27-09-2008, 02:36 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 11
Uyển Hoa và Thanh Thanh lặng lẽ lên thang lầu, kẻ trước ngưá»i sau, không ai nói vá»›i nhau má»™t tiếng.
Lúc ấy đã chÃn giá» tốị Tầng lầu tòa nhà cá»§a hãng trà Châu ChÃnh Phương đèn Ä‘uốc sáng trưng khắp các phòng Lệ Quyên đứng đợi ở đầu cầu thang, có lẽ đã lâu, bấy giá» bá»—ng nói như reo lên:
- A! Hai cô đã vá»! ôi Chao! Bà há»i Ä‘i há»i lại không biết đã bao nhiêu lần rồi đó.
Thanh Thanh nhìn cô sen, mỉm cưá»i thân máºt. Uyển Hoa vẫn lầm lì. Lên đến lầu, cô gái quay vụt vá» phòng riêng mở cá»a rồi đóng cá»a đánh “sầm†má»™t tiếng, khóa trái cá»a lạị Lệ Quyên giáºt mình đánh thót. Thanh Thanh cÅ©ng ngÆ¡ ngác nhìn. Giữa lúc ấy, cánh cá»a phòng Quốc Hùng từ từ mở rạ Hắn ăn váºn chỉnh tá», bước ra phòng khách, há»i Thanh Thanh:
- Ãi chÆ¡i vui chứ? Cảnh trà ô Lai có đẹp không?
Nà ng đã đoán trước, thế nà o hắn cũng đợi chỠmình nên vui vẻ đáp:
- Phong cảnh tháºt đẹp. Nhưng tiếc rằng thá»i giá» cấp bách quá. Ra Ä‘i vá»™i vã, nhìn chá»— nà y má»™t tÃ, ngó chá»— kia má»™t chút, tháºt chẳng khác mấy con chuồn chuồn rỡn nước, rồi lại vá»™i và ng kéo nhau ra vá». Kết quả, chuyến Ä‘i chÆ¡i chẳng có gì thú vị.
- Ãi chÆ¡i ở ô Lai, Ãt nhất cÅ©ng phải bá» ra trá»n má»™t ngà ỵ Ãể hôm nà o thong thả tôi sẽ đưa cô Ä‘i du ngoạn lần nữạ
- Cảm Æ¡n anh. (Nà ng mỉm cưá»i) Cần phải lên núi xem ngắm má»›i thú.
- Cô muốn nói “trèo núiâ€? Hì hì hì! ... Ãừng nói đùa thế. ÃÆ°á»ng núi dà i lắm. Ngay đến tôi, vị tất đã trèo nổị
Hai ngưá»i Ä‘ang ham nói chuyện, nhưng Lệ Quyên ghé gần giục Thanh Thanh:
- VỠphòng đi đã, cô à ! Bà đang sốt ruột chỠđợi các cộ
Nà ng chà o hắn: “thôi để mai anh nhé†rồi theo cô sen và o phòng. Hắn đứng nhìn theo cho đến khi bóng dáng yểu Ä‘iệu cá»§a nà ng khuất sau bức mà n thêu, hắn má»›i Ä‘i vòng hà nh lang, tìm đến cá»a buồng em gái, khẽ gõ cá»áº¡
Uyển Hoa há»i lá»›n má»™t tiếng “Aiâ€? Hắn bước và o đã thấy nà ng hầm hầm mặt giáºn. Hắn bước đến ngồi xuống ghế cạnh nà ng. Nà ng vẫn quay cổ nhìn Ä‘i, không há»i má»™t tiếng.
- Sao thế? ... Ai cướp “bánh ngon kẹo ngá»t†cá»§a cô váºá»·
Ãó là câu nói đùa mà hắn quen nói vá»›i nà ng thưá»ng ngà ỵ Những tưỡng lúc nà y nghe thế, nà ng sẽ vui trở lại, nà o ngá» nà ng vụt quay lại, trố mắt há»i:
- Anh nói váºy là có ý gì?
Hắn bỡ ngỡ:
- Ủả Anh vẫn hay nói dỡn, chá»c quê em như thế chứ có gì đâủ Nà y Hoa, tại sao em có vẻ buồn giáºn váºá»· Ai đã chá»c giáºn em?
Nà ng có vẻ hối tiếc vì thái độ gắt gá»ng cá»§a mình đối vá»›i anh: chỉ vì nà ng Ä‘ang cay đắng sá»± việc xảy ra hôm nay, bá»—ng nghe anh há»i “ai cướp giáºt mất bánh kẹo†nà ng hiểu ngay theo cái nghÄ©a bóng mai mỉa, cho nên dằn giá»ng chất vấn. Bấy giá» nghÄ© lại, nà ng dịu giá»ng:
- Lúc nà y anh đừng nói đùa nói diễu em.
- Nhưng em có chuyện gì tức bá»±c? Em giáºn tức ai váºá»·
- Không! Chẳng có sao cả. Em chỉ cảm thấy buồn buồn.
- Nhất định phải có chuyện gì xảy rạ Em Ä‘i chÆ¡i vá»›i cô Thanh, lại có Kiến Quốc Ä‘i kèm, đáng lý lúc trở vá» phải vui thÃch hỉ hả chứ? tại sao em lai lầm lì cau có thế nà y!
- Có gì đâu! Ãi chÆ¡i chẳng có gì thÃch thú, lại mệt lả ngưá»i, nên buồn chán, chẳng muốn nói nữạ
Quốc Hùng lắc đầu:
- Sá»± thể không đơn giản như váºy được. Có phải em đã ... gây gổ vá»›i Kiến Quốc không?
- Không phảị
- Nếu váºy ... Nhưng Thanh Thanh Ä‘i vá» có vẻ vui vẻ lắm. Lẽ nà o em vá»›i Thanh Thanh ...
- Tốt hơn hết, anh đừng nhắc đến tên cô ấy trước mặt em nữa!
Uyển Hoa đột ngá»™t ngắt lá»i như thế, Quốc Hùng má»›i sững sá» nhìn em. Rồi má»™t tia sáng lóe trong đầu, hắn thấm Ä‘oán được phần nà o sá»± thể ... Hắn cho rằng em hắn tÃnh khà còn trẻ con, cho nên đã hiểu lầm Thanh anh. Hắn suy nghÄ© má»™t lát, rồi lá»±a lá»i khuyên nhá»§:
- Em à ! Anh nghĩ rằng ... em cần phải thay đổi quan niệm của em và cô Thanh. Nếu không, em sẽ khó mà sống chung với nhau dưới một mái nhà được.
Kế, hắn giảng giải vá» phong độ và tÃnh tình Thanh Thanh, Cô gái dá»… được cảm tình cá»§a ngưá»i đối diện, bụng dạ lại tháºt thà xởi lởị Hắn khuyên em đừng hiểu lầm. Nhưng Uyển Hoa mặt vẫn nhìn lên cao, không rỉ răng. Hắn lại giải thÃch lý do tại sao mẹ hắn quá cưng yêu Thanh Thanh, để rồi Ä‘i tìm kết luáºn: Nhá» có Thanh Thanh đến ở đây, mà mẹ đã tìm lại được nguồn vui sống, không còn giam mình trong phòng kÃn, ôm ná»—i buồn thương chán ngán như trước ...
Uyển Hoa cứ lầm lì, ngồi trÆ¡ trợ Ãến khi hắn tạm dứt má»™t Ä‘oạn, nà ng bá»—ng mát mẻ há»i:
- Saá» Anh còn những danh từ nà o mỹ miá»u, diá»…m tuyệt hÆ¡n, để nói vá» cô Thanh nữa chăng?
- Hoa em! Ãừng cố chấp nữạ
Và hắn lại trổ tà i thuyết dụ để Uyển Hoa hết ghen ghét Thanh Thanh, hay Ãt ra, nà ng cÅ©ng vì yêu mẹ mà dá»… dãi tha thứ đối vá»›i Thanh Thanh.
Ãể cho hắn nói trà ng giang đại hải tá»›i ná»a tiếng đồng hồ nữa, nà ng má»›i thá»§ng thẳng kết luáºn:
- Con ngưá»i ta má»—i ngưá»i có tư tưởng riêng cá»§a mình. Anh nghÄ© như thế, nhưng anh không thể buá»™c em cÅ©ng phải nghÄ© như váºá»µ Cứ như thái độ ngôn ngữ cá» chỉ cá»§a cô Thanh, anh mến thÃch cô ấy là phảị Má cưng yêu cô ấy, cÅ©ng không lạ. Cho đến hết thảy má»i ngưá»i trong nhà quà mến cô ấy Ä‘i nữa, em cÅ©ng không lấy là m bá»±c mình. Nhưng phần em, em thấy mình không thể nà o yêu mến cô ấy được, thì em cứ giữ ý riêng. Ãó là quyá»n tá»± do cá»§a em. Thế thôi!
- Nhưng sống chung với nhau trong một nhà , mà không ưa nhau thì ...
Uyển Hoa cưá»i nhạt:
- Không há» chi! Em có quyá»n không thÃch cô ấy, nhưng em không có quyá»n xua Ä‘uổi cô ấy ra khá»i nhà nà ỵ Em biết rõ thân pháºn và quyá»n hạn cá»§a em lắm.
Quốc Hùng thấy em gái quá ương ngạnh, lại Ä‘ang cÆ¡n tức, hắn đà nh khuyên nà ng hãy tạm gác má»i ý nghÄ©, lên giưá»ng ngá»§ Ä‘i má»™t giấc cho khoẻ khoắn, sáng mai thức giấc tinh thần sẽ sáng suốt hÆ¡n ...
Tiếng chân Quốc Hùng rá»i xa cá»a phòng Uyển Hoa, nà ng má»›i sá»±c nghÄ© lại: “Mình ghét Thanh Thanh thì ghét nhưng tại sao lại gắt gá»ng vá»›i anh? Anh mình có quyá»n thÃch cô ấy, tại sao mình lại buá»™c anh phhải vá» hùa vá»›i mình để cùng ghét cùng chê cô gái ở trá»? Anh mình khuyên nhá»§ dà i dòng, chẳng qua là muốn cho mình khá»i sa và o tâm trạng cô độc chán Ä‘á»i, chứ đâu anh ấy vì yêu mến Thanh Thanh hÆ¡n mình? â€
Nà ng trằn trá»c má»™t hồi, nghe chiếc đồng hồ treo ngoà i phòng khách Ä‘iểm má»™t tiếng “keng!†... Nà ng mệt má»i, cÅ©ng chẳng buồng vá»›i cái đồng hồ tay, xem lại coi là má»™t giá» sáng hay má»›i mưá»i hai giá» rưỡỉ ...
Nhìn qua hai lần cá»a kÃnh, thấy ánh đèn bên phòng Quốc Hùng còn sáng, nà ng ngá» rằng anh nà ng cÅ©ng mất ngá»§ vá» chuyện nà ng. Nà ng có phần hối háºn, thầm lẩm nhẩm: “Tha lá»—i cho em, nghe anh! Em chúc anh sá»›m Ä‘i và o giấc ngá»§ kẻo tá»™i nghiệp anh ... â€
Hết nghÄ© vá» anh ruá»™t, nà ng lại nghÄ© vá» mẹ. Nà ng buồn vì mẹ có thái độ kỳ lạ, có thể nói là kỳ cục, cưng cÆ¡n nhà ngưá»i hÆ¡n cả con đẻ cá»§a mình! Buồn vì mẹ rồi lại oán giáºn Kiến Quốc. Suốt buổi Ä‘i chÆ¡i, rõ rà ng hắn xun xoe săn đón Thanh Thanh, tán tụng nịnh bợ Thanh Thanh, mà bá» nà ng má»™t bên! ... Cuối cùng nghÄ© vá» Thanh Thanh, nà ng cho rằng cô gái lạ nà y chÃnh là ngôi hung tÃnh xâm phâm và o số mạng cá»§a mình! Hừm! Con ngưá»i lúc nà o cÅ©ng toe toét nói cưá»á»‹ Ai ngỠý thÃch cái gì, đã xun xoe chiá»u theo ý thÃch. Nhất định cô gái nay là con ngưá»i xảo hoạt, Ä‘i đến đâu cướp Ä‘oạt hạnh phúc riêng tư cá»§a ngưá»i khác đến đó! ...
Uyển Hoa trằn trá»c má»™t hồi lâu nữa, thì nghe đồng hồ Ä‘iểm hai giá» sáng. Ngó vá» phÃa phòng Quốc Hùng thấy đèn đã tắt tối om. Nà ng thở dà i ngao ngán, nhìn qua cá»a sổ lên ná»n trá»i lấp lánh ánh sao ...
Nà ng cố nghÄ© má»™t biện pháp, dù là tạm thá»i, để có thể đối phó vá»›i tình thế hiện tại, quyến không chịu cắn răng nuốt tá»§i, nhìn má»i ngưá»i thân ái chiá»u chuá»™ng Thanh Thanh ...
Cho đến khi đồng hồ điểm ba giỠsáng, nà ng mới nghĩ ra một cách:
Sáng mai nà ng sẽ cố giữ vẻ thản nhiên, xin phép mẹ nà ng, cho nà ng được dá»n ra khu Thiên Mẫu, ở nhà cô bạn há»c, để cùng ôn luyện bà i vở, lấy cá»› ở đó tÄ©nh mịch khoáng loát, lợi cho việc há»c hÆ¡n ...
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
27-09-2008, 02:37 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 12
Trong bữa trưa hôm ấy, má»i ngưá»i Ä‘á»u phải giáºt mình ngẩn ngÆ¡ vì Quốc Hùng! Từ ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n đến Thanh Thanh và bà Phương, ai nấy cÅ©ng nhìn nhaụ Lần đầu tiên Quốc Hùng dám công khai chống lại ý kiến cá»§a mẹ hắn! Thấy bà Phương gáºt đầu cho phép Uyển Hoa dá»n ra Thiên Mẫu ở nhà bạn, hắn đặt đôi đũa xuống bà n, dõng dạc nói:
- Ãừng, má à ! Con nghÄ© rằng Hoa nó không nên Ä‘i đâu hết!
Bà Phương trố mắt nhìn con trai:
- Nhưng tao cho phép nó rồi! Tao đã nói ra má»™t lá»i, sao mà y còn cãi lạỉ
Hắn đỠmặt lên:
- Con đâu dám! Nhưng con nghĩ rằng: đây là nhà của nó, tại sao nó lại bỠđi sống ở đâu đâủ
Bà Phương sầm mặt, biến sắc:
- Mà y nói thế là có ý gì?
Lâm Thanh Thanh giáºt mình. ông Tuyá»n bối rối chẳng biết khuyên giải thế nà o cho phảị Chỉ riêng Uyển Hoa là “phá»›t tỉnh†vá»›i nụ cưá»i nhạt, coi như không có chuyện gì, mặc ai muốn nói sao cÅ©ng mặc.
Má»i ngưá»i như nghẹn cổ, nuốt không nổi miếng cÆ¡m. Quốc Hùng cố lấy lại giá»ng trấn tÄ©nh:
- Má dừng hiểu lầm con. ý con muốn thưa là : Hoa nó từ nhỠđến nay nó chưa rá»i khá»i nhà lần nà ỠNay đột ngá»™t đến ở nhà bạn, thế nà o cÅ©ng có chuyện bất tiện, vì chưa quen ở nhà khác.
Bà Phương nghÄ© lại, thấy mình hÆ¡i nóng giáºn vô lý, bà đổi giá»ng ôn tồn:
- Mà y nói cÅ©ng phảị Nhưng tại em mà y nó thÃch thế, nó xin, thì tao cÅ©ng ưng cho váºá»µ
- Em nó còn nhá». Má nên giảng dạy cho nó hiểu cái Ä‘iểm bất tiện, không nên. Chứ sao lại cho phép nó ngaá»· Chúng nó còn trẻ ngưá»i non dạ, cứ trông thấy chá»— nà o vui là ham, thấy thứ gì má»›i mẻ là chạy theo, nà o đã biết suy tÃnh lợi hại gì?
Hắn quay vỠUyển Hoa:
- Em thỠnghĩ xem, anh nói có phải không? ...
Rồi hắn nhắc đến ngà y thi, nhắc đến bà i vở cần chuẩn bị ... Hắn giảng giải má»™t hồi tháºt hữu lý ... Uyển Hoa phân vân, chưa biết có nên cố chấp ý kiến, đòi ra Ä‘i kỳ được, hay đà nh nghe lá»i anh ... thì bá»—ng thấy Lệ Quyên chạy và o báo:
- Thưa cô, cô có điện thoạị
Ãang bá»±c mình trước tình thế, lại có dịp rá»i khá»i cái phòng nà y, tháºt nhẹ nhõm cho Uyển Hoa biết mấy, nà ng cố dấu niá»m vui, giả bá»™ nhÃu cặp mà y há»i sẵng:
- Ai gá»i đến váºá»· Gá»i ngay và o lúc ngưá»i ra Ä‘ang ăn cÆ¡m!
Lệ Quyên mỉm cưá»i có vẻ bà máºt, nói nhá»:
- Cáºu Quốc ...
- “Cáºu Quốcâ€? Nà ng nghe rõ rồi, nhưng cố ý há»i lá»›n tiếng.
- Dạ, cáºu Trần Kiến Quốc nhà ông bà Nghị sÄ©.
Uyển Hoa Ä‘ang toan đứng dáºy, bá»—ng liếc thấy ánh mắt Thanh Thanh sáng rá»±c lên rá»±c rỡ, có vẻ “hà hởn đáng ghét†nà ng lại cưá»i thầm trong bụng, ngồi lì luôn, lên giá»ng hách dịch bảo cô sen:
- Bảo cáºu ấy rằng tôi Ä‘ang ăn cÆ¡m! Ãá»™ ná»a giá» nữa hãy gá»i lạị
Ãúng ba mươi phút sau, Lệ Quyên lại và o báo cho Uyển Hoa hay: Trần Kiến quốc lại quay Ä‘iện thoại há»i nà ng. Nà ng do dá»±, nhưng không từ chối nữạ Vì nà ng không ngá»§ trưa lại nghe cô sen nói rõ: Kiến Quốc trong buổi sáng hôm ấy đã quay Ä‘iện thoại đến gá»i nà ng tất cả ... sáu lần; nà ng má»›i xuống nhà dưới, đó nghe xem sao ...
Má»™t giá» chiá»u là lúc các công nhân còn Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i; nÆ¡i cá»a hà ng chỉ có má»™t mình ông Tuyá»n ngồi ở bà n giấỵ Chuông Ä‘iện thoại vừa réo lên bên cạnh ông và lát sau “cô Hai†tìm xuống để nghe, ông bèn đứng dáºy, bước ra chá»— khác ...
Nà ng cầm ống nói lên, nét mặt khinh khỉnh, lạnh lùng há»i:
- A lổ
Tiếng nói cấp bách của Trần Kiến Quốc vang lên:
- Uyển Hoa đấy phải không?
Nà ng “ừm†một tiếng, đôi môi không hé mở. Bên kia đầu giây có tiếng thở dà i như trút gánh nặng:
- A! Trá»i đất Æ¡i! Anh những tưởng em không muốn tiếp Ä‘iện thoại cá»§a anh gá»i tá»›i nữa chá»›!
Nà ng thừa dịp nói giá»ng bắt bẻ sắt bén:
- Tại sao anh lại “tưởng như thế?
Quả nhiên, hắn phải ngừng lại suy nghĩ, rồi mới đáp:
- Tại vì suốt buổi sáng nay, anh đã gá»i tá»›i sáu lần.
- Ủả Sáu lần (nà ng là m bộ ngạc nhiên)
- Phảị Trước sau sáu lần. Lần thứ nhất, và o lúc bẩy giá» ba mươi lăm phút. Chuông reo hoà i, không má»™t ai nhấc ống nghẹ Lần thứ hai, và o chÃn giá». ông quản lý nhấc lên nghe, bảo anh đợi chút. Mưá»i phút sau, ông xin lá»—i, nói rằng em chưa dáºá»µ Lần thứ ba, và o mưá»i giá» hai mươi lăm phút. Má»™t cô nà o đó nói: em vẫn còn ngá»§. Lần thứ tư, và o mưá»i má»™t giá». Có ngưá»i trả lá»i em Ä‘ang rá»a mặt trong phòng tắm. Lần thứ năm, và o mưá»i hai giá» hai mươi lăm. Lệ Quyên nhấc ống nghe, bảo anh đợi chút, rồi lát sau, lại dặn anh: ná»a giá» sau, hãy gá»i lạị Và bây giá» là má»™t giá» ba phút, anh má»›i được nghe tiếng nói trong trẻo êm ái cá»§a em.
Lá»i ca ngợi “khen nịnh†cá»§a chà ng bạn trai lúc nà y đã chẳng là m cho cô gái vui thÃch, mà còn như khêu gợi cho nà ng nhá»› lại cuá»™c Ä‘i chÆ¡i hôm trước. Nghe hắn khen nịnh mình, nà ng cứ thấy như hắn khen nịnh “ai kia†váºá»µ
- Anh nháºn thấy tiếng nói cá»§a tôi “trong trẻo êm ái†lắm saá»
- Kìa Hoa!
- Sao anh không thà nh tháºt nói rằng tiếng nói cá»§a tôi chối tai như tiếng quạ khoang?
- Hoa! Ãừng nói thế nữa!
- à ! ... Anh Quốc Æ¡i, anh gá»i Ä‘iện thoại đến tôi tháºt đúng lúc.
- Hôm nay em có chuyện gì đó, Hoả
- Hôm nay tôi sắp dá»n ra Thiên Mẫu, ở tại nhà ngưá»i bạn Ãt lâu; và chiếc xe cá»§a cô bạn đến đón, hiện đã Ä‘áºu ở ngoà i cá»a kia rồi!
- Thiên Mẫủ (Hắn hốt hoảng). Em ra ở Thiên Mẫu là m gì váºá»· Ai đánh xe đến đón em đó?
- Thì đã bảo là cô bạn mà ! Tôi ra ngoà i đó, ở nhà cô để cùng nhau ôn táºp bà i vở.
- Chừng nà o em trở v�
- CÅ©ng chưa nhất định. Có thể là dăm bảy ngà ỵ CÅ©ng có thể và i ba tuần lá»…. Ngưá»i tà i xế Ä‘em thư đến đây: trong thư cô ấy nói rõ: đã thu xếp đầy đủ, để tôi có thể ở lâu ngà ỵ
- Ngà y thi đến gần lắm rồị Em còn ra ở nhà bạn là m gì?
- Tôi biết chứ! Khắc khắc khắc khắc ...
Nà ng phá lên cưá»i như Ä‘iên và tiếp:
- Anh đã chẳng bảo tôi nhiá»u lần đó saá» Thi Ãt thì chÆ¡i Ãt. Thi nhiá»u thì chÆ¡i nhiá»á»¥ Thi thì cứ thi, chÆ¡i thì cứ chÆ¡i ... ha ha ha ha! ...
- Hoa ơi! Em đừng chế diễu anh. Em nói đùa đấy chứ?
- Tôi đâu có đùa vá»›i anh? Trước ngà y thi, cần phải nghỉ ngÆ¡i chÆ¡i đùa cho tinh thần khoan khoái, kẻo nó mê mụ ngưá»i Ä‘i, và o trưá»ng thi sẽ khó là m được bà ị
Kiến Quốc sốt ruá»™t quá, hắn lá»›n tiếng há»i:
- Sao hôm qua em không nói cho anh biết vớỉ
Nà ng đã toan giáng cho hắn một câu: “Hôm qua, anh còn mắt nà o nhìn đến tôi, còn tai nà o nghe tôi nói nữa, mà tôi có thể báo cho anh biết!? †Nhưng nà ng nén được và định bụng: cứ lơ là dần, lạnh nhạt thêm mãi, rồi cuối cùng tuyệt giao là ổn. Do đó, nà ng giả bộ hết sức vội vã:
- Chết chưa! Tôi phải ra xe ngay giỠđây! Xin lá»—i nhé! Không thể nói chuyện thêm nữa, anh Quốc à ! Lệ Quyên đã khuân va li và má»i thứ lặt vặt từ trên lầu xuống cho tôi rồi nè! Ngưá»i tà i xế Ä‘ang cần Ä‘i gấp. Thôi nhé! Trong thá»i gian tá»›i đây, anh đừng kêu Ä‘iện thoại đến tôi nữạ
Dứt lá»i nà ng móc ống và o máy cái “cốpâ€!
Nà ng thở má»™t hÆ¡i dà i, nhẹ nhõm lên cầu thang, trở vá» phòng riêng trên lầụ Vừa mở cá»a ra, nà ng đã thấy Quốc Hùng ngồi sá» sá» trong đó từ hồi nà o rồị Nà ng đủng đỉnh bước đến trước mặt anh:
- Thế nà Ỡ“đại ca†lại tiếp tục giảng bà i há»c còn bá» dở từ hôm quả “ngu muá»™i†xin lãnh giáá»
Nà ng bỡ ngỡ khi thấy Quốc Hùng không mỉm má»™t nụ cưá»á»‹ Hắn trang nghiêm bá» tay xuống ghế:
- Em ngồi xuống anh sẽ nói chuyện.
Uyển Hoa biết có chuyện quan trá»ng dà i dòng. Nà ng ngồi xuống, im lặng chỠđợi, và không có gì tá» vẻ khó chịu cả. Nà ng vốn yêu mến anh: trước nay giữa hai anh em không bao giá» xảy ra chuyện tranh già nh xÃch mÃch. Há» còn tâm sá»± vá»›i nhau nhiá»u nữạ Có gì thắc mắc khó giải quyết, láºp tức em tìm đến phòng anh, hoặc anh tìm qua phòng em, kể tháºt hết cho nhau nghẹ Do đó, trong “vấn đỠThanh Thanh†ngà y nay, mặc dù quan niệm cá»§a hai anh em có khác, quan Ä‘iểm trái ngược nhau, nhưng Uyển Hoa có ghét thì chỉ ghét Thanh Thanh, chứ không há» ghét lây anh mình, dù Quốc Hùng có hết lá»i bênh vá»±c cô gái ở trá» Ä‘i nữạ
Bấy giỠthấy em gái đã ngoan ngoãn ngồi nghe, Quốc Hùng trước hết gây cảm tưởng tương thân tương liêu trong tình máu ruột:
- Em Hoa! Em có biết rằng đêm qua anh mất ngá»§ trá»n đêm? Suốt từ tối đến sáng, anh không chợp mắt được lấy má»™t phút?
Uyển Hoa toan nói “em cÅ©ng váºy†nhưng lại kịp nén được, cố ý dấu anh má»™t chút. Hắn nói tiếp:
- Thao thức thâu đêm kông ngá»§? Ãây là lần thứ hai trong Ä‘á»i, anh bị như thế, em biết không?
- Lần thứ nhất, xẩy ra đã lâu chưa anh?
- Hồi ba má»›i qua Ä‘á»i, anh em mình Ä‘á»u còn thÆ¡ ngâỵ Má nói rằng: con trai phaải táºp ngá»§ riêng phòng, phải táºp luyện can đảm cho nên ngưá»i mai saụ Do đó, anh không được ngá»§ vá»›i má nữa, phải ra cái phòng ngà y nay ngá»§ riêng má»—i tốị
- Còn em, hẳn má phải để ngủ chung?
- CÅ©ng không, má giao cho chị vú chăm sóc. Thế là má ngá»§ má»™t mình ... Những đêm ngá»§ riêng đầu tiên, anh sợ hãi, giáºt mình thức giấc luôn. Và có má»™t đêm, anh nghÄ© đến chuyện ma trêu quỉ nhát, anh sợ không ngá»§ được! Anh thức suốt đêm để rồi anh khám phá ra má»™t sá»± thể mà anh nhá»› mãi trá»n Ä‘á»i!
- Anh thấy ma hiện hồn chăng?
- Không! Anh thấy ... thấy ... thấy má khóc!
- Là m sao anh thấy được? Hay là má tìm qua buồng thăm anh?
- Không phải ... Số là anh sợ ma quá, anh bá» phòng mình rón rén tìm sang phòng má. Ãến cá»a, anh không dám Ä‘áºp cá»a, sợ kinh động giấc ngá»§ cá»§a má. Anh má»i chân, ngồi phịch xuống trước cá»a, chẳng biết là m thế nà ỠRồi giữa lúc canh trưá»ng tÄ©nh mịch ấy anh bá»—ng nghe những tiếng khóc sụt sịt thút thÃt! Anh vá»™i đứng lên, dán mắt nhìn qua khe hở ván cá»a ... thấy má còn để ngá»n đèn má» má», và má Ä‘ang gục đầu xuống chiếc gối thổn thức. Thì ra má Ä‘au buồn vì cuá»™c sống góa bụa cô đơn, khép cá»a khóc thầm, cố dấu không để cho con cái hay biết. ôi! Ban ngà y ban mặt, trước con cái má cố tá» ra bình thản, yêu Ä‘á»i khuyên dạy con trai phải táºp can đảm, phải luyện ý chà cho cứng rắn để đối chá»i vá»›i khó khăn trắc trở trên Ä‘á»á»‹ Nhưng khi vắng vẻ riêng mình, má Ä‘au buồn khóc thầm!
Uyển Hoa nghe đến đây, sắc mặt buồn so có vẻ xúc động hoà i cảm vá» thá»i thÆ¡ ấu ...
Quốc Hùng thấy thế, lấy giá»ng cảm động nói thêm:
- Mà phải đâu, má chỉ u sầu thương cảm má»™t thá»i gian ngắn, sau ngà y ba mất? Có thể nói rằng: má sống trong tình thương ná»—i nhá»› như váºy, suốt hai mươi năm qua, cho mãi tá»›i ngà y nay! ...
Uyển Hoa vẫn im lặng nghẹ Hắn thấy thế, liá»n bà n qua thái độ vui sống yêu Ä‘á»i cá»§a mẹ trong mấy lúc gần đây ... để rồi phát biểu tất cả ná»—i hân hoan sung sướng cá»§a mình.
Cô gái vốn thông minh, dư biết anh có ý “kể công†cá»§a Lâm Thanh Thanh nên khẽ mỉm cưá»i há»i:
- Anh đã kể lý do cái đêm mất ngá»§ thứ nhất trong Ä‘á»i anh. Váºy còn lý do cá»§a đêm “thứ hai†là gì?
- A! Suốt đêm qua anh không sao chợp mắt được là vì hai vấn đỠquan trá»ng.
- Lại cÅ©ng hai vấn Ä‘á»? Váºy vấn đỠthứ nhất?
- Là vấn đỠ... Thanh Thanh!
Nà ng im lặng để cho hắn nêu ra những Ä‘iểm tốt Ä‘iểm hay cá»§a cô gái ở trá». Hắn khen ngợi, bà o chữa cho Thanh Thanh má»™t hồi, rồi nói thẳng cho em gái hay rằng:
- Em nên sá»a đổi ý niệm vá» Thanh Thanh, bởi chẳng những vấn đỠliên quan đến tÃnh tình cá»§a má, mà con liên hệ đến ... tình cảm cá»§a anh!
Uyển Hoa gượng cưá»i mệt má»á»‹ Nà ng phải nháºn diện má»™t Ä‘iá»u, là Quốc Hùng có quyá»n yêu Thanh Thanh. Hai con ngưá»i như thế, sống gần gÅ©i nhau dưới má»™t mái nhà như vầy, Ä‘i đến chá»— yêu nhau, là chuyện rất thưá»ng. Uyển Hoa nhá»› lại: cách nay hÆ¡n má»™t năm, má»™t cô sinh viên phải lòng Quốc Hùng. Cô ta yêu say mê má»™t hai chỉ đợi Quốc Hùng đáp lại, là tiến tá»›i hôn nhân. Hắn chưa cho mẹ biết mà trước hết, hãy Ä‘em chuyện lòng kể hết vá»›i em gáị Uyển Hoa vui vẻ Ä‘i theo anh để “xem mắt†cô sinh viên. Nhưng rồi nà ng nháºn thấy cô ta “không đẹp†tÃnh tình cÅ©ng “chưa có gì đáng ca ngợiâ€. Nà ng không ưng, và hắn nghe theo, bá» qua đám đó.
Cho đến nay, cái hôm Thanh Thanh má»›i tìm đến nhà , Uyển Hoa đã nói diá»…u anh ngay má»™t câu: “có vẻ như má chuẩn bị đón nà ng dâu†Như thế có nghÄ©a là Uyển Hoa đã ưng có Thanh Thanh là m chị dâu, trong khi Quốc Hùng còn “chưa kịp yêuâ€! Sá»± thể diá»…n tiến tháºt éo le: Ãến lúc anh nà ng yêu Thanh Thanh, nà ng lại phải ghét!
Bấy giỠthấy anh nói năng tha thiết, sực nhớ đến danh từ “cơ duyên†mà Kiến Quốc đã nói hôm trước, nà ng thở dà i bảo anh:
- Nếu nên duyên nợ, em cÅ©ng mừng cho hai ngưá»á»‹ Má yêu cưng cô ấy má»™t cách “lạ lùng†từ ngà y cô ấy đến ở nhà nà y, má vui vẻ hẳn lên, thì em coi đó như do “cÆ¡ duyên†tương hợp, theo giáo lý nhà Pháºt. Váºy anh cÅ©ng “mến thÃch†cô ấy nữa, thì em cÅ©ng coi là do “cÆ¡ duyênâ€, hay nói phổ thông hÆ¡n, do “nhân duyên tiá»n định†váºy!
Thấy ánh mắt anh sáng lên mặt mà y tươi tỉnh nà ng thở dà i não ruột:
- Chỉ có Ä‘iá»u đáng tiếc là em vá»›i cô ấy quả không có, cÆ¡ duyên gì hết!
- Hoa em! Em đừng nói thế. Sống trong má»™t đại gia đình mà như váºy phá»ng còn đâu là hạnh phúc? Em cứ để thá»i gian từ từ Ä‘em lại sá»± cảm thông giữa em và Thanh Thanh ...
Không muốn nghe hắn dà i dòng vỠThanh Thanh nữa, nà ng ngắt ngang:
- Thôi, thôi! GiỠanh nói đến vấn đỠthứ hai đã là m cho anh thao thức thâu đêm?
- Ãó là vấn Ä‘á»n ... em và Kiến Quốc!
- Không thà nh vấn Ä‘á»! Anh đừng báºn tâm là m quái gì.
- Không quan tâm sao được? Ãó là vấn đỠquan hệ đến tương lai hạnh phúc cá»§a em! ... Thế nà ỠChuyện hiểu lầm nà o đã xảy rả
- Anh cả! Anh coi Kiến Quốc quan trá»ng đến thế kia á»
- Bởi vì, đối với em hắn ...
- Hắn chỉ má»›i là má»™t bạn trai thuá»ng mà thôị Anh đừng coi vấn đỠquá trầm trá»ng. Thá»i nay không còn như thá»i phong kiến cÅ© xưa nữa rồị Tư tưởng tá»± do luyến ái cho phép chúng ta tá»± do lá»±a chá»n. Em hãy còn nhá» tuổị Con đưá»ng trước mắt em còn dà ị Chung quanh em có rất nhiá»u ngưá»i chú ý theo Ä‘uổi, nhưng em không tham lam. Em chỉ tìm kiếm má»™t ngưá»i nà o em yêu tháºt tình. Em ghét ai thì em bá». Vấn đỠchỉ đơn giản có váºy!
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:37 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 13
Ba giá» chiá»u, Thanh Thanh ngồi trong phòng ôn táºp bà i vở. Bà Phương trở mình trên giưá»ng, quay nhìn thấy thế, liá»n gá»i Lệ Quyên và o, bảo chạy qua tiệm bên kia đưá»ng mua hai chai nước ngá»t Ä‘em vá» cho bà vá»›i nà ng cùng uống.
Lệ Quyên xuống nhà dưới, vừa ra khá»i hãng trà má»™t lát, thì ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n đã phải láºt Ä‘áºt leo lên lầu, đến cá»a phòng liá»n tiện tay mở cá»a bước ra, há»i có chuyện gì. ông Tuyá»n nói:
- Có ngưá»i kêu Ä‘iện thoại há»i cô Thanh.
Bà Phương ngạc nhiên:
- Ủả Ai há»i nó thế nhỉ?
ông Tuyá»n gượng mỉm cưá»i, ấp úng đáp:
- Dưá»ng như ... dưá»ng như ... cáºu bạn thân cá»§a ... cô Hai: cáºu Trần Kiến Quốc thì phảị
- Thằng Quốc? (bà có vẻ khó tin, khẽ há»i) Thằng Quốc kêu Ä‘iện thoại há»i con Thanh là m gì?
- Tôi không được hiểụ ông Tuyá»n nghiêm trang há»á»‹ Có cần má»›i cô Thanh xuống nghe không ạ?
Bà Phương nghÄ© lại những việc diá»…n ra ngà y hôm trước, Kiến Quốc đưa hai cô gái Ä‘i chÆ¡i suốt ngà y đến tối, rồi đến việc sáng nay Uyển Hoa đột nhiên xin dá»n ra Thiên Mẫu ở ... Bà nghÄ© ngợi má»™t lát, rồi quyết định:
- Bảo thằng Quốc rằng: con Thanh chiá»u nay có việc Ä‘i vắng rồi, không hiểu giá» nà o má»›i vá».
ông Tuyá»n láºp tức là m theo lá»i bà .
Chiá»u gần tối hôm ấỵ Lệ Quyên Ä‘em má»™t phong thư lên lầụ Ãây là loại thư có ghi thá»i hạn phải đến. Cô sen nà y vốn thông minh tinh ý, không ngá» cÅ©ng có lúc “khôn quá hóa ngâyâ€, và cô đã phạm má»™t sai lầm không thể tha thứ được:
- Vừa tiếp nháºn được phong thư ở nhà dưới, cô vá»™i và ng Ä‘em ngay lên lầụ Bởi tay cô đã chuyển thư cá»§a Trần Kiến Quốc cho Châu Uyển Hoa quá nhiá»u lần rồi, cho nên vừa nhìn hà ng chữ in mầu đỠquen thuá»™c trên góc: địa chỉ là 1038 đại lá»™ Tân Sinh ... cô đã buông tay xuống không nhìn thêm nữa, cứ Ä‘em lên lầu, gõ cá»a phòng Uyển Hoa, bước và o để trao cho nà ng.
Cô sen trân trá»ng nâng phong thư như nâng váºt quà dâng cho chá»§, rồi tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Thưa cô, thư cá»§a cáºu Quốc vừa má»›i đưa tá»›i đấy ạ.
Uyển Hoa Ä‘ang nằm, trở mình ngồi dáºy, đưa tay giụi mắt, uể oải tiếp lầy phong thá»± Vừa nhìn qua mặt phong bì bá»—ng mặt nà ng tái xanh! Bà n tay run bắn lên như nắm nhầm con bá» cạp! Nà ng liệng phong thư xuống đất đánh “phạch†má»™t cái:
- Mắt mÅ©i mà y để đâủ Ãâu phải thư gá»i cho tao!
Bá»±c mình gắt gá»ng, nà ng lại nằm xuống như cÅ©, cố ý quay mặt và o trong, không thèm nhìn Lệ Quyên nữạ
Cô sen giáºt mình, cúi lượm phong thư lên coi kỹ, bấy giá» má»›i ngẩn ngưá»i ra, mồ hôi lạnh tuôn đẫm trán. Thì ra ở giữa phong bì có ghi hà ng chữ tên ngưá»i nháºn rõ rà ng nhưng vừa rồi cô không kịp nhìn ra:
- “Lâm Thanh Thanh tiểu thư thân khải!â€
Lệ Quyên bối rối chưa biết phải nói là m gì, thì trên giưá»ng, Uyển Hoa lại lên tiếng ngáy khó khò như ngá»§ say không hiểu cô nà ng ngá»§ tháºt hay giả ngá»§?
Lệ Quyên sợ má»m nhÅ©n tay chân, ngÆ¡ ngác má»™t phúc, rồi đà nh dấu phong thư và o mình, rón rén tìm đến buồng bà Phương. Lần nà y cô sen không dám nhanh báo tin nữạ Cô phải chá» lúc bà chá»§ quay lưng Ä‘i, cô vá»™i và ng chìa phong thư tháºt lẹ cho Thanh Thanh nhìn thấỵ Thấy rõ chữ để gá»i cho mình, nà ng má»›i khẽ lấy thư ra, Ä‘á»c thấy như sau:
“KÃnh thưa cô Thanh Thanh. Cuá»™c tiếp đãi hôm qua có phần sÆ¡ sà i thiếu sót, mong cô lượng thứ chá» Nay nhân có việc cần thỉnh giáo, tôi quay Ä‘iện thoại đến ba lần, Ä‘á»u không Ä‘uợc tiếp nháºn. Váºy nháºn được mấy hà ng nà y, xin cô giữ kÃn, và ban cho kẻ ngu nà y và i chữ, hẹn rõ thá»i gian, địa Ä‘iểm để tôi được hầu câu chuyện. Thà nh tâm kÃnh chúc cô luôn an khang mỹ lệ.â€
KÃnh bút:
Trần Kiến Quốc.
Thanh Thanh bản tÃnh vốn sốt sắng giúp ngưá»i, thà nh tÃn giữ lá»i, cho nên khẽ dặn Lệ Quyên giữ kÃn việc Kiến Quốc gá»i thư cho nà ng. Rồi nà ng viết mấy hà ng vắn tắt, nhá» cô sen Ä‘em Ä‘i gá»i cho hắn, theo lối cấp tốc. Trong thư nà ng có hẹn gặp hắn tại khách sạn Hoà ng tá», và o mưá»i hai giá» trưa hôm saụ
HÆ¡n mưá»i giá» sáng hôm sau, nà ng mượn cá»› ra phố mua sách, rá»i khá»i hãng trà ChÃnh Phương, Ä‘i tá»›i đại lá»™ Trùng Khánh, thong thả dạo chÆ¡i, ghé và o và i ba hiệu sách. Ãến mưá»i má»™t giá» rưỡi, nà ng mướn xe xÃch lô tá»›i khách sạn Hoà ng tỠđã thấy Kiến Quốc đợi sẵn ở đó. Hắn đến trước giá» hẹn mưá»i phút, hai ngưá»i dùng cÆ¡m trưa luôn tại đấỵ Hắn mở lá»i trước:
- Tháºt quấy rầy cô quá. Nhưng tôi chẳng còn biện pháp nà o khác hÆ¡n, đà ng phải mạo muá»™i cô quá bá»™ tá»›i gặp váºá»µ
- Anh có việc gì khẩn cấp quan hệ váºá»·
- Thưa cô, tôi Ä‘ang Ä‘iên đầu nát óc vì má»™t chuyện mà chắc có lẽ cô cÅ©ng biết rồị Không hiểu tại sao Uyển Hoa đột nhiên dá»n ra Thiên Mẫu ở!
Nà ng tháºt thà nói:
- Ủa! Uyển Hoa đâu có dá»n ra Thiên Mẫủ Lúc tôi ra Ä‘i, cô ấy vẫn còn nằm ngá»§ ở trong phòng.
Hắn quả quyết nói:
- Ãâu có? Hoa Ä‘i từ trưa hôm qua rồi! Ngay sau khi nói chuyện bằng Ä‘iện thoại vá»›i tôi xong, cô ấy xách va ly ra xẹ
Rồi hắn kể lại cuá»™c Ä‘iện đà m vá»›i Uyển Hoa hôm qua cho nà ng nghẹ Nà ng vốn tháºt thà , nên báºt lên cưá»i, nói:
- Anh bị Hoa đánh lừa, chá»c quê rồi! Hoa tinh nghịch đáo để đấy!
Món ăn được Ä‘em lên. Hắn nhai không nổi, nuốt không và o, và cứ lải nhải kể lại cuá»™c Ä‘iện đà m để Ä‘oan quyết Uyển Hoa đã Ä‘i Thiên Mẫụ Cho đến khi nghe nà ng xác minh má»i chuyện, hắn má»›i buồn bã nói:
- Không hiểu sao Hoa lại cố ý lừa dối tôi như thế!
Nà ng nghÄ© thương hại má»›i lá»±a lá»i an á»§i hắn rằng. Có lẽ ngà y thi đã quá gần, Uyển Hoa tạm tránh mặt nhau, để dà nh thá»i giỠôn táºp bà i vở đó. Hắn lại phà n nà n rằng: hôm qua hắn gá»i Ä‘iện thoại cho Thanh Thanh ba lần, mà xui xẻo quá, Ä‘á»u gặp lúc nà ng Ä‘i khá»á»‹ Nà ng lại tháºt thà nói:
- Suốt ngà y hôm qua, lúc nà o tôi chẳng ở nhà ? Không đi đâu cả mà .
Thế là hắn biết ngaỵ Uyển Hoa ngăn cấm con sen, không cho thông báo vá»›i nà ng. Bấy giá» hắn ngá»ng mặt nhìn Thanh Thanh mà lòng vô cùng khen phục. Gương mặt nà ng tròn đầu như vầng trăng rằm mùa thu, lòng dạ thẳng ngay, quang minh xán lạn như vầng thái dương, không má»™t chút u ám không gợn má»™t chút ưu tá»± Ngưá»i đã đẹp, không kiểu cách không lố bịch, ăn nói cởi mở thân thiện, không kênh kiệu vá»›i ai, không xa xôi bóng gió trong bất cứ trưá»ng hợp nà o, thì ai gặp mặt mà lòng chẳng trà n đầy mỹ cảm?
Chuyện trò bà n luáºn má»™t hồi nữa, Thanh Thanh khuyên Kiến Quốc:
- GiỠchỉ có cách tốt nhất: Anh tìm đến hãng trà . Gặp thẳng Uyển Hoa, vấn đỠsẽ được giải quyết yên ổn.
Hắn còn do dá»±, thì nà ng ngầm ép hắn, bằng cách yêu cầu đưa nà ng vá». Thế là hắn phải gá»i chiếc xÃch lô cùng ngồi vá»›i nà ng ...
Một việc vô cùng bất ngỠxảy ra, khiến cả hai hết sức bối rối, không tà i nà o đối phó kịp:
- Khi chiếc xÃch lô chở hai ngưá»i vá» gần đến hãng trà ChÃnh Phương, thì gặp ngay Uyển Hoa! Cô gái vừa má»›i bước lên má»™t chiếc xÃch lô khác để Ä‘i đâu không hiểủ Thanh Thanh trông thấy vá»™i kêu lá»›n:
- Hoa ơi! Hoa!
Kiến Quốc giáºt mình, nhìn thấy sau cÅ©ng kêu theo:
- Uyển Hoa!
Tiếng kêu cá»§a hắn thốt lên vừa vặn lúc hai chiếc xe xÃch lô vừa né tránh nhaụ Nhưng Uyển Hoa cứ như ... Ä‘iếc đặc! Chiếc xe tiếp tá»±c chở nà ng Ä‘i vùn vụt, nà ng như không trông thấy hai ngưá»i, mặt nà ng nhìn hướng lê vênh vênh. má»™t nụ cưá»i khinh miệt hiện trên môi ...
Kiến Quốc hối thúc ngưá»i phu xe quay trở lại, Ä‘uổi theo chiếc xe ná». Nhưng xe chở hai ngưá»i là m sao chạy nhanh bằng xe chở má»™t ngưá»á»‰ Hai ngưá»i lúng túng, rồi cuối cùng Kiến Quốc không há»i ý Thanh Thanh hắn tá»± tiện bảo ngưá»i phu xe đạp tá»›i phòng trà Thiên Mẫụ
Phòng trà nà y vắng vẻ yên tÄ©nh, nên hai ngưá»i chuyện tá»± nhiên, không sợ ai để ý. Nà ng thẫn thá» như hối tiếc phà n nà n vá»›i hắn:
- Tôi không ngá»: chá»§ ý thà nh tâm giúp cho hai ngưá»i hết hiểu lầm nhau, mà té ra chÃnh tôi lai gây thêm má»™t sá»± hiểu lầm nữa!
Hắn nghe nà ng nói thầm giáºt mình: thì ra nà ng không hoà n toà n vô ý hấp tấp như hắn tưởng. Nà ng nói đến chuyện “hiểu lầm†thì hẳn trong thâm tâm nà ng có ý tứ xa xôi phần nà á»
Bà n Ä‘i tÃnh lại, hắn trấn an nà ng:
- Cô đừng lo, tÃnh khà Uyển Hoa xưa nay vẫn thế.
Nà ng vẫn áy náy:
- CÅ©ng không trách Hoa được, Hoa tức giáºn cÅ©ng có lý. Chẳng qua chỉ vì sá»± thể éo le, những việc xảy ra Ä‘á»u tình cá».
- Cô nó ý nói ...
- Thì Uyển Hoa đã có ý buồn tứ lúc đi chơi ở ô Lai ...
Rồi nà ng kể thêm cho hắn nghe vá» những chuyện tình cá» xảy ra, từ dá»c đưá»ng, trong cuá»™c du ngoạn, cho đến những cú Ä‘iện thoại ở trong nhà ... Cuối cùng thấy Uyển Hoa đòi Ä‘i Thiên Mẫụ Cho đến vừa rồi, Hoa lại bắp gặp nà ng và Kiến Quốc ngồi ká» vai sát cánh trên xe xÃch lô! ...
Thấy nà ng buồn, hắn ngá» lá»i xin lá»—i:
- Tôi tháºt không phải vá»›i cá»™ Chỉ vì tôi, cô bá»—ng dưng bị kéo và o vụ lôi thôi nà ỵ
- Tôi không há» trách anh. Trái lại, tôi phảin cám Æ¡n anh vì buổi Ä‘i chÆ¡i ở ô Lai tháºt thú vị. Nhá» anh, tôi đã có má»™t cuá»™c thắng du rất vui thÃch.
Từ tốn nhún nhưá»ng vá»›i nhau mấy câu nữa, rồi hắn trở lại vấn đỠgay go:
- Giải quyết cách nà o bây giá», hả cổ
- Anh nên Ä‘i tìm Uyển Hoạ Hãy tìm ngay Ä‘i, tìm cho kỳ gặp cô ấỵ Anh hãy sá» dụng cái tà i ... chinh phục cô ấy trước đây, hãy tá» thái độ thà nh khẩn, Ä‘em lá»i nói thiết tha giải bà y má»i chuyện má»™t cách thà nh tháºt, ấy là Hoa hết hiểu lầm và hết giáºn.
Ãang buồn lo, hắn cÅ©ng mỉm cưá»i:
- Cô tháºt xứng đáng là vị cố vấn ái tình cá»§a tôị
- Tôi không đủ tư cách và khả năng. Anh đừng coi tôi giá»i hÆ¡n Hoa má»™t Ä‘iểm nà o hết. Tôi tháºt chưa hiểu biết nhiá»u bằng cô ấỵ
- Cô đừng nhún nhưá»ng thế! Chỉ riêng phương diện xứ thế, cô cÅ©ng đủ là m cô giáo cá»§a tôi rồị
- Thì đó, vừa rồi tôi đã gây ra một chuyện lôi thôị GiỠđang nghĩ cách cứu vãn lại, mà nghĩ không rạ
- Sá»± thể chưa đến ná»—i nghiêm trá»ng như váºy đâụ Nó như cÆ¡n giông bất thần, trá»i u đất ám chốc lát, nó qua Ä‘i, lại thấy trá»i đẹp nắng tươị
- E rằng sá»± thể không đơn giản như anh nghÄ©. Tôi khuyên anh chá»› coi thưá»ng chuyện nà ỵ Muốn tiêu trừ sá»± hiểu lầm cần phải tá» thái độ rất thà nh khẩn tuyệt đối thà nh khẩn phải giải bầy tháºt thẳng thắn minh bạch má»›i xong.
Hắn trá» tay và o nà ng mà cưá»i:
- Ãấy nhé! Như thế chẳng phải lá»i và ng ngá»c cá»§a má»™t vị “cố vấn ái tình†là gì?
Nà ng nghiêm trang nói:
- ái tình là m gì có “cố vấnâ€? Khi yêu đương, chẳng những con ngưá»i không thể có má»™t vị cố vấn, mà còn tối kỵ có má»™t kẻ thứ ba xen và á»
Kiến Quốc biết Thanh Thanh nói thế là có ý sâu xa, chứ không phải vô cớ mà nói cho có nóị Do đó, hắn cảm thấy rối loạn trong lòng. Hắn trở lại nghiêm chỉnh, trầm tư không nóị
Thanh Thanh cầm lấy cái xách sẵn sà ng đứng lên:
- Ãừng để lỡ thá»i giá» nữạ Anh hãy Ä‘i tìm gặp Uyển Hoa cho mau!
- Biết Hoa ở đâu mà tìm đây! (Hắn đưa tay bóp trán nghÄ©) Thà nh phố Ãà i Bắc rá»™ng lá»›n, có cả má»™t biển ngưá»i, nà o biết Hoa Ä‘ang ở nÆ¡i nà á»
- Thế, trước kia anh “tìm ra†cô ấy bằng cách nà ỠTrong cái biển ngưá»i mênh mông, anh đã tìm thấy được ngưá»i yêu lý tưởng cá»§a anh đó thôị
Hắn áy náy nhìn nà ng, gượng cưá»á»‹ Nà ng lại giục:
- Cứ Ä‘i tìm khắp nơị Vạn nhất, tìm không thấy, tối nay anh gá»i Ä‘iện thoại đến hãng trà .
- Chắc Hoa không chịu tiếp chuyện tôị
- Anh gá»i đến tôi, tôi sẽ gá»i Hoa giùm anh.
- Khó lắm cô à ! Cô không nhá» tôi kêu Ä‘iện thoại hôm qua như thế nà o á»
Thanh Thanh đỠbừng cặp má. Nà ng thầm tá»± trách “đến chừng nà o mình má»›i chưa cái táºt dây dưa và o chuyện yêu đương giáºn há»n cá»§a kẻ khác đâỷ â€
Bỗng hắn nghĩ ra một cách:
- Có má»™t cách nà ỵ Nhưng vẫn phải nhá» cô giúp chá»
Nà ng thở dà i:
- Giúp gì cho anh bây gi�
- Chừng nà o Uyển Hoa vỠnhà , cô vui lòng quay điện thoại cho tôi biết. Số điện thoại nhà tôi là 62.288. Cô ghi giùm 62.288.
- Thế nà y có nghÄ©a là giá» anh không Ä‘i tìm cô ấỷ Tôi vá» anh cÅ©ng vá», và đợi tôi gá»i Ä‘iện thoại tớỉ
- Không! Không! Tôi vẫn phải Ä‘i tìm, nhưng sợ không gặp, váºy phải nhá» cô giúp chá» Nếu tôi tìm không thấy Hoa ở đâu, tối nay ngồi canh bên máy Ä‘iện thoại, chá» cô đó.
- ÃÆ°á»£c rồị
Hai ngưá»i đứng dáºá»µ Kiến Quốc trả tiá»n trà nước, và bây giá» cô gá»i má»™t xe, cáºu mướn má»™t xe, không còn dám ngồi chung xe như trước nữạ
VỠđến hãng trà , bước lên lầu cá»§a tòa trong, Thanh Thanh trố mắt ngạc nhiên. Nà ng thấy Uyển Hoa cÅ©ng vừa má»›i vá» tá»›i, Ä‘ang Ä‘i qua hà nh lang, tiến vá» chá»— cá»a phòng Quốc Hùng. Nà ng thầm nghÄ©:
- “Là m sao bây giá»? Kiến Quốc lúc nà y còn Ä‘ang Ä‘i khắp thà nh phố tìm Uyển Hoạ Mình đà nh phải đợi đến tối hãy gá»i Ä‘iện thoại cho hắn váºá»µ â€
Cái lúc nà ng lên khá»i cầu thang lầu, Uyển Hoa đã trông thấy rồi, nhưng cô gái cứ lá» Ä‘i, không ngoảng lại chà o há»á»‹ Cô vẫn sa sầm mặt tiếp tục Ä‘i vá» phÃa phòng mình.
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:38 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 14
Thanh Thanh và o buồng bà Phương thì được bà cho hay: Má»›i có thêm má»™t lá thư cá»§a cha nà ng gá»i sang. Nà ng hồi há»™p bước đến bà n há»c, lấy thư ra xem.
Hồi lâu thấy nà ng xem xong, bà há»i:
- Thanh ơi! Ba cháu viết những gì thế? Ở bên nhà có chuyện gì không?
- Thưa bác, ba cháu vẫn bình an. (Nà ng mỉm cưá»i) Ngoà i ra, cÅ©ng chỉ căn dặn cháu như những thư trước váºá»µ
- Nghĩa là dặn cháủ
- Dặn cháu phải chuẩn bị bà i vở kỹ cà ng để thi, và phải luôn luôn nghe lá»i dạy bảá»
- Lá»i dạy bảo cá»§a aỉ
- Dạ, cố nhiên là của bác, chứ còn ai nữa ạ?
Bà Phương chưa kịp nói gì, nà ng lại tươi cưá»i nÅ©ng nịu:
- Bác à ! Ba cháu đến nay vẫn coi cháu như đứa trẻ lên năm lên sáu váºá»µ Không hiểu đến chừng nà o “ông cụ†má»›i coi cháu lá đứa con gái đã lá»›n khôn?
- Mãi mãi “ông ấy†vẫn coi cháu như đứa bé. Hết thảy các báºc cha mẹ trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u như thế cả. Lòng cha mẹ đối vá»›i con, yêu thương có, lo lắng có, tháºt không má»™t thứ tình thương nà o có thể so sánh được. Ngà y xưa, bác có má»™t “cụ bácâ€, tức là “bác ruá»™t cá»§a ông thân sinh ra bácâ€, đã là m quan tá»›i chức “lưỡng hoà i diêm váºn sứâ€. Năm ông năm mươi mốt tuổi, được nghỉ phép vá» quê tảo má»™ gia tiên, được các quan tri phá»§ tri huyện đón rước, há»™ tống vá» táºn nhà . Thế mà bà cụ thân sinh vừa trông thấy ông, vẫn xúc động, kêu gá»i bằng tên húy cá»§a ông! Cụ còn tiếc rằng: trước mặt các quan chức khác, cụ không thể ôm lấy ông quan lá»›n nhị phẩm đại thần và o lòng!
Bà Phương nhắc chuyện xưa ở quê hương khiến Thanh Thanh tò mò há»i han vá» gia thế các há», các nhà : há» Lâm nhà nà ng thế nà o, há» Ngô nhà bà ra sao, há» Châu nhà nà y có những gì vẻ vang vinh hiển ... Trò chuyện má»™t hồi lâu, thấy bà Phương có vẻ mệt má»i, rồi nằm quay và o trong như muốn ngá»§. Nà ng chá» bà nằm im, má»›i rón rén bước ra khá»i phòng. Nà ng tìm ra phòng khác, đã thấy Quốc Hùng Ä‘ang ngồi đó.
Thấy nà ng xuất hiện, ánh mắt hắn sáng rá»±c lên vì reo mừng. Nà ng khẽ bảo: có chuyện quan trá»ng muốn kể cho hắn nghẹ Hắn liá»n má»i nà ng vá» phòng riêng cá»§a hắn, để nói cho kÃn đáo ...
Và o phòng hắn rồi, nà ng đem hết thảy đầu đuôi câu chuyện hiểu lầm giữa Uyển Hoa và Kiến Quốc và nà ng, kể lại cho hắn nghẹ Nghe xong, hắn thở dà i nói:
- Tất cả sá»± thể ấy Ä‘á»u do những chuyện “tình cá» không may†mà rạ
Nà ng há»i cách giải quyết:
- Lúc nà y Uyển Hoa đã vỠnhà , nhưng Kiến Quốc hiện còn đang chạy đôn đáo đi tìm khắp nơi, tôi biết là m sao hả anh?
- Thôi được. Giá» hãy để tôi và o giải thÃch má»i chuyện cho Hoa nó yên lòng. Không chừng, tối nay Kiến Quốc đến, là cÆ¡n giáºn cá»§a Hoa tiêu tan!
Thanh Thanh đứng dáºy:
- Tôi có cần đi cùng anh, và o nói chuyện với Hoa không?
- Không cần. Ãể mình tôi và o nói rõ cho Hoa hiểu, là được rồị
Thanh Thanh trở vá» phòng chÃnh, thấy bà Phương Ä‘ang nằm im như ngá»§. Vì nói chuyện vá»›i Quốc Hùng khá lâu, kể lể dà i dòng tỉ mỉ, nà ng cảm thấy khô cổ khát nước, nên tá»± pha trà nhấm nháp. Nhấp trà rồi, nà ng cÅ©ng Ä‘i nằm, đầu óc còn suy nghÄ© lan man vá» câu chuyện lôi thôi xảy ra giữa ba ngưá»á»‹ Ãồng hồ thong thả Ä‘iểm hai tiếng ... rồi ba tiếng ...
Cho đến khi nà ng ngồi dáºy, Ä‘ang toan mở sách coi lại bà i vở, nà ng lại thấy Lệ Quyên rón rén tìm và o, thì thầm:
- Cáºu cả muốn gặp cô, có chuyện cần.
Nà ng quay nhìn bà Phương, thấy bà còn nằm im, liá»n rón rén Ä‘i ra cá»a ... nhưng bá»—ng nà ng giáºt mình! Bà mở mắt gá»i lá»›n:
- Ai tìm Thanh Thanh đó?
- Dạ, thưa bác, anh Hùng há»i cháu ạ.
Bà Phương ngồi dáºá»µ Lệ Quyên vá»™i ghé đến gần chá» lệnh sai khiến. Bà bảo cô sen:
- Mà y qua gá»i cáºu cả sang đây, tao há»á»‹
Thanh Thanh đỠnghị:
- Có phải anh ấy cần há»i, bác để cho cháu qua bên ấy má»™t chút.
- Không cần. Cứ để nó sang đây, Lệ Quyên Ä‘i gá»i cáºu cả!
Chốc lát, Quốc Hùng tìm sang phòng mẹ, rón rén bước và o trong bụng áy náỵ Bà Phương há»i:
- Hùng! Mà y tìm há»i Thanh Thanh đó hả?
- Dạ. (Hắn tỠra bối rối)
- Thế, mà y sang đây tìm Thanh, không được saá» Ãây là phòng cá»§a mẹ; tao có cầm mà y bao giỠđâủ
- Dạ, con sợ ... con nghe Lệ Quyên nói ... má vừa mới chợp mắt, con sợ là m mất giấc ngủ của má.
- Tao đâu có ngủ! Có chuyện gì, các con cứ nói với nhau ngay ở đây đị
Sắc mặt bà trở lại hiá»n hòa thoải máị Nhưng Quốc Hùng vẫn bối rối, không biết nên nói gì. Thanh Thanh biết hắn gặp “bÆnà ng nhanh trà há»i:
- Hẳn là anh muốn gặp em đế báo tin thi cỠchứ gì?
- Vâng, đúng thế (Hắn sung sướng đáp). Sáng nay tôi đã Ä‘i xem danh sách thà sinh, thấy tên cô được sắp xếp và o phòng số 11 cá»§a trưá»ng Cao đẳng Công Chánh, nên muốn báo tin cô haỵ
- Rất cảm ơn anh. Sáng mai tôi sẽ đi xem lại lần nữạ
Quốc Hùng ấp úng nói vá»›i mẹ và i lá»i vá» chuyện trong nhà , rồi xin phép rút luị Thanh Thanh lẹ là ng bước theo gá»i:
- Anh Hùng Æ¡i! Cho tôi há»i thêm tà nữạ
Thế là nà ng theo tới phòng riêng của hắn. Hắn hỉ hả nói:
- Vừa rồi tôi bị “kẹt vòng vây†may nhỠcô giải cứu!
- Bác dá»… dãi lắm. Bác cho rằng anh Ãt chịu lui tá»›i phòng bác. Có việc gì cần gấp hoặc quan trá»ng lắm anh má»›i chịu bước chân và ỠNhư thế, chúng ta chẳng Ãt có dịp gặp lắm á»
Quốc Hùng bảo nà ng tạm gác chuyện ấy, để hắn kể lại việc khuyên can Uyển Hoa cho nà ng nghẹ Rồi hắn lắc đầu:
- Hoa nó chưa chịu nghÄ© lại, cô Thanh à ! Tôi giải thÃch không xong, khuyên nhá»§ nó chưa được. Nó nhá» tôi nói vá»›i vô rằng: đừng quay Ä‘iện thoại đến Kiến Quốc là m gì.
- Như thế Hoa tháºt cố chấp, thà nh kiến nặng ghê!
Quốc Hùng giải thÃch:
- Không phải nó nặng thà nh kiến. Cái tÃnh nó hay giáºn dá»—i như váºy, hy vá»ng rằng nó sẽ chóng nghÄ© lại ...
Bà n Ä‘i tÃnh lại mãi rồi Thanh Thanh quyết định trái lá»i dặn cá»§a Uyển Hoạ Nà ng thẳng thắn bảo Quốc Hùng:
- TÃnh tôi từ nhá» không quen nói dốị Giá» Hoa có nhà , lẽ nà o tôi che dấu anh Quốc? tôi lại rất trá»ng lá»i hứạ Tôi vẫn nhá»› lá»i dạy cá»§a ba tôi: Ãã là ngưá»i đà ng hoà ng, phải cư xỠđà ng hoà ng. Hứa vá»›i ai rồi, phải nên giữ lá»á»‹ Giúp được việc cho ngưá»i, là má»™t niá»m tá»± hà o cho mình, lương tâm thanh thản.
Hắn nói cho nà ng biết, hắn cÅ©ng rất khó nghÄ© trong vụ nà ỵ Nà ng khuyên hắn an lòng, và nhá» nói lại vá»›i Uyển Hoa rằng nà ng không thể nghe lá»i, chiá»u ý Uyển Hoa được. Thế nà o nà ng cÅ©ng phải gá»i giây nói cho Kiến Quốc tối naỵ
Kết quả, trà thông minh, tà i ứng phó của Uyển Hoa đã gỡ kẹt cho tất cả: Nghe Quốc Hùng báo cho ý định của Thanh Thanh, Uyển Hoa nhỠhắn bảo với nà ng rằng:
- Gá»i Ä‘iện thoại thì cứ gá»i, nhưng nói cho Kiến Quốc hay rằng tôi Ä‘i vắng, không có ở nhà !
Và để cho Thanh Thanh khá»i phải nói dối Kiến Quốc chiá»u tối hôm ấy Uyển Hoa ra Ä‘i tháºt: nà ng rá»§ má»™t cô bạn, cùng Ä‘i xem má»™t cuốn phim má»›i nhất ...
Thế là từ hôm ấy, Uyển Hoa tuyệt đối tránh mặt Kiến Quốc. Mối tình cá»§a hai ngưá»i lâm nguy, cÅ©ng gây bối rối cho Thanh Thanh và Quốc Hùng.
Kiến Quốc không được liên lạc vá»›i Uyển Hoa, hắn cà ng lúc cà ng Ä‘iên đầu rối ruá»™t, ý hệt con kiến bò cuống cuồng trong cái nồi rang cà ng lúc cà ng nóng. Bà quá, hắn đâm liá»u: gá»i Uyển Hoa không được, hắn cứ nhè Thanh Thanh mà gá»á»‹
Thanh Thanh dẫu sao cÅ©ng là con gái, ắt phải má»m lòng xúc động trước ná»—i Ä‘au khổ tuyệt vá»ng cá»§a má»™t thanh niên tư cách như Kiến Quốc. Thêm nữa, từ hôm bị Uyển Hoa tuyệt giao, mặt mÅ©i hắn hốc hác xanh xao, ria mép má»c tua tá»§a không được cạo tỉa, trông tháºt thảm hạị Dáng Ä‘i Ä‘iệu đứng cÅ©ng uể oải, thất thểu như ngưá»i mất hồn. Có lúc gặp mắt hắn, Thanh Thanh lạ hẳn Ä‘i, tưởng như gặp má»™t chà ng trai nà o khác váºá»µ
Cứ má»—i lần nói chuyện qua đưá»ng dây Ä‘iện thoại vá»›i Kiến Quốc, hoặc gác bá» tỵ hiá»m, Ä‘i gặp mặt hắn trở vá», Thanh Thanh lại chạy và o phòng Quốc Hùng, kể hết sá»± thể cho hắn nghe, và nhá» hắn tìm biện pháp giải quyết vấn Ä‘á». Hoặc nà ng tìm và o buồng Uyển Hoa, gạn há»i cô gái: vá»›i Ä‘iá»u kiện nà o cô sẽ vui lòng bá» qua chuyện cÅ©, để nối lại giao tình vá»›i Kiến Quốc?
Nhưng rồi nà ng không thuyết phục nổi Uyển Hoa, Quốc Hùng khuyên nhá»§ em gái cÅ©ng không nổi, nên nà ng và hắn cùng buồn rầu bối rối, lo lắng như lo việc cá»§a chÃnh mình váºá»µ Tháºm chÃ, cô sen Lệ Quyên cÅ©ng phát hoảng. Cô thấy rằng từ bữa hôm cô vô ý Ä‘em lá thư Kiến Quốc gá»i cô Thanh Thanh, đưa lầm cho cô Hai, thì gia đình nà y xảy lắm chuyện rối ren lo lắng! Và cô cho rằng mình phải chịu má»™t phần lá»›n trách nhiệm.
ông Quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n, đã đứng tuổi, hiểu biết nhiá»u, lại ngồi ngay bên máy Ä‘iện thoại, chứng kiến cá» chỉ nghe những lá»i nói cá»§a bá»n trẻ trong nhà nà y, cho nên ông Ä‘oán được ná»™i tình sá»± thể. Trước thì ông còn cố dấu, không dám nói cho bà chá»§ hay, sợ bà buồn lá» Nhưng vá» sau, thấy sá»± thể má»—i ngà y má»™t trầm trá»ng, không lối thoát, ông đà nh phải và o báo rõ cho bà chá»§ biết.
Bà Phương nghe kể, giáºt mình ngÆ¡ ngẩn. Tháºt là việc vô cùng bất ngỠđối vá»›i bà . Tuy nhiên, suy ngẫm má»™t chốt lát, bà đã dám Ä‘oán quyết rằng: trong vụ nà y, Thanh Thanh chắc chắn vô tá»™i!
Do đó, buổi sáng hôm ấy, sau khi Uyển Hoa lấy cá»› đến nhà bạn ôn táºp bà i vở, rồi ná»a giá» sau Quốc Hùng cÅ©ng xin phép Ä‘i phố dạo chÆ¡i ... trong nhà chỉ còn có bà Phương vá»›i Thanh Thanh, bà má»›i kiếm cách gạn há»i nà ng vá» sá»± thể xảy rạ
Bà giả bá»™ cầm đôi que, Ä‘an cái lót chén trà , mắt Ä‘eo kÃnh viá»…n, tá»±a lưng và o ghế bà nh. Liếc mắt thấy Thanh Thanh Ä‘ang ngồi bên bà n há»c xem sách, bà khe khẽ gá»i:
- Nà y, Thanh ơi!
- Dạ? (nà ng giáºt mình, nhưng chưa quay lại nhìn bà )
- Gần đây, Kiến Quốc thưá»ng hay quay Ä‘iện thoại đến gá»i cháu, phải không?
Bấy giá» nà ng má»›i rá»i cuốn sách, vuốt quặt mái tóc Ä‘en láy vá» má»™t bên, và ngồi xoay trở lại, ngÆ¡ ngác nhìn bà .
- Nó gá»i Ä‘iện thoại cho cháu nhiá»u như thế, để là m gì nhỉ?
Nà ng bối rối tháºt sá»±, chưa biết mở đầu câu nói ra sao, bà lại tiếp:
- Nghe ở ngoà i kia há» nói rằng: có hôm nó gá»i đến há»i cháu những năm sáu lần?
Nà ng á»ng hồng đôi má, ấp úng là nhÃ:
- Cháu ... cháu cÅ©ng khôang biết rằng hắn gá»i nhiá»u như thế. Chỉ thấy gần đây, hắn thưá»ng muốn gặp cháụ
- Chứ không muốn gặp con Hoả
Tháºt ra, thì bà Phương chỉ thuáºn miệng há»i thế, như để bổ túc cho câu trả lá»i cá»§a nà ng, bà không há» có ý định chạm đến nà ng. Nhưng đối vá»›i nà ng, câu há»i “nối Ä‘uôi†ấy lại có sức nặng ngà n cân, và như đè nặng xuống vai nà ng váºá»µ
Nà ng suy nhÄ© nóng đầu ... rồi cuối cùng đà nh ... có thá»±c tưá»ng khai, để mặc ý bà xét Ä‘oán. Chẳng phải nà ng quá vô tâm, “thẳng ruá»™t ngá»±a†nhưng trước tình thế nà y, không còn cách nà o khác hÆ¡n là nói tháºt đầu cuối sá»± thể cho bà Phương nghẹ
Quả nhiên, nghe nà ng kể má»™t hÆ¡i dà i, từ chuyện Ä‘i ăn tiệm và đi chÆ¡i ô Lai, cho đến cuá»™c chạm trán bất ngá» khi hai chiếc xÃch lô gặp nhau ... bà Phương thở dà i, nhìn nà ng vá»›i ánh mắt thương hại, tá»± tay rót má»™t tách trà trao cho nà ng và ân cần nói:
- Cháu kể một thôi dà i, mệt thở không ra hơi nữa rồị Nhắp chút trà thơm nà y cho đỡ khô cổ, rồi hãy nói tiếp.
Nà ng đưa hay tay, trang trá»ng đỡ lấy tách trà .
Uống và o, nà ng thấy lòng ấm áp, tâm thần bình tÄ©nh trở lạị Bấy giá» bà Phương má»›i buông bá» que Ä‘an, ngồi ngay ngắn lại, cặp mắt nhìn thẳng phÃa trước, ôn tồn nháºn định.
- Cháu ạ! Bác thấy rằng: thằng Quốc tuy ngưá»i đã lá»›n nhưng tÃnh còn trẻ con, hà nh động hấp tấp, khi gặp chuyện rắc rối thì cuống cuồng lên. Con Hoa vốn tÃnh khà ương ngạnh bướng bỉnh, chuyện chưa đáng gì đã cố chấp là m dữ. Ãến như cháu thì ...
Bà nhìn mặt nà ng, miệng nở nụ cưá»i từ ái:
- ... cũng có chỗ không phải của cháu!
- Cháu không phảỉ (nà ng trố mắt ngạc nhiên) Thưa bác, cháu không phải ở điểm nà ỠCháu có lỗi gì trong vụ nà y, bác giảng cho cháu rõ?
Bà vẫn tươi cưá»i, giá»ng vẫn êm ái:
- Thứ nhất, sau buổi ba đứa Ä‘i chÆ¡i trở vá», hẳn cháu nháºn thấy có sá»± khác, sao không kể ngay cho bác biểt? Thứ hai chúng nó giáºn nhau thì mặc kệ chúng nó. Cháu hÆ¡i đâu sốt ruá»™t lo xa, dây dưa và o để gỡ gối giùm chúng nó? ông bà xưa đã nói: “mặc gà có má», mặc chó có răngâ€. HÆ¡i đâu chuốc lấy chuyện bao đồng, hả cháủ
Nà ng cúi đầu, khẽ nói:
- Cháu ... cháu thấy Kiến Quốc lo sợ cuống quÃt, nên cháu cảm thấy bất nhẫn. vả lại chuyện nà y cÅ©ng có Ä‘iểm dây dưa đến cháu, nên cháu má»›i ...
Nà ng ngừng lại, bà Phương liá»n khuyên nhá»§ nhẹ nhà ng má»™t hồị Bà nói khá dà i dòng, nhưng đại để là khuyên nà ng, từ nay trở Ä‘i ai là m sao mặc kệ ai, đừng quan tâm đến há». Chỉ biết có bà là đủ. Bà áy náy nói:
- TÃnh tình tâm địa cháu tháºt tốt. Nhưng tốt bụng mà lại dá»… má»m lòng xuôi taị Ai khéo nói, khẩn cầu việc gì là cháu sốt sắng giúp đỡ. Như thế, có khi “là m phúc phải tá»™i†rước cái bá»±c tức và o thân. Thôi, từ nay đừng thế nữạ
Nà ng không biết nói gì hÆ¡n. Những lá»i nói đứng đắn hợp lý cá»§a bà khiến nà ng kÃnh phục. Thái độ yêu mến cá»§a bà khiến nà ng cảm động đến rưng rưng ánh lệ, tròng mắt đỠngầụ
Cuối cùng bà bảo nà ng:
- Nếu thằng Quốc có gá»i Ä‘iện thoại đến nữa, cháu nên viện cá»›: Ngà y thi đến nÆ¡i rồi, cháu rất báºn rá»™n bà i vở, không thể nói chuyện nhiá»u, và yêu cầu hắn đừng gá»i đến nữạ
- Hay là để cháu gá»i cho hắn ngay bây giá», và dặn hắn như thế?
- ÃÆ°á»£c lắm. Nhưng cháu phải tuyện đối giữ kÃnh, chá»› để cho ngưá»i thứ ba nà o biết rằng đây là do bác khuyên cháu là m thế! Nhá»› chưả
- Dạ, cháu nhớ.
Thanh Thanh xuống dưới nhà để quay Ä‘iện thoại thì lại gặp Quốc Hùng. Hắn há»i nà ng gá»i Kiến Quốc là m gì. Nà ng nói rằng để bảo Kiến Quốc từ nay đừng gá»i nà ng nữạ Láºp tức, Quốc Hùng can ngăn và đưa nà ng trở lên phòng mẹ. Hắn nói vá»›i bà Phương: nên để hắn thay thế Thanh Thanh gá»i Ä‘iện thoại cho Kiến Quốc, có lẽ tiện hÆ¡n. Lý do thứ nhất: nếu để Thanh Thanh gá»i Kiến Quốc sẽ gạn há»i xem Uyển Hoa có nhà không, khiến nà ng khó ăn khó nóị Trái lại, hắn gá»i đến tất nhiên Kiến Quốc không dám há»i như thế. Lý do thứ hai: Thanh Thanh gá»i Ä‘iện thoại cho Kiến Quốc, rồi sau đó Uyển Hoa biết được, thì sá»± hiểu lầm cà ng tăng thêm.
Bà Phương gáºt đầu khen con nói phải, thế là Quốc Hùng Ä‘i quay Ä‘iện thoại đến cho Kiến Quốc.
Mặc dù bà Phương vẫn tá» cá» chỉ yêu thương chiá»u chuá»™ng nà ng, đêm ấy Thanh Thanh vẫn trằn trá»c khó ngá»§, ngẫm nghÄ© lại, nà ng thấy rằng: nà ng dây dưa và o việc gia đình nhà ngưá»i ta, tháºt đáng buồn. Muôn Ä‘á»i ngà n kiếp, mẹ con ngưá»i ta vẫn là mẹ con; cho đến chà ng Kiến Quốc, mặc dù là m pháºt lòng Uyển Hoa, nhưng vẫn được bà Phương thầm coi như chà ng rể tương laị Quốc Hùng đối vá»›i Uyển Hoa, muôn Ä‘á»i vẫn là anh em cốt nhục, tình máu ruá»™t dù đến thế nà o rồi cÅ©ng hòa thuáºn thương mến nhaụ Qua cÆ¡n giông tố, trá»i lại đẹp, nắng lại tươi như cÅ© ... Duy có nà ng, trước sau vẫn chỉ là cô gái xa lạ đến ở nhà nà ỵ Dù Uyển Hoa không ghét, dù bà Phương rất cưng yêu, dù Quốc Hùng săn đón nồng nhiệt ... nà ng vẫn cảm thấy mình cô đơn. Ná»—i cô đơn tinh thần như thấm thÃa ra da thịt, khiến nà ng khẽ rùng mình, chán ngán trong bóng đêm ...
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:38 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 15
Thấm thoát, đã đến ngà y thi và o đại há»c. Không khà nhà há» Châu rá»™n rà ng hẳn lên. Bà Phương rối rÃt thúc giục Thanh Thanh và Uyển Hoa kiểm Ä‘iểm má»i thứ, để ra Ä‘i tháºt sá»›m. Quốc Hùng cao hứng, xin mẹ cho mình hướng dẫn em gái và Thanh Thanh Ä‘i thị
Từ hồi đêm bà Phương đã khấn cầu cho Thanh Thanh nhiá»u lần. Thỉnh thoảng, bà lại đưa tay nắm tay nà ng, miệng lẩm nhẩm:
- Lạy trá»i lạy pháºt! Xin trá»i pháºt tổ tông phò há»™ cho cháu tôi Ä‘áºu!
Sáng ra, khi “nhị vị thiên kim tiểu thư†đi thi rồi, bà gá»i con sen, nhà bếp, căn dặn bữa trưa phải là m món gì, bữa tối phải là m món nà o để “khao lạo†hai cá»™ Kết quả ngà y hôm ấy gia đình ăn uống thịnh soạn linh đình như ngà y giá»—, ngà y tết.
Qua ngà y thứ hai, Thanh Thanh cÅ©ng là m bà i tạm được như hôm trước. Nà ng vui vẻ cầm giấy bút ra khá»i trưá»ng thi, tìm đến chá»— Quốc Hùng đã hẹn và đợi sẵn. Cô chưa kịp kể hết tình hình bà i vở cho cáºu nghe, thì má»™t chà ng trai đứng cạnh, đã tươi cưá»i há»i:
- Cô Hoa! Bà i là m đúng hết chứ, cổ
Thanh Thanh giáºt mình, bỡ ngỡ nhìn chà ng trai, liá»n được Quốc Hùng giá»›i thiệu:
- Ãây là anh Văn, Lý Khoan Văn.
Và hắn quay bảo chà ng trai kia:
- Còn đây chẳng phải cô Uyển Hoa, em tôi, như cáºu tưởng. Cáºu hãy nhìn kỹ chút Ä‘i! Xin giá»›i thiệu: cô Lâm Thanh Thanh, má»™t nữ sinh kiá»u bà o ở Tân Gia Ba, vá» nước thi và o đại há»c. Cô hiện ở nhà tôị
Bấy giá» anh chà ng sinh viên há» Lý má»›i ngẩn ngưá»i ra, nghiêng mình mỉm cưá»i, rối rÃt nói “hân hạnh, vạn hạnh†vá»›i Thanh Thanh, rồi quay bảo Quốc Hùng:
- Tôi là m sao khá»i lầm được, hả cáºá»§ Mắt tôi đã kém, “lâm Tiểu Thư†lại giống cô Uyển Hoa như hệt! Trên Ä‘á»i hiếm có hai thiếu nữ giống nhau đến như váºy, mà lại không phải chị em ruá»™t!
Tháºt váºy, Lý Khoan Văn vốn cáºn thị, cặp kÃnh trắng nhiá»u độ cáºn trên mÅ©i hắn, là m sao giúp hắn nhìn ra ngay má»™t và i nét khác biệt rất hiếm giữa hai cô gáỉ HÆ¡n nữa thấy nà ng từ trưá»ng thi tìm ra vá»›i Quốc Hùng, thì hắn phải coi ngay là Uyển Hoa, chứ đâu có thể ngỠđó là má»™t cô gái khác?
Thế là hắn bắt đầu thăm há»i nà ng vá» việc há»c ở hải ngoại, hắn khen nà ng thông minh, nhanh trÃ. Hắn há»i thà nh phố Tân Gia Ba, vá» hoạt động kinh doanh và cuá»™c sống cá»§a Hoa kiá»u ở bên ấỵ Hắn nói năng hoạt bát, thái độ tháºt lịch sá»±. Nà ng đối đáp cÅ©ng tháºt lẹ là ng, khả áị
Chốc lát, Uyển Hoa cÅ©ng tìm ra chá»— ấy, và Quốc Hùng đưa hai nà ng ra vá». Dá»c đưá»ng, Thanh Thanh há»i hắn:
- Cái anh há» Lý ná» cùng há»c má»™t ngà nh vá»›i anh, hả?
- Không há»c cùng nghà nh, nhưng là bạn há»c cùng lá»›p ở cấp trung há»c, nên rất thân nhaụ Cô đừng thấy hắn cao cao gầy gầy, mắt mang kÃnh trắng, mà cho hắn thuá»™c hạng “thầy đồ gà nâ€. Hắn là nhân váºt nổi trá»™i trong giá»›i sinh viên Äà i Bắc đó.
- Anh ta khéo nói chuyện quá! Nói tháºt hay, tháºt dá»… nghẹ
- Hắn diá»…n thuyết giá»i, viết văn hay; há»c ngà nh chÃnh trị tháºt hợp ... Nhưng tá»™i nghiệp, hắn chỉ có má»™t thân má»™t mình ở Ãà i Loan. Cả gia đình hắn Ä‘á»u bị kẹt lại đại lục. Hắn vừa Ä‘i há»c vừa Ä‘i là m. Nghỉ hè hắn ở luôn tại trưá»ng.
Thanh Thanh chưa kịp nói gì thêm. Uyển Hoa đã phá lên cưá»i khanh khách. Hai ngưá»i ngạc nhiên, cùng chăm chú nhìn, nhưng chẳng thấy Uyển Hoa nói gì, nà ng cưá»i hả hê rồi đưa mắt nhìn ngắm hai bên đưá»ng phố.
VỠđến nhà , thấy mẹ hân hoan tươi cưá»i đón chá», Uyển Hoa phải cùng vá»›i Thanh Thanh “báo cáo†má»i việc thi cá». Cả hai cô gái Ä‘á»u mệt phá», nhưng cô nà o cÅ©ng tươi cưá»i vui ra mặt, vì thầm tá»± đắc bà i là m Ä‘á»u khá có hy vá»ng Ä‘áºu caá»
Chuyện trò chốc lát, Uyển Hoa mượn cá»› phải Ä‘i thay áo, tắm rá»a, nà ng rá»i phòng mẹ. Vừa vỠđến phòng riêng, nà ng đã thấy má»™t phong thư dầy cá»™m đặt trên bà n. Nhưng phản ứng cá»§a nà ng hôm nay có hÆ¡i khác; không còn coi phong thư cá»§a Kiến Quốc như đống giấy lá»™n, và bá»±c tức kêu Lệ Quyên mang Ä‘i gá»i trả nữạ Bởi nà ng là m như váºy, đã mấy ngà y qua, nghÄ© cÅ©ng nhà m chán. Kể từ hôm Quốc Hùng gá»i Ä‘iện thoại cho Kiến Quốc, nói rõ cho hắn biết: đừng nên là m phiá»n Lâm Thanh Thanh nữa, thì Kiến Quốc gần như tuyệt vá»ng, chỉ còn biết là m cách nà y: gá»i cho Uyển Hoa má»™t lá thư, láºp tức nà ng trả thư lại; hắn lại viết lá thứ hai và bá» luôn lá thư đầu và o phong bì, gá»i cả hai đến nà ng. Nà ng lại gá»i trả, hắn lại viết lá thứ ba, và bá» cả ba lá thư trong má»™t phong bì, gá»i đến nà ng nữạ Cứ thế, cứ thế ... cho đến hôm ấy, đã có gần chục lá thư bá» trong má»™t phong bì, mà cà ng vá» saụ Kiến Quốc cà ng viết dà i hÆ¡n! Và nà ng trông thấy, chỉ mỉm cưá»i héo hắt, vẻ mệt má»i ... không kêu con sen Ä‘em trả vộị Sở dÄ© như váºy, là vì trông nét chữ quen thuá»™c, nà ng lại nghÄ© đến gương mặt hốc hác tiá»u tụy cá»§a hắn, mà nà ng vừa má»›i trông thấỵ
Số là , sau khi thi xong bà i cuối cùng, nà ng tìm ra chá»— Quốc Hùng đứng đợị Ãang ung dung bước đến cạnh cáºu anh, bá»—ng nà ng thoáng thấy má»™t chà ng trai cao lá»›n, Ä‘ang rảo bước Ä‘i theo, rồi chốc lát, chà ng trai theo kịp, ghé gần tai nà ng khẽ gá»i:
- Hoa ơi!
Nà ng giáºt mình nhìn lại, đã thấy bá»™ mặt hốc hác thiểu não cá»§a Kiến Quốc. Hắn lẽo đẽo Ä‘i theá» Không hiểu do má»™t tâm lý nà o, nà ng cố ý quay mặt, không nhìn không há»i hắn má»™t tiếng, rồi mạnh gót giầy trên đá sá»i, bá» hắn lại phÃa saụ
Tuy nhiên, ngồi trong tắc xi, trên đưá»ng trở vá» nhà , nà ng có vẻ tươi vui thÃch chÃ, như vừa Ä‘oạt được thắng lợi, có lẽ nà ng nghÄ© rằng: vì nà ng mà Kiến Quốc gầy ốm mặt mÅ©i bÆ¡ phÆ¡ như kẻ mất hồn, hẳn hắn đã bỠăn mất ngá»§ vì nà ng ... Hắn đã phải chá» chá»±c ở trước phòng thi, lại phải đợi hôm nà ng thi hết các môn, rồi má»›i dám thò mặt ra năn nỉ, vì sợ hôm nà o cÅ©ng gặp e gây phiá»n não cho nà ng, khiến nà ng là m bà i kém đị Nhìn bá»™ mặt tiá»u tụy cá»§a Kiến Quốc như vừa rồi, rồi lại nhìn qua phong thư dầy cá»™m cá»§a hắn lúc nà y, nà ng cá»§ng hả dạ vì ná»—i khổ tâm khổ thân cá»§a hắn, và điá»u đó chứng tá» hắn vẫn còn yêu nà ng nồng nhiệt, dù bị nà ng trừng phạt Ä‘au đớn. Nhắc lại, cái lúc ngồi trên xe mỉm cưá»i đắc ý vá» việc trừng phạt Kiến Quốc, nà ng báºt lên cưá»i khúc khÃch vì cái cảnh tượng “đấu hót†giữa Thanh Thanh và Lý khoan Văn. Nà ng nghÄ©: Quốc Hùng, cáºu giá»›i thiệu Lý khoan Văn và Thanh Thanh vá»›i nhau rất trịnh trá»ng. Kế, Thanh Thanh và Khoan Văn nói chuyện dứt không ra mưá»i phần hợp “gu†hợp nhãn; Quốc Hùng thì cứ đứng thá»™n mặt ra má»™t bên! Thế mà trên đưá»ng vá», Quốc Hùng còn đỠcao Lý khoan Văn tá»›i mây xanh, để cho Thanh Thanh thêm phục anh chà ng sinh viên chÃnh trị đó! Cưá»i cáºu anh ngây ngốc, rồi nà ng lại cưá»i cáºu tình lang phạm lỗị nà ng hả dạ má»™t phen, mà Quốc Hùng vá»›i Thanh Thanh phải ngÆ¡ ngẩn, chẳng hiểu nà ng cưá»i cái gì! Thế má»›i cà ng khoáị
Bây giỠđứng trong phòng riêng, nhìn phong thư dầy cá»™m cá»§a Kiến Quốc, nà ng đổi ý má»™t chút, không phải nà ng nguôi lòng tha thứ cho hắn, mà nà ng muốn thá» xem hắn đã khổ sở đến cỡ nà á»
Nà ng cầm phong thư lên Ä‘oán có gần mưá»i lá. Nà ng ước tÃnh bên trong hắn viết đến ba bốn vạn chữ, chứ không Ãt. Ná»™i dung thì khá»i nói, bao nhiêu lá»i van lÆ¡n xét lại, vô và n lá»i khẩn cầu bá» qua, năn nỉ xin nối lại tình thân ái ... Cầm phong thư, láºt xem mặt trước mặt sau, Ä‘oán biết ná»™i dung, nhưng không thèm bóc ra Ä‘á»c, nà ng coi đây là má»™t sá»± hưởng thụ đặc biệt.
Thế là nà ng thở dà i, buông tay cho phong thư rá»›t xuống mặt bà n, lòng nhá»§ lòng, nhất định phải “hà nh†cho hắn khổ Ä‘au nhiá»u nữạ
Lát sau, Lệ Quyên gõ cá»a và o báo tin. CÆ¡m đã dá»n trong phòng bà chá»§, bà gá»i nà ng và o cùng ăn vá»›i bà , vá»›i Thanh Thanh và Quốc Hùng.
Nhân thể, nà ng lại sẵng giá»ng ra lệnh:
- Quyên! Mà y Ä‘em phong thư nà y gá»i trả lại, nói rằng: “ngưá»i nháºn không chịu nháºn!â€
Tà i sản của quykiemtu