ cuỗm mất thì buồn.
Chi Quyên giận dữ.
- Anh Phong nầy!
Rồi Lạc Phong cười nhạt.
- Được rồi, được rồi, tôi đi đâỷ Công tử đến, tôi ở lại chỉ tổ chướng mắt, phải không?
Rồi Phong bước ra ngoài, đóng sập cửa lạị Phẩm ngỡ ngàng nhìn theọ Một chút nghi ngờ thoáng qua đầụ Hắn đã đến nhà Chi Quyên tại sao ăn mặc xốc xếch vậy, hay là ... máu ghen chợt bốc lên đầụ Phẩm quay qua, cả Chi Quyên nữạ Chi Quyên cũng ăn mặc cả một cách cẩu thả. Mái tóc còn rối bù. Chứng tỏ là ngủ mới thức dậỵ Phẩm chợt thấy có gì ngăn ở ngực, lời nói của cha nữa vang bên taị Con biết không, Lạc Phong là bạn của Chi Quyên từ nhỏ ... Nó thường xuyên ở trong nhà của Chi Quyên ".
Chi Quyên thấy Phẩm trừng mắt nhìn mình, giật mình nhì n xuống, hét lên.
- Ồ! Em mới ngủ dậy, chưa thay áo, rửa mặt gì cả.
Rồi Chi Quyên quay về phòng riêng. Chi Quyên không nói thì thôị Lời của nàng lại như châm dầu vào lửạ Phẩm bước tới chụp lấy tay Chi Quyên.
- Mới dậy à? Còn tay Lạc Phong kia ... Có phải hắn cũng mới dậy cùng lúc với em không?
Chi Quyên quay lại, tái mặt, tròn mắt nhìn Phẩm. Tại sao Phẩm có thể nói vậy chứ?
- Anh nói thế là thế nàỏ
Phẩm nóng nảy nhìn Chi Quyên.
- Em đã hiểu ý anh! Anh biết, nhưng mà chuyện em với Lạc Phong thế nào trước đó anh không cần biết ... Còn bây giờ, đã có anh ... Vậy mà em vẫn bình thản qua lại với hắn. Em đã không coi anh ra gì? Em đúng là một "con đàn bà" ... hừ, cha anh đã nói đúng.
Chi Quyên giận run cả ngườị
- Anh ... Anh ... Anh đừng có ngậm máu phun người!
Mắt Phẩm đỏ ngầụ
- Anh ngậm máu phun người à? Nếu anh không đích thân trông thấy, còn nói thế nầy thế nọ được, đằng này đã đến đây để Lạc Phong ở đây, em còn bảo là anh ngậm máu phun người được ư? Bây giờ thì anh biết tại sao ... Em không chịu đăng ký kết hôn với anh rồi ... Hừ ... Có phải vì em không dứt được cái thằng lưu manh kia không? Hừ ... Cha anh đã bảo rồi ... mà anh nào có nghẹ Con người sống thác loạn như em ... Tại sao anh lại ngu xuẩn nhắm mắt tin ... để bị em coi như thứ trò đùa ...
Chi Quyên nước mắt chảy dàị Trái tim bị vỡ ra từng mảnh. Nàng hét lên.
- Anh Phẩm! tại sao anh lại nói vậỵ Em nào có trói buộc gì anh, em cũng đâu có bảo anh phải tin em. Em sống thác loạn? Còn anh cao quý, anh là dân thượng lưụ Vậy thì anh nên tránh xa em, tránh xa em đi ... Anh đến đây làm gì để bị lây cái hạ cấp!
Phẩm hét to lên:
- Chi Quyên, em nói như vậy mà nói được à? Hừ, cái con người sa đọa, trước mặt anh lúc nào cũng làm ra vẻ rụt rè, mặc cảm, yếu đuối, giả vờ như đoan chính trong sạch ... Thì ra em chỉ giỏi diễn kịch ... Em là con người giả dối ... Em như một gái làng chơi ... Gái làm tiền.
Chi Quyên nghe như có tiếng nổ lớn trong đầu ... Sáng tới giờ đã có hai người sử dụng cái từ "gái làm tiền". Sao lại trớ trêu như vậỷ Tại sao con người có thể sử dụng ngôn ngữ một cách bừa bãi như vậỷ Chi Quyên thấy choáng váng. Người bấy lâu được Chi Quyên đặt hết tâm trí yêu quý, bây giờ lại sử dụng cái ngôn ngữ khinh miệt kia với nàng, mọi thứ như sụp đổ.
Chi Quyên nói không nghĩ ngợị
- Vâng, tôi là gái làm tiền ... Tôi là con **. Tôi đã ngủ với tất cả đàn ông trên phố. Chỉ có anh ngu xuẩn mới nói tôi là người yêụ Mới nghĩ là tôi còn trong trắng. Anh rõ thật là khờ dạị
"Bốp" một tát tai như trời giáng đã phủ xuống mặt Chi Quyên. Nàng loạng choạng muốn ngã. Lý trí Chi Quyên phải kháng. Tại saỏ Tại sao không giải thích. Tất cả chỉ là ngộ nhận.! Phải nói rõ cho Phẩm biết. Chuyện không phải là như vậy ... Nhưng rồi Chi Quyên chưa kịp nói gì thì ... một cái bóng nhảy đến trước Phẩm với tiếng hét.
- Buông chị tôi ra! Buông chị tôi rạ Anh đánh chị tôi, anh là người xấu! Anh là người xấu!
Phẩm bị xô ngã xuống đất. Túy Vy như một con thú dữ, ngồi đè lên người Phẩm. Những cái đấm như mưa vung tớị Chi Quyên nhào tới hét.
- Vy! Túy Vy! Buông ra! Buông rạ
Nhưng Túy Vy nào có nghe thấy gì đâu, nó tiếp tục đánh. Phẩm vừa đỡ đòn vừa cố gắng đứng dậy nhưng không được. Túy Vy với sức khỏe hơn người đã khống chế đôi chân Phẩm. Phẩm định trả đòn, nhưng rồi nhìn khuôn mặt Túy Vy, khuôn mặt của đứa trẻ thơ đang giận dữ, chàng không nỡ trả đòn. Chẳng qua nó chỉ muốn bảo vệ chị. Phẩm nghĩ. Những cú đấm tối tấp của Túy Vy làm Phẩm tối tăm mặt mũị Chàng nghe có tiếng khóc của Quyên.
- Túy Vy ơi! Túy Vy, ngưng tay lại đị Túy Vy ơi, em đánh anh ấy chi bằng đánh chị nầy ...
Nhưng Vy như điên tiết không nghe gì nữạ Nó kéo quặt tay Phẩm ra sau, rồi chặt mạnh xuống. Phẩm nghe đau nhóị
- Tuy Vy! Em giết chị đi!Giết chị đi!
Chi Quyên cố kéo Túy Vy rạ Như Vy vẫn xông đến.
- Anh đánh chị tôi! Anh là người xấu ... Anh xem kià. Anh đã làm chị tôi khóc ... Vậy anh là người xấu thôi!
Túy Vy lại xông tớị Phẩm chưa ngồi dậy được đã bị Vy ngào tới đá bật rạ Mỗi một ngón đòn của Túy Vy, đều là nhưng ngón ác hiểm. Phẩm đã hoàn toàn bất tỉnh. Chi Quyên bất lực, đành chạy ra ngoài cửa, hô tọ
- Cứu tôi! Trời ơi! làm ơn cứu tôi!
Đám lối xóm nghe kêu chạy đến và chẳng mấy chốc Túy Vy đã được kéo rạ Nhìn thấy đám đông rồi nhìn thấy đám đông rồi nhìn thấy Chi Quyên khóc ... Túy Vy mới như hoàn hồn. Nó kinh hãi lùi lại góc nhà ... Nó mới nghĩ là mình lại làm saị
Chi Quyên nhào tới ôm lấy Phẩm khóc ngất. Nàng nghĩ là Phẩm sắp chết. Trong khi Phẩm cũng vừa tỉnh lại, cố dằn lấy cơn đau, mở mắt rạ Nước mắt của Chi Quyên làm mọi sự hờn ghen bay mất.
Chàng biết mình đã hiểu sai, định đưa tay lên vuốc tóc Chi Quyên an ủi, nhưng cánh tay như không nghe theo lờị
- Anh Phẩm! Anh Phẩm! Chắc em chết mất. Sao anh lại hiểu lầm em để cớ sự như vậỷ
Chi Quyên vừa khóc vừa định đỡ Phẩm dậỵ Lạc Phong vẹt đám đông bước vào, trong thấy hét lên.
- Chi Quyên, để anh ấy năm yên bằng không anh ấy sẽ chết! Tôi phải gọi xe cứu thương đến ngay mới được.
Chi Quyên bối rối, nghe Phong nói vậỵ Nàng hiểu ngay, kiến thức phổ thông cho biết phải để Phẩm nằm phẳng. Mặt Phẩm tái mét, máu đang rỉ ra ở miệng. Chắc anh chết mất! Chi Quyên nghĩ. Nàng cúi xuống, mở trừng đôi mắt ...
- Anh Phẩm, anh không có quyền chết. Anh mà chết là em không sống nổị Phẩm nằm đấy, mắt mở, đầu óc vẫn còn tỉnh, nhưng không nói được gì.
Tiếng xe cứu thương đã vang lên ngoai ngõ. Những người áo trắng chạy vàọ Chi Quyên đứng lặng ở đấỵ Không biết làm gì hơn là đưa mắt nhìn. Phẩm được mang lên xe, Chi Quyên định chạy theo, nhưng Lac Phong đã chận lạị
- Vào nhà ... Thay quần áo đi!
Bấy giờ Chi Quyên mới sực nhớ rạ Mình vẫn còn mặc áo ngủ, nàng vội vã chạy vào phòng riêng thay áọ Vừa thay áo xong, đã nghe bên ngoài có tiếng hét của Túy Vỵ
- Chị ơi, em không phải là khỉ.
Chi Quyên chạy vội rạ Vừa kịp thấy ba ông cảnh sát với còng trên tay vây quanh Túy Vỵ Trong khi Túy Vy lùi ra sau trốn lánh, vừa trốn nó vừa hét.
- Chị oi chi, em đâu phải là người xấu, em cũng đâu có làm gì sai đâủ
Chi Quyên chạy tới bên Túy Vỵ Bên ngoài tiếng xe cứu thương dã chạy đị Vậy là Chi Quyên không thể theo xe rồị Lạc Phong vẹt đám đông bước vào nóị
- Tôi đã hỏi rồi, họ sẽ đưa Phẩm đến bệnh viện.
Chi Quyên nóị
- Anh sẽ báo cho gia đình ảnh biết chứ?
- Cảnh sát họ đã báo rồị
Lạc Phong bước ngay ra ngoàị Chi Quyên đặt tay lên vai Vỵ Cảm nhận được sự sợ hãi của nó, trong khi vị cảnh sát đã đưa còng khoá tay Vy lạị Vy vừa vật vã, vừa hét.
- Chị ơi, chị, em đâu phải là con khỉ đâủ Em không phải là khỉ.
Chi Quyên van xin.
- Chú cảnh sát! Chú làm ơn đừng dưa em tôi đị Tôi sẽ theo mấy chú về bót. Vì ... em tôi nó không hề biết điều nó đã làm. Nó không ác tâm đâụ Chú cảnh sát. Chú muốn bắt giữ thì hãy bắt tôi đi, đừng bắt nó tội nghiệp ...
Chợt có môt bà mập mạp bước ra, tru tréọ
- Thằng đó là thằng điên đấỵ Hãy nhốt nó lại, lần trước nó đã đánh con trai tôi suýt toi mạng. Nó điên đấỵ
Chi Quyên quay lại thì ra là bà mẹ của Chí Công. Chi Quyên đau khổ.
- Tại sao bác nói vậỷ Bác biết rất rõ mà bác Trương. Bác chụp mũ em cháu làm gì? Bác muốn thế nào cũng được, hãy tha cho thằng em của cháụ
Đám đông hàng xóm đứng bu ngoai cửa, nhưng chẳng ai nói giúp một lời cho Túy Vỵ Trái lại họ như sợ Chi Quyên nhờ vả, một số lùi ra saụ Chi Quyên tức muốn khóc. Một vị cảnh sát chợt đặt tay lên vai Chi Quyên an ủị
- Cô gái nầy, cô đừng buồn, đây là khu vực của chúng tôi nên chúng tôi phải thi hành bổn phận. Người gây án phải được đưa về tạm giữ. Nếu nạn nhân không bị nặng lắm và không đưa đơn kiện có thể phạt vạ rồi thả thôị,
- Nhưng nếu ... Nạn nhân bị thương nặng thì saỏ
- Nó trở thành tội hình sự và như vậy phải đưa ra tòạ
- Như vậy thì ... Nhưng mà ... em tôi nó đâu phải cố ý ... Nó như một đứa con nít ... ở đây ai cũng biết điều đó mà ...
Vị cảnh sát rất hòa nhã.
- Hãy yên tâm, cô ạ. Chúng tôi hiểu rõ tính chất công việc. Em trai cô hành động ở trạng thái vô thức. Có lẽ khi ra tòa sẽ có bác sĩ pháp y giám định mà.
- Nhưng nếu tôi có chứng để chứng minh là em trai tôi có trí năng kém phát triển thì saỏ Tôi có cả tập hồ sơ của mấy bệnh viện chứng minh điều đó. Các ông chờ nhé, tôi sẽ mang rạ
Vị cảnh sát kiên nhẫn giải thích.
- Không được đâu, cô gái ạ.. Những y chứng đó cô chỉ xuất trình khi ra tòạ Vả lại, nó cũng không giúp gì được cho cô đâụ Trái lại, nó khiến cho người ta có lý do để giữ cậu ấy lại bệnh viện tâm thần thôị
- Có nghĩa là ... Chắc chắn là em trai tôi sẽ bị giam giữ? Mãi mãi nó không được thả ra ư?
Viên cảnh sát nóị
- Không đến nổi như vậỵ Bây giờ cô hãy cầu nguyện đị Cầu nguyện cho nạn nhân không chết và gia đình nạn nhân không khởi tố, thì em trai cô sẽ được thạ
Rồi ông ta đặt tay lên vai Túy Vy, ra lệnh.
- Đứng dậy, theo chúng tôi đi nào!
Túy Vy lùi phía sau, khóc lớn.
- Chị ơi chị ... Em không đánh người xấu nữa! Em sẽ không đánh người xấu nữa ... Em không đi đâu, em không thích ở trong lồng, em không thích đâụ
Chi Quyên đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy dàị
- Em đi đi, Túy Vy ... Hãy theo mấy bác ấy đị Mấy bác cảnh sát là người tốt, em đi đi, rồi mai chị sẽ bảo lãnh em ra mà ... Hãy tin chị.
Túy Vy vùng vẫỵ
- Em không đi! Em không đi đâu! Em không đi đâu cả, chị ơi hãy cứu em! Chị ơi chị! Cha ơi cha! Cha ở đâu!
Chi Quyên tựa đầu vào tường, nước mắt chảy dài, Chi Quyên nghẹn lời nói với Túy Vỵ
- Túy Vy ... Chị cũng đang cần cha! chị cũng đang muốn có cha bên chị đâỵ
Cảnh sát hợp lực đẩy Túy Vy ra khỏi nhà ... Vy không làm sao cự được, nó bị kéo xệch đi. Vy vẫn luôn mồm hét.
- Chị ơi, em không thích ở trong lồng, chị ơi! Đừng bắt em ở trong lồng, chị ơi! Đừng bắt em ở trong lồng, chị ơi!
Tiếng hét của Túy Vy làm Chi Quyên nát lòng. Nàng quỵ người xuống ngồi tựa vào vách. hai tay Quyên ôm chặt lấy taị Nhưng tiếng hét của Túy Vy vẫn rõ mồm một.
- Chị ơị Em không thích bị nhốt ở trong lồng, chị ơi! Đừng bắt em ở trong lồng ...
Cuối cùng, rồi chiếc xe cảnh sát cũng nổ máy chạy đi, mang theo Túy Vỵ Dám đông tản đị Bốn bề trở nên yên lặng.
Chi Quyên vẫn ôm đầu ngồi đấỵ Bất động như đã hoá đá lâu rồi.