 |
|

10-10-2008, 03:45 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 11
TỪ FOYNES ÄẾN GIá»®A ÄẠI TÂY DÆ¯Æ NG
Diana bước lên bến tà u ở Foynes, cô hết sức vui mừng khi được đặt chân lại trên đất liá»n.
Cô buồn nhưng bình tĩnh. Cô đã quyết định dứt khoát: sẽ không lên chiếc Clipper nữa, không đi Mỹ và không lấy Mark Alder nữa.
Äầu gối Diana hÆ¡i run, cô sợ Ä‘i không nổi, nhưng sá»± lo sợ ấy tan biến ngay và cô bình thản Ä‘i ngang qua bến tà u để đến tòa nhà hải quan.
Diana vịn và o cánh tay Mark khi Ä‘i. Cô nghÄ©, đợi khi chỉ còn lại hai ngưá»i vá»›i nhau, cô sẽ tuyên bố quyết định ấy cho anh biết. Thế nà o anh ta cÅ©ng Ä‘au khổ, nhưng Diana mặc kệ, cô đã quyết định dứt khoát, không muốn nghÄ© đến nữa.
Hà nh khách đã lên bá» hết, ngoại trừ hai ngưá»i kỳ dị ngồi bên cạnh Diana, đó là anh chà ng Frank Gordon đẹp trai và cái ông hói đầu Ollis Field. Lulu Bell Vẫn nói chuyện không ngá»›t vá»›i Mark. Diana không thèm để ý đến nữa, cô đã hết tức giáºn rồi. Chị đà n bà nà y đã cướp được anh rồi, nhưng Ãt ra cô cÅ©ng không để cho mụ ta biết được tâm trạng cá»§a mình.
Há» Ä‘i qua nhà hải quan, rá»i khá»i bến thu, Ä‘i và o đầu con đưá»ng độc nhất cá»§a là ng. Ngưá»i ta xua má»™t đà n bò cái Ä‘i qua trước mặt há», há» phải đợi cho đà n bò Ä‘i qua đã.
Diana nghe công chúa Lavinia há»i lá»›n:
– Tại sao ngưá»i ta dẫn tôi và o cái nông trại nà y?
Davy, ngưá»i tiếp viên nhá», trả lá»i bằng giá»ng dịu dà ng:
– Tôi dẫn quà vị đến ga sân bay đây, thưa công chúa. - Anh ta chỉ cái nhà trá» cÅ© bên kia đưá»ng, ngôi nhà có tuá»ng phá»§ đầy cây truá»ng xuân. - ở đấy có quán rượu cá»§a bà Walsh rất tuyệt, bà ta bán ruợu whisky Ailen ngon hảo hạng.
Khi đà n bò Ä‘i qua khá»i rồi, nhiá»u hà nh khách Ä‘i theo Davy đến quán cá»§a bà Walsh. Diana nói vá»›i Mark:
– Chúng ta Ä‘i má»™t vòng và o là ng chÆ¡i Ä‘i anh. - Cô muốn anh Ä‘i riêng vá»›i mình. Anh cưá»i nháºn lá»i. Nhưng có má»™t số hà nh khách khác cÅ©ng có ý Ä‘i và o là ng, và cả Lulu nữa. Thế là má»™t đám ngưá»i nhá» Ä‘i dá»c theo con đưá»ng chÃnh cá»§a Foynes.
Là ng có má»™t nhà ga, má»™t trạm bưu Ä‘iện và má»™t nhà thá» hai bên đưá»ng là hai dãy nhà xây bằng đá xám có mái lợp bằng đá tảng, má»™t số nhà có mở quán buôn bán. Ngưá»i ta thấy có nhiá»u xe ngá»±a, nhưng chỉ có má»™t chiếc xe hÆ¡i lá»›n chở hà ng thôi. Dân là ng mặc áo quần bằng vải tuýt và len ná»™i địa, há» nhìn khách ăn mặc toà n vải xoa và lông thú; Diana có cảm giác như Ä‘ang Ä‘i diá»…u hà nh. Foynes chưa quen vá»›i cảnh già u sang phú quà như đám ngưá»i nà y.
Diana ước sao khách phân tán ra mà đi, nhưng há» cứ Ä‘i túm tụm vá»›i nhau như những nhà thám hiểm sợ bị lạc. Diana bắt đầu thấy kẹt. Thá»i gian trôi qua.
HỠđến gần một quán rượu khác, Diana bèn nói với Mark:
– Ta và o đây đi.
– à kiến hay quá, - Lulu vội đáp. - ở Foynes nà y chẳng có gì để xem cả.
Diana nói dể cản Lulu lại, giá»ng gay gắt:
– Tôi muốn nói chuyện riêng một lát với Mark.
Mark bối rối, khống chế.
– Kìa em!
– Không sao, anh đừng ngại! - Lulu vội đáp. - Chúng tôi đi dạo tiếp, để yên cho đôi tình nhân. Chắc thế nà o cũng có quán rượu khác, vì đây là Ailen mà !
– Giá»ng bà ta vui vẻ, nhưng ánh mắt lạ lùng.
Mark nói:
– Lulu, tôi xin lỗi ...
– Không sao! - Bà ta đáp với vẻ linh hoạt.
Diana không muốn thấy Mark xin lỗi thay cho mình. Cô quay gót đi và o quán, mặc cho anh có muốn và o theo thì và o.
Trong quán ánh sáng lá» má» và lạnh. Sau cái quầy lá»›n, có các kệ sắp má»™t dãy chai lá», phÃa trước quầy kê mấy cái bà n go và ghế dá»±a. Ná»n nhà lát sà n ván. Hai ông già ngồi trong góc dưa mắt, nhìn Diana. Cô khoác ngoà i cái áo dà i có chấm tròn, chiếc măng tô bằng xoa mà u đỠcam. Cô có cảm giác như má»™t nà ng công chúa lạc và o nhà kẻ cho vay.
Má»™t ngưá»i đà n bà nhá» nhắn mang tạp đỠxuất hiện sau quầy, Diana há»i:
– Chị có cô nhắc cho tôi má»™t ly?. - Cô muốn là m ra vẻ tá»± nhiên. Cô đến ngồi và o má»™t bá»™ bà n nhá».
Mark đi và o. Diana tức tối nghĩ có lẽ anh ta đã xin lỗi với Lulu. Anh đến ngồi bên cạnh cô và nói:
– Có chuyện gì váºy?
– Em ngán Lulu quá rồi! – Diana đáp.
– Tại sao em lại bất lịch sự như thế?
– Em không bất lịch sự. Em chỉ nói em muốn nói chuyện riêng với anh thôi.
– Em không tìm được cách nói nà o cho bớt vẻ cục cằn hay sao?
– Em thấy bà ấy không hiểu được những lá»i bóng gió nhẹ nhà ng.
Mark có vẻ bất bình, muốn bênh vực cho bà ta, anh đáp:
– Em lầm rồi. Thá»±c ra bà ấy là ngưá»i rất tế nhị, mặc dù vẻ ngoà i cá»§a bà như thế.
– Dù sao Ä‘i nữa, vẫn chẳng mấy quan trá»ng.
– Tại sao thế? Em vừa là m mếch lòng má»™t ngưá»i bạn cÅ© tốt nhất cá»§a anh!
Ngưá»i nữ phục vụ mang cô nhắc đến cho Diana. Cô uống nhanh má»™t ngụm để lấy bình tÄ©nh. Mark gá»i má»™t ly bia Guinness.
– Chuyện ấy chẳng quan trá»ng, - Diana nói tiếp – Vì em đã thay đổi ý kiến, em không sang Mỹ vá»›i anh nữa.
Mark tái mặt.
– Chắc em đùa rồi.
– Em đã suy nghĩ kỹ. Em không muốn đi nữa.
– Em quay vỠvới Mervyn ... nếu anh ấy muốn đón em vỠ- Nhưng Diana nghĩ chắc thế nà o Mervyn cũng đón cô.
– Em không yêu ông ta. Em đã nói vá»›i anh như thế. Và anh nghÄ© đó là sá»± tháºt.
– Anh biết gì vỠchuyện nà y. - Anh đã lấy vợ lần nà o đâu.
Mark có vẻ Ä‘au khổ, cô thấy bá»›t giáºn. Cô để bà n tay lên đầu gối anh.
– Anh nói đúng, em không yêu Mervyn mà em yêu anh - Cô thấy xấu hổ, rút tay lui và nói tiếp - Nhưng chúng ta không hòa hợp nhau nữa.
– Anh đã quá thân máºt vá»›i Lulu. - Mark nói, giá»ng ân háºn - Anh xin lá»—i, em yêu. Tha lá»—i cho anh. Anh nghÄ© là vì đã lâu quá anh không gặp bà ta. Anh đã không lưu tâm đến em. Chuyện chúng ta là chuyện lâu dà i, còn bà ta thì quá lắm chỉ má»™t thá»i gian ngắn là anh quên bà ta thôi. Anh van em, tha lá»—i cho anh.
Khi anh biết ân háºn, trông anh tháºt dá»… thương: vẻ mặt Ä‘au khổ cá»§a anh trông như má»™t đứa con nÃt.
Diana phải cố lắm má»›i nhá»› lại được cá» chỉ hà nh động cá»§a anh cách đây má»™t giá». Cô nói:
– Không phải chỉ vì Lulu mà thôi đâu. Em nghĩ là vì em đã quyết định ra đi nhanh quá.
Chị bồi bà n mang bia đến cho Mark, nhưng anh không uống.
– Em đã bá» lại hết những thứ em có, - Diana nói tiếp nhà cá»a chồng em, bạn bè và quê hương. Em lên máy bay vượt qua Äại Tây dương, chuyến Ä‘i không phải là không nguy hiểm, để đến má»™t nÆ¡i xa lạ, nÆ¡i mà em không có bạn bè, không tiá»n bạc, không có gì hết.
Mark có vẻ chán nản.
– Ôi lạy Chúa, anh biết lá»—i cá»§a anh rồi! Anh đã bá» em má»™t mình khi em cần có ngưá»i che chở. Anh tháºt ngu ngốc. Anh hứa sẽ không bao giá» vấp phải lá»—i lầm như thế nà y nữa.
Có thể anh sẽ giữ lá»i hứa, mà cÅ©ng có thể không. Anh dá»… thương, nhưng cÅ©ng vô tâm. Bây giá» thì anh thà nh tháºt đấy, nhưng không biết lần sau khi gặp ngưá»i bạn cÅ© nà o nữa, liệu anh có nhá»› lá»i hứa nà y không? ChÃnh cái thái độ vui vẻ cá»§a anh đã lôi cuốn Diana trước hết; rồi bây giá» số pháºn trá»› trêu thay là cÅ©ng chÃnh thái độ cởi mở nà y khiến cho cô bá»›t tin tưởng và o anh. Mervyn thì ngược lại, cô có thể tin tưởng ông ta, thái độ cá»§a ông tất hay xấu Ä‘á»u không bao giá» thay đổi.
– Em thấy khó có thể tin và o anh dược, - cô nói.
– Äã có khi nà o anh bá» rÆ¡i em chưa? - Mark há»i, vẻ túc giáºn. Diana không tìm ra được có lần nà o anh là m cho cô thất vá»ng cả, nhưng cô vẫn đáp:
– Rồi sẽ có ngà y.
– Dù sao Ä‘i nữa thì em đã muốn bá» lại hết để ra Ä‘i kia mà . Em khổ sở vá»›i chồng, đất nước Ä‘ang gặp chiến tranh, em đã quá á»›n nhà cá»a, bạn bè.. em đã nói vá»›i anh như thế.
– Em á»›n những thứ ấy tháºt, nhưng những thứ ấy không là m cho em sợ.
– Chẳng có gì để là m cho em phải lo sợ. Nước Mỹ cũng như nước Anh.
Ngưá»i hai nước Ä‘á»u nói cùng má»™t thứ tiếng, cùng xem phim như nhau, cùng nghe những ban nhạc Jazz. Em sẽ thÃch những thứ ấy. Anh hứa anh sẽ chăm sóc em.
Diana ước chi cô có thể tin anh.
– Rồi còn một chuyện nữa, - anh nói tiếp. - Con cái.
Vấn đỠcon cái đã có tác động mạnh. Diana rất muốn có con, nhưng Mervyn thì không. Có lẽ Mark sẽ là ngưá»i cha tốt, nhân từ, dịu dà ng, hạnh phúc. Bây giá» Diana không biết tÃnh sao, cô thấy khó xá». Có lẽ rốt lại, cô phải từ bá» tất cả các thứ ấy thôi. Nếu cô không có con, thì thá» há»i nhà cá»a, cuá»™c sống an toà n, cô dùng để là m gì?
Nhưng nếu Mark bá» cô giữa đưá»ng đến California thì sao? Nếu đến Reno lại có má»™t Lulu khác xuất hiện ngay sau khi má»›i ly dị xong, rồi Mark Ä‘i theo chị ta thì sao? Khi ấy Diana sẽ trÆ¡ trá»i má»™t mình, thất bại, không chồng không con, không tiá»n bạc không nhà cá»a.
Bây giá» Diana thấy ân háºn vì đã bá»™p chá»™p trả lá»i bằng lòng Ä‘i theo Mark.
Thay vì nhà o và o vòng tay anh, chấp nháºn Ä‘i theo anh ngay, thì đáng ra cô phải bà n bạc kỹ lưỡng vá» tương lai và phải suy tÃnh đến những trở ngại trước mắt má»›i đúng. Ãt ra cÅ©ng phải đưa ra yêu cầu được bảo đảm tối thiểu chứ, lẽ ra cÅ©ng phải có tiá»n đủ mua cái vé tà u để quay vá» Anh, nếu gặp trưá»ng hợp không ổn xảy ra. Nhưng nếu đưa ra yêu cầu như thế, chắc thế nà o anh cÅ©ng giáºn. Vả lại, khi chiến tranh bắt đầu như thế nà y mà cô được vượt Äại Tây dương thì còn đáng giá hÆ¡n cả cái vé tà u nữa.
Diana bồi hồi lo nghÄ©, mình không biết phải là m sao đây, nhưng ân háºn thì đã quá muá»™n. Mình đã quyết rồi, bây giá» không rút lui được nữa.
Mark để tay lên tay Diana, cô quá buồn, không thèm rút tay lui. Anh nói vá»›i giá»ng van lÆ¡n:
– Em đã thay đổi ý kiến má»™t lần rồi, bây giá» lại thay đổi lần nữa. Äi vá»›i anh, lấy anh, chúng ta có con vá»›i nhau. Chúng ta sẽ ở trong má»™t ngôi nhà gần bá» biển, chúng ta sẽ dẫn các con Ä‘i lá»™i nước biển. Chúng sẽ có tóc và ng, rám nắng, lá»›n lên chúng sẽ chÆ¡i quần vá»t, lướt trên sóng biển và đi xe đạp. Em muốn mấy đứa? Hai? Ba? Sáu nhé? - Nhưng Diana vẫn không tá» ra má»m lòng. Cô trả lá»i vá»›i giá»ng nhung nhá»› – Mark, đừng thuyết phục em nữa, vô Ãch. Em phải trở vá» thôi.
Diana nhìn và o mắt Mark, cô biết anh đã tin lá»i cô. Hai ngưá»i nhìn nhau buồn bã. Há» ngồi im lặng má»™t lát.
Ngay khi ấy, Mervyn bước và o.
Diana không tin nổi mắt mình. Cô nhìn ông ta như thể nhìn một bóng ma.
Ông ta không thể nà o có mặt ở đây được. Chuyện nà y không thể xảy ra được.
– A, em đây rồi! - Ông ta lên tiếng, đúng là cái giá»ng trầm trầm cô đã quá quen thuá»™c.
Bá»—ng Diana cảm thấy hết sức khó xá», cô vừa hoảng hốt, vừa mừng rỡ, vừa bối rối lại vừa hổ thẹn. Cô nháºn thấy chồng cô đã trông thấy cô Ä‘ang nắm chặt hai bà n tay cá»§a ngưá»i đà n ông khác. Cô bèn thả tay ra.
– Chuyện gì thế nà y? - Mark lên tiếng há»i. - Có chuyện gì xảy ra à ?
Mervyn bước đến đứng trước bà n há». Mark há»i tiếp:
– Anh chà ng nà y là ai thế?
– Mervyn đấy, - Diana đáp, giá»ng thá»u thà o.
– Trá»i đất!
– Mervyn ... - Diana há»i - Là m sao anh đến đây được?
– Äi máy bay, - ông ta đáp, lối đáp gá»n lá»n thưá»ng khi.
Cô thấy ông ta mặc áo bluđông da, cầm mũ cứng trên tay.
– Nhưng ... nhưng là m sao anh biết chỗ để tìm chúng tôi?
– Trong thư em nói em bay Ä‘i Mỹ, mà đi Mỹ thì chỉ có chiếc máy bay nà y thôi, - ông ta đáp, giá»ng chiến thắng. Ông ta có vẻ hồ hởi khi đã Ä‘oán đúng kế hoạch cá»§a cô và đã ngăn chặn được cô kịp thá»i. Cô không nghÄ© ra nổi ông ta có thể Ä‘uổi kịp cô bằng chiếc máy bay nhá» cá»§a ông như thế. Chắc ông ta cÅ©ng không ngỠđược như thế. Cô cảm thấy mừng rỡ khi ông ta quyết tâm Ä‘uổi theo cô cho kỳ được như thế nà y.
Ông ta ngồi xuống bà n trước mặt hai ngưá»i, nói vá»›i chị phục vụ:
– Mang cho tôi một ly whisky Ailen lớn.
Mark bung ly bia lên uống má»™t há»›p, vẻ căng thẳng. Diana nhìn anh. Má»›i đầu trông anh có vẻ lo sợ, nhưng bây giá» rõ rà ng là anh thấy Mervyn không có ý định hà nh hung anh, mà ông ta chỉ tá» vẻ bục bá»™i, khó chịu thôi. Anh nhÃch ghế ra xa má»™t chút, như muốn để má»™t khoảng cách giữa Diana và anh.
Diana uống má»™t há»›p cô nhắc cho bình tình. Mervyn nhìn cô, vẻ buồn rầu. Cô thấy vẻ mặt ông ta vừa kinh ngạc lại vừa Ä‘au khổ, bá»—ng cô muốn sà và o vòng tay cá»§a ông. Ông ta đã băng đưá»ng chỉ sá đến đây để đón cô mà không biết cô có niá»m nở thuáºn tình chấp nháºn hay không. Cô đưa tay sá» và o tay ông vá»›i cá» chỉ thân thiện.
Diana bá»—ng ngạc nhiên thấy ông có vẻ bối rối, như thể ông không chấp nháºn cá» chỉ thân thiện nà y trước mặt ngưá»i yêu cá»§a cô. Ngưá»i phục vụ mang whisky đến, ông ta uống má»™t hÆ¡i. Mark lại nhÃch ghế đến gần bà n.
Diana hết súc chán nản. Chưa bao giá» cô lâm và o tình thế như thế nà y. Hai nguá»i đà n ông đã ngá»§ vá»›i cô đã cùng yêu cô. Cô muốn an á»§i cả hai ngưá»i, nhưng cô không dám. Cô nhÃch ghế lui má»™t chút cho xa bá»›t há» Ä‘i, cho đỡ khó chịu hÆ¡n.
– Mervyn nà y, - Diana nói - tôi không muốn là m anh đau khổ.
Ông ta nhìn và o mặt cô, bình tĩnh đáp:
– Tôi tin cô.
– Thực ư? Anh biết rõ những chuyện đã xảy ra phải không?
– Tôi quả là má»™t ngưá»i chất phác, đáng ra tôi phải biết được ý đồ cá»§a cô má»›i đúng, - ông ta nói vá»›i giá»ng mỉa mai. - Cô đã bá» Ä‘i vá»›i ngưá»i yêu. - Ông ta nghiêng ngưá»i qua phÃa Mark, vẻ khiêu khÃch. - Tôi Ä‘oán chắc là ngưá»i Mỹ; loại ngưá»i ranh mãnh đã là m cho đầu óc cô mê muá»™i.
Mark không nói gì, ngồi yên nhìn Mervyn. Anh không phải loại ngưá»i gây ồn à o. Anh không có vẻ tức giáºn, mà chỉ kinh ngạc thôi. Mervyn không hiểu được anh, nên ông ta đã là m ra vẻ ta đây quan trá»ng. Trong suốt mấy tháng qua, Mark rất muốn biết con ngưá»i mà Diana đã chung chăn gối. Bây giá» anh gặp ông ta rồi, anh thấy thÃch thú. Trái lại, Mervyn không thèm để ý gì đến Mark hết.
Diana nhìn hai ngưá»i đà n ông.
Há» khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c: Mervyn to cao, dữ tợn, hung hăng; còn Mark thì nhá» bé gá»n gà ng, linh lợi và cởi mở. Cô nghÄ© có lẽ má»™t ngà y nà o đó Mark sẽ đưa cảnh tượng nà y lên sân khấu.
Hai mắt cô đầm đìa nước mắt. Cô lấy khăn chặm mũi.
– Tôi biết tôi đã bất cẩn, - cô nói.
– Bất cẩn à ? - Mervyn láºp lại vá»›i giá»ng nhạo báng.
– Phải nói cô ngốc mới đúng.
Diana rùng mình. Sá»± khinh bỉ cá»§a chồng là m cho cô bá»±c tức, nhưng lần nà y thì cô đáng bị chồng khinh bỉ. Cô bồi bà n và hai ngưá»i khách trong góc quán đưa mắt theo dõi câu chuyện không bá» sót má»™t chi tiết nà o. Mervyn nói lá»›n vá»›i chị phục vụ:
– Cho tôi cái bánh xăng uých nhân thịt heo được không?
– Dạ có, thưa ông, - chị ta trả lá»i lá»… phép. Những ngưá»i phục vụ thưá»ng rất thÃch Menryn.
– Tôi ... độ rà y tôi rất đau khổ, - Diana nói tiếp. – Tôi chỉ muốn tìm cách để được sống hạnh phúc.
– Cô tìm cách sống hạnh phúc à ? Sang Mỹ ... nÆ¡i cô không có bạn bè, không có gia đình, không nhà cá»a ... cô có mất trà không?
Diana biết Æ¡n ông đã đến tìm cô, nhưng cô mong được ông ta đối xá» dá»… thương, tá» tế. Cô cảm thấy bà n tay cá»§a Mark để lên vai mình và giá»ng anh nói dịu dà ng:
– Äừng tin ông ta. Tại sao em lại không được hạnh phúc ở bên ấy. Chẳng có gì phải lo hết.
Diana nhìn Mervyn, ánh mắt lo sợ, cô sợ là m cho ông ta bị tổn thương thêm.
Ông ta vẫn còn có thể ruồng rẫy cô. Nếu ông ta Ä‘uổi khéo cô trước mặt Mark, thì nhục nhã cho cô biết bao (và tiếng đồn sẽ vang ra, láºp tức cái bà Lulu Bell khá»§ng khiếp kia xuất hiện liá»n). Ông ta có thể là m như thế lắm. Cô rất tiếc vá» chuyện ông ta đã Ä‘uổi theo cô. Chắc thế nà o ông ta cÅ©ng sắp quyết định công việc nà y, cho nên cô phải tranh thá»§ thá»i gian để xoa dịu tÃnh kiêu ngạo bị tổn thương cá»§a ông ta. Phải là m ngay láºp tức. Cô bưng ly lên môi, rồi bá»—ng cô để ly xuống bà n mà không uống. Cô nói:
– Tôi không muốn uống thứ nà y nữa.
– Tôi nghĩ cô nên uống tách trà thì hơn, - Mark nói.
Äúng là cô muốn uống trà .
– Phải, tôi muốn uống trà .
Mark bước đến quầy gá»i trà .
Mervyn không bao giá» là m thế. Vá»›i ông ta, phụ nữ phải Ä‘i gá»i trà mà uống.
Ông ta nhìn Mark với ánh mắt khinh bỉ.
– ChÃnh vì thế mà cô trách tôi đó phải không? - Ông ta há»i Diana, giá»ng háºm hục. - Có phải vì tôi không Ä‘i lấy nước trà cho cô không? Cô không những muốn tôi Ä‘i tìm bánh mì cho cô, mà còn phải phục vụ cô hết mình nữa phải không. - Bánh xăng uých đã được Ä‘em đến cho ông ta, nhưng ông không đụng đến.
Diana không biết trả lá»i sao. Cô nhá» nhẹ nói:
– Äừng nhá»c công gây chuyện là m gì.
– Äừng nhá»c công gây chuyện à ? Nếu bây giá» không gây chuyện thì phải đợi đến khi nà o? Cô trốn Ä‘i vá»›i anh chà ng nhá» con mà không nói vá»›i tôi má»™t lá»i tạm biệt, chỉ để lại cho tôi tá» giấy kỳ cục nà y ... - Ông ta lôi trong túi áo blu dông ra tá» giấy, và Diana nháºn ra đấy là bức thư cô đã viết. Cô đỠmặt, cảm thấy quá xấu hổ. Cô đã khóc khi viết tá» giấy nà y. Tại sao ông ta có thể vung vẩy tá» giấy trong quán rượu như thế? Cô Ä‘au đớn nhÃch ngưá»i lui. Ngưá»i ta mang khay trà ra, Mark lấy bình trà . Anh nhìn Mervyn rồi nói:
– Anh chà ng nhá» con xin phép phục vụ ông tách trà được không? - Hai ngưá»i Ailen ngồi trong góc phá ra cưá»i, nhưng Mervyn hằm hằm nhìn anh không nói má»™t tiếng.
Diana bắt đầu nổi nóng.
– Nà y anh Mervyn, có lẽ tôi là má»™t con ngốc, nhưng tôi có quyá»n được hưởng hạnh phúc.
Ông ta đưa ngón tay chỉ cô, vẻ hăm dá»a:
– Khi lấy tôi, cô đã hứa trung thà nh, cô không có quyá»n bá» Ä‘i.
Diana cảm thấy quá chán nản khi nghe ông ta nhắc chuyện cÅ© rÃch nà y. Từ năm năm nay, tuần nà o cô cÅ©ng nghe ông nhắc lại lá»i hứa nà y. Trong những giá» phút vừa qua, vì hốt hoảng lo sợ khi Ä‘i trên thá»§y phi cÆ¡, nên cô quên chuyện Mervyn có thể gây cho cô lắm chuyện khá»§ng khiếp, có thể là m cho cô Ä‘au đớn.
Bây giỠchuyện ấy trở lại với cô như bỗng nhiên cô nhớ lại một cơn ác mộng kỉnh hoà ng, Mark lớn tiếng nói:
– Ông Mervyn à , cô ấy có thể là m những gì cô ấy muốn. Ông không thể ép buá»™c cô ấy chuyện gì hết. Cô ấy là ngưá»i trưởng thà nh. Nếu cô ấy muốn vá», cô ấy vá»; nếu cô ấy muốn Ä‘i Mỹ và muốn lấy tôi, cô ta có quyá»n là m thế.
Mervyn đấm tay lên bà n:
– Cô ấy không thể lấy anh được, cô ấy đã lấy tôi rồi!
– Cô ấy có thể ly dị.
– Với lý do gì?
– Ở Nevada ngưá»i ta không cần lý do.
Mervyn giáºn dữ nhìn Diana.
– Cô không được Ä‘i Nevada. Cô phải vá» Manchester vá»›i tôi Diana quay qua nhìn Mark, anh dịu dà ng mỉm cưá»i và nói:
– Cô khá»i cần vâng lá»i ai hết. Cô hãy là m theo ý mình.
– Cô lấy áo măng tô lên, - Mervyn ra lệnh.
Vì quá vụng vá», Mervyn đã là m cho Diana thấy uy quyá»n cá»§a ông quá lá»›n.
Bây giá» cô má»›i hiểu ra rằng ná»—i lo sợ khi Ä‘i máy bay và sá»± lo âu vá» cuá»™c sống xa lạ bên Mỹ Ä‘em so vá»›i vấn đỠquan trá»ng là cô muốn sống vá»›i ai, chỉ là những âu lo nhá» nhoi. Cô yêu Mark, Mark yêu cô, tất cả những trở ngại khác là thứ yếu. Bá»—ng Diana cảm thấy hân hoan sung sướng, cô quyết định dứt khoát phải tuyên bố cho cả hai ngưá»i đà n ông yêu cô biết quyết định cá»§a mình.
Cô hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, rồi nói:
– Anh Mervyn, tôi xin lỗi anh. Tôi đi với Mark.
|

10-10-2008, 03:53 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 12
Khi Nancy Lenehan từ trên chiếc Tiger Moth cá»§a Mervyn Lovesey nhìn xuống thấy chiếc Clipper cá»§a hãng Pan American uy nghiêm Ä‘áºu trên mặt nước yên lặng ở cá»a sông Shaunon, bá»—ng bà thấy lòng mừng khấp khởi.
Tháºt ngoà i súc tưởng tượng, bà đã Ä‘uổi kịp cáºu em trai và sẽ phá tan kế hoạch khốn nạn cá»§a anh ta. Kẻ nà o muốn lừa gạt Nancy Lenehan Ä‘á»u phải chuốc lấy thất bại thôi, bà nghÄ©, lòng hân hoan sung sướng.
Peter gặp bà ở đây, thế nà o anh ta cũng quá kinh ngạc.
Trong khi chiếc máy bay nhá» mà u và ng lượn vòng quanh để tìm chá»— đáp, Nancy trù tÃnh đến chuyện chạm trán vá»›i em trai những giây phút sắp tá»›i. Bà vẫn không tin nổi anh ta đã lừa gạt bà , phản bá»™i bà má»™t cách trÆ¡ tráo như thế nà y.
Äồng thá»i, bà phải bắt tay ngay và o công việc đấu tranh liá»n. Äuổi kịp Peter chỉ là bước đầu. Bà còn phải tìm cách lên cho được chiếc Clipper đủ chá»— rồi, chắc bà phải mua lại chá»— ngồi cá»§a ai đấy, hay phải trổ tà i vá»›i chỉ huy trưởng máy bay, phải biếu xén tiá»n bạc cho các nhân viện trong phi hà nh Ä‘oà n. Sau đó, khi đến Boston rồi, bà phải thuyết phục các ngưá»i có cổ phần nhá», cô Tilly và lão luáºt sư cÅ© cá»§a bố bà , Danny Riley, để há» biểu quyết không bán công ty cho Nat Ridgeway. Bà cảm thấy có thể là m được việc nà y. Nhưng Peter chắc cÅ©ng quyết liệt chống lại và Nat Ridgeway không phải là đối thá»§ vừa vặn gì.
Mervyn hạ máy bay xuống trên má»™t con đưá»ng đất nằm ở mé ngoà i là ng.
Ông ta đã lịch sá»± đỡ bà xuống máy bay, má»™t cá» chỉ có lẽ rất hiếm thấy nÆ¡i ông ta. Khi đặt chân xuống đất Ailen lần thứ hai, bà lại nghÄ© đến bố bà , ông cụ mặc dù luôn luôn nhắc đến quê cha đất tổ, nhưng chưa bao giỠông đặt chân đến. Mà tốt hÆ¡n hết cho ông là không nên đến nữa, vì nhục nhã gia phong khi có đứa con trai Ä‘em bán công ty cá»§a ông Ä‘i công ty mà ông đã chắt bóp cả Ä‘á»i để xây dá»±ng nên.
Menryn khóa máy bay lại. Nancy thấy sung sướng khi được rá»i khá»i nó.
Máy bay đẹp tháºt, nhưng nó đã suýt giết bà . Má»—i khi nhá»› lại cảnh nó đâm đầu và o sưá»n núi đá là bà lại rùng mình. Bà quyết sẽ không bao giá» bước chân lên loại máy bay nhá» xÃu như thế nà y.
Há» hăm hở Ä‘i và o là ng, theo sau chiếc xe đẩy chở đầy khoai. Nancy Ä‘oán Mervyn cÅ©ng có tâm trạng như bà , nghÄ©a là vừa chiến thắng vừa lo sợ. CÅ©ng như bà , ông ta bị phản bá»™i, bị lừa gạt mà cÅ©ng không thối chÃ, chịu thua; và cÅ©ng như bà , ông cảm thấy hết sức thÃch thú khi đứng đầu chống lại kế hoạch cá»§a những kẻ đã âm mưu chống lại ông ta. Nhưng, cả hai Ä‘á»u giống nhau ở chá»— là sá»± đương đầu Ä‘ang còn nằm trước mặt.
Chỉ có má»™t con đưá»ng độc nhất chạy qua Foynes. Äi đến gần giữa là ng, há» gặp má»™t toán ngưá»i ăn mặc sang trá»ng, đám ngưá»i chắc là khách cá»§a tà u Clipper. Há» có vẻ như các nhân váºt đóng vai lạc đưá»ng trong má»™t cảnh ở phim trưá»ng. Mervyn bước tá»›i gần há» và há»i:
– Tôi đi tìm bà Diana Lovesey ... Tôi nghĩ bà ấy là hà nh khách trên tà u Clipper.
– Äúng rồi! - Má»™t phụ nữ lên tiếng đáp, Nancy nháºn ra đấy là cô đà o xi nê Lulu Bell. Giá»ng bà ta nghe như có vẻ không ưa bà Lovesey. Má»™t lần nữa, Nancy tá»± há»i không biết vợ cá»§a Mervyn đẹp xấu ra sao.
Lulu Bell nói tiếp:
– Bà Lovesey và ngưá»i bạn ... đã và o trong quán rượu ở gần đưá»ng.
– Bà chỉ giúp tôi phòng bán vé được không? - Nancy há»i.
– Nếu ngưá»i ta cho tôi là m hướng dẫn viên du lịch thì tiện biết mấy, chắc tôi khá»i cần nói! - Lulu đáp đám ngưá»i Ä‘i vá»›i bà ta phá ra cưá»i. - Tòa nhà cá»§a công ty nằm ở cuối đưá»ng, sau nhà ga, trước mặt cảng.
Nancy cám Æ¡n Lulu rồi Ä‘i tiếp. Mervyn đã Ä‘i trước, bà phải chạy theo cho kịp. Nhưng bá»—ng ông ta đột ngá»™t dừng lại khi thấy hai ngưá»i đà n ông Ä‘ang Ä‘i ngược đưá»ng vá»›i ông, há» nói chuyện rất hăng say. Nancy ngạc nhiên đưa mắt nhìn hai ngưá»i, lòng phân vân không biết tại sao Mervyn gặp há», ông ta dừng lại như thế. Má»™t ngưá»i tháºt lịch sá»±, mái tóc mà u bạc, mặc bá»™ com lê Ä‘en, ghi lê mà u xám nhạt, và rõ rà ng ông ta là khách cá»§a tà u Clipper. Ngưá»i đà n ông kia trông như hình ná»™m, cao lá»›n mà gầy trÆ¡ xương, tóc cắt ngắn trông như hói, và vẻ mặt như ngưá»i vừa má»›i tỉnh dáºy sau cÆ¡n mÆ¡ thấy ác má»™ng. Mervyn đến gần ngưá»i có hình ná»™m và nói:
– Có phải ông là giáo sư Hartmann không?
Phản ứng cá»§a ngưá»i đà n ông rất kỳ lạ. Ông ta nhảy lui má»™t bước rồi đưa hai tay lên để tá»± vệ, là m như thể ngưá»i ta sắp tấn công ông.
– Äừng sợ Carl, - ngưá»i bạn đồng hà nh vá»›i ông nói.
– Thưa giáo sư, tôi rất hân hạnh được bắt tay ông Mervyn nói.
Mặc dù Hartmann vẫn có vẻ khinh khỉnh, nhưng ông ta hạ tay xuống và bắt tay Mervyn. Bà cứ tưởng Mervyn Lovesey không bao giá» tá» ra hạ mình vá»›i bất kỳ ai trên Ä‘á»i nà y, thế mà bây giỠông ta cư xá» như má»™t cáºu há»c trò chạy vòng Ä‘i xin chữ ký cá»§a má»™t cầu thá»§ bóng bầu dục.
– Tôi rất sung sướng khi thấy ông ra đi được như thế nà y, - Mervyn nói tiếp.
– Khi ông biến mất, chúng tôi cứ tưởng ông đã gặp chuyện tồi tệ rồi. Mà xin giới thiệu với ông, tôi là Mervyn Lovesey.
– Äây là ông bạn cá»§a tôi, Nam tước Gabon, - Hartmaml đáp - ông ta đã giúp tôi trốn thoát.
Mervyn bắt tay Gabon lồi đáp:
– Tôi không dám quấy rầy quà vị lâu nữa. Xin chúc quà vị thượng lộ bình an.
Nancy nghÄ© chắc Hartmann là nhân váºt lá»—i lạc nên Mervyn má»›i bá» ra và i phút Ä‘i tìm vợ quý báu để chà o há»i ông ta. Khi hai ngưá»i Ä‘i tiếp, bà há»i:
– Ai thế?
– Giáo sư Carl Hartmann nhà váºt lý vÄ© đại nhất thế giá»›i ông ta đã nghiên cứu vá» sụ phân hạch cá»§a nguyên tá». Ông ta đã gặp nhiá»u chuyện rắc rối vá»›i bá»n Quốc xã vì bất đồng ý kiến vá» chÃnh trị và má»i ngưá»i Ä‘á»u tưởng ông ta đã chết.
– Là m sao ông biết ông ta?
– Tôi há»c váºt lý ở đại há»c. Tôi định nghiên cứu tiếp nhưng không đủ kiên nhẫn. Trong thá»i gian 10 năm vừa qua, ông ta đã khám phá ra nhiá»u Ä‘iá»u má»›i lạ trong ngà nh váºt lý khiến ngưá»i ta phải khâm phục.
– Và dụ Ä‘iá»u gì má»›i lạ nà o?
– Có má»™t nữ bác há»c ngưá»i Ão - bà nà y cÅ©ng chạy trốn bá»™n quốc xã - bà ta tên là Lise Meitner; bà ta là m việc ở Copeunhague, bà đã thà nh công trong việc là m vỡ nguyên tá» Uranium thà nh hai nguyên tá» nhá» hÆ¡n đó là nguyên tá» Baryum và Krypton.
– Tôi nghĩ là nguyên tỠkhông thể chia cắt ra được kia mà .
– Trước đây tất cả chúng ta Ä‘á»u tin thế. ChÃnh Ä‘iá»u nà y má»›i là m cho má»i ngưá»i kinh ngạc. Khi là m cho nguyên tá» vỡ, nó sẽ phát ra tiếng động rất lá»›n, cho nên các nhà quân sá»± rất quan tâm đến việc nà y. Nếu há» kiểm soát được tiến trình là m nổ nguyên tá» nà y, há» sẽ chế tạo được quả bom có sức tà n phá rất khá»§ng khiếp từ xưa đến nay chưa ai từng thấy.
Nancy quay đầu lui ra nhìn ngưá»i đà n ông gầy gò khiếp sợ có ánh mắt nẩy lá»a. Quả bom có sức tà n phá rất khá»§ng khiếp từ xưa đến nay chưa ai từng thấy, bà lẩm bẩm trong miệng và rùng mình.
– Tôi lấy là m lạ là tại sao ngưá»i ta lại để cho ông ấy Ä‘i lang thang mà không canh giữ?
– Tôi chắc là có ngưá»i Ä‘i theo canh gác đấy, - Mervyn đáp. - Bà nhìn cái anh chà ng kia kìa.
Mervyn hất cằm chỉ vá» phÃa bên kia đưá»ng. Má»™t hà nh khách khác trên chiếc Clipper Ä‘ang thá»§ng thỉnh Ä‘i anh chà ng to cao, vạm vỡ, đội cái mÅ© hình quả dưa, mặc bá»™ com lê xám và thắt cà vạt mà u đỠpha tÃm.
Bà há»i:
– Ông tin anh chà ng ấy là vệ sĩ của ông ta à ?
Mervyn nhún vai đáp:
– Anh chà ng ấy có vẻ là má»™t cảnh sát. Có lẽ ông Hartmann không biết, nhưng tôi dám nói anh ta là vệ sÄ© bà máºt.
Chắc Nancy không tin và o tà i quan sát của ông ta.
Bỗng Mervyn đột ngột nói sang chuyện khác:
– Tôi nghÄ© đây là má»™t quán ruml!. - Ông ta dừng lại trước cá»a.
– Chúc ông may mắn, - Nancy nói. Bà chúc với lòng thà nh thực, bỗng nhiên bà thấy có cảm tình với ông ta, mặc dù thái độ của ông cục kỳ khó chịu.
Ông cưá»i, đáp lại.
– Cám ơn bà . Tôi cũng chúc bà may mắn.
Ông và o quán còn Nancy đi tiếp.
Äến đầu đưá»ng, ở trước mặt cảng, bà thấy tòa nhà tưá»ng phá»§ cây trưá»ng xuân to lá»›n hÆ¡n nhà cá»a trong là ng. Và o trong nhà , bà thấy má»™t thanh niên mặc đồng phục cá»§a hãng Pan American ngồi sau cái bà n kê tạm.
Anh ta nhỠhơn bà cả đến 15 tuổi, nhưng không vì thế mà anh không nhìn bà với ánh mắt say mê. Bà nói với anh ta:
– Tôi muốn mua cái vé tà u đi New York.
Anh ta tá» vẻ ngạc nhiên, trả lá»i:
– Thế à ! Thưá»ng thì chúng tôi không bán vé ở đây mà thá»±c ra vé cÅ©ng đã bán hết rồi.
Äây không phải là khó khăn không vượt qua được. Bà cưá»i duyên vá»›i anh ta, nụ cưá»i cá»§a bà thưá»ng giúp bà vượt qua những trở ngại vá» nạn quan liêu. Bà nói:
– Chà , cái vé chỉ là má»™t mảnh giấy thôi. Nếu tôi trả cho anh số tiá»n cái vé thì anh cho tôi lên máy bay chứ, phải không?
Äến lượt anh ta cưá»i. Bà cảm thấy, nếu anh ta có thể cho bà lên máy bay được, thì chắc anh ta cho lên ngay. Anh ta đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, nhưng máy bay đã hết chá»—.
– Lạy Chúa lòng là nh! - Bà lầm bẩm. Bộ bà để cho công lao của mình thà nh công toi hay sao? Bà chưa bao giỠbị ai từ chối cái gì hết. Bà bèn nói tiếp:
– Chắc phải còn chá»— nà o đấy chứ tôi không cần giưá»ng nằm đâu. Tôi ngá»§ trên ghế bà nh là được rồi. Tháºm chà ngá»§ trên ghế bà nh cá»§a phi hà nh Ä‘oà n cÅ©ng được.
– Bà không thể ngồi ở ghế của phi hà nh đoà n. Chỉ còn buồng dà nh cho vợ chồng là còn trống thôi.
– Váºy tôi và o trong phòng ấy không được sao?
– ÄÆ°á»£c thì được, tôi chỉ sợ giá cả cao quá thôi.
– Anh có thể nói cho tôi nghe được không?
– Tôi nghÄ© giá tiá»n Ãt ra cÅ©ng cao hÆ¡n hai cái vé bình thưá»ng, có thể lên đến đô la má»™t chuyến, hay còn hÆ¡n thế nữa.
Bảy ngà n đô la đi nữa bà cũng sẵn sà ng trả. Bà đáp:
– Tôi sẽ ký cho anh má»™t ngân phiếu trắng trắng không ghi số tiá»n.
– Úi dà , bà muốn đi cho được chuyến bay nà y à ?
– Tôi cần có mặt ở New York và o ngà y mai. Chuyện ... rất quan trá»ng. Bà không tìm ra được từ nà o để nhấn mạnh đầy đủ tầm quan trá»ng cá»§a vấn Ä‘á».
– Xin bà đến há»i ông CÆ¡ trưởng xem sao. Bà vui lòng Ä‘i lối nà y, thưa bà .
Nancy Ä‘i theo anh ta, lòng tá»± trách đã bá» quá nhiá»u công sức để nói vá»›i ngưá»i không có quyá»n quyết định.
Anh ta dẫn bà đi lên tầng má»™t, và o văn phòng. Ở đây có sáu hay bảy ngưá»i trong phi hà nh Ä‘oà n cá»§a chiếc Clipper chỉ mặc sÆ¡ mi Ä‘ang uống cà phê hút thuốc, xem bản đồ hay xem bản tin thá»i tiết. Anh thanh niên giá»›i thiệu bà vá»›i CÆ¡ trưởng Marvin Baker. Khi ngưá»i cÆ¡ trưởng đẹp mã bắt tay bà , bà có cảm giác ông ta Ä‘ang bắt mạch cho mình, và bà nháºn ra ông ta là m thế là vì ông có vẻ là ngưá»i thầy thuốc cá»§a gia đình. Anh thanh niên nói:
– Thưa CÆ¡ trưởng, bà Lenehan muốn Ä‘i New York, bà bằng lòng trả tiá»n phòng vợ chồng. Ông có thể để cho bà ấy Ä‘i không?
Nancy lo lắng chỠông ta trả lá»i, nhưng ông ta há»i qua vấn đỠkhác.
– Thưa bà Lenehan, bà đi với chồng à ?
Bà nhấp nháy mắt, là m Ä‘iệu là phương pháp hữu hiệu nhất khi phụ nữ muốn đà n ông là m cho há» Ä‘iá»u gì. Bà đáp:
– Thưa ông, tôi góa chồng.
– Xin lỗi bà , bà có hà nh lý không?
– Chỉ có cái xách du lịch nà y thôi.
– ÄÆ°á»£c rồi, thưa bà Lenehan, chúng tôi rất sung sướng được đưa bà vá» New York.
– Tháºt Æ¡n Chúa, - Nancy hà há»ng nói. - Tôi không thể nói hết cho ông rõ tôi có việc quan trá»ng như thế nà o. - Bá»—ng bà cảm thầy hai đầu gối run run. Bà ngồi xuống chiếc ghế gần đấy, cảm thấy khó chịu khi ngưá»i trong phòng thấy bà bối rối. Äể che Ä‘áºy sá»± luống cuống cá»§a mình, bà lục túi xách lấy ra cuốn ngân phiếu, rồi tay run run, bà ký má»™t tá» ngân phiếu trắng đưa cho ngưá»i thanh niên.
Bây giỠđến lúc bà phải chạm trán với Peter rồi đấy.
– Tôi thấy hà nh khách Ä‘i dạo trong là ng, - bà nói, - những ngưá»i khác ở đâu?
– Phần đông Ä‘ang ngồi ở quán rượu cá»§a bà Walsh, – ngưá»i thanh niên đáp. - Quầy ruml ấy ở trong tòa nhà nà y: Cá»a và o nằm ở phÃa bên kia.
Bà đứng dáºy. Bà đã lấy lại bình tÄ©nh. Bà đáp:
– Cám Æ¡n anh nhiá»u lắm.
– Rất sung sướng được giúp bà .
Bà đi ra khá»i phòng.
Bà chưa kịp đóng cá»a thì trong phòng đã vang lên những lá»i bà n tán xôn xao, bà đoán những lá»i há» bà n tán Ä‘á»u xoay quanh ngưá»i góa phụ duyên đáng không ngại ký má»™t tá» ngân phiếu trắng như thế nà y.
Trá»i chiá»u êm dịu, mặt trá»i nhợt nhạt, không khà ẩm ướt phảng phất mùi nước mặn. Bây giá» bà phải Ä‘i tìm gã em trai khốn nạn má»›i được.
Bà đi vòng quanh ngôi nhà rồi và o quán rượu, loại quán không bao giá» bà để chân tá»›i, đó là má»™t căn phòng nhỠâm u, bà n ghế sÆ¡ sà i, chỉ thÃch hợp cho đà n ông. Rõ rà ng quán nà y nguyên là nÆ¡i dùng cho dân đánh cá và là m nông đến uống bia, nhưng bây giá» phòng đầy cả các nhà triệu phú uống cốc tai. Không khà trong phòng ngá»™t ngạt, ồn à o bằng nhiá»u thứ tiếng. Không biết có phải vì tưởng tượng không mà bà nháºn ra tiếng cưá»i nói cá»§a há» là những tiếng xuất phát từ sá»± căng thẳng, nóng nảy. Có lẽ há» cần là m cho tai mình ù lên trước khi bắt đầu chuyến bay dà i qua Äại Tây Dương.
Bà nhìn khắp má»i ngưá»i và thấy Peter.
Anh ta không thấy bà .
Bà nhìn anh ta má»™t lát, lòng cảm thấy phừng phừng tức giáºn khiến cho hai má á»ng hồng. Bà muốn đến tát cho anh ta má»™t cái như trá»i giáng. Nhưng bà cố ká»m lòng. Bà không nên để cho anh ta thấy bà đang bối rối. Sá»± khôn ngoan đã giữ được bà bình tÄ©nh.
Anh ta ngồi trong góc quán, Ä‘ang nói chuyện vá»›i Nat Ridgeway. Thêm má»™t sá»± kÃch dá»™ng nữa. Nancy biết Nat sang Paris để thu tháºp mẫu mã, nhưng bà không nghÄ© ông ta cùng Ä‘i máy bay nà y vá»›i Peter. Sá»± hiện diện cá»§a ông ta cà ng là m cho vấn đỠrắc rối phức tạp thêm ra. Bà phải quên chuyện trước đây bà đã từng hôn ông ta má»›i được. Bà xua Ä‘uổi ý nghÄ© ấy ra khá»i đầu óc.
Bà len lá»i qua đám đông trong phòng Ä‘i đến phÃa bà n hai ngưá»i Ä‘ang ngồi.
Nat là ngưá»i đầu tiên thấy bà . Mặt ông ta lá»™ vẻ kinh ngạc, vừa hiện rõ nét hổ thẹn vì có tá»™i. Nhìn vẻ mặt cá»§a ông ta, Peter ngẩng đầu lên.
Nancy, nhìn thẳng và o. mắt ngưá»i em trai.
Anh ta tái mặt, vùng đứng dáºy.
– Lạy Chúa lòng là nh! - Anh ta thốt lên, vẻ hốt hoảng.
– Tại sao cáºu lo sợ quá như thế, Peter? – Nancy há»i, giá»ng khinh bỉ.
Anh ta Ä‘au khổ nuốt nước bá»t rồi ngồi phịch xuống ghế lại.
Nancy nói tiếp:
– Thì ra cáºu mua vé Ä‘i tà u Oriana nhưng cáºu lại không Ä‘i chiếc tà u ấy, cáºu đến táºn Liverpool vá»›i tôi và lấy phòng ở khách sạn Adelphi, nhưng lại không ở trong khách sạn; cáºu là m thế là vì cáºu không dám nói cho tôi biết cáºu sẽ Ä‘i chiếc Clipper!
Anh ta nhìn bà , mặt trắng bệch như tá» giấy, miệng không nói được lá»i nà o.
Bà không có ý định nói dòng dà i, nhưng lá»i nói tá»± nhiên tuôn ra cá»a miệng bà :
– Hôm qua cáºu đột ngá»™t rá»i khá»i khách sạn và vá»™i vã đến Southampton, hy vá»ng tôi không hay biết gì hết! - Bà cúi ngưá»i xuống trên bà n, còn anh ta thì nhÃch ngưá»i lui trên ghế. - Cáºu sợ cái gì? Tôi đâu cắn mổ gì cáºu†- Nghe đến tiếng cắn, anh ta run sợ như thể bà sắp cắn tháºt.
Bà không cần phải hạ thấp giá»ng khi nói, nên những ngưá»i ngồi ở các bà n gần đấy Ä‘á»u im lặng. Peter nhìn quanh, mắt bối rối. Nancy nói tiếp:
– Tôi không ngạc nhiên khi thấy cáºu tá» vẻ xấu hổ như thế nà y! Tôi tháºt ngạc nhiên khi nghÄ© đến những việc tôi đã là m cho cáºu, bao che những lá»—i lầm ngu ngốc cá»§a cáºu, tôi đã nhưá»ng chúc chá»§ tịch công ty cho cáºu, mặc dù cáºu không có khả năng tổ chức nổi má»™t cuá»™c bán chác cái gì hết. Thế mà bây giá» cáºu lại định ăn cướp công việc là m ăn cá»§a tôi? Tại sao cáºu là m thế? Cáºu có thấy mình khốn nạn không?
Anh ta đỠmặt tÃa tai.
– Chị chưa bao giá» che chở tôi ... chị luôn luôn nghÄ© đến mình, - anh ta chống chế. - Chị luôn luôn muốn là m bà chá»§, nhưng ngưá»i ta không muốn để cho chị ngồi ở ghế chá»§ tịch! ChÃnh há» muốn tôi, và từ khi ấy chị không ngừng âm mưu để chiếm chá»— cá»§a tôi.
Tháºt là bất công hết sức, đến ná»—i bà không biết bà nên cưá»i hay nên khóc, hay là nhổ nước miếng và o mặt anh ta.
– Äồ ngu ngốc, tôi âm mưu tháºt đấy, nhưng âm mưu để cho cáºu “ngồi yên trên†trên ghế chá»§ tịch.
Anh ta lôi táºp hồ sÆ¡ trong túi ra rồi há»i bà :
– Và dụ như trưá»ng hợp nà y đây phải không?
Nancy nháºn ra táºp hồ sÆ¡ báo cáo cá»§a mình. Bà đáp:
– Äúng như thế đấy. Kế hoạch nà y là phương pháp hay nhất để cho cáºu ngồi yên trên ghế chá»§ tịch.
– Trong lúc đó chị nắm quyá»n kiểm soát: Tôi đã thấy rõ âm mưu cá»§a chị rồi.
– Anh ta là m ra vẻ khinh bỉ. - Vì váºy nên tôi má»›i vạch ra kế hoạch cá»§a tôi.
– Kế hoạch ấy không thà nh công đâu, - Nancy nói. - Tôi đã có chá»— trên chiếc thá»§y phi cÆ¡ rồi, tôi sẽ vá» kịp để dá»± há»p há»™i đồng quản trị. - Lần đầu tiên bà quay qua phÃa Nat Ridgeway và nói vá»›i ông ta. – Tôi tin lần nà y anh không còn nhiệm vụ là m kiểm soát viên cho công ty Black nữa, Nat à .
– Chị đừng có cầm chắc Ä‘iá»u đó, - Peter nói.
Bà nhìn anh ta. Anh ta có vẻ hung hăng cá»§a con nÃt. Anh ta có thá»§ con bà i chá»§ trong tay áo ư! Anh ta không khôn lanh đến độ ấy. Bà nói tiếp:
– Peter nà y, cáºu và tôi má»—i ngưá»i Ä‘á»u có 40 phần trăm cổ phần trong công ty. Cô Taly Và Danny Riley chiếm phần còn lại. Hai ngưá»i nà y Ä‘á»u theo tôi. Há» hiểu tôi và há» hiểu cáºu. Tôi là m ra tiá»n, còn cáºu tiêu tiá»n, há» biết thế hết, mặc dù há» rất lịch sá»± vá»›i cáºu vì há» nể bố. Há» sẽ bá» phiếu cho tôi nếu hỠđược tôi yêu cầu.
– Riley sẽ bá» phiếu cho tôi, - Peter nói, giá»ng bướng bỉnh. Thái độ cứng đầu cá»§a anh ta khiến cho bà đâm nghi.
– Tại sao ông ấy bá» phiếu cho cáºu trong khi cáºu đưa công ty đến bá» vá»±c thất bại? - Bà há»i vá»›i giá»ng khinh bỉ. Nhưng Nancy vẫn e ngại, và sá»± lo sợ đã hiện lên trên mặt.
Anh ta nháºn thấy nét lo sợ trên mặt bà , anh cưá»i khẩy đáp:
– Tôi đã là m cho chị sợ rồi, phải không?
Khốn thay là anh ta đã là m cho bà sợ tháºt. Bà cảm thấy không yên trong lòng. Anh ta không có vẻ nao núng, mà đáng ra anh ta phải nao núng má»›i đúng.
Bà phải khám phá cho ra nguyên nhân gì là m cho anh ta phách lối như thế mới được. Bà nói:
– Cáºu là m gì mà tôi phải sợ?
– Không là m gì hết.
Nếu bà há»i tiếp anh ta để là m cho anh ta mất tinh thần, thì thế nà o anh ta cÅ©ng nói toạc ra Ä‘iá»u bà không biết, bà biết rõ tÃnh anh ta. Cho nên bà nói tiếp:
– Cáºu luôn luôn khoác lác, cứ cho mình là có tà i, nhưng thá»±c ra cáºu chẳng có cái quái gì hết.
– Riley đã hứa rồi.
– Tin và o Riley chẳng khác nà o tin và o con rắn rung chuông, - bà đáp, giá»ng dút khoát.
Peter bị chạm tự ái, anh ta đáp.
– Không phải ... ông ta có quyá»n lợi.
Thì ra thế. Danny Riley đã bị mua chuá»™c. Rõ rà ng ông ta có máu nháºn đồ đút lót. Váºy Peter biếu cho ông ta cái gì? Bà phải biết má»›i được, hoặc là để Ä‘áºp tan, ngăn cháºn hà nh động mua chuá»™c nà y, hoặc là cho ông ta giá cao hÆ¡n để ông theo phe bà . Bà cưá»i nói:
– Nà y nhé, nếu kế hoạch cá»§a cáºu dá»±a trên sá»± á»§ng há»™ cá»§a Danny Riley, thì tôi tin tôi khá»i cần lo là m gì!
– Kế hoạch của tôi dựa trên lòng tham lam của Riley, - Peter đáp lại.
Bà quay qua Nat, nói với ông ta:
– Nếu tôi là anh, tôi rất xấu hổ.
– Nat đã biết rõ chuyện nà y rồi, - Peter nói, giá»ng hà há»ng. Rõ rà ng Nat muốn giữ im lặng, nhưng vì cả hai Ä‘á»u nhìn ông chằm chằm, nên ông ta phải gáºt đầu đồng ý Peter nói tiếp:
– Kế hoạch sẽ dà nh cho Riley một phần béo bở trong Tổng công ty Dệt May.
Tháºt là má»™t đòn chà tá» cho Nancy, bà thấy choáng váng cả ngưá»i. Äối vá»›i Riley, không có gì là m cho ông ta vui sướng bằng được đặt chân và o má»™t công ty lá»›n như Tổng công ty Dệt May. Äang là m trong má»™t văn phòng luáºt nhỠở New York mà bây giỠđược có cổ phần trong Công ty Dệt May, quả là má»™t giấc má»™ng và ng cá»§a ông ta. Bán mẹ cá»§a ông ta để được có chân ở đây, ông ta cÅ©ng bán.
Cổ phần của Riley cộng thêm và o cổ phần của Peter, anh ta sẽ có năm mươi phần trăm. Cổ phần của Nancy cộng với Tilly cũng năm mươi phần trăm.
Nhưng Peter là chủ tịch, anh ta có tiếng nói trội hơn, nên rõ rà ng anh ta sẽ thắng.
Peter thấy mình đã thắng thế hÆ¡n bà , nên anh ta nhoẻn nụ cưá»i chiến thắng.
Thế nhưng Nancy vẫn chưa chịu chấp nháºn thất bại.
Bà kéo ghế ngồi xuống. Bà quay qua phÃa Nat Ridgeway. Trong lúc hai chị em cãi nhau, bà nháºn thấy thái độ cá»§a ông ta là đúng vá» phe cá»§a Peter. Bà nói:
– Chắc anh thừa biết Peter đã nói láo với tôi vỠchuyện đi tà u chứ?
Ông ta nhìn bà , môi mÃm chặt; nhưng bà biết rõ tÃnh ông ta rồi, nên bà ngồi yên đợi ông ta trả lá»i. Cuối cùng ông đáp:
– Tôi không hiểu gì vá» chuyện ấy hết. Chuyện xÃch mÃch chị em trong gia đình không liên quan gì đến tôi hết. Tôi không phải là nhân viên trong công ty, mà tôi là thương gia.
Bà nghÄ©, nhưng có má»™t thá»i anh nắm tay tôi trong nhà hà ng ăn uống, anh hôn tôi trước cá»a nhà tôi và có lần anh đã sá» ngá»±c tôi. Bà lại há»i:
– Có phải anh là thương gia chân tháºt không?
– Chắc bà biết rõ rồi, - ông ta đáp, giá»ng lãnh đạm.
– Trong trưá»ng hợp nà y, chắc anh không chấp nháºn các phương pháp bất lượng được ngưá»i ta Ä‘em ra sá» dụng dưới tên anh chứ?
Ông ta suy nghĩ một lát rồi đáp:
– Việc nà y có rao bán công khai, chứ không phải công việc mỠám.
Ông ta định nói nữa, nhưng bà cắt ngang lá»i ông ta.
– Nếu anh sẵn sà ng hưởng lợi do sá»± bất lương cá»§a em tôi mang lại, thì chÃnh anh cÅ©ng bất lương. Anh đã thay đổi chư không như hồi anh còn là m cho ba tôi.
Không để cho Nat có thì giá» trả lá»i, bà quay qua nói vá»›i Peter.
– Cáºu không nháºn thấy là nếu cáºu để cho tôi thục thi kế hoạch cá»§a tôi trong hai năm, thì cáºu có thể thu được lợi túc gấp hai lần, nhiá»u hÆ¡n số cổ phần cá»§a cáºu sao?
– Kế hoạch của chị không là m cho tôi vừa lòng.
– Ngay việc không tổ chúc lại, công ty cÅ©ng sẽ gia tăng lợi tức nhá» chiến tranh. Chúng ta thưá»ng cung cấp già y cho quân đội ... Cáºu hãy nghÄ©, nếu quân đội Hoa Kỳ tham chiến, thì công ty ta sẽ có thêm rất nhiá»u đợt đặt hà ng.
– Hoa Kỳ sẽ không tham chiến.
– Dù sao, nếu chiến tranh chỉ ở châu Âu thôi, thì công việc là m ăn của chúng ta cũng phát đạt. – Bà quay qua nhìn Nat. - Chắc anh quá rõ, phải không?
– Äấy chÃnh là lý do mà anh quyết mua lại công ty cá»§a chúng tôi.
Nat không trả lá»i.
Bà lại quay qua nói với Peter:
– Tốt hÆ¡n là chúng ta nên đợi má»™t thá»i gian. Cáºu hãy nghe tôi nói đây. Có bao giá» tôi lầm lẫn như thế nà y chưa? Cáºu có bao giá» mất tiá»n bạc khi nghe theo lá»i khuyên cá»§a tôi chưa? Có bao giá» cáºu kiếm được tiá»n nhiá»u hÆ¡n khi cáºu hà nh động theo ý cá»§a cáºu chưa?
– Chị không hiểu vấn Ä‘á», phải không? - Peter há»i.
Lần nà y bà không đoán ra anh ta sẽ nói gì.
– Tôi không hiểu cái gì?
– Không hiểu lý do tại sao tôi chia tay với chị.
– Thế à , tại sao thế?
Anh ta lặng lẽ nhìn bà , bà đá»c được câu trả lá»i trong ánh mắt cá»§a anh ta.
– Anh ta căm ghét bà .
Bà hết súc bối rối. Bà có cảm giác bị va đầu và o má»™t bức tưá»ng gạch. Bà mong sao không phải thế, nhưng nhìn vẻ mặt thù háºn cá»§a anh ta, vẻ mặt thô bỉ, mất dạy, bà không thể nà o là m ngÆ¡ cho được.
Anh ta luôn luôn tạo ra sá»± căng thẳng giữa hai chị em, tạo ra sá»± đối đầu giữa há»; nhưng ghét nhau là chuyện quá khá»§ng khiếp, là bệnh hoạn. Chưa bao giá» bà nghÄ© đến chuyện nà y. Peter, em trai bà , lại ghét bà .
Bà nghĩ chuyện vợ chồng lấy nhau 20 năm, rồi một hôm anh chồng báo cho vợ biết anh ta tăng tịu với cô thư ký, anh ta không yêu vợ nữa, và hỠghét nhau là chuyện còn dễ nghe hơn.
Peter không chỉ ti tiện và đáng khinh mà thôi. Anh ta còn âm mưu để là m hại chị mình nữa. Äấy là sá»± thù háºn vì bản năng.
Bà cần suy nghÄ©. Bà cần phải ra khá»i quán rượu đầy khói thuốc nà y để hÃt má»™t Ãt không khà trong là nh. Bà đứng dáºy, Ä‘i ra ngoà i, không nói má»™t tiếng.
Ra ngoà i, bà cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n. Gió từ cá»a sông thổi lên mát mẻ. Bà đi qua đưá»ng, bước dá»c theo bến tà u, lắng nghe tiếng mòng biển kêu.
Chiếc Clipper lắc lư giữa con lạch. Bà không ngá» chiếc thá»§y phi cÆ¡ lại to lá»›n như thế nà y, những ngưá»i Ä‘ang đổ nhiên liệu và o tà u trông bé tà teo. Bà thấy an tâm khi nhìn những động cÆ¡ khổng lồ và các chong chóng to tướng. Nhất là sau khi đã được sống sót trong chuyến vượt biển Ailen trên chiếc Tiger Moth má»™t động cÆ¡.
Nhưng khi vá» Mỹ rồi bà sẽ là m gì? Sẽ không Ä‘á»i nà o Peter từ bá» kế hoạch cá»§a mình. Háºn thù chồng chất lên ngưá»i anh ta sau nhiá»u năm anh ta quyết chà trả thù. Bà trách anh ta, nhưng chỉ trách má»™t và i khÃa cạnh thôi. Anh ta đã chịu nhiá»u Ä‘au khổ từ bấy lâu nay rồi. Thế nhưng bà sẽ không nhượng bá»™. Có lẽ còn có cách để bảo vệ quyá»n lợi cá»§a bà .
Chuyện Danny Riley là chuyện vướng mắc nhá». Má»™t mình tá»± bán mình để có lợi, thì cÅ©ng có thể bị mua chuá»™c do má»™t món lợi khác lá»›n hÆ¡n. Có thể Nancy sẽ tìm ra má»™t thứ khác để đỠnghị vá»›i lão ta, má»™t thứ gì đấy có thể là m cho lão thay đổi ý kiến. Nhưng chuyện nà y không phải dá»…. Món quà Peter đỠnghị cho lão chuyên trách hồ sÆ¡ pháp lý cá»§a Tổng công ty Dệt, là món quà béo bở, khó có món nà o khác ngon hÆ¡n.
Bà thá» dùng biện pháp hăm dá»a xem kết quả sẽ ra sao? Biện pháp nà y sẽ Ãt tốn kém. Nhưng hăm dá»a như thế nà o? Lôi chuyện là m ăn bê bối cá»§a lão và má»™t số hồ sÆ¡ cá»§a gia đình ra để dá»a lão, nhung chuyện nà y chưa đủ súc là m cho lão nhả miếng mồi ngon cá»§a Tổng công ty Dệt May. Thứ mà Danny thÃch nhất trên Ä‘á»i nà y là tiá»n mặt, nhưng gia sản cá»§a Nancy hầu như Ä‘á»u đầu tư hết và o công ty Già y Black rồi. Bà khó mà vÆ¡ vét cho đủ và i ngà n đô la tiá»n mặt, mà Danny thì chắc muốn nhiá»u hÆ¡n, có thể lão đòi đến hà ng trăm ngà n. Chắc không là m sao bà kiếm cho ra ngay được số tiá»n như thế.
Thình lình bà nghe có ai gá»i tên bà . Bà quay lui, thấy anh thanh niên nhân viên cá»§a hãng Pan American Ä‘ang đưa tay vẫy bà , rồi má»›i lên tiếng nói:
– Bà có Ä‘iện thoại. Có ông Mac Bride ở Boston gá»i.
Bá»—ng bà thấy có hy vá»ng. Có lẽ sẽ tìm ra được biện pháp. Ông ta biết rõ Danny Riley. Hai ngưá»i nà y, cÅ©ng như bố bà , Ä‘á»u là ngưá»i Ailen thuá»™c thế hệ thứ hai, thưá»ng là m ăn tiếp xúc vá»›i dân Ailen và chỉ không ưa ngưá»i Tin là nh ở Ailen thôi. Mac chân tháºt, còn Danny thì không, nhưng ngoà i Ä‘iểm khác biệt nà y, há» Ä‘á»u giống nhau. Bố cá»§a Nancy cÅ©ng chân tháºt, nhưng ông thưá»ng nhắm mắt là m ngÆ¡ trước má»™t và i Ä‘iểm đáng nghi ngá» cá»§a hỠđể giữ được tình giao hảo tốt cá»§a ngưá»i đồng hương.
Vừa chạy trên bến thu, bà vừa nhá»› ra rằng bố bà đã có lần cứu Danny khá»i lâm và o cảnh sạt nghiệp. Việc nà y xảy ra trước khi bố bà mất mấy năm. Khi ấy Danny thua Ä‘áºm má»™t vụ kiện, và trong cÆ¡n thất vá»ng, ông ta đã cố mua chuá»™c ông chánh án. Nhưng ông nà y không phải là ngưá»i dá»… mua chuá»™c. Ông ta dá»a nếu không xin vá» hưu thì ông ta sẽ khai trừ lão ra khá»i văn phòng luáºt sư. Bố Nancy bèn can thiệp vá»›i ông chánh án, trình bà y cho ông ta hay Danny hà nh động như thế là vì gặp phải lúc quẫn trÃ, chắc lão không dám là m như thế nữa.
Con ngưá»i cá»§a Danny là thế đấy, thiếu thà nh tháºt, Ãt đáng tin, hÆ¡i ngốc, dá»… bị lung lạc. Bà tin chắc sẽ lôi ông ta vá» vá»›i phe mình được.
Nhưng bà chỉ có hai ngà y để hoạt động thôi.
Bà đi và o tòa nhà , ngưá»i thanh niên chỉ cho bà máy Ä‘iện thoại. Nghe giá»ng trìu mến cá»§a Mac tháºt tuyệt. á»’ng ta nói giá»ng vui mừng:
– Thế là bà đuổi kịp chiếc Clipper rồi nhé! Hoan hô!
– Tôi sẽ đến dự hội đồng quản trị .... nhưng có tin xấu, Peter cho biết hắn sẽ được Danny ủng hộ.
– Bà tin hắn à ?
– Tin. Tổng công ty Dệt sẽ ủy nhiệm cho ông ta công việc lo hồ sơ của công ty.
Bà nghe giá»ng nói cá»§a Mac có vẻ kinh ngạc khi ông ta há»i:
– Bà có tin chuyện nà y đúng không?
– Có cả Nat Ridgeway với hắn ở đây.
– Äồ rắn rÃt.
Mac không ưa gì Nat, và khi Nat bắt đầu Ä‘i chÆ¡i vá»›i Nancy thì ông ta vẫn ghen ghét vá»›i bất kỳ ai tá» ra có tình cảm thân máºt vá»›i Nancy.
– Tôi ái ngại cho Tổng công ty Dệt khi nháºn Danny là m luáºt sư, - Mac nói tiếp.
– Tôi nghÄ© chắc công ty nà y chỉ á»§y nhiệm cho ông ta nhÅ©ng công việc không quan trá»ng thôi. Mac nà y, việc hỠđỠnghị đưa ông ta và o chức vụ nà y có hợp pháp không?
– Có lẽ không nhưng khó mà chứng minh được sự phạm pháp.
– Váºy thì tôi bị rắc rối rồi.
– Tôi sợ như thể đấy. Nancy, tôi rất buồn cho bà .
– Cám Æ¡n ông anh. Ông đã báo cho tôi hay là không nên để cho Peter là m chá»§, – Äúng thế Nhưng Nancy nghÄ©, cái gì đã xong thì cho qua.
Bà lấy giá»ng vui tươi nói tiếp:
– Nà y Mac, nếu chúng ta nhá» vả Danny, lôi kéo ông ta vá» phe mình, chắc sẽ gặp nhiá»u chuyện ngán ngẩm lắm, phải không?
– Bà muốn nói ...
– Ngán khi nghÄ© đến chuyện ông ta thay đổi nhiệm sở, ngán khi nghÄ© đối thá»§ cá»§a ta sẽ dà nh cho ông ta công việc là m ăn béo bở. Cho nên, theo ý ông thì cái giá ta phải trả cho ông ta là bao nhiêu – Chà ! - ÄÆ°á»ng dây Ä‘iện thoại im lặng má»™t lát rồi Mac cất tiếng nói tiếp:
– Tôi chưa nghĩ đến chuyện nà y.
Nancy nghĩ đến chuyện Danny cố hối lộ ông chánh án.
– Ông anh có nhá»› lần bố tôi cứu Danny ra khá»i chuyện rắc rối không?
– Chuyện của công ty Jersey Rubber.
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tôi nhá»› chứ. Nhưng đừng nói chi tiết trên Ä‘iện thoại, được không?
– ÄÆ°á»£c. Trong vụ nà y chúng ta có thể dùng cách nà y hay cách khác được không?
– Tôi thấy quá được.
– Äể hăm dá»a ông ta phải không? Bà muốn nói để tố cáo ông ta chứ gì?
– Phải.
– Chúng ta có bằng chứng không?
– Không, nhưng trong hồ sơ lưu trữ của bố tôi thì có.
– Nancy, thế là bà có đầy đủ tà i liệu rồi đấy.
Dưới hầm nhà cá»§a Nancy ở Boston có nhiá»u kẹp hồ sÆ¡ cá nhân cá»§a bố bà .
– Tôi chưa bao giỠxem các tà i liệu ấy.
– Và bây giỠkhông ai có đủ thì giỠmà xem.
– Nhưng ta cứ là m như đã xem, - bà nói, giá»ng trầm ngâm.
– Tôi không là m như bà được.
– Tôi nghĩ như thế nà y, ông nghe được không nhé. Chúng ta cứ tuyên bố cho Danny biết tôi có tà i liệu nói vỠchuyện bê bối của ông ta.
– Tôi thấy được lắm.
– Mac nà y, tôi có ý kiến như thế nà y nà y, - Nancy nói tiếp, giá»ng run run vì kÃch thÃch như bà đã thấy trước mắt con đưá»ng hà nh động khả thi. - Ta cứ là m như tòa án sắp cho mở cuá»™c Ä‘iá»u tra vá» công việc kinh doanh cá»§a Công ty Jersey Rubber.
– Tại sao ngưá»i ta là m việc ấy?
– Tại vì có ngưá»i muốn cho tòa biết có việc lem nhem bê bối trong công ty.
– Tốt, rồi sao nữa?
Nancy nghĩ ra trong óc những chi tiết để dùng trong kế hoạch của mình. Bà đáp:
– Ta cứ là m như má»i ngưá»i đã biết trong hồ sÆ¡ cá»§a bố tôi, có chứng từ quan trá»ng có thể buá»™c tá»™i được ông ta, được không?
– Ngưá»i ta sẽ yêu cầu bà cho phép há» xem chứng từ đấy nhé - Tùy tôi có bằng lòng cho há» xem hay không chứ – Trong khuôn khổ Ä‘iá»u tra đơn giản cá»§a luáºt sư Ä‘oà n thì được, tùy bà .
Nhưng trong khuôn khổ Ä‘iá»u tra vi phạm, thì ngưá»i ta phải cho má»i bà đến, và khi ấy thì đương nhiên bà không có quyá»n chá»n lá»±a.
Kế hoạch hình thà nh trong óc Nancy rất nhanh, đến nỗi bà phải nói nhỠxuống, nhưng rất nhanh:
– Nà y nhé, tôi muốn ông gá»i Danny, nói chuyện vá»›i ông ta giúp tôi. Ông há»i ông ta như thế nà y ...
– Khoan đã, đợi tôi lấy bút đã chứ. Rồi, nói đi.
– Há»i ông ta như thế nà y: nếu luáºt sư Ä‘oà n đến Ä‘iá»u tra công việc là m ăn cá»§a công ty Jersey Rubber thì ông ta có muốn tôi lục tìm hồ sÆ¡ cá»§a bố tôi không?
Mac tỠvẻ lo sợ, ông ta nói:
– Bà không sợ ông ta sẽ nói không à ?
– Tôi tin là ông ta sẽ sợ hoảng hồn lên, Mac à ! Ông ta sẽ sợ đến chết luôn được. Ông ta không biết có gì trong hồ sÆ¡. Chắc trong ấy có lá»i ghi chép, các bà i báo, thư từ, đủ thứ linh tinh.
– Tôi đã hình dung ra được chuyện nà y tiến triển như thế nà o rồi, - Mac nói, và Nancy cảm thấy hy vá»ng trở lại trong giá»ng cá»§a ông ta - Danny thế nà o cÅ©ng nghÄ© bà có tà i liệu gì đấy, và ông ta cần phải xin lại.
– Ông ta sẽ yêu cầu tôi che chở ông như bố tôi đã là m. Ông ta sẽ yêu cầu tôi từ chối không cho phép luáºt sư Ä‘oà n xem hồ sÆ¡. Và tôi sẽ bằng lòng ... vá»›i Ä‘iá»u kiện ông ta bá» phiếu thuáºn theo tôi, không bán công ty cho Tổng công ty Dệt May.
– Khoan mừng đã. Chưa mở sâm banh được đâu. Danny có thể ham tiá»n, nhưng ông ta không ngốc đâu. Có thể ông ta nghi ngá» chúng ta đã tạo ra chuyện nà y để là m áp lục vá»›i ông ta?
– Tất nhiên rồi, nhưng ông ta chắc sẽ lo sợ. Chắc ông ta không dám kéo dà i thá»i gian để suy nghÄ©.
– Phải. Và trước mắt, chúng ta rất có cơ may.
– Ông bằng lòng giúp tôi việc nà y chứ?
– ÄÆ°á»£c rồi.
Nancy cảm thấy sung sướng, trà n trá» hy vá»ng sẽ thắng cuá»™c.
– Ông gá»i báo cho tôi biết và o trạm tạm dừng kế tiếp cá»§a máy bay nhé.
– Trạm ấy ở đâu?
– Botwood, ở Terre Neuve. Trong vòng 17 giỠnữa chúng tôi sẽ có mặt ở đấy.
– Bà nghĩ là ở đấy hỠcó máy điện thoại à ?
– Tôi nghÄ© có, vì ở đấy có phi cảng. Ông phải há»i tin tức trước Ä‘i.
– ÄÆ°á»£c rồi. Chúc thượng lá»™ bình an.
– Xin chà o Mac.
Bà móc máy điện thoại. Bà hết súc vui mừng. Bà không biết rồi Danny có thể bị mắc lừa hay không, nhưng cứ nghĩ đến chuyện bà có cách để là m áp lực, là bà cảm thấy hết sức khoan khoái.
Äã 4 giá» 20, đến giá» máy bay cất cánh rồi. Bà rá»i khá»i phòng, Ä‘i qua văn phòng là m việc, bà thấy Mervyn Lovesey cÅ©ng Ä‘ang nói chuyện Ä‘iện thoại. Ông ta đưa tay là m dấu chặn bà lại. Qua cá»a sổ, bà thầy hà nh khách trên bến tà u Ä‘ang lên cảng để ra máy bay, nhưng bà cÅ©ng dừng lại. Ông ta nói lá»›n trong máy Ä‘iện thoại:
– Bây giá» tôi không thể lo đến chuyện ấy được. Anh cứ tăng lương cho bá»n khốn ấy như há» yêu cầu và tiếp tục công việc Ä‘i.
Bà ngạc nhiên khi nghe ông ta nói. Bà nhá»› bà đã nghe nói đến cuá»™c là m reo trong nhà máy. Và bây giỠông ta có vẻ nhượng bá»™, Ä‘iá»u nà y tháºt khác vá»›i quyết định cá»§a ông trước đó.
Rõ rà ng ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá»›i ông cÅ©ng có vẻ ngạc nhiên, vì má»™t lát sau, Mervyn trả lá»i:
– Phải, tôi muốn nói như thế đấy, tôi quá báºn không thể bà n bạc vá»›i các đốc công được. Xin chà o! - Ông ta gác máy và nói vá»›i Nancy:
– Tôi đi tìm bà đây.
– Ông thà nh công rồi à ? - Bà há»i ông ta. – Ông đã thuyết phục được bà vợ trẻ vá» rồi phải không?
– Không. Nhưng vì tôi thuyết phục không được khéo léo.
– Tiếc quá nhỉ. Có phải bà ta đang ở trên bến tà u đấy không?
Ông nhìn qua cá»a sổ.
– ChÃnh cô ta đấy, ngưá»i mặc áo măng tô Ä‘á».
Nancy thấy một phụ nữ tóc và ng khoảng 30 tuổi.
Bà thốt lên:
– Ông Mervyn, bà ta đẹp tuyệt trần! - Bà ấy không vá». Má»›i nghe nói, bà cứ tưởng vợ cá»§a Mervyn không đẹp lắm, tÃnh tình thì quá chanh chua, cỡ như Bette Davis chứ không như Lana Tanler. - Bây giá» tôi má»›i hiểu tại sao ông không muốn để mất bà ấy. – Bà ta nắm tay má»™t ngưá»i đà n ông mặc áo vét má»ng mà u xanh, có lẽ đấy là anh bồ nhÃ. Anh ta không được đẹp trai như Mervyn. Thân hình dưới trung bình má»™t chút anh ta đã bắt đầu hói tóc. Nhung anh ta có nét vui tươi. Nancy hiểu ra bà ta yêu anh là vì anh là ngưá»i tương phản vá»›i Mervyn.
Bỗng bà có cảm tình với ông. Bà nói:
– Ông Mervyn, tôi lấy là m buồn cho ông.
– Tôi không bỠcuộc, - ông ta đáp. - Tôi đi New York.
Nancy cưá»i. ChÃnh ông ta má»›i là ngưá»i giống bà .
– Tại sao không? - Bà đáp. - Bà ấy có vẻ là loại đà n bà khiến cho đà n ông phải Ä‘uổi theo qua Äại Tây Dương.
– Vấn đỠcó đi được hay không còn tùy thuộc và o bà . Máy bay hết chỗ rồi.
– Äúng thế. Váºy là m sao ông có thể Ä‘i được? Vấn đỠgì mà lại tùy thuá»™c và o tôi?
– Bà chiếm má»™t chá»— trống trên tà u. Bà chiếm phòng vợ chồng phòng ấy hai ngưá»i. Tôi xin bà nhưá»ng cho tôi chá»— trống ấy.
– Ông Mervyn, - bà cưá»i nói, - tôi không thể ở chung phòng vá»›i đà n ông được. Tôi là đà n bà góa chÃnh chuyên mà , đâu phải góa phòng trà ?
– Bà phải giúp tôi một việc, - ông năn nỉ.
– Tôi giúp việc gì chứ để ô danh thì không!
Khuôn mặt đẹp trai hiện ra vẻ ương ngạnh. Ông nói tiếp:
– Khi bà bay với tôi qua biển Ailen, bà đâu có nghĩ đến chuyện ô danh.
– Nhưng là m sao qua đêm vá»›i nhau trong phòng cho được! - Bà rất muốn giúp ông ta: quyết tâm Ä‘i tìm vợ cho kỳ được cá»§a ông quả là má»™t hà nh động là m cho bà cảm động. - Tôi rất ân háºn. Nhưng tôi không thể để mang tiếng xấu vá»›i thế gian khi đã và o tuổi như tôi.
– Nà y nhé. Tôi đã được ngưá»i ta cho biết vá» phòng nà y rồi, nó không khác gì các buồng khác trên máy bay. Nó có hai giưá»ng ngá»§. Nếu chúng ta cứ để cá»a mở suốt đêm, chúng ta hoà n toà n xem như hai hà nh khách nằm hai giưá»ng gần nhau thôi.
– Nhưng ngưá»i ta sẽ bà n tán chứ?
– Bà sợ gì h� Bà không có chồng để ông ta đánh ghen mà cũng không có cha mẹ còn sống. Ai quan tâm đến công việc của bà ?
Bà nghĩ: khi ông ta đã muốn cái gì, ông ta quyết tâm là m cho kỳ được. Bà chống đối:
– Nhưng tôi có hai con trai đã và o tuổi đôi mươi rồi.
– Tôi cam Ä‘oan vá»›i bà các cáºu ấy sẽ xem đây là chuyện vui cho mà xem. - Có lẽ ông ta nói có lý, bà nhá»§ thầm. Nhưng bà vẫn nói tiếp:
– Tôi còn sợ mang tiếng với giới thượng lưu ở Boston. Chuyện như thế nà y là đầu đỠcho hỠbà n tán xôn xao.
– Nà y nhé. Khi bà tìm tôi ở bãi Ä‘áºu máy bay, bà thất vá»ng não ná». Bà lâm và o hoà n cảnh tuyệt vá»ng rồi, và chÃnh tôi đã cứu bà . Bây giá» dến phiên tôi thất vá»ng ... Bà không nháºn ra hay sao?
– Có chứ.
– Tôi gặp khó khăn, cầu cứu vá»›i bà . Äây là dịp may cuối cùng để tôi cứu được cuá»™c hôn nhân cá»§a tôi.
Bà nghÄ© đến những tai tiếng sẽ xảy ra. Má»™t góa phụ phạm tá»™i bất cẩn và o dịp sinh nháºt tứ tuần mà quan trá»ng gì không? Theo ông ta thì chuyện nà y chẳng chết chóc gì ai và chẳng là m sao cho bà mang tiếng xấu. Các bà đoan trang ở Beacon Hill chắc sẽ cho bà là “quá phóng túngâ€, còn những ngưá»i cùng tuổi bà chắc sẽ khâm phục sá»± can đảm cá»§a bà . Bà nghÄ©, mình còn trinh tiết gì đâu mà phải lo.
Bà nhìn ông ta, vẻ cương quyết, rồi bà bước tới gần ông. Bà nhủ thầm, mặc xác giới thượng lưu ở Boston; ông ta dang gặp chuyện đau khổ. Khi mình cần giúp, ông ta đã giúp mình. Không có ông ta, chắc mình không đến đây được.
Ông ta có lý. Mình phải giúp lại ông ta.
– Bà giúp tôi chứ, bà Nancy, - ông van lơn. – Tôi van bà .
Nancy hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i rồi đáp:
– Lạy Chúa, tôi sẽ giúp ông.
|

10-10-2008, 03:56 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 13
Hình ảnh cuối cùng mà Harry Marks thấy còn dÃnh dáng đến châu Âu là ngá»n đèn pha trắng vươn lên kiêu hãnh trên bá» Bắc cá»§a cá»a sông Shaunon, trong khi Äại Tây Dương vá»— sóng dưới chân sưá»n núi đá. Mấy phút sau, anh không còn thấy đất liá»n nữa, tứ bá» toà n biển cả mênh mông bát ngát.
Anh nhủ thầm: khi dến Mỹ, mình sẽ già u.
Cảm giác Ä‘ang ngồi gần bên bá»™ trang súc Delhi rất rạo rá»±c, đến ná»—i anh cảm thấy như cảm xúc tình dục Ä‘ang cuồn cuá»™n dâng lên trong lòng anh. Äâu đó trên chuyến máy bay, chỉ cách chá»— anh ngồi và i mét, có bá»™ đồ nữ trang đáng giá kếch sù. Mấy ngón tay cá»§a anh ngứa ngáy như muốn sá» và o.
Bá»™ đồ trang súc bằng đá quà trị giá má»™t triệu đô la chỉ cần bán cho má»™t tay mua đồ ăn trá»™m lấy 100 ngà n đô la thôi là dá»§ rồi. Anh nghÄ©, mình sẽ mua má»™t ngôi nhà tháºt đẹp và má»™t chiếc xe hÆ¡i. Hay là mua má»™t ngôi nhà ở nông thôn có sân đánh quần vá»t. Hay có lẽ mình phải đầu tư tiá»n bạc lấy lá»i để sống. Tiá»n lá»i sẽ đủ cho mình sống như má»™t ông hoà ng: nhưng trước hết là phải để tay lên món hà ng nà y đã.
Vì bà Oxenford không mang đồ trang súc trên ngưá»i, chắc thế nà o bà cÅ©ng để chúng trong túi xách hà nh lý ở trong buồng, hay nằm trong va li ký gởi hiện để trong khoang hà nh lý. Harry nhá»§ thầm, nếu mình là bà ta mình sẽ không để tà i sản xa mình. Mình sẽ cất trong túi xách ở trong buồng nà y, để có thể canh chừng luôn luôn. Nhưng là m sao biết ý đồ cá»§a bà Oxenford ra sao.
Trước hết là phải tìm trong va li đã. Anh thấy chiếc va li cá»§a bà ta để dưới chá»— ngồi cá»§a bà , chiếc va li da mà u đỠcó bịt đồng bốn góc rất đẹp. Nhưng là m sao lục tìm cho được? Có lẽ anh phải đợi đến đêm tối khi má»i ngưá»i đã Ä‘i ngá»§ rồi chăng?
Anh sẽ tìm ra cách. Hoạt động trên máy bay nhá»™n nhịp, có thể rất nguy hiểm cho anh. Nhưng thế nà o anh cÅ©ng thoát được, tháºm chà gặp khi tình hình rất xấu anh cÅ©ng qua khá»i. Thì đấy, anh tá»± nhá»§, má»›i hôm qua chứ lâu lắc gì, mình bị bắt quả tang ăn cắp má»™t nút tay áo: mình bị tù má»™t đêm; thế mà bây giá» mình ngồi trên chiếc Clipper cá»§a hãng Pan American để Ä‘i New York. Thế không phải may mắn hay sao? Nói thế đâu có ngoa. Anh đã bịa ra má»™t chuyện có tên ăn trá»™m nhảy qua cá»a sổ lầu 10, và khi Ä‘i qua lầu 5 anh nghe ngưá»i ta nói:
– “Bây giá» không còn lo sợ gì nữaâ€.
Kết quả là anh bình an vô sự.
Nicky, ngưá»i tiếp viên, mang bản thá»±c đơn bữa ăn tối đến, anh ta há»i anh có uống cốc-tai không. Anh cảm thấy không cần uống rượu mạnh, nhưng anh gá»i má»™t ly sâm banh, chỉ vì anh thấy phải là m thế, thói Ä‘á»i mà , anh nghÄ©. Anh thấy ngây ngất khi được Ä‘i trên chiếc máy bay sang nhất thế giá»›i nhưng đồng thá»i cÅ©ng lo lắng khi bay qua đại dương, nhưng rượu sâm banh chắc sẽ mang lại cho anh cảm giác sảng khoái, yên ổn.
Anh ngạc nhiên khi thấy tá» thá»±c đơn viết bằng tiếng Anh. Váºy ngưá»i Mỹ không cho rằng những bản thá»±c đơn sang trá»ng phải viết bằng tiếng Pháp sao?
Có lẽ hỠthấy phi lý khi in thực đơn bằng tiếng ngoại quốc. Harry nghĩ rằng chắc nước Mỹ sẽ là m cho anh hà i lòng.
Trong phòng ăn chỉ có 14 chá»— ngồi, cho nên sẽ có ba suất ăn, anh tiếp viên cho biết như thế. Anh ta há»i Harry:
– Ông Vandenpost, ông muốn ăn lúc 6 giá», 7 giá» 30 hay 9 giá»?
Có lẽ đây là dịp may mắn đến cho mình rồi đây, Harry nhá»§ thầm. Nếu gia đình Oxenford ăn sá»›m hay trá»… hÆ¡n, anh sẽ ở má»™t mình trong buồng. Nhưng há» sẽ ăn suất mấy giá»? Harry chá»i thá» anh tiếp viên, vì anh ta há»i anh trước. Gặp tiếp viên ngưá»i Anh, thế nà o anh ta cÅ©ng há»i những ngưá»i có danh vá»ng trước, nhưng anh tiếp viên ngưá»i Mỹ nà y đã quen lá» lối là m việc dân chá»§, nên anh ta bắt đầu há»i theo thứ tá»± trên ghế ngồi. Harry phải Ä‘oán gia đình Oxenford sẽ chá»n giỠăn lúc nà o.
– Ä‚n giá» nà o hả? - Anh rá» rà nói để có thì giá» suy tÃnh. Theo chá»— anh biết thì những ngưá»i già u có Ä‘á»u ăn rất trá»…, cho nên anh chá»n giỠăn đầu tiên. - Tôi đói quá rồi, tôi ăn và o suất 6 giá».
Ngưá»i tiếp viên quay qua gia đình Oxenford, Harry nÃn thở. Ngà i OxenforÄ‘ nói:
– Tôi nghĩ ăn lúc 9 giỠlà tuyệt nhất.
Harry mừng thầm trong bụng.
Nhưng phu nhân Oxenford lên tiếng:
– Như thế Percy ăn trễ quá ... Chúng ta nên ăn sớm hơn.
ÄÆ°á»£c, Harry tá»± nhá»§, lòng hồi há»™p, nhưng lạy trá»i đừng sá»›m quá.
– Váºy thì ta ăn lúc 7 giá» 30. - Ông Oxenford nói lại.
Harry cảm thấy trà n trỠhạnh phúc. Anh đã tiến thêm một bước đến gần bộ trang sức Delhi.
Anh tiếp viên quay qua phÃa ngưá»i hà nh khách ngồi trước mặt Harry, ngưá»i đà n ông mặc ghi lê mà u đỠhÆ¡i tÃm, có vẻ là cảnh sát. Ông ta cho biết ông tên là Clive Membury. Nói ăn lúc 7 giá» 30 Ä‘i, Harry nghÄ©, hãy để tôi má»™t mình trong buồng. Nhưng anh đã thất vá»ng não ná», Membury không đói, ông ta chá»n suất ăn chÃn giá».
Khó khăn rồi đấy! Harry nghÄ©. Phải ngồi yên để đợi Membury Ä‘i khá»i buồng má»›i hà nh động được. Cái nghỠông ta là m là phải hoạt động luôn, phải Ä‘i lui Ä‘i tá»›i. Mà nếu ông ta không ra khá»i phòng thì chắc Harry phải kiếm cá»› để tống khứ ông ta Ä‘i cho được.
– Thưa ông Vandenpost, - ngưá»i tiếp viên nói - nếu ông không thấy bất tiện thì ông cÆ¡ khà trưởng và ông hoa tiêu sẽ ngồi ăn cùng bà n vá»›i ông.
– Chẳng có gì bất tiện hết, - Harry đáp. Anh sung sướng được nói chuyện với các nhân viên phi hà nh đoà n.
Ngà i Oxenford gá»i má»™t ly whisky khác. Ông ta là loại ngưá»i có óc bảo thá»§ từ nhá», như ngưá»i Ailen thưá»ng nói. Vợ ông mặt mà y tái mét, bà ta im lặng, cuốn sách mở ra trên đầu gối, nhưng bà không láºt má»™t trang nà o. Bà ta có vẻ bị ức chế.
Cáºu Percy Ä‘i tá»›i phÃa trước để nói chuyện vá»›i những ngưá»i trong phi hà nh Ä‘oà n Ä‘ang rá»—i rảnh việc, còn Margaret thì sang ngồi bên cạnh Harry. Anh ngá»i thấy mùi nước hoa trên ngưá»i cô tá»a ra là loại nước hoa Tosca. Cô đã cởi áo măng tô, thân hình bây giá» trông giống mẹ cô: cao lá»›n, hai vai rá»™ng, ngá»±c to và chân dà i. Äồ trang súc sang trá»ng nhưng giản dị, không lòe loẹt. Harry tưởng tượng cô mặc áo dạ há»™i dà i hở cổ tóc mà u hung búi cao, cổ dà i trắng lá»§ng lẳng đôi hoa tai bằng ngá»c bÃch do Louis Cartier gá»t ráºp khuôn cá»§a Ấn Äá»™, chắc kiêu kỳ lắm. Nhưng không phải thế. Cô không trang Ä‘iểm theo cách cá»§a tầng lá»›p thượng lưu quà tá»™c già u có, mà cô phục sức như vợ má»™t ông Mục sư. Cô là cô gái gây cho ngưá»i ta nhiá»u ấn tượng, Harry cảm thấy hÆ¡i lo sợ khi ngồi bên cô nhưng anh không Ä‘oán cô cÅ©ng có tÃnh nhẹ dạ, và anh cảm động. Nà y Harry, anh tá»± nhá»§, không phải là lúc yếu lòng; mà y nhá»› là cô ta rất nguy hiểm cho mà y, mà y phải tán tỉnh cô ta Ä‘i.
Anh há»i cô ta Ä‘i máy bay lần nà o chưa, cô đáp:
– Chỉ đi Paris với mẹ thôi.
Anh nhá»§ thầm trong lòng, chỉ Ä‘i Paris vá»›i mẹ. Mẹ anh chưa bao giá» thấy Paris, tháºm chà chưa bao giá» Ä‘i máy bay. Anh há»i:
– Äi như thế nà o?
– Tôi quá khiếp khi Ä‘i Paris trên máy bay. Tôi phải uống trà vá»›i những ngưá»i Anh bệ vệ kiểu cách, mặc dù tôi rất muốn đến các nhà hà ng ám khói nÆ¡i ngưá»i ta chÆ¡i nhạc cá»§a dân da Ä‘en.
– Mẹ tôi có dẫn tôi đến Margate, - Harry nói. - Tôi lội trong nước biển, rồi đi uống nước đá, ăn cá với khoai rán.
Má»i khi không bao giá» anh nói chuyện nà y cho ai nghe hết. Anh thưá»ng nói vá»›i các cô gái trong giá»›i thượng lưu rằng anh là há»c sinh con nhà già u, có nhà nghỉ mát ở nông thôn má»—i khi anh buá»™c lòng phải nói vá» thá»i thÆ¡ ấu cá»§a mình vá»›i há». Nhưng Margaret đã biết chuyện bà máºt cá»§a anh rồi, anh nói nhỠđể những ngưá»i khác không nghe được. Thế nhưng, khi nói xong chuyện ấy, anh cảm thấy muốn nhảy ra khá»i máy bay, bung dù ra để trốn Ä‘i đâu cho khuất mắt má»i ngưá»i.
– Chúng tôi chưa bao giá» Ä‘i biển, - Margaret nói vá»›i giá»ng tiếc nuối. - Chỉ có hạng bình dân má»›i lá»™i trong nước biển. Chị tôi và tôi thưá»ng ghen vá»›i những đứa bé con nhà nghèo. Chúng là m gì cÅ©ng được.
Harry thấy thÃch thú khi nghe cô nói, vì đây là má»™t bằng chứng nữa cho thấy anh được may mắn: con nÃt con nhà già u được Ä‘i trong xe hÆ¡i Ä‘en khổng lồ, được mặc áo măng tô có cổ áo lót nhung, và được cho ăn thịt cả ngà y, lại muốn được chạy chÆ¡i bằng chân trần và muốn ăn cá vá»›i khoai chiên.
– Tôi nhá»› những mùi vị bốc ra từ các nÆ¡i có ngưá»i bình dân vui chÆ¡i, - cô nói tiếp. - Như là mùi trong tiệm bánh và o giỠăn trưa, mùi dầu máy trong những nÆ¡i giải trà bằng ngá»±a hay xe gá»— quay, mùi bia và thuốc lá hôi hám trong quán rượu và o má»™t buổi tối mùa Äông ở những chá»— ấy má»i ngưá»i trông có vẻ vui sướng quá.
– Chưa bao giỠtôi đặt chân được và o một quán rượu.
– Cô có thiếu thứ gì đâu, - Harry đáp, bản thân anh, anh không ưa những quán rượu. - Ăn uống trong những nhà hà ng như nhà hà ng Ritz vẫn tuyệt hơn chứ.
– Ngưá»i nà o cÅ©ng đứng núi nà y trông núi ná», - cô nói.
– Nhưng tôi đã thỠvà o hai chỗ rồi, - Harry cãi lại. Tôi biết nơi nà o tuyệt.
Cô im lặng trầm tư má»™t lát rồi má»›i nói tiếp. Cô há»i:
– Rồi anh sẽ là m gì?
– Câu há»i tháºt kỳ. Harry đáp:
– Vui chơi?
– Vui chÆ¡i à , tháºt không?
– Tháºt không, nghÄ©a là sao?
– Má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn vui chÆ¡i. Nhưng anh sẽ là m gì?
– Là m công việc tôi Ä‘ang là m đây. - Tá»± nhiên Harry nổi máu bốc đồng nói cho cô nghe chuyện mà chưa bao giá» anh nói cho ai nghe hết. - Có khi nà o cô Ä‘á»c tá» Nhà Ảo thuáºt Tà i tá» cá»§a Homung không? – Cô lắc đầu Anh nói tiếp:
– Tá» báo kể chuyện má»™t nhà quà phái có máu ăn trá»™m, tên là Rames, ông ta hút thuốc thÆ¡m Thổ NhÄ© Kỳ, mặc áo quần sang trá»ng, được ngưá»i ta má»i đến dá»± tiệc, rồi ăn trá»™m đồ nữ trang. Tôi muốn là m nghá» như ông ta.
– á»’, nà y nà y, đừng nói chuyện tầm báºy, - cô gay gắt nói.
Anh đã lỡ thổ lá»™ tâm tình rồi, anh đà nh nói tiếp để cho cô tin là anh nói tháºt.
– Không phải tôi nói chuyện tầm báºy đâu.
– Nhưng anh không thể là m nghỠăn trá»™m cả Ä‘á»i, - cô cãi lại. - Thế nà o anh cÅ©ng bị tù. Ngay như Robin Rừng rú mà cuối cùng cÅ©ng phải lấy vợ, ổn định cuá»™c sống. Thá»±c tình anh muốn cái gì?
Thưá»ng khi có ai há»i như thế, anh trả lá»i má»™t hÆ¡i: tôi muốn có ngôi nhà , có xe hÆ¡i, có các cô bồ, có những đêm dạ há»™i, có com lê may ở Savile Row. Nhưng bây giá» anh nghÄ© thế nà o cô cÅ©ng tá» vẻ khinh bỉ những thứ ấy. Anh rất muốn cho cô biết má»™ng ước cá»§a mình, và anh rất ngạc nhiên thấy mình tá»± nhiên thổ lá»™ tâm tình vá»›i cô tâm tình mà chưa bao giá» anh kể cho ai nghe. Anh nói:
– Tôi thÃch sống trong má»™t ngôi nhà lá»›n ở thôn quê có cây leo leo khắp tưá»ng.
Anh dừng lại. Anh bối rối, nhưng không biết tại sao, anh nói tiếp những Ä‘iá»u anh mÆ¡ ước cho cô nghe:
– Má»™t ngôi nhà ở nông thôn có sân quần vợt, có chuồng ngá»±a và có hai hà ng đỗ quyên hai bên lối Ä‘i trước nhà - Anh hình dung ra khung cảnh nà y rất rõ trong óc, và anh nghÄ© chá»— ở như thế nà y là chá»— lý tưởng nhất đáng sống nhất trên Ä‘á»i. - Tôi sẽ Ä‘i quanh nhà , mang á»§ng, mặc com lê tuýt, nói chuyện vá»›i những ngưá»i là m vưá»n, vá»›i các chà ng trai chăm sóc ngá»±a, và há» xem tôi là ngưá»i quà phái chân chÃnh. Tôi sẽ đầu tư tiá»n bạc và o những nÆ¡i đảm bảo, và tôi sẽ không tiêu hết má»™t ná»a lợi túc. Và o mùa hè, tôi sẽ tổ chức những buổi tiệc vưá»n vá»›i dâu tây ăn vá»›i kem. Và tôi sẽ có năm đứa con gái đẹp như mẹ nó.
– Năm à ! - Cô cưá»i nói - Anh phải lấy má»™t bà vợ tháºt vạm vỡ má»›i được! - Nhưng cô trở lại nghiêm trang ngay. Cô nói:
– Giấc má»™ng đẹp đấy. Tôi hy vá»ng má»™ng sẽ thà nh.
Anh cảm thấy rất gần gÅ©i vá»›i cô, anh nghÄ© anh có thể há»i câu gì cÅ©ng được.
Anh bèn há»i:
– Còn cô? Cô mộng ước cái gì?
– Tôi muốn tham gia chiến tranh. Tôi sẽ đầu quân và o lực lượng nữ quân nhân.
Trước đây mà nghe phụ nữ nói chuyện đầu quân và o quân đội quả tức cưá»i tháºt nhưng bây giá» chuyện nà y trở nên phổ biến rồi. Anh há»i:
– Cô sẽ là m gì trong quân đội?
– Tôi sẽ lái xe. Ngưá»i ta cần phụ nữ lái xe chuyển tin và lái xe cứu thương.
– Công việc ấy nguy hiểm đấy.
– Tôi biết. Nhưng tôi không sợ. Tôi muốn được tham gia và o cuộc chiến.
Äây là cÆ¡ há»™i để ngăn chặn chá»§ nghÄ©a phát xÃt. - Cô nghiến răng, mắt long lanh, Harry nghÄ© chắc cô rất can đảm.
– Xem cô có vẻ cương quyết, - anh nói
– Tôi có má»™t ... ngưá»i bạn bị phát xÃt giết chết ở Tây Ban Nha, tôi muốn tiếp tục sá»± nghiệp cá»§a anh ấy.
Äá»™t nhiên Harry há»i:
– Cô yêu anh ấy phải không?
Cô gáºt đầu.
Anh nháºn thấy cô gần khóc. Anh để tay lên tay cô vẻ thương cảm.
– Cô còn yêu anh ấy phải không?
– Chắc tôi còn yêu anh ấy mãi. - Giá»ng cô như tiếng thì thà o. - Anh ấy, tên là Ian.
Harry nghẹn ngà o. Anh muốn ôm cô và o lòng để an á»§i cô và nếu không có bố cô Ä‘ang ngồi uống whisky và đá»c tá» Times mặt đỠgay, ở góc bên kia buồng, thì chắc anh đã là m thế rồi. Anh đà nh kÃn đáo bóp mạnh tay cô, và cô mỉm cưá»i tá» vẻ biết Æ¡n.
Ngưá»i tiếp viên đến báo:
– Thưa ông Vandenpost, bữa ăn tối đã Ä‘á»n rồi.
Harry ngạc nhiên thấy đã 6 giỠrồi. Anh rất buồn khi phải chấm dút câu chuyện với Margaret.
Cô đoán được tâm trạng của anh, nên cô nói:
– Chúng ta còn nhiá»u thì giỠđể nói chuyện. Chúng ta còn Ä‘i vá»›i nhau 24 giá» nữa.
– Äúng váºy. Hẹn cô lát nữa.
Anh nói nhá» vá»›i cô, nhưng bụng thầm nghÄ©, hãy coi chừng, thân máºt vá»›i cô ta thì cứ thân, nhưng đừng tiết lá»™ bà máºt. Thân máºt quá đến ná»—i cô ta là m há»ng mất kế hoạch cá»§a mà y Ä‘i, thì quả đáng buồn đấy. Nhưng Ä‘iá»u tệ hại nhất lại chÃnh là chá»— anh thÃch thân máºt vá»›i cô ta.
Anh Ä‘i qua buồng bên cạnh. Anh ngạc nhiên thấy phòng khách đã biến thà nh phòng ăn. Có ba bà n ăn, má»—i bà n bốn ngưá»i, thêm hai bà n nhỠđể ăn tráng miệng. Giống như trong má»™t nhà hà ng sang trá»ng, bà n ăn cÅ©ng có khăn trải bà n, khăn ăn bằng vải lanh, bát đĩa bằng sứ mà u trắng có trang hoà ng biểu tượng mà u xanh cá»§a hãng Pan American. Tưá»ng dán giấy có in bản đồ thế giá»›i vá»›i biểu tượng cá»§a công ty, giống như tất cả các hãng máy bay khác, là cặp cánh giang rá»™ng ra.
Ngưá»i tiếp viên chỉ cho anh chá»— ngồi trước mặt má»™t ngưá»i đà n ông thấp máºp, anh ta mặc má»™t bá»™ đồ mà u xám nhạt, má»›i thấy, Harry liá»n thÃch bá»™ đồ ngay. Trên cà vạt có và i chiếc ghim được trang hoà ng bằng má»™t viên ngá»c lá»›n, má»™t viên ngá»c tháºt. Harry giá»›i thiệu, ngưá»i đà n ông dưa tay bắt rồi nói:
– Tôi là Tom Luther. - Harry nháºn thấy cặp nút ở tay áo cÅ©ng bằng ngá»c như cái ghim ở cà vạt. Äây là má»™t anh chà ng tiêu tiá»n và o các thứ linh tinh không quan trá»ng.
Harry ngồi xuống, trải khăn ăn ra. Luther nói giá»ng Mỹ nhưng nghe bẹ bẹ, như có pha giá»ng châu Âu.
– Ông ở đâu, ông Tom? - Harry há»i, vẻ thăm dò.
– Ở Provence, Rhode Island. Còn anh?
– Philadelphie. - Harry rất muốn biết Philadelphie ở đâu. - Nhưng tôi sống lung tung, cha tôi là m việc cho các cơ quan bảo hiểm.
Luther gáºt đầu ra vẻ lá»… phép, nhưng không có vẻ quan tâm cho lắm. ChÃnh đây là điá»u Harry thÃch. Anh không muốn ngưá»i ta há»i anh dông dà i vá» gia đình.
Hai nhân viên phi hà nh Ä‘oà n bước và o, há» tá»± giá»›i thiệu. Eddie Deakin cÆ¡ khà trưởng, có đôi vai rá»™ng, tóc mà u nhung, khuôn mặt dá»… thương; Harry có cảm giác như anh ta muốn tháo cà vạt và cởi chiếc áo vét đồng phục ra. Jack Ashford, hoa tiêu, có mái tóc mà u nâu; thái độ chững chạc, trông anh ta như có máu thÃch mặc đồng phục bẩm sinh.
Há» vừa ngồi xuống là Harry đã nháºn thấy giữa Eddie cÆ¡ khà trưởng và Luther hà nh khách có sá»± thù hằn nhau rồi. Anh nháºn thấy chuyện nà y có vẻ hấp dẫn quá.
Bữa ăn bắt đầu bằng món tôm hùm khai vị. Hai nhân viên phi hà nh Ä‘oà n uống côca côla. Harry uống rượu vang vùng sông Rhin, còn Tom Luther gá»i má»™t ly Marbni.
Harry nghĩ đến Margaret Oxenford và ông bạn trai bị chết ở Tây Ban Nha.
Anh nhìn qua cá»a sổ, lòng phân vân không biết cô có còn thương mến anh ta không.
Jack Ashford nhìn theo anh rồi nói:
– Cho đến bây giá», chúng ta còn may mắn có thá»i tiết tốt. Bầu trá»i trong sáng, ánh mặt trá»i chiếu sáng lên cánh máy bay.
– Thưá»ng khi thì ra sao? - Harry há»i.
– Thỉnh thoảng trá»i mưa suốt cả chuyến bay từ Ailen cho đến Terle Neuve, - Jaek đáp. - Có khi có mưa đá, có tuyết, có sấm chá»›p.
Harry nhá»› những chuyện anh đã Ä‘á»c trên sách báo.
– Gặp băng giá có nguy hiểm không?
– Chúng tôi đã tÃnh đưá»ng bay để tránh băng giá. Nhung dù sao, máy bay cÅ©ng đã có trang bị mÅ© chụp chống băng giá rồi.
– Mũ chụp là gì?
– Là những lá»›p chăn bằng cao su để Ä‘áºy hai cánh và cánh lái ở Ä‘uôi, nÆ¡i rất dá»… bị đóng băng.
– Dá»± báo thá»i tiết cho biết suốt chuyến bay ra sao?
Jack ngần ngừ má»™t lát, Harry bá»—ng cảm thấy ân háºn vì đã há»i vá» thá»i tiết.
Nhưng Jack vẫn đáp:
– Có bão ở Äại Tây Dương.
– Bão có mạnh không?
– Ở trung tâm bão thì mạnh, nhưng theo tôi thì máy bay sẽ bay ngoà i bìa cá»§a cÆ¡n bão. - Ông ta có vẻ không hoà n toà n hà i lòng vá» cách trả lá»i.
– Nếu gặp bão thì máy bay sẽ như thế nà o? - Tom Luther há»i xen và o. Anh ta nhe răng cưá»i, nhưng Harry thấy ná»—i lo sợ cá»§a anh ta lá»™ rõ trong cặp mắt mà u xanh nhạt.
– Máy bay sẽ lắc lư má»™t Ãt, - Jack đáp.
Anh không nói tiếp, nhung Eddie lại lên tiếng nói.
Anh nhìn thẳng và o mắt Luther và nói vá»›i giá»ng chắc nịch:
– Nó bay như là ta cưỡi trên lưng má»™t con ngá»±a hoang váºy.
Luther tái mặt. Jack nhìn Eddie, cau mà y, rõ rà ng anh ta không hà i lòng cách trả lá»i thiếu tế nhị cá»§a Eddie.
CÆ¡ khà có vẻ Ä‘ang lo lắng việc gì đó lén quan sát anh ta. Vá»›i khuôn mặt rạng rỡ, dá»… thương, anh ta không có vẻ gì là ngưá»i hay há»n dá»—i. Äể lôi anh ta ra khá»i tình trạng đăm chiêu, Harry há»i:
– Ông Eddie nà y, trong khi ông đang ăn thì ai là m việc ở chỗ ông?
– Ngưá»i cÆ¡ khà phó, anh Mickey Fiun, thay chá»— tôi Eddie đáp. Anh nói vá»›i giá»ng lá»… phép, nhưng không cưá»i - Phi hà nh Ä‘oà n chúng tôi gồm có chÃn ngưá»i, không kể hai ngưá»i tiếp viên. Ngoại trừ ông CÆ¡ trưởng, tất cả chúng tôi Ä‘á»u là m việc thay phiên, má»—i phiên như váºy là bốn giá». Jack và tôi bắt đầu là m việc từ khi máy bay cất cánh ở Southampton lúc hai giá» cho nên đến sáu giá» chúng tôi được nghÄ©, cách đây mấy phút.
– Thế còn ông CÆ¡ trưởng thì sao? - Tom Luther há»i, giá»ng lo lắng - ông ấy uống thuốc để thức cả đêm à ?
– Khi nà o có thể ngá»§ được, ông ta ngá»§ má»™t giấc, Eddie đáp. - Có lẽ khi chúng ta dã vượt qua Ä‘iểm không quay vá», thì ông ấy sê ngá»§ má»™t chút.
– Như thế, khi chúng ta bay trên trá»i thì ông CÆ¡ trưởng Ä‘i ngá»§ à ? - Luther há»i, giá»ng hÆ¡i lo má»™t chút.
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên, - Eddie đáp, miệng tươi cưá»i.
Luther có vẻ hoảng hốt. Harry cố xoay câu chuyện sang những vùng yên tÄ©nh hÆ¡n. Anh há»i:
– Äiểm không quay vá» là điểm gì?
– Chúng tôi thưá»ng xuyên kiểm tra lượng dá»± trữ nhiên liệu cá»§a máy bay. Khi chúng tôi không đủ lượng nhiên liệu để quay vá» Foynes nữa, khi ấy chúng tôi đã qua khá»i Ä‘iểm không quay vá». - Eddie nói vá»›i thái độ dữ dá»™i, Harry bá»—ng hiểu ra cÆ¡ khà trưởng muốn là m cho Luther lo sợ, Anh hoa tiêu nói xen và o, như cố là m cho má»i ngưá»i an tâm:
– Hiện giá», chúng ta có đủ nhiên liệu để bay đến nÆ¡i hay quay trở vá».
– Nhưng nếu chứng ta không đủ nhiên liệu để bay đến nÆ¡i và cÅ©ng không quay vỠđược, thì tÃnh sao? Luther há»i.
Eddie nghiêng ngưá»i trên bà n, nhìn anh ta, nhếch miệng cưá»i chua chát, rồi nói:
– Ông Luther, xin ông hãy tin và o tôi đi.
– Chuyện như thế sẽ không bao giá» xảy ra đâu, – Ngưá»i hoa tiêu vá»™i và ng nói. - Chúng ta sẽ quay vá» Foynes được trước khi đến Ä‘iểm ấy. Và để đỠphòng trước chúng tôi đã tÃnh đến chuyện bay vá»›i ba động cÆ¡ trong số bốn động cÆ¡ nếu gặp trưá»ng hợp có má»™t động cÆ¡ há»ng.
Jack cố là m cho Luther vững dạ, nhưng rõ rà ng khi nghe nói đến động cÆ¡ hư há»ng anh ta lại cà ng lo sợ thêm. Anh ta cố múc má»™t muá»—ng xúp lên ăn,- nhưng vì tay run nên xúp đổ cả và o cà vạt.
Eddie ngồi im lặng, rõ rà ng là anh thÃch thú khi thấy Tom lo sợ. Jack cố nói chuyện cho gã yên tâm, nhưng không khà vẫn căng thẳng. Harry tá»± há»i không biết giữa Eddie và Luther có chuyện gì xÃch mÃch.
Chẳng mấy chốc phòng ăn đã đông ngưá»i. Bà mặc áo có chấm đỠxinh dẹp đến ngồi và o bà n bên cạnh bà n cá»§a Harry vá»›i ngưá»i đà n ông mặc áo vét má»ng mà u xanh. Harry nghe há» gá»i nhau là Diana Lovesey và Mack Alder. Harry nhá»§ thầm: nếu Margaret cÅ©ng mặc quần áo như bà Lovesey nà y, chắc có lẽ sẽ đẹp hÆ¡n là đằng khác. Nhưng bà Lovesey không có vẻ gì sung sướng; tháºt váºy trông bà ta có vẻ khổ sở quá.
Việc phục vụ rất nhanh nhẹn và thức ăn tháºt ngon. Món ăn chÃnh là thịt thăn bò nấu nấm vá»›i xốt Hòa Lan và vá»›i khoai tây nghiá»n. Thịt bò bÃt tết lá»›n gấp đôi trong các quán ăn cá»§a ngưá»i Anh. Harry ăn không hết, và anh cÅ©ng từ chối không uống ly vang thứ hai. Anh muốn đầu óc minh mẫn. Anh quyết lấy cho kỳ được bá»™ trang sức Delhi. Äây là cú là m ăn lá»›n trong sá»± nghiệp ăn trá»™m cá»§a Harry và anh quyết định đây cÅ©ng là vố cuối cùng. Vố nà y đủ cho anh mua má»™t cái nhà ở nông thôn có cây leo bên tưá»ng và có sân quần vợt.
Sau món bÃt tết, ngưá»i ta dá»n món rau, khiến Harry phải ngạc nhiên. Trong các nhà hà ng sang trá»ng ở Luân Äôn không có rau, và nhất là sau khi đã ăn món chÃnh, không bao giá» có món rau nà y.
Äà o ướp xirô trá»™n đá, cà phê và bánh nướng nhá» nối tiếp nhau dá»n ra rất nhanh. Eddie hình như thấy mình không hòa đồng vá»›i má»i ngưá»i, anh bèn cố góp chuyện.
– Ông Vandenpost nà y, xin phép há»i mục Ä‘Ãch chuyến Ä‘i nà y cá»§a ông có được không ?
– Thú thục là tôi không muốn rÆ¡i và o tay cá»§a Hitler. Harry đáp. - Ãt ra cÅ©ng trước khi nước Mỹ tham chiến.
– Ông tin nước Mỹ sẽ tham chiến à ? - Eddie há»i vá»›i giá»ng hồ nghi.
– Sẽ tham chiến như tráºn đại chiến vừa rồi.
Bỗng Tom Luther lớn tiếng nói:
– Chúng ta không xÃch mÃch gì vá»›i ngưá»i quốc xã hết. Há» chống Cá»™ng sản, và chúng ta cÅ©ng thế.
Jack gáºt đầu đồng ý.
Harry quá đỗi kinh ngạc. Ở Anh, má»i ngưá»i Ä‘á»u tin thế nà o ngưởi Mỹ cÅ©ng tham chiến. Nhưng ở đây, quanh các bà n ăn nà y, không ai nghÄ© như thế. Có lẽ những ngưá»i Anh đã nghÄ© sai? Có lẽ há» không nên trông chá» và o sá»± giúp đỡ cá»§a ngưá»i Mỹ. Tin nà y mà mẹ anh ở Luân Äôn nghe được thì bà sẽ buồn biết mấy.
Eddie nói tiếp:
– Theo tôi thì tất cả chúng ta Ä‘á»u phải chiến đấu chống bá»n quốc xã. - Giá»ng anh có vẻ giáºn dữ. - Bá»n chúng là đồ cướp bóc, - anh nói tiếp, nhìn thẳng và o mặt Luther. TÃnh cho kỹ thì ta phải tiêu diệt bá»n chúng như diệt chuá»™t váºy.
Bá»—ng Jack đột ngá»™t đứng dáºy, và buồn rầu.
– Eddie, chúng ta ăn xong rồi, nên vá» phòng nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, - anh ta nói, giá»ng cương nghị.
Eddie ngạc nhiên khi thấy bạn bá» Ä‘i, nhưng anh vẫn gáºt đầu, hai ngưá»i cùng Ä‘i vá» phòng nghỉ.
Harry nói:
– Anh chà ng cơ khà trưởng cục cằn quá nhỉ.
– Anh thấy thế à ? - Luther há»i. - Tôi chẳng thấy gì hết.
Äồ nói láo dÆ¡ bẩn, Harry nhá»§ thầm. Anh ta vừa xem anh như đồ cướp bóc đấy!
Luther gá»i rượu cô nhắc. Harry tá»± há»i không biết hắn ta có phải là đồ băng đảng cướp bóc không. Những kẻ thuá»™c băng đảng mà Harry biết ở Luân Äôn Ä‘á»u rất lòe loẹt, nhẫn Ä‘eo đầy các ngón tay, áo măng tô lông thú và già y hai mà u. Luther có vẻ là má»™t triệu phú tá»± láºp có thể là nhà triệu phú gặp thá»i, hay có chân trong kỹ nghệ cÅ©ng nên. Thình lình anh há»i gã ta:
– Ông Tom, ông là m nghá» gì váºy?.
– Tôi kinh doanh ở Rhode Island.
Câu chuyện giữa há» không mầy hứng thú khiến anh chán nản, anh ngồi im má»™t lát rồi đứng dáºy, gáºt đầu chà o gã rồi Ä‘i ra.
Khi anh vá» lại buồng cá»§a mình, ngà i Oxenford há»i anh vá»›i giá»ng cá»™c lốc.
– Bữa ăn có ngon không?
Harry đánh giá rất cao bữa ăn, nhưng giá»›i quà tá»™c chắc không bao giá» tá» ra có thiện cảm vá»›i các món ăn cá»§a những nÆ¡i như nÆ¡i nà y. Anh lấy giá»ng tá»± nhiên đáp:
– Không tệ. Lại còn có rượu vang miá»n sông Rhin uống thả dà n nữa.
Oxenford cà u nhà u cái gì đó trong há»ng, rồi tiếp tục Ä‘á»c báo. Harry nghÄ©, chắc không có kẻ nà o mất dạy bằng má»™t lãnh chúa mất dạy.
Margaret cưá»i, cô có vẻ sung sướng khi thấy anh.
– Thục ra thì bữa ăn ra sao? - Cô há»i nhá» như không muốn cho ai nghe hết.
– Tuyệt diệu! - Anh đáp. Hai ngưá»i cùng phá ra cưá»i Khi Margaret cưá»i, trông cô khác hẳn. Lúc ngồi yên, mắt cô có vẻ nhá»t nhạt, tầm thưá»ng, nhưng khi cô nói, hai má cô á»ng hồng, để lá»™ hai hà m răng đẹp không chê và o đâu được, và giá»ng cưá»i nghe rất hấp dẫn. Harry muốn nghiêng ngưá»i qua lối Ä‘i hẹp để sá» và o tay cô. Anh định là m thế thì bá»—ng thấy ông Clive Membury ngồi trước mặt đưa mắt nhìn anh, và không biết tại sao, ánh mắt cá»§a ông ta đã ngăn anh lại, không để cho anh là m theo ý muốn. Anh bèn ngồi yên và nói vá»›i Margaret:
– Có bão trên Äại Tây Dương.
– Như thế có nghĩa là chuyến bay sẽ gặp khó khăn?
– Phải. HỠsẽ cho máy bay bay vòng để tránh bão, nhưng chúng ta cũng sẽ bị rung động mạnh.
Câu chuyện cá»§a há» thưá»ng bị gián Ä‘oạn vì các tiếp viên không ngá»›t Ä‘i lui Ä‘i tá»›i trên lối Ä‘i, há» mang thức ăn đến phòng ăn rồi mang chén đĩa dÆ¡ vá» nhà bếp.
Harry thấy há» rất vất vả, vì chỉ có hai mà phải phục vụ rất nhiá»u ngưá»i.
Anh lấy tá» Life cá»§a Margaret vừa để xuống, anh láºt ra giả vá» xem, cốt đợi cho gia đình Oxenford Ä‘i ăn.
Anh không mang theo sách vở mà cÅ©ng không mang theo tạp chÃ; anh không thÃch Ä‘á»c. Anh chỉ thÃch liếc mắt nhìn qua các tá» báo thôi, anh chỉ thÃch giải trà bằng cách nghe raÄ‘i-ô và xem xi-nê.
Cuối cùng ngưá»i ta má»i gia đình Oxenford Ä‘i ăn, trong buồng chỉ còn lại Harry và Clive Membury. Má»›i đầu chuyến bay, ông ta sang chÆ¡i bà i ở phòng khách, nhưng bây giá» phòng khách đã biến thà nh phòng ăn, nên ông ta ngồi tại chá»—. Harry nghÄ©, thế nà o ông ta cÅ©ng Ä‘i và o phòng vệ sinh.
Anh lại tá»± há»i không biết ông Membury có phải là cảnh sát không và nếu thế thì ông ta Ä‘i trên chiếc Clipper nà y là m gì. Nếu ông ta theo dõi má»™t nghi can, thì chắc nghi can nà y phải là má»™t tá»™i phạm quan trá»ng, nếu không thì sao má»™t cảnh sát Anh lại chi tiá»n để mua má»™t cái vé trên chiếc Clipper sang trá»ng nà y. Có thể ông ta đã dà nh dụm nhiá»u năm trá»i để Ä‘i du hà nh má»™t chuyến, bay trên sông Nil hay Ä‘i trên chiếc tốc hà nh Phương Äông. CÅ©ng có thể ông ta chỉ muốn bay qua Äại Tây Dương chÆ¡i. Nếu thế, thế nà o ông ta cÅ©ng sẽ tranh thá»§ thá»i giỠđể thưởng ngoạn chuyến bay. ChÃn mươi bảng Anh chứ Ãt á»i gì, số tiá»n quá lá»›n đối vá»›i má»™t cảnh sát viên.
Harry thiếu kiên nhẫn, nên khoảng ná»a giá» sau, thấy ông Membury vẫn ngồi yên không nhúc nhÃch, anh bèn quyết định ra tay. Anh há»i ông ta:
– Ông Membury, ông đã xem phòng máy chưa?
– Chưa ...
– Nghe nói phòng máy rất kỳ diệu. Ngưá»i ta nói phòng máy to lá»›n như cả má»™t chiếc Douglas DC. 3, mà loại máy bay nà y cÅ©ng thuá»™c loại lá»›n rồi đấy.
– Ãi chà ! - Membury chỉ tá» thái độ ngạc nhiên cho hợp phép lịch sá»± .
Quả ông ta là loại ngưá»i không có Ä‘am mê vá» máy bay.
– Chúng ta nên Ä‘i xem qua cho biết. - Harry chặn Nicky lại, anh ta Ä‘ang bưng khay xúp Ä‘i qua. Anh há»i:
– Hà nh khách có thể xem phòng máy được không?
– Thưa ông được chứ, quý khách sẽ được đón tiếp niá»m nở.
– Lúc nà y đến thăm có tiện không?
– Lúc nà y rất tiện, thưa ông Vandenpost. Còn lâu má»›i đến giá» máy bay hạ cánh, cÅ©ng không phải giá» cất cánh, không phải giá» thay phiên, mà thá»i tiết lại tốt. Quà vị không còn đợi lúc nà o tốt hÆ¡n nữa.
Harry đã mong anh ta trả lá»i như thế. Anh bèn đứng dáºy, quay qua ông Membury.
– Ta đi xem chứ?
Membury có vẻ như muốn từ chối, ông ta không phải loại ngưá»i dá»… bị ngưá»i khác lôi cuốn nghe theo. Nhưng có lẽ ông sẽ mang tiếng là ngưá»i thô lá»— cục cằn, nếu ông từ chối. Có lẽ ông không tá» ra mình là ngưá»i khó chÆ¡i. Cho nên sau má»™t lát do dá»±, ông ta đứng lên và nói:
– Tại sao không?
Harry đi trước, anh qua phòng bếp và phòng vệ sinh, rồi quay qua phải leo lên cẩu thang xoắn ốc. Lên hết cầu thang, anh đi và o phòng máy, Membury đi theo sau lưng anh.
Harry nhìn quanh. NÆ¡i đây không giống tà nà o hình ảnh mà anh đã thấy ngưá»i ta chụp vá» buồng máy ở máy bay. Sạch sẽ, yên lặng, dá»… chịu, khung cảnh khiến ngưá»i ta nghÄ© đây là má»™t phòng là m việc trong má»™t cÆ¡ sở tối tân. DÄ© nhiên ông cÆ¡ khà trưởng và ông hoa tiêu đã cùng ăn vá»›i anh không có mặt ở đây vì hỠđã hết phiên là m việc: toán khác Ä‘ang là m việc. Nhưng ông CÆ¡ trưởng thì có mặt ở đây, ông ta ngồi ở cái bà n nhá» nằm phÃa sau buồng lái. Ông ta ngước mắt nhìn, mỉm cưá»i thân ái vá»›i há» và nói:
– Xin chà o quà ông, quà ông muốn thăm buồng máy phải không?
– Dạ phải, - Harry đáp. - Nhưng chắc tôi phải đi lấy máy ảnh cái đã. Tôi chụp hình được chứ?
– Dĩ nhiên là được.
– Tôi sẽ quay lại túc khắc. Anh Ä‘i nhanh xuống cầu thang, rết hà i lòng vá» mình, nhưng cÅ©ng rất căng thẳng. Anh đã đẩy ông Membury ra khá»i phòng má»™t lát được rồi, nhưng anh phải tìm cho nhanh má»›i được.
Anh quay vá» chá»— ngồi. Má»™t tiếp viên trong phòng bếp và ngưá»i kia trong phòng ăn. Äáng ra anh nên đợi cho cả hai báºn bịu phục vụ ở bà n ăn để bảo đảm há» không Ä‘i qua buồng cá»§a anh và i phút, nhưng vì thì giá» eo hẹp, nên anh phải đánh liá»u. Có thể anh bị gián Ä‘oạn lắm.
Anh lôi va li cá»§a bà Oxenford dưới chá»— ngồi ra. Va li hà nh lý xách tay và o buồng mà quá lá»›n và quá nặng, nhưng có lẽ bà ta không xách. Anh để va li lên chá»— ngồi và mở ra. Va li không khóa; thế là có dấu hiệu không tốt rồi. Bà Oxenford không Ä‘á»i nà o ngu ngốc Ä‘em bỠđồ nữ trang quà giá và o má»™t chiếc va li không khóa như thế nà y.
Thế nhưng anh cÅ©ng lục tìm tháºt nhanh, mắt liếc nhìn thá» có ai Ä‘i qua không.
Trong va li có nước hoa, đồ dùng để trang Ä‘iểm, có quần lót, chiếc áo ngá»§ dà i mà u hạt dẻ, áo sÆ¡ mi ngá»§, đôi dép tháºt đẹp, đồ lót bằng xoa có mà u hồng đà o, bÃt tất, má»™t cái xắc nhỠđựng bà n chải răng và và i thứ trang Ä‘iểm, má»™t táºp thÆ¡ cá»§a Blake, nhưng không có đồ nữ trang.
Harry nhá»§ thầm. Anh đã Ä‘oán đây là chá»— có khả năng nhất bà ta giấu bá»™ trang sức Dehli. Bây giá» anh má»›i thấy giả thuyết cá»§a anh là đáng ngá».
Việc lùng tìm chỉ diễn ra trong vòng 20 giây.
Anh vội đóng va li lại và để xuống dưới ghế ngồi.
Có thể bà ta yêu cầu chồng mang giúp đỡ nữ trang của bà trong túi xách hà nh lý của ông ta không?
Anh nhìn cái túi xách cá»§a ông Oxenford dưới chá»— ngồi. Các tiếp viên vẫn báºn bịu công việc. Anh quyết định thá» váºn may sang các va li khác.
Anh lôi cái túi xách cá»§a ông Oxenford ra. Ngưá»i ta nhìn và o cứ tưởng va li bằng vải, nhưng lại bằng da, có dây kéo, cuối dây kéo có ổ khóa bấm nhá». Harry luôn luôn có dao nhÃp để xá» lý các loại khóa. Anh dùng lưỡi dao mở khóa rồi mở túi xách.
Khi anh Ä‘ang lục tìm trong túi xách, thì ngưá»i tiếp viên nhá», Davy, Ä‘i qua.
Anh ta mang khay đồ uống từ bếp lên phòng ăn. Harry nhìn anh ta, nhoẻn miệng cưá»i. Davy nhìn cái túi xách. Harry nÃn thở và vẫn giữ nụ cưá»i trên môi.
Ngưá»i tiếp viên Ä‘i tiếp và o phòng ăn.
Rõ rà ng anh ta nghĩ cái túi xách là của Harry.
Anh thở phà o nhẹ nhõm. Anh là báºc thầy trong nghệ thuáºt là m chá»§ mình, nhưng lần nà y, anh đã sợ kinh khá»§ng.
Hà nh lý cá»§a ông Oxenford cÅ©ng chỉ là những thứ đồ dùng cho đà n ông như hà nh lý cá»§a bà vợ thôi: bá»™ dao cạo râu, nước hoa xức tóc, bá»™ áo pyjama có sá»c, chăn nỉ, và cuốn tiểu sá» cá»§a Napoléon. Harry đóng túi xách lại, để khóa và o chá»— cÅ©. Thế nà o ông Oxenford cÅ©ng phát hiện ra khóa bị bẻ, và chắc ông ta sẽ tá»± há»i phải chăng có chuyện gì đã xảy ra. Thế nà o ông cÅ©ng xem có mất mát gì không, và khi thấy không mất gì, má»i váºt còn nguyên, chắc ông ta sẽ nghÄ© là ổ khóa bị há»ng thôi.
Harry để túi xách và o chỗ cũ.
Anh thoát nạn, nhưng không thấy bộ trang súc Delhi ở đâu hết.
Rất Ãt có khả năng đồ nữ trang để trong hà nh lý cá»§a hai ngưá»i con cá»§a bà , nhưng anh vẫn đánh liá»u quyết lục tìm hà nh lý cá»§a há» cho kỳ được.
Ngà i Oxenford là ngưá»i khôn lanh, cho nên nếu ông ta muốn cất giấu đồ nữ trang cá»§a vợ và o túi xách hà nh lý cá»§a các con, thì chắc có lẽ ông ta sẽ chá»n cái cá»§a Percy mà cất, vì thế nà o cáºu ta cÅ©ng thÃch thú khi được đóng vai trò âm mưu nà y, chứ Margaret là ngưá»i thưá»ng chống lại bố, không Ä‘á»i nà o ông ta cất và o túi xách cá»§a cô.
Harry lấy cái túi du lịch cá»§a Percy để lên ghế, ngay cái chá»— má»›i rồi anh để túi xách cá»§a ông Oxenford, vá»›i hy vá»ng là nếu ngưá»i tiếp viên Ä‘i qua, anh ta sẽ tưởng Harry Ä‘ang lục tìm đồ cá»§a mình ở cái túi xách hồi nãy.
Äồ đạc cá»§a Percy rất có ngăn nắp, Harry nghÄ© chắc là có ngưá»i giúp việc sắp xếp cho cáºu ta nên má»›i gá»n gà ng như thế. Không có cáºu bé nà o 15 tuổi mà lại xếp áo quần Pyjama rồi gói và o trong giấy bóng như thế nà y. Cái túi nhỠđựng cái bà n chải đánh răng còn má»›i như ống kem đánh răng chưa khui. Trong túi xách anh thấy có bá»™ cá» chÆ¡i dá»c đưá»ng, má»™t chồng nhá» hình hoạt há»a và má»™t gói bánh bÃch qui sô cô la - đã được nhét và o túi xách Harry nghÄ©, do má»™t chị đầu bếp hay má»™t chị hầu phòng có lòng tất. Harry nhìn cái bà n đã được xếp gá»n, lục tìm trong táºp hình hoạt há»a, rồi mở gói bánh ra, nhưng anh không tìm thấy đồ nữ trang đâu hết.
Khi anh để cái túi xách và o chá»— cÅ© lại, má»™t hà nh khách Ä‘i ngang vá» phÃa phòng vệ sinh. Harry không nhìn đến ngưá»i khách.
Anh không tin được chuyện phu nhân Oxenford để bá»™ trang sức ở lại nước Anh, nÆ¡i mà chỉ trong vòng và i tuần nữa thá»i là sẽ bị kẻ thù chiếm đóng. Chỉ còn hai nÆ¡i nữa thôi, má»™t là trong va li cá»§a Margaret, hai là trong hà nh lý ký gởi. Khó mà và o tìm trong kho hà nh lý ký gởi. Có thể nà o và o kho hà nh lý ký gởi khi máy bay Ä‘ang bay được không? Hay là anh ta phải tÃnh đến trưá»ng hợp Ä‘i theo gia đình Oxenford đến táºn khách sạn hỠở, tại New York ...
Ông Cơ trưởng và ông Membury chắc sẽ thắc mắc tại sao anh đi lấy máy ảnh lâu như thế nà y.
Anh lấy cái túi xách cá»§a Margaret. Cái xách như má»™t món quà tặng và o dịp sinh nháºt. Äó là má»™t cái va li nhá» có các góc tròn trịa, bằng da mà u kem má»m mại, dây kéo bằng da xinh xinh. Mở ra, anh ngá»i thấy mùi nước hoa Tosca. Anh thấy chiếc áo sÆ¡ mi ngá»§ bằng vải hoa, anh cố hình dung ra cÆ¡ thể cá»§a cô trong cải áo nà y. Chắc thân hình cô ta xinh lắm. Äồ lót chỉ bằng vải trắng giản dị thôi.
Anh phân vân không biết cô ta còn trinh không. Anh tìm thấy má»™t tấm ảnh đóng khung, trên ảnh là má»™t chà ng trai khoảng 20 tuổi, khá đẹp trai, tóc nâu dà i, cặp mắt Ä‘en, mặc cái áo chùng và đội mÅ© không và nh tốt nghiệp đại há»c. Có lẽ đây là anh chà ng chết ở Tây Ban Nha? Cô ta đã ngá»§ vá»›i anh ta chưa? Cô ta Ä‘á»c tiểu thuyết D.H. Lawrence. Mình cam Ä‘oan mẹ cô ta không biết, Harry nhá»§ thầm.
Một chồng nhỠkhăn tay có thêu hai chữ “M.O†Khăn thơm mùi nước hoa Tosca.
Nhưng vẫn không có đồ nữ trang.
Harry định lấy một cái khăn tay có tẩm nước hoa để là m kỷ niệm. Ngay khi anh lấy cái khăn thì Davy xuất hiện, anh ta bưng cái khay và chồng đĩa xúp.
Anh ta nhìn Harry rồi dừng lại, cau mà y. Dĩ nhiên cái xách của Margaret khác xa cái túi xách của Oxenford.
Rõ rà ng Harry không thể là chá»§ nhân cả hai cái va li; như váºy chắc chắn anh Ä‘ang lục hà nh lý xách tay cá»§a ngưá»i khác.
Davy nhìn anh má»™t lát, lá»™ vẻ khinh bỉ, nhưng đồng thá»i cÅ©ng lo sợ không dám tố cáo hà nh khách. Cho nên anh ta ấp úng há»i:
– Thưa ông, đấy là túi xách của ông à ?
Harry chìa cái khăn nhỠcho anh tiếp viên thấy rồi nói:
– Tôi hỷ mũi trong nà y được không? - Anh đóng va li lại và để và o chỗ cũ.
Davy vẫn có vẻ buồn. Harry giải thÃch:
– Cô ấy nhỠtôi đến lấy khăn cho cô. Cho nên mới có chuyện hiểu lầm giữa chúng ta.
Vẻ mặt của Davy thay đổi, anh ta có vẻ lúng túng.
– Xin ông tha lỗi, tôi mong ông hiểu ...
– Tôi rất sung sướng khi thấy anh để mắt canh chừng đồ đạc cho hà nh khách. Anh là m việc thế là rất tốt - Anh vỗ nhẹ lên vai Davy. Bây giỠanh phải đem cái khăn chết tiệt nà y đến cho Margaret mới được, để chứng minh cho anh tiếp viên thấy đây là chuyện thực.
Anh đi và o phòng ăn.
Cô Ä‘ang ngồi ở bà n ăn vá»›i bố mẹ và em trai. Anh vung cái khăn vá» phÃa cô và nói:
– Cô đánh rơi cái nà y.
Cô ngạc nhiên, đáp lại:
– Tháºt ư? Cảm Æ¡n.
– Xin cô thông cảm, - anh nói rồi vội vã bỠdi.
Liệu Davy có cả gan đến há»i Margaret để kiểm chứng có tháºt cô đã nhá» anh Ä‘i lấy khăn sạch không? Chắc anh ta không dám đâu.
Harry đã Ä‘i qua buồng cá»§a mình, Ä‘i qua buồng bếp, Davy Ä‘ang chồng các đĩa dÆ¡ lên nhau, rồi anh leo lên chiếc cầu thang xoắn ốc. Là m sao đến được kho hà nh lý nhỉ? Anh không biết kho nà y nằm ở đâu, không để ý ngưá»i ta chất hà ng lên chá»— nà o. Nhưng anh phải tìm ra cách để biết kho hà nh lý ở chá»— nà o má»›i được.
Ông CÆ¡ trưởng Baker Ä‘ang giảng giải cho Clive Membury biết là m sao máy bay bay lên được trên biển khi không có Ä‘iểm mốc để xác định vị trÃ:
– Hầu hết thá»i gian bay trên biển, chúng tôi nằm ngoà i tầm cá»§a sóng truyá»n tin, cho nên chúng tôi chỉ nhá» và o sao để định hướng ... khi nà o chúng tôi thấy sao.
Membury ngước mắt nhìn Harry.
– Không có máy ảnh à ? - Ông ta há»i, giá»ng gay gắt.
Äúng ông ta là cảnh sát rồi, Harry nhá»§ thầm.
Anh đáp:
– Tôi đã quên mua phim. Tháºt ngốc phải không?
– Anh nhìn quanh. - Là m sao ở đây mà ông nhìn thấy sao được – á»’, ngưá»i hoa tiêu vừa ra ngoà i rồi, - Ông CÆ¡ trưởng máy bay nói, vẻ thản nhiên. Rồi ông cưá»i – Tôi nói đùa đấy thôi. Có đà i quan sát chứ, để tôi dẫn các ông Ä‘i xem.
Ông ta mở cánh cá»a ở cuối phòng nà y, rồi bước qua ngưỡng cá»a. Harry Ä‘i theo ông ta, anh bước ra má»™t lối Ä‘i hẹp. Ông CÆ¡ trưởng đưa tay chỉ:
– Äấy là vòm quan sát. - Harry nhìn, không muốn quan tâm, anh chỉ nghÄ© đến đồ nữ trang cá»§a bà Oxenford thôi. Trên nóc máy bay có má»™t khung cá»a kÃnh, bên cạnh đấy có móc cái thang xếp. Khi nà o thấy mây tan, ngưá»i hoa tiêu mang kÃnh định vị leo lên đấy. Hà nh lý cá»§a khách cÅ©ng chất ở đấy.
Bá»—ng Harry chú ý đến ông ta. Anh há»i:
– Hà nh lý chất trên nóc máy bay à ?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải chất ở đây.
– Äâu nà o, chúng được chất ở đâu?
Ông CÆ¡ trưởng chỉ hai cánh cá»a nằm hai bên lối Ä‘i nhỠ– Chất trong kho.
Harry không tin được mình may mắn đến thế.
– Váºy tất cả va li Ä‘á»u trên ấy, sau hai cánh cá»a ấy?
– Äúng thế, thưa ông.
Harry mở thá» má»™t cánh cá»a. Cá»a không khóa. Anh nhìn và o trong phòng. Va li và rương hòm cá»§a khách Ä‘á»u được sắp xếp rất ngăn nắp, được buá»™c cứng và o các thanh chằng bằng dây dai để khi máy bay bay, chúng khá»i lúc lắc.
Bộ trang sức Delhi nằm đâu đó trong ấy, Harry Marks đã bắt đầu hình dung ra được cuộc sống xa hoa sung túc.
Clive Membury ngoái nhìn Harry, ông khẽ nói:
– Kỳ diệu nhỉ.
– Phải, rất kỳ diệu, - Harry đáp.
|

10-10-2008, 04:00 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 14
Margaret rất hồ hởi phấn khởi. Cô vẫn không quen chuyện cô không muốn sang Mỹ. Cô không là m sao tin nổi cô đã quá thân máºt vá»›i má»™t tên trá»™m như thế nà y. Thưá»ng khi, nếu có ai nói vá»›i cô rằng: “Tôi là tên ăn trá»™m†chắc cô không tin; nhưng trong trưá»ng hợp cá»§a Harry, cô biết đây là chuyện tháºt, vì cô đã gặp anh ta trong đồn cảnh sát, và cô đã thấy ngưá»i ta tố cáo anh là tên ăn trá»™m.
Cô thưá»ng khoái những kẻ sống ngoà i lá» xã há»™i: tá»™i phạm, lang thang, vô chỉnh phá»§, gái Ä‘iếm hay là du thá»§ du thá»±c. Há» sống rất tá»± do. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là há» không được tá»± do gá»i sâm banh, Ä‘i máy bay đến New York hay là cho con Ä‘i đại há»c, cô không quá ngây ngô đến độ không lưu tâm đến những giá»›i hạn ngăn cô thà nh ngưá»i đứng ngoà i giai cấp. Nhưng những ngưá»i như Harry không bao giá» bị ai bó buá»™c là m cái gì, không ai ra lệnh cho há» cái gì, và chÃnh sá»± thể nà y là m cho anh ta có vẻ tuyệt vá»i. Cô mÆ¡ được chiến đấu ở bưng biá»n, được mặc quần và mang súng lè kè bên ngưá»i, ăn trá»™m thức ăn; ngá»§ dưới trá»i đầy sao và không bao giá» mặc áo có là ủi ngay thẳng.
Không bao giá» cô gặp được những ngưá»i như thế, hay là , nếu có gặp Ä‘i nữa thì cô cÅ©ng không biết há» như thế nà o: bá»™ cô không ngồi nÆ¡i ngưỡng cá»a má»™t ngôi nhà ở “con đưá»ng nổi tiếng bê bối nhất Luân Äôn†mà không hay biết gì hết vá» việc ngưá»i ta sẽ cho cô là gái Ä‘iếm đấy sao? Mặc dù chuyện nà y má»›i xảy ra tối hôm qua, mà cô cảm thấy như đã lâu lắm rồi.
Chuyện gặp Harry đối vá»›i cô là má»™t biến cố hết sức kỳ diệu từ trước đến nay. Äây là chuyện cô hằng mong ước. Anh ta có thể là m tất cả những gì anh ta thÃch! Sáng nay anh ta quyết định Ä‘i Mỹ, thì chiá»u nay anh lên đưá»ng. Nếu anh ta muốn Ä‘i khiêu vÅ© cả đêm rồi nằm ngá»§ suốt ngà y, anh cứ là m, chẳng có ai ngăn cấm anh được. Anh ta ăn uống những thứ gì anh cho là ngon, khi anh ta muốn. Anh ta đến ăn uống ở nhà hà ng Ritz, và o quán rượu hay bay trên chiếc Clipper cá»§a hãng Pan American. Anh ta gia nháºp đảng Cá»™ng sản rồi từ giã đảng mà không cần giải thÃch lý do. Khi anh ta cần tiá»n, anh cứ lấy cá»§a những ngưá»i có nhiá»u tiá»n mà không xứng đáng có nhiá»u như thế. Äấy là má»™t ngưá»i hoà n toà n tá»± do!
Cô muốn nhá» anh ta để hiểu biết thêm các Ä‘iá»u nà y, cho nên cô tiếc thá»i gian Ä‘i ăn tối mà không có anh.
Nam tước Gabon và ông Carl Hartmaun ngồi ở bà n bên cạnh bà n cá»§a gia đình Oxenford. Bố đã nhìn há» vá»›i ánh mắt thiếu thiện cảm khi há» di và o, có lẽ vì há» là ngưá»i Do thái. Ollis Field và Frank Gordon ngồi chung bà n vá»i há».
Frank Gordon là má»™t thanh niên lá»›n tuổi hÆ¡n Harry má»™t chút, đẹp trai, nhưng cái miệng có vẻ dữ tợn, tà n ác, còn Ollis Field đã bắt dầu già , dáng vẻ hÆ¡i uể oải và đầu hói trá»c lóc. Khi đến Foynes, má»i ngưá»i Ä‘á»u lên bá», nhưng hai ngưá»i nà y cứ ở trên máy bay, khiến nhiá»u nguá»i bà n tán xôn xao.
Ngồi ở bà n thứ ba có Lulu Bell và bà công chúa Lavinia, bà nà y lá»›n tiếng chê bai bữa ăn vì món xốt khai vị mặn quá. Ngồi cùng bà n vá»›i há» là hai ngưá»i má»›i lên máy bay ở Foynes, ông Lovesey và bà Lenehan. Percy cho biết hai ngưá»i nà y ở chung trong phòng vợ chồng. Margaret Ä‘oán chắc lãnh đạo hãng Pan American đã linh động giải quyết hoà n cảnh khẩn cấp cá»§a há», có lẽ sá»± dá»… dãi linh động nà y, là vì có nhiá»u ngưá»i muốn qua Mỹ quá.
Percy Ä‘i và o phòng ăn vá»›i cái mÅ© chõm Ä‘en đội trên đầu như những ngưá»i Do thái. Margaret phì cưá»i. Cáºu ta kiếm đâu ra thế? Bố lấy cái mÅ© xuống, miệng cáºu nhăn rất dữ tợn:
– Thằng khốn nạn!.
Nét mặt mẹ vẫn lạnh lùng từ khi chị Elizabeth ra Ä‘i đến giá». Bà thá» Æ¡ nói:
– Ăn tối như thế nà y sớm quá!
– Bảy giỠrưỡi rồi, - bố đáp.
– Tại sao trá»i không tối?
– Tại Anh trá»i đã tối rồi, - Percy ,đáp. – Nhưng chúng ta hiện ở nÆ¡i cách bá» bể Ailen 500 cây số. Chúng ta chạy theo mặt trá»i.
– Nhưng cuối cùng đêm cũng phải đến chứ?
– Theo con thì cÅ©ng phải đến 9 giá» trá»i má»›i tối, - Percy đáp.
– Tốt, - mẹ nói, giá»ng thá» Æ¡.
– Mẹ biết không, nếu chung ta bay tháºt nhanh, chúng ta sẽ Ä‘uổi kịp mặt trá»i, và khi ấy không bao giá» có đêm - Percy nói.
Bố lên tiếng, giá»ng kẻ cả:
– Theo bố thì con ngưá»i không là m sao chế tạo được máy bay nhanh như thế.
Nicky, ngưá»i tiếp viên, mang món ăn đầu tiên đến, Percy nói:
– Cám ơn, tôi không ăn món nà y. Ăn tôm không tốt.
Ngưá»i tiếp viên kinh ngạc nhìn cáºu, nhưng anh ta không nói gì. Bố đỠmặt.
Margaret vội và ng nói sang chuyện khác.
– Percy nà y, khi nà o chúng ta đến trạm ngừng tiếp theo? - Cô ta biết rõ chuyện nà y.
– Ngưá»i ta tÃnh sẽ mất 16 giá» rưỡi để bay đến Botwood, - cáºu ta đáp:
– Chúng ta sẽ đến đấy lúc 9 giỠsáng, giỠmùa hè ở Anh
– Thế khi ấy ở đây là mấy gi�
– GiỠở Terre Neuve cháºm hÆ¡n giỠở Greenwich là 3 tiếng rưỡi.
– Ba tiếng rưỡi à ? - Margaret ngạc nhiên há»i. - Tôi không biết có nÆ¡i nà o ngưá»i ta tÃnh chênh lệch thá»i gian ná»a giá» như thế.
– Ở Botwood ngưá»i ta cÅ©ng dùng giá» mùa hè như ở Anh, - Percy đáp. - Cho nên khi ta đến Botwood thì ở Anh má»›i 5 giá» 30 sáng.
– GiỠấy chắc mẹ ngá»§ chưa dáºy, - mẹ nói giá»ng uể oải
– Dáºy rồi mẹ à , Percy đáp vá»›i vẻ nóng nảy. - Mẹ sẽ có cảm giác trá»i đã 9 giá» rồi cho mà xem.
– Bá»n con trai rất thạo vá» khoa há»c kỹ thuáºt. - Mẹ nói nho nhá».
Margaret thấy giáºn mẹ vì bà là m ra vẻ mình ngu dốt. Bà cứ cho rằng phụ nữ không hiểu gì hết vá» khoa há»c kỹ thuáºt. Bà thưá»ng nói vá»›i con gái rằng: “Äà n ông không thÃch phụ nữ thông minh đâu, con à !â€. Margaret không cãi vá»›i mẹ, nhưng cô không tin. Theo cô thì chỉ có đà n ông ngu ngốc má»›i nghÄ© thế. Chứ đà n ông thông minh, há» chỉ thÃch phụ nữ thông minh thôi.
Cô nháºn thấy ở bà n bên cạnh ngưá»i ta nói chuyện to tiếng. Nam tước Gabon và ông Carl Hartmann Ä‘ang tranh luáºn vá»›i nhau, các nguá»i cùng bà n vá»›i há» ngÆ¡ ngác im lặng nhìn há». Margaret nháºn thấy rằng má»—i khi cô đến gần hai ngưá»i nà y là cô nghe há» tranh cãi rất hăng say. CÅ©ng chẳng có gì phải đáng ngạc nhiên, nếu ngưá»i ta nói chuyện vá»›i ngưá»i có đầu óc vÄ© đại trên thế giá»›i thì há» không thể chỉ nói vá» mưa nắng thôi. Cô nghe há» nhắc đến tên “Palestineâ€. Chắc há» Ä‘ang bà n vá» phong trà o phục hưng Do thái ở đây. Cô lo lắng nhìn bố, ông ta nghe và có vẻ giáºn. Không muốn để cho ông có thì giá» lên tiếng, Margaret bèn gợi chuyện:
– Chúng ta sẽ bay qua vùng có bão. Có lẽ máy bay sẽ rung động má»™t Ãt.
– Là m sao chị biết? - Percy há»i. Giá»ng cáºu ta có vẻ hÆ¡i ganh ty vá»›i cô: chÃnh cáºu ta má»›i rà nh các chi tiết vá» chuyến bay chứ không phải Margaret.
– Ông Vandenpost đã nói cho tôi biết.
– Là m sao anh ta biết chuyện nà y.
– Ông ấy ăn cùng bà n với cơ khà trưởng và với hoa tiêu.
– Chuyện ấy không là m tôi sợ, - Percy đáp, nhưng giá»ng cáºu ta có vẻ không phải là không sợ.
Margaret không nghĩ đến chuyện sợ gặp bão có thể cơn bão sẽ là m cho cô khó chịu, nhưng chắc chẳng có gì nguy hiểm mà phải sợ.
Bố uống hết ly rượu rồi gá»i ngưá»i tiếp viên rót cho ông ly rượu vang vá»›i giá»ng bá»±c bá»™i. Có phải ông sợ gặp bão không. Cô nháºn thấy ông uống nhiá»u hÆ¡n má»i khi. Mặt ông đỠgay, hai mắt trắng bệch có vẻ thất thần.
– Margaret nà y, - hỠlên tiếng, - con nên nói chuyện với ông Membury cho vui, ông ta không hỠhở môi nói một tiếng.
Margaret hết sức ngạc nhiên.
– Tại sao? ông ấy có vẻ như không muốn nói chuyện với ai hết.
– Mẹ nghÄ© chỉ vì ông ta có tÃnh rụt rè thôi.
Cô biết há» không phải loại ngưá»i hay thương hại những ngưá»i rụt rè, nhất là những ngưá»i đối vá»›i bà có vẻ quá hạ cấp như ông Membury nà y. Cô bèn há»i bà :
– Kìa mẹ, mẹ muốn nói gì?
– Mẹ không muốn con nói chuyện với ông Vandenpost suốt cả chuyến đi như thế nà y.
Äúng là Margaret muốn nói chuyện vá»›i anh suốt cả chuyến bay. Cô há»i mẹ:
– Tại sao thế mẹ?
– Thì chắc con hiểu rồi, anh ta chỉ bằng tuổi con thôi, không nên nói hết ý nghĩ của mình cho anh ta biết.
– Con thÃch biểu lá»™ tư tưởng cá»§a mình cho anh ấy biết: Anh ấy quá dá»… thương
– Không đâu con à , - bà Oxenford đáp, giá»ng cương quyết. Mẹ cảm thấy nÆ¡i anh ta có cái gì đấy thiếu thà nh tháºt. - Bà muốn nói anh ta không thuá»™c giai cấp thượng lưu. Như tất cả những ngưá»i ngoại quốc khác lấy chồng thuá»™c giá»›i quà tá»™c ở Anh: Mẹ trở thà nh ngưá»i hợm hÄ©nh hÆ¡n cả ngưá»i Anh nữa.
Cô đâu phải loại ngưá»i để cho má»™t thanh niên như Harry đóng vai ngưá»i già u có lừa bịp dá»… dà ng. Cô có tà i nháºn xét con ngưá»i.
– Nhưng mẹ đã nói mẹ biết gia đình Vanđenpost ở Philadelphie kia mà .
Margaret nói.
– Äúng thế, nhưng bây giá» nghÄ© lại, mẹ chắc anh ta không thuá»™c gia đình ấy.
– Mẹ à , chắc con phải tiếp tục chuyện trò với anh ấy để cho mẹ bỠcái tánh phân chia giai cấp hợm hĩnh đi.
– Không phải vấn đỠhợm hÄ©nh đâu con, mà chÃnh là vấn đỠgiáo dục. TÃnh hợm hÄ©nh má»›i đáng trách.
Margaret im lặng. Cái tánh tá»± cao tá»± đại cá»§a mẹ cô không là m sao lay chuyển được. Cãi lý vá»›i bà chỉ vô Ãch thôi. Nhưng Margaret sẽ không vâng lá»i bà đâu. Harry là ngưá»i rất hấp dẫn.
Percy lại lên tiếng:
– Con phân vân không biết ông Membury là ai. Con thÃch cái áo ghi lê mà u đỠcá»§a ông ấy. Ông ta có vẻ không phai hà nh khách quen hay qua Äại Tây Dương
– Theo mẹ thì chắc ông ta là công chức, - mẹ đáp Margaret nghÄ© ông ta có vẻ như thế tháºt. Mẹ có con mắt rất rà nh vá» những chuyện như thế nà y. Bố nói:
– Có lẽ ông tạ là m việc cho công ty hà ng không.
– Tôi thì tôi cho ông ta là viên chức nhà nước - mẹ đáp lại. Mấy ngưá»i tiếp viên mang thức ăn chÃnh đến. Mẹ không ăn món thịt thăn bò. Bà nói vá»›i Nicky:
– Tôi không ăn thịt nấu chÃn. Hãy mang cho tôi má»™t Ãt rau cần và trứng cá thôi.
Ở bà n bên cạnh, giá»ng ông Nam tước Gabon cất cao:
– Chúng tôi phải có lãnh thổ riêng chứ? ... không có giải pháp nà o khác hơn.
Ông Carl Hartmann đáp:
– Nhưng ông lại khẳng định là phải có một chỉnh thể quân nhân.
– Thế mới có thể tự vệ, chống lại các quốc gia thù nghịch bao quanh.
– Và ông chá»§ trương cần phải có sá»± phân biệt giÅ©a ngưá»i Do thái và ngưá»i A ráºp, dà nh ưu tiên cho ngưá»i Do thái; thế nhưng chế độ quân sá»± cá»™ng vá»›i chá»§ nghÄ©a phân biệt chá»§ng tá»™c sẽ dẫn đến chá»§ nghÄ©a phát xÃt chá»§ nghÄ©a mà ông phải ra sức chống lại!
– Suỵt, đừng nói lá»›n quá, - Gabon nói, và há» hạ thấp giá»ng.
Trong những truá»ng hợp bình thưá»ng khác, chắc Margaret sẽ rất quan tâm đến sá»± tranh cãi cá»§a há», đây là vấn đỠmà cô thưá»ng bà n thảo vá»›i Ian. Những ngưá»i theo chá»§ nghÄ©a xã há»™i đã chia rẽ nhau vì vấn đỠPalestine. Ngưá»i nà y thì cho rằng đã đến lúc xây dá»±ng má»™t quốc gia lý tuởng; ngưá»i ná» lại nghÄ© rằng vùng đất ấy đã thuá»™c vá» những ngưá»i Ä‘ang sống ở đây, không ai có thể Ä‘em cho ngưá»i Do thái, cÅ©ng như không thể Ä‘em đất Ailen, đất Hồng Kông hay đất Texas mà cho hỠđược. Thục tế là những theo chá»§ nghÄ©a xã há»™i gốc Do thái chỉ là m cho vấn đỠphức tạp mà thôi.
Nhưng trước mắt, cô muốn sao hai ông Gabon và Hartmann im lặng đi, để cho bố đừng nghe nói vỠchuyện nà y nữa.
Khổ thay là há» không im lặng. Há» tranh luáºn những vấn đỠđã là m cho há» quá bức xúc. Ông Hartmann lại cất giá»ng nói:
– Tôi không muốn sống trong một nước phân biệt chủng tộc!
Bố cất tiếng nói tháºt lá»›n:
– Tôi không ngá» chúng ta đã Ä‘i vá»›i má»™t Ä‘oà n nguá»i Do thái.
– á»i trá»i! - Percy thốt lên.
Margaret hoảng hốt nhìn bố. Triết há»c chÃnh trị cá»§a ông trước đây còn có má»™t ý nghÄ©a. Khi chiến tranh chấm dứt hà ng triệu ngưá»i khá»e mạnh trở vá» không có công ăn việc là m, đói khát, ngưá»i ta má»›i có cá»› cho rằng chá»§ nghÄ©a tư bản cÅ©ng như chá»§ nghÄ©a xã há»™i đã thất bại và thể chế dân chá»§ không hợp cho tầng lá»›p bình dân. Khi ấy lý thuyết vá» má»™t quốc gia hùng mạnh có kỹ nghệ phát triển dưới sá»± bảo trá» cá»§a má»™t nhà độc tà i có lương tri, má»›i có sức thuyết phục.
Chứ bây giá», thá»i đại cuồng nhiệt phi lý, những tư tưởng cao siêu và ná»n chÃnh trị táo bạo cá»§a ông đã suy thoái rồi. NghÄ© đến bố, bá»—ng cô nhá»› lại má»™t câu đã Ä‘á»c trong Hamlet:
– Ôi, tinh thần cao quà nay đã bị lệch lạc rồi!
Cô hy vá»ng hai ông ấy không nghe câu nói cục cằn cá»§a bố, vì há» ngồi quay lưng vá» phÃa bà n cô và đang say sưa tranh luáºn. Äể lôi bố ra khá»i cuá»™c tranh luáºn cá»§a há», cô vui vẻ lên tiếng há»i:
– Tất cả chúng ta đi ngủ lúc mấy giỠnhỉ?
– Tôi thÃch Ä‘i ngá»§ sá»›m, - Percy đáp. Äây là chuyện bất thưá»ng, nhưng rõ rà ng cáºu ta đã nôn nóng chỠđợi giây phút thục hiện chuyện má»›i lạ nhất trong Ä‘á»i là ngá»§ trên máy bay.
– Tất cả chúng ta Ä‘á»u Ä‘i ngá»§ như má»i khi, - mẹ nói.
– Nhưng theo múi giá» nà o? - Percy há»i. – Con phải ngá»§ lúc 10 giá», giá» mùa hè ở Anh hay lúc 10 giá» theo giá» mùa hè ở Terre Neuve.
Bá»—ng Nam tước Gabon cất cao giá»ng:
– Nước Mỹ là nước phân biệt chá»§ng tá»™c. CÅ©ng như nước Pháp ... Anh ... Liên Xô ... Ä‘á»u là những quốc gia theo chá»§ nghÄ©a phân biệt chá»§ng tá»™c.
– Lạy Chúa lòng là nh! - Bố lên tiếng.
Äến đây Carl Hartmann lên tiếng há»i:
– Váºy tại sao còn xây dá»±ng thêm má»™t nước phân biệt chá»§ng tá»™c nữa?
– Thế là quá đáng rồi. Bố quay lui, mặt đỠgay. Không ai kịp chặn ông lại.
Ông nói lớn:
– Nà y các ngưá»i Do thái, các ngưá»i nên nói nhá» thôi nhé.
Hartmaun và Gabon nhìn ông ta, sá»ng sốt.
Má»i ngưá»i trong phòng Ä‘á»u im lặng. Margaret muốn độn thổ cho khuất mắt. Cứ nghÄ© đến chuyện bây giá» má»i ngưá»i Ä‘á»u biết cô là con gái cá»§a con ngưá»i khốn nạn cầm ly rượu trên tay ngồi trước mặt cô, là cô hết sức Ä‘au đớn. Cô bắt gặp ánh mắt cá»§a Nicky, thấy anh có vẻ cau có bá»±c bá»™i, cô lại cà ng khổ sở thêm lên.
Nam tước Gabon tái mặt. Ông ta có vẻ như định trả lá»i, nhưng bá»—ng ông đổi ý, quay mắt Ä‘i. Hartmann cưá»i nhăn nhó, Margaret thầm nghÄ©, đối vá»›i má»i nguá»i đã bá» nước Äức quốc xã mà ra Ä‘i như ông, thì những chuyện như thế nà y chẳng nghÄ©a lý gì.
Nhưng bố không dừng lại ở đấy, ông nói thêm:
– Äây là buồng hạng nhất.
Margaret không rá»i mắt khá»i Nam tước Gabon. Vẫn cố không thèm lưu tâm đến bố, ông ta lấy muá»—ng múc thức ăn, nhưng vì tay run run nên ông là m đổ xúp lên áo ghi lê. Ông đà nh không ăn nữa, bá» muá»—ng xuống.
Vẻ bối rối cá»§a ông ta hiện ra ngoà i như thế đã là m cho Margaret hết súc xúc động. Cô quá giáºn bố, bèn quay qua phÃa ông, lấy hết can đảm, nói ra những Ä‘iá»u cô có trong đầu:
– Bốn vừa sỉ nhục hai ngưá»i nổi tiếng nhất ở châu Âu!
– Hai ngưá»i Do thái nổi tiếng nhất châu Âu, - ông ta chữa lại.
– Bố hãy nhớ đến bà Granny Fishbein, - Percy nói chen và o.
Bố quay qua phÃa Percy, đưa ngón tay chỉ và o mặt cáºu:
– Mà y hãy chấm dứt những chuyện vô nghĩa ấy đi nghe chưa?.
– Tôi Ä‘i phòng vệ sinh, - Percy đáp và đứng dáºy. – Tôi Ä‘au tim. - Nói xong cáºu bước ra khá»i phòng ăn.
Margaret nháºn ra rằng Percy và cô Ä‘á»u chống lại bố, nhưng cáºu ta không thể là m gì được. Phải nói hôm nay là ngà y nặng ná» nhất. Bố hạ giá»ng nói vá»›i Margaret:
– Mà y hãy nhá»› chÃnh những ngưá»i nà y đã Ä‘uổi chúng ta ra khá»i đất nước chúng ta! - Rồi ông bá»—ng cất cao giá»ng nói tiếp:
– Nếu há» muốn cùng Ä‘i vá»›i chúng ta, Ãt ra há» phải há»c cách xá» thế má»›i được.
– Thế là đủ rồi nhé! - Má»™t giá»ng nói xa lạ cất lên, giá»ng nói nãy giá» chưa ai được nghe.
Margaret nhìn quanh. Ngưá»i má»›i nói xen và o là ông Mervyn Lovesey, ngưá»i má»›i lên máy bay ở Foynes. Ông ta đẩy ghế đứng lên, Ä‘i đến bà n ăn cá»§a gia đình Oxenford, vẻ dữ dằn. Ông ta to cao, tuổi trạc 40, mái tóc ráºm hoa râm, cặp lông mà y Ä‘en và nét mặt răn rá»i. Ông ta mặc má»™t bá»™ đồ rất đẹp có giá»ng nói cá»§a miá»n Lancashire. Ông ta lên tiếng, giá»ng có vẻ hăm he:
– Tôi yêu cầu ông dà nh những lá»i ông vừa nói cho ông.
– Chuyện nà y không dÃnh dáng gì đến ông ... - Bố đáp.
– Có dÃnh dáng chứ, - ông Lovesey trả lá»i.
Margaret thấy Nicky bá» Ä‘i rất nhanh, cô Ä‘oán anh ta đến phòng máy để cầu cứu ngưá»i đến giúp.
Lovesey nói tiếp:
– Có lẽ ông không biết giáo sư Hartmaun, ông nà y là nhà váºt lý há»c hà ng đầu cá»§a thế giá»›i.
– Ông ta là ai cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì vá»›i tôi.
– Tôi biết ông ta chẳng quan trá»ng gì vá»›i ông, nhưng vá»›i tôi, ông ta rất quan trá»ng, tôi thấy những lá»i ông nói tháºt ghê tởm như nước cống váºy.
– Tôi cứ nói những gì tôi thấy thÃch nói, - bố nói, rồi dợm ngưá»i đứng lên.
Ông Lovesey để bà n tay rắn chắc lên vai bố, giữ ông ngồi yên.
– Chúng tôi Ä‘ang chiến đấu chống lại những ngưá»i như ông đấy.
– Xin ông Ä‘i khá»i cho, được không?
– Nếu ông im mồm.
– Tôi sẽ má»i ông CÆ¡ trưởng.
– Thôi khá»i - có tiếng nói cất lên. Ông CÆ¡ trưởng Baker xuất hiện, vẻ bình tÄ©nh và uy nghiêm. – Ông Lovesey, xin ông vui lòng vá» chá»— ngồi, được không? Tôi buá»™c lòng phải yêu cầu ông như thế.
– Thưa vâng, tôi sẽ vá» chá»— ngồi, nhưng tôi sẽ không cho phép má»™t tên ngu xuẩn say rượu nhiếc mắng má»™t nhà bác há»c nổi tiếng ở châu Âu là đồ Do thái.
– Xin ông cảm phiá»n, ông Lovesey.
Lovesey vỠlại chỗ ngồi.
Ông Cơ trưởng máy bay quay qua bố.
– Thưa ngà i Oxenford, có lẽ ngưá»i ta nghe lầm. Tôi tin ông không dùng lá»i lẽ như ông Lovesey vừa nói để nói vá»™i má»™t hà nh khách khác.
Margaret cầu trá»i sao cho bố chấp nháºn giải pháp nà y, nhưng trái lại cô sững sốt khi thấy ông còn ngoan cố hÆ¡n nữa. Ông thốt lên:
– Tôi gá»i ông ta là Do thái vì chÃnh ông ta như thế.
– Bố, thôi đi!
Ông đáp lại:
– Tôi yêu cầu ông không được dùng lá»i lẽ như thế trên máy bay cá»§a tôi.
– Váºy ông ta phải biết thân cá»§a dân Do thái. - Bố vẫn nói tiếp, giá»ng khinh bỉ. Margaret nháºn thấy ông CÆ¡ trưởng bắt đầu nổi nóng.
– Thưa ông, máy bay nà y là cá»§a Mỹ, chúng tôi có luáºt lệ vá» phép lịch sá»± cá»§a Mỹ. Tôi tha thiết yêu cầu ông chấm dứt trò sỉ nhục hà nh khách khác, tôi xin báo cho ông biết tôi có quyá»n bắt giữ ông và sẽ giao cho cảnh sát tại trạm dừng sắp đến, và há» sẽ tống giam ông. Xin ông biết cho là trong những trưá»ng hợp như thế nà y, mặc dù rất hiếm khi xảy ra, công ty hà ng không luôn luôn đứng ra tố cáo.
Nghe nói đến chuyện bị tống giam, bố dao động. Ông ngồi im lặng một lát.
Margaret cảm thấy nhục nhã vô cùng. Sự thô lỗ của bố đã ảnh hưởng đến cô.
Cuối cùng ông nói:
– Tôi vá» buồng cá»§a tôi. - bố đứng dáºy, mẹ cÅ©ng đứng lên theo.
Bá»—ng Harry từ đâu không biết, xuất hiện. Anh để hai tay lên lưng dá»±a cá»§a ghế bà nh, cúi ngưá»i, nói:
– Xin chà o tiểu thư Margaret. - Cô rất cám Æ¡n anh vá» hà nh động che chở kịp thá»i nà y.
Mẹ bước đi mặt vô cảm, đầu ngẩng cao. Bố bước theo bà .
Harry chìa cánh tay cho Margaret nắm. Chẳng có gì quan trá»ng, nhưng hà nh động nà y là m cho cô vui sướng. Hai má nóng bừng, cô bước ra khá»i phòng ăn vá»›i dáng Ä‘iệu cao quý. Ngay khi há» vừa quay lưng Ä‘i ra, tiếng nói chuyện ồn à o trong phòng lại vang lên.
Harry dìu cô vá» táºn chá»— ngồi. Cô thà nh tháºt nói vá»›i anh:
– Anh tháºt dá»… thương. Tôi rất cám Æ¡n anh.
– Tôi đã nghe hết cuộc cãi vã ở đây rồi, - anh bình tĩnh đáp. - Tôi nghĩ chắc cô cảm thấy đau lòng lắm.
– Chưa bao giá» tôi bị nhục nhã như thế nà y, - cô đáp nhá».
Nhưng bố không chịu chấm dứt.
– Rồi có ngà y bá»n khốn nạn ấy phải ân háºn! - Mẹ ngồi trong góc buồng giương to mắt nhìn ông. – Tôi nói cho bà biết, chúng sẽ thất tráºn cho mà xem.
– Äá»§ rồi bố, con van bố, - Margaret nói. May thay là trong phòng chỉ có Harry ngồi nghe luáºn Ä‘iệu cá»§a ngà i Oxenford. Ông Membury đã Ä‘i đâu mất rồi.
Bố không nghe lá»i cô, ông cứ nói tiếp:
– Quân Äức sẽ đánh bại quân Anh như chẻ tre! Và khi ấy bà biết chuyện gì sẽ xảy ra không? ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Hitler sẽ lặp ra má»™t chÃnh quyá»n theo chá»§ nghÄ©a phát xÃt. - Mắt ông ta bá»—ng sáng lên. Lạy Chúa, Margaret nghÄ©, ông có vẻ Ä‘iên lồi, bố mình mất trà rồi.
Ông hạ giá»ng nói, vẻ mặt xảo quyệt:
– Má»™t chÃnh quyá»n phát xÃt Anh, tất nhiên là phải thế. Và chÃnh quyá»n nà y cần phải có ngưá»i phát xÃt Anh để lãnh đạo.
– Ôi, lạy Chúa! - Margaret thốt lên.
Bố mÆ¡ đến chuyện Hitler sẽ má»i ông Ä‘ang sống lưu vong ở nước ngoà i trở vỠđể là m nhà độc tà i cá»§a nước Anh.
– Và khi đã có thá»§ tướng phát xÃt ở Luân Äôn rồi bá»n chúng sẽ thay đổi giá»ng thôi! - Bố kết thúc vấn đỠvá»›i giá»ng chiến thắng, như thể ông đã tranh cãi thắng lợi.
Harry nhìn ông với vẻ kinh ngạc:
– Ông nghÄ© là ... Ông tin là Hitler sẽ má»i ông ...
– Ai biết được? - Bố đáp. - Phải có ngưá»i nà o không quan hệ gì vá»›i chÃnh thể bại tráºn chứ. Nếu há» má»i tôi ... thì bổn pháºn cá»§a tôi vá»›i tổ quốc ... là đi từ con số không, không phà n nà n kêu ca ...
Harry quá sá»ng sốt không nói được nên lá»i.
Margaret rất thất vá»ng, cô nghÄ© cô chịu đựng như thế nà y quá lầu rồi. Cô phải từ giã cha mẹ thôi, phải ra Ä‘i má»›i có được cuá»™c sống hạnh phúc. Cô rút ra bà i há»c từ chị Elizabeth. Cô phải suy nghÄ© cho kỹ chuẩn bị cuá»™c ra Ä‘i cho tháºt chu đáo. Phải là m sao cho có tiá»n, có bạn, và có chá»— để ngá»§. Lần nà y, thế nà o chuyến ra Ä‘i cÅ©ng trót lá»t.
Percy từ phòng vệ sinh bước ra, cáºu đã bá» xem Ä‘oạn chót cá»§a vở hà i kịch.
Nhưng hình như cáºu Ä‘ang đóng má»™t vở khác, mặt cáºu đỠgay vẻ kinh ngạc. Cáºu nói to cho cả phòng nghe:
– Bố mẹ và chị biết có chuyện gì lạ không? Tôi vừa gặp ông Membury trong phòng vệ sinh ... Ông ta cởi nút áo vét ra để bỠsơ mi và o quần: ông ta có đeo sợi dây trong áo vét ... có khẩu súng trong bao da!
|

10-10-2008, 04:07 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 15
Chiếc Clipper tiến đến gần điểm không quay vỠđược.
Eddie Deakin, buồn bá»±c, dao động, anh đã là m việc trở lại lúc 22 giá», giỠở Anh. Mặt trá»i tiếp tục chạy, bá» máy bay lại trong bóng đêm. Thá»i tiết cÅ©ng đã đổi thay. Mưa Ä‘áºp và o các cá»a sổ, mây giăng che khuất hết sao và từng cÆ¡n gió mạnh Ä‘áºp và o máy bay khiến hà nh khách bị lay động.
Thá»i tiết thưá»ng xấu hÆ¡n ở độ thấp, nhưng dù thế, CÆ¡ trưởng Baker vẫn giữ cho máy bay hầu như bay là là trên mặt sóng. Ông ta “săn gió†tìm độ cao nà o mà ngá»n gió tây thổi ngược lại yếu nhất.
Eddie lo lắng, anh biết máy bay không còn nhiá»u nhiên liệu. Anh ngồi và o chá»— là m việc tÃnh toán Ä‘oạn đưá»ng mà thá»§y phi cÆ¡ có thể bay vá»›i lượng xăng ở trong các thùng chứa. Vì thá»i tiết xấu hÆ¡n thá»i tiết trong bảng dá»± báo, nên động cÆ¡ ăn xăng nhiá»u hÆ¡n dá»± kiến. Nếu xăng còn lại không đủ để bay đến Terre Neuve thì máy bay phải quay vá» trước khi đến Ä‘iểm không thể quay vá».
Như váºy thì Carol-Ann sẽ ra sao?
Có lẽ Tom Luther là ngưá»i biết phòng xa, chắc chắn đã tÃnh đến khả năng có thể chiếc Clipper đến trá»…. Hẳn là hắn có phương tiện để liên lạc vá»›i đồng bá»n để xác nháºn hay Ä‘iá»u chỉnh lại giá» gặp nhau.
Nhưng nếu máy bay quay lui, Carol- Ann sẽ còn ở trong tay bá»n bắt cóc Ãt ra là 24 giá» nữa.
Trong thá»i gian nghỉ ngÆ¡i, Eddie ngồi trong buồng phÃa trước, mải nhìn qua cá»a sổ máy bay ra ngoà i trá»i tối thui. Tháºm chà anh cÅ©ng không Ä‘i ngá»§, vì anh biết chắc anh sẽ không ngá»§ được. Những hình ảnh vợ anh quay cuồng trong óc, là m cho anh bồn chồn: Carol-Ann khóc lóc hay là bị trói gô lại, hay bị hà nh hạ.
Carol-Ann khiếp sợ van xin, Ä‘iên loạn, thất vá»ng. Cứ 5 phút, anh lại muốn đấm và o thân máy bay, cứ muốn đâm đầu chạy lên cầu thang để há»i Mickey Finn ngưá»i Ä‘ang thay phiên cho mình, mức nhiên liệu đến đâu rồi.
Thái độ cá»§a anh đối vá»›i Tom Luther ở trong phòng ăn tháºt là ngu ngốc. Tháºt xui xẻo cho anh là phải ngồi ăn cùng bà n vá»›i gã. Sau vụ đó, Jack Ashfor ngưá»i hoa tiêu đã trách cứ anh, và anh nháºn ra thái độ cá»§a anh tháºt vô lý. Bây giá» thì Jack đã biết giữa Eddie và Luther có chuyện gì rồi. Eddie không cho Jack biết lý do và Jack tạm thá»i không gặng há»i. Nhưng Eddie lòng nhá»§ lòng từ rà y trở Ä‘i phải hết súc tháºn trá»ng. Nếu ông CÆ¡ trưởng Baker có ý nghi ngá» cÆ¡ khà trưởng Ä‘ang là nạn nhân cá»§a má»™t vụ âm mưu bắt cóc, thì thế nà o ông ta cÅ©ng theo dõi dò xét, và như thế Eddie sẽ khó có cÆ¡ may cứu thoát Carol-Ann.
May thay, chuyện anh gây xÃch mÃch vá»›i Tom Luther đã được má»i ngưá»i quên, nhá» vụ gây gổ suýt xảy ra xô xát giữa Marvyn Lovesey và ngà i Oxenford.
Eđdie không chứng kiến cảnh nà y, nhưng anh đã nghe những tiếp viên kể lại.
Eddie cho rằng ông Oxenford là đồ súc sinh phải câm mồm cho yên, và ông CÆ¡ trưởng Baker hà nh động như thế là quá đúng. Eddie tiếc cho Percy, cáºu ta thông minh như thế mà lại là m con cá»§a má»™t kẻ như thế.
Suất ăn thứ ba xong xuôi chỉ trong vòng và i phút, trên boong hà nh khách bắt đầu yên tÄ©nh. Những ngưá»i lá»›n tuổi Ä‘i ngá»§. Má»™t số lá»›n còn nán lại thêm má»™t hay hai giá» nữa, mặc dù bị lắc lư, nhưng vì há» quá bị kÃch thÃch và quá lo sợ nên không muốn Ä‘i ngá»§; rồi lần lượt ngưá»i nà y đến ngưá»i khác, không gắng gượng nổi há» cÅ©ng lên giưá»ng ngá»§. Và i ngưá»i lì lợm mở sòng bà i trên phòng khách chÃnh, gá»i rượu uống tiếp, nhưng đây là những ẩm khách yên lặng không gây phiá»n hà cho ai.
Eddie tÃnh toán lượng nhiên liệu tiêu thụ theo bảng mà ngưá»i ta gá»i là “biểu đồ khác thưá»ngâ€. ÄÆ°á»ng gạch đỠchỉ lượng nhiên liệu thá»±c được tiêu thụ, đưá»ng nà y không ngừng thay đổi hướng trên đưá»ng chỉ nhiên liệu tiêu thụ theo dá»± kiến, đưá»ng nà y vạch bằng bút chì. Việc thay đổi nà y xảy ra là đương nhiên, vì anh đã tÃnh gian. Nhưng sá»± khác biệt nà y quá lá»›n ngoà i sức ước định cá»§a anh, vì thá»i tiết xấu.
Ná»—i lo âu cá»§a anh còn gia tăng thêm khi anh nháºn thấy lượng nhiên liệu còn lại trong máy bay, vùng hoạt động hữu hiệu cá»§a máy bay sẽ đến đâu. Anh tÃnh toán Ä‘oạn đưá»ng bay vá»›i ba động cÆ¡ thá»i - luáºt lệ bảo đảm an toà n cho phép là m thế - anh thấy nhiên liệu không đủ cho máy bay đến Terle Neuve.
Äúng ra là anh phải thông báo cho ông CÆ¡ trưởng Baker biết ngay, nhưng anh không là m thế.
Sá»± khác nhau rất nhá»: vá»›i bốn động cÆ¡, Ä‘iá»u nghịch lý là tiêu thụ nhiên liệu Ãt, chắc thế nà o anh cÅ©ng có đủ nhiên liệu. Ngoà i ra, tình hình có thể thay đổi trong vòng hai giá» sắp đến: nếu gió Ãt mạnh hÆ¡n dá»± báo, máy bay cÅ©ng tiêu thụ nhiên liệu Ãt hÆ¡n. Và sau cùng, nếu thá»i tiết quá xấu, há» sẽ thay đổi lá»™ trình, bay và o giữa trung tâm bão, để rút ngắn đưá»ng bay. Chỉ có cách để cho hà nh khách chịu đựng lắc lư mà thôi.
Ben Thompson, ngưá»i phụ trách truyá»n tin ngồi bên trái Ä‘ang ghi má»™t tin nhắn bằng moóc, cái đầu hói cá»§a anh ta cúi xuống trên máy. Cứ hy vá»ng đấy là bản tin báo cho biết thá»i tiết xấu hÆ¡n, Eddie đến đứng sau lưng anh ta, cúi xuống dá»c qua vai anh.
Lá»i nhắn là m anh ngạc nhiên, sá»ng sốt.
Lá»i nhắn cá»§a cÆ¡ quan FBI đánh đến cho má»™t tên là Ollis Field. Tin nhắn có ná»™i dung như sau:
“Theo tin tức chúng tôi nháºn được, bá»n tá»™i phạm mà ta đã biết có thể Ä‘ang có mặt trên máy bay cá»§a anh Ä‘ang Ä‘i. Hãy tăng cưá»ng đỠphòng tên tùâ€: Như thế nà y nghÄ©a là sao? Chuyện nà y có liên quan gì đến chuyện bắt cóc Carol-Ann không? Bá»—ng Eddie xây xẩm mặt mà y.
Ben lấy tá» giấy trên táºp giấy ra rồi gá»i:
– Ông trưởng nà y! Ông nên xem tin nhắn nà y cho biết.
Jack Ashford ngước mắt khá»i bà n bản đồ khi nghe giá»ng khẩn thiết cá»§a ngưá»i nhân viên truyá»n tin. Eddie lấy tá» tin nhắn, đưa cho Jack xem má»™t lát rồi chuyển đến cho ông CÆ¡ trưởng Ä‘ang ăn thịt bò bÃt tết nÆ¡i cái bà n há»p ở cuối phòng.
Mặt ông Baker có vẻ buồn khi Ä‘á»c tin nhắn.
– Tôi không thÃch chuyện như thế nà y, - ông nói.
– Chắc ông Ollis Field là nhân viên của cơ quan FBI rồi.
– Ông ta là hà nh khách à ? - Eddie há»i.
– Phải. Tôi thấy ông ta có cái gì đấy kỳ lạ. Ngưá»i hÆ¡i đỠđẫn, không giống như các khách Ä‘i tà u Clipper. Ông ta ngồi lì trên máy bay khi máy bay dừng ở Foynes.
Eddie không để ý chuyện nà y, nhưng anh hoa tiêu có thấy thế.
– Tôi biết cái ngưá»i ông nói đến rồi, - Jack nói vừa gãi cằm. - Ông ta đầu hói. Có chà ng trai Ä‘i theo, mặc áo quần lòe loẹt. Tôi thấy hai ngưá»i Ä‘i vá»›i nhau như thế tháºt rất tức cưá»i.
– Chắc cáºu thanh niên là tù nhân, - ông CÆ¡ trưởng nói. - Tôi nghÄ© anh ta tên là Frank Gordon.
Eddie chợt nghĩ ra, anh nói:
– ChÃnh vì thế mà hỠở lại trên máy bay khi đáp xuống Foynes, nhân viên FBI không muốn tạo cÆ¡ há»™i cho tù nhân trốn thoát.
Baker gáºt đầu đồng ý.
– Chắc Gordon bị dẫn độ từ Anh vá», mà đồ móc túi thì chẳng ai ra lệnh dẫn độ vá» là m gì. Thằng nà y chắc là tá»™i phạm nguy hiểm. Há» dám dẫn nó lên máy bay mà không báo cho tôi biết trước!
Ben, ngưá»i thông tin viên, nói:
– Tôi phân vân không biết hắn là m gì.
Frank Gordon, - Jack thì thầm. - Chắc tôi biết tên nà y. Khoan đã ... Tôi cam đoan tên nà y là Frankie Gordino!
Eddie nhá»› đã Ä‘á»c báo nói vá» Gordino. Hắn là má»™t tay anh chị thuá»™c má»™t băng đảng ở Nouvelle Angleterre. Hắn bị phát hiện ra là ngưá»i đã giết chá»§ má»™t há»™p đêm ở Boston vì ông nà y không chịu để cho hắn tống tiá»n. Gordino đột nháºp và o trong quán, bắn má»™t phát đạn và o bụng chá»§ quán, hiếp cô bạn gái cá»§a chá»§ rồi đốt quán. Chá»§ nhân chết, nhưng cô gái thoát khá»i đám cháy và đã nháºn diện được Gordino trên ảnh.
– Ta phải tìm xem có phải chÃnh là hắn không, - Baker nói. - Eddie, anh là m Æ¡n Ä‘i má»i Ollis Field đến đây.
– Sẵn sà ng. - Eddie đội mũ lưỡi trai, mặc áo vét đồng phục và o rồi xuống thang, đầu óc cứ xoay quanh chuyện nà y. Anh tin chắc có mối liên hệ giữa Frankie Gordino và những kẻ đã bắt cóc Carol-Ann, anh cố hết sức đoán ra nguyên nhân mà không đoán được.
Anh dừng lại trên ngưỡng cá»a bếp, anh tiếp viên Ä‘ang rót cà phê và o bình.
– Davy, - anh há»i - ông Ollis Field ngồi đâu?
– Buồng bốn, mạn trái, quay mặt ra sau, - anh phục vụ đáp.
Eddie Ä‘i trên lối Ä‘i ở giữa cho cân bằng, khi Ä‘i qua buồng cá»§a gia đình Oxenford, anh thấy má»i ngưá»i đã yên lặng. Bây giá» cÆ¡n bão lay mạnh máy bay, trong phòng ăn, suất thứ ba vừa ăn xong, thục khách Ä‘ang uống cà phê. Anh Ä‘i qua buồng số ba, rồi bước lên báºc thá»m để và o buồng số bốn.
Trên chá»— ngồi quay mặt ra phÃa sau ở bên mặt trái, má»™t ông đầu hói ngồi, ông ta khoảng 40 tuổi, vẻ ngái ngá»§, vừa hút thuốc vừa nhìn qua cá»a sổ. Äây không phải là hình ảnh mà Eddie thưá»ng nghÄ© vế nhân viên FBI: Anh không thấy ngưá»i đà n ông nà y có dáng vẻ cá»§a má»™t ngưá»i vá»›i súng cầm tay bước và o phòng đẩy bá»n buôn rượu láºu.
Truóc mặt Eddie là chà ng thanh niên ăn mặc bảnh bao, thân hình nở nang cá»§a váºn động viên đã thôi luyện táºp và bắt đầu lên cân. Hẳn đây là Gordino rồi.
Mặt anh ta lầm lì, kiểu con nhà được nuông chiá»u. Eddie tá»± há»i ngưá»i như hắn mà có thể bắn ngưá»i ta à ? Có thể lắm chứ, anh tá»± nhá»§.
Eddie lên tiếng há»i ngưá»i lá»›n tuổi:
– Ông là ông Field phải không?
– Phải.
– Xin má»i ông đến phòng máy để ông CÆ¡ trưởng thưa chuyện má»™t lát. - Ông Field có vẻ hÆ¡i khó chịu, rồi ông ta gáºt gù đồng ý. Ông Ä‘oán chắc ngưá»i ta đã biết được chuyện bà máºt cá»§a mình rồi, vả lại ông nghÄ© nếu há» có biết cÅ©ng chẳng sao. Ông bèn đáp:
– ÄÆ°á»£c thôi - Ông dụi tắt Ä‘iếu thuốc trong cái gạt tà n gắn trên vách, mở khóa dây an toà n rồi đứng dáºy.
– Xin ông theo tôi, - Eddie nói.
Khi đi vỠphòng máy, Eddie thấy Tom Luther ngồi ở buồng số ba, bốn mắt gặp nhau. Bỗng Eddie thắy lóe ra một tia sáng trong vụ nà y.
Nhiệm vụ của Tom Luther là cứn Frankie Gordino.
Sá»± khám phá nà y là m cho anh sững ngưá»i, đến ná»—i anh dừng lại đột ngá»™t khiến cho Ollis Fleld phải va và o lưng anh.
Luther nhìn anh vá»›i vẻ hốt hoảng, rõ rà ng là hắn sợ Eddie đã khám phá ra được Ä‘iá»u gì bất lợi cho hắn.
– Xin ông thứ lá»—i, - Eddie nói vá»›i Field rồi anh Ä‘i tiếp. Thế là má»i việc đã rõ rà ng Frank Gordino buá»™c lòng phải trốn khá»i Hon Kỳ, nhưng cÆ¡ quan FBI đã bắt được hắn ở Anh và bây giá» dẫn độ vá» Mỹ. Ngưá»i ta dẫn hắn Ä‘i bằng máy bay, và không biết sao đồng bá»n cá»§a hắn lại biết được.
Chúng định cứu thoát cho hắn trước khi chuyến bay vỠđến Hoa Kỳ.
Và bây giá» bá»n chúng nhỠđến tay cá»§a Eddie để cho chiếc Clipper hạ cánh xuống ngoà i khÆ¡i bá» bể tiểu bang Maine. Sẽ có má»™t chiếc tà u thá»§y nhá» chá» sẵn đâu đó gần đấy. Chúng sẽ cứu Gordino xuống khá»i chiếc Clipper, đưa hắn lên thu thá»§y. Và i phút sau, chiếc thu thá»§y sẽ cặp và o má»™t vÅ©ng nà o đấy kÃn gió, có lẽ nằm ở bên bá» bể Canada gần biên giá»›i hai nước. Rồi sẽ có xe hÆ¡i đến đưa hắn tá»›i chá»— ẩn náu. Hắn sẽ thoát khá»i pháp luáºt ... nhá» Eddie Deakin.
Vừa Ä‘i trước Field lên cầu thang xoắn ốc đến phòng máy, Eddie vừa cảm thấy nhẹ ngưá»i vì đã hiểu rõ tình hình xảy ra, nhưng đồng thá»i anh cÅ©ng hoảng hốt vì muốn cứu được vợ, anh phải giúp tên giết ngưá»i trốn thoát.
Thưa Cơ trưởng, ông Field đến đây, - anh nói.
CÆ¡ trưởng Baker đã mặc áo vét đồng phục và ngồi ở bà n há»p vá»›i tá» giấy nhắn tin trong tay. Ông ta dá»n dẹp khay thức ăn. Chiếc mÅ© lưỡi trai che kÃn mái tóc và ng là m cho ông có vẻ uy nghiêm. Ông nhìn Field, nhưng không má»i ông ta ngồi. Ông nói:
– Tôi đã nháºn được tin nhắn cá»§a cÆ¡ quan FBI ...gởi cho ông.
Field đưa tay lấy tá» giấy, nhưng Baker không đưa. Ông há»i:
– Ông là nhân viên của cơ quan FBI?
– Phải. .
– Ông đang là m nhiệm vụ phải không?.
– Äúng thế – Nhiệm vụ gì thế, ông Field?
– Tôi nghĩ là ông không cần biết đến là m gì, ông Cơ trưởng, ông vui lòng cho tôi tin nhắn chứ. Ông vừa nói tin ấy gởi cho tôi chứ không phải gởi cho ông.
– Tôi là CÆ¡ trưởng máy bay, cho nên tôi cần biết nhiệm vụ cá»§a ông là nhiệm vụ gì. Äừng cãi, ông Fleld à , xin ông hãy là m theo lá»i yêu cầu cá»§a tôi.
Chắc trước đây ông Field có thân hình há»™ pháp vì bây giỠông vẫn còn to cao, nhưng đôi vai đã trịu xuống và vẻ ngưá»i uể oải. Eddie nghÄ© chắc ông ta kiêu hãnh nhiá»u hÆ¡n là can đảm, và nháºn xét cá»§a anh được chứng minh là đúng, vì khi ấy anh thấy ông Field là m theo lá»i cá»§a ông CÆ¡ trưởng ngay. Ông ta trả lá»i:
– Tôi áp tải má»™t ngưá»i tù bị dẫn độ vá» Mỹ để xỠán. Hắn tên là Frank Gordon.
– Hắn còn có tên là Frankie Gordino phải không?
– Äúng thế – Thưa ông, tôi mong ông hiểu cho rằng tôi phản đối việc ông dẫn lên máy bay má»™t tên tá»™i phạm rất nguy hiểm mà không báo cho tôi hay.
– Nếu ông đã biết tên tháºt cá»§a thằng nà y rồi thì chắc có lẽ ông thừa biết hắn là m gì để sinh sống. Hắn là m việc cho Raymond Patriarca, thằng nà y bị kết án là ăn cướp có vÅ© trang, hăm dá»a tống tiá»n, cho vay nặng lãi, tổ chức bà i bạc, ổ Ä‘iếm, từ Rhode Island cho đến Malne -Ray Patriarca, bị Giám đốc công an Providenee lên án là kẻ thù số 1 cá»§a nhân dân. Ngưá»i ta gá»i Gordino là cánh tay phải cá»§a Ray Patriarea: hắn khá»§ng bố, tra tấn, ám sát ngưá»i ta theo lệnh cá»§a Patriarca. Vì lý do an ninh, chúng tôi không thể báo cho ông biết vá» sá»± có mặt cá»§a hắn trên máy bay.
– Ông Field, tôi cóc cần biết lý do an ninh cá»§a ông - Baker giáºn dữ đáp: chưa bao giá» Eddie thấy ông ta nói nặng lá»i vá»›i hà nh khách. - Tôi chỉ biết bá»n Patriarca đã biết hết rồi. - Ông đưa tá» nhắn tin cho Field.
Field Ä‘á»c tin, mặt ông ta liá»n tái Ä‘i. Ông nói nhá»:
– Là m sao bá»n chúng biết được nhỉ?
– Tôi phải thăm dò cho biết số hà nh khách mà “bá»n tá»™i phạm đã biết†nà y, - Ông CÆ¡ trưởng nói. - Ông có biết tên nà o trên máy bay nữa không?
– DÄ© nhiên là không, - Field đáp vá»›i vẻ khó chịu. Nếu tôi biết, thì tôi đã báo ngay cho phòng an ninh biết rồi. Nếu tôi tìm ra được tên nà o trong bá»n, tôi sẽ Ä‘uổi chúng ra khá»i máy bay khi đến trạm dừng sắp tá»›i.
Eddie nghĩ: Tôi biết chúng rồi, đó là Tom Luther và tôi. Field nói:
– Ông hãy đánh tin báo cho phòng an ninh biết danh sách tất cả số hà nh khách và nhân viên phi hà nh đoà n. Phòng an ninh sẽ kiểm chứng từng tên một.
Eddie rùng mình lo sợ.
Tom Luther có ngưy cÆ¡ bị phát hiện không? Nếu hắn bị lá»™t mặt nạ thì má»i việc sẻ há»ng hết: Có phải hắn là tên tá»™i phạm ngưá»i ta, truy lùng không? Có phải hắn có tên tháºt là Tom Luther không? Nếu hắn dùng tên giả thì hắn cÅ©ng đã dùng há»™ chiếu giả - nhưng việc dùng há»™ chiếu chắc không đặt ra vấn đỠkhó khăn cho má»™t kẻ hợp tác vá»›i bá»n găng tÆ¡. Chắc là hắn đã đỠphòng cẩn tháºn rồi.
Công việc của hắn có vẻ được tổ chức rất chu đáo.
Cơ trưởng Baker phồng mang trợn mắt.
– Tôi nghÄ© là phi hà nh Ä‘oà n cá»§a chúng tôi khá»i cần phải kiểm chứng.
Field nhún vai nói:
– Tùy ông váºy. Chỉ cần má»™t phút thôi là phòng an ninh sẽ có hết tên tuổi cá»§a nhân viên hãng Pan American.
CÆ¡ trưởng Baker lấy danh sách hà nh khách và tên cùng nhiệm vụ cá»§a phi hà nh Ä‘oà n ở trên bà n, rồi đưa hết cho ngưá»i phụ trách truyá»n tin.
– Ben, gởi ngay tức khắc danh sách nà y cho há», – ông nói:
Ông ngáºm ngừ má»™t lát rồi nói tiếp:
– Kể cả danh sách phi hà nh đoà n.
Ben Thompson ngồi và o bà n máy, đánh moóc chuyển tin đi.
– Còn chuyện nà y nữa, - Cơ trưởng máy bay nói với Field - Tôi phải tước khà giới của ông.
Eddie nghÄ©: ông ta quả tháºt tà i. Anh không há» nghÄ© đến chuyện ông Field có mang vÅ© khà trong ngưá»i, nhưng nếu ông ta áp tải má»™t tá»™i phạm nguy hiểm thì thế nà o ông ta cÅ©ng có vÅ© khÃ.
– Tôi phản đối ... - Field nói.
– Hà nh khách không được phép mang theo súng trong ngưá»i. Luáºt nà y không miá»…n trừ cho bất cứ ai hết. Xin ông đưa súng cho tôi.
– Nếu tôi không đưa thì sao?
– Thì ông Deakin và ông Ashford sẽ tìm cách để lấy. Eddie ngạc nhiên khi nghe ông Cơ trưởng công bố như thế nhưng anh thi hà nh lệnh ngay, anh bước đến gần Field, vẻ hớn hở, Jack cũng là m như thế.
Baker nói tiếp:
– Nếu ông buá»™c chúng tôi phải dùng võ lá»±c thì tôi sẽ đưa ông xuống khá»i máy bay khi đến trạm dừng sắp tá»›i và tôi sẽ không để cho ông lên lại.
Field sẽ là m gì nhỉ? Chắc chắn ngưá»i nhân viên FBI nà y không muốn giao ná»™p vÅ© khÃ, nhưng nếu bị trục xuất khá»i máy bay thì tình hình lại cà ng tệ hÆ¡n cho ông ta nữa.
– Tôi áp tải một tù nhân nguy hiểm, - Field khăng khăng nói - tôi cần phải có khà giới.
Chá»±c xông và o, nhưng bá»—ng Eddie chợt thấy cánh cá»a ở cuối phòng hé mở, cánh cá»a nà y thông vá»›i vòm quan sát và các phòng chứa hà nh lý. Äồng thá»i anh còn thấy phÃa sau cánh cá»a có bóng ngưá»i động Ä‘áºy.
– Eddie, anh lầy súng của ông ta đi, - Cơ trưởng ra lệnh.
Eddie thá»c tay và o dưới áo vét cá»§a Field. Ông ta không phản đối gì hết.
Eddie mở bao da và lấy khẩu súng. Field nhìn ra trước, vẻ mặt háºm há»±c.
Eddie Ä‘i nhanh tá»›i phÃa sau phòng máy, mở rá»™ng cá»a ra, má»i ngưá»i thấy Percy Oxenford Ä‘ang đứng đấy.
Eddie nhẹ nhõm cả ngưá»i. Anh cứ sợ đấy là đồng bá»n cá»§a Gordino Ä‘ang đợi, súng tiểu liên cầm trên tay.
CÆ¡ trưởng Baker nhìn Percy, ông há»i:
– Cáºu Ä‘i ngả nà o đấy?
– Có cái thang gần bên phòng vệ sinh nữ, - Percy đáp - Cầu thang nà y dẫn đến Ä‘uôi máy bay – Eddie đã theo đưá»ng nà y để lên kiểm tra dây chằng bánh lái.
– Từ đấy tôi đi xem các nơi, đến được phòng chất hà nh lý.
Eddie vẫn còn cầm khẩu súng của Ollis Field. Anh mở hộc bà n để bản đồ, cất khẩu súng và o đấy.
Baker ra lệnh cho Percy:
– Bây giá» cáºu hãy vá» lại chá»— ngồi và đừng rá»i khá»i boong hà nh khách cho đến khi máy bay hạ cánh.
– Percy định Ä‘i theo con đưá»ng cáºu vừa dùng để tá»›i, nhưng ông Baker đã nói lá»›n:
– Không được đi ngả ấy.
– Äi xuống cầu thang kia.
Percy có vẻ lo sợ, cáºu Ä‘i băng qua buồng lái, leo cầu thang Ä‘i xuống.
– Hắn ở đây bao lâu rồi, Eddie? - CÆ¡ trưởng há»i.
– Tôi không biết. Chắc cáºu ta đã nghe hết rồi.
– Ước gì ta giấu hà nh khách được chuyện nà y. Bá»—ng Baker có vẻ bối rối và Eddie nháºn thấy trách nhiệm đè nặng lên hai vai cá»§a ông ta. Rồi Baker lấy lại bình tÄ©nh, ông nói tiếp:
– Ông Field, bây giỠông vỠlại chỗ ngồi đi. Cám ơn ông đã hợp tác với chúng tôi. - Ollis Field quay gót bước đi, không nói một tiếng. - Thôi các ông đi là m việc đi, - Cơ trưởng ra lệnh.
Nhân viên phi hà nh Ä‘oà n trở vá» vị trà cá»§a mình, Eddie xem các mặt đồng hồ liên tục, cố nhá»› thá»±c trạng trước mắt. Anh nháºn thấy nhiên liệu trong các bồn chứa ở hai bên cánh hạ xuống thấp, anh bèn cho chuyển nhiên liệu từ các bồn chÃnh và o đấy. Nhưng trà óc anh cứ nghÄ© đến Frankie Gordino. Gordino đã giết ngưá»i, hãm hiếp phụ nữ và đốt má»™t há»™p đêm, hắn đã bị bắt, sắp Ä‘em ra xét xỠđể trừng trị tá»™i ác khá»§ng khiếp cá»§a hắn - thế mà bây giá» Eddie Deakin sắp cứu hắn. Nhá» Eddie mà cô gái bị hắn hãm hiếp sẽ thấy hắn thoát được cảnh tù tá»™i. Äiá»u tệ hÆ¡n là thế nà o Gordino cÅ©ng sẽ giết ngưá»i nữa. Hắn sẽ không hoà n lương. Má»™t ngà y nà o đó, Eddie sẽ Ä‘á»c thấy trên báo đăng tin vá» những tá»™i ác tà y trá»i: có thể đây là sá»± trả thù nạn nhân bị hà nh hạ, bị cắt xẻo trước khi bị giết, hay có thể là ngôi nhà bị đốt, đà n bà trẻ em trong nhà cháy Ä‘en, hay là má»™t cô gái bị ba tên hãm hiếp; và cảnh sát thế nà o cÅ©ng Ä‘iá»u tra cho biết đấy là do bá»n tay chần cá»§a Ray Patriarca gây ra và Eddie tá»± há»i, không biết có phải đấy là Gordino không? Như thế mình có trách nhiệm vá» việc nà y không? Những ngưá»i chịu cảnh Ä‘au khổ chết chóc nà y là do mình đã cứu Gordino trốn thoát phải không?
Nếu anh nghe theo lệnh cá»§a Luther, thì anh sẽ còn mang tá»™i vá»›i lương tâm là đã giết bao nhiêu ngưá»i nữa.
Nhưng không có cách chá»n lá»±a nà o khác. Carol-Ann Ä‘ang nằm trong tay cá»§a Ray Patriarca. Má»—i lần anh nghÄ© đến chuyện nà y, anh cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra ở hai bên thái dương. Anh phải bảo vệ nà ng và cách duy nhất để bảo vệ vợ là hợp tác vá»›i Tom Luther.
Anh nhìn và o đồng hồ: Ná»a khuya.
Jack Ashford cho anh biết vị trà cá»§a máy bay, chỉ phá»ng Ä‘oán thôi, vì anh ta chưa nhìn thấy sao để xác định vị trà chắc chắn. Ben Thompson đưa cho anh những tin tức vá» dá»± báo thá»i tiết má»›i nhất: cÆ¡n bão mạnh hÆ¡n. Eddie lại xem mức nhiên liệu ở các thùng chứa và bắt đầu tÃnh toán lại. Có lẽ chỉ có má»™t giải pháp an toà n nhất nếu há» không có đủ nhiên liệu để đến Terre Neuve thì há» quay vá» và chuyện nà y sẽ chấm dứt. Nhưng nghÄ© thế anh thấy không yên tâm.
Anh không phải ngưá»i theo thuyết định mệnh, anh phải là m cái gì chứ.
CÆ¡ trưởng Baker há»i lá»›n:
– Thế nà o, Eddie?
– Gần xong rồi đây, - anh đáp, – TÃnh nhanh lên. Chắc chúng ta không còn xa Ä‘iểm hết quay vá» rồi. Eddie cảm thấy má»™t giá»t mồ hôi chảy dà i xuống má. Anh lén lau Ä‘i.
Anh tÃnh đã xong.
Không còn đủ nhiên liệu để bay.
Nhưng anh không nói một lát.
Anh cúi ngưá»i xuống trên xấp giấy và trên các bản tà i liệu, như thể anh chưa tÃnh xong. Tình hình nghiêm trá»ng thêm từ khi anh thay phiên. Bây giá» không còn đủ nhiên liệu để bay cho hết Ä‘oạn hà nh trình theo lá»™ trình do CÆ¡ trưởng chá»n, ngay cả khi bốn động cÆ¡ còn hoạt động: mép an toà n đã hết. Chỉ còn cách duy nhất để đến Ä‘Ãch là rút ngắn Ä‘oạn đưá»ng bằng cách bay qua trung tâm bão thay vì bay vòng quanh vùng có bão; và nếu có má»™t động cÆ¡ bị há»ng thì há» sẽ hoà n toà n nguy hiểm.
Tất cả hà nh khách sẽ chết, anh cÅ©ng chết; và tÃnh mạng cá»§a Carol-Ann khi ấy sẽ ra sao?
– Sao, Eddie, - CÆ¡ trưởng lại há»i. - Kết quả ra sao? Ta tiếp tục bay đến Botwood hay là quay vá» Foynes?
Eddie nghiến răng. Anh không chịu đựng được ý nghÄ© phải để Carol-Ann trong tay bá»n bắt cóc thêm má»™t ngà y nữa. Anh muốn đương đầu vá»›i má»i nguy hiểm.
– Ông có bằng lòng đổi hướng bay để băng qua trung tâm bão không? - Anh há»i.
– Phải là m như thế à ?
– Hoặc là như thế, hoặc là quay lại, - Eddie nÃn thở.
– Chó tháºt! - CÆ¡ trưởng cà u nhà u. Tất cả Ä‘á»u rất sợ phải quay vá» khi ở giữa Äại Tây Dương, đây là lá»i thú nháºn thất bại.
Eddie chỠđợi quyết định của Cơ trưởng.
– Äồ chó chết, - CÆ¡ trưởng lên tiếng. - Ta bay qua trung tâm bão.
|
 |
|
| |