  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:20 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Từ đó, Ngân Sương đã trở thành ngưá»i làm  trong phá»§. Nói đúng hÆ¡n là ngưá»i sai vặt trong phòng cá»§a Phước Tấn phu nhân.  Công việc cá»§a Ngân Sương má»—i ngày là lau chùi bàn ghế, khung cá»a sổ, thêu thùa,  may vá, là quần áo, rồi bưng nước, tưới hoa... NghÄ©a là tất cả công việc mà má»™t  A Äầu phải làm.  
 Nhưng  Ngân Sương không phải làm hết. Chuyện trong phòng đã có Hương Kỳ lo. Bà Phước  Tấn thấy thái độ an pháºn cá»§a hai ngưá»i rất yên tâm, dù gì thì.... Cái con bé nầy  tuy xuất thân ở chốn giang hồ nhưng không há» có ý lẳng lÆ¡, kiểu cách, trái lại  rất siêng năng. Phong cách nhiá»u lúc lại tá» ra quý phái, ngăn nắp, không những  thế....  
       Càng ngày bà Phước Tấn càng thấy ưa thÃch  Ngân Sương. Sá»± có mặt cá»§a Ngân Sương đôi khi lại là má»™t sá»± an á»§i, khá»a lấp được  những khoảng trống trong lòng bà. Sá»± ưa thÃch Ngân Sương gần như má»™t thứ trá»±c  tÃnh, không có lý do. Không phải chỉ có Phước Tấn phu nhân mà cả Tần Má Má cÅ©ng  váºy. Và nhà pháºt gá»i đó là "CÆ¡ duyên".  
       Nhưng sá»± tháºt cái "CÆ¡ Duyên" kia được  khám phá ra đầu tiên lại là nhá» Vương Gia.  
       Hôm ấy, Vương Gia đến phòng Phước Tấn,  má»›i đầu trông thấy Ngân Sương. Vương Gia cÅ©ng không chú ý lắm. Nhưng bà Tuyết  Như thì có táºt nên hay giáºt mình. Bà sợ Vương Gia há»i, nên tranh thá»§ nói ngay.   
       - Äây là hai con A Äầu má»›i được đưa vào  phá»§, chúng là hai chị em, con chị tên là Ngân Sương, còn con em tên là Hương Kỳ.   
       Ngân Sương và Hương Kỳ phá»§ phục dưới chân  Vương Gia Ä‘á»c lá»i thiệu mà Tần Má Má đã dạy.  
       - Nô tài xin khấu kiến Vương Gia!   
       Vương Gia khoát tay.   
       - Thôi được rồi, đi xuống dưới nhà  đi! 
       - Vâng!  
       Ngân Sương và Hương Kỳ dáºp đầu lạy tạ Æ¡n,  rồi vá»™i vã rút lui ra ngoài, nhưng vừa đến cá»a thì chợt nghe Vương Gia gá»i giáºt  lại.  
       - Äứng lại!  
       Ngân Sương giáºt mình, cùng Hương Kỳ đứng  lại. Vương gia lại tiếp.  
       - Nào quay mặt lại xem!   
       Ngân Sương và Hương Kỳ quay lại sợ hãi.  Vương Gia ngắm Ngân Sương má»™t lúc, rồi gáºt gù nói.  
       - Thôi đủ rồi, đi xuống nhà  đi! 
       - Vâng, vâng, bá»n con Ä‘i ngay!   
       Và cả hai đứa như vừa nháºn được lệnh đại  xá, vá»™i vã rút lui. Hình như Vương Gia có Ä‘iá»u gì suy nghÄ©, ngưá»i quay lại nhìn  bà Tuyết Như cưá»i, nói.  
       - Cái con a đầu đó, sao mà nó giống em y  hệt! 
       - Tháºt ư? Váºy à?  
       Bà Tuyết Như nghe nói giáºt mình. Vương  Gia cưá»i.  
       - á»’! Nhưng báºn tâm chuyện đó làm gì?  Ngưá»i giống ngưá»i mà, vả lại Ä‘em má»™t con a đầu ra mà so sánh vá»›i em là không  phải, nhưng tại nó giống em từ cái phong cách, dáng dấp nó như cái lúc em má»›i  nháºp phá»§ không khác tà nào... Ông trá»i nhiá»u lúc cÅ©ng ngá»™... Tạc ngưá»i như đúc  khuôn. Nhưng chuyện giống nhau cÅ©ng chỉ là chuyện thưá»ng tình.   
       Bà  Tuyết Như lúc đó như mới ngộ ra:  
       - À! Thiếp cÅ©ng thấy nó có vẻ quen thuá»™c  vá»›i mình thế nào đó. Thì ra là như váºy. Có lẽ vì váºy mà thiếp cÅ©ng ưa thÃch nó!   
       Và chuyện rồi cÅ©ng chỉ dừng lại ở đấy.  Bởi vì lúc bấy giá», bà Tuyết Như có quá nhiá»u chuyện để quan tâm hÆ¡n. Vương phá»§  rá»™ng lá»›n, kẻ hầu ngưá»i hạ nhiá»u. Rồi thêm cái chuyện công chúa má»›i vào dinh.  Phải duy trì phép tắc. Luáºt lệ cho phải vá»›i phép vua... còn chuyện cá»§a Hạo Trinh  và Ngân Sương nữa, nó như cái ngòi nổ, phải cẩn tháºn, không khéo lại nổ bất cứ  lúc nào.  
  
   
       Thá»i gian nhanh chóng trôi qua. Những đóa  mẫu đơn vừa tàn trong vưá»n nhà, thì tiếng ve sầu đã vang lên trên cành cổ thu.  Tháng sáu ở Bắc Kinh. Cái nóng như đổ lá»a. Và cái nóng kia như cÅ©ng làm ảnh  hưởng phần nào đến tÃnh tình cá»§a Lan công chúa.  
       Hạo Trinh sau ngày cưới, được vua ban cho  chức "ngá»± tiá»n hành tẩu", nên má»—i ngày Ä‘á»u phải theo Vương Gia lên triá»u hầu  vua, cuá»™c sống báºn rá»™n hÆ¡n trước, Hạo Trinh cứ vắng mặt ở nhà.   
       Cuá»™c hôn nhân còn má»›i giữa công chúa và  Hạo Trinh đúng ra phải có má»™t sá»± gắn bó, vì hương lá»a má»›i bắt phải mặn nồng.  Nhưng không biết Hạo Trinh vì tá»± ái. Thấy cái hào quang "con gái cá»§a vua" sáng  chói quá, làm Hạo Trinh ngá»™p. Hạo Trinh mặc cảm. Nên Ãt khi Hạo Trinh ghé qua  dinh công chúa. Giữa hai ngưá»i cứ mãi tương kÃnh như tân "má»™t cách kỳ cục",  chẳng có vẻ gì là vợ chồng son.  
       Nguyên do chÃnh có lẽ là tại Hạo Trinh,  vì có lần công chúa nói vá»›i Hạo Trinh.  
       - Bất kể thân pháºn cá»§a thiếp là gì, thì  khi lấy chồng, thiếp là ngưá»i cá»§a chồng. Hạnh phúc cá»§a chồng là hạnh phúc cá»§a  vÆ¡. Vì váºy xin chàng hãy quên chuyện thiếp là công chúa Ä‘i. Thiếp chỉ muốn làm  má»™t cô gái bình thưá»ng như bao nhiêu cô gái khác để được chồng yêu.   
       Công chúa mà nói được những Ä‘iá»u đó là  má»™t Ä‘iá»u khó. Vì Lan công chúa ở trong cung từ nhá». ÄÆ°á»£c giáo dục nuông chìu,  muốn gì có nấy. Äến khi lấy chồng má»›i gặp cảnh vỡ má»™ng thế này. Phò mã mà trước  đây Lan công chúa được nghe kể lại vá»›i bao huyá»n thoại vá» chuyện "bắt chồn trắng  rồi thả chồn ra" Má»™t phò mã Ä‘a cảm, ý nhị, đầy tình ngưá»i thế tại sao trong  chuyện vợ chồng lại có vẻ máy móc, khô khan thế? Hạo Trinh cÅ©ng có "nhiệt tình"  nhưng lại như "ngưá»i má»™ng du". Hay là vì cái chức danh "công chúa" cá»§a ta. Vì  gần như bao giá» Thôi má má chuyển lá»i "triệu kiến", Hạo Trinh má»›i chịu ghé qua  như má»™t bổn pháºn. Chá»› Ãt khi chàng chá»§ động đến. Như váºy... Làm công chúa kém  hạnh phúc hÆ¡n má»™t đôi vợ chồng bình thưá»ng ư? Nhiá»u lúc công chúa còn thấy bá»±c  mình hÆ¡n vá»›i những lá»i từ chối khéo.  
       - Phò mã đã say túy lúy không qua  được! 
       - Phò mã đã đến Äô Thống phá»§ dá»± tiệc.   
       - Phò mã bảo sáng mai phải vào triá»u sá»›m  không qua được.  
       - Phò mã đi luyện võ rồi!   
       Vân vân... và vân vân. Hàng trăm lý do kỳ  quái!  
       Ba tháng như váºy trôi qua, Lan Công Chúa  chẳng có chút tin mừng, sống Ä‘á»i vợ chồng son mà như kẻ góa bụa, có lẽ vì váºy,  mà dù có hiá»n lành cÅ©ng dá»… thành nóng nảy, dá»… gây sá»±.  
       Một ngày của tháng sáu. Lan công chúa  tình cỠphát hiện sự có mặt của Ngân Sương trong Vương phủ.   
       Chuyện bắt đầu từ Thôi má má mà ra.   
       Má»™t bữa Thôi má má nói vá»›i Lan công chúa,  là ở những gia đình dân giả. Äể thắt chặt tình cảm giữa bà mẹ chồng và nàng dâu.  Thưá»ng nàng dâu hay làm má»™t số thức ăn mà mẹ chồng thÃch, mang đến táºn phòng mẹ  chồng. Rồi hai mẹ con cùng ăn, cùng há»§ hỉ, nói chuyện vá» ngưá»i đàn ông mà há» yêu  quý. Má»™t cách giao lưu tình cảm. Và cách giao lưu này rất có lợi, nó giúp cho ta  hiểu rõ sở thÃch cá»§a chồng mình, mặc khác nàng dâu cÅ©ng được mẹ chồng yêu quà  hÆ¡n.  
       Thế là công chúa chợt nảy ý làm theo.  Công chúa hối Thôi má má mang mấy đĩa bánh trái trong dinh theo mình sang phòng  của bà Tuyết Như bái kiến.  
       Công chúa đến đấy má»™t cách bất chợt, nên  chẳng ai hay biết trước tiếp đón. ChÃnh vì váºy má»›i có chuyện lôi thôi.   
       Công chúa băng qua hành lang, vòng qua  nhà Thá»§y tạ. Äến cá»a Nguyệt Äồng... Bá»n a đầu trên đưá»ng gặp công chúa Ä‘á»u gáºp  đầu chào. Nhưng công chúa khoát tay ra lệnh không cho phép há» báo trước, làm  kinh động Phước Tấn Phu Nhân.  
 Mãi cho  đến khi công chúa đến trước hành lang phòng bà Phước Tấn cÅ©ng chẳng ai trong đấy  hay chỉ có má»™t tên tiểu thái giám tâm phúc cá»§a Hạo Trinh thì lại Ä‘ang chấp tay  sau Ä‘Ãt, Ä‘i qua lại kiểu tuần tra ngoài cá»a. Lúc đó hắn lại Ä‘ang đâu lưng vá»  phÃa nàng, nên cÅ©ng chẳng biết. Lúc công chúa đã đến cá»a, thì hắn má»›i vừa quay  đầu lại. Vừa phát hiện công chúa. Không hiểu sao mặt hắn tái mét. Hắn đã vá»™i vã  quỳ xuống cháºn ngay lối vào phòng. Má»™t mặt nói tháºt to, như để bên trong nghe.   
       - Công chúa mới đến!   
       Công chúa nào phải là ngưá»i khá» khạo,  lòng nghi hoặc ngay. Và Thôi má má cÅ©ng không vừa đẩy nhanh cánh cá»a nhìn vào  trong. Má»i chuyện hiện rõ trước mắt má»i ngưá»i.  
       PhÃa trong, Hạo Trinh và Ngân Sương vừa  vá»™i vã buông nhau ra. Nhưng đã quá muá»™n. Công chúa đã trông thấy, má»™t bàn tay  cá»§a Hạo Trinh vừa rá»i khá»i má cá»§a Ngân Sương. Công chúa chưa kịp phản ứng, thì  Ngân Sương vì quá sợ hãi lui nhanh ra ngoài. Không ngá» va vào mâm thức ăn trên  tay Thôi má má, làm tất cả đổ hết xuống đất.  
       - á»i!  
       Ngân Sương kinh hoảng, vá»™i vã cúi xuống  thu dá»n ngay các mảnh vụn.  
       - To gan tháºt!  
       Công chúa nói. Vừa giáºn dữ, vừa ghen tức,  tất cả những tình cảm nhạy bén đó như má»™t ngá»n lá»a cháy bùng. Và công chúa hét.   
       - Mi là ai? Nói mau!   
       Ngân Sương nghe hét càng sợ Ä‘iếng ngưá»i  hÆ¡n, bàn tay quÆ¡ nhanh trên đống miểng vụn và thể là đứt tay, máu chảy.   
       Hạo Trinh trông thấy, phản xạ tức thá»i là  can thiệp nhưng vừa bước tá»›i, đã bị Tiểu Khấu Tá» ngăn lại kịp. Tiểu Khấu Tá» vá»™i  vã quỳ xuống cháºn trước mặt Hạo Trinh, nhưng lại quay qua công chúa nói.   
       - Bẩm công chúa! Äây là má»™t a đầu má»›i vào  Vương phá»§ làm mấy ngày nay. Vì còn má»›i nên chưa biết phép tắc gì. Xin công chúa  bá» qua cho.  
       Nhưng Ä‘iá»u đó đâu dá»… qua mặt Thôi má má.  Bà lá»›n tiếng gạt ngang.  
       - Mi đừng có già mồm! Công chúa chưa há»i  đến ngươi, tại sao mi lại thưa vá»›i bẩm gì chứ? Tá»± vả vào mặt xem  nào? 
       - Dạ!  
       Tiểu Khấu Tá» vá»™i vã đứng dáºy và đưa hai  tay tá»± tát vào mặt. Khấu Tá» tá»± đánh như váºy mưá»i mấy cái đến sưng cả mặt. Ngân  Sương quỳ dưới đất thấy váºy phát run. Còn Hạo Trinh? Chàng cảm thấy bất nhẫn nên  lên tiếng.  
       - Tiểu Khấu Tá», ngừng tay!   
       Hạo Trinh ra lệnh và quay sang Thôi má má  quắc mắt.  
       - Muốn đánh Tiểu Khấu TỠư? Phải há»i chá»§  nhân nó má»™t tiếng má»›i phải lá»… chứ? Tiểu Khấu Tá» là ngưá»i cá»§a tôi, muốn đánh nó  thì phải há»i tôi, nghe chưa?  
       Lá»i cá»§a Hạo Trinh làm Thôi má má tái mặt.  Công chúa thấy thái độ bênh vá»±c cá»§a Hạo Trinh như váºy, cÆ¡n giáºn càng bùng to  lên. Nàng xông tá»›i trước mặt Ngân Sương lá»›n tiếng.  
       - Mi là ai? Khai báo rõ ràng tên hỠcho  ta rõ? 
       - Dạ... Dạ... Dạ... tôi.   
       Ngân Sương run rẩy không phát thành lá»i.  Công chúa cắt ngang.  
       - Cả gan tháºt! Cái gì mà là tôi  chứ? 
       - Dạ... Dạ... Dạ...   
       - Còn dạ... dạ nữa? Mi có biết thân pháºn  cá»§a ngươi là gì không?  
       Ngân Sương chưa biết phản ứng thế nào.  Ngay lúc đó bà Tuyết Như, Tần má má và Hương Kỳ đã nghe động cùng chạy đến. Nhìn  thấy cảnh trước mặt. Bà Tuyết Như đã Ä‘oán được Ä‘iá»u gì đã xảy ra. Láºp tức lên  tiếng trấn áp Ngân Sương.  
       -  Con a đầu ngu đần này, đã bảo mi mấy lướt là bao giá» gặp công chúa. Vương Gia,  ta hoặc là Bối Lạc Gia, mi chỉ được xưng là "nô tài". Chứ không đươc xưng tôi  nghe không? Cái gì cÅ©ng phải có khuôn phép, luáºt lệ. Mi đã há»—n láo vá»›i công  chúa, quỳ xuống xin lá»—i ngay.  
       Ngân Sương run rẩy, dáºp đầu:   
       - Nô tài... Tội của nô tài đáng chết, xin  công chúa tha tội.  
       Hạo Trinh giáºn tái cả mặt, định can  thiệp. Tiểu Khấu Tá» phải nắm áo Hạo Trinh giá»±t mấy lượt má»›i ngăn lại được.   
       Bà Tuyết Như cháºm rãi.   
       - Xin công chúa hãy tha cho nó. Cái con a  đầu Ngân Sương này, nó má»›i vào phá»§ làm không bao lâu, nó còn chưa biết luáºt lệ ở  Vương phá»§. Công chúa đừng chấp nhất, để ta dạy lại.  
       - Hừ!  
       Công chúa nhìn bà Phước Tấn, rồi quay qua  nhìn Hạo Trinh. Nàng thấy nghi ngá» những gì bà mẹ chồng vừa nói. Má»›i vào phá»§ làm  à? Rồi công chúa quay qua ngắm Ngân Sương. Khuôn mặt đẹp. Äẹp má»™t cách hấp dẫn  đấy chứ? Công chúa gáºt đầu, nói.  
       - Nó má»›i vào phá»§ làm, nên còn chưa hiểu  biết phép tắc? Hèn gì? Thế nó tên là gì váºy?  
       Lần này chÃnh Ngân Sương lên tiếng.   
       - Dạ... Dạ... Nô tài tên là Bạch Ngân  Sương.  
       - Bạch Ngân Sương à?   
       Công chúa lẩm bẩm, nhìn Ngân Sương một  lần nữa rồi quay qua nhìn bà Tuyết Như:  
       - Thưa mẹ, mẹ hãy giao cái con a đầu nầy  cho con. Con thấy cái vóc dáng cá»§a nó được, ngưá»i cÅ©ng có vẻ thông minh. Hãy để  con dạy bảo nó. Ở bên con, tuy là đã khá nhiá»u A đầu, nhưng con chưa ưng ý đứa  nào cả.  
       - À! Nhưng mà...  
       Bà Tuyết Như còn chưa biết tÃnh sao, thì  Hạo Trinh chợt vá»t miệng.  
       - Em muốn cô ta vỠlàm gì?   
       Ngân Sương sợ Hạo Trinh lại gây chuyện  không hay, vá»™i dáºp đầu nói.  
       - Nô tài xin cảm tạ ơn ý của công nương,  nô tài xin được phục vụ.  
       Công chúa đưa tay đỡ Ngân Sương dáºy.   
       - Hãy đứng lên ta xem nào!   
       Ngân Sương chưa dám đứng lên. Bà Tuyết  Như thấy chuyện đã đến nước này, không còn cách nào để can thiệp nên liếc nhanh  vá» phÃa Hạo Trinh ra dấu, rồi quay qua Ngân Sương nói.  
       - Bắt đầu từ hôm nay, má»—i buổi sáng, mi  phải sang phòng công chúa phục dịch. Mi mà được công chúa để ý là mi đã có phúc  mấy Ä‘á»i. Gắng mà làm việc, gắng mà phục vụ, đừng để công chúa buồn. Công chúa có  vui, lá»™c ngươi hưởng cÅ©ng không hết. Mi có hiểu Ä‘iá»u ta nói không?   
       Ngân Sương nghe Phước Tấn phu nhân nói,  gáºt đầu.  
       - Nô tài biết!  
       Hạo Trinh bây giỠcó muốn lên tiếng cản  ngăn cũng không được. Ngân Sương đã bị điệu sang phòng công chúa ngay lúc đó.   
       Tối hôm ấy, không cần được triệu. Hạo  Trinh cÅ©ng tá»± thân đến dinh công chúa. Mặc dù nghi ngỠý tốt cá»§a Hạo Trinh nhưng  công chúa cÅ©ng hài lòng, nàng đón tiếp chồng má»™t cách niá»m nở.   
       Hạo Trinh vừa bước vào phòng là nhìn  quanh tìm kiếm.       Nhưng Ngân Sương  còn liếc nhanh vá» phÃa Hạo Trinh như muốn nói:  
       - Xin chàng đừng vì quá yêu thiếp mà đắc  tội với công chúa nhé!  
       Công chúa nói với Hạo Trinh.   
       - Chàng nầy. Chuyện ban chiá»u có lẽ làm  chàng không vui, nhưng biết làm sao? Thiếp vừa bước vào đã trông thấy chàng động  tay động chân vá»›i cái con A Äầu Ngân Sương là máu ghen cá»§a thiếp đã nổi lên.  Thiếp quên bẵng chuyện chàng là Bối Lạc Gia ở Vương phá»§. Tháºt đáng tiếc, chứ  thiếp biết cái bá»n a đầu nào nghÄ©a lý gì. Nó chỉ là thú tiêu khiển cá»§a chàng  thôi. Bây giá» nghÄ© lại thiếp thấy mình nóng vá»™i quá... cho thiếp xin lá»—i, sau  này nếu chàng mà ưa thÃch đứa nào thì cÅ©ng chẳng sao. Thiếp sẽ huấn luyến nó  trước khi dâng cho chàng. Chàng thấy thế nào?  
       Hạo Trinh đứng yên, không biết phải nói  năng thế nào. Công chúa tiếp.  
       - Chuyện quá bình thưá»ng phải không? Ngay  cả vua còn có tam cung lục viện mà? Thà là Ä‘Ãch thân thiếp chá»n ngưá»i trong  Vương phá»§ cho chàng, hợp ý thiếp hÆ¡n là để chàng ra ngoài lăng nhăng... Thiếp  mong chàng vừa ý và đừng có quên thiếp là được.  
       Hạo Trinh nói vá»›i má»™t thoáng nghi ngá»:   
       - Làm sao ta có thể quên nàng được? Nàng  là công chúa, bao giá» chẳng đúng? Chúng ta sống trong cung đình, tiếp xúc và  nghe biết nhiá»u. Chuyện ân oán cay nghiệt ở háºu cung dù có xảy ra thưá»ng xuyên.  Nhưng ta nghÄ© là vá»›i chúng ta chuyện đó sẽ không có. Nếu vì có thành kiến, thì  ta cÅ©ng xin nàng. Hãy nghÄ© đến ta má»™t chút, đừng làm khó dá»… Ngân Sương. Nếu được  váºy, ta cảm khÃch vô cùng.  
       Công chúa chăm chú nhìn Hạo Trinh. Nàng  đâu ngá» Hạo Trinh lại có tình cảm "sâu Ä‘áºm" vá»›i Ngân Sương như váºy? Sá»± "thú  nháºn" cá»§a Hạo Trinh làm công chúa như bị kÃch thÃch, căm tức hÆ¡n, nhưng vá»›i cái  phương thức biểu lá»™ chốn cung đình. Công chúa vẫn duy trì được cái bình thản, tá»±  nhiên. Má»™t công chúa đâu thể ghen tương vá»›i má»™t đứa a đầu? Thoáng buồn chỉ hiện  qua mắt rồi biến mất, công chúa cưá»i giả lã.  
       - Chàng nói gì lạ váºy? Cái gì là cảm  khÃch và không cảm thÃch. Thiếp lúc nào cÅ©ng tôn trá»ng chàng. Không phải chỉ là  má»™t đứa a đầu mà nếu chàng ưng ý má»™t công chúa khác, Thiếp cÅ©ng sẵn sàng đứng ra  cưới cho chàng ngay mà? Có Ä‘iá»u là dù gì thì chúng ta cÅ©ng má»›i lấy nhau, chàng  cÅ©ng nên giữ thể diện cho Thiếp má»™t chút. Äợi khoảng má»™t năm, hai năm sau đó,  rồi muốn nạp thêm thê thiếp gì thì nạp, được chứ?  
       Hạo Trinh còn biết nói sao? Hạo Trinh trẻ  tuổi, tÃnh khà đơn thuần, nên cÅ©ng chưa lảnh há»™i được cái toan tÃnh cá»§a ngưá»i  đàn bà. Nhất là ngưá»i đàn bà Ä‘ang ghen? Thành thá» ra, Hạo Trinh gần như hoàn  toàn không cảnh giác.  
       Nếu chỉ có má»™t mình công chúa thì cÅ©ng  không đến ná»—i nào. Äàng này bên cạnh công chúa còn má»™t ngưá»i giàu kinh nghiệm  lợi hại khác. Äó là Thôi má má...  
       Sá»± tháºt thà cá»§a Hạo Trinh, vô tình đã đưa  Ngân Sương vào định mệnh khốc nghiệt.  
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:21 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
  Ngân Sương từ trước đến giá» nào có biết  là làm má»™t A Äầu đâu phải dá»…? Ngay từ đầu ngày, phải dáºy sá»›m, pha nước cho công  chúa rá»a mặt. Chỉ má»™t việc này không cÅ©ng kéo dài hÆ¡n tiếng đồng hồ. Tháºt ra thì  đây chỉ là má»™t cách thức hành hạ chứ không phải phục vụ bình thưá»ng. Bởi vì công  chúa không chịu dùng "cái giá đỡ thau" mà bắt Ngân Sương phải đứng vá»›i thau nước  "chầu". Chuyện đó do Thôi má má bày vẽ, Thôi má má chỉ cách cho Ngân Sương phải  bưng thau nước như thế nầy nầy. Không được để thấp quá, cÅ©ng không được để cao  quá. Ngân Sương cầm thau nước trên tay mà nào phải được đứng, phải quỳ. Bưng má»i  cả tay, công chúa lại không đến rá»a ngay. Ngưá»i uể oải bước tá»›i ngắm nghÃa, rồi  lại để má»™t ngón tay vào thau nước nói.  
       - Ồ nóng quá!  
       Rồi công chúa rút ngón tay, giũ giũ lên  mặt, lên tóc Ngân Sương, Thôi má má đứng bên cạnh có cơ mắng.   
       - Äồ ngu xuẩn! Äể thau nước xuống, lau  nhà, rồi ra ngoài mang thau nước khác vào!  
       Ngân Sương không dám hé môi, cúi đầu  xuống làm việc, rồi đi pha thau nước khác.  
       - Ồ sao lạnh tanh thế nầy!   
       Thau nước thứ hai lại được rưới lên đầu  Ngân Sương.  
       Äến lúc đó thì Ngân Sương má»›i biết, bi  kịch má»›i bắt đầu. Nhưng Ngân Sương vẫn còn ngây thÆ¡ nghÄ©. Chẳng qua vì công chúa  giáºn còn ghen. Và con ngưá»i ở trạng thái tâm lý như váºy thì chuyện báo thù là  chuyện bình thưá»ng. Thôi thì gắng chịu. Dù gì tương lai cá»§a ta nằm trong tay  công chúa cÆ¡ mà? Äến lúc nào đó rôi công chúa sẽ hồi tâm. Nếu ta muốn được dài  lâu bên Hạo Trinh, thì phải cố gắng chịu đựng! Äấy là cái giá cá»§a hạnh phúc!   
       ChÃnh vì nghÄ© thế mà Ngân Sương cắn răng  chịu đựng má»i sá»± hành hạ khổ ải không má»™t tiếng than. Từ chuyện thau nước nóng  quá, lạnh quá, nhiá»u quá... cho đến chuyện bưng mâm hầu ăn. Ngân Sương phải đội  trên đầu, hai tay đã má»i nhừ mà bữa cÆ¡m chưa xong.  
       Có lần vì má»i quá, hai tay Ngân Sương run  rẩy làm chén dÄ©a trên mâm lay động. Thôi má má trợn mắt.  
       - Quỳ yên nào? Không được run!   
       Làm sao không run cho được. Tiếng hét làm  Ngân Sương sợ hãi hơn. Thế là mâm cơm bị đổ xuống đất.  
       Chẳng phải chỉ có bao nhiêu, còn chuyện  uống trà. Trà ngon nước phải tháºt sôi. Công chúa thÃch uống loại trà Long tÄ©nh  Tây Hồ. Những chiếc lá trà tháºt xanh đó Ngân Sương vừa pha xong đưa lên ngay.  Công chúa há»›p má»™t há»›p, lại ném tách trà trở lại mâm. Nước trà nóng văng ra làm  bá»ng tay, Ngân Sương buông tay thế là tách bể.  
       - Äồ ngu! Sao lại pha trà Ä‘áºm thế này.   
       - Dạ, tại nô tài không biết pha!   
       Ngân Sương vá»™i vã thu nhặt mãnh vỡ, quên  cả chuyện tay bị bá»ng. Và dÄ© nhiên lần pha trà thứ hai sẽ bị chê là quá nhạt.  Nước trà lại được tạt vào ngưá»i.  
       Rồi Ngân Sương còn được "dạy" cho cách  đốt lò hương. Lò hương này là lò đốt trầm, nên được thiết kế rất tinh vi. Nó  bằng đồng đúc chạm có kỳ lân, khi đốt hương thơm sẽ theo ống dẫn và khói sẽ nhả  ra ở miệng lân trông rất đẹp mắt, rất thi vị.  
       Nhưng Ngân Sương khi làm việc này, hoàn  toàn chẳng thấy gì là thi vị cả vì mỗi lần đốt là mỗi lần muốn đứng tim.   
 Trước  hết phải cho bột trầm vào lò, rồi đốt bằng nhang. Khi Trầm đã cháy, Ngân Sương  mới mang lại trước công chúa. Nhưng vừa đến nơi, công chúa đã sa sầm nét mặt.   
       - Ai bảo ngươi đốt trầm hương? Ta chúa  ghét mùi vị này. Ta chỉ thÃch xạ hương thôi.  
       Thế là lò trầm lại bị hất thẳng vào  ngưá»i. Vụn than và tro cháy đỠvăng cả vào da thịt đến chiếc áo trắng cá»§a Ngân  Sương mặc. Bây giá» không còn trắng nữa, hết cái vàng ố cá»§a trà đến những tàn lá»a  làm cháy ố lấm lem.  
       Tối đến công chúa còn bắt Ngân Sương cầm  đèn. Thôi má má đưa cho hai cây nến cháy, Ngân Sương phải cần má»—i bên tay má»™t  cây và đứng yên. Trong lúc công chúa thì nằm trên giưá»ng, cháºm rãi Ä‘á»c sách.  Từng giá»t nến nóng bá»ng, chảy xuống tay, nhưng Ngân Sương đâu dám lay động hay  rên rỉ. Cả tiếng thở mạnh còn không dám.  
       Không phải chỉ tay bá»ng, trái tim Ngân  Sương cÅ©ng bá»ng. Hương Kỳ nhìn cảnh đó còn chịu không được. Nên đã đến sụp lạy  trước mặt công chúa.  
       - Xin công chúa hãy để cho nô tỳ đứng hầu  thay cho Ngân Sương đi! 
       - To gan tháºt! Ai cho phép mi vào đây  chứ!  
       Công chúa trừng mắt, nhưng rồi quay sang  Ngân Sương.  
       - À váºy cÅ©ng được, hai cây đèn cầy ngưá»i  cầm không sáng lắm, váºy thì mi hãy lấy thêm hai cây đèn khác ra đây.   
       Thế là Hương Kỳ cÅ©ng bị biến thành cái  giá đèn sống cho công chúa luôn. Như váºy là từ sáng cho đến tối. Ngân Sương phải  đầu bù tóc rối vá»›i công việc. Công chúa thì lúc nào cÅ©ng có sáng kiến má»›i nảy  sinh. Ngân Sương bị "đày" đến không kịp thở.  
       Thỉnh thoảng còn được công chúa há»i.   
       - Có phải mi đang có ý tìm cách để đi kể  tội ta cho phò mã nghe không?  
       Ngân Sương sợ hãi lắc đầu.   
       - Dạ... Dạ... Nô tài đâu dám.   
       Thôi má má đứng gần đó chen vào:   
       - Hừ! Mi chống tai mà nghe cho rõ nghe!  Trong vương phá»§ nầy, Vương Gia và Phước Tấn phu nhân tuy là chá»§, nhưng mà quy  luáºt cá»§a nhà Äại Thanh ta, thì khi vua đã chỉ định hôn nhân, tất cả phải dá»±a  trên đẳng cắp lá»›n nhá» trong vương thất rồi sau đó má»›i được luáºn cái tương quan  lá»›n nhá» trong gia đình. Vì váºy trong vương phá»§ nầy, bây giá» ngưá»i to nhất là  công chúa ta. Äừng nói chi mi chỉ là má»™t con A Äầu ngay cả phò mã, Vương Gia  Phước Tấn... Äá»u phải dưới cấp công chúa. Nếu để cho công chúa ta mà nổi giáºn  thì khó có ai thở được trong cái nhà nầy.  
       - Dạ... Dạ nô tài biết! Nô tài biết!   
       Ngân Sương biết Thôi má má không phải nói  phô trương, mà đó là sá»± tháºt. Nếu công chúa mà vào triá»u tấu lại vá»›i đức vua thì  không phải chỉ có nàng mà cả Vương phá»§ cÅ©ng bị vạ lây.  
 Công  chúa nói một cách không khoan nhượng.  
       - Váºy mi biết thì hãy suy nghÄ© cho kỹ.  Chỉ cần phò mã lá»™ má»™t Ä‘iá»u gì không vui là mi sẽ biết tay ta! Chuyện ta giữ mi  lại trong phá»§, đã là phước phần lá»›n cá»§a mi, nếu mi mà còn không biết thì coi  chừng ta đấy.  
       Ngân Sương run rẩy:   
       - Vâng, vâng... Nô tài không dám làm gì  không phải nữa đâu, tuyệt đối không dám! Nô tài chỉ má»™t tâm má»™t ý phục vụ cho  công chúa. Nếu có Ä‘iá»u gì sÆ¡ sót, công chúa cứ tùy nghi mà xá» phạt... Nô tài  chẳng dám kêu ca gì cả!  
       Công chúa nói: 
       - Váºy thì được! Bây giá» thì mi phải Ä‘i  tắm rá»a sạch sẽ, thay quần áo cho tươm tất, chứ để thế nầy, phò mã mà trông thấy  lại nghÄ© là ta bức hiếp ngươi, ta không muốn! 
       - Vâng!  
       Ngân Sương dáºp đầu lạy tạ, rồi nhanh  chóng rút lui khá»i phòng. Sau đó Hạo Trinh xuất hiện. Chỉ thấy Ngân Sương vui  vẻ, tươi cưá»i. Nhưng từ đó Ngân Sương từ chối không dám tiếp Hạo Trinh vá»›i nhiá»u  lý do vững chắc.  
       Hạo Trinh dù có nghi ngá» nhưng chẳng có  chứng cá»› nào cÅ©ng đành chịu. Thá»±c tế, từ lúc Ngân Sương vào hầu Công chúa. Chỉ  ná»™i cái chuyện Hạo Trinh muốn gặp Ngân Sương khó như bắt thang lên trá»i. Cá»™ng  thêm lúc gần đây, nhà vua cứ có lệnh triệu mãi. Làm cái chức "Ngá»± tiá»n hành tẩu"  phức tạp và nặng ná» chứ chẳng phải nhẹ nhàng gì. Má»—i ngày từ triá»u lui vá» thì đã  tối. Äến phòng Công chúa chưa hẳn là gặp Ngân Sương mà đã đến thì phải nghÄ© lại.  Äó lại là cả má»™t ná»—i khổ tâm. Khổ tâm hÆ¡n nữa là Hạo Trinh không biết Ngân Sương  bây giá» sống thế nào?  
       Thá»i gian trôi qua chỉ có Hương Kỳ là  biết Ngân Sương sống khổ. Chịu đựng không được, nhiá»u lúc đã đứng ra gánh bá»›t  cho Ngân Sương càng khổ hÆ¡n. Còn Công chúa thì vá»›i bản chất thù hằn. Cứ tưởng  Ngân Sương và Hương Kỳ là hai chị em ruá»™t. Nên có dịp hành hạ cả hai càng thÃch  chÃ, vì váºy nhiá»u lúc Hương Kỳ cÅ©ng bị vạ lây.  
       Má»™t buổi chiá»u, Hạo Trinh lên triá»u hầu  vua vá»›i Vương Gia, đã có thị vệ tháp tùng. Nên A Khắc Ä‘an và Tiểu Khấu TỠđược ở  lại vương phá»§. Hai ngưá»i Ä‘ang ngồi ở Võ quán uống trà. Võ quán là nÆ¡i luyện võ  cá»§a ngưá»i Mãn. NÆ¡i cấm kỵ không cho A Äầu lẻo hánh đến. Hai ngưá»i Ä‘ang chuyện  vãn vá» Ngân Sương vá»›i má»™t chút thương cảm. Thì chợt thấy má»™t A Äầu há»›t hải chạy  đến, lắp bắp nói.  
       - A Khắc Äan! A Khắc Äan! Hãy làm Æ¡n cứu  giúp nguy đến nÆ¡i rồi!  
       A Khắc Äan và Tiểu Khấu Tá» không hẹn nhìn  lại thì ra là Hương Kỳ. Hương Kỳ vá»›i khuôn mặt tái mét làm A Khắc Äan giáºt mình.   
       - Hương Kỳ! Mi làm sao thế?   
       Hương Kỳ, vừa nói vừa khóc:   
       - Ông hãy đi cứu Ngân Sương, Công chúa  đang dùng cực hình xỠchị ấy!  
       A Khắc Äan trừng mắt không tin:   
       - Cực hình à? Cực hình gì chứ? Sao mi  biết? 
       - Dạ tôi thấy. Lúc đầu công chúa bắt chị  Ngân Sương quỳ trên sắt nung đỠchị ấy chịu không nổi, bây giá» lại... Bây giá»  lại còn dùng kẹp sắt, kẹp lấy mưá»i đầu ngón tay...  
       Tiểu Khấu TỠkhông tin:   
       - Kẹp sắt à? Công chúa mà dùng hình phạt  đó với Ngân Sương ư?  
       A Khắc Äan tÃnh tình nóng nảy, đứng báºt  dáºy nói.  
       - Ãc độc tháºt!  
       A Khắc Äan định nhón chân chạy vá» phÃa  dinh công chúa nhưng Tiểu Khấu TỠđã nhanh tay giữ lại.  
       - Hãy bình tÄ©nh má»™t chút nào! Dinh công  chúa đâu phải ai muốn vào thì vào? Chúng ta phải bẩm cáo vá»›i Phước Tấn phu nhân  trước, rồi má»›i sang đấy được! Äừng có hồ đồ mà há»ng chuyện!   
       Nhưng A Khắc Äan bản chất lổ mãng.   
       - Äợi mi bẩm tá»›i bẩm lui thì Bạch Cô  Nương đã không toàn thây. Bối Lạc Gia không có ở nhà, chẳng ai dám can thiệp.  Hãy buông ta ra, để ta đến đó.  
       A Khắc Äan vùng tay khá»i Tiểu Khấu Tá»,  chạy bay vá» phÃa dinh công chúa. Còn Tiểu Khấu Tá» và Hương Kỳ không còn cách nào  hÆ¡n là chạy sang cầu cứu vá»›i Phước Tấn phu nhân.  
 Cùng  lúc đó, ở giữa sân dinh công chúa. Mưá»i đầu ngón tay cá»§a Ngân Sương Ä‘ang bị kẹp  cứng trong kẹp sắt. CÆ¡n Ä‘au thấu trá»i xanh. Váºy mà Ngân Sương chỉ dám rên rỉ.  Trong khi mồ hôi lại vã ra như tắm.  
        Xin tha cho nô tài, van bà, con không  còn chịu nổi nữa rồi... Con xin hứa... Con sẽ cố gắng làm cho tốt hơn.   
       ông chúa trợn trừng mắt nói:   
        Mãi đến bây giá» nầy mà mi còn chưa biết  tại sao? Thế nào là làm tốt hÆ¡n? Cái lá»—i tháºt sá»± cá»§a mi là gì? Biết không? Äó là  sá»± có mặt cá»§a mi trên Ä‘á»i này? Sá»± hiện diện cá»§a mi ở vương phá»§ nầy! Hiểu chưa!  Vì váºy mi phải gánh tá»™i! Phải chịu hình phạt xứng đáng!  
       Rồi công chúa ra lệnh cho bá»n thái giám.   
       - Tiếp tục kẹp mạnh hơn nữa!   
       Chiếc kẹp sắt được xiết chặt hÆ¡n. Mưá»i  đầu ngón tay cá»§a Ngân Sương duá»—i ra. Cái Ä‘au lan truyá»n khắp thân thể. Ngân  Sương không chịu nổi, hét lá»›n:  
       - á»i trá»i Æ¡i!  
       Giữa lúc đó cá»a dinh công chúa bị đạp  tung. Và A Khắc Äan như má»™t tráºn cuồng phong cuốn vào, đạp ngã bá»n thị vệ, A  Äầu, thái giám cản đưá»ng, để Ä‘i đến cạnh Ngân Sương, và vá»›i hai cánh tay lá»±c  lưỡng, ông ta nắm lấy tay hai thái giám Ä‘ang thi hành cá»±c hình, ném tung qua hai  bên. Khiến hai tay nầy ngã nhào xuống đất.  
       Khung cảnh hoàn toàn há»—n loạn. Công chúa  sợ tái cả mặt. Thôi má má như má»™t ngưá»i tá»› trung thành đứng cháºn phÃa trước mặt  công chúa bảo vệ, má»™t mặt hét đám thị vê.  
       - Có thÃch khách! Có thÃch khách! Hãy bắt  lấy nó!  
       A Khắc Äan chẳng đếm xỉa gì đến lá»i Ä‘e  dá»a đó, nhanh chóng tháo mở những chiếc kẹp trên tay Ngân Sương. Kẹp vừa được  tháo ra. Ngân Sương đã ngã quỵ trên ná»n nhà gạch, ngưá»i co dúm lại.   
       A Khắc Äan nhìn Ngân Sương rồi chầm chầm  nhìn lên công chúa, bình thản nói.  
       - Nô tài không phải là thÃch khách, nô  tài tên là A Khắc Äan là võ sÄ© trong võ trưá»ng Vương phá»§ nầy.   
       Và rồi đưa ra mưá»i ngón tay ra, dõng dạc  nói:  
       - Nô tài sẵn sàng chịu cực hình thay cho  Bạch cô nương đây công chúa hãy ra lệnh đi!  
             Công chúa tròn mắt, không tin những  Ä‘iá»u vừa nghe thấy. Ngay lúc đó Phước Tấn phu nhân, được Hương Kỳ và Tiểu Khấu  Tá» há»™ tống bước vào, phÃa sau còn có Tần má má... Äám A Äầu, thái giám và thị vệ  trông thấy, vá»™i vã quỳ xuống lạy.  
       - Phước Tấn vạn phước!   
       Công chúa còn chưa hoàn hồn thì đã nghe  Phước Tấn phu nhân nói.  
       - Công chúa hãy ngưng giáºn! Và nghe nầy.   
       Phước Tấn Ä‘iá»m tÄ©nh, bình thản nói.   
       - Tay A Khắc Äan nầy đã có ba Ä‘á»i làm võ  sư nÆ¡i Vương phá»§ nầy, là má»™t thân tÃn cá»§a Vương gia. Năm Hạo Trinh vừa lên sáu  đã được giao cho ông ta giảng dạy võ nghệ. Vì váºy vá»›i Hạo Trinh ông ấy là má»™t  ngưá»i bạn mà cÅ©ng là má»™t ngưá»i thầy. Ông ta cương trá»±c và là ngưá»i chánh khÃ.  NghÄ© gì là làm ngay chứ không há» mưu tÃnh thiệt hÆ¡n, chỉ có cái nóng nảy. Hôm  nay đã hành động hồ đồ đó, đắc tá»™i vá»›i công chúa. Nhưng xin công chúa nghÄ© tình  Vương gia và Hạo Trinh, mà tha cho hắn. Còn nếu công chúa vẫn có ý xá» phạt thì  hãy giao cho tôi xá» phạt. Công chúa thấy thế nào?  
       Công chúa lúng túng. Vì đứng trước mặt  mình là mẹ ruột của Hạo Trinh chứ không phải là ai khác, nên miễn cưỡng nói.   
       - Dạ, mẹ dạy con xin nghe!   
       Bà Tuyết Như không chần chỠnói thêm:   
       - Còn nữa! Vá»›i con A Äầu Ngân Sương, ta  cÅ©ng cho gá»i nó vá».  
       - Cái nầy thì...  
       Công chúa lên tiếng định cháºn lại, nhưng  bà Tuyết Như đã cương quyết.  
       - Ta tháºt không ngá» cái con A Äầu Ngân  Sương nầy lại ngu đần như váºy, dám làm công chúa giáºn đến độ phải xá» dụng cá»±c  hình ká»m kẹp. CÅ©ng tại ta, nó nguyên là a đầu trong cung ta, váºy thì hãy để ta  Ä‘em vá» dạy dá»— lại. Ta không thể để nó tiếp tục ở lại đây gây phiá»n thêm cho công  chúa, như váºy tháºt là xấu hổ...  
       Và quay qua Tần má má, bà nghiêm giá»ng  nói.  
       -  Tần má má đâu? Còn chá» gì mà không giải con Ngân Sương Ä‘i? A Khắc Äan mi cÅ©ng  không vỠđể ta há»i tá»™i, còn đứng đó làm gì?  
       Tần má má vội "Dạ!" một tiếng, rồi bước  tới dìu Ngân Sương đi.  
       A Khắc Äan thì dáºp đầu trước mặt bà Tuyết  Như mấy cái. Bà Tuyết Như nói.  
       - Thôi đủ rồi, quấy rầy công chúa thế nầy  là quá lắm chúng ta rút lui thôi!  
       Nói xong bà nghiêng mình chào công chúa.  Rồi dẫn đầu Ngân Sương, Tần má má, A Khắc Dan, Tiểu Khấu Tá», Hương Kỳ... Ä‘i sau.   
       Công chúa chỉ biết trừng mắt nhìn theo.  Ngân Sương đã được cứu thoát. Äiá»u này khiến nàng căm tức nhưng chẳng làm được  gì. Có Ä‘iá»u công chúa thắc mắc tại sao má»™t con A Äầu má»›i vào Vương phá»§ lại được  má»i ngưá»i, từ trên xuống dưới, yêu quý như thế. Tại sao?  
       Hẳn là không đơn giản, phải có một nguyên  do gì đó. Cô ta là ai? Công chúa thấy cần phải tìm hiểu rõ chuyện khi có dịp.   
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:21 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Ngân Sương được đưa vào phòng cá»§a Phước  Tấn phu nhân. Bà Tuyết Như tỉ mỉ quan sát tấm thân gầy yếu cá»§a Ngân Sương và gần  như không tin những gì mình trông thấy, từ ống chân, bàn tay, cổ, bụng... Gần  như chá»— nào cÅ©ng có vết trầy, vết sưng Ä‘á». Rồi mưá»i ngón tay, tháºt là khá»§ng  khiếp. Tuy là ngưá»i không dÃnh lÃu máu má»§, mà bà vẫn thấy lòng Ä‘au nhói. Tại sao  lại có chuyện thế nầy. Cái nàng công chúa... Má»™t ngưá»i xuất thân từ chá»— cao quý  hoàng tá»™c, ngay từ nhỠđã được giáo dục bằng thi ca, bằng lá»… nghÄ©a, biết thế nào  là nhân háºu, đức độ, lại có thể hành động ác độc như váºy ư?   
       Bà Tuyết Như hối Tần má má và đám a đầu  mang thuốc men ra, nào là Kim Thương dược, Äịnh thần đơn, rồi lại lấy nước nóng,  bông băng đến rá»a vết thương cho Ngân Sương. Càng nhìn cái dáng dấy tiá»u tụy cá»§a  Ngân Sương, bà càng chua xót.  
       - Không biết con bé còn bị thương ở đâu  nữa không. Chẳng khéo... Ngưá»i đâu sao quá ác độc.  
       Và bà quay sang Tần má má.   
       - Tần má má, bà thấy có cần gá»i lương y  đến không?  
       Ngân Sương nghe, vội cản lại.   
       - Dạ không cần, không cần đâu. Tay con  còn cỠđộng được mà! Những vết thương này chỉ là những vết thương nhá». Xin phu  nhân đừng gá»i lương y đến. Làm to chuyện như váºy mà thấu tai Bối Lạc Gia. Con sợ  sẽ lại có chuyện không hay.  
       Bà Tuyết Như nghe Ngân Sương nói giáºt  mình, rõ là Ngân Sương có lý. Chuyện này cần phải giấu và không nên để Hạo Trinh  biết. Vì nếu Hạo Trinh mà biết được thì háºu quả tháºt khó lưá»ng. Bà quay qua Ngân  Sương cảm động. Cái con bé nầy tuy xuất thân từ thứ dân mà khá hiểu biết. HÆ¡n  hẳn những ngưá»i ở chốn cao sang.  
       Bà Tuyết Như xúc động nói:   
       - Ngân Sương này! Nhìn con, ta thấy tháºt  Ä‘au lòng. Äúng ra ta phải bảo vệ con. Không phải chỉ vì Hạo Trinh mà là vì...  Con là má»™t đứa con gái giàu tình ngưá»i đáng yêu. Váºy mà ta lại không làm được.   
       Ngân Sương nghe nói vừa cảm kÃch vừa tá»§i  thân. Lá»i bà Tuyết Như đầy oán trách.  
       - Mà tại sao ta không làm được? Tại vì ta  quá tin, ta cứ nghÄ© là, má»™t ngưá»i có địa vị và danh giá như công chúa không thể  làm những chuyện khắc nghiệt thế này, ta ngây thÆ¡ nên đã giao con cho công chúa,  không ngá»... Con lại bị cư xá» má»™t cách độc ác như váºy... Hãy thá» nghÄ© xem, nếu  ban nãy ta đến cháºm má»™t chút, có phải là con và A Khắc Äan đã bị án tá» rồi  không? May là... Bây giá» nghÄ© đến mà ta còn bàng hoàng.  
       Ngân Sương vội vã nói:   
       - Xin phu nhân đừng tá»± trách mình như  váºy. CÅ©ng tại con ngu xuẩn, vô dụng... Nên má»›i khiến cho công chúa giáºn dữ, bá»±c  tức. Con tháºt đáng chết, chuyện nhá» váºy mà còn làm kinh động cả phu nhân. Bây  giá» phu nhân lại ra mặt giúp con, thế này càng khó xá», vì như váºy rồi sẽ tạo sá»±  bất đồng giữa mẹ chồng và nàng dâu. Con lại đắc tá»™i vá»›i công chúa... Phu nhân đã  vì con gánh chịu phiá»n phức. Cái Æ¡n này sâu tợ bể. Tình cảm phu nhân dành cho  con cÅ©ng hÆ¡n cả mẹ ruá»™t dành cho con gái... Con biết... Con tháºt không biết phải  làm thế nào để trả Æ¡n đó.  
       Bà Tuyết Như cầm lấy tay Ngân Sương:   
       - Hãy nghe ta nói nầy! Chuyện khổ nạn của  con đến đây coi như là dứt. Ta hứa với con kể từ hôm nay, ta sẽ bảo vệ con, cạnh  con lúc nào cũng có ta. Ta sẽ không để con phải sang hầu công chúa nữa. Công  chúa có bắt lỗi thế nào ta chịu. Ta coi con như là con dâu của ta từ lâu rồi.   
       Câu nói "Ta coi con như là con dâu của ta  từ lâu" của bà Tuyết Như làm Ngân Sương quá xúc động. Ngân Sương có cảm giác như  mình đang là cánh buồm trên bến tình thương và những đau nhức trên thân hoàn  toàn biến mất.  
       Tối hôm ấy, Hạo Trinh Ä‘i thẳng đến "Tịnh  Tá»± SÆ¡n phòng" Tiểu Khẩu Tá» và A Khắc Äan há»™ giá bên cạnh, vá»›i má»™t chút căng  thẳng. Mặc dù cả hai có mang theo rượu thịt và má»™t vài thức ăn ngon.   
       - Ngân Sương!  
       Vừa trông thấy Ngân Sương, Hạo Trinh đã  chụp lấy tay Ngân Sương vồn vã. Nhưng Ngân Sương đã né qua một bên, Hạo Trinh  chỉ nắm được cái chiếc áo.  
       - Anh vừa được mẹ thông báo là... Mẹ đã  đưa em ra khá»i phòng công chúa. Anh vui quá! Äể em ở lại bên ấy tháºt anh chẳng  yên tâm chút nào. Không những không yên tâm, mà má»—i lần muốn gặp em khó hÆ¡n là  Ä‘i lên trá»i nữa. Mấy ngày qua, em có biết không? Lòng anh rối như tÆ¡ vò. Bây giá»  thì hết rồi... Em lại được quay vá» Tịnh Tá»± SÆ¡n Phòng. Váºy thì chúng ta phải ăn  mừng. Ä‚n mừng chuyện này má»›i được! Nào rượu đâu, thịt đâu bày ra Ä‘i chứ!   
       Vừa nói, Hạo Trinh vừa đưa tay ra định  nắm lấy tay Ngân Sương lần nữa. Ngân Sương lại tránh, vả lả.   
       - Xin chàng uống rượu đi!   
       Hạo Trinh có vẻ ngạc nhiên:   
       - Sao váºy? Chỉ có mấy ngày không gặp mà  em đã thay đổi? À... trông em có vẻ xanh xao, tiá»u tụy đấy? Em bệnh à? Thấy  trong ngưá»i thế nào? 
       - Dạ, không có gì cả!   
       Rồi để đánh lạc hướng Hạo Trinh. Ngân  Sương gá»i Hương Kỳ, Tiểu Khấu Tá», A Khắc Äan.  
       - Nào nào! Quý vị hãy dá»n bàn nhanh lên,  đặng tôi tiếp đãi Bối Lạc Gia Ä‘i chứ?  
       Rồi Ngân Sương để Hạo Trinh ngồi đấy. Vá»™i  vã chạy Ä‘i lấy tiêu, lấy tá»i, lấy rượu. Nhưng mưá»i ngón tay bị thương cá»§a Ngân  Sương đâu phải dá»… bảo? Ngân Sương cầm rượu mà bình rượu sắp vuá»™t khá»i tay. CÅ©ng  may là Hương Kỳ đã chụp lại kịp. Và rồi những ngưá»i đó hiểu ý, há» chỉ để Ngân  Sương chạy vòng ngoài.  
       Cuối cùng bàn cÅ©ng dá»n xong. Hạo Trinh  ngồi xuống ngắm Ngân Sương. Ngân Sương tuy tiá»u tụy xanh xao, nhưng cái đẹp vẫn  như cÅ©. Cái xanh xao đôi lúc lại tăng thêm vẻ liêu trai. Hạo Trinh được rót rượu  má»i. Uống má»›i cạn có ba ly. Rồi có lẽ vì những thương nhá»› tÃch lÅ©y cÅ©ng có thể  vì sá»± trùng phùng, nên Hạo Trinh cảm thấy lòng lâng lâng má»™t cảm xúc kỳ lạ. Lúc  đó khung cảnh bên ngoài lại khá hữu tình, ánh trăng rá»i qua các cành liá»…u. Liá»…u  lay động theo gió, tạo ra những âm thanh ru há»i.... Rồi ánh mắt cá»§a Ngân  Sương... Chợt Hạo Trinh tứ cảnh sinh tình. Chàng bổng khác khao cái hình ảnh cÅ©  ở trong hẻm Mao Nhi. Hạo Trinh gáºt gù nói.  
       - Ngân Sương! Anh muốn nghe đàn, em hãy  đàn cho anh nghe đi! 
       - Äàn đâu được!  
       Hương Kỳ đang đổ rượu buột miệng kêu lên.  Tiểu Khấu TỠcũng nói.  
       - Äàn gì? Bây giỠđàn ư?   
       A Khắc Äan thì nóng nẩy hÆ¡n.   
       - Thôi Bối Lạc Gia vá» phòng Ä‘i. Hôm khác  đến nghe đàn váºy, khuya rồi.  
       Hạo Trinh ngạc nhiên nhìn má»i ngưá»i:   
       - Sao váºy! Ta Ä‘ang muốn nghe đàn, mà tại  sao mấy ngưá»i lại cản. Mấy ngưá»i hôm nay sao thế?  
       Rồi quay sang Ngân Sương, Hạo Trinh nói.   
       - Ngân Sương nầy! Ta rất thÃch nghe em  đàn bản Tây Giang Nguyệt em có nhá»› không, ngày xưa ở tại hẻm Mao Nhi, má»—i lần  chúng ta uống rượu, em Ä‘á»u đàn bản đó. Thế mà từ ngày em vào phá»§ đến giá» em quên  hết, không còn đàn cho anh nghe.  
       Ngân Sương lặng lẽ đứng lên vào trong.   
       - Váºy thì để thiếp đàn cho chàng nghe!   
       Hương Kỳ nghe nói giáºt mình.   
       - Tiểu thơ! Tiểu thơ đừng đàn mà!   
       Còn Tiểu Khấu TỠđến trước mặt Hạo Trinh  vòng tay.  
       - Thưa Bối Lạc Gia! Phước Tấn phu nhân có  dặn là đừng để Bối Lạc Gia ở lại đây lâu. Bây giỠxin ngài vỠcho!   
       A Khắc Äan nói:  
       - Vâng! Chúng ta nên vỠngay kẻo trễ!   
       Hạo Trinh giáºn dữ, trừng mắt nhìn má»i  ngưá»i:  
       - Sao kỳ cục váºy? Mấy ngưá»i âm mưu gì? Cả  cái vương phá»§ nầy, chẳng ai hiểu được ta, bây giá» thêm các ngưá»i nữa định chia  cách ta vá»›i Ngân Sương à? Ta thách đấy, chẳng ai kéo ta ra khá»i đây được đâu!   
       "Tình tình! Tang tang!"   
       Tiếng đàn đã được dạo lên. Những giá»t đàn  như những giá»t ngá»c rÆ¡i trên đĩa cắt ngang cÆ¡n giáºn cá»§a Hạo Trinh, nhưng tiếng  đàn chợt khiến những ngưá»i còn lại ngÆ¡ ngác, sợ hãi. Tất cả ánh mắt Ä‘á»u đổ dồn  vá» phÃa Ngân Sương.  
       Mưá»i ngón tay cá»§a Ngân Sương lướt trên  dây đàn, má»—i âm thanh phát ra là cái Ä‘au thấu táºn tim. Ngân Sương mÃm môi. Cố  nhịn Ä‘au. Mồ hôi vã lấm tấm trên trán. Mặt Ngân Sương càng lúc càng nhợt nhạt.   
       Rồi âm thanh như không còn theo ngón tay  của Ngân Sương nữa, nó trở nên hỗn loạn. Hương Kỳ không chịu nổi, nó chạy đến ôm  Ngân Sương, khóa òa.  
       - Äừng đàn nữa, đã bảo là đừng có đàn nữa  mà! Sao tiểu thư không nghe?  
       Hạo Trinh thấy cảnh lạ giáºt mình. Có  chuyện gì không hay xảy ra ư? Chàng nhanh chóng bỠđũa xuống, bước tá»›i, kéo  Hương Kỳ qua má»™t bên, chụp lấy Ngân Sương. Nhưng Ngân Sương đã giấu ngay đôi tay  ra sau.  
       Hạo Trinh đâu để qua mặt dá»… dàng như váºy?  Chàng dùng sức mạnh kéo tay Ngân Sương ra trước. Má»i sá»± tháºt đã hiện rõ trước  mắt chàng. Hạo Trinh bàng hoàng, không dám tin vào mắt mình. Mưá»i ngón tay cá»§a  Ngân Sương đã không còn hình dạng cá»§a mưá»i ngón tay ngày trước mà nó là mưá»i cái  cá»§ cải Ä‘á». Sưng húp tÃm bầm. Vết bầm và thuốc lấm lem từng móng tay.   
       - Ngân Sương!  
       Tháºt lâu, Hạo Trinh má»›i nghẹn lá»i, há»i.   
       - Tại sao thế nầy? Chuyện gì đã xảy ra  váºy?  
       Và quay qua trừng mắt nhìn Hương Kỳ, A  Khắc Äan và Tiểu Khấu Tá».  
       - Các ngươi nữa! Tại sao lại lừa dối, lại  giấu ta? Các ngưá»i biết là Ngân Sương bị thương tÃch trầm trá»ng thế nầy lại  không nói tháºt cho ta biết. Chỉ ngăn cản không cho nàng đàn cho ta nghe, Ä‘uổi ta  Ä‘i. Tá»± nhiên sao ta biết được sá»± tháºt? Mấy ngưá»i rõ là tàn nhẫn! Ta giáºn mấy  ngưá»i quá!  
       Tiểu Khấu TỠvội quỳ xuống:   
       - Dạ! Dạ! Tất cả chúng tôi Ä‘á»u làm theo  lá»i dặn cá»§a Phước Tấn phu nhân, không dám trái ý.  
       Hạo Trinh mặt tái xanh vì giáºn:   
       - Ta hiểu! Ta hiểu cả rồi! ChÃnh nhá» váºy  mà mẹ ta má»›i mang được Ngân Sương vỠđây. Ngân Sương bị cá»±c hình phải không? Ká»m  kẹp... Có phải là bị dùng ká»m sắt kẹp không?  
       Không đợi câu trả lá»i, Hạo Trinh nắm tay  Ngân Sương lên, chàng vạch cả tay áo, để trông thấy những vết sẹo khác trên  ngưá»i nàng. Hạo Trinh đứng chết lặng tháºt lâu, không nói gì cả. Rồi chợt nhiên,  chàng vung nắm tay lên Ä‘áºp mạnh lên tưá»ng.  
       - Hừ!  
       Tiếng gầm của chàng giống như tiếng gầm  của con thú dữ lúc bị thương. Ngân Sương chỉ biết khóc.  
       - Quá lắm! Em bị ngưá»i ta hành hạ, thương  tÃch đầy ngưá»i thế nầy, mà ta lại như kẻ bị trùm chăn, ta chẳng biết gì cả! Nầy,  cô gái Ngân Sương tá»™i nghiệp!... Em đâu phải còn sống ở đầu đưá»ng xó chợ, tứ cố  vô thân nữa đâu? Em đã ở trong vương phá»§, được mang tiếng là có ta che chở, váºy  mà... lại đến ná»—i thế này. Ta rõ là vô dụng, mà rõ là vô lý... Tại sao? Nếu  không có ta thì còn Hương Kỳ, A Khắc Äan, còn Tiểu Khấu Tá», tại sao các ngưá»i  lại để như váºy được chứ?  
       Hạo Trinh quay nhìn má»i ngưá»i rồi giáºn dữ  tiếp.  
       - Mà giả sá» các ngưá»i có chết sạch hết  Ä‘i, thì còn có vua, có trá»i có đất chứ? Äâu phải hết ngưá»i đâu?   
       Hạo Trinh bước tới ghế ngồi xuống, vỗ  mạnh lên bàn.  
       - Hương Kỳ!  
       Hương Ky nghe nói vội vã quỳ xuống, khóc.   
       -  Dạ... Dạ... Thưa Bối Lạc Gia!...  
       Hạo Trinh lớn tiếng:   
       - Không dài dòng gì cả! Mi phải Ä‘em đầu  Ä‘uôi câu chuyện kể hết cho ta nghe! Kể rõ lai lịch cá»§a từng vết thương trên  ngưá»i Ngân Sương má»›i được! Nghe rõ chưa?  
       Thế là Hương Kỳ tưá»ng thuáºt tỉ mỉ từng  chi tiết.  
       Tối hôm ấy. Cả dinh công chúa bị náo động  hẳn lên. Hạo Trinh với khuôn mặt sát khà đằng đằng xông vào cung phủ, đuổi cả  đám thị vệ ra ngoài.  
       Công chúa lúc đó còn chưa ngủ vì nàng còn  ấm ức cái chuyện xảy ra ban ngày. Ngân Sương bị Phước Tấn phu nhân cướp đi làm  công chúa bực tức không ngủ được.  
       Ta là công chúa mà chẳng nể gì ta. Há» to  gan tháºt! Công chúa giáºn nhưng không biết phải làm sao. Ngay cả quân sư cá»§a nàng  là Thôi má má, cÅ©ng có vẻ bối rối.  
       Cành vàng lá ngá»c như công chúa lại được  nuông chìu từ nhá». Mặc dầu có Ä‘á»c qua sách Thánh Hiá»n. Công chúa cá»§ng đã từng  há»c qua Tứ thư ngÅ© kinh rồi cầm kỳ thi há»a, cÅ©ng biết thế nào là Tam tùng tứ  đức. Nhưng cái ý thức vá» "Tam tùng tứ đức" cá»§a công chúa lại gói gá»n hạn hẹp hÆ¡n  chỉ dành cho ngưá»i trên mình, chứ không ban bố cho má»i ngưá»i. Trước đó, lúc còn  trong cung vua. Công chúa đã từng nghe đồn vá» Hạo Trinh. Má»™t con ngưá»i hào hoa  văn võ song toàn. Công chúa đã từng nghÄ© được gá nghÄ©a vá»›i má»™t ngưá»i như váºy là  tương xứng và đã tá»± hứa vá»›i lòng là khi vá» nhà chồng, sẽ hết lòng phục vụ chồng,  "phụng hiến" đúng nghÄ©a tình phu thê. Không ngá», khi vá» Vương phá»§. Thấy đúng Hạo  Trinh đẹp trai, phong cách hÆ¡n ngưá»i. Công chúa rất mãn nguyện. Nhưng rồi chàng  lại lÆ¡ là, thá» Æ¡. Lúc đầu công chúa cứ nghÄ©, có thể vì mãi lo há»c nên chàng  "không đặt nặng chuyện tình yêu". Mãi đến khi phát hiện sá»± hiện diện cá»§a Ngân  Sương. Công chúa má»›i bị má»™t cú sốc tháºt mạnh. Thì ra Hạo Trinh không như nàng  tưởng. Hạo Trinh vẫn có nhiệt tình... Nhưng cái tình cảm nóng bá»ng đó chàng đã  dành cho má»™t con a đâu trong Vương phá»§.  
       Ngoài cái ghen tức ra. Công chúa còn thấy  bị tổn thương. Cái địa vị cao sang của nàng đã bị xúc phạm.   
       Lan công chúa đã bá»±c dá»c nói vá»›i Thôi má  má.  
       - Nó chẳng qua chỉ là má»™t con A đầu, thế  thì tại sao nó lại có ma lá»±c gì mà quyến rÅ© hÆ¡n ta? Không lẽ má»™t công chúa như  ta lại kém hÆ¡n má»™t con A đầu ư? Váºy thì làm công chúa làm gì? Tháºt là hổ thẹn!   
       Thôi má má đã trấn an.   
       - Công chúa đừng nóng! Äừng nóng! Chúng  ta rồi sẽ có biện pháp đối phó.  
       - Biện pháp gì? Nó đã được bà mẹ chồng ta  cướp đi rồi còn cách nào đâu/ 
       - Công chúa đừng lo! Äứng bên cạnh công  chúa còn có hoàng thượng cÆ¡ mà?  
       Công chúa bá»±c dá»c nói:   
       - Bà hồ đồ! Hoàng thượng chỉ lo việc  nước, chá»› còn cái chuyện trong phòng the nầy không lẽ ta cÅ©ng kể lại cho ngưá»i  nghe? Không được chỉ tổ xấu hổ thêm. Xấu hổ ở Vương phá»§ này còn chưa đủ sao mà  Ä‘em vá» hoàng cung nữa chứ?  
       Thôi má má vá»™i vã gáºt đầu, rồi an á»§i:   
       -  Vâng! vâng! Tôi thấy thì cái con A đầu Ngân Sương nầy, nó ôm yếu như cá»ng bún,  ngưá»i có thần sắc như váºy thưá»ng là bạc mệnh. Nó làm sao bì lại công chúa? Riêng  vá» phò mã, đối vá»›i Ngân Sương, có thể là má»™t phút động lòng phong lưu thôi. Äàn  ông mà công chúa còn lạ gì? Há» thÃch đó rồi chán đó. Ngưá»i có há»c như phò mã sá»›m  muá»™n gì rồi cÅ©ng suy nghÄ© cặn kẽ để hồi tâm. Lúc đó phò mã sẽ hối háºn, rồi tá»±  động làm lành, xin lá»—i công chúa. Äể rồi công chúa xem.  
       Thôi má má chưa dứt lá»i. Thì Hạo Trinh đã  hùng hổ đến. Chàng đến vá»›i thái độ không khoan nhượng. Chàng như má»™t cÆ¡n bão,  muốn quét sạch hết má»i thứ. Linh tÃnh làm Thôi má má thấy sợ hãi. Má»›i bước tá»›i,  chưa nói được gì, thì đã nghe Hạo Trinh lá»›n tiếng.  
       - Bà đi ra ngoài, tôi có chuyện riêng  muốn nói với công chúa thôi!  
       Không một chút khách sáo. Hạo Trinh bước  tới trước mặt công chúa, trợn mắt, nói.  
       - Tôi đã rõ hết má»i thứ rồi, không có gì  phải giấu cả. Công chúa hay tháºt, đẹp tháºt nhưng cÅ©ng có đủ thá»§ Ä‘oạn độc ác để  hành hạ ngược đãi ngưá»i ta, có cả những hành vi tàn bạo mà ai nghe qua cÅ©ng phải  đứng tim rởn tóc. Tôi tháºt sá»± khâm phục không ngá» trên Ä‘á»i nầy lại có ngưá»i đàn  bà ác độc như váºy! Äáng tiếc là ngưá»i đàn bà đó lại mang tiếng là vợ tôi! Má»™t  con ngưá»i không đạo đức chẳng có phẩm giá. Công chúa đã làm cho tôi thấy xấu hổ!  Không phải chỉ có tôi mà cả hoàng gia tôn thất Ä‘á»u xấu hổ lây!   
       Công chúa tái mặt, giáºn run ngưá»i.   
       - Chàng... Chàng Ä‘iên rồi ư? Dám nhục  mạ... Dám lên tiếng dạy Ä‘á»i ta? Hừ! Chỉ vì má»™t con a đầu thấp hèn. Nó có đáng  gì? Không lẽ ta không có quyá»n đánh nó, phạt nó? Ta có toàn quyá»n định Ä‘oạt số  mệnh cá»§a nó cÆ¡ mà? Ta là công chúa. Ta được hoàng đế chỉ định là vợ cá»§a chàng.  Má»™t ngưá»i vợ danh chánh ngôn thuáºn. Ta có toàn quyá»n dạy dá»— a đầu chứ?   
       - Äúng! Äứng vá» phương diện danh chức,  địa vị... Nàng có toàn quyá»n. Nàng là ông trá»i, còn cô ấy chỉ là đất dưới chân  nhưng mà đứng vá» phÃa nhân cách, vá» tÃnh thiện con ngưá»i thì ngược lại. Cô ấy ở  táºn trên cao, còn nàng lại thấp lè tè bên dưới.  
       Lan công chúa giáºn dữ, lá»›n tiếng:   
       - Im Ä‘i! Giữa chàng vá»›i cái con a đầu đó  đã có mối quan hệ gì chứ? Tại sao lại bao che cho nó? Không phải chỉ có mình  chàng mà phải nói là hôm nay... Những ngưá»i trong Vương phá»§ nầy kể cả mẹ chàng  Ä‘á»u bao che cho nó như váºy tại sao! Chàng hãy nói Ä‘i! Nó là cái gì? Từ đâu đến  chứ?  
       Hạo Trinh cũng lớn tiếng không kém:   
       - Ta cấm công chúa không được xá» dụng các  danh từ hạ cấp đó để đánh giá Ngân Sương! Nàng muốn biết rõ ư? Váºy thì ta nói,  cho mà biết, cô ấy má»›i là ngưá»i đàn bà vẹn toàn mà ta yêu quý, thương nhá»›. Má»™t  ngưá»i đàn bà ta không thể sống thiếu được!  
       Công chúa nghe nói cảm thấy bị xúc phạm.  Äôi mắt mở to.  
       - Chàng vừa nói gì thế?   
       Hạo Trinh cháºm rãi láºp lại:   
       - Äúng! Cô ấy má»›i tháºt sá»± là ngưá»i trong  má»™ng cá»§a tôi. Tôi yêu cô ta. Ta nói tháºt nếu công chúa chấp nháºn thì cuá»™c hôn  nhân cá»§a tôi và nàng còn mong manh tồn tại. Còn nếu không? Công chúa trăm phương  nghìn cách gây khó dể, hiếp đáp Ngân Sương, thì có nghÄ©a là công chúa đã dồn tôi  vào cái thế phải đối kháng, tình nghÄ©a chúng ta cÅ©ng không còn nữa.   
       Rồi Hạo Trinh chống hai tay lên, giá»ng  cương quyết.  
       - Công chúa nghe rõ tôi nói rồi chứ? Công  chúa cứ suy nghÄ© cho kỹ Ä‘i. Nếu khôn thì cứ ở trên cao. Biết thân mình là công  chúa đừng để tâm đến Ngân Sương. Nước trong giếng vá»›i nước sông là hai dòng khác  biệt, không nên trá»™n lẫn nhau như váºy sẽ tốt đẹp cả hai đàng. Hạnh phúc ai nấy  hưởng. Bằng không, có nghÄ©a là... Má»i thứ sẽ không còn gì hết. Tôi xin nhắc lại  má»i thứ sẽ chấm hết!  
       Công chúa vừa ngạc nhiên vừa tức giáºn,  vừa háºn vừa Ä‘au. Nàng trợn mắt.  
       - Chàng định uy hiếp ta ư? Vì con đàn bà  thấp hèn đó mà dùng những lá»i lẽ như váºy để áp lá»±c ta chứ? Ngay cả chuyện đêm  hôm khuya khoắc thế nầy, xông vào đây làm kinh động má»i ngưá»i đã là má»™t xúc phạm  ta rồi, biết không?  
       Nhưng nói đến đó, công chúa không dằn  được, nước mắt lưng tròng.  
       - Ngay chÃnh Hoàng Thượng cÅ©ng bị nhà  ngươi qua mặt tất cả cái gì là "Trà dÅ©ng song toàn, tài cao tám trượng"... Äá»u  là giả dối! Giả dối! Giả dối cả!  
       Công chúa láºp Ä‘i láºp lại mấy tiếng giả  dối, rồi bắt đầu khóc.  
       - Hoàng Thượng đã lầm ngươi! Ta cÅ©ng lầm  ngươi! Ta cho ngươi tất cả để chẳng có được gì. Bây giá» thì má»i thứ đã muá»™n.  Hoàng Thượng Æ¡i hoàng thượng có biết...  
       Rồi công chúa nhìn lên trá»i.   
       Cái câu nói:  
       - Hoàng thượng đã lầm ngươi, ta cũng lầm  ngươi!  
       Rồi cái thái độ tuyệt vá»ng cá»§a công chúa  bất ngá» khiến Hạo Trinh xúc động. CÆ¡n giáºn dữ xẹp xuống. Hạo Trinh nói.   
       - Công chúa phải hiểu cho, cái chuyện  Hoàng thượng chỉ định hôn nhân là cái chuyện tôi đâu muốn nhưng phải tuân lệnh  thôi có ai dám cãi lại vua? Hoàng thượng đã làm khổ công chúa, mà cÅ©ng đã làm  khổ tôi. Lệnh cá»§a vua, chẳng ai dám phản đối... Vì váºy chúng ta cần phải sáng  suốt suy nghÄ©. Tìm cách để gỡ rối cho cái oan nghiệt nầy. Bằng không để bi kịch  nầy sẽ kéo dài đến không biết tháng năm nào má»›i dứt...  
       Rồi Hạo Trinh thở dài, bỠđi ra.   
       Lan Công chúa thì gục đầu trên giưá»ng gá»—.  Chiếc giưá»ng có khắc hoa văn vá»›i hình dạng Uyên Ương hà Thá»§y, Uyên Ương so  cánh... Hạnh phúc làm sao,  
       Nước mắt của công chúa thắm ướt cả chiếc  chăn bông lụa hồng. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:22 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Trá»i má» sáng hôm sau, là Lan công chúa  dẫn thôi má má, cung nữ, thái giám... Cùng trở vá» cung.  
       Má»i chuyện không còn qua mắt Vương Gia  được nữa, tháºt ra thì chuyện công chúa đột ngá»™t hồi cung đã làm cho cả Vương phá»§  má»™t phen náo loạn.  
       Trong tòa đại sảnh. Vương Gia chắp tay  sau lưng, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui má»™t cách bá»±c dá»c, lo lắng. Bà Tuyết Như, Hạo Trinh, Tiểu  Khấu Tá» và A Khắc Äan thì cÅ©ng căng thẳng không kém. Cả Phiên Phiên và Hạo Tưá»ng  cÅ©ng có mặt ở đây.  
       Hạo Tưá»ng vừa nhìn thấy Hạo Trinh như có  dịp trả đũa.  
       - Anh làm gì kỳ váºy? Äịnh giết hết bá»n  này à? Chỉ vì má»™t con a đầu mà dám làm pháºt lòng công chúa. Anh Ä‘iên hoặc là  không bình thưá»ng?  
       Hạo Trinh nhún vai.   
       - Chuyện cá»§a ta vá»›i công chúa là chuyện  riêng không cần mi xÃa vô. Cái gì ta làm ta sẵn sàng gánh chịu.   
       Hạo Tưá»ng kêu lên:  
       -  Má»™t mình anh gánh được ư? Sao lại nói chuyện đơn giản như váºy? Hay anh nghÄ© mình  là ngưá»i nước ngoài? Anh không biết là má»™t khi công chúa nổi giáºn, tức là vua  cÅ©ng không hài lòng. Mà như váºy, cha này, mẹ này và cả tôi nữa cÅ©ng phải chịu vạ  lây. Anh có biết tá»™i "liên kết, đồng lõa" chăng? Anh có biết chuyện liên hệ đám  "Cá»u tá»™c" không? Anh là "Ngá»± Tiá»n hành tẩu" cứ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, mà vương pháp Äại  Thanh thế nào cÅ©ng không biết được à?  
       Phiên Phiên thấy Vương gia Ä‘ang bá»±c dá»c,  vá»™i kéo Hạo Tưá»ng qua má»™t bên.  
       - Thôi đủ rồi, đủ rồi. Trước mặt cha, con  nên Ãt nói má»™t chút.  
       Hạo Tưá»ng đẩy tay Phiên Phiên ra. Anh  chàng không hài lòng. Cho là mẹ mình cứ "yếu Ä‘uối", vì váºy lúc nào cÅ©ng bị xá»  thiệt, làm mình ngóc đầu lên không nổi.  
       Vương gia lên tiếng.   
       - Thôi đủ rồi! Äá»§ rồi! Bây giá» hãy đưa a  đầu Ngân Sương ra đây!  
       Lệnh của Vương gia vừa ban. Ngân Sương và  Hương Kỳ được đưa đến ngay.  
       Ngân Sương trong lúc hối hả đã không kịp  trang Ä‘iểm. Theo lệnh cá»§a bà Tuyết Như. Ngân Sương không được mặt áo tang trong  vương phá»§. Nhưng vì muốn trả hiếu cho cha. Nên những lúc không phải hầu, Ngân  Sương vẫn mặc áo trắng trong phòng. Có Ä‘iá»u để đánh lừa má»i ngưá»i, trên chiếc áo  trắng đó Ngân Sương có thêu thêm mấy đóa hoa nhá». Vì váºy, khi xuất hiện trước  mặt Vương Gia. Ngân Sương vẫn giản dị trong bá»™ áo thô. Tóc Ngân Sương được búi  cao vá»›i cây trâm gá»— cài ngang. Tuy bình dị nhưng Ngân Sương vẫn đẹp.   
       Vừa bước vào đại sảnh, thấy sá»± hiện diện  cá»§a nhiá»u ngưá»i. Cái không khà nặng ná». Rồi vẻ mặt nghiêm khắc cá»§a Vương gia,  cái nhìn lo lắng cá»§a Bà Tuyết Như. Ngân Sương biết chuyện đại há»a lại đến. Nàng  vá»™i vã quỳ xuống trước mặt Vương gia. Hương Kỳ quỳ kế bên.   
       - Ngân Sương và muội tỠHương Kỳ, xin  khấu kiến Vương gia, Phước Tấn!  
       Vương gia ra lệnh.  
       - Ngẩng đầu lên xem nào!   
       Ngân Sương vá»™i nhìn lên, ánh mắt sợ hãi  khi trông thấy đôi mắt nghiêm khắc cá»§a Vương gia, Ä‘ang nhÃu lại.   
       - Mi được Tiểu Khấu TỠtiến cỠvào phủ  đây phải không?  
       Tiểu Khấu Tá» tranh nói vì sợ Ngân Sương  làm lá»™ sá»± tháºt sẽ há»ng việc:  
       - Dạ! Dạ cô ấy là con nuôi cá»§a Thiếm ba  con. Mồ côi cha mẹ từ nhá», hai chị em không nÆ¡i nương tá»±a, nên con má»›i giá»›i  thiệu vào phá»§, để được hầu hạ Phước Tấn phu nhân.  
       - Hừ!  
       Vương gia trừng mắt vá»›i Tiểu Khấu Tá»,  nhưng ngưá»i chưa kịp nói gì, thì Hạo Tưá»ng đã nhảy vào.  
       - Thưa cha, cái tay Tiểu Khấu Tá» này nó  theo hầu anh cả. Nó được anh con cưng chìu, nên chuyên bày chuyện quấy phá không  tốt. Vương phá»§ cá»§a chúng ta từ nào đến giá» không há» thiếu ngưá»i hầu. Hắn Ä‘em chi  ngưá»i vào để cho có chuyện. Mà đây rõ là không phải hắn định đưa ngưá»i vào giúp  việc cho phá»§ ta, chẳng qua là mượn cá»›. Mục Ä‘Ãch hắn là dâng ngưá»i đẹp cho chá»§  hắn để kiếm Ä‘iểm thôi...  
       Ngân Sương nghe Hạo Tưá»ng nói những lá»i  khó nghe. Gương mặt Ä‘ang tái vì sợ thì càng tái hÆ¡n. Trong khi Hạo Trinh giáºn  dữ.  
       - Mi định thừa nước đục thả câu, bôi nhá»  ngưá»i khác!  
       - Äó là sá»± tháºt không thể biện minh được  Bởi vì chuyện anh và công chúa, đám cưới má»›i sá» sỠđó... Làm sao anh lại ngã  lòng vá»›i má»™t con a đầu? Anh bị nó quyến rÅ© vì háo sắc chứ chẳng gì khác? Chẳng  lẽ tôi lại nói oan anh?  
       Hạo Trinh không dằn được cÆ¡n giáºn phóng  tá»›i đấm cho Hạo Tưá»ng má»™t đấm. Phiên Phiên thấy thế kêu lên. Cả tòa đại sảnh như  náo loạn. Vương gia giáºn dữ quay qua Hạo Trinh quát.  
       - Mi định phá rối tráºt tá»± à? Chẳng lẽ vì  má»™t đứa con gái mà mi làm loạn cả thế gian?  
       Hạo Trinhưỡn ngực ra nói:   
       - Nếu thế này là tạo phản, thì có nghÄ©a  là con đã tuyên chiến vá»›i toàn thế giá»›i! Thưa cha, mẹ. Sẵn đây con xin trịnh  trá»ng tuyên bố vá»›i cả nhà, là kể từ hôm nay, Ngân Sương không còn là a đầu trong  nhà này nữa, con coi cô ấy là ngưá»i cá»§a con. Con xin phép cha mẹ thu nháºn nàng  làm thiếp. Äúng ra thì con cÅ©ng cần phải có cái lá»…, nhưng con thấy hình thức  cÅ©ng không cần thiết nên chỉ xin tuyên bố, nhưng khi Ngân Sương đã là thiếp cá»§a  con, thì bất cứ má»™t kẻ ăn ngưá»i ở nào trong nhà mà há»—n láo vá»›i Ngân Sương là con  không chấp nháºn, con sẽ có biện pháp trừng trị ngay.  
       Rồi quay sang Hạo Tưá»ng, Hạo Trinh nói.   
       - Mi nghe rõ chưa? Ngân Sương là chị dâu  cá»§a ngươi. Ngươi phải biết tôn trá»ng đấy.  
       Hạo Tưá»ng lá»™ vẻ khinh khỉnh, rồi quay qua  Vương gia:  
       - Chị dâu à? Cha Æ¡i! Tại sao cha lại để  anh Hạo Trinh nói năng má»™t cách lá»™n xá»™n, muốn làm gì thì làm váºy?   
       Hạo Trinh trừng mắt:   
       - Ta mà nói năng lá»™n xá»™n à? Chuyện nạp  thiếp là lá»™n xá»™n ư? Nếu ngày xưa chẳng có chuyện đó, cha không làm Ä‘iá»u đó, thì  làm gì có mi hiện ở đây?  
       - Tháºt quá lắm, anh dám Ä‘em cả mẹ tôi ra  so sánh à?  
       Hạo Tưá»ng giáºn dữ đưa nắm đấm Ä‘e dá»a vá»  phÃa Hạo Trinh. Còn Vương gia có cảm tưởng như mình bị xúc phạm, ông lá»›n tiếng:   
       - Im Ä‘i! Chuyện Vương tôn công tá», cưới  bao nhiêu thê thiếp là chuyện thưá»ng tình, nhưng mà có ai lại như mi? Chuyện  bình thưá»ng lại làm âm Ä©. Nếu không có ta ở đây, không biết mi rồi sẽ quáºy đến  đâu nữa.  
       Ngân Sương quỳ im, thấy cảnh vì mình mà  cả gia đình xào xáo bối rối vô cùng. Ngân Sương tháºt hối háºn. Nhưng cÅ©ng rất cảm  động khi thấy Hạo Trinh vì muốn bảo vệ mình mà bất chấp má»i luáºt lệ cá»§a Vương  phá»§. Nên vá»™i vã dáºp đầu thưa.  
       - Dạ thưa Vương gia, tất cả những chuyện  xấu này Ä‘á»u lá»—i tại nô tài cả, nô tài khiến cho má»i ngưá»i bá»±c dá»c. Vương phá»§ bất  an, tá»™i đáng chết. Xin Vương gia hãy trừng phạt nô tài. Chỉ má»™t mình nô tài. Còn  Bối Lạc Gia chỉ vì nóng nẩy vô can.  
       Ngân Sương chưa nói dứt lá»i, thì cảm thấy  trước mặt tối sầm lại và ngã xuống không biết gì nữa...  
       Hạo Trinh thấy váºy giáºt mình. Bá» hết má»i  thứ chạy đến ôm Ngân Sương lên. Nhìn ngưá»i yêu, rồi ngẩng lên nhìn cha. Hạo  Trinh Ä‘au khổ nói.  
       - Cha có biết là mấy ngày qua, cô gái nầy  tuy chỉ là má»™t cô gái yếu Ä‘uối đã bị công chúa gia cá»±c hình, ká»m kẹp rồi hành hạ  quá sức. Váºy mà bây giá» còn bị má»i ngưá»i nhục mạ, định Ä‘em cô ta ra xá» lý thế  nào nữa má»›i hài lòng?  
       Vương gia nghe nói giáºt mình. Ngưá»i nào  có hay biết chuyện đó, đột nhiên lòng nảy sinh má»™t thứ tình cảm thương hại.  Ngưá»i còn phân vân chưa biết xá» lý sao, thì bà Tuyết Như đã hối thúc má»i ngưá»i.   
       - Nào nào! Cho gá»i thầy thuốc đến! Gá»i  thầy thuốc đến nhanh lên!  
       Thầy thuốc đã được dá»i đến. Ngân Sương  nằm trong Tịnh Tá»± SÆ¡n phòng, được thầy thuốc bắt mạch cẩn tháºn sau đó, há»i thêm  Hương Kỳ vài câu. Rồi thầy thuốc ra khá»i SÆ¡n phòng, vui vẻ nói vá»›i bà Tuyết Như  và Hạo Trinh.  
       - Xin chúc mừng Phước Tấn, chúc mừng Bối  Lạc Gia. Thiếu phu nhân nầy cũng chẳng sao. Chẳng qua vì bị bào thai hành thôi.   
       - á»m nghén à?  
       Bà Tuyết Như giáºt mình há»i, rồi quay qua  nhìn Hạo Trinh cưá»i.  
       - Như váºy thì... Thạc Thân Vương phá»§ đã  có ngưá»i nói dõi, đúng không con?  
       Hạo Trinh quay qua ông thầy thuốc.   
       - Ông xem kỹ rồi chưa?   
       Ông thầy thuốc xác định:   
       - Chắc chắn! Và thai nhi được khoảng hai  tháng rồi. Äến mùa xuân sang năm. Tiểu tiểu vương gia sẽ chào Ä‘á»i.   
       Hạo Trinh và Bà Tuyết Như lại vui vẻ nhìn  nhau. Nhưng rồi bà Tuyết Như chợt thấy lo. Ngân Sương cấn thai, chuyện này mà  thấu tai công chúa thì gay lắm. Nhưng công chúa cÅ©ng phải chấp nháºn. Vì chuyện  "nối dõi tông đưá»ng" là chuyện hệ trá»ng vá»›i má»™t gia tá»™c.  
       NghÄ© váºy, bà ra lệnh.   
       - Tần má má đâu. Mau đưa Ngân Sương lên  phòng trên ngay.  
 Vá»›i các  nhà quyá»n quý. Các thê thiếp khi cấn thai thì không những gữ vững được địa vị mà  nhiá»u lúc còn nâng cao thân pháºn lên.  
       Nhưng Tần má má nói.   
       - Không được! Không được! Má»›i cấn thai  lần đầu lại yếu sức như Ngân Sương, không thể tùy tiện mà di chuyển. Như váºy sợ  động thai nhi, hãy cho ở yên chá»— cÅ©.  
       Bà Tuyết Như lo lắng:   
       - Nhưng mà như váºy thì... Có xá» hẹp vá»›i  Ngân Sương lắm không? Thôi được, váºy thì bà hãy lên phòng tôi, chá»n mấy chiếc  khăn đẹp má»™t chút mang xuống đây, lá»±a thêm mấy đứa a đầu siêng năng nữa để phục  vụ cho Ngân Sương nhé.  
       - Vâng, tôi đi ngay!   
       Tần má má sốt sắng đi ngay. Bà Tuyết Như  vui vẻ nắm lấy tay Hạo Trinh nói.  
       - Váºy con cÅ©ng ở lại đây vá»›i Ngân Sương,  xem nó cần gì, thiếu gì thì cứ nhá» Tần má má chu tất. Con cÅ©ng cần an á»§i nó. Tá»™i  nghiệp! Nó đã khổ nhiá»u quá rồi. Nhưng đổi lại bây giá» nó có mang, như váºy mẹ  nghÄ© má»i thứ đã được giải quyết cả. Chỉ cần bảo trá»ng và được bồi dưỡng sức khá»e  là được... Còn bây giỠđể ta đến gặp và báo cáo cho cha con biết.   
       Khi Vương gia được biết chuyện Ngân Sương  có thai. Ngưá»i vui hẳn. Vì con ngưá»i ở thá»i đó ai cÅ©ng biết là "bất hiếu hữu  tam; vô háºu vi đại". Cái quan Ä‘iểm này càng được coi trá»ng hÆ¡n ở Vương thất. NÆ¡i  mà các Vương tôn công tá» thưá»ng chÆ¡i bá»i quá độ, nên dá»… đưa đến chuyện hiếm hoi.   
       Vương gia nắm lấy vai bà Tuyết Như lắc  mạnh:  
       - Có tin mừng à? Có tin mừng à! Hà hà! Có  nghÄ©a là chúng ta sắp lên chức bà ná»™i? Váºy thì hãy truyá»n lệnh xuống, bắt đầu từ  hôm nay. Kẻ ăn ngưá»i làm trong nhà phải đổi cách xưng hô. Phải gá»i Ngân Sương  bằng "Dì Bạch" chứ không được gá»i thẳng tên tá»™c nữa nghe!  
       - Vâng, để tôi truyá»n lệnh ngay!   
       Chẳng mấy chốc. Cái không khà trong Vương  phá»§ lại xao động. Khu vá»±c Tịnh Tá»± SÆ¡n phòng ngày nào vắng vẻ, bây giá» lại rá»™n  rịp hẳn lên. Äám a đầu gần như liên tục được lệnh đưa nước, đưa thức ăn bổ  dưỡng, đưa thuốc, đưa trà, hoặc đến chia vui, chúc mừng vá»›i Ngân Sương.   
       A Khắc Äan, Tiểu Khấu Tá», Hương Kỳ cÅ©ng  vui vẻ chia phần vinh dá»± vá»›i Ngân Sương.  
       Hạo Trinh gần như lúc nào cÅ©ng có mặt bên  cạnh giưá»ng Ngân Sương. Hạo Trinh ngồi đó, nắm lấy bàn tay còn đầy vết thương,  hôn nhẹ như Ä‘á»n bù. Ngân Sương cảm động rưng rưng nước mắt.   
       Hạo Trinh nhìn ngưá»i yêu say đắm dặn dò.   
       - Từ đây vá» sau, em phải đổi cách xưng hô  vá»›i cha mẹ gá»i cha ta là Ama và mẹ ta là Khách nương nghe, vì chức pháºn cá»§a em  đã thay đổi.  
       Ngân Sương tưởng chừng mình nằm mơ.   
       - Dạ... Em được gá»i như váºy ư? Vương phá»§  đã thừa nháºn sá»± hiện diện cá»§a em? Chấp nháºn em? Em được gá»i là dì bạch? Em đã là  thiếp cá»§a chàng? Váºy thì còn mÆ¡ ước gì hÆ¡n?  
       - Em đừng có quýnh quáng lên như váºy? Äể  đạt được cái danh xưng "Dì Bạch" thế nầy, em đã phải trả má»™t cái giá quá đắt, Ä‘i  má»™t Ä‘oạn trưá»ng Ä‘au khổ. Anh tháºt lấy làm tiếc. Nhưng anh cÅ©ng chẳng biết làm  sao hÆ¡n.  
       Ngân Sương nước mắt rưng rưng nói:   
       - Em nào dám đòi há»i gì hÆ¡n? ÄÆ°á»£c cùng  anh sá»›m tối có nhau thế này, rồi có con vá»›i anh, có nghÄ©a là em đã hạnh phúc...   
       Ngân Sương nhìn xuống bụng mình, rồi nhìn  Hạo Trinh.  
       - Có Ä‘iá»u, chợt nhiên rồị bao nhiêu hạnh  phúc lại đến cùng lúc, làm em sung sướng, em tưởng chừng như đã lên được thiên  đàng.  
       Hai ngưá»i lại chìm đắm trong cái không  khà hạnh phúc triá»n miên.  
       Nhưng rồi với cái vui hạnh phúc, Ngân  Sương bỗng thấy lo. Nàng nói.  
       - Nhưng mà còn công chúa? Ngưá»i đã hồi  cung và thế nào cÅ©ng tố cáo chàng. Nếu hoàng thượng mà không suy xét rồi kết tá»™i  anh thì sao? Em sợ là má»i chuyện sẽ không đơn giản...  
       Hạo Trinh đặt ngón tay lên môi Ngân  Sương.  
       - Hừ! Em đừng lo nghĩ gì cả. Cái duy nhất  hiện nay em phải làm là lo tịnh dưỡng... Còn tất cả những thứ khác hãy để đó cho  anh. Bây giỠthì anh hoàn toàn rất tự tin. Anh không sợ gì cả. Anh sẽ đến trước  mặt vua biện bạch, để vua thấy rõ chuyện của mình.  
       Cái lo của Ngân Sương không phải là không  có căn cứ, vì vừa...  
       Sáng hôm sau khi vào triá»u. Vị "Ngá»± tiá»n  hành tẩu" đã bị triệu ngay vào "Ngá»± Hoa viên" để gặp hoàng đế. Nhà vua há»i.   
       - Nầy Hạo Trinh, tại sao mi lại làm mất  niá»m tin cá»§a ta chứ?  
       Hạo Trinh sụp xuống lạy, với một thái độ  bình thản dũng cảm, lần lượt trình bày:  
       - Dạ. Thánh thượng anh minh! Chuyện thần  và Lan công chúa bất hòa để thấu tai thánh thượng, làm thánh thượng không vui là  má»™t Ä‘iá»u không hay. Nhưng xin thánh thượng nghÄ© lại cho. Gia đình nào lại không  có chuyện chồng vợ lục đục? Con rất muốn trung trinh vá»›i công chúa. Nhưng mà  trước khi cưới công chúa, con đã lỡ yêu má»™t cô gái mà cô gái này đã yêu con vá»›i  tất cả chân tình. Biết yêu con tương lai mù mịt sẽ chẳng đạt được chút danh pháºn  gì, nàng cÅ©ng sẵn sàng hiến dâng, không đòi há»i. Vá»›i con ngưá»i trung trinh như  váºy, con làm sao có thể phụ bạc ngưá»i ta được? Con không muốn mang tiếng là kẻ  sở khanh vô trách nhiệm. Nếu hoàng thượng nghÄ© con làm váºy là sai thì cứ kết tá»™i  con. Con sẵn sàng chịu tá»™i.  
       Nhà vua cÅ©ng lúng túng khi biết rõ sá»±  tháºt. Nhưng mà vua cÅ©ng cảm phục cái thái độ uy vÅ© bất năng khuất cá»§a Hạo Trinh.  Anh chàng đầy dÅ©ng khà cao ngạo. Việc làm cá»§a Hạo Trinh khó mà bắt bẻ. Nhưng vua  cÅ©ng thắc mắc.  
       - à mi định nói là trước đó mi không muốn  cưới công chúa của ta?  
       - Thần không dám! Thần vẫn làm trá»n bổn  pháºn vợ chồng, vẫn tương kÃnh như tân vá»›i công chúa, thần chỉ mong công chúa  quảng đại má»™t chút vá»›i Ngân Sương. Nhưng chuyện đã không được như váºy, đến ná»—i  Hoàng thượng cÅ©ng bị quấy rầy.  
       - Hừ!  
       Hoàng thượng suy nghÄ©. Ngay trong cung  đình. Ngưá»i cai quản cả tam cung lục viện, nhiá»u lúc cÅ©ng bá»±c mình vì các bà khi  đã "đổ ghè tương". Cái thá»i tuổi trẻ cá»§a ngưá»i, mặt là má»™t trang thanh niên ưu  tú. Bất giác nhà vua nghÄ© đến thá»i tuổi trẻ cá»§a mình và phần nào đứng vá» phÃa  cánh đàn ông. Ngài phán.  
       - Thôi được rồi, hôm nay ta tạm tha cho  ngươi, nhưng mà khi vá», ngươi nên suy nghÄ© kỹ lại. Dù gì mi cÅ©ng mang danh là  phò mã. Mi không được để công chúa bị lạnh lùng bá» rÆ¡i. Tuy là trai năm thê bảy  thiếp. Nhưng cÅ©ng phải cư xá» sao cho tương đồng. Chuyện này cÅ©ng khó như chuyện  trị quốc váºy. Ta không muốn thấy lần sau công chúa lại quay vá» khóc lóc nữa. Nếu  còn ta sẽ không tha cho ngươi đâu.  
       - Vâng!  
       Hạo Trinh thở ra nhẹ nhõm, không ngá» nhà  vua lại dá»… dãi như thế, và chuyện Ngân Sương nhá» váºy tuy xui mà hên vì vua cÅ©ng  đã biết, nên "danh pháºn" cá»§a Ngân Sương sẽ được cá»§ng cố. Hạo Trinh vá»™i vã quỳ  xuống lạy tạ Æ¡n.  
       - Thần xin tuân theo những gì thánh  thượng đã chỉ dạy thần cũng xin cảm ơn thánh thượng đã khoan dung. Ơn nầy thần  sẽ nhớ mãi. Thánh thượng vạn tuế!  
       Chuyện Hạo Trinh không bị thánh thượng  quở phạt, cá»™ng thêm Ngân Sương có tin vui làm cho không khà trong Vương phá»§ trở  nên vui vẻ trừ Hạo Tưá»ng.  
       Hắn than phiá»n vá»›i Phiên Phiên.   
       - Tháºt kỳ cục! Cái tay Hạo Trinh này hắn  như đẻ bá»c Ä‘iá»u, cái gì hắn cÅ©ng vượt trá»™i hÆ¡n con, Ä‘oạt cái chức Bối Lạc! Rồi  cưới vợ sá»›m hÆ¡n, chiếm chức phò mã. Có cả thê thiếp. Bây giá» lại sắp có con nữa!  Hừ! Ông trá»i rõ là bất công! Số con nó xui xẻo. Nó cứ lẽo đẽo theo Ä‘uôi ngưá»i  khác. Ông trá»i vô lý! Con không chấp nháºn chuyện nầy đâu.  
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:23 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Khi Lan công chúa kết thúc chuyện làm nư,  trở lại Vương phá»§ thì má»›i phát hiện ra vị trà cá»§a Ngân Sương đã được nâng cao  hÆ¡n nhiá»u. Công chúa Lan vừa ngạc nhiên vừa giáºn dữ.  
       - Dì Bạch à? Có nghÄ©a là cái con ấy đã  được chÃnh thức đưa vào hàng thiếp? Gần ngang hàng vá»›i ta? Mà lại có mang nữa ư?  Hừ! 
       Lan công chúa ném mạnh chén trà đang cầm  trên tay xuống đất.  
       - Thế nầy thì quá lắm! Hạo Trinh, mi xỠ ép ta lắm đấy! 
       Thôi má má vội vã bước đến, vỗ vỠcông  chúa.  
       - Äừng giáºn! Äừng nên giáºn công  chúa! 
       Công chúa Lan thắc  mắc: 
       - Tại sao? Tại sao má»™t đứa con gái thấp  hèn như Ngân Sương lại có má»™t sức mạnh lạ lùng váºy? Nó gần như lay chuyển được  cả càn khôn. Ta mang danh là công chúa mà lại cá»± không lại nó? ở Vương phá»§ này,  gần như má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng vá» phÃa nó, chứ không theo phe ta. Tại sao? Mà chẳng  phải chỉ có váºy, ngay cả Hoàng Thượng cÅ©ng váºy, chẳng những không bênh vá»±c, mà  còn mắng cho ta má»™t tráºn, chỉnh ta má»™t tráºn. Äòi ta nào là... Rá»™ng lượng, khoan  dung... Có phải là muốn ta ngồi chung má»™t chiếu vá»›i Ngân Sương không? Bây giá» nó  lại có thai nữa, thế nầy thì... không sá»›m thì muá»™n. Ta rồi cÅ©ng bị nó qua mặt...  Váºy thì phải làm sao? Bây giá» phải làm sao đây chứ? 
       Công chúa nói vá»›i thái độ phiá»n não. Thôi  má má quý công chúa như con mình, nên cÅ©ng không khá»i buồn theo. Cung nữ Tiểu  Ngá»c Ä‘ang dá»n dẹp mảnh vụn dưới đất, chợt nói.  
       - Thưa công chúa. Trong Vương phá»§ này, nô  tài nghe đám cáºn vệ vá»›i A đầu chúng xầm xì bàn tán nhiá»u vá» chuyện cá»§a “Dì  Bạchâ€, không biết là công chúa có muốn nghe không? 
       Công chúa đang buồn nghe nói, tò mò.   
       - ÄÆ°á»£c mi cứ nói! 
       Tiểu Ngá»c rụt rè  nói: 
       - Chuyện là thế này. Nghe mấy ngưá»i đó kể  lại Äông Khoa Viện tức Tịnh Tá»± SÆ¡n phòng, từ ngày Bạch cô nương đến ở đến nay  thì đêm nào cÅ©ng thấy có má»™t bóng trắng lúc ẩn lúc hiện. Mà Bạch cô nương há»  Bạch tên lại gá»i là “Ngân Sươngâ€. Äiá»u này khá lạ, bởi vì nghe nói Bạch cô nương  còn thêu tặng cho phò mã má»™t bức tranh thêu hình con chồn lông trắng. Mà hẳn  công chúa cÅ©ng biết cái sá»± tÃch phò mã “Bắt chồn lông trắng†rồi chứ? Vì váºy  ngưá»i ta đồn là... Dì Bạch không phải ngưá»i mà là... mà là...   
       Tiểu Ngá»c đưa mắt nhìn quanh, rồi hạ thấp  giá»ng sợ ngưá»i khác nghe thấy.  
       - Mà là... một Hồ tiên  cô! 
       Lúc bấy giá», trong dân gian Ä‘ang hưng  thịnh những tin đồn như thế. Nào là Chồn tu lâu năm có thể biến hóa... thành  tiên cô... Äã tin có quá»· thần, thì chuyện thú tu lâu năm thành ngưá»i đâu phải  không có? 
       Nên công chúa vừa nghe qua, đã giáºt mình.   
       - Hồ tiên cô à? Nó là tiên  cô? 
       Thôi má má trừng mắt vá»›i Tiểu Ngá»c.   
       - Mi đừng có nói nhảm. Tất cả những cái  đó chỉ là tin đồn, thứ dân há» má»›i tin, chứ còn ở chá»— Vương phá»§ này, trên có công  chúa, dưới có Phước Tấn, toàn là những ngưá»i đức trá»ng, mệnh cao. Những loại quá»·  thần, tà ma như váºy, làm sao dám héo lánh đến? Äừng có nói nhảm mà phạm tá»™i...   
       - Dạ! Dạ! 
       Tiểu Ngá»c sợ hãi dáºp đầu định rút lui,  nhưng công chúa đã ngăn lại.  
       - Khoan đi đã! Mi còn nghe hỠnói gì nữa  không? 
       Tiểu Ngá»c thấy công chúa chịu nghe, nó  hồi phục đức tin: 
       - Dạ... Con còn nghe nói, dì Bạch đấy  chÃnh là con chồn lông trắng mà phò mã đã phóng sinh năm nào. Bây giá» biến thành  ngưá»i để “Tống tá» báo ânâ€.  
       - â€Tống tá» báo ân† à? 
       Công chúa nghe giáºt mình, Tiểu Ngá»c tiếp.   
       - Vâng, nếu không thì tại sao má»›i vào phá»§  không được bao lâu mà Ngân Sương từ má»™t a đầu đã biến thành má»™t “Dì Bạchâ€? Có  phải là có sá»± can thiệp cá»§a phép thuáºt không? Rồi lại cấn thai, má»i thứ nhanh  như váºy. Nên ngưá»i ta đồn... ngưá»i ta đồn là...  
       - Äồn thế nào? 
       Công chúa há»i dồn, Tiểu Ngá»c nói.   
       - Ngưá»i ta còn nói chắc chắn, lần này “Dì  Bạch†sẽ sinh con trai.  
       Công chúa vừa nghe váºy ngưá»i muốn nhÅ©n  ra. Nàng nhìn thẳng vào bức tranh treo trên tưá»ng trước mặt. Äá»™t nhiên cảm thấy  tranh như biến hóa. Trong tranh bây giá» là cảnh ở đâu đó tháºt xa... Tháºt xa...  Má»™t cánh đồng cá»... Vá»›i rừng cây rồi Hạo Trinh và con chồn trắng... Mà con chồn  lại có đôi mắt. Äôi mắt Ä‘en nháy cá»§a Ngân Sương... Vâng... Äôi mắt đó lại Ä‘ang  chầm chầm nhìn công chúa.  
       Khi Tiểu Ngá»c bá» Ä‘i ra ngoài. Công chúa  vẫn ngồi đó vá»›i đôi mắt không rá»i bức tranh. Thôi má má thấy váºy lo lắng. Bà vá»™i  vã Ä‘i rót ly nước đến cho công chúa, trấn an.  
       - Xin công chúa đừng tin những lá»i đồn  nhảm đó. Bởi vì công chúa suy nghÄ© kỹ Ä‘i. Bạch Ngân Sương làm gì là tiên được?  Vì nếu là tiên tại sao trong lúc bị ta đày Ä‘á»a, nó lại không trổ phép thần thông  ra? Nước sôi, dầu sáp, kim đâm, ká»m kẹp đã làm cho nó thương tÃch đầy mình cÆ¡  mà? Không ai có quyá»n phép mà lại để cho mình bị khổ, bị Ä‘au như váºy, Công chúa  nghÄ© xem có đúng không? 
       Công chúa ngồi yên suy nghÄ©, sắc diện lại  trở lại bình thưá»ng.  
       - Nhưng mà cuối cùng rồi ả ta cÅ©ng chiến  thắng, và chúng mình thì chỉ thấy bại. Äúng không? 
       Thôi má má nói: 
       - Chưa hẳn! Chúng ta chưa chịu thua đâu,  tôi sẽ tìm biện pháp khác... Bây giá» tạm thá»i ta gát chuyện mình là công chúa,  còn Ngân Sương là a đầu qua má»™t bên. Công chúa ngoài mặt làm như chị em, để phò  mã thấy ta xỠđẹp mà thay đổi quan Ä‘iểm....  
       Công chúa sa sầm nét  mặt: 
       - Có nghÄ©a là ta phải hạ mình à? Nhưng mà  ta thấy rất nghi ngá». Bởi vì từ nào đến giá» tà nào có được phò mã quan tâm yêu  quý đâu. Làm sao lấy lại tình cảm khi mà chưa có? 
       - Công chúa đừng có nản lòng như váºy.  Mình là chánh thất, còn Ngân Sương chỉ là thiếp, mình xuất thân từ công chúa,  còn nó chỉ là má»™t con a đầu. Thì nếu công chúa mà có con, thì con cá»§a chánh thất  bao giá» chẳng hÆ¡n? Không có gì phải sợ, cÅ©ng không có gì phải gấp, từ từ rồi ta  tÃnh, nhưng trước hết phải làm sao được cấn thai như nó.  
       Công chúa lại sa sầm nét  mặt: 
       - Cấn thai à? Cấn thai à? Muốn cấn thai  đâu phải dá»… dàng. Má»™t mình ta muốn cÅ©ng không được. Ngưá»i ta thì cả ngày được ôm  ấp, được thương yêu chìu chuá»™ng, chuyện đó không khó. Còn ta? Má»›i lấy chồng mà  đã gặp bao nhiêu trở ngại. Chuyện phòng the miá»…n cưỡng đầy bá»±c mình. Há»i như váºy  làm sao cấn thai? 
       Nói xong, công chúa ôm mặt khóc. Thôi má  má vá»— vá».  
       -  Công chúa đừng buồn! Không nên Ä‘au buồn mãi! Chúng ta cần phải nhẫn nại chá»  thá»i, chá» cÆ¡ há»™i. Chỉ cần cÆ¡ há»™i đến là có thể xoay chuyển thế cá». Chẳng có gì  để ta buồn cả.  
       Công chúa nhìn Thôi má má tuyệt vá»ng.   
       - Nhưng mà... Trá»i Æ¡i! Tại sao ta lại  phải nông ná»—i nầy? Äi giành chồng vá»›i má»™t con a đầu, mà còn phải nhẫn nại, chá»  cÆ¡ há»™i! Ta xuống nước như váºy sao? 
       Thôi má má cũng xót xa.   
       - Tạm thá»i chịu như váºy... Rồi sẽ có ngày  cÆ¡ há»™i đến. Công chúa lo gì? Äá»i còn dài mà...  
  
   
        Vâng, không phải chỠđợi lâu, cơ hội phục thù rồi cũng đến. Và lần đó  Vương phủ lại một phen rối ren.  
       Hôm đó là ngày mưá»i bốn tháng tám. Trước  tiết Trung thu má»™t bữa. Má»—i năm đến ngày này là Vương phá»§ yến tiệc linh đình,  muá»›n cả ban nhạc, phưá»ng hát đến diá»…n trò. Những ngưá»i đàn bà có vai vế hay chức  pháºn trong Vương phá»§ cÅ©ng được ra ngồi ở hàng ghế đầu cùng quan khách xem hát.  ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nam nữ thụ thụ bất thân. Nên nữ nhân trong Vương phá»§ ngồi riêng  má»™t bên, còn nam dù là chồng cÅ©ng phải ngồi má»™t bên.  
       Tối hôm ấy Ngân Sương lần đầu tiên xuất  hiện vá»›i tư cách là “Nhị phu nhânâ€. Ngân Sương được ngồi cạnh bà Tuyết Như. Mặc  chiếc áo gấm màu đỠmá»›i may, tóc bá»›i cao kiểu mệnh phụ Äầu giắt thêm chiếc trâm  ngá»c có trục dài, khiến cái đẹp lá»™ng lẫy hÆ¡n nữa.  
       Công chúa ngồi ở dãy trên hết cÅ©ng trang  sức bằng châu báu ngá»c ngà, có tiá»n hô háºu á»§ng, nhưng không hiểu sao cứ bá»±c bá»™i  cảm thấy mình như bị chìm dưới ánh hào quang cá»§a Ngân Sương. Äiá»u này làm công  chúa không hài lòng.  
       Ngân Sương ngồi dưới công chúa. Nàng hÆ¡i  lo lắng, mặc dù đã làm lá»… vá»›i ngưá»i trên. Bà Tuyết Như phải thuyết phục lắm,  Ngân Sương má»›i dám nép mình yên vị.  
       Trên sân khấu. Ban kịch vừa diá»…n xong màn  Tôn Ngá»™ Không đại náo Thiên Cung. Lão Tôn và đám võ sinh trước khi rá»i sân khấu  còn diá»…n thêm má»™t màn nhào lá»™n được khán giả bên dưới nồng nhiệt cổ vÅ©.   
       Màn hạ chá» diá»…n vở má»›i. Äây là lúc khán  giả thừa cÆ¡ há»™i rảnh rá»—i Ä‘i rót nước giải khát hoặc tìm thức ăn, hoặc chuyện  trò, và giữa cái không khà ồn ào đó, đám thị vệ gát cổng rao.   
       - Äa Long Bối Tá»  đến! 
       Hạo Trinh vừa nghe giáºt mình. Còn Ngân  Sương ngồi phÃa bên nữ cÅ©ng tái mặt. Ly nước trên tay sóng sánh.   
       Chưa ở vào tư thế chuẩn bị, thì đã thấy  Hạo Tưá»ng dẫn Äa Long Ä‘i vào. Hắn đưa Äa Long qua thẳng bên dãy nữ.   
       Hạo Tưá»ng nói.  
       - Khải bẩm công chúa, Äa Long Bối Tá» cầu  kiến và xin vấn an công chúa! 
       Công chúa chau mày, vừa định bảo không  cần, thì chợt nhìn thấy nét mặt sợ hãi của Ngân Sương, nên đổi ý.   
       - Cho vào! 
       Äa Long bước vào, Hắn nguyên là anh em há»  vá»›i công chúa. Nếu trước kia Hạo Trinh đừng có quá nổi báºt thì cái vai phò mã  kia hẳn là cá»§a hắn rồi. Vừa tá»›i trước mặt công chúa, hắn đã sụp xuống kÃnh cẩn.   
       - Äa Long, xin khấu kiến công  chúa! 
       - Äứng Ä‘áºy Ä‘i! 
       - Dạ, cám ơn công  chúa! 
       Äa Long đứng dáºy, nhìn lên. Lúc này Ngân  Sương có muốn tránh né cÅ©ng không tránh được.  
       Hạo Trinh lúc đó cÅ©ng dẫn Tiểu Khấu Tá» và  A Khắc Äan bước qua. Tiểu Khấu Tá» nói.  
       - Má»i Äa Long Bối Tá» qua bên này ngồi,  bên đó dành cho nữ. Bối TỠđừng nên kinh động công chúa nhiá»u quá, phiá»n...   
       Công chúa vừa thấy Tiểu Khấu TỠđã bực  mình, nói.  
       - Thế nào là kinh động vá»›i không kinh  động? Äa Long là ngưá»i nhà cá»§a ta, coi như ngoại lệ, được ngồi bên này.   
       - Cảm ơn công chúa! Cảm ơn công  chúa! 
       Äa Long hài lòng vì thấy có công chúa ở  phe mình. Ngay lúc đó má»™t Tiểu Thái gÃam đã mang thêm má»™t chiếc ghế đến. Äa Long  vá»™i ngồi xuống và đưa mắt nhình quanh. Sá»± hiện diện cá»§a Äa Long làm Ngân Sương  thấy căng thẳng lúng túng hÆ¡n, tình thế rõ là nguy ngáºp, vì Vương gia dù chấp  nháºn Ngân Sương, những rõ ràng là ngưá»i chưa há» biết chuyện nàng đã từng sống  bụi Ä‘á»i, Ä‘i hát rong trong các trà đình tá»u Ä‘iếm... Bây giá» nếu cái tay Äa Long  nầy phÆ¡i trần má»i thứ ra, thì háºu quả sẽ thế nào? 
       Ngân Sương đứng ngồi không yên. Giữa lúc  đó công chúa lên tiếng.  
       - Ngân Sương! Làm gì không ngồi cho đàng  hoàng? Äứng áng như váºy ngưá»i khác làm sao xem được? 
       - Vâng! Vâng! 
       Ngân Sương vá»™i vã ngồi xuống chá»— cÅ©. Äa  Long nghe công chúa gá»i “Ngân Sương†làm anh ta giáºt mình. Nhìn kỹ ngưá»i đàn bà  mặc áo Ä‘á». Anh ta chợt nháºn rạ Ngay lúc đó Hạo Trinh bước tá»›i nắm tay Äa Long  nói.  
       - Tuy là bà con thân thuá»™c, nhưng đây là  khu vá»±c dành riêng cho nữ. Xin má»i cáºu qua bên kia ngồi dùm.   
       Sao váºy? Công chúa đã “tri ân†cho ngồi  rồi mà còn bị phò mã bắt lổỉ Äa Long thấy căm tức, quay qua nhìn thấy Ngân Sương  và chợt nhiên hiểu rạ Thế là hắn lá»›n tiếng, mục Ä‘Ãch chỉ là chá»c tức Hạo Trinh.   
       - Ồ! Ngân Sương! Bạch Ngân Sương, thì ra  cô đã vào Thạc Thân Vương Phủ rồi ư? Báo hại tôi phải đi tìm cô khắp cả thành  phố Bắc Kinh nầy! 
       A Khắc Äan thá»™p lấy ngá»±c Äa  Long: 
       - Tầm báºy! Vô lá»…! Dì Bạch là ngưá»i cá»§a  Vương phá»§, mi không được nói năng lá»™n xá»™n. Äi chổ khác  chÆ¡i! 
       - Mi mới vô lễ! 
       Công chúa vá»— bàn đứng dáºy. Cái tên A Khắc  Äan nầy rõ to gan tháºt, lần trước hắn đã tá»± ý xông vào dinh công chúa. Rồi bây  giá» trước mặt má»i ngưá»i, hắn lại không coi ta ra gì. Công chúa liếc nhanh vá»  phÃa Ngân Sương, vá»›i ngưá»i thông minh như công chúa thì đương nhiên phải biết.  Giữa Ngân Sương và Äa Long hẳn có má»™t quan hệ nào đó. Công chúa như mở cá», trừng  mắt vá»›i A Khắc Äan.  
       - Mi định phá rối tráºt tá»± à? Dám trước  mặt ta mà phô trương? ÄÆ°á»£c rồi, váºy thì thị vệ đâu. Tất cả hãy kéo hết ra đây,  xem thá» kẻ nào dám lá»™n xá»™n nữa không cho biết! 
       Rồi quay qua Äa Long, công chúa liếc mắt.   
       - Äa Long, mi đừng có sợ gì cả, có ta  đây. À mà mi cÅ©ng quen vá»›i Ngân Sương nữa ư? 
       Äa Long được sá»± che chở cá»§a công chúa.  Hắn chẳng những không còn sợ hãi, mà còn thừa thắng xông lên. Nay là dịp giải  quyết cái mối háºn ngày trước vá»›i Hạo Trinh. Thế là trước mặt Vương Gia (vừa thấy  có chuyện lá»™n xá»™n bước qua xem). Bà Phước Tấn. Hắn lá»›n  tiếng: 
       - Cái cô nàng Ngân Sương nầy ư? Trước kia  là ngưá»i cá»§a tôi đấy. Äã theo tôi từ khi còn là má»™t ca kỹ ở Long Nguyên Lầu. Tôi  còn chưa kịp sắp xếp để đưa cô ta vá» phá»§, thì chợt nhiên mất tÃch, thì ra... thì  ra là... bị Hạo Trinh hắn cướp tay trên...  
       Làm như vẻ thân máºt, hắn quay qua Ngân  Sương trách móc.  
       - Ngân Sương nầy. Tại sao cô lại có thể  sáng Tần chiá»u Sở có má»›i quên cÅ© váºy hở cô? 
       Ngân Sương tái mặt, chẳng nói thành lá»i  còn Hạo Trinh thì giáºn dữ quát.  
       - Äa Long, tại sao mi lại có thể ngáºm máu  phun ngưá»i, đặt Ä‘iá»u vu khống ngưá»i khác? Ta thá» chẳng dung tha  ngươi! 
       Nhưng công chúa bước tới chắn ngang.   
       - Chuyện nầy có liên hệ đến tai tiếng cá»§a  Vương phá»§ chứ không phải nhá».  
       Quay sang Vương Gia, Công chúa nói.   
       - Thưa cha! Nãy giá» cha có nghe gì không?  Cha đã bị ngưá»i ta qua mặt rồi, cha biết không? 
       Vương Gia vừa bất ngá» vừa giáºn dữ quát.   
       - Mang Ngân Sương lên trên ngay cho ta.  Còn nữa... Tất cả mấy ngưá»i cÅ©ng lên trên đấy hết! 
       Thế là mấy giá» liá»n sau ấy. Trong má»™t  gian phòng kÃn cá»§a “Hoài Viá»…n Lâuâ€. Ngân Sương bị Vương Gia và công chúa liên  tục chất vấn.  
       Trên lầu, dưới lầu, dẫy đầy thị vệ cá»§a  công chúa còn những ngưá»i khác không pháºn sá»±, không được vào.   
       Thôi má má đứng chắn nÆ¡i cá»a lầu, mắt soi  bói cứ nhìn Ngân Sương. Bà Tuyết Như và Tần má má cÅ©ng được dá»± nhưng chỉ đứng ở  má»™t bên cá»a.  
       Bà Tuyết Như lòng bồn chồn như lá»a đốt.  Bà tuy biết rõ xuất thân cá»§a Ngân Sương. Nhưng vá»›i những lá»i “vu khống†cá»§a Äa  Long. Khiến bà cÅ©ng không khá»i hoài nghi mặc dù rất tin yêu tiết hạnh cô gái há»  Bạch.  
       - Bẩm Vương Gia, bẩm công chúa! Cái cô  gái Bạch Ngân Sương nầy nguyên là một cô gái hát rong ở Long Nguyên Lầu.   
       Tay Äa Long đã tá»± tung tá»± tác nói.   
       - Trinh Bối Lạc vì muốn chiếm Ä‘oạt cô ta,  nên đã có lần đã thương tôi. Äiá»u nầy, nếu Vương Gia không tin cứ há»i các tiểu  nhị và tài phán ở tiểu lầu trên thì rõ, tôi vì võ nghệ kém hÆ¡n nên đánh thua,  nhưng tháºt ra thì trước đó Ngân Sương đã là cá»§a tôi rồi...   
       Hạo Trinh gầm lên chụp lấy tay Äa Long  bóp mạnh: 
       - Äa Long! mi là thằng láo khoét hiểm  độc, đê tiện, bôi nhá» ngưá»i khác! 
       Äa Long Ä‘au quá hét lên, công chúa phải  lên tiếng.  
       - Quân bây đâu! Hãy vào đây khống chế phò  mã.  
       Mấy tay thị vệ nghe tiếng, vá»™i vã bước  vào giữ lấy Hạo Trinh. Hạo Trinh giáºn quá, hét to.  
       - Ta biết mà, mi chẳng đụng được đến Ngân  Sương, nên má»›i tìm cách báo thù. Nhưng bôi nhá» ngưá»i khác là hèn. Ta biết bây  giá» mi đã có cÆ¡ há»™i. Nhưng muốn làm gì thì nhắm ngay ta đây nè, đừng có bôi nhá»  Ngân Sương... sống cần phải có lương tâm chứ? Mi đã giết cha ngưá»i ta chết còn  chưa đủ. Bây giá» muốn phá hoại cả danh dá»± cá»§a ngưá»i ta. Mi không sợ trá»i xanh có  mắt rồi oan gia tương báo à? 
       Vương Gia chỉ thấy mình bị qua mặt nên  lòng bốc lá»a chứ không nghÄ© đến chuyện gì khác, ngưá»i liếc nhanh vá» phÃa Hạo  Trinh, rồi bước tá»›i Ngân Sương.  
       - Tất cả im hết cho ta. Còn Ngân Sương!  Hãy ngước mặt lên. Ta có vài câu muốn há»i ngươi.  
       Ngân Sương tái mặt không còn giá»t máu,  nhìn lên.  
       - Có phải là mi từng hát rong ở Long  Nguyên Lầu không? 
       - Dạ.  
       - Mi có hỠhàng với Tiểu Khấu  T� 
       - Dạ không.  
       - Thế mi và Hạo Trinh gặp nhau ở  đâu? 
       - Dạ... Dạ ở Long Nguyên Lầu.   
       - Như váºy mi có xuất thân thế nào, nói rõ  cho ta biết! 
       -  Dạ từ nhỠcon theo cha và mẹ, sống bằng nghỠhát rong.  
       - Thế làm thế nào mi vào được Vương phủ  làm a đầu? 
       Ngân Sương chưa kịp nói bà Tuyết Như đã  bước ra.  
       - ChÃnh thiếp nháºn nó vào.   
       Vương Gia quay sang nhìn bà Tuyết Như.  Ãnh mắt giáºn dữ vì bị qua mặt.  
       Bà Tuyết Như khổ sở nói.   
       - Lúc đó hoàn cảnh bức bách, thiếp không  thể làm gì khác hÆ¡n. Hạo Trinh đến van xin. Thiếp thấy hai đứa Ä‘ang yêu nhau  tháºt tình, cầm lòng không Ä‘áºu, nên má»›i nháºn nó vào phá»§. Nhưng chuyện này bên  trong còn nhiá»u uẩn khúc, thiếp nghÄ© là phải từ từ giải thÃch cho Vương Gia, còn  bây giá» Ngân Sương nó Ä‘ang có mang, đừng nên gay cấn quá không tốt.   
       Công chúa lớn tiếng  nói: 
       - Tại sao váºy? Thế nào là gay cấn? Thứ  gái hát rong ở các trà đình tá»u Ä‘iếm mà lại trà trá»™n được vào Vương phá»§. Váºy thì  làm sao tin được? Ngay cả cái bào thai kia chưa biết ở đâu mà có nữa là.   
       Hạo Trinh giáºn dữ.  
       - Công chúa đừng nói  báºy! 
       Công chúa trừng  mắt: 
       - Rõ ràng quá còn gì phải há»i! Tôi muốn  nói là... Cái bào thai kia rất đáng nghi ngá»... Chưa chắc là cá»§a chàng.   
       Hạo Trinh giáºn bốc  lá»a: 
       - Sao lại không phải là cá»§a tôỉ Lúc cô ấy  sống vá»›i tôi ngưá»i hoàn toàn trinh bạch.  
       Công chúa chỉ tay vá» phÃa Äa  Long: 
       - Hừ! Thế anh không nghe Äa Long nói gì  ban nãy ư? 
       - Hắn là loại đê tiện, vô liêm sỉ. Con  ngưá»i như váºy cÅ©ng có ngưá»i tin ư? 
       Và không dằn được cÆ¡n giáºn. Hạo Trinh đã  dùng hết sức mình đẩy văng mấy thị vệ, sẵn chân chàng đá thêm mấy đứa lăn nhào,  rồi giá»±t lấy thanh trưá»ng kiếm cá»§a má»™t thị vệ khác nhắm ngay đầu Äa Long bổ  xuống. Äa Long sợ quá hét to, rồi nhảy tránh qua má»™t bên.  
       Ngay lúc đó Vương Gia đã bước tới, lớn  tiếng.  
       - Nầy! Mi có đứng im  không? 
       MÅ©i kiếm Hạo Trinh vừa định bổ xuống,  thấy Vương Gia, vá»™i thu vá». Những ngưá»i có mặt ở đấy Ä‘á»u đứng tim.   
       Vương Gia chỉ tay vá» phÃa Ngân Sương há»i  Hạo Trinh: 
       - Sao? Mi định làm loạn nữa à? Vì má»™t đứa  con gái có lý lịch không rõ ràng như thếy này, mà mi dám liên kết vá»›i mẹ mi, vá»›i  thuá»™c hạ thân tÃn cá»§a mi để qua mặt ta, lừa dối ta, mi còn chẳng nể vì thân  thuá»™c, bất chấp cả lá»… phép, luáºt vua, lạnh nhạt vá»›i cả công chúa... Mi tháºt  là... Mi tháºt khiến ta quá Ä‘au lòng...  
       Nãy giỠquỳ yên một chỗ. Chợt nhiên Ngân  Sương cảm thấy đầu nhức như búa bổ. Nàng ôm lấy đầu và không còn nghe thấy gì  hết. Ngân Sương nói lớn.  
       - Thôi đủ rồi! Äá»§ rồi! Tôi Ä‘i! Tôi sẽ Ä‘i  ngay để má»i ngưá»i yên! 
       Nói xong, Ngân Sương đứng dáºy loạng  choạng chạy vá» phÃa cầu thang. Công chúa hét lá»›n.  
       - Hãy bắt lấy nó  lại! 
       Lúc đó Ngân Sương đã chạy đến đầu cầu  thang. Thôi má má nghe công chúa ra lệnh, vội chụp lấy Ngân Sương. Nhưng Ngân  Sương chạy nhanh quá, nên mất đà. Cái chụp hụt của Thôi má má làm Ngân Sương ngã  lăn từ cầu thang xuống đất. Bà Tuyết Như chạy theo ra. Trông thấy cảnh đó tái  mặt nhưng không còn kịp. Hạo Trinh đuổi theo hét: 
       - Ngân Sương! Äừng! Äừng Ngân  Sương! 
       - Trá»i Æ¡i! 
       Bà Tuyết Như vá»™i vã chạy xuống lầu. Ngân  Sương đã nằm im dưới chân cầu thang. Bà Tuyết Như đỡ cô gái dáºy, chỉ thấy phần  áo nÆ¡i bả vai bị rách toạt má»™t mảng. Và trên phần thịt da trắng kia, má»™t vết  sẹo, má»™t cánh hoa mai màu đỠđáºp thẳng vào mắt bà.  
       - Trá»i Æ¡i! 
       Bà Tuyết Như lại hét thêm một lần nữa,  rồi cũng ngất lịm bên Ngân Sương. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |