- Đà Đà, để anh nói cho em nghe một câu chuyện hồi nhỏ của anh - Hàn Thanh nói, lặng lẽ ngồi trên một tảng nham thạch ven biển. “Xem biển” vốn là thói quen của Đà Đà lúc tình cảm không ổn định, không biết lúc nào, thói quen ấy đã truyền nhiễm cho Hàn Thanh. Hai người nếu quá gần gũi, không chỉ thói quen sẽ biến thành giống nhau, có khi ngay cả tướng mạo cũng sẽ biến thành vài phần giống nhau.
Đà Đà ngồi bên cạnh chàng, đặt cằm trên đầu gối. Nàng không nói, cũng không động, chỉ là đăm đăm nhìn biển xa xăm, không bờ không bến. Biển mùa hè rất xanh, trời đất cũng rất xanh, xanh mút tầm mắt, dường như vươn lên rìa của vũ trụ vô cùng tận. Bình thường nàng thích cười, thích khóc, ở bên biển tình cảm nàng tràn trề nhất. Nhưng hôm nay, nàng yên lặng. Từ khi chàng vội vã trở về Đài Bắc, chàng hẹn nàng ra “xem biển”, nàng biết không chuyện gì dấu nổi chàng, mà nàng cũng không muốn dấu diếm chuyện gì. Phương Khắc Mai từng nói một câu: cậu có thể giao du với vô số bạn trai, nhưng cậu chỉ có thể lấy một người. Nàng không muốn nói với Hàn Thanh, nàng mới chỉ hai mươi tuổi, nàng vẫn không muốn yên định lại, nàng cũng không dám tin mình sẽ yên định lại.
- Đà Đà - Chàng tiếp tục nói, ánh mắt không hề nhìn nàng, chỉ là nhìn biển, tiếng chàng trầm thấp mà rõ ràng. - Anh rất ít nói chuyện với em về gia đình anh, qua khứ của anh, chỉ bởi vì em không muốn nghe cho lắm, em vẫn cứ nói, cái em cần là anh của hiện tại, không phải là anh của quá khứ. Nhưng, Đà Đà, mỗi một hiện tại của anh đều do quá khứ chồng chất lên, không chỉ anh là vậy, em cũng là vậy.
Nàng dùng ngón tay vấn một lọn tóc, vấn rồi lại thả ra, thả ra lại vấn lên, nàng chỉ lặp đi lặp lại động tác này.
- Để anh kể câu chuyện hồi nhỏ của anh cho em nghe. Anh hồi nhỏ nhà anh rất nghèo ngay cả cửa hiệu cũng không có. Cha anh đi trẩy cau cho người ta, em không biết trẩy cau là công việc không có tiền đồ, khổ như thế nào đâu. Cha anh không phải là người trời sinh ra để trẩy cau, ông cũng có hy vọng, cũng có chí nguyện. Nhưng số mệnh ông làm gì cũng không thành công. Con người ông rất tốt, đối với con cái, đối với gia đình, ông cũng dám chịu trách nhiệm, nhưng lúc ông ta trong lòng không vui, ông sẽ ra sức uống rượu, sau đó trong cơn say mềm hát ngao thay cho khóc.
- Năm ấy anh bệnh, đại khái chỉ mới năm, sáu tuổi, anh bệnh rất nặng dường như sắp chết. Cả nhà hối hả trù liệu một món tiền cho anh đi khám bệnh, chữa bệnh cho anh. Cha anh nợ nần chồng chất, chỉ vì muốn cứu cái mạng nhỏ bé của anh. Nhiều năm như vậy về trước, thuốc bác sĩ kê đơn cho anh, lại phải chín đồng một viên, một ngày anh phải uống mười viên, em thử tưởng tượng mỗi ngày phải tốn bao nhiêu tiền. Những thuốc quý báu như trân châu ấy bưng đến trước mặt anh, mà anh còn quá nhỏ, sợ uống thuốc, do đó, có một hôm anh nhổ hết thuốc ra, xuống cống ngầm.
- Em biết không, lúc ấy cha anh tức suýt phát điên lên, ông uống hết hai chai rượu, tự chuốc cho mình say, sau đó ông xách anh khỏi giường, quật xuống đất, dùng cái chân đi guốc gỗ dày đá anh. Ông không ngừng đá anh, khóc và mắng anh rằng anh đã làm cho cả nhà suy sụp, chi bằng anh chết đi cho xong. Lúc bấy giờ, ông điên cuồng như thế, người mẹ gầy nhỏ của anh không ngăn nổi ông, cả nhà sợ đến phát khóc lên, mà anh cũng hầu như sắp bị ông đá chết.
- Đúng vào lúc này, một bà già ở đối diện nhà anh đến, bà liều mạng cứu anh thoát khỏi tay đấm chân đá của cha anh, ẵm anh về nhà bà. Nói ra kể cũng lạ, chắc bởi vì anh ra mồ hôi đầy người, chắc bởi vì khóc kêu khiến anh có phần phát tiết được ra, bệnh của anh lại khỏi. Từ đấy, bà già đó thường nói với anh, mạng của anh là do bà cứu lại được.
- Bà già ấy, bà một đời đọc sách, chỉ là một người già bình thường ở làng quê. Về sau, chỗ bà lại thành cảng tránh gió của đời anh. Mỗi khi anh bệnh, mỗi khi gặp trắc trở, mỗi khi ý chí suy sút, cha mẹ không thể hiểu anh, bà già lại hiểu được. Có một lần anh thi trượt, bị lưu ban một năm, đó là đòn đánh rất nặng đối với anh, năm ấy anh đã mười lăm, mười sáu tuổi. Anh rất đau lòng, rất khổ sở, anh đến chỗ bà già.
- Bà đã già, già lắm. Anh không ngại rơi nước mắt trước mặt bà. Bà lại cười nói với anh: A Thanh, cháu có thấy chim sẻ bay như thế nào không? Anh quả thật chạy ra xem chim sẻ, anh là đứa trẻ lớn lên ở thôn quê, lại chưa từng biết chim sẻ bay như thế nào. Nhìn chim sẻ, anh vẫn không hiểu, bà già đứng ở bên cạnh anh, chỉ chim sẻ nói:
- Chúng bay, một lên một xuống, như vậy, chúng không thể lập tức vọt lên rất cao, cũng không thể vĩnh viễn duy trì cùng một độ cao, chúng nhất định phải bay cao bay thấp, bay cao bay thấp, như vậy, chúng mới có thể bay được rất xa rất xa.
- Bà già vỗ vai anh, cười nói:
- Đừng khóc, cháu chẳng qua vừa vặn trước khi bay cao, hạ thấp xuống, muốn bay được xa, vẫn cứ phải có cao có thấp.
Hàn Thanh dừng lại, ánh mắt chàng vẫn dừng lại ở chỗ trời biển tiếp giáp nhau. Lát sau, chàng đốt một điếu thuốc lá, khẽ hút một hơi, khẽ phun ra khói mù, khẽ nói tiếp:
- Một đời anh, chịu ảnh hưởng của bà già rất sâu nặng. Về sau mỗi khi anh vấp ngã trên đường đời, mỗi khi anh gặp phải trắc trở, anh liền nhớ đến lời bà già: muốn bay được xa, thì phải có lên có xuống. Bà già ấy, không được tiếp nhận giáo dục, chỉ lấy sự từng trải cuộc đời, sự quan sát giới tự nhiên của bà, lại nhìn được việc đời thấu suốt như vậy. Anh thi vào đại học thất bại, anh tìm công việc khắp nơi đều gặp trở ngại, anh đều không xem nó quá nghiêm trọng, anh tự cho rằng nhất định sẽ lại bay cao, trắc trở, chỉ là một chặng đường ắt phải qua trong đời anh.
- Ba năm trước, bà cụ qua đời. Bà ra đi rất an lành. Anh đi đưa đám, trong tất cả mọi thân hữu, anh nghĩ tình cảm của anh đối với bà sâu nặng hơn cả. Nhưng, anh không hề rơi một giọt nước mắt. Bởi vì, anh nghĩ, nếu bà có thể nói với anh, bà nhất định sẽ nói: A Thanh à, cháu có nhìn thấy chiếc lá trên cây, từ nảy mầm đến xanh biếc, đến úa vàng, đến rụng lá hay không? Tất cả mọi sinh mệnh đều là như vậy.
Hàn Thanh nhả ra một ngụm khói thuốc, gió biển thổi qua, khói thuốc tan đi. Cuối cùng chàng quay đầu lại nhìn thẳng Đà Đà.
- Đà Đà, đó là một câu chuyện nhỏ của anh, anh muốn nói cho em biết.
Nàng mở to mắt nhìn chàng, có phần mơ hồ không hiểu.
- Đường đời và đường tình cảm thường thường chập lại thành cùng một đường, giống như dòng sóng nhỏ tụ lại ở sông lớn. Anh không dám yêu cầu vĩnh viễn bay ở điểm cao nhất, anh chỉ cầu bay được vững, bay được dài, bay được xa.
Nàng nhìn chăm chăm chàng, nhìn chăm chăm đôi mắt thâm trầm của chàng, nhìn chăm chăm khóe miệng tự phụ của chàng, nhìn chăm chăm bộ mặt kiên định của chàng... Bỗng nhiên lồng ngực nàng trào lên một cơn thẹn ngượng, mắt nàng nóng rực lên, nàng há miệng, gắng gượng muốn nói gì, chàng dùng ngón tay khẽ ấn lên môi nàng, nghiêm chỉnh nói:
- Anh không đòi em có bất kỳ gánh nặng gì, anh không đòi em có bất kỳ hứa hẹn gì, càng không đòi em có bất kỳ hy sinh gì. Lần này anh nghĩ rất lâu về vấn đề có liên quan đến em và anh. Từ trong câu chuyện anh vừa nói với em, em có thể mới lần đầu tiên biết gia thế xuất thân đích thực của anh. Một đứa trẻ nghèo khổ như anh, có thể phấn đấu đến hôm nay, có thể điên cuồng hấp thu trí thức, không phải dễ dàng. Cho nên, anh rất tự phụ. Cho nên, anh từng nói với em, bồi dưỡng hai mươi năm, anh mới bồi dưỡng nên một niềm tự phụ, anh sao có thể vứt bỏ nó? Bây giờ, em đến, đi vào đời sống của anh, và làm chủ sinh mệnh và ý chí của anh, điều đó với anh dường như là một chuyện không có khả năng xảy ra, mà nó lại cứ xảy ra!
- Suỵt! - Chàng khẽ suỵt, dùng ngón tay tiếp tục ấn trên môi nàng - Từ Nghiệp Bình nói, tương lai của bọn anh đều quá mơ hồ diệu vợi. Anh cuối sùng thừa nhận câu nói đó, không ai biết tương lai của bọn anh sẽ như thế nào. Thanh niên thế hệ này của bọn anh rất buồn: học hành, không chắc thi đậu được vào khoa hệ mà mình thích, sau khi tốt nghiệp, lập tức phải đi quân dịch hai năm, trong hai năm đó, tuy rèn luyện được thể cách, có thể cũng mài mòn tuổi thanh xuân, sau đó lại chưa chắc đã tìm được công việc thích hợp... Tương lai, đúng là rất mơ hồ diệu vợi.
- Hàn Thanh! - Nàng lại kêu.
- Đừng nói? Để anh nói hết! - Chàng ngăn cản nàng - Từ khi anh và em quen biết yêu nhau, anh vẫn cứ phạm một sai lầm, anh vẫn cứ muốn em nhận lời anh, vĩnh viễn cùng anh chung sống! Anh vẫn cứ muốn độc chiếm lĩnh vực tâm linh của em, mà yêu cầu em đừng chú ý đến người khác! Bây giờ, anh biết anh đã lầm. - Ánh mắt chàng dịu dàng mà sôi nổi, thành khẩn mà thật thà. - Tốt đẹp như em, Đà Đà, đáng yêu như em, Đà Đà, người thích em nhất định rất nhiều rất nhiều. Không ngừng có người mới theo đuổi em, là một chuyện tất nhiên. Em có thể hấp dẫn anh như thế, đương nhiên cũng có thể hấp dẫn người khác như thế, anh không thể dùng chuyện này để trách móc em, không thể trách móc em quá đáng yêu quá tốt đẹp, phải thế không?
Nàng dùng ánh mắt van xin nhìn chàng, trong mắt đã chứa đầy nước mắt.
- Đồng thời, anh phải nhìn lại cái tự phụ của anh. Trời, Đà Đà, anh tuyệt đối sẽ không là một người hoàn toàn, anh cũng không phải là người mỗi một tế bào đều có thể chiều theo ý của em. Cho nên muốn cưỡng bách ý chí và tâm linh của em, chỉ cho phép dung nạp một người, chắc là đòi hỏi quá khắt khe. Còn nhớ hồi mùa đông, chúng ta lần đầu tiên đi xem biển, lúc đó em vừa tách khỏi anh chàng Học Viện Hải Dương, bây giờ lại đã có Oa Oa!
- Ồ, Hàn Thanh! - Nàng lại kêu lên - Là em không tốt...
- Không, em không phải là không tốt! - Chàng nói, dập tắt mẩu thuốc, dùng hai tay nắm chặt hai tay nàng, vẫn cứ nhìn vào chỗ sâu trong mắt nàng - Em không có chút nào không tốt, giả dụ trong tâm linh em có chỗ trống để dung nạp người khác, đó không phải là em không tốt, là anh không tốt, bởi vì anh không có cách nào làm đầy toàn bộ tâm linh em. Anh nghĩ đi nghĩ lại, em, là một con người như vậy! Em một đời sẽ yêu rất nhiều lần, vì vẫn cứ có nhiều chàng trai bao vây em, anh không thể lại làm ảnh hưởng đến sự lựa chọn của em, không thể lại thao túng ý chí của em. Anh nói nhiều như vậy, chỉ để nói với em một câu: em có thể đàng hoàng giao du với Oa Oa, anh tuyệt đối không can thiệp, tuyệt đối không hỏi đến, chỉ là, anh vĩnh viễn ở bên em. Đợi đến lúc em và người con trai khác vui chơi chán rồi anh vẫn sẽ ở đây đợi em.
Nàng nhìn chàng, cắn chặt môi, rưng rưng nước mắt.
- Đà Đà - Chàng dịu dàng khẽ gọi - Từ ngày mai trở đi anh phải đến xưởng nắn đồ nhựa làm việc, đi làm cây Noel giả. Em biết, anh vẫn cứ nghèo như vậy, anh phải kiếm ra tiền học phí học kỳ tới. Hôm qua anh đã đi nói chuyện với chủ xưởng Trần, anh có thể làm thêm ca, như vậy, thời gian đi làm hàng ngày của anh đại khái là tám giờ sáng đến mười giờ tối. Anh cần lợi dụng kỳ nghỉ hè này dành dụm một món tiền, không chỉ học phí, còn cả sinh hoạt phí học kỳ tới, còn cả... - Chàng trịnh trọng nói - Em phải đi khám bác sĩ, triệt để chữa khỏi bệnh đau dạ dày!
- Trời! Hàn Thanh! - Đà Đà cuối cùng đứng lên - Anh vẫn cứ muốn làm cho em khóc! Em biết rõ em thích khóc! Anh lại cứ muốn làm cho em khóc! Anh tại sao không xấu với em một chút? Anh tại sao kho ong cãi nhau với em? Anh tại sao không mắng em quen nết trăng hoa? Anh tại sao không rống lên với em trách móc em... Thế thì, em sẽ không có mặc cảm phạm tội như vậy, khổ tâm như vậy!
- Anh sẽ không mắng em, bởi vì anh không hề cho rằng em sai! - Hàn Thanh cũng đứng lên, vịn vào vách đá nhìn nàng, thản nhiên mà chân thành - Từ ngày mai trở đi, bởi anh phải đi làm, thời gian của em sẽ biến thành rất nhiều rất nhiều, anh không thể từ sáng đến tối ở bên cạnh em...
- Trời! - Nàng sợ hãi khẽ kêu - Đừng đi! Hàn Thanh, đừng đi làm ở bên em, nhìn em!
Chàng cười buồn:
- Anh không thể ở bên em, nhìn em một đời, phải thế không? Em cũng không phải là tù phạm của anh, phải thế không? Đà Đà, tất cả đều trông vào bản thân em. Em có thể lựa chọn anh ta,, anh sẽ đau lòng, sẽ không trách móc em, em có thể lựa chọn anh, anh sẽ vui như điên cuồng, mang lại cho em hạnh phúc.
Nàng dùng đôi mắt ướt đầm nhìn chàng, môi mấp máy, muốn nói lại thôi. Chàng lập tức lắc đầu, ngăn không cho nàng nói:
- Đừng nói gì cả! - Chàng nói - Anh nói đây không phải là đòi em lập tức lựa chọn, như vậy quá không công bằng, nên cho em một số thời gian, cũng cho anh ta một số thời gian! - Chàng lại quay đầu đi nhìn biển - Coi! Có con hải âu! - Chàng bỗng nói.
Nàng nhìn đi, quả thực có con hải âu, đang bay thấp lướt qua biển. Chàng nhìn hút tầm mắt, chuyên chú nhìn con hải âu ấy, suy nghĩ sâu xa nói:
- Thì ra hải âu bay cũng có lên có xuống. Thì ra sóng biển cũng có núi sóng hang sóng. Cho nên, núi có góc cạnh, đất có cao thấp... Thì ra thế giới là tạo thành như vậy! - Chàng quay nhìn nàng, lặng lẽ mỉm cười - Anh không nhụt chí, Đà Đà, anh mãi mãi không nhụt chí. Trong đời sống tình cảm của anh, anh chẳng qua vừa vặn ở vào chỗ thấp mà thôi. Lúc anh lại bay lên, anh nhất định mang theo em cùng bay!
Nàng mở to mắt nhìn chàng, sững sờ như bị thôi miên.
Suốt kỳ nghỉ hè, Hàn Thanh dường như cật lực làm việc, từ sáng đến tối, làm thêm ca, ngay cả ngày chủ nhật, chàng cũng ở trong xưởng nắn đồ nhựa. Công việc của chàng hết sức khô khan, lại hết sức khẩn trương. Chàng chịu trách nhiệm làm thân cành cây Noel.. từng sợi dây thép nhúng vào trong khuông chất nhựa lỏng nóng đến tám trăm độ, mà phải chuẩn xác trong thời gian hai mươi giây lại rút ra, sau đó lại đưa cái mới vào. Máy không ngừng chạy, chàng cũng không ngừng làm công việc vừa không có chất thơ, càng không tự giác nhớ đến phim câm Chaplin đóng... Thời đại mới. Anh chàng Chaplin cứ dùng kìm vặn đinh ốc, vặn đinh ốc, sau cùng cả khuy áo trên mình người phụ nữ cũng coi là đinh ốc dùng kìm vặn. Cây Noel nắn bằng nhựa, sản vật của khoa học. Khi chúng ở trong rất nhiều gia đình, được treo lên từng chuỗi bóng đèn điện sáng, vô số quả bóng màu sắc, và các thứ vật trang sức sặc sỡ lóa mắt, có mấy người nghĩ đến đằng sau chúng, có mồ hôi nước mắt của bao nhiêu người.
Quãng thời gian này, chàng bận đến đúng là không có thời gian gặp mặt Đà Đà, gọi điện thoại đều thành một thứ xa xỉ. Chàng thực sự muốn cho nàng một quãng thời gian “tự do”, đi tiếp xúc với nhiều người, để nàng trong đám chúng sinh bao la, tiến hành sự lựa chọn chính xác nhất. Nhưng, tuy thời gian gặp mặt rất ít, trong nhật ký của chàng lại viết đầy tên nàng: Đà Đà! trong ý nghĩ tràn đầy tên nàng: Đà Đà! Nửa đêm mộng tỉnh, chàng sẽ ôm cửa sổ vắng lặng, nhìn bầu trời sao phía ngoài cửa sổ, hết lần này đến lần khác khẽ gọi:
- Đà Đà! Đà Đà! Đà Đà!...
Kỳ nghỉ hè hết, nộp xong học phí, chàng dành dụm được một vạn năm nghìn đồng, muốn dẫn Đà Đà đi khám bác sĩ, nàng kiên quyết từ chối, nói liên hồi nàng rất khỏe. Tuy nhiên, nàng xem ra lại gầy hơn một chút, lại yếu đuối hơn một chút.
- Tại mùa hè đấy mà, cứ mỗi mùa hè em đều sẽ gầy!
Chỉ là tại mùa hè thôi ư? Hay là sự lúng túng về tình cảm? Cái anh chàng “Oa Oa” thế nào rồi? Không dám hỏi, không thể hỏi, không muốn hỏi, không cần hỏi. Cứ chờ đợi đã, chim sẻ sau khi bay thấp, vẫn cứ sẽ bay cao.
Sau đó, có một hôm, nàng gọi điện thoại cho chàng, khóc lóc nói:
- Nói cho anh biết một việc, Hàn Thanh - Nàng nức nở nói - Đại sư mẫu ra đi tối hôm qua.
- Trời! - Chàng giật mình kinh ngạc, nghĩ đến cái bộ xương khô gầy nằm trên giường, cái miệng khô quắt, tiếng nói líu la líu lô. Chết là chuyện trong vòng dự liệu, lại vẫn mang một nỗi buồn khó mà chịu đựng nổi, nhất là khi nghe thấy tiếng khóc của Đà Đà. Từ sau cái lần cùng Đà Đà đến nhà Triệu Bồi, họ cũng thường xuyên đến nhà họ Triệu, mỗi lần sư mẫu đều nấu vằn thắn cho họ ăn, và dùng ánh mắt mến mộ nhìn họ, sau đó lại sa vào nỗi buồn thương tiếc tuổi xuân đã qua. Mà Đà Đà, lại mỗi lần đều ngồi đến nửa ngày trước giường của đại sư mẫu.
- Ồ, Đà Đà - Chàng kêu - Em hiện đang ở chỗ nào?
- Em muốn đến nhà họ Triệu - Nàng nuốt nước mắt nói - Xem xem có cái gì giúp đỡ được không? Em còn muốn... nhìn mặt bà cụ một cái.
- Đến đón anh cùng đi với em.
Liền đó, họ đến nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu đã có rất đông người: thân hữu, học trò, ban tổ chức tang lễ... Ngôi nhà nhỏ kiểu Nhật, đã chen đầy người. Hàn Thanh và Đà Đà vừa đến, liền biết không có việc gì có thể giúp đỡ. Sư mẫu vẫn khỏe, ngồi trong đám khách khứa chào hỏi, chắc là đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, xem ra không đến nỗi đau buồn cho lắm. Triệu Bồi tóc dường như càng bạc, càng trang trọng. Nhìn thấy Đà Đà, mắt ông đỏ lên, kéo tay Đà Đà. Ông rất hiểu, rất tri kỷ nói một câu:
- Con à, đừng khóc. Bà đã đi trọn con đường đời của bà!
Đà Đà thiếu chút nữa òa khóc, nước mắt lăn xuống. Nàng đi vào, đến thẳng trước linh sàng, nàng cúi đầu xuống, trước mặt bà già, thấp giọng nói một câu:
- Tạm biệt! Bà nội!
Mắt Triệu Bồi đầy những nước mắt, mắt Hàn Thanh cũng đầy những nước mắt.
Từ nhà họ Triệu ra, họ về đến căn nhà nhỏ của Hàn Thanh. Đà Đà nói:
- Hàn Thanh, em rất muốn khóc to một hồi!
- Khóc đi! Đà Đà! - Chàng dang cánh tay - Em hãy cứ ở trong lòng anh thỏa sức khóc một hồi đi!
Nàng quả thực lao vào lòng chàng, cất tiếng khóc, khóc đau buồn biết bao, dường như người chết là bà nội ruột của nàng vậy. Giọt nước mắt nàng trào ra như suối, làm sơ-mi trước ngực chàng hoàn toàn ướt đẫm, cái vai nhỏ nhỏ nhô lên của nàng run rẩy trong cánh tay chàng. Sợi tóc mềm mại của nàng bết nước mắt, dán trên má nàng, chàng móc mùi xoa, nàng lập tức làm cho mùi xoa cũng ướt đẫm. Chàng không nói một câu, mũi cay cay, mắt nóng nóng, chỉ là dùng cánh tay mình vòng chặt lấy nàng, ôm nàng, che chở nàng. Sau đó, nàng ngước mi mắt ướt đẫm lên nhìn chàng, khàn tiếng nói:
- Em nhịn không nổi phải khóc, đây là lần đầu em nhìn thấy cái chết. Em quả thật không thể tin, bà hai hôm trước còn kéo tay em thì thào, phút này lại ra đi, vĩnh viễn ra đi, không bao giờ trở về nữa! Em không biết chết là cái gì, nhưng nó là cái quá tàn nhẫn quá tàn nhẫn! Nó khiến em chịu không nổi.
Chàng nắm lấy tay nàng, dắt nàng đến trước giường. Kéo phẳng chăn, xếp ngay ngắn gối, chàng dìu nàng lên giường, ép nàng nằm xuống. Bởi sắc mặc nàng nhợt nhạt như vậy, bởi dạng vẻ của nàng non nớt, yếu đuối như vậy. Chàng để nàng nằm thẳng, kéo một chiếc ghế tựa, chàng ngồi đối diện nàng, vẫn nắm chặt tay nàng.
- Còn nhớ câu chuyện bà già đối diện nhà anh, anh nói với em lần trước ở bờ biển không?
- Có. - Nàng nhìn chàng.
- Bà cũng đã ra đi - Chàng khẽ nói - Sinh mệnh là như vậy! Từ cái hôm có sinh mệnh, đã sẵn định phải chết. Em đừng đau lòng, thật thế đấy, Đà Đà. Người sống đến cái hôm nên ra đi, thì nên ra đi. Đại sư mẫu đã hưởng trọn tuổi trời của bà, bà đã gần chín mươi tuổi, không thể động đậy, không thể vui chơi, không thể hưởng thụ đời sống, thế thì, chi bằng chết đi, thứ kết thúc đó không có gì không tốt. Nghĩ mà xem, phải thế không? Bà đã từng trẻ trung, đã từng vui sướng, đã từng sinh đẻ con cái, đã từng hưởng thụ... cái gì nên làm, bà đều đã làm, cho nên, bà ra đi, tuyệt đối không nuối tiếc gì. Đà Đà, anh bảo dảm với em, bà đã tuyệt đối không nuối tiếc gì.
- Thật ư? - Nàng nghi ngờ hỏi, nước mắt vừa khô, má lại hồng nhuận - Thật ư? - Nàng lại hỏi.
Nàng chuyển động khóe miệng, lại mỉm cười. Trời đất, cái mỉm cười ấy rung động lòng người biết bao! Nàng nghĩ ngợi một chút, rõ ràng là tiếp nhận cách nhìn của chàng, đưa tay ra, nàng nắm chặt lấy tay chàng, nhắm mắt lại, nàng nói khẽ một câu:
- Hàn Thanh, anh quả là tốt, vĩnh viễn không có ai như anh có thể hiểu em, chăm sóc em, an ủi em, mang lại yên tĩnh cho em, khiến em ổn định lại. Nếu em là chiếc thuyền nhỏ trong mưa gió, anh đúng là người chèo lái.
Nói xong, nàng dần dần, dần dần đi vào giấc ngủ. Nàng khóc quá lâu, trút ra được cũng đủ nhiều. Giấc ngủ này, thiêm thiếp đến ba tiếng đồng hồ. Chàng ngồi trên ghế tựa trước giường, bởi vì nàng trước sau nắm lấy tay chàng, chàng không dám động, sợ làm nàng sực tỉnh, cũng không dám rút tay ra. Chàng ngồi như vậy, lặng lẽ, lặng lẽ nhìn nàng.
Khi nàng tỉnh dậy, phát hiện trong nhà đã tối mịt, chàng vẫn ngồi đấy, ngay cả đèn cũng không bật, tay chàng vẫn nắm lấy tay nàng, mắt chàng vẫn đăm đăm nhìn nàng. Nàng kinh ngạc, từ trên giường trở mình ngồi lên, nàng hỏi:
- Mấy giờ rồi?
Chàng nhìn đồng hồ tay:
- Gần bảy giờ.
- Anh vẫn cứ ngồi như vậy không động ư? - Nàng kêu lên - Ba tiếng đồng hồ không hề động ư?
- Phải! - Chàng hơi động người, tay đã mỏi, chân đã tê, lưng đã sắp gãy. - Anh không muốn làm tỉnh giấc ngủ của em.
- Anh không muốn khua tỉnh em? - Nàng mở to mắt nhìn chàng, nhảy xuống khỏi giường, đi bật đèn. Dưới ánh đèn, nàng nhìn kỹ chàng, chàng đang dồi cái chân tên mỏi kêu xuýt xoa - Con người anh.. con người anh... - Nàng đúng là không biết nên mượn từ như thế nào - Con người anh có phần ngốc ngếch! Quả thực có phần ngốc ngếch! Dù cho anh bỏ đi, em cũng không tỉnh dậy!
- Em khó khăn lắm mới ngủ được, anh không dám mạo hiểm như vậy! - Chàng nói, cuối cùng khó khăn lắm mới từ ghế tựa đứng lên được, dùng một cái chân nhảy lò cò khắp nhà, bởi vì cái chân kia đã tên không đặt xuống đất được.
- Anh nói thực với em - Chàng vừa nhảy vừa nói - Anh ngồi ba tiếng đồng hồ... Không mệt chút nào, tay mỏi cũng không sao, chân tê cũng không sao.. chỉ là.. cứ muốn vào phòng rửa tay, suýt nữa ngộp chết mất.
Nàng dùng tay che miệng, mắt mở rất to rất to. Mà chàng quả thực nhảy lò cò từng cái một vào gian rửa mặt. Đến khi chàng từ gian rửa mặt ra, nàng nhìn chàng, không biết tại sao, lại cứ muốn cười. Nàng cố sức nhịn, càng nhịn, lại càng muốn cười, cuối cùng, tay nàng từ miệng rơi xuống, mà còn cười lên thành tiếng.
- Đại sư mẫu vừa mới qua đời, em cười như vậy, phải chăng là không tốt?
- Tại sao không tốt? - Chàng hỏi lại - Anh đánh cuộc, nếu bà nhìn thấy được, bà sẽ mong muốn em cười.
- Anh xác định thế ư?
- Anh xác định.
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, họ nhìn nhau rất lâu rất lâu. Sau đó, nàng khẽ nói ra một câu:
- Hàn Thanh! Không có người khác nào cả.
- Cái gì? - Chàng hỏi, nín thở.
- Không có người khác! - Nàng kêu lên - Không thể có người khác nào nữa! Chỉ có anh! Chỉ có anh! Trên thế giới chỉ có anh mới có thể đối tốt với em như vậy, anh là người con trai duy nhất!
Nàng đầy khích động, đầy nhiệt thành.
Cúi đầu xuống, chàng lập tức hôn nàng. Phản ứng của nàng mạnh mà sôi nổi, dường như dùng toàn thân toàn tâm nhận hôn. Sau đó, nàng đỏ bừng mặt, lại khẽ nói:
- Đại sư mẫu vừa mới qua đời, chúng ta lại đắm đuối như thế này, phải chăng là không tốt cho lắm?
- Tại sao không tốt cho lắm? - Chàng tiếp tục hôn nàng, sôi nổi hôn nàng - Bà đã giao em cho anh, bà đòi anh chăm sóc em cẩn thận, chẳng lẽ em quên hay sao? Nếu có chuyện gì có thể an ủi được linh hồn bà ở trên trời, đó tức là.. Khiến hai chúng ta yêu nhau thắm thiết, yêu nhau thắm thiết!
Nàng dùng cánh tay vòng chặt lấy cổ chàng. Chàng tiếp tục hôn nàng, vừa ngước mắt nhìn trời: cảm ơn bà, bà nội. Chàng nhiệt thành cầu chúc: Xin an nghỉ, bà nội.
Sáng dậy, Hàn Thanh phát hiện kẽ cửa có một bức thư màu trắng. Chàng nhảy người lên, không kịp rửa mặt chải đầu, nhặt bức thư ấy lên. Nét chữ đẹp trên bì thư, không cần đoán, cũng biết là ai viết. Đã hàng ngày gặp mặt, tại sao nàng còn phải viết thư. Tại sao? Chẳng lẽ... lại có biến đổi? Tim chàng ngừng đập trong giây lát, không tin được! Không có khả năng! Chàng nhanh chóng bóc bì thư, giở bức thư ra. Liền đó chàng xem được một bức thư rất kỳ lạ:
... Ấn tượng về anh.. Một bộ mặt trẻ con dường như vĩnh viễn chỉ mười tám tuổi: trên đỉnh đầu tóc lấp loáng sáng, môi dày ụ, giống như bé gái ba tuổi, lấy trộm son của má bôi lên, muốn trang điểm cho mình thành chín chắn trông đến buồn cười, phối hợp với một đôi mắt to to sáng sáng, nếu đội tóc giả dài dài trên đỉnh đầu, nhất định là một con búp bê đáng yêu.
... Rất thích ngồi ở một góc, thưởng thức dáng điệu nói chuyện của anh, tràn đầy tự tin và tự phụ.
... Rất thưởng thức tấm lòng trẻ thơ khó mà có được của anh.
... Rất khâm phục trí nhớ rất tốt của anh, và cách nhìn sâu sắc đối với sinh mệnh và đời người của anh, từng chút một, đều khiến mọi người trầm trồ!
... Không thích dạng vẻ ghen tuông hoặc đau lòng của anh, nhưng lại đều là lỗi của em: vẫn cứ hồ đồ làm cho anh phải ghen.
... Cái khiến em kinh ngạc nhất: anh vĩnh viễn biết em cần cái gì.
... Một câu nói khiến em chán ghét nhất: Đi khám bác sĩ!
... Thích nhất nghe anh nói câu nói hào sảng: “Cái đó quả thực không đáng kể vào đâu”!
... Vui nhất khi nghe anh nói đến những chuyện dan díu của anh, lại cố ý khoe khoang thêm vào một câu “Phiền nhiễu lắm!”, nói cứ như thật vậy.
... Rất không thích nhìn thấy anh mặc cái quần dài hẹp ống.
... Lần thứ nhất nhận ra anh rất ngốc nghếch là anh nói cho em biết, anh đã bốn bữa không ăn, vì điện thoại nhà em hư.
... Lần thứ nhất nhận ra em rất ngốc nghếch là cùng anh chụp chung một tấm ảnh, vì đồng tiền hai mặt đều khắc mặt chính “một đồng”.
... Một lần trong lòng nhịn không nổi hơn cả là ở bên bờ biển, nghe anh nói chuyện “chim sẻ” bay như thế nào.
... Một lần anh chọc cho em tức giận hơn cả là suốt kỳ nghỉ hè đi làm thuê như điên cuồng, cố ý không kể gì đến em.
... Thích nhất nhìn cách phối ghép của anh là một chiếc sơ-mi màu cà phê sậm, thêm vào một cái quần bò màu xanh hơi bạc!
... Thích nhất nhìn đôi mắt của anh: thành thực biết bao!
... Thích nhất nghe anh nói chuyện: thao thao bất tuyệt, tràn đầy trí tuệ biết bao!
... Rất, rất, rất... quá nhiều chữ rất, quả thực không viết tiếp được nữa. Tóm lại, rất thích những chữ “rất” của anh!
... Gửi cho Hàn Thanh...
Đà Đà viết vào dịp kỷ niệm một năm ngày quen nhau.
Trời! Một bức thư đáng yêu biết bao! Đáng yêu biết bao! Chàng áp bức thư vào trước ngực, một lúc lâu, đứng đấy không động đậy. Sau đó, ý nghĩ của chàng khôi phục lại, thần trí chàng tỉnh táo, trái tim chàng nhảy nhót, mỗi một tế bào của chàng đều đang hân hoan. Một năm ngày quen nhau! Đáng chết, ngày 24 tháng 10! Chàng vẫn cứ cho rằng nàng quên cái ngày đó! Chàng từng vì cái ngày đó chuẩn bị một tặng phẩm nhỏ, nhưng, so với bức thư của nàng, tặng phẩm nhỏ đó nhỏ nhặt không đáng kể.
Chàng “xông” vào nhà tắm, chải đầu rửa mặt nhanh như chớp. Sau đó, từ trong tủ áo giở ra chiếc áo sơ-mi màu cà phê sậm và chiếc quần bò hơi bạc, mặc vào, soi gương, chải mái tóc “lấp loáng sáng”, “lấp loáng sáng” ư? Ồ, mắt Đà Đà có vấn đề, hôm khác nên dẫn nàng đi khám bác sĩ khoa mắt. Không, không, nàng chán ghét nhất khám bác sĩ! Nhưng, mái tóc trong gương quả thật không lấp loáng sáng gì, chàng lắc đầu, nhìn gương cười.
Chàng lại “xông” tới bên cửa phòng, muốn xuống lầu gọi nhờ điện thoại cho Đà Đà, tuy mới chín giờ mười phút, mặc kệ nó! Dù cho là mẹ nàng nghe điện thoại, chàng cũng mặc kệ, cũng bất chấp.
Mở cửa ra, chàng đang muốn “xông” ra, lại vội vàng dừng chân lại, kinh ngạc mở to mắt nhìn Đà Đà đang ôm một bó hoa tươi cười đứng ở cửa phòng.
- Thưa ông! - Đà Đà giả giọng Đài Loan, mắt sáng rỡ, tiếng nói thật rõ ràng - Vừa rồi có một vị tiểu thư, bảo tôi mang hoa đến cho ông. Cô ấy nói, tôi không thể trước tiên gõ cửa, nhất định phải đứng đây đợi. Cho nên thưa ông, tôi đã đợi... - Nàng nhìn đồng hồ tay - 47 phút và 28 giây rồi!
- Đà Đà khùng! Đà Đà ngốc! Sao em có thể đứng ở ngoài cửa lâu như thế? Em không biết anh sẽ đau lòng ư? Đà Đà khùng! Đà Đà ngốc! Sao em có viết bức thư động lòng người như vậy cho anh! Em sẽ khiến anh đắc ý đến quên hết tất cả! Đà Đà khùng, Đà Đà ngốc, sao em có thể đáng yêu như vậy, lung ling trong suốt như vậy, giàu chất thơ như vậy, lại mê người như vậy?
Đà Đà cười, bị chàng xoay vòng đến đầu choáng váng, nàng lại cười rất hài lòng, rất vui sướng, vừa cười, vừa nói:
- Buông em ra, đồ ngốc! Để em đi cắm hoa! Cái ngày quan trọng như thế này, một bó hoa cũng không có! Gian nhà nhỏ của anh, cũng quả thật quá đơn điệu, quả thật cần một bó hoa để điểm xuyết.
Chàng buông nàng ra, hai người tìm bình hoa khắp chốn, cuối cùng chỉ tìm được một cái ống để cắm bút. Đổ nước vào, nàng cắm hoa, vừa cắm vừa nói:
- Ở đây có mười hai bông hoa, đại biểu cho mười hai tháng của chúng ta, trong đó có ngọt có đắng, có vui sướng có đau lòng. Nhưng trong mười hai tháng đều có yêu, đều có yêu! Cho nên, em mua mười hai bông hồng!
Nàng nói nghe hay biết bao! Chàng đăm đăm nhìn nàng, nàng hôm nay rất xinh đẹp, rất rạng rỡ. Nàng mặc áo sơ-mi màu vàng nhạt, quần dài nhung kẻ màu xanh, thêm cái ghI- lê màu xanh viền vàng, giống như một bông hoa hồng vàng xinh xắn, được lá xanh mướt nâng; thanh tân biết bao, đẹp biết bao, thanh xuân biết bao! Trời! Sinh mệnh là tốt đẹp! Thanh xuân là tốt đẹp! Chàng nhịn không nổi ôm nàng vào lòng, hôn đi hôn lại nàng.
- Anh cũng có quà tặng em! - Chàng nói - Chỉ là, so với tặng phẩm của em, cái của anh quá dung tục.
- Là cái gì? Là cái gì? - Nàng tò mò vui mừng kêu - Mau lấy cho em xem!
- Đợi một chút! - Chàng nói - Em ăn sáng chưa?
- Chưa.
- Tốt, chúng ta đi ăn sáng trước, ăn xong, trở về hãy lấy ra cho em.
- Không! - Nàng vặn người - Em muốn xem trước.
Chàng kéo nàng ra phía ngoài cửa.
- Anh đói rồi, đi! Chúng ta đi ăn quẩy chiên dầu đậu nành!
Họ đến cửa hàng đậu nành ở ngõ, gọi quẩy chiên dầu đậu nành, gọi một bánh nướng nhỏ. Chàng vừa ăn, vừa nhìn nàng nói:
- Hôm nay, kỷ niệm một năm ngày quen nhau, anh có thể yêu cầu em vài việc được không?
- Phải nghe xem là yêu cầu gì.
- Sẽ không cố ý làm khó em, em biết anh không hề làm khó em.
- Được, anh nói đi!
- Phải quý tiếc thân thể của mình, nhất là dạ dày của em.
- Được... - Nàng thuận theo.
- Không được phép ăn đồ lạnh!
- Được!
- Không được phép ăn đồ cay!
- Được!
- Không được phép bụng rỗng không đi học!
- Được!
- Không được phép nửa đêm xem sách đến sáng!
- Được!
- Không được phép dầm mưa!
- Được!
- Không được phép vì cãi nhau với các em mà không ăn cơm!
- Được!
- Phải sống vui vẻ!
- Được!
- Phải luôn luôn cười!
- Được!
- Phải lấy anh!
- Được!
Đà Đà vừa nói ra chữ “được” cuối cùng, liền phát hiện đã mắc lừa. Bởi vì Hàn Thanh nói một chuỗi liền đều là những việc không quan trọng cho lắm, trong những ngày vui sướng này, rất có thể đàng hoàng chiều theo chàng. Ai ngờ chàng bỗng vọt miệng nói ra câu “Phải lấy anh!” nàng đáp quá thuận miệng: “được”. Chữ ấy vừa nói ra, Hàn Thanh đã sướng rơn! Chàng nhướng mày, cười đến thần thái bay bổng, trên cả khuôn mặt đều tỏa ra ánh sáng. Tay chàng giơ ra trên mặt bàn, đè lấy tay nàng, trịnh trọng, vô cùng vui sướng nói:
- Một lời hứa ngàn vàng! Đừng hối hận nữa nghe!
- Không được, không được! - Nàng cười kêu - Con người anh có phần ma giáo, anh cố ý khiến em mắc lừa...
- Suỵt! - Chàng suỵt, ngăn nàng nói tiếp - Người ta yêu nhau, thì phải hứa hẹn suốt đời với nhau, đó là sự trả đáp lẫn cho nhau. Chẳng lẽ, em đối với anh còn có gì chưa mãn ý...
- Có! - Nàng thuận miệng kêu.
- Là gì?
- Anh quá gầy! - Nàng tìm bừa nguyên nhân. Nhưng, Hàn Thanh lúc ấy, quả thực rất gầy, công việc làm điên cuồng kỳ nghỉ hè làm thể lực chàng tiêu hao quá nhiều.
- Quá gầy ư? Làm thế nào? - Chàng nhìn trừng trừng nàng - Phải mập thêm bao nhiêu em mới mãn ý?
- 60 kí.
- 60 kí. - Chàng tính toán, quay đầu lại nói với chủ cửa hàng - Lấy cho tôi mười nắm cơm nếp!
- Anh muốn làm cái gì? - Đà Đà mở to mắt hỏi.
- Ăn! Không ăn làm sao mập được!
Nói xong, chàng quả thực bắt đầu ăn ngấu nghiến nắm cơm nếp. Nàng mở to mắt nhìn chàng, cố ý không ngăn cản chàng, xem chàng sẽ kết thúc chuyện thế nào. Không ngờ, chàng ăn hết nắm cơm này, lại ăn nắm cơm khác. Vươn dài cổ, nhét vào liên tiếp như thế. Nàng nhìn thấy cổ họng mình cũng nghẹn thay cho chàng, dạ dày của mình cũng trướng lên thay cho chàng. Lúc chàng ăn đến nắm thứ sáu, nàng cuối cùng không nhịn nổi túm lấy tay chàng, hét lên nói:
- Anh điên hay sao thế? Anh chuẩn bị nghẹn chết à? Nếu anh nghẹn chết thì em lấy ai?
Một câu nói khiến linh hồn chàng đều vọt ra, tim sắp bay lên trời. Chàng không ăn nữa, chỉ là nhìn nàng cười ngốc nghếch.
Họ về đến căn nhà nhỏ. Chàng trịnh trọnh móc từ trong túi ra một hộp đồ trang sức nhỏ, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn rất cổ xưa, thuần vàng, khắc chìm hoa, thủ công rất mộc mạc.
- Đây là cái anh tặng em! - Chàng thận trọng nói.
- Trời! - Nàng kinh ngạc kêu - Nhẫn! Cái đó.. cái đó... cái đó há chẳng là quá nghiêm trọng ư? Anh đi đặt làm ư? Anh dốc tiền đi đánh cái nhẫn này ư? Cái đó.. cái đó...
Chàng cầm tay nàng lên, lồng nhẫn vào ngón tay giữa nàng, không lớn không nhỏ, vừa vặn. Nàng vùng vẫy, muốn tháo ra. Chàng nắm chặt tay nàng, nhiệt thành, trịnh trọng, dịu dàng, sâu sắc nhìn vào chỗ sâu trong mắt nàng. Chàng dằn từng chữ, khẩn thiết nói:
- Đây không phải là nhẫn anh mua, đó là một vật rất cũ kỹ rất cổ xưa, nó là tặng vật của ông ngoại anh cho bà ngoại anh, bà ngoại lại đem nó cho mẹ anh. Khi anh đến Đài Bắc, mẹ sợ anh không có tiền chi dùng, cho anh cái nhẫn này. Vài năm nay, anh từng nghèo, anh từng khổ, anh từng cầm đồng hồ tay, cầm áo khoác... nhưng không bán cái nhẫn này đi. Nó không đáng tiền cho lắm, không phải kim cương, không phải hồng ngọc, chỉ là một cái nhẫn vàng chế tạo quê kệch, vụng về, nhưng nó có tình yêu trong khoảng ba đời. Anh tặng nó cho em, không dám yêu cầu em cái gì, chỉ là dâng hiến cái anh có thể dâng hiến: tương lai của anh, sinh mệnh của anh, toàn bộ toàn bộ tình yêu của anh. Em có thể tháo ra ư? Em có thể không thiết ư? Em có thể từ chối ư?
- Trời! Hàn Thanh! - Nàng khẽ kêu, ngước mắt nhìn chàng, mắt lại ướt đầm - Anh sao có thể đối tốt với em như vậy? Anh sao có thể yêu em như vậy? Em thấy khuyết điểm của em rất nhiều rất nhiều: em hư vinh, em hay biến đổi, em bướng bỉnh, em quật cường, em lại hay khóc... em... em..
Chàng dùng môi đè lên cái môi ấp úng, khẽ run rẩy của nàng. Nàng không cầm lòng nổi, toàn tâm rung động tiếp nhận cái hôn đó, hai cánh tay nàng ghì lấy cần cổ chàng. Chàng nhắm mắt dùng toàn bộ tâm linh thể hội chữ “yêu”. Do đó, không chỉ tiếp xúc giữa môi và môi, chàng hôn khoảng giữa hai hàng lông mày nàng, hôn lông mi nàng, hôn má nóng rực của nàng, hôn chỏm mũi hếch lên của nàng, hôn cái *** tai có thẹo nhỏ của nàng, hôn cần cổ dài của nàng, hôn cái lõm nhỏ bên dưới cần cổ nàng. Sau đó, hôn làm cho mọi cái đều nóng lên, hôn làm cho mọi cái đều tan chảy, hôn làm cho mọi cái đều đột phá: lễ giáo, tôn nghiêm, nề nếp... cùng đập nát. Cuối cùng, trong cái ngày kỷ niệm một năm họ quen nhau, họ yêu nhau biết bao, yêu nhau biết bao, yêu nhau biết bao... Họ dâng hiến cho nhau, từ tâm linh, đến thể xác. Và thể hội sâu sắc rằng, tình yêu thắm thiết nhất, thân thiết nhất, xác thiết nhất, là cái khoảnh khắc tâm linh và thể xác hợp nhất.
Mười hai bông hồng tỏa hương thơm, tỏa hương thơm ngọt ngào êm đềm dịu dàng: tỏa đầy nhà, tỏa đầy trong không khí. Trong máy thu âm đang phát một bài ca tiếng Anh:How deep is your love (Gì sâu đậm bằng tình yêu của chúng ta).
Năm học đại học năm thứ tư của Hàn Thanh, nên nói là những ngày hạnh phúc nhất trong đời chàng.
Học kỳ ấy, chàng tổng cộng có chín học phần. Vì muốn ở bên cạnh Đà Đà, chín học phần chàng chọn, đều tập trung vào thứ hai và thứ ba hàng tuần lên lớp, sau đó trong một tuần chàng có năm ngày rảnh rỗi.
Cuộc sống trong năm ngày đó giống như thiên đường, mỗi một khoảnh khắc trong năm ngày đó đều là vĩnh hằng! Chàng và Đà Đà lấp đầy năm ngày đó, cuộc sống biến thành tương đối có quy luật. Hầu như ngày nào cũng vậy, chàng sáng sớm sau khi trở dậy, vào 9 giờ 30 phút gọi điện thoại cho nàng. Sau đó, chàng bắt đầu luyện chữ bút lông, luyện hai tiếng đồng hồ. Nàng sẽ đến nhà chàng lúc mười một giờ hơn. Nàng sẽ không đến tay không, bởi vì “kinh tế” vẫn là vấn đề lớn, nàng cũng biết giúp chàng tiết kiệm tiền như thế nào. Nàng sẽ mang đến một hai món ăn. Món ăn nàng nấu vẫn cứ là hạng nhất. Họ đã mua nồi cơm điện, tự nấu cơm trưa ăn, tự rửa chén đũa, nghiễm nhiên sống cuộc sống của đôi vợ chồng nhỏ. Ăn xong cơm trưa, họ sẽ êm đềm ở bên nhau, nói không hết chuyện, nói không hết về tương lai. Đương nhiên, chàng còn phải giúp nàng làm bài tập, chép vở ghi, tra tự điển... Hoặc giả họ sẽ đi ra ngoài chơi, xem phim, dạo phố, ngắm người đi qua, chạy đến ao hứa nguyện “tương lai” để hứa nguyện. Trời! Nói đến hứa nguyện, Hàn Thanh vẫn cứ không quên nổi dạng vẻ nhiệt thành của nàng, nàng tung một đồng tiền đồng, hứa nguyện ba lần: một cho họ, một cho Từ Nghiệp Bình và Phương Khắc Mai, một cho Từ Nghiệp Vỹ và Đinh Hương. Ồ, kỳ thực một câu là đủ: Nguyện những người hữu tình trong thiên hạ đều thành quyến thuộc!
Buổi chiều năm giờ hơn, chàng đưa nàng đến Phụ Nhân. Bữa tối của họ thường nhanh chóng chấm dứt trong nhà ăn “Nhân Viên” của Đại Học Phụ Nhân. Sau đó nàng vào lớp. Chàng đốt một điếu thuốc lá, gọi một ly cà phê, cầm một cuốn sách, ngồi đấy đợi nàng tan học. Có quãng thời gian dài như thế, chàng vẫn cứ là “cô độc” (bề ngoài cô độc, thực tế chàng rất vui sướng) ngồi uống cà phê ở “Nhân Viên”, lại vẫn dẫn tới sự chú ý của một hai nữ sinh, tìm chàng nói chuyện phiếm, làm bè bạn. Lúc chàng đem chuyện này nói cho Đà Đà biết, cái vẻ đắc ý khỏi phải nói! Đà Đà cũng vẫn cứ gật đầu, ra bộ quan trọng giúp chàng tiếp một câu:
- Phiền nhiễu lắm!
- Em cho rằng anh lòe bịp em?
- Không không. Em hoàn toàn tin. Nam sinh đẹp trai vẫn cứ có rất nhiều nữ sinh đẹp theo đuổi, anh có thể đàng hoàng giao du thêm với hai bạn gái, đừng cả ngày dính lấy em, thế thì, em cũng có thể giao du thêm với hai bạn trai...
- Ngừng! - Chàng đành kêu ngừng - Anh lòe em đấy! - Chàng đánh vào đầu mình một cái - Anh vẫn là như vậy, thích khoác lác! Đáng chết! - Chàng lại tát mình một cái.
Nàng cười bò ra.
Những ngày này, nàng hầu như hàng ngày đều phải đi học đến hơn mười giờ. Chàng đợi nàng tan học, liền đưa nàng về nhà. Đến Tam Trương Lê, cũng đã khá muộn, đương nhiên trước khi chia tay họ phải nói lời tạm biệt một hồi. Sau cùng, chàng vẫn cứ vội vã đáp chuyến xe cuối cùng Hân Hân đường 254; 11 giờ 20 phút về nhà. Tiếp đó, lại đón tiếp ngày hôm sau đến.
Quãng thời gian này, Đà Đà quả thật rất ngoan, rất đáng yêu, trừ cá tính ưa đùa nghịch ra, nàng đúng là hoàn mỹ không có thiếu sót gì. Từ hôm kỷ niệm một năm quen nhau, họ “đột phá” phòng tuyến cuối cùng của “tình bạn”, thỏa thuận ngầm giữa hai người cũng mỗi ngày một nặng. Tuy nhiên, nàng trước sau không chịu dẫn chàng về nhà gặp cha mẹ, chàng cũng không gấp, dù sao đó cũng là việc sớm muộn sẽ đến, nếu Đà Đà nói thời cơ chưa tới, tức là thời cơ chưa tới, chàng tất cả đều nghe nàng. Nhưng trong vòng mấy ngày sau hôm kỷ niệm một năm quen nhau, nàng mỗi khi nhớ tới, liền sẽ rơi nước mắt, nức nở nói đi nói lại:
- Em không còn là con gái ngoan của má nữa! Em cũng không còn là con gái ngoan của ba má nữa! Giả sử để ba má biết, em quả thật không dám nghĩ...
- Nhưng, Đà Đà, - Chàng sẽ vội vã ôm lấy nàng, vội vã kêu - Sớm muộn, em cũng sẽ thuộc về anh, đúng không? Từ hôm em cho anh điện thoại tám con số trở đi, anh liền biết anh yêu em, yêu vững chắc. Đà Đà, xin đừng vì chuyện ấy mà trách móc mình, xin đừng có mặc cảm phạm tội, chỉ cần động cơ của chúng ta là từ tình yêu, tất cả đều là đẹp, tất cả đều là tốt, tất cả đều là chính đáng. Em nhất định phải có thứ quan niệm và nhận thức đó!
- Nhưng, em trước đây cũng từng giao du với bạn trai, chưa từng có...
- Anh biết. - Chàng trịnh trọng cầm tay nàng lên, nhiệt thành hôn ngón tay nàng - Những người con trai ấy chỉ là khách đi qua trong đời em, mà anh sắp là chủ nhân của em. Anh dùng hai chữ chủ nhân, không có ý nói em là nô lệ, chỉ có ý nói anh là nơi quy tụ của em, nơi chi viện em, sức mạnh của em, sự an ủi của em, thành lũy của em, cảng tránh gió của em... tất cả của tất cả của em.
- Nhưng.. - Nàng vẫn rỏ nước mắt - Giả sử em lại biến đổi, giả sử em lại chịu không nổi thử thách...
- Đà Đà! - Chàng có phần tức giận, lớn tiếng nói - Sao em vẫn có thể nói như vậy?
- Trên thế giới không có cái lâu bền mãi mãi... - Nàng vẫn đang tranh cãi - Anh cũng có thể biến đổi! Sau khi một người con trai hoàn toàn có được một người con gái, anh ta sẽ cho rằng đã đánh hạ được tòa thành lũy ấy, do đó, thành lũy mới lại hấp dẫn anh ta đến đánh. Em nhìn thấy không ít trường hợp như vậy, giống như A Cầm, giống như Tiểu Kỳ, giống như Phi Phi... đều mất bạn trai như vậy!
- Do đó, em cũng coi anh là loại người ấy? - Chàng cắn răng nói, chạy vào nhà tắm tim dao cạo, lấy ra lưỡi lam. Nàng kinh hãi kêu nắm lấy cổ tay chàng, biến sắc nói:
- Anh muốn làm gì thế?
- Dùng máu của anh, viết một lời thề: nếu anh có một ngày phụ em, anh sẽ bị sét đánh chết, bị năm ngựa phanh thây, bị tống vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh...
Chàng quả thật dùng lưỡi lam cắt ngón tay viết huyết thư. Nàng vô cùng sợ hãi, vừa khóc vừa kêu toan cướp lưỡi lam. Chàng đẩy nàng ra, cứ muốn viết huyết thư. Nàng vừa cuống vừa sợ vừa đau lòng, mắt nhìn thấy lưỡi lam sắc bén sắp cứa vào ngón tay, nàng trong cơn cuống quýt, bệnh cũ đau dạ dày lập tức phát tác. Ôm bụng, nàng đau đến nỗi toàn thân đều co quắp lại, mặt bỗng nhiên không còn chút sắc máu, mồ hôi lạnh từ trên trán lăn xuống. Nàng cong lưng ôm bụng kêu to. Chàng nhìn thấy nàng phát bệnh, sợ đến nỗi ngón tay cũng không cứa, huyết thư cũng không viết, chỉ là nhảy lên kêu:
- Nằm xuống giường đừng động đậy, anh đi lấy thuốc đau dạ dày cho em.
Chàng chạy đến bên bàn, kéo ngăn kéo ra, phát hiện thuốc đau dạ dày đã cho nàng uống hết rồi, không còn bao nào nữa. Chàng quay người ấn nàng vào ghế tựa, vội vã nói:
- Em đợi đây, anh đi mua thuốc cho em!
Nói xong, chàng mở cửa phòng, chạy xuống ba tầng lầu, chạy ra khỏi nhà, chạy thẳng ra ngoài phố, ở đấy có một cửa hàng thuốc tây quen. Khi chàng chạy nhanh đến cửa hàng thuốc, bỗng dưới bàn chân đau nhói một hồi. Chàng cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình ngay cả dép cũng quên mang, chân trần chạy ra ngoài phố, chắc dẫm phải mảnh kính vụn, ngón chân đang chảy máu. Không bận tâm gì nhiều, chàng mua thuốc đau dạ dày, lại chạy thẳng về nhà, chạy lên ba tầng lầu, xông vào gian phòng, chân chàng cũng khập khiễng.
Đà Đà co quắp trong ghế tựa, mở to mắt nhìn chàng. Chàng vội vàng rót nước, vội vàng bóc bao thuốc ra, vội vàng cho nàng uống thuốc. Nàng uống xong thuốc, ôm bụng, vẫn kinh ngạc nhìn chăm chăm chàng.
- Anh không mang dép cứ thế chạy ra ư? - Nàng hỏi.
- Phải, anh quên mang.
- Anh... - Nàng líu lưỡi - Con người anh quả thật.. - Nàng muốn mắng, lại nén lại, nhìn trừng trừng ngón chân chàng - Trời đất, anh đang chảy máu kìa!
- Thật ư? - Chàng ngồi ở mép giường, nhìn ngón chân ấy. - Anh vốn muốn cứa đầu ngón tay, kết quả cứa đầu ngón chân! - Chàng vẫn còn nói chuyện cười - Có thể thấy, anh phi dùng máu thề với em không xong! Chỉ là đầu ngón chân viết chữ không tiện cho lắm, anh hàng ngày luyện chữ, vẫn quên dùng chân luyện.
- Anh rõ thật! - Nàng dẩu môi, vừa tức vừa nóng ruột, từ ghế tựa đứng lên. - Nhất định phải bôi thuốc lập tức, cẩn thận kẻo vết thương nhiễm trùng! Tệ thật! Ngay cả lọ thuốc đỏ cũng không có!
- Anh ấy à? - Nàng giận đùng đùng kêu, mắt đỏ lên - Anh làm em tức đến đau dạ dày chứ ai, lại còn cứ hỏi còn đau không! Chưa từng nhìn thấy người giống như anh, chân trần chạy ra ngoài phố! Người ta nhất định cho rằng anh là người từ bệnh viện tâm thần chạy ra... Em... em... em sẽ bị anh làm cho tức chết được! Cho em xem nào, cho em xem nào! - Nàng khom lưng nhìn chân chàng, mắt càng đỏ - Anh coi! Chảy rất nhiều máu! Rạch một vết sâu như thế! Anh coi anh coi! - Nàng nghẹn ngào - Xem anh ngày mai ngày mốt làm sao mà đến lớp? Xem anh làm sao mà đi đường...
Chàng kéo người nàng lại, ôm nàng vào lòng.
- Đà Đà! - Chàng khàn tiếng nói - Anh có thể chết vì em! Em sao còn có thể nghi ngờ anh sẽ biến tâm...
- Không không! - Nàng tiếp lời - Không nghi ngờ nữa, vĩnh viễn không nghi ngờ. Nếu ngay cả thứ tình yêu của anh cũng sẽ biến tâm, trên thế giới còn có người đàn ông nào đáng tin cậy nữa?
- Mà em, Đà Đà, - Chàng sâu sắc nói - cũng không cho phép lại biến đổi nữa! Không cho phép lại có người thứ ba! Không cho phép lại bị quyến rũ! Em biết em hiện giờ là người thế nào của anh không?
Nàng ngậm lệ nhìn chàng.
- Em là người yêu của anh, bạn của anh, vợ của anh, con gái của anh, mẹ của anh... Tất cả mọi tình yêu đối với nữ tính của anh, các thứ tình yêu không giống nhau, đều quy tụ vào một mình em, chỉ có em, chỉ có em, chỉ có em!
Nàng cảm động rất sâu xa, nhịn không nổi ôm chặt lấy đầu chàng.
- Không nghĩ ngợi bậy bạ nữa! Không nghi ngờ anh nữa! Không nói lời khiến anh đau lòng nữa! Cũng không, không, không... - Nàng dùng liền mấy chữ “không” - Cũng không đi chú ý đến bất kỳ người con trai nào nữa, bởi vì em đã có anh, có anh, có anh.
Lời thề giữa người tình này là ngọt ngào biết bao, lời hứa này là quý báu biết bao, đời sống này há giống với nhân gian? Dù cho thần tiên, cũng không có cái vui sướng như vậy. Hàn Thanh quá sung sướng, quá thỏa mãn, quá cảm kích tạo vật và Thượng đế. Chàng cảm tạ Thượng đế ban cho chàng sinh mệnh, để yêu Đà Đà, chàng cảm tạ Thượng đế, ban cho Đà Đà sinh mệnh, để yêu chàng. Thì ra, ý nghĩa của sinh mệnh là như vậy. Ở các góc trên thế giới, tạo ra một cô gái, tạo ra một chàng trai. Lại đợi đến thời cơ thích đáng, đẻ hai người đó gặp nhau, biết nhau, yêu nhau, kết hợp với nhau. Thì ra ý nghĩa của sinh mệnh là như vậy. Do đó, Hàn Thanh không nghi ngờ sinh mệnh, không nghi ngờ vị “thần” tồn tại trong cõi u minh nữa. Trời sinh vạn vật, tất có đạo lý. Chàng tin rằng sự giáng sinh của mỗi sinh mệnh, đều xuất từ một chữ “yêu”. Kể cả sự giáng sinh của chàng.
Những ngày này quá ngọt ngào. Những ngày này quá hạnh phúc. Những ngày này, vui sướng và hạnh phúc dường như không phải là danh từ trừu tượng nữa, mà biến thành một thứ vật nào đó có thể sờ mó, có thể ôm ấp, có thể dắt đi rong phố. Sinh hoạt vẫn là túng thiếu, trong cái túng thiếu, cũng có rất nhiều niềm vui sướng không cần tiền bạc cũng có thể đạt tới. Mùa xuân, họ thường đến vườn thực vật xem hoa, ngồi dưới cây dừa, nhìn những bông hoa chi chít màu sắc sặc sỡ hưởng thụ không khí ngày xuân, hưởng thụ thế giới đầy màu sắc của thiên nhiên. Do thời gian của hai người ở bên nhau già nửa đều là ban ngày, buổi tối Đà Đà phải đến lớp, sau khi tan học lại phải lập tức về nhà. Hàn Thanh vẫn cứ thấy “đêm” của hai người rất hiu quạnh, dài dằng dặc. Có hôm, ngồi trong vườn thực vật, nhìn cây xanh biếc đầy đất, họ mua gói thịt bò khô, hai người ăn. Chàng đột nhiên quay đầu nhìn nàng, bắt chước một bài hát nổi tiếng của Elvis Presley.
- Are you lonesome tonight? (Ban đêm em có cô đơn không? )
Đà Đà ngước cằm, rất nhanh, kiêu ngạo đáp một chữ:
- No! (không)
Hàn Thanh bắt đầu nói với nàng chuyện khác, nói rất lâu rất lâu. Chàng bỗng quay đầu nhìn nàng, dịu dàng lại hát một câu:
- Are you lonesome tonight?
Đà Đà ngoẹo đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng êm dịu như mộng, mỉm cười rất đáng yêu, nàng trả lời:
- Maybe! (Có thể)
Hàn Thanh lại đi nói về đề mục khác, nói mãi nói mãi. Chàng lần thứ ba quay sang nàng, lại dịu dàng hát:
Hàn Thanh vui sướng biết bao! Suốt ngày hôm ấy họ đều rất vui chỉ vì mấy câu hỏi và trả lời như vậy. Thứ thú vị nho nhỏ giữa người tình đó, thứ uy-mua đó, chỉ bản thân họ mới có thể lĩnh hội sâu sắc, hiểu sắc mà vui. Đồng thời, Hàn Thanh còn thích tặng một số tặng phẩm nhỏ dễ thương cho Đà Đà.
Đà Đà cũng giống như tất cả các cô gái, yêu cái đẹp, thích mọi đồ vật trang sức. Hàn Thanh mua không nổi những thứ quý giá đầy ắp trong cửa hàng kim hoàn: lắc đeo tay, dây chuyền đeo cổ, hoa tai, kim gài, kẹp tóc... Nhưng, chàng sẽ làm.
Chàng từng dùng khá nhiều đêm không ngủ, đem các thứ vỏ rắn như loại hồ đào, khoét lỗ, xuyên dây da vào, chế thành dây chuyền cho nàng. Chàng cũng từng tháo dây xích trên vòi nước, dùng hai ba sợi chập lại với nhau, chế thành một cái vòng tay tặng nàng. Cái độc đáo nhất là, vào mùa hoa sắn dây “chín tầng” nở rộ, chàng lượm những hoa sắn dây đủ loại màu sắc, đem chúng xâu thành từng chuỗi một. Màu sắc hoa sắn dây “chín tầng” rất nhiều; có hồng nhạt, có hồng đào, có tím nhạt, có tím sậm, có thuần trắng, có vàng nhạt... Chàng đem những đóa hoa nhỏ phô đủ ngũ sắc đó, xâu một chuỗi làm dây chuyền đeo cổ, xâu một chuỗi làm vòng tay, xâu một chuỗi làm đồ trang sức cho mái tóc. Nàng thích thú biết bao, kiêu ngạo biết bao, vui sướng biết bao, mà lại đẹp biết bao! Khắp người nàng đều tỏa ra ánh sáng, toàn thể đôi mắt nàng và khuôn mặt nàng đều phát sáng. Buổi tối hôm đó, nàng đeo những vòng hoa đó đến lớp. Trời đất! Buổi tối ấy nàng nổi bật biết bao. Tất cả các cô gái đều bao vây lấy nàng: mến mộ, kinh ngạc, khen ngợi kêu:
- Cậu mua ở đâu đấy?
- Chà, các cậu mua không nổi đâu! - Nàng cười.
- Cậu kiếm ra được từ đâu thế?
- Chà, các cậu kiếm không nổi đâu!
- Cậu chia cho mình một chuỗi được không?
- Chà, cái này là không thể chia được!
Thật thế, có ai nói “yêu” có thể chia được? Có thể mua được? Ai dám nói nghèo túng sẽ mài mòn tình yêu? Ai dám nói “bần tiện phu thê bách sự suy” (vợ chồng nghèo hèn trăm sự đều suy kém)? Ai dám nói thanh niên thời nay chỉ theo đuổi sinh hoạt vật chất? Ai dám nói sinh viên đại học hiện nay đều không tôn trọng “tình yêu”? Ai dám nói? Ai dám nói? Ai dám nói?
Hôm đó, Đà Đà sắc mặt nặng nề đến tìm Hàn Thanh, nghiêm túc nóng ruột, phiền não nói:
- Nói cho anh biết một việc: Phương Khắc Mai có rồi.
- Cái gì? - Chàng nhất thời chưa kịp hiểu - Có gì?
- Hừ! - Đà Đà thở dài - Con! Cô ấy mang bầu. Cô ấy vừa nói cho em biết, khóc đến gần chết được. Cô ấy mang bầu. Cô ấy nói không biết nên làm thế nào. Nếu để gia đình cô ấy biết, nhất định sẽ đánh chết cô ấy. Anh biết, cha cô ấy có địa vị như thế, là đại biểu dân ý! Phương Khắc Mai từ nhỏ vừa học piano vừa học violoncelle, hoàn toàn được bồi dưỡng thành khuê các nhà đại gia rất cao sang, năm thứ ba đại học, không kết hôn lại có bầu, cô ấy nói khổ nhục này nước biển cũng không rửa sạch!
- Từ Nghiệp Bình thì sao? - Từ Nghiệp Bình nói thế nào?
- Họ lập tức sẽ đến chỗ anh, mọi người cùng bàn bạc xem. Nhưng, Phương Khắc Mai nói, chỉ có một biện pháp là có thể được.
- Biện pháp gì?
- Cho ra thai!
- Cái đó cũng không nhất định! - Hàn Thanh nói - Nếu nhà họ Phương đồng ý, họ có thể lập tức kết hôn, đều quá hai mươi tuổi rồi...
- Anh đừng quá ngây thơ nữa có được không? - Từ Nghiệp Bình lấy gì ra để nuôi sống vợ và con? Bản thân anh ấy đại học còn chưa tốt nghiệp, gì gì đều chưa bàn tới được! Gia đình anh ấy cũng không giúp đỡ nổi anh ấy! Kết hôn! Đâu phải dễ dàng!
Hàn Thanh nhìn trừng trừng Đà Đà, bỗng từ trên người Từ Nghiệp Bình nhìn thấy cái bóng của mình: học nghiệp chưa tròn, sự nghiệp chưa thành tựu, ở giữa còn chắn ngang hai năm quân dịch! Chàng nhìn trừng trừng không dám nói. Nhất là trong vẻ mặt đầy thương xót của Đà Đà còn mang một thứ khiển trách không lời, dường như Phương Khắc Mai có bầu, ngay cả chàng cũng phải chịu trách nhiệm vậy. Chàng biết, sức liên tưởng của loài người rất phong phú. Chính giống như chàng sẽ từ người Từ Nghiệp Bình nhìn thấy mình, Đà Đà sao không từ người Phương Khắc Mai nhìn thấy bản thân nàng! Chàng nghĩ, và không do tự chủ đưa tay nắm chặt tay Đà Đà.
- Em yên tâm. - Chàng nói - Anh sẽ hết sức cẩn thận, sẽ không để em cũng gặp phải thứ chuyện này.
Đà Đà rút tay mình về cắn răng nói:
- Dù sao, đàn ông các anh cũng rất xấu! Rất xấu
Lô-gich thế nào vậy? Hàn Thanh không hiểu cho lắm. Nhưng chàng biết, phút này không phải là lúc cùng Đà Đà bàn lô-gich, bàn đạo lý. Phút này là lúc phải đối mặt với một vấn đề, vấn đề đó, không phải chỉ xảy ra trên người Từ Nghiệp Bình và Phương Khắc Mai, cũng có thể xảy ra ở trên người họ, xảy ra trên người bất kỳ một đôi sinh viên đại học nào yêu nhau.
Buổi chiều, Phương Khắc Mai và Từ Nghiệp Bình đến.
Phương Khắc Mai mắt sưng lên, rõ ràng là đã khóc. Từ Nghiệp Bình không còn cái vẻ vẫn hi hi ha ha thích cười đùa của anh ta, mà có vẻ nghiêm túc, đứng đắn, có phần ủ rũ.
- Chúng tôi đã nghiên cứu - Từ Nghiệp Bình vừa mới bước vào nhà đã nói - Biện pháp lý trí nhất là cho ra thai. Tôi không thể để Tiểu Phương mất mặt. Đến nay, cha mẹ Tiểu Phương vẫn chưa gặp tôi, các vì hiện giờ tuyệt đối không có biện pháp tiếp nhận tôi, nhất là trong tình huống này. Cho nên chỉ có cách cho ra thai!
Phương Khắc Mai dụi mắt. Đà Đà đi tới, dùng cánh tay quàng lấy cô ta, không nói gì, hai cô gái chỉ lặng lẽ ôm nhau. Hàn Thanh đăm đăm nhìn Từ Nghiệp Bình, Từ Nghiệp Bình xót thương lắc đầu với chàng, trong đáy mắt Từ Nghiệp Bình đọc ra quá nhiều ngậm ngùi, quá nhiều bất lực. Chàng chỉ hỏi:
- Đã tìm bệnh viện chưa, tiền đủ không?
- Thuốc chích, chỗ Tiểu Phương có. Phi Phi nói, đến đường Nam Kinh đông, bác sĩ ấy có thể lập tức làm thủ thuật, chỉ cần hai nghìn đồng.
Hai nghìn đồng! Thì ra chỉ cần hai nghìn đồng liền có thể bóp chết một sinh mệnh nhỏ. Hàn Thanh lặng lẽ. Từ Nghiệp Bình nói:
- Có thể mời anh cùng Viên Gia Bội cùng đi với chúng tôi được không? Nói thật, chúng tôi chưa có lúc nào cần đến bạn bè như vậy, mà hai người là bạn bè thân nhất của chúng tôi! Tôi nghĩ, việc này tốt nhất là tốc chiến tốc quyết.. - Anh ta quay đầu nhìn Phương Khắc Mai - Tiểu Phương, em thế nào? Nếu em còn có gì...
Phương Khắc Mai nhanh chóng quay đầu lại, ưỡn thẳng sống lưng, bỗng thanh thoát hất làn tóc dài xõa vai, vẫn cười:
- Nói đi là đi! - Nàng lớn tiếng - Tôi đánh cuộc, hàng ngày đều có người làm cái việc đó, tôi không phải là người thứ nhất, cũng sẽ không là người cuối cùng! Người khác đều có thể làm, tôi sao lại không thể?
Liền đó, họ đi đến bệnh viện ấy.
Bác sĩ và y tá đều là bộ mặt nhẵn lì, rõ ràng đã quá quen với công việc này. Đương nhiên, Từ Nghiệp Bình và Phương Khắc Mai trên bệnh lịch đều điền tên giả địa chỉ giả, bác sĩ và y tá cũng không xem xét kỹ. Sau đó Phương Khắc Mai được đưa vào phòng thủ thuật. Cô y tá cười cười với họ:
- Yên tâm, chỉ cần hai mươi phút là xong. Sau khi làm thủ thuật nằm nửa giờ, đợi thuốc mê tan hết thì không có chuyện gì. Rất giản đơn, không cần nghỉ ngơi, có thể đi học.. à.. à, hoặc giả đi làm như thường.
Chẳng lẽ ngay cả y tá cũng nhìn ra họ là một đám sinh viên đại học hay sao? Từ Nghiệp Bình lặng lẽ không nói, đi đến bên cửa sổ rít mạnh thuốc lá, Hàn Thanh cũng đốt một điếu thuốc. Đà Đà bất an ngó nghiêng nhìn cửa phòng thủ thuật, sau đó như có điều nghĩ ngợi ngồi lặng trong một chiếc xô-pha, thuận tay cầm một tờ tạp chí lên xem, tên tạp chí đó là: Trẻ Thơ và Người Mẹ.
Thật thế, tất cả rất đơn giản, sau hai mươi phút, thủ thuật đã hoàn tất. Mà sau một giờ, bốn người họ liền ra khỏi bệnh viện, đi trên đường phố Đài Bắc hoàng hôn. Từ Nghiệp Bình dùng tay kéo Phương Khắc Mai, chưa từng có sự chăm sóc và thận trọng như thế, anh ta quan tâm hỏi:
- Thấy như thế nào?
- Rất tốt. - Phương Khắc Mai cười cười - Nếu anh hỏi cảm giác của em, có câu thành ngữ miêu tả được rất thích đáng: như trút được gánh nặng. Mà tôi nói cho các bạn biết, tôi phát hiện tôi đói rồi, tôi muốn ăn thỏa thích một bữa!
- Thế này nhé - Hàn Thanh nói - tôi mời các bạn ăn bít-tết! Vừa vặn gia đình gửi tiền lên! Để chúng ta đi ăn mừng một cái.. à.. à, - chàng thấy mình đùa không đúng lúc, liền dừng lại.
- Vốn là nên ăn mừng! - Phương Khắc Mai tiếp lời - Chúng ta đã giải quyết được một vấn đề khó như thế, cứ coi là qua được một cửa ải! Đi đi, Hàn Thanh, mọi người chúng ta đi ăn thỏa thích một bữa, gọi hai chai bia, để các anh uống. Từ Nghiệp Bình cũng đủ khổ rồi, mấy ngày nay vẫn cứ mặt ủ mày châu! Bây giờ vô sự rồi! Mọi người đi ăn mừng đi!
Liền đó, họ đi đến cửa hàng ăn Tây Kim Quốc thường đến, gọi bít-tết, gọi bia, gọi sa-lát, dường như quả thật đang ăn mừng một chuyện nên ăn mừng. Từ Nghiệp Bình và Hàn Thanh uống bia, hai cô gái cũng ăn thoải mái. Từ Nghiệp Bình uống hết một chai bia, bắt đầu ngà ngà say, chàng bỗng kéo tay Phương Khắc Mai, rất trịnh trọng nói:
- Tiểu Phương! Anh nhất định lấy em!
Phương Khắc Mai mắt đỏ lên gật đầu.
- Tiểu Phương - Từ Nghiệp Bình lại nói - sau khi chúng ta kết hôn, nhất định còn sẽ có con. Anh vừa mới nghĩ, đợi sau khi đứa con tương lai của chúng ta ra đời, chúng ta nên thẳng thắn nói cho đứa con ấy biết, nó từng có một đứa anh, bởi chúng ta nuôi không nổi, mà không để cho anh nó đến cõi đời.
- Ừ - Phương Khắc Mai gật mạnh đầu - Được, chúng ta nhất định phải nói cho nó biết. Nhưng làm sao anh biết đứa mất đi là đứa anh? Em nghĩ, là một đứa chị.
- Không - Từ Nghiệp Bình nói - là một bé trai.
- Không, nhất định là một bé gái.
- Bé trai!
- Bé gái!
- Thế này nhé! - Từ Nghiệp Bình lấy ra một đồng tiền đồng - Chúng ta dùng cách tung đồng tiền này để quyết định, nếu là mặt chính, thì là bé trai, nếu là mặt trái, thì là bé gái! Không ai được tranh cãi nữa!
- Được!
Hai người họ quả thực ném đồng tiền đồng lên, đồng tiền rơi xuống là mặt trái, Phương Khắc Mai thắng. Cô ta đắc ý gật đầu:
- Coi! Tôi biết là con gái, tôi thích nhất con gái!
- Được - Từ Nghiệp Bình nói - Tôi thừa nhận đó là một đứa con gái. Bây giờ, chúng ta nên đặt cho đứa con gái ấy một cái tên, mai đây mới nói được với đứa con tương lai của chúng ta, chị nó tên là gì.
- Ờ, - Phương Khắc Mai nghĩ một chút - gọi Bình Bình đi, bởi vì chữ sau cùng của tên anh là Bình. Bình Bình, bình của phù bình (bèo nổi), biểu thị sinh mệnh của nó như bèo nổi, trôi cũng không trôi được bao lâu, ngay cả rễ cũng không có.
- Thế sao không gọi Mai Mai? - Từ Nghiệp Bình nói - Bởi vì chữ cuối cùng của tên em là Mai. Mai Mai, Một Một (chữ Trung Quốc Mai và Một đồng âm), một của một hữu (không có) cho nên cuối cùng thành không có.
- Không không, phải gọi là Bình Bình.
- Không không, gọi là Mai Mai
- Bình Bình!
- Mai Mai!
Xem chừng, hai người lại phải tung đồng tiền đồng. Đồng tiền đồng vừa rồi không biết đã lăn đến đâu. Hàn Thanh không nói một lời móc trong túi ra một đồng tiền đồng đưa cho họ. Từ Nghiệp Bình cầm đồng tiền tung lên, rơi xuống tên đã định rồi là Mai Mai cũng là “Một Một”. Đà Đà bỗng đẩy ghế tựa đứng dậy xông ra phía cửa lớn. Hàn Thanh đứng dậy đuổi theo, chàng đuổi kịp Đà Đà. Nàng nhìn thẳng vào vách tường chùi nước mắt. Hàn Thanh đi tới, dịu dàng ôm lấy vai nàng:
- Đừng như vậy. - Chàng nói - Em sẽ khiến cho hai người họ càng khổ tâm. Chúng ta nhất định phải vào, ăn xong bữa cơm!
- Em biết, em biết - Đà Đà nói liền một chặp - Em chỉ muốn khóc, anh biết là em thích khóc! Em không thể đùa trước mặt họ, phải thế không?
Hàn Thanh lấy mùi xoa cho nàng.
Nàng chùi khô ngấn nước mắt, lấy lại tinh thần, nàng lại đi vào cửa hàng ăn. Nàng vừa đi, vừa mạnh mẽ hỏi một câu:
- Hàn Thanh, anh đối với sinh mệnh đều có sự giải thích, anh cho rằng tất cả mọi sinh mệnh đều có ý nghĩa, thế thì, nói cho em biết, bé Mai Mai ấy là thế nào?
Hàn Thanh không biết trả lời sao. Chúng ta cho rằng mình chín chắn, nhưng chúng ta không hiểu gì hết, cho rằng có thể làm việc của người lớn, nhưng vẫn còn phải trông cậy vào gia đình, chúng ta cho rằng chúng ta có thể “hai vai gánh nhật nguyệt, một tay buộc càn khôn”, thực tế đều yếu ớt, đều vô tri!
- Trời! - Chàng ngẩng đầu lên trời - Quả thật, chúng ta không biết mình làm những gì, cũng không biết mình hiểu được những gì.
Trong khoảnh khắc này, cái tự phụ và kiêu ngạo của Hàn Thanh, giống như con chim sẻ bay xuống chỗ thấp, chầm chậm sa xuống hang núi. Tình cảm khiêm tốn, thành thực nảy sinh. Đồng thời chàng cũng lĩnh hội sâu sắc, bí mật của sinh mệnh, dứt khoát không thể nhân cái “buồn” và “vui” của một mình chàng mà có được, bởi vì cái đó không có định luật, cái đến không nhất định đến, cái đi cũng không nhất định đi.
- Đà Đà - cuối cùng chàng nói - chúng ta sống, chúng ta nhìn, chúng ta từng trải, sau đó, có một hôm, em sẽ viết ra một chuyện... Hoa bông gạo. Em và anh lúc ấy, nhất định sẽ hiểu về sinh mệnh hơn bây giờ rất nhiều!