20-10-2008, 05:28 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 11
Sán lấy Diệu thì chả có gì khó hiểu. Cô xinh thế kia mà . ÄÆ°á»£c cả dáng, cả da, cả gương mặt má»ng mà y hay hạt. Äến ná»—i có má»™t tay trong cÆ¡ quan Quáºn phải chép miệng dè bỉu ngay trong tiệc cưới há»: "Lấy thằng nà y tháºt phà l… con bé!"
Nhưng vì sao Diệu lấy Sán thì không ai hiểu được.
Sán biết vợ mình xinh đẹp. Thằng đà n ông nà o nhìn vợ mình cÅ©ng phải thÃch. Äiá»u ấy thì anh ta đã chứng kiến quá nhiá»u. Äã có lần, anh ta chá»i không địa chỉ má»™t gã hau háu nhìn vợ mình, như muốn ăn tươi nuốt sống: "Äi thôi em, đâu có thứ đà n ông thô lá»—, thấy đà n bà cứ dán mắt và o là nghÄ©a là m sao?"
Anh ta là m tình vá»›i vợ không biết mệt, không biết chán. Có lần, son phấn xong, nhìn vợ thay quần áo Ä‘i là m, không đừng được cÆ¡n thèm, lại bế thốc vợ và o giưá»ng là m má»™t cuá»™c chá»›p nhoáng má»›i nghe.
Nhưng rồi hắn không thÃch vợ, cà ng ngà y cà ng không thÃch. Äến mức hắn hay kiếm cá»› đá thúng đụng nia để quát vợ. Những lúc như thế, chị vợ không hiểu vì sao, ngạc nhiên há»i: "Là m sao hÆ¡i má»™t tà là anh gắt gá»ng, quát tháo động anh em là thế nà o?" Äã không thÃch thì dá»… ức chế lắm. Có khi cả tuần chả động đến vợ. Chị vợ không giải thÃch được, cÅ©ng không là m sao cho anh ta trở lại như trước. Trước kia, bao giá» anh ta cÅ©ng chá»§ động. Bây giá», chị chá»§ động chồng cÅ©ng không hưởng ứng. Nếu mệt hay khó chịu hoặc vì lý do gì mà từ chối đã Ä‘i má»™t nhẽ. Äằng nà y anh ta buông hai tiếng gá»n lá»n: "Không thèm!" là m chị vừa tức, vừa tá»§i thân, vừa khó hiểu. Hay là anh ta bồ bịch? Chả có lý. Mình thì đến ná»—i nà o?
Suy nghÄ© ấy cá»§a chị là rất không thá»±c tế, rất sai lầm là khác. Nà o có phải bồ bao giá» cÅ©ng đẹp hÆ¡n vợ. Nhiá»u khi lại xấu hÆ¡n là khác. Nhưng há» cứ kết nhau là vì hoà n cảnh thuáºn tiện như lá»a gần rÆ¡m và vì má»™t trăm linh má»™t lý do ngoà i nhan sắc. Hắn thì không có bồ tháºt. Không có bồ, vì bồ hay nhõng nhẽo, nhÅ©ng nhẵng, nhùng nhằng, mất thì giỠđã đà nh. Còn má»™t lý do xã há»™i khác. Thá»i buổi nà y có những cô gái, muốn được việc mà không muốn mất tiá»n, hay đỡ mất tiá»n, liến xuất "vốn tá»± có" ra thanh toán. Tất nhiên hai bên được việc xong thì anh Ä‘i đằng anh, tôi Ä‘i Ä‘i đằng tôi.
Ngẫu nhiên có gặp lại, coi như không quen biết, hoặc chỉ chà o há»i lấy lệ.
Má»™t hôm đưa con vá» thăm ông bà ngoại, Thanh Diệu nói chuyện vá»›i bố - má»™t ông giáo dạy văn. Ông cụ cưá»i xoa đầu như hồi cô còn Ä‘i há»c:
- Sao cô ngốc thế. Ngưá»i ta thì khôn nhà dại chợ, con gái tôi lại khôn chợ dại nhà .
Thấy con chưa hiểu, ông cụ mới nói:
- Thằng chồng nà o cÅ©ng thÃch vợ đẹp, cÅ©ng ghen vì vợ đẹp. Nhưng không thằng chồng nà o thÃch vợ thông minh hÆ¡n mình. Nó sẽ ghen vá»›i chÃnh vợ nó, vì đã thông minh hÆ¡n nó. Ngừng má»™t lúc, giá»ng ông cụ xa xôi:
- Rồi vợ chồng con cũng chẳng ra sao đâu.
Cô hốt hoảng:
- Con rất ý thức vỠgia đình. Con chả là m gì nên tội?
- Con gái ơi, không phải lỗi ở con. Nói khác đi, lỗi của con là con thông minh hơn chồng, sắc sảo hơn chồng. Bố nói chuyện với chồng con thì bố biết. Ai bảo mà y cứ mê tiếng ghita của nó. Mà từ ngà y lấy nhau, bố có thấy nó chơi đà n nữa đâu. Bố tiên lượng thế, vì bố tin rằng, con sẽ tiến bộ nhanh trong công tác. Mà khoảng cách cà ng xa thì mâu thuẫn cà ng lớn.
Câu chuyện giữa hai bố con diá»…n ra trước khi chị được bổ nhiệm trưởng phòng Tà i chÃnh. Từ bấy đến lúc chị được đỠbạt là m phó chá»§ tịch Quáºn, khoảng cách giữa há» cà ng xa hÆ¡n.
Äúng như ông cụ nháºn xét và dá»± Ä‘oán, chả bao giá» Sán còn sỠđến cây đà n ghita nữa. Ghita là thứ đà n cá nhân, má»™t dà n nhạc nhỠđối vá»›i những ngưá»i chÆ¡i chuyên nghiệp, có trình độ cao. Còn vá»›i Ä‘a số ngưá»i chÆ¡i nghiệp dư, chỉ biết đệm gá»i là , chỉ biết chÆ¡i tà m tạm thì nó là ngưá»i bạn tâm tình cho cả lúc buồn lẫn khi vui. Có lẽ Sán không bao giá» còn cầm cây đà n ghita đã má»™t dạo là m mê mẩn cô sinh viên đại há»c kinh tế Thanh Diệu nữa. Anh ta táºp trung tất cả và o chuyện là m ăn, và bây giá» rất thạo chÆ¡i dà n tì bà mà Hồng Nguyệt là má»™t trong nhiá»u cây đà n tì bà anh ta thÃch.
Thanh Diệu nghe bố nói, biết không thể nà o lấy lại được nữa. Chồng chị ngà y cà ng xa cách. Chỉ trừ ngà y giá»—, ngà y tết vá» bên ngoại, hay bên ná»™i há» còn Ä‘i cùng, ngoà i ra chị toà n Ä‘i má»™t mình. Má»i quan hệ đối ngoại không bao giá» anh ta Ä‘i cùng vợ nữa. NghÄ© nát nước, má»™t hôm chị sang bên tổ chức Thà nh uá»·, sau đó đến Ban Tổ chức chÃnh quyá»n thà nh phố, muối mặt nói vá»›i các anh chị bên ấy, bằng cách nà o đấy, can thiệp, bố trÃ, sắp xếp để chồng được rút lên văn phòng Kiến trúc sư Trưởng thà nh phố. Sán không há» biết việc vợ là m cho mình. Anh ta cho rằng cÆ¡ há»™i là m ăn đã đến, và cá»§a đáng tá»™i, cÅ©ng biết đầu tư cho con đưá»ng thăng tiến cá»§a mình. Mấy năm sau, anh ta được đỠbạt phó trưởng phòng Quy hoạch. Nhưng đến cuá»™c chạy Ä‘ua và o chức trưởng phòng thì gay. Nhưng mảng quy hoạch Sán được phân công nắm cÅ©ng đủ ăn chán.
***
Phó chá»§ tịch Uá»· ban Nhân dân quáºn Lâm Du, Äoà n Thanh Diệu hiếm hoi má»›i có má»™t ngà y vá» nhà ngay sau giá» là m việc chiá»u. Những cuá»™c há»p triá»n miên không tha chị. Những cuá»™c há»p, cuá»™c há»™i nghị cấp thà nh phố, quáºn, huyện, các sở, ban, ngà nh… thưá»ng diá»…n ra và o buổi sáng. Không mấy há»™i nghị diá»…n ra buổi chiá»u. Buổi chiá»u thưá»ng đà nh cho những cuá»™c há»p ná»™i bá»™ cá»§a má»™t cÆ¡ quan, má»™t ban ngà nh nà o đó.
Không má»™t ai bước chân và o guồng máy nà o mà không bị nó cuốn Ä‘i. Là má»™t công chức mẫn cán, Thanh Diệu không dám bá» má»™t cuá»™c há»p nà o, nhất là khi chị phải chá»§ trì những cuá»™c há»p thuá»™c lÄ©nh vá»±c cá»§a mình. Chị thưá»ng vá» nhà muá»™n.
CÃ ng hay!
Chồng chị trở nên báºn rá»™n. Nà o khách cá»§a mình đến nhá» xem quy hoạch đất. Nà o khách cá»§a phó chá»§ tịch vợ. Anh ta tiếp tất cả. Ghi tên lại đà ng hoà ng. Äá» nghị những gì, giấy tá» hồ sÆ¡ trong má»™t bì giấy hoặc túi ni lông thì để nguyên, không giở ra. "Tôi sẽ đưa nguyên si thế nà y cho nhà tôi". Bởi khách thưá»ng kẹp và o trong hồ sÆ¡ má»™t chiếc phong bì… Thì ai cÅ©ng biết, chả ai biếu không ai cái gì. Diệu bảo chồng liệu mà nháºn quà cáp cá»§a ngưá»i ta đấy. Trong phạm vi quyá»n hạn cá»§a mình, chỉ có nhanh hay cháºm, không trái nguyên tắc thì chị còn giúp được. Nếu cứ nháºn bừa ngưá»i ta mà không giúp được là há» oán đấy. Mà há» tố cáo thì còn chết nữa. Lúc ấy anh phải chịu trách nhiệm đấy. Sán cá»± lại, mấy cái thứ quà lặt vặt thì bõ bèn gì, thiên hạ ngưá»i ta biếu hà ng trăm triệu ấy chứ.
Thá»i buổi nà y không ai còn mang gà , gạo nếp đỗ xanh Ä‘i biếu. Ngưá»i thà nh phố đã tù lâu quên hẳn cái chuyện mổ gà , mổ vịt, là m cá mú, nhất là là m lòng gà , lông vịt, lòng vịt. Äã có cảnh, khách ở quê ra chÆ¡i mang theo con gà , bị trẻ con cà u nhà u rồi xách Ä‘i. Khách tá»§i thân khóc, nghÄ© là cháu Ä‘em Ä‘i cho, không thèm ăn.
Äến lúc thấy nó xách con gà là m rồi vá» má»›i vỡ lẽ, là nó Ä‘i thuê là m ở tổ dịch vụ. Bây giá» má»i thứ Ä‘á»u quy ra phong bì. Giống như ngà y xưa ở ta, các thứ lương thá»±c, Ä‘á»u quy ra… thóc. Cứ hai ngô, hoặc hai khoai hay hai sắn bằng má»™t thóc. Phạt vi cảnh bốn hà o, tức là má»™t cân thóc. Váºy mà vẫn không là m sao đạt được chỉ tiêu sản xuất lương thá»±c.
Thế mà má»™t lần, lại có ngưá»i mang đến biếu Sán má»™t két bia có tức cưá»i không? Anh ta khó chịu lắm, nhưng cÅ©ng cố lấy giá»ng nhã nhặn há»i:
- Anh tên là gì? Có việc gì cần nhà tôi giúp đấy?
Khách trình bà y nhà ở chá»— ấy chá»— ná», nay đưá»ng sắp mở sẽ Ä‘i qua… - Hoá ra là khách cá»§a mình. Thằng cha trông chả có cảm tình tà nà o - Anh ta nghÄ©. Theo mốc chỉ giá»›i quy hoạch thì vỉa hè sẽ xén và o nhà anh ta 2m, suốt mặt tiá»n nhà dà i 25m. Chỉ cần nắn lại quy hoạch má»™t chút, chỉ cần Ä‘oạn ấy hÆ¡i thắt lại má»™t chút thì nhà anh ta vẫn còn 1,5m chiá»u sâu, vẫn cứ là m được nhà .
Việc nà y tháºt sá»± khó. Nó liên quan đến nhiá»u khâu nhiá»u ngưá»i, phải sá»a lại thiết kế. Phải "là m việc " vá»›i bên thì công, vì bên thì công cÅ©ng đã có bản thiết kế được phê duyệt. Nhưng nếu cố táºt cÅ©ng vẫn xong. Miá»…n là phải "biết lá»… độ ". Theo tiếng lóng bây giá», nghÄ©a là phải có dầu mỡ bôi trÆ¡n xứng đáng. Anh ta bảo nhà mình kinh doanh và ng bạc, đá quý nên má»™t tà mặt tiá»n là vô cùng quan trá»ng.
Sán không mảy may chú ý đến lá»i trình bà y cá»§a khách. Vá»›i lại, nói tháºt… chỉ riêng cái việc mang két bia Ä‘i xin xỠđã không mê được rồi. Anh ta trÆ¡n tru má»™t câu cá»a miệng:
- Thôi được anh cứ vá», tôi sẽ cố gắng.
Khách vừa quay lưng, anh ta đã buông hai tiếng "Rách việc", rồi lấy chân đạp cho két bia chui và o gáºm giưá»ng.
Diệu Ä‘i há»p vá» thì đã gần tám giá» tối, chị nói cốt để thanh minh vá»›i chồng:
- Gá»›m chuyện giải phóng mặt bằng ở nút cổ chai lôi thôi quá anh ạ. Mấy buổi há»p ngoà i giá» mà vẫn chưa xong.
Anh chồng lạnh lùng:
- Khách cá»§a cô đợi từ tối đến giá», vừa má»›i vá» xong đấy! Há»™p bia cá»§a anh ta dưới gáºm giưá»ng ấy!
Tất nhiên, Thanh Diệu không thể biết, đấy không phải là khách cá»§a mình. Nhưng chị phải biết, có những khách cá»§a mình chỉ biếu những thứ vá»› vẩn như thế đấy! Äấy má»›i là câu thứ nhất. Câu thứ hai thế nà y: Cứ bá» nhà cá»a, chồng con thế nà y mà đi há»p, cá»™ng vá»›i vốn nhan sắc tá»± có, cô còn lên nữa đấy.
Cái thằng cha bia vừa nãy đã là m hắn mất thì giá», mà chẳng được gì.
Chiá»u nay, Ä‘ang là m việc, hứng tình Sán lại nghÄ© đến Nguyệt. Hắn gá»i Ä‘iện cho cô, hẹn đến chá»— cÅ©. Con bé lại Ä‘á»ng đảnh: "Em Ä‘ang dở việc, không Ä‘i được. Hẹn khi khác anh nhé".
CÆ¡n hăng Ä‘ang lên. Câu trả lá»i là m anh ta cụt hứng. Tưởng ngon rồi đấy hẳn. Chưa thoát khá»i tay anh mà y đâu em ạ. Thiếu gì lý do để khu đất ấy không và o tay các ngưá»i được. Thì anh mà y sẽ giá»›i thiệu khu đất khác. Em còn phải "phục vụ" anh dà i dà i em ạ.
Thế mà vá» nhà , lại phải thổi cÆ¡m, là m thức ăn. Tuy chẳng khó nhá»c gì vá»›i nồi cÆ¡n Ä‘iện, bếp gas và thức ăn là m sẵn trong tá»§ lạnh, chỉ vèo má»™t cái đã ăn được rồi. Nhưng mà hắn tức. Không nhẽ cứ là m ôsin cả Ä‘á»i cho vợ, để nó nhảy cẫng lên há»p vá»›i hà nh suốt thế nà y à ?
Thanh Diệu biết mình Ãt thá»i gian cho chồng con. Nhưng chợ búa chị vẫn lo. Trong tá»§ bao giá» cÅ©ng có thức ăn sẵn, chỉ cần cho và o lò vi sóng là ăn được rồi đấy. Chỉ phải là m thêm món xà o, và canh. Rau thì đã nhặt, đã rá»a sạch cho và o túi ni lông, chỉ và i nhát dao là xà o cÅ©ng được, mà nấu cÅ©ng xong. Thịt cÅ©ng thái sẵn rồi.
Chỉ có tá»i là phải bóc. Còn hà nh lá cÅ©ng dã rá»a sạch, hà nh cá»§ thì bóc nhanh quá rồi còn gì. Con đã có thầy dạy thêm kèm cặp. Cô dạy nhạc đến táºn nhà dạy đà n.
Biết là m sao với công việc được giao, mà đã và o guồng máy tổ chức ấy rồi thì là m sao không bắt và o nhịp quay của nó được?
Suy nghÄ© ấy là thưá»ng trá»±c trong tâm trà Diệu, chứ không phải lúc nà y chị má»›i nghÄ© đến. Lúc nà y, chị chỉ thấy mình bị xúc phạm. Chị không lạ gì mấy từ "vốn tá»± có" khi nói đến những ngưá»i phụ nữ dùng nhan sắc cá»§a mình là m phương tiện tiến thân. Chuyện ấy có không? Có thể ở ngưá»i nà y, ngưá»i kia. Nhưng vá»›i mình thì không! Quyết không bao giá»! Chị đã từng đứng giữa há»™i trưá»ng, chá»§ trì những há»™i nghị hà ng trăm ngưá»i, đã từng chá»§ toạ những cuá»™c há»p đủ các thà nh phần, đủ các lứa tuổi toà n những ngưá»i có trình độ há»c vấn, trình độ văn hoá cao. Có ai dám xúc phạm mình?
Sán nói câu trước xong, ngừng má»™t tà như nghÄ© ngợi, như cân nhắc rồi má»›i nói tiếp câu thứ hai. Nghe rõ rà ng, đầy đủ trá»n vẹn cả hai câu. Chị như bị má»™t cú phang giữa mặt, mắt tối sầm lại, ngưá»i hÆ¡i lảo đảo, trên đôi chân run run, đứng không vững. Khi định thần lại, mắt mở to, như để nhìn cho rõ mặt, xem có đúng ngưá»i vừa nói câu ấy là chồng mình không? Rồi chị lừ lừ tiến lại! Ngưá»i kia, chưa bao giá» nhìn thấy mắt chị trong trạng thái như thế. Mắt mở tưởng rách khoé mắt, mồm há ra rồi cắn chặt, môi ứa máu, mặt trắng bệch. Cả bá»™ mặt căng lên như biến dạng. Không tìm đâu thấy nét đẹp đẽ, duyên dáng hằng ngà y. Chỉ còn sá»± kinh ngạc, phẫn ná»™. Äến gần ngưá»i kia, tay phải chị giÆ¡ lên mạnh mẽ, dứt khoát, giáng má»™t nhát không thương tiếc và o mặt kẻ vừa nói câu ấy! Cái tát là nhát kiếm chém thẳng và o mặt Sán.
Bất ngá».
Äau.
Tức giáºn.
Anh ta gầm lên:
- A à ! Cô dám tát tôi hả?
Vừa nói anh ta vừa nhanh tay tóm chặt tay chị.
Nhưng không phải giữ lâu. Ngay lúc ấy ngưá»i chị má»m nhÅ©n ra, đổ xuống như bị đạn trúng tim.
***
Buổi chiá»u, từ công ty Äại gá»i Ä‘iện vá» cho bố.
- Bố còn nhá»› bác Vỹ bạn bố, giá» nghỉ hưu ở Hải An không? Hôm trước con gặp, bác ấy có nhắn bố xuống chÆ¡i. Hôm nay, có việc xuống đấy. Bố thay quần áo Ä‘i con vỠđón bây giá».
Vừa ra khá»i ná»™i thà nh, Äại nói ngay:
- Con mải là m ăn quá, cứ nghÄ© bố mẹ có má»™t đống tiá»n là không cần gì nữa. Không Ä‘i đâu thăm thú bạn bè, không có nhu cầu gì… Cái chuyện ban trưa vá»›i con bé Ôsin ấy, con hiểu…
Mặt ông bố đỠdừ lên, Lê Äại vẫn lái xe, đưa mắt nhìn sang. Bố chả việc gì phải ngượng. Thế nghÄ©a là bố vẫn còn là má»™t ngưá»i đà n ông. Mà con thì không há» quan tâm đến chuyện ấy, chỉ mải mê Ä‘i buôn - như bố nói.
Anh muốn là m má»™t cú tạt ngang, cho câu chuyện loãng Ä‘i không táºp trung tất cả và o đấy cho ông cụ đỡ ngượng, nên tiếp:
- Nhân đây con cho bố biết, sáng nay công ty con đã ná»™p thuế cho năm ngoái. Có lẽ cÅ©ng xấp xỉ số ná»™p ngân sách cá»§a cả huyện quê ta đấy. Thế là con yêu nước theo kiểu cá»§a con. Con buôn, kiếm lãi, đóng nhiá»u thuế cho ngân sách. Thế đấy bố ạ. Giá» con má»›i hiểu câu cá»§a cổ nhân: dân giầu nước mạnh.
PhÃa trước má»™t Ä‘oà n xe siêu trưá»ng, siêu trá»ng to như những toa xe lá»a ầm ầm cõng hà ng xuống cảng. Mặc dù có hai là n đưá»ng, nhưng phải má»™t Ä‘oạn rất xa, nháy đèn, bấm còi liên tục, xe Äại má»›i vượt lên được. Trong quãng thá»i gian ấy, anh táºp trung và o tay lái. Ông bố dÄ© nhiên im lặng. Bứt lên khá»i Ä‘oà n xe, Äại tiếp tục.
- Thôi không nói chuyện là m ăn… Con biết đã từ lâu mẹ không còn nhu cầu gần gụi bố nữa. Mà bố thì… Là đà n ông vá»›i nhau, con hiểu lắm. Chuyện trưa nay bố chả phải ngại vá»›i con. Bố chỉ nhầm đối tượng thôi! May mà má»›i chỉ đến đấy, không quá mù ra mưa. Nó mà thuáºn tình vá»›i bố thì… bố có biết háºu quả sẽ ra sao không? Tháºt khá»§ng khiếp. Mẹ sẽ phản ứng thế nà o khi bố không giữ được bà máºt nữa. Còn cô ta thì sẽ nhanh chóng công khai và o má»™t dịp có lợi nhất cho mình. Nó sẽ đòi há»i Ãt nhất cÅ©ng là tà i sản, tiá»n bạc. Mà nếu nó lại chá»a đẻ, để đòi há»i cả tà i sản, tiá»n bạc, lẫn chá»— đứng trong gia đình mình… Chuyện thằng Cưá»ng là tấm gương tầy liếp rồi còn gì.
Im lặng…
Bố nên cởi mở vá»›i con chuyện nà y, cÅ©ng như những chuyện khác mà bố con mình đã trao đổi vá»›i nhau. Bởi vì, trước hết là bản thân bố, trưa nay, suýt nữa đã dÃnh và o. Thứ hai, những chuyện lá»›n cá»§a Ä‘á»i con, con Ä‘á»u tin cáºy há»i bố. Không phải nhở bố quyết định giúp, bởi, tháºt ra, con đã quyết rồi. Con há»i, chỉ để chứng tá», bố vẫn là chá»— dá»±a tin cáºy cá»§a con, để chia sẻ.
Nếu bố không tán thà nh, thì con vẫn hà nh động theo suy nghÄ© cá»§a con cÆ¡ mà . Hai chuyện trước, con biết là bố không tán thà nh. Nhưng là không tán thà nh vá» mặt tình cảm, tâm lý, và có thể cả đạo lý. Quân đội đã nuôi dưỡng con nên ngưá»i, Äảng đã cho con má»™t hướng Ä‘i, má»™t lý tưởng sống, mà bây giá» con lại rá»i nó. Nhưng, bây giá» và trong tương lai, Ä‘i lÃnh cÅ©ng là má»™t nghá», má»™t nghiệp như những nghá» khác. CÅ©ng sẽ phải tiến tá»›i chuyên nghiệp hoá, tháºm chà đã có nước còn có những tổ chức huấn luyện quân sá»± tư nhân kia mà . Là m sao con đáp ứng được? Bây giá», con rá»i xa Äảng để lại gặp Äảng ở má»™t Ä‘iểm xa hÆ¡n, cao hÆ¡n, hữu Ãch hÆ¡n ở địa vị cÅ© đấy là chá»— mà tất cả ngưá»i Việt Nam, cả trong Äảng và ngoà i Äảng, cả trong nước và nước ngoà i (bây giá» ta không gá»i là Việt Kiá»u đâu bố nhá»›, chỉ gá»i là ngưá»i Việt Nam ở nước ngoà i thôi), Ä‘á»u gặp nhau. Äó là đất nước nà y, Tổ quốc nà y. Con chắc là trong thâm tâm, vá» mặt lý trà bố cÅ©ng thấy con không sai, và quan trá»ng hÆ¡n là bố không có lý Ä‘o xác đáng để phản bác con được.
ÄÆ°á»ng dà i. Chẳng có gì mà vá»™i. PhÃa sau má»™t chiếc xe con nháy đèn xin vượt, Äại tạt và o là n đưá»ng trong, nhưá»ng ngay. Anh cÅ©ng chỉ chạy sáu bẩy chục cây số giá». Äi nhẩn nha. Nói cÅ©ng nhẩn nha. Biết rằng, bố sẽ không đối thoại vá»›i mình, nên anh cứ nhẩn nha thế Nhưng chắc chắn ông cụ rất chú ý nghe mình nói.
- Thế mà đột nhiên, không tin và o tai mình, Äại nghe bố bảo:
- VỠchuyện trưa nay… bố xin lỗi… Cảm ơn con đã thông cảm. Còn vấn đỠcon đặt ra…
Äại vẫn chú mục và o đưá»ng Ä‘i. Con đưá»ng phẳng lì má»—i chiá»u hai là n đưá»ng chÃnh cho xe cÆ¡ giá»›i, có giải phân cách má»m. Nhiá»u Ä‘oạn có giải phân cách cứng, trồng trúc đà o. Hoa trúc đà o đỠối loang loáng lượt qua cá»a xe. Lúc bố bắt đầu nói, Lê Äại vá»™i đưa nhanh mắt nhìn sang. Thế là cóc cụ đã mở miệng. Tháºt không ngá».
Anh vui quá. Thế là ông cụ dÅ©ng cảm lắm đấy. Những tưởng mặc cảm tá»™i lá»—i, và xấu hổ vá»›i con, ông cụ sẽ câm như hến suốt đưá»ng Ä‘i cÆ¡. Còn mình thì cứ nói, nói cho bá»›t áy náy ân háºn vá» ná»—i đã bá» mặc bố trong cảnh hiu hắt, chông chênh sau khi nghỉ. Tháºt ra anh chỉ cốt chuẩn bị tinh thần cho bố thôi. Sợ ông cụ không nghe thì há»ng việc. Không ngá», câu chuyện cởi mở, thẳng thắn đã kÃch hoạt má»™t cái đầu ưa suy nghÄ©, thÃch phân tÃch, lý giải má»i vấn đỠphát hiện được. Äấy là dấu hiệu cá»§a má»™t bản lÄ©nh mà xưa nay anh vẫn hết sức kÃnh nể.
- Còn vỠvấn đỠcon đặt ra… bố chả biết nên thế nà o. Nhưng không bao giỠbố muốn nhà mình có gì xáo trộn.
Anh bá»—ng thấy thương ông cụ vô cùng. Im lặng má»™t lúc, anh nhẹ nhà ng bảo ông, giá»ng trầm hấn xuống:
- Thôi bố đừng nghÄ© ngợi là m gì hại sức khoẻ. Rồi má»i chuyện sẽ ổn thôi.
Äại Ä‘áºu xe trước nhà hà ng lẩu ếch nổi tiếng Hải An. Anh gá»i món ếch chiên bÆ¡ ròn, má»™t nồi lẩu nhá», mấy chai bia Hà Ná»™i ướp lạnh.
- Chúc công việc là m ăn của con!
- Chúc bố sức khoẻ, sống vui để mãi mãi là chỗ dựa tinh thần của con!
Lạ thế. Thiên hạ nghÄ© ra lắm trò ăn uống tháºt. Ếch nhái, cá rô ron, rau khoai lang, cá»§ chuối, sung muối… ngà y xưa chỉ có dân Ä‘en cổ cà y vai bừa má»›i ăn. Váºy mà bây giá» Ä‘á»u trở thà nh đặc sản má»›i kỳ. Äại bảo ở Hà Ná»™i còn có duy nhất má»™t nhà hà ng có món chả nhái. Lúc nà o cÅ©ng cháºt cứng khách. Ông Hoè vừa nhắm nháp vừa nghÄ© ngợi Ä‘iá»u gì. Chỉ thấy mùi bÆ¡, chả thấy mùi thịt ếch đâu. Lẩu thì sao mà cay thế?
Hoá ra chưa bao giá» bố con có má»™t cuá»™c Ä‘i xa thế nà y, trò chuyện cởi mở như hai ngưá»i bạn vong niên thế nà y, ăn uống vá»›i nhau thế nà y. Ông bố vẫn nhìn con dưới con mắt cá»§a ngưá»i bố. HÆ¡n nữa lại là ông bố tuyên huấn. Hôm nay, chÃnh nó chá»§ động trò chuyện vá»›i ông như hai ngưá»i đà n ông. Ông bị thái độ thẳng thắn, nhất là tư duy mạch lạc, khoa há»c, láºp luáºn rất có lý cá»§a nó thuyết phục. Ông bị nó cuốn và o lối nghÄ© cá»§a nó, không gì cưỡng được.
Ä‚n xong, hai bố con Ä‘i dạo. Hải An vỠđêm tháºt dá»… chịu. Äã nhiá»u lần xuống đây là m việc, chưa bao giỠông Hoè được Ä‘i dạo thế nà y. Äi, đến Ä‘á»u có ngưá»i đưa đón, trá»ng vá»ng. Những cái bắt tay cung kÃnh. Những tiếng vá»— tay rà n rạt… Hôm nay ông má»›i được cảm nháºn bằng các giác quan cá»§a mình, cái à o ạt cá»§a gió mang mùi muối mặn, mang cả cái nồng nà n cá»§a những con sóng ngoà i kia, mang cả cái mênh mang cá»§a biển trá»i ngoà i kia. Äầu óc ông thanh thản lạ lùng.
PhÃa trước có má»™t thằng bé mưá»i ba, mưá»i bốn gì đó Ä‘ang Ä‘i lại. Äến trước mặt hai bố con, nó há»i:
- Hai sếp có uống cà phê không ạ?
Äại nhìn thằng bé, sao lại có lối tiếp thị kỳ quặc thế nà y nhỉ? Anh tá»± há»i thế rồi bảo:
- Tao trông mà y thế nà o thì cà phê quán mà y cũng chả ra gì.
Nó đáp ngay tắp lự:
- Cà phê pha sẵn có ba ngà n một cốc thì là m sao mà ngon được? Nhưng cái sau cà phê thì miễn chê.
Ông bố chả là m sao hiểu được ngôn ngừ đưá»ng phố nà y, thì ông con đã há»i tiếp:
- Hà ng gì mà mà y bảo miễn chê?
- Sinh viên cao đẳng hẳn hoi!
- Ở đâu?
- Cứ đi theo cháu, mấy trăm thước thôi!
Giá» thì ông hiểu. Äại nói nhá» vá»›i bố:
- Bố cũng nên biết cuộc sống thực đang diễn ra thế nà o.
Má»™t ngôi nhà cấp bốn. Ba cô gái Ä‘ang chÆ¡i bà i, thấy khách đến ngừng cả lại. Hai bố con ngồi xuống hai chiếc ghế đẩu, các cô ngồi trên giưá»ng, đùi và chân trần dưới là n váy ngắn thõng xuống Ä‘ong đưa. Không hẳn là đẹp nhưng trẻ trung, ưa nhìn. Rõ là đang tuổi sinh viên và có há»c. Ông bố tò mò nhìn. Ông con thì há»i:
- Sếp anh và anh muốn vui với các em một lúc.
- Nghe thằng bé nói các em là sinh viên cao đẳng nên mới và o. Không thì thôi đấy!
- Chúng em là sinh viên tháºt mà !
- Lấy gì chứng minh?
Cái cô trông ngon mắt hơn cả lùa tay và o ngực áo hai dây, lấy từ trong nịt vú ra:
- Thẻ sinh viên cá»§a em đấy. Nhưng anh không được cầm, chỉ được xem thôi - Cô giÆ¡ tấm thẻ ra trước mặt Äại, ngón tay cái cầm che đúng chá»— có tên - Anh xem anh nà y có phải là em không? Con dấu cá»§a trưá»ng em đấy nhá»›! Tin chưa nà o?
- ÄÆ°á»£c rồi nhưng mà … ở đâu? - Äại nhìn quanh nhà . Nhà có hai gian, gian ngoà i: má»™t cái giưá»ng, má»™t bà n nước, mấy chiếc ghế nhá»±a, trên bà n thá», má»™t chiếc ti vi 17 inh quay mặt ra phÃa bà n. Äại đứng dáºy ngó và o gian trong, má»™t chiếc giưá»ng, má»™t cái tá»§ vải bạt kiểu du lịch, cá»a tá»§ là khoá chân rết kéo suốt tù trên xuống dưới.
Anh quay ra, lắc đầu:
- Hôi hám quá, không đạt tiêu chuẩn!
- Thì anh đưa chúng em vá» khách sạn, nhà nghỉ. Tha hồ sang trá»ng.
Äại thấy tình hình nà y chưa thể đứa bố và o cuá»™c được nên đánh bà i chuồn:
- Thôi váºy - Anh rút ra tá» năm mươi ngà n:
- Các em uống nước nhé.
Rồi Äại dò tìm trong máy, bấm và o chiếc Nokia mà n hiển thị rá»™ng.
- Chú Vỹ ạ. Cháu Äại đây. Mưá»i phút nữa bố con cháu đổ bá»™ và o nhà chú nhé.
***
Dạo ấy, ông Hoè là chÃnh trị viên tiểu Ä‘oà n. Ông Vỹ là đại đội trưởng má»™t đại đội trong tiểu Ä‘oà n ông.
Năm 1958 ông Vỹ thuá»™c quân số tám vạn cán bá»™, chiến sÄ© xuất ngÅ© cho nhẹ gánh quân đội, là m lá»±c lượng khôi phục kinh tế. Hà ng loạt nông trưá»ng quốc doanh được thà nh láºp khắp miá»n Bắc. Cả ba tỉnh Bắc Ninh, Hưng Yên, Hải Dương thà nh má»™t công trưá»ng lá»›n nhất nước là m công trình đại thuá»· nông Bắc-Hưng-Hải. Hệ thống đưá»ng sắt miá»n Bắc chỉ còn tuyến Hà Ná»™i, Hải Phòng. Các tuyến Hà Ná»™i - Mục Nam Quan, Hà Ná»™i - Là o Cai, Hà Ná»™i - Vinh bị ta xẻ ngang trong cuá»™c tiêu thổ kháng chiến, giá» phải khôi phục lại. Ông Vỹ lăn lá»™n trên các tuyến đưá»ng sắt ấy cuối cùng vá» hưu vá»›i chức giám đốc Äoạn đầu máy Toa xe Hải An. Ông Hoè chuyển ngà nh sau ông Vỹ mấy năm. Qua bạn bè cÅ©ng có biết đại khái tình hình cá»§a nhau. Những lần xuống Hải An công tác, cÅ©ng đã và i lần ông Hoè có tà định tìm thăm bạn, nhưng công việc cứ lôi Ä‘i xá»nh xệch, không kịp thở. Giá» nghỉ rồi, lại có xe cá»§a con trai, bạn bè má»›i có Ä‘iá»u kiện tìm đến nhau.
Trong nhưng câu há»i thăm gia đình, ông Vỹ bá»—ng há»i:
- Thế thằng Hồi là m đến chức gì rồi?
Ông Hoè chạnh lòng:
- Anh không biết chuyện gì à …? Cháu hy sinh ngay khi chưa đầy tuổi tôi quân ngÅ©. - Giá»ng ông nhá» lại, như nói vá»›i mình - CÅ©ng tại tôi thôi anh ạ!
Há» nhắc đến những ngưá»i bạn cÅ© cùng đơn vị, cÅ©ng chỉ biết đến những cán bá»™ cỡ đại đội báºc trưởng, báºc phó, má»™t và i cán bá»™ trung đội có những đặc Ä‘iểm nổi báºt thôi. Hai ngưá»i thống nhất sẽ nhóm há»p các cá»±u binh tiểu Ä‘oà n. ÄÆ°á»£c ai thì được. Giá» có Ä‘iá»u kiện váºt chất, gặp nhau ôn lại má»™t thá»i lÃnh chắc sẽ vui lắm.
Ông Vỹ há»i:
- Chết thôi, đã ăn gì chưa? Ä‚n rồi thì thôi, nếu không tôi má»i bố con anh Ä‘i ăn, chứ ở nhà cÅ©ng không có ngưá»i nấu nướng đâu. Vợ tôi sang bên cháu ná»™i rồi.
Äại quay sang ông Vỹ:
- Cháu há»i khà không phải…
Anh ngừng lại đắn đo. Thấy thế ông Vỹ giục:
- Nói gì thì nói Ä‘i xem nà o, mà y cÅ©ng là lÃnh như chúng tao cÆ¡ mà !
- Cháu há»i tháºt nhá»›, chú đã Ä‘i mát sa bao giá» chưa?
Ông Vỹ ngạc nhiên:
- Máy coi tao là loại ngưá»i cổ lá»— hay sao mà hồi thế hả?
Äại quay sang nhìn bố má»™t cái, không nói gì. Anh nói vá»›i ông Vỹ:
- Thế thì, cháu má»i chú Ä‘i vá»›i bố cháu cho vui?
Trong lúc ông Vỹ Ä‘i thay quần áo, Äại đứng dáºy, ngắm nghÃa trang trà phòng khách. Má»™t bức ảnh lá»›n, ông Vỹ vẻ mặt tá»± hà o đứng bên chiếc đầu máy xe lá»a hÆ¡i nước mang tên Tá»± lá»±c . Má»™t bức ảnh tÄ©nh váºt chỉ có đưá»ng ray mà nói rất nhiá»u Ä‘iá»u. Từ trong má»™t vòm Ä‘en hình ô van (miệng hầm xuyên sÆ¡n), ba đưá»ng ray như ba tia sáng lao vá» phÃa chân trá»i tÃt tắp. Hai bức ảnh chân dung ông Vỹ và bà vợ khổ 30x40 cm và má»™t bức ảnh toà n gia đình ông bà , ba ngưá»i con hai gái, má»™t trai vá»›i năm đứa cháu ná»™i ngoại.
Ông Hoè vẫn ngồi đấy, có vẻ Ä‘ang nghÄ© gì. Ông Vỹ xuống trong chiếc sÆ¡ mi ghi nhạt trẻ trung. Äại há»i ngay:
- Tự lực có nghĩa là đầu máy nà o do ta chế tạo hả chú?
- Không, chưa chế tạo được, phục chế thôi. Thì đặt tên thế cho oai, chứ có để chế tạo tại Việt Nam đâu?
- Thế ở đâu má»™t đưá»ng xe lá»a lại có ba đưá»ng ray hả chú?
- Thôi ra xe, vừa Ä‘i đưá»ng vừa nói chuyện nhá»›.
Thà nh phố biển Hải An vỠđêm, cÅ©ng nhá»™n nhịp chả kém gì Thanh Hoa. Những cây đèn hoa nở bừng từ gốc lên ngá»n, tắt phụt Ä‘i rồi lại nở bừng lên vẫy gá»i.
Những dãy đèn như chùm sao nhá» li ti từ trên ngá»n cây rá»§ xuống như bánh pháo tết độ nà o, như đà i hoa lá»™c vừng buổi hoà ng hôn. Ông Vỹ giải thÃch cho Äại:
- Ngưá»i trong nghá», nhìn bức ảnh ấy sẽ biết ngay, đó là tuyến Hà Ná»™i - Äồng Äăng. Chỉ tuyến ấy má»›i có cả đưá»ng má»™t mét và đưá»ng mét tư. Thế giá»›i không còn ai chạy đưá»ng má»™t mét. Ngưá»i ta đã chạy đưá»ng má»™t ray, đưá»ng không ray, tức là chạy trên đệm từ rồi, ta vẫn cứ má»™t mét. Ngà y trước ta và Trung Quốc vẫn có tầu liên váºn mà Trung Quốc thì cÅ©ng chạy đưá»ng mét tư nên hai bên thống nhất là m cả hai khổ đưá»ng trên má»™t đưá»ng Vì thế má»›i có ba đưá»ng ray. Ba đưá»ng song song nà y chỉ đến ga Yên Viên thôi. Trong tương lai, ta cÅ©ng phải chạy đưá»ng mét tư. Äấy là thá»i cá»§a các anh đấy. Ở Việt Nam còn có má»™t Ä‘oạn đưá»ng xe lá»a nữa cÅ©ng có 3 đưá»ng ray trên má»™t khổ đưá»ng má»™t mét.
- Thế má»™t đưá»ng ray nữa là m gì ạ?
- ÄÆ°á»ng ray nà y nằm ở giữa hai đưá»ng ray kia. Nó là má»™t đưá»ng ray đặc biệt, bởi có những rãnh ngang trên xống đưá»ng.
- Sao lại thế ạ? Äể là m gì hả chú. Cháu chưa nghe bao giá».
- Là m sao mà nghe hết má»i chuyện trên trá»i dưới biển được? Cái đưá»ng ray ở giữa ấy gá»i là đưá»ng xe lá»a răng cưa. Bởi trên đầu máy chế tạo đặc biệt nà y có má»™t bánh răng. Bánh răng nà y khá»›p vá»›i các rãnh ngang trên đưá»ng ray, vì thế tăng độ bám kết lên gấp nhiá»u lần.
NhỠthế không thể xảy ra tình trạng trơn trượt khi leo dốc. Nếu không có nó, dù đã hãm chết lại, các toa vẫn có thể kéo cả đầu tầu tụt dốc được.
Câu chuyện kÃch thÃch trà tò mò cá»§a Äại, ông Hoè cÅ©ng hà o hứng nghe chuyện bạn:
- Quả tháºt lần đầu tiên tôi nghe nói đến đưá»ng xe lá»a răng cưa.
Ông Vỹ có vẻ khoái chÃ:
- Thì nghá» cá»§a tôi mà ! CÅ©ng như nghá» tuyên huấn cá»§a anh cÅ©ng có lắm chuyện mà tôi không biết chứ. Anh và cháu không nghe nói bao giá», bởi nó đã không còn tồn tại từ năm 1945-46 gì đó. Nó ở đâu anh có biết không? ChÃnh là đoạn đưá»ng từ Tháp Chà m lên thà nh phố nghỉ mát Äà Lạt. Anh và cháu đã qua đèo Ngoạn Mục rồi chứ gì? Ngoạn Mục mà cứ rợn ngưá»i. Ô tô mà rÆ¡i xuống vá»±c thì chứ gá»i là mục xương. Ngưá»i Pháp thiết kế con đưá»ng ấy đưá»ng ray ấy, đầu tầu ấy chỉ để nối hai thà nh phố nghỉ mát Nha Trang và miá»n núi Äà Lạt. DÄ© nhiên má»—i Ä‘oà n tầu chỉ kéo má»™t và i toa thôi.
Xe dừng lại trước khách sạn Gió biển. Äại nói vá»›i ông Vỹ chứ không nói vá»›i bố, cứ để bố trong tình trạng Ä‘i theo ông Vỹ, bởi có ông, bố mình sẽ dá»… chấp nháºn hÆ¡n, đỡ phải thuyết phục.
- Mỗi lần xuống đây công tác cháu vẫn nghỉ ở đâu?
Vỹ ra khá»i xe, ông Vỹ chạm trán thằng con rể Ä‘i ra.
Hai bố con chà o nhau vui vẻ. Ông Vỹ giới thiệu bố con ông Hoè với con, và ngược lại:
- Cháu ChÃnh, kiểm sát viên cao cấp, Viện kiểm sát Nhân dân thà nh phố, lấy con gái lá»›n tôi.
Hai bên bắt tay là m quen, ChÃnh hồ hởi:
- Bác với anh xong vỠnhà bố cháu nghỉ, hai cụ trò chuyện cho vui. Mai cháu đưa vợ con vỠchà o bác.
Ông Vỹ tươi cưá»i:
- ÄÆ°á»£c hãy biết thế - Ông nháy mắt vá»›i con rể - Nà y, anh mà mách vợ tôi là tôi mách vợ anh đấy nhé!
Cả mấy ngưá»i cùng cưá»i, trừ ông Hoè. ChÃnh bảo:
- Chuyện đà n ông mà bố. Có mấy bạn đồng nghiệp từ Thanh Hoa xuống, con đưa anh em Ä‘i thư giãn. Thôi con xin phép. Mai bác cháu ta gặp nhau, má»i bác và anh ăn bữa cÆ¡m vùng biển vá»›i mẹ cháu. Vợ cháu sẽ trổ tà i mấy món sở trưá»ng đãi bác và anh.
Äại ghé và o tai ông Vỹ. Không biết bác cháu nói gì vá»›i nhau, chỉ thấy ông Vỹ khẽ gáºt đầu, cưá»i tá»§m tỉm, nhìn ông bạn già . Ông Hoè như Ä‘oán ra Ä‘iá»u gì, mặt nóng bừng cả lên…
Tà i sản của ngudoc
20-10-2008, 05:34 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 12
Câu chuyện xô xát vừa rồi, Thanh Diệu má»›i vỡ lẽ rằng, lấy má»™t ngưá»i chồng mà mình thÃch thì đơn giản. Nhưng lấy được má»™t ngưá»i chồng lại là ngưá»i bạn Ä‘á»i, sẵn sà ng chia sẻ khó khăn, cá»™ng hưởng, nhân lên khả năng cá»§a mình là đá»u rất khó. Ngay tối hôm xẩy ra sá»± việc, tỉnh lại, chị bá» vá» nhà bố mẹ đẻ, nằm khóc rấm rút. Bố há»i, chị trả lá»i trong tiếng nấc nghẹn:
- Con không ngỠtiên lượng của bố đến nhanh thế.
Ông cụ bảo:
- Tối nay thì ở đấy cÅ©ng được, nhưng ngà y mai thì không. Con phải chấp nháºn, phải chịu đựng. Nếu không thể là suốt Ä‘á»i, thì cÅ©ng phải trong má»™t thá»i gian nà o đó, tháºm chà má»™t giai Ä‘oạn nà o đó, cho đến khi thằng bé và o đại há»c đã. Không phải chỉ vì nó, mà còn vì công tác… Vị trà công tác cá»§a con đòi há»i phải có má»™t gia đình, vá» hình thức là ổn định, tránh để dư luáºn đà m tiếu không lợi. Bản thân con cÅ©ng phải được chuẩn bị, con con cÅ©ng phải được chuẩn bị, mà dư luáºn cÅ©ng phải được chuẩn bị.
Nghe lá»i bố, chị cố từ chối những cuá»™c há»p, mà ngưá»i ta chỉ cần sá»± có mặt cá»§a chị cho long trá»ng, là thể hiện sá»± quan tâm chỉ đạo cá»§a Uá»· ban Nhân dân Quáºn.
Những cuá»™c há»p ngoà i giá», buá»™c phải dá»± để giải quyết công việc, chị đỠnghị má»i ngưá»i Ä‘i thẳng và o vấn Ä‘á», không rà o đón, không thưa gá»i quá nhiá»u.
Từ ngà y lấy nhau, hai vợ chồng vẫn ở cùng phòng, nhưng ngá»§ hai giưá»ng. Lúc hai "con ong" còn "con quấn con quýt, con trong, con ngoà i" thì vừa đóng cá»a phòng đã lao và o nhau rồi. Nhưng xong cuá»™c tình, ai lại vá» giưá»ng ngưá»i ấy. Vì thế, bây giá» có chuyện thế nà y cÅ©ng tiện. Từ bấy trở Ä‘i, má»—i lần Ä‘i ngá»§ chị cứ nÆ¡m ná»›p sợ chồng mò sang đòi há»i. Sau chuyện ấy, anh ta không há» tá» ra ân háºn vì đã xúc phạm vợ. Không xin lá»—i không là m là nh, không má»™t cá» chỉ, thái độ chứng tá» mình đã là m má»™t Ä‘iá»u không phải…
Chị thì không thế.
Ngay hôm sau Ä‘i là m vá», sau khi tạt qua chợ, (vì ngá»§ nhà bố mẹ đẻ nên chị đến thẳng cÆ¡ quan, không Ä‘i chợ sáng như má»—i ngà y được) chị vá» nhà ngay. Rất may, nhà không có khách, nên không ai phải đóng kịch. Anh ta Ä‘ang ngồi trên sa lông. Nhìn bá»™ mặt dà i, hai gò má xương xẩu cá»§a chồng, lần đầu tiên chị thấy khó coi đến thế. Chị đến trước mặt anh ta, không ngồi xuống, cứ đứng nói, giá»ng hết sức quyết liệt:
- Em xin lá»—i đã xá» sá»± như thế. Nhưng anh phải trả em món nợ nà y! Anh phải thanh toán sòng phẳng vá»›i em. Vì sao anh nói như váºy? Nếu lá»i nói ấy có cÆ¡ sở, tháºm chà không cần bằng chứng, em cÅ©ng chịu. Lúc ấy anh có thể trừng phạt em thế nà o cÅ©ng được, bá» cÅ©ng chịu. Còn không thì không thể được. Em chá» câu trả lá»i cá»§a anh.
Anh ta không trả lá»i. Mãi mãi không dám trả lá»i.
Vì không thể trả lá»i sòng phẳng được.
Váºy mà cái Ä‘iá»u chị nÆ¡m ná»›p sợ hằng đêm đã đến.
CÅ©ng không lâu lắm sau cái ngà y bi kịch ấy. Anh ta mò sang, ngồi xuống mép giưá»ng. Tấm đệm lún xuống là m chị thức giấc, nhưng vẫn nằm im như ngá»§ say. Tay anh ta bắt đầu nắn bóp. Chị cảm thấy bị xúc phạm, há»i:
- Anh bảo vợ anh dùng vốn tự có để tiến thân, mà anh vẫn là m thế nà y là nghĩa là m sao?
Không dừng lại, tay tiếp tục lần cởi áo quần chị, anh ta trÆ¡ trẽn trả lá»i:
- Quà giữa chợ, vợ giữa nhà . ThÃch lúc nà o thì dùng lúc ấy.
Chị đà nh cắn răng nằm yên như má»™t cái xác không hồn, mặc cho anh ta hùng há»±c đà y vò. Nước mắt chị không biết tá»± lúc nà o cứ dà n dụa. Khi cÆ¡n thèm khát đến cao độ, hai tay anh ta ôm ghì lấy chị, mồm vục và o miệng chị thì, không thể chịu được nữa, chị phản ứng quyết liệt: môi mắm chặt, hai tay hết sức đẩy mặt anh ta ra. Ừ thì mấy chá»— kia, coi như miếng thịt giữa chợ. Nhưng cái miệng, nó biết nói, nó chỉ chấp nháºn khi nó yêu thương.
***
Chị có thể giấu được má»i ngưá»i, nhưng không thể giấu được má»™t ngưá»i, khi ngưá»i ấy nhìn sâu và o mắt chị.
Chị có thể nói dối má»i ngưá»i, nhưng không thể nói dối được má»™t ngưá»i, khi chị và ngưá»i ấy cùng nhìn sâu và o mắt nhau.
HỠđã từng nhìn sâu và o mắt nhau như thế, từ nhiá»u năm nay.
Há» Ä‘á»c được tất cả các thông tin cá»§a nhau trong đó
Há» cÅ©ng Ä‘á»c thấy hình bóng mình trong đó.
Lần đầu gặp anh, Thanh Diệu đã sá»ng sốt và ngẩn ngưá»i trước má»™t khuôn mặt đà n ông thông minh, cương nghị. Câu chuyện và o Äảng cá»§a chà ng giám đốc trẻ nhà máy Thắng Lợi, đã má»™t dạo truyá»n Ä‘i trong cả thà nh phố, như má»™t Ä‘iển hình cá»§a tÃnh ngang ngạnh, bất chấp. Ngưá»i ta đồn đại như thế. Hôm nay, chị đến vá»›i tư cách là chuyên viên phòng Tà i chÃnh Quáºn. Ngồi đợi má»™t tà ở phòng khách thì anh và o. Không còn nhá»› ná»™i dung là m việc. Hay là chỉ kiếm cá»› gặp thôi, cÅ©ng không biết nữa. Trong câu chuyện thăm há»i xã giao vá» công việc, há»c hà nh, gia đình, chị trả lá»i, "Nhà tôi công tác địa chinh quáºn", thì anh nói má»™t câu như luyến tiếc: "Sao lấy chồng sá»›m thế?" rồi chuyển ngay sang chuyện khác Nhưng chị cảm nháºn được rất rõ, ngay trong ánh mắt anh nhìn mình, cÅ©ng như mình nhìn anh, má»™t cái gì đó rất khác thưá»ng, chưa thể gá»i tên ra được. Nhưng nếu má»™t trong hai ngưá»i chỉ cần phát ra má»™t tÃn hiệu, dù nhỠđến đâu, là láºp túc ngưá»i kia bắt được ngay, và láºp tức há» sẽ là cá»§a nhau. Mãi mãi!
Nhưng hoà n cảnh cá»§a há», như đã có ranh giá»›i vô hình, nên không ai phát tÃn hiệu gì. Chỉ ngấm ngầm chôn chặt nó và o má»™t ngăn bà máºt trong sâu thẳm lòng mình, vÄ©nh viá»…n khoá chặt.
Sau nà y, chị được công tác dưới quyá»n anh, giúp việc anh, gần anh được đúng sáu tháng. Äấy là sáu tháng hạnh phúc và khổ Ä‘au. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u báºn bịu trong cương vị công tác má»›i, Ä‘á»u bằng má»i cách là m tốt chức pháºn cá»§a mình.
Há» vẫn không phát ra bất kỳ tÃn hiệu gì. Hình như chìa khoá chiếc ngăn bà máºt há» Ä‘á»u đã vứt xuống sông, xuống biển cả rồi. Lúc đó, anh đã láºp gia đình. Äã có má»™t con gái. Äám cưới há», chị đã đến dá»±, chỉ tò mò xem mặt cô dâu, để ngầm so sánh vá»›i mình, chỉ để nhìn và o mặt anh má»™t thoáng rồi cáo lá»—i vá» ngay. Chị cÅ©ng không biết việc anh được đỠbạt lên chức vụ má»›i, vá»›i mình là hay hay dở. Trong sáu tháng ấy, má»—i lần được há»p vá»›i anh, chị cố gắng không nhìn anh.
Luôn cắm cúi ghi chép mà lắm lúc chả biết mình viết cái gì bởi có lần dở ra Ä‘á»c thấy có những câu ngá»› ngẩn, không đầu không cuối. Thì miá»…n là viết cái gì đó, để mắt phải nhìn và o ngá»n bút, chứ chả nhẽ lúc nà o cÅ©ng nhìn thẳng. Chị chỉ cho phép mình từ phÃa sau, từ xa ngắm anh, nhìn bước Ä‘i rắn rá»i, chững chạc tá»± tin cá»§a anh mà thôi. Chị sợ ngưá»i khác nháºn ra cái nhìn khác lạ cá»§a mình. Bây giá» anh được đỠbạt là m bà thư Quáºn uá»·, cÅ©ng vẫn trong má»™t khuôn viên, má»™t toà nhà , chỉ khác khu vá»±c chỉ Ä‘i hai cầu thang từ hai đầu, mà cÅ©ng có thể Ä‘i cầu thang giữa, từ đại sảnh. Nhưng tÃnh chất công việc đã khác Anh không là cấp trên trá»±c tiếp cá»§a chị.
Anh chỉ lãnh đạo, chỉ cho chá»§ trương. Má»i việc phải tá»± lo liệu. Äồng chà chá»§ tịch là cán bá»™ trên Ä‘iá»u vá», chưa chỉ đạo cụ thể má»™t vấn đỠgì. Thế nên má»›i đẩy chị sang xin ý kiến anh.
Thanh Diệu gá»i Ä‘iện sang Văn phòng Quáºn uá»·, đỠnghị xếp lịch cho chị là m việc vá»›i bà thư Quáºn uá»·.
Äoà n Hùng, phó chánh văn phòng vừa và o, Trần Kiên đã bảo:
- Cho mình hai cốc Dimah dâu đá. Äồng chà phó chá»§ tịch thÃch dùng loại nà y.
Tranh thá»§ lúc chỉ có hai ngưá»i, anh há»i chị:
- Em có chuyện không vui phải không?
Chỉ má»™t câu há»i đơn giản thế thôi. Nhưng con mắt nhìn kia đã thấu tá». Chị chá»±c khóc. Chỉ cần nhìn lâu và o đôi mắt kia là không cách gì giữ được. Chị nhìn và o cõi vô định.
- Thôi, để lúc khác anh ạ!
- Má»i đồng chà phó chá»§ tịch uống nước. Anh em bên ấy bảo đồng chà thÃch loại nước nà y.
Khi có ngưá»i khác, Kiên lại xưng hô theo kiểu hà nh chÃnh như thế. Còn Thanh Diệu Là phụ nữ, lại không phải trong cuá»™c há»p, nhất là là m việc tay đôi thế nà y, chị vẫn cứ xưng em. DÄ© nhiên ngữ Ä‘iệu ẩn chứa trong từ ấy khác nhiá»u so vá»›i lúc chỉ có hai ngưá»i.
- Cảm ơn đồng chà bà thư. Em sang xin anh cho chủ trương vỠkhu đất Văn hoá Thể thao thừa ra.
- Thế ý kiến bên ấy ra sao? Äã tham khảo ý kiến các phòng chuyên môn chưa? à đồng chà chá»§ tịch thế nà o?
- Báo cáo anh, đồng chà chá»§ tịch trên má»›i Ä‘iá»u từ nÆ¡i khác vá», chưa được bao lâu, chưa là m quen được địa bà n, chưa nắm được tình hình nên chưa có ý kiến gì, bảo em sang xin anh chá»§ trương, rồi thá»±c hiện. Em cÅ©ng đã há»p vá»›i các phòng chức năng, anh chị em nhất trà đỠnghị chia ra. Cả thà nh phố xây dá»±ng ầm ầm. Có lẽ, rất Ãt cán bá»™ chỉ có má»™t nhà . Em biết có đồng chà tá»›i ba nhà . Äá»u đứng tên các con. Có hai đồng chà ở Trung ương và ba đồng chà ở thà nh phố, má»™t đồng chà tổng biên táºp báo cÅ©ng đã có lá»i… Hiện nay, em thấy tất cả các cÆ¡ quan, đơn vị, trưá»ng há»c đóng trên địa bà n thà nh phố, kể cả các trưá»ng trung há»c phổ thông Ä‘á»u Ä‘ang chạy đất xây nhà . Không biết chÃnh sách nà y thá»±c hiện trong bao lâu: Em sợ để lỡ cÆ¡ há»™i, anh em há» oán.
Kiên chăm chú nghe chị nói. Tất cả những Ä‘iá»u ấy Ä‘á»u đúng, anh cÅ©ng biết như váºy. Cả thà nh phố nói chuyện chạy đất. Äến đâu cÅ©ng nói chuyện chạy đất, đà nh rằng thà nh phố Ä‘ang có chá»§ trương cấp đất cho cán bá»™ xây nhà , vì quỹ nhà thà nh phố không thể nà o đáp ứng nổi yêu cầu nhà cá»§a cán bá»™, công nhân viên.
Má»™t việc là m hợp lý, giải quyết được tình trạng thiếu nhà ở hợp lòng dân. Có hợp ý Äảng không? Chắc cÅ©ng hợp. Nhưng rồi chuyện gì sẽ đến sau đó? Mạnh ai ngưá»i ấy là m, không theo quy hoạch, không má»™t quy chuẩn gì cả. ÄÆ°á»£c xây bao nhiêu tầng, không được dưới bao nhiêu tầng, có được xây nhà chá»c trá»i không? Có phải duyệt thiết kế không? Má»—i tầng được cao bao nhiêu?
Nếu không quy định thì má»™t là sẽ rất lá»™n xá»™n, hai là sẽ lãng phà đất. Rồi vấn đỠvệ sinh xây dá»±ng thế nà o? Vấn đỠphế thải xây dá»±ng ra sao? Vấn đỠthẩm mỹ các công trình? Có được phép thiết kế y hệt các danh lam thắng cảnh, Ä‘á»n chùa miếu mạo như Khuê Văn Các để ở, để bán hà ng không? v.v… và v v…
Nhưng Ä‘iá»u anh báºn tâm nhất, chÃnh là chuyện chạy đất. Sẽ là những đưá»ng dây. Sẽ là hối lá»™ đây. Sẽ là tham nhÅ©ng đây. Sẽ mất cán bá»™ ở chÃnh việc nà y đây…
Kiên nói với Thanh Diệu:
- Äồng chà cứ báo cáo vá»›i đồng chà chá»§ tịch: Quáºn uá»· sẽ đưa vấn đỠnà y bà n trong cuá»™c há»p thưá»ng vụ sắp tá»›i. Nhân tiện, cho tôi há»i: Chuyện giải phóng mặt bằng chá»— nút cổ chai đưá»ng Linh Vân đến đâu rồi?
- Báo cáo anh. Có bốn há»™ dân, đã nháºn Ä‘á»n bù rồi, nhưng không chịu Ä‘i. Có hai há»™, kiên quyết không nháºn Ä‘á»n bù. Nhưng mắc nhất chÃnh là ngôi Ä‘á»n Linh Vân. Bà con pháºt tá» ngà y nà o cÅ©ng kéo đến ăn nằm ở đấy bảo vệ Ä‘á»n. Nghe các đồng chà bên Công an báo cáo sư trụ trì còn doạ tá»± thiêu nếu bị cưỡng chế.
- Äồng chà báo cáo vá»›i đồng chà chá»§ tịch, cần chá»§ động xây dá»±ng phương án giải quyết. Chá» chá»§ trương cá»§a Quáºn uá»· thì chỉ nháºn được những ý kiến chung chung, chả có mấy giá trị thá»±c tiá»…n đâu. Nà o kiên quyết nhưng phải má»m má»ng. Dá»±a và o các Ä‘oà n thể quần chúng, phát động lòng yêu nước, yêu chá»§ nghÄ©a xã há»™i v.v… Thế thì chả được gì đâu.
Hai ngưá»i bắt tay nhau. Muốn tay trong tay thêm má»™t chút nữa mà không dám. Hai ngưá»i chỉ nhìn sâu và o mắt nhau má»™t thoáng rồi vá»™i nhìn Ä‘i. Bao giá» cÅ©ng có giá»›i hạn. Há» Ä‘á»u biết giá»›i hạn đó. Äá»u không cho phép mình vượt qua giá»›i hạn đó. Hùng tiá»…n khách ra cá»a rồi quay lại.
Trần Kiên nhá»› lại cuá»™c há»p bên Uá»· ban do chá»§ tịch chá»§ trì mà ngao ngán. Chỉ riêng thưa gá»i các thà nh phần vá»›i đầy đủ các chức danh đã hết bao nhiêu thá»i gian rồi.
Việc Thanh Diệu sang há»i ý kiến bà thư Quáºn uá»· theo ý kiến cá»§a chá»§ tịch, khiến cho cả hai ngưá»i lúc nà y Ä‘á»u suy nghÄ© vỠông ta. Hùng há»i thá»§ trưởng:
- Chủ tịch Uỷ ban sẽ đi công tác nước ngoà i đầu tuần sau, anh biết chưa?
- Thông tin ở đâu đấy? Sao bên mình chưa được biết nhỉ? Công việc thì đang bỠbộn.
- Äợi anh biết thì tất cả má»i việc đã xong rồi.
- Anh ấy Ä‘i đâu, Ä‘i vá»›i tư cách gì? Ai má»i?
- Vá»›i tư cách thà nh viên Ä‘oà n nghiên cứu cá»§a Trung ương vá» công tác quản lý hà nh chinh. Ai má»i thì em không biết. Em nghe đâu ở cÆ¡ quan cÅ©, anh ấy đã được tặng má»™t bà i thÆ¡ hay lắm, anh có nghe không đã? Em Ä‘á»c nhá»›. Anh đã nghe chá»§ tịch phát biểu ý kiến rồi đấy nên câu mở đầu má»›i là thế nà y:
Việc nói, là việc của tao
Việc là m, tao đã bà n giao cho mà y
Tham quan du lịch đó đây
Những công việc ấy… thì mà y dể tao
Văn bản cần chất lượng cao
Sau khi cân nhắc… tao giao cho mà y!
Kiên cưá»i sảng khoái: Cái thằng nà y cÅ©ng lém lỉnh tháºt. Anh nhá»› dạo ấy, anh Äinh Ngá»c Há»™i giám đốc nhà máy kể rằng nó là ngưá»i đầu tiên phát biểu phê phán mình, nhưng nó phát biểu ngắn nhất, đại khái nhất. Thứ hai là , khi bá» phiếu kÃn, thấy chỉ có bốn phiếu chống và má»™t phiếu cá»§a Nguyên Văn Hải là năm. Váºy là có má»™t ngưá»i trong số tay chân thân tÃn cá»§a bà thư Äảng uá»· đã không theo lệnh ông ta. Bằng sá»± nhạy cảm chÃnh trị cá»§a mình, ông Ä‘oán…
Sau giá» là m việc; ông gá»i tay ấy lên phòng mình, độp thẳng:
- Vì sao hôm rồi cáºu không bá» phiếu chống Kiên và o Äảng?
Cu cáºu có láu lỉnh tháºt, nhưng không thể đỠvá»›i giám đốc được, vả lại, cu cáºu ở và o tình thế bị lôi kéo thôi, chứ chÃnh kiến thì rất xa lạ vá»›i bá»n há». Khi nghe giám đốc há»i, cáºu ta nói thẳng:
- Nhà máy ta được má»™t ngưá»i như thế, phải má»i và o Äảng má»›i đúng. Cái xà nghiệp cÅ© cá»§a anh ấy ở Hải An nó ngu nên má»›i thả cho anh ấy Ä‘i. Hay anh ấy rẫy ra để Ä‘i nên má»›i không thiết tha và o Äảng ở dưới ấy, thì em không biết…
Nghe thằng cha trả lá»i, thấy nháºn thức và phân tÃch rất khá, ông má»›i đỠbạt dần lên là m phó, rồi bà thư Äoà n thanh niên Cá»™ng sản Hồ Chà Minh. Sau nà y khi Kiên được đỠbạt phó chá»§ tịch Uá»· ban Nhân dân Quáºn, liá»n kéo cáºu ta Ä‘i theo, cho đến bây giá».
***
Sáng hôm sau, Äại dáºy đã thấy bố và chú Vỹ xuống phòng lá»… tân.
Xe lăn bánh, Äại há»i:
- Hải An có món ăn sáng gì ngon không hả chú?
- Bánh đa cua. Dân dã thôi, nhưng ngon ra phết…
- A, cháu nhá»› ra rồi, để cháu Ä‘á»c cho hai cụ nghe mấy câu nà y nhá»›:
Ai bá»›t tay ngưá»i Hải An, coi chừng Ä‘au tay
Ai yêu ngưá»i Hải An, coi chừng Ä‘au tim
Ngưá»i Hải An chân chất như bánh Ä‘a cua!
Äấy là ca từ má»™t bà i hát nói vá» Hải Phòng, mà cháu gán cho Hải An. Phải đấy chú ạ, ta Ä‘i ăn bánh Ä‘a cua nhá»›?
Bánh Ä‘a cua Hải An là m bằng gạo Ä‘á», không thái thà nh sợi mà bẻ vụn ra thà nh miếng. Dù là vùng biển, nhưng cua nấu bánh Ä‘a là cua đồng. Không cho và o cối xay, mà giã bằng cối đá. Thịt cua, nhá» thế má»›i kết lại thà nh từng tảng. Dăm ngá»n rau muống non, xanh biếc. Và i đốt rau rút thÆ¡m thÆ¡m. Äúng là bát canh quê mùa chân chất. Ai cÅ©ng cảm thấy ngon miệng, mặc dù chỉ có năm ngà n đồng. Từ nãy đến giá», Äại cố ý tránh nhìn bố. Nhưng lúc nà o ba ngưá»i cùng ngồi má»™t bà n, hai cụ ngồi má»™t bên, bên nà y là Äại. Không thể không nhìn bố. Äại chỉ nhìn bố lúc ông cúi xuống đưa thìa canh lên miệng. Thấy rõ vẻ mất tá»± nhiên cá»§a ông cụ.
Ông không chá»§ động nói chuyện. Là m như ăn lúc nà y là việc vô cùng quan trá»ng, cần táºp trung tư tưởng. Chỉ nhìn qua cÅ©ng thấy bá»™ mặt kia hoà n toà n không phải là bá»™ mặt vốn có cá»§a ông. Äôi lông mà y Trương Phi ráºm rì vểnh ngược ở cuối chân mà y không động Ä‘áºy, không nhÃu lại, vô cảm trên hà ng mi cháºm chạp má»—i khi phải chá»›p.
Tối qua, Äại đã nói nhá» vá»›i ông Vỹ là sẽ qua đêm ở đây: "Chú gá»i Ä‘iện động viên bố cháu và i câu nhé. Bố cháu có nhu cầu nhưng rất xa lạ chuyện nà y". Bây giá», chuyện đã xong rồi, Äại mừng là ông cụ đã vượt qua được chÃnh mình, nhưng bá»™ mặt kia nói rằng, ông cụ Ä‘ang day dứt, dằn vặt ghê gá»›m.
Äại đưa ra kế hoạch:
- Bây giá», cháu má»i chú và bố cháu Ä‘i uống cà phê sau đó vá» nhà chú. Hai cụ tâm sá»± vá»›i nhau. Cháu Ä‘i việc cá»§a cháu. Tối vỠăn cÆ¡m vá»›i chú. ÄÆ°á»£c không ạ?
Ông Vỹ cưá»i hồ hởi:
- Từ hôm qua đến giá», bá»n lÃnh già chúng tôi vẫn theo sá»± chỉ huy cá»§a anh đấy chứ.
Từ hôm qua đến táºn lúc nà y, ông Hoè vẫn cứ thụ động là m chân Ä‘i theo bạn và con. Quán cà phê vưá»n có cái tên đặc thù cá»§a vùng Hải An: "Biển nhá»›". Ba ngưá»i chá»n cái bà n xa nhất. Mặc dù đã nắm được diá»…n biến, nhưng Äại vẫn há»i:
- Hai cụ có thoải mái không?
Ông Vỹ vui vẻ:
- Rất được!
Ông Hoè thì cứ nhìn đâu đâu. Ông lắc đầu mấy cái phải để ý mới thấy cỠchỉ ấy.
Ông Ä‘ang bị cắn rút khổ sở. Nhưng quả tháºt, lúc ấy không lý trà nà o ra lệnh cho "nó" nghỉ được. Ông táºn hưởng khoái lạc, không phải má»™t, mà đến hai lần trong cái đêm vỡ lòng khốn nạn ấy.
Sau đó, không là m sao ngá»§ được. Äầu óc cứ chong chong tỉnh như sáo, tỉnh lạ lùng. Hay là tất cả các giác quan đã lên đến cá»±c đại, bị tê liệt, không xuống được nữa. Ông thấy hoang mang, chẳng nhẽ không bao giá» ngá»§ lại được nữa. Thì đã chẳng có ngưá»i, sau cÆ¡n sang chấn thần kinh, mãi mãi không thể nà o ngá»§ được. Mấy chục năm rồi vẫn thế.
Mà ông sang chấn thần kinh tháºt.
Ông thấy mình chả ra sao. CÅ©ng cáºy có tiến, dà y vò cÆ¡ thể ngưá»i ta. Nó chỉ đáng tuổi cháu mình. Không biết rồi nó có lấy chồng, có sinh con không? Äá»i nó sẽ ra sao? Chỉ mươi năm nữa là cùng. Khi cÆ¡ thể nó nhầu nát Ä‘i, mặt mÅ©i nhăn nheo Ä‘i, da thịt nhẽo nhèo Ä‘i, còn ai thiết nữa. Mình nhẫn tâm quá! Ná»—i dà y vò cứ ám ảnh, cứ là m ông bần thần, bứt rứt, khó chịu, không yên. Mấy ngụm cà phê cà ng là m ông tỉnh táo.
Quán cà phê nằm bên mép công viên. Ba ngưá»i ngồi ngắm ngưá»i qua lại, hối hả Ä‘i là m, tất tả chợ búa. Hấp tấp dá»n hà ng phục vụ khách ăn sáng và lê la đánh giầy cho khách uống cà phê. Những cô gái tươi tắn phóng xe cho kịp giá» là m việc cÆ¡ quan, công ty và cô kia, có thể lắm, Ä‘ang mệt má»i vá» chá»— trá» sau má»™t đêm phục vụ khách…
- Tôi thấy nó thế nà o ấy. Không bao giỠtôi là m việc ấy nữa. - Ông Hoè chợt nói khẽ.
- Cái ấy tuy thuá»™c ở anh. Sở dÄ© tôi không còn tâm trạng như anh, vì tôi đã vượt qua được lần đầu. Không phải là không còn biết xấu hổ nữa, không còn lương tâm, mà vì tôi giải thÃch được hiện tượng xã há»™i nà y. Nhiá»u nhà xã há»™i há»c coi đấy là má»™t hiện tượng xã há»™i bình thưá»ng cá»§a tất cả các chế độ xã há»™i, không chừa bất kỳ chế độ nà o, đất nước nà o, chứ không phải là má»™t tệ nạn xã há»™i cá»§a riêng ta, thá»i kinh tế thị trưá»ng. Vì nó là má»™t quy luáºt xã há»™i.
- Anh nói quy luáºt? - Ông cụ giáºt mình như ngồi phải tổ kiến lá»a…
Äại tiếp:
- Bố thấy đấy, không thể nà o cấm được khi ngưá»i ta tá»± nguyện, tá»± lá»±a chá»n. Äấy là quy luáºt - quy luáºt lá»±a chá»n. Thế nên nhiá»u nước, ngưá»i ta thừa nháºn nó để quản lý, kiểm soát nó, (trong đó có việc khám sức khoẻ định kỳ) và thu thuế nó.
- Thế tương lai của hỠsẽ ra sao?
- Con nghÄ© tương lai há» cÅ©ng phải do há» lá»±a chá»n, có ngưá»i chỉ là m má»™t và i năm để tÃch luỹ vốn liếng, sau đó kiếm công ăn việc là m, lấy chồng đẻ con. Có nước cấp hẳn giấp thông hà nh, vá»›i má»™t cái tên khác để đến má»™t vùng khác là m ăn. Hết hạn đăng ký, lại vá». Vì thế, ở ta, bao giá» cÅ©ng thế, các cô gái Ä‘á»u chuyển vùng hoạt động, không ai hoạt động trên quê hương mình.
Ông Vỹ nhìn con bạn bằng đôi mắt nể nang. Không phải chỉ vì nó là m ăn phát đạt, đã là má»™t doanh nhân, má»™t ông chá»§, có xe con Ä‘i. So vá»›i đứa con rể công chức cá»§a ông thì rõ rà ng là nó hÆ¡n hẳn. Ông nể nang nó vì má»™t chuyện khó nói thế mà nói nó cứ ngon như không, láºp luáºn vô cùng thuyết phục. Mình cÅ©ng thấy như nó đấy nhưng không thể nói có lý như nó được Cha con mà nói chuyện được như thế thì nể tháºt.
Ông bố im lặng ngồi nghe ông con thuyết giảng.
Cái lý nó đưa ra, cái thá»±c tế nó đưa ra, không thể cãi được không thể bác được. Nhưng ông vẫn thấy nó thế nà o ấy. Nó trái vá»›i má»i suy nghÄ© cá»§a ông, từ trước đến nay. Nhưng đêm qua chÃnh ông đã kiểm nghiệm, chÃnh ông đã sa chân và o. Quả tháºt ngưá»i nhẹ nhõm hẳn, Nhưng cái đầu thì lại nặng trịch những ý nghÄ© tá»™i lá»—i, ân háºn.
Äại Ä‘á»c được tâm trạng bố, anh thấy thương ông cụ. Cứ bị những cái vô hình, vô lý nó trói buá»™c. Biết không đúng mà vẫn phải nói, phải theo. May mà có chú VÄ© nếu không, chưa chắc ông cụ đã dám bước qua cái bóng vô hình vẫn xiết chặt đâu mình. Phải giải thoát ông cụ ra khá»i tình trạng sống hiện nay. Nếu không sẽ mụ ngưá»i Ä‘i mất. Má»™t tà nghÄ© chợt đến. Có nên nói ngay không. Mình cÅ©ng chưa suy nghÄ© kỳ. Chưa hình dung ra hết. Nhưng đại thể thì chắc được. NghÄ© thế, Äại quyết định nói ngay:
- Thôi, ta gác chuyện ấy lại. Bố cứ suy nghÄ© tiếp. Con thấy bố nên là m việc, như con đã nói, cả "đầu trên" lẫn "đầu dưới" Ä‘á»u phải là m việc, Ä‘iá»u độ, vừa sức, phù hợp vá»›i năng lá»±c cá»§a mình. ÄÆ°á»£c thế thì bố sẽ sống lâu, và sống vui, chứ không hiu hắt như các bác khác vá» hưu mà chả có việc gì là m. Con nói thế nà y không biết có đúng không? Chú Vỹ cho cháu má»™t lá»i khuyên. Ngay cả Ä‘á»c báo, Ä‘á»c sách mà không có ngưá»i trao đổi, tranh luáºn cÅ©ng rất vô vị. Con đỠnghị bố là m cho công ty con, không phải vì tiá»n, mà vì được là m việc thì má»›i khoẻ được và bố cÅ©ng sẽ có đồng lương xứng đáng. Bây giá» công ty con đã có chi nhánh bên Nga và ở thà nh phố Hồ Chà Minh. Con đã có gần hai chá»±c nhân viên đủ cả quản lý, văn phòng, tiếp thị… Con rất cần ngưá»i tin cáºy để trông nom công việc.
- Nhưng mà việc gì chứ?
- Và dụ Ä‘á»c báo, xem ti vi, nhặt ra những thông tin liên quan đến ná»n kinh tế Nga. Và dụ bố lượt trên các tÃt cá»§a các tá» báo kinh tế, tà i chÃnh, kinh doanh, tiếp thị… xem có những thông tin gì liên quan xa cÅ©ng được, gần cà ng hay, đến ngà nh hà ng, mặt hà ng, công ty con Ä‘ang kinh doanh, rồi bố cố vấn cho con xem, là m thế nà y, là m việc nà y có hay không, có trái pháp luáºt không v.v… Thế được chứ ạ. Nhân thể con thưa vá»›i bố, nhà con mất cÅ©ng được hai năm rưỡi rồi, con cÅ©ng cắn ổn định cuá»™c sống. Còn cháu Cưá»ng, con sẽ cho nó Ä‘i du há»c để sau nà y nó còn thay con quản lý công ty.
Ông Vỹ giục:
- Thôi đưa chúng tá»› vá» nhà , chúng tá»› nói chuyện cho thoải mái. Còn việc cháu, cháu cứ Ä‘i. Trưa vỠăn cÆ¡m vá»›i vợ chồng chú. Äể bố cháu ở đây vá»›i chú và i ngà y. Mà cháu nó nói phải đấy anh ạ. Anh tham gia vá»›i cháu Ä‘i. Các công ty tư nhân bây giá» Ä‘á»u cá»§a các gia đình, vợ chồng, bố con, anh chị em ruá»™t. Nếu là công ty cổ phần thì cÅ©ng là những ngưá»i ruá»™t thịt hoặc anh em bè bạn thân thiết… nên rất yên tâm, không phải lo đối phó vá»›i ai… trừ má»™t ngưá»i… Thôi vá» nhà đã…
Xe đến cổng, hai ngưá»i xuống, Äại lùi xe Ä‘i ngay. Anh Ä‘ang xin phép được là m xuất nháºp khẩu trá»±c tiếp, không qua uá»· thác nên muốn tìm hiểu xem thá»§ tục hải quan, kho bãi dưới nà y thế nà o. Là m gì, động đến khâu nà o cÅ©ng phải tim hiểu kỹ luồng lạch, đưá»ng Ä‘i nước bước, luáºt và lệ. ÄÆ°á»ng Ä‘i ban ngà y, đưá»ng Ä‘i ban đêm v.v… Trước khi đến là m việc bằng hồ sÆ¡, giấy tá» chÃnh thức, đã phải tìm cách là m quen vá»›i những ngưá»i có trách nhiệm nhất, nhì ở đấy rồi. Những động tác cần là m đã phải là m trước khi hồ sÆ¡ giấy tỠđưa đến. Chuẩn bị tốt khâu nà y, coi như xong việc. Äại má»›i nháºp và o thương trưá»ng, nhưng anh sá»›m nghiệm ra má»™t nguyên tắc đảm bảo thắng lợi. Nó chẳng khác gì hồi chiến tranh, khi đơn vị được giao đánh má»™t tráºn công kiên. CÅ©ng phải cho trinh sát bò và o xem hình thù lô cốt nó thế nà o, đưá»ng Ä‘i lối lại ra sao, bố phòng thế nà o, hoả lá»±c địch có những gì. Khi đó tấn công, nó sẽ được những cứ Ä‘iểm nà o xung quanh há»— trợ bá»™ binh, pháo binh, phản pháo? Äiá»u tra nghiên cứu tốt, trinh sát tốt là đảm bảo thắng lợi má»™t ná»a.
Anh biết, đã có những tay bị bẻ hà nh bẻ tá»i, moi móc, hoạnh hoẹ, chay Ä‘i chạy lại, chán chẽ mẽ má»i má»›i xuất được má»™t lô hà ng. Lúc nháºp vá» cÅ©ng thế. Lại má»™t lần nữa moi móc, bẻ tá»i bẻ hà nh, hoạnh hoẹ, để phải chạy Ä‘i chạy lại mê má»i chán chê. Hà ng cứ bị giam ở kho. Chỉ riêng tiá»n lưu kho đã đủ chết. Tất nhiên đấy là những đơn vị không là m xuất nháºp khẩu chuyên nghiệp. Äến lúc ấy má»›i chạy thì vừa mất thì giá», nhỡ việc, vừa tốn kém. Mà bao giá» cÅ©ng tốn kém hÆ¡n nếu là m trước đó như bây giá» Äại Ä‘i Ä‘iá»u nghiên, Ä‘i trinh sát thá»±c địa.
ChÆ¡i vá»›i anh nà o có luáºt cá»§a anh ấy. Không biết luáºt chÆ¡i cá»§a Hải quan thì có mà chết.
Ông Vỹ đưa bạn và o phòng mình.
- Anh cởi quần áo ngoà i ra, có cần ngá»§ bù không, hay tiếp tục câu chuyện lúc nãy Äêm qua chắc anh không ngá»§ được chứ gì?
- Cứ tỉnh như sáo mới lạ!
- Äúng thế đấy. Chuyện sinh lý tác động đến tâm lý, đến thần kinh mà . Gần giống vá»›i tình trạng sang chấn. Thần kinh bị kÃch thÃch quá đấy. Rồi nó sẽ qua thôi. Mà anh cÅ©ng nên nháºn thức thá»±c tế má»™t tÃ. Chắc rồi anh cÅ©ng sẽ nháºn ra thôi. Nếu anh chưa cần ngá»§ bù thì ta nói chuyện khác nhé. Tôi Ä‘ang là m chá»§ tịch há»™i đồng quản trị má»™t công ty, mà giám đốc là má»™t tay phó cÅ© cá»§a tôi, xin ra ngoà i biên chế đứng ra là m. Là m kinh tế tư nhân bây giá» có cái sướng là không phải đối phó vá»›i ai. Tất cả chỉ vì quyá»n lợi cá»§a mình, cho mình. Chẳng phải lo đối phó vá»›i ông bà thư phó giám đốc nữa. (Hồi tôi chưa kiêm bà thư theo quy định má»›i). Chỉ còn phải lo đối phó vá»›i ông… thuế thôi. Thuế là cái loại há»§i nhất trần gian đấy anh ạ. Nó ăn cắp cá»§a Nhà nước; vì nó áp mức thuế cho mình chả trên cÆ¡ sở tÃnh toán nà o cả. Có lần nó trắng trợn: "Công ty anh phải ná»™p sáu mươi triệu!". Tôi chả nói gì, cứ để yên xem câu chuyện dẫn đến đâu. Cái tay ra dáng trưởng nhóm há»i bằng má»™t giá»ng thân máºt nhất trần Ä‘á»i: "Anh muốn đóng bao nhiêu đây?". Tôi bảo: "Các vị nói lạ. Äóng thuế là quyá»n lợi và nghÄ©a vụ cá»§a công dân, sao lại có chuyện muốn đóng bao nhiêu thì đóng". Má»™t vị trong Ä‘oà n tặc lưỡi: "CÅ©ng còn tuỳ. Còn có cách để anh đóng Ãt Ä‘i. Thế chả hÆ¡n à ?". Tôi nối lá»i ngay: "Cưa đôi chứ gì? Chả dại! Cứ là đóng đủ sáu mươi triệu". Anh có biết luáºt cưa đôi không? Thế nghÄ©a là tôi chỉ phải đóng ba mưá»i triệu còn ba mươi triệu thì cưa đôi má»—i bên má»™t ná»a. Thế là bá»›t được mưá»i lăm triệu. Tôi chả dại. Cứ cho là xong Ä‘i. Thế Ä‘oà n cấp cao đến? Thanh tra thuế đến? Kiểm toán Nhà nước đến? Há» mà moi ra thì toi. Tôi há»i: "Thế các anh tÃnh thế nà o mà ra sáu mươi triệu. Äây sổ sách hoá đơn cá»§a tôi. Các anh là m việc vá»›i kế toán cá»§a tôi. Nếu trừ tất cả các khoản chi, các chứng từ hợp pháp trước thuế cá»§a công ty, các anh tÃnh ra bao nhiêu, tôi ná»™p bấy nhiêu. Sáu mươi triệu chứ sáu trăm triệu tôi cÅ©ng ná»™p. Còn không thì sáu mươi nghìn tôi cÅ©ng không ná»™p đâu. Má»i các anh uống bia rồi Ä‘i đơn vị khác là m việc kẻo… hết ngà y!"
Trong lúc ông Vỹ thao thao bất tuyệt kể chuyện đối phó vá»›i cán bá»™ thuế cá»§a mình, thì ông Hoè… lim dim, rồi ngá»§ lúc nà o không biết. Cái tư thế nằm ná»a ngồi trên chiếc ghế xÃch Ä‘u như ru ngưá»i ta ngá»§. Ông Vỹ mỉm cưá»i má»™t mình: "Ngá»§ trả thù đêm qua đây! Cứ ngá»§ Ä‘i, ngá»§ cÅ©ng thay ăn được". Ông Vỹ lục tá»§ lạnh ra mấy thứ đồ ăn nguá»™i và má»™t chùm nho Mỹ, má»™t há»™p bia Heineken ngồi ăn. Bữa trưa ở nhà má»™t mình thưá»ng ăn quấy quá như thế. Nếu ở công ty thì Ä‘i ăn vá»›i anh em ngoà i quán. Tối má»›i là lúc vợ chồng con cái ăn vá»›i nhau. Chỉ có vợ chồng thằng con trai ở vá»›i vợ chồng ông. Chồng cán bá»™ Sở Ngoại vụ, vợ chá»§ má»™t cá»a hà ng mỹ phẩm Ä‘ang kéo nhau Ä‘i chÆ¡i Äà Lạt. Cho đến lúc hạ cánh an toà n; sống cuá»™c Ä‘á»i tá»± do cá»§a má»™t công dân là m kinh tế tư nhân, ông má»›i thấy tháºt sá»± được là m chá»§ hoà n cảnh, là m chá»§ bản thân. Món lương hưu, bây giá», chỉ còn đủ sức gợi lại má»™t thá»i là m công chức mẫn cán má»—i lần ăn sáng. Không có gì trói buá»™c mà lại là m được nhiá»u việc. Mà lại hữu Ãch, hữu Ãch hÆ¡n cả thá»i công chức, đứng đầu cả má»™t cÆ¡ quan kinh tế hẳn hoi mà chả mang được đồng lãi nà o cho Nhà nước. Nhà nước toà n phải bù lá»—. Bây giá» các tổ chức kinh tế vừa và nhá» như công ty ông, má»—i năm đóng thuế cho Nhà nước cả tỉ đồng. Tháng trước thà nh phố tổng kết, tỉ trá»ng kinh tế do các thà nh phần kinh tế ngoà i quốc doanh đóng góp chiếm đến má»™t phần ba. Ngà nh dịch vụ thì chiếm tá»›i ba phần tư, riêng dịch vụ ăn uống, dịch vụ là m đẹp cho phái nữ, trong đó có những nhà hà ng như hà ng mỹ phẩm con dâu ông chiếm cả 100%. Hoá ra khi con ngưá»i không bị trói buá»™c gì ngoà i luáºt pháp và nhân cách thì đấy là lúc nó phát huy được tất cả tiá»m năng vô táºn cá»§a nó. Và chÃnh khi ấy, nó má»›i được sống như má»™t con ngưá»i Ä‘Ãch thá»±c.
Ông Vỹ ăn xong, ngá»§ má»™t giấc ngắn, cÅ©ng chỉ khoảng ná»a giá». Thế là đủ, đêm qua ông vẫn ngá»§ ngon và sâu. Lấy bản dá»± toán xây dá»±ng nhà máy dệt kim cá»§a công ty mình ra xem, thỉnh thoảng lại đưa mắt vá» phÃa bạn Ä‘ang ngá»§ say như chưa bao giỠđược ngá»§ như thế.
Lúc ông Hoè dáºy thì đã gần ba giá». Giá» má»›i nhìn quanh ngôi nhà ngưá»i bạn đồng ngÅ©. Các tiện nghi trong nhà thì cÅ©ng tạm đủ. Nhưng, tất cả chỉ có hai gian, má»—i gian khoảng mưá»i lăm, mưá»i bảy mét, cá»™ng vá»›i mảnh sân lấn chiếm đất táºp thể… ông há»i dò:
- Chắc anh còn nhà khác chứ?
- Là m gì còn nhà nà o? May mà còn giữ được mảnh đất nà y đấy. Hồi được phân má»™t căn há»™ lắp ghép, mình nhưá»ng anh em. Äến lúc quỹ nhà thà nh phố không còn, đà nh ở váºy! Giá» lại hoá hay. Bố con tôi chuẩn bị xây hẳn năm tầng ở cho khoái. TÃnh ra cÅ©ng hÆ¡n bốn chục mét đấy. Mình không có đầu óc kinh doanh, lại báºn việc xà nghiệp chả mua được mảnh nà o trong cÆ¡n sốt đất vừa rồi.
Nghĩ đến chuyện nhà đất của mình, ông Hoè chạnh lòng hộ bạn. Thế mà anh ấy chả trách móc ai. Lại còn cho thế là may nữa chứ.
Ông Vỹ thấy bạn dáºy thì vui ra mặt:
- Ngá»§ đẫy mắt rồi chứ? Bây giá» anh ăn uống má»™t chút, xong tôi đưa Ä‘i tắm, xông hÆ¡i rồi mát sa, mát sa Ä‘Ãch thá»±c, nghÄ©a là chỉ mát sa thôi, không có công Ä‘oạn sau đâu.
Gần sáu giá» chiá»u, há» má»›i vá». Giấc ngá»§ đẫy mắt, cùng vá»›i mấy mà n tiếp theo là m ông Hoè sảng khoái, tỉnh táo. Hình như những dằn vặt sáng nay cÅ©ng đã bay Ä‘i theo hÆ¡i nước xông má» mịt. Trông vẻ mặt thì có vẻ như thế thôi. Chứ sau đó ông đã ghi và o sổ nợ Ä‘á»i thế nà y: "Mình có còn là mình nữa không, hay đã là má»™t ngưá»i khác? Mình đúng hay sai, mình đúng hay con đúng, lấy gì phán xét?"
Có tiếng trẻ con, căn nhà láºp tức vui hẳn lên, dù chỉ có hai chị em con Cún, thằng KÃn con vợ chồng ChÃnh và bà Sâm, vợ ông Vỹ. Bà Sâm cÅ©ng trạc tuổi bà Phụng, nhưng đẫy ngưá»i. Bá»™ mặt tròn bánh đúc có vẻ không thông minh lắm, nhưng hiá»n, đôn háºu. Vốn trưởng thà nh từ cô công nhân công trưởng, vác cả thanh tà vẹt gá»— vẫn Ä‘i băng băng chả kém gì nam giá»›i. Không biết có phải vì lao động quá sức thế không mà dáng Ä‘i bây giá» hÆ¡i còng còng, dù sau nà y, bà chỉ ngồi rụt tổng đà i Ä‘iện thoại nhà ga, Sau đó, khi chồng lên giám đốc xà nghiệp thì bà "vá» má»™t cục".
Bữa cÆ¡m có ngao luá»™c sả, má»±c tươi xà o cần tây, tá»i tây chim bồ câu rán, gà luá»™c, tôm luá»™c, rau cải ngá»t trần, thịt lợn kho Tầu. Ông Vỹ mang hÅ© rượu thuốc sao biển, cá ngá»±a, đỗ trá»ng, lá dâm dương hoắc, táo tầu ra. Má»i ngưá»i nhấp nháp được má»™t lúc Äại má»›i vá». Bà Sâm chỉ há»i chuyện xã giao vá» vợ ông Hoè. Cô vợ ChÃnh thì săn sóc bữa ăn cho khách và cho bá»n trẻ con ăn. Cô không tham gia và o bất kỳ câu chuyện gì. Trong câu chuyện vá»›i ChÃnh, Äại vô tình biết nhiá»u mối quan hệ công tác cá»§a ChÃnh có thể bắc cầu giúp anh trong việc xây dá»±ng mối quan hệ là m ăn cá»§a mình. Chức năng công tác cá»§a Chinh là giám sát công việc cá»§a tất cả các cÆ¡ quan bảo vệ pháp luáºt, nên anh chả lạ gì các tay bên hải quan, công an, thuế. Hai ông già thì nói chuyện vá»›i nhau vá» lá»›p trẻ bây giá». Ông Hoè bảo, không thể hiểu được há». Há» nghÄ© kiểu gì ấy, rất khác bá»n mình. Ông Vỹ bảo: Hiển nhiên là khác rồi. Nhưng mà nó hÆ¡n bá»n mình đấy. NghÄ© lại chuyện hôm qua và những vụ động trá»i liên quan đến những quan chức cao cấp cá»§a Nhà nước ở nhiá»u ngà nh trên Trung ương và các địa phương khác, ông Hoè há»i ChÃnh:
- Bác há»i má»™t câu không liên quan đến cháu, đến bác, đến bất cứ ai nhé. Cái việc giám sát cá»§a ngà nh cháu thế nà o mà các ngà nh bảo vệ pháp luáºt (chứ chưa nói đến các ngà nh khác) lại sai phạm, phạm pháp đến thế hả cháu?
Vì bác đã há»i không cụ thể nên cháu cÅ©ng trả lá»i bác không cụ thể. Äây chỉ là phân công. Ngà nh nà o chả có ung nhá»t. Tất nhiên ung nhá»t ngà nh cháu thì tác hại vô cùng lá»›n. Vì nó trá»±c tiếp gây mất lòng tin chế độ.
Äại tiếp:
- Anh ChÃnh nói thế là rất trung thá»±c, thẳng thắn. Cháu không dám nghÄ© đến cái vÄ© mô xa xôi như bố cháu. Chắc bố cháu muốn nói đến mối quan hệ giữa ba ngà nh láºp pháp, hà nh pháp và tư pháp đấy. Cháu thì chỉ quanh quẩn vá»›i cái vi mô kinh doanh buôn bán cá»§a cháu thôi chú ạ.
Tà i sản của ngudoc
20-10-2008, 05:39 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 13
DÄ© nhiên Nguyệt gá»i Ä‘iện cho VÅ© Sán, giá»ng nhẽo nhợt chè thiu:
- Em đến anh nhé!
Nhớ lần trước, Sán mát mẻ:
- Tưởng qua sông rồi thì đấm "bướm" và o sóng.
- Qua là qua thế nà o? Rồi em sẽ Ä‘á»n chuyện hôm ná». Gá»›m quá, đã bảo hôm ấy em dở việc mà … ÄÆ°á»£c, thì em Ä‘á»n ngay bây giá», bằng lòng chưa? Nhưng để em nói công việc đã. Má»™t loạt công việc tiếp theo đã triển khai được đâu. Còn tá» trình xin thuê đất nà y, còn thiết kế, còn giấy phép xây dá»±ng… nhất là chuyện Ä‘á»n bù, giải phóng mặt bằng. Là m sao không có anh mà xong được Hôm nay, sếp em muốn được tiếp anh. Äi đâu đó xa cÅ©ng được, mà gần cÅ©ng xong. Vâng thì dÄ© nhiên em phải tháp tùng sếp rồi.
Chả biết đầu dây bên kia nói gì, mà cái giá»ng nÅ©ng nịu chảy nước bên nà y lại tiếp:
- Ừ thì Ä‘á»n ngay bây giá» cÅ©ng được. Nhưng chả nhẽ Ä‘á»n qua Ä‘iện thoại à ? Anh em mình mà nối mạng nhỉ? Chỉ thêm cái camera kèm và o thì má»—i khi trò chuyện, em cho anh nhìn đến toét mắt thì thôi. Cố nhịn đến tối. Kẻo bây giá» mà gặp nhau thì tối không còn sức đâu mà anh còn phải chuẩn bị giúp em má»™t loạt thông tin cần thiết cho cuá»™c là m việc tối nay vá»›i sếp em đấy. Chứ không phải chỉ hau háu ăn thịt em đâu. Thế anh nhé! Äúng giá» em cho xe đến đón anh ở chá»— hôm ná».
Khách sạn Bà n tay và ng
Không biết trong 3B, bà n tay nấu bếp, bà n tay dá»n buồng, bà n tay hầu bà n cá»§a nghá» dịch vụ khách sạn, thì bà n tay nà o là Bà n tay và ng đây? Hay còn má»™t bà n tay thứ tư biết bón cho khách từng miếng, đấm bóp lưng, hay bất kỳ chá»— nà o trên cÆ¡ thể khi khách yêu cầu, hay không yêu cầu, nhưng cứ nhiệt tình, chăm chỉ, cần mẫn là m tá»›i. Nếu không sao lại có tên Bà n tay và ng ?
Các phòng ăn tầng ba Bà n tay và ng thiết kế theo kiểu Nháºt Bản, có cải tiến đáng kể. Có phòng to nhá» khác nhau cho khoảng từ hai, ba, bốn đến mưá»i ngưá»i.
Nhưng nếu ngồi gáºp chân ra phÃa sau đúng kiểu ngưá»i Nháºt, trước mặt là cái bà n ăn thấp lè tè thì là m sao các quan chức, các doanh nhân to bụng chịu được? Bây giá», nhiá»u vị to bụng lắm rồi. Vì thế, chá»§ nhân đã có má»™t bước cải tiến cÆ¡ bản: Bà n ăn kiểu châu âu, nhưng không có ghế. Chá»— ngồi cá»§a khách là má»™t mặt phẳng kÃn toà n bá»™ căn phòng, trừ má»™t khoảng trống vừa đủ kê bà n ăn và ngưá»i ngồi xung quanh. Mặt phẳng nà y cao đúng bằng mặt ghế.
Do váºy các vị khách, dù to bụng Ä‘á»u thả chân ngồi thoải mái, không sợ má»i chân. Còn nếu má»i lưng? Thì đã có đôi Bà n tay và ng cá»§a nhà hà ng đấm bóp. Thế còn má»i xương sống? Khách có thể ngả lưng, tháºm chà nằm ruổi chân thoải mái trên mặt phẳng lát kÃn phòng. Chá»§ nhà đã cẩn tháºn đặt mấy cái gối sẵn đấy rồi. Vì thế, gá»i đấy là phòng ăn cÅ©ng đúng, mà gá»i là phòng ngá»§ cÅ©ng vẫn được, phòng thư giãn cÅ©ng không sai. Gá»i cái mặt phẳng sạch sẽ nà y là ghế cÅ©ng đúng, là giưá»ng cÅ©ng chẳng sai. Cá»a ra và o phải là cá»a lùa kiểu Nháºt, nên việc ra và o không vướng vÃt, phiá»n phức đến khách ăn.
Nếu chốt trong thì ngoà i không mở được. Khi cần, chỉ lắc khẽ cái chuông là ngưá»i hầu bà n láºp tức có mặt.
Bốn ngưá»i bá» giầy dép ở ngoà i, lẩn lượt bước lên ghế-giưá»ng. CÅ©ng phải phân ngôi chá»§ khách theo phong tục phương Äông. Nhưng muốn cho cân đối, cho đẹp đội hình nên Sán và Nguyệt ngồi má»™t bên, sếp cùng ngưá»i trợ lý má»™t bên. Rượu Sa kê nóng sóng sánh trong những chiếc chén hạt mÃt ấm đầu ngón tay, đưa lên chúc sức khoẻ. Rượu ngấm đến đâu, ấm đến đấy.
Chá»— má»i khách chá»n thá»±c đơn. Khách nhưá»ng cho ngưá»i đẹp ngồi bên "Ä‘i chợ". Tất nhiên, phải có món cá hồi sống chấm mù tạt, trứng cá hồi và má»™t tô mì nóng tháºp cẩm. Tất cả Ä‘á»u ăn theo lối Nháºt.
Hồng Nguyệt giới thiệu cặn kẽ hơn vỠsếp của mình.
Ngưá»i nước ngoà i nà y nói sõi tiếng Việt. Ông ta nhắc lại những việc phải là m như sáng nay, Nguyệt đã nói qua Ä‘iện thoại vá»›i Sán. Nhưng muốn thá»±c hiện những việc ấy, phải được sá»± chấp thuáºn không chỉ cá»§a má»™t hệ thống các cÆ¡ quan hà nh chÃnh cá»§a thà nh phố, mà còn phải được sá»± đồng ý cá»§a các cÆ¡ quan tương ứng ở Trung ương. Ông ta đỠnghị Sán giúp cho việc khai thông quan hệ vá»›i tất cả các cÆ¡ quan từ cấp phưá»ng - nÆ¡i dá»± kiến thuê đất, đến quáºn, rồi thà nh phố và Trung ương.
- Ông chỉ cần thiết kế những cuá»™c gặp vá»›i những quan chức cá»§a từng ngà nh, từng cấp, còn má»i việc chúng tôi sẽ lo.
- Má»i tất cả những quan chức trá»±c tiếp liên quan cá»§a phưá»ng sở tại nà y. Rồi lại má»i tất cả các quan chức liên quan trá»±c tiếp cá»§a quáºn nà y…
Ngưá»i nước ngoà i xua tay:
- Không, không, đừng là m như thế. Là m thế sẽ giống như má»™t cuá»™c há»p. Rất bất tiện. CÅ©ng không thể gặp gỡ tay đôi từng ngưá»i được. Ta chỉ gặp tay đôi vá»›i ngưá»i đứng đầu cÆ¡ quan ấy cấp ấy thôi. Nếu ta khai thông được quan hệ vá»›i vị nà y, thì có nghÄ©a là ta khai thông được tất cả. Thế gá»i là "Äá»™t phá nhất Ä‘iểm khai thông toà n bá»™". Những vị cấp dưới cá»§a vị ta gặp, khi có tÃn hiệu cấp trên đã đồng ý, thì chỉ cần cô Nguyệt đây, gặp để chuyển lá»i cảm Æ¡n cá»§a chúng tôi đến vị ấy là được rồi. Như thế tiện hÆ¡n. DÄ© nhiên không bao giá» chúng tôi cảm Æ¡n suông.
Sán nhá»› đến việc Nguyệt cảm Æ¡n mình theo chám ngôn đồng tiá»n Ä‘i trước là đồng tiá»n khôn, - "Thế thì nó ngá»a ra vá»›i hết lượt rồi còn gì?" - Äang nóng ngưá»i lên vì liên tưởng ghen tuông ấy thì ngưá»i kia đã há»i má»™t câu mà anh ta không hiểu tại sao há» lại há»i như thế.
- Trưởng phòng ông tuổi gì?
Không thấy khách trả lá»i ngay, ngưá»i há»i Ä‘oán rằng câu há»i hÆ¡i xa, nên ngưá»i nghe không hiểu được ý cá»§a mình, liá»n giải thÃch:
- Ông thứ lá»—i cho, nếu câu há»i cá»§a tôi có vẻ lạc Ä‘á».
- Chúng tôi là nhà đầu tư, mà lại có ý định đầu tư lâu dà i ở đất nước ông, nên cần có cái nhìn lâu dà i.
Dà i hay ngắn thì mặc mẹ mà y. Can dá»± gì đến tao mà há»i lắm thế. Thá»±c tình không hiểu nó há»i thế là m gì, nên Sán cứ ngồi yên, không dại gì mà bá»™c lá»™.
Ngưá»i kia thấy Sán vẫn không nói gì, lại nói tiếp:
- ÄÆ°á»£c quen biết ông là hồng phúc cho chúng tôi. Vì váºy xin phép được coi ông như ngưá»i nhà . Thế nên… chúng tôi tá»± thấy có trách nhiệm vá»›i ông.
Sán vẫn nhấm nháp chén rượu Sa kê nồng nà n, chá» xem câu chuyện sẽ đẫn đến đâu. Dưới gáºm bà n, chân anh ta Ä‘ang là m tình vá»›i chân cô gái. Bà n chân ấp á»§ bà n chân, truyá»n cảm giác chạy ngược lên cÆ¡ thể, cà ng là m ngưá»i thêm bứt rút khó chịu. Tay thì phải để trên mặt bà n rồi, không thể là m gái. Chân thì tha hồ âu yếm nhau, ve vuốt nhau, đưa lên mãi đến khi không đưa lên được má»›i chịu. Có lúc Ä‘iên lên, ngón cái và ngón trá» là m thà nh cà ng cua quắp chặt ngón chân ngưá»i đẹp…
Mà cái thằng cha lại cứ nhẩn nha đến là khó chịu. Ngưá»i kia lại nói tiếp:
- Nếu ông đảm trách chức trưởng phòng của quý cơ quan thì hay biết mấy!
"Mẹ mà y chứ! Äấy là việc cá»§a tao, can dá»± gì đến mà y". Äã mấy lần Sán chá»i thầm như thế. Ngưá»i kia đưa má»™t quả Ä‘áºu tương luá»™c lên miệng nhằn nhằn, nhấp má»™t ngụm rượu Sa kê, lại ung dung tiếp:
- Chứng tôi có ý định đầu tư cho ông và o chút vụ ấy.
Äến đây thì Sán không nhịn được nữa, chân anh ta lúc ấy má»›i chịu rá»i chân cô gái, há»i:
- Tôi không hiểu ý ông.
Bấy giá» ngưá»i kia má»›i nói rõ nước Ä‘i cá»§a mình:
- Nếu ông thấy có thể, thì bằng má»i cách, chúng tôi sẽ đứa được ông và o vị trà đó. Vỉ thế cần biết ông trưởng phòng cá»§a ông tuổi gì. Ông ấy sẽ vá» hưu hay lên cao hÆ¡n nữa để còn có kế hoạch phù hợp.
- Có thể ông chưa hiểu cÆ¡ chế hà nh chÃnh, tổ chức bên tôi. Không thể tác động và o hệ thống ấy được.
Äến lượt ngưá»i kia lắc đầu phá»§ nháºn:
- Nước nà o chả có cÆ¡ chế tổ chức, hà nh chÃnh cá»§a mình. Má»i sá»± khác nhau chỉ là tiểu tiết. Vá» cÆ¡ bản là giống nhau, vì ná»™i dung công việc và má»±c Ä‘Ãch Ä‘á»u giống nhau.
Sán vẫn không chịu:
- Bên ông không có một tổ chức, đúng hơn là không lãnh đạo như bên tôi.
- Thưa ông, nước nà o cÅ©ng do má»™t hay nhiá»u tổ chức chÃnh trị lãnh đạo. Nếu không đứng được má»™t mình, thì nó phải liên kết vá»›i má»™t tổ chức khác. Thế nà y nhé? Ông cứ xem xét má»i quan hệ, má»i khÃa cạnh cá»§a vấn Ä‘á», rồi cho chúng tôi biết. Cần thá»i gian bao lâu để giải quyết. Ang áng thôi, là m sao chÃnh xác được. Cần bao nhiêu "kinh phÃ" để giải quyết má»i quan hệ, má»i khÃa cạnh cá»§a vấn đỠđó. Chúng tôi được biết, bà nhà ta là phó chá»§ tịch má»™t quáºn rất năng động cá»§a thà nh phố nay. Äấy cÅ©ng là má»™t nhân tố thuáºn lợi. Theo quan Ä‘iểm cá»§a chúng tôi, cái gì cÅ©ng có giá cá»§a nó. Tôi nói có giá cá»§a nó chứ không nói cái gì cÅ©ng mua được. Và khi nói, ghế nà o cÅ©ng có giá cá»§a nó thì không có nghÄ©a là bất cứ ai, trả giá ấy Ä‘á»u ngồi và o đấy được. Nhưng nếu hai ngưá»i cùng có khả năng và o má»™t chức vụ, thì ai đầu tư và o đấy cao hÆ¡n, nhanh hÆ¡n, khéo hÆ¡n, ngưá»i ấy sẽ thắng. Äấy là nói bằng ngôn ngữ kinh doanh. Còn nói bằng ngôn ngữ chÃnh trị thì thế nà o? Äấy là má»™t cuá»™c tranh cá». Váºn động công khai, chÃnh thức như Mỹ thì không. Nhưng váºn động ngầm thì dứt khoát có. Nước nà o cÅ©ng có, bên tôi cÅ©ng có, bên ông cÅ©ng không ra ngoà i luáºt chÆ¡i ấy. Chúng tôi sẽ giúp ông má»™t tay trong cuá»™c váºn động ngầm nà y.
Sán nhá»› lại cuá»™c chạy Ä‘ua vừa rồi. Chắc hẳn là mình Ä‘uối sức nên thua thôi. Chứ chÃnh sách cán bá»™ nữ cái đ… gì. Thằng cha nà y ghê tháºt đấy. Nó kết mình lắm rồi… nhưng cứ phải là m ra mình cao giá, và phải há»i thêm xem hắn biết đến đâu:
- Nhưng bên tôi còn có chuyện bá» phiếu tÃn nhiệm.
- Thế cả! Không những thế, bên tôi còn đưa lên mạng xem thông tin phản hồi như thế nà o nữa kia. Thế nên tôi má»›i gá»i là má»™t cuá»™c váºn động ngầm. Nó vẫn nằm trong suy nghÄ© cá»§a chúng tôi, trong phạm vi đầu tư cá»§a chúng tôi. Mà ông Sán ạ! Chắc ông cÅ©ng biết Ä‘iá»u nà y. Kết quả bá» phiếu tÃn nhiệm, hay thăm dò trên mạng chỉ là tham khảo thôi. Äiá»u quan trá»ng nhất là ở tổ chức. Tổ chức mà OK thì… coi như xong. Ngưá»i ta chỉ đạt được cái cần có khi biết đầu tư đúng giá trị, đúng địa chỉ, đúng cÆ¡ há»™i. Tôi nghÄ©, ông là má»™t địa chỉ có thể tin cáºy. Xin ông suy nghÄ© cân nhắc kỹ cho.
Ông ta nhìn Hồng Nguyệt:
- Cô phải hoà n thà nh ngay trong đêm nay, để mai đầu giỠtôi có bản hợp đồng với bên điện lực. Cô có thể vỠgiải quyết cho xong việc.
Nguyệt biết sếp Ä‘uổi khéo mình vá», liá»n chà o má»i ngưá»i, đứng dáºy Äợi cánh cá»a đóng lại, ông ta má»›i nói:
- Nếu có thể, xin ông vui lòng ở lại với chúng tôi.
Qua đêm cà ng vui, mà ná»a đêm thôi cÅ©ng được. Lái xe lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng phục vụ ông. Ông ta cầm cái chuông lắc nhẹ, ngưá»i phục vụ và o:
- Hai phòng tôi đặt, đã sẵn sà ng rồi chứ? ÄÆ°a ông đây qua thăm dà n "diá»…n viên" cá»§a khách sạn để ông chá»n.
***
Äại mất mấy buổi thuyết phục, má»›i là m cho ông bố hình dung được vá» hoạt động cá»§a công ty Sao Việt, vá» các quan hệ là m ăn vá»›i các đối tác trong nước và nước ngoà i. Anh đưa ông cụ Ä‘i thăm má»™t và i đối tác trong thà nh phố và ở tỉnh ngoà i. Äến đâu anh cÅ©ng giá»›i thiệu: "Cụ thân sinh tôi, cố vấn công ty". Thấy tạt và o má»™t hiệu ảnh, lấy là m lạ, ông cụ há»i:
- Là m gì?
- Bố phải chụp ảnh là m hộ chiếu.
- Äể là m gì?
- Æ kìa, bố há»i cứ như ông lý toét hay xã xệ ra tỉnh ấy? Há»™ chiếu thì chỉ để Ä‘i nước ngoà i, chứ để là m thẻ thương binh cho bố không phải xếp hà ng như thá»i bao cấp à ?
- Tiá»n đâu mà nhảy Ä‘i nước ngoà i chÆ¡i?
- Con không lấy tiá»n cá»§a bố mẹ đâu mà bố sợ. Bố là cố vấn công ty, công ty cá» bố Ä‘i nước ngoà i để nghiên cứu thị trưá»ng, thì công ty phải lo tất cả. Bố không phải bá» ra má»™t xu.
- Nhưng mà …
- Nhưng mà cái gì nà o? Bố đã nắm được toà n bá»™ công việc rồi. Bố đã nháºn là m cố vấn cho công ty rồi…
- Tao chưa nháºn.
Lại mà y tao rồi - Äại cưá»i thầm:
- Bố chưa nháºn, mà khi con giá»›i thiệu bố là cố vấn công ty, bố ngồi im. Nếu phản đối ở đấy không tiện, thì ra xe bố phải gá»i ngay công hà m phản đối đến Giám đốc công ty chứ? Äằng nà y bố vẫn im lặng. Äến chá»— khác con lại giá»›i thiệu. Bố vẫn im lặng. Ra xe lại vẫn im lặng. Äến địa chỉ thứ ba, con lại giá»›i thiệu. Bố vẫn im lặng. Ra xe bố lại vẫn im lặng. Ba lần như thế bố nhá»›!
Bây giá» bố má»›i phản đối yếu á»›t. Anh cao giá»ng như má»™t sÄ© quan chỉ huy trước mặt ngưá»i lÃnh má»›i nháºp ngÅ©:
- Con, Lê Äại, giám đốc công ty tuyên bố: Äồng chà - bố - Lê Hoè, từ giá» phút nà y là cố vấn pháp luáºt công ty Sao Việt. Hai giá» sau, quyết định bổ nhiệm sẽ được gá»i tá»›i đồng chà má»™t bản, má»™t bản lưu tại văn phòng công ty. Quyết định có hiệu lá»±c ngay từ giá» ký. Äá» nghị đồng chà chấp hà nh mệnh lệnh!
Ông không ngá» cái thằng lÃnh nà y nó lại khá đến thế. Cần nói nhanh, nó nói nhanh; cần nói cháºm, nó nói cháºm; cần nói nhá», nó nói nhá»; cần to mồm, nó to mồm; cần khôi hà i, nó khôi hà i, ăn nói đâu ra đấy tư duy rất khoa há»c, láºp luáºn sắc sảo. Mình dù đưá»ng đưá»ng là má»™t ông bố tuyên huấn chÃnh hiệu, mà không là m sao bắt bẻ được nó. Nghe nó nói chuyện vá»›i các đối tác vá» công việc, thấy nó nắm rất chắc vấn Ä‘á». Tác phong đà ng hoà ng, chững chạc, lịch lãm. Ông cứ nghÄ© rằng nó bồng bá»™t, hăng tiết vịt thế thôi, lá»a rÆ¡m gặp má»™t tráºn mưa rà o là tắt rá»§i rụi cho mà xem. Nhưng mà nó phát triển. Chuyện mua bán nhà , nếu không có nó lo thá»§ tục, giải quyết tất cả giấy tá», tiá»n nong thì có mà đến tết cÅ©ng không xong, cÆ¡ há»™i má»™t Ä‘i không trở lại vÄ©nh viá»…n mất. Ông bị nó thuyết phục. Có lẽ nó đúng chăng? Mình lạc háºu quá! Không theo kịp thá»i cuá»™c rồi!
CÅ©ng đã má»™t lần Ä‘i thăm Liên Xô, tá»± hà o và thà nh kÃnh khi các đồng chà bạn tiếp đón Ä‘oà n ông như đón tiếp những ngưá»i anh hùng từ mặt tráºn trở vá». Ông ngẩn ngưá»i, ngước nhìn ngôi sao đỠtrên đỉnh tháp Kremli, mà bao năm nay nó đã hiện lên trong tâm trà ông như má»™t tia sáng, như mặt trá»i chỉ đưá»ng dẫn lối. Lần ấy, Ä‘i theo Ä‘oà n, cứ theo hà ng lối như lÃnh ta Ä‘i thưá»ng theo đội hình hà nh tiến. Ngưá»i Liên Xô, không kể ngưá»i lá»›n hay trẻ con, Hồng quân hay dân thưá»ng Ä‘á»u trìu mến nhìn Ä‘oà n ông…
Bây giá», ông như đứa trẻ con chạy theo ngưá»i lá»›n là thằng giám đốc, con ông. Nhìn đâu cÅ©ng chỉ thấy những cặp mắt dá»ng dưng, hoặc tò mò, soi mói. Các nhân viên hải quan và cảnh sát sân bay thì gưá»m gưá»m dò xét, hất hà m nói gì đó vá»›i con ông, thẳng tay lôi con ông ra khá»i hà ng. Không bị kéo ra, nhưng phản xạ cá»§a ngưá»i cha bảo ông phải ra vá»›i con, để bảo vệ, chở che nó. Má»™t viên cảnh sát khác to lá»›n ấn vai ông xuống, ra ý đứng đấy đợi. Ông giÆ¡ tay chỉ con, lại chỉ và o tim mình thay lá»i giải thÃch vá» mối quan hệ bố con. Gã cảnh sát lắc đầu ấn vai ông xuống má»™t lần nữa. Ông quắc đôi mắt lông mà y lưỡi mác vểnh ngược, như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Nó trân trân nhìn lại, không há» nao núng. Nếu Äại không kịp trở lại thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai ngưá»i không biết tiếng nhau: Má»™t cá»±u sÄ© quan quân đội nhân dân Việt Nam Ä‘ang giáºn dữ, vá»›i má»™t viên cảnh sát mặt non choẹt nhưng đầy quyá»n lá»±c. Anh dúi và o tay viên cảnh sát lôi anh Ä‘i má»™t tỠđô la, nó má»›i đưa trả há»™ chiếu cho anh. Vừa lúc ấy Nguyá»…n Bình đã hiện ra, cùng vá»›i má»™t ngưá»i Nga, trong đưá»ng dây cá»§a hải quan và cảnh sát cá»a khẩu. Ngưá»i Nga nà y gá»i tên hai viên cảnh sát. Hai bố con nhanh chóng vượt qua các trạm kiểm tra.
Tiếng chà o vui vẻ và kÃnh trá»ng cá»§a Bình cùng vá»›i bá»™ mặt vui vẻ cá»§a ngưá»i Nga Ä‘i theo là m mặt Hoè giãn ra má»™t chút. Ông gượng cưá»i, gượng nói cho không khà bá»›i căng thẳng. Bình cưá»i, ra Ä‘iá»u bất cần:
- Bác chấp là m gì mấy thằng đói ăn ấy. Thả cho nó một tà là xong ngay thôi mà .
- Liên Xô, à quên nước Nga bây giỠthế nà y hả anh?
- Thì nó phá tanh bà nh té bẹ ra là m lại mà bác, mình thì há»ng đâu sá»a đấy, sai đâu sá»a đấy nên đỡ hÆ¡n. Nó còn phải há»c táºp kinh nghiệm cá»§a mình đấy! Bây giá» bác phải nhìn và o tổng thống Putin ấy, má»›i thấy sức trá»—i dáºy cá»§a má»™t nước Nga má»›i. Bác có biết ông ấy nói thế nà o không: Nếu ai không luyến tiếc má»™t thá»i Liên bang Xô Viết thì ngưá»i ấy không có tim. Nếu ai muốn khôi phục lại Liên bang Xô Viết thì ngưá»i ấy không có óc . Phải tuân thá»§ ná»n kinh tế thị trưá»ng thôi. Mình sai lầm ở chá»— phá»§ nháºn nó. Bây giá» sá»a lại thôi, đơn giản quá phải không bác? Thế nên mình má»›i có cÆ¡ há»™i là m ăn chứ. Bác biết bên nà y đã có những nhà tư sản Việt Nam, triệu phú Việt Nam, triệu phú đô la chứ không phải là triệu phú Việt Nam đồng, khiến cho dân Nga phải kÃnh nể đấy. Bá»n cháu toà n thuê ngưá»i Nga thôi, ngưá»i Việt chúng ta quản lý, chỉ huy. Anh bạn Séc gây đây là vệ sÄ© cá»§a cháu đấy.
Bình tự tay lái xe đưa ông đi thăm thú Matxcơva.
Ông ngồi hà ng ghế trước, để tiện trò chuyện, góc nhìn cÅ©ng rá»™ng hÆ¡n, nhìn được toà n cảnh. Séc gây ngồi sau, súng ngắn giắt cạp quần, sẵn sà ng rút ra, nếu cái mồm và đôi tay bất lá»±c, sau khi đồng đô la bất lá»±c. Äại ở nhà , là m việc vá»›i kế toán, xem lại các há»p đồng kinh tế, bảng quyết toán cuối năm.
Sau bữa cÆ¡m chiá»u, Äại bảo Bình đưa ông cụ Ä‘i ngắm MatxcÆ¡va vỠđêm. Bình há»i nhá»:
- Có má»i cụ món kia không? Mà anh vỡ lòng cho cụ chưa?
- Rồi, nhưng ngưá»i già không hám đồ ngoại đâu.
Ngôn ngữ bất đồng cứ như câm văn câm ấy, các cụ không chịu được.
- Thì anh cứ thá» xem, nhỡ đâu… có phải như bá»n mình lúc nà o cÅ©ng có thể…
Äại vừa mở mồm há»i ướm, đôi lông mà y lưỡi mác vểnh ngược đã trợn lên, thay cho câu trả lá»i.
Như bất cứ thà nh phố nà o vỠđêm, MatxcÆ¡va cổ kÃnh và hiện đại trở nên huyá»n diệu, lung linh, đẹp hÆ¡n hẳn ban ngà y. Lạ thế đấy. Lẽ nà o cái huyá»n ảo, lung linh lại là cái mỠảo, không rõ nét, không rõ mặt, không rõ rà ng. Lẽ nà o, giống như cô gái dưới ánh đèn sân khấu, ta thấy như tiên giáng trần, mà hôm sau, chợt bắt gặp trong quán cà phê, nhìn rõ từng sợi tóc mai cá»§a nà ng, ta lại thấy rất thưá»ng, có khi còn chả thấy đẹp, không muốn nhìn tiếp.
Ông Hoè đã ngắm MatxcÆ¡va ban ngà y, rồi má»›i chiêm ngưỡng nó ban đêm, nên ông không bị sá»± tháºt phÅ© phà ng là m vỡ má»™ng. Nhìn ngôi sao trên đỉnh tháp Kremli, ông lại thấy nó vẫn lưng anh như trong tâm trà ông mấy chục năm ước.
Bình há»i ý kiến ông cụ:
- Cháu muốn đưa bác và o chá»— nà y, chá»— ăn chÆ¡i cá»§a giá»›i thượng lưu MatxcÆ¡va, chỉ lướt qua thôi, không ăn, không uổng, không nhảy nhót chÆ¡i bá»i gì, đỠbác thấy Ä‘iá»u nà y: Ban đêm thà nh phố nà y má»›i sống cuá»™c Ä‘á»i tháºt cá»§a nó, vá»›i tất cả bá»™ mặt tháºt cá»§a nó, mà maphia Nga bây giá», đã được cả giá»›i maphia Sisin à - quê hương cá»§a maphia thế giá»›i chà o thua. Tất nhiên bác không thể biết ai trong số há» là maphia. Má»™t thanh niên đẹp như Alanh ÄÆ¡lông, diá»…n viên đến ảnh nổi tiếng thế giá»›i cá»§a Pháp, hay là má»™t cô gái tóc và ng đẹp mê hồn, mà chỉ được cầm bà n tay nõn nà cá»§a nà ng, là ta đã có thể chết được rồi. Nhưng rất có thể, gã thanh niên ấy là má»™t bố già đấy bác ạ. Rất có thể, bà n tay nõn nà ấy bắn súng ngắn cả hai tay không trượt bất kỳ mục tiêu di động nà o đấy bác ạ.
- Thôi hay hớm gì? Nhưng cái ấy xem là m gì? Tôi chưa biết bắn súng hay sao?
Cái ngà y "thà nh trì cách mạng thế giá»›i hoà bình" nà y sụp đổ, ông tưởng như đất dưới chân mình cÅ©ng sụp đổ luôn. Nó là tráºn động đất tinh thần, rung động đến chá»— sâu thẳm nhất, bá»n vững, bất di bất dịch cá»§a ông - niá»m tin. Những ngà y tháng sau đó, đêm nằm, ông cứ giáºt mình, thảng thốt, lúc cần ngá»§ thì không thể nà o chợp mắt được, lúc cầm tá» báo lên, định Ä‘á»c má»™t bà i, mà chỉ nhìn tÃt thôi đã thấy hay, mà cÅ©ng chỉ Ä‘á»c được má»™t Ä‘oạn. Tá»± nhiên, tâm trà bị lôi Ä‘i đâu đâu, không là m sao kéo nó trở vá». Mắt vẫn nhìn rõ từng con chữ, trung tâm thần kinh ngôn ngữ vẫn Ä‘á»c được từng câu. Nhưng không thể hiểu nó nói gì. Cố định thần lại, cố Ä‘á»c tiếp thì chả thấy gì nữa, mắt lÆ¡ mÆ¡, đầu óc lÆ¡ mÆ¡, giấc ngá»§ cÅ©ng lÆ¡ mÆ¡, cháºp chá»n. Vẫn nghe rõ ngưá»i xung quanh nói, nhưng không hiểu há» nói gì. Ngá»§ mà vẫn nghe được ngưá»i xung quanh nói thì sao gá»i là ngá»§ được. Mà thức cÅ©ng không phải là thức nữa rồi. Sau đó, ông cÅ©ng Ä‘á»c cÅ©ng nghe giải thÃch, đánh giá, nháºn định. Tinh thần cÅ©ng thấy yên yên má»™t phần, nhưng vẫn thấy thế nà o ấy. Lý trÃ, ý thức thì chấp nháºn đấy. Nhưng trong tiá»m thức, vẫn chưa yên ổn. Vẫn không bình tâm được. Ông hoang mang tháºt sá»±, hoà i nghi tháºt sá»±.
Mấy năm trở lại đây, ông dần đần, lá» má» hiểu ra, hình như nó là tất yếu, như là tiá»n định, là số trá»i, chả phải tại má»™t ngưá»i, hay má»™t nhóm ngưá»i. Lịch sá» nó có quy luáºt phát triển cá»§a nó chứ. Ghê gá»›m mấy, tà i giá»i mấy thì cÅ©ng chỉ tác động má»™t phần, cho nó nhanh hÆ¡n, hoặc cháºm Ä‘i, chứ là m sao quay ngược được bánh xe lịch sá», bánh xe tạo hoá, luân hồi. Bây giá», cái bánh xe nước Nga, Ä‘ang được má»™t ngưá»i, má»™t sản phẩm được lịch sá» nước nà y chá»n: tổng thống Putin. Con ngưá»i thấp bé nhẹ cân nà y Ä‘ang là m cho bánh xe ấy quay nhanh hÆ¡n, theo đúng chiá»u kim đồng hồ, mà mưá»i mấy năm trước nó đã đứng lại, không quay, vì cái cách là m cá»§a những ngưá»i trước đó đã là m cho bánh xe nà y đứt dây cót. Bây giá», con ngưá»i thấp bé nhẹ cân nà y Ä‘ang tác động cho nó quay nhanh hÆ¡n, như để bù lại quãng thá»i gian đứt cót.
Ông Hoè trầm tư nhá»› lại câu nói cá»§a vị nguyên thá»§ Nga: Nếu ai không luyến tiếc má»™t thá»i Liên bang Xô Viết thì ngưá»i ấy không có tim. Nếu ai muốn khôi phục lại Liên bang Xô Viết thì ngưá»i ấy không có óc .
Quả thá»±c, ông ta đã ná»— lá»±c không mệt má»i vì má»™t nước Nga má»›i, trong tình hình má»›i, lần lượt đưa nước Nga vượt qua bao nhiêu biến cố phức tạp, tạo đựng được niá»m tin tưởng lá»›n trong nhân dân và sụ thán phục từ thế giá»›i. Ông miên man nghÄ© ngợi, từ chuyện Putin lại đến cái "thuyết" vá» vai trò cá nhân trong lịch sá» má»—i quốc gia…
Bình há»i, cắt đứt dòng suy nghÄ© miên man cá»§a ông:
- Thế bác thÃch Ä‘i đâu, thÃch cái gì, cháu sẵn sà ng tuân lệnh!
- Anh đưa tôi đến gặp tổng thống Nga Putin. Tôi muốn chụp một kiểu anh với ông ấy.
Bình ngỡ mình nghe lầm. Hay ông đùa? Mà không, nhìn mặt ông, nghe giá»ng Ä‘iệu nghiêm túc cá»§a ông, không thể nà o coi là đùa được. Anh không biết nên hiểu thế nà o, nên cÅ©ng nói rất nghiêm túc:
- Thưa bác, cháu sợ yêu cầu cá»§a bác khó thá»±c hiện. Tháºt tình mà nói, chúng cháu chỉ quen vá»›i giá»›i kinh doanh, không có đưá»ng dây nà o vá»›i giá»›i chÃnh khách. Mà … cháu nói tháºt, dù có quen biết, cháu thấy yêu cầu cá»§a bác cÅ©ng khó thá»±c hiện.
- Quá dễ!
Bình thấy ông nói rất nghiêm túc, rất tá»± tin, cÅ©ng ngạc nhiên. Hay ông già có vấn đỠvá»â€¦ thần kinh? Anh không biết là m thế nà o, định bụng cứ đưa ông cụ vá» nhà , báo cáo vá»›i sếp, để liệu tìm cách là m cho ông cụ nháºn thức được tình hình. Ông cụ nói vẻ chê trách:
- Anh mải là m ăn quá nên không biết thông tin nà y. Ở bên nhà , tôi cÅ©ng biết được rằng ở đâu đó trên thà nh phố nà y, má»™t vưá»n hoa hay công viên gì đó, ngưá»i ta là m dịch vụ cho khách du lịch chụp ảnh vá»›i tổng thống, tất nhiên là tổng thống giấy, chỉ giống hệt thôi tranh hay ảnh gì đó.
Bình cưá»i lá»›n:
- Bác nói thế thì hẳn là có rồi!
Anh bảo Séc gây gá»i Ä‘i đâu đó, rồi cho xe phóng Ä‘i.
***
Sán không thể nà o hiểu được cách là m ăn cá»§a há».
Phải nói là ghẽ tháºt. Há» dám Ä‘i những nước cá» mà mình không thể tÃnh đến. Anh ta nhẩm tÃnh, trên chục ngưá»i phải "Ä‘i lại": má»™t trưởng, hai phó thá»§ trưởng cÆ¡ quan nà y. Phòng tổ chức cán bá»™ thì má»™t trưởng, má»™t phó, lại còn phải tÃnh đến mấy chuyên viên nữa chứ.
Văn phòng cÅ©ng váºy, các trưởng phòng chuyên môn cÅ©ng váºy. Phòng mình thì đã tìm hiểu rồi, trưởng phòng chỉ còn bảy tám tháng, cứ cho là hết năm Ä‘i là đến hẹn phải vá»â€¦ Là m sao để cả phòng, trong ngoà i, trên dưới Ä‘á»u á»§ng há»™ mình. Phải là m má»™t cuá»™c váºn động liên tục, Ä‘á»u khắp. Phải công nháºn là há» hết sức am tưá»ng công tác tổ chức.
Lần gặp sau, Sán mang con tÃnh cá»§a mình ra nói vá»›i ngưá»i kia. Ông ta nghe xong há»i:
- Váºy thì ông cần bao nhiêu?
Sán rụt rè đưa ra một con số. Ông ta nói ngay:
- Không được!
Anh ta ngÆ¡ ngác, không hiểu, thì ngưá»i kia ngừng má»™t tÃ, tiếp tuôn:
- Phải tháºt ấn tượng. Ngưá»i Mỹ có má»™t quan niệm dùng thuốc Ä‘á»u trị gá»i là liá»u tấn công. Ông tăng gấp đôi, gấp ba lên cho tôi. Nhưng tôi chưa hoà n toà n nhất trà vá»›i phương án cá»§a ông. Không bao giá» chỉ có má»™t phương án. Ãt nhất là hai, có thể là ba hoặc hÆ¡n ba thì cà ng tốt.
- Xin ông nói rõ ý của mình.
- Ông có quen vị lãnh đạo nà o cá»§a thà nh phố không? Bên Tổ chức Thà nh uá»· và bên Tổ chức ChÃnh quyá»n thì tốt, mà cấp cao hÆ¡n lại cà ng tốt.
Ngồi nghĩ một lát, rồi lắc đầu - cỡ cán bộ như anh ta khó quen ai cấp thà nh phố. HỠhà ng cũng không.
Äến lúc ấy ngưá»i kia má»›i bảo:
- Ông yên tâm, và o má»™t thá»i Ä‘iểm phù hợp, sẽ có má»™t cuá»™c nói chuyện Ä‘iện thoại vá»›i má»™t ngưá»i có trá»ng lượng cá»§a thà nh phố, để ngưá»i nà y nói chuyện vá»›i Kiến trúc sư Trưởng thà nh phố, vá» chức trưởng phòng cá»§a ông. Thôi thôi, ông không cần biết đó là ai, tên là gì, cứ gá»i ngưá»i ấy là … là ngưá»i ngoà i hà nh tinh cÅ©ng được. Phải từ trên đánh xuống, từ dưới đánh lên, trong đánh ra, ngoà i đánh và o; mà cÆ¡ số đạn phải đủ sức, tháºm chà thừa sức gây ấn tượng. Quân đội nước ông có truyá»n thống: không đánh thì thôi, đã đánh phải thắng, có thắng má»›i đánh. Äúng không?
Có Ä‘iá»u ông nên chá»n cách đánh sao cho tá»± nhiên. Äánh mà như không đánh, đánh nhá», đánh lấn, chiếm cảm tình, chứ đừng đưa liá»n má»™t cục, má»™t lúc. Dá»… bị nghi ngá». Là m sao như ngưá»i Việt Nam các ông vẫn nói ấy: mưa phùn thấm lâu . Ngưá»i ta chỉ cảm thấy mình tốt vá»›i ngưá»i ta thôi. Lúc nà o mình cÅ©ng chăm sóc, cÅ©ng chu đáo, không phải chỉ vá»›i ngưá»i ta mà vá»›i cả bố mẹ ngưá»i ta, vợ chồng ngưá»i ta, con cái ngưá»i ta, ngưá»i ta có bồ, nếu thân thiết - mà phải tạo ra sá»± thân thiết, - mà ông lại tặng quà quý cho bồ ngưá»i ta, thì đảm bảo ngưá»i ta sẽ rất quý ông, mà đã quý thì sẽ á»§ng há»™, đúng không nà o?
Ông cÅ©ng cần nhìn xa hÆ¡n, đến cái chức phó thá»§ trưởng cÆ¡ quan mình Ä‘i. Theo thiết kế cá»§a chúng tôi, ông cần xúc tiến ngay việc xin Ä‘i há»c nghiên cứu sinh, để có bằng phó tiến sÄ©. Sẽ có trá»ng lượng vô cùng, khi tổ chức đặt lên cân. Ông chỉ việc Ä‘i há»c thôi. Chỉ cần chăm chỉ má»™t chút là được. Äấy là việc cá»§a ông, mà cÅ©ng là việc cá»§a chúng tôi. Lợi Ãch cá»§a ông đồng thá»i là cÅ©ng là lợi Ãch cá»§a chúng tôi.
Ông có chÆ¡i bà i chứ? Chúng tôi chÆ¡i bà i ngá»a, xác định mục Ä‘Ãch rõ rà ng. Tất cả những gì chúng tôi đầu tư cho ông, có thể coi đó là má»™t cách chuyển séc và o tà i khoản cá»§a ông, tuy ông sẽ phải chuyển lại và o những địa chỉ cần thiết khác. Nhưng ông không lo. Äiểu nà y chắc ông cÅ©ng biết rõ. Chỉ má»™t và i năm là ông thu hồi được: Số vốn thu hồi ấy, đương nhiên là cá»§a ông, chứ không phải chúng tôi đầu tư nên chúng tôi lấy lại. Còn sau đó, ông tha hồ thu lãi ròng. Các công chức khác cÅ©ng váºy thôi. Nếu trưá»ng vốn thì tá»± đầu tư cho sá»± nghiệp cá»§a mình, rồi thu hồi vốn sau. Cái gì nhỉ…Äúng rồi thả con săn sắt, bắt con cá rô. Còn ông vá»›i chúng tôi thì chúng tôi trá»±c tiếp đầu tư. Äổi lại, chúng tôi sẽ được ông thiết láºp những mối quan hệ là m ăn vá»›i các đối tác Việt Nam. Mà muốn váºy, lại phải thiết láºp được mối quan hệ vá»›i giá»›i chức liên quan. Äúng không nà o?
Trong công việc kinh doanh, không thể xong việc nà y má»›i là m việc khác. Mà nhiá»u khi phải tiến hà nh đồng thá»i nhiá»u việc. Việc liên quan trục tiếp đến ông, xin ông cứ tiến hà nh cho. Nhưng đỠnghị ông liên hệ ngay vá»›i những ngưá»i ông quen biết cá»§a các cÆ¡ quan chức năng cấp trên, để chúng tôi tiếp cáºn. Tôi không là m theo phương châm nước ông, là nước đến đâu bắc cầu đến đấy đâu. Chúng tôi chá»§ trương, bắc cầu trước khi là m đưá»ng. Nước ông chả có câu đừng để nước đến chân má»›i nhảy là gì? Câu nà y hợp vá»›i chúng tôi hÆ¡n. À, không biết Ä‘iá»u nà y có đúng không. Hình như ngưá»i Việt Nam rất thÃch Ä‘i nước ngoà i. Äấy là má»™t tâm lý rất dá»… hiểu. Vì Việt Nam còn là nước Ä‘ang phát triển, ở mức cháºm. Khi thá»§ tục thuê đất xong, chúng tôi sẽ má»i má»™t Ä‘oà n các vị Ä‘i tham quan nước ngoà i.
"Không biết ngưá»i ấy có phải là ngưá»i nước ngoà i tháºt không? Giá»ng lÆ¡ lá»›, có hai con chữ không thể nà o phát âm được. Nhưng mà sao nó thông tá» má»i đưá»ng Ä‘i nước bước cá»§a ta đến thế. Rà nh rẽ tâm lý ngưá»i mình còn hÆ¡n cả mình. Chứng tá» nó nghiên cứu rất kỹ phong tục táºp quán, Ä‘á»c rất nhiá»u sách báo, tháºm chà nghiên cứu cả văn kiện cá»§a ta thì má»›i hiểu ta đến thế. Hoặc là …"
Câu há»i ấy cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Sán.
***
Lần đầu tiên, Sán hoa mắt trước những ngưá»i đẹp.
Các cô gái ngồi thà nh ba hà ng trên má»™t cái bục ba báºc nên không ai che khuất ai. Cô nà o cô ấy, phô bà y đầy đủ tất cả các đưá»ng nét hấp dẫn cá»§a mình trước mặt khách. Cô nà o cÅ©ng thÃch, bởi cô nà o cÅ©ng trẻ, cÅ©ng đẹp, cÅ©ng hấp dẫn, cÅ©ng gợi tình. Giá má»—i ngà y được vần vò má»™t cô nhỉ? Anh ta chá»n cô số 9, rồi và o phòng, báºt tất cả đèn cho sáng trưng lên.
Vừa gieo mình xuống chiếc giưá»ng trải đệm trắng tinh, đã nghe tiếng gõ cá»a. Cô gái anh ta chá»n - từ đây gá»i là cô ChÃn - tươi cưá»i hiện ra, nhoẻn miệng rất tươi:
- Em chà o anh!
Phải nói là ăn đứt Hồng Nguyệt. Cô gái vừa cởi xong quần áo cho mình và cho khách thì có tiếng Ä‘áºp cá»a thình thình, cùng vá»›i tiếng ra lệnh:
- Mở cá»a ra, cảnh sát đây, yêu cầu kiểm tra hà nh chÃnh.
Phòng bên cá»§a ngưá»i kia cÅ©ng thấy những âm thanh tương tá»±.
Anh ta hốt hoảng, mặt tái xanh tái tá», mồ hôi túa ra đầy ngưá»i. Xá» mấy lần má»›i và o được hai tay áo, nhưng khuy trên lại nhằng xuống khuy dưới. Nhét vá»™i silip và o túi quần, chỉ mặc quần không cho nhanh.
Nhưng nà o có nhanh được. Xá» và o má»™t ống chân rồi, đến chân kia thì lại thá»c và o đũng quần, mà lại thá»c mạnh quá nên mất thăng bằng, ngã ngá»a trên giưá»ng.
Cô ChÃn thì từng trải tráºn mạc trên đệm mút rồi, nên bình tÄ©nh hÆ¡n hẳn đối tác. Có gì mà sợ? Có gì đâu mà sợ mất? Cô đã má»™t lần lâm và o cảnh nà y? Còn bạn cô, có ngưá»i dÃnh tá»›i hai, ba lần. ÄÆ°a cả vá» trại. Ở Ãt ngà y đông quá, nuôi tốn cÆ¡m. Nhưng khi được thả ra, lại láºp tức tiếp tục là m công việc mua vui cho thiên hạ. Lần nà y nữa, cÅ©ng chả sao, mặc cho số pháºn.
Cuối cùng thì Sán cũng mặc xong quần áo.
Nhưng ChÃn phải cà i lại khuy áo há»™. Nhầm má»™t cái, tức là phải cởi ra cà i lại tất cả. Tiếng Ä‘áºp cá»a rất mạnh, cÅ©ng vá»›i lá»i cảnh báo: "Äếm đến ba mà không mở là phá cá»a đây nà y".
Chủ khách sạn cũng đã có mặt, vội can:
- Cứ để há» mặc quần áo xong đã - Trai gái và o phòng, đóng chặt cá»a lại thì chỉ có má»™t việc ấy chứ nghỉ ngÆ¡i gì mà chối được. Việc gì phải phá cá»a hả các anh?
Phải thế nà o má»›i dám nói thế vá»›i ngưá»i nhà nước.
Ngưá»i chỉ huy tốp cảnh sát lừ mắt:
- Không phải việc cá»§a anh. Äể yên cho chúng tôi là m việc!
Thôi thế là hết. Há» sẽ láºp biên bản, sẽ xá» phạt.
Khốn nạn nhất là sẽ thông báo vá» cÆ¡ quan. Há»ng hết rồi. Chỉ tại cái thằng chó chết lÆ¡ lá»› kia! Con mụ vợ mình tha hồ mà lên nước. Bây giá», nó sẽ bá» mình chứ không phải mình bá» nó. Có khi còn bị buá»™c thôi việc cÅ©ng nên. Số mình tháºt khốn nạn. Tưởng gặp quý nhân phù trợ, ai ngá»â€¦"
Gần như cùng má»™t lúc, cá»a hai phòng cùng mở.
Trông Sán tháºt thảm hại. Anh ta đưa mắt nhìn nhanh má»™t lượt, xem có gặp ngưá»i quen không, rồi cúi ngay xuống, nhìn mÅ©i giầy. Ngưá»i lÆ¡ lá»› thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Hiển nhiên không phải là cảnh sát quáºn nà y. Cảnh sát quáºn nà y thì phải chừa Bà n tay và ng ra chứ. Hoặc là tiến hà nh khám lấy lệ theo má»™t kịch bản khác. Chắc là cảnh sát thà nh phố đây Ngưá»i lÆ¡ lá»› rút Ä‘iện thoại di động ra, gá»i cho ai đó.
Rồi đưa Ä‘iện thoại cho ngưá»i đội trưởng, chỉ huy cuá»™c đột nháºp nà y:
- Có ngưá»i cần nói chuyện vá»›i anh.
Ngưá»i nà y lừ mắt, tỠý nghi ngá», dò xét. Nhưng anh ta cÅ©ng biết, má»i thứ quan hệ ngang dá»c trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u có thể xảy ra, nên vẫn cầm lấy máy, đưa lên nghe. Chắc hẳn đầu dây đằng kia phải xưng danh, chức vụ rồi há»i lại, nên má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe rõ anh ta xưng tên, cấp hà m… Rồi chỉ thấy, hết vâng lại dạ, hết dạ lại vâng. Sau khi trả máy cho ngưá»i lÆ¡ lá»› , ngưá»i chỉ huy đổi giá»ng:
- Sao không nói ngay là bồ bịch để khá»i mất thì giá»?
Chủ khách sạn nhanh nhảu:
- Thì chưa kịp nói mà ! Thôi cho qua Ä‘i. Anh em xuống nhà uống nước. Äêm hôm thế nà y, bá» cả vợ con Ä‘i là m nhiệm vụ, vất vả quá!
Tốp cảnh sát đã xuống được mấy báºc, chá»§ khách sạn má»›i gá»i giáºt lại:
- Ở các anh bỠquên cái gì nà y.
Cái váºt mà há» không bá» quên, lại mang tiếng bá» quên là má»™t cái, cứ gá»i cho tế nhị là phong bì.
Tốp cảnh sát đã rút. ChÃn mở cá»a, kéo Sán và o phòng. Anh ta vẫn chưa hoà n hồn, nên ngồi thừ ở giưá»ng. ChÃn cởi quần áo mình xong má»›i cởi quần áo cho anh ta. Quy trình nà y được tÃnh toán kỹ rồi. Chân tay Sán như Ä‘i mượn, cứ thõng thượt đến mức không còn cỠđộng được. ChÃn phải là m, như vá»›i má»™t đứa trẻ, hay vá»›i má»™t ngưá»i bị liệt chi váºy. Äỡ cho anh ta nằm xuống, lấy gối kê đầu như săn sóc má»™t ngưá»i ốm, cô ngồi bên, an á»§i vá»— vá»:
- Chuyện vặt ấy mà anh. Bá»n nà y không biết ông bạn anh là ai đấy mà . Có ông ấy nên Bà n tay và ng má»›i là m ăn yên ổn được. Äến đây, ông ấy chỉ đóng vai khách thôi anh ạ. Nhưng, xem thái độ cá»§a ông chá»§ em vá»›i ông ấy thì biết, ông chá»§ em chỉ là ngưá»i quản gia thôi, không hÆ¡n không kém đâu. Äấy, anh thá» xem, chỉ má»™t cú phôn cá»§a ông ấy mà đâu lại và o đấy.
Chuyện vừa xảy ra khiến cho Sán đặt thêm nhiá»u câu há»i vá» ngưá»i lÆ¡ lá»› . Nhỡ nó là gián Ä‘iệp thì sao? Mình quan hệ vá»›i nó có là m sao không nhỉ? Có lá»™ bà máºt vá» kinh tế không, khi mình nháºn tiá»n cá»§a nó, có phải là m tay sai cho nó không? à thức chÃnh trị thì há»i váºy nhưng con ngưá»i tiá»n bạc và ham muốn lại trả lá»i, không, gián Ä‘iệp cái gì. Nó chỉ đơn thuần là m ăn thôi. Nó có quan tâm gì đến chÃnh trị, chÃnh em đâu, nó chỉ cốt là m sao tìm được cÆ¡ há»™i đầu tư, thu lãi vá» là được.
Chỉ có điểu nà y là m anh ta sợ: Sao nó lại hiểu xã hội mình thế không biết. Cứ như đi guốc và o bụng mình.
Chả thế nó đã dặn, khoản tiá»n đưa cho mình, phải bạo tay sá» dụng, không được đùng và o việc khác cho gia đình, cho bản thân. Ông thì cÅ©ng chả thiếu thốn gì nhiá»u. Nhưng nhu cầu cá»§a con ngưá»i là vô cùng, là ngà y cà ng cao hÆ¡n. Äến má»™t lúc nà o đó, khi cần chi những món lá»›n, ông không phải nói chúng tôi cÅ©ng có. Bây giá» chưa phải lúc. Và dụ ô tô con chẳng hạn. Bây giá» lác đác đã có công chức có xe riêng. Nhưng bây giỠông mà có thì rắc rối đấy. Ngưá»i ta sẽ há»i: tiá»n đâu ra mà mua?
Chả mấy nữa đâu, khi má»i chi tiêu cá»§a cán bá»™ như Ä‘iện thoại, Ä‘i lại, nhà ở, đến, nước Ä‘á»u tÃnh và o lương, Ä‘á»u lương hoá cả rồi, ngưá»i ta không Ä‘i xe công nữa mà đi xe riêng, lái lấy thì ông sẽ có xe riêng. Ông cứ táºp lái Ä‘i là vừa. Lúc ấy, chắc chắn ông sẽ phải ngồi ở má»™t chiếc ghế khác, xứng đáng vá»›i sá»± đầu tư cá»§a chúng tôi. Lúc ấy ông muốn sang châu Âu, xem con gái Nga, gái Ba Lan, gái Hà Lan… thế nà o tuỳ thÃch. Mà ngay bên kia biên giá»›i, ông cứ thá» tạt ngang qua đảo Hải Nam mà xem. Ngưá»i Trung Quốc bảo, đến Bắc Kinh má»›i thấy chức quan mình bé quá! Äến Thượng Hải má»›i thấy túi mình Ãt tiá»n quá. Có đến Hải Nam má»›i thấy sức mình yếu quá không đủ sức mà ăn chÆ¡i nhảy múa.
Sán nhắm mắt lại vá»›i bao suy nghÄ© trong đầu. Thấy thế ChÃn bảo:
- Ban nãy, anh ra nhiá»u mồ hôi lắm, anh và o em tắm cho đã, rồi hãy ngá»§. Nãy em đã xả nước rồi. Chắc cÅ©ng đã đầy bồn.
Nói xong, ChÃn kéo anh ta dáºy. Sán ngoan ngoãn như má»™t đứa trẻ. Nước, dầu gá»™i đầu, sữa tắm tháºt dá»… chịu, và còn gây cảm hứng nữa. ChÃn đỡ cho Sán bước và o bồn tắm, rồi cô cÅ©ng và o theo. Mà n tắm chung là m cho anh ta phần nà o lấy lại được tinh thần. Trông mặt, đã thấy có thần sắc hÆ¡n. ChÃn bảo:
- Thôi anh ngủ đi một giấc đã. Anh qua đêm với em cơ mà . Ông chủ em bảo thế.
Sán nhắm mắt lại được má»™t lúc, lại mở ra. Thấy thế, ChÃn há»i:
- Anh khó ngá»§ à ? Thì nói chuyện vá»›i em váºy.
Anh ta gáºt đầu.
- Anh có biết hôm nay là thế nà o với em không?
- Là m sao anh biết được?
Cô gái nhoà i ngưá»i ra, vá»›i tay lấy trong má»› xống áo cá»§a mình tấm chứng minh thư nhân dân, ngón cái che kÃn chá»— để tên mình, đưa ra trước mặt Sán. Anh ta tò mò nhìn mặt cô gái trong ảnh rồi lại nhìn ngưá»i cầm, rồi nhìn và o hà ng chữ số ghi ngà y sinh.
TÃnh đến hôm nay, em đã bước chân và o cái nghá» nà y được năm năm mưá»i tám ngà y rồi.
- Thế cÆ¡ à ? Thưá»ng, trông các cô là m công việc như em, Ä‘á»u có vẻ già trước tuổi. Em thì không thế nhỉ. Anh không nghÄ© em đã ngần nà y tuổi đâu.
Äá»™t nhiên anh ta nhổm lên, chá»™p lấy tấm chứng minh thư trong tay ChÃn. Như má»™t con hổ bị cướp con, cô chồm cả ngưá»i xuống, hai tay vồ lấy tay anh ta vá»›i tất cả sá»± quyết liệt sống mái. Cô cúi gáºp ngưá»i xuống, nghiến răng cắn và o mu bà n tay Sán. Má»™t tiếng hét báºt lên. Cô má»›i lấy lại được tấm thẻ.
- Sao anh là m thế, hả?
Tiếng "hả" cô quát lên vá»›i tất cả cÆ¡n giáºn dữ, phẫn ná»™. Sán nhìn sáu vết răng Ä‘á»u đặn rá»›m máu trên tay.
Rợn ngưá»i. Anh ta biết tên tuổi, quê quán, cả hoà n cảnh gia đình các cô Ä‘á»u theo kịch bản tá»± biên, tá»± diá»…n, nên má»›i tò mò xem cô gái nà y thá»±c ra là ai? Bây giá» má»›i thấy ân háºn. Thì cứ tưởng, đã chịu là m nô lệ tinh dục thì tha hồ, là m gì chả được. Cái tên quan trá»ng gì.
Cô gái khóc rấm rứt. Sán lúng túng dỗ dà nh, xin lỗi Cô gái cà ng khóc hơn.
- Con gái chỉ có trinh tiết và cÆ¡ thể là hÆ¡n ngưá»i, là bà máºt, lẽ ra chỉ để cho chồng, thì chỉ bá» tiá»n ra các anh đã biết hết rồi. Chỉ còn má»™t bà máºt duy nhất là cái tên, anh cÅ©ng định lá»™t ra xem hay sao? Sao anh dã man thế? Không để cho ngưá»i ta sống nữa à ? Ngưá»i ta cứ mãi vừa mắt thế nà y, cho anh dà y vò chắc? Hay là sẽ chá»n những đứa trẻ hÆ¡n, đẹp hÆ¡n? Anh nói Ä‘i, có đúng thế không?
Sán ân háºn tháºt sá»±.
- Anh xin lá»—i, anh muốn biết tên tháºt cá»§a em để nhá»› mãi em thôi.
- Nhá»› mà là m gì? Em được gì trong ná»—i nhá»› cá»§a anh? Em mua vui cho anh trong chốc lát, để rồi ngà y mai anh lại chá»n đứa khác. Những lá»i giả dối ấy, cà ng là m cho em tá»§i pháºn. Có ai dám lôi chúng em ra khá»i đây là m vợ đâu. Cá»§a đáng tá»™i, cÅ©ng có má»™t ngưá»i dám là m việc ấy vá»›i cái Thuý bạn em. Há» cưới nhau rồi, nhưng không biết có sống vá»›i nhau được không? Hay lại ba bảy hai mốt ngà y. Thì vẫn có ngưá»i lấy Ä‘i vá» là m vợ đây. Nhưng mà diá»…m phục lắm má»›i được như thế. Còn em? Anh có biết vì sao em cho anh xem ngà y sinh tháng đẻ cá»§a em không?
Cô đã thôi khóc. Sán lau nước mắt cho cô, anh ta tá» ra cảm thông tháºt sá»±. Cô gái tiếp tục câu chuyện cá»§a mình.
- Khi bước chân và o là m việc nà y, em đã định cho mình má»™t kế hoạch, là sẽ ra khá»i đây và o đúng ngà y nà y, ngà y sinh thứ hai nhăm cá»§a em. Em chá» mãi cái ngà y nà y. Sáng nay, chỉ mở mắt ra em đã vui rồi, mặc dù không ngưá»i thân thÃch, không hoa quả, bánh trái. Anh sẽ là ngưá»i cuối cùng được quyá»n dà y vò em.
Em sẽ bắt đầu má»™t cuá»™c sống khác, mà em biết sẽ nhá»c nhằn, vất vả, nhưng chỉ có như thế, em má»›i có cÆ¡ há»™i là m vợ, là m mẹ trong má»™t gia đình nho nhá». Em đã thá» vá»›i mình trong năm năm mưá»i tám ngà y ấy, dù tÃch cóp được bao nhiêu, cÅ©ng chỉ đến hết hôm nay là ra khá»i đây! Ngà y mai, anh không còn thấy cô gái mang số 9 nà y ở đâu nữa. Không có ai dụ dá»— xô đẩy cả - em có ý thức bước và o con đưá»ng nà y, em cÅ©ng có ý thức bước ra khá»i đây để Ä‘i tìm má»™t cuá»™c sống khác. Vì thế em cần giữ được cái tên cha mẹ đặt cho. Äể là m lại cuá»™c Ä‘á»i. Anh là bạn cá»§a ông chá»§ em, ngay ngà y mai anh có thể kiểm tra xem cái cô mang số 9 có tên giả là Loan có còn ở đây không?
Sán nghe cô gái nói, thấy rất khác vá»›i những vai diá»…n khổ nhục kế cá»§a các cô gái đã từng gặp. Anh tin cô. Tuy thế, vẫn gá»i xuống lá»… tân yêu cầu gặp chá»§ khách sạn. Má»™t lát sau, chuông Ä‘iện thoại reo. Sán nhấc máy:
- Anh cho biết hợp đồng lao động của cô Loan, số 9 bao giỠhết hạn?
- Hết đêm nay là hết hạn, chúng tôi có yêu cầu cô ta ký tiếp, với mức lương cao hơn, nhưng cô ấy không đồng ý. Thế có việc gì đấy ạ?
- Không có gì đâu. Cảm ơn anh.
Anh tin rồi chứ? Chắc từ nãy, cứ nghÄ© là em diá»…n chứ gì. Em đã diá»…n suốt trong hÆ¡n năm năm qua thì cÅ©ng có má»™t ngà y, là ngà y hôm nay, ngà y cuối cùng cá»§a quãng Ä‘á»i bán dâm nà y, em không diá»…n. Vì diá»…n là diá»…n vá»›i ngưá»i khác, chứ không ai lại diá»…n vá»›i chÃnh mình.
Sau mấy chuyện vừa rồi, Sán thấy đầu mình nhão ra. Anh thong thả:
- Bây giá» nghe anh nói nhé. Má»™t lần nữa, anh xin lá»—i em. CÅ©ng chỉ là má»™t sá»± tò mò tá»± nhiên, vô thức thôi. Không ác ý đâu. Bây giá», đến lượt em không tin chứ gì? Äây em cầm lấy cái các nà y cá»§a anh…
Cầm nó mà cô vẫn không tin. Trong năm năm mưá»i tám ngà y, cô không thể nhá»› được mình đã Ä‘i bao nhiêu khách. Cô không cần biết khách là gì. Dù là ông già không còn là m được gì, dù là mấy đứa choai choai Ä‘i chúc thầy cô nhân ngà y Nhà giáo Việt Nam xong, kéo nhau và o khao nhau, hay có ngưá»i vẫn thấy trên ti vi, hoặc đó là má»™t thằng nghiện dai như đỉa đói… Cô không cần biết há» là ai, là m gì, ở đâu miá»…n là trả tiá»n. Và cÅ©ng như cô, há» không bao giá» lá»™ ra tên tháºt cá»§a mình. Vì thế, khi anh đưa cho cô cái các cô cảm động tháºt sá»±. Thế có nghÄ©a là anh tháºt lòng, không sợ cô lợi đụng nó để là m hại mình, như đã có những ngưá»i gá»i Ä‘iện đến cÆ¡ quan, vá» gia đình để tống tiá»n khách. Cô mân mê cái các trong tay, như cắm má»™t váºt là m tin. Sán bảo:
- Vạn nhất, nếu cần giúp đỡ gì, nhất là khi lấy chồng, sinh con, em gá»i cho anh. Có thể là m được gì, anh sẽ là m… Nói là Loan số 9 là anh nhá»› rồi. Tên tháºt, em cứ giữ cho chồng con mình thôi.
Sán đưa cho cô mưá»i tá» má»™t trăm ngà n:
- Anh tặng em, để á»§ng há»™ quyết tâm Ä‘oạn tuyệt chuá»—i ngà y ở đây. Số tiá»n nà y không dÃnh dáng đến món bạn anh trả em sáng mai đâu.
Loan ôm lấy Sán, vai rung lên, không là m sao ngăn được nước mắt:
- Thế ra Ä‘á»i vẫn có ngưá»i tốt thế nà y hả anh?
- Thế thì nhất định trá»i sẽ cho em má»™t tấm chồng, má»™t đứa con, má»™t gia đình. Anh có biết không, em là gái là m tiá»n nên chỉ quan tâm đến tiá»n. Nhưng không mở mồm xin ai bao giá». Trái lại, có lần còn bị ngưá»i ta bá»›t má»™t ná»a, vì há» không là m được. Có má»™t ông thÃch em, suốt mấy năm Ä‘i lại, cả ngà y trước tết và năm má»›i mà không bao giá» cho thêm em má»™t đồng. Mấy đứa khác thì vòi thêm. Ngưá»i ta cÅ©ng cho đấy! Em thì không bao giá». Là m việc nà y đã dÆ¡ dáng lắm rồi, ngá»a tay xin là m gì cho dÆ¡ dáng thêm ra. Äây là lần đầu tiên có ngưá»i cho em tiá»n, mà lại cho nhiá»u thế nà y. Em biết Æ¡n anh vô cùng…
Rất lạ là lúc nà y Sán không má»™t chút ham muốn. Trong tình cảm anh, có cái gì giống như cảm thông, giống như tôn trá»ng. Anh thấy rưng rưng. Anh vuốt tóc cô lấy tay chấm nước mắt cho cô:
- Thôi ngủ đi! Anh không… gì đâu. Mai em đi cho khoẻ nhé!
Cô gái như trong cơn mê, hốt hoảng:
- Äừng anh! Äừng thế! Cho em hầu hạ anh đêm nay, như hầu hạ má»™t ân nhân mà em sẽ nhá»› suốt Ä‘á»i. Nhất định em sẽ gá»i anh khi có tin vui.
Tà i sản của ngudoc
20-10-2008, 05:42 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 14
Chuyến Ä‘i là m ông Hoè rất vui. Tấm ảnh chụp vá»›i Tổng thống Putin được phóng cỡ 30 x 40cm treo ngay trước bà n là m việc. Thỉnh thoảng ông lại cưá»i vá»›i ngưá»i trong ảnh.
Ông ghi và o sổ tay:
"GiỠđây, dù quan hệ giữa hai nước đã khác, nhưng nước Nga thất vá»ng đã là m tôi hy vá»ng. Putin là ngôi sao hy vá»ng cá»§a niá»m hy vá»ng ấy. Con ngưá»i thấp bé nhẹ cân nà y luôn là m cho thế giá»›i bất ngá». Ai Ä‘á»i, Tổng thống không Ä‘i chuyên cÆ¡ mà lại bà máºt, bất ngá», chá»›p nhoáng cưỡi máy bay tiêm kÃch Ä‘i thăm chiến trưá»ng Tréc Sinhia nóng bá»ng. Chắc chắn ông sẽ đưa đất nước, vá»›i tiá»m năng quân sá»±, niá»m tá»± hà o cá»§a trà tuệ Xô Viết ná»—i kinh sợ cá»§a nước Mỹ đến định cao cá»§a sức mạnh quyá»n lá»±c. Äấy là má»™t trong những đảm bảo cho nhân loại, để ai đó không thể có ảo vá»ng là m mưa là m gió trái đất nà y.
Tôi cứ muốn gá»i con ngưá»i vì lợi Ãch dân tá»™c và đất nước nà y là đồng chÃ, mặc dù thẻ đảng ông ta đã đút và o ngăn kéo từ lâu rồi. Có sao! Bác Hồ đã chả nói: Tổ quốc trên hết đó thôi".
Sau chuyến bố con Ä‘i công tác bên Nga vá», Lê Äại ngá» lá»i vá»›i bố vá» chuyện mình có ý định lấy vợ. Vợ anh mất đã được gần hai năm rồi. Thá»i buổi nà y mà đợi ba năm Ä‘oạn tang xong má»›i được tục huyá»n thì cÅ©ng chả cần thiết. Ông Hoè cÅ©ng không có ý định lấy đó là m lý do bảo con cháºm lại. Chả biết ý bà Phụng thế nà o. Bao giá» Äạt cÅ©ng nói chuyện vá»›i bố trước. Ông cụ OK rồi, anh má»›i nói vá»›i mẹ.
Nghe Äại kể vá» cô vợ sắp cưới, ông rất ưng.
Há»c vấn chỉ là tốt nghiệp trung há»c phổ thông chứ không có bằng đại há»c. Nhưng công việc được giao thì là m rất tốt. Xuất sắc là khác. Kiếm được má»™t cán bá»™ văn phòng ưng ý như thế khó lắm. Anh nhá»› lại những tách cà phê sánh cái cách cô ta chăm sóc đến công việc cá»§a công ty…
Äại đã phải cắt hợp đồng hai trưá»ng hợp. Cả hai trưá»ng hợp Ä‘á»u không phải vì lý do công việc. Tuy không tháºt tốt, nhưng cÅ©ng coi là được. Chỉ tiếc là má»™t cô thì mắt long lanh luôn đưa tình giám đốc, Ä‘i thì như ngưá»i mẫu thá»i trang ra sân khấu trình diá»…n ấy. Khổ! Äấy là trên sân khấu, chứ trong văn phòng mà đi như thế thì kỳ quặc vô cùng. Ra cái Ä‘iá»u Ä‘i đứng yểu Ä‘iệu đấy! Mà ngồi thì, giám đốc dù trong bụng có thÃch cÅ©ng phải quay mặt Ä‘i. Chắc là chưa quen mặc váy ngắn, thế là cứ như đứa trẻ lên năm, lên bẩy chả biết khép đùi khi ngồi, cứ tưởng như Ä‘ang mặc quần âu, váºy là vô tư… tô hô, tÆ¡ hÆ¡, ta ha ra hết cả…
Ai góp ý kiến bây giá»? Giám đốc, dÄ© nhiên là không rồi. Mà ai biết, đấy là vô ý hay cố tình? Còn bạn gái vá»›i nhau. Cả năm bảy cô, Ä‘á»u Ä‘ang ở dạng sát hạch, là m thá», hợp đồng tạm tuyển. Cô nà o cÅ©ng cố để được là m việc lâu dà i, cô nà o cÅ©ng giữ miếng cả. Còn Ä‘ang nghÄ© cách loại nhau đây. Chưa cà i bẫy nhau là tá» tế lắm rồi đấy.
Má»™t cô nữa thì, cÅ©ng được việc, nhưng cứ nói trống không, há»i trống không, ăn cÅ©ng trống không nốt. Bắt đầu ăn cÅ©ng không má»i, mà ăn xong cÅ©ng không xin phép cÆ¡m ai. Bữa cÆ¡m công ty, chỉ có mấy ngưá»i, thân thiết như gia đình. Äâu phải nhà ăn táºp thể.
Ngưá»i thà nh phố nà y không có lối ấy. Äại chấm cái cô được nhiá»u mặt. Mà lại xinh nữa má»›i thÃch. Mà lại ngoan nữa má»›i hay. Mà lại có chà tiến thá»§ nữa má»›i tuyệt. Anh hẹn sẽ đưa ngưá»i yêu vá» ra mắt bố mẹ.
Sau mấy lần hẹn, cả nhà má»›i có mặt đầy đủ, tất nhiên trừ thằng Cưá»ng. Hai lần Kiên phải gá»i Ä‘iện cho anh vợ xin lá»—i có việc đột xuất nên lỡ hẹn. Hôm nay thì vui rồi. Äại bảo ngưá»i yêu mặc bá»™ đồng phục công ty: Váy ngắn bó mà u tro xám, dưới đầu gối má»™t tÃ. Ão vét tông cùng mà u. Già y cao gót nâu sáºm. Anh nhìn cô, mãn nguyện, tá»± hà o. Cô gái có phần hồi há»™p, lo lắng.
Nghe tiếng đóng cá»a xe, cả bốn ngưá»i dồn mắt nhìn ra. Thảo Tần thầm khen ông anh kiếm được cô gái vừa trẻ, vừa xinh, nghe nói được việc lắm. Trần Kiên cÅ©ng phải ghen vá»›i ông anh vợ: "Táºp má»™t đã hay, táºp hai còn hay hÆ¡n". Cô gái lÃu rÃu theo ngưá»i yêu bước và o nhà . Ông Hoè hÆ¡i nhổm ngưá»i lên. Mắt bá»—ng tối sầm lại rÆ¡i ngưá»i xuống thà nh sa lông, tay phải vá»™i đưa lên ngá»±c trái. Chá»— ấy nhói liá»n mấy cái là m ông co rúm ngưá»i lại. Bà Phụng đứng hẳn ngưá»i lên, để nhìn cho rõ, rồi cứ đỠngưá»i ra như thế. Cô gái sợ hãi lôi lại, kéo tay ngưá»i yêu nép và o sau anh như trốn tránh. Äại hết nhìn bố mẹ lại nhìn ngưá»i yêu. Không hiểu chuyện gì xảy ra.
Vợ chồng Kiên, Tần quay lại nhìn nhau như cùng há»i chuyện gì thế nà y?
Không ai nói gì nên Äại không hiểu gì cả. Chỉ thấy ngưá»i yêu vừa kéo vừa giáºt tay vá» phÃa sau. Rồi bà Phụng như má»›i cỠđộng lại được, cả hai tay cứ vẫy hắt ra như Ä‘uổi tà ma. Ông Hoè thì đã nhắm tịt mắt lại từ nãy, tay phải vẫn ấp lấy ngá»±c trái như giữ cho tim khá»i bung ra ngoà i. Vợ chồng Kiên đứng như trá»i trồng. Cô gái rá»i khá»i tay Äại, chạy ra ngoà i, cứ thế chạy như ma Ä‘uổi. Äại bước vá»™i ra, mở cá»a xe, rồ ga theo. Anh bám hạ cá»a kÃnh xuống, Ä‘i sát và o phÃa cô gá»i:
- Lên xe đi em!
Cô gái lắc đầu quầy quáºy:
- Cứ mặc em, anh đi đi!
Äại vá»t lên má»™t tÃ, tạt xe và o lỠđưá»ng nhảy ra nắm lấy lay ngưá»i yêu kéo Ä‘i, má»™t tay mở cá»a xe, má»™t tay đẩy cô và o sáºp cá»a lại. Äại không chạy xe. Anh hoảng hốt há»i dồn dáºp:
- Chuyện gì thế em? Äã có chuyện gì xảy ra giữa em và bố mẹ à ?
Im lặng…
- Em đã có việc gì không phải với bố mẹ à ?
Im lặng…
- Phải nói ra anh mới biết chứ? Thế nà y thì biết đằng nà o mà lần!
Im lặng. Cô gái mặt mà y tái dại, trắng bệch như chết trôi, vẫn câm lặng. Cô gục đầu lên cốp xe. Sợ hãi, choáng váng đến không còn khóc nổi nữa. Anh lay cô, kéo cô lại phÃa mình, cố nhìn và o mắt cô, nhưng cô giấu cả mặt Ä‘i. Há»i thế nà o, dá»— thế nà o cÅ©ng không cáºy miệng được. Äại đà nh đánh xe đưa vá» nhà cô trá». Chá»— ấy xe không và o được - cÅ©ng không có chá»— đỗ, nên Äại đà nh để cô vá» má»™t mình.
Anh láºp túc quay xe, phóng vá»™i vá» nhà . "Hiện trưá»ng" vẫn còn nguyên. Má»i ngưá»i như vẫn chá» anh vá».
Äại vừa mở miệng:
- Chuyện gì thế hả ông bà ?
Ông Hoè như chỉ đợi có thế, nói như thở hắt ra:
- Con bé chÃnh là ngưá»i yêu thằng Cưá»ng!
Thảo Tần:
- Ôi sao thế hở ông?
Kiên:
- Ãi chà chà !
Äại nghiến răng kèn kẹt.
Bà Phụng:
- Nó là con yêu tinh là m hại nhà nà y!
Äại hét lên:
- Mẹ! Rồi bỠchạy ra ngoà i, chiếc xe rú ga phóng đi như hoá rồ.
***
Kiên có vẻ bình tÄ©nh hÆ¡n cả. Anh không biết đầu cua tai nheo ra sao, trước tình huống nà y, phải tìm hiểu xem câu chuyện đã xẩy ra như thế nà o thì má»›i có giải pháp phù hợp. Anh lá»±a lá»i:
- Ông bà cứ bình tÄ©nh đã. Äừng vá»™i kết luáºn Ä‘iá»u gì. Con thấy bác Äại có vẻ hoang mang lắm. Nhỡ bác ấy không kiá»m chế được mà là m Ä‘iá»u gì đáng tiếc là rất nguy hiểm. Äiá»u quan trá»ng nhất, theo con là ông há»i kỹ chuyện bác ấy vá»›i cô gái nà y xem sá»± thể như thế nà o thì má»›i biết được thá»±c chất cá»§a vấn Ä‘á». Bấy giá» má»›i tÃnh được.
Anh quay sang vợ:
- Anh phải đi công việc, em ở đây nói chuyện với ông bà đã nhớ.
Kiên Ä‘i rồi, Tần há»i bố mẹ:
- Con chả biết nhà mình dạy dá»— cháu Cưá»ng kiểu gì để nó tá»± do quá. Lúc chị Miên còn sống, có lần con há»i, sao lần nà o em vá» cÅ©ng chả gặp nó thì chị ấy bảo, đến mẹ con còn chả mấy khi ăn cÆ¡m cùng nhau. Nó ăn ở đâu ấy nếu có ăn ở nhà thì ăn sau cùng, ăn má»™t mình, lúc má»i ngưá»i đã Ä‘i ngá»§ cả rồi. Buổi sáng, hoặc là nó Ä‘i từ tinh mÆ¡, lúc chưa ai dáºy; hoặc là má»i ngưá»i Ä‘i là m hết nó má»›i dáºy. Chuyện lăng nhăng cá»§a nó là háºu quả cá»§a việc dạy dá»— quản lý nó không đúng.
Bà Phụng quay sang chồng:
- Có má»—i thằng cháu trai mà không dạy được. Ông mà y thì chỉ lo dạy dá»— thiên hạ, là m sao cho thiên hạ thấm nhuần nghị quyết, là m theo nghị quyết. Trong khi nhà mình thì chÃnh cháu Ä‘Ãch tôn lại phá nghị quyết…
Ông Hoè không nói gì, bỠlên gác. Chỉ còn hai mẹ con. Tần nói với mẹ:
- Nhiá»u tiá»n chưa hẳn đã hay đâu mẹ ạ.
- Thế nghèo như nhà cô thì hay à ? Chuyện nhà cá»a đến đâu rồi. Mẹ thấy chả còn ai ở nhà lắp ghép đâu? Các bác ấy chạy đất là m nhà cả rồi. Những chá»— ấy giở chỉ còn dân ngụ cư thuê, hoặc bá»n trẻ má»›i ra trưá»ng ở thôi. Rao bán, há» mua ngay đấy mà .
- Vâng, thì tiá»n ông bà cho, chúng con đã mua được má»™t mảnh đất rồi. Äang thuê ngưá»i thiết kế. Nhà con đã có ngưá»i mua rồi, há» chưa chồng đủ tiá»n thôi.
Tháºt không gì thất sách bằng nhà lắp ghép…
Chị rùng mình khi nhá»› lại hình ảnh chiếc quan tà i lá»§ng lẳng trên đầu dây hôm nà o. Báºy giá» là m bao nhiêu tầng chả được. Thế mà ngà y ấy, không má»™t công trình nà o được là m trên năm tầng. Trói chân trói tay nhau đủ má»i chuyện.
- Thôi giá» thì tốt rồi. Không thì vợ chồng con cái cô cứ là ở cái chuồng chim ấy suốt Ä‘á»i. Ở đây ăn cÆ¡m vá»›i mẹ nhá»›.
- Thôi con phải vỠvới cháu. Con trai lo đằng con trai, con gái lo đằng con gái mẹ ạ. Mẹ cứ bình tĩnh nhé.
Trên gác, ông Hoè lo lắng gá»i và o máy di động cá»§a Äại:
- Con Ä‘ang ở đâu? Lái xe cho cẩn tháºn. Hết sức bình tÄ©nh đấy nhá»›. Không có tình cảnh nà o là không có lối thoát. Cứ Ä‘i công việc Ä‘i, tối vá» bố con nói chuyện.
Lúc chuyện thằng Cưá»ng vá»›i Kiá»u Linh xảy ra, Äại Ä‘ang có chuyến công tác bên Nga. Má»i chuyện phải giải quyết nhanh gá»n. Anh chỉ được bố thông báo tóm tắt sá»± việc và cách giải quyết. Äại thấy chả có cách nà o hÆ¡n nên nói vá»›i bố cứ là m. Nói chuyện Ä‘iện thoại quốc tế, từ Việt Nam đắt gấp nhiá»u lần gá»i từ nước ngoà i vá», nên không thể dà i dòng văn tá»± ê a, á» Ã , buôn dưa lẽ được, nên anh cÅ©ng không há»i tên tuổi cô ta là m gì.
Äại vá» muá»™n. Ông Hoè vẫn ngồi đợi con. Nhìn bố, anh biết ông Ä‘ang hết sức căng thẳng. Không biết lục phá»§ ngÅ© tạng có vấn đỠgì không, chỉ biết má»—i khi xúc động mạnh, ngá»±c ông lại nhói lên như có ngưá»i bóp nghẹt lấy tim không cho nó tá»± do co bóp. Ông suy nghÄ© rất lung. Không cần há»i nhiá»u, không cần vòng vo, chỉ cần há»i mấy câu thôi.
- Anh đã… gì với nó chưa?
- Rồi bố ạ. - Ngừng má»™t tà Äại tiếp - Cô ấy đã… có mang.
Thế là rõ! Bản chất sá»± việc, mức độ sá»± việc là ở đấy! Giải quyết thế nà o cÅ©ng phải căn cứ và o thá»±c trạng ấy ông há»i tiếp câu thứ hai:
- Thế nó có biết con là bồ thằng Cưá»ng không?
- Con cũng không biết nữa. Không có gì tỠra là cô ấy biết. Nhà mình thì đã chuyển đến đây. Mà con cũng đã đưa cô ấy vỠđây bao giỠđâu.
Ông Hoè lại há»i:
- Nó đang ở đâu, tinh thần nó thế nà o?
- Cô ấy ở nhà trá». Có vẻ hoang mang, suy sụp lắm. Con dặn cứ yên tâm, tạm nghỉ ở nhà má»™t hai ngà y.
Ông cụ quả quyết:
- Bằng má»i cách, phải tìm hiểu, phải kiểm tra, thá» thách xem cô ta có biết không. Äấy là mấu chốt vấn Ä‘á», là điá»u quan trá»ng nhất, nó chứng tá» phẩm chất, nhân cách cá»§a cô ta - giá»ng ông băm, chặt từng nhát, như đứng trên há»™i trưá»ng má»—i khi quán triệt nghị quyết - chỉ có trên cÆ¡ sở ấy, má»›i chá»n được má»™t giải pháp phù hợp. Con tiến hà nh ngay Ä‘i - Ông ra lệnh.
Hai hôm sau, anh nói vá»›i bố, việc anh thông báo tuyển nhân viên do má»™t bá»™ pháºn khác là m. Sau khi chá»n được má»™t số, anh là ngưá»i gặp cuối cùng. Anh cÅ©ng chỉ há»i chuyện qua loa, để xem trá»±c giác, có mách bảo Ä‘iá»u gì khác không thôi. Các nhân viên tạm tuyển thì dÄ© nhiên không dám "phá»ng vấn lại" giám đốc rồi.
Anh chưa bao giỠgặp cô ta ở bất cứ đâu. Chưa nghe thấy cái tên ấy ở bất cứ chỗ nà o. Cô ta không đưa mắt tống tình, không cố ý là m duyên. Mà công việc thì không chê và o đâu được.
Ông Hoè bảo con trai:
- Äể bố trá»±c tiếp há»i chuyện cô ta xem sao.
- Ở đâu ạ?
- Ở công ty, trong phòng là m việc của bố.
***
Sá»± tháºt tà n nhẫn giáng Kiá»u Linh má»™t đòn chà tá».
Chuyện lần trước, đau lắm đấy. Nhưng là nỗi đau bị phụ bạc. Và còn có cách giải quyết và cũng đã nguôi ngoai.
Chuyện lần nà y là nghịch cảnh, là trá»› trêu, là vô phương cứu chữa. Nếu lại giải quyết như lần trước thì ná»—i Ä‘au nà y gấp nghìn vạn lần. Cô không ăn, không ngá»§. NÆ¡m ná»›p như sắp bị xô xuống vá»±c. Äại đến táºn nÆ¡i - lần đầu tiên anh đến gian buồng cháºt hẹp Kiá»u Linh thuê chung vá»›i má»™t cô bạn cùng quê cho đỡ tốn tiá»n và còn dá»±a dẫm và o nhau những lúc khó khăn.
Anh mang một túi xách nặng đồ ăn thức uống đến:
- Em phải ăn uống để còn nuôi con chứ?
Kiá»u Linh ngước đôi mắt trÅ©ng sâu:
- Liệu em có được nuôi con em không chứ? Hay là …
Giá»ng Äại kiên quyết:
- Không ai cướp được con chúng mình!
Kiá»u Linh run run:
- Em sợ mẹ lắm.
Nhắc đến mẹ, quả tháºt, Äại cÅ©ng thấy ngại, nhất là lá»i bà hôm ấy.
- Em cứ yên tâm, đừng sợ!
Nói đừng sợ để trấn an thế thôi, chứ tháºt ra anh cÅ©ng thấy không yên tâm.
- Sáng mai em đến công ty gặp bố. Chuyện thế nà o cứ nói thế. Muốn ra sao thì ra. Mà anh nói phải nghe lá»i. Ä‚n uống Ä‘i, uống viên thuốc nà y và o, cố ngá»§ cho đỡ căng thẳng. Chỉ có mấy ngà y mà em sá»p hẳn Ä‘i đấy. Anh không muốn trông thấy vợ anh thế nà y!
Câu nói cuối cùng cá»§a Äại, như được an á»§i, cô ngoan ngoãn:
- Vâng, em nghe lá»i anh. Thôi anh vá» Ä‘i, công việc Ä‘ang đợi anh. Phần việc cá»§a em, chắc là cái Yến là m. Nó cÅ©ng chịu khó đấy anh ạ. Chỉ chưa được sáng ý lắm thôi.
***
- Cháu là m thế nà o để được và o là m công ty nà y?
Kiá»u Linh nháºn ra cái ý móc máy, nghi ngá» trong câu há»i nhưng cô không tá»± ái. Cuá»™c Ä‘á»i mình quyết định bởi cuá»™c nói chuyện nà y đây. Cô nhá»› đến thái độ cá»§a ông khi giải quyết vụ vá»›i Cưá»ng nên cô nhìn ông hy vá»ng:
- Nhở số tiá»n bác cho, cháu theo được cả hai lá»›p tiếng Anh và vi tÃnh, xong chương trình vi tÃnh phổ thông, cháu theo tiếp má»™t lá»›p nâng cao, và theo há»c má»™t lá»›p thư ký văn phòng. Cháu còn mua được má»™t số sách vi tÃnh, hai cuốn từ Ä‘iển Anh Việt, Việt Anh, dạy nấu ăn, dạy ứng xá» v.v… Cháu và má»™t số bạn cùng cảnh, quy ước vá»›i nhau, há»… thấy nÆ¡i nà o thông báo tuyển nhân viên thì báo cho nhau. ÄÆ°á»£c các bạn rá»§, mấy đứa cháu thì tuyển và o đây. Cháu và má»™t bạn nữa trúng tuyển. ÄÆ°á»£c là m thá» không lương hai tháng. Rồi được ký hợp đồng tạm tuyển. Má»™t năm rưỡi sau thì cháu được ký hợp đồng dà i hạn, được đóng bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã há»™i.
Ông Hoè chăm chú nghe. Chăm chú quan sát cô. Cố xem có gì lèo lá, là điêu trác không. Ông nhá»› lại hai lần gặp cô. Cái nhìn thẳng đà ng hoà ng. Cả khi nói ra cái Ä‘á»u rất khó khăn là số tiá»n "Ä‘á»n bù thiệt hại". Ông thấy rõ cái nét sắc sảo khi trả lá»i ông phương thức giao tiá»n. Gần hai năm trôi qua, trông cô già dặn hÆ¡n, sá»± lo lắng không át được vẻ mặn mà cá»§a má»™t cô gái khi mầm sống Ä‘ang tượng hình trong cÆ¡ thể và o thá»i xuân sắc nhất. Ông nhá»› lần đầu đến, cô ta chỉ nhìn ông chứ không nhìn bà Phụng. Äiá»u ấy cÅ©ng dá»… giải thÃch.
Câu thứ hai ông Hoè há»i là :
- Cháu có biết giám đốc công ty là bố thằng Cưá»ng không?
- Thưa bác, cháu là m sao mà biết được ạ. Anh Cưá»ng không có nét nà o giống bố cả. Có lẽ anh ấy giống mẹ hÆ¡n. Mà giám đốc thì cÅ©ng không giống bác, có lẽ cÅ©ng giống bác gái hÆ¡n. Mà dù có giống nhau thì cháu cÅ©ng không thể chắp nối lại để tìm ra mối liên hệ máu má»§ huyết thống được. Còn nếu cháu biết quan hệ ấy thì chả hoá ra cháu là m chuyện… loạn luân ạ?
Ngáºp ngừng đắn Ä‘o má»™t chút, cô nói tiếp:
- Bác thứ lỗi cho cháu. Nếu cháu biết mối quan hệ ấy thì ngoà i lý do đã nói, cháu cũng không dám nghĩ đến chuyện trêu giám đốc!
- Vì sao?
- Vì… vì thưa bác, cháu xin lá»—i bác lần nữa, bác cho cháu nói ra Ä‘iá»u nà y: Cháu rất sợ bác gái.
Nói giữa dạ, ông Hoè hoà n toà n không nghi ngá» những Ä‘iá»u Kiá»u Linh nói. Phải công nháºn là nó đúng. Nó sắc sảo, nó nói tháºt. Không thể bác được. Cà ng nói Kiá»u Linh cà ng cảm thấy vÅ©ng tâm hÆ¡n. Và điá»u là m cô phần nà o yên tâm, ngay khi Äại nói gặp ông Hoè. Nhá» hiểu biết, nên ông có cái độ lượng bao dung hÆ¡n. Äến đây chÃnh ông Hoè cÅ©ng thấy phân vân vô cùng. Rõ rà ng là nó không biết tháºt. Chưa kể những lý do nó vừa nói. Chỉ nhá»› lại hôm nó vá» cùng vá»›i thằng con mình thì thấy nó hoà n toà n bất ngá». Nếu biết, nó sẽ kiếm cá»› không vá» vá»™i, đợi bụng to tướng ra đã, để không thể nạo hút được, để đặt gia đình Äại trước sá»± đã rồi. Hoặc Ãt nhất thì nó cÅ©ng phải có biện pháp đối phó, phải chuẩn bị tư tưởng cho Äại chứ. Chinh ông Hoè cÅ©ng không biết nên là m thế nà o bây giá». Sá»± thể đã thế nà y. Ông quyết định há»i câu thứ ba, buá»™c Kiá»u Linh, chứ không phải ông, phải giải bà i toán nà y.
- Thế bây giỠcháu định thế nà o?
Câu há»i đẩy cô gái tá»™i nghiệp và o thế cùng đưá»ng. Ông Hoè nhá»›, trong câu chuyện vá»›i thằng Cưá»ng, ông cÅ©ng há»i cô gái má»™t câu đại ý như thế… nhưng bây giá», sá»± việc khác hoà n cảnh khác, bản chất vấn đỠcÅ©ng khác. Và điá»u quan trá»ng nhất là , ông bố Lê Äại không phải là thằng con mất dáºy Lê Cưá»ng. Tất nhiên ý kiến con trai ông phải đóng vai trò quyết định. Nhưng lại không thể không đếm xỉa đến ý kiến bà Phụng, không thể không đếm xỉa đến phong tục táºp quán, dư luáºn xã há»™i. Dẫu sao ông cÅ©ng cảm thấy việc nà y tháºt khó mà giải quyết ổn thoả, nếu không đạt được sá»± đồng thuáºn cá»§a cô gái nà y. Vì thế ông má»›i đấy bóng sang chân cô.
Kiá»u Linh cÅ©ng không biết phải thế nà o. Cô chỉ biết cái hoạ nà y, cÅ©ng như cái hoạ trước không phải Ä‘o cô gây ra. Vá» mặt tình cảm, cả lần trước lẫn lần nà y cô Ä‘á»u yêu thà nh tháºt, chân tình, cô Ä‘á»u không có lá»—i. Vì thế cả vá» lý và vá» tình, cô Ä‘á»u bị đẩy và o tình cảnh bất lợi nhất. Cô không biết nên thế nà o nên đà nh nói tháºt:
- Quả tháºt, cháu cÅ©ng không biết nên giải quyết thế nà o.
Kiá»u Linh nói thế, ông Hoè thấy tốt nhất là dấn thêm má»t bước nữa.
- Bác biết trong cả hai câu chuyện, cháu Ä‘á»u không có lá»—i. Trong chuyện nà y, nếu cháu tháºt lòng yêu con trai bác thì cháu cần có má»™t sá»± hy sinh.
Kiá»u Linh hiểu ngay ông nói thế, nghÄ©a là thế nà o. Cô báºt khóc.
Cô khóc như chưa bao giỠđược khóc. Chả việc gì phải ý tứ. Ngưá»i nà y là bố ngưá»i chồng tương lai cá»§a cô kia mà . Cô vẫn nói thế. Váºy mà bây giỠông chỉ là má»™t kẻ xa lạ, má»™t kẻ Ä‘ang đẩy cô đến táºn cùng cái mất mát Ä‘au thương, không phải má»™t lần mà đến hai lần, lần sau khốn nạn hÆ¡n, Ä‘au đớn hÆ¡n lần trước ngà n lần. Nước mắt cô như từ má»™t túi nước hứng trong căn nhà dá»™t nát, đầy ứ trà n ra. Cô nhá»› lại quãng Ä‘á»i há»c sinh cách đây chưa lâu, mấy đứa bạn gái đã có lần độc mồm bảo, trá»i cho mà y xinh đẹp hÆ¡n ngưá»i, rồi sẽ cướp cá»§a mà y cái khác cho mà xem. Có đứa còn bảo, tên mà y là tên nà ng Kiá»u, không khéo chả ra sao đâu.
… "Mẹ Æ¡i, con đã cố gắng bao nhiêu mẹ có biết không? Nhà mình nghèo, có và o đại há»c cÅ©ng không đà o đâu tiến ăn há»c. Con đã thá» rồi, Ä‘i là m ôsin, là m gia sư cÅ©ng không ai nháºn. Không ai dám chứa má»™t đứa con gái xinh đẹp như con trong nhà , sợ các anh chá»§, ông chá»§ không cưỡng lại được sắc đẹp. Là m tiếp viên nhà hà ng thì ngưá»i ta nháºn ngay đấy. Nhưng mà có hay ho gì đâu. Con gặp anh ấy, trông khôi ngô tuấn tú thế, lại giầu có, ga lăng nữa, chÆ¡i trên tiá»n nữa. Con mẹ gá»i thân và o đấy, chắc cÅ©ng được pháºn nhá». Ai ngá», anh ấy chỉ coi con như thứ đồ chÆ¡i qua ngà y… Mẹ Æ¡i, con có tá»™i tình gì đâu hả mẹ…".
Cô nhắm mắt lại, mà nước mắt cứ trà n ra, chảy ướt đầm cả vạt váy trên đùi. Hai tay cô khoanh lại, đặt trên bà n, đầu gục và o đấy. Cô vừa khóc vừa thầm gá»i mẹ, nói chuyện vá»›i mẹ. Ông Hoè nhìn cô. Cái đầu cứng như đá cÅ©ng nhão ra theo tiếng khóc cô gái.
… "Con biết là m thế nà o bây giá» mẹ Æ¡i! Con mẹ không có tà i cán gì, chỉ sáng ý thôi, biết suy nghÄ© thôi, nên được việc cho Công ty lắm mẹ ạ. Thế nên giám đốc má»›i để ý đến. Chứ nếu chỉ xinh đẹp thôi, thì dù có thêm thân hình bốc lá»a như chị Khanh, cÅ©ng bị cắt hợp đồng rồi mẹ ạ. Anh ấy yêu con tháºt lòng. Anh ấy là ngưá»i lá»›n chứ không phải trẻ con. Lần nà y, con lại hy vá»ng. Nhưng hy vá»ng lắm lại thất vá»ng nhiá»u, bố mẹ Æ¡i! Mà cÅ©ng lại chót nhỡ rồi cÆ¡ chứ. Không nhẽ mẹ con con lại phải má»™t lần nữa lìa nhau à ? Liệu ông trá»i có vì thế mà trừng phạt con, không cho con được quyá»n sinh nở nữa không?"
Mẹ cô nhìn cô đăm đăm, không nói gì. Nước mắt cũng già n dụa như cô. Chỉ nhìn cô thương cảm, vuốt tóc cô ghì chặt đầu cô và o lòng. Nước mắt bà cứ rơi như mưa trên đầu, trên má cô. Bố cô thì trừng mắt:
- Con hãy đứng dáºy và không khóc nữa. Äứng dáºy!
Äau đớn là m cô lả Ä‘i, tiếng khóc nhá» dần.
Căn phòng lặng Ä‘i trong tiếng nấc nghẹn, thưa dần cá»§a cô gái tá»™i nghiệp. Cô thiếp Ä‘i trong má»™ng mị hãi hùng, khi biết rằng, không còn cách gì nữa rồi, má»™t lần nữa lại phải rá»i bá» hòn máu cá»§a mình.
Không ai biết căn phòng ấy chết lặng Ä‘i trong bao lâu. Không ai biết cô đã thiếp Ä‘i trong chán chưá»ng tuyệt vá»ng bao lâu. Hai đứa bé, má»™t gái, má»™t trai cứ bám riết hai tay cô, khóc ngặt nghẽo. Dá»— thế nà o cÅ©ng không nÃn. Cho sữa không ăn, bú chá»±c không bú, cứ đòi bú cô. Ngá»±c cô tháºt lép kẹp. Khóc mãi, khóc mãi, cuối cùng nó lả Ä‘i. Mấy ngón tay bé tẹo rá»i ra. Nó rÆ¡i xuống má»™t cái hố Ä‘en ngòm, ngoe nguẩy toà n những rắn rết thuồng luồng…
Má»™t hồi chuông Ä‘iện thoại là m cô giáºt mình.
Ông Hoè nhắc máy đặt ra ngoà i.
Cô gái mở mắt, ngÆ¡ ngác không nhá»› được Ä‘iá»u gì.
Cô không biết, khi gục xuống thì thầm nói chuyện với bố mẹ mình, thì ông Hoè cũng lặng lẽ khóc theo.
Rồi ông đến bên cô, đứng cạnh cô. Yên lặng để cô nói chuyện. Yên lặng để cô khóc. Cô thiếp dần Ä‘i. Ông kiên nhẫn đứng bên, không nói gì, không má»™t cá» chỉ gì mà vẫn cảm thấy mình Ä‘ang chở che, thay cho bố mẹ cô, ở má»™t miá»n quê nà o đó ông chưa biết.
Khi cô dụi mắt đứng dáºy ngÆ¡ ngác nhìn quanh, thì gương mặt có bá»™ lông mà y lưỡi mác vểnh ngược đã trìu mến cúi xuống bên cô. Ông dang cả hai tay ra, ôm cô và o lòng. Bà n tay xương xẩu vá»— vá»— lưng cô, nói nhưng lá»i dịu dà ng nhất mà cả mấy ngưá»i ruá»™t thịt cá»§a ông, hai ngưá»i vợ ông, con trai, con gái, con sống, con chết cÅ©ng chưa bao giỠđược nghe:
- Thôi không là cháu thì là con bác cũng được cháu ạ!
Cô gái vùng khá»i tay ông, quỳ sụp xuống, ôm lấy hai chân ông, ngước cặp mắt ầng áºng nước nhìn ông, như nhìn má»™t vị thánh sống. Cô nói trong nước mắt, sung sướng nghẹn ngà o:
- Thế nà y thì đúng là trá»i cÅ©ng có mắt tháºt rồi bác Æ¡i! Con… con… con biết Æ¡n bố vô cùng bố ạ!
Äêm ấy ông ghi và o sổ tay: "Nếu không là m như thế, mình sẽ không còn là con ngưá»i".
Tà i sản của ngudoc
20-10-2008, 05:46 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 15
Thảo Tần bảo con:
- Thôi không đợi bố nữa, mẹ con mình vỠbà ngoại trước đi!
Thuỳ Dương leo lên xe máy. Con bé nhanh nhảu hoạt bát hẳn lên kể từ ngà y nó theo lá»›p há»c võ. Tháºt ra Thảo Tần không có ý định như thế. Nhưng con bé hai bị bắt nạt quá. Bà ngoại xót cháu bảo:
- Sao cháu không táng cho nó mấy quả.
Nó ngước mắt lên:
- Táng là thế nà o hả bà ?
- Táng là đấm, nắm tay lại thà nh quả đấm, đấm và o mặt nó thế nà y nà y. Cho nó chừa đánh mình đi.
- Nhưng cháu không biết đấm.
Thảo Tần nghe hai bà cháu nói chuyện, không nói gì. Chị biết, nhá» có mẹ mà bố và hai anh em má»›i được như bây giá». Nhưng bà không biết dạy cháu. Äến cái thằng Cưá»ng… chẳng biết rồi sẽ ra sao. Có lần cô cháu gặp nhau, nói cái gì nó cÅ©ng bảo: "Cô chả hiểu gì bá»n thanh niên chúng cháu". - "Cô thấy cháu chả có vẻ gì buồn sau cái chết cá»§a mẹ cháu". - "Tại ông trá»i đấy? Ông ấy cho mẹ cháu sống đến thế thôi thì biết là m thế nà o?" Nó biết chuyện mẹ nó từ hồi còn há»c cấp 2. Nó lại biết ngưá»i chết cùng vá»›i mẹ nó, nên nó nói tiếp: "Mẹ cháu chết thế, có khi lại sướng. Bị ung thư như mẹ bạn cháu, Ä‘au đớn váºt vã mãi má»›i Ä‘i được, khổ lắm. Mà cô bảo, buồn là m gì cho nó già ngưá»i Ä‘i, Ä‘á»i ngưá»i sống được bao lâu, nghÄ© lắm chỉ tổn thá». Cháu sắp xa cô rồi. Cô cháu gặp nhau nên nói chuyện vui vui má»™t tà có hÆ¡n không?"
Cô cÅ©ng biết anh mình định cho con Ä‘i du há»c nước ngoà i. Cô can anh:
- Cứ như em thì há»c ở nhà hÆ¡n. ÄÆ°á»£c cái bằng đại há»c nước ngoà i, có khi lại mất con. Những đứa chăm chỉ, chà thú há»c hà nh cÆ¡, cay cú chuyện há»c hà nh cÆ¡. Chỉ biết há»c, ngoà i ra không biết gì khác thì còn đỡ lo, chứ lông bông như cháu… Em sợ rằng anh không quản lý được đâu. CÅ©ng không Ä‘iá»u khiển được từ xa đâu. Nó sẽ trượt khá»i quỹ đạo cá»§a anh cho mà xem…
Cô dạy con theo kiểu cá»§a cô. Không cho con Ä‘á»c nhiá»u, không mua cả đống truyện vá» cho con Ä‘á»c. Không cho con xem các phim tình cảm, phim hà nh động. Quyển sách nà o cô mua cho nó Ä‘á»c thì thế nà o cô cÅ©ng phải Ä‘á»c lướt qua trước. Báºn quá thì lướt qua, sau khi nó Ä‘á»c xong cÅ©ng được. Äể trao đổi vá»›i nó, phòng khi nó thắc mắc gì phim nà o cho con xem thì mẹ cÅ©ng xem. Chỉ có trò gì con được chÆ¡i ở cung thiếu nhi hay công viên là mẹ không được chÆ¡i cùng thôi. Sau khi con Ä‘á»c xong, thế nà o mẹ cÅ©ng há»i con vá» cuốn sách đó, bá»™ phim đó. Mẹ con trò chuyện trao đổi, phân tÃch, như bạn bè cùng lá»›p. Cốt là dạy nó suy nghÄ©, để tìm câu trả lá»i, tại sao câu chuyện lại như thế, nhân váºt lại như thế, kết thúc lại như thế, sau khi hai mẹ con đã cùng xem nó. Cô trao đổi vá»›i các bạn đồng nghiệp: Äã biết cái gì thì biết đến nÆ¡i đến chốn, không thì thôi. Thà dốt đặc còn hÆ¡n hay chữ lá»ng . Không bao giá» con cô Ä‘á»c cuốn sách gì mà cô không biết! Thế là bản thân mình cÅ©ng mở mang kiến thức, mà điá»u quan trá»ng nhất là giúp con tìm hiểu thế giá»›i xã há»™i, thế giá»›i tá»± nhiên.
Nhá» thế, cô đã xây dá»±ng được cho con gái thói quen trò chuyện trao đổi, há»i han mẹ tất cả những gì mà nó chưa hiểu, nó hoà i nghi, sau khi nó đã tá»± mình phân tÃch lý giải mà vẫn chưa yên tâm.
Con lá»›n dần lên, cô không còn đủ thá»i gian mà đá»c cùng nó tất cả các sách, cùng xem tất cả các phim.
Nhưng nhỠđã tạo dá»±ng được thói quen ấy mà kiến thức cá»§a nó rất vững. Không tháºt xuất sắc môn nà o, nhưng Ä‘iểm trung bình tất cả các môn Ä‘á»u từ 8 trở lên, kể cả giáo dục thể chất.
Bây giá» tầng má»™t nhà ông bà ngoại trở thà nh "đại lý gạo quê" cho cô ôsin Dá»±. Bà Phụng nhìn những thúng gạo, trông con bé xúc gạo và o túi cân cho khách, nhất là lúc nà o được bán há»™ nó, đối vá»›i bà là niá»m thÃch thú. Bây giá», bà rất chiá»u khách, lại còn trò chuyện vá»›i há» như những ngưá»i quen thân. Thì toà n những bà , những chị ở quanh quẩn trong ngõ nà y thôi chứ đâu xa. CÆ¡ chế thị trưá»ng đã là m thay đổi bản chất mối quan hệ giữa ngưá»i mua và kẻ bán rồi…
Kiên vỠthì món bún chả đã xong. Thảo Tần bảo:
- Bố có thÃch nếm trước thì Ä‘i pha nước chấm Ä‘i, để mẹ là m nốt rau sống. Bún chả mà không có rau sống thì chả ra là m sao.
Nhưng Kiên chỉ dám ăn rau sống nhà là m, vợ là m, chứ không dám ăn rau sống ngoà i hà ng. Còn nước chấm? Ä‚n nhau còn ở nước chấm nữa. Anh được vợ tÃn nhiệm món nà y, nhá» mẹ đẻ dạy tỉ mỉ công thức: 1 nước mắm, 3 nước Ä‘un sôi, 1 dấm. Nhưng bao nhiêu đưá»ng là vừa? Thuốc không bằng thang là thế. Ngá»t quá cÅ©ng dở, chua quá cÅ©ng không ăn được. Tá»i, hạt tiêu, á»›t để ra ba bát con, ai thÃch gì thì cho thêm cái ấy. Kiên tá» ra xuất sắc việc pha chế nước chấm. ÄÆ°á»£c vợ rất khen. Nhưng đến món chả nướng thì Thảo Tần phải chia là m hai phái. Chị thì chỉ ăn chả băm rán thôi. Chồng lại thÃch nướng, cả chả miếng và chả băm. Kiên bảo, anh biết vì sao em sợ chả nướng rồi. Anh cÅ©ng biết là các món nướng trá»±c tiếp vá»›i lá»a Ä‘á»u là tác nhân gây ung thư. Nhưng ăn chả nướng là ăn cả bằng lưỡi, bằng mÅ©i. Cứ thÆ¡m lừng cả nhà . ThÃch lắm. Bây giá» có gà nướng lá chanh nà y, ếch nướng nà y ốc nà ng hương nướng, sò huyết nướng. Cái gì nướng cÅ©ng ngon.
Thuỳ Dương Ä‘ang nhặt rau cùng mẹ. Nó nhìn mẹ là m, tỉ mẩn là m theo. Ngắt tùng lá rau thÆ¡m khá»i thân cây. Äến ngá»n non má»›i ngắt, chỉ để hai ba lá. Thấy bố hết lá»i ca ngợi các món nướng như thế, láºp tức nó phản ứng:
- Bố bảo cái gì nướng cũng ngon. Thế rau sống nướng có ngon không? Bún nướng có ngon không? Chuối tiêu ăn tráng miệng nướng có ngon không? Bố khái quát không đúng rồi.
Thảo Tần thÃch chà reo lên:
- Bố thua con gái chưa nà o? Äừng tưởng bắt nạt mẹ con em nhé. Äây vừa là đa số, vừa không kém gì đâu nhé.
Vợ chồng Kiên rất thÃch sá»± bướng bỉnh cá»§a con. Nó hay há»i, hay vặn vẹo và nếu câu trả lá»i không là m cho nó thoả mãn thì nó vặn đến cùng, tá»± mình Ä‘i đến cùng. Nhưng nó chỉ bướng bỉnh vá» nháºn thức, chứ không bướng bỉnh vá» thái độ, như má»™t đứa trẻ ngang ngạnh không biết nghe lá»i ngưá»i lá»›n.
Cách đấy mấy năm, Ä‘i há»c vá», nó đã kể má»™t chuyện xảy ra ở lá»›p cho bố nghe. Hôm ấy mấy đứa ngồi hai bên, và bà n trên bà n dưới Ä‘á»u đòi nó cho xem bà i.
Má»i lần vẫn thế. Vì nó thưá»ng được Ä‘iếm cao nhất lá»›p. Lần nà y nó nhất định không cho đứa nà o xem. Cả đứa bạn thân nhất ngồi bên trái cÅ©ng không được xem. Mặt nó hết đỠlại tái. Môi báºm lại.
Cô giáo đến gần. Nó đứng lên, nhìn thẳng và o mắt cô, hai tay đưa bà i là m văn ra:
- Thưa cô, cô chấm lại bà i cho em ạ!
Cô giáo đã đứng tuổi, trợn mắt. Chưa bao giá» cô gặp chuyện nà y. "Nó dám đòi mình chấm lại, nghÄ©a là mình chấm sai? A, ghê nhỉ, to gan tháºt. Con cái nhà nà o mà há»—n thế không biết". Cô giáºt lấy bà i trên tay nó, hất hà m:
- Là m sao phải chấm lại?
- Cô cho em mấy điểm thì cho, nhưng cô xoá cho em hai chữ nà y đi.
- Hai chữ nà o?
- Chữ… chữ… - nó đỠmặt tÃa tai rồi, không chịu được nữa. Nó báºt khóc.
- Ãi dà , lấy nước mắt doạ tôi đấy à ? Nà o, đâu, chữ nà o, chị chỉ cho lôi xem?
Bà giáo đã đứng tuổi, dà tỠgiấp và o mặt nó. Nó đưa tay quệt ngang mắt, mếu máo:
- Thưa cô đây ạ.
Bà giáo lướt qua, không nhịn được, cưá»i phá lên.
Và cái Ä‘iá»u con bé sợ nhất đã xảy ra. Bà dõng dạc Ä‘á»c Ä‘oạn văn cá»§a nó cho cả lá»›p nghe, rồi há»i:
- Thế có kỳ quặc không các em?
Mấy chục cái miệng cùng nhao nhao:
- Có ạ!
- Kỳ quặc quá ạ!
Bà giáo thÃch chÃ:
- Váºy mà khi cô phê là kỳ quặc thì chị nà y lại đòi xoá Ä‘i đấy các em ạ! Äá» nghị thế có kỳ quặc không hả các em?
- Kỳ quặc quá ạ!
Bà giáo đay lại:
- Hai lần kỳ quặc ấy chứ?
Con bé cắn môi chịu đựng. Nó đã hết khóc từ nãy.
Mặt đanh lại, nó dằn từng tiếng, quả quyết:
- Thưa cô em không kỳ quặc!
Mấy chục cái miệng lại nhao nhao:
- Kỳ quặc! Kỳ quặc! Kỳ quặc!
Nó quay lại, trợn mắt, hét lên:
- Các bạn kỳ quặc thì có!
- Ai dà , dám ná» mồm vặc lại cả lá»›p kia à ! Khá nhỉ. Äể tôi há»i cô giáo chị, xem chị là con cái nhà ai mà gá»›m ghê thế.
Không tỠra sợ sệt, nó vẫn cãi:
- Các bạn thỠđến nhà tôi xem có đúng như tôi tả không nhé.
Cả lá»›p cưá»i ầm lên. Mấy đứa con gái cưá»i như nắc nẻ. Cô giáo cÅ©ng cưá»i, để yên xem hai phe đấu nhau thế nà o. Nó thì tá» rá rất tá»± tin:
- Các bạn có dám đánh cuá»™c không. Nếu tôi thua thì tôi má»i cả lá»›p ăn kem. Nếu các bạn thua thì bạn lá»›p trưởng phải thay mặt cả lá»›p xin lá»—i tôi nhá»›.
Bà giáo dạy thay cô giáo chá»§ nhiệm nó nghỉ đẻ, cÅ©ng thấy hay hay, liá»n nháºn là m quan toà :
- ÄÆ°á»£c tôi sẽ là m trá»ng tà i việc nà y. Nếu thua, chị có má»i tôi ăn kem không đấy?
Con bé tươi cưá»i, tuy nước mắt vẫn còn nguyên trên má.
- Thưa cô em má»i cô và các bạn ăn, bao giá» rét run lên thì thôi ạ. Nhưng cô và các bạn - Nó định nói, không bao giỠăn được kem cá»§a em đâu ạ - NghÄ© thế nà o nó lại nói - Cô và các bạn không thắng được em đâu ạ!
Cô giáo và cả lá»›p chợt lắng Ä‘i trong mấy giây, vì thấy nó có vẻ rất tá»± tin, nó lại thông minh nhất lá»›p, không dá»… gì bắt nạt được. Không biết câu chuyện thá»±c hư thế nà o, mà nó dám cả gan chá»i lại tất cả? Äến lúc ấy nó má»›i rà nh rá»t:
- Trong bà i tôi tả, má»—i khi ăn cÆ¡m xong, có gì vui, ông tôi thưá»ng vừa hát vừa đánh răng, vì đấy là … hà m răng giả cÆ¡ mà !
***
Bà ngoại ngồi phÃa ngoà i, bên mấy cháºu nhá»±a xanh đỠđựng gạo, ngắm ngưá»i qua lại, nhưng vẫn theo dõi câu chuyện ở gian trong cá»§a vợ chồng Thảo Tần vá»›i con gái. Bà thấy mừng. Thằng anh nó giầu đấy, nhưng không được như nhà nà y.
Kiên nói dóng ra:
- Má»i mẹ và o xá»›i bún. Chúng con để phần ông và bố con bác Äại rồi.
- Phần thì cứ để phần, chứ ông ngoại và bố con bác Äại chưa chắc đã ăn đâu.
Thảo Tần kể với mẹ:
- Cháu bà vẫn Ä‘i há»c võ Ä‘á»u đấy bà ạ.
- Ừ phải đấy cháu ạ. Mình có võ, đứa nà o động và o táng cho nó biết thế nà o là lễ độ.
Thảo Tần nói cho mẹ hiểu:
- Cháu bà há»c võ cho khoẻ ngưá»i, nhanh nhẹn, hoạt bát, sau nữa má»›i là tá»± vệ. Äây là võ tá»± vệ mà bà . Chứ không phải há»c võ để đánh nhau đâu ạ. Hôm ná», con đến đón cháu, từ xa thấy có má»™t vòng trẻ con xúm quanh. Trước mặt nó là má»™t thằng bé cao hÆ¡n gần má»™t cái đầu, Ä‘ang hằm hè xông và o. Cháu bà , ba lô sách vở vẫn khoác sau lưng, hai tay nắm chặt, đứng xuống tấn…
Bà ngoại thÃch quá:
- Hay quá, cháu đứng xuống tấn cho bà xem nà o?
Con bé bỠbát ra đứng biểu diễn cho bà xem.
- Rồi sao nữa, mẹ nó đừng kể, để nó vừa kể vừa diễn lại cho bà xem nà o.
Hai chân con bé hơi khuỵu xuống đứng song song bằng khoảng cách hai vai, tay nắm chặt, mắt nhìn thẳng đối phương:
- Anh ấy lấy đà , đầu cúi xuống, xông thẳng và o, định húc cháu.
- Thế cháu là m thế nà o vá»›i cái thằng mất dáºy ấy?
- Cháu chả là m gì!
Sao lại chả là m gì, thế thì nó húc thủng ruột cháu ra chứ?
Cháu chả là m gì, chỉ khuỵu má»™t chân xuống, vừa nghiêng ngưá»i vá» bên chân khuỵu, vừa ngồi thụp xuống, thế là anh ấy không húc được và o cháu mà húc và o…
- Và o đâu… và o đâu?
Và o gốc cây sà cừ sau lưng cháu. Máu chảy ướt cả mặt. Các cô giáo chạy ra, bắt cháu và o văn phòng vì tá»™i con gái mà đánh nhau vá»›i con trai. Các bạn lá»›p cháu, cả các lá»›p khác cùng và o theo… Nhưng phải đứng ngoà i cá»a văn phòng. Các bạn cứ nhao nhao bênh cháu. Anh kia vừa được băng bó xong, chỉ và o mặt cháu, bảo cháu có dao. Cháu há»i "Dao đâu? Con dao cá»§a em nó thế nà o?" Anh ấy bà quá nói liá»u: "Nó… nó… dà i... dà i bằng nà y". Cháu buồn cưá»i vá»™i bưng miệng lại. Cô giáo quát: "Lại còn cưá»i à ? Äánh con ngưá»i ta chảy máu đầu ra mà còn cưá»i được à ?". Cháu nói: "Thưa cô em cưá»i vì anh nà y, anh ấy bịa rất buồn cưá»i ạ". Lúc ấy cháu đã nhìn thấy mẹ cháu đứng lẫn cùng vá»›i nhiá»u bạn há»c sinh và phụ huynh đến đón con. Nhưng mẹ cháu cứ là m như ngưá»i xem thôi. Không nói gì. Cô hiệu phó trá»±c, bắt cháu lấy giấy bút viết kiểm Ä‘iểm. Cháu không biết là m thế nà o. Chả nhẽ lại gá»i mẹ và o thì hèn quá. Mà mẹ cháu thì muốn xem cháu là m thế nà o để tá»± cứu mình. Sau nà y mẹ cháu còn bảo là , mẹ để xem cô phó hiệu trưởng trưá»ng con giải quyết việc nà y ra sao? Cháu Ä‘ang không biết là m thế nà o. Nhìn ra, thấy bao nhiêu bạn nhìn cháu có vẻ rất lo cho cháu. Thế là cháu há»i to: "Các bạn có thấy tá»› đánh anh nà y không hả?" Bà có biết không, cả mấy chục cái mồm cùng hét lạc giá»ng: "Không đánh, không đánh!" Cô phó hiệu trưởng quay ra phÃa cá»a, hét lên: "Không đánh sao bạn nà y chảy máu đầu? Tá»± nhiên nó chảy à ?" Bà biết không, các bạn ấy lại nhao nhao lên, đồng thanh hô khẩu hiệu: "Tá»± đâm-đầu-và o-gốc-cây! Tá»±-đâm-đầu-và o-gốc-cây". Cô phó hiệu trưởng, không biết sá»± tình nên không thể hiểu được sá»± việc. Cô ấy nói thế nà y bà bảo có buồn cưá»i không nhá»›: "Thế ra bạn nà y tá»± tá» Ã ?" Lúc ấy cháu má»›i nói: "Thưa cô, anh ấy lao và o, định dùng đầu hức và o bụng cháu. Nhưng cháu có võ, nên cháu tránh được. Thế là ...". Mấy chá»±c bạn ngoà i cá»a lại nhao nhao lên: "Äúng đấy ạ, đúng đấy ạ!" Không biết cô phó hiệu trưởng đã hiểu ra chưa mà cô ấy vẫn kết tá»™i cháu là : "Cáºy có võ là m bạn đâm và o gốc cây, chảy máu đầu".
Vá» sau cháu má»›i biết, cái anh định húc cháu, là con má»™t cô giáo trong trưá»ng. Thảo nà o!
Hai bà cháu ăn xong ra ngồi vá»›i nhau ngoà i phòng khách. Phòng khách là khoảng rá»™ng nhất, ở ngoà i cầu thang. Bà Phụng lại vừa trò chuyện vá»›i cháu, vừa ngắm gạo, ngắm ngưá»i qua lại.
Kiên bảo vợ:
- Anh nghe con bé nói, thấy tư duy cá»§a nó khá lắm. Rất chặt chẽ, logÃc. Diá»…n đạt thì mạch lạc, khúc chiết, thể hiện đúng khả năng tư duy. Äúng là mẹ nà o con nấy. Anh biết Æ¡n cô giáo cá»§a anh lắm đấy.
- Thế là biết Ä‘iá»u đấy. Cứ trông và o anh thì có mà … Con bé có lối láºp luáºn rất chắc chắn. TÃnh pháp lý cao lắm. Cái nà y phải nói là thừa hưởng cá»§a bố. Nhưng chị ngáºp ngừng đắn Ä‘o - Em sợ con ngưá»i chÃnh trị cá»§a anh lắm.
Anh quay sang nhìn chị, có ý không bằng lòng:
- Em buồn cưá»i nhỉ. Con ngưá»i là tổng hoà các mối quan hệ xã há»™i. Là m sao em lại tách con ngưá»i chÃnh trị cá»§a má»™t ngưá»i công tác chÃnh trị ra khá»i con ngưá»i kỹ sư, con ngưá»i quản lý cá»§a anh. Thế em thÃch con ngưá»i nà o cá»§a anh? Có thÃch con ngưá»i nà y không? - Vừa nói, anh lừa cầm tay vợ đặt lên tim mình.
Thảo Tần tươi cưá»i:
- Con ngưá»i nà y thì đáng yêu tháºt. Em công nháºn rồi! Thế nếu em đồng ý thì lần nà y có đẻ được con trai không nhá»›? - Chị ngáºp ngừng - Nhưng mà con ngưá»i chÃnh trị cá»§a anh thì… phải cảnh giác!
- Em nói gì thế? - Anh nghiêm giá»ng há»i vợ.
- Em nghe lá»i xui dại cá»§a anh, cứ nháºn cái chức phó hiệu trưởng, giá» má»›i ân háºn.
- Chắc lại gặp chuyện gì ở trưá»ng chứ gì? Phụ nữ cứ hÆ¡i má»™t tà là quan trá»ng hoá lên. Äến lạ!
- Anh nghe em kể xem có đúng là quan trá»ng không hay là em đã quan trá»ng hoá lên nhé. Em dá»± giá» chị Phương, dạy sinh váºt. Chị ấy dạy bà i Máu và truyá»n máu . Dạy đúng y xì sách ấy. Lại cÅ©ng có giáo cụ trá»±c quan hẳn hoi. Má»™t Ãt tiết lợn, nhưng không giải thÃch vá»›i há»c trò là máu gì, nguồn gốc? Lúc rút kinh nghiệm ở tổ, để má»i ngưá»i góp ý, nháºn xét xong em má»›i nói. Em thừa nháºn là cô giáo bám sát sách giáo khoa. Truyá»n đạt được các kiến thức cÆ¡ bản. Nhưng tiếc rằng chưa biết mở rá»™ng và đi sâu, cho nên chưa gây cho các em sá»± hà o hứng, thÃch thú há»c môn nà y. Tôi nói môn nà y không phải là môn sinh váºt mà là môn máu ấy - y tế gá»i là huyết há»c . Có cả má»™t môn khoa há»c vá» máu cÆ¡ mà . Nếu kể cho các em nghe trong thá»i chống Mỹ cứu nước, chúng ta thiếu thuốc men, thiếu dịch truyá»n cho thương binh - mà ngưá»i bị thương, nhất là những vết thương mất nhiá»u máu, không cầm được máu để máu chảy nhiá»u. Hoặc cầm được mà không truyá»n huyết thanh kịp thá»i để bổ sung thì cÅ©ng không cứu được. Vì nước là thà nh phần chÃnh cá»§a máu. Có hai loại huyết thanh: huyết thanh ngá»t và huyết thanh mặn. Cái khó ló cái khôn. Má»™t anh bác sÄ© trẻ, nằm trên võng dù dưới gốc dừa, cứ xót xa vá» cái chết cá»§a anh thương binh trẻ măng hôm trước, bà n tay ấy má»›i chỉ biết cầm súng đánh giặc, chưa bao giá» cầm tay má»™t cô gái, chứ đừng nói đến má»™t nụ hôn… Nhìn đám lá dừa lao xao nắng gió, những trái dừa "đựng nước ngá»t nước là nh, những hÅ© rượu treo quanh cổ dừa" - thÆ¡ Trần Äăng Khoa đấy - Anh ta vá»— trán reo lên: Sao không được? Ư đúng rồi. Còn gì ngá»t ngà o, thy ngon, tinh khiết bằng nước dừa. Mà ngẫm ra, nó có khác gì huyết thanh ngá»t đâu nhỉ? Liá»u má»™t cái, có chết, cÅ©ng là chết có Ãch. Mình nếm đủ mùi Ä‘á»i rồi, có vợ rồi, có con chống gáºy rồi. - Anh ta nghÄ© thế và láºp tức là m ngay. Chiến tranh không cho phép chần chừ, do dá»±. Lấy quả nà o? Dừa già hay dừa non? Non thì hay hÆ¡n, cà ng tinh khiết hÆ¡n. Thì cái gì non mà chẳng ngon hÆ¡n già .
Anh chồng được dịp chêm và o:
- Lại sai lầm rồi, chỉ của em là non ngon hơn già thôi, đây nà y đùi non ngon hơn đùi già … chứ có phải cái gì cũng thế đâu.
Vợ mắng:
- Có để em kể không nà o? Chỉ được cái bá»™ thế là giá»i. Anh ta báo cáo lên lãnh đạo. Lãnh đạo động viên má»™t câu rất chÃnh trị: "Hoan hô tuổi trẻ sáng tạo, nếu đồng chà hy sinh, nhất định tôi đỠnghị cấp trên phong… liệt sÄ©!" Thế mà thà nh công đấy, cứu được bao nhiêu thương binh đấy.
Chồng khen:
- Em giá»i tháºt đấy, miêu tả cứ như là nhà văn được táºn mắt chứng kiến ấy. Thế thì hết bố nó giá» phát biểu cá»§a ngưá»i khác rồi còn gì - Kiến nói thế, vì anh Ä‘ang mải suy nghÄ© việc cải tiến việc há»p hà nh. Mất nhiá»u thì giá» quá - Nhưng mà anh chưa thấy Ä‘iá»u gì là m em phải ân háºn.
Vợ nguýt dà i:
- Gá»›m, đấy là em là m văn nói vá»›i anh thôi. Chứ dà i dòng văn tá»± thế ấy à ? Còn chết nữa. Chưa hết đâu. Em bảo môn huyết há»c thế giá»›i đã nghiên cứu là m máu nhân tạo . Và vì má»—i khi mổ, máu chảy ra trong ổ bụng, Ä‘á»u bá» Ä‘i, nên ngưá»i ta còn nghiên cứu để tái sinh máu. Äây là má»™t đỠtà i nghiên cứu rất triển vá»ng. Còn để dá»… bảo quản, váºn chuyển Ä‘i xa, ngưá»i ta đã chế tạo ra máu khô. Chỉ việc pha vá»›i dịch phù hợp là tiếp được ngay cho bệnh nhân…
Chồng lại chêm và o:
- Như anh pha nước chấm ấy, đúng không?
- Nhưng mà tình trạng thiếu máu vẫn cứ trầm trá»ng. Do váºy, chúng ta hãy tham gia hiến máu nhân đạo khi nhà trưá»ng tổ chức…
Chồng vỗ đùi, nhưng không phải đùi mình mà là đùi vợ:
- Tà i tháºt, đúng là anh chá»n vợ quá giá»i. Anh mà là há»c trò cá»§a em, anh không chỉ mê môn em dạy mà mê luôn cả cô giáo.
- Nà y đừng có mà "náo nếu" - chị cố tình nói ngá»ng - có Ä‘á»i thuở nhà ai, trò yêu cá» giáo không? Chỉ báºy bạ!
- Khối ra đấy… Như anh đây nà y… Ờ nhưng mà , anh vẫn chưa hiểu vì sao…
- Vâng, thì đồng chà nghe tiếp đây: Anh có biết chị Phương nói thế nà o không? Mặt chị ấy lạnh tanh, giá»ng dè bỉu: "Tôi chỉ là m nhiệm vụ truyá»n đạt kiến thức trong sách giáo khoa thôi. Không sai sách là được rồi. Lương láºu có thế thôi. Còn phải dạy thêm, là m thêm má»›i đủ sống. Chứ có đâu được như vợ bà thư Quáºn uá»· chỉ ngồi phòng máy lạnh, Ä‘á»c sách báo tham khảo"…
Kiên nắm chặt tay vợ - cá» chỉ cảm thông chia sẻ. Quả tháºt câu chuyện hoá ra nghiêm trá»ng:
- Thế em trả lá»i thế nà o?
Em uất nghẹn cổ, đến ná»—i phải rót ngay má»™t chén nước, uống má»™t ngụm, ngụm sau phải ngáºm má»™t tà rồi má»›i nuốt để tá»± trấn tÄ©nh. Em bảo: Trước khi là m hiệu phó, em cÅ©ng là m giáo viên như chị. Trước khi là m bà thư Quáºn uá»· chồng em cÅ©ng là công chức, nếu em không nhầm thì còn không bằng cấp báºc chồng chị (vì em biết chồng chị ấy là đại tá quân đội ăn lương tướng cÆ¡ mà ). Em nghiệm ra, nếu chỉ bằng lòng vá»›i kiến thức trong sách giáo khoa thì không thể thoả mãn nhu cầu há»c táºp cá»§a há»c sinh, nhất là vá»›i các em há»c lá»±c khá trở lên, vì thế phải Ä‘á»c, phải há»c thêm. Kiến thức trong sách là kiến thức chết, kiến thức đóng. Em nghÄ©, phải mở cho các em hướng tá»›i má»™t không gian, má»™t chân trá»i cho các em ước mÆ¡, cho các em bay lên. Dù có những em gẫy cánh, dù không phải em nà o cÅ©ng bay tá»›i chân trá»i cá»§a mình. Vì tháºt ra là m gì có chân trá»i. Khi ta bay đến chá»— mà ta tưởng là chân trá»i, thì trước mắt lại là má»™t chân trá»i khác không cùng, như sá»± không cùng cá»§a kiến thức, cá»§a vÅ© trụ…
Má»—i khi chuyện trò vá»›i chồng, Thảo Tần cứ như được bá»™c bạch hết lòng mình. Chị nói vá»›i chồng mà cÅ©ng là nói vá»›i mình, vá»›i con mình. Còn thá»±c tế trong cuá»™c há»p rút kinh nghiệm ấy, chị chỉ nói rất vắn tắt, chứ không như nói vá»›i chồng lúc nà y. Không thể ngỠđược, không má»™t ai ngỠđược, cả chị giáo viên có tuổi kia, ngay cả chị cÅ©ng không thể ngỠđược mình đã đưa ra quyết định nà o - Äấy là kinh nghiệm cá»§a bản thân em. Có lẽ chÃnh vì thế mà em trở thà nh giáo viên dạy giá»i. CÅ©ng chÃnh vì là giáo viên dạy giá»i mà em được đỠbạt và o chức vụ hiện nay. Em đã xiêu lòng khi vá» há»i ý kiến nhà em, anh ấy bảo nên nháºn. Äấy là má»™t sá»± đánh giá. Bây giá» em má»›i thấy mình sai lầm. Nếu không nháºn, em sẽ không phải Ä‘i dá»± giá» cá»§a chị, em chỉ biết bá»™ môn em thôi. Em đã không bị chị xúc phạm. Hôm nay, chị đã không chỉ xúc phạm em, mà còn xúc phạm cả chồng em nữa…
Giá»ng Thảo Tần căng lên, kiên quyết, dõng dạc như chị giáo viên kia vẫn Ä‘ang ngồi trước mặt. Kiên bóp chặt tay vợ như anh Ä‘ang ngồi cạnh chị, lúc chị phát biểu.
- Vá»›i những gì vừa nói, em có quyá»n đòi chị công khai xin lá»—i em. Nếu chị không xin lá»—i…
Kiên ngạc nhiên nhìn vợ. Anh biết bản lÄ©nh vợ mình. Những quyết định cá»§a chị, dù đưa ra bất ngá» nhưng không phải là háºu quả cá»§a má»™t thái độ nóng nảy, vá»™i và ng. Mặc dầu nó không phải là má»™t quá trình suy nghÄ© lâu dà i, nhưng tÃnh đúng đắn cá»§a nó thì… anh chưa thấy lần nà o chị quyết định sai. Vì sao lại như thế được?
Chỉ có thể giải thÃch. Äấy là kết quả tất yếu cá»§a má»™t phương pháp tư duy khoa há»c. ChÃnh vì tư duy khoa há»c nên dù có đưa ngay ra quyết định, khả năng đúng đắn cá»§a nó vẫn cao gấp nhiá»u lần má»™t ngưá»i đắn Ä‘o, cân nhắc mãi, nâng lên đặt xuống mãi mà sai vẫn cứ sai, vì cái gốc là phương pháp tư duy cá»§a há» không đúng.
Nhưng, đến đấy mà anh vẫn không hiểu sá»± việc sẽ dẫn đến đâu. Vợ anh đã ra những Ä‘iá»u kiện gì vá»›i chị kia. Chắc hẳn Thảo Tần không là m Ä‘á»u gì quá khÃch hoặc không phải. Anh biết vợ mình - con gái ông cán bá»™ tuyên huấn không dá»… mắc sai lầm đâu.
- Anh có biết em quyết định gì không? Em bảo nếu chị không xin lá»—i, tôi sẽ từ chức. Äây không phải là má»™t cuá»™c cãi nhau mà là là m việc. Không có chuyện tại anh, tại ả, tại cả hai bên, má»™t ngưá»i đúng má»™t tÃ, sai má»™t tà rồi hoà cả là ng. Hoặc tôi sai chị đúng, hoặc chị sai tôi đúng! Chỉ có váºy thôi.
- Kết cục thế nà o?
- Chưa thế nà o?
- Em trong ban giám hiệu cơ mà .
- Æ cái anh nà y. Còn chi bá»™ nữa chứ. Bên các đơn vị hà nh chÃnh sá»± nghiệp, Bà thư có thể là thá»§ trưởng đơn vị mà cÅ©ng có thể không. Trưá»ng em, bà thư là má»™t anh giáo viên dạy sá».
Vừa lúc ấy ông Hoè vá». Bá»™ complê nâu Ä‘en cắt rất vừa, trông ông oai hẳn lên. Thuỳ Dương chạy ra đón ông. Hai ông cháu rÃu rÃt:
- Nghe nói cháu há»c võ khá lắm! Äai gì rồi? Có đánh nổi ông không? Ông cháu ta tỉ thà má»™t tráºn xem thắng bại thế nà o nhé?
- Cháu không đánh đấm gì đâu ông ạ, chỉ để tự vệ thôi mà . Thế, võ của ông là võ gì?
- Môn võ cá»§a ông có sức công phá khá»§ng khiếp. Có thể hạ gục tất cả các môn phái khác, kể cả Thiếu lâm tá»±, giuđô, karateđô, kÃch bốc v.v và v.v…
- Nhưng tên nó là gì chứ ạ?
- Là Khẩu võ!
- Cháu chưa nghe thấy bao giá».
- Thế thì lần đầu cháu nghe đấy. Äiá»u nà y chứng tá» cháu thiếu hiểu biết từ Hán Việt. Cần phải há»c thêm. Khẩu võ tức là võ mồm!
Con bé cưá»i rÅ© ra.
- Chết thôi! Bà và cháu giống nhau thế nhỉ? Bà thì chê ông là chỉ biết có má»—i việc Ä‘i giảng nghị quyết, chả biết là m gì, cÅ©ng chỉ là võ mồm thôi đấy! Nhưng cháu nên biết thêm Ä‘iá»u nà y nhá»›. Có má»™t lý thuyết vỠứng xá» dạy rằng, có thể tránh được các cuá»™c gây gổ, đánh nhau bằng sá»± thuyết phục gá»i là Giudô bằng lá»i nói đấy nhé. Nó đỠcao tinh trà tuệ, sá»± hiểu biết, khả năng thuyết phục cá»§a lẽ phải, mà những kẻ thÃch dùng nắm đấm để giải quyết mâu thuẫn, thưá»ng rất thiếu. Cháu có biết hiện nay có những cuá»™c xung đột lá»›n, đến cấp quốc gia mà vẫn được giải quyết bằng thương lượng không? Bây giá» thế giá»›i đã có những chuyên gia, chuyên thương lượng để giải cứu con tin bị bắt cóc như cÆ¡m bữa không? Äấy cÅ©ng là má»™t dạng thức cá»§a võ Giudô bằng lá»i nói đấy !
Kiên bảo con:
- Thôi con đừng há»i nữa, để ông ăn kẻo đói. Hôm nay có món bún chả, nhà con chuẩn bị rồi ông ăn Ä‘i đã.
Thảo Tần há»i bố:
- Thế bác Äại đâu mà không đưa ông vá»?
- Nó còn báºn Ä‘i đâu đó. Ông Ä‘i xe máy ngoà i vá». Công ty trả lương ông gồm cả tiá»n đến thoại, tiá»n nhà ở tiá»n thuê ngưá»i giúp việc, tiá»n Ä‘i lại bằng xe buýt cÆ¡ mà .
- Thế thì lương ông khá hơn lúc còn đi là m là cái chắc.
- Äiá»u đó là đương nhiên rồi, có gì lạ đâu. ÄÆ°a má»i thứ và o lương là đúng đắn nhất đấy, khoa há»c lắm. Rồi ta cÅ©ng phải là m thế thôi. Nà y, thế cái vụ giải phóng mặt bằng nút cổ chai đến đâu rồi? - Ông quay sang con rể - Mà phải hết sức chú ý đến chuyện đất Ä‘ai đấy nhá»›. Bây giá» cả thà nh phố, cả đất nước mình sốt đất. Hiện nay, đất là vấn đỠsố má»™t. Rồi sẽ là cổ phần hoá. Rồi sẽ là thị trưá»ng chứng khoán. Äó là những vấn đỠlá»›n cá»§a kinh tế trong cÆ¡ chế thị trưá»ng. Sẽ có nhiá»u vấn đỠphức tạp lắm đấy. Anh cần hết sức tháºn trá»ng. Cần dá»±a và o táºp thể. Cần tôn trá»ng ý kiến táºp thể, cần giữ vững nguyên tắc táºp thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách.
- Con cảm Æ¡n ông vá» những lá»i nhắc nhở. Ông nhắc Ä‘i nhắc lại cÅ©ng không thừa đâu ạ. Ông tuyên huấn nhắc thì chỉ có từ đúng trở lên thôi. Quả tháºt chuyện đất Ä‘ai và chuyện giải phóng mặt bằng, nghÄ©a là chuyện ngưá»i dân giữ đất vẫn là vấn đỠnóng cá»§a đô thị. Con cÅ©ng Ä‘ang táºp trung cố gắng và o việc nà y. Ông Ä‘i ăn Ä‘i, kẻo quá bữa hại dạ dà y.
Tà i sản của ngudoc