Lý Hoàn vừa bước xuống máy bay là đi ngay đến văn phòng. Hồ sơ chất đống, Hoàn phải giải quyết cho xong trước khi đi tìm Huệ Quân. Điều mà Hoàn đã nôn nóng ngay từ khi còn ở úc.
Chưa có một cái gì bảo đảm là Hoàn sẽ được Quân, vậy mà không hiểu tại sao...
Xưa tới giờ đâu phải Hoàn chưa hề biết đàn bà? Đủ hạng. Nhưng mà... Huệ Quân là một trường hợp đặc biệt, khác hẳn bao nhiêu cô gái khác. Quân chẳng coi Hoàn ra một ký lô nào. Bị coi thường nhưng Hoàn vẫn không quên. Có tiếng động ở cửa. Trần Hùng Nhơn ôm thêm một đống hồ sơ vào. hoàn đưa hai tay lên.
- Anh Nhơn, những việc này anh có thể thay mặt tôi giải quyết được mà?
- Xin lỗi. - Nhơn nói. - Nhưng anh là tổng giám đốc nhé.
Hoàn hỏi:
- Ở nhà có chuyện gì lớn không?
- Có chứ, Lệ Hồng ra tay rồi đấy.
Hoàn chau mày tỏ vẻ khó chịu. Nhơn tiếp.
- Anh biết không? Cô ấy mướn một sở thám tử tư, hai mươi bốn trên hai mươi bốn tiếng dõi từng hành động của anh đấy.
- Làm sao anh biết chuyện đó?
Hoàn hỏi, Nhơn ngồi xuống ghế trước mặt Hoàn, nói:
- Bạn bè mình đông quá mà? Có tin gì mà không biết? Vả lại cậu là một nhân vật khá nổi tiếng ở thành phố này, chuyện gì có dính líu đến cậu người ta đều đồn rầm lên. Trương Lệ Hồng đã tuyên bố sẽ quyết đấu với cậu đấy.
Hoàn lắc đầu.
- Đàn bà thật là kỳ cục, tại sao không chấp nhận sự thật?
- Lý Hoàn. Cậu không biết thật à? Nếu cậu là một người đàn ông tầm thường thì Hồng sau khi vắt cạn nước đã đá đít cậu từ lâu, đằng này cậu lại là “ngân khố” nên mọi chuyện không thể giải quyết đơn giản.
Lời của Nhơn làm Hoàn thấy tức cười. Như vậy thì Lệ Hồng đã chọn Hoàn chỉ vì tiền ư? Tiền là tất cả. Vậy sao Huệ Quân lại có thái độ xem thường chàng? Hay đấy chỉ là một thủ đoạn? Rõ ràng là Quân biết Hoàn giàu có cơ mà? Đấy chẳng qua là một cách làm cao. Để nâng giá lên thôi... Hay thật sự là Huệ Quân bảo thủ, nguyên tắc? Coi thường đồng tiền?
Tất cả những điều đó, thời gian sẽ trả lời.
Nhưng mà bây giờ Trương Lệ Hồng đã thách thức. Hoàn phải lưu ý. Bởi vì đàn bà, một khi họ đã hận, cái gì họ cũng dám làm...
o0o
Đây là lần đầu tiên Dương Tú Bình và Ngô Di Lợi gặp nhau ngoài bệnh viện.
Cởi chiếc áo blouse ra, Ngô Di Lợi có vẻ trẻ trung hoạt bát hơn nhiều.
Hai người ngồi trong một quán cà phê hạng sang. Vừa uống cà phê vừa nghe nhạc thính phòng. Đã lâu rồi, chẳng ai lên tiếng.
Bình có vẻ tươi tắn hơn những ngày ở bệnh viện, da dẻ hồng hào hơn.
Lợi ngắm Bình rồi hỏi.
- Em đã suy nghĩ kỹ càng chưa?
- Thế còn anh? Anh đã thưa chuyện với cha mẹ anh chưa?
Ngô Di Lợi có vẻ không bận tâm lắm, nói:
- Gia đình anh thì đơn giản lắm. Không có gì đâu. Nếu sau này lấy anh rồi mà có gì trục trặc, thì cũng dễ thôi. Chúng mình sẽ không sống với gia đình. Anh có thể xin một căn phòng ở khu tập thể bệnh viện, để chúng mình sống với nhau.
- Anh nói có vẻ đơn giản.
- Nhưng đấy là sự thật.
Bình nghĩ ngợi một chút nói.
- Nhưng liệu rồi em sẽ mang được hạnh phúc cho anh không?
- Nếu cần, sao em không thử xem?
Thử à? Chuyện đó thì Bình không dám. Bình sợ lại thất bại. Chuyện ly hôn càng đau khổ hơn chết gấp vạn lần. Bình cũng không tự tin lắm. Lợi có lẽ đã nhìn rõ suy nghĩ của người mình yêu, chàng nắm lấy tay nàng như để truyền thêm can đảm.
Bình cười nhưng lại thở dài ngaỵ Lợi thấy vậy nói.
- Đấy, em lại bi quan rồi. Thế này thì phải cần có một ông chồng làm bác sĩ chăm sóc.
- Thì đã có anh đấy.
Bình nói khiến Lợi mừng rỡ.
- Như vậy có nghĩa là em đã nhận lời rồi nhé.
Nhưng Bình chẳng có vẻ gì vui. Bình nói.
- Em chẳng thể làm thế nào để đóng kịch là đã yêu anh.
- Ồ, cái đó không sao. Từ từ rồi tình yêu sẽ đến mà.
Như thế có nghĩa là Lợi đã quyết định.
- Thế thì bao giờ em mới đi gặp ba mẹ anh?
- Càng sớm càng tốt.
Bình lại do dự.
- Em lại không biết...
- Ồ! - Lợi cắt ngang. - Tại sao em cứ nói không biết, không biết hoài vậy!
Bình đành chịu thua.
- Vậy thì em mong là... Rồi em sẽ mang lại được hạnh phúc cho anh.
- Anh nghĩ là... Chỉ cần em quyết tâm, là cái gì cũng làm được.
Lợi nói, Bình không hiểu Lợi nói vậy là vì quá yêu hay chỉ vì quá bồng bột. Một năm, cái thời gian vừa đủ để Lợi quyết định, nhưng với Bình thì đó chưa đủ để tin tưởng. Bình sợ bi kịch lại xảy ra. Bởi vì lần này, nếu có, không phải chỉ một mình Bình bị nhúng chìm... Nhưng mà, dù có thế nào... Không lẽ sợ rồi buông xuôi. Thôi thì cứ thử như Lợi đã nói.
Biết đâu lại chẳng thắng?
o0o
Huệ Quân đứng bên khung cửa sổ, mắt hướng ra ngoài. Một vở bi kịch đang diễn ra trước mắt. Mưa thì đang rơi rơi. Dưới tán ô màu đen, có một đôi tình nhân âu yếm nhau một cách tự nhiên, không né tránh ai cả. Mà cái cảnh đó lại xảy ra ngay hành lang nhà họ Lý mới khó chịu chứ? Huệ Quân biết hôm nay Lý Minh không ở nhà. Hình như đến Cao Hùng để thương lượng một thương vụ nào đấy. Lý Minh sẽ vắng nhà một tuần. Nhưng không lẽ vì thế mà Hải Lan lại hành động táo bạo như vậy? Chẳng lẽ Lan ỷ lại bây giờ trời tối lại vắng người chẳng ai để ý ư?
Vậy thì bậy quá! Còn cái anh chàng Võ Trung Triết nữa. Không lẽ không biết giữ gìn?
Có lẽ vì Huệ Quân nhạy bén quá! Dễ cảm xúc quá! Nên Quân bực dọc đến độ nước mắt ướt cả mặt. Hay là vì Quân yêu Triết? Không biết. Quân chỉ cảm thấy hành động của họ khiến Quân cảm thấy tự ái như bị tổn thương.
Sau đấy Hải Lan quay vào nhà, Triết cầm cái ô đen kia chậm rãi bước ra cửa. Họ có vẻ hạnh phúc quá! Nhưng chuyện đó có đáng không?
Chẳng biết nghĩ sao, Quân chụp lấy chìa khoá cửa và chiếc ví bước nhanh ra ngoài. Mưa đổ trên tóc, trên người Quân. Mặc! Quân vẫn như một cái xác không hồn lầm lũi bước. Con đường dẫn đến trạm xe buýt đi về hướng nhà gạ Quân xông lên xe dưới những đôi mắt hiếu kỳ của những người xung quanh. Rồi đổi xe về nhà ba mẹ. Quân thấy bây giờ chỉ có về đấy! Cái không khí gia đình may ra làm Quân thanh thản hơn. Nhưng rồi khi xe chạy qua con đường tấp nập nhất thành phố, Quân chợt đổi ý. Nàng lại xuống xe.
Quân cứ đi như vậy, lang thang trước các cửa tiệm. Mặc cho mưa. Bây giờ khá khuya rồi. Các cửa tiệm sắp đóng cửa.
o0o
Hoàn nói như ra lệnh.
- Lên xe ngay!
Quân chẳng nghĩ ngợi gì leo lên xe ngồi cạnh Hoàn.
- Xin lỗi nhé, làm bẩn cả xe anh.
Hoàn với tay lấy chiếc áo khoác để sau xe mình đưa cho Quân, rồi sang số cho xe chạy về phía trước. Và như vậy, rất lâu. Hoàn ngồi chau mày yên lặng, làm Quân thấy ngột ngạt. Quân hỏi.
- Anh định đưa tôi đi đâu đây?
Hoàn cười nhạt.
- Cô còn quan tâm đến chuyện đó nữa à?
Quân yên lặng, Hoàn tiếp.
- Nếu cô thật sự quan tâm thì tôi nghĩ cô đã không đi lang thang một cách bất định như nãy giờ.
Quân vẫn im lặng. Hoàn quay qua.
- Ban nãy, lúc lái xe ngang qua, nhìn thấy, tôi còn chưa tin mắt của mình, tới chừng quay lại đúng là cô.
Hoàn nói với thái độ không vui như Quân đã làm điều gì không phải.
- Thật cảm ơn anh.
Quân nói, nhưng Hoàn đã lớn tiếng.
- Cảm ơn gì chứ?
- Cảm ơn sự quan tâm vừa rồi của anh.
Quân nói, càng làm cơn giận trong lòng Hoàn nổ to hơn. Hoàn ghì chặt tay lái như muốn bóp cho nó vỡ vụn ra.
- Anh có thể cho tôi xuống ở bến xe Taxi được rồi.
- Tôi có thể đưa cô đến tận nhà.
- Không dám làm phiền anh.
- Nhưng cô đã lỡ làm phiền tôi rồi!
Hoàn lớn tiếng. Quân quay qua trố mắt nhìn Hoàn.
- Ồ! Ai đã làm cho anh nổi giận như vậy?
- Sao cô không cho tôi biết.
- Biết cái gì? - Quân hỏi. - Anh cũng nào có phải là chúa để tôi xưng tội? Hoàn cũng thấy mình vô lý, nên xẹp hẳn xuống.
- Chuyện tình cảm phải không?
- Chẳng dính dáng gì đến anh.
- Vậy thì... Yêu đơn phương?
Hoàn hỏi. Quân có vẻ giận. Nàng xoay tay nắm cửa, như định bước xuống xe. Hoàn choàng tay qua giữ lại.
- Cô định tự sát à?
- Chuyện đó do anh đấy.
Quân nói. Hoàn chịu thua.
- Thôi cô cho tôi biết địa chỉ đi.
- Bây giờ tôi lại muốn quay về Cơ Long.
- Hình như ban nãy cô từ đấy về đây mà?
- Nhưng bây giờ tôi đã đổi ý. - Quân nói. - Ban nãy... Tôi chỉ định ra ngoài dầm mưa, tìm cảm hứng... Sống điên một vài giây. - Chớ không quan trọng đến đỗi như anh tưởng đâu. Tôi chẳng hề “thất tình” gì cả.
- Cô bịa chuyện khá lắm.
- Nhưng bây giờ tôi thật sự muốn quay về Cơ Long, để thay bộ quần áo này.
Và Quân nhìn ra ngoài trời rồi nói.
- Hẳn anh cũng không muốn thấy tôi bị cảm mạo thương hàn chứ?
- Nhà tôi ở gần đây thôi.
- Nhưng tôi muốn về nhà riêng tôi thôi. - Quân nói. - Thành thật cảm ơn thiện ý của anh đấy... Tôi để ý thấy anh lúc nào cũng tốt với tôi.
Hoàn không còn cách nào khác hơn. Chàng nhấn mạnh ga.
Hôm nay coi như là một ngày thất bại.
o0o
Lúc Lý Minh từ Cao Hùng trở về, chàng mới phát hiện có chuyện không hay xảy ra ở nhà.
Hải Lan lúc gần đây thay đổi nhiều quá. Chợt nhiên rồi như loài sầu đông nên bừng dậy dưới nắng xuân. Lan trở nên tươi tỉnh, vui vẻ, trang điểm đậm màu. Và vắng mặt gần như thường xuyên ở nhà.
Minh đã tìm đủ mọi cách dọ hỏi hai đứa con gái và cả người làm trong nhà, nhưng tất cả lại tịnh khẩu như bình. Chẳng ai tiết lộ bất cứ chuyện gì cho Minh biết.
Thế này là thế nào? Minh tự hỏi. Chắc chắn phải có chuyện thôi. Hay là Lan đã biết chuyện giữa chàng và Bội Thị Một cách ăn miếng trả miếng? Báo thù? Huệ Quân có biết điều gì mới mẻ hơn không? Đàn bà họ thường hay tâm sự nhau. Nhưng chưa hẳn là Quân chịu tiết lộ cho chàng biết.
Phải khơi chuyện với Quân thế nào?
Minh đang ngồi nghĩ ngợi thì Võ Hải Lan bước vào nhà. Chiếc robe trắng, giày cao gót, dáng đi yểu điệu như con gái. Nhìn thấy Lý Minh, Lan có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ một chút thôi.
- Em đi đâu về đấy?
- Khiêu vũ.
- Với ai?
- Bạn.
Lan đáp gọn. Nàng chẳng có gì là khiếp sợ Oai chồng.
Minh nói.
- Thi Huệ và Thi Linh đều cần có em, chúng cần mẹ chứ không cần người làm, em nên có mặt thường xuyên ở nhà.
Lời trách của chồng làm Lan đỏ mặt.
- Thế còn anh?
- Anh là đàn ông mà.
Lan trừng mắt.
- Đàn ông đàn bà gì cũng vậy, đều là con người... Vả lại nhà này đâu phải của riêng tôi? Con cái cũng vậy, nó cũng là của anh mà. Anh cũng phải có phần trách nhiệm chứ?
Lan nói. Giọng nói của Lan cho Minh thấy Lan đã thay đổi khá nhiều. Không phải một Hải Lan ngày nào mới lấy nhau. Như vậy là đã có sự báo động. Phải chăng đã có người đàn ông khác chen vào? Nếu không, Lan chẳng bao giờ dám thách thức Minh như vậy.
- Huệ Quân có cùng đi với em không?
Minh hỏi. Lan đáp ngay.
- Không.
- Tại sao không rủ cô ấy cùng đi?
- Bởi vì cô ta không thích khiêu vũ.
Lan đáp. Không hiểu sao Lan không còn e dè nữa. Minh mà có đi hỏi Quân chuyện này, thì cũng tốt thôi. Mọi thứ giải quyết càng nhanh càng tốt, đỡ dày vò một ai.
Lan rất tin tưởng Triết. Triết một lòng một dạ như ngày nào. Chỉ có Lan là còn do dự, vì còn chuyện con cái. Nhưng hôm nay Lan thấy khá mệt mỏi rồi. Mọi thứ phải kết thúc nhanh thôi.
Võ Trung Triết ngồi đấy với lon bia, một điếu thuốc. Đầu Triết mờ đục như khói thuốc.
Bây giờ thì mọi thứ đâu đã vào đấy. Hải Lan chỉ còn dính líu với Lý Minh bằng một tờ hôn thú. Còn ngoài ra mọi thứ của Lan đã thuộc về chàng.
Lúc gần đây, ngày nào Lan và Triết cũng gặp nhau. Dù có ngày chỉ gặp nhau có ba mươi phút, nhưng gần như không thể không gặp nhau được.
Và bây giờ Triết ngồi đây trước lon bia. Chàng nghĩ đến những điều mà Huệ Quân đã nói.
Sáu năm qua, Triết lúc nào cũng nghĩ đến Lan. Chuyện đó là vì sao? Sự không chịu thua thiệt? Nhớ thương? Vì không muốn mất Lan?
Vậy thì bây giờ, Lan đã trở về với chàng. Mọi sự nhớ thương, chờ đợi còn nữa hay đã tan biến?
Nhiều lúc Triết giật mình. Phải chăng tất cả đã thay đổi. Có điều là ta và Lan đều cố chấp. Không dám nhìn thẳng vào sự thật? Nếu lúc mãn hạn phục vụ quân ngũ trở về, Triết đừng có quay lại tìm Lan, thì có phải là mọi kỷ niệm sẽ đẹp như ngày cũ không?
Bây giờ thế nào? Một khoảng trống vô nghĩa? Kết quả rồi sẽ đưa đến đâu? Lan và chàng sẽ đi đến đâu? Và cả hai có chấp nhận một thực tế tàn nhẫn không? Triết cũng không biết! Triết phân vân không biết có nên gặp lại Quân không? Quân có nhiều ý kiến khá độc đáo. Rõ ràng là chuyện của hai người phức tạp.
Tất cả sống ở xã hội loài người chứ nào phải ở trong rừng? Nếu muốn sống chung dài lâu, Lan còn phải tranh đấu mệt mỏi với ông chồng, con cái. Gia đình chồng, gia đình Lan, rồi dư luận xã hội, bạn bè... Cả Triết cũng vậy.
Mọi thứ sẽ phức tạp, không dễ dàng.
Ta sẽ hành động ra sao? Bàn tay Triết nắm chặt cái lon bia không trên bàn bóp mạnh rồi ném vào sọt rác.
Không phải chỉ có thế. Gia đình ta chưa chắc đã chấp nhận Hải Lan. Khi ta là một người độc thân, còn Lan là gái hai con bỏ chồng.
Muốn làm một cuộc đời cách mạng trong gia đình nào phải dễ. Và Triết không dám nghĩ tiếp.
o0o
Hôm nay gia đình họ Ngô đặc biệt vui vẻ.
Bà Ngô vừa thức dậy đã bận rộn, nhưng rất vui. Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên Ngô Di Lợi đưa cô bạn gái mà cậu ta chọn là vợ về để ra mắt gia đình?
Bà thấy con mình cũng kín đáo thật. Hàng ngày về nhà chỉ lầm lầm lì lì, rồi đột nhiên tuyên bố sẽ đưa cô bạn gái đã chọn về nhà, để rồi tháng sau làm lễ cưới ngay.
Bà là người thủ cựu. Xưa tới giờ bà chỉ chủ xướng chỉ có gia đình cưới vợ cho con, chứ không chấp nhận chuyện con cái đặt chuyện đã rồi để cho cha mẹ nhận. Vậy mà bây giờ, chỉ thấy bà vui vẻ chứ không hề càu nhàu.
Thôi vậy cũng được. Chưa gì đã thấy nó cười. Có lẽ cô bạn gái kia là niềm hạnh phúc không cạn của nó.
Sáng nay ra chợ, bà Ngô đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn. Sẵn dịp tạt ngang qua nhà họ Hứa, mời cả nhà bà Hứa và Huệ Quân. Bà cố ý muốn để gia đình bạn thấy nỗi sung sướng của mình. Thấy chưa, rồi chuyện đâu vào đấy.
Công việc xong tất, ba nhìn vào đồng hồ. Đã sắp đến giờ. Ngoài phòng khách, chồng bà, ông Ngô Quốc Nhơn và con trai kế Di Khang cũng đang ngồi sẵn trên ghế sa lông đọc báo, chờ đợi.
Tiếng chuông cửa reo vang.
Di Khang vội vã bước ra mở cửa. Nhưng không phải người họ chờ, mà là mẹ con Huệ Quân.
Bà Hứa đi thẳng vào bếp, phụ bà Ngộ Còn Quân ở lại phòng khách, “đấu khẩu” với Khang.
Quân nói:
- Tiếc thật, tôi không có số làm chị dâu của cậu.
Khang nhún vai.
- Vậy thì chị làm em dâu của anh Lợi vậy.
- Cậu nói vậy mà không sợ hối hận ư?
- Ồ, nếu tôi không hy sinh, thì ai chịu xuống địa ngục với chị chứ?
Quân nói không lại, mắng.
- Giỡn chết bây giờ!
- Đấy nhé, chính chị từ chối chứ không phải tại tui nhé.
- Còn hàng tá bạn gái của cậu đâu? Làm như hiền lắm.
- Chịu thuạ Cái gì chị cũng biết.
Khang nói và đưa hai tay lên trời.
Nhưng ngay lúc đó, Ngô Di Lợi cũng đã đưa Tú Bình vào nhà. Hôm nay Bình mặc chiếc robe màu hồng bó sát người. Cái vóc dáng dong dỏng cao toát ra một phong cách vừa quý phái, cao sang vừa dễ thương.
Mọi người ngồi vào bàn ăn vui vẻ. Ông bà Ngô đều có vẻ hài lòng. Cô dâu tương lai của hai người đẹp đấy chứ? Chẳng chê trách vào đâu được. Huệ Quân cũng liếc sang Lợi nháy mắt như ngầm nói: “Nhất ông rồi đấy nhé”
Nhưng cái nháy mắt kia lại gây ngộ nhận nơi Bình. Họ làm gì vậy? Phải chăng một sự luyến tiếc tình cảm.
Bữa cơm rồi cũng trôi quạ Tất cả kéo sang phòng khách, dùng trái cây tráng miệng.
Bây giờ mới là phần khảo sát chánh. Bà Ngô mở lời trước.
- Ồ, cháu Bình. Cháu tốt nghiệp ở trường nào vậy?
- Dạ, con chỉ mới học nửa chừng chương trình đại học là nghỉ ngang. - Dương Tú Bình thành thật nói. - Nên chưa tốt nghiệp đại học.
Bình thấy ngay nét bất mãn hiện trên mắt ông Ngô Quốc Nhơn, chỉ có hai mẹ con bà Hứa là bình thản.
- Thế hiện nay cháu công tác ở cơ quan nào?
- Dạ từ lúc nghỉ học đến nay, cháu chỉ ở nhà không đi làm ở đâu cả.
Bây giờ thì Lợi đã thấy sự bất lợi. Mấy ngày trước vì vui quá, Lợi không tiên liệu đến cái tình huống này. Lợi đỡ lời cho Bình.
- Con thấy Bình cũng không cần phải đi làm mẹ ạ.
- Nhưng mà ở không ở nhà không chán sao?
- Dạ không?
Bà Ngô có vẻ thất vọng, Huệ Quân vội nhảy vào cứu bồ.
- Bác Ngô biết không, bây giờ mà mấy cô chịu ngồi ở nhà hiếm lắm. Vả lại cháu thấy thì như anh Di Lợi đây đâu cần một bà vợ đi làm. Anh ấy phải có một người nội trợ giỏi, biết chăm sóc gia đình để có thể dốc cả sức vào chuyện điều trị bệnh nhân.
Di Lợi liếc nhanh về phía Quân với một nụ cười cảm ơn. Ông Ngô Quốc Nhơn đang ngồi đấy đột ngột đứng dậy nói.
- Quý vị ngồi chơi nhé. Tôi phải về phòng đây.
Sự bỏ đi của ông làm cho không khí trong phòng căng thẳng, nặng nề ngaỵ Bà Ngô lộ rõ vẻ không vui. Con bà đường đường là một bác sĩ nổi tiếng lại chọn một cô gái không ra gì làm vợ.
Di Lợi bây giờ mới thấy hối hận. Tại ta tất cả. Đúng ra phải làm một màn khai thông tư tưởng trước. Còn bây giờ mọi thứ có vẻ quá bất ngờ với mọi người. Làm sao họ chấp nhận được? Chỉ có Bình là hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay từ đầu Bình đã không dám tin cuộc hôn nhân này. Số phận nó mong manh quá...
Ngô Di Khang muốn giúp anh phá vỡ cái bế tắc nên mở miệng, nhưng không ngờ lại làm cho tình cảnh rối ren hơn. Khang hỏi Bình.
- Hai anh chị đã quen nhau trong hoàn cảnh nào vậy?
Bình chợt thấy buồn cười, trong khi bà Hứa liếc nhanh sang bà Ngộ Huệ Quân lại ra tay cứu vãn tình hình một lần nữa.
- Thật ra thì mọi người đều có tiên kiến với cái bệnh viện tâm thần. Ở đấy đâu phải chỉ để trị bệnh cho người điên. Ngay chính con nè. Con cũng là một bệnh nhân của anh Di Lợi. Tại bác không biết chứ. Mỗi khi có chuyện gì khổ tâm, con cũng thường đến đấy, nhờ anh Di Lợi giúp đỡ ý kiến, nhưng con có phải là người điên đâu?
Dương Tú Bình nhìn Quân rồi nhìn Lợi, cái nhanh trí của Quân chợt làm cho Bình ganh tị. Bình nói không suy nghĩ.
- Chị Quân và anh Lợi có vẻ thân nhau quá hở?
Đầu Lợi nãy giờ rối bù, bây giờ lại lãnh thêm một nhát búa. Chuyện thế này là hỏng bét! Hỏng bét cả! Di Khang đứng dậy, tìm một lý do để đi ra ngoài. Bà Hứa cũng đứng lên nhìn con gái.
- Quân, thôi mình về đi, bằng không một lát nữa, chị con về không có ai mở cửa.
Quân thấy hoàn cảnh Lợi đang dặp khó khăn, vội nói với mẹ:
- Thôi mẹ về trước đi, một lúc con về.
Thế là bà Hứa về. Bà Ngô thấy mình ngồi lại vô ích nên lấy cớ nhức đâu bỏ vào trong. Bây giờ còn lại ba người. Quân mới thấy là ban nãy mình thật lầm lẫn khi không cùng mẹ về luôn.
Nàng đứng dậy.
- Anh Lợi này, tôi về nhé.
- Chờ một chút, chị Quân! - Bình đứng dậy, qươ ngay chiếc ví trên bàn nói. - Bây giờ đến phiên tôi phải đi mới phải chứ?
- Tú Bình! Di Lợi chụp ngay tay Bình nói. - Em ngồi lại, anh có chuyện muốn nói với em.
- Còn chuyện gì để nói nữa? - Bình cười nói. - Chuyện đến nước này rồi anh chưa thấy sao? Không lẽ để nó xấu hơn nữa, anh mới chịu?
Quân nói giúp vào.
- Chị Bình, thật ra thì chưa đến đỗi nào đâu chị.
Nhưng Bình đã nói.
- Tôi thấy chị đúng là người theo chủ nghĩa lạc quan!
Và Bình không đợi phản ứng của hai người, bước nhanh ra khỏi phòng khách. Hành động của Bình quá đột ngột làm Lợi không biết phản ứng ra sao. Mãi đến khi Huệ Quân giục.
- Sao anh không đuổi theo?
Thì Lợi như sực tỉnh chạy vụt ra khỏi cửa. Quân nhìn theo hai người, thở dài.
o0o
Trương Lệ Hồng xuất hiện trước cửa nhà riêng của Huệ Quân ở Cơ Long.
Lệ Hồng rất đẹp. Nhưng cái đẹp nhân tạo nhiều quá, nên có vẻ như không tự nhiên, giả tạo. Hồng đã đứng đấy, bấm chuông mấy lượt mà chẳng có ai ra mở cửa. Như vậy không lẽ về tay không? Hồng đang phân vân thì thấy Quân ở tiệm uốn tóc gần đấy bước ra. Mái tóc đen mướt và chiếc robe trắng. Huệ Quân có vẻ trẻ hơn thật nhiều so với cái tuổi hai mươi lăm. Nhưng dù sao cũng không có cái gì gọi là xuất sắc. Không lẽ Lý Hoàn lại mê những cái sắc đẹp bình thường này? Lệ Hồng không tin là mình sẽ thua Quân. Một đứa con gái không có kinh nghiệm đường tình, sống lý tưởng không thực tế.
Huệ Quân vừa về đến cửa, trông thấy một người đàn bà lạ.
- Chị muốn tìm ai vậy?
- Tìm cô đấy.
Hồng nói thẳng. Quân ngạc nhiên.
- Nhưng tôi có quen biết gì chị đâu?
- Chị quen với Lý Hoàn phải không?
- à!
Huệ Quân nghĩ ra. Hèn gì khuôn mặt có vẻ quen quen.
- Thế chị tìm tôi với mục đích gì?
- Cô cũng nên mời tôi vào nhà ngồi chứ?
Hồng nhắc, Huệ Quân vội lấy chìa khóa ra mở cửa. Hồng bước vào nhà một cách tự nhiên.
- Chị muốn uống gì?
- Lý Hoàn thường uống gì?
Hồng hỏi ngược lại. Quân khó chịu.
- Lý Hoàn chưa hề đặt chân đến đây.
Quân nói và hỏi.
- Cô tên là gì hử?
- Trương Lệ Hồng.
- à! Thế cô dùng cà phê chứ?
- Cảm ơn.
Quân vào trong mang cà phê ra cho Hồng, còn mình thì uống cocạ Quân vẫn chưa hết bực dọc. Nàng biết người đàn bà trước mặt hiểu lầm mình. Lần sau mà gặp Lý Hoàn, Quân sẽ mắng cho anh ta một trận.
- Chị Hồng này, chị quá đa tâm đấy. Giữa tôi và Lý Hoàn chưa có chuyện gì xảy ra. Anh ta mặc dù có tìm tôi mấy lần nhưng chưa được tôi xem là bạn, chứ đừng nói gì khác.
- Nhưng hình như ông ấy đang si cô.
- Làm gì có chuyện đó? Chị hơn tôi gấp mấy lần cơ mà? - Quân nói. - Đấy tôi ngồi đây này, chị ngắm xem có phải tôi nói đúng không?
Trương Lệ Hồng biết là Quân nói thật, nhưng Hồng lại thấy như bị sỉ nhục hơn. Cô gái trước mặt, cái gì cũng kém hơn mình. Vậy mà tại sao Hoàn lại mê mẩn đến độ có thể bỏ rơi mình được chứ?
- Lý Hoàn có đề nghị điều gì với cô chưa?
Quân không hiểu Hồng định nói gì.
- Chị nói gì tôi không hiểu.
- Cô có biết là anh ấy là người giàu có?
- Biết chứ?
- Cô có biết anh ấy là thần tượng của biết bao nhiêu người.
- à. Chuyện này thì không có tôi.
- Cô không coi anh ấy là thần tượng?
Hồng hỏi. Huệ Quân cười nhạt, nhún vai không đáp.
Hồng nói thẳng.
- Tôi thì không muốn mất anh ấy. Vì vậy cô đừng hòng đoạt được anh ấy trên tay tôi.
Huệ Quân đỏ mặt, định phản kháng, đã nghe Hồng tiếp:
- Vì vậy tôi mong là cô nên giữ khoảng cách với anh ấy một chút.
Huệ Quân thấy không khí căng thẳng một cách vô lý nên pha trò.
- Nếu không, chị sẽ cho người giết tôi chứ gì?
- Chuyện đó làm sao biết được?
- Buồn cười thật!
Quân cười nhạt nói, Hồng cũng cười, nhưng nụ cười đầy đe dọa.
- Tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ không để Lý Hoàn thoát khỏi tay tôi đâu.
Rõ ràng là Lệ Hồng đã bị tẩu hỏa nhập mạ Huệ Quân đề cao cảnh giác. Đàn bà tuy yếu đuối nhưng rất ghê gớm. Khi muốn làm việc gì, có thể họ sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Điều này Huệ Quân biết. Thật vô lý! Khi không lại rơi vào cái bung xung giữa Lý Hoàn và Trương Lệ Hồng.
Quân nghĩ. Nhưng dù gì thì... tốt nhất ta nên cách Lý Hoàn xa xa một chút... bình yên hơn.
Ngô Di Lợi ngồi đấy như người mất hồn, chẳng có một chút thích thú trong công việc. Cứu nhân độ thế là nguyên tắc và chí hướng mà vì nó ngày xưa Lợi đã chọn nghề ỵ Vậy mà hôm nay, chính cái nghề này lại gây ra quá nhiều trắc trở cho đời chàng. Lợi thấy thất vọng. Chỉ vì Bình là bệnh nhân của mình mà gia đình không chấp nhận. Ngược lại Bình thì cho rằng vì Lợi là bác sĩ, muốn cứu Bình nên định cưới Bình. Chứ chẳng phải yêu thương gì nàng.
Bình đã khước từ gặp Lợi, không tiếp cả điện thoại. Cũng như bỏ dở chuyện điều trị kéo dài đã được một năm. Bình làm chuyện đó một cách cạn tàu ráu máng, không thèm lưu ý một chút gì đến phản ứng của Lợi.
Ở sở làm thì mệt mỏi. Về nhà không khí lại âm ụ Thời tiết trước cơn bão sắp xảy đến. Ba mẹ không hiểu, cho là Lợi bị lây lan bệnh tâm thần. Cần phải có một sự kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Lợi thấy bất mãn. Cha mẹ lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng cho là mình thông suốt, nên võ đoán. Với những người lớn đó, nhận định một người cứ dựa trên tiêu chuẩn học lực, chức vụ, gia cảnh khá, thu nhập cao làm thang điểm để đánh giá. Còn ngoài ra “cái tình chỉ là một yếu tố phụ".
Nhà chỉ có Di Khang là hiểu biết. Tuy không tán đồng lắm chuyện Lợi với Bình. Nhưng ít ra Khang cũng giữ được thái độ yên lặng, bàng quan.
Lợi biết Huệ Quân đứng cùng chiến tuyến với chàng. Nhưng mà... Dương Tú Bình lại ngộ nhận. Không lẽ Bình cũng theo châm ngôn: "giữa một người đàn ông và một người đàn bà không thể có tình bạn đơn thuần".
Rõ ràng là Bình không tin ta! Không tin cái tình yêu của tạ Chuyện đó không trách được. Vì Bình có quá nhiều mặc cảm, nghi ngờ đủ thứ. Với Bình thì thế gian này đầy màu sắc bi quan. Chỉ có lợi dụng dằn vặt, khổ đau. Chẳng có gì để Bình thiết thạ Có sống hay chết đều vô nghĩa. Nhiều khi chết lại thoải mái hơn. Như vậy phải làm sao bây giờ?
Lợi không làm sao liên lạc được với Bình. Không có cách gì khác. Nhưng nếu để tình trạng này kéo dài, thì sớm muộn gì Bình cũng tìm đến cái ngõ cụt cũ. Phải cứu Bình, tìm mọi cách cứu Bình thôi! Cứu Bình cũng là một hình thức cứu ta.
o0o
Một lần nữa Võ Trung Triết lại đứng trước cửa nhà Huệ Quân. Triết đến một cách bất ngờ, không báo trước. Chuyện này Hải Lan cũng không haỵ Triết đến với một thái độ phân vân. Hặp Quân thì cũng được mà không cũng được.
Chính vì vậy mà chàng không đưa tay lên bấm chuông ngay.
Nhưng rồi cửa cũng mở, Huệ Quân nhìn Triết với ánh mắt tò mò. Triết hỏi.
- Sao? Cô biết là tôi rồi sẽ quay lại à?
- Đâu có biết. Quân vừa cười vừa nói. - Tôi nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa, chỉ biết có khách vậy thôi, chớ nào có ngờ là anh?
- Tôi vào nhà được chứ?
- Được, nếu anh muốn uống cà phê, chuyện vãn thì cứ vào.
Thế là Triết vào nhà. Căn phòng khách nhỏ nhắn xinh đẹp. Trên bàn có để sẵn một bình trà với một chiếc mâm nhỏ, một dĩa mứt, một chiếc bánh kem đang ăn dở, một chai coca... Và một quyển sách.
Cuộc sống của Quân có vẻ đơn giản. Chẳng có gì phiền hà. Triết chợt thấy ái mộ, Quân là một con người biết sống.
- Anh uống cà phê chứ?
- Tôi không phải là người kén chọn.
- Sao không kén chọn?
Quân hỏi, nhưng cũng bỏ vào bếp pha cà phê, Triết hỏi vọng vào:
- Tôi hút thuốc được chứ?
- Cứ tự nhiên.
Quân nói, và khi mang cà phê ra, Quân mang theo cả chiếc gạt tàn. Triết nhìn thấy, hỏi:
- Vậy là cô cũng hút thuốc à?
- Thỉnh thoảng thôi. Lúc nào thích thì hút.
- Cô sống có vẻ thoải mái!
- Đời như một kiếp phù du mà. - Quân nói rồi hỏi. - Còn chị Hải Lan đâu rồi?
- Cô ấy ở nhà.
Triết ơ hờ nói. Huệ Quân liếc nhanh về phía Triết. Người đàn ông này đến đây lần này, không còn cái vẻ cực đoan, ồn ào như lần trước... Hình như ông ta có cái gì đó suy tư.
Chắc có cái gì xảy ra rồi. Quân nghĩ. Sáu năm tình si đợi chờ. Bây giờ gặp nhau. Hạnh phúc? Hay thất vọng? Quân thấy Triết ngồi yên, lên tiếng.
- Sao anh yên lặng thế?
- Thì nãy giờ cô cũng ngồi yên.
- à. Thế anh tìm tôi có việc gì?
- Không biết tại sao lúc này tôi chẳng vui như ngày cũ.
- Có dính líu đến Hải Lan?
Triết vừa nhả khói vừa đáp. Quân hỏi.
- Còn chị Hải Lan? Chị ấy có cùng cảm giác như anh không?
- Tôi không trực tiếp hỏi cô ấy chuyện đó.
Quân muốn hỏi tại sao không hỏi, nhưng rồi Quân biết hẳn Triết không muốn hỏi. Bởi vì Triết sợ sự thật. Nếu Hải Lan cũng nói là thất vọng, thì có phải là cái tình cảm mà Triết ấp ủ, kỳ vọng sáu năm qua đã tan thành mây khói không? Thời gian rõ là tàn hẫn nó có thể làm thay đổi tất cả.
Sáu năm tình si với Triết tìm lại được, lại trở thành một khoảng trống tiếc rẻ.
- Hình như anh đến đây với rất nhiều điều muốn nói?
- Chẳng có gì, chỉ tình cờ tạt ngang. Triết nói và nhấm nháp cà phệ - Cà phê cô pha ngon tuyệt!
- Học cách pha của bạn bè đấy.
Triết nhìn quanh rồi nói.
- Hình như cô rất thích sống một mình?
- Vâng. - Quân cười nói. - Chỉ có chiều thứ bảy, tôi mới phải quay về nhà trình diện với cha mẹ tôi. Sống ở đây tôi cảm thấy mình như độc lập, suy nghĩ cái gì cũng tự do hơn.
- Thế không có ý định lấy chồng à?
- Chưa có ai ngỏ lời cầu hôn. - Quân nói một cách tự nhiên. - mà nếu có thì tôi nghĩ, lấy chồng hay không lấy chồng, tôi vẫn là tôi, vẫn có cách sống riêng của mình.
Triết lắng nghe và chỉ cười. Quân hỏi.
- Thế còn chuyện của anh và Hải Lan thế nào?
Triết hỏi ngược lại.
- Cô có ý kiến gì về chuyện chúng tôi không?
Quân cầm dĩa bánh kem đang ăn dở lên, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ.
- Cô chẳng có ý kiến gì về chuyện đó à?
- Tôi không phải là cố vấn hôn nhân cho anh chị. - Quân đáp. - Vả lại trước khi hai người gặp lại nhau, cũng nào có quan tâm đến lời khuyên của tôi đâu? Thì bây giờ có nói cũng vô ích.
- Cô biết là giữa tôi với Hải Lan đã...
- Chuyện đó đương nhiên là biết. Bởi vì tôi nào có mù? Quân đặt dĩa bánh xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi nói:
- Nói thật với anh, lâu rồi tôi không gặp chị Hải Lan. Nhưng tôi biết chuyện của hai người. Lan không nói lại cho tôi nghe, có lẽ vì nghĩ chuyện đó không cần thiết.
- Cô đã nghĩ gì về chuyện chúng tôi?
Huệ Quân suy nghĩ một chút nói.
- Tôi nghĩ là... Sớm muộn gì rồi hai người cũng phải nói lời tạm biệt. Trả lại sự bình yên cho mỗi người.
Võ Trung Triết ngồi yên lặng, Quân tiếp.
- Đó chỉ là ý kiến của riêng tôi, một người bàng quan.
- Cô có biết là tôi yêu Hải Lan?
- Yêu nhiều nữa là khác. - Quân nói. - Và chính vì vậy mà tình yêu của anh không mang lại được hạnh phúc cho anh và Hải Lan, mà chỉ mang lại sự đau khổ. Anh nghĩ có đúng không? Nếu bây giờ anh Lý Minh mà biết được. Có phải là bi kịch...
Triết nói một cách cố chấp.
- Tôi sẵn sàng cưới Hải Lan.
- Nhưng như vậy hai người rồi hạnh phúc không?
- Chúng tôi sẽ cố gắng. - Triết cả bướng. - Bởi vì từ xưa đến giờ có cuộc hôn nhân nào mà không có tính mạo hiểm đâu? Trường hợp của tôi với Lan cũng không ngoại lê...
- Nếu anh nói vậy thì... tôi không có gì để nói nữa.
- Cô nói vậy có nghĩa là... không xem chúng tôi là bạn bè.
- Thế anh có coi tôi là bạn bè đâu?
Triết yên lặng. Cô gái trước mặt có khá nhiều ưu điểm nhạy bén, thông minh... Nếu Triết không gặp lại Lan hay bị Lan an phận từ chối... Có lẽ chàng đã bắt đầu, tất cả với cô gái này. Biết đâu chẳng có một kết thúc tốt đẹp?
Quân cũng yên lặng. Ngay cái sự tìm đến của Triết, Quân biết là đã có vần đề. Cái kiên quyết sống chết với tình ban đầu trong lòng Triết đã có một sự xao động. Tình hình vẫn còn cứu vãn kịp. Quân thò tay bốc một viên kẹo, lột vỏ cho vào miệng. Triết hỏi.
- Lúc gần đây cô làm gì?
- Vẫn viết. - Quân nói - Lúc gần đây tôi khá bận rộn ngoài chuyện viết lách ra, tôi đọc sách, xem video, suy nghĩ bố cục cốt truyện...
- Vậy mà tôi tưởng cô...
- Anh mà cũng nghĩ đến tôi nữa ư?
- Thỉnh thoảng.
Rồi hai người cùng cười. Tiếp xúc với Quân, Triết thấy đầu bớt căng thẳng hơn. Bây giờ là lúc Triết quay về. Chàng đứng dậy.
- Thôi xin kiếu.
- Vâng, anh về.
Triết suy nghĩ một chút nói.
- Thỉnh thoảng tôi ghé qua đây được chứ? Có phiền hà cô không?
- Cái đó còn tùy.
Quân thẳng thắng đáp và tiễn Triết ra cửa...
Ngoài cửa, Lý Hoàn đang đứng đấy nhìn hai người tò mò. Quân trông thấy Lý Hoàn. Gọi tự nhiên:
- Ồ! Anh Lý Hoàn!
Triết thấy Quân có khách, chào rồi bỏ đi. Hai người đàn ông không hề nhìn nhau.
Lý Hoàn tựa người vào tường, nhìn Quân.
- Hình như cô không thích gặp tôi lắm.
- Vậy à?
Quân hỏi rồi quay người vào nhà, Hoàn đi theo. Vừa ngồi xuống ghế, Hoàn hỏi.
- Cô cho tôi một cốc rượu, được chứ?
Quân phản ứng.
- Anh nghĩ đây là quán rượu à?
Hoàn không đáp chỉ hỏi.
- Có phải hắn là nguyên nhân khiến cô phải dầm mưa, thơ thẩn ngoài phố suốt đêm trước không? Anh ta có vẻ trẻ đấy.
- Cũng ngang tuổi tôi thôi.
- Có nghĩa là cô muốn ám chỉ... tôi hơi lớn tuổi?
- Chuyện đó nào có liên quan đến tôi?
Quân nói, Lý Hoàn đứng dậy đi về phía cửa sổ. Bên ngoài trời đã tối. Quân rót một cốc rượu mang đến cho Hoàn. Khi Hoàn đón lấy cốc rượu, Quân nói.
- Có một người đàn bà đến tìm tôi.
Hoàn hiểu ngay.
- Có phải tên Trương Lệ Hồng không?
- Bà ấy quan hệ thế nào với anh vậy?
- Bây giờ thì chẳng có một quan hệ nào cả.
- Thế còn trước đó?
Hoàn nốc cạn cốc rượu rồi hỏi.
- Cô muốn biết à?
- Không cần lắm! - Huệ Quân đi trở về bàn ăn. - Nhưng tôi muốn biết bà ta lấy tư cách gì mà đến hăm dọa tôi? Một sự nhầm lẫn chăng?
Lý Hoàn gật gù.
- Cô không phải quan tâm đến chuyện đó.
- Nhưng tại sao bà ta dọa tôi chứ?
Lý Hoàn trừng mắt.
- Huệ Quân, không có gì phải sợ, cô ấy chẳng làm gì được cô đâu. Đó chẳng qua là những phản ứng tuyệt vọng cuối cùng. Tôi sẽ cho người thương lượng với cô ta.
- Bà ta có vẻ yêu anh lắm đấy!
- Cô lầm rồi! Không phải yêu mà là muốn "sở hữu" tôi. Tại cô không biết, chớ với Lệ Hồng, tiền là trên hết.
Huệ Quân quay sang cười.
- Anh lấy tư cách gì đánh giá như vậy?
- Tôi biết nhìn người mà?
- Có bao giờ anh nhìn sai không?
- Không.
Lý Hoàn khẳng định. Huệ Quân bước tới cửa sổ mở to cửa ra. Quân không muốn để ai ngộ nhận chuyện nàng với Lý Hoàn nữa. Nàng hỏi.
- Thế bây giờ anh đến đây làm gì?
- Tôi muốn làm quen với cô?
- Với cái thể xác này à?
- Không phải, cả trái tim của cô nữa.
- Anh tưởng chuyện đó dễ lắm ư?
- Không, nhưng tôi tin là sẽ làm được.
Huệ Quân đưa tay lên vuốt mái tóc của mính ra sau.
- Thế anh đã lập gia đình lần nào chưa?
- Chưa. - Lý Hoàn nói thẳng với Quân. - Huệ Quân, có lẽ chuyện đó tôi sẽ làm với cô.
- Anh định tỏ tình đấy à? - Quân liếc nhanh về phía Hoàn. - Anh Lý Hoàn, anh nên nhớ là... tôi chỉ là một cô gái tầm thường, không tham vọng nên không xứng với anh đâu... Tôi nghĩ tôi cần một người đàn ông sành sỏi, đã từng vật lộn với cái nghèo khó ở đời. Chớ không phải anh... Anh đừng có phí công đeo đuổi tôi vô ích.
- Nhưng tôi thích em.
- Chỗ nào?
- Em đặc biệt hơn những cô gái khác.
- Tôi chỉ là một cô gái tầm thường.
- Tôi lại bị em cuốn hút.
- Anh lại giở trò.
- Không đâu. Tôi nói thật đấy, nếu chỉ cần một tấm hôn thú mà được em, tôi sẽ làm ngay.
Quân lùi ra sau.
- Anh làm việc gì cũng đầy kích động ồn ào. Tôi lại không thích xem hôn nhân như trò chơi.
- Nhưng tôi yêu Quân thật mà.
- Thế trước đó anh đã từng yêu ai chưa?
- Chưa.
- Như vậy thì chưa đủ!
Quân nghĩ, tình yêu theo kiểu Lý Hoàn đến nhanh mà tàn cũng sẽ rất nhanh. Quân muốn kết thúc câu chuyện, nói.
- Mệt quá, bây giờ tôi muốn nghĩ ngơi.
- Nhưng Quân chưa hỏi tôi lý do sao đến đây mà?
- Tôi thấy không cần thiết.
Quân nói. Hoàn nghĩ giờ có ở lại cũng vô ích. Chàng nói.
- Thôi được, Quân nghĩ đi. Còn chuyện của Trương Lệ Hồng đừng có nghĩ ngợi gì cả. Cô ấy chỉ giỏi dọa thôi.
Quân gật đầu. Thật ra thì Quân cũng cảm thấy mấy ngày qua cuộc sống yên ổn của mình bị quấy động. Sự xuất hiện của Trung Triết, Lý Hoàn. Rồi chuyện tình cảm của Trung Triết với Hải Lan. Dương Tú Bình với Ngô Di Lợi, cả Lý Hoàn và Trương Lệ Hồng nữa. Tất cả không liên can đến nàng, vậy mà lại như cuốn theo cả nàng.
Lý Minh không làm sao yên lặng được nữa. Chàng biết là... Hải Lan nằm cạnh chàng cũng đang trằn trọc như vậy.
Rõ ràng là đã có cảnh đồng sàng dị mộng. Minh gọi.
- Hải Lan!
Hải Lan định nằm yên, nhưng rồi biết không thể nào nằm yên được, nàng ngồi dậy bật đèn.
- Anh định nói gì đây?
- Có phải là đã có một người đàn ông khác chen vào cái nhà này?
Lan không muốn thú thật, nhưng biết mình không thể giả vờ mãi.
- Anh nói thế là thế nào?
- Tôi muốn biết là có hay không?
Minh nói, Lan quật ngược lại.
- Thế còn bản thân anh? Anh có ai khác ngoài tôi không?
- Em chỉ thích nghe lời đàm tiếu của thiên hạ.
- Tôi hỏi anh vậy chứ có hay không?
- Không!
Lý Minh phủ nhận rồi hỏi ngược lại.
- Thế còn em?
- Vậy thì tôi cũng nói không, anh tin chứ?
- Thế sự thật thì thế nào?
- Cũng không.
Hải Lan nào có ngu đâu mà tự thú.
- Thế tại sao lúc này em hay vắng nhà, cũng như ít có mặt ở cả trường mẫu giáo?
Lý Minh hỏi. Lan yên lặng. Từ lúc Triết xuất hiện, Lan giống như cánh hoa nở lại sau giấc ngủ dài. Bây giờ hai đứa con gái và cả trường mẫu giáo đã trở nên vô nghĩa. Lan cần cái không khí sống động, vui nhộn hơn.
- Em có thấy cần duy trì cuộc hôn nhân này không?
- Thế còn anh?
Lan hỏi ngược lại làm Lý Minh nổi nóng.
- Tôi là đàn ông, tôi muốn biết ý kiến của cô trước.
Hải Lan yên lặng. Minh gọi.
- Hải Lan, em nói đi chứ?
- Nếu anh dựa trên cái thế mạnh của người đàn ông, thì cần gì ý kiến của tôi?
Lan nói với nụ cười nhạt. Lý Minh lắc đầu.
- Em có vẻ thay đổi nhiều quá!
- Thế còn anh? Anh có còn là Lý Minh của sáu năm về trước không?
Lý Minh bước xuống giường. Lan nhìn theo, chợt thấy chồng như xa lại hẳn. Lan cũng nghĩ đến hai đứa con. Rồi sẽ xử lý thế nào đây?
- Anh có định là mình ly thân trước không?
Lan hỏi làm Lý Minh quay lại.
- Em đã tính chuyện này từ bao giờ?
Lan chối.
- Em chỉ định phản ánh cái tình trạng trước mắt của chúng ta.
Lý Minh yên lặng, lấy thêm chiếc gối đi ra phòng khách. Để Lan ở lại một mình.
Lan không phải là không thấy ngổn ngang.
o0o
Trần Tùng Nhơn vâng lệnh Lý Hoàn đi làm một thuyết khách.
Trương Lệ Hồng không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy Nhơn. Cô ta chỉ hơi khó chịu.
- Tại sao anh ấy không đích thân đến?
- Anh Hoàn bận lắm.
- Vậy mà lại có thời gian đi gặp cái cô Huệ Quân gì đó...
Rõ ràng Lệ Hồng đã theo dõi rất sát sinh hoạt của Lý Hoàn. Nhơn thấy không cần phải giằng co vòng quanh. Chàng móc ngay tờ chi phiếu trong túi ra đặt lên bàn. Hồng trông thấy nói.
- à! Lý Hoàn định đem tiền ra để mua chuộc tôi nữa à? Có phải chăng vì sợ Huệ Quân bị đe dọa, nên anh ấy mới sai anh đến gặp tôi?
Hùng Nhơn nhìn Hồng cảm thông. Mặc dù Hồng chẳng yêu gì Hoàn, nhưng xỏng mất con cá lớn cũng phải tiếc rẻ, giận dữ chứ? Hùng Nhơn nói.
- Chị cầm tờ chi phiếu lên xem giùm xem. Anh Hoàn không xử tệ với chị lắm đâu.
Lệ Hồng lắc đầu:
- Chuyện đó không cần thiết.
Nhơn nói vào.
- Con số không nhỏ lắm đâu, chị có thể dùng làm vốn...
- Không đơn giản như vậy. - Lệ Hồng cắt ngang. - Tôi không để cho Huệ Quân dễ dàng phỗng tay trên anh Hoàn đâu. à mà anh đã gặp cô ấy chưa?
- Dạ chưa.
- Thật ra Huệ Quân có đẹp, nhưng cái đẹp đó cũng bình thường thôi. Cô ta lại chẳng có nghề ngỗng gì nhất định, mang tiếng là nhà văn mà chẳng có một tác phẩm nào ra hồn.
Lệ Hồng nói một cách bất mãn.
- Con bé chỉ là một đứa con gái sống trong tháp ngà, ưa mộng tưởng... Những đứa như vậy mà tôi không hiểu sao Lý Hoàn lại ưa nổi, mê nổi?
- Vậy thì bây giờ ý chị muốn thế nào?
Nhơn hỏi:
- Tôi muốn cái gì Hoàn muốn.
- Chị có biết Lý Hoàn muốn gì không?
Nhơn hỏi thêm, Lệ Hồng yên lặng.
- Chị Hồng này! Nhơn nói. - Tôi hiểu Lý Hoàn hơn chị. Gia đình giàu có, lại đã từng đặt chân đến khắp nơi trên thế giới, nếm đủ mọi thứ mùi vị. Nhiều người tưởng Hoàn như vậy là một playboỵ Nhưng thật ra, Hoàn cũng là con người sống bằng nội tâm chứ không phải là thứ hời hợt.
Lời của Nhơn làm Hồng nhột nhạt. Như vậy Nhơn cho ta là người hời hợt ư?
- Phải nói thật một điều là - Chị cũng không phải là người đàn bà đẹp nhất mà Lý Hoàn đã gặp. Nếu chị theo dõi kỹ chị sẽ nhớ, lúc trước Hoàn đã từng đính hôn với con của một ngài bộ trưởng, rồi còn những dư luận quanh mấy cô ca sĩ, minh tinh màn bạc... Như vậy chị thấy là... Hoàn nào phải duy nhất chỉ có chị đâu?
- Nếu nói như anh thì Huệ Quân còn kém xa tiêu chuẩn của Hoàn.
Nhơn không nói chuyện đó, chàng quay lại vấn đề.
- Vì vậy, chị hẳn biết mục đích của tôi đến đây.
Lệ Hồng cười nhạt.
- Anh đừng hòng lay chuyện được tôi.
- Chị muốn sao cũng được, miễn đừng quấy rầy Huệ Quân nữa.
Lệ Hồng cười khẩy.
- Anh Nhơn! Anh hẳn rõ những người đàn bà như tôi mà? Đừng quên hạng nào ở xã hậoi này tôi đều quen biết. Chánh cũng như tà. Huệ Quân tốt nhất không nên chọc giận tôi.
- Nhưng chị cũng không nên chọc giận Lý Hoàn.
- Anh ấy làm gì được tôi chứ? Giết tôi à? Rồi Lệ Hồng cười lớn.
- Dám không? Tôi thách đấy!
Hùng Nhơn biết là cuộc thuyết phục đã thất bại.
- Anh hãy mang cái chi phiếu đó về đi!
- Chị Hồng! Tôi nghĩ chị là người đàn bà thông minh.
- Đừng có tán dương kiểu đó, vô ích. Anh về nói lại với Lý Hoàn, nếu cần con này sẽ mở một cuộc họp báo. Lúc đó xem thử ai xấu cho biết.
- Rồi chị sẽ hối hận.
- Không biết ai hối hận.
Hùng Nhơn đứng dậy, lấy tấm chi phiếu cho vào túi. Lệ Hồng không phải tay vừa, phải thông báo cho Lý Hoàn đề phòng mới được.
o0o
Dương Tú Bình nằm trên ghế salông dài trong phòng khách. Nàng đang đọc tiểu thuyết. Bình đọc có vẻ mê mẩn.
Bà Dương ngồi gần đấy, theo dõi từng hành vi nhỏ nhất của Bình.
Mỗi lần Bình nhìn lên đều thấy mẹ nhìn mình. Bình có vẻ bất an, nói.
- Mẹ! Con đâu có ngu mà tự sát mãi đâu? Sao mẹ lại trông con như giám sát tù binh vậy?
Bà Dương có vẻ không vui.
- Tú Bình, con đừng có nghĩ như vậy.
- Thế tại sao mẹ không đi làm, mẹ cứ ở nhà mãi vậy?
- Nhưng mà còn con? Sao con không tiếp tục trị liệu chứ?
- Con nào phải bệnh tâm thần đâu?
- Nhưng mà trước kia con đã được bác sĩ Lợi theo dõi gần một năm rồi.
- Ai nói cho mẹ biết chuyện đó?
- Bác sĩ Ngô Di Lợi cho mẹ biết.
Bình bất mãn.
- Đúng là một tay điên!
Bà mẹ không dằn được hỏi.
- Thế chuyện của hai người ra sao rồi?
- Tú Bình ngồi dậy, có vẻ không hài lòng.
- Mẹ! Tại sao mẹ lại hỏi vậy? Người ta là bác sĩ, cao cao ở trên. Họ đâu có xem mình ra gì?
- Tú Bình, con đừng nói vậy. Mẹ cũng có nói chuyện điện thoại với cậu ấy mấy lần. Vả lại lần trước khi con gặp nạn, mẹ cũng đã trực diện tiếp xúc, mẹ thấy cậu ta cũng tốt đấy chứ.
- Tốt có gì hay đâu?
- Vậy chứ con còn đòi hỏi thế nào nữa?
Bà Dương nhìn con gái. Đứa con mà từ lúc chào đời đến giờ bà cứ phải khổ tâm với nó luôn. Bản chất hiền lành chỉ có tật đối kháng. Đi học thì cứ đổi trường, bỏ học, chê thầy cô là dạy dở. Động một tí bất mãn, chán đời. Đã nhiều lần tự tử...
Vợ chồng bà đã khổ tâm quá nhiều. Không chỉ có vợ chồng bà ngay cả anh chị em của nó cũng đành bất lực. Không dám can thiệp. Để mặc Bình muốn làm gì thì làm.
Từ lúc mới lớn cho đến tuổi trưởng thành, Bình chưa hề có bạn trai. Bình sống khép kín như một chiếc bình có nắp đậy... Vậy mà chẳng ai biết. Nước trong bình cứ dậy sóng một cách không bình thường.
- Mẹ thấy con nên trả lời điện thoại bác sĩ Lợi.
- Để làm gì mẹ?
- Cậu ấy ngày nào cũng gọi dây nói lên hỏi thăm con.
- Vậy thì mẹ cứ báo cho hắn biết là con chưa chết.
- Tú Bình! Sao con lại nói vậy?
- Con biết mà... Mẹ lúc nào cũng tìm cách để đẩy con ra khỏi nhà.
- Con nói vậy là thế nào?
- Vậy chứ không phải sao? - Tú Bình buồn bã nói. - Từ khi con sinh ra tới naỵ Ba mẹ và các anh chị đã phải khổ vì con nhiều quá rồi... Vì vậy, con cũng không dám trách ai đâu.
- Tú Bình! Mẹ thấy bác sĩ Lợi là một người tốt đấy con ạ.
- Nhưng con không xứng với anh ấy.
- Con thì hiền lành. - Bà Dương nói. - Nếu được bác sĩ Lợi chăm sóc mẹ nghĩ con sẽ hạnh phúc hơn.
Dương Tú Bình chỉ ngồi yên lặng. Bà Dương nhắc lại.
- Cậu ấy muốn gặp con.
- Nhưng con không thích.
- Cậu ấy còn cho biết là có chuyện muốn nói với con.
- Mẹ bảo hắn đi nói chuyện với bức tường đi.
- Con rõ là vô lý.
Bà Dương lắc đầu nói. Dương Tú Bình cầm quyển tiểu thuyết đi thẳng lên phòng riêng.
Võ Trung Triết nắm tay Hải Lan giữa cái gió lồng lộng từ khơi thổi vào. Họ đi sát mé biển.
Bầu trời buổi chiều với cảnh hoàng hôn đỏ rực. Cuối ngày cảnh sắc như đẹp hơn.
Nhưng không hiểu sao, cả hai đều có tâm trạng gần như lạc lõng, mệt mỏi.
- Anh Triết này! Anh đang nghĩ ngợi gì đấy?
- Thế còn em?
- Em đang nghĩ về chuyện chúng mình. Triết nhìn quạ Hình như em có cái gì phân vân?
- Vâng.. Bởi vì cuộc tình này không biết rồi sẽ đưa đến đâu?
- Em đang nghĩ đến chuyện kết thúc?
- Thế anh thì thế nào? Triết không biết trả lời sao. Bởi vì nếu cả hai lấy nhau bây giờ chưa hẳn là hạnh phúc. Nhưng nói ra thì não nề quá. Triết đã thấy rõ. Cái ấn tượng về Hải Lan yên quý ngày nào đang phai mờ dần trong tim. Mặc dù Triết vẫn còn yêu Lan... Nhưng bây giờ... Chuyện không có Lan không sống được đã trở thành dĩ vãng.
- Anh Triết, em muốn nghe anh nói thật.
- Anh vẫn yêu em.
- Chỉ có yêu thôi sao?
Triết dừng chân lại, vòng tay qua vai người yêu.
- Anh hỏi thật em, bây giờ em có thể bỏ tất cả những gì em đang có để theo anh không?
Hải Lan yên lặng. Triết nói.
- Có lẽ chúng ta phải phấn đấu thêm mấy năm nữa nhưng dù có thế nào, anh cũng không để cho em phải khổ đâu. Anh sẽ cố mang lại hạnh phúc cho em.
- Thế còn hai con của em. Thi Huệ và Thi Linh thì sao?
Triết ngập ngừng.
- Chuyện đó còn tùy Lý Minh. Biết đâu anh ấy muốn giữ con lại?
Hải Lan bất mãn.
- Anh Triết, em thấy anh đã có nhiều thay đổi.
Triết biết chuyện đó chứ. Triết còn rõ hơn cái câu "chỉ có xa nhau, mọi thứ mới đẹp" nữa. Đã lâu lắm rồi, Triết đã bỏ một khoảng thời gian dài, chờ đợi hy vọng... Nhưng bây giờ thì Triết lại thấy cái thời gian chờ đợi kia đẹp biết bao. Giấc mơ bao giờ cũng tuyệt vời hơn thực tế. Nếu đời chỉ là mơ thì hay biết chừng nào. Triết không nói ra. Triết sợ làm Hải Lan buồn. Cũng tại Triết, Lan mới vượt ra khỏi đạo lý gia đình, Lan mới trở thành người vợ phản bội. Có thế nào thì Triết cũng có trách nhiệm trên phương diện đạo nghĩa này. Bây giờ Triết không thể bỏ rơi Lan được.
Có điều nếu vấn đề không giải quyết được thì tình yêu của hai người liệu có thể kéo dài được đến đâu?
Có lẽ Hải Lan cũng biết chuyện đó. Nhưng mà cái vết nứt của Lý Minh và Lan bây giờ lớn quá. Hy vọng làm lành trở nên mong manh. Nếu Trung Triết không dứt khoát, Lan không biết rồi tương lai sẽ thế nào.
Dù gì Lan cũng là đàn bà. Lời đàm phiến dư luận hẳn Lan không chịu nổi. Nhưng đã lỡ sa chân đến nước này, quay về liệu còn kịp không?
Hải Lan thấy buồn buồn.
- Huệ Quân biết chuyện chúng ta.
Triết nói làm Lan quay qua.
- Anh đã kể cho cô ấy nghe à? Anh gặp cô ấy bao giờ đấy?
- Anh có gặp cô ấy. Nhưng anh chưa nói điều gì thì Quân đã biết hết. Cô ấy rõ thông minh.
Hải Lan không biết là Triết nghĩ gì. Hối hận về chuyện mình đã làm ư?
- Cô ấy hình như đã đoán được hậu quả.
- Hậu quả gì?
- Lúc gần đây em không gặp cô ấy?
Triết hỏi. Lan cười.
- Lâu lắm rồi em không gặp. Cái ánh mắt của Quân thế nào ấy, nó khiến em nhột nhạt.
- Em thử gặp đi, biết đâu Huệ Quân sẽ giúp được ta.
- Anh Triết này. Anh cần gì cứ nói thẳng ra.
Triết im lặng, lầm lũi bước. Hải Lan chợt thấy đau thắt lòng. Có lẽ giữa nàng và Triết không có duyên nợ. Chỉ có thể làm người tình.
Đi thêm mấy bước, Lan chợt nói với Triết.
- Thôi anh về trước đi, em muốn ở lại đây một mình. Một lúc em sẽ về sau.
Triết có vẻ ngạc nhiên.
- Hải Lan. Sao vậy?
- Không có gì cả. Em muốn được yên tĩnh một chút.
- Anh không muốn thấy em ngồi một mình ở bãi biển nghĩ vẩn vơ.
Lan cười.
- Anh sợ em tự tử à?
- Đừng có nói bậy.
Hải Lan quay người nhìn ra biển. Biển khơi bao la rộng lớn quá. Ngồi một mình ở đây biết đâu sẽ được mặc khải những điều phải làm.
- Anh cứ về đi.
- Vậy một lúc em về sau nhé?
- Vâng, chẳng có gì đâu.
Võ Trung Triết nhìn Lan, biết Lan có điều muốn suy nghĩ, chàng nói.
- Thôi được, anh sẽ đi một vòng xuống chợ, nửa tiếng đồng hồ nữa anh sẽ quay lại đón em.
- Một tiếng đi.
- Nhưng em phải bảo trọng nhé!
Hải Lan gật đầu. Chuyện đó Lan hiểu. Bây giờ là lúc cần phải tỉnh táo nhất để suy nghĩ. Không thể để tình yêu làm mù quáng, cũng không thể viện dẫn những lục đục trong gia đình để biện hộ. Mà phải cân nhắc thật chính xác.
Mọi thứ phải chi chỉ là một giấc mơ thì hay biết chừng nào...
o0o
Huệ Quân không biết chuyện gì đã xảy ra mà Ngô Di Lợi lại quýnh quáng lên như bị lửa đốt. Qua dây nói anh chàng muốn gặp Quân ngay.
Khi Quân đến nơi mới thấy một thảm trạng đau lòng. Lợi với khuôn mặt bơ phờ của mấy đêm mất ngủ, đầu tóc rối bù, mắt thâm quầng. Lợi giống như một người điên. Quân hỏi.
- Chuyện động trời gì xảy ra thế?
Lợi nói ngay.
- Cả tuần nay, cô ấy không thèm nhìn đến mặt tôi.
- Thế anh có đi tìm Bình không?
- Cô ấy lánh mặt, cương quyết không tiếp.
- Nghiêm trọng vậy à?
Rồi Huệ Quân nói đùa.
- Cô ấy không chịu làm cô dâu thì tôi xin thay vậy.
- Trời ơi, Huệ Quân! Đến nước này mà cô còn đùa được ự Tôi muốn đứt bóng đến nơi rồi.
- Bộ anh tưởng tôi yên ổn à? - Huệ Quân nói. - Lúc gần đây không biết ai lại ác ý, nửa đêm nửa hôm cứ gọi dây nói đến đe dọa, rồi còn cái hộp thư nữa. Hôm nào cũng có mấy cái nặc danh. Chắc tôi điên mất, phải đến bệnh viện tìm anh thôi.
- Cô chọc giận ai vậy?
- Nhiều lắm! Huệ Quân nói. - Tôi chẳng chọc ai mà cứ bị mang tiếng là cướp bạn trai của người khác.
- Ai bảo thế?
- Cái cô bạn Dương Tú Bình của anh cũng nghĩ như vậy.
Ngô Di Lợi cười.
- Giờ này mà Quân còn nói đùa được ư.
Quân đi vào vấn đề.
- Thế anh cần gặp tôi làm gì nào?
- Tôi biết Quân làm người nói năng hoạt bát. Nên nhờ Quân đi làm thuyết khách.
- Thuyết khách à? - Quân trợn mặt. - Anh nghĩ tôi là người thế nào? Ăn cơm nhà vác ngà voi cho thiên hạ? Muốn nhờ tôi thuyết phục Bình phải không? Tôi thấy ở đây về phía cô ấy không có vấn đề gì. Cái quan trọng ở đây là phía gia đình anh. Anh có khai thông được chưa? Nếu chưa tôi không dám can dự đâu, mẹ anh sẽ chửi chết.
- Huệ Quân, đừng quên chúng ta là bạn nhé.
- Bây giờ anh đem tình bạn bè ra ràng buộc tôi à?
- Thì cứ giúp đi.
- Tôi làm sao thuyết phục Bình được? - Quân nói. - Vừa không quen biết, không hiểu chuyện thì nói gì bây giờ.
- Tôi biết là Quân làm được việc mà.
- Được cái khỉ gì?
Lợi thở ra.
- Để tình trạng này kéo dài chắc tôi chết mất.
- Anh yêu cô ấy đến độ như vậy ư?
- Vâng và tôi rất sơ... Rồi sẽ không cứu kịp Bình. Mà chuyện đó thì tôi không muốn... Tôi chẳng muốn mất Bình.
- Mệt thật!
- Hết giờ làm việc tôi sẽ đưa Quân đến nhà cô ấy.
- Thế còn anh?
- Tôi sẽ đứng bên ngoài chờ kết quả.
- Ố! Tuyệt vời. Một mối tình say đắm. Sao anh lại tốt với Bình như vậy? Ước gì...
- Tôi sẽ không bao giờ quên ơn Quân đâu.
- Thật chứ?
o0o
Dương Tú Bình tiếp Huệ Quân, rồi đưa thẳng vào phòng riêng của mình.
Bình chỉ ghế cho Quân ngồi, còn mình thì ngồi nơi mép giường.
- Chị tìm tôi có việc gì?
Quân đi thẳng vào vấn đề.
- Anh Lợi nhờ tôi đến đây.
- Chị tốt quá!
- Tất cả chỉ vì tình bạn bè. - Quân nói và nhìn thẳng vào mắt Bình. - Anh Lợi muốn gặp chị.
- Nhưng tôi không muốn.
- Tại sao vậy?
- Vì không thích.
Bình nói, Quân biết là Bình cũng gàn như mình. Một sự trùng hợp lạ lùng làm Quân bật cười. - Sao chị giống tôi quá vậy.
- Cảm ơn chị.
- Chị Bình này, chị biết không, anh Lợi và tôi rất thân nhau, chúng tôi là láng giềng của nhau mười bảy năm trời, tôi rất hiểu anh ấy, chính vì vậy mà hôm nay mới dám đến đây nói chuyện với chị.
- Nhưng giữa tôi và anh ấy bây giờ đâu còn cái gì nữa?
- Hôm trước chị đã nhận lời cầu hôn của anh ấy.
- Nhưng tôi đã không đủ điều kiện làm thành viên của gia đình anh Lợi.
Huệ Quân biết cái mặc cảm của Bình, nàng nói:
- Thế hệ già và trẻ thường có những vách ngăn. Hôm ấy tôi cũng có mặt ở đấy, tôi biết. Bình thì quá thật thà, không có gì che đậy nên...
Rồi Quân cười nói.
- Tôi còn nhận thức thêm một điều nữa. Từ tiềm thức của Bình đã có một sự đối kháng. Đối kháng với cái truyền thống nề nếp cũ. Bên cạnh đó, Bình như muốn tìm hiểu xem anh Lợi trong trường hợp đó sẽ phản ứng ra sao.
Dương Tú Bình chỉ cười khi Quân nói.
- Tôi thì mù mờ... Không biết là tình yêu của hai người đến mức độ nào, nhưng tôi biết anh Lợi rất yêu chị.
- Thật không?
- Hai người rất xứng đôi nhau.
- Tại sao?
- Vì có những cái lỗ khuyết cho nhau. Anh Lợi thích được chăm sóc người khác. Còn chị, chị lại cần một người yêu thương chiều chuộng mình.
- Đó là điều kiện đủ để đưa đến hôn nhân?
Huệ Quân nhún vai.
- Quý vị đã có hơn những người khác một điều kiện, như vậy còn chưa đủ sao? Anh ấy còn là một tiến sĩ về tâm lý học nữa...
- Vậy tại sao chị lại không yêu anh ấy?
Bình hỏi, Quân đáp nhanh.
- Có chứ, nhưng tình cảm của chúng tôi có mức độ. Sau nhiều năm suy nghĩ, tôi thấy đấy chưa phải là tình yêu.
Thái độ của Quân làm Bình có vẻ dịu hẳn, Quân lại tiếp.
- Còn cái trở ngại bên gia đình anh Lợi thì tôi thấy không thành vấn đề. Anh ấy có thể thuyết phục... Cái quan trong ở đây là tình yêu của chị, anh ấy đang cần.
- Nhưng sống với anh Lợi có nghĩa là tôi sẽ hại anh ấy. Không mang lại được hạnh phúc đâu.
Bình buồn bã nói và thòng thêm một câu.
- Tôi còn làm anh ấy xấu hổ.
- Anh Lợi không phải tầm thường như vậy.
- Nhưng tôi là một cô gái không bình thường.
Quân nói.
- Chị Bình này, tại chị khiêm tốn quá đấy. - Huệ Quân vừa cười vừa nói. - Chị biết không, phái nữ bây giờ ít có ai chịu nhìn thẳng vào sự thật. Họ thích phô trương một cách giả tạo, chứ không có mấy người như chị.
- Cô cho là cô hiểu tôi?
- Nhờ ở gần anh Lợi nên tôi cũng bị nhiễm một chút nghề nghiệp của anh ấy, nên mới dám mạo muội nhận xét như vậy.
Dương Tú Bình nghi ngờ nhìn Quân. Quân lợi dụng cơ hội hỏi ngay.
- Sao chị chấp nhận gặp anh Lợi chứ?
- Để tôi nghĩ lại.
- Còn nghĩ ngợi gì nữa. - Quân nói. - Anh ấy đã đợi khá lâu.
- Được rồi, tôi sẽ liên lạc với anh ấy sau.
- Chờ gì nữa. Anh ấy đang đứng bên ngoài kìa.
Dương Tú Bình chợt lúng túng.
- Hay là để ngày mai đi... Để tối nay tôi nghĩ lại đã.
- Làm khó dễ gì nữa!
Không phải là khó dễ, nhưng như vậy nó rõ ràng hơn, vội vã quá khi gây hối tiếc.
- Thôi được! - Huệ Quân nói. - Vậy chị nhớ nhé, đừng quên điện thoại báo trước nhé.
- Vâng.
- Tôi mong là sẽ sớm nhận được tin vui của anh chị.
Dương Tú Bình lắc đầu đầu.
- Chị đừng có hy vọng quá!
- Nhưng người ta sống được ở đời là do hy vọng mà.
Hai người con gái nhìn nhau cười. Quân có vẻ vui hơn, và ít ra nàng cũng hoàn thành được nhiệm vụ.
o0o
Huệ Quân bước ra khỏi nhà Bình được Lợi đón như một thượng khách.
Lợi đưa Quân về gần tới nhà nàng, lúc Quân xuống xe, Lợi không ngăn được xúc động, ôm ghì lấy Quân hôn nàng một cái.
- Tôi sẽ đời đời nhớ ơn Quân.
Lợi sung sướng nói, Quân đẩy Lợi ra.
- Anh không trả tiền công còn định lợi dụng nữa à?
- Quân cần bao nhiêu?
- Ồ bữa nay xộp thế? à chẳng qua vì cô nàng thôi... Nhưng mà số tiền đó anh giữ lại đi. Để dành làm đám cưới vậy. Quân nói, và Lợi nháy mắt với Quân.
- Không chịu lấy tiền, thì hôm lễ cưới, bạn sẽ đóng vai bà mai cho tôi vậy. Lợi nói lại thừa cơ hôn Quân một lần nữa. Quân đẩy ra.
- Thôi đủ rồi quay về nhà mà tơ tưởng đi. à... Về liền đi, coi chừng người đẹp đang gọi cho anh đấy.
- Quân hôm nay tuyệt vời quá biết không?
Lợi nói lớn, rồi mới chịu rồ máy cho xe chạy mất.
Huệ Quân lắc đầu. Nàng không hề để ý đến là trước cửa nhà mình cũng có một chiếc xe đang đậu.