Trường đại học khai giảng đã lâu. Khang Thu Thủy học hành vẫn xuất sắc. Thật vậy, tình yêu không hề gây ảnh hưởng đến việc học của hắn, dù tình yêu ấy bị cha mẹ hắn cấm cản dữ dội, gây buồn phiền cho hắn rất nhiều.
Trước mặt cha mẹ, hắn đã tranh luận hết sức tới mười lần, và cả mười lần hắn đều thất bại. Nhưng hắn vẫn không nản chí thoái bộ, mà càng tranh đấu, càng hăng hái thêm.
Trái lại, chỉ có lòng tin tưởng của Kiều Lê Vân bị giảm bớt. Nàng tuy vẫn tiếp tục cổ võ và an ủi hắn, mỗi lần hắn thất bại trước cha mẹ, nhưng nàng biết rõ rằng ông bà Viễn sẽ không thay đổi thái độ đâu.
Trong lòng lo buồn, nhưng đối trước Khang Thu Thủy, nàng vẫn gượng nét mặt vui tươi, ra vẻ đầy lòng tin tưởng. Nàng thật đã chịu đựng đau khoổ quá đủ rồi vậy.
Biết tìm biện pháp nào bây giờ? Ái tình mật ngọt nhất trên đời lại cần phải trải qua những nỗi cay đắng nhất.
Trong kỳ thì thứ nhất của niên học, vào buổi chiều hôm ấy, Khang Thu Thủy đang múa bút như rồng bay trên mặt giấy, nên không ngờ rằng giờ khắc ấy, tại nhà người yêu của hắn, lại có hai người khách tìm tới.
Ra mở cổng, vừa trông thấy khách là... mẹ và em gái của Khang Thu Thủy, Kiều Lê Vân trước hết phải giật mình, áy náy lo! Nhưng rồi nàng lập tức lấy bộ điệu tự nhiên, nhỏ nhẹ mời họ vào nhà. Ruột nàng nóng lên vì bối rối. Lại thêm lúc ấy mẹ nàng không có ở nhà, nàng càng cảm thấy lo.
- Mời bác, mời cô ngồi.
Bà Viễn nắm lấy tay con gái cùng ngồi xuống, trong khi đôi mắt luôn luôn nhìn ngó nhận xét. Khang Tiểu Mai khẽ thúc thúc vào mình mẹ, rồi mới nói:
- Xin cô đừng pha trà làm chi. Chúng tôi có chuyện cần đến thưa với cô chút.
Nhưng rồi trà nước đã được bưng ra đặt trước mặt, mẹ con bà Viễn vẫn không ai nói một tiếng "cảm ơn!" Cũng có thể là họ sơ ý quên khuấy đi?
- Rất tiếc, ba tôi đi dạy học, má tôi cũng vừa đi khỏi.
- Hôm nay, chúng tôi cần nhất là được gặp cô.
Kiều Lê Vân thầm tự cảnh cáo: "tuyệt đối không được luống cuống, cũng chẳng nên tỏ thái độ bực tức, nếu không nể mặt họ, thì cũng nể tình Khang Thu Thủy. Người có sức nhẫn nại thì mới đối phó được với tình thế".
- Thưa bác, bác tới...
- Con tôi đã đòi hỏi ầm cửa ầm nhà, một, hai đòi lấy cô mới nghe. Hắn đã yêu cầu chấp thuận tới mười lần rồi.
- Thưa, anh ấy cũng có nói với cháu như thế.
- Tình thế càng ngày càng gay go, cô có biết chăng?
-...
Kiều Lê Vân lắc đầu.
- Do đó, tôi cần phải đến gặp cô.
- Thưa bác, bất luận bác tìm đến đây với ý gì, cháu vẫn vui mừng được gặp bác.
- Lúc này cứ thật thà nói chuyện, chẳng cần khách sáo.
Khang Tiểu Mai xen vào:
- Anh tôi nhất định đòi kết hôn với cô, không được thì không chịu. Má tôi thì tuyệt đối không nghe. Do đó, mẹ con cãi vã ầm cửa ầm nhà, và tình thế đến chỗ giằng co gay cấn. Nếu cứ giằng co thêm nữa, thì không thể liệu lường được hậu quả.
Bà Viễn nói với một giọng đáng sợ:
- Cho nên tôi đã hạ quyết tâm rồi. Nếu như con tôi cứ khăng khăng đòi lấy cô, bất chấp mọi sự, thì tôi đành phải... treo cổ tự sát!
- Thưa bác, bác nghĩ...
Dẫu sao thì Kiều Lê Vân cũng chỉ là một cô gái còn non dại, cho nên mới nghe bà Viễn dọa thế, nàng đã sợ hãi, toàn thân run lên, chẳng biết ăn nói, cử động ra sao, cứ ngồi nhìn ngơ ngác.
Khang Tiểu Mai thừa dịp nói:
- Thưa cô Vân! Giờ thì cô là người duy nhất có thể cứu được mạng sống của má tôi mà thôi.
Bà Viễn tiếp lời con:
- Tôi tin rằng cô không nỡ lòng nào để cho bi kịch ấy xảy ra. Mong cô suy nghĩ cho chín.
Khang Tiểu Mai kế lời mẹ:
- Cô Vân ơi! Tôi van xin cô đấy.
Bà Viễn rọi đôi ánh mắt thật ghê gớm vào mặt Kiều Lê Vân:
- Cô cần phải suy xét thêm nữa. Nếu như cô thật lòng thương yêu con tôi, thì cô hãy kịp thời rời bỏ nó ra.
- Nếu không, cô sẽ làm hại anh tôi, và tính mạng má tôi lâm nguy.
Kiều Lê Vân đưa hai tay ôm lấy đầu, nói như kêu lên:
- Tôi không thừa nhận cái tội danh ấy! Đó chẳng phải là việc của cá nhân tôi!
Bà Viễn cười nhạt một tiếng:
- Cô chỉ việc nhận lời bỏ nó, là chúng tôi không oán trách gì cô nữa.
- Bà với cô muốn tôi phải đi đâu? Phải làm gì bây giờ?
Bà Viễn và Khang Tiểu Mai không hẹn mà cùng ngẩn người ra nhìn nhau: Thật vậy. Đòi Kiều Lê Vân phải làm gì đây?
Rốt cuộc, lại nhờ khối óc tinh ranh của Khang Tiểu Mai xoay chuyển lẹ làng luận điệu:
- Chỉ cần cô không thèm nghĩ đến anh ấy, không gặp mặt nữa, không yêu anh ấy nữa... Rồi lâu dần, ngày qua ngày, anh ấy sẽ nguôi lòng đi, không còn tìm tới gặp cô nữa.
Bà Viễn tiếp lời con:
- Đấy! Cứ như thế là được. Cô có thể giúp cho chăng?
- Tôi... Tôi...
Tội nghiệp Kiều Lê Vân! Cuối cùng nàng phải òa lên khóc. Cô gái nào nghe nói đến án mạng và tội trời mà lại không sợ hãi?
Thấy Kiều Lê Vân khóc, Khang Tiểu Mai liền đảo mắt ra dấu cho mẹ. Hai mẹ con cùng đứng dậy. Bà Viễn còn nhẫn tâm nói:
- Cô khóc, rồi cô hãy nghĩ lại cho chín. Nếu như cô cứ còn dan díu với con tôi, không chịu buông nhau ra, thì cô sẽ phải gánh chịu trách nhiệm về mọi hậu quả xảy ra.
Bà dứt lời, Khang Tiểu Mai nắm tay bà; hai mẹ con lẹ làng bước ra ngoài, chỉ còn trơ Kiều Lê Vân khóc nức nở trong phòng khách. Thật là việc đau đớn không ngờ cho nàng, còn hơn trong cơn ác mộng.
Nàng ôm đầu, nằm quay xuống ca-na-pê, sụt sùi khóc tới nửa tiếng đồng hồ nữa, vẫn chưa thấy bà Văn trở về. Bà chưa thể về kịp lúc này được, vì bà phải ra phố mua mấy thứ đồ cần dùng.
Quá đau buồn, quá khổ sở, Kiều Lê Vân khóc hồi lâu mệt lả người đi, vẫn chưa có ai an ủi cho một lời, săn sóc cho một chút. Cuối cùng nàng ngủ thiếp đi trên cái ca-na-pê. Và chẳng bao lâu, nàng lại đi vào một ác mộng.
Bà Văn đi phố trở về. Bà lấy làm nghi hoặc: tại sao cổng ngoài không cài then? Đảo mắt nhìn khắp sân nhà, cũng không thấy chiếc xe mô tô quen thuộc của Khang Thu Thủy. Chồng bà thì hẳn còn đang dạy học, đâu đã hết giờ mà về? Vậy thì, phải chăng con gái bà ra đi đã quên cài cánh cổng?
Bà vội vã bước vào phòng khách. Bà giật mình khi thấy con gái bà đang ngủ lăn lóc trên ca-na-pê, lại còn mê sảng nữa:
- Tôi sợ lắm! Tôi sợ lắm! Ối!!!...
Nghe con kêu thét lên, bà giật mình, lập tức lay gọi rối rít:
- Vân! Vân ơi! Dậy đi con.
- Má! Má ơi! Con sợ muốn chết!
- Con lại mơ thấy chuyện dữ rồi. Mau ngồi dậy đi.
Bà đỡ con dậy, hỏi:
- Tại sao con lại nằm đây ngủ?
- Con sợ lắm!
Kiều Lê Vân còn chưa hết tức tưởi vì chuyện đã qua. Nàng ôm chặt lấy mẹ:
- Má ơi! Con nằm mơ thấy một con quỷ cái, nó xù đầu xõa tóc, nó thè lưỡi ra, dài ơi là dài!... Và nó đưa lưỡi dài quấn lấy cổ con, toan thắt xiết chặt lại con cho chết. Con cố rẫy rụa, gỡ thoát, và bỏ chạy thục mạng.
Thân hình run lẩy bẩy, nàng kể tiếp:
- Con sợ quá, thiếu chút nữa thì tắt thở mà chết!
- Từ nay phải nhớ kỹ: Khi ngủ chớ có đặt tay lên ngực mà mơ thấy chuyện ghê sợ!
- Tại sao lại nằm mơ nhỉ?
Chẳng phải bà Văn không nghe thấy lời con hỏi, nhưng bà vẫn không đáp, vì mắt bà vừa nhận ra hai tách trà đặt ở bàn tiếp khách. Bà suy đoán một chút, rồi đưa tay nâng cằm con gái lên, nhìn vào mắt:
- Có ai đến đây vậy? Mà sao con khóc?
- Mẹ anh Thủy và em gái anh ấy.
Bà vội hỏi:
- Họ lại tới? Họ tới làm gì? Con mau kể lại cho má nghe!
- Họ đến đây uy hiếp con.
- Uy hiếp con? (Bà Văn bồn chồn bối rối) Họ uy hiếp như thế nào?
Sau khi nghe con kể đầu cuối cặn kẽ sự thể vừa diễn ra, bà Văn cảm thấy tức giận, ấm ức trong lòng. Người ta thật đã khinh thường gia đình bà quá lắm. Bà lầm bầm nói:
- Không ngờ! Làm như thế mà họ coi được! Này con! Thế con ăn nói ra sao?
- Con chẳng nói gì. Còn biết nói gì? Vì thế con bật lên khóc. Má ơi, trái tim con tan nát ra rồi.
- Hèn chi con nằm mơ thấy ác mộng như vậy.
Và bà Văn lại gượng trấn tĩnh con:
- Đừng sợ, nghe con! Bọn họ chỉ dọa nạt thế thôi. Chứ dẫu cho án mạng xảy ra thật sự đi nữa, chúng ta cũng chẳng có trách nhiệm gì hết!
Kiều Lê Vân lại đau đớn khóc thút thít:
- Má ơi! Con không thể chịu đựng nổi vụ uy hiếp tinh thần này. Con phải dứt tình với Thu Thủy mới được.
- Ôi chao!...
Bà Văn chỉ còn biết thở dài, chứ còn biết nói sao? Bà biết rằng con gái bà tuyệt giao với Thu Thủy, cũng chẳng phải việc dễ, mà tiếp tục khuyến khích đôi trẻ yêu nhau, thì lại càng khốn khó gay go nhiều hơn, và sợ con gái bà không chịu đựng nổi, sẽ bị khủng hoảng tinh thần, tới mắc chứng thác loạn thần kinh.
Suy đi nghĩ lại một hồi, rồi bà kiên nghị nói:
- Mẹ hắn chỉ dọa, chứ không treo cổ tự sát đâu. Con chẳng cần quan tâm thắc mắc, cũng đừng sợ gì. Má biết con với Thu Thủy chẳng chịu lìa nhau, không ai ngăn rẽ được.
- Con phải bỏ hắn, má à! Chính vì yêu thương hắn, mà con phải xa hắn. Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con không thể làm hại đời hắn. Thà con chịu đau khổ một mình vậy.
- Hắn cũng sẽ đau khổ.
- Qua một thời gian, rồi hắn sẽ quên con, và không đau khổ nữa.
Bà Văn thật cũng đáng tội nghiệp như con gái bà. Nước mắt ứa ra, bà nói:
- Má cũng chẳng có ý kiến gì để giúp con nữa. Tùy con tự liệu mà quyết định lấy thôi.
Lấy tay áo lau nước mắt, rồi Kiều Lê Vân đưa tay ôm lấy cổ mẹ, ghé miệng gần tay thì thầm, như sợ có người ngoài nghe lọt. Chỉ thấy bà Văn luôn luôn gật đầu... Và Kiều Lê Vân kết luận:
- Má à! Hãy cứ thử làm như thế xem sao...
Bà Văn buồn rầu nói:
- Cũng được. Chỉ có điều là khổ cho thằng Thủy.
- Để cho anh ấy phải đau khổ dai dẳng, sao bằng cho anh ấy đau khổ một lần, rồi thôi.
- Đi rửa mặt đi, con!
- Giờ con viết ngay lá thư.
Kiều Lê Vân dùng biện pháp nào? Bà Văn chỉ còn biết nghe theo con gái. Dẫu biết trước biện pháp ấy còn đem lại nỗi đau khổ to lớn hơn, bà cũng đành mặc cho con thử một chút.
- o O o -
Chiều hôm ấy, thi xong, Khang Thu Thủy đắc ý về bài vở, thoải mái rời khỏi giảng đường. Hắn lại trông thấy bóng dáng thiểu não đáng thương của Đỗ Lê đang thất thểu đi phía trước. Hắn sợ cô sinh viên thất tình này bị giật mình thêm phiền, nên hắn rón rén chậm bước, rồi né tránh nàng.
Bước vào trạm điện thoại, hắn quay số bẩy lần, vẫn không nghe một ai nhấc ống nói lên. Hắn lấy làm lạ: Kiều Lê Vân đi đâu? Bác Văn gái nữa? Như chưa nản lòng, hắn quay thêm ba lần nữa. Nhưng vẫn không có ai tiếp nghe. Hắn thầm đoán:
- Chắn hẳn Vân tìm đến nhà Hồ Bình rồi.
Nhưng bỗng hắn sực nhớ: không phải! Hồ Bình với Diệp Lạc cùng đang có mặt ở trường mà!
- Phải chăng lại mới xảy ra chuyện gì? Mình phải lập tức đến xem.
Hắn lẹ làng đi lấy xe mô tô, mở máy chạy như bay... Hắn thêm ga, tăng tốc độ, tăng nữa, tăng thêm nữa...
Đến trước cửa nhà nàng, hắn hối hả ấn chuông. Hắn nghe tiếng bước chân người, rồi có tiếng hỏi:
- Ai đấy?
- Thưa bác, Thủy con đây ạ.
Cánh cổng mở. Hắn nhận thấy đôi mắt bà Văn còn ướt lệ, thì thầm đoán có chuyện gì xảy ra. Hắn vùn vụt đi vào nhà, miệng gọi lớn:
- Vân ơi! Vân ơi! Anh tới đây. Em ở đâu?
Phòng khách vắng tanh. Phòng riêng của nàng cũng vắng lạnh. Hắn lại chạy ra phòng khách, hớt hải hỏi:
- Bác ơi! Vân đâu ạ? Vân đi đâu rồi?
Bà Văn giụi mắt lắc đầu:
- Bác cũng không biết nữa. Nó gửi lại cho cháu một phong thư đây. Cháu cầm lấy xem đi.
Mở lá thư, đôi tay hắn run run giơ ra, và đọc thấy:
"Anh Thủy,
Đừng buồn khổ khi biết em ra đi, anh nhé! Mối tình của chúng ta, cứ để nó được lưu lại mãi mãi trong ký ức não tâm chúng ta! Giờ chấm dứt này của nó, sẽ là đầu mối trở lại sự yên ổn và hạnh phúc của anh. Chứ nếu nó cứ tiếp tục nữa thì bi kịch sẽ có lúc xảy ra. Anh cứ hỏi, má em sẽ kể lại cho anh biết cái sự thể đáng sợ, mới xảy ra ngày hôm nay.
Chỉ còn cách tốt nhất là em phải đi xa. Anh đừng có tìm kiếm em. Em có thể kiên cường mà sống. Chỉ mong sao anh có thể quên được nỗi đau buồn mau chóng. Hãy vùi đầu vào sách vở. Anh đạt tới thành công và hạnh phúc trong tương lai, ấy là niềm an ủi lớn lao cho em vậy.
Ái tình chân chính không nhất thiết phải cần có sự sống chung trọn đời. Anh hiểu như thế chứ? Anh Thủy! Phần em, em không bị cô đơn buồn bã đâu, vì em đã có bức chân dung của anh bên mình. Mỗi khi nhớ đến em, anh hãy cầm cây đàn violon lên! Tiếng đàn sẽ giúp anh quên đi nỗi buồn đau nhung nhớ.
Thôi, chúng ta xa nhau nhé! Anh Thủy ơi! Đây là tiếng kêu gọi cuối cùng của em.
Vân
(viết vội)"
Đọc xong lá thư ngắn ngủi, nước mắt Khang Thu Thủy đã rơi xuống ướt đầm cả tờ giấy. Hắn gần như nổi điên:
- Không! Con phải có Vân! Con không thể sống thiếu Vân! Con phải đi tìm Vân!
Bà Văn càng đau buồn, chẳng biết an ủi Khang Thu Thủy bằng lời lẽ nào. Rồi bỗng thấy hắn quỳ xuống đất, ôm choàng lấy chân bà mà van lơn năn nỉ:
- Bác ơi! Bác cho con biết đi! Vân đã đi đâu thế? Để con đi tìm Vân về. Chứ bác với bác trai không thể thiếu Vân bên cạnh được!
Bà gắng kéo hắn đứng lên. Bà mấp máy đôi môi run run hồi lâu, mà chưa nói nên lời. Bởi lẽ bà không thể phá hỏng kế hoạch của con gái.
- Bác ơi! Con... Con... Con cần phải có Vân, thì mới sống được.
Bà Văn nói một cách khó khăn ấp úng:
- Em nó... Nó bỏ ra đi bất ngờ, không báo trước gì cả.
Đột nhiên Khang Thu Thủy chạy vụt ra ngoài như điên. Bà Văn hoảng sợ, chạy theo ra kêu gọi:
- Cháu Thủy! Thủy ơi! Cháu Thủy!
Nhưng Thủy đau khổ đến mê man đầu óc, đã nhảy lên xe mô tô chạy đi rồi. Bà Văn vẫn đứng ở cổng gọi với:
- Thủy ơi! Cẩn thận nhé! Coi chừng cẩn thận, cháu ơi!
Bà quay vào, tay gạt nước mắt. Thật ra bà không quen phụ diễn màn tuồng đau khổ loại này. Còn biện pháp nào nữa? Chỉ vì cần có một trái tim chân thành để cứu chữa cái chân tật nguyền của con gái, mà bà phải gắng làm theo ý nó.
- o O o -
Đã ba ngày rồi, không thấy Khang Thu Thủy xuất hiện nữa. Bà Văn thầm đoán: Chắc là hắn giận con gái bà dứt tình bỏ nghĩa, nên thôi không tìm đến nữa. Nếu hắn bỏ thật, thì lại là một cái may lớn trong sự không may.
Nhưng vấn đề có đơn giản như thế không? Tình yêu giữa đôi trẻ không thể trong chốc lát mà thanh toán đi được.
Khi một con người ngồi cô đơn ở nhà, thường không khỏi nghĩ quẩn.
Hôm ấy, sau một hồi suy nghĩ, bà Văn đang định đứng dậy đi kiếm công việc gì trong nhà để làm cho khuây khỏa... thì bỗng chuông điện reo lên. Bà thầm thắc mắc:
- Chắc không phải Thu Thủy tìm đến!
Thật thế! Chẳng phải Khang Thu Thủy. Nhưng cũng chẳng phải chồng bà, hay con gái bà trở về... Mà đây là cha mẹ và em gái Khang Thu Thủy! Cả nhà họ Khang đã kéo đến nhà họ Kiều vậy.
Sắc mặt cả ba người đều lầm lì và bất ổn. Bà Văn bất giác lui lại một bước, thì bà Viễn cười nhạt một tiếng:
- Thưa bà, hôm nay chúng tôi lại quấy rầy bà lần nữa.
- Không dám! Mời bà, mời ông, mời cô vào chơi.
Ông Viễn đến đây lần thứ nhất, nên tự giới thiệu:
- Thưa bà, tôi là ba Thu Thủy, nay đến thăm gia đình ta.
- Dạ, rất hân hạnh. Kính mời ông bà ngồi chơi.
Bà Văn lăng xăng đem thuốc điếu, rót nước trà mời khách, và không có một phán đoán vội vàng nào về mấy người khách bất ngờ này. Chờ cho bà Văn ngồi xuống đối diện, rồi ông Viễn mới lựa lời vào đề:
- Bởi có một việc, cần phải đến gặp bà. Vậy xin bà thứ lỗi đường đột.
Bà Viễn chẳng buồn nhường lời chồng trước mặt người ta, cứ tranh lấy lời:
- Anh Viễn! Anh cứ ngồi đó, để tôi thưa chuyện với bà Văn. Tại sao anh không nói thẳng vào chuyện?
Và bà quay nhìn bà chủ nhà:
- Thưa bà, con trai tôi nó đi biệt dạng đã ba ngày nay chưa thấy về nhà, cũng không bước chân đến trường học. Chúng tôi đoán hẳn nó đến với con gái bà, hoặc đem nhau đến một nơi nào rồi. Tóm lại, xin bà trả cháu nó về với chúng tôi.
- Tôi thật không khỏi giật mình!
Bà Văn không thể không nói như vậy. Bà tiếp:
- Tại sao tôi phải giấu cậu ấy đi nhỉ? Lẽ nào tôi lại để cho cậu ấy đem con gái tôi đi chơi xa? Bà ăn nói như thế, tôi thiết tưởng thật có chỗ...
- Nếu không vì cô Vân, thì con trai tôi đâu có lâm vào tình trạng vô phương cứu chữa như ngày nay!
Bà Văn cố nén cơn tức giận trong lòng:
- Thưa ông Viễn! Ông nghĩ thế nào về lời nói của bà nhà?
- Tôi... Tôi...
Ông Viễn tắc kỳ ngôn lộ, thì cô con gái láu lém của ông xen vào:
- Thưa bà, ba tôi cũng nghĩ như má tôi vậy.
Bà Viễn khoanh hai tay trước ngực, trông giống như hạng đàn bà tinh quái đanh đá:
- Con gái tôi nó nói đúng. Hôm nay chúng tôi tới đây là để được gặp mặt con trai chúng tôi.
Bà Văn vẫn trang nghiêm, không hề lớn lời to tiếng:
- Thật là điều không thể bàn luận được! Ông bà bảo tôi phải đi tìm hắn ở đâu? Tôi thành thật cho ông bà hay rằng: Cũng đã ba ngày qua, không thấy hắn tới đây. Dẫu thế nào thì đối với hắn, tôi cũng quan tâm không ít.
- Hừm! (Bà Viễn lạnh lùng hừm một tiếng).
Ông Viễn nói:
- Thưa bà, cháu Thủy là đứa con trai duy nhất nối dõi tông đường nhà tôi. Vạn nhất, rủi xảy chuyện gì bất ngờ, thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Dù thế nào cũng mong cô Hai nhà ta buông bỏ nó ra.
Bà Viễn tiếp lời chồng, vẫn với giọng chướng ta khó nghe:
- Còn cứ dan díu với nó, thì nhà ông bà cũng chẳng được hay, được lợi gì. Tôi xin nhắc lại thêm một lần nữa: Chúng tôi quyết không thay đổi chủ ý, không bao giờ để cho nó lấy cô Hai đâu.
- Dẫu sao, thì một khi bước chân đến đây, ông bà cũng là khách của nhà tôi, tôi không hề ăn nói xúc phạm đến ông bà. Nhưng ông bà đã xúc phạm đến tôi hơn nhiều rồi.
Bà Viễn vẫn "hừm" một tiếng lạnh lùng. Bà Văn tiếp:
- Thưa ông, thưa bà, thưa cô Ba! Có một sự thật mà quý vị cần biết rõ là: Con gái tôi vì nghĩ đến khói hương nhà họ Khang, đến tương lai sự nghiệp của Thu Thủy, e ngại cho tính mạng của bà, nên nó đã hạ quyết tâm: dứt khoát bỏ cậu Thủy rồi, không còn ngó ngàng tơ tưởng gì đến cậu ấy nữa! Đối trước sự hy sinh tinh thần của nó như thế, kẻ làm mẹ như tôi cũng cảm thấy tự hào tự kiêu. Đương nhiên, tôi hiểu rõ nỗi đau khổ của con tôi lắm.
Bà Viễn vẫn còn hoài nghi:
- Có thật như thế chăng?
- Thưa bà, can cớ gì tôi lại phải nói dối nhỉ? Vậy, từ hôm nay, mong rằng bà hãy giữ gìn răn cấm con trai bà đi, đừng cho hắn tìm đến đây nữa, ấy là tôi tạ ơn trời đất. Nếu không, tôi cũng đành bó tay, bởi vì tình yêu là một cái gì kỳ diệu lắm. Con cái chúng nó không nghe lời cha mẹ, thì cha mẹ biết làm thế nào?
- Được rồi! (Bà Viễn đứng dậy) Mong bà răn dạy cô Hai cho. Tôi thì răn dạy con tôi. Thôi, chúng tôi về.
Không ai nói thêm nửa lời, vợ chồng con cái nhà ông Viễn ùn ùn ra khỏi phòng khách. Bà Văn lặng lẽ tiễn chân họ ra cổng.
Trở vào nhà bếp, bà Văn xới một bát cơm, thêm vào ít thức ăn, rồi bưng vào buồng cho con gái. Bà buồn bã hỏi:
- Con ơi! Con nghe lọt hết rồi chứ?
- Má à! Lúc này con chỉ thắc mắc về anh Thủy: Không hiểu anh ấy bỏ đi đâu? Vạn nhất, rủi anh ấy... thì chẳng hóa ra con làm hại đời anh ấy hay sao?
Bà Văn trấn tĩnh con:
- Hắn cứng cỏi lắm, quyết không làm chuyện gì ngu xuẩn đâu. Thôi, con hãy ăn chút cơm.
- Con không thể ăn được.
- Kìa con! Đã ba ngày rồi con không ăn gì cả.
- Tốt hơn hết là chết đói cho yên.
- Đừng ăn nói gở như thế! Này, ăn đi, má đút cho.
- Con ăn không được! Con nuốt không vào nữa.
Bà Văn phải lựa lời khéo léo:
- Nhịn đói thì thân thể sa sút, thiểu não khó coi. Nếu con còn để cho Thủy nó nhìn mặt, nó sẽ càng buồn đau con ạ.
Kiều Lê Vân động lòng vì lời mẹ nói. Nàng gượng ngồi dậy, vẻ mặt đã có phần tiều tụy, và nàng sợ hối tiếc vì hành vi của mình: "Mình làm khổ mình thì không quan hệ mấy; nhưng không nên để cho Thủy phải khổ đau!"
- Không hiểu anh ấy bỏ đi đâu?
- Chắc chắn là hắn đi tìm con đấy.
- Phải rồi! Chắc thế! Anh ấy đã từng nói: Nếu một ngày nào đó không thấy mặt con nữa, thì anh ấy sẽ đi khắp chân trời góc biển để tìm con.
- Kìa con!...
Kiều Lê Vân đã từ trên giường đùng đùng bước xuống:
- Má ơi! Con phải đi tìm anh ấy. Con phải đem anh ấy về. Con không thể để cho anh ấy khổ thân như vậy.
Bà Văn nắm tay con, giữ lại:
- Biển người ngập đất, con biết hắn ở đâu mà tìm!? Ngồi xuống đi, con! Con đã ốm yếu đi nhiều rồi. Này, hãy cố ăn chút cơm. Nếu không, con sẽ ngã bệnh liệt giường mất!
- Ôi chao! Má ơi! Má...
Nàng lại phục xuống lòng mẹ mà khóc nức nở, thật thê lương đau xót, khiến ai nghe cũng tê tái lòng, huống chi mẹ nàng! Và mẹ nàng chỉ biết để mặc cho đôi hàng lệ tuôn trào.
Bà đã khuyên lơn an ủi nhiều rồi. Bà còn biết nói gì khác để hàn gắn vết thương lòng cho con gái? Bàn tay mặt của bà vuốt ve mái tóc rối bù của con, bàn tay trái bưng bát cơm cũng run lên lẩy bẩy. Bà phải đặt bát cơm lên chiếc bàn đêm. Rồi không nén được nữa, bà ôm lấy con. Hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
Kiều Lê Vân được bác sĩ tới tận nhà chích thuốc bổ dưỡng, vì nàng bỏ cơm đã nhiều ngày.
Hôm ấy, trời mưa gió ủ ê, như cũng thương cảm với người khổ não mà sụt sùi nhỏ lệ. Kiều Lê Vân đang nằm liệt trong buồng bỗng nghe tiếng chuông reo. Nàng chồm dậy, đòi chạy ra mở cổng.
Bà Văn vội nắm giữ:
- Con! Để ba ra mở cho.
Và bà gọi chồng:
- Anh Văn ơi! Mau ra mở cổng. Cũng có thể là cô Bình đấy. Cô ấy có gọi điện thoại, hẹn đến thăm con Vân mà.
Kiều Lê Vân kêu lên:
- Má ơi! Đã một năm qua, con không được thấy mặt anh Thủy nữa. Phải không hả má?
- Chỉ mới có mười ngày thôi mà!
- Mười ngày? Mười ngày sao dài quá? Sao lâu quá vậy? Má nói dối con phải không?
Lát sau, bỗng có tiếng ông Văn gọi ríu rít ở ngoài phòng khách:
- Mình ơi! Mình à! Thu Thủy đã về nè! Anh Thủy về đây này!
Lập tức Kiều Lê Vân chồm dậy, đòi mẹ dìu ra ngoài để giáp mặt người yêu. Nhưng khi bà Văn kéo đôi dép đến chân giường cho nàng, nàng bỗng lại đổi ý:
- Má hãy ra trước đi, xem anh ấy thế nào? Con ở trong này nhìn trộm nghe lén chút. Biết đâu anh ấy đã đổi khác. Thu Thủy hôm nay không còn là Thu Thủy của hôm nọ?
Bà Văn bước ra ngoài. Tới phòng khách, bà đứng khựng lại, khẽ kêu:
- Ồ! Thủy cháu?
Thì ra Khang Thu Thủy bỏ đi mấy ngày, quần áo đã nhầu nếp, dơ bẩn, đầu tóc rối bù, râu ria đâm ra tua tủa xồm xồm. Thấy bà Văn giật mình ngẩn ngơ, Khang Thu Thủy vội quỳ xuống tạ lỗi:
- Bác ơi! Con... con tìm kiếm khắp nơi, mà không thấy Vân đâu! Con thật có tội! Xấu hổ quá! Con là đứa vô dụng, đáng chết đi cho rồi!
Ông bà Văn đang dỗ dành an ủi Thủy, thì bỗng Kiều Lê Vân từ trong buồng chạy ra. Nàng gào lên vì xúc động. Thế là đôi trẻ ôm chầm lấy nhau, kể lể líu lo ầm nhà ầm cửa. Ông bà Văn lặng lẽ rời khỏi phòng khách, để mặc cho Vân với Thủy tình tự khóc than.
Mười ngày xa cách, đối với đôi tình nhân, dài như cả một thế kỷ. Thôi thì mặt nhìn mặt, tay cầm tay, nói đi rồi nhắc lại... Cuối cùng, họ đi đến chỗ quyết tâm: Quyết không xa rời nhau nữa. Khang Thu Thủy cam kết với người yêu rằng nếu cha mẹ hắn còn cấm cản hoặc chưa chịu chấp nhận cuộc hôn nhân, thì hắn sẽ có biện pháp quyết liệt.
Rồi Kiều Lê Vân đi lấy quần áo của cha, trao cho người yêu thay. Khang Thu Thủy tắm rửa, cạo râu chải tóc, và nghỉ tại nhà nàng. Hắn được chăm sóc còn hơn ở nhà hắn nữa.
- o O o -
Đã mười ngày qua, nhà họ Khang như bị mây sầu sương thảm bao trùm. Thỉnh thoảng lại có một cuộc bàn luận sôi nổi tại phòng khách, để rồi chẳng đi đến đâu. Ông Viễn lo rối ruột. Bà Viễn uất quá, nên hay nói dỗi: Không thiết đứa con trai hư đốn nữa! Về thì về, đi thì cho đi luôn!
Cho đến buổi họp nhau bàn kế hôm ấy, ông bà Viễn mới được cô con gái hiến cho biện pháp thứ ba:
- Ba má hãy nghe con nói đây: Anh Cả thế nào rồi cũng phải về, nhưng về rồi, vẫn đâu hoàn đấy. Anh ấy đã mắc vào vòng đam mê si dại rồi. Nếu má còn nóng giận, quyết liệt la rầy cấm cản, thì đổ vỡ gia đình, chẳng được ích gì. Vậy, theo ý con nghĩ thì...
- Thì cho chúng nó lấy nhau?
- Kìa, má! Má lại nổi nóng rồi. Hãy để con nói hết đã! Ý kiến của con là: trong lúc tình thế gay go quá, phải tạm dùng kế hoãn binh.
Ông Viễn lập tức khen con gái:
- Hay! Ý kiến hay lắm. Rồi trong thời gian hoãn binh, sẽ từ từ tính biện pháp giải quyết.
- Trong tình thế quá căng thẳng này, chỉ còn cách chấp nhận cho hai người lấy nhau. Cố nhiên là phải có điều kiện.
Bà Viễn nóng nảy:
- Điều kiện thế nào?
- Buộc anh Cả phải chờ đến ngày tốt nghiệp Đại học, rồi lại phải thi hành quân dịch đầy đủ, bấy giờ mới được cưới vợ.
- Thì năm này nó thi tốt nghiệp rồi đó!
Nghe vợ nói, ông Viễn lại sực nhớ ra, lắc đầu bảo con gái:
- Nếu vậy ba má không thể ngăn cản nó được nữa. Mà nếu nó vì yêu đương đến nỗi học không được, thi không đậu, thì lại chẳng phải là chuyện hay. Nói ra thêm chán, chẳng đáng cầu mong.
Bà Viễn hỏi thêm:
- Và sau quân dịch thì sao?
Nhưng Khang Tiểu Mai láu lém xúi:
- Má à! Đừng lo gì. Ba má có thể buộc anh Cả xuất ngoại du học.
- Nhưng trước khi ra đi, chắc chắn nó đòi cưới con què ấy trước đã!
- Cưới thì cứ cưới. Rồi đợi khi anh Cả ra nước ngoài chúng ta sẽ lập kế làm cho đôi bên phải bỏ nhau. Vả lại, cái mã ngoài đẹp trai hấp dẫn của anh ấy, một khi ra ngoại quốc, lo gì không có một cô du học sinh thật đẹp phải lòng? Lúc ấy chẳng cần phải khuyên anh Cả bỏ vợ nữa.
Ông Viễn có vẻ nghi ngại:
- Rồi còn con Vân ở nhà? Chúng ta giải quyết cách nào?
Bà Viễn nghiến răng rít lên:
- Thì mặc xác nó! Nó sống hay chết, ai thèm quan tâm! Chỉ vì nó mà nhà chúng mình cơ khổ bấy lâu nay.
Sau khi ưng dùng mưu kế của con gái, sắc mặt của bà Viễn chưa tươi lên được phút nào, đã lại buồn rười rượi.
Ông Viễn dư hiểu lòng vợ, nên nói ngay:
- Còn thằng Thủy, đến hôm nay nó vẫn chưa về, phải làm sao đây?
- Thử đăng báo "nhắn tin", gọi anh ấy về, ba ạ!
Bà Viễn lập tức phản đối:
- Không được! Tao không muốn cho ai đọc thấy. Trừ phi, từ nay đến chết, tao không bước chân ra khỏi nhà, không nhìn mặt một ai nữa.
Ông Viễn chiều ý vợ ngay:
- Không đăng thì thôi. Nhưng tôi tin chắc, rồi thằng Thủy sẽ tự động trở về.
Bà Viễn và Khang Tiểu Mai im lặng không nói gì nữa.
- o O o -
Sau mười ngày bỏ nhà ra đi, Khang Thu Thủy mệt mỏi rã rời. Hôm ấy, hắn về nhà Kiều Lê Vân. Sau khi tắm rửa, cạo râu chải tóc, ăn uống no nê, hắn nằm quay ra giường nhà người yêu mà ngủ. Nàng âu yếm kéo chăn nhè nhẹ đắp lên mình hắn; chăm chú nhìn ngắm gương mặt tuấn tú nhưng đã gầy gò hốc hác của hắn, lòng rạt rào thương hại, xúc động sâu xa. Bà Văn dìu con gái ra khỏi phòng khách, nhỏ nhẹ bảo:
- Con cũng nên về buồng riêng, ngủ một giấc cho đỡ mệt.
Nàng ngoan ngoãn vâng lời. Nàng nằm trên giường, mắt nhìn theo mẹ đang bước ra khỏi buồng... rồi bỗng nàng lại khẽ kêu:
- Má ơi! Khi nào anh ấy thức dậy, má vào gọi con dậy nhé!
Bà Văn nhẹ bước lui ra. Chính bà cũng đã quá mệt mỏi vì những công việc lặt vặt.
- o O o -
Sáng hôm sau, Khang Thu Thủy thức giấc, cảm thấy khỏe khoắn trở lại, hắn mạnh dạn trở về nhà. Chị Lưu ra mở cổng trông thấy hắn, chị giật mình và mừng rỡ, khẽ kêu:
- A, Chú đã về!
- Chị Lưu ơi, ba má tôi đâu?
- Đang ngồi rầu rĩ trong nhà kia. Chú về, thì ổn ngay.
Mở cổng cho Thủy rồi, chị Lưu vừa bước vào vừa nói lớn:
- Thưa ông! Thưa bà! Chú Thủy về đây này!
Ông bà Viễn ngồi trong nhà, vẫn còn nghi ngờ lỗ tai của mình nghe lầm. Cho tới khi nghe rõ tiếng cậu con cưng, ông bà mới dám tin chắc:
- Ba ạ! Má ạ!
Ông Viễn nói với giọng vui vẻ hài lòng:
- Ba cũng biết chắc con sẽ về mà.
Bà Viễn lòng mừng rộn lên nhưng ngoài mặt cố giả bộ thản nhiên:
- Mấy ngày qua, mày đi đâu vậy?
Khang Thu Thủy thẳng thắn đáp:
- Lê Vân bỏ nhà ra đi, nên con đi khắp nơi tìm kiếm.
- Số tiền trong ngăn kéo, chính mày lấy đem đi?
- Vâng. Con không thể ra đi với túi rỗng, tay trắng.
- Thế thì hết chỗ nói rồi.
Bà Viễn lại tức giận mắng con:
- Chỉ vì một đứa con gái tàn phế, mày đã bất chấp nỗi lo âu thắc mắc của cha mẹ, mày không thèm nói một lời, bỏ ra đi biệt tích bấy nhiêu ngày!
- Chính vì cô ấy tàn tật, mà con không thể không đi tìm.
- Thế, có tìm thấy không?
- Tìm được rồi.
Bà Viễn cười nhạt:
- Hừm! Cố nhiên là phải tìm ra. Một con què thì bỏ đi xa được mấy nỗi?
- Má! Con van xin má đừng nói như thế nữa.
Bấy giờ ông Viễn phải đảo mắt ra dấu ngầm với vợ. Nhưng bà Viễn không buồn để ý. Ông đành phải gọi bảo con:
- Thủy! Nếu vậy, mày phải trình bày năn nỉ với má mày cho khéo. Ba tin rằng má mày có thể cho phép đấy.
Khang Thu Thủy liền xuống giọng đau khổ van lơn:
- Má ơi! Má chỉ cần chấp nhận cho con lấy Vân, là hết thảy mọi việc khác, má bảo làm gì, con cũng xin vâng.
Bà Viễn thừa dịp thay đổi thái độ:
- "Anh" nói thật đấy chứ?
- Con đâu dám nói dối? Bất cứ việc gì khác, con đều không dám trái ý má với ba.
- Rồi. Tao bằng lòng.
Khang Thu Thủy mừng rỡ như điên, rối rít nói:
- Má! Má ơi! Má tốt quá! Má thương con vô cùng. Cho phép con quỳ xuống tạ ơn má đi.
- Nhưng tao chấp nhận với điều kiện.
- Chỉ cốt được lấy Lê Vân, rồi điều kiện gì con cũng xin vâng nhận.
- Mày hãy ngồi vào ca-na-pê kia, rồi tao nói. Tao đã chết đâu mà cần mày quỳ lạy cúng vái!
Ông Viễn nhíu mày, nhăn da trán khẽ kêu: "Kìa, mình!"
Khang Thu Thủy vâng lời mẹ, bước đến ngồi vào ca-na-pê:
- Thưa má, được như vầy, trọn đời con luôn luoôn hiếu kính ba má, và chắc chắn Lê Vân cũng biết ăn ở đúng đạo như vậy.
Suy nghĩ một lát, rồi quả nhiên bà Viễn thi hành mưu kế của con gái:
- Tao đồng ý cho chúng mày lấy nhau, nhưng không chấp nhận hỏi cưới ngay. Mày phải làm sao cuối năm tốt nghiệp đại học, lại phải đi thi hành quân dịch đầy đủ, lúc bấy giờ...
Khang Thu Thủy ngắt ngang như "cướp" lời mẹ:
- Dạ! Xin vâng. Con xin tuân hành đúng mọi ý muốn của má.
Đến đây, và bắt đầu từ đây, trước mặt Khang Thu Thủy, bà Viễn thôi không dùng danh từ "con thọt", "con què" hoặc "con nhỏ tàn phế" nữa. Bà nói:
- Mày không được vì "con Vân" mà nhụt ý chí tiến thủ, mà gác bỏ việc xuất ngoại du học. Trái lại, mày phải cố gắng hơn trước, chăm chỉ hơn trước, để xuất dương. Đã làm phiền lòng cha mẹ một lần rồi, nay con phải đền bù lại bằng cách ấy.
- Vâng. Tốt nghiệp rồi, con xin đi du học. Con không để ba má thất vọng.
Ông Viễn thở ra một hơi nhẹ nhõm:
- Được rồi. Cứ quyết định như thế. Bây giờ là phần của con, phải làm sao tạo lại niềm vui vẻ cho gia đình như cũ.
Khang Thu Thủy cũng thừa thế, tiến thêm một bước:
- Thưa ba má, ba má đã có lòng thương con, thì thương cho trót: Từ nay, xin cho phép con được đưa Vân về nhà chơi. Lâu dần rồi ba má sẽ thấy mến thích "nó".
Bà Viễn đã trót rồi, đành chịu luôn:
- Được rồi. Vì tương lai của mày, vì muốn cứu vớt mày, ba má đành bao dung nhẫn nại hết thảy. Chỉ có điều là: mặt khác, mày phải gắng tranh đua với người ta.
- Cảm ơn má! Cảm ơn ba! Con nhất quyết cố gắng.
Dứt lời, Khang Thu Thủy bỏ ra ngoài, lao mình chạy đi. Bà Viễn lớn tiếng kêu:
- Mày đi đâu đó?
- Con đến báo tin cho Vân hay. Chắc Vân cảm động vì lòng thương của ba má ghê lắm!
Tiếng nói còn văng vẳng, nhưng bóng người đã biến mất. Bà Viễn thở dốc lên, mặt cau có nhìn chồng:
- Ông thấy con ông chưa? Nó chạy lẹ không? Hừm! Đẻ con trai ra mà được tích sự gì!
- Mình à! Hãy rộng rãi một chút cho lòng đỡ bực tức. Con nó lớn khôn rồi, giống như con ngựa khỏe tuột giây cương, nó chạy lung tung khắp nơi, làm sao ghìm giữ cho được?
- Tại sao ông lại để cho nó tuột dây cương? Nói đi nói lại, chung qui chỉ tại ông chẳng được tích sự gì hết! Đến tuổi này mới thấy chăm nuôi con trai không bằng chăm nuôi con gái... Nếu không có con Mai, liệu ông có nghĩ ra được cái kế "hoãn binh" này chăng?
Lát sau, Khang Tiểu Mai trở về, và cô gái biết nay tin sốt dẻo.
Ông Viễn bảo con gái:
- Kìa, Mai! Má mày vừa mới khen mày đó.
- Thật ư? Má?
Cô gái sà ngay đến bên mẹ, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối mẹ:
- Má khen con thật ư? Má khen về việc gì?
- Anh mày nó về rồi đấy.
- Thật ư! Anh ấy đâu rồi?
- Lại đi tìm cái con què ấy rồi. Chả là vì tao đã nói chấp nhận cho chúng lấy nhau mà! Vì muốn cứu vớt nó, tao bất đắc dĩ phải dùng kế hoạch của mày vậy.
Khang Tiểu Mai đắc ý vô cùng:
- Đó là cách duy nhất! Ngoài ra không còn kế nào hơn nữa. Má à! Giờ má cứ yên lòng. Dẫu có bắt họ tự tử để cùng "sống thác với tình", họ cũng lắc đầu quầy quậy!
- Giỏi! Đáng lý, nên cho mày theo học khoa tâm lý.
Ông Viễn khen con gái một câu, trong khi Khang Tiểu Mai mỉm cười sung sướng, rồi cứ kề miệng vào tai mẹ mà ton hót lia lịa, ríu rít như con khướu bách thanh...
- o O o -
Một khi tinh thần phấn khởi vì tin vui, thì con người dù đang đau yếu, cũng cảm thấy khỏe khoắn hăng hái lên!
Khang Thu Thủy đến nhà Kiều Lê Vân báo tin: mẹ hắn chấp thuận cho hắn kết hôn với nàng; chẳng những nàng mừng rỡ sung sướng, mà đến cha mẹ nàng cũng tươi vui rộn ràng. Mọi người cười nói liền liền. Thật là một tin tốt lành sung sướng đệ nhất, một ngày không thể quên trong đời.
Riêng Kiều Lê Vân, nàng cảm động tới ứa nước mắt, sụt sịt khóc. Đây hoàn toàn không phải khóc vì buồn, mà chính là trường hợp "lạc cực sinh bi" vậy.
Sau một hồi chuyện trò hả hê, Khang Thu Thủy nói:
- Thưa hai bác, để ăn mừng cái ngày đắc thắng vui sướng này, con xin hai bác cho phép đưa em Vân đi chơi ạ.
Ông Văn nói vội như tranh lời vợ:
- Được rồi. Anh em cứ đi!
Bà Văn hân hoan mỉm cười:
- Phải. Nên ra ngoài dạo chơi, cho thư thái. Cháu Thủy à! Có cháu đi kèm em Vân, hai bác mới yên lòng.
- Hai bác tin cậy, cháu cảm động khôn xiết.
- Vân ơi! Hãy vào đây, má giúp con thay áo. Ai cũng vậy, mỗi khi thay đổi áo quần, sửa soạn tóc tai một chút, đều phấn chấn tinh thần, trông rạng rỡ con người lên...
Ông Văn với Khang Thu Thủy ngồi ở phòng khách tiếp tục nói chuyện. Một già một trẻ vui vẻ cười nói như quên hẳn mọi sự bên ngoài.
Độ nửa giờ sau, Kiều Lê Vân và mẹ nàng từ nhà trong bước ra. Đôi trẻ líu riú ngỏ lời chào ông bà Văn để ra đi. Ông Văn còn vui vẻ dặn thêm:
- Rồi. Đi đi. Và anh em có thể ăn bữa tối ở một nơi vừa ý nào đó cho tiện.
Từ ngày Khang Thu Thủy và Kiều Lê Vân yêu đương gắn bó với nhau, thì Khang Tiểu Mai biến thành mưu sĩ bên cạnh mẹ. Bà Viễn mỗi khi lo nghĩ đến vụ con trai mê gái mà muốn đưa ra biện pháp này, kế hoạch nọ, đều phải có ý kiến của cô con gái cưng, bà mới yên lòng. Thái độ khắt khe ác liệt của bà đối với Kiều Lê Vân trước đây, đã đổi ra thái độ đấu dịu, "giả từ bi" như ngày nay, là công cán của Khang Tiểu Mai vậy...
Hôm ấy, cô gái tâng công với mẹ, rồi lại gạn gẫm:
- Má ơi! Con đi dự vũ hội ở nhà con bạn, nên tối nay sẽ về trễ chút đó. Con xin phép má, nghe má!
- Về trễ chút thì không quan hệ. Nhưng nếu mày đi cặp bồ với một thằng thọt chân, thì đừng có vác mặt về đây nữa.
- Ô! Đâu có chuyện "trời rơi xuống đất" ấy? Con đâu có lẩm cẩm như anh Cả! Thêm nữa, con trai thọt chân thì... làm sao khiêu vũ được, mà đến dự hội?
- Thôi, đi thì đi đi!
Cô gái còn ton hót thêm:
- Má à! Con còn quên, chưa kể chuyện này với má: Sáng hôm qua, con gặp anh Cả dắt cô Vân đi lượn phố, dung dăng dung dẻ vào các cửa tiệm.
- Rõ thật mất mặt!
- Con tiến đến gọi anh Cả và con giả vờ thân mật nắm tay Vân. Cô ta tưởng con "mê" cô ta lắm. Rồi con còn luôn miệng tán tụng cô nàng là xinh đẹp nhất...
- Xinh đẹp nhất ở cái... cẳng thọt.
- Nghe con khen cô ấy đẹp nhất, rồi thái độ anh Cả như thế nào? Má thử đoán xem?
- Tao hơi đâu mà đoán!
Khang Tiểu Mai múa mép vẽ vời:
- Nghe con luôn miệng khen cô Vân đẹp, anh Cả cười hô hố hinh hích, cười như không lúc nào ngậm miệng vậy. Miệng cười, tay cũng múa may theo: Nào vuốt vai, nắm tay, nào xoa áo vuốt tóc cô ấy... trông thật âu yếm si mê.
Nghe đến đây, bà Viễn lại tức vô cùng, nét mặt hầm hầm.
Khang Tiểu Mai chọc tức mẹ, rồi lại vuốt giận:
- Má à! Con biết má buồn giận ghê lắm. Nhưng mỗi khi gặp mặt họ, má nên cố quên đi, phải giả bộ thương mến, gượng tươi cười lên chút.
- Hừm! Già đầu như tao còn phải đóng kịch đóng tuồng trước mặt tụi trẻ ranh, tao cảm thấy xấu hổ thầm.
- Nhưng nếu má không tỏ ra thân mến "cô nàng", thì bao nhiêu công lao mưu kế trước nay đều uổng hết. Bởi lẽ anh Cả lo sợ cô nàng ở nhà một mình sẽ chịu buồn khổ. Và như thế, ba má có xua đuổi anh ấy ra nước ngoài, anh ấy cũng không chịu đi.
- Thế thì phải làm sao?
- Thì cứ giả bộ thương mến cô Vân, cho anh Cả tin tưởng. Anh ấy sẽ yên tâm để cô Vân ở nhà mà ra đi.
- Ôi chao!...
Trong khi bà Viễn thở dài sườn sượt, thì Khang Tiểu Mai uốn éo ra đi, ăn diện lộng lẫy, điệu bộ lả lướt như đóa hoa trước gió...
Cô gái có vẻ đắc ý, cơ hồ không hề nghĩ đến cái hậu quả do mưu kế của mình tạo ra, một hậu quả khác hơn là cô dự liệu...
- o O o -
Hôm ấy là một ngày chủ nhật đẹp trời. Ánh nắng ban trưa không gay gắt, mà dịu dàng ấm áp thật dễ chịu. Bữa ăn thân mật được gia đình họ Khang dọn ra ở phòng khách. Ngồi ở đây, người ta có thể thưởng thức những hương thơm của các loại hoa, từ bên ngoài cửa sổ thoang thoảng đưa vào...
Các món ăn sốt dẻo ngon lành được bày trên mặt cái bàn chữ nhật. Bà Viễn như quên hẳn Kiều Lê Vân là cô gái thọt chân, và quên luôn ngôn ngữ cử chỉ của mình từng gây đau khổ cho nàng trước đây. Bà dịu dàng hiền hòa khuyên mời nàng:
- Kìa, Vân! Gắp thức ăn đi chứ, cháu! Đừng làm khách, nhất là đừng quá khép nép câu nệ! Chỗ người nhà cả mà!
Kiều Lê Vân rất lễ phép đoan trang:
- Dạ, cháu cảm ơn bác ạ.
Ông Viễn bảo con trai:
- Thủy! Con lựa món ăn cho Vân đi. Vân thích món gì, hẳn con phải biết rồi chứ!
Khang Thu Thủy lúng túng, chẳng biết có nên săn sóc người yêu quá nhiều, trước mặt cha mẹ và em? Nhưng nghe cha thúc giục, hắn cũng đưa đũa gắp một miếng gan gà, bỏ vào bát cơm của Kiều Lê Vân.
- Cảm ơn anh ạ.
Đây là cảnh thực, nhưng nàng vẫn còn ngờ chiêm bao. Đôi má nàng ửng hồng thêm nữa, và trong thâm tâm thì hạnh phúc tràn đầy. Giờ phút này, nàng vô cùng cảm động trước thái độ ân cần của ông bà Viễn. Nhất là bà Viễn: Bao nhiêu món ăn ngon trong mâm cơm, bà đều lần lượt gắp và tiếp vào bát của Kiều Lê Vân.
- Thưa bác, bác cũng xơi đi chứ ạ? Để mặc cháu!
Bà đóng tuồng rất giỏi:
- Hôm nay chủ nhật, cơm nước xong rồi, để Thủy hắn đưa cháu đi chơi cho vui.
Bà quay bảo con trai:
- Thủy nhớ nhé! Đi đến đâu, vui chơi chỗ nào cũng vậy, con đều phải chú ý săn sóc Vân mới được.
- Dạ, con vẫn chú ý như thế, trước nay.
Khang Tiểu Mai như cảm thấy mình bị lạnh nhạt, bị bỏ quên. Cô gái một mặt lặng lẽ và cơm vào miệng, uể oải nhai, như không còn biết ngon, một mặt thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu anh ruột, rồi lại nhìn Kiều Lê Vân. Và trong thâm tâm, cô thầm khen cái mối tình tha thiết giữa hai người. Chà! Cậu anh cô thật si tình hết chỗ nói.. Cô thầm nghĩ: Trên đời này, không có niềm sung sướng nào hơn sự sung sướng được người yêu yêu mình, với tất cả tấm lòng chân thành tha thiết. Cô gái nghĩ lại mà buồn: Cô đã có được là cô gái sung sướng như Kiều Lê Vân? Vân là cô gái thọt chân. Cô thì lành mạnh đầy đủ, mà cũng xinh đẹp không kém. Vậy, tại sao cô không được chàng trai nào yêu chân thành hết lòng như anh cô yêu Kiều Lê Vân? Bọn con trai ấy chỉ biết khiêu vũ với cô, đưa cô đi xem chớp bóng, đi du ngoạn ngoại thành, đi ăn uống ở các quán, tiệm... Ngoài ra, họ không biết đến chuyện gì thanh cao tha thiết hơn nữa...
Đang suy tư mông lung, bỗng Khang Tiểu Mai giật mình:
- Kìa, Mai!
- Dạ? Ba bảo gì con ạ?
- Sao con không gắp thức ăn?
Nghe ông Viễn nhắc con gái, Kiều Lê Vân liền đưa đũa gắp một miếng ăn ngon, với tay bỏ vào bát cơm của Khang Tiểu Mai, mỉm miệng cười thân ái. Khang Tiểu Mai nhỏ nhẹ nói:
- Cảm ơn chị.
Trước cảnh ấy, lòng Khang Thu Thủy sung sướng như hoa nở. Hắn đang khao khát có sự hòa thuận thân mật giữa người yêu và người trong gia đình hắn.
Bữa cơm chấm dứt trong bầu không khí khác thường. Ăn xong, Khang Tiểu Mai thân mật nắm tay Kiều Lê Vân, dắt tới cùng ngồi ở ca-na-pê, mời uống trà và đem tập album ra mở từng tờ xem ngắm với nhau. Bà Viễn cầm một quả quít thật lớn, trao cho Vân:
- Sau bữa cơm, ăn tráng miệng trái cây tươi là bổ nhất. Vân ăn quả quít này đi. Ngọt lắm đấy.
- Cháu cảm ơn bác!
Kiều Lê Vân mau miệng tạ ơn và vội vàng đứng dậy tiếp lấy quả quít. Bà Viễn bảo con gái:
- Mai! Con muốn ăn, lại lấy một quả mà ăn.
Khang Tiểu Mai "vâng" một tiếng, rồi đảo mắt liếc nhìn mẹ một cái.
Chỉ có Khang Tiểu Mai là biết rõ ý tứ mẹ nàng, khi bà ân cần săn sóc Kiều Lê Vân: Đó là cử chỉ của con mèo già, giả bộ thương con chuột vậy.
Tâm trạng bà Viễn thật mâu thuẫn. Lòng mong mỏi một tương lai sáng lạng cho con, khiến bà thầm chờ đợi ngày Khang Thu Thủy tốt nghiệp đại học với cấp bằng ưu hạng. Nhưng mặt khác, bà lại cũng muốn con có một người vợ xinh đẹp hoàn toàn, không mang tật gì, bà muốn chia rẽ Thủy với cô gái thọt chân, cho nên có những lúc bà hầu như... sợ con đậu đạt, thành công sau niên học! Điên đầu sốt ruột vì lo nghĩ nhiều phen, rốt cuộc bà được cô gái cưng trấn tĩnh:
- Má đừng ngại. Anh Cả đậu đạt vẻ vang, má cũng chưa phải thực hiện lời hứa! Muốn lấy cô Vân, anh Cả còn phải thi hành quân dịch đầy đủ, và còn phải qua cuộc thi tuyển du học sinh của tòa Đại Sứ nữa kia mà! Lo gì?
Rồi ngày thành công của Khang Thu Thủy đã tới: Kết thúc bốn năm học, hắn được ban cấp bằng, đội mão vuông, mặc áo thụng vẻ vang!
Bức ảnh chụp hắn với "mão cao áo dài" được phóng đại treo ở phòng khách, giống như ngôi sao chiếu rọi ánh hào quang, gây rạng rỡ cho gia đình, dòng họ vậy.
Trong những ngày chờ đợi quân dịch, Khang Thu Thủy không mấy lúc có mặt ở nhà. Sự thể thật dễ hiểu: Hắn luôn tìm tới nhà họ Kiều, trò chuyện với ông bà Văn, ăn cơm tại đấy, rồi đưa Kiều Lê Vân đi khắp nội thành, ngoại ô. Chuyện tâm tình tâm sự tưởng không bao giờ có thể hết được.
Ông Viễn mắc bận công việc ở hãng. Khang Tiểu Mai còn đi chơi hơn cả anh nữa. Do đó, bà Viễn thường cô đơn ở nhà, và nghĩ đến tương lai con cái, bà càng thêm âu lo buồn bã.
Hôm ấy, ngồi đăm chiêu ở phòng khách một hồi, rồi bà Viễn bỗng đứng dậy, tha thẩn bước đến phía dưới bức ảnh của con trai, bức ảnh chụp hắn với "mũ cao áo rộng". Bà ngước mắt lên nhìn ngắm con rất lâu... Rồi bà lẩm nhẩm nói với... bức ảnh:
- Con ơi! Về phương diện học vấn, con thắng lợi hơn người như thế, mà tại sao về phương diện ái tình con lại thua kém người quá đáng như vậy? Con của mẹ ơi! tại sao con lại đi yêu một đứa con gái thọt chân? Lẽ nào con không nghĩ rằng hành động như thế là con gây đau lòng cha mẹ? Con ơi! Mau thức tỉnh khỏi cơn mê, đi con! Lúc này đang còn kịp đấy con ạ!...
Bức ảnh có bao giờ biết trả lời? Thế là bà Viễn buồn rũ người, gieo mình xuống chiếc ca-na-pê như người bị thương nặng, rồi bà nằm nhoài ra đó. Ánh mắt bà có vẻ tuyệt vọng, không hiểu ngày mai rồi sẽ ra sao?...
Thật ra, bà Viễn đã và đang còn tự tìm lấy những buồn phiền chồng chất cho mình.
- o O o -
Bà Viễn tiếp tục chuốc lấy buồn phiền, nhưng cũng có lúc bà phải gượng bộ mặt tươi vui thân ái. Chẳng hạn như hôm tiễn chân Khang Thu Thủy lên đường thi hành quân dịch, bà đã phải cùng chồng gượng nói gượng cười với ông bà Văn. Và đây là lần đầu tiên, hai cặp vợ chồng đứng tuổi trò chuyện thân mật với nhau trước mắt người ngoài.
Trong khi ấy, Khang Thu Thủy nắm tay Kiều Lê Vân, kéo tới cạnh bức tường nhà ga, ríu rít trò chuyện, trao đổi lời ân ái. Đôi trẻ như quên cả sự có mặt của đôi bên cha mẹ, tại nơi tiễn biệt này vậy.
Bà Viễn thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn cậu con trai nắm tay vuốt tóc cô gái thọt chân, và lòng bà càng rộn lên nỗi bực tức, bực tức nhưng vẫn phải cắn răng ngậm miệng, nên càng rầu ruột hơn. Cho tới khi xe sắp chạy, con trai bà lại chạy đến gần bảo cho biết: "Hắn đã dặn Kiều Lê Vân, trong những tháng ngày vắng mặt, cô gái sẽ đến chơi nhà hắn nhiều hơn, để cha mẹ hắn hiểu rõ cô hơn.
Trong thâm tâm, bà Viễn đâu có mong như thế! Càng trông thấy Kiều Lê Vân nhiều hơn, bà càng buồn phiền nhiều hơn.
Tuy nhiên, sau khi chuyến xe đưa chàng trai Khang Thu Thủy lên đường thi hành nhiệm vụ, hai cặp vợ chồng đứng tuổi chia tay ra về rồi, Kiều Lê Vân ghi nhớ và làm đúng lời dặn của người yêu. Và đáp lại, Kiều Lê Vân qua thăm nhà họ Khang, chơi mười lần, thì Khang Tiểu Mai cũng phải qua chơi nhà họ Kiều một, hai lần, gọi là đáp lễ.
Phần Kiều Lê Vân, nàng còn biếu tặng Khang Tiểu Mai, nay thứ này, mai món nọ, và có lần nàng đã yêu cầu mẹ nàng mua thứ hàng thật tốt thật đẹp, may một bộ đồ đắt tiền và hợp thời trang, để nàng tặng Khang Tiểu Mai. Khang Tiểu Mai đã hết lời cảm ơn và ca ngợi tài khéo của bà Văn. Tuy nhiên, trong thâm tâm, cô gái vẫn không hề động lòng trước sự cư xử tử tế và thân ái ấy. Sở dĩ cô ấy đi lại nhà họ Kiều, sở dĩ cô đôi khi kề vai sánh bước với Kiều Lê Vân, là vì cô muốn thi hành cái nhiệm vụ dò thám và "phản gián" để lập công với mẹ cô vậy.
- o O o -
Hôm ấy, nhờ cuộc nói chuyện qua đường giây điện thoại, và được Kiều Lê Vân thành thật báo cho biết: Khang Thu Thủy đã gửi thư từ quân trường về cho nàng. Khang Tiểu Mai lập tức chạy vào tâng công với mẹ:
- Con nói không sai mà! Anh cả tới quân trường một cái, là vội vã viết thư gởi ngay về cho cô Vân!
Bà Viễn vội hỏi:
- Con què ấy đã nhận được thư của thằng Thủy rồi ư?
- Cố nhiền là nhận được rất sớm.
- Thằng hư đốn hết chỗ nói! Bố mẹ nó còn sống đây mà nó coi như chết rồi. Tao không thèm mong đợi thư từ gì của nó nữa.
- Đừng quá giận mà để lộ ý muốn ra ngoài, má! Giờ hãy cứ giả bộ coi chuyện đó như không quan hệ gì cả.
- Mày nữa, mày cũng chẳng tốt gì với tao! Sao cứ bắt tao phải đóng vai tuồng đau khổ này mãi? Cần chửi là tao chửi. Cần đánh là tao đánh. Nó muốn bỏ đi khỏi nhà này, thì tao cho nó đi chết đâu thì chết! Tao không thiết nữa.
- Khang Tiểu Mai có vẻ ức vì bị mắng oan, nhưng cô gái lẹ miệng nói:
- Má ơi! Má còn lạ gì? Lúc này anh con đang si mê cô nàng mà!
Bà Viễn giận dữ:
- Thế nào là mê? Chính con què đó quyến dụ anh mày chứ! Hừm tao muốn giết con đó quá à!
Khang Tiểu Mai há hốc mồm vì sợ:
- Con không tán thành hạ độc thủ! Người hạ độc thủ để rồi phải đền mạng, là hạng người ngu đần, vô mưu, bị đời chê cười khinh bỉ.
Lúc ấy, bỗng thấy chị Lưu lật đật chạy vào:
- Thưa bà! Hình như là thư của chú Thủy nè!
- Đưa tôi xem. (Khang Tiểu Mai giật lấy phong thư) Má ơi! Đúng lá thư của anh Cả.
- Bóc ngay ra xem.
- Chứ má mong đợi không?
Khang Tiểu Mai tinh nghịch hỏi chọc tức mẹ, vì thấy mẹ sốt ruột muốn nghe lời thư ngay. Bà Viễn trong chốc lát, không biết nói sao. Khang Tiểu Mai bước thêm một bước, tới trước mặt mẹ:
- Nào, để con đọc cho má nghe.
Bà Viễn giọng bực tức:
- Hãy khoan! Đưa cặp kính đây tao xem. Chữ con trai sao mà viết nhỏ li ti như chữ con gái vậy? Chẳng còn ra hào khí nam nhi gì cả.
Bà Viễn mang cặp kính lão vào mắt, rồi hai mẹ con cùng nhìn vào lá thư của Khang Thu Thủy:
Thưa ba má
Vừa được đưa tới quân trường là con bận rộn công việc tối mắt tối mũi lại. Tuy nhiên, nhờ tinh ý, con cũng kịp thời thích ứng với hoàn cảnh ở đây mọi sự đều đầy đủ. Cơm nước nhà binh cũng khá, ba má đừng lo gì.
Tuy chưa đến ngày thi xuất ngoại du học, nhưng cũng xin ba má chú ý dùm con. Mặc dù bận rộn, con vẫn không quên học ôn bài vở khi có giờ rảnh.
Vân là đứa con gái rất ngoan, rất tốt, và rất có hiếu. Lâu lâu rồi ba má sẽ mến thích nó. Lại nhờ em con nữa, nhưng khi rảnh việc, mong em Mai đưa dùm Vân đi chơi, chị em cùng vui, hy vọng mau chóng cùng nhau thân thiết.
Ồ! Tiếng kèn tập hợp lại vang lên ngoài kia rồi. Con xin được tạm dừng ở đây. Có tin gì thêm sẽ viết dài hơn ở thư sau.
Kính chúc cả nhà bình an hạnh phúc
Con của ba má:
Khang Thu Thủy"
Xem xong, Khang Tiểu Mai lại ton hót với mẹ:
- Con dám chắc lá thư gửi cho cô Vân, anh Cả không viết ngắn ngủi mấy hàng như vầy đâu. Chắc phải là tràng giang đại hải.
Bà Viễn thở dài:
- Ôi chao! Sắp có đứa con dâu, tức là sắp mất thằng con trai!
- Mãn hạn quân dịch, cứ hối thúc anh Cả xuất ngoại cho mau, ấy là kế cách hay nhất.
- Đưa thư này cho ba mày coi. Phần tao, tao không thèm trả lời thằng con bất hiếu này nửa dòng, nửa chữ nào hết.
Khang Tiểu Mai lại ghé thì tai thì thầm ton hót mấy câu nữa, trước khi cất giữ lá thư của anh, để chờ đưa cho cha.
Trong thời gian Khang Thu Thủy thi hành quân dịch, Kiều Lê Vân đã sống những ngày tháng nhớ nhung khắc khoải và cũng được hưởng những ngày hội ngộ sung sướng rạt rào. Tuy số ngày vui sướng ít hơn số ngày chờ đợi ngóng mong rất nhiều, nhưng bù lại, những ngày ngắn ngủi Khang Thu Thủy được về phép, là những mảnh thời gian không thể nào phai nhạt trong tâm trí nàng. Thôi thì tay nắm tay, mặt nhìn mặt, mắt rưng rưng lệ vì "lạc cực sinh bi". Nào đưa nhau đi ăn tiệm, đi giải khát ở quán hàng đông đảo tài tử giai nhân, nào họp mặt hàn huyên với các bạn học...
Tuy nhiên, trong thời gian ấy, Kiều Lê Vân cũng bị một phen choáng váng tái tê, khi vô tình nghe được tin "đích xác"... Khang Thu Thủy phản bội nàng!
Tin này do một thanh niên đồng khóa và cùng thụ huấn tại quân trường với Khang Thu Thủy, đem về cho nàng. Lần đầu tiên nàng bị đau lòng vì hành vi trai tơ bạc hãnh của Khang Thu Thủy. Chàng sinh viên, tên là Lý Bất Bình, cho Kiều Lê Vân hay những cảnh Khang Thu Thủy chơi bời trác táng, trong những ngày giờ được nghỉ, ra thị trấn hưởng lạc. Tim nàng đau nhói từng cơn, mỗi khi hắn nhắc đến tên một cô gái đẹp phải lòng Khang Thu Thủy và được Khang Thu Thủy ôm ấp trong lòng, được nắm tay quàng vai đi dạo phố. Lý Bất Bình nói rằng: Khang Thu Thủy nhờ cái mã đẹp trai, đã được rất nhiều gái vùng ấy ái mộ, và Khang Thu Thủy thay đổi tình nhân như người ta thay áo sơ mi vậy!
Tin đâu sét đánh ngang đầu! Kiều Lê Vân thấy trời đất như tối sầm quay lộn điên đảo quanh nàng vậy. Kể từ tấm bé, nàng chưa hề chịu khổ về vật chất, vì được cha mẹ cưng nuông hết mực. Về tinh thần, nàng chỉ có mỗi một nỗi buồn về... cái chân tật nguyền. Vậy thì Khang Thu Thủy là người đầu tiên đã khiến cho nàng phải đau khổ thật sự về tinh thần vậy.
Lo nghĩ về người yêu phản bội, nàng suýt nữa lâm bệnh. May có mẹ nàng gạn hỏi, biết rõ đầu mối, liền đem lời ngọt ngào khuyên lơn. Bà Văn nhất quyết bảo con gái:
- Thằng Thủy là đứa con trai rất tốt. Quyết không khi nào hư hỏng như vậy. Đây hẳn là tin đồn nhảm, hoặc lời bịa đặt để chia rẽ con với nó!
Lời vàng ngọc của mẹ hiền đã cứu được Kiều Lê Vân thoát khỏi cơn bệnh và cơn đau khổ tinh thần, nhưng cái "tin dữ" nọ vẫn còn là đám mây đen ám ảnh đầu óc nàng chưa hết.
Cuối cùng, nàng sực nghĩ đến cô bạn tâm sự mà nàng coi như vị "quân sư cố vấn đại tài": Đó là Hồ Bình! Nên nàng lập tức chạy đến nhà Hồ Bình, kể lại cái "tin đau đớn" ấy.
Hồ Bình thật xứng đáng với lòng tin cậy của cô bạn tật nguyền: Bình rất thông minh, nhanh trí, nên vừa nghe bạn kể lể, cô nghĩ ngay đến danh sách các sinh viên tốt nghiệp khóa vừa qua, mà Diệp Lạc chồng cô, đã cất giữ một bản sao. Cô lập tức bảo chồng đem ra tra tìm, tìm mỏi mắt, dò đi dò lại mấy lần, vẫn không thấy có cái tên Lý Bất Bình nào hết!
Thế là Kiều Lê Vân hết nghi ngờ Khang Thu Thủy, quay ra nghi ngờ một kẻ ly gián ném đá giấu tay!
Cho tới hôm Khang Thu Thủy được nghỉ phép ba ngày, từ quân trường về thăm nàng, nàng trở lại yêu đời vui sống hoàn toàn như cũ.
Nhân cái vụ "Lý Bất Bình báo tin bất bình", Hồ Bình bèn gạn hỏi Kiều Lê Vân về những hành vi ngôn ngữ của Khang Tiểu Mai gần đây. Bấy giờ Kiều Lê Vân mới sực nhớ ra một điều đáng ngờ! Nàng kể cho Hồ Bình hay rằng: Mấy lúc gần đây, Khang Tiểu Mai thường rủ nàng đi chơi ở những nơi có nhiều bạn trai. Khang Tiểu Mai đã giới thiệu với nàng rất nhiều cậu đẹp trai, hoạt bát, linh lợi... và có mấy cậu đã theo đuổi tán tỉnh nàng sau đó. Cố nhiên lòng nàng rất dửng dưng trước những sự tỏ tình của mấy chàng trai này, bởi vì trong tim óc nàng, hình bóng Khang Thu Thủy đã ngự trị vĩnh viễn.
Nghe Kiều Lê Vân kể lại, Hồ Bình liền vỗ đùi quả quyết:
- Thôi! Chắc chắn trăm phần trăm là mưu kế ly gián của Tiểu Mai rồi!
Thật vậy, cái gã tự xưng sinh viên tốt nghiệp kiêm sinh viên sĩ quan "Lý Bất Bình" nọ tên thật là Tiểu Châu. Hắn là một gã chơi bời lêu lổng, hư hỏng đến độ... nhận một số tiền mướn của Khang Tiểu Mai, để đem "tin vịt" lung lạc tinh thần Kiều Lê Vân. Và hôm ấy, sau khi Tiểu Châu báo tin cho Kiều Lê Vân rồi, hắn lại đi gặp Khang Tiểu Mai, để đòi cô gái phải thưởng cho hắn bằng một chầu xi nê.
Mặc cho những mâu thuẫn xâu xé lòng dạ bà Viễn, những sự kiện khách quan vẫn diễn tiến đều đều...
Sau ngày mãn khóa sĩ quan quân dịch, chẳng bao lâu, Khang Thu Thủy lại trúng tuyển kỳ thi lựa sinh viên xuất ngoại du học. Mọi thủ tục được Tòa Đại Sứ Mỹ và các Bộ Giáo dục, Quốc Phòng, Nội Vụ... thông qua dễ dàng. Và trong thời gian ngắn ngủi chờ ngày lên đường qua Mỹ quốc, Khang Thu Thủy nhắc lại lời hứa của mẹ hắn, để xin bà cho phép cưới Kiều Lê Vân.
Đến lúc này bà Viễn mới thấy hối tiếc. Bà ra điều kiện này nọ; con trai bà vâng chịu hết, và bà đã hứa sẽ cho con cưới cô gái thọt chân, nếu hắn thành công liên tiếp, đáp đúng những điều kiện trên.
Không ngờ, con bà không gặp một thất bại nào, dù nhỏ. Và lúc này bà lại coi những thành công đó của đứa con trai cưng, như cả một thất bại to lớn cho bà.
Thế là bà Viễn đành bóp bụng cho con cưới cô gái thọt chân, và chỉ còn hy vọng mong manh vào phần cuối của mưu kế mà con gái bà đã vạch ra từ trước. Tuy nhiên, bà chưa coi đứa con ruột là kẻ thù, thì bà cũng coi đứa con dâu bất đắc dĩ là kẻ thù. Cho nên, đến phút chót, dù phải nhượng bộ, bà vẫn ngăn cấm những gì bà có thể ngăn cấm. Bà bảo Khang Thu Thủy:
- Được rồi. Muốn lấy nhau thì lấy. Nhưng lấy chỉ có nghĩa là đưa ra Tòa Đô Chánh, ký kết vào sổ hộ tịch, rồi đem nhau về nhà chung sống. Ngoài ra, không có đám cưới, không tiệc mừng cũng không có... báo hỉ với ai hết!
Trước cảnh cư xử cay nghiệt của mẹ. Khang Thu Thủy đau đớn tái tê cả lòng, nhưng tình yêu thương Kiều Lê Vân đã an ủi hắn. Hắn tìm đến nhà họ Kiều, ứa nước mắt kể lể sự tình với ông bà Văn và người yêu. May thay: Cha mẹ người yêu và chính nàng, đều vì thương mến hắn mà gạt lệ chấp nhận.
- o O o -
Hôm ấy, trong khi ở nhà họ Khang, ông bà Viễn coi cái hôn lễ của con trai sắp diễn ra, như một... tang lễ, thì tại nhà họ Kiều, bầu không khí thật đầm ấm vui tươi. Ông bà Văn trìu mến nhìn con gái, tình thương vô bờ bến dâng lên rạt rào...
Ông Văn hút một hơi thuốc thơm, rồi ôn tồn nói:
- Vân ạ! Con đừng lo buồn gì cả. Trong lúc con với Thu Thủy làm lễ kết hôn, ba má sẽ có mặt bên cạnh con.
Bà Văn tiếp lời chồng:
- Nhất định, chúng mình phải tới đấy rồi.
Và bà quay bảo con:
- Vân ơi! Má với ba hoàn toàn yên lòng trao con cho thằng Thủy.
Kiều Lê Vân nghĩ đến cảnh nhà, khẽ thở dài, nói với cha:
- Ba ơi! một khi con bước chân về nhà người ta rồi, ba nên đi tìm gấp một vài người giúp việc nhé! Con xem má yếu đi nhiều rồi, không nên để má chịu khó nhọc hơn nữa.
Bà Văn tươi cười:
- Con này quá lo xa!... Mặc tao với ba mày!
Ông Văn nói:
- Con yên chí. Rồi ba sẽ mướn người giúp việc.
Kiều Lê Vân còn áy náy nói thêm:
- Má nhớ nghe! Cứ để ba kiếm người làm cho. Má đừng lo tiết kiệm một vài đồng, rủi đau ốm, lại tốn phí một vài trăm!
Bà Văn âu yếm vuốt tóc con:
- Rồi. Má không gắng gượng nữa. Nhưng con ạ, nếu không phải là thằng Thủy má không thể trao con ra khỏi vòng tay má cho bất cứ người con trai nào khác.
Bỗng Kiều Lê Vân lại trở giọng phụng phịu như... con nít:
- Con nghĩ, nếu... con đừng lấy chồng, có phải tốt hơn không!... Như vậy, con sẽ được sống bên ba má mãi mãi.
Ông Văn nói:
- Con gái lớn rồi, ai cũng phải lấy chồng. Thêm nữa, ngày giờ đã được ước định. Sao con còn nói ngang như vậy!
Và ông quay hỏi vợ:
- Mình đã chuẩn bị cho con được những gì rồi?
- Cần nhất là áo quần và tư trang.
Kiều Lê Vân nói ngay:
- Má à! Con không cần tư trang. May cho con hai bộ áo cưới là đủ; bởi con đã có quá nhiều áo quần rồi. Anh Thủy đã dặn đi dặn lại bao lần, mà dặn dò với giọng rất thành khẩn, rằng... anh ấy chẳng cần một thứ gì khác, chỉ cần được con làm vợ là đủ rồi.
- Con ơi, con vui vẻ lấy chồng là tốt rồi. Má hiểu như thế lắm.
Kiều Lê Vân quay ra áy náy về cha:
- Ba ơi! Má mới cho con hay rằng tối qua ba rất khó ở trong mình, phải chăng bệnh gan lại trở lại phải không ba?
- Không phải đâu. Sáng nay ba thấy khỏe như thường rồi, con ạ.
Đến đây, chuông điện thoại reo lên, Kiều Lê Vân nói ngay:
- Chắc anh Thủy gọi tới. Để con nghe xem.
Thật vậy. Đúng tiếng nói của Khang Thu Thủy, Kiều Lê Vân hỏi:
- A lô? Vân đây, anh ở đâu đấy?
Đầu giây bên kia đáp:
- Anh đang ở nhà, đốc suốt người làm quét vôi, sơn cửa. Em Vân ơi! Em thích buồng riêng của chúng mình quét màu gì đây?
- Ờ... ờ... màu phấn hồng.
- Rồi, màu hồng. Em còn ý kiến gì nữa không?
- Ngoài ra, tùy ý anh hết thảy.
- Em có cần đến xem trước chăng?
- Không tiện đâu.
- Nếu vậy, sau bữa tối, em ở nhà đợi anh nhé! Anh sẽ đến đưa em đi phố, xem thử vài mói đồ đạc cần dùng.
- Ấy, ba má em nói muốn mua sắm cho chúng mình đấy.
- Đừng. Em thưa với ba má rằng: Hãy đợi ngày anh xuất ngoại trở về, rồi hãy hay. Vân ơi! Giờ thì anh đã yên chí. Em sắp sửa là vợ anh rồi.
- Hừm!
- Giờ anh đang mắc chỉ vẽ cho người ta làm sơn quét nhà cửa. Thôi, tạm biệt, tối anh đến nhé!
- Vâng, tối gặp nhau.
Gác ống nói, Kiều Lê Vân kể lại những lời Khang Thu Thủy cho cha mẹ nghe. Thấy nói, hắn bảo đợi ngày hắn hồi hương rồi sẽ nhận của hồi môn, ông Văn lẩm nhẩm đoán:
- Phải chăng hắn có ý định: Đến ngày ấy hắn sẽ dọn ra ở riêng, làm một tiểu gia đình?
Bà Văn gật đầu, cho rằng chồng nói đúng.
- o O o -
Luôn mấy ngày qua, bà Viễn buồn rũ rượi vì phải chấp nhận cho con cưới vợ. Hôm ấy, nhà cửa bị thợ thuyền kéo đến sơn quét, bày biện đê mê, bà cũng chán ngán, cứ ngồi trơ trơ ở nhà trong, con ruồi đậu mép cũng không buồn xua đuổi nữa.
Khang Tiểu Mai cũng chưa đi chơi. Cô gái ngồi ở phòng khách xem báo. Cô có quan tâm gì đến thời cuộc? Cô cũng chẳng ham mấy cái tiểu thuyết ở trang trong. Cô chỉ cần xem mục "điện ảnh kịch trường" và chương trình "cuộc vui tối nay", để còn lựa phim, lựa rạp.
Khang Thu Thủy từ phòng trong bước ra, trông thấy em, vui vẻ hỏi:
- Em ơi! Em có cần quét lại vách tường buồng của em không?
- Không cần. Em đâu có... lấy chồng.
- Quét lại cho nó mới, nó đẹp, nằm trong ấy nghỉ ngơi cho dễ chịu!
- Từ lâu, đã dễ chịu lắm rồi. Chỉ cần một điều là... những lúc em đang đi vào giấc ngủ, anh đừng lôi cây đàn ra mà... cò cưa.
Rồi cô gái như sực nhớ:
- À, má có dặn đấy: Ngoài buồng riêng của anh, anh có quét lại phòng khách thì quét. Ngoài ra, đừng quét phòng nào nữa.
- o O o -
Lễ kết hôn của Khang Thu Thủy và Kiều Lê Vân thật đơn giản mà cũng thật cảm động. Cha mẹ chú rể dẫu còn sống, mà cũng như đã... chết rồi: Ông bà Viễn không tới tòa Đô Chính dự hôn lễ của con trai! Thật ra ông Viễn đã bàn với vợ: "Nên có mặt trong buổi lễ, để hai đứa khỏi ngờ vực lòng thành thực của chúng mình". Nhưng bà Viễn tức giận nói:
- Trước nay tôi đã giả bộ nhiều rồi; tôi phải đóng kịch nhiều rồi, để thi hành mưu kế phân rẽ chúng nó. Nay chúng nó đã lấy nhau rồi, còn chia rẽ chúng nó làm sao được, mà còn bắt tôi phải đóng kịch, phải giả bộ thêm nữa? Tôi không đi dự!
Chỉ có cha mẹ cô dâu tới dự.
Hai người làm chứng, một nam một nữ, là Diệp Lạc và Khâu Anh Đài. Buổi lễ diễn ra thật trang nghiêm. Mọi người ký vào sổ giá thú trước sự chứng kiến của vị Đại diện Chánh quyền rồi, chú rể Khang Thu Thủy nắm tay cô dâu Kiều Lê Vân dìu ra khỏi tòa đại sảnh, và cùng nhau ngồi vào chiếc xe taxi đợi sẵn.
Đôi vợ chồng mới được các bạn học thân thiết nhất đón đợi sẵn, chúc mừng với những lời lẽ đẹp nhất.
Cuối cùng, ông Kiều Khắc Văn cúi khom xuống, đưa tay vào qua cửa xe, trao cho con gái một tập giấy:
- Đây là một tập "lữ hành chi phiếu", các con giữ lấy, để khi đến nơi xa, có thể mua bán sắm sửa theo ý mình. Ba và má các con vừa mới nghĩ ra việc này hồi sáng sớm.
- Con cảm ơn ba, cảm ơn má.
Khang Thu Thủy tiếp lời Kiều Lê Vân:
- Các con cảm ơn ba má!
Trong những tiếng chào "tái ngộ" sôi nổi của đám đông bạn hữu, chiếc taxi nổ máy, từ từ chuyển bánh, rồi chạy đi... Được chồng choàng vai dìu đỡ, bà Văn đưa khăn chậm nước mắt và lần lượt ngỏ lời cám ơn từng cô bạn, cậu bạn của con và rể. Cuối cùng, bà đứng ngẩn ngơ, cảm thấy như thiếu mất một cái gì vậy.
- o O o -
Tuần trăng mật chấm dứt. Khang Thu Thủy đưa vợ trở về. Về đến nhà, thì gặp chính cô em gái hắn ra mở cổng. Khang Thu Thủy giả bộ tươi cười:
- A! Anh chị đã về.
Kiều Lê Vân tiến tới một bước nắm tay em chồng, xưng hô rất thân ái:
- Mai à! Mình có đem từ miền Nam về một món quà đặc biệt để tặng Mai đây.
- Cảm ơn chị.
Rồi Khang Tiểu Mai đưa tay nói:
- Để em xách va-li cho nào!
Vân nói giữ kẽ:
- Thôi, cứ để mình xách.
Miệng nói vậy, nhưng lại sợ phụ lòng tốt của cô em chồng, nên nàng để cho cô xách, và nói tiếp:
- Cảm ơn Mai lắm.
Trước cảnh ấy, Khang Thu Thủy vui lòng quá, nên hắn quên cả nỗi oán thầm cha mẹ đã không tới dự lễ cưới; hắn bô bô hỏi em:
- Ba má có nhà đấy chứ?
- Hôm nay lại vừa vặn ở nhà.
Và Khang Tiểu Mai bước nhanh vào trước, lớn tiếng kêu:
- Ba ơi! Má ơi! Anh chị Cả về đây này!
Thấy cha mẹ có mặt ở phòng khách, Khang Thu Thủy mau mắn bước vào, hớn hở chào:
- Thưa ba má! Các con đã về đây ạ!
Khang Thu Thủy dứt lời thì Kiều Lê Vân đã theo vào, thân ái chào:
- Ba ạ! Má ạ!
Ông Viễn mỉm cười, giọng hòa ái:
- À! Tốt lắm. Chắc đã mệt lắm rồi. Các con ngồi nghỉ đi.
Bà Viễn nói:
- Vân à! Con không còn là một người ngoài nữa. Từ này, chẳng cần phải khép nép giữ kẽ, giữ ý làm chi.
- Dạ.
Lúc ấy, Khang Tiểu Mai đã vào buồng mẹ, lấy một cái phong bì bao giấy hồng đem ra. Bà Viễn tiếp lấy, trao cho Vân:
- Đây là món quà ra mắt, ba má đã chuẩn bị sẵn để đón con. Hãy cầm lấy đi.
- Con cảm ơn ba má ạ!
Khang Thu Thủy muốn vợ được cha mẹ thương yêu, nên nói:
- Thưa ba má, Vân nói đi nhắc lại với con, không biết bao nhiêu lần rồi đấy; nói rằng sẽ hết sức chăm nom hầu hạ, hiếu kính ba má, để xứng với lòng ba má thương các on.
Ông Viễn gật đầu khen: "Tốt lắm".
Bà Viễn cũng nói:
- Về điều đó, ba má rất tin tưởng ở anh chị.
Kế đó, Kiều Lê Vân trình bày những món quà mua về biếu cha mẹ chồng, rồi đến món tặng Khang Tiểu Mai, và chị Lưu cũng được tặng một món.
Tuy lòng không tha thiết, nhưng ngoài mặt bà Viễn cũng làm bộ vui thích tiếp nhận:
- Ba má cám ơn anh chị. Thôi, bây giờ hãy vào lo sắp đặt mọi việc riêng của vợ chồng. Còn những chuyện khác hãy để thong thả, mai mốt sẽ nói tiếp:
Khang Thu Thủy và Kiều Lê Vân vâng lời, đem nhau vào buồng riềng. Đôi vợ chồng mới tha hồ tự do sắp đặt đồ đạc, trang trí "tân phòng". Chồng hỏi ý vợ, vợ khen chồng khéọ.. thật tâm đầu ý hợp.
Sau một đêm chăn gối ân ái tại nhà mình, Khang Thu Thủy hôm sau lại xin phép cha mẹ, để đưa vợ về bên nhạc gia thăm ông bà Văn, và ăn uống hàn huyên, sau những ngày xa cách.