  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:21 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 11
  
  
  
 
 
  
 
Äến nhà, Tuy mặt trá»i đã gần như sáng hẳn, mẹ vẫn chưa thức  giấc, tôi rón rén bước vá» phòng, cởi áo ra và nhoài ngưá»i lên giưá»ng. Mệt quá,  nhưng không ngá»§ ngay được, ngá»a mình ngắm lấy trần nhà, mắt di động qua song cá»a  sổ nhìn những cuá»™n mây trắng bá»nh bồng trên caá» Lòng tôi mÆ¡ mÆ¡ màng màng, những  giá»t máºt tình yêu làm tôi say sưa ngây ngất. Trước mắt tôi hiển hiện bóng dáng  cá»§a Nam, chàng Ä‘ang cưá»i, Ä‘ang suy tư, Ä‘ang hát ... Nằm bất động như thế tháºt  lâu, để cho bao nhiêu cÆ¡n biếng lưá»i lan dần khắp châu thân, để cho bóng dáng  cá»§a Nam hoàn toàn ngá»± trị tư tưởng cho đến lúc mắt tôi không còn mở lên nổị RÆ¡i  vào giấc ngá»§ đầy má»™ng mị, có lúc tôi thấy mình Ä‘ang ở trong công viên, có lúc  tôi thấy mình Ä‘ang dạo thuyá»n ở hồ BÃch Äầm, rồi dạ vÅ© hoá trang. Nam chợt xuất  hiện trước mặt, chàng quay đầu lại gá»i tên tôi, tôi chạy nhanh vá» hướng chàng,  nhưng không hiểu tại sao chạy mãi mà vẫn không bắt kịp. Tôi đã mệt, tôi đã má»i,  nhưng khoảng cách giữa chàng và tôi vẫn xa vá»i vợi, cuống quýt tôi gá»i  to: 
 - Äến đây vá»›i em, anh Nam ! 
 Rồi tôi tỉnh dáºy, gian phòng má» mỠánh nắng yếu á»›t cá»§a mặt  trá»á»‹ Mẹ Ä‘ang ngồi ở đầu giưá»ng, mỉm cưá»i vá»›i tôi: 
 - Ãc má»™ng hở con ? 
 Tôi ngẩn ngưá»i, dụi mắt. 
 - Dạ không, mấy giỠrồi hở mẹ ? 
 Mẹ tôi cưá»i nói: 
 - Con ngá»§  say như chết. Nhìn ra cá»a sổ mà xem. Mặt trá»i sắp lặn rồi đấy  ! 
 Không phải  saá» Bên ngoài trá»i, ánh tà dương Ä‘ang chiếu những tia nắng vàng vá»t lấp lánh  xuống trần. Tôi ngồi dáºy vùng vai, những hình ảnh trong má»™ng đã tan phai, sá»±  khoẻ khoắn và cảm giác nhẹ nhàng lại tràn ngáºp cÆ¡ thể. Mẹ có vẻ lo lắng: 
 - Dạ hội có vui  không hở con ? 
 Mặt tôi nóng bừng  lên. Dạ.. Dạ hội ư? Tuyệt diệu ! Trần Hoài Nam! 
 - Tuyệt lắm, vui  lắm mẹ ạ ! 
 Mẹ chăm chú nhìn  tôi, ngưá»i lanh trÃ: 
 - Äêm qua có gì  lạ không con. Mẹ muốn nói có chuyện gì xảy ra cho con không  ? 
 - Ồ mẹ ... - Tôi  thét lên, vừa lạ lùng vừa hổ thẹn - Có chuyện gì xảy ra đâủ - Vừa nói tôi vừa  lắng tai nghẹ Tai tôi có bệnh không? Tiếng huýt sáo ở đâu vang lại thế  ? 
 - Tháºt ồn! - Mẹ  nói, Ä‘oạn bước vá» phÃa cá»a sổ vén màn lên nhìn ra ngoài, má»™t lúc ngưá»i quay đầu  lại nói - Có má»™t thằng khùng, suốt ngày hôm nay cứ quanh quẩn trước cá»a nhà  mình. 
 Tôi xông vá» phÃa  cá»a nhìn ra ngoàị á»’! Anh Nam ! Chàng Ä‘ang đứng dưới tàn cây phượng trước cá»a,  dáng Ä‘iệu tháºt nhàn rá»—i miệng huýt sáo, tay trong túị Tôi hét  lên: 
 - Ồ mẹ, anh  ấy không phải thằng khùng đâu ! 
 - Không  khùng, tại sao lại huýt sao suốt buổi như thế nàỷ 
 - Mẹ ! -  Tôi kêu to, rồi không kịp nói thêm gì nữa, chạy vụt ra cá»a, tiếng mẹ tôi nói  vá»ng theo: 
 - Chạy cháºm  tà con, coi chừng vấp ngã bây giá» ! Hắn đã đợi con suốt buổi chiá»u, bây giỠđợi  thêm Ãt phút có sao đâu ? 
 - Mẹ  ! 
 Tôi lại kêu  to, không để ý đến mẹ nói gì, bảo gì cả chỉ còn biết xông ra cá»a, thở hổn hển  đứng trước mặt Nam. Chàng đứng đấy vá»›i đôi mắt sáng. 
 - Thảo  ! 
 - Anh đứng  đây làm gì váºy ? 
 - Äợi  em. 
 - Sao không  bấm chuông ? 
 - Anh nghÄ©  em vẫn còn ngá»§, nên không muốn đánh thức em dáºá»µ 
 - Thế anh  không ngủ à ? 
 - Có, nhưng  chỉ có 2 tiếng đồng hồ, vì lúc nào đầu anh cũng đầy hình ảnh  em. 
 Chúng tôi  đứng nhìn nhau một lúc. Tôi nói: 
 - Anh Nam,  anh tháºt khùng ! 
 Chàng cưá»i  không đáp, chỉ lẳng lặng đứng nhìn tôị Nắm lấy tay Nam, tôi  giục: 
 - Vào nhà  đi anh, để chào mẹ em chứ ! 
 Chúng tôi  bước vào nhà, Mẹ đứng cạnh bàn Ä‘ang mỉm cưá»á»‹ Trên bàn hai ly sá»a nóng Ä‘ang bốc  khói, má»™t đĩa trứng rán, má»™t đĩa bánh ngá»t. Không đợi tôi lên tiếng, mẹ  nói: 
 - Ngồi  xuống Ä‘i Thảo, suốt má»™t ngày ngá»§ mê mệt chưa ăn gì, và ngưá»i bạn cá»§a con chắc có  lẽ cÅ©ng đói lắm rồi đấỵ 
 Mẹ tôi đặt  ly sá»a, má»™t trước mặt tôi, và má»™t trước mặt Nam. Tôi có vẻ ngại ngùng khẽ  nói: 
 - Thưa mẹ,  đây là anh Trần Hoài Nam. 
 Nam cúi đầu  tháºt sát chào mẹ, chàng cÅ©ng có vẻ lúng túng: 
 - Chào bác  ạ. 
 - Thôi ngồi  xuống Ä‘i - Mẹ cưá»i tháºt ấm, ngưá»i nhìn thẳng vào mặt Nam - Ä‚n Ä‘i, tôi thÃch ngồi  nhìn trẻ con ăn lắm ! 
 Kéo Nam  ngồi xuống, tôi đói lắm rồi, mùi thÆ¡m thức ăn như ngáºp mũị Nam cÅ©ng không khách  sáo, chúng tôi cùng ăn má»™t cách ngon lành. Nam ăn có vẻ mạnh hÆ¡n tôị Mẹ ngồi  nhìn hai đứa sung sướng lá»™ ra ngoài như ngưá»i vừa được ăn chá»› không phải chúng  tôị Mẹ ngắm Nam má»™t lúc, rồi đợi đến khi chúng tôi ăn gần xong, ngưá»i má»›i  há»i: 
 - Nhà cáºu ở  đâủ 
 - Dạ đưá»ng  Nam Kinh đông lá»™, cách đây cÅ©ng không xa mấỵ 
 Chúng tôi ở  trên lộ Tân Sanh Nam. 
 - Thế cha  cáºu làm việc ở đâu ? 
 - Dạ ông ấy  có phòng mạch, nhưng ở nơi khác chứ không phải tại nhà. 
 - À - Mẹ có  vẻ lưu ý - Thế cáºu có mấy anh chị em ? 
 - Dạ.. -  Gương mặt Nam hơi thay đổi, mắt chàng thoáng buồn khẽ đáp - có hai đứa em gái,  một đứa em trai ... nhưng cùng cha khác mẹ 
 -  À. 
 Mẹ hÆ¡i  ngượng, tôi cÅ©ng ngạc nhiên, vì gia cảnh cá»§a Nam tôi chưa há» biết đến. Má»™t lúc  mẹ lại há»á»‹ Äôi mắt hiá»n từ cá»§a ngưá»i nhìn Nam thương hạị 
 - Thế còn  mẹ ruá»™t cá»§a cáºu đâủ 
 Nam cúi đầu  nhìn xuống, hai hàm răng cắn chặt, một lúc chàng ngẩn đầu lên, đầy đau khổ  : 
 - Mẹ mất  rồị Ngưá»i là y tá cá»§a cha, hai ngưá»i yêu nhau rồi lấy nhau sinh ra cháụ Không  bao lâu, cha lại yêu má»™t nữ bệnh nhân, và đến ở chung vá»›i bà ấỵ Cha mẹ bắt đầu  sống riêng. Má»—i tháng cha cháu cung cấp cho mẹ con cháu má»™t số tiá»n tháºt to, để  mẹ con cháu được sống cuá»™c Ä‘á»i sung sướng, ngưá»i tưởng thế là đã hết trách  nhiệm. Năm cháu vừa được 15 tuổi mẹ cháu vì buồn đã tá»± váºn bằng má»™t ống thuốc  ngá»§. Thuốc ấy là cá»§a cha cháu mang đến, vì mẹ cháu mang bệnh mất ngá»§ từ  lâụ 
 Gian phòng  chìm trong yên lặng, chàng gục mặt xuống, uống cạn ly sữạ Một lúc Mẹ lên  tiếng: 
 - Tôi thành  tháºt xin lá»—i cáºu, đúng ra tôi không nên há»i mấy chuyện ấy  ! 
 Chàng ngẩng  đầu lên tháºt nhanh, cố trấn tỉnh và nói: 
 - Không sao  cả bác ạ. Bây giá» con đã quen rồi, chá»› lúc trước, nhất là lúc chưa gặp Thảo, con  đã sống tháºt Ä‘au khổ. Con như Ä‘iên dại, lúc hét, lúc ca, lúc Ä‘áºp phá ... để giải  thoát những ấm ức âm ấp trong lòng. 
 Mẹ gáºt gù,  đôi mắt ngưá»i tháºt dịu: 
 - Bây giá»,  cáºu có sống chung vá»›i cha cáºu không ? 
 Nam lắc  đầu: 
 - Không,  con sống riêng vá»›i ngưá»i tá»› già. Con không thể nào sống bên cha, dầu ngưá»i cố  tìm má»i cách để kéo con vá». 
 Mẹ dò  há»i: 
 - Có lẽ cha  cáºu cÅ©ng Ä‘au khổ lắm đấy ? 
 Nam thoáng  xúc động: 
 - Äừng nói  đến ông ấy nữa bác. Con xem ông ấy như kẻ phạm tá»™i, chỉ vì sá»± phản bá»™i cá»§a ngưá»i  mà mẹ con phải chết. 
 - Thôi  được, chúng ta bỠqua chuyện ấy đi, nói chuyện khác vui hơn  ! 
 Mẹ vừa nói  vừa thu dá»n dÄ©a không để mang xuống bếp, ngưá»i há»i thêm: 
 - Cáºu há»c  môn gì đấy ? 
 - Dạ âm  nhạc. 
 Câu chuyện  bắt đầu chuyển hướng, chúng tôi nói vỠâm nhạc, đỠtài trở nên nhẹ nhàng hÆ¡n.  Không khà sôi động lại và chúng tôi nói vá»›i nhau tháºt nhiá»á»¥ Hôm ấy Nam ở lại  dùng cÆ¡m tối cá»›i gia đình tôi, và tôi cảm thấy rằng, hình như vừa má»›i gặp Nam,là  mẹ đã có cảm tình ngay vá»›i chàng. Sau bữa cÆ¡m, tôi và Nam cùng Ä‘i xem chiếu  bóng, lúc trở vá», bách bá»™ trên đưá»ng, tôi nói: 
 - Hồi nào  tới giỠem chưa hỠbiết rõ vỠgia đình anh. 
 Chàng có vẻ  buồn: 
 - Äấy là  má»™t câu chuyện đáng tởm. Anh yêu mẹ anh lắm, vì ngưá»i vừa đàn piano hay, vừa có  thể sáng tác nhạc, lại biết hát. Mẹ anh là ngưá»i giàu tình cảm, hiá»n hoà, suốt  cuá»™c Ä‘á»i chỉ biết chấp nháºn sá»± thua thiệt vá» phÃa mình chá»› không bao giá» muốn để  cho ngưá»i khác phải khổ. 
 Tôi  nói: 
 - Em có thể  nhìn thấy Ä‘iá»u ấy, vì anh tháºt giống mẹ. 
 - Äúng váºy  - Nam gáºt đầu - Nhưng anh cứng cá»i hÆ¡n mẹ nhiá»á»¥ 
 - Vì mẹ anh  là đàn bà, mà đàn bà thì lúc nào lại chẳng yếu đuối hơn đàn ông, nhất là trên  mặt phương diện tình cảm. 
 Nam nhìn  tôi má»™t lúc, bá»—ng chàng há»i: 
 - Thảo, cha  em đâủ 
 - Lúc em  còn rất nhá», ngưá»i đã ly dị vá»›i mẹ. 
 Nam lẳng  lặng nhìn tôi, dưới ánh đèn đưá»ng, hai chiếb bóng ngã dài trên mặt lá»™, lúc ở  trước, lúc saụ Chúng tôi Ä‘i cạnh nhau không nói lá»i nào, Rồi chàng thở tháºt dài,  giá»ng xúc động: 
 - Chúng ta  Ä‘á»u có má»™t gia đình bất hạnh. Hay là má»—i gia đình Ä‘á»u có những bất hạnh riêng  cá»§a nó ? 
 Chàng ngừng  lại 
 - Thảo  ! 
 - Dạ  ! 
 - Anh mong  rằng gia đình chúng ta sau này sẽ không để cho bất cứ một bất hạnh nào xảy đến,  em nghĩ có nên không? Con của chúng ta phải được lớn lên trong tình thương,  không phải chịu một thiệt thòi, khổ đau nào cả ! 
 - á»’, anh  Nam, anh nghÄ© xa vá»i quá ! 
 - Em nói  gì? Nam nhìn tôi với ánh mắt long lanh, đắm đuối - Em nghĩ như thế có đúng  không? nói đi ! Thảo ! 
 Dưới cái  nhìn dò xét cá»§a chàng, tôi còn làm gì được đâỷ Äành lên  tiếng: 
 - Vâng, anh  nói đúng, vâng ... 
 Nam đứng  lại, nắm chặt tay tôi, gương mặt chàng tháºt nghiêm nghị, tháºt thành  khẩn. 
 - Chúng ta  sẽ không bao giỠchia lìa nhau, nhé Thảo ? 
 Tôi nhìn  chàng, trong má»™t thoáng, không có má»™t lá»i nào có thể diá»…n tả được tâm trạng và  cảm giác cá»§a tôi lúc ấỵ Và tôi cứ nhìn chàng đắm Ä‘uối, đôi mắt nhoà  lê. 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:21 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 12
  
  
  
 
 
  
 
Kể sao xiết những chuá»—i ngày say đắm, kể sao xiết những tình  cảm và bâng khuâng, mÆ¡ màng trong hạnh phúc. Tôi và Nam ngụp lặn trong tình cảnh  đó. Không má»™t kẻ thứ ba chen chân vào, không trá»i không đất, không má»™t cái gì cả  ngoài hai đứa chúng tôị Má»™t cái mỉm cưá»i, má»™t cái liếc mắt, má»™t lúc bâng khuâng  cÅ©ng Ä‘á»u có ý nghÄ©a riêng cá»§a nó, cÅ©ng Ä‘á»u có thể làm rá»™n rã con tim. Và chúng  tôi lúc nào cÅ©ng sẵn sàng đón nháºn. Chúng tôi vui chÆ¡i từ sáng đến chiá»u, dìu  nhau tản bá»™ dưới ánh nắng ban mai hay buổi chiá»u tà, ngất ngây đón nháºn những  cÆ¡n gió thoảng cá»§a mùa xuan, tràn đầy ý thÆ¡ "Nhẹ nhàng má»™t thoáng gió heo  may". 
 Tất cả làm chúng tôi sung sướng, tất cả Ä‘á»u mang đến cho  chúng tôi má»™t cảm giác tháºt đầy đủ. Khi cất bước bên nhau, tôi thÃch được nghe  chàng ca nhá». Má»™t lần tá»i há»i: 
 - Anh còn nhá»› bản nhạc mà lần đầu tiên anh đã hát cho nhóm  chúng tôi nghe không? Trong lần dạo thuyá»n ở hồ BÃch Äầm đấy ? 
 - Nhá»› chứ ! Chàng cưá»i đáp - Äấy là bản "Ai có thể cho tôi  biết" đó mà. Bản nhạc nầy anh đã sáng tác khi tâm hồn tháºt tuyệt vá»ng, tháºt Ä‘au  khổ. Nhưng bây giá» thì khác, anh phải sá»a lá»i ca lại như thế này: 
 "Có ngưá»i bảo tôi thế giá»› này là cá»§a riêng tôi 
 Vì trong cuá»™c Ä‘á»i đầy rẩy con ngưá»á»‹ 
 Tôi đã tìm được ngưá»i tôi yêu mến. 
 Có ngưá»i bảo tôi, niá»m vui xin dành riêng cho  tôi 
 Vì dầu cho góc biển chân trá»i 
 Äâu đâu nụ cưá»i cá»§a nàng cÅ©ng Ä‘á»u đến vá»›i tôị 
 Có ngưá»i bảo tôi, mặt trá»i Ä‘ang chiếu ngá»i tia  sáng 
 Từ khi tôi gặp em 
 Quả tháºt mặt trá»i Ä‘ang chiếu vào mình 
 Tôi ở đâu đâỷ Làm sao tìm gặp? 
 Em biết chăng tôi đang ở đâu ? 
 Xin trả lá»i: Trong nụ cưá»i em đấỵ 
 Trong mắt xanh, trong tâm khảng lòng em !" 
   
 Chúng tôi tá»±a vào nhau yên lặng, trong máºt ngá»t, hai tâm hồn  cùng rá»™n ràng, đưá»ng phố buồn vương hÆ¡i ấm tình yêụ Những cÆ¡n gió thoảng như  Ä‘ang thánh thót những nét nhạc tuyệt vá»i cá»§a mùa xuân ! Nam nắm chặt tay tôi,  chàng nhìn vào mắt bảo: 
 - Äây đúng là mùa xuân cá»§a chúng ta, má»™t mùa "nhẹ nhàng cÆ¡n  gió heo may" hở Thảo 
 Vâng, mùa xuân cá»§a chúng tôi đấy, mùa xuân bất táºn. Tôi nắm  lấy tay chàng, má tá»±a vào vaị 
 - Anh không còn cảm giác bị bá» rÆ¡i nữa chứ ? Tôi  há»i 
 Chàng đáp: 
 - Cảm giác bị bá» rÆ¡i là chứng bệnh cá»§a tuổi trẻ, há» cô đơn,  cuá»™c sống lại không chá»§ Ä‘Ãch, không nÆ¡i nương tựạ Nhưng anh đã có em rồi, anh sẽ  cố gắng vì em, vì anh ... 
 - Vì cả cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chúng ta nữa chứ? - Tôi nói - Thế sau  này anh định làm gì? 
 - Anh sẽ là má»™t nhạc trưởng Ä‘iá»u khiển ban nhạc nổi tiếng,  hay sẽ soạn nhạc. Vì anh yêu nhạc vô cùng. 
 - Em biết, thế ra trưá»ng anh có định Ä‘i du há»c không  ? 
 - Có chứ - Chàng gáºt đầu - Trong nước chúng ta âm nhạc không  có hoàn cảnh để phát triển, vì váºy anh định sang à Äại Lợi, em có chịu theo anh  không ? 
 Tôi lắc đầu: 
 - Em không biết, em không muốn xa mẹ. 
 - Rồi chúng ta lại trở vá», du há»c chẳng qua để há»c há»i thêm  chá»› đâu phải sống luôn ở đấy đâu ? Dầu sao đây cÅ©ng là quê hương chúng ta kia mà  ! 
 - Váºy thì anh Ä‘i Ä‘i, em sẽ đợi anh. 
 - Không được - Chàng ôm chặt tôi vào lòng - Nếu em không cùng  đi, anh sẽ bỠhết vì anh không thể thiếu em. 
 - Chỉ vì má»™t ngưá»i con gái mà anh bá» cả sá»± nghiệp ư  ? 
 - Vâng ! 
 - Váºy thì anh khùng quá ! 
 - Vâng ! 
 - Anh điên quá ! 
 - Vâng ! 
 - Anh hồ đồ quá ! 
 - Vâng ! 
 Chúng tôi đứng lại, chàng nhìn tôi, tôi nhìn chàng. Nam cưá»i to, ôm ngang ngá»±c tôi  nói: 
 - Thôi đừng  nhắc đến chuyện ấy nhé Thảo, khi chúng ta còn bên nhau thì đừng nên nói đến  chuyện chia ly, nói đến chuyện ấy bây giỠquá sớm ! 
 - Sá»›m gì  nữa, hè này anh đã ra trưá»ng rồi ! 
 - Nhưng anh  còn phải há»c khóa huấn luyện dá»± bị sÄ© quan. 
 Tôi mở to  mắt. 
 - Thế anh  có cùng mang theo em không ? 
 - Có chứ,  anh bỠem vào chiếc sắc tay của anh. 
 Chúng tôi  nhìn nhau cùng cưá»i, chàng lại nói: 
 - Nụ cưá»i  cá»§a em đẹp tháºt, Thảo ạ ! 
 Tôi há»i  chàng: 
 - Anh, kể  cho em nghe vê1 ngưá»i tình trước cá»§a anh Ä‘i ! 
 - Ngưá»i  tình trước nào ? Lúc trước anh có ngưá»i tình nào đâu ? 
 - Thôi đừng  chối ! Hôm trước trong lá»i cá»§a anh đấy, quên rồi à ? 
 Thế là, tôi  hát khẽ: 
 "Anh có  tháºt nhiá»u giấc má»™ng 
 Trong má»—i  giấc má»™ng Ä‘á»u có em 
 Anh có rất  nhiá»u ảo tưởng. 
 Ảo tưởng  kia không vắng mặt em 
 Anh đã trăm  lần khấn nguyên ... 
 Chàng cắt  ngang, hát tiếp: 
 "Và bây giỠ định mệnh đã ban phép lành. 
 Cho tôi gặp  nàng, nghe nàng và được nàng. 
 Äể tôi có  dịp tá» bày ná»—i si mê cá»§a lòng tôi ... " 
   
 Tôi trừng  mắt nhìn chàng: 
 - Anh hát  thế là thế nào ? 
 - Thi cô  nàng trong bài hát chÃnh là em ! 
 - Äừng đánh  trống lảng, em biết chắc lúc anh làm bản nhạc này là lúc anh chưa há» quen  em. 
 - Äúng váºá»µ  Chàng gáºt đầụ 
 - Như váºy ?  ... 
 - Nhưng lại  đúng là em. 
 - Äâu giải  thÃch xe, ? 
 - Bản nhạc  nầy tá»±a là "Viết cho ngưá»i tình trong má»™ng cá»§a tôi " nghÄ©a là cho ngưá»i con gái  mà anh tưởng tượng ra, và đấy chÃnh là em đó Thảo ạ 
 - Có tháºt  không ? 
 Chàng  nghiêm giá»ng: 
 - Tháºt  váºá»µ 
 Tôi im lặng  thá»a mãn, thá»a mãn đến độ không biết mình còn phải đòi há»i gì nữạ Con đưá»ng tháºt  dài, chúng tôi Ä‘i bên cạnh nhau, từng bước tiến to('i trước ... Và tôi tin rằng,  chúng tôi sẽ mãi bước bên nhau trong suốt quãng đưá»ng Ä‘á»i còn  lạị 
   
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:22 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 13
  
  
  
 
 
  
 
Mối tình như thế dá»… gì giấu diếm mãi được, vả lại chúng tôi  cÅ©ng không muốn che Ä‘áºy làm gì. Ngay ngày sau buổi dạ vÅ©, là Nam định tuyên bố  cho má»i ngưá»i biết ngaỵ Phong và Thu Phương là ngưá»i đầu tiên rõ việc này, còn  các bạn khác trong nhóm, má»™t tuần lá»… sau má»›i biết. 
 Hôm ấy là ngày nghỉ lá»…, chúng tôi đến bên bá» hồ Cò Trắng ăn  thịt nướng. Kể từ đêm vÅ© hóa trang đến nay chúng tôi má»›i lại há»p mặt nhaụ Chúng  tôi mang theo má»™t nồi thịt bò đã thái sẵn, 10 chiếc nÄ©a sắt để xâu lấy thịt và  nướng theo lối ngưá»i tiá»n sá». Cách ăn nầy do Nam há»c được cá»§a má»™t ngưá»i bạn ở  ban mỹ thuáºt, hình như là má»™t món ăn thông thưá»ng cá»§a dân du mục Tân  Cương. 
 Äến bá» hồ, trá»i đã xế trưa, lẽ ra đám con trai phải lo việc  nhúm bếp, làm lò; còn con gái thì lo việc nướng thịt, nhưng vì sau mấy tiếng  đồng hồ đưá»ng trưá»ng má»i ngưá»i Ä‘á»u mệt má»á»‹ Quẳng cả thịt, nÄ©a sang bên, hỠùa  nhau nhảy xuống nước, hoặc rá»a tay hoặc rá»a mặt, và lá» Ä‘i công việc phân công  lúc đầụ Thanh Thương vừa tháo giày ra, nhảy xuống nước đã la inh á»i, rồi lại toé  nước tứ tung, khiến DÅ©ng vừa Ä‘i qua, bị ướt cả mặt. Hắn vừa ướt mặt, vừa  la: 
 - Làm trò gì đó bà khùng ! 
 Thanh Thương ngưng tát nước quay đầu lại há»á»‹ 
 - Anh vừa gá»i tôi là gì đấy ? 
 - Bà Khùng ! 
 - Thối chá»a - Thanh Thương không nghÄ© ngợi mắng - Nếu tôi là  bà khùng thì anh là ông khùng ! 
 - Ha! Ha! - DÅ©ng đắc ý cưá»i to - Nếu cô là bà khùng mà tôi là  ông khùng, thì hai đứa mình cặp nhau coi bá»™ xứng lắm ! 
 Má»i ngưá»i được dịp cưá»i ồ lên. Lần nầy Thanh Thương có vẻ bị  thua thiệt, nhưng khi tiếng cưá»i cá»§a má»i ngưá»i chưa kịp dứt, thì đã nghe má»™t  tiếng "Ùm !" và tiếng kêu lá»›n cá»§a DÅ©ng. Thì ra Thanh Thương đã thừa lúc DÅ©ng  không để ý, đưa tay kéo mạnh lại đưa chân gạt, khiến DÅ©ng mất thăng bằng ngã ùm  xuống hồ. Lúc bước được lên bá», thì đã ướt loi nhoi, những giá»t nước chảy dài từ  cổ, từ đầu xuống, trông thảm hại làm saá» Thanh Thương được dịp vá»— tay cưá»i lá»›n  nói: 
 - Ồ ! Nham nhở quá ! Trômg nham nhở chết được ! Bây giỠanh  giống như con gà mắc nước ghê ! 
 Chúng tôi  hùa theo Thanh Thương cưá»i đến độ không ra hơị DÅ©ng đứng má»™t bên lau mặt lau cổ.  Trông mặt mày anh nhăn nhó chúng tôi không nhịn được cưá»á»‹ Má»™t lúc sau thấy má»i  ngưá»i càng lúc càng cưá»i già, DÅ©ng tức tối quát: 
 - Thanh  Thương, hôm nay mà tôi không sá»a trị được cô, tôi sẽ lăn ngay xuống đất, lăn  luôn đến Äài Bắc. 
 Quát xong  hắn xông vá» phÃa Thanh Thương. Trước tình thế bất ổn, Thanh Thương vá»™i quay lưng  chạỵ DÅ©ng Ä‘uổi theá» Nam và tôi đứng cạnh nhau nhìn theo cưá»i, bá»—ng Thanh Thương  đến núp sau ngưá»i Nam, dùng chàng làm bia đỡ ... DÅ©ng. 
 - Anh Nam,  cứu tôi với ! 
 Nam  cưá»á»‹ 
 - Tôi làm  sao cứu cô được ? 
 - Há» là  ngưá»i xấu, còn anh là ngưá»i tốt. Ngưá»i tốt thì phải giúp đỡ ngưá»i tốt chứ  ! 
 Nam nhìn  tôi nháy mắt, chàng trả lá»i Thanh Thương 
 - Mà chắc  cô là ngưá»i tốt hay không chứ ? 
 - Tôi thì  nhất định là tốt rồi, anh đừng có nhìn bá» ngoài ồn ào cá»§a tôi, mà lầm, coi váºy  chứ tôi tốt lắm, hiá»n lắm, dá»… thương lắm. Không tin anh há»i Thảo xem  ! 
 Tôi  cưá»á»‹ 
 - Tôi không  dám bảo đảm đâu à ! 
 DÅ©ng đã  xông đến trước mặt Nam, Thanh Thương nhảy vá»t ra phÃa sau, rồi chạy ra phÃa  trước. Hai ngưá»i quay tròn Nam ở giữa, như chÆ¡i trò cút bắt. DÅ©ng  hét: 
 - Nam, cô  ta có là vợ mầy đâu mà mày bênh chứ hả 
 - Nam, anh  đừng nghe lá»i hắn, hãy cho hắn ăn đấm rồi tống cổ hắn Ä‘i ! 
 Nam bị xoay  tròn muốn hoa cả mắt, chàng chỉ còn biết năn nỉ. 
 - Thôi hai  bên ngưng chiến Ä‘i, tôi không thể chen vào chuyện mấy ngưá»i  được. 
 - Tôi không  biết ! - DÅ©ng nói - Hôm nay tôi phải nháºn nước Thanh Thương bằng được, để cô ta  uống no má»™t bụng cho cô ta biết ! 
 - Tôi đố  anh đó ! - Thanh Thương hét. 
 - Tưởng tôi  không dám ư ? 
 Nam nhìn  tình thế, chàng thấy mình không thể không hòa giảị 
 - Thôi  Dũng, hãy vì tao mà tha cho Thanh Thương một lần đi ! 
 - CÅ©ng  được. DÅ©ng nói - Có mầy Ä‘iá»u đình thì tao nháºn, nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u  kiện. 
 - Äiá»u kiện  gì ? 
 - Công bố  chuyện bà máºt cá»§a mầy ra ! 
 Nam ngạc  nhiên. 
 - Tao có  chuyện bà máºt gì đâu ? 
 - Thôi  được, nếu mầy không nháºn đó là chuyện bà máºt thì tao báºt mÃ. Bây giá» mày hãy hôn  Thảo trước mặt má»i ngưá»i xem nào ? 
 Má»i ngưá»i ồ  lên kinh ngạc vá»›i tiếng huýt sáo, tiếng la hét há»i han, tôi luống cuống nói  không thành tiếng, mặt tôi nóng bừng, tim Ä‘áºp mạnh như muốn vỡ toang ra, bất  giác tôi cúi đầu xuống, bên tai vẫn còn nghe tiếng cưá»i hỉ hả và tiếng tán láo  cá»§a DÅ©ng. 
 - Mầy có  nháºn tao là kẻ thông thiên không hả Nam ? Ngay đêm vÅ© hóa trang là tao đã để ý  nghe rõ cả rồi, đúng không ? Mầy đã cướp Ä‘i cá»§a chúng tao má»™t hạt ngá»c, mầy làm  cho nhiá»u ngưá»i phải thất tình. Váºy thì mầy không thể không làm má»™t cái gì để bù  lạị Nhanh lên, hãy hôn Thảo trước mặt má»i ngưá»i rồi sau đấy hát cho chúng tao  nghe má»™t bản nhạc. Äúng hay không các bạn ? 
 Tiếp đấy có  tiếng ồn ào vang lên, tôi rối rắm, không còn nghe được há» Ä‘ang bàn tán Ä‘iá»u gì  nữạ Tráºn chiến giữa Thanh Thương và DÅ©ng đã kết thúc và bây giá» há» Ä‘ang hướng vá»  phÃa Nam. Äám con gái vây quanh tôi, há»i loạn cả lên. 
 - Có tháºt  thế không Thảo ? 
 - Tại sao  mầy không cho chúng tao biết gì hết váºy Thảo ? 
 - Hai ngưá»i  yêu nhau lúc nào váºy Thảo ? 
 - Con nhá»  nầy tháºt kÃn ghê Ä‘i ! 
 Tôi bị  những câu há»i dồn dáºp loa vây quanh, trốn không xong, mà chạy cÅ©ng không được,  chối vào đâu bây giá» ? Chỉ còn biết lẳng lặng cúi đầu nhìn xuống. Bên cạnh tôi,  Nam cÅ©ng lâm vào tình cảnh tương tÆ¡. Rồi không biết lúc nào, tôi thấy mình và  Nam bị đẩy lại gần nhau, còn đám bạn thì vây tròn chung quanh hò hét, cổ võ  : 
 - Nam, hãy  ra vẻ đàn ông con trai tà nào, biểu diá»…n Ä‘i ! Hôn ngưá»i yêu mầy má»™t phát Ä‘i  ! 
 Gương mặt  tôi nóng như bị lá»a, chưa bao giá» tôi bị xúc động manh như thế nầy, lòng cảm  động tràn đầy niá»m vuị Vì trong tiếng la hét kia, tôi có thể nghe thấy sá»± nhiệt  thành, thiện ý cá»§a đám bạn. Rõ ràng là há» Ä‘ang chia xẻ niá»m vui và tình yêu cá»§a  chúng tôi ! Nam đứng trước mặt tôi, chàng cúi đầu xuống, trước mắt đám đông Ä‘ang  la hét, tay tá»±a vào vai, chàng bảo nhá»: 
 - Làm sao  bây giỠđây em ? Chúng ta không còn cách nào thoát được nữa rồị Äành váºy  ! 
 Nói xong,  Nam cúi xuống hôn tháºt nhanh trên gương mặt tôị Tiếng la hét lại nổi lên, rồi  tiếng vá»— tay, tiếng phản đốị Há» bảo chúng tôi "hôn" gì mà "há»i hợt" quá. Nam  nhìn má»i ngưá»i cưá»i, chàng bất chấp sá»± phản đối, cất cao giá»ng ca, tiếng hát  chàng tháºt công hiệu làm lắng tiếng ồn. Nam ca tháºt hay, tháºt xúc động vá»›i bản  nhạc mà tôi mến chuá»™ng. "Gá»i cho ngưá»i tình trong má»™ng cá»§a tôi". Khi tiếng ca  chấm dứt, má»i ngưá»i lại hét, lại huýt sáo tán thưởng rồi lại chêu  chá»c. 
 - Bản nhạc  nầy mày sáng tác cho Thảo đấy hở Nam ? 
 - Tiếng  "em" trong bài hát đây có phải là Thảo không ? 
 - Mầy đã  bày tỠlòng si của mầy với em bằng bản nhạc nầy đấy à ? 
 Há» vây  quanh chàng không thạ Nam đành cưá»i trừ. Cho mãi đến lúc Nguyá»…n Hưng la  lá»›n: 
 - Bây giỠ chúng ta có nên ăn thịt nướng không? 
 Thì má»i  ngưá»i má»›i chịu giải tán, Ä‘i tìm gạch để làm lò, tìm cá»§i để Ä‘un, lá»a được đốt  lên. Tôi cÅ©ng tìm má»™t chổ tốt để đồ đạc, xong cùng Thá»§y Ngá»c xuống hồ rá»a nồị  Thá»§y nhìn tôị 
 - Tao đã  Ä‘oán trước thế nào cÅ©ng có ngày nầy mà. Mầy vá»›i hắn tháºt xứng đôi, ông trá»i quá  khéo sắp đặt. 
 Tôi nhìn  nàng hÆ¡i ngạc nhiên, lá»i nói nầy sao có vẻ thân máºt thế ? Nhá»› lại cách đây không  bao lâu tôi đã từng nghi ngá» Nam và cô nàng ... Bây giá», vẫn đôi mắt long lanh  ấy nhưng vá»›i má»™t nụ cưá»i tháºt tươị 
 - Xin có  lá»i chia vui vá»›i mầy nhé ThảỠ
 Tôi hơi  lúng túng. 
 - Thá»§y Ngá»c  nầy, nói tháºt, trước kia tao đã tưởng mầỵ. 
 Thá»§y Ngá»c  vá»™i ngắt ngang: 
 - Tại sao  mầy nghÄ© như thế chứ Thảo ? Ngưng má»™t lúc nàng tiếp - Tao đã từng bảo vá»›i mầy là  tao không thÃch xen vào chuyện ồn ào kia mà. 
 Miệng "Thá»§y  Ngá»c" mỉm cưá»i trông tháºt dá»… thương, nó đưa tay đè mạnh trên vai  tôi: 
 - Äể hôm  nào tao sẽ kể cho mầy nghe má»™t chuyện. Ngưá»i yêu cá»§a tao không có trong nhóm này  ! 
 Tôi ngạc  nhiên. 
 - Tháºt thế  à? 
 Thá»§y Ngá»c  cưá»i gáºt đầu rồi bỠđị Tôi cúi xuống lấy chiếc nÄ©a sắt, bước đến bãi cá», ngồi  xuống, cùng Thu Phương xiên thịt vào nÄ©a, Băng nhìn tôi  cưá»á»‹ 
 - Thảo, mầy  tháºt hạnh phúc. 
 - Mầy cÅ©ng  váºy ! 
 Chúng tôi  nhìn nhau mỉm cưá»á»‹ 
 Lá»a cháy  tháºt to, cả nhóm quây quần chung quanh vừa nướng vừa ăn. Mùi thịt thÆ¡m lan cả  vùng đồi núi, tiếng cưá»i đùa tràn cả mặt hồ. A9n má»™t lúc, chúng tôi má»›i chợt  khám phá ra là còn thiếu má»™t ngưá»i, đấy là Hà Thanh Thương và tiếng cưá»i đùa cá»§a  cô ả. Nguyá»…n Hưng bảo: 
 - Tôi dám  chắc cô ta định giở trò gì nữa đây, chá»› má»™t ngưá»i không chịu nhịn thua ai bao  giá» thì đâu có bỠăn làm gì? 
 Tôi đứng  dáºá»µ 
 - Thôi để  tôi đi tìm nó. 
 Bước dá»c  theo bá» hồ tìm kiếm, má»™t lúc lâu má»›i nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i ngồi trên tảng đá  to cạnh bá», ngước mắt nhìn trá»i như bất động, tôi gá»i lá»›n. 
 - Thanh  Thương làm gì đấy ? 
 - Tao đang  nhìn những đàn chim. 
 Vừa đáp, cô  ta vừa tiếp tục nhìn lên caá» Trên trá»i có má»™t vài chú chim bay  lượn. 
 - Nhìn  chúng bay vui quá, rồi tao nghĩ rằng tên của tao là Thanh Thương, thì tại sao  tao chẳng được như chúng ? 
 Những câu  nói ngá»› ngẩn cá»§a Thanh Thương khiến tôi phì cưá»á»‹ Bước đến vá»— nhẹ vai nàng, tôi  nói: 
 - Thôi mầy  đừng nghĩ đến chuyện bay nữa, nếu bây giỠmầy không đến ăn thịt nướng, tao sợ  một chút nữa thịt nó sẽ bay tuốt vào bụng của tụi nó hết trơn, và lúc đó thì  than thở cũng muộn màng. 
 - Tao không  muốn ăn. Thanh Thương đáo - Tao chỉ muốn bay, bay tháºt cao, bay tháºt xa, bay đến  má»™t chân trá»i nào đó. 
 Tôi lạ lùng  nhìn cô tạ 
 - Thanh  Thương, mầy làm sao váºy ? 
 - Tao hả -  Thanh Thương ngoạc miệng, nhún vai vá»›i thái độ bỡn cợt nhìn tôi, rồi lấy giá»ng  thảm thiết - Tao bị thất tình rồi ! 
 Tôi  nói: 
 - Thôi được  rồi, đùa cợt bao nhiêu đấy chưa đủ à ? 
 Thanh  Thương mở to mắt nhìn tôị 
 - Mầy có  thông cảm tao được chăng ? 
 Tôi khoanh  tay lại, tại sao cô bé nầy lại chẳng chịu đi ăn thịt nướng  ? 
 - Thông cảm  chứ ! Cho tao biết xem mầy yêu ai nào ? 
 Thanh  Thương lại ngoạc miệng. 
 - Yêu Trần  Hoài Nam chứ còn aị Mầy nhưá»ng hắn cho tao nhé ? 
 Tôi cưá»i to  nhìn Thanh Thương con bé nầy chỉ tổ giở trò quá»·, không lúc nào đứng đắn được !  Nhìn thái độ nham nhở cá»§a tôi, cô ta cÅ©ng cưá»i, rồi hai đứa đứng lên quay  vá». 
 - Thôi đừng  lo, không ai giá»±t anh Nam cá»§a mầy đâu mà sÆ¡.. á»i trá»i Æ¡i ! Thịt nướng thÆ¡m quá  ! 
 Chúng tôi  bước đến cạnh lò. Má»i ngưá»i Ä‘ang ăn uống say sưạ Thanh Thương vói lấy má»™t xâu  thịt Ä‘ang nướng trên lò, đưa thẳng vào miệng. Những giá»t mỡ nóng bá»ng, chạm vào  làm cô ả hét to, quỵ xuống, nước mắt nước mÅ©i tuôn ròng ròng. Má»i ngưá»i xúm lại  vừa cưá»i vừa an ủị Còn Thanh Thương thì má»™t tay bụm lấy chiếc môi bá»ng, má»™t tay  dụi lấy mắt, những giá»t nước mắt lại tuôn tràn ra khiến tôi và Thu Phương phải  chạy đến vá»— vá»: 
 - Sao váºy  Thanh Thương ? Chuyện gì thế Thanh Thương ? 
 Cô nàng  thút thÃt. 
 - Ngưá»i ta  bị phá»ng nặng thế nầy nè, không tin mấy ngưá»i nhìn xem ! 
 Thanh  Thương đưa môi ká» gần. Tháºt váºy, trên mép môi những bong bóng nước đã xuất hiện,  có lẽ Ä‘au lắm. Thu Phương vồn vả: 
 - Có ai Ä‘em  thuốc trị phá»ng không ? Thuốc mỡ cÅ©ng được ! 
 Không ai  mang theo cả. Chỉ có thuốc Ä‘á», teinture d'iode, thuốc cảm mà thôị Má»i ngưá»i nhìn  Thanh Thương, đầm đìa nước mắt mà tay vẫn không rá»i xâu thịt nướng nên khó nÃn  cưá»i được. DÅ©ng cầm xâu thịt đã nguá»™i, đưa trước mặt Thanh Thương, vừa cưá»i vừa  nóị 
 - Thôi đừng  khóc nữa bà khùng ai biểu bà hấp tấp làm chị Ä‚n miếng thịt này Ä‘i, để không còn  gì mà ăn. Äừng lo, bá»ng môi má»™t tà không chết đâu mà sÆ¡. Tại cô ăn ở xấu xa quá,  nên trá»i hại đấỵ 
 Thanh  Thương giáºn dữ, xô vá»™i hắn rạ 
 - Bước !  Ngưá»i ta đã bị bá»ng thế nầy mà má»i ngưá»i lại còn mắng má», ngưá»i đâu vô lương tâm  ! Ở đây má»i ngưá»i Ä‘á»u vô lương tâm hết ! 
 Nói xong  không biết tại sao Thanh Thương bá»—ng òa lên khóc. Chúng tôi luống cuống ôm nàng  há»i: 
 - Sao váºá»·  Sao váºy Thanh Thương? 
 Äan Vân  trừng mắt nhìn DÅ©ng trác. 
 - CÅ©ng tại  ông cả ! Ngưá»i ta đã bị phá»ng rồi lại còn trêu cợt hoàị Äàn ông mấy ngưá»i tháºt  ưa không vô ! 
 Dũng kinh  ngạc mở to mắt: 
 - Lá»—i tại  tôi nữa saá» Tháºt là làm Æ¡n mắc oán. 
 Thu Vân xô  Dũng đến. 
 - Sao chẳng  chịu xin lỗi đi ? 
 Dũng kêu  lên: 
 - Xin lỗi ?  Tại sao tôi phải xin lỗi ? 
 Äan Vân có  vẻ giáºn dữ 
 - Anh chá»c  cho con Thanh Thương nó khóc, không chịu xin lá»—i thì làm saá» Nhanh lên  ! 
 - Thôi được  rồi, được rồi - DÅ©ng bứt đầu bứt cổ, vẻ mặt tháºt thểu não đến trước mặt Thanh  Thương, cúi đầu xuống như trả bài: - Thưa cô, cho tôi xin lá»—i, tôi đã làm cô  buồn. Lá»—i thứ nhất là tôi không nên để cô bị bá»ng. Lá»—i thứ hai không nên để thịt  nóng. Lá»—i thứ ba không nên hảo tâm mang thịt đến cho cô ăn. Thứ tư không nên đùa  cợt để lấy lòng cô. Thứ năm ... không nên ... - DÅ©ng chá»›p mắt, hắn chợt tỉnh -  Không nên để miếng thịt nướng kia chạy nhanh vào mồm cô. 
 Thanh  Thương khóc chưa khô nước mắt, vừa nghe thấy câu nói trên, đã sặc sụa cưá»i tá»  Nàng đứng lên, ôm ngang ngưá»i DÅ©ng, tháºt thân máºt. 
 - Anh DÅ©ng,  anh má»›i là ngưá»i tốt, còn ở đây tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u xấụ 
 Chúng tôi  nhìn nhau ngÆ¡ ngác, không ngá» bá»—ng nhiên mình lại biến thành ngưá»i xấu lúc nào  không haỵ DÅ©ng thì như vừa rÆ¡i từ cung trăng cuống, hắn gãi đầụ Thôi cÅ©ng được,  miá»…n là Thanh Thương không còn khóc nữa thì tốt rồị Vụ ăn "miếng thịt nướng" xem  như đã trôi quạ Chúng tôi trở lại vá»›i sá»± vui vẻ và thức  ăn. 
 Suốt hôm  ấy, Thanh Thương và DÅ©ng luôn quấn quÃt bên nhau, chúng tôi nghÄ© thầm, gió xuân  thổi đến, không chừng chúng mình lại sắp có tin vui má»›i  ! 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:22 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 15
  
  
  
 
 
  
 
Ngày Nguyá»…n Hưng hoàn toàn bình phục, thì hôm sau là Nam phải  nháºp ngÅ©. Vì thế để ăn mừng ngày lành bệnh cá»§a Nguyá»…n Hưng cÅ©ng đồng thá»i tiá»…n  Nam lên đưá»ng, chúng tôi đã tổ chức má»™t buổi dạ tiệc tháºt to tại nhà cá»§a Phong.  Khách đến dá»± đông quá, nên chúng tôi phải dùng phương thức tá»± dịch. Sau buổi  cÆ¡m, má»i ngưá»i lại tán mác trong phòng khách. Nhưng không hiểu tại sao, không  khà lại mất Ä‘i sá»± vui vẻ và ồn ào như xưạ 
 Tôi và Nam vì viá»…n cảnh chia ly, Nguyá»…n Hưng và Thu Vân thì  khắng khÃt. Äan Vân tình cảm phức tạp. Thá»§y Ngá»c vá»›i Lan trầm lặng hÆ¡n. Nhưng lạ  lùng nhất phải kể là Thanh Thương, cô ta vẫn ngồi yên lặng lạ  lùng. 
 Gian phòng khách tháºt to vá»›i bao nhiêu ngưá»i mà không ai nói  má»™t tiếng nào cả, bầu không khà trở nên nặng ná», khó hiểụ DÅ©ng như chịu không  nổi, đứng giữa phòng lá»›n tiếng nói: 
 - Tại sao má»i ngưá»i câm hết váºy ? Hôm nay là ngày gì váºy  ? 
 Trưá»ng bảo: 
 - Chúng ta tìm trò gì chơi nào ? 
 Không má»™t ai hưởng ứng. Hà đến mở máy hát, chàng đặt má»™t dÄ©a  nhạc Ä‘iệu Valsẹ Tiếng nhạc tản mác trong gian phòng trang nghiêm, càng tạo ra  má»™t vẻ lãng mạng làm saá» Hà bước đến cạnh Thanh Thương, cúi ngưá»i  xuống. 
 - Xin má»i cô má»™t bản, được không? 
 Thanh Thương trả lá»i khô khan: 
 - Không thÃch ! 
 - Hôm nay cô làm sao thế ? Ăn phải thuốc nổ rồi à  ! 
 - Bùm ! - Thanh Thương giả vỠkêu lên. 
 Hà tinh nghịch 
 - Nổ rồi, thì bây giỠnhảy chứ ? 
 Thanh Thương miá»…n cưỡng đứng lên. Thu Phương và Phong cÅ©ng ra  giữa phòng. Tiếng nhạc valse vừa nhẹ nhàng vừa ướt át. Nam nhìn tôi, chúng tôi  không nói vá»›i nhau lá»i nào, cùng đứng dáºy, lướt vào phòng, rồi Nguyá»…n Hưng và  Thu Vân cÅ©ng bước ra, má»i ngưá»i dần dần ra pistẹ Tá»±a ngưá»i vào mình Nam, tôi  bước những bước tháºt tình, quay cuồng trong Ä‘au khổ. Hết má»™t bản nhạc chúng tôi  vẫn không nói vá»›i nhau má»™t lá»i nàỠÄiệu Valse vừa dứt, không hiểu ai lại đặt  thêm dÄ©a nhạc khác Ä‘iệu Mambo, rồi cÅ©ng không hiểu ai tắt Ä‘i chiếc đèn lá»›n giữa  phòng, chỉ để lại ngá»n đèn lá» má» sáng. Tôi dá»±a đầu vào vai Nam, càm chàng chạm  nhẹ trán tôị Tiếng nhạc êm Ä‘á»m, chúng tôi quay cuồng, quay cuồng  ... 
 Nam khẽ  gá»i: 
 - Thảo  ! 
 - Æ i  ! 
 - Thảo  ! 
 - Dạ  ! 
 - Thảo !  Thảo ! Thảo ! ... tiếng gá»i cá»§a chàng buồn như tiếng thở  dàị 
 Chúng tôi  vẫn quay cuồng, quay cuồng, quay cuồng ... 
 - Sau khi  anh nháºp ngÅ© rồi, ở nhà em làm gì ? 
 - Nghĩ đến anh. 
 - Còn gì nữa ? 
 - Vẫn nghĩ tới anh. 
 - Rồi sao ? 
 - NghÄ© đến anh, nghÄ© đến anh mãi đến lúc anh trở  vá». 
 - Thảo ! 
 - Hở? 
 - Anh yêu em - Chàng khẽ bảỠ
 Tôi nhắm  mắt lại, những giá»t lệ Ä‘á»ng trên mị Tôi không dám lên tiếng, cÅ©ng không dám mở  mắt vì sợ những giá»t lệ lem nhem kia làm tôi mất đẹp. Không dám hở môi, vì sợ  tiếng nấc nghẹn ngàỠCÅ©ng không dám suy nghÄ©, vì sợ ná»—i bứt rứt khổ Ä‘au làm tôi  chết Ä‘i được. 
 Chúng tôi  tiếp tục quay cuồng, quay cuồng ... 
 Rồi tiếng  nhạc ngưng bặt. Rồi đèn mở sáng. Chúng tôi kinh ngạc đứng yên. Và khi nhìn ra  tôi mới thấy cả gian phòng chỉ còn duy nhất một cặp chúng  tôị 
 Và tiếng vá»—  tay lẫn tiếng cưá»i nổ tung cả gian phòng, trong đó có tiếng thét cá»§a DÅ©ng tháºt  to: 
 - Äẹp quá !  Hay quá ! Lãng mạng quá ! 
 Gương mặt  tôi đỠhồng lên. Há» Ä‘ang làm trò quá»· gì thế ? Những trò quá»· dá»… thương và thân  máºt làm sao ? Ãnh đèn lại phụt tặt, Thanh Thương bước tá»›i trước mặt chúng  tôị 
 - Thảo mầy  cho tao mượn kép mầy một tà nhé ? 
 Tôi lách  ngưá»i qua, cưá»á»‹ 
 - ÄÆ°á»£c  mà. 
 - Mầy phải  biết, Nam vẫn còn thiếu tao một bản. Hôm trước, trong buổi dạ vũ hoá trang, anh  chàng có hứa là sẽ nhảy với tao bản cuối cùng. Nhưng rồi hắn lại nhảy với mầy  làm tao ghen quá xạ 
 - Thế à  ? 
 - Tháºt mà.  - Thanh Thương giả vá» than thở - Lúc tao trở vá» nhà, tao đã khóc suốt má»™t  đêm. 
 Nam chen  vàỠ
 - Cô quên  là tàn tiệc vào lúc trá»i sáng ư ? 
 - Ờ thế thì  khóc đến tốị 
 Tôi cưá»i  đáp : 
 - Tao thông  cảm cho mầỵ 
 Nhưng Thanh  Thương vênh mặt lên. 
 - Mầy cưá»i  tao đấy hở Thảo ? mầy ác lắm, mầy tưởng mầy là kẻ chiến thắng rồi muốn hiếp đáp  tao sao ? Tháºt tình, tao thấy tao đẹp hÆ¡n mầy mà, nhưng không hiểu tại sao Nam  lại yêu mầy mà chẳng yêu taá» 
 Rồi quay  sang nhìn Nam, Thanh Thương gặng: 
 - Tại sao  váºy anh Nam ? 
 Nam cưá»i  khúc khÃch, chàng nói: 
 - Ai bảo  tôi không yêu cô ? Tôi yêu cô lắm mà ! 
 - Tháºt  không ? - Thanh Thương nhướng đôi mắt lên ká» sát mặt Nam. - Có tháºt không anh  ? 
 - Tháºt mà.  Tôi yêu cô như yêu chú chó Ha - Ba ở nhà tôi đấỵ 
 - Hứ ! -  Thanh Thương có vẻ giáºn - Anh Nam, anh cÅ©ng hư lắm rồi ! - Nam vẫn  cưá»á»‹ 
 - Äó là tại  bắt chước cô đấỵ 
 Thanh  Thương kéo lấy Nam. 
 - Thôi chả  thèm cãi với anh, bây giỠhãy dìu tôi ra sàn nào, nhảy hết bản này là anh hết nợ  tôi và tôi sẽ không còn buồn vì anh nữạ 
 Quay sang  tôi, Thanh Thương há»i: 
 - Thảo, mầy  không ghen chứ ? 
 - Tao bảo  đảm. 
 - Váºy thì  tao yên tam. Nhưng nếu trong trưá»ng hợp là ngưá»i yêu cá»§a tao, thì đứa con gái  nào chỉ liếc chàng má»™t cái tao cÅ©ng không cho nữa là. 
 Tôi  nói: 
 - Nhưng mầy  đâu phải là con gái, mầy chỉ là chú chó con Ha-Ba thôi ! 
 Thanh  Thương trợn mắt: 
 - á»’ ThảỠ Hai ngưá»i định hợp tác để bắt nạt tôi đấy ư ? Hai ngưá»i yêu nhau ra rÃt, coi tôi  như 1 trò tiêu khiển, sao tàn nhẫn như váºy ? Thái mầy quả tháºt là ngưá»i tháºt tàn  nhẫn. Không phải, chỉ có mầy mà còn cả ông nầy nữạ - Thanh Thương chỉ  Nam. 
 Nam  nói: 
 - Thôi được  rồi, cô lải nhải bao nhiêu đấy đủ chưa ? 
 Tiếng nhạc  lại vang lên, đó là 1 bản valsẹ Thanh Thương không nói không rằng, cùng Nam  bước. Tôi dự định đi ra, thì Phong tiến đến nắm lấy tay, chàng ta  bảo: 
 - Nhảy với  tôi bản nầy nhé Thảo, Thu Phương đã bị ba tên hiệp sĩ kéo đi mất  rồị 
 Phong  tiếp: 
 - Chừng nào  Ä‘Ãnh hôn hở Thảo ? 
 - Không rõ,  có lẽ đợi anh ấy huấn luyện xong sẽ tÃnh sau ! 
 - Thu Vân  vá»›i Nguyá»…n Hưng sắp Ä‘Ãnh hôn rồi đấỵ 
 - Thế à ? -  Tôi cÅ©ng không ngạc nhiên lắm - Váºy thì đẹp quá ! lại thêm má»™t cặp  ! 
 Phong  nói: 
 - Chị giúp  giùm Dũng nhé, hắn có vẻ mê Thanh Thương rồi đấỵ 
 - Tội quá !  Lại cũng Thanh Thương ! 
 - Sao  ? 
 - Cô bé ấy  còn con nÃt lắm có biết yêu đương gì đâu ! 
 Phong  nói: 
 - DÅ©ng nó  cÅ©ng biết thế, nhưng cÅ©ng chẳng phải có ngưá»i giúp cho cô bé trưởng thành chứ  ! 
 - Äâu cần,  như thế nó cÅ©ng sung sướng lắm rồi ! 
 Tháºt váºy,  tôi nhìn qua bên cạnh. Thanh Thương Ä‘ang nhảy vá»›i Nam tháºt say sưa, thân hình  hÆ¡i ngã vá» phÃa sau giống như 1 chú bướm Ä‘ang mở rá»™ng đôi cánh để hưởng lấy thú  vui cá»§a cuá»™c Ä‘á»á»‹ Như thế là nhất rồi ! Nàng đâu cần tình yêu cá»§a má»™t ngưá»i nào  khác. ChÃnh mình yêu má»™t ngưá»i là đủ rồi, cần gì nữạ Bản nhạc chấm dứt, Nam lại  trở vá» bên cạnh tôi, chàng lau những giá»t mồ hôi trên trán, cưá»i  bảo: 
 - Con bé  nầy tháºt anh bất đắc dÄ© lắm má»›i nhảy vá»›i nó ! 
 Tôi mỉm  cưá»á»‹ 
 - Tại sao  lại bắt đắc dĩ ? Cô bé lại trêu anh nữa à ? 
 - Không  phải thế. - Nam đáp, chàng nắm lấy tay tôi - Thái, chúng ta ra vưá»n chÆ¡i, em nhé  ? 
 Gian phòng  khách ngáºp ánh đèn má», tiếng nhạc êm dịu, khiến má»i ngưá»i có vẻ say mê khung  cảnh nàỵ Chúng tôi ra khá»i phòng không ai haỵ Chúng tôi đứng tá»±a vào nhau, dưới  ánh trăng, dưới bóng cây mỠảỠÄi dần đến hồ nước, bóng nước phản chiếu ánh sáng  soi cảnh váºt xung quanh, ánh trăng và bóng chúng tôi trong lòng hồ. Chàng há»i  khẽ: 
 - Em có  nhìn thấy không ? 
 - Nhìn thấy  gì ? 
 Chàng chỉ  vào bóng. 
 - Äấỵ Chúng  ta cứ đứng sánh vai mãi như thế nầy em nhé. 
 Gió đêm  thổi gợn sóng mặt hồ, một cánh hoa thạch lựu rơi nhẹ trên giòng nước. Bóng lay  động, lay động không thôị Hai mái đầu nằm giữa bóng cây, bóng hoa và bóng mâỵ  Rồi chúng tôi nhìn nhaụ 
 - Thảo, anh  yêu em, yêu em từng hơi thở. 
 Tôi tiến  đến gần, chàng cúi xuống, môi chàng nóng bá»ng, tôi xiết chặt đầu chàng. à thức  thoát ra khá»i lòng ngá»±c bay Ä‘i ... bay Ä‘i tháºt xa, tháºt xa ... Và gần như không  còn trở vá» thân tôi nữạ Rồi bá»—ng nhiên, tôi văng vẳng nghe có tiếng hát, tiếng  hát tháºt xa tháºt nhá» : 
   
 Tôi có  nhiá»u giấc má»™ng. 
 Trong giấc  má»™ng Ä‘á»u có em. 
 Tôi có rất  nhiá»u ảo tưởng. 
 Má»—i ảo  tưởng Ä‘á»u có dáng em. 
 Äã trăm lần  tôi hằng nguyện cầụ 
 Nguyện cầu  định mệnh ban phép lạ 
 Äể tôi được  nhìn, được nghe, được cả em. 
 Äể tôi được  thổ lá»™ lòng tôi, má»™t lòng si dạị 
 Nhưng bây  giá», em ở đâu em ? 
   
 à thức vẫn  chưa trở vá», tiếng ca đã mất, nhưng tôi vẫn không chú ý lắm. Cho đến lúc rá»i  nhau, má»›i chợt nhá»›, tôi há»i: 
 - Anh có  nghe gì không ? 
 - Nghe gì  ? 
 - Có ngưá»i  Ä‘ang hát. 
 - Trong  phòng khách vá»ng ra mà, để ý làm chị 
 Chúng tôi  vẫn tiếp tục đứng ở vưá»n bông, cho đến lúc đèn trong phòng khách báºt sáng, chúng  tôi má»›i trở vỠđám đông. 
 Thu Phương  gặp chúng tôi há»i ngaỵ 
 - Thanh  Thương đâu rồi ? 
 - Thanh  Thương à ? - Tôi ngạc nhiên - Tôi không biết ! 
 - Thế nó  không có ra vưá»n vá»›i mấy ngưá»i sao ? 
 - Äâu có ?  Tôi đâu thấỵ 
 Thu Phương  nói: 
 - Cái con  quá»· nầy không biết Ä‘i đâu rồị Có lẽ nó định làm trò gì nữa đâỵ Mặc nó chúng ta  vào ăn chè há»™t sen Ä‘i, tôi vá»›i Äan Vân nấu đấỵ 
 Chúng tôi  bước vào, má»i ngưá»i bắt đầu nhâm nhị Äêm đã khuya và chúng tôi ăn cÅ©ng đã nhiá»u,  nhưng dáng Thanh Thương chẳng thấy đâụ Sau má»™t lúc dá» há»i, cô tá»› gái cá»§a Phong  má»›i cho biết là cô nàng đã bá» vá» từ lâụ 
 Tại sao ?  Không ai thắc mắc cả, vì Thanh Thương là một bà khùng xuất hiện bất chợt  ! 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 01:23 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 16
  
  
  
 
 
  
 
Chúng tôi phạm nhiá»u lầm lá»—i lá»›n. Äó là vì chúng tôi hãy còn  ấu trÄ© hay sÆ¡ xuất trong việc phán Ä‘oán, thưá»ng chỉ tá»±a vào trá»±c giác mà kết  luáºn sá»± kiện. 
 Chúng tôi chẳng qua chỉ là 1 lÅ© con nÃt, má»™t lÅ© khù khá» tá»±  cho mình thông minh. Mãi cho đến lúc hiểu được thì má»i chuyện đã muá»™n.Má»™t năm  trôi qua nhanh chóng. Trong má»™t năm đó Nam được huấn luyện quân sá»± tại miá»n Nam.  Tôi sắp thi ra trưá»ng nên lúc nào cÅ©ng ngáºp đầy sách vở. Thu Phương và các bạn  khác cÅ©ng Ä‘á»u là sinh viên thứ tư như tôi, nên má»i ngưá»i Ä‘á»u không rảnh rá»—i lắm.  Cuá»™c sinh hoạt cá»§a nhóm coi như tạm thá»i bị đình trệ, mà chỉ còn 1 vài cuá»™c viến  thăm riêng rẻ. Tình cảm giữa tôi, Thu Phương và hai chị em Vân gần gá»§i hÆ¡n nên  thưá»ng gặp nhau, chỉ có Thá»§y Ngá»c là gần năm trá»i vẫn biệt tăm. Thu Phương có  lần bảo cho tôi biết. 
 - Thanh Thương vẫn như xưa, suốt ngày đùa giỡn chứ không đứng  đắn được giá» phút nào cả. Lúc gần đây như cô ta loạn hÆ¡n, khiến nhiá»u lúc má»i  ngưá»i gá»i là bà Ä‘iên ! 
 - Thế Dũng không còn đeo theo nó nữa sao ? 
 - Không còn từ khuya rồị Mầy biết những đứa con gái như Thanh  Thương thì có lẽ suốt cuá»™c Ä‘á»i vẫn chưa biết yêu là gì. Trước mắt cô ta hình như  con trai và con gái như nhaụ 
 - Thế còn Thá»§y Ngá»c ? 
 - Gần lấy chồng rồi ! 
 - Tháºt à ? 
 - Chồng nó là má»™t thương gia, buôn bán đồ nhá»±a, lá»›n hÆ¡n nó  gần những 20 tuổi và hình như là ông ấy tục huyá»n. 
 - Sao váºy ? - Tôi ngạc nhiên - Tạis ao nó lại lấy chồng như  thế ? 
 - Ông chồng là má»™t Huê Kỳ ở mỹ, lấy ông ta Thá»§y Ngá»c sẽ được  đưa sang Mỹ, Mỹ quốc bây giỠđã trở thành cái tổ ong cho má»i ngưá»i  rồị 
 Tôi chống đốị 
 - Nhưng Thá»§y đâu phải là hạng ngưá»i như váºá»· Con bé thành tháºt  và không há» có óc hướng ngoại, không há» mê giàu sang kia mà. Váºy thì đâu lẽ gì  lại bán mình cho những đồng tiá»n vinh hoa kia ? 
 - Trên thế gian nầy không có gì là tuyệt đối cả, trái đất cứ  quay tròn trong má»—i phút, má»—i giây, thì có gì là không thay đổi ? Thảo, mầy biết  bao nhiêu vá» cuá»™c Ä‘á»i nầy mà dám nói thế. 
 Vâng, đối vá»›i cuá»™c sống nầy tôi hiểu biết bao nhiêu chứ? Sau  những lần thay đổi lá»›n lao kế tiếp nhau, tôi má»›i thấy rằng quả tháºt mình chỉ là  má»™t đứa khù khá». 
 Lại một mùa nghỉ hè. 
 Nam được di chuyển vá» má»™t trung tâm huấn luyện khác ở gần Äài  Bắc. Äiá»u nầy hợp vá»›i việc thi Ä‘áºu ra trưá»ng cá»§a tôi, đã mang đến trong lòng tôi  bao nhiêu sá»± sung sướng ! Những buổi tối liên tiếp, tôi được ở gần bên Nam, nói  hết những Ä‘iá»u thương nhá»›, bày hết nổi buồn tương tư. Vui mừng trong sá»± vui  mừng, sung sướng trong sá»± sung sướng. Và chúng tôi như quên lãng cả đất  trá»á»‹ 
 Cả nhóm đã biết được tin Nam được đổi vá» Äài Bắc, cá»™ng thêm  tất cả Ä‘á»u được ra trưá»ng, nên mùa hè nầy tháºt vuị Äám con trai sắp bị Ä‘i thụ  huấn và chưa biết kết quả. Còn đám con gái, có đứa sắp xuất ngoại, đứa lấy  chồng, đứa Ä‘i tìm việc làm. Khiến cho cả nhóm chúng tôi phải đứng trước má»™t viá»…n  ảnh tan rã. Vì váºy, mùa hè nầy phải tháºt là vui cho cuá»™c há»p mặt lần cuốị CÅ©ng  may là nhằm lúc Nam được nghỉ phép ba hôm, nên Thu Phương và Phong vá»™i quyết  định ngaỵ Chúng tôi tổ chức má»™t cuá»™c du ngoạn xa, cắm trại trên bá» biển Phước  Long. 
 Äây là lần há»p mặt cuối cùng cho cả nhóm. Tất cả má»i ngưá»i  đến tham dư. Má»™t đám đông ồn ào mang theo bốn chiếc liá»u to, hai cái dành cho  con trai, hai cái cho con gái, đồng thá»i còn mang theo cả nồi, niêng soong chảá».  thảm, mùng má»n, áo tắm ... Nam mang theo chiếc đàn Guitar, Hà mang theo chiếc  khẩu cầm. CHúng tôi dá»± định ngá»§ tại bãi hai đêm, chÆ¡i ba hôm. Ban ngày tắm biển,  ăn uống ... Và tối đến ngắm trăng, nghe tiếng sóng. 
 Cảnh bá» biển tháºt đẹp. Biển xanh, trá»i xanh, sóng biển trắng  xoá mang theo vị mặn cá»§a biển và những chú cá đủ màu sắc tung tăng trong nước.  Sau khi dá»±ng lá»u trại xong, Ä‘a số chúng tôi vá»™i thay ngay áo tắm nhảy xuống  biển. Xa lánh được cái ồn ào cá»§a thành phố, chúng tôi trở thành trẻ thÆ¡, đùa  giỡn, rượt bắt, la hét trong nước. Thá»§y Ngá»c và Thanh Thương chÆ¡i trò toé nước,  rồi lại váºt nhau ngã ầm xuống kết wuả là cả hai, ngưá»i nào cÅ©ng uống nước no nê,  khiến cho chúng tôi được dịp cưá»i hả hê. 
 Suốt ngày trên bãi bể làm chúng tôi như say như ngâỵ Mặt trá»i  hâm hở xâm chiếm làn da mÅ©i, làm rát cả da lưng. Mê mải bÆ¡i lá»™i làm tứ chi chúng  tôi bải hoảị Nhưng rồi khi mặt biển nuốt mất mặt trá»i, khi ánh sáng chiếu hồng  mặt nước, khi gió lá»™ng bốn bá» thổi lên chúng tôi lại quên Ä‘i mệt má»á»‹ Cảnh biển  đẹp má»™t cách lạ lùng khiến chúng tôi đứng ngẩn ngÆ¡ hàng giá». Những đám mây trắng  đổi dần sang màu vàng ánh, rồi màu Ä‘á», màu tÃm và xám dần ... nước biển tùy theo  màu trpá»i biến biến hóa hóa, cảnh váºt đẹp đến độ làm chúng tôi muốn ngưng  thở. 
 Rồi màn đêm xuống, những đám sao lấp lánh trên trá»i caá» Mặt  biển Ä‘en kịt vá»›i chá»›p sáng dài, tiếng gió thổi, tiếng sóng xô vào bá», vào đá,  tạo nên những âm thanh hùng vÄ© như lá»i cạ Chúng tôi trải thảm trên bãi, ngồi  quây quần tắm dưới ánh trăng nghỉ ngÆ¡i tán dốc ... Nam ôm đàn ngồi cạnh tôi,  chàng nhẹ nhàng gẫy đàn trong lúc tôi tá»±a đầu vào vai chàng, thưởng thức vẻ đẹp  yêu kiá»u và thần bà cá»§a thiên nhiên. 
 Xa xa, bóng thuyá»n đánh cá ra khơị Những ngá»n đèn leo lét như  những đốm sáng lung linh trên mặt biển, đối chiếu vá»›i những ánh sao trá»i trên  cao, tạo nên má»™t khung cảnh tháºt thÆ¡ má»™ng. Chúng tôi ngẩn ngÆ¡, chúng tôi say  đắm, mắt nhìn ra biển mà không thốt nên má»™t lá»i nào cả. Äẹp quá ! Chưa bao giá»  chúng tôi nhìn thấy má»™t khung cảnh tuyệt diệu như thế nầy ! Bụi báºm đô thành đã  được gá»™i rá»a, giá» nầy chúng tôi hoàn toàn má»›i, tư tưởng chúng tôi đã thức tỉnh  trước cảnh đẹp, chúng tôi không hẳn cảm động mà Ä‘ang bị kÃch động đâỵ Những đốm  lá»a trên tầu đánh cá, dần dần ra xa, tản mác ra khắp mặt biển rồi biến mất. Tôi  thở dài, Nam cÅ©ng thế. Chàng tiếp tục gẫy đàn, trong khi Trưá»ng mang khẩu cầm rạ  Thanh Thương đứng cạnh chúng tôi không biết tá»± bao giá», cô ta ngồi xuống, hai  tay quàng lấy chân, cằm tá»±a vào gối, ngước nhìn Nam bảo: 
 - Anh Nam, hát cho tôi nghe đi ! 
 Nam thá»  Æ¡. 
 - Hát cho cô à  ? 
 - Vâng, hát cho  tôi, vì tất cả những bản nhạc anh hát, tôi Ä‘á»u nghe say mê  cả. 
 Lá»i phi nói khiến  tôi không thể tá»± chá»§ được, ngẩng đầu lên nhìn, bá»—ng nhiên má»™t cảm giác là lạ  lướt qua đầu tôị Tôi có lầm không? Sao giá»ng nói cá»§a Thanh Thương có vẻ run rẩy  thế ? 
 - ÄÆ°á»£c rồi, tôi  hát, nhưng cô thÃch nghe bản gì nào ? 
 - "Cho ngưá»i tình  trong má»™ng cá»§a tôi" Ä‘i anh ! 
 Nam gẩy nhẹ chiếc  đàn Guitar, chàng bắt đầu hát. Dầu đã nghe hàng trăm lần, nhưng sao bản nhạc như  có má»™t sức mạnh kỳ lạ, nó Ä‘ang kÃch thÃch tim tôị 
   
 Äã có trăm lần  anh nguyện cầu 
 Nguyện cầu định  mệnh ban phép mầu 
 Äể anh được nhìn  em được nghe em và được cả em 
 Äể tôi được thố  lá»™ lòng mình, má»™t tấm lòng si dạị.. 
   
 Tiếng hát đã dứt,  nhưng không má»™t ai lên tiếng, không má»™t ai vá»— tay, tất cả bàng hoàng vá»›i tiếng  gió thổim tiếng sóng tiếng nhạc. Chiếc đàn Guitar vẫn còn dạo nnhẹ những khúc  nhạc êm Ä‘á»m. 
 Thanh Thương lặng  lẽ bước vá» lá»á»¥ 
 Äêm đã khuya, má»i  ngưá»i chưa ai buồn ngá»§. Nằm dài trên thảm, Thu Phương đỠnghị chúng tôi nói  chuyện vỠđêm. Thế là má»i ngưá»i bbắt đầu nói vá» Sao, vá» Trăng, vá» sóng biển và  những mông tưởng xa vá»á»‹.. Rồi có ngưá»i nằm ở đấy ngá»§. Gió đêm thổi càng lúc càng  to làm tôi ba*'t đầu thấy lạnh. Tôi đứng dáºy, định vá» lá»u lấy thêm chiếc áo  lông, chàng nói: 
 - Äừng bá» Ä‘i,  Thảo ! 
 - Em vá» lá»u lấy  áo xong trở ra ngay ! 
 - Ra liá»n em nhé.  Cuá»™c Ä‘á»i chúng ta sẽ không bao giá» còn cÆ¡ há»™i để tìm gặp má»™t đêm đẹp như thế nầy  nữa đâu em ! 
 Tôi ngẩng ngưá»i  rạ Câu nói báo trước Ä‘iá»u không may chăng ? Sống ở thá»i đại nầy sao lại mê tÃn  như thế ? Tôi chạy vá» phÃalá»u, vừa chạy vừa nói: 
 - Nhất định em sẽ  ra mà ! 
 Chui vào lá»u, tôi  giáºt mình. Äầu lá»u, treo le lét má»™t chiếc đèn gió, dưới tia sáng vàng vá»t kia,  Thanh Thương nằm đơn độc, gương mặt nó hướng ra phÃa ngoài, những giá»t nước mắt  còn quện trên má. Tôi gá»i lá»›n: 
 - Thanh Thương  ! 
 Cô bé giáºt mình  tỉnh dáºy ngay, nó có vẻ không ngá» tôi lại bước vào, nên vá»™i chồm ngay dáºy, đưa  tay quẹt lấy những giá»t nước mắt còn Ä‘á»ng trên mặt. Tôi cúi xuống, nắm lấy hai  vai nàng. 
 - Chuyện gì thế  Thanh Thương ? 
 - Äâu có chuyện  gì đâu - Thanh Thương gượng cưá»á»‹ 
 - Nói cho mình  biết đi Thanh Thương, chuyện gì thế ? 
 Khuôn mặt cô ta  nhăn nhó. 
 - Chuyện gì đâu  mà nói cho mầy nghe ? Không lẽ nói chuyện thất tình ư ? 
 Tim tôi Ä‘áºp mạnh,  nhìn thẳng vào mặt Thanh Thương. 
 - Tháºt à  ? 
 Thanh Thương giả  vỠngơ ngác. 
 - Tháºt cái gì  ? 
 - mầy đã nói  đó 
 - Thất tình à ? -  Cô bé lại cưá»i, nắm lấy tay tôị - Äúng váºy, tao đã nói vá»›i mầy là tao yêu Nam  mà. 
 Tôi vẫn nhìn  thẳng vào mắt Thanh Thương, há»i gặng lại 
 - Tháºt thế ư  ? 
 Thanh Thương giả  vỠkêu lên. 
 - á»i trá»i Æ¡i,  ThảỠBá»™ mầy tưởng làm con gái trên cá»i Ä‘á»i nầy bắt buá»™c ai cÅ©ng phải yêu Nam như  mầy hết saá» 
 - Thế tại sao mầy  lại khóc ? 
 - Khóc à ? Ai bảo  tao khóc đâu ? - Thanh Thương nhÃu mày, trừng mắt nhìn tôi rồi lại cưá»i hì hì -  Nói cho mầy biết, lúc nãy vì tao ngâm nước quá lâu, nên nước biển chạy vào mắt.  Lúc đầu tao cÅ©ng không thấy gì, nhưng bây giá» thì xốn mắt wá, gặp gió thổi là  nước mắt lại tuôn ra, tao má»›i chui vào lá»u nằm nhá» thuo&'c, vì váºy mầy tưởng  tao khóc chứ gì? Rồi Thanh Thương thở dài - Mấy cô há»c văn khoa tháºt quá lắm, ưa  phóng đại nhu8~ng câu chuyện không đâu, không chừng mai đây, mầy dám tuyên bố  trước mặt má»i ngưá»i là: Con Thanh Thương nó thất tình nên trốn vào lá»u nằm khóc  lắm à ! 
 Tôi chăm chú nhìn  cô tạ Có tháºt tình như váºy không? Trên gương mặt sáng sá»§a kia tôi nào có tìm  thấy nét u buồn gì đâu ? 
 Có lẽ đúng đấy,  tại tình cảm cá»§a mình quá nhạy chứ Thanh Thương đâu phải là kẻ Ä‘a sầu ? Thấy  Ä‘iá»u giải thÃch này có vẻ hợp lý, tôi vá»™i đứng dáºy nói: 
 - Thế cÅ©ng được,  thôi nằm xuống Ä‘i, lúc nào mắt rát nhá»› Ä‘u8`ng ra gió nhé ! Äể tao lấy chiếc áo  ra ngoài mặc. 
 Lấy áo xong, tôi  trở ra bãi cát ngồi xuống cạnh Nam, chàng há»i: 
 - Sao Ä‘i lâu quá  váºy ? 
 - Mắt của Thanh  Thương bệnh, nên em ngồi xuống nói chuyện với nó vài câụ 
 - Nó làm sao thế  ? 
 - Có lẽ bị nước  biển vào mắt. 
 Chúng tôi không  để ý đến chuyện Thanh Thương nữa, nhìn ra mặt biển Ä‘en ngòm như tấm lụa Ä‘en Ä‘ang  phản chiếu ánh trăng lấp lánh, nhìn bầu trá»i rão rác những vì sao, chúng tôi  ngồi yên lặng nghÄ© ngợi vá» tương lai xa vá»á»‹ 
 - Thảo, hãy xuất  ngoại cùng anh em nhé ? Anh vừa xin dud*ợc má»™t lúc 3 cái há»c bổng, chỉ cần những  há»c bổng nầy, chúng ta đủ sống được ở nước ngoài rồi em ạ 
 - Nhưng mẹ chỉ có  mình em, em không muốn xa ngưá»á»‹ 
 - Hay là em tÃnh  kỹ lại vá»›i mẹ xem sao ? 
 - Nếu em Ä‘em  chuyện ra bàn vá»›i mẹ, nhất định ngưá»i sẽ khuyến khÃch em đị Em biết, mẹ chỉ lo  cho hạnh phúc cá»§a em, nhưng nếu chúng ta làm thế thì Ãch ká»· quá Ä‘i  anh. 
 Nam in lặng nghỉ  ngợi, chàng nằm dài xuống, đưa tay gối đầu nhìn lên khoảng không. Tôi  há»i: 
 - Nếu đi, thì  chừng nào anh khởi hành ? 
 - Sau khi mãn  khoá huấn luyện, mùa xuân năm sau anh mới đị Nhưng mà, nếu không có em cùng đi,  chắc anh cũng không đị 
 - Báºy ! - Tôi nói  - Anh phải Ä‘i chứ ! Hay là chúng ta làm lá»… Ä‘Ãnh hôn, rồi anh xuất ngoại em ở nhà  chá» anh vá» làm lá»… thành hôn sau ? 
 - Nhưng biết anh  đi bao lâu ? Sự nghiệp nào lại không có những quyến rũ của nó ? Thảo, đừng nói  nữa, nếu em không đi thì anh cũng ở nhà ! 
 - Anh tháºt là trẻ  con. - Tôi nói - Tình yêu kéo dài ngày nầy qua ngày khác, chứ đâu phải từng giá»  từng phút đâu mà anh nói thế. 
 - Äó chÃnh là  những câu nói khoác cu/a những ông làm thợ - nam bảo - Hai ngưá»i yêu nhau Ä‘á»u  mong má»i phút giây được gần gu/i nhau, chá»› bằng không há» cần gì lấy nhau, cần gì  phải Ä‘au khổ, Thảo, anh là má»™t ngưá»i trần mắt thịt chá»› không phải là Thần Thánh,  nên anh phải tranh thá»§ từng giá» từng khắc để được cáºn ká» bên  em. 
 - Anh Nam, anh  tháºt là khùng. 
 - Vâng, anh đã  coi tình yêu là trên hết, còn lợi danh, tương lai anh bá» qua má»™t bên. Váºy là anh  khùng ! ... Nhưng dù sao đấy cÅ©ng là sá»± di truyá»n tình ca/m cá»§a  mẹ. 
 Tôi hơi khó  chịụ 
 - Sao lâu quá  không nghe anh nhắc đến cha anh ? 
 - Äừng nhắc đến  ông ấy, ThảỠ
 - Anh đừng nên  háºn cha, vì dù sao ngưá»i cÅ©ng là cha anh mà. 
 - Nhưng ông ấy là  kẻ có tá»™i, ông ấy đã giết mẹ anh. Không bao giá», không bao giá» anh có thể tha  thứ ông ấy, em đừng nóit hêm lá»i nào nữa ! 
 - Nhưng có thể vì  vô tình, có thể vì sá»± yêu Ä‘uối, cha anh có lúc cÅ©ng ca/m thấy Ä‘au khổ chứ ? Tại  sao anh không cho ngưá»i cÆ¡ há»™i để giải thÃch? Äừng anh, đừng làm thế ! Anh hãy  xem em đây, cha mẹ em tuy đã ly dị nhau, nhưng em vẫn không bao giá» giáºn ngưá»á»‹  Nếu có 1 ngày nào đó cha trở vá», có lẽ em vẫn sẵn sàng ngã vào lòng  chạ 
 Nam cắt đứt lá»i  tôị 
 - Hoàn cảnh cá»§a  hai đứa khác nhau Thảo ạ ! Em đừng cải, đừng để cho cảnh đêm hôm nay phải trôi  qua má»™t cách vô Ãch 
 Tôi im lặng, tôi  hiểu ý chàng, nhìn bá» ngoài hiá»n lành như thế, nhưng khi Nam đã giáºn lên là  không thể nào lay chuyển chàng được. Thế là chúng tôi nói sang chuyện khác. Nói  vá» ngày mai cá»§a chúng tôi, vá» buổi sáng ... Cho đến lúc mệt má»i, tôi đã ngá»§  thiếp tá»± bao giá». Ngá»§ dưới màn trá»i, ngá»§ cạnh bá» bể, bên  Nam. 
 Biển vẫn  động, vẫn gào thét, vẫn ca ... má»™t bản nhạc ru hồn  ngưá»á»‹ 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |