25-09-2008, 09:33 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
11
- Trá»ng VÄ©! Không phải má há»n trách con, thá»±c ra con không lưu ý gì cả. Dạ dà y, cá»§a Tuyết Hồng yếu, sau khi dùng cÆ¡m tối, sao con lại dắt nó Ä‘i bãi biển mà thưởng trăng?
Qua ngà y sau, Trá»ng VÄ© chở ngưá»i bịnh vá» nhà . Sau khi má chà ng nghe rõ câu chuyện, má»™t mặt gá»i thầy thuốc trị bịnh cho Tuyết Hồng, má»™t mặt há»n trách con trai.
Nghe mẹ trách, Trá»ng VÄ© biện bạch:
- Má à , lúc đó con đâu dám dắt Tuyết Hồng Ä‘i thưởng nguyệt. Nhưng Tuyết Hồng nói đã đỡ nhiá»u rồi, không muốn cho con kém vui. Sau khi nghÄ© ngÆ¡i giây lát,Tuyết Hồng cùng con Ä‘i thưởng nguyệt, không ngá» lại phát nóng lạnh lên.
Bà Vân liếc nhìn con há»i:
- Có có rủ nó cùng đi tắm biển không?
Trá»ng VÄ© lắc đầu nói:
- Con đâu dám, vì Tuyết Hồng yếu bao tá», là m sao con dám hướng dẫn Ä‘i tắm biển.
Bà Vân than dà i:
- Con nhỠthân thể nó yếu đuối quá!
Phương Trá»ng VÄ© nhÃu đôi mà y, tá»± trách mình:
- Tháºt ra tôi không phải. Chẳng luáºn việc gì, cÅ©ng phải cẩn tháºn để tâm, nếu má»™t lần sÆ¡ xuất thì sau nà y phải mang nhiá»u Ä‘iá»u ân háºn.
Bà Vân liếc trợn đôi tròng mắt già , thâm ý cá»§a bà rất hoà i nghị Vì nhìn thần thái cá»§a con trai, bà không khá»i nghi ngá». Thấy trong phòng không có ai bèn há»i nhá» Trá»ng VÄ©:
- Trá»ng VÄ©! Con không có vá»›i Tuyết Hồng...
Bà nói đến đây bèn ngừng lại, tuy nhiên tình quan hệ cá»§a mẹ con, rốt cuá»™c bà phải há»i ra.
Chà ng ngẩn ngÆ¡ giây lát, má»›i hiểu mẹ chà ng muốn há»i những gì đã xảy ra. Äôi má chà ng đỠbừng bừng, vá»™i vã phá»§ nháºn.
Bà Vân mỉm cưá»i, nhá» giá»ng:
- Chuyện đó chẳng quan hệ gì, con không nên lo lắng. Nếu đúng nó bị cảm mạo thưá»ng. Bác sÄ© Lý sẽ chÃch má»™t mÅ©i thuốc là đỡ, ngà y mai chÃch liên tiếp thì khá»i luôn.
- Má nói phải, nhưng con e cho...
Vẻ mặt chà ng lá»™ nét sầu khổ, vì Tuyết Hồng đã nói rõ cho chà ng biết, khi đến mùa thu trá»i trở tiết thì phổi nà ng bị yếu, ho dữ dá»™i. Thầy thuốc nói nà ng mang bịnh phổi, không biết có đúng nà ng mang bịnh phổi không? Tuy chà ng chỉ lo riêng mình, không nỡ cho mẹ haỵ Nên chỉ nói ná»a chừng, rồi ấp úng không thốt lên lá»i.
Bà Vân nóng nảy thốt há»i:
- Con nói e sợ những gì?
Trong lúc Phương Trá»ng VÄ© lặng lẽ, bá»—ng nghe bên ngoà i A Bá»™i báo:
- Thưa bà , đã má»i bác sÄ© Lý đến rồi.
CÆ¡ há»™i đó, Phương Trá»ng VÄ© vừa bước thoát ra cá»a phòng vừa nói:
- Ờ! Äể con Ä‘i tiếp rước bác sÄ©.
Và o nhà khách,Bác sÄ© Lý bắt tay Phương Trá»ng VÄ©. Há»… nhà há» Phương khi có ngưá»i mang bịnh thì rước ngay bác sÄ© Lý. Dùng thuốc cá»§a ông a chừng hai ngà y là khá»i ngaỵ Do đó, cả nhà đá»u tin tưởng tà i trị bịnh cá»§a bác sÄ© Lý. Mấy năm qua, bác sÄ© Lý đã trở thà nh bác sÄ© cá»§a gia đình.
Chá»§ khách hà n huyên đôi câu, Bác sÄ© Lý há»i:
- Trong gia đình có ai bịnh váºy cáºu?
Phương Trá»ng VÄ© khó đáp cho xuôi, chà ng chuyển lá»i, sang hướng khác.
- Má»™t ngưá»i bà con, từ Cao Hùng vừa đến bá»—ng nhiên mắc chứng cảm mạo, thân thể nóng ran. Xin bác sÄ© theo tôi và o xem bịnh.
Bác sÄ© Lý buông ly nước ngá»t xuống, nói:
- ÄÆ°á»£c rồi.
Trá»ng VÄ© giúp bác sÄ© cầm xách thuốc và dẫn đưá»ng cho bác sÄ© và o phòng bịnh. Bà Vân đã đến trước ngồi sẵn ở trong phòng cá»§a Tuyết Hồng, bà đứng dáºy nhưá»ng chá»— cho bác sÄ© khám bịnh. Bác sÄ© Lý lấy dụng cụ chẩn mạch ra mang và o tai. Trước nhứt nghe tim cá»§a nà ng, sau lại xét đến phần lưng. Xong, đến miệng và lưỡi cá»§a bịnh nhân, ông ta xem bịnh rất chÃnh chắn kỹ lưỡng.
Trá»ng VÄ© hồi há»™p há»i:
- Bác sĩ xem ngoà i chứng cảm mạo ra, còn chứng gì khác nữa không?
Bác sĩ Lý lặng lẽ giây lát nói:
- Chà ! Phổi cá»§a cô nà y rất yếu, lại thêm chứng bần huyết nữa. Bịnh phát lần nà y do cảm mạo mà ra, do đó cổ há»ng cá»§a cô ấy nóng ghê lắm. Nhưng không sao, để tôi chÃch và uống thuốc đôi ngà y bịnh sẽ là nh.
Bà Vân nở nụ cưá»i, hướng vá» Tuyết Hồng an á»§i:
- Tuyết Hồng, theo lá»i bác sÄ© thì con nên yên lòng.
Lòng Tuyết Hồng cảm thấy rất ấm áp, nà ng tuy không trả lá»i, nhưng đôi mắt biểu lá»™ thâm tình, nà ng khe khẽ gáºt đầu. Hai phút sau, Bác sÄ© lấy ống Ä‘o nhiệt độ trong miệng nà ng ra. Phương Trá»ng VÄ© láºt Ä‘áºt há»i:
- Nhiệt độ cỡ nà o đó Bác sĩ?
- Ba mươi tám độ hai.
Trá»ng VÄ© rất nóng lòng nhìn mặt nà ng nói:
- Nóng dữ váºy! Tuyết Hồng, em cảm thấy thế nà o?
- Chỉ buồn nôn và chóng mặt, kỳ dư không thấy sao cả.
Tuyết Hồng nhè nhẹ trả lá»i, nà ng để cho bà Vân đỡ nà ng nằm xuống. Bác sÄ© Lý lấy dụng cụ thÃch thuốc ra, ông ta chÃch thuốc nhanh lẹ khiến cho ngưá»i bịnh không chút lo sợ.
Hai mẹ con đưa bác sÄ© ra vá», khi đến nhà khách, chà ng lo lắng há»i:
- Bác sĩ! Ngà y mai phải rước bác sĩ đến chẩn mạch nữa không?
- Tôi có để thuốc lại uống đủ hai ngà y, ngà y mốt tôi sẽ đến xem mạch lại.
- Thế ngà y mốt tôi lái xe đến rước bác sĩ.
- Theo ý tôi, chứng cảm mạo không thà nh vấn Ä‘á». Sau khi uống thuốc hai ngà y thì sẽ khá»i. Chẳng qua...
Chà ng rất lo ngại, vá»™i há»i ngay.
- Bác sĩ, vừa nói chẳng qua sao đó?
- Sợ cô ấy Ä‘au phổi, chá»› chứng cảm mạo hết rồi, nên rá»i kiếng sẽ biết có đúng váºy không?
Bà Vân nhÃu mà y tá» vẻ lo ngại:
- Bác sĩ nói, sợ nó mang bịnh phổi hả?
- Äúng váºy, thân thể cô ấy rất yếu.
- Nghiêm trá»ng hay không?
- Äiá»u nà y... Ä‘iá»u nà y tôi không dám khẳng định, cần nhất là sau khi chụp hình xong má»›i xác định được.
- à chà ! Tội nghiệp con nhỠcòn trẻ tuổi quá mà lại mang bịnh phổi nữa sao?
- Nếu sớm trị thì bịnh phổi không thà nh vấn đỠgì. Bà không nên lo lắm!
- Cám ơn bác sĩ!
Sau khi đưa bác sÄ© ra xe, hai mẹ con không hẹn nhau cùng ngồi phệt xuống ghế sofạ Không khà trong nhà khách rất vắng lặng, mẹ con Ä‘á»u biểu lá»™ vẻ buồn khổ.
Giây lát sau, bà Vân giá»ng u buồn:
- Là m sao bây gi� Là m thế nà o bây gi�
Trá»ng VÄ© như từ trong má»™ng vừa tỉnh, nhìn mẹ nói:
- Má nói gì? Cái gì là m sao bây giá» váºy má?
Bà Vân nhìn chung quanh, Ä‘oạn nói nhá»:
- Không sau đâu, má để Tuyết Hồng nghỉ tại phòng con. Bởi vì chúng con gần kết hôn nhau rồi...
Bà Vân lộ vẻ kinh ngạc, ngừng giây lâu nói:
- Trá»ng VÄ©! Con đừng hiểu lầm ý má, không phải má lo cho Ngá»c Thanh mà lo cho con đấy chá»›.
Thái độ Trá»ng VÄ© nghiêm chỉnh.
- Má à , không lẽ vì Tuyết Hồng bị bịnh phổi mà mình tùy tiện hủy bỠcuộc hôn nhân.
Bà Vân bá»—ng nhiên há»n trách chồng:
- Má»i việc cÅ©ng tại ba mầy hết. Äại VÄ© nó đã chết rồi, ai Ä‘á»i lại Ä‘em nó mà cáp độ cho con.
Không ngá» trong lúc đó lão Vân từ bên ngoà i vừa vỠđến, khi lão vừa bước và o nhà khách, bá»—ng nghe tiếng vợ Oán trách, lão chẳng biết đầu Ä‘uôi ra sao, bèn há»i:
- Chuyện gì váºy? Tôi đã chá»§ ý Ä‘iá»u gì lầm lá»—i? Bà lại phê bình sau lưng tôi đó?
- Lão đầu tỠvỠvừa đúng lúc, chuyện nà y thỠxem.
Trá»ng VÄ© tá» vẻ bất mãn há»i:
- Má muốn thảo luáºn vá»›i ba Ä‘iá»u gì?
Phương Tá» Vân rất nóng nảy, vừa đánh lá»a mồi thuốc, vừa gấp rút há»i:
- Mà chuyện gì váºy? Trá»ng VÄ©, con Ä‘i chÆ¡i vá»›i Tuyết Hồng đã phát sanh ra việc gì?
Nguyên Trá»ng VÄ© và Tuyết Hồng từ Phước Long vỠđến, lão Phương Tá» Vân báºn ở công ty là m việc, Ngá»c Thanh cÅ©ng bịnh mấy hôm, nay đã khá»i, cô ta Ä‘i nhà bạn há»c chÆ¡i, nên không hay biết chi cả.
Nghe lão há»i, bà Vân cướp lá»i:
- Cho ông hay, Tuyết Hồng mang bịnh rất nhiá»u.
Lão hÃt má»™t hÆ¡i thuốc, nhìn Trá»ng VÄ© há»i:
-Nó mang bịnh sao đó váºy máºy?
Chà ng tá» vẻ bình thản trả lá»i:
- Tuyết Hồng bị chứng cảm mạo không hỠgì. Bác sĩ Lý đã đến xem mạch trị bịnh rồi, ông ấy nói, nghỉ hai ngà y thì dứt bịnh.
Bà Vân buồn rầu bổ túc:
- Mang chứng cảm mạo đương nhiên không há» gì. Nhưng sau khi bác sÄ© chẩn mạch, phát giác ra Tuyết Hồng mang bịnh phổi, vấn đỠđó má»›i là nghiệm trá»ng chá»›!
Phương Tá» Vân bán tÃn bán nghi, nghiêm nghị há»i:
- Phải đúng như váºy không?
Bà Vân nói tiếp:
- Bác sÄ© Lý là ngưá»i tin thông vá» y lý lẽ nà o ông ta đụng đâu nói đó. Theo ý ông, để sau khi trị chứng cảm mạo cá»§a Tuyết Hồng xong, chừng đó Ä‘i rá»i kiếng má»›i Ä‘oán chắc được.
Phương Tá» Vân báºp báºp Ä‘iếu xì gà liên hồi, vì nghe tin nà y ông có vẻ buồn rầu. Miệng nói láp dáp:
- Tháºt chuyện nà y không thể ngá» trước được.
Bà Vân chau mà y vô cùng phiá»n muá»™n:
- Do đó, tôi phiá»n ông lẽ ra ông không nên chá»§ ý quá»· quái đó. Vừa rồi, bác sÄ© nói nó mang thêm bịnh bần huyết nữa.
- Lúc đầu tôi là m sao được biết những Ä‘iá»u đó...
Phương Tá» Vân nói lấp vấp, dưá»ng như ông cho là bà trách ông không đúng. Nghe cha mẹ nói chuyện vá»›i nhau, chà ng tá» vẻ ăn năn. Lòng không được vui:
- Hiện giá» chưa mấy lo bịnh phổi cá»§a Tuyết Hồng cho lắm, vì bác sÄ© chưa xác nháºn. Nếu có bịnh phổi Ä‘i nữa, cÅ©ng chưa phải là nan ỵ Theo lá»i bác sÄ© Lý, nếu sá»›m Ä‘iá»u trị thì không đáng lo ngại cho lắm.
Phương TỠVân lặng lẽ giây lát rồi trách ông bạn già :
-Lão Lương Tùng Linh tháºt không tốt! Con gái mình hình thể ốm o như váºy, thì ngưá»i ta đã tìm thầy thuốc trị bịnh trước rồi, đâu đến như ngà y hôm nay.
Bà Vân cÅ©ng bá»±c tức chỉ trÃch:
- Trách tới trách lui chi bằng trách thẳng mụ mẹ ghẻ của nó độc ác. Nếu mụ đối đãi với con nhỠtốt một chút, đâu đến đỗi lâu ngà y uất ức mà thà nh bịnh?
Lão Vân há»i bà :
- Hiện giá» tình thế đã đến như váºy, bà nói muốn thương lượng vá»›i tôi là thương lượng những gì?
- Theo ý tôi, nếu Tuyết Hồng quả đúng mang bịnh phổi, không nên cho kết hôn vá»›i Trá»ng VÄ©. Vì trong tình chồng vợ có liên hệ vá»›i nhau rất nhiá»u, nhất là bịnh truyá»n nhiá»…m.
Phương Tá» Vân nháºn thấy vấn đỠrất khó:
- Theo ý bà , mình phải tÃnh sao cho tiện đây?
- Äiá»u cần thiết là trị bịnh nó cho là nh, việc hôn nhân sẽ tÃnh sau.
- Phương Tá» Vân hÃt mạnh má»™t hÆ¡i xì gà nói:
- Là m sao được? Lá»… đưá»ng, rượu tiệc đã sắm đủ, thiệp cưới đã in rồi, là m thế nà o thay đổi ngà y cưới cho được?
- Äiá»u đó không thà nh vấn đỠcho lắm, thiệp cưới mình chưa gởi má»i ai, vá» nhân tình cÅ©ng chưa thâu cá»§a ai má»™t đồng bạc. Nếu dá»i đổi ngà y cưới có ai biết đâu mà lo?
Nghe vợ nói có lý, lão cũng gián tiếp tán thà nh:
- Việc nà y không phải chuyện chơi, phải nên suy xét kỹ mới được.
Nãy giá» Trá»ng VÄ© ngồi má»™t bên, nhưng không tá» thái đội ra sao, đến đây chà ng lạnh lùng nói:
- Tuyết Hồng mang bịnh cÅ©ng do mẹ ghẻ cá»§a nà ng mà ra, nếu mình mà sá»a đổi ngà y cưới, chẳng khác nà o xúi nà ng chết cho mau.
Nghe Trá»ng VÄ© nói thế, vợ chồng lảo Vân rất kinh ngạc, không ai bảo ai, hai vợ chồng ngÆ¡ ngẩn như xuất thần.
Trá»ng VÄ© cà ng kÃch động hÆ¡n, đôi giòng lệ ứa đôi mắt, chà ng nói tiếp:
- Má cÅ©ng biết, trong hai mươi bốn năm năm qua, Tuyết Hồng chịu biết bao nhiêu Ä‘iá»u khó khăn phá»§ lên mình nà ng. Lúc nhá» bị bà mẹ ghẻ ngược đãi, đến lá»›n bị hôn phu chẳng ngó ngà ng đến. Theo ý con, ngà y nay không nên dá»i ngà y hôn lá»…, khiến cho Tuyết Hồng bị chạm tá»›i lòng tá»± ái thêm, nà ng sẽ hiểu lầm rằng, vấn đỠhôn nhân nà y sẽ bị há»§y bá» nữa. Những sá»± kiện hắt há»§i dồn dáºp như thế đó, dầu cho bất cứ ai cÅ©ng khó mà sống trên trần gian khổ ải nà y cho nổi.
Tá» Vân cà ng kinh ngạc hÆ¡n, lão nhìn Trá»ng VÄ© gáºt đầu nhè nhẹ nói:
- Trá»ng VÄ© nói rất có lý, tình trạng cá»§a Tuyết Hồng hiện giá» không nên để cho nó bị hắt há»§i ruồng bá» thêm.
Äứng trước láºp trưá»ng như thế, bà Vân rất khổ tâm, bà chỉ than dà i:
- Nói thì nghe phải lắm, chẳng qua... ý chà ... Hiện giá» vợ chồng già mình chỉ còn thằng Trá»ng VÄ©. Vạn nhứt nó bị truyá»n nhiá»…m bịnh phổi thì khổ biết bao nhiêu.
Trá»ng VÄ© khuyên liá»n miệng:
- Chỉ vì tình má thương con, khiến cho con vô cùng cảm động. Nhưng Tuyết Hồng có mang bịnh phổi chăng nữa, cÅ©ng chưa phải đến mức nghiêm trá»ng. Má xem, thân thể mạnh mẽ như con là m sao mà truyá»n nhiá»…m cho được. Bịnh truyá»n nhiá»…m nó chỉ đến vá»›i những ngưá»i yếu Ä‘uối mà thôi.
Bà Vân vẫn lo ngại:
- Vợ chồng cùng ngá»§ chung má»™t giưá»ng, dầu thân thể con mạnh khá»e thế nà o, sống chung nhau lâu ngà y cÅ©ng bị truyá»n nhiá»…m.
Äôi má Trá»ng VÄ© đỠbừng, nhưng chà ng mạnh dạn đáp:
- Chúng con sẽ ngá»§ riêng giưá»ng, theo cách trần thiết hiện giá», má»—i căn phòng phải có hai giưá»ng.
Bà Vân nhÃu đôi mà y lại, tá» vẻ khó liệu:
- Vấn đỠđó cũng cần xét kỹ lưỡng...
Phương Tá» Vân lấy là m lạ há»i:
- Lại còn vấn đỠgì nữa?
Bà Vân nhá» giá»ng:
- Tuyết Hồng chẳng những mang bịnh phổi, lại thêm bịnh bần huyết, sau cuá»™c hôn nhân, không thể nà o sanh con cái được. Nếu gia đình đông con thì không nói là m gì, đà ng nà y chỉ có má»™t con dâu, là m sao có cháu ná»™i mà bồng. Nhưng hiện giá»...
Trá»ng VÄ© không để cho bà nói dứt, chà ng cướp lá»i đáp:
- Má à , theo ý con, kết hôn, chúng con má»—i đứa sống riêng má»™t giưá»ng. Äiá»u thứ nhất là để cho vợ con trị bịnh. Äợi đến lúc thân thể vợ con mạnh là nh thì má lo gì không có cháu ná»™i ẵm bồng.
Bà Vân vẫn luôn lo sợ cho con trai mình mang bịnh truyá»n nhiá»…m, nên nói tiếp:
- Váºy, trước hết phải trị bịnh cho là nh, sau sẽ kết hôn cÅ©ng váºy chá»› nà o khác gì đâu?
- Hai sự việc đó đâu phải giống nhau.
Bà Vân không hiểu rõ há»i:
- Sao lại không giống nhau?
Trá»ng VÄ© suy xét kỹ lưỡng nói:
- Sau khi chúng con kết hôn, Tuyết Hồng đã danh chánh ngôn thuáºn là dâu con nhà há» Phương. Ba má ra tiá»n cho vợ con trị bịnh, đương nhiên là Tuyết Hồng rất yên lòng. Nếu chưa kết hôn, nà ng vẫn là con gái nhà há» Lương, là m thế nà o lại chịu cho nhà há» Phương ra tiá»n trị bịnh? Vá» phÃa ba má thì việc tốn kém không thà nh vấn Ä‘á». Nhưng, đối vá»›i Tuyết Hồng thì cảm thấy khó chịu, nà ng còn mặt mÅ©i nà o mà nháºn là con cháu nhà há» Lương.
Bà Vân vẫn còn bảo thủ ý kiến:
- Nói đến vấn đỠnà y, là m cha như Lương Tùng Linh rất hư đốn. Bởi việc nhà cá»§a ông ta khó xá» thì chẳng nói là m chi, đà ng nà y tiá»n bạc nà o phải thiếu hụt, nhưng ông không má»™t chút gì lo lắng cho con gái, Ä‘iá»u đó tháºt đáng trách!
Lão Vân thay lá»i bạn già đáp:
- Chắc chắn lão Lương rất khổ sở, chỉ vì ông ta cưới bà sau nà y lòng dạ rất hẹp hòi, ganh tị, bà bảo lão là m thế nà o mà riêng lo cho con gái được chớ?
- Bất cứ trưá»ng hợp nà o chăng nữa, đứng vá» phÃa phương diện Lương Tùng Linh mà nói, thì ông ta cÅ©ng phải chịu trách nhiệm.
- Äiá»u nà y... Lão Vân nói đến đây, dưá»ng như không tiện nói gì hÆ¡n thế nữa. Má»™t phú ông, tánh tình rất khẳng khái, không là m sao binh vá»±c và đi so sánh vá»›i má»™t bạn già ?
Phương Trá»ng VÄ© thấy cha lâm và o thế kẹt bèn giải vây:
- Má à , đứng vỠphương diện của hai con mà giảng giải, gia đình mình không lẽ so đo từng ly từng tý với gia đình h�
Bà Vân nói rõ lòng mình:
- Trá»ng VÄ©, không phải má so Ä‘o vấn đỠtiá»n bạc, chỉ vì Lương Tùng Linh khe khắt vá»›i vợ con trước, nên má nói váºy thôi.
Trá»ng VÄ© vừa nịnh hót mẹ, và cháºm rãi trả lá»i:
- Lá»i má rất chà lý. Chỉ vì má thương con và dâu, chá»› chẳng phải Ä‘i so Ä‘o vá»›i há». Từ nà y con sẽ nguyện tiết kiệm, không Ä‘i xe riêng, không mặc âu phục, chẳng lấy lương hướng cá»§a công tỵ Dà nh dụm số tiá»n đó để trị bịnh cho Tuyết Hồng.
Nghe con nói thế, vợ chồng Phương Tá» Vân rất cảm động, chà ng thấy váºy bèn tiếp tục nói:
- Năm nay vì sao má đồng ý chá»n Tuyết Hồng là m con dâu, Ä‘iá»u đó chẳng qua vì má thương mà ra. Bây giá» thấy nà ng mang bịnh lại thay đổi lòng dạ. Con ngưá»i ngoà i tư lợi còn có tình cảm, không nên quá vì tư lợi mà đánh mất tình cảm. Má! Con chỉ lấy tinh thần khách quan mà nói, chá»› không khi nà o con dám cho là tánh tình má thay đổi.
Trá»ng VÄ© dùng lá»i rất khéo, khiến bà Vân không còn bá»±c tức nữa. Quả nhiên bà Vân thay đổi nét mặt, bà thở ra.
- à chà ! Nà o phải má không thương Tuyết Hồng. Nhưng má chỉ còn một mình con là trai, là m mẹ thế nà o lại không nghĩ đến hạnh phúc của con cho được?
- Má vì con mà nghÄ© đến hạnh phúc cho con, má cÅ©ng nên lo liệu giúp con. Bằng không, nếu Tuyết Hồng rá»§i có bá» nà o con sẽ Ä‘au khổ suốt Ä‘á»i.
Bà Vân dưá»ng như tá»± nói cho mình nghe:
- Äiá»u nà y... Ä‘iá»u nà y khiến cho lòng má cảm thấy lạ lùng?
- Má thấy những gì mà gá»i là lạ lùng?
Bà Vân nhìn con tỠvẻ khó hiểu:
- Khi ba mà y từ Cao Hùng vá» lúc đỠcáºp đến việc hôn nhân, con cá»±c lá»±c phản đối...
- Phải rồi, Ä‘iá»u đó có lạ lùng gì đâu.
Bà Vân cà ng khó hiểu há»i tiếp:
- Lại chẳng phải lạ lùng à ? Sao đến bây giá» con tá» ra yêu Tuyết Hồng như Ä‘iên như dại váºy?
Trá»ng VÄ© mặt đỠbừng suy nghÄ© giây lâu nói:
- Vì lúc đầu con chẳng hiểu nhân phẩm và diện mạo của Tuyết Hồng ra sao. Sau khi con gặp nà ng, mới phát hiện ra nà ng là một cô gái đẹp đẽ thùy mị.
Bà Vân khó nÃn cưá»i:
- Gần nhau chưa quá má»™t tuần nháºt, sao con vá»›i nó lại phát sanh cảm tình sâu Ä‘áºm như váºy?
Không phải bà Vân cưá»i đùa con, nhưng bà cảm thấy vì hiếu kỳ mà há»i đó thôi. Trá»ng VÄ© nghe mẹ há»i rất khó trả lá»i, chà ng chỉ rụt rè nhè nhẹ "á»" má»™t tiếng mà thôi.
Nghe hai mẹ con nói chuyện, lão Vân chỉ hút phì phà thuốc xi gà chá»› không ý kiến. Lúc đầu lão nghe nói Tuyết Hồng mang bịnh phổi thì lão rất buồn rầu. Khi nghe con trai yêu chiá»u, săn sóc duy nhứt có Tuyết Hồng, khiến cho lão cảm động vô cùng. Vì tâm tánh cá»§a nam nhân thưá»ng rá»™ng rãi. Lão nháºn thấy con mình rất tốt, trong quá khứ phản đối việc hôn nhân vá»›i Tuyết Hồng, Ä‘iá»u đó không thể cho rằng nó sai lầm. Bây giá» biết Tuyết Hồng mang bịnh phổi, lại không chịu duy trì cuá»™c hôn nhân, Ä‘iá»u đó cÅ©ng không thể nói là lầm lẫn được. Là m ngưá»i ở Ä‘á»i phải biết giữ tròn hai chữ tình lý, khách quan mà nháºn xét Trá»ng VÄ© tháºt là ngưá»i hiếm có. Do đó, lão đứng vá» láºp trưá»ng cá»§a con trai mà trách vợ:
- Lòng ngưá»i tháºt là mâu thuẫn. Trong khi Trá»ng VÄ© nó phản đối việc hôn nhân thì bà hết lòng khuyên nhá»§ nó, bà không ngá»›t thổi phồng Tuyết Hồng, khen tặng đủ Ä‘iá»u, bà hy vá»ng cho con nó cưới Tuyết Hồng là m vợ. Bây giá» bà lại nói con sao rất lạ lùng. Tháºt ra Ä‘iá»u đó có chi mà gá»i là lạ lùng, Trá»ng VÄ© nó nói đúng, loà i ngưá»i là động váºt có cảm tình, chúng mình không nên vì tư lợi nà o đó mà lạnh nhạt.
Trá»ng VÄ© rất cảm động và vui mừng. Chà ng kêu lên:
- Ba! Chà ng chỉ kêu lên má»™t tiếng, nhưng cổ há»ng như nghẹn ngà o, lòng chà ng quá xúc cảm đôi mắt rÆ¡i lệ.
Bà Vân không lưu ý đến con, bà chỉ tìm cách tranh luáºn vá»›i lão.
- Hứ! Ông lại tá» ra là ngưá»i tốt. Lúc đầu tôi thừa nháºn có khuyên Trá»ng VÄ©, còn ông thì sao?
- Do đó, tôi má»›i không há» có ý mâu thuẫn. Nếu là m như váºy thì lương tâm mình cảm thấy không yên.
Bà Vân không thể đáp được gì, nên chỉ thở dà i và không quên lo lắng:
- à chà ! Nà o phải tôi Ãch ká»·, nhưng... nhưng Äại VÄ© chết, còn Trá»ng VÄ© là đứa con trai duy nhất cÅ©ng như sanh mạng mình. Tôi... tôi không muốn cho nó phải bị truyá»n nhiá»…m bịnh lao phổi!
Lão Vân an ủi:
- Bà nên an lòng. Trá»ng VÄ© đã nói rồi đó, tôi tin rằng nó sẽ chữa khá»i bịnh cho vợ nó.
Trá»ng VÄ© vừa lau nước mắt vừa an á»§i:
- Má đừng lo buồn, con hứa sẽ lo được, vì chúng con tự tin rằng, tương lai chúng con sẽ lâu dà i hạnh phúc, trước khi bịnh vợ con chưa là nh, không khi nà o con là m gì sơ suất để lụy cho bản thân mình đâu má lo.
Bà Vân vẫn lo lắng:
- Chỉ e cho thân Tuyết Hồng quá yếu đuối không thể sinh hoạt hạnh phúc được, rồi mới là m sao đây?
Tá» Vân cưá»i nói:
- HÆ¡i nà o bà lo dữ váºy? Lúc trước sao không nghe bà lo đến vấn Ä‘á»u nà y?
Bà Vân trợn mắt trách lão:
- É! Ông đừng nói kiểu đó nữa. Lúc đầu là m sao tôi biết nói yếu Ä‘uối lại thêm bịnh hoạn? Ông đã đến Cao Hùng, dÄ© nhiên là ông biết Ä‘iá»u nà y, sao ông không biết nó có bịnh hoạn, bây giá» lại Ä‘i trách tôi?
- Không phải trách bà hồ đồ, theo ý tôi, khi bà thấy được nó, bà chẳng hả lá»›n miệng ra mà cưá»i sao? Vừa thấy gương mặt trái soan phúc háºu ai trông thấy mà chẳng mến, trách gì Trá»ng VÄ© khi thấy nó lại chẳng thuáºn tình.
Bà Vân trở lại trách mẹ ghẻ Tuyết Hồng:
- à chà ! Muôn ngà n lá»i cÅ©ng do má»™t câu, cÅ©ng tại con mẹ ghẻ cá»§a nó quá ác độc má»›i sanh ra nông ná»—i.
Trá»ng VÄ© thấy cha mẹ chỉ nói chuyện không đâu, chà ng bèn thưa tháºt vá»›i mẹ:
- Má à , vấn Ä‘á»u má lo sợ, đêm qua Tuyết Hồng cÅ©ng đã nói vá»›i con.
Vợ chồng lão Vân chẳng hẹn cùng há»i:
- Tuyết Hồng đã nói lo những gì?
- Nà ng nói, nếu như căn bịnh cá»§a nà ng quá suy nhược. Nà ng tình nguyện cho con tá»± do tìm vợ khác, nà ng tá»± nguyện đến Sư Äầu sÆ¡n cắt tóc là m ni cô...
Bà Vân thất kinh kêu lên:
- Ãi chà ! Sao con nhỠđó lại có tư tưởng lạ quá váºy cà ?
- Chỉ vì nà ng thấy trên bãi biển có rất nhiá»u cô gái mạnh khá»e chạy nhảy giỡn há»›t. Khiến cho nà ng cảm thấy thân thể mình bịnh hoạn là m cho sá»± sinh hoạt cá»§a con không khá»i bị Ä‘au khổ phần nà o. CÅ©ng như nà ng rất hối háºn việc đến Äà i Bắc để gặp con là m chi, mà sanh ra háºu quả như ngà y nay.
Bà Vân tá» vẻ khó hiểu há»i:
- Nó nói như váºy là ý nghÄ©a là m sao?
- Theo ý Tuyết Hồng, ba vá»›i má yêu thương nà ng, con thì đối đãi rất thâm tình, nà ng vô cùng cảm kÃch. Nhưng, cÆ¡ thể cá»§a nà ng rất yếu Ä‘uối, chỉ sợ trong tương lai gia đình ta sẽ thất vá»ng vì nà ng. Do đó, lòng nà ng cảm thấy khó yên.
Nghe con nói, bà Vân vô cùng xúc động:
- à chà ! Con nhỠnói rất đáng thương...
Giá»ng lão Vân run run:
- Tuyết Hồng đúng là con nhá» hiá»u háºu, nhứt định nói phải là con dâu hiá»u thục cá»§a nhà há» Phương, mình phải ráng cố gặng mà trị bịnh cho nó.
- Vì váºy, má khá»i lo không cháu ná»™i ẵm bồng. CÅ©ng chẳng phải lo Tuyết Hồng không sanh nở, vì nà ng đã sẵn sà ng để con cưới vợ khác. Äiá»u đó mình chỉ nghi ngá» váºy thôi, chá»› sau khi Tuyết Hồng mạnh là nh sẽ sanh con đẻ cái đầy đà n chá»› gì?
Trá»ng VÄ© nói thế,mục Ä‘Ãch cá»§a chà ng chỉ an á»§i mẹ, Phương Tá» Vân gáºt đầu, không còn lo lắng nữa:
- ÄÆ°á»£c rồi! Hôn lá»… sẽ y theo dá»± định mà cá» hà nh. Chá» kết hôn xong, mình sẽ đưa Tuyết Hồng và o y viện để khám nghiệm tổng quát, xem nó có phải đúng là bịnh lao phổi hay không?
- à định cá»§a ba rất hay, con cÅ©ng nghÄ© như váºy.
Bà Vân còn tỠra gấp rút hơn.
- Bây giỠnên đưa nó đi khám nghiệm tổng quát mới được.
Trá»ng VÄ© cưới lá»i đáp:
- Hiện giá» thì không nên. Vạn nhứt khám nhiệm đúng là bịnh phổi, sẽ là m ảnh hưởng đến tâm lý cá»§a Tuyết Hồng. Theo lá»i bác sÄ© Lý, hiện giá» không nên cho bịnh nhân biết. Trước mặt Tuyết Hồng chỉ cho nà ng biết là nà ng mang chứng cảm mạo. Con muốn là m sao cho Tuyết Hồng luôn luôn được vui vẻ bước và o lá»… đưá»ng đế kết hôn.
Bà Vân thấy con mình đối vá»›i Tuyết Hồng rất thâm tình vì thương con nên bà phải chiá»u theo ý con, bà không nói gì thêm nữa. Trong nhà khách trở nên trầm lặng. Tâm trà cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u nôn nao lo lắng.
Qua má»™t lúc lâu, Trá»ng VÄ© lại cháºm rãi nói:
- Má à , nhứt định để cho Tuyết Hồng ngá»§ tại phòng con. Ngá»c Thanh cÅ©ng chưa biết Tuyết Hồng mang bịnh phổi, nhưng con không nỡ để cho hai ngưá»i ngá»§ chung vá»›i nhau, dá»… lây bịnh.
Bà Vâu cau mà y há»i:
- Nếu con lo sợ cho Ngá»c Thanh phải truyá»n nhiá»…m bịnh lao phổi, thế là chÃnh con không sợ truyá»n nhiá»…m hả?
- Nếu con bị truyá»n nhiá»…m thì cÅ©ng đà nh chịu, chá»› không thể cho em con bị truyá»n nhiá»…m. Má à ! Con chỉ nói thà dụ như thế thôi, chá»› tánh cách truyá»n nhiá»…m không phải như má quá lo sợ đâu.
- Äã biết váºy, tại sao con muốn cho Tuyết Hồng ngá»§ tại phòng con? Theo ý má, Tuyết Hồng không thể là m theo ý con. Lại còn má»™t Ä‘iá»u nữa, là m sao nó khá»i hoà i nghi vá» bịnh cá»§a nó cho được?
Phương TỠVân bèn nghĩ ra biện pháp chiết trung:
- Nên lắp thêm má»™t giưá»ng nữa trong phòng cá»§a Ngá»c Thanh. Äể trong lúc trị bịnh Tuyết Hồng nó đặng khá»e khoắn dá»… chịu. Hai đứa không ngá»§ chung giưá»ng, Tuyết Hồng cÅ©ng khá»i nghi ngá», mà Ngá»c Thanh cÅ©ng khá»i lo sợ nữa.
Bà Vân gáºt đầu tán thà nh:
- Cách đó có thể được lắm,nên quyết định thực hà nh đi!
Trá»ng VÄ© thấy ba cà nhg tÃnh như váºy rất thÃch hợp. Hiện giá» vấn đỠchà ng và nà ng đã được cha mẹ đồng ý, chà ng rá»i nhà khách đến thăm viếng Tuyết Hồng.
Bà Vân chá» con trai Ä‘i khá»i, bà tá» ra buồn than thở:
- à chà ! Tiểu oan gia, không ngỠnó si tình đến thế.
- Äiá»u đó bá»n già mình nên vui mừng má»›i phải. Là cha mẹ, ai lại không muốn cho con và dâu hòa thuáºn nhau?
- Nhưng đó là ...
Lão Vân cướp lá»i an á»§i:
- Bà không nên lo lắm, chẳng qua thân thể Tuyết Hồng nó ốm yếu mà thôi. Theo ý tôi nghĩ, nó không phải mang bịnh phổi đâu. Thầy thuốc hỠnói có lúc cũng không đúng hẳn.
- CÅ©ng cầu nguyện trá»i đất,độ cho được như váºy.
- Hôm nay tôi má»›i biết được tánh tình nhân ái hiá»n lương cá»§a Trá»ng VÄ©. Nó yêu Tuyết Hồng đã vượt ngoà i tình yêu thông thưá»ng. Nó không phải yêu sắc đẹp cá»§a Tuyết Hồng, mà thương yêu hoà n cảnh cá»§a vợ nó nhiá»u hÆ¡n. Má»™t ngưá»i không nghÄ© đến mình mà nghÄ© đến nhiá»u ngưá»i khác tháºt hiếm có. So vá»›i Äại VÄ© thì nó hÆ¡n tháºp bá»™i. Nếu Äại VÄ© có lương tâm nhân từ như Trá»ng VÄ©, biết xét đến vị hôn thê cá»§a mình bị ngược đãi, chẳng những nó không cá»± tuyệt sá»± hôn nhân, mà còn quyết liệt cưới nhanh hÆ¡n nữa. Như thế, chắc chắn nó không bị tai nạn xe mà chết thảm.
- Äại VÄ© là ngưá»i không tốt đã đà nh, nhưng Trá»ng VÄ© nó lại quá si tình vá»›i phái nữ, cÅ©ng là má»™t khuyết Ä‘iểm lá»›n.
- Äiá»u đó có gì gá»i là khuyết Ä‘iểm?
- Ông không nghe vừa rồi nó đã nói đó sao?
- Nó đã nói những gì?
Bà Vân lắc đầu lo lắng:
- Nó đã nói, nếu Tuyết Hồng có Ä‘iá»u gì bất hạnh, thì nó sẽ chịu Ä‘au khổ suốt Ä‘á»i. Ông là cha cá»§a nó, ông cÅ©ng chịu phần lá»›n trách nhiêm vá» nó!
- Nếu không dá»i ngà y kết hôn cá»§a bá»n chúng nó, bá»n già nà y lại có trách nhiệm gì?
- É! Giá»›i thiệu Tuyết Hồng cho Trá»ng VÄ©, không phải chá»§ ý cá»§a ông à ? Nếu ông chẳng cương quyết, thì Trá»ng VÄ© nó cÅ©ng có bạn gái há» Trương, bất cứ con đó hư hay nên, tốt hay xấu, là m cha mẹ cÅ©ng chẳng có quan hệ gì.
Vá»›i giá»ng trách cứ vợ, lão Vân nói:
- Bà nói thế thì cÅ©ng như bà chẳng có trách nhiệm gì cả. Tuyết Hồng có tháºt là bịnh phổi chăng nữa, bà cÅ©ng không nên nói ra những lá»i vô ý thức như thế đó. Bịnh phổi không phải là tuyệt chứng, nếu mình tìm thầy trị gấp thì đâu đến ná»—i nà o. Chúng mình hy vá»ng sao cho vợ chồng nó thương yêu nhau đầy đủ, nếu nó giống như Äại VÄ© rong chÆ¡i theo đà ng Ä‘iếm bên ngoà i, chuyện đó má»›i là nguy hiểm chá»›.
Bà Vân gáºt đầu, không còn ý kiến phản đối chồng nữa. Lão Vân hÃt má»™t hÆ¡i xì gà bèn há»i:
- Còn Ngá»c Thanh Ä‘i đâu rồi?
- Nó Ä‘i chÆ¡i nhà bạn há»c. à chà ! Con gái Ä‘á»i bây giỠở nhà không là m gì cả. Từ ngà y Äại VÄ© bị tai nạn xe, tôi không ưng cho nó rong chÆ¡i như lúc trước. Nhiá»u ngà y rồi, nhốt nó mãi trong nhà , nên hôm nay nó há»i để Ä‘i chÆ¡i nhà bạn há»c đó chá»›.
Lão Vân cưá»i nói:
- Thần kinh cá»§a bà rất suy nhược, kể từ ngà y Äại VÄ© tai nạn đến nay, sao bà lại giam lá»ng con gái trong nhà ? Hiện giá» là kỳ nghỉ hè, bà phải cho nó Ä‘i chÆ¡i thong thả chá»›. Mai nà y nháºp há»c, bà cÅ©ng cấm nó cắp sách đến trưá»ng nữa sao.
- Äi há»c thì chẳng nói là m chị Không cho nó Ä‘i ra ngoà i chÆ¡i, để nó ở nhà được an toà n hÆ¡n. Trước đây hai mươi năm, cả tháng chẳng nghe má»™t lần tai nạn xe cá»™, ngà y nay, má»—i ngà y Ä‘á»u nghe tai nạn xe chết ngưá»i liá»n liá»n. Äiá»u đó tháºt đáng sợ!
- Hai mươi năm trước, nhân khẩu trong bản tÃnh chỉ có bốn, năm trăm vạn. Ngà y nay dân số gia tăng trên má»™t ngà n ba trăm vạn. Hay nói cách khác, hai mươi năm trước, lâu lắm má»›i gặp má»™t chiếc xe hÆ¡i. Hiện giá» xe cá»™ nối Ä‘uôi nhau như cá lôi trong ao. Äá»i cà ng tiến bá»™ thì tai nạn cà ng gia tăng. Căn cứ theo tin báo chÃ, ngà y lá»… noel hồi năm qua, tại Mỹ Quốc, con số ngưá»i tá» nạn xe lên đến trên bảy trăm ngưá»i. Bà nghÄ© thá» có đáng kinh sợ không?
- Theo ý tôi, con ngưá»i ngà y nay không được bảm đảm an toà n như lúc trước.
- Nhưng tình hình sinh hoạt tại Äà i Loan, so vá»›i các nÆ¡i trên thế giá»›i còn an toà n hÆ¡n nhiá»u. Ngoà i chiến tranh Việt Nam ra, tại hòn ngá»c Hương Cảng, hà ng ngà y cÅ©ng bị khá»§ng bố, liệng lá»±u đạn, đặt bom liên miên, khiến cho du khách đến đâh cÅ©ng phải rởn tóc gáy.
- Nếu thế thì Äà i Loan an toà n hÆ¡n các nÆ¡i khác nhiá»u.
Lão Vân bỗng nhiên đăm lo hiện ra trên nét mặt:
- Nè! Ngá»c Thanh nó Ä‘i chÆ¡i nhà bạn há»c, mà bạn há»c trai hay gái váºy?
- Tôi nà o có biết đâu?
- Trước khi nó Ä‘i, bà cÅ©ng nên há»i nó chá»›. Tuổi còn trẻ hay Ä‘i đến vÅ© trưá»ng, xem Ä‘iện ảnh. Bằng nó giao thiệp vá»›i bá»n du đãng thì háºu quả khó lưá»ng được.
- Äã là bạn há»c thì đâu phải là phưá»ng du đãng. Tuy Ngá»c Thanh tuổi còn trẻ, nhưng việc Ä‘á»i nó cÅ©ng khá biết chá»›!
- Nó còn con nÃt là m sao hiểu rõ việc Ä‘á»i, nó không thể soi thấu những tâm trạng cá»§a ngưá»i khác.
Nói đến đây, bỗng nhiên A Bội vội vã đi và o thưa:
- Thưa ông bà , cÆ¡m trưa đã dá»n xong.
Bà Vân như nhá»› ra há»i:
- A Bội, con có là m cơm riêng cho mợ dâu mới không?
- Dạ, con đã là m xong, chỉ chỠmợ mới dùng mà thôi.
Bà Vân vừa đi xuống nhà bếp với lão, vừa căn dặn:
- A Bá»™i! Sau khi dùng cÆ¡m xong, con hãy dá»n má»™t chiếc giưá»ng má»™t ngưá»i nằm trong phòng cá»§a cô tá»± Vì mợ dâu má»›i có bịnh, để má»™t mình nằm má»™t giưá»ng cho khá»e khoắn.
- Dạ, chỠdùng cơm xong con sẽ là m theo ý bà .
- Con hãy Ä‘i má»i cáºu đến dùng cÆ¡m luôn thể.
A Bá»™i vâng dạ, vá»™i và ng Ä‘i ra. Trong khi đó Phương Trá»ng VÄ© đến bên giưá»ng Tuyết Hồng êm dịu:
- Tuyết Hồng! Em thấy trong mình có đỡ nhiá»u chưa?
Tuyết Hồng trở mình ra, nhìn chà ng mỉm cưá»i:
- Từ khi chÃch thuốc đến giá», em cảm thấy đỡ nhiá»u rồi.
Trá»ng VÄ© rá»i trán nà ng, tá» vẻ vui mừng:
- Nhiệt độ đã giảm nhiá»u, thuốc hay quá. A Bá»™i có săn sóc cho em uống thuốc không?
- Sau khi dùng cơm sẽ uống thuốc. Em chưa dùng cơm mà . A Bội nói, chỠgiây lát sẽ đem cơm và o.
Trá»ng VÄ© dá»± định rá»i khá»i phòng, nói:
- Hiện giá» em thấy đói không? Anh sẽ gá»i A Bá»™i Ä‘em cÆ¡m đến gấp?
- Anh đừng lo lắm. Em không muốn ăn cơm.
Trá»ng VÄ© trở lại ngồi xuống mép giưá»ng nói:
- Sáng nay em chỉ uống có má»™t ly sữa. Bây giỠđã mưá»i hai giá» rồi, sao lại không muốn ăn cÆ¡m?
Tuyết Hồng nhÃu đôi mà y, nhìn chà ng gượng cưá»i!
- Bao tá» cá»§a em sao nó rất lạ, dưá»ng như nó muốn ngừng hoạt động, không há» biết đói chút nà o.
Trá»ng VÄ© như tá»± thấy mình có khuyết Ä‘iểm, chà ng nhá» giá»ng:
- Tối đêm qua lẽ thì chẳng nên dùng cÆ¡m Tây. Äiá»u đó cÅ©ng bởi anh không biết cÆ¡ thể em mà ra, lại cứ khuyên em dùng thêm. CÆ¡ thể yếu Ä‘uối chẳng nên ăn má»›i phải.
- Nà o phải tại anh, chẳng qua lòng tốt cá»§a anh mà ra. Anh đừng rầu buồn nữa, nghỉ ngÆ¡i Ãt hôm sẽ khá»i chá»› gì.
- Hiện giỠtrong bụng em có biến chứng ra sao?
- Khá hơn đêm qua một chút.
Trá»ng VÄ© khó dằn sá»± thương cảm, bèn dùng bà n tay mà thoa bóp bụng nà ng, Tuyết Hồng xô tay tay chà ng ra, đôi má nà ng á»ng hồng nói khẽ:
- Äừng anh à !
- Bụng em chẳng khá»e để anh thoa bóp cho chá»› gì mà ngại?
Äêm qua chà ng và nà ng chung gối chung giưá»ng nà ng chẳng há» ngại ngùng. Bây giá» không hiểu sao nà ng lại khó chịu? Tuyết Hồng hướng và o cá»a phòng chép miệng nói khẽ:
- Ngà y nay không phải như ở tại Phước Long có ngưá»i sẽ đến phòng bất tá». Äể ngưá»i nhà trông thấy thì không hay cho lắm.
Trá»ng VÄ© vừa cưá»i vừa nói:
- Äiá»u đó có há» gì? Ngưá»i nhà ai chẳng biết chúng mình là má»™t đôi vợ chồng.
- Chừng nà o hôn lá»… cá» hà nh, anh yêu em như thế nà o chăng nữa, ngưá»i ta cÅ©ng nhạo cưá»i.
- Vợ chồng yêu nhau, ai lại cưá»i nhạo ná»—i gì?
Tuyết Hồng nhoẻn miệng cưá»i, sau đó nà ng thở dà i. Trá»ng VÄ© vẻ há»n dá»—i:
- Em chẳng đã khuyên anh đừng buồn rầu, tại sao em lại than vắn thở dà i váºy?
Tuyết Hồng trầm ngâm giây lát, nhá» giá»ng:
- Nà y! Vừa rồi anh đưa bác sÄ© Lý ra cá»a, bác sÄ© có nói gì vá»›i anh không?
Tim Trá»ng VÄ© Ä‘áºp liên hồi, nhưng chà ng cố ý trấn tÄ©nh:
- ÄÆ°a ông ta ra vá», chá»› có nói gì đâu.
Äôi mắt nà ng nhìn trân và o mặt chà ng:
- Tháºt váºy hả?
- Anh dối em là m gì?
Tuyết Hồng cắn chặt môi, dưá»ng như nà ng lo lắng lung lắm, tá»± nói vá»›i mình:
- Không biết em phải mang bịnh phổi không?
Lòng chà ng rất bồi hồi, nhưng trên nét mặt tỠra bình tĩnh:
- Không phải thế đâu. Em đừng tư tưởng rối loạn.
- Trong những ngà y qua, bác sÄ© Cao Hùng nói phổi em yếu lắm. Hiện giá»i bác sÄ© Lý cÅ©ng nói phổi em yếu. Äá»§ thấy em có bịnh phổi rồi, nếu không phải sao hai bác sÄ© thảy Ä‘iá»u nói như nhau.
- Chưa rá»i quang tuyến X là m sao mà dám Ä‘oán chắc. Bá»n há» thấy ngá»±c cá»§a em lép nên nghi váºy thôi.
- Em lại mang thêm chứng bần quyết nữa.
Nà ng liếc sang chà ng, sắc mặt rất u buồn. Má»™t cô gái ngá»±c lép là điá»u đáng buồn phiá»n. Chà ng vẫn an á»§i:
- Chứng bần huyết chẳng há» gì, ăn nhiá»u chất bổ và uống thuốc bổ thì chứng ấy khá»i ngay.
Giá»ng nà ng ngáºp ngừng:
- Em nghĩ... em nghĩ...
- Em nghÄ© gì? Äiá»u cần nhất là không nên nghÄ© suy những Ä‘iá»u không tốt trong lòng.
Nà ng rất buồn, nên phải nói rõ:
- Vừa rồi má nghe bác sĩ nói, em nghĩ má nhứt định không vui vẻ.
Trá»ng VÄ© biết nà ng nói gì rồi, nhưng chà ng giả vá» không biết há»i:
- Má nghe bác sĩ nói gì mà không đặng vui vẻ:
Mặt nà ng lộ vẻ buồn thảm, khẽ đáp:
- Sắp cưới con dâu mang bịnh phổi, lại thêm bịnh bần huyết, mẹ chồng là m sao vui vẻ cho được?
Theo tâm trạng má chà ng đúng như váºy, nhưng Trá»ng VÄ© bao giá» chịu thừa nháºn, chà ng phá»§ nháºn:
- Tuyết Hồng! Äừng lo lắm! Má tuyệt đối không bao giá» có ý đó.
- Váºy má đã nói vá»›i anh những gì?
Trá»ng nghÄ© suy nghÄ© giây lát, chà ng cố ý Ä‘em tình cảm giữa mẹ chồng vá»›i nà ng dâu mà khuyên nhá»§:
- Tâm lý của má rất lo lắng. à định sau khi chúng ta kết hôn, sẽ đem em đến bịnh viện khám nghiệm tổng quát. Dầu tốn hao bao nhiêu cũng không ngại, miễn là em được mạnh là nh.
Äôi mắt Tuyết Hồng chá»›p lia vá»›i hai giòng lệ lăn dà i theo má. Trá»ng VÄ© cả kinh, vừa lau nước mắt vừa há»i:
- Tuyết Hồng! Em là m sao váºy?
- Má đối xỠvới em rất tốt, em vô cùng cảm động.
- Äiá»u đó chẳng lạ gì, há»… là thương con thì phải thương dâu, đó là lẽ thưá»ng.
Nà ng nguýt chà ng, giá»ng há»n dá»—i:
- Nè! Anh đừng có nói kiểu đó, má nghe được sẽ giáºn cho mà coi.
Trá»ng VÄ© rùn vai cưá»i, Tuyết Hồng cÅ©ng nhướng cao đôi mà y mà cưá»i gượng theo chà ng.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
25-09-2008, 09:33 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
12
- Cáºu Ba! Bà gá»i cáºu Ä‘i dùng cÆ¡m.
Chà ng và nà ng Ä‘ang nói cưá»i thân thiết, bá»—ng nhiên A Bá»™i bưng mâm cÆ¡m đến phòng, thấy chà ng Ä‘ang ngồi tại mép giưá»ng chuyện trò thân máºt vá»›i nà ng, bèn nhìn hai ngưá»i mà mỉm cưá»i bà máºt.
Trá»ng VÄ© đứng dáºy, nhưá»ng chá»— cho A Bá»™i đặt mâm cÆ¡m lên đầu tá»§ nhá». Chà ng trông Tuyết Hồng nói:
- Em nên ráng mà dùng chút cơm đi!
Tuyết Hồng tay ôm ngực, lộ vẻ khó chịu nói:
- Em không thể ăn cơm được.
A Bội rất lanh lợi nói:
- Ä‚n không được cÅ©ng cố gắng ăn chút Ãt. Mợ nên ăn chút Ãt cÆ¡m má»›i uống thuốc được.
Nghe A Bá»™i gá»i tiếng mợ, nà ng vô cùng hổ thẹn khiến cho Trá»ng VÄ© cÅ©ng mất bình tÄ©nh. Chỉ vì hai ngưá»i chưa cá» hà nh hôn lá»…, lại bị cô là m công gá»i bằng mợ, lòng há» sao khá»i nhá»™t nhạt khó chịu. Nhưng Trá»ng VÄ© vẫn phụ há»a theo:
- A Bá»™i nói rất phải, em nên ăn chút Ãt cÆ¡m má»›i uống thuốc được. Tuyết Hồng! Thế nà o cÅ©ng phải dùng cÆ¡m má»›i được!
Chà ng vừa nói vừa cúi lưng xuống như muốn đỡ nà ng ngồi dáºy. Tuyết Hồng cảm thấy khó xá», trước mặt A Bá»™i, bao giá» nà ng chịu cho Trá»ng VÄ© phục dịch như thế. Nà ng xua tay:
- Ba với má đang chỠanh dùng cơm, sao anh chưa đi?
Trá»ng VÄ© toan đỡ nà ng dáºy nhưng trước tình thế đó, chà ng bèn rút tay lại, vẫn chưa chịu Ä‘i:
- Anh cũng không thấy đói.
A Bá»™i cưá»i hì hì, nhưng cô ta vẫn nói thẳng:
- à cáºu muốn xem mợ dùng cÆ¡m, cáºu má»›i yên lòng.
- Ờ! Anh hãy đi đi! ChỠgiây lát em sẽ ăn.
Tuyết Hồng rất hổ thẹn, đôi má á»ng hồng, cố hối thúc cho Trá»ng VÄ© ra khá»i phòng. A Bá»™i liếc sang Trá»ng VÄ©, đồng thá»i cô ta mỉm cưá»i:
- Cáºu yên lòng, tôi sẽ hầu mợ ăn chút Ãt cÆ¡m để sau đó còn uống thuốc nữa.
- A Bá»™i! Em hãy cố gắng hầu hạ. Ngà y mai cáºu sẽ mua đồ cho em.
Trá»ng VÄ© e cho A Bá»™i không hết lòng hầu hạ nà ng nên chà ng nói đến chuyện tưởng thưởng. A Bá»™i nhướng mà y nói:
- Việc hầu hạ là bổn pháºn. Dầu cáºu chẳng nhắc nhở, tôi cÅ©ng phải hết lòng hết sức.
- Tốt lắm.
Chà ng lá»™ vẻ mừng gáºt đầu, chà ng ra đến cá»a phòng, còn quay lại nhìn Tuyết Hồng cưá»i nói:
- Anh dùng cơm xong, sẽ đến với em.
Tuyết Hồng thấy Trá»ng VÄ© đối đãi vá»›i nà ng rất thân tình, nà ng vô cùng cảm động, nhưng chà ng nói thêm những ý kiến đó là thừa, bởi vì A Bá»™i nghe đến nó sẽ cưá»i thầm. Do đó, nà ng giả đò như không thiết đến lá»i chà ng nói.
A Bá»™i chá» Trá»ng VÄ© Ä‘i khá»i, bèn đỡ Tuyết Hồng ngồi dá»±a lưng và o gối, cô ta mỉm cưá»i.
- Mợ hãy xem, cáºu ba đối vá»›i mợ rất nặng tình nghÄ©a.
Tuyết Hồng khẽ nói:
- A Bá»™i! Hiện giá» em không nên gá»i chị bằng mợ.
A Bá»™i múc chén cháo, ngồi cạnh giưá»ng cưá»i hì hì đáp:
- Äiá»u đó có há» gì, bà bảo tôi gá»i bằng mợ trước mặt đông ngưá»i. Sá»›m muá»™n gì chúng tôi cÅ©ng gá»i bằng mợ chá»› gì! Tuyết Hồng không biết nói sao, nà ng tá»± xét nếu mình mạnh thì nhứt định không cho A Bá»™i hầu hạ. Nà ng đưa tay tiếp lấy chén cháo:
- Cám ơn em! Tự chị ăn cũng được rồi!
- Mợ hÆ¡i đâu mà e dè! Cáºu đã hết lòng căn dặn hầu hạ mợ, tôi phải vâng theo lá»i cáºu dặn.
Tuyết Hồng nhoẻn miệng cưá»i nói:
- Em đừng nghe theo anh ấy, chị tự mình ăn cũng được. A Bội! Em được bao nhiêu tuổi?
- Mưá»i tám tuổi. Thá»±c ra mưá»i bảy tuổi phải hÆ¡n, vì tôi sanh và o tháng chạp.
- Em đến là m việc tại đây được bao lâu?
- Ngà y tháng qua mau quá, mới đây mà đã hai năm một tháng rồi.
- Nhà em có bao nhiêu ngưá»i?
- à chà ! A Bá»™i chỉ than dà i má»™t tiếng, chưa kịp đáp theo lá»i nà ng há»i.
Tuyết Hồng thầm nghÄ©: Có lẽ A Bá»™i cÅ©ng bất hạnh, không mẹ như nà ng từ thuở nhá»? Nà ng thương xót há»i:
- Tại sao em than dà i váºy? Ba má cá»§a em vẫn mạnh?
Nét mặt A Bội sa sầm lại nói:
- Nếu tôi nói ra sợ em mợ không tin. Tôi không biết cha mẹ cá»§a mình là ai, hiện giỠở đâu? Bởi vì vừa lên ba tuổi là ngưá»i khác nuôi tôi là m con nuôi.
Tuyết Hồng bẩm sanh tÃnh tình Ä‘a sầu Ä‘a cảm, lại gặp ngưá»i đồng cảnh, nên dá»… cảm thông và thương xót ngưá»i bÆ¡ vÆ¡ như mình, nà ng nghe A Bá»™i nói đến hoà n cảnh cá»§a cô rất đáng thương hại. Do đó, đôi mắt nà ng đỠhoe, cÆ¡ hồ muốn khóc.
A Bá»™i cau mà y, cô ta cÅ©ng lá»™ vẻ cảm thương. Nhưng không nỡ để cho ngưá»i bịnh kÃch động. Cô ta nở nụ cưá»i lá»™ sắc mặt vui vẻ, nhá» giá»ng an á»§i:
- Mợ không nên xót thương cho thân pháºn cá»§a tôi, hoà n cảnh mình phải sao chịu váºy.
A Bá»™i gắp má»™t miếng thịt đưa đến miệng nà ng. Tuyết Hồng vừa ăn vừa há»i:
- Cha mẹ sanh của em chẳng đến viếng thăm lần nà o sao?
- Có lẽ ba má tôi không biết địa chỉ, vì ba má nuôi tôi dá»i nhà đã mấy lần rồi.
- Má nuôi của em không cho ba má ruột em biết sao?
- Äiá»u đó tôi chẳng há» biết. Thuở bé tôi không hiểu gì cả. Mợ nghÄ© coi, đứa bé ba tuổi qua mưá»i mấy năm sau còn nhá»› được những gì? Äến khi lá»›n lên, lần lần tôi má»›i biết mình là đứa con nuôi, nhưng tôi không dám há»i má nuôi cha mẹ ruá»™t mình hiện ở đâu?
Tuyết Hồng vô cùng cảm xúc, đứa bé năm tuổi vá»›i ba tuổi cÅ©ng không cách xa nhau mấy. Trong óc A Bá»™i không còn hình dung ra cha mẹ ruá»™t cá»§a mình. Riêng đầu óc mình thì bao giá» cÅ©ng muốn mà không nhá»› hình ảnh cá»§a mẹ ra sao? Dưá»ng như hoà n cảnh cá»§a mình có khác, lúc mẹ còn sống thì có chụp ảnh lưu niệm. Nhưng theo lá»i ba, bà mẹ ghẻ rất ghen ghét, nên từ khi bà ấy đến nhà mình, ngầm Ä‘em những hình ảnh cá»§a má mình há»§y diệt hết. Khi ba phát giác ra thì không còn tấm ảnh nà o. Nhân đó, trong đầu óc mình chẳng còn lưu lại má»™t chút hình bóng ngưá»i mẹ hiá»n. Tuyết Hồng nghÄ© đến bà mẹ ghẻ ác độc cá»§a mình không há»i háºn bà mẹ nuôi cá»§a A Bá»™i. Nà ng dá» há»i:
- Má nuôi của em đối xỠđẹp với em không?
- Trên Ä‘á»i nà y, mẹ nuôi đối xá» vá»›i con nuôi không bao nhiêu ngưá»i đối xỠđược đẹp. Nhưng tình trạng cá»§a tôi, chá»§ yếu là phải do sinh kế. Từ khi ba nuôi tôi qua Ä‘á»i, gia đạo má»—i ngà y cà ng thêm nghèo khổ, sá»± sinh hoạt trong gia đình cà ng ngà y khó khăn hÆ¡n.
- Ba nuôi em qua Ä‘á»i, lúc đó em được bao nhiêu tuổi?
- Tôi vừa tốt nghiệp Quốc Dân há»c hiệu. Ba nuôi tôi đồng ý cho tôi và o SÆ¡ Trung, nhưng má nuôi không lo nổi.
- Ba má nuôi em không con?
- Má nuôi sanh hai lần, nhưng Ä‘á»u chết yểu.
- Má nuôi em năm nay được bao nhiêu tuổi?
- Khoảng bốn mươi tám hay năm mươi gì đó.
- Sá»± sinh hoạt trong gia đình Ä‘á»u nhắm và o em?
- Lúc trước thì ba cÅ©ng Ä‘i là m công cho gia đình khác. Nhưng hai năm nay, cÆ¡ thể không khá»e nên ở nhà chỉ lãnh giặt đồ mướn. Cá»™ng vá»›i tiá»n là m công cá»§a tôi để duy trì sá»± sống.
- Em là m công mỗi tháng được bao nhiêu?
- Năm đầu thì năm trăm đồng, năm nay bà cho thêm một trăm nữa, mỗi năm là sáu trăm đồng.
- Tất cả Ä‘á»u do má nuôi em nháºn lấy?
- Dạ! Má em chỉ cho mỗi năm ba mươi đồng tiêu xà i.
- Chia cho em quá Ãt, là m sao mà đủ xà i? Má»—i tháng em còn phải sắm áo quần già y dép nữa mà !
A Bá»™i hướng và o nà ng gượng cưá»i, cắn môi như suy nghÄ© rồi lắc đầu đáp:
- Không còn cách gì hÆ¡n. Bởi vì giao ước hồi trước như váºy, nên tôi không biết phải là m sao.
Tuyết Hồng nghe A Bá»™i nói chắc có nguyên nhân, bèn gặng há»i:
- Cái gì gá»i là lá»i giao?
- Xin thú tháºt vá»›i mợ rõ, má nuôi cho tôi Ä‘i là m gái phòng trà , gái bán bar, nhưng thà chết chá»› tôi không chịu. Tôi nói thà là đi ở đợ cho ngưá»i ta, chỉ ăn cÆ¡m không cÅ©ng được. Tiá»n công con sẽ giao hết cho má. Tôi kêu khóc đêm ngà y cá»± tuyệt ý định cá»§a má nuôi, để giữ gìn sá»± trinh bạch cá»§a ngưá»i con gái.
Tuyết Hồng lá»™ vẻ yêu kÃnh, nà ng nhá» giá»ng:
- A Bá»™i, tuổi em tuy còn trẻ, nhưng có ý chà rất kiên cưá»ng quả quyết.
- Bởi tôi xét, Ä‘á»i con gái nếu Ä‘i bán bar hay là m gái phòng trà thì kể như cuá»™c Ä‘á»i đã hết.
Tuyết Hồng đáp nhá»:
- Äúng váºy, chị rất khâm phục em. A Bá»™i, trong tương lai chị sẽ giúp em thêm má»™t và i trăm để em sắm thêm váºt dụng.
A Bá»™i không ngá» nà ng có ý tốt như thế, nên cảm thấy vui mừng vô hạn, nà ng cảm động run giá»ng:
- MÆ¡... không ngá»... mợ đối xá» vá»›i tôi tốt như váºy?
Tuyết Hồng như muốn khóc, giá»ng nà ng nghẹn ngà o:
- Chị rất cảm thông cho thân thế đáng thương của em, chỉ vì chị đây lúc nhỠcũng khổ sở chẳng khác gì em...
A Bá»™i cÆ¡ hồ gặp Ä‘iá»u may mắn:
- Nhưng mợ còn có ông cha kiếm ra tiá»n!
Tuyết Hồng cảm thấy chua xót, đôi mắt nà ng ứa hai giòng lệ. Nà ng bưng chén cháo cơ hồ nuốt không vô:
- Ba chị tuy kiếm ra tiá»n, nhưng cÅ©ng không Ãch gì. Lá»i tục nói: "Có ông cha già u không bằng có bà mẹ có chén cÆ¡m." Nếu má ruá»™t cá»§a chị chẳng qua Ä‘á»i sá»›m, thân thể cá»§a chị hôm nay đâu đến yếu Ä‘uối thế nà y.
A Bội trao cho nà ng chiếc khăn lông để nà ng lau nước mắt. Lòng cô ta chẳng an:
- Tại nơi tôi, đáng lẽ không cho mợ nghe những chuyện đáng thương tâm như thế nà y.
Tuyết Hồng không thiết đến sự khiêm nhượng của A Bội, nà ng vẫn tự khen ngợi như nói với mình:
- A Bội! So với em, chị có lớn hơn đôi chút vỠhạnh phúc, nhưng em, hơn chị vỠthể xác mạnh là nh.
- Ãi da! Mợ nói váºy là ý nghÄ©a là m sao? CÆ¡ thể cá»§a mợ là cà nh và ng lá ngá»c, cho nên yếu má»m. Phân tôi hèn hạ, cÆ¡ thể thô kệch. CÅ©ng vì là m việc quá nhiá»u nên phải như váºy là lẽ đương nhiên!
Tuyết Hồng lau nước mắt nói:
- A Bá»™i! Em đừng nói như thế nữa, những tư tưởng đó có vẻ phong kiến, bây giá» nghÄ© như thế là sai. Bởi con ngưá»i chẳng có gì phân biệt, chỉ có già u nghèo nó phân biệt ngưá»i ta mà thôi, chá»› không phải già u má»›i tốt còn nghèo thì hư xấu đâu. Có ý chà kiên cưá»ng, có phẩm đức cao thượng, được như váºy đủ là ngưá»i cao quý rồi. Nếu không váºy, há»… là ngưá»i sang cả có chức tước Ä‘á»u cao quý hết hay sao?
A Bá»™i dưá»ng như không hiểu chuyện ấy, nhưng cô ta rất đồng ý:
- Mợ à , thân thể mợ yếu Ä‘uối quá, nên lo tÄ©nh dưỡng, chẳng bao lâu sẽ mạnh là nh. Theo ý tôi, mợ ưng cáºu ba là m chồng, chắc kiếp trước mợ có nhiá»u công tu.
Tuyết Hồng nháºn thấy A Bá»™i theo ý nà ng có nhiá»u Ä‘iểm khiến nà ng phát tức cưá»i, nhưng nà ng không đáp lá»i cô tạ A Bá»™i thấy nà ng kém vui bèn giải thÃch:
- Tháºt váºy, cáºu Ba chẳng những đã há»c giá»i, tánh tình tốt, cáºu ấy đúng là mẫu ngưá»i khó tìm.
Tuyết Hồng lấy là m lạ há»i:
- Là m sao em biết anh ấy là ngưá»i tốt?
- Cáºu Ba xứng đáng là má»™t ngưá»i chá»§ nhân tốt, cáºu chưa bao giá» mắng nhiếc ngưá»i là m công. Có những việc nà o dá»… là m, cáºu không há» sai bảo, tá»± mình là m lấy. So vá»›i cáºu Hai thì khác hẳn, khi cáºu Hai vỠđến nhà , giây lát kêu trà , giây lát gá»i nước, tôi bị cáºu Hai sai khiến đến gần chóng mặt. Nếu trá»… má»™t chút bị mắng là thùng đựng cÆ¡m, đồ ăn hại, đồ hư liá»n miệng. Cả nhà khi thấy cáºu Hai vá» thảy Ä‘á»u nhức đầu không chịu nổi.
- Tâm tánh cáºu Hai thô bạo váºy à ?
- Nà o phải cáºu Hai đã qua Ä‘á»i, tôi kiếm chuyện nói xấu. Tôi chỉ muốn so sánh hai anh em há» tâm tánh không giống nhau.
- à chà ... Tuyết Hồng không nói ra lá»i, nà ng chỉ thở dà i má»™t tiếng. A Bá»™i thấy nà ng không vui vẻ. Cô ta chẳng dám nói chuyện nhiá»u nữa. Bèn đổi đỠmục khác:
- Mợ không ăn chén cháo đi!
Nà ng lắc đầu lia lịa:
- Chị không ăn nổi nữa đâu.
- Äể tôi rót nước cho mợ uống thuốc nhé!
- ÄÆ°á»£c rồi. Sau khi chị uống thuốc xong, em hãy Ä‘i ăn cÆ¡m Ä‘i, trá»i đã trưa lắm rồi.
- Lòng dạ cá»§a mợ rất tốt, đối vá»›i cáºu tháºt xứng đôi vừa lứa.
GiỠđây, Tuyết Hồng chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Trái lại, lòng nà ng rất say sưa mừng vui và được an á»§i. Nà ng liếc sang A Bá»™i mà mỉm cưá»i.
Äến chiá»u tối Ngá»c Thanh má»›i Ä‘i chÆ¡i vá». Nà ng nghe mẹ nói Tuyết Hồng mang bịnh, bèn vá»™i vã đến thăm chị dâu.
Lúc ấy tại phòng nà ng đã sắp xếp thêm má»™t chiếc giưá»ng nữa. Tuyết Hồng không muốn nằm chung giưá»ng vá»›i Ngá»c Thanh, nên dá»i sang chiếc giưá»ng đơn mà nằm. Ngá»c Thanh vá» chưa hay biết, mẹ nà ng cÅ©ng không nói rõ cho nà ng nghe, nên cô ta lấy là m lạ há»i:
- Kìa! Trong phòng lại sắp thêm giưá»ng là m gì?
- Theo lá»i A Bá»™i, má nói chị bịnh nên lót riêng chiếc giưá»ng để nằm riêng cho khá»e.
Ngá»c Thanh chạy đến bên giưá»ng sá» trán Tuyết Hồng, vừa cưá»i vừa nói:
- Dưá»ng như chị không nóng cho lắm mà !
- Sá»›m mai nhiệt độ đến ba mươi sáu độ hai. Nhá» bác sÄ© Lý chÃch thuốc nên hiện giá» nhiệt độ đã xuống.
Ngá»c Thanh ngồi lại mép giưá»ng, nà ng tá» ra vô tư lá»±, nà ng thuá»™c và o hà ng con cưng, miệng luôn cưá»i toe tóe nói:
- Tối hôm qua chắc chị bị anH Ba tôi khi dễ chớ gì?
Tuyết Hồng mở to đôi mắt, khó hiểu:
- Khi dễ chuyện gì?
Ngá»c Thanh cưá»i hÃp mắt nói:
- Theo ý em có phải chị quá vui đến bi thảm không?
Chừng đó Tuyết Hồng má»›i biết ý cá»§a nà ng, đôi má á»ng hồng, vẻ giáºn dá»—i nói:
- Em nói báºy bạ không! Äừng có ý tưởng tượng không tốt như thế đó nữa nhé!
- Ãi chà ! Chị biết em nói gì không?
Bị ngưá»i diá»…u cợt, nhưng ngưá»i ấy lại là Phương Ngá»c Thanh, nên Tuyết Hồng không nói gì, nà ng chỉ thở dà i khẽ đáp:
- Bãi biển Phước Long khà háºu rất mát mẻ, chỉ chẳng há» bÆ¡i lá»™i, chỉ ngồi chÆ¡i tại mé biển, không ngá» bị cảm mạo.
Ngá»c Thanh vẻ đà ng hoà ng giải thÃch:
- Chị cùng anh Ba em nằm trên bãi cát thì thầm, thưởng trăng lên, quên trá»i khuya sương xuống lạnh. Mê ly quá nên bị cảm mạo chá»› gì?
Tuyết Hồng nở nụ cưá»i, vẻ há»n trách Thanh:
- Chắc em cũng bị tai nạn đó rồi à ?
- Hi hi... Em nà o phải ngưá»i được diá»…m phúc đó.
- Chị sanh bịnh, em nỡ nà o cưá»i chị?
- Thứ cảm mạo mà há» gì? Hiện giá» chị đã khá»e chưa? Thá»±c ra, chúng ta không thể chia hai giưá»ng ngá»§, cÅ©ng tại má quá thương chị nên bà y ra cho khá»e.
Tuyết Hồng vẫn vui cưá»i đùa cợt Ngá»c Thanh:
- Má thương yêu chị cũng như thương yêu em chớ gì.
- Má thương em hồi nà o? Bởi má biết ngà y thưá»ng nết em ngá»§ không tốt, bà sợ lắm khi em chiêm bao rồi đá và o mình chị đó chá»›.
Tuyết Hồng vẻ nÅ©ng nịu đánh nhẹ và o mình Thanh. Ngá»c Thanh cÅ©ng cưá»i khanh khách nói:
- Chắc chị đã đỠnghị chuyện đó với má?
- Bởi cảm mạo cÅ©ng có thể truyá»n nhiá»…m, chị cÅ©ng có chứng ho nữa!
Ngá»c Thanh lại đùa cợt nà ng:
- Nếu nói truyá»n nhiá»…m, thì anh Ba sẽ bị chị truyá»n nhiá»…m trước. Äêm hôm qua các ngưá»i chẳng ngá»§ chung hay sao?
Tuy bị nghi đúng, nhưng Tuyết Hồng vẫn phá»§ nháºn:
- Em nghi báºy không hè, ảnh vá»›i chị đã ngá»§ riêng...
Ngá»c Thanh đùa cợt rất có duyên:
- Thôi đừng e thẹn là m gì, Ä‘iá»u đó có quan hệ gì mà phải chối? Cao lắm và i tuần nữa, hai ngưá»i sẽ ngá»§ chung nhau hằng đêm, sợ ai mà là m bá»™?
Dầu bực bội cô em chồng liếng xáo, nhưng nà ng không biết nói là m sao, bèn chuyển sang đỠkhác:
- Nè! Ngà y nay em Ä‘i đâu chÆ¡i váºy?
- Cùng bạn há»c Ä‘i du ngoạn tại Ô Lai.
Nà ng nhìn cô em chồng đùa cợt:
- Bạn trai hả?
- Em đã nói vá»›i chị là bạn há»c mà !
- Thì bạn há»c tri ká»· chá»› gì?
Ngá»c Thanh mở to đôi mắt phá»§ nháºn:
- Hông phải đâu, bạn há»c gái mà !
- Chị khó mà tin cho được, nếu là bạn há»c gái thì là m gì mặt em lại đỠbừng lên váºy. Hi hi, phải váºy không?
Ngá»c Thanh xì má»™t tiếng, bèn cưá»i nói:
- Thôi đi! Ai đỠmặt hồi nà o?
Tuyết Hồng nhướng mà y lên cưá»i há»i:
- Em có gạt má, chớ khó mà gạt chị cho được.
- Em chẳng gạt má, cũng không gạt chị là m gì.
- Em nên nói tháºt vá»›i chị Ä‘i, bạn trai tri ká»· ấy, đã cùng em có tình yêu chá»›m nở rồi phải không?
- Thôi mà ! Äừng nói chuyện ấy nghe khó chịu lắm, bạn há»c là bạn há»c, chá»› bạn há»c gì sanh ra ái tình?
- Bởi trong tình bạn há»c, thÃch nhau, biết nhau nên dá»… phát sanh ra tình yêu, Ä‘iá»u đó rất tá»± nhiên, nà o có phải lạ lùng gì. Chị nói thế, có gì mà khó nghe?
Ngá»c Thanh rùn vai, tá» ra không có chuyện gì:
- ÄÆ°á»£c rồi! Chị nói cÅ©ng có lý!
- Nè! Chà ng tên gá»i là gì?
Ngá»c Thanh dụ dá»± giây lát, rốt cuá»™c cÅ©ng phải thú nháºn:
- À! Ho... Tiêu, tên Tấn Äức.
- So với em ai lớn tuổi?
- Anh ấy lá»›n hÆ¡n em ná»a năm.
- Ná»a năm?
- Lá»›n hÆ¡n sáu tháng, không phải ná»a năm sao?
Hai nà ng cùng cưá»i lên, giây lát Tuyết Hồng lo lắng há»i:
- Tiêu Tấn Äức nhứt định há»c giá»i, tư cách tốt, đẹp trai nữa hả?
Phương Ngá»c Thanh rất vui mừng há»i lại:
- Là m sao chị biết được?
- Nếu cáºu ấy chẳng đẹp trai, tuấn tú thì là m sao so sánh được vá»›i ngưá»i đẹp như em?
Ngá»c Thanh đưa tay ra vuốt và o má Tuyết Hồng:
- Nói xà m! Ai mà sánh đặng vẻ đẹp của chị? Vẻ đẹp như Tây Thi, khiến cho ai trông cũng phải mê man. Hèn gì anh Ba em khi gặp chị tâm hồn điên đảo, cơ hồ ngã bịnh tương tư!
Tuyết Hồng né mặt qua để tránh ngón tay cá»§a Ngá»c Thanh:
- Em lại kiếm chuyện nói lộn xộn nữa rồi.
Ngá»c Thanh cúi xuống cưá»i vui, dưá»ng như cô ta nghÄ© ra chuyện gì lý thú lắm váºy. Tuyết Hồng không biết cô ta cưá»i việc chi, nên mắng yêu:
- Quá»· nà ! Bá»™ Ä‘iên hả sao váºy?
- Em không Ä‘iên đâu chị Æ i!
- Váºy em mắc việc gì mà cưá»i dữ váºy?
- Em nghÄ© đến anh Ba em si tình chị, cho đến ná»—i tương tư thấm và o xương tá»§y. Vì thế mà em khó nÃn cưá»i.
- Em nói thế là sao? Chị chưa hiểu.
- Äiá»u đó rất bà máºt, bây giá» chị muốn nghe em nói rõ ra đây không?
Lúc đầu, Tuyết Hồng chẳng hiểu việc gì, nhưng nà ng trầm ngâm giây lát má»›i hiểu. Bởi Trá»ng VÄ© đã nói vá»›i nà ng, khi chà ng gặp nà ng tại Cao Hùng, bá»—ng dưng chà ng yêu nà ng như dại như ngây. Ngá»c Thanh chắc cÅ©ng đã hiểu anh mình gặp má»™t cô bán hà ng tại Cao Hùng, nhưng lúc đó cô ta không biết cô bán hà ng là ai, đến bây giá» má»›i biết chÃnh là mình? Nà ng định như váºy nên không để cho Ngá»c Thanh nói ra không mấy tốt, do đó nà ng mỉm cưá»i:
- Äã bà máºt, sao em muốn tiết lá»™ vá»›i chị là m gì?
- Tuy là bà máºt, sao em muốn tiết lá»™ vá»›i chị là m gì?
- Tuy là bà máºt, nhưng đối vá»›i chị nó không còn là bà máºt nữ... Ngá»c Thanh cÅ©ng thuá»™c và o hạng ngưá»i khôn ngoan, nói đến đây cô ta suy nghÄ© giây lát, bèn vá»— tay kể tiếp: À! Phải rồi. Äiá»u bà máºt đó, có lẽ chị đã biết rồi. Thôi Ä‘i! Äừng là m bá»™.
Tuyết Hồng vẫn giả vá» khó hiểu, há»i:
- Nè! Em nói gì chị không hiểu?
- Anh Ba em lẽ nà o không nói chuyện đó trước mặt chị. Em đối với chị chẳng khác nà o Lỗ Túc đứng trước mặt Gia Cát Lượng, chắc chắn chị đã biết rồi.
Tuyết Hồng lái vấn đỠsang chuyện cá»§a Ngá»c Thanh:
- Thanh à , nói vòng vo hoà i chẳng Ãch gì, chúng ta nên bà n chuyện có Ãch lợi hÆ¡n. Vị bạn há»c há» Tiêu cá»§a em, em có dắt đến trình diện bà nhạc mẫu tương lai cá»§a cáºu ta lần nà o chưa?
- Hay chưa! Em chẳng chá»c cưá»i chị, chị lại muốn dùng em là m trò cưá»i!
Tuyết Hồng bèn giải thÃch:
- Em đừng hiểu lầm, chị không bao giá» dùng em là m trò cưá»i, thá»±c ra chị lo cho em. Nếu em thấy khó lòng dắt cáºu Äức vá» ra mắt ba má. Ngà y mai chị sẽ nói rõ cho má biết tin nà y. Nếu là bạn há»c tốt thì cÅ©ng nên dắt vá» nhà cho biết. Hy vá»ng được ba má có cảm tình tốt đẹp vá»›i cáºu ấy, chừng đó việc hôn nhân cá»§a em má»›i dá»… thà nh công được.
Ngá»c Thanh thấy chị dâu lo cho mình, nà ng vô cùng cảm kÃch. Tháºt ra, nà ng cÅ©ng mong có dịp dắt Tiêu Tấn Äức vá» nhà chÆ¡i, nhưng sợ ba má rầy la, cho rằng tuổi còn nhá» không nên giao thiệp vá»›i bạn trai. Hiện giá» nghe chị dâu có lòng lo lắng cho mình Ä‘iá»u đó rất hợp lý. Những cô gái trẻ thưá»ng hay giả vá», là m bá»™ như chẳng mà ng đến Ä‘iá»u đó, nhưng trong lòng muốn như thế lắm, nên cố giữ vẻ không lưu ý nói:
- Thôi đi! Hơi đâu lo xa là m gì? Nói đến chuyện hôn nhân đối với em thì quá sớm.
- Khi bà n đến chuyện kết hôn, tuy nói là quá sá»›m, nhưng lo lần đến ngà y em tốt nghiệp đại há»c thì không sá»›m đâu.
- Như thế, chá» khi em tốt nghiệp đại há»c xong, sẽ nói vá»›i ba má hay cÅ©ng không phải trá»….
- Nhưng hiện giá» cÅ©ng cho ba má hay rằng, em đã tìm thấy đối tượng, để cho ba má khá»i lo đến việc hôn nhân cá»§a em. Nếu rá»§i ba má tìm cho em, chừng đó em sẽ hao phà phải tìm những lá»i tranh biện, có thể bị cá»± tuyệt không chừng?
Ngá»c Thanh nháºn ra lá»i cá»§a Tuyết Hồng rất có lý, do đó nà ng cưá»i hì hì không trả lá»i, cÅ©ng không phản đối.
Tuyết Hồng kéo tay em chồng há»i tiếp:
- Em thá» xét lá»i vừa rồi vá»›i việc giữ bà máºt không cho ba má hay Ä‘iá»u nà o tiện hÆ¡n?
Nà ng há»i vừa đến đây, bá»—ng nhiên bà Vân từ ngoà i Ä‘i và o, bà há»i:
- Tuyết Hồng! Con vừa nói gì? Ngá»c Thanh nó có gì bà máºt không tiện cho má hay?
Hai chị em nghe qua cùng giá»±t mình, sau đó, cả hai cùng cưá»i hì hì ra tiếng. Tuyết Hồng khi thấy mẹ chồng, nà ng láºt Ä‘áºt ngồi dáºy để chà o há»i, vì nà ng đã bá»›t nóng nên cÆ¡ thể cảm thấy khá»e khoắn. Bà Vân lo lắng há»i:
- Tuyết Hồng! Con đừng ngồi dáºy, hãy nằm nghỉ Ä‘i!
Tuyết Hồng dá»±a và o thà nh giưá»ng, cưá»i nói:
- Thưa má, con đã đỡ nhiá»u rồi. Nghỉ dưỡng sức Ãt hôm nữa sẽ khá»i.
- Chiá»u nay con có ngá»§ không?
- Con mơ mà ng như đã ngủ say một giấc.
- Tuyết Hồng! Vừa rồi con nói gì vá»›i Ngá»c Thanh?
Việc đã đến, Tuyết Hồng cÅ©ng cố để dò ý kiến Ngá»c Thanh:
- Em Thanh! Chị nên nói cho má nghe không?
Ngá»c Thanh hướng và o chị dâu mà trá» môi. Tuyết Hồng vui cưá»i ra mặt nói:
- Má à , em Thanh đã có bạn tri kỷ...
Gương mặt Ngá»c Thanh đỠbừng kêu lên:
- Ãi chà ! Chị đừng lắm chuyện váºy? Chẳng qua là má»™t bạn há»c trai mà thôi, nói gì bạn trai tri ká»·? Tầm báºy không váºy nè!
Bà Vân vừa cưá»i vừa mắng con gái:
- Äồ quá»· nè! Bạn há»c trai vá»›i bạn trai là mấy thứ. Má há»i con, con thưá»ng Ä‘i chÆ¡i vá»›i ai? Sao con nói vá»›i má là đi chÆ¡i vá»›i bạn gái?
Tuy bị Ngá»c Thanh há»n dá»—i, Tuyết Hồng vẫn đỡ lá»i cho em chồng:
- Má à , em Thanh nó muốn dắt bạn trai vỠcho ba má biết mặt, nhưng lại sợ ba má không cho đó chớ.
- Äã giao thiệp vá»›i bạn trai còn sợ gì mà cho là khó khăn?
Tuyết Hồng vẫn cố gắng che chở cho em chồng:
- Theo lá»i má, có thể em Ngá»c Thanh dắt bạn trai vá» nhà chÆ¡i má»™t lần cho biết không?
- Äể tôi thá» xem, nếu tâm tánh và dáng vẻ đà ng hoà ng thì tôi cho phép tiếp tục giao thiệp. Bằng không, tôi bảo nên xa lần lần. Con gái tuổi còn trẻ, muốn tìm má»™t đối tượng tốt thì còn nhiá»u ngà y, gấp lắm sao mà đụng nÆ¡i nà o cÅ©ng là tình yêu?
Ngá»c Thanh cúi đầu chẳng nói gì, nà ng vừa hổ thẹn vừa bất mãn luáºn Ä‘iệu cá»§a má nà ng. Tuyết Hồng cưá»i nói:
- Má à , theo ý con, em Thanh nó cÅ©ng có má»™t nhãn quan khá sà nh sá»i và sá»± hiểu biết rá»™ng, váºy đối tượng em chắc chắn không phải tầm thưá»ng.
Ngá»c Thanh nguýt Tuyết Hồng.
- Chị Ba sao nói chi lộn xộn quá đi!
Bà Vân thấy con dâu cưá»i hì hì không trả lá»i, bà đỡ lá»i cho con dâu:
- Mầy má»›i đúng là lá»™n xá»™n! Chị Ba con nó có ý tốt đối vá»›i con, trái lại con há»n trách nó!
- Bá» ngoà i em Thanh tuy há»n trách con, nhưng nhứt định trong lòng em Thanh rất thÃch con lắm!
- XÃ! Hổng ai thÃch chị vá» Ä‘iểm đó đâu!
- Ngá»c Thanh! Sao con không cho má biết, bạn há»c trai con tên là gì? Bao nhiêu tuổi, gia cảnh ra là m sao?
Ngá»c Thanh cắn môi lặng thinh không trả lá»i. Tuyết Hồng trả lá»i thay em chồng:
- Má à , em Thanh vừa cho con biết, cáºu đó tên Tiêu Tấn Äức, lá»›n hÆ¡n em Thanh sáu tháng, chẳng những há»c giá»i, dáng vẻ cÅ©ng rất đà ng hoà ng. Sau nà y nếu má trông thấy, nhứt định sẽ ưng ý ngaỵ Nè em! Gia cảnh cáºu đó ra sao? Em chưa nói cho chị nghe, bây giá» nên nói rõ cho má biết Ä‘i!
Ngá»c Thanh dụ dá»± giây lát rồi lắc đầu nói:
- Em cũng hổng biết nữa!
Bà Vân lá»™ vẻ hoà i nghi há»i:
- Cả hai cùng há»c chung lá»›p, sao con không biết rõ vá» gia cảnh cá»§a nó?
Ngá»c Thanh trá» môi nói:
- Con nà o phải "nhà trinh thám" tìm hiểu và theo dõi gia cảnh và tinh huống sinh hoạt cá»§a ngưá»i ta?
Ba Vân lá»™ vẻ há»n dá»—i con gái:
- Trong nhà cáºu ấy có bao nhiêu ngưá»i, chắc con cÅ©ng không há» há»i thăm nữa?
- Anh ấy chẳng há»i thăm con, con cÅ©ng không há»i thăm lại. Má à , là bạn há»c, con vá»›i anh ấy má»›i Ä‘i du ngoạn má»™t lần tại Ô Lai, có gì mà má phải lo lắng lắm váºy!
Bà Vân lá»™ vẻ tức giáºn:
- ÄÆ°á»£c rồi! Từ nay má không đá động gì đến chuyện cá»§a con nữa. Sau nà y nếu có xảy ra chuyện gì, mà y đừng vá» nhà mà than khóc nghe chưa?
- Xin má đừng nói những Ä‘iá»u quan trá»ng quá váºy!
Tuyết Hồng liếc xéo Ngá»c Thanh, tá» vẻ khuyến cáo cô em chồng không nên chá»c giáºn bà :
- Em Thanh! Chỉ vì má quá lo cho em, váºy em cÅ©ng nên nói rõ rà ng cho má biết má»›i phải.
Ngá»c Thanh cưá»i ầm lên, hướng và o bà Vân mà nheo nheo mắt nói:
- Má à , con đã nói con không há»i thăm gia thế anh ấy, má lại bảo con nói cho má nghe, con biết nói thế nà o? Ngà y nà o có cÆ¡ há»™i, con sẽ dắt anh ấy đến nhà chÆ¡i, chừng đó mà muốn há»i thế nà o tùy ý má.
- Mầy đừng bắt buá»™c tao phải là m chuyện lạ váºy, thinh không mắc má»› gì tao mà tao phải há»i ngưá»i ta?
- Ãi da! Má yêu cá»§a con! Má giáºn con hả má?
Nói xong, nà ng bước xuống giưá»ng, chạy lại ngã và o lòng mẹ như má»™t đứa trẻ. Bà Vân rá» má nà ng vừa cưá»i hà hà :
- Quỷ nà ! Ngà y mai con dắt nó đến nhà cho má xem.
Lòng Ngá»c Thanh tuy vui mừng, nhưng còn vẻ liếng xáo há»i:
- à chà ! Sao mà gấp quá váºy?
- Nói tháºt, má không mấy yên lòng! Con nà o biết, cha mẹ luôn luôn rất khó xá». Nếu dáºy con quá nghiêm khắc thì con trách cứ cha mẹ chuyên chế. Nhưng buông lá»ng thì sao được? Con không thấy anh Hai, vì cưng nó mà trở thà nh bất trị không?
- Má thấy con bị bịnh gì bất trị?
- Con gái có rất nhiá»u táºt bất trị, nếu gặp má»™t thằng bạn trai bất lương, thì còn gì là gia phong nhà mình nữa.
Ngá»c Thanh cưá»i khan:
- Ngưá»i ta là má»™t sinh viên tà i giá»i, má lại nghi ngá» là tiểu lưu manh được.
Tuyết Hồng nghe mẹ chồng đỠcáºp đến Äại VÄ©, lòng nà ng thấy bị cảm xúc, bèn hướng sang chuyện khác:
- Em Thanh du ngoạn Ô Lai có vui không?
Ngá»c Thanh lá»™ vẻ lạ lùng há»i:
- Kìa! Bộ anh Ba không dắt chị đi du ngoạn nơi đó sao?
- Chị có Ä‘i Dương Minh SÆ¡n, BÃch Äà m, Chỉ Nam Cung, Dã Liá»…u và Phước Long, chá»› chưa Ä‘i Ô Lai lần nà o.
Ngá»c Thanh rá»i lòng mẹ, ngồi ngay ngắn, miệng nà ng luôn nở nụ cưá»i nói:
- Ô Lai bây giá» so vá»›i hồi trước thì vui hÆ¡n nhiá»u. Hồi xưa, trừ ngồi đà i xa, xem thác nước, thưởng thức ca vÅ© ra, không còn gì du ngoạn nữa. Hôm nay, khoảng giữa hai hòn núi có xe dây Ä‘i chuyá»n trên không. Từ trước xem thác nước không biết phát nguồn từ đâu, nay thì ngồi từ trên cao xem thấy đủ tất cả.
Tuyết Hồng lá»™ vẻ cảm hứng há»i:
- Ngồi xe điện trên không đến chót núi được sao?
- Ờ! Trên chót núi, ngưá»i ta có mở má»™t cảnh gá»i là Vân Tiên Lạc Viên, ngồi trong đó, có cảm tưởng như mình ngồi nÆ¡i cảnh thần tiên váºy đó.
Bà Vân tiếp lá»i há»i:
- Ngồi trên xe điện dây có sợ lắm không?
- Äứng dưới đất mà nhìn, xe Ä‘iện dây treo lÆ¡ lá»ng giữa không trung, có cảm giác sợ hãi. Nhưng khi ngồi và o thùng xe thì không thấy sợ gì cả. CÅ©ng như Ä‘i máy bay chá»› sợ ná»—i gì?
Tuyết Hồng nhìn trân Ngá»c Thanh há»i:
- Mình đi chừng bao lâu thì mới đến Vân Tiên Lạc Viên?
- ÄÆ°á»ng xe Ä‘iện dây dà i 382 thước. Chuyến Ä‘i và vỠđộ bốn, năm phút, đó là đến thác nước trên chót núi. Sau khi đến trạm thì nghe âm nhạc nÆ¡i đây trổi lên những ca khúc êm ái tuyệt vá»i.
Bà Vân lộ vẻ lo lắng:
- Nếu rủi nó đứt dây thì nguy hiểm vô cùng.
Ngá»c Thanh cưá»i nói:
- Không sao đâu, theo lá»i Tiêu Tấn Äức nói vá»›i con, hai sợi dây giăng cho xem treo đó, đưá»ng kÃnh gần năm phân, có thể chịu sức nặng đến 214 ngà n cân, sức chở nó vượt hẳn sức nặng cá»§a xe rất xa, không thể nà o sanh ra nguy hiểm được. Căn cứ sức nặng cá»§a xe và ngưá»i Ä‘i, tối Ä‘a là 3000 cân. Tuy váºy, nhưng hà nh khách luôn luôn đỠphòng...
Bà Vân cắt lá»i há»i:
- Là m thế nà o đỠphòng cho được?
- Má»—i thùng xe chở khoảng hai mươi du khách. Trước khi há» Ä‘i, há» cấp giấy bảo hiểm cho khách, má»—i ngưá»i là ba mươi hai đồng. Tổng cá»™ng má»—i chuyến xe là sáu trăm bốn mươi đồng tiá»n bảo hiểm.
Bà Vân lộ vẻ không hà i lòng, bà lắc đầu lia:
- Má»—i nhân mạng có ba mươi hai đồng sao? Chuyện Ä‘i chÆ¡i mà gánh nguy hiểm và o thân, má chắc chắn không thÃch thưởng thức kiểu đó.
Ngá»c Thanh phì cưá»i nói:
- Sao má sợ chết quá váºy? Kỹ sư hỠđã cân nhắc kỹ lưỡng. Má»—i lần xe di chuyển qua lại há» Ä‘á»u kiểm soát, há» kiểm soát đến năm, sáu lần như váºy má»›i cho xe chạy!
Tuyết Hồng lá»™ vẻ nghi ngá» há»i:
- Ngồi trên xe Ä‘iện dây nà y, nhứt định nhìn được toà n cảnh Ô Lai. Nhưng khi thò đầu ra ngoà i, những ngưá»i yếu tim chắc chắn sẽ sợ hãi mà chóng mặt.
- Chị hãy yên chà đi, cá»a sổ xe không bao giá» mở, há» sợ rá»§i ro cho du khách. Tiết trá»i đông ngồi trên xe Ä‘iện dây cảm thấy khá»e khoắn. Nhưng trá»i mùa hè có và i khuyết Ä‘iểm, du khách như bị nhốt trong má»™t chiếc lồng nóng ná»±c. Tốt nhứt là trong thùng xe trang bị máy lạnh thì hay hÆ¡n cả.
- Em Thanh! Còn Vân Tiên Lạc Viên có nên du ngoạn không?
- Du ngoạn lần đầu, dÄ© nhiên có cảm giác thÃch thú. Diện tÃch cá»§a Lạc Viên tuy rá»™ng chừng ba mẫu, nhưng xét kỹ cÅ©ng chưa phải là rá»™ng lắm. Hiện giá» nhằm mùa du ngoạn tại Vân Tiên Lạc Viên rất lý tưởng. Chỉ vì nó nằm trên núi cao, gió từng cÆ¡n thổi vi vút, dưá»ng như có máy lạnh thiên nhiên. Ngồi nÆ¡i đây rất khoan khoái, có cảm giác như ở tiên cảnh.
- Em nói nghe thÃch quá, sau nà y chị cÅ©ng Ä‘i du ngoạn má»™t lần thá» xem. Nhưng theo ý chị, khi và o Lạc Viên, chị sẽ xem trước nhất hồ nhÆ¡n tạo do sức ngưá»i đục đá để hoà n thà nh.
Bà Vân lấy là m lạ há»i:
- Trên chót núi mà hỠxoi đá là m thà nh hồ nước được à ?
- Há» là m gì mà chẳng được má? Diện tÃch mặt hồ lại rá»™ng lá»›n nữa. Trên mặt hồ há» có xây cất má»™t Ä‘áºp đá để chống chế nước lên xuống theo ý mình. Giữa hồ có kiến trúc má»™t tòa Hồ Tâm Äình. Du khách có thể chèo thuyá»n ra lên Tâm Äình mà du ngoạn.
Tuyết Hồng vừa cưá»i vừa tiếp lá»i:
- Nếu không lầm, hồ nà y có thể giống Tiểu Nhá»±t Nguyệt Äà m rồi.
- Không phải váºy. Hồ nà y do nhân tạo, trước mặt há» tạo má»™t tòa Quan Quang phạn Ä‘iếm cao chừng bốn từng. Hai từng dưới dùng là m quán ăn, mấy từng trên dùng là m phòng ngá»§. Do đó, du khách từ xa du ngoạn khá»i phải lo vá» gấp rút.
Bà Vân cắt lá»i há»i:
- Phòng ngủ nà y nhất định phải sang lắm?
- Trong lúc chúng tôi dùng cÆ¡m tại nhà tiệc, há»i thăm gã hầu bà n. Gã ấy nói giá tiá»n mướn phòng cÅ©ng chẳng đắt gì. PhÃa sau núi có cất những dãy biệt thá»± nho nhá», những biệt thá»± nà y cho mướn má»›i đắt giá. Má»—i ngà y ước định chừng ba trăm đồng.
- NÆ¡i đây cùng Quốc Tân phạn Ä‘iếm giá tiá»n cÅ©ng như nhau. Theo giá tiá»n mướn tiá»n phòng tại Quan Quang phạn Ä‘iếm rất mắc, phòng ấy không thể cho du khách thưá»ng mướn nổi.
Tuyết Hồng đã từng mướn phòng tại Quốc Tân phạn điếm ở với ba nà ng, nên nà ng góp ý và o.
Bà Vân cưá»i nói:
- Quan Quang phạn Ä‘iếm có rất nhiá»u sân chÆ¡i, như: Ná»™i Du Lạc Viên, ca vÅ© biểu diá»…n trưá»ng Lưu Thuá»· trưá»ng, hồ tắm, nÆ¡i câu cá, đến NgÅ© Thể Phúng Trì v.v... Các nÆ¡i nà y Ä‘á»u do tá»± nhiên cÅ©ng có, tá»± tay ngưá»i kiến trúc mà ra cÅ©ng có. Nếu muốn du ngoạn đầy đủ, hai ngưá»i chỉ tốn chừng Ãt trăm bạc chá»› chẳng đắt gì cho lắm. Trước kia hai ngưá»i du ngoạn Ô Lai chỉ tốn chừng mưá»i đồng. Hiện giá», nếu hai vợ chồng dẫn theo mấy con du ngoạn thì cÅ©ng tốn khá nhiá»u. Ở nhà chẳng những khá»e, lại chẳng tốn hao gì. Mình ở đây cÅ©ng có hoa viên, cÅ©ng như Viên SÆ¡n phạn Ä‘iếm chá»› gì?
Ngá»c Thanh cưá»i hì hì nói:
- Nếu má»i ngưá»i Ä‘á»u thÃch thanh tịnh, không thÃch hoạt động như má cả thì những Lạc Trưá»ng Quan Quang phạn Ä‘iếm nên đóng cá»a hết là tốt nhứt.
Cả ba cùng cưá»i rá»™. Trong lúc đó, cha con Phương Trá»ng VÄ© là m việc tan sở vừa vỠđến.
Tà i sản của quykiemtu
25-09-2008, 09:34 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
13
- Thưa ba má, đây là bạn há»c cá»§a con tên là Tiêu Tấn Äức ngỠý đến thăm ba má.
Phương Ngá»c Thanh chá»n ngà y chá»§ nháºt ba nà ng có mặt tại nhà , dắt Tiêu Tấn Äức đến giá»›i thiệu cùng cha mẹ. Nà ng giá»›i thiệu má»™t cách kiểu cá» và lá»™ vẻ nhõng nhẽo vá»›i ông bà Vân.
Tiêu Tấn Äức vừa đúng hai mươi tuổi, nhưng đã lên năm thứ hai đại há»c, gương mặt cá»§a anh ta vẫn trẻ măng so vá»›i Ngá»c Thà nh thì chà ng lão luyện hÆ¡n nhiá»u. Hôm nay chà ng mặc âu phục má»›i. Nét á»ng hồng, dáng Ä‘iệu gò bó, khác nà o Lưu Huyá»n Äức bái kiến Quốc Thái nÆ¡i nhà Cam Lá»™. Chà ng cung kÃnh cúc cung vá»›i vẻ vô cùng lo sợ. Tiếng chà o há»i rất nhá», chÃnh chà ng chắc cÅ©ng không nghe rõ nữa.
Phương Tá» Vân nghe con gái nói, lão bèn ngồi dáºy cùng Tiêu Tấn Äức bắt taỵ Lão cưá»i ha hả vá»›i tinh thần rất dân chá»§ nói:
- Chà o cáºu Äức! Má»i cáºu ngồi chÆ¡i.
- Thưa bác, cháu vá»›i Ngá»c Thanh là bạn há»c chung trưá»ng, xin bác gá»i cháu bằng tên được rồi.
Tiêu Tấn Äức dưá»ng như chẳng dám bắt tay, nhưng không lẽ là m lÆ¡ thì coi sao được, vì thế chà ng chỉ nắm nhè nhẹ, rồi rút tay lại. Chà ng cố gắng tá» thái độ lão luyện, trầm tÄ©nh, nhưng giây lát sau, tiếng nói cá»§a chà ng má»›i nghe được rõ rà ng.
- ÄÆ°á»£c rồi! Bác cÅ©ng không khách sáo vá»›i cháu nữa.
Phương Tá» Vân thấy chà ng là biểu tượng cho má»™t nhân tà i, tuy nhiên chưa biết đức độ ra sao, nhưng là má»™t gã thanh niên anh tuấn, phóng khoáng, khiến cho ngưá»i khi má»›i nhìn thấy đã có cảm tình ngaỵ Do đó, vừa gặp chà ng thì trong lòng lão rất vui đẹp.
Bà Vân cÅ©ng giống như chồng. Trên mắt bà mang đôi kÃnh lão, hướng và o Tiêu Tấn Äức mà xem xét kỹ. Bà không khác nà o mẹ cá»§a Tôn Thượng Hương chá»n rể. Bà nháºn thấy gã trai trẻ nà y bên ngoà i cÅ©ng mưá»ng tượng như Trá»ng VÄ©. Bà luôn luôn nở nụ cưá»i trên miệng, gá»i A Bá»™i Ä‘em nước, dưa hấu, cá»§ năn đến đãi khách quý.
Trá»ng VÄ© và Tuyết Hồng nghe tin có bạn trai cá»§a Ngá»c Thanh đến, nên hai ngưá»i cùng xuống lầu, dá»± định cùng em rể tương lai chà o nhau cho biết.
Tiêu Tấn Äức vừa ngồi xuống cÅ©ng phải đứng dáºy, tuy chà ng quen vá»›i Ngá»c Thanh đã lâu, nhưng chưa biết gia đình nà ng, khi chưa được giá»›i thiệu, chà ng cÅ©ng đứng dáºy chà o há»i. Vừa lúc Ngá»c Thanh cưá»i toe tóe miệng giá»›i thiệu:
- Äây là Tiêu Tấn Äức, bạn há»c cá»§a em, còn đây là Phương Trá»ng VÄ© anh thứ hai cá»§a em. Trước khi bắt tay Trá»ng VÄ©, Tiêu Tấn Äức chẳng những thái độ hoạt bát, miệng mồm rất lanh lợi. Bắt tay chà o há»i:
- Anh VÄ©, em ngưỡng má»™ anh từ lâu. Vì em thưá»ng nghe Ngá»c Thanh đỠcáºp đến anh, bởi sá»± há»c thức và phẩm hạnh cá»§a anh thuá»™c vá» cấp trưởng thượng, chúng em mong nhá» anh chỉ dạy thêm.
Trá»ng VÄ© vừa cưá»i vừa há»i:
- ÄÆ°á»£c rồi! Tôi thưá»ng nghe em Thanh nó nói Tiêu lão đệ chẳng những là má»™t há»c sinh tốt lại còn hiếu há»c nữa.
- Dạ, không dám.
Ngá»c Thanh cưá»i nói:
- Thôi Ä‘i! Các ngưá»i cứ cùng nhau rao bảng mãi! Tấn Äức! Xin giá»›i thiệu cùng anh, chị Tuyết Hồng là chị dâu cá»§a em. Chỉ còn má»™t tuần lá»… nữa là chà ng và nà ng kết hôn nhau.
- Ờ! Thế là tôi nhứt định sẽ đến uống rượu mừng. Äồng thá»i chung vui cùng hai bác.
Miệng má» cá»§a anh ta nịnh hót vợ chồng lão Vân cÅ©ng khá khéo léo. Lương Tuyết Hồng lá»™ vẻ hổ thẹn, nà ng mỉm cưá»i cúi đầu chà o Tiêu Tấn Äức sau đó đến ngồi má»™t bên bà Vân.
Trá»ng VÄ© lá»™ vẻ vui tươi, đưa tay lên nói:
- Hoan nghinh. Má»i Tiêu lão đệ ngồi. Tuần lá»… sau tôi sẽ má»i lão đệ đến tiếp khách!
Ngá»c Thanh hướng và o Trá»ng VÄ© vừa cưá»i nói:
- Theo ý em, anh Ba nên gá»i Tấn Äức bằng tên cÅ©ng được rồi. Gá»i bằng Tiêu lão đệ nghe sao nó chá»i ngược. Phân ná»a trẻ, phân ná»a già , như thế có nghÄ©a gì?
- Ha ha ha...
Nghe Ngá»c Thanh nói cả nhà cùng cưá»i vang. Trong tiếng cưá»i, Trá»ng VÄ© giải thÃch:
- Em Thanh! Äừng hiểu lầm ý anh. Anh gá»i Tiêu chá»› không phải Tiểu hay sao mà phân ná»a nhá» phân ná»a già !
Ngá»c Thanh nheo mắt cưá»i nói:
- Theo em, anh nên gá»i bằng tên há» nghe phải hÆ¡n là xưng hô bằng danh từ Tiêu lão đệ.
Bà Vân lá»™t kiếng ra chùi nước mắt, dưá»ng như bà cưá»i ra nước mắt, bà há»n trách.
- Con tháºt là quá»· quái, hay nói chuyện cà rỡn. Anh mầy có xưng hô tá» ra dè dặt lá»… độ, con giải thÃch ngược lại vừa nhá» vừa già , nên trở thà nh không mấy đẹp.
Tiêu Tấn Äức mỉm cưá»i thưa:
- Trong lá»›p cá»§a các con, Ngá»c Thanh có tiếng là phái Lạc Thiên. Có lúc cô Thanh hướng và o giáo sư mà đỠra má»™t vấn đỠquái đản, khiến cho cả lá»›p cùng cưá»i rá»™.
Thái độ lão Vân nghiêm chỉnh há»i:
- Ngá»c Thanh! Con đã và o đại há»c rồi, sao lại vô ý đùa giỡn như váºy?
Ngá»c Thanh vừa cưá»i trừng mắt nhìn và o Tấn Äức lá»™ vẻ giáºn dá»—i nói:
- Hay lắm! Nà o, Tiêu lão đệ hãy giải thÃch cho ba em nghe lá»i anh vừa nói Ä‘i!
Tiêu Tấn Äức đỠmặt tÃa tai, bá»™c lá»™ má»™t trạng thái rất khó khăn nhưng vẫn giải thÃch vá»›i giá»ng ấp úng:
- Äiá»u nà y... Ä‘iá»u nà y...
- Äiá»u nà y gì? Có phải anh đã nói em là má»™t há»c sinh hư nhất lá»›p không?
- Không! Không! Em đừng hiểu lầm. Nà o phải anh nói em là má»™t há»c sinh hư nhứt lá»›p đâu! Anh đã nói em thuá»™c và o lá»›p Lạc Thiên phái. Nếu em là má»™t há»c sinh hư đốn thì là m sao có được thà nh tÃch há»c há»i tốt. Giảo sư cÅ©ng chẳng khen ngợi em thông minh.
Ngá»c Thanh rất hà i lòng, hướng và o lão Vân nói:
- Ba à , Äức Phu TỠđã nói \"Bất sÄ© hạ dặn: Có nghÄ©a là không há»c há»i kẻ dưới\", huống chi con là há»c sinh mà há»i giáo sư thì có Ä‘iá»u gì không phải?
- Vấn đỠnà o con không biết thì há»i thầy, Ä‘iá»u đó đương nhiên là rất phải. Nhưng đừng Ä‘em các sá»± tình mà há»i sai lệch ngoà i sách vở. Äiá»u đó là má»™t há»c sinh xấu.
- Nếu con há»i vô lý, là m sao giáo sư cho con là thông minh được?
- Äồ quá»· nà ! Con không nên cáºy và o mình thông minh, theo má biết, tâm ý cá»§a con thÃch đùa giỡn nhứt.
Ngá»c Thanh le lưỡi ra, nà ng méo mặt là m dáng. Gây cho cả nhà cùng cưá»i. Lão Vân cất ly hướng và o Tiêu Tấn Äức:
- Không khách sáo nữa, má»i cháu dùng nước trái cây.
Tấn Äức cúi mình thi lá»…:
- Dạ! Cháu cám ơn bác.
Bà Vân rất lo vá» phương diện gia đình cá»§a chú rể tương lai, nên bà cháºm rãi há»i:
- Ba má cá»§a cháu vẫn mạnh khá»e chá»›?
- Dạ! Ba má cháu vẫn mạnh.
Bà Vân như đắc ý, vì có thể bắt đầu cuá»™c phá»ng vấn, trước khi há»i ba má Tấn Äức ở đâu và là m nghá» gì, bà bèn tiếp tục há»i vòng ngoà i trước:
- Cháu có mấy anh chị em?
- Dạ, cháu có một anh trai và một chị gái.
- Thế là cháu cÅ©ng như Ngá»c Thanh, trong nhà toà n là ngưá»i lá»›n chẳng có trẻ em.
- Dạ phải, cháu là con út trong gia đình.
- Anh và chị cháu còn Ä‘i há»c hay là m gì?
- Anh cháu Ä‘i du há»c Mỹ quốc, chị cháu đã tốt nghiệp đại há»c, hiện đã kết hôn, sanh được hai cháu rồi.
Những lá»i giải đáp cá»§a Tiêu Tấn Äức, là m bà Vân nhá»› lại Äại VÄ© chẳng khá»i nghÄ© mà đau lòng. Bà nhướng đôi mà y thở dà i nói:
- à chà ! Nếu Äại VÄ© nó còn không sang Mỹ thì hôm nay cÅ©ng đã có nhiá»u cháu rồi.
Vấn đỠPhương Äại VÄ© chết vì tai nạn xe, Tiêu Tấn Äức chẳng há» hay biết. CÅ©ng do sá»± không biết mà vô tình chà ng khiến cho bà Vân khó chịu. Chà ng cảm thấy không yên lòng, ngồi ngẩn ngÆ¡ không biết phải nói gì thêm.
Lão Vân không muốn vợ đỠcáºp đến chuyện đó nữa, ông chỉ mong sao tương lai cá»§a hai đôi Trá»ng VÄ© và Tuyết Hồng, Ngá»c Thanh và Tấn Äức được hạnh phúc thì lão cÅ©ng đủ vui rồi. Do đó, lão hướng sang Tiêu Tấn Äức há»i:
- Lịnh tôn hiện giá» là m việc tại đâu váºy cháu?
- Dạ, ba cháu hiện đang là m việc tại Bộ Tà i Chánh.
- Ba cháu quý danh là gì?
- Tiêu KÃnh Chi.
- A, nói váºy cháu là con cá»§a Tiêu KÃnh Chi tiên sinh?
Phương Tá» Vân nhướng cao đôi mà y, dưá»ng như lão rất thÃch thú. Tiêu Tấn Äức tá» vẻ vui mừng há»i:
- Dạ, bác có quen biết ba cháu?
Lão Vân gáºt đầu đáp:
- Có giao thiệp nhau. Tuy nhiên không được thân thiết, nhưng đã có lần đà m đạo rất tương đắc.
Lão Vân dưá»ng như nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u gì, bèn hướng sang Trá»ng VÄ© há»i:
- Nè! Trá»ng VÄ©, dưá»ng như ngà y nay con có má»i khách?
Nghe cha há»i, Trá»ng VÄ© biết dụng ý cá»§a chạ Chà ng bèn nhìn Tiêu Tấn Äức cưá»i hì hì nói:
- Ba à , bây giá» còn má»i thêm khách mà là m gì. Hiện có Tiêu lão đệ, á»§a? Có em Tấn Äức cÅ©ng thuá»™c và o hạng khách quý cá»§a nhà mình rồi còn gì nữa?
Lão Vân cố ý trách con trai:
- Con tá»± ý nói tá»± ý gá»i, phải há»i xem Tấn Äức chịu hay không má»›i phải.
Tấn Äức nhanh nhẹn đáp:
- Thưa bác, khá»i cần ý kiến, cháu vẫn thÃch gá»i cháu bằng tên.
Trá»ng VÄ© rùn vai hướng và o Ngá»c Thanh tá» vẻ khôi hà i:
- Anh có má»i khách quý là Tấn Äức, nhá» em lo lắng tiếp đãi giùm anh, nhưng thá»±c ra là anh lo cho em đó...
Ngá»c Thanh biết anh mình kiếm chuyện khôi hà i. Tuy không nói ra, nhưng nà ng trá» môi lá»™ vẻ nÅ©ng nịu. Tiêu Tấn Äức không biết Trá»ng VÄ© nói gì:
- Anh Vĩ nói thế, ý nghĩa ra sao, em chưa được biết?
Trá»ng VÄ© tìm thêm chuyện hứng thú:
- Cho em biết, nếu là khách nữ thì khá»i cần má»i ngưá»i ngoà i tiếp đãi, bởi nhà nà y có ngưá»i. Nhân cÆ¡ há»™i nà y, cÅ©ng nên để cho đôi bạn biểu diá»…n má»™t phen những nghi thức hôn nhân, gá»i là táºp sá»± váºy không phải là tôi lo trước cho hai ngưá»i sao?
Tấn Äức má»›i vỡ lẽ, vì trước mặt ông bà Vân mà Trá»ng VÄ© dùng chuyện hôn nhân để nói giả bá»™, khiến cho chà ng lấy là m khó xá». Mặt chà ng đỠbừng, trên trán mồ hôi nhá» giá»t.
Tuy Ngá»c Thanh có cảm giác vui đẹp, nhưng trên mặt nà ng lá»™ vẻ giáºn, trợn trắng đôi mắt mà nguýt Trá»ng VÄ©:
- Cuối tuần sau, anh với chị Tuyết Hồng cùng nhau mình mình tui tui rồi. Do đó mà anh vui vẻ đến nỗi quên mình.
Trá»ng VÄ© cưá»i ha hả nói:
- Anh vì các em mà thÃch thú vui vẻ chá»› gì!
Ngá»c Thanh vẫn trá» môi nói:
- Ai cầu anh thÃch thú dùm? Anh thÃch thú vì anh cÅ©ng được rồi!
Bà Vân khó nÃn cưá»i, giá»ng há»n dá»—i:
- Hai anh em tụi bây chẳng khác nà o con nÃt. Nói chuyện gì đâu, không sợ ngưá»i ta cưá»i chá» Theo ý má, hôm nay mát trá»i cÅ©ng nên Ä‘i ra ngoà i du ngoạn cho thoải mái...
Vì sau khi bà biết rõ được gia đình và thân thế cá»§a Tấn Äức, bà vô cùng mãn ý. Ngá»c Thanh biết được ba má vừa ý gia thế cá»§a Tấn Äức, nà ng cÅ©ng rất vui vẻ và say sưa. Nà ng hướng sang Tuyết Hồng nói:
- Chị Ba, chị có nghĩ đến vấn đỠđi du ngoạn Ô Lai không? Hôm nay chúng tôi tình nguyện bầu bạn chị đi du ngoạn một phen.
Tuyết Hồng chỉ cưá»i chá»› không đáp. Nà ng tá»± thấy cÆ¡ thể cá»§a mình chẳng mấy khá»e, nếu Ä‘i ra bên ngoà i, chỉ sợ sanh bịnh lần nữa.
Trá»ng VÄ© dưá»ng như nghÄ© ra chuyện gì bèn cưá»i nói:
- À! Phải rồi. Ô Lai là một danh thắng, anh chưa dắt em đến đó du ngoạn lần nà o. Hiện giỠhỠcòn kiến thiết loại xe điện dây và Vân Tiên Lạc Viên, anh cũng chưa được thưởng thức nữa!
Tánh Ngá»c Thanh thÃch hoạt động, nà ng xem đồng hồ tay, rồi thốt:
- Hiện giỠđã hai giỠrồi, hãy đi gấp, không thì chẳng kịp đâu.
Trá»ng VÄ© nghÄ© đến cuối tuần là kết hôn, nên chà ng phải nghÄ© đến vấn đỠsức khá»e cho Tuyết Hồng:
- Äi du ngoạn ở ngoại ô, tinh thần và thể xác rất mệt má»i. Tuyết Hồng! Em hãy tá»± lượng sức mình.
- Có phải Ä‘i nhiá»u nÆ¡i không?
Tuyết Hồng không nắm vững đưá»ng Ä‘i nước bước, nên nà ng há»i má»™t cách không mấy sốt sắng. Ngá»c Thanh cưá»i nhìn chị dâu nói:
- Ãi chà ! Chị đã nghỉ ngÆ¡i má»™t tuần lá»… rồi, có lẽ chưa được khá»e sao mà sợ đưá»ng Ä‘i nước bước?
Tuyết Hồng nhìn mẹ chồng chẳng dám chủ động. Bà Vân vẻ thương mến nói:
- ÄÆ°á»ng Ä‘i Ô Lai rất xa, nếu con thấy mệt má»i thì láºp tức ngồi xe vá» nhà gấp.
Phương Ngá»c Thanh không cho là phải:
- Chúng con có phương tiện giao thông, đưá»ng gần hay xa cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á».
Tá» Vân hÃt má»™t hÆ¡i xì gà , tiếp lá»i:
- Các nÆ¡i du ngoạn chẳng mấy giống nhau, nên Ä‘i Ô Lai thì phải lo phương tiện giao thông, vì nÆ¡i nà y có nhiá»u đưá»ng Ä‘i. Äối vá»›i Dương Minh SÆ¡n thì khác hÆ¡n nhiá»u, bởi Dương Minh SÆ¡n xe chạy thẳng tá»›i cá»a công viên.
- Bất cứ Ä‘i du ngoạn nÆ¡i đâu, em nháºn thấy ra ngoà i trá»i hoạt động thì thân thể thêm cưá»ng tráng. Chá»› không phải cà ng hoạt động rồi thân thể cà ng yếu á»›t. Chị à , chị đừng lo sợ gì, chúng ta Ä‘i chÆ¡i thưá»ng xuyên bên ngoà i rất tốt.
Nghe con gái nói rất có lý, bà Vân gáºt đầu:
- Tuổi trẻ không nên bắt chước theo má, vì má đã già nua rồi. Thưá»ng Ä‘i ra ngoại ô hoạt động rất cần thiết cho cÆ¡ thể. Tuyết Hồng! Con cÅ©ng nên Ä‘i chÆ¡i nhưng đừng cố quá là m cho cÆ¡ thể mệt má»i không tốt.
ÄÆ°á»£c bà Vân nói thêm vô, Tuyết Hồng nháºp bá»n vá»›i chồng và em chồng Ä‘i du ngoạn. Thá»±c ra tuổi trẻ ai lại chẳng hiếu động, nà ng chỉ sợ bà Vân không đồng ý mà thôi.
Phương Trá»ng VÄ© tá»± lái xe nhà . Tuyết Hồng ngồi má»™t bên chà ng, còn phÃa sau thì Ngá»c Thanh vá»›i Tiêu Tấn Äức. Má»™t đôi sắp nên nghÄ©a vợ chồng, má»™t đôi là tình bạn còn trong vòng yêu đương dò xét. Bốn ngưá»i Ä‘á»u say sưa vá»›i hương tình.
Ra khá»i khu chợ đông, Trá»ng VÄ© gia tăng tốc lá»±c nhanh trên xa lá»™, bốn phÃa Ä‘á»u lặng lẽ, chỉ nghe tiếng xe chạy gió vụt vù vù bên tai.
Äôi mắt Tuyết Hồng như mÆ¡ mà ng, gió thổi và o mặt nà ng là m phất phÆ¡ những má»› tóc trước trán. Trá»ng VÄ© chú ý và o thần thái cá»§a nà ng, chà ng nhá» giá»ng:
- Nếu em thấy lạnh thì quay kiếng cá»a lên.
- Không sao đâu.
Từ phÃa sau, Ngá»c Thanh nghe liá»n cưá»i nói:
- Anh à , hiện giỠđâu phải là mùa đông? Nếu quay kiếng lên thì ngá»™p chếp Ä‘i. Theo ý em, anh nên chạy cháºm má»™t chút là tiện nhất.
- Muốn cướp thá»i gian cho kịp chá»›! Từ Äà i Bắc đến Ô Lai nhanh nhứt cÅ©ng má»™t tiếng đồng hồ.
Chà ng vừa hãm bá»›t tốc lá»±c xe lại. Xe bá»›t tốc lá»±c thì gió từ ngoà i cÅ©ng bá»›t thổi và o. Tiêu Tấn Äức vẻ lo lắng há»i:
- Căn cứ theo lá»i nói, chắc cÆ¡ thể cá»§a chị không được khá»e à ?
Ngá»c Thanh bèn dùng lá»i trêu chá»c:
- Yếu đến ná»—i phải sợ gió, chị dâu tôi giống như các mỹ nhân và o thá»i cổ.
Tuyết Hồng cưá»i và mắng yêu:
- Thôi đi em!
Trá»ng VÄ© hướng và o Tiêu Tấn Äức mà giải thÃch:
- Trước đây mấy ngà y sanh bịnh, hiện giỠđã khá»e rồi, cần phải cẩn tháºn váºy thôi.
Tiêu Tấn Äức như đã hiểu rõ:
- Ã! Nếu thế thì nên lo xa cà ng tốt, vì còn má»™t tuần nhá»±t nữa thì há»· sá»± đã đến rồi. Là m nà ng dâu má»›i phải chịu khó má»™t chút!
Phương Ngá»c Thanh đưa tay đánh nhẹ và o đầu gối chà ng, và nÅ©ng nịu nguýt chà ng. Tiêu Tấn Äức không hiểu gì bèn há»i:
- Coi, sao em đánh tôi?
- Hứ! Anh cưá»i chị dâu em, em trừng phạt anh đó.
Tiêu Tấn Äức ngẩn ngÆ¡ giây lát, bèn cưá»i lá»›n nói:
- Anh... anh không có váºy đâu! Äiá»u đó là chuyện đứng đắn đà ng hoà ng, bởi là m cô dâu má»›i vô cùng cá»±c khổ. Ä‚n cÅ©ng không yên nÆ¡i, ngồi cÅ©ng không yên chá»—. Nếu gặp phải những khách thân quen là m rá»™n thì cà ng khó hÆ¡n nữa.
Trá»ng VÄ© cưá»i tiếp lá»i:
- Tấn Äức đối vá»›i chuyện hôn nhân cÅ©ng có kinh nghiệm quá chá»›!
Tiêu Tấn Äức thẳng thắn nói:
- Em chỉ thấy lúc chị em xuất giá, do đó rút tỉa được nhiá»u kinh nghiệm. Cho đến trước ngà y cưới ná»a tháng, má em mua sẵn nà o là Quế Viên, Hồng, Táo, Liên TỠđể cho chị em bổ dưỡng.
- Chị dâu em bổ dưỡng có khác, chỉ dùng toà n là các vị thuốc bổ, nà o là đủ loại vitamine, Cam tinh hoà n, dùng các thứ nà y để thay các loại đưá»ng và bánh thì quá tốt.
Tuy biết mình bị châm biếm, nhưng Tiêu Tấn Äức vẫn nháºn chân như trước:
- Thế là cà ng hay, bằng không sẽ không chịu nổi đêm tân hôn!
Trá»ng VÄ© cưá»i ha hả, Tuyết Hồng vẻ giáºn dá»—i véo và o bắp vế chà ng. Trong lúc đó, lại nghe Tiêu Tấn Äức kêu \"Ãi da\" chỉ vì Ngá»c Thanh không hẹn mà cùng có má»™t hà nh động vá»›i Tuyết Hồng.
Trá»ng VÄ© tuy không ngó lại, nhưng chà ng như đã biết chuyện gì nên há»i:
- Sao đó? Cùng bị trừng phạt rồi hả?
Tấn Äức bạo dạn há»i lại:
- Còn anh thì sao?
Trá»ng VÄ© và Tuyết Hồng nhìn nhau, cả hai cùng ngạc nhiên. Cả hai Ä‘á»u có cảm giác như nhau? Lạ lùng, tại sao hắn cÅ©ng hà nh động cá»§a mình giống hắn. Do đó, Trá»ng VÄ© vô tư há»i:
- Tôi thì có sao đâu?
- Bởi anh Ä‘ang cưá»i ha hả bá»—ng nhiên ngừng bặt. Äiá»u đó chứng tá» anh cÅ©ng bị trừng phạt chá»› gì?
Không ngá» Tiêu Tấn Äức cÅ©ng đã hiểu như Trá»ng VÄ©. Riêng Tuyết Hồng và Ngá»c Thanh trong lòng rất thÃch thú. Cả hai không hẹn cÅ©ng đồng phì cưá»i như nhau.
Bá»n há» Ä‘ang vui đùa, xe đã đến Tân Äiếm. Tuyết Hồng nhìn ra ngoà i khẽ há»i:
- NÆ¡i đây dưá»ng như tôi đã Ä‘i qua rồi?
- Äúng váºy, nÆ¡i đây là Tân Äiếm BÃch Äà m, chúng ta đã từng đến đây chèo thuyá»n.
Ngá»c Thanh đã từng du ngoạn Ô Lai vá»›i Tấn Äức, nên nà ng cảm thấy không thÃch thú cho lắm. Nà ng bèn đỠnghị:
- Tốt hÆ¡n chúng ta ngừng lại đây chèo thuyá»n má»™t hồi, vì từ đây đến Ô Lai chỉ còn má»™t phần ba đưá»ng nữa thôi.
Tâm lý cá»§a Trá»ng VÄ© không đồng ý:
- BÃch Äà m đã du ngoạn rồi, du ngoạn nữa có thú gì?
Tuyết Hồng phụ há»a theo lá»i chà ng:
- Tôi chưa đến Ô Lai lần nà o, nên xem thác nước một lần cho biết.
Ngá»c Thanh giải thÃch:
- Em nghÄ© giúp cho chị đó chá»›! Bởi xe không chạy đến thác nước được. Từ nÆ¡i xe Ä‘áºu Ä‘i bá»™ và o thác nước còn xa lắm. Còn Ä‘i đến đến Vân Tiên Lạc Viên phải phà rất nhiá»u sức lá»±c.
Trá»ng VÄ© nghe em nói, chà ng vẫn dụ dá»± chưa biết phải quyết định ra sao, bèn quay sang Tuyết Hồng như trưng cầu ý kiến, xem nà ng có đồng ý không:
- Em nghĩ sao?
Tuyết Hồng cảm xúc nói:
- Äể thá» xem! Nếu Ä‘i chuyến Ô Lai nà y mà thân thể tôi chịu nổi thì nhứt định sẽ dứt bịnh!
Tiêu Tấn Äứcgợi chuyện vui:
- Chị đừng lo! Nếu chừng đó mà chẳng Ä‘i nổi thì ba ngưá»i chúng tôi thay phiên nhau mà cõng chị Ä‘i chá»› gì.
Tuyết Hồng cưá»i nho nhá»:
- Cáºu khéo nói xà m không hà !
Ngá»c Thanh trừng chà ng:
- Nếu chị dâu tôi không đi nổi thì có anh ấy chiếu cố. Anh lấy tư cách gì mà cõng chị dâu tôi chớ?
- Ãi da! Cô nhá» Æ¡i, chỉ nói chÆ¡i cho vui váºy mà ! Bá»™ cô cho đó là tháºt hay sao?
Tiêu Tấn Äức lá»™ vẻ dụ dá»±, muốn cưá»i nhưng chẳng cưá»i được. Trá»ng VÄ© cưá»i lá»›n:
- Ha ha hạ Em Tấn Äức nói sai rồi. Äợi lúc em tôi nó không Ä‘i nổi, thì Äức sẽ dà nh sức mà cõng nó.
Ngá»c Thanh tá» vẻ hổ thẹn:
- Hứ! Anh nói báºy quá hà , em đâu phải có ý đó!
Má»i ngưá»i trong xe Ä‘á»u cưá»i rá»™ lên. Xe qua khá»i Tân Äiếm chạy ra Tân Äà m công lá»™, phong cảnh hai bên đưá»ng rất quyến rÅ©. Bốn phÃa có núi cao bao bá»c, xa trông mây vương trên ngá»n núi má» má» như ánh sương mù. Những khe suối bên đưá»ng, nước trong và yên lặng như gương. Nắng chiá»u phản chiếu xuống mặt nước gây ra ánh sáng láºp lòe. Cảnh trà rất êm ả, nước suối chảy Ä‘á»u nghe tiếng rì rà o. Bầy vịt trá»i tắm dưới khe, con thì lặn, con thì nổi lên trên mặt nước thong thả.
Tuyết Hồng vui cưá»i nói:
- Nơi đây phong cảnh đẹp quá! So sánh cảnh náo nhiệt nơi thà nh thị không bằng sống nơi đây, có sơn minh thủy tú, thâm tâm mình được thanh tịnh an nhà n hơn.
- Nếu em thÃch nÆ¡i đây thì sau khi chúng ta kết hôn sẽ vỠở nÆ¡i đây. Chẳng những không khà tốt, thêm thanh tịnh, quả là nÆ¡i tÄ©nh dưỡng cho cÆ¡ thể rất lý tưởng.
Tuyết Hồng vá»›i vẻ dịu hiá»n dá»±a đầu và o vai chà ng, dưá»ng như nà ng Ä‘ang suy xét vấn đỠđó:
- Mỗi ngà y anh đi đi vỠvỠlà m việc thì bất tiện lắm.
- Mình có xe nhà cũng tiện chớ có sao đâu.
Tiêu Tấn Äức tiếp lá»i:
- Chị Ba không có ý ở Äà i Bắc, tình hình sinh hoạt tại Äà i Bắc đối vá»›i chị dưá»ng như không mấy thÃch hợp.
- Phải rồi! Bởi gia đình nà ng ở Cao Hùng. Thanh nó không nói cho Äức nghe sao?
- Tại trưá»ng há»c, chúng tôi gặp nhau hà ng ngà y, nhưng lúc nghỉ hè lâu lắm má»›i gặp nhau má»™t lần. Nghe nói không khà ở Cao Hùng nóng hÆ¡n Äà i Bắc nhiá»u, phải váºy không chị?
Tuyết Hồng nở nụ cưá»i nói:
- Thưá»ng thưá»ng thì Nam bá»™ nóng hÆ¡n Bắc bá»™, nhưng có lúc Cao Hùng cÅ©ng mát hÆ¡n.
Trá»ng VÄ© tiếp lá»i há»i:
- Em Äức chưa đến Cao Hùng lần nà o sao?
- Em cũng muốn đi du lịch một chuyến, nhưng rất tiếc chưa có dịp.
Tuyết Hồng tiếp lá»i:
- Qua tiết Song Tháºp Ä‘i du ngoạn Cao Hùng là mùa lý tưởng. Khà trá»i mát mẻ. Trừng Thanh Hồ phản chiếu ánh sáng trông rất đẹp mắt, muốn tìm và o buổi chiá»u nÆ¡i u nhã thì đến Äinh Công Viên rừng cây thiên nhiên rất đẹp và mát. Äến đây sẽ quên hết tất cả những sá»± ưu phiá»n.
Tấn Äức khen ngợi nói:
- Danh thắng cá»§a Bắc bá»™ em đã du ngoạn tạm đủ, nhưng các danh thắng ở Nam bá»™ em chưa từng Ä‘i du ngoạn. ChỠđến khi tốt nghiệp đại há»c xong, em sẽ Ä‘i má»™t vòng Äà i Loan cho thá»a thÃch.
Trá»ng VÄ© cưá»i nói:
- Tốt nhứt là đi du ngoạn trong tuần trăng máºt má»›i cảm thấy đầy đủ ý nghÄ©a cá»§a nó.
Tấn Äức kéo tay Ngá»c Thanh, liếc nhìn nà ng cưá»i hì hì. Ngá»c Thanh giá»±t tay lại và đánh trên tay chà ng.
Tấn Äức rùn vai cưá»i thà nh tiếng, nói:
- Ba tôi vừa Ä‘i Vá»ng Các vá», ông nói Vá»ng Các so vá»›i Äà i Bắc thì nóng hÆ¡n nhiá»u.
Sau khi tức giáºn, Ngá»c Thanh lại cưá»i nói:
- Thái Lan là má»™t quốc gia Pháºt giáo, nghe nói toà n quốc trên chÃn mươi phần trăm thảy Ä‘á»u tÃn ngưỡng theo Pháºt giáo.
- Tháºt váºy, theo lá»i ba tôi, du khách Ä‘i Thái quốc du ngoạn sẽ có nhiá»u ấn tượng sâu sắc, bởi lối kiến trúc những chùa Pháºt rất lạ lùng. Riêng tại địa phương Vá»ng Các, chùa lá»›n chùa nhá» tất cả cÅ©ng trên bảy trăm ngôi.
Trá»ng VÄ© há»i:
- Các chùa miếu ở Vá»ng Các so vá»›i Äà i Loan chúng ta, hình thức có gì chẳng giống nhau?
- Theo lá»i ba tôi, có rất nhiá»u chá»— chẳng giống nhau. Thá»±c ra chùa miếu cá»§a Äà i Loan so vá»›i Äại lục cÅ©ng không giống nhau, đừng nói chi nước khác. Theo lá»i ba tôi, chùa miếu cá»§a Thái quốc hình thức kiến trúc đặc biệt, mà u sắc cÅ©ng nồng Ä‘áºm, có nhiá»u đưá»ng cong đơn giản, mạnh mẽ. Không giống vá»›i hình thức chùa miếu nước ta, có vẻ siêu trần thoát tục và nghiêm trang hÆ¡n.
Mải mê chuyện trò cùng nhau, mà xe đã chạy khá»i BÃch Äà m xa lá»™. Äến Ô Lai, bốn ngưá»i cùng mướn hai chiếc Äà i xa chạy thẳng đến thác nước danh tiếng cá»§a xứ nà y.
Lương Tuyết Hồng có cảm giác thác nước Ô Lai lá»›n hÆ¡n thác nước Dương Minh SÆ¡n. Khi bước xuống xe, cÅ©ng chưa thấy thác nước đâu, chỉ nghe tiếng à o à o vá»ng và o tai cá»§a má»i ngưá»i. Nghe tiếng nước chảy, ngưá»i ta có cảm giác sức nước rất mạnh.
Ngá»c Thanh kêu khát liá»n miệng, Trá»ng VÄ© phải chá»n má»™t quán nhá» cho nà ng dùng giải khát. NÆ¡i chốn sÆ¡n thanh thá»§y tú nà y, há» cùng ngôi trong ngôi nhà cổ lá»— Bá»™c Bố Trang mà uống các thức uống lạnh, cảm thấy tình thÆ¡ há»a ý, lạc thú vô cùng.
Sau khi uống nước xong, Tấn Äức nói:
- Chúng ta nên đi ngồi xe điện đây nè!
Phương Trá»ng VÄ© bèn theo Tấn Äức đến hướng xe Ä‘iện dây. Ngà y nay chá»§ nháºt nên du khách rất đông. Thùng xe Ä‘iện dây chỉ chứa má»—i chuyến hai mươi ngưá»i, do đó, du khách đứng chá» má»™t hà ng giống như hình má»™t con rắn dà i. Chá» chừng hai mươi phút đến phiên há» lên xe. Tuyết Hồng sau khi ngồi xuống xe xong, bèn thở dà i tháºm thượt, nà ng há»i Trá»ng VÄ©:
- Äi đến trạm có mệt không?
- Khá»e chá»› không mệt đâu.
- Äiá»u tốt cần khi du ngoạn ngoại ô chẳng nên chá»n ngà y chá»§ nháºt. Trông và o tình hình hôm nay, khi xuống núi chen lấn nhau cÅ©ng đủ mệt ngất rồi!
- Nếu vợ chồng có con dắt theo Ãt đứa bé, khi vỠđến nhà nghỉ ngÆ¡i cả ngà y má»›i lấy lại sức được.
- Bởi thế má không thèm đi du ngoạn, tự nguyện ngồi nhau nháu tại nhà cũng có lý chớ.
Tuyết Hồng gượng cưá»i, vì nà ng cÅ©ng cảm thấy má»i mệt.
- Má lá»›n tuổi chẳng nói là m chi, nhưng em đây tuổi còn trẻ, nếu Ä‘i chÆ¡i mà mệt má»i kiểu nầy, nên há»c theo má là xong.
Xe đến bên thác nước dừng lại, du khách tiếp tục xuống xe. Trá»ng VÄ© cưá»i nói:
- Trước kia chẳng có loại xe nà y, không có Vân Tiên Lạc Viên. Lúc đứng dưới chân núi mà xem thác nước, trong lòng tôi thầm nghĩ: Giải lụa trắng trải dà i nà y phát nguyên nơi nà o không ai biết. Nà o ngỠhôm nay chúng ta đứng tại nơi phát nguyên của nó.
Tấn Äức nói:
- Nhưng nÆ¡i đây cÅ©ng không phải là chốn phát nguyên cá»§a thác nước. Anh hãy xem trên kia cÅ©ng có thác nước, đúng ra má»—i từng Ä‘á»u có thác nước từ trên chót vót chảy xuống.
Tuyết Hồng chỉ và o Hồ Tâm Äình, hướng và o Ngá»c Thanh vừa cưá»i nói:
- Cảnh trà nÆ¡i đây, dưá»ng như tôi đã biết...
Trá»ng VÄ© lấy là m lạ há»i:
- Em chưa từng du ngoạn qua, tại sao lại có cảm giác như quen thuộc.
Ngá»c Thanh cướp lá»i nói:
- Bởi em đã diá»…n tả sÆ¡ cảnh trà cho chỉ nghe qua, nên khi trông và o cảnh tháºt chỉ không lấy là m lạ.
- Bây giá» thì các ngưá»i cùng đứng lại đây để chụp má»™t bức ảnh ká»· niệm coi nè!
Trá»ng VÄ© lấy từ phÃa sau ra má»™t máy ảnh để lên trên mắt nhắm, dá»± định tìm bối cảnh cho vừa ý.
Tấn Äức chá» chà ng chụp xong má»™t bô, chà ng cưá»i nói:
- Anh và chị đứng chung một nơi để em chụp một bô.
Trá»ng VÄ© trao máy ảnh cho Tấn Äức:
- Hay lắm, chụp đi.
Ngá»c Thanh cưá»i toe toét:
- Anh nên đứng xÃch lại má»™t chút Ä‘i!
Tuyết Hồng rất khó chịu, nên xô chà ng dang ra một chút:
- Anh đừng nghe Ngá»c Thanh, đứng như vầy cÅ©ng được rồi, đứng gần nữa nhá»™t nhạt lắm.
Tấn Äức chụp luôn há» mấy tấm, bối cảnh góc cạnh thảy Ä‘á»u khác nhau. Phương Trá»ng VÄ© vừa tạ Æ n vừa nói:
- Bây giá» Ngá»c Thanh đứng chung vá»›i Tấn Äức để anh chụp trả công lại cho.
- Cám ơn anh. Em không muốn chụp hình.
Ngá»c Thanh tuy cảm tình vá»›i Tấn Äức, nhưng nà ng rất cẩn tháºn, không muốn chụp hình chung vá»›i bạn trai.
Trá»ng VÄ© nhìn em cưá»i há»i:
- Sao váºy? Em mắc cở hả?
Ngá»c Thanh không kể đến câu nói cá»§a anh, nà ng kéo tay Tuyết Hồng Ä‘i lại Cá»u Khúc Kiá»u:
- Chị em mình đến Hồ Tâm Äình ngồi nghỉ má»™t lát.
Trá»ng VÄ© rùn vai, nhìn Tấn Äức nói:
- Äồ quá»·! Khéo là m bá»™ là m tịch.
Tấn Äức mỉm cưá»i không đáp, hai ngưá»i cùng Ä‘i theo phÃa sau đến Hồ Tâm Äình.
Trải qua má»™t vòng du ngoạn, đôi chân Tuyết Hồng dưá»ng như má»i rụng, Trá»ng VÄ© thấy nà ng má»i mệt, cùng má»i và o quán dùng Ä‘iểm tâm và nghỉ ngÆ¡i.
Trên đưá»ng vá», lúc xuống núi du khách đông vô số, há» cùng sắp hà ng dà i theo công lá»™ như hình má»™t con rồng xếp bằng ngưá»i. Mặt trá»i đã chen và o sưá»n núi, má»i ngưá»i ai cÅ©ng sắp vá», nhưng dầu có gấp rút cÅ©ng vô Ãch. Bá»n Trá»ng VÄ© khá»i phải chá» xế bóng, há» cùng lên xe trở vá» Äà i Bắc.
Tà i sản của quykiemtu
25-09-2008, 09:35 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
14
Ngà y kết hôn cà ng gần, tinh thần cá»§a Trá»ng VÄ© vô cùng phấn khởi. Phòng cô dâu má»›i đã bà i trà sẵn, cả nhà dùng toà n đồ má»›i, nhứt là những bức mà n cá»a, mà u sắc sặc sỡ đưá»ng hoà ng. Trước mắt cá»§a cô dâu má»›i Lương Tuyết Hồng rất vui vẻ say sưa.
Nhưng trong lòng nà ng rất ưu tá»± Từ hôm Ä‘i du ngoạn Ô Lai vỠđến hai ngà y sau, thân thể cá»§a nà ng cảm thấy không được khá»e. Tuy đầu không nhức, chẳng cảm mạo nóng ran như trước, nhưng trong cÆ¡ thể có cảm giác lạ thưá»ng, khó mà biết rõ cho được. Bao tá» rất yếu, thức ăn tuy rất ngon miệng, nhưng nà ng không thấy thèm. Toà n thân má»m nhÅ©n như vô lá»±c. HÆ¡i thở rất khó khăn, lắm lúc như giáºt mình muốn nghẹt thở.
Trước tình hình đó, nà ng không dám nói rõ vá»›i Trá»ng VÄ©. Bởi vì còn không mấy hôm nữa là đến ngà y kết hôn, ngà y chà tối, Trá»ng VÄ© lo sá»a soạn bù đầu bù cổ. Nà ng không muốn Ä‘em những chuyện lo buồn nói ra lúc chà ng Ä‘ang cao hứng.
Chỉ còn ba ngà y nữa là đến kỳ hôn lễ.
Lương Tùng Linh đã nói vá»›i Phương Tá» Vân, trưa ngà y thứ năm là lão đến Äà i Bắc, dắt con gái đến lữ quán trú ngụ hai hôm. Sáng ngà y chá»§ nháºt Phương Trá»ng VÄ© sẽ Ä‘em xe đến lữ quán để rước dâu.
Nhưng trước đó hai ngà y, Phương Tá» Vân được tiện tÃn cá»§a lão Linh cho biết, vợ chồng lão và Tuyết Trân và o trưa ngà y thứ sáu má»›i đến được. Vì thương nghiệp cá»§a lão có Ä‘iá»u rất quan trá»ng, nên phải nán lại ngà y thứ năm để giải quyết cho xong.
Phương Tá» Vân không kể lão Linh đến ngà y thứ năm hay thứ sáu. Chỉ cần ngà y chá»§ nháºt có ông chá»§ hôn bên đà ng gái đến tại lữ quán mà chứng minh là được rồi.
Nhưng, tâm trà cá»§a Tuyết Hồng không được vui. Vì cha nà ng bị ảnh hưởng bà mẹ sau, nên đối vá»›i việc hôn nhân cho con cá»§a vợ trước dưá»ng như ông chẳng có trách nhiệm. Bởi Trá»ng VÄ© yêu nà ng, nên cha mẹ chồng cÅ©ng lượng thứ tất cả. Bằng không, nhứt định ngưá»i ngoà i sẽ chê cưá»i nà ng, cho rằng nà ng không khác đứa con côi không cha mẹ. Do đó, ngà y nay kết hôn cÅ©ng nhá» bên trai lo tất cả.
Trá»ng VÄ© cÅ©ng biết tâm ý cá»§a nà ng, chà ng Ä‘oán hiện giá» tâm trà nà ng rất Ä‘au khổ. Vì thế trong má»i cuá»™c chuyện trò, chà ng Ä‘á»u dùng lá»i êm ái để an á»§i nà ng. Qua hai ngà y nữa thì nà ng là con dâu cá»§a nhà há» Phương rồi. Nà ng dâu không có mẹ ruá»™t đối vá»›i chà ng không quan hệ gì. Chiá»u hôm đó, chà ng đưa nà ng đến tiệm may để mặc thỠáo cưới.
Äồ lá»… phục dÄ© nhiên được chá»n lá»±a rất kỹ, kiểu cÅ©ng tân kỳ. Tuyết Hồng mặc và o trông rất quý phái.
Cô chá»§ tiệm may phục vụ rất chu đáo, khi mặc và o cô không ngá»›t lá»i khen ngợi:
- Cô Lương tháºt là ngưá»i đẹp hiếm có.
- Rất cám ơn cô khen thưởng.
Tuyết Hồng mặc chiếc áo cưới đến trước kÃnh ngắm nghÃa, nà ng rất vừa ý, nhoẻn miệng cưá»i đáp lá»i cô chá»§. Trá»ng VÄ© bần bạn má»™t bên, cÅ©ng đắc ý, chà ng nở nụ cưá»i thá»a ý.
Nà o ngá» trong lúc Ä‘o, chà ng phát giác hình dáng nà ng trong gương có vẻ khác lạ, nụ cưá»i đã tắt hẳn, hai tay ôm ngá»±c mặt mà y nhăn nhó như cÆ¡ thể chẳng đặng khá»e khoắn. Chà ng láºt Ä‘áºt bước đến bên nà ng há»i nhá»:
- Tuyết Hồng! Trong mình em thấy sao váºy?
Tuyết Hồng nhÃu mà y lại, dưá»ng như nà ng đứng không được vững:
- Không biết sao bỗng nhiên ngực tôi đau nhói rất khó chịu...
Trong miệng Trá»ng VÄ© vẫn ú á»› nói chẳng ra lá»i, chà ng vá»™i vã đỡ nà ng đến ngồi tại ghế sofạ HÆ¡i thở cá»§a Tuyết Hồng nhợt nhạt như tá» giấy bạch.
Cô chá»§ tiệm may, láºt Ä‘áºt phụ giúp cởi áo lá»… phục ra cho nà ng đồng thá»i cÅ©ng lo lắng:
-Phương tiên sinh! Xem tình hinh nầy, có lẽ cô Lương đã mang bịnh nặng, ông hãy đưa cô và o bịnh viện láºp tức Ä‘i!
Lá»i nói đó dưá»ng như đỠTrá»ng VÄ©, chà ng vá»™i vã mặc áo và o cho nà ng. Äồng thá»i hướng và o cô thợ may yêu cầu:
-Cô Vương! Nhá» cô đưa nà ng và o bịnh viện giúp tôi, bởi vì tôi báºn phải lái xe, trông nom đỡ nà ng chẳng đặng.
- ÄÆ°á»£c rồi! Tôi sẽ đưa cô và o bịnh viện.
Hai ngưá»i đỡ Tuyết Hồng ra xe. Trá»ng VÄ© láºp tức nhảy lên xe, ôm tay lái chạy thẳng đến má»™t vị bác sÄ© trứ danh.
Khi Tuyết Hồng đến y viện, đôi mắt nhắm nghiá»n, sắc mặt xanh nhợt, như nà ng không còn hiểu biết chi cả.
Bác sÄ© chưa kịp chẩn mạch, láºp tức lấy bình dưỡng khà để tiếp hÆ¡i cho nà ng. Sau khi dùng bình dưỡng khÃ, hÆ¡i thở nà ng trở lại bình thưá»ng thưá»ng đôi chút. Bác sÄ© há»i:
-Bịnh của cô nà y nguyên nhân hồi mới khởi ra sao?
Hai tay Trá»ng VÄ© xoa và o nhau, sắc mặt chà ng buồn thảm đáp:
-Thân thể cá»§a nà ng rất yếu Ä‘uối, bởi còn hai nữa là đến ngà y cưới, nên không đủ ngà y giá» Ä‘i Bác sÄ© đế khám nghiệm tổng quát. Vừa rồi tôi đưa nà ng Ä‘i mặc thá» lá»… phục. Không biết sao mà bá»—ng nhiên lại phát bịnh nặng. Chúng tôi cÅ©ng không biết căn bịnh cá»§a nà ng ra sao, Ä‘iá»u cần nhứt, nhá» bác sÄ© xem xét chÃn chắn má»›i biết.
- Äể cô nghỉ ngÆ¡i cho khá»e, sau đó rá»i kiếng má»›i biết.
Trá»ng VÄ© bước đến bên giưá»ng, kéo tay Tuyết Hồng khẽ há»i:
- Trong mình em hiện giỠra sao?
Trong mÅ©i nà ng bị chụp bình dưỡng khÃ, nên nà ng chỉ ư má»™t tiếng chá»› không đáp.
Trá»ng VÄ© quay mình lại, hướng và o bác sÄ© nói:
- Bác sÄ©! Xin ông gá»i y tá đến, nhá» ngưá»i chăm sóc bịnh nhân,và thá»§ tục ở bịnh viện thế nà o xin ông cho biết để tôi lo liệu.
- Xin ông cho biết hỠtên?
- Tôi hỠPhương. Còn bác sĩ?
- Tôi hỠTrương, Phương tiên sinh là gì của bịnh nhân?
- Cô hỠLương nà y là vị hôn thê của tôi, ngà y mốt đây là ngà y chúng tôi kết hôn. Do đó... do đó...
- Xin Phương tiên sinh đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng chữa trị cho cô Lương.
- Cám ơn bác sĩ.
Trá»ng VÄ© rá»i khá»i phòng cấp cứu, chà ng gá»i má»™t chiếc Taxi và cám Æ¡n cô thợ may đôi ba lần má»›i đưa cô ra xe. Sau đó chà ng đến quà y Ä‘iện thoại gá»i vá» nhà .
Giây lát sau, nghe tiếng cô gái há»i:
- Äây là Phương công quán, xin há»i ông muốn tìm ai?
Trá»ng VÄ© nghe tiếng A Bá»™i, bèn láºp tức căn dặn:
- A Bá»™i đó à ? Tôi là Trá»ng VÄ©, em hãy mau má»i bà đến đầu dây có chuyện cần.
- A! Cáºu ba, xin cáºu chá» giây lát, tôi Ä‘i cho bà hay.
Chừng hai phút sau, chà ng nghe tiếng mẹ há»i:
- Trá»ng VÄ© hả? Chuyện gì đó con?
- Má à , Tuyết Hồng bỗng nhiên mang bịnh nặng.
Bà Vân lá»™ vẻ kinh hãi, giá»ng lắp bắp:
- Chuyện gì?... Con nói gì?
Trá»ng VÄ© không dám là m ra vẻ nghiêm trá»ng lắm, nên tìm lá»i an á»§i:
- Má đừng lo lắm, chuyện không đáng lo đâu...
- Hiện giỠcon ở đâu? Tuyết Hồng nó ra sao?
- Con dắt Tuyết Hồng đến tiệm may mặc thá» lá»… phục, đương lúc vui vẻ, bá»—ng nhiên Tuyết Hồng nhuốm bịnh. Sắc mặt trắng bệch, hÆ¡i thở không thông. Vì thế nên con láºp tức đưa và o bịnh viện.
Bà Vân tá» vẻ nóng nảy há»i:
- Bác sÄ© nói sao đó? Nó mang chứng gì váºy?
- Hiện giá» thì chưa biết được, bác sÄ© Ä‘ang cho thở bằng bình dưỡng khÃ, sau khi thở dưỡng khà bịnh Tuyết Hồng thấy đỡ nhiá»u. Bác sÄ© nói, tạm thá»i để cho nà ng nghỉ ngÆ¡i. Chá» rá»i kiếng má»›i biết chắc?
- Ãi chà ! Rồi là m sao đây? Ngà y mốt nà y là m lá»… cưới, nó... mang bịnh như váºy rồi là m sao đây?
- Má à , công việc đến ná»—i nà y, má có lo lắm cÅ©ng chẳng Ãch gì. Có lẽ bác sÄ© trị bịnh chiá»u nay, ngà y mai bịnh sẽ là nh.
- Trá»ng VÄ©! Má... sẽ đến thăm vợ con bây giá».
- Má à , má cÅ©ng chẳng được khá»e cho lắm, má nên an nghỉ, hÆ¡i đâu Ä‘i tá»›i Ä‘i lui cho nhá»c váºy má.
- à chà ! Má khó mà yên lòng cho được, Ngá»c Thanh nó cÅ©ng chẳng có ở nhà , bằng không,má bảo nó đến y viện mà thăm các con.
- Xin má cho A Bội đến phụ săn sóc Tuyết Hồng cũng được rồi.
- Con có cần váºt dụng gì để má bảo A Bá»™i nó mang đến cho y viện cho.
- Giây lát sau con sẽ gá»i Ä‘iện thoại vá» cho má biết.
- Nè! Nè! Trá»ng VÄ©, má muốn nói thêm vá»›i con...
- Má cần muốn căn dặn Ä‘iá»u gì?
- Trá»ng VÄ©, con hãy cầu khẩn bác sÄ©, đừng sợ tốn tiá»n bạc, hy vá»ng cho Tuyết Hồng nó được mạnh để qua ngà y kết hôn. Bằng không, lá»… đưá»ng sẽ không có nà ng dâu, các viên chức chứng hôn đến rồi cô dâu đâu mà chứng đây?
- Má à , con đã biết.
Trá»ng VÄ© cÅ©ng cho bà Vân biết địa chỉ cá»§a bịnh viện, chà ng gác Ä‘iện thoại xong, vá»™i vã trở lại phòng cứu cấp để thăm Tuyết Hồng. Nà o ngá» Tuyết Hồng chẳng còn nằm ở phòng cấp cứu, Trá»ng VÄ© kinh hãi, sắc mặt chà ng biến đổi. Chà ng láºp tức tìm bác sÄ© Trương há»i thăm ông ta cho dá»i nà ng đến phòng nà o. Bác sÄ© cho chà ng biết, bịnh nhân đã trở lại phòng rá»i kiếng. Sau khi rá»i kiếng xong, y tá sẽ đưa nà ng trở lại phòng bịnh.
Trong lòng Trá»ng VÄ© má»›i cảm thấy nhẹ nhõm. Nhân cÆ¡ há»™i chỠđợi đó,chà ng là m thá»§ tục nằm bệnh viện cho nà ng. Trong lúc chà ng chạy đông sang Tây bá»—ng nghe tiếng má»™t ngưá»i già kêu:
- Trá»ng VÄ©! Con là m gì ở đây?
Chà ng quay lại thì ra là ba chà ng:
- Dạ thưa ba, con Ä‘ang là m thá»§ tục nháºp viện. Ba... ba là m sao biết nÆ¡i đây mà đến váºy?
- Nhá» má con gá»i Ä‘iện thoại, ba má»›i biết mà đến thăm. Thá»§ tục nháºp viện con đã lo xong chưa?
- Dạ, con đã lo xong.
- Còn Tuyết Hồng thế nà o đó? Cuối cùng
Trá»ng VÄ© bèn Ä‘em đầu Ä‘uôi thuáºt lại cho lão Vân nghe sau đó chà ng tiếp:
- Bác sÄ© đã Ä‘em Tuyết Hồng Ä‘i rá»i kiếng rồi. Bây giá» ba vá»›i con bên đến phòng bịnh chá» xem sao?
Hai cha con cùng đến phòng bịnh. Khi hai cha con đến phòng bịnh, thấy hai y tá kẻ trước ngưá»i sau, đẩy chiếc giưá»ng có bánh xe, từ phòng rá»i kiếng đến phòng bịnh.
Trá»ng VÄ© bước đến đỡ nà ng lên giưá»ng bịnh, chà ng vô cùng cảm động gá»i nhá»:
- Tuyết Hồng!...
- Không nên lo lắng, anh hãy yên lòng đi.
Tuyết Hồng nghe tiếng chà ng ấm á»› nà ng nở nụ cưá»i để an á»§i chà ng. Nà ng phát hiện có mặt lão Vân tại đây, nà ng rất xúc động và run giá»ng:
- Ba!
- Tuyết Hồng! Con đã đỡ chưa?
- Trước khi rá»i kiếng, bác sÄ© đã chÃch cho con mÅ©i thuốc, hiện giỠđã đỡ nhiá»u rồi ba.
Trong khi hai ngưá»i đối đáp, hai cô y tá đỡ nà ng từ xe đẩy lên giưá»ng bịnh. Hai y tá Ä‘i rồi, cha con chà ng bước đến cạnh giưá»ng bịnh. Trá»ng VÄ© hướng và o nà ng nói:
- Tuyết Hồng! Vừa rồi anh có Ä‘iện thoại đến cho má, má muốn đến y viện thăm em, anh khuyên má đừng Ä‘i tá»›i Ä‘i lui khó nhá»c, má má»›i gá»i Ä‘iện thoại cho ba hay chá»›.
Tuyết Hồng gáºt đầu, đôi mắt nà ng đỠhoe nhìn lão Vân:
- Ba! Con đối không phải với ba má...
Phương TỠVân an ủi!
- Tuyết Hồng! Con không nên nói váºy, má»™t ngưá»i có bịnh thì ngưá»i khác phải lo, hy vá»ng thầy thuốc trị cho con mau là nh.
Tuyết Hồng vừa cảm động vừa thương tâm, đôi mắt nà ng rưng rưng nước mắt. Trá»ng VÄ© lấy khăn lau lệ cho nà ng, chà ng nhá» giá»ng khuyên lÆ¡n.
- Tuyết Hồng! Em đừng quá bi thương, nên yên lòng là tốt nhất, bịnh trạng của em sẽ mau là nh không sao mà lo lắng.
Tuyết Hồng gáºt đầu cho vừa lòng chà ng, và nói khẽ:
- Trá»ng VÄ©! Anh hãy má»i ba ngồi nghỉ. Äừng để ba đứng lâu má»i chân!
Trá»ng VÄ© nhìn lão Vân:
- Ba à , Tuyết Hồng sợ ba má»i chân, muốn má»i ba ngồi nghỉ.
Lão Vân bèn ngồi xuống ghế Sofạ Lòng lão rất phiá»n muá»™n, lão lấy thuốc xì gà ra mà châm lá»a đốt, hÃt má»™t hÆ¡i phà khói bay mù mịt.
Mặt trá»i đã ngã bóng ở rặng núi xa xa, bóng hoà ng hôn bao trùm căn phòng bịnh. Äúng và o hạ tuần tháng tám nên khà trá»i rất nóng nảy. Gió chiá»n từng cÆ¡n thổi mạnh và o cá»a sổ, đánh và o mà n cá»a kêu lạch xạch. Trong phòng bịnh, nhỠđược những cÆ¡n gió thoảng đó khiến cho ngưá»i cảm thấy mát mẻ đôi phần:
Lão Vân vẻ lo âu nói:
- Trá»ng VÄ©! Con hãy đóng cá»a sổ lại, gió hÆ¡i mạnh, đừng để Tuyết Hồng phải bị lạnh.
- Vâng.
Trá»ng VÄ© bước đến đóng bá»›t má»™t cánh cá»a sổ lại, chừa má»™t cánh để cho nó thoáng khÃ. Trong lúc đó bá»—ng nghe ngoà i cá»a phòng có tiếng ngưá»i há»i:
- Cô à , hồi nãy cô há»i y tá nói mợ nằm phòng số mấy?
Trá»ng VÄ© vá»™i và ng bước ra cá»a phòng kêu lên:
- A Bá»™i! Ở đây nè! Ủa, có em Thanh nữa, sao nghe má nói em đã Ä‘i khá»i rồi!
- Khi A Bá»™i vừa ra cá»a thì em vỠđến. Chị ba bây giá» ra sao đó anh? Anh dắt chỉ Ä‘i mặc thá» lá»… phục, rồi sao mà mang bịnh váºy?
- Bây giỠđã đỡ lắm rồi.
Trá»ng VÄ© bèn Ä‘em câu chuyện kể lại cho Ngá»c Thanh nghe. A Bá»™i cÅ©ng mang theo nà o là bình thá»§y, bồn rá»a mặt, những váºt dụng cụ súc miệng để trên bà n,đồng thá»i bước đến giưá»ng há»i:
- Mợ! Khá»e không mợ?
- Ờ! A Bội, Em cực khổ với chị quá!
Tuyết Hồng cảm thấy xót xa,đôi mắt nà ng ứa lệ. A Bá»™i cÅ©ng xót thương cho vị tiểu chá»§ rất yếu Ä‘uối, cô ta thân máºt.
- Mợ đừng ngần ngại, ráng lo cho mạnh là nh đi!
Ngá»c Thanh cÅ©ng bước đến bên giưá»ng:
- Chị!
- Em Thanh!
Tuyết Hồng chà o há»i Ngá»c Thanh xong, đưa tay siết chặt bà n tay Ngá»c Thanh. Lòng nà ng không thể nói hết sá»± bi thương, hai giòng lệ thay nà ng mà trả lá»i Ngá»c Thanh.
Ngá»c Thanh cÅ©ng vá»— nhẹ lên lưng bà n tay cá»§a chị dâu, tâm tánh phái nữ rất yếu má»m, nà ng thấy Tuyết Hồng nhá» lệ, nà ng cÅ©ng khóc theo, và nghẹn ngà o nói:
- Chị ba! Chị không nên lo lắm, nhứt định sáng mai chị sẽ rá»i bịnh viện.
Tuyết Hồng chỉ mỉm cưá»i, chá»› không đáp lại. Cha con Phương Tá» Vân nghe Ngá»c Thanh an á»§i Tuyết Hồng, lòng há» cÅ©ng ngẩn ngÆ¡ và nghÄ© đến tâm sá»± ngổn ngang. Sáng mốt là là m lá»… kết hôn. Lá»i cá»§a Ngá»c Thanh cÅ©ng gần như cầu khẩn. ÄÆ°Æ¡ng nhiên cô ta cÅ©ng hy vá»ng ngà y thà nh hôn cá»§a anh mình khá»i phải dở dang. Nhưng, sáng mai nà y rồi đến sáng mốt, thá»i gian sao mà nó quá ngắn ngá»§i. Chưa biết Tuyết Hồng có mạnh được hay không? Äó là cả má»™t vấn đỠkhó. Vạn nhứt nà ng không là nh bịnh thì cuá»™c hôn nhân không có cô dâu rồi phải là m sao đây?
Lão Vân ngồi không yên, bèn đứng dáºy nhìn Trá»ng VÄ© Ä‘oạn lão bước ra cá»a phòng. Trá»ng VÄ© cÅ©ng há»™i ý vá»›i cha nên vá»™i vã bước theo nhá» giá»ng há»i:
- Có chuyện gì váºy ba?
- Äi! Ba vá»›i con Ä‘i tìm bác sÄ© trưởng bà n luáºn coi?
Hai cha con cùng đến văn phòng cá»§a bác sÄ©. Äôi bên cùng tá»± giá»›i thiệu danh tánh, Phương Tá» Vân khẩn cầu:
- Bác sÄ©, không mấy khi xin ông lo giúp, dầu tốn hao bao nhiêu, bác sÄ© cÅ©ng cố gắng giúp cho chúng tôi, hy vá»ng rằng, trá»… lắm sáng mốt cÅ©ng phải được xuất viện.
Bác sÄ© Lý nghe lão Vân nói, ông nhÃu đôi mà y, xoa xoa hai bà n tay, ông ta ngẩn ngÆ¡ không biết nói gì.
Phương Tá» Vân lá»™ vẻ không vui, lão gượng cưá»i:
- Bác sÄ©! Lá»i tôi vừa rồi, có gì không phải xin bác sÄ© lượng thứ cho.
Bác sÄ© Lý bèn mỉm cưá»i nói:
- Äa số thân nhân cá»§a bịnh nhân, thảy Ä‘á»u nóng nảy. Äá»u hy vá»ng nhứt là , hôm nay nháºp viện sáng mai xuất viện. Chẳng qua... chưa xem kỹ bịnh nhân mắc phải triệu chứng gì, nếu nhức đầu cảm mạo, nóng nảy thông thưá»ng thì không bao giỠđến bịnh viện.
- Bác sÄ©! Xin ông chá»› bá»±c bá»™i, sở dÄ© tôi nói đến lá»i đó, là vì trong lòng tôi quá khổ sở...
Bác sÄ© Lý nhìn lão Vân, vẻ hoà i nghi há»i:
- Ông có Ä‘iá»u gì khổ tâm?
- Thú tháºt vá»›i Bác sÄ©, ngà y chá»§ nháºt tá»›i đây cô Lương nà y sẽ cá» hà nh hôn lá»… vá»›i con trai tôi. Do đó... do đó...
Bác sĩ Lý bỗng nhiên hiểu ngay, vẻ khó chịu lúc đầu đã tan biến trên nét mặt ông ta, ông ta hiểu lộ vẻ đồng tình:
- A! Thì ra là váºy, thảo nà o ông không nóng nảy sao được.
Nói đến đây, trong tay ông cầm cây viết nguyên tỠgõ nhè nhẹ và o lòng bà n tay, là m thinh giây lát, nói tiếp:
- Sau khi tôi xem giấy cấp cứu chứng cá»§a cô Lương do Bác sÄ© Trương đưa sang, quả nhiên căn bịnh cá»§a cô không phải nhẹ, sợ e đến mưá»i ngà y nữa hoặc ná»a tháng cÅ©ng chưa biết mạnh hay không?
Cả hai cha con không hẹn gì nhau mà trên trán má»—i ngưá»i mồ hồ nhá» giá»t xuống má. Má»™t luồng hÆ¡i lạnh do Bác sÄ© Lý vừa đưa cho cả hai. Toà n thân há» Ä‘á»u rung động, mặt mà y há» biến sắc. Trá»ng VÄ© cướp lá»i há»i:
- Có phải nà ng mang bịnh phổi hay không bác sĩ?
- Trước khi rá»i kiếng, tôi cÅ©ng chưa dám khẳng định. Nhưng vừa trông qua sắc diện khi bịnh nhân má»›i đến thì tôi cho là bịnh rất nặng.
Trá»ng VÄ© rất nóng nảy, cÆ¡ hồ muốn khóc thà nh tiếng:
- Ãi chà ! Bây giá»... bây giá»... biết tÃnh sao đây?
Bác sĩ Lý dùng tay sỠsỠlên sống mũi, gần như ông ta tự nói cho mình nghe:
- Tháºt hết sức kỳ la...
Lão Vân không thể hiểu ông ta nói gì, há»i:
- Bác sĩ nói gì kỳ lạ?
- Thấy hoà n cảnh của bịnh nhân, có lẽ đâu lại để cho đến bây giỠmới đưa và o bịnh viện.
Lão Vân láºp tức giải thÃch:
- Äiá»u nà y... Tôi cÅ©ng không được biết, bởi vì cô Lương gia đình ở tại Cao Hùng. Trước đây hai mươi ngà y, ba cá»§a ta má»›i đưa đến Äà i Bắc.
- Có lẽ gia cảnh cô Lương không mấy khá à ?
Phương Tá» Vân tá» ra khó xá» trÃ:
- Äiá»u nà y... có thể do nguyên nhân nà y mà ra...
Trá»ng VÄ© nghe bác sÄ© há»i, chà ng vô cùng tức giáºn cho pháºn nà ng:
- Xin thú tháºt vá»›i bác sÄ©, nà ng mất mẹ ruá»™t từ lúc bé, bà má sau tâm tánh vô cùng hẹp hòi. Dầu ba nà ng già u có, nhưng không thể tá»± do chăm sóc cho con vợ lá»›n được.
- À! Tháºt là bất hạnh. Thôi, khuyên hai vị yên tâm, chúng tôi sẽ hết lòng chữa trị cho cô Lương.
- Cám ơn bác sĩ.
- Æ n nghÄ©a gì. Là bổn pháºn chúng tôi mà .
TỠVân lặng thinh giây lát nói:
- Theo ý tôi, bác sÄ© tìm cách nà o cho ngà y mốt nà y, cô dâu được trở vá» nhà là m lá»… cưới, chỉ hoà n tất xong nghi lá»…, chúng tôi sẽ láºp tức đưa bịnh nhân trở lại bịnh viện. Dầu bịnh nhân phải nằm lại y viện má»™t hai tháng cÅ©ng không sao.
Bác sĩ suy nghĩ giây lát đáp:
- Äể sáng mai rá»i kiếng lại lần nữa má»›i quyết định được.
Trá»ng VÄ© cà ng thêm nóng nảy hÆ¡i:
- Hôm nay rá»i kiếng không được sao bác sÄ©?
- Khoa rá»i kiếng rất phiá»n phức, cách má»™t ngà y má»›i có thể nháºn xét được. Như váºy, chúng tôi không biết là m sao hÆ¡n.
Trá»ng VÄ© van lÆ¡n:
- Xin bác sÄ© lo giúp tìm biện pháp nà o rá»i kiếng gấp giùm, chúng tôi vô cùng biết Æ¡n.
Phương Tá» Vân cÅ©ng phụ há»a:
- Nếu được váºy, chúng tôi không há» quên Æ¡n cá»§a bác sÄ©.
- Khá»i cần phải tạ Æ n, hiện giá» tôi cho hai vị xem hình chụp phổi thá».
Bác sÄ© Lý không biết là m sao hÆ¡n, Ä‘i thẳng đến phòng rá»i kiếng. Qua mấy phút đồng hồ không thấy bác sÄ© trở lại. Phương Tá» Vân thấy Trá»ng VÄ© quá nóng lòng, bèn khuyên lÆ¡n:
- Con hãy đến phòng bịnh đi! Ba chỠcon tại đây.
Trá»ng VÄ© không yên lòng vì căn bịnh cá»§a nà ng nên chà ng gáºt đầu bước Ä‘i nói:
- Giây lát con sẽ trở lại.
Những ngưá»i phục dịch trong bịnh viện đã đưa cÆ¡m đến cho bịnh nhân. Bởi bịnh nhân nằm phòng hạng nhất, nên thá»±c váºt rất dồi dà o. Tiếc vì Tuyết Hồng yếu bao tá», dầu cho gan rồng phổi phụng chăng nữa, nà ng nuốt cÅ©ng không vô.
Trá»ng VÄ© vừa đến phòng, thấy A Bá»™i Ä‘ang phục dịch nà ng dùng cÆ¡m. Nghe Tuyết Hồng nói khẽ:
- A Bội! Chị không thể ăn được.
Trá»ng VÄ© bước đến giưá»ng há»i:
- Tuyết Hồng! Em ăn cơm được bao nhiêu?
Tuyết Hồng liếc chà ng đáp:
- Em ăn được ná»a chén.
Bởi tháºt tâm lo cho Tuyết Hồng, nên A Bá»™i nói:
- Mợ ăn không đến ná»a chén, chỉ bốn miếng là cùng.
Trá»ng VÄ© nhÃu đôi mà y lại:
- Em ăn quá Ãt, là m thế nà o đủ dinh dưỡng cÆ¡ thể cho được.
Ngá»c Thanh Ä‘ang ngồi tại ghế, nà ng tiếp lá»i:
-Anh à , trong mình chị có bịnh, anh không nên ép chị ăn nhiá»u, chá» giây lát sau, y tá đến chÃch thuốc cho chị là hay hÆ¡n hết.
Tuyết Hồng để A Bá»™i đỡ nằm xuống, nà ng nhá» giá»ng há»i:
- Ba đi đâu rồi anh? Chắc ba đã vỠrồi?
- Không, ba đang nói chuyện với bác sĩ trưởng.
Vẻ mặt Tuyết Hồng u buồn than dà i:
- à chà ! CÅ©ng vì em mà cả nhà đá»u khổ cá»±c.
- Chị à , chị đừng nói như váºy nữa! Tâm trà nên thư thả, nên vui vẻ mà nghÄ© đến ngà y mốt đây đã đến ngà y kết hôn, bịnh cá»§a chị có lẽ khá»i cần uống thuốc cÅ©ng mạnh nữa.
Vì muốn an á»§i cho Tuyết Hồng khá»i lo buồn, nên Ngá»c Thanh tìm cách tạo ra những chuyện vui cho không khà buồn thảm trong căn phòng bá»›t lạnh lẽo. Quả nhiên ngưá»i tức cưá»i trước nhứt là A Bá»™i. Cô ta lấy khăn lông chùi miệng cho Tuyết Hồng, và phụ há»a:
- Cô Tư nói rất đúng. Mợ không nên bi quan nữa mà có hại.
- à chà ! Chị không phải tự nuôi dưỡng sự bi quan, nhưng sự thực... thì...
Nói đến Tuyết Hồng nghẹn ngà o không nói được nữa. Trá»ng VÄ© rất khó chịu, trách A Bá»™i:
- - A Bá»™i! Tốt hÆ¡n hết em không nên nói nhiá»u chuyện để cho mợ nghỉ ngÆ¡i.
A Bá»™i tuy bị trách mắng, nhưng tá» vẻ không há»n giáºn cô ta cúi đầu nhá» giá»ng:
- Dạ, tôi biết rồi.
Tuyết Hồng nở nụ cưá»i héo hắt, biện há»™:
- Trá»ng VÄ©! Anh không nên trách A Bá»™i, Ä‘iá»u buồn rầu là do chÃnh em ấy chứ! Em buồn, không lẽ cấm A Bá»™i khuyên lÆ¡n. Anh trách A Bá»™i em cảm thấy khó chịu.
Trá»ng VÄ© không đáp, chà ng đứng trân như tượng gá»—. A Bá»™i thấy mợ dâu biện há»™ cho mình, nà ng rất cảm động nói:
- Äiá»u đó là sá»± thá»±c, không phải cáºu trách tôi đâu.
Tuyết Hồng tỠvẻ e ngại.
- Trá»i đã tối rồi, tất cả Ä‘á»u đói bụng. Em Thanh! Chị đã đỡ nhiá»u rồi, chẳng phải nghiêm trá»ng như khi nháºp viện. Em nên vá» vá»›i ba để má được yên lòng.
Ngá»c Thanh xem đồng hồ tay đáp:
- Chưa đến sáu giá», trong y viện cho ăn cÆ¡m hÆ¡i sá»›m, chúng tôi chưa đói đâu mà chị lo.
Trá»ng VÄ© thấy cÆ¡m canh cá»§a Tuyết Hồng còn dư rất nhiá»u, chà ng có hảo ý nói:
- A Bội! Cơm canh mợ ăn không hết, em hãy dùng đi! Vì vỠnhà dùng cơm hơi trễ, sợ em đói.
Không ngỠA Bội chưa kịp đáp, Tuyết Hồng vội cản trở:
- Không! A Bội! Em đừng ăn cơm canh thừa.
A Bá»™i chưa hiểu ý nà ng ra sao, nên cô ta thừ ngưá»i như tượng gá»— Trá»ng VÄ© cÅ©ng không hiểu láºp tức há»i:
- Vì sao váºy?
Tuyết Hồng lặng thinh giây lát, bèn than thở:
- á»i chà ! Sợ tôi mang bịnh lao phổi, vi trùng sẽ truyá»n nhiá»…m cho A Bá»™i.
Trá»ng VÄ© nhÃu đôi mà y lại, chà ng không biết phải đáp thế nà o. Ngá»c Thanh thấy thế vá»™i an á»§i:
- Chị à , chị hÆ¡i nà o mà lo quá váºy? Theo em, không phải chị mang bịnh đó đâu.
Thấy nà ng có lòng nhân ái. A Bá»™i vô cùng cảm động vừa cưá»i nói:
- Mợ hÆ¡i đâu mà lo cho mệt trÃ. Tôi đâu có ăn cÆ¡m mà mợ sợ.
Tuyết Hồng căn dặn tiếp:
- Váºy em hãy Ä‘em chén đũa mà nấu trong nước sôi cho sạch trước khi em ăn.
A Bội đem mâm cơm canh dư đến để trên bà n, nói:
- Tôi có đem một số chén đũa từ nhà đến.
- Em hãy nhìn kỹ chén đũa của chị ăn mà để riêng một nơi, đừng cho lộn xộn không nên.
- Tuyết Hồng! Ngá»c Thanh nó nói rất phải, chắc tại trong ngưá»i cá»§a em yếu, không truyá»n nhiá»…m ai đâu mà lo.
Trá»ng VÄ© cÅ©ng không hiểu rõ nà ng mang chứng bịnh gì nhưng chà ng hết lòng an á»§i, không muốn cho ngưá»i bịnh cảm thấy không yên lòng. Tuyết Hồng gượng cưá»i, giá»ng nà ng trầm trầm.
- Riêng em tự biết mình mang bịnh phổi đã lâu.
Trá»ng VÄ© mỉm cưá»i tá» vẻ tá»± nhiên nói:
- Bác sĩ nói, sau khi xem ảnh phổi mới biết là bịnh gì?
Tuyết Hồng cưá»i lạnh lùng nói:
- Căn bịnh cá»§a em, chÃnh em biết rõ hÆ¡n ai hết.
Trá»ng VÄ© tuy hết lòng an á»§i nà ng, nhưng tháºt sá»± lòng chà ng rất lo lắng, tim chà ng Ä‘áºp thình thịch như muốn vở toan lồng ngá»±c:
- Dầu phải bịnh phổi chăng nữa cÅ©ng không phải là chứng bịnh bất trị, em hÆ¡i đâu mà quá lo như váºy?
- á»i chà ! Em đâu phải lo cho bịnh cá»§a mình, tháºt ra em đối không phải vá»›i anh!
Trá»ng VÄ© cÆ¡ hồ như muốn khóc thà nh tiếng:
- Tuyết Hồng! Em... Vì sao mà em phải nói thế?
Ngá»c Thanh đứng dáºy bước đến kéo cánh tay cá»§a Trá»ng VÄ©, miệng nở nụ cưá»i vẻ há»n trách anh:
- Anh à , anh khuyên A Bá»™i đừng nói chuyện nhiá»u vá»›i chị. Còn anh sao lại nhiá»u chuyện quá váºy?
Trá»ng VÄ© cÅ©ng ấm á»› nói:
- Tháºt váºy, anh... cÅ©ng quá nhiá»u chuyện. Tuyết Hồng! Em không nên suy nghÄ© viá»…n vông, nên nghỉ ngÆ¡i để anh Ä‘i tìm ba.
Nói xong, chà ng thừa cÆ¡ há»™i nhẹ gót ra khá»i cá»a phòng. Ngá»c Thanh cÅ©ng bước theo, nà ng trông thấy anh mình chùi nước mắt liên hồi. Nà ng bèn gá»i khẽ:
- Anh Ba!
Chà ng nghe tiếng em mình, nhưng cố gắng quay mình lại không muốn cho em thấy mình quá bi thương, chà ng mạnh dạn há»i:
- Chuyện gì đó Thanh?
Nà ng kéo tay anh Ä‘i vá» hướng văn phòng bác sÄ©, há»i:
- Bác sĩ nói chị đau bịnh phổi hả?
- Hiện chưa xác định, nhưng bác sĩ nói, bịnh rất nặng.
- Chừng nà o má»›i rá»i kiếng lại đó?
- Theo dự định thì sáng mai. Nhưng hiện giỠvì ba yêu cầu, nên ông ta cho mình coi hình phổi của bịnh nhân.
Hai anh em nói đến đây đã đi tới văn phòng, nhìn thấy lão Vân đang ngồi trân trối, trông dáng điệu rất buồn thảm. Lúc ấy trong văn phòng không có ai, vì các y tá trực ngà y đã nghỉ, các y tá trực đêm chưa đến. Chỉ có một y tá đang lặng lẽ là m việc.
Lão Vân dưá»ng như sợ sệt khi thấy Trá»ng VÄ© đến, lão bèn đứng dáºy há»i:
- Trá»ng VÄ©! Tuyết Hồng sao đó con?
- Không sao ba, bác sĩ chưa đem ảnh đến hả ba?
- Ờ!... Lão nhÃu mà y xem đồng hồ tay, tá» vẻ rất nóng nảy. Trá»ng VÄ© nói:
- Con sợ bác sĩ không đem ảnh đến đây, có lẽ ông đã vỠrồi.
Lão Vân có ý nghĩ tế nhị hơn con:
- Không lẽ đâu, trong mình ông ta còn mặc sắc phục của bịnh viện nếu vỠnghỉ cũng lại đây thay đổi y phục chớ.
- Váºy, ba cùng Ngá»c Thanh vá» nhà nghỉ trước Ä‘i! Äừng để má lo lắng. Äể má»™t mình con ở đây chá» tin bác sÄ©.
Lão Vân lặng thinh giây lát, hướng và o Ngá»c Thanh:
- Thanh! Con hãy Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại cho má con yên lòng.
Ngá»c Thanh vâng lá»i bước ra Ä‘i. Trong giây phút thì bác sÄ© Ä‘em hình phổi cá»§a Tuyết Hồng đến. Hai cha con cùng đón rước há»i:
- Hình phổi đã rá»a xong hả bác sÄ©?
Bác sÄ© Lý gáºt đầu, ngồi xuống bà n nói:
- À! Tôi phải chỠđợi để lấy đem cho các ông xem đây.
- Cám ơn bác sĩ!
Trá»ng VÄ© lá»™ vẻ cám Æ¡n. Riêng lão Vân nhìn sắc mặt cá»§a bác sÄ© vô cùng lo lắng, từ trong bao giấy, ông ta rút ra má»™t tấm phim ảnh. Lão Vân khẩn trương há»i:
- Thưa bác sĩ, hình phổi của bịnh nhân có gì không?
Bác sÄ© lấy tấm ảnh đưa dưới ánh đèn, dùng ngón tay chỉ và o đốm Ä‘em trong lá phổi bên trái, cháºm rãi nói:
- Các ông xem có phải một đốm đen đây không?
Trá»ng VÄ© giá»±t mình, nghiêng đầu qua xem, chà ng vá»™i vã há»i:
- Thưa bác sÄ©, theo lá»i ông, phổi cá»§a bịnh nhân đã kết hạch rồi à ?
- Theo nháºn xét vá» bịnh trạng, lá phổi phÃa trái quả có bịnh như váºy, nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á», theo tôi và bác sÄ© Trương Ä‘ang lo là vấn Ä‘á»...
Nói đến đây, ông ta bèn ngừng lại, dưá»ng như có Ä‘iá»u cấm kỵ, nên ông ta chưa tiện nói ra. Lão Vân cố nén sá»± lo lắng, tá» vẻ nôn nóng há»i:
- Còn vấn đỠgì khác nữa, xin bác sĩ cho chúng tôi được biết?
Trá»ng VÄ© hoà i nghi há»i tiếp:
- Phải chăng nghiêm trá»ng lắm hả bác sÄ©?
Bác sÄ© Lý chưa đáp vá»™i, ông ta cháºm rãi:
- Sáng mai, tôi sẽ đem tấm ảnh nà y đến bác sĩ giám đốc nghiên cứu lại một lần nữa. Hiện giỠkhông tiện tuyên bố trước.
Phương Tá» Vân muốn biết gấp bịnh trạng cá»§a Tuyết Hồng, nên lão vồn vả há»i:
- Riêng bác sÄ© thì nháºn thấy bịnh trạng thế nà o?
- Căn cứ theo kinh nghiệm của bác sĩ Trương đã chuẩn đoán xem xem kỹ tấm hình phổi, tôi xét thấy...
Trá»ng VÄ© vồn vãa? há»i:
- Nháºn thấy sao bác sÄ©? Ông nói tháºt cÅ©ng chẳng há» gì mà .
- Lá phổi nà y đã kết hạch nghiêm trá»ng vô cùng.
Má»™t tay Trá»ng VÄ© nắm cánh tay bác sÄ©, mặt biến sắc, miệng chà ng há»i lấp bấp:
- Có lẽ nà ng... nà ng đã mang... chứng Cancer phổi à ?
Bác sÄ© Lý rất khó trả lá»i, miệng cá»§a ông ta láp dáp:
- Vấn đỠnà y cÅ©ng chưa dám quyết định hẳn, tạm thá»i cÅ©ng chưa tiện nói ra. Nhưng các ông nên đối diện vá»›i sá»± thá»±c, cố gắng và vững lý trà má»™t chút. Nóng nảy cÅ©ng không có tác dụng gì. Chúng tôi sẽ tìm đủ phương pháp để chữa trị.
Trá»ng VÄ© từ từ buông lá»ng tay bác sÄ© ra. Chà ng cảm thấy sẽ phải lo má»™t căn bịnh bất trị. Thân thể chà ng như không còn sức, đôi chân chà ng phát run lên. Chà ng muốn khóc lá»›n lên, nhưng dầu có la thét cầu cứu cÅ©ng vô Ãt. Chà ng dùng nắm tay lắp và o miệng. Tinh thần chà ng Ä‘ang gà o thét: Trá»i hỡi! Sao ông quá tà n ác, ông nỡ đà nh hại má»™t cô gái thân thể cÆ¡ khổ, lại mang tuyệt chứng thế nà y! Háºn lắm! Háºn gì không thể giết mẹ ghẻ cá»§a nà ng!
Phương TỠVân vừa nghe đến chứng ung thư phổi, sắc mặt ông bỗng nhiên lạnh lùng buồn thảm, nói:
- Nó... có thể mang bịnh độc đó được sao? Nó... tuổi nó còn quá trẻ, lại mang lấy chứng bịnh đáng sợ nà y sao?
Bác sĩ Lý an ủi:
- Phương lão tiên sinh, chúng tôi không phải dá»a tiên sinh đâu. Nhưng có lẽ không phải chứng ung thư phổi. Ngà y mai nhiá»u bác sÄ© xem lại, chừng đó sẽ xác định má»›i được.
Trá»ng VÄ© hai giòng lệ lăn trên má:
- Thưa bác sÄ©, nếu đúng là bịnh ung thư phổi có hy vá»ng cứu khá»i không?
- Nếu có thể cứu khá»i thì cÅ©ng phát sanh ra má»™t vết tÃch khó diệt táºn gốc.
Trá»ng VÄ© dùng tay lau chùi nước mắt lia lịa?
- Theo lá»i bác sÄ© thì hy vá»ng rất má»ng manh:
Bác sÄ© Lý không trả lá»i, ông ra cất bức ảnh, thay Âu phục và o. Trước khi bác sÄ© ra vá», Phương Tá» Vân lo lắng há»i:
- Thưa bác sÄ©, đến ngà y chá»§ nháºt có thể cho bịnh nhân vỠđể là m lá»… được không?
- Äến ngà y đó xem sức cá»§a nà ng ra sao má»›i biết? Nếu cô ấy đứng lâu tại lá»… đưá»ng không nổi mà té xỉu, như thế bịnh nà ng cà ng nặng thêm nữa.
- Như thế là ...
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi rất cảm thông Ä‘iá»u khổ sở cá»§a quà ông. Thiệp má»i đã phát ra rồi, lá»… đưá»ng tiệc rượu Ä‘á»u sắm sẵn, ngưá»ng chứng hôn nhân đã má»i rồi. Nhưng tân nương không ra mắt được, thì cuá»™c hôn nhân đó khó tÃnh.
Phương Tá» Vân than thở liá»n miệng: -
- à chà ! Là m sao bây giỠđây? Chuyện gấp rút có thể chết được!
Bác sÄ© Lý cÅ©ng có rất nhiá»u nhiệt tâm, ông ta tÃnh giúp cho đà ng trai má»™t biện pháp:
- Hoặc là tân lang cÅ©ng chẳng ra mặt, ông nên tuyên bố vá»›i khách rằng, Tân nương và Tân lang đã Ä‘i hưởng tuần trăng máºt.
Cha con lão Vân nhìn nhau không đáp. Bác sĩ Lý lại an ủi tiếp:
- Việc đến thế nà y, mấy ông cÅ©ng không nên lấy là m khó. Nhưng tin tưởng rằng ngưá»i hiá»n trá»i độ, có thể trị bịnh khá»i cÅ©ng không chừng. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u tôi khuyên nên lưu ý. Những hung tin nầy đừng cho bịnh nhân biết, để khá»i mặc cảm lo sợ Trừ hai ngưá»i ra, xin đừng nói lại cho ai biết, hoặc bịnh nhân biết được thì có hại thêm...
Nói xong, bác sÄ© giã từ cha con lão Vân mà ra vá» chỉ còn lại hai cha con đứng ngẩn ngÆ¡, không nói được lá»i nà o.
Ngá»c Thanh Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại xong trở vá», nhìn thấy cha và anh ngẩn ngÆ¡ như váºy, nà ng lấy là m lạ há»i:
- Ba! Hình phổi cá»§a chị có Ä‘em đến không váºy ba?
- Ờ... Ờ...
- Äã... cầm... cầm lại rồi.
Hai cha con nghe đến việc bác sÄ© Lý đã Ä‘em tấm hình đến rồi, cả hai Ä‘á»u nhìn nhau hình dáng há» lá»™ vẻ vô cùng lo ngại. DÄ© nhiên, cÅ©ng không nên Ngá»c Thanh biết nữa.
Ngá»c Thanh rất nóng lòng há»i:
- Bác sÄ© nói sao? Rốt cuá»™c là bịnh gì váºy?
Phương TỠVân trấn tĩnh đáp:
- Ông ấy cÅ©ng nói phổi yếu, nhưng không đến ná»—i nghiêm trá»ng lắm.
Ngá»c Thanh cà ng nóng nảy hÆ¡n:
- Thế là ngà y mốt có thể cỠhà nh hôn lễ được không?
Phương Tá» Vân thong thả trả lá»i:
- Vấn đỠnà y ngà y mai sẽ đà m luáºn. Trá»ng VÄ©! Hiện giá» ba vá»›i Ngá»c Thanh vá» nghe con.
- ÄÆ°á»£c rồi! Ba vá»›i em Thanh hãy vá» nhà nghỉ ngÆ¡i Ä‘i.
Ba cha con cùng bước ra khá»i văn phòng bác sÄ©. Khi đến cá»a phòng cá»§a Tuyết Hồng, Tá» Vân bèn dừng bước, muốn và o thăm con dâu, nhưng ta lại đổi ý. Tá»±a hồ như lão không muốn nhìn thấy con dâu đáng thương ấy, ông nhá» giá»ng:
- Có lẽ nó đã ngủ rồi. Ba không thể thăm nó được.
Trá»ng VÄ© tá» vẻ khổ sở gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c rồi con cÅ©ng không thể đưa ba Ä‘i được.
- Trá»ng VÄ©! Con hãy vững tâm má»™t chút, trước mặt Tuyết Hồng con không nên lá»™ nét bi sầu.
Trá»ng VÄ© nghẹn ngà o nói:
- Ba đừng lo... Con... biết Ä‘iá»u đó.
Ngá»c Thanh không hiểu đầu Ä‘uôi ra sao, nà ng chỉ thấy gương mặt cá»§a anh rất buồn rầu, nà ng có cảm giác lạ:
- Bịnh phổi nà o là phải tuyệt chứng, anh hÆ¡i đâu mà lo thái quá váºy?
- Anh đâu có lo gì cho lắm.
Tuy chà ng miá»…n cưỡng nói thế, nhưng tâm trạng chà ng Ngá»c Thanh nà o biết, Tuyết Hồng đã mang tuyệt chứng bất trị rồi!
Lão Vân lo lắng cho con trai:
- Con... con đã ăn cÆ¡m chiá»u chưa váºy?
- Con không thấy đói, lát nữa con sẽ ăn.
- Chừng nà o con vỠnhà ?
- Ba à , con tÃnh ở lại bịnh viện để săn sóc vợ con.
Lão Vân nhÃu mà y lại, lão hÃt má»™t hÆ¡i thuốc xì gà . Vá»— nhẹ lên vai con trai:
- Con! Không nên si tình thái quá, con phải bảo trá»ng lấy thân. Äã có A Bá»™i săn sóc rồi, con cÅ©ng không còn biện pháp nà o giúp vợ con hoặc ở lại nÆ¡i bịnh viện nà y. Theo ý ba, đến mưá»i má»™t giá» con nên vá» nhà mà ngá»§ là hÆ¡n.
Trá»ng VÄ© thấy cha lo cho mình, nhưng chà ng tá»± nghÄ©, nếu Tuyết Hồng quả đúng mang bịnh ung thư phổi, thì thá»i gian gần nhau không bao lâu nữa, được gần gÅ©i nà ng phút nà o hay phút nấy. Tuy miệng chà ng không quyết định, nhưng lòng đã có chá»§ ý ở lại bịnh viện để gần gÅ©i Tuyết Hồng.
Lão Vân chỉ than thở, bước Ä‘i nặng ná» từng bước má»™t cùng con gái ra vá». Trá»ng VÄ© nhìn theo bóng cha và em cho đến khi khuất dạng.
Tà i sản của quykiemtu
25-09-2008, 09:36 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
15
Lương Tuyết Hồng mang chứng bịnh lao phổi, Trá»ng VÄ© đã biết do Tuyết Hồng nói lại từ trước. Bịnh lao phổi trước đây đã là m cho các nhà y há»c phải lắc đầu, nhưng đối vá»›i khoa há»c ngà y nay, y dược cÅ©ng khá đầy đủ. Chà ng nháºn thấy bịnh phổi không phải là tuyệt chứng. Chỉ cần có nhiá»u tiá»n, đủ thì giá» Ä‘iá»u trị, bịnh sẽ chữa khá»i má»™t cách không mấy khá» Nhưng chà ng nà o ngá» nà ng mắc chứng ung thư phổi. Ung thư là loại gần như nan y đối vá»›i con ngưá»i ngà y naỵ Khi nói đến nó thì ai cÅ©ng sợ hãi. Khoa há»c tiến bá»™, có thể thay trái tim khác cho ngưá»i bị bệnh Ä‘au tim. Nhưng đối vá»›i chứng bịnh ung thư thì y sÄ© như đà nh bó tay mà chịu. Trên thế giá»›i chẳng biết bao nhiêu kẻ quyá»n thế, quý phái, cà nh và ng lá ngá»c, khi mang nó và o ngưá»i thì cÅ©ng đà nh chôn vùi thân xác.
Nhưng, mạng váºn sao quá cay nghiệt. Khi chà ng dá»± định cá» hà nh hôn lá»… chỉ còn ba ngà y nữa thì Tuyết Hồng lại bị bịnh nặng phải đưa và o y viện.
Riêng Tuyết Hồng, nà ng cÅ©ng biết mình mang bịnh phổi rất trầm trá»ng, nhưng nà ng nà o ngỠđó là chứng ung thá»± Trong lòng cả hai cùng Ä‘au khổ. Nhưng vá» phần Trá»ng VÄ© cảm thấy Ä‘au khổ hÆ¡n nà ng nhiá»u. Chỉ vì chà ng ao ước sao được gặp ngưá»i trong má»™ng, cuá»™c vui mừng chưa trá»n, nay bá»—ng nhiên sắp chia lìa. Nếu ngà y chá»§ nháºt tá»›i mà Tuyết Hồng nằm liệt, vấn đỠhôn lá»… chắc chắn chưa thà nh được. Cõi Ä‘á»i nà y, chắc không còn chuyện nà o Ä‘au khổ hÆ¡n.
NghÄ© đến đây, Trá»ng VÄ© như má»™t hình tượng gá»— lang thang đứng thẫn thá» ngoà i hà nh lang y viện, nước mắt không vÆ¡i. Chà ng cảm thấy trước mắt mình má»™t vầng mây Ä‘en bao phá»§, má»™ng đẹp đã tan tà nh ra tro bụi, tâm hồn chà ng cÅ©ng nát tan theo.
Chà ng Ä‘ang nghÄ© vẫn vÆ¡, bá»—ng nghe tiếng gá»i khẽ bên tai:
- Cáºu Æ¡i! Cáºu...
A Bá»™i từ trong phòng bước ra, cô ta thấy đôi mắt cá»§a tiểu chá»§ nước mắt rà n rụa, nà ng vô cùng kinh hãi. Trá»ng VÄ© giá»±t mình quay lại há»i:
-Kìa! A Bội! Mợ có sao không đó em?
- Mợ đỡ nhiá»u lắm, đã ngá»§ rồi. Cáºu! Cáºu không nên quá bi thương.
Giá»ng A Bá»™i nghẹn ngà o, hướng và o chà ng mà khuyên lÆ¡n. Trá»ng VÄ© như trong má»™ng vừa thức tỉnh, chà ng lau nước mắt, đồng thá»i cÅ©ng cố gắng trấn tÄ©nh. Chà ng ấm á»› phá»§ nháºn:
- Cáºu... cáºu nà o có bi thương chi đâu em.
- Ông và cô đâu rồi cáºu?
- Äã vá» rồi.
- Nhân lúc mợ ngá»§, cáºu cÅ©ng nên Ä‘i ra ngoà i mà dùng cÆ¡m tối.
- Em!... Tôi nuốt không vô đâu.
- Äã hÆ¡n bảy giá» rồi, nếu cáºu để cho thân thể đói khát, mợ mà hay được chắc mợ không yên lòng.
A Bá»™i cÅ©ng biết Trá»ng VÄ© là ngưá»i nhiá»u tình cảm, thấy chà ng tá»± nhiên mà khóc sướt mướt thì biết rằng, hai ngưá»i tuy chưa kết hôn nhưng tình cá»§a há» rất Ä‘áºm đà . Bụng Trá»ng VÄ© đã bị ná»—i buồn là m đầy ắp không thấy đói, nên chà ng vẫn lắc đầu:
- Tôi không đói tháºt mà .
- Nếu cáºu không ăn cÆ¡m được, tôi sẽ Ä‘i mua bánh mì bánh ngá»t vá» cho cáºu ăn.
- Chá» giây lát sẽ haỵ A Bá»™i! Em thấy mợ em ngá»§ tháºt không?
- Cô y tá vừa chÃch má»™t mÅ©i thuốc gì đó, chÃch xong, mợ ú á»› những gì đó rồi ngá»§ thiếp Ä‘i.
- Chắc chắn là thuốc ngá»§, thầy thuốc khi cần cho bệnh nhân ngá»§ thì chÃch thuốc ngá»§.
- Cáºu à ...
A Bá»™i muốn há»i gì, nhưng há»i đến đây rồi thôi nà ng tá» vẻ lo lắng không dám há»i nữa. Trá»ng VÄ© há»i:
- Em muốn há»i gì lại thôi Ä‘i?
- Ông đã đà m luáºn vá»›i bác sÄ© những gì? Bây giá» mợ mang bịnh gì váºy cáºu?
Không phải A Bá»™i tá»c mạch chuyện ngưá»i khác nhưng nà ng rất lo lắng cho bịnh trạng cá»§a Tuyết Hồng. A Bá»™i há»i đến đây, khiến cho Trá»ng VÄ© ú á»› không đáp được.
A Bá»™i nhÃu đôi mà y lại, cô ta có vẻ hoà i nghị Cắn chặt môi tiếp tục há»i:
- Không nghiêm trá»ng lắm hả cáºu?
- Ờ...
- Sao... sao cáºu lại khóc?
- Nói xà m! Ai khóc hồi nà o?
Trá»ng VÄ© nhăn mặt tá» vẻ bá»±c bá»™i. A Bá»™i không dám há»i nữa. Cô ta bưng bồn nước Ä‘i rá»a chén đũa. A Bá»™i rá»a chén xong, khi trở lại thấy Trá»ng VÄ© vẫn còn đứng tại hà nh lang như xuất thần. Cô ta lại gần há»i?
- Cáºu! Sao cáºu không và o phòng ngồi nghỉ váºy?
- Tôi sợ phá giấc ngủ của mợ em.
- Lặng yên không nói chuyện thì thôi chá»› gì? Cáºu đứng ngoà i nà y mãi rồi kiệt sức cho coi.
Trá»ng VÄ© đương nhiên biết hảo ý cá»§a A Bá»™i, và cÅ©ng biết cô bé nà y rất lanh lợi, cô ta cÅ©ng hết lòng lo cho chá»§. Chà ng bèn gáºt đầu bước nhè nhẹ theo cô ta và o phòng. Ngước mặt nhìn nà ng nằm trên giưá»ng, sau đó chà ng ngồi xuống ghế.
A Bá»™i cÅ©ng tá» ra biết Ä‘iá»u, khi thấy Trá»ng VÄ© ngồi xuống, cô ta bèn pha cho chà ng má»™t ly sữa, lặng lẽ bưng đến cho chà ng.
Trá»ng VÄ© không nỡ phụ lòng tốt cá»§a cô tá»› gái, chà ng đưa tay ra tiếp lấy ly sữa chá»› không nói má»™t lá»i nà o. Chà ng dùng thức uống để thay cho buổi cÆ¡m chiá»u.
- Chá»§ tá»› hai ngưá»i cùng ngồi trong phòng bịnh, cả hai cùng lặng lẽ nhìn nhau. Không bao lâu, bá»—ng nghe trên giưá»ng có tiếng Tuyết Hồng gá»i:
- A Bá»™i...
A Bá»™i láºt Ä‘áºt rá»i khá»i chá»— ngồi đứng dáºy há»i:
- Mợ đã thức rồi à ?
- Ờ! Có phải ba tôi đã đến không em?
Tuyết Hồng nói trong cơn mê, đôi mắt của nà ng cũng chưa mở ra. A Bội sau khi đứng ngẩn ngơ giây lát đáp:
- Mợ! Dưá»ng như mợ nằm chiêm bao, nghe nói trưa mai ông má»›i đến Äà i Bắc kia mà .
- Ờ! Chị đã nằm má»™ng tháºt, chị chiêm bao thấy ba và em cá»§a chị vừa đến bịnh viện thăm chị.
Tuyết Hồng vừa mở mắt ra vừa gượng cưá»i trả lá»i. Khi nà ng phát hiện ra Trá»ng VÄ© Ä‘ang đứng bên cạnh A Bá»™i, nà ng há»i:
- Anh không vá» nhà sao váºy?
Chà ng gáºt đầu nói:
- Ờ! Tuyết Hồng! Trong lòng em vẫn nhớ ba, nên em nằm mộng thấy ba chớ gì.
- Em không há» nhá»› ba, trưa mai há» cÅ©ng đến Äà i Bắc chá»› gì.
Lá»i nói và nét mặt Tuyết Hồng hiện lên vẻ há»n trách. A Bá»™i bưng má»™t ly nước nóng đến nhá» giá»ng:
- Mợ nên uống nước để thấm giá»ng.
- Cám ơn em.
A Bá»™i má»™t mặt đỡ cá»— nà ng, má»™t mặt cưá»i nói:
- Từ nay mợ đừng nói tiếng cám ơn với em nữa.
- A Bội từ nà y em cũng đừng kêu chị bằng mợ nữa.
Tuyết Hồng uống má»™t há»›p nước, đầu cá»§a nà ng như má»m nhÅ©n nên gục xuống gối. Trá»ng VÄ© thấy đầu tóc cá»§a nà ng rối bá»i, chà ng khó hiểu há»i:
- Tuyết Hồng! Lá»i cá»§a em vừa rồi là ý nghÄ©a gì?
- Vì ngà y mốt đây, chúng ta vô phương cỠhà nh hôn lễ với nhau rồi.
Giá»ng nà ng rất bi ai thương cảm, tiếng nói run đứt quãng. Trá»ng VÄ© chân thà nh an á»§i nà ng:
- Theo lá»i bác sÄ©, há» có thể chữa trị cho em khá»i. Sau khi chúng ta cá» hà nh hôn lá»… xong, sẽ cấp tốc đưa em trở lại bịnh viện.
Sắc mặt Tuyết Hồng trở nên lạnh lùng, nà ng lắc đầu:
- Không! Nếu cho bác sÄ© chữa cho em rá»i khá»i giưá»ng bịnh chăng nữa,em cÅ©ng chẳng kết hôn cùng anh:
Trá»ng VÄ© nhá»› đến chứng ung thư phổi cá»§a nà ng, gương mặt chà ng rầu rầu há»i:
- Sao váºy? Tuyết Hồng? Vì sao váºy?
- Trá»ng VÄ©! Em không nỡ... hại anh. Bởi em là ... má»™t đứa con gái có má»™t mạng váºn rất khổ sở.
Trá»ng VÄ© cÆ¡ hồ muốn khóc thà nh tiếng:
- Tuyết Hồng! Em đừng nói như váºy nữa.
A Bá»™i tuy cÅ©ng rÆ¡m rá»›m nước mắt, nhưng nà ng vẫn còn đầy đủ lý trÃ:
- Cáºu... cáºu không nên gây cho mợ thương tâm.
- A Bá»™i! Chị không há» thương tâm, trái lại chị rất vui vẻ. Nhưng chị không vì chuyện vui vẻ cho riêng mình để là m hại má»™t thanh niên chịu khổ suốt Ä‘á»i.
Trá»ng VÄ© cÅ©ng lau nước mắt hướng vá» nà ng giải thÃch:
- Tuyết Hồng! Nếu em vui vẻ thì anh đây cũng thấy vui vẻ lây. Chỉ ước mong được bầu bạn bên em thì anh không bao giỠcảm thấy đau khổ.
- Nhưng, anh không thể sống ká» cáºn mãi bên em. Má»™t ngà y nà o đó, em sẽ xa anh, và anh sẽ xa em mãi mãi.
- Không! Không! Không phải váºy đâu!... Trá»ng VÄ© tuy không dám khóc, nhưng đôi mắt chà ng bá»—ng nhiên tuôn hai giá»t lệ. Gan ruá»™t Tuyết Hồng lúc nà y như đã cứng lại, nà ng nghiá»…m nhiên cưá»i:
- Anh đã nói không bao giỠđau khổ, mà anh lại khóc?
A Bội cũng không cầm được nước mắt nói:
-Mợ không nên há»n cáºu, cÅ©ng tại mợ bịnh nên cáºu phải buồn, xin mợ đừng gây cho cáºu phải khổ tâm thêm.
Trá»ng VÄ© dùng tay lau lệ, chà ng tìm cách gây cho Tuyết Hồng vui vẻ lên:
- Anh không bao giá» khổ tâm. Tuyết Hồng đồ lá»… phục cá»§a em rất vừa vặn, khá»i phải sá»a chi cả. Cô thợ may cÅ©ng khen em đẹp vô cùng. Lúc đó lòng anh rất vừa ý.
Tuyết Hồng không nháºn đó là vui được, giá»ng nà ng trầm u uất:
- à chà ! Äúng ra em là má»™t cô dâu bất hạnh hÆ¡n ai hết. Hôm nay được dịp mặc chiếc áo cưới, chắc chắn vÄ©nh viá»…n chẳng bao giá» mặc nó lại nữa.
Trá»ng VÄ© nghẹn ngà o nói:
- Tuyết Hồng! Em đừng quá bi quan:
- Không phải em bi quan, mà em biết bịnh căn em quá nặng, không thể nà o trị là nh được.
- Nhưng tại sao em không mÆ¡ tưởng đến những chuyện vui vẻ Tuyết Hồng! Em nên đặt trá»n lòng tin, em luôn muốn cho thân thể mình mau chóng khá»i bịnh! Tuy thầy thuốc há» hết lòng Ä‘iá»u trị, nhưng em cÅ©ng phải cố gắng hợp tác vá»›i y sÄ© để Ä‘iá»u trị má»›i mong mạnh là nh được chá»›.
Tuyết Hồng không đáp, nà ng xoay mặt nÆ¡i khác, không ngó ngay và o chà ng nữa. A Bá»™i há»i sang chuyện khác:
- Mợ có thấy đói không? Tôi pha cho mợ một ly sữa?
Nà ng quay lại há»i:
- Chị không thấy đói. A Bội! Mấy giỠrồi em?
- HÆ¡n mưá»i giá» rồi.
Tuyết Hồng không nói thẳng vá»›i Trá»ng VÄ©:
- Chà ! Khuya quá rồi, A Bá»™i! Em nên khuyên cáºu vá» nhà nghỉ Ä‘i em.
A Bá»™i liếc nhìn Trá»ng VÄ©. Chà ng êm Ä‘á»m nói:
- Tuyết Hồng! Anh tình nguyện ở lại đây bầu bạn với em...
Không đợi chà ng nói dứt, nà ng cướp lá»i:
- Bầu bạn vá»›i em? Anh không phải, là thầy thuốc, bầu bạn vá»›i em có Ãch gì?
A Bá»™i không ngá» bá»—ng nhiên nà ng phát nổi giáºn, thấy chà ng đối vá»›i nà ng rất thâm tình, đáng lẽ nà ng không nên đáp cá»™c lốc vá»›i chà ng như thế. Cô ta tin rằng cáºu Trá»ng VÄ© sẽ không được vui, nhưng ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a cô tạ Trá»ng VÄ© chẳng những không phản ứng, lại cưá»i hì hì nói:
- Thầy thuốc chỉ trị bịnh trong cơ thê em, nhưng anh có thể trị là nh bịnh tinh thần của em.
Tuyết Hồng không đáp lá»i chà ng, nà ng chỉ thở dà i. A Bá»™i bèn tiếp lá»i:
- Mợ nên để cho cáºu bầu bạn vá»›i mợ, em ngá»§ tại ghế sofa cÅ©ng được rồi.
Tuyết Hồng lạnh lùng nói:
- Không nên! Chị muốn cho cáºu em vá» Ä‘i!
Trá»ng VÄ© thấy tâm tánh nà ng trở nên bất thưá»ng, chà ng vô cùng lo lắng há»i:
- Tuyết Hồng! Em... vì sao chán anh lắm váºy?
- Phải rồi, tôi chán anh lắm, em không muốn nhìn thấy anh nữa, cần nhứt là anh đừng đến y viện nà y gặp em nữa!
Nà ng đáp lá»›n lên, đồng thá»i đôi mắt nà ng nhắm nghiá»n lại Trá»ng VÄ© chẳng biết là m sao, chà ng chỉ đứng thừ ngưá»i ra.
A Bá»™i vừa kinh hãi vừa lạ lùng, cô ta chau mà y trầm lặng giây lát. Cô ta cÅ©ng khá lanh lợi, bá»—ng nhiên hiá»…u rõ được những ná»—i khổ tâm. Do đó, cô ta hướng và o Trá»ng VÄ© mà khuyên lÆ¡n:
- Cáºu! Mợ đã cố ý nói thế,chá»› tháºt ra mợ lo cho thân thể cá»§a cáºu. Theo ý tôi, cáºu nên vá» nhà ngá»§ thì mợ vừa lòng, sáng mai cáºu đến cÅ©ng được rồi. Tôi nguyện để tâm săn sóc mợ. Cáºu khá»i lo.
- Cáºu đã biết, nhưng khổ nhục kế cá»§a mợ em đã thất bại rồi. Dầu mợ em có đánh mắng cáºu chăng nữa, cáºu cÅ©ng không giáºn.
Tuyết Hồng hé mở đôi mắt ra, sắc mặt nà ng trở lại bình tÄ©nh như thưá»ng, nà ng nói:
- Trá»ng VÄ©! Việc đến như thế nà y, em cÅ©ng phải vui vẻ mà nói chuyện vá»›i anh.
- Em muốn nói những chuyện gì?
- Em đã xét kỹ, anh không thể nà o cưới một chiếc quan tà i mà đem vỠnhà .
- Tuyết Hồng! Anh không thể nghe em nói thế đó.
Tuyết Hồng không thiết đến lá»i chà ng, nà ng tiếp tục nói:
- Thá»±c ra, đến ngà y nay, chúng ta cÅ©ng chưa há» bà n đến má»™t vấn đỠquan hệ nà o. Äã chưa kết hôn thì danh nghÄ©a phu, thê nà o ý nghÄ©a gì? Do đó, chá» trưa mai ba em đến Äà i Bắc, em sẽ theo ba mà vá» Cao Hùng...
- Tuyết Hồng! Em nói thế là có ý nghĩa gì?
- Bởi hiện giá» em chỉ là con gái cá»§a nhà há» Lương, cÅ©ng như em chưa phải là con dâu nhà há» Phương. Em không muốn má»™t ngưá»i nà o cá»§a nhà há» Phương phải vì em mà gánh chịu những Ä‘iá»u Ä‘au khổ. Em tuy không phải con ruá»™t cá»§a bà mẹ sau nà y, nhưng em cÅ©ng là con ruá»™t cá»§a ba em. Em muốn bá» xác tại Cao Hùng, nhưng phải để cho ba em đến để ông liệu lấy.
Trá»ng VÄ© chẳng có lá»i nà o đáp lại, hai tay chà ng che mặt như muốn khóc lên. A Bá»™i nghe nà ng trối trăn, tâm can cô ta cÅ©ng như ai vò xé, Tuyết Hồng như không còn thương tâm nữa, nà ng gượng cưá»i nói tiếp:
- Trá»ng VÄ©! Có lẽ Ä‘á»i anh rất xấu, nên gặp phải em là má»™t đứa con gái bất thưá»ng.
Trá»ng VÄ© Ä‘ang yên lặng, chà ng lại mạnh dạn nói:
- Tuyết Hồng! Anh xét thấy tinh thần em sao không mạnh dạn lên để vượt qua những Ä‘iá»u thống khổ!
Tuyết Hồng gáºt đầu nói:
- Phải rồi, tinh thần em rất yếu á»›t, đã bị nhiá»u đợt sóng phÅ© phà ng nên không còn mạnh dạn được nữa. Trá»ng VÄ©! Chúng ta biết nhau chưa quá hai mươi ngà y, em khuyên anh chá»› đối xá» vá»›i em quá thâm tình như váºy, em không có giá trị gì mà anh phải quyến luyến. Anh là má»™t thanh niên có tương lai tốt đẹp, em không muốn anh phải quá bi thương lo cho má»™t cô gái bịnh hoạn sắp chết đến nÆ¡i. Anh nên mạnh dạn mà quên em Ä‘i, để trước giá» lâm chung em không thấy thống khổ, sau giá» lâm chung em còn phải thiếu anh má»™t món nợ tình cảm!
Trá»ng VÄ© không khóc nữa, gương mặt chà ng trở nên nghiêm chỉnh:
- Tuyết Hồng! Anh cho em biết, em sống là con dâu nhà há» Phương, nếu em có chết Ä‘i, cÅ©ng trở thà nh quá»· nhà há» Phương. Chẳng kể em sống cÅ©ng tốt, mà chết cÅ©ng tốt, dÄ© nhiên sống hay chết em cÅ©ng có chá»— nương ngụ. Anh cÅ©ng là chồng em anh vẫn yêu em, vÄ©nh viá»…n anh vẫn yêu em. Em còn sống thì anh bầu bạn vá»›i em. Em có chết rồi thì anh vẫn bầu bạn vá»›i linh hồn em. Tuyết Hồng! Em đừng toan tÃnh trăm mưu ngà n kế để mong anh bá» Ä‘i những cảm tình vá»›i em, anh đã nói vá»›i em rồi, chúng ta có thể cùng nhau là "đồng mạng uyên ương" kia mà .
Tuyết Hồng cầm lòng không đặng nữa, nà ng buông tiếng khóc lá»›n. A Bá»™i cÅ©ng đồng tình vá»›i đôi bạn chà tình mà khóc theo, Trá»ng VÄ© không thể khóc nữa, chà ng chân tháºt nói:
- Tuyết Hồng! Nếu em chân tình yêu anh, em cần nên có đức tin, nên mạnh dạn lên, muốn cho anh sống thì em phải sống!
- ÄÆ°á»£c rồi! Em cÅ©ng vì anh mà phải sống! Em cố gắng để duy trì mạng sống cá»§a em đến giây phút cuối cùng...
- A Bội! Em khóc gì? Hãy lấy khăn lông đến đây, để lau mặt cho mơ...
Trá»ng VÄ© vừa cưá»i vừa căn dặn, chà ng cưá»i rất miá»…n cưỡng. A Bá»™i như trong má»™ng vừa tỉnh, vá»™i và ng lau nước mắt Ä‘i bưng thau nước và khăn lông đến phục dịch cho nà ng.
Tuyết Hồng nhá» giá»ng:
- Em hãy lau mặt cho cáºu Ä‘i.
Trá»ng VÄ© vừa lau mặt vừa nói:
- Tuyết Hồng! Ngà y chá»§ nháºt nà y, bất kể em ngồi dáºy nổi hay không, anh cÅ©ng chiếu lệ mà cá» hà nh hôn lá»….
- CỠhà nh thế nà o được?
- Bác sÄ© Lý đã nghÄ© ra biện pháp rất hay, ông nói, anh cÅ©ng không nên đến lá»… đưá»ng. Äể cho ba hướng và o quan khách mà tuyên bố rằng, chúng ta đã Ä‘i hưởng tuần trăng máºt rồi.
A Bá»™i cưá»i hì hì tiếp lá»i:
- Ã! Biện pháp đó hay quá chá»›!
Tuyết Hồng suy nghĩ giây lát nói:
- Thế rồi là m sao mà trả lá»i vá»›i ngưá»i chứng hôn thú?
- Ngưá»i chứng cuá»™c hôn nhân nà y là bạn cá»§a ba anh, ba sẽ lén nói riêng chuyện khổ sở vá»›i ông ta, Ä‘iá»u đó không thà nh vấn đỠmà phải lo ngại.
Tuyết Hồng không đáp, nà ng chỉ lặng lẽ như xuất thần. Trong gian phòng trở nên vắng lặng ngá»™t ngạt khó chịu. A Bá»™i xem đồng hồ đã hÆ¡n mưá»i giá» rưỡi, cô ta rất lo ngại cho hai tiểu chá»§:
- Thưa cáºu, cáºu chưa dùng cÆ¡m chiá»u để tôi Ä‘i ra ngoà i mua thức ăn vá» cho cáºu nhé?
- Em hãy Ä‘i mua cho cáºu hai chiếc bánh bao.
Tuyết Hồng trông thẳng và o mặt chà ng kêu lên:
- Trá»ng VÄ©! Anh hãy vá» nhà ăn cÆ¡m Ä‘i!
- Không... anh ở lại đây săn sóc cho em.
- Nếu anh tháºt lòng yêu em, anh nên nghe theo lá»i em. Nếu anh nhịn đói mà ở đây thì lòng em cảm thấy bất an.
Trá»ng VÄ© suy nghÄ© giấy lát bèn gáºt đầu.
- CÅ©ng được, nhưng bữa cÆ¡m chiá»u em ăn quá Ãt, bây giá» phải ăn gì thêm má»›i được.
- Lát nữa A Bội sẽ pha sữa cho em uống chớ gì. Anh hãy yên tâm mà vỠđi!
- Khi anh biết được em nghe lá»i anh thì anh má»›i yên lòng ra vá».
A Bá»™i Ä‘ang pha sữa, nghe chà ng nói thế, cô ta phát tức cưá»i thà nh tiếng. Trá»ng VÄ© trợn mắt vẻ tức giáºn há»i:
- A Bá»™i cưá»i gì váºy?
- Không có chi, tôi thấy cáºu vá»›i mợ rất thân tình yêu nhau, khiến cho ngưá»i ngoà i trông thấy cÅ©ng đủ vui lây. Äá»i ngưá»i sao khá»i bịnh hoạn. Vừa rồi, cáºu vá»›i mợ còn nói chi những lá»i buồn thảm, khiến cho ngưá»i ngoà i cÅ©ng phải buồn lây.
Trá»ng VÄ© và Tuyết Hồng bị A Bá»™i há»n, khiến cho chà ng và nà ng phải hổ thẹn mà tức cưá»i. Nhưng tinh thần cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u có những ý nghÄ© xót chua tá»™t độ.
o0o
- Trá»ng VÄ©! Con đã vỠđó hả?
Vợ chồng ông bà Vân và Ngá»c Thanh Ä‘ang ngồi tại nhà khách, dưá»ng như há» Ä‘ang bà n luáºn chuyện hôn lá»… và o ngà y chá»§ nháºt, há» cố tìm biện pháp gì để và o ngà y hôn lá»… mà không cần có cô dâu. Bá»—ng nhiên bà Vân thấy Trá»ng VÄ© vẻ mặt buồn rÅ© rượi bước và o, bà vô cùng thương cảm mà gá»i con.
Trá»ng VÄ© như không còn đủ sức đáp lại, chà ng chỉ thở dà i thưá»n thượt mà ngồi phệt xuống ghế sofạ Lão Vân lo lắng há»i:
- Trá»ng VÄ©! Khi con rá»i bịnh viện thì Tuyết Hồng ra sao?
- Y tá chÃch cho nà ng má»™t mÅ©i thuốc an thân, nà ng ngá»§ được trên ba tiếng đồng hồ.
Bà Vân lo lắng hơn:
- Bây giỠnó cũng còn ngủ hả?
- Không! Äã thức rồi, nà ng hối thúc con vá» nhà ...
Trá»ng VÄ© nghẹn ngà o đáp lá»i mẹ. Chà ng cà ng nghÄ© cà ng thương tâm, cúi đầu xuống, hai hà ng lệ từ từ lăn dà i theo khóe mắt. Bà Vân nói:
- Như váºy thì con ở bầu bạn vá»›i nó không Ãch gì. Trá»ng VÄ©! Gia đình mình hết sức lo chạy chữa thuốc thang cho nó, nếu nó không sống được thì cÅ©ng do mạng trá»i. Con nên biết, con là đứa con tốt cá»§a nhà há» Phương, không nên bi thương quá đỗi, con nên bảo trá»ng lấy thân mình.
- Con biết Ä‘iá»u đó, má khá»i lo!
Tuy nói váºy, nhưng chà ng vẫn cúi đầu, tay lau nước mắt. Bà Vân lo lắng cho con trai.
- Con đã ăn cÆ¡m chiá»u chưa váºy?
Vừa rồi Phương Trá»ng VÄ© cÅ©ng cảm thấy đói bụng, nhưng chẳng biết sao mà bao tá» cá»§a chà ng vẫn cảm thấy no nức. Chà ng lắc đầu:
- Con ăn không nổi đâu má!
- Là m gì quá khổ sở váºy? Không khéo con sẽ mang bịnh cho mà coi.
Bà Vân có ý trách móc con trai. Trá»ng VÄ© dùng nắm tay đấm và o lòng tay trái, mặt chà ng lá»™ vẻ bá»±c tức:
- Không biết chúng con kiếp trước có là m gì nên tá»™i, mà trá»i già đối xá» tà n nhẫn thế nà y? Tháºt là bất công! Bất công!
Bà Vân vừa trách móc vừa khuyên lơn:
- à chà ! Con lại phát điên lên rồi sao? Nà o phải con hại nó! Con không nên quá đau khổ mà có hại cho thân.
Trá»ng VÄ© lặng thinh như xuất thần. Bà Vân tiếp tục trách chồng:
- Nói tá»›i nói lui cÅ©ng tại ba mầy tất cả, lẽ ra trước đây không nên tÃnh chuyện nà y má»›i phải.
- Không phải tại ba, mà tại con quá yêu Tuyết Hồng mà ra.
Trừ Ngá»c Thanh ra, vợ chồng lão Vân Ä‘á»u lấy là m lạ, trợn tròn đôi mắt mà nhìn con trai, cả hai không hẹn cùng há»i:
- Con nói sao? Lúc đầu mà y cực lực phản đối kia mà ?
Ngá»c Thanh thấy anh mình không trả lá»i, nà ng bèn thay anh mà đáp:
- Äiá»u bà máºt nà y con biết, đúng ra là anh con đã yêu chị Tuyết Hồng từ trước...
Bà Vân vá»™i và ng há»i:
- Câu chuyện ra sao? Con nói mau cho má nghe đi!
Ngá»c Thanh bèn Ä‘em tất cả đầu Ä‘uôi câu chuyện cá»§a Trá»ng VÄ© bất ngá» gặp gỡ và yêu Tuyết Hồng mà thuáºt lại cho cha mẹ nghe.
Bà Vân bán tÃn bán nghi, lấy là m lạ há»i:
- Sá»± tình lại khéo sắp bà i lạ lùng như váºy sao?
Trá»ng VÄ© liá»n bạo dạn đáp:
- Do đó, con chẳng má»™t lá»i than trách ba, trái lại con còn cám Æ¡n ba đã khéo tạo thà nh hôn lá»… cho con nữa là khác.
Phương TỠVân lộ vẻ buồn rầu trên nét mặt, lão lắc đầu nhè nhẹ thở dà i: -
- à chà ! Tháºt khó mà nghÄ© trước được, đáng thương cho con nhá» tuổi còn quá trẻ mà mang chứng bịnh ngặt nghèo...
Bà Vân vẫn bảo thá»§ láºp trưá»ng cá»§a mình:
- Tuổi còn trẻ không mang bịnh phổi hay sao? Theo ý tôi, nếu ngà y mốt nà y mà Tuyết Hồng dáºy không nổi thì hôn lá»… phải đình lại hay sao đây?
- Äình thế nà o được? Tất cả Ä‘á»u sắm sá»a xong, không lẽ bây giá» phải Ä‘i hồi từng ngưá»i hay sao?
Lão Vân lẻ vẻ khó khăn, bà Vân há»i lại:
- Váºy nà ng dâu không có mặt, hôn lá»… phải cá» hà nh thế nà o chá»›?
- Äến ngà y đó, tôi sẽ nói tháºt vá»›i ngưá»i chứng hôn nhân. Sau đó sẽ hướng và o tân khách mà tuyên bố rằng, tân lang và tân giai nhân đã Ä‘i hưởng tuần trăng máºt phương xa rồi, chỉ có biện pháp đó thôi.
Bà Vân biểu lộ nét sầu khổ:
- à chà ! TÃnh cưới con dâu thì vui vẻ vô cùng, ngỠđâu câu chuyện nó trở lại khó xá» cho gia đình chúng ta quá.
- Má à , vừa rồi Tuyết Hồng đã nói với con...
Tuy Trá»ng VÄ© nghe luáºn Ä‘iệu cá»§a mẹ, chà ng rất bất mãn, nhưng chẳng dám chống đối lại. Do đó, chà ng trầm ngâm giây lát, sắc mặt rất bình tÄ©nh mà nói ra tâm ý cá»§a Tuyết Hồng.
Bà Vân cắt lá»i chà ng há»i?
- Nó đã nói chuyện gì với con?
- Tuyết Hồng nói, nà ng hiện giá» là con nhà há» Lương, chưa phải là dâu nhà há» Phương, nà ng không muốn má»™t ngưá»i nà o cá»§a nhà há» Phương gánh chịu những ná»—i thống khổ cá»§a nà ng. Tuy nà ng không phải con cá»§a mẹ sau nà y, nhưng cÅ©ng là con cá»§a ba nà ng. Nà ng muốn bá» xác tại Cao Hùng má»i việc chá» cha nà ng đến lo liệu.
Cả gia đình lão Vân nghe đến đây thảy Ä‘á»u động lòng, Trá»ng VÄ© bèn khóc lá»›n và tiếp tục nói:
- Tuyết Hồng chẳng phải là cô gái chỉ biết cho riêng mình, cÅ©ng không phải là ngưá»i kém chà khà và nghị lá»±c. Nà ng trối trăn vá»›i con, chỉ gặp nhau trong ngà y nay mà thôi, đôi bên không chút quan hệ nà o, cÅ©ng chưa há» có tiếng phu thê, nà ng không muốn cho con cưới má»™t cá»— quan tà i vá» nhà , nà ng quyết định, ngà y mai nầy sẽ theo cha nà ng mà vá» Cao Hùng.
Nói đến đây, chà ng khóc chẳng thà nh tiếng. Vợ chồng lão Vân và Ngá»c Thanh cÅ©ng má»§i lòng mà khóc theo. Qua giây phút thương tâm, Trá»ng VÄ© lau nước mắt và nói tiếp:
- Tuyết Hồng còn khuyên con, chúng ta biết nhau chưa quá hai mươi ngà y. Nà ng cho rằng con quá Ä‘a tình, còn nà ng không có chút gì quyết luyến. Nà ng nói, con là má»™t thanh niên có tương lai tốt đẹp, mong sao con đừng vì nà ng mà quá thương tâm. Nên mạnh dạn để quên nà ng Ä‘i, để trước khi nà ng lìa Ä‘á»i khá»i phải Ä‘au khổ, sau khi nà ng lìa Ä‘á»i khá»i phải vay cá»§a con món nợ ân tình.
Ngá»c Thanh quá cảm động, nà ng khóc sướt mướt. Lão Vân cÅ©ng rÆ¡i lệ mà than dà i:
- à chà ! con nhá» rất biết chuyện! Tấm lòng tốt đẹp tháºt hiếm thấy!
Bà Vân như cÅ©ng má»m lòng, nước mắt tuôn rà n rụa:
- Trá»ng VÄ©! Rồi con trả lá»i vá»›i nó ra sao?
Trá»ng VÄ© không muốn cho cha mẹ biết chà ng đã nói vá»›i nà ng câu đồng sanh đồng tá». Nên chà ng lặng thinh không đáp. Những ngưá»i gia bá»™c Ä‘em nước và khăn lau mặt ra, rồi không ai bảo ai, há» cùng nhau lén rút lui.
Bá»—ng nhiên lão Vân nhá»› ra những bà máºt cần phải giữ kÃn, lão hướng và o Trá»ng VÄ© mà trách:
- Tháºt con rất hồ đồ! Có lẽ con đã cho nó biết nó bị chứng ung thư phổi?
- Cái gì? Tuyết Hồng bị chứng ung thư phổi?
- Ba nói sao? Chị Tuyết Hồng bị ung thư phổi hả?
Bà Vân và Ngá»c Thanh cả hai không hẹn cùng kinh hãi há»i lão Vân. Phương Tá» Vân biết mình lỡ lá»i, lão lÃnh quýnh thừ ngưá»i ra như hình tượng gá»—.
Trá»ng VÄ© lẹ là ng phá»§ nháºn:
- Ba! Con đâu có ngu ngốc đến thế váºy ba, có bao giá» con cho nà ng biết chuyện đó.
Lão Vân tá» vẻ lạ lùng há»i:
- Thế sao Tuyết Hồng nó lại nói ra những lá»i như thế? Có lẽ nó có cảm giác thân thể mình khó sống cÅ©ng nên?
- Äiá»u đó con... con cÅ©ng không biết được.
Trá»ng VÄ© miá»…n cưỡng trả lá»i, tinh thần chà ng như đã tê liệt, không còn tá»± chá»§ nữa. Ngá»c Thanh vá»™i và ng há»i:
- Vừa rồi y viện sao con không nghe ba nói với con, vấn đỠchị Tuyết Hồng bị chứng ung thư phổi?
- Thầy thuốc há» chỉ nghi ngá» váºy thôi, chá»› há» chưa xác định hẳn. Do đó, ba vá»›i anh con quyết định không cho ai biết tin tức nầy...
Bà Vân lộ vẻ bực tức trách lão.
- Thầy thuốc hỠchưa xác định hẳn, tại sao ông dám nói cà n là nó mang chứng ung thư phổi?
Lão Vân như đồng tình sự khó khăn của bác sĩ:
- Theo ý tôi, thầy thuốc há» không thể chỉ nghi mà nói. Nghá» nghiệp cá»§a há» không thể chỉ đối vá»›i gia đình cá»§a ngưá»i bịnh không nên nói tháºt, cÅ©ng không thể nói dối hoà n toà n. Là m má»™t vị bác sÄ© nếu biết trách nhiệm, phải là m tròn vấn đỠđạo đức.
Bà Vân nghe nói cà ng buồn thảm hơn:
- à chà ! Bây giỠbiết là m sao đây?
- Con nhá» Tuyết Hồng tháºt đáng thương, dÄ© nhiên Trá»ng VÄ© trước sau chỉ má»™t tình yêu, tôi không kể nó mang bịnh gì, trị là nh hay không là nh. Là m cha, tôi phải lo cho nó hoà n thà nh việc hôn nhân, rồi ra sao thì ra.
- Ba à , con dầu sống hay chết cũng không hỠdám quên ơn của ba chiếu cố đến hai con!
Trá»ng VÄ© nói đến đây, dưá»ng như nghẹn ngà o không thể nói thêm được nữa. Lão Vân dặn thêm.
- Chúng ta chỉ là m tròn đạo lý cá»§a con ngưá»i. Tuyết Hồng nó mạnh được hay không do ở mạng trá»i, con không nên quá bi thương.
Trá»ng VÄ© cảm thấy chua xót, nước mắt lại tuôn ra:
- Con biết Ä‘iá»u đó, con chỉ hy vá»ng gần gÅ©i nà ng để yêu á»§i nà ng trong cảnh ngá»™ quá tà n khốc. Äá»i nà ng sẽ cảm thấy có ngưá»i chân thà nh thương xót nà ng, như váºy nà ng cÅ©ng đủ vui rồi.
Bá»—ng nhiên Ngá»c Thanh tá»± nói láp dáp:
- Tiếc vì hôn lá»… hiện giá» rất " văn minh". Nếu cô dâu như hồi trước còn đội mão phụng che khăn Ä‘á», tôi sẽ thay cho chị Tuyết Hồng mà là m cô dâu tạm cho chị.
Lá»i cá»§a Ngá»c Thanh gây cho lão Vân xúc động:
- Nầy!... Äiá»u đó cÅ©ng là má»™t biện pháp hay chá»›.
Bà Vân không cho là phải:
- Biện pháp gì? Bá»™ Ông muốn bảo Ngá»c Thanh nó thay là m cô dâu tháºt sao? Tất cả bà con thân thÃch, bạn bè chúng ta, còn ai lại không biết hai đứa nó là anh em ruá»™t thịt vá»›i nhau.
Lão Vân hớp ngụm trà nói:
- Không phải tôi bắt Ngá»c Thanh nó thay là m cô dâu...
Bà Vân lắc đầu lia lịa, tá» ra khó hiểu há»i.
- Váºy chá»› đứa con gái nà o lại chịu thay là m cô dâu giả cho ngưá»i khác?
- Có một đứa con gái có thể thương lượng được.
Ngá»c Thanh tá» ra nóng nảy há»i:
- Ai váºy ba?
Lão Vân mỉm cưá»i nói:
- Các con đã quên Tuyết Hồng có một đứa em gái à ?
Phương Ngá»c Thanh suy nghÄ© giây lát nói:
- Ba nói phải rồi. Em cá»§a chị ấy cÅ©ng xê xÃch lứa tuổi vá»›i con phải không ba?
- À đúng rồi! Năm nay nà ng cÅ©ng mưá»i chÃn tuổi, tướng mạo cÅ©ng rất chải chuốt đẹp đẽ, đủ tư cách thay là m cô dâu.
Bà Vân suy nghĩ giây lát nói:
- Chỉ sợ bà mẹ sau của nó không đồng ý.
- Là m gì mà chẳng đồng ý? Chỉ là m cô dâu giả trong chốc lát, khi hôn lá»… hoà n tất thì nhiệm vụ xong chá»› gì. Nà o phải bắt buá»™c động phòng hoa chúc vá»›i Trá»ng VÄ© sao? Theo tôi nghÄ©, chắc chắn Lương Tùng Linh phải đồng ý biện pháp nà y.
Trá»ng VÄ© nghe cha nói, chà ng có ý phản đối, nhưng vì Tuyết Hồng mà mà chà ng phải cân nhắc chÃn chắn, riêng chà ng thấy biện pháp để cho ba đứng trước tân khách mà tuyên bố tân lang và tân giai nhân Ä‘i hưởng tuần trăng máºt là đúng hÆ¡n.
Lão Vân nói tiếp:
- Äiá»u đó rất tốt, trong tất cả thân nhân không ai biết mặt Tuyết Hồng. Tuyết Trân thay Tuyết Hồng là m cô dâu giả là tốt nhất, chỉ cần căn dặn tôi tá»› trong nhà giữ gìn bà máºt là xong.
Bà Vân đồng ý biện pháp cá»§a chồng, bà há»i nhá»:
- Hình dáng Tuyết Trân ra sao? Nó có đẹp không?
- Hai chị em nó cũng từa tựa nhau.
- Äiá»u đó không thể chắc được, bởi chị em nó khác mẹ, là m sao giống nhau cho được.
-Theo tôi thấy, chị em nó cao cÅ©ng tương tợ nhau, chỉ má»™t đứa hÆ¡i máºp, má»™t đứa hÆ¡i ốm má»™t chút thôi. Vá» sắc vóc Tuyết Trân không đẹp bằng chị nhưng chẳng phải đến đỗi xấu lắm. à chà ! Bà nà y tháºt lạ, đây là biện pháp cấp thá»i, bà lại há»i cặn kẽ đẹp hay xấu là m gì?
- Nhưng Tuyết Trân đồng ý hay không là cả má»™t vấn Ä‘á».
Ngá»c Thanh tiếp lá»i:
- Má à , chị Tuyết Hồng thưá»ng nói vá»›i con, chị vá»›i Tuyết Trân thương mến nhau ghê lắm. Không lẽ chẳng chịu giúp hay sao?
Lão Vân gáºt đầu.
- Chỉ cần Tuyết Trân sẵn sà ng giúp chị, các việc khác không thà nh vấn đỠgì.
Bà Vân nhìn mặt con trai:
- Trá»ng VÄ©! Sao không nghe con nói lá»i nà o váºy? Theo ý con thì sao?
Trá»ng VÄ© nghÄ© suy giây lát, chà ng như không còn đủ sức để trả lá»i:
- Con hy vá»ng ngà y chá»§ nháºt, Tuyết Hồng rá»i giưá»ng bịnh má»™t tiếng đồng hồ. Khá»i cần ngưá»i khác thay thế, Ä‘iá»u đó là tốt nhứt và chỉ còn biện pháp đó là cùng.
Trước khi bà n định trong đầu óc cá»§a Phương Tá» Vân rất lo lắng, bây giá» như đã trút gánh nặng. Lão nở nụ cưá»i thá»a mãn nhìn Ngá»c Thanh khen ngợi:
- Vừa rồi suy nghÄ© hằng mấy tiếng đồng hồ mà không tìm ra biện pháp nà o chỉ nhá» Ngá»c Thanh nói. Chẳng kể ra sao, vấn đỠchá»§ nháºt như tạm thá»i giải quyết xong.
Ngá»c Thanh nghe cha khen ngợi, nà ng tá»± đắc, cưá»i vang:
- Ba quên câu: "Ba gã thợ già y tạo thà nh một Gia Cát Lượng" rồi sao ba...
Nét mặt bà Vân đượm vẻ sầu khổ, bà than dà i:
- Có gì mà tá»± đắc ý? Cưới má»™t con dâu mang chứng ung thư phổi, có phải sá»± cố gắng cá»§a gia đình vô Ãch không?
Lão Vân cũng thở ra:
- Phải chịu váºy, chá»› còn cách nà o hÆ¡n? Trước tình hình nà y, chúng ta không nên để cho con nhỠđó tinh thần nó bị thống khổ thêm. Trá»ng VÄ© nó nói phải, trong Ä‘á»i Tuyết Hồng dưá»ng như không má»™t ai yêu thương nó. Mẹ ghẻ, vị hôn phu Ä‘á»u là những ngưá»i hất há»§i nó. Trá»ng VÄ© hết sức chìu chuá»™ng nó, cÅ©ng vì muốn cho nó cảm thấy được an á»§i phần nà o. Mình có thằng con nhân từ hiá»n lương, đầy đủ tư cách má»™t thanh niên tốt, bà cảm thấy hãnh diện.
Trá»ng VÄ© quá kÃch động nên rÆ¡i nước mắt, chà ng nghẹn ngà o hướng và o mẹ chà ng:
- Sá»± tình thế nà y khiến cho lòng má chán chưá»ng hao tiá»n bạc, tổn tinh thần, cố gắng chịu cay đắng rốt cuá»™c thà nh con số không. Nhưng hiện giá» cÅ©ng chưa biết chắc Tuyết Hồng sẽ ra sao, chúng ta cÅ©ng không biết giúp nà ng những gì, để nà ng hưởng hạnh phúc được Ãt tháng. Nà ng không chừng sống chỉ mấy ngà y, nà ng được hưởng má»™t tà vui vẻ thì cÅ©ng đủ an á»§i rồi.
Chà ng nói lá»i ấy xong, miệng cắn chặt và o nắm tay mà khóc không thà nh tiếng. Lão Vân vô cùng chua xót, lão bị Trá»ng VÄ© gây cho lòng lão thổn thức:
Con! Chuyện nà y... cũng tại ba đã hại con!
Bà Vân cũng khóc theo:
- Trá»ng VÄ©! Má cÅ©ng đồng tình vá»›i con.
Ngá»c Thanh cÅ©ng thút thÃt khóc...
Tà i sản của quykiemtu