27-09-2008, 02:05 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 11 
 
 
 
 
 
- Bác sĩ, có thể chỠthêm lát nữa không? 
 
Hoài Bảo nài nỉ. Chàng không muốn vào phòng mổ trước khi gặp được Cát Lan. Nàng nói rằng nàng sẽ đến, nhưng đã chÃn giá» rồi mà nàng vẫn chưa đến. Hoài Bảo đợi chá» trong bi thương. 
 
ông bác sĩ già cằn nhằn. 
 
- Nếu cáºu muốn má»i chuyện hoàn thành tốt đẹp thì không nên hoãn lại thá»i gian cá»§a chúng tôi. Chúng tôi cần phải đưa cáºu vào phòng kÃnh rồi còn phải chÃch thuốc mê cho cáºu nữa... 
 
Hoài Bảo bá»±c bá»™i cắt ngang lá»i cá»§a bác sÄ©. 
 
- Tôi không cần biết, nếu không có Hướng Dương tôi chẳng Ä‘i đâu cả! không giải phẫu hôm nay thì để ngay mai váºy! 
 
Bác sĩ lắc đầu. 
 
- Chúng tôi còn không biết là bao nhiêu bệnh nhân Ä‘ang cần chữa trị, ông đừng nên tiêu phà thá»i gian cá»§a chúng tôi như vầy! 
 
Hoài Bảo bực bội nói to: 
 
- Váºy thì tôi chẳng cần các ngưá»i chữa cho tôi! 
 
Cát Lan bước vào phòng, nàng thở má»™t hÆ¡i dài vì quá mêt. Hoài Bảo biết đó chÃnh là Hướng Dương cá»§a chàng, lòng mừng rỡ. 
 
- Anh cứ tưởng là em không đến! 
 
Cát Lan đến cạnh bên Hoài Bảo, giá»ng nhá» nhẹ nói: 
 
- Xin lá»—i anh, hôm nay xảy ra má»™t vụ đụng xe, đưá»ng phố bị kẹt xe tháºt là lâu lắm! em cứ nghÄ© rằng Ä‘i taxi sẽ lẹ hÆ¡n nhưng ai dè lại đến trá»… như thế nầy! 
 
Hoài Bảo vui vẻ lắc đầu: 
 
- Không sao đâu! em đến là anh an dạ rồi! 
 
Cát Lan nắm lấy tay của Hoài Bảo, dịu dàng nói: 
 
- Anh đừng lo sợ nhé! em tin rằng việc giải phẫu sẽ thành công... còn anh, anh tin không? 
 
Hoài Bảo nắm chặt tay cá»§a Cát Lan, ấm giá»ng nói: 
 
- Vì muốn nhìn thấy được em, anh tin là anh sẽ sáng mắt! 
 
ông bác sĩ đứng cạnh bên vui vẻ nói: 
 
- Như váºy thì chúng tôi có thể tiến hành rồi chứ? 
 
Hoài Bảo ôn tồn nói: 
 
- Xin lá»—i bác sÄ© vì ban nãy tôi đã hÆ¡i nóng tÃnh. Bây giá» tôi đã đầy đủ tinh thần rồi. Hướng Dương, em sẽ đợi anh chứ? 
 
Cát Lan gáºt đầu: 
 
- Vâng, em sẽ ở ngoài đợi anh, dù bao lâu em vẫn đợi, sẽ đợi đến khi nào anh tỉnh lại mới thôi! 
 
Hoài Bảo xiết chặt tay của Cát Lan hơn, chàng vô cùng cảm động. 
 
- Em quả tháºt là má»™t cô gái đáng yêu vô cùng! Cám Æ¡n em... có em bên ngoài đợi anh, chuyện gì anh cÅ©ng có thể vượt qua! 
 
Bác sĩ lại lên tiếng. 
 
- Y tá Trang, hãy đẩy ông Tống vào phòng giải phẫu. 
 
Cát Lan nhìn theo Hoài Bảo, nàng âm thầm cầu nguyện cho chàng sẽ được bình yên. Hy vá»ng cuá»™c giải phẫu chẳng gì trắc trở. Ngồi bên ngoài, nàng cứ mãi hồi há»™p. Tuy bác sÄ© đã nói chÃn mươi lăm phần trăm sẽ thành công, nhưng còn năm phần trăm kia thì sao? Cát Lan thì thầm “Hoài Bảo Æ¡i, anh đừng chết nha... em không muốn mất anh, Hoài Bảo Æ¡i!†
 
- Cát Lan, thằng Bảo sao rồi? 
 
Cát Lan hoảng hồn nhìn lên. Thái đang đứng trước mặt với vẻ lo âu. Nàng cằn nhằn. 
 
- Tại sao mãi đến bây giỠanh mới đến! 
 
Minh Thái vui vẻ nói: 
 
- Trá»i! Bồ cá»§a mầy chứ phải cá»§a tao đâu mà đến sá»›m! à, mầy có tÃnh toán gì chưa, khi nó sáng mắt rồi mầy định liệu thế nào? 
 
Cát Lan nhÃu mày suy nghÄ©. Nàng đã không dám nghÄ© đến ngày Hoài Bảo nhìn thấy trở lại. Nàng cÅ©ng không biết phải tÃnh như thế nào nữa. Nước mắt lưng tròng, nàng thá» thẻ: 
 
- Em cũng không biết nữa, bây giỠem chỉ mong cho cuộc giải phẫu được thành công, chuyện sau nầy thì để sau nầy mà lo! à, chuyện anh và chị Mai thế nào rồi? 
 
Nàng muốn há»i để trong lòng bá»›t Ä‘i sá»± lo lắng vá» Hoài Bảo. Minh Thái vui cưá»i nói: 
 
- Hôm nay tao định tìm chỗ để cầu hôn với nàng! 
 
Cát Lan lém lỉnh há»i: 
 
- Anh định cầu hôn ở nÆ¡i nào? má»™t nÆ¡i tình tứ lãng mạn hay tại má»™t nhà hàng sang trá»ng? 
 
- Làm sao tao biết được! Hứng lúc nào thì cầu lúc đó! 
 
Cát Lan trợn mắt. 
 
- Trá»i! anh cầu hôn chứ nào phải cầu hồn đâu mà hứng lúc nào cầu lúc đó! 
 
Minh Thái lắc đầu. 
 
- Mầy chẳng có chút gì hiểu biết vá» tình yêu cả! đâu cần phải sang trá»ng hay chá»— tình tứ... đến những chá»— đó chưa chắc gì há» sẽ nói “yesâ€! Yên tâm Ä‘i, trước sau gì mầy cÅ©ng sẽ có má»™t chị dâu mà. 
 
Cát Lan lắc đầu không nói. Minh Thái nhìn ánh mắt u buồn của Cát Lan, chàng vô cùng cảm động. 
 
- Tao nghÄ© thằng Bảo sẽ không sao đâu! Còn mầy, hình như mầy đã yêu nó tháºt sá»± rồi phải không? Mầy đã chuẩn bị tinh thần chưa? Nếu nó biết được mầy là “Tiểu Cát†thì sao? 
 
Cát Lan vội lắc đầu: 
 
- Không thể được! em không thể để ảnh biết em là Tiểu Cát! 
 
- Váºy mầy tÃnh thế nào? 
 
Cát Lan bực bội nói: 
 
- Anh há»i để làm gì! Anh giúp cho ngưá»i ta, giá» anh định đòi công à? 
 
Minh Thái tá» vẻ không bằng lòng vá» những câu trả lá»i cá»§a Cát Lan, chàng tức giáºn nói: 
 
- Ban đầu thì tao còn nghÄ© như thế, nhưng khi biết mầy yêu nó tháºt sá»± rồi thì tao chả cần gì ở nó! Tao chỉ muốn nó tháºt dạ yêu thương lại em cá»§a tao mà thôi! Mầy đừng luôn cho rằng tao là má»™t kẻ tham lam vô đạo đức! 
 
Cát Lan biết mình đã lỡ lá»i, vá»™i vàng phân trần: 
 
- Anh hai, xin lá»—i nha! Tại lòng em vừa lo lắng cho anh Bảo vừa bối rối chuyện lòng cá»§a em... em không bao giá» có ý nghÄ© rằng anh là má»™t ngưá»i vô lương tâm đâu! Em đã suy nghÄ© kỹ rồi, em sẽ có cách làm cho Hoài Bảo không bao giá» biết được em là Hướng Dương! 
 
Minh Thái lắc đầu không hiểu. 
 
- Tao tháºt sá»± không thể nào hiểu nổi! Mầy làm cách nào mà nó sẽ không biết mầy là con bé Tiểu Cát đã có lần làm việc cho con nhá» Lâm Nhỉ nhưng tại sao lại không muốn cho nó biết? Mầy đã chăm sóc cho nó quá nhiá»u, nó cần phải trả Æ¡n lại cho mầy chứ! 
 
Cát Lan buồn bã lắc đầu: 
 
- Anh không hiểu đâu! em chưa há» nghÄ© đến chuyện muốn ảnh sẽ Ä‘á»n Æ¡n cho em! Còn vá» việc em không muốn ảnh biết em chÃnh là Tiểu Cát là vì em không muốn đánh mất Ä‘i má»™t hình ảnh đẹp vá» Hướng Dương trong lòng ảnh! Thôi mình đừng nói chuyện nầy nữa nhé! 
 
Minh Thái tức giáºn nói: 
 
- Không được! Hướng Dương là mầy, mầy là Hướng Dương! Có gì đâu mà không đẹp? ngày xưa hắn đã từng chê mầy à? Nếu nó là má»™t ngưá»i tài thì chắc chắn nó sẽ yêu thÃch mầy ngay! Mầy có chá»— nào đáng chê đâu? 
 
Cát Lan đau khổ nói: 
 
- Anh ấy chưa bao giá» chê em, nhưng chÃnh em tá»± thấy rằng mình không xứng vá»›i ảnh! 
 
Minh Thái cưá»i to. 
 
- Tao thấy nó má»›i là ngưá»i không xứng vá»›i mầy! khi má»i chuyện yên ổn rồi, mầy không cho nó biết, tao cÅ©ng sẽ nói ra tất cả! 
 
Cát Lan đưa mắt van xin nhìn Minh Thái. 
 
- Anh hai, nếu thương em thì xin anh đừng chen vào chuyện tình cảm nầy cá»§a em! để cho em tá»± quyết định được không? xin anh hứa không được tiết lá»™ cho ảnh biết em tháºt sá»± là ai! Nếu không em sẽ tá»§i nhục mà chết đó anh à! 
 
Nhìn nét mặt đau khổ của Cát Lan, chàng lắc đầu. 
 
- Tao tháºt không hiểu! Thôi được, mầy tÃnh sau cÅ©ng được! Tao cÅ©ng chẳng đòi nợ nó đâu! Nhưng nếu cuá»™c giải phẫu không thành, mầy tÃnh sao nếu nó trá»n Ä‘á»i không nhìn thấy? 
 
Cát Lan trả lá»i thành tháºt: 
 
- Thì em sẽ ở mãi bên anh ấy! sẽ trá»n Ä‘á»i giúp ảnh tìm lại hạnh phúc, sẽ giúp ảnh hòa mình vá»›i nếp sống má»›i! Nhưng em tin chắc là ảnh sẽ được có lại ánh sáng! 
 
Vừa lúc đó, bác sÄ© từ trong phòng giải phẫu bước ra. Kế tiếp là Hoài Bảo đã được và ngưá»i phụ tá đẩy ra. Chàng nằm đó bất động, mắt nhắm nghiá»n. Cát Lan liá»n nhìn nét mặt mệt má»i cá»§a bác sÄ©, nàng kinh hoàng vá»™i vàng đến cạnh bên bác sÄ© há»i: 
 
- Ảnh có sao không bác sĩ? 
 
Bác sĩ vui vẻ lắc đầu: 
 
- Không sao cả! Cuá»™c giải phẫu đã thành công. Trong vòng 24 tiếng đồng hồ nếu anh ta không lên cÆ¡n sốt thì má»i chuyện tốt đẹp! Nhưng phải đợi đến cả tuần má»›i có thể tháo băng! 
 
Cát Lan thở phào nhẹ nhõm. 
 
- Tôi có thể vào phòng của ảnh được không? 
 
Bác sÄ© nhìn Cát Lan khá lâu. Ông cháºm rãi nói: 
 
- Tôi không biết cô có quan hệ gì vá»›i ông Tống, nhưng tôi thấy được ông ta rất quan trá»ng vá» sá»± hiện diện cá»§a cô! Cô có thể vào vá»›i ông ta, có thể cô sẽ làm thuyên giảm Ä‘i sá»± nguy hiểm cho ông ấy! 
 
Cát Lan vá»™i gáºt đầu. 
 
- Cám ơn bác sĩ. 
 
Minh Thái cùng Cát Lan bước đến phòng của Hoài Bảo. Minh Thái vỗ vai em. 
 
- Mầy vào với nó đi! Tao vỠvới nội, cho ổng biết là đêm nay mầy không thể vỠnhà, để ổng đừng lo! 
 
Cát Lan gáºt đầu. Nàng không nói lá»i nào, nhẹ nhàng bước vào phòng riêng cá»§a Hoài Bảo. Minh Thái nhìn ánh mắt cám Æ¡n cá»§a Cát Lan, lòng chàng cảm thấy thương đứa em gái cá»§a mình vô cùng. Không ngá» tình yêu cá»§a nó tháºt quá sâu Ä‘áºm vá»›i Hoài Bảo. Chàng hy vá»ng rồi Cát Lan sẽ được hạnh phúc như chàng và Lý Mai. NghÄ© đến Lý Mai, chàng vui vẻ bước Ä‘i. 
 
Từ ngày có Mai đến vá»›i chàng, chàng đã không còn tÃnh trẻ con như xưa nữa. Cách nhìn Ä‘á»i cá»§a Minh Thái hôm nay đã khác hẳn vá»›i Minh Thái thuở nào. Chàng đã bắt đầu biết suy nghÄ© dùm cho ngưá»i khác. Chàng đã không còn xem tiá»n bạc là cao hÆ¡n tất cả, con ngưá»i cần phải có cả hai: Tiá»n và Tình. Tình nhiá»u mà tiá»n Ãt thì còn sống nổi, chứ tiá»n nhiá»u mà không có chút tình thì cuá»™c Ä‘á»i rất cô đơn vô vị. 
 
Mai đứng dá»±a cánh cá»a lá»›n cá»§a bệnh viện, chăm chú nhìn Minh Thái. Chàng làm ra vẻ không để ý đến sá»± hiện diện cá»§a nàng. Mai tức lắm, gá»i to: 
 
- Anh dám làm ngơ em hả? 
 
Minh Thái làm ra vẻ không quen: 
 
- Tôi có quen với cô sao? 
 
Mai nhéo chàng má»™t cái tháºt Ä‘au. 
 
- Cho anh chết nè, dám làm bộ không quen em! 
 
Minh Thái vui cưá»i. 
 
- Trá»i Æ¡i Ä‘au quá! Tôi yêu nhằm bà phù thá»§y rồi, ai bảo trên Ä‘á»i nầy y tá là ngưá»i hiá»n hòa nhất váºy? 
 
Mai cưá»i tinh nghịch. 
 
- Ai biểu anh nghe lầm làm chi! y tá mà không dữ thì làm sao mà “trị†bệnh nhân! 
 
- Ai da, chắc kỳ nầy tôi phải suy nghĩ lại quá! 
 
Mai thắc mắc. 
 
- Suy nghĩ chuyện gì? 
 
Minh Thái lấy tay gãi gãi đầu. 
 
- Thì... thì là cái chuyện má em giao phó cho anh đó! 
 
Mai lém lỉnh nói: 
 
- XÃ, ai mà thèm anh đâu, đừng ở đó mà nói phải suy Ä‘i nghÄ© lại! Cho anh biết nhé, dù anh có đứng đây mà la làng, em cÅ©ng chẳng nháºn lá»i đâu! 
 
Minh Thái vui vẻ há»i: 
 
- Tháºt à? 
 
Mai nghiêm nghị gáºt đầu. Minh Thái liá»n quì xuống, móc ra trong túi má»™t chiếc nhẫn nho nhá». Chàng lấy hết sức để hét tháºt to: 
 
- Cô Y Tá Lý Mai ơi! Làm vợ của anh nhé em! 
 
Mai tròn mắt ngạc nhiên. Má»i ngưá»i chung quanh nghe tiếng hét cá»§a Minh Thái vá»™i dừng chân đứng nhìn. Mai e thẹn đỠmặt, nàng vá»™i vàng nói: 
 
- Trá»i! anh làm Æ¡n đứng lên Ä‘i! Bá»™ định làm thiệt hả? 
 
Minh Thái vẫn nói tháºt to: 
 
- Nếu em không nháºn lá»i, anh sẽ quì mãi nÆ¡i đây! Các anh chị bà con cô bác, làm nhân chứng dùm tôi nhé! 
 
Tất cả nhìn cá» chỉ cá»§a Minh Thái há» Ä‘á»u cưá»i rồ lên. 
 
Mai liếc nhìn Minh Thái, vừa tức cưá»i vừa giáºn. Nàng tháºt không hiểu sao Minh Thái không bao giá» lãng mạng tình tứ như bao nhiêu ngưá»i con trai khác mà nàng đã quen. TÃnh tình cá»§a Thái lúc nào cÅ©ng như trẻ con, nhưng lại mang đến cho nàng má»™t cuá»™c sống đầy những nụ cưá»i vui vẻ. 
 
Mai vá»™i gáºt đầu. 
 
- Thôi được rồi, anh đứng lên đi chứ! 
 
Minh Thái đứng lên ôm chầm lấy Mai, vui cưá»i nói: 
 
- Từ nay sắp tới không được nhéo chồng nữa nghe chưa! 
 
Mai liếc yêu Thái. 
 
- Còn khuya! 
 
Hai tuần lá»… đã trôi quạ Minh Thái và Mai luôn báºn rá»™n lo vá» việc đám cưới cá»§a há». Cát Lan thì ngày nào cÅ©ng cạnh bên trò chuyện cùng Hoài Bảo. Những lúc Hoài Bảo buồn nàng thưá»ng hay tìm chuyện vui để kể chàng nghe. Những lúc Hoài Bảo vui thì cả hai cùng đàn ca xướng há»a. Những khúc sáo chàng thổi, những tiếng đàn nàng đàn Ä‘á»u là những vần hạnh phúc. CÅ©ng có những lúc há» chỉ chuyện trò chuyện, tâm sá»± và thông cảm cho nhau. Chỉ trong vòng hai tuần mà tình cảm cá»§a hỠđã tăng lên gấp bá»™i. 
 
Äêm nay Cát Lan yên lặng ngồi nhìn Hoài Bảo. Nàng nhìn như thể đây là lần cuối cùng nàng có thể được nhìn thấy chàng. Äôi mắt cá»§a chàng vẫn được băng kÃn. Sáng ngày mai chàng sẽ được tháo băng. Nàng tháºt không biết, khi được tháo băng rồi chàng sẽ muốn nhìn thấy gì và sẽ như thế nào? Có lẽ nàng sẽ không được dịp nhìn thấy. 
 
Hoài Bảo phá Ä‘i sá»± yên lặng, chàng vui vẻ há»i: 
 
- Em đang nghĩ gì đó Hướng Dương? 
 
Cát Lan nhẹ nhàng đáp: 
 
- Em Ä‘ang nghÄ© đến ngày mai! khi anh nhìn thấy được rồi thì anh sẽ thÃch nhìn thấy những gì! 
 
Hoài Bảo tươi cưá»i nói: 
 
- DÄ© nhiên là ngưá»i anh muốn nhìn thấy là em rồi! Äêm nay em nhất định phải ngá»§ lại đây vì anh sợ ngày mai em lại đến trá»… rồi anh lại không thể trông thấy em! 
 
Cát Lan tròn mắt. 
 
- Ngủ ở đây à? 
 
Hoài Bảo vẫn tươi cưá»i nói: 
 
- Thì đúng rồi! anh đã trả tiá»n cho căn phòng kế bên rồi! em cứ ngá»§ ở đó, sáng mai khi anh thức dáºy anh sẽ gá»i tên em tháºt to để đánh thức em dáºy! 
 
Cát Lan nghe Hoài Bảo nói mà không nÃn cưá»i nổi. 
 
- Coi chừng ngưá»i ta Ä‘uổi anh ra khá»i bệnh viện đó! 
 
Hoài Bảo lắc đầu. 
 
- Anh không sợ! sáng mắt rồi không đuổi anh cũng đi! ăn cơm bệnh viện ngán quá rồi! 
 
Cát Lan vui cưá»i: 
 
- Anh ngủ sớm đi, chuẩn bị cho ngày mai! một ngày mới đó anh ạ! 
 
Hoài Bảo gáºt đầu: 
 
- Anh xin vâng lá»i em! nhưng em phải đến đây, ngồi cạnh bên anh, còn phải cho anh má»™t cái “goodnight kiss†nữa chứ! 
 
Cát Lan nhẹ nhàng bước đến cạnh Hoài Bảo. Nàng ngồi xuống bên giưá»ng, cạnh Hoài Bảo. Chàng đưa tay lên rá» mặt nàng, bá»—ng nhiên chàng hoảng hồn la lên: 
 
- Hướng Dương, sao em lại khóc? 
 
Cát Lan vội đưa tay lau nước mắt, nói: 
 
- Tại em vui đó thôi! em cảm thấy mình hạnh phúc lắm! 
 
Hoài Bảo tươi cưá»i: 
 
- Anh má»›i là ngưá»i tháºt hạnh phúc! nhá» má»™t chuyến tai nạn nầy để được có em! anh tháºt không hối háºn chút nào! em tháºt là má»™t ngưá»i con gái tháºt thà, đáng yêu vô cùng! 
 
Cát Lan buồn bã lắc đầu: 
 
- Sợ khi anh nhìn thấy em rồi, anh sẽ không nghÄ© váºy! 
 
Hoài Bảo ấm giá»ng nói: 
 
- Không có đâu! anh không yêu em vì những cái bên ngoài, mà anh yêu em vì tấm lòng của em kìa, thì làm sao mà anh thay lòng được chứ! 
 
Cát Lan cố gắng ra vẻ vui đùa: 
 
- Anh hãy đợi đến ngày mai rồi sẽ tÃnh! 
 
Hoài Bảo hai tay ôm lấy khuôn mặt cá»§a Cát Lan, giá»ng thì thầm: 
 
- Hướng Dương, có biết rằng anh yêu em nhiá»u lắm không? 
 
Nước mắt bá»—ng trào ra mi, vá»›i giá»ng tháºt yếu Ä‘uối, Cát Lan ấp úng nói: 
 
- Em... em cũng rất yêu anh. 
 
Cát Lan ôm chặt lấy Hoài Bảo. Chàng đặt nụ hôn lên mặt Cát Lan và môi chàng cuối cùng Ä‘á»ng lại trên đôi môi xinh xắn cá»§a nàng. Cát Lan nhắm đôi mắt lại và táºn hưởng hạnh phúc tuyệt vá»i nầy! Chỉ còn lại đêm nay, Cát Lan muốn trao chàng tất cả những tình yêu chân tháºt qua nụ hôn nầy. Má»™t lúc lâu, Hoài Bảo buông nàng ra, chàng thì thầm: 
 
- Anh yêu em lắm! sau nầy chúng mình sẽ có tháºt nhiá»u cÆ¡ há»™i bên nhau! anh nhất định sẽ bằng má»i cách mang hạnh phúc đến cho em! 
 
Cát Lan lắc đầu, pha trò: 
 
- Anh đừng nghÄ© chuyện xa vá»i nữa! anh đã mệt rồi, nghỉ sá»›m Ä‘i anh! anh cần đầy đủ tinh thần để nhìn thấy em! 
 
Hoài Bảo cưá»i to. 
 
- Váºy thì anh phải tuân lệnh mà Ä‘i ngá»§ đây! em sẽ ở đây hay vá» phòng cạnh bên? 
 
Cát Lan vui vẻ nói: 
 
- Em sẽ ngồi cạnh đây, đến khi anh ngủ rồi thì em sẽ đi vỠchỗ của mình! 
 
Hoài Bảo nằm đấy nhắm mắt, gáºt đầu đồng ý. Không bao lâu thì chàng đã Ä‘i vào giấc má»™ng. Cát Lan đưa tay rá» nhẹ lên mắt chàng, mÅ©i chàng, và đôi môi cá»§a chàng. NghÄ© lại nụ hôn ban nãy, nàng thấy mình yếu Ä‘uối vô cùng. 
 
Lệ đẫm ướt đôi má, Cát Lan thì thầm: 
 
- Bảo Æ¡i, anh có biết rằng em yêu anh nhiá»u lắm không? vì yêu nhiá»u quá nên em không dám đối diện vá»›i ngày mai! em không dám nhìn tia mắt đầy vẻ thất vá»ng cá»§a anh! em không dám đâu anh! Thôi thì chúng ta hãy tỉnh má»™ng Ä‘i anh nhé! rồi anh sẽ quên em và hãy coi như đây là má»™t giấc mÆ¡ xuân nhé anh! mùa xuân là má»™t mùa tháºt đẹp và má»™ng cá»§a chúng ta cÅ©ng tháºt tuyệt vá»i! em xin cầu chúc cho anh mãi thành công trên bước đưá»ng tình sau nầy. 
 
Cát Lan nhẹ nhàng bước ra cá»a, nàng quay lại nhìn Hoài Bảo lần cuối cùng. Äôi mắt vẫn nhạt nhòa nước mắt, nàng khẽ nói: 
 
- Tóc mai sợi ngắn sợi dài, lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm! Vĩnh biệt anh, Tống Hoài Bảo! 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 02:05 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 12 
 
 
 
 
 
- Hướng Dương! Hướng Dương! Em đang ở đâu? 
 
Hoài Bảo gá»i trong tuyệt vá»ng. Từ khi bác sÄ© mở băng cho chàng đến nay đã đúng má»™t tháng mà hình bóng cá»§a Hướng Dương biến dạng đâu mất. Nàng như má»™t vì sao đã lạc mất trong khung trá»i rá»™ng. Hoài Bảo ngồi xuống ghế trong căn nhà má»›i cá»§a chàng, hai tay ôm lấy đầu, rên trong tuyệt vá»ng. “Hướng Dương cá»§a tôi đâu?â€. Nụ hôn mà hai ngưá»i đã trao nhau cái đêm cuối cùng vẫn còn in rõ trong đầu cá»§a chàng. Tim cá»§a chàng Ä‘au nhói khi nhá»› đến tên nàng. 
 
Hoài Bảo còn nhá»› rất rõ ràng ngày chàng được mở băng. Ngưá»i đầu tiên mà chàng muốn nhìn thấy là Hướng Dương cá»§a chàng. Äúng chÃn giá» sáng bác sÄ© đến phòng chuẩn bị tháo băng. Bác sÄ© căn dặn: 
 
- Cáºu đã chuẩn bị xong chưa? khi tháo băng, lúc ban đầu cáºu không nên cố gắng nhìn tất cả má»i thứ mà chỉ nên chăm chú nhìn má»™t món váºt mà thôi. Ban đầu những ảnh váºt mà cáºu sẽ nhìn thấy Ä‘á»u rất mỠảo, cáºu cứ nhắm mắt lại rồi mở ra, nếu vẫn không Ä‘iá»u chỉnh được thì cáºu cứ việc nhắm lại đôi mắt! khi nào chuẩn bị tinh thần đầu đủ thì cáºu hẳn mở lại đôi mắt! 
 
Hoài Bảo như không để ý lá»i dặn cá»§a bác sÄ©. Chàng lo lắng há»i: 
 
- Hướng Dương của tôi đâu? sao giỠnày nàng vẫn chưa đến? 
 
Bác sĩ ngạc nhiên. 
 
- Hướng Dương cá»§a cáºu? 
 
Hoài Bảo cưá»i nhẹ: 
 
- à, là ngưá»i nằm cạnh phòng kế bên, cô ấy vẫn còn ngá»§ phải không bác sÄ©? 
 
Bác sĩ lắc đầu: 
 
- Phòng kế bên vẫn bỠtrống, chúng tôi không có ai dưỡng bệnh bên đó! 
 
Hoài Bảo vá»™i vàng giải thÃch. 
 
- Hướng Dương không phải là bệnh nhân, cô ta là y tá, tôi nhá» y tá trưởng để phòng ấy lại cho Hướng Dương ngá»§ đêm qua để sáng nay cô ta có thể vào đây kịp giá»! 
 
Bác sÄ© như hiểu ý quay ngưá»i lại há»i vài cô y tá, tất cả Ä‘iá»u lắc đầu. Bác sÄ© liá»n nói: 
 
- Chúng tôi tháºt sá»± không nhìn thấy ai ngá»§ lại căn phòng kế bên đêm qua cả! Tôi tháºt sá»± không còn thá»i gian dài, nếu cáºu muốn mở băng hôm nay thì chúng ta phải bắt đầu ngay! 
 
Hoài Bảo vẫn giữ lòng chỠđợi. 
 
- Không tôi phải đợi! Tôi tin rằng nàng sẽ đến! 
 
Vừa lúc ấy Hoài Bảo nghe tiếng chân ngưá»i bước vào. Chàng quả quyết đó là Hướng Dương cá»§a chàng. 
 
- Hướng Dương, sao em đến muộn thế! 
 
Nhâm nói: 
 
- Tôi là Nhâm đây anh Bảo! 
 
- à, anh Nhâm, có tìm thấy Hướng Dương không? 
 
Nhâm lắc đầu. 
 
- Không có, tôi nghÄ© rằng cô ta ở quanh quẩn đây thôi! Chắc báºn vá»›i công việc nên không đến kịp! Thôi thì anh hãy tháo băng Ä‘i, khi cô ta trở lại có thể sẽ rất ngạc nhiên! lúc đó anh chiêm ngưỡng nàng vẫn chưa muá»™n! 
 
Nhâm nói thế chứ chàng đã há»i rất nhiá»u cô y tá, dưá»ng như không ngưá»i nào biết Hướng Dương là ai. Nhâm bá» chút tiá»n ra nhá» ngưá»i chá»§ nhiệm cá»§a bệnh viện xem xét tất cả tên cá»§a các cô y tá nÆ¡i nầy, không tìm được tên Hướng Dương. Cả bệnh viện, không ai biết nàng Hướng Dương là ai. Nhâm không dám nói cho bạn mình biết vì sợ Hoài Bảo sẽ hại cho đôi mắt cá»§a anh ta. 
 
- Hướng Dương, tại sao em lại không đến? Hoài Bảo âm thầm rên rỉ. 
 
- Anh Bảo, chúng ta không nên làm mất thá»i gian cá»§a bác sÄ© nữa! 
 
Hoài Bảo gáºt đầu đồng ý. Khi bác sÄ© tháo băng ra, lòng chàng vẫn còn hy vá»ng là Hướng Dương sẽ đến bất cứ lúc nào. Lúc ban đầu, má»i thứ đỠkhông thể nhìn được. Má»i váºt như quay cuồng mỠảo. Chàng nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, và cuối cùng chàng đã nhìn thấy vị bác sÄ© già, kế bên cô y tá tên Hương mà bác sÄ© thưá»ng gá»i, tiếp đó là Nhâm, bạn cá»§a chàng. Còn Hướng Dương đâu? Hướng Dương cá»§a chàng đâu? Chàng nhắm mắt lại, gục đầu Ä‘au khổ. 
 
Hoài Bảo đã ở tại phòng cả một ngày chỠđợi Hướng Dương, nàng đã không đến. Qua ngày thứ hai, thứ ba, nàng vẫn biệt dạng nơi đâu. Chàng buồn chán đi qua phòng thăm Cha của chàng, khi trở vỠvẫn không bóng dáng của Hướng Dương. 
 
Nhâm bước vào thấy vẻ khổ sầu của Hoài Bảo, chàng an ủi: 
 
- Anh không nên ngồi đây chỠđợi như thế nầy! và cũng không nên đau buồn như thế! bệnh viện đã cho anh vỠrồi, mắt anh đã bình phục, tôi nghĩ anh đừng nên ngồi đây chỠmãi như thế nầy! Tôi đã mua dùm anh căn nhà rồi, tôi nghĩ... 
 
Hoài Bảo ngắt ngang lá»i bạn: 
 
- Tại sao nàng lại không đến? Nàng đã hứa với tôi! Tôi không tin là Hướng Dương vô tình như thế. 
 
Nhâm buồn bã lắc đầu. 
 
- Thôi tôi không giấu anh nữa. Tôi đã giúp anh tìm cô y tá Hướng Dương, nhưng không ai tìm được vì ở đây chẳng có ngưá»i nào tên Hướng Dương cả. Không ai biết nàng là ai! 
 
Hoài Bảo giáºn dữ nói: 
 
- Có nghĩa là anh nói tôi phịa chuyện à? tự mình mơ tưởng rồi đặt ra một cô y tá Hướng Dương hay sao? 
 
Nhâm lắc đầu. 
 
- ý tôi không phải váºy, tôi chỉ muốn nói có lẽ cô ta đã cố tình tránh mặt, không muốn gặp anh nên đã biệt tin tức! 
 
Hoài Bảo vẫn cứng giá»ng nói: 
 
- Tôi không tin! Ngưá»i chứ nào phải là ma mà khi biến mất thì không để lại dấu vết! Bằng má»i cách anh phải tìm cho ra nàng dùm tôi! 
 
Nhâm gáºt đầu: 
 
- Thôi được, tôi sẽ cố gắng hết sức của mình, bây giỠanh cũng nên xuất viện chứ! 
 
Hoài Bảo rá»i viện mà lòng không yên. Má»™t đám mây Ä‘en phá»§ qua tim chàng. Má»—i ngày chàng vẫn đến bệnh viện thăm cha già và hằng hy vá»ng há»i dò được tung tÃch cá»§a Hướng Dương, nhưng lưới trá»i quá rá»™ng, nàng tháºt sá»± đã lạc mất nÆ¡i nào rồi. 
 
Nhâm bước đến ngồi cạnh Hoài Bảo, khuyên nhủ: 
 
- Äã má»™t tháng rồi, anh không tìm ra được nàng có nghÄ©a là nàng đã cố tình lánh mặt! Tôi nghÄ© anh không nên bá» công tìm kiếm như thế nầy mãi! Hãy cố mà quên để anh còn phải lo láºp nghiệp nữa chứ! 
 
Hoài Bảo buồn bã lắc đầu. 
 
- Làm sao mà tôi có thể quên được! 
 
Nhâm ngạc nhiên. 
 
- Anh chưa hỠtrông thấy cô ta thì làm sao mà yêu cho được? 
 
Hoài Bảo ôn tồn nói: 
 
- Tình yêu không thể căn cứ trên phương diện bá» ngoài! Tôi yêu nàng là yêu những cái bên trong cá»§a trái tim nàng, tôi yêu giá»ng nói, tiếng cưá»i, tÃnh nết, yêu cái tấm lòng chân tháºt... tôi yêu tất cả những gì thuá»™c vá» nàng! anh hiểu không? 
 
Nhâm gáºt gù. 
 
- Tôi hiểu, tôi hiểu! nhưng anh nên gác chuyện nầy qua má»™t bên Ä‘i nhé, hãy vì ba anh mà cố gắng tạo dá»±ng lại tất cả! Hôm nay tôi biết hỠđịnh há»™i há»p vá»›i ông tổng quản lý cá»§a công ty Thịnh Äốn, chúng ta phải tìm cách để công ty ấy ký hợp đồng vá»›i chúng ta trước! Tôi đã lấy hẹn cho anh cùng ông Thịnh trước há» má»™t giá»! anh nên chuẩn bị tinh thần để quan tâm sá»± việc này, đừng quên cái háºn cá»§a dì và em trai cá»§a anh. Còn vá» cô Hướng Dương, khi anh có lại tất cả rồi thì tìm kiếm cô ta chẳng muá»™n! đầu óc thanh thản rồi thì anh nhất định tìm ra được cái kế để tìm lại cô tạ Bảo đảm khi thấy anh thành công, tôi tin rằng cô ấy sẽ rất vui mà đến tìm anh! 
 
Hoài Bảo suy nghÄ© má»™t lúc lâu rồi gáºt gù đứng lên. 
 
- Anh nói rất đúng, tôi nên gạt chuyện tình cảm qua má»™t bên để đối phó vá»›i mẹ con há»! Tôi còn rất nhiá»u chuyện cần nên làm và tôi tin rằng vá»›i tình yêu tôi dành cho Hướng Dương, tôi sẽ tìm ra được tung tÃch cá»§a cô ta! 
 
Nhâm vui vẻ nói: 
 
- Tôi rất khâm phục anh! nhưng nếu anh sẽ mãi không tìm ra cô Hướng Dương thì sao? 
 
Hoài Bảo bình thản nói: 
 
- Thì tôi sẽ không bao giỠcưới vợ! 
 
o0o 
 
- Má, làm ơn nhanh lên, đàn bà con gái sao lôi thôi quá! 
 
Hoài Nam cằn nhằn mẹ của hắn. Bà Lục đang đứng trước gương đeo vội đôi bông tai vào, với vẻ không bằng lòng trách Nam. 
 
- Mầy cứ hối tao mãi! nếu không có tao thì mầy chẳng làm được gì cả! 
 
Nam giáºn dữ nói: 
 
- Còn má chỉ được cái danh là bà Tống chứ cũng chẳng hơn gì con! Cũng tại má nên tôi mới như thế nầy! 
 
Bà Lục giáºn dữ không kém: 
 
- Nam! mầy dám nói câu đó với má sao? 
 
Nam to tiếng, nói: 
 
- Không phải sao? lúc nào má cÅ©ng lo sợ con không được chia gia tài! Con là con cá»§a ổng không lẽ ổng không để lại cho con đồng xu nào hay sao? Gánh cái công ty lá»›n như thế nầy, chán bá» sừ! Bây giá» nó đã không còn là má»™t thằng mù nữa, nó Ä‘ang chống đối lại chúng ta, kỳ nầy chỉ có con đưá»ng chết thôi! 
 
Bà Lục giáºn dữ hét to: 
 
- Mầy tháºt là má»™t thằng nhu nhược! Chưa ra tráºn mà đã chịu thua! Tao không tin nó tài giá»i như thế, mà cho dù nó giá»i nó cÅ©ng chẳng dám phá sản sá»± nghiệp cá»§a ba nó để lại vì nó là má»™t thằng con chà hiếu! 
 
Nam liếc nhìn mẹ. 
 
- Bá»™ con không phải là đứa con có hiếu sao? con cÅ©ng đã cố gắng rồi, nhưng chẳng được cái gì cả! Lúc nào ba cÅ©ng khen nó giá»i nó tài... con không thể thua cuá»™c được! 
 
Bà Lục trách con. 
 
- Từ ngày cha mầy nằm liệt ở nhà thương, mầy chỉ biết ăn chơi trác táng, chẳng dùm công sức mà lo cho công ty, lo cho sự nghiệp của mầy! Nếu không có má đứng ngoài sau con, thì giỠnầy công ty đã bị mầy tiêu diệt mất rồi! 
 
Nam ra vẻ bực mình, nói: 
 
- Nếu không còn tin tưởng con thì má cứ hai tay mà dâng lại cái gia tài nầy cho nó đi, sao cứ đứng đó mà cằn nhằn con mãi thế. 
 
Bà Lục ra vẻ không để ý đến những lá»i trách móc cá»§a Nam. 
 
- Thôi Ä‘i! để trá»… thì không hay vì hiện nay chỉ có ông Thịnh Äốn có thể ra tay giúp chúng ta mà thôi, nếu ông ta mà không ký hợp đồng nầy thì công ty chỉ còn cách phá sản thôi! 
 
Hoài Nam vẫn giá»ng trách móc. 
 
- Tại thằng Nhâm phản bội chúng ta! nếu gặp lại nó con sẽ cho nó vài quả đấm! 
 
Bà Lục trách Nam. 
 
- Những công ty lớn đang buôn bán với chúng ta đã rút tay ra tất cả rồi, mầy để cho thằng Bảo nó chiếm lấy phần thắng! Còn mầy chỉ biết đi đánh lộn với thiên hạ, cũng tại mầy tất cả! mầy cứ để nhân viên tự do xem xét tất cả hợp đồng của công ty nên giỠmới tệ như thế nầy. 
 
Hoài Nam giáºn dữ hét: 
 
- Con không muốn nghe nữa! Chúng ta đi thôi. 
 
Cả hai bước ra cá»a vá»™i vã lái xe đến công ty Thịnh Äốn. Từ ngày Hoài Bảo rá»i viện đã mang đến cho há» biết bao là ná»—i lo âu. Bà Lục rất hiểu tÃnh con cá»§a mình. Hoài Nam chỉ biết lo ăn chÆ¡i chứ chẳng hiểu tà nào vá» chuyện buôn bán, kinh doanh. Hoài Nam rất cần má»™t thá»i gian dài để há»c há»i. Lúc xưa bà Lục cứ nghÄ© Hoài Bảo vì sợ Ông Lục thương Hoài Nam hÆ¡n nên đã cố tình không muốn giúp đỡ em mình tiếng thân. Chẳng những thế mà bà còn biết được là ông Lục đã chia cho Hoài Bảo 30% khuẩu phần, Hoài Nam được 15%, bà cÅ©ng chỉ được 15%. Vì ông Lục chia cho Hoài Nam con số quá Ãt nên bà má»›i tức giáºn nên khi có cÆ¡ há»™i bà đã cùng Hoài Nam bá» mặt Hoài Bảo và lấy hết quyá»n cá»§a chàng trong công tỵ Trong lúc ông Tống Lục còn Ä‘ang nằm mê man dưỡng bệnh thì bà Lục có quyá»n nắm quyá»n tất cả má»i thứ trong công tỵ Vì thương Hoài Nam nên bà má»›i để cho Hoài Nam quyết định tất cả, nào ngá» Hoài Nam chỉ biết ăn chÆ¡i và đã để công ty mang nợ quá nhiá»u. Ngày hôm qua Hoài Nam đã bán 15% khẩu phần cá»§a hắn cho ông Văn, tổng quản lý công ty Thanh Bình. Hiện giá» há» rất cần ông Thịnh Äốn giúp đỡ. 
 
Hoài Nam cùng bà Lục vừa bước vào công ty Thịnh Äốn thì cÅ©ng cùng lúc Hoài Bảo, Nhâm, và ông Thịnh Äốn từ trong văn phòng bước ra. Tay bắt tay vá»›i ông Thịnh Äốn, Bảo vui cưá»i nói: 
 
- Rất cám ơn ông đã tin tưởng chúng tôi! 
 
ông Thịnh Äốn vui cưá»i bắt lấy tay Bảo, nói: 
 
- Ha ha... Bác đã nghe tên tuổi cá»§a cháu ở thương trưá»ng, má»™t ngưá»i có tài năng như cháu, công ty chúng tôi rất hân hạnh được hợp tác. 
 
Cô thư ký cá»§a ông Thịch Äốn vá»™i vã nói: 
 
- Tổng Quản Lý, ông có cuộc hẹn với bà Tống Lục và ông Hoài Nam, hỠđã đến! 
 
Hoài Bảo đã bắt gặp được ánh mắt giáºn dữ cá»§a bà Lục nhưng chàng vẫn làm ra vẻ bình thản, nói: 
 
- á»’, Nam! em cÅ©ng đến đây để làm ăn vá»›i Bác Äốn sao? 
 
ông Thịnh Äốn nhìn sang bà Lục, ôn tồn nói: 
 
- Chào bà Tống! à xin lỗi bà, cái hẹn của chúng ta chắc không cần thiết vì tôi vừa mới ký hợp đồng xong với thằng Bảo rồi! 
 
ông Thịnh Äốn lịch sá»± gáºt đầu chào tất cả. 
 
- Xin phép tất cả, tôi còn phải có cuá»™c há»™i há»p cần phải Ä‘i, chào tất cả. 
 
Nói xong, ông Thịnh Äốn bước Ä‘i, để lại gia đình cá»§a há» Tống mặt đối mặt vá»›i nhau. Hoài Nam bước đến định đánh Hoài Bảo cho hả giáºn nhưng bà Lục vá»™i vã nắm lấy tay hắn. 
 
- Thôi chúng ta vỠđi, không có cuộc làm ăn nầy thì còn dịp khác! 
 
Bà Lục giáºn dữ nhìn Hoài Bảo, nói: 
 
- Cáºu đừng á»· thế, cáºu ráng nhá»› nếu sá»± nghiệp cá»§a cha cáºu bị phá sản là vì cáºu đấy nhé! 
 
Hoài Bảo bình thản lắc đầu. 
 
- Dì đừng đổ lá»—i cho con. Kẻ nào làm ác thì sẽ bị trả quả, còn vá» sá»± phá sản cá»§a công ty, dì đừng nên lo lắng nhiá»u, chuyện đó phải để thằng Nam, con cá»§a dì lo má»›i phải chứ! 
 
Nói xong Bảo bá» Ä‘i vá» phÃa thang máy. Nhâm vá»™i vã bước theo chàng. Äể lại bà Lục và Hoài Nam đứng nhìn trong bá»±c tức. Hoài Nam nói nhá» vào tai mẹ. 
 
- Má, bây giỠchúng ta phải làm sao? 
 
Bà Lục cũng bà lối. Bà đã không còn tinh thần mà tranh đấu nữa. 
 
- Chúng ta đi gặp ông Văn! Có thể tao cần phải bán nốt 50% khẩu phần để ông ta có thể lãnh trách nhiệm duy trì công ty. 
 
Hoài Nam nhìn mẹ, há»i: 
 
- Bán khẩu phần cá»§a Ba hả? nếu váºy chúng ta chẳng còn lại gì! 
 
Bà Lục gáºt gù. 
 
- CÅ©ng đành chịu! Ba cá»§a mầy coi như đã chết rồi còn gì! khẩu phần đó coi như là cá»§a tao. Thá» coi thằng Bảo nó dám đối chá»i vá»›i ông Văn hay không! đừng hòng ta chịu thua cho nó! 
 
Hoài Nam liá»n nói vào, 
 
- Váºy chúng ta Ä‘i nhanh đến đó. Con muốn ná»™i trong ngày nay chúng ta phải lo cho xong vụ nầy để con còn thá»i gian mà Ä‘i du ngoạn vá»›i bồ chứ! 
 
Bà Lục bực tức. 
 
- Äến ná»—i nầy mà mầy chỉ biết có Ä‘i chÆ¡i, không lo gì cho công ty cả! 
 
Hoài Nam vội cãi lại. 
 
- Không lá» Nếu con không thèm lo thì hôm nay đâu có mặt nÆ¡i nầy để cho nó sỉ vả con như thế! khi bán nốt khẩu phần đó rồi thì má chỉ còn 15% khẩu phần, tôi thì chẳng còn cái gì nên làm nhiá»u chi cho mệt sức! 
 
Bà Lục quá đỗi thất vá»ng vá» thằng con cá»§a mình. Bà chỉ lắc đầu rồi bá» Ä‘i. Nam tá» vẻ không bằng lòng nhưng vẫn Ä‘i theo mẹ cá»§a mình. 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 02:06 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 13 
 
 
 
 
 
Tuần lá»… trôi qua, Hoài Nam bước vào công tỵ Chàng thấy tất cả dưá»ng như đã được đổi má»›i. Nam vá»™i vã bước vào văn phòng cá»§a mình nhưng lại bị cô thư ký ngăn lại. 
 
- Ông Nam, nếu không có lệnh của tổng quản lý, ông không được vào! 
 
Hoài Nam trợn mắt nhìn cô thư ký. 
 
- Cô Hồng, có muốn tôi đuổi cô không mà dám ăn nói với tôi như thế! 
 
Cô Hồng nhún vai, bình thản đáp: 
 
- Bây giá» tôi làm việc cho ông Bảo, ông ta không cho ông vào thì bắt buá»™c tôi phải làm váºy! 
 
Hoài Nam giáºn dữ hét to: 
 
- Hả! Nó dám đến đây kiếm chuyện với tao? 
 
Hoài Nam không đợi câu trả lá»i cá»§a cô Hồng. Hắn giáºn dữ bước đến cá»a phòng, đẩy mạnh cá»a và bước vào. Cô thư ký Hồng vá»™i vã bước theo. 
 
Hoài Bảo ngồi trên ghế bình thản nhìn Hoài Nam, chàng chẳng tá» ra chút gì giáºn dữ hoặc ngạc nhiên. Nam trừng mắt nhìn Bảo. Cô Hồng vá»™i vàng phân giải: 
 
- Tôi đã bảo với ông Nam nhưng ông ấy vẫn đi vào! 
 
Hoài Bảo vui vẻ lắc đầu. 
 
- Không có chuyện gì đâu, cô cứ đi ra đi nhé, có việc gì cần tôi sẽ nói. 
 
Cô Hồng gáºt đầu và lui ra khá»i phòng. 
 
Hoài Nam lên tiếng hét: 
 
- Anh dám đến đây phá rối tôi? đừng nói tôi không nể tình anh em, tôi báo cảnh sát tóm cổ anh bây giỠđấy! 
 
Hoài Bảo vẫn giá»ng nói bình thản. 
 
- Nam, dù sao chúng ta vẫn là anh em, em không nên lớn tiếng như thế! 
 
Hoài Nam ra vẻ chủ cả, to tiếng với Hoài Bảo. 
 
- Thì ra là cái thứ đến xin sá» chút cháo chứ gì! đấu không lại ông Văn rồi tìm đến tôi cầu cạnh à! Chẳng anh em gì cả. Äừng hòng tôi giúp cho anh! 
 
Hoài Bảo vẫn bình thản. 
 
- Câu đó là em nói đấy nhé! Chúng ta bây giá» chẳng còn chút tình anh em thì anh có quyá»n thẳng tay vá»›i kẻ dưới quyá»n! 
 
Hoài Bảo kéo ngăn tủ ra sấp giấy tỠthẩy ra trước mặt Hoài Nam. 
 
- Anh nghÄ© em nên xem rõ má»i chi tiết má»›i vá» công ty! 
 
Hoài Nam cầm lên xem. Chàng tròn mắt kinh ngạc. 
 
- Tại sao tất cả những khẩu phần nầy Ä‘á»u thuá»™c vá» anh? 
 
Hoài Bảo cưá»i to: 
 
- Dá»… dàng thôi, dùng tiá»n mua lại! ông Văn đã bán thì tao có quyá»n mua chứ! 
 
Hoài Nam giáºn dữ hét: 
 
- Thì ra các ngưá»i cùng má»™t phe mà ám hại chúng tôi! 
 
Hoài Bảo lắc đầu, nhá» giá»ng nói: 
 
- Không phải là cùng phe mà là làm ăn đúng theo thá»i cợ Äây là má»™t bài há»c mầy nên há»c, trên thương trưá»ng mầy phải nhá»› dùng trà chứ đừng dùng tiá»n phung phÃ! 
 
Hoài Nam tức đến đỠmặt: 
 
- Anh... 
 
Hoài Bảo cắt ngang lá»i cá»§a Nam. 
 
- Tao chẳng phải là anh cá»§a mầy! mầy nên nhá» tiếng nếu không cảnh sát sẽ tóm cổ mầy ra khá»i đây bất cứ lúc nào! 
 
Hoài Nam biết mình đã thất thế nên tá» vẻ hối háºn. 
 
- Anh Bảo, xin lỗi! Tôi biết mình không nên đối xỠtệ với anh, nhưng cũng vì anh lúc nào cũng hơn tôi nên tôi mới lấy cơ hội đó mà cai quản công ty, nhưng khả năng tôi không có đủ nên mới tệ như thế nầy! Chúng ta dù sao cũng là anh em... 
 
Hoài Bảo nhìn Nam, thẳn thắn nói: 
 
- Tao vá»›i mầy chẳng còn gì gá»i là tình nghÄ©a anh em, mầy bây giỠở dưới quyá»n tao, tao có thể Ä‘uổi việc mầy bất cứ lúc nào. 
 
Hoài Nam xụ mặt. 
 
- Tôi đã nói xin lá»—i vá»›i anh rồi, anh còn đòi há»i gì ở tôi nữa! 
 
Äôi mắt cá»§a Hoài Bảo vẫn lạnh lùng nhìn Nam. 
 
- ÄÆ°á»£c, nếu mầy vẫn còn muốn làm ở công ty thì nên vào bá»™ tráºt tá»±! 
 
Hoài Nam đỠmặt há»i: 
 
- Anh nói gì? tôi như vầy mà Ä‘i là trưởng bá»™ giữ tráºt tá»± cho công ty sao? 
 
Hoài Bảo lắc đầu, cưá»i nhẹ. 
 
- Không, mầy đâu thể dành chức cá»§a ông Khương. Việc mầy có thể làm là làm công viên bình thưá»ng giữ tráºt tá»± cho chá»— Ä‘áºu xe cá»§a công ty! 
 
Hoài Nam giáºn dữ bước đến tóm lấy cổ áo cá»§a Hoài Bảo. 
 
- Anh tháºt là quá đáng, chẳng chút tình ngưá»i! 
 
Hoài Bảo phủi nhẹ tay của Hoài Nam ra, lạnh lùng nói: 
 
- Tao không chút tình ngưá»i hay là mầy bất nghÄ©a đối vá»›i tao, đừng ở đó mà lên giá»ng vá»›i tao. 
 
Ngay khi đó Ä‘iện thoại reo lên. Hoài Bảo bình thản Ä‘i vá» phÃa chuông Ä‘iện thoại, từ từ nhắc ống nghe lên. 
 
- Tổng Quản Lý công Ty Tống Lục đây! 
 
Tuy chàng biết ngưá»i gá»i vào là cô thư ký cá»§a chàng, nhưng chàng vẫn tá»± giá»›i thiệu để làm cho Nam thấy khó chịu. 
 
Cô Hồng nghe thế vội vã nói: 
 
- Tổng Quản lý à, ở bệnh viện muốn gặp má»™t trong những ngưá»i nhà há» Tống vì có chuyện liên quan đến ông Tống Lục! 
 
Hoài Bảo nghe thế hoảng hồn, vội vàng nói: 
 
- Cô hãy tiếp dây vào đây cho tôi, nhanh lên nhé! 
 
- Vâng. 
 
- Cám ơn cô. 
 
Cô thư ký đã nói dây vào văn phòng cá»§a Hoài Bảo. Chàng không đợi ngưá»i bên kia đầu giây lên tiếng, chàng nhanh nhẹn há»i: 
 
- Ba của tôi có sao không? đã xảy ra chuyện gì? 
 
-... 
 
- ÄÆ°á»£c, tôi sẽ đến ngay! Cám Æ¡n cô. 
 
Hoài Nam định bá» Ä‘i vì hắn biết dù có đứng đây bao lâu cÅ©ng chẳng làm cho Hoài Bảo đổi ý, nhưng nghe câu há»i cá»§a Hoài Bảo vá» cha cá»§a há» nên hắn nén lại nghe. Hoài Bảo gát Ä‘iện thoại xuống, nhìn Nam, nhẹ giá»ng nói: 
 
- Ba đã tỉnh lại rồi. Hãy theo anh vào nhà thương ngay. 
 
Hoài Bảo vá»™i vã bước Ä‘i, Hoài Nam lót tót theo sau không dám nói lá»i nào. 
 
Thá»i gian đã má»™t tháng rồi mà Hoài Bảo vẫn không tìm ra tin tức cá»§a Hướng Dương. Hoài Bảo ngồi ngục đầu trong căn phòng vắng lạnh. Má»i chuyện đã trở lại bình thưá»ng như xưa. Hoài Nam đã bị phạt không đến ná»—i phải làm trong ná»™i bá»™ giữ gìn tráºt tá»± nhưng hắn chỉ có thể làm chá»§ trong văn phòng in giấy mà thôi, má»™t ná»™i bá»™ kém quan trá»ng nhất cá»§a công tỵ Ba cá»§a Hoài Bảo đã phục hồi sức khá»e, ông đã nhưá»ng tất cả quyá»n hành cho Hoài Bảo. Ông Tống Lục giáºn dữ đòi ly dị nên bà Tống Lục đã vá»™i bán nốt khẩu phần cá»§a bà cho Hoài Bảo, bà chỉ ở nhà như má»™t con cá bị nhốt trong ao, bà có thể tá»± do bÆ¡i lá»™i nhưng chỉ trong vòng ná»™i khu cá»§a nhà há» Tống. 
 
Bao nhiêu là công việc cần đến Hoài Bảo, nhưng chàng cảm thấy rất chán nản vì mất Hướng Dương là chàng đã bị mất tất cả rồi. Hoài Bảo cố gắng làm việc chỉ vì không muốn làm cha thất vá»ng. Nhâm bước vào thấy Hoài Bảo gục đầu trên bàn, chàng cảm động vô cùng. 
 
- Tháºt không ngá» anh vẫn chưa quên cô ta! 
 
Hoài Bảo nhìn lên, đôi mắt tháºt buồn, nói: 
 
- Tôi nhất định không bỠcuộc đâu! Hãy tìm cách giúp tôi! 
 
Nhâm lắc đầu, buồn bã. 
 
- Tháºt là hết cách rồi. Tôi đã há»i từng ngưá»i má»™t trong nhà thương, cả y tá, bệnh nhân, bác sÄ©... tất cả chẳng ai rõ cô nàng tên Hướng Dương là ai cả! anh thì lại không biết cô ta dạng hình ra sao, nên càng khó tìm kiếm hÆ¡n. Có lẽ cô ta cố tình tránh mặt, váºy thì cÅ©ng đành chịu thôi, anh nên quên cô ta Ä‘i! 
 
Hoài Bảo lắc đầu, cương quyết. 
 
- Tôi nhất định tìm ra phương cách! 
 
Nhâm ngồi xuống suy nghĩ, nhưng chẳng tìm được cách nào. Hoài Bảo bỗng đứng lên nói: 
 
- Tôi đã có cách! Nhâm, hãy giúp tôi đăng tin tìm ngưá»i! 
 
Nhâm tròn mắt kinh ngạc. 
 
- Nhưng anh chẳng biết mặt mÅ©i cô ta ra sao thì làm sao đăng tin tìm ngưá»i? 
 
Hoài Bảo vui vẻ nói: 
 
- Chỉ cần đăng như thế nầy: Nếu là Hướng Dương, xin đến gặp Tống Hoài Bảo để được Ä‘á»n Æ¡n. Còn ai biết được tin tức cá»§a cô gái có tên Hướng Dương, nếu đúng ngưá»i muốn tìm, sẽ được thưởng 20 triệu! 
 
Nhâm càng ngạc nhiên hơn. 
 
- Hả? rồi làm sao mà anh biết ai là Hướng Dương tháºt và ai là Hướng Dương giả? 
 
Hoài Bảo có vẻ tự tin, nói: 
 
- Anh đừng lo, tôi có cách biết được ngưá»i con gái đó là giả hay tháºt! Không cần biết là bao nhiêu tiá»n, anh phải lo dùm tôi vụ nầy cho xong. Phải đăng trên báo, lên tivi, đặt tin tất cả má»i nÆ¡i, phóng lên bản bá»±, in lên tất cả xe bus... không cần biết phải tốn hao bao nhiêu tiá»n, anh nhất định phải làm giúp cho tôi. Cứ việc dùng tiá»n tôi để làm tròn nhiệm vụ. Anh nên giúp tôi Ä‘i lo việc nầy ngay Ä‘i nhé! 
 
Nhâm đứng lên, nhìn Hoài Bảo, chàng chỉ biết lắc đầu rồi bước ra khá»i phòng làm việc cá»§a Hoài Bảo. Nhâm nghÄ© thầm “Không ngá» má»™t ngưá»i đàng ông cứng rắn mà lại có thể si tình thế nầy!†
 
Má»™t tháng, Hai tháng, rồi Ba tháng trôi qua, vẫn chẳng tìm ra được Hướng Dương tháºt sá»±. Rất nhiá»u ngưá»i tìm đến để nói láo kiếm tiá»n, nhưng Hoài Bảo Ä‘iá»u biết là há» không phải là Hướng Dương tháºt sá»± cá»§a chàng. Hoài Bảo vô cùng thất vá»ng, chàng rên rỉ: 
 
- Hướng Dương ơi, anh đã có tội tình gì mà em quyết lòng không muốn gặp lại anh. 
 
Cô thư ký Hồng gõ cá»a rồi tá»± đẩy cá»a bước vào. 
 
- Anh Bảo, có cô tên gá»i Lâm Nhi muốn gặp anh! 
 
Hoài Bảo ngẩn lên nhìn Hồng, gáºt đầu. 
 
- Cứ cho cô ta vào đi! 
 
Lâm Nhi bước vào vá»›i chiếc áo đầm tháºt lá»™ng lẫy. Nàng cố tình đưa ra bá»™ ngá»±c tháºt hấp dẫn để Khiêu gợi Hoài Bảo. Chàng chẳng chú ý gì vá» lối ăn mặc cá»§a Lâm Nhi, bình thản há»i: 
 
- Cô đến tìm tôi để làm gì? thằng Nam bên bộ in giấy chứ chẳng có ở đây! 
 
Lâm Nhi vui vẻ bước đến cạnh bên Hoài Bảo, nhỠnhẹ nói: 
 
- Em đến tìm anh, chúng ta vẫn còn là bạn chứ? 
 
Hoài Bảo lắc đầu, bình thản nói: 
 
- Khi tôi còn trong bệnh viện, sao chẳng thấy ai đến kết bạn váºy kìa! Tôi không hứng thú kết bạn bè vá»›i ai đâu, cô đừng mất công. 
 
Lâm Nhi tha thiết nhìn Hoài Bảo. 
 
- Anh Bảo, chẳng lẽ nào anh không còn nhá»› gì tá»›i em sao anh? chúng ta cÅ©ng có má»™t thá»i chăn chiếu vá»›i nhau, anh đã thốt tiếng yêu em, anh hãy xem đây chiếc nhẫn anh trao em, cầu hôn hôm nào vẫn còn đây nè! 
 
Lâm Nhi đưa tay lên cho Hoài Bảo xem chiếc nhẫn Ä‘Ãnh hôn mà chàng đã tặng cho nàng trước khi gặp tai nạn. Nước mắt ướt mi, nàng tiếp: 
 
- Em biết mình có lá»—i vá»›i anh, nhưng xin anh tha thứ cho em! em kết bạn vá»›i Hoài Nam là chỉ thể dụ hắn mà tìm cách giúp cho anh, nhưng em chỉ là má»™t cô gái ngu xuẩn nên chẳng làm được trò gì mà còn bị hắn gạt lừa! anh Bảo, em xin anh thông cảm và đừng xa em! em biết mình chẳng tư cách nào trở vá» làm vợ anh nhưng em chỉ xin được làm má»™t ngưá»i tình bên cạnh anh, để những lúc buồn anh có thể làm má»™t ngưá»i cho anh trút hết ná»—i niá»m tâm sá»±, em tình nguyện làm thế để Ä‘á»n bù Æ¡n nghÄ©a vá»›i anh! 
 
Hoài Bảo nhìn Lâm Nhi má»™t lúc tháºt lâu, chàng vẫn giá»ng bình thản, há»i: 
 
- Còn thằng Nam thì sao? 
 
Lâm Nhi nhìn Hoài Bảo tha thiết. 
 
- Em đã nói với anh rồi, hắn chẳng là cái gì của em cả! em và hắn không liên hệ gì với nhau cả anh à! 
 
Hoài Bảo lắc đầu, cưá»i nhẹ, nói: 
 
- Nó bây giỠchẳng còn lại gì nên em bỠnó phải không? 
 
Lâm Nhi vội vàng phân trần: 
 
- Không phải váºy, vì hắn chỉ biết ăn chÆ¡i, là má»™t con ngưá»i đốn mạt, mất dạy! em thà không có tình yêu chứ không thèm theo hắn đâu! anh Bảo, xin anh hiểu dùm cho em... xin cho em má»™t lá»i tha thứ và cùng em trở vá» vá»›i cuá»™c sống vui vẻ như xưa nhé! 
 
Hoài Bảo gáºt gù. 
 
- Em nói cÅ©ng có lý lắm chứ! Thôi được, anh không chấp nhứt chuyện đã qua! ngày mai anh có má»™t cuá»™c há»p vào buổi trưa, em hãy đến đây trước 10 giá» sáng, chúng ta sẽ ôn lại chuyện cÅ©, rồi tÃnh tiếp nhé! bây giá» em vá» Ä‘i, anh còn rất nhiá»u việc cần phải làm. 
 
Lâm Nhi gáºt đầu, nói: 
 
- Vâng, em Ä‘i đây! ngày mai em sẽ đến tháºt sá»›m! anh tháºt là má»™t ngưá»i tốt vô cùng, làm em nhá»› lại ngày đầu tiên chúng mình gặp gỡ. Chào anh nhé, ngày mai gặp. 
 
Hoài Bảo khẽ gáºt đầu. Lâm vui vẻ bước ra ngoài và khép cá»a lại. Nàng nhìn cô thư ký vá»›i nụ cưá»i chiến thắng. Không ngá» Hoài Bảo lại tin những giá»t nước mắt dư thừa nầy cá»§a nàng. Hiện giá» nàng đã bị khán giả má»i nÆ¡i chê bai nên cần phải dá»±a vào má»™t ngưá»i giàu sang để sống. Hoài Nam đã bị bá» vào sá»t rác rồi thì phải nên tìm Hoài Bảo để nối lại tình cÅ©. Nàng biết được Hoài Bảo rất trá»ng tình nghÄ©a và rất biết thương ngưá»i. Chỉ cần nàng làm ra vẻ hối háºn thì chắc chắn Hoài Bảo sẽ thương hại mà trở vá» vá»›i nàng. 
 
o0o 
 
Cát Lan ngồi trong phòng, mở rá»™ng cá»a sổ nhìn lên trá»i. Trá»i đã vỠđêm, nhiá»u ngôi sao ngá»± trên bầu trá»i, nhiá»u như những giấc má»™ng chẳng thành cá»§a nàng. Má»™ng thì nhiá»u nhưng vẫn mãi quá xa tầm tay vá»›i cá»§a nàng. Bên ngoài tiếng nhạc buồn vá»ng vào y như những lá»i tâm sá»± cá»§a nàng. 
 
Duyên hay nợ biết làm sao nói được 
 
Ngay buổi đầu lòng đã thấy mê say 
 
Em tưởng như bao ná»—i niá»m từ trước 
 
Chỉ sinh ra chỠđợi phút gặp nhau 
 
Mưa ngăn lối, gió trăng xây cách biệt 
 
Nỗi nghẹn ngào anh có biết cho đâu 
 
Tình lẳng lặng đi vỠluôn lẻ chiếc 
 
Chỉ yêu anh, em nhớ, với em sầu... 
 
Cát Lan cảm thấy Ä‘au nhói ở tim. Trong suốt bao nhiêu ngày qua, nàng cứ ngồi nhà vá»›i bao nhiêu ná»—i niá»m tâm sá»±. Cát Lan cÅ©ng đã cố gắng tìm đến bạn bè để rong chÆ¡i, trò chuyện nhưng hình ảnh cá»§a Hoài Bảo chẳng thể xa rá»i nàng. CÅ©ng có vài ngưá»i bạn cá»§a anh nàng má»i nàng Ä‘i xem phim, ca nhạc nhưng nàng Ä‘iá»u từ chối và chẳng hiểu vì sao. Nàng rất cảm động má»—i khi xem tivi hoặc xuống đưá»ng phố, vì lúc nào nàng cÅ©ng thấy những mảnh giấy được treo lên “Nếu là Hướng Dương, xin đến gặp Tống Hoài Bảo để được Ä‘á»n Æ¡n. Còn ai biết được tin tức cá»§a cô gái có tên Hướng Dương, nếu đúng ngưá»i muốn tìm, sẽ được thưởng 20 triệu!†má»—i khi Ä‘á»c những vần chữ ấy những giá»t nước mắt lại bắt đầu tuôn trào. Cát Lan rên rỉ: 
 
- Hoài Bảo Æ¡i, phải chi em tháºt sá»± là má»™t cô Hướng Dương hoàn hảo như anh đã nghÄ© thì em sẽ không bao giá» xa cách anh! đằng này em chỉ là má»™t cô gái nghèo hèn Tiểu Cát thì làm sao xứng vá»›i anh đây. Chỉ là má»™t hạt cát nhá» trong khung trá»i rá»™ng thì sao sánh nổi vá»›i má»™t Hoàng Tá» sang trá»ng như anh! Có lẽ giá» nầy anh Ä‘ang trách em sao lại bạc tình như thế, hay anh đã tỉnh giấc để trở vá» vá»›i hiện tại và đã quên má»™t cô Hướng Dương giống như anh đã quên hẳn Ä‘i cô bé Tiểu Cát ngày nào rồi. 
 
Từ cái đêm rá»i khá»i bệnh viện cho đến hôm nay, Cát Lan lòng đã dặn lòng không tìm đến gặp Hoài Bảo nữa. Nàng muốn tỉnh giấc để sống trong hiện thá»±c, nàng muốn có lại má»™t cuá»™c sống bình thản, ngây thÆ¡ như xưa. Nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lúc nào cÅ©ng vô cùng trống trải và cô đơn. Lý Mai cứ vào ra trong bệnh viện để đưa tin tức cho nàng. Má»—i khi nghe Mai nói lại Hoài Bảo vẫn thưá»ng xuyên đến đó để tìm tung tÃch cá»§a nàng, tim nàng lại nhói Ä‘au. Minh Thái thưá»ng cằn nhằn sao nàng lại không cho Hoài Bảo biết được sá»± tháºt. Anh cá»§a nàng nào biết được lòng tá»± trá»ng, tá»± ti cá»§a nàng là má»™t bước tưá»ng ngăn cản tình yêu cá»§a há». Ngoài trá»i má»™t màng đêm Ä‘ang phá»§, nàng trông thấy má»™t ngôi sao Ä‘ang lấp lánh trong bóng tối nhưng tháºt quá xa vá»i. 
 
- Cát Lan, Cát Lan ơi, cưng ra ngoài nầy cứu chị đi, anh của cưng ăn hiếp chị nè! 
 
Giá»ng nói vui vẻ cá»§a Mai đã réo gá»i nàng vá» vá»›i cuá»™c sống hiện naỵ Minh Thái và Mai đã trở thành má»™t đôi bạn tháºt vui vẻ, há» luôn sống trong hạnh phúc, không má»™t chút buồn phiá»n. Mai là má»™t cô y tá trẻ rất dá»… thương và vui vẻ, không hiểu sao lại để mắt đến anh hai cá»§a Cát Lan. Ãt ra trong cuá»™c sống hiện nay, nàng vẫn hưởng lây được cái hạnh phúc cá»§a anh cá»§a nàng. 
 
- Em sẽ ra ngay. 
 
Cát Lan đóng cá»a sổ lại và cháºm rãi bước ra. 
 
- Chị Mai nè, bá»™ chị tháºt tình muốn vu qui hả chị? 
 
Cát Lan vui vẻ há»i. Mai nhìn đứa em chồng tương lai mà đôi má á»ng hồng. Mai vui cưá»i nói: 
 
- Muốn là một chuyện, nhưng biết có được không đó em ơi! 
 
Cát Lan ngồi xuống cạnh bên Mai và Thái. 
 
- Chị yên tâm Ä‘i, nếu anh Hai không cưới chị kịp thá»i thì em sẽ mai mối cho chị má»™t ngưá»i còn tốt hÆ¡n... 
 
Minh Thái vá»™i vàng cướp lá»i cá»§a Cát Lan: 
 
- Mầy chuyên môn muốn báo hại anh mầy. Quay sang nhìn Mai, Thái ưỡn ngá»±c ra nói - Mai, em đừng có nghe lá»i nó, chẳng có ai tốt hÆ¡n anh đâu! 
 
Cát Lan tinh nghịch: 
 
- XÃ, anh làm như anh là ngưá»i tốt nhất váºy đó! Chị Mai à, để em kể hết thói hư táºt xấu cá»§a ảnh cho chị biết rồi chị hãy liệu mà tÃnh tiếp nha... 
 
Minh Thái vội vàng bịt miệng của Cát Lan. 
 
- Bộ mầy không muốn có chị dâu hay sao mà khai báo rõ thế kia! 
 
Cát Lan hất tay cá»§a Minh Thái ra, gáºt gù. 
 
- Ờ há, chị Mai nè, em từ nhỠđến lá»›n chưa bao giá» có chị dâu tháºt sá»±, nhưng chỉ có vài cô gái mà anh hai thưá»ng dẫn vá» bảo em gá»i... 
 
Minh Thái cằn nhằn: 
 
- Con nhá» nầy muốn báo hại anh mầy tháºt à? 
 
Mai ngồi đấy nhéo Thái má»™t cái tháºt Ä‘au. 
 
- Anh hãy mau khai rõ tất cả, anh dã lưá»ng gạt bao nhiêu cô gái rồi hả? 
 
Minh Thái vội vàng la to: 
 
- Ui da, sao em lại nghe lá»i nó, nó thêm dầu thêm lá»a muốn thêu chết anh đó mà! 
 
Cát Lan vui cưá»i nói: 
 
- Anh Hai à, nếu là vàng tháºt thì ai lại sợ lá»a! Chị Mai nè, em nghÄ© là chị nên gáºt đầu để làm lá»… cưới cho sá»›m Ä‘i, sau khi chị vỠđây ở chung rồi thì chị có thể thay giúp các cô gái thuở xưa cá»§a anh hai trả thù, chị cứ tha hồ mà hành hạ ảnh! 
 
Mai vui vẻ gáºt đầu. 
 
- Em nói rất đúng, sau nầy chúng ta cùng hành tiêu tá»i á»›t cho anh Thái không dám bước ra ngoài mà bay bướm nữa! 
 
Minh Thái ra bá»™ đưa mắt lên trần nhà kêu trá»i. 
 
- Trá»i Æ¡i, sao khi không khi khổng rước vào nhà má»™t bà phá»§ thá»§y, má»™t quá»·... 
 
Mai đưa tay định nhéo vào hông chàng má»™t cái nữa, nhưng Thái đã nhanh nhẹn đứng lên chạy. Mai vừa cưá»i vừa rượt theo chàng vòng quanh trong phòng khách. Ông Ná»™i cá»§a há» nghe tiếng ồn ào, ông ra khá»i phòng ngá»§, Ä‘i thẳng đến cái tivi và tá»± nhiên mở lên rồi đứng tại đó xem. Cát Lan đứng lên Ä‘i đến cạnh bên ông vui vẻ nói: 
 
- Ông Nội ơi, nội ngồi xuống ghế đi nội! 
 
Cát Lan dìu ông ngồi xuống ghế. Mắt cá»§a ông không rá»i tivị Nàng tháºt buồn cưá»i, ông ná»™i đã già, trà nhá»› chẳng còn minh mẩn mà lại thÃch xem tivi đến như thế. Cát Lan nhìn lên, tim nàng bá»—ng dưng như muốn ngừng Ä‘áºp. Trên màn ảnh hiện rõ khuôn mặt cá»§a Hoài Bảo. Chàng Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i má»™t cô phóng viên. Há» Ä‘ang phá»ng vấn Tống Hoài Bảo. Minh Thái và Mai cÅ©ng dừng chân đứng nhìn. 
 
Cô phóng viên vui vẻ nói: 
 
- Anh Bảo à, nghe anh nói vá» những Ä‘iá»u luáºt ở thương trưá»ng, tháºt là lưu loát! anh có biết là má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng Ä‘á»u khen ngợi anh tuổi trẻ mà tài cao không? 
 
Hoài Bảo lắc đầu. 
 
- Cô đừng nói phóng như thế, tôi chỉ là má»™t ngưá»i bình thưá»ng mà thôi, sá»± suy nghÄ© cá»§a tôi cÅ©ng như bao nhà thương gia khác. 
 
- Chuyện trên thương trưá»ng thì xin tạm gát qua, tôi tháºt có vài cái thắc mắc cá»§a riêng mình, và biết có rất nhiá»u cô gái cÅ©ng có thắc mắc như tôi, không biết anh có thể trả lá»i những thắc mắc đó không? 
 
Hoài Bảo cưá»i to: 
 
- Cô phải cho biết là thắc mắc Ä‘iá»u gì má»›i được chứ! 
 
- Má»i ngưá»i Ä‘iá»u muốn biết trên “tình trưá»ng†anh đã chiến thắng chưa? anh đã có đối tượng chưa? và nếu có rồi chừng nào anh kết hôn? còn nếu chưa có, thì má»™t cô gái anh chá»n sẽ như thế nào? 
 
Cát Lan như nÃn thở chỠđợi câu trả lá»i cá»§a Hoài Bảo, đã bao tháng liên tiếp rồi, có lẽ bên chàng đã có ngưá»i con gái khác. 
 
Hoài Bảo yên lặng má»™t lúc lâu rồi đưa đôi mắt buồn lÆ¡ đãng nhìn vá» phÃa trước. Giá»ng nói tháºt buồn vang lên. 
 
- Có thể nó là có và cÅ©ng có thể gá»i là chưa! 
 
Cô phóng viên nhìn Bảo ngạc nhiên. 
 
- Anh có thể nói rõ một chút được không? 
 
Hoài Bảo nhìn cô gái trước mặt, cưá»i nhẹ: 
 
- Tôi đã tìm thấy cho mình một đối tượng rồi nhưng đến nay nàng vẫn chưa đồng ý cùng tôi nên duyên nợ! 
 
Cô phóng viên như hiểu ý Hoài Bảo. 
 
- à, tôi nhá»› ra rồi, có phải là cô gái tên Hướng Dương hay không? anh đã tốn hÆ¡n ba triệu để tìm tin tức cá»§a nàng, nÆ¡i nào Ä‘i đến tôi cÅ©ng nhìn thấy được mẫu tin tìm ngưá»i ấy! Cô ta tháºt quá diá»…m phúc, mà anh đã tìm ra tin tức cá»§a cô gái đó chưa váºy? 
 
Hoài Bảo buồn bã đáp lá»i. 
 
- Chưa, nhưng tôi tin rằng một ngày gần đây chúng tôi sẽ được gặp lại nhau. Tôi muốn gặp nàng không chỉ vì tình riêng mà còn cả sự Ơn nghĩa... 
 
Cát Lan không đợi nghe hết cuá»™c phá»ng vấn, nàng bá» vào phòng đóng cá»a lại. Nàng Ä‘ang trốn lánh những đôi mắt cá»§a ngưá»i thân Ä‘ang nhìn nàng dò xét. Trốn lánh đôi mắt buồn cá»§a Hoài Bảo. Không phải nàng là má»™t kẽ lạnh lùng không có tình cảm mà vì tình cảm có quá nhiá»u nên đã làm cho nàng rụt rè không dám đối diện vá»›i sá»± thât. 
 
- Lan ơi, cho chị vào được không? 
 
Nghe tiếng gõ cá»a và giá»ng nói cá»§a Mai, Cát Lan buồn bã nói: 
 
- Vào đi chị! 
 
Mai mở cá»a bước vào. Nàng ngồi xuống cạnh bên Cát Lan, nhá» nhẹ nói: 
 
- Em tháºt muốn lánh mặt anh ta mãi sao? 
 
Cát Lan gáºt đầu: 
 
- Vâng, em không muốn khi ảnh nhìn thấy em rồi sẽ thất vá»ng, em không muốn đối diện vá»›i ánh mắt đó! 
 
- Nhưng nếu em không giáp mặt thì em sẽ không bao giỠquên được hình bóng của anh ta! 
 
- Em biết chứ, nhưng thà như váºy chứ em không muốn anh ta ban cho em má»™t niá»m thất vá»ng chị à! Thà như thế nầy chúng em sẽ mãi giữ được má»™t giấc má»™ng đẹp! 
 
- Nhưng em làm váºy thì quá bất công, quá Ãch kỹ! vì em muốn giữ mãi má»™t giấc má»™ng mà để cho Hoài Bảo phải dùng biết bao nhiêu công sức để tìm kiếm em. 
 
Cát Lan yên lặng nhìn Mai. Những lá»i thành tháºt cá»§a Mai rất đúng lý, tại sao mình lại Ãch kỹ như thế? nhưng làm sao nàng sống nổi nếu Hoài Bảo buông lá»i như “à, thì ra ngưá»i tôi muốn tìm, má»™t cô Hướng Dương tuyệt hảo lại là cô sao? là má»™t Tiểu Cát tầm thưá»ng như thế nầy sao!†
 
Mai lại nhá» giá»ng nói: 
 
- Lan à, em nên suy nghĩ cho kỹ đi, nếu là chị thì chị sẽ đối diện để cho đau một lần còn hơn cứ vầy vò tâm trà của mình mãi thế nầy. Chị tin là anh ta sẽ không bỠcuộc đâu. 
 
Cát Lan lắc đầu. 
 
- Chị không nghe rõ sao? bây giỠảnh chỉ muốn tìm em đễ Ä‘á»n Æ¡n nghÄ©a, những thứ đó em không cần thiết đâu. 
 
Mai nói: 
 
- Em đừng nghĩ như thế, chị không tin là Hoài Bảo chỉ muốn tìm em để trả ơn. Khi em bỠvào phòng rồi, em đâu có nghe Hoài Bảo nói thêm gì... 
 
Cát Lan nhìn Mai, há»i: 
 
- Ảnh nói gì hả chị? 
 
- “Dù tìm cả má»™t Ä‘á»i vẫn không tìm ra được cô ta, tôi vẫn cứ tìm. Nếu mình không kiếm tìm thì làm sao mình tìm có hạnh phúc. Cái hạnh phúc cá»§a tôi hiện giá» là má»—i khi nghÄ© đến mặt đối mặt vá»›i Hướng Dương, để được nhìn, được nghe giá»ng nói tiếng cưá»i cá»§a nàngâ€. Em thấy không, hắn vẫn còn thương em nhiá»u lắm đó chứ! 
 
Cát Lan ấp úng: 
 
- Em... em tháºt không biết phải nên làm thế nào... 
 
- Hãy tin chị Ä‘i, dù sao cÅ©ng nên nhìn thấy sá»± tháºt, đừng cứ ở hoài trong má»™ng em à! Nếu hắn nhìn thấy em rồi và chê bai em, thì em có thể gạt bá» hắn qua má»™t bên để Ä‘i tìm hạnh phúc khác, chứ còn bây giá» em nữa tin nữa ngá», sẽ chẳng bao giá» em có hạnh phúc đâu. 
 
Cát Lan gáºt đầu: 
 
- Thôi được rồi, anh chị để em suy nghÄ© lại nhé! Chị hứa vá»›i em nhé, đừng bao giỠđể cho anh Hai nói rõ tung tÃch cá»§a em cho Hoài Bảo biết nếu không có sá»± đồng ý cá»§a em nhé! 
 
Mai đứng lên vừa bước ra ngoai vừa dịu giá»ng nói: 
 
- Em cứ yên tâm suy nghĩ cho kỹ nhé! nếu em muốn đối mặt thì anh chị sẽ sắp xếp cho em có được cuộc gặp gỡ với Hoài Bảo. 
 
Mai đóng cá»a lại. Cát Lan ngã ngưá»i xuống giưá»ng suy tư.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 02:07 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 14 
 
 
 
 
 
Hoài Bảo đứng bên cá»a sổ hướng ra ngoài, vá»›i đôi mắt buồn nhìn ra bầu trá»i xanh lÆ¡ đãng. Hoài Bảo cảm thấy làm ngưá»i tháºt khó, chàng nào muốn trở thành má»™t ngưá»i giàu có nhất tại Hong Kong đâu? Vì càng giàu sang thì lại càng cô đơn trống trải. Hướng Dương cÅ©ng có thể vì cái giàu ấy mà đã xa lánh chàng chăng? chàng nhẹ thở ra, bá»—ng ngâm lên mấy vần thÆ¡: 
 
Em gần gũi, em xa xôi 
Sao em như thể chân trá»i trước anh? 
ÄÆ°a tay tưởng vá»›i được tình 
Bước đi tới mãi mà mình vẫn xa... 
 
Cuá»™c tình giữa chàng và Hướng Dương rồi sẽ vỠđâu? Bao giá» chàng má»›i được gặp lại, hưởng lại những phút giây hạnh phúc kia. Chàng nào muốn giàu sang để phải mất Ä‘i má»™t ngưá»i con gái tuyệt hảo. CÅ©ng như chàng nào muốn gây háºn thù vá»›i đứa em trai cá»§a chàng, nhưng bây giá» há» lại trở thành hai kẻ thù nghịch. Hoài Bảo nghÄ©, “Thôi thì ta cứ làm công việc cá»§a ta mặt kệ tất cả, nhưng làm ngưá»i tháºt quá khó, sá»± sống cá»§a con ngưá»i luôn thắt chặt vá»›i tình cảm cá»§a những ngưá»i thân cáºn... â€. 
 
- Anh Bảo, cô Lâm Nhi đã đến, anh có muốn tôi má»i cô ta vào không? 
 
Giá»ng nói cá»§a cô thư ký đã làm ngưng những sợi dây suy tư trong đầu Hoài Bảo. Chàng cháºm chạp bước đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế, nói: 
 
- Cô hãy giúp tôi đưa cô Lâm Nhi đến căn phòng kế bên, một lát tôi sẽ đến đấy gặp cô ta. 
 
Cô thư ký gáºt đầu, kép cá»a lại và bước ra ngoại Hoài Bảo ngồi đấy suy nghÄ© vài phút rồi cÅ©ng đứng lên bước ra khá»i phòng làm việc. 
 
Hoài Bảo vừa bước vào văn phòng cạnh bên thì lại gặp Lâm Nhi ngồi đấy soi gương. Chàng thầm nghÄ© “Gương mặt dù có thoa bao nhiêu là phấn son cÅ©ng chẳng há» che dấu được bản chất cá»§a mìnhâ€. Chàng nhẹ lắc đầu, nói: 
 
- Lâm Nhi, em chỠanh có lâu không? 
 
Lâm Nhi ngước lên vá»›i đôi mắt tình tứ nhìn Hoài Bảo, nàng cháºm rãi cất Ä‘i tấm gương nhá» vào túi sách. 
 
- Sao anh để em đợi anh lâu thế? nhưng không sao, em không bao giá» thấy phiá»n muá»™n đâu vì chỠđợi ngưá»i mình yêu thì bao giá» cÅ©ng là Ä‘iá»u sung sướng nhất! 
 
Hoài Bảo vui vẻ há»i: 
 
- Ngưá»i em yêu là ai? em trai cá»§a anh hay là anh em nên rõ ràng má»™t tà nhé. 
 
Lâm Nhi nũng nịu 
 
- Anh cứ trêu em hoài, sao anh lại đi ghen với một kẻ chẳng ra chi như là em trai của anh chứ! em đã nói với anh rồi, trái tim em lúc nào cũng hướng vỠanh, vì trong lúc khó khăn nên em mới lợi dụng hắn để tìm cách giúp đỡ cho anh... 
 
Hoài Bảo cưá»i nhẹ và ngắt ngang lá»i nói cá»§a Lâm Nhi. 
 
- Váºy mà thằng Nam nó dám nói vá»›i anh là đã từng trao tình và ngá»§ vá»›i em! 
 
Lâm Nhi giáºn dữ đứng lên nói: 
 
- Hắn dám vu oan cho em à? em chưa má»™t ngày ăn ở vá»›i hắn! anh đừng tin con ngưá»i chó má ấy! đồ cái thứ mất dạy, má»™t thằng báºn tiện vô lương tâm... 
 
Hoài Bảo trừng mắt nhìn Lâm Nhi, nhẹ giá»ng nói: 
 
- Em nên cẩn tháºn lá»i nói nhé, dù sao nó cÅ©ng là em trai cá»§a anh đấy! 
 
Lâm Nhi vá»™i ngồi xuống ghế, nhá» giá»ng nói: 
 
- Tại nghe những lá»i dối trá ấy nên em tức giáºn. Cái thằng em cá»§a anh tháºt khốn nạn lắm, chẳng có chút lương tâm gì cả khi em nài nỉ hắn cho anh chút tiá»n lo chuyện thuốc men... 
 
Hoài Nam bước vào, đôi mắt đỠhoe vì giáºn dữ, hét to: 
 
- Cô má»›i là má»™t kẻ bất lương, má»™t con ngưá»i phản bá»™i! Äồ thứ con gái chẳng biết má»™t chút nào vinh nhục. 
 
Hoài Bảo yên lặng nhìn hai ngưá»i dò xét. ChÃnh chàng đã bảo Hoài Nam đứng bên ngoài nghe cuá»™c trò chuyện giữa Lâm Nhi và chàng. 
 
Lâm Nhi bực tức không thua gì Hoài Nam, nàng cũng to tiếng hét lại: 
 
- Anh chẳng bần thua gì tôi đâu! anh trai của mình mà mình còn ám hại thì còn tồi hơn là chó nữa! 
 
Hoài Nam giáºn quá định xông đến đánh Lâm Nhi, Hoài Bảo nhanh chân đến giữa hai ngưá»i, nắm Hoài Nam lại, nhấn Nam ngồi xuống ghế, giá»ng bình thản nói: 
 
- Giáºn mất khôn, chá»— nầy là văn phòng làm việc tôi không muốn xảy ra việc rắc rối gì cả! 
 
Hoài Nam giáºn run ngưá»i lên, nói to: 
 
- Anh không biết đâu, chÃnh con nhá» nầy đã Ä‘eo Ä‘uổi em và khi được rồi thì chÃnh nó bảo em diệt thì phải diệt cho táºn nÆ¡i, phải nên tìm cách lấy hết tiá»n trong ngân khẩu cá»§a anh để anh không thể chữa lành đôi mắt, như thế em má»›i có thể làm chá»§ tất cả và cÅ©ng chÃnh nó đã dạy em cánh nào để kÃch thÃch anh làm cho tinh thần anh rối loạn để... 
 
Lâm Nhi liá»n hét lên, cắt ngang lá»i nói cá»§a Nam. 
 
- Äồ khốn nạn, làm rồi lại Ä‘i vu oan kẻ khác! ngươi là ngưá»i có đầu óc suy nghÄ© chứ đâu phải là thú váºt mà sai đâu làm đó! anh Bảo, đừng tin lá»i cá»§a nó! đồ thằng chó chết! 
 
Hoài Bảo nhÃu mày nhìn Hoài Nam rồi nhìn qua Lâm Nhị Cả hai chăm chú nhìn Hoài Bảo xem chàng tá» ra tin tưởng ở ngưá»i nào. Hoài Bảo vẫn giá»ng bình thản nói: 
 
- Tôi chẳng há»i mà các ngưá»i lại tá»± khai ra rồi! Tôi đã bảo giáºn quá sẽ mất khôn! Hai ngưá»i nên suy nghÄ© lại, nếu đặt hai ngưá»i vào chá»— cá»§a tôi thì cả hai sẽ tin tưởng nÆ¡i ai? Má»™t ngưá»i tình phản bá»™i hay má»™t đứa em không tình nghÄ©a? 
 
Hoài Bảo ngưng lại nhìn sang Hoài Nam, ôn tồn nói: 
 
- Nam, em đã thấy rõ lòng ngưá»i hay chưa? Äối vá»›i anh, em lúc nào cÅ©ng là đứa em nhá» dại, dù cho em có tệ bạc vá»›i anh hÆ¡n thế nữa, em vẫn là em cá»§a anh, chúng ta vẫn mang má»™t giòng máu cá»§a Ba! anh chưa bao giá» có ý tranh dành tài sản gì cá»§a gia đình cả, và cÅ©ng chưa bao giỠđè đầu em xuống không cho cất lên, em còn trẻ lắm cần có nhiá»u thá»i gian để há»c há»i, chỉ thế thôi! anh đã từng cùng ba trải qua bao nhiêu là cá»±c khổ má»›i có được ngày hôm naỵ Anh không trách cứ gì em đâu, anh chỉ muốn cho em má»™t bài há»c để em trưởng thành hÆ¡n mà thôi! anh để em vào má»™t ná»™i bá»™ kém quan trá»ng nhất trong công ty là vì muốn em tá»± mình từ từ vươn lên, từ từ há»c há»i, và khi vươn lên rồi em sẽ cảm thấy tá»± hào cho chÃnh bản thân mình. 
 
Hoài Nam gục đầu, nhá» giá»ng nói: 
 
- Em đã tháºt sá»± hiểu rồi, ba đã nói cho em nghe tất cả chuyện cá»§a ngày xưa. Em biết mình đã Ä‘i sai đưá»ng... em hứa sẽ cố gắng vá»›i công việc hiện nay cá»§a mình. 
 
Hoài Bảo liá»n nói: 
 
- Váºy thì tốt lắm, anh hy vá»ng chúng ta cÅ©ng đừng vì má»™t ngưá»i đàn bà chẳng ra chi mà bá» Ä‘i tình nghÄ©a anh em cá»§a chúng ta. 
 
Hoài Nam đứng lên nói: 
 
- Anh yên tâm Ä‘i, con nhá» nầy quỳ lạy cho tôi, tôi cÅ©ng chẳng thèm! Từ giá» trở Ä‘i tôi không để tình cảm yêu đương cháºn bước đưá»ng công danh cá»§a tôi nữa... Hoài Nam ngưng lại rồi nhìn qua Lâm Nhi nói tiếp - Còn anh, có muốn nó nữa không? 
 
Hoài Bảo đứng lên cưá»i to lắc đầu. 
 
- Những ngưá»i đàn bà như thế nầy, anh em chúng ta nên tránh xa má»™t chút! Thôi chúng ta Ä‘i. Anh cần vá» văn phòng soạn lại vài tá» hợp đồng để chuẩn bị cho cuá»™c há»p hôm nay, anh muốn em cÅ©ng có mặt! 
 
Quay sang Lâm Nhi, Hoài Bảo nghiêm mặt nói: 
 
- Hy vá»ng đây cÅ©ng là má»™t bài há»c Ä‘Ãch đáng cho cá»™ Làm ngưá»i không nên chỉ nghÄ© đến tiá»n bạc, cô nên bá» ra thá»i gian chút Ãt để nghÄ© đến tình nghÄ©a. Cô muốn ngồi lại đây giây lát hay ra vá» tùy cô. 
 
Hai anh em bước ra ngoài. Lâm Nhi ngồi đấy ngÆ¡ ngác nhìn. Nàng tháºt sá»± đã mất tất cả rồi. Từ má»™t cô gái nghèo hèn đã được ngoi lên, và bây giá» lại bị đè xuống thấp. Ngày xưa, tuy nghèo khổ nhưng chẳng có ai khinh rẻ nàng, biệt thị nàng, nhưng ngày hôm nay lại nhiá»u kẻ khinh khi biệt thị cái tư cách làm ngưá»i cá»§a nàng. “Không, tôi không thể để há» cho tôi những lá»i nói như thế được, nhất định phải ngoi lên, phải ráng chịu thiệt thòi!†Lâm Nhi thầm nghÄ© và xách bóp ra khá»i phòng. Äi đến văn phòng cá»§a Hoài Bảo, nhìn không thấy bóng cá»§a cô thư ký, nàng vá»™i vàng gõ cá»a. 
 
- Vào Ä‘i. Tiếng nói cá»§a Hoài Bảo. Nàng vui mừng vì biết Bảo vẫn chưa Ä‘i há»™i há»p. 
 
Nhi bước vào, nhá» giá»ng nói: 
 
- Anh Bảo, cho em nói chuyện riêng với anh thêm vài giây phút nữa được không? 
 
Hoài Bảo nhìn Lâm Nhi dò xét, rồi nói: 
 
- ÄÆ°á»£c, tôi cÅ©ng chưa đến giá» Ä‘i há»p! Cô còn muốn nói gì? 
 
Lâm Nhi nhìn xuốn đấp, nhẹ giá»ng nói: 
 
- Em muốn nói lá»i xin lá»—i! anh nói rất đúng, tình nghÄ©a phải nên quan trá»ng hÆ¡n tiá»n cá»§a. Vì lúc xưa em quá nghèo, đã được anh giúp đỡ cho có tiếng tăm, có tiá»n bạc và khi con ngưá»i được đưa lên cao rồi há» trở ra tàn nhẫn, vô đạo đức chỉ vì cố giữ đồng tiá»n cố giữ danh lợi. Hôm nay em đã hiểu, dù có cố gắng giữ gìn nó cách nào, khi mất nó cÅ©ng sẽ biến mất tất cả và em sẽ chẳng còn lại gì ngoài những lá»i sÄ© vã cá»§a má»i ngưá»i. Em đến đây chỉ nói bấy nhiêu thôi! 
 
Hoài Bảo tháºt cảm động qua những lá»i lẽ biết hối háºn cá»§a Lâm Nhị Chàng tá»± nghÄ© “làm ngưá»i ai lại không có lúc làm sai, có thể Lâm Nhi đã biết lá»—i rồi mình còn dè vặt vá»›i cô ta làm gì!†Hoài Bảo ôn tồn nói: 
 
- Em biết nghÄ© như váºy thì anh rất mừng cho em! 
 
Lâm Nhi ngước mắt nhìn Bảo: 
 
- Anh tha lá»—i cho em rồi phải không? em không mong má»i gì, chỉ hy vá»ng anh nghÄ© đến tình nghÄ©a khi xưa cá»§a đôi ta mà vẫn còn làm bạn vá»›i em, chỉ thế thôi! 
 
Hoài Bảo cưá»i, nói: 
 
- ÄÆ°á»£c lắm, chúng ta sẽ mãi là bạn! 
 
Lâm Nhi muốn cố gắng thêm tà nữa: 
 
- Hy vá»ng má»™t ngày nào đó anh sẽ tìm được hạnh phúc. Em hứa sẽ chuá»™c lại lá»—i lầm, làm bạn cạnh bên anh mãi và anh muốn gì ở em, em cÅ©ng sẵn sàng cho anh tất cả! 
 
Hoài Bảo lắc đầu, tháºt tình nói: 
 
- Em yên tâm Ä‘i, anh chẳng muốn gì ở em cả! Hiện nay anh chỉ mong má»i gặp lại Hướng Dương, má»™t ngưá»i có tình có nghÄ©a tháºt sá»±! 
 
Lâm Nhi nhìn Hoài Bảo dò xét. 
 
- Là cô gái mà đã giúp đỡ anh trong lúc anh nằm dưỡng bệnh ở nhà thương à? 
 
Hoài Bảo gáºt đầu. 
 
- Äúng váºy! nhưng bây giá» nàng lại không ra mặt để gặp lại anh, má»™t cô gái tháºt sá»± làm anh rất kÃnh nể! và cÅ©ng là má»™t ngưá»i hết sức bà máºt... 
 
Lâm Nhi ngồi nhìn Hoài Bảo yên lặng suy nghÄ©: “Thì ra là con nhá» Cát Lan. Nó chÃnh là Hướng Dương chứ chẳng ai khác. Hoài Bảo, em không tin anh sẽ mãi chung tình vá»›i má»™t ngưá»i mà anh chưa từng thấy mặt, rồi anh sẽ là cá»§a em thôi!†
 
Hoài Bảo nhìn Lâm Nhi, há»i: 
 
- Em đang nghĩ gì thế? Có phải em biết cô ta là ai không? 
 
Lâm Nhi vội vàng lắc đầu. 
 
- Em tháºt sá»± không biết, nhưng anh à, nếu anh mãi không tìm ra được cô ta thì anh sẽ thế nào? 
 
Hoài Bảo cưá»i buồn. 
 
- Như anh đã nói, ngoài Hướng Dương ra anh chẳng yêu được ngưá»i con gái nào khác! 
 
Hoài Bảo đứng lên, nói tiếp: 
 
- Thôi đã đến giá» anh phải Ä‘i há»p rồi, khi khác gặp lại! 
 
Lâm Nhi cÅ©ng đứng lên vui vẻ gáºt đầu. Nàng bước ra ngoài thầm nghÄ©: “Chỉ có ta má»›i tháºt sá»± biết con nhá» Hướng Dương đó là ai! Cát Lan, mầy khôn lắm, nhưng khôn chẳng bằng tao đâu. Tao biết mầy là con ngưá»i có rất nhiá»u tá»± ti mặc cảm... rồi tao sẽ có cách phá vỡ... mầy sẽ không bao giá» hÆ¡n được tao và sẽ không chiếm được những gì ta muốn đâu cô bạn há»c thuở bé ạ!â€. 
 
o0o 
 
Cát Lan ngồi chải tóc, cảm thấy bồi hồi phân vân. Không biết khi giáp mặt cá»§a Hoài Bảo, chàng sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt như thế nào, chàng sẽ nói gì đây? vài câu cám Æ¡n hay cho nàng cái nhìn thất vá»ng? 
 
- Cát Lan à, sá»a soạn xong chưa em? 
 
Mai vừa bước vào phòng ngá»§ cá»§a Cát Lan vừa há»i. Cát Lan nhìn Mai, lo lắng há»i: 
 
- Em tháºt không biết có nên... 
 
Mai liá»n ngắn ngang lá»i cá»§a Cát Lan. 
 
- Anh chị đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. Má»™t lát nữa anh Thái sẽ đưa em đến đó, mặt đối mặt vá»›i Tống Hoài Bảo! Trên tá» báo sáng hôm qua có in rõ là: lần cuối cùng đăng tin tìm ngưá»i, nếu cô Hướng Dương đổi ý muốn gặp Tống Hoài Bảo, xin má»i đến há»™i trưá»ng Viá»…n An gặp mặt. Xin mang theo má»™t cành hoa hướng dương để dá»… dàng nhìn nháºn. 
 
- Nhưng em tháºt không an tâm chút nào, khi không lại... 
 
- Em đừng nên lo lắng quá nhiá»u! Hãy gặp mặt ngưá»i ta má»™t lần xem sao. Chị không thể cùng Ä‘i vá»›i em được vì chị có buổi trá»±c ngày hôm naỵ Anh Thái sẽ cùng em Ä‘i đến đó, nếu em không thÃch lối nhìn cá»§a hắn thì có thể kêu anh Hai em đưa vá» nhà, có gì đâu mà lo chứ! 
 
Mai vừa nói vừa ngắm Cát Lan. Cô bé mặc chiếc áo đầm dạ há»™i màu Ä‘en tuyệt đẹp. Äôi mắt to Ä‘en, khuôn mặt bầu bÄ©nh trông tháºt xinh xắn. Mai liá»n phụ Cát Lan quấn lại mái tóc, khi tóc đã cài gá»n, Cát Lan trông tháºt giống má»™t thiếu nữ sang trá»ng, đài trang. Mai tấm tắc khen: 
 
- Em đẹp như thế nầy mà hắn còn chê em thì đôi mắt cá»§a hắn tháºt sá»± chưa có lại ánh sáng đó! 
 
Cát Lan vui cưá»i nói: 
 
- Chỉ có chị là khen em mà thôi! em mà là con trai hả, em cưới chị liá»n đó! 
 
Minh Thái ló đầu vào nói: 
 
- Xong chưa hai tiểu thư! lâu quá trá»i rồi đó, ngồi mục Ä‘Ãt rồi đây! 
 
Mai cằn nhằn. 
 
- Anh ăn nói tháºt vô duyên. Là con gái phải cần nhiá»u thá»i gian trang Ä‘iểm đàng hoàng chứ! 
 
Cát Lan nheo mắt nhìn Thái. 
 
- Chị Mai à, em không hiểu sao chị thương nổi ảnh... 
 
Minh Thái vui vẻ nói: 
 
- Äố mầy tìm được ngưá»i thứ hai như tao! Chị Mai cá»§a mầy thấy là yêu tao ngay! 
 
Mai vui vẻ đùa. 
 
- XÃ, ai mà thèm yêu cái mặt mốc xì cá»§a anh! Chuyện cá»§a Cát Lan giao cho anh đó, làm không xong thì đừng mang mặt vá» xin cưới em làm vợ đó nha! 
 
Minh Thái vừa lui ra khá»i phòng vừa than thở: 
 
- Sao năm nay tôi xui thế nầy, toàn phải lo chuyện của thiên ha... 
 
Mai và Cát Lan vui vẻ bước ra phòng khách. Minh Thái nhìn lên và không khá»i ngạc nhiên. 
 
- Lan, là mầy đó hả? Cái mặt lỠlem của mầy bây giỠsáng sủa ghê nơi! 
 
Cát Lan không trả lá»i câu há»i cá»§a Thái. Nàng Ä‘i thẳng đến ngồi cạnh bên ông Ná»™i, vui vẻ nói: 
 
- Nội ở nhà xem tivi nhé. Con và anh hai cần phải ra ngoài một lát! 
 
ông nội nhìn nàng, rồi bỗng thốt ra hai câu: 
 
- Ở trên còn có lòng thương 
Ä‘á»i là cô đảo, trùng dương là tình. 
Rồi ông lại nhìn vào tivi, không để ý gì cả. Cát Lan, Mai và Thái nhìn ông ngạc nhiên. Thái lắc đầu, nói: 
 
- Thôi, chúng ta đi thôi! 
 
Mai cũng vội bước đi theo Cát Lan và Thái. 
 
- Em cũng phải vỠbệnh viện ngay, nếu trễ giỠtrực má lại rầy em! 
 
Cả ba cùng bước ra khá»i nhà. Mai đón xe bus trở vá» bệnh viện. Minh Thái gá»i taxi Ä‘i đến há»™i trưá»ng. Cát Lan ngồi trong xe mà lòng không khá»i hồi há»™p lo âu. Khi xe dừng tại trước cổng há»™i trưá»ng, cả hai bước xuống nhìn vá» phÃa trước. Bên lỠđưá»ng cạnh há»™i trưá»ng có cả mấy chục ngưá»i con gái tay cầm nhánh hoa hướng dương Ä‘ang đứng xếp hàng chỠđợi, nàng ngÆ¡ ngác không hiểu. Minh Thái vừa kéo tay cá»§a Cát Lan Ä‘i vừa nói: 
 
- Chẳng có gì là ngạc nhiên, ai cũng muốn cho mình là Hướng Dương của nhà tỷ phú đó mà! mầy nên làm theo cách hướng dẫn của tao. 
 
Cát Lan gáºt gù bước theo Thái. Trong lòng vẫn cảm thấy bấn ổn vô cùng. Minh Thái bước đến cạnh bên ngưá»i bảo vệ tráºt tá»±, vừa chỉ vào Cát Lan vừa nói: 
 
- Ông anh, đây má»›i phải là cô Hướng Dương tháºt sá»±! 
 
Ngưá»i bảo vệ nói: 
 
- Nếu tháºt là cô Hướng Dương thì xin xếp hàng vào! Ha ha, ai cÅ©ng bảo là mình tháºt sá»± là cô Hướng Dương cả, hai ngưá»i cứ vào xếp hàng Ä‘i, khi ông Tống há»™i há»p xong tôi sẽ đưa từng ngưá»i má»™t vào gặp ông ta. 
 
Cát Lan nhìn ra phÃa sau, má»™t dãy ngưá»i Ä‘ang đướng xếp hàng chỠđợi, nàng nói nhá» vá»›i Minh Thái: 
 
- Anh hai, váºy phải làm sao đây? phải đứng đây xếp hàng chỠđợi à? 
 
Minh Thái đứng yên suy nghÄ©. Bá»—ng chàng nảy ra má»™t ý. Chàng lôi Cát Lan Ä‘i nhanh ra phÃa sau há»™i trưá»ng. 
 
- Mầy đi theo tao, nếu ở đây đợi thì phải đợi đến chừng nào? bây giỠchúng ta nên tìm cách trốn vào đó! 
 
Cát Lan tròn mắt há»i: 
 
- Làm sao trốn vào được? 
 
Minh Thái vui vẻ nói: 
 
- Chá»— nầy tao đã từng ra vào bán bảo hiểm, mầy yên chà đi, tao sẽ có cách cho mầy lá»t vào đó. Khi vào được rồi mầy phải Ä‘i nhanh tìm đến căn phòng cá»§a Hoài Bảo Ä‘ang há»™i há»p và cho anh ta biết mày là ai nghe chưa! 
 
Cát Lan gáºt gù. 
 
- Hãy vào được trong rồi tÃnh! 
 
Cát Lan Ä‘i theo Minh Thái không dám làm ra tiếng động nào cả. Äến cánh cá»a sổ, Minh Thái nói: 
 
- Mày hãy leo lên lưng cá»§a tao rồi bò qua cánh cá»a sổ nầy! mày vào đó rồi thì tao sẽ leo vá»™ Nhá»› là tìm cho ra nó! 
 
Cát Lan trèo lên vai Thái và cố gắn leo vào trong. Cố gắng lắm nàng má»›i được lá»t vào bên trong. Äôi má bị cạ vào tưá»ng làm dÆ¡ bẩn cả. Tay cá»§a nàng cố gắng nÃu lấy thành đá cÅ©ng bị rá»›m máu. Chiếc áo đầm cÅ©ng bị lấm dÆ¡ bẩn. Cát Lan đứng nhìn quanh quẩn, chá»— này tháºt to lá»›n, biết bao nhiêu là phòng, váºy thì nàng phải bắt đầu từ đâu? Cát Lan nhìn lên bức tưá»ng treo tấm kÃnh, vá»™i nhìn lại mình để sá»a lại mái tóc. Nàng thở dài, đã lá» lem như thế nầy rồi, sá»a lại sao cho được nữa. áo thì lấm lem bụi, mặt thì cÅ©ng dÃnh đầy bụi cát. Nàng chẳng cần suy nghÄ© gì khác, cứ Ä‘i đẩy hé cá»a từ phòng nầy đến phòng khác, tìm kiếm. 
 
Hoài Bảo Ä‘ang ngồi dá»± buổi tiệc nhưng lòng chàng cứ nôn nao cho buổi tiệc mau tàn. Hôm nay hy vá»ng rằng sẽ được gặp Hướng Dương. Chàng cÅ©ng biết hy vá»ng càng nhiá»u thì khi bị thất vá»ng sẽ càng Ä‘au, nhưng từ khi sáng mắt cho đến hôm nay, không ngày nào mà chàng không má»i mòn trông chá» có cÆ¡ há»™i gặp lại nàng. Trên khán đưá»ng, má»™t chá»§ trương trình nói to: 
 
- Xin má»i ông Tống Hoài Lục và ông Tống Hoài Bảo lên nháºn phần thưởng! Hai tấm bảng vàng nầy xin hân hạnh được trao cho hai ngưá»i có địa vị nhất hiện nay! 
 
Má»i ngưá»i cùng vá»— taỵ Ông Lục và Hoài Bảo đứng lên để bước lên khán đài. Vừa bước lên quay mặt lại nhìn má»i ngưá»i thì cánh cá»a hé mở, má»i ngưá»i không khá»i ngạc nhiên quay lại nhìn. Hoài Bảo chăm chú nhìn cô gái đứng sau cánh cá»a. Chàng không khá»i ngạc nhiên, “Tiểu Cát?â€. 
 
Cát Lan đưa mắt nhìn má»i ngưá»i, rồi nhìn lên trên thấy Hoài Bảo dương to đôi mắt nhìn nàng. Cát Lan khẽ rùng mình. Bây giá» phải tÃnh sao đây? Cành hoa hướng dương vì trèo tưá»ng đã bị rá»›t lại bên ngoài, bây giá» phải tÃnh sao đây? 
 
Cát Lan hoảng hốt Ä‘á»c lại vần thÆ¡ cÅ©: 
 
Trá»i hôm nay nắng ấm 
Em chải tóc bên dòng 
Có hoàng tỠđến viếng 
Cùng xây giấc mộng thơ 
Lục dục đóng lục đục 
Äinh đục đục ầm ầm 
Làng xóm mang dao búa 
Hai đứa dìu nhau chạy! 
 
ánh mắt cá»§a nàng không rá»i khá»i Hoài Bảo. Chàng nhìn nàng càng ngạc nhiên hÆ¡n. Giá»ng nói đó, bài thÆ¡ đó, chàng không thể nào quên. Hoài Bảo chăm chú nhìn Cát Lan rồi thì thầm: 
 
- Hướng Dương là Tiểu Cát? Tiểu Cát là Hướng Dương? 
 
Hoài Bảo liá»n vá»™i bước xuống để đến cạnh Cát Lan thì ba cá»§a chàng nắm lấy cánh tay chàng kéo lại nói: 
 
- Chuyện riêng cá»§a con thì để từ từ rồi tÃnh! không thể để mất mặt ta như thế. 
 
Hoài Bảo đành miá»…n cưỡng đứng lại nÆ¡i đó, đôi mắt kinh ngạc cá»§a chàng vẫn không rá»i khá»i Cát Lan. Nàng tháºt không hiểu chàng Ä‘ang nghÄ© gì. Lâm Nhi ngồi đấy vá»™i vã bước ra nắm tay Cát Lan đẩy ra ngoài. Cả hai cùng bước ra, Lâm Nhi liá»n khép cá»a lại. 
 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 02:08 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 15 
 
 
 
 
 
Äứng bên ngoài, Lâm Nhi cằn nhằn. 
 
- Cát Lan, sao mầy vô ý vô tứ như thế, tại sao không đợi đến cuối cuộc tiệc rồi hãy vào! 
 
Cát Lan chăm chú nhìn Lâm Nhi, vá»›i vẻ ngạc nhiên há»i: 
 
- Tại sao mầy có mặt nơi nầy? 
 
Lâm Nhi vui cưá»i nói: 
 
- Tao không tá»± tiện như mầy đâu, là anh Hoài Bảo má»i tao đến đấy! Chúng tao đã làm lành vá»›i nhau rồi. 
 
Cát Lan lắc đầu, giá»ng yếu á»›t nói: 
 
- Tao không tin, không tin đâu! 
 
Lâm Nhi làm ra vẻ tháºt bình tÄ©nh nói: 
 
- Tại sao mầy lại không thể tin? à, có phải vì chúng tao đã bá» ra nhiá»u thá»i gian tìm kiếm mầy hay không? chấp nháºn rằng lúc trước anh Bảo đã tháºt tình tìm kiếm mầy nhưng má»™t thá»i gian sau đã chán, bây giá» chỉ muốn tìm mầy để Ä‘á»n Æ¡n thôi. Bây giá» chúng tao Ä‘ang tÃnh đến chuyện kết hôn! 
 
Cát Lan nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Nhi, nàng quả quyết. 
 
- Tao không bao giá» tin mầy đâu. Tao nhất định ở đây đợi Hoài Bảo ra nói rõ sá»± tháºt! 
 
Lâm Nhi liá»n nhá» giá»ng: 
 
- Lan, dù sao mầy cÅ©ng là bạn cá»§a tao, tao tháºt không muốn mầy phải đối diện vá»›i sá»± tháºt má»™t cách Ä‘au lòng như thế nầy, vì váºy tao má»›i kéo mầy ra đây để nói rõ tất cả, không muốn mầy trở thành trò cưá»i cho thiên hạ! Mầy xem mầy kìa, quần áo dÆ¡ bẩn, mặt cÅ©ng lá» lem. Mầy nghÄ© lại xem, anh Bảo có tiếng tăm và địa vị như thế nầy mà ảnh dám cưới má»™t đứa con gái chẳng ra chi như mầy sao? chữ nghÄ©a thì không có bao nhiêu, sá»± nghiệp thì cÅ©ng chẳng ra chi còn là má»™t đứa con gái nhà nghèo nữa. Mầy nên mang theo tấm gương mà soi lại cho kỹ Ä‘i, mầy tháºt không thể nào xứng đáng vá»›i ảnh đâu! Vì thế khi Ä‘oán ra mầy là cô y tá Hướng Dương mà ảnh Ä‘ang tìm, tao vì nghÄ© đến danh dá»± cá»§a mầy, sá»± tá»± ti cá»§a mầy nên đã cố giấu dùm tung tÃch dùm cho mầy. Nhưng sau khi chúng tao Ä‘Ãnh hôn thì tao cảm thấy chúng tao cÅ©ng nên tìm cách đễ trả Æ¡n cho mầy, nên cùng vá»›i anh Bảo đăng lên báo tìm kiếm mầy. Chúng tao đợi sau khi xong buổi tiệc sẽ ra gặp mầy để trả lại mầy số tiá»n mà chúng tao đã vay. 
 
Cát Lan cứ lắc đầu với câu nói: 
 
- Tao không tin! Tao không tin mầy đâu... 
 
Lâm Nhi ra vẻ tức giáºn, nói: 
 
- Vì tình bạn, tao má»›i bá» thá»i gian giải thÃch nhiá»u như thế nầy, mầy không tin thì thôi! 
 
Cát Lan vẫn lắc đầu, nói: 
 
- Tao không tin đâu, nếu những gì mầy nói là sá»± tháºt thì tại sao khi nhìn thấy tao, anh ta lại tá» vẻ ngạc nhiên... 
 
Lâm Nhi nhún vai. 
 
- DÄ© nhiên là kinh ngạc rồi! Ä‘ang lúc anh ta được má»i ngưá»i sùng bái thì mầy bước vào, xém chút mầy đã làm mất mặt anh ta rồi, có biết không! mầy nghÄ© kỹ lại Ä‘i, nếu những lá»i tao nói không phải là sá»± tháºt, nếu anh Bảo có thương mầy thì tại sao ảnh lại để mầy cùng ra ngoài vá»›i tao như thế mà không chạy theo ngăn mầy lại? 
 
Những lá»i cá»§a Lâm Nhi nói tháºt hợp tình hợp lý. Nếu Hoài Bảo còn chút tình thì sao chàng lại không bá» tất cả để ra đây gặp nàng? tại sao chàng lại để cho Lâm Nhi vá»™i vã kéo nàng ra như thế? Có phải là vì Lâm Nhi đã tháºt sá»± là vị hôn thê cá»§a chàng rồi chăng? và há» chỉ muốn tìm nàng để bàn trả Æ¡n nghÄ©a? không, không phải đâu, Hoài Bảo không phải là má»™t hạng ngưá»i ngu si đến như thế, chàng không thể nào có thể trở vá» vá»›i má»™t ngưá»i con gái đã từng bá» rÆ¡i chàng! Nhưng tình cảm nào ai có biết được, khi yêu thương nhau rồi thì há» có thể bá» qua và tha thứ tất cả lá»—i lầm cho nhau. Nước mắt cá»§a Cát Lan từ từ rÆ¡i xuống đôi má. Nàng âm thầm rên rỉ “Hoài Bảo Æ¡i, nếu đây là sá»± tháºt thì anh tháºt quá tàn nhẫn vá»›i em rồi. Tại sao lại phải cố tìm tung tÃch cá»§a em, để em mÆ¡ má»™ng, rồi lại để vị hôn thê cá»§a anh cho em má»™t sá»± tháºt Ä‘au lòng như thế nầyâ€. 
 
Lâm Nhi đã thấy những lá»i nói cá»§a mình đã có hiệu quả, nàng càng hào hứng nói tiếp: 
 
- Äây, nếu mầy vẫn không tin lá»i tao nói thì mầy hãy nhìn xem nè! Chiếc nhẫn Ä‘Ãnh hôn cá»§a chúng tao đây nầy! 
 
Lâm Nhi đưa bàn tay trái ra trước mặt của Cát Lan. Nàng cứ nhìn mãi chiếc nhẫn mang trên ngón tay của Lâm Nhị Nàng vẫn lắc đầu. 
 
- Äây không phải là sá»± tháºt đâu! 
 
Lâm Nhi bực mình, tháo chiếc nhẫn ra, để vào bàn tay của Cát Lan, nói: 
 
- Mầy nên nhìn cho kỹ Ä‘i! bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ HB, và trái tim bé nhá» cùng vá»›i chữ LN! Cái há»™t xoàn to như thế nầy thì tao làm gì có nhiá»u tiá»n mà mua cho chÃnh mình, còn như nếu là ngưá»i khác mua cho tao thì khắc tên Hoài Bảo làm gì! 
 
Cát Lan chăm chú nhìn chiếc nhẫn Ä‘Ãnh hôn, rồi lại nhìn những hàng chữ bên trong, tim nàng Ä‘au nhói. Phải rồi, đúng rồi, tất cả Ä‘iá»u là sá»± tháºt! Má»™t sá»± tháºt Ä‘au khổ xé nát tim gan., nàng không muốn khóc cÅ©ng không được. Cát Lan vừa trả lại chiếc nhẫn cho Lâm Nhi vừa thút thÃt: 
 
- Trả lại mầy đây. Mầy hãy yên tâm Ä‘i, từ nay vá» sau tao sẽ không bao giá» quấy rầy Ä‘á»i sống hạnh phúc cá»§a mầy cùng Hoài Bảo đâu! Các ngưá»i cÅ©ng chẳng nợ tôi gì cả! 
 
Cát Lan quay đầu bá» Ä‘i. Lâm Nhi nÃu áo cá»§a Cát Lan lại nói: 
 
- Khoan vội đi Lan ạ, xin lỗi mầy nhé! 
 
Cát Lan lắc đầu, giá»ng buồn bã: 
 
- Có gì đâu mà lỗi với phải! 
 
Lâm Nhi móc trong túi ra má»™t xấp tiá»n, nói: 
 
- à, còn đây là má»™t số tiá»n, anh Bảo nói sau khi buổi tiệc, há»… gặp mầy thì đưa cho mầy coi như là nợ nần giữa mầy và ảnh đã trả xong đâu vào đó! 
 
Lâm Nhi nhét số tiá»n đó vào tay cá»§a Cát Lan. Nàng nhìn số tiá»n ấy cảm thấy nóng giáºn vô cùng. Không ngá» Hoài Bảo lại khinh khi nàng như thế. Dù cho nàng nghèo đến ná»—i phải Ä‘i ăn xin vẫn chẳng thèm cái số tiá»n đó đâu! Cát Lan hất tiá»n xuống đất và vá»™i vã chạy thẳng vá» phÃa trước. Nàng muốn bá» chạy để không phải chạm lấy ánh mắt khinh thị cá»§a Lâm Nhi, chạy như thể để trốn tránh sá»± tháºt. Minh Thái vừa vào được bên trong thì lại thấy Cát Lan Ä‘ang chạy thẳng ra ngoài. Chàng vá»™i chạy theo, to tiếng há»i: 
 
- Lan, mầy đã gặp nó chưa, sao lại chạy ra ngoài? 
 
Cát Lan vừa chạy vừa khóc: 
 
- Chúng ta hãy vá» thôi anh à! mình không cần những đồng tiá»n dÆ¡ bẩn ấy đâu anh! 
 
Minh Thái vẫn chạy theo sau. 
 
- Mầy làm Æ¡n đừng có khóc nữa được không? vừa khóc vừa nói, tao chẳng hiểu gì cả! Tại sao mầy lại nói cái gì tiá»n dÆ¡ bẩn hả? 
 
Cát Lan không chú ý đến lá»i nói cá»§a Minh Thái. Nàng chạy ra phÃa ngoài, gá»i liá»n chiếc taxi và ngồi vào bên trong. Minh Thái cÅ©ng nhanh nhẹn chui vào ngồi cạnh nàng, bá»±c dá»c nói: 
 
- Mầy làm Æ¡n nói rõ má»i chuyện có được không? đã gặp nó chưa? 
 
Cát Lan liá»n gáºt đầu, nước mắt vẫn tuôn chảy. Nàng yếu á»›t nói: 
 
- Làm ơn chở tôi đến khu Tong Lon... 
 
Nói địa chỉ xong vá»›i bác tài xế thì Cát Lan lại ngồi thừ ra đó ôm lấy đầu khóc nức nở. Minh Thái lại cố gắng há»i: 
 
- Mầy nÃn lại má»™t vài phút nói cho tao biết rõ rồi khóc có được không? con gái hở ra là khóc, bá»±c tháºt! 
 
Cát Lan thút thÃt: 
 
- HỠđã Ä‘Ãnh hôn rồi! 
 
Minh Thái không hiểu, há»i: 
 
- Ai? 
 
Cát Lan ngước mặt lên gằn từng chữ: 
 
- Tống Hoài Bảo và Lâm Nhi! anh nghe rõ chưa? há» tìm em chỉ muốn dùng tiá»n mà Ä‘á»n Æ¡n thôi! anh còn gì không hiểu chứ! 
 
Minh Thái lắc đầu. 
 
- Mầy làm Æ¡n kể rõ, tao tháºt sá»± không hiểu đâu! Tại sao nó lại Ä‘i lấy con nhỠđã từng phản nó! Tao là đàn ông con trai, tao mà không rành cái lối suy nghÄ© cá»§a mấy thằng con trai hay sao. 
 
Cát Lan buồn bã lắc đầu. Nàng cảm thấy rất mệt má»i. Phải chi nàng đừng nghe lá»i Mai và Minh Thái tìm đến để đối mặt vá»›i Hoài Bảo thì bây giá» nàng nào phải Ä‘au khổ như thế nầy. Cát Lan cố gắng thuáºt lại cho Minh Thái hiểu rõ tất cả. 
 
Minh Thái bá»±c dá»c nói: 
 
- Nếu cho tao gặp lại nó, tao sẽ đánh vỡ mặt nó ra cho mầy xem! 
 
Xe đã đến chỗ, Cát Lan vừa bước xuống vừa đau khổ nói: 
 
- Anh đánh há» làm gì, chúng mình là những ngưá»i nghèo thì làm gì mà gặp được hỠđể đánh vá»›i Ä‘áºp! Thôi anh đừng ở đó mà suy nghÄ© viá»…n vông nữa! 
 
Minh Thái và Cát Lan Ä‘i vào nhà. Cát Lan thẫn thá» từng bước, từng bước má»™t lên thang lầu. Nàng lòng bảo lòng không nên rÆ¡i nước mắt cho con ngưá»i tàn nhẫn như Tống Hoài Bảo nữa. Nàng đã nói khi xưa, những hoàng tá» con nhà giàu thưá»ng là những ngưá»i chẳng có tình yêu, không xứng đáng vá»›i nàng đâu. Tại sao nàng lại phải phung phà nước mắt cho hắn chứ. Cát Lan lau Ä‘i những giá»t nước mắt và cố gắng bình tÄ©nh Ä‘i vào nhà. Nhìn thấy vẻ mặt Ä‘au khổ cá»§a Cát Lan, Minh Thái không dám bá» Ä‘i, chàng sợ nếu không có mặt ở nhà canh chừng, Cát Lan Ä‘au lòng quá sẽ làm nên chuyện dại dá»™t. Chàng muốn khuyên nhá»§ em mình, nhưng lại không biết nói lá»i nào. 
 
Cát Lan Ä‘i thẳng vào phòng, thay ra bá»™ áo ngá»§ rồi nằm yên lặng trên giưá»ng nhìn lên trần nhà. Bao nhiêu ngày sống trong má»™ng ảo, giá» nàng má»›i tháºt sá»± đã tỉnh, má»i chuyện đã được chấm dứt rồi. Bấy lâu nay nàng sống trong mÆ¡ mÆ¡ ảo ảo, cứ luôn bảo đó là má»™t giấc má»™ng đẹp, nhưng lòng vẫn ao ước xa vá»i. Bây giá» thì nàng không còn gì để mÆ¡ ước nữa, hạnh phúc không thuá»™c vá» nàng, dù có Ä‘au khổ rả rá»i con tim, cái hạnh phúc kia cuối cùng cÅ©ng là cá»§a Nhi Nhi mà thôi. 
 
Cát Lan vừa chạy ra khá»i Há»™i Trưá»ng thì Hoài Bảo vừa bước ra đối mặt vá»›i Lâm Nhị Ở bên trong phòng tiệc, lòng cá»§a chàng nóng như lá»a đốt, không biết Tiểu Cát có ở bên ngoài đợi chá» hay đã bá» Ä‘i rồi. Vì ba cá»§a chàng chưa hẳn hồi phục lại sức khá»e nên chàng đã không dám làm pháºt lòng cha, vì thế má»›i nán lại lâu như thế nầy. Tiểu Cát, má»™t cô bé có khuôn mặt dá»… thương, ngây thÆ¡, lại là má»™t cô nhá» Hướng Dương tháºt thà, hồn nhiên, và tốt bụng. Chàng có nằm mÆ¡ cÅ©ng không dám mÆ¡ rằng Tiểu Cát là Hướng Dương. Nhưng đó là sá»± tháºt, Tiểu Cát đã Ä‘á»c những câu thÆ¡ nghịch đùa mà hỠđã cùng nhau hòa hợp thành lá»i. Vá»›i giá»ng nói đó, chàng không còn gì để nghi ngá» nữa. Tiểu Cát chÃnh là Hướng Dương rồi. Tiểu Cát tháºt dá»… thương quá, tuy gương mặt bÆ¡ phá» nhưng ánh mắt cá»§a nàng vẫn tháºt sáng và mÆ¡ má»™ng như ngày nào. Cô bé Tiểu Cát hạ tiện lá»i nói vá»›i chàng là Hướng Dương hiá»n lành, tinh nghịch đấy mà. 
 
Khi được má»i ngưá»i không còn bu quanh chàng nữa, Hoài Bảo má»›i có thể thoát ra bên ngoài. Nhưng đã trá»… mất rồi. Äứng nÆ¡i đó chỉ má»™t mình Lâm Nhị Hoài Bảo nhìn chung quanh tìm kiếm. 
 
Lâm Nhi nghiêng nghiêng đầu, vui vẻ nói: 
 
- Anh có tìm cũng chẳng gặp đâu! Cô ta bỠđi từ lâu rồi! 
 
Hoài Bảo nhÃu mày. 
 
- Tiểu Cát cố tình đến đây, tại sao lại bỠđi! 
 
Lâm Nhi nhún vai: 
 
- Tiểu Cát cá»§a anh vì thấy thân pháºn thấp hèn nên đã bá» Ä‘i, có gì là lạ! 
 
Hoài Bảo chăm chú nhìn Lâm Nhi. 
 
- Lâm Nhi, em đã nói gì với Tiểu Cát? 
 
Lâm Nhi ra vẻ bình thản nói: 
 
- Có gì để nói đâu! 
 
Hoài Bảo lắc đầu, nghiêm nghị nói: 
 
- Anh không tin! Lâm Nhi, anh nghÄ© là em đã biết Tiểu Cát chÃnh là Hướng Dương mà anh Ä‘ang muốn tìm, nhưng em má»™t má»±c không cho anh biết, tại sao? Bây giá» anh há»i em, Tiểu Cát tên tháºt là gì? nhà ở đâu? 
 
Lâm Nhi cảm thấy rất buồn cưá»i. Nàng hừ má»™t tiếng rồi nói: 
 
- Tại sao em lại phải nói cho anh biết? 
 
Hoài Bảo vẫn nghiêm nghị nói: 
 
- Vì em đã nợ của anh! 
 
Lâm Nhi giáºn dữ nói to: 
 
- Nợ cá»§a anh? anh Bảo, anh nên nhá»› kỹ, chúng ta chẳng ai nợ ai cả! anh giúp đỡ cho tôi khi xưa thì tôi cÅ©ng đã dùng thể xác cá»§a mình giúp lại cho anh trong những lúc anh buồn bã vá» chuyện gia đình cá»§a anh. Bây giá» anh nói câu “em đã nợ cá»§a anh†nghe sao tháºt buồn cưá»i quá. Anh tưởng anh giàu có là hay lắm sao? Bây giá» tôi chẳng cần dá»±a vào anh để mà sống nữa đâu. Anh đã ba lần bảy lượt sỉ vả tôi nhưng vì nghÄ© đến đồng tiá»n nên tôi đã gục đầu chịu thua! nhưng bây giá» tôi biết là mình đã chẳng còn lại gì cả, thì nhịn nhục để làm gì nữa. Tống Hoài Bảo, tôi cho anh biết, những thứ gì mà Lâm Nhi tôi không được thì không ai có thể lấy được! anh đừng hòng tôi nói ra tung tÃch Tiểu Cát cá»§a anh! Tháºt là buồn cưá»i, cả tên tháºt cá»§a ngưá»i ta anh cÅ©ng không biết mà lại nói lên hai chữ “yêu thươngâ€! 
 
Lâm Nhi bỠđi. Hoài Bảo lắc đầu, tự nói với mình: 
 
- Có thể là lá»—i tại ta, ta đã vô tình biến đổi má»™t Nhi Nhi hiá»n lành, trong trắng thành má»™t Lâm Nhi quá nhiá»u tham vá»ng. 
 
Khi mất bóng của Lâm Nhi, Hoài Bảo cương quyết nói: 
 
- Lâm Nhi, những gì mà Tống Hoài Bảo nầy muốn tìm, hắn nhất định sẽ tìm ra! 
 
Nhâm bước ra ngoài nhìn Hoài Bảo, nhá» giá»ng há»i: 
 
- Chuyện đã thế nào rồi? 
 
Hoài Bảo buồn bã lắc đầu. 
 
- Tôi đã muá»™n má»™t bước. Tiểu Cát chÃnh là Hướng Dương. Khi tôi ra được ngoài nầy thì nàng đã bá» Ä‘i rồi, có thể vì Lâm Nhi đã nói những lá»i không đẹp nên nàng đã bá» Ä‘i mất rồi. 
 
Nhâm liá»n bảo: 
 
- Sao anh lại không chạy theo tìm kiếm, đến nhà cô ta nói rõ sự việc! 
 
Hoài Bảo cảm thấy thất vá»ng vô cùng, chàng cúi đầu. 
 
- Cả tên tháºt cá»§a nàng tôi còn không biết nói chi là chá»— ở! 
 
Nhâm tỠvẻ không hiểu: 
 
- Váºy cái tên Tiểu Cát không phải là tháºt sao? 
 
Hoài Bảo thở ra, vừa lê bước đi vừa buồn bã nói: 
 
- Chỉ là cái tên do chÃnh tôi đặt cho nàng. Má»™t cô bé Tiểu Cát ngây thÆ¡ mang tâm hồn cao đẹp như má»™t cành hoa Hướng Dương rá»±c rỡ. 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu