Tàu đánh cá lướt trên biển khơi. Từng cái từng cái một. Sóng vỗ nhấp nhộ Mỗi cái có một ngọn đèn. Điểm sáng trong bóng tối, giống như những chú đom đóm lập lòe trong đêm đen. Tiếng máy nổ tạch tạch, tạch tạch thật đơn điệu, phá tan cái yên lặng lạnh lùng của bóng tối.
Giang Hạo và Hiểu Sương ngồi ở mũi tàu, trên khoảng trống. Tắm dưới ánh trăng sao và gió biển. Bên cạnh họ bày la liệt thức ăn. Trứng chiên, chân gà luộc, đậu phụ khô, bánh mì, bơ, phô mai, bánh dừa, nước ngọt... Nhiều như vậy, mà Hiểu Sương cũng chẳng ăn gì, nàng chỉ gặm một cái cẳng gà. Gặm thật kỹ, nút cả ngón tay như trẻ con. Chú Cầu Tuyết nằm bên cạnh, nó rất ngoan đang gặm lấy những phần xương thừa do Sương bỏ xuống cho nó.
Giang Hạo ngồi đấy ngắm, chàng có vẻ thích thú vì chàng khám phá ra ở Sương có quá nhiều điều mới mẻ. Thí dụ như Hiểu Sương chỉ mới nói ý định, là ông lão chủ thuyền đã chấp nhận ngay... Hình như ông ta quen với Sương từ bao giờ đấy, có lẽ đây không phải là lần đầu Sương ra biển... Nhưng mà, như vậy mấy lần trước Sương ra khơi... với ai? Thằng nào vậy? Hạo thấy lòng đau nhói... Những lời nói ban nãy của Sương lảng vảng mãi trong đầu. Đã có một tay vì Sương mà tự sát vì thấy rằng nàng nằm trên giường với hai đứa con trai khác. Sương hút xì ke, bị đuổi học hết ba lần, bị giam ở trại giáo huấn thanh niên hư hỏng hết hai năm. Giang Hạo chăm chú nhìn Sương. Cái làn da trắng nguyên như vậy? Cái khuôn mặt bướng bỉnh trẻ con và đôi mắt to đen trong sáng kia. Không, không thể như vậy được. Hiểu Sương đã nói dóc. Trăm phần trăm là nói dóc! Có lẽ vì nàng đã dẫn chứng những điều đó ra để thử thách, thăm dò tình cảm của chàng. Hoặc là một lý do gì đó... Hiểu Sương muốn ta vì sợ hãi, mà bỏ chạy mà rút lui? Sương sợ tình yêu? Sương đã bị người khác làm đau khổ quá, nên sơ.
Hạo phân vân suy nghĩ. Hiểu Sương quay qua nhìn chàng:
- Anh làm gì nhìn tôi dữ vậy? Tôi kéo anh ra đây là để ngắm biển, chứ không phải để ngắm tôi đâu nhé.
Hạo nói không cần suy nghĩ.
- Sương đẹp hơn cả biển.
Hiểu Sương nháy nháy mắt, rồi vỗ vào mạn thuyền bên cạnh.
- Anh lại đây ngồi đi!
Giang Hạo thụ động bước quạ Cái không gian dành cho hai người khá nhỏ, nên khi ngồi sát bên Sương, Hạo có thể ngửi thấy mùi thơm của tóc nàng. Mùi con gái nó ngọt, nhẹ nhàng và quyến rũ làm sao. Hạo như ngây ngất.
- Anh nhìn bầu trời kìa, nhìn biển kìa! Hiểu Sương nói, giong nói tự nhiên nhưng có một cái gì đó nghiêm túc xúc cảm - Anh nhìn kỹ bầu trời chưa? Nó đen như mực, nó như một tấm màn đen vậy đó? Thế mà các ngôi sao cũng xuyên qua được. Đấy, sao đang lấp lánh qua màn đêm, nhiều khi tôi tưởng là nó đang nói chuyện, đang đánh tín hiệu cho chúng ta, để thố lộ cái bí mật của đêm đen... Tôi rất thích được ngồi thế này ngắm sao. Tôi muốn hỏi: Này sao, mi đang tìm kiếm gì đấy? Như tôi muốn hỏi chính mình. Hiểu Sương này... Mi đang định tìm kiếm cái gì? Giọng nói của Sương cái thần sắc của Sương khiến Hạo cảm động, chàng đưa tay ra nắm lấy tay cô gái. Bàn tay nhỏ nhắn kia thật lạnh. Hạo cởi cái áo khoác của mình ra phủ lên vai nàng. Hiểu Sương ngồi yên. Mắt như phủ bởi một lớp sương mù. Những sợi tóc ngắn bay bay theo gió. Một vài cọng rũ lên trán nàng.
Giang Hạo nhìn theo ánh mắt của Hiểu Sương ở xa tận chân trời. Nước phẳng lặng một cách bình yên. Trong bóng tối, Hạo không nhìn thấy các ngọn sóng nhỏ. Trái lại chỉ thấy những vệt sáng mờ mờ nhấp nhộ Biển giống như một món quà trang sức bằng kim loại quý, lấp lánh, lấp lánh.
Rồi Hiểu Sương quay lại nhìn Hạo.
- Anh thấy biển có đẹp không nào? Hiểu Sương ném cái xương gà còn lại cho chó Cầu Tuyết, lấy tay chùi sạch vết mỡ bám trên miệng, rồi nói - Có nhiều lúc tôi lại có ý định điên rồ là... sao mình không nhảy xuống biển vớt lấy ánh sao? ánh sáng lấp lánh trên biển giống như những mảnh vỡ của sao băng. Biển vậy đó. Cái gì nó cũng chứa hết, đẹp hay không đẹp. Nhưng nếu nhìn tổng thể thì biển vẫn đẹp tuyệt vời. Ồ, anh Giang Hạo, anh có thấy là biển đẹp một cách đáng sợ không? Lúc nó giận dữ, nó đập nát tát cả, con thuyền, con người, sự sống... Vậy mà khi phẳng lặng nó lại hiền từ như không hề có chuyện gì xảy ra cả. Biển thay đổi nhanh chóng, bí mật đến độ như một chuyện thần kỳ, hấp dẫn. Tôi yêu nó, bị nó lôi cuốn, tôi sùng bái nó. Từ cái đẹp đến cái tàn nhẫn của nó...
Hạo gật gù.
- Tôi hiểu rồi.
- Anh hiểu gì?
- Hiểu Sương giống như biển đấy. Lúc bình yên lúc dậy sóng... Lúc dịu dàng nhưng có lúc lại ương ngạnh quá lắm.
- Có nghĩa là... Con người tôi tàn nhẫn lắm phải không?
- Tương đối tàn nhẫn.
- Ví dụ xem?
- Ban chiều Hiểu Sương đã nói nhiều thứ. Nhưng mà những thứ đó có đáng tin không chứ?
- Đó là sự thật mà? Chúng ta không thể không đối diện với sự thật.
- Tôi hay là Hiểu Sương?
- Thế giới của tôi không có sự thật. Hiểu Sương buồn buồn nói - Tôi lúc nào cũng như sống trong một thế giới đầy mộng ảo thôi!
- Đấy thấy không? Giang Hạo đắc thắng nói - Hiểu Sương lúc nào cũng đầy mâu thuẫn. Khi vui khi buồn, Hiểu Sương như muốn trốn lánh một cái gì, nên cứ thay đổi bất chợt.
Hiểu Sương gật đầu.
- Đúng rồi, tôi như một kẻ bệnh tâm thần.
Giang Hạo đưa tay vuốt lấy mái tóc ngắn của Sương.
- Sương quả là một con người bệnh tâm thần, nhưng lại là một con bệnh dễ thương. rồi Hạo thở dài - Có trời làm chứng đấy. Tôi đang sắp điên lên vì con bệnh tâm thần này đây.
Hiểu Sương quay mặt nhanh, nhìn ra biển nàng chợt nói.
- Ban nãy, anh bảo là... anh sẽ kể cho tôi nghe về chuyện của anh cả anh nào?
- Đừng ám sát cảnh đẹp. Giang Hạo nhiệt tình nói - Chuyện của anh cả là một chuyện tàn nhẫn thương tâm tôi không thích kể trong lúc này.
- Nhưng bây giờ tôi muốn nghe. Hiểu Sương nói - Tôi thích được nghe những câu chuyện thương tâm trong cảnh trí này. Hiểu Sương vừa nói vừa nhìn xuống biển. Sợi dây thừng đầu mũi dài thòng xuống nước làm bọt biển bị kéo theo - Anh kể đi, tôi chờ nghe đây.
- Sương muốn nghe thật à?
- Tùy anh. Sương chợt nhún vai - Chuyện của anh Hoài của anh dù sao cũng chẳng liên can gì đến tôi... Anh muốn kể thì kể không thì thôi, có khi tại anh chưa bịa xong nên chưa dám kể.
- Hiểu Sương tưởng tôi thích phịa chuyện như Sương vậy à. Giang Hạo có vẻ bực dọc. - Cho Sương biết ông anh của tôi là một con người tình si số một. Sương tin không?
- Không tin. Sương nói ngay - Trên đời này không hề có một người đàn ông nào chung thủy cả, chuyện đó chỉ có trong tiểu thuyết, còn sự thật ở đời, thì tình yêu chỉ là những trò chơi đau khổ thôi.
- Cô cũng nhận, coi tình yêu là trò chơi, là một chuyện tàn nhẫn?
- Chuyện đó tôi công nhận. Vì tôi đã từng làm chuyện đó. Tôi đã khiến một đứa con trai tự sát.
Giang Hạo rùng mình.
- Có thật như vậy không?
- Thôi, không nói chuyên đó nữa. - Hiểu Sương nói - Tôi muốn anh kể chuyện cho tôi nghe, chứ có muốn kể chuyện tôi cho anh nghe đâu?
Giang Hạo nắm lấy tay Sương.
- Bao giờ tôi kể chuyện anh tôi xong, cô phải nói thật, nói hết sự thật của cô cho tôi nghe nhé?
- Được.
- Không cho nói dóc!
- Ờ, không phịa.
Lời hứa của Sương khiến Hạo yên tâm, chàng thấy hồi hộp, Trong khi Sương giục.
- Kể đi.
- Tôi không biết nên bắt đầu kể từ khúc nào...
Giang Hạo bước tới ngồi đối diện với Hiểu Sương. Tựa người vào phao cứu nạn, nhìn Sương chợt Hạo thấy khát. Chàng khui thêm một lon coca cola, hớp một hớp rồi nhìn ra biển khơi trên khoảng không gian rộng kia, những cái thuyền câu với ánh đèn trong đêm đen tạo nên những chấm sáng như trong ảo giác. Không hiểu sao cái khung cảnh này lại có vẻ buồn buồn làm sao.
- Tôi và anh cả cách nhau những 10 tuổi. Giang Hạo bắt đầu kể - Nói cụ thể hơn là khi anh ấy là sinh viên năm thứ nhất, thì tôi chỉ mới là học sinh lớp bạ Vì vậy chuyện của anh Hoài, phải nói là tôi không chính mắt mục kích hay hiểu được. Phần lớn những điều tôi biết đều là do tôi nghe lóm được mẹ và cha, và các chị nói chuyện. Những câu chuyện rời rạc đó. Tôi sẽ cố gắng chấp vá lại, để Sương hiểu. Phải nói một điều là, tôi chưa hề thấy người con gái nào vô tình như người đàn bà đó và người đàn ông nào lại đa tình như ông anh tôi.
Hiểu Sương hình như khá xúc động, nàng lấy tay lùa những cọng tóc lòa xòa trước trán, nói.
- Ồ... Mở đầu là đã thấy hấp dẫn... Tiếp đi!
- Câu chuyện bắt đầu năm anh cả học năm thứ tư ở Đại học. Bấy giờ chỉ có anh cả là ở Đài Bắc, còn toàn bộ gia đình tôi vẫn ở Đài Nam. Lúc đầu, anh ấy viết thư về nhà báo cho biết là đang yêu một nữ sinh ban Hoa văn. Thư anh ấy gửi về ngập đầy tên của cô ấy. Anh Hoài ca ngợi cô ta hết mình. Cha mẹ tôi thì nghĩ là, đó chỉ là một chuyện bình thường, trai mới lớn đương nhiên là phải có chuyện yêu đương. Có điều tình yêu có bền vững hay không còn tùy thuộc vào thời gian. Nên chuyện của anh Hoài không được mọi người quan tâm lắm, chỉ đón nhận với thái độ "chờ xem" Cha mẹ viết thư cho anh ấy chỉ có một yêu cầu, đó là nên nghĩ đến chuyện xây dựng sự nghiệp trước, rồi hãy nghĩ đến chuyện hôn nhân. Vì Sương biết không, hoàn cảnh kinh tế gia đình tôi bấy giờ rất khó khăn. Chuyện anh cả đi học Đại học là cả một vấn đề. Học phí ở trường, phần lớn dựa và việc làm thêm của bản thân chứ nhà tôi cũng nào có cung cấp nổi.
Hiểu Sương tựa cằm lên gối. Ngồi lắng nghe, Hạo tiếp.
- Bấy gờ, anh cả có lẽ bận lắm, anh ấy vừa học, vừa làm, lại vừa yêu. Thư anh Hoài viết về nhà càng lúc càng thưa dần, nhưng ở nhà cũng không lưu ý lắm đến chuyện đó. Rồi anh Hoài tốt nghiệp ra trường, đi thụ huấn quân sự, mãn hạn lại quay về Đài Bắc làm việc. Bắt đầu anh ấy thành lập một nhà xuất bản nhỏ, Hiểu Sương phải biết bấy giờ anh ấy phải chịu đựng bao nhiêu sức ép của các nhà xuất bản lớn. Nghe nói anh Hoài phải làm việc trong điều kiện gian khổ. Ngoài cả sức tưởng tượng của chúng tạ Anh ấy vừa sửa bài hiệu đính, đi lo chuyện sắp chữ, nhà in, rồi phải tự tay phát hành. Anh ấy phải tải sách trên xe đạp, đem đến từng sạp sách bỏ mối. Một mình bao thầu hết mọi việc. Từ ông chủ cho đến công nhân sai vặt. Hiểu Sương đừng có nhìn những cái nhà lầu, xe hơi sang trọng anh ấy đi bây giờ mà đánh giá sự việc. Muốn thành công từ đôi tay trắng không phải là chuyện dễ dàng.
Hiểu Sương chớp chớp mắt.
- Đi thẳng vào câu chuyện đi. Cái chuyện người yêu của anh ấy ra sao?
- Thì từ từ đã nào. Giang Hạo hớp hớp một ngụm cocạ Hạo tiếp tục kể - Sương chưa trải qua cuộc sống nghèo khổ, Sương không biết được cái vị đắng của người nghèo đâu. Nhà chúng tôi bấy giờ rất nghèo, nên cả nhà đều hy vọng ở anh cả... Mong mỏi anh cả học ra trường có công ăn việc làm gửi chút đỉnh về phụ gia đình. Lúc đó hai bà chị của tôi và cả tôi đều còn đi học. Đồng lương của cha kiếm được không đủ để trang trải trong nhà. Vậy mà, anh cả đi làm, lại không gởi một cắc nào về nhà. Anh ấy viết thư nói, mặc dù phải làm việc như trâu, nhưng vẫn không đủ sống.
Hiểu Sương chen vào.
- Có lý, vì thời buổi bấy giờ khó khăn cơ mà... Hạo nhìn Sương.
- Vâng. Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy vì làm gì cũng vậy, giai đọan đầu là giai đoạn khó khăn nhất. Mãi cho đến lúc chị lớn của tôi tốt nghiệp phổ thông, lên Đài Bắc học Đai Học... mọi chuyện mới vỡ lẽ ra...
Hiểu Sương có vẻ lạnh, hơi rùng mình.
- Ban nãy tôi có nói là anh cả tôi yêu một người con gái mà anh ấy nói là nữ sinh viên ban Hoa ngữ... phải không? Thật ra thì không phải như vậy, anh ấy yêu một cô vũ nữ.
- Vũ nữ?
- Vâng, một vũ nữ của một vũ trường lớn. Tóm lại anh cả đã yêu, yêu một cách cuồng dại, nhưng đối tượng không phải là sinh viên gì cả, mà chỉ là một vũ nữ. Khoan! Sương đừng nghĩ là tôi khinh thường nghề vũ nữ. Đó là một cái nghề hợp pháp, nhà nước cho phép hành nghề cơ mà. Một nghề như mọi nghề, vũ nữ cũng có người tốt người xấu. Nhưng mà, nghe nói lại thì anh cả tôi lại yêu phải một cô vũ nữ theo chủ nghĩa kim tiền. Cô ấy không thuộc loại đứng đắn!
Hiểu Sương ngồi thẳng lưng lại, nhìn Hạo.
- Ban nãy anh nói là anh "nghe nói" lại, như vậy tính chất xác thực của câu chuyện chưa hẳn là đúng. Vì chuyện mà kể đi kể lại thường hay bị thổi phồng.
- Tôi nghĩ thì chị lớn tôi không thổi phồng đâu. Hạo tiếp - Chị ấy là người rất ngay thật. Vả lại sau đấy chị kế tôi lại lên Đài Bắc tiếp đó. Mọi chuyện đã chứng thực là đúng. Và Hiểu Sương biết không, câu chuyện đó như một tiếng sét đối với gia đình tôi. Chỉ có cha là bình tĩnh. Cha tôi bảo, rồi sẽ có ngày anh cả tôi nghĩ lại, hối hận... Không nên rùm beng. Mọi chuyện rồi đâu sẽ vào đó.
- Được rồi, anh kể tiếp đi! Hiểu Sương vuốt vuốt mái tóc - Anh vừa bảo là anh cả anh yêu một người đàn bà sa đọa, rồi sao nữa?
- Thế Sương có xem qua vở kịch "Trà hoa nữ" không?
- Tôi biết vở kịch đó.
- Chuyện của anh tôi cũng giống giống như vậy. Mỗi ngày sai khi quần quật với công việc, đêm đến, anh ấy đến vũ trường ngồi ở một góc cố định, mê mẩn nhìn cô vũ nữ kia quay cuồng, quay cuồng bên những người đàn ông khác. Đôi lúc trửng giỡn, đùa cợt hoặc đi đêm cả với họ. Ông anh tôi cứ ngồi đấy chờ đợi như một tay si tình, một gã điên. Từ lúc vũ trường mở cửa đến lúc đóng cửa, và anh ấy cứ làm vậy từ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, bị các cô vũ nữ trong vũ trường đem ra làm đề tài để trêu chọc, cười đùa. Cuối cùng rồi anh Hoài cũng được cô vũ nữ kia để mắt xanh đến, và bao nhiêu tiền kiếm được một cách cực khổ đều nạp đủ cho cô vũ nữ hết.
- Sau đó?
- Nghe nói là cô vũ nữ rất đẹp. Chuyện đó là chuyện đương nhiên. Vì có sắc đẹp thì đàn ông mới bị điêu đứng chứ? Chị lớn nói, hình như cô ấy cũng có phần nào yêu anh cả, có điều, một người như anh cả, vừa rời ghế nhà trường làm sao có đủ tiền để cung phụng cho nếp sống xa hoa của cô tả Nên sau đấy anh Hoài bị hất hủi, khinh thị. Cô ta dùng đủ mọi cách để bỏ rơi anh Hoài. Nhưng tội nghiệp ông anh tôi. Anh ấy thuộc loại tình si, vẫn chịu đựng, vẫn cố chấp một cách đau khổ, để mong mỏi cô ấy hối hận quay về. Nghe chị nói lại với mẹ là bấy giờ anh Hoài giống như một người "mất hồn".
Giang Hạo ngừng lại. Đêm đã khuya. Tàu ngưng nổ máy. Đám ngư phủ bắt đầu thả lưới xuống biển. Những cái phao đủ màu kéo dài trên nước tạo nên một vòng cung đẹp. Trên bầu trời xa xa, sao đêm lấp lánh. Nhưng mọi vật chung quanh vẫn đen, vẫn lạnh.
- Chuyện của anh kể có vẻ không thực. Hiểu Sương nói - Tại sao một người như anh cả anh lại có thể yêu được một người mà theo cách nói của anh, thì không có một cái gì để ta có thể yêu được hết!
- Có chứ, cô ấy đẹp!
- Tôi nghĩ không hẳn là anh cả anh lại mê cái sắc đẹp bề ngoài như vậy. Anh ấy không thuộc loại người háo sắc. Đàn bà đẹp trên cõi đời này lại thiếu gì?
- Sương lầm rồi đấy. Anh cả tôi tuy không thuộc loại háo sắc, nhưng đây là mối tình đầu... Còn bây giờ nghe nói anh ấy lại đang yêu, nhưng lần này tôi nghĩ anh ấy không phải là yêu trọn vẹn như lúc đầu mà chỉ là nửa vời.
- Tại sao?
- Thì ngồi yên nghe tôi kể đây này. Chuyện anh cả yêu cô vũ nữ kia, mối tình kéo dài những năm năm. Như lời chị tôi kể thì cô vũ nữ đó cũng phần nào yêu anh Hoài. Vì vậy, mỗi lần anh ấy muốn rút lui ra khỏi cuộc tình không hy vọng thì cô ta lại chủ động đến. Van xin khóc lóc thế là... anh cả không còn cách nào thoát khỏi lưới tình đã giăng.
- Anh nói năng sao mâu thuẫn quá.
- Mâu thuẫn chỗ nào?
- Lúc đầu anh bảo là anh cả anh si dại đeo đuổi cô vũ nữ, còn cô ta thì lạnh nhạt xua đuổi anh anh. Rồi sau đó anh lại nói là cô ta chủ động tìm đến, khóc lóc van xin. Vậy thì ai là người bị ai ràng buộc chứ?
Giang Hạo như chựng lại. Chàng đưa mắt nhìn ra biển khơi. Một màu đen mờ mịt tiếp nối giữa trời và nước. Hạo chợt thấy khách quan hơn.
- Tôi nghĩ là con người ta thường ràng buộc lẫn nhau. Cuộc đời này là vậy. Khi đã vào cuộc, muốn dứt ra không phải dễ dàng. Cô gái kia không phải là khúc gỗ, vẫn bị tình cảm của anh cả làm động lòng, có điều cuộc sống của cô ấy đòi hỏi thỏa mãn nhiều thứ mà anh cả không có khả năng cung ứng.
- Thế rồi sau đó ra sao? Hiểu Sương cắt ngang - Chắc chắn là cô ta mê tiền, nên đã về với một tay giàu sụ nào đó?
- Sương lầm rồi. Sau đấy cô ta chết. Vâng, hai năm sau đấy, cô ta tự sát chết. Một cách kết thúc đẹp. Như cha tôi đã nói. Bất cứ điều gì không trong sáng đều có những kết thúc bi thảm. Cái chết của cô vũ nữ kết thúc câu chuyện. Anh cả không còn bị làm khổ. Anh ấy dồn hết tâm trí vào chuyện xây dựng sự nghiệp, nhờ vậy mới có ngày nay.
- Cô ấy còn quá trẻ. Cô ta làm sao chết? Tự sát bằng cách nào?
- Nghe nói là cô ta uống rượu say giữa khuya đi trên đường bị xe đụng chết.
Hiểu Sương rùng mình.
Gió ở đâu thổi đến. Gió thật to, mát lạnh. Giang Hạo nắm lấy tay Sương, tay Sương như tẩm trong nước đá.
- Sao vậy? Sương bị lạnh à? Thôi ta vào trong khoang thuyền đi.
- Khỏi. Hiểu Sương đáp nhanh - Tôi khỏe lắm. Tôi thích gió mát và bầu trời này. Anh chưa kể hết chuyện cơ mà?
- Hết rồi. Giang Hạo nói - Coi như anh Hoài nợ cô ấy một món nợ, cô ấy chết, coi như trả xong.
- Vậy sao anh lại bảo là anh Hoài của anh lại yêu mà chỉ yêu có nửa vời là sao?
Giang Hạo có vẻ bối rối.
- Bởi vì, tôi mong là, đây không phải là hồn ma của cô vũ nữ kia quay về. Giang Hạo nói một cách không vui - Sương có tin không? Sau khi cô vũ nữ kia qua đời được hai năm, thì đột nhiên có một cô gái từ nước ngoài trở về, cô ta tự xưng là em gái của cô vũ nữ. Và như bị trúng bùa mê, hay bị quỷ ám, ông anh của tôi lại yêu cô gái này. Chị chết, em lại đến, có phải là ông anh nhà tôi đã nợ chị em họ một món nợ không? Món nợ này không biết đến bao giờ mới trả dứt được.
- Thế cô em gái của người chết có yêu anh cả anh không?
- Tôi làm sao biết chuyện đó, anh cả lại không cho tôi được gặp mặt cô ấy... Sợ tôi nói năng lộn xộn làm chạm tự ái cô tạ Tôi nghĩ, biết đâu ông anh tình si của tôi đã chẳng nói với cô em là bà chị của cô ta là một đấng trinh nữ toàn vẹn? Tính của anh Hoài là vậy đó. Lúc nào cũng hay bao chẹ Anh ấy rất quý trọng tình yêu. Bảo vệ những gì mình thích, bây giờ với mối tình này, tôi không biết rồi sẽ ra sao. Vì khi yêu cô em gái của người yêu cũ, biết đâu, đấy không phải là tình yêu thật sự? Mà chỉ là mượn bóng người mới để nhớ đến người xưa. Đó là lý do tại sao tôi cho là tình yêu của anh Hoài chỉ là tình yêu nửa vời.
Và Giang Hạo đi đến một kết luận.
- Anh hai tôi vẫn còn yêu Đào Bích Huệ!
- Đào Bích Huệ?
- Vâng, đó chính là tên của cô vũ nữ. Em của cô ta thật tên là Đào Đan Phong.
Hiểu Sương nhìn xuống, nàng có vẻ suy nghĩ. Sóng biển vỗ vào mạn thuyền tạo thành những tiếng tách tách đơn điệu. Trong cái khung cảnh tối như mực này, con người rất dễ cảm thấy yếu đuối.
- Anh Giang Hạo, hình như anh thù hai chị em họ Đào đó lắm phải không?
- Sương nghĩ thế?
- Vâng. Vì qua giọng nói của anh, tôi thấy là anh coi hai chị em họ như hiện thân của ma quỷ. Nhưng anh phải nhớ là với một cốt chuyện có thể có những cái nhìn khác nhau. Nếu chị của cô gái còn sống, biết đâu cô ấy sẽ nói với em gái mình là anh của anh là một thứ quỷ râu xanh.
- Tại sao?
- Không tại sao cả. Hiểu Sương nhìn ra biển nói - Tôi chỉ đoán như vậy thôi.
Hiểu Sương không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn ra biển một lúc, nhắm mắt lại, Sương như buồn ngủ. Hạo chợt thấy xúc động, chàng bước qua để đầu Sương tựa vào vai mình nói.
- Nếu Sương buồn ngủ, cứ ngủ đi nhé.
Hiểu Sương ậm ừ trong miệng.
- Hôm nay, sao anh giống người lớn quá vậy?
Giang Hạo cười.
- Anh thấy thì em mới giống người lớn đó chứ.
- Cũng có thể. Hiểu Sương vẫn nhắm mắt, cười nhẹ - Sau một buổi tối, chúng ta đã biến hết thành người lớn. Anh có tin không? Sự trưởng thành thường đến một cách bất ngờ. Và Sương lại thở dài - Anh Hạo này, bao giờ đã là người lớn thì anh phải dứt khoát nhé. Yêu được thì yêu, không thì thôi, chứ đừng lằng nhằng.
- Chớ Sương có thấy tôi lằng nhằng bao giờ đâu? Hạo có vẻ bực, nói. Hiểu Sương yên lặng cô nàng có vẻ đã ngủ, cái hơi thở đều đều nhẹ nhàng phà qua cổ Hạo, làm chàng xúc động. Chàng kéo cái áo khoác cho phủ kín người Sương, rồi nâng đầu nàng đặt nhẹ lên gối. Nhưng Sương đã giật mình tỉnh giấc.
- Anh nói gì đấy?
Hạo không hề nói, nhưng nghe hỏi, chàng nhanh trí nói ngay.
- Tất cả những điều mà ban chiều Sương cho tôi biết là thật hay giả vậy?
- Điều gì?
- Sương có một người bạn trai tự tử vì Sương?
- Dĩ nhiên là giả. Sương vừa ngáp vừa nói - Có ai lại khùng điên làm chuyện như vậy bao giờ.
- Thế chuyện hút xì ke.
- Không có.
- Chuyện bị đuổi học.
- Không.
- Chuyện ngủ với hai thằng con trai.
- Không.
- Vô viện giáo hóa thanh niên hư hỏng.
- Cũng không tuốt. Hiểu Sương vòng tay qua người Hạo, úp mặt vào ngực chàng cười nói - Em vào đấy làm gì? Mặc dù có hư nhưng đâu có hư đến độ phải vào đấy, phải không anh Hạo.?
- Ờ.
Hạo nói mà lòng reo vui. Có cả một ban đại hợp xướng đang trổ giọng hát vang trong tim chàng. Hạo nhìn lên bầu trời. Trăng đang mỉm cười, sao đang nhảy nhót. Cả sóng biển cũng hồ hởi mừng vui.
- Anh Hạo này. Hiểu Sương nũng nịu nói - Em đặt ra mấy chuyện đó chẳng qua là để hù anh. Bây giờ thì em thấy không cần nữa. Em không muốn anh nhìn em với ánh mắt ngờ vực. Nhưng mà, anh Hạo... Anh đừng giận em nhé?
- Giận em? Giận vì chuyện nói phét đó ư? Hạo hỏi - Không, không bao giờ có chuyện đó.
Hạo nhìn Sương chợt giật mình. Không hiểu sao Sương lại khóc, có những giọt nước mắt lăn trên má Sương, chàng vội lấy tay vuốt má Sương nói.
- Hiểu Sương em làm sao vậy? Sao em lại khóc? Anh có làm gì em đâu? Anh đã nói là anh không giận em mà, anh thề đấy!
- Được rồi, anh đã thề. Hiểu Sương nói và úp mặt vào ngực Hạo. - Em cũng đâu có khóc, tại sương rơi trên má em đấy, có khi là nước do sóng biển tạt lên đấy.
Và Hiểu Sương nhắm mắt lại nói.
- Thôi bây giờ để em ngủ. Đừng quấy rầy giấc ngủ em nữa nhé?
Sương nằm yên. Hạo khoác áo che kín người Sương. Chàng ngẩng lên nhìn trời. Trăng và sao đang lấp lánh trên cao.
Và một lúc sau, tận chân trời... đã có vệt sáng mờ. Vậy là một đêm đã trôi qua, một ngày mới lại đến. Nắng rồi sẽ tỏa sáng để xua đi cái đêm đen bí ẩn sắp đi vào quá khứ.
- Đan Phong!
Chị Bình vừa tựa người vào ghế, ngón tay không ngừng quậy cái thìa cà phê trước mặt. Chị chau mày một cách khó khăn nói:
- Sao em hỏi hoài vậy? Chị đã nói rồi, bỏ hết đi. Em về đây đã hơn nửa năm. Cứ thắc mắc truy cứu chuyện cũ, rồi thì giờ đâu lo chuyện tương lai chứ?
- Vâng. Đan Phong ngã người ra sau, mắt hướng về phía cửa sổ, bên ngoài ngập nắng - Nhưng mà, chị Bình, tôi đã nói với chị rồi... Tôi làm sao không thắc mắc khi chưa phát hiện hết sự thật về cái chết của chị Huệ? Có lẽ tôi đang lạc trong cái mê hồn trận. Và bây giờ thì tôi không làm sao quên được. Tôi đã có một số dữ kiện nhưng nó giống như những mảnh gỗ dùng lắp ghép thành hình... Nó nằm lộn xộn... Và chị Bình, chị phải giúp em giải quyết chuyện này.
- Tôi đã nói với Phong rồi, tôi đã nói hết mọi thứ mình biết cho Phong nghe.
- Không, chị chưa nói hết.
- Nhưng, những điều mà tôi biết không hẳn là đúng. Bình nói. - Phong biết không? Càng về sau, sự qua lại giữa tôi với Huệ càng giảm dần. Chúng tôi ai cũng bận rộn. Một số chuyện tôi biết là do bạn bè kể lại,... mà Phong biết đấy, đàn bà con gái chúng mình tụm lại nói chuyện thì chuyện cũng chưa hẳn tin cậy. Có nhiều cái chỉ là một thứ đoán mò.
- Cũng có thể như vậy.
- Vậy thì tại sao Phong không bỏ ai? Chị Bình chau mày - Người đã qua đời hơn hai năm có rõ được sự thật cũng nào có ích gì? Có lợi gì cho sự nghiệp của cô đâu?
- Bởi vì... Đan Phong ngồi ngay người lại, nhìn thẳng vào mắt chị Bình, thành khẩn - Bởi vì, chuyện đó càng lúc càng trở nên quan trọng với em.
- Tại sao?
- Vì... vì... Đan Phong lắp bắp, rồi cuối cùng đành thú nhận - Vì em đã yêu... người đàn ông đó.
Chị Bình tròn mắt.
- Ai?
- Chị rõ rồi còn hỏi. Phong nói, không rời ánh mắt kinh ngạc của chị Bình - Em đã yêu Giang Hoài, cái anh chàng giám đốc nhà xuất bản lớn kia. Một người mà suýt tí đã là anh rể của em.
Chị Bình mở trừng trừng đôi mắt, miệng há hốc. Bàn tay đang quậy cà phê phải ngưng lại.
- Em có điên không, Đan Phong? Cả cái thành phố Đài Bắc này có hàng triệu đàn ông, em không chọn lấy một. Tại sao em lại yêu hắn? Lý trí của em đâu rồi, đầu óc đâu mà lại yêu một tên... giết người chứ?
- Giết người? Giọng Đan Phong như nghẹn lại - Cuối cùng rồi chị cũng nói được hai chữ đó. Giết người? Vậy là, Giang Hoài là thủ phạm cái chết của chị Huệ tôi ư?
Chị Bình sợ hãi đưa tay lên bụm miệng. Chị không ngờ mình dám sử dụng cái từ đó. Chị ngồi yên, Đan Phong cũng ngồi yên. Thật lâu chị mới lấy lại được bình tĩnh, chị nói:
- Thôi đủ rồi, đừng nói gì nữa... Đúng ra tôi không nên sử dụng hai chữ đó... Vì nói như vậy cũng không công bằng, rõ ràng... chị của cô chết vì tự sát chứ đâu phải bị người giết đâu? Có điều cái chết nó không được bình thường... Đôi khi tôi nghĩ Giang Hoài phải có trách nhiệm trong cái chết đó... nên tôi nói thế... Vậy thôi, nhưng mà Đan Phong này, chuyện đã qua rồi. Giả chân chưa biết ra sao. Còn cái anh chàng Giang Hoài thì tôi không hiểu. Hắn có gì hấp dẫn mà cả hai hai em cô lại ngã nhào vì hắn. Thôi tôi không nói gì nữa đâu, cô hãy cẩn thận.
- Chị Bình, chị phải giúp em, chị phải nói. Vì nói có khi lại cứu được em.
- Cứu cô?
- Vâng nếu chị biết được sự thật của người đàn ông đó. Ông ta quỷ quyệt, xấu xa thế nào, chị nói hết cho em biết, em đề phòng, em trốn lánh kịp thời. Chị Bình, chị có tin là có ma không?
- Hở?
- Cách đây không bao lâu, em hình như mơ thấy chị Huệ. Em cũng nghĩ đó là một giấc mơ thôi, nhưng không hiểu sao chị ấy lại hiện ra trước mặt em một cách sống động như người thật. Chị ấy bảo em hãy đi đi. Về Anh quốc đi. Chị ấy muốn em tránh xa Giang Hoài. Chị ấy dặn dò, năn nỉ... Ồ, lúc tỉnh lại, em còn có cảm giác như chị ấy đã có thật trước mặt mình. Em biết là, có thể vì ban ngày em nghĩ ngợi nhiều quá, nên đêm đến nằm mợ Chị Bình, chị thử nghĩ xem. Hay là chuyện ma quái thần thánh là chuyện có thật? Biết đâu chị Huệ vì muốn cứu em nên bảo em bỏ đỉ... Rồi Đan Phong đưa tay lên ôm lấy đầu buồn bã nói.
- Thật ra thì em cũng muốn đi. Muốn bỏ về Anh ngaỵ Nhưng em còn ấm ức, em muốn biết được sự thật, trước khi rời xa cái đất nước này.
Chị Bình tròn mắt ngồi đấy. Chị có vẻ bàng hoàng.
- Tôi thì tôi tin là có quỷ thần. Vậy thì Đan Phong hãy nghe lời của Bích Huệ, hãy đi đi! Về với cái xứ Anh kia đi.
- Đươc thôi. Nhưng chị hãy cho em biết. Đan Phong nhìn thẳng vào mắt chị Bình - Chị bảo là vì Giang Hoài yêu người khác nên chị Huệ em buồn quá tự sát... Thế người đàn bà mà Giang Hoài yêu đó bây giờ ở đâu?
- Phong muốn biết thật à?
- Vâng.
- Nghe nói... cô ta là một gái làng chơi.
- Hở? Mắt Phong mở thật to - Gái làng chơi, thế cô ta tên gì?
- Cô ta hành nghề vũ nữ. Chị Bình nói - Cái nầy là tôi nghe An Hoa nói lại đó nhé. Cô vũ nữ này có cái tên tây, gọi là...
- An Hoa là ai?
- Là một cô bạn học cùng lớp với tôi. Cô ấy hiện ở nước ngoài. Nhưng cô hỏi chi vậy?
- Ồ, chị Bình đừng giận. Thôi được rồi, ban nãy chị bảo là, cô vũ nữ đấy có cái tên tây.
- Đúng, để xem tên gì nào... Annả Lenả... Hénả. Ồ không, hình như là Mona thì phải. Nghe nói là Giang Hoài gần như suốt ngày ở mãi vũ trường có Mona...
- Và bà chị của em vì chuyện đó mà tự sát?
Chị Bình yên lặng, chăm chú nhìn ly cà phệ Đan Phong hỏi.
- Hình như chị muốn nói gì?
- Phong có nhận được giấy báo tử của bệnh viện không? Chị Bình hỏi - Nếu có chắc chắn phải có phần cho biết lý do chết. Chết thế nào chứ?
- Hình như lúc bấy giờ, anh Hoài đã gởi thẳng giấy đó đến cho mẹ em... Em có đọc qua thì phải, nguyên nhân cái chết hình như ghi là "tim suy nhược" hay tương tự gì đó.
- Có lẽ như vậy. Mấy ông bác sĩ xứ ta cũng tế nhị lắm. Họ thường quả quyết về nguyên nhân cái chết thế nào để thân nhân người đã khuất không phải bứt rứt đau khổ. Đó là chưa nói, có khi Giang Hoài đã nhờ đến bác sĩ giúp đỡ ém nhẹm chuyện đó.
- Thế còn cái cô vũ nữ Monả Đan Phong truy tiếp - Cô ấy còn ở đất nước này vẫn hành nghề cũ hay là đã đi đâu?
- Nghe nói thì, cô ta đã đi lấy chồng ở Singaporẹ Có một triệu phú nào đó đã cưới cô ta làm vợ thứ năm. Coi như một sự báo ứng. Giang Hoài bắt cá hai tay, kết quả không có gì cả. Đan Phong! Bích Huệ nói đúng đấy. Em cần phải tránh xa hắn. Tránh thật xạ Tốt nhất là em nên trở về nước Anh, ở đó em có thể tìm được một người đàn ông còn hơn Giang Hoài gấp trăm lần. Em hãy suy nghĩ kỹ đi. Đừng có hồ đồ. Cái tay Giang Hoài này lắm thủ đọan. Nghe nói Mona cũng một thời điên đảo vì hắn.
Đan Phong suy nghĩ.
- Lúc anh Giang Hoài theo đuổi Mona thì chị Huệ tôi làm gì? Tại sao chị ấy không khư khư giữ chặt lấy anh ấy?
- Nếu tình yêu mà đòi hỏi sự canh chừng thì tình yêu chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chị Bình cảm khái nói - Em đừng trách Bích Huệ, tôi nghĩ là cô ấy đã làm hết sức mình, kể cả chuyện...
Chị Bình chợt ngưng lại không nói nữa, Đan Phong không buông tha truy tới.
- Kể cả làm sao? Chị còn giấu em điều gì?
- Không có, không có.
Chị Bình vội vã đứng dậy với lấy cái ví nói.
- Bây giờ trễ quá rồi. Tôi phải về thôi.
- Không được! Chị phải ở lại. Đan Phong ghì tay chị Bình xuống - Chị phải nói rõ rồi mới được đi. Chị Bình, chị biết tánh em mà. Con người em rất cố chấp. Em không thích mập mờ, chị không nên giấu em điều gì cả. Chuyện này rất quan trọng đối với em chị biết không? Nó sẽ quyết định chuyện đi hay ở của em. Nó liên hệ đến cả cuộc đời em, và cả cuộc đời của người khác. Chị nên hiểu như vậy.
Chị Bình chăm chú nhìn Phong. Cuối cùng như hiểu ra, chị nói:
- Đan Phong! Hãy nghe đây. Đây là điều cuối cùng mà chị tiết lộ cho em biết, có lẽ nó rất quan trọng và chị chưa hề cho ai biết chuyện này.
- Chị nói đi, nói ngay đi.
- Trước ngày Bích Huệ chết khoảng hai tháng chị nhận được một cú điện thoại. Đan Phong em biết không, lúc đó giữa chị với Bích Huệ thỉnh thoảng mới liên lạc nhau bằng điện thoại thôi. Vì vậy hôm ấy linh tính cho chị biết là hẳn có điều gì khá đặc biệt. Có thể là Bích Huệ cũng vừa uống rượu, vì trong giọng nói của cô ấy, ngoài tiếng khóc còn có cái gì đó không rõ ràng. Cô ấy hỏi chị qua điện thoại. Hỏi cái cảm giác đầu tiên khi biết mình làm mẹ ra sao? Lúc đó tôi vừa mới sanh đứa con đầu lòng, mới ăn đầy tháng cho nó thôi. Hôm mừng đầy tháng Huệ không có đến tham dự. Tôi nói với cô ấy, một người đàn bà khi được làm mẹ mới là một người đàn bà hoàn chỉnh. Thế rồi tôi nghe tiếng cô ấy khóc. Tiếng khóc qua dây nói rất thương tâm. Tôi hỏi Huệ làm sao vậy? Cô ấy trả lời: Em cũng sắp làm mẹ, nhưng em không được cái vinh dự đó, em phải nạo thai! Vì cha đứa nhỏ không chịu nhận nó" Tôi giật mình định lên tiếng khuyên bạn thì Bich Huệ đã cắt đứt điện thoại.
Đan Phong tròn mắt nhìn chị Bình, sự tiết lộ của chị, như một tiếng sét làm rung chuyển cả người Phong, nàng hoàn toàn bất động. Một lúc chị Bình mới vỗ nhẹ lên tay Phong nói.
- Khi một người đàn bà muốn làm mẹ thì họ bất chấp mọi thứ. Trong khi một người đàn ông mà họ đã không phủ nhận giọt máu của mình thì họ không còn cái bản chất của con người.
Đan Phong thở dài.
- Rồi sau đấy chị Huệ của tôi có đi nạo thai không?
- Đó chính là lý do mà tôi vừa hỏi em về nguyên nhân trên giấy báo tử của bệnh viện. Bởi vì lúc đó có tin đồn là chị Huệ của em không phải chết vì tự sát mà chết vì nạo thai.
Đan Phong bàng hoàng úp mặt vào đôi taỵ Trong khi chị Bình đặt tay lên vai nàng nói nhỏ.
- Thôi hãy đi đi, Đan Phong! Gã đàn ông đó là một con quỷ chứ không phải là người. Nếu thật em đã nằm mơ thấy Bích Huệ thì chắc chắn một điều là Bích Huệ đã chết một cách không yên ổn, nên cô ấy mới quay về để cảnh giác em. Hãy nghe lời của Bích Huệ. Hãy đi đi. Hãy trở về nước Anh. Nhưng trước khi đi nên báo cho tôi biết một tiếng để tôi tiễn em ra phi trường nhé.
Đan Phong ngồi bất động. Chị Bình bỏ đi lúc nào không biết. Nàng ngồi ở đấy, trong tư thế đó thật lâu. Chiều đã xuống. Bóng tối tràn lan, quán cafe đã bật đèn Phong vẫn ngồi đấy đốt điếu thuốc, nàng lại gọi thêm một cốc rượu. Phong vừa hút thuốc vừa uống rượu. Có một cảm giác lâng lâng trong người nàng. Quán cafe có một ban nhạc nhỏ, các nhạc công đã bắt đầu trình tấu. Có một ca sĩ dáng dấp học trò khá đẹp trai. Anh ta đang hát một bản nhạc ngoại quốc. Đan Phong lắng nghe, bản nhạc cũng khá dễ thương. Phong biết bản này. Đó là bản "thật tình tôi không muốn biết".
"Em đã từng ngã vào lòng bao nhiêu người.
Em đã từng khiến ai điên đảo?
Nhiều lắm ư? Nhiều lắm ư?
Thật tình tôi không muốn biết... "
Đan Phong ngồi yên nghe hát. Không hiểu sao nàng lại liên tưởng đến Mona, nàng nhớ hình như có đọc qua một tiểu thuyết nào đó, cũng có một nhân vật nữ tên đó. Trong truyện có một gã đàn ông đã yêu Mona một cách say đắm. Gã đã nói với nàng "Anh không cần biết, em đã từng ngã vào lòng bao nhiêu người? Đã từng làm cho bao nhiêu kẻ điên đảo, anh không cần biết những thứ đó. Anh yêu em". Giang Hoài có phải là nhân vật nam kia không? Đan Phong suy nghĩ. Tay ca sĩ trên sân khấu lại hát một bản nhạc khác. Bản "Giòng sông trôi mãi". Đan Phong vội ngoắc một hầu bàn đến, nàng đưa cho gã một mảnh giấy nhờ đưa cho ca sĩ trên đấy có mấy chữ "Anh có thể hát bản “Chim hạc trên cành cao không?”.
Hầu bàn đưa mảnh giấy đi. Chẳng bao lâu Đan Phong nghe bài hát.
Cánh hạc trên cành cao... Mắt nhìn mây bềnh bồng... Mây không dừng một chỗ...
Tổ không thể dừng xây... Mây trôi không an định... Hạc lại ngại cô đơn
...
Cánh hạc trên cành cao... Gió lay cành cây nhỏ... Tung cánh định bay đi... Núi sông đầy cách trở... Bay về đâu bây giờ.
...
Cánh hạc trên cành cao... ánh trăng tràn khắp lối... Các loài chim nhỏ khác... Đều an giấc mộng rồi... Hạc vẫn còn chưa ngủ... Mơ về ai nhớ ai?... ".
Trước mặt Đan Phong như phủ lấy một màn sương hình ảnh nhạt nhòa, Phong tựa đầu ra sau, tay nghịch lấy những hạt chuỗi trên rèm cửa, tiếng va chạm của những hạt chuỗi này tạo cho Phong một ảo giác. Nàng cảm thấy như có tiếng chuông vọng lại từ hư vô.
Có một người nào đó đã ngồi xuống bàn của nàng. Đàn bà con gái đi uống cà phê một mình thường hay gặp cảnh này. Cũng có thể vì cái thái độ của Phong đã lôi cuốn sự chú ý của người khác. Gã đàn ông vừa ngồi xuống kia cũng yên lặng. Gã vẫy tay gọi hầu bàn hai ly cafe xong. Gã lấy đi ly rượu đang uống dở của Phong rồi gã đốt một điếu thuốc. Mùi thuốc lá quen thuộc. Ai vậy? Đan Phong chau mày. Đúng rồi hắn đây. Hắn là con quỷ. Một kẻ giết người...
- Làm sao anh biết tôi ở đây mà đến tìm?
- Anh đã tìm Phong mấy ngày naỵ Chỗ nào anh cũng đến. Giang Hoài nói. Giọng nói thật bình thản - Hồi chiều anh đã đảo xe một vòng đến Đại Lý, anh cũng đã đến cả làng đánh cá hỏi thăm nhưng chẳng ai thấy em. Ban nãy anh cũng đã ghé qua mấy quán cà phê kia. Sau cùng chợt nhớ đến đây. Cái quán "Tri âm" này đã có một lần em gọi anh đến. Hình như em thích quán cafe này lắm à?
- Cái đó cũng không có gì là. Đan Phong nói một cách lạnh lùng - Vì ở đây cách mộ của Bích Huệ không bao xa.
Phong thấy Hoài có vẻ giật mình, nàng tiếp.
- Câu nói vừa rồi của tôi khiến anh bối rối phải không? Hình như anh lúc nào cũng sợ nghe nói đến hai tiếng "Bích Huệ". Sao lạ vậy? Trong khi những người khác lại thích nhắc đến tên người mình đã yêu?
Đan Phong lấy cái thìa gõ nhẹ vào ly cà phê tiếp.
- Anh có biết Bích Huệ lúc còn sống thích cắm hoa lắm phải không?
- Vâng.
- Chị ấy thích hoa gì nhất? Hoa hồng? Hoa huệ? Đinh hương hay hoa lan?
Giang Hoài chăm chú nhìn Đan Phong rồi nói.
- Không. Cô ấy chỉ yêu loại Bồ Công Anh.
- Bồ Công Anh? Một loài hoa cúc dại thôi à?
- Vâng. Bích Huệ cho là, hoa hồng nồng nàn quá, lan thì kiêu sa, đinh hương yếu đuối, cúc đại đóa lại quá cao ngạo. Tất cả đều không thích hợp với nàng. Bích Huệ hay ví mình như loài Bồ Công Anh, mọc dại ở bờ tường, nở đó rồi tàn đó. Không cần ai biết đến. Bích Huệ như vậy đó. Con người của nàng lúc nào cũng buồn buồn, hình như rất mặc cảm.
Đan Phong ngồi yên tựa cằm lên tay nhìn Hoài. Người đàn ông trước mặt có vẻ tiều tụy xanh xao. Có một cái gì đó làm anh ta trăn trở. Tuy vậy Phong vẫn thấy một điều là Hoài vẫn tỏ ra rất nhân cách, rất đứng đắn. Chàng chẳng có dáng dấp gì của một kẻ giết người, mà chỉ có một chút hình ảnh của một phạm nhân đang chờ được xét xử trước công lý. Hàm oan chăng? Phong cũng không hiểu sao mình lại nghĩ đến hai chữ đó. Phải chăng từ trong tiềm thức Phong đã muốn chạy tội cho Hoài?
- Em đã tránh mặt tôi mấy bữa. Hoài nói ngón tay cầm điếu thuốc của chàng rung rung - Em vừa khỏi bệnh. Tại sao cứ lang thang mãi ngoài phố? Nếu không muốn gặp tôi, chỉ cần cho biết một tiếng là tôi sẽ không quấy rầy nữa. Phong cần gì phải ngày đêm lang thang bên ngoài như thế chỉ khiến tôi lo lắng thêm thôi.
Rồi Giang Hoài chăm chú nhìn Phong nói.
- Em làm gì lại xanh xao vậy?
Câu nói của Hoài làm Phong giật mình. Hình như Phong đã bối rối? Nàng vội nói.
- Tại sao anh cứ theo dõi tôi như vậy? Tôi lang thang mặc tôi. Tôi cũng cần có tự do cá nhân mình chứ?
Giang Hoài nhìn xuống, hình như chàng cố nén tình cảm của mình. Hoài dụi điếu thuốc, nói.
- Thôi được, vậy tôi đi.
- Anh không được đi!
Phong ra lệnh, Hoài quay lại với ánh mắt ngạc nhiên. Phong không dám nhìn thẳng vào mắt Hoài nói.
- Tôi muốn hỏi anh một điều, anh cần nói thật.
Hoài gật đầu, Phong liếm nhẹ môi, hỏi.
- Mona là ai?
Hoài lại giật mình. Khuôn mặt tái hẳn, chàng có vẻ lúng túng.
- Ai... Ai nói với Phong cái tên đó?
- Chuyện đó không cần biết. Tôi chỉ muốn anh nói. Mona là ai thôi.
Hoài chau mày.
- Mona là... một cô vũ nữ.
- Anh đã... yêu Mona phải không?
Hoài cắn nhẹ môi.
- Vâng.
- Cô ấy là một vũ nữ bình thường? Chắc không phải như vậy. ít ra phải là người có trình độ? Một người khôn khéo biết chiều chuộng? Chứ bằng không, tại sao mãi đến bây giờ, tôi vẫn thấy anh không quên. Đúng không? à, cô ta thích hoa gì nào. Hoa hồng, đinh hương, hoa lan hay là hoa cúc. Chắc chắn không là...
"Rầm!" Giang Hoài chợt vung nắm tay đập mạnh xuống bàn. Ly cafe ngã lăn, vỡ nát. Thái độ của Hoài làm kinh động cả những người ngồi gần đấy, kể cả ban nhạc. Nhưng Hoài vẫn bất chấp, chàng lớn tiếng.
- Im đi! Tôi đã chịu đựng hết nổi rồi. Tại sao cô cứ thẩm vấn mãi tôi vậy? Tôi sẽ không trả lời bất cứ điều gì. Cô đừng hòng, cô muốn nghĩ sao thì nghĩ. Cô cho tôi là tên giết người cũng được, ma quỷ cũng được, tôi sẽ không biện bạch đâu, tôi mệt mỏi lắm rồi...
- Giang Hoài! Đan Phong lớn tiếng không kém - Tại sao anh phải làm rùm beng chi vậy? Nếu anh muốn cãi nhau chúng ta ra ngoài đi. Quậy ở đây cũng không tốt đẹp gì.
Lời của Đan Phong khiến Hoài như hiểu ra. Chàng vội đến quầy trả tiền, rồi bước ra ngoài. Phong bước theo sau. Đêm đã thật khuya. ánh trăng treo cao trên nền trời. Phong nói.
- Anh khỏi phải hùng hổ gì cả. Không giúp ích được gì đâu, vì tôi đã quyết định rồi.
Giang Hoài dừng chân... Dưới ngọn đèn đường, chàng có vẻ khổ sở.
- Phong đã quyết định thế nào?
- Tôi sẽ rời khỏi nơi này trong thời gian ngắn nhất. Tôi sẽ trở về Anh quốc.
Hoài quay lại nhìn thẳng vào mắt Phong. Trong khi Phong lại tiếp.
- Anh khỏi phải lo lắng hay sợ hãi gì cả. Tôi sẽ không tìm hiểu chuyện của chị Huệ nữa đâu. Bởi vì, sự thật đã khiến tôi chới với. Tôi không đủ can đảm để tiếp tục tìm hiểu thêm. Anh Hoài, anh biết đấy. Tôi là một người yếu đuối. Tôi không thể chịu được những xúc động quá mạnh. Thôi thì chấp nhận làm đào binh vậy. Tôi sẽ bỏ hết mọi thứ. Tôi sẽ rời xa nơi này. Đi thật xa, anh yên tâm đi, như vậy hẳn anh mãn nguyện rồi chứ?
Giang Hoài đứng thẳng lưng. Dưới ánh đèn đường chàng có vẻ xanh xao như một pho tượng. Đan Phong đứng trước mặt. Đan Phong là hiện thân của một áng mây trời. Một thứ tình cảm đau khổ rối rắm giằng co trong tim. Hoài nói.
- Xin lỗi, Đan Phong. Anh đã bỏ ra mấy ngày liền để tìm em. Bây giờ tìm được, lại cãi nhau...
- Tôi không để ý chuyện đó đâu. Đan Phong nói nhanh - Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ trở về bên ấy.
Giang Hoài vịn tay lên cột đèn.
- Đừng có vội vã quyết định như vậy...
- Đây không phải là chuyện vội vàng. Tôi đã suy nghĩ kỹ lắm mới quyết định như thế.
- Hãy sáng suốt một chút xem. Phong giận anh ư?
- Không giận ai cả.
- Cũng không thay đổi à?
Đan Phong lắc đầu. Giang Hoài suy nghĩ, cuối cùng như chịu thua, Hoài nói.
- Thôi được. Coi như anh không có đủ khả năng để giữ chân cánh hạc lang thang. Em cứ làm theo ý em. Nhưng mà, bây giờ em lên xe, anh đưa em về, được chứ?
Đan Phong lắc đầu.
- Thôi khỏi, tôi cũng không muốn về nhà trong lúc này. Anh cứ lo việc của anh, tôi có việc của tôi.
Nhưng Giang Hoài đã chụp lấy tay Phong, giữ chặt.
- Em phải nghe lời tôi, không lẽ em muốn ngã bệnh một lần nữa sao? Xem kià, em xanh xao như vậy, em phải lên xe thôi, nếu không muốn ngất xỉu dọc đường...
Và Giang Hoài kéo tay Phong về phía xe riêng, lên xe, đóng kín cửa lại. Hoài vừa nổ máy vừa nói.
- Em phải về nhà, ngủ một giấc. Tôi thấy em sắp ngã bệnh đến nơi rồi đấy. Rồi sau đấy, em làm ơn cút về xứ Anh của em đi, đừng làm tình làm tội tôi nữa...
Giang Hoài đứng trong phòng làm việc rộng lớn của chàng, liếc mắt qua cửa sổ. Bên dưới dòng xe qua lại như mắc cửi. Nắng đã lên thật cao... Có cái gì buồn phiền trong tim, thần kinh như căng cứng. Giống như những sợi dây đàn, chỉ cần một rung động nhẹ là có thể đứt ngaỵ Hoài đưa tay lên vuốt tóc. Trời đã vào tháng năm. Phòng có trang bị cả máy điều hòa không khí, vậy mà không hiểu sao, mồ hôi lại cứ vã ra như tắm. Hoài trở lại ngồi vào bàn. Nhìn máy điện thoại, định gọi dây nói. Nhưng lại thôi, chàng nhìn vào đồng hồ. Mới có 10 giờ sáng. Hôm qua thức khuya. Vậy thì tốt hơn nên để cô ấy ngủ thêm một chút. Biết đâu sau một giấc ngủ đầy đủ, Phong sẽ dễ chịu hơn. Sẽ chịu lắng nghe hơn? Im ắng nghe, nghe gì chứ, Phong có chấp nhận không chứ? Đã bao lần rồi, lần nào nói chuyện cuối cùng vẫn là sự cãi nhau, dằn vặt... Trời ơi! Chuyện này rồi sẽ kéo dài đến bao giò... Bao giờ chứ?
Có người gõ cửa, Hoài vừa nhỏm dậy đã thấy cô thư ký Phương Minh Huệ bước vào. Trên tay cô là một chồng hồ sơ, bản thảo. Vừa bước vào cô Minh Huệ đã cười nói.
- Ban biên tập hỏi ông chủ về bản kế hoạch tháng này đấy. Ông có đồng ý không? Riêng bên phát hành họ nói là phiếu kiểm tra đưa cho ông hơn hai tháng rồi, sao không nghe ông nói gì hết. Có cần loại bỏ mấy cái đại lý cho không? Bên ban in ấn họ vừa cho biết là tháng này giá giấy tăng, giá biểu có sẵn trên bàn ông. Ông cần phải cho biết ý kiến. Một là tăng giá sách, hai là sử dụng loại giấy hạng hai. Riêng tháng này, sách tái bản có hơn mười một đề tựa, không biết ông có cho in cả không?...
- Cô Minh Huệ này. Giang Hoài thở dài nói - Cô cứ để hết mọi thứ lên bàn đi, chút xíu nữa tôi xem xét.
- Ông giám đốc ạ. Cô Minh Huệ vừa cười vừa nói – Trên bàn ông đã có một đống hồ sơ như trái núi. Ông không giải quyết tôi sợ mọi chuyện sẽ trì trệ đấy. Bây giờ ông xem cái nào cần làm trước ông nói ngay tôi sẽ ghi lại, rồi giao liền cho các phòng ban làm, ông thấy sao?
- Cô Minh Huệ này. Giang Hoài chau mày - Cô thông báo xuống các phòng ban. Việc của phòng nào phòng ấy giải quyết giùm đi. Đừng có đụng chuyện gì cũng đưa lên đây, được không?
Minh Huệ liếc nhanh về phía Hoài, rồi nàng lặng lẽ quay ra ngoài. Nhưng vừa đến cửa, Huệ chựng lại rồi quay đầu vào hỏi.
- Ông nhắm giao quyền cho các phòng ban như vậy, ông có tin cậy được không? Nếu được thì tôi báo cho họ biết. Có điều sau này có chuyện gì xảy ra thì ông đừng có rầy rà nhé.
- Thôi được rồi! Được rồi! Cô quay lại đây! Giang Hoài ngoắc Minh Huệ lại - Bây giờ mình cố thanh toán cái đống hồ sơ cũ này trước đi.
Minh Huệ quay trở vào với nụ cười, nàng vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại reo vang. Hoài nhỏm người, chụp vội máy ngaỵ Vừa "A lô" một tiếng thì bên kia đầu dây đã nói.
- Anh Hoài, tôi vừa đến công ty hàng không đặt vé phi cơ...
- Sao? Hoài hét lớn qua máy. Tiếng hét của chàng to đến độ Minh Huệ phải giật mình - Đan Phong, em cần phải bình tĩnh, sáng suốt. Đây không phải là chuyện đùa, em nghe tôi nói này, hiện em đang ở đâu? Anh cần phải giáp mặt em nói chuyện. Đan Phong! Đan Phong! Hãy nghe anh nói đây, em không có quyền cắt điện thoại đấy. Em mà cắt điện thoại là biết anh. Không, không phải anh định uy hiếp, anh cần gặp em thật mà. Đan Phong... Giang Hoài hạ thấp giọng - Em nói đi. Em mua chuyến bay lúc mấy giờ?... Ngày mai à? Em điên rồi!
Bên kia đầu dây có tiếng "Bụp!". Thế này có nghĩa là bên kia đã cúp máy. Hoài ngẩn ra nhìn ống nghe rồi chụp lấy cái áo vest trên ghế, định xông ra ngoài. Minh Huệ đứng đấy thở dài.
- Điệu này, đống hồ sơ coi như phải ngâm tôm ít ra hai ngày nữa.
Giang Hoài chưa kịp dặn dò gì thì ngoài cửa có một người xông vào. Suýt tí đã va vào người chàng. Hoài chựng lại, thì ra là Giang Hạo. Hạo đầu bù tóc rối, khuôn mặt tái xanh, như vừa gặp phải một chuyện gì quá khủng khiếp.
- Hạo! Cậu làm sao thế? Đánh lộn, gây sự hay bị đuổi học?
- Dạ không, không có gì cả!
Giang Hoài thở phào, chàng vỗ nhẹ lên vai cậu em.
- Em ngồi đây chờ, anh có chuyện gấp lắm, cần phải đi ngaỵ Một chút nữa, anh sẽ quay về. Nói chuyện em sau.
Giang Hạo chụp lấy tay Hoài kéo lại.
- Anh cả, anh đừng đi, em có việc cần kíp lắm. Em cần anh giúp. Anh phải cứu em, bằng không chắc em chết mất.
- Em chết mất? Sao vậy?
Hoài ngạc nhiên hỏi. Giang Hạo nói một cách thật xúc động.
- Chắc em phải nhảy lầu tự tử mất...
Hạo chợt tuyên bố. Làm Hoài và cả Minh Huệ phải bàng hoàng. Hoài nhìn em rồi quay sang Minh Huệ.
- Cô Huệ này, cô làm ơn đi rót cho tôi một cốc nước lạnh, nhanh lên. Ồ không, hay là cô lại quầy rượu kia... Rót cho tôi một ly rượu cũng được.
Cô Minh Huệ chạy vội đến quầy rượu, rót một ly rượu đưa cho Hoài, Hoài đưa tận môi Hạo ra lệnh.
- Hớp một hớp đi. Cậu sắp ngất đến nơi rồi đấy. Hạo hớp một hớp, sặc sụa. Giang Hoài ra dấu để Minh Huệ biết bỏ ra. Còn lại hai người, Hoài lại ra lệnh cho em trai.
- Cậu hớp thêm một ngụm nữa đi.
Hạo lại hớp thêm một ngụm. Bắt đầu cảm thấy tỉnh táo một chút. Giang Hoài kéo ghế ngồi đối diện, đặt tay lên đùi em trai.
- Nào bây giờ cậu nói đi. Hạo, cậu đã gây nên chuyện gì? Giết người? Đốt nhà... Hay là cái gì khó khăn nói để tôi tìm cách giải quyết chứ?
- Em chẳng có gây nên tội lỗi nào hết.
Hạo nói một cách buồn bã. Hoài thắc mắc.
- Vậy thì chuyện gì xảy ra mới được chứ?
Hạo nhắm mắt lại nói.
- Tất cả vì, Hiểu Sương, Hiểu Sương...
- Hiểu Sương làm sao? Hoài hỏi tới - Cô ấy gây ra tai họa gì? Hay là cậu đã...
- Không phải. Không phải. Giang Hạo hiểu ý anh vội đính chính - Anh đừng có đoán mò... Em không hề làm gì Hiểu Sương hết.
- Vậy thì em cứ nói đi, chuyện gì xảy ra chứ?
- Hiểu Sương bỏ đi rồi. Cô ấy lặng lẽ bỏ đi rồi!
Giang Hạo đau khổ nói. Hoài chau mày.
- Bỏ đỉ Nhưng bỏ đi đâu mới được chứ?
- Nếu em biết cô ấy bỏ đi đâu thì em đến đây làm gì? Hạo trợn mắt nói - Em một mình đi tìm cũng được vậy, cần gì phải tìm đến anh?
- Thôi được. Giang Hoài lắc đầu nói - Tôi hiểu rồi. Có phải cậu cãi nhau với cô ấy? rồi cô ta lặng lẽ bỏ đi phải không? Hạo ơi! Cậu khờ quá, con gái đứa nào lại không vậy? Đó chỉ là màn trình diễn. Cậu thì chỉ biết quýnh quáng lên, chỉ có vậy. Mà cậu làm tôi hết hồn. Cậu làm như chuyện quan trọng lắm không bằng. à mà này, hôm trước cậu bảo là cậu không yêu Hiểu Sương. Thật tình không yêu mà, tại sao cậu lại hồn siêu phách tán như vậy? Hay là...
- Anh Hoài! Giang Hạo tỏ ra đau khổ - Em van anh mà... Anh có thể bình tĩnh ngồi nghe em nói hết không? Chuyện yêu hay không yêu bỏ qua một bên. Còn chuyện Hiểu Sương mới quan trọng.
- Thì cậu cứ nói đi!
- Hiểu Sương đã mất tích.
Giang Hoài đứng dậy, rót một ly rượu.
- Tôi đã biết chuyện đó rồi.
Hoài nói mà cảm thấy bực mình. Bây giờ chàng thật ra cũng không còn tâm trí đâu để nghe. Đan Phong không biết đang ở đâu trong giờ phút này?
- Đồng ý là em đã nói như vậy. Nhưng anh phải biết là ở đây có một chuyện lạ khác. Giang Hạo giải thích một cách khó khăn - Vì không phải chỉ có một mình Hiểu Sương mất tích mà cả bà nội và chó Cầu Tuyết của nàng cũng biến mất luôn. Chỉ qua một đêm, mọi người biến mất. Anh biết không? Thì ra, họ chỉ đến đấy ở mình không. Tất cả đồ đạc trong nhà từ tivi, tủ lạnh, bàn ghế đều là của chủ nhà và họ đã mãn hợp đồng hôm kia. Họ dọn đi hết.
Giang Hoài có vẻ chú ý.
- Sao? Họ đi hết cả nhà?
- Vâng, nói là cả nhà, chứ thật ra thì chỉ có Hiểu Sương với bà cụ. Cầu Tuyết là con chó con không kể, họ bỏ đi mà lối xóm cũng không hề biết...
Giang Hoài nhìn em trai.
- Lần cuối cùng em gặp họ là lúc nào?
- Sang hôm kia, lúc đó chúng em đi chơi ở thuyền đánh cá về.
Giang Hạo trợn mắt.
- Đi thuyền đánh cá à?
- Vâng, chúng em đã theo thuyền ra biển. Ngồi ở mũi thuyền ngắm trăng, sao, biển và sóng... Ngắm những cái thuyền khác đang thả câu... Hiểu Sương nói nhiều thứ, cười hồn nhiên... Sau đấy cô ta khóc, cô ta bảo em là đừng giận...
- Tại sao em lại phải giận cô ấy?
Giang Hạo như chợt hiểu ra, anh ta bứt đầu bứt cổ nói.
- à, bây giờ em đã hiểu rồi. Cô ấy đã có ý định bỏ em đi từ lâu. Cô ấy muốn trốn lánh, em ngu quá. Nhưng mà, tại sao phải bỏ em đi chứ? Hạo ngồi thẳng lưng, hai nắm tay nắm chặt, hét - Tại sao? Em có làm gì để cô ấy giận đâu? Em không hề nói một câu nặng lời, không làm cái gì bậy bạ. Em chỉ biết chiều chuộng. Sao lại vậy, sao Sương lại bỏ em?... Cô ấy làm sao thế?
- Giang Hạo! Hoài nói. Chàng cũng thấy bối rối - Em làm gì phải la hét như vậy. Em phải bình tĩnh một chút.
Hạo lại ngồi ngay ngắn, nhưng chưa dằn được cảm xúc mạnh trong lòng. Giang Hoài tiếp:
- Anh chưa nghe em kể cho anh biết về Hiểu Sương như thế nào cả. Cô ấy dáng dấp ra làm sao? Khoảng bao nhiêu tuổi, thích ăn mặc thế nào. Người từ đâu đến?
Giang Hạo có vẻ bực mình đáp ngay.
- Cô ấy rất đẹp, anh chỉ cần biết như vậy.
- Nhưng đẹp ra làm sao mới được chứ?
- Hiểu Sương có khuôn mặt trái xoan, mắt to, cằm nhọn. Giang Hạo miễn cưỡng tả - Cô ta có mái tóc ngắn lúc nào cũng rối, thích mặc áo pull, quần Jean, mang giầy ống. Khoảng 19 tuổi hoặc trẻ hơn. Tính rất tinh nghịch, thích cười nói. Hay nói láo nhưng lại nói láo một cách không trọn. Cô ta cũng thích hát lải nhải suốt ngày. Từ Đài Trung dọn đến, lý do tại sao dọn đến thành phố này thì em không biết. Hiểu Sương cũng có một cái tật, đó là hay nói một mình cứ ngồi ôm chó Cầu Tuyết vào lòng thì thầm mãi...
- Đủ rồi. Giang Hoài đưa tay ngăn lại. Chàng có vẻ bớt căng thẳng - Em nghe đây! Hạo. Hiểu Sương và bà cụ dọn đi, chắc chắn là phải có lý do của họ. Có thể là ở Đài Trung nhắn tin lên bảo về chẳng hạn. Cậu đừng nên căng thẳng như vậy. Biết đâu mai này, cậu sẽ nhận được thư hay tin tức của cô ta?
- Em nghĩ là từ đầu chí cuối, anh không hề hiểu cái gì hết. Giang Hạo nói như hét - Hiểu Sương bỏ đi rồi, anh biết không? Cô ấy sẽ không bao giờ chịu gặp em nữa... Cô ấy đi mất tích.]
- Anh thật sự không hiểu. Giang Hoài chau mày nói - Em dựa vào đâu mà cả quyết như vậy?
- Thì đây này! Hạo móc trong túi ra một lá thư đưa cho Hoài - Sáng nay, em đã nhặt được nó trong thùng thơ trước cửa.
Giang Hoài cầm bức thư lên, mở ra. Trên trang giấy trắng, những nét chữ... Chợt Hoài thấy tim đập mạnh. Không những thế, chàng có cảm giác như cả người rơi cả vào một cái hố băng, những dòng chữ, như nhảy múa trước mắt chàng:
"Giang Hạo,
Vĩnh biệt nhé? Chẳng bao giờ anh gặp lại tôi nữa đâu. Bởi vì tôi giống như nhân vật Hoàng tử bé trong truyện của Saint Exuperỵ Tôi sẽ tự hủy diệt và biến mất trên hành tinh này để đến một hành tinh khác và tái sinh.
Anh Hạo, anh đã từng hứa với tôi là anh sẽ không giận tôi. Vậy thì anh bỏ qua nhé? Tha lỗi cho chuyện tôi đã đùa bỡn với anh. Giang Hạo, anh nghe tôi nói này. Tôi không phải là một đứa con gái đơn giản và tinh nghịch như anh đã nghĩ đâu. Mà tôi giống như một cánh bướm đổi màu. Lúc nào cũng ở trong trạng thái phòng vệ cảnh giác. Không những chỉ có một cánh bướm mà còn là loài hoa ăn thịt côn trùng. Anh biết đấy loại hoa này lúc nào cũng có màu sắc rất sặc sỡ... nhưng mỗi bộ phận trên cánh hoa đều phủ đầy chất độc. Côn trùng chỉ cần dính vào là tiêu mạng. Anh Hạo, anh biết không. Tôi là một cánh hoa loại đó. Dễ sợ, tàn nhẫn, nguy hiểm... Anh không nên để cho cái nhan sắc bên ngoài tôi lôi cuốn. Cái nhan sắc đó không thật đâu, nó chỉ là cái hào nhoáng nhất thời... Anh có biết là anh suýt đã bị nó hại thân rồi không?
Anh Hạo, ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã bảo anh đừng có thật thà quá. Đừng yêu tôi, anh biết tại sao không? Đó là vì, tôi vẫn còn biết thương người. Tôi thấy anh là một thanh niên hiền lành, ưu tú... Anh tốt hơn gấp trăm lần điều tôi đã nghĩ. Những người như anh phải có được người bạn gái giỏi dắn, lý tưởng. Người con gái đó không thể là tôi. Bởi vì anh Hạo, anh thật sự không hiểu rõ người tôi thế nào mà? anh chỉ thấy và yêu cái vỏ sặc sỡ bên ngoài một vai kịch, một cánh bướm đổi màu.
Anh Hạo,
Anh còn trẻ, ở cái tuổi của anh, mọi sự khổ đau thường không tồn tại lâu dài. Thời gian sẽ giúp anh xóa dần, anh hãy xem cuộc tình qua mà anh nghĩ là có... nhưng là một áng mây thôi.
Bây giờ, tôi đi rồi, anh Hạo... Anh chỉ nên nghĩ thế này, sự bỏ đi của tôi chỉ là để giúp anh chứ không phải để hại anh. Tôi thương anh không hết, giận anh làm gì?
Cuối cùng, tôi chỉ xin anh một điều. Anh nên nghĩ là, trên cõi đời này không có một Lâm Hiểu Sương nào cả. Chuyện đó, thật ra chỉ có trong giấc mơ, một giấc mơ thật hoang đường, vô lý. Và bây giờ anh đã tỉnh dậy. Mọi chuyện như cũ, chỉ khác một điều là không có Lâm Hiểu Sương. Đó chỉ là ảo giác, mà đã là ảo giác thì buồn phiền làm gì?
Tôi sẽ ra đi, đến một nơi thật xa, thật xạ Rồi cả cuộc đời còn lại, anh sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa, cảm ơn những niềm vui mà anh đã mang đến cho tôi trong những tháng ngày vừa qua, tôi đã tìm lại được tuổi trẻ của chính mình. Tôi sẽ không bao giờ quên anh đâu. Tôi cũng sẽ không quên cái thiên đàng "Vỏ Ốc" của anh. Tôi mong là rồi một ngày không xa, sẽ có một người con gái khác, đến với cái "Vỏ Ốc" đó... uống coca cola đút dưới đít giường...
Thôi tôi đi. Xin cầu chúc anh. Mong rồi anh sẽ hạnh phúc. Người bạn trai "nhỏ" của tôi ạ!
Một cái tên không hiện hữu trong cõi đời này.
Lâm Hiểu Sương.
Giang Hoài đọc một mạch hết lá thự Càng đọc mặt càng tái, không những quả tim chỉ đập mạnh, mà nó gần như không còn kềm chế được. Ngoài cái cảm giác rã rời, Hoài còn cảm thấy giận dữ, giận dữ một cách không chịu được. Một sự đùa bỡn tàn nhẫn! Một sự sỉ nhục! Trời ơi! Hoài cố dụi mắt. Mong mọi thứ tan biến. Tất cả chỉ là ảo ảnh không thật đi. Một giấc mơ thôi, không thể có chuyện hoang đường, vô lý thế này. Giang Hoài nắm chặt lá thơ trong tay run rẩy. Mọi thứ như sụp đổ. Hoài choáng váng. Tiếc quá. Nó lại là sự thật. Nét chữ này, lời văn này, quen thuộc một cách không thể nhầm lẫn được. Đúng là của cô ấy! Đúng rồi! Dễ sợ thật! Tại sao lại có chuyện như vầy? Đan Phong có thể đạo diễn một cách tài ba như vậy ư? Một người nhập vai hai người. Cùng trong một khoảng thời gian. Không thể được nhưng mà, Giang Hoài cố nghĩ, cố nhớ lại, cô ấy thường hay mất tích. Hành tung bí ẩn, thế ra là như vậy? Tại sao? Tại sao? Báo thù chăng? Hai chữ "báo thù" vừa lóe lên trong óc. Hoài đã đứng dựng lại. Toàn thể máu trong người như đóng băng. Chàng chạy vội về phía hộc tủ, lục tung lên. Tìm cho được bản thảo quyển "thiên thần đen". Chàng đem ra đối chiếu. Không có gì khác, phải nói là hoàn toàn giống hệt nhau. Không có gì để Hoài nghĩ nữa. Hoài ngả bật ra sau ghế. Hai tay ôm lấy đầu. Hay lắm. Lâm Hiểu Sương! Một Lâm Hiểu Sương không có thật. Một Lâm Hiểu Sương từ Luân Đôn trở về sau bốn năm học ở trường kịch nghệ xứ Anh! Trời ơi!
Giang Hạo bước tới, lo lắng nhìn anh.
- Anh Hoài, có phải anh đã tìm ra tung tích của Sương rồi không? Hạo chụp lấy bản thảo "thiên thần đen" hỏi tiếp - Hiểu Sương cũng viết văn nữa à? Cô ấy tập tành làm nhà văn. Ồ... một chuyện lạ.
Giang Hoài chụp lấy bản thảo "thiên thần đen" lại nhét vào tủ, rồi quay sang nhìn Giang Hạo. Chàng nói với giọng thật xúc động.
- Giang Hạo, cậu yêu cái cô Lâm Hiểu Sương này lắm phải không?
Hạo lúng túng.
- Anh hai, anh làm sao thế? Em không có quyền yêu Hiểu Sương sao?
- Anh chỉ hỏi làm em đã yêu hay chưa?
Hạo thú nhận.
- Dĩ nhiên là đã yêu.
- Nếu bây giờ không có Hiểu Sương thì em sẽ xử trí ra sao?
- Không có Hiểu Sương? Giang Hạo như lâm vào tình trạng hụt hẫng - Không, không thể như vậy được, anh Hoài làm gì có chuyện đó hở anh?... Anh Hoài! Em biết là anh quen biết Hiểu Sương. Anh hãy giúp em gọi cô ấy về...
Giang Hoài lắc đầu.
- Nếu bây giờ trên cõi đời này không có một người nào tên là Lâm Hiểu Sương... Mà đó chỉ là ảo giác của em thì sao?
Giang Hạo chợt nhiên như điên lên, anh chàng đứng dậy ôm lấy đầu. Chàng nhảy lên, đá đổ tứ tung mọi thứ chung quanh mình.
- Tại sao không có nhân vật đó được chứ? Không lẽ mấy tháng qua, em đã sống trong trạng thái bất bình thường? Em đã thật sự nô đùa, cười giỡn, nhảy đầm, câu cá với Sương... Em đã từng ôm nàng, hôn nàng... Không lẽ tất cả những điều đó đều không có thật? Đều là ảo giác cả sao?
Giang Hoài hỏi qua kẽ răng.
- Em đã từng ôm và hôn cô ấy?
- Vâng. Hạo trả lời lớn tiếng không kém - Chúng em ngồi ở mũi thuyền xem cảnh đánh cá. Chuyện chỉ xảy ra cách đây hai hôm thôi. Cô ấy nằm trong lòng em ngủ say... Em sợ cô ta lạnh, nên lấy áo khoác của mình khoác lên người cô ấy... Ngay bây giờ cái mùi thơm da thịt kia vẫn còn lảng vảng trong áo em nè... Và Hạo gào lên - Nếu thật tình không có Hiểu Sương... Nếu đó chỉ là ảo giác... thì chắc chắn em phải vào nhà thương điên ngay thôi.
Giang Hoài lảo đảo bước tới bờ tường, chàng tựa lưng vào đấy, mặt ngước lên nhìn trần nhà. Mắt đỏ hoe, Hoài lẩm bẩm.
- Chấp Phạt đã mang thiên thần đen đến. Có nghĩa là cô ta đã hạ lệnh tuyên chiến... Vậy mà ta, ta chẳng ngờ, nên chẳng tìm cách đối phó. Ta đúng là một thằng ngu, một thằng ngu nhất trên đời này. Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng, xây cả bẫy... Trong khi anh em ta lại tự nguyện nhảy vào. Vâng, Đan Phong đúng, cô ấy là một con bướm đổi màu, một loại hoa ăn thịt côn trùng. Cô ấy đã đùa giỡn, cô ấy muốn nghiền nát muốn giết chúng tạ Trời ơi sao lại có chuyện như vầy được chứ? Tại sao tôi phải gánh lấy cái hậu quả oan khiêng này?
Hạo sau một hồi đập phá, có vẻ đã thấm mệt. Anh chàng đứng trước mặt Hoài, mặt đỏ gấc.
- Anh Hoài, em biết anh biết Hiểu Sương, cô ấy là một nhà văn, quen biết với anh. Chắc chắn anh phải có địa chỉ của Sương. Anh hãy cho em biết đi, em sẽ đi tìm cô ấy. Dù có ở góc biển chân trời nào, em rồi cũng tìm ra. Anh Hoài, em biết anh là ông anh tốt. Anh yêu em nhất trong cuộc đời này... Anh hãy giúp em, em sẽ cảm ơn anh suốt đời.
Giang Hoài cảm thấy tay chân như rã rời, cổ họng khô cứng. Chàng nắm lấy tay em trai.
- Hạo... Tại sao em không quên cô ta đỉ Tại sao vậy, em còn trẻ quá mà... Đó không phải là tình yêu đâu...
- Ồ! Anh Hoài! Giang Hạo kêu lên một cách tuyệt vọng - Tại sao anh lại bắt em như vậy? Sao anh không quên đi chị Bích Huệ hay Đan Phong? Anh lại bắt em phải quên Hiểu Sương chứ? Đươc rồi, nếu anh không muốn giúp thì thôi... Em một mình đi tìm vậy... Em sẽ đi tìm Hiểu Sương!
Giang Hạo quay người đi về phía cửa, nói tiếp.
- Em không cần anh giúp nữa đâu, không có anh, em rồi cũng sẽ tìm được Hiểu Sương cho xem. Em tin vào khoa học, sẽ không có một cái gì tự nó biến mất trong cõi đời này.
Giang Hoài vội chạy theo, nắm lấy tay Hạo giữ lại. Chàng kéo Hạo trở vào nhà, ấn em ngồi xuống ghế, nghẹn giọng nói:
- Em hãy ngồi yên đây đợi anh... anh sẽ mang Hiểu Sương về cho em, nhưng em phải hứa với anh là không bỏ đi nhé?
Hạo ngạc nhiên nhìn Hoài.
- Chắc chắn là anh sẽ mang cô ấy về đây?
- Vâng, anh sẽ làm được. Em tin đi!
Và Hoài không nhìn Hạo, chàng xông ngay ra khỏi phòng.
Đan Phong đang thu xếp hành lý.
Nàng đặt cái valise lên giường, quần áo được xếp từng cái một, xếp chậm rãi và cho vào túi. Phong hành động một cách máy móc tỉ mỉ, như chưa bao giờ chuẩn bị cho một chuyến đi quan trọng như vậy.
Có một cái gì không vui. Không hiểu sao Phong lại thấy trống trải và vô vị khôn cùng. Nàng gói từng món hàng, xếp từng cái áo như xếp tất cả niềm vui, tình cảm lưu luyến... cất hết vào valisẹ Mọi thứ sẽ được niêm kín, nghĩ đến đó... Phong lại bàng hoàng. Mỗi cái áo là một kỷ niệm, là một tình cảm. Phong ngồi xuống giường ngẩn ngơ... Cái áo khoác đi mưa màu đen kia là cái áo nàng đã mặc trong ngày đầu tiên đến gặp Giang Hoài. Hôm ấy còn là mùa đông. Trời vần vũ mây đen, những hạt mưa phùn rả rích. Nghĩ đến mà Phong nặng trĩu trong lòng.
Và Phong đã ngồi như thế mà ngớ ngẩn. Từ chuyện quá khứ đến tương lai. Từ Anh quốc sang Đài Loan. Ồ, ta đã diễn một vở kịch tồi nhất. Ta đã làm hỏng từng vai trò. Cứ tưởng là đóng đạt. Khéo léo, thông minh, vậy mà diễn hỏng cả, thất bại này đến thất bại khác. Nhưng thất bại thôi thì không nói đi, đằng này lại nhập vai đến độ lạc cả vào hỏa mù. Đan Phong vuốt vuốt cái áo.
Thế này rồi bỏ đi ư? Bỏ đi một cách quyến luyến? Phong chợt thấy không đành lòng, hỏi chim hạc, mi từ đâu đến? Rồi bao giờ lại bay? Sao không ở lại? Sao không định cư vĩnh viễn nơi này? Phong chợt bàng hoàng, mắt phủ mù sương, nhưng chim hạc làm gì có tổ ấm. Làm gì có quê hương. Thôi hãy đi đi, đừng do dự không nên thắc mắc gì cả, cũng không thể ở lại, vì mọi vai trò đã hỏng bét cả rồi. Phải đi và đi thật xa, đi đến một tinh cầu xa lạ nào đó.
Có tiếng chuông cửa reo cắt ngang sự suy nghĩ của Phong. Nàng đứng dậy, ném cái áo lên giường ra mở cửa với tâm trạng thờ ơ.
Giang Hoài giống như một cơn gió lạnh, cuốn lốc vào. Tay giữ chặt lấy cái túi, mắt giận dữ. Chàng đẩy mạnh cửa rồi đóng lại. Hoài đưa mắt nhìn rảo khắp phòng, cái thái độ mà Đan Phong không hề thấy.
- Anh Giang Hoài... Anh làm sao thế?
Đan Phong lắp bắp hỏi. Có một chút sợ hãi căng căng trong đầu.
- Làm sao à? Giang Hoài lớn tiếng, rồi trút cả túi xuống đất. Năm quyển sách dày cộm. Năm quyển nhật ký đã đóng bìa bị tung vãi khắp nơi. Mắt Hoài đỏ hoẹ Chàng trừng mắt nhìn Đan Phong nói như hét - Đây này mọi thứ đều ở đây cả. Đan Phong! Đây là tất cả sự thật về Bích Huệ trong những năm cuối đời. Tôi đã cố hết sức giữ kín, sợ cô đau khổ. Nhưng thật không ngờ. Đấy, toàn bộ sự thật trong đấy đấy. Nhật ký của Bích Huệ đấy. Cô đọc đi, chậm rãi đọc để suy nghĩ. Tôi chịu thuạ Cô đọc đi rồi sẽ thấy hối hận. Mừng cho cô đấy, cô chiến thắng rồi đấy. Còn bây giờ... Giang Hoài chụp lấy tay Đan Phong đẩy về phía trong - Cô hãy thay áo đi, rồi theo tôi.
Bàn tay Hoài bóp chặt làm Phong kêu lên.
- Anh làm đau tay tôi! Nhưng phải theo anh đi đâu chứ?
- Cô cũng biết đau nữa à? Giang Hoài gầm lên, rồi lại với tay chụp lấy mái tóc của Phong kéo mạnh. Phong đau quá chúi về phía trước. Hoài buông tay ra, gằn giọng - Lạ thật. Tại sao mái tóc dài này lại là tóc thật? Thế mái tóc ngắn là giả à?
Đan Phong ngồi ngã lên giường. Nàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn đang thở thì đã nghe Hoài tiếp.
- Hãy ngồi dậy đi! Cô tưởng là tôi đã bức tử Bích Huệ ư? Cô lầm rồi, cô hãy giở nhật ký của Bích Huệ ra mà đọc, đọc cho kỹ đi! Cô chưa biết gì cả mà đòi báo thù ư? Cô muốn bắt tôi trả nợ máu, diệt tôi. Cái đó cũng được đi. Nhưng tại sao cô lại nhẫn tâm đi bỡn cợt với một đức con nít mới lớn? Hử?
Giọng nói của Hoài càng lúc càng căm phẫn, càng giận dữ, chua xót.
- Cô phải biết là nó mới có hai mươi tuổi. Nó nhỏ hơn cô nhiều cơ mà. Nó nào có dính dáng gì đến chuyện ân oán giữa tôi với cô đâu? Tại sao cô lại trững giỡn, đùa cợt... Cô muốn hại nó? Nó có lỗi lầm gì trong chuyện này đâu?
Đan Phong sợ hãi thụt lùi ra sau. Nàng lắp bắp nói:
- Nó có lỗi... vì nó là em trai của anh!
- Em trai tôi? Hoài hét lên - Nhưng chuyện tôi làm có dính dáng gì đến nó đâu? Nó chưa hề biết Bích Huệ là ai. Không lẽ nó phải có trách nhiệm trong cái chết của Huệ ư?
- Nhưng anh... Anh là người đã khiến cho chị tôi chết. Đan Phong cảm thấy bình tĩnh hơn, nói. - Cái mà tôi muốn là trả thù. Tôi không những muốn anh phải đau khổ mà cả cậu em trai của anh nữa.
- Cô lấy cái lý luận đó ở đâu ra vậy?
Hoài giận dữ hét lớn. Đan Phong không vừa.
- Lý luận của ma quỷ. Bây giờ anh đau khổ phải không? Anh đau khổ hơn cả những gì anh tưởng? Đó như vậy anh mới thấm thía được cái nỗi khổ của tôi bao nhiêu năm naỵ Nhưng dù gì anh cũng còn hơn tôi. Cậu em trai của anh vẫn còn sống cơ mà.
- Nhưng tôi không hề giết chết chị cộ Giang Hoài nói như hét - Cô đã giết chết chị cô mà cô không biết. Chính cái đòi hỏi quỷ ma của cộ Cô muốn học trường lớp thật sang, thật quý phái, học phí thật cao. Một học kỳ những 2000 bảng Anh đã giết chết chị cộ Đấy trả thù đi. Sự ham muốn học làm sang của cô đã đẩy Bích Huệ vào chốn thiêu thân, xuống địa ngục để tự hủy diệt. Cô hãy báo thù đi! Thành quả của cô đấy.
Đan Phong bàng hoàng, đôi mắt mở to, mồm há hốc. Nàng lùi dần, lùi dần ra sau... Mãi cho đến lúc đụng mép trong giường. Một sự đau khổ cùng cực muốn xé nát quả tim nàng. Đan Phong chống trả một cách vật vã.
- Không phải, không phải như vậy đâu... Giang Hoài, anh đừng nói bậy, không phải tại tôi đâu. Anh trút tội cho tôi vì tôi đã làm cho em trai anh đau khổ. Tôi không hề giết Bích Huệ! Không hề!
- Vậy thì cô dựa vào đâu để cho là tôi giết? Giang Hoài vừa chồm tới vừa hét - Cô không hề biết gì hết, cô khù khờ với cuộc đòi. Vậy mà với một chút hiểu biết ít ỏi của mình, cô tưởng cô là thiên thần ư? Cô định thế thiên hành đạo ư? Giang Hoài chụp lấy người Phong, rồi lại đẩy nàng ngã xuống giường. - Bây giờ thì tôi không cần tranh luận gì với cô về cái chết của Bích Huệ nữa. Cô đã có mấy quyển nhật ký của Huệ rồi đấy. Cô cứ đọc đi, rồi nhận xét. Xem ai đúng ai sai, ai là người có tội, còn bây giờ, cô phải ngồi dậy, cô phải đi với tôi.
- Anh... Anh... Đan Phong sợ hãi nhìn Hoài - Anh định làm gì tôi chứ?
- Hãy biến trở lại thành Lâm Hiểu Sương. Hoài nói như hét. Và chàng chạy lại valise quần áo, lục tung lên, Hoài chọn một cái áo pull, một quần jean, ném lên người Phong - Đấy, thay đi! Thay nhanh cho tôi. Còn cái mái tóc giả của cô nữa đâu? Hoài nói rít qua kẽ răng - Cái mái tóc ngắn rối bung của cô đâu? Cô đừng nằm đấy nữa, đừng giả vờ nữa. Tôi cho cô mười phút, cô phải biến thành Lâm Hiểu Sương ngay cho tôi!
- Anh... Đan Phong bối rối - Anh muốn tôi hóa trang thành Lâm Hiểu Sương để làm gì chứ?
- Để cho thằng Hạo hiểu ra. Giang Hoài nói như hét - Để cứu lấy nó. Tôi đã hứa với nó là mang Lâm Hiểu Sương về. Cô phải hóa trang nhanh lên, phải biến thành Lâm Hiểu Sương. Cô làm chuyện này dễ dàng quá mà. Mau lên. Một Lâm Hiểu Sương 19 tuổi, nghịch ngợm, ngổ ngáo. Hóa trang rồi theo tôi!
- Không, không! Đan Phong lắc đầu, lùi người ra sau - Tôi không thể làm chuyện đó được... Tôi không làm được đâu.
- Không à? Giang Hoài trợn mắt - Tôi không cho phép cô không làm chuyện đó!
- Không, tôi không đi!
- Không đi à?
Giang Hoài không nhịn được, chàng vung tay lên. Đan Phong sợ hãi né người qua một bên. Cái tát của Hoài chếch lên vai Phong. Một cái tát thẳng tay làm Phong đau buốt, làm Phong ngã nhào qua bên kia mép giường. Hoài vẫn chưa hả giận. Chàng kéo Phong ngồi dậy, định đánh tiếp. Nhưng thấy ở mép môi của Phong có vết máu. Chàng lại buông tay xuống, hổn hển nói.
- Tôi cho phép cô hóa trang trong vòng mười phút thôi. Cô phải làm xong cho tôi.
- Tôi không đi đâu hết. Phong nói, nước mắt chảy dài - Anh có đánh chết tôi, tôi cũng không đi. Tôi đã bảo cho Hạo biết rồi cơ mà. Tôi nói tôi chỉ là một cánh bướm đổi màu, một loài hoa ăn thịt côn trùng. Tôi đã tự động rút lui, tôi không muốn hại Hạo, tôi đã dừng lại đúng lúc.
- Như vậy vẫn còn chưa đủ ư? Hoài giận dữ nói - Cô đã khiến nó thất điên bát đảo, bỏ ăn bỏ ngủ... Ngẩn ngơ như người mất hồn. Nó muốn điên lên vì cộ Vậy mà cô bảo là cô chưa hại nó. Cô có biết là nó còn định nhảy lầu tự tử không?
Đan Phong choáng váng, úp mặt vào đôi tay.
- Tôi đâu có ngờ Hạo lại nông nổi như vậy đâu?
- Cô không ngờ à? Giang Hoài trợn mắt - Cô thật sự không ngờ ư? Nó là một đứa mới lớn, còn lý tưởng, ngây thợ Cô đã dùng đủ mọi thủ đoạn để quyến rũ, để dụ dỗ, đưa nó vào con đường yêu đương. Cô làm nó thất điên bát đảo như vậy. à, còn con chó Cầu Tuyết chết tôi của cô nữa, nó đâu rồi?
- Nó ở chung với bà cụ.
- Bà cụ? Giang Hoài nói như hét - Cô tạo ở đâu ra bà cụ đó? Cô là gì? Một ảo thuật giả Hay một con quỷ? Bà cụ đó cô moi từ đâu ra chứ?
- Bà ấy là một người vừa điếc vừa lòa. Đan Phong thút thít nói - Tôi đã mướn bà ấy để ngụy trang cho tôi. Dù sao, bà ta cũng không biết gì hết. Còn con chó Cầu Tuyết tôi mua ở tiệm bán thú vật. Bây giờ thì tôi đã cho nó cho bà cụ rồi.
- Tốt, tốt lắm. Giang Hoài giận run nói - Cô giỏi lắm, cô hay lắm, cô sắp đặt đủ mọi thứ, cô gài sẵn cái bẫy và chỉ chờ hai anh em tôi nhảy vào. Tôi sợ cộ Tôi chưa hề gặp một người nào lợi hại như cộ Một Đào Đan Phong sầu muộn, cao quý, một Lâm Hiểu Sương nghịch ngợm, ba gai... Ha ha ha... Giang Hoài cười một cách đau khổ - Tôi với Bích Huệ đầu tư cho cô để cô được vào trường nhạc kịch lừng danh nhất thế giới học, cô đã trở thành một diễn viên tuyệt vời. Cô có biết là để làm cái chuyện đó, chúng tôi đã phải làm việc như trâu ngựa, tiện tặn từng đồng từng cắc để gởi hết cho cô, dù gì bây giờ cô cũng đã thành công, Bích Huệ chết dưới suối vàng, nếu biết được cái thành công này của cô, chắc cũng ngậm cười mãn nguyện.
Giang Hoài lại cười, chàng tựa trán vào tường mà không ngăn được nước mắt.
Đan Phong sợ hãi, rụt rè nói.
- Tôi đã nhiều lần bật mí... nhưng tại anh, anh thờ ơ... Tôi đã đưa "Thiên thần đen" cho anh hàm ý cảnh giác tôi sẽ trả thù, tôi lại chọn tên Hiểu Sương thì nó cũng rất gần với Đan Phong thôi...
- Tại sao?
- Anh là người làm văn học. Đương nhiên anh phải biết Hiểu Sương có nghĩ là sương buổi sáng, còn Đan Phong có nghĩa là rừng phong đỏ. Thơ Trung Quốc có câu "Hiểu lai thùng nhiễm sương lâm túy" (Sáng mai ai nhuộm rừng sương say). Chỉ có rừng phong mới màu đỏ. Sương sớm mai đọng trên lá phong đỏ như người say.
- Ồ! Có vậy mà tôi không nghĩ ra. Giang Hoài kêu lên. Đan Phong với Hiểu Sương chỉ là một... Khi Đan Phong đột nhiên mất tích thì phải hiểu là Hiểu Sương đã có mặt bên Giang Hạo và ngược lại... Tại sao tôi không thắc mắc chuyện Đan Phong suốt thời gian bên tôi không hỏi đến chuyện muốn gặp Giang Hạo... Cũng như Hiểu Sương bên Hạo lại không bao giờ muốn gặp anh cả của nó? Ồ, tôi ngu thật. Mà Giang Hạo cũng ngu nữa.. Chỉ có cô... cô thông minh giỏi giắn... đạo diễn hết mọi chuyện quay hai anh em tôi như quay một cái chong chóng.
- Nhưng cuối cùng tôi cũng đã thua! Đan Phong buồn bã nói - Tôi phải rút lui khi chưa giải quyết xong công việc... Chưa làm rõ được vấn đề... Thôi... Mai tôi đi rồi. Tôi sẽ trở lại nước Anh... Trả lại cho hai anh em anh những ngày bình yên... phẳng lặng... Rồi mọi người sẽ quên tôi... Anh có thể nói lại với Hạo là Hiểu Sương đã chết... Bích Huệ chết rồi... Tất cả không còn nghĩa lý gì... Giang Hạo còn quá trẻ... Cậu ấy sẽ quên Hiểu Sương dễ dàng thôi...
- Không được! Giang Hoài lớn tiếng - Cô không có quyền bỏ đi đâu hết... Cô đã quậy mọi thứ tùm lum. Trước khi làm sáng tỏ mọi vấn đề, tôi sẽ không cho cô rời khỏi đất nước này một cách dễ dàng đâu... Cô phải thay đồ và hóa trang nhanh lên... Tôi sẽ đưa cô đến gặp Giang Hạo.
- Tôi không đi!
Đan Phong lùi ra sau. Hoài chồm tới.
- Cô phải đi!
- Không đi, không đi đâu hết!
- Không đi cũng không được! Hoài nắm lấy tay Phong kéo mạnh - Nếu cô không thay áo tôi sẽ lột cô ra. Hôm nay tôi bắt buộc phải hành động như vậy... Cô không đi tôi cũng phải trói cô đưa cô đi... Cô đừng hòng trốn lánh.
Đan Phong giãy giụa. Nàng cố thoát khỏi tay Hoài.
- Anh Hoài, tôi van anh... Anh hãy buông tha tôi... Đừng ép tôi phải làm chuyện đó. Nếu bữa nay tôi đi gặp Hạo... Rồi ngày mai sẽ ra sao? Không lẽ tôi phải mãi mãi đóng vai Lâm Hiểu Sương à?
- Đúng vậy. Cô phải mãi mãi đóng vai Hiểu Sương.
Hoài hét, và chàng chụp lấy ngực Phong "toạc" hàng cúc áo trước ngực Phong bị đứt ngaỵ Phong sợ hãi che lấy ngực vừa khóc vừa nói.
- Được rồi, được rồi... Tôi sẽ thay ngaỵ Tôi sẽ đi ngay với anh.
Đan Phong nhảy xuống giường, vừa giận vừa đau khổ. Nàng cảm thấy như bị xúc phạm, mọi thứ không còn thuốc chữa. Phong bậm môi và cởi áo thay ngay trước mặt Hoài. Cái áo pull có tay với cái quần jean.
Phong kéo xong phecmatuya, đứng chống nạnh, hất hàm nhìn Hoài với ánh mắt thật hung dữ.
- Đươc rồi, xong rồi... Bây giờ tôi sẵn sàng đi với anh đây... Bắt đầu từ giờ phút này... Tôi là Lâm Hiểu Sương, bạn gái của em trai anh. Và anh, anh không có quyền chạm vào người tôi. Anh làm ơn đứng xa xa một chút. Vợ của bạn còn không có quyền cợt nhả chứ đừng nói đến người yêu của em trai. Nhưng mà, trước khi bước ra khỏi phòng này, tôi có đôi điều muốn nói với anh. Anh có biết tại sao tôi phải trốn chạy, phải bỏ về Anh quốc không? Anh có hiểu tại sao Hiểu Sương phải mất tích? Tại sao tôi không thể cùng anh đến gặp Giang Hạo? Tại sao tôi phải bỏ dở cuộc điều tra về cái chết của bà chị tôi? Tại sao không báo thù? Tất cả chỉ vì... chỉ vì... tôi yêu anh. Đan Phong nói và bắt đầu khóc òa. Tôi lỡ yêu anh, tôi bệnh hoạn hết thuốc chữa... Tôi yêu một người mà người đó đã giết chị tôi là Bích Huệ. Anh là kẻ thù của tôi. Vậy mà tôi yêu... Tôi yêu mà bất chấp mọi thứ. Tôi sợ nếu để tình trạng này kéo dài, tôi sẽ không làm sao xa anh. Tôi sẽ nhớ sẽ buồn, tình yêu càng lúc càng lậm, mà như vậy thì khổ lắm! Anh thấy đó, tôi không muốn làm anh và cả Hạo đau khổ, tôi dở quá phải không? Tôi là một diễn viên tồi không đóng đạt vai trò của mình. Muốn diễn giỏi vai ác mà tình cảm quá thì làm sao nhập vai? Rõ ràng là tôi bậy quá, khi không lại yêu anh?... Tôi đã thua ván bài này rồi. Anh biết không, vì vậy tôi phải bỏ đi, phải trở về nước Anh. Về đây, mục đích của tôi là để trả thù. Vậy mà lại yêu kẻ thù của mình thì còn trả thù gì được nữa... Thôi được rồi... Đan Phong lắc đầu, lấy tay chùi những giọt nước mắt, nói. - Bây giờ mọi chuyện đã xong, ta đi thôi.
Giang Hoài ngẩn ra. Những lời vừa rồi của Phong làm chàng sững sờ. Chàng trừng mắt nhìn Phong thật lâu. Chàng như mất hết khả năng suy diễn. Những lời của Phong: "tôi yêu anh, vì tôi yêu anh!" lảng vảng trong đầu. Nhưng rồi, như có một gáo nước lạnh dội ngay từ trên đầu xuống tim. ý chí quay lại ngay, nó hét lớn, nó cảnh tỉnh Hoài "Coi chừng!... Không thể tin một cách dễ dàng như vậy được. Mày quên là cô ta ở trường kịch nghệ bước ra ư? Đây không phải là lần phỉnh gạt lần đầu... ". Giang Hoài rùng mình, nói như hét.
- Cô làm gì đấy? Lại diễn kịch nữa ư? Hừ. Cô nói nghe hay lắm... Nếu tôi không bị cô quậy cho một rận ngất ngư, có lẽ tôi đã tin ngaỵ Cô bảo là cô yêu tôi ư? Nếu thật như vậy thì bất hạnh cho tôi biết chừng nào. Tôi không thể nào, không thể nào để cô lường gạt nữa đâu! Cô hãy để dành những lời đó, một hồi nói cho Giang Hạo nó nghe!
Đan Phong cảm thấy choáng váng. Nàng đứng tựa vào tường ngước lên với một thái độ bất mãn.
- Đươc, được rồi, anh cứ cho là tôi diễn kịch đi. Tôi diễn kịch thật đấy. Nhưng vở kịch đã hạ màn, bây giờ tôi là kẻ dưới tay anh. Anh muốn nói sao cũng được, thôi ta đi!
Đan Phong bước ra ngoài phòng khách. Có cái gì vấp dưới chân làm nàng loạng choạng suýt ngã. Hoài bước vội tới đỡ lấy, nhưng Phong đã đẩy tay Hoài ra.
- Không cho phép anh đụng đến tôi! Anh muốn chạm vào thân xác bạn gái của em trai mình à? Tôi là Lâm Hiểu Sương. Anh không có quyền đụng đến Hiểu Sương, anh biết không?
Giang Hoài ngẩn ra nhìn Phong. Vết máu ban nãy khi Phong cắn môi còn đọng ở miệng. Hoài thấy nhói đau trong tim, chàng cảm thấy Phong đang cố gắng hết sức để giữ cái thái độ bất cần chàng, Hoài không làm sao quên được lời ban nãy "tôi yêu anh, tôi lỡ yêu anh". Đó là thật ư? Thật như vậy ư? Nếu thật thì thế nào? Mồ hôi vã trên trán, Hoài đưa tay ra, khổ sở:
- Đan Phong!
- Tôi không phải là Đan Phong. Phong lạnh lùng nói - Tôi là Lâm Hiểu Sương!
Giang Hoài vẫn không hết bàng hoàng.
- Đan Phong. Ban nãy em nói thật chứ? Em không phải diễn kịch? Em phải hiểu cho anh, tình trạng anh bây giờ giống như một cánh chim sau một lần trúng tên, anh thấy ná là sợ, anh không dám tin cái gì nữa cả.
- Anh không cần phải tin. Đan Phong dậm chân nói - Tôi đang diễn kịch cơ mà. Vâng, tôi đã học làu mọi thứ nên mới nói một cách lưu loát như vậy. Thôi đi nào, tôi bây giờ đang nôn nóng đây, tôi muốn được sà vào lòng Giang Hạo ngay đây. Đi... đi!
Đan Phong lại bước tới, nhưng lại bị vấp chân. Nàng cúi xuống nhìn quyển nhật ký của Bích Huệ. Phong ôm quyển sách lên rùng mình... Nàng chợt ngước mắt lên run rẩy.
- Anh bảo là tôi đã giết chị Huệ? Tôi đã đẩy chị ấy xuống địa ngục, đẩy chị ấy xuống hỏa lò... , phải không?
Giang Hoài giật mình, chàng có vẻ sợ hãi như Phong. Chàng chụp lấy quyển sách trên tay nàng.
- Đưa lại đây. Hoài ra lệnh - Đan Phong, hãy đưa lại đây. Tôi nghĩ là tôi đã hành động sai trái, chỉ vì phát hiện ra Phong là Hiểu Sương tôi như điên lên. Chúng ta có lẽ cần phải bình tĩnh một chút, phải ngồi lại nói chuyện đàng hoàng. Bây giờ, Phong hãy nằm nghỉ, tôi bỏ ý định đưa Phong đến gặp Giang Hạo. Phong nói đúng. Nó còn trẻ, rồi nó sẽ quên Lâm Hiểu Sương, tôi không ép Phong nữa đâu. Bây giờ hãy đưa những quyển nhật ký đó cho tôi, chúng ta cần phải thật tỉnh táo.
- Không! Đan Phong ôm chặt quyển nhật ký trong lòng - Anh đã đem mấy quyển nhật ký này đến đây để trao đổi để tôi biến thành Lâm Hiểu Sương thì tôi đã thỏa thuận điều kiện đó. Vì vậy bây giờ tôi quyết định là phải gặp Giang Hạo. Tôi phải đi!
- Không! Đầu Hoài căng một cách không chịu được, chàng hét - Không được, bây giờ tôi đã thay đổi, tôi không muốn cô gặp Giang Hạo nữa, chuyện đó, chúng ta sẽ thỏa thuận sau!
- Tại sao anh lại mâu thuẫn kỳ cục thế? Đan Phong hỏi - Anh bắt tôi đi gặp Giang Hạo, thiếu điều anh trói tôi, kéo tôi đi. Anh làm vỡ nát cả tự ái của tôi. Rồi vì anh nghe tôi nói tôi yêu anh nên anh lại thay đổi? Anh không biết là tôi thích đóng kịch ư? Thích làm chuyện lường gạt ư? Tại sao anh lại ngu như vậy?
Đan Phong đứng dậy, xông ra phía cửa, tiếp.
- Muộn rồi, anh Hoài ạ. Tôi bây giờ không phải là Đan Phong, tôi đã biến thành Lâm Hiểu Sương rồi. Đào Đan Phong đã chết như Đào Bích Huệ vậy. Anh đừng mong tìm nữa...
Và Phong đặt tay lên nắm cửa, định mở.
- Đan Phong! Hoài chạy vội theo, chụp tay lên tay Phong, đau khổ - Phong, bây giờ em muốn sao? Em muốn anh phải làm sao bây giờ? Không lẽ cái vở kịch đau khổ này cứ phải diễn mãi sao?
Đan Phong như bị sụp đổ, nghẹn lời.
- Vậy thì, ngày mai tôi sẽ trở về Anh quốc!
- Không được, em không được đi, khi mọi chuyện chưa giải quyết rõ ràng.
- Được rồi, vậy thì bây giờ ta đi gặp Giang Hạo đi. Tôi đã gây nên chuyện, thì tôi phải đi thu xếp chứ.
Phong xoay tay nắm. cửa mở. Nhưng không phải chỉ một mình nàng mà cả Giang Hoài cũng chựng người lại ngaỵ Giang Hạo đang đứng bên ngoài mặt xanh xao với ánh mắt đau khổ. Chứng tỏ là... Hạo đã đứng ở đấy lâu lắm...
- Xin lỗi. Hạo ấp úng nói - Anh Hoài... Em đã không tin anh, nên em đã theo dõi anh. Em nghĩ là như vậy sẽ gặp được Hiểu Sương.
- Có nghĩa là... Giang Hoài vừa liếm môi vừa nói - Nãy giờ em đứng ngoài này? Em đã nghe hết mọi thứ?
- Vâng, , em đã nghe hết.
Hạo nói, mắt chằm chằm nhìn Đan Phong. Phong bây giờ với mái tóc xõa vai, mặt cũng xanh xao, có điều đôi mắt vẫn tọ Đôi mắt đang mở lớn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Phong lúng túng nói.
- Giang Hạo. Tôi, tôi chính là Lâm Hiểu Sương đây.
Hạo chợt lùi ra sau. Nhưng chàng bỗng cảm thấy người con gái trước mặt như lảo đảo. Hạo hét.
-Anh Hoài. Chị ấy ngất xỉu đấy!
Hoài kịp thời ôm lấy Đan Phong. Chàng để nàng nằm xuôi người trên thảm. Thật ra Phong cũng chưa đến nỗi ngất xỉu, nàng chỉ cảm thấy hơi choáng váng. Nàng mở to đôi mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt với những giọt nước mắt lăn dài.
- Xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi... Phong thút thít nói - Tôi đã làm hỏng hết mọi việc.
Hai anh em Hoài nhìn nhau. rồi không hẹn, cả hai quỳ xuống cạnh Phong. Thời gian như ngưng đọng lại. Thật lâu... rồi không hiểu nghĩ gì, Hạo chợt đứng dậy định bỏ đi ra ngoài cửa. Hoài đuổi theo chận lại.
- Hạo, em phải ở lại đây. Em phải có mặt ở đây để chúng ta làm rõ mọi chuyện. Em phải bình tĩnh.
- Em không còn bình tĩnh được nữa. Giang Hạo nghẹn lời nói - Mọi thứ đang đảo lộn trong đầu em. Em sẽ không làm được gì đâu. Anh hãy để em đi!
Đan Phong ngồi dậy, nàng đứng tựa ghế nhìn Giang Hoài rồi nhìn Hạo... Đầu óc vẫn còn choáng, Hạo lắc đầu.
- Chị là ai? Tôi thấy chị quen mà sao lạ quá.
- Anh có thấy những cánh hạc khi nó đậu trên cành cao không? Đan Phong nói - Có nhiều lúc nó muốn bay, bay không nỡ, mà ở, cũng ở không đành.
Rồi Đan Phong mệt mỏi buông mình xuống ghế tiếp.
- Quý vị khỏi phải bận tâm gì cả. Ngày mai rồi mọi thứ sẽ kết thúc. Mai này, cánh hạc lại bay đi để lại bầu trời tươi sáng.
Ba mươi phút sau, Giang Hoài, Giang Hạo và Đan Phong đều an vị trong bộ salon nhỏ ở phòng khách nhà Phong. Họ yên lặng nhìn nhau.
Đan Phong giờ đã thay đồ sạch sẽ. Vết đứt trên môi vẫn còn rỉ máu, nhưng nàng có vẻ tỉnh táo và bình thản hơn. Phong ngồi đấy, mấy quyển nhật ký của Bích Huệ nằm yên trong lòng nàng. Đôi mắt Phong xa vời như đang thả hồn đâu đâu.
Giang Hoài là người tỉnh táo hơn hết trong ba người. Chàng đi lấy ba cái cốc, rót cho mỗi người một cốc rượu, kể cả chàng. Nhưng chỉ có một mình Hạo uống, còn Hoài thì hút thuốc liên tục.
Gian phòng hoàn toàn yên lặng, chẳng thấy ai lên tiếng. Hình như người nào cũng thật căng thẳng chờ đợi nhưng chẳng ai lên tiếng trước.
Cuối cùng Hạo không dằn được, gọi:
- Anh Hoài!
Hoài quay lại.
- Giang Hạo, em định nói gì đấy?
Hạo chợt lắc đầu.
- Em cũng không biết.
- Em muốn gì cứ nói.
Hoài tiếp, nhưng Hạo vẫn yên lặng. Hai anh em nhìn nhau thật lâu. Còn Phong thì ngồi như pho tượng. Cuối cùng Hoài lại lên tiếng.
- Hạo này.
- Dạ.
- Hãy mở cửa sổ ra. à ban nãy em đứng bên ngoài hẳn em đã nghe thấy hết. Như vậy em đã biết rồi đấy, trên cõi đời này không hề có người nào tên Lâm Hiểu Sương cả.
- Em biết. Giang Hạo cắn nhẹ ngón tay nói - Mặc dù rất đau nhưng em biết, chuyện xảy ra hôm nay, giống như không thật, nó chỉ có trong mơ thôi.
- Hạo em, em hãy tin anh - Giang Hoài gật đầu nói - Những va chạm và đau khổ mà hôm nay em gặp chỉ là một phần so với nỗi khổ của anh.
- Em biết, em có một người anh rất đáng yêu. Hạo đáp - Anh đã rộng lượng đến độ không bắt buộc chị ấy biến thành Lâm Hiểu Sương để trả thù.
- Cái đó là đúng thôi vì Lâm Hiểu Sương làm gì có thật trong cõi đời này?
- Em biết - Hạo vừa liếm mép vừa nói - Em đã nhìn chị ấy không kỹ. Em thấy chị ấy rất giống Hiểu Sương nhưng lại không phải là Hiểu Sương.
- Vậy thì em có đồng ý với anh là, không nên tìm kiếm Hiểu Sương nữa không?
Hạo quay sang nhìn Hoài, đau khổ nói.
- Ở đây không có chuyện nên hay không nên. Vì nếu anh đánh mất một đồ vật, đương nhiên anh phải đi tìm vì nó có thật - Còn nếu anh đánh mất một giấc mơ thì chuyện lại hoàn toàn khác hẳn. Giấc mơ là điều trừu tượng, không có thật. Lúc đầu anh Hoài, anh biết không? Em đã tưởng là em bị mất một người bạn gái. Bây giờ thì em mới biết, thật ra em không hề có người bạn nào như vậy cả. Mà không có thì tìm lại ở đâu bây giờ. Trên thế gian này không tồn tại Lâm Hiểu Sương thì em sẽ tìm Hiểu Sương ở đâu chứ?
Giang Hoài chăm chú nhìn em trai.
- Hạo này, anh thấy em không phải là một đứa con nít mới lớn nữa. Em biết và hiểu được nhiều thứ quá.
- Không phải như vậy đâu. Giang Hạo cắt ngang. - Em không biết và hiểu gì cả. Tại sao chị ấy không phải là Lâm Hiểu Sương? Sao lại mạo nhận là Hiểu Sương chi vậy? Là một Đan Phong cũng đủ rồi, lại biến thành một đóa hoa ăn thịt côn trùng làm chỉ Ban nãy em nghe hai người cứ nhắc mãi đến hai chữ báo thù, trả thù. Ai báo thù ai chứ? Tại sao? Anh đã bỏ cả mấy năm trời, như điên như dại vì Bích Huệ. Như thế còn chưa đủ sao? Tại sao bây giờ anh phải chịu trả báo nữa? Tại sao? Em không hiểu gì cả.
Đan Phong nãy giờ ngồi đấy yên lặng. Nàng như hoàn toàn không liên can gì đến hai anh em nhà họ Giang. Nàng như đang sống trong một thế giới khác. Nhưng khi Giang Hạo nhắc đến hai tiếng "Bích Huệ" là Phong giật mình. Nàng nhìn lên thật nhanh, hỏi.
- Tại sao hai người chưa về đỉ Hai người còn ở đây làm gì? Bây giờ tôi không muốn tiếp ai nữa. Tôi chỉ muốn ngồi một mình để đọc cho xong nhật ký của chị Bích Huệ. Mấy người về đi!
Giang Hoài quay sang Phong. Chàng chăm chú nhìn những quyển nhật ký rồi Hoài đột ngột đứng dậy, đi về phía Phong.
- Đan Phong, cô nghe tôi nói này, bây giờ tôi không cần cô đóng vai Lâm Hiểu Sương nữa, Hạo nó đã biết tất cả rồi, nó sẽ không giận không trách cô đâu. Còn những quyển nhật ký đó, cô trả lại cho tôi.
Nhưng Hạo ngồi gần đấy nói.
- Anh Hoài, em không muốn ai phát biểu hộ cho em cả.
- Em nói thế là sao?
Hoài bực mình quay sang Hạo. Nhưng Hạo có vẻ không nao núng. Chàng ngồi duỗi chân, tay khoanh trước ngực một cách rất người lớn. Hạo hết nhìn Hoài đến nhìn Phong, rồi chậm rãi nói.
- Anh Hoài, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Trong câu chuyện này em đã xui xẻo trở thành một nạn nhân vô tội. Giữa anh và chị Đan Phong các người đã nợ với nhau, có chuyện cần thanh toán giải quyết với nhau. Chuyện đó em hoàn toàn không biết, nhưng bây giờ, em nghĩ phải là giây phút đối diện với sự thật. Tại sao hai người không nói toạc ra cả đỉ Tại sao cứ mãi đóng kịch, cứ mãi giấu giếm sự thật? Em đây này, một người vô can mà phải gánh hậu quả thì em cũng phải có quyền biết nguyên do tại sao mình lại biến thành vật tế thần một cách vô lý chứ?
- Hạo em - Giang Hoài chau mày nói - Để về nhà, bao giờ có dư dả thời gian, anh sẽ kể hết cho em nghe. Còn trong giờ phút này, không nên nói đến chuyện đó.
Đan Phong nhìn hai anh em Hoài thở dài, rồi cúi xuống lật quyển nhật ký thứ nhất. Nàng như không để ý đến sự hiện diện của họ. Hoài không chịu được bước tới đặt tay lên quyển sách, như không muốn Phong đọc.
- Anh làm gì vậy? Phong hỏi - Anh muốn sử dụng vũ lực với tôi phải không?
- Không. Hoài nói - Không phải như vậy, mà tôi nghĩ là, Hạo nó nói đúng, tất cả chúng ta đều có quyền biết sự thật. Mọi chuyện đã diễn biến đến mức độ này, không có gì có thể giấu giếm nữa. Vì vậy, trước khi đọc nhật ký, Phong nên nghe tôi nói đây. Tôi sẽ kể hết chuyện của tôi và Bích Huệ cho mọi người nghe, bao giờ nghe xong, Phong có thể kiểm chứng lại bằng quyển nhật ký đó không muộn, nhưng mà...
Giang Hoài ngồi trở lại ghế, mắt hướng về phía cửa sổ, tiếp.
- Tôi đã từng thề với vong hồn Huệ. Tôi đã hứa với nàng là dù có gặp bao nhiêu hiểu lầm, dù những lời đồn đại có bôi nhọ cả danh dự, tôi cũng không tiết lộ sự thật. Nhưng mà... Hoài thở dài - Người tính đâu bằng trời tính phải không? Bích Huệ! Em hãy tha thứ cho anh. Anh không thể giấu được nữa. - Thật ra thì chuyện tình cảm giữa tôi với Bích Huệ, cái phần đầu cũng không có gì đáng nói, rất bình thường, bình thường như bao nhiêu chuyện tình khác. Một nam sinh viên gặp một nữ sinh viên, tâm đầu ý hợp. Thế là cuộc tình xảy ra, bao tháng sau đã yêu nhau say đắm không thể sống thiếu nhau được... Tôi đã quen với Bích Huệ trong một trại hè. Bích Huệ là một nữ sinh yếu đuối, tình cảm, yêu văn. Bấy giờ Huệ là một hoa khôi học trò, có biết bao nhiêu sinh viên khác phải đeo đuổi tán tỉnh. Vậy mà Huệ không chọn ai, lại yêu tôi, Một sinh viên nghèo rớt mồng tơi. Cái tình yêu đó nâng tôi lên tận mây xanh. Chúng tôi gặp nhau bàn luận chuyện văn chương, học hành, chuyện lý tưởng và tương lai...
Giang Hoài đốt một điếu thuốc, thở khói. Hạo và Phong ngồi yên chờ đợi. Đôi mắt Hoài nhìn ra cửa sổ.
- Lúc đó Bích Huệ Ở Đài Bắc một mình, không một người thân, tôi thì lên đây học, cũng là kẻ xứ lạ quê người. Hai con người trẻ tuổi đơn độc gặp nhau cảm thông sự cô đơn, mỗi người một tâm sự nên dễ gần gũi nhau. Chúng tôi đã có một thời kỳ bên nhau hạnh phúc. Bích Huệ kể chuyện gia đình của nàng cho tôi nghe. Cha mất sớm, mẹ lại bước thêm một bước, Huệ cũng kể về đứa em gái mà Huệ yêu nhất, quí nhất cho tôi nghe. Cô ấy thường nói, trước khi bước lên máy bay, Đan Phong đã ôm lấy Huệ khóc thảm thiết "Chị Ơi! Sao chị không giữ em lại... Em chỉ muốn sống bên cạnh chị thôi. Hãy giữ em lại đi chị! Đi chị!"... Mỗi lần kể lại là Huệ nước mắt đầm đìa. Nàng hối hận, tự trách. Tôi ôm Huệ vào lòng mà nước mắt cũng thấm ướt vai.
Lời kể của Giang Hoài làm Phong nhòa lệ, nàng phải nâng ly rượu lên, che cảm xúc mình.
- Tôi chưa bao giờ gặp một người con gái nào đa sầu đa cảm, cuồng nhiệt với tình yêu như Bích Huệ, nhưng hạnh phúc của chúng tôi lại không dài lâu. Nó kết thúc lúc tôi ra trường, tôi phải đi thụ huấn quân sự. Mãn hạn trở về, bấy giờ Bích Huệ đang học năm thứ ba, nhưng tôi không ngờ, ban ngày Bích Huệ đến trường, tối lại đi làm vũ nữ. Tôi đã bắt gặp và giữa chúng tôi đã có một trận cãi nhau. Bích Huệ đưa cho tôi xem một lá thư...
Giang Hoài quay lại nhìn Đan Phong, chua chát kể tiếp:
- Đan Phong ạ, cái lá thư đó của cô, cái giọng văn ngày đó không khác bây giờ bao nhiêu. Trong khi cô kể lể nỗi khổ đau ở nước ngoài, sự lạnh lùng của người cha ghẻ, sự bất lực của mẹ, với cái tương lai mù mịt của cô... Tôi còn nhớ mấy câu trong thư đó của cô, cô bảo là "Chị Huệ, năm nay em mười bảy tuổi, cái tuổi thơ mộng, vậy mà em đang đứng trước một sự thật não nề, em sắp phải thôi học. Chị biết không ở trong lớp, trong trường thầy cô và bạn bè em ai cũng bảo em có khiếu về văn chương và kịch nghệ. Và em cũng đã từng nằm mơ, em thấy em vào trường Đại Học nghệ thuật, em học văn chương, em diễn kịch, đủ thứ... Nhưng mà những điều đó bây giờ sắp thành ảo ảnh, vì tháng sau này em phải đến mấy quán rượu ở đấy để làm một chân playgirl. Chị Huệ thân mến. Hẳn chị không hiểu playgirl là làm gì đâu? Chị có biết là em sắp đem bán cái tuổi xuân của mình, vì em là người Phương Đông. Mà ở đây dân âu châu họ rất thích kích thích, tò mò, ham của lạ "Gái Phương đông" rất có giá chị ạ. Rồi đây mộng mơ và lý tưởng của em sẽ được vùi chôn theo tuổi trẻ, theo ánh đèn. Chị Huệ Ơi! Sau này gặp nhau không biết chị có còn nhận ra em không? Đứa em gái từng được chị ngợi ca là thiên thần trong trắng, một đóa hoa nhài tỏa ngất hương. rồi sẽ như cánh hoa tàn, nhụy rữa hương phai. Chị Huệ! Tại sao trước kia chị không giữ em ở lại? Em thấy thà là chịu cực khổ bữa đói bữa no bên chị còn hơn là trở thành đồ chơi cho những tay mũi lõ mắt xanh ở xứ lạ quê người!"
Giang Hoài ngưng lại nhìn Phong.
- Chắc tôi nhớ không sai lắm đâu. Phải cô đã viết như vậy không?
Đan Phong nhắm mắt lại, những giọt lệ rơi xuống áo.
- Đan Phong! Giang Hoài xúc động nói - Thật tình tôi không thể hiểu, không thể ngờ được là tình cảm chị em giữa Phong và Huệ lại có thể sâu đậm như vậy. Phong có biết không? Vì bức thư đó mà Bích Huệ đã nhảy vào biển, có điều Huệ đã hứa với tôi, Huệ làm vũ nữ nhưng Huệ sẽ không bán thân. Huệ cũng hứa là sẽ không bỏ học, Huệ nói là làm vũ nữ mà đứng đắn thì cũng đâu có gì xấu hổ... Huệ đã dùng mọi cách để thuyết phục, để tôi đồng ý cho nàng hành nghề. Tôi cương quyết không chịu, cuối cùng, Huệ phải thú thật "Em đã lỡ viết thư cho Đan Phong rồi, em nói với nó bạn trai của em là triệu phú có thể tài trợ cho việc học của nó. Nếu bây giờ anh không cho em kiếm tiền, thì tiền đâu em gởi đỉ Anh có thể giúp em được không?" Lời của Huệ khiến tôi phải làm việc như con trâu điên, một ngày tôi làm việc hơn 18 tiếng. Nhưng tiếc thật, cái nhà xuất bản cò con của tôi không nuôi nổi chính bản thân tôi, làm sao kiếm được 2000 bảng Anh để đóng học phí cho Phong chứ?
Giang Hoài ngừng kể, tiếp tục hút thuốc. Khói thuốc tỏa mù cả phòng. Hoài đưa mắt nhìn theo khói thuốc, khuôn mặt buồn buồn.
- Thế là không thể ngăn được chuyện Bích Huệ đi biển. Ba tháng sau Bích Huệ nghỉ học, bởi vì công việc làm đêm của nàng khiến sức khỏe giảm sút nghiêm trọng. Tinh thần cũng mệt mỏi làm sao có thể đi học tiếp. Bài vở không theo dõi kịp thì cái học cũng xuống dốc. Huệ phải bỏ học, Bích Huệ không còn là Đào Bích Huệ ngày nào nữa, cô sinh viên ngày cũ đã biến mất. Huệ bắt đầu tập tành hút thuốc, uống rượu kề vai tựa má với lũ khách ăn chơi, Huệ biến thành Mona, nàng sẵn sàng vì tiền mà làm mọi thứ. Lúc đầu còn hạn chế, chỉ uống rượu, chỉ ngồi với khách. Huệ cố giữ cho mình trinh bạch. Nhưng cái cố giữ kia khiến cho thu nhập của Huệ hạn chế, sau đấy...
Giang Hoài nhìn lên, dụi tắt thuốc, hỏi Phong.
- Đan Phong, cô có còn muốn nghe tiếp không?
Đan Phong bàng hoàng, mặt tái nhợt.
- Muốn chứ, anh cứ kể đi để tôi xem cái bằng cấp của tôi đã được xây dựng trên cái móng nào.
- Vậy thì, nghe tiếp đây nhé - Hoài tiếp tục kể - Lúc đó cuộc sống của tôi lâm vào một trạng thái căng thẳng và đau đớn. Ban ngày tôi phải hùng hục làm việc. Tối đến, tôi tới vũ trường, lựa một góc bàn ngồi, ngồi đấy để đau khổ, để đưa mắt nhìn Huệ lần lượt từ tay người đàn ông này qua tay người đàn ông khác. Tôi sống trong trạng thái căng thẳng như vậy ngày này qua ngày khác, tôi cơ hồ phát điên lên. Chúng tôi cứ cãi nhau, giận nhau. Tôi nói với Huệ là chưa hẳn vì cô mà là vì Huệ thích được nằm mãi trong tay đàn ông, thích được đàn ông nuông chiều. Chúng tôi cứ thế dày vò nhau, hành hạ nhau để rồi sau đó với nước mắt và những cái hôn lại làm lành. Cuộc sống của chúng tôi đi vào một vòng tròn khắc nghiệt. Hết lần cãi nhau, giận nhau, chia tay, lại làm lành. Mỗi lần làm lành chúng tôi yêu nhau hơn, hạnh phúc hơn. Nhưng Phong biết không lúc giận nhau cãi nhau, đương nhiên là tôi phải lớn tiếng, phải sử dụng những ngôn từ nặng nề xúc phạm đến danh dự và tự ái của Huệ. Chính những cái này tạo thành mặc cảm mà mặc cảm chừng nào thì Huệ lại sống buông thả chừng nấy, Huệ đã từng bảo tôi hãy xa nàng, hãy tìm người yêu khác, Huệ cho rằng mình như một loài cỏ dại, như những đóa hoa Bồ Công Anh rẻ tiền mọc ở vệ đường, Huệ không xứng đáng với tôi.
Giọng nói của Hoài như nghẹn lại khiến Hoài không thể tiếp tục nói.
Gian phòng chìm trong yên lặng thật lâu, cả tiếng ruồi bay gần như cũng nghe thấy. Đan Phong cầm ly rượu trên tay mà không hớp được miếng nào. Hạo thì ngẩn ngơ, câu chuyện Giang Hoài đang kể, Hạo lõm bõm nghe được, biết được. Nhưng chàng lại không ngờ nó lại súc tích và nhiều éo le thế này.
Giang Hoài lại tiếp.
- Nếu tôi ít yêu Bích Huệ một chút hay ngược lại có lẽ chúng tôi đã đỡ khổ hơn, đằng này bất hạnh thay, chúng tôi lại không thể xa nhau được, không thể không nhớ nhau được. rồi thì chuyện làm ăn của nhà xuất bản của tôi khấm khá hơn, uy tín của nhà xuất bản đã kéo được một số nhà văn tên tuổi, một số nhà biên khảo uy tín hợp tác. Tôi bắt đầu làm có tiền, có danh vọng trên xã hội. Tiếc thay, điều này càng khiến cho hạnh phúc tôi gần như tan vỡ, Bích Huệ với mặc cảm càng lúc càng to, nàng bức tôi phải xa nàng. Phải tìm một tình yêu khác, tôi không chịu, tôi nói là không đặt chuyện thân phận của Huệ thành vấn đề. Tối đến hôm nào tôi cũng ghé qua vũ trường có Huệ. Để làm cho tôi tự ái giận dữ, Huệ đã giày vò tôi bằng cách tỏ ra suồng sã, thân mật với những người đàn ông khác, cố ý buông lời đùa cợt, cười nói. Đôi lúc sỉ nhục tôi trước đám đông, Huệ muốn tôi bị xúc phạm, tổn thương bỏ đi, nhưng tôi cố dằn lòng bởi vì chỉ có tôi biết là càng làm nhục tôi bao nhiêu, càng làm tôi đau khổ bao nhiêu thì Huệ lại khổ hơn gấp trăm lần. Nhưng những hành động đó của Huệ lại làm cho tôi mang tiếng ở vũ trường, họ đặt cho tôi là "tay mặt trắng si tình" tôi trở thành một đề tài cho mọi người cười cợt...
Giang Hoài ngưng lại, rít một hơi thuốc.
- Lúc đó... thỉnh thoảng chúng tôi cũng có những giây phút hạnh phúc. Mỗi lần Huệ nhận được một cánh thư từ nước Anh gởi về. Giấy báo điểm thành tích học tập chứng minh là cô em gái của Huệ Ở cái trường quý tộc nổi tiếng kia đã không phụ lòng Huệ. Bích Huệ mừng rỡ như đứa con nít. Nàng ôm chầm lấy tôi vừa hôn vừa cười nói, nàng khiến cho bao nhiêu nỗi uẩn ức đau khổ dằn vặt trong người bấy lâu tan biến cả. Lúc đó tôi làm có tiền, nhưng có bao nhiêu tôi đều mang ra đưa cho Huệ để gởi sang cho Phong. Nhưng cô em gái bé bỏng kia bên trời âu bấy giờ lại học đòi chưng diện, đòi hỏi sắm sửa áo quần, nữ trang, phấn son nầy nọ. Bích Huệ lại viết thư sang trấn an "không nhằm nhò gì cả, Đan Phong, ở đây chị có tiền. Em biết không, ông anh rể của em vừa nổi tiếng lại vừa giàu có". Giàu có ư? Thật ra thì tôi cũng chưa làm được gì nhiều, phải nói là chỉ đủ ăn, vả lại Bích Huệ đi làm ở vũ trường không thể không ăn mặc lành lặn, tươm tất được, không thể không có phấn son, vả lại lúc đó Bích Huệ cứ uống rượu mãi nên bắt đầu nghiện rượu. Thế rồi có một hôm từ vũ trường trở về Huệ tìm gặp tôi. Hai đứa tôi ngồi đối diện uống rượu, Huệ đã say và nói "Anh Hoài! ngay lúc này khi em hãy còn trinh nguyên, anh hãy lấy em đi, em muốn là của anh. Em cho anh đấy, dù chỉ được sống bên anh một đêm em cũng mãn nguyện". Thế là chúng tôi say bên nhau. Đêm ấy Bích Huệ hoàn toàn là của tôi...
Giang Hoài dụi tắt thuốc, nâng ly rượu lên nốc cạn.
- Nhưng có ai ngờ sau cái đêm hôm ấy, Bích Huệ không còn là của tôi nữa. Để kiếm được nhiều tiền Huệ đã bán cả thân, Huệ không giấu giếm tôi chuyện đó, nàng nói "Bây giờ em là Mona, và anh, anh đừng đòi hỏi Mona phải trung thành với anh... " Tôi thật tình như phát điên lên. Tôi định tâm gọi dây nói sang Luân Đôn, để nói hết sự thật cho Đan Phong biết. Nhưng Bích Huệ như hiểu được, Bích Huệ đã chận tôi lại, cô ấy nói "Anh không được quyền làm như vậy, vì làm thế là anh đã giết tôi. Tôi đã làm mọi thứ chỉ vì đứa em gái thân yêu này, nó là một đứa con gái ưu tú, là một đóa hoa nhài trắng trong ngát hương. Huệ thà chấp nhận làm hoa tàn nhụy rữa chỉ để bón phân cho đóa nhài tốt tươi. Đừng bóp nát cái hy vọng cuối cùng của Huệ" Tôi biết làm sao hơn? Tôi bất lực, lúc đó tôi nghĩ nếu tôi có khẩu súng trên tay, có lẽ tôi đã đi đánh cướp ngân hàng hay tiệm nữ trang, lấy tiền dâng cho Huệ, nhưng không được. Tôi cũng không đủ can đảm làm chuyện đó, tôi chỉ có thể cố gắng duy trì và phát triển cái nhà xuất bản của tôi.
Đan Phong tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại.
- Phải nói là bấy giờ chúng tôi đang ở trong một cuộc sống đầy bi kịch. Lấy nhau thì coi như không được rồi, vì dù tôi có bất chấp lệnh của mẹ cha, gia đình, Huệ cũng không muốn lấy tôi. Lúc đó, cũng là lúc hai đứa em gái tôi lên Đài Bắc học tập, nó biết chuyện Bích Huệ hành nghề vũ nữ. Thế là mọi chuyện ở quê nhà tôi đều biết. Tôi có người yêu là vũ nữ. Tôi trở thành một thằng con trai hư đốn, trụy lạc bôi nhọ gia đình, một tội danh không thể tha thứ. Bích Huệ biết được điều đó càng bức bách tôi hơn. Huệ muốn tôi phải xa cô ấy, Huệ dùng mọi phương thức, năn nỉ, giận dữ, nhục mạ để tôi xa nàng nhưng làm sao tôi làm được chuyện đó. Mỗi đêm tôi lại đến vũ trường ngồi nhìn Huệ chuyền tay từ gã đàn ông này sang gã đàn ông khác, đùa cợt, giỡn hớt, hôn hít.
Giang Hoài nhìn lên.
- Đan Phong, cô có nhớ là, có một đêm tôi đưa cô đi dùng cơm ở nhà hàng Tây, chúng ta đã gặp một ông khách. Hắn đã lầm tưởng cô là Bích Huệ. Không, là Mona mới đúng và tôi đã phải đập hắn. Cô biết hắn là ai không, một tay đã từng tung tiền ra mua vui với Huệ đấy.
Đan Phong ngồi yên, không biết phản ứng thế nào.
- Bấy giờ tôi đã phải nhìn nhận một sự thật, Bích Huệ đã thật sự rơi vào con đường trụy lạc, bởi vì cái nếp sống kia đã nhuộm bẩn nàng. Đan Phong hiểu tại sao tôi nói như vậy không? Vì lúc đó tôi đã kiếm được nhiều tiền. Bích Huệ cũng thu nhập khá. Tổng số tiền mà cả hai kiếm được đã đủ để cung ứng cho việc học của Phong. Vậy mà Huệ không ngừng lại. Đúng ra Huệ đâu cần phải bán mình nữa? Tôi suy nghĩ và phân tích và rồi hiểu ra Bích Huệ đã sống buông thả, cái buông thả kia cũng có một phần lý do để tôi kinh tởm và bỏ mặc nàng, nhưng tôi là con người ương ngạnh, tôi không chịu thua, tôi chờ đợi, tôi nghĩ là cái cô em gái ở bên trời âu kia một ngày nào đó sẽ thành tài, nên người. Đến lúc đó, Bích Huệ sẽ không còn lý do nào nữa và tôi chờ đợi.
Giang Hoài như nghẹn lời, chàng cầm ly rượu lên nhưng ly rượu đã cạn. Hạo phải đưa ly rượu của mình cho anh. Hoài hướng mắt về phía cửa sổ. Màn đêm đang phủ vây, bóng tối đang tràn vào phòng.
- Sau đấy có một bữa Bích Huệ chợt nói với tôi, cô ấy đã có mang. Thú thật vừa nghe tôi phải giât. mình. Tôi hỏi Huệ, vậy ai là cha của đứa bé? Huệ thành thật nói "Có thể là của anh mà cũng có thể là của người khác". Trời đất! Tôi đâu phải là thần thánh? Tôi còn nhớ, quyết định tức khắc của tôi là phải hủy ngay! Hôm ấy Bích Huệ đã khóc, tôi xin thề là tôi không ngờ Huệ lại muốn giữ cái bào thai đó. Ngay ngày hôm sau, tôi đưa Huệ đến bệnh viện khám bệnh. Bác sĩ bảo Bích Huệ yếu quá lại có triệu chứng bệnh tim. Sợ giữ đứa bé lại nguy hiểm mà hủy thì cũng nguy hiểm không kém. Tôi và cả Bích Huệ đều giật mình. Ngay lúc đó, Bích Huệ không hiểu sao lại nói "Có thể nó là con anh đấy, thôi thì mình giữ lại đi". Tôi yên lặng không nói gì cả. Trời ơi! Không hiểu sao lúc đó tôi lại ích kỷ như vậy? Tôi có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng lại không chấp nhận được một thằng bé mà lai lịch không rõ ràng! Sự yên lặng của tôi khiến Huệ không nói thêm gì cả, nhưng kể từ đêm đó, chuyện nạo thai bỏ qua một bên. Có điều đêm nào Bích Huệ cũng say túy lúy. Huệ say đến độ phải uống thuốc an thần mới ngủ yên được. Rồi có một hôm tình trạng cũng tương tự như vậy, Bích Huệ uống rượu, uống cả thuốc an thần. Nửa đêm chợt nhiên nàng gọi dây nói từ nhà nàng sang tôi nói là cần gặp tôi, sẽ qua gặp tôi. Bích Huệ ra khỏi nhà không bao xa thì bị một cái taxi đụng phải.
Giang Hoài ngưng lại, hai tay ôm lấy mặt, như để cho cảm xúc vơi dần.
- Bích Huệ được đưa vào bệnh viện. Lúc tôi đến nơi thì nàng đã tỉnh, nhìn bề ngoài thì chẳng có thương tích gì cả. Nhưng bác sĩ nói, phải mổ và lấy bào thai ra vì cái thai trong bụng Huệ đã chết rồi.
Bích Huệ nằm trong phòng cấp cứu, nàng có vẻ thật bình thản, nàng nắm lấy tay tôi cười nói "Bây giờ anh vui rồi đấy nhé? Anh không muốn có con nên nó không dám sống với chúng tạ Như vậy cũng tốt, sau này có thể em sẽ sinh cho anh những đứa khác, những đứa con hoàn toàn là của anh". Sau đấy Bích Huệ được đưa vào phòng phẫu thuật. Thời gian trôi qua thật lâu. Một bác sĩ bước ra, kêu tôi vào nói là cô ấy yếu quá sợ qua không khỏi. Bích Huệ yếu đuối lại xúc động nhiều nhưng khi gặp tôi, Huệ có vẻ rất tỉnh táo, Huệ nắm lấy tay tôi nói "Anh Hoài, trong cuộc sống này em đã nợ anh nhiều quá nhưng mà, em vẫn đòi hỏi anh, em muốn ngay trước mặt em đây anh phải thề, anh phải hứa với em hai điều, bằng không em sẽ chết không nhắm mắt." Tôi đồng ý và Huệ nói "Điều thứ nhất là anh không được chôn em dưới danh nghĩa là vợ anh, em không muốn tên anh bị hoen ố. Điều thứ hai, bất cứ hoàn cảnh hay lý do nào, anh cũng không được tiết lộ cho Đan Phong biết, hành vi của em khi còn sống và cả nguyên nhân dẫn đến cái chết của em. Anh chỉ nên nói với nó là chị nó tốt lắm, học giỏi lắm, nói với nó chị nó trong sạch, trinh trắng, không hề phạm phải lỗi lầm nào, không hề nhơ nhuốc". Thế là tôi hứa. Tôi quỳ trước giường nàng thề. Sau cùng Huệ nói thêm "Anh hãy gắng giúp nó hoàn thành việc học". Bích Huệ đã ra đi như vậy ngay buổi sáng hôm ấy, với lý do "trụy tim".
Giang Hoài nâng cốc rượu lên nốc cạn, chàng quay sang Đan Phong, giọng trầm hẳn xuống như nói thầm.
- Vậy đó, rồi tôi chôn nàng. Tôi mang đủ tai tiếng lời đồn đãi từ bạn bè, từ những người quen biết Huệ. Người ta bảo là Huệ tự tử. Lúc Huệ đi hành nghề vũ nữ với cái tên Mona thì nào ai biết đến? Đến lúc Huệ chết đi, người ta lại phao tin đồn, bởi vì Phong biết không? Khi còn đi học bạn bè gần như ai cũng biết chuyện tôi với Bích Huệ, nên khi Huệ chết, họ cho là vì tôi say mê một vũ nữ khiến Huệ phải buồn rầu tự tử chết. Tôi không buồn đính chính càng làm cho mọi người tin chắc hơn. Tôi nghĩ là thà để tin đồn như thế còn dễ chịu hơn để mọi người biết sự thật. Đan Phong biết không, cái chết của Bích Huệ, lúc đó bạn bè họ nói đủ thứ, người bảo là Bích Huệ chết vì tự sát, người nói bị đụng xe, người cho là bệnh tim, có người lại bảo vì nạo thai mà chết.
Giang Hoài đặt cái ly rỗng lên bàn rồi nhìn Phong.
- Vậy đó, Đan Phong. Mọi chuyện diễn biến như vậy đó. Cô đã thành công, cô đã ép buộc tôi phải nói hết để tôi phản bội lại lời hứa trước giường Huệ. Sự thật tàn nhẫn quá phải không? Cô hay thật! Cô trở về đây báo thù, cô tưởng tôi là kẻ giết người chắc? Cô chỉ nghe toàn tin đồn, những tin đồn thất thiệt. Cô biết không? Khi cô đến văn phòng, cô xuất hiện trước mặt tôi với bộ áo màu đen, với nụ cười nửa miệng, tôi đã bất ngờ, tôi tưởng là Bích Huệ sống lại. Tôi không thể nghĩ Phong là kẻ thù. Vì cái hình ảnh của Huệ quá đậm đà trong tôi. Tôi đã đón Phong với bao nhiêu tình cảm, vừa quý trọng vừa thích thú. Tôi đã bị tình cảm đó đánh lừa, không để tôi có thời gian cảnh giác về chuyện báo thù của Phong. Đối với Bích Huệ, nói thật, tôi nhớ tiếc nhiều hơn là giận hờn. Nếu thật sự mà tôi có giết Huệ thì cái đó chẳng qua là vì tôi quá yêu nàng. Sau khi Bích Huệ chết đi, tôi cũng thường nghĩ nếu ngay từ đầu, tôi nghe lời Huệ. Tôi đi tìm một người yêu khác thì biết đâu Bích Huệ đã không chết. Nhưng mà, Đan Phong này... chúng ta là con người cơ mà, làm sao ta lại có thể kềm chế được tình cảm... của mình. Nói yêu là yêu, không yêu là không yêu được sao? Tình yêu không phải là một ổ khóa, mà muốn mở hay đóng lúc nào tùy ý. Vâng có lẽ là tôi đã giết Bích Huệ. Tôi đã giết nàng bằng tình yêu của mình, nhưng mà, Đan Phong này...
Giang Hoài nhìn Phong, nghẹn lời.
- Lúc Phong bước vào văn phòng của tôi, Phong đã mang một chút buồn phiền. Phong đã chinh phục tôi ngay tức khắc, tôi đâu có ngờ là cái cô bé mà chúng tôi đã phải chịu cực chịu khổ, tiết kiệm từng đồng từng cắc gởi sang đấy, lo cho đi học lại có thể mang kiếm báu trở về, trả ơn bằng oán? Cô biết không, tôi như một thị trấn không vũ trang, không phòng bị. Vì vậy, cô mới tấn công vào một cách dễ dàng làm tôi trở tay không kịp. Bây giờ thì tôi đã nhớ ra, có một buổi tối, cũng trong ngồi nhà này Phong đã nói với tôi "Anh Hoài ạ, bây giờ thì em mệt mỏi lắm rồi, em không muốn bay đi đâu nữa. Anh hãy chăm sóc em nhé?" Phong có biết không? Câu nói đó của Phong đã đánh ngã, đã chinh phục tôi. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình ngu ngơ thật. Phong đã diễn kịch với tôi ngay từ đầu phải không?
Giang Hoài nói với đôi mắt đỏ, giận dữ.
- Đan Phong, cô nói đi, có đúng như vậy không? Cô đã bỡn cợt với tình cảm của tôi, cô gài bẫy và thích thú thấy tôi sập bẫy, sung sướng thấy tôi đau khổ, thấy tôi như phát điên, đúng không? Cô lúc nào cũng đóng kịch, đóng kịch ngay từ cái hôm đầu đúng không?
Đan Phong thu mình trong ghế. Bóng tối chụp lấy nàng, Phong có vẻ bối rối, nhưng không trốn lánh, Phong nói.
- Vâng, tôi đã diễn kịch ngay từ cái hôm đầu tiên. Tôi đã sắp xếp, đã dàn dựng, tôi cũng đã tiên liệu một số bất trắc nhưng đã diễn được một cách suông sẻ.
- Ha! Ha! Ha!
Hoài chợt cười lớn. Cười một cách lạ lùng.
- Suông sẻ! Vậy ư? Tôi ở đây đau khổ suốt hai năm trời, chợt nhiên như sống lại rồi rơi ngay vào bẫy. Ha ha! Hạo nầy, em nói xem có đúng không. Anh là người bị quỷ ám cơ mà.
Giang Hạo đứng dậy hết nhìn Giang Hoài rồi nhìn Đan Phong nói.
- Em biết rồi, trong vở kịch này, em chỉ là một vai phụ vô nghĩa.
- Em lầm rồi đấy Hạo ạ. Hoài lớn tiếng nói - Em là vai chính đấy! Vì cô ta tưởng anh là thủ phạm giết chết Bích Huệ nên cô ta trả thù muốn giết em lại trừ, vì em chết thì anh sẽ là người đau khổ nhất. Đó là lý do tại sao cô ấy biến thành Lâm Hiểu Sương. Cô ta đã điều tra rõ về em, biết tánh tình em thế nào, giờ học ra sao, em thích gì và cô ta tương kế tựu kế, tạo một cơ hội thích hợp, làm quen giương bẫy, cô ta trở thành một Lâm Hiểu Sương vừa táo bạo, ương ngạnh, buông thả để hốt hồn em, đùa nghịch trên sự đau khổ, trên tình yêu của em, để em như ngây như dại. Em sẽ điên lên để rồi tự sát. Giống như Bích Huệ đã vì anh mà tự sát vậy đó. Bấy giờ coi như màn kịch của cô ta đã thành công.
Giang Hoài nhìn thẳng vào mắt Phong.
- Điều tôi nói có đúng không?
Đan Phong gật đầu, không trốn lánh.
- Đúng!
Giang Hạo quay sang Phong. Trong bóng đêm lờ mờ, khuôn mặt Phong như ẩn như hiện, như không có thật. Hạo nói.
- Tại sao nửa chừng chị lại buông trôi? Cái gì khiến chị không tiếp tục diễn kịch? Sự thật chăng?
- Trước khi anh Hoài nói, tôi hoàn toàn không biết sự thật đó. Đan Phong chậm rãi nói - Bởi vì những người mà tôi tiếp xúc, đều cho tôi biết một sự thật khác nhau. Tôi không làm sao hiểu được. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng.
- Bây giờ cô đã biết rồi à? Giang Hoài lớn tiếng - Cô đã làm tôi phản bội lời thề, cô bắt tôi nói sự thật, cô thông minh lắm cô quỷ quyệt lắm. Cô làm cho cả hai anh em tôi phải thất điên bát đảo. Vậy là cô đã chiến thắng, chiến thắng vẻ vang. Bây giờ cô hãy đọc nhât. ký của Bích Huệ đi, trong đó chị cô kể hết toàn bộ, toàn giai đoạn mà cô ta sa đọa ra sao? Lúc đầu tôi đã định đem hết mấy quyển nhật ký này đốt trước mộ của Bích Huệ, may là tôi chưa làm vì tôi tiếc. Tôi thích giọng văn của Huệ, mặc dù nó là cả những điều cay đắng của cuộc đời. Tôi thương cô, tôi định làm theo lời Bích Huệ, vì tôi sợ hình ảnh của Huệ sẽ sụp đổ trong cô chứ nào phải tôi có ý gì khác. Đan Phong! Rõ ràng là tôi ngây thơ quá phải không? Tôi không muốn hại cô thì trái lại tôi lại tự hại mình. Được rồi, cô hãy đọc đi, đọc đi. Từ nay về sau chúng tôi sẽ không dám làm phiền cô đâu.
Và không đợi Phong lên tiếng, Hoài đứng dậy kéo tay Hạo.
- Thôi Hạo, ta về nào!
Đan Phong ngồi đấy, ngồi bất động như pho tượng. Hạo ngần ngừ, nhưng Hoài đã giục.
- Hạo này! Em còn lưu luyến gì nữa chứ? Đó là một thiên thần phục thù, một nghệ sĩ diễn kịch, một thứ quỷ quái, chứ không phải là người con gái bình thường như em tưởng. Đó cũng không phải là Lâm Hiểu Sương. Không lẽ em không biết chuyện đó ư? Không đi nhanh đi còn chần chờ gì nữa?
- Anh Hoài! Hạo có vẻ bức rứt một chút, nói - Em biết là... anh yêu chị ấy. Đúng không? Ban nãy anh không muốn chị Phong đọc nhât. ký, tìm hiểu chuyện cũ là bởi vì anh yêu chị ấy. Anh đã từng khuyên em đừng nên thù hận cơ mà. Tại sao anh lại tỏ ra giận dữ như vậy?
- Anh yêu cô ta à? Giang Hoài cười buồn - Tại sao phải yêu? Yêu một người thích đóng kịch? Vâng, anh yêu cô ấy. Nhưng chỉ một buổi tối nay, mọi thứ đã đảo lộn. Không! Không! Bây giờ chỉ có căm ghét thôi. Anh căm ghét cái giả dối, bịa đặt và lừa bịp, căm ghét cái bỡn cợt trên tình yêu thành thật, cái đóng kịch gây đảo điên cho em. Cô ta tưởng là mình thông minh lắm. Hừ... Hạo, mình về đi, anh không hề yêu cô ta!
Đan Phong ngồi yên như pho tượng. Bóng tối che hẳn khuôn mặt nàng. Hoài giục Hạo.
- Đi nào! Ta về thôi!
Hoài kéo Hạo ra khỏi cửa, đóng sầm lại.
Tiếng cửa đóng làm rung từng sợi thần kinh trong đầu Phong. Phong gục đầu lên những quyển nhật ký. Nước mắt không ngăn được, chảy dài làm ướt đẫm cả bìa sách.