29-10-2008, 05:35 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 11
Mắt tôi mở banh ra, mở tét ra, không thấy gì, tôi muốn sỉu quá, giá»ng ba lạ quá, chưa bao giá» tôi nghe ba nói như thế bao giá», cả me nữa...
Tôi mò mẫm sá» tưá»ng lần Ä‘i, tôi tìm cánh cá»a sổ vẫn buông rÅ© mà n nhung đỠcó chấn song bằng sắt. Tôi cần thấy, hy vá»ng ba mẹ không đóng cá»a, bình thưá»ng tôi cÅ©ng quên để ý ba me mở đóng những cánh nà o khi Ä‘i ngá»§ nữa.
Cá»a quên đóng nhưng cÅ©ng kÃn bưng bÃt vì mà n cá»a buông rÅ© che kÃn bên trong, tôi run rẩy sá» nhẹ tấm mà n, tiếng me vẳng ra.
- ......................
Tôi muốn ngất Ä‘i vì sợ, vì hồi há»™p, nhẹ nhà ng khéo léo và tháºt từ từ tôi vạch khẽ má»™t chéo rideau.
Tôi thấy, tôi thấy hết rồi, ba với me, tôi mở tròn hai mắt ra, máu tan đâu hết mà mình lạnh thế? Ô kìa, ai đốt tim mình, sao tim mình nóng ran, nóng như thiêu như đốt.
Tôi lảo đảo trở vá» phòng, những lối Ä‘i hun hút như địa ngục, những lối Ä‘i đầy tá»™i lá»—i, tôi không khóc được nữa, tôi kinh tởm, tôi sợ hãi, có thể tầm thưá»ng như thế sao? Ba mình có thể váºt chất như thế được sao? Còn me, bà n tay chỉ biết gõ trên phÃm ngà , gương mặt quà phái ấy, trá»i Æ¡i! giả dối, ngưá»i lá»›n là má»™t lÅ© giả dối, lÅ© đê tiện.
Tôi nằm váºt xuống giưá»ng, gối chăn bây giá» cÅ©ng đáng kinh, tôi mở mắt tháºt to trong đêm, tôi vẫn thấy rõ rà ng ba trên me, ba vá»›i me, không ngá» ngưá»i lá»›n tởm thế nà y, váºy mà bao nhiêu lâu nay mình quà mến ba me, mình coi ba, nhất là ba như má»™t vị thánh.
Sụp đổ rồi, hoà n toà n sụp đổ thần tượng tình yêu.
Hoà ng! Anh cÅ©ng như thế, anh cÅ©ng tầm thưá»ng như thế thôi, có lẽ anh còn đáng tởm hÆ¡n ba tôi nữa, ta khinh các ngưá»i, đừng hòng đóng kịch đạo đức vá»›i ta nữa, thầy cô, ba me và cả anh.
Tại sao lên giá»ng dạy Ä‘á»i khi các ngưá»i lá»›n sống và yêu như con váºt, như con váºt, có khác gì không?
Váºy mà cứ đòi cấm con nÃt, cấm đủ thứ, hãy tá»± dạy dá»— mình Ä‘i đã.
Tôi nằm lịm trên giưá»ng, chân dà i và ngá»±c Ä‘ang bắt đầu nhú ra dưới lá»›p chăn hồng nhẹ. Tình yêu tháºt đã mất, chỉ còn là ná»—i chán chưá»ng nhau, anh cÅ©ng như thế. Ba me có má»™t mình tôi là con, anh những hai đứa con. Váºy mà anh nói anh yêu tôi, thôi từ nay hết rồi ước mÆ¡ thần thánh nhé.
Tôi lảm nhảm, tôi lịm ngưá»i mãi rồi cÅ©ng ngá»§ thiếp Ä‘i.
Buổi sáng môi se khô, miệng đắng chát như vừa má»›i Ä‘au dáºy, thì ra đêm qua tôi khóc, mắt bây giá» má»ng nước, da bây giá» xanh xao. Tôi mệt má»i tránh nhìn ba me nhưng vẫn phải nhìn. Vẫn như má»i ngà y, ba ngồi cạnh me để ăn sáng, ghế danh dá»± nhất dà nh cho tôi. Tôi quắc mắt nhìn me rồi vá»™i và ng quay Ä‘i:
- Con ăn đi chứ, đau chi thế con?
Giá»ng nói bây giỠđà ng hoà ng Ä‘oan trang thế, ngưá»i trong phòng đêm qua không phải là me sao? Tiếng thở đêm qua không phải cá»§a ba sao?
Tôi cưá»i như mếu cúi mặt nhai bánh mì, ba Ä‘iá»m đạm:
- Äêm qua nghe vú nói 11 giá» con má»›i vá» phải không? Thôi lần sau đừng Ä‘i chÆ¡i khuya nữa nghe con, không quen đâu, Ä‘au thì khổ. Ba nà y, lá»›n thế chứ đêm nà o lỡ thức khuya, hôm sau ba dạy há»c không nổi nữa đó.
Tôi muốn hét lên:
- Äêm qua ba thức khuya lắm, con biết hÆ¡n 12 giỠđêm ba me còn... cÆ¡ mà . Ba đừng nói dối, con biết hết rồi.
Nhưng tôi ngáºm miệng kịp, tôi đứng lên bá» và o phòng, bá» Ä‘i lang thang trong vưá»n, lúc trở và o thấy ba ngồi bên me trên canapé, tôi vá»™i quay Ä‘i trốn, ngà y chúa nháºt ba me không rá»i nhau đâu. Tôi quen lắm rồi, nhưng sao hôm nay nhìn ba ngồi cạnh me, tôi tức không thở được.
Buổi trưa ba me lại Ä‘i ngá»§, tôi háºm há»±c Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng khách. Tôi cô đơn, má»™t mình tôi cô đơn thôi, ai cÅ©ng có cho há» má»™t ngưá»i yêu hết. Chà ng có cô Hà , buổi sáng chà ng sẽ ăn Ä‘iểm tâm vá»›i cô Hà , sẽ ngồi nói chuyện vá»›i cô Hà , buổi trưa sau bữa cÆ¡m ngồi bên nhau, chà ng sẽ cùng cô Hà và o phòng riêng, rồi buổi chiá»u Ä‘i dạo, rồi buổi tối coi TV, rồi đêm vá» ngá»§ bên nhau chung hÆ¡i thở, chung gối, chung chăn chung má»™t ánh đèn má»..
Có gì khác đâu, cũng như ba me, có khi còn ghê gớm hơn nữa, vì dù sao ba me mình cũng đứng tuổi rồi.
Mãi bốn giá» chiá»u me má»›i nhá»› đến tôi, me muốn tôi Ä‘i ciné vá»›i ba me, nhưng tôi từ chối lấy cá»› trưa nay không ngá»§ được, Ä‘i ciné thế nà o vá» cÅ©ng Ä‘au. Tôi bị khá»§ng hoảng hÆ¡i nặng, sá»± tò mò là m tôi nhoà i ngưá»i vì suy nghÄ© và tưởng tượng. Tôi Ä‘i tìm những quyển sách loại há»c là m ngưá»i nghiá»n ngẫm, nhưng vẫn không hÆ¡n gì gái trai trước ngưỡng cá»a hôn nhân...
Tôi dở dở ương ương giữa ngưá»i lá»›n và trẻ con, thà tôi không biết gì hết như ngà y xưa còn bé, thà tôi biết hết như ngưá»i lá»›n. Äà ng nà y tôi biết ná»a vá»i ...
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
29-10-2008, 05:36 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 12
Sáng thứ hai tôi thức dáºy sá»a soạn Ä‘i há»c, ba me chá» sẵn ở bà n ăn Ä‘iểm tâm. Tôi cúi gằm mặt xuống mà ăn nhất định không nhìn ba mẹ nữa. Me có vẻ ngạc nhiên:
- Con là m sao thế Thu? Có đau gì không?
Tôi lắc đầu vẫn không nhìn me, me kêu:
- Thu, sao me há»i con không nói, con bị khan tiếng hở?
Muốn cho qua chuyện tôi gáºt đầu, tá»± nhiên tôi cảm thấy ghen tức vá»›i me, tại sao ba cứ quấn lấy me, ba bá» rÆ¡i mình, ba không thương mình nữa rồi.
Me sỠtay trên trán tôi:
- Äi há»c có nổi không con?
Tôi đáp cụt ngủn:
- ÄÆ°á»£c.
Ba nghiêm nghị:
- Thu, con có chuyện gì buồn?
Tôi uống hết giá»t sữa sau cùng, vá»™i vã đứng lên:
- Thưa ba không.
Tôi lủi và o nhà , tiếng thở dà i của ba đuổi theo:
- Con nó sắp lớn rồi bà ...
Tôi nhét những quyển sách và o cặp, bạn bè vẫn là những gì thương yêu nhất, thầy cô vẫn là hình bóng thân yêu nhất. Ba không thương tôi đâu, cả me nữa, ba suốt ngà y chỉ lo cho me, me Ä‘au ba lo quýnh chứ mình có Ä‘au ba cÅ©ng tỉnh như không. Tôi bặm môi lao ra xe, mở tháºt mạnh cánh cá»a, ba ngồi sẵn trong xe chứ không có xuống đón mình, mở cá»a cho mình như đã lo cho me đâu.
Ngồi bên cạnh ba trên quãng đưá»ng xa lá»™ rá»™ng thênh thang chan hoà ánh nắng buổi sáng, nắng là m và ng mái tóc cá»§a ba, là m sáng vầng trán rá»™ng. Tôi len lén nhìn ba, ba vẫn như thưá»ng, không có gì thay đổi, nhưng tôi, tất cả những gì tôi dà nh cho ba không còn nữa. Khi ba quay lại, tôi vá»™i quay Ä‘i tránh mắt ba. Tôi không muốn nhìn ba nữa. Ba cưá»i nhẹ:
- Con gái ba lá»›n mất rồi, váºy mà ba quên, con buồn ba phải không? Ở lá»›p có chuyện gì khó xá» không con?
Tôi lắc đầu nhìn ra xa, tôi không thể nói chuyện với ba nữa, không thể nũng nịu ba nữa rồi, thấy thương cho mình ghê. Ba im lặng hút thuốc và tôi im lặng ngó ra xa, thỉnh thoảng nhìn lén ba.
Äến trưá»ng còn sá»›m quá, áo trắng còn thưa thá»›t đó đây trước cổng trưá»ng. Tôi tá»± mở cá»a bước xuống, má»i khi thưá»ng thưá»ng tôi ngồi lại là m nÅ©ng ba và i phút, ba: đón con sá»›m nghe ba, đừng để con chá» lâu đó, mắc cỡ lắm. Bây giá» tôi không buồn nhìn ba nữa, đừng nói chi dặn dò, tôi nghe ba gá»i:
- Thu!
Tôi vẫn cúi đầu đi không quay lại:
- Thu lại ba bảo.
Mặc. Tôi vẫn Ä‘i như ngưá»i Ä‘iếc, mắt tôi má» Ä‘i, không, tôi hết thương ba mất rồi, tôi không thể đóng kịch thương ba, tôi không quen giả dối.
Tôi chạy lao và o trưá»ng vừa lúc cánh cổng quen thân mở ra đón bầy há»c trò áo trắng. Tiếng cá»a xe đóng lại, tiếng ba gá»i vang vá»ng:
- Thu, Thu đứng lại ba bảo.
Tôi chảy nước mắt, chưa bao giỠbuồn chán như hôm nay. Tôi lủi thủi và o lớp, tôi muốn trốn chà o cỠnhưng không dám. Chuông chưa rung nên lũ bạn vây quanh tôi. Hạnh láu táu:
- Cha, bữa ni mi Ä‘i há»c sá»›m rứa e trá»i bão mất hé tụi bây. Nà y hết cúp cua chưa mi? Nói cho mi biết, mi mà nghỉ giá» cô Hà nữa mi chết vá»›i bà ấy.
Tôi lắc đầu ngồi im thin thÃt, Hạnh ngạc nhiên:
- Ủa sao mi khóc? Chuyện chi đó mi?
Nhá» Châu nói nhá»:
- Chắc bị má la rồi, đúng hông Thu?
Hạnh tò mò:
- Chắc không phải, ba me nó cưng nó thấy mồ, con một chứ có phải con lạm phát như tụi mình đâu mà la, hay mi thất tình hở Thu?
Tôi cưá»i:
- Tao có già nua gì mà khóc vì tình, tụi bay yên trà đi, có Ä‘iá»u tao chán Ä‘á»i quá, tá»± nhiên chán. Nà y tụi bay đừng thèm tin ngưá»i lá»›n nữa bay, ngưá»i lá»›n giả dối lắm, hỠđóng kịch tà i lắm bay Æ¡i.
Bá»n chúng ngÆ¡ ngác, Lan than:
- Mi nói cái chi kỳ cục rứa? Tao không hiểu mô tê chi hết.
Tôi gắt:
- Có mi kỳ cục thì có, nói cái chi mà mô rứa chi tỠnhư tiếng Tây thế mi?
Lan cưá»i:
- Tiếng Huế cá»§a ngưá»i ta mà mi kêu là tiếng Tây, thôi đúng rồi, con Thu nó Ä‘iên tụi bay Æ¡i.
Tôi nghiêm trang:
- Nà y, tụi bay có bao giỠbiết ba me tụi bây ngủ nghê ra là m sao không?
Tụi nó á»› ngưá»i ra:
- Mi nói chi hở Thu? Thôi đúng là mi sắp điên rồi Thu ơi.
Tôi cưá»i:
- Có tụi bây ngu thì có, lũ con gái nham nhở như khỉ.
Châu đỠmặt, Lan đỠmặt:
- Con khỉ ni, nó thất tình là cái chắc, thôi chắc bị cô Hà la rồi, chà ng bá» mi rồi phải không Thu? Nói cho mi biết, tình mi tuyệt vá»ng rồi.. Äừng hòng nhất Anh văn tháng nà y nữa em Æ¡i. Bố bảo thầy cÅ©ng không dám cho mi 18 Ä‘iểm nữa đâu.
Tôi nhớ chà ng, dù bây giỠthù ghét chà ng, tôi cũng không thể quên được chà ng. Tôi ôm lấy đầu hét lên:
- Im đi, im đi, đau đầu quá!
Tụi nó ngạc nhiên tròn mắt ngó tôi. Chuông rung rồi, tụi nó bỠtôi chạy ùa ra sân. Tôi ủ rũ đi theo chúng.
Hai giỠPháp văn với cô Mai dễ thương rồi cũng qua đi. Tôi ngồi im một chỗ nghe cô giảng bà i, tôi không còn lòng dạ nà o nói chuyện nữa, dù là nói trên giấy.
Giá» ra chÆ¡i tôi rá»§ Hạnh, Kim và Ãi kiếm má»™t gốc cây ngồi tâm sá»±. Tôi không đùa nghịch được nữa, tôi cần những đứa bạn thân hÆ¡n bao giá». Äức Hạnh nói:
- Hôm nay con Thu lạ kinh khủng tụi bay nhỉ, coi bộ lớn hẳn ra. Chắc mi sắp lấy chồng phải không Thu?
Tôi không cưá»i được nữa:
- Lạ thì không lạ, có Ä‘iá»u tao có chuyện há»i tụi bay.
- Chuỵên gì đó Thu?
Tôi ngáºp ngừng:
- Há»i tháºt tụi bay nhé, có bao giá» tụi bay thấy ba má ngá»§ không?
Hạnh cưá»i chúm chÃm:
- biết à , tao đâu có để ý, tao chỉ biết má»—i tối ba tao ngồi Ä‘á»c báo, má tao dá»n dẹp rồi bả Ä‘i ngá»§ lúc nà o ai biết đâu?
Ai băn khoăn:
- Mà mi há»i chi váºy Thu?
- Thì tao há»i tháºt, mi trả lá»i cho tao Ä‘i rồi tao nói.
- Tao thì tao thấy ba me tao ngá»§ chung má»™t giưá»ng, tao không có thì giỠđể ý nữa.
Tôi nhá»› đến ba, buổi sáng ngồi trong xe vá»›i ba Ä‘i trên xa lá»™ mà tôi có cảm tưởng như ba đưa tôi Ä‘i trong má»™t Ä‘oạn đưá»ng hầm Ä‘en tối nhất Ä‘á»i.
Kim tháºt thà hÆ¡n:
- Kim thấy ba má hay ngá»§ chung vá»›i nhau lắm, ba má Kim má»—i ngưá»i má»™t phòng nhưng có nhiá»u buổi sáng tao dáºy sá»›m Ä‘i kiếm má, cái thấy phòng má trống trÆ¡n, gối chăn còn nguyên, chặp thấy má ở trong phòng ba Ä‘i ra. Chắc phải váºy má»›i có tụi mình chứ bá»™, có gì lạ đâu. Ủa sao mà hôm nay Thu há»i kỳ thế?
Hạnh là m bá»™ ngưá»i lá»›n:
- Thôi tao biết rồi, con Thu coi bá»™ lá»›n xác chứ hắn trẻ con lắm, ba má hắn cưng quá thà nh ra hắn lý tưởng, hắn nhìn Ä‘á»i toà n mà u hồng, giá» hắn Ä‘ang bắt đầu mở mắt, ai Ä‘á»i yêu ngay ông thầy có vợ bao giá» không, yêu mà không biết dấu diếm.
Tôi cay đắng:
- Tại sao phải dấu diếm.
Hạnh nhún vai:
- Mi như con trai, con gái phải ý tứ, phải e lệ chứ bộ, nói như mi thì ...
- Thì sao?
- Thì không có con gái nữa. Cái chuyện ba má mình là chuyện thưá»ng, mai mốt lấy chồng thì biết, có gì mà thắc mắc.
- Mi biết rồi?
- Biết.
- Tháºt không?
- Tháºt chứ, có gì lạ đâu.
- Như thế nà o hở mi, còn thầy cô của mình bộ cũng như thế?
- Chứ sao nữa, như trong ciné ấy, cÅ©ng ôm ấp hôn hÃt thế thôi, y như ciné. Thầy cô cÅ©ng là ngưá»i.
Giá» há»c vá»›i cô Hà đã đến, tụi nó có vẻ e ngại nhìn tôi và o lá»›p. Hôm nay cô Hà mặc áo Ä‘en, nước da cô trắng xanh nổi báºt lên như pho tượng mỹ nữ. Tôi á»§ rÅ© ngồi im, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, cô có vẻ dịu dà ng vá»›i tôi, tia nhìn lắng xuống. Tôi không còn ghen tức nữa, tôi hết yêu chà ng rồi, còn gì nữa đâu mà ghen tương. Tôi chỉ thấy lòng buồn buồn, dáng ngồi há»› hênh cá»§a cô là m tôi nhÃu mà y. Cô duá»—i dà i chân ra, có lẽ cô má»i mệt, và sáng nay dáºy trá»… vì đêm qua đã thức khuya vá»›i chà ng.
Tôi chăm chú nhìn, lòng gá»n gợn đớn Ä‘au, ngưá»i tôi như má»c lên những sợi lông cứng. Quần lót đỠvà quầng thâm nÆ¡i mắt môi mệt má»i, tôi muốn gá»i to:
- Cô ơi, cô đóng cúc quần lại đi cô, em khổ quá rồi.
Môi tôi mÃm lại, cả lá»›p mãi nghe cô giảng bà i, cô giảng bà i hay lắm, cô xinh đẹp lắm, nhưng cô đã có chồng, tụi em vẫn thÃch há»c vá»›i những cô chưa có chồng kìa. Má»—i lần thầy cô bá» tụi em Ä‘i láºp gia đình cả lá»›p cả trưá»ng Ä‘á»u buồn ngẩn ngÆ¡. Nhất là thầy, Ä‘ang há»c mà thầy cưới vợ thì đứa nà o cÅ©ng nghe như mất mát má»™t cái gì tháºt dá»… thương.
Không phải là yêu đương hay ghen ghét nhưng tụi em vẫn thÃch thầy cô sống mãi cho tụi em, đừng thuá»™c vá» riêng ai. Äối vá»›i những thầy những cô chưa có gia đình, tụi em vẫn dà nh nhiá»u cảm tình thân thiết gần gÅ©i hÆ¡n.
Cô Hà đưa mắt nhìn tôi, giá»ng cô ngá»t ngà o:
- Giáng Thu.
Bạn bè quay nhìn tôi, chắc chúng sợ tôi chá»c tức cô nữa, Hạnh thì thà o:
- Lên Ä‘i Thu, bà ấy không giáºn mi đâu.
Tôi không thuá»™c bà i, mấy hôm nay tôi có há»c hà nh gì đâu, nhưng tôi hết muốn là m phiá»n cô rồi, tôi không thương cô như tụi nó nhưng cÅ©ng không ghét cô được nữa, bởi tôi chán chà ng, tôi hết yêu chà ng mất rồi. Chà ng bây giá» xa xăm như ước mÆ¡, có nhá»› chăng chỉ để ngáºm ngùi.
Tôi từ từ lên bảng, cả lớp thở phà o như trút được gánh nặng.
- Thu thuộc bà i không Thu?
Tôi là nhÃ:
- Dạ thưa cô, em...
- Nghe tôi há»i nhé.
- Dạ.
Äôi mắt cô tháºt hiá»n, tia nhìn ấm áp như vá»— vá» tôi, sao tôi lại ghét cô được nhỉ? Cô có tá»™i gì đâu. Chà ng là chồng cá»§a cô. Má»›i tuần trước tôi còn giáºn ghét Ä‘iên cuồng bây giá» lòng tôi chán chưá»ng hết dám ước mong.
- Thu phân biệt cho cô thế nà o là hà nh vi đạo đức và thế nà o là qui luáºt đạo đức.
Tôi run run, tôi trả lá»i loanh quanh, tôi không hiểu bà i, cÅ©ng không nhá»› bà i, tôi nhăn nhó, qui luáºt và hà nh vi khác gì nhau không? Cả lá»›p cÅ©ng biết tôi không thuá»™c bà i, vì tôi cứ Ä‘i vòng vòng chung quanh đỠtà i cá»§a cô. Cô vẫn cưá»i hiá»n khuyến khÃch tôi:
- Lần sau gắng nghe cô giảng bà i nhé, đừng lo ra, cuối năm thì rớt mất.
Cô khoanh tròn con số 15 trong vở tôi, rồi cắm cúi ghi và o sổ, cô há»i khẽ:
- Thu có chuyện buồn phải không? Có thể kể cho cô nghe được không?
Bá»n chúng ngạc nhiên ngó cô, tôi Ä‘á»c trong mắt chúng má»™t cảm tình sâu xa chúng dà nh cho cô. Tôi đáp khẽ:
- Dạ, cám ơn cô, không có gì.
VỠchỗ tôi nhìn con số 15 trong vở, chữ ký của cô. Cả lớp thương cô rồi, nên tôi lại buồn.
Tà i sản của quykiemtu
29-10-2008, 05:36 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 13
Má»™t ngà y qua để xa anh thêm má»™t ngà y, và yêu anh thêm má»™t ngà y. Cà ng yêu thì cà ng xa cách nhau.. Ba me thá»±c sá»± trở thà nh ngưá»i lạ mặt, gia đình thá»±c sá»± trở thà nh quán trá» cho mình. Mình cô đơn khá»§ng khiếp, mình trở thà nh khách lạ ngay trong mái nhà thân quen nà y?
Nước mắt muốn chảy ra, bởi ba me chỉ biết sống cho ba me thôi. Ba me không há» yêu thương mình như mình mÆ¡ tưởng. Sao me không ngá»§ chung phòng vá»›i mình? Tôi vẫn ngá»§ má»™t mình có sao đâu? Tôi vẫn biết đó là chuyện thưá»ng tình, nhưng tôi vẫn ngấm ngầm ghen tức vá»›i me. Ba me là m tôi ghét cô Hà thêm, buồn chà ng thêm. Tình yêu vẫn còn đó nhưng chua như dấm, nhưng đắng như bồ hòn. Yêu má»™t ngưá»i có vợ để phải dấu diếm, để phải căm há»n. Bạn bè không thể hiểu tình yêu. Nên chúng chê cưá»i mình, nên chúng mỉa mai tôi.
Tiếng động cÆ¡ ì ầm. Ba lại Ä‘i vá»›i chú Duy. Tôi không buồn nhìn theo xe ba như ngà y nhá». Ờ nhỉ. Äầu năm há»c chưa yêu chà ng, ta là trẻ con và bây giá» cái thuở dấu me trong cặp, cá»™t Ä‘uôi áo nhau, dấm dúi xoà i ổi dưới há»™c bà n đó đã trở thà nh dÄ© vãng ngà y xưa còn bé. Ba tháng trá»i yêu mê đủ để tôi thà nh ngưá»i lá»›n.
Me bước và o lẳng lặng ngồi xuống bên tôi, tôi nhanh tay đè quyển sách Triết dầy cá»™m lên táºp nháºt ký hồng rồi tiện tay đẩy và o há»™c bà n.
Me đăm đăm nhìn tôi:
- Con khóc đấy à ? Sao thế Thu?
Tôi lắc đầu:
- Äâu có me, mắt con cay cay nên chảy nước mắt, việc gì con phải khóc.
Me thở dà i:
- Con dấu me, me biết con Ä‘ang buồn, bởi vì me cÅ©ng buồn nên me hiểu con như hiểu chÃnh lòng me.
Tôi đứng lên, tôi không muốn ngồi gần me nữa. Tôi sợ thì đúng hÆ¡n, bởi vì me bắt tôi tưởng tượng quá nhiá»u, me là m tôi mệt đứt mạch máu được vì ghen. Tôi muốn thương me như ngà y xưa. Ôi nói ngà y xưa cho văn hoa chứ sá»± tháºt tôi chỉ muốn thương me như cách đây má»™t tuần, vâng, má»™t tuần thôi, con còn là con cá»§a ba me, còn tin yêu, còn thần thánh ba me như hai vì sao trên cao xa thăm thẳm. Má»—i khi buồn vì chà ng con thÃch nghÄ© đến ba. Bây giá» con buồn vì ba me, con biết nghÄ©, biết nói vá»›i ai bây giá»?
- Thu! Nhìn me đi,, sao con tránh me?
Tôi không nhìn me:
- Con tránh me bao giỠđâu.
- Me biết, con đừng dấu me.
- Con không có chuyện gì để dấu me cả. Ngưá»i lá»›n má»›i dấu trẻ con, chứ trẻ con là m sao dấu nổi ngưá»i lá»›n.
- Con cay đắng với me?
- Con không có quyá»n gì hết, Ä‘iá»u con hÆ¡i nản.
- Nản? Nghĩa là ...
- Thưa me, ngưá»i lá»›n nhiá»u tà i quá, chẳng hạn hỠđóng kịch giá»i hÆ¡n tụi con, chẳng hạn há» vừa là m vừa chối..
Me giáºn dữ:
- Thu , con muốn nói gì?
- Con không muốn nói gì cả. Con nghe thầy cô giảng bà i nhiá»u rồi và con Ä‘ang tá»± há»i há» có là m đúng như lá»i há» nói không?
Me thở dà i:
- Ba nói đúng, con lớn mất rồi.
- Thưa me vâng, con có bảo con còn bé đâu.
- Ngà y xưa me cũng như con, nhưng có lẽ me nghĩ giản dị hơn con.
Tôi nhắm mắt:
- Con mệt quá, me cho con nghỉ một chút.
Me đứng lên:
- Ba đi với chú Duy, còn me, me là m gì bây gi�
Tôi vụt há»i:
- Chú Duy có liên hệ gì với me không?
Me ngáºp ngừng, giá»ng me như lạc Ä‘i, tay chân me cuống quÃt là m má»™t cá» chỉ xua Ä‘uổi, nhưng tôi không hiểu me muốn xua Ä‘uổi cái gì? Tôi hay là dÄ© vãng cá»§a me?
- Con, con muốn nói gì hả Thu?
Tôi lạnh lùng:
- Con há»i giữa me và chú Duy có những liên hệ thầm kÃn gì không? Từ hôm con tình cá» gặp chú, ba đưa chú vỠđây, con cảm thấy me đã thay đổi quá nhiá»u.
Me cúi đầu xuống, mặt buồn mênh mông, tự nhiên tôi nghe thương yêu me xót xa. Tôi tiến lại gần me bùi ngùi:
- Con xin lỗi đã là m me buồn, me tha thứ cho con, vì con cũng buồn, con cảm thấy chán nản tất cả.
Me thở dà i:
- Con không có lá»—i gì hết, chÃnh me má»›i là kẻ có tá»™i, me nghÄ© kỹ rồi, me không thể dấu con mãi được. Con đừng khinh me nghe Thu?
Tôi dÆ¡ tay lên trá»i:
- Trá»i me nói gì kỳ thế nà y, con không hiểu gì hết?
Me trầm giá»ng:
- Rồi con sẽ hiểu.
Tôi van lơn:
- Me nói rõ cho con nghe Ä‘i me. Me đừng dấu con tá»™i nghiệp, con khổ tâm quá nhiá»u rồi.
Me lau mồ hôi trán, những giá»t mồ hôi nhá» bé mong manh như lệ nhòa từ trên mái tóc Ä‘en nhánh cá»§a me rÆ¡i xuống:
- Ba sẽ nói vá»›i chú Duy tối hôm nay, trong má»™t cái quán nà o đó. Trán ba cÅ©ng rướm mồ hôi, giá»ng ba cÅ©ng ngáºm ngùi và ba cÅ©ng buồn, cÅ©ng bối rối như me bây giá». Tá»™i nghịêp cho ba con. Con có thương ba không?
Tôi gáºt đầu:
- Con thương ba lắm, hồi xưa con thương ba nhất Ä‘á»i, nhưng...
- Nhưng bây giỠthì hết thương?
- Dạ không phải là hết thương, nhưng mà thôi, me kể chuyện gì me nói đi.
Me vuốt tóc tôi:
- Con thương chú Duy không?
Tôi quay lại nhìn me, lặng ngưá»i mất má»™t giây:
- Tại sao me há»i con câu đó? Con nhá»› đã trả lá»i cho me câu há»i nà y má»™t lần rồi cÆ¡ mà . Chú Duy là ngưá»i hiểu biết, đứng đắn và có nhân cách đáng mến. Con mến chú vì chú là bạn thân cá»§a ba.
Me mơ mà ng:
- Hồi me còn trẻ, me cũng nghĩ vỠchú ấy như con.
Me đứng lên:
- Ra vưá»n chÆ¡i vá»›i me, me sẽ kể chuyện ngà y xưa cho con nghe.
Tôi cưá»i:
- Me có vẻ giống chú Duy quá.
Me cưá»i gượng. Tôi theo me ra ngồi trên ghế đá dưới tà n cây. Mùi cây cá» thÆ¡m thoang thoảng như mùi tóc me. Äôi mắt me mÆ¡ mà ng như chìm trong vùng ká»· niệm xa xưa nà o đó.
- Kể chuyện ngoà i Bắc cho con nghe Ä‘i me. Con thÃch nghe me kể chuyện Hồ Tây rá»™ng mênh mông, Ä‘á»n Trúc Bạch và đưá»ng Cổ Ngư. Buồn ghê, quê hương chỉ là má»™t má»› hình ảnh cá»§a tưởng tượng. Váºy chứ mà nghe me kể miết con cÅ©ng tưởng tượng ra Hà Ná»™i cá»§a con đó me.
Me cưá»i:
- Con gái Hà Ná»™i lãng mạng lắm, hồi me bằng con, me đứng hà ng giá» trên bến Phà Äen để chá»...
Tôi láu lỉnh:
- ChỠba chứ gì?
Me lắc đầu:
- Không, me chá» ngưá»i khác, lúc đó me chưa quen ba, nói khác hÆ¡n, ba chỉ là bạn cá»§a má»™t ngưá»i.
Tôi ngạc nhiên:
- NghÄ©a là me yêu má»™t ngưá»i và lấy má»™t ngưá»i, ba con, ba con... me không yêu ba con sao me lấy ba? Hèn gì ba me Ãt con quá, thầy cô cá»§a con có ngưá»i năm sáu con kia. Cô Hà còn trẻ cÅ©ng hai con rồi.
Tà i sản của quykiemtu
29-10-2008, 05:37 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 14
Tôi buồn, má»—i khi nhá»› đến chà ng tôi lại buồn. Khi ngưá»i ta yêu ai, ngưá»i ta có trăm ngà n gợi nhá»› để thương tưởng đến nhau. Mai sau nếu có lấy chồng tôi cÅ©ng đà nh mang theo má»™t mối tình dấu kÃn như me. Me kể chuyện ngà y xưa cá»§a me ngoà i Bắc, cái giá rét căm căm, cái mùa thu rất đỗi mùa thu đó, vá»›i những con đưá»ng lặng lẽ chứa đựng lá và ng, vá»›i mặt hồ êm như mắt ngưá»i yêu. Ngưá»i ta chá»›p mắt khi nhìn nhau. Gặp đôi mắt ngưá»i yêu là đủ bá»§n rá»§n cả ngưá»i rồi, đừng nói chi đụng ngón tay nhau. Váºy mà ngưá»i ta có đến hai đứa con vá»›i nhau thì chất ngất đến thế nà o. Quen hÆ¡i gần tiếng ai hÆ¡n vợ chồng? Tình yêu, nếu có tình yêu giữa tôi và chà ng thì khi nằm bên vợ chà ng cÅ©ng phải quên tôi. Là m sao nhá»› ná»—i nữa. Buồn chịu không nổi nữa rồi anh Æ¡i.
Me là m tôi bà ng hoà ng:
- Con nghÄ© gì mà thừ ngưá»i ra thế nhỉ?
Tôi cưá»i nhẹ:
- Con thương me.
Me đăm chiêu nhìn lên trá»i, má»™t mảnh trá»i buồn giăng ngang lá cây. Chiá»u Ä‘áºm rồi, nắng ngá»§ quên má»™t góc núi xa. Giá»ng me lá»nh bá»nh như tiếng nước trôi:
- Me gặp ngưá»i ấy khi me vừa ở ná»™i trú ra. Tuổi trẻ bao giá» cÅ©ng nhiá»u mÆ¡ ước, me cÅ©ng hoạt động má»™t cách ngấm ngầm trong tổ chức cá»§a ngưá»i ấy. Ba con cÅ©ng là má»™t thanh niên đầy nhiệt huyết, nhưng me.. me đã yêu má»™t ngưá»i rồi, me quà mến ba con lắm...
Tôi há»i nhá»:
- Như váºy tại sao me lại lấy ba con để bây giá» buồn.
- Ba là bạn, bạn rất thân cá»§a ngưá»i ấy.
- Me muốn nói chú Duy?
Me gáºt đầu:
- Me yêu chú Duy trước ba con.
Tôi bà ng hoà ng:
- Con cũng nghi nghi, không ngỠcon linh cảm đúng. Hèn gì ba vừa mừng vừa buồn lúc gặp chú Duy.
- Ba buồn không phải vì me đâu, vì con, vì ba trót thương yêu con như ...
Tôi lắc tay me:
- Me nói gì con không hiểu?
Me cắn răng lại:
- Me yêu chú Duy, yêu tha thiết, nhưng bố mẹ cá»§a me, ông ngoại con, nhất định không chịu. Me liá»u lÄ©nh kết hôn vá»›i chú Duy. Äám cưới tổ chức trước bà n thá» Tổ Quốc trên cánh đồng lá, bạn bè chúc mừng cho hạnh phúc cá»§a me. Trong tiệc vui đó có cả ba con. Ông ngoại cÅ©ng như há» hà ng vẫn tưởng me còn Ä‘i há»c. Rồi ngưá»i ấy mất tÃch trong má»™t chuyến Ä‘i bà máºt. Lúc đó me má»›i biết me có thai. Me lo sợ lắm, má»™t mình nuôi con ư? Me đủ can đảm, nhưng còn ông bà ngoại con, còn há» hà ng. Ba con biết chuyện và ba can đảm đứng ra cứu vá»›t danh dá»± cho me. Äám cưới lại cá» hà nh trước há» hà ng hai bên. Tình yêu dà nh cho ba con cao hÆ¡n núi, sâu hÆ¡n biển, vì tình yêu gồm vá»›i tri ân. Me nguyện ký thác má»™t Ä‘á»i cho ba. Ba con đáng kÃnh lắm, ba đã Ä‘em cả má»™t tình yêu độ lượng ra bảo bá»c Ä‘á»i me con mình, ba thương con như con ruá»™t, con không thấy sao. Nhưng me không thể dấu con được, lương tâm không cho phép ba me dấu con, nhất là dấu chú Duy.
Tôi đứng phắt lên ôm lấy mặt:
- Me nói sao, con, con không phải là con ruột của ba con à ?
Me gáºt đầu:
- Không. Con là con của chú Duy.
Trá»i tối sầm lại. Äất dâng lên cao. Gió ngừng thổi và tim ngừng Ä‘áºp. Tôi che mặt tôi nói như hét:
- Không, con không tin, không bao giá» con tin, vô lý, con là con cá»§a ba. Mưá»i mấy năm trá»i con gá»i ba là ba. Không, con vẫn là con cá»§a ba. Me đừng dối con, con van me.
Me ôm lấy tôi, giá»ng me buồn sÅ©ng nước mắt:
- Äó là sá»± tháºt, me dối gạt con là m gì.
Tôi mở bừng mắt nhìn me đăm đăm:
- Chú Duy có biết không?
- Trước kia thì không. Nhưng bây giá» chắc chú biết rồi... Ba sẽ nói cho chú biết đêm nay, tất cả sá»± tháºt trong đêm nay.
Tôi rên rĩ:
- Tháºt không me? Tháºt không me?
Me ứa nước mắt gáºt đầu. Tôi thẫn thá»:
- Bao nhiêu năm con sống và tin tưởng, bây giá» con má»›i biết con không phải là con cá»§a ba. Rồi me tÃnh sao? Me còn yêu chú Duy không? Ờ, còn yêu ba ruá»™t cá»§a con không?
Me lắc đầu:
- Không, đừng bắt me trả lá»i câu há»i đó, vì chÃnh me, me cÅ©ng không tá»± trả lá»i cho me được. Chỉ biết má»™t Ä‘iá»u bây giá» me là vợ cá»§a ba con, me chung thá»§y và me không thể là m khổ ba con, dù me cÅ©ng xót xa khi chú Duy còn cô độc. Ba con là má»™t vị vua trên ngai cao cá»§a me, me phải Ä‘á»i Ä‘á»i nhá»› Æ¡n và đá»i Ä‘á»i yêu thương.
Tôi cay đắng:
- Còn con? Con phải là m sao bây gi�
Me u sầu:
- Ba me để con và chú Duy tá»± quyết định. Con lá»›n rồi, con tá»± do quyết định Ä‘á»i con.
Tôi lẩm bẩm:
- Con lá»›n rồi, con tá»± do quyết định. Trá»i Æ¡i, tá»± do đôi khi cÅ©ng là má»™t gánh nặng me Æ¡i.
Äêm xuống rồi, trá»i đất buồn tênh vì không có trăng sao lấp láy, thì thầm. Tôi cảm thấy lạnh. Ba vẫn chưa vá». Lòng tôi rối như mây, nặng trÄ©u như đá. Khó tin quá, nhưng mà nhìn mắt me tôi biết me nói tháºt. Mừng hay vui? Buồn hay khổ? Tôi cÅ©ng không biết nữa, chỉ biết lòng mình như Ä‘ang bị vò nhà u. Tôi lặng lẽ bá» và o nhà , mặc me ngồi má»™t mình dưới tà n cây. Bây giá» me thÃch ngồi má»™t mình. Tôi để me chìm trong vùng âm u nhưng thÆ¡ má»™ng, Ä‘au xót nhưng mến thương cá»§a me những ngà y còn trẻ. Rồi Hà Ná»™i sẽ hiện ra trong má»™t góc trà nhá»› nhiá»u hà o quang nhất. Những chiá»u dạo chÆ¡i trong vưá»n bách thảo, ở đó có má»™t quả đồi xinh cỠêm rất êm, me ăn bún chả vá»›i má»™t ngưá»i. Ngà y xưa nghe me kể, tôi tưởng ngưá»i đó là ba. Con nÃt luôn luôn tin má»™t cách ngây thÆ¡ rằng ba là ngưá»i yêu quà nhất Ä‘á»i cá»§a me, và ngược lại, me cÅ©ng là ngưá»i yêu quà nhất Ä‘á»i cá»§a ba. Nhưng bây giá» tôi biết những ká»· niệm đẹp nhất Ä‘á»i me lại là chú Duy. Con Thùy đã khóc nức nở vá»›i tôi vì má»™t ngà y nó khám phá ra ba nó có vợ bé. Và ngưá»i đà n bà trẻ bằng tuổi nó má»›i chÃnh thức là ngưá»i ba nó yêu. Nó buồn bã bá» há»c Ä‘i là m vì buồn cho má.
Rồi con đê Yên Phụ cho me ngóng trông má»™t ngưá»i trong dÄ© vãng. Rồi đưá»ng Quan Thánh có hai hà ng cây cao tÃt tắp cản bá»›t nắng hè cho me tương tư. Tá»™i nghiệp cho ba tôi, ồ không, bây giá» thì ba không còn là ba và chú không còn là chú. Tôi nhức đầu quá nằm váºt xuống giưá»ng, nước mắt bây giá» má»›i buồn tá»§i ứa ra, nghèn nghẹn trong cổ. Tôi sẽ Ä‘i đâu? Vá» vá»›i chú Duy hay ở lại vá»›i má»™t ngưá»i không phải là ba mình? Nhức óc quá, buốt từng chân tóc, tê từng đưá»ng gân. Khóc, vâng, chỉ còn duy nhất cách nà y. Khóc được cÅ©ng là má»™t hạnh phúc vô giá nhất. Ước chi có anh bên tôi bây giá»? Bà n tay đó sẽ là m mình bá»›t cô đơn, đôi mắt đó nhìn nhau bằng vạn lá»i an á»§i. Anh Ä‘ang là m gì vá»›i vợ hay vá»›i con? Vợ hay con cá»§a anh Ä‘á»u là những vết thương nhức nhối trong tim em, những hạt bụi to nhá»n trong mắt. Ừ, bụi và o mắt thì nước mắt trà o ra, nhưng sao khóc mãi mà vợ con chà ng vẫn không biến Ä‘i, không mất Ä‘i. Ước gì há» vụt biến Ä‘i, chà ng thà nh ngưá»i cô độc không vợ không con nhưng má»i anh chà ng lang bang khác.
Chú Duy đêm nay cÅ©ng bà ng hoà ng. Quên nữa, tôi phải gá»i là Ba Duy má»›i phải, thói quen đã ăn sâu mất rồi, tôi không dá»… gì Ä‘em chữ ba thân yêu trả lại cho chú Duy dá»… như tôi nghÄ©. Tôi trằn trá»c rồi ngá»§ thiếp Ä‘i, má»™t giấc ngá»§ mòn má»i không còn hồn nhiên như ngà y còn bé.
Tà i sản của quykiemtu
29-10-2008, 05:38 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 15
Buổi sáng ba mỉm cưá»i trên xe đợi tôi để Ä‘i VÅ©ng Tà u. Tôi ngượng ngùng len lén nhìn ba. Tôi biết gá»i là gì bây giá». Tôi không đòi ngồi cạnh ba như má»i lần Ä‘i chung vá»›i ba me nữa. Tôi lặng lẽ chui và o băng sau ngồi má»™t mình. Tôi mong chuyện hôm qua như má»™t giấc mÆ¡. Nhưng ba đã kéo giấc mÆ¡ vá» sá»± tháºt mà tôi muốn trốn:
_Ba vẫn thương yêu con như ngà y nà o, đối vá»›i ba không có gì thay đổi hết. Hôm qua ba đã bà n bạc rất kỹ vá»›i ba ruá»™t cá»§a con, bây giá» má»i việc thuá»™c vá» con và con tá»± do định Ä‘oạt.
Tôi thở dà i:
_Con không muốn nghĩ đến. Tại sao chú Duy, quên, ba Duy con không đến tìm con?
_Chú ấy cũng ngỡ ngà ng và chú ấy cũng chỠđợi.
Tôi kêu lên:
_ChỠđợi! Nghĩa là chỠcon, bây giỠba me, hai ba để con tự quyết định. Con quyết định cái gì?
Me thẫn thá»:
_Con đừng giáºn ba con, chÃnh Me má»›i là ngưá»i chịu trách nhiệm câu chuyện oái oăm nà y.
Tôi ngã ngưá»i trên thà nh xe.
_Con không giáºn ba cÅ©ng không giáºn me, nhưng quá sức chịu đựng cá»§a con, tá»± nhiên con bị quay cuồng và má»i sá»± tháºt đảo lá»™n ngoà i sức tưởng tượng cá»§a con.
Ba nhìn thẳng trước mặt, khói thuốc là m mỠđôi mắt ba:
_Trong chiến tranh chuyện đó rất thưá»ng. Sao con không nghÄ© rằng con diá»…m phúc hÆ¡n những cô bé khác, con còn đủ ba me, con lại có những hai ngưá»i cha rất má»±c thương con.
Tôi nghẹn ngà o:
_Con hiểu ý ba, con xin lổi vá»›i ba me, nhưng thú tháºt vá»›i ba mẹ, con có cảm tưởng con Ä‘ang mê, con không tin chÃnh con nữa.
Me gục mặt, hai vai me run lên hình như me khóc.T ôi ngồi lặng ngưá»i nghe giá»ng ba chùng xuống như nốt nhạc buồn:
_Ba hiểu. Má»i chuyện đâu sẽ và o đó, con đừng lo ngại nữa, bởi dù ba không sinh thà nh ra con, ba cÅ©ng nuôi từ lúc chà o Ä‘á»i. Nếu chú Duy không vá», ba cÅ©ng quên mất con không phải là con ba. Con hiểu ba muốn nói gì không?
Tôi rươm rươm nước mắt gáºt đầu. ÄÆ°á»ng êm bóng, xe lướt Ä‘i tháºt nhẹ. Gió vá»n tóc rối, má se khô. Hai bên đưá»ng ruá»™ng đồng rồi rừng thưa. Trên trá»i mây trắng lênh đênh trôi, nắng Ä‘ang bừng lên và ng đồng lúa. Tôi nhìn mông ra xa, lòng lắng xuống như tôi đã lá»›n. Tôi nghe vang âm trong tôi những lá»i me kể và quê hương má» xa như trà tưởng. Ngoà i đó có bốn mùa. Có mùa thu lá khô rụng đầy đưá»ng và gió mÆ¡n man áo me mà u hồ thuá»·. Có mùa đông giá rét mưa phùn lê thê bay. Có mùa xuân Ä‘i chÆ¡i thuyá»n trên mặt hồ xanh biếc. Có mùa hạ nóng uể oải nghe chim kêu theo nhịp võng đưa bên hè. Tôi lá»›n lên bằng lá»i lẽ ngá»t ngà o cá»§a me, những ká»· niệm cá»§a me cÅ©ng là cõi thần tiên mÆ¡ ước thuở tôi còn bé. Má»—i khi buồn giáºn me, tôi thưá»ng gợi lại những hình ảnh me thưá»ng vẽ vá»i trong tôi, mưá»i mấy năm trá»i. Tôi yêu me vì me có dÄ© vãng, dÄ© vãng cá»§a me là vùng quê hương nồng nà n trong trà nhá»›, me Ä‘em tất cả gởi và o đầu óc chất đầy mÆ¡ má»™ng cá»§a tôi, để đến nổi nhìn mắt me tôi cứ nghÄ© đến hồ Gươm, nhìn bà n tay mưá»i ngón thon gầy trên phÃm đà n tôi nghÄ© đến tiếng thở cá»§a Hà Ná»™i vỠđêm. Äêm trên sông Hồng hay đêm Cổ Ngư?
Hình như tưởng tượng bao giá» cÅ©ng đẹp hÆ¡n sá»± tháºt cho nên tôi yêu Hà Ná»™i hÆ¡n cả me, tôi thèm vá» nÆ¡i đó hÆ¡n cả ba, hÆ¡n cả chú Duy.
Cánh đồng bao la nà y cho tôi lớn lên để ngóng trông, để thương nơi xa đó với me. Bây giỠthì tôi hiểu tại sao me hay nhắc nhở vùng suy tư đó. Bởi vì chú Duy.
Tôi nhìn ba Long, bây giá» tôi phải gá»i tên má»—i ngưá»i sau má»™t chá» ba. Mái tóc loáng thoáng những sợi mà u trắng. Gương mặt trầm ngâm, đôi mắt chìm trong suy tưởng. Tôi thương ba ghê dù biết mình không phải đứa con ruá»™t thịt cá»§a ba, tôi vẫn thương ba. Tôi gá»i tháºt khẻ tiếng ba trong cổ má»m. Ba không nghe, me cÅ©ng không nghe. Ngưá»i lá»›n có những cái tá»™i nghiệp cá»§a ngưá»i lá»›n.
Xe lăn xuống bãi ngừng lại đầu con dốc cát. Ba kÃn đáo nhìn me. Me nói:
_Me lái xe vỠkhách sạn, chút nữa me ra đón. Con với ba chỠme ra hãy tắm nghe không.
Tôi gáºt đầu theo thói quen. Tôi thÃch những giây phút má»™t mình vá»›i ba. Rồi chợt nhá»› ba bây giá» không hẳn là ba, tôi e dè nhìn mông ra chân trá»i. Biển xanh ngắt tÃt tấp những con tà u mà u trắng. Trá»i mây tháºt bao la, không khà trong vắt không má»™t vết bụi. Sóng vá»— dạt dà o trên ghá»nh đá. Tôi muốn chạy tung tăng như ngà y còn bé đùa sóng vá»›i ba. Vá» biển là vá» vá»›i chÃnh mình. Lòng sẵn sà ng tha thứ, tay chỠđón dang ra. Tôi muốn ôm mây, ôm đỉnh núi và o đôi tay má»m yếu cá»§a tôi.
Tôi chợt nói má»™t câu tháºt vô nghÄ©a:
_Sao con không có em hở ba?
Ba ngạc nhiên nhìn tôi rồi trìu mến:
_Vì váºy ba thương con hÆ¡n má»i ngưá»i ba thương con trên Ä‘á»i nà y.
Tôi vẫn bâng khuâng, tôi nghĩ giá tôi có một đứa em thì câu chuyện đỡ ray rứt hơn.
_Ba à , sao me còn trẻ thế lại đẹp nữa, tụi bạn con đứa nà o cũng nói me với con như hai chị em. Còn ba, ba cũng bô như ai, sao ba me không có em bé nữa hở ba?
Ba phì cưá»i, nụ cưá»i cá»§a ba cho tôi biết vá»›i ba, tôi vẫn là má»™t đứa bé để yêu thương chiù chuá»™ng.
_Tại ba con ạ.
_Nghĩa là sao cơ ba?
Ba xoa đầu tôi :
_Sau nà y lớn lên con sẽ hiểu.
Tôi hồn nhiên, buồn đó rồi cũng vui đó, có lẽ vì biển là m tôi lãng quên.
_Con sẽ há»i me.
Ba cưá»i, chầm cháºm Ä‘i vá»›i tôi dá»c theo bãi biển. Sóng êm Ä‘á»m vổ vá» gót chân.MÆ¡n man như má»™t ngưá»i tình. Tôi laị nhá»› chà ng và nụ hôn mÆ¡ hồ sống lại. Tình yêu tưởng ngá»§ yên à o lên như bá»t sóng. CÆ¡n sóng ngầm chạy xôn xao. Tôi thì thầm gá»i khẽ tên chà ng. Mắt tôi long lanh nhá»› đêm nà o từng bước nhảy Ä‘ong đưa trong tay chà ng. Nhá»› đêm nà o hai đứa nhìn nhau dưới mà u đèn hồng cá»§a nhà Trâm.
Ba gá»i nhá»:
_Con nghÄ© gì mà mÆ¡ má»™ng váºy Thu?
Tôi mỉm cưá»i:
_Dạ không.
Ba nghiêm trang:
_Hôm qua khi ba cho chú Duy biết con là con ruá»™t cá»§a chú ấy, lần đầu tiên trong Ä‘á»i, gần chục năm sống gần chú ấy, ngay cả những lúc gian khổ cam go nhất, những lúc má»™t sống má»™t chết bên nhau, ba má»›i thấy chú ấy khóc. Chú Duy đã nghẹn ngà o, lặng ngưá»i hà ng giá», khi biết con là con ruá»™t cá»§a chú. Ba có đặt vấn đỠvá»›i chú ấy, ba không giữ con, dù ba rất thương yêu con. Có lẽ ngà y mai chú Duy sẽ ra đây vá»›i con, Thu ạ.
Tôi thẫn thá»:
_Ba với chú Duy là bạn, hay là anh em....
Ba lắc đầu:
_Bạn thân thôi, nhưng quà nhau, sống chết có nhau còn hÆ¡n cả anh em nữa. Vì váºy khi ba ruá»™t con mất tÃch, biết me con lâm cảnh khó xá», ba xin cưới me, lúc đó ba vẫn nghÄ© chắc chú Duy khó thoát vì đưá»ng biên giá»›i Là o-Việt lúc đó chịu ảnh hưởng tráºn đánh Äiện Biên Phá»§, ba con khó sống sót được. Ai ngá»....
Tôi xúc động nắm tay ba:
_Con được như ngà y nay là nhỠba. Con không thể.........
Ba lắc đầu:
_Ba hiểu lòng con, con là đứa bé ngoan ba biết. Nhưng con phải biết rõ Ä‘iá»u nà y, ba con là ngưá»i ba thương như em ruá»™t, đồng thá»i ba cÅ©ng kÃnh trá»ng chú nữa. Má»™t ngưá»i đáng kÃnh giữa xã há»™i bây giá». Con phải yêu kÃnh ba con hÆ¡n ba má»›i phải, vì ba con đáng kÃnh hÆ¡n ba.
Tôi bâng khuâng:
_Nghĩa là con phải bỠmái gia đình con vẫn thương yêu nà y để theo ba con? Còn me con?
Ba đăm chiêu:
_Me có sá»± lá»±a chá»n cá»§a me, hình như me đã nói vá»›i con rồi.
_Dạ thưa ba vâng. Me nói rằng me yêu ba, Ä‘á»i Ä‘á»i nhá»› Æ¡n và đá»i Ä‘á»i yêu thương ba, me không thể rá»i ba dù chỉ má»™t ngà y.
Ba gáºt đầu:
_Ba hiểu, còn con, con nghĩ sao?
Tôi mÃm môi:
_Con muốn tất cả, ba, me và chú Duy.
Ba cưá»i:
_Con tham lắm nhé, nhưng không được đâu con ạ.
_Sao không được? Con thương cả ba ngưá»i kia mà ?
_Con lá»›n rồi, con muốn là m ngưá»i lá»›n, nhưng con vẫn là con nÃt như thưá»ng. Tuổi con là tuổi đáng sợ nhất. Kìa, me ra kìa con....
Tôi đứng lại chá» me. Ba cưá»i vá»›i me. Tình yêu cá»§a ba me dạt dà o tha thiết như sóng yêu bá».
_Sao, hai cha con nói chuyện xong chưa?
Tôi nhÃu mà y nhìn ngưá»i thanh niên Ä‘i cạnh me. á»’ cả Trâm nữa. Tôi lao ngưá»i chạy tá»›i:
_Con khỉ, mi ra khi nà o đó h�
_Hôm qua, anh Tuấn nè, quên rồi sao?
Tôi nhìn Tuấn, Tuấn tinh nghịch bỠgương mắt xuống:
_Chà o Thu, cái gương nà y nó hại tôi đây mà . Sao, nháºn ra kẻ hèn nà y chưa cô tiên mùa Thu?
Tôi cưá»i:
_Có chứ, Thu biết là anh nên Thu giả vỠđó....
Chữ đó kéo dà i kèm theo cái nguýt dà i dà i là m Tuấn nói như reo:
_Thế thì hân hạnh quá. Tôi và gia đình Trâm ra từ hôm qua kia, chỠmãi.
Trâm nháy mắt, tôi ngơ ngác. Trâm láu lỉnh:
_Hôm qua có gió nên tụi nà y chỠmãi không được tắm, ra biển mà không tắm sao mà nó khó chịu thế không biết đằng à ạ.
Tôi ghé tai Trâm:
_Äừng hòng lừa ta. Nhà ngươi âm mưu trò khỉ gì há»?
Trâm ngơ ngác:
_Æ , đằng à nói cái gì tá»› không hiểu, tá»› gặp bác ở khách sạn, mừng quá kéo phăng anh Tuấn ra đây đó chứ.
Tôi nguýt dà i:
_Thế nà o ta cũng tra ra mà , nhà ngươi liệu hồn.
_Khiếp, dân Q.M nghe nói hiá»n là nh mà đằng à dữ hÆ¡n tá»› nhiá»u. Nghe bác nói đằng à sắp đóng phim hở? Tướng Tuấn nhà tá»› có vẽ lo lo.
_Hay chưa, sơ múi chi mà lo nhỉ?
_Sơ múi chi mai mốt biết ngay mà , lo chi gấp.
Tuấn đang nói chuyện với ba tôi, anh chà ng có vẻ hợp đèn ông già dữ. Trâm láu lỉnh:
_Thôi lo tắm Ä‘i rồi còn ăn chứ. Tắm má»™t mách lên ăn ngon phải biết, tá»› khoái mấy món biển ghê gá»›m. Äó, má»›i nói đã thèm rồi, khổ không cÆ¡ chứ.
Trâm lao xuống biển, phăng phăng kéo tôi theo rồi ngoắc má»™t anh chà ng quần tắm xanh rối rÃt:
_Mau, bồ ra đây kẻo không tôi lẻ bạn.
Quay sang tôi ,Trâm cưá»i:
_Thằng Phi, em hỠtớ đó, cũng bô chứ hở?
Tôi nhìn ba me Ä‘ang dạo trên bá», lòng hÆ¡i buồn buồn nghÄ© đến chà ng, đến chú Duy.
Tuấn thuê phao đem đến vì tôi bơi dở nên không dám ra xa.
_Má»i cô tiên lên ngai.
Tôi bám phao nhìn Trâm vùng vẫy mà phát thèm. Tuấn ở lại bên tôi:
_Gặp Thu tôi mừng quá.
Tôi lơ đãng:
_Anh bơi với Trâm đi, để Thu với cái phao đủ rồi.
_Không được, tôi lo chịu gì nổi, lỡ....
_Lỡ sao hở anh?
_Lỡ có thằng cha nà o bắt cóc Thu thì chết tôi..
Tôi hơi ngượng :
_Anh là m như....
_Thu đẹp nhất bãi biển năm nay.
_Xạo nhé, xạo không chê được.
_Nói tháºt không hết kêu ngưá»i ta nói xạo. Buồn tháºt.
Tuấn thở dà i, tôi ân háºn, tÃnh con gái vẫn thế, không nỡ để ai buồn lâu vì mình.
_Thôi má», giáºn Thu hở? Cho Thu xin lổi Ä‘i, chịu không?
Tuấn lạnh lùng:
_Thu có là m gì để tôi giáºn đâu. Tôi không có quyá»n giáºn ngưá»i ta.
Tôi cưá»i nhăn mÅ©i:
_Äà n ông mà giáºn dai thấy mồ Ä‘i.
Tuấn phì cưá»i:
_Ai bảo Thu khó như bà chằng.
Tuấn đẩy phao ra xa, tôi mê biển nên quên mình không biết bÆ¡i, tôi cố bÆ¡i kịp nhá» Trâm vùng vẫy ở đằng xa. Sóng từng đợt tung bá»t trắng xoá trên ghá»nh đá. Tôi ngá»a cổ nhìn lên bầu trá»i thăm thẳm xanh. Núi Ä‘áºm mà u trải dà i, nắng và ng chói má»™t góc đại dương. Tôi khép nhẹ hai mi mà thầm nhá»› Hoà ng. Ước chi ngưá»i đẩy tôi vượt sóng hôm nay là chà ng? Ước chi ngưá»i được ba me thương yêu là chà ng? Tôi lại nhá»› cô Hà . Má»™t tuần rồi sau đêm dạ vÅ© ở nhà Trâm, tôi chưa có dịp gặp riêng chà ng. Hình như chà ng đã quên tôi. Có vợ,ngưá»i đà n ông ấy yêu loáng thoáng, yêu hững há». Gặp dịp thì nhìn nhau và i giây, cho nhau và i lá»i ngá»t ngà o. Xong thì thôi. Không gặp nhau cÅ©ng váºy, không nhá»›, không Ä‘iên cuồng tìm kiếm hẹn hò như trẻ con. Hoà ng lá»›n mất rồi, có dịp thuáºn tiện yêu nhau và i câu. Tuyệt nhiên chà ng không Ä‘i tìm tôi. Chà ng đã tìm ra má»™t ngưá»i đà n bà để yêu Ä‘á»i Ä‘á»i. Ngưá»i đà n bà diá»…m phúc đó là cô Hà .
Tôi ứa nước mắt. Tuấn dá»… mến, biết chìu chuá»™ng, nhưng Tuấn không phải là chà ng, cÅ©ng không thể thay thế được chà ng. Tôi nằm dà i trên phao mặc cho nước lênh đênh đưa mình trên sóng. Chiếc áo tắm hai mảnh mà u lá»a rá»±c rỡ trên mặt biển ngát xanh. Tôi lim dim nhìn lên trá»i, tóc xoà rối trong nước mặn nồng mùi muối. Trá»i đẹp quá, mây trong vắt từng cụm bay hững hỠđó đây. Tôi nghÄ© đến những đôi cánh thiên thần mà u trắng bá» quên bên suối cá»§a bầy thiên thần nÆ¡i thiên quốc xa xôi tôi Ä‘á»c lúc nhá». Nếu như tôi có đôi cánh má»ng như tÆ¡ trá»i đó, tôi sẽ bay Ä‘i tìm chà ng, tôi sẽ đưa chà ng lên cánh đồng mây êm Ä‘á»m trên cao kia, xây má»™t toà lâu đà i mà u hồng để ngà n năm sống mãi bên nhau.
Trá»i bá»—ng tối Ä‘en, biển bá»—ng dâng lên, cánh đồng mây mà u xanh, lâu đà i mà u hồng bá»—ng đổ vỡ tan tà nh. Tôi nhà o xuống nước, hai tay chá»›i vá»›i, hai chân chìm dần. Tuấn nhà o tá»›i đỡ tôi lên bằng cả hai cánh tay rắn chắc cá»§a chà ng. Tôi tức muốn khóc, tôi gà o lên nhưng giá»ng tôi nghèn nghẹn:
_Con khỉ, mà y chơi ác tao, tao không thèm bạn bè gì với mà y nữa đâu.
Trâm vuốt nước trên mặt tôi:
_Tá»› xin lá»—i, tá»› lặn đã Ä‘á»i nghẹt thở quá trồi lên để thở má»™t cú, ai ngá» láºt nhầm phao cá»§a đằng à đấy chứ.
Tôi vùng vằng đẩy phao và o bá»:
_Lầm gì, tôi biết rồi, cô cố tình chÆ¡i tôi mà , cô cố tình cho tôi uống nước. Ai chả biết cô bÆ¡i giá»i mà là m tà ng vá»›i tôi.
Trâm ngá»t ngà o:
_Trâm xin lổi, Trâm vô tình tháºt mà Thu.
Tuấn dà n hoà :
_Thôi, tha cho Trâm đi Thu.
Tôi quay đi:
_Còn anh nữa,anh để em gái anh láºt tôi xuống,để anh, để anh......
Tuấn nhăn nhó:
_Khổ quá,Thu nằm mÆ¡ má»™ng nhìn trá»i đẹp như nữ hoà ng, tôi mãi nhìn có để ý gì đâu. Äùng cái thấy phao láºt, rồi Thu nhà o xuống nước, rồi con khỉ ni nó trồi lên, ai biết đâu và o đâu.
Tôi chưa nguôi:
_Cám ơn anh.
Trâm năn nỉ:
_Tao xin lỗi hoà i mà y không chịu, tao nhảy xuống biển chết cho rồi.
Nó là m tháºt, lao ra xa. Tôi hoảng hồn:
_Trâm, Trâm, tao hết giáºn mi rồi.
Trâm cưá»i hì:
_Nhớ nhé....
Tuấn cưá»i xoà :
_Thu bị nó lừa rồi, nó bơi như nhái, nhảy xuống biển ăn thua gì.
Tôi lừ mắt doạ Trâm:
_Mà y liến khỉ nó vừa vừa nghe Trâm.
Trâm cưá»i khúc khÃch:
_Thôi Ä‘i. Hai ngưá»i có dịp cứu nhau sướng thấy mồ, tôi bị chả ai thèm cứu tôi đâu.
Tôi đỠau hai má không dám nhìn Tuấn nữa. Tuấn đã ôm tôi rồi, hai cánh tay rắn chắc cá»§a chà ng đã vòng tròn ngang lưng tôi, đã nâng tôi lên, vuốt tóc cho tôi đỡ sợ....Ngưá»i tôi nóng ran, hà ng ngà n con kiến bò êm từng phiến da má»m. Tôi muốn khóc vì thẹn hay vì nhá»› chà ng. Tại sao ngưá»i ôm tôi trong hai cánh tay không phải là chà ng? Nếu Tuấn biến thà nh Hoà ng, giây phút nà y sẽ thần tiên biết mấy.
Tôi bá» lên bá» trầm ngâm ngồi nghịch cát vá»›i ba me. Tuấn cÅ©ng ngồi xuống bên tôi, chà ng nói nhá»:
_Bá»™ Thu giáºn tôi hở Thu?
Tôi lắc đầu:
_Trong Ä‘á»i nà y chỉ có má»™t ngưá»i đáng cho Thu giáºn, Thu lại không có quyá»n giáºn ngưá»i ta, như váºy còn giáºn ai nữa là m gì hở anh?
Tuấn thở dà i:
_Thu khó hiểu quá.
Tôi gáºt đầu:
_Vì Thu buồn.
Me đằm thắm nhìn tôi, cái nhìn như ngầm chứa má»™t lá»i dặn dò:
_Gì đó Thu? Lại cãi anh phải không?
Me nói với Tuấn:
_Em nó daị lắm, để bác sắm và i cây roi mới được.
Tuấn đỡ lá»i:
_Dạ cháu thấy Thu ngoan lắm bác ạ, cháu chưa gặp ngưá»i con gái nà o dịu dà ng hÆ¡n Thu nữa. Cái con Trâm nhà cháu cả ngà y bi bô như con trai.
Ba bỠgương, bỠtỠbáo xuống:
_Tuấn lấy ca-nô đưa em ra xa xa mà chÆ¡i, bác dặn ngưá»i ta dà nh ca-nô cho cháu rồi đó.
Tôi nhăn nhó với me:
_Con hơi mệt rồi me ạ.
Tuấn đứng lên:
_Äể anh Ä‘i lấy nước cho Thu nhé. Thu khát nước phải không?
Tôi không muốn cải chÃnh, tôi ghét anh chà ng ngồi kè kè bên tôi. Me nhìn theo từng bước Ä‘i dà i trên cát cá»§a Tuấn và dịu giá»ng:
_Con đừng bướng bỉnh với Tuấn nhe con..Tuấn đà ng hoà ng lắm, con không thấy sao? Me thấy con hôm nay coi bộ rà u rà u quá, me buồn ghê.
Tôi háºm há»±c:
_Tá»± nhiên má»i ngưá»i là m như Tuấn là cái gì cá»§a con không bằng. Cả con khỉ Trâm nữa.
Ba cưá»i hiá»n:
_Con quên là con vẫn đòi là m ngưá»i lá»›n. Má»i ngưá»i Ä‘ang giúp con táºp là m ngưá»i lá»›n sao con lại la hoảng.
Tôi hất tóc ra sau, đeo gương mắt lên:
_Nhưng con không thÃch, con không thÃch những gì được sắp đặt trước như má»™t vỡ kịch cÅ© rÃch. Con muốn tá»± do sống theo ý con.
Ba nghiêm giá»ng:
_Thu, con hết thương ba rồi phải không? Con nghĩ ba lầm lẫn?
Tôi bối rối, rắc cát trên bà n chân để trần. Từng giòng cát ấm chảy xuống lá»›p da đầy bụi cát gợi má»™t cảm xúc tháºt mÆ¡ hồ:
_Thưa ba không.
Ba đeo gương lên mắt:
_Ba không ép con. Ba tạo cÆ¡ há»™i cho con sống đúng vá»›i tuổi cá»§a con. Äừng nóng, cứ hồn nhiên mà sống Thu ạ.
Tôi phụng phịu:
_Nhưng mà kỳ quá, con có cảm tưởng như ba me muốn....
Me cưá»i:
_á»i dà o, con gái tôi là m bá»™ ghê, lá»›n ká»nh ra rồi chá»› nhá» nhÃt gì đâu nà o. Ông coi, cao gần bằng ba rồi đó, gả chồng là vừa ông nhỉ?
Tôi bỠchạy:
_Con không chịu đâu....
Tôi lôi nhỠTrâm ra một chỗ riêng rồi cà u nhà u:
_Mi là m trò khỉ gì thế nà y hở con chó?
Trâm ngơ ngác:
_Æ hay chưa,sao mi nắm tay tao Ä‘au quá váºy?
Tôi giáºn dá»—i:
_Äau cái con khỉ, mi kéo Tuấn ra đây để là m gì hở Trâm?
Trâm cưá»i:
_Thôi bồ ơi, bồ ngây thơ không chịu được.
_Còn lâu má»›i ngây thÆ¡. Bá»™ mi tÃnh gả chồng tao hở con phải gió?
Trâm nhún chân, nheo mắt nhìn tôi:
_Bộ chê anh tao? Nói cho mà biết, ba me mi chịu rồi, đừng hòng chạy trốn.
_Không chê, nhưng không thÃch ngưá»i lá»›n nhúng tay và o.
_Mi khùng.
_Khùng mặc tao.
Trâm quay đi:
_Thôi tao vá» váºy. Mi không thÃch thì tao vá» Saigòn và không bao giá» gặp mi nữa.
Tôi hoảng hốt giữ tay Trâm lại:
_Thôi má», tá»› xin lá»—i, chịu không?
Trâm là m già :
_Lổi phải gì? Äằng à không biêt Ä‘iá»u gì hết.
Tôi năn nỉ:
_Bá» qua Ä‘i Trâm,taị Thu nóng quá, xin lá»—i rồi đó, cưá»i Ä‘i.
Trâm cưá»i tá»§m tỉm:
_Giá» cấm cằn nhằn nữa nhe. Nói tháºt ra chứ anh Tuấn là ngưá»i dá»… thương, hiếm có lắm đấy. Anh ấy yêu Thu tháºt lòng, Trâm thấy không còn gì trở ngại hết.
Tôi thở dà i:
_Công nháºn anh Tuấn dá»… thương, nhưng tao Ä‘ang kẹt, đừng là m khổ tao thêm nữa Trâm ạ.
Trâm tò mò:
_Kẹt gì váºy? Trầm trá»ng không?
Tôi lắc đầu:
_Thôi, Thu không nói đâu. Cứ biết rằng Thu rât quý mến anh Tuấn nhưng đừng tấn công mạnh quá Thu sợ.
Trâm cưá»i nhè nhẹ. Tuấn mang những chai nước ngá»t trở vá» vá»›i tôi rối rÃt. Tôi chầm cháºm từng bước trên cát lún. Nhìn từ xa, thân hình Tuấn tháºt đẹp, khoẻ mạnh và rắn chắc. Sóng má»§i cao và thẳng, đôi mắt mÆ¡ má»™ng, nụ cưá»i tròn đầy và ngay thẳng.
Tôi chá»›p mắt nắng và ng chói má»™t góc núi xa xa. Mà u cát cÅ©ng và ng từng lá»›p còn giá» sóng, từng lá»›p thoai thoải nghiêng. Bà n chân tôi gần chìm trong cát, tình yêu như má»™t bãi cát ôm ấp ngáºp chìm cả cuá»™c Ä‘á»i tôi khÃt khao vá»›i má»™t ngưá»i. Ba me Ä‘ang cưá»i tháºt vui vá»›i Tuấn, lòng tôi như chùng xuống. Tôi vẫn thương ba me tháºt nồng nà n như ngà y còn bé, tôi không muốn ba me buồn. Nhưng còn chà ng? Tình yêu đã được gá»i tên nghìn lần trong những đêm cháºp chùng cá»§a Ä‘á»i con gái. Lâu quá tôi không gặp chà ng. Chưa đầy má»™t tuần nhưng nhá»› nhung day dứt, nhưng nghẹn ngà o há»n tá»§i.
Ká»· niệm thì mong manh như mây bay. Tình yêu thì ngang trái não lòng. Má»™t vợ hai con. Tôi không thể thắng vượt những ngưá»i thân yêu đó cá»§a chà ng. Thôi đà nh váºy chứ biết là m sao, cát lún chân trần, cát ấm rạo rá»±c. Ngưá»i tôi đầy cát, Trâm cÅ©ng đầy cát. Hình như thân thể Trâm đẹp hÆ¡n nhá» cát. Tôi nhìn những bụi cát lấm tấm trên lưng trần dà i dà i mênh mông cá»§a Tuấn rồi đỠmặt quay Ä‘i, Tuấn đẹp như má»™t tượng thần Hy Lạp. Da chà ng Ä‘en Ä‘en, gương mặt rắn rá»i. Chà ng cá»§a tôi trái lại, vẻ đẹp hÆ¡i trà thức, hÆ¡i công chức má»™t tÃ, nhưng tôi yêu mất rồi. Và vá»›i tôi, chà ng vẫn là ông vua có má»™t không hai trên Ä‘á»i nà y.
Tuấn dịu dà ng:
_Thu uống gì Thu?
Tôi nói khẻ:
_Cám ơn anh, gì cũng được anh ạ.
_Sao bây giá» Thu dá»… tÃnh quá váºy?
_Bá»™ Thu khó tÃnh lắm hở anh?
Tuấn gáºt gù:
_Cũng khá khá.
Ba đỠnghị:
_Cũng trưa rồi, ba me vỠkhách sạn đây, Tuấn dẫn Thu đi chơi dùm bác nghe, coi chừng đừng cho em bơi ra xa đó, Thu bơi yếu lắm đấy. Nếu cần lấy ca-nô mà đi, bác dặn hỠrồi đấy.
Tôi không thể cãi lại ba trước mặt ngưá»i lạ. Nhưng lòng bá»±c tức quay Ä‘i không nhìn Tuấn. Trâm lẳng lặng bá» Ä‘i vá»›i thằng em để tôi má»™t mình vá»›i Tuấn. Tuấn bình thản:
_Anh sẽ đưa Thu ra một hòn đảo, tuyệt lắm Thu ơi.
_Äảo gì mà anh kêu tuyệt?
_Anh không để ý tên cá»§a nó, anh ra đó má»™t lần rồi mà mê quá quên há»i tên.
Tôi tò mò:
_Äẹp thế cÆ¡ à ?
_Äẹp kinh khá»§ng. Thu Ä‘i coi cho biết nghe, ra VÅ©ng Tà u mà không Ä‘i ca-nô coi như chưa biết biển là gì.
Tôi cũng nao nức:
_Thu cÅ©ng thÃch vượt sóng lắm. Thu sẽ đứng trên ca-nô cho anh coi, sóng vá»— trắng xoá mạn thuyá»n đẹp ghê anh nhỉ?
Tuấn tình tứ:
_Giữa biển, Thu sẽ đẹp hÆ¡n bây giá».
Tôi nhìn Tuấn, cố xao xuyến, cố ngất ngây, tôi chá»›p mắt nhìn biển xanh ngắt như muốn nháºn chìm đôi mắt ngưá»i cÅ©. Má»›i đó đà nh lòng gá»i là cố nhân, chưa yêu được nhau đã vá»™i và ng quên nhau. Tôi thầm gá»i tên Hoà ng, ná»—i ngáºm ngùi buồn bã. CÅ©ng đà nh phải không anh? Äá»i biết bao ngưá»i phải gian dối vá»›i chÃnh mình. Tôi bảo Tuấn:
_Anh cho Thu Ä‘i tháºt xa, má»™t nÆ¡i nà o đó cho Thu quên chÃnh Thu và Thu sẽ.....sẽ biết đâu phải không anh?
Tuấn ngạc nhiên nhưng vẫn thÃch thú:
_Thu lạ tháºt, tôi chưa gặp ngưá»i con gái nà o lạ như Thu.
Tôi cưá»i gượng :
_Nếu biết Thu là má»™t ngưá»i giả dối, anh có ghét Thu không?
Tuấn lắc đầu đẩy ca nô ra xa :
_Không, anh không tin Thu là ngưá»i giả dối, nhìn mắt Thu anh biết Thu là ngưá»i thẳng thắn, thú tháºt anh chưa bao giá» xúc động vì má»™t ngưá»i con gái như đã xúc động vì Thu. Thu, em có tin là anh nói tháºt không?
Tôi cảm động gáºt đầu:
_Em đang cố gắng tin anh và .....
Tôi muốn nói "Và cố yêu anh", nhưng tôi nghẹn lá»i. Äôi mắt Tuấn nhìn tôi đằm thắm quá, tôi thở dà i:
_Thôi, mình nói chuyện khác đi anh. Anh mở máy ca nô đi.
Tuấn cưá»i:
_Anh mãi nhìn Thu quên hết trá»i.
Tôi cưá»i:
_Giá»ng nói anh lai lung tung nghe buồn cưá»i ghê.
Tuấn nhún vai:
_Anh là ngưá»i Việt Nam, khi còn ở Pháp ngưá»i ta há»i anh ở đâu, anh nói anh ở Việt Nam. Anh xót xa khi phải nói ở Nam Việt Nam để phân chia vá»›i Bắc Việt Nam. Bi đát phải không Thu?
Tôi gáºt đầu:
_Äá»i em cÅ©ng bi đát như thế. Äến bây giá» em cÅ©ng chưa có má»™t chá»— cho em.
Tuấn cưá»i:
_Em là m như lớn lắm rồi ấy. Kìa, đẹp không Thu?
Tôi nhìn sóng trắng xoá, tôi đứng đầu mũi ca nô, sóng tung ướt tóc, mơn man đôi má. Ca nô phăng phăng lướt sóng, nhắm hòn đảo đằng xa tiến tới. Tuấn trìu mến nhìn tôi, tôi giữ lại vạt áo khoác ngoà i mà u hồng. Tóc bay phơi phới, tôi thấy biển nhuộm xanh, mắt Tuấn nồng nà n, tôi thấy mây bao la trong mà u mắt ấy, và tôi nói vang lên cho Tuấn nghe được trong tiếng động cơ:
_Tuấn! Thu sắp quên vì Thu muốn quên.
Tuấn hét lên:
_Ngồi xuống, ngã xuống biển bây giá».
Sóng mạnh rồi, mạnh như tình yêu. Tôi ngồi xuống bám và o thà nh sắt. Nước bắn tung toé, tôi lần và o ngồi bên Tuấn:
_Khiếp, sóng dữ quá.Thu sợ ghê anh ơi. Ca nô có chìm được không anh?
Tuấn gáºt đầu:
_Anh sẽ nháºn chìm để hai đứa cùng chết ,nếu Thu...
Tôi thẹn:
_Anh nà y kỳ.
Tuấn tha thiết:
_Ngồi gần anh cho đỡ sợ cô bé, ngồi xa thế biển giáºn úp ca nô cho coi.
Tôi đỠbừng hai má:
_Ghét anh ghê.
Tuấn lim dim mơ mộng:
_Ghét tháºt hở Thu?
_Tháºt.
Tuấn kéo tôi và o sát ngưá»i chà ng. Tôi nóng ngưá»i đẩy Tuấn ra, giá»ng đầy nước mắt:
_Anh, Thu không bằng lòng đâu, Thu không chịu đâu!
Tuấn buồn bã:
_Anh xin lỗi Thu, tại Thu đẹp quá.
Tôi nhớ chà ng, nhớ day dứt hơn, ăn năn hơn.Tôi lạnh lùng bảo Tuấn :
_Thu muốn tình yêu là một tự nguyện. Anh có vẻ khinh Thu.
Tuấn cuống quÃt :
_Anh xin lổi Thu. Thu đừng hiểu lầm anh, anh yêu Thu tháºt. ChÃnh anh đã nhá» ba má anh dò ý ba me Thu kia mà .
Tôi ngỡ ngà ng:
_Anh nói tháºt hay đùa anh Tuấn?
Tuấn gáºt đầu:
_Trâm cả quyết với anh Thu chưa yêu ai, Thu là cô bạn thân nhất của nó.
Tôi lạnh nhạt:
_Và anh tin chắc Thu bằng lòng?
Tuấn ngạc nhiên:
_Thu sao váºy?
Tôi lơ đãng:
_Không sao cả, Thu hơi ngạc nhiên, thế thôi.
Tuấn buồn bã:
_Dĩ nhiên tất cả vẫn do Thu quyết định.
Tôi cưá»i nhạt:
_Äá»™ nà y ngưá»i lá»›n để Thu quyết định hÆ¡i nhiá»u, hết ba me đến chú Duy rồi đến anh.
Tuấn táp ca nô và o bãi,má»m đá và rừng cây thưa thá»›t, cát và ng óng ả dưới nắng,chim chóc bay ra như đón chà o. Tuấn đỡ tôi xuống lang thang trên đảo. Äá»i giá» như thiên thai. Tôi mÆ¡ ước:
_Thu thÃch có má»™t căn nhà ở đây quá, tha hồ mà lang thang.
_Anh chưa gặp ai lãng mạn hơn Thu.
Tôi mỉm cưá»i:
_Anh có sợ không?
_Yêu chết đi chứ lại sợ.
Tôi không dám nhìn Tuấn nữa, tay tổ đây chứ không vừa đâu. Tôi khó lòng chạy trốn, rồi vỡ kịch được diá»…n xuất tà i tình sẽ trở thà nh sá»± tháºt. Nhưng có tháºt tình yêu tôi dà nh cho Hoà ng tháºt sá»± là tình yêu không? Phải chăng đó cÅ©ng là má»™t huyá»n thoại tình yêu? Tôi há»i Tuấn:
_Anh đã yêu ai chưa? Không, Thu há»i tháºt đó, anh đừng bao giỠđùa vá»›i tình yêu. Thu không biết thế nà o là tình yêu và ngưá»i ta có thể lầm lẩn trước sá»± kỳ bà cá»§a tình yêu không? Thu thấy cái gì cÅ©ng chứng minh được, như má»™t bà i toán. Tình yêu trái lại, không thể mổ xẻ, không thể kiểm chứng.
Tuấn cưá»i:
_Anh có cảm tưởng đang bị cô giáo truy bà i.
Tôi nói khẽ:
_Thu há»i tháºt mà anh, anh biết như thế nà o là yêu chưa?
Tuấn ỡm á»:
_Có, anh biết rồi, anh đang biết Thu ạ.
Tôi là m ngơ, Tuấn tha thiết hơn:
_Anh Ä‘ang yêu Thu và anh biết anh yêu Thu vì anh mÆ¡ ước được lấy Thu là m vợ, được sống vì Thu và cho Thu.Vá»›i đà n ông, nhất là má»™t ngưá»i không tha thiết chuyện vợ con như anh, ao ước cưới ngưá»i nà o là m vợ có nghÄ©a là yêu ngưá»i đó.
Tôi tò mò lẫn Ä‘au xót há»i Tuấn :
_Như váºy sau khi cưới vợ anh có yêu ai được nữa không?
Tuấn lắc đầu:
_Anh nghĩ là không.
Tôi run môi tái tê từng ánh nhìn:
_Ngưá»i đà n ông chỉ cưới má»™t ngưá»i đà n bà khi nà o tháºt tâm yêu ngưá»i đó phải không anh? Có tháºt như váºy không anh?
Tuấn gáºt đầu:
_Theo quan niệm của anh, phải yêu ghê gớm đà n ông mới chịu cưới.
Tôi Ä‘iếng ngưá»i:
_Lấy vợ rồi chắc anh không yêu ai nữa?
Tuấn cưá»i:
_Hiện tại anh nghĩ là không.
Tôi thắc mắc:
_Thu thấy nhiá»u ông có vợ bé đó thôi.
Tuấn lơ đãng:
_Äó không phải là tình yêu Thu ạ. Chỉ là má»™t sá»± đổi chác. Ngưá»i vợ bao giá» cÅ©ng là tình yêu tháºt nhất. Trừ phi ngưá»i ta lấy nhau không phải vì tình yêu.
Tôi chảy nước mắt, khóc dễ dà ng chưa. Tôi biết rồi, chà ng không hỠyêu tôi. Tôi không kiếm dịp gặp, chà ng cũng thôi tìm kiếm. Chẳng may tôi có đau ốm, chết chôn xong may ra chà ng mới biết. Nghĩ lúc mình nằm đau chà ng không ghé thăm lần cuối, tôi nước mắt long lanh.
Tuấn kêu lên:
_Ủa,sao Thu khóc?
Tôi cưá»i gượng:
_Tại bụi anh ạ. Thu cay mắt đó, Thu khóc là m gì nữa hở anh?
Tuấn lau nước mắt cho tôi:
_Äà n bà con gái khó hiểu tháºt, tá»± nhiên khóc, tá»± nhiên cưá»i.
Tôi đột ngột nói:
_Thu, Thu thÃch anh....
Tuấn ngơ ngác:
_Thu nói gì?
Tôi ngó ra xa, Tuấn đã bá» lỡ má»™t cÆ¡ há»™i. Tôi giáºn chà ng quá, nghÄ© chà ng yêu thương cô Hà hÆ¡n mình,tôi chỉ muốn ngã và o tay Tuấn để hôn trả thù má»™t ngưá»i vắng mặt tôi đã từng si mê.
_Ồ không. Thu không nói gì hết.
Tuấn dÆ¡ tay lên trá»i:
_Con gái Việt Nam vẫn tuyệt nhất, anh Ä‘i nhiá»u nước lắm rồi, trở vỠđây gặp Thu má»›i thấy không nÆ¡i đâu tình yêu đằm thắm ngá»t ngà o hÆ¡n.
Tôi Ä‘i sát và o ngưá»i Tuấn, tóc chà ng bay bay, đôi mắt chìm xa xa nÆ¡i ấy ngát xanh. Và i cánh buồm trắng, và i cánh chim bay. Vùng ngá»±c Tuấn mênh mông, phiến lưng dà i. Äà n ông, tôi cần má»™t ngưá»i đà n ông, tôi cần hÆ¡i thở đà n ông. Và tôi cần giá»ng nói đà n ông. Äà n bà con gái không thể sống dù chỉ má»™t ngà y vắng bóng đà n ông.
Mùi da thịt cá»§a Tuấn ngai ngái thÆ¡m. Mặn mặn như biển, quyến rÅ© như rừng xanh. Giữa trá»i mây cao xanh vá»›i biển bao la,vá»›i núi trùng trùng, vá»›i mây lá»›p lá»›p, tôi thấy Tuấn đẹp hÆ¡n đêm dạ há»™i. Trong dạ há»™i, Hoà ng má»›i đẹp, vì Hoà ng có đôi mắt mÆ¡ má»™ng, có đôi môi tình tình, có gương mặt nghệ sÄ©. Tuấn trái lại ngá»±c nở, mắt sáng, đôi tay rắn chắc. Tuấn đà n ông khôn cùng, nghị lá»±c vô bá». Tôi nép và o ngưá»i Tuấn từ lúc nà o không hay. Vừa nép vừa ăn năn vì vẫn chưa quên được Hoà ng.
Tuấn cúi xuống dịu dà ng vuốt tóc tôi:
_Thu!
Tôi bâng khuâng, tôi lầm lẫn giữa Tuấn vá»›i Hoà ng. Hai ngưá»i hoà trong nhau lung linh mỠảo như mây trá»i.
_Em có bằng lòng là m vợ anh không?
Tôi bối rối:
_Äừng anh ạ, Thu còn nhá»,Thu chưa nghÄ© đến chuyện ghê gá»›m đó.
_Anh sẽ chá» Thu thi xong, anh sẽ chỠđến bao giá» Thu lá»›n. Năm nay Thu mưá»i bảy phải không?
Tôi gáºt đầu, Tuấn cưá»i:
_Mẹ anh lấy chồng năm mưá»i bảy tuổi.
Tôi đỠau hai má:
_Thôi kỳ lắm, Thu không chịu đâu, kỳ lắm.
Tuấn cưá»i:
_Em dễ thương quá Thu ạ, đến nỗi anh không dám hôn em nữa.
Tôi im lặng. Tuấn há»i:
_Em chưa hôn ai phải không?
Tôi nghĩ đến Hoà ng, tôi im lặng không nói. Tuấn e ngại:
_Sao không trả lá»i anh, Thu?
Tôi ngáºp ngừng:
_Anh muốn há»i hôn như thế nà o hở anh?
Tuấn phì cưá»i:
_Thôi anh biết rồi, Trâm nói đúng. Thu chỉ có cái miệng chớ còn khỠlắm bé ơi.
Tuấn lầm, tôi đã được chà ng hôn nhẹ trên má và nụ hôn đầu Ä‘á»i đó đã là m tôi xúc động đến bây giá» vẫn còn ngây ngất. Tuấn tiếc nuối:
_Phải và o bá» rồi. Äi lâu quá hai bác mong. Vá» Thu.
Tà i sản của quykiemtu