 |
|

17-10-2008, 10:13 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 11
Tiên Tiên ở trong bệnh viện hết má»™t tháng trá»i.
Trong má»™t tháng trá»i đó, Nhược Hồng đã có má»™t sá»± cải biến hoà n toà n. Dưới "Ä‘iá»u kiện" và sá»± "khảo nghiệm" do Ãá»— Thế Toà n đưa ra, chà ng đã chịu khuất phục, chà ng đến công ty chuyển váºn Tứ Hải để là m việc. Ãá»— Thế Toà n nói vá»›i chà ng má»™t cách tháºt rõ rà ng:
- Cáºu yêu Tiên Tiên, không thể chỉ là má»™t câu nói suông được, trong tất cả các tình yêu, Ä‘á»u phải có sá»± hy sinh và cống hiến, tôi không cần cáºu phải ở rể, cÅ©ng không bắt cáºu phải đổi há». Tôi chỉ hy vá»ng những ngà y tháng tương lai cá»§a Tiên Tiên, sẽ được tốt đẹp má»™t chút, hy vá»ng cái sản nghiệp to lá»›n cá»§a tôi, sẽ có ngưá»i thừa kế. Do đó, cáºu muốn có Tiên Tiên, thì phải chịu theo má»™t Ä‘iá»u kiện cá»§a tôi, bá» há»a theo nghá» buôn, bước và o sá»± nghiệp cá»§a nhà há» Ãá»—, tôi muốn huấn luyện cho cáºu trở thà nh cánh tay mặt, tay trái cá»§a tôi!
Nhược Hồng nghe tá»›i chữ "bá» há»a theo nghá» buôn", đã giáºt nảy mình hoảng hốt, chà ng phản kháng tức thì theo bản năng:
- Như váºy là m sao được? Há»™i há»a là sinh mệnh cá»§a cháu mà ! Bắt cháu bá» Ä‘i há»™i há»a, chẳng khác nà o bắt cháu phải bá» Ä‘i sinh mệnh cá»§a chÃnh mình!
- Váºy chứ không phải cáºu đã cứ khăng khăng nói rằng, Tiên Tiên đối vá»›i cáºu, còn hÆ¡n cả sinh mệnh cá»§a chÃnh cáºu hay sao? Không phải cáºu đã cứ khăng khăng bảo rằng, vì muốn có được Tiên Tiên, cáºu sẽ đồng ý trả, dù là bất cứ giá nà o hay sao?
Nhược Hồng nói một cách thê lương:
- Ãúng váºy! Không sai tà nà o cả! Thế nhưng, yêu Tiên Tiên, và yêu há»™i há»a, hai tình yêu đó Ä‘á»u có thể cùng tồn tại mà !
Ãá»— Thế Toà n há»i má»™t cách sắc nhá»n:
- Nếu như không thể cùng tồn tại thì sao? Cáºu sẽ bá» Tiên Tiên mà lấy há»™i há»a hay sao?
- Không! Cháu nhất định là sẽ lấy Tiên Tiên!...
Nhược Hồng hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, dùng thái độ tháºt "bi hùng" cá»§a "tráng sÄ©" nói rằng:
- ÃÆ°á»£c! Cháu sẽ Ä‘i và o sá»± nghiệp cá»§a nhà há» Ãá»—, cháu sẽ Ä‘i là m, cháu sẽ há»c cách buôn bán! Thế nhưng, những giá» phút sau khi tan sở là cá»§a cháu đấy nhé! Cháu đến sở tám tiếng đồng hồ, ngá»§ sáu tiếng, còn lại mưá»i tiếng có thể vẽ! Nếu như cháu có thể có cả "ba thứ", có Tiên Tiên, có sở là m, có vẽ tranh, thì như thế, hẳn là bác cÅ©ng không phản đối chứ?
Ãá»— Thế Toà n nói:
- Thì cáºu cứ thá» Ä‘i! Nếu như cáºu không để hết tâm trà và o công việc, tôi nghi ngá» khả năng cá»§a cáºu, không biết có thể có được cả ba thứ hay không! Không khéo, cáºu mất hết cả ba thứ đấy thôi! Cáºu cứ thá» xem sao!
Và như thế, Nhược Hồng và o là m việc ở công ty chuyển váºn Tứ Hải, ngà y ngà y đến văn phòng cá»§a chi nhánh ở Hà ng Châu. Ãá»— Thế Toà n đặt cho chà ng chức vụ "giám đốc", để cho chà ng há»c những công việc căn bản cá»§a ngà nh chuyển váºn và máºu dịch. Trên thá»±c tế, tháng đầu tiên chà ng đến sở, coi như không phải là đi là m, mà là đến đó để Ä‘i há»c. Trưởng phòng cá»§a các bá»™ môn trong công ty Tứ Hải, má»—i ngà y Ä‘á»u ôm đến cho chà ng má»™t đống giấy tá», liên quan đến ngà y giá» xuất hà nh cá»§a thuyá»n, ngà y giá» chuyển váºn hà ng, quản lý, kinh doanh, đà m phán v.v... và v.v...
Suốt cả cuá»™c Ä‘á»i chà ng, chưa bao giá» bước và o cái xã há»™i phức tạp và khó khăn như thế, chà ng giống như má»™t há»c sinh tiểu há»c, ghi chép lại má»™t đống những tà i liệu, thế nhưng vẫn cứ quên cái nà y, sót cái ná», trăm ngà n thứ sai sót. Thảo nà o, trong khi chá»— băng thạch cao trên tay cá»§a Tiên Tiên, bị "nhất kỳ tam quái" viết đầy những lá»i chúc tốt đẹp trên đó, thì Nhược Hồng lại viết trên đó như thế nà y:
- Tiên Tiên dưỡng bệnh hai mươi mốt ngà y, cà ng ngà y cà ng khá!
Nhược Hồng đến sở má»›i mưá»i hai ngà y, cà ng ngà y cà ng rầu!
Tiên Tiên nhìn thấy hai hà ng chữ đó, trong lòng thương chà ng biết mấy. Thế nhưng, Nhược Hồng đã dương cao đôi chân mà y, dùng thanh âm trà n đầy lòng tự tin nói với nà ng rằng:
- Ãừng nên lo lắng, bây giá» anh chỉ má»›i bắt đầu, không thể láºp tức vô khuôn được! Ãợi đến khi anh thuá»™c đưá»ng Ä‘i nước bước rồi, anh sẽ và o quỹ đạo thôi! Nghá» dạy nghá» mà ! Em yên tâm Ä‘i, anh sẽ là m tháºt đà ng hoà ng, không để cho ba em xem thưá»ng anh đâu!
Tiên Tiên cưá»i má»™t cách an á»§i. Có thể là m cho cha nà ng từ chá»— phản đối quyết liệt, cho đến sá»± nhượng bá»™ ngà y hôm nay, cÅ©ng đã là má»™t chuyện không dá»… dà ng gì, thì Ä‘iá»u đó cÅ©ng đáng để cho Nhược Hồng bá» ra sá»± nổ lá»±c để giữ vững nó. Nếu như chà ng có thể trở thà nh má»™t cánh tay đắc lá»±c cá»§a cha, thì Ãt ra, hai ngưá»i sẽ không phải vì "cúc cúc cúc" mà cãi nhau nữa.
***
Tháng bảy, Tiên Tiên xuất viện. Cả nhà ồn à o mừng rỡ, không khà vui vẻ trà n ngáºp khắp má»i nÆ¡i. "Nhất kỳ tam quái" Ä‘á»u có đến thăm viếng Tiên Tiên, vẫn thÃch nói chuyện tiếu lâm, khôi hà i, vẫn là m cho không khà luôn luôn vui nhá»™n. Thế nhưng, Tá» Mặc chỉ đến bệnh viện có má»™t lần, không nói má»™t tiếng nà o, đã lặng lẽ bá» Ä‘i mất. Tá» Tuyá»n không bao giá» xuất hiện, đã không đến bệnh viện, cÅ©ng không đến nhà há» Ãá»—. Sá»± lãnh đạm nà y, là m cho Tiên Tiên cảm thấy vô cùng Ä‘au đớn, khi nà ng biết rằng, từ khi mình bị thương đến nay, Nhược Hồng không há» bước chân đến Yên VÅ© Lầu nữa, lòng nà ng lại cà ng xót xa hÆ¡n. Tuy rằng Nhược Hồng đã nói má»™t cách tháºt nhẹ nhà ng, thoải mái:
- Ãiá»u đó có quan hệ gì đâu? Không có Yên VÅ© Lầu, anh vẫn còn có Thá»§y Vân Gian mà ! Huống chi, bây giá» anh cÅ©ng không còn thì giỠđể vẽ nữa, anh còn có nhiá»u "bà i vỡ" để há»c, để là m, anh có "Tứ Hải" nữa mà !
Tứ Hải, Tứ Hải, Tứ Hải là địa ngục cá»§a Nhược Hồng, trong đó có rừng Ä‘ao, và cÅ©ng có biển lá»a, má»™t lúc, chà ng bị đưa lên rừng Ä‘ao, má»™t lúc sau, chà ng lại bị đưa xuống biển lá»a, gần như Ä‘au khổ vô cùng vô táºn. Sau khi được huấn luyện má»™t tháng, chà ng tháºt sá»± bắt tay và o công việc, lúc nà y, chà ng lại cà ng thể nghiệm má»™t cách sâu xa là công việc cá»±c kỳ khó khăn. VÄ©nh viá»…n lúc nà o cÅ©ng có những con số không biết rõ được, vÄ©nh viá»…n lúc nà o cÅ©ng có những cái tên hải cảng không bao giá» nhá»› hết, vÄ©nh viá»…n lúc nà o cÅ©ng có những tuyến đưá»ng hà ng hải là m cho chà ng rối loạn cả thị giác, vÄ©nh viá»…n lúc nà o cÅ©ng có những món hà ng chà ng không bao giá» biết rõ... chà ng tháºt sá»± không há» hiểu ná»—i, tại sao suốt cả ngà y, lúc nà o cÅ©ng có những món hà ng chở từ vùng đất A qua vùng đất B, rồi lại Ä‘em những món hà ng từ vùng đất B chở qua vùng đất A để là m gì?
Hôm ấy, trong phòng là m việc, má»™t lô những ông "phụ tá", vây lấy chà ng "giám đốc" há» Mai, ngưá»i nà o cÅ©ng ôm má»™t chồng công văn, ngưá»i nà o cÅ©ng há»i má»™t cách cuống quýt, má»™t ngưá»i nói:
- Mai giám đốc, đơn đặt hà ng bông gòn cá»§a công ty Hoa Hoà nh, tôi nhá»› là đã giao cho ông rồi, ông tìm dùm xem, ông để ở đâu rồi! Chúng ta cần phải dùng ngay bây giá»!
Nhược Hồng láºt tá»›i láºt lui đống công văn giấy tá» chất cao như núi trước mặt chà ng:
- Ãể tôi tìm! Tôi tìm ngay bây giá»...
Má»™t ngưá»i khác đưa công văn tá»›i trước mặt Nhược Hồng:
- Khoan đã! Mai giám đốc, đơn đặt hà ng nà y, ông ký tên sai rồi! Bây giá» công ty Ãạt Hưng trở mặt không thèm trả tiá»n, số tiá»n váºn chuyển nà y, há» bắt công ty Tứ Hải chúng ta phải phụ trách lấy!
Chà ng nổi giáºn, mắng ùm lên:
- Tháºt là quá quắt lắm! Ông nói vá»›i bá»n Ãạt Hưng, công ty Tứ Hải cá»§a chúng ta, thứ nhất, kỳ hạn thuyá»n đến chÃnh xác! Thứ nhì, là má»™t công ty có uy tÃn tốt! Thứ ba... thứ ba... thứ ba...
Chà ng nhớ không ra đặc điểm thứ ba là gì. Một ông phụ tá không nhịn được, nhắc tuồng:
- Giữ hà ng cẩn tháºn!
- Ãúng đúng đúng! Giữ hà ng cẩn tháºn, do đó, do đó...
- Nói vá»›i há» những chuyện đó không Ãch lợi gì cả, há» không chịu trả tiá»n là không chịu trả tiá»n!
Má»™t ông phụ tá khác từ phÃa ngoà i xông và o, kêu lên cuống quýt:
- Chết rồi, chết rồi! Tá» hợp đồng nà y gặp rắc rối to, trên đơn cho giá, ông viết thiếu hết má»™t con số không, má»™t trăm ngà n trở thà nh có mưá»i ngà n đồng thôi! Phen nà y chúng ta Ä‘á»n chết luôn, là m sao bây giá»? Là m sao bây giá»?
Trán Nhược Hồng tươm mồ hôi lạnh:
- Viết thiếu hết một con số không? Tại sao trước khi đưa ra, ông không xem lại thêm một lần?...
Má»™t ngưá»i khác xen và o cuống quýt:
- Mai giám đốc, ông Vương giám đốc cá»§a hãng Long Xương Ä‘ang há»i lại chúng ta, chiếc thuyá»n Hiệp Thuáºn sẽ xuất phát và o ngà y mùng năm tháng tá»›i, có phải là sẽ được cặp thêm bến ở Liên Vân cảng má»™t ngà y hay không?
Mai Nhược Hồng đã vô cùng rối trÃ:
- Cặp bến thêm má»™t ngà y? ÃÆ°á»£c được, thì cặp thêm má»™t ngà y váºy...
Ông phụ tá trước đó la lên:
- Cái gì? Là m sao có thể cặp thêm được! Hà ng trình đi thay đổi, là toà n bộ những hà ng trình sau đó loạn hết lên...
Nhược Hồng vội và ng nói:
- Ờ á» á», váºy thì không được cặp...
Ông phụ tá kia cuống lên:
- Không được? Mai giám đốc, hôm qua ông nói được, nên ông phụ tá Trương đã ký gởi đi rồi!
Chà ng không biết phải là m thế nà o nữa:
- Váºy, váºy, váºy thì đà nh phải được váºy!
- Nếu ông nói được, ông phụ tá Trương xin ông ký tên...
Chà ng giáºt nảy mình kinh hoảng, nhảy dá»±ng lên:
- Ký tên? Tôi không ký tên, tôi không bao giá» ký tên nữa! Ngà y trước, tôi ký cả ngà n cái tên lên trên những bức tranh cá»§a tôi, má»—i chữ ký là má»™t niá»m kiêu hãnh, chưa bao giá» ký ra những rắc rối... bây giá», ký cái nà o sai cái đó, tôi không ký , không thể ký nữa...
Má»™t ngưá»i kêu lên:
- Mai giám đốc...
Má»™t ngưá»i khác kêu:
- Mai giám đốc...
Trong má»™t lúc, bên đây vang lên tiếng "Mai giám đốc", bên kia vang lên tiếng "Mai giám đốc", kêu độ chà ng cảm thấy trái tim hoảng hốt, gan ruá»™t tÆ¡i bá»i. Cuối cùng, chà ng không còn chịu đựng nổi nữa, thoắt má»™t cái, chà ng nhảy dá»±ng lên từ chiếc ghế dá»±a, hét lên tháºt to:
- Ngưng lại! Ngưng lại! Ãừng ai nói gì nữa! Tôi thua rồi, tôi bại rồi, được chưa? Ãồng thá»i, tên cá»§a tôi cÅ©ng không phải là "Mai giám đốc" nữa, từ lúc tôi được gá»i là "Mai giám đốc" đến nay, sinh hoạt cá»§a tôi tháºt sá»± là "không may" tà nà o cả! Tôi không cần biết nữa, không thèm là m nữa! Biết chưa?
Chà ng xông tháºt nhanh ra khá»i phòng là m việc, bá» lại sau lưng má»™t lô những ông "phụ tá", đứng đưa mắt nhìn nhau ngÆ¡ ngác, chà ng trở vá» "Thá»§y Vân Gian" cá»§a mình.
Chuyện nà y, là m cho Ãá»— Thế Toà n giáºn đến độ phát Ä‘iên lên được, ông vá» nhà , dáºm chân dáºm cẳng nói vá»›i Tiên Tiên rằng:
- Ba không hiểu, tại sao mà con lại thương được má»™t thằng đà n ông không có má»™t thứ khả năng nà o hết như thế nà y? Hắn là má»™t thằng ngốc vá» toán há»c à ! Ngay cả con số cÅ©ng nhìn không ra! Nếu không thiếu má»™t số không, thì cÅ©ng thêm má»™t số không! Hắn là má»™t thằng ngốc vỠđịa lý à ! Cho tá»›i bây giá» hắn vẫn không biết Trưá»ng Giang có bao nhiêu cảng tà u! Hắn là thằng ngốc vá» thá»i gian à ... tất cả những kỳ xuất phát cá»§a thuyá»n chúng ta, hắn không bao giá» nhá»› rõ... ba tháºt nghi ngá» cái trà năng cá»§a hắn, không biết có bình thưá»ng không?
Tiên Tiên nói tháºt nhá» giá»ng:
- Ba! Ba đừng nên gấp, ba phải cho anh ấy thá»i gian vá»›i chứ...
Ãá»— Thế Toà n hét toáng lên giáºn dữ:
- Cho hắn thá»i gian? Thế nhưng hắn có cho ba thá»i gian đâu! Hắn bá» mặc má»™t đống công việc đầy những lá»—i lầm ở đó, nói rằng hắn không là m nữa! Ngay cả đến báo cho ba má»™t tiếng cÅ©ng không, ngưá»i hắn đã biến mất tiêu rồi! Là m sao ba cho hắn thá»i gian đây?
- á»’...
Tiên Tiên kêu rú lên hoảng hốt, nà ng láºp tức hiểu được má»™t Ä‘iá»u, hẳn nhiên là Nhược Hồng đã bị tổn thương má»™t cách trầm trá»ng rồi, lòng nà ng dâng lên má»™t ná»—i lo lắng, là m cho nà ng cảm thấy gan ruá»™t rối bá»i bá»i. Ãá»— Thế Toà n vẫn còn ở đó phà n nà n, phiá»n trách vá» Nhược Hồng, nà ng không còn tâm trà đâu để nghe nữa. Nà ng kêu lên:
- Con Ä‘i ra ngoà i má»™t chút! Con Ä‘i thăm anh ấy má»™t tÃ!
Nói xong, nà ng quay ngưá»i chạy thẳng ra ngoà i.
Ãá»— Thế Toà n kêu lên:
- Con trở và o nhà cho ba! Trở và o! Bác sÄ© nói con còn cần phải nghÄ© ngÆ¡i cho khá»e, con Ä‘i đâu váºy?
Thế nhưng Tiên Tiên đã chạy Ä‘i mất dạng. Ãá»— Thế Toà n ngồi phịch xuống chiếc ghế salon, rên rÄ© than dà i tháºt to tiếng:
- Trá»i ạ! Con vá»›i cái! Tôi đã tạo nên nghiệp chướng gì, mà lại sinh ra má»™t đứa con gái như thế nà y!
***
Tiên Tiên chạy má»™t mạch đến Thá»§y Vân Gian, nhìn thấy Nhược Hồng Ä‘ang ngồi ngẩn ngÆ¡ trên đất, trước mặt chà ng là má»™t đống bản vẽ, giấy vẽ, sắc mặt chà ng trắng bệch và tiá»u tụy, ánh mắt cá»§a chà ng như má»™t ngưá»i sắp chết, trống rá»—ng và vô hồn. Chà ng ngồi bất động ở đó, không nhúc nhÃch động Ä‘áºy, hình như Ä‘ang "tưởng niệm" má»™t Mai Nhược Hồng đã chết. Dáng vẻ tiêu Ä‘iá»u, bi thương, khổ sở và cô độc đó cá»§a chà ng, láºp tức là m cho Tiên Tiên cảm thấy xót xa trong dạ, lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a nà ng như thể bị ai cà o xé, cả tinh thần và thể xác cá»§a nà ng, Ä‘á»u cảm thấy Ä‘au đớn cùng cá»±c vì chà ng. Ãi đến trước mặt chà ng, nà ng quỳ xuống, đưa hai bà n tay mình ra nắm lấy hai bà n tay chà ng:
- Nhược Hồng, nếu như anh không quen vá»›i sinh hoạt cá»§a sở là m, thì anh đừng nên Ä‘i nữa! Ãừng nên bao giá» dà y vò mình như thế nữa!
Chà ng ngước mắt lên nhìn nà ng, trong mắt chà ng là cả một sự thê lương. Chà ng nói một cách khổ sở:
- Tiên Tiên Æ¡i! Má»™t Mai Nhược Hồng mất Ä‘i há»™i há»a, tháºt sá»± không còn có má»™t thứ gì trong tay nữa cả! Ở trong căn phòng là m việc đó, chỉ có má»™t Mai Nhược Hồng thấp kém, hèn má»n, vô dụng, bị đủ loại giấy tá», hà ng ngà n con số, cùng đủ thứ tên thuyá»n, tên hà ng hóa, địa danh, chém xuống từng nhát từng nhát Ä‘ao, dần dần "tà n sát" mất rồi!
Tiên Tiên kêu lên bà ng hoà ng, chấn động:
- Nhược Hồng!
- Mất Ä‘i há»™i há»a, mất Ä‘i cái không gian sinh hoạt cá»§a trá»i cao biển rá»™ng, mất Ä‘i cái thá»i gian tá»± do tá»± tại... anh cầm bằng như bị há»§y diệt Ä‘i, chết Ä‘i mất rồi! Tiên Tiên Æ¡i... anh không biết, má»™t Mai Nhược Hồng đã bị há»§y diệt, đã bị chết Ä‘i, đối vá»›i em, có còn má»™t chút giá trị gì không?
Tiên Tiên bị giá»ng nói thê thảm đó cá»§a chà ng, là m cho hoảng sợ đến độ mồ hôi ướt đẩm, toà n thân nà ng run rẩy. Nà ng nhà o tá»›i, ôm chầm lấy chà ng, nói bằng má»™t giá»ng quả quyết:
- Nhược Hồng, anh không thể nà o chết Ä‘i, không thể nà o há»§y diệt! Anh nghe đây! Anh cứ vẽ Ä‘i! Táºn tình táºn ý mà vung vẫy cây bút, cây cỠđầy mà u sắc cá»§a anh! Em không bao giỠđể cho những thứ khác chà đạp anh, tà n sát anh nữa đâu!
Chà ng nói bằng má»™t giá»ng thiểu não:
- ÃÆ°á»£c không? Ba cá»§a em không dá»… dà ng gì tha cho anh đâu...
Tiên Tiên kêu lên:
- Ông sẽ chịu! Ông sẽ chịu! Cho dù thế nà o đi nữa, Mai Nhược Hồng mà em yêu thương, là Mai Nhược Hồng của Thủy Vân Gian, chứ không phải là Mai Nhược Hồng của công ty Tứ Hải! Chúng ta sẽ đến nói chuyện với ba, chúng ta sẽ cùng nhau thuyết phục ông!
***
Khi Ãá»— Thế Toà n biết được rằng, Tiên Tiên và Nhược Hồng, quyết định rút lui khá»i công ty Tứ Hải, ông tháºt sá»± vô cùng thất vá»ng, vô cùng chán nãn.
Ông há»i Nhược Hồng bằng má»™t giá»ng vô cùng kÃch động:
- Không phải cáºu đã nói, cáºu Ä‘i là m tám tiếng, ngá»§ sáu tiếng, cáºu vẫn còn mưá»i tiếng đồng hồ dư ra để vẽ hay sao? Tại sao cáºu lại không lợi dụng mưá»i tiếng đồng hồ đó cá»§a cáºu chứ?
Nhược Hồng nói một cách khổ sở:
- Cháu là m gì còn có mưá»i tiếng đồng hồ đó! Ãá»i sống cá»§a cháu đã bị đảo lá»™n tung hê lên hết rồi! Má»—i ngà y dư ra mưá»i tiếng đồng hồ, có năm tiếng hồ dà nh ra cho việc há»c tà i liệu, tra tà i liệu, tìm tà i liệu... còn lại năm tiếng đồng hồ kia, dùng để Ä‘au khổ, chán nãn, giáºn dữ, bi thương mất rồi! Cháu là m gì còn thì giỠđể vẽ nữa?
- Tất cả những sá»± đảo lá»™n đó đâu phải là vÄ©nh viá»…n ? Thế nà o rồi cÅ©ng có má»™t ngà y cáºu sẽ thuá»™c rà nh công việc! Cáºu là m bao nhiêu Ä‘iá»u sai, tôi có trách phiá»n cáºu câu nà o không? Thế mà bây giá» chưa gì cáºu đã tá»± động rút lui, cáºu là m như thế, cáºu thá» nghÄ© xem có phải đối vá»›i tôi không? Ãó có phải là thái độ cá»§a má»™t trang nam tỠđầu đội trá»i cháºn đạp đất hay không?
Nhược Hồng áo não đến cực điểm:
- Cháu... cháu tháºt sá»± không còn cách nà o khác nữa! Cháu tháºt sá»± vô cùng không thÃch những công việc cá»§a má»™t văn phòng!
- Không thÃch? Bá»™ cáºu tưởng rằng tôi, Ãá»— Thế Toà n nà y thÃch thú vá»›i chuyện bôn ba bương chải bên ngoà i hay sao? Con ngưá»i ta sống ở Ä‘á»i, là m sao có thể chuyện gì cÅ©ng vừa lòng hợp ý được đâu! Thế nà o cÅ©ng có lúc, mình phải vì cái tinh thần trách nhiệm mà là m má»™t cái gì đó, chứ không thể lúc nà o cÅ©ng chỉ sống vá»›i sá»± thÃch thú cá»§a mình...
Tiên Tiên xen và o một cách cuống quýt:
- Ba! Ba đừng nên ép anh ấy nữa, đi là m ở đó, đối với anh ấy là một chuyện vô cùng khổ sở! Một giám đốc khổ sở, không thể nà o đem lại sự phồn vinh cho Tứ Hải được...
Nhược Hồng tiếp lá»i:
- Ãúng váºy! Thưa bác! Bác giữ cháu lại, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ có chuyện rắc rối to! Công việc là m ở sở nà y cháu tuyệt đối không thể nà o Ä‘i nữa, nếu cứ tiếp tục Ä‘i là m như váºy, tá»± mình cháu phát Ä‘iên lên không nói, chỉ e là sẽ là m cho công ty sáºp tiệm, liên lụy đến hằng trăm công nhân, mất Ä‘i việc là m, ảnh hưởng đến Ä‘á»i sống cá»§a há», như váºy thì tá»™i cá»§a cháu sẽ to lá»›n đến chừng nà o!
- Hừ!...
Ãá»— Thế Toà n hừ má»™t cái tháºt mạnh bằng mÅ©i, nhìn Nhược Hồng bằng đôi mắt giáºn dữ:
- ... Cáºu nói cÅ©ng có lý, những rắc rối cáºu Ä‘em đến, đã đủ to, đủ lá»›n rồi! Như váºy, cáºu có thể là m được những gì? Cáºu nói cho tôi nghe! Vẽ chăng? Cáºu tá»± nháºn mình là má»™t nghệ thuáºt gia rất có thiên tà i hay chăng?
Nhược Hồng nhướng cao đôi chân mà y:
- Ãt nhất, cháu có thể vẽ suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà không há» biết má»i! Thưa bác, nếu bác để cho cháu tá»± do tá»± tại mà vẽ, nhất định là cháu sẽ vẽ ra được má»™t cái gì đó là m cho mình có được má»™t tiếng tăm trong giá»›i nghệ thuáºt! Không phải tất cả những há»a sÄ© đếu nghèo khó hết đâu, những há»a sÄ© có tiếng có tiá»n nhá» và o tranh vẽ cá»§a mình cÅ©ng đầy dẫy ra đó đấy chứ! Uông Tá» Mặc chẳng là má»™t trong những ngưá»i ấy đó sao?
Ãá»— Thế Toà n nhìn trừng trừng và o chà ng:
- Ãó là do chÃnh cáºu nói đấy nhé! Cáºu nói như thế có nghÄ©a là cáºu tá»± nháºn mình là má»™t thiên tà i cá»§a há»™i há»a, chỉ cần rá»i khá»i công ty cá»§a tôi, thì cáºu sẽ như cá được nước, có thể bá» hết toà n tâm toà n ý ra vẽ tranh, thì sẽ xuất đầu lá»™ diện được vá»›i thiên hạ, phải không? Sẽ có thể má»™t sá»›m má»™t chiá»u công thà nh danh toại, tiá»n bạc vô như nước, phải không?
Nhược Hồng nói một cách thản nhiên:
- Công thà nh danh toại, tiá»n bạc vô như nước là chuyện chỉ có thể gặp chứ không thể tìm! Cháu không dám nói là cháu sẽ có thể đạt được đến mức độ như thế, nhưng, nếu bác để cháu táºn hứng để vẽ, không sá»›m thì muá»™n gì thì cháu cÅ©ng sẽ vẽ ra được má»™t bầu trá»i cá»§a riêng Mai Nhược Hồng nà y!
Ãá»— Thế Toà n chấp hai tay sau lưng, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, Ä‘i lui Ä‘i tá»›i trong phòng, dáng Ä‘iệu ra chiá»u suy nghÄ©, ra chiá»u nghiên cứu. Sau đó, ông đột nhiên dừng lại trước mặt Nhược Hồng, nói má»™t cách mạnh mẽ rằng:
- ÃÆ°á»£c! Vì cái câu "má»™t bầu trá»i riêng cá»§a Mai Nhược Hồng" cá»§a cáºu, tôi sẽ đánh ván bạc nà y! Tôi cho cáºu thá»i gian hai tháng, hôm nay là ngà y 20 tháng 7, ngà y 20 tháng 9, tôi sẽ mở má»™t cuá»™c triển lãm tranh cho cáºu, tôi sẽ mướn phòng triển lãm tốt nhất Hà ng Châu nà y cho cáºu, Lãm Thúy há»a lang! Tất cả những bút, cá», giấy, má»±c, mà u, bảng... tôi đà i thá» hết! Nếu như cáºu thà nh công được, tôi sẽ nhìn nháºn cáºu, nếu như cáºu thất bại, thì cáºu đừng bao giá» tá»›i trước mặt tôi để khoác lác nữa! Còn như định nghÄ©a cá»§a sá»± thà nh công, tôi không cần tranh cá»§a cáºu phải bán được rất nhiá»u tiá»n, chỉ cần xem xem cáºu có thể tạo được má»™t tiếng vang gì trong giá»›i nghệ thuáºt hay không, có được sá»± công nháºn cá»§a ngưá»i khác hay không mà thôi!
Nguyên cả khuôn mặt cá»§a Nhược Hồng, láºp tức phát ra má»™t thứ ánh sáng rạng ngá»i, nét âm u trong đôi mắt, láºp tức bị quét sạch, đôi con mắt chà ng lại hừng há»±c lá»a, thần sắc tinh anh trở lại, chà ng há»i bằng má»™t giá»ng không dám tin tưởng:
- Tháºt váºy sao? Thưa bác, bác tháºt sá»± bằng lòng á»§ng há»™ cháu hay sao?
Ãá»— Thế Toà n nói:
- Không phải là tôi "á»§ng há»™ cáºu", mà là tôi Ä‘ang "khảo nghiệm cáºu"! Cáºu nghe đây! Tôi chỉ xuất tiá»n để cho cáºu triển lãm tranh, nhưng tôi sẽ không phát động bất cứ má»™t ngưá»i nà o đến để mua tranh hoặc xem tranh cá»§a cáºu! Sá»± thà nh bại cá»§a cuá»™c triển lãm, hoà n toà n trông cáºy và o cáºu!
Cả ngưá»i Nhược Hồng như trà n ngáºp sinh khÃ, tinh thần chà ng phấn chấn hẳn lên:
- Cháu sẽ thể hiện cho bác thấy, cháu sẽ là m cho bác coi! Thưa bác! Thá»i gian hai tháng tuy rằng quá ngắn, thế nhưng, cháu sẽ là m ngà y là m đêm, Ä‘em hết sức ra chuẩn bị! Huống chi, trước đây cháu còn có rất nhiá»u tranh, có thể chá»n lá»c ra được! Cháu bảo đảm, cháu sẽ không là m cho bác thất vá»ng nữa! Tuyệt đối tuyệt đối không há» nữa!
Ãá»— Thế Toà n thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dà i:
- CÅ©ng mong là cáºu sẽ không là m tôi thất vá»ng!
Tiên Tiên mừng hết chá»— nói, nhà o lên phÃa trước, nà ng ôm chầm lấy cổ cá»§a Ãá»— Thế Toà n, mừng rỡ đến độ giá»ng nói run rẩy:
- Ba! Ba tháºt là má»™t ngưá»i cha độ lượng, cởi mở, có tư tưởng, có tình cảm, má»™t ngưá»i cha vô cùng vÄ© đại cá»§a con!
Ãá»— Thế Toà n lại hứ lên má»™t tiếng, cố gắng là m ra vẽ như không há» xúc động trước sá»± biểu lá»™ tình cảm cá»§a con gái. Thế nhưng, mấy câu nói đó cá»§a Tiên Tiên, tháºt sá»± đã là m cho ông giải tá»a được hết tất cả những sá»± bá»±c bá»™i, áo não trong lòng. Ãồng thá»i, lại còn có cảm giác nhẹ nhà ng thÆ¡ thá»›i nữa chứ! Ông ngẩng đầu lên nhìn Nhược Hồng, Nhược Hồng lúc nà y, thần sắc sinh động, hai mắt hừng há»±c lá»a, nhìn thấy không còn chút nét thiểu não, chán chưá»ng nà o nữa! Biết đâu chừng, anh chà ng nà y tháºt sá»± là má»™t thứ long phụng giữa đám dân giả, má»™t kỳ tà i trong há»a đà n thì sao!
|

17-10-2008, 10:14 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 12
Trong khoảng thá»i gian hai tháng, khi Tiên Tiên ngã bệnh, Nhược Hồng Ä‘i là m ở công ty Tứ Hải, tâm tình cá»§a Tá» Tuyá»n, đã rÆ¡i xuống tháºt sâu và o đáy vá»±c.
Từ trước đến nay, Tá» Tuyá»n luôn luôn là má»™t ngưá»i đà n bà phóng khoáng, vui vẻ, yêu Ä‘á»i. Cho dù trong khoảng thá»i gian nà ng và Cốc Ngá»c Nông vì chuyện ly thân, mà gây ra những rắc rối, phiá»n muá»™n, nà ng cÅ©ng không hỠđể cho mình bị chinh phục bởi những sá»± rắc rối, ưu phiá»n đó. Tư tưởng, cái nhìn, hà nh vi... cá»§a nà ng, quả tháºt đã Ä‘i trước thá»i đại, và có và i phần khà phách nam nhi trong đó, Ä‘iá»u đó phải kể công cá»§a cha mẹ nà ng, đã vô cùng cởi mở, cho nà ng sá»± tá»± do má»™t trăm phần trăm. Từ lúc cha mẹ dá»i nhà đi Bắc Kinh, nà ng lại chịu sá»± ảnh hưởng rất sâu Ä‘áºm cá»§a Tá» Mặc và Túy Mã há»a há»™i, cà ng thêm không câu không thúc, tá»± do tá»± tại. Trước khi Tiên Tiên xuất hiện, nà ng là trá»ng tâm cá»§a Túy Mã há»a há»™i. Tá» Mặc tuy rằng nháºn được kÃnh trá»ng cá»§a tất cả má»i ngưá»i, nhưng nà ng thì nháºn được "tình yêu" cá»§a tất cả má»i ngưá»i. Cho dù nà ng vô cùng phóng khoáng, đối vá»›i "tình yêu" nà y, nà ng vẫn có cái cảm giác hư vinh cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà , và nà ng đã hưởng thụ tình yêu đó má»™t cách tá»± nhiên. Và cÅ©ng vì cái tình yêu đó, nà ng trở nên cà ng tá»± tin, cà ng hoạt bát, cà ng hà o sảng, cà ng vui vẻ yêu Ä‘á»i hÆ¡n.
Sá»± xuất hiện cá»§a Tiên Tiên, là m cho sinh thái cá»§a nguyên cả há»a há»™i, hoà n toà n biến đổi.
Tá» Tuyá»n tháºt lòng yêu thÃch Tiên Tiên, nà ng cảm thấy Tiên Tiên đẹp má»™t cách mỹ miá»u, má»m mại, thanh nhã, thoát tục, như con búp bê bằng sứ vá»›i những đưá»ng nét tỉ mỉ, tinh tế. Cần phải được che chở má»™t cách cẩn tháºn, bảo vệ má»™t cách cẩn tháºn, lại còn phải "luôn luôn quÆ¡ phất trần, là m sạch bụi trần gian". Má»™t con búp bê bằng sứ đến từ má»™t gia đình quý tá»™c như thế, so vá»›i má»™t Tá» Tuyá»n không câu không thúc, là hai thế giá»›i hoà n toà n khác biệt nhau, hai tầng lá»›p hoà n toà n khác biệt nhau. Lúc bắt đầu, Tá» Tuyá»n không chỉ hâm má»™ Tiên Tiên, mà còn dùng hết cả tấm lòng thương mến nà ng! Khi nà ng biết được Tá» Mặc yêu Tiên Tiên, nà ng không chỉ "thương mến" nữa, mà còn nảy sinh ra sá»± "sá»§ng ái" vì tình yêu đối vá»›i anh mình.
Không ngá», con "búp bê bằng sứ" được nà ng "thương mến", "sá»§ng ái" đó, đã quáºt Tá» Mặc bằng má»™t đòn tháºt mạnh xuống táºn đáy vá»±c sâu, sau đó, vá»›i má»™t tốc độ nhanh như Ä‘iện xẹt, đã giáºt Ä‘i Nhược Hồng từ tay nà ng không kèn không trống. Tá» Tuyá»n bị đánh ngã hoà n toà n, ngay cả đến ý chà vùng vẫy, phấn đấu cÅ©ng bị mất Ä‘i luôn. Tại sao lại có thể như thế được? Sá»± tà i hoa cá»§a Tá» Mặc, nét phong lưu cá»§a chÃnh mình, Ä‘á»u bại ở tay cá»§a Tiên Tiên hay sao?
Tình yêu cá»§a Tá» Tuyá»n đối vá»›i Nhược Hồng, đã nảy sinh từ hai, ba năm vá» trước. Nà ng chưa há» nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n ông nà o phóng khoáng bất kham, trà n đầy tá»± tin, vui vẻ yêu Ä‘á»i, ngây thÆ¡ lãng mạn, trái tim thÆ¡ trẻ như thế.
Nhược Hồng là m khÆ¡i dáºy cái mẫu tÃnh tiá»m ẩn trong con ngưá»i nà ng, là m cho nà ng gần như yêu chà ng vá»›i má»™t tình yêu vô Ä‘iá»u kiện, không cần báo đáp lại. Trước khi nà ng ly dị, nà ng yêu chà ng má»™t cách tháºt "thản nhiên", ngay cả chÃnh bản thân nà ng cÅ©ng nghÄ© rằng tình yêu đó đã vượt qua khá»i tình cảm bình thưá»ng giữa hai ngưá»i nam và nữ, là má»™t thứ tình yêu thuần khiết vô tư. Sau khi ly dị, thoát khá»i được tất cả những câu thúc cá»§a những quan niệm truyá»n thống vỠđạo đức, nà ng đã không há» gìn giữ, mà cống hiến cho chà ng con ngưá»i hoà n mỹ nhất cá»§a mình!
Cuối cùng, cái tình yêu đó không há» có má»™t ý nghÄ©a gì trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Nhược Hồng, được dá»… thì bá» cÅ©ng dá»…. Tiên Tiên đã đánh chiếm hết cả các thà nh trì cá»§a Nhược Hồng, Tá» Tuyá»n không há» có được dù chỉ là má»™t góc nhá» trong trái tim cá»§a chà ng.
Không thể nà o không ghen tức, không thể nà o không giáºn dữ, không thể nà o không đố kỵ... thế nhưng, ná»—i Ä‘au thương thâm sâu nhất, là sá»± phá»§ định đối vá»›i chÃnh mình. "Thất tình" không chỉ là má»™t danh từ đơn thuần, sá»± mất mát không chỉ là má»™t chữ "tình". Tiếp liá»n theo đó, là mất Ä‘i sá»± tá»± tin, mất Ä‘i niá»m vui, mất Ä‘i khả năng yêu và được yêu, mất Ä‘i mục Ä‘Ãch cá»§a Ä‘á»i sống, mất Ä‘i hứng thú... mất Ä‘i rất nhiá»u, rất nhiá»u thứ!
Và như thế, Tá» Tuyá»n bị rÆ¡i và o khoảng thá»i gian thấp nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Tháºt sá»±, sá»± Ä‘au thương cá»§a Tá» Mặc, đến má»™t cách mãnh liệt hÆ¡n cá»§a Tá» Tuyá»n, thế nhưng, Tá» Mặc là đà n ông, chà ng còn phải dạy há»c, chà ng còn phải thuyết trình, chà ng còn phải vẽ tranh... vòng sinh hoạt cá»§a chà ng dù sao cÅ©ng rá»™ng rãi hÆ¡n cá»§a Tá» Tuyá»n, tình cảm cá»§a chà ng cÅ©ng hà m xúc hÆ¡n cá»§a Tá» Tuyá»n. Do đó, chà ng vẫn còn có thể tá»± ká»m chế, thế nhưng Tá» Tuyá»n thì ngay cả khả năng tá»± chế cÅ©ng không còn.
Tiên Tiên nhảy lầu, bị thương, nằm bệnh viện, Nhược Hồng bá» há»a Ä‘i buôn, và o công ty Tứ Hải là m việc... tất cả những sá»± kiện liên tiếp xảy ra. Trong sá»± kinh ngạc to lá»›n cá»§a Tá» Tuyá»n, còn có cái cảm giác thất bại tháºt sâu Ä‘áºm, ngay cả há»™i há»a mà Nhược Hồng còn bỠđược, thì có còn gì mà chà ng không thể bỠđược đâu?
Sá»± chán chưá»ng cá»§a Tá» Tuyá»n, cá»™ng thêm sá»± thất ý cá»§a Tá» Mặc, là m cho há»a há»™i cà ng thêm không còn má»™t sức sống nà o nữa. Huống chi, không có má»™t Nhược Hồng thÃch náo động, mất Ä‘i má»™t Tiên Tiên xinh đẹp, "nhất kỳ tam quái" Ä‘á»u không cưá»i nổi nữa. Tháºt khó khăn lắm, má»i ngưá»i má»›i kéo được Tá» Mặc Ä‘i dạo ở Tây Hồ và o buổi tối, nhưng Tá» Tuyá»n lại không chịu Ä‘i.
Ãêm đó, Chung Thư Kỳ đến gá»i cá»a phòng nà ng:
- Tá» Tuyá»n, đừng có tá»± giam mình trong phòng như thế nữa, hãy cùng Ä‘i chÆ¡i vá»›i má»i ngưá»i nà y! Chúng ta hâm nóng má»™t bầu rượu, Ä‘em lên thuyá»n uống! Không có em cùng Ä‘i, là m sao anh có hứng cho được! Ãi Ä‘i mà ! Ãi Ä‘i mà !
Trong nhất thá»i, tâm tình Tá» Tuyá»n dao động, nà ng không ká»m chế được mình, kéo Chung Thư Kỳ và o phòng, nà ng nói:
- Em có má»™t câu há»i nà y tháºt quan trá»ng muốn há»i anh, anh phải trả lá»i cho đúng sá»± tháºt, không được gạt em, được không?
Chung Thư Kỳ nghiêm sắc mặt lại nói:
- Em cứ há»i Ä‘i, anh không bao giá» nói dối em cả!
Nà ng há»i má»™t cách tháºt chân thà nh:
- Thư Kỳ, anh có yêu em không?
Thư Kỳ giáºt mình kinh hoảng, bất giác chà ng trở nên vô cùng kÃch động:
- Anh? Nguyên cả thế giá»›i nà y Ä‘á»u biết là anh, Chung Thư Kỳ nà y yêu em, cÅ©ng như cả thế giá»›i nà y Ä‘á»u biết Diệp Minh và Ngá»c Nông yêu em váºy! Tá» Tuyá»n, nếu như em đã từng Ä‘au khổ vì chuyện tình cảm, thì sá»± Ä‘au khổ cá»§a anh, nhất định là nhiá»u hÆ¡n em nhiá»u lắm!
- Như váºy là sao?
- Khi em là vợ cá»§a ngưá»i ta, anh yêu em, yêu má»™t cách tháºt Ä‘au khổ, khi em rung động vì ngưá»i khác, anh cà ng yêu em má»™t cách khổ sở hÆ¡n, khi em lại vì ngưá»i khác mà thất ý, anh lại cà ng yêu em khổ sở hÆ¡n nữa...
Nà ng ôm chầm lấy Thư Kỳ, kêu lên tháºt cảm động:
- Thư Kỳ! Mấy câu nói nà y cá»§a anh, là m cho em cảm động quá! Em không há» biết rằng, đã là m cho anh Ä‘au khổ đến như váºy! Em tháºt là hư quá! Thư Kỳ, anh phải yêu em như thế mãi mãi nhé! VÄ©nh viá»…n không thay đổi, được không? ÃÆ°á»£c không?
Thư Kỳ vừa kinh hoà ng, vừa xúc động, chà ng cÅ©ng ôm chầm lấy Tá» Tuyá»n và o lòng tháºt chặt:
- Em yên tâm, anh sẽ không bao giỠthay đổi, anh vĩnh viễn, vĩnh viễn không bao giỠthay đổi!
Thế là , Tá» Tuyá»n hôn chà ng.
Dưới tâm tình kÃch động, vui mừng cuồn cuá»™n dâng trà n, Chung Thư Kỳ ôm chặt lấy Tá» Tuyá»n. Má»™t ngưá»i đà n ông trà n đầy tình yêu, má»™t ngưá»i đà n bà cô độc, đã cho nhau như thế, và cÅ©ng đã chiếm hữu nhau như thế.
***
Ãối vá»›i Tá» Tuyá»n, cái đêm "há»™i ngá»™" vá»›i Thư Kỳ đó, chỉ là má»™t sá»± phát tiết ra những thất ý trong lòng, nà ng tháºt sá»± không há» "thà nh tháºt" vá»›i chà ng. Chuyện xong rồi, nà ng hÆ¡i có chút hối háºn, nhưng suy nghÄ© lại, cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình, đã bị đảo lá»™n tung hê hết cả, những chuyện cần phải hối háºn nhiá»u vô số, do đó, nà ng cÅ©ng không thèm suy nghÄ© tá»›i nó nữa. Thế nhưng, Chung Thư Kỳ thì lại rất "thà nh tháºt". Mấy hôm sau, Tá» Mặc đã giáºn dữ đến tìm Tá» Tuyá»n, chụp lấy vai nà ng, lắc mạnh nà ng, chà ng nói như trách mắng:
- Anh há»i em, tá»± dưng như váºy, rồi em Ä‘i dây và o vá»›i Chung Thư Kỳ để là m gì? Ãâu phải em không biết, trong bá»n nhất kỳ tam quái, chỉ có mình Chung Thư Kỳ là cố chấp nhất, nhìn chết và o má»™t chuyện, hắn sẽ rất "thà nh tháºt" trong chuyện nà y cho mà xem!
Tá» Tuyá»n nhìn Tá» Mặc bằng ánh mắt thẩn thá», há»i má»™t cách tổn thương:
- Anh ấy "thà nh tháºt" thì sao? Anh ấy thà nh tháºt đối vá»›i em cÅ©ng đáng để cho anh là m hùm là m hổ như thế nà y sao? Chẳng lẽ anh cÅ©ng nháºn thấy rằng, má»™t ngưá»i đà n bà như em, không đáng để má»™t ngưá»i đà n ông khác thà nh tháºt vá»›i mình hay sao?
- Như váºy, em định lấy hắn phải không?
Tá» Tuyá»n chấn động, bà ng hoà ng:
- Lấy hắn? Em mới vừa thoát ra được từ ngục tù của hôn nhân, anh nghĩ rằng em lại nhảy và o đó nữa sao?
- Như váºy, em Ä‘ang đùa giỡn đó sao? Ãây là má»™t trò chÆ¡i vô cùng nguy hiểm! Em đừng có hồ đồ như váºy! Chuyện giữa hai ngưá»i nam và nữ, nếu không khéo sẽ là m cho trá»i đất đảo lá»™n... Mai Nhược Hồng và Tiên Tiên là má»™t thà dụ Ä‘iển hình, sức tà n sát cá»§a nó, gần như là bốn phương tám hướng, Ä‘á»u bị ảnh hưởng...
- Ãừng nên nhắc đến tên Nhược Hồng đó vá»›i em!
Tá» Tuyá»n kêu lên theo phản xạ, nà ng dùng hai tay bịt chặt lấy tai mình.
Tá» Mặc hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i lạnh lẽo, chà ng nhìn Tá» Tuyá»n vá»›i má»™t thần sắc tháºt nghiêm trá»ng, ánh mắt mang đầy sá»± xót thương. Chà ng kéo cánh tay Ä‘ang che trên tai cá»§a nà ng xuống, nhìn trừng trừng và o nà ng:
- Tá» Tuyá»n, em và Mai Nhược Hồng, đã Ä‘i đến mức độ nà o rồi?
Nà ng quay đầu đi chỗ khác, không nói chuyện. Trái tim chà ng cà ng lạnh hơn nữa.
Chà ng nói:
- Tá» Tuyá»n, Nhược Hồng là má»™t thằng khốn nạn, chúng ta hãy quên hắn Ä‘i cho rồi! Coi như cả cuá»™c Ä‘á»i nà y cá»§a chúng ta, chưa há» biết đến ngưá»i nà y, hãy chôn hắn Ä‘i, vùi sâu hắn Ä‘i cho rồi!
Nà ng quay đầu lại, nhìn chà ng trừng trừng, trầm giá»ng há»i:
- Anh là m được không? Anh có thể là m được như váºy không? Quên Ä‘i Tiên Tiên? Không còn yêu nà ng, không còn háºn nà ng! Không còn Ä‘au khổ vì nà ng, không còn giáºn dữ vì nà ng, không còn Ä‘au đớn vì nà ng, không còn ưu phiá»n vì nà ng... anh có là m được như váºy không?
Trái tim của TỠMặc như thắt chặt lại, nỗi đau đớn biết nói sao cho hết.
Chà ng khà n giá»ng nói:
- Cho dù anh không quên được Tiên Tiên, anh cÅ©ng không bao giá» Ä‘i tìm má»™t cô gái khác để Ä‘iá»n và o chá»— trống đó! Như váºy là không công bình! Không đạo đức...
Nà ng bắt đầu phát tiết, nà ng bắt đầu la lên, hét lên tháºt to vá»›i Tá» Mặc:
- Ãừng nói chuyện công bình, đạo đức vá»›i em! Cuá»™c Ä‘á»i con ngưá»i không có chuyện gì gá»i là công bình hết! Ãừng nên dùng cái mÅ© đạo đức truyá»n thống to lá»›n đó để úp chụp lên đầu em, từ trước đến nay, bao giá» em cÅ©ng là má»™t phản đồ cá»§a lá»… giáo! Anh biết rất rõ mà , suốt ngà y em kết bè kết bạn vá»›i đám nghệ thuáºt gia các anh, đã từ lâu rồi không còn ai kÃnh trá»ng em, tiếc rẽ em nữa hết! Chuyện cá»§a em, tá»± em sẽ mang lấy trách nhiệm! Chung Thư Kỳ trước kia không há» có được em, bây giá» anh ấy cÅ©ng chẳng có gì thiệt hại, tại sao anh lại bất bình cho anh ấy? Nếu như anh ấy có gì không vừa ý, thì cứ đến đây gặp em mà nói chuyện...
Tá» Mặc bị nà ng hét đến độ phải thụt lùi lại phÃa sau hết mấy bước, lùi đến bên cá»a, chà ng dùng ánh mắt xa lạ, Ä‘au đớn nhìn nà ng trân trối. Cô bé Uông Tá» Tuyá»n vui vẻ, tá»± tin, gương mặt lúc nà o cÅ©ng mang đầy nét cưá»i rạng rỡ đâu rồi? Chà ng cắn tháºt chặt và o môi mình, hÆ¡i nhắm đôi mắt lại: cô bé Uông Tá» Tuyá»n đó, đã bị Nhược Hồng và Tiên Tiên mưu sát chết Ä‘i rồi! CÅ©ng giống như Uông Tá» Mặc ngà y trước, cÅ©ng đã bị há» mưu sát Ä‘i như váºy. Chà ng lùi ra khá»i phòng nà ng, Ä‘em theo ná»—i Ä‘au thương vô táºn, bá» Ä‘i.
Không lâu sau, đến ngà y sinh nháºt cá»§a Tá» Tuyá»n. Cốc Ngá»c Nông đến thăm nà ng, chà ng Ä‘em theo rất nhiá»u quà tặng, nà o là vải vóc, nà o là nữ trang, lại có cả nước hoa và mỹ phẩm Ä‘em đến từ Paris. Tá» Tuyá»n lại cảm động vô cùng, lúc gần đây nà ng rất dá»… cảm động! VÃt lấy cổ Cốc Ngá»c Nông, nà ng nói má»™t cách rất thân máºt:
- Nếu như còn yêu em, thì hãy chứng minh cho em xem! Nếu như còn yêu em, thì đừng nên bá» rÆ¡i em! Bây giá» em là má»™t ngưá»i tá»± do, anh cÅ©ng là má»™t ngưá»i tá»± do, cái cảm giác đó tháºt là thoải mái! Theo em Ä‘i! Ngá»c Nông! Tiếp tục yêu em Ä‘i! Ngá»c Nông!
Trái tim cá»§a Ngá»c Nông, đã bị nà ng khuấy động đến bay cao lên như thế. Ãêm đó, nà ng uống rất nhiá»u rượu, say túy lúy. Nà ng nhảy lên xe ngá»±a, đánh xe phóng chạy ra ngoà i, Cốc Ngá»c Nông rượt theo, nhảy lên xe ngá»±a cùng Ä‘i vá»›i nà ng rong chÆ¡i suốt đêm hôm đó.
***
Tháng tám, Tá» Tuyá»n đột nhiên tỉnh dáºy từ những ngà y tháng rong chÆ¡i hoang đưá»ng tăm tối đó, cảm thấy cả ngưá»i mình hình như có cái gì đó không được ổn. Buổi sáng thức giấc, nhìn thấy kem đánh răng là đã muốn nôn á»e, Ä‘i ngang qua nhà bếp, nghe mùi dầu mở là muốn ói má»a ra ngoà i. Nà ng kinh hoà ng, hoảng hốt thể nghiệm rằng, trong cÆ¡ thể mình Ä‘ang có má»™t sinh mạng nhá» bé bắt đầu tá»±u hình. Tại sao lại như váºy được? Nà ng kết hôn vá»›i Cốc Ngá»c Nông bốn năm, cÅ©ng đã từng hy vá»ng sẽ có má»™t đứa con, thế nhưng, nà ng vẫn không há» cấn thai. Kinh nguyệt cá»§a nà ng thưá»ng không Ä‘á»u đặn, nà ng cÅ©ng đã từng Ä‘i bác sÄ© vá» phụ khoa, bác sÄ© nói nà ng không dá»… gì thụ thai. Thế mà bây giá», tất cả những sá»± biến hóa trong cÆ¡ thể nà ng, Ä‘á»u là m cho nà ng xác định rằng, mình đã có mang. TÃnh lại ngà y tháng, từ tháng năm đến nay, nà ng đã không há» có kinh! Tháng năm, chÃnh là tháng Tiên Tiên Ä‘i Thượng Hải, chÃnh là khoảng thá»i gian nà ng và Nhược Hồng gần gÅ©i nhau ở Thá»§y Vân Gian! Nà ng kinh hoà ng, khổ sở suy nghÄ© vá» chuyện nà y; không, không, nà ng không muốn có thai, nà ng không muốn có đứa con nà y! Nhất là , đó lại là con cá»§a Mai Nhược Hồng! Nà ng dùng tay đặt lên bụng mình, hình như cảm thấy đứa bé đó Ä‘ang từ từ lá»›n lên tháºt nhanh. Là m sao bây giá»? Là m sao bây giá»? Nà ng rối loạn tâm trÃ, cuống quýt, sợ hãi. Suốt cả cuá»™c Ä‘á»i nà ng, chưa bao giá» cảm thấy bó tay, hoảng hốt như thế nà y!
Nà ng chần chừ rất nhiá»u hôm, đã không có ai để thương lượng, cÅ©ng không có ngưá»i để thảo luáºn.
Những sá»± bất thưá»ng trên cÆ¡ thể ngà y má»™t tăng thêm, ăn uống không được, không có tinh thần, suốt ngà y chỉ muốn ăn những thứ thức ăn kỳ lạ. Chịu đựng mãi đến đầu tháng chÃn, nà ng cảm thấy mình không còn cách gì chịu đựng thêm nữa, nà ng cần phải nói chuyện vá»›i ngưá»i trong cuá»™c thứ hai má»›i được. Thế là , nà ng đạp xe đạp, Ä‘i đến Thá»§y Vân Gian.
***
Nhược Hồng quả tháºt đã dốc hết toà n lá»±c, suốt cả ngà y lẫn đêm, liên tiếp vẽ tranh suốt hai tháng liá»n. Trong khoảng thá»i gian vẽ tranh đó, chà ng khi thì vui vẻ, khi thì u sầu, khi thì đắc ý, khi thì chán nãn, khi thì cảm thấy mình là thiên tà i, khi thì cảm thấy mình chỉ là má»™t váºt phế thải... cứ như thế, khi thì chà ng lên trá»i, lúc thì lại bị rÆ¡i xuống đất, chà ng đã tá»± dà y vò mình như thế suốt hai tháng trá»i liên tiếp. CÅ©ng may mà có Tiên Tiên bên cạnh, không ngừng khuyến khÃch, không ngừng cổ võ, nà ng là má»™t ngưá»i á»§ng há»™ "không bao giá» biết chán nãn". Và như thế, cuối cùng Nhược Hồng cÅ©ng đã có được khoảng năm, sáu chục tác phẩm mà chà ng tá»± nháºn là cÅ©ng được, và cho dù chà ng tá»± là m cho mình vừa gầy vừa Ä‘en, nhưng tinh thần chà ng vô cùng phấn chấn, đầu mà y Ä‘uôi mắt, chứa toà n sá»± vui mừng, há»›n hở.
Hôm đó, ánh sáng mặt trá»i tháºt tốt, bãi cỠở phÃa ngoà i Thá»§y Vân Gian, ánh lên mà u xanh mướt. Tiên Tiên Ä‘em những bức tranh cá»§a Nhược Hồng, sắp từng bức ra trên cá», dùng đá chặn ở bốn góc, phòng ngừa gió thổi bay Ä‘i. Nà ng lại nhìn và o từng tấm từng tấm, miệng lẩm bẩm nói:
- Em thÃch tấm nà y... tấm nà y em cÅ©ng thÃch... tấm nà y em thÃch... tấm nà y em cÅ©ng thÃch... Nhược Hồng, tấm nà o em cÅ©ng thÃch hết, là m sao bây giá»? Triển lãm tranh phải dùng bao nhiêu tấm nhỉ?
Nà ng quay đầu lại kêu to lên. Nhược Hồng chạy đến bên nà ng, nhìn và o những bức tranh trải đầy trên đất, chà ng nhìn và o từng bức, từng bức, cà ng nhìn cà ng vừa ý, cà ng nhìn cà ng đắc ý. Chà ng cố ý cưá»i mắng Tiên Tiên:
- Ãồ khùng! Cái gì mà tấm nà o cÅ©ng thÃch? Tấm nà y có đẹp đâu, tấm nà y cÅ©ng tệ luôn, tấm nà y... tấm nà y thì quả tháºt không tệ! Tấm nà y cÅ©ng có thể kể là tà m tạm... ừm, ừm... còn tấm nà y đấy à , tấm nà y là kiệt tác! Ui cha! Má»›i không bao lâu đây, mà anh đã vẽ được bao nhiêu bức tranh nà y rồi! Ha ha! Ha ha! Ha ha...
Tâm tình chà ng lên tháºt cao, vô cùng kÃch động, chà ng cưá»i lên tháºt to, chà ng ngồi bẹp xuống đất, ngã ngữa vá» phÃa sau, nằm dà i trên cá», hai mắt nhìn lên bầu trá»i cao rá»™ng, miệng kêu to lên rằng:
- Trá»i là m má»n, đất là m áo, nÆ¡i mây nước, ta là m vua! Ha ha!
Tiên Tiên cÅ©ng bị sá»± vui vẻ cá»§a chà ng là m cho vui lây, quỳ xuống bên chà ng, nà ng nhìn chà ng say đắm. Nhìn thấy ánh nắng mặt trá»i chiếu rá»i lấp lánh trên khuôn ặt chà ng, Tiên Tiên cảm thấy lòng mình dâng lên má»™t niá»m vui khôn tả, nà ng cưá»i nói:
- Anh tháºt sá»± có hÆ¡i Ä‘iên cuồng đấy nhé!
- Không phải là hơi hơi điên cuồng, mà là quá sức quá sức điên cuồng!
Nhược Hồng vừa cưá»i vừa nói, đưa tay ra kéo mạnh, Tiên Tiên bị kéo ngồi bẹp xuống đất, hai ngưá»i ngã lăn ra trên cá», cưá»i lên nắc nẻ.
Ãúng lúc đó, Tá» Tuyá»n Ä‘i đến Thá»§y Vân Gian.
Nà ng dừng xe đạp lại, kinh ngạc nhìn đám tranh vẽ bà y đầy trên đất, cùng Nhược Hồng và Tiên Tiên Ä‘ang cưá»i lăn trên cá». Trong lòng nà ng như có má»™t khối đá tháºt to chạm mạnh và o Ä‘au Ä‘iếng, trong lúc hấp tấp, nà ng định quay đầu xe bá» Ä‘i. Thế nhưng, Nhược Hồng và Tiên Tiên Ä‘á»u đã nhìn thấy nà ng, hai ngưá»i vá»™i và ng từ dưới dất đứng lên.
Nhược Hồng mừng hết cỡ:
- Tá» Tuyá»n! Rút cuá»™c em cÅ©ng đã chịu trở lại Thá»§y Vân Gian rồi! Ha! Hôm nay đúng là ngà y tốt cá»§a anh, có sao là nh chiếu rá»i! Anh biết lắm mà , em không bao giá» bá» rÆ¡i anh đâu mà !
Tá» Tuyá»n hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i tháºt sâu, cố gắng giữ sá»± bình tÄ©nh. Tiên Tiên đã Ä‘i đến bên nà ng, nhìn nà ng, nở má»™t nụ cưá»i e thẹn, thân thiện và gần như năn nÄ©, nà ng nói:
- Tá» Tuyá»n, chị lá»›n hÆ¡n em mấy tuổi, nếu như em có gì không đúng, xin chị tha thứ cho em váºy! Nếu như chúng ta có thể khôi phục lại được tình bạn như lúc trước, thì em mừng lắm!
Tá» Tuyá»n nhìn Tiên Tiên, cưá»i yếu á»›t, tâm tình nà ng tháºt sá»± không tốt đẹp gì, nà ng cÅ©ng tá»± biết là cái cưá»i cá»§a mình vô cùng miá»…n cưỡng, nà ng ngẩng đầu lên nhìn Nhược Hồng, giá»ng nà ng chứa đầy tâm sá»±:
- Nhược Hồng, em đến tìm anh, có chút chuyện...
Nhược Hồng không chá» nà ng nói hết, kéo lấy nà ng, lôi sá»nh sệch nà ng đến trước mấy bức há»a:
- Tốt lắm! Mau mau đến đây xem, em nhìn những bức há»a nà y dùn cho anh, em xem anh vẽ như thế nà o? Ngà y triển lãm tranh cá»§a anh đã gần ká» rồi, anh tháºt sá»± vô cùng căng thẳng...
Tá» Tuyá»n hÆ¡i khá»±ng ngưá»i lại:
- Triển lãm tranh?
- Ãúng váºy, ngà y hai mươi nà y đây, ở Lãm Thúy Hoạ Lang! Anh đã gá»i thiệp má»i cho má»i ngưá»i rồi! Em vỠđó nhá»› nói vá»›i Tá» Mặc và má»i ngưá»i, ngà y đó nhất định là phải tá»›i nhé! DÄ© nhiên, cuá»™c triển lãm nà y là do bác Toà n á»§ng há»™ anh, nếu không, anh không đủ sức để mướn má»™t chá»— như thế đâu!
Tá» Tuyá»n nhìn Tiên Tiên má»™t cái, lại đưa mắt qua nhìn Nhược Hồng má»™t cái, cảm giác cuồn cuá»™n trà o dâng trong lòng, quả tháºt là phức tạp đến cá»±c Ä‘iểm, nói không được nà ng có bao nhiêu sá»± ganh ghét, và cÅ©ng nói không được bao nhiêu sá»± cay đắng trong lòng!
Nhược Hồng chỉ một lòng một dạ nghĩ đến những bức tranh của mình:
- Em xem! Bức tranh nà y, anh vừa ý vô cùng, anh chá»n cho nó cái tên là "Chạy", em nói được không? Còn bức tranh nà y, vẽ bầu trá»i sau khi vừa má»›i tạnh mưa, anh vẫn chưa đặt cho nó cái tên, em nói đặt cho nó tên là gì?
Tá» Tuyá»n bất giác bị những bức tranh đó hấp dẫn, nà ng đưa mắt nhìn chăm chú và o từng bức từng bức, cà ng nhìn cà ng kinh ngạc, nà ng không thể không nói lá»i tán thưởng:
- Nhược Hồng, anh tháºt là má»™t ngưá»i tà i hoa vô cùng, những bức tranh nà y anh vẽ... tháºt là ... tháºt là tà i tình lắm!
Nhược Hồng mừng rỡ như một đứa trẻ thơ:
- Tháºt không? Tháºt không? Em nói như thế, là anh yên lòng rồi! Tiên Tiên nói tấm nà o nà ng cÅ©ng thÃch, nhưng đó là vì nà ng dùng tình cảm mà nói, chứ không há» phân biệt gì đâu! Em má»›i là chuyên gia! Ãồng thá»i em cÅ©ng không giả dối! Anh tháºt sá»± có tiến bá»™ phải không? Phải không?
Tá» Tuyá»n đột nhiên nhìn thấy hai bức tranh sÆ¡n dầu Ä‘ang nằm song song bên nhau, cả hai bức tranh nà y Ä‘á»u là chân dung, má»™t bức là nà ng, Ä‘ang khoác chiếc khăn voan má»ng đứng bên cá»a sổ, má»™t bức là Tiên Tiên, đứng bên cạnh bá» hồ Tây, mặc chiếc áo lụa trắng hở ngá»±c, đóa "hồng mai" trên ngá»±c nà ng, Ä‘áºp thẳng và o mắt ngưá»i nhìn! Tá» Tuyá»n trừng mắt nhìn hai bức há»a, đột nhiên cảm thấy lục phá»§ ngÅ© tạng mình như thể bị đốt cháy bừng bừng, ruá»™t gan nà ng như thể bị cà o xá»›i đảo lá»™n hẳn lên. Nà ng không thể nà o nhìn thêm được nữa, nà ng không thể ở lại thêm được nữa, và những vấn đỠnà ng đến để thảo luáºn vá»›i chà ng hôm nay, cÅ©ng không thể nà o nói được nên lá»i nữa. Nà ng quay đầu lại, Ä‘i ra phÃa ngoà i cổng.
Nhược Hồng kêu lên kinh ngạc:
- Tá» Tuyá»n! Em má»›i vừa đến, sao lại bá» Ä‘i vá» ngay thế? Ãừng Ä‘i đừng Ä‘i! Và o nhà uống má»™t chung trà đã, Tiên Tiên má»›i vừa Ä‘em tá»›i cho anh hai há»™p BÃch La Xuân đây...
Tá» Tuyá»n không nói má»™t lá»i nà o, không há» quay đầu lại, nhảy lên xe, nà ng đạp Ä‘i tháºt nhanh, như thể Ä‘ang trốn chạy.
Tiên Tiên nhìn theo dáng lưng cá»§a nà ng, nói bằng má»™t giá»ng hÆ¡i hoảng sợ:
_ Nhược Hồng, em cảm thấy chị ấy hình như có gì không ổn! Hay là anh nên... rượt theo chị ấy? Có thể... chị ấy có chuyện gì đó muốn nói với anh...
Nhược Hồng lắc lắc đầu, chà ng cảm thấy trong lòng bổng dưng dâng lên má»™t ná»—i buồn áo não. Chà ng nhìn Tiên Tiên, nghÄ© thầm, đúng váºy, chà ng đã chá»n má»™t trong hai ngưá»i con gái, thôi thì hãy tốt vá»›i má»™t cô cho đến cùng Ä‘i váºy! Vết thương cá»§a Tá» Tuyá»n, chà ng đã không có có cách gì để xoa dịu nữa.
|

17-10-2008, 10:15 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 13
Tá» Tuyá»n đã Ä‘i đến đưá»ng cùng rồi. Ở và o thá»i đại đó, muốn bá» Ä‘i đứa bé trong bụng, tháºt sá»± không phải là má»™t chuyện đơn giản.
Không dá»… gì nà ng má»›i lấy được má»™t cái địa chỉ, do má»™t ngưá»i bạn là m nghá» giặt quần áo cá»§a vú Lục giao cho. Thế là , đêm đó, nà ng đơn thân độc mã, Ä‘em theo hai mươi đồng tiá»n giấy, Ä‘em theo sá»± quyết tâm và lòng can đảm vô biên, trong má»™t con hẽm tối tăm, nà ng tìm đến căn nhà có địa chỉ đó. Gõ cá»a má»™t lúc, có má»™t ngưá»i đà n bà đi ra, nhìn thấy những đồng tiá»n giấy trắng phau phau, lại nhìn thấy Tá» Tuyá»n vá»›i gương mặt trẻ tuổi, bà ta đã hiểu tất cả. Bà ta nhìn dáo dác không thấy má»™t bóng ngưá»i, bèn vá»™i và ng đóng cá»a lại, kéo nà ng và o phÃa bên trong.
Căn phòng nhỠâm u ẩm thấp, má»™t mùi nước thuốc và vị ẩm mốc xông thẳng và o mÅ©i nà ng, Tá» Tuyá»n láºp tức cảm thấy đầu óc choáng váng. Bà mụ đó để cho nà ng nằm lên giưá»ng, bắt đầu xem xét, những ngón tay cá»§a bà ta không ngừng ấn ấn phÃa bên đây, lại ấn ấn sang phÃa bên kia, nét mặt như thể má»™t "chuyên gia" nhiá»u năm kinh nhgiệm.
Bà mụ há»i:
- Mấy tháng rồi?
Nà ng ngần ngừ:
- Khoảng... khoảng ba tháng.
Bà mụ nói bằng má»™t giá»ng như rất thà nh thạo:
- Tôi thấy là không chỉ ba tháng đâu! Ãứa bé đã lá»›n lắm rồi đây, Ãt nhất cÅ©ng phải đã bốn tháng rồi đấy! Hôm nay cô gặp nhằm quý nhân rồi nhé, nếu gặp nhằm ngưá»i khác là không ai dám lấy ra cho cô đâu, đứa bé lá»›n như thế, tay chân gì cÅ©ng Ä‘á»u đã có đủ rồi, đã là má»™t đứa bé con thà nh hình thà nh dạng rồi...
Bà mụ vừa nói, vừa bắt đầu công việc là m sạch những dụng cụ, ká»m, kéo, kim, kẹp, quăng qua quăng lại trong mâm, phát ra tiếng kêu loảng xoảng cá»§a kim loại chạm và o nhau, tiếng động nghe tháºt chói tai. Tá» Tuyá»n nằm nghe những tiếng động đó, bất giác cả ngưá»i nổi đầy da gà . Nà ng đè tay tháºt chặt lên trên bụng mình, nghÄ© đến những lá»i bà mụ vừa nói ban nãy, "tay chân cÅ©ng Ä‘á»u đã có đủ rồi, đã là má»™t đứa bé con thà nh hình thà nh dạng rồi..." hình như nà ng cảm thấy bà n tay nhá» xÃu cá»§a đứa bé, cách má»™t lá»›p da bụng, Ä‘ang lần mò tìm kiếm bà n tay nà ng, tìm cách nắm lấy bà n tay nà ng. Nà ng kinh hoà ng, run rẩy, toà n thân trở nên Ä‘au đớn như thể vừa bị trải qua má»™t lằn Ä‘iện xẹt, Ä‘au thấu tá»›i táºn cùng cá»§a trái tim.
Nà ng há»i bà mụ:
- Bà sẽ là m như thế nà o?
- Ngà y trước ngưá»i ta cho uống thuốc, thế nhưng uống thuốc không được chắc chắn cho lắm, có nhiá»u khi uống liên tiếp mấy thang, đứa bé vẫn chưa trục ra được. Bây giá» tôi dùng cách mổ, đó là phương pháp cá»§a ngưá»i ngoại quốc mà bác sÄ© đã dạy cho tôi, nhanh vô cùng, mổ má»™t cái là xong ngay...
- Mổ? Bà muốn nói là , bà sẽ "cắt" nó đi à ?
- Ãúng váºy!
Nà ng cuống quýt, buột miệng nói:
- Như váºy, nó có Ä‘au không?
- Cô chịu khó một chút, thế nà o cũng phải đau đớn một chút, ráng chịu một chút là xong ngay!
Nà ng bắt đầu kÃch động vô cùng:
- Tôi không nói vỠtôi, mà tôi muốn nói vỠ"nó", đứa bé, đứa bé bây giỠcó cảm giác gì không, nó có biết đau không?
Bà mụ ngẩng ngưá»i ra, trợn to đôi mắt nói:
- Tôi là m sao biết được chuyện đó!
- Bà nói là nó đã tăng trưởng đầy đủ rồi! Bây giá» bà cắt Ä‘i bà n tay bà n chân nhá» xÃu cá»§a nó, là m sao mà nó không Ä‘au đớn cho được?...
Nà ng cà ng nói cà ng kÃch động hÆ¡n, toà n thân nà ng run rẩy, nghÄ© đến đứa con trong bụng cá»§a mình, nghÄ© đến những bà n tay bà n chân nhá» bé má»m mại cá»§a nó. Nà ng vá»™i và ng nhảy xuống giưá»ng, đầu cổ tóc tai ướt mèm mồ hôi lạnh, đôi mắt nà ng chứa đầy sá»± thảm thiết và đau đớn:
- ... Không được, không được! Bà không được cắt con của tôi, nó sẽ đau đớn lắm! Nhất định là nó sẽ đau đớn lắm! Tôi không muốn nó bị đau đớn!
Bà mụ kêu lên:
- Cô có muốn là m hay không nà o? Nằm xuống, nằm xuống!
Tá» Tuyá»n đưa tay đẩy mạnh bà mụ má»™t cái, bà mụ đứng không vững, té ngồi xuống đất, kéo theo luôn chiếc bà n nhỠđựng đầy dụng cụ, ká»m kẹp kim kéo rÆ¡i đầy trên mặt đất.
Nà ng đẩy cá»a bá» chạy ra ngoà i, vừa chạy vừa kêu:
- Nó là con của tôi, tôi không thể dùng dao cắt nó đi mất... Tôi không thể! Tôi không thể! Tôi không thể! Tôi không thể...
Tá» Tuyá»n chạy ra khá»i căn nhà âm u đó, bà ng hoà ng cất bước chạy tháºt nhanh, như Ä‘iên như cuồng, như thể tất cả những ká»m kẹp kim kéo đó Ä‘ang rượt theo phÃa sau lưng nà ng. Ãối vá»›i địa thế ở đây, nà ng đã vốn không rà nh đưá»ng, bốn bá» lại tối âm u, ngay cả đèn đưá»ng cÅ©ng không có má»™t ngá»n nà o cả! Nà ng cứ chạy cứ chạy, má»™t mặt không ngừng quay đầu lại nhìn dáo dác. Ãá»™t nhiên từ trong má»™t ngõ hẻm khác, có má»™t ngưá»i Ä‘ang gánh trên vai má»™t gánh bằng thùng cây trá» tá»›i, ngưá»i đó kêu rú lên kinh hoảng, tránh không kịp, cả hai ngưá»i đụng nhau táºn mặt. Tá» Tuyá»n kêu lên má»™t tiếng thảm thiết, té sóng soà i trên đất, những chiếc thùng bằng cây rÆ¡i "lá»™p độp" xuống đất, có rất nhiá»u cái đè mạnh trên bụng nà ng. Nà ng cảm thấy Ä‘au đớn đến đất trá»i đảo lá»™n, mồ hôi nước mắt đồng loạt tuôn chảy, dùng tay ôm lấy bụng, nà ng kêu lên bằng má»™t giá»ng Ä‘iên cuồng, mê loạn:
- Không! Không! Không! Con Æ¡i! Không được như váºy... con Æ¡i, con Æ¡i, mẹ muốn giữ con lại, mẹ muốn giữ con lại... mẹ van con, đừng nên rá»i bá» mẹ, đừng đừng đừng...
Kêu xong, nà ng ngã lăn ra bất tỉnh.
***
Khi bệnh viện báo tin cho Tá» Mặc biết, vừa đúng lúc "nhất kỳ tam quái" Ä‘á»u có mặt tại đó, má»i ngưá»i nghe nói Tá» Tuyá»n Ä‘ang ở trong phòng cứu cấp cá»§a bệnh viện, ai nấy Ä‘á»u kinh hoà ng đến độ ngá»› ngưá»i ra. Không má»™t ai biết được Tá» Tuyá»n đã ra sao? Nhảy lên cá»— xe ngá»±a, má»i ngưá»i cùng nhau đánh xe đến bệnh viện.
Tá» Tuyá»n đã được đẩy ra từ phòng cứu cấp, sắc mặt trắng bệch, hình dung tiá»u tụy, mái tóc rối bá»i, ánh mắt ưu sầu. Bác sÄ© Ä‘i theo phÃa sau giưá»ng bệnh, nói vá»›i bá»n Tá» Mặc bằng má»™t giá»ng an á»§i:
- Tôi đã chÃch cho cô ấy má»™t mÅ©i thuốc dưỡng thai rồi! Cô ấy té như thế tháºt là nguy hiểm! Tuy nhiên, Ä‘iá»u đó không có nghÄ©a là cái thai đã được giữ lại hoà n toà n, cô ấy phải ở lại bệnh viện và i hôm, để bác sÄ© theo dõi đã, nếu như không bị xẩy thai, thì má»›i gá»i là tai qua nạn khá»i! Bây giá», ngưá»i nà o Ä‘i là m thá»§ tục cho cô ấy nháºp viện Ä‘i đã!
Tá» Mặc trừng mắt ngá»› ngưá»i, đưa mắt nhìn Tá» Tuyá»n bằng đôi mắt kinh ngạc vô chừng. Nước mắt Tá» Tuyá»n chảy dà i trên gối, thần sắc nà ng thê thảm, tá»™i nghiệp, nà ng dùng đôi mắt mang đầy sá»± hối háºn, nuối tiếc, tá»± trách, và má»™t giá»ng nói van cầu, nói vá»›i chà ng rằng:
- Anh, em sai rồi! Em biết là em sai rồi, đứa con là do trá»i ban cho em, em muốn có nó! Em tháºt sá»± muốn có nó! Giúp em, xin anh giúp em, xin anh năn nỉ bác sÄ© há»™ em, em không thể mất Ä‘i nó... em không thể mất Ä‘i nó...
Nà ng khóc òa lên...
Bác sĩ vỗ vỗ vai nà ng, nói như an ủi:
- Bình tÄ©nh má»™t chút, can đảm má»™t chút! Ãứa bé vẫn còn, không bị mất đâu, chỉ cần cô chịu nghÄ© ngÆ¡i, tịnh dưỡng đà ng hoà ng, đừng nên bị té nữa... chúng tôi sẽ táºn lá»±c, giữ đứa con cá»§a cô lại!
Tá» Mặc vẫn còn Ä‘ang ngẩn ngÆ¡, chà ng quá kinh ngạc, quá bà ng hoà ng. Trừng mắt nhìn gương mặt yếu Ä‘uối trắng bệch cá»§a Tá» Tuyá»n, trong lòng chà ng cảm thấy Ä‘au thắt lại, con bé Tá» Tuyá»n trước mặt chà ng, sao mà xa lạ đến thế! Chà ng chưa kịp biểu lá»™ Ä‘iá»u gì. Chung Thư Kỳ đã như ngưá»i tỉnh má»™ng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, mở miệng nói:
- Tá»§ Tuyá»n, em có thai rồi à ? Em có thai rồi à ?...
Chà ng nhà o lên phÃa trên, chụp lấy tay Tá» Tuyá»n, nắm tháºt chặt, cuống quýt quay đầu lại nhìn Tá» Mặc nói:
- Tá» Mặc, đây là tin tháºt vui, quá vui? Anh yên tâm, tôi sẽ chịu hết tất cả trách nhiệm!
TỠMặc lại cà ng thêm ngớ ngẩn, tam quái cũng ngớ ngẩn, hỠnhìn qua nhìn lại, hoà n toà n không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
***
Ngà y hôm sau, Cốc Ngá»c Nông vá»™i và ng Ä‘i đến bệnh viện.
Tá» Tuyá»n nằm ở phòng bệnh hạng nhất có hai phòng, phÃa ngoà i là phòng khách, bên trong là phòng ngá»§. Khi Ngá»c Nông xông và o đến phòng khách, Tá» Mặc và Chung Thư Kỳ Ä‘á»u Ä‘ang ở đó.
Chà ng hướng thẳng vá» phÃa phòng ngá»§ xông và o:
- Tá» Tuyá»n đâu? Tá» Tuyá»n...
Chung Thư Kỳ đứng cản ngay trước mặt chà ng:
- Anh đừng nên đến là m phiá»n nà ng! Hiện giá» nà ng Ä‘ang cần sá»± yên tÄ©nh, nghÄ© ngÆ¡i!
Ngá»c Nông kêu lên má»™t cách hứng khởi:
- Nà ng có thai rồi! Tôi nghe Chà Văn nói nà ng đã có thai rồi! Tôi muốn gặp nà ng!
Sắc mặt Chung Thư Kỳ nghiêm lại, nói một cách thà nh khẩn:
- Ãúng! Nà ng có thai rồi! Do đó chúng tôi cÅ©ng sắp kết hôn rồi! Xin anh hãy đứng ở láºp trưá»ng cá»§a má»™t "ngưá»i bạn" mà chúc là nh cho chúng tôi!
Cốc Ngá»c Nông nhảy dá»±ng lên:
- Cái gì? Ãứa con là cá»§a tôi, anh kết hôn gì vá»›i nà ng? Tôi là chồng cá»§a nà ng, cái gì gá»i là "láºp trưá»ng cá»§a má»™t ngưá»i bạn"?
Chung Thư Kỳ giáºn đến độ mặt mà y xanh mét:
- Ãứa bé là cá»§a anh à ? Anh có Ä‘ang nằm mÆ¡ chăng? Quan hệ hôn nhân giữa anh và nà ng đã kết thúc từ lâu rồi! Ãó cÅ©ng là điá»u tôi cần phải đặc biệt nhấn mạnh vá»›i anh đấy! Chuyện ly dị giữa anh và nà ng là má»™t chuyện phải được tôn trá»ng tuyệt đối! Chuyện giữa hai ngưá»i Ä‘á»u đã trở thà nh quá khứ hết rồi! Từ đây vá» sau, anh đừng có động chút là nổi hứng lên, nói chuyện vợ chồng gì vá»›i nà ng nữa đấy nhé! Tôi là cha cá»§a đứa bé, đó má»›i là điá»u quan trá»ng nhất, anh hiểu không?
Cốc Ngá»c Nông trợn to đôi mắt, nhìn trừng trừng và o Chung Thư Kỳ không chá»›p, cà ng nhìn cà ng nổi giáºn, cà ng nhìn cà ng đổ lá»a:
- Thì ra, mi là thằng chó chết! Mi dám thừa cÆ¡ hiếp đáp nà ng! Mi là thằng khốn nạn! Tại sao mi lại thừa lúc ngưá»i ta yếu Ä‘uối mà xâm nháºp! Mi tháºt là đê tiện!
Cốc Ngá»c Nông túm ngay lấy áo Chung Thư Kỳ, định đánh chà ng.
Chung Thư Kỳ cÅ©ng la lên á»m tá»i:
- Mi tháºt là phưá»ng vô lại! Kết hôn rồi không chịu cẩn tháºn giữ gìn, ly dị rồi thì lại không chịu thừa nháºn! Ngay cả đứa con cá»§a ta và Tá» Tuyá»n, mi cÅ©ng đòi dà nh nữa!
- Cái gì gá»i là dà nh? Nó vốn là cá»§a ta mà !
Hai ngưá»i phùng mang trợn má, thấy trước mắt là sẽ đánh nhau má»™t tráºn tá»›i nÆ¡i. Tá» Mặc tháºt sá»± không chịu đựng nổi nữa, chà ng đứng xen ngay và o giữa hai ngưá»i, dùng sức đẩy cả hai dạt ra hai bên, chà ng kêu lên má»™t cách vừa tức giáºn, vừa thất vá»ng:
- Cả hai ngưá»i cãi nhau như thế đã đủ rồi chưa? Chá»— nà y dù sao cÅ©ng là bệnh viện, la om sòm lên cho ngưá»i bên ngoà i nghe được, có phải là xấu hổ lắm không? Im miệng Ä‘i, cả hai im miệng hết cho tôi!
Cốc Ngá»c Nông và Chung Thư Kỳ, tuy rằng bị đẩy ra hai bên rồi, nhưng vẫn còn nhìn đối phương bằng đôi mắt tóe lá»a, Ä‘á»u cung tay xoa quyá»n, nghiến răng trợn mắt, hình như Ä‘á»u háºn sao mình không ăn tươi nuốt sống được đối phương.
Tá» Mặc đẩy cả hai ra phÃa ngoà i cá»a:
- Hai ngưá»i vá» trước Ä‘i! Không ai được la lối om sòm vá»›i nhau nữa! Chuyện nà y, chỉ có mình Tá» Tuyá»n nói má»›i chÃnh xác! Tôi phải há»i kỹ lại trước đã!
- Tôi cÅ©ng muốn há»i!
Cốc Ngá»c Nông nói. Không chịu Ä‘i.
- Tôi cÅ©ng muốn há»i!
Chung Thư Kỳ nói. Cũng không chịu đi.
Tá» Mặc giáºn đến độ muốn phát Ä‘iên lên được:
- Cả hai ngưá»i không ai được há»i cả!... ÃÆ°á»£c được, hai ngưá»i đứng đợi ở đây, tôi và o há»i!
Tá» Mặc và o phòng bệnh, nhìn thấy Tá» Tuyá»n Ä‘ang ngồi dá»±a và o đám gối nằm trên giưá»ng, đôi mắt nhìn ra phÃa ngoà i song cá»a, xuất thần, hiển nhiên, cuá»™c tranh chấp vừa xảy ra phÃa ngoà i phòng, nà ng Ä‘á»u đã nghe hết. Trên gương mặt nà ng hiển hiện nét lạnh lùng, cô độc và kiêu ngạo, hình như những tranh chấp bên ngoà i, không há» liên quan gì đến nà ng. Sắc mặt nà ng vẫn trắng bệch như cÅ©, ánh mắt nà ng sâu thăm thẳm.
Tá» Mặc cố gắng dằn cÆ¡n giáºn xuống, nói:
- Em nghe hết rồi chăng?... Tá» Tuyá»n, sao em lại ra đến nông nổi nà y váºy? Ãứa bé là cá»§a ai đây? Em nói Ä‘i!
Ãôi môi nà ng báºm lại, má»™t lúc sau, má»›i nói:
- Không biết!
- Không biết?...
Tá» Mặc tháºt sá»± muốn đánh cho nà ng má»™t tát tay, nhưng chà ng lại cố gắng dằn xuống:
- Em quá trụy lạc rồi! Em không biết tá»± thương tiếc lấy thân mình, em tháºt sá»± là m anh thất vá»ng quá sức! Em nghÄ© rằng như váºy là theo má»›i đó chăng? Như váºy là tiên phong đó chăng? Em không biết tá»± yêu em như thế, em bảo ngưá»i khác là m sao yêu em cho được?
Tá» Tuyá»n hÆ¡i chấn động má»™t chút, sắc mặt nà ng cà ng thêm trắng bệch, nà ng nói tháºt nhẹ:
- Ãứa nhá»... không phải là cá»§a há»!
Tá» Mặc bước tá»›i, nắm chặc lấy vai nà ng, bắt nà ng quay đầu qua nhìn và o chà ng, thấp giá»ng há»i:
- Như váºy... là cá»§a Mai Nhược Hồng? Em đã có nói cho nó biết chưa? Nó không chịu nhìn phải không? Nó không thèm nhìn phải không? Em nói Ä‘i... nói Ä‘i...
Ãnh mắt nà ng cà ng thêm sâu thăm thẳm, như má»™t vùng biển, nhìn không thấy đáy.
- Ãứa bé... không phải là cá»§a ai hết, nó là cá»§a em! Là cá»§a má»™t mình em! Em không đòi há»i má»™t ai phải chịu trách nhiệm vá» nó! Tá»± má»™t mình em sẽ chịu trách nhiệm vá» nó!
Tá» Mặc nhìn tháºt sâu và o Tá» Tuyá»n, chà ng đã hiểu, cho dù chà ng có là ngưá»i đần độn nhất, chà ng cÅ©ng hiểu cha cá»§a đứa bé là ai! Chà ng buông Tá» Tuyá»n ra, Ä‘i ra khá»i phòng. Trong phòng khách, Cốc Ngá»c Nông và Chung Thư Kỳ Ä‘á»u cùng nhà o tá»›i, dùng ánh mắt đầy hy vá»ng nhìn và o chà ng, cả hai cùng hấp tấp há»i:
- Nà ng nói như thế nà o? Nà ng nói như thế nà o?
Chà ng hÆ¡i cắn cắn răng, ngẩng đầu lên nhìn hai ngưá»i:
- Cô ấy nói... đứa bé là cá»§a má»™t mình cô ấy, cô ấy không muốn má»™t ngưá»i nà o chịu trách nhiệm vá» nó cả!...
Chà ng hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i, vừa khó chịu, vừa phiá»n muá»™n. HÆ¡i dừng lại má»™t chút, chà ng má»›i nói thêm vá»›i hai ngưá»i má»™t cách tháºt thà nh khẩn:
- ... Nếu như cả hai cáºu Ä‘á»u yêu cô ấy, thì trong khoảng thá»i gian nà y, đừng nên há»i thêm gì nữa, đừng nên dà y vò cô ấy thêm nữa, để cho cô ấy nghÄ© ngÆ¡i yên tÄ©nh má»™t chút, đợi đến khi cô ấy đã nghÄ© ngÆ¡i đủ rồi, thân thể khá»e mạnh lại rồi, chúng ta má»›i nghiên cứu xem chuyện nà y phải là m thế nà o? Tạm thá»i trong khoảng thá»i gian nà y, các cáºu hãy vì nể tình tôi, hãy vì tình trạng sức khá»e suy nhược cá»§a Tá» Tuyá»n, đừng nên tranh chấp nữa, cÅ©ng đừng nên cãi nhau nữa!
Cốc Ngá»c Nông và Chung Thư Kỳ Ä‘á»u cảm thấy bá»±c bá»™i, khó thở, như ngưá»i sa và o má»™t đám mây mù giăng giăng không lối thoát, và đá»u cùng cảm thấy như vừa mất mát má»™t cái gì!
Cả hai cùng đưa mắt nhìn nhau má»™t lần nữa, há» Ä‘á»u cùng như má»™t quả bóng xì hÆ¡i, xẹp xuống, thiểu não, không còn sức lá»±c để tranh chấp gì thêm nữa.
***
Buổi chiá»u hôm ấy, Tá» Mặc đến Thá»§y Vân Gian.
Nhược Hồng và Tiên Tiên, Ä‘ang báºn rá»™n Ä‘em những bức tranh đã để và o khuôn, xem xét, sắp xếp lại má»™t lần chót. Chỉ còn ba hôm nữa là đến ngà y triển lãm tranh. Còn có rất nhiá»u việc vẫn chưa là m, cả hai Ä‘á»u báºn đến độ quay mòng mòng. Khi Tá» Mặc xuất hiện, Nhược Hồng, trong sá»± chấn động bà ng hoà ng, đã láºp tức trở nên vô cùng nhiệt tình, chà ng kêu lên bằng má»™t giá»ng trà n đầy sá»± vui mừng, sung sướng:
- Tá» Mặc! Anh biết chuyện triá»…n lãm tranh cá»§a tôi rồi phải không? Anh chịu đến thăm tôi, là đã cho tôi má»™t sá»± khÃch lệ nồng nhiệt nhất! Ãiá»u nà y chứng tá» rằng, anh đã không còn trách móc, để tâm đến những lá»—i lầm đã qua cá»§a tôi, phải không?
Tá» Mặc cố gằng dằn cÆ¡n giáºn dữ, đưa mắt nhìn Tiên Tiên má»™t cái, Ä‘i đến trước mặt Nhược Hồng:
- Ãi! Tôi có chuyện muốn nói vá»›i cáºu! Chúng ta Ä‘i ra ngoà i nói chuyện!
Nhược Hồng hÆ¡i ngẩng ngưá»i ra, nhìn thấy gương mặt Tá» Mặc lạnh như băng, sá»± nhiệt tình cá»§a chà ng bị dáºp tắt ngay, nụ cưá»i chà ng bị thu lại, nói má»™t cách ngượng ngáºp:
- Váºy... anh há»i Ä‘i!
Tá» Mặc lại nhìn Tiên Tiên má»™t cái nữa. Trong lòng vẫn còn Ä‘au đớn vì Tiên Tiên, sắc mặt chà ng cà ng thêm khó coi hÆ¡n nữa. Tiên Tiên cảm thấy có Ä‘iá»u gì đó không ổn, nà ng đưa mắt nhìn Tá» Mặc má»™t cách e dè, nói bằng má»™t giá»ng gấp rút và bất an:
- TỠMặc, anh muốn em tránh chỗ khác không?
Nhược Hồng thấy TỠMặc và Tiên Tiên nhìn qua nhìn lại, trong lòng chà ng cũng cảm thấy có một cái gì đó không được thoải mái:
- Anh muốn há»i thì cứ há»i! Không cần phải ngại sá»± có mặt cá»§a Tiên Tiên! Giữa tôi và Tiên Tiên, không có bà máºt!
Tá» Mặc chấn động vô hạn, cà ng như lá»a đổ thêm dầu, phừng phừng cháy lên không thể nà o ká»m chế được:
- ÃÆ°á»£c! Tốt lắm! Như váºy thì tôi sẽ nói ngay trước mặt cô ấy váºy! Tá» Tuyá»n có thai rồi, cáºu có biết hay không? Cáºu chuẩn bị sẽ là m như thế nà o đây?
"Xoảng" má»™t tiếng vang lên tháºt to, cây búa nhá» trên tay Tiên Tiên rÆ¡i nhanh xuống, rá»›t ngay trên má»™t bức tranh đã lên khung, mặt kiếng bị bể nát ra thà nh nhiá»u mảnh vụn. Nhược Hồng kinh hoảng, vá»™i và ng quay sang la Tiên Tiên:
- Coi chừng mấy bức tranh của anh!
Tá» Mặc chụp ngay lấy cổ áo cá»§a Nhược Hồng, đẩy chà ng vá» phÃa sát tưá»ng, chà ng trừng mắt nhìn Nhược Hồng, đôi mắt gần như tóe lá»a. Chà ng nghiến răng trợn mắt, nói bằng má»™t giá»ng không tin tưởng:
- Tôi nói cho cáºu biết là Tá» Tuyá»n có thai rồi, thế mà cáºu chỉ quan tâm đến những bức tranh cá»§a cáºu à ?
Nhược Hồng nhìn TỠMặc bằng đôi mắt bà ng hoà ng, thảng thốt, đầu óc chà ng cảm thấy vô cùng rối loạn:
- Tá» Tuyá»n có thai? á»’? Tại sao lại như váºy? Tại sao lại như váºy?
Tá» Mặc nạt lên giáºn dữ:
- Tại sao lại như váºy? Thì tôi đến để há»i cáºu đây, tại sao lại như váºy? Cáºu là má»™t thứ ngụy quân tá» dám là m không dám chịu! Cáºu là má»™t thứ tiểu nhân chỉ biết nghÄ© đến thân mình! Cáºu là má»™t thằng khốn nạn không dám nháºn lãnh trách nhiệm do mình gây ra! Tôi tháºt háºn sao không chém được cáºu má»™t dao chết quách Ä‘i cho rồi...
Trái tim của Tiên Tiên, trong thoáng chốc đã bị xé nát tan ra thà nh từng mảnh vụn. Nà ng mở to đôi mắt, nhìn Nhược Hồng một cách đau đớn, nà ng đã hiểu tất cả rồi.
- Thì ra, hôm ấy Tá» Tuyá»n đến đây, là để nói cho anh biết... thế nhưng chị ấy lại không có cÆ¡ há»™i để mở miệng, thì ra... thì ra...
TỠMặc cà ng thêm khẳng định hơn:
- Tá» Tuyá»n đã có đến đây à ? Tá» Tuyá»n quả tháºt đã đến đây à ? Thế mà cáºu không há»i thăm, không giúp đỡ, để cho cô ấy rÆ¡i và o bước đưá»ng cùng... là m cho cô ấy bị té, bị và o bệnh viện! Cáºu có còn có chút lương tâm hay không?
Nhược Hồng nói một cách đau khổ:
- Tôi không biết tháºt mà ! Cô ấy không nói gì hết, tôi tháºt sá»± không biết gì cả... sao lại bị té, sao lại nằm bệnh viện, cô ấy bị thương à ?
- Nếu như cáºu muốn biết là đứa bé có bị xẩy thai mất Ä‘i hay không? Thì để cho tôi nói má»™t cách rõ rà ng cho cáºu biết, là nó không bị xẩy Ä‘i! Mạng cá»§a đứa bé còn lá»›n lắm, nó sẽ đến thế gian nà y, để đòi nợ cáºu...
Nước mắt Tiên Tiên bắt đầu tuông rơi xối xả, nà ng la lên một cách đau khổ:
- Nhược Hồng! Anh đừng nên để em xem thưá»ng anh! Ãứa bé là con cá»§a anh, anh không thể nà o không nhìn nháºn! Nếu không, Tá» Tuyá»n phải là m sao bây giá», anh và Tá» Tuyá»n đã có những quan hệ máºt thiết như váºy, thế mà anh không bao giá» nói cho em biết! Em... em tháºt sá»± hối háºn vô cùng!
Tiên Tiên la lên xong, nà ng ôm mặt khóc, bỠchạy đi.
- Tiên Tiên! Tiên Tiên!
Nhược Hồng cuống cuồng, chà ng cất tiếng kêu lên tháºt to, định rượt theo nà ng, thế nhưng, Tá» Mặc vẫn còn Ä‘ang nắm lấy cổ áo chà ng, là m cho chà ng không nhúc nhÃch gì được. Tá» Mặc lại đẩy chà ng thêm má»™t cái, đến sát bên tưá»ng:
- Cáºu dám Ä‘i à ! Chuyện đã ra nông nổi nà y rồi, mà cáºu còn dám bá» rÆ¡i Tá» Tuyá»n để theo Tiên Tiên à ?
Nhược Hồng nhìn thẳng và o đôi mắt bừng bừng lá»a giáºn cá»§a Tá» Mặc:
- Tá» Mặc! Tôi tháºt sá»± không có cách nà o khác hÆ¡n! Bây giá» tôi chỉ có thể trung thà nh vá»›i má»™t phần tình cảm mà thôi, má»™t ngưá»i đà n bà mà thôi! Tôi không có cách gì là m cho cả hai ngưá»i đà n bà đá»u cùng vui vẻ, hạnh phúc, tôi đã vì Tiên Tiên mà là m tổn thương Tá» Tuyá»n, bây giá» anh muốn tôi lại vì Tá» Tuyá»n mà là m tổn thương Tiên Tiên chăng? Cho dù tôi vì đứa con trong bụng mà bằng lòng lấy Tá» Tuyá»n, anh cho rằng, đó không phải là má»™t sá»± sÄ© nhục đối vá»›i Tá» Tuyá»n hay sao?
- Mi... mi...
Tá» Mặc bị những lá»i nói cá»§a chà ng là m cho nghẹn há»ng lại, trong nhất thá»i, chà ng không trả lá»i được tiếng nà o. Sá»± giáºn dữ trong lòng, cà ng lúc cà ng sôi sục lên như vạc dầu Ä‘ang bừng bừng lá»a. Chà ng không nhịn được nữa, cung tay đánh ngay má»™t quyá»n và o mặt Nhược Hồng.
Nhược Hồng bị má»™t quyá»n nà y, đánh cho loạng choạng lùi vá» phÃa sau, té ngồi phịch trên đất, vừa đúng trên má»™t bức tranh má»›i lên khuôn xong còn để nằm ngay đó.
Chà ng bất giác báºt ngưá»i dáºy như má»™t cái lò xo, kêu lên kinh hoà ng:
- Tranh! Tranh của tôi!
TỠMặc trừng to đôi mắt, chà ng gần như không tin ở lỗ tai mình:
- Ãến bây giá», trong mắt mi, trong lòng mi, cÅ©ng chỉ có những bức tranh cá»§a mi thôi à ! Hừ! Ta đã nhìn thấu suốt mi rồi! Mi Ãch ká»· như thế, tại sao lại đáng để cho hai ngưá»i đà n bà đẹp đẽ, cho ra tất cả vì mi như thế?
Trán Nhược Hồng toát đầy mồ hôi lạnh, trông chà ng vô cùng thảm não, nói:
- TỠMặc, tôi bảo đảm với anh, đợi tôi triển lãm xong những bức tranh, tôi sẽ giải quyết ngay vấn đỠnà y...
- Không cần nữa...
Tá» Mặc to tiếng nói, chà ng bước vá» phÃa trước, dừng ngay trước má»™t bức tranh, đưa chân ra dáºm mạnh xuống:
- ... Triển lãm? Triển lãm? Chúc cuá»™c triển lãm cá»§a cáºu, thà nh công rá»±c rỡ!
Chà ng quay đầu, xông ra khá»i phòng bằng những bước chân dà i giáºn dữ.
|

17-10-2008, 10:16 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 14
Tiên Tiên khóc hết má»™t đêm, suy Ä‘i nghÄ© lại, cuối cùng nà ng cÅ©ng tha thứ cho Nhược Hồng. Thứ nhất, là vì nà ng đã vừa xâm mình lại nhảy lầu, là m cho chuyện Ä‘i theo Nhược Hồng trở thà nh má»™t chuyện kinh thiên động địa, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết, bây giá» gần như không còn đưá»ng để quay đầu trở lại, nếu không tha thứ cho chà ng thì phải là m thế nà o bây giá»? Thứ hai, chuyện giữa Nhược Hồng và Tá» Tuyá»n, theo như lá»i cá»§a Nhược Hồng, xảy ra và o khoảng thá»i gian nà ng Ä‘i Thượng Hải, má»™t ngưá»i vừa ly dị, má»™t ngưá»i Ä‘ang thất ý, do đó đã "cùng nhau an á»§i" như thế. Nếu nói ra thì hình như cÅ©ng có thể tha thứ được. Thứ ba, ngà y triển lãm đã ká» bên cạnh, đây là ngà y mà Nhược Hồng đã tranh đấu, vùng vẫy suốt gần ná»a Ä‘á»i ngưá»i má»›i có được, nà ng tháºt sá»± không muốn là m cho nó bị phá vỡ, huống chi, còn rất nhiá»u chuyện phải lo, há» không há» có thì giỠđể gây gá»—, là m lá»›n chuyện. Thứ tư, Ãá»— Thế Toà n đã có nhiá»u bất mãn đối vá»›i Nhược Hồng như thế, nà ng đã phải chịu đựng trăm cay ngà n đắng, cÅ©ng chỉ mong có thể xoay chuyển được ấn tượng cá»§a cha mẹ vá» Nhược Hồng, chuyện nà y không thể cho cha mẹ biết được, để khá»i phải nặng thêm má»™t tá»™i. Thứ năm, Nhược Hồng nói chuyện quá hay, lại có đôi mắt mang đầy thâm tình như thế! Chà ng nhìn nà ng, dùng giá»ng nói mang đầy sá»± tiếc nuối và ăn năn, không ngừng nói vá»›i nà ng rằng:
- Lá»—i cá»§a anh, tất cả Ä‘á»u là lá»—i cá»§a anh! Anh không thể nà o nói được má»™t lá»i chạy tá»™i cho mình, chung quy cÅ©ng tại vì anh không thể nà o tá»± ká»m chế mình! Anh là má»™t thằng tồi! Thế nhưng, Tiên Tiên, em phải á»§ng há»™ anh! Cứ má»—i lần anh sắp ngã xuống, em Ä‘á»u á»§ng há»™ anh! Má»—i lần anh gây ra tai há»a gì, em cÅ©ng Ä‘á»u tha thứ cho anh hết! Tiên Tiên, cho dù trước đây anh có bao nhiêu ká»· lục không tốt, nhưng em nhất định phải tin tưởng anh, em là tình yêu sâu Ä‘áºm nhất cá»§a anh trong Ä‘á»i sống nà y! Tha thứ cho anh, đừng nên bá» anh mà đi trong khoảng thá»i gian nà y! Nếu như ngay cả em cÅ©ng bá» rÆ¡i anh, phỉ nhổ anh, thì anh tháºt sá»± không còn gì nữa cả!
Tiên Tiên vừa khóc vừa nói:
- Thế nhưng em sợ quá! Anh còn những chuyện gì mà em chưa được biết? Chúng nó có như những ngá»n sóng thá»§y triá»u, tiếp nối nhau đánh và o từng đợt từng đợt hay không?
Nhược Hồng cảm thấy bà ng hoà ng chấn động, trong khoảnh khắc, trái tim chà ng sôi sục má»™t cái tên: Thúy Bình. Nói ra Ä‘i! Thôi thì Ä‘em cả chuyện cá»§a Thúy Bình nói luôn cho nà ng nghe váºy! Thế nhưng, Thúy Bình đã là chuyện cá»§a tiá»n kiếp rồi, mưá»i năm, má»™t khoảng thá»i gian quá dà i, mưá»i năm trước, mình chỉ má»›i là má»™t đứa trẻ mưá»i lăm tuổi! Chà ng nhìn Tiên Tiên trừng trừng, thấy nà ng khóc nức nở, như cà nh hoa lê vùi dáºp trong mưa, bất giác trái tim chà ng co rút lại, Ä‘au đớn. Không không! Không thể để cho nà ng mang thêm gánh nặng, không thể là m cho nà ng bị xúc động hÆ¡n nữa. Hãy để Thúy Bình trở thà nh má»™t bà máºt vÄ©nh viá»…n cá»§a mình váºy. Thế là , chà ng nói tháºt thà nh khẩn rằng:
- Không còn nữa đâu! Xin em tha lá»—i cho anh! Hãy để cho chúng ta cùng nhau nhìn thẳng và o vấn đỠnan giải váºy, được không? ÃÆ°á»£c không?
Nà ng, sầu dâng trăm mối, nhưng vẫn không thể không yêu chà ng, không thể không tha thứ cho chà ng.
Ãêm trước ngà y triển lãm tranh, Tiên Tiên và Nhược Hồng đến bệnh viện thăm Tá» Tuyá»n.
Chỉ trong và i hôm ngắn ngá»§i, tâm tình cá»§a Tá» Tuyá»n, đã thay đổi hoà n toà n.
Từ chá»— tìm trăm phương nghìn kế lấy đứa trẻ ra, chuyển sang thà nh toà n tâm toà n ý muốn giữ đứa bé lại, và sá»± chuyển biến khoảnh khắc đó, đã dẫn Tá» Tuyá»n và o má»™t cảnh giá»›i hoà n toà n má»›i lạ.
Lúc nà y nà ng má»›i hiểu rằng, trong táºn cùng sâu thẳm cá»§a trái tim nà ng, đã có má»™t thứ tình yêu và lòng mong đợi, vượt qua khá»i tình yêu nam nữ, vượt ra khá»i sá»± hướng vá»ng cá»§a tá»± do, và luôn cả ná»—i khát vá»ng vá» má»™t Ä‘á»i sống ung dung tá»± tại, không bị gò bó câu thúc. Bây giá» nà ng bằng lòng bị câu thúc, nà ng bằng lòng bị bó buá»™c, nà ng khao khát có được đứa con nà y! Sá»± "khao khát" đó, so vá»›i tất cả những đồ váºt và tình cảm mà nà ng mong muốn trước đây, mãnh liệt hÆ¡n nhiá»u! Do đó, khi bác sÄ© cho nà ng biết, cái thai đã giữ lại được, sá»± vui mừng cuồng nhiệt và cảm tạ Æ¡n trên cá»§a nà ng, gần như không thể nà o diá»…n tả nổi. Nà ng không còn tá»± cảm thương mình nữa, nà ng không còn áo não nữa. Ãối vá»›i cuá»™c tình giữa nà ng và Nhược Hồng, nà ng đã xem như mây trôi gió thoảng. Nà ng, là má»™t ngưá»i đã được "sống" lại. Sống vá»›i má»™t thứ tá»± tin, sống vá»›i má»™t vùng trá»i má»›i!
Do đó, khi Tiên Tiên và Nhược Hồng đến, hỠđã nhìn thấy má»™t Tá» Tuyá»n hoà n toà n má»›i lạ. Nà ng ngồi dá»±a và o má»™t đám gối nằm trên giưá»ng, gương mặt nà ng là má»™t bầu trá»i sáng láng và hiá»n hòa. Cốc Ngá»c Nông và Chung Thư Kỳ Ä‘á»u ở bên cạnh nà ng. Tá» Mặc không có ở đó. Nhìn thấy Nhược Hồng và Tiên Tiên, Cốc Ngá»c Nông vá»™i và ng tiến lên báo cáo ngay:
- Hai ngưá»i có biết không? Tôi sắp là m cha rồi!
Hai bà n tay cá»§a Chung Thư Kỳ cung lại, giáºn hết chá»— nói:
- Tháºt là vô duyên hết sức! Hắn cứ nhất định nói con tôi là con cá»§a hắn cho được...
Tá» Tuyá»n ngồi trên giưá»ng kêu lên, giá»ng nà ng vô cùng trong trẻo và rõ rà ng:
- Ngá»c Nông! Thư Kỳ! Nếu như hai ngưá»i còn cãi nhau vá» chuyện nà y nữa, em sẽ suốt Ä‘á»i không thèm nói tá»›i ai nữa cả, em nói được là là m được, các anh có muốn cá không?
Chung Thư Kỳ và Cốc Ngá»c Nông Ä‘á»u cùng dừng miệng. Nhược Hồng và Tiên Tiên đưa mắt nhìn nhau, gần như không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, Tá» Tuyá»n cho cả hai Chung Thư Kỳ và Cốc Ngá»c Nông ra phòng ngoà i, nà ng đưa tay ra nắm lấy tay Tiên Tiên, nhìn nà ng tháºt dịu dà ng, mở miệng nói tháºt dịu dà ng:
- Tiên Tiên, cho dù giữa chúng ta đã từng có những gút mắt gì, hoặc là lấn cấn gì Ä‘i nữa, tất cả cÅ©ng Ä‘á»u đã trở thà nh quá khứ! Chị nhìn tôi xem, tôi đã lại trở nên tá»± tin, trà n đầy sức sống, mang đầy hy vá»ng nữa rồi đấy! Hãy để cho tất cả những gì không vui giữa chúng ta, Ä‘á»u tan biến Ä‘i mất như sương tan khói tá»a váºy!
Tiên Tiên cảm động quá, bất ngá» quá, nà ng định nói gì đó, nhưng lá»i nói chưa kịp phát ra, nước mắt đã láºp tức dâng đầy khóe mắt. Tá» Tuyá»n láºp tức đưa tay kéo nà ng và o lòng, hai ngưá»i cùng ôm nhau, trăm lá»i vạn tiếng, Ä‘á»u không kể nà o cho xiết. Nhược Hồng đứng bên cạnh, cà ng thêm xấu hổ ăn năn đến độ không thốt được nên lá»i. Cả má»™t lúc lâu, Tá» Tuyá»n đẩy Tiên Tiên ra, ngẩng đầu lên nhìn Nhược Hồng:
- Nhược Hồng, anh hãy bảo vệ Tiên Tiên một cách đà ng hoà ng, nếu như có một ngà y, anh là m tổn thương chị ấy, em sẽ không để yên cho anh đâu nhé!
Nhược Hồng gáºt đầu lia lịa. Tá» Tuyá»n lại nói, thanh âm dịu dà ng nhưng kiên quyết:
- Anh chị an tâm! Ãứa bé là con cá»§a em, là con cá»§a má»™t mình em, em sẽ vì nó mà can đảm, vì nó mà độc láºp! Không má»™t ai bắt anh chị phải gánh vác Ä‘iá»u gì cả, anh chị không cần phải tá»± mình bắt mình gánh lấy trách nhiệm! Nói má»™t cách khác, Mai Nhược Hồng, đứa bé không phải là con cá»§a anh!
Thanh âm cá»§a nà ng tháºt trong trẻo, nà ng nhìn tháºt thẳng và o Nhược Hồng.
Nhược Hồng cảm thấy toà n thân chấn động, Tiên Tiên cÅ©ng Ä‘ang chấn động, hai ngưá»i đứng ngẩn ngÆ¡ trước giưá»ng cá»§a Tá» Tuyá»n, Ä‘á»u không biết nên nói gì cho phải.
Sau đó, Tá» Tuyá»n kêu lên bằng má»™t giá»ng tháºt vui vẻ:
- Thôi được rồi! Hai anh chị, sau không mau mau trở vá» lo cho xong cuá»™c triển lãm tranh Ä‘i, còn đứng ở đây là m mất hết thì giá» mà chi? Ãi mau lên! Nhược Hồng! Chúc cho cuá»™c triển lãm tranh cá»§a anh thà nh công! Có thể là em sẽ không đến được đó để giúp anh má»™t tay đâu, tại vì bác sÄ© bắt buá»™c em phải nằm nghÄ© ngÆ¡i trên giưá»ng!
Nhược Hồng không thể ngá» rằng, Tá» Tuyá»n lại bá» qua cho chà ng má»™t cách dá»… dà ng như váºy. Nhìn và o gương mặt tuy còn nét tiá»u tụy, nhưng lại sáng rá»±c cá»§a Tá» Tuyá»n, nghÄ© đến đứa con trong bụng nà ng - có thể là cá»§a mình - trong lòng chà ng tháºt sá»± vô cùng rối loạn, hoang mang, tháºt không thể nà o biết được đó là cảm giác gì! Tiên Tiên lại ôm chặt lấy Tá» Tuyá»n má»™t lần nữa, bèn cùng Nhược Hồng rá»i khá»i bệnh viện. Dưới bầu trá»i đêm cá»§a thà nh phố Hà ng Châu, hai ngưá»i yên lặng Ä‘i bên nhau má»™t Ä‘oạn đưá»ng khá dà i, sau đó, Tiên Tiên mở miệng nói:
- Một kỳ nữ như thế, muốn không yêu nà ng, cũng khó! Phải không?
Nhược Hồng không dám tiếp lá»i, e rằng tiếp theo lá»i gì cÅ©ng Ä‘á»u sẽ bị sai. Chà ng nắm tháºt chặt lấy bà n tay cá»§a Tiên Tiên, yên lặng bước Ä‘i, trong lòng bà ng bạc niá»m kÃnh phục đối vá»›i Tá» Tuyá»n, và tình yêu nồng nà n đối vá»›i Tiên Tiên.
***
Cuộc triển lãm tranh được cỠhà nh như đã dự định.
Ãá»— Thế Toà n Ä‘iá»u động nhân viên cá»§a công ty, đến phòng triển lãm tranh, phụ má»™t tay trong việc má»i khách ký tên, tiếp đãi, bán tranh v.v... đủ thứ công việc nhá» nhặt, lỉnh kỉnh. Ngà y đầu cá»§a cuá»™c triển lãm, Ãá»— Thế Toà n và à Liên, dẫn Tiểu Huy, Tố Khanh kéo nhau đến phòng triển lãm, ở đó hết má»™t ngà y. Khách đến xem ngà y hôm đó cÅ©ng khá đông, rất Ãt khi có cảnh ngưá»i lưa thưa. Tiên Tiên và Nhược Hồng Ä‘á»u rất căng thẳng, má»™t lúc lại đến trước cá»a nhìn quanh nhìn quất, má»™t lúc lại và o trong đám đông chà o đón tiếp há»i. Tiên Tiên báºn trong báºn ngoà i, ngay cả việc đưa thức uống, châm trà v.v..., nà ng Ä‘á»u thân hà nh là m lấy. Nhược Hồng thưá»ng Ä‘i theo những quái nhân trong giá»›i văn nghệ sÄ© xem tranh, lắng tai nghe đủ loại phê bình, trên gương mặt chà ng luôn luôn giữ nét "bình thản như không". Tố Khanh chỉ quan tâm đến việc có ngưá»i mua tranh hay không, không ngừng há»i cô kế toán rằng:
- Bán được hết mấy tấm tranh rồi?
Cô kế toán luôn luôn lắc lắc đầu. Tiểu Huy chạy lăng xăng, hết bên nà y qua bên ná», đối vá»›i má»—i bức tranh, cáºu bé Ä‘á»u tá» ra rất ngưỡng má»™, không ngừng miệng nói:
- Anh Nhược Hồng vẽ tranh tháºt là đẹp! Sau nà y con cÅ©ng sẽ là m há»a sÄ©!
Sắc mặt Thế Toà n biến Ä‘i láºp tức, ông gõ ngay lên đầu thằng bé má»™t cái:
- Một tên Mai Nhược Hồng, ông cha già nà y của con đã chịu không nổi rồi, nếu như thêm một đứa nữa, thôi thì chúng bây lấy đi cái mạng già nà y của ta luôn cho rồi!
Nguyên cả má»™t ngà y trôi qua, má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘au lưng, má»i giò, cổ khô, môi khát, mệt hết chá»— nói. Tranh, không há» bán được má»™t tấm. Ãá»— Thế Toà n có vẽ thất vá»ng, Tiên Tiên nói:
- Ãây má»›i là ngà y đầu tiên mà ! Vá»›i lại chúng ta cÅ©ng không có quảng cáo! Ãợi đến khi má»™t truyá»n mưá»i, mưá»i truyá»n trăm, thì ngưá»i đến xem tranh sẽ cà ng lúc cà ng nhiá»u cho mà xem!
Ãá»— Thế Toà n là ngưá»i rất thá»±c tế, ông không thể không buá»™t miệng há»i:
- Tại sao lại không có ngưá»i mua tranh nhỉ?
Tiên Tiên nói:
- Ãừng có thá»±c tế như váºy mà Ba! Giá trị cá»§a nghệ thuáºt, vốn không phải ở chá»— tiá»n bạc, mà là ở chá»— có ngưá»i thưởng thức hay không! Nghệ thuáºt dù sao cÅ©ng không phải là má»™t sản phẩm thương nghiệp!
Ãá»— Thế Toà n hÆ¡i có chút ngá»› ngẩn:
- á»’! Như váºy, cái giá tiá»n dán ở phÃa dưới bức tranh là để là m gì váºy? Ãó không phải là đã "tá»± mình định giá" rồi đó hay sao? Mà đã định giá muốn bán, nếu không phải sản phẩm thương nghiệp thì là gì?
Nhược Hồng nói một cách buồn bã:
- Bác nói rất phải! Má»™t tác phẩm nghệ thuáºt tháºt sá»±, không những cần có ngưá»i tán thưởng, và còn phải thu hút được những nhà sưu tầm trả giá cao để thu mua vá» sưu táºp! Có khoác lác đến mấy cÅ©ng vô dụng mà thôi. Thà dụ như tranh cá»§a Picasso bao giá» cÅ©ng có má»™t giá trị nhất định, lại còn những há»a sÄ© khác, còn cháu...
Chà ng hơi có chút xìu xuống như một quả bóng sắp xì hơi.
à Liên nói:
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u hÆ¡i quá căng thẳng đấy thôi! Hôm nay má»›i là ngà y đầu tiên mà ! Thá»i gian triển lãm đến những mưá»i ngà y, chúng ta hãy từ từ xem sao!
Ngà y thứ hai, những ngưá»i đến xem bá»›t Ä‘i hết má»™t ná»a, tranh vẫn không bán ra được tấm nà o. Sau đó, tình hình cà ng lúc cà ng tệ, ngưá»i má»—i ngà y má»™t Ãt, nÆ¡i phòng triển lãm lưa thưa lác đác, mấy ngưá»i nhân viên ở công ty Tứ Hải được Ä‘iá»u động đến để phụ giúp má»™t tay, bây giá» ngồi ngáp dà i ngáp vắn vì không có việc gì là m. Ngà y thứ năm, Tá» Mặc dẫn "nhất kỳ tam quái", cùng nhau kéo đến tham quan cuá»™c triển lãm, là m cho Nhược Hồng và Tiên Tiên vô cùng mừng rỡ. Sắc mặt cá»§a Tá» Mặc vẫn còn rất khó coi, đối vá»›i Nhược Hồng và Tiên Tiên, chà ng giữ thái độ ởm á», không thèm nói đến, là m như chỉ thuần túy đến để "xem tranh". Nhưng Nhược Hồng thì lại mừng vô số kể, chà ng Ä‘i theo Tá» Mặc xem những bức tranh bằng má»™t thái độ vô cùng nhiệt tình, chà ng không ngừng nói vá»›i bá»n Tá» Mặc bằng má»™t giá»ng chấn động bà ng hoà ng:
- Tá» Mặc, buổi triển lãm tranh nà y cá»§a tôi coi như hoà n toà n thất bại! Thế nhưng, anh và những ngưá»i bạn trong há»a há»™i chịu đến đây, là má»™t sá»± việc có má»™t ý nghÄ©a vô cùng to lá»›n đối vá»›i tôi! Anh, quả tháºt là má»™t ngưá»i trá»ng tình cảm, quý bạn bè vô cùng!
Tá» Mặc cất tiếng nói, giá»ng chà ng lạnh như băng:
- Ãừng nên Ä‘em chữ "bạn bè" và "nghệ thuáºt" lẫn lá»™n và o nhau! Tôi đến đây không phải để là m bạn vá»›i ai hết! Tôi chỉ đến đây để xem tranh mà thôi!
Nhược Hồng bị nguyên má»™t gáo nước lạnh tạt và o mặt, thế nhưng chà ng vẫn nhẫn nại, chú tâm quan sát sắc mặt cá»§a Tá» Mặc trong lúc xem tranh. "Nhất kỳ tam quái" thì rất nhiệt tình, hăng hái khen tặng má»™t cách rất thà nh khẩn, ngưá»i nà o cÅ©ng nói chỉ cách có má»™t thá»i gian ngắn, mà chà ng đã tiến bá»™ không Ãt. Những lá»i khen tặng nà y, là m cho Nhược Hồng cÅ©ng cảm thấy có chút an á»§i. Tá» Mặc xem tất cả những bức tranh treo trong phòng triển lãm má»™t cách tỉ mỉ. Chà ng nhìn Nhược Hồng, gáºt gù, hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i, nói:
- Cáºu quả tháºt là má»™t kỳ tà i! Tôi đã từng dá»± Ä‘oán, không đầy năm năm, cáºu sẽ có thể dẫn đầu giá»›i há»™i há»a má»™t cách dá»… dà ng, bây giá» xem ra, có thể cáºu sẽ không cần đến năm năm đâu!
Nhược Hồng mừng vô hạn, Tiên Tiên cÅ©ng cưá»i rạng rỡ. Nhược Hồng há»i:
- Anh quả thấy là đúng như thế sao? Không phải anh đang an ủi tôi hay sao?
TỠMặc "hừ" một tiếng lạnh lẽo:
- An á»§i cáºu? Tôi có nghÄ©a vụ gì mà phải an á»§i cáºu? Tôi háºn cáºu đến xương đến tá»§y, không há» giảm bá»›t Ä‘i má»™t ly má»™t phân nà o!...
Chà ng cắn cắn răng:
- ... Thế nhưng tôi không thể không nói má»™t cách thà nh tháºt, nét tà i hoa cá»§a cáºu là m cho tôi chấn động vô chừng! Nhất là những bức "Chạy", "Bừng sáng", "Thiếu nữ trầm tư" và "Không nuối tiếc"... Ä‘á»u là những nét bút thần kỳ! Gần như là m cho tôi ganh tị!
Nói xong, chà ng quay đầu, bá» Ä‘i má»™t nước bằng những bước chân tháºt dà i.
Nhược Hồng vừa chấn động, vừa phấn khởi, lâu tháºt lâu, chà ng vẫn không ká»m chế nổi tâm tình cá»§a mình, chà ng bấu lấy Tiên Tiên, nói:
- Tiên Tiên! Em có nghe không? Tá» Mặc nói anh vẽ hay lắm kìa! Những lá»i nói cá»§a anh ấy lúc nà o cÅ©ng cân nhắc rất cẩn tháºn, sức quan sát, thưởng thức cá»§a anh ấy từ trước đến nay vẫn rất bén nhạy! Có những lá»i nói nà y cá»§a anh ấy, bao nhiêu những phiá»n muá»™n, chán nãn cá»§a anh từ trước đến nay, Ä‘á»u giảm bá»›t Ä‘i không Ãt rồi váºy!
Tiên Tiên bao giỠcũng bơm hơi cho chà ng:
- Ãừng nên chán nãn! Ngà y triển lãm còn đến những năm hôm kia mà ! Nếu như có thể gặp thêm và i ngưá»i tri âm như Tá» Mặc, thì cÅ©ng không uổng công anh mở cuá»™c triển lãm tranh nà y rồi!
Lại qua hai hôm, phòng triển lãm cà ng thêm lạnh lẽo. Chẳng những không có má»™t tiếng khen nà o, mà trên tá» báo nghệ thuáºt cá»§a Hà ng Châu, lại có má»™t Ä‘oạn văn bình luáºn cá»§a những nhà phê bình:
- Mai Nhược Hồng muốn thá» Ä‘em nghệ thuáºt há»™i há»a cá»§a à Ãông và Tây Phương hòa hợp và o nhau, nhưng đáng tiếc là thá»§ pháp còn quá non ná»›t, để lá»™ đầy dẫy những dấu tÃch vá vÃu, gượng ép. Cá»™ng thêm việc dùng mà u sắc quá Ä‘áºm đà , mãnh liệt, đỠtà i lại quá táo bạo, như muốn tìm cách vượt trá»™i hÆ¡n tất cả má»i ngưá»i, nhưng khéo hóa thà nh vụn, nhìn tổng quát những tác phẩm cá»§a há» Mai, chỉ thấy anh ta quÆ¡ quà o phóng bút, chá»§ đỠkhông được rõ rà ng, đã không gây được sá»± bà ng hoà ng trong thị giác ngưá»i xem, mà cÅ©ng không là m cho ngưá»i xem có được cảm giác thú vị khi nhìn ngắm, tháºt là là m cho ngưá»i ta thất vá»ng lắm thay!
Ãá»— Thế Toà n cảm thấy vô cùng thất vá»ng, quăng tá» báo lên mặt bà n, nói má»™t cách áo não:
- Nếu biết trước được như thế nà y, thì thà rằng đừng nên mở buổi triển lãm tranh còn hÆ¡n! Không há» có má»™t câu khen thưởng, mà toà n là những lá»i chỉ trÃch, thiên hạ xem sẽ cưá»i thúi đầu cho mà coi!
Ãến nước nà y, Nhược Hồng đã hiểu được rằng, cuá»™c triển lãm tranh lần nà y đã hoà n toà n thất bại. Những lá»i khen tốt đẹp cá»§a Tá» Mặc cÅ©ng không còn tác dụng gì vá»›i chà ng nữa. Chà ng bị sá»± thất bại to lá»›n đó đánh gục rồi, không còn ý chà chiến đấu nữa rồi! Chà ng không còn muốn đến phòng triển lãm nữa, mà chỉ muốn trốn vá» Thá»§y Vân Gian, để lánh xa tất cả má»i ngưá»i, chà ng nói vá»›i Tiên Tiên rằng:
- Trên há»a đà n không sợ thiếu má»™t ngưá»i như anh, không có Mai Nhược Hồng, há»a đà n vẫn cứ sinh động khởi sắc như thưá»ng, những bức tranh độc đáo vẫn cứ xuất hiện không ngừng! Anh có mặt trên há»a đà n cÅ©ng bằng thừa... thế nhưng, má»™t ngưá»i như anh, nếu như không vẽ tranh thì còn có thể là m gì khác nữa bây giá»?
Tiên Tiên đuổi theo chà ng, nói:
- Anh đừng nên chán nãn! Hãy cố gắng đợi nữa xem sao, biết đâu lại có phép lạ xảy ra!
- Nghệ thuáºt phải trông ở thá»±c lá»±c, phải được ngưá»i thưởng thức, phải được sá»± nhìn nháºn cá»§a số đông ngưá»i thưởng ngoạn, nếu như phải nhỠở "phép lạ", thì tháºt là bi đát quá! Anh không đợi nữa! Anh vỠđây! Rút cuá»™c thì anh cÅ©ng đã nhìn rõ được con ngưá»i mình rồi!
Chà ng bá» Ä‘i. VỠđến Thá»§y Vân Gian, đứng nhìn cảnh váºt "Má»™t phiến khói mây, má»™t trá»i lá»™ng gió" phÃa bên ngoà i song cá»a mà ngẩn ngÆ¡, ngÆ¡ ngẩn, trầm tư suy nghÄ© vá» sá»± nhá» bé và bất lá»±c cá»§a mình.
Cuá»™c triển lãm tranh đến ngà y chót. Ãá»™t nhiên, phép lạ xuất hiện tháºt! Có má»™t ngưá»i đà n ông tuổi trung niên, ăn váºn đồ tây thẳng nếp, chải chuốt, dẫn theo má»™t đám khoảng mưá»i mấy nhân viên, và o xem tranh, ngưá»i đà n ông trung niên đó, má»—i lần nhìn má»™t bức tranh lại gáºt đầu, ông ta vừa gáºt đầu, mưá»i mấy ngưá»i ở phÃa sau cÅ©ng gáºt đầu theo. Ông ta vừa nói "tốt", mưá»i mấy ngưá»i nhân viên phÃa sau cÅ©ng nói "tốt" theo! Sau khi xem xong hết tất cả các bức tranh trưng bà y trong phòng triển lãm, ông ta mua luôn má»™t hÆ¡i hai chục bức tranh!
Ông ta nói với Tiên Tiên rằng:
- Tôi là phó há»™i trưởng cá»§a Nháºt Bổn Tam Thái Châu Thức há»™i xã, tôi há» Giả! Tôi thÃch tranh cá»§a Mai Nhược Hồng, nét vẽ cá»§a ông ta có má»™t phong cách rất đặc biệt, rất đặc sắc! Chúng tôi xây má»™t khách sạn quốc tế ở Hà ng Châu, cần rất nhiá»u tranh để treo trên tưá»ng! Do đó, má»›i mua má»™t hÆ¡i hai chục bức tranh cá»§a ông ta như thế!
Không há» trả giá, không há» xin bá»›t. Vì đã là ngà y chót cá»§a cuá»™c triển lãm, ông ta Ä‘em tất cả những bức tranh đã mua Ä‘i ngay ngà y hôm đó, trả bằng tiá»n mặt tất cả, tổng số lên đến hai trăm đồng!
Tiên Tiên gần như không tin được sá»± tháºt đó, tháºt là quá bất ngá». Suy nghÄ© má»™t chút, nà ng cảm thấy chuyện nà y tháºt đáng nghi ngá», là m gì có chuyện như thế xảy ra được? Nhất định là cha nà ng tá»™i nghiệp sá»± thất bại cá»§a Nhược Hồng, nên má»›i đạo diá»…n ra má»™t mà n kịch như thế nà y! NghÄ© như thế, nà ng bèn chạy thẳng vá» nhà trước để há»i Ãá»— Thế Toà n. Gương mặt Ãá»— Thế Toà n lá»™ vẻ kinh ngạc hoà n toà n, ông nói má»™t cách ngẩn ngÆ¡:
- Có ngưá»i đến mua hai chục bức tranh cá»§a nó à ? Hai chục bức à ? Ngưá»i đó là má»™t thằng Ä‘iên hay là má»™t thằng ngố váºy? Con Ä‘ang nói đùa đấy phải không?
Tiên Tiên lấy hai trăm đồng ra để trước mặt Ãá»— Thế Toà n, lần nà y, sắc mặt Ãá»— Thế Toà n há»›n hở thấy rõ, không che dấu được sá»± vui mừng trong lòng:
- Ha! Thằng nhá» Mai Nhược Hồng nà y, chỉ tùy tiện quẹt mấy đưá»ng, váºy mà cÅ©ng bán được hai trăm đồng bạc! Thảo nà o mà nó không chịu ngồi trong văn phòng!
Tiên Tiên quan sát sắc mặt cùng lá»i nói, biết chắc rằng Ãá»— Thế Toà n không hỠđạo diá»…n chuyện nà y, Tiên Tiên mừng còn hÆ¡n bắt được và ng, nà ng không còn ká»m chế được sá»± xúc động cá»§a mình. Quay ngưá»i chạy ra như bay khá»i cá»a, nà ng xông thẳng đến Thá»§y Vân Gian.
Tìm được Nhược Hồng, nà ng nắm lấy tay chà ng, vừa cưá»i, vừa kêu, vừa nhảy, vừa quay:
- Nhược Hồng! Nhược Hồng! Anh thà nh công rồi! Thà nh công rồi! Tranh cá»§a anh đã bán được rồi! Hai mươi bức! Hai mươi bức tất cả! "Bừng sáng", "Chạy", "Ãnh mây", "Không nuối tiếc"... Ä‘á»u đã bán Ä‘i hết rồi! Bán được hai trăm đồng...
Nhược Hồng bị nà ng quay đến đầu óc quay mòng mòng, đưa tay ra, chà ng sá» sá» và o trán nà ng: không há» bị sốt mà ! Sao lại nói chuyện gì báºy bạ thế?
Tiên Tiên kêu lên tháºt to:
- Tháºt mà , tháºt mà ! Em không giỡn vá»›i anh đâu, cÅ©ng không phải an á»§i anh đâu, đây là má»™t sá»± tháºt chắc chắn má»™t trăm phần trăm! Ngưá»i cá»§a Nháºt Bổn Tam Thái Châu Thức há»™i xã đã đến để mua mấy bức tranh cá»§a anh đấy! Ông há»™i trưởng ấy nói tranh cá»§a anh có phong cách rất đặc biệt, ông ta rất thÃch, ông ta thÃch lắm, do đó mua vỠđể treo trong khách sạn cá»§a há»™i xã...
Nhược Hồng nÃn thở nói:
- Không thể nà o như váºy được! Không thể nà o có chuyện tốt như váºy, lại có thể xảy ra cho má»™t ngưá»i xui xẻo như anh được...
Tiên Tiên lắc lắc chà ng, đẩy chà ng:
- Anh xem nà y! Anh xem, đây là hai trăm đồng... Anh xem đây! Em đã vá» nhà há»i ba rồi, tại vì em cÅ©ng không tin tưởng lắm vá» việc đã xảy ra, em sợ chuyện nà y là do ba sắp đặt! Thế nhưng, không phải là ba sắp đặt gì hết, mà là thá»±c tà i cá»§a anh, cuối cùng cÅ©ng có ngưá»i biết thưởng thức tà i nghệ cá»§a anh rồi!
Nhược Hồng hÆ¡i có chút cảm giác tháºt rồi, trừng mắt nhìn xấp tiá»n giấy, lại trừng mắt nhìn Tiên Tiên. Có khoảng mấy phút đồng hồ, chà ng không có cách chi cỠđộng được. Sau đó, chà ng đột nhiên kêu to lên má»™t tiếng:
- Trá»i già không phụ lòng ngưá»i!
Kêu xong, chà ng ôm chầm lấy Tiên Tiên, nhấc bổng nà ng lên, xoay vòng vòng quanh gian phòng, má»™t mặt xoay tròn, má»™t mặt cưá»i tháºt to nói rằng:
- Tháºt có má»™t thằng Ä‘iên, đến mua hai chục bức tranh cá»§a anh à ? Anh là thằng Ä‘iên vẽ tranh, hắn là thằng Ä‘iên mua tranh! Hắn tháºt là tri âm cá»§a anh váºy! Cho dù hắn là Tam Thái Tứ Thái gì cÅ©ng được, là ngưá»i Trung Hoa hay ngưá»i Nháºt Bổn gì cÅ©ng được, anh sẽ là m bạn vá»›i ngưá»i nà y! Anh là m bạn vá»›i ngưá»i nà y là chắc rồi!
Chà ng buông Tiên Tiên ra, thở hà o hển, đôi mắt chà ng sáng rá»±c niá»m tá»± tin yêu Ä‘á»i trở lại:
- Anh không còn cô độc nữa, anh không còn cô độc nữa! Anh là má»™t thằng ngưá»i may mắn nhất Ä‘á»i! Có được vẻ tranh, có được tri âm, có được Tiên Tiên, cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh, quả là hoà n hảo lắm rồi!
Tiên Tiên bị sá»± vui mừng cuồng nhiệt cá»§a chà ng là m cho vui lây, nà ng vui đến độ không thể nà o nói được nên lá»i. Nà ng gáºt đầu lia lịa, đôi mắt nà ng chứa đầy những giá»t lệ vui mừng khổ táºn cam lai.
|

17-10-2008, 10:17 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 15
Buổi tối hôm ấy, nhà há» Ãá»— tưng bừng đãi khách, má»i tất cả bốn bà n, để chúc mừng cuá»™c triển lãm tranh thà nh công cá»§a Nhược Hồng.
Những ngưá»i bạn bè thân cáºn cá»§a Ãá»— Thế Toà n Ä‘á»u đến đủ mặt, những nhân viên trong công ty Tứ Hải đã từng đến giúp trong buổi triển lãm tranh cÅ©ng đến đủ mặt, nhất kỳ tam quái cÅ©ng đến, và dẫn luôn cả Cốc Ngá»c Nông đến... trong má»™t lúc, nhà há» Ãá»— vô cùng náo nhiệt, tiếng chúc tụng cá»§a bạn bè thân hữu không ngá»›t bên tai. Vú Phước, già Châu, Ãại Thuáºn, VÄ©nh Quý, Xuân Lan, Thu Quế v.v..., tất cả những ngưá»i giúp việc, lăng xăng lui tá»›i giữa đám khách khứa, đưa nước dâng trà , tuy báºn rá»™n nhưng ngưá»i nà o cÅ©ng trà n đầy niá»m vui.
Nhược Hồng và Tiên Tiên, Ä‘á»u ăn mặc tươm tất trong buổi tiệc nà y, Nhược Hồng mặc chiếc áo dà i chÃnh thức cá»§a chà ng, xem ra cÅ©ng đầy đủ phong độ. Tiên Tiên mặc chiếc áo hoa nho nhá» mà u tÃm phÃa trên, bên dưới là chiếc váy xếp nhiá»u ly mà u tÃm, trông nà ng giống như má»™t đóa hoa Lan giữa rừng sâu u nhã. Cả hai Ä‘á»u lá»™ nét vui mừng há»›n hở, mặt mà y sáng rá»±c Ä‘i lui Ä‘i tá»›i trong đám khách khứa ồn à o. Các ngưá»i khách quý đêm hôm đó, gần như ai cÅ©ng Ä‘á»u biết câu chuyện "xâm mình", "nhảy lầu" cá»§a há», do đó cà ng thêm chú ý đến đôi tình nhân nà y. Trong lòng hai ngưá»i Ä‘á»u dạt dà o má»™t niá»m vui bao la, chỉ có má»™t Ä‘iá»u đáng tiếc, là anh em Tá» Mặc, Tá» Tuyá»n vẫn không có mặt. Tá» Tuyá»n vì sức khá»e chưa được bình phục, vẫn còn Ä‘ang trong thá»i kỳ tịnh dưỡng, nhưng nà ng có nhá» Chung Thư Kỳ Ä‘em đến lá»i chúc tụng nồng nà n nhất. Tá» Mặc thì ngay cả chúc mừng cÅ©ng không có, xem ra, sá»± "căm háºn" cá»§a chà ng vẫn chưa thể tiêu tan nổi.
Rượu qua ba tuần, không khà vô cùng tốt đẹp. Má»i ngưá»i Ä‘á»u cạn ly, uống rượu má»™t cách táºn tình, lại đẩy Ãá»— Thế Toà n ra, bắt ông phải "phát biểu và i câu". Ãá»— Thế Toà n đã uống đến gương mặt đỠbừng, nét cưá»i trà n lan lên mắt, lên môi, lên đầy khuôn mặt. Ông đưa cao ly rượu trên tay lên nói:
- Tôi chỉ biết có tà u thuyá»n, vá» tranh, tôi không biết gì cả! Nhưng được ngần ấy ngưá»i đến tham quan, lại có ngưá»i bá» tiá»n ra mua vá»›i giá cao như thế, Ä‘iá»u nà y tháºt là ... ha ha! Có thể nói là cuá»™c triển lãm đã thà nh công rồi đấy! Tóm lại, Nhược Hồng còn trẻ mà ! Ãoạn Ä‘á»i sắp đến còn dà i, hy vá»ng cáºu ấy sẽ ngà y má»™t tiến bá»™!
Má»i ngưá»i vừa vá»— tay vừa kêu hay, chỉ vá»›i và i câu nói ngắn ngá»§i đó, đã biểu hiện hết việc Ãá»— Thế Toà n "thừa nháºn" Nhược Hồng, má»i ngưá»i lại cà ng vây lấy Nhược Hồng và Tiên Tiên, chuốc rượu như Ä‘iên cho hai ngưá»i.
Mai Nhược Hồng uống và i ly và o bụng, đã cảm thấy toà n thân phÆ¡i phá»›i, cả ngưá»i chà ng Ä‘ong đầy sá»± vui vẻ và hoan lạc, chà ng hân hoan, yêu Ä‘á»i quá sức tưởng tượng, cầm ly rượu trên tay, chà ng nâng cao lên vá» phÃa tất cả má»i ngưá»i:
- Xin cám Æ¡n tất cả má»i ngưá»i, cám Æ¡n hai bác, cám Æ¡n Tiên Tiên, cám Æ¡n Túy Mã Há»a Há»™i, cám Æ¡n! Cám Æ¡n! Không có sá»± á»§ng há»™ và yêu thương cá»§a má»i ngưá»i, thì sẽ không có má»™t Mai Nhược Hồng cá»§a ngà y hôm nay! Tôi tháºt vô cùng xúc động và cảm kÃch! Vẽ, vốn là giấc mÆ¡ từ lúc còn bé cá»§a tôi, bao nhiêu năm nay, tôi đã vẽ má»™t cách rất gian khổ, thế nhưng, bây giá», tất cả những giá»t mồ hôi và nước mắt đó, Ä‘á»u đã hóa thà nh sá»± vui mừng và mãn nguyện! Má»™t ngưá»i vẽ tranh, Ä‘iá»u quan trá»ng nhất là phải được sá»± công nháºn và khẳng định cá»§a ngưá»i khác, cho dù chỉ cá»§a má»™t ngưá»i thôi, cÅ©ng đã đủ rồi! Tôi muốn má»i ông Giả, há»™i trưởng cá»§a Tam Thái Châu Thức Há»™i Xã má»™t chung rượu, đáng tiếc là ông ta đã trở vá» Nháºt rồi, không thể đến tham dá»± buổi tiệc nà y! Tôi muốn má»i hai bác, Tiên Tiên, Túy Mã Há»a Há»™i, má»—i ngưá»i má»™t chung rượu, tôi muốn má»i má»—i ngưá»i, má»—i má»™t ngưá»i!
Má»i ngưá»i lại vá»— tay bá»™p bá»™p như Ä‘iên như cuồng, Nhược Hồng đổ đầy má»™t ly rượu, chà ng tháºt sá»± Ä‘i chuốc rượu cho từng ngưá»i. "Nhất kỳ tam quái" cà ng nhân cÆ¡ há»™i nà y nÃu lấy chà ng không chịu rá»i, há» liên tiếp đổ rượu cho chà ng, có ngưá»i nói "ganh tỵ", có ngưá»i nói "hâm má»™", có ngưá»i nói "vừa ganh tỵ vừa hâm má»™"... không khà tưng bừng náo nhiệt, tiếng cưá»i liên tục như không bao giá» dứt. Má»i ngưá»i hi hi ha ha, niá»m vui chan hòa đây đó, không khà hoan lạc lan trà n khắp má»i nÆ¡i. Và ngay trong lúc niá»m vui Ä‘ang trà n lan khắp nhà như thế, VÄ©nh Quý đột nhiên hấp tấp Ä‘i và o phòng khách, báo cáo vá»›i Thế Toà n bằng má»™t giá»ng vô cùng căng thẳng:
- Thưa ông, phÃa ngoà i cá»a có ông Uông Tá» Mặc đến cùng hai ngưá»i tùy tùng, bá»n hỠđẩy theo má»™t xe kéo, trên đó chất đầy những tranh, đã và o đến vưá»n hoa, ông Mặc bảo là muốn tìm cáºu Nhược Hồng!
Nhược Hồng kinh hoảng, tỉnh rượu hết má»™t ná»a, nhưng chà ng láºp tức phấn khởi trở lại:
- Tá» Mặc? Anh ấy đến rồi! Rút cuá»™c anh ấy cÅ©ng đã đến rồi! Tôi biết lắm mà ! Má»™t ngưá»i tri âm như Tá» Mặc, sao lại có thể không nói gì đến tôi cho được...
Vừa nói, chà ng vừa để ly rượu xuống bà n, chạy ra vưá»n hoa phÃa trước.
Vĩnh Quý nói một cách bất an:
- Nhưng thưa ông chá»§! Trên chiếc xe đẩy đó, hình như chất đầy những bức tranh mà cáºu Nhược Hồng đã bán Ä‘i!
"Xoảng" má»™t tiếng, ly rượu trên tay cá»§a Tiên Tiên, rá»›t lên bà n vỡ ra thà nh nhiá»u mảnh. Nà ng nhảy dá»±ng lên, chạy theo Nhược Hồng ra ngoà i. Láºp tức, má»i ngưá»i cảm thấy như có má»™t cái gì đó không ổn, "nhất kỳ tam quái" và Cốc Ngá»c Nông, Ä‘á»u chạy theo ra ngoà i. Ãá»— Thế Toà n, à Liên, Tố Khanh, Tiểu Huy cÅ©ng chạy theo ra, sau đó, tất cả những ngưá»i khách đến tham dá»± Ä‘á»u chạy ra ngoà i.
Trong vưá»n hoa, Tá» Mặc đứng thẳng ngưá»i nÆ¡i đó, đầu cất cao lên, sắc mặt âm u, thâm trầm. PhÃa sau lưng chà ng, có hai ngưá»i tùy tùng Ä‘ang đẩy má»™t chiếc xe kéo đứng im lặng chỠđợi.
Nhược Hồng hơi có vẻ kinh hoảng, chà ng lắp bắp:
- Tá» Mặc, anh... anh... có phải anh đến để tham dá»± buổi tiệc hôm nay chăng? Tá» Mặc hừ lên má»™t tiếng lạnh lẽo, chà ng cất tiếng nói tháºt to:
- Hừ! Mai Nhược Hồng, mi nhìn được những bức tranh nà y chăng?
Tá» Mặc giáºt lấy cà ng xe, đổ trút tất cả những bức tranh trong đó xuống mặt đất. Má»™t loạt những tiếng "lổn cổn lảng cảng" vang lên, từng bức tranh từng bức tranh thi nhau đổ đầy xuống mặt đất, tiếng thá»§y tinh va chạm và o nhau loảng xoảng, nghe đến lạnh ngưá»i. Nhược Hồng rú lên kinh hoà ng:
- Ãó là tranh cá»§a tôi! Sao?... Sao lại là tranh cá»§a tôi?...
Tá» Mặc quăng chiếc xe kéo ra tháºt xa, nói:
- Ãúng váºy, đó là tranh cá»§a mi! Bây giá» chắc là mi cÅ©ng đã hiểu, ai là ngưá»i đã mua má»™t hÆ¡i hai chục bức tranh cá»§a mi rồi chứ?
- Ai? Hội xã Tam Thái Châu Thức...
Nhược Hồng không nói được nên lá»i nữa rồi, men rượu đã tỉnh hẳn, sắc mặt chà ng chỉ trong thoáng chốc, đã trắng bệch còn hÆ¡n là giấy. Má»™t cảm giác lạnh lẽo, từ phÃa dưới gót chân, lan lên tháºt nhanh khắp cùng cả tứ chi, xương cốt cá»§a chà ng, chà ng run rẩy nói:
- Không phải anh, không phải anh... tôi không tin...
Tá» Mặc nói tháºt to tiếng:
- Ãúng là ta! Ha ha ha! ChÃnh ta là ngưá»i đã mua tranh, chÃnh ta là ngưá»i đã nhá» ngưá»i Ä‘i mua tranh, ông há»™i trưởng há» "Giả', chÃnh là ngưá»i "giả", còn Tam Thái Châu Thức há»™i xã, ở đâu? CÅ©ng chỉ là má»™t cái há»™i tưởng tượng do ta đặt ra mà thôi! Mi hãy nhìn những bức tranh nà y; "Chạy", "Thiếu nữ trầm tư", "Bừng sáng", "Không nuối tiếc"...
Chà ng cầm lên từng bức má»™t, đưa cao cho má»i ngưá»i thấy, sau đó lại quăng xuống hết và o đống tranh nằm ngổn ngang dưới đất.
Nhược Hồng không nhịn được, chà ng định nhà o tới mấy bức tranh:
- Tranh cá»§a tôi! Quả tháºt là tranh cá»§a tôi!
Tá» Mặc nạt to lên, giá»ng chà ng như tiếng chuông đồng vá»ng:
- Ãứng lại! Tranh cá»§a mi, nhưng ta đã mua hết rồi, bây giá» nó là tranh cá»§a ta!...
Chà ng tiến vá» trước má»™t bưóc, đưa tay chỉ ngay và o mÅ©i Nhược Hồng, nói bằng má»™t giá»ng trách mắng tháºt nghiêm khắc:
- Má»™t thằng ngưá»i như mi, chÆ¡i vá»›i bạn vì những bức tranh cá»§a ngươi, nói chuyện tình yêu vì những bức tranh cá»§a ngươi. Vì những bức tranh, ngươi có thể Ä‘em tình bạn, tình yêu, trách nhiệm, đạo nghÄ©a bá» qua ngoà i tai hết! Ta, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giá», chưa há» gặp phải má»™t ngưá»i đà n ông nà o Ãch ká»· và vô tình như ngươi! Cuối cùng thì ta cÅ©ng nhìn thấu ngươi rồi! Trên cuá»™c Ä‘á»i nà y, không còn chuyện gì có thể là m cho ngươi Ä‘au lòng nữa! Ngoại trừ...
Chà ng dừng lại, đưa tay nháºn lấy má»™t bình dầu xăng từ trên tay má»™t tên tùy tùng, sau đó đổ bình dầu xăng đó tháºt nhanh lên đống tranh vẽ nằm ngổn ngang trên mặt đất. Miệng to tiếng nói rằng:
- ... đốt đi những bức tranh của ngươi!
Nhược Hồng co chân xông thẳng vá» phÃa trước, miệng chà ng gà o lên Ä‘iên cuồng:
- TỠMặc... TỠMặc... đừng...
Tiếng kêu chưa dứt, Tá» Mặc đã đốt lên má»™t cây diêm quẹt, liệng và o đống tranh. Ùm má»™t tiếng, ngá»n lá»a láºp tức cháy bùng lên, bừng bừng lan trà n ra tháºt nhanh. Khung tranh toà n bằng gá»—, tiếng kêu lách tách vang lên bất táºn, đốt cháy tháºt nhanh, ngá»n lá»a vá»t thẳng lên tháºt cao, tháºt cao, là m cho nguyên cả má»™t khu vưá»n chiếu rá»i má»™t ánh sáng mà u đỠchói. Trong bóng đêm, mà u ánh sáng đó là m cho ai ai nhìn và o cÅ©ng cảm thấy kinh tâm tán đởm.
Tất cả những ngưá»i có mặt trong khu vưá»n hoa Ä‘á»u kinh ngạc vô cùng. Trong nhất thá»i, kẻ thì kêu, kẻ thì chạy, kẻ thì ùn ùn tránh xa ngá»n lá»a, ngưá»i thì cuống cuồng chạy Ä‘i tìm cách dáºp tắt ngá»n lá»a, tất cả trở thà nh má»™t cục diện há»—n loạn vô cùng.
Nhược Hồng nhà o thẳng tá»›i trước bất kể nguy hiểm, bất kể ngá»n lá»a to Ä‘ang cháy ùn ùn, chà ng chụp lên má»™t bức tranh, nhưng bị đốt nóng quá, đà nh phải buông ra, chà ng lại Ä‘i chụp má»™t bức tranh khác, lại bị đốt phá»ng da, lại quăng xuống, chà ng lại Ä‘i chụp má»™t bức khác, lại thêm má»™t bức khác, nhưng ngá»n lá»a quá to, tất cả các bức tranh Ä‘á»u đã bị liếm táp, cháy bừng bừng... ánh lá»a chiếu rá»i trên khuôn mặt thảm thiết cá»§a chà ng, chiếu đỠđôi mắt chà ng, mái tóc cá»§a chà ng rối bá»i bá»i, ánh mắt há»—n loạn, bước chân loạng choạng, như má»™t ngưá»i Ä‘iên bị trúng hà ng ngà n hà ng vạn mÅ©i tên vẫn không chịu ngã gục xuống đất.
Tiên Tiên chạy như bay tới, chụp lấy bà n tay của Nhược Hồng, ra sức lắc lấy lắc để, miệng nà ng gà o lên thảm thiết:
- Nhược Hồng! Nhược Hồng! Bà n tay cá»§a anh! Bà n tay cá»§a anh! Bà n tay cá»§a anh sẽ bị đốt cháy bây giá»! Buông tay ra! Buông tay ra... Nhược Hồng!
Chung Thư Kỳ la lên:
- Dáºp tắt ngay ngá»n lá»a, đừng để nó lan và o tá»›i nhà ...
Ãá»— Thế Toà n kêu lên:
- VÄ©nh Quý! Ãại Thuáºn! Ãem nước đến chá»a lá»a! Nhanh lên!
Diệp Minh la tháºt to:
- Má»i ngưá»i đến cứu mấy bức tranh Ä‘i!
Lục Tú SÆ¡n, Chung Thư Kỳ, Diệp Minh, Thẩm Chà Văn Ä‘á»u xông lên phÃa trước, định cứu mấy bức tranh, nhưng ngá»n lá»a cháy bừng bừng quá mạnh, má»i ngưá»i không có cách gì đến gần được.
Trong cÆ¡n hổn loạn, già Châu, Ãại Thuáºn, đã dẫn nguyên má»™t đám gia Ä‘inh, xách từng thùng nước ùn ùn chạy tá»›i, đổ à o ạt và o đám tranh Ä‘ang cháy bừng bừng. Nước và lá»a vừa tiếp xúc nhau, từng cụm khói trắng vá»t thẳng lên cao, phát ra những tiếng xèo xèo. HÆ¡i nóng thoát ra cà ng là m cho má»i ngưá»i phải lùi vá» phÃa sau thêm mấy bước. Tiên Tiên lắc bà n tay Nhược Hồng má»™t cách Ä‘iên cuồng, cuối cùng nà ng cÅ©ng lắc sút ra khá»i tay chà ng má»™t bức tranh Ä‘ang cháy à o à o, nước láºp tức tạt và o bức tranh, tranh và khung tranh, Ä‘á»u trở thà nh đống than vụn khét lẹt.
Chỉ trong thoáng chốc, ngá»n lá»a đã bị dáºp tắt. Hai mươi bức há»a đó, Ä‘á»u bị biến thà nh má»™t đống than Ä‘en ngòm và khét lẹt, nằm trÆ¡ trên đất, tá»a ra từng cụm khói trắng, không ngừng phát ra những tiếng nổ tà tách. Không khà bốn bá», yên lặng đến độ phát sợ, những ngưá»i khách tham dá»± buổi tiệc hôm đó Ä‘á»u vây lại, ngưá»i nà o ngưá»i nấy bà ng hoà ng chấn động, không thể tưởng tượng, không thể ngá» rằng mình lại mục kÃch má»™t cảnh tượng kinh tâm tán đởm đến như thế.
Nhược Hồng nhìn trừng trừng và o đống tro tà n than vụn trên mặt đất, cả ngưá»i chà ng hình như cÅ©ng đã biến thà nh tro tà n than vụn. Lâu tháºt lâu, chà ng vẫn không nói không rằng. Sau đó, chà ng loạng choạng, lắc lư, té ngồi phịch xuống trước đống than tro đó, dùng hai bà n tay ôm chặt lấy đầu mình, từ trong cổ há»ng chà ng phát ra tiếng kêu: "ặc, ặc, ặc...", như má»™t con váºt bị cắt tiết, Ä‘ang rỉ ra giá»t máu cuối cùng cá»§a cÆ¡ thể. Cái thanh âm thê thảm đó, là m cho tâm hồn Tiên Tiên tan nát, nà ng nhà o lên phÃa trên, ôm lấy đầu chà ng, kêu lên má»™t cách Ä‘iên cuồng thê thảm:
- Ãừng nên như thế! Ãừng nên như thế! Nhược Hồng Æ¡i...
Chung Thư Kỳ đi thẳng đến trước mặt TỠMặc, hai tay cung lại:
- Tá» Mặc, anh tháºt là quá đáng lắm!
Tá» Mặc đưa mắt nhìn Nhược Hồng Ä‘ang kêu khan trên đất, giá»ng chà ng lạnh như băng:
- Quá đáng?... Mai Nhược Hồng! Ngươi Ä‘au khổ rồi chăng? Ngươi cÅ©ng biết thế nà o là đau khổ rồi chăng? Hãy hồi tưởng lại những gì ngươi đã là m cho ngưá»i khác Ä‘au khổ, thì những gì mà ngươi phải chịu đựng ngà y hôm nay, tháºt sá»± không đáng là bao cả!
Tiên Tiên ngẩng đầu lên, nhìn Tá» Mặc bằng đôi mắt vô cùng căm háºn. Sau đó, nà ng nhảy dá»±ng lên, nhà o vá» phÃa Tá» Mặc như Ä‘iên như cuồng, nà ng đánh thùm thụp và o ngưá»i chà ng, như má»™t ngưá»i Ä‘iên loạn, vừa khóc vừa kêu lên:
- Tại sao anh lại có thể là m ra được những chuyện như váºy? Tại sao? Tại sao? Anh tháºt là đáng sợ quá! Anh tháºt là tà n độc còn hÆ¡n ác quá»·... anh không biết Nhược Hồng kÃnh trá»ng anh đến dưá»ng nà o, tôn sùng anh đến dưá»ng nà o, má»™t câu khen tặng cá»§a anh có thể đưa anh ấy lên đến thiên đà ng! Anh có biết chăng? Anh nói anh ấy vẽ đẹp, anh ấy vui còn hÆ¡n má»™t đứa trẻ được quà ! Anh ấy kÃnh trá»ng cái tình bạn cá»§a anh biết mấy... Thế mà anh lại nở lòng dùng má»™t ngá»n lá»a, đốt cháy hết những bức tranh cá»§a anh ấy! Anh không chỉ đốt những bức tranh cá»§a anh ấy, mà anh Ä‘ang đốt Ä‘i sinh mạng cá»§a anh ấy! Tại sao anh lại có thể là m được má»™t việc tà n nhẫn đến như thế? Tại sao anh lại có thể là m được chứ...
TỠMặc đẩy Tiên Tiên ra, lùi lại một bước. Lớn tiếng nói rằng:
- Tôi quả tháºt đã là m má»™t việc tà n nhẫn! Thế nhưng, Mai Nhược Hồng đã là m biết bao nhiêu chuyện tà n nhẫn, thế mà hắn không có cả cảm giác nữa kìa!
Nói xong, chà ng quay đầu bỠđi, hai tên tùy tùng, cũng bỠđi theo một nước.
Ãá»— Thế Toà n nhìn má»i việc xảy ra đến đây, Ä‘au thương, thất vá»ng và kinh ngạc, đã là m cho ông không còn cách gì chịu đựng nổi nữa. Thở ra má»™t hÆ¡i dà i than vãn, ông bước loạng choạng vá» hướng phòng khách nhà , à Liên và Tố Khanh Ä‘i sát theo ông. Và o đến phòng khách, ông ngồi té phịch lên ghế, thần sắc ông bà ng hoà ng, giá»ng nói ông rên rỉ:
- Thì ra không phải là tên phú thương nà o mua tranh cá»§a hắn... thì ra chỉ là bạn tốt cá»§a hắn mua tranh cá»§a hắn, mua tranh cá»§a hắn, không phải vì yêu tranh cá»§a hắn, mà vì muốn đốt tranh cá»§a hắn... ồ ồ! Ta không hiểu nổi, cái thế giá»›i nà y, ta đã hoà n toà n theo không kịp rồi! Có thể vì tình yêu mà xâm mình, nhảy lầu, có thể vì trả thù mà mua tranh, đốt tranh... ta đã bị bá»n chúng đánh bại rồi... ta thua rồi! Ta thua rồi!...
***
Ãêm đã sâu.
Nhược Hồng vẫn còn ngồi trước đám tro tà n than vụn đó, dùng tay ôm lấy đầu, không há» nhúc nhÃch, không há» cỠđộng. Những ngưá»i khách, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u lắc đầu, áo não bá» ra vá». Vây quanh Nhược Hồng, là nhất kỳ tam quái, Cốc Ngá»c Nông, và Tiên Tiên. Há» muốn khuyên chà ng và o nhà , khuyên chà ng trị liệu những vết thương trên tay, nhưng chà ng không chịu di động thân hình, cÅ©ng không chịu để ngưá»i khác nhìn bà n tay cá»§a chà ng. VÄ©nh Quý má»i ông thà y thuốc đến, chà ng ngồi ở đó, nhưng vẫn không chịu di động, thà y thuốc má»›i vừa đụng và o vai chà ng, chà ng đã gầm lên tháºt to:
- Ãi chá»— khác! Ãừng đụng và o tôi! Ãừng ai đụng và o tôi! Ãừng! Ãừng!...
Tiên Tiên tan lòng nát dạ, ruá»™t gan nóng như lá»a đốt. Nà ng nhà o tá»›i phÃa chà ng, đẩy ông thà y thuốc ra, dùng sức lắc lắc ngưá»i chà ng, nước mắt nà ng tuôn xuống như mưa, nà ng vừa khóc, vừa kêu lên tháºt to:
- Anh sống trên Ä‘á»i, là vì vẽ tranh! Sinh mệnh cá»§a anh, là cho há»™i há»a! Cho dù tình yêu mãnh liệt cá»§a em, cÅ©ng không thể là m dao động ý chà vẽ tranh cá»§a anh! Thế nhưng, má»™t Ä‘iá»u không thể thiếu khi vẽ tranh, là sá»± cuồng nhiệt cá»§a anh, đôi mắt cá»§a anh và đôi tay cá»§a anh... bây giá», anh không cho thà y thuốc trị liệu đôi tay cho anh, anh dá»± định bá» phế Ä‘i đôi tay nà y chăng? Anh dá»± định là cả má»™t Ä‘á»i sẽ không vẽ tranh nữa hay chăng? Lúc trước, ba muốn là m hư Ä‘i đôi tay cá»§a anh, em đã vì muốn ngăn cản nên đã nhảy lầu mà không chút chần chừ do dá»±, không há» tiếc rẽ sinh mạng cá»§a mình, anh quên rồi sao? Anh quên rồi sao?...
Nà ng khóc tháºt to, đưa tay kéo lấy cánh tay chà ng:
- ... Ãứng dáºy! Ãứng dáºy! Em không cho anh như thế! Em không cho anh ngừng vẽ, em không cho anh là m hư đôi bà n tay nà y... em không cho anh buông xuôi, từ đây, Ä‘á»i sống há»™i há»a cá»§a anh không phải chỉ cá»§a má»™t mình anh nữa, mà cÅ©ng là cá»§a em!...
Nà ng dùng hết sức lá»±c cá»§a mình, rút cuá»™c cÅ©ng đã kéo được đôi tay chà ng ra: - ... Vì em, anh nhất định phải tiếp tục vẽ! Vì em, anh nhất định phải không để cho Tá» Mặc đánh gục! Vì em, anh nhất định phải cố gắng trở lại! Vì em, anh nhất định phải bảo trá»ng lấy thân!
Những lá»i kêu gá»i xé gan nát ruá»™t đó cá»§a Tiên Tiên, cuối cùng cÅ©ng đã lay chuyển được Nhược Hồng. Bà n tay chà ng buông ra, xòe thẳng tá»›i trước cho ông thà y thuốc xem xét. Hai bà n tay cá»§a chà ng, trông thê thảm đến độ không ai dám nhìn thẳng và o, vừa đỠvừa sưng, nổi lên những má»ng nước. Ông thà y thuốc vá»™i và ng thoa thuốc lên cho chà ng, băng lại. Chỉ trong chốc lát, hai bà n tay chà ng Ä‘á»u quấn đầy bông băng trắng xóa, nguyên cả má»™t lá»›p dà y bịch không cỠđộng được. Thà y thuốc lại kê cho má»™t toa thuốc uống, dặn dò má»™t lô những chuyện cần phải cẩn tháºn để đừng bị là m độc.
Sau đó, ông thà y thuốc ra vá». à Liên nói vá»›i Tiên Tiên:
- Mẹ cho dá»n ra má»™t phòng trống, để cho Nhược Hồng ở tạm dưỡng thương, vá»›i tình trạng như thế nà y, không thể nà o vỠđược đâu.
Thế nhưng, Nhược Hồng vùng vẩy đứng dáºy, thân hình loạng choạng, lảo đảo như má»™t ngưá»i say. Chung Thư Kỳ, Diệp Minh v.v... vá»™i và ng đưa tay ra vịn chà ng. Nhược Hồng vùng thoát ra khá»i má»i ngưá»i, đứng má»™t cách thiểu não, ánh mắt cứ nhìn trân trối vá» phÃa trước.
Chà ng nói tháºt ngắn gá»n:
- Tôi muốn trở vỠThủy Vân Gian!
Diệp Minh khuyên chà ng:
- Chi cho khổ váºy? Trở vá» Thá»§y Vân Gian, nấu thuốc cÅ©ng không tiện, thay thuốc cÅ©ng bất tiện... nấu ăn cÅ©ng không tiện...
Chà ng vẫn láºp lại câu nói:
- Tôi muốn vỠThủy Vân Gian!
Thẩm Chà Văn nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! Chúng tôi đưa cáºu vá» Thá»§y Vân Gian!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đến dìu chà ng, cánh tay Nhược Hồng hất ra, chà ng nói tháºt to tiếng:
- Ãừng có ai Ä‘i theo tôi, tôi Ä‘i vá» má»™t mình!
Nói xong, chà ng cất bước vá» hướng cá»a chÃnh, bước Ä‘i chà ng xiêu vẹo, thân hình ngã nghiêng, ngã ngá»a.
Tiên Tiên há»i bằng má»™t giá»ng tháºt mạnh mẽ:
- Anh không cần cả em Ä‘i theo hay sao?... Trá»… quá rồi! Em Ä‘i theo anh, Ä‘i mãi đã trở thà nh thói quen rồi! Khi tất cả má»i ngưá»i trên thế giá»›i nà y Ä‘á»u bá» rÆ¡i anh, em Ä‘i theo anh, khi anh bá» rÆ¡i tất cả má»i ngưá»i trên thế giá»›i nà y, em cÅ©ng Ä‘i theo anh!
Thế là , Tiên Tiên cất từng bước tháºt dà i tiến vá» phÃa trước, dìu lấy Nhược Hồng, Ä‘i thẳng ra ngoà i má»™t cách tháºt kiên quyết.
|
 |
|
| |