Ông Vũ Thịnh nhìn ra khung trời bên ngoài cửa sổ. Trên vòm trời xanh cao lãng đãng mây trắng làm nền, những cành cây xanh tỏa ra trong khu vườn thoáng rộng. Nắng ngời lên trên mỗi mắt lá, phản chiếu thành những vệt trắng chói mắt, nhòa nhạt trên phiến lá. Mùa hè đã đến gần kề, màu xanh của cây đang ở thời sung mãn, ngăn ngắt xanh trong đôi mắt mệt mỏi của ông.
Bà Tú Vân nhấp một ngụm nước trong ly trà đã nguội do người cháu gái giúp việc cho ông Vũ Thịnh mang lên. Giọng bà buồn bã:
- Đấy tôi đã trao đổi với anh hết cả. Việc thằng Hải làm về lý là không sai. Song, hình như nó mất đi một điều gì đó rất thiêng liêng mà tôi và anh đã đeo đuổi. Tôi hỏi anh nếu chỉ khám bệnh, một ca năm mười ngàn rồi cho họ cái đơn cũng coi là tạm được. Người bệnh không có thì giờ đến bệnh viện. Họ chọn thầy thuốc giỏi, đó là quyền của họ. Đằng này bác sĩ lại bán thuốc. Có ông lại chẳng kê đơn, dặn mỗi lần uống ngần ấy viên đỏ, ngần ấy viên vàng, ngần ấy viên xanh. Có ông lại nghiền thuốc ra thành gói!
Ông Vũ Thịnh mệt mỏi:
- Thật không còn kỷ cương gì nữa.
Tú Trinh từ ngoài vườn đi vào, tay cầm mấy bông hồng nhung, cánh hoa mỏng mảnh, hồng tươi chưa nở hết. Cô cắm vào một chiếc ly nhỏ, vừa cười vừa nói:
- Bác ơi, hồng nhà bác đẹp quá. À mà bác và anh Hải không tặng cho ai cả nhỉ. Nhiều bông rũ trên cành.
- Trồng chơi, tặng cho ai hả cháu.
- Bác già rồi, chứ còn anh Hải. Gần ba mươi mà phòng không, chán lắm.
Tú Trinh cười khúc khích.
- Ôi dào. - Ông Vũ Thịnh mỉm cười. - Các anh các chị bây giờ cứ loạn cả lên, lấy nhau rồi ly dị, ly dị rồi về sống với nhau. Cứ y như đóng kịch. Bác cũng không quản nổi nó được, cháu ạ.
Bà Tú Vân nghiêm mặt:
- Tại anh chiều nó. Đấy, cứ như con Tú Trinh nhà tôi đấy. Tôi cứ đến lứa thì là gả bán. Không nói oong đơ gì cả.
- Bộ mẹ sợ con ế? Tú Trinh chống chế. Tại mẹ ép con, chứ cứ để cho con tự do, con đã tìm được tấm chồng hơn cả cái thằng đần độn bây giờ.
Bà Tú Vân bực dọc:
- Để cho mày tự do, mày rước kẻ cướp về nhà. Lo cho mày chỗ tử tế, mày chê ỏng chê eo. Mày cứ xem có thằng chồng nào hơn thằng chồng mày không?
- Khối, như anh Hải đây chẳng hạn. Vừa đẹp trai, vừa tài giỏi.
Vũ Hải dựng xe vào đầu nhà, bước vội lên tam cấp. Nhìn thấy bóng Tú Trinh và bà Tú Vân, Hải vồ vập:
- Cháu chào cô. Chào người đẹp. Mấy khi rồng đến nhà tôm.
- Cô nghe tin bố cháu bị cơn đau mạch vành tái phát, vội xuống thăm. Buồn cười thật. Chủ nhiệm khoa hồi sức cấp cứu, trùm tim mạch của bệnh viện lại bị cái anh tim mạch nó hành.
Bà quay sang ông Vũ Thịnh:
- Anh Thịnh này. Ngành mình lắm cái quái đản. Chị Hường cùng khóa với anh, có đẻ đái gì được đâu. Anh Trường chủ nhiệm khoa nhi thì cháu nội chết trong tay anh vì ỉa chảy mất nước. Anh Khám bên mắt thì bị mù mắt. Anh thì suy mạch vành!
Cả hai cùng cười. Vũ Hải đắc chí nói với bà Tú Vân:
- Đúng thế cô ạ. Dao sắc không gọt được chuôi. Như cháu đây chẳng hạn, đến giờ chẳng ma nào chịu lấy.
Tú Trinh lườm Vũ Hải với một câu nói kéo dài trên môi:
- Lấy anh để mà rước cái của HIV vào mình.
- Ấy, đừng nói thế. Anh hào hoa thế này chứ nghiêm lắm em ạ. Chỉ tội số anh cao!
- Nghiêm! Tú Trinh trề môi.
Bên ngoài lại có tiếng chuông. Bà Tú Vân nhìn đồng hồ lưỡng lự muốn đi. Bà đưa mắt nhìn con gái:
- Thôi, ta xin phép bác về đi con. Tôi còn phải tạt qua bệnh viện.
Bà đưa bàn tay nhỏ nhắn, múp míp bắt tay ông Vũ Thịnh, ông định ngồi dậy nhưng bà ngăn lại:
- Thôi, anh nghỉ đi. Cốt là phải tĩnh tâm. Còn chuyện kia - bà ghé sát tai ông - chuyện thằng Hải ấy mà, anh cứ phải từ từ.
Ông não nề:
- Tôi cũng vỡ đầu vì chuyện ấy.
Vũ Hải dắt xe ra cổng cho Tú Trinh trong khi bà Tú Vân đã đi trước ra cổng, Hải loay hoay với chiếc chìa khóa xe. Tú Trinh giằng lấy.
- Đút thế này này, nỡm ạ.
- Em này - Hải nói rất khẽ - lâu lắm tụi mình chưa thăm nhau. Anh nhớ em lắm.
- Đừng có ỡm ờ. Thằng chồng em đang ở nhà. Với lại cái con nhà thơ còn sờ sờ ra đó.
- Tụi anh chia tay rồi.
- Chia tay thì tìm đám khác. Đeo lấy em làm gì.
- Thế mà cũng hỏi. Thì em có sao anh mới mê em chứ.
- Tại em dễ dãi, nuông chiều anh.
- Thế anh không chiều em?
Bà Tú Vân chờ mãi không thấy con gái dắt xe ra, lên tiếng gắt:
- Trinh ơi, nhanh lên mẹ còn phải qua bệnh viện.
Mãi sau mới thấy Vũ Hải sóng đôi với Tú Trinh dắt xe ra cổng.
Phía bên ngoài cổng, vợ chồng Thảo với một đống hành lý lộn xộn trên nền đường đang đứng chờ. Thấy Vũ Hải, Thảo cất tiếng:
- Dạ, anh cho em hỏi. Đây có phải là nhà giáo sư Vũ Thịnh không ạ?
Vũ Hải hất hàm:
- Thế chị không nhìn thấy tấm bảng trên cột à?
- Dạ có, nhưng em hỏi lại cho chắc.
- Có chuyện gì vậy?
- Dạ, bác Thịnh là ân nhân của vợ chồng em. Bút nói xen vào.
- Bố tôi đang ốm, không tiếp khách được.
- Dạ em có biết. Sáng nay em đến bệnh viện nghe tin bác đau. Chúng em quay lại đây thăm bác.
Vũ Hải vẫn dửng dưng:
- Có gì anh chị nhắn lại, tôi sẽ nói với bố tôi cho. Bố tôi đang mệt.
- Dạ không - Thảo nằn nì - chúng em đến là để thăm bác.
Vũ Hải chần chừ rồi mở cổng. Hai vợ chồng Thảo với túi to, túi nhỏ trên tay. Ông Vũ Thịnh nhận ra tiếng người quen, gượng ngồi dậy.
Vừa nhìn thấy ông, Thảo chạy đến sà vào người, quên cả chào hỏi. Bút cầm một túi nilon trên tay, lễ phép:
- Dạ thưa bác, chúng cháu nghe bác mệt, có chút quà thăm bác.
- Bày vẽ làm gì cho tốn tiền. Thế nào, anh thấy trong người có dễ chịu hơn không? Có tức vùng gan nữa không?
- Ở quê ai cũng mừng cho cháu. Gặp đúng thầy, đúng thuốc. Chỗ gan vẫn còn tức nhưng nhẹ hơn trước. Với lại, hôm nay cháu lên điều trị đợt hai như hôm ra viện bác dặn cháu.
- Sao? Đến ngày khám lại rồi kia à?
- Dạ, sáu tháng rồi mà bác.
- Thế hả.
Ông Vũ Thịnh lắc đầu nghĩ ngợi. Mới đó đã sáu tháng. Thảo ngước mắt nhìn ông. Ông gầy đi, trông phờ phạc, tóc bạc trắng, khô cứng trên đầu. Cô ái ngại hỏi:
- Bác ơi, bác mệt lắm à. Cháu trông bác không được khỏe.
- Ừ, bác cũng cảm thấy thế. Bác cũng tính năm nay xin nghỉ. Tuổi hưu trí đã quá lâu rồi.
- Bác ăn cam đi. Cam Tiền Giang đấy, ngọt lắm.
Vừa nói Thảo vừa tìm dao gọt cam cho ông. Với vợ chồng Thảo, ông Vũ Thịnh dành cho hai người một cảm tình đặc biệt. Công trình nghiên cứu áp dụng điều trị ung thư gan của ông đã suôn sẻ. Bút là một trong những người được ông cứu sống. Ông là ân nhân của Bút, người đã sinh ra anh lần thứ hai. Tình cảm của ông dành cho vợ chồng Thảo là tình yêu thương thật sự của người thầy thuốc với người bệnh. Ông Vũ Thịnh có một điểm rất lạ trong tính cách, những bệnh nhân càng nghèo ông càng để tâm chăm sóc.
Ông đưa tay cầm miếng cam vàng, thơm phức, mọng nước từ tay Thảo, ăn ngon lành. Chợt nhớ ra điều gì làm ông nghĩ ngợi. Một lát sau ông mới nói được:
- Chiều nay cháu xuống bệnh viện làm thủ tục nhập viện rồi ngày mai bác sẽ điện cho bác Kha điều trị tiếp tục cho cháu. Trưa nay vợ chồng ở lại ăn cơm với bác.
- Dạ, bác cho chúng cháu tự nhiên. - Thảo đáp lời ông Vũ Thịnh, tươi cười vẻ hóm hỉnh.
- Giờ bác hỏi nhé. Lưng vốn lần này được bao nhiêu? Bác sẽ can thiệp để Bút được miễn phí. Nhưng còn Thảo chuyện ăn ở thế nào? ở lại hay về?
- Dạ cháu ở lại, ăn ở thì cũng như trước bác ạ. Chợt Thảo đỏ mặt lúng túng. Cháu sẽ làm ở nhà hàng bác ạ. Bà chủ dặn cháu, khi nào ra cứ đến, bà sẽ giúp.
- Thế là tạm ổn. Ông Vũ Thịnh gật đầu tư lự.
Ăn thêm một miếng cam nữa, ông vẫn băn khoăn một điều gì đó.
- Mai mà không có bác, cũng hơi trục trặc. Công trình này do bác chủ trì, bác Kha cũng biết. Kỹ thuật chọc kim vào khối u, kỹ thuật viên họ làm thạo hơn bác. Nhưng chọc vào đâu, sâu bao nhiêu là do bác chỉ định. Thôi để mai bác xuống.
Thảo ngơ ngác:
- Nhưng bác đang còn mệt cơ mà?
- Làm việc nó khỏe lên cháu à.
Ông Vũ Thịnh giữ thế nào vợ chồng Thảo cũng không ở lại. Ông nhìn bóng hai người khuất dần ngoài ngõ, uể oải nằm xuống giường, đưa tay lên trán. Cô cháu gái mang lên một tô cháo còn bốc khói, thơm phức mùi hành, đặt lên chiếc bàn con, khẩn khoản:
- Con mời ông xơi cho nóng. Cháo tim gan đấy, ngon lắm cơ, ông ạ.
- Nhiều thế ông ăn sao hết!
- Ông cố mà ăn cho khỏe. Cảm thương chứ không ai thương đâu. Con nghe người ta nói thế, có phải không ông?
- Thế con không thương ông?
- Thương chứ. Nhưng con thì giúp được gì cho ông nào? Ông già rồi, yếu rồi, con cũng không san sẻ sức khỏe của mình cho ông được.
Ông Vũ Thịnh ngồi dậy, xẻ cháo từ chiếc tô to sang chén nhỏ, chậm rãi nuốt từng thìa. Ông vừa ăn vừa trầm trồ:
- Con bé này nói giỏi đấy. Sau này chồng con được nhờ.
Cô bé hơi lúng túng, mỉm cười:
- Cháu vụng lắm, có ma nó lấy.
Vũ Hải từ ngoài bước vào, đặt ghế ngồi cạnh bố, đưa tay đỡ chiếc chén con từ tay ông Vũ Thịnh, múc thêm cháo cho ông. Ông thảng thốt nói với con trai:
- Bố thấy khá lắm rồi.
Vũ Hải nhìn bố trầm ngâm lắc đầu:
- Con thấy bố còn xanh lắm.
- Không sao. Mai bố có thể xuống bệnh viện.
Vũ Hải giật mình:
- Bố không đùa đấy chứ? Bố đứng chưa vững, đi thế nào được.
Ông Vũ Thịnh cười:
- Làm gì mà đi không vững. Thế hóa ra bố sắp chết rồi à. Mai bố xuống bệnh viện có chút việc.
- Con biết rồi. - Vũ Hải đáp. - Bố xuống với anh bệnh nhân vừa nãy. Thư thư đã, vài ngày nữa có được không bố?
- Kể ra thì cũng được. Nhưng bố không muốn bắt người ta chờ. Dưới quê lên trên này điều trị, nằm ngày nào là tốn kém ngày ấy. Bố phải xuống con ạ.
Vũ Hải chau mày:
- Bố buồn cười thật. Đau ốm thì nghỉ. Ai bắt bố đi làm. Rủi bố ốm nặng thêm, ai chăm bố. Bố không đi đâu cả.
Ông Vũ Thịnh vẫn ôn tồn:
- Không được, con ạ. Bố đã hẹn với người ta rồi.
Vũ Hải bực bội, giọng gắt gỏng:
- Có nhỡ hẹn cũng không sao cả. Người ta cần bố chứ bố cần người ta à?
- Đúng, người ta cần bố, cần lúc họ đau ốm. Chứ họ khỏe mạnh, thì bố còn giúp họ được gì? Thôi, việc của bố, con đừng bàn.
- Con không cho bố đi!
Ông Vũ Thịnh bỏ chén cháo đã nguội trên tay, nghiêm giọng:
Bà Hoàng Cúc mặc quần áo blouse trắng, đội mũ trắng trùm lên tóc làm đầu bà to ra như một chiếc nấm trắng, ngồi trên chiếc ghế đệm đối diện phòng sinh, đưa tay khuấy nhẹ ly cà phê. Màu sữa lẫn cà phê trắng đục xoáy vòng theo chiếc thìa con. Bà nhấm nháp, nói với cô gái trẻ đang cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay:
- Loại xét nghiệm này nhạy lắm. Chỉ có thai hai ngày là đã phát hiện được. Em có thể yên tâm. Nếu còn nghi ngờ, em có thể làm xét nghiệm ở cơ sở khác rồi quay lại đây tôi trao đổi với bác sĩ Hải giải quyết cho.
- Như thế là cháu “dính” rồi phải không cô?
- Ừ.
- Eo ôi, cháu sợ lắm.
- Có gì mà sợ. Êm ru. Mười phút là xong. Thủ thuật này bây giờ phổ biến lắm, chứ em để thai lớn một tháng, thứ nhất là cô không được làm ở nhà, thứ hai là nhiều tai biến lắm.
Một thoáng lo âu hiện lên trên nét mặt ngây thơ của cô gái trẻ. Cô thở dài nói với bà Hoàng Cúc:
- Thôi cho cháu xét nghiệm thêm ở một cơ sở nữa cho chắc ăn. Có gì chút nữa cháu quay lại.
Cô gái bước ra khỏi phòng. Bà Hoàng Cúc nở nụ cười mãn nguyện, đưa ly cà phê lên miệng, uống cạn. Bà nói với Bích Hạnh từ trên lầu đang đi xuống:
- Xét nghiệm cho con bé ấy có cẩn thận không đấy?
- Dạ, ba lần đều dương tính. Bích Hạnh đáp lại.
- Thế thì tốt. Làm ăn lơ mơ người ta cười cho thối mũi. Ôi dào - bà thở dài - một cái xét nghiệm lời vài ba ngàn bạc. Sốt cả ruột. Cái chính là sau đó phải làm thủ thuật.
Bà khoát tay bảo Bích Hạnh đến gần mình:
- Nay mai, cô tính là phải “giải quyết” ở đây. Khoản ấy mới lắm tiền. Ba mươi phút là nửa vé. Ngon.
Bích Hạnh chợt hiểu ý, trố mắt:
- Nhưng mà mình đâu được phép?
- Mày ngu như lợn. Bà Hoàng Cúc nhếch mép cười. Có làm chui, làm nhủi mới có ăn. Cứ ngồi há miệng chờ sung chờ mấy mụ mang bầu đến đẻ, có mà may miệng.
- Cháu sợ lắm.
- Mày có làm đâu mà mày sợ.
- Cháu sợ người ta phát hiện, người ta truy tố, lúc ấy lại nhục còn bằng vạn may miệng mình.
- Nói như mày có chó nó nghe được. Bà hạ giọng. Lót hết con ạ. Lót từ trên Sở, trên phường, chi cho đẹp vào là êm tất. Có ai biết cũng phải làm ngơ đi chứ. Mày xem đấy. Nhà nước ra cái anh tám bảy. Ừ thì phim ***, phim chưởng ngăn được chứ khoản tươi mát, cứ sờ sờ ra đấy. Có bảo kê, có thánh mà biết được ai đang làm gì.
Chừng nửa giờ sau, cô gái quay lại với tờ giấy khác trên tay. Cô nói với Hoàng Cúc giọng đầy lo lắng:
- “Dính” thật rồi cô ạ.
- Đã bảo với cháu rồi mà. Xét nghiệm bây giờ siêu lắm. Nhạy lắm. Bên Tây người ta bán đầy đường, các cô gái tự mua về mà làm lấy. Sao? Bây giờ đồng ý giải quyết không?
Cô gái lưỡng lự:
- Cô cho cháu hỏi, bao nhiêu ạ?
- Cho cô nửa vé. Không phải cô làm đâu nhé. Tổ sư ngành sản làm cho em đấy. - Bà chỉ tên Vũ Hải trên tường. - Bác sĩ Vũ Hải ở Pháp về trực tiếp làm cho em đấy.
- Nhưng mà cháu không có ngần ấy tiền đâu cô ạ. Cháu nghe nói ở bệnh viện người ta làm miễn phí.
Bà Hoàng Cúc đứng dậy, dúi tờ giấy xét nghiệm vào mặt cô gái, hầm hầm:
- Cô vào bệnh viện mà làm. Đây không mặc cả. Đã hoang thai còn không biết giữ.
Cô gái cúi mặt, xấu hổ, giọng lắp bắp:
- Dạ không. Cháu lỡ với người yêu của cháu. Chúng cháu tính cuối năm nay sẽ cưới.
- Cô cứ để cái bụng ễnh lên rồi hãy cưới. Cưới được ít ngày thì đẻ.
Bà xuống giọng:
- Vào trong bệnh viện ba cái con học sinh trung học nhãi ranh nó làm cho. Đây tôi chả cần. Nói thật, bác sĩ Hải chưa chắc đã nhận lời làm cho cô. Thôi tôi bớt cho cô một trăm còn bốn. Được chưa nào?
- Bốn trăm đối với cháu cũng khó. Nhưng có đau không cô? Cô gái lo lắng hỏi.
- Không, hút điều hòa, có gì mà đau. Cô nằm lại đây đến chiều, có gì chúng tôi còn theo dõi. Nói chung là không việc gì cả.
Cô gái chừng như xiêu lòng, uể oải gật đầu:
- Thôi, cô giúp cho cháu.
Bà Hoàng Cúc bước lại phía điện thoại, cầm máy, gõ lách tách trên những phím nhựa trên máy, mỉm cười như vừa nhớ ra điều gì:
- Xin lỗi. Phòng mổ bệnh viện phụ sản đấy ạ. Cho tôi gặp bác sĩ Hải. Sao? Bác sĩ Hải đang mổ? Thôi, tí tôi gọi lại.
Có tiếng chuông điện thoại cắt ngang câu chuyện của hai người. Bà Hoàng Cúc cầm máy, giọng nhã nhặn:
- A lô, dạ văn phòng của bác sĩ Hải. Sao ạ, ông xã ngày xưa là bạn học với bác Hải. Hơi khó đấy. Sáu tháng rất khó giải quyết. Thôi, chị cứ đến đây, lúc mười một giờ.
Công việc làm ăn bước đầu của Vũ Hải ở nhà bà Hoàng Cúc rất suôn sẻ. Trong thực tế, Hải rất ít khi có mặt ở chỗ làm tư. Sáng bảy giờ đã phải có mặt ở bệnh viện, chiều phải lên lớp cho sinh viên bên trường đại học, tuần hai bữa dạy Pháp văn cho Tú Trinh. Hải chỉ rảnh vào buổi trưa, tạt qua phòng mạch để giải quyết những trường hợp khó mà bà Hoàng Cúc hẹn lại. Nhiều khi anh đến cũng chỉ phán qua loa vài câu rồi dong xe ra phố ăn cơm cùng Bích Hạnh.
Phòng mạch tư của Vũ Hải vì thế công việc đều do bà Hoàng Cúc đảm nhận. Khi nào trúng quả đậm bà mới cần đến Vũ Hải. Thì giờ rảnh rỗi, bà tạo điều kiện cho cô cháu gái của mình chăm sóc bác sĩ. Nhiều hôm Hải không về nhà, ở luôn với Bích Hạnh ngay phòng mạch trong một phòng nhỏ trên lầu.
Mười một giờ mười lăm, Vũ Hải phanh két xe trước cửa. Hai người phụ nữ đang ngồi chờ trong phòng khách nhấp nhổm đứng dậy. Bà Hoàng Cúc mừng rỡ:
- Đấy, tôi đã bảo với chị, sếp của tôi đến đúng giờ lắm. Tôi nói có sai đâu. Mười một giờ mười lăm là mười một giờ mười lăm. Không bớt một phút.
Vũ Hải cởi chiếc áo khoác ngoài vắt lên ghế, lơ đễnh nhìn mấy người khách đang ngồi đối diện với mình. Bà Hoàng Cúc xun xoe:
- Báo cáo với sếp, có hai trường hợp ưu tiên giải quyết trước. Cô này - Bà chỉ tay vào cô gái - GCG[1] dương tính, xin bác sĩ xem lại và cho hướng giải quyết. Còn chị này, nghe nói là vợ người bạn cũ của anh.
Vũ Hải đưa mắt nhìn người phụ nữ. Người phụ nữ cũng nhìn anh. Hai người đều ngờ ngợ, cuối cùng Vũ Hải reo lên khe khẽ:
- Chết rồi, có phải em là vợ thằng Bắc không?
- Dạ vâng. Anh đến nhà em mấy lần mà anh không nhớ. Em thì em nhận ra anh ngay. Nhà em phôn về báo em đến nhờ anh giúp. Sáng nay em có gọi đến đây tìm anh, nghe nói anh mười một giờ mười lăm mới có mặt.
- Trông em khác nhiều quá. Gầy đi. Đen đi. Làm sao tôi nhận ra được.
- Rắc rối lắm anh ạ. Nhà em đang ở bên Úc. Mới đi học được bốn tháng. Mọi việc bây giờ nhà em giao cho em định đoạt.
Vũ Hải nói với bà Hoàng Cúc:
- Chị cứ giải quyết cho cô gái này đi. Có tôi ở đây, có gì tôi chịu trách nhiệm, mà nói chung chẳng sao cả, em cứ yên tâm nhé. Cho tôi trao đổi riêng với vợ cậu bạn một chút.
Bà Hoàng Cúc dẫn người con gái vào phòng tiểu phẫu phía trong phòng sinh. Còn lại Vũ Hải và người phụ nữ, Vũ Hải điệu đà:
- Nào, nói thật với anh, mấy tháng rồi?
- Dạ, gần sáu tháng.
- Dở quá. - Vũ Hải chau mày. - Đã hai đứa mà không kế hoạch. Cái ông Bắc này đến thật là liều. Không muốn đẻ nữa sao không giải quyết sớm?
- Chính em cũng không biết. Lúc nhà em đi em mới “bị” hơn một tháng, em cứ nghĩ mình kinh nguyệt không đều, tháng trồi, tháng trụt. Khi được hai tháng em có phôn cho nhà em và xin ý kiến. Anh ấy bảo, cứ để đẻ bình thường, không phải lo lắng gì cả. Em phải giấu cả cơ quan chứ đằng em gay lắm. Ba con là họ cho nghỉ việc.
Vũ Hải chần chờ một lát rồi thấp giọng:
- Chỗ anh Bắc và anh là bạn bè cũ, anh muốn giúp em trong bệnh viện.
Người phụ nữ từ chối:
- Đầu em cũng tính như vậy. Nhưng em mà vào bệnh viện là lộ mánh. Ông bố chồng nhà em mà biết em làm việc này thì em không ở được với cụ. Cụ phong kiến và kiên quyết phản đối chuyện cụ cho là tội lỗi kia. Em khó xử quá!
Vũ Hải châm một điếu thuốc, lơ đãng thả khói vào khoảng không, chậm rãi phân tích:
- Thai gần sáu tháng có nghĩa đã hình thành đầy đủ mọi cơ quan, tổ chức của một đứa trẻ. Tim thai đã đập. Đứa bé đã cựa quậy. Lẽ ra không được phép phá bỏ. Trong trường hợp cần thiết, sản khoa vẫn làm được. Nhưng...
Vợ của Bắc - Huệ - nhìn chằm chặp vào đôi mắt của Vũ Hải. Đôi mắt ấy có gì làm chị ghê sợ. Vừa thông minh sắc sảo, vừa gian giảo u tối, chị nói như cầu khẩn:
- Thôi anh cứ giúp em đi, chần chừ là không kịp nữa rồi.
- Em cứ nằm đây mà nghỉ. Chút nữa sẽ có người mang bữa trưa vào cho. Đến chiều mà ổn em có thể về nhà được.
Nhìn thấy bà Hoàng Cúc, Vũ Hải hớn hở:
- Chị Cúc này, trường hợp này tôi ngại lắm, thai đã lớn, phải xử trí côvăc. Làm ở đây phiền toái lắm.
- Ô hay có gì mà rắc rối. Cứ cho chị ấy nằm trên lầu, giải quyết xong cho nghỉ thêm vài ngày nữa. Bình phục rồi mới về.
Vũ Hải lưỡng lự:
- Đấy. Ý chị Cúc là vậy. Anh thấy như thế là giải pháp hay. Kỹ thuật anh lo, chị Cúc sẽ chăm sóc em. Còn một vấn đề nữa em trao đổi với chị Cúc cho tiện.
Bà Hoàng Cúc cười nụ:
- Bạn của sếp em tính giá phải chăng. Sếp đừng lo.
Bảy ngày sau, Huệ đã đứng dậy đi lại bình thường. Nước da còn xanh, khuôn mặt mệt mỏi, nhưng chị bằng lòng với những công việc đã làm, thâm tâm biết ơn Vũ Hải. Bắc ở bên Úc thỉnh thoảng điện thoại về động viên vợ. Huệ cảm thấy yên lòng, bước ra ngoài ban công trên lầu hai nhìn dòng người xuôi ngược.
Ở bên dưới, bà Hoàng Cúc tiễn hai mẹ con một sản phụ ra xe xích lô. Ông chồng mặt tươi roi rói tặng bà một gói quà nhỏ và một chai rượu trong hộp cho Vũ Hải. Giọng y sang sảng:
- Em đội ơn bác, đội ơn bác Hải. Thằng cu Ti ra đời lại được ơn bác và bác Hải chăm nom thật phúc cho nhà em quá.
Bà Hoàng Cúc tiễn khách về, trở vào ngồi vào ghế, cầm điện thoại thong thả ấn số:
- Dạ, vâng! Cho tôi gặp bác Hải... Bác Hải đấy ạ. Cô Huệ trên lầu đã tạm ổn, cho về được rồi bác ạ. Có khoản này tôi muốn bàn với bác.
Tiếng Vũ Hải phía đầu kia:
- Cô Huệ là vợ thằng bạn tôi. Thằng chồng hiện làm tham tán thương mại bên Úc. Nặng ký đấy. Nhưng phải tế nhị. Chị cứ thu cho tôi từ ba đến năm vé là giá chót.
- Hơi cao đấy, anh Hải ạ. - Tiếng bà Hoàng Cúc đáp lại. - Thôi hai vé nhé.
- Hai vé là thế nào. Bạn là bạn. Làm ăn là làm ăn, không lẫn lộn. Mình lấy của thằng gian, nó cũng nhờ cái hộ chiếu ngoại giao mà buôn lậu. Chị cứ chấp hành ý kiến của tôi: năm vé. Nhớ đừng dính tôi vào trong đó. Cứ coi như cô Huệ thanh toán trực tiếp với chị. Được chưa nào?
Bà Hoàng Cúc chậm rãi bước lên lầu, nhìn thấy Huệ đang dựa tay lên thanh sắt lan can, bà tươi cười:
- Hôm nay trông em tươi tỉnh lắm. Ý kiến của bác Hải là em có thể về nhà tiếp tục bồi dưỡng thêm.
Cô Huệ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, giọng nhỏ nhẹ:
- Cả tuần lễ nay, cô với anh Hải đã tận tình với em. Ơn này em không biết lấy gì trả được.
- Em cứ khách sáo, có gì mà ân với huệ. Thấy em khỏe là cô mừng rồi. À, cô điện sang bên ấy, bác Hải bảo cho bác ấy gửi lời thăm chồng em.
Cô Huệ chần chừ một lát rồi hỏi:
- Cô ơi chiều nay cô cho cháu về. Còn chi phí, nhờ cô tính hết bao nhiêu, cho cháu gửi.
Bà Hoàng Cúc cười:
- Bác Hải bảo bên Pháp giải quyết một trường hợp như em phải một nghìn tới nghìn rưỡi đô. Còn em với bác ấy là chỗ bạn bè, bác ấy vừa phôn cho cô không thu lệ phí!
Cô Huệ giật nẩy người:
- Ấy chết, sao lại thế được. Công lao bác ấy tận tình với cháu, rồi ăn ở cả tuần lễ ở đây nữa kia mà!
- Cô cũng khó nghĩ. Ý sếp như vậy, ý cháu như vậy, cô biết tính thế nào?
- Thì cô cứ tính như tính với người khác.
- Ấy. Cháu là trường hợp duy nhất bác Hải nhận làm ở đây. Bà Hoàng Cúc lắc lắc đầu. Cô không được phép nhận những trường hợp như cháu. Ông Sở mà ông ấy biết, lôi thôi lắm.
Cô Huệ suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Ơn của bác Hải đợi nhà cháu về anh ấy trả. Còn cô đã nói vậy, cho cháu gởi một triệu.
Bà Hoàng Cúc cười thoải mái:
- Một vé mới đủ tiền ăn, tiền buồng của cháu ở đây. Rồi thuốc men, giặt giũ và cái khoản mà cháu không nhớ, đó là “tiền trách nhiệm”.
Khuôn mặt của Huệ chùng xuống, vẻ nghĩ ngợi:
- Thôi cứ quyết đi, cháu xin gởi.
- Cháu gởi cô năm vé. Thế là hữu nghị với chỗ quen biết.
- Vâng. Cô Huệ uể oải đáp.
Dưới kia tiếng còi xe inh ỏi. Đường phố rộn rịp. Có một chiếc xe Dream lách sang đường đỗ lại trước phòng mạch. Đó là Vũ Hải. Anh đến đúng lúc Huệ từ trên gác xách một túi nhẹ trên tay, bước xuống đi về nhà. Vũ Hải tươi cười:
- Cho tôi gởi lời thăm cậu Bắc với nhé.
- Vâng. Em chào bác. Có gì hôm nào anh ấy về vợ chồng em sang thăm bác sau.
Chiếc taxi vụt đi, còn lại bà Hoàng Cúc và Vũ Hải đang đưa mắt mỉm cười với nhau.
Chiếc máy bay bay giữa một trời mây bạc. Qua ô cửa kính, dưới kia biển trải rộng đến mênh mông, đặc sánh như một sa mạc màu xanh. Những hòn cù lao màu xanh đậm, loáng trắng phía đối diện với mặt trời. Tiếng cô chiêu đãi viên trong trẻo:
- Xin quý khách vui lòng tắt thuốc lá và buộc dây an toàn.
Ông Vũ Thịnh ngồi bên con trai mình, mắt vẫn nhìn qua cửa kính như không thấy tiếng cô chiêu đãi viên. Vũ Hải giục bố:
- Kìa, bố buộc dây an toàn vào đi. Sắp đến Nha Trang rồi.
- Thế à, nhanh thế nhỉ. Ông Vũ Thịnh mơ màng nói.
- Đấy, bố phải buộc cẩn thận vào như thế. Vũ Hải đưa tay buộc lại dây thắt lưng cho ông Vũ Thịnh.
Chiếc máy bay đáp an toàn xuống sân bay, nằm phơi mình như con chim sắt khổng lồ loang loáng ánh bạc. Bố con ông Vũ Thịnh đi taxi về khách sạn nằm ngay bên bờ biển.
Lâu lắm rồi, thuở Vũ Hải còn nhỏ, có đi nghỉ mát Đồ Sơn, Cửa Lò, cả gia đình ông cùng đi. Ngay cả khi bà không đi được, ông vẫn đưa con đi. Với ông, Vũ Hải vừa là người thừa kế ông làm tộc trưởng của dòng họ Vũ, vừa là người nối nghiệp ông bước tiếp trên con đường y học thênh thang rộng mở nhưng cũng đầy bí ẩn, chông gai. Ông hiểu, con mình sẽ làm được điều đó. Ông chỉ buồn, trên viên ngọc ông cố trau chuốt đã bám lên đó những vết nhơ của cuộc sống. Ông còn sống là còn phải mài giũa và tẩy sạch viên ngọc đó. Chuyến đi nghỉ mát này là một trong những dự định của ông. Ông định làm việc đó từ lâu nhưng không hiểu vì sao còn nấn ná. Mấy tuần trước, vừa khỏi bệnh nhưng ông không chịu nằm nhà, ngày nào cũng xuống bệnh viện một hai giờ. Thành ra nghỉ mà vẫn dây vào công việc. Công trình áp dụng phương pháp điều trị ung thư gan tiên phát đang ở giai đoạn cuối và ông đã đào tạo được một đội ngũ bác sĩ, kỹ thuật viên làm việc thay mình. Ông đi, ở nhà guồng máy công việc vẫn chạy. Có điều con ông nói đúng “Bố cần thư giãn ít ngày rồi lấy sức về làm việc tiếp”. Hải xuất tiền bao ông trọn gói chuyến đi nghỉ Nha Trang một tuần. Ông nghĩ thế lại càng nên đi, có dịp bố con tâm sự với nhau.
Ông Vũ Thịnh lim dim đôi mắt, ngả lưng trên chiếc ghế dựa trong phòng ngủ khách sạn. Hình như ông mệt do thay đổi áp lực đột ngột khi xuống sân bay. Vũ Hải ở trong nhà tắm, tiếng nước xối rào rào như tiếng mưa. Ông Vũ Thịnh thiêm thiếp vào giấc ngủ bất chợt. Một giấc mơ ập đến: Thu Hồng đang đi dạo cùng ông trên bờ cát mịn.
Không, đấy chẳng phải là giấc mơ. Từ ngày Vũ Hải mở phòng mạch tư và mê mẩn cô cháu gái của bà Hoàng Cúc, Thu Hồng và ông Vũ Thịnh đều buồn. Hơn ai hết, ông thuộc tính cách của con mình: thông minh nhưng nông nổi. Chính vì những yếu điểm đó, Vũ Hải rất dễ bị lôi cuốn. Người ta đã lôi con mình đi, ông sẽ lôi con mình về, neo lại trước nhà ông với một bến mà ông đã định sẵn. Với những ước mong như vậy, ông hồ hởi cùng đi với Vũ Hải trong kỳ nghỉ này. Trước khi đi, ông có bảo cho Thu Hồng biết, và hứa khi vào trong này, ông sẽ điện cho cô và nếu có thể, cô cũng sắp xếp vào theo. Ông tuyệt nhiên không nói với Vũ Hải ý định ấy. Khi ông kéo con mình ra khỏi cảnh ràng buộc của phòng mạch tư, ông và Thu Hồng dễ nói chuyện hơn với Hải.
Ông bừng tỉnh khi nhân viên khách sạn mở cửa đưa phích nước sôi vào phòng. Giấc mơ đã kéo ông về nơi thực tại, ông sẽ gọi cho Thu Hồng hôm nay.
Vũ Hải đứng trước tấm gương chải đầu, sửa lại cổ áo bước ra giục bố:
- Trưa nay, bố con mình ăn trưa trong quán ăn ngoài khách sạn, ngay trên bờ biển. Thằng bạn con đi về giới thiệu, nó bảo hết ý, bố ạ. Toàn là đồ biển.
- Ăn đơn giản thôi, con ạ. Bố thấy thoải mái, nhẹ nhàng. Được cái khí hậu, cái gió biển. Ăn uống với bố lại không thành vấn đề.
- Bố thấy không. Khách sạn đầy dân Sài Gòn, dân Tây. Có ai suốt đời cứ chúi mũi làm việc như bố đâu. Phải nghỉ ngơi. Bố già rồi, bố không việc gì cứ lăn xả vào công việc.
Giọng ông Vũ Thịnh vẫn đều đều:
- Bố cũng đã thấm mệt. Làm việc chính là nghỉ ngơi, chính là cách kéo dài tuổi thọ. Chứ bây giờ về nhà, con tính bố làm gì?
- Bố viết sách.
- Bố đã làm việc đó. Nhưng trong đà tiến bộ của y học, bố thấy cần phải làm việc từ khi còn trẻ. Mà thời tuổi trẻ của bố, mất hai năm trong kháng chiến với Pháp. Hòa bình rồi, điều kiện cơ sở vật chất lại thiếu thốn, mình không làm được những nghiên cứu có tính cơ bản, toàn là ứng dụng cái của thiên hạ. Từ bài học của bố, bố muốn con sẽ bắt đầu viết sách từ bây giờ.
Vũ Hải cười:
- Con không phản đối bố. Nhưng bây giờ, con đang phải lo kiếm tiền. Bố tính, một ca đại phẫu thuật đứng rũ cả chân chưa được chầu bia, bằng một anh vé số bán trăm vé một ngày. Thôi bố con mình đi ăn cơm rồi bố còn nghỉ, chứ nghĩ đến chuyện công việc, chuyện đãi ngộ nhiều khi nẫu cả ruột.
Nhà hàng sát ngay bờ biển. Buổi trưa nắng ngời xanh trên mặt biển xanh biếc. Trời xanh nối biển xanh, kết lại một khối như ngọc bích, bao la đến tận chân trời. Trên bờ cát phẳng lì, đã ít người xuống tắm, những chiếc dù đủ màu che những chiếc ghế phô ti, vài ba người nước ngoài nằm úp mặt, phơi chiếc lưng trần tắm nắng.
Vũ Hải ngồi đối diện với bố, uống ngon lành từng ngụm bia vàng óng, mát lạnh. Nhìn bố với khuôn mặt già nua, tóc bạc trắng, những nếp nhăn phía dưới mắt xòe ra như nan quạt, Vũ Hải ái ngại nói:
- Bố ạ, bố sụt đi nhiều quá. Mẹ con mất thế mà đã ba năm...
Ông Vũ Thịnh không nói gì, đăm chiêu nhìn ra biển rộng. Đọc được những suy nghĩ của con mình, ông biết mọi việc chưa quá muộn. Chợt nghĩ đến lời hẹn với Thu Hồng, ông đứng dậy:
- Con chờ bố một lát, bố có anh bạn ở đây, bố cần báo tin cho anh ấy.
- Thì bố cứ ăn uống cho đàng hoàng đã. Vội gì, bố còn ở đây một tuần nữa cơ mà.
- Bố gọi có chút việc.
Mười phút sau ông Thịnh buông máy điện thoại tươi cười bước ra khỏi phòng tiếp tân đi về phía nhà hàng. Vũ Hải uống nhiều bia, mặt đỏ bừng xin phép ông Vũ Thịnh về trước.
Ông ngồi lại một mình, nhẩm tính sớm ngày kia Thu Hồng đã có mặt ở đây rồi.
***
Vũ Hải đã có mặt ở sân bay từ sớm. Trong phòng đợi, người đón, người đi đang quây quần bên những chiếc bàn nhỏ uống cà phê hay nước ngọt. Ngoài kia, đường băng chạy từ sát mép biển, kéo một thường thẳng hun hút vào xa xanh của núi. Thỉnh thoảng một tốp máy bay quân sự lại cất cánh hay hạ cánh, tiếng động cơ gầm rít trên bầu trời. Âm thanh lúc gần lúc xa như sấm dội.
Máy bay từ Hà Nội vào đúng giờ. Vũ Hải dán mắt qua cửa kính, hồi hộp nhìn nhân viên hàng không đẩy chiếc thang áp sát máy bay. Cửa mở, một người nước ngoài cao lớn bước ra rồi một vài người đàn ông nữa bước tiếp. Khoảng cách từ phòng đợi đến máy bay cũng không xa lắm, người ta có thể nhìn khá rõ những người từ máy bay bước xuống. Khi bóng một người con gái đầu trần, vai khoác ba lô du lịch nhỏ bước ra, kính che mắt màu đen, tóc xõa ngang vai, Vũ Hải bỡ ngỡ. Cô thận trọng bước nhẹ nhàng xuống cầu thang, tay xốc lại chiếc ba lô sau lưng, nhằm hướng nhà ga bước tới. Từ ngoài sân bay, ánh nắng chói chang không thể nhìn rõ những người đứng sau cửa kính phòng đợi. Còn những người ở bên trong nhìn rất rõ những người đang bước trên sân. Bóng người con gái rõ dần, rõ dần và Vũ Hải chợt nhận ra đó là Thu Hồng.
Hải bối rối, một cảm giác lành lạnh dọc sống lưng, tim anh đập mạnh, trán vã mồ hôi. Không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy.
Mãi sau, Bích Hạnh mới xuất hiện trước cửa máy bay, vai cũng khoác một ba lô nhỏ. Vũ Hải tránh gặp Thu Hồng, bước vội ra sân, đi vòng phía ngoài phòng đợi theo một cổng khác gần với cửa ga, chờ Bích Hạnh. Vừa thấy Vũ Hải, Bích Hạnh đã xịu mặt. Khi Vũ Hải bước ra hành lang đỡ hành lý trên vai cho cô, cô buông một câu thay lời chào hỏi:
- Anh đểu với em. Anh chơi khăm em!
Vũ Hải ngơ ngác:
- Sao? Em nói gì? Chả là kế hoạch chúng mình bàn vẫn khớp đó sao.
- Khớp...! Bích Hạnh đáp lại. Tại sao anh hẹn tôi rồi lại hẹn cái con nhà thơ ỡm ờ kia nữa. Ra sân bay Nội Bài, nhìn thấy nó tôi đã lộn cả ruột. Tính trả vé không đi nữa. Nhưng lại nghĩ, biết đâu nó đi Sài Gòn hay đi Huế. Lên máy bay lại thấy nó... lù lù ra đó. Lộn cả ruột!
Vũ Hải cố lấy lại bình tĩnh, thanh minh:
- Thật tình, việc Thu Hồng vào đây anh hoàn toàn không biết. Có Thu Hồng ở đây cũng chẳng sao cả. Anh chỉ biết có em.
Bích Hạnh bĩu môi:
- Xin lỗi anh. Anh không là đàn bà, con gái anh không hiểu gì cả. Em xin báo với anh, em chấp nhận cuộc chơi. Bây giờ đi lấy hành lý đã, chuyện ấy tính sao.
Vũ Hải bước sóng đôi với Bích Hạnh đến phòng trả hành lý, lẫn giữa những người nước ngoài da trắng, cao lớn, Thu Hồng hai tay khoanh ngực, chờ nhận hành lý của mình trên chiếc băng chuyền chất đầy va li, túi du lịch chạy từ phía trong ra. Chợt Thu Hồng nhìn thấy Vũ Hải. Cô tươi cười bước lại:
- Em chào anh Hải. Chào bạn. Sao anh cũng có mặt ở đây? Anh vào nghỉ à?
Vũ Hải gượng cười:
- Tôi vào được hai ngày rồi. Vào với ông cụ.
Thu Hồng tươi tỉnh, nói chuyện rất tự nhiên làm Bích Hạnh phải cúi gầm mặt xuống, mắt ngầu lên giận dữ. Cô cố nén tức giận để nghe tiếp cuộc đối thoại của Vũ Hải với tình địch của mình.
- Anh vào nghỉ có lâu không? Cho em biết kế hoạch. Em muốn rủ bố anh và hai bạn đi đảo. Đẹp lắm. Năm ngoái em cũng ra đó một lần, ra tận Hòn Mun. Cơ man nào là chim yến!
Vũ Hải ỡm ờ:
- Ờ, ờ, để mình xem đã. Có lẽ cũng hơi bận.
Vũ Hải chất hành lý vào cốp sau xe taxi rồi lên xe cùng Bích Hạnh. Thu Hồng đi xe hàng không. Cô đứng ngay chỗ ghế trước bậc lên xuống. Xe lướt qua những rặng phi lao xanh dừng lại trước một khách sạn trước biển. Ở đó, Thu Hồng nhìn thấy giáo sư Vũ Thịnh đang đứng trước cổng.
Chiếc taxi đỗ xịch trong sân trước cổng khách sạn. Tình cờ, khi đăng ký tại phòng tiếp tân, ông Vũ Thịnh và Thu Hồng nhìn nhau tủm tỉm cười sau lưng Vũ Hải và Bích Hạnh. Khi hai người quay ra, Vũ Hải thấy bố mình đang ngồi nói chuyện với Thu Hồng trên ghế salon, bên cạnh có một bể cá với những con cá biển sặc sỡ màu sắc xanh đỏ trong một bể nước có người nhái đưa tay lên xuống đang đỡ những thỏi vàng.
Qua thái độ cười nói của Thu Hồng với bố mình, Vũ Hải hiểu ra tất cả. Kế hoạch đưa bố đi nghỉ, sau đó một hai ngày bạn gái vào thăm của Vũ Hải đã chạm trán với kế hoạch báo cho nữ thi sĩ cũng vào Nha Trang nghỉ của ông Vũ Thịnh. Phận làm con, Vũ Hải không thể trách bố, anh đưa Bích Hạnh đến chào ông.
- Con thưa với bố, đây là Bích Hạnh, bạn con. Bích Hạnh mặt buồn rười rượi, cố nhếch mép cười.
- Dạ, cháu chào bác.
Thu Hồng cười nụ:
- Em chúc anh Vũ Hải và bạn anh vui vẻ.
Cử chỉ của Thu Hồng vẫn ngọt ngào, tự chủ, khác hẳn với vẻ mặt u tối của Bích Hạnh. Xem ra, Thu Hồng không quan tâm gì đến sự có mặt của Bích Hạnh. Điều ấy càng làm cho Bích Hạnh thêm khó chịu.
- Thưa bố, trưa nay con xin phép đưa bạn con xuống phố. Bố ăn cơm một mình nhé.
- Anh cứ đi đi, mặc bố.
- Thế trưa nay anh không cho em ăn cơm với à?
Thu Hồng cười, đánh mắt sang phía Vũ Hải. Vũ Hải không nói gì, lẳng lặng xách hành lý theo người nhân viên khách sạn trong bộ đồng phục màu trắng bước lên cầu thang.
Còn lại Thu Hồng và ông Vũ Thịnh trong phòng tiếp tân của khách sạn. Ông tươi cười:
- Bác đã thu xếp cho cháu một phòng trong khách sạn này rồi.
- Thôi, bác ạ. Như thế không tiện. - Thu Hồng đáp. - Cháu có nhà mấy đứa bạn ở đây. Với lại, cháu ở đây anh Hải nghi ngờ bác cháu mình sắp xếp với nhau từ trước.
- Không sao cả. Ở đâu tùy cháu. Chuyện bác cháu mình định trao đổi với thằng Hải có khi đổ bể. Bác đâu ngờ nó “co” cả bạn nó vào.
- Theo cháu thì bác vẫn có nhiều thì giờ trò chuyện với anh Hải. Anh ấy thích tình cảm lại tự trọng. Chỉ cần bác cháu mình gõ đúng chỗ yếu trong anh, anh ấy sẽ nhận ra.
Ông Vũ Thịnh thấy Thu Hồng rất bình tĩnh khi nói chuyện với mình, tỏ ý ngạc nhiên:
- Bác hỏi thật, cháu có bực với nó hay có giận khi nó có bạn gái khác?
- Cháu chỉ buồn chứ không bực. Cháu yêu anh Hải nhưng không lụy vào tình cảm. Hải đi với người khác, đó là quyền của anh ấy, cháu cản cũng không được.
Khuôn mặt Thu Hồng chợt buồn, cô đứng dậy xin phép ông Vũ Thịnh gọi điện thoại cho người bạn gái đến đón mình.
Trăng biển như một chiếc đèn lồng khổng lồ treo cao, soi những ánh vàng mềm dịu xuống mặt nước màu xanh. Sóng xô mãi những ánh bạc vào bờ. Vào những đêm trăng, biển ít thuyền đánh cá ngoài khơi, đêm biển chỉ có trăng suông và cát trắng. Quanh nhà hàng, trên cây dừa, cây phi lao, những chấm điện li ti như chiếc cúc áo dọc theo thân cây, từ xa cứ ngỡ cây được đúc bằng ánh sáng, nhấp nháy như triệu con mắt của đêm.
Ông Vũ Thịnh dán mắt vào bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ấy. Thu Hồng muốn nói câu gì nhưng lại thôi. Cuối cùng, cô mời ông đi xuống bờ cát.
- Bác cháu mình tản bộ trên mép biển một chút đi bác. Cảnh ở đây cháu thấy tuyệt vời.
Thu Hồng bỏ giày, lội hẳn xuống nước, vốc nước lên tay. Nước biển ngời lân tinh, lóng lánh trên tay cô, sóng sánh như thủy ngân theo mỗi bước chân cô lội. Ông Vũ Thịnh đi trên bờ nói vọng xuống:
- Trông cháu như ở dưới thủy cung lên.
Thu Hồng bước lên bờ, cầm đôi giày trên tay cười nói với ông Vũ Thịnh:
- Cháu mà làm được con gái thủy tề, chắc cháu cũng xin sẵn lòng. Biết đâu ở dưới đó dễ lấy chồng hơn trên dương thế.
- Bác nghĩ ở đâu cũng vậy, đâu cháu cũng có thể gặp ý trung nhân.
- Thôi, ở trên mặt đất này, cháu chả chồng con gì nữa.
Hai người sóng bước trên bờ biển. Trăng đã lên cao. Với ông Vũ Thịnh, Thu Hồng vẫn là mẫu người lý tưởng cho con trai ông. Cô có học, có tâm hồn và với một người làm thơ, viết văn, cô không thể làm nổi điều độc ác, gian xảo nào. Muốn viết văn, trước hết người đó phải đủ tư cách của con người. Ông tiếc cho con trai ông đã làm tuột vật báu ra khỏi tay mình. Giọng ông đầy luyến tiếc:
- Cái hôm thằng Hải nó tát cháu, hai đứa gần như đã cắt đứt quan hệ, phải không cháu?
- Cũng gần như vậy. Mặt mũi nào mà nhìn nhau. Bác không nghe người ta nói, không được đánh phụ nữ dù đánh bằng một cánh hoa hồng? Cháu không trách anh Hải. Chỉ trách những người lợi dụng anh ấy.
Cô ngừng một lúc rồi tiếp:
- Lần này nếu bác có nói gì với anh ấy, cháu xin bác hãy coi như cháu không có ở đây. Bác chỉ nói về cái phòng mạch tư của anh ấy. Nếu anh ấy toàn tâm vào đó thì không nói làm gì. Đằng này, anh ấy gần như khoán trắng cho bà Hoàng Cúc. Bà Hoàng Cúc điều khiển anh Hải thông qua cô cháu gái. Mà anh Hải cứ mê tít thò lò.
Ông Vũ Thịnh vẫn bước đều chân, lắng nghe Thu Hồng nói.
Phía trên bờ cát, trong ánh trăng mờ nhạt, nhiều đôi trai gái đang ngồi nói chuyện hay nằm sóng soài bên nhau. Đêm, họ không nhận ra nhau. Ông Vũ Thịnh và Thu Hồng càng không ngờ, trong số những người đang ngước mắt nhìn ông đi trên bờ biển, có con trai ông và cô bạn gái Bích Hạnh. Vũ Hải nằm gối đầu lên lòng Bích Hạnh. Cô chống tay, nửa nằm nửa ngồi, nhìn thấy ông Vũ Thịnh và Thu Hồng, cô vỗ nhẹ vào vai Vũ Hải:
- Kìa, bố anh kìa. Đang đi với đệ nhất phu nhân của anh đấy.
Vũ Hải ngồi dậy. Đúng là bố anh và Thu Hồng. Giọng anh tỉnh bơ:
- Mặc. Việc ai nấy làm.
Bích Hạnh véo vào tai Vũ Hải:
- Em nói thật với anh, em không muốn nhìn mặt cái con ** ấy. Không có bố anh, em đã tế cho một mẻ sáng nay rồi. Nhâng nháo cái mặt. Ghét!
Vũ Hải ôm Bích Hạnh vào lòng, hôn tới tấp lên cặp môi nóng hổi của cô. Chợt Vũ Hải dừng lại, nói với Bích Hạnh:
- Tối nay anh sang ngủ với em.
- Bậy. Đêm anh cứ ngủ với bố. Ngày mai sang với em cũng được. Đừng có công khai quá mà bố coi em không ra gì.
Hai người quấn chặt vào nhau, quần nát cả bờ cát mịn.
Đêm ấy, ông Vũ Thịnh nói chuyện với con trai mình rất lâu về bức tượng ông thủy tổ y học trong nhà mình, ông Hippocrate. Lúc thiu thiu ngủ, ông còn nhắc về lời thề trước lúc ra trường của người thầy thuốc: “Không được coi nghề y là nghề kiếm sống thông thường”. Vũ Hải nằm trăn trở, mãi sau mới chợp mắt trong tiếng ru êm đềm của sóng biển.
Nắng sớm chênh chếch chiếu lên thềm nhà bà Hoàng Cúc. Trên cửa kính, ánh nắng phơn chiếu thành những luồng ánh sáng chói mắt. Phía trước hồ, bên dãy ghế đá, các cụ già đang ngồi đọc báo. Chim bồ câu từ trên mái của một ngôi nhà cao tầng sà cánh xuống vỉa hè, thanh thản nhặt hạt cát, hạt sạn vương vãi trên lối đi.
Bà Hoàng Cúc và bà Hoàng Yến xúng xính trong bộ đồ bằng vải xoa màu ngọc bích rộng thùng thình làm tăng thêm vẻ đẫy đà, sung mãn của những người phụ nữ đã có tuổi. Cách ăn mặc đó không làm cho hai bà trẻ ra, đẹp thêm, chỉ thấy diêm dúa khó gần. Hai bà bước ra từ quán phở trong hẻm, thong thả đi trên vỉa hè, dừng lại trước nhà. Bà Hoàng Cúc cầm trên tay mấy bông hoa hồng gói trong giấy bóng kính, đưa tay ấn chuông.
- Hạnh! Hạnh...!
Bích Hạnh từ trong nhà bước ra mở cửa. Bà Hoàng Cúc hất hàm hỏi:
- Sáng nay mày không đến trường?
- Dạ, cháu nghỉ tiết đầu.
Bà Hoàng Cúc quay sang bà Hoàng Yến:
- Nó đã làm được những xét nghiệm thông thường. Bây giờ xét nghiệm đơn giản lắm. Tất cả cho vào máy. Thế là ra kết quả. Mình là nhà hộ sinh, cũng chỉ cần cái anh nước tiểu. Và cũng chỉ nhúng mẫu giấy vào ống nghiệm đựng nước tiểu. Loáng cái là xong. Xét nghiệm máu mình cũng chả cần. Bí lắm, lấy máu rồi gửi xuống bệnh viện. Cái con nhỏ Hạnh nó sáng ý lắm chị ạ. Thay được bác sĩ làm xét nghiệm rồi đấy.
Bà Hoàng Yến nhấp một hớp trà, chậm rãi nói:
- Tôi đã nói với dì, cái chính làm sao giữ được thằng Hải. Chuyện hai đứa đến đâu rồi?
- Lình xình lắm. Con trai con gái bây giờ nó đâu cần cưới hỏi. Cứ ngủ với nhau bạt mạng. Rồi bao cao su, viên tránh thai, có chửa đâu mà sợ. Con nào dại dột để lỡ có bầu thì lại đến đây. Hà, hà. Thời buổi, chị coi, hết ý!
- Đã đành. Cháu mình không thể làm vậy được. Dễ dãi với đàn ông có ngày mất cả chì lẫn chài. - Bà Hoàng Yến ghé miệng vào tai em gái.
- Hiện tại cũng thuận buồm xuôi gió. Vừa rồi đi Nha Trang với thằng Hải cả tuần. Thằng ấy là thằng con nhà khoa học. Nó có ngủ với vạn cô gái cũng chả bầu bì gì cả. Mình không giữ nó theo cách gài bẫy cho có bầu. Cách đó xưa rồi. Phải dùng tiền mà cột cu cậu.
Bà Hoàng Cúc cười khoái chí, bước lại trước bàn ông Địa, thay mấy bông hồng vào chỗ những bông đã héo của ngày hôm trước, quẹt diêm thắp nhang rồi đưa mấy cây nhang nghi ngút khói lên quá đầu, lạy ba lạy.
Phía ngoài chiếc taxi sơn màu đỏ chạy chầm chậm rồi đỗ lại trước phòng mạch. Người lái xe đi vòng ra phía sau, mở cửa xe phía sát vỉa hè. Từ hàng ghế trước bên cạnh tài xế, một phụ nữ còn trẻ cũng mở cửa bước ra dìu người phụ nữ đang mang bầu ở băng ghế phía sau bước nhẹ lên vỉa hè. Cùng bước ra từ dãy ghế phía sau là một người đàn ông trung niên, trán hói còn lại một ít tóc lơ thơ được chải sang một bên, bụng bự nhô ra phía trước, đưa tay đỡ người phụ nữ có bầu rồi quay lại tính tiền xe với tài xế.
Họ cùng bước đến phía phòng mạch. Người đàn ông chậm chạp với tay lên nút chuông. Cánh cửa kính khẽ mở, bà Hoàng Cúc đã thường trực nụ cười chào khách:
- Dạ, mời bác vào!
Miệng nói tay làm, vừa nói bà vừa bước ra dìu người phụ nữ có thai vào nhà. Người đàn ông rút trong túi áo ngực chiếc cạc visit thơm phức, lạnh lùng nói:
- Dạ thưa chị, tôi là Tiến Đạt. Đây là cô em gái tôi, đây là nhà tôi. - Ông chỉ tay vào người phụ nữ mang bầu - nhà tôi sinh cháu thứ ba. Hai cháu trước sinh ở dưới bệnh viện. Nghe bác sĩ nói nhà tôi khung chậu hẹp, cháu lại trên ba ký nên cả hai lần đều phải mổ. Hai lần đều do bác sĩ Hải nhà ta mổ cứu cháu. Lần này tôi được biết bác sĩ Hải đã mở phòng mạch, tôi đưa nhà tôi đến thẳng đây.
Bà Hoàng Cúc nét mặt rạng rỡ, đáp lời:
- Bác đưa đến đây là đúng địa chỉ. - Bà đưa tay chỉ lên tấm bảng trên tường - tôi là nữ hộ sinh Hoàng Cúc, phụ việc cho anh Hải.
Người em gái ông Tiến Đạt đứng cạnh bà Tiến Đạt trong khi bà đang ôm bụng người gập về phía trước, nét mặt mệt mỏi và đau đớn.
Bà Hoàng Cúc bước tới, dìu bà Tiến Đạt vào phòng sinh bên trong:
- Em thấy đau bụng từ khi nào?
Bà Tiến Đạt nhăn nhó:
- Dạ, lúc gần sáng!
- Em nằm lên đây.
Bà Hoàng Cúc thăm khám xong, bước ra nói với ông Tiến Đạt:
- Chưa có dấu hiệu gì. Có sinh thì đêm nay. Ông cứ về đi, tôi điện cho anh Hải đến khám ngay cho chị.
Ông Tiến Đạt nở nụ cười khiên cưỡng:
- Được thế thì tốt quá. Tôi cũng phải về, còn công việc của công ty. Có gì nhờ bác Hải và chị giúp cho. Em gái tôi sẽ ở lại đây với nhà tôi. à, chị Cúc này - Ông Tiến Đạt tính đi ra, chợt nhớ điều gì, ông bỗng quay lại. - Cốt sao mẹ tròn con vuông, còn khoản chi phí chị đừng ngại.
Tiễn ông Tiến Đạt ra cửa, bà Hoàng Cúc quay lại với bà Tiến Đạt đang nằm rên rỉ trên bàn sinh. Bà khám rất kỹ cho bà Tiến Đạt, bề cao tử cung ngắn, bà đoán cháu bé của bà Tiến Đạt lần này nhỏ hơn ba ký. Bà đưa ý kiến nhận xét của mình được bà Tiến Đạt thều thào chấp nhận.
- Có bầu lần này... em không... dám ăn. Nghe nói... nuôi con ngoài... không ai nuôi con trong.
Lẽ ra bà Tiến Đạt không nên sinh lần thứ ba. Trong khi mổ cho bà lần thứ hai, bác sĩ Hải cũng đã khuyên như vậy. Hiềm một nỗi, ơn trên phù hộ cho ông bà làm ăn phát đạt mà bà chỉ sinh con gái một bề. Ông Tiến Đạt buồn lắm. Cho nên dù đã mổ đến lần thứ hai, ông vẫn không đồng ý cho bà triệt sản.
Bà Hoàng Cúc ỷ vào kinh nghiệm của ba mươi năm đỡ đẻ, giữ bà Tiến Đạt ở lại phòng sinh, không điện xuống bệnh viện cho Vũ Hải biết. Bà nghĩ “đẻ thường”. Chuyện vặt. Thai to mới sợ. Có chuyện gì thì lại điện cho hắn. Bên tai bà còn văng vẳng lời ông Tiến Đạt... “Cốt sao mẹ tròn con vuông”.
Mãi tám giờ tối bà Tiến Đạt mới có những cơn đau bụng rõ rệt. Bà quằn quại trên bàn, hai tay nắm chặt vào hai điểm vịn bằng sắt được làm sẵn hai bên. Dưới ánh sáng đục hắt ra từ hai chiếc đèn gù đặt ở hai góc phòng, ánh sáng chỉ tập trung vào khu vực bàn sinh, nơi bà Tiến Đạt mặc chiếc áo và chiếc váy trắng màu trắng đã hơi ố vàng dùng cho sản phụ khi sinh. Khuôn mặt bà xanh nhợt, mệt mỏi, quằn lên quằn xuống theo mỗi cơn đau, trán vã mồ hôi, bà nói với em chồng bằng giọng yếu ớt đau đớn:
- Chết mất... em ạ. Sao... lần này... đau thế này...!
Bà Hoàng Cúc tay cầm chiếc ống nghe tim thai bằng gỗ dài như chiếc ly uống sâm banh, chốc chốc lại đặt lên bụng bà Tiến Đạt nghe tim thai. Bà ghi kết quả vào một tờ giấy theo dõi diễn biến cuộc sinh, rồi quay sang phía ông Tiến Đạt đang đứng phía đầu bàn sinh, tay đang dùng khăn lau những giọt mồ hôi trên trán vợ.
- Tim thai tốt lắm. Yên chí đi. Bà Hoàng Cúc khẳng định.
Rồi bà cười. Ông Tiến Đạt nhìn vợ đau đớn hơn hai tiếng đồng hồ, giọng đầy lo lắng:
- Hay chị cho gọi bác sĩ Hải.
- Trưa nay anh Hải đã khám cho chị rồi. Anh ấy cũng đồng ý với tôi là có thể sinh thường. Nhưng khi nào có chuyện gì tôi sẽ gọi.
Ông Tiến Đạt im lặng, lòng bối rối, khẽ đẩy cửa bước ra ngoài. Ông giấu nỗi lo lắng bằng cách châm thuốc hút. Đêm đã về khuya, trời rả rích mưa, qua ánh đèn đường, những giọt mưa sáng lên như những sợi bạc dăng đầy không gian. Ông đi đi lại lại, cuối cùng quay lại nói với bà Hoàng Cúc:
- Tôi thấy sốt ruột lắm chị ạ. Nhỡ có chuyện gì mà anh Hải không có ở đây. Hay chị cho chuyển lên bệnh viện?
- Anh yên chí. Đẻ thường thì như gà đẻ, có gì mà cuống lên thế. Tụi tôi ở đây ngày nào chả có vài người đến sinh. Nhìn thấy vợ rên rỉ, ông nào chả sốt ruột. Thôi tôi xem lại, có gì tôi gọi anh Hải để anh yên tâm.
Bà Tiến Đạt vẫn rên rỉ trên chiếc bàn inox, hai tay bám chặt vào hai thanh sắt, thỉnh thoảng lại co người lại. Đang rên ư hử, chợt bà rên lên rất to, liên tục với giọng đau đớn đến tột độ. Ông Tiến Đạt tái mặt, cố bình tĩnh động viên vợ:
- Thôi ráng chịu chút nữa đi em!
- Ôi, đau quá... cho tôi chết đi...!
Giọng người sản phụ yếu dần, đầu nghiêng sang một bên. Bà Hoàng Cúc tháo chiếc găng tay, bước vội đến bên bàn để máy điện thoại, bấm số lia lịa:
- A lô. Cho tôi gặp bác sĩ Hải. Sao, bác sĩ Hải đi vắng. Đi đâu? - Tiếng bà gắt lên. - Đi đâu? Chết mẹ tôi rồi!
Bà buông máy, cố gượng cười nói với ông Tiến Đạt:
- Chị ấy sắp sinh rồi.
Bà Tiến Đạt nằm im trên bàn, thỉnh thoảng mới yếu ớt co tay vịn. Ông Tiến Đạt giật giọng nói với bà Hoàng Cúc:
- Nếu anh Hải đi vắng, tôi xin chị đưa lên bệnh viện.
Bà Hoàng Cúc vẫn bình thản:
- Nếu phải mổ thì một giờ nữa mổ cũng được. Ối chưa vỡ, không sợ thằng bé chết ngạt. Để tôi tiêm cho một ống thuốc co tử cung là đẻ ngay thôi mà.
Bà Hoàng Cúc vừa rút bơm tiêm ra khỏi cánh tay bà Tiến Đạt, đang hí hoáy rửa tay chợt bà Tiến Đạt ứ lên một tiếng rồi im bặt. Máu chảy lênh láng như xối ra sàn nhà, bà Hoàng Cúc hốt hoảng quay lại, mặt không còn một giọt máu!
Mấy phút sau tiếng taxi đỗ ngay trước phòng mạch tin tin bóp còi. ở trong nhà, bà Tiến Đạt mạch không bắt được, huyết áp rất thấp. Ông Tiến Đạt gục đầu lên bàn, thảm thiết:
- Em ơi...!
Bà Hoàng Cúc đứng như trời trồng. Mọi việc diễn biến nhanh quá. Trong phút lâm nguy ấy, Vũ Hải chở Bích Hạnh đi chơi đâu về. Thấy chiếc taxi đỗ trước cửa, Vũ Hải biết trong nhà có khách. Khi thấy người em gái bà Tiến Đạt bế người chị khốn khổ của mình ra xe, máu chảy thành dòng ướt cả tam cấp, ông Tiến Đạt nói với tài xế taxi như người mất hồn:
- Chạy đi, chạy xuống bệnh viện sản!
Vũ Hải hớt hải chạy đến đỡ người sản phụ vào xe, quát:
- Chạy thẳng vào phòng cấp cứu. Tôi xuống ngay!
Vũ Hải phóng xe vượt lên trước mặt chiếc taxi, quẳng chiếc Dream trước phòng cấp cứu. Hai người hộ lý khiêng chiếc băng ca đặt ngay cửa taxi, chuyển bà Tiến Đạt từ trong xe ra. Vũ Hải cầm tay người sản phụ bắt mạch, chợt lắc đầu, thất vọng...
Bà Tiến Đạt ngừng thở trên quãng đường từ phòng mạch của Vũ Hải đến bệnh viện. Vũ Hải đau đớn nói với ông Tiến Đạt:
- Tim chị ấy đã ngừng đập. - Rồi anh dừng lại, thảng thốt. - Mọi chuyện tôi xin chịu trách nhiệm với anh.
Ông Tiến Đạt nức nở, gục đầu lên ngực người vợ bất hạnh. Những tà áo trắng xúm quanh nhưng đã muộn. Cô bác sĩ trực mở mắt bà Tiến Đạt kiểm tra đồng tử lần cuối. Hai đồng tử giãn to, bà Tiến Đạt đã chết.
Vũ Hải đứng dựa lưng vào tường, đầu rũ xuống, hai tay buông thõng, nhìn những tà áo trắng loang loáng bước qua mắt mình.
Thu Hồng đến cơ quan muộn hơn thường lệ. Cô mặc váy hoa màu sẫm, giày đen cao gót, áo sơ mi trắng tay dài, khoác chiếc túi xách nhỏ bên vai, lặng lẽ dắt xe vào nhà xe. Cô thoăn thoắt đẩy cửa bước vào. Trong căn phòng rộng, mát rượi với máy điều hòa đặt bên tường, bốn năm chiếc bàn kê mỗi chiếc một góc. Một người đang cầm điện thoại, vừa nói vừa cười. Hai cô gái ngồi ở bàn khác đang đọc chung một tờ báo.
Thu Hồng ngồi vào bàn, giọng oang oang:
- Hôm nay phòng mình nghiêm quá. Nặng nề như đang xét lên lương.
- Lại đây tao bảo. Đây, thằng chồng trăm năm không cưới của mày đây này.
Một cô quăng tờ báo lên bàn Thu Hồng, chỉ vào tin ở góc cuối trang nhất “Vô trách nhiệm với người bệnh, một sản phụ đã chết oan uổng”. Bài báo tóm tắt trường hợp chết của bà Tiến Đạt ở phòng mạch tư của bác sĩ Vũ Hải.
Thu Hồng đọc xong, tái mặt, ngồi hai tay chống cằm. Vẫn tiếng cô bạn:
- Nghe nói mày với lão phăng nhau mấy tháng nay rồi cơ mà. Nó bỏ mày, nó cho mày ăn bợp tai mà mày cứ tơ tưởng đến nó. Lạ quá. Tao cũng không hiểu nổi mày nữa.
Một chị đã lớn tuổi hơn, bước lại bên cạnh Thu Hồng, nói trống không:
- Chị đãi các cô chầu cà phê bằng tiền nhuận bút bài phóng sự mới đăng bên tờ “Hàng không” hôm qua. Hồng, em xuống uống cà phê với chị. Từ từ rồi tính. Chết người là đụng đến pháp luật, cậu chàng đốc tờ của em phải ngồi gỡ lịch nhà đá là cái chắc. Thôi em ơi, quên của đó đi là vừa. Giờ chính là lúc em đặt dấu chấm hết với gã sở khanh ấy rồi đấy.
Giọng Thu Hồng buồn rầu:
- Các chị xuống trước đi, em xuống sau.
Mọi người bước ra khỏi phòng, tiếng guốc khua lạo xạo trên nền nhà. Còn lại một mình Thu Hồng, cô dán mắt vào tờ báo, đọc đi đọc lại mấy lần mẩu tin về Vũ Hải. Cô choáng váng như người không trọng lượng, những dòng chữ nhòa nhạt trước mắt. Cô đứng dậy cố gắng bước đến bên máy điện thoại, ấn số gọi xuống bệnh viện của ông Vũ Thịnh. Tiếng ông Vũ Thịnh đầu dây run rẩy, lo lắng:
- Sao có chuyện tày trời đến thế kia à? Cháu xuống đi, bác cần có cháu lúc này.
Thu Hồng xuống gác, bước vào quán căng tin đối diện tòa soạn. Quán cà phê nấp dưới những vòm cây lúp xúp, chỉ cao quá đầu người trong khu vườn nhỏ trước một tòa biệt thự. Ngồi trong quán phần lớn là phóng viên của mấy tòa báo gần đó. Họ tạt vào uống ly cà phê, nhâm nhi chút yên lặng trong trẻo của buổi sáng rồi sau đó lại chạy đôn chạy đáo đi khắp ngả trong thành phố. Thu Hồng không tâm tưởng nào để uống cà phê, nói với chị lớn tuổi, có lẽ là sếp phụ trách cô:
- Đây em gửi chị bài của hai số tới. Chị nói với họa sĩ cho em một dòng sông với con đò nhỏ cho bài thơ “Tiễn anh” này nhé. Còn em xin chị nghỉ phép một vài ngày, buổi sáng em sẽ tạt qua đây, có gì em đưa về nhà làm vào buổi tối.
Mọi người nhìn Thu Hồng vẻ ái ngại. Một cô bạn nâng ly cà phê ngang miệng, giọng chanh chua:
- Mày rõ dở hơi. Việc quái gì mà buồn. Mày có yêu nó nữa đâu mà lo lắng. Nói thật, buồn nó mau tàn phai sắc đẹp, cô em ạ.
Chị chủ xị kéo Thu Hồng ra một góc:
- Kệ chúng nó. Chị biết em đang buồn. Em cứ nghỉ đi. ý em bây giờ tính sao?
- Em phải xuống chỗ bố anh Hải. Chuyện anh Hải coi như vô phương cứu chữa. Bố anh bị bệnh tim, sợ lắm cơ chị ạ.
- Chị dặn em chuyện này. Em phải đến ngay nhà ông Tiến Đạt xem ma chay thế nào. Em phải tìm cách an ủi ông ấy. Một người chết không chừng hai ba người chết theo. Trong lúc này, công tác tâm lý quan trọng lắm.
- Thôi, em đi đây.
Cuộc gặp mặt của Thu Hồng và giáo sư Vũ Thịnh diễn ra trong không khí ảm đạm. Thu Hồng đưa tờ báo cho ông xem, ông không nói được gì, chỉ thở dài thườn thượt. Trán ông nhíu lại, mắt chớp chớp, hai tay run run. Im lặng kéo dài. Cuối cùng, Thu Hồng lên tiếng:
- Có lẽ cháu phải đến nhà ông Tiến Đạt.
Ông Vũ Thịnh vẻ mặt ủ rũ, nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Thu Hồng:
- Cháu nói đúng đấy. Bây giờ cháu đến ngay nhà ông Tiến Đạt. Mọi tổn phí ma chay, cháu nói với ông ấy, bác sẽ chịu cả. Nhưng cháu phải chọn lời mà nói cho khéo đấy nhé.
- Vâng, cháu cũng nghĩ thế.
- Đây, cháu cứ cầm tạm ít tiền. Nhớ thật là tế nhị, cháu ạ. Ông Tiến Đạt nghe nói cũng là người khí khái và trực tính lắm. Cháu phải thật mềm mỏng.
- Thưa bác, cháu sẽ cố gắng. Nhưng bác cũng đừng tỏ ra giận dữ hay bực tức gì với anh Hải lúc này cơ. Cháu van bác!
Ông Vũ Thịnh gượng cười:
- Còn mắng mỏ gì lúc này nữa. Chuyện của nó phải để pháp luật nói chuyện. Bác hết cách dạy dỗ nó rồi.
Thu Hồng buồn rầu cúi đầu chào ông Vũ Thịnh, phóng như bay vào trung tâm thành phố.
Trước cửa nhà ông Tiến Đạt, rạp đã dựng lên, chắn một khúc vỉa hè. Kèn đám ma chốc chốc lại vang lên làm không khí thêm buồn tẻ. Những bức trướng của người đến viếng chữ trắng trên nền đen treo kín hai bên tường nhà “Thiên thu vĩnh biệt”, “Tiên cảnh nhàn du”, “Kính viếng linh hồn”. Phía đầu quan tài là ảnh bà Tiến Đạt phóng ta đặt dưới bức trướng có hai chữ “cương thường”. Những ngọn nến cháy bập bùng trên chiếc quan tài sơn màu nâu đậm. Ông Tiến Đạt mặc quần áo vải xô, chít khăn trắng, đứng một góc, lạy đáp lễ khi có ai đó đến viếng, thắp hương và lạy trước vong linh bà Tiến Đạt. Hai đứa con còn nhỏ, đầu chít khăn tang đứng sau lưng bố, trông thật tội nghiệp.
Thu Hồng dựng xe trên vỉa hè của một người hàng xóm cạnh nhà của ông Tiến Đạt, bước vào với mấy nén nhang và một bó huệ trên tay. Bên một chiếc bàn dành cho khách, mấy người đàn ông mặc complê đen, đầu chít khăn trắng đang nói với ông khách vừa vào lạy bà Tiến Đạt trở ra. Tiếng một người còn trẻ để ria mép đầy tức giận:
- Nói thật với bác, kỳ này phải cho thằng Hải mọt xương!
Người đàn ông kia đổ chén nước, từ tốn:
- Tôi nghe nói tay Hải này giỏi lắm kia mà.
- Giỏi nhưng vô trách nhiệm. Tôi cứ hỏi bác, đưa bà chị tôi vào bệnh viện từ đầu phỏng có chết không? Lại con mẹ hộ sinh Hoàng Cúc nữa. Đã hai lần chị tôi phải mổ trong bệnh viện, nói vô phép bác, hai cái sẹo to tướng trên bụng mà không nhìn thấy à? Quân bất lương. Quân ấy chỉ có tiền là trên hết. Thế mà cũng leo lẻo “Lương y như từ mẫu”!
- Thật cũng không may cho chị Đạt. Cũng tại cái số nữa chú ạ.
- Số với chả phận. Phen này phải cho chúng nó đi tù.
Thu Hồng choáng váng với câu chuyện của hai người vừa trao đổi. Cô nhẹ nhàng đặt nhang và hoa bên cạnh linh cữu bà Tiến Đạt, chắp tay vái ba vái.
- Lúc ấy gần trưa, người đến viếng đã vãn, ông Tiến Đạt bước ra ngồi xuống tiếp khách. Hai đứa con ông, Thủy Ly và Thủy Tiên, mặc quần áo vải xô, chít khăn trắng đang ở trong vòng tay của Thu Hồng. Ngay từ lúc mới đến, Thu Hồng đã làm quen được với Thủy Ly, Thủy Tiên. Mỗi đứa nhận từ tay Thu Hồng gói quà nhỏ, miệng líu ríu:
- Cháu cảm ơn cô.
Trong phút bàng hoàng, trống vắng của cảnh gà con mất mẹ, Thu Hồng dễ dàng chiếm được cảm tình của hai đứa nhỏ. Cô bế Thủy Tiên vào lòng, ngồi đối diện với ông Tiến Đạt. Ông Tiến Đạt mắt sâu, mi trên sưng mọng, hai gò má nhô lên, tay đưa ly đặt trước mặt Thu Hồng:
- Dạ. Mời cô.
- Vâng, bác để mặc cháu.
Ông Tiến Đạt chưa gặp Thu Hồng lần nào, vẻ ngạc nhiên, chau mày suy nghĩ, cố nhớ ra người ngồi trước mặt mình là ai. Thu Hồng vào chuyện trước:
- Cháu xin chia buồn cùng bác và gia đình. Thật không biết nói thế nào để chia xẻ với bác lúc này...
- Cũng là cái rủi, cô ạ. Tôi đưa nhà tôi xuống bệnh viện, bác Hải nghỉ trực. Người ta mách bác ấy đã có phòng mạch riêng, lên đó có gì bác Hải bác ấy giúp cho. Ngờ đâu bác Hải đi chơi cả ngày, công việc phó mặc cho bà Hoàng Cúc. Bác ấy có ở nhà thì đâu đến nỗi.
Qua câu nói của ông Tiến Đạt, Thu Hồng hiểu được tâm trạng của ông lúc này. Trách nhiệm gây ra cái chết cho vợ ông không phải là Vũ Hải mà chính là bà Hoàng Cúc. Nhưng Vũ Hải đứng tên mở phòng mạch, là người phi chịu trách nhiệm trước pháp luật. Thu Hồng thoáng nghĩ, có thể tách đôi vấn đề:
- Cháu cũng nghĩ như bác. Có anh Hải ở nhà mọi chuyện đã khác. Tính anh Hải nông nổi, ham vui nhưng đã bắt tay vào việc là làm hết mình, cẩn thận và chu đáo lắm. Nhưng anh ấy lại bốc đồng như nghệ sĩ. Thích thì làm, không thì thôi. Khổ thế đấy.
- Cô nói phải. Ai chứ nhà tôi đang chịu ơn anh Hải. Đấy, cháu Thủy Tiên trong tay cô và cháu Thủy Ly đây này - vừa nói ông vừa kéo Thủy Ly vào lòng - đều do bác Hải mổ cứu sống. Bác ấy còn bảo đừng đẻ nữa, tại tôi không nghe.
Thu Hồng im lặng, thấy chiều hướng câu chuyện thuận lợi cho Vũ Hải. Ông Tiến Đạt thâm tâm chỉ trách anh một phần, còn lại dồn oán hận lên đầu bà Hoàng Cúc:
- Cái bà Hoàng Cúc thật liều lĩnh. Không giải quyết được thì gửi ngay người ta xuống bệnh viện. Chủ quan coi thường. Ỷ thế có anh Hải. Nhà bác Hải mà cứ phó mặc cho con mụ ấy sớm muộn gì cũng ra tòa.
Đến lúc này, Thu Hồng thấy đã đến lúc xuất đầu lộ diện. Cô đứng dậy, hai tay chắp vào nhau, lễ phép thưa:
- Cháu xin thưa với bác, cháu đến đây là thay mặt giáo sư Vũ Thịnh, bố anh Hải thắp nén nhang trước vong hồn bác gái. Bác ấy đau không xuống được, xin xuống thăm sau.
Ông Tiến Đạt cảm động:
- Ôi, thế sao. Tôi cũng đã gặp cụ và cũng đang là bệnh nhân của cụ.
Ở bên ngoài lại có một người cầm hoa huệ bước vào. Thu Hồng thoáng nhận ra đó là Vũ Hải, cô đứng lên từ biệt ông Tiến Đạt, đi sang ngả khác, tránh gặp mặt Vũ Hải.
Ông Tiến Đạt bước ra đón, ôm chầm lấy Vũ Hải:
- Bác Hải ơi!
Vũ Hải sượng sùng cúi mặt, tê dại trước những tiếng nấc xé lòng của ông Tiến Đạt. Tiếng khóc của người đàn ông nghe nặng và đau như tiếng sét đánh vào buổi trời quang mây tạnh.