 |
|

18-09-2008, 03:22 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Ra khá»i nhà Bá»™i Nhu, Giang Vỹ như ngưá»i không hồn để mặc cho bước chân đưa đẩy chà ng đến đâu tùy ý, cuối cùng buồn chán quá Giang Vỹ ghé và o quán rượu để mượn hÆ¡i men lãng quên Ä‘á»i. Những câu nói cá»§a Bà Uyển Lâm cứ lởn vởn trong đầu óc Giang Vỹ là m cho chà ng như muốn quay cuồng nghẹt thở: "Cáºu đừng có hòng dụ dá»— con gái tôi... nó còn nhá» chưa biết đến tình yêu. Cáºu đừng có hại Ä‘á»i nó... hãy buông tha nó... tôi sẽ trả đủ số tiá»n cáºu mong muốn... nó còn phải ngẩng mặt lên nhìn Ä‘á»i, nhìn bà con há» hà ng nó không thể gục mặt trong bùn nhÆ¡ được... cáºu hiểu chưa?â€
- Hèn gì! Bấy lâu nay Bá»™i Nhu đã thối thác chuyện yêu cầu chấp nháºn để chà ng đến thăm gia đình nà ng. Tháºt sá»± cái thế giá»›i hoà n toà n không thÃch hợp vá»›i Ä‘á»i sống cá»§a Giang Vỹ. Giang Vỹ chỉ là m ngưá»i tình lén lút vụng trá»™m má»™t cách ty tiện trong bóng tối? Tá»™i nghiệp cho Bá»™i Nhu, đã yêu chà ng thá»±c tình, lúc nà o nà ng cÅ©ng hãnh diện giá»›i thiệu vá»›i bạn bè "chà ng là má»™t nhà văn Ä‘ang được quần chúng yêu thÃch". Nhà văn! Nhà văn! Là cái quái gì. Má»™t danh từ tháºt vô nghiã, không phải là má»™t nghá» nghiệp cao giá trong xã há»™i. Tại sao lại có sá»± ngu xuẩn như váºy được? Ngà y xưa ở Trung Hoa má»™t nhà thÆ¡ má»™t nhà văn được coi trá»ng biết ngần nà o. Há» là má»™t giai cấp được quý trá»ng nhất trong thiên hạ vì há» là thiên tà i, còn kỹ sư, bác sỹ chỉ là má»™t thứ má»t sách đâu có gì phải ca tụng? Nhưng nhà văn nhà thÆ¡ đối vá»›i xã há»™i váºt chất trở thà nh má»™t thứ phù du không được đếm xỉa vì không có nhà lầu xe hÆ¡i, không có địa vị cụ thể trong xã há»™i. Tháºt là vô lý! Giả dối! Giả dối không thể tưởng tượng được. Má»™t thứ ngụy quân tỠđến nôn má»a. Giang Vỹ cà ng nghÄ© cà ng cảm thấy lòng sôi sục vì tức giáºn, vì tá»± ái cá»§a chà ng bị thương tổn, bị xúc phạm má»™t cách quá đáng. Từ nhá» chà ng được cha mẹ cưng chìu cho đến khi cha mẹ mất Giang Vỹ chưa bao giá» bị cha mẹ dùng môt lá»i trách mắng chà ng chứ đừng nói đến chuyện sỉ nhục chà ng. Äến khi Giang Vỹ đến trưá»ng há»c và thá»±c sá»± và o Ä‘á»i Giang Vỹ giữ được cái địa vị được bằng hữu quý trá»ng qua cái tà i năng cá»§a chà ng. Nhiá»u tá» báo có giá trị vẫn ca ngợi chà ng... CÅ©ng chỉ vì tình yêu mà chà ng lần đầu tiên trong Ä‘á»i bị bạc đãi tồi tệ đến như váºy. Coi như má»™t bà i há»c đáng quý cho sá»± liá»u lÄ©nh ngoà i ý nghÄ© cá»§a chà ng. Chà ng tá»± nhá»§ coi như vÄ©nh viá»…n xa Bá»™i Nhu vì chà ng má»—i lần nhá»› đến Bá»™i Nhu là những lá»i nói cá» chỉ cá»§a Bà Uyển Lâm hiện đến là m cho chà ng vừa xót xa vừa bá»±c bá»™i. Giang Vỹ! Ngươi đã thức tỉnh chưa tÃnh kiêu ngạo cá»§a ngươi! Ngươi tưởng ngươi là đỉnh cao trà tuệ? Ngươi khinh thưá»ng cuá»™c Ä‘á»i xem má»i ngưá»i chung quanh như cá» rác. Ngươi muốn cho những nhân váºt trong truyện cá»§a ngươi muốn sống như thế nà o tùy ý chán lắm cho nó chết luôn bõ ghét. Ngươi không ngá» xã há»™i tháºt tình không cần sá»± có mặt cá»§a ngươi đâu! Giang Vỹ thấy thù ghét tất cả... Kể cả khuôn mặt cá»§a Bá»™i Nhu. Giang Vỹ mong muốn cho quả đất nà y nổ tung chết hết loà i ngưá»i... Má»—i lần buồn là Giang Vỹ đổ thêm rượu trà n ly đến say má»m Giang Vỹ má»›i bá» ra vá»... căn gác nhá». Äi được má»™t chặng đưá»ng, Giang Vỹ vục nước bên ống nước trong công viên rá»a mặt cho tỉnh táo rồi tiếp tục Ä‘i men theo con đưá»ng quen thuá»™c để vá» nhà .
Vừa mở cá»a, Giang Vỹ ngạc nhiên và kinh hoà ng đứng khá»±ng lại vì nhìn thấy Bá»™i Nhu ngồi úp mặt lên bà n viết bất động. Äá»™t nhiên tim Giang Vỹ Ä‘áºp mạnh, má»™t thoáng nghÄ© nảy sinh trong đầu: "Bá»™i Nhu đã tá»± sát?†Chà ng vá»™i và ng bước nhanh đến Bá»™i Nhu ôm lấy vai Bá»™i Nhu gá»i khẽ:
- Bội Nhu! Bội Nhu! Em là m sao thế?
Bá»™i Nhu giáºt mình từ từ mở mắt ra.
- May quá, Bội Nhu chẳng có việc gì, anh lo quá.
Giang Vỹ thở dà i nhẹ nhõm nhưng bá»—ng nhá»› đến những lá»i cá»§a Bà Uyển Lâm nên chà ng trở mặt:
- Cô còn đến tìm tôi là m gì? Cô không sợ căn nhà tối tăm u ám nà y sẽ là m ô uế danh giá cho cô, cho gia đình cô sao?
Giang Vỹ nói như hét lá»›n, Bá»™i Nhu ôm mặt khổ sở. Suốt từ sáng đến giá» Bá»™i Nhu không có lấy má»™t hạt cÆ¡m trong bụng. Chạy Ä‘uổi theo Giang Vỹ cho đến khi tá»›i nhà Giang Vỹ ngồi chỠđợi chà ng, khóc và đói muốn ngất xỉu luôn... đến khi Giang Vỹ vá» lại hà nh hạ nà ng... tháºt tình chà ng chẳng chịu hiểu Bá»™i Nhu, chẳng biết yêu thương nà ng! Bá»™i Nhu cố gắng chống trả những giá»t nước mắt chá»±c trà o ra trên khóe mắt.
- Anh Vỹ! Xin anh đừng giáºn em nữa. Anh đừng Ä‘em cÆ¡n giáºn cá»§a mẹ em trút lên đầu em, tá»™i nghiệp em mà anh, em bao giá» cÅ©ng yêu anh. Từ khi anh bá» Ä‘i em đã chạy theo tìm anh... em đã từ bá» gia đình... anh có biết không?
- Cô nên vá» Ä‘i vá»›i cái thế giá»›i thượng lưu trà thức cá»§a cô? Tôi không xứng đáng vá»›i cô! Tôi chỉ la má»™t thằng thợ sá»a xe tầm thưá»ng tôi đâu dám vòi cao để rồi phải Ä‘au khổ suốt Ä‘á»i. Tôi không yêu cô nữa, cô hãy vá» Ä‘i.
Bá»™i Nhu sững sá» nhìn thẳng và o mặt Giang Vỹ, khuôn mặt chà ng tái xanh hÆ¡i rượu nồng nặc, bá»—ng dưng Bá»™i Nhu thất vá»ng vì không ngá» ngưá»i yêu cá»§a nà ng lại cá»™c cằn bê tha chán nản đến như váºy? Tháºt uổng cả công trình nà ng nuôi má»™ng bấy lâu nay.
- Anh Vỹ, xin anh đừng nói vá»›i em những lá»i quá tà n nhẫn như váºy!
- Tà n nhẫn! Tà n nhẫn! Giang Vỹ cưá»i gằn từng tiếng. - Tại sao cô không nói danh từ khiếm nhã nà y vá»›i ngưá»i vừa sỉ nhục tôi? HÆ¡n nữa tôi đâu còn lương tâm mà cô bảo tà n nhẫn? CÅ©ng vì lương tâm yêu cô phải danh chÃnh ngôn thuáºn phải đà ng hoà ng nên tôi má»›i tìm đến gia đình cô và nháºn má»™t bà i há»c muôn và n cay đắng...
Bội Nhu không chịu đựng nổi, nà ng bèn khóc nức nở:
- Anh Vỹ! Em chỉ yêu có một mình anh mà ! Sao anh xua đuổi em?
- Tôi không cần cô thương hại! Cô hãy vá» Ä‘i... tìm ngưá»i xứng đáng mà yêu...
Bá»™i Nhu vừa tức giáºn, vừa buồn và tuyệt vá»ng... Tay Bá»™i Nhu run lên nắm thà nh ghế để đứng dáºy chẳng may tay nà ng bị cây Ä‘inh đâm thá»§ng Ä‘au nhói cả tim nhưng Bá»™i Nhu vẫn cắn răng chịu đựng, Bá»™i Nhu lấy hết sức hét lá»›n:
- Anh Vỹ, tôi không ngá» anh đối xá» tệ vá»›i tôi như thế? Hôm nay tôi má»›i nhìn rõ con ngưá»i anh, anh tháºt khốn nạn ngoà i sức tưởng tượng. Anh chỉ là má»™t thằng hạ cấp, anh ngụy quân tá» không có tư cách má»™t nhà văn...
Giang Vỹ như sôi sục lên qua những lá»i cá»§a Bá»™i Nhu, chà ng không còn lý trà để kìm hãm cÆ¡n giáºn như bão lốc cá»§a chà ng.
- Bốp!
Giang Vỹ đã vô ý thức tát cho Bá»™i Nhu má»™t cái tát nẩy lá»a.
Bá»™i Nhu bị cái tát bất ngá» khiến nà ng chúi mÅ©i và o tưá»ng. Bá»™i Nhu khóc như mưa... nhưng nà ng cÅ©ng cố gượng đứng thẳng ngưá»i và lần tá»›i cá»a.
- Tôi không ngá» anh lại đối xá» vá»›i tôi như thế! Anh đã trả công tôi chỠđợi từ sáng đến giá» trong Ä‘au khổ đói khát, tôi đã từ bá» gia đình ra Ä‘i... để rồi anh hất há»§i tôi tháºm tệ đến như váºy hả?
Bá»™i Nhu gà o thét, váºt vã...
- Tôi không còn gì để nói vá»›i cô. Nếu cô đã nhìn rõ con ngưá»i cá»§a tôi nó xấu xa má»™t cách kinh khá»§ng như váºy thì cô nên ra vá» là đúng lúc... Cô không còn xứng đáng vá»›i tình yêu cá»§a tôi. Cô là má»™t tiểu thÆ¡ nông cạn không có óc thì là m sao hiểu tôi được. Cô hãy vá» cái thế giá»›i tầm thưá»ng cá»§a cô Ä‘i...
Bá»™i Nhu giáºn quá, nà ng không còn muốn khóc cho sá»± tan vỡ nữa. Nà ng không ngá» Giang Vỹ lại hà nh xá» vá»›i nà ng hạ cấp đến như váºy. Bá»™i Nhu cương quyết dứt khoát:
- Thôi được, đó là ý anh tá»± muốn phá vỡ cuá»™c tình nà y, tôi cÅ©ng chả cần phải ân háºn, từ nay coi như hết tất cả. Lần cuối cùng tôi đến đây, và chấm dứt. Bá»™i Nhu hét lá»›n.
- Anh tránh ra để tôi đi.
Giang Vỹ cÅ©ng không vừa, chà ng chêm thêm và i câu cho hả giáºn:
- Äi thì cứ Ä‘i chẳng ai giữ cô đâu, chúc cô hưởng hạnh phúc lâu dà i trong căn nhà trưởng giả giả tạo đó được bá»n lâu.
Bá»™i Nhu loạng choạng bước ra cá»a. Äầu óc nà ng quay cuồng nà ng như ngưá»i say sóng lảo đảo vừa vịn cánh cá»a vừa bước ra ngoà i.
Ra khá»i nhà Giang Vỹ, Bá»™i Nhu má»›i cảm thấy má»™t ná»—i buồn tê tái cả lòng nà ng. Thât. sá»± nà ng không biết phải Ä‘i vỠđâu? Vá» nhà ? Không được vì nà ng đã trót bá» ra Ä‘i, Ba má nà ng không thể tha thứ được. Thế là xong má»™t cuá»™c tình nà ng đã ấp á»§ từ mấy năm nay! Gió đêm mùa hạ thoảng mát, hà ng cây đêm chao động lấp lánh ánh đèn. Con đưá»ng vắng kéo dà i thăm thẳm không má»™t bóng ngưá»i. Bá»™i Nhu như bà ng hoà ng, thể xác rã rá»i mệt má»i. Suốt má»™t ngà y không ăn không uống còn bị xúc động khốn khổ dồn dáºp là m tan nát cả con tim nà ng. Äầu nà ng Ä‘au như búa bổ, mắt nà ng hoa Ä‘om đóm, bước chân nà ng yếu dần đến không còn đứng vững nữa nà ng phải cố gắng lê dần đến cá»™t Ä‘iện vịn tay và gục đầu lên hai cánh tay mình cho đỡ mệt, nhưng nà ng từ từ ngã quỵ xuống như má»™t trái cây chÃn muá»—ng, và nà ng không còn biết gì nữa.
Bá»™i Nhu ra khá»i nhà , Giang Vỹ cÅ©ng cảm thấy cÆ¡n giáºn vÆ¡i dần và nguá»™i lạnh. Và chà ng cảm thấy ân háºn vá» những lá»i và những cá» chỉ thô bạo cá»§a mình. Nhưng từ lâu Giang Vỹ rất tá»± trá»ng, ai đã chạm tá»± ái chà ng coi như chà ng khinh miệt không bao giá» gặp mặt nữa. Buồn quá vì chà ng cảm thấy không còn nÃu giữ cuá»™c tình đầy thÆ¡ má»™ng mà chà ng đã nuôi dưỡng từ bao nhiêu năm nay. Thế là hết tất cả rồi. Chà ng muốn Ä‘áºp phá hết cho hả cÆ¡n Ä‘au khổ nà y.
Giang Vỹ đến ngồi và o bà n viết, sấp bản thảo nằm la liệt trên bà n. Giang Vỹ định xé bá» tất cả cho hả cÆ¡n buồn phiá»n bá»—ng chà ng dừng lại nÆ¡i mảnh giấy có những chữ viết ngoằn nghoèo quen thuá»™c dá»… thương cá»§a Bá»™i Nhu. "Anh Giang Vỹ, em yêu anh! Em chá» anh má»—i phút qua là má»—i niá»m khao khát yêu anh! Anh bây giỠở đâu! Sao không vá» cùng em, em Ä‘au khổ quá cÅ©ng chỉ vì yêu anh! yêu anh suốt Ä‘á»i!...â€
Giang Vỹ vừa Ä‘á»c vừa nước mắt chảy dà i trên má, tim chà ng xót xa vì hối háºn. Giang Vỹ chợt bừng tỉnh chà ng buông tay đánh rÆ¡i tá» thư và cùng lúc tay chà ng chạm phải thà nh ghế đụng chất nhá»n khó chịu, Giang Vỹ giáºt mình đưa tay lên xem bá»—ng chà ng hốt hoảng:
- Máu! Trá»i Æ¡i! Máu ở đâu váºy? Chả lẽ Bá»™i Nhu đã tá»± sát?
Sợ hãi quá Giang Vỹ vá»™i chạy ra cá»a và gá»i lá»›n trong đêm:
- Bá»™i Nhu! Bá»™i Nhu!
Giang Vỹ đứng khá»±ng lại vì dưới trụ đèn gần nhà chà ng không xa Bá»™i Nhu đã nằm sóng sượt trên mặt đưá»ng. Giang Vỹ tim ngừng Ä‘áºp chạy đến đỡ Bá»™i Nhu dáºy. Dưới ánh đèn và ng vá»t là m cho khuôn mặt Bá»™i Nhu cà ng tê tái hÆ¡n không còn má»™t chút máu, đôi mắt khép kÃn. Giang Vỹ có cảm giác như chÃnh mình bị dao đâm và o tim mình.
- Bá»™i Nhu! Bá»™i Nhu!
Giang Vỹ bối rối gá»i nà ng. Giang Vỹ đặt Bá»™i Nhu nằm gá»n trong lòng chà ng và lâm râm khấn nguyện Quan Thế Âm Bồ Tát cứu chữa cho Bá»™i Nhu qua khá»i cÆ¡n hoạn nạn. Và Giang Vỹ tá»± nháºn những hình phạt nếu có cho chÃnh chà ng. Giang Vỹ ẵm Bá»™i Nhu vá» nhà lấy nước rá»a vết thương, vì lá»— Ä‘inh đâm khá sâu nên máu vẫn còn ri rỉ. Lúng túng và lo sợ quá nên Giang Vỹ đặt lên môi nà ng nụ hôn. Môi chà ng lạnh nên là m cho Bá»™i Nhu cá»±a quáºy né tránh, Giang Vỹ hoà ng hồn bình tÄ©nh lại:
- Bá»™i Nhu, chưa chết may quá! Bá»™i Nhu! Tỉnh lại Ä‘i, anh tháºt là có lá»—i vá»›i em quá. Anh sẽ không bao giá» là m khổ em nữa. Anh nguyện sẽ yêu em suốt Ä‘á»i...
Giang Vỹ tá»± nghÄ© nếu cứ để tình trạng ra máu hoà i như thế nà y chắc chắn Bá»™i Nhu sẽ nguy hiểm đến tÃnh mạng. Chà ng vá»™i lấy chai Tienture d'iode rá»a sạch vết thương. Có lẽ bị rát nên Bá»™i Nhu vùng vẫy:
- Không! Không! Tôi không muốn mà . Anh hãy đi ra đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa! Anh đừng hại tôi mà ...
Nước mắt chảy rà n rụa trên má, Bá»™i Nhu chau mà y vì Ä‘au đầu như búa bổ, nà ng chỉ nói và i câu rồi thiếp Ä‘i trong hôn mê. Giang Vỹ thoáng mừng vì nghe Bá»™i Nhu nói nhưng bá»—ng chợt tắt ngay vì thấy mắt Bá»™i Nhu trợn ngược... Giang Vỹ hoảng hốt đến lạnh cả ngưá»i. Không còn chần chá» gì nữa, Giang Vỹ vá»™i gá»i xe taxi đưa nà ng và o bệnh viện. Bá»™i Nhu từ lúc đưa và o bệnh viện nà ng ở trong trạng thái vừa mê vừa tỉnh, khi tỉnh thì la hét:
- Không mà , tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn nhìn mặt má»i ngưá»i, hãy ra hết Ä‘i, tôi không cần ai hết. Ba Æ¡i! hãy tha lá»—i cho con...
Bác sĩ tiêm cho Bội Nhu và i mũi thuốc và nà ng thiếp đi... độ khoảng và i giỠsau Bội Nhu cảm thấy đầu bớt nhức nà ng hé mắt nhìn xem và chạm phải đôi mắt Giang Vỹ đang nhìn nà ng một cách lo âu buồn thảm. Bội Nhu lắc đầu, nà ng cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nà ng nhìn quanh quất ngỡ ngà ng, nệm ra trắng toát, mùi eter và rượu cồn xông lên nồng nặc, nà ng không biết đang ở đâu?
Giang Vỹ xoa nhẹ cánh tay Bá»™i Nhu và há»i nhá»:
- Bội Nhu! Em đã đỡ chưa?
Bá»™i Nhu không trả lá»i nà ng nhìn lên chai huyết thanh treo lá»§ng lẳng ở đầu giưá»ng vá»›i sợi giây bằng cao su chuyá»n xuống cánh tay nà ng. Bá»™i Nhu tránh mặt Giang Vỹ xoay ngưá»i và o tưá»ng, Giang Vỹ vá»™i ngăn:
- Bá»™i Nhu! Bác sỹ bảo em phải nằm thẳng để cho máu chảy dá»… dà ng. Và em phải ở đây và i ngà y để tịnh dưỡng vì vết thương em máu ra nhiá»u quá, em Ä‘ang yếu lắm đấy.
Giang Vỹ cúi xuống hôn lên trán Bội Nhu.
- Anh xin lá»—i em đã là m khổ em. Từ đây vá» sau anh không bao giá» tái phạm nữa. Anh tháºt ngu đần không khéo nữa anh mất em suốt Ä‘á»i. Anh đã tá»± trừng phạt anh bằng những ná»—i dà y vò ghê gá»›m rồi để tạ tá»™i vá»›i em... Anh đã thá» yêu em đến trá»n Ä‘á»i và không bao giá» là m cho em buồn và khổ nữa.
Giang Vỹ như hối háºn chá» cÆ¡ há»™i để trút ra hết lòng mình cho Bá»™i Nhu hiểu... Những giá»t nước mắt Giang Vỹ rÆ¡i trên má Bá»™i Nhu là m cho Bá»™i Nhu xúc động:
- Em hiểu anh, bản tÃnh anh kiêu ngạo chẳng bao giá» chịu thua ai... lúc nà o anh cÅ©ng muốn hÆ¡n em mà , em biết thá»±c sá»± anh không còn yêu em mà . Bá»™i Nhu bệu bạo muốn khóc. Giang Vỹ lúng túng vá»— vá»:
- Äó em lại khóc rồi, bác sÄ© bảo em không được khóc, nên nghe lá»i. Anh yêu em tháºt nhiá»u mà , anh sẵn sà ng chịu chết hoặc chịu má»i hình phạt để chuá»™c lấy những lá»—i mà anh gây ra đã là m cho em khổ... Những lá»i nói cá»§a Giang Vỹ như Ä‘iệu ru êm ái đưa Bá»™i Nhu dần và o cÆ¡n mê thiếp Ä‘i lúc nà o không hay biết.
Khi ánh nắng chiếu xuyên qua cá»a kÃnh như những tia hà o quang tuyệt đẹp lá»t và o phòng Bá»™i Nhu Ä‘ang nằm. Bá»™i Nhu từ từ mở mắt liếc nhìn quanh căn phòng. Giang Vỹ gục đầu trên ghế dá»±a còn say sưa ngá»§. Và i con chim sẻ rÃu rÃt trên mái nhà trong khóm cây tưá»ng vi. Ngoà i khung cá»a lấp lánh những đóa hoa hồng nhung vừa mở những cánh khép nép như môi cá»§a những cô gái xuân thì. Bá»™i Nhu thấy tâm hồn mình lâng lâng nhẹ nhõm và bắt gặp má»™t buổi sáng tháºt đẹp xinh. Trong lòng nà ng trong vắt như thuá»· tinh, không còn má»™t chút mây buồn vương vấn. Má»™t buổi sáng tuyệt vá»i. Bá»™i Nhu đưa tay vuốt lại mái tóc Ä‘en đổ xòa trên gối, và khe khẽ gá»i Giang Vỹ:
- Anh Vỹ ơi! Em là nh rồi xin bác sĩ cho em vỠđi.
Giang Vỹ giáºt mình vá»™i chạy lại bên Bá»™i Nhu mừng rỡ:
- Bá»™i Nhu! Anh vui quá. Nhưng bác sÄ© bảo em cần phải dưỡng sức và i hôm nữa má»›i được vá».
- Không mà ! Em tá»± cảm thấy em khá»e nhiá»u rồi cần gì phải đợi và i hôm nữa, em muốn vá» nhà anh à !
- Em phải nghe lá»i cá»§a bác sÄ© vì ông ta má»›i biết chắc c hắn tình trạng sức khá»e cá»§a em. Anh ở đây vá»›i em đến khi nà o là nh hẳn chúng ta cùng vá», em cứ an tâm Ä‘i. Anh tháºt đồ ngu. Trá»i cho anh má»™t váºt sở hữu hiếm quý nhất trần gian mà anh không biết, suýt tà nữa anh đánh mất rồi, anh "cù lần" quá phải không em?
Và Giang Vỹ cúi xuống đặt lên môi Bội Nhu một nụ hôn đằm thắm thiết tha nhất.
Bá»—ng cánh cá»a phòng xịch mở... Giang Vỹ Ä‘inh ninh cô y tá và o chuẩn bệnh cho Bá»™i Nhu nên định ngước lên nhưng Bá»™i Nhu lấy hai tay bá cổ vai chà ng xuống tiếp tục nụ hôn. Thá»i gian chung quanh như không còn ảnh hưởng đến tình yêu cá»§a Giang Vỹ - Bá»™i Nhu nữa. Nụ hôn Ä‘am mê kéo dà i được má»™t lúc Bá»™i Nhu ngẩn nhìn thì cÅ©ng vừa chạm đôi mắt cá»§a Tuấn Chi - cha nà ng - là m cho Bá»™i Nhu lo sợ xanh mặt mà y. Tuấn Chi đã mở cá»a phòng và đứng nhìn cảnh âu yếm cá»§a Giang Vỹ - Bá»™i Nhu thoáng mỉm cưá»i.
|

18-09-2008, 03:23 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Tuấn Chi, VÅ© Thu, Hiểu Nghiên và Tá» Kiên Ä‘ang ngồi quây quần bà n thảo vá» chuyện tổ chức cuá»™c triển lãm há»a phẩm cá»§a VÅ© Thu. Hiểu Nghiên có vẻ hăng say nhất, chạy tá»›i chạy lui Ä‘o kÃch thước từng bức há»a để chuẩn bị treo ở đâu và ánh sáng phải như thế nà o để tạo thêm giá trị cho từng tác phẩm. Tuấn Chi nhìn ngắm từng bức tranh má»™t tá» vẻ chiêm nghiệm cái ý nghÄ©a sâu sắc ẩn dụ trong má»—i tác phẩm do VÅ© Thu tạo thà nh, đến lúc Tuấn Chi phải gáºt gù khen ngợi:
- Nên từ má»™t cái nhìn hết sức khách quan, anh cÅ©ng cảm nháºn ở những há»a phẩm cá»§a em có những sắc thái độc đáo riêng biệt. ChÃnh vì ở giá trị nghệ thuáºt Ä‘a diện đó anh nghÄ© cần phải giá»›i thiệu cho nhiá»u ngưá»i biết để cùng chia xẻ cùng thưởng ngoạn.
Hiểu Nghiên thì tin tưởng và lạc quan hơn:
- Dì có tà i phải để cho má»i ngưá»i biết chứ. Cho nên dì triển lãm tranh là phải lắm không ngần ngại chần chá» gì nữa. Có phải thế không anh Kiên?
Tá» Kiên ngồi im không có ý kiến bá»—ng nghe gá»i đến tên mình thì giáºt mình nhìn Hiểu Nghiên cưá»i hòa và trả lá»i ngay:
- Hiểu Nghiên nói phải lắm, cháu hoà n toà n đồng ý. Và cháu nghĩ cuộc triển lãm nà y chắc chắn dì sẽ thà nh ông và nổi tiếng như cồn.
VÅ© Thu thấy chung quanh mình Ä‘á»u là những ngưá»i yêu quý mình, Ä‘iá»u há» nói ra Ä‘á»u là những lá»i phát nên tá»± trái tim chân tháºt là m cho VÅ© Thu vừa cảm động và tin tưởng ở tà i năng cá»§a mình hÆ¡n.
- Thôi được, Thu cÅ©ng đánh liá»u lần nà y và sẵn sà ng thách thức vá»›i má»i Ä‘iá»u dư luáºn phê phán...
Như thế là coi như đồng ý cả má»i ngưá»i và má»™t kế hoạch triển lãm bắt đầu soạn thảo. Tuấn Chi sắp xếp hà ng trăm bức há»a theo từng lối sáng tạo khác nhau sÆ¡n dầu bá»™t mà u phấn tiên qua khuynh hướng phác há»a, chân phương, trừu tượng, siêu thá»±c... cùng những thể tà i riêng biệt từ Ä‘á»i sống, thiên nhiên, tình yêu... đến đấu tranh, hy vá»ng và niá»m tin. Nhưng đặc biệt không có bức nà o Tuấn Chi đỠnghị loại bá». Khi treo xong theo thứ tá»± từng đỠtà i Tuấn Chi đứng ngắm có vẻ thá»a nguyện cái sáng kiến cá»§a mình bá»—ng nhiên Tuấn Chi nhìn sang VÅ© Thu há»i nhá»:
- Nhiá»u khi anh tá»± nghÄ©, má»™t ngưá»i có tư tưởng sâu sắc và má»™t tà i năng phong phú như em mà sao không được chồng em yêu quý nhỉ?
VÅ© Thu báºt cưá»i:
- Chồng em rất thá»±c tế chỉ muốn em là m má»™t ngưá»i vợ bình thưá»ng như những ngưá»i đà n bà khác, nghÄ©a là chỉ biết chiá»u chuá»™ng chồng chăm sóc con cái. Chồng em đâu cần em có tư tưởng và những há»a phẩm cá»§a em.
Vũ Thu dừng lại một và i giây rồi lẳng lơ nhìn Tuấn Chi:
- Nhiá»u khi em cÅ©ng nghÄ© vá» anh như thế. Má»™t ngưá»i đà n ông có tà i, thông minh lịch thiệp, hiểu biết nhiá»u vá» văn há»c nghệ thuáºt, có nháºn xét sắc bén phải có ngưá»i vợ tế nhị và có tâm hồn thÃch hợp. Chắc chị ở nhà cÅ©ng nằm trong những tiêu chuẩn đáng yêu ấy?
Tuấn Chi nhìn lảng qua phÃa khác, yên lặng thở dà i. Äã nhiá»u lần Tuấn Chi vẫn giữ nguyên thái độ như thế nhất là trước mặt Tá» Kiên. VÅ© Thu cảm thấy câu há»i cá»§a mình kém tế nhị vá»™i chuyển sang đỠtà i khác để không khà tá»± nhiên hÆ¡n. Và VÅ© Thu tá»± nhá»§ từ nay vá» sau nà ng sẽ không bao giá» nhắc đến vấn đỠUyển Lâm vá»›i chà ng nữa. Nhất là ngưá»i đó là mẹ Tá» Kiên chắc chắn sẽ là m cho Tá» Kiên buồn vì dù sao Uyển Lâm vẫn là mẹ. VÅ© Thu cúi xuống và nói tháºt nhá» vừa đủ cho Tuấn Chi nghe:
- Em thà nh tháºt xin lá»—i anh. Em sẽ không bao giỠđỠcặp đến ngưá»i vợ yêu dấu cá»§a anh nữa...
Bỗng có tiếng điện thoại reo, Tuấn Chi vội và ng cầm ống nghe.
- A lô! À... em đấy hở?.... thế hở?... ÄÆ°á»£c em an tâm anh sẽ Ä‘i tìm Bá»™i Nhu ngay. Thôi nhé.
VÅ© Thu biết là Uyển Lâm gá»i đến nên nghịch đùa:
- "Tình yêu đã gá»i anh trở vá».â€
- Không phải vỠmà phải đi tìm Bội Nhu thì đúng hơn. Bội Nhu đã bỠnhà đi mất biệt theo tình nhân của nó.
Vũ Thu vội nghiêm nét mặt vì tình thế gay cấn không thể đùa được. Tuấn Chi có vẻ bối rối nó với Vũ Thu và TỠKiên:
- Bá»™i Nhu đã bá» nhà ra Ä‘i không biết Ä‘i đâu mà giá» nà y chưa thấy vá». Anh phải Ä‘i tìm nó gấp.
Vũ Thu lo lắng:
- Có cần em giúp một tay không?
- Anh hiểu tÃnh tình con gái anh lắm. Bá»™i Nhu rất cứng rắn nói là là m nên anh ngại vì tá»± ái Bá»™i Nhu sẽ không vá». Và rồi không biết chuyện gì sẽ xảy đến? Anh yêu thương Bá»™i Nhu lắm và chìu chuá»™ng hết mình. Uyển Lâm thì lúc nà o cÅ©ng muốn gây sá»± hết ngưá»i nà y đến ngưá»i khác! Tháºt khổ tâm cho anh quá.
Vũ Thu vỗ vai Tuấn Chi tỠvẻ thương yêu thông cảm nỗi khổ của chà ng:
- Thôi anh và Tá» Kiên vá» gấp Ä‘i coi thá» sá»± việc ra sao? Nhưng em nghÄ© không đến ná»—i nà o bi quan lắm đâu, con gái dá»… xúc động nên nông nổi lắm bá» Ä‘i và i ba lần đến nhà bạn rồi sau Ä‘o hối háºn tá»± tìm vá» là thưá»ng. Lúc trước chưa lấy chồng thỉnh thoảng em cÅ©ng "lên cÆ¡n sốt" như thế. Nhưng em nghÄ© vì gia đình anh hạnh phúc quá nên con má»›i vắng mặt và i giá» là coi như tai nạn ghê gá»›m rối loạn cả lên!
- Sao em biết gia đình anh hạnh phúc?
Và Tuấn Chi tỠvẻ bực tức vì những chuyện rắc rối xảy ra.
- Em sẽ liên lạc giùm anh và i nÆ¡i mà Bá»™i Nhu thưá»ng quan hệ và anh có thể liên lạc vá»›i em sau và i giá» nếu anh muốn, bây giá» anh cùng Tá» Kiên vá» Ä‘i và chia nhau tìm kiếm Bá»™i Nhu.
Vừa bước và o nhà là nghe Uyển Lâm vừa khóc vừa tru tréo như ngưá»i Ä‘iên.
- Trá»i Æ¡i! Số tôi sao khổ như thế nà y hỡi trá»i? Có chồng cÅ©ng như không, không ngó ngà ng đến con cái gia đình, con thì toà n đồ hư đốn bất hiếu... Tôi đã mang nặng đẻ Ä‘au, ngà y nay nó trả Æ¡n tôi bằng cách đó, là m khổ nhục tôi như thế nà y... Trá»i. Tôi xấu hổ quá... tưởng yêu cái thằng sá»a xe là danh giá còn không nghe lá»i dạy bảo, bá» nhà đi theo nó tháºt nhục nhã quá.
Tuấn Chi yên lặng ngồi chịu đựng nghe những lá»i kết tá»™i Bá»™i Nhu chà ng cảm thấy chán nản vô cùng. Tuấn Chi gá»i bà vú Trương hãy nói thá»±c sá»± việc xảy ra.
- Thưa ông, theo tôi thấy cáºu ấy trông cÅ©ng cao ráo, đà ng hoà ng ăn nói nhá» nhẹ lá»… phép lắm. Tôi còn nghe cô ba bảo cáºu ấy là nhà văn nữa đó. Và sau khi bị Bà sỉ nhục cáºu ấy liá»n bá» Ä‘i ngay là m cho cô ba hốt hoảng chạy theo... Tôi biết cô ba tÃnh cứng rắn nên không biết có chịu trở vá» không... tá»™i nghiệp.
Tuấn Chi nghe qua lá»i tưá»ng thuáºt cá»§a vú Trương cÅ©ng Ä‘oán má»™t phần vá» ngưá»i bạn trai cá»§a Bá»™i Nhu. Chà ng biết tÃnh Bá»™i Nhu rất có tâm hồn và sâu sắc giống chà ng nên nhất định ngưá»i bạn trai cá»§a Bá»™i Nhu cÅ©ng phải có những Ä‘iểm xuất sắc nà o đó... Nhưng Uyển Lâm thì khác nghe vú Trương tả sÆ¡ vá» Giang Vỹ thì bá»±c mình:
- Nhà văn! Cái tướng trông có vẻ du thủ du thực ấy mà là nhà văn hả! Mặt mà y sát khà trông rất nguy hiểm suýt nữa nó giết mình khi nà o không biết. Thứ đểu cáng dụ dỗ con mình để mong kiếm chác chút đỉnh...
Vừa nói mặt Uyển Lâm tái xanh vì tức giáºn nên trông cà ng xấu xÃ. Tuấn Chi vá»™i gạt ngay:
- Em im Ä‘i, chuyện gì cÅ©ng do em gây ra cả. Anh bá»±c mình hết sức. Phải để cho tâm hồn "ngưá»i ta" thanh thản kiếm sống chứ! Ở nhà rồi sinh lắm chuyện.
Nghe Tuấn Chi nói như váºy cÆ¡n giáºn cá»§a Uyển Lâm ùn ùn bốc lá»a, mặt nà ng đỠcháy như ngưá»i say rượu có lẽ Uyển Lâm tức quá nên tất cả mạch Ä‘á»u căng thẳng, Uyển Lâm vừa trợn trừng mắt vừa la hét om xòm:
- Ôi giá»i đất Æ¡i! Ngà y hôm nay tôi gặp xui xẻo quá. Má»›i sáng sá»›m đã gặp đồ quá»· sứ và o nhà ám hại rồi đến con cái mắng nhiếc bá» Ä‘i xong bây giá» lại bị ông chồng dở hÆ¡i chá»i … Tôi chỉ còn nước chết là sướng nhất. Rồi ông xem tôi sẽ chết cho ông mãn nguyện, tôi biết bây giá» tôi chỉ là đồ vô dụng mà ...
- Uyển Lâm, em là m Æ¡n nÃn Ä‘i có được không? Cái gì cÅ©ng từ từ xá» trÃ, la lối om sòm thiên hạ cưá»i cho còn gì là phẩm giá nữa.
Tá» Kiên cÅ©ng góp lá»i:
- NÃn Ä‘i mẹ có gì mà khóc lóc dữ váºy. Äể con vá»›i ba Ä‘i tìm Bá»™i Nhu. Chuyện nà y con có nghe Bá»™i Nhu tâm sá»± nhưng cứ tưởng là anh chà ng Từ Trung Khao đâu dè...
Bỗng Tuấn Chi quay lại nó với TỠKiên:
- Con có biết thằng đó tên gì và ở đâu không?
Tá» Kiên lắc đầu tá» vẻ thất vá»ng. Xoay qua Uyển Lâm, Tuấn Chi há»i tiếp:
- Bộ khi nó đến gặp em không giới thiệu tên nó à ?
- Thấy bộ điệu có vẻ lưu manh quá nên em chả để ý đến tên nó là m gì?
- Em tháºt hồ đồ quá, tại sao lại vá»™i đánh giá ngưá»i ta kỳ quá váºy!
- Ba à ! Hay là mình và o xem trong phòng Bá»™i Nhu thế nà o cÅ©ng khám phá ra bà máºt.
- Có lý...
Tuấn Chi và Tá» Kiên vá»™i và ng chạy lên lầu và o phòng Bá»™i Nhu lục soát... Bá»—ng Tuấn Chi lấy ra má»™t táºp vở dán đầy những bà i báo đã in... Ở ngoà i bìa đỠnhững chữ hoa nắn nót cẩn tháºn "Thế giá»›i cá»§a Giang Vỹ " Tuấn Chi dở và i trang trong thì ra những truyện ngắn đã Ä‘dược in báo mang tên Giang Vỹ... Tuấn Chi gáºt đầu như khám phá ra má»™t sá»± tháºt. Tuấn Chi lướt nhanh má»™t và i giòng mở đỠvà kết luáºn Tuấn Chi cảm nháºn được má»™t Ãt tư tưởng mà tác giả gá»i gắm và o trong câu chuyện. Tuấn Chi hình dung đến má»™t ngưá»i thanh niên đầy vẻ phấn đấu vá»›i Ä‘á»i bằng khả năng tiá»m ẩn trong tâm hồn. Má»™t ý chà đấu tranh đáng mến phục ngay má»—i Ä‘á»i sống và trong tình yêu thÆ¡ má»™ng. Äiá»u đặc biệt ở đầu má»—i truyện ngắn Ä‘á»u đỠtặng Bá»™i Nhu. Bá»—ng dưng Tuấn Chi dà nh cho Giang Vỹ những cảm tình đặc biệt, vì Giang Vỹ không phải má»™t ngưá»i tầm thưá»ng, là má»™t nhà văn có lý tưởng đưa và o văn chương những ý chà đấu tranh quyết liệt và má»™t sá»± kiên nhẫn tuyệt vá»i. Như má»™t đóa sen vượt lên từ bùn nhÆ¡ để tá»a ngạt ngà o hương sắc. Nếu dáng vẻ bên ngoà i nghệ sÄ© như vú Trương mô tả thì Bá»™i Nhu say mê Giang Vỹ là đúng. Ãt ra Bá»™i Nhu cÅ©ng biết kén chá»n má»™t ngưá»i có tâm hồn thÃch hợp vá»›i tâm hồn cá»§a Bá»™i Nhu... Tuấn Chi vừa xuống lầu thì nghe Tá» Kiên Ä‘iện thoại vá»›i Từ Trung Khao.
- Thá»±c sá»± cáºu cÅ©ng không biết Bá»™i Nhu liên hệ vá»›i ai?
Tuấn Chi nó với TỠKiên:
- Ba biết tên nó là Giang Vỹ má»™t ngưá»i viết văn chắc ba sẽ Ä‘iện thoại đến tòa soạn há»i thì biết địa chỉ.
TỠKiên có vẻ nóng nảy:
- Hay là mình điện thoại báo cho sở cảnh sát biết?
- Khá»i cần Ba sẽ tìm ra nhà mà , an tâm.
Bà Uyển Lâm nghe Tuấn Chi nhắc đến Giang Vỹ vội đáp ngay:
- Äúng rồi nó tên Giang Vỹ ở con lá»™ phÃa đông chợ Hòa Bình.
- Váºy chắc thuá»™c khu Cổ Äình Hòa Bình rồi. Tá» Kiên vừa Ä‘oán ra như thế và vá»™i vã ra Ä‘i.
- Con biết chá»— rồi, để con Ä‘i tìm Bá»™i Nhu cho. Nhưng khoảng hai tiếng đồng hồ sau Tá» Kiên quay vá» thất vá»ng.
- Thưa ba con tìm mãi nhưng không khám phá ra dấu tÃch hay là mình báo cảnh sát Ä‘i ba.
Không còn cách nà o hÆ¡n buá»™c lòng Tuấn Chi phải gá»i đến Cảnh sát.
Trong khi chỠđợi tin tức cảnh sát, Tuấn Chi cà ng suy nghÄ© thêm vá» cảnh tượng nóng nảy vì giáºn há»n cá»§a Bá»™i Nhu qua lá»i tưá»ng thuáºt cá»§a vú Trương là m cho Tuấn Chi cà ng bối rối lo ngại hÆ¡n... Chà ng tưởng tượng đến những hình ảnh Ä‘en tối không may xảy đến vá»›i Bá»™i Nhu và chà ng cảm thấy Ä‘au khổ đến mức nà o khi nghe tin đứa con gái yêu quý nhất cá»§a chà ng gặp nạn. Như để tá»± trấn an mình Tuấn Chi vá»›i lấy cuốn táºp "Thế giá»›i cá»§a Giang Vỹ " Mặc dù báºn công chuyện là m ăn nhưng chà ng cÅ©ng bá» chút thì giá» theo dõi những sinh hoạt văn há»c nghệ thuáºt hiện đại và chà ng có nháºn xét hầu hết những cây bút trẻ bây giá» Ä‘á»u lấy cuá»™c sống tháºt cá»§a mình là m đỠtà i khai thác. Ở Giang Vỹ cÅ©ng thế, Tuấn Chi bắt gặp những ưu tư vá» Ä‘á»i sống, vá» tương lai và tình yêu... những ý tưởng sâu sắc được chuyên chở qua má»™t lối hà nh văn má»›i lạ nhưng vẫn đầy tình cảm tháºt là má»™t cây bút nhiá»u hứa hẹn. Qua nhiá»u tá» báo, tạp chà văn há»c đứng đắn giá»›i thiệu Giang Vỹ má»™t cách trang trá»ng đủ chứng tá» tà i năng cá»§a Giang Vỹ... Bá»—ng chuông Ä‘iện thoại reo vang kéo chà ng vá» vá»›i thá»±c tại.
- Anh Tuấn Chi đấy hở?
- Vâng, anh đây, có gì lạ không?
- Em đã tìm ra Bội Nhu rồi, nó đang nằm ở phòng cấp cứu phòng hai nghe nói mới vô đêm qua.
- Váºy à ! Cám Æ¡n em nhiá»u lắm, anh sẽ đến ngay.
Tuấn Chi cảm thấy lòng mình trầm lắng hẳn xuống. chà ng thở phà o. Tuy nhiên chà ng vẫn còn lo sợ vì không biết nguyên nhân nà o Bá»™i Nhu lại và o nằm bệnh viện lại ở phòng cấp cứu chắc phải là nguy kịch lắm? Hay là tai nạn xe cá»™? Cà ng nghÄ© Tuấn Chi cà ng mất bình tÄ©nh, mồ hôi toát ra lạnh cả ngưá»i... Ở đầu dây VÅ© Thu nói tiếp:
- Anh Tuấn Chi, chắc anh lo sợ lắm phải không? Anh hãy bình tÄ©nh vì em đã há»i Bác sÄ© xong Bá»™i Nhu không có việc gì đáng lo cả, may quá bác sÄ© trá»±c đêm qua là ngưá»i quen cá»§a em, hiện Bác sÄ© đã cho Bá»™i Nhu xuống phòng hồi sức rồi. Phòng số 8 lầu hai. Bác sÄ© còn cho biết Bá»™i Nhu vì kÃch động quá nên ngất xỉu... Không có gì mà lo nghÄ©... bây giá» thì anh có thể đến thăm Bá»™i Nhu được rồi đấy!
- Cám Æ¡n em nhiá»u lắm. Nếu không có sá»± giúp đỡ cá»§a em quả tháºt anh lo vô cùng. Thôi nhé, cám Æ¡n em.
Tuấn Chi ném Ä‘iện thoại cầm tá» giấy có ghi địa chỉ chạy nhanh ra cá»a.
- Bá»™i Nhu ra sao anh?
- May quá chưa chết!
Tá» Kiên chạy theo Tuấn Chi ra xe. Nhấn ga cho xe lao vun vút được má»™t khoảng đưá»ng Tuấn Chi má»›i nói vá»›i Tá» Kiên:
- Không hiểu bằng cách nà o Vũ Thu tìm ra Bội Nhu! Trong khi cảnh sát không một mảy may hay biết.
- Chắc dì Thu Ä‘iện thoại há»i những ngưá»i thân vá»›i Giang Vỹ?
Tuấn Chi và Tá» Kiên vất vả lắm má»›i tìm ra số phòng cá»§a Bá»™i Nhu ở tần lầu hai vì bệnh viện khá rá»™ng như "mê hồn tráºn". Nhưng khi vừa đến cá»a phòng cả hai cha con Tuấn Chi Ä‘á»u phải khá»±ng lại vì nhìn thấy má»™t chà ng thanh niên Ä‘ang cúi xuống hôn Bá»™i Nhu má»™t cách say đắm. Tuấn Chi khoát tay ra dâú cho Tá» Kiên đừng bước vá»™i và o vì Tuấn Chi không muốn khuấy động phút giây hạnh phúc giữa Bá»™i Nhu và Giang Vỹ.
Khi Bá»™i Nhu vừa ngước nhìn lên bắt gặp đôi mắt Tuấn Chi nhìn con mỉm cưá»i, Bá»™i Nhu vá»™i buông Giang Vỹ và gá»i:
- Ba! Ba!
Giang Vỹ giáºt mình quay lại, vừa nhìn sững Tuấn Chi vừa cúi đầu chà o:
- Thưa bác!
Tuấn Chi nhìn Giang Vỹ và khẽ gáºt đầu. Trước mặt Tuấn Chi, Giang Vỹ Ä‘ang đối diện vá»›i dáng dấp cao lá»›n, cưá»ng tráng, mái tóc rối bồng có vẻ nghệ sÄ©, đôi mắt sáng đầy vẻ cương nghị, bướng bỉnh tá»± tin. Tuấn Chi không thất vá»ng lắm. à nghÄ© đó vừa thoáng qua trong đầu óc Tuấn Chi thì Giang Vỹ đã lên tiếng:
- Thưa Bác, theo ý cháu bác không nên đưa Bội Nhu vỠvội...
Tuấn Chi bước tới một bước đặt tay lên vai Giang Vỹ, ôn tồn đáp:
- Cám Æ¡n cáºu, tôi hiểu, nhưng cáºu cÅ©ng không nên quan tâm vá» Bá»™i Nhu quá.
- Nhưng thưa Bác, Bội Nhu rất khổ tâm khi trở vỠgặp bác gái...
- Cáºu đừng nói thế vì dù sao Uyển Lâm cÅ©ng là mẹ. Tôi sẽ có cách giảng hòa giữa hai bên. Còn riêng vá» cáºu, tháºt tình tôi biết cáºu chưa hiểu tôi nhưng tôi hiểu cáºu quá nhiá»u... Vừa nói Tuấn Chi vừa rút cuốn táºp "Thế Giá»›i cá»§a Giang Vỹ" đưa cho Giang Vỹ và tiếp tục... Tôi không phản đối Bá»™i Nhu đã đóng góp công trình để cáºu thá»±c hiện cái thế giá»›i riêng cá»§a cáºu... Ä‘iá»u đó rất tốt, tôi sẽ khuyến khÃch con gái tôi tiếp tục.
Và Tuấn Chi đưa tay bắt tay Giang Vỹ:
- Nhân danh là cha cá»§a Bá»™i Nhu tôi hứa từ nay coi cáºu như vị hôn phu chÃnh thức và công khai cá»§a Bá»™i Nhu.
VÃ quay sang Bá»™i Nhu:
- Ba rất hân hoan chấp nháºn Giang Vỹ và o đại gia đình cá»§a chúng ta được không Bá»™i Nhu?
Nghe Tuấn Chi nói, Bá»™i Nhu ngồi báºt dáºy, nước mắt sung sướng chảy dà i trên đôi má, Bá»™i Nhu cưá»i mếu máo:
- Ba! Con cám ơn Ba!
Giang Vỹ xúc động quá sức tưởng tượng, chà ng không ngá» sá»± việc lại xảy đến má»™t cách bất ngá» váºy. Chà ng chá»›p mắt để ngăn giòng lệ. Chà ng cứ tưởng thế nà o Bá»™i Nhu cÅ©ng bị má»™t tráºn la mắng ghê gá»›m. Giang Vỹ nhìn Tuấn Chi thán phục cái tinh thần bao dung cao quý. Và chà ng ngạc nhiên vô cùng tại sao Bá»™i Nhu lại có má»™t bà mẹ Ãch ká»· tầm thưá»ng hung hiểm đến như thế. Mà lại có má»™t ngưá»i cha phóng khoáng rá»™ng lượng dá»… thương như váºy... Nhưng đột nhiên Giang Vỹ đâm hoà i nghi vì Ä‘a số những ngưá»i thuá»™c giá»›i chá»§ nhân ông, thượng lưu trà thức Ä‘á»u chỉ là những bá»™ áo đẹp khoác bên ngoà i, bên trong tâm ẩn chứa những nham hiểm quá»· quyệt, những âm mưu Ä‘en tối khá»§ng khiếp? Không biết cha cá»§a Bá»™i Nhu có ở trong trưá»ng hợp nà y? Dùng quá»· kế để chiêu dụ đưa Bá»™i Nhu vá» nhà nên Giang Vỹ e dè thay đổi thái độ.
Tuấn Chi đến bên Bội Nhu hôn nhẹ và o mái tóc và cằm tay xoa và o vết thương:
- Tại sao tay con bị thương thế?
- Dạ thưa ba... con vô ý.
- Bác sĩ bảo vết thương nà y sẽ bị thẹo đấy.
Bá»™i Nhu cưá»i: - Coi như má»™t ká»· niệm suốt Ä‘á»i phải không ba?
TỠKiên nãy giỠvẫn đứng bên cha yên lặng theo dõi những diễn biến chung quanh, bỗng nghe Bội Nhu nói thế bèn góp ý:
- Kỷ niệm là m cho ba và anh hốt hoảng lo lắng suốt một đêm không ngủ.
- Ba đã liên lạc với bác sĩ K. rồi, con không cần phải nằm ở đây nữa... tốt nhất là ...
Bá»™i Nhu liá»n ngắt lá»i ba:
- Tốt nhất là chúng ta đi ăn một bữa cơm thịnh soạn phải không ba? Con đói quá từ hôm qua đến nay không ăn uống gì.
- ÄÆ°á»£c để ba há»i ý kiến bác sÄ© lần chót nhé.
Tuấn Chi định ra cá»a thì may quá bác sÄ© cÅ©ng vừa và o khám bệnh cho bệnh nhân má»—i buổi sáng. Tuấn Chi dừng lại chà o bác sÄ© và há»i ý kiến:
- Thưa bác sÄ© tình trạng sức khá»e Bá»™i Nhu ra sao? Nhá» Bác sÄ© khám giúp cho. Cám Æ¡n bác sÄ©.
- Ồ! Ông Chi đừng có khách sáo. Bà Thu đã nhỠtôi chăm sóc cháu từ hôm qua rồi, có gì phải cám ơn. Quen nhau cả mà .
Sau khi chẩn mạch Bội Nhu, bác sĩ bảo:
- Sức khá»e cháu đã trở lại bình thưá»ng. Cháu có thể rá»i khá»i bệnh viện được hôm nay.
Tá» Kiên lo Ä‘i là m thá»§ tục và thanh toán tiá»n nong. Giang Vỹ quấn quÃt bên Bá»™i Nhu sắp lại đôi dép cho nà ng, tìm cái lược đưa cho Bá»™i Nhu chải tóc...
Tuấn Chi nhìn Giang Vỹ gáºt đầu:
- Hay là má»i cáºu cùng Ä‘i ăn vá»›i chúng tôi, chắc chắn đêm qua cáºu cÅ©ng "tuyệt thá»±c và không ngá»§".
Giang Vỹ cưá»i mà trong lòng cảm thấy sung sướng, bây giá» chà ng má»›i thá»±c sá»± tìm thấy nụ cưá»i thoải mái.
Tuấn Chi nhìn đồng hồ má»›i có chÃn giá» mưá»i lăm phút chắc các quán ăn trưa chưa mở cá»a.
- Hay là chúng ta cùng vá» Vân Thá» ÄÆ°á»ng Ä‘i để gá»i thêm VÅ© Thu và Hiểu Nghiên nữa cho vui?
- Như thế là nhất rồi, cám ơn Ba.
Äể đánh tan mối hoà i nghi cá»§a Bá»™i Nhu, Tuấn Chi chống chế:
- Sở dÄ© gá»i VÅ© Thu vì chÃnh VÅ© Thu đã tìm má»i cách để khám phá ra chá»— nằm cá»§a con đấy. Bây giá» chúng ta phải cám Æ¡n VÅ© Thu má»›i được.
Bá»™i Nhu yên lặng chỉ cưá»i riêng má»™t mình có vẻ bà máºt. Bá»™i Nhu nắm tay Ba xiết chặt và thúc giục:
- Xong rồi, thôi chúng ta Ä‘i Ba, Äi anh Giang Vỹ...
|

18-09-2008, 03:24 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Khi Tuấn Chi, Tá» Kiên, Giang Vỹ và Bá»™i Nhu vừa bước và o quán cafe Vân Thá» ÄÆ°á»ng thì Hiểu Nghiên và VÅ© Thu đã có mặt ở đó ngồi chỠđợi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngồi vây quanh bà n tròn cưá»i nói vui vẻ, không khà tháºt cởi mở và thông cảm. Chưa bao giá» Tuấn Chi cảm thấy những giây phút hạnh phúc quây quần bên nhau như thế nà y, ước gì VÅ© Thu thay thế được vị trà cá»§a Uyển Lâm thì thú vị biết bao nhiêu. à nghÄ© thoáng qua là m cho chà ng báºt cưá»i thầm lặng má»™t mình.
Lần đầu tiên qua sá»± giá»›i thiệu cá»§a cha nà ng, Bá»™i Nhu rất ngạc nhiên vì không ngỠđối diện vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà lịch thiệp dá»… thương lại có tà i và bao dung nữa tháºt là má»™t mẫu ngưá»i dá»… thu hút đà n ông. Sáng nay VÅ© Thu mặc má»™t chiếc áo và ng nhạt, quần tây dà i, má»™t đóa hồng nhá» bằng ngá»c thạch gắn trên cổ áo là m Ä‘iểm nét duyên cho khuôn mặt trắng hồng. Mái tóc buông thả lãng mạn. VÅ© Thu tháºt trẻ ngoà i tưởng tượng cá»§a Bá»™i Nhu, hèn gì ba nà ng không say đắm! Nhìn qua Hiểu Nghiên, có lẽ cÅ©ng bằng tuổi Bá»™i Nhu nhưng ở hai khuôn mặt Ä‘á»u có nét duyên dáng xinh đẹp riêng biệt. Ở Hiểu Nghiên có vẻ hồn nhiên ngây thÆ¡, ở Bá»™i Nhu có vẻ trầm lặng e lệ... Riêng vá» cái nhìn thì Bá»™i Nhu bén nhạy hÆ¡n. VÅ© Thu yên lặng suy nghÄ© và gáºt đầu như cố gắng gợi nhá»› khi được giá»›i thiệu đến cái tên Giang Vỹ, Thoáng má»™t lúc VÅ© Thu bá»—ng thÃch thú kêu lên là m má»i ngưá»i ngỡ ngà ng:
- À tôi nhá»› ra rồi. Hình như cáºu là nhà văn. Tôi có xem má»™t câu chuyện tình cảm xã há»™i trong đó má»™t câu đối thoại là m cho tôi thÃch thú vô cùng "Tôi có thể chịu đựng sá»± cô độc nhưng tôi không bao giá» chịu nổi sá»± cô đơn". Và nhân váºt nằm trong truyện "Ná»—i buồn, đừng mãi là m ta khổ Ä‘au?â€.
Äang ngồi tư lá»± đủ chuyện bá»—ng nghe VÅ© Thu nhắc đến tên mình nhất là đến truyện ngắn mà Giang Vỹ yêu thÃch nên là m cho chà ng cảm động.
- Dì Thu nháºn được tên tôi vá»›i câu chuyện tháºt là điá»u an á»§i cho tôi, vì tôi cứ ngỡ chỉ có má»™t mình Bá»™i Nhu Ä‘á»c chuyện cá»§a tôi thôi chứ! Nhất là ...
- Cám Æ¡n Giang Vỹ, tại vì qua nhân váºt trong câu chuyện hợp vá»›i tôi, tôi hoà n toà n đồng ý vá»›i Giang Vỹ. Mình có thể chấp nháºn sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i cô độc nhưng có thể mình sẽ Ä‘au khổ vì ná»—i cô đơn dằn vặt, găm nhấm má»™t cách ghê sợ cùng táºn, nhất là ngưá»i đó không có tri âm.
Tuấn Chi nhìn sá»ng và o VÅ© Thu chà ng liên tưởng đến những tháng ngà y cô đơn cá»§a nà ng, chà ng nhá»› lại đêm hạnh phúc vá»›i nà ng... đôi môi như vẫn còn thÆ¡m mùi rượu nho ngá»t lịm. ChÃnh chà ng cÅ©ng nằm trong tình trạng cô đơn triá»n miên trên hai mươi năm dà i đăng đẳng. Tuấn Chi vẫn nhá»› hoà i ká»· niệm hạnh phúc bên VÅ© Thu, ngôi nhà nhá» nhưng đầy ấm cúng thÆ¡ má»™ng, bức tranh treo trên vách vá»›i những giòng thÆ¡: Mạc đạo bắt tiêu hồn. Liêm quyển thu phong. Nhân tá»· hoà ng hoa sấu... Chạnh lòng Tuấn Chi nhìn sững VÅ© Thu như uống đầy đôi mắt đẹp mÆ¡ tình tứ cá»§a nà ng.
Giang Vỹ ngồi bên cạnh Bá»™i Nhu nhắc đến tên VÅ© Thu nhiá»u lần nhưng Giang Vỹ không thể nà o nhá»› đến há»a sÄ© VÅ© Thu má»™t lần trên báo nên Giang Vỹ chÆ¡n chất há»i VÅ© Thu:
- Thưa dì, chắc dì đã có tranh triển lãm?
- Không, tôi chưa được cái hân hạnh đó. Tôi biết tên VÅ© Thu nầy còn xa lạ đối vá»›i quần chúng - dÄ© nhiên trong đó có cáºu - đương nhiên cáºu có quyá»n không biết đến tên tôi nhưng tên cá»§a cáºu tôi đã quen thuá»™c qua những bà i viết cá»§a cáºu mà tôi đã Ä‘á»c. Tôi rất thÃch cái thế giá»›i văn chương lịch lãm cá»§a cáºu. Tôi thà nh tháºt khuyên cáºu nên tiếp tục con đưá»ng mình đã chá»n và hãy chuẩn bị đối phó và chịu đựng những búa rìu dư luáºn. Chẳng có má»™t ngưá»i nghệ sÄ© nổi tiếng nà o mà không bị thiên hạ chá»i...
Tuấn Chi ngắt lá»i VÅ© Thu:
- À, Thu Ä‘á»c bà i vè nghe chá»i cho cáºu ấy nghe.
- Äó chỉ là má»™t lối chÆ¡i chữ anh à , Ä‘á»c lên e không hợp vá»›i mấy cháu ở đây.
Giang Vỹ thà nh khẩn hơn:
- Tôi vẫn nghÄ© rằng những bà i chá»i Ä‘á»u mang má»™t triết lý độc đóa, và mang những bà i há»c nhân sinh quan hữu hiệu nhất. Tôi vẫn còn nhá»› đến câu chuyện Äông Tây thuyết cá»§a ngà i Ngãi Tá». Ngà i có hai đệ tá», má»™t đứa tên Chấp, má»™t đứa tên Thông. Má»™t hôm Ngà i muốn thá» thông minh cả hai đệ tá» bèn gá»i cả hai Ä‘i dạo núi cùng vá»›i Ngà i, Ä‘i được má»™t dặm đưá»ng ngà i bảo khát nước quá, bèn sai Chấp Ä‘i xin nước uống. Chấp gặp má»™t ông lão nhà quê, ông lão ra Ä‘iá»u kiện: "Muốn lấy nước phải trả lá»i câu đố cá»§a ông.†Sau đó ông lão viết chữ "Chân" rồi há»i Chấp là chữ gì? Chấp buồn cưá»i quá và trả lá»i chữ Chân chứ gì? Ông lão Ä‘uổi Chấp Ä‘i và không cho nước. Chấp ngạc nhiên vá» thưa lại vá»›i thầy. Thầy Ngãi Tá» sai Thông Ä‘i tiếp. Gặp ông lão cÅ©ng đố câu đó liá»n được Thông đáp: Äó là chữ Trá»±c (chữ Chân viết bằng Hán Ngữ nên phân tÃch ra sẽ được cả hai ngữ Trá»±c và bát) Nghe trả lá»i ông lão thÃch thú quá vá»— đùi đà nh đạch và chỉ chá»— cho Thông lấy nước mang vá». Ngà i Ngãi Tá» bảo Chấp con phải há»c cách ứng biến má»›i thà nh công ở Ä‘á»i, tháºt thà chÆ¡n chất cục bá»™t quá con sẽ còn nháºn lãnh nhiá»u thất bại.
Bá»™i Nhu nhìn Dì Thu cưá»i nói:
- Câu chuyện chỉ có giá trị ở Ä‘á»i sống thôi nhé, có phải không dì?
- Nhưng dì thì muốn thà nh Chấp hÆ¡n dù sao đó vẫn là con ngưá»i thá»±c cá»§a mình... mặc dù sẽ thiệt thòi trong Ä‘á»i sống... VÅ© Thu lại thở dà i... Nhưng thôi cho dù Chấp hay Thông cÅ©ng Ä‘á»u không sợ thiếu nước uống vì Vân Thá» ÄÆ°á»ng lúc nà o cÅ©ng có nước ngá»t và cafe.
Cả bá»n cùng cưá»i vui thú. Nhưng Hiểu Nghiên cứ thắc mắc hoà i vá» bà i vè nghe chá»i nên thúc dì Thu:
- Còn bà i vè nghe chá»i Dì chưa Ä‘á»c cho nghe. Bá»™ dì không sợ ngưá»i ta chá»i sao?
VÅ© Thu Ä‘á»c lại má»i ngưá»i nghe Ä‘á»u cưá»i lăn. Giang Vỹ ngạc nhiên há»i Dì Thu:
- Dì Thu hay tháºt, chắc dì không sợ ngưá»i ta chá»i đến mình?
Vẫn giữ nụ cưá»i trên môi nhưng VÅ© Thu có vẻ ngẫm nghÄ© vá» câu há»i cá»§a Giang Vỹ.
- Có thể tạm gá»i mình có chút tâm hồn nghệ sÄ©, lúc nà o cÅ©ng mong muốn là m đẹp cuá»™c Ä‘á»i bằng tác phẩm văn chương nghệ thuáºt cá»§a mình. DÄ© nhiên má»™t nhà văn khi đã hình thà nh xong tác phẩm muốn có ngưá»i Ä‘á»c để cùng chia xẻ những tư tưởng cá»§a mình diá»…n đạt, cÅ©ng như ngưá»i há»a sÄ© cÅ©ng thế, nếu không thì chúng ta cô đơn ghê gá»›m. Những lá»i bình phẩm khen chê đó là quyá»n cá»§a ngưá»i thưởng ngoạn. Nhưng mấy ai trong giá»›i văn nghệ sÄ© được hoà n hảo, không có trên phương diện nghệ phẩm thì cÅ©ng ở Ä‘á»i tư, ở sở thÃch cá»§a má»—i ngưá»i và như thế là đá»u bị phê phán má»™t cách triệt để. tháºt tình tôi không sợ bị chá»i và cÅ©ng không bao giá» muốn nghe chá»i. Mặc dù trong chúng ta Ä‘a số thá»±c tà i thì Ä‘á»u xem bã hư danh tá»±a như mây thoảng nhưng khổ thay hư danh vốn dÄ© là bản chất u mê cá»§a nhân loại... Vừa nói đôi mắt cá»§a VÅ© Thu hiu hiu nhìn ra khung cá»a sổ như để cho nguồn tư tưởng bay bổng xa ngoà i thá»±c tại.
Giang Vỹ gáºt đầu tán đồng nháºn xét thâm túy cá»§a VÅ© Thu.
- Nhưng thưa dì nếu tất cả những lá»i bình phẩm Ä‘á»u là những sá»± chê bai thì có phải vì ta tháºt sá»± không có tà i?
- Chưa hẳn thế vì đôi khi ta đòi há»i có sá»± bình phẩm cá»§a những nhà trà thức lá»—i lạc ở trình độ cao nhưng há» quên rằng quần chúng cÅ©ng đóng má»™t vai trò quan trá»ng, Ä‘a số những tác phẩm được lưu truyá»n từ Ä‘á»i nà y qua Ä‘á»i khác nhá» sá»± lưu ý nồng nhiệt cá»§a dân chúng. Cho đến bây giá» những tác phẩm được quần chúng yêu thÃch như Tam Quốc ChÃ, Tây Du Ký, Tây Sương Ký, Hồng Lâu Má»™ng... Ä‘á»u có má»™t giá trị đặc biệt. Má»™t bá»™ Kinh thi cá»§a Khổng Tá» Ä‘á»u do công trình sáng tạo cá»§a nhân gian mà ông đã góp mặt và vẫn được xem là má»™t tác phẩm tuyệt vá»i nhất. Như thế văn chương quần chúng không mang má»™t giá trị nà o chăng? Má»—i ngưá»i má»™t quan niệm, có ngưá»i sáng tác cho chÃnh há», có ngưá»i sáng tác theo khuynh hướng xã há»™i, quần chúng. theo tôi những danh xưng thi sÄ©, văn sÄ©, há»a sÄ©... không phải tá»± mình tạo nên mà quần chúng dà nh tặng cho ngưá»i đó qua sá»± thẩm định giá trị ở những tác phẩm tạo thà nh qua thá»i gian...
Giang Vỹ nhìn Bội Nhu và trách yêu:
- Nếu được nghe những lá»i nầy trước đây và i năm thì thú vị biết mấy, sao Bá»™i Nhu không giá»›i thiệu dì Thu vá»›i anh sá»›m hÆ¡n?
- ChÃnh em cÅ©ng có ý nghÄ© như váºy, tại sao em không gặp dì Thu sá»›m hÆ¡n anh nhi?
Hiểu Nghiên tá» vẻ sung sướng vì thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u thÃch dì Thu, nói chen và o:
- Quý vị có thể gặp dì Thu hÆ¡i muá»™n đấy nhưng không sao. Dì ấy có lắm tà i sản hiếm quý lắm. Trái tim đựng nhiá»u ngăn kéo. Má»™t ngăn chứa sá»± cảm thông, má»™t ngăn chứa lòng nhiệt tình, má»™t ngăn đựng tư tưởng và má»™t ngăn đầy thi há»a. Ai muốn xin ngăn nà o dì Ä‘á»u rá»™ng rãi ban cho không má»™t Ä‘iá»u kiện nà o hết.
Vũ Thu liếc nhìn Hiểu Nghiên và hét lớn:
- Thôi xin cô im Ä‘i, quảng cáo vừa vừa thôi chứ. Tuy nói thế nhưng trong lòng VÅ© Thu cÅ©ng cảm thấy sung sướng vì Hiểu Nghiên đã nói đúng con ngưá»i tháºt cá»§a nà ng. Và VÅ© Thu không ngá» Hiểu Nghiên lại có nháºn xét má»›i lạ và tế nhị đến như váºy...
Câu chuyện vui nổ dòn như bắp rang giữa ngưá»i nà y vá»›i ngưá»i kia trông có vẻ tâm đầu ý hiệp. Kéo dà i hÆ¡n hai tiếng đồng hồ. Äiểm tâm xong, Tuấn Chi nhìn Bá»™i Nhu.
- Nhu, bây giá» má»i chuyện đã qua, Ba đưa con vá» nhà nhé.
Äang vui nghe Tuấn Chi nói, Bá»™i Nhu bá»—ng sa sầm nét mặt.
- Nhưng con không muốn nhìn mặt mẹ trong lúc nà y.
Tuấn Chi đứng dáºy lại sau lưng Bá»™i Nhu vuốt tóc con và nói:
- Dù sao vẫn là mẹ con, và mẹ con đã khóc suốt đêm qua vì hối háºn. Cha bảo đảm vá»›i con chuyện giữa con và Giang Vỹ không có gì thay đổi, con an tâm. Và Tuấn Chi quay sang Giang Vỹ:
- Cáºu phải hứa chá» cho đến khi Bá»™i Nhu ra trưá»ng rồi má»›i tÃnh chuyện hôn nhân?
Giang Vỹ cúi đầu đáp lại:
- Thưa Bác, cháu lúc nà o cÅ©ng vâng lá»i dạy cá»§a Bác.
- Tốt lắm, và tôi mong cáºu đừng để tâm đến chuyện đáng tiếc vừa xảy ra hôm qua. Ngay cả chÃnh tôi hÆ¡n hai mươi năm qua vẫn còn chưa hiểu nhau được.
- Xin Bác an tâm, thực sự vì Bội Nhu cháu sẵn sà ng quên hết.
VÅ© Thu, Hiểu Nghiên vá»— tay hoan nghênh ý kiến giữa hai ngưá»i.
- Sau cÆ¡n mưa trá»i lại sáng, chúng tôi mong như thế giữa Bá»™i Nhu và Giang Vỹ. Bây giá» không còn lý do giữ chúng ta lại nữa. Thôi chúng ta chia tay ở đây. Tôi còn phải vá» nhà ngá»§ bù nữa chứ. Cáºu Vỹ theo ý tôi cáºu nên để Bá»™i Nhu theo cha vá» nhà . Còn Hiểu Nghiên?
- Thưa Dì cho phép con cùng đi với TỠKiên đến Shopping.
Vũ Thu đưa tay bắt tay Tuấn Chi và Giang Vỹ.
- Chà o anh và Giang Vỹ hy vá»ng chúng ta còn nhiá»u cÆ¡ há»™i để nói chuyện vá» há»™i há»a.
Còn lại má»™t mình trên đưá»ng vá» VÅ© Thu nghe lòng mình vương chút tái tê... VÅ© Thu nghÄ© đến những khuôn mặt yêu thương chợt đến chợt Ä‘i tất cả như những hoa sóng trên đại dương mênh mông. Và riêng ta cÅ©ng như con sóng nhá» vá»— và o ghá»nh đá hoang vu cứ thế cho đến mãi ngà n năm sau. Cuá»™c Ä‘á»i sao mà hiu quạnh buồn chán. VÅ© Thu nghÄ© hết chuyện nà y đến chuyện khác. Cuá»™c tình cá»§a Tá» Kiên và Hiểu Nghiên rồi đến tình yêu giữa Bá»™i Nhu và Giang Vỹ. Tá» Kiên và Bá»™i Nhu vẫn dá»… thương đấy chứ, nhưng tại sao chúng nó lại có má»™t bà mẹ khó chịu bảo thá»§ gay gắt đến như thế váºy? Tại sao hÆ¡n hai mươi năm Tuấn Chi vẫn âm thầm sống bên cạnh và có gá»i là hạnh phúc hay không? VÅ© Thu chạnh thấy lòng buồn nhá»› mông lung... nà ng khẽ hát lại má»™t khúc hát thuở xa xưa khi nà ng má»›i bắt đầu yêu... Ãnh trăng thê lương phá»§ kÃn cánh đồng hoa bát ngát... còn lại má»™t mình em bên ghá»nh đá tảng nghe từng đợt sóng vá»— và o bá»... Khúc nhạc u buồn nghe từ vạn cổ hoang vụ... VÅ© Thu miên man theo vá» vá»›i những ká»· niệm êm Ä‘á»m thá»i dỉ vãng... đến nhà lúc nà o nà ng cÅ©ng không hay. Sau khi tắm rá»a VÅ© Thu cố ý tìm má»™t giấc ngá»§ nhưng những ý nghÄ© như bầy ngá»±a nối Ä‘uôi nhau rong ruổi hoà i trong trà tưởng. Như Ä‘ang bị cuốn hút trong rừng ảo giác đê mê thì bá»—ng giáºt mình vì có tiếng chuông reo báo động có ngưá»i đến. VÅ© Thu choà ng vá»™i áo ngá»§ chạy ra mở cá»a.
Bỗng Vũ Thu ngạc nhiên:
- Ồ, sao anh lại đến đây?
Tuấn Chi không đáp, lặng lẽ bước và o nhà :
- Anh đến em không vui sao?
VÅ© Thu vừa quay Ä‘i định và o thay áo thì Tuấn Chi ôm lấy nà ng hôn má»™t cách say đắm. Vá»›i chiếc áo choà ng khêu gợi, mái tóc buông thả bồng bá»nh trên vai, đôi mắt ngái ngá»§ mÆ¡ hồ trông tháºt đẹp là m cho Tuấn Chi cà ng thêm ngây ngất. Tuấn Chi vừa hôn nà ng vừa nói nhá» trong hÆ¡i thở:
- Anh không thể sống má»™t ngà y không gặp mặt em. Anh tham lam quá muốn em ở hoà i bên anh... anh yêu em quá... chÃnh em má»›i là nguồn hạnh phúc Ä‘Ãch thá»±c cá»§a anh...
Vũ Thu nằm ngoan ngoãn như con mèo ướt trong vòng tay Tuấn Chi.
- Anh có mê sảng không? Sao hôm nay anh nói nhiá»u quá váºy?
- Anh lúc nà o cÅ©ng sáng suốt và bình tÄ©nh nhất là những lúc ở bên em. Và anh sẽ tÃnh chuyện ly dị để cưới em mà .
Vũ Thu cảm động rúc đầu trong ngực Tuấn Chi và ứa lệ. Bỗng Vũ Thu ngước lên nhìn Tuấn Chi.
- Anh đừng nói váºy, anh đừng tưởng phá vỡ má»™t hạnh phúc nầy để xây nên má»™t hạnh phúc khác? Có chắc như váºy không?
- Theo ý anh chắc lắm chứ vì đó là sá»± tháºt.
- Anh chỉ tưởng tượng đó thôi. Em chỉ là tình nhân cá»§a anh thôi, em không bao giá» hoà n thà nh má»™t ngưá»i vợ khuôn mẫu. Cha mẹ em đã từng hy vá»ng từ thuở nhá» khi lá»›n lên chỉ mong cho em trở thà nh má»™t ngưá»i vợ bình thưá»ng biết săn sóc chồng và nuôi dáºy con cái vá»›i má»™t hạnh phúc đơn giản. Nhưng rồi hỠđã thất vá»ng. Em như má»™t loà i ngá»±a rừng thÃch rong ruổi... và như anh đã biết má»i chuyện đã xảy ra. Ai mà đo được lòng ngưá»i anh nhỉ, con ngưá»i Ä‘á»u là giả dối ngay trong Ä‘á»i sống. Em biết khi em quyết định ly dị chồng để theo con đưá»ng em đã chá»n em đã là m khổ nhiá»u ngưá»i. Và bây giá» em không muốn thêm nhiá»u ngưá»i sẽ Ä‘au khổ vì em nữa. Em đã quen vá»›i kiếp sống cô độc rồi. Em thà nh tháºt cám Æ¡n anh đã mang đến cho em má»™t tình yêu chân tháºt vá»›i những ngà y tháng đầy ká»· niệm má»™ng mÆ¡ xinh đẹp, nhưng em không muốn phá vỡ niá»m tin yêu cá»§a vợ anh, dù sao ngưá»i đà n bà cÅ©ng đã sống vá»›i anh trên hai mươi năm rồi...
Tuấn Chi hôn như bão táp và o môi, mắt VÅ© Thu và những giá»t lệ trên má. VÅ© Thu nhắm mắt đê mê tá»™t cùng. Nà ng như không còn thấy mình hiện hữu, nà ng lÆ¡ lá»ng như mây và chỉ còn nghe tháºt xa tiếng nói êm như suối cá»§a Tuấn Chi... nà ng thấy cả má»™t đà n ngá»±a Ä‘ang Ä‘uổi nà ng chạy xa mãi mê giữa má»™t cánh đồng hoa và ng cho đến khi nà ng mệt nhoà i ngã xuống trên bá» cá» xanh thắm, mắt nà ng vá»™i mở ra thì là n môi cá»§a Tuấn Chi cÅ©ng vừa chạm tá»›i say đắm... Bên khung cá»a gió lùa và o lung lay tấm mà n thêu hoà ng yến, đêm Ä‘ang dần phá»§ kÃn giang phòng và sá»± yên lặng cứ thế kéo dà i ra mãi.
|

18-09-2008, 03:24 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Má»i chuẩn bị được xem như hoà n tất nên buổi khai mạc phòng triển lãm tranh cá»§a VÅ© Thu được diá»…n ra trong má»™t không khà tốt đẹp, khách xem tranh cÅ©ng như báo chà đến đông nghẹt cả Vân Thá» ÄÆ°á»ng. Số tranh bán được ngay trong ngà y khai mạc đã lên đến hÆ¡n bảy chục phần trăm ngoà i dá»± liệu cá»§a Tuấn Chi và VÅ© Thu. DÄ© nhiên cÅ©ng có những lá»i ca ngợi thá»±c tình và cÅ©ng có những lá»i chê nhẹ nhà ng khuyến khÃch. Äối vá»›i má»™t há»a sÄ© đầu tiên mở cuá»™c tranh triển lãm mà đạt thà nh công như váºy cÅ©ng xem như kết quả đáng lưu ý và má»™t ká»· lục hiếm có trong sinh hoạt văn há»c nghệ thuáºt tại Äà i Bắc. Không những tranh cá»§a VÅ© Thu có những nét độc đáo vá» nghệ thuáºt mà chÃnh VÅ© Thu ngay trong buổi khai mạc nà ng mặc má»™t chiếc áo Ä‘en Ä‘iểm hoa và ng trông tháºt đà i các và dá»… thương má»™t cách lạ lùng khiến cho những ngưá»i yêu tranh trong giá»›i thượng lưu Ä‘á»u dà nh cho VÅ© Thu những cảm tình đặc biệt. VÅ© Thu bắt tay giá»›i thiệu quan khách từng bức tranh cá»§a nà ng nhưng má»i cá» chỉ Ä‘á»u không lá»t qua mắt Tuấn Chi Ä‘ang theo dõi. Khi má»i ngưá»i bắt đầu ra vá» VÅ© Thu trông có vẻ mệt má»i nên tìm đến ngồi ở góc bà n khuất vắng cho thoải mái, Tuấn Chi và o vá»›i vẻ mặt kém vui.
- Khi sáng, ông khách mặc Veston xám nói gì vá»›i em mà lâu quá váºy?
- Ông ta mua giúp em năm bức có giá cao nhất để đem vỠchưng bà y trong những khách sạn lớn của ông ta tại Hạ Uy Di!
- Ngoà i ra không có gì nữa à ?
- Có chứ? Ông ta có nhã ý má»i em dùng cÆ¡mtối mai để bà n chuyện bảo trợ cho em mở má»™t cuá»™c triển lãm tại Hạ Uy Di.
- Em trả lá»i như thế nà o?
- Cả hai Ä‘á»u phải để em suy nghÄ© lại!
Tuấn Chi cưá»i lá»›n có vẻ hà i lòng:
- Chắc anh không đồng ý chứ gì? Bộ anh nghĩ ông ta tán em à ?
- DÄ© nhiên, má»™t há»a sÄ© có tà i và đẹp như em ai mà không tán?
- Cám ơn anh, nhưng đây là chuyện là m ăn mà ! Anh ghen hơ?
- Anh đã bảo cả hai đỠnghị Ä‘á»u dẹp bá» vì anh không đồng ý.
- Anh tháºt độc tà i quá.
- Anh không có quyá»n độc tà i. nhưng anh chỉ yêu cầu em thôi.
- Nói đùa thế chứ lúc nà o em cũng chìu theo ý anh.
Nói xong VÅ© Thu lưá»m mắt má»™t cách lẳng lÆ¡ nhìn Tuấn Chi để tỠý nà ng đã thuá»™c vá» Tuấn Chi.
Sau hai ngà y triển lãm tiếng tăm cá»§a VÅ© Thu qua báo chà đã được nhiá»u ngưá»i biết đến nên VÅ© Thu đã biến thà nh Ä‘Ãch cho ngưá»i ta chỉ trá» phê bình. Riêng đối vá»›i VÅ© Thu nà ng thÃch sống theo quyết định cá»§a nà ng nhất là vá» phương diện quần áo trang Ä‘iểm trông có vẻ thá»i trang Âu Mỹ, nên dá»… gây ra thêm những bà n tán nhất là sánh đôi vá»›i Tuấn Chi dạo phố. Má»™t hôm, Tuấn Chi đưa VÅ© Thu đến quán bÃt-tết thưá»nglệ mà nà ng ưa thÃch như má»™t chá»— thân thiết, VÅ© Thu chá»n bà n góc trong nhá» có ngá»n đèn mà u hồng thÆ¡ má»™ng và Tuấn Chi đã gá»i hai ly rượu chát đỠđể thấy mình Ä‘ang ở giữa Paris thÆ¡ má»™ng. Bá»—ng có tiếng xì xà o ở bà n bên:
- Ê mà y, nhìn xem mụ đà n bà diêm dúa đó là há»a sÄ© VÅ© Thu đấy. Hiện nay mụ ta Ä‘ang nổi tiếng.
- Thế à ! Còn lão đi bên cạnh?
- Chá»§ quán Vân Thá» ÄÆ°á»ng đấy. Ngưá»i ta nói mụ lên như cồn là nhá» tà i lăng xê cá»§a ông ta đó. Mà y không biết à ? Quán đó cÅ©ng Ä‘ang trao quyá»n cho mụ ta rồi đấy!
Cả hai cưá»i the thé nghe tháºt nham nhở và đáng ghét.
Tuấn Chi nghe được cuá»™c đối thoại giáºn tÃm ngưá»i, Tuấn Chi bá»±c mình quá đứng dáºy bảo:
- VÅ© Thu, thôi Ä‘i Ä‘i. Anh không thÃch ăn ở đây nữa.
VÅ© Thu cÅ©ng nghe những lá»i bêu xấu nà ng nhưng VÅ© Thu vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh nâng ly rượu nhắp từng ngụm và bình tÄ©nh đợi nghe tiếp, bá»—ng thấy Tuấn Chi bảo Ä‘i nà ng vá»™i đáp:
- Em đang đói mà , anh không ăn cũng phải ngồi lại với em đã.
Tuấn Chi chìu ý Vũ Thu ngồi xuống nhưng trong lòng cảm thấy bực bội khó chịu:
- Em không thấy không khà mất vui sao? Tại sao chúng ta lại phải chịu đựng má»™t cách vô lý như váºy được.
- Anh bình tÄ©nh em Ä‘á»c thÆ¡ Lý Bạch cho anh nghe nhá: "Ngu hoa mã, Thiên Kim Cừu, Hô nhi tương xuất hoán mỹ tá»u, dữ nhỉ đồng tiêu vạn cổ sầu"
(Tạm dịch)
Mặc áo lông cừu
Say ngủ trên hoa
Bên nhau gá»i rượu
Cạn chén tiêu sầu
Vũ Thu ngất ngưởng ngâm lên như coi thiên hạ là cỠrác.
- Sao anh không uống với em, bộ anh buồn rồi sao?
- Vũ Thu, chắc em đã say rồi, thôi để anh đưa em vỠnhà !
VÅ© Thu lả ngưá»i trên tay Tuấn Chi để chà ng bồng ra xe. Vừa ra khá»i quán VÅ© Thu tinh nghịch hé mắt nhìn Tuấn Chi.
- Em nói nhá» vá»›i anh chuyện bà máºt nà y nhé.
Tuấn Chi cúi sát xuống để nghe.
- Chuyện gì thế?
- Em yêu anh nhiá»u lắm.
Trên đưá»ng đưa VÅ© Thu vá», VÅ© Thu chìm đắm trong cÆ¡n say chỉ thỉnh thoảng gá»i tên Tuấn Chi và thì thầm:
- Con biết mà , mẹ cứ bảo ta trong Ä‘á»i phải sống sao cho đúng vá»›i lòng ta, cái gì không phải cá»§a ta con đừng lấy...
Giá»ng Thu trở nên mê sảng.
- Mẹ bảo tháºt đấy mà . Em không thể giữ lấy những gì không phải cá»§a em... anh Tuấn Chi anh hiểu em nói gì chứ?
Tuấn Chi liếc nhìn VÅ© Thu thấy nà ng thiếp Ä‘i... Con đưá»ng lướt qua những đám lá và ng xà o xạc những tia nắng xuyên cà nh tuyệt đẹp, Tuấn Chi Ä‘ang có cảm tưởng mình Ä‘ang chạy vá» chân trá»i hạnh phúc vô táºn. Tuấn Chi chỉ còn nghe tiếng rÃu rÃt cá»§a bầy chim trên cà nh.
|

18-09-2008, 03:24 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Trong khi đó ở nhà Tuấn Chi Ä‘ang xảy ra những câu chuyện kém vui giữa Uyển Lâm vá»›i những ngưá»i bạn thân vừa đưa tin đến. Má»™t nhà văn Tây Phương nà o đó đã từng nói "khi ngưá»i chồng ngoại tình thì kẻ biết sau cùng là ngưá»i vợ" Tháºt sá»± Uyển Lâm không phải là ngưá»i biết cuối cùng mà trước và i ngà y xảy ra cuá»™c triển lãm tranh cá»§a VÅ© Thu đã có dư luáºn xôn xao đến tai Uyển Lâm vá» chuyện dan dÃu tình cảm cá»§a chồng và VÅ© Thu nhưng Uyển Lâm không tin Ä‘iá»u đó vì đối vá»›i Tuấn Chi đúng là ngưá»i chồng gương mẫu từ hÆ¡n hai mươi năm qua. Tuấn Chi không biết hút thuốc uống rượu la cà , tháºm chà không bao giá» bước tá»›i quán rượu hay nÆ¡i chốn ăn chÆ¡i nhảy đầm. Tuấn Chi chăm chỉ là m ăn và lo lắng gia đình con cái. Má»™t ngưá»i chồng như váºy Uyển Lâm là m sao có thể nghi ngỠđược chứ. Nhất là sau câu chuyện Bá»™i Nhu, Uyển Lâm lại cà ng cảm thấy hối háºn cho sá»± hiểu biết thiển cáºn hẹp hòi và Ãch ká»· cá»§a mình nên lại cà ng cảm thấy Ä‘iá»u nháºn xét cá»§a chồng là đúng. Nhưng có má»™t và i Ä‘iá»u khác lạ xảy ra như dạo sau nà y Tuấn Chi hay nổi nóng đụng má»™t tà là la hét om sòm chứ không dịu dà ng nhá» nhẹ vá»›i Uyển Lâm như lúc trước, đặc biệt là hay vắng nhà nhưng Uyển Lâm cho là vì phải lo buôn bán giao tế nên lại bá» quạ... và chuyện tin đồn quen vá»›i VÅ© Thu cÅ©ng có thể là chuyện là m ăn mà thôi.
Sau khi lo chuẩn bị bữa cÆ¡m chiá»u cho Tá» Kiên và Bá»™i Nhu thì bá»—ng có Ä‘iện thoại reo vang.
- A lô, ai đó?
- Äá»— Phong đây. Bà có nghe tin tức gì má»›i vá» Tuấn Chi và VÅ© Thu chưa?
- Chưa, nhưng sao chị...
Bà Äá»— Phong vốn là bạn vá»›i Uyển Lâm hai mươi năm qua, nhưng từ khi có chồng bà Äá»— Phong rất Ä‘au khổ vì có ông chồng hết sức bê bối say mê rượu chè đà o hát lăng nhăng, bá» bê gia đình. Những khi gây sá»± vá»›i nhau bà Äá»— Phong thưá»ng đưa hình ảnh Tuấn Chi như biểu tượng đứng đắn gương mẫu nên khi được tin ngôi thần tượng cá»§a bà bị đổ vỡ, bà xem Uyển Lâm như má»™t đồng minh hợp ý nhất nên khám phá được tin gì là nhanh nhẩu báo ngay cho Uyển Lâm.
- Con mẹ VÅ© Thu ấy... mưá»i sáu tuổi đã theo trai đại náo trong gia đình, đòi sống theo đợt sống má»›i kết hôn rồi ly dị tùm lum... Em nghÄ© coi vẽ xấu như mèo cà o chó táp chứ đẹp đẽ gì nếu không có Tuấn Chi cố tình bá» tiá»n ra lăng xê tên tuổi.
- Biết đâu đó chỉ là tin đồn?
Tuy nói váºy nhưng tay chân cá»§a Uyển Lâm cÅ©ng lạnh toát, mồ hôi tuôn như tắm trên trán.
- Em ngu quá Ä‘i, có khi nà o Tuấn Chi chịu bá» tiá»n ra lăng xe nó mà không có lý do?
- Chị có thấy nó đẹp không?
- Cái đó chị khó bà n đến, theo chị nó cÅ©ng tầm thưá»ng thôi nhưng nó biết cách ăn mặc nay kiểu nà y mai mốt nỠđể quyến rÅ© đà n ông. Cái thứ Ä‘iếm ấy mà . Bà chị ruá»™t cá»§a nó là bạn vá»›i chị tống khứ ra khá»i nhà từ ngà y nó dụ dá»— đứa con gái cá»§a chỉ. Tá»™i nghiệp con nhá» xinh dá»… thương nghe nó cÅ©ng hư Ä‘á»i. Tôi đã từng biết Hiểu Nghiên...
Nghe nhắc đến tên Hiểu Nghiên, Uyển Lâm ngạc nhiên há»i tiếp:
- Chị vừa nhắc đến tên Hiểu Nghiên... có phải con bé thưá»ng Ä‘i theo nó không?
Trong trà nhá»› Uyển Lâm vừa hình tượng đến khuôn mặt Hiểu Nghiên thỉnh thoảng được Tá» Kiên đưa vá» nhà giá»›i thiệu là bạn và thưá»ng khi chỉ ngồi độ dăm ba phút là Tá» Kiên đưa Ä‘i ngay, nhiá»u khi Uyển Lâm chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt huống chi có ý há»i và i Ä‘iá»u vá» lai lịch.
Sau câu chuyện Bá»™i Nhu bá» nhà ra Ä‘i, Uyển Lâm kkông muốn xen và o Ä‘á»i tư con cái nữa. Tá» Kiên, Bá»™i Nhu muốn là m gì thì là m, Ä‘i sá»›m vá» trưa Uyển Lâm cÅ©ng không còn hạch há»i như trước. Nhưng không hiểu bà Äá»— Phong nói hư Ä‘á»i là có ý gì. Tiếng bà Äá»— Phong vẫn còn bên đầu giây nói:
- Phải đấy! Tái Hiểu Nghiên con bé dá»… thương nhưng theo đợt sống má»›i cuỉa dì nó là con mu. VÅ© Thu nên tan hoang cuá»™c Ä‘á»i. Má»›i mưá»i sáu tuổi dã mang thai rồi đến ná»—i cả nhà đau khổ quá phải và o nhà thương phá thai đấy, chị thấy có khá»§ng khiếp không?
Vừa nghe tá»›i đây, Uyển Lâm hoà n toà n mất bình tÄ©nh, Uyển Lâm hoa cả mắt. Uyển Lâm có cảm tưởng Ä‘ang bị bầy ngá»±a rừng Ä‘ang lôi nà ng chạy và o sa mạc vá»›i tốc độ nhanh ghê gá»›m là m cho Uyển Lâm chóng mặt, đến lúc tiếng nói cá»§a bà Äá»— Phong như má»™t hÆ¡i gió thoảng bên tai nà ng. Bất thần Uyển Lâm ngã quỵ xuống sà n nhà . Bà vú nhìn thấy vá»™i chạy đến đỡ Uyển Lâm và o phòng. Không biết Uyển Lâm nằm được bao lâu thì Bá»™i Nhu vá» sau khi nghe bà vú thuáºt lại chuyện vá»™i chạy và o phòng.
- Mẹ bệnh hở? Äể con gá»i bác sÄ© nha!
Uyển Lâm lắc đầu từ chối.
- Không, mẹ chỉ mệt chút thôi.
Bá»™i Nhu lắc đầu rồi bá» lên lầu. Uyển Lâm cÅ©ng biết từ ngà y xảy ra câu chuyện không đồng ý cuá»™c tình vá»›i Giang Vỹ, Bá»™i Nhu lạnh nhạt hẳn Ä‘i vá»›i mẹ đôi khi Uyển Lâm có cảm tưởng Bà là cái gai trước mắt đầy bá»±c mình nữa. Uyển Lâm liên miên nghÄ© đến những câu chuyện xảy ra Ä‘ang phá vỡ hạnh phúc trong gia đình. Từ Bá»™i Nhu yêu má»™t tên thợ máy cù bÆ¡ cù bất không tương lai đến Tá» Kiên say đắm má»™t đứa con gái từng chá»a hoang đến Tuấn Chi Ä‘em yêu mê mệt má»™t ngưá»i khét tiếng ** thá»a! Khốn nạn tháºt! Uyển Lâm! Mà y phải cứng rắn lên má»™t chút. Giá»ng bà Äá»— Phong như mãi còn vang bên tai. Äúng! Mình phải cứng rắn hÆ¡n lên để nắm lại tư thế chá»§ quyá»n ngôi nhà nà y má»›i được. Suốt cả má»™t Ä‘á»i hy sinh chÃnh mình lo cho chồng cho con tại sao mình không có quyá»n chứ nhỉ?
Bá»—ng có tiếng xe đỗ ngoà i cá»a, Tá» Kiên chạy như bay và o nhà .
- Bội Nhu! Bội Nhu! Hiểu Nghiên đang đợi em ngoà i xe kìa, cô ta hẹn em đi shopping đấy.
- ÄÆ°á»£c, anh bảo Hiểu Nghiên chá» em và i phút để em Ä‘iện thoại cho Giang Vỹ cùng Ä‘i cho vui.
TỠKiên vừa bước và o nhà chạm mặt ngay Uyển Lâm.
- Con xin lỗi mẹ, con không thấy.
Bà Uyển Lâm cố lấy bình tĩnh để nói với TỠKiên:
- Tá» Kiên, con có thể má»i cô bạn và o gặp mẹ và i phút được không?
TỠKiên ngoan ngoãn:
- Thưa mẹ vâng ạ!
Hiểu Nghiên theo TỠKiên bước và o với dáng e lệ hồn nhiên.
- Chà o Bác ạ!
Uyển Lâm nhá»› lại lá»i bà Äá»— Phong... hai dì cháu hư há»ng toa ráºp vá»›i nhau để phá Ä‘á»i thiên hạ … máu nóng hừng há»±c cả khuôn mặt Uyển Lâm.
- Mà y... mà y tên Tái Hiểu Nghiên phải không?
- Dạ đúng thưa Bác.
- Tao không ngá» Tá» Kiên lại Ä‘i yêu má»™t đứa con gái đã từng chá»a hoang, dì mà y tồi tệ lại Ä‘i giá»±t chồng ngưá»i ta tháºt khốn nạn và hạ cấp không thể tưởng tượng được. Äi cho khuất mắt tao...
Hiểu Nghiên bị tấn công bất ngá», mặt tái xanh không còn giá»t máu, miệng chỉ ú á»› và thụt lùi ra cá»a.
TỠKiên thấy mẹ xỠtrà với Hiểu Nghiên như thế cũng bất mãn hét lớn.
- Mẹ, tại sao mẹ nói như thế?
Bà Uyển Lâm lồng lộng lên.
- Mà y cũng thế, đi đi đồ con bất hiếu.
Bà Uyển Lâm la thét như Ä‘iên vì từ lâu những cÆ¡n giáºn tiá»m ẩn trong lòng nay có dịp bùng vỡ, bà la hét lăn lá»™n trên đất trông tháºt kinh khá»§ng.
Hiểu Nghiên sợ quá vì lần đầu tiên nà ng má»›i bị má»™t ngưá»i đà n bà xỉ vả nà ng bằng những cá» chỉ Ä‘iên loạn đến như váºy, nên Hiểu Nghiên không còn bình tÄ©nh để đứng yên, nà ng hét to rồi bá» chạy.
Bội Nhu vừa xuống lầu thấy thế vội chạy lại ôm giữ mẹ vừa la lớn:
- Anh TỠKiên hãy chạy đuổi theo Hiểu Nghiên mau.
Nghe tiếng hét cá»§a Bá»™i Nhu, Tá» Kiên má»›i giáºt mình vá»™i chạy nhanh ra cá»a nắm được cánh tay Hiểu Nghiên, nhưng Hiểu Nghiên vùng vẫy rút tay ra như con thú Ä‘ang bị tên vừa la hét vừa khóc:
- Äừng! Hãy buông tôi ra, để tôi vá» vá»›i dì tôi. Các ngưá»i đừng có sỉ nhục tôi nữa, tôi cắn lưỡi tá»± tá» bây giá». Hãy buông tôi ra Ä‘i...
TỠKiên đau khổ quá năn nỉ.
- Hiểu Nghiên, anh yêu em mà . Äể anh đưa em vá» vá»›i dì Thu.
Tá» Kiên vẫn giữ chặt cánh tay Hiểu Nghiên vì sợ nà ng vụt chạy Ä‘i gây ra tai nạn. Và cố gắng vá»— vá»:
- Anh yêu em, em đừng nghĩ vớ vẩn. Cho dù thế nà o anh vẫn yêu em. Em lên xe đi.
Hiểu Nghiên không còn vùng vằng hung hăng nữa, thút thÃt khóc theo Tá» Kiên bước lên xe. Tá» Kiên sợ Hiểu Nghiên đổi ý nên đạp ga phóng nhanh trên con đưá»ng vá» quen thuá»™c tá»›i nhà VÅ© Thu.
|
 |
|
| |