 |
|

15-10-2008, 03:20 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 11
Call Ä‘i lang thang quanh nhà , cố không nghÄ© đến Charity nằm trong giưá»ng ở nhà bên cạnh. Anh ta tá»± buá»™c mình phải ra vá» sau bình minh, mặc dù anh ngá»§ vá»›i cô chưa đủ. Anh cần không gian thoáng đãng, cần Ä‘i xa. Hai ngà y nữa, anh sẽ ghé thăm cô, khi ấy chắc cô sẽ thấy rằng anh đã nói tháºt, sẽ thấy rằng anh chỉ muốn mối quan hệ giữa há» chỉ là liên hệ vá» xác thịt. Nếu cô vẫn còn muốn nữa, thì há» sẽ tiếp tục công việc bá» dở và o sáng nay.
NghÄ© đến chuyện ấy, anh lại ham thÃch. Mẹ kiếp, anh là m quái gì thế nà y? Khi còn nhá», anh đâu có dâm đãng như thế nà y. Khi và o há»c đại há»c, anh nổi tiếng là ngưá»i có máu trăng hoa, nhưng chỉ hai năm sau, anh chú trá»ng đến chất hÆ¡n đến lượng.
ChÃnh lúc ấy anh gặp Susan. Cô ta cao, tóc Ä‘en, dịu dà ng nhất lá»›p. Anh có con mắt đánh giá được ai là thuá»™c con giòng cháu giống. Susan thuá»™c con nhà nòi ở Wentworth, nghÄ©a là thuá»™c giá»›i thượng lưu San Francisco, giá»›i già u có lâu Ä‘á»i. Cô ta lại thông minh, đảm Ä‘ang, là ngưá»i vợ hoà n hảo cho ngưá»i có chương trình nghá» nghiệp đầy tham vá»ng.
Rồi Amy chà o Ä‘á»i sau hai năm há» cưới nhau, và anh đã ổn định nghá» nghiệp. Lạy Chúa, anh yêu đứa bé, đứa bé là công chúa bé nhá» quý giá. Và cô bé lên 3 đã yêu bố biết bao.
Ngá»±c Call co thắt vì Ä‘au đớn. Giá mà anh thấy được sá»± tham vá»ng vô bá» cá»§a mình, đã dẫn anh đến bá» vá»±c thẳm như thế nà o. Nếu anh thấy được, thì chắc đứa bé vẫn còn sống, cÅ©ng như ngưá»i vợ thân yêu cá»§a anh cÅ©ng còn, nhưng khi ấy anh còn trẻ quá, anh không sáng suốt. Chỉ sau khi tai nạn xảy ra rồi anh má»›i thức tỉnh. Sau khi anh đến đây rồi, anh má»›i thấy sai lầm cá»§a mình. Nhưng khi thấy thì đã quá trá»….
Ná»—i Ä‘au đớn nÆ¡i ngá»±c lan khắp ngưá»i. Call Ä‘i qua nhà bếp đến cá»a phòng là m việc, cố xua Ä‘uổi hết ký ức ra khá»i tâm trà anh. Ngồi và o bà n là m việc, anh mở máy tÃnh ra.
Thư điện tỠhiện ra trên mà n hình. Có hai tin nhắn, tin đầu là của Peter Held.
- Ông là ngưá»i tuyệt vá»i. Tôi không ngỠông thiết láºp phòng thà nghiệm tà i tình như thế nà y. Chúng ta sắp giải quyết xong vấn đỠrồi đấy, ông Call à . Tôi có linh cảm như thế.
Call đánh thư trả lá»i, má»›i bắt đầu đánh thì bá»—ng anh nghe có tiếng gõ cá»a nhè nhẹ. Anh quay lui, thấy nắm cá»a quay, rồi Charity Sinclair bước và o.
Cô tươi cưá»i rạng rỡ.
- Em gõ cá»a trước mà không ai trả lá»i. Em Ä‘oán chắc anh ở đây, nên em Ä‘i và o. Em thấy cá»a không khoá.
- Thưá»ng thưá»ng cá»a ngõ chẳng cần khoá, - anh đáp, giá»ng cau có, bá»±c mình vì cô đã và o lãnh địa cá»§a anh khi không được má»i. Äiá»u bá»±c mình hÆ¡n nữa là cô có vẻ phấn khởi, hân hoan.
- Sáng nay khi ra vá», anh đã quên cái vÃ. – Cô đưa và cho anh vừa khi anh đứng dáºy. – DÄ© nhiên em có thể để đấy, nhưng em nghÄ© chắc anh cần chiếc vÃ.
- Cám Æ¡n - Anh đáp, giá»ng cá»™c cằn, tức tối trong lòng, vì anh nghÄ© cô muốn đến gặp anh.
Charity nhìn quanh phòng là m việc.
- Váºy hôm nay chúng ta sẽ là m gì? Ngoà i trá»i tháºt đẹp. Em nghÄ© là chúng ta có thể Ä‘i má»™t vòng vá» phố. Xem chiếu phim buổi chiá»u hay xem gì đấy, em cần mua má»™t Ãt đồ dùng, chúng ta có thể nhất cá» lưỡng tiện.
Anh chỉ đứng nhìn. Anh đã nghĩ, anh bỠra vỠlà như muốn nói cho cô biết rằng: Tình dục tuyệt đấy, nhưng chúng ta đừng dùng tình dục để rà ng buộc nhau.
- Nếu anh không thÃch thế - Cô nói tiếp - Thì chở em bay má»™t vòng được không? Anh nói anh có chiếc thuá»· phi cÆ¡ đấy. Em thÃch ngồi trên máy bay nhìn xuống phong cảnh ở dưới.
Hà m xai anh căng ra.
- Cô muốn tôi chở máy bay đi chơi?
Cô nhìn anh, tảng lá» không để ý bá»™ mặt cau có cá»§a anh, mà cứ xem như anh Ä‘ang cưá»i. Cô cưá»i, nụ cưá»i hÆ¡i thiếu tá»± tin.
- Em chỉ đỠnghị thôi. Äi xem chiếu phim cÅ©ng được, em biết ở Dawson có rạp xi nê, nhưng em không biết há» chiếu phim gì. Em nghÄ©, ở đây anh không nên kén cá chá»n canh là m gì.
- Nếu tôi chỉ cần cô và o giưá»ng thôi, thì sao?
Cô nhìn anh, ánh mắt say sưa.
- Em nghĩ trước sau gì chúng ta cũng là m chuyện ấy, nhưng…
- Thôi được rồi - anh đáp, nhưng vừa nói ra là anh cảm thấy ân háºn liá»n. – Tôi sẽ lái máy bay chở cô Ä‘i chÆ¡i.
Cô cưá»i toe toét, vui vẻ, mắt sáng long lanh, xanh biếc như nước hồ sau khi tuyết tan.
- Tuyệt quá! Anh chở em đi đâu?
- Em muốn đi đâu?
Cặp lông nheo cô cụp xuống, dà i, ráºm, đưá»ng tô mà u Ä‘en nổi rõ lên, lối trang Ä‘iểm cá»§a gái phồn hoa đô há»™i mà cô không chịu bá».
Anh cảm thấy muốn cưá»i, nhưng không chịu để cho nó xuất hiện ra trên mặt.
- Em muốn đi chỗ nà o cũng được phải không?
- Nếu hợp lý.
Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ hy vá»ng.
- Em rất muốn Ä‘i đến Skagway. Em nghÄ© đưá»ng chắc xa tháºt đấy, nhưng…
- Skagway à ? Tại sao em muốn đến đấy?
- Alaska là nơi khởi đầu phong trà o đi tìm và ng, khi mới đến Yukon, em đã định lái xe từ Whitehorse đến đấy, nhưng em quá nôn nóng nên xem khu mỠvà ng Lily Rose trước.
Anh quay mặt, không muốn nhìn và o ánh mắt cô nhìn anh như thế, vì nhìn đến cô là anh cảm thấy ngưá»i rạo rá»±c.
- Từ đây bay đến đấy mất 3 giá», nhưng cảnh đẹp không thể tưởng tượng được. Chúng ta phải kiểm tra xem thá»i tiết ra sao đã. – Anh ngồi xuống trước máy vi tÃnh, gõ và o bà n phÃm, đợi tin tức dá»± báo thá»i tiết hiện lên mà n hình - Thá»i tiết tốt trong hai ngà y sắp đến.
Anh quay lui, thấy cô đang nhìn chăm chú qua vai anh.
- Äi lấy cái túi ngá»§ đêm - Anh lầu bầu nói, vừa nghÄ© mình là đồ Ä‘iên, lại vừa thÃch thá»±c hiện chuyến bay, vì lâu rồi anh không lái máy bay Ä‘i chÆ¡i – Chúng ta sẽ ngá»§ lại đêm ở đấy rồi xế chiá»u ngà y mai ta vá».
- Có tháºt anh chở em Ä‘i chÆ¡i trên máy bay không?
- Không phải anh đã nói rồi hay sao?
- Tuyệt vá»i quá! Em chuẩn bị nhanh thôi. Em sẽ quay lại trong vòng 20 phút nữa. – Cô chạy nhanh ra cá»a, để anh ngồi yên nÆ¡i máy tÃnh, cố nghÄ© đến chuyện vừa xảy ra.
Anh nghÄ© trong óc: Váºy mà y sẽ đưa cô ta Ä‘i Skagway. Äể là m gì thế? Mà y sẽ lái máy bay, sẽ ăn tối tại má»™t nhà hà ng rất sang, rồi là m tình tá»›i tấp, xong vá» nhà . Anh ngồi thư giãn má»™t lát. Thế là hẹn bồ Ä‘i chÆ¡i rồi, anh đã có ý định bắt đầu há»™i nháºp và o cuá»™c sống trở lại, anh đã bắt đầu rồi. Chuyến Ä‘i chÆ¡i nà y chỉ là cách tiếp tục há»™i nháºp và o cuá»™c sống thôi.
Call trả lá»i thư Ä‘iện tá» cá»§a Peter, rồi trả lá»i tin nhắn cá»§a Bruce Wilcox, phó chá»§ tịch cá»§a anh ở Công ty Datatrong, công ty tìm thị trưá»ng qua mạng Internet cá»§a anh. Công ty Ä‘ang có nguy cÆ¡ bị đưa ra toà vì tá»™i “xâm phạm chuyện riêng tư†cá»§a ngưá»i ta. Call đã lo sợ chuyện như thế nà y có thể xảy ra, mặc dù công ty cá»§a anh hoạt động đúng luáºt. Anh trả lá»i thêm hai tin nhắn ngắn gá»n nữa rồi tắt máy, đứng dáºy Ä‘i thu xếp đồ đạc để Ä‘i chÆ¡i.
Khi mặc cái áo len casomia lên ngưá»i, cái áo từ 4 năm nay anh không mặc, anh tảng lá» như không nghe tiếng lòng cảnh báo, rằng thế nà o anh cÅ©ng chuốc lấy Ä‘iá»u đáng tiếc.
Charity thấy chiếc máy bay cá»§a Call lắc lư trên mặt nước trong má»™t bến tà u nhá» cá»§a tư nhân trên sông Klondike. Äây là loại máy bay má»™t động cÆ¡, thân máy bay và cặp phao sÆ¡n mà u đỠcá»§a xe chữa lá»a và những đưá»ng sá»c mà u và ng cam chạy dá»c theo hai bên.
- Äây là chiếc Dehavilland Beaver, - Call giải thÃch. - Loại máy bay nà y rất tiện lợi cho việc di chuyển trong vùng.
Sau khi đã kiểm tra máy bay, anh giúp cô leo lên rồi bước theo cô và o trong khoang. Ngồi và o chá»—, buá»™c dây thắt lưng, Call xem lại danh sách kiểm tra xong, anh cho máy nổ. Máy nổ ầm ầm, phụt ra phÃa sau, khói có mùi khét.
Cô nghe tiếng nước chảy à o à o qua cặp phao khi máy bay chạy ra giữa sông, rồi tiếng máy nổ to hÆ¡n nữa và thêm tiếng cánh quạt quay tạo ra âm thanh khác. Máy bay chạy nhanh trên mặt nước cà ng lúc cà ng nhanh, rồi nó vá»t lên khá»i mặt nước và bay và o không trung.
Tim cá»§a Charity bay lên theo máy bay, như thể nó có cánh. Từ trên không trung nhìn xuống, cảnh váºt đẹp tháºt mê hồn. Không như các máy bay to lá»›n, bay nhanh, chiếc Beaver bay thấp đủ cho ngưá»i Ä‘i trên máy bay thưởng thức cảnh đẹp ở phÃa dưới. Äất lùi xa dần, con sông mà u nước xanh đục từ Klondike đổ và o Yukon xuất hiện, dưới mắt cô dòng sông ở đây mở rá»™ng và nước có nhá»u bùn, hai bên bá» rừng ráºm xanh ngắt chạy dà i bất táºn, thông má»c trải dà i từ những ngá»n đồi thấp thoai thoải, rồi má»c lên dá»c theo các sưá»n núi đá sừng sững oai nghiêm, đỉnh núi xa xa phá»§ đầy tuyết.
Dawson City biến mất phÃa sau há», nhà cá»a, cây cối, đưá»ng sá Ä‘á»u má» nhạt, rồi sau đó chỉ còn má»™t chấm lá» má» trên toà n cảnh.
- Ngà y mai khi trở vá», chúng ta sẽ ghé phố mua những thứ em cần - Call nói, anh ngồi sau các dụng cụ Ä‘iá»u khiển máy bay, vá»›i vẻ uy nghiêm cá»§a ngưá»i phi công, và anh cảm thấy có vẻ thoải mái như Ä‘ang ngồi ở nhà – Còn bây giá», em cứ ngắm cảnh thoải mái.
Äúng như Ä‘iá»u Charity định là m. Khi há» lên máy bay rồi, Call đánh tÃn hiệu qua máy rada, báo cho các trạm không lưu biết lá»™ trình đưá»ng bay cá»§a anh để bảo đảm an toà n, rồi bay theo hướng Nam vá» thị trấn Skagway, má»™t hải cảng trên eo biển trong ná»™i địa cá»§a bán đảo Alaska, nằm ở phÃa Nam WhiteHorse, cách má»™t trăm mưá»i dặm đưá»ng, nÆ¡i há» sẽ dừng để lấy thêm nhiên liệu.
Call liếc mắt nhìn qua chỗ cô ngồi bên cạnh anh.
- Bây giỠem nói lại cho anh nghe lần nữa, tại sao em quyết định đi Skagway.
Cô cưá»i vì câu há»i quá dá»… trả lá»i.
- Vì đây là cá»a ngõ Ä‘i và o Klondike, nÆ¡i bắt đầu nhiá»u chuyện. Và o tháºp niên 1890, Skagway là má»™t thà nh phố phát triển. Em Ä‘á»c trong sách báo thấy ở đây còn rất nhiá»u nhà cổ. Thà nh phố bây giỠđược xem như là má»™t viện bảo tà ng sống.
- Skagway là thà nh phố rất hấp dẫn. Ngưá»i nà o lá»›n lên ở đây cÅ©ng rất rà nh vá» những chuyện Ä‘i tìm và ng, và nhiá»u chuyện có nguồn gốc ở đây. Ở Dawson, những ngưá»i lá»›n tuổi đã từng Ä‘i tìm và ng ai cÅ©ng có chuyện vui để kể lại. Mose Flanagan có rất nhiá»u chuyện nà y. – Anh nhếch mép như muốn cưá»i – Em biết gì vá» Skagway?
Charity nghÄ© đến những chuyện cô đã Ä‘á»c, có hà ng trăm ngà n ngưá»i Ä‘i tìm và ng đã đên đấy, há» chuẩn bị để thá»±c hiện chuyến hà nh trình gian khổ vượt qua núi non để đến Dowson City, vì nuôi má»™ng tìm ra và ng ở Klondike. Cô biết rất nhiá»u chuyện Ä‘au lòng cá»§a dân Ä‘i tìm và ng, những chuyện nghe đến, ai cÅ©ng phải chảy nước mắt, nhưng dÄ© nhiên cô không muốn kể những chuyện nà y. Không phải má»i ngưá»i Ä‘á»u thÃch nghe chuyện Ä‘i tìm và ng như cô.
- Em biết gia đình đầu tiên đến đấy là gia đình Stampeder, hỠđến bằng tà u chạy hÆ¡i nước và o tháng 7 năm 1897. Lúc bấy giỠở đấy chưa phải là thà nh phố, chỉ má»›i có hai ngôi nhà bằng gá»— cây cÅ© kỹ. Ba tháng sau, 20 ngà n ngưá»i sống ở Skagway, đưá»ng sá, lá»u bạt căng đầy, khách sạn, nhà cá»a, quán ăn, quán rượu má»c lên.
- Khá đấy. Rồi sao nữa.
- Má»›i đầu, 5000 ngưá»i Ä‘i tìm và ng dùng con đưá»ng Bạch Äèo để đến Whitehorse rồi Ä‘i tiếp đến Dawson và đến các khu má» và ng, nhưng đến cuối tháng ChÃn thì con đưá»ng nà y không Ä‘i được nữa. ÄÆ°á»ng Ä‘i tắc nghẽn vì xác chết cá»§a sáu ngà n con ngá»±a và la.
Call nhìn cô:
- Anh đã Ä‘i qua con đưá»ng ấy rồi. ÄÆ°á»ng rất hiểm trở. Chỉ rất Ãt thú váºt má»›i có thể qua được đưá»ng đèo ấy.
- Váºy anh đã đến Skagway rồi à ?
Anh gáºt đầu.
- Hai lần. Bố anh đã dẫn gia đình đến đấy khi bá»n anh còn nhá». Ông cÅ©ng rất say mê chuyện Ä‘i tìm và ng như em váºy.
- Bây giỠgia đình anh ở đâu?
Anh im lặng má»™t lát. Anh không thÃch nói vá» chuyện riêng tư cá»§a mình. Cô nghÄ©, có lẽ chuyện Ä‘á»i cá»§a anh quá gian truân. Hay có lẽ quá khứ cá»§a anh quá Ä‘au buồn. Nhưng rồi anh cÅ©ng trả lá»i.
- Bố anh mất vì bệnh tim khi anh còn há»c đại há»c. Mẹ anh hiện sống ở Prince Georges. Bà lấy chồng khác. Bà có vẻ sung sướng vá»›i chồng má»›i, nhưng anh không thÃch ông ta. Còn ngưá»i em trai cá»§a anh, Zach, là m luáºt sư ở L.A.
- Luáºt sư à ? Mấy ông luáºt sư thôi thì có lắm chuyện tức cưá»i.
Anh nhướng mà y có vẻ thÃch thú, nhưng anh không yêu cầu cô kể cho anh nghe.
- Mẹ em chết khi em 10 tuổi - Charity nói tiếp, cô hy vá»ng thúc anh kể thêm vá» cuá»™c Ä‘á»i anh. - Bố em lấy vợ khác. Bố con không gần gÅ©i nhau như trước, nhưng vẫn giữ tình thân hữu vá»›i nhau rất tốt.
Khi không thấy anh nói thêm gì vá» Ä‘á»i mình nữa, cô bèn bá» qua chuyện gia đình. Há» nói vá» Lily Rose, cô nói vá»›i anh rằng việc khai thác và ng tà i tá» cá»§a cô tiến triển khả quan, nhưng cô nghÄ© công việc nà y khó già u có lắm.
- Cứ và o chiá»u thứ Sáu là chúng tôi chùi rá»a thùng chứa, chúng tôi thưá»ng tìm đủ và ng để chi trả các thứ và mua thêm nhu yếu phẩm cho tuần sau.
- Cái nghá» Ä‘i tìm và ng là thế thôi - Call nói – Ngưá»i nà o cÅ©ng tin là chảo và ng kế tiếp sẽ có và ng cho há» già u có.
- Em không đến đây để là m già u.
Anh quay mắt nhìn cô. Tiếng máy kêu ù ù, không khà trong buồng lái hơi ngột ngạt vì khà thải.
- Charity, tại sao em đến đây?
Äã đến câu há»i hóc búa rồi đây. Cô im lặng má»™t lát, nhìn phong cảnh ngoà i cá»a sổ máy bay.
- Như em đã nói, em đến đây chá»§ yếu là đi phiêu lưu – Cô nói vá» bố cô và vá» những chuyện ông thưá»ng Ä‘á»c cho các chị em cô nghe khi há» còn nhá».
- Mấy chị em em đã nguyện rồi. Chúng tôi nguyện rằng má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải thá»±c hiện má»™t chuyến phiêu lưu mạo hiểm trước khi láºp gia đình hay là ổn định nghá» nghiệp. Patience thưá»ng rất thÃch cảnh Miá»n Tây Hoa Kỳ. Cô ấy Ä‘ang là m luáºn án tiến sÄ© ở Äại há»c Boston. Cô ấy Ä‘i theo Ä‘oà n trình diá»…n cỡi ngá»±a, quăng thòng lá»ng bắt bò và o mùa hè sắp đến và viết luáºn án vá» phụ nữ Miá»n Tây.
- Äá» tà i nghe hay đấy.
Cô cưá»i.
- Chị Hope cá»§a em viết phóng sá»± bán cho các tạp chÃ. Chị ấy hi vá»ng không chóng thì chầy bà i cá»§a chị cÅ©ng sẽ nổi tiếng.
- Như váºy em đến đây chỉ để phiêu lưu thôi, - anh nói.
- Äến Yukon là điá»u em hằng mong muốn thá»±c hiện cho được, nhưng…
- Nhưng sao?
- Nhưng trong trưá»ng hợp cá»§a em, còn có nhiá»u lý do nữa khiến em phải đến đây. Nói ra nghe có vẻ hÆ¡i kỳ quặc, nhưng em phải đến đây, phải nhìn táºn mắt, phải hoà đồng và o khung cảnh ở đây. Em nhá»› là từ lâu em đã bị nÆ¡i nà y lôi cuốn. Mặc dù sống ở nÆ¡i đô há»™i, nhưng em vẫn luôn luôn thấy được nÆ¡i nà y má»™t cách rõ rà ng như thể trước đây em đã ở tại nÆ¡i nà y rồi. Cảnh núi rừng ở đây quen thuá»™c vá»›i em, không xa lạ gì vá»›i em hết, như thể em đã biết chúng từ lâu rồi.
- Vì em Ä‘á»c trong sách báo nhiá»u quá phải không?
Cô nhìn ra ngoà i cá»a sổ, nhưng không thấy bầu trá»i, không thấy rừng thông bạt ngà n trải dà i dưới máy bay.
- Äôi lúc em cảm thấy em nhá»› nhung nÆ¡i nà y. Em không nghÄ© là vì em Ä‘á»c sách mà thế.
Call cau mà y.
- Em nói sao? Có phải em muốn nói tiá»n thân cá»§a em đã sống ở Yukon?
Cô nghe giá»ng anh có vẻ hoà i nghi, nhưng cô không trách anh.
- Không, không quá xa xôi như thế đâu. Em rất thá»±c tế, không tin và o những chuyện xa vá»i như thế. – Cô nhìn những mặt đồng hồ sắp hà ng trên cái khung rá»™ng, Ä‘en ở trước mặt: đồng hồ Ä‘o độ cao, phong vÅ© biểu, tốc độ gió, má»™t tá đồng hồ nhá» kim nhúc nhÃch, chỉ chá», quay qua quay vá» - Thá»±c ra thì em không biết rõ nguyên nhân nà o đã lôi em đến đây. Em chỉ cảm thấy thÃch nÆ¡i nà y, xem nÆ¡i nà y thân thuá»™c vá»›i em. Äấy, lý do khiến em đến đây là thế đây.
Call nhìn cô thêm má»™t lát nữa, rồi hai tay anh nhẹ lÆ¡i ra trên cần lái. Rõ rà ng anh nghÄ© cô không phải ngưá»i mất trÃ. Há» nói chuyện vá» em trai cá»§a anh, nhá» hÆ¡n Call má»™t tuổi và quyết sống độc thân. Há» nói vá» chuyện kinh doanh và vá» các kế hoạch anh Ä‘ang thá»±c hiện.
- Công việc là m ăn cá»§a anh Ä‘ang gặp phải và i chuyện rắc rối. Công ty Datatron có nguy cÆ¡ sẽ bị kiện ra toà . Công việc cá»§a công rõ rà ng là hợp pháp, nhưng nhiá»u ngưá»i Ä‘ang tức giáºn.
- Chắc anh nói đến công ty moi tin tức thị trưá»ng trên mạng Internet chứ gì?
Anh gáºt đầu.
- Äúng, công ty ấy đấy. Vá» mặt tà i chÃnh, công ty thu được nhiá»u tiá»n, nhưng thỉnh thoảng có nhiá»u ngưá»i bá»±c mình khi bị ngưá»i khác chõ mÅ©i và o công việc là m ăn cá»§a há».
- Anh nói công việc của công ty hợp pháp?
- Hợp pháp không có nghÄ© là chúng ta thÃch nó. Có hai công ty doạ sẽ kiện ra toà , há» má»›i doạ thôi. Chúng tôi Ä‘ang đợi xem há» có là m không?
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
- Em có cảm giác là anh rất muốn dáºp tắt chuyện nà y.
Anh nhún vai.
- Anh thưá»ng thÃch đương đầu vá»›i các đối thá»§ trong kinh doanh. Anh nghÄ© chuyện nà y vẫn xảy ra mãi trên thương trưá»ng.
Máy bay bay vá»›i váºn tốc Ä‘á»u Ä‘á»u là 130 dặm má»™t giá», Charity ngồi dá»±a lưng ra ghế, nói chuyện vui vẻ, vừa ngắm cảnh ở dưới. Call cho máy bay hạ thấp hai lần để chỉ cho cô thấy váºt đáng nói xuất hiện trên đưá»ng. Anh chỉ cho cô thấy con nai đực lá»›n ở gần bên bá» suối có cây cối phá»§ um tùm, bá»™ gạc trên đầu nó má»›i nhú thêm nhung, cho thấy nó lá»›n thêm má»™t tuổi.
Sau đó cô lại ngồi dá»±a ngá»a ngưá»i ra ghế, sung sướng khi thấy vẻ mặt Call có vẻ hân hoan khi anh Ä‘iá»u khiển các bá»™ pháºn lái.
- Anh thÃch lái máy bay phải không?
Anh liếc mắt nhìn cô rồi đáp:
- Những năm anh quá báºn việc không lái máy bay riêng cá»§a mình được, thì công ty thưá»ng chở anh Ä‘i. Công ty American Dynamics có chiếc phản lá»±c vá»›i phi hà nh Ä‘oà n gồm hai phi công túc trá»±c thưá»ng xuyên. Lúc nà o Ä‘i đâu là há» chở anh Ä‘i. Lúc ấy anh có chiếc Baron hai động cÆ¡, nhưng Ãt khi anh lái nên anh bán Ä‘i. Khi anh đến Dawson được hai năm, anh mua chiếc Beaver tân trang lại hoà n hảo. Ừ phải, anh rất thÃch lái máy bay.
Há» hạ xuống Whitehorse nghỉ ngÆ¡i và lấy thêm nhiên liệu rồi bay vượt qua rặng núi cao cuối cùng và hạ xuống Skagway, thà nh phố nà y nằm trên cá»a sông Skagway River, nÆ¡i sông đổ ra biển. Thà nh phố nằm trên má»™t chá»— bằng phẳng trên biển được bao quanh toà n núi đá lởm chởm, núi ở đây còn cao và hiểm trở hÆ¡n núi bao quanh Dawson nhiá»u.
Charity nhìn những ngá»n núi cao lởm chởm rợn ngưá»i, cô nghÄ© đây là rà o cản đáng sợ cho dân muốn đến Klondike để tìm và ng, thà nh công hay thất bại Ä‘á»u xuất phát ở đây.
Khi Call cho máy bay bay quanh và từ từ hạ xuống theo đưá»ng trôn ốc trên vịnh, cô nói:
- Anh biết không… có hà ng trăm ngà n ngưá»i Ä‘i từ đây để đến Dawson. Nhưng chỉ quãng 1/3 là đến được.
Call đẩy cần ga lui để giảm tốc độ, rồi cho máy bay hạ xuống nước, hai chân phao khổng lồ va và o mặt nước là m cho nước văng tung toé. Anh cho máy bay chạy đến bến dà nh cho thuá»· phi cÆ¡, khoá máy bay lại. Sau khi dừng lại ở trạm hải quan má»™t lát, há» Ä‘i đến chiếc Chevy mà u trắng, Call đã dùng Ä‘iện thoại di động gá»i đến hãng Avis để thuê xe nà y.
Tấm bảng gần đấy quảng cáo hãng Taxi cá»§a giá»›i tìm và ng cho thuê xe cÅ© rẻ tiá»n, nhưng Call không phải loại thuê xe cà tà ng rẻ tiá»n.
- Anh không thÃch thuê xe cà tà ng - Anh nói – Anh muốn thuê xe tốt để chúng ta có thể muốn Ä‘i đâu cÅ©ng được, không sợ xe há»ng.
Không những anh có xe tháºt tốt rồi, mà cái gì cá»§a anh Ä‘ang có cÅ©ng Ä‘á»u thuá»™c loại hoà n hảo. Nhà cá»a sạch sẽ tươm tất, máy bay thì thuá»™c loại hảo hạng.
Jeremy cÅ©ng thế, đồ đạc cá»§a anh ta cÅ©ng Ä‘á»u loại tốt, nhưng anh ta xà i má»™t cách hết sức cầu kỳ, áo sÆ¡ mi sắp xếp trong tá»§ phải cách nhau má»™t inch, già y Ä‘á»u là loại đắt tiá»n, đôi nà o cÅ©ng được cho và o bao nỉ nhỠđể lên từng ô trên kệ gắn và o tưá»ng. Lạy Chúa, anh chà ng còn gá»i áo sÆ¡ mi dùng mặc Ä‘i dá»± tiệc từ Manhattan đến New Jersey để giặt á»§i, vì anh ta thÃch tiệm giặt á»§i đặc biệt ở đấy. Charity cưá»i thầm, cô cố hình dung ra cảnh Jeremy ba ngà y không cạo râu.
Dá»±a ngưá»i ra ghế ngồi trên chiếc Chevy, cô thư giãn trong khi Call lái xe vá» trung tâm thà nh phố. Mặc dù hôm ấy trá»i khô ráo, trong sáng, nhưng ở Skagway hôm trước có mưa, nên đưá»ng sá vẫn còn bùn. Xe chạy từ từ trên đưá»ng má»™t lát rồi và o phố, Ä‘áºu lại trên má»™t con đưá»ng nhá».
- Ta Ä‘i bát phố má»™t vòng, rồi sau đó tìm chá»— nghỉ đêm – Anh nói, mắt nhìn và o mắt cô, cô hiểu rất rõ ý nghÄ©a trong ánh mắt cá»§a anh: “nhưng cô không có thì giỠđể ngá»§ nhiá»u đâuâ€.
Charity là m ngÆ¡ trước ánh mắt nóng hổi cá»§a anh và không để ý đến tâm trạng bồi hồi xao xuyến cá»§a mình khi thấy anh mắt Ä‘a tình ấy. Cô đến đây để xem Skagway, cô không muốn mất nhiá»u thì giá» vá» chuyện đó ở đây. Äây là dịp may hiếm có để cô xem nÆ¡i nà y.
Há» Ä‘i chÆ¡i má»™t buổi chiá»u, và o xem các cá»a hà ng buôn bán. Mặc dù lượng du khách đến thà nh phố cà ng lúc cà ng tăng, nhưng thà nh phố vẫn giữ nguyên bá»™ mặt cá»§a cuối tháºp niên 1890. Những vỉa hè dà i vẫn còn lát ván, những ngôi nhà sưá»n gá»— giống như ở Dawson chạy dá»c theo con phố chÃnh, phố Broadway, và những nhà hà ng có tên như Nai TÃm, Hà ng khô Lynch, và Kennedy, khách sạn Mile Zero Bed có Ä‘iểm tâm và quán rượu Thợ Má».
Khi há» nhìn và o cá»a sổ trưng bà y cá»§a má»™t cá»a tiệm nhá» có tên là Klothes Rush, cô nói vá»›i Call:
- Äấy không phải là khu đổ bá»™ ban đầu cá»§a dân Ä‘i tìm và ng. Äấy là thà nh phố có tên Dyea ở trong cái vịnh chỉ cách đấy và i dặm.
- Anh đã đến đấy rồi. Không còn để lại vết tÃch gì nhiá»u đâu, chỉ còn và i di tÃch lịch sá», hai nghÄ©a địa cũ… Ở đâu Skagway còn, thì Dyea tà n lụi. Con đưá»ng mòn Chilkoot bắt đầu ở đấy.
- ÄÆ°á»ng mòn Chilkoot – Charity nhìn vá» phÃa núi như thể cô thấy được con đưá»ng ấy – Con đưá»ng dà i 32 dặm, nhá» nhất trong lịch sá». Con đưá»ng chÃnh Ä‘i và o Yukon – Cô nhìn anh – Theo anh thì chúng ta có thể đến đấy được không?
- Nếu em muốn Ä‘i, thì sáng mai leo núi đến chÆ¡i, anh thưá»ng mang theo áo quần Ä‘i chÆ¡i núi trong máy bay. Nhưng con đưá»ng hiểm trở kinh khá»§ng đấy nhé, không giống như Ä‘i đến hồ đâu.
- Äúng. ÄÆ°á»ng núi phải leo cao đến 3.700 feet, có nÆ¡i đến gần như thẳng đứng. Anh có tưởng tượng được cảnh 20 ngà n ngưá»i cố leo lên con đưá»ng ấy trong thá»i tiết băng giá cá»§a mùa đông không?
- Anh đã xem các bức ảnh cũ, trong quầy rượu của quán rượu Thợ MỠcó treo một bức. Ta đến đấy đi, anh muốn uống ly bia lạnh.
Há» Ä‘i và o quán. Quán xây cất năm 1898, và cÅ©ng như nhiá»u di tÃch khác trong thà nh phố, quán đã trải qua những ngà y và ng son trong thá»i đổ xô Ä‘i tìm và ng. Quán vẫn giữ nguyên hình ảnh cá»§a ngà y xa xưa ấy, quầy rượu gồm má»™t tấm ván dà i bằng gá»— sồi đã bị mòn vẹt chạy hết chiá»u dà i cá»§a căn phòng hẹp, ná»n nhà lát gá»— cÅ©ng bị mòn vẹt, tưá»ng được dán giấy nối mà u Ä‘á», nhiá»u nÆ¡i đã bị hoen ố. Thế nhưng quán vẫn không có vẻ gì tà n tệ mà chỉ cÅ© kỹ thôi, và trông vẫn duyên dáng.
Charity leo lên ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng gá»— ở trước quầy rượu. Call ngồi trên má»™t chiếc khác bên cạnh, gác má»™t chân mang già y da nặng trên thanh gác chân dà i bằng đồng. Trong khi ngưá»i bán rượu tìm bia Ammer cá»§a Alaska, thì Charity nhìn bức tranh treo sau quầy, bức tranh phóng to cỡ 3x4 feet, từ má»™t bức ảnh Ä‘en trắng nổi tiếng mà cô đã được xem má»™t lần rồi và không bao giá» quên.
Bức ảnh được má»™t nhà báo Ä‘i theo Ä‘oà n tìm và ng thá»±c hiện, ông chụp cảnh tượng má»™t bức tưá»ng nước đá và tuyết rất dốc, khó cho ngá»±a Ä‘i được, bức tưá»ng hiện lên 1200 báºc cấp bằng nước đá, há» gá»i Ä‘oạn đưá»ng nà y là Cầu Thang Và ng (The Golden Staircase). Ở phÃa trái, dưới chân ngá»n đồi là má»™t hà ng đà n ông má»i mệt dà i bất táºn lê bước Ä‘i đến, loạng choạng vì lạnh cóng, cố lên đỉnh đồi ở phÃa bên phải, há» là thợ má» Ä‘i tìm và ng, ngưá»i nà o ngưá»i nấy mang đầy thứ trên ngưá»i, đến ná»—i không đứng thẳng lên nổi, hai tay hai chân và mặt đầy râu trắng xoá vì sương tuyết, và tê cóng vì cái lạnh thấu xương. Cảnh tượng trong bức tranh trông lạnh khá»§ng khiếp, ngay khi nhìn từ xa, bức ảnh cÅ©ng để lá»™ rõ sá»± mệt má»i cá»§a má»i ngưá»i. Nhìn bức tranh, Charity quá xúc động đến độ cô nghẹn ngà o trong há»ng.
- Äiá»u đáng ngạc nhiên là những ông nà y vẫn kiên trì chịu đựng. – Call nói.
- Trong số nà y cũng có đà n bà – Charity nói, nhưng cô cố không nghĩ đến cảnh khổ sở mà hỠphải chịu đựng.
- Anh nghÄ© đà n bà không nhiá»u, má»™t Ãt thôi, há» quả tháºt là những ngưá»i rất can trưá»ng.
- Bức ảnh nà y được chụp và o mùa đông 1899, trước má»™t năm, ở Dawson đã xảy ra cảnh đói khát. Cảnh sát khuyên ngưá»i nà o Ä‘i đến các má» và ng phải mang theo nhu yếu phẩm đủ dùng trong má»™t năm, và o quãng 2000 pounds. Má»™t số đà n ông Ä‘i qua vá» ngá»n đồi ấy nhiá»u lần hÆ¡n má»™t ngà n dặm để mang thá»±c phẩm qua biên giá»›i.
- Và hỠcòn đi đến các mỠvà ng xa hơn 300 dặm nữa - Charity hớp một hớp bia lạnh.
- HỠđốn cây ở hồ Lindeman, là m bè theo sông Yukon đến Dawson. Khổ thay là có nhiá»u ngưá»i chết Ä‘uối tại các thác nước ở Miles Chasm. Ngưá»i ta gá»i nÆ¡i nà y là Mồ Chôn Thợ má».
Call vừa uống bia vừa nhìn Charity và nói:
- Em rà nh chuyện nà y quá nhỉ.
Cô nhìn bức tranh, đáp:
- Chắc anh đã nghe chuyện “Tiếng gá»i nÆ¡i hoang dã†chứ? Em nghÄ© em đã nghe theo tiếng gá»i ấy.
- Nà y cô nương, cô có máu hoang dã trong ngưá»i… Ãt ra là khi trên giưá»ng –Anh nói, nhìn cô vá»›i ánh mắt khao khát. Anh để ly bia đã hết xuống quầy – Khi nà o em uống xong, chúng ta kiếm chá»— nghỉ đêm.
Charity nhìn và o cặp mắt hau háu cá»§a anh, để ly bia còn má»™t ná»a xuống quầy, đáp:
- Bất cứ khi nà o anh muốn là em sẵn sà ng.
Cặp mắt của Call trở nên xanh ngắt:
- Em yêu ơi, anh thì sẵn sà ng từ khi em bước và o phòng là m việc của anh lúc 9 giỠsáng nay.
|

15-10-2008, 03:23 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 12
Há» ra khá»i quán rượu, đến đăng ký phòng ở khách sạn nằm trên đưá»ng Thứ Sáu và Tiểu bang có tên là Nhà khách Trung sÄ© Preston. Khách sạn có đầy đủ tiện nghi: Ä‘iện thoại, tivi, và giưá»ng cỡ lá»›n. Ngay khi vừa má»›i và o phòng, Call liá»n đóng cá»a và ôm cô, áp lưng cô và o tưá»ng.
- Anh cứ tưởng chúng ta không đến đây được - Bà n tay to lá»›n cá»§a anh lồng và o tóc cô. Anh nắm tóc cô kéo đẩy ngá»a ra để áp miệng và o miệng anh, nụ hôn nóng bá»ng, khiến cô bá»§n rá»§n tay chân.
- Anh muốn như thế nà y cả ngà y - anh nói, vừa hôn và o bên cổ cô - nhưng lần nà y chúng ta sẽ cháºm rãi, thư thả.
Anh lại hôn, lần nà y nhẹ nhà ng hÆ¡n, từ tốn hÆ¡n. Charity thở dà i khoan khoái và hôn anh cÅ©ng như thế, trưá»n hai tay quanh gáy, lồng mưá»i ngón tay và o mái tóc Ä‘en dà i cá»§a anh.
- Anh muốn em cởi áo quần ra - Anh vừa hôn vừa nói – Anh muốn em nằm trần truồng trên vải trải giưá»ng.
Khi anh cởi nút áo cá»§a cô và tráºt ra khá»i vai, mạch máu trong ngưá»i cô tăng nhịp. Anh tháo nịt vú vất Ä‘i, mở dây kéo quần jeans tuá»™t xuống dưới hai chân.
Cô hất già y ra, cô Ä‘i già y Ä‘i bá»™ chứ không mang á»§ng leo núi. Call tháo bÃt tất và quần cô ra.
- Trá»i, cặp chân em tuyệt quá. Chân anh đẹp rồi mà chân em đẹp gấp mưá»i.
Cô cưá»i:
- Em sung sướng khi nghe anh nói thế – Cô hôn anh tháºt lâu, nụ hôn cháy bá»ng – Em cÅ©ng muốn anh trần truồng – Cô cởi nút áo cá»§a anh, lòng nôn nóng thoa tay lên các cÆ¡ bắp rắn chắc, những cÆ¡ bắp đêm qua cô đã sá» mó.
Cô cởi chiếc áo qua vai anh, say sưa nhìn bá»™ ngá»±c trần đẹp tuyệt vá»i, bá»™ ngá»±c rá»™ng, rám nắng, các bắp thịt cuồn cuá»™n, rắn chắc, láng mướt. dục vá»ng bừng dáºy khiến hai bầu vú cô Ä‘au đớn. Anh hôn cổ cô, nụ hôn ươn ướt kéo dà i trên xương đòn gánh, bá»—ng khi ấy cô nghe có tiếng chuông reo nho nhá».
- Tiếng quái gì thế nhỉ? - Call lầu bầu há»i, rồi cố hôn thêm lần nữa má»›i ngẩng đầu nhìn quanh phòng để xem cái tiếng gì đáng ghét như thế. Khi tiếng chuông reo lên lại nho nhá», há» biết không phải cái Ä‘iện thoại trên giưá»ng reo.
- Ôi lạy Chúa, cái Ä‘iện thoại di động cá»§a em – Cô vùng ra khá»i anh, chạy đến chá»— để cái túi xách nằm ở chân giưá»ng – Em đã nhét cái Ä‘iện thoại di động và o xách trước khi Ä‘i, em nghÄ© đây là thói quen. Khi ở thà nh phố, em thưá»ng mang theo Ä‘iện thoại di động.
Cô thá»c tay và o túi xách, cái túi xách da lá»›n mà u Ä‘en cô đã mua trong tiệm dưới phố để thay cái túi xách nhá» loại cá»§a nhà hà ng Kate spade. Cô lấy cái và ra, rồi bá» ra thá»i son và há»™p phấn, và cuối cùng là cái Ä‘iện thoại. Bá»—ng nháºn ra mình gần như trần truồng, cô bèn quay lưng vá» phÃa Call, mở Ä‘iện thoại, áp và o tai.
- Alô.
- Chà o Charity. Nghe lại giá»ng em tuyệt quá.
Mạch máu nhảy nhanh, tim Ä‘áºp thình thịch, cô thốt lên:
- Jeremy hả? – Cô liếc mắt nhìn lui, thấy Call nhăn mặt – Là m thế nà o anh biết số điện thoại của tôi?
- Deirdre đưa cho anh. Anh không ngá» từ ngà y em đến đấy tá»›i giá» mà không gá»i Ä‘iện thoại cho anh.
- Tôi … tôi nghÄ© là m như thế là hay hÆ¡n hết. Tôi nghÄ© nếu chúng ta quên chuyện nà y má»™t thá»i gian, thì chắc cả hai chúng ta sẽ được hạnh phúc hÆ¡n.
- Thôi thôi, anh muốn em gá»i Ä‘iện thoại cho anh. Anh nhá»› em, em yêu à , anh rất nhá»›. Anh muốn biết khi nà o em vá» nhà .
Cô ngồi phịch xuống giưá»ng, hất mái tóc ra khá»i hai vai. Cô vẫn quay lưng vá» phÃa Call, hy vá»ng được tá»± do má»™t lát để nói chuyện riêng, nhưng cô cảm thấy anh Ä‘ang đứng nÆ¡i chỉ cách cô và i bước, đôi mắt xanh dữ dá»™i Ä‘ang nhìn cô.
Jeremy tiếp tục nói vỠthà nh phố, vỠcác buổi hoà nhạc và các vở kịch mà cô không được xem, như thể anh ta không tin nổi cô có thể sống được khi không xem được các thứ nà y.
Có Call đứng gần bên cạnh, Charity khó mà táºp trung lắng nghe những Ä‘iá»u anh ta nói.
- Ờ Jeremy nà y, nói chuyện lúc nà y không thÃch hợp rồi, hiện tôi Ä‘ang Ä‘i khá»i thà nh phố. Tôi vắng nhà và i hôm, khi nà o vá» nhà lại, tôi sẽ gá»i anh sau.
- Em hứa với anh là em sẽ vỠnhà đi, em hãy nói cho anh biết em đã quá ngán cảnh đi phiêu lưu điên cuồng của em rồi.
Cô thở dà i và o máy:
- Jeremy, tôi phải Ä‘i, tôi sẽ gá»i cho anh. Tôi hứa sẽ gá»i. – Cô bấm nút tắt máy, gấp Ä‘iện thoại cho và o túi xách.
Call bước đến chân giưá»ng.
Cô không thÃch kiểu anh đứng nhìn xuống cô như thế, nên cô đứng dáºy nhìn và o mặt anh, hai tay vòng trước bá»™ ngá»±c trần.
- Anh ta là ngưá»i tôi quen biết, thưá»ng gặp nhau trước khi tôi rá»i Manhattan.
- Gặp nhau, cũng như ngủ với nhau phải không?
- Chúng tôi quen nhau hai năm. Tôi phải sống chứ, Call. Tôi có công việc, có căn há»™ và có đà n ông để cùng vui chÆ¡i chứ. Ãt ra cÅ©ng chỉ chÆ¡i trong giây lát.
- Phải sống? Chuyện qua rồi? Nếu chuyện qua rồi thì bây giá» tại sao anh ta gá»i em?
- Thá»±c… thá»±c ra thì em bá» Ä‘i, em chưa chia tay vá»›i anh ta, tình trạng Ä‘ang còn dở dở ương ương. Nhưng em và Jeremy không hợp nhau, có má»™t thá»i gian em tưởng em yêu anh ta. Khi má»›i gặp nhau, em mong được láºp gia đình vá»›i anh ta, nhưng khổ thay, việc ấy không thà nh được.
- Tại sao không?
- Em không biết. Có lẽ em cần đến đây trước đã.
Anh nhìn cô má»™t hồi tháºt lâu:
- Nhưng em muốn lấy anh ta. Em muốn có chồng và có con.
- Thế thiên hạ không muốn như thế sao?
Anh ngần ngừ, quay mắt nhìn chỗ khác:
- Anh đã muốn thế má»™t lần rôi. Bây giá» không muốn nữa. – Anh nghiêng đầu chỉ vá» phÃa giưá»ng – Bây giá» anh chỉ muốn cái ấy thôi. Chỉ muốn tình dục nóng hổi, không bị rà ng buá»™c gì hết, lâu chừng nà o tốt chừng nấy, cho đến Ä‘i cả hai Ä‘á»u mệt nhoà i, rồi sau đó có thể duy trì tình bạn.
- Tình bạn! – Cô thả hai tay xuống, ưỡn thẳng ngưá»i, đưa hai vú ra phÃa trước. Trên ngưá»i cô chỉ còn chiếc quần lót lụa đỠnhá» xÃu – Có phải anh nghÄ© chúng ta chỉ có thể là bạn bè mãi thôi, phải không?
Mắt Call nẩy lá»a, hai má căng cứng. Anh quà ng cánh tay quanh eo cô, kéo mạnh cô và o ngưá»i anh.
- Mẹ kiếp, dÄ© nhiên bây giá» thì không. Ngay giá» phút nà y, anh không muốn chúng ta chỉ có tình bạn thôi. – Anh hôn cô tháºt mạnh và chỉ và i giây sau, cô nằm dưới ngưá»i anh trên chiếc giưá»ng rá»™ng lá»›n.
Há» là m tình không cháºm rãi, thoải mái như Call dá»± kiến, mà việc là m tình hết sức dữ dá»™i, ngất ngây, ngoà i anh ra chưa bao giá» cô là m vá»›i ai như thế, kiểu là m tình là m cho cô kiệt sức, không thể nà o nhúc nhÃch được.
Cô nghĩ hà nh động là m tình dữ dội như thế nà y có liên quan đến cuộc điện thoại cô vừa nói với Jeremy, nhưng lý do tại sao như thế thì cô không biết.
Há» chỉ rá»i khá»i giưá»ng khi sắp gần đến giá» các nhà hà ng ăn đóng cá»a, và khi ấy cả hai Ä‘á»u đói meo. Thá»i gian nà y trong năm ở đây ngà y dà i hÆ¡n đêm rất nhiá»u, gần như ngà y chiếm hết 21 tiếng. Nhưng mặc dù cô không quen cảnh ngà y dà i như thế nà y, và ngay sau khi là m tình tuyệt vá»i Ä‘i nữa, cô cÅ©ng không buồn ngá»§.
Hai ngưá»i Ä‘i dá»c theo vỉa hè lát ván đến quán ăn cá»§a ngưá»i à có tên là Portobello. Khi và o quán, ngưá»i hầu bà n đưa hỠđến bá»™ bà n gần cá»a sổ, khi ấy há» má»›i thấy quán ăn hoá ra là má»™t nhà hà ng rất sang trá»ng. Nhà hà ng trang hoà ng bằng mà u xanh và đá», ná»n xi măng mà u và trên tưá»ng treo rất nhiá»u đồ trang trà theo kiểu Ã, khiến cho khung cảnh quanh há» có không khà vui tươi đẹp mắt.
Charity ngắm nhìn anh, anh mặc chiếc quần bằng vải len mà u nâu và áo len tay dà i vải CasÆ¡mia mà u cà phê sữa. Hai hà m xai gầy trông rắn rá»i và gương mặt rám nắng, cô nghÄ©, ôi lạy Chúa, anh đẹp tuyệt vá»i. Cô nói.
- Chưa bao giá» em thấy anh mặc thứ gì ngoà i quần jeans như bây giá», Hawkins, trông anh bảnh trai quá.
Anh nhìn cô, cô mặc chiếc áo dà i bằng vải len mà u mÆ¡ bó sát và o ngưá»i, là m hiện lên những đưá»ng cong tuyệt mỹ, cô xoã tóc dà i để là m cho anh hà i lòng. Mắt anh dán và o môi cô, và nói, giá»ng hÆ¡i cà u nhà u.
- Em cũng thế, Sinclair.
Ngồi đối diện cô nÆ¡i bà n, anh nâng ly rượu vang lên má»i.
- Rượu vang Chianti hảo hạng, chúc ngưá»i đẹp sức khoẻ và chúc đêm ngá»§ ngon ở thà nh phố Skagway.
Charity cũng nâng ly.
- Chúc đà n ông đẹp trai và và ng Klondike.
Hai ngưá»i cụng ly rồi uống. Bữa ăn tháºt ngon, tôm chiên bÆ¡ cho cô, và gà rô ti cho anh. Rượu vang rất ngon, ánh đèn cầy khêu gợi. Má»›i đầu há» cưá»i nói vui vẻ vá»›i nhau, ngưá»i nà o cÅ©ng thư giãn, thoải mái, nhưng vá» sau Call bá»—ng thay đổi thái độ, cà ng lúc anh cà ng yên lặng vẻ trầm tư suy nghÄ©.
- Anh không nên nghÄ© ngợi nhiá»u vá» công việc quá như thế, - cô nói, hy vá»ng Ä‘iá»u khiến cho anh suy nghÄ© là chuyện rắc rối cá»§a công ty, chứ không phải vì cô.
Call ngồi thẳng ngưá»i, đáp.
- Công việc là m ăn không xen và o cuộc sống của anh được… không xen được nữa, nó không là m cho anh lo nghĩ nữa.
Nhưng anh vẫn cau có, và suốt trên đưá»ng vá» khách sạn, anh không nói má»™t tiếng. Charity nghÄ© cô hiểu được Ä‘iá»u khiến anh suy tư.
Call nghĩ chắc anh mất trà mới bằng lòng đi chơi với cô, Charity Sinclair có cách là m cho anh nổi gai ốc, có cách sỠkhiến cho anh phải đê mê, và có cách là m cho anh phải lưu luyến không dứt được.
Khi nằm trên giưá»ng vá»›i nhau, cô là m cho anh Ä‘iên lên. Anh chưa bao giá» gặp ngưá»i đà n bà nà o thÃch tình dục nhiá»u bằng cô, thế mà lại có nét ngây thÆ¡ kỳ lạ, khiến cho anh tin chắc cô không ăn nằm vá»›i nhiá»u đà n ông.
Chiá»u hôm đó, sau khi hai ngưá»i là m tình thoả thuê, cô cưá»i mÆ¡ mà ng, nói vá»›i anh.
- Em không tin nổi chuyện nà y. Em Ä‘á»c sách viết vá» phụ nữ, nói rằng đà n bà có nhiá»u khoái cảm, nhưng em không tin em lại rÆ¡i và o trưá»ng hợp nà y.
Ai mà không rÆ¡i và o trưá»ng hợp như thế? Có Ä‘iá»u là anh có đủ sức để đưa cô đến được đỉnh cá»±c khoái hay không thôi. Anh tin anh đủ sức, và thá»±c tế anh đã dư sức để là m việc đó, anh là m còn nhiá»u lần hÆ¡n trước đây. Má»—i lần anh nhìn cô là anh bị kÃch thÃch, anh muốn là m tình vá»›i cô mãi không ngán.
Thế nhưng Ä‘iá»u tệ hại hÆ¡n nữa là thay vì anh có thói quen rút dù sau khi là m tình xong, thì bây giá» anh muốn nằm ngá»§ vá»›i cô, muốn thưởng thức cảnh cô nằm chèo queo bên cạnh anh và sáng mai cùng thức dáºy vá»›i anh. NghÄ© đến chuyện anh đã quyết định không gian dÃu vá»›i đà n bà nữa, bá»—ng anh thấy hốt hoảng trong lòng.
Call thở dà i trong bầu không khà yên lặng cá»§a phòng khách sạn. Äã gần 3 giá» sáng, anh cần nghỉ má»™t chút.
Charity ngá»§ say như chết, rúc và o ngưá»i anh mà ngá»§, khiến cho anh cảm thấy mình là kẻ nam nhi, cần phải bảo vệ cho phái yếu.
Tình cảm cá»§a anh đối vá»›i cô cà ng lúc cà ng gia tăng, tình trạng nà y báo hiệu cho anh thấy tai hoạ Ä‘ang đến. Anh không có kế hoạch lấy vợ lại. Charity thì muốn có chồng có con, cô đáng được hưởng cái hạnh phúc ấy, nhưng Call không muốn láºp gia đình nữa. Hình ảnh Amy chạy và o vòng tay anh để chà o tạm biệt trước khi leo lên chiếc BMW để Ä‘i vá»›i mẹ xuống núi rồi gặp tai nạn, vẫn còn rõ rà ng trong óc anh, cô bé có mái tóc nâu, uốn cong và cặp mắt to xanh biếc, mặt tươi cưá»i rạng rỡ. Äấy là lần cuối cùng anh ôm cô bé và o lòng.
Mắt anh nóng bừng, anh nuốt cục nước bá»t nghẹn ngà o trong há»ng xuống và cố nghÄ© đến chuyện khác để quên Ä‘i hình ảnh cá»§a Amy. Thá»i gian gần đây, những ká»· niệm ấy cứ hiện đến vá»›i anh mãi. Quyết định há»™i nháºp vá»›i cuá»™c sống trở lại cá»§a anh đã là m cho những bóng ma trong quá khứ sống dáºy, nên anh rất muốn tìm cách để chôn vùi há» xuống lòng đất lại.
Có lẽ anh đã tiến và o cuá»™c sống Ä‘á»i thưá»ng trở lại quá nhanh, sống cuá»™c sống dung tục quá vá»™i vã. Khi vá» Dawson lại, chắc anh phải sống cuá»™c sống cô đơn như trước đây má»›i được. Anh phải xa lánh Charity, để cho tình cảm giữa hai ngưá»i nguá»™i lạnh má»›i được. Là m thế chắc có lợi cho cả hai ngưá»i, anh tá»± nhá»§.
Thế nhưng anh vẫn không ngủ được.
Sáng hôm sau khi Charity mặc quần jeans và mang á»§ng leo núi để Ä‘i chÆ¡i như chương trình đã vạch, ánh nắng mặt trá»i cuối tháng Sáu gay gắt chiếu qua cá»a sổ phòng ngá»§ ở tầng trệt khách sạn. Cô nhìn lui thấy Call vẫn im lặng, cô cảm thấy lo lắng, trước khi cô thức dáºy anh đã dáºy tắm rá»a, Ä‘i quanh phòng vá»›i thái độ bất an, khác vá»›i ngà y hôm trước.
Rõ rà ng là anh không ngủ được, cặp mắt anh thâm quầng, vẻ mặt phỠphạc.
- Anh có đói không? – Cô nhìn anh há»i khi từ trong phòng tắm Ä‘i ra, cảm thấy hÆ¡i thất vá»ng vì anh không và o trong phòng tắm vá»›i cô. – Em đói quá trá»i, chắc ăn hết cả con gấu.
- Anh cũng hơi đói.
Nhưng anh có vẻ như không đói, trông anh lÆ¡ đãng và cau có như thể không muốn ăn uống gì hết. HỠăn sáng tháºt thịnh soạn tại Quán Bụi Và ng, thức ăn gồm thịt heo xông khói, trứng áp chảo ăn vá»›i bánh mì bÆ¡ kẹp mứt dâu tây, bữa ăn theo kiểu cổ khó tìm được ở quán nà o tại New York. Nhưng Call ăn rất Ãt.
Cô ước chi hiểu được ná»—i lòng cá»§a anh. Nếu cô tạo cho anh hoà n cảnh thuáºn lợi, chắc thế nà o anh cÅ©ng nói cho cô biết, nhưng anh là loại ngưá»i lì lợm, vẫn im lặng, không hở môi. Ä‚n xong, anh trả tiá»n, hai ngưá»i leo lên chiếc xe thuê, anh lái chạy quanh vịnh tám dặm đến nÆ¡i trước đây là điểm xuất phát cá»§a con đưá»ng mòn Chilkoot nổi tiếng.
Khi xe chạy qua khá»i Ä‘oạn đưá»ng cong ôm sát chân núi lên vịnh, cô thấy vùng đầm lầy rá»™ng nÆ¡i đã đón tiếp gia đình Stampede, và đây là nÆ¡i thá» thách đầu tiên cá»§a há» khi hỠđến.
- Äấy, Dyea đấy - Call nói, giá»ng nghe như thể anh muốn nói rằng bây giá» cô đã thấy rồi, há» có thể ra vỠđược rồi.
Vùng đất bùn trải dà i, hôi hám, ghê tởm. Hà nh khách trên chiếc tà u chạy bằng hÆ¡i nước, tuy mệt lá» nhưng cÅ©ng phải ráng Ä‘em các nhu yếu phẩm lên bá», phải lá»™i qua bãi đất rá»™ng, bùn ngáºp đến hông trước khi thuá»· triá»u lên, vì khi ấy thì không thể nà o vượt qua được.
- Äúng như anh đã nói, chẳng có gì còn lại nhiá»u.
Call lái xe qua địa pháºn trước kia là thà nh phố sầm uất, bây giá» chỉ còn những con đưá»ng đất len lá»i giữa rừng cây, những chá»— trÆ¡ trụi trước kia là nhà cá»a san sát, những tấm biển ghi lai lịch cá»§a thà nh phố, và những dấu chỉ đưá»ng dẫn đến hai nghÄ©a trang bị ngưá»i Ä‘á»i lãng quên.
Từ địa pháºn thà nh phố, anh lái xe đến chá»— khởi đầu con ÄÆ°á»ng mòn. Anh Ä‘áºu chiếc Chevy gần bên nhiá»u chiếc xe khác, hầu hết Ä‘á»u mang biển số ngoà i tiểu bang. Khi mở cá»a xe, cô nói:
- Thì ra có nhiá»u ngưá»i đến đây đấy chứ.
- Tháng sáu, tháng bảy và tháng tám là những tháng có nhiá»u du khách đến tham quan. Trên nguyên tắc, chúng ta phải có giấy phép để leo lên con đưá»ng mòn, nhưng chúng ta không Ä‘i xa quá, nên vấn đỠxin phép ta linh động thôi.
ÄÆ°á»ng Chilkoot khác xa những gì ngưá»i ta nghÄ©. Äoạn đầu, đưá»ng ẩm ướt, rừng nhiệt đới, loại cây gòn khổng lồ xen kẽ vá»›i loại cây vân sam chạy dá»c theo sông Taija, loại dương xỉ lá lá»›n phá»§ rợp trên đưá»ng Ä‘i, còn đá thì phá»§ đầy rêu trÆ¡n trợt. Khi há» leo qua những tảng đá lá»›n, Ä‘i con đưá»ng vòng vèo qua đám lá cây ẩm ướt rồi từ từ lên dốc, tiếng nước chảy róc rách vang theo bên tai há».
Há» vượt qua má»™t cặp vợ chồng mặc quần cụt và o mang á»§ng leo núi, ba lô trên vai chứa đầy áo quần, rõ rà ng là há» có ý định Ä‘i xa, lâu đến bốn năm ngà y, ngay và o lúc thá»i tiết nà y trong năm.
Leo được má»™t giá», Call dừng lại, nhìn lui rồi há»i cô.
- Xem đủ chưa?
- Em… em hy vá»ng ta Ä‘i xa thêm tà nữa.
Rõ rà ng anh muốn vá» nhà , nhưng có cái gì đấy kÃch thÃch cô, khÆ¡i dáºy trà tò mò cá»§a cô, có cái gì đấy gây cho cô ấn tượng nhẹ nhà ng mà cô chưa hiểu rõ.
Call quay lui, tiếp tục Ä‘i, phong thái dá»… dà ng thoải mái. ÄÆ°á»ng Ä‘i không đến ná»—i tệ lắm, ngoại trừ phải leo hai nÆ¡i có dốc đá thẳng đứng, còn bao nhiêu đưá»ng Ä‘i Ä‘á»u bằng phẳng. Những nÆ¡i hiểm trở còn nằm ở phÃa trước.
Há» Ä‘i tiếp, vượt qua má»™t du khách Nháºt mang cái máy ảnh kỹ thuáºt số quanh cổ. Ông ta nói gì đấy bằng tiếng nháºt mà cô không hiểu, rồi ông ta nhìn hai ngưá»i, cưá»i thân ái, khiến Charity quay lui. Call chỉ gáºt đầu đáp lá»…. Äến má»™t chá»— có tên Äiểm Finnigan, anh dừng lại lần nữa và nói:
- Chúng ta đã đi gần hai giỠrồi. Charity, chúng ta không mang theo đồ ngủ đêm, mà như anh đã nói, ngay cả khi chúng ta có mang theo đi nữa, chúng ta cũng không có giấy phép để đi xa.
Charity thấy vẻ lo âu hiện ra trên mặt anh, nhưng tâm trà vẫn nghÄ© đến đâu đó, đến nÆ¡i nà o xa hÆ¡n. Anh nói thêm gì đấy nữa, nhưng cô không nghe, giá»ng anh mÆ¡ hồ văng vẳng bên tai cô như tiếng kêu vo ve từ đâu đó, vì tâm trà cô Ä‘ang báºn vá»›i những hình ảnh trà n ngáºp trong đầu cô.
- Em sao thế? – Call há»i, và cuối cùng cô sá»±c tỉnh - Mặt em tái mét, em bệnh à ?
Cô ngước mắt nhìn anh, tim Ä‘áºp thình thịch.
- Em nhá»› ra chá»— nà y rồi. Em thấy hiện ra trong óc em chá»— nà y… cảnh tượng trên thung lÅ©ng… băng tuyết trên ngá»n núi phÃa sau chúng ta. Em cảm thấy chÃnh chá»— nà y.
- Äúng rồi, em có nói em Ä‘á»c sách viết vá» cảnh đổ xô Ä‘i tìm và ng.
- Äúng, nhưng cảnh ở đây khác. Em nhá»› trong sách nói là đưá»ng dốc ở phÃa trước, đưá»ng toà n đá và rất dốc – Cô cau mà y, cô sá»±c nhá»› lại - hưng không giống như thế nà y. Trong óc em, con đưá»ng phá»§ đầy tuyết.
Call đưa mắt nhìn theo ánh mắt cá»§a cô, nhìn lên con đưá»ng phÃa trước.
- Em đã thấy con đưá»ng như thế nà y rồi, đêm qua em đã thấy trên bức tranh treo sau quầy rượu ở quán rượu Thợ Má».
Charity cắn môi:
- Äúng là em đã thấy rồi, nhưng con đưá»ng không giống ở đây. Nói ra nghe có vẻ kỳ cục, nhưng em nhá»› có cái gì đã xảy ra ở đây. Em nghÄ© có chuyện tồi tệ xảy ra ở đây, có ngưá»i bị thương hay… hay có lẽ chết. Cảnh ấy đã trong và o trong óc em. Em nhá»›, nhưng không nhá»› cụ thể, nhá»› nhưng không nói ra được.
Cô quay mặt nhìn vá» hướng con đưá»ng há» leo lên.
- Nhưng không phải ở đây đâu. Xa hÆ¡n nữa, lên táºn đến đỉnh núi.
Anh thấy cô cau mà y, bèn nắm tay cô, bóp mạnh trong tay mình.
- Nà y em, em Ä‘ang nhá»› Ä‘iá»u em Ä‘á»c trong sách. Sách viết rất trung thá»±c chuyện xảy ra ở đây, viết vá» cảnh nhiá»u ngưá»i chết ở đưá»ng Chilkoot, nhưng em không thể nhá»› cái gì đã xảy ra trước khi em chà o Ä‘á»i.
Cô thở dà i vì ký ức mơ hồ tan biến hết. Cô ước chi gợi ký ức trở lại được, ước chi thấy được nó rõ rà ng trong óc, nhưng ngay cả những chi tiết vụn vặt vỠký ức cũng không còn sót lại trong óc cô chút nà o.
- Anh nói đúng. Chắc em đã Ä‘á»c trong sách. – Cô nói, nhưng cô không tin và o lá»i cô vừa nói, và khi nhìn nét cau mà y cá»§a Call, cô nghÄ© là anh cÅ©ng cho rằng cô không tin.
- Thôi - anh nói - Äến giá» Ä‘i xuống rồi. Khi vá» lại Skagway, ta còn bay cả má»™t Ä‘oạn đưá»ng dà i má»›i vỠđến nhà .
Äi xuống theo anh, cô để anh Ä‘i trước khá xa cho tá»›i khi vỠđến đầu con đưá»ng mòn. Suốt trong thá»i gian Ä‘i xuống, cô cứ nghÄ© mãi vá» ká»· niệm đã hiện ra trong óc cô, cô cảm thấy lòng băng giá và ưu phiá»n vô cùng.
Cô nhá»› mãi cô đã từng say sưa nghe những câu chuyện kể vá» Miá»n Bắc. Mặc dù Miá»n Bắc là nÆ¡i xa hà ng ngà n dặm, nhưng cô vẫn thấy là chốn thân quen. Rồi bây giỠđến đây, cô cÅ©ng có… cái cảm giác thân quen ấy, như thể cô đã có mối liên hệ ấy từ lâu. Cô nghÄ© có cái gì đấy trong óc cô, từ trong chốn tiá»m thức hiện ra trước mặt.
Có cái gì đấy đã thôi thúc khiến mình phải đến đấy, có nguyên nhân gì đấy là m cho mình đã đến đây. Giá mà cô tìm ra được nguyên nhân ấy nhỉ.
Há» vỠđến chá»— xuất phát đưá»ng mòn, đến chá»— Ä‘áºu xe. Khi cô vừa ngồi và o ghế bên phải trước xe, thì Ä‘iện thoại di động cá»§a cô reo nho nhá». Charity quay lui, lấy cái túi xách ở chá»— ngồi sau xe, lấy Ä‘iện thoại ra, lòng cầu sao không phải là cá»§a Jeremy Hauser gá»i đến.
- Chà o Charity, Toby đây - Giá»ng Toby cất lên trong máy, cô cố giấu ná»—i vui mừng. Khi cô nhìn qua Call, cô thấy anh cau mà y như thể anh cÅ©ng lo ngại ngưá»i gá»i là Jeremy.
- Chà o Toby - Cô trả lá»i, thấy mặt Call có vẻ vui mừng.
- Tôi xin lá»—i đã quấy rầy cô - Toby nói - Tôi đã gá»i Call nhưng không được, có lẽ ông ấy để máy Ä‘iện thoại ở máy bay hoặc không báºt máy. Tôi thấy số Ä‘iện thoại cá»§a cô nÆ¡i bà n là m việc cá»§a ông ấy. á»”ng có đấy không?
- Anh ấy có đây, Toby – Cô đưa máy cho Call, anh áp máy và o tai. Xe vẫn còn Ä‘áºu trong bãi Ä‘áºu xe, Call nói chuyện vá»›i Toby, anh nghe Toby nói, gáºt đầu và i lần.
- Gá»i Ä‘iện thoại trả lá»i cho Wilcox - Call ra lệnh – Cáºu nói vá»›i ông ấy khi nà o vá» nhà , tôi sẽ tiếp xúc vá»›i ổng. Äừng lo, nghỉ ngÆ¡i Ä‘i nhé. Trong kinh doanh, thỉnh thoảng có nhiá»u lúc khẩn cấp như thế, chứ không nguy hại gì đâu mà lo – Anh chấm dứt cuá»™c Ä‘iện đà m rồi mở máy xe.
- Có gì rắc rối à ? – Cô há»i khi anh vừa mở máy.
- Bruce Wilcox gá»i đến, anh ta là phó giám đốc cá»§a anh ở Datatron. Anh Ä‘oán chắc sáng nay Cảnh sát liên bang đã đến nhà anh ta.
Charity cau mà y:
- Chuyện gì nghe ớn quá.
- Chắc là hai anh chà ng phất lên rất nhanh, há» là m việc cho anh, hai láºp trình viên anh thuê là m, đã vượt bức tưá»ng lá»a xâm nháºp và o hai công ty lá»›n. Thế nà o anh cÅ©ng phải giải quyết cho xong vụ nà y, nhưng chuyện giải quyết hôm nay hay ngà y mai cÅ©ng như nhau thôi.
Cô nhìn anh bình tÄ©nh lái xe và o đưá»ng Ä‘i.
- Em Ä‘oán trước đây anh không gặp những trưá»ng hợp như thế nà y.
Call nhìn cô, bốn mắt gặp nhau.
- Không, trước đây chưa bao giỠcó chuyện như thế nà y.
|

15-10-2008, 03:25 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 13
Chiá»u hôm đó, chiếc thuá»· phi cÆ¡ nhá» Dehavilland Beaver cất cánh khá»i vịnh. Chuyến bay vá» nhà khác vá»›i chuyến bay khi hỠđến Skagway, Call cau có, căng thẳng suốt buổi sáng, cô nghÄ© chắc vì chuyện cá»§a công ty Datatron, nhưng cô tin không hẳn vì chuyện rắc rối cá»§a công ty. Anh ngồi cứng đỠtrong buồng lái, im lặng, hà m bạnh ra, hai vai căng thẳng. CÅ©ng có thể anh nghÄ© đến câu chuyện hai ngưá»i đã trao đổi vá»›i nhau khi há» Ä‘i trên đưá»ng mòn, dù sao cô cÅ©ng đã nói cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra ở đây cách má»™t thế ká»·.
Ngồi bên cạnh anh trong khi chiếc máy bay vượt qua núi trên đưá»ng đèo trắng lởm chởm, cô nhìn má»™t bên mặt anh, thấy miệng anh mÃm chặt, không như lần bay vá» phÃa Nam. Anh im lặng lái chiếc máy bay vượt qua những đỉnh núi hiểm trở nằm giữa Nam Alaska và bang Yukon. Giữa hai vùng nà y, Äèo trắng và đưá»ng hoả xa Yukon uốn khúc chạy qua miệng núi hẹp, dẫn đến các khu má» và ng. Con đưá»ng hoả xa có kÃch cỡ hẹp, đã được tân trang lại, đưá»ng nà y nguyên được xây cất và o năm 1899. Xe lá»a khi Ä‘i đến đưá»ng mòn Chilkoot phải chạy trên giá đỡ có độ cao 30 mét. Hôm nay ngồi trên máy bay nhìn xuống, cô thấy xe lá»a Ä‘ang chạy, trông tháºt rùng rợn.
NghÄ© đến con đưá»ng Chilkoot là cô rùng mình, tim Ä‘áºp mạnh. Có phải vì ký ức đã là m cho cô hoảng hốt như thế? Phải, chắc chắn vì ký ức đã là m cho cô rùng mình.
Cô nhìn Call, cặp mắt xanh sáng quắc nhìn cô, bốn mắt gặp nhau, anh có vẻ hơi lo sợ, nói:
- Chắc em không nghĩ là chuyện xảy ra cách đây 100 năm đã là m cho em hoảng sợ. Cô cảm thấy bối rối, hai má đỠbừng, trong thâm tâm cô muốn nói không, cô muốn nói rằng chuyện ấy không thể xảy ra được. Cô muốn nói cái gì để cho anh yên tâm, để mặt anh hết lộ vẻ lạnh lùng, nghi ngại, nhưng bản chất cô không biết nói láo.
- Em không biết, em cảm thấy như má»™t ký ức hiện ra trong óc em, ký ức mà em đã có từ lâu rồi. Em như thấy hiện ra trong óc em cảnh tượng tuyết phá»§ khắp nÆ¡i, có lẽ đã xảy ra tráºn tuyết lở. Và em cảm thấy cảnh tượng xảy ra tháºt rùng rợn, tháºt thê lương, như thể đã xảy ra má»™t chuyện bi thương.
Anh nhìn cô, ánh mắt nghi ngại, há»i cô:
- Chuyện gì thế?
- Chuyện gì à ? Anh đùa phải không? Äây chỉ là sá»± hồi tưởng. Em không nghÄ© là em nhá»› hết những chuyện đã xảy ra.
- Cho dù có chuyện gì xảy ra Ä‘i nữa, thì cÅ©ng không thể gá»i đây là ký ức được. Vì chuyện em nói đã xảy ra trước khi em ra Ä‘á»i.
Anh nói đúng. Nhưng nếu cô nhắm mắt lại, cô vẫn thấy dãy núi trắng chạy dà i bất táºn, dãy núi phá»§ đầy tuyết, cô vẫn cảm thấy lòng buồn rưá»i rượi. Chuyện nà y rất dá»… hiểu.
Há» im lặng má»™t hồi lâu. Cô có mang theo cuốn tiểu thuyết, nhưng cảnh váºt khi bay vá» hướng Bắc khác trước đây, nên cô không muốn bá» lỡ dịp thưởng ngoạn.
Cho nên, cô say sưa ngắm nhìn cảnh váºt bên dưới, cảnh đẹp hùng vÄ© trải rá»™ng xa hà ng dặm đưá»ng. Call chỉ sưá»n núi nằm ở phÃa Äông, sưá»n núi thoai thoải, cô nhìn theo và thấy má»™t đà n tuần lá»™c Ä‘i trên con đưá»ng mòn hẹp dá»c theo sưá»n đồi.
- Chúng đẹp quá! – Cô nói qua tiếng máy nổ ầm ầm trong buồng lái. – Em chưa bao giỠthấy tuần lộc.
Cô cưá»i nhìn anh, rồi bá»—ng cô nghe tiếng máy nổ phạch phạch, ngắt quãng, và thấy Call không nhìn đà n thú nữa. Thay và o đó, anh nhÃu mà y, nhìn và o các mặt đồng hồ trước mặt, tiếng máy không nổ Ä‘á»u đặn như trước, mà chốc chốc lại im lặng hục hặc như muốn tắt.
Mạch máu trong ngưá»i cô tăng nhịp kinh khá»§ng, tim Ä‘áºp thình thịch, cô há»i:
- Có gì không ổn à ? Có gì xảy ra thế?
- Có lẽ bị nghẹt xăng.
Một lát sau, máy tắt. Cô hoảng hốt thốt lên:
- Ôi lạy Chúa!
- Kim đồng hồ chỉ mức nhiên liệu còn đầy, nhưng máy không hấp thụ được xăng – Anh nói và nhìn cô, mặt cô tái mét.
- Chúng ta sẽ không sao đâu - Anh nói giá»ng quả quyết, cố là m cho máy nổ lại, mở hết ống dẫn nhiên liệu - Chắc em nhá»› máy bay hạ trên nước chứ? Ở đây có rất nhiá»u hồ. Chúng ta chỉ cần tìm ra má»™t cái hồ là được.
Cô gáºt đầu gượng gạo, rồi quay nhìn ra ngoà i cá»a sổ, cố tìm ra mặt đất ở dưới, mặt đất chắc sắp xuất hiện ra ở gần đâu đây.
Trong buồng lái im lặng, im lặng như tá», không có tiếng gì ngoà i tiếng gió lùa trên hai cánh và tiếng giấy láºt xoà n xoạt khi Call mở rá»™ng tấm bản đồ anh lấy ở giữa hai chá»— ngồi.
- Mất bao lâu mới hạ được?
Call nhìn bản đồ để tìm ra hồ ở trong vùng quanh đấy.
- Chúng ta đang rơi xuống với tốc độ 400 feet/phút. Mà khi máy tắt thì chúng ta đang ở độ cao năm nghìn feet.
- Ờ… như váºy có nghÄ©a là …?
- Nghĩa là quãng 10 phút nữa, chúng ta sẽ xuống đến mặt đất.
10 phút, ôi lạy Chúa, khi ngưá»i ta sắp rÆ¡i xuống đất tan xác thì 10 phút có nghÄ©a lý gì đâu. Cô nhìn xuống rừng, cần tìm sao cho thấy khoảng trống có con sông hay cái hồ lá»›n đủ cho máy bay hạ xuống, cô cảm thấy thá»i gian sao mà lâu quá.
- Ở phÃa chân dãy đồi nằm vá» mạn Tây đưá»ng và o Yukon có má»™t cái hồ nhá». Chúng ta sẽ cho máy bay hạ xuống đấy.
Charity tiếp tục nhìn xuống đất, móng tay bấu chặt và o lòng bà n tay.
- Chó đẻ tháºt.
Bá»—ng Charity ngẩng đầu lên. Cô thấy má»™t luồng khói từ đầu máy bay bốc lên, tiếp theo là ngá»n lá»a liếm quanh chong chóng, khói bay ra từ mÅ©i máy bay vá» phÃa kÃnh chắn gió.
- Äầu máy bay cháy - Cô thảng thốt nói, như thể anh không nhìn thấy. Má»™t lát sau, khói Ä‘en dà y đặt bay khắp buồng lái – Chúng ta.. là m sao đây?
- Sau chá»— anh ngồi có máy dáºp tắt lá»a. Em lấy được không?
Cô lấy cái máy, hai tay run run, để lên hai đùi chân.
- Bây giỠlà m gì?
- Chưa là m gì hết. Äể xuống dưới chân em - Giá»ng anh bình tÄ©nh khiến cô cảm thấy bá»›t hoảng hốt.
Cô nghe anh gá»i ra radio, gá»i tÃn hiệu cấp cứu và cho biết vị trà hiện tại cá»§a máy bay. Khi cô nghe có tiếng ngưá»i trả lá»i ở bên kia đầu dây, cô ngước mắt lên nhìn trá»i, âm thầm cám Æ¡n Chúa, vì cô nghÄ© Ãt ra cÅ©ng đã có ngưá»i biết há» Ä‘ang lâm nguy.
- Äã nháºn được tÃn hiệu cấp cứu, N94DB, chúng tôi sẽ tìm ra anh, Hawskins.
- Chúng tôi sẽ hạ xuống ở vị trà cách đưá»ng và o Yukon ở phÃa Tây chừng 20 dặm - Anh cho toạ độ cá»§a cái hồ.
- Äã nghe rõ. Chúng tôi sẽ đến đấy ngay bây giá».
Khói bay đầy ngáºp cả buồng lái, Charity há» sặc sụa. Cô mở cá»a sổ như Call đã là m, và hÃt không khà ngoà i trá»i và o ngưá»i.
- Ráng nÃu cho chặt thêm má»™t lát nữa - Anh nói – Chúng ta gần đến hồ rồi đấy. Anh cần em xem cái hồ đã hiện ra chưa.
Anh lại đổi hướng bay, cho máy bay hạ xuống nhanh hÆ¡n, vì sợ lá»a sẽ cháy bùng lá»›n hÆ¡n. Há» bay qua hà ng dặm rừng già , thông cao ngất nằm san sát nhau, ngưá»i ta khó mà đi bá»™ qua được.
- Có thấy gì không?
Tim cô Ä‘áºp nhanh, há» sẽ rÆ¡i xuống rừng mất, và nếu thế thì… đừng nghÄ© đến chuyện ấy. Cô đáp:
- Chưa thấy gì hết.
- Cứ nhìn tiếp cho kỹ.
Cô căng mắt để nhìn qua là n khói Ä‘en tuôn ra từ dưới bảng đồng hồ, mặt cô đầm đìa nước mắt, mÅ©i chảy nước ròng ròng. Äầu cô quay cuồng nhiá»u ý nghÄ©, ước chi cô có thì giỠđể nói vá»›i gia đình cô yêu há» biết bao, ước chi cô được gặp há» lần nữa.
- Thấy gì chưa?
HỠchỉ còn cách mặt đất 200 feet.
- Chưa, không thấy gì cả. Có rồi! Thấy cái hồ rồi, em thấy cái hồ ở chá»— trống trong rừng, nằm vá» phÃa Äông quãng trống má»™t chút.
- Mẹ kiếp, trông như cái ao vịt chứ hồ gì. Gần đến rồi!
Cô nhìn anh, mặt anh căng thẳng, táºp trung:
- Có gì em là m được không?
Chắc anh nghe giá»ng cá»§a cô run run, nên anh dịu dà ng đáp.
- Em sắp là m Ä‘iá»u rất quan trá»ng đấy, cưng à . Em hãy nắm cái cá»a cho chặt rồi khi máy bay ngừng chạy là em phải nhảy ra cho nhanh.
Cô gáºt đầu, nhưng cô biết anh không thấy cô vì khói trong buồng lái Ä‘en đặc. Hồ Ä‘ang hiện ra dần trước mắt há», cô nghÄ© chỉ đến chuyện không hay Ä‘ang chỠđón há» mà thôi. Äá»t cây Ä‘áºp và o thân máy bay, rồi há» rÆ¡i xuống cái hồ nhá».
- NÃu cho chặt.
Cô cố nÃu tháºt chặt, nhắm mắt và cầu nguyện. Máy bay cháºm lại, rồi hình như đứng yên má»™t lát má»›i chạy trên mặt nước. Mặc dầu tốc độ máy bay đã giảm nhiá»u, nhưng cô vẫn thấy hồ quá hẹp không đủ chá»— cho máy bay chạy.
- Cúi đầu xuống.
Cô cúi đầu vừa khi cặp cầu phao khổng lồ vá»t lên bá» hồ phÃa bên kia. Cặp cánh bị kẹt giữa hai thân cây, gãy kêu rầm rầm. Thân máy bay trượt tá»›i trước giữa khoảng trống hẹp, rồi mÅ©i máy bay đâm sầm và o tảng đá cứng và Charity nhà o tá»›i trước. Lá»a bốc lên từ máy cá»§a máy bay, Má»i váºt trước mắt cô má» Ä‘i, và có cái gì cứng Ä‘áºp và o bên đầu cô, rồi má»i váºt chìm trong bóng Ä‘en.
Äầu Charity Ä‘au như búa bổ. Chắc Ãt ra cÅ©ng phải sau hai phút cô má»›i ra khá»i được máy bay. Khi cô mở được mắt, cô thấy mình nằm trong hai cánh tay cá»§a Call, và anh bế cô ra khá»i máy bay. Anh chạy và o rừng xa chá»— máy bay dừng má»™t chút, cúi ngưá»i sau má»™t thân cây và cẩn tháºn để cô xuống trên chá»— đất Ä‘en ẩm ướt.
- Em bình an chứ? – Anh há»i, và cô nghe giá»ng anh lo lắng.
- Em… em bình an – Anh nuốt nước bá»t, sá» má cô, rồi quay ngưá»i chạy lại chiếc máy bay.
Ruá»™t cô rối như tÆ¡ vò, cô đứng dá»±a ngưá»i và o gốc cây, lòng lo sợ chiếc máy bay nổ tung, và nếu thế thì sau khi thoát nạn, Call sẽ chết mất. Cô nhìn anh đưa tay lôi cái máy chữa lá»a trong buồng lái ra, bÆ¡m hÆ¡i dáºp tắt lá»a Ä‘ang liếm quanh máy.
Ão anh rách, mặt đầy bồ hóng, nhưng công việc cá»§a anh có hiệu quả. Anh lôi trong máy bay ra cái máy chữa lá»a khác rồi bÆ¡m bá»t trắng và o dưới bảng đồng hồ, rồi quay lại bÆ¡m và o máy.
Khi bơm hết hơi trong bình bơm, anh để bình sang một bên và lấy cái xách vải đựng đồ dùng khi khẩn cấp, đi đến chỗ cô đứng. Hai đầu gối Charity yếu dần, cô bèn dựa và o thân cây.
Call thảy cái xách xuống bên chân cô. Anh thấy mặt cô thất sắc, và ngưá»i run bần báºt, anh bèn kéo cô ôm và o lòng.
- á»”n rồi, em yêu, xong rồi, bây giá» em đã bình an, má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp.
Cô cảm thấy tim anh Ä‘áºp mạnh, mạch máu chạy nhanh như cô.
Cô nuốt nước bá»t, cô ngăn nước mắt sung sướng khá»i chảy ra. Cô há»i.
- Liệu há»â€¦ liệu há» có tìm ra được chúng ta không?
- HỠbiết chúng ta ở đâu, thế nà o hỠcũng cho máy bay trực thăng đến tìm chúng ta. Anh có pháo sáng trong xách đựng dụng cụ khẩn cấp.
Cô gáºt đầu, áp ngưá»i sát và o anh, và cảm thấy anh ghì mạnh cô và o lòng.
- Call nà y.
Anh nhÃch ngưá»i lui má»™t tÃ, bà n tay to lá»›n rám nắng thoa lên má cô.
- Cái gì thế, em yêu?
- Em nghĩ là em sắp khóc, nhưng em không muốn anh cho em là yếu đuối.
Anh hôn lên tóc cô, rồi áp miệng bên tai cô, nói.
- Anh không nghÄ© là em yếu Ä‘uối đâu. Em rất tuyệt vá»i khi ở trên máy bay. Rất tuyệt vá»i. Anh không muốn máy bay cá»§a anh nổ tung khi có ngưá»i khác ngồi trên đó.
Cô báºt khóc, Call ôm lấy cô, để cô úp mặt lên vai anh mà khóc. Chiếc áo sÆ¡ mi len cá»§a anh nhà u nhò, ấm dưới má cô, vải áo bốc lên mùi khói khét lẹt. Äứng trong vòng tay anh mà khóc như thế nà y, quá tuyệt.
Cô đứng khóc ròng mấy phút, rồi hỷ mũi, lấy đuôi áo sơ mi của anh lau nước mắt.
- Cám ơn cái vai của anh.
- Anh đã mang em đến đây, anh phải có trách nhiệm.
Cô cố nhoẻn miệng cưá»i:
- Anh tuyệt lắm, Call à . NhỠanh mà chúng ta sống sót.
Anh nhún vai, vẻ hơi bối rối:
- Anh đã là m theo Ä‘iá»u anh đã há»c há»i được.
Cô không cãi, nhưng cô nghÄ© nếu gặp ngưá»i khác lâm và o hoà n cảnh nà y thì chắc há» không là m được bằng ná»a anh. Và nếu là m chưa được ná»a công việc cá»§a anh, chắc mạng sống cá»§a hai ngưá»i đã xong Ä‘á»i.
|

15-10-2008, 03:26 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 14
Mùa hè ở California thưá»ng ấm, ngay cả má»™t và i nÆ¡i trá»i nóng, thá»i tiết rất lý tưởng cho việc chÆ¡i gôn, ở San Francisco, mây vần vÅ© trên bầu trá»i thà nh phố, sương ẩm ướt bao quanh toà nhà cao, vách kÃnh, có tên Tháp Hoà n VÅ© ở phố Market.
Gordon Spears đã quen vá»›i thá»i tiết thất thưá»ng nà y. Ông ta thÃch không khà nặng hÆ¡i sương từ ngoà i biển thổi và o, thÃch thứ ánh sáng mặt trá»i sáng sá»›m len lá»i qua những thung lÅ©ng do các con đưá»ng phố miá»n núi tạo ra. Äây là nÆ¡i duy nhất trên thế giá»›i nà y ông ta muốn ở.
- Anh có chắc chắn là không ai thấy nó ra khá»i khu vá»±c ấy không? – Mặc dù chiá»u chá»§ nháºt, nhưng Gordon vẫn đến văn phòng để là m việc hai giá». Và ông ta mong đợi cuá»™c gá»i đặc biệt nà y. Ngồi tá»±a lưng ra chiếc ghế Eames đắt tiá»n sau bà n là m việc, ông ta ấn mạnh chiếc máy Ä‘iện thoại di động có vá» bá»c bằng da và o tai – Nó không gặp trở ngại gì khi đột nháºp chứ?
- Ông đùa à ? - Giá»ng nói bên kia đầu dây đáp lại. Äấy là Athony King ngưá»i hợp tác vá»›i ông ta - Ở đấy ngưá»i ta không ai thèm khoá cá»a. Grossman Ä‘i và o khu bến tà u, mặc áo quần lao động cá»§a thợ cÆ¡ khÃ, móc cái máy và o ống dẫn nhiên liệu rồi Ä‘i ra. Là m công việc nà y ở Skagway là hay hÆ¡n hết, vì ở đây khó mà tìm ra manh mối.
HỠđã cho ngưá»i đến Dawson hÆ¡n má»™t tuần nay, thăm dò khắp nÆ¡i, cố tìm cách tốt nhất để ám hại Call mà không ai có thể tìm ra tung tÃch. Chuyến Ä‘i chÆ¡i bằng máy bay là cÆ¡ há»™i may mắn cho há». Má»™t ngưá»i thợ cÆ¡ khà có tánh ba hoa, anh ta là bạn cá»§a Hawkins ở Dawson, biết anh Ä‘i chÆ¡i ở đâu và khi nà o thì vá». Thế là gã nhân viên cá»§a Tony chỉ có việc đáp máy bay thương mại Ä‘i theo, thá»±c hiện công việc phá hoại, rồi biến khá»i khu vá»±c ấy.
- Ông xem đồng hồ cho nhớ - King nói - Bây giỠchắc Call Hawkins lên máy bay rồi đấy.
Gordon cảm thấy hồ hởi phấn khởi.
- Khi nà o có tin tức chÃnh xác, anh hãy cho tôi biết ngay.
Ông ta tắt máy Ä‘iện thoại, số Ä‘iện thoại riêng chỉ có má»™t Ãt ngưá»i biết thôi. Tony King, ngưá»i hợp tác vá»›i lão, là má»™t trong số Ãt á»i đó biết số Ä‘iện thoại nà y. Gordon là bá»™ não cá»§a công ty mà lão đã thà nh láºp cách nay mưá»i tám năm, và luôn luôn lão có Tony sát cánh bên mình.
Công việc cá»§a King chá»§ yếu là sau háºu trưá»ng, gã dùng nhiá»u thá»§ Ä‘oạn mỠám để là m lợi cho công ty, gã rất tà n bạo khi ra tay.
Cách đây má»™t tuần, há» quyết định loại bá» vấn đỠgây khó khăn cho há» vừa má»›i hiện ra, hay nói cho đúng hÆ¡n, là vấn đỠkhó khăn hiện hình ra lại. Cách đây 4 năm, McCall Hawkins là nhân váºt rất có thế lá»±c trong kỹ nghệ máy tÃnh, là chá»§ tịch Há»™i đồng quản trị công ty American Dynamics, không kể đến nhiá»u cÆ¡ sở kinh doanh phát đạt khác. Anh thông minh, cạnh tranh ác liệt, không khoan nhượng. Anh có uy quyá»n, có địa vị, và má»™t trong những công ty cá»§a anh sắp nhảy và o lÄ©nh vá»±c sẽ huá»· hoại công việc là m ăn cá»§a Gordon Spears, và là m há»ng hết những công việc là m ăn khác cá»§a ông ta. Những công việc mà anh sẽ chiếm Ä‘oạt trong má»™t tương lai gần đây.
Gordon không chịu thua má»™t cách dá»… dà ng. Sau nhiá»u lần đỠnghị mua công ty má»›i thà nh láºp nà y không thà nh công, ông ta vẫn kiên trì tiếp tục thá»±c hiện giải pháp nà y. Rồi sau đó xảy ra vụ tai nạn xe hÆ¡i cướp Ä‘i tÃnh mạng vợ con anh, khiến cho Hawkins rút lui khá»i lãnh vá»±c kỹ nghệ máy tÃnh, và thế là công việc khó khăn cá»§a Gordon được giải quyết ổn thoả.
Hay Ãt ra vấn đỠkhó khăn đã được giải quyết.
Rồi bá»—ng và o năm nay, có tin không hay đưa đến cho Gordon. Call khởi sá»± lại công việc, anh trở lại vá»›i kỹ nghệ máy tÃnh, thá»±c hiện nhiá»u dá»± án gây nguy hiểm cho ông ta.
Gordon không thể chịu được hà nh động nà y cá»§a anh. Ông ta thở dà i, xô ghế đứng dáºy, bước đến cánh cá»a sổ lắp kÃnh trong văn phòng. Sương mù từ ngoà i vịnh trôi và o, phá»§ khắp thà nh phố, trên đưá»ng ở phÃa dưới, xe cá»™ đã báºt đèn.
Tháºt quá tá»™i nghiệp cho Hawkins, ông ta nghÄ©. Anh chà ng quá báºy khi từ chối lá»i đỠnghị cá»§a ông, ông ta đỠnghị thu dụng anh là m việc cho ông ta cách đây mưá»i năm, nếu lúc ấy anh nháºn lá»i, anh sẽ là vốn quý cá»§a công ty ông ta rồi.
Bây giỠanh chỉ còn nước là m mồi cho sâu bỠmà thôi.
Äối vá»›i Gordon, mất Call là má»™t sá»± phà phạm tà i năng rất uổng.
Call lấy tấm vải trong túi xách đựng đồ khẩn cấp, trải xuống đất và ngồi bên cạnh Charity để lắng nghe tiếng máy bay Ä‘i tìm há». Anh cố nhá»› lại những giây phút trước khi máy tắt để tìm ra nguyên nhân.
Anh biết máy bay cá»§a anh ở trong tình trạng rất tốt, anh giữ cho máy bay an toà n như chiếc đồng hồ Thụy SÄ©, ngưá»i thợ cÆ¡ khà cá»§a anh là Bob Wyceck, thợ giá»i nhất ở Miá»n Bắc. Cuối cùng thế nà o cÅ©ng phải tìm cho ra nguyên nhân, dù anh phải tháo tung đầu máy ra thà nh má»™t đống hổ lốn để xem xét, vả lại, muốn Ä‘em máy bay ra khá»i hồ, ngưá»i ta phải tháo dỡ nó ra má»›i mang Ä‘i được. Äiá»u chÃnh yếu là anh và Charity đã tai qua nạn khá»i. Anh rùng mình khi nhá»› lại chuyện vừa xảy ra. Có thể Charity đã chết, cô chết là do lá»—i anh, anh nuốt nước bá»t, cố giữ bình tÄ©nh, nhìn xuống mặt cô, cô Ä‘ang gục đầu lên vai anh để ngá»§.
Lo sợ, hoảng hốt đã là m cho cô mệt nhoà i, kiệt sức, bồ hóng lấm đầy mặt và quần áo cô, nhá»›t dÃnh trên đầu từng vệt dà i, chiếc áo sÆ¡ mi len bị rách và gần bên thái dương cô có vệt máu khô.
Cứ nghÄ© đến cái chết cáºn ká» bên cô là ruá»™t anh quặn Ä‘au. Nếu há» không thấy cái hồ thì… Nếu há» không chúc mÅ©i máy bay xuống hà ng cây thì..
Mồ hôi vã ra trên trán anh, ruột thót lại. Bỗng anh sợ anh sắp bệnh.
- Call ơi? – Charity ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn và o mặt anh, anh thấy cô nhìn anh một lát rồi mới nói tiếp.
- Anh khoẻ chứ?
Call từ từ đứng lên, lấy ống tay áo lau trên trán và đáp.
- Anh khoẻ. Anh cần váºn động tay chân má»™t chút.
Anh muốn Ä‘i loanh quanh má»™t chút, anh thấy có con đưá»ng mòn lên đồi bèn Ä‘i theo hướng ấy, con đưá»ng nằm khuất dưới bóng cây trong rừng. Anh cần phải Ä‘i xa khá»i Charity má»™t lát.
Anh đã quá lo lắng cho cô, anh cảm thấy tình cảnh anh đã gắn bó vá»›i cô quá máºt thiết. Anh không muốn thế, có lẽ không nên thế.
Anh phải lấy lại bình tÄ©nh, phải xa lánh cô, Ãt ra phải là m thế trong má»™t lát, phải Ä‘i má»™t Ä‘oạn khá xa để cho đầu óc tỉnh táo. Äi lên má»™t Ä‘oạn, bá»—ng anh dừng lại, vì anh vẫn lo lắng cho cô, anh không muốn Ä‘i quá xa khiến anh không trông thấy cô được.
- Call à !
Anh nghe tiếng cô gá»i ngay trước khi anh nghe tiếng trá»±c thăng kêu lạch bạch. Anh chạy xuống đồi, lấy khẩu súng bắn pháo sáng trong xách ra, mở nòng, nạp quả pháo và o và bắn, quả pháo bay vòng cung trên không. Chắc hỠđã thấy quả pháo sáng trên trá»i, Call nhìn chiếc trá»±c thăng quay lại bay vá» phÃa hai ngưá»i.
- Há» thấy chúng ta rồi – Charity hồ hởi reo lên - Há» bay vá» phÃa nà y.
Chiếc trá»±c thăng, mẫu cá»§a hãng Bell Ä‘á»i má»›i, có trang bị cầu phao. Máy bay dừng lại lÆ¡ lá»ng má»™t lát rồi hạ xuống hồ, mặt nước hồ xao động khi máy bay hạ xuống. Cuối cùng khi máy bay đáp xuống nước, hồ nổi sóng, bắn nước lên táºn bá», rồi tiếng máy tắt. Mấy phút sau, chong chóng ở trên máy bay từ từ dừng lại.
Phi hà nh Ä‘oà n hạ xuống nước cái bè cao su và ng. Call nhìn cái bè tiến và o phÃa hai ngưá»i.
- Chiếc máy bay xinh đẹp cá»§a anh tÃnh sao đây? – Charity há»i, cô nhìn đống sắt đỠméo mó Ä‘ang còn bốc khói nằm ở phÃa cuối hồ.
Call nhìn chiếc máy bay, nghĩ đến cảnh tai nạn nguy hiểm vừa rồi, lòng đau như cắt. Anh đáp.
- Anh sẽ phái ngưá»i đến tháo dỡ nó ra, nó sẽ được trá»±c thăng bốc Ä‘i như chúng ta váºy.
Chiếc bè nhá» cáºp bá», má»™t ngưá»i đà n ông lá»±c lưỡng nhảy lên, kéo bè và o bá» rồi tá»± giá»›i thiệu.
- Tôi là Will Jonas. Má»i ngưá»i trên máy bay bình an cả chứ?
- Tôi là Call Hawkins – Hai ngưá»i đà n ông bắt tay nhau - Bị rách da bắp thịt. Cô nà y bị va đầu, có thể bị chấn thương nhẹ.
- Tôi nghĩ tôi không bị chấn thương đâu – Charity nói – Tôi không bị choáng váng hay đau đớn gì hết.
Có thể không, Call nghĩ, nhưng anh đoan chắc cô bị đau đầu ghê lắm.
- Chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra xem sao – Will Jonas nói.
Charity phản đối ngay:
- Không sao đâu, tôi khoẻ mà . Tôi đã thoát nạn trong vụ rá»›t máy bay nà y, áo quần tôi hư há»ng, ngưá»i đầy bồ hóng nhá»›p nhúa, tôi không muốn bị các ông bác sÄ© quá nhiệt tình quấy rầy. Tôi muốn vá» nhà thôi.
Call nghĩ nếu anh không cương quyết buộc cô đi bệnh viện, chắc cô sẽ không đi, và anh không muốn ép buộc cô. Anh bèn nhìn Charity với anh mắt gay gắt và nói:
- Ở Dawson có bệnh viện, anh sẽ trả thêm tiá»n bay thêm giá» cho hỠđể há» mang ta đến đấy. Và ngay khi đến thà nh phố, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.
Cô mở miệng định cãi, nhưng thấy anh nghiêm nghị quá, cô biết anh sẽ không nhượng bộ.
- Äà n ông kỳ cục! – Cô nói, cằm hÆ¡i hếch lên, rồi bước lên bè.
Call cưá»i.
Nhưng sau đó anh không cưá»i được khi má»™t ông bác sÄ© ở bệnh viện cho anh biết cô phải ở lại bệnh viện Ãt ra 24 giá» má»›i được vá» nhà .
Bác sĩ Jackson còn trẻ, tóc đen, cùng là m việc với bà vợ cũng bác sĩ, nói:
- Tình hình không có gì tá» ra nghiêm trá»ng lắm, nhưng khi ngưá»i ta bị thương ở đầu, chúng ta có nhiệm vụ phải xem xét tháºt kỹ trong má»™t thá»i gian.
Call gáºt đầu, nhưng anh nghÄ© đến kế hoạch xa lánh cô cá»§a anh, anh thấy kế hoạch khó mà thá»±c hiện được. Anh không thể để cô cho bà Maude chăm sóc. Không thể được, vì chuyện nà y xảy ra do lá»—i cá»§a anh, do anh mà cô bị thương.
Nghĩ đến chuyện nà y, lòng dạ anh rối như tơ vò.
Cuối cùng Call Ä‘em cô vá» nhà anh. Ngôi nhà cá»§a lão Mose chắc lạnh lắm, vì hỠđã Ä‘i hai ngà y, và anh không muốn ngá»§ trên ghế trưá»ng kỹ.
- Em có thể ở trong phòng khách – Anh nói vá»›i cô, hy vá»ng anh không để lá»™ ra vẻ thiếu thiện cảm trong giá»ng nói – Äêm nay em không đủ sức để là m váºn động viên trên giưá»ng ngá»§, và nếu em ngá»§ vá»›i anh, chuyện ấy chắc thế nà o cÅ©ng xảy ra.
Há» Ä‘i trên xe jeep, cách nhà anh quãng chưa đầy má»™t dặm. Trước đây chưa có phụ nữ ngồi vá»›i anh như thế nà y, nhưng anh nghÄ© không có cách chá»n lá»±a nà o khác.
Charity nhìn anh, anh ngồi sau tay lái:
- Cám ơn sự quan tâm của anh, nhưng em phải vỠnhà .
Call nhìn cô, ánh mắt như dao.
- Không được, em nghe ông bác sÄ© nói rồi chứ, em cần phải có ngưá»i chăm sóc. Em phải ở lại nhà anh, cho nên em ráng chịu đựng thôi.
Cô thở dà i buồn bã, nhưng không cãi lại. Và khi há» vỠđến nhà anh, cô theo anh và o phòng khách. Anh chỉ phòng tắm cho cô, phòng tắm có vòi sen lát gạch men sáng sá»§a, thấy phòng tắm, cô an tâm vui vẻ. Cuối cùng, anh cảm thấy bá»›t lo khi thấy cô vui vẻ thoải mái hÆ¡n. Toby báºn rá»™n chăm lo cho cô món xúp rau thịt gà đặc biệt. Sau đó cô xÆ¡i hết cả tô kem socola lạnh, trong khi Toby ngồi trên ghế bên giưá»ng để bầu bạn vá»›i cô. Call nghe hai ngưá»i cưá»i, tiếng cưá»i cá»§a há» là m cho anh tức bá»±c.
Anh nhá»§ thầm hãy lÆ¡ Ä‘i, nhưng chà ng trai cứ ở miết bên cạnh cô, khiến Call không chịu nổi nữa. Äứng nÆ¡i ngưỡng cá»a nhìn và o, anh thấy hai ngưá»i chÆ¡i cá», và má»—i khi Charity cưá»i vì Toby nói cái gì vui, anh lại tức giáºn thêm.
- Cáºu không còn xoong quánh để chùi hay có việc gì phải là m hay sao? – Anh cà u nhà u há»i trước khi há» bắt đầu chÆ¡i ván khác.
Toby nhìn anh cưá»i toe toét, nụ cưá»i hể hả, nháy mắt vá»›i Charity, rồi bước ra khá»i phòng khách
- Em đã trải qua một ngà y vất vả – Call nói, anh ước chi cô trông không được mắt khi mặc chiếc áo thun rộng thùng thình của anh cho mượn - Tại sao em không nằm ngủ một giấc?
Charity ngồi chống khuá»·u tay trên gối trong chiếc giưá»ng rá»™ng rãi êm ái, mắt nhìn anh đăm đăm.
- Em muốn xin anh một ân huệ.
Bỗng anh cảm thấy lo lắng, nếu ân huệ mà cô yêu cầu là ngủ với cô thì chắc anh không muốn tà nà o hết.
- Ân huệ à ? Ân huệ gì thế?
- Chắc anh nhá»› chuyện gì xảy ra trên đưá»ng mòn sáng nay chứ?
Sáng nay có vẻ như cách đây đã lâu năm.
- Anh biết chuyện xảy ra mà em nói đến là chuyện gì rồi, chắc em nhở chuyện xảy ra cách đây 100 năm.
- Phải, có thể chuyện nà y là điên khùng, nhưng cÅ©ng có thể không. Em không hiểu tại sao em rất say mê vùng đất nà y, má»—i khi em Ä‘á»c cái gì đấy vá» nÆ¡i nà y hay nghÄ© đến việc Ä‘i đến đây, là em muốn khóc. Khi em đứng trên con đưá»ng mòn ấy, em cảm thấy như em nhá»› em đã ở đấy rồi, em hầu như nhá»› cái gì đấy đã xảy ra.
- Cái gì đấy từ cuá»™c sống bên kia thế giá»›i. – Anh nói, giá»ng rầu rầu.
- Không. Em đã nói vá»›i anh, em không tin và o chuyện thần linh ma quá»·. Em nghÄ© là … có lẽ những ký ức ấy thuá»™c vá» ngưá»i nà o đấy trong gia đình em, ngưá»i có liên quan trá»±c tiếp đến em, ngưá»i bà con cá»§a em đã đến đây.
- Em nói ký ức, nếu em có ký ức, có thể được truyá»n lại từ má»™t trong những tổ tiên cá»§a em. Em không nghÄ© nói thế nghe quá viển vông à ?
- Tại sao? Thú váºt Ä‘á»u tiếp thu bản năng cá»§a tổ tiên chúng. Con ngưá»i tiếp thu tà i năng, như tà i vá» toán, vỠâm nhạc, hay là những gia đình có tà i ấy nằm trong máu hay sao? Những gia đình có tà i trên sân khấu cÅ©ng thế, ngay cả những gia đình có tà i chăn bò, nếu quả trong máu há» có cái gì đấy thì sao? Nếu quả ký ức đã được di truyá»n lại từ thế hệ nà y qua thế hệ khác, là má»™t sá»± kết nối vá»›i quá khứ, và đã truyá»n lại cho háºu thế thì sao?
Anh nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
- Váºy em muốn tìm thá» xem có ngưá»i nà o trong số tổ tiên cá»§a em đã đến Yukon để tìm và ng không, nếu có thì có lẽ em đã ra Ä‘á»i vá»›i Ãt nhiá»u ký ức cá»§a há». Có lẽ vì lý do ấy mà em đã rất tha thiết đến đây.
Anh phải chấp nháºn ý kiến cá»§a cô khá hấp dẫn, mặc dù anh không tin.
- Nhưng em đâu có cách để chứng minh cho được?
Charity ngước mắt nhìn anh, cặp mắt to xanh. Anh nhìn cái băng trắng nhỠbăng một bên đầu cô và bỗng anh cảm thấy mình có tội.
- Có lẽ sẽ có cách - Cô đáp - chỉ má»›i có 100 năm thôi. Nếu em Ä‘i ngược dòng quá khứ trong gia đình em, có lẽ em sẽ tìm ra ngưá»i trong số đổ xô Ä‘i tìm và ng đã leo lên con đưá»ng mòn có liên hệ máu huyết vá»›i em.
Anh nhÃu mà y:
- Em nói đến việc nghiên cứu phả hệ chứ gì?
- Äúng thế.
- Còn ân huệ?
- Em muốn sá» dụng má»™t trong các máy vi tÃnh cá»§a anh.
- Không được.
- Tại sao không? Anh có 3 máy, anh không thể dùng cả 3 trong một lúc.
“Vì như thế tức là em sẽ có mặt ở đây luôn mà anh thì không thÃch thếâ€. Môi anh mÃm lại. Mẹ kiếp, anh không thể là m thế được. Anh cố moi óc để tìm ra lý do từ chối, và cuối cùng anh tìm được lý do.
- Có em ở trong phòng là m việc vá»›i anh, anh không thể nà o táºp trung tư tưởng được!
Quả lý do nà y rất xác đáng. Charity nhìn anh, cưá»i rất tươi rồi trả lá»i bằng giá»ng miá»n Nam ngá»t sá»›t.
- Kìa Call, anh yêu, anh nói nghe bùi tai quá.
- Mẹ kiếp, Charity, phòng là m việc là nơi anh là m ăn mà .
- Nà y nà y, chúng ta là lân gia, vả lại, anh còn nợ em, việc em nằm trong giưá»ng nà y bá»™ không phải vì máy bay chở em bị rÆ¡i à ?
Anh cảm thấy mặt mà y choáng váng. Cô liá»n ngồi dáºy trên giưá»ng và nói nhanh.
- Em xin lá»—i, em nói đùa đấy, việc xảy ra không phải lá»—i cá»§a anh… cả hai ta Ä‘á»u biết thế. Lạy Chúa, vì máy bay tắt máy. Anh không nợ nần gì em hết. Tháºt váºy, anh đã cứu em, có lẽ anh đã cứu sống em.
Call để cô nằm lại xuống giưá»ng.
- Có thể không phải lá»—i cá»§a anh, nhưng anh nợ em. – Anh thở dà i, cà o mấy ngón tay lên tóc - Em cứ dùng máy tÃnh cá»§a anh Ä‘i.
Charity cưá»i toe toét, cô chồm ngưá»i tá»›i, hôn mạnh lên má anh.
- Hawkins, anh là ngưá»i bạn rất tốt.
Anh quắc mắt nhìn cô rồi đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi, cứ đợi đến ngà y em sẽ nghe anh xin em ân huệ đấy.
Tony King ngồi nÆ¡i bà n trong má»™t quán rượu nhá», bên ngoà i phố Market, không xa phòng là m việc cá»§a Gordon.
- Tôi biết nói sao bây giá»? Thằng cha gặp may – Gã chỉ ở trong thà nh phố hai ngà y thôi, để há»p vá»›i ngưá»i hợp tác, là m và i công việc lặt vặt cá»§a mình rồi quay vá» L.A.
- Hình như mạng của Hawkins toà n gặp may mắn.
- Phòng thà nghiệm bị cháy chắc đã là m cho công việc cá»§a hắn cháºm lại, nếu váºy, chúng ta sẽ có nhiá»u thì giỠđể chuẩn bị hÆ¡n. Chúng ta không thể hà nh động hấp tấp trong việc nà y được, hấp tấp quá sẽ bị lá»™ diện thôi.
- Äúng, tôi nghÄ© không nên hấp tấp – Gordon dá»±a ngưá»i ra lưng ghế ở phÃa bên kia bà n, chiếc ghế dá»±a bá»c da đỠdà nh cho cấp trên, lão nhấp uých ky Scot hảo hạng, loại Glenmorangie mà lão rất thÃch. Lão cao, vẻ quan trá»ng, mái tóc mà u bạch kim, nhưng khi má»›i gặp Tony, tóc lão mà u và ng. Còn Tony tóc Ä‘en và có nước da mà u ô liu. Äà n bà thưá»ng bị vẻ duyên dáng quá đáng cá»§a Gordon mê hoặc, nhưng há» thÃch kiểu thô lá»— sá»— sà ng cá»§a Tony nhiá»u hÆ¡n.
- Tôi cứ nghÄ© sau vụ hoả hoạn thế nà o Hawkins cÅ©ng nhảy và o - Gordon nói - Äể tìm cách duy trì má»i hoạt động cá»§a công ty. Nhưng kế hoạch hà nh động cá»§a hắn quá nhá», nên chắc hắn đã để cho Held giải quyết.
- Trước đây thì chắc hắn nhảy và o rồi, bây giỠcó lẽ hắn không có đủ thì giỠđể tự mình giải quyết công việc.
- Nhưng dù sao thì phòng thà nghiệm cÅ©ng đã được thiết láºp lại và hoạt động, như thế tức là ta phải giải quyết vấn đỠkhó khăn sắp xảy đến. Lão để ly Scot xuống trên cái bà n nhá» - Tôi khá»i nhắc nhưng chắc anh cÅ©ng biết hai ta đã đầu tư nhiá»u và o công việc nà y. Tin tức cho chúng ta biết là Held sắp phát minh xong đỠtà i. Khi đỠtà i được công bố, những chương trình lâu nay cá»§a chúng ta phải chấm dứt, chúng ta sẽ mất tất cả những gì chúng ta là m trong mưá»i tám năm qua.
Tony mÃm chặt môi rồi nói:
- Chúng ta không thua đâu. Tôi sẽ lo việc nà y, như tôi thưá»ng là m.
- Tôi biết anh giải quyết được – Gordon đáp.
Tony biết ngưá»i hợp tác cá»§a gã nói tháºt lòng. Gordon tin tưởng gã thà nh công trong việc nà y, và Tony quyết là m việc nà y cho thà nh công.
- Bây giá» tôi phải Ä‘i thôi. Tôi phải là m nhiá»u việc nữa trước khi lên máy bay.
Gordon uống hớp rượu rồi nói.
- Cho tôi gởi lá»i thăm Alice và các cháu.
Tony không trả lá»i. Khi gã là m việc như việc nà y, gã không nghÄ© đến gia đình. Äể cho Gordon trả tiá»n rượu, gã Ä‘i ra khá»i quán, và o phố ở San Francisco, gã cần nói chuyện vá»›i nhân viên cá»§a gã, Stan Grossma, cần công việc chạy Ä‘iá»u hoà trở lại.
|

15-10-2008, 03:28 PM
|
 |
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chương 15
Sáng thứ hai là ngà y là m việc, Charity muốn vá» nhà . Theo lá»i dặn dò cá»§a Call, Toby lái xe xuống báo cho bà Maude biết vá» vụ tai nạn máy bay và cho bà hay Charity vẫn bình an vô sá»±, hiện Ä‘ang ở nhà Call cho đến khi nà o khoẻ hẳn má»›i vá» nhà . Toby còn lái xe lên đồi báo cho Buck Johnson biết hôm nay há» không là m việc.
Toby trở vá», vui vẻ nấu bữa sáng trong khi Charity vừa thức dáºy. Call đã ở trong phòng là m việc, giải quyết những vấn đỠkhó cá»§a công ty Datatron. Cô đã hết Ä‘au đầu, nếu cô có bị chấn thương, chắc cÅ©ng nhẹ thôi. Thế nhưng đêm qua cô ngá»§ không được ngon, không vì Call ngá»§ ở phòng bên cạnh, mặc dù anh thưá»ng xuyên kiểm tra cô trước khi trá»i sáng, nhưng việc nà y không giống như khi anh ngá»§ chung giưá»ng vá»›i cô. NghÄ© cÅ©ng lạ, cô trở thà nh thói quen ngá»§ bên cạnh anh tháºt quá nhanh.
Khi trá»i gần sáng, cô ngá»§ say và Call không thức cô, để cho cô ngá»§ đến khi trá»i sáng hẳn. Cô tắm má»™t lát lâu, tinh thần sảng khoái trở lại, vừa lúc Toby là m bánh xong, cả đống bánh ngon là nh.
Tay cô xách bộ áo quần rách, bám đầy bồ hóng, chân mang già y leo núi, mặc áo thun đi ngủ đêm qua, cô phải mượn cái áo mưa của Call để khoác ra ngoà i và để cho anh đưa vỠnhà , con chó lai sói khổng lồ của anh cùng đi bên cạnh.
Trên dốc và o nhà cô có chiếc xe hÆ¡i Ä‘áºu. Cô không thấy có dấu hiệu gì chứng tỠđây là xe thuê, mà chiếc xe là loại Ford Taurus, mà u xanh nhạt. Cả cô và Call Ä‘á»u tá» vẻ ngạc nhiên. Anh nói.
- Hình như em có khách thì phải.
- Hình như thế, không biết ai váºy nhỉ?
Vừa nói xong cô thấy cá»a báºt mở, má»™t ngưá»i đà n ông hiện ra giữa khung cá»a. Charity sững ngưá»i đứng dừng lại khi thấy Jeremy Hauser bước ra trước hiên nhà .
Cô đứng lặng ngưá»i má»™t lát, lòng hồi há»™p, cứ nghÄ© là mình Ä‘ang ngá»§ và đang nằm mÆ¡ thấy ác má»™ng.
- Lạy Chúa lòng là nh, con xin hứa sẽ thà nh cô gái tốt nếu Chúa chỉ… - Cô không Ä‘á»c xong hết câu kinh cầu nguyện. Khi cô còn nhá», cô cầu nguyện xin được con ngá»±a nhá» má»›i, nhưng lá»i cầu kinh không linh nghiệm, và bây giá» nếu cô cầu nguyện hết câu, chắc cÅ©ng không là m cho Jeremy biến mất
Anh ta Ä‘i xuống tầng cấp ở trước hiên, bước vá» phÃa cô, nụ cưá»i trên môi anh ta héo hon vì anh ta trông thấy ngưá»i đà n ông cao Ä‘i bên cạnh cô, thấy mái tóc cô ươn ướt và áo quần mặc trên ngưá»i trông rất kỳ dị.
- Chuyện quái gì thế nà y? – Anh ta nhìn cô rồi nhìn sang Call rồi lại nhìn cô. Gã nhìn lên nhìn xuống trên ngưá»i cô, nhìn cái áo mưa cô mượn, nhìn hai chân để trần thòi ra dưới lai áo mưa và nhìn đôi già y leo núi không mang vá»› trên chân cô.
Jeremy nghiến răng.
- Em không phải vừa má»›i từ trong giưá»ng anh chà ng nà y bước ra chứ?
- Äúng ra thì tôi… ơ…
- Äúng ra thì cô ấy vừa má»›i từ trong giưá»ng tôi bước ra. – Call nói, cặp mắt Ä‘en cá»§a anh sáng long lanh, khoé môi mÃm lại và nhếch lên.
- Không hoà n toà n thế đâu, Jeremy, không đúng thế. Tôi vừa bị rớt máy bay, các bác sĩ cho rằng tôi bị chấn thương ở đầu. Tôi… tôi sống một mình, nên phải ngủ ở phòng khách của nhà Call… nhà ông Hawkins - Cô quay qua nhìn Call, ánh mắt van lơn.
- Tôi là Call Hawkins - Anh nói, nhưng không đưa tay ra bắt - Chắc anh là Jeremy Hauser.
- Äúng thế - Jeremy đưa tay nắm cánh tay cô, kéo cô vá» phÃa mình – Charity, anh bay 3000 dặm để thăm em - Gã nói – Chúng ta cần nói chuyện vá»›i nhau.
Cô quay đầu nhìn Call, thấy mặt anh cau có, bực bội.
- Äừng quan tâm đến tôi - Anh nói vá»›i vẻ mặt cau có – Tôi vá» thôi. Nói xong, anh quay nhìn và o nhà . Charity nhìn Call Ä‘i lui, con Smoke chạy theo bên cạnh, rồi cô quay mắt lại nhìn và o mặt Jeremy.
Trông anh ta có vẻ đẹp trai hÆ¡n trước, cặp mắt xanh ngắt. Như má»i khi, mái tóc cá»§a anh ta chải theo kiểu thá»i trang, Ä‘en tuyá»n, vẻ mặt rất thanh lịch. Anh ta mặc cái áo len tay dà i mà u cam nâu, mà u thá»§ cá»±u và mặc chiếc quần ka ki bình thưá»ng. Cô ước sao hắn biến Ä‘i cho khuất mắt.
- Anh … anh đến đây khi nà o?
- Quãng mưá»i lăm phút rồi. Anh đáp chuyến bay đêm từ phi trưá»ng JFK, sáng nay thì đến Whitehorse, rồi anh đáp máy bay chợ đến Dawson. Thuê xe hÆ¡i đến gặp ngưá»i môi giá»›i địa ốc mà em đã nói cho anh biết, ông Boomer Smith, ông ta chỉ đưá»ng cho anh đến đây. Thấy cá»a mở, anh và o nhà .
Anh ta không nói gì vá» ngôi nhà hết. Ngôi nhà nà y không hợp vá»›i kiểu ngưá»i cá»§a Jeremy.
- Em khoẻ chứ? – Anh ta há»i – Anh muốn biết em có khoẻ không sau vụ tai nạn máy bay?
- Tôi khoẻ. Äầu tôi bị va mạnh nhưng bây giá» tôi ổn rồi.
Jeremy gáºt đầu. Anh ta không phải loại ngưá»i quá quan tâm đến sức khoẻ cá»§a ngưá»i khác.
- Chắc anh mệt lắm – Cô nói, nghÄ© đến chuyến bay dà i đưa anh ta tá»›i đây - Má»i anh và o trong nhà uống tách cà phê cho bá»›t mệt.
Cô nhìn lui thấy Call đã biến mất ở cuối đưá»ng, cô bèn leo tầng cấp, và o nhà vá»›i Jeremy.
Cô không muốn gặp Jeremy chút nà o hết.
Trong nhà lạnh, cô loay hoay đốt lò cho ấm, quỳ trước lò than, cho thêm than củi và o lò, quạt cho than đỠrực lên.
- Nhà sẽ ấm liá»n bây giá». Anh đợi tôi Ãt phút Ä‘i thay áo quần rồi tôi sẽ pha cà phê uống. – Cô Ä‘i qua mặt Jeremy, nhưng anh ta nắm cánh tay cô, kéo cô lại, cúi đầu định hôn cô, nhưng cô vùng quay Ä‘i.
Jeremy để cho cô đi.
- á»’, tôi biết rồi. Cô ưa thằng cha thợ rừng ấy, phải không? Ngá»§ trong phòng khách nhà hắn, là m sao tránh khá»i chuyện báºy bạ.
- Jeremy!
- Äiá»u tối thiểu cô nên là m là phải nói cho tôi biết chuyện nà y chứ. Cô để cho tôi Ä‘i 3000 dặm…
- Tôi không biết anh sẽ bay đến đây để thăm tôi. Tôi nghÄ© là khi tôi rá»i New York, coi như chúng ta đã chấm dứt má»i việc vá»›i nhau rồi.
- Cô nói cô muốn Ä‘i phiêu lưu má»™t chuyến, cô nói chúng ta cần phải xa nhau má»™t thá»i gian để xem mối tình cá»§a chúng ta sẽ vỠđâu. Äấy, mối tình đã đơm hoa, sau khi em ra Ä‘i, anh má»›i thấy anh yêu em rất nhiá»u. Anh nghÄ© là bây giá» em cÅ©ng cảm thấy như thế.
Cô đã chỠđợi anh ta nói những lá»i lẽ như thế nà y bao lâu rồi nhỉ? Bây giá» anh ta nói thì cô không muốn nghe nữa.
Cô ngồi phịch xuống ghế nệm dà i. Jeremy ngồi xuống bên cô, anh ta nắm tay cô.
- Nà y, em yêu, anh hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Em đến ở đây má»™t mình. Em cô đơn, thế là anh chà ng ấy lợi dụng thá»i cÆ¡. Chuyện ấy xảy ra rất thưá»ng. Chẳng thà nh vấn Ä‘á»! Anh tha thứ cho em. Äiá»u quan trá»ng là …
- Anh tha thứ cho tôi à ? Có phải trong thá»i gian tôi xa anh, anh sống hiá»n là nh, không ngá»§ vá»›i ai không? – Cô biết rất nhiá»u vá» anh ta. Jeremy rất ham tình dục. Anh ta không chịu nổi thá»i gian lâu đến hai tuần mà không có đà n bà chăm sóc.
- Ờ… anh… Như anh vừa nói, chuyện nà y không thà nh vấn Ä‘á». Khi chúng ta còn ở gần nhau, anh không há» lừa dối em, và anh nghÄ© em cÅ©ng không lừa dối anh. Em là ngưá»i phụ nữ anh yêu. Anh đến đây để yêu cầu em lấy anh.
Ôi lạy Chúa. Charity ngồi yên sững sá», trong khi Jeremy lấy trong túi quần ra cái há»™p bá»c nhung xanh rồi mở nắp há»™p. Trong há»™p, chiếc nhẫn có hai viên kim cương lóng lánh sáng trên ná»n vải satin trắng.
- Äẹp quá, Jeremy, tháºt tuyệt, nhưng…
Anh ta lấy chiếc nhẫn ra, Ä‘eo và o ngón tay cô. Tay cô run run. Cô nghẹn ngà o không thốt được nên lá»i.
Cô nhìn Jeremy, lặng lẽ tháo chiếc nhẫn ra để và o lòng bà n tay anh ta:
- Jeremy, trước đây quả tháºt tôi có để ý đến anh, hai ta quả tháºt có tình ý vá»›i nhau, tôi không quên chuyện ấy. Tôi rất sung sướng khi được anh cầu hôn, nhưng rất tiếc tôi không muốn lấy anh.
Bà n tay anh ta bặm lại, nắm chặt chiếc nhẫn:
- Váºy cô muốn lấy hắn hay sao? – Anh ta há»i, lá»i nói tháºt bẩn thỉu, Charity cảm thấy miệng khô khốc.
- Dĩ nhiên không!
- Không muốn ư?
- Call là ngưá»i rất… - Cô muốn nói dá»… thương, nhưng từ nà y không diá»…n tả được hết con ngưá»i cá»§a Hawkins. Kiêu ngạo, cứng đầu, trịch thượng, là ngưá»i có năng lá»±c, thông minh, bao che, hấp dẫn. Chưa bao giá» cô gặp được ai như thế. – Anh ấy chỉ là bạn thôi.
- Loại bạn cùng ngủ với nhau.
- Äiá»u quan trá»ng là …
- Äiá»u quan trá»ng là , cô và anh chà ng sở khanh cùng há»™i cùng thuyá»n vá»›i nhau, còn tôi không thuá»™c và o loại nà y được.
Cùng há»™i cùng thuyá»n à ? Cô bá»—ng nhá»› đến thái độ cá»§a Call khi anh thấy Jeremy hiện ra trên hiên nhà . Cô tá»± há»i ngoà i vấn đỠhấp dẫn vá» tình dục ra, anh có cảm tình gì vá»›i cô không và cô nháºn thấy cô rất có cảm tình vá»›i anh.
- Tôi xin lá»—i vì anh đã đưá»ng xa đến đây mà chẳng được tÃch sá»± gì, Jeremy à . Nếu tôi biết anh có ý định đến đây, chắc tôi đã gá»i Ä‘iện thoại để báo cho anh biết tình hình. Nhưng tôi không biết anh đến, thà nh ra bây giá» thì đã quá trá»… rồi.
- Tôi không tin chuyện xảy ra như thế nà y.
- Tôi cÅ©ng không – Cô tá»± nhiên thốt ra lá»i – Thôi, bây giá» anh đã đến đây rồi, và chúng ta không là m gì được hÆ¡n. Ở đây cảnh rất đẹp, trước khi anh vá» nhà , có lẽ chúng ta Ä‘i chÆ¡i má»™t vòng, tôi chỉ cho anh xem má»™t và i thắng cảnh.
Jeremy nhìn quanh nhà , nhưng vẫn không có ý kiến gì.
- Chắc có lẽ tôi là m như thế thôi - Anh ta nói vá»›i vẻ Ä‘au khổ – Tôi đã có kế hoạch ở lại đây má»™t tuần. Bây giá» thì phải thay đổi thôi, phải đăng ký chuyến bay và o ngà y mai để vá». – Anh ta lấy Ä‘iện thoại di động, bấm số.
- Ờ, chắc máy không bắt sóng ở đây được đâu. Anh phải Ä‘i lên trên đồi má»›i gá»i được.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt như muốn nói: Cái xứ quái gì mà kỳ cục như thế nà y? Anh ta bước ra khá»i nhà , Ä‘i lên đồi, gá»i Ä‘iện thoại, rồi mấy phút sau quay vá» nhà .
Charity không khá»i nghÄ© rằng, vá»›i ngưá»i đà n ông đã yêu đến độ say đắm thì không Ä‘á»i nà o anh ta có hà nh động tỉnh táo như thế nà y.
- Ngà y mai tôi có thể có vé để vá» - Anh ta nói - Váºy cô không ngại việc tôi ở lại đêm chứ?
DÄ© nhiên có ngại chứ! Cô đâu muốn Jeremy ở lại đêm tại nhà cô. Nhưng đà nh chịu thôi, vì anh ta đã Ä‘i từ xa đến để đỠnghị. Cô không thể nà o má»i anh ta ra khá»i nhà ngay.
Nhưng cô rá»§a thầm, cô phải sống vá»›i Jeremy Hauser cả ngà y lẫn đêm. Giá mà hắn biết Ä‘iá»u, bá» Ä‘i sá»›m hÆ¡n thì cô sẽ sung sướng biết bao, cô ước sao chóng đến giá» hắn ra vá» cho rồi.
Cuối cùng mãi cho đến chiá»u ngà y hôm sau Jeremy má»›i ra Ä‘i, anh ta đáp chiếc tà u chợ nhá» Air North từ Dawson Ä‘i Whitehorse, đến đây anh ta phải ở lại đêm. Ở đấy, anh ta sẽ đáp phi cÆ¡ rất sá»›m Ä‘i New York qua ngõ Vancouver.
Chưa bao giỠCharity chia tay ai mà lòng sung sướng đến như thế.
Khi cô quét dá»n trước hiên nhà , cô nghÄ© đến cảnh khó chịu và o tối qua, khi hai ngưá»i ở chung trong má»™t nhà . Cô thở dà i nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trên ngưá»i.
Sáng hôm sau, khi bà Maude đến là m việc từ sáng sá»›m, bà há»i cô:
- Chuyện tồi tệ lắm phải không? – Bà phải nấu buổi sáng cho cả Charity và Jeremy. Nhìn vẻ mặt cá»§a bà Maude, Charity biết bà đoán ra mối tình cá»§a hai ngưá»i trước đây, mặc dù nhìn và o tấm vải trải giưá»ng trải trên chiếc trưá»ng ká»· nhà u nhò, bà cÅ©ng biết gã đã ngá»§ ở đấy.
- Không được tốt đẹp là cái chắc rồi. Tháºt khó tin có lúc tôi nghÄ© là tôi yêu anh ta.
- Ờ, anh ta trông cÅ©ng dá»… thương đấy chứ. Ngưá»i hÆ¡i cứng nhắc má»™t chút, nhưng trông cÅ©ng được, ăn mặc hợp thá»i trang nữa.
- Äúng là ăn mặc hợp thá»i trang. Ão quần toà n may ở Ralph Lauren, Jeremy thÃch may ở đấy.
Maude ngáºm đầu ống vố chưa ngâm thuốc và o miệng và nói:
- Váºy anh ta nằm ngoà i số cá»§a cô rồi, phải không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Anh ta đến cầu hôn tôi, tôi không cảm chút nà o hết.
Maude cưá»i khúc khÃch.
- Nhưng được cầu hôn là tuyệt rồi.
Charity tiếp tục quét.
- Tôi nghĩ thế. – Nhưng cô nghĩ đến Call, chứ không nghĩ đến Jeremy Hauser.
- Có việc nà y tôi muốn nhỠcô.
Charity ngưng quét. Chưa bao giá» Maude yêu cầu Ä‘iá»u gì hết.
- Việc gì thế?
- Tuần sau đứa cháu ná»™i gái cá»§a tôi đến đây, nó sẽ ở vá»›i tôi hai tháng hè. Khi tôi nháºn là m cho cô, tôi không biết nó sẽ đến, nhưng đứa con trai cá»§a tôi viết thư xin tôi cho nó đến, và tôi trả lá»i được. Tôi không biết nếu thỉnh thoảng nó đến đây vá»›i tôi, cô có phiá»n lòng không?
- Chẳng có gì phải phiá»n. Nó mấy tuổi rồi?
- Má»›i vừa đúng 18, nó tên là Jenny, nó vừa tốt nghiệp trung há»c. Robert, con trai tôi, trước tên Robbie, nay là Robert, muốn nó há»c tiếp đại há»c, nhưng con bé trả lá»i không biết nó có muốn há»c tiếp hay không. Vì thế mà con trai tôi gởi con bé lên đây, hy vá»ng nó có thì giỠđể suy nghÄ©.
- Cô bé sống ở đâu?
- Los Angeles. Robbie theo bố nó đến đấy, Fred chồng cÅ© cá»§a tôi, khi nó còn bé tÃ. Bây giá» nó có công việc rất tốt ở đấy, kiếm khá nhiá»u tiá»n.
Charity để chổi sang má»™t bên, tá»± há»i không biết bà có thưá»ng Ä‘i thăm con hay không. Cô đáp.
- Bà cứ đem cháu đến khi nà o nó muốn. Có thể tôi bầu bạn với cháu cho vui.
- Có thể nó là m và i công việc lặt vặt, kiếm thêm tiá»n để chi tiêu.
- à kiến rất hay. Tôi cần ngưá»i là m việc lặt vặt trong nhà – Quét xong hiên nhà , Charity xuống dưới thá»m vá»›i Maude - Má»›i nghỉ là m việc có mấy ngà y mà tôi có cảm giác như đã nghÄ© việc má»™t tháng. Buck Ä‘ang cuốc đất để đãi và ng bên cạnh suối. Tại sao ta không bảo gã dẹp việc ấy Ä‘i mà vét dưới suối để xem hôm nay có kiếm được gì không?
- Cô đến nói với gã đi.
Buck là m việc nhà n nhã suốt cả buổi sáng vá»›i cái cuốc, gã đà o đất bên ngá»n đồi nằm ở cuối khu khai thác và ng, rồi mang vỠđổ má»™t đống bên cạnh thùng đãi để xúc và o máy đãi.
Charity không muốn gã khai mỠvà ng theo cách ấy.
Cô nghÄ© rằng đà o đất rất có hại cho môi trưá»ng. Äấy cÅ©ng là lý do khiến cô không dùng thuá»· ngân để cô đặc cát Ä‘en, phương pháp cá»§a má»™t và i nhà khai má» nghiệp dư thưá»ng là m để rút ra má»™t Ãt và ng.
Vét cát sạn dưới suối là tốt hÆ¡n hết, chỉ việc sà ng bùn và sá»i dưới suối, rồi đổ chúng lại dưới nước. Và sá»± tháºt là cô đến đây khai thác và ng cho vui chứ không phải để là m già u.
Cô nhìn xuống suối vá» phÃa nhà Call, cô thấy những bức vách bằng gá»— cây tuyết tùng và ánh mặt trá»i chiếu lên má»™t cánh cá»a sổ. Cô tá»± há»i không biết anh ấy còn giáºn cô vá» chuyện Jeremy hay không. Cô tá»± há»i có phải anh biết ngưá»i tình má»™t thá»i cá»§a cô đã ngá»§ đêm ở nhà cô và không biết anh có thông cảm cho hoà n cảnh trá»› trêu cá»§a cô không.
Cô cắn móng tay, lòng bồn chồn lo lắng. Chắc Call không thông cảm đâu, không, vì anh nghÄ© rằng cô còn gian dÃu vá»›i Jeremy. Cô cần phải nói cho anh biết chuyện đã xảy ra, nhưng cô không biết nói năng ra là m sao đây.
“Chà o ông ái tình trong má»™t đêm. Tôi chỉ muốn ông hiểu rằng tôi đã chia tay vá»›i ngưá»i tình cÅ© rồi. Tại sao ư? Tại vì anh là ngưá»i tôi say đắm. Bây giá» tôi hoà n toà n thuá»™c vá» anhâ€. Thế không tuyệt vá»i hay sao?
Cô lầu bầu than thở không biết nói thế có là m cho anh được hạnh phúc không?
Cô phải gặp anh, không chóng thì chầy cÅ©ng phải gặp, nhưng chưa tiện, bây giá» phải là m việc má»™t chút để khai thông trà óc Ä‘ang rối bá»i.
Hẳn là tâm trà cô còn rối rắm, khi Ä‘i đến suối, cô không thấy Buck sắp hất xẻng đất và o trong thùng sà ng. Khi cô đến gần hÆ¡n, Buck quay lui, và chỉ trong nháy mắt, đất bắn và o ngưá»i cô từ đầu cho đến chân.
- Xin lỗi - Gã nói, bước lui một bước, dựng cái xẻng và o thùng đựng dụng cụ – Tôi không nghe cô đi tới.
Cô chùi bụi ra khá»i mắt, phá»§ đất dÃnh trên áo quần, cúi đầu phá»§i đất trên tóc cho sạch. Cô đáp.
- Lá»—i tôi. Äáng ra tôi phải lên tiếng để cho bác biết có tôi ở đây.
Vá»›i ngưá»i khác, chắc cô đã cưá»i, đây chỉ là chuyện tình cá», chẳng quan trá»ng gì, nhưng vá»›i Buck, cô phải cẩn tháºn đỠphòng.
- Äồ Ä‘iên – Maude cà u nhà u – Khi nà o cÅ©ng không nghe thấy gì hết.
- Tôi đã xin lỗi rồi.
- ÄÆ°á»£c rồi… không há» hấn gì – Charity quay qua Buck – Ta hãy vét bùn má»™t lát Ä‘i, để xem có kiếm được gì không.
Gã gáºt đầu cá»™c lốc để trả lá»i như má»i khi, rồi leo lên đồi, đến nhà kho để lấy áo quần lá»™i xuống nước.
- Thá»i gian vừa qua, ta tìm được khá nhiá»u và ng – Maude nói, bà muốn nhắc đến chuyện hỠđã tìm được nhiá»u cục và ng hÆ¡i lá»›n trong hai tuần qua – Khai thác và ng trong khu má» chưa được khai thác kỹ có khác.
Charity cưá»i toe toét:
- Có lẽ tuần nà y chúng ta sẽ tìm được cục và ng lớn.
- Äừng nói trước, thình lình tìm thấy má»›i lý thú.
Phải, việc tìm và ng có nhiá»u lúc bất ngá» lý thú. Cô nghÄ© đến đám ngưá»i đổ xô Ä‘i tìm và ng, rồi nghÄ© đến công việc tìm kiếm tung tÃch tổ tiên cá»§a cô. NghÄ© thế khiến cô nhá»› đến Call, và bá»—ng cô thẫn thá» cắn móng tay.
Cô phân vân tá»± há»i, nếu anh biết cô yêu anh thì anh sẽ nói gì nhỉ?
Call và o phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế bà nh. Anh rất lo lắng bá»±c bá»™i. Vừa rồi, anh có nói chuyện vá»›i cÆ¡ quan FBI vá» những vấn đỠkhó khăn cá»§a công ty Datatron. Rõ rà ng máºt vụ liên bang hà i lòng tin rằng sá»± vi phạm bức tưá»ng lá»a chỉ là chuyện tình cá» thôi. Äấy là tin vui cho anh, nhưng tin buồn là các công ty bị vi phạm vẫn có ý định kiện anh.
- Ông sang thăm cô ấy chứ?
Nghe Toby nói, Call quay nhìn. Chà ng trai đứng nÆ¡i cá»a sổ, nhìn vá» phÃa nhà Mose, ánh mặt trá»i chiếu và o mái tóc đỠcá»§a anh ta.
- Anh chà ng đến bên ấy Ä‘i rồi, tôi thấy anh ta lái xe xuống đồi trong chiá»u nay.
- Thằng con hoang có ở bên ấy hay không chẳng có liên quan gì tôi hết. – Anh Ä‘ang táºp trung và o tá» Newsweek mà Toby đã mua ở dưới phố lên cho anh, cố không nghÄ© đến Charity và những gì xảy ra giữa cô và Hauser, nhưng nghe thế, anh bèn quay nhìn Toby, ánh mắt gay gắt – Mà cÅ©ng không liên quan gì đến cáºu hết.
- Gã Ä‘i từ xa đến gặp cô ấy. Tôi tá»± há»i tại sao gã ta vá» nhanh thế.
Call cÅ©ng tá»± há»i như thế, nhất là vì gã ở lại đêm trong nhà cô. Cứ nghÄ© đến chuyện có ngưá»i đà n ông khác ngá»§ trên giưá»ng Charity là ruá»™t gan anh thắt lại.
Nhất là thằng cha ấy, Jeremy Hauser khá đẹp trai, chải chuốt, rất New York. Thấy gã là anh không ưa rồi.
- Chắc anh không tin cô ấy đã đi theo gã ấy chứ.
Nghe thế, bá»—ng anh đứng dáºy, ném tá» báo sang má»™t bên, anh Ä‘i đến cá»a sổ, lấy cái ống nhòm trên kệ. Mấy tuần nay anh không dùng ống nhòm, bây giá» anh dùng nó để nhìn sang nhà bên kia, nhưng không thấy gì hết, bèn nhìn xuống suối. Anh thấy cô Ä‘ang ở đấy, Ä‘ang vét bùn dưới suối vá»›i Buck và Maude.
Anh cảm thấy nhẹ lòng, nhưng vẫn còn tức giáºn. Anh không có quyá»n cảm thấy lòng nhẹ nhõm như thế, anh không được thổ lá»™ tình cảm yêu thương Charity Sinclair. Thá»±c váºy, anh đã cảnh báo cho cô biết rằng anh không quan tâm đến chuyện yêu đương, mà anh chỉ quan tâm đến chuyện ái ân và i giá» trên giưá»ng thôi. Nếu cô muốn Ä‘i xa hÆ¡n chuyện tình dục, thì anh đà nh xa lánh cô mà thôi.
Anh nhét cặp ống nhòm và o bao rồi ném lên kệ lại, anh nói.
- Tôi và o là m việc trong phòng là m việc.
- Nhưng còn chuyện thăm Char…
Call đóng sầm cá»a lại trước mặt chà ng trai.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áèëüÿðä, äíåâíèê, áóòåðáðîäû, chao dai vang, dầu gá»™i cặp beaver, doc truyen kat martin, mat troi luc nua dem, ñìàéëèê, ôîòîïðèêîëû, tác giả kat martin, truyen cua kat martin, truyen kat martin  |
| |