21-09-2008, 01:58 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần Thứ Hai
Chương III
Từ đó, cứ bốn năm hôm là Trang lại tìm đến thăm Nga má»™t báºn. Trang vẫn biết cái cá» chỉ cá»§a chà ng như thế dá»… khiến cho ngưá»i ta sanh nghi, nhưng vắng mặt Nga chốc lát là chà ng cÅ©ng lấy là m băn khoăn, khó chịu, váºy mà phải bóp bụng chỠđến bốn năm hôm đã là má»™t sá»± bất đắc dÄ© lắm. Sau khi hứa vá»›i mẹ tÃnh cho xong chuyện hôn nhân mình thì chà ng nghÄ© rằng chỉ còn má»™t nước tìm Nga há»a may trá»i có chìu lòng váºy. Lượt đầu ở Diá»…m Dương Trang vá» cố nhiên là chà ng hà há»ng như Ngô được và ng. Trang mừng được gặp Nga đã đà nh, nhưng má»™t Ä‘iá»u là m cho chà ng sung sướng nhất là thấy nà ng sáng sá»›m đã dáºy xách giá» Ä‘i hái chè, như váºy thì nà ng không phải chỉ là má»™t cô gái phong lưu, ngoà i sá»± tô son Ä‘iểm phấn ra, không còn biết mảy may công việc gì nữa. Nhưng cÅ©ng liá»n đó Trang nháºn thấy cái cảnh nhà mình còn kém sút ngưá»i ta xa mà không khá»i lấy là m chán ngán. Sá»± cầu thân đối vá»›i chà ng hầu như là má»™t sá»± không gì vô lý bằng. Dẫu biết bà Nghè Thuyên và Oánh xá» vá»›i chà ng rất tốt, nhưng bao nhiêu cái tốt ấy là bấy nhiêu cái trở ngại cho chà ng. Nếu chà ng ngá» ra má»™t tiếng gì thì tá»± hồ như chà ng là kẻ láºp ý đánh lừa ngưá»i ta. Phải, chà ng mặt mÅ©i nà o mà mở miệng cầu hôn được? Äã có khi Trang tÃnh Ä‘em câu chuyện ấy ra bà n giải vá»›i mẹ song chà ng còn sợ rằng là m thế khà nôn nả quá. Vì chà ng quả quyết rằng má»™t chá»— như bà Nghè há»… nói ra khi nà o thì tất là mẹ chà ng ưng tháºn ngay. Rồi Trang lại cứ thỉnh thoảng Ä‘i Ä‘i vá» vá», phú cho sá»± tình cá» cái quyá»n kết liá»…u. Từ chá»— ở chà ng đến Diá»…m Dương Trang, chà ng thuá»™c là u các khúc đưá»ng như có sẵn má»™t bức đồ trước mắt: từ cái giếng cạn bên đưá»ng, cái hà ng bán nước, cho đến những nÆ¡i quanh quẹo, những giốc lên xuống, chá»— nà y có cái ụ, chá»— kia có cái chùa. Nằm nhà , cái công việc độc nhất cá»§a chà ng là trông cho đến ngà y nà o chà ng lại được cỡi con ngá»±a sắt đến thăm Nga. Mà má»—i báºn Ä‘i thăm như thế, Trang Ä‘á»u nhá»› mang theo má»™t váºt ăn gì là m cá»§a tặng, hoặc mua cho thằng Tý gói quà hay món đồ chÆ¡i. Thà nh thá» chẳng bao lâu, ai nấy ở Diá»…m Dương Trang cÅ©ng Ä‘á»u coi chà ng thân máºt như ngưá»i nhà . Có hôm Oánh Ä‘i khá»i, thì Trang lại kiếm ngưá»i yêu, lân la nói chuyện.
Vá» phần Nga, ái tình như má»™t môn thuốc tiên đã lãnh cái trách nhiệm chữa cho tấm lòng thương tổn cá»§a nà ng và có phần đắc lá»±c. Nga bá»—ng đổi hẳn tánh nết: trong nhà ai nấy Ä‘á»u nháºn thấy rằng nà ng tá»± nhiên lìa bá» cái thái độ lạnh lùng mà nà ng cưá»i nói như hồi mấy năm trước; hai má nà ng lại mÆ¡n mÆ¡n hồng hà o, thể chất nà ng lại dần dần bình phục. Có khi Nga như đứa trẻ con thÆ¡ ngây, ngoan ngoãn, vì nà ng đã hy vá»ng rằng ngà y trá»i còn lắm buổi bình minh, cái tương lai hãy còn nhiá»u mối hẹn hò tốt đẹp. Trong nhà , ai cÅ©ng lấy là m lạ mà nhất là bà cụ rất đẹp lòng.
Nhưng cặp thiếu niên cứ thỉnh thoảng được trông thấy nhau thì đã lấy là m mãn nguyện lắm rồi, chưa há» có thổ lá»™ cho nhau má»™t câu chuyện gì khác. Trước Trang hằng mong có dịp mà cởi phắt tấm lòng ra cho Nga biết, nhưng dịp ấy đến chà ng lại đổi ngay ý kiến. Trang tá»± bảo rằng cái hạnh phúc nó đến như thế nà o thì cứ váºy mà hứng lấy nó, chẳng nên vá»™i và ng, không khéo lại há»ng mất cả. Chẳng qua chà ng từng thất bại rồi cho nên sanh ra dè dặt, muốn Ä‘i từng bước cháºm mà chắc chắn, má»™t là để cho Nga có đủ thì giá» biết chà ng, thứ nữa để láºp công vá»›i nà ng cho nhiá»u đã. Trong má»™t cuá»™c thương yêu, kể từ khi bắt đầu cho đên khi kết liá»…u, cái Ä‘oạn nhiá»u thi vị nhất, chẳng là trong lúc cả hai bên Ä‘á»u biết bụng nhau mà vẫn chưa thú tháºt vá»›i nhau rằng mình yêu sao?
Má»™t hôm, Nga đương ngồi thêu trước cá»a sổ. Trang bước lại gần xem thấy tay nà ng cầm tấm Ä‘oạn xanh thêu má»™t cái nhà nh mai trên có con chim yến Ä‘áºu. Trang tò mò gợi chuyện:
- Cô khéo đủ má»i bá», nhưng sao chỉ thêu có má»™t con chim?
Nga mỉm cưá»i há»i lại:
- Váºy thầy muốn mấy con?
- Theo ý tôi má»™t nhà nh mai vá»›i má»™t con chim, nó chỉ má»›i có cảnh mà chưa có tình, tưởng cô là m ra cÅ©ng phải cho là thiếu thốn. Giá thá» là m được má»™t đôi chim giao đầu lại vá»›i nhau thì có lẽ thêm được nhiá»u tình tứ.
Nga thấy anh chà ng đa sự bỗng nảy ra một ý nghĩ, nói đùa:
- Thì trước đây nó cũng một đôi như thế, nhưng một con vừa mới bay đi rồi. Con chim nầy là con chim lẻ bạn.
- à có váºy chứ! Hay là chỉ có cô tà i biện bác?
- Tôi đâu dám biện bác với một nhà thi sĩ!
Trang đè chừng rằng Nga muốn Ä‘em chuyện chim ra mà và nà ng vá»›i ngưá»i yêu cÅ©, bèn lại nói:
- Váºy bây giá» thay và o má»™t con khác có được không, cô hè?
- Có gì đâu mà không được.
- Vâng, tôi biết là cô khôn khéo lắm. Váºy cô hãy nghe lá»i tôi thá» xem. Kìa cô trông thất chưa, con chÃm ấy nó còn có má»™t mình nên nó rá»§ lông cánh ra đó kìa. Tá»™i nghiệp.
- Con mắt thầy thấy nhiá»u chuyện tháºt. Nhưng là nói thế mà chÆ¡i, chá»› thay và o lại chẳng phải con chim trước nữa rồi...
- Không hỠgì đâu, nà o cô cứ thỠxem, chắc là nó cũng không khác gì con trước mấy.
- Sao thầy biết được?
- Tôi dám cam đoan như thế mà . Mà cho dẫu không giống hẳn thì cũng na ná và còn hơn là để con nỠlẻ loi hoà i.
Hai ngưá»i cứ nói cái giá»ng ná»a tháºt ná»a đùa ấy, đến đó Ä‘á»u im bặt. Má»—i bên Ä‘á»u theo Ä‘uổi má»™t cái ý nghÄ© xa xôi, nhá»› lại má»™t cái duyên cÅ© bẽ bà ng...
Không ngá» cái câu chuyện cá»n con ấy lại là m cho Nga giằn giá»c má»™t đêm trưá»ng, không ngá»§ được. Nà ng lấy là m Ä‘au đớn mà nghÄ© rằng mối tình cá»§a nà ng đối vá»›i Thạch đã phai nhạt Ä‘i nhiá»u. Nà ng thưá»ng bảo rằng ở trên cõi Ä‘á»i tá»™i lá»—i, hữu hạn nầy, may còn có má»™t chữ tình là thiêng liêng, bất diệt. Thế mà nà ng, ngưá»i nói ra câu ấy, chỉ trong vòng mấy năm trá»i đã quên được bao nhiêu lá»i thá» thốt sắt Ä‘anh! Nhưng Thạch có thấu cho cái cảnh cô độc cá»§a nà ng mà tha thứ cho nà ng không? Bá»—ng hình ảnh Thạch hiện ra trước mặt nà ng, Nga hổ thẹn, nằn nì như má»™t ngưá»i phạm tá»™i. Không ngá» Thạch lại đến vuốt ve nà ng, phá»§ úy nà ng nên mạnh bạo vì sá»± sống mà yêu má»™t ngưá»i có thể thay mặt chà ng rất xứng đáng. Nga cảm phục quá, nức nở khóc, chưa kịp kiếm lá»i thâm tạ lòng tri ká»· thì Thạch đã biến mất rồi. Nga choà ng dáºy má»›i biết rằng mình nằm mÆ¡, nhưng từ đó thì nà ng hÆ¡i yên dạ. Trước khi buông tha cho nà ng, mối tình cÅ© còn khiến nà ng trải qua má»™t tráºn đánh vá»›i lương tâm, cuối cùng, khốc liệt.
CÅ©ng từ hôm ấy nà ng má»›i có phần thân máºt vá»›i Trang hÆ¡n.
Còn bên ngưá»i thiếu niên, cứ thưá»ng thưá»ng kiếm cá»› bá» nhà ra Ä‘i khiến cho bà Thị Tốn phải lấy là m ngá» vá»±c. Con bà thưá»ng không hay giao thiệp bạn bè và ở nhà cÅ©ng không thấy ai lui tá»›i. Há»i cáºu Biá»n và cô Nghi thá» có nghe chà ng nói chuyện Ä‘i đâu không, nhưng hai ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u không biết.
Hôm ấy, có bà Khóa Äôn sang chÆ¡i há»i thăm Trang lại nhằm khi chà ng Ä‘i vắng. Bà Thị liá»n kể cho nghe rằng:
- Chẳng biết lâu rà y nó Ä‘i đâu thế luôn, lần nà o cÅ©ng tối ngà y, há»i thì nó cứ bảo là đi chÆ¡i, không chịu nói gì rõ cả.
- ý chừng thầy ta xa nhà lâu ngà y đã táºp nhiá»…m thói chÆ¡i bá»i lêu lổng gì rồi đó cÅ©ng nên! Bà Khóa tỠý lo ngại.
- Không, Ä‘iá»u đó thì tôi chắc là nó không có, vả tiá»n nong gì cá»§a nó cÅ©ng giao cho con Nghi cất, thì lấy đâu mà rượu chè, cá» bạc hay là ong bướm.
- Chà , các thầy ấy bây giá» há» mưu mẹo lắm, đã biết đâu chú hắn gởi tiá»n như thế chẳng là để cho ngưá»i ta đừng có sanh nghi?
- CÅ©ng có thế tháºt, nhưng nói cho đáng thì nó cÅ©ng chưa đến ná»—i ấy đâu.
Lúc ấy, hai bà thấy thằng Cồ đứng gần đó để tai nghe chuyện và cứ chúm chÃm cưá»i.
Bà Thị liá»n chỉ và o mặt nó mà rằng:
- Chắc thằng nầy nó có biết cái gì đó.
Thằng bé con nghe há»i đến có vẻ dương dương như má»™t ngưá»i vừa nghe lá»m được cái tin tức gì quan trá»ng.
- Cáºu mầy Ä‘i đâu thằng kia? Bà Khóa Äôn há»i nó thế.
Thằng Cồ còn lấm la lấm lét, hai tay xoa cái cột:
- Bẩm bà , con sợ cáºu con vá» thì cáºu con đánh chết!
- Ai nói vá»›i cáºu mầy là m gì, mà dẫu cáºu mầy biết thì đã có tao và bà ở nhà đây.
- Nhưng con cũng chỉ đoán chừng thôi, chớ không dám chắc.
- ừ, thì đoán thế nà o, cho mầy cứ nói nghe th�
- Có lẽ cáºu con lên trên bà Nghè.
- Bà Nghè nà o?
- Con chỉ nghe ngưá»i ta gá»i thế thôi chá»› tên gì thì không biết.
- Nhưng mà bà ấy ở đâu?
- Cái đó con cũng không được biết.
- Thế thì mầy biết cái cóc khô gì?
Bà Khóa Äôn cưá»i khanh khách, day lại nói vá»›i em bà :
- Äi há»i đồ ấy tháºt vô Ãch, chá»§ tá»› gì nó mà khéo giống nhau, Ä‘á»u ngÆ¡ ngÆ¡ như ngá»—ng đực!
Bà Thị Tốn không cho thế là phải, nói rằng:
- Nhưng nó cÅ©ng có biết thế nà o nó má»›i nói như váºy.
Bèn há»i lại thằng bé con:
- Vì cá»› gì mà mầy biết là cáºu mầy đến nhà bà Nghè ấy? Có quen biết đâu rồi phải không?
Thằng Cồ vừa bị mắng muốn tỠra rằng nó không phải là một đứa ngu đần gì bèn hăm hở nói:
- Bẩm bà , tuy con không biết tên và chá»— ở cá»§a bà ấy, nhưng chuyện nhà bà ta có dÃnh liếu vá»›i cáºu con thế nà o thì con lại biết rà nh rẽ lắm. Nguyên cáºu con cÅ©ng chỉ là m quen vá»›i bà ấy chừng và i tháng đây thôi, từ ngà y nghỉ mát ở Mỹ Khê, vì cáºu con là bạn thân vá»›i con trai bà ấy. Bà Nghè lại có má»™t cô con gái là cô Nga.
Bà Thị Tốn nghe nói đến đó, nháy bà Khóa Äôn mà rằng:
- Chị thấy chưa, tôi đã nói là thế nà o cũng có chuyện. Nhưng hãy nghe nó nói:
- Cô ấy ngưá»i rất đẹp mà lại nết na, cứ chiá»u chiá»u hay gặp cáºu con ngoà i bãi bể. Vì hay Ä‘i lại chÆ¡i vá»›i ngưá»i anh nên thà nh ra cáºu con quen vá»›i bà Nghè. Ban đầu con cÅ©ng tưởng là cáºu con lui tá»›i thăm viếng váºy thôi chá»› không ngá» là cáºu con lại có tình vá»›i cô con gái bà ấy.
Bà Thị ngắt lá»i há»i:
- Mầy nói có đầu đuôi đó, nhưng mầy là m thế nà o mà biết.
- ChÃnh cáºu con nói vá»›i con thế. Mà nhất là từ hôm bà Nghè dá»n vá» Huế rồi thì cáºu con buồn bá»±c lắm.
- Bà Nghè ngưá»i như thế nà o?
- CÅ©ng giạc gần sáu mươi tuổi, nhưng ngưá»i béo tốt và đi đứng còn mạnh mẽ, con lại nghe nói bà ta già u có lắm.
Bà Khóa Äôn cúi đầu ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi há»i rằng:
- Còn ngưá»i con trai tên gì?
- Nghe cáºu con cứ chà o là anh Oánh. Còn ngưá»i nhà thì lại gá»i là thầy Hai.
- Ngưá»i phốp pháp lá»›n hÆ¡n cáºu mầy chừng mươi tuổi và là m nghá» thầu khoán có phải không?
- Bẩm chÃnh thế.
Bà Thị vá»™i và ng há»i bà Khóa:
- Sao, chị có biết nhà ấy sao?
- Khoan đã, dì để tôi há»i nó thêm má»™t câu nầy nữa đã.
Bà Khóa trả lá»i thế rồi lại há»i thằng Cồ:
- Mầy có nghe ngưá»i con gái ấy là con thứ mấy cá»§a bà Nghè và có chị em nà o nữa không?
- Bẩm hình như có mấy ngưá»i chị đã gả Ä‘i lấy chồng còn cô ấy thì là con thứ tư và là con út nên xem chừng bà cụ cưng lắm. Con lại nghe rằng trước cô ta đã có ngưá»i Ä‘i nói rồi, nhưng chưa đến ngà y cưới thì rá»§i ngưá»i ấy mất thà nh ra bây giá» cô ấy buồn mà không muốn lấy chồng.
- Thôi tôi biết rồi không còn nghi ngỠgì nữa.
- Ai váºy? Bà Thị há»i.
- Bà Nghè Thuyên ấy mà . Tưởng là ai chá»› chá»n chá»— ấy thì khen cho chú thằng Cu tinh Ä‘á»i lắm đó. Nhưng chỉ sợ không xong chuyện gì vì cá»§a ngưá»i ta nưng niu như ngá»c ngà , dì ạ.
- Chị nói bà Nghè Thuyên nà o mà tôi không được biết?
- Dì không biết cÅ©ng phải, bà ấy ở táºn trên núi kia, nhà tôi có quen thân vá»›i ông Nghè buổi trước và thỉnh thoảng có lên là m thuốc nên tôi má»›i rõ gia tình há». Chá»— ấy thì thôi còn nói gì nữa, lá»… nghÄ©a, đức hạnh, già u sang đủ cả.
- Tháºt nghe chị nói mà tôi phát thèm!
- Mà không thèm sao được. Tôi tuy không há» biết ngưá»i con gái bà ấy ra là m sao, nhưng đã từng nghe nhà tôi khen hắn nhiá»u lần lắm.
- Chẳng trách nà o mà nó cứ lặng lẹ lặng tai Ä‘i luôn không há» nói gì vá»›i tôi cả. Tôi thấy lâu nay cứ nấn ná hoà i không chịu Ä‘i kiếm việc là m thì lại tháºt thà tưởng là nó xa nhà lâu mà quyến luyến mình đó. Nhưng chẳng biết trên nhà ấy há» nghÄ© như thế nà o?
Bà Thị Tốn lại há»i thằng Cồ:
- Thế nhưng mà cô ấy có tình ý gì vá»›i cáºu mầy không?
- Bẩm con lại không biết Ä‘iá»u đó rồi. Mà ý chừng là cáºu con chưa há» nói vá»›i cô ta má»™t lá»i gì cả.
- Thôi được, cho mầy đi ra ngoà i chơi đi.
Thằng bé con đi ra rồi, hai chị em bà Thị mới bà n bạc cùng nhau.
Bà Khóa nói:
- Dì đã tÃnh sao chưa, lát nữa chú hắn vá» có há»i câu chuyện ấy không? Tôi tưởng bổn pháºn mình là m kẻ lá»›n trong nhà , như chú hắn đã ưng chá»— đó thì dẫu có hÆ¡i khó mình cÅ©ng phải nói giùm cho chú hắn má»™t phen chứ sao?
Bà Thị mỉm cưá»i, nói nhá» lại:
- Mặc kệ hắn! Thằng ấy nó ngược Ä‘á»i lắm, đã muốn là m tà i giá»i má»™t chắc thì mình tá»™i gì mà xum lo và o cho mệt. ÄÆ°á»£c ra thì hắn khoe công cá»§a hắn mà rá»§i không xong thì hắn tất là đổ lá»—i cho mình. Chỉ bao giá» thầy ta có chịu khẩn cầu đến rồi sẽ hay. CÅ©ng chưa mất mát Ä‘i đâu mà sợ, cá»§a báu hắn thì hắn phải giữ gìn!
Cách mấy hôm sau, má»™t buổi mai Trang Ä‘ang ngồi ở nhà vong vóng trông chỠđến lần Ä‘i thăm khác, chợt nghe tiếng má»™t cái xe ô tô dừng lại ngoà i ngõ. Cáºu Biá»n bước ra xem, đến bình phong liá»n có ngưá»i há»i rằng:
- Cáºu cho tôi há»i cái nầy, đây có phải là nhà cụ Thị không?
Trang ở trong phòng thoạt nghe biết ngay là tiếng Oánh, mừng rỡ chạy ra đón khách và o.
Oánh chưa kịp ngồi đã vội nói:
- Có cụ ở nhà không? Tôi muốn chà o cụ trước.
- Có, mẹ tôi ở dưới nhà , anh ngồi chá» má»™t tà để tôi xuống má»i lên.
Trang vừa nói vừa sắp sá»a Ä‘i xuống, nhưng Oánh chạy theo bảo rằng:
- Thôi đừng phiá»n cụ, nếu không ngại Ä‘iá»u chi anh cứ để tôi theo anh xuống chà o cụ cÅ©ng được.
Trang bằng lòng dẫn Oánh Ä‘i xuống, nhưng cÅ©ng vừa gặp bà Thị bước lên, liá»n vá»™i và ng giá»›i thiệu:
- Äây là thầy Hai, má»™t ngưá»i bạn thân vá»›i con.
- Chà o ông váºy.
- Lạy cụ ạ. Và cháu cÅ©ng xin cụ miá»…n chấp cho vì anh em quen biết nhau lâu rà y mãi đến hôm nay cháu má»›i đến hầu cụ được, tháºt là có lá»—i quá.
- Xưa nay, chúng tôi lấy là m hân hạnh lắm mới phải chớ có đâu lại...
Hai bên chà o há»i nhau như thế, Ä‘oạn bà Thị má»›i má»i khách ra nhà ngoà i uống nước. Trong khi nói chuyện, Oánh tá» ra là má»™t ngưá»i bạt thiệp, khiêm tốn lại rất thà nh tháºt khiến cho bà Thị cÅ©ng phải Ä‘em lòng mến phục.
Nhưng bà tịnh không há» há»i đến chuyện nhà Oánh sợ Trang có nghi rằng bà biết việc gì rồi chăng.
Äến trưa, Trang muốn cầm bạn lại ăn cÆ¡m, Oánh liá»n vui lòng nháºn lá»i ngay không có má»™t chút khách tình nà o cả. Sau khi Oánh ra vá», bà Thị má»›i gá»i thằng Cồ há»i lại biết chắc ông khách ấy chÃnh là con bà Nghè mà nó nói hôm ná». Bà nghÄ© rằng cứ xem má»™t ngưá»i như thế cÅ©ng đủ biết là gia huấn hoà n thiện đến bá»±c nà o và có ý mừng thầm.
Äến chiá»u hôm ấy, có bà Khóa Äôn sang chÆ¡i, bà liá»n Ä‘em câu chuyện ấy kể lại cho nghe, xong rồi lại tá»§m tỉm cưá»i, ghé và o tai bà Khóa mà nói thêm rằng:
- Biết đâu là hỠchẳng đi dò xem cho biết việc nhà mình, có phải không chị nhỉ?
Tà i sản của conanbmt
21-09-2008, 02:02 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần Thứ Hai
Chương IV
Má»™t hôm chá»§ nháºt và o cuối tháng chÃn, Trang cỡi chiếc xe đạp khoan thai Ä‘i trên đưá»ng Nam Giao. Lúc ấy cÅ©ng và o độ tám giá», nhưng sắc trá»i âm u, hÆ¡i mai là nh lạnh như vừa má»›i rạng đông. Cảnh cuối thu hôm ấy có cái buồn cá»§a những kẻ sắp chia tay, nhắc nhở cho ngưá»i ta biết rằng những ngà y nắng đã tà n mà chá» cho đến xuân vá» cÅ©ng còn phải qua lắm buổi mưa rà o gió rạt. Má»™t và i cây dương suông Ä‘uá»™t hai bên đưá»ng rá»§ cà nh xuống như những cây cá» tuyết mao; xa xa, vượt lên sau mấy lÅ©y tre xanh, mấy Ä‘á»t cây bà ng già cá»— đã lấm tấm Ä‘iểm mầu và ng nhạt.
Nhưng cảnh thu tà n hôm ấy không Ä‘em lại cho Trang những cái buồn vÆ¡ vẩn như hồi mấy năm trước. Trang chỉ biết má»™t Ä‘iá»u là chà ng sung sướng vì sẽ được gần Nga. Mặc cái khà lạnh bên ngoà i, Trang chỉ nghe hÆ¡i nóng cá»§a ngá»n lá»a ái tình nhen nhúm trong lòng chà ng thôi. Chà ng nhá»› lại lần nầy là lần thứ bảy thứ tám chi rồi mà chà ng đến Diá»…m Dương Trang. Má»—i lượt là chà ng lại gần Nga thêm má»™t Ãt. Giây lâu, chà ng sá»±c nhá»› đến má»™t câu chuyện gì đã xẩy ra mà mỉm cưá»i. Trang không có vẻ vá»™i và ng, trái lại còn muốn cho xe Ä‘i chầm cháºm để tưởng tượng đến cách mình gặp Nga hôm nay sẽ như thế nà o. Ngót ná»a tiếng đồng hồ nữa, chà ng má»›i rẽ và o cá»a Diá»…m Dương Trang. Äến sân, chà ng thấy mấy chú gia Ä‘inh, khăn áo rất tá» chỉnh, chạy ra chạy và o trước thá»m thì nghÄ© ngay rằng có lẽ trong nhà có phương việc. Nhân có chú Chồn Ä‘i ngang qua, chà ng liá»n kêu lại há»i má»›i biết rằng trong nhà có khách. Trang tìm chá»— gác xe đạp xong, còn phân vân chưa biết có nên Ä‘i và o không, chợt nghe tiếng cưá»i ha hả trong phòng khách đưa ra, chà ng biết ngay là tiếng cưá»i cá»§a ông Cá»u Bạch. Ngỡ là ai, chẳng hóa ra là ngưá»i mình đã từng quen nên chà ng cứ Ä‘i thẳng và o. Quả nhiên ông Cá»u Ä‘ang ngồi nói chuyện, thấy chà ng liá»n chạy đến vá»— vai, chà o má»i rối rÃt như má»™t ông chá»§ nhà .
Ông Cá»u đã vá»™i nói:
- Tôi ra chuyến tà u hồi hôm, phần thì trá»i tối, phần thì mang xách ká»nh cà ng, vất vả lắm má»›i tìm được đến đây. Lại thêm Ä‘i có đà n bà , ông nghÄ© có đáng sợ không?
Trang tá»± nhiên được ông kể và o hà ng thân máºt ngay cÅ©ng vui vẻ đáp lại và i câu cho rồi việc. Chà ng lại thấy má»™t ngưá»i đà n bà đã có tuổi Ä‘ang nói chuyện vá»›i bà Nghè thì Ä‘oán chắc là vợ ông Cá»u bèn đến chà o. Bà Cá»u ngưá»i cÅ©ng đẫy đà phụng phịu như ông Cá»u, nhưng cá» chỉ có chiá»u nặng ná» quê kệch hÆ¡n mà lại cố giữ cho có quan dạng.
Hôm đó có cả Oánh, nên ngồi nói tay ba, câu chuyện cÅ©ng không đến là nhạt. Nhưng chá»— nà o, ông Cá»u cÅ©ng dà nh lấy phần nói nhiá»u hÆ¡n. Hết than vãn vá» cái nạn khá»§ng hoảng là m cho lúa gạo ông bán không chạy, ông bèn lôi cả tên tuổi những ngưá»i thiếu nợ ông bảo rằng há» vô Æ¡n và tệ hÆ¡n nữa, còn lắm khi ná» mồm ta oán ông, rồi ông tỠý chán nản, thở ra mà nói rằng:
- Trò Ä‘á»i vẫn như thế. Lấy nhân đức mà xá», bao giá» cÅ©ng bị chúng lá»›n mặt và dá»… quên Æ¡n. Chá»› gặp những kẻ chẳng biết nhân tình là gì, cứ thẳng tay mà là m theo pháp luáºt thì chúng lại biết Ä‘iá»u hÆ¡n. Nhưng các ông nghÄ© xem, con ngưá»i ta trên đầu đã hai thứ tóc rồi, còn mong gì đổi tánh nữa, trá»i sanh ra sao thì phải chịu váºy, tôi không thể vì lợi mà ăn ở bất nhân được. Thì hiện giỠđây, chán chi những ông thông ông ký thiếu tôi có trăm đồng bạc mà hÆ¡n mưá»i mấy năm rồi vẫn chưa trả hết tiá»n lá»i. Tôi thấy há» túng bấn quá mà không nỡ thi hà nh hỠđược. Chẳng thế mà lại chịu cho chúng cưá»i rằng dại!
Ông Cá»u nói má»™t cách rất thà nh tháºt và có vẻ ngáºm ngùi cho nhân tình thế thái. Oánh thấy thế phải Ä‘em lá»i khuyên giải:
- Tưởng gì chá»› cái đó lẽ cho đáng ông cÅ©ng chá»› nên báºn lòng, vì những ngưá»i thiếu nợ ông bao giá» há» là m ăn khá chắc là há» sẽ sòng phẳng giả ông ngay. Còn như gia thế ông bây giá» thì cứ Ä‘em so vá»›i các nhà tư bản hiện ở Äà thà nh hẳn đã đứng và o báºc nhất báºc nhì rồi, như váºy thì tấm lòng tốt cá»§a hai ông bà cÅ©ng không đến là m thiệt cho hai ông bà mấy.
- Vâng, thì đã đà nh là thế, mà tôi dám chắc rằng những kẻ vong ân bội nghĩa với tôi đó không bao giỠcất đầu lên nổi đâu!
Ông Cá»u Bạch rất quả quyết, hăng hái, má»—i tiếng là má»™t lá»i kết tá»™i. Ông rót má»™t chén nước trà dấp giá»ng, rồi lại hết sức khiêm nhưá»ng kể cái tà i năng ông, những sá»± thi ân bố đức cá»§a ông, độ lượng cá»§a ông rá»™ng rãi đến vá»±c nà o. Thì ông không tà i, sao hai cáºu con ông má»™t kỳ thi Ä‘á»u đỗ luôn bằng yếu lược, bà Cá»u phải phục ông hoà i, và những ngưá»i đến vay nợ ông cứ xui giục ông ra là m há»™i đồng thà nh phố? Song ông muốn cho má»i ngưá»i Ä‘á»u có cái óc thông minh mà hiểu rằng khi ông bảo ông bất tà i, nghÄ©a là tà i có dư mà ông dẫu có khoe khoang đôi chút cÅ©ng còn là khiêm tốn lẵm. Nói đến chá»— nà o quan trá»ng nhất, ông muốn cho có bằng chứng Ä‘Ãch xác thì day lại há»i bà Cá»u:
- Có phải váºy không bà nó?
Bà Cá»u, như má»™t cái tiếng vang cá»§a ông, luôn luôn gáºt đầu:
- Chá»› sao!
Thấy ông Cá»u cứ lằng nhằng mãi vá» vấn đỠtiá»n bạc, Trang sốt ruá»™t quá, chá» khi ông Ä‘ang mượn bà Cá»u là m chứng tá cho ông, bèn bá» Ä‘i lảng ra ngoà i. Chà ng rất thèm thuồng cái đức nhẫn nại cá»§a bà Cá»u đã khiến cho bà là m được má»™t việc phi thưá»ng, là suốt Ä‘á»i chịu nghe chuyện cá»§a má»™t ông chồng như thế. Trang giả tảng dạo mát lấy không khÃ, nhưng kỳ tháºt, chà ng chỉ muốn gặp Nga. Vừa có thằng Tý đứng chÆ¡i đó, chà ng liá»n bồng xốc nó lên đùa bỡn má»™t hồi rồi lại rá»§ nó cùng Ä‘i vòng ra đằng sau nhà .
Äến giẫy hà nh lang, chà ng thấy Nga vá»›i má»™t cô con gái khác, hai ngưá»i Ä‘ang cúi xuống xem má»™t má»› khăn len dệt để trên bà n. Trang biết là Nga cÅ©ng có khách liá»n quay trở lui thì cô khách kia đã lanh mắt trông thấy chà ng và bạo dạn chà o chà ng trước. Chà ng vá»™i và ng đáp lá»… và nhá»› mang máng rằng mình đã từng gặp cô ấy ở đâu rồi. Không để cho chà ng phải lục lá»i tìm trong trà nhá»›, Nga đã nhanh nhảu chỉ cô bạn nói rằng:
- Thầy cứ và o, đây là chị Trà con cụ Cá»u chá»› chẳng ai đâu lạ.
Nga lại thì thầm và o tai cô bạn:
- Thầy Trang, bạn của anh Hai tôi đó.
Trà vui vẻ muốn là m quen với Trang ngay:
- Anh ở từ đâu mà lên đây?
- Ngay dưới thà nh phố, cách tòa Khâm cũng không mấy.
- Táºn dưới ấy mà lên chÆ¡i đây thì cÅ©ng đã là xa lắm. Anh lên bằng gì?
- Tôi cứ thưá»ng Ä‘i xe đạp.
- Thưá»ng? Nói váºy thì anh đã có dịp xem khắp trên nầy rồi chắc! Tôi thì má»›i đến lượt đầu, ở dưới trưá»ng vừa xin phép ra được hồi hôm để đón ba má tôi. ÄÆ°á»ng Ä‘i tháºt khó khăn nhưng đáng công vì trên nầy vui quá anh nhỉ! Chẳng biết lâu ngà y có nhà m mắt không, chá»› lượt đầu nầy tháºt xem mà không thấy chán!
- Cô há»c dưới trưá»ng Äồng Khánh?
- Vâng tôi há»c năm đệ tứ.
Trà từ cách ăn váºn cho đến cái cá» chỉ ngôn ngữ Ä‘á»u tá» ra là má»™t cô gái tân thá»i đặc. Cô ta đã bắt chước ngưá»i Âu Châu cái tÃnh tá»± nhiên là không cần phải phân biệt ngưá»i nói chuyện vá»›i mình thuá»™c vá» phái mạnh hay phái yếu. Bất luáºn vá» việc gì, Trà cứ thà nh tháºt bà y tỠý kiến cá»§a mình ra không há» có e ấp. Trang thấy cô ta khác hẳn vá»›i má»i ngưá»i con gái khác chà ng thưá»ng được biết, ban đầu không khá»i lấy là m kinh dị, song lại thấy Trà vẫn đứng đắn và câu chuyện cá»§a cô ta không há» nhạt chút nà o thì cÅ©ng vui lòng tiếp váºy.
Nga thì không cùng má»™t ý đó, những cái cá» chỉ tá»± nhiên cá»§a cô bạn, nà ng lại cho là nó hÆ¡i sá»— sà ng, nhất là mấy tiếng gá»i Trang bằng anh là nà ng không nghe lá»t được. Anh! Gá»i như thế, má»™t ngưá»i lạ sất? Má»™t tiếng mà Nga cho rằng đáng lẽ để cho nà ng dùng, mà rất đỗi nà ng chưa dám dùng đến thì Trà đã lạm quyá»n nà ng rồi váºy! Nhưng nà ng không quan tâm đến sá»± đó lâu, vì má»—i khi gặp Trang, Nga chỉ muốn sống những phút cho tháºt Ä‘áºm đà , đầy đủ thôi. Vả Nga cÅ©ng yêu Trà , và hình như có ý tiếc rằng giá mình dạn dÄ© như cô bạn có phải được việc hÆ¡n không?
Ngồi nghe Trà kể chuyện trong giây phút, tâm tánh cá»§a cô ta ra sao, há»c vấn những gì, sở thÃch những gì, Trang Ä‘á»u biết cả. Trà lại má»—i má»—i há»i ý kiến chà ng, chá»— nà o nghe trái ý thì cá»±c lá»±c phản đối, hoặc là kiếm cách bỡn cợt như cố ép chà ng phải tán đồng luôn. Trang chẳng há» muốn tìm kế thoát ly ra khá»i cái quyá»n chuyên chế ấy.
Bá»—ng má»™t con gián ở trong đống len bò lên trên áo Trang. Chà ng lấy tay phá»§i mãi nhưng không được, Trà liá»n sấn lại bắt giùm. Con gián cứ chạy quanh trên mình Trang là m cho cô khách chụp sẩy hoà i, mãi sau má»›i tát mạnh và o bên cổ ngưá»i thiếu niên má»›i vồ nó được. Trang hÆ¡i ngượng, nhưng Trà đã ném con gián xuống đất cưá»i như nắc nẻ.
Nga thấy cô bạn tá»± do vá»›i ngưá»i thân cá»§a mình quá, mặt đỠá»ng, có ý dá»—i Trà lại dá»—i cả Trang luôn. Nà ng bá» Ä‘i lên nhà trên, nhưng nghÄ© sao má»™t lát lại trở xuống tươi cưá»i ngay.
Hôm đó cÅ©ng như má»i hôm, Trang ở lại ăn cÆ¡m trưa. Bữa cÆ¡m chia là m hai bà n, má»™t bên đà n ông, má»™t bên đà n bà . Trang vừa ngồi cầm đũa đã phải cái ách nghe ông Cá»u Bạch giảng đạo đức luân lý ngay. Thoạt tiên, ông Cá»u há»i chà ng:
- Ông nầy hồi nãy Ä‘ang nói chuyện bá»—ng bá» Ä‘i đâu, là m tôi không kịp há»i thăm gì cả? Váºy chá»› cÅ©ng còn ở ngoà i nầy sao?
- Vâng, nhưng tôi cÅ©ng sắp sá»a Ä‘i và o nam trong nay mai.
- Phải, tuổi trẻ là lúc ngưá»i ta cần bươn chải lắm, ông cứ xem như tôi lúc trẻ không ra sức thì đâu có được như ngà y nay mà nhà n!
Ông Cá»u ăn và i miếng, lại dõng dạc nói:
- Nhưng ông nên biết má»™t Ä‘iá»u nầy. Phà m nghá» gì cÅ©ng cần phải có cái khóe cá»§a nghỠấy. Ông Ä‘i buôn thóc gạo ư? Ông cần phải đón lấy thá»i cÆ¡. Giả như hai ngưá»i cùng buôn ngô mà má»™t bên lãi bạc nghìn còn má»™t bên thì cụt vốn. Lại còn "buôn táºn gốc, bán táºn ngá»n" là má»™t câu ông nên nhá»› luôn luôn. Ông là m chá»§ nhà hà ng ư? Ông phải biết cái thị hiếu cá»§a ngưá»i và những cái gì là thá»i thượng. Không thế thì cá»a hà ng ông quanh năm cÅ©ng chẳng có má»™t ông khách nà o bén chân đến. Ông lại là m thầu khoán ư? Ông phải cho có gan là m những việc to tát, trúng thì trúng to mà thất bại thì bất quá mình lại hoà n mình.
Ông Cá»u bô bô nói toà n má»™t giá»ng như thế, rút cục là chẳng dạy cho Trang biết thêm Ä‘iá»u gì cả. Thấy Trang còn có vẻ hoà i nghi, ông bèn gá»i gặng:
- Ông có muốn những chứng cá»› rà nh rà nh để cho biết lá»i cá»§a tôi nói đó là đúng không?
Trang tá»§m tỉm cưá»i:
- Có là m gì mà phải bằng với cớ!
Nhưng cái số chà ng hôm ấy là phải ngồi nghe chuyện nhạt nên ông Cá»u lại tiếp luôn:
- Thì ba mươi năm kinh nghiệm của tôi đó là bằng cớ! Ông đã nghe ra chưa?
- Vâng.
Từ đó, Trang cứ thá»§ thế sau má»™t chữ vâng ấy như má»™t anh lÃnh nấp sau cái thà nh. Ông Cá»u ngại cho chà ng chưa đủ lông cánh mà ra bay nhảy vá»›i Ä‘á»i, song ông khen chà ng là ngưá»i rất dá»… dạy. Cà ng được nước ông cà ng muốn tá» ra rằng chá»— kém cá»§a ông không phải vá» cái tà i biện luáºn.
Trang bá»—ng nghÄ© ra được má»™t diệu kế, là ngoà i mặt thì cứ chăm chú nghe lá»i ông mà trong trà lại tưởng đến những chuyện riêng cá»§a chà ng có má»™t cái ý vị khác. Thà nh thá», ông Cá»u cứ nói trà n cung mây, còn Trang cứ mặc dầu tưởng tượng, hai bên không phải Ä‘iá»u đình mà tình thế rất ổn thá»a.
Ä‚n cÆ¡m xong, cái ý nghÄ© trước tiên cá»§a Trang là cặp má»™t chồng báo ra nhà bát giác xem. Ngoà i trá»i vừa hén nắng lại có má»™t ngá»n gió hiu hiu Ä‘em mùi hoa oanh trảo đến rất dá»… chịu, Trang ngả ngưá»i ra lưng ghế, lim dim mắt để cho cái dạ dà y tiêu hóa.
Chợt má»™t tiếng guốc nện và o thá»m và nối theo má»™t giá»ng cưá»i the thé là m Trang giáºt mình choà ng dáºy.
Trà vừa tiến đến trước mặt chà ng lại quay trở ra nói:
- Tôi không biết anh ngủ, thôi xin lỗi nhé!
Song thấy Trang đã nhá»m dáºy, Trà lại há»i:
- Không ngủ nữa à ?
Trang vui cưá»i:
- Äâu có, tôi chỉ mÆ¡ mà ng váºy thôi.
- Tôi đến há»i anh có ăn giâu không? Ngoà i nầy có má»™t cây giâu tiên trái không biết cÆ¡ man nà o mà kể. Tôi vừa hái má»™t chùm đây.
Trà vừa nói thế vừa trao cho Trang mấy trái giâu tiên chÃn đỠto bằng quả cau. Trang cầm lên ăn khen ngon.
- Thì ngon tôi má»›i Ä‘em cho mà ăn. Váºy anh ngồi chỠđây má»™t tÃ, để tôi Ä‘i gá»i chị Tư rồi ta cùng Ä‘i ra hái ăn má»™t lần cho luôn.
Tất tả, Trà đã chạy lên nhà trên để Trang ngồi má»™t mình lấy là m bỡ ngỡ lạ lùng cho cái cá» chỉ cá»§a cô ta lắm. Ông Cá»u, cô Trà , hai cha con, hai cái tÃnh tình trái hẳn nhau.
Một lát, Trà trở ra nói:
- Chị Tư mắc nói chuyện vá»›i má tôi trong ấy, rồi sẽ ra sau. Ta cứ ra hái trước Ä‘i rồi để dà nh cho chị ấy. Äi hè, anh Trang!
Hai ngưá»i cùng ton tả xuống thá»m, Trà chạy trước vẫy tay nói:
- Äó rồi kìa! Anh thấy không?
Trang trông theo thấy má»™t cây giâu tiên đầy cả chùm trái nên nặng trÄ©u xuống thấp ngang đầu. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u chạy mau đến vừa hái vừa khen rối rÃt. Chừng đã no nê rồi, nên Trà nghÄ© đến Nga liá»n nói:
- Bây giá» ta phải lá»±a má»™t Ãt trái tháºt tốt Ä‘em và o cho chị Tư.
- Tôi đang hái đây. ồ! chán vạn!
Trang vÃt xống má»™t cà nh ở trên cao có nhiá»u trái chÃn rất đẹp. Chà ng hái đầy cả hai bá»c áo rồi buông tay ra, chẳng dè nhằm lúc Trà cÅ©ng xông và o hái giùm nên bị cà nh cây báºt lên đánh và o mặt má»™t cái rất mạnh. Äau quá, Trà bước lùi lại mấy bước tá»±a và o má»™t gốc cây rồi hai tay bưng lấy mặt. Trang biết mình vô ý vá»™i và ng nói:
- Chết chá»a! Cô Ä‘au lắm phải không?
Trà nghe há»i bá» tay ra chỉ con mắt bên phải:
- Äây, anh lại xem, như tuồng có cái bụi trong con mắt tôi thì phải. Anh thổi giùm cho vá»›i!
Trang bước lại gần, cúi sát và o mặt cô ta nhìn rồi nói:
- Phải đấy, có cái rác nơi tròng trắng. Cô đừng nhắm mắt nhé!
Chà ng thò miệng và o thổi luôn ba bốn cái, chẳng biết có hiệu nghiệm gì không, nhưng Trà thốt nhiên rẫy chà ng ra cưá»i sằng sặc:
- Có lẽ hết rồi anh ạ.
Câu chuyện ấy xảy ra má»™t cách không ai ngá», nhưng lúc đó Nga trong nhà đang bổ Ä‘i tìm hai ngưá»i vừa đến thấy thế bá»—ng sững sá», đứng yên má»™t chá»—. Lần nầy nà ng căm giáºn quá, nghÄ© rằng trong lúc vắng mặt mình, hai ngưá»i đã vượt hẳn ra ngoà i lá»… giáo. Nga mắt long lên sòng sá»c, mặt nóng bừng, ngoay ngoảy bá» và o phòng, tấm tức:
- Là m cái trò gì mà thô bỉ thế!
Nhưng giáºn Trà Ãt mà giáºn Trang nhiá»u, vì cô kia theo ý nà ng chẳng qua là má»™t gái trắc nết chá»› ngưá»i thiếu niên lẽ đâu cÅ©ng lố lăng như váºy sao? Lần thứ nhất Nga thấy ngưá»i ta bắt buá»™c nà ng phải hạ mình là m má»™t chuyện nhá» má»n là ghen tuông. Nga tức tối đến ná»—i rÆ¡m rá»›m nước mắt.
Tuy váºy, Trang và Trà chẳng biết gì sốt cả. Hai ngưá»i cứ cưá»i nói Ä‘i và o. Trà bá»c má»™t khăn giâu chạy Ä‘i tìm Nga, còn Trang thì trở vá» nhà bát giác định xem nốt mấy tá» báo. Chà ng ngồi chưa nóng chá»— đã thấy ông Cá»u Bạch cÅ©ng ra chÆ¡i. Lẽ tất nhiên là ông Cá»u không để cho chà ng xem báo vì ông yên trà rằng chuyện cá»§a ông vừa lý thú vừa bổ Ãch hÆ¡n những bà i xã thuyết nhảm nhà kia nhiá»u, Trang không lẽ lại là m thinh mãi, cÅ©ng vá» há»i cho có chuyện:
- Ông bà ra chơi, hay có việc gì?
Ông Cá» là m ra vẻ bà máºt:
- Cũng là đi chơi và cũng có chút việc!
- Việc gì thế?
- Thôi thì cÅ©ng là chá»— quen biết cả tôi không giấu gì ông, nhưng xin ông kÃn miệng cho. Số là ông Tham Hồng có cáºy vợ chồng tôi ra chuyến nầy Ä‘i nói cô Tư cho ông ta đấy!
Trang biến sắc mặt, giương cặp mắt thao láo há»i:
- Cô Tư nà o?
- Ông khéo ỡm Ỡkhông biết, cô Tư con cụ Nghè đây chớ lại còn cô Tư nà o nữa!
Trang chỉ nghe qua mấy tiếng đó cÅ©ng đủ chết Ä‘iếng cả ngưá»i, nhưng rán là m ra mặt thản nhiên:
-Váºy cụ Nghè đã nháºn lá»i chưa?
- Chưa, nghÄ©a là tôi đã nói gì đâu. CÅ©ng chiá»u nay tôi má»›i nói. Tôi vừa há»i dò được tuổi thì tốt lắm: cô Tư canh tuất, ông Tham nhâm dần, tuy hai đằng cùng hà nh kim cả, nhưng biết đâu nếu lưỡng kim thà nh khà thì là đại cát chá»› còn gì! Còn chuyện nói được hay không thì ông cứ nghÄ© xem, ngưá»i Ä‘i há»i là ông Tham, ngưá»i trung gian lại là tôi thì cái phần được là m gì mà chẳng cầm vững trong tay? Có phải váºy không?
Ông Cá»u nói mấy câu sau nầy bằng cái giá»ng kim rất buồn cưá»i rồi giương đôi mắt nhìn Trang, có vẻ đắc chà lắm.
Trang cÅ©ng cưá»i nhạt:
- Phải, cái đó thì được chắc rồi!
- Mà chắc như cua gạch!
Ông CỠác nghiệt lại còn bổ thêm một lát búa cuối cùng nữa.
Ngưá»i thiếu niên toát mồ hôi ra như tắm, mắt như quáng, tai như ù, không còn nghe rõ mấy câu nói sau cá»§a ông nữa. Trang bấy giá» chỉ nóng nảy muốn má»™t Ä‘iá»u, là gặp Nga để nói trước chuyện ấy cho nà ng biết và xem ý tứ nà ng ra thế nà o. Chỉ ná»™i chiá»u hôm ấy là Nga có thể thuá»™c vá» tay kẻ khác rồi, má»™t kẻ mà chà ng không thể nà o yêu được. Rồi chà ng lại phải chịu đắng cay, hiu quạnh trên đưá»ng Ä‘á»i. Cái hy vá»ng thiết tha nhất cá»§a chà ng bây lâu nay chỉ là mây khói! Không biết bao nhiêu ý nghÄ© Ä‘au đớn là m chà ng cuống cuồng ngây dại.
Má»™t tiếng ngáy khò khò bá»—ng là m chà ng tỉnh dáºy. Ông Cá»u Bạch say khướt mùng tÆ¡i đã nằm vẻo xuống chiếc ghế dà i ngá»§ má»™t giấc ngon là nh. ÄÆ°á»£c dịp may mắn, Trang liá»n rón rén bước xuống thá»m Ä‘i quanh ra nhà tìm Nga. Äi hết chá»— nỠđến chá»— kia cÅ©ng chẳng thấy nà ng đâu cả vì Nga còn mãi bị sá»± há»n dá»—i nó ngầm nghiến ở trong phòng nà ng. Trang bồn chồn quá, chưa biết là m thế nà o thì vừa gặp Trà bước ra nói:
- Chị ấy kêu van chóng mặt nằm ở trong kia, dỗ thế nà o cũng không ra ăn.
Trang tÃnh mượn Trà và o gá»i Nga ra cho chà ng nói má»™t câu chuyện rất cần kÃp, nhưng nghÄ© rằng con gái ông Cá»u chắc biết trước việc dá»± định cá»§a ông rồi, nếu cáºy cô ta không khéo lại há»ng cả việc. Thôi thế là chà ng không mong gì gặp Nga được, Trang tưởng chừng như có cái định mệnh rất tà n nhẫn nó cứ Ä‘eo Ä‘uổi chà ng mà phá cho đến cái kế hoạch cuối cùng cá»§a chà ng má»›i nghe. Bất đắc dÄ©, chà ng phải nói chuyện bâng quÆ¡ vá»›i Trà má»™t lúc, nhưng chỉ là những câu há»i đáp rất lạnh lùng, khiến Trà phải lấy là m lạ.
Chiá»u hôm ấy, chà ng bảo là có việc, cáo vá» rất sá»›m.
Tà i sản của conanbmt
21-09-2008, 02:03 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần Thứ Hai
Chương V
Mưá»i má»™t giỠđêm vừa rá»n rỉ đánh trên chiếc đồng hồ treo cÅ© kỹ.
Trang, tay chống nạnh, mặt ngó xuống đất, vẫn còn Ä‘i bách bá»™ giữa ba căn nhà . Ngoà i trá»i gió mưa dữ dá»™i. Chốc chốc, má»™t tráºn cuồng phong đánh tạt và o những đám cây trong vưá»n, bẻ cà nh truốt lá, gây thà nh những tiếng xô xát ghê rởn lạ lùng. CÅ©ng ngá»n gió ấy, lá»t và o các khe cá»a, lại nỉ non, rÃu rÃt như những tiếng khóc than nghe cà ng thiểu não.
Trong nhà , trừ Trang ra, ai nấy Ä‘á»u ngá»§ cả. Trang đương qua má»™t cái thá»i khắc khó khăn, Ä‘au đớn. Từ chà ng được nghe câu chuyện cá»§a ông Cá»u đến hôm ấy đã được má»™t tuần, má»™t tuần sống vá»›i Ä‘iá»u thất vá»ng. Sao chà ng vụng vá», nhút nhát để cho Hồng già nh nước trước Ä‘i? Bà Nghè cùng Oánh Ä‘á»u có bụng yêu chà ng, Nga đối vá»›i chà ng cÅ©ng không lãnh đạm. Trang hối háºn vô cùng, cho mình là má»™t đứa ngu si, đã ngồi dưới gốc cây lại không biết đưá»ng ăn quả. Cứ như lá»i ông Cá»u Bạch thì việc cầu hôn cá»§a Hồng chắc được. Hồng chẳng là ngưá»i có địa vị hẳn hoi, và cÅ©ng thân vá»›i Oánh như chà ng là gì? Chà ng tưởng như chừng Nga đã thuá»™c vá» tay nghỉ va rồi. Nga sẽ xa chà ng, cả vá» nghÄ©a vụ lẫn tinh thần. Xa nhau, cà ng lâu, cà ng xa...
Trang không hiểu vì sao việc tình duyên chà ng lại cứ long Ä‘ong, trắc trở thế. Hoặc là , theo cái óc mê tÃn cá»§a ngưá»i ta, cung thê thiếp chà ng có những sao Thiên Không, Äịa Kiếp an nà o chăng? Chà ng thá»§y chung chỉ yêu có hai ngưá»i, thế mà hết Dinh lại đến Nga, ngưá»i nà o cÅ©ng để cho chà ng hy vá»ng, rồi bá»—ng má»™t ngà y dá»ng dưng trao vá» tay má»™t kẻ khác. Song chà ng lại nghÄ© rằng biết Ä‘au Hồng chẳng để ý theo Ä‘uổi Nga từ lâu rồi, có khi trước chà ng nữa cÅ©ng nên. chà ng sá»±c nhá»› đến hôm chợ đêm, Nga vá»›i Hồng cùng Ä‘i cạnh nhau. Biết đâu là cặp đó chẳng có tình vá»›i nhau những từ hôm ấy? Vả má»™t ngưá»i con gái lá»›n lên, dẫu tầm thưá»ng Ä‘i nữa, Ãt nhất cÅ©ng có năm bảy ngưá»i đà n ông khát vá»ng, má»™t kẻ được thì bao nhiêu kẻ khóc thầm. Chỉ như má»™t cuá»™c đánh có quay! Hồng được Nga, Trang Ä‘au khổ là thế, nhưng nếu chà ng được thì lẽ tất nhiên là Hồng cÅ©ng Ä‘au khổ như chà ng. Trang thở dà i, chán nản:
- BỠnà o cũng có một thằng chịu thiệt.
Äã đà nh là thế thì chà ng còn nghÄ© ngợi là m gì? Nhưng Trang lại bất bình và tá»± phụ rằng chỉ có má»™t mình chà ng là hiểu biết Nga thôi vì chà ng sẽ hết sức trân trá»ng cái tình cÅ© cá»§a nà ng. Chỉ chà ng má»›i biết nối lại cái duyên bẽ bà ng cá»§a Nga. Trái lại, chà ng cÅ©ng đáng cho Nga yêu hÆ¡n, vì chà ng cÅ©ng từng Ä‘au khổ rồi, nên cần có má»™t ngưá»i chung cái cảnh ngá»™ như chà ng để hiểu biết chà ng váºy.
Trang mệt má»i đến ngã mình và o ghế.
Bên ngoà i, giông tố vẫn điên cuồng sát phạt.
Thê lương, canh chầy...
Hai mắt Trang bá»—ng dừng lại trước má»™t bức thư để trên bà n, bức thư cá»§a ông Láng, ngưá»i phu trạm má»›i đưa đến cho chà ng lúc ban chiá»u. Chà ng cầm lên xem má»™t lần nữa. Trong thư ông Láng tỠý lấy là m lạ sao chà ng vá» nghỉ chÆ¡i lâu quá, ông thúc giục chà ng mau mau và o chia lấy công việc. Ông Láng vừa lãnh được những sở nhà ga chÃnh, kết quả có thể trông cáºy lắm. Hiện ông đã khởi hà nh, nhưng thiếu Trang giúp đỡ má»™t tay trong, công việc e đến cháºm trá»… mất. Giao cho ngưá»i khác thì lại không đủ lòng tÃn nhiệm.
Sao mấy ngà y hôm ấy lại xảy ra cho chà ng lắm chuyện thế? Hôm qua chà ng Ä‘i ăn giá»— tại nhà má»™t ngưá»i bà con đã tình cá» gặp Dinh. Cái ngưá»i tình cÅ© tệ bạc kia, nay nghiá»…m nhiên là m má»™t cô Äốc, chỉ lạt lẽo chà o chà ng như chà o má»™t ngưá»i khách lạ. Nếu vì trước nÆ¡i đông ngưá»i mà nà ng ké né thì chẳng nói là m gì, nhưng sau sáu năm trá»i cách biệt má»›i lại gặp nhau mà từ vẻ mặt cho đến cá» chỉ nà ng không tá» ra má»™t chút gì là cảm động. Giữa hai ngưá»i, ái tình đã đà nh là không thể có nữa rồi, song há lại chẳng còn má»™t chút tình bằng hữu sao? Dinh quả không má»™t chút buồn rầu, ngượng ngáºp. Cái con ngưá»i đã lá»—i hẹn vá»›i chà ng dá»… như trở bà n tay, đối vá»›i má»™t kẻ khác không ngá» lại biết giữ bổn pháºn là m vợ đến thế chăng? Ai bảo mối tình đầu tiên là mạnh nhất, dù lâu đến bao giá» cÅ©ng không quên hẳn được? Trang tháºt ngao ngán vô cùng.
Bây giá» lại được thư ông Láng thôi thúc. Äi chăng? Thì Ä‘i là phải rồi, sá»± sinh nhai là má»™t, lòng chán nản vá» tình ái là hai Ä‘á»u bảo chà ng nên thế. Äi cho vùi ráºp sá»± Ä‘au khổ trong công việc là m, cho khá»i loanh quanh trong giấc má»™ng gia đình cháºt hẹp. Vả nếu trì hưỡn thì bà Thị tất là nhắc đến chuyện hôn nhân cà ng thêm rối lắm. Nhưng Ä‘i, Ä‘i mà chẳng trở lại Diá»…m Dương Trang sao? Dẫu thế nà o, chà ng cÅ©ng phải thấy Nga má»™t lần cuối cùng mà từ biệt nà ng má»›i được. Hoặc là muôn má»™t chà ng còn hy vá»ng gì nữa chăng? Hình như Nga đã chán chuyện tình duyên và cá»± tuyệt nhiá»u nÆ¡i rồi kia mà . Nhưng dầu không hy vá»ng nữa, Trang cÅ©ng muốn xem thái độ Nga sau khi vá» tay kẻ khác rồi đối vá»›i chà ng sẽ ra thế nà o. Nếu Nga chỉ lạt lẽo vá»›i chà ng như Dinh thì cÅ©ng cho biết thêm cái tình Ä‘á»i là thế mà nhân đấy sẽ khuây khá»a ná»—i lòng được chút Ãt. Tuy váºy, gặp Nga trước nÆ¡i ba mặt bảy mà y, kiếm cho được dịp gần nà ng để nói chuyện không phải là dá»… gì; vả Trang hay cả thẹn có nói cÅ©ng không hết lá»i. Âu là chà ng chỉ viết má»™t bức thư là xong chuyện. Trang lại dá»± định rằng chà ng sẽ mang má»™t váºt gì đến tặng nà ng, ngoà i mặt để Ä‘i mừng mà chá»§ ý là để lưu má»™t món ká»· niệm. Nga dù không nháºn chà ng cÅ©ng cam lòng.
Trang tìm giấy bút, hà hoáy viết, bao nhiêu ná»—i yêu thầm nhá»› vụng bấy lâu nay Ä‘á»u trút cả và o bức thư má»™t cách nồng nà n tha thiết. Phải, chà ng tá»™i gì mà không kêu gà o mối tình cá»§a chà ng ra? Kẻ khác biết yêu Nga, chà ng lại chẳng có quyá»n yêu sao? Nga, dầu muốn hay không, cÅ©ng phải biết rằng Trang yêu nà ng đến bá»±c nà o. Im Ä‘i, thì hẳn đỡ báºn cho nà ng, nhưng thế thì cao thượng quá, chà ng tá»± xét là không đủ sức mà là m nổi.
Viết xong bức thư, đồng hồ vừa Ä‘iểm ba giá» sáng. Trang nghe trong mình nhẹ Ä‘i được và i phần má»›i lên giưá»ng nằm nghỉ.
Qua hôm sau và luôn mấy hôm nữa, trá»i cà ng mưa to gió lá»›n. Äến hôm thứ năm, nước nguồn đổ xuống rất nhiá»u, gặp gió ngược nên thà nh lụt to. Từ nhà bà Thị Tốn trông ra mặt sau, cả cánh đồng Ä‘á»u ngáºp nước. Trang chá» tạnh mưa đã sốt ruá»™t, không ngá» lại đến lụt trà n đìa. Hình như má»i cái nghịch cảnh đã sắp đặt đâu đấy sẵn sà ng để là m trở ngại cho chà ng. Äến Diá»…m Dương Trang vẫn không khó lòng gì, nhưng và o những ngà y mưa lụt ấy, ngưá»i ta sẽ hiểu sá»± Ä‘i chÆ¡i cá»§a chà ng như thế nà o? Bây giá» chẳng mong gì nữa, lại cà ng nên dè dặt lắm. Thà nh thá» Trang cứ hết ra lại và o, đứng lên nằm xuống, băn khoăn không tìm ra được má»™t cách gì khuây lãng.
Nhân nhà bà Khóa Äôn thấp lụt, bà thị bảo chà ng mượn má»™t chiếc ghe nhỠđến thăm. Trang Ä‘i thăm vá» thấy trong mình dá»… chịu bèn trở ra giữa đồng chèo chống cả ngà y. Những nÆ¡i thấp Ä‘á»u ná»a gìm xuống nước, cảnh tượng trông như má»™t xóm nhà sà n. Thần nước nghiá»…m nhiên là m chúa tể má»™t quãng đồng rá»™ng mênh mông. Cái cảnh lá»›n lao ở bên ngoà i hình như có ảnh hưởng rất sâu và o tâm trà Trang, trong chốc lát phà m những sá»± nhu cảm Ä‘á»u lâng lâng trút sạch. Trang vẫn phải dùng hết sức mạnh má»›i giữ cho chiếc ghe tròng trà nh khá»i bị lôi cuốn theo giòng nước bạc.
Nhưng cái yên lặng trong tâm trà chà ng đó chỉ là tạm thá»i. Chà ng vừa bá» chèo chống vá» nhà là nó cÅ©ng từ bá» chà ng ngay. Trang lại cà ng buồn bã vô cùng và tức giáºn rằng chà ng không có thể khóc lên được như má»™t đứa trẻ em.
Tà i sản của conanbmt
21-09-2008, 02:04 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần Thứ Hai
Chương VI
CÅ©ng trên đưá»ng cÅ© Diá»…m Dương Trang, ngưá»i thiếu niên lại háºm hà vá»›i con ngá»±a sắt. Mưa vừa má»›i tạnh lúc ban đêm, nên đưá»ng sá vẫn chưa hết bùn lầy, xe Ä‘i qua má»—i vÅ©ng nước là hai ống quần chà ng lại phải má»™t cÆ¡n lấm bét. Sau những ngà y mưa gió, cảnh váºt và o buổi đầu đông lại được phô ra dưới ánh nắng dịu dà ng ấm áp cá»§a vừng thái dương, chói lá»i giữa da trá»i mầu trứng sáo.
Nhưng trái hẳn vá»›i má»i khi vui vẻ là dưá»ng nà o lần nầy ngưá»i thiếu niên chỉ thấy cõi lòng chà ng lạnh buốt. Trước cái cảnh quen mắt vá»›i chà ng. Trang ngáºm ngùi như muốn nói má»™t lá»i vÄ©nh biệt. Con đưá»ng ấy từ nay sẽ ghi và o sá»± ký ức chà ng, vá»›i những ngà y tốt đẹp nhưng hiếm hoi cá»§a Ä‘á»i chà ng váºy. Má»—i lượt lên dốc, Trang nằm sát trên già n xe, cố sức đạp cho mau đến. Chà ng muốn là m cho xong má»™t việc mà cái kết quả chà ng đã biết trước là không hay rồi. Cái lòng nóng nảy đó khi chà ng đến nÆ¡i lại nguá»™i hẳn. Trang chưa bao giá» hồi há»™p bằng lúc chiếc xe chà ng từ từ rẽ bà o cổng. Sá»± tháºt, chà ng sắp biết, nay chà ng lại sợ hãi không muốn biết. Sống trong sá»± ngá» vá»±c, dù khổ cho đến bá»±c nà o, chà ng cÅ©ng vẫn còn má»™t tia hy vá»ng. Cái hy vá»ng mảy may đó, bây giá» chà ng má»›i biết là chà ng yêu quà nó dưá»ng nà o.
Ngưá»i chà ng gặp thứ nhất trước sân là Nga. Nga thoạt tiên thấy ngưá»i thiếu niên quần áo lấm bùn, mặt có vẻ tiá»u tụy thì hình như bị cảm xúc mạnh quá, nghẹn lá»i chỉ chà o chà ng được má»™t tiếng khe khẽ.
Trang đáp lại cái chà o ấy bằng má»™t nụ cưá»i rất Ä‘au đớn, khiến Nga cà ng ra vẻ nÆ¡m ná»›p, áy náy, không hiểu là đã xẩy ra sá»± biến cố gì cho chà ng. Hồi lâu, hai ngưá»i chỉ trông nhau, như muốn phá má»™t Ä‘iá»u ngá» vá»±c. Nhưng không ai dám hó hé má»™t câu gì.
Bá»—ng Oánh ở trong nhà đi ra, nhác thấy Trang liá»n vồ váºp đón và o nhà . Má»™t lát, bà Nghè ở phòng bên cạnh nghe tiếng cÅ©ng bước qua há»i han vá» các tin tức mưa lụt.
Bà cụ trông lại đôi già y và hai ống quần chà ng liá»n báºt cưá»i nói:
- Tá»™i nghiệp! ÄÆ°á»ng sá bùn lầy thế mà cÅ©ng có bụng đến thăm anh em. Chẳng bù ông Hai ở nhà đây lại là m biếng quá.
Trang tá»± nhiên cho là má»™t câu nói mát, bèn trả lá»i:
- Bẩm, vì ngoà i anh Hai ra, cháu cÅ©ng ná» Ä‘i lại vá»›i ai, và cháu vẫn rá»™ng thì giá» hÆ¡n anh Hai nhiá»u. Nhưng lần nầy cháu cốt lên chà o cụ để mai mốt mà đi.
- Váºy à ? Oánh há»i.
- Vâng, tôi được thư ông Láng đã ba bốn hôm rà y, nếu không vì mưa lụt thì có lẽ đã đi từ mấy bữa trước. Hiện ông ta bây giỠở Trạm Gà nh, phủ Tuy Hòa.
Bà Nghè há»i:
- Thầy định hôm nà o đi?
- Bẩm, sáng mai.
- Mai mưá»i sáu cÅ©ng tốt ngà y. à mà độ trước tôi có nghe thầy nói chuyện bà dưới nhà đang kiếm dâu. Có lẽ nay đã coi được nÆ¡i nà o rồi cho nên má»›i để thầy Ä‘i đó phải không?
Trang lắc đầu, nói má»™t cách thất vá»ng:
- Bẩm có đâu, chuyện ấy chẳng qua là nói chÆ¡i váºy thôi.
- Chuyện lứa đôi còn chưa là trá»ng hay sao mà lại kêu rằng nói chÆ¡i? Äó là ý thầy muốn nói thế chá»› bà dưới nhà lẽ nà o lại không muốn tÃnh cho xong?
- Sá»± tháºt thì vẫn như lá»i cụ dạy thế, nhưng đến khi không ra đâu và o đâu thì cÅ©ng phải cho là má»™t câu chuyện nói chÆ¡i váºy.
Bà cụ mỉm cưá»i ngó ra ngoà i sân như có dáng nghÄ© ngợi.
Khi đó, có ba bốn anh Ä‘iá»n phu bước và o há»i vá» các công chuyện rẫy bái. Bà Nghè cùng Oánh Ä‘á»u báºn sai cắt bà y vẽ cho há». Trang ngồi má»™t mình buồn liá»n bá» Ä‘i tìm Nga để trao bức thư chà ng đã viết hôm trước và tặng cho nà ng chiếc nhẫn mà chà ng má»›i mua hồi sáng má»™t nÆ¡i tiệm bán đồ và ng.
Bấy giá» Nga Ä‘ang đứng trước cá»a sổ phòng nà ng, tay vịn và o chấn song cặp mắt đăm đăm như cố thu hết tinh thần và o má»™t việc gì. Thấy Trang Ä‘i thÆ¡ thẩn như có ý tìm mình, nà ng vá»™i vã bước ra tá»›i dẫy hà nh lang hai ngưá»i liá»n bắt gặp nhau.
Trang má»™t tay đã để và o túi định rút phong thư ra, nhưng thấy không có ai lại muốn ướm há»i Nga và i lá»i đã:
- Tôi chúc mừng cô đấy!
Ngạc nhiên, Nga há»i:
- ủa! chúc mừng cái gì kia?
- Hình như cô mới có tin mừng mà !
Nga cà ng tỠý không hiểu, cứ nhìn chòng chá»c và o chà ng:
- Chà ! cô cứ giả vá» thôi, tôi mừng cho cô tháºt đấy.
- Nhưng thầy cũng cho tôi biết trước là mừng vỠviệc gì mới được chứ!
- Cô ác quá, lại còn bắt tôi kể lể là m gì? Thì mừng cho cô được ngưá»i chồng quà chá»› sao!
- Chồng nà o? Tôi tháºt chưa hiểu là thầy muốn nói ai?
- Vẽ! Ông Hồng chớ lại còn ai!
Nga thốt nhiên báºt cưá»i:
- Ai nói mà thầy biết mau thế?
Trang thấy nà ng còn cưá»i được lấy là m tức giáºn vì nghÄ© rằng không ngá» Nga lại nhẫn tâm đến thế. Chà ng há»i:
- Váºy cụ ở nhà đã nháºn lá»i rồi phải không?
- Thầy cứ trả lá»i câu há»i tôi đã nà o, ai nói mà thầy biết?
- Thì sao cô lại cứ muốn giấu tôi là m gì? Tôi biết từ hôm ông Cá»u đến đây kia.
- Chị Trà nói phải không?
- ChÃnh ông Cá»u nói. Váºy cô đã nháºn lá»i chưa?
Nga mỉm cưá»i má»™t cách tinh nghịch:
- Thầy há»i lạ quá. Nãy giỠđến chúc mừng tôi, nay lại há»i đã nháºn lá»i chưa. Như chưa nháºn lá»i thì phá»ng thầy mừng cái gì?
Song Trang chẳng nếm những câu nói đùa ấy; vẻ mặt thê thảm, chà ng thở dà i:
- à , cô nháºn lá»i rồi. Thì tôi mừng cho cô chá»› sao. Tôi chỉ tiếc là không chỠđược đến bữa nghênh hôn mà đến cho có mặt vì sáng mai tôi đã Ä‘i rồi.
Bầy giá» lại đến lượt Nga bá»—ng tái hẳn như gà cắt tiết. Nga im bặt; trước cặp mắt lỠđỠcá»§a nà ng vụt chốc bà y ra má»™t cảnh Ä‘á»i hắc ám, đầy cả những sá»± hiểm nghèo. Nga lẩm bẩm nói má»™t mình:
- Thầy đi!
- Vâng.
Giá»ng trả lá»i cá»§a Trang chua chát quá, khiến Nga sinh nghi, ngó thẳng và o mặt chà ng. Nga thoạt nhiên hiểu rõ cái nguyên nhân bắt buá»™c chà ng phải ra Ä‘i váºy.
Nà ng tá»± biết rằng chÃnh mình đã gây ra ná»—i khổ tâm ấy cho nên cảm động đến gần sa nước mắt mà vẫn nghe có má»™t sá»± thá»a thÃch trong lòng. Nga vá» thản nhiên nói:
- Thầy không đi đâu!
Trang lấy là m lạ há»i:
- Sao thế? Tôi tưởng cái đó là việc riêng của tôi, cũng như lấy chồng đó là việc riêng của cô.
- Thầy đã muốn nhắc đến chuyện ấy hoà i, váºy hẵng để tôi há»i má»™t câu nầy: - Cứ như ý thầy thì ông Hồng như thế nà o?
- ở thá»i buổi nầy, cái địa vị ông ấy quả Ãt ai bì kịp.
- Còn tư cách ông ta sao?
Trang hÆ¡i cáu, gắt gá»ng đáp rằng:
- Cái đó thì có lẽ cô biết hơn tôi!
- Nhưng giá thầy đứng và o địa vị tôi thì thầy có vui lòng là m vợ ông ấy không?
Câu há»i là m Trang á»› cổ ra, nhưng chà ng muốn thừa cÆ¡ há»™i ấy mà trách Nga là má»™t kẻ bạc tình:
- Tôi ấy à ?
- Vâng, thầy.
- Tôi thì tôi không nháºn.
- Vì cớ gì?
- Vì tôi đã trót nháºn lá»i vá»›i má»™t kẻ khác rồi. Vì kẻ ấy dẫu chưa dám nói ra nhưng tôi đã hiểu thấu cho rồi. Cô đã nghe chưa?
- Nói tóm lại cÅ©ng là thầy không nháºn. Váºy thì sao thầy cứ khăng khăng muốn là tôi phải nháºn lá»i ông ấy?
Trang vùng đứng dáºy, ngÆ¡ ngác há»i:
- Cô chưa nháºn gì cả sao?
- Ô hay! Thầy gà n lắm, thầy chỉ chực mừng hão thôi!
Trang sung sướng quá, xuýt nữa cÅ©ng đến quì xuống tạ tá»™i vá»›i ngưá»i yêu:
- Váºy bữa ấy ông Cá»u nói ra là m sao cô kể lại cho tôi nghe vá»›i!
- Thì quả hôm đó, khi thầy vá» rồi, ông Cá»u có Ä‘em chuyện ấy ra nói thá»±c. Song má tôi không dám nháºn lá»i, bảo là tôi khó tánh lắm. Ông Cá»u thì cứ má»™t má»±c cãi bừa Ä‘i, nói rằng sá»± khó tánh đó là cái bệnh chung cá»§a con gái đến tuổi lấy chồng, tức là cái bá» ngoà i cả. Cá»±c chẳng đã, má tôi phải cho gá»i tôi ra mà há»i trước mặt ông ấy cho khá»i mất lòng.
- Thế à ? Rồi sao nữa?
- Tôi ra thì má tôi cÅ©ng Ä‘em lá»i ông Cá»u nói lại cho nghe. Chẳng biết là m sao cả ngưá»i Ä‘i nói, cả ngưá»i là m mai tôi Ä‘á»u không ưa được, cho nên láºp tức tôi cáºy má tôi lá»±a lá»i khéo khéo nói lại là tôi không bằng lòng.
- Rồi ông Cá»u cÅ©ng không bằng lòng chút nà o cả phải không?
Trang mặt mầy tươi tỉnh, định vớ lấy cơ hội, đem bức thư và chiếc nhẫn và ng ra để ngỠbà y cái tâm sự mình cho luôn, nhưng vừa có vợ Oánh giắt mấy đứa nhỠra chơi nên đà nh bấm bụng nói lảng sang chuyện khác.
Trong khi cặp thiếu niên nói chuyện dưới nầy, ở nhà trên bà Nghè cÅ©ng Ä‘ang ngồi nghÄ© ngợi. Bá»—ng bà gá»i Oánh:
- Nầy Hai!
- Cái gì thế má?
- Lại cho tôi há»i cái nầy. Hai có thấy thầy Trang vá»›i con Tư có tình ý gì vá»›i nhau không?
Oánh hơi ngạc nhiên nói:
- Không! Tôi tháºt không há» biết gì cả.
- Thế thì vô tình quá, chớ lại không thấy thầy ấy xoắn xuýt với hắn lắm đó sao? Mà hiện bây giỠchắc là cũng đang đi tìm hắn nói chuyện đó.
- Quái lạ là tôi không há» hay gì. Nhưng còn con Tư thì sao? Hắn dở tÃnh dở nết lắm kia mà !
- Hắn dở vá»›i ai kia, chẳng hạn như câu chuyện ông Hồng hôm trước, chá»› vá»›i thầy Trang ấy thì xem chừng hắn ưa lắm. Không thấy độ rà y hắn khá ra nhiá»u, và hay cưá»i nói là m tốt đó sao?
Oánh cả cưá»i nói:
- Phải rồi, phải rồi, nghe má nói bây giá» tôi má»›i nhá»› ra. Váºy thì bây giá» má định thế nà o đó?
- Tôi nghÄ© rằng con Tư bây giá» hắn chừng ấy tuổi rồi không lẽ giữ lấy hắn hoà i được, nhưng lạ gì cái tÃnh tình hắn thì còn biết là hắn ưng ai. Nay tôi nhắm thầy ấy ngưá»i dá»… thương và ăn ở có tình nên cÅ©ng muốn gả hắn Ä‘i cho rồi. Tháng trước tôi bảo Hai xuống thăm nhà bà Thị là đã có bụng ấy.
Oánh nÃn lặng má»™t hồi ra dáng ngẫm nghÄ©.
Bà Nghè liá»n há»i:
- Sao, có sự gì sao?
Oánh nói:
- Tôi nghĩ nếu thực anh Trang yêu hắn thì sao lâu rà y không nghe nói gì cả mà sáng mai thì đã đi rồi.
- ý chừng như thầy ta còn mắc cỡ chưa tiện nói ra. Hoặc là thầy ta sợ mình cÅ©ng có tánh câu chấp như nhiá»u kẻ khác chăng?
- CÅ©ng có lẽ như thế, nhưng ngưá»i ta không nói ra thì má tÃnh sao?
Bà Nghè đứng dáºy ghé và o tai Oánh bá» nhá» má»™t hồi, Ä‘oạn hai ngưá»i Ä‘á»u cưá»i, bắt sang câu chuyện khác.
Äằng kia, Trang tuy đã nói nhất định là mai sẽ lên đưá»ng, cÅ©ng tưởng đến chà o sÆ¡ sịa Ãt tiếng thôi, song từ khi biết việc cầu hôn cá»§a Hồng không có kết quả gì thì bá»—ng nghe nhẹ cả ngưá»i, ở lại chÆ¡i quên vá». Mãi quá chiá»u, bà Nghè cầm lại ăn cÆ¡m tối cÅ©ng không buồn từ chối nữa. Trong ý chà ng muốn trước khi ra Ä‘i là m thế nà o cho nháºn được má»™t lá»i hứa cá»§a Nga đã, rồi nếu được, vá» nhà sẽ cáºy mẹ chà ng thu xếp cho.
ăn cÆ¡m xong cả nhà đá»u ngồi đủ mặt nói chuyện. Trang và thằng Tý là m mèo chuá»™t Ä‘uổi nhau chung quanh cái trụ đèn, cả hai Ä‘á»u ra dáng vui vẻ lắm.
Bà Nghè nhìn theo giây lát, liá»n chỉ thằng bé cho chà ng nói:
- Thầy ưa chÆ¡i vá»›i con nÃt mà lạ sao chẳng chịu cưới vợ để kiếm lấy và i đứa nó chÆ¡i vá»›i cho vui?
Trang xoa tay là m bộ thở dà i:
- Cụ cứ dạy thế hoà i thì thôi, vợ ở đâu, ai cho mà dễ thế?
Bà cụ mỉm cưá»i nói:
- Thầy nói là , chỉ sợ thầy chê mà thôi, vì ai đâu thì tôi nỠbiết, chớ như con Tư ở nhà đây, nếu thầy thương hắn được thì tôi xin đưa không cho đó mà !
Trang sá»ng sốt, đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t chá»— như hình bị thôi miên. Còn Nga Ä‘ang ngồi ở má»™t góc bà n thoạt nghe mẹ nói cÅ©ng giáºt nảy, cả thẹn, cúi gầm mặt xuống. Nga liếc nhìn, chá» khi không có ai để ý đến mình bèn lẩn sang phòng bên cạnh. Oánh thì cứ chắp tay sau lưng, day mặt và o xem mấy bức tranh Tà u treo trên vách, tá»§m tỉm cưá»i đứng đợi.
Bà Nghè vẫn tươi cưá»i nói:
- Kể ra tôi nói váºy cÅ©ng có hÆ¡i vô lá»…, nhưng cái đó là tùy thầy, dẫu sao cÅ©ng cứ trả lá»i cho biết.
Trang đã tỉnh dần ngưá»i ra, mừng rÆ¡, cảm động đến cá»±c Ä‘iểm, luống cuống má»™t hồi má»›i nói ra được.
- Cụ đã quá thương như thế thì cháu chỉ biết đội lấy cái ơn nặng ấy chớ còn dám nói gì. Nhưng còn ngại cô ở nhà chẳng biết ý cô như thế nà o?
- Bây giá» hắn đã bá» chạy trốn qua bên ấy rồi: Tôi xin nhưá»ng lại cho thầy Ä‘i tìm hắn mà há»i hắn đó. Chá»› trước mặt tôi thì dẫu hắn có ưng mưá»i phần Ä‘i nữa cÅ©ng không Ä‘á»i nà o chịu nói đâu.
Trang có ý bẽn lẽn, đứng lưỡng lá»± má»™t hồi nhưng sợ lỡ mất dịp tốt, chà ng bèn đánh bạo ngá» lá»i cám Æ¡n rồi bước Ä‘i tìm Nga. Chà ng Ä‘i khắp các gian phòng Ä‘á»u không gặp, sau ra đến trước thá»m má»›i thấy Nga Ä‘ang đứng tá»±a và o cái bao lÆ¡n trông trăng, tần ngần ngẫm nghÄ©. Trang se sẽ vừa đến sau lưng nà ng thì Nga bá»—ng giáºt mình toan chạy. Chà ng vá»™i vã đón lại van nà i rằng:
- Cô đừng là m thế, tá»™i nghiệp! Cụ cho phép tôi ra tìm cô để há»i cô vá» chuyện ấy.
Nga lẳng lặng, cúi đầu đi tránh ra trước sân, nhưng Trang cứ một mực bước theo cầu khẩn:
- Vâng, ở đây có hÆ¡i bất tiện váºy tôi xin cô hãy gắng Ä‘i ra ngoà i nầy cho tôi mạn phép ngá» má»™t đôi lá»i thôi.
Nga ngó lại không dẽ đã ra đến trước mặt hồ, chẳng còn sức chống chá»i nữa.
Äêm ấy là đêm rằm, vừng trăng chiếu rạng như má»™t cảnh hoà ng hôn. Hai ngưá»i ban đầu còn chầm cháºm Ä‘i cách nhau. Vì sá»± cảm xúc thái quá, ai nấy Ä‘á»u nÃn thinh, lặng nghe quả tim hồi há»™p. Nhưng má»™t lát, hÆ¡i sương xuống nghe là nh lạnh, hai ngưá»i lần Ä‘i sát lại nhau.
Bá»—ng Trang khe khẽ gá»i:
- Em!
Nga ngước mắt nhìn chà ng.
- Vâng, cô cho phép tôi gá»i bằng em. Việc cụ vừa má»›i dạy lúc ban nãy em nghÄ© như thế nà o? Vá» phần tôi thì tôi ao ước đã lâu rồi, nhưng ngần ngại không dám nói. Tôi yêu em... yêu có thể quên hết cả má»i cái hạnh phúc ở Ä‘á»i. Tôi yêu em, không những từ lúc má»›i gặp nhau lần đầu mà có lẽ trước khi tôi được biết em nữa kia. Nói thế không có gì là lạ cả, vì vốn thá»±c khi nà o tâm trà tôi cÅ©ng mÆ¡ mà ng má»™t ngưá»i đà n bà lý tưởng, ngưá»i đà n bà ấy nếu quả có ở Ä‘á»i thì cÅ©ng giống hệt như em thôi. Sá»± gặp gỡ vá»›i em đã ứng và o giấc má»™ng ấy và từ ngà y biết em tôi đã hưởng cái sinh thú ở Ä‘á»i gấp đôi gấp ba váºy. Tôi đã từng biết qua nhiá»u ngưá»i đà n bà , nhưng há» chỉ ghẻ lạnh cùng tôi vì không hiểu biết tôi. Tôi lắm khi ngao ngán rằng suốt Ä‘á»i không gặp ngưá»i tri ká»· thì sá»± sống tôi còn gì lạt lẽo bằng. Chá»› đến ngà y nay, cái thân tôi chỉ là cái thân con dế lạc bầy, cái thân cô độc. Tôi tháºt đã vì tình mà chán Ä‘á»i. Váºy mà tôi gặp em, em biết là may mắn cho tôi thế nà o. Nhưng tôi hy vá»ng ở em chừng nà o thì ná»—i lo sợ cá»§a tôi cÅ©ng tăng lên chừng ấy: tôi sợ rằng cái hy vá»ng kia chỉ là hão huyá»n. Cho nên tôi khổ lắm em ạ; em cÅ©ng biết là tôi nghèo, tôi chưa có cái vị trà gì đủ đảm bảo cho cái hạnh phúc em sau nầy nên tôi chỉ sợ mình không xứng đáng. Và nếu ngà y hôm nay cụ chẳng quá yêu mở lá»i cho thì tôi chắc cÅ©ng không bao giá» dám thổ lá»™ má»™t tiếng gì. Song tôi muốn được má»™t lá»i hứa cá»§a em tôi má»›i an lòng. Em ạ, nếu em biết những Ä‘iá»u tôi ước ao, lo lắng, thất vá»ng hay mừng rỡ vì em thì có lẽ em không nỡ nà o cá»± tuyệt cùng tôi. Tôi chỉ muốn cá» ra đây má»™t cái và dụ cho em nghe thôi. Từ hôm được nghe chuyện ông Hồng Ä‘i nói em, tôi nghÄ© là cái hạnh phúc cá»§a tôi đã sẩy mất rồi, từ hôm ấy tôi chỉ là má»™t con ngưá»i khốn nạn. Nếu tôi còn đến đây, bản ý là để từ biệt em mà mang theo má»™t cái hình ảnh cá»§a em đây. Hồi sá»›m tôi có nói vá»›i em rằng sáng mai tôi Ä‘i. Tháºt thế, nếu em vá» tay kẻ khác rồi thì tôi chỉ còn Ä‘em sá»± Ä‘au đớn cá»§a tôi đến má»™t chá»— nà o cho đừng ai biết nữa thôi. Tôi đã viết má»™t phong thư hiện còn nằm trong túi tôi và đem theo môt chiếc nhẫn để tặng em là m ká»· niệm. Nếu em bằng lòng nháºn thì cho phép tôi Ä‘eo và o tay em, nhưng khác là bây giá» nó lại thà nh chiếc nhẫn giao tâm.
Nga chẳng nói gì.
Trang chỉ một cái ghế đá cho nà ng ngồi, rồi thò tay và o túi rút ra một chiếc nhẫn và ng lấp lánh dưới bóng trăng lặng lẽ đeo và o tay nà ng.
Trang nãy giỠnói một cách hăng hái quá đến đỗi giữa đêm sương lạnh mà trên trán ướt dầm cả mồ hôi. Chà ng lấy khăn lau rồi lại ngồi xuống nói tiếp:
- Em còn ngại sao? Tôi không dám vá»™i gì đâu em ạ, miá»…n là em bằng lòng thì sáng mai tôi cÅ©ng cứ Ä‘i như thưá»ng, còn chuyện hôn nhân em muốn hoãn đến bao giá» cÅ©ng được cả. Còn má»™t Ä‘iá»u nầy nữa tôi cÅ©ng không giấu gì em. VỠđưá»ng tình duyên tôi đã má»™t phen lầm lỡ, Ä‘au đớn, mà cứ như tôi biết, - Ä‘iá»u nầy xin em miá»…n chấp cho - cứ như tôi biết, thì vá» mặt đó chÃnh em cÅ©ng là má»™t kẻ thiệt thòi. Váºy thì đồng bệnh vá»›i nhau, hai ta lại cà ng nên hiểu thấu cho nhau mà yêu nhau lắm. Ta sẽ mượn ngà y tháng và lấy má»™t thứ ái tình đằm thắm, bá»n chặt mà vá lại những vết thương lòng cho nhau. Rồi bắt đầu từ nay, cuá»™c Ä‘á»i trống trãi ta sẽ bước sang má»™t thá»i kỳ má»›i, má»™t thá»i kỳ sáng sá»§a, xinh đẹp hÆ¡n. Hy vá»ng ta còn nhiá»u, ta còn yêu kịp. Em nghÄ© sao?
Nga run rẩy, ái ngại:
- Ta liệu có gây nổi hạnh phúc cho nhau không?
Dưới bóng trăng vằng vặc của đêm rằm, cặp thiếu niên tay cầm tay, nhìn nhau, yên lặng...
(Theo bản in của
NXB Trung Bắc Tân văn, Hà Nội, 1935)
(Tặng Trà Tiên ngưá»i cÅ© )
Giải thưởng Tá»± Lá»±c Văn Äoà n năm 1935
Tà i sản của conanbmt