20-11-2008, 09:35 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			PHẦN THỨ HAI  
Chương một 
  
 
 
 
 
 
 
 
 
Bây giá» tôi và Gisella không chỉ là chá»— bè bạn, mà còn là những kẻ đồng mưu. Tháºt ra, tôi thưá»ng tranh cãi vá»›i cô vá» những địa Ä‘iểm nên đến, Gisella chá»n những quán ăn và các tá»u Ä‘iếm sang trá»ng, còn tôi – những tiệm cà phê xuyá»nh xoàng nhất hay má»™t đưá»ng phố, nhưng cả hai chúng tôi cùng thá»a thuáºn vá»›i nhau là sẽ lần lượt tá»›i những nÆ¡i ưa thÃch cá»§a nhau. Vào má»™t buổi tối ná», ăn tối xong ở má»™t tiệm ăn và không rá»§ được má»™t ai, tôi và Gisella Ä‘ang trên đưá»ng vá» nhà thì bá»—ng có má»™t chiếc xe ô tô cứ bám theo sau chúng tôi. Tôi báo cho Gisella biết và đỠnghị nếu được má»i thì sẽ lên xe. Nhưng hôm đó Gisella rất cáu kỉnh, chẳng là Gisella vừa phải trả tiá»n bữa ăn tối trong lúc cô ta thá»i gian gần đây Ä‘ang gặp khó khăn vá» kinh tế. Cô ta xẵng giá»ng đáp:   
 
- Nếu cáºu muốn, cáºu cứ việc mà lên xe... còn mình vá» nhà ngá»§ đây.   
 
Trong lúc đó, chiếc xe tiến sát vào hè và chạy từ từ ngay bên cạnh chúng tôi. Gisella Ä‘i phÃa trong cạnh tưá»ng còn tôi – ngay sát bên xe. Tôi liếc mắt nhìn vào trong ôtô và thấy có hai ngưá»i đàn ông. Tôi khẽ há»i Gisella:   
 
- Biết làm thế nào đây hả? Nếu cáºu không muốn thì mình cÅ©ng chẳng Ä‘i đâu.   
 
Tuy vẫn háºm há»±c, nhưng Gisella cÅ©ng liếc mắt nhìn vào xe, suy nghÄ© trong giây lát và tuyên bố:   
 
- Mình không lên xe đâu... cáºu cứ Ä‘i Ä‘i, sợ gì?   
 
- Không, không có cáºu mình chẳng Ä‘i đâu.   
 
Gisella lắc đầu, rồi ngó lại chiếc xe lúc này vẫn Ä‘ang chạy chầm cháºm ở phÃa sau chúng tôi, và bá»—ng nghÄ© lại, nên đáp:   
 
- Thôi được, có Ä‘iá»u cứ phá»›t Ä‘i không đáp... Ta Ä‘i tiếp má»™t Ä‘oạn nữa... Chá»— này ở ngay Corso, mình không muốn lên xe.   
 
Chúng tôi Ä‘i tiếp được khoảng độ năm chục mét, chiếc xe vẫn bám theo, rồi Gisella rẽ ra sau má»™t góc đưá»ng, và chúng tôi bước vào má»™t phố cháºt hẹp, tối om, có vỉa hè bé tì ká» sát ngay bức tưá»ng cÅ© dán đầy các tá» quảng cáo. Chúng tôi nghe tiếng xe ô tô cÅ©ng rẽ theo, và pha đèn hắt vào chúng tôi má»™t chùm ánh sáng trắng. Chúng tôi có cảm giác như bị làn ánh sáng này lá»™t trần áo xống, dồn ép vào các bức tưá»ng phá»§ đầy các tá» quảng cáo bạc màu mục nát, và chúng tôi đứng lặng ngưá»i. Gisella tức giáºn khẽ bảo:   
 
- Cái thói ở đâu thế này?... Há» làm sao váºy, nhìn ngưá»i ta ở Corso thế còn chưa đủ hay sao? Äã thế thì mình vỠđây.   
 
- Äừng, đừng - Tôi vá»™i bảo, giá»ng năn nỉ.   
 
Chắc Gisella hiểu tôi rất muốn làm quen vá»›i những ngưá»i đàn ông ngồi trong xe, nên nói tiếp:   
 
- HÆ¡i sức đâu mà cáºu phải báºn tâm đến cái trò này? Bá»n há» Ä‘á»u tuốt tuá»™t xá» sá»± như váºy thôi.   
 
Gisella nhún vai, đèn pha đã tắt và chiếc xe dừng lại cạnh vỉa hè ngay trước mặt chúng tôi. Ngưá»i đàn ông sau tay lái thò mái đầu vàng hoe ra ngoài cá»a sổ và cất giá»ng sang sảng:   
 
- Xin chào!   
 
- Chào anh – Gisella bình tĩnh đáp.   
 
- Thân gái một mình lặn lội đi đâu thế này? – Anh ta nói tiếp – Có cho đi cùng được không?   
 
Tuy thốt lên những lá»i vá»›i giá»ng giá»…u cợt ở cá»a miệng má»™t ngưá»i rõ ràng là hóm hỉnh, nhưng dẫu sao đây cÅ©ng là má»™t câu thông thưá»ng mà tôi được nghe hàng trăm lần, Gisella vẫn bình tÄ©nh bảo:   
 
- Cái đó còn tùy ở...   
 
Cô ta bao giá» cÅ©ng đáp như váºy trước những lá»i tương tá»±.   
 
- Còn tùy thuá»™c cái gì? – Ngưá»i đàn ông há»i.   
 
- Ở chá»— các anh trả chúng tôi bao nhiêu – Gisella tiến lại gần, để tay lên kÃnh xe và nói.   
 
- Thế các cô em muốn bao nhiêu?   
 
Gisella nêu lên một con số:   
 
- Äắt quá – Ngưá»i đàn ông chìa tay ra - Äắt tháºt đấy.   
 
Nhưng xem ra anh ta có vẻ đồng ý. Ngưá»i Ä‘i cùng vá»›i anh ta, tôi không trông rõ mặt, thì thầm má»™t Ä‘iá»u gì đó vào tai anh ta, song anh chàng tóc vàng hoe nhún vai rồi quay lại bảo chúng tôi:   
 
- Thôi được... lên xe đi.   
 
Ngưá»i đàn ông thứ hai mở cá»a xe, ra ngồi ở hàng ghế sau, rồi mở cá»a xe ở mạn phia bên tôi và ra hiệu cho tôi. Gisella ngồi cạnh ngưá»i có mái tóc vàng hoe, ngưá»i này quay sang há»i cô ta:   
 
- Tốt, thế ta đi đâu nào?   
 
- VỠnhà Adriana – Gisella đáp và cho địa chỉ của tôi.   
 
- Tuyệt – Ngưá»i có mái tóc vàng hoe nói – Ta đến chá»— Adriana nào.   
 
Thưá»ng khi ngồi vào xe hoặc ở má»™t chốn khác nào đấy, vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông mà tôi không quen biết, tôi ngồi im lặng bất động chá» ngưá»i đó lên tiếng hoặc bắt đầu hành động. Qua kinh nghiệm tôi biết đàn ông nóng vá»™i và chẳng cần khÃch lệ. Buổi tối ấy, tôi cÅ©ng ngồi im không nhúc nhÃch. Trong khi đó xe lao vun vút qua các đưá»ng phố. Do ngồi xa nhau nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt cá»§a ngưá»i ngồi bên mà tối nay sẽ là khách cá»§a tôi. Tôi chỉ nhìn thấy đôi bàn tay búp măng đặt trên đầu gối. Anh ta cÅ©ng không trò chuyện, không nhúc nhÃch, ngồi ngả đầu ra phÃa sau . Tôi nghÄ© rằng anh ta nhút nhát nên có cảm tình vá»›i anh ta, chẳng là tôi cÅ©ng váºy, tôi luôn luôn thấy xúc động trước tÃnh rụt rè, vì tôi nhá»› lại bản thân mình khi chưa quen biết Gino. Còn Gisella thì thao thao bất táºn. Cô ta thÃch thú do cảm thấy lúc này vẫn có thể trò chuyện thoải mái và lịch thiệp hệt như má»™t signora Ä‘ang trò chuyện giữa má»™t đám đàn ông ngưỡng má»™ mình. Sau đó tôi nghe cô ta há»i:   
 
- Xe của anh đấy à?   
 
- Ừ, - Ngưá»i ngồi cạnh cô ta đáp - hiện nay anh chưa cầm đồ nó, em thÃch không?   
 
- Rất thuáºn tiện – Gisella đáp, giá»ng hài lòng – Nhưng em thÃch loại Lanướcia hÆ¡n... nó chạy nhanh hÆ¡n và bá»™ pháºn giảm xóc cÅ©ng tốt hÆ¡n... chồng chưa cưới cá»§a em có má»™t chiếc Lanướcia đấy.   
 
Cô ta không nói dối, đúng là rc có chiếc xe ấy. Song anh ta đã bao giá» là chồng chưa cưới cá»§a cô ta đâu, hÆ¡n nữa hai ngưá»i đã lâu không hẹn hò nhau nữa. Anh chàng mái tóc vàng hoe phá lên cưá»i:   
 
- Chắc hẳn anh chồng chưa cưới của em có cái Lanướcia hai bánh.   
 
Gisella dá»… giáºn há»n và dá»… nổi cáu vì những chuyện đâu đâu. Cô ta há»i, giá»ng phẫn ná»™:   
 
- Thế anh coi bá»n này là ngưá»i thế nào hả?   
 
- Chẳng biết nữa... tá»± các ngưá»i nói lên các ngưá»i là thế nào – Anh chàng tóc vàng hoe đáp – Anh đây chẳng muốn lâm vào thế há miệng mắc quai.   
 
Gisella còn mắc thêm bệnh sÄ©. Cô ta không muốn để lá»™ cho những ngưá»i mình tình cá» quen biết mình là ai. Cô ta tá»± giá»›i thiệu mình là nữ diá»…n viên ba lê, nhân viên đánh máy hoặc má»™t signora giàu có. Cô ta không nháºn thấy rằng tất cả những mánh lá»›i ấy rất kháºp khiá»…ng, nếu Ä‘em khá»›p chúng lại vá»›i việc cô ta dá»… dàng để ngưá»i ta má»i mình lên xe và cò kè ngay chuyện tiá»n nong.   
 
- Chúng tôi là những nữ diá»…n viên ba lê trong Ä‘oàn Cassini – Cô ta trịnh trá»ng nói – và chúng tôi đâu có nháºn lá»i má»i cá»§a những ngưá»i má»›i gặp lần đầu... do chưa được Ä‘oàn tuyển hẳn, nên tối nay chị em tôi Ä‘i dạo... tôi chẳng muốn nháºn lá»i má»i cá»§a anh chút nào. Song cô bạn gái cá»§a tôi đây cứ má»™t má»±c thuyết phục, chẳng là cô ta thấy các anh xem ra cÅ©ng đứng đắn... Nếu chồng chưa cưới cá»§a tôi mà biết ấy à, cứ gá»i là xé tan xác.   
 
Anh chàng tóc vàng hoe lại phá lên cưá»i:   
 
- Thì các anh tất nhiên là đứng đắn rồi... còn các cô em là gái đứng đưá»ng, thì cÅ©ng có gì xấu đâu nào?   
 
Äến đây, ngưá»i ngồi cạnh tôi lần đầu lên tiếng:   
 
- Thôi đi Giancarlo – Anh ta bình tĩnh bảo.   
 
Tôi im lặng, tuy trong lòng không thấy thÃch những lá»i ấy, hÆ¡n nữa lại nói vá»›i giá»ng miệt thị như váºy, nhưng xét cho cùng đấy là sá»± tháºt. Gisella nổi cÆ¡n thịnh ná»™:   
 
- Thứ nhất, không phải như váºy... thứ hai, anh là đồ lá»— mãng.   
 
Anh chàng tóc vàng hoe không đáp lại má»™t lá»i nào, nhưng anh ta liá»n phanh xe cho Ä‘áºu trên vỉa hè. Chúng tôi Ä‘ang ở trên đưá»ng phố vắng, cháºt hẹp, có ánh đèn leo lét, nằm lá»t giữa hai dãy nhà. Anh chàng tóc vàng hoe quay sang bảo Gisella:   
 
- Cô mà còn nói nữa như thế... tôi sẽ tóm cổ quẳng ra ngoài xe đấy.   
 
- Cứ thá» quẳng xem! – Gisella rống lên và ngồi ngả ngưá»i ra lưng ghế. Cô ta là ngưá»i hay sinh sá»± và chẳng sợ ai cả.   
 
Lúc đó ngưá»i ngồi cạnh tôi nhoài ngưá»i vá» phÃa lái xe, do đó tôi trông thấy rõ khuôn mặt cá»§a anh ta. Anh ta có mái tóc Ä‘en lòa xòa trên vùng trán cao, cặp mắt to Ä‘en và sáng ngá»i, hÆ¡i lồi má»™t chút, chiếc mÅ©i thanh nhá», cái miệng rất duyên và chiếc cằm vá»›i những đưá»ng nét tuyệt đẹp. Anh ta gầy nhom, cục hầu nhô cao nÆ¡i cổ.   
 
- Cáºu có chịu chấm dứt Ä‘i không nào? – Anh ta cao giá»ng há»i ngưá»i có mái tóc vàng hoe, nhưng không há» tá» vẻ tức giáºn. Tôi có cảm giác anh ta không muốn thá»±c sá»± tham gia vào câu chuyện như má»™t ngưá»i không muốn can thiệp vào công việc dá»ng dưng và xa lạ vá»›i mình. Giá»ng anh ta không khá»e và không thô bạo.   
 
- Nhưng cáºu dÃnh vào chuyên này làm gì? – Anh chàng tóc vàng hoe quay lại há»i.   
 
Song anh ta đã đổi giá»ng, như thể hối háºn vá» sá»± thô bạo cá»§a mình và thấy vui vui trước sá»± can thiệp cá»§a bạn. Ngưá»i ngồi cạnh nói tiếp:   
 
- Lá» thói ở đâu thế?... ÄÃch thân mình má»i chào há», quái quá»·, há» tin mình nên má»›i lên xe, thế mà bây giá» cáºu lại ăn nói thô bỉ vá»›i há» - Anh ta quay sang phÃa Gisella và nói lịch thiệp: - Xin signora đừng để tâm... chắc tại cáºu ta hÆ¡i quá chén... xin thá» là cáºu ấy chẳng có ý định làm cho cô nổi cáu.   
 
- Tôi lên xe đâu phải để nghe ngưá»i ta trò chuyện vá»›i tôi xấc xược vá»›i tôi như váºy – Gisella nói, giá»ng không được vững tin lắm.   
 
Xem ra cô ta cũng tỠra biết ơn anh chàng có mái tóc đen can thiệp vào. Còn anh này bèn lên tiếng ủng hộ:   
 
- Tất nhiên... có ai thÃch bị đối xá» thô bạo đâu... tất nhiên rồi.   
 
Anh chàng tóc vàng hoe nhìn há» vẻ ngây ngô. Mặt anh ta đỠbừng và chá»— phùng chá»— tẹt cứ như bị đánh và cặp mắt màu xanh lÆ¡ tròn xoe, cái miệng rá»™ng đỠchoét chứng tá» anh ta là má»™t ngưá»i sành ăn và phóng túng. Anh ta quay sang nhìn Gisella và bá»—ng cưá»i phá lên.   
 
- Thành thá»±c mà nói, tôi chẳng hiểu sao nữa – Anh ta thốt lên – có chuyện gì mà phải bất đồng vá»›i nhau như thế này nhỉ?... Tại sao bá»—ng dưng lại cãi nhau?... Tôi chẳng còn nhá»› má»i chuyện bắt đầu như thế nào... đáng lẽ vui chÆ¡i thì chúng ta lại lao vào cãi nhau... thành thá»±c mà nói tôi có thể phát Ä‘iên mất... Anh ta cưá»i, vẻ chân tháºt, rồi quay sang Gisella: - Thôi mà, thôi mà ngưá»i đẹp... đừng nhìn anh vá»›i cặp mắt giáºn dữ như váºy nữa... xét cho cùng hai ta cÅ©ng xứng đôi vừa lứa.   
 
Gisella gượng cưá»i, nói:   
 
- Thì em cÅ©ng thấy váºy...   
 
Anh chàng tóc vàng hoe tiếp tục cưá»i hô hố:   
 
- Trên Ä‘á»i này đào đâu ra má»™t ngưá»i bạn tốt như anh đúng không Giacomo? Anh là má»™t chàng trai rất dá»… tÃnh, có Ä‘iá»u phải lá»±a chá»n cung báºc cho hợp vá»›i anh... có váºy thôi... còn bây giá» hôn anh má»™t cái nào.   
 
Anh ta quay ngưá»i ôm ngang lưng Gisella, cô ta hÆ¡i né tránh và bảo:   
 
- Gượm đã!   
 
Sau đó, cô ta lấy chiếc khăn tay trong túi xách ra, lau sáp bôi trên môi và vá»›i vẻ ăn năn hối háºn, hôn chùn chụt lên môi anh ta. Trong khi Gisella hôn, anh chàng tóc vàng hoe đùa tếu và làm động tác giả vá» e thẹn và chết ngạt. Hôn xong, anh ta đột ngá»™t mở máy xe.   
 
- GiỠlành tháng tốt... xin thỠtừ nay anh không để ai có lý do nhỠnào để có thể phàn nàn vỠmình... anh sẽ rất nghiêm túc, rất ân cần, rất lịch sự... anh cho phép cô em cứ việc bợp tai anh nếu thấy anh có lỗi.   
 
Xe ôtô lăn bánh.   
 
Suốt chặng đưá»ng còn lại, anh ta tiếp tục cưá»i nói huyên thuyên, đôi lúc lại buông tay lái và say sưa khua chân tay, chẳng Ä‘oái hoài gì đến tÃnh mạng cá»§a chúng tôi. Còn ngưá»i bạn anh ta, sau lần can thiệp ngắn ngá»§i vừa rồi lại đắm mình trong im lặng và lánh mình vào chá»— tối. Tôi rất có cảm tÃnh vá»›i anh ta. Bây giá», bao năm tháng đã trôi qua, nhá»› lại chuyện này, tôi thấy lúc ấy đã phải lòng anh ta, nói cho đúng hÆ¡n, tôi liá»n bồi đắp cho anh ta tất cả những đưá»ng nét tôi ưa thÃch và chưa từng gặp ở má»i ngưá»i. Chẳng là tình yêu được thể hiện ở má»i mặt, chứ đâu chỉ đơn thuần là ở việc thá»a mãn nhục dục, còn tôi, tôi chỉ luôn tìm kiếm má»™t con ngưá»i lý tưởng như Gino đã có lúc ngá»± trị trong lòng tôi. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi gặp má»™t con ngưá»i như váºy. Ông há»a sÄ© lần đầu tiên tôi đến làm mẫu tháºt ra cÅ©ng giống anh ta, có Ä‘iá»u anh ta trầm tÃnh và tá»± tin hÆ¡n, nhưng nếu anh ta tạo cho tôi cÆ¡ há»™i, tôi sẽ yêu anh ta ngay láºp tức. Giá»ng nói và cá» chỉ cá»§a con ngưá»i trẻ tuổi này đã thức tỉnh trong tâm hồn tôi những tình cảm trá»—i dáºy ở tôi khi lần đầu tiên đến thăm ngôi biệt thá»± cá»§a chá»§ Gino, tuy mức độ có thua kém hÆ¡n. Dạo ở biệt thá»±, tôi thÃch cái ngăn nắp, sá»± giàu sang, vẻ sạch sẽ, và tôi quyết định rằng không có những Ä‘iá»u kiện ấy thì Ä‘á»i chẳng đáng sống, cÅ©ng như lúc này, hành vi tao nhã và đúng má»±c cá»§a ngưá»i ngồi bên tôi, - phần nào nói lên tÃnh cách cá»§a anh ta – đã gây cho tôi má»™t thiện cảm nhiệt thành và bá»n chặt. Äồng thá»i, tôi thấy say đắm anh ta má»™t cách mãnh liệt. Tôi nao nao những muốn được đôi bàn tay kia ve vuốt, làn môi kia hôn ấp, bản thân tôi không nháºn thấy rằng những niá»m hy vá»ng trước đây và những khao khát lúc này đã hòa trá»™n vá»›i nhau tạo thành má»™t chỉnh thể thống nhất, và đấy chÃnh là tình yêu thá»±c sá»±, là dấu hiệu chÃnh xác báo hiệu tình yêu nảy nở.  
Nhưng tôi sợ rằng anh không nháºn biết tình yêu cá»§a tôi và tôi sẽ mất anh. Vì váºy tôi tìm tay anh và cố đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay anh. Nhưng những ngón tay tôi, - tôi đã cố lồng vào những ngón tay anh - chỉ ôm ấp được má»™t bàn tay cứng đơ bất động. Tôi bối rối, nháºn ra rằng không nên làm thế thì hÆ¡n, song cần phải kiếm cách thu tay vá». Ngay lúc đó xe rẽ đột ngá»™t tại má»™t góc phố, xô chúng tôi sát vào vá»›i nhau và tôi giả vá» bị mất thăng bằng, ngã sấp vào đầu gối anh. Anh giáºt mình, nhưng vẫn ngồi im. Khoan khoái trước tốc độ cá»§a xe, tôi nhắm mắt lại và rúc đầu như má»™t con chó vào lòng bàn tay anh, hôn chúng và lấy tay nhè nhẹ vuốt ve chúng. Tôi muốn làm sao cho những cái vuốt ve tháºt chân thành và không giả tạo. Tôi nháºn thấy mình mất bình tÄ©nh và sá»ng sốt thấy mình chỉ má»›i nghe được dăm ba lá»i lịch thiệp mà mình đã tá» ra xúc động mạnh mẽ như váºy. Nhưng anh không ban cho tôi cái vuốt ve mà tôi đã khiêm nhưá»ng van xin anh như váºy, anh rút tay vá».   
 
Anh chàng tóc vàng hoe nhảy xuống hè, và vá»›i vẻ phong nhã bông phèng, giúp Gisella ra khá»i xe. Chúng tôi cÅ©ng ra khá»i xe, tôi mở cá»a và chúng tôi bước lên lối cầu thang. Gisella và anh chàng tóc vàng leo lên cầu thang trước. Anh chàng vóc ngưá»i thấp và chắc nịch, tuy không phải là ngưá»i béo tốt, nhưng quần áo tưởng chừng như sắp bung cả chỉ ở những đưá»ng khâu. Gisella cao lá»›n hÆ¡n anh ta. Äến giữa cầu thang, anh ta để Gisella leo lên trước, rồi túm gấu váy cá»§a cô ta tốc ngược lên, để lá»™ cặp đùi trắng có thắt nịt tất và má»™t vùng mông lóp.   
 
- Màn đã mở - Anh ta vừa cưá»i vừa kêu lên.   
 
Gisella chỉ phát vào tay anh ta và kéo váy xuống. Tôi nghÄ© cái trò đùa tếu lá»— mãng này có thể làm cho ngưá»i bạn trai cá»§a tôi không hài lòng, và muốn để anh ta thấy rõ tôi chẳng ưa cái trò ấy, tôi bảo:   
 
- Anh có anh bạn quá vui tÃnh.   
 
- Äúng – Anh ta cá»™c lốc đáp.   
 
- Chắc hẳn công việc của anh ta rất trôi chảy.   
 
Chúng tôi rón rén bước vào nhà, tôi dẫn mấy ngưá»i vá» thẳng phòng mình. Äóng cá»a lại, trong giây lát cả bốn chúng tôi Ä‘á»u phải đứng vì căn phòng hẹp, chúng tôi không biết chen chân vào đâu. Anh chàng tóc vàng hoe xem ra kiên quyết nhất, anh ta ngồi ngay xuống giưá»ng và tỉnh bÆ¡ như không bắt đầu cởi quần áo, anh ta vừa cởi vừa nói cưá»i huyên thuyên. Anh ta nói tá»›i những khách sạn, những phòng riêng, kể lại những sá»± việc xảy ra vá»›i anh ta.   
 
- Cô nàng bảo: em là má»™t ngưá»i đàn bà đứng đắn... em không muốn đến khách sạn... lúc đó mình tuyên bố vá»›i cô nàng: khách sạn ối những phụ nữ đứng đắn... còn cô nàng đáp: em không muốn trình giấy tá»... mình bảo: anh sẽ nháºn phứa em là vợ anh, thêm má»™t bá»›t má»™t cÅ©ng rứa... thôi, ta đến khách sạn. Mình đưa cô nàng tá»›i khách sạn, cứ y như vợ mình ấy, rồi lên phòng... nhưng vào việc cô nàng tung ra má»i trò ảo thuáºt... cứ như ta đây hối háºn, “em chảâ€, vì em là gái Ä‘oan trang... Lúc đó mình hết chịu nổi, định giở trò dùng sức... mình đâu có làm gì xấu vá»›i nàng, nhưng cô nàng mở tung cá»a sổ và dá»a nhảy xuống đưá»ng phố... Thôi được rồi, - mình bảo - đưa cô em đến đây đúng là má»™t sai lầm... Cô nàng ngồi xuống giưá»ng và bắt đầu khóc tỉ tê... sau đó kể má»™t câu chuyện dài lê thê. buồn thảm và đáng thương làm mình cứ má»§i cả lòng... chuyện ra sao bây giá» mình cÅ©ng chẳng nhá»› nữa, chỉ biết má»™t Ä‘iá»u là cuối cùng má»™t cảm động chì còn thiếu nước quỳ sụp xuống và van xin cô nàng đại xá cho mình cái tá»™i dám mạo muá»™i coi cô nàng là gái làm tiá»n. Thôi – mình bảo – ta sẽ không tÃnh chuyện làm tình nữa, mà nhè nhẹ nằm bên nhau ở trên giưá»ng, rồi đánh má»™t giấc... Nói sao làm váºy, mình liá»n ngáy ầm Ä©... ná»a đêm tỉnh dáºy, ngó quanh chẳng thấy cô nàng đâu cả, đã vù rồi... Lúc đó mình đưa mắt nhìn đống áo quần cá»§a mình và thấy bị vất lung tung... Mình tìm mãi chẳng thấy chiếc và đâu... má»™t phụ nữ đứng đắn là thế đấy.   
 
Anh ta phá lên cưá»i hô hố làm tôi và Gisella không tài nào nhịn được cÅ©ng phải cưá»i theo. Sau đó anh ta cởi cả áo ngoài, áo sÆ¡ mi, tất lẫn giày và chỉ còn độc trên mình quần áo lót liá»n thân bằng len màu nâu nhạt, bó sát ngưá»i từ cổ xuống táºn mắt cá, trông cứ như má»™t diá»…n viên xiếc nhào lá»™n hay diá»…n viên múa ba lê. Nhưng ngưá»i lá»›n tuổi má»›i mặc loại quần áo lót này, nên càng làm nổi báºt tình hài hước cá»§a anh ta. Vào giây phút ấy, tôi bá» qua tÃnh thô bạo cá»§a anh ta và tháºm chà còn cảm thấy có cảm tình vá»›i anh ta, vì tôi vốn thÃch những ngưá»i vui tÃnh, nói cho đúng hÆ¡n, tôi thiên vá» cái vui hÆ¡n cái buồn. Anh ta bắt đầu di loanh quanh khắp phòng, anh ta có vóc ngưá»i thấp bé, nói luôn mồm, ưỡn ngá»±c vẻ quan trá»ng và đầy tá»± hào, tá»±a hồ như anh ta không phải Ä‘ang mặc trên ngưá»i má»™t bá»™ đồ lót, mà là má»™t bá»™ quân phục diá»…u hành. Rồi từ chá»— góc để tá»§ commốt,anh ta bá»—ng nhảy phắt lên giưá»ng, lao vào Gisella và đè ngá»a cô ta ra, Gisella bất ngá» nên la ré lên. Sau đó, chẳng hiểu vì sao anh ta bò lồm cồm trông đến là buồn cưá»i quanh Gisella, ngước bá»™ mặt đỠlừ và méo xệch ngoái lại nhìn chúng tôi, như các chú mèo thưá»ng làm khi nhảy bổ vào con mồi, rồi há»i:   
 
- Hai ngưá»i còn đợi gì nữa?   
 
Tôi nhìn anh bạn tình cá»§a tôi và há»i:   
 
- Em cũng cởi áo xống nhé?   
 
Anh vẫn đứng, để nguyên xi cả áo bành tô, cổ áo kéo ngược lên và giáºt bắn ngưá»i bảo:   
 
- Không, không... đợi cho hỠxong đã.   
 
- Ta rá»i khá»i đây Ä‘i.   
 
- Ừ.   
 
- Lấy xe mà đi - Anh chàng tóc vàng hoe khư khư bên Gisella và bảo – Khóa ở dưới ấy đấy.   
 
Nhưng anh bạn anh ta làm ra vẻ không nghe thấy những lá»i ấy và bước ra khá»i phòng. Chúng tôi dừng lại ở ngoài hành lang nhá», tôi bảo anh đợi tôi má»™t lát, rồi vào phòng may. Mẹ Ä‘ang ngồi bói bài ở bên bàn. Thấy tôi, mẹ đứng dáºy và lẳng lặng bá» vào bếp. Lúc đó tôi ngó ra ngoài hành lang nhá» và gá»i anh thanh niên có vào không?   
 
Tôi đóng cá»a lại và ngồi xuống chiếc Ä‘i-văng kê cạnh cá»a sổ. Tôi những muốn anh ngồi xuống bên và ve vuốt tôi, vá»›i những ngưá»i khác bao giá» tôi cÅ©ng muốn như váºy. Nhưng anh chẳng buồn để mắt ngó vá» phÃa Ä‘i-văng, va tay đút túi, Ä‘i Ä‘i lại lại khắp phòng, quanh chiếc bàn. Tôi nghÄ© rằng anh đợi chán rồi nên bảo:   
 
- Tiếc là em chỉ có một phòng.   
 
Anh dừng bước lại há»i, giá»ng ngá»— ngược, nhưng vẫn lịch sá»± như trước:   
 
- Lẽ nào tôi đã bảo tôi cần một căn phòng?   
 
- Không, ấy là em đã nghĩ...   
 
Anh nhìn tôi, sau đó tiến đến ngồi bên tôi và há»i:   
 
- Em tên gì?   
 
- Adriana.   
 
- Còn anh là Giacomo. – Anh cầm tay tôi và nói.   
 
Tôi thấy là lạ thế nào ấy, song lại nghÄ© chắc anh e thẹn. Tôi cứ để anh cầm tay tôi và mỉm cưá»i động viên anh. Anh lại há»i:   
 
- Thế nghĩa là đợi hỠxong rồi hai đứa mình sẽ làm tình với nhau à?   
 
- Vâng.   
 
- Nhưng nếu anh không muốn thì sao?   
 
- Thì chúng ta sẽ chẳng làm gì cả - Cho rằng anh nói đùa tôi vui vẻ đáp.   
 
- Äúng – Anh sốt sắng thốt lên – Anh không muốn, nhất quyết không muốn chuyện ấy.   
 
- Thôi được – Tôi tán thành.   
 
Nhưng lá»i nói vừa rồi cá»§a anh quả thá»±c bất ngỠđối vá»›i tôi, tôi chẳng còn hiểu ra sao nữa.   
 
- Em không giáºn chứ? Phụ nữ không thÃch khi bị coi nhẹ đâu.   
 
Cuối cùng tôi má»›i vỡ lẽ và không được nên lá»i, tôi lắc đầu có ý bảo không giáºn. Thế nghÄ©a là anh chẳng thÃch tôi. Bá»—ng tôi thấy thất vá»ng và suýt nữa báºt òa lên khóc.   
 
- Không, em không giáºn anh đâu – Tôi khẽ bảo – Anh không thÃch thì đợi bạn anh rồi hẵng Ä‘i.   
 
- Anh không biết nên ra sao – Anh nói tiếp – Vì anh mà em mất không má»™t tối, nếu không, em đã chẳng kiếm được chút Ãt.  
  
Tôi nghÄ© rằng chắc anh không có tiá»n, và vẫn hy vá»ng, tôi đỠnghị:   
 
- Nếu bây giá» anh không có tiá»n, chẳng sao cả, lần sau trả cÅ©ng được.   
 
Anh thá»c tay vào túi áo blouson, lấy số tiá»n phải trả mà anh đã chuẩn bị trước, rồi vá»›i má»™t động tác bình dị, đồng thá»i duyên dáng lạ thưá»ng và quấy quá, anh xếp giấy bạc lên bàn.   
 
- Äừng, đừng – Tôi phản đối – Äây đâu phải là chuyện tiá»n nong... tháºm chà chẳng nên đả động đến chuyện tiá»n nong.   
 
Nhưng tôi phản đối không kiên quyết lắm, và thá»±c tình mà nói, lấy tiá»n cá»§a anh cÅ©ng thÃch song nếu để anh nợ, tôi hy vá»ng anh sẽ còn phải đến để thanh toán. Anh nháºn thức được sá»± từ chối không nháºn tiá»n má»™t cách thiếu kiên quyết này cá»§a tôi đúng thá»±c chất cá»§a nó, nên vẫn đặt tiá»n lên bàn, rồi lại tiến đến ngồi xuống Ä‘i-văng, còn tôi, cảm thấy mình xá» sá»± ngu dại và lố bịch, đã nhoài ngưá»i nắm lấy tay anh. Chúng tôi ngồi im lặng nhìn nhau trong giây phút, rồi anh dùng những ngón tay dài gầy guá»™c cá»§a mình há»n bẻ ngoéo ngón tay út cá»§a tôi vá» phÃa sau.   
 
- Ãi – Tôi thốt lên tức giáºn – Anh giở cái trò gì thế?   
 
- Anh xin lá»—i – Anh nói, mặt để lá»™ má»™t vẻ bối rối làm tôi ân háºn vá» việc nặng lá»i vừa rồi cá»§a mình nên tôi nói luôn:   
 
- Em bị đau, anh rõ không?   
 
Bị đột ngá»™t xúc động, anh đứng dáºy và Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng. Sau đó anh sững ngưá»i và bảo:   
 
- Em có muốn ta ra ngoài một lát không? ChỠhỠở đây chán lắm.   
 
- Ta đi đâu?   
 
- Không biết nữa... ta dùng ôtô nhé.   
 
Tôi nhớ lại những lần đi chơi với Gino, nên vội đáp:   
 
- Không, chẳng nên dùng xe anh ạ.   
 
- Nếu váºy thì ta Ä‘i bá»™... Gần đây có tiệm cà phê nào không?   
 
- Không, nhưng ngay sau cổng thành thì có.   
 
- Thế thì ta đến tiệm cà phê váºy.   
 
Tôi đứng dáºy và chúng tôi bước ra khá»i phòng, lúc xuống thang tôi đùa bảo:   
 
- Váºy là... tiá»n anh đã trả em rồi... do đó anh muốn tá»›i lúc nào cÅ©ng được, đồng ý không?   
 
- Äồng ý.   
 
Äó là má»™t đêm đông êm dịu, ẩm ướt và tối trá»i. Mưa kéo dài suốt ngày, những vÅ©ng nước Ä‘en loang loáng trên mặt đưá»ng mừ phản chiếu những ánh đèn thưa thá»›t. Má»™t bầu trá»i yên ả, không trăng, không sao, bị phá»§ má»™t lá»›p sương mù má»ng như voan trải dài trên bức tưá»ng thành. Chốc chốc, những chiếc tàu Ä‘iện do chạy ở bên kia tưá»ng thành nên không nhìn thấy đâu, đã làm dây dẫn Ä‘iện tóe lá»a, rá»i sáng trong chốc lát bầu trá»i, những tháp nghiêng gần đổ sụp và các thành hào má»c đầy cá» dại. Ra đến ngoài phố tôi nhá»› là đã vài tháng mình chưa Ä‘i qua công viên Mặt Trăng. Thưá»ng tôi rẻ phải và Ä‘i thẳng đến quảng trưá»ng nÆ¡i Gino đợi tôi. Tôi ngày dạo chÆ¡i vá»›i mẹ đến nay, chưa lần nào tôi Ä‘i vá» mạn công viên Mặt Trăng. Tôi và mẹ đã Ä‘i ngược con đưá»ng hai bên trồng cây nằm dá»c bức tưá»ng thành, ngắm nhìn đèn trang trà và nghe nhạc, nhưng do không có tiá»n nên chẳng bao giá» ghé vào công viên. Bên kia đưá»ng là ngôi biệt thá»± nhá» có ngá»n tháp con con mà dạo ấy qua cá»a sổ tôi đã nhìn thấy cả gia đình đã ngồi ăn bên bàn. Äấy chÃnh là ngôi biệt thá»± lần đầu tiên thức tỉnh trong tôi ước mÆ¡ lấy chồng, ước mÆ¡ có má»™t ngôi nhà riêng và má»™t cuá»™c sống êm ả. Tôi rất muốn kể lại vá»›i ngưá»i bạn cùng Ä‘i vá» cái thá»i đó, vá» các ước mÆ¡ dạo ấy cá»§a mình, và thú nháºn rằng tôi không bị những tình cảm Ä‘a sầu, mà cả những tÃnh toán chi phối. Tôi không muốn anh đánh giá thấp tôi thông qua ấn tượng ban đầu, cứ để anh nháºn xét tôi theo má»™t cách khác có lợi hÆ¡n - đứng vá»›i bản thân tôi trong thá»±c tế. Thưá»ng khi tiếp khách quý, chá»§ nhà thưá»ng mặc quần áo đẹp và mở rá»™ng cá»a những căn phòng sang trá»ng nhất, hiện nay, quá khứ, những ước mÆ¡ và khát vá»ng trước đây cá»§a tôi là những bá»™ quần áo đẹp nhất, là căn phòng khách sang trá»ng ấy và tôi trù tÃnh rằng toàn bá»™ những hồi ức đó cá»§a tôi, dù có buồn tẻ và dung dị thế nào Ä‘i nữa cÅ©ng sẽ buá»™c anh phải thay đổi ý kiến vá» tôi và làm cho hai chúng tôi gắn bó vá»›i nhau.   
 
- Bây giá» thì hầu như chẳng ai lai vãng ở phố này – Tôi giải thÃch - tháºt ra thì vá» mùa hè, dân cư trong khu em dạo chÆ¡i ở đây... Em cÅ©ng tá»›i đây dạo chÆ¡i... lâu rồi, có anh, em má»›i quay lại nÆ¡i này.   
 
Anh khoác tay tôi, rồi đỡ tôi Ä‘i suốt dá»c vỉa hè ẩm ướt.   
 
- Thế em đi dạo ở đây với ai?   
 
- Với mẹ.   
 
Anh báºt cưá»i nghe rất khó chịu làm tôi cá»±c kỳ sá»ng sốt.   
 
- Mẹ - anh dằn giá»ng nhắc lại - Mẹ, ai cÅ©ng có mẹ... mẹ... Mẹ sẽ bảo sao? Mẹ sẽ làm gì? Mẹ... mẹ...   
 
Tôi nghÄ© rằng chắc anh có Ä‘iá»u gì giáºn dá»—i mẹ mình, nên há»i:   
 
- Anh giáºn mẹ anh à?   
 
- Mẹ anh chẳng làm Ä‘iá»u gì để anh giáºn – Anh đáp – Ngưá»i mẹ chẳng bao giá» làm ai phải giáºn, chúng ta ai chẳng có mẹ?... Thế em có yêu mẹ không?   
 
- Tất nhiên, tại sao anh lại há»i váºy?   
 
- Há»i cho biết thế thôi, - Anh bảo – em đừng báºn tâm vá» anh... như váºy, em đã cùng mẹ dạo chÆ¡i ở đây.   
 
Giá»ng anh không quá chằm bặp, cÅ©ng không quá kiên quyết nhưng dẫu sao, phần do tư lợi, phần do có thiện cảm vá»›i anh, tôi quyết định tiếp tục trò chuyện cởi mở.   
 
- Vâng, em dạo chơi ở đây với mẹ, chủ yếu là vỠmùa hè, vì mùa hè không khà trong nhà em ngột ngạt khó thở lắm... vâng... anh có thấy ngôi biệt thự kia không?   
 
Anh dừng lại và nhìn theo ngón tay tôi chỉ. Tiếc rằng cá»a sổ biệt thá»± khép kÃn, hình như bây giá» nó không có ngưá»i ở. Tôi thấy ngôi biệt thá»± nằm ép giữa hai tòa nhà dài và thấp cá»§a nhân viên đưá»ng sắt khá tiá»u tụy ảm đạm, hình như nó nhá» bé hÆ¡n trước đây.   
 
- Thế trong ngôi nhà nhỠbé ấy có gì lạ?   
 
Lúc đó tôi thấy ngượng trước Ä‘iá»u mình định kể. Nhưng tôi cố gò mình nói tiếp:   
 
- Tối nào em cÅ©ng Ä‘i ngang qua gần ngôi nhà nhỠấy, vì mùa hè nên cá»a sổ lúc nào cÅ©ng mở, như em đã nói vá»›i anh... và lúc nào em cÅ©ng thấy, vào má»™t thá»i Ä‘iểm nhất định, cả gia đình ngồi quây quần bên bàn...   
 
Tôi dừng lại và bỗng thấy bối rối, nên im bặt.   
 
- Thế sao nữa?   
 
- Chắc anh chẳng quan tâm đâu – Tôi nói và tá»± mình cảm thấy do bối rối, giá»ng tôi trở nên vừa chân thành lại vừa giả tạo.   
 
- Tại sao lại không, anh quan tâm tá»›i má»i chuyện.   
 
Tôi vội kết thúc:   
 
- Thế em tâm niệm rằng má»™t ngày nào đó em sẽ có má»™t ngôi nhà nhá» như thế này và sẽ sống như những ngưá»i ấy.   
 
- À, à... Anh hiểu rồi – Anh nói - Thế nghÄ©a là có dạo em hÆ¡i thinh thÃch ngôi nhà nhá» như thế này.   
 
- So vá»›i ngôi nhà cá»§a bá»n em – Tôi phản đối – ngôi biệt thá»± này không đến ná»—i tồi lắm, hÆ¡n nữa ở lứa tuổi đó ngưá»i ta nghÄ© ra có trá»i má»›i biết được những gì.   
 
Anh kéo tay tôi dẫn thẳng đến ngôi biệt thự.   
 
- Ta lại thỠxem liệu cái gia đình nỠcòn sống ở đấy không?   
 
- Anh làm sao váºy – Tôi má»™t má»±c không chịu và nói - Tất nhiên là há» vẫn còn ở đấy.   
 
- Tốt lắm, ta cứ lại thỠxem.   
 
Chúng tôi dừng lại bên ngôi nhà nhá». Mảnh vưá»n um tùm tối om, cá»a sổ và tháp con không thấy có ánh đèn. Ngưá»i bạn cùng Ä‘i vá»›i tôi tiến lại bên cổng vào và nói.   
 
- Có thùng thư, chúng ta bấm chuông thì sẽ biết có ai ngay không thôi mà... Hình như trong ngôi nhà nhỠcủa em chẳng có ai thì phải.   
 
- Không phải như thế đâu – Tôi vừa cưá»i vừa đáp – Sao lại như váºy, anh định giở trò gì thế?   
 
- Ta thỠxem – Anh đưa tay lên và bấm chuông.   
 
Sợ trong nhà có ngưá»i ra trả lá»i, tôi muốn bá» chạy.   
 
- Ta Ä‘i thôi – Tôi năn nỉ - Ngưá»i ta mà ra bây giá» thì chẳng biết ăn nói ra sao.   
 
- Mẹ sẽ bảo sao – Anh nhai đi nhai lại như một điệp khúc, trong lúc đó, tôi nắm tay áo anh kéo ra xa ngôi nhà - Mẹ sẽ làm gì?   
 
- Äúng là anh giáºn mẹ anh rồi – Tôi rảo bước và nói.   
 
Và thế là chúng tôi đã tá»›i gần công viên Mặt Trăng. Tôi nhá»› lại lần cuối cùng tá»›i đây, công viên đầy những ngưá»i, các dây lắp bóng đèn đủ màu thắp sáng trưng, các kiốt rá»±c sáng ánh đèn, các nhà thá»§y tạ trang hoàng đầy hoa, nhạc rá»™n ràng, đâu đâu cÅ©ng vui nhá»™n. Lúc này không thấy tất cả những cảnh ấy, tôi hÆ¡i ngao ngán. Hình như đây không phải là má»™t chốn vui chÆ¡i giải trÃ, mà là cái kho để váºt liệu xây dá»±ng bá» bá» hoang và tối om. Vươn lên trên bức tưá»ng rào quanh công viên là chiếc Ä‘u quay tròn có treo tám toa goòng nhá» cứ như những con cánh cam to bụng, sau khi bay lên trá»i, bá»—ng bị chết cứng. Những mÅ©i nhá»n cá»§a những nÆ¡i hóng mát tối mò cứ á»§ rÅ© như ngá»§ thiếp. Có thể nói cảnh váºt nÆ¡i đây như chết lụi và quả đúng thế tháºt, vì Ä‘ang là mùa đông. Quảng trưá»ng nhá» trước mặt công viên Mặt Trăng ẩm ướt và trống trÆ¡n, vá»›i độc má»™t chiếc đèn đưá»ng le lói chiếu sáng.   
 
- Tá»›i mùa hè, công viên Mặt Trăng sẽ mở cá»a. – Tôi nói - Ở đây má»i ngưá»i kéo đến đông lắm... nhưng mùa đông thì đóng cá»a. Anh muốn Ä‘i đâu nào?   
 
- Tới quán cà phê được không?   
 
- Tháºt ra đấy là má»™t cái osteria [1]  xuyá»nh xoàng.   
 
- Thế ta đến chá»— cái osteria ấy váºy.   
 
Chúng tôi qua cổng và vừa vặn đứng ngay trước mặt, tại tầng má»™t má»™t ngôi nhà nhá», chúng tôi thấy có ánh đèn hắt ra ngoài phố qua cánh cá»a vào bằng kÃnh. Vừa bước chân vào osteria, tôi liá»n nháºn ra ngay đây chÃnh là nÆ¡i tôi cùng Gino và mẹ ngồi ăn bữa tối dạo ấy, và lúc đó Gino đã trị má»™t tên xấc láo say rượu.   
 
Vá»n vẹn có ba bốn ngưá»i ngồi bên những chiếc bàn bằng đá giả cẩm thạch, hỠăn bánh mì cá»§a mình mang theo bá»c trong giấy báo, còn rượu thì mua cá»§a chá»§ quán. Tại đây lạnh hÆ¡n ngoài phố, trong phòng nồng nặc mùi ẩm ướt, mùi rượu và mùn cưa, chắc là bếp lò đã tắt. Chúng tôi ngồi bên chiếc bàn con kê trong má»™t góc và anh gá»i ngưá»i mang tá»›i má»™t lÃt rượu vang.   
 
- Anh gá»i cho ai uống váºy? – Tôi há»i.   
 
- Thế em không uống à?   
 
- Uống, nhưng Ãt lắm.   
 
Anh tá»± rót cho mình má»™t cốc đầy rồi uống má»™t hÆ¡i, nhưng miá»…n cưỡng chứ chắc chẳng lấy gì làm thú vị. Cá» chỉ này xác minh thêm những nháºn xét ban đầu cá»§a tôi rằng anh luôn luôn hành động như thể phục tùng má»™t ma lá»±c từ phÃa bên ngoài, như thể anh Ä‘ang sắm vai nào đấy, chứ bản thân thì dưng dưng. Chúng tôi ngồi im lặng, anh đưa cặp mắt trong sáng chăm chú nhìn tôi, còn tôi thì ngoảnh mặt nhìn xung quanh. Tôi nhá»› lại cái buổi chiá»u xa xăm cùng mẹ và Gino ăn tối tại osteria này, và lòng tôi không thể hiểu nổi lúc này tôi Ä‘ang nuối tiếc hay buồn thương. Quả tháºt lúc đó tôi rất hạnh phúc, nhưng quá ngây thÆ¡. Và bây giá» tôi nghÄ© rằng, có lẽ tôi có tâm trạng giống như ngưá»i mở chiếc hòm thư lâu nay vẫn khóa chặt, đáng lẽ được chiêm ngưỡng những đồ váºt tuyệt đẹp thì thì lại phải thấy bụi bặm và má»™t má»› những thứ bị nháºy nhấm nát. Má»i Ä‘iá»u đã trôi qua sẽ không bao giá» trở lại: không chỉ tình yêu cá»§a tôi vá»›i Gino mà ngay cả tuổi thanh xuân cá»§a tôi cùng những mÆ¡ ước viển vông cÅ©ng đã trôi qua. Và bởi lẽ chuyện ấy đã xảy ra từ lâu và xa lạ đối vá»›i tôi, sá»± việc này chứng tá» rằng tôi đã có thái độ tá»± giác và không quá vụ lợi khi nghÄ© vá» quá khứ cá»§a mình để động lòng trắc ẩn xót thương cá»§a ngưá»i bạn Ä‘ang ngồi bên mình. Tôi lại lên tiếng:   
 
- Thoạt đầu em không thÃch anh bạn anh... nhưng bây giá» em thấy có cảm tình vá»›i anh ấy... anh ấy rất vui tÃnh.   
 
Anh phản đối, giá»ng gay gắt:   
 
- Nhân tiện nói để em rõ, anh ta hoàn toàn không phải bạn cá»§a anh... vã cÅ©ng chẳng dá»… thương như váºy đâu.   
 
Tôi sá»ng sốt trước giá»ng nói gay gắt cá»§a anh, nên lưỡng lá»± há»i:   
 
- Anh nghÄ© váºy à?   
 
Anh lại uống và nói tiếp:   
 
- Những con ngưá»i hóm hỉnh như váºy là tai há»a thá»±c sá»±... cái rá»—ng tuyếch trong lòng thưá»ng được che giấu bằng toàn bá»™ cái vẻ hóm hỉnh ấy... giá mà em thấy được anh ta trong văn phòng chá»— anh ta... tại đấy anh ta chẳng đùa đâu.   
 
- Anh ấy làm ở văn phòng nào?   
 
- Chẳng rõ, hình như là phòng chưởng khế thì phải.   
 
- Anh ấy có kiếm được nhiá»u tiá»n không?   
 
- Nhiá»u kinh khá»§ng.   
 
- Má»™t con ngưá»i may mắn.   
 
Anh rót rượu vang cho tôi, tôi lên tiếng há»i:   
 
- Nếu không thÃch, sao anh cứ giao du vá»›i anh ấy?   
 
- Anh ta là bạn hồi nhá» cá»§a anh, bá»n anh đã cùng há»c má»™t trưá»ng, bạn hồi nhá» bao giá» cÅ©ng váºy. – Anh khẽ nhếch mép cưá»i.   
 
Anh lại uống rượu vang và nói tiếp:   
 
- Dẫu sao thì vỠmặt này anh ta có tốt hơn anh.   
 
- Mặt gì váºy?   
 
- Khi làm việc gì, anh ta cÅ©ng làm má»™t cách nghiêm túc... còn anh, thoạt đầu muốn làm má»™t việc gì đấy, nhưng sau đó... - Giá»ng anh bá»—ng cất cao hÆ¡n làm tôi giáºt mình - bắt tay vào việc, anh lại thôi chẳng muốn làm nữa... như tối hôm nay chẳng hạn... Anh ta gá»i Ä‘iện há»i xem anh có muốn, như anh ta bảo, Ä‘i tìm gái không... anh đồng ý và khi thấy hai em, anh thá»±c sá»± muốn em... nhưng tá»›i nhà em, ná»—i khát khao cá»§a anh tan biến.   
 
- Nỗi khát khao đã tan biến – Tôi nhìn anh và láy lại.   
 
- Äúng... đối vá»›i anh, em không còn là má»™t phụ nữ... mà trở thành đồ váºt, má»™t thứ đồ váºt nào đó... Em có nhá»› anh đã bẻ ngón tay và làm em Ä‘au không?   
 
- Còn nhớ.   
 
- Tháºt ra... anh làm váºy là muốn kiểm tra xem em có đúng là má»™t sinh váºt không... Do kiểm tra như váºy nên đã làm em Ä‘au.   
 
- Äúng, em là má»™t sinh váºt – Tôi mỉm cưá»i – và anh đã làm em Ä‘au.   
 
Lúc này tôi thấy dá»… chịu, thế nghÄ©a là anh cá»± tuyệt tôi không phải vì anh không thÃch tôi. Xét cho cùng, con ngưá»i ta chẳng có gì là kỳ lại và không thể giải thÃch được. Chỉ cần hiểu rõ con ngưá»i và nháºn thấy rằng hành vi cá»§a con ngưá»i, dù lạ lùng thế nào Ä‘i chăng nữa, bao giá» cÅ©ng được giải thÃch bằng má»™t lý do hoàn toàn rõ ràng.   
 
- NghÄ©a là anh không thÃch em à?   
 
Anh lắc đầu bảo:   
 
- Äâu phải chuyện ấy... em hay ngưá»i khác cÅ©ng váºy.   
 
Sau má»™t giây lưỡng lá»±, tôi há»i:   
 
- Anh không, anh không bị... liệt dương đấy chứ?   
 
- Báºy nào!   
 
Lòng tôi nổi lên một khát khao muốn gần gũi anh, muốn vượt qua cái giới hạn đang ngăn cách giữa hai chúng tôi, tôi muốn yêu anh và được yêu. Tôi những định nói với anh rằng tôi đã bực mình khi bị anh từ chối, song dẫu sao tôi bị xúc phạm, lòng tự ái của tôi bị tổn thương. Tôi biết rằng mình xinh đẹp và hấp dẫn và tôi thấy hình như anh chẳng có lý do đặc biệt nào để từ chối tôi. Tôi đỠnghị:   
 
- Anh này, ta ngồi đây một lát, sau đó vỠnhà em rồi ta yêu nhau.   
 
- Không, không làm thế được đâu.   
 
- Thế ra, khi thấy em ở ngoài phố, anh đã không thÃch em ngay rồi à?  
  
- Không phải thế... nhưng mong em cố hiểu anh...   
 
Tôi biết những Ä‘iá»u không làm ngưá»i đàn ông nào có thể đứng vững. Do đó, tôi nhắc lại vẻ cay đắng giả tạo và bình tÄ©nh:   
 
- Thế ra anh không thÃch em – Tôi đưa tay vuốt mặt anh.   
 
Tôi có đôi bàn tay đẹp, ấm áp, ngón tay dài và nếu ngưá»i ta nói đúng rằng qua bàn tay có thể hiểu rõ được tÃnh tình thì nghÄ©a là tôi không phải là ngưá»i thô bạo, khác vá»›i Gisella, ngưá»i có đôi bàn tay đỠhồng và ram ráp trông tháºt xấu. Tôi đưa tay vuốt chầm cháºm má, thái dương, trán anh, còn mắt thì nhìn anh vẻ khẩn khoản, dịu dàng và tha thiết. Tôi nhá»› lại rằng lúc gặp nhau ở bá»™, Astarita cÅ©ng vuốt ve tôi hệt như thé, và má»™t lẫn nữa, tôi tin chắc mình yêu Giacomo, còn Astarita thì chắc chắn yêu tôi, còn cá» chỉ này là cá» chỉ cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang yêu. Thoạt đầu anh giữ thái độ lạnh lùng và thá» Æ¡ trước những vuốt ve cá»§a tôi, nhưng sau đó cằm anh giần giáºt, như sau này tôi hiểu rõ, đó là dấu hiệu cá»§a sá»± xúc động. Mặt anh méo xệch Ä‘i và có vẻ gần như trẻ nhá». Tôi thấy thương thương anh và vui mừng trước tình thương này đối vá»›i anh, nó làm tôi xÃch lại gần anh hÆ¡n.   
 
- Em làm gì váºy – Anh ngượng ngùng khẽ bảo, cứ như má»™t chú bé ấy - Ở đây đâu chỉ có má»—i chúng mình.   
 
- Em mặc xác – Tôi bình tĩnh đáp.   
 
Má tôi nóng bừng tuy ở trong osteria lạnh lẽo và lúc này tôi chỉ nháºn thấy những làn hÆ¡i như mây nhè nhẹ thoát khá»i miệng chúng tôi.   
 
- ÄÆ°a tay đây cho em – Tôi nói.   
 
Anh miễn cưỡng đưa cho tôi nắm tay, rồi tôi đưa tay anh lên mặt mình.   
 
- Anh có thấy má em nóng bừng không?   
 
Anh chẳng nói gì, chỉ ngồi nhìn tôi, cằm giần giáºt. Má»™t ngưá»i bước vào osteria, đóng mạnh cá»a kÃnh và tôi bá» tay ra. Anh thở dài nhẹ nhõm và lại rót rượu vào cốc mình. Nhưng ngưá»i khách vừa vào má»›i Ä‘i ra xa má»™t chút, tôi liá»n luồn tay giữa hai ve áo vét, cởi cúc áo sÆ¡ mi và áp tay vào ngá»±c anh chá»— gần tim.   
 
- Em muốn sưởi ấm tay và xem tim anh Ä‘áºp ra sao – Tôi bảo.   
 
Má»›i đầu tôi áp mu bàn tay sau đó láºt áp lòng bàn tay vào ngá»±c anh.   
 
- Tay em lạnh quá – Anh nhìn tôi, nói.   
 
- Ấm ngay bây giá» thôi mà – Tôi mỉm cưá»i đáp.   
 
Tôi nhè nhẹ xoa bá»™ ngá»±c gầy cá»§a anh. Má»™t niá»m vui sướng rào rạt dâng trào trong tôi, vì cảm thấy anh gần gÅ©i vá»›i tôi biết bao. Tôi tha thiết yêu cầu anh cÅ©ng mãnh liệt như má»™t mối tình chẳng được Ä‘á»n đáp. Mắt vẫn không rá»i anh, tôi đùa dá»a:   
 
- Chỉ chút nữa, em sẽ hôn anh đấy.  
  
- Äừng, đừng – Anh đáp, giá»ng cố giữ vẻ đùa cợt nhưng rõ ràng là sợ - Trấn tÄ©nh lại Ä‘i em.   
 
- Nếu váºy ta rá»i khá»i đây ngay.   
 
- Nếu em muốn.   
 
Anh trả tiá»n rượu vang mà anh không uống hết và chúng tôi rá»i khá»i osteria. Lúc này anh cÅ©ng xúc động nhưng không phải do tình yêu như tôi. Chắc má»™t ná»—i xúc cảm nào đó do sá»± kiện tối nay khÆ¡i nên tràn ngáºp trong lòng anh. Sau này, khi hiểu rõ anh hÆ¡n, tôi nháºn thấy ná»—i xúc cảm tương tá»± nổi lên xâm chiếm anh khi anh phát hiện ra má»™t nét cá tÃnh má»›i lạ nào đó trong bản thân mình hoặc tìm cách xác nháºn nó. Có thể Ä‘iá»u đó chứng tá» anh là má»™t ngưá»i Ãch ká»·, nghÄ©a là quá yêu, hay nói đúng hÆ¡n, quá say mê bản thân mình.   
 
- Thưá»ng thưá»ng, - Anh nói như vá»›i chÃnh bản thân mình còn tôi thì Ä‘i gần như chạy kéo theo anh vá» nhà – anh khao khát làm má»™t Ä‘iá»u gì đấy, anh hứng lên, anh thấy cái gì cÅ©ng tuyệt đẹp, anh tin rằng nhất định thế nào cÅ©ng thá»±c hiện được những Ä‘iá»u đã nghÄ© ra ấy, nhưng tá»›i lúc quyết định thì tất cả Ä‘á»u sụp đổ và anh, có thể nói, không còn tồn tại, hoặc chÃnh xác hÆ¡n, tồn tại chỉ thông qua những biểu hiện tồi tệ cá»§a mình. Anh trở nên lạnh lùng, vô dụng, tàn nhẫn... như lúc anh bẻ ngoéo ngón tay em.   
 
Anh nhắc lại Ä‘oạn độc thoại này vá»›i chÃnh bản thân mình, chắc lòng cảm thấy má»™t ná»—i thÃch thú cay đắng nào đấy. Nhưng tôi không nghe anh nói, vì tôi quá vui mừng như ngưá»i được chắp cánh bay lâng lâng trên đồng cá». Tôi vui vẻ đáp:   
 
- Nhưng anh đã nói chuyện đó rồi... còn em chưa được nói vá»›i anh những gì Ä‘ang dâng trào trong lòng em... em những muốn ghì chặt anh, lấy thân mình sưởi ấm cho anh, cảm thấy anh ở bên và ép anh làm cái việc anh không thÃch... em chưa yên tâm chừng nào chưa đạt được Ä‘iá»u em muốn.   
 
Anh không đáp gì cả, cứ như những lá»i cá»§a tôi không lá»t được vào tai anh, vì anh quá mải mê vá» những suy nghÄ©. Bá»—ng tôi cầm tay anh và nói:   
 
- Ôm ngang lưng em, được không anh?   
 
Hình như anh không nghe thấy tôi bảo gì, lúc tôi đã nắm tay anh chặt vào lòng bàn tay mình, tá»±a như lúc ngưá»i ta xá» tay áo bành tô, và cánh tay đó uể oải ôm ngang thắt lưng tôi. Äi thế này kể cÅ©ng khó, vì chúng tôi mặc áo rét xù ra, nên tay chúng tôi chÆ¡i vÆ¡i giữa lưng.   
 
Khi tới gần ngôi biệt thự có tháp, tôi dừng lại và nài nỉ:   
 
- Hôn em đi.   
 
- Äể sau.   
 
- Không, ngay bây giỠcơ.   
 
Anh quay ngưá»i lại phÃa tôi, tôi đưa hai tay ôm chặt cổ anh và hôn thắm thiết. Môi anh mÃm chặt nhưng tôi dùng lưỡi đẩy tách ra, sau đó đẩy hai hài răng miá»…n cưỡng báºt lên. Tôi không tin chắc anh đáp lại cái hôn cá»§a tôi, nhưng tôi không hôn lại, chuyện đó đối vá»›i tôi là vô nghÄ©a. Sau khi hôn nhau, tôi thấy quanh miệng anh hằn má»™t vết son lá»›n, hình thù không cân đối cho bá»™ mặt nghiêm trang cá»§a anh trông đến kỳ quặc và ná»±c cưá»i. Tôi phá lên cưá»i sung sướng. Anh khẽ há»i:   
 
- Sao em cưá»i?   
 
Tôi quyết định không giải thÃch gì hết, tôi khoái trá nhìn anh nghiêm trang bước cạnh tôi và không há» g\hay biết cái vết tức cưá»i trên mặt. Tôi đáp:   
 
- Chẳng sao cả... vui thì cưá»i... đừng báºn tâm tá»›i em – Và lòng rá»™n ràng hạnh phúc, tôi lại hôn lướt trên môi anh.   
 
Khi tới cổng nhà, chúng tôi chẳng thấy xe ôtô đâu.   
 
- Giancarlo đã chuồn rồi – Anh bá»±c mình nháºn xét – Bây giá» thì phải cuốc bá»™ vá» nhà, mà nào có gần cho cam.   
 
Tôi không há» pháºt lòng trước những lá»i chẳng há» lịch sá»± ấy, và từ nay chẳng có gì có thể làm tôi pháºt ý. Tôi nhìn những thiếu sót cá»§a anh dưới má»™t làn ánh sáng đặc biệt, và thấy chúng đến là dá»… thương, chẳng là tôi Ä‘ang yêu mà. Tôi nhún vai và thốt lên:   
 
- Còn có xe điện chạy vỠđêm... vả lại, nếu anh thấy cần, có thể ngủ lại chỗ em.   
 
- Không, lại còn thế nữa – Anh vội đáp.   
 
Chúng tôi vào nhà, leo lên thang gác. Khi đã ở trong hành lang nhá», tôi đẩy anh vào phòng mình, còn tôi đảo qua chá»— phòng may. Phòng tối om, chỉ có độc má»—i ánh đèn đưá»ng lá»t qua cá»a sổ, rá»i lên chiếc máy khâu và lên bàn. Chắc mẹ đã ngá»§, chẳng biết mẹ có gặp và trò chuyện vá»›i Giancarlo và Gisella không. Tôi khép cá»a lại và trở vá» phòng mình. Anh bồn chồn Ä‘i lại từ giưá»ng đến chá»— tá»§ commốt.   
 
- Em này, – Anh lên tiếng – anh vỠthì hơn.   
 
Giả vá» không nghe thấy anh nói gì, tôi cởi áo bành tô và treo vào tá»§. Tôi thấy hạnh phúc tá»›i mức không kìm được và đã há»i vá»›i giá»ng tá»± hào chÃnh đáng cá»§a bà chá»§ nhà.   
 
- Anh thÃch căn phòng cá»§a em không? Ấm cúng chứ?   
 
Anh nhìn quanh và cau mày, tôi chẳng rõ vì sao. Tôi cầm tay anh, kéo ngồi xuống giưá»ng trước mặt tôi và nói:   
 
- Bây giỠanh để mặc em nhé.   
 
Anh nhìn tôi, cổ áo bành tô cá»§a anh vẫn kéo lên như lúc trước, tay thá»c vào túi. Tôi tháºn trá»ng và khéo léo bỠáo bành tô ra, rồi cởi áo vét và treo lên mắc. Tôi cháºm rãi tháo cravat, cởi sÆ¡ mi ra khá»i ngưá»i anh và đặt lên ghế. Sau đó tôi sụp xuống ngồi xổm, kẹp bàn chân anh giữa hai đầu gối như những thợ chữa giày thá»±c thụ vẫn làm, rồi kéo giày bốt, bÃt tất ra khá»i chân anh và hôn chân anh. Thoạt đầu tôi tiến hành tất cả những việc đó má»™t cách cháºm rãi theo trình tá»±, nhưng do càng cởi dần quần áo anh ra, trong tôi trá»—i dáºy má»™t khát vá»ng thấp kém mãnh liệt, có lẽ tình cảm tương tá»± đã xâm chiếm tôi lúc ở nhà thá», nhưng đây là lần đầu tiên tôi có cảm tình như váºy đối vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông, tôi thấy rá»™n lên má»™t niá»m hạnh phúc, vì tôi nháºn ra tình yêu thá»±c sá»± - không chút xấu xa và dâm đãng – đã đến vá»›i tôi. Cởi áo xống cho anh xong, tôi quỳ xuống ôm chân anh và nhắm mắt lại, tôi áp chặt mà vào tóc và chân. Anh hoàn toàn phục tùng ý muốn cá»§a tôi, vẻ mặt anh bối rối và tôi thÃch thú thấy như váºy. Sau đó, tôi đứng báºt dáºy vòng ra sau giưá»ng, vá»™i cởi áo xống, vứt ngay xuống sàn và dẫm chân lên. Anh ngồi xuống nÆ¡i mép giưá»ng, ngưá»i lạnh cóng, đầu cúi gằm xuống. Tôi tiến lại phÃa sau lưng anh, và tuân theo má»™t ná»—i niá»m sung sướng và sức mạnh dữ dá»™i nào đó, tôi túm vai anh và quáºt đầu xuống gối. Ngưá»i anh dài ngoẵng, gầy và trắng, thân hình cÅ©ng như khuôn mặt, có những nét đặc trưng riêng, trong trắng và trẻ trung. Tôi nằm xuống cạnh anh. Bên tấm thân mảnh khảnh và giá lạnh cá»§a anh, tôi xem ra quá nồng cháy, ngăm ngăm sạm nắng, phổng phao và dồi dào sức sống. Tôi áp chặt bụng xuống cặp đùi xương xẩu cá»§a anh, tay chắp trên ngá»±c anh, má ká» bên đầu, môi áp bên tai anh. Tôi cảm thấy mình khát khao tình yêu thì Ãt mà chá»§ yếu muốn lấy thân mình phá»§ cho anh như má»™t tấm chăn ấm và truyá»n cho anh toàn bá»™ hÆ¡i ấm cá»§a bản thân mình. Anh nằm ngá»a, nhưng đầu gối lên gối hÆ¡i ngóc cao đôi chút, mắt mở tá»±a hồ như muốn thấy tất cả những gì tôi sẽ làm. Trước cái nhìn chằm chằm này, tôi thấy như có kiến bò trên lưng nên đâm ra lúng túng và ngưá»ng ngượng, song do bị thôi thúc trước dục vá»ng cá»§a mình, tôi dần dần không để tâm tá»›i sá»± chú ý ấy. Bá»—ng tôi thầm thì nói:   
 
- Bây giỠanh có thấy dễ chịu hơn không?   
 
- Dá»… chịu hÆ¡n – Anh đáp giá»ng há» hững và lãnh đạm.   
 
- Äợi má»™t chút – Tôi bảo.   
 
Và khi tôi định say đắm hÆ¡n nữa ôm anh thì lại bắt gặp cặp mắt chăm chăm lạnh lùng cá»§a anh làm tôi cụt hứng. Äúng lúc đó, tôi thấy ngượng và bối rối. CÆ¡n bốc cá»§a tôi vụt tắt, tôi từ từ ná»›i lá»ng vòng tay ôm và nằm váºt xuống giưá»ng, bên cạnh anh. Tôi vừa qua má»™t cÆ¡n hưng phấn tình dục cao độ, gá»i gắm vào đó má»i rung cảm cá»§a ngá»n lá»a tình thanh cao và sâu nặng. Tôi chợt nháºn thấy ná»— lá»±c đến váºy mà vẫn vô Ãch, nên òa khóc, hai tay bưng mặt để che giấu nước mắt. Có lẽ tôi nhầm, tôi không thể yêu anh và chỠđợi tình yêu ở nÆ¡i anh, tôi biết rằng bây giá» anh nhìn nháºn tôi đúng vá»›i bản thân tôi và đánh giá tôi vá»›i con mắt không há» mang ảo tưởng. Mãi lúc này tôi má»›i hiểu rõ tôi Ä‘ang sống trong lá»›p sương mù mà tôi cố tình tung ra xung quanh để khá»i phải nhìn vào lòng mình. Cặp mắt anh nhìn đã xua tan lá»›p sương mù ấy và như đặt trước mặt tôi má»™t tấm gương mà tôi có thể soi mình trong đó. Tôi đã thấy mình đúng như trên thá»±c tế tôi có, như đã nói, tôi đã quả quyết mình không tồn tại. Cuối cùng tôi bảo:   
 
- Anh đi đi!   
 
- Tại sao? – Anh chống khuá»·u tay nhá»m dáºy và băn khoăn nhìn tôi - Chuyện gì váºy?   
 
- Anh Ä‘i Ä‘i thì hÆ¡n – Tôi bình tÄ©nh đáp và đưa tay lên che mắt - Äừng nghÄ© em giáºn anh... nhưng em thấy anh chẳng Ä‘oái hoài đến em . Anh chẳng nói chẳng rằng, nhưng tôi thấy anh đứng dáºy mặc quần áo. Má»™t cÆ¡n Ä‘au nhức nhối xuyên suốt lòng tôi, tá»±a như bị má»™t lưỡi dao sắc nhá»n đâm sâu và ngoáy mạnh. Thấy anh mặc quần áo, lòng tôi quặn Ä‘au, quặn Ä‘au khi nghÄ© rằng phút chốc nữa anh sẽ mãi mãi ra Ä‘i và chẳng còn bao giá» gặp lại anh, quặn Ä‘au khi nháºn thấy chuyện này gây ra cho tôi bao nhiêu phiá»n muá»™n.  
Anh mặc quần áo cháºm rãi, chắc hẳn chá» tôi sẽ lên tiếng gá»i. Tôi nhá»› là tôi vẫn còn nuôi hy vá»ng má»™t khi khÆ¡i dục vá»ng cá»§a anh, tôi sẽ giữ được chân anh. Tôi nằm ngá»a, mình phá»§ tấm vải lót chân. Bằng má»™t động tác đầy quyến rÅ© - tá»± bản thân tôi biết làm váºy cÅ©ng tuyệt vá»ng và vô Ãch – tôi đạp chăn và để tấm vải lót chân rÆ¡i xuống sàn. Chưa bao giá» tôi nằm trong tư thế như thế này trước mặt ai cả: lõa lồ, hai chân dạng ra và ôm mặt, trong giây phút nào đấy, tôi cảm thấy anh hầu như đụng nhẹ vai tôi và hÆ¡i thở anh thoáng trên môi tôi. Nhưng liá»n sau đó, tôi nghe thấy tiếng cá»a đóng sáºp lại.  
Tôi cứ nằm im không nhúc nhÃch trong tư thế đó. CÆ¡n thiu thiu buồn ngá»§ kéo dài đến át ná»—i tuyệt vá»ng khó nháºn biết và tôi ngá»§ thiếp Ä‘i. Mãi tá»›i khuya tôi tỉnh giấc và nhân ra tôi nằm má»™t mình. Trong giấc ngá»§ ngắn ngá»§i ấy, tuy Ä‘au khổ vì chia ly, tôi vẫn cảm giác anh quanh quất nÆ¡i đây. Tôi không nhá»› mình thiếp Ä‘i lúc nào.  
 
  
 
[1]  Tá»u quán ở Ã.  
 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
        
		
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-11-2008, 05:13 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương hai 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ngày hôm sau, tôi sá»ng sốt thấy mình mệt rÅ©, buồn bã và uể oải như ốm cả tháng nay. Nhưng tôi là ngưá»i vui tÃnh, và sá»± vui tÃnh này bắt nguồn từ chá»— dồi dào sức khá»e và thể lá»±c tráng kiện. Tôi bao giá» cÅ©ng chịu đựng má»i rá»§i ro và bất hạnh má»™t cách nhẹ nhàng, đến ná»—i đôi lúc, cảm thấy buồn cho bản thân là không hiểu sao mình lại có thể vui được trong những hoàn cảnh chẳng thÃch hợp chút nào. Ngày nào cÅ©ng váºy, vừa bước chân xuống giưá»ng, việc đầu tiên tôi làm là cất tiếng hát dăm ba câu hoặc đùa vá»›i mẹ. Nhưng sáng hôm ấy, sá»± vui tÃnh lệ thưá»ng đã biến mất, tôi cảm thấy mình bất hạnh và lòng buồn nặng trÄ©u và tuy đã mưá»i hai giá» rồi mà chẳng há» thấy đói. Mẹ nháºn thấy tâm trạng khác thưá»ng cá»§a tôi, nhưng tôi bảo mẹ là do kém ngá»§.  
Mà kể cÅ©ng đúng như váºy, có Ä‘iá»u tôi cho rằng sá»± tổn thương sâu sắc này vá» mặt tinh thần mà Giacomo đã gây nên khi hắt há»§i tôi là lý do biểu hiện cá»§a sá»± việc ấy. Tôi đã nói rằng gần đây tôi nhìn nháºn má»™t cách bình tÄ©nh nghá» nghiệp cá»§a tôi, và tôi chẳng có lý do gì để từ bá» nó. Nhưng tôi vẫn hy vá»ng yêu má»™t ai đấy và được yêu, thế mà Giacomo lại ghét bá» tôi, tuy anh đưa ra những lá»i giải thÃch nghe đến là rối rắm, song tôi vẫn thấy trăm sá»± tại cái nghá» cá»§a tôi, vì váºy tôi liá»n thấy nó đáng căm ghét và xấu xa không chịu nổi.  
TÃnh tá»± ái là má»™t con thú khó hiểu bình thản ngá»§ dưới tráºn mưa rất nặng hạt nhưng bá»—ng tỉnh giấc, bị thương gần như chết vì má»™t vết xây xát nhẹ, vô nghÄ©a. Những lá»i tôi thốt ra khi treo áo bành tô cá»§a mình vào tá»§ đã dằn vặt tôi, gây nên cho tôi nhiá»u Ä‘au khổ và hổ thẹn. Tôi đã há»i anh: “Anh thÃch căn phòng cá»§a em không? Ấm cúng đấy chứ?â€.   
 
Tôi nhá»› lại là anh không đáp gì cả, mà chỉ đưa mắt nhìn quanh, lúc đó qua nét mặt, tôi chẳng rõ anh suy nghÄ© những gì. Bây giá» tôi hiểu đấy là anh cau mày tá» vẻ khinh bỉ. Tất nhiên anh nghÄ© rằng: “Căn phòng cá»§a má»™t cô gái ** bình thưá»ngâ€. Nhá»› lại, tôi thấy ngượng chÃn cả ngưá»i, đặc biệt là tôi đã thốt lên những lá»i ấy vá»›i má»™t giá»ng đầy tá»± mãn. Tôi có thể hình dung ra đối vá»›i má»™t ngưá»i có giáo dục và nhạy cảm như anh, căn phòng cá»§a tôi chỉ là má»™t ổ gian phi nhÆ¡ bẩn, đáng bị ghê tởm gấp đôi vì cái thứ đồ đạc thảm hại này nhằm vào những mục Ä‘Ãch nào đấy.   
 
Nếu có phải trả giá đắt để những lá»i nói lố bịch ấy không buá»™t ra khá»i miệng tôi thì tôi cÅ©ng xin chịu, nhưng biết làm thế nào được, tôi đã nói mất rồi. Tôi như ngưá»i bị rÆ¡i vào má»™t vòng luẩn quẩn không tài nào bứt ra được, HÆ¡n nữa, trong câu này thể hiện đúng con ngưá»i tôi – như ý nguyện cá»§a chÃnh mình và sẽ mãi như váºy trong cuá»™c Ä‘á»i.  Quên Ä‘i những lá»i này hoặc cố thuyết phục bản thân rằng tôi đã không thốt ra chúng, dẫu sao cÅ©ng là quên Ä‘i chÃnh bản thân mình, tá»± thuyết phục rằng tôi không tồn tại.Những suy nghÄ© này đầu độc tôi như tác động từ từ cá»§a thuốc độc ngấm dần dần vào dòng máu lành cá»§a tôi. Thưá»ng sáng ra, dù nằm khoèo trên giưá»ng lâu thế nào Ä‘i chăng nữa, sá»›m hay muá»™n tôi cÅ©ng thấy chán ngấy chẳng muốn nằm thêm, và bất chấp ý muốn cá»§a bản thân tôi, thân xác tôi cứ hất tung chăn ra và tôi báºt dáºy khá»i giưá»ng. Thế nhưng hôm ấy thì lại khác hẳn: buổi sáng đã trôi qua, đã đến giỠăn sáng, và cố bắt ép mình thế nào tôi cÅ©ng không thể ép mình nhúc nhÃch trở dáºy được. Tôi cảm thấy cÆ¡ thể không sinh khà cá»§a tôi trở nên cứng Ä‘á». Äồng thá»i tôi cÅ©ng cảm thấy mình bị ốm và mệt lá» tá»±a hồ như mình phải ráng hết sức lá»±c và rất cháºt váºt vá»›i thành được sá»± bất động này. Tôi cảm thấy mình hệt như chiếc thuyá»n mục nát bị vứt bá» - ta thưá»ng gặp những loại thuyá»n này ở các bãi đầm lầy. Bụng con thuyá»n đó đầy loại nước màu Ä‘en, nếu ai vừa trèo vào thì đáy thuyá»n liá»n bị bục ra, con thuyá»n từng êm ả Ä‘áºu ở đấy hàng năm ròng sẽ chìm nghỉm trong chốc lát. Tôi không biết mình nằm nhìn trân trân vào khoảng trống không, chăn trùm kÃn đầu như váºy trong bao lâu. Tôi nghe tiếng chuông đổ giữa trưa, sau đó Ä‘iểm má»™t, hai, ba, bốn giá». Tôi đã khóa cá»a, chốc chốc mẹ lại lo lắng bước đến bên cá»a và gõ cá»a. Tôi đáp tôi dáºy ngay và yêu cầu mẹ để mặc tôi.   
 
Khi mặt trá»i đã lặn, tôi đánh bạo. cố gắng - phải nói đây là má»™t sá»± cố gắng phi thưá»ng – tung chăn và vùng dáºy.   
 
Toàn cÆ¡ thể tôi trở nên rã rá»i và rệu rạo. Tôi rá»a ráy, mặc áo xống, Ä‘i Ä‘i, lại lại, nói đúng hÆ¡n là lết khắp phòng. Tôi không suy nghÄ© gì hết nhưng nháºn thấy – không phải bằng lý trà mà bằng toàn bá»™ con ngưá»i mình - rằng từ nay trở Ä‘i, tôi sẽ không thể tiếp những ngưá»i khách thông thưá»ng cá»§a mình được nữa. Tôi ra gặp mẹ và bảo tối nay hai mẹ con sẽ cùng nhau Ä‘i dạo phố, rồi vào má»™t tiệm cà phê ăn uống chút gì đấy.   
 
Niá»m vui cá»§a mẹ - chẳng là mấy khi mẹ được Ä‘i dạo chÆ¡i như váºy – không rõ vì sao đã làm tôi bá»±c mình, và tôi lại nghÄ© rằng mẹ bắt đầu phinh phÃnh và sệ ra, còn cặp mắt sùm sụp ánh lên má»™t vẻ ngáºp ngừng giả dối. Nhưng tôi cố nén không buá»™t mồm thốt ra những lá»i thô bạo sẽ làm tiêu tan ngay tâm trạng vui vẻ cá»§a mẹ. Chá» mẹ mặc áo, tôi ngồi bên bàn trong căn phòng may tranh tối tranh sáng. Làn ánh sáng nhá» nhá» màu sữa cá»§a ngá»n đèn đưá»ng lá»t qua cá»a sổ không treo rèm, rá»i vào chiếc máy khâu và lan trên tưá»ng. Tôi ngó mặt bàn và thấy những con bài màu sáng, như váºy là mẹ đã ngồi bói bài trong các buổi tối dài lê thê và buồn bã. Bá»—ng má»™t cảm giác kỳ lạ trá»—i dáºy xâm chiếm tâm hồn tôi: tôi hình dung mình ở vị trà cá»§a mẹ, hoàn toàn cảm thấy rõ tâm trạng cá»§a mẹ khi chá» cô con gái Adriana khi cô ta Ä‘ang báºn vá»›i ngưá»i tình cá»§a cô. Chắc cảm giác này xuất hiện do tôi ngồi trên chiếc ghế cá»§a mẹ, bên bàn cá»§a mẹ, nhìn những con bài vứt ngổn ngang. Äôi khi những nÆ¡i chốn nhất định nào đó góp phần vào việc nháºp vai như váºy, chẳng hạn, má»™t ngưá»i khi tá»›i nhà tù liá»n có ngay cái hãi hùng, tuyệt vá»ng, cái cảm giác cô đơn mà tù nhân có thá»i bi đày Ä‘á»a ở đấy đã trải qua. Nhưng căn phòng may hoàn toàn không phải là má»™t trại giam, và nói chung mẹ chẳng phải chịu những ná»—i thống khổ kinh khá»§ng khiếp mà tôi gán cho mẹ má»™t cách thiếu suy nghÄ©. Mẹ vẫn sống như trước, không có gì thay đổi. Chắc hẳn cách đây mấy phút tôi có ác cảm vá»›i mẹ. Bá»—ng tôi hiểu rõ cuá»™c sống cá»§a mẹ và thế cÅ©ng đủ để nháºp vai. Những ngưá»i tốt bụng, khi muốn bào chữa cho các hành vi đáng chê trách, trong những trưá»ng hợp tương tá»± thưá»ng bảo: “Anh cứ thỠở cương vị cá»§a chúng tôi thì rõâ€. Do đó, trong khoảnh khắc nào đó, tôi cảm thấy mình ở cương vị cá»§a mẹ, nét tá»›i mức tôi hình dung ra mình chÃnh là mẹ.   
 
Tôi hóa thân thành mẹ, nhưng hoàn toàn nháºn thức rõ Ä‘iá»u này, Ä‘iá»u mà tất nhiên không xảy ra vá»›i mẹ. Nếu không thế nào mẹ cÅ©ng phản đối. Tôi bá»—ng cảm thấy mình già nua, da dẻ nhăn nheo, mệt má»i và hiểu thế nào là tuổi già. Nó không chỉ thay đổi dáng vẻ con ngưá»i mà còn biến con ngưá»i thành thân tàn, lá»±c yếu. Mẹ thì sao? Äôi lúc thấy mẹ cởi áo tôi chẳng để ý tá»›i bá»™ ngá»±c nhẽo và thâm thâm, tá»›i cái bụng vàng ệch và rung rung cá»§a mẹ. Bô ngá»±c đã nuôi dưỡng tôi, cuá»™c sống cá»§a ta đã nảy sinh từ cái bụng ấy, - bây giá» tôi cảm thấy rõ mồn má»™t tất cả những Ä‘iá»u ấy, và mang nặng ná»—i Ä‘au, ná»—i buồn cá»§a mẹ khi mẹ thấy cÆ¡ thể mình đã thay đổi đến váºy. Sắc đẹp và tuổi trẻ đã làm cho cuá»™c sống xem ra cÅ©ng sống được, tháºm chà còn dá»… chịu. Nhưng khi sắc đẹp tàn phai, tuổi trẻ trôi qua... Tôi rùng mình hoảng sợ và bừng tỉnh thoát ra khá»i cÆ¡n ác má»™ng. Tôi vui mừng là tôi, Adriana, trẻ và đẹp, còn mẹ già và xấu Ä‘i, chẳng bao giá» con được như tôi. Äúng lúc đó, như má»™t chiếc máy bị ruồng bá» không ai nhòm ngó bắt đầu từ từ hoạt động, những suy nghÄ© - chắc là đã từng dồn dáºp kéo đến ám mẹ khi má»™t mình ngồi đợi tôi tại đây - nảy nở trong nháºn thức cá»§a tôi. Tất nhiên, Ä‘oán biết được má»™t ngưá»i đàn bà như mẹ suy nghÄ© những gì trong hoàn cảnh đó kể cÅ©ng chẳng khó khăn. Ở đại Ä‘a số ngưá»i Ä‘á»i, đấy chỉ là những suy nghÄ© lên án và khinh bỉ, vì thưá»ng ai chịu đặt mình vào địa vị ngưá»i khác, mà chỉ cố tìm lý do để trách móc. Nhưng tôi yêu mẹ nên hình dung ra mình ở địa vị cá»§a mẹ, tôi biết rằng vào những giây phút ấy, mẹ chẳng há» lo lắng vá» tôi, sợ hãi cho tôi hay không thấy hổ thẹn, tóm lại, suy nghÄ© cá»§a mẹ không chút liên quan tá»›i việc xem lúc đó tôi Ä‘ang làm gì. Tôi biết rằng suy nghÄ© cá»§a mẹ xoay quanh những chuyện dá»› dẩn vô nghÄ©a thưá»ng nảy ra trong đầu các bà già nghèo khổ và ngu tối. Há» suốt Ä‘á»i không thể nào táºp trung suy nghÄ©, dù chỉ hai ngày thôi, vá» má»™t vần Ä‘á». Những suy nghÄ© sâu sắc và những tình cảm mãnh liệt, tháºm chà khó chịu nhất và tiêu cá»±c nhất cÅ©ng cần có thá»i gian và sá»± chăm sóc, tá»±a như những cây non cần có má»™t thá»i gian dài để thÃch nghi vá»›i thá»§y thổ và đâm rá»…. Thế những chỉ có những suy nghÄ© nhá» nhoi chÃn muồi trong trái tim mẹ: buồn phiá»n và những mối quan tâm hàng ngày giống như cá» dại. Như váºy là trong lúc tôi bán mình trong phòng tôi, thì ngoài này, mẹ ngồi bói bài, tiếp tục suy nghÄ© vá» những chuyện vụn vặt quen thuá»™c, nếu có thể gá»i như váºy những gì mẹ sống nhiá»u năm nay kể từ thá»i ấu thÆ¡ đến táºn lúc này: vá» giá thá»±c phẩm, những chuyện đơm đặt cá»§a xóm giá»ng, vá» tiá»n nhà, bệnh táºt – mong sao đừng ám hại hai mẹ con tôi - vá» công việc mẹ phải làm và những Ä‘iá»u vặt vãnh khác tương tá»±. Và có lẽ, khi nghe tiếng chuông nhà thá» gần bên vá»ng tá»›i, mẹ nghÄ©: “Adriana đã được tá»± doâ€. Không biết mẹ còn nghÄ© những gì gì nữa? Bây giá», sau khi đã thâm nháºp được vào những dòng suy nghÄ© cá»§a mẹ, cả phần hồn lẫn phần xác tôi Ä‘á»u hòa nháºp vá»›i mẹ, và chÃnh vì váºy tôi hiểu rõ mẹ tuốt tuá»™t không há» có sá»± thêu dệt, tôi lại thấy yêu mẹ và tháºm chà yêu hÆ¡n cả trước đây.  
  
Tiếng kêu cá»t kẹt đã bứt tôi ra khá»i dòng suy nghÄ©. Mẹ thắp đèn lên và há»i:   
 
- Sao con lại ngồi trong tối thế?   
 
Lóa mắt trước ánh đèn, tôi đứng dáºy và im lặng nhìn mẹ. Tôi nháºn thấy mẹ mặc toàn đồ má»›i. Mẹ không đội mÅ©, vì chẳng bao giá» mẹ đội cả. Mẹ mặc áo dài bằng vải Ä‘en thêu, tay xách chiếc túi da Ä‘en có khóa mạ vàng, cổ khoác khăn quàng bằng lông. Mẹ nhấm ướt mái tóc bạc, chải đầu cẩn tháºn và vấn thành má»™t búi nhá» và chặt ở đỉnh đầu, xung quanh găm đầy kim băng. Mẹ tháºm chà còn thoa Ãt phấn hồng lên cặp má, hôm nào còn gày đét, bây giá» thì đã phinh phÃnh. Tôi bất giác mỉm cưá»i trước cái vẻ trịnh trá»ng và ăn diện cá»§a mẹ. Tôi tiến đến bên mẹ và nói giá»ng dịu dàng như má»i lần:   
 
- Ta đi thôi, mẹ.   
 
Tôi biết mẹ thÃch thong thả dạo chÆ¡i vào giá» cao Ä‘iểm trên các đưá»ng phố chÃnh, nÆ¡i có những cá»a hàng sang trá»ng. Do đó, hai mẹ con tôi đã lên tàu Ä‘iện và xuống ngay đầu phố Quốc Gia. Hồi tôi còn nhá», hai mẹ con tôi thưá»ng dạo chÆ¡i dá»c theo phố này. Chúng tôi bắt đầu Ä‘i từ quảng trưá»ng Esedra, thong thả dạo từ hè phố bên phải, dán mắt nhìn hết tá»§ hàng này đến tá»§ hàng khác, cứ Ä‘i như váºy đến táºn quảng trưá»ng Venezia. Äến đây, chúng tôi sang hè bên kia, mẹ cầm tay tôi dẫn Ä‘i, chúng tôi vẫn chăm chú ngó hàng hóa trong các cá»a hàng và quay trở vá» quảng trưá»ng Esedra. Sau đó chẳng mua gì hết và cÅ©ng chẳng dám bước qua ngưỡng cá»a cá»§a má»™t trong vô số tiệm cà phê, mẹ dẫn tôi vá» nhà, mệt má»i và buồn ngá»§ rÅ© ngưá»i. Tôi nhá»› rằng, tôi không thÃch những buổi Ä‘i dạo đó, vì tôi khác vá»›i mẹ là mẹ hài lòng trong công việc chiêm ngưỡng suông, còn tôi ao ước vào cá»a hàng, mua sắm và mang vá» má»™t thứ gì đó đẹp đẽ bày dưới làn ánh sáng chói trang cá»§a những tấm kÃnh sáng loáng. Nhưng tôi rất sá»›m nháºn rõ rằng chúng tôi nghèo vì váºy không nên bá»™c lá»™ những tình cảm cá»§a mình. Chỉ má»™t lần, tôi không nhá»› vì sao tôi lại giở chứng, đứng ngay gần giữa đưá»ng, mẹ kéo tay tôi, còn tôi cứ khăng khăng má»™t má»±c không chịu Ä‘i và khóc ầm lên. Cuối cùng không đừng được, thay vì món quà mong ước, mẹ đã tặng tôi hai cái bạt tai Ä‘iếng ngưá»i đến ná»—i tôi quên đứt ngay ná»—i Ä‘au xót khôn nguôi.   
 
Thế là tôi lại khoác tay mẹ đến quảng trưá»ng Esedra tá»±a hồ như tất cả những gì tôi má»›i kể trên đây má»›i xảy ra hôm qua thôi. Äây, những tấm phiếu trên vỉa hè, những đôi chân Ä‘i giày nho nhá», giày cỡ bá»±, giày cao cổ, giày cao gót và không có gót, dép xăng Ä‘an, tôi nhìn xuống cứ hoa cả mắt. Còn đây là khách qua đưá»ng ngưá»i Ä‘i ngược, kẻ Ä‘i xuôi, ngưá»i từng cặp, ngưá»i từng nhóm, kẻ lá»§i thá»§i má»™t mình, phụ nữ, đàn ông, ngưá»i cháºm rãi bước, kẻ vá»™i vã, ai trông cÅ©ng giống nhau, chắc chÃnh vì váºy há» muốn nổi trá»™i hẳn lên – áo xống giống nhau, mÅ© giống nhau, mắt mÅ©i mặt và môi cÅ©ng giống nhau. Còn đây là những cá»a hàng: cá»a hàng bán đồ lông thú, cá»a hàng giày dép, văn phòng phẩm, đồ kim hoàn, đồng hồ, sách, hoa. Äây là cá»a hàng vải, đồ chÆ¡i, dụng cụ gia đình, cá»a hàng quần áo hợp thá»i trang, cá»a hàng bÃt tất và găng tay, tiệm cà phê, rạp chiếu bóng, nhà băng. Äây là những cá»a sổ rá»±c ánh đèn trên các tòa nhà, và hẳn là những ngưá»i trong nhà tung tăng Ä‘i lui Ä‘i tá»›i khắp các căn phòng hoặc ngồi bên bàn cần cù lao động. Äây là những bảng quảng cáo sáng ánh đèn, trước sau vẫn không thay đổi. Góc phố nào cÅ©ng có những ngưá»i bán báo, bán hạt dẻ rang, túm tụm đám ngưá»i thất nghiệp má»i khách qua đưá»ng mua bản đồ nước Mỹ hoặc dây cao su quấn ô. Còn đây là những ngưá»i ăn xin, ngay ở đầu phố, má»™t ngưá»i mù Ä‘eo kÃnh Ä‘en, tay cầm mÅ© đứng dá»±a vào tưá»ng. Xa xa má»™t chút, má»™t ngưá»i đàn bà, trông chẳng khác gì má»™t bà già ôm sát má»™t đứa bé vào bá»™ ngá»±c nhẽo cá»§a mình. Xa hÆ¡n nữa má»™t ngưá»i cụt tay ngồi nhấp nhổm chá»— đáng lẽ là tay thì lại là má»™t má»m cụt vàng ệch nhợt nhạt trông tá»±a đầu gối. Lại rÆ¡i vào cái đưá»ng phố này, giữa ngần ấy thứ quen thuá»™c, tôi bá»—ng thấy buồn vì cảnh váºt nÆ¡i đây không có gì thay đổi. Tôi bất giác giáºt nảy mình tá»±a như bị lá»™t trần giữa phố: má»™t ná»—i khiếp sợ lạnh ngưá»i lan khắp cÆ¡ thể tôi. Từ trong má»™t tiệm cà phê vá»ng ra tiếng đài thu thanh, má»™t giá»ng nữ nồng nhiệt hát vang. Năm ấy Ä‘ang có chiến tranh vá»›i Ethiopia, nên ngưá»i đàn bà hát bài “Mặt nhá»â€.  
Mẹ không nháºn thấy tâm trạng cá»§a tôi, vả lại, tôi cố giấu không để mẹ nháºn thấy. Như tôi đã nói nhìn bên ngoài tôi là má»™t ngưá»i xởi lởi, thùy mị, Ä‘iá»m đạm nên khó Ä‘oán được ná»™i tâm cá»§a tôi. Song, dẫu sao tôi cÅ©ng thấy bối rối (ngưá»i đàn bà hát má»™t bài hát đến là lâm ly). Môi run run, tôi há»i mẹ:   
 
- Mẹ còn nhá»› mẹ đã dẫn con đến phố này ngó các tá»§ kÃnh bày hàng không, mẹ?   
 
- Nhá»›, - Mẹ đáp – nhưng dạo đó má»i cái Ä‘á»u rẻ hÆ¡n... chẳng hạn như cái túi này, con có thể mua nó vá»›i giá vá»n vẹn ba chục lia – Chúng tôi rá»i cá»a hàng tạp hóa và tiến đến bên cá»a hàng đồ trang sức quý. Mẹ dừng lại ngó xem các đồ trang sức quý rồi nói vá»›i giá»ng thán phục: - Con xem kìa, nhẫn ra nhẫn... có trá»i má»›i biết được nó giá trị bao nhiêu... còn cái vòng vàng kìa... mẹ không thÃch nhẫn và vòng lắm... mẹ mê chuá»—i ngá»c kia. Má»™t dạo mẹ cÅ©ng có chuá»—i hạt san hô... nhưng sau buá»™c phải bán mất.   
 
- Hồi nào thế mẹ?   
 
- Ồ, lâu lắm rồi.   
 
Chẳng hiểu sao tôi chợt nghĩ, làm lụng thế mà mãi tới nay không mua nổi cho bản thân một chiếc nhẫn xoàng xĩnh. Tôi bảo:   
 
- Mẹ à... con quyết định từ nay sẽ không dẫn ai vỠnhà nữa, chấm dứt.   
 
Lần đầu tiên tôi đã nói rõ với mẹ vỠviệc của mình. Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt mà giây phút đó tôi không hiểu rõ và đáp:   
 
- Thì mẹ đã nhiá»u lần bảo con... thÃch gì làm váºy... con hạnh phúc là mẹ cÅ©ng cảm thấy hạnh phúc rồi.   
 
Song trông mẹ chẳng giống má»™t con ngưá»i hạnh phúc. Tôi nói tiếp:   
 
- Con sẽ lại bắt đầu cuộc sống trước đây... Mẹ sẽ lại phải cắt và may áo sơ mi.   
 
- Mẹ đã làm thế bao năm nay - Mẹ đáp.   
 
- Chúng ta sẽ không có những đồng tiá»n như bây giá» - Tôi nói, giá»ng gay gắt - Thá»i gian gần đây hai mẹ con mình hÆ¡i xả láng má»™t chút... Äể con nghÄ© xem con sẽ làm gì.   
 
- Con sẽ làm gì? - Mẹ hy vá»ng há»i.   
 
- Con không biết nữa – Tôi đáp – có thể con sẽ làm ngưá»i mẫu, cÅ©ng có thể con sẽ giúp mẹ cắt may.   
 
- Con giúp gì mới được chứ? - Mẹ rầu rĩ nói.   
 
- CÅ©ng có thể - Tôi nói tiếp – con sẽ xin làm má»™t chân ngưá»i hầu... biết thế nào được?   
 
Mặt mẹ trở nên Ä‘au khổ và buồn bã tháºm chà hốc hác, ná»—i vô tư đã tuá»™t khá»i mặt mẹ tá»±a như chiếc lá khô bứt khá»i cây trước làn gió thu lạnh đầu tiên. Song mẹ đã nói, giá»ng tin tưởng:   
 
- Tuy con đấy... mẹ đã bảo con rằng mong sao con được hạnh phúc.   
 
Tôi biết rằng trong lòng mẹ Ä‘ang bị giằng xé trước hai tình cảm mâu thuẫn nhau: tình yêu đối vá»›i tôi và sá»± ham muốn cuá»™c sống thoải mái.Tôi xót thương mẹ tuy tôi cho rằng mẹ nên lá»±a chá»n má»™t thôi thì hÆ¡n: hoặc tình yêu, hoặc sá»± tÃnh toán. Nhưng đấy là chuyện hiếm có trên Ä‘á»i, chúng ta quen sống vá»›i cung cách lấy những thói hư táºt xấu cá»§a bản thân há»§y diệt những đức tÃnh tốt đẹp cá»§a mình.   
 
- Con thÃch cuá»™c sống như trước đây cá»§a con, không thÃch cuá»™c sống hiện nay nữa... con biết là có làm như váºy, con cÅ©ng chẳng được cái gì hay ho cả. – Tôi bảo.   
 
Sau những lá»i này, hai mẹ con tôi im lặng không ai nói thêm câu nào. Mặt mẹ tái Ä‘i ngả sang màu xám, tháºm chà cái vẻ gày gò trước đây lại thấy hiện lên qua lá»›p má hồng. Mẹ vẫn chăm chú ngó nhìn các tá»§ kÃnh bày hàng, vẫn dừng lại lâu bên chúng, nhưng niá»m vui và sá»± tò mò trước đây đã lụi tắt. Mẹ ngắm nhìn và dừng lại như cái máy,còn đầu óc mãi suy nghÄ© gì đấy. Có lẽ mẹ ngó các tá»§ kÃnh, nhưng không nhìn thấy gì, hoặc nói đúng hÆ¡n, không thấy hàng hóa bày trong tá»§, mà thấy trước mặt mình má»™t chiếc máy khâu bàn đạp đạp liên tục, kim khâu trồi lên thụt xuống như Ä‘iên cuồng, những chiếc áo sÆ¡ mi khâu được má»™t ná»a vứt trên bàn, mảnh vải Ä‘en bá»c hàng đã may xong và được mang Ä‘i khắp thành phố trả cho khách. Còn tôi, tất cả những Ä‘iá»u này không ảnh hưởng gì đến việc tôi ngó nhìn tá»§ kÃnh các cá»a hàng. Tôi ngó nhìn rất rõ má»i thứ và suy nghÄ© hoàn toàn tỉnh táo... Tôi phân biệt được rõ những đồ váºt có ghi giá bày sau lá»›p kÃnh, và thầm nhắc Ä‘i nhắc lại rằng nếu tôi không thÃch hành nghá» cá»§a mình - tháºt quả là như váºy – thì xét cho cùng tôi chẳng còn biết làm gì khác nữa. Lúc này, tôi có khả năng mua đại bá»™ pháºn các mặt hàng trong tá»§ kÃnh này, nhưng nếu má»™t khi làm ngưá»i mẫu hoặc làm những công việc khác tương tá»± thì đành phải vÄ©nh viá»…n không dám mÆ¡ tưởng đến Ä‘iá»u ấy, lúc đó hai mẹ con tôi phải sống má»™t cuá»™c sống cháºt váºt, nghèo túng, thiếu thốn, chịu đựng những hy sinh không cần thiết và phải tiết kiệm má»™t cách vô lý như trước đây. Bây giá» tôi còn hy vá»ng ai đó sẽ tặng tôi má»™t thứ đồ trang sức quý. Còn nếu như tôi quay trở lại cuá»™c sống cÅ©, đồ trang sức quý đối vá»›i tôi xem ra khó đạt được và khó vá»›i tá»›i như sao trên trá»i. Tôi cảm thấy ghê tởm sá»± tồn tại trước đây cá»§a tôi, và tôi thấy nó khá» dại, nặng ná» và vô hy vá»ng, đồng thá»i tôi cảm thấy toàn bá»™ tÃnh chất lố bịch cá»§a sá»± việc đã khiến tôi định thay đổi cuá»™c Ä‘á»i. Trăm sá»± cÅ©ng chỉ do má»™t tay sinh viên tôi đã phải lòng, nhưng lại không chịu biết tá»›i tôi, chỉ do tâm niệm là anh ta khinh bỉ tôi. ChÃnh vì váºy nên tôi muốn trở thành má»™t con ngưá»i khác. “Kể cÅ©ng đáng tá»± hào tháºt, tôi nghÄ©, song chẳng nên vì niá»m tá»± hào ngu dại ấy mà đặt mình, đặc biệt là mẹ, vào cái cảnh thảm hại trước đâyâ€. Tôi bá»—ng hình dung thấy Giacomo, thấy cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh ta, má»™t cuá»™c Ä‘á»i đã xÃch lại gần và quyện vá»›i cuá»™c Ä‘á»i tôi trong má»™t thá»i gian ngắn rồi tách ra Ä‘i theo con đưá»ng cá»§a mình, còn tôi tiếp tục Ä‘i trên con đưá»ng đã dấn vào trước đây. “Nếu mình gặp má»™t ngưá»i dù nghèo khổ yêu mình và lấy mình, đó lại là chuyện khác – tôi nghÄ© – liệu có đáng làm há»ng cuá»™c Ä‘á»i mình vì cái ý muốn nhất thá»i ấy không?â€. Trước ý nghÄ© này, lòng tôi thấy nhẹ nhõm và thanh thản. Vá» sau, bao giá» tôi cÅ©ng thấy nhẹ nhõm và thanh thản không chỉ khi vượt qua những khó khăn xuất hiện trước số pháºn tôi, mà cả những lúc xông vào những khó khăn ấy. Tôi có sao cứ giữ nguyên như váºy, chẳng nên đổi chác làm gì. Tôi có thể - kể cả kỳ quặc những thôi kệ - hoặc là má»™t ngưá»i vợ tốt, hoặc là má»™t phụ nữ bán mình, nhưng nhất định không phải là má»™t kẻ nghèo khó kiệt sức và chịu túng thiếu chỉ vì má»™t mục Ä‘Ãch duy nhất – không để mất niá»m kiêu hãnh vá» bản thân. Cuối cùng, cam chịu vá»›i số pháºn cá»§a chÃnh mình, tôi mỉm cưá»i.   
 
Chúng tôi Ä‘ang ở gần má»™t cá»a hàng bán đồ lụa và len cá»§a phụ nữ, mẹ bảo:   
 
- Con xem kìa, chiếc khăn trùm đầu đẹp quá, kể mẹ có má»™t cái cÅ©ng thÃch.   
 
Bình tÄ©nh và vui vẻ trở lại, tôi ngước mắt ngó nhìn chiếc khăn mẹ thÃch. Nó tháºt nhã, hình trắng Ä‘en vẽ chim và cành cây. Cá»a hàng mở rá»™ng cá»a, ngoài phố đã thấy có má»™t cái quầy trên để má»™t chiếc há»™p ngăn ra làm nhiá»u ngăn trong đó khăn vứt ngổn ngang bừa bá»™n. Tôi há»i mẹ:   
 
- Mẹ thÃch chiếc khăn này à?   
 
- Ừ, nhưng sao?   
 
- Mẹ sẽ có nó bây giá»... nhưng trước hết mẹ đưa chiếc túi cá»§a mẹ cho con, mẹ xách túi cá»§a con đây.   
 
Mẹ không hiểu đầu Ä‘uôi ra sao và ngạc nhiên nhìn tôi. Chẳng nói chẳng rằng tôi xách chiếc túi bằng da Ä‘en cá»§a mẹ, còn giúi vào tay mẹ chiếc túi cá»§a mình vì nó hÆ¡i bé. Mở khóa túi ra và dùng ngón tay giữ cho nó không sáºp vào, tôi đủng đỉnh bước tá»›i cá»a hàng ra vẻ như định mua má»™t thứ gì đó. Mẹ chẳng hiểu sao, nhưng không dám há»i, cÅ©ng bước theo tôi vào. Tôi tiến đến bên chiếc há»™p có nhiá»u ngăn và bảo cô bán hàng:   
 
- Chúng tôi muốn chá»n má»™t chiếc khăn.   
 
Cô bán hàng bày ra trước mặt tôi và nói:   
 
- Äây là khăn lụa... đây là khăn Cashmir... đây là khăn len... còn đây là khăn bằng bông.   
 
Tôi đứng sát quầy, tay cầm túi hÆ¡i thấp hÆ¡n vùng thắt lưng, còn tay chá»n khăn, đảo tung lên, giÆ¡ ra chá»— sáng ngó kÄ©, so sánh vá» hình vẽ và màu sắc.  
Loại khăn có há»a tiết trắng Ä‘en như váºy Ãt ra phải có cả tá. Tôi cố ý kéo má»™t chiếc khăn ra ngoài mép há»™p và để má»™t đầu nó rá»§ lÆ¡ lá»ng xuống quầy. Sau đó, tôi bảo cô bán hàng:   
 
- Tháºt tình, tôi muốn mua má»™t chiếc khăn rá»±c rỡ hÆ¡n.   
 
- Chỗ chúng tôi có loại thượng hảo hạng, - Cô bán hàng đáp – nhưng đắt đấy.   
 
- Chị làm ơn lấy cho tôi xem.   
 
Cô bán hàng quay ngưá»i lại và lấy ra ở trong tá»§ má»™t chiếc há»™p. Tôi vá»™i đứng né ngưá»i khá»i quầy má»™t chút và mở túi xách ra. Tôi cầm má»™t đầu khăn kéo xuống và nhanh như chá»›p áp ngưá»i vào quầy.   
 
Trong lúc đó, cô bán hàng lôi ra khá»i tá»§ má»™t chiếc há»™p bằng bìa các tông, đặt lên trên mặt quầy và đưa cho tôi xem những chiếc khăn lá»›n hÆ¡n và đẹp hÆ¡n. Tôi bình tÄ©nh ngó chúng má»™t hồi lâu đưa ra vài nháºn xét vá» màu sắc và hình vẽ, rồi đưa cho mẹ xem, mẹ nhìn rõ má»i việc và sợ tái mặt, chỉ lẳng lặng gáºt đầu.   
 
- Giá bao nhiêu hả chị - Cuối cùng tôi lên tiếng há»i.   
 
Cô bán hàng nêu lên má»™t cái giá. Tôi đáp, giá»ng lấy làm tiếc:   
 
- Chị nói đúng, quả tháºt là quá đắt, Ãt ra cÅ©ng là vá»›i tôi, dẫu sao, rất cảm Æ¡n chị.   
 
Chúng tôi ra khá»i cá»a hàng và tôi vá»™i Ä‘i tá»›i má»™t nhà thá» gần nhất, tôi sợ cô bán hàng có thể nháºn ra chiếc khăn bị mất và Ä‘uổi theo chúng tôi. Mẹ khoác tay tôi và nhá»›n nhác nhìn quanh hệt như má»™t kẻ Ä‘ang say không hoàn toàn tin chắc rằng quanh mình toàn ngưá»i tỉnh, vì thấy má»i ngưá»i chao đảo và xô nhau. Tôi cố nén để khá»i báºt cưá»i, trông mẹ tháºt tức cưá»i. Bản thân tôi, tôi chẳng biết mình ăn cắp chiếc khăn làm gì, xét cho cùng, sá»± việc này chẳng có nghÄ©a lý gì cả, vì tôi đã ăn cắp má»™t lần rồi - ở nhà chá»§ Gino tôi đã lấy cắp chiếc há»™p đựng phấn – trong chuyện này, bước đầu tiên rất quan trá»ng. Bây giá» tôi cÅ©ng cảm thấy má»™t cảm giác vui thÃch như lần trước. Xem ra tôi hiểu biết khá rõ kẻ cắp. Vài phút sau, chúng tôi đến bên nhà thá», tôi há»i mẹ:   
 
- Ta vào nhà thỠmột lát chứ, mẹ?   
 
Mẹ đáp, vẻ phục tùng:   
 
- Tùy con.   
 
Hai mẹ con bước vào ngôi nhà thá» nhá» màu trắng có hình dáng tròn tròn và hàng cá»™t chạy dá»c các bức tưá»ng làm cho nó trông có vẻ như má»™t phòng khiêu vÅ©. Tai đây có kê hai hàng ghế. Má»™t làn ánh sáng tuôn qua cá»a sổ trên mái vòm, rá»i vào mặt ghế nhẵn bóng. Tôi ngước mắt lên nhìn và thấy toàn bá»™ mái vòm Ä‘á»u vẽ tranh, vẽ những thiên thần Ä‘ang dang cánh bay lượn. Tôi liá»n cảm thấy yên tâm, những vị thần tuyệt vá»i và đầy quyá»n lá»±c kia sẽ che chở cho tôi và cô bán hàng phải đến tối má»›i nháºn ra chiếc khăn bị mất. Cảnh im ắng long trá»ng, mùi trầm, ánh sáng má» má» tối trong nhà thá» làm cho đầu óc tôi đỡ căng thẳng sau cảnh ngược xuôi ngoài phố và ánh nắng quá gắt. Khi vá»™i vã bước vào nhà thá», tôi gần như phải đẩy mẹ vào, còn bản thân tôi thấy yên tâm ngay, và ná»—i sợ cá»§a tôi đã tan biến. Mẹ tìm kiếm cái gì đấy trong túi xách cá»§a tôi mà lúc nãy mẹ vẫn xách nÆ¡i tay. Tôi đưa cái túi cho mẹ và khẽ bảo:   
 
- Mẹ đội khăn vào đi.   
 
Mẹ mở cái túi ra và choàng lên đầu chiếc khăn vừa ăn cắp được. Chúng tôi nhúng mấy ngón tay vào nước thánh và ngồi xuống hàng ghế đầu ngay trước Ä‘iện chÃnh.   
 
Tôi quỳ sụp xuống, còn mẹ vẫn ngồi trên ghế, tay đặt trước bụng, mặt khuất sau tấm khăn lá»›n. Tôi biết mẹ Ä‘ang lo và tôi bất giác so sánh thái độ bình tÄ©nh cá»§a tôi vá»›i ná»—i bối rối Ä‘ang day dứt lòng mẹ. Tôi Ä‘ang ở trong má»™t trạng thái tinh thần thanh thản, êm dịu và tuy nháºn thấy mình có hành vi bị tôn giáo lên án, song không thấy lương tâm bị cắn dứt và bây giá» tôi cảm thấy được gần Chúa hÆ¡n lúc chẳng làm gì đáng chê trách và làm việc suốt đêm mà không có đủ tiá»n tiêu. Tôi nhá»› là tôi đã giáºt mình sau khi nhìn thấy cái đưá»ng phố đầy ngưá»i ấy và được an á»§i trước ý nghÄ© cho rằng Chúa thấu suốt lòng tôi, không há» thấy tôi có ý nghÄ© xấu xa – đây là Ä‘iá»u an á»§i tôi sống trên Ä‘á»i này, và đây cÅ©ng là Ä‘iá»u xóa bá» tá»™i lá»—i cho má»i ngưá»i nói chung. Tôi biết rằng Chúa ở trên trá»i cao đâu phải để lên án và trừng phạt tôi, mà để cứu tôi khá»i sa vào chốn lầm lạc, vì sá»± tồn tại cá»§a tôi hoàn toàn phụ thuá»™c vào ý Ngưá»i. Như má»™t cái máy, tôi Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại những lá»i cầu nguyện, mắt nhìn lên Ä‘iện thá» nÆ¡i tượng thánh nhá» nhá» nổi lên dưới ánh nến. Tôi thấy đấy là tượng Äức Mẹ, và tôi hiểu rằng Äức Mẹ sẽ chẳng để tâm tá»›i những chuyện không đâu, như xem xét hành vi cá»§a tôi trong chuyện này ná» ra sao, quan trá»ng hÆ¡n là vấn đỠkhác, như liệu tôi có thể hy vá»ng được Äức Mẹ phù há»™ cho trong cuá»™c sống không. Tôi chợt thấy bức tượng thánh nằm lá»t giữa ánh sáng các ngá»n nến Ä‘ang thắp sáng sẽ ban phúc cho tôi. Tôi nháºn biết được Ä‘iá»u đó qua làn hÆ¡i ấm khác thưá»ng bá»—ng lan tá»a khắp ngưá»i tôi. Như váºy, tôi được hạnh phúc, tuy chẳng hiểu gì trong cuá»™c sống, chẳng rõ con ngưá»i sống để làm gì.   
 
Mẹ ngồi xa chá»— tôi, buồn bã và đăm chiêu, chiếc khăn má»›i tụt xuống trán. Mẹ ngoái lại nhìn tôi, không thể không mỉm cưá»i âu yếm.   
 
- Mẹ cầu nguyện đi... mẹ sẽ thấy thanh thản hơn – Tôi khẽ nói.   
 
Mẹ giáºt mình, sau vài giây lưỡng lá»±, miá»…n cưỡng quỳ xuống, chắp hai tay lên ngá»±c. Tôi biết mẹ không còn tin vào Chúa nữa, trong con mắt mẹ, tôn giáo chỉ là má»™t thứ lừa dối và nhằm mục Ä‘Ãch duy nhất là buá»™c mẹ phải dịu dàng lãng quên má»i ná»—i gian truân và vất vả cá»§a cuá»™c sống. Äồng thá»i mẹ máy móc lắp bắp môi. Thấy vẻ mặt không thành kÃnh, rầu rÄ© cá»§a mẹ, tôi lại mỉm cưá»i. Tôi những muốn an á»§i mẹ, bảo rằng tôi đã suy nghÄ© lại, rằng mẹ đừng lo, sẽ không có cái công việc trước đây nữa. Trong cách cư xá» cá»§a mẹ có má»™t cái gì đó trẻ con thế nào ấy. Mẹ giống như má»™t cô bé bị thất hứa không được ăn kẹo, chÃnh là nét đặc trưng xác định thái độ cá»§a mẹ đối vá»›i tôi. Nếu không có Ä‘iá»u này thì có thể nghÄ© rằng mẹ định lợi dụng nghá» cá»§a tôi vào mục Ä‘Ãch vụ lợi cá»§a mình, nhưng tôi biết không phải váºy.   
 
Cầu nguyện xong, mẹ làm dấu thánh, nhưng vẻ miá»…n cưỡng và uể oải, tá»±a hồ như muốn chứng tá» rằng mẹ làm váºy chẳng qua chỉ vì tôi. Tôi đứng dáºy và ra hiệu tỠý rá»§ mẹ ra. Ra tá»›i ngưỡng cá»a nhà thá», mẹ tháo khăn trùm đầu xuống, gấp cẩn tháºn bá» vào túi xách. Hai mẹ con quay lại phố Quốc gia, tôi Ä‘i tá»›i quán giải khát:   
 
- Ta uống chút rượu vermut, mẹ ạ - Tôi đỠnghị.   
 
Mẹ phản đối:   
 
- Thôi thôi, chẳng cần đâu... hoàn toàn không cần thiết chút nào.   
 
Nhưng giá»ng mẹ có vẻ vừa hài lòng, lại vừa rụt rè. Mẹ lúc nào cÅ©ng váºy, đó chẳng qua là do thói quen trước đây sợ phải tiêu nhiá»u tiá»n không cần thiết.   
 
- Cần chứ mẹ! Một cốc vermut – Tôi nói.   
 
Mẹ lẳng lặng theo tôi bước vào quán giải khát.   
 
Äây là má»™t quán cà phê có bán cả thức ăn, tưá»ng ốp bằng gá»— vàng tâm nhẵn bóng, trong các tá»§ kÃnh rá»™ng thấy có bày các há»™p đẹp trông tháºt thÃch mắt. Hai mẹ con tôi ngồi khuất má»™t góc, má»™t gá»i hai cốc vermut. Mẹ hÆ¡i sợ khi nhìn thấy ngưá»i phục vụ, và ngồi im, bối rối đưa mắt nhìn xuống sàn. Khi ngưá»i phục vụ bê rượu vermut ra, mẹ nhấc cốc lên môi, đặt cốc xuống bàn, rồi đưa mắt nhìn tôi, giá»ng nghiêm chỉnh:   
 
- Ngon tháºt!   
 
- Rượu vermut mà – Tôi giải thÃch.   
 
Ngưá»i phục vụ lại bưng ra má»™t đĩa bánh ngá»t, tôi đẩy đĩa bánh vá» phÃa mẹ và má»i:   
 
- Mẹ ăn bánh đi.   
 
- Không, không, lạy Chúa...   
 
- Mẹ ăn đi mà.   
 
- Tà nữa vỠnhà ăn không ngon miệng.   
 
- Má»™t chiếc thì chẳng sao đâu – Tôi nhìn đĩa bánh, chá»n má»™t chiếc có lá»›p kem và má»i mẹ: - Mẹ ăn cái này này, không sao đâu...   
 
Mẹ đỡ chiếc bánh và nhá» nhẹ cắn từng miếng nhá», chốc chốc lại nhìn chiếc bánh, vẻ tiêng tiếc.   
 
- Bánh ngon tháºt đấy! – Cuối cùng mẹ nói.   
 
- Mẹ ăn chiếc nữa Ä‘i – Tôi má»i.   
 
Lần này không phải má»i má»c nhiá»u, mẹ cầm chiếc bánh thứ hai. Uống xong cốc vermut hai mẹ con im lặng ngắm nhìn cảnh nhá»™n nhịp trong quán. Tôi nháºn thấy mẹ thÃch thú ngồi tại cái góc này. Sau khi uống cốc rượu vermut và ăn hai chiếc bánh ngá»t, mẹ tò mò nhìn đám khách mà không nói nên được lá»i nào. Chắc lần đầu tiên tá»›i má»™t quán cà phê thế này, và trước những ấn tượng má»›i mẻ, mẹ không biết nói sao nữa.   
 
Má»™t bà trẻ tuổi dắt má»™t cháu gái mặc áo bành tô ngắn, có cổ lông màu trắng, Ä‘i tất và găng tay trắng bước vào quán. Ngưá»i mẹ chá»n trên tá»§ kÃnh má»™t chiếc bánh ngá»t rồi đưa cho cô con gái. Tôi bảo mẹ:   
 
- Hồi con còn nhỠmẹ chẳng bao giỠdẫn con vào hiệu bánh kẹo cả.   
 
- Dẫn sao nổi, hả con - Mẹ đáp.   
 
- Thế mà bây giỠcon lại đưa mẹ tới đây – Tôi bình tĩnh đáp.   
 
Mẹ im lặng, rồi buồn bã nói:   
 
- Như váºy là con trách mẹ đã vào đây... Thì mẹ có muốn vào đâu.   
 
Tôi túm tay mẹ và nói:   
 
- Con chẳng oán trách gì mẹ đâu... Con rất vui là đã đưa mẹ tới đây... bà ngoại chẳng bao giỠđưa mẹ tới hiệu bánh kẹo, phải không mẹ?   
 
Mẹ lắc đầu nói:   
 
- Từ năm mưá»i tám tuổi, mẹ chẳng ra khá»i phạm vi chúng ta Ä‘ang ở.   
 
- Bây giá» mẹ thấy đấy – tôi nói tiếp – trong má»—i gia đình thể nào cÅ©ng có má»™t ngưá»i, sá»›m hay muá»™n sẽ lá»±a chá»n công việc khác má»i ngưá»i... cả mẹ và bà ngoại, chắc cả cụ ngoại cÅ©ng không làm cái công việc... như con sẽ làm... trước thế nào, sau cứ mãi mãi như váºy.   
 
Mẹ chẳng nói gì cả, và hai mẹ con ngồi im lặng nhìn má»i ngưá»i xung quanh thêm mưá»i lăm phút nữa. Sau đó tôi mở và lấy thuốc lá ra hút. Thưá»ng những phụ nữ như tôi khi hút thuốc ở chá»— công cá»™ng sẽ gây sá»± chú ý cá»§a đàn ông. Song vào giây phút đó, tôi không có ý định bắt khách, tháºm chà tôi còn quyết định nghỉ ngÆ¡i ngày hôm ấy cho ra trò. Chẳng qua tôi muốn hút thuốc, có váºy thôi. Ngáºm Ä‘iếu thuốc trên môi, tôi rÃt má»™t hÆ¡i và nhả khói ra đằng mồm và đằng mÅ©i, sau đó kẹp Ä‘iếu thuốc giữa hai ngón tay ngồi nhìn má»i ngưá»i.   
 
Nhưng tháºt bất ngá», trái vá»›i ý định cá»§a tôi, cái động tác đó có má»™t vẻ gì khêu gợi, nên tôi nháºn thấy má»™t đàn ông đứng cạnh quầy tay cầm tách cà phê bá»—ng sững ngưá»i như hóa đá, tách cà phê như lÆ¡ lá»ng trong không gian, ngưá»i đó chằm chằm nhìn tôi. Äấy là má»™t ngưá»i đàn ông không cao lá»›n, tuổi trạc bốn mươi, trán thấp, tóc quăn, mắt hÆ¡i lồi và hàm bạnh. Gáy anh ta u lên, trông tưởng như không có cổ. Trông anh ta tá»±a như má»™t con bò má»™ng chúi đầu, đứng đỠra bất động khi thấy tấm vải đỠtrước khi lao vào húc. Anh ta đứng im không nhúc nhÃch, tay cầm tách cà phê, mắt nhìn tôi. Anh ta ăn mặc bảnh bao, nhưng không đến ná»—i quá phong lưu. Chiếc áo bành tô ngắn bó lấy đôi vai lá»±c lưỡng cá»§a anh ta. Tôi buông sụp mà mắt, thầm nghÄ© xem có nên quan hệ vá»›i loại ngưá»i như váºy không. Tôi Ä‘oán ngay anh ta thuá»™c loại đàn ông chỉ cẩn má»™t cái liếc mắt dịu dàng là đỠcả mặt lẫn tai, nhưng tôi vẫn chưa biết rõ liệu mình có ưng anh ta không. à muốn quyến rÅ© anh ta thôi thúc tôi mãnh liệt như sức sống âm ỉ Ä‘ang thúc những mẫm non mÆ¡n mởn nhá»§ lên khá»i lá»›p đất cứng. à muốn này mãnh liệt tá»›i mức tôi liá»n bá» ngay cái mặt nạ Ä‘oan chÃnh. Tất cả những sá»± việc trên diá»…n ra vá»n vẹn sau má»™t tiếng đồng hồ khi tôi quyết định bá» nghá» cá»§a mình. Rõ ràng là còn biết làm sao được nữa, sá»± việc đó mạnh hÆ¡n tôi, tôi nghÄ©, và tôi đã nghÄ© tá»›i nó má»™t cách vui vẻ, vì sau giây phút bước ra khá»i nhà thá», tôi đành cam chịu số pháºn, sá»± cam chịu này phải trả giá bằng má»™t cái giá đắt hÆ¡n bất kỳ má»™t sá»± từ chối có lợi nào. Như váºy là, sau má»™t phút suy nghÄ©, tôi đưa mắt nhìn ngưá»i đàn ông. Anh ta vẫn đứng chá»— cÅ©, bàn tay to tướng đầy lông nắm chiếc tách, cặp mắt như mắt bò dán chặt nhìn tôi. Lúc đó, như ngưá»i ta vẫn thưá»ng nói, tôi đưa anh ta vào đưá»ng ngắm, giở giói má»i trò láu lỉnh ma quái cá»§a mình, tôi mỉm cưá»i và nhìn anh ta say đắm má»™t hồi lâu. Anh ta không quay Ä‘i chá»— khác mà nhìn lại tôi, nhưng, như tôi dá»± Ä‘oán, mặt đỠgay. Anh ta uống vá»™i tách cà phê, đặt tách xuống quầy, rồi vá»›i vẻ quan trá»ng và oai vệ tiến tá»›i chá»— thu tiá»n để trả tiá»n. Ra đến ngưỡng cá»a, anh ta ngoái lại nhìn và gáºt đầu nhìn tôi vá»›i vẻ như ra lệnh. Tôi đưa mắt đáp đồng ý. Khi anh ta bước ra ngoài, tôi bảo mẹ:   
 
- Con phải Ä‘i ra đây má»™t tÃ, mẹ ạ... Mẹ ngồi lại đây má»™t lát nhé, con không thể vá» cùng vá»›i mẹ được.   
 
Do mải nhìn má»i ngưá»i, mẹ hÆ¡i giáºt mình vì bất ngá».   
 
- Con đi đâu... để làm gì cơ?   
 
- Con có ngưá»i đợi ở ngoài phố - Tôi đứng dáºy và nói - tiá»n đây, mẹ, mẹ trả xong, mẹ vá» nhà nhé... con sẽ vá» nhà trước mẹ, nhưng không phải má»™t mình.   
 
Mẹ bối rối nhìn tôi, tôi có cảm giác mẹ bị lương tâm cắn rứt, song mẹ vẫn ngồi im không nói gì. Tôi gáºt đầu chào mẹ, rồi bước ra ngoài. Ngưá»i đàn ông đợi tôi. Tôi ra đến ngoài phố, anh ta liá»n nắm chặt cánh tay tôi:   
 
- Ta đi đâu đây?   
 
- VỠnhà em.   
 
Như váºy là sau mấy tiếng đồng hồ bị dày vò vá» tinh thần, tôi đã cá»± tuyệt đấu tranh chống lại Ä‘iá»u tôi đã coi là số pháºn cá»§a mình và lại cố bám chắc lấy nó như ngưá»i ta túm chặt kẻ thù mà không thể quáºt ngã được, và tôi liá»n cảm thấy nhẹ nhõm hÆ¡n. Chắc có ngưá»i sẽ bảo chấp nháºn sá»± khinh bỉ, nhưng có lợi thì tốt hÆ¡n là khước từ nó. Song tôi đã nhiá»u lần tá»± há»i không hiểu sao ná»—i buồn và ác cảm cứ bám rá»… trong tâm hồn những con ngưá»i không muốn sống má»™t cách đứng đắn, nhưng lại tin theo những lý tưởng cao siêu, và không hiểu sao, ngược lại, những ngưá»i coi cuá»™c Ä‘á»i mình chẳng ra sao, buồn thảm và vô mục Ä‘Ãch thì lại thưá»ng là những con ngưá»i vui vẻ và vô tư. Tuy nhiên, má»—i ngưá»i tuân thá»§ không phải các quy tắc mà là bản tÃnh cá»§a mình – cái định trước số pháºn thá»±c sá»± cá»§a ngưá»i đó. Thế mà bản tÃnh tôi lại đòi há»i tôi phải duy trì bằng má»i giá tÃnh vui tươi yêu Ä‘á»i, sá»± dịu dàng thùy mị và thái độ bình tÄ©nh. Và tôi đã phục tùng.   
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-11-2008, 05:18 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương ba 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Tôi cho rằng mình đã vÄ©nh viá»…n mất Giacomo và thá» rằng không bao giá» tôi nghÄ© tá»›i anh ta nữa. Tôi nháºn thấy tôi yêu anh, và nháºn thấy nếu anh quay lại, tôi sẽ là ngưá»i hạnh phúc và sẽ yêu anh mãnh liệt hÆ¡n. Nhưng tôi biết rõ tôi sẽ không bao giá» cho phép anh được quyá»n làm bẽ mình. Nếu anh quay lại, tôi sẽ lấy cuá»™c Ä‘á»i tôi rào chắn vây anh, như bức tưá»ng thành kiên cố và vững chắc bảo vệ tôi cho tá»›i khi chưa vượt qua phạm vi cá»§a nó. Tôi sẽ bảo anh: “Em sẽ mãi mãi là cô gái làm tiá»n, nếu anh thấy thÃch em, em có sao xin anh cứ đón nháºn em như vầyâ€. Chá»— mạnh cá»§a tôi không phải ở chá»— tôi mạo hiểm nháºn mình là ngưá»i khác, mà là ở chá»— tôi thành tháºt thú nháºn bản thân mình đúng như trong thá»±c tế. Chá»— mạnh cá»§a tôi là sá»± nghèo túng cá»§a hai mẹ con tôi, cái nghá» cá»§a tôi, mẹ, ngôi nhà cá»§a chúng tôi, áo xống giản dị cá»§a tôi, nguồn gốc xuất thân bình dị cá»§a tôi, những ná»—i bất hạnh và trước hết là cái tình cảm buá»™c tôi phải cam chịu tất cả những Ä‘iá»u đó và cái tình cảm ẩn sâu trong tâm hồn tôi, như má»™t kho báu vùi chặt trong lòng đất. Nhưng tôi tin chắc rằng mình chẳng bao giá» gặp lại Giacomo, vì váºy đã yêu anh theo má»™t cách khác: bình tÄ©nh, buồn buồn và dịu dàng kiểu ngưá»i ta yêu ngưá»i đã khuất và ngưá»i đó sẽ không bao giá» trở vá» nữa.   
 
Thá»i gian này tôi Ä‘oạn tuyệt hẳn vá»›i Gino. Như tôi đã nói, tôi không phải là ngưá»i tán thành những cuá»™c chia tay đột ngá»™t và tôi thÃch sao cho tất cả Ä‘á»u sống má»™t cuá»™c sống tá»± nhiên và chết má»™t cách tá»± nhiên. Mối quan hệ giữa tôi và Gino là thà dụ tiêu biểu vá» nguyên tắc này. Mối quan hệ giữa chúng tôi đã chấm dứt, vì nó đã chết - cả tôi và Gino Ä‘á»u không có lá»—i trong chuyện đó - tá»± nó đã chấm dứt mà không để lại ná»—i tiếc thương và sá»± dằn vặt trong lòng tôi.   
 
Cho tá»›i lúc này, tôi vẫn Ãt gặp Gino, độ hai ba lần má»™t tháng, tuy chẳng còn kÃnh trá»ng, nhưng tôi vẫn thÃch anh ta. Má»™t báºn, qua Ä‘iện thoại, anh ta hẹn gặp tôi ở cá»a hàng sữa, tôi đồng ý.   
 
Cá»a hàng sữa nằm ở khu chúng tôi. Gino đợi tôi trong căn phòng không có cá»a sổ, tưá»ng lát gạch tráng men. Khi má»›i vào cá»a hàng, tôi nháºn thấy anh ta không chỉ Ä‘i má»™t mình. Ngoài anh ta ra tôi còn thấy má»™t ngưá»i ngồi quay lưng vá» phÃa tôi. Ngưá»i này mặc chiếc áo khoác ngoài màu xanh lá cây, tóc màu bạch kim, húi cua. Tôi tiến lại gần, Gino đứng dáºy nhưng ngưá»i Ä‘i cùng anh ta vẫn ngồi im. Gino nói:   
 
- Giới thiệu với em, đây là Sonzogno, bạn anh.   
 
Lúc đó Sonzogno má»›i đứng dáºy, tôi đưa mắt nhìn, rồi chìa tay cho anh ta. Anh ta bóp mạnh tay tôi như càng cua cắp, làm tôi bất giác thốt kêu lên vì Ä‘au. Anh ta vá»™i rá»t tay lại, tôi ngồi xuống và mỉm cưá»i:   
 
- Anh bóp tay tôi Ä‘au quá... bao giá» anh cÅ©ng làm váºy à?   
 
Anh ta chẳng nói gì, tháºm chà cÅ©ng không đáp lại nụ cưá»i cá»§a tôi. Mặt anh ta trắng bệch như tá» giấy, trán rá»™ng và dô, mắt nhá» màu xanh nhạt, mÅ©i hếch, môi má»ng. Tóc màu bạch kim cứng đơ và nhợt nhạt, cắt ngắn, hai bên thái dương hõm vào. Các đưá»ng nét trên mặt anh ta Ä‘á»u có vẻ to thô, cằm bạnh và nặng ná». Hình như lúc nào anh ta cÅ©ng nghiến răng, tá»±a hồ như nhai cái gì đó, trên má anh ta nổi lên những cục nhá» cứ Ä‘ay Ä‘i Ä‘ay lại. Theo tôi nháºn xét, Gino nhìn anh ta có vẻ cung kÃnh, tháºm chà khâm phục, Gino cưá»i hô hố:   
 
- Chưa thấm vào đâu... nếu em biết anh ấy khá»e như thế nào... anh ấy có quả đấm bị cấm đấy.   
 
Tôi có cảm giác Sonzogno đưa mắt nhìn Gino vẻ ác cảm, rồi anh ta nói, giá»ng khàn khàn:   
 
- Không phải thế đâu... tôi không có quả đấm bị cấm, nhưng tôi có thể có đấy...   
 
- Nhưng “quả đấm bị cấm†là gì? – Tôi há»i.   
 
Sonzogno đáp, giá»ng nhát gừng:   
 
- Khi má»™t ngưá»i bị đấm má»™t quả có thể chết ngưá»i... lúc đó ngưá»i ta cấm anh ta không được sá» dụng quả đấm... chuyện đó giống như chuyện súng ống ấy mà...   
 
- Em xem này, anh ấy khá»e tháºt đấy – Gino nói, rõ ràng là định phỉnh nịnh Sonzogno - Äể cô ấy nắn thá» bàn tay cáºu xem.   
 
Tôi lưỡng lá»±, nhưng Gino cứ nài nỉ, còn bạn anh ta hình như xem tôi xá» sá»± như thế nào. Tôi rụt rè giÆ¡ tay ra định nắm bàn tay Sonzogno. Anh ta gáºp tay lại và lên gân, trông anh ta có vẻ trang nghiêm và tháºm chà buồn bã. Tháºt bất ngá», nhìn vẻ ngoài anh ta gầy gò ốm yếu, nhưng tôi bá»—ng cảm thấy mình Ä‘ang sá» phải má»™t búi dây cáp bằng thép. Tôi bèn rụt tay lại và thốt kêu lên, giá»ng không ra ngạc nhiên, cÅ©ng chẳng ra vẻ gá»›m ghiếc. Sonzogno hả hê nhìn tôi, miệng khẽ nhếch cưá»i. Gino giải thÃch:   
 
- Anh ấy là chá»— bạn bè cÅ© cá»§a anh... đúng không, Primo, mình và cáºu quen biết nhau từ Ä‘á»i nảo Ä‘á»i nào rồi? Bá»n mình cứ như má»™t anh em ấy – Gino vá»— vai Sonzogno và nói tiếp: - Ông bạn già Primo.   
 
Nhưng Sonzogno liá»n so vai, như muốn hất tay Gino ra, rồi đáp:   
 
- Chẳng bạn bè, chẳng anh em gì vá»›i anh hết... chẳng qua chúng ta làm việc cùng vá»›i nhau ở má»™t nhà xe, có váºy thôi.  
  
Gino chẳng hỠbối rối:   
 
- Äúng, mình biết cáºu chẳng muốn kết bạn vá»›i ai... bao giá» cÅ©ng thui thá»§i má»™t mình... cáºu chẳng cần cả đàn ông lẫn phụ nữ.   
 
Sonzogno đưa cặp mắt nghiêm nghị và sắc như dao nhìn Gino chằm chằm. Gino bất giác ngoảnh đi chỗ khác.   
 
- Ai bảo vá»›i anh cái chuyện vá»› vẩn ấy? – Sonzogno há»i – ThÃch ai, tôi kết bạn vá»›i ngưá»i ấy, kể cả đàn ông lẫn đàn bà.   
 
- Ấy là mình nói váºy thôi – Xem ra Gino đã mất tất cả lòng tá»± tin cá»§a mình - Chẳng qua mình chưa há» gặp cáºu Ä‘i vá»›i ai cả.   
 
- Nói chung, anh chẳng hiểu gì vỠtôi hết.   
 
- Äúng, thế mà ngày nào chúng mình cÅ©ng thấy mặt nhau từ sáng đến tối.   
 
- Ngày nào cũng thấy mặt nhau... thì sao?   
 
- Lúc nào mình cÅ©ng thấy cáºu Ä‘i má»™t mình, nên mình nghÄ© cáºu chẳng kết bạn vá»›i ai – Gino bối rối cãi – khi má»™t ngưá»i đàn ông có phụ nữ hay bạn thi ai chẳng rõ.   
 
- Thôi, giở cái trò ngốc nghếch thế là đủ rồi đấy – Sonzogno cắt ngang.   
 
- Bây giá» cáºu bảo mình là đồ ngốc – Gino đỠmặt, làm ra vẻ tức giáºn, giá»ng buồn bá»±c, nhưng rõ ràng là anh ta nhát gan.   
 
Sonzogno nhắc lại:   
 
- Phải, đừng có giở cái trò ngốc nghếch ấy ra nữa, không tao đấm vỡ mồm ra đấy.   
 
Tôi nháºn thấy ngay rằng đây không phải là má»™t lá»i Ä‘e dá»a đơn thuần, anh ta lăm le thá»±c hiện nó. Tôi giÆ¡ tay khẽ đụng vào vai Sonzogno và bảo:   
 
- Nếu các anh định đánh nhau, tôi tha thiết mong các anh nên tránh mặt tôi... tôi không thể chịu đựng nổi một vụ ẩu đả.   
 
- Mình giá»›i thiệu vá»›i cáºu má»™t signorina quen biết cá»§a mình – Gino nói, giá»ng buồn bã - thế mà cáºu lại dở những trò dá»› dẩn chẳng đâu vào đâu làm cô ta sợ, hẳn cô ta nghÄ© bá»n mình như kẻ thù ấy.  
  
Sonzogno quay vá» phÃa tôi, và lần đầu tiên trong suốt thá»i gian này tôi thấy má»™t nụ cưá»i chân tháºt xuất hiện trên bá»™ mặt anh ta, do đó không những để lá»™ hàm răng nhá» và xấu, mà cả lợi nữa. Anh ta nheo mắt lại, trán phá»§ đầy những nếp nhăn.   
 
- Signorina không hoảng sợ, đúng không? – Anh ta há»i.   
 
Tôi lạnh lùng đáp:   
 
- Tôi đâu có hoảng sợ... nhưng tôi nhắc lại là tôi không chịu đựng được chuyện ẩu đả.   
 
Má»i ngưá»i im lặng má»™t lúc lâu. Sonzogno ngồi im không động Ä‘áºy, tay thá»c vào túi áo khoác ngoài, mắt nhìn chăm chăm vào má»™t Ä‘iểm, những cục trên gò má nổi hẳn lên. Gino hút thuốc lá, đầu cúi gằm xuống, khói thuốc che phá»§ mặt và tai, cho tá»›i lúc này, vẫn đỠbừng lên. Sau đó, Sonzogno đứng dáºy nói:   
 
- Thôi, tôi đi đây.   
 
Gino đứng báºt dáºy, rồi chìa tay ra và há»i:  
  
- Cáºu không giáºn chứ, Primo?   
 
- Có gì đâu mà phải giáºn? – Sonzogno nói là nhà qua kẽ răng.   
 
Anh ta bắt tay tôi, lần này không làm cho tôi bị Ä‘au, rồi bá» Ä‘i. Anh ta ngưá»i gầy gò, không cao lá»›n, tôi không hiểu tại sao anh ta lại khá»e đến váºy.   
 
Anh ta vừa Ä‘i khá»i, tôi liá»n há»i Gino, giá»ng khôi hài:   
 
- Thế đấy, hia ngưá»i là chá»— bạn bè, tháºm chà còn là anh em cá»§a nhau... thế mà anh ấy lại nói oan cho anh như váºy đấy.   
 
Thoát khá»i cÆ¡n bối rối, Gino lắc đầu:   
 
- TÃnh hắn thế... song hắn không phải là ngưá»i xấu... vả lại giữ quan hệ tốt vá»›i hắn, anh sẽ có lợi... hắn sẽ giúp anh má»i việc.   
 
- Việc gì váºy?   
 
Tôi nháºn thấy Gino run hết cả ngưá»i, và anh ta không thể cho tôi biết má»™t đôi Ä‘iá»u gì đấy. Má»™t nụ cưá»i vui sướng và xúc động bá»—ng rạng nở trên mặt anh ta.   
 
- Em có nhớ chiếc hộp đựng phấn của bà chủ anh chứ?   
 
- Còn nhớ, nhưng sao?   
 
Mắt Gino ánh lên một vẻ vui tươi, anh ta khẽ bảo:   
 
- Thế này này, anh đã suy nghĩ và không đem trả lại bà chủ nữa.   
 
- Không đem trả lại à?   
 
- Không, nói chung anh cho rằng giàu có như bà chá»§ thì thêm hay bá»›t má»™t chiếc há»™p đựng phấn có nghÄ©a lý gì đâu... Vả lại, việc đã rồi – Anh ta nói thêm, giá»ng đầy ý nghÄ©a – Xét cho cùng, anh cÅ©ng đâu có lấy cắp.   
 
- Em lấy cắp – Tôi bình tĩnh nói.   
 
Anh ta làm ra vẻ như không nghe thấy gì, rồi nói tiếp:   
 
- Song, sau cái việc ấy thì nảy ra má»™t khó khăn là biết bán cái há»™p đựng phấn ra sao đây... Nó rất quý, Ä‘áºp ngay vào mắt thôi, anh chẳng biết phải giải quyết nó ra sao, đành giữ nó ở chá»— anh má»™t thá»i gian... sau đó, anh gặp Sonzogno, kể tuốt cho anh ta nghe...   
 
- Kể cả vá» em à – Tôi ngắt lá»i.   
 
- Không, không kể vá» em... anh bảo anh ta rằng má»™t ngưá»i bạn gái đã cho anh, anh không nói tên ai cả... và anh ta... anh ta, em có biết không, ba ngày sau đã bán chiếc há»™p phấn, chẳng rõ bằng cách nào, rồi mang tiá»n lại cho anh... tất nhiên anh ta đã nháºn phần cá»§a mình như đã thá»a thuáºn từ trước.   
 
Vẫn còn run lên vì bị kÃch động, Gino đưa mắt ngó quanh rồi lôi trong túi ra má»™t táºp tiá»n.   
 
Trong giây phút đó, chẳng hiểu sao tôi thấy ghét cay ghét đắng anh ta. Không phải vì tôi không tán đồng hành động cá»§a anh ta, chuyện này tôi đâu có quyá»n hành gì, nhưng tôi bá»±c cái giá»ng sung sướng cá»§a anh ta, hÆ¡n nữa tôi Ä‘oán anh ta không kể tất cả vá»›i tôi và im lặng, tất nhiên, ở chá»— cốt lõi nhất. Tôi tháºn trá»ng nói:   
 
- Anh khá lắm!   
 
- Em cầm lấy này – Gino láºt láºt táºp tiá»n và nói tiếp - Cá»§a em đấy, anh đếm rồi.   
 
- Äừng... đừng, - tôi vá»™i phản đối – em hoàn toàn chẳng cần gì hết.   
 
- Tại sao váºy?   
 
- Em chẳng cần gì hết.   
 
- Em muốn sinh chuyện làm anh bá»±c mình đấy à? – Anh ta há»i.   
 
Một thoáng nghi ngỠvà lo ngại lướt trên mặt anh ta, và tôi hoảng sợ là quả thực mình đã làm anh ta bực. Tôi nắm tay anh ta và cố dằn lòng bảo:   
 
- Nếu anh không bảo em nháºn số tiá»n này thì em nào có giáºn, chỉ ngạc nhiên thôi... Bây giá» má»i chuyện đã ổn cả rồi, em không muốn nháºn tiá»n, vì em coi chuyện ấy đã chấm dứt, có váºy thôi... em mừng cho anh.   
 
Gino đưa mắt nhìn tôi vẻ dò xét, nghi ngá», tá»±a hồ như muốn Ä‘oán biết ý nghÄ©a thá»±c sá»± những lá»i nói cá»§a tôi, mà anh ta lá» má» chẳng hiểu. Vá» sau, khi nhá»› tá»›i Gino, tôi nghÄ© anh ta không thể hiểu tôi, vì anh ta sống trong má»™t thế giá»›i suy nghÄ© và tình cảm khác biệt hẳn vá»›i tôi. Tôi không rõ cái thế giá»›i ấy tốt hÆ¡n hay tồi hÆ¡n cá»§a tôi, tôi chỉ biết rằng anh ta đã hiểu má»™t số từ khác hẳn cách hiểu cá»§a tôi, và đại bá»™ pháºn hành vi cá»§a anh ta là đáng chê trách, nhưng anh ta coi là dung nạp được, tháºm chà còn cần thiết. Anh ta coi trá»ng trà tuệ, và dấu hiệu chá»§ yếu là sá»± ranh mãnh. Và khi chia con ngưá»i ta thành loại ranh mãnh và loại không ranh mãnh, anh ta cố bằng má»i giá và trong má»i hoàn cảnh lá»t vào loại ngưá»i thứ nhất. Nhưng tôi không ranh mãnh, tháºm chà cÅ©ng chẳng thông minh nữa: tôi chẳng bao giá» biết chống chế phân bua má»™t hành vi xấu xa - ấy là tôi không nói đến chuyện hân hoan trước má»™t hành vi như váºy - chỉ vì nó được thá»±c hiện má»™t cách lén lút.   
 
Nỗi nghi ngỠchi phối anh ta chắc bỗng chốc bị xua tan nên anh ta thốt lên:   
 
- Bây giá» anh má»›i vỡ lẽ tại sao em không muốn nháºn số tiá»n này, em sợ... em sợ chuyện bán sẽ bị vỡ lở... Äừng sợ, má»i chuyện đã được thu xếp đâu vào đấy rất tuyệt.   
 
Tôi chẳng sợ gì hết, nhưng tôi không muốn phản đối anh ta, vì tôi cảm thấy những lá»i cuối lạ lẫm thế nào ấy. Tôi chỉ há»i:   
 
- Anh bảo sao? “Má»i chuyện đã được thu xếp đâu vào đấy rất tuyệt†là thế nào?   
 
Anh ta đáp:   
 
- Äúng, má»i chuyện đã được thu xếp đâu vào đấy rất tuyệt. Em còn nhá»› anh đã nói má»i chuyện nghi ngá» Ä‘á»u đổ lên đầu mụ ngưá»i hầu không?   
 
- Nhá»›.   
 
- Thế này nhé, anh chúa ghét cái mụ ngưá»i hầu đó, lúc nào mụ cÅ©ng đơm đặt chuyện vá» anh... Sau khi chiếc há»™p đựng phấn bị mất mấy hôm, anh nháºn thấy công việc cá»§a anh tháºt bi đát... cảnh sát đến hai báºn, anh có cảm giác Ä‘ang bị theo dõi. Äáng lưu ý là lúc đó chưa có má»™t cuá»™c lục soát nào. Thế là anh liá»n nảy ra má»™t ý nghÄ© tuyệt vá»i, phải xoáy má»™t váºt gì nữa, như váºy ngưá»i ta sẽ tiến hành lục soát, anh sẽ bố trà thế nào để tá»™i ăn cắp cÅ© và má»›i rÆ¡i vào đầu mụ ấy.   
 
Tôi im lặng, còn anh ta đưa cặp mắt to, long lanh nhìn tôi tựa hồ muốn thấy tôi tỠvẻ khâm phục sự ranh mãnh của anh ta. Gino nói tiếp:   
 
- Trong ngăn kéo bàn viết cá»§a bà chá»§ có mấy đô la... Anh lấy mấy đô la này giấu vào chiếc va li cÅ© ở buồng mụ ngưá»i hầu. Tất nhiên là ngưá»i ta tiến hành lục soát, tìm thấy số đô la và tóm cổ mụ. Mụ ta thá» sống thá» chết là mình vô tôi. Không ai tin được. Ngưá»i ta đã tìm thấy số đô la ở buồng mụ.   
 
- Thế ngưá»i đàn bà đó ở đâu rồi?   
 
- Ở trong tù và chẳng thú nháºn gì hết... Em biết viên cảnh sát đã nói gì vá»›i bà chá»§ không? Xin quý signora cứ yên tâm, ông ta nói, cuối cùng mụ sẽ phải thú nháºn tá»™i lá»—i. Rõ không hả? Em có biết “cuối cùng†là thế nào không? Mụ sẽ bị choảng.   
 
Tôi bối rồi nhìn Gino bị kÃch động, kiêu căng và cảm thấy lòng tôi giá lạnh. Tôi há»i:   
 
- Tên ngưá»i ấy là gì?   
 
- Luiza Fellini... mụ không còn trẻ trung, chẳng hiểu làm sao cứ vênh vênh váo váo, cứ theo mụ nói thì mụ làm ngưá»i hầu do tình cá» thôi, và trên Ä‘á»i này không ai trung thá»±c hÆ¡n mụ. – Anh ta báºt cưá»i, hài lòng vá» cách giải quyết cá»§a mình.   
 
Táºp trung toàn bá»™ sức lá»±c và như má»™t ngưá»i thở dốc, tôi nói:   
 
- Anh là một tên hèn mạt.   
 
- Sao? Tại sao cÆ¡? – Anh ta ngạc nhiên há»i.   
 
Bây giá», sau khi đã gá»i anh ta là tên hèn mạt, tôi cảm thấy mình tá»± do hÆ¡n và dÅ©ng cảm hÆ¡n. Tôi run lên vì tức giáºn:   
 
- Thế mà anh còn muốn tôi nháºn số tiá»n này... Tôi thấy ngay là không nháºn được mà...   
 
- Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu – Anh ta nói, cố lấy lại tinh thần - Mụ ấy sẽ không nháºn ra tôi... Ngưá»i ta sẽ thả mụ...   
 
- Anh chẳng bảo chị ta bị giam trong tù và sẽ bị đánh là gì?   
 
- Anh nói là nói thế thôi.   
 
- Không quan trá»ng... anh bá» tù má»™t ngưá»i vô tá»™i, sau đó còn xấc láo đến kể vá»›i tôi má»i chuyện... Anh là má»™t tên hèn mạt nhất trên Ä‘á»i này.   
 
Anh ta bá»—ng tái mặt và giáºn dữ nắm tay tôi.   
 
- Không được gá»i tôi là đồ hèn mạt.   
 
- Tại sao? Tôi thấy anh là đồ hèn mạt và nói thẳng Ä‘iá»u đó vào mặt anh.   
 
Anh ta hoàn toàn mất bình tÄ©nh và cư xá» rất kỳ quặc: anh ta vặn tay tôi như muốn bẻ ngoéo rồi cúi xuống và cắn mạnh tay tôi. Tôi rút được tay ra, đứng báºt dáºy.   
 
- Anh đúng là Ä‘iên rồi! – Tôi bảo – Anh làm sao váºy?... Ai lại Ä‘i cắn thế?... Anh vốn dÄ© là má»™t tên hèn mạt thì vẫn sẽ cứ là má»™t tên hèn mạt.   
 
Anh ta không đáp gì mà đưa tay lên vò đầu như tự bứt tóc mình.   
 
Tôi gá»i bồi bàn đến thanh toán tiá»n suất cá»§a tôi, suất cá»§a Gino và suất cá»§a Sonzogno. Sau đó, tôi nói:   
 
- Tôi Ä‘i đây... và xin anh nhá»› rằng giữa tôi và anh không còn gì nữa... Äừng cố tìm cách gặp tôi... Tôi không muốn biết tá»›i anh nữa.   
 
Anh ta lại im lặng, tháºm chà không ngẩng đầu lên. Rồi tôi bước ra ngoài.   
 
Cá»a hàng sữa nằm ngay đầu phố, không xa nhà tôi. Tôi cháºm dãi bước dá»c vỉa hè, bên kia bức tưá»ng thành. Äêm đã xuống, trá»i đầy mây Ä‘en, mưa nhá» lất phất bay trong làn không khà ấm áp, bất động. Bức tưá»ng thành, như thưá»ng lệ, chìm trong màn đêm, chỉ những ngá»n đèn thưa thá»›t rá»i má»™t cách yếu á»›t vào tưá»ng. Nhưng vừa bước ra khá»i cá»a hàng sữa, tôi nháºn thấy má»™t bóng Ä‘en rá»i khá»i cá»™t đèn và cháºm dãi Ä‘i dá»c theo bá» tưá»ng cùng hướng vá»›i tôi. Qua chiếc áo khoác thắt bó ngang lưng và mái tóc màu sáng cắt ngắn, tôi nháºn ngay ra đó là Sonzogno. Lúc này, trên ná»n tưá»ng thành, anh ta xem ra bé nhá», chốc chốc lại lẩn khuất trong bóng tối, rồi lại xuất hiện dưới ánh sáng đèn đưá»ng, tôi liá»n thấy, có lẽ đây là lần đầu tiên, ghê tởm lÅ© đàn ông, tất cả lÅ© đàn ông trên Ä‘á»i này chạy theo tôi, như bầy chó đực chạy theo chó cái. Tôi vẫn còn run lên vì tức giáºn khi nghÄ© tá»›i ngưá»i đàn bà mà Gino đã nhẫn tâm bá» tù. Tôi thấy lương tâm mình bị cắn rứt, vì dẫu sao, nghÄ© cho cùng, tôi má»›i là kẻ ăn cắp chiếc há»™p đựng phấn. Nhưng có lẽ ná»—i phẫn uất và lòng căm giáºn còn mạnh hÆ¡n cả lương tâm bị cắn rứt. Song do phẫn uất trước ná»—i bất công và do ghê tởm Gino, tôi chẳng Ä‘em lòng thù ghét hắn ta và tiếc rằng mình đã biết cái chuyện bất công ấy. Tháºt ra mà nói, tôi đâu sinh ra để gây thù chuốc oán, tôi thấy lòng quặn Ä‘au và lo lắng. Tôi rảo bước, hy vá»ng vỠđến nhà trước khi Sonzogno Ä‘uổi kịp tôi, và chắc hẳn anh ta cÅ©ng có ý định ấy. Tôi nghe thấy từ phÃa sau tiếng Gino hổn hển gá»i:   
 
- Adriana... Adriana.   
 
Tôi giả vỠnhư không nghe thấy và bước vội hơn nữa. Hắn nắm lấy tay tôi.   
 
- Adriana... chúng mình đã cùng chung sống êm đẹp biết bao... Không thể chia tay nhau như thế này được.   
 
Tôi vùng ra và bước tiếp. Thân hình thấp nhá» cá»§a Sonzogno từ trong tối nhoi ra vùng ánh sáng dưới ngá»n đèn đưá»ng ở hè bên kia. Gino chạy theo tôi và nhai Ä‘i nhai lại:   
 
- Nhưng anh yêu em mà, Adriana.   
 
Hắn gây cho tôi cảm giác vừa thương hại, vừa căm giáºn, và cái nước đôi ấy cá»§a tôi làm tôi nổi cáu hÆ¡n cả những lá»i cá»§a hắn ta. Do đó, tôi cố nghÄ© tá»›i má»™t chuyện gì khác. Bá»—ng không hiểu sao, tôi trở nên sáng trÃ. Tôi chợt nhá»› tá»›i Astarita. Anh ta đã nhiá»u lần tỠý muốn giúp đỡ tôi và cho rằng anh ta có khả năng giải thoát cho ngưá»i đàn bà khốn khổ ra khá»i tù. à nghÄ© như váºy làm tôi phấn chấn hẳn lên, tá»±a hồ như hất được má»™t tảng đá đè nặng trong lòng, và tôi tháºm chà cảm thấy lúc này chỉ còn thương hại Gino và hoàn toàn không còn căm giáºn anh ta nữa. Tôi dừng lại, bình tÄ©nh há»i:   
 
- Gino, tại sao anh còn chưa chịu đi đi, hả?   
 
- Anh yêu em mà.   
 
- Tôi cÅ©ng đã yêu anh... nhưng giá» thì hết rồi... Äi Ä‘i, như váºy tốt hÆ¡n cho cả hai ta.   
 
Chúng tôi đứng ở má»™t đưá»ng phố tối om, không đèn, không quầy kÃnh thắp sáng. Gino ôm ngang thắt lưng tôi và cố hôn tôi. Tôi có thể thừa sức giải quyết hắn, vì tôi khá»e, vá»›i lại khi ngưá»i đàn bà không muốn thì chẳng ngưá»i đàn ông nào có thể hôn được chị ta. Song, theo tiếng gá»i cá»§a tình cảm độc ác nào đó, tôi cầu cứu Sonzogno lúc này thá»c tay vào túi áo khoác, Ä‘ang đứng im không nhúc nhÃch ở bên kia đưá»ng và đưa mắt nhìn chúng tôi. Tôi gá»i Sonzogno má»™t phần vì muốn trị Gino, phần vì do tò mò. Tôi quyết định giở trò làm duyên làm dáng. Tôi gá»i:   
 
- Anh Sonzogno! Anh Sonzogno!   
 
Sonzogno liá»n sang đưá»ng.   
 
Gino bối rối buông tôi ra.   
 
Khi Sonzogno vừa tá»›i bên chúng tôi, tôi liá»n lấy giá»ng bình tÄ©nh nói:   
 
- Anh bảo anh ta để cho tôi yên, tôi không còn yên anh ta nữa... Anh ta không tin tôi, có lẽ anh là bạn anh ta, anh ta sẽ nghe anh.   
 
Sonzogno nói:   
 
- Mày có nghe thấy signorina nói gì không?   
 
- Nhưng tôi... – Gino mở đầu.   
 
Tôi cho rằng há» có đôi co vá»›i nhau má»™t chút cÅ©ng chẳng việc gì. Dẫu sao Gino cÅ©ng phải làm lành và bá» Ä‘i. Nhưng bá»—ng Sonzogno làm má»™t động tác khó nháºn biết nào đấy, Gino im lặng trong giây lát, nhìn Sonzogno vẻ sá»ng sốt, rồi lăn đùng ra đất, tụt khá»i vỉa hè ngã xuống rãnh. Nói đúng hÆ¡n, tôi chỉ nhìn thấy Gino ngã, sau má»›i biết là Sonzogno đã làm gì. Äá»™ng tác nhanh như chá»›p và không há» phát ra má»™t tiếng động nên tôi nghÄ© mình có cảm giác thế thôi. Tôi lắc đầu và đưa mắt nhìn: Sonzogno đứng trước mặt tôi, hai chân dang rá»™ng và nhìn bàn tay nắm chặt cá»§a mình. Gino nằm sấp ở dưới đất. Hắn ta chống khuá»·u tay và hÆ¡i ngóc đầu lên khá»i rãnh. Song hắn tá»±a hồ như không muốn đứng dáºy, xem ra hắn chăm chú nhìn má»™t tá» giấy trắng rÆ¡i xuống bùn sá»n sệt dưới rãnh. Sau đó Sonzogno bảo tôi:   
 
- Ta đi thôi.   
 
Tôi như ngưá»i bị bá» bùa mê Ä‘i theo anh ta vá» phÃa nhà tôi.   
 
Sonzogno im lặng khoác tay tôi dẫn đi. Anh ta thấp hơn tôi, tôi có cảm giác các ngón tay anh ta bóp khuỷu tay tôi như một đai thép.  Lát sau tôi bảo:   
 
- Anh đánh Gino làm gì? Như váºy không hay... Chẳng cần phải làm như váºy hắn cÅ©ng sẽ bá» vá» nhà.   
 
- Tuy nhiên từ bây giỠhắn sẽ không làm cô phát ốm lên nữa – Anh ta đáp.  
  
Tôi há»i:   
 
- Anh làm thế nào thế?... Tôi chưa kịp thốt lên... mới nhìn đã thấy Gino ngã lăn ra.   
 
Anh ta cộc lốc đáp:   
 
- Tất cả cũng là do thói quen thôi.   
 
Anh ta thốt lên những từ này, tá»±a hồ như ngay từ đầu đã nhai Ä‘i nhai lại chúng má»™t hồi lâu hoặc lấy răng thá» thách độ bá»n chắc cá»§a chúng. Anh ta mÃm chặt hai hàm, và tôi có cảm giác các răng nanh hàm trên cá»§a anh ta đâm qua các kẽ răng cá»§a hàm dưới, như ở con mãnh thú. Tôi rất muốn đụng vào vai anh ta để cảm thấy ở dưới ngón tay mình các bắp thịt rắn chắc và cứng cáp. Anh ta gây cho tôi cảm giác tò mò hÆ¡n là ham muốn, nhưng chá»§ yếu là sợ. Sá»± sợ hãi cÅ©ng có thể làm ta thấy dá»… chịu, và trong má»™t số trưá»ng hợp khi chưa hiểu rõ mình sợ cái gì, tháºm chà ta lại thấy xúc động.   
 
Tôi nói:   
 
- Tay anh ghê tháºt! Khó mà tin được đấy.   
 
- Thì tôi đã chẳng để cô nắn các bắp tay rồi đấy sao – Anh ta đáp, vẻ rầu rầu tá»± mãn chẳng hứa hen Ä‘iá»u gì tốt lành.   
 
- Nhưng tôi chưa sỠnắn kỹ... có Gino ở đấy... để tôi thỠlại xem nào.   
 
Anh ta dừng lại, co tay lên và đưa mắt nhìn tôi vẻ nghiêm trang và tháºm chà có phần hÆ¡i ngây thÆ¡. Nhưng đây không phải là sá»± ngây thÆ¡ cá»§a con trẻ. Tôi giÆ¡ tay ra và bắt đầu từ từ sá» nắn các bắp tay, bắt đầu từ vai. Tôi tháºt sá»± ngạc nhiên thấy dưới những ngón tay mình các cÆ¡ bắp cứng rắn đến như váºy. Tôi dịu dàng nói:   
 
- Anh quả là má»™t ngưá»i khá»e kinh khá»§ng.   
 
- Äúng, tôi khá khá»e – Anh ta xác nháºn, vẻ vững tin.   
 
Và chúng tôi lại đi tiếp.   
 
Bây giá» tôi thấy hối háºn là đã gá»i anh ta. Tôi không thÃch anh ta, hÆ¡n nữa cái vẻ khó đăm đăm và thái độ cá»§a anh ta làm tôi thấy sợ. Chúng tôi cứ lặng lẽ bước cho tá»›i lúc vá» tá»›i nhà. Tôi lấy khóa trong túi xách ra.   
 
- Cảm ơn anh đã tiễn tôi – Tôi chìa tay ra cho anh ta bắt.   
 
Anh ta tiến sát đến bên tôi:   
 
- Tôi sẽ ghé vào chỗ cô.   
 
Tôi muốn khước từ, nhưng anh ta nhìn chăm chăm và khẩn khoản vào mắt tôi, nên tôi đâm lúng túng.   
 
- Tuy anh, em thì thế nào cÅ©ng được – Tôi ngoan ngoãn nói và mãi tá»›i lúc này má»›i nháºn ra mình Ä‘ang “anh anh em em†vá»›i anh ta.   
 
- Em đừng ngại – Anh ta nói, khi đã giải thÃch được sá»± bối rối cá»§a tôi theo cách cá»§a mình – Anh có tiá»n, anh sẽ trả em gấp đôi ngưá»i khác.   
 
- Tiá»n nong không liên quan gì trong vấn đỠnày – Tôi đáp. Bá»™ mặt anh ta biến đổi má»™t cách kỳ lạ, tá»±a hồ như Ä‘ang bị má»™t ná»—i ngá» vá»±c khá»§ng khiếp nào đó giày vò. Nháºn thấy váºy, tôi mở cá»a và nói tiếp: - Chẳng qua là em hÆ¡i bị mệt.   
 
Anh ta đi theo tôi.   
 
Vào tá»›i phòng tôi, anh ta bắt đầu cởi quần áo, và vá»›i những động tác cẩn tháºn, chÃnh xác, xếp chúng lại. Anh ta tháºn trá»ng gỡ khăn quàng ra khá»i cổ, cuá»™n lại và bá» vào túi áo khoác ngoài. Anh ta treo áo vét vào lưng ghế, còn quần thì treo sao cho không bị mất nếp. Anh ta đặt đôi giày bốt dưới ghế, bÃt tất nhét trong giày. Anh ta mặc toàn đồ má»›i, nhưng không quá bảnh bao, tuy các thứ Ä‘á»u bá»n và chắc. Sonzogno lẳng lặng làm tất cả những việc ấy, không quá cháºm chạp và cÅ©ng không quá vá»™i vã, vẻ bình tÄ©nh và cầu kỳ, mắt không há» nhìn tôi. Trong lúc đó tôi đã cởi xong áo xống và Ä‘i nằm. Nếu tháºm chà có khát khao mong muốn thì anh ta cÅ©ng không để lá»™ ra. Có chăng những cục nho nhá» trên má cứ di động liên tục dưới lá»›p da để lá»™ rõ hÆ¡n ná»—i xúc động cá»§a anh ta, thế nhưng ngay cả lúc Sonzogno không nghÄ© tá»›i tôi thì những cái cục ấy vẫn nổi lên trên gò má anh ta. Tôi rất thÃch sạch sẽ và ngăn nắp, theo tôi, chúng xác nháºn những phẩm chất tinh thần thÃch đáng cá»§a con ngưá»i. Nhưng sá»± cẩn tháºn và cầu kỳ cá»§a Sonzogno tối đó đã khÆ¡i gợi cho tôi má»™t tình cảm khác ná»a như ghê tởm, ná»a như sợ hãi. Thấy anh ta cẩn tháºn đến váºy, tôi bất giác nghÄ© tá»›i má»™t nhà ảo thuáºt chuẩn bị cho má»™t ca mổ phức tạp hoặc má»™t anh hàng thịt mài dao trước khi mổ thịt má»™t chú cừu non tá»™i nghiệp, nằm trong chăn, tôi cảm thấy mình bất lá»±c và yếu Ä‘uối, tá»±a như má»™t xác chết ngưá»i ta sắp mổ xẻ để nghiên cứu. Sá»± im lặng và bình thản cá»§a Sonzogno làm tôi thấy bối rối, tôi chẳng hiểu anh ta định làm gì tôi sau khi cởi áo quần. Ngay sau đó, anh ta tiến đến bên giưá»ng, dùng hai tay nắm chặt vai tôi, như buá»™c tôi phải nằm im. Tôi bất giác giáºt mình vì hoảng sợ. Anh ta nháºn thấy Ä‘iá»u đó và rÃt qua kẽ răng:   
 
- Em làm sao váºy?   
 
- Không sao, chẳng qua là vì tay anh lạnh... thế thôi – Tôi đáp.   
 
- Em không thÃch anh à? – Anh ta đứng cạnh giưá»ng, hai tay vẫn giữ vai tôi và há»i – Em thÃch những ngưá»i đàn ông trả tiá»n cho em hÆ¡n à?   
 
Khi nói những lá»i này, anh ta dán cặp mắt quả thá»±c rất khó chịu vào tôi.  
  
- Tại sao? Anh cÅ©ng như má»i ngưá»i đàn ông khác... Và anh đã chẳng bảo sẽ trả tiá»n cho em gấp đôi đấy sao? – Tôi đáp.   
 
- Anh hiểu – Anh ta nói – Những ngưá»i như em không thÃch những kẻ giàu sang và thanh cao... còn anh đây không thuá»™c loại để cô em Ä‘oái hoài... LÅ© gái Ä‘iếm nhà cô chỉ thÃch các signor thôi.   
 
Trong giá»ng nói cá»§a anh ta để lá»™ má»™t vẻ gì khăng khăng buồn chán cá»§a má»™t ngưá»i thÃch sinh chuyện cãi vã, và tôi chợt nhá»› anh ta đã bẻ há»e và làm nhục Gino vì má»™t vấn đỠdá»› dẩn chẳng đâu vào đâu. Lúc đó tôi nghÄ© anh ta “thù ngầm†Gino, còn bây giá» tôi nháºn thấy những cÆ¡n bẳn tÃnh đó có thể lặp lại vào bất kỳ giây phút nào, do đó tôi cố lá»±a xem nên xá» sá»± ra sao vá»›i anh ta. Tôi đáp, vẻ há»n giáºn:   
 
- Tại sao anh cứ bá»±c mình vá»›i em? Thì em đã chẳng bảo rằng vá»›i em, má»i ngưá»i đàn ông như nhau cả đấy sao?   
 
- Nếu thế thì cô đã chẳng có cái bá»™ mặt rầu rÄ© như váºy... Cô không thÃch tôi à?   
 
- Nhưng em đã chẳng bảo với anh...   
 
- Cô không thÃch tôi – Anh ta nhắc lại - rất tiếc, nhưng cô em vẫn cứ phải ân cần vá»›i anh.   
 
- Anh để cho em được yên đi! – Tôi bỗng khó chịu hét lên.   
 
- Khi cô em cần đến anh và anh đã giúp cho thoát khá»i tay tên nhân tình nhân ngãi cá»§a cô em thì chẳng thấy cô em tức giáºn – Anh ta nói tiếp – Sau đó, cô em muốn xua Ä‘uổi anh... nhưng dẫu sao anh vẫn đến... chà, cô em không thÃch anh.   
 
Tôi thá»±c sá»± hoảng sợ. Những lá»i nhẫn tâm, giá»ng nói bình tÄ©nh và tàn nhẫn, cái nhìn chăm chăm qua ánh mắt xanh lÆ¡ bá»—ng đỠngầu cá»§a anh ta - tất cả những Ä‘iá»u đó cho thấy anh ta đã suy nghÄ© tá»›i má»™t chuyện ghê gá»›m nào đây. Tôi nháºn ra quá muá»™n rằng khả năng ngăn anh ta cÅ©ng chẳng khác nào chặn má»™t tảng đá lá»›n Ä‘ang lăn xuống triá»n dốc. Tôi cố hất tay anh ta ra khá»i vai tôi. Nhưng anh ta nói tiếp:   
 
- Ãi chà, cô em không thÃch anh... Khi đụng vào ngưá»i cô em, cô em để lá»™ nét mặt ghê tởm... Bây giá» cô em yêu quý Æ¡i, bá»™ mặt ấy sẽ thay đổi ngay thôi mà.   
 
Anh ta nhấc tay ra và vung lên định tát tôi. Tôi đã Ä‘oán ra là sẽ như váºy và định lấy tay che mặt. Anh ta thoạt đầu tát mạnh vào má»™t bên má tôi, sau đó, khi tôi xoay ngưá»i liá»n bồi luôn má»™t cái nữa vào bên má kia. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi bị má»™t ngưá»i đàn ông đánh. Và tuy bị rát cả má, tôi vẫn thấy ngạc nhiên hÆ¡n là Ä‘au. Tôi không đưa tay ôm mặt nữa mà nói:   
 
- Anh là má»™t con ngưá»i bất hạnh, đó là Ä‘iá»u em sẽ nói vá»›i anh.   
 
Xem ra những lá»i cá»§a tôi làm anh ta sá»ng sốt táºn đáy lòng. Anh ta ngồi ở mép giưá»ng, hai tay bấu lấy đệm và ngáºt ngưỡng ngả ngưá»i ra phÃa trước, rồi lại phÃa sau. Và không đưa mắt nhìn tôi, anh ta nói:   
 
- Tất cả lÅ© chúng ta Ä‘á»u bất hạnh.   
 
Còn tôi đáp:   
 
- Anh dũng cảm gì mà lại đi đánh đàn bà.   
 
Bá»—ng nước mắt dâng trào, tôi im không nói gì nữa. Tôi khóc không phải vì bị tát, mà bị chấn động thần kinh: trong chiá»u nay, tôi đã gặp bao nhiêu chuyện khó chịu và xấu xa. Tôi nhá»› tá»›i Gino nằm sõng sượt trên bùn, nhá»› lại mình tháºm chà không buồn ngó ngàng tá»›i anh ta, đã bình tÄ©nh bá» Ä‘i cùng Sonzogno, chỉ vá»›i má»™t ý nghÄ© duy nhất là nắn các cÆ¡ bắp tay khác thưá»ng cá»§a hắn. Bá»—ng tôi thấy lương tâm bị cắn rứt, thấy thương Gino, thấy bất bình vá» bản thân mình. Tôi nháºn ra rằng chÃnh bàn tay đã trừng phạt Gino giỠđây đã lên án sá»± nhẫn tâm và thái độ xằng báºy cá»§a tôi. Lúc đó tôi đã cổ vÅ© bạo lá»±c, còn bây giá» nó quay lại chống lại tôi. Tôi đưa mắt nhìn Sonzogno qua hai hàng nước mắt. Anh ta ngồi hÆ¡i so vai rụt cổ ở nÆ¡i mép giưá»ng, nước da anh ta trắng và mịn. Nhìn hai cánh tay anh ta buông thõng như mấy cây roi, không thể Ä‘oán biết được chúng mạnh mẽ chừng nào. Do muốn san bằng cái hố ngăn cách giữa hai chúng tôi, tôi bèn lên tiếng há»i:   
 
- Cho phép em há»i tại sao anh lại đánh em như váºy.   
 
- Vì bộ dạng rất rầu rĩ của em. – Những cục nho nhỠtrên má anh ta lại di động, chắc anh ta đang suy nghĩ.   
 
Tôi thấy rằng nếu muốn biết rõ hơn nữa vỠanh ta thì trước hết phải thổ lộ tất cả những suy nghĩ của tôi vỠanh ta, không giấu giếm gì hết.   
 
- Anh cho rằng em không thÃch anh, anh đã nhầm đấy – Tôi đáp.   
 
- Cũng có thể.   
 
Anh đã nhầm... tháºt ra không hiểu sao anh làm em sợ, đấy là lý do em có bá»™ mặt ấy.   
 
Anh ta quay ngoắt ngưá»i lại và nhìn tôi, vẻ ngá» vá»±c, nhưng liá»n thấy yên lòng, anh ta đổi giá»ng đượm vẻ tá»± mãn.   
 
- Anh làm em sợ à?   
 
- Vâng.   
 
- Thế bây giỠvẫn còn sợ anh à?   
 
- Không, bây giỠthì dù anh có giết... em cũng thế thôi.   
 
Tôi nói đúng sá»± tháºt. Vào giây phút ấy tôi hầu như muốn anh ta giết tôi Ä‘i còn hÆ¡n, vì tôi bá»—ng nhiên chẳng muốn sống nữa. Song anh ta tức giáºn bảo:   
 
- Chẳng ai định giết ai cả. Tại sao em lại sợ anh đến thế?   
 
- Em làm sao mà biết được... em chỉ biết em sợ anh... không thể giải thÃch được những Ä‘iá»u như váºy đâu.   
 
- Thế em có sợ Gino không?   
 
- Em việc gì phải sợ anh ấy?   
 
- Thế tại sao em lại sợ anh? – Anh ta mất hết vẻ tá»± mãn, giá»ng anh ta rầu rÄ© và bá»±c bá»™i.   
 
- Em sợ anh, vì theo em, anh không ngần ngại trước bất cứ việc gì – Tôi muốn làm anh ta yên lòng nên nói như váºy.   
 
Anh ta không đáp gì và ngồi suy nghÄ© má»™t lát rồi quay lại há»i, giá»ng nạt ná»™:  
  
- Thế nghĩa là bây giỠanh phải mặc quần áo và ra vỠchứ gì?   
 
Tôi đưa mắt nhìn anh ta, anh ta lại sẵn sàng nổi khùng lên. Tôi nháºn thấy nếu từ chối anh ta thì sẽ chuốc lấy má»™t tráºn lôi đình má»›i, có lẽ còn dữ dá»™i hÆ¡n, do đó tôi quyết định giữ anh ta ở lại. Nhưng tôi nhá»› tá»›i đôi mắt sắc cá»§a anh ta và thấy ghê tởm khi nghÄ© rằng đôi mắt ấy lại nhìn như dán vào tôi. Tôi khẽ bảo:   
 
- Không... nếu anh muốn, anh có thể ở lại... nhưng trước hết anh ta tắt đèn đi đã.   
 
Anh ta có nước da trắng, vóc ngưá»i không cao lá»›n, vạm vỡ, tháºm chà cổ ngấn nhưng không gây khó chịu. Anh ta đứng dáºy, rón rén Ä‘i tá»›i chá»— tắt đèn ở bên cá»a ra vào. Nhưng tôi liá»n nháºn ngay ra rằng yêu cầu anh ta tắt đèn là má»™t việc hết sức ngu xuẩn, vi căn phòng vừa chìm trong bóng tối, tôi lại nháºn thấy má»™t ná»—i sợ hãi vô định nổi lên xâm chiếm tôi, thế mà tôi cứ ngỡ mình thoát khá»i ná»—i sợ ấy. Tôi cảm thấy ở trong phòng dưá»ng như không phải là má»™t con ngưá»i mà là má»™t con báo hay con thú dữ nào đấy, và chẳng rõ nó Ä‘ang làm gì - hoặc Ä‘ang ẩn vào xó, hoặc Ä‘ang xông vào tôi để xé tan tôi ra từng mảnh. Trong lúc đó Sonzogno mò mẫm hồi lâu trong bóng tối, xếp lại các ghế và cố lần tá»›i giưá»ng tôi, và có lẽ do sợ hãi, tôi thấy thá»i gian trôi Ä‘i cháºm chạp làm sao, hình như phải mấy phút sau anh ta má»›i tá»›i được chá»— tôi, vì khi thấy bàn tay anh ta đụng vào ngưá»i, tôi lại run lên. Tôi hy vá»ng anh ta không nháºn thấy gì, song anh ta như má»™t con váºt, có linh cảm rất nhạy nên liá»n há»i:   
 
- Em vẫn còn sợ à?   
 
Äúng là thần há»™ mệnh đã đứng cạnh tôi trong bóng tối dày đặc. Qua giá»ng nói cá»§a Sonzogno, tôi Ä‘oán chừng anh ta đã giÆ¡ nắm tay ở trên đầu tôi và tùy thuá»™c vào cách tôi trả lá»i, sẽ giáng nắm đấm xuống tôi, hoặc rụt tay lại. Tôi nháºn ra anh ta biết rõ anh ta đã làm tôi hoảng sợ, thế mà anh ta chẳng muốn ngưá»i ta sợ mình, mà muốn được yêu thương như má»i ngưá»i đàn ông khác. Nhưng để đạt được mục Ä‘Ãch đó, anh ta chẳng tìm ra được má»™t cách nào khác ngoài cách gây nên má»™t ná»—i sợ hãi má»›i còn mạnh mẽ hÆ¡n. Tôi vươn tay ra như muốn ôm chặt lấy cổ anh ta. Và đụng vào vai phải anh ta, tôi liá»n nháºn thấy đúng như mình nghÄ©, nghÄ©a là anh ta đã vung tay lên chuẩn bị nện vào mặt tôi. Tôi ghìm mình cố lấy giá»ng má»m má»ng như thưá»ng lệ và bình tÄ©nh đáp:   
 
- Không... chẳng qua em thấy ớn lạnh, ta đắp chăn đi.   
 
- Như váºy thì tốt hÆ¡n – Anh ta bảo.   
 
Mấy từ “tốt hÆ¡n†anh ta nói vá»›i giá»ng dá»a dẫm đã khẳng định rằng tôi sợ không phải là không có lý do xác đáng. Và giữa bóng tối dày đặc, khi anh ta ôm tôi trong chăn, tôi trải qua những giây phút buồn vô hạn, má»™t giây phút nặng ná» nhất trong Ä‘á»i tôi. Ná»—i hoảng sợ làm tê cứng cÆ¡ thể tôi. Tôi bất giác rùng mình và né tránh không đụng vào cÆ¡ thể nhẵn trÆ¡n tuồn tuá»™t như rắn cá»§a anh ta, nhưng đồng thá»i tôi cÅ©ng lại cố tá»± vá»— vá» mình. Lúc này tá» ra sợ hãi anh ta thì tháºt là ngu ngốc, tôi cố hết sức dằn nén tình cảm đó và xá» sá»± vá»›i anh ta như vá»›i ngưá»i mình sẽ trao thân vì tình. Cuối cùng anh ta chiếm được tôi, và tôi cảm thấy má»™t khoái cảm mãnh liệt tá»›i mức không kìm nén được đã thốt lên má»™t tiếng kêu dài và ai oán, tá»±a hồ cả cuá»™c Ä‘á»i đã lìa khá»i tôi qua tiếng kêu ấy như hồn lìa khá»i xác.   
 
Sau đấy chúng tôi nằm im lặng trong bóng tối. Lát sau tôi ngá»§ thiếp Ä‘i. Tôi cảm thấy má»™t khối nặng nào đó đè trên ngưá»i như thể sau khi ôm đôi đầu gối trần cá»§a tôi và gục đầu vào đấy Sonzogno đã ì ạch trèo lên ngá»±c tôi và dùng toàn bá»™ tấm thâm to lá»›n đè lên cổ há»ng tôi. Anh ta ngồi tỳ cả hai chân vào bụng tôi. Tôi cảm thấy anh ta má»—i lúc má»™t nặng hÆ¡n. Tôi dãy dụa trong cÆ¡n mê, cố hất cái khối nặng đó xuống. Tôi thở hổn hển và định hét toáng lên. Tiếng kêu la cá»§a tôi cứ mắc trong cổ há»ng má»™t hồi lâu, tưá»ng chừng không tài nào thoát ra được. Sau đó tôi cố thúc cho nó thoát ra ngoài và tỉnh dáºy vẫn thấy mình rên la.   
 
Äèn trên chiếc tá»§ kê đầu giưá»ng được báºt sáng, Sonzogno tay chống cằm nhìn tôi:   
 
- Em ngá»§ có lâu không? – Tôi há»i.   
 
- Äá»™ ná»a tiếng – Anh ta nói là nhà trong miệng.   
 
Tôi đưa mắt nhìn vá»™i anh ta, chắc hẳn cÆ¡n ác má»™ng vừa qua hằn rõ trong đôi mắt tôi, vì anh ta cất tiếng há»i giá»ng kỳ cục, chắc lại định tiếp tục cuá»™c trò chuyện cá»§a anh ta:   
 
- Thế nào, vẫn còn sợ à?   
 
- Em chẳng rõ nữa.   
 
- Nếu cô em biết anh là ai – Anh ta bảo - hẳn sẽ còn sợ gấp bội.   
 
Sau khi được thá»a mãn, ngưá»i đàn ông nào cÅ©ng nói vá» bản thân mình, thá»a sức dốc bầu tâm sá»±. Tất nhiên Sonzogno cÅ©ng không bị loại ra khá»i quy luáºt ấy. Lúc này, giá»ng anh ta hoàn toàn khác, má»m má»ng gần như dịu dàng, song đượm vè hiếu danh và dương dương tá»± đắc. Tôi lại phát hoảng lên, tim Ä‘áºp mạnh, tưởng như sắp báºt tung ra khá»i lồng ngá»±c.   
 
- Tại sao? Anh là ai váºy? – Tôi há»i.   
 
Anh ta im lặng nhìn tôi, chắc khoan khoái nghÄ© tá»›i ấn tượng do lá»i anh ta sắp nói sẽ gây nên.   
 
- Anh chÃnh là nhân váºt ở phố Palestro - Cuối cùng anh ta cháºm rãi nói – Anh là thế đấy.   
 
Anh ta nháºn thấy chẳng cần phải tốn hÆ¡i kể lể sá»± việc diá»…n ra tại phố Palestro, ngay cả chuyện này anh ta cÅ©ng tá» ra khá hiếu danh. Gần đây, má»™t vụ án ghê rợn đã xảy ra trong má»™t ngôi nhà tại đưá»ng phố đó. Tất cả báo chà đá»u đăng tin vá» vụ án đó. Nhiá»u ngưá»i chuyên săn lùng những tin giáºt gân đại loại như váºy đã kháo nhau vá» nó. Mẹ tôi dành phần lá»›n thá»i gian trong ngày để Ä‘á»c báo, do đó khi chắt lá»c các tin giáºt gân, mẹ là ngưá»i đầu tiên kể cho tôi nghe sá»± cố xảy ra ở đấy. Má»™t thợ kim hoàn trẻ tuổi sống độc thân đã bị giết chết trong căn há»™ cá»§a mình. Ngưá»i ta giả thiết thá»§ phạm đã dùng má»™t chiếc chặn giấy nặng bằng đồng để hành hung. Lúc này tôi đã rõ tên thá»§ phạm ấy là Sonzogno. Cảnh sát không há» phát hiện ra má»™t tang chứng nào. Nghe đâu tay thợ kim hoàn này đã mua những cá»§a ăn cắp và ngưá»i ta phá»ng Ä‘oán rằng hắn đã bị giết trong má»™t vụ câu kết bất hợp pháp như váºy, sau đó, phá»ng Ä‘oán ấy được xác nháºn là đúng.   
 
Tôi thưá»ng nháºn thấy rằng khi nghe xong má»™t tin lạ hoặc khá»§ng khiếp, ngưá»i ta thưá»ng không há» táºp trung nghÄ© tá»›i nó, mà bị cuốn vào má»™t váºt đầu tiên Ä‘áºp ngay vào mắt, nhưng há» nhìn váºt đó vá»›i con mắt tá»±a hồ như muốn xuyên thấu qua lá»›p vá» bá»c ngoài để được thấu hiểu Ä‘iá»u thầm kÃn bên trong. Chuyện này đã xảy ra vá»›i tôi vào cái buổi tối khi Sonzogno thú nháºn việc làm cá»§a mình. Tôi mở mắt trừng trừng, song má»i suy nghÄ© buá»™t tung ra khá»i đầu óc tôi, tá»±a hồ như má»™t chất lá»ng hoặc cát mịn chảy ra khá»i bình chứa khi đáy bá»—ng bị bục. Tuy đầu óc trống rá»—ng, tôi vẫn nháºn thấy mình Ä‘ang chú ý tản mạn vào những Ä‘iá»u vặt vãnh. Tôi cố buá»™c mình phải suy nghÄ© vào những Ä‘iá»u chá»§ yếu, nhưng tôi không thể làm được như váºy. Cặp mắt tôi dừng lại nÆ¡i cánh tay Sonzogno Ä‘ang chống khuá»·u lên gối cạnh tôi. Cánh tay anh ta trắng, mịn màng, đầy đặn, chẳng há» có chút gì lá»™ rõ các cÆ¡ bắp kỳ lạ cá»§a anh ta. Cổ tay cÅ©ng trắng và tròn trịa buá»™c má»™t sợi dây da như dây Ä‘eo đồng hồ. Nhưng Sonzogno không Ä‘eo đồng hồ. Cái nịt màu Ä‘en và lấm mỡ ấy che phá»§ má»™t mẩu nhá» cái thân trắng trần truồng dưá»ng như đã tạo cho toàn bá»™ dung mạo Sonzogno má»™t dáng vẻ khác thưá»ng. Tôi đưa mắt nhìn chiếc vòng Ä‘eo tay bằng da Ä‘en ấy. Nó giống như cái cùm cá»§a ngưá»i tù khổ sai. Trong cái váºt trang sức màu Ä‘en đơn sÆ¡ ấy ẩn náu má»™t Ä‘iá»u khá»§ng khiếp nào đấy và đồng thá»i có má»™t sá»± cuốn hút như thể nó bá»—ng mở ra cho tôi thấy rõ tÃnh khà độc ác bất trị cá»§a Sonzogno. Tôi bị sao nhãng khá»i Ä‘iá»u chá»§ yếu trong má»™t khoảnh khắc. Sau đấy, cả má»™t loạt những suy nghÄ© lo âu bất chợt dá»™i lên trong ý thức tôi, và chúng quay cuồng trong đầu óc, như những chú chim trong chiếc lồng cháºt hẹp. Tôi nhá»› lại giây phút đầu tiên Sonzogno đã làm tôi khiếp sợ, nhá»› lại mình đã gần gÅ©i vá»›i anh ta và khi nhượng bá»™ anh ta, tôi nháºn ra – không phải bằng tâm trà mà bằng cả tấm thân Ä‘ang run lên cá»§a mình – cái Ä‘iá»u khá»§ng khiếp anh ta đã che giấu, và chÃnh vì váºy tôi đã thốt lên tiếng kêu ấy.   
 
Cuối cùng, tôi há»i anh ta má»™t câu đầu tiên nảy ra trong đầu.   
 
- Tại sao anh lại làm Ä‘iá»u ấy?   
 
Anh ta đáp, môi hầu như không hỠmấp máy:   
 
- Anh có má»™t váºt quý nho nhá» cần bán... Anh biết rõ cái tay gian thương ấy là má»™t tay đại bịp, song chẳng còn biết trông vào ai nữa... Hắn đã trả má»™t cái giá thấp nghe đến lố lăng... Anh căm ghét tên ấy từ lâu, hắn đã lừa anh nhiá»u lần... Anh đòi lại váºt đó và gá»i hắn là má»™t tên bịp bợm... Lúc ấy hắn đã nói vá»›i anh má»™t Ä‘iá»u báºy bạ và anh không kìm được mình.   
 
- Hắn đã nói gì? – Tôi há»i.   
 
Tôi ngạc nhiên khi nháºn thấy trong khi Sonzogno kể câu chuyện đó, cÆ¡n sợ hãi cá»§a tôi tan biến dần còn lòng tôi ngáºp má»™t ná»—i cảm thông. Gạn há»i xem tên thợ kim hoàn đã nói gì, tôi hy vá»ng được nghe những lá»i có thể làm giảm nhẹ và biết đâu bào chữa được tá»™i cá»§a Sonzogno. Anh ta nói, giá»ng rá»i rạc:   
 
- Tên gian thương ấy tuyên bố nếu anh không Ä‘i khá»i thì hắn sẽ tố cáo anh... tóm lại, anh quyết định: nhịn hắn thế đủ rồi... và khi hắn quay ngưá»i lại...   
 
Sonzogno không nói hết câu và đưa mắt nhìn tôi chằm chằm.   
 
- Thế hắn ta trông ra sao? – Tôi há»i và nháºn thấy ngay câu nói cá»§a tôi tháºt dá»› dẩn.   
 
Nhưng anh ta sẵn lòng đáp:   
 
- Äầu hói, ngưá»i loắt choắt, mõm trông tinh quái chẳng khác gì mõm cáo.   
 
Giá»ng Sonzogno đầy ác cảm vá»›i tên gian thương tá»›i mức, tôi hình dung ra rõ cái mõm cáo cá»§a tên mua Ä‘i bán lại đồ ăn cắp ấy và tháºm chà còn căm giáºn hắn. Tôi hình dung thấy hắn làm bá»™ vá» vÄ©nh lãnh đạm cân nhắc trên tay cái váºt Sonzogno định bán cho hắn. Lúc này tôi chẳng còn sợ hãi gì nữa, vả lại Sonzogno đã biết cách làm lây lan sang tôi ná»—i căm giáºn cá»§a anh ta đối vá»›i tên bị giết, và tôi không lên án hành động cá»§a anh ta. Tôi thấy mình hiểu thấu má»i chuyện đã xảy ra, tháºm chà cho rằng nếu đó là trưá»ng hợp cá»§a mình, mình cÅ©ng sẽ có hành động tương tá»±. Tôi hiểu rất rõ thế nào là: “Lúc ấy hắn đã nói vá»›i anh má»™t Ä‘iá»u báºy bạ và anh không kìm đượcâ€. Äã có lần Gino, và lần khác lại là tôi làm anh ta mất bình tÄ©nh và kể cÅ©ng tháºt ngẫu nhiên bất ngá» thế nào mà tôi và Gino vẫn không bị anh ta giết. Tôi hiểu anh ta tá»›i mức đã rung động trước những xúc cảm cá»§a anh ta. Lúc này tôi không những không sợ anh ta mà còn có tình cảm kỳ lại đối vá»›i anh ta. Anh ta không há» gây cho tôi cảm giác này, khi tôi chưa rõ tá»™i ác và khi trước mắt tôi anh ta chỉ là má»™t gã đàn ông bình thưá»ng tôi đã gặp rất nhiá»u.   
 
- Thế anh không hối háºn à? Lương tâm anh không bị cắn rứt à? – Tôi há»i.   
 
- Biết nói sao bây gi� Việc đã rồi mà – Anh ta đáp.   
 
Tôi chăm chú nhìn anh ta và bất giác - bản thân tôi cÅ©ng ngạc nhiên chẳng hiểu thế nào nữa - gáºt gù tán thưởng. Tôi liá»n nhá»› lại Gino - nếu cứ theo ngôn từ cá»§a Sonzogno – cÅ©ng là má»™t tên bịp bợm, tuy hắn đã yêu tôi và tôi yêu hắn. Tôi nghÄ© rằng do đó, ngày mai tôi sẽ tán thành để Sonzogno giết Gino, vì cái tay thợ kim hoàn ná» cÅ©ng chẳng tốt đẹp hay tồi tệ hÆ¡n Gino, Ä‘iá»u khác biệt duy nhất ở chá»— tôi không quen biết tay gian thương kia và đã biện minh cho vụ án mạng ấy chỉ vì nghe Sonzogno bảo rằng anh ta có cái mõm giống mõm cáo. Má»™t ná»—i ngá» vá»±c và kinh hoàng xâm chiếm lòng tôi. Nhưng tôi không sợ Sonzogno. Trước khi lên án, cần phải hiểu rõ tÃnh khà cá»§a anh ta. Tôi sợ chÃnh bản thân mình, vì tôi cho là tôi đã hoàn toàn phải khác, thế mà chÃnh tôi lại bị lây lan lòng căm há»n và sá»± khát máu cá»§a anh ta. Tôi xao xuyến, chồm dáºy và ngồi trên giưá»ng:   
 
- Ôi lạy Chúa! Tại sao anh lại làm váºy?... Và tại sao anh lại kể tất cả những chuyện đó vá»›i em?   
 
- Em không hay biết gì anh, thế nhưng em đã sợ anh – Anh ta đáp, giá»ng dung dị - Anh thấy Ä‘iá»u ấy kỳ cục thế nào ấy, nên anh kể tuốt vá»›i em... CÅ©ng may, - Anh ta mỉm cưá»i trước những lá»i cá»§a mình và nói tiếp – CÅ©ng may chẳng phải ai cÅ©ng như em cả, nếu không anh đã bị tóm cổ từ lâu.   
 
- Thôi anh đi đi, và để mặc một mình em... anh đi đi – Tôi nói.   
 
- Cô lại làm sao váºy? – Anh ta há»i và giá»ng lại đầy Ä‘e dá»a như trước. Nhưng đây không chỉ là do giáºn mà còn mang nặng ná»—i Ä‘au cá»§a con ngưá»i cô đơn bị cá»± tuyệt, tuy rằng mấy phút trước tôi đã hiến thân cho anh ta. Tôi vá»™i nói tiếp:   
 
- Anh chẳng nên nghÄ© rằng em sợ anh!... Em chẳng há» sợ anh má»™t chút nào... nhưng em muốn làm quen vá»›i ý nghÄ© này... cần phải suy nghÄ© vá» má»i lẽ... sau này anh trở lại đây, em sẽ hoàn toàn khác.   
 
- Cô có cái gì đâu mà phải đắn Ä‘o suy nghÄ©? Äịnh tố cáo hẳn? – Anh ta há»i.   
 
Tôi lại có ngay cái cảm giác do câu chuyện cá»§a Gino gây nên khi hắn kể tôi nghe hắn dàn dá»±ng vụ bắt giam chị giúp việc ra sao. Tôi thấy mình là má»™t con ngưá»i thuá»™c vá» thế giá»›i khác. Tôi phải cố hết sức tá»± ghìm mình và đáp:   
 
- Thế em đã chẳng bảo anh có thể trở lại đây đấy ư? Anh có biết má»™t ngưá»i đàn bà khác sẽ bảo sao không? Chị ta sẽ nói: tôi không muốn biết gì thêm nữa, tôi không muốn thấy anh... Äấy, má»™t ngưá»i đàn bà khác sẽ nói vá»›i anh như váºy đấy.   
 
- Nhưng em cứ một mực đuổi anh.   
 
Thì vá» sá»›m hay muá»™n má»™t phút có nghÄ©a lý gì đâu... Nếu anh muốn ở lại, xin má»i anh ở lại... Anh muốn ngá»§ tại đây đêm nay à? Anh cứ việc ngá»§ lại, sang mai hãy vá»... Anh muốn không?   
 
Tháºt ra, những lá»i này tôi nói khẽ, giá»ng bối rối và không mặn nồng lắm, có lẽ, ánh mắt tôi đã để lá»™ má»™t vẻ luống cuống. Nhưng dẫu sao tôi vẫn tiếp tục thuyết phục anh ta và thấy vui vui trước việc làm này. Tôi thấy hình như anh ta nhìn tôi có vẻ biết Æ¡n, tuy tôi có thể nhầm. Sau đó, anh ta lắc đầu và đáp:   
 
- Không, ấy là anh nói thế thôi... Quả thực đã đến lúc phải đi.   
 
Anh ta đứng dáºy và đến bên bàn, chá»— để quần áo cá»§a mình.   
 
- Tùy đấy – Tôi nói – Nhưng nếu anh muốn ở lại, xin cứ việc ở lại... và nếu... – Tôi phải cố ép mình má»›i nói tiếp được – Anh cần có má»™t chá»— ngá»§, xin má»i anh cứ việc lại đây.   
 
Sonzogno lặng lẽ mặc áo quần. Tôi cÅ©ng trở dáºy và choàng lên ngưá»i chiếc áo khoác.   
 
Tôi Ä‘i Ä‘i lại lại như ngưá»i Ä‘ang ngái ngá»§. Tôi có cảm giác căn phòng rá»™n tiếng ngưá»i thầm thì bên tai mình những lá»i khá»§ng khiếp và Ä‘iên dại. Chắc trong trạng thái mất trà ấy, tôi đã có hành động không thể giải thÃch được. Khi Ä‘ang từ từ Ä‘i lại ở trong phòng, đầu óc mê dại, tôi thấy Sonzogno cúi xuống buá»™c dây giày. Tôi liá»n quỳ xuống trước mặt anh ta và nói:   
 
- Äể em buá»™c cho.   
 
Chắc anh ta sá»ng sốt, nhưng không phản đối. Tôi nhấc chân phải cá»§a anh ta lên, đặt lên đầu gối mình, rồi buá»™c dây thắt hai nút. Giày trái tôi cÅ©ng làm như váºy. Anh ta chẳng có má»™t lá»i cảm Æ¡n và cÅ©ng chẳng nói năng gì, chắc cả hai chúng tôi Ä‘á»u không rõ lý do dẫn tá»›i hành động này. Anh ta mặc áo vét, rút và ra và đưa tiá»n cho tôi.   
 
- Không, em không cầm đâu – Tôi nói giá»ng nhát gừng - đừng đưa cho em gì hết, không nên thế.   
 
- Tại sao? Lẽ nào tiá»n cá»§a anh tồi hÆ¡n tiá»n cá»§a những kẻ khác? – Anh ta há»i, giá»ng lạc Ä‘i vì tức giáºn.   
 
Tôi thấy kỳ lạ là anh ta không hiểu rõ sá»± ghê tởm cá»§a tôi đối vá»›i những đồng tiá»n có thể moi trong túi cái xác hãy còn chưa lạnh giá kia. Có lẽ anh ta đã hiểu, song muốn biến tôi thành kẻ tòng phạm cá»§a mình và đồng thá»i kiểm tra thái độ chân thá»±c cá»§a tôi đối vá»›i anh ta. Tôi phản đối:   
 
- Không nên, anh ạ... khi cầu cứu tá»›i anh, em đâu có nghÄ© tá»›i tiá»n bạc... chấm dứt câu chuyện này Ä‘i.   
 
Anh ta yên lòng và nói:   
 
- Thôi được rồi... Em cầm lấy cái này làm kỷ niệm.  
  
Anh ta rút má»™t váºt ra và đặt lên trên tá»§ gá»— giả cẩm thạch kê đầu giưá»ng. ÄÆ°a mắt xa nhìn tặng váºt, tôi nháºn ngay ra chiếc há»™p đựng phấn bằng vàng mà vài tháng trước đây tôi đã từng lấy cắp cá»§a bà chá»§ chá»— Gino làm. Tôi lắp bắp:   
 
- Cái gì thế?   
 
- Gino đã cho anh đấy. Äây chÃnh là cái váºt quý anh định mang bán... Tên gian thương đã trả rẻ như cướp không ấy... nhưng anh cho rằng nó có giá... vì nó bằng vàng mà.   
 
Cố nén nỗi xúc động, tôi nói:   
 
- Cám ơn anh.   
 
- Có đáng gì đâu – Anh ta đáp. Sau đó anh ta mặc áo khoác ngoài và thắt Ä‘ai áo. Ra tá»›i ngưỡng cá»a, anh ta quay lại nói: - Thôi! Tạm biệt.   
 
Má»™t phút sau, tôi nghe thấy tiếng cá»a ra vào đóng sáºp lại.   
 
Còn má»™t mình, tôi tiến đến bên chiếc tá»§ kê đầu giưá»ng và cầm lấy chiếc há»™p đựng phấn. Tôi bối rối, nhưng có lẽ càng thêm sá»ng sốt. Chiếc há»™p đựng phấn lấp lánh trong tay tôi, còn viên hồng ngá»c gắn nÆ¡i bấm lẫy chốt cứ phình to lên, và tôi có cảm giác nó lẫn toàn bá»™ phần bằng vàng. Má»™t vệt máu tròn và lấp lánh trên lòng tay tôi và dồn ép xuống đấy toàn bá»™ trá»ng lượng cá»§a nó. Tôi lắc đầu, cái vệt đỠbiến mất, và tôi lại thấy chiếc há»™p đựng phấn thông thưá»ng bằng vàng có gắn viên hồng ngá»c. Tôi lại đặt nó lên mặt tá»§ kê đầu giưá»ng và Ä‘i nằm, mình quấn trong chiếc áo choàng. Tôi tắt đèn và bắt đầu suy nghÄ©.   
 
Nếu má»™t ai đó kể cho tôi nghe chuyện xảy ra vá»›i chiếc há»™p đựng phấn, tôi nghÄ© hẳn tôi sẽ giá»…u cợt như ngưá»i ta vẫn giá»…u cợt khi nghe chuyện gì đó lạ thưá»ng, không có tháºt. Nó thuá»™c những loại chuyện ngưá»i ta bảo: “Trông kìa, nó quay má»›i tuyệt làm sao!â€. Còn những ngưá»i phụ nữ như mẹ, có thể “đánh†trong trưá»ng hợp ấy, như đánh xổ số, số này rÆ¡i vào kẻ này bị giết, số này – chiếc há»™p phấn bằng vàng, số này – tên kẻ cắp. Lần này má»i chuyện xảy ra vá»›i chÃnh bản thân tôi, và tôi rất ngạc nhiên nháºn ra rằng khi tá»± bản thân bị cuốn và tham gia vào những chuyện nào đó thì đấy chẳng còn là chuyện đùa nữa. Chuyện xảy ra vá»›i tôi hệt như má»™t ngưá»i ném hạt giống xuống đất, rồi quên khuấy mất chúng, má»™t thá»i gian sau bá»—ng thấy má»™t cái cây sum suê những lá và những nụ sắp nở. Câu há»i đặt ra chỉ còn là ở chá»— má»i sá»± bắt đầu từ đâu: từ hạt giống, từ cái cây, từ những nụ. Tôi suy nghÄ© lùi dần vào quá khứ và không tài nào tìm ra được ngá»n nguồn. Tôi đã trao thân cho Gino và hy vá»ng sẽ lấy hắn, nhưng hắn lừa dối tôi. Và để trêu tức Gino, tôi đã ăn cắp chiếc há»™p phấn. Sau đó, tôi thú nháºn tá»™i cá»§a tôi, hắn rất hoảng sợ, và để cho hắn khá»i bị Ä‘uổi việc, tôi đã đưa cho hắn cái váºt đã bị đánh cắp và đỠnghị trả lại cho chá»§ cá»§a nó. Nhưng Gino không trả lại mà lại giữ làm cá»§a riêng, và do sợ bị trừng phạt đã tìm cách tống giam chị ngưá»i hầu vô tá»™i. Trong khi đó, Gino đưa chiếc há»™p phấn cho Sonzogno Ä‘em Ä‘i bán. Sonzogno đến chá»— tay thợ kim hoàn, tên này làm gã nổi giáºn và do quá phẫn ná»™, Sonzogno đã giết hắn. Tay thợ kim hoàn chết, Sonzogno trở thành kẻ sát nhân. Tôi nháºn thấy chuyện này không phải do lá»—i cá»§a mình, vì chẳng lẽ nguyện vá»ng muốn lấy chồng và láºp gia đình lại là nguyên nhân cá»§a ngần ấy chuyện rá»§i ro? Tuy váºy, tôi vẫn thấy lương tâm bị cắn dứt và khiếp sợ. Cuối cùng, suy nghÄ© má»™t hồi lâu, tôi Ä‘i đến kết luáºn, toàn bá»™ tá»™i lá»—i là do cặp đùi, bá»™ ngá»±c và hông cá»§a tôi, sắc đẹp cá»§a tôi – nói chung tất cả những gì mẹ đã tá»± hào, tất cả những gì không mang dấu vết cá»§a tá»™i ác, tất cả những gì mà thiên nhiên đã sáng tạo ra. Song suy nghÄ© như váºy là do tôi tuyệt vá»ng và bối rối, tôi đã bấu vÃu vào suy nghÄ© ấy như ngưá»i ta bấu vÃu vào bất kỳ Ä‘iá»u nhảm nhà nào đấy chỉ nhằm giải quyết má»™t vấn đỠcòn phức tạp và vô lý gấp trăm lần. Vì váºy, tôi nháºn thấy không ai có lá»—i cả, và má»i chuyện xảy ra như đã phải xảy ra, tuy rất khá»§ng khiếp, và nếu phải tìm ra kẻ có lá»—i thì tất cả Ä‘á»u có lá»—i và vô tá»™i cÅ©ng vô tá»™i như nhau.   
 
Bóng tối từ từ lá»t vào tâm hồn tôi như trong tráºn lụt, thoạt đầu nhấn chìm má»™t tầng cá»§a ngôi nhà, rồi dâng cao dần. Tất nhiên, sá»± tháºn trá»ng chÃn chắn cá»§a tôi bị nhấn chìm trước hết. Song, trà tưởng tượng cá»§a tôi - bị mê hoặc trước bởi câu chuyện cá»§a Sonzogno – vẫn tiếp tục hoạt động. Tôi không lên án và không sợ hãi tá»™i lá»—i này. Trước mắt tôi, nó xem ra đến là khó hiểu và do đó mang vẻ hấp dẫn riêng cá»§a nó. tôi hình dung Sonzogno Ä‘i dá»c phố Palestro, tay đút trong túi áo khoác, gã bước vào nhà và đợi tên thợ kim hoàn ngoài phòng khách nhá». Tôi thấy tên thợ kim hoàn bước vào phòng, bắt tay Sonzogno. Tên thợ kim hoàn đứng cạnh bàn làm việc. Sonzogno chìa cho hắn xem chiếc há»™p đựng phấn, hắn xem xét rất kỹ, rồi khinh khỉnh lắc đầu. Sau đó hắn vểnh cái mõm cáo lên và đưa ra má»™t cái giá thấp đến ná»±c cưá»i. Sonzogno giương cặp mắt phẫn ná»™ nhìn hắn chằm chằm và giáºt phắt chiếc há»™p trong tay hắn, rồi lá»›n tiếng mắng hắn là đồ bịp bợm. Tên này dá»a sẽ tố cáo Sonzogno và yêu cầu gã rá»i khá»i phòng ngay. Rồi vá»›i Ä‘iệu bá»™ cá»§a má»™t ngưá»i cho rằng câu chuyện đến đây là chấm dứt, hắn quay ngoắt ngưá»i, có lẽ hắn hÆ¡i cúi ngưá»i xuống. Sonzogno vá»› chiếc chặn giấy bằng đồng và định choảng cho hắn má»™t cái vào đầu. Hắn định bá» chạy, lúc đó Sonzogno Ä‘uổi theo tóm được hắn và choảng cho hắn mấy cái nữa. Tin chắc tên thợ kim hoàn đã chết, Sonzogno vứt xác hắn sang má»™t bên, mở tất cả các ngăn kéo vÆ¡ tiá»n bạc và bá» trốn. Nhưng trước khi Ä‘i, như tôi được biết qua báo chÃ, gã lại nổi xung lên dùng gót giày cao cổ đạp vào mặt kẻ đã bị giết nằm trên sàn.  
Tôi xem xét tỉ mỉ má»i chi tiết cá»§a tá»™i ác. Tôi lần theo các hành động cá»§a Sonzogno vá»›i má»™t vẻ gần như thÃch thú: gã chìa tay cầm chiếc há»™p đựng phấn ra, tay gã vá»› chiếc chặn giấy và choảng lên đầu tên thợ kim hoàn. Còn đây, gã nổi xung lên lấy chân đạp lên bá»™ mặt biến dạng cá»§a kẻ bị giết. Phác há»a lại trong trà tưởng tượng tất cả các cảnh này, tôi không thấy sợ hãi, tôi không lên án, cÅ©ng không tán thành sá»± việc đã xảy ra. Tôi có cảm giác đặc biệt thÃch thú như trẻ con ngồi nghe chuyện cổ tÃch: các cháu ngồi chá»— ấm áp, nép bên mẹ, theo dõi những Ä‘iá»u rá»§i ro cá»§a các nhân váºt trong chuyện cổ tÃch vá»›i má»™t vẻ thán phục. Song câu chuyện cổ cá»§a tôi ảm đạm và đẫm máu, nhân váºt chÃnh là Sonzogno, và trong ná»—i thán phục cá»§a tôi bất giác có xen cảm giác sá»ng sốt và buồn rầu. Do muốn Ä‘i sâu vào ẩn ý cá»§a câu chuyện cổ tÃch này, tôi lại xem xét vá»›i má»™t vẻ khoan khoái bâng quÆ¡ má»i chi tiết cá»§a tá»™i ác, và lại vấp phải những Ä‘iá»u bà ẩn nan giải. Sau đó, tôi bá»—ng ngá»§ thiếp Ä‘i, tá»±a hồ như rÆ¡i xuống vá»±c thẳm như má»™t ngưá»i muốn nhảy qua vá»±c, nhưng không lá»±a được sức nên rÆ¡i tõm ngay vào chá»— trống.   
 
Có lẽ tôi đã ngá»§ được độ khoảng hai tiếng, sau đó tôi thức dáºy. Nói đúng hÆ¡n cÆ¡ thể tôi bắt đầu thức tỉnh, còn lý trà vẫn còn chìm đắm trong má»™t sá»± mÆ¡ màng đỠđẫn nào đó. Tôi như ngưá»i mù, tay quÆ¡ ra phÃa trước xem mình Ä‘ang ở đâu. Tôi ngá»§ thiếp Ä‘i ở trên giưá»ng, thế mà lúc này lại thấy Ä‘ang đứng trong má»™t góc cháºt hẹp vây quanh giữa mấy bức tưá»ng nhẵn thÃn, thẳng đứng và kÃn mÃt. Äúng vào giây phút ấy tôi nghÄ© ngay đến căn phòng giam, tôi chợt nhá»› tá»›i chị ngưá»i hầu mà Gino đã bá» tù. Tôi ở vào địa vị cá»§a chị ta, tâm hồn tôi Ä‘au đớn trước sá»± bất công, mà nạn nhân là chị ta. Do ná»—i Ä‘au này, tôi gần như cảm thấy vá» mặt thể xác mình chÃnh là chị ngưá»i hầu ná», tôi có cảm giác ná»—i Ä‘au đã cải biến tôi, khoác cho tôi khuôn mặt cá»§a chị ta, ấn tôi vào cái vá» xác thịt cá»§a chị, ép tôi phạm những hành vi cá»§a chị. Tôi đưa tay che mặt, thanh thản, lòng nghÄ© rằng mình bị giam má»™t cách bất công và hiểu rõ rằng mình không Ä‘á»i nào vượt ngục. Nhưng đồng thá»i tôi cảm thấy rằng mình vẫn là Adriana như trước, chẳng bị ai ngược đãi và chẳng bị ai bá» tù cả. Tôi hiểu rằng mình chỉ cần má»™t động tác thì sẽ được giải thoát và không còn là chị ngưá»i hầu. Song phải làm gì, tôi cÅ©ng chẳng rõ nữa, tuy tôi bị hành hạ má»™t cách khó tả và muốn thoát ra khá»i cảnh giam cầm trong xót thương và buồn chán này. Rồi bá»—ng cái tên Astarita lóe lên trong đầu tôi, tá»±a như sau má»™t đòn Ä‘au vào mắt làm nảy Ä‘om đóm, ngưá»i ta thấy Ä‘au nhức nhối.   
 
“Mình đến chá»— Astarita và yêu cầu anh ta xin tha cho chị ấy†– Tôi nghÄ©, sau đó chìa tay ra, tôi liá»n cảm thấy tưá»ng buồng giam tách ra, tạo nên má»™t lối hẹp và tôi có thể bước ra ngoài. Tôi mò mẫm bước trong bóng tối, đụng phải nút báºt đèn, tôi liá»n xoay mạnh má»™t cái. Má»™t làn ánh sáng chói chang tá»a khắp căn buồng. HÆ¡i thở hổn hển, tôi trần truồng đứng cạnh cá»a, toàn thân và mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh toát. Chá»— tôi cứ ngỡ là phòng giam ấy chẳng qua chỉ là má»™t khoảng trống giữa tá»§ đứng, bức tưá»ng và tá»§ commốt ngăn má»™t phần phòng ngá»§, tạo thành má»™t góc nhá» hẹp. Trong lúc ngá»§ gà ngá»§ gáºt, tôi đứng dáºy, bước lên phÃa trước và thế là đâm ngay vào cái góc đó.   
 
Tôi lại tắt đèn và tháºn trá»ng tiến đến bên giưá»ng. Trước khi ngá»§ thiếp Ä‘i, tôi nghÄ© rằng tất nhiên tôi không thể làm sống lại tên thợ kim hoàn, nhưng Ãt ra cÅ©ng có thể cứu được chị ngưá»i hầu và lúc này không có chuyện gì quan trá»ng hÆ¡n chuyện ấy. Bây giá» khi nháºn thấy rằng mình chẳng nhân háºu như thưá»ng nghÄ©, tôi có trách nhiệm phải làm bằng được việc này. Dù sao Ä‘i nữa, lòng nhân háºu cá»§a tôi chung sống yên vui má»™t cách tuyệt vá»i vá»›i những thÃch thú do vụ đổ máu gây nên, vá»›i sá»± khâm phục bạo lá»±c và tháºm chà vá»›i niá»m vui khó hiểu khi nghe lại quá trình thá»±c hiện tá»™i ác.   
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-11-2008, 05:26 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương bốn 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Sáng hôm sau, tôi ăn mặc tươm tất, bá» chiếc há»™p đựng phấn vào túi xách tay và ra khá»i nhà để gá»i Ä‘iện thoại cho Astarita. Kể cÅ©ng lạ, song tôi cảm thấy rất thanh thản, ná»—i buồn do lá»i thú tá»™i cá»§a Sonzogno vào buổi chiá»u tối hôm trước gieo vào lòng tôi nay đã hoàn toàn tan biến. Sau này nhiá»u lần tôi tin rằng tÃnh hiếu danh là kẻ thù đáng ghê sợ nhất cá»§a lòng nhân ái và nhân háºu. Khi nghÄ© rằng tôi là ngưá»i duy nhất trong thành phố biết rõ vụ án mạng đã xảy ra như thế nào và ai là thá»§ phạm thì đó chÃnh là tÃnh hiếu danh chứ không phải là ná»—i sợ và kinh hoàng. Tôi tá»± bảo: “Mình biết ai là kẻ giết tên thợ kim hoàn†và tôi có cảm giác nhìn má»i ngưá»i và má»i váºt vá»›i con mắt hoàn toàn khác vá»›i ngày hôm qua. Tôi nghÄ© rằng tháºm chà trong tôi chắc cÅ©ng có những thay đổi, tôi sợ là qua nét mặt tôi có thể Ä‘oán biết được bà máºt cá»§a Sonzogno. Äồng thá»i tôi có nguyện vá»ng êm dịu và lÆ¡ mÆ¡ là muốn nói tất cả những Ä‘iá»u tôi biết vá»›i má»™t ai đấy. Äiá»u bà máºt này tràn đầy tâm hồn tôi, muốn tràn ra ngoài như nước từ má»™t chiếc bình hẹp và tôi muốn trút nó sang tâm hồn ngưá»i khác. Tôi nghÄ© rằng chÃnh tâm trạng như váºy đã thôi thúc bá»n tá»™i phạm đến chá»— thú tá»™i, chúng tôi kể lại những tá»™i ác cá»§a mình cho nhân tình hoặc vợ nghe, còn những ngưá»i này Ä‘á»u lần lượt san sẻ những bà máºt cá»§a mình vá»›i bạn bè thân thiết, và cứ như váºy cho đến khi tin đồn đến tai cảnh sát thì lúc đó hết chuyện. HÆ¡n nữa, khi nháºn ra tá»™i lá»—i cá»§a mình, bá»n tá»™i phạm định bằng cách đó trút má»™t phần gánh nặng không kham nổi sang cho ngưá»i khác. Tá»±a hồ như tá»™i lá»—i là má»™t gánh nặng có thể chia năm sẻ bảy và trút lên vai kẻ khác khi thấy nó chưa đủ nhẹ và chưa đáng kể. Song đâu phải như váºy: gánh nặng hoàn toàn không giảm sút khi trút nó lên vai ngưá»i khác, ngược lại, nó càng trÄ©u nặng hÆ¡n khi số ngưá»i phải nai lưng ra gánh vác càng nhiá»u.   
 
Trên đưá»ng Ä‘i tìm trạm gá»i Ä‘iện thoại tá»± động, tôi mua mấy số báo và trước hết Ä‘á»c bản tin vá» vụ án mạng ở phố Palestro. Nhưng vụ án này xảy ra mấy hôm rồi nên báo chỉ đăng vá»n vẹn má»™t cái tin vá»›i năm sáu dòng vá»›i cái tÃt: “Chưa có tin gì má»›i vá» vụ giết ngưá»i thợ kim hoànâ€. Tôi cho rằng nếu Sonzogno không phạm Ä‘iá»u gì ngốc nghếch thì hắn có thể ăn ngon ngá»§ yên vì không ai có thể phát hiện ra tá»™i ác cá»§a hắn được. Cảnh sát Ä‘iá»u tra vụ này không dá»… gì tìm ra thá»§ phạm, chẳng là bản thân tên thợ kim hoàn cÅ©ng dÃnh vào những vụ mỠám và bất hợp pháp. Như báo chà đã đưa tin, tên thợ kim hoàn đã tiến hành má»™t phần lá»›n những vụ máºt vá»›i những bá»n thuá»™c đủ má»i tầng lá»›p và đủ má»i giá»›i, thá»§ phạm có thể là ngưá»i không quen biết hắn ta và vô tình mà phạm tá»™i. Giả thiết ấy gần sát vá»›i sá»± thá»±c. ChÃnh vì váºy má»i ngưá»i nháºn thấy rằng cảnh sát buá»™c phải dÃnh vào những cuá»™c truy lùng tá»™i phạm.   
 
Tôi bước vào tiệm cà phê có đặt máy Ä‘iện thoại tá»± động và quay số Ä‘iện cá»§a Astarita. Phải đến tháng rưỡi nay tôi không gá»i Ä‘iện cho anh ta nên có lẽ đây là Ä‘iá»u tháºt bất ngỠđối vá»›i anh ta, thoạt đầu không nháºn ra tiếng tôi, anh ta nói giá»ng tá»± nhiên như thưá»ng dùng khi ở phòng làm việc cá»§a mình. Giây phút đầu tiên tôi còn cho rằng anh ta hoàn toàn chẳng muốn nháºn ra tôi nữa, và thành thá»±c mà nói, tim tôi thắt lại khi nghÄ© tá»›i chị ngưá»i hầu Ä‘ang ngồi tù, và cÆ¡ há»™i trùng phùng bất hạnh đối vá»›i tôi: nhè vào lúc tôi Ä‘ang cần đến Astarita – ngưá»i có thể can thiệp và cứu giúp ngưá»i phụ nữ tá»™i nghiệp này – thì anh ta lại không thÃch tôi nữa. Song tôi vui mừng là mình đã thá»±c hiện được sá»± lo lắng cho số pháºn chị ngưá»i hầu, Ä‘iá»u đó chứng tá» tôi vẫn còn có lòng nhân háºu và chứng tá» tuy tôi quan hệ vá»›i tên sát nhân Sonzogno, nhưng nói chung tôi vẫn cứ là Adriana thùy mị và vị tha như trước đây.   
 
Tôi rụt rè nêu tên mình vá»›i Astarita, và tôi vui mừng biết bao khi vừa nghe thấy tên tôi, giá»ng anh ta liá»n trở nên ấp úng và ê a. Phải nói thá»±c rằng tôi có thiện cảm vá»›i anh ta, vì mối tình như váºy thưá»ng làm đẹp lòng ngưá»i phụ nữ, còn bây giá» nó làm cho tôi an tâm và tràn đầy tình cảm biết Æ¡n. Tôi nói vá»›i anh ta, giá»ng âu yếm khác thưá»ng và hẹn gặp anh ta, anh ta hứa nhất định sẽ tá»›i và tôi ra khá»i tiệm cà phê.   
 
Mưa rÆ¡i suốt cả cái đêm khá»§ng khiếp vừa qua đối vá»›i tôi. Qua giấc mÆ¡, tôi nghe rõ tiếng mưa hòa vá»›i gió cứ ám ảnh mãi, bao phá»§ cả căn nhà tôi, do đó ná»—i cô đơn cá»§a tôi càng trở nên tuyệt vá»ng và đêm tối quanh tôi càng dày đặc thêm. Nhưng sáng ra, trá»i đã tạnh, gió xua tan những đám mây Ä‘en và bầu trá»i lại trở nên quang đãng, làn không khà im phăng phăng trở nên tươi mát. Gá»i Ä‘iện cho Astarita xong, tôi Ä‘i trên con đưá»ng trồng tiêu huyá»n ngắm nhìn ánh nắng ban mai. Sau má»™t đêm mất ngá»§ chẳng ra sao cả, đầu óc tôi bị choáng váng, nhưng trước làn không khà tươi mát tôi lại thấy tỉnh táo ngay. Tôi hết sức khoan khoái trước má»™t buổi sá»›m tuyệt đẹp và đưa mắt nhìn má»i váºt, tôi thấy chúng có vẻ hấp dẫn, chúng làm tôi đắm Ä‘uối và vui tươi. Tôi ngắm nhìn những kẽ ẩm ướt quanh những phiến đá lát đưá»ng đã khô ráo, ngắm nhìn những thân cây tiêu huyá»n có vá» màu xanh, trắng, vàng, nâu trông từ xa long lanh tá»±a vàng, ngắm nhìn các mặt nhà vẫn còn lưu dấu vết cá»§a tráºn mưa đêm qua: những mảng lá»›n ướt, tôi vui thÃch đưa mắt ngó nhìn khách bá»™ hành trong buổi sá»›m, đàn ông vá»™i vã Ä‘i làm, phụ nữ xách làn Ä‘i chợ, trẻ em cắp sách hoặc Ä‘eo cặp được bố mẹ hoặc anh dẫn đến trưá»ng. Tôi dừng lại và bố thà cho má»™t kẻ khốn khó già nua, khi lục trong túi xách tìm tiá»n lẻ, tôi động lòng ngó chiếc capốt đã bợt cá»§a ông ta, ngó những miếng vá ở nÆ¡i khuá»·u tay và cổ áo. Những miếng vá màu xám, màu nâu, vàng, xanh lá cây tươi, tôi đưa mắt nhìn các mụn vá và những đưá»ng khâu chân Ä‘en đã dÃnh chặt các miếng vá, tôi chợt nghÄ© tá»›i công việc cá»§a kẻ khốn khó này đã làm vào những lúc như buổi sá»›m hôm nay: ông ta lấy kéo cắt miếng bị rách, rồi cắt má»™t mảnh trong má»™t tấm giẻ cÅ©, đặt nó vào chá»— rách và cắm cúi ngồi khâu. Tôi thÃch thú nhìn những mụn đó vá»›i con mắt cá»§a kẻ đói nhìn miếng bánh mì vừa ra lò, đã bước Ä‘i rồi tôi còn cố ngoái lại nhìn kẻ khốn khó. Vào giây phút ấy, tôi nghÄ©: tháºt là tuyệt vá»i biết bao nếu toàn bá»™ cuá»™c sống cÅ©ng giống như buổi sáng trong sáng, sạch sẽ và vui tươi như sáng nay, nếu như cuá»™c sống cá»§a chúng ta cÅ©ng được tẩy sạch những vết nhÆ¡ Ä‘en tối và ta có thể say mê ngắm nhìn xung quanh, cho dù cặp mắt ta chỉ khám phá được những bức tranh thông thưá»ng nhất. Trước những suy nghÄ© này trong lòng tôi lại trá»—i dáºy má»™t ước nguyện đã lặng lẽ lắng xuống từ lâu: ước nguyện có má»™t cuá»™c sống gia đình yên ấm bên ngưá»i chồng trong má»™t căn nhà má»›i, sáng sá»§a và sạch sẽ. Tôi biết rằng mình chẳng yêu thÃch gì cái nghá» cá»§a mình, tuy nhá» bản chất đầy mâu thuẫn cá»§a bản thân đã lá»±a chá»n chÃnh cái công việc này. Tôi nghÄ© rằng nghá» cá»§a tôi không thể gá»i là má»™t nghá» sạch sẽ được: quanh tôi, trên cÆ¡ thể tôi, trên các ngón tay tôi, chăn giưá»ng tôi dưá»ng như còn lưu lại dấu vết cá»§a mồ hôi, cá»§a tinh trùng, cá»§a những dục vá»ng vô luân thưá»ng đạo lý, nhá»›p nháp mà dù có tắm rá»a bao nhiêu và dá»n phòng cẩn tháºn thế nào thì dưá»ng như bao giá» cÅ©ng thấy vương vấn ở nÆ¡i đây. Và tôi còn nghÄ© rằng cái việc cứ cởi và mặc quần áo hàng ngày trước con mắt đủ loại khách đã không để cho tôi được ngắm nhìn thân mình mà lòng thấy rá»™n vui và thiết tha như tôi đã cảm thấy hồi còn con gái khi tắm hoặc ngắm mình trong gương. Nhìn tấm thân mình như nhìn ngắm má»™t váºt lạ, luôn luôn có cái má»›i Ä‘ang tá»± nó phát triển, tràn đầy sức lá»±c và vẻ đẹp thì tháºt thÃch thú biết bao, còn tôi, má»—i lần cố làm cho ngưá»i tình cá»§a mình sá»ng sốt trước cái má»›i lạ này, tôi bao giá» cÅ©ng tá»± bá» mất cá»§a bản thân Ä‘iá»u thú vị ấy.   
 
Do chịu ảnh hưởng cá»§a những suy nghÄ© đó, tá»™i ác cá»§a Sonzogno, sá»± gian xảo cá»§a Gino, ná»—i bất hạnh xảy ra vá»›i chị ngưá»i hầu và cả má»™t màng lưới những mưu mô úp chụp lấy tôi làm tôi lại coi chúng như những háºu quả trá»±c tiếp trong cuá»™c Ä‘á»i bất công cá»§a tôi, những háºu quả chẳng có ý nghÄ©a gì đặc biệt, hoàn toàn không thể quy lá»—i tại tôi, nhưng chỉ có thể thanh toán chúng trong trưá»ng hợp nếu như tôi thá»±c hiện được những ước mÆ¡ láºp gia đình trước đây cá»§a tôi. Tôi khao khát có được sá»± công bằng trong má»i mối quan hệ: sống ở trên Ä‘á»i vá»›i má»™t đạo lý không cho phép được làm cái nghá» cá»§a tôi, sống ở trên Ä‘á»i vá»›i thiên tÃnh đòi há»i phụ nữ ở lứa tuổi tôi phải có con, sống ở trên Ä‘á»i vá»›i khiếu thẩm mÄ© đòi há»i con ngưá»i cứ muốn quanh mình phải là những đồ váºt đẹp, mặc những chiếc áo dài má»›i xinh đẹp, sống trong các ngôi nhà sáng sá»§a, sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi. Nhưng cái ná» bác bá» loại trừ cái kia, nếu tôi muốn sống ở trên Ä‘á»i này vá»›i má»™t đạo lý, thì tôi không thể sống trên Ä‘á»i này vá»›i má»™t thiên tÃnh được, còn cái khiếu thẩm mÄ© mâu thuẫn cả vá»›i đạo đức và thiên tÃnh. NghÄ© váºy tôi lại rÆ¡i vào má»™t ná»—i buồn đã Ä‘eo Ä‘uổi tôi suốt Ä‘á»i, ấy là tôi muốn nói tá»›i cái ý thức vá» sá»± nghèo túng cá»§a mình cứ ám ảnh mãi tôi và tôi chỉ có thể dứt bỠđược nếu tôi hy sinh những hoài bão tươi sáng nhất cá»§a bản thân. Nhưng ngoài ra tôi hiểu rằng mình vẫn chưa hoàn toàn cam chịu số pháºn và Ä‘iá»u đó đã gây cho tôi niá»m tin má»›i vào tương lai, tôi nghÄ© rằng nếu có cÆ¡ há»™i nào đó thay đổi Ä‘á»i – nó chẳng phải là Ä‘iá»u đột ngá»™t đối vá»›i tôi – tôi sẽ không do dá»± lợi dụng thá»i cÆ¡ này vá»›i ý thức hoàn toàn tá»± giác.   
 
Tôi hẹn gặp Astarita và buổi trưa, đúng vào lúc anh ta rá»i khá»i sở. Tôi còn mấy tiếng đồng hồ nữa và không biết làm gì, nên quyết định đến thăm Gisella. Lâu nay không gặp cô ta, tôi ngá» rằng có má»™t ai đó đã thế Ricardo trong cuá»™c Ä‘á»i cô ta, ngưá»i này chẳng ra chồng chưa cưới, cÅ©ng chẳng ra tình nhân. Gisella cÅ©ng như tôi, hy vá»ng sá»›m muá»™n gì cÅ©ng xếp đặt lại cuá»™c Ä‘á»i mình, tôi nghÄ© rằng đây là ước mÆ¡ chung cho tất cả phụ nữ hành nghá» như tôi. Thiên hướng đã dẫn dắt tôi tá»›i Ä‘iá»u đó, còn Gisella, do quá coi trá»ng ý kiến cá»§a con ngưá»i đã chá»§ yếu tôn trá»ng phép xã giao bá» ngoài. Cô ta ngượng sợ ngưá»i khác biết cô ta là ai - tất cả các vấn đỠlà ở chá»— ấy – tuy khác hẳn tôi, khuynh hướng đối vá»›i cuá»™c sống như váºy ở cô ta còn mạnh mẽ hÆ¡n ở tôi đã dẫn dắt cô ta đến vá»›i cái nghá» này. Còn tôi, ngược lại, tôi chẳng bao giá» thấy ngượng, trừ má»™t đôi khi, hãn hữu má»›i cảm thấy tá»§i nhục và bị xúc phạm.   
 
Tá»›i nhà Gisella, vừa leo lên thang gác tôi liá»n nghe thấy tiếng bà gác cổng chặn lại:   
 
- Chị đến gặp signorina Gisella à? Cô ấy không sống ở đây nữa.   
 
- Cô ta dá»n Ä‘i đâu rồi?   
 
- Tới phố Casablanca, nhà số bảy.   
 
Phố Casablanca nằm ở khu phố mới.   
 
- Có một anh chàng tóc vàng đi xe ôtô tới, hỠđem theo các thứ rồi ra đi.   
 
Tôi liá»n nghÄ© rằng mình đến đây chÃnh là để nghe những lá»i ấy: Gisella đã bá» Ä‘i vá»›i má»™t signor nào đấy. Chẳng hiểu sao, tôi bá»—ng thấy mệt má»i vô chừng, chân cứ muốn khuỵu xuống và tôi phải túm lấy rầm cá»a để khá»i ngã. Nhưng tôi cố trấn tÄ©nh và suy nghÄ© lại, tôi quyết định tá»›i địa chỉ má»›i tìm Gisella. Tôi lên xe taxi và bảo lái xe chở tôi tá»›i phố Casablanca.   
 
Xe đưa chúng tôi ra xa trung tâm thành phố, xa các đưá»ng phố nhá» hẹp nhà cá»a cÅ© kỹ áp sát bên nhau. ÄÆ°á»ng phố rá»™ng dần ra, chia thành các nhánh, quy tụ tạo nên thành những quảng trưá»ng, rồi lại dãn rá»™ng ra, ở đây toàn nhà má»›i xây, nhà ná» cách nhà kia bởi má»™t vạt cánh đồng xanh tươi. Tôi không hiểu rằng việc tôi tá»›i chá»— Gisella sẽ chẳng có gì vui cả, tháºm chà còn mang tÃnh chất nặng ná» do tôi càng đâm ra buồn chán hÆ¡n. Tôi chợt nhá»› Gisella đã cố xô tôi lầm đưá»ng lạc lối và biến tôi thành má»™t con ngưá»i như bản thân cô ta, tôi bất giác báºt khóc má»™t cách tá»± nhiên như vết thương chưa lành rỉ máu.  
Khi ra khá»i xe taxi ở mãi tÃt cuối phố, mắt tôi vẫn còn long lanh và má tôi còn đẫm nước mắt.   
 
- Chẳng nên khóc làm gì, signorina – Ngưá»i lái xe bảo.  
  
Tôi chỉ lắc đầu và tiến đến bên nhà Gisella.   
 
Trước mắt tôi là má»™t tòa nhà hiện đại trắng đến lóa mắt, vừa má»›i được xây xong, bằng chừng là thùng, ván gá»— và xẻng vứt ngổn ngang má»™t đống trong khoảnh vưá»n nhá» cây cối thưa thá»›t và những vệt vôi rá»›t trên các chấn song cổng. Tôi bước vào gian tiá»n sảnh màu trắng và trống trÆ¡n, thang gác cÅ©ng màu trắng, má»™t làn ánh sáng dịu rá»i qua lá»›p kÃnh má». Ngưá»i gác cổng – má»™t chàng trai có mái tóc hung mặc bá»™ áo liá»n quần theo kiểu công nhân, trông chẳng giống những ngưá»i gác cổng già nua và bẩn thỉu thưá»ng gặp chút nào - bấm nút và thang máy bắt đầu nâng lên cao. Thang máy thÆ¡m mùi gá»— tươi và verni. Ngay tiếng thang máy chạy nghe cÅ©ng có vẻ má»›i mẻ, xem ra động cÆ¡ má»›i được đưa vào hoạt động. Tôi lên tá»›i tầng cuối, thang máy càng tràn đầy ánh sáng, tá»±a hồ như nhà không có nóc, còn thang máy cứ vút táºn lên trá»i cao. Sau đó nó dừng lại, tôi bước ra và rÆ¡i đúng ngay vào chá»— đầu cầu thang trắng toát đầy ánh nắng chói chang. Ngay trước mắt tôi là má»™t cánh cá»a gá»— màu sáng có nắm đấm đồng bóng loáng. Tôi bấm chuông, má»™t chị ngưá»i hầu gầy gầy trông dá»… thương có mái tóc Ä‘en đội khăn ren và mặc áo tạp dá» thêu ra mở cá»a.   
 
- Tôi muốn gặp signorina De Santis – Tôi bảo - chị bảo giúp là Adriana lại chơi.   
 
Chị ngưá»i hầu để tôi lại má»™t mình, còn bản thân tiến vá» phÃa cuối hành lang chá»— cánh cá»a có lắp lá»›p kÃnh má» giống như ở các cá»a sổ nÆ¡i cầu thang. Hành lang này cÅ©ng màu trắng và trống trÆ¡n như gian tiá»n sảnh, tôi nghÄ© rằng căn há»™ có bốn buồng chứ không hÆ¡n. Từ lò sưởi toát ra má»™t làn hÆ¡i ấm áp dá»… chịu, do đó mùa vữa má»›i trát và mùi sÆ¡n má»›i lại càng bốc mùi gay gắt. Cuối cùng, cánh cá»a kÃnh ở cuối hành lang mở toang và chị ngưá»i hầu má»i tôi vào. Thoạt đầu, khi vừa bước vào phòng tôi không thể nhìn thấy rõ gì cả, vì mặt trá»i tá»a làn ánh sáng rá»±c rỡ rá»i qua cá»a sổ rá»™ng lá»›n gần như choán hết bức tưá»ng đối diện. Căn há»™ nằm ở tầng cao nhất và bầu trá»i xanh lÆ¡ sáng chói Ä‘ang ngó vào cá»a sổ. Tôi gần như quên mất trong khoảnh khắc mục Ä‘Ãch tá»›i thăm cá»§a mình và cảm thấy khoan khoái tá»›i mức tháºm chà đã nheo mày trước ánh sáng vàng óng như rượu lâu năm này. Nhưng tiếng nói cá»§a Gisella đã bứt tôi thoát khá»i ná»—i sững sá». Cô ta ngồi bên bàn kê gần cá»a sổ trên bày la liệt các lá» nhá», má»™t bà tóc bạc phÆ¡ ngưá»i nhá» bé Ä‘ang sá»a móng tay cho cô ta. Vẫn vá»›i Ä‘iệu bá»™ tá»± nhiên giả tạo, Gisella thốt kêu lên:  
  
- á»’, cáºu đấy à Adriana?...  Cáºu ngồi xuống Ä‘i, chá» mình má»™t chút nhé.   
 
Tôi ngồi cạnh cá»a sổ và đưa mắt ngó quanh. Phòng có kÃnh là má»™t căn phòng dài và hẹp, tháºt ra chẳng thấy bày biện gì mấy ngoài chiếc bàn, chiếc tá»§ buýp phê và dăm ba cái ghế gá»— màu sáng sá»§a, nhưng Ä‘á»u má»›i tinh cả, và chá»§ yếu Ä‘á»u chan hòa ánh nắng. Mặt trá»i đã tạo ra cho xung quanh má»™t cái vẻ huy hoàng, làm cho tôi bất giác nghÄ© rằng chỉ những nhà giàu má»›i có được ông mặt trá»i như thế này. Tôi thấy trong ngưá»i khoan khoái dá»… chịu và buông thả đầu óc không nghÄ© tá»›i gì cả, tôi nhắm mắt lại. Bá»—ng má»™t con váºt nặng và má»m mại chồm lên đầu gối tôi, tôi mở choàng mắt ra và thấy má»™t chú mèo tướng chẳng rõ giống mèo gì, bá»™ lông nó dài mượt mà màu xám, mắt có lẽ màu xanh lÆ¡, mõm nó to, nó có Ä‘iệu bá»™ bá»±c bá»™i và quan trá»ng làm tôi chẳng ưa được. Chú mèo cá» vai vào ngưá»i tôi, chổng ngược chiếc Ä‘uôi má»m mại như má»™t cái gù lông và cất tiếng khàn khàn kêu meo meo. Cuối cùng nó cuá»™n tròn ngưá»i trên đầu gối tôi và khẽ rên gừ gừ.   
 
- Con mèo đến là đẹp – Tôi bảo – Nó thuá»™c giống gì váºy?   
 
- Loại mèo Ba Tư đấy – Gisella tự hào đáp - đắt lắm... phải tới nghìn lia ấy.   
 
- Mình chưa thấy một chú mèo như thế này – Tôi vuốt lưng mèo và bảo.   
 
- Các chị có biết ai cÅ©ng có má»™t con mèo hệt như thế này không? – Bà sá»a móng tay nói xen vào – Signora Radaelli đấy... và giá các chị được thấy signora chăm sóc nó... cứ hệt như chăm sóc trẻ nhá» không bằng. Nay mai signora còn bÆ¡m nước hoa cho nó nữa ấy chứ... chị có sá»a móng chân không?   
 
- Không, này bà Marta này, hôm nay thế đủ rồi đấy.   
 
Bà sá»a móng tay thu dá»n đồ lá» và chai lá» cất vào chiếc va li con, chào chúng tôi rồi ra khá»i phòng.   
 
Còn lại hai ngưá»i, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Tôi cảm thấy Gisella cÅ©ng má»›i tinh tươm như toàn bá»™ ngôi nhà. Cô ta mặc chiếc áo len dài tay đẹp màu đỠbằng len Angora tôi không thấy cô ta mặc bao giá». Ngưá»i cô ta hÆ¡i đẫy đà, đặc biệt là ngá»±c và hông, còn má phinh phÃnh má»™t chút nên phần nào trông cô ta khó đăm đăm. Cô ta giống má»™t ngưá»i ăn ngon, ngá»§ kỹ và chẳng suy nghÄ© gì hết. Cô ta ngó nhìn móng tay mình má»™t lát, rồi há»i thẳng:   
 
- Thế nào? Cáºu có thÃch ngôi nhà cá»§a mình không?   
 
Tôi không phải là ngưá»i hay ghen tị. Nhưng đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi suy bì và ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao má»™t số ngưá»i có thể suốt Ä‘á»i giữ kÃn trong lòng những tình cảm tương tá»± mà tôi thấy không những khó chịu mà còn nhục nhã nữa. CÆ¡ mặt tôi bắt đầu co giáºt như bị má»™t cÆ¡n động kinh, mặt tôi tá»±a hồ như hốc hác trông thấy, tôi tháºm chà không thể mỉm cưá»i và nói vá»›i Gisella những lá»i lịch sá»± thông thưá»ng. Còn chÃnh bản thân Gisella đã gây cho tôi má»™t cảm giác ghê tởm không kìm nén được. Tôi muốn nói vá»›i cô ta má»™t Ä‘iá»u gì đó xúc phạm, làm nhục cô ta, nói chung, má»™t Ä‘iá»u gì đó làm lu má» niá»m vui cá»§a cô ta.   
 
“Mình làm sao thế này? – Tôi bối rối nghÄ©, tay vẫn vuốt ve con mèo như máy - Chẳng lẽ mình lại như váºy à?â€.   
 
May thay tâm trạng cá»§a tôi không kéo dài lâu. TÃnh nhân háºu thưá»ng lệ cá»§a tôi đã trá»—i dáºy từ sâu trong đáy lòng và đấu tranh vá»›i ná»—i đố kỵ. “Gisella là bạn mình – Tôi thầm nghÄ© – mình không thể dá»ng dưng trước số pháºn cá»§a cô ta, mình phải thấy vui mừng cho cô taâ€. Tôi hình dung thấy Gisella lần đầu tiên bước vào ngôi nhà má»›i này và cô ta hân hoan vá»— tay, và ngay giây phút đó, tôi vứt bỠđược cảm giác đố kỵ lạnh lùng và băng giá, tôi lại cảm thấy hÆ¡i ấm cá»§a ánh nắng trìu mến tá»±a hồ như nó rá»i sâu vào táºn cõi lòng tôi.  
Tôi bảo:   
 
- Còn phải nói gì nữa? Má»™t ngôi nhà tháºt tuyệt vá»i... má»›i ngó đã thấy vui rồi... chuyện xảy ra thế nào nào?   
 
Chắc hẳn tôi đã chân thành thốt lên những lá»i ấy và tháºm chà còn mỉm cưá»i nữa để ban thưởng cho bản thân hÆ¡n là cho Gisella vá» chuyện đã kìm nén được lòng đố kỵ cá»§a mình. Gisella đáp, giá»ng kiêu hãnh và tin tưởng:   
 
- Cáºu còn nhá»› Giancarlo, cái anh chàng tóc vàng mà má»›i gặp mình đã cãi lá»™n rồi ấy, nhá»› không? Và thế là anh chàng để ý mình... anh chàng tháºm chà còn tốt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i má»›i thoạt nhìn ấy... sau đó bá»n mình lại gặp nhau... nhiá»u lần... cách đây mấy hôm anh chàng bảo: em ạ, anh muốn gây cho em má»™t Ä‘iá»u bất ngá»... thú tháºt, mình ngỡ anh chàng muốn mua tặng mình má»™t cái túi xách tay hay lá» nước hoa gì đấy... nhưng anh chàng đẩy mình vào xe, chở đến đây, dẫn vào ngôi nhà này – nó vẫn chưa có ai ở cả... Mình nghÄ© đây là nhà cá»§a cáºu chàng... anh ta há»i mình có thÃch nÆ¡i đây không. Mình đáp “cóâ€, dÄ© nhiên chẳng thấy ngá» ngợ gì hết... Cáºu chàng bảo mình: anh mua căn há»™ này cho em đấy... cáºu có thể tưởng tượng lúc đó mình ra sao không?  
  
Gisella báºt cưá»i và tá»± hào đưa mắt nhìn quanh. Tôi đột ngá»™t báºt dáºy, tiếp đến ôm hôn cô ta.   
 
- Mình mừng lắm... rất mừng... Thá»±c sá»± mừng cho cáºu.   
 
Những lá»i nói và cá» chỉ ấy đã xua tan ná»—i hằn há»c trong tôi. Tôi tiến đến bên cá»a sổ và nhìn ra bên ngoài. Nhà xây trên chá»— đất cao, phÃa dưới là những cánh đồng phẳng lì chạy dài ra xa vô táºn, có con sông chảy uốn khúc cắt ngang, đây đó nổi lên những cánh rừng, những vá»±a chứa lúa, những quả đồi thấp. Chỉ thấy dạt vá» má»™t phÃa có mấy căn nhà trắng - mảnh nhà cuối cùng cá»§a khu ngoại thành. Má»™t dãy núi xanh lÆ¡ nổi rõ trên đưá»ng chân trá»i, nÆ¡i đất trá»i trong veo hòa trá»™n vào nhau. Tôi quay lại bảo Gisella:   
 
- Äứng đây mà ngắm cảnh, tuyệt tháºt!   
 
- Cáºu thÃch tháºt à? – Cô ta há»i, rồi Ä‘i đến bên tá»§ buýp phê lấy ra hai chiếc cốc, má»™t cái chai phình bụng và đặt lên bàn - Cáºu uống chút rượu mạnh nhé? – Gisella há»i, giá»ng khinh khỉnh.   
 
Xem ra cô ta hài lòng với cái vai bà chủ nhà.   
 
Chúng tôi ngồi bên bàn và lặng lẽ nhâm nhi rượu mùi. Tôi nháºn thấy Gisella lúng túng, nên muốn gỡ thế cho cô ta, tôi dịu dàng bảo:   
 
- Tuy váºy cáºu xá» sá»± vá»›i mình không hay lắm... sao cáºu không kể cho mình nghe gì cả?   
 
- Mình chẳng có mấy thá»i gian đâu – Cô ta vá»™i đáp - má»›i lại do chuyển nhà, mình bù đầu vào việc mua sắm, phải sắm những váºt tối cần thiết, đồ đạc, chăn màn, bát đĩa... mình chẳng có giây phút nào rảnh cả... bày biện má»™t căn há»™, đâu phải chuyện đùa.   
 
Khi nói chuyện, Gisella õng ẹo mÃm môi cưá»i bắt chước các signora thuá»™c giá»›i có đức hạnh.   
 
- Mình rất hiểu cáºu, bây giỠđược như thế này, cáºu thấy khó chịu phải gặp mình... cáºu xấu hồ vá» mình – Tôi nói, giá»ng không há» có chút xá» xiên và hằn há»c, tá»±a hồ như tôi Ä‘ang nói tá»›i vấn đỠhoàn toàn chẳng liên quan tá»›i tôi.   
 
- Mình không há» thấy xấu hổ vì cáºu – Cô ta đáp, giá»ng bá»±c tức vả tôi cảm thấy cô ta bá»±c mình không chỉ do lá»i nói mà cả cái giá»ng bình tÄ©nh cá»§a tôi - nếu cáºu nghÄ© váºy, nghÄ©a là cáºu đúng là má»™t mụ ngốc... Tất nhiên là bây giá» chúng mình sẽ không thể gặp nhau như trước đây... mình muốn nói sẽ không thể Ä‘i cùng vá»›i nhau và... nếu anh ấy biết, mình sẽ chẳng ra sao cả đâu.   
 
- Yên tâm – Tôi vẫn dịu dàng nói - cáºu sẽ không bao giá» thấy mình nữa. Hôm nay mình tá»›i, ấy chẳng qua là muốn biết cáºu gặp chuyện ra sao thôi.   
 
Gisella làm ra vẻ không nghe rõ những lá»i tôi vừa nói, do đó tôi càng tin vào những Ä‘iá»u ước Ä‘oán cá»§a mình. Cả hai chúng tôi im lặng trong giây phút, rồi Gisella lên tiếng há»i, giá»ng ra vẻ thông cảm:   
 
- Còn cáºu thế nào?   
 
Chẳng hiểu sao tôi liá»n nghÄ© ngay tá»›i Giacomo và bản thân lấy làm lạ trước những ý nghÄ© cá»§a mình. Tôi đáp, giá»ng ngắt quãng:   
 
- Mình à? Không sao... bình thưá»ng.   
 
- Astarita thế nào?   
 
- Mình gặp anh ta vài báºn.   
 
- Còn Gino?   
 
- Cắt đứt rồi.   
 
Khi nghÄ© tá»›i Giacomo, tim tôi thắt lại. Song Gisella đã hiểu ná»—i bối rối cá»§a tôi theo cách cá»§a mình, chắc cô ta cho rằng tôi Ä‘au buồn trước sá»± may mắn cá»§a cô ta và thái độ khinh khỉnh cá»§a cô ta đối vá»›i tôi. Suy nghÄ© má»™t lát, Gisella nói, giá»ng băn khoăn quá cưá»ng Ä‘iệu:   
 
- Mình vẫn tin chắc cáºu chỉ cần tỠý là Astarita sẽ thu xếp cho cáºu má»™t căn nhà như thế này.   
 
- Nhưng mình đâu có ý định đặt vấn đỠvới Astarita hay với một ai khác. – Tôi bình tĩnh đáp.   
 
Gisella nhìn tôi vẻ không tin:   
 
- Tại sao? Cáºu không muốn có má»™t căn há»™ như thế này à?   
 
- Căn há»™ tuyệt vá»i – Tôi đáp – song mình muốn được tá»± do.   
 
- Thì mình cÅ©ng được tá»± do đấy chứ? – Cô ta tức giáºn đáp - Tá»± do hÆ¡n cáºu, suốt ngày muốn làm gì thì làm.   
 
- Mình không có ý muốn nói tới thứ tự do đó.   
 
- Thế thứ tự do nào?   
 
Tôi nháºn thấy rằng mình làm Gisella tức giáºn chẳng qua đã Ãt tá» vẻ thán phục ngôi nhà - đối tượng tá»± hào cá»§a cô ta. Nhưng nếu giảng hòa vá»›i cô ta vấn đỠkhông phải là ngôi nhà, mà thá»±c ra tôi không muốn gắn bó toàn bá»™ cuá»™c Ä‘á»i tôi vá»›i má»™t ngưá»i mà mình không yêu, thì lại làm cô ta bá»±c mình, tháºm chà càng bá»±c mình hÆ¡n nữa... Tôi thấy đổi câu chuyện là hÆ¡n, vá»™i bảo:   
 
- Tốt hÆ¡n hết cáºu nên dẫn mình Ä‘i xem căn há»™ Ä‘i... cáºu có bao nhiêu phòng.   
 
- Cáºu làm sao thế - Gisella hằm hằm há»i – ChÃnh cáºu bảo cáºu chẳng muốn có căn há»™ thế này mà.   
 
Cô ta cúi đầu ngồi im.   
 
- Thế nghÄ©a là cáºu không muốn dẫn mình Ä‘i xem nhà cáºu à? - Má»™t phút sau tôi uể oải nói.   
 
Gisella ngước mắt lên, tôi ngạc nhiên thấy mắt cô ta đẫm lệ.   
 
- Thế mà cÅ©ng gá»i là bạn à? Rõ ràng cáºu chỉ làm bá»™ làm tịch – Cô ta bá»—ng thốt lên - Cáºu... cáºu đến tức nổ ruá»™t vì đố kỵ... còn bây giá» cáºu muốn gièm pha ngôi nhà cá»§a mình để làm cho mình Ä‘au.   
 
Gisella khóc nức nở, mặt đầm đìa nước mắt. Cô ta khóc vì bá»±c tức, lần này chÃnh cô ta bị ná»—i đố kỵ giày vò và sá»± đố kỵ vô lý ấy cá»§a Gisella đã vô tình xúc phạm mối tình tuyệt vá»ng cá»§a tôi đối vá»›i Giacomo và sá»± gián Ä‘oạn giữa chúng tôi làm tôi Ä‘au khổ đến như váºy, song tôi hiểu rõ Gisella, nên xót thương thay cho cô ta. Tôi đứng dáºy, tiến đến bên cô ta, đặt má»™t tay lên vai cô ta và nói:   
 
- Sao cáºu lại nói váºy?... Mình chẳng há» ghen ghét đố kỵ... chẳng qua mình muốn sống má»™t cuá»™c sống khác... có váºy thôi... nhưng mình vui mừng thấy cáºu khấm khá, còn bây giá» - Tôi ôm cô ta, nói tiếp - cáºu dẫn mình Ä‘i xem những phòng kia Ä‘i.   
 
Gisella lau nước mắt, trấn tĩnh lại và nói:   
 
- Có  bốn phòng tất cả... gần như trống trơn.   
 
- Ta đi xem đi.   
 
Gisella đứng dáºy, Ä‘i trước tôi dá»c theo hành lang, lần lượt mở các cá»a, chỉ cho tôi xem phòng ngá»§ có má»—i chiếc giưá»ng và chiếc ghế bành, chỉ cho tôi xem má»™t giưá»ng nữa “dành cho kháchâ€, chỉ cho tôi xem căn phòng nhá» cá»§a chị ngưá»i hầu, đây là má»™t căn phòng xép bé. Cô ta làm tất cả những công việc này vá»›i má»™t vẻ bá»±c bá»™i, cô ta mở cá»a và giải thÃch qua loa vá» công dụng cá»§a từng phòng. Nhưng ná»—i buồn cá»§a cô ta đã nhưá»ng chá»— cho lòng tá»± hào khi chúng tôi đến bên phòng tắm và bếp lát gạch tráng men, có bếp Ä‘iện má»›i và các vòi nước sáng bóng. Cô ta giảng giải tôi nghe cách sá» dụng bếp Ä‘iện, tấm tắc ca ngợi ưu Ä‘iểm cá»§a nó so vá»›i bếp dùng hÆ¡i đốt, khẳng định nó sạch và tiện hÆ¡n nhiá»u, tuy trong thâm tâm, tôi thấy dá»ng dưng trước tất cả những chuyện đó, song vẫn làm ra bá»™ chú ý và thốt lên những tiếng reo lá»›n để bày tá» sá»± thán phục và sá»ng sốt cá»§a tôi. Rõ ràng Gisella hài lòng vá» hành vi cá»§a tôi và khi xem xong tất cả má»i chá»—, cô ta đỠnghị:   
 
- Bây giỠta trở ra... uống cốc rượu nữa.   
 
- Không, không... mình đã đến lúc phải đi rồi.   
 
- Äi đâu mà vá»™i thế? Ngồi lại má»™t chút nữa nào.   
 
- Không thể được.   
 
Chúng tôi Ä‘ang đứng ngoài hành lang. Cô ta ngáºp ngừng trong giây phút rồi bảo:   
 
- Cáºu thế nào cÅ©ng phải tá»›i chá»— mình đấy... cáºu có biết bá»n mình làm gì không? Anh chàng thưá»ng rá»i thành Rome, mình sẽ báo vá»›i cáºu, cáºu kéo hai anh bạn cá»§a cáºu lại đây và ta sẽ tha hồ mà vui...   
 
- Thế nhỡ anh ta biết thì sao?   
 
- Biết sao được, hả?   
 
Tôi đáp:   
 
- Thôi được... ta cứ thá»a thuáºn thế nhé!   
 
Lúc này vá» phÃa mình, tôi thấy ngáºp ngừng, sau đánh bạo há»i:   
 
- Nhân tiện cáºu cho biết... anh ấy có đả động gì tá»›i anh bạn cùng Ä‘i vá»›i anh ấy vào cái buổi tối ná» không?   
 
- Vá» anh chàng sinh viên ấy à? Cáºu há»i để làm gì? ThÃch anh chàng đó à?   
 
- Không, ấy là há»i thế thôi.   
 
- Bá»n mình má»›i gặp anh ta chiá»u tối qua.   
 
Tôi không giấu được ná»—i xúc động và nói, giá»ng đứt Ä‘oạn:   
 
- Nghe đây... nếu cáºu gặp anh ấy... cáºu bảo anh ấy ghé chá»— mình nhé... Nhưng là nhân tiện thế thôi.   
 
- ÄÆ°á»£c rồi, mình sẽ bảo – Gisella đáp và đưa mắt nhìn tôi vẻ nghi ngá». Còn tôi luống cuống trước cái nhìn đó, vì tôi cảm thấy mối tình cá»§a mình đối vá»›i Giacomo đã bá»™c lá»™ quá rõ trên mặt tôi. Qua giá»ng nói tôi hiểu rằng cô ta sẽ không có ý định thá»±c hiện lá»i yêu cầu cá»§a tôi. Trong cÆ¡n tuyệt vá»ng, tôi mở cá»a ra, chào Gisella, không há» ngoái lại bước vá»™i xuống thang. Tá»›i tầng hai tôi bá»—ng dừng lại, đứng tá»±a lưng vào tưá»ng và ngước mắt nhìn lên.   
 
“Mình nói vá»›i cô ta làm gì? – Tôi nghÄ© – Tại sao mình lại như váºy nhỉ?† 
Và tôi cúi gằm mặt bước xuống thang.   
 
Tôi hẹn gặp Astarita tại nhà mình. VỠđến nhà, tôi hoàn toàn kiệt sức, tôi mất thói quen Ä‘i dạo buổi sáng, ánh nắng chói chang và cảnh tấp náºp ngoài đưá»ng phố làm tôi mệt lá». Buổi gặp gỡ Gisella không gây phiá»n muá»™n cho tôi, tôi đã khóc hết nước mắt khi ngồi xe taxi đến chá»— cô ta. Mẹ mở cá»a cho tôi và bảo Astarita đã đợi tôi gần má»™t tiếng đồng hồ rồi. Tôi bước thẳng vá» phòng mình và ngồi xuống giưá»ng, mắt không chú ý nhìn anh ta. Astarita đứng cạnh cá»a nhìn ta ngoài sân. Tôi ngồi im trong giây phút, tay ôm ngá»±c và thở hổn hển, chẳng là tôi leo lên thang gác quá ư vá»™i vã. Tôi ngồi quay lưng lại phÃa Astarita và bối rối nhìn ra cá»a. Astarita chào, song tôi không đáp lá»i. Anh ta tiến lại ngồi xuống bên tôi, ôm ngang lưng và nhìn chằm chằm vào mắt tôi.   
 
Do bị cuốn vào má»™t ná»—i lo âu, tôi hoàn toàn quên khuấy rằng anh ta là ngưá»i không biết kìm nén và mãnh liệt. Má»™t ná»—i ác cảm cay độc xâm chiếm lòng tôi. Tôi nghẹn ngào đẩy anh ta ra và bảo:   
 
- Lúc nào anh cũng muốn chuyện đó à?   
 
Anh ta chẳng hỠđáp má»™t lá»i nào, nhưng cầm tay tôi lưá»m má»™t cái rồi đưa nó lên môi. Tôi có cảm giác mình sắp phát Ä‘iên lên, giáºt tay lại:   
 
- Lúc nào anh cÅ©ng muốn chuyện đó à? – Tôi há»i lại - Tháºm chà cả vào buổi sáng?... Ngay cả sau khi đã lao động suốt sáng? Ngay cả khi bụng không dạ đói? Ngay cả trước bữa ăn trưa?... Xem ra anh chẳng phải là má»™t ngưá»i bình thưá»ng.   
 
Môi anh ta run run, mắt mở to:   
 
- Nhưng anh yêu em.   
 
- Tuy váºy cÅ©ng phải có lúc dành cho tình yêu, có lúc dành cho má»i vấn đỠkhác nữa chứ... em hẹn gặp anh vào lúc má»™t giá» trưa, hy vá»ng anh sẽ hiểu rõ ràng đâu phải là má»™t cuá»™c hẹn tình tứ... thế mà anh... anh không bình thưá»ng thế nào ấy... anh không biết ngượng à?   
 
Anh ta im lặng nhìn tôi. Chợt tôi xem ra quá hiểu rõ tâm trạng anh ta. Anh ta si tình và chỠđợi cuá»™c hẹn hò này có trá»i má»›i biết được từ bao lâu rồi. Tất cả những ngày gần đây, trong khi tôi cháºt váºt thoát ra khá»i những chuyện rá»§i ro cá»§a bản thân thì anh ta chỉ nghÄ© tá»›i tôi, tá»›i cặp đùi, bá»™ ngá»±c, hông và đôi môi tôi.   
 
- Váºy thì – Tôi bảo, giá»ng dịu dàng hÆ¡n - nếu em cởi áo xống ra bây giá»...   
 
Anh ta gáºt đầu tá» vẻ tán thành. Tôi báºt cưá»i, tháºt ra không ác ý nhưng khinh bỉ.   
 
- Anh không mảy may suy nghÄ© xem có thể em buồn hoặc không muốn... xem có thể em Ä‘ang đói hoặc mệt lá»... hoặc em có những chuyện lo âu... anh không mảy may có những suy nghÄ© này à?   
 
Anh ta nhìn tôi, sau đó bá»—ng lao vào tôi, ghì chặt và áp mặt vào vai tôi. Anh ta không hôn tôi mà chỉ áp đầu vào cÆ¡ thể tôi tá»±a hồ như muốn thu hết toàn bá»™ hÆ¡i ấm cá»§a nó. Anh ta thở hổn hển, chốc chốc những tiếng thở lại buá»™t ra khá»i lồng ngá»±c anh ta. Tôi không còn giáºn anh ta nữa, hành vi cá»§a anh ta khÆ¡i gợi trong tôi sá»± bối rối, lòng thương và ná»—i buồn thưá»ng lệ. Khi tôi quyết định rằng anh ta thở dài quá lâu, tôi liá»n đẩy anh ta ra và bảo:   
 
- Em má»i anh đến đây có việc đấy.   
 
Anh ta nhìn tôi, sau đó cầm tay tôi và vuốt ve. Anh ta tháºt ngang bướng và đối vá»›i anh ta, chẳng có gì thá»±c sá»± tồn tại ngoài ý muốn cá»§a mình.   
 
- Anh có quan hệ với cảnh sát, đúng không nào?   
 
- Äúng.   
 
- Váºy thì anh ra lệnh bắt em Ä‘i, bá» tù em Ä‘i – Tôi nói những lá»i ấy vá»›i má»™t giá»ng kiên quyết, vào những giây phút ấy tôi thá»±c lòng muốn anh ta hành động như thế.   
 
- Tại sao? Có chuyện gì nào?   
 
- Chuyện là em là má»™t con ăn cắp – Tôi đáp, giá»ng quả quyết - chuyện xảy ra là em đã ăn cắp, và đáng lẽ bắt em, ngưá»i ta lại bắt má»™t kẻ vô tá»™i... Vì váºy anh ra lệnh bắt em Ä‘i... em sẵn sàng ngồi tù... đấy, em muốn váºy đấy.   
 
Anh ta không ngạc nhiên, nhưng mặt buồn buồn. Anh ta cau mày vẻ không hài lòng, rồi nói:   
 
- Em cứ yên tâm... và nói rõ đầu đuôi câu chuyện.   
 
- Thì em đã bảo với anh rằng em là một con ăn cắp mà.   
 
Và tôi đã kể lại cho anh ta nghe vụ ăn cắp và việc đáng nhẽ bắt tôi, ngưá»i ta lại bắt chị ngưá»i hầu. Tôi đã kể lại sá»± việc gian dối cá»§a Gino, nhưng không nêu tên anh ta ra, tôi chỉ bảo “má»™t ngưá»i hầu†chung chung thôi. Tôi đã chá»±c kể cho Astarita nghe vá» Sonzogno, vá» tá»™i ác cá»§a gã. nhưng tôi đã kìm được. Tôi kết thúc như sau:   
 
- Bây giá» anh lá»±a chá»n Ä‘i... hoặc là anh thả chị phụ nữ ấy ra... hoặc là hôm nay em sẽ tá»›i đồn cảnh sát thú tá»™i.   
 
- Em cứ yên tâm – Astarita nhắc lại và giơ tay can – đi đâu mà vội? Chị ta bị bắt giam, nhưng hiện nay chưa bị kết án... ta đợi xem sao.   
 
- Không... em không muốn chỠđợi... chị ta bị bắt giam và có lẽ bị đánh nữa... em không thể chỠđợi được... anh phải giải quyết má»i vấn đỠngay bây giá».   
 
Qua giá»ng tôi, anh ta hiểu rằng tôi nói rất nghiêm chỉnh, anh ta đứng dáºy vẻ không hài lòng và bước vài bước trong phòng. Sau đó tá»±a như Ä‘ang nói vá»›i bản thân mình, anh ta bảo:   
 
- Tiện đây xin nói luôn, vụ này còn liên quan cả đến đô la nữa.   
 
- Nhưng chị ta có thừa nháºn đâu... mà nào có tìm thấy đô la... có thể nói má»™t kẻ nào đó đã dá»±ng lên tất cả chuyện này để trả thù.   
 
- Thế em còn giữ chiếc hộp đựng phấn à?   
 
Tôi lôi chiếc hộp đựng phán trong túi xách ra đưa cho anh ta và bảo:   
 
- Äây.   
 
Nhưng anh ta từ chối:   
 
- Không, em sẽ đưa nó không phải cho anh – Anh ta ngáºp ngừng trong giây phút, rồi nói tiếp: - Anh có thể thả ngưá»i phụ nữ đó, nhưng cảnh sát phải có bằng chứng là chị ta vô tá»™i... đúng là chiếc há»™p đựng phấn có thể là bằng chứng đó.   
 
- Äây, anh cầm lấy chiếc há»™p đựng phấn và trả lại cho chá»§ cá»§a nó.   
 
Astarita cưá»i ầm lên nghe tháºt khó chịu:   
 
- Thấy rõ ngay em chẳng hiểu gì những chuyện thế này... nếu anh nháºn chiếc há»™p đựng phấn, anh phải bắt em... nếu không ngưá»i ta sẽ đặt dấu há»i làm sao Astarita lại nháºn được cá»§a ăn cắp, do ai đưa, bằng cách nào, v.v... không và không... cần phải làm như thế này: đưa chiếc há»™p phấn đến chá»— cảnh sát, nhưng không để lá»™ tên mình.   
 
- Có thể gá»i nó qua bưu Ä‘iện.   
 
- Không nên gá»i qua bưu Ä‘iện.   
 
Anh ta bước vài bước trong phòng, rồi ngồi xuống bên tôi và bảo:   
 
- Em phải làm như thế này này... em có quen một tu sĩ nào không?   
 
Tôi nhá»› tá»›i tu sÄ© ngưá»i Pháp mà tôi đã xưng tá»™i sau chuyến Ä‘i Viterbo, nên đáp:   
 
- Có, em có quen một vị linh mục nghe xưng tội.   
 
- Em vẫn xưng tội à?   
 
- Trước đây thôi.   
 
- Thế này nhé, em đến chá»— vị linh mục cá»§a em và kể lại cho ông ta nghe tất cả những gì em kể vá»›i anh... em yêu cầu ông ta nháºn chiếc há»™p đựng phấn và thay mặt em đưa nó đến chá»— cảnh sát... không má»™t tu sÄ© nào từ chối việc đó đâu... ông ta không phải thông báo bất kỳ tài liệu nào liên quan đến việc xưng tá»™i kÃn... má»™t hai hôm nữa anh sẽ gá»i Ä‘iện và sẽ thu xếp má»i việc... nói chung, ngưá»i ta sẽ thả cái chị ngưá»i hầu cá»§a em.   
 
Tôi hết sức vui mừng và không kìm được, đã ôm và hôn anh ta. Anh ta nói tiếp, nhưng giá»ng lại run run vì dục vá»ng:   
 
- Nhưng em đừng có làm như váºy nữa nhé... nếu em cần tiá»n, em cứ há»i anh và anh...   
 
- Khi nào phải đi xưng tội, hôm nay à?   
 
- Tất nhiên là hôm nay.   
 
Tôi ngồi im không nhúc nhÃch má»™t hồi lâu, tay nắm chặt chiếc há»™p đựng phấn, mắt chăm chăm nhìn vào má»™t Ä‘iểm. Lòng tôi nhẹ tênh cứ như bản thân mình Ä‘ang ở vào địa vị cá»§a chị ngưá»i hầu khi được trả tá»± do, tháºm chà tôi còn cảm thấy như chị ấy đã được thả rồi. Tôi không còn cảm giác thấy buồn, mệt má»i và thất vá»ng. Trong lúc đó Astarita vẫn vuốt ve tôi, định luồn bàn tay vào trong ống tay áo. Tôi quay lại dịu dàng nhìn anh ta và bảo:   
 
- Anh không chịu được à?   
 
Anh ta gáºt đầu, chẳng thể thốt lên được má»™t lá»i nào.   
 
- Anh không mệt à? – Tôi cố không để lá»™ vẻ chế giá»…u, làm bá»™ Ä‘ang dịu dàng há»i váºy – Anh không nhìn thấy là đã muá»™n rồi đấy... má»›i lại để lần khác thì hÆ¡n anh nhỉ? – Anh ta bắt đầu không tán thành – Như váºy là anh yêu em rất tha thiết, anh nhỉ? – Tôi há»i.   
 
- Thì tự em cũng rõ là anh yêu em như thế nào rồi – Anh ta khẽ đáp và vẫn định hôn tôi.   
 
Tôi vùng ra và bảo:   
 
- Gượm hẵng, anh.   
 
Biết rằng tôi nhượng bá»™, anh ta liá»n dịu Ä‘i. Tôi đứng dáºy từ từ ra khóa cá»a lại, rồi đến mở cá»a sổ ra, khép cá»a chá»›p và đóng khung cá»§a sổ vào. Astarita đưa mắt nhìn theo tôi, còn tôi cứ uể oải uyển chuyển Ä‘i lại trong phòng, lúc nào cÅ©ng cảm thấy cái nhìn cá»§a anh ta bám theo và tôi hiểu rằng sá»± nhượng bá»™ đột xuất làm anh ta vui lắm đây. Khép cá»a sổ xong, tôi khẽ cất tiếng hát, vẻ vui tươi không giả tạo, tôi cởi áo bành tô, cất vào tá»§. Sau đó tôi vẫn khe khẽ hát và ngắm mình trong gương. Chưa bao giá» tôi thấy mình đẹp như lúc này, mắt ngá»i sáng, cánh mÅ©i pháºp phồng, miệng hé mở, để lá»™ hàm răng Ä‘á»u đặn, trắng bóng. Tôi biết rằng sở dÄ© như váºy vì tôi hài lòng vá» bản thân và cảm thấy mình là ngưá»i nhân háºu. Tôi hát to hÆ¡n và đồng thá»i tá»± mình cởi áo dài ra, bắt đầu từ những chiếc móc ở phÃa dưới lên. Tôi bắt đầu hát má»™t bài rất dá»› dẩn nhưng rất mốt vào thá»i ấy: “Em thÃch bài hát này, em suốt ngày ca hát nó: la la, la la, lÃu liu, lÃu liu...â€, và tôi thấy cái Ä‘iệp khúc vô nghÄ©a này giống như cuá»™c Ä‘á»i chúng ta, nó cÅ©ng tháºt là vô nghÄ©a - chuyện ấy thì hoàn toàn chắc rồi – nhưng có những giây phút nào đó, ta thấy nó dá»… chịu và mầu nhiệm. Song, khi tôi đã cởi hết các móc ra rồi, bá»—ng có ai Ä‘áºp cá»a.   
 
- Chưa vào được – Tôi bình tĩnh đáp - ChỠmột lát nhé.   
 
- Có chuyện rất gấp - Giá»ng mẹ đáp.   
 
Tôi thấy ngá» ngợ liá»n tiến đến bên cá»a, mở hé và ngó ra ngoài.   
 
Mẹ ra hiệu cho tôi ra ngoài và khép cá»a lại, lúc đứng nÆ¡i hành lang tối om om, mẹ thì thầm:   
 
- Có ngưá»i đến cứ nằng nặc đòi gặp con.   
 
- Ai váºy mẹ?   
 
- Mẹ không biết nữa. Một anh chàng tóc đen.   
 
Tôi tháºn trá»ng hé mở cá»a phòng may và nhìn ra. Má»™t ngưá»i đàn ông đứng tá»±a ngưá»i vào bàn, lưng quay vá» phÃa tôi. Tôi nháºn ngay ra đó là Giacomo, nên vá»™i khép cá»a lại và khẽ bảo mẹ:   
 
- Mẹ nói vá»›i anh ấy là con ra ngay đây... và đừng để anh ấy rá»i khá»i phòng nhé.   
 
Mẹ bảo sẽ làm như váºy, tôi quay vá» phòng ngá»§. Astarita vẫn ngồi trên giưá»ng.   
 
- Nhanh nhanh thu dá»n lại Ä‘i, anh – Tôi nói – nhanh lên, rất tiếc là anh phải ra vá» thôi.   
 
Anh ta bất bình và làu bàu má»™t câu gì đấy, chắc định phản đối quyết định cá»§a tôi, nhưng tôi ngắt lá»i:   
 
- Bà cô em Ä‘ang ra ngoài phố thì bị khó ở... mẹ con em phải tá»›i bệnh viện ngay... anh phải nhanh chóng rá»i khá»i đây.   
 
Rõ ràng là tôi nói dối, nhưng vào giây phút đó tôi không thể nghÄ© ra được Ä‘iá»u gì nghe dá»… lá»t tai hÆ¡n. Anh ta cuống quÃt nhìn tôi, hầu như chẳng tin vào Ä‘iá»u không may cá»§a mình. Tôi nháºn thấy anh ta đã cởi giày cao cổ ra rồi và Ä‘ang chân Ä‘i bÃt tất có sá»c đứng trên sàn.   
 
- Sao anh cứ nhìn em như váºy? Anh vá» Ä‘i – Tôi tức mình nằng nặc bảo.   
 
- ÄÆ°á»£c rồi... anh sẽ vá»... – Anh ta nói và cúi xuống tìm giày. Tôi đã chuẩn bị áo bành tô và đứng cạnh anh ta. Nhưng tôi nháºn thấy rằng cần phải hứa hẹn gặp lại anh ta nếu tôi muốn anh ta thả chị ngưá»i hầu. Khi giúp anh ta mặc áo bành tô, tôi bảo:   
 
- Anh ạ, em mụ cả ngưá»i... chiá»u tối mai anh lại nhé... sau bữa ăn tối... chúng mình ung dung hÆ¡n... hôm nay dù sao trước sau gì em cÅ©ng phải Ä‘uổi khéo anh vá»... Thế mà lại hóa hay, anh ạ.   
 
Anh ta im lặng, tôi cầm tay anh ta dẫn ra cá»a cứ như anh ta má»›i tá»›i đây lần đầu tiên, chẳng là tôi sợ anh ta xá»™c ngay vào phòng may và bắt gặp Giacomo. Tá»›i ngưỡng cá»a, tôi bảo:   
 
- Anh ạ, em sẽ tá»›i gặp má»™t tu sÄ© ná»™i nháºt trong ngày hôm nay.   
 
Anh ta gáºt đầu tỠý tán thành. Má»™t ná»—i ngao ngán thất vá»ng lá»™ rõ trên khuôn mặt đỠđẫn cá»§a anh ta. Sốt ruá»™t tôi không đợi anh ta chào liá»n đóng sáºp cá»a ngay trước mặt anh ta.   
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-11-2008, 05:43 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương năm 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Äã cầm nắm đấm trên cá»a phòng may rồi, tôi bá»—ng dừng lại, linh cảm rằng giữa tôi và Giacomo nhất định sẽ xuất hiện những quan hệ bi đát như giữa tôi và Astarita. Bản thân tôi sẽ có những tình cảm phục tùng, xốn xang và đắm Ä‘uối đến mù quáng đối vá»›i Giacomo như Astarita đối vá»›i tôi, tuy tôi nháºn thức được rõ ràng nếu muốn bắt Giacomo yêu tôi, tôi phải xá» sá»± hoàn toàn khác, song cứ há»… ở cạnh anh, tôi lại không tài nào thoát ra được khá»i tình cảm lệ thuá»™c ngượng ngùng, mất bình tÄ©nh. Bản thân tôi không tài nào giải thÃch nổi tâm trạng tá»± hạ mình đến váºy, tôi biết rõ Ä‘iá»u đó, tôi sẽ cố khắc phục nó. Song qua linh cảm, tôi hiểu rằng chúng tôi thuá»™c những loại ngưá»i khác nhau, tôi cứng rắn hÆ¡n Astarita, song yếu Ä‘uối hÆ¡n Giacomo. Cái đã ngăn cản tôi yêu Astarita thì cÅ©ng là cái đã ngăn cản Giacomo yêu tôi. Tình yêu cá»§a Astarita đối vá»›i tôi cÅ©ng như cá»§a tôi vá»›i Giacomo, đã chá»›m nở má»™t cách bất hạnh và sẽ kết thúc còn bất hạnh hÆ¡n. Tim tôi đổ hồi trống ngá»±c, tôi thấy nghẹt thở, chưa trông thấy và chưa nghe Giacomo nói tôi đã sợ có hành động gì bá»™p chá»™p để lá»™ cho anh thấy ná»—i lo và ý nguyện cá»§a tôi muốn làm anh vừa lòng, do đó lại mất anh vÄ©nh viá»…n. Theo tôi, lá»i nguyá»n ghê rợn nhất cá»§a tình yêu là nó không bao giá» có quan hệ qua lại: khi yêu thì chẳng được yêu, còn khi được yêu thì lại không yêu. Sức mạnh tình yêu và lóng say đắm giữa hai ngưá»i yêu nhau hầu như chẳng bao giá» bằng nhau, tùy theo cách riêng cá»§a mình ai nấy Ä‘á»u cố vươn tá»›i Ä‘iá»u lý tưởng này. Tôi biết được Ä‘iá»u đó, và chÃnh vì váºy, tôi yêu Giacomo, anh không yêu tôi. Và tôi còn biết rõ rằng – tuy tôi chẳng muốn tá»± thú nháºn – tôi có cố gắng bao nhiêu, dù có dốc hết sức lá»±c Ä‘i nữa, chẳng bao giá» có thể làm anh yêu tôi được. Tất cả những ý nghÄ© ấy đã thoáng hiện trong óc tôi, khi tôi ngáºp ngừng và xúc động đứng bên cánh cá»a phòng may. Tôi cảm thấy mình không bình thưá»ng, sẵn sàng có những hành động bi đát nhất, ngu xuẩn nhất và Ä‘iá»u đó đã làm tôi tức giáºn đến cá»±c độ. Cuối cùng tôi quyết định bước vào.   
 
- Anh đi ngang qua đây và quyết định ghé vào, có lẽ chẳng nên thế nhỉ?   
 
Anh nói cháºm rãi, tá»±a hồ trước câu nói đó anh muốn quan sát kỹ tôi. Tôi lo ngay ngáy chỠđợi kết cục cá»§a cuá»™c thẩm tra, sợ rằng lúc này anh thấy tôi hoàn toàn khác, không quyến rÅ© bằng cái hình ảnh đã sống trong tâm trà anh và đưa anh đến bên tôi sau cuá»™c ly biệt cay đắng ngần ấy. Nhá»› lại cách đây mấy phút, khi ngắm mình trong gương, tôi thấy tôi rất xinh đẹp, nên đã đánh bạo nói, giá»ng đứt quãng vì xúc động:   
 
- Nên chứ... anh đã xỠsự rất đúng... em chuẩn bị đi ăn trưa... ta cùng đi, đi anh.   
 
- Thế em có biết rõ anh không – Anh há»i, giá»ng giá»…u cợt – Em có biết rõ anh là ai không?   
 
- Anh khá»i phải nói – Tôi đã ngu xuẩn thốt ra không kịp suy nghÄ© kìm nén mình, tôi âu yếm nhìn anh và cầm tay anh đưa lên môi mình. Anh bối rối còn tôi sung sướng. Tôi há»i, giá»ng lo lắng và dịu dàng: - Anh tại sao lại biến mất tăm váºy? Thế mà không biết xấu hổ.   
 
Anh lắc đầu nói:   
 
- Anh rất báºn.   
 
Tôi hoàn toàn mất trÃ. Tôi hôn tay anh rồi ép nó vào ngá»±c mình và bảo:   
 
- Anh xem tim em Ä‘áºp thế nào?   
 
Trong khi tôi tá»± thầm rá»§a bản thân, hiểu rõ là không được xá» sá»± như váºy và nói những lá»i tương tá»±, anh cau mày tá» vẻ bá»±c mình, tôi hốt lên vá»™i bảo:   
 
- Em đi mặc áo bành tô, em ra ngay bây giỠđây, đợi em nhé.   
 
Tôi xúc động và sợ mất anh tá»›i mức, ra đến ngoài hành lang, tôi vá»™i khóa béng ngay cá»a ra vào rồi vá»™i rút thìa lại, như váºy, khi tôi Ä‘i thay áo xống, nếu anh muốn bá» Ä‘i cÅ©ng đành chịu. Sau đó, tôi vá» phòng mình, Ä‘i đến bên giưá»ng, dùng khăn tay lau lá»›p hóa trang dưới mắt và son môi, rồi đánh lại nhưng chỉ bôi má»™t chút Ãt thôi. Tôi ra hành lang lấy áo bành tô, tôi đứng bối rối trong giây lát, nhá»› lại mình đã treo nó trong tá»§. Tôi quay lại phòng mình, lấy áo bành tô ra khá»i mắc áo và mặc vào ngưá»i. Tôi soi lại gương, tôi thấy mình trải đầu hất quá cao. Tôi liá»n chải lại và để tóc giống như khi còn là vợ chưa cưới cá»§a Gino. Trong khi trải đầu, tôi tá»± nhá»§ là từ giây phút này trở Ä‘i mình sẽ cố gắng kìm mình và phải sát sao theo dõi má»i lá»i ăn tiếng nói và hành động cá»§a mình. Cuối cùng, tôi đã chuẩn bị xong. Tôi ra ngoài hành lang, ngó vào phòng may và gá»i Giacomo.   
 
Chúng tôi chuẩn bị ra Ä‘i, nhưng tôi đã khóa mất cá»a ra vào và do cảm động, tôi đã quên khuấy không mở cá»a, do đó tá»± mình láºt tẩy mình.   
 
- Sợ anh bá» chạy – anh thầm thì, khi tôi lúng túng tìm chìa khóa trong túi sách tay. Anh đỡ chìa khóa ở tay tôi và tá»± mở cá»a, anh lắc đầu nhìn tôi vẻ thân ái trách móc. Tim tôi rá»™n lên vui sướng, tôi chạy trên cầu thang Ä‘uổi theo anh, khoác tay anh và lo lắng há»i:   
 
- Anh không giáºn em chứ?   
 
Anh chẳng đáp lại má»™t lá»i nào.   
 
ÄÆ°á»ng phố chan hòa ánh nắng, chúng tôi khoác tay nhau Ä‘i bên nhà cá»a và cá»a hàng. Bước cạnh anh, tôi thấy hạnh phúc tá»›i mức quên mất lá»i thá» cá»§a mình. Khi Ä‘i qua ngôi nhà có tháp, tôi bóp các ngón tay anh tá»±a hồ như phục tùng ý chà cá»§a ngưá»i nào đó. Ngoài ra, tôi nháºn thấy rằng tôi lúc nào cÅ©ng rảo bước bước lên trước để ngó mặt anh.   
 
- Anh ạ, em rất vui được gặp anh – Tôi nói.   
 
Anh cau mày tá» vẻ ngưá»ng ngượng như thưá»ng lệ rồi nói:   
 
- Anh cÅ©ng váºy. – Nhưng giá»ng anh không hỠđể lá»™ má»™t chút vui mừng.   
 
Tôi cắn chặt môi đến báºt màu và rút tay lại. Xem ra anh tháºm chà không nháºn thấy cá» chỉ này cá»§a tôi và vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn quanh vẻ bối rối. Nhưng tá»›i gần cổng thành, anh ngáºp ngừng dừng lại và nói:   
 
- Em này, anh có Ä‘iá»u cần nói vá»›i em.   
 
- Anh nói đi.   
 
- Tháºt ra, anh không nghÄ© rẽ vào chá»— em... thế nào lại đúng lúc anh chẳng có xu dÃnh túi... vì váºy tốt hÆ¡n hết là ta chia tay nhau váºy. – Nói xong, anh chìa tay ra và chào tôi.   
 
Thoạt đầu tôi hoảng sợ. Trong lúc bối rối, tôi nghÄ©: “Anh sẽ lìa bá» mình ngay bây giỠđâyâ€, và do sợ mất anh mà tôi quyết định: Ä‘iá»u duy nhất tôi có thể làm là bá lấy cổ anh, khóc lóc van xin anh ở lại. Nhưng má»™t phút sau tôi đã thay đổi kế hoạch cá»§a tôi, quyết định sá» dụng ngay cái lý do anh đã viện ra để chia tay tôi. Tôi nghÄ© mình sẽ thanh toán tiá»n cho cả hai ngưá»i. Tôi tháºm chà còn thấy vui vui trước suy nghÄ© này: trả tiá»n cho anh như những ngưá»i khác đã trả cho tôi. Tôi đã nhiá»u lần nói tá»›i cảm giác rạo rá»±c mà tôi đã trải qua khi nháºn tiá»n. Lúc này tôi nháºn ra rằng tiêu chúng cÅ©ng không kém phần thú vị. Và khi tình yêu và tiá»n đụng độ nhau - nháºn hay cho, không quan trá»ng lắm – thì vấn đỠkhông chỉ là lợi lá»™c thuần túy.   
 
- Anh đừng báºn tâm... em sẽ trả mà... anh coi này... em có tiá»n đây! – Tôi thốt lên, giá»ng sôi nổi và mở và xách ra để anh thấy được chá»— tiá»n tôi má»›i bá» vào đấy chiá»u tối hôm trước.   
 
- Như váºy không tiện. – Anh ngao ngán đáp.   
 
- Có sao đâu, anh đã quay trở lại, chẳng qua là em muốn ăn mừng việc anh trở vá».   
 
- Không... không nên – Anh muốn chia tay tôi và đã chực bỠđi.   
 
Lần này tôi nắm tay anh.   
 
- Ta Ä‘i thôi, và chẳng nên bàn cãi nhiá»u chuyện này nữa. – Tôi kiên quyết và tiến vá» phÃa tiệm ăn.   
 
Chúng tôi ngồi đúng vào chiếc bàn bữa trước, má»i thứ vẫn thế, chỉ có ánh nắng mùa đông lá»t qua cá»a kÃnh, rá»i lên bàn và tưá»ng. Chá»§ tiệm đưa thá»±c đơn cho chúng tôi, tôi gá»i bữa ăn trưa vá»›i má»™t giá»ng tin tưởng và kẻ cả đúng như cung cách cá»§a những ngưá»i bạn trai tôi đã xá» sá»± vá»›i tôi. Trong lúc đó Giacomo ngồi im lặng, đưa mắt nhìn xuống. Tôi quên không gá»i rượu vang vì bản thân không uống, nhưng sau chợt nhá»› lần trước anh đã uống, nên lại gá»i chá»§ tiệm và bảo mang ra má»™t lÃt rượu vang.   
 
Chủ tiệm vừa đi xa, tôi mở túi xách tay, lấy ra một trăm lia, gấp làm tư và đưa mắt ngó quanh rồi dúi ở dưới bàn cho anh.   
 
Anh ngơ ngác nhìn tôi.   
 
- Äây là tiá»n – Tôi khẽ bảo – thanh toán sau bữa trưa.   
 
- À... à, tiá»n – Anh cháºm rãi nói, cầm lấy tá» giấy bạc mở ra ở trên mặt bàn, ngó nhìn, sau đó gáºp lại, mở và xách cá»§a tôi ra, rồi bá» tá» giấy bạc vào đó. Anh làm tất cả những động tác đó má»™t cách nghiêm túc mỉa mai.   
 
- Anh muốn để em tá»± thanh toán à? – Tôi bối rối há»i.   
 
- Không, anh sẽ thanh toán – Anh bình tĩnh đáp.   
 
- Thế sao lúc nãy anh bảo anh không có tiá»n?   
 
Anh im lặng, rồi đáp vá»›i má»™t giá»ng thành thá»±c đáng bá»±c:  
  
- Anh không phải tình cá» ghé thăm em đâu... tháºt ra anh cÅ©ng chuẩn bị đến vá»›i em từ gần má»™t tháng nay... nhưng gặp em, anh lại muốn Ä‘i ngay... vì váºy anh má»›i bảo là không có tiá»n... anh hy vá»ng là em tống khứ anh – Anh mỉm cưá»i và đưa tay xoa cằm – nhưng rõ ràng là anh đã nhầm.   
 
Như váºy là anh đã tiến hành vá»›i tôi đại loại má»™t cuá»™c thà nghiệm. Tôi chẳng là gì vá»›i anh cả. Nói đúng hÆ¡n, sá»± say mê mà tôi đã phải đấu tranh ở trong lòng anh vá»›i má»™t thái độ khinh bỉ khá mạnh. Vá» sau, tôi nháºn thấy rằng cái khả năng giả đò nhằm mục Ä‘Ãch thá» thách tôi này cá»§a anh là má»™t nét chá»§ yếu trong tÃnh cách cá»§a anh. Nhưng vào giây phút đó tôi lúng túng không biết nên vui hay nên buồn trước sá»± lừa dối và ná»—i thất bại cá»§a anh. Tôi bất giác há»i:   
 
- Thế tại sao anh không bỠđi?   
 
- Vì anh thấy anh chẳng có chút tình cảm nào với em... nói đúng hơn, anh chỉ say đắm em như anh bạn anh đối với cô bạn em.   
 
- Anh có biết hỠđã sống vá»›i nhau rồi không? – Tôi há»i.   
 
- Có – Anh đáp, giá»ng khinh bỉ - Những ngưá»i như váºy quả là hợp nhau.   
 
- Anh không có chút tình cảm nào với em – Tôi nói – và không muốn tới... nhưng đã tới.   
 
Tuy những ná»—i niá»m hy vá»ng cá»§a tôi vá» tình yêu không biện minh được rằng vá» thá»±c chất, tôi đã nhìn thấy trước rồi, dẫu sao tôi không phải là không vạch trần tÃnh không nhấn quán cá»§a anh.   
 
- Äúng – Anh đáp – ngưá»i ta thưá»ng gá»i những kẻ như anh là nhu nhược.   
 
- Anh đã tá»›i... như váºy là em hài lòng rồi – Tôi nói, giá»ng chắc nịch.   
 
Tôi để tay lên đầu gối Giacomo, còn bản thân chăm chú nhìn anh và nháºn thấy tôi vừa chạm đến ngưá»i anh như váºy đã gây xao xuyến trong lòng anh, tháºm chà cằm anh run run. Tôi vui mừng, nhưng nháºn thấy rằng tuy tha thiết say đắm tôi, không phải vô cá»›, như chÃnh anh đã nói, anh đã suy nghÄ© tá»›i tôi suốt cả tháng, song dẫu sao trong anh có Ä‘iá»u gì đó ghét bá» tôi, tôi phải dốc toàn tâm vào đấy, đấu tranh và thá»§ tiêu sá»± ác cảm đó. Tôi thấy anh đã đưa mắt nhìn tấm lưng trần cá»§a tôi vá»›i vẻ soi mói như thế nào khi lần đầu tiên chúng tôi má»™t mình bên nhau. Chắc lúc đó tôi đã phạm sai lầm là đã chịu lép trước cái nhìn băng giá cá»§a anh: chỉ cần tôi cố gắng má»™t chút là tôi sẽ dáºp ngay được sá»± lạnh lùng trong cái nhìn ấy. CÅ©ng như lúc này tôi có thể dáºp tắt và xua tan cái vẻ kiêu căng trên mặt anh.   
 
XÃch lại gần bàn tá»±a hồ như muốn nói nhá» vá»›i anh Ä‘iá»u gì, tôi nhẹ nhàng vuốt đầu gối anh, còn bản thân thì vui sướng và hài lòng quan sát vẻ mặt anh. Anh đưa cặp mắt to, Ä‘en, ngá»i sáng vá»›i hàng mi dài như cá»§a phụ nữ nhìn tôi vẻ dò há»i và không hài lòng. Cuối cùng anh bảo:   
 
- Nếu cảm giác em muốn gây gợi cho anh thÃch hợp vá»›i em thì đành váºy, đấy là việc cá»§a em.   
 
Tôi liá»n lùi trở lại. Vừa lúc đó chá»§ tiệm ăn bày bàn và đồ ăn ra. Chúng tôi uể oải ngồi ăn. Sau đó anh nháºn xét:   
 
- Ở địa vị em, anh cố ép anh uống rượu.   
 
- Äể làm gì?   
 
- Khi say, anh thá»±c hiện ý muốn cá»§a ngưá»i khác má»™t cách sẵn lòng hÆ¡n.   
 
Cái câu: “Nếu cảm giác em muốn gây gợi cho anh thÃch hợp vá»›i em thì đành váºy, đấy là việc cá»§a em†đã xúc phạm tôi, sá»± thú nháºn này đã cho tôi thấy rõ má»i ná»— lá»±c cá»§a tôi Ä‘á»u vô Ãch. Tôi tuyệt vá»ng kêu lên:   
 
- Em muốn anh chỉ làm những Ä‘iá»u thấy cần thiết... nếu anh muốn bá» Ä‘i, xin má»i anh cứ việc Ä‘i Ä‘i, cá»a ở kia kìa...   
 
- Cái việc bỠđi này, - Anh khôi hài đáp – anh phải tin chắc rằng quả thực anh muốn làm việc đó.   
 
- Có lẽ, em đi à?   
 
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Do Ä‘au khổ tôi đã nói vá»›i má»™t giá»ng kiên quyết có lẽ làm anh xao xuyến không kém gì những cái vuốt ve vừa rồi cá»§a tôi. Anh cháºt váºt nói:   
 
- Không, em ở lại đi.   
 
Chúng tôi lại ngồi xuống. Sau đó anh tự rót vào cốc của mình một cốc rượu đầy và uống cạn một hơi.   
 
- Em thấy không – Anh nói – Anh đang uống rượu đấy.   
 
- Em thấy rồi.   
 
- Chẳng mấy chốc anh sẽ say và lúc đó, có lẽ, anh sẽ thổ lộ tình yêu với em.   
 
Lá»i anh đã làm tim tôi nhói Ä‘au. Có lẽ tôi chưa bao giá» thấy Ä‘au như váºy. Tôi van anh:   
 
- Thôi anh, thôi anh đừng hành hạ em nữa.   
 
- Anh hành hạ em à?   
 
- Vâng, anh nhạo báng em... bây giá» em xin anh má»™t Ä‘iá»u: đừng để ý tá»›i em nữa... em yêu anh... nhưng chuyện đó sẽ qua Ä‘i thôi, còn bây giỠđể cho em được yêu.   
 
Anh lẳng lặng uống cốc rượu thứ hai. Tôi sợ đã làm anh bực, nên nói:   
 
- Anh sao thế? Giáºn em à?   
 
- Anh ấy à? Ngược lại.   
 
- Nếu anh thÃch chế giá»…u em, xin má»i anh cứ việc chế giá»…u... ấy là em nói thế thôi.   
 
- Anh hoàn toàn chẳng chế giễu em.   
 
- Nếu anh thÃch nói thô bạo vá»›i em – Tôi nài nỉ, vì cảm thấy mình ao ước được má»™t Ä‘iá»u: bạc nhược khuất phục anh không cần phải giở má»™t mánh lá»›i và thá»§ Ä‘oạn nào – anh cứ nói, đừng ngại. Dù thế nào em cÅ©ng sẽ yêu anh tha thiết hÆ¡n trước... nếu anh đánh em, em sẽ hôn bàn tay giÆ¡ lên đánh.   
 
Anh chăm chú nhìn tôi, vẻ lạ lùng, chắc tình cảm của tôi lại làm anh xao xuyến. Sau đó, anh nói:   
 
- Ta rá»i khá»i đây Ä‘i. Em thấy thế nào?   
 
- Äi đâu?   
 
- VỠnhà em.   
 
Tôi bị thất vá»ng tá»›i mức quên mất lý do gây nên ná»—i thất vá»ng ấy, và lá»i má»i bất ngá» ngay vào lúc bắt đầu bữa ăn làm tôi ngạc nhiên hÆ¡n là buồn phiá»n. Vá» mặt lý trà mà xét, tôi hoàn toàn hiểu rằng đây không phải là tình yêu, mà là sá»± bối rối, nảy sinh do những lá»i vừa rồi cá»§a tôi, buá»™c anh phải quáng quàng kết thúc bữa trưa.   
 
- Anh muốn nhanh nhanh được giải thoát khá»i em, đúng không nào?   
 
- Sao em Ä‘oán được? – Anh há»i.   
 
Nhưng những lá»i ấy, do quá phÅ© phàng nên không đúng sá»± tháºt, chẳng hiểu sao đã cổ vÅ© tôi. Tôi đưa mắt nhìn xuống và nói:   
 
- Có những sự việc tự nó không nói lên bản thân mình... thôi ta ăn nhanh cho xong bữa... rồi hẵng đi.   
 
- Tùy em... nhưng anh sẽ bị say.   
 
- Anh cứ say... như váºy sẽ tốt cho em hÆ¡n.   
 
- Thế nhỡ anh khó ở... đáng lẽ trong tay em là má»™t ngưá»i tình thì em lại phải chăm sóc má»™t bệnh nhân.   
 
Tôi đưa tay che miệng cốc cá»§a anh, tôi đã thiếu tháºn trá»ng để lá»™ ná»—i sợ cá»§a mình:   
 
- Nếu váºy thì đừng uống nữa.   
 
Anh phá lên cưá»i và bảo:   
 
- Thế là em bị tóm quả tang rồi.   
 
- Thì em lo cho anh mà – Tôi chịu nhún bảo.   
 
- Em lo cho anh... ha ha ha!   
 
Anh lại chế giá»…u tôi, nhưng lá»i chế giá»…u cá»§a anh đáng yêu biết bao nên Ãt xúc phạm tôi.   
 
Anh há»i:   
 
- Thế em cho anh biết, tại sao em không uống rượu?   
 
- Em không thÃch uống rượu, uống má»™t cốc em say ngay.  
  
- Thế thì đã sao? Cả hai ta Ä‘á»u say.   
 
- Nhưng má»™t phụ nữ say thì tháºt xấu xa... em chẳng muốn anh thấy em say.   
 
- Tại sao?... Có gì xấu xa ở đây nào?   
 
- Em chẳng biết nữa, nhìn má»™t phụ nữ lảo đảo, chân nam đá chân chiêu, miệng lảm nhảm những Ä‘iá»u dá»› dẩn, tháºt là chướng... tháºm chà tháºt đáng thương... em cÅ©ng đáng thương như váºy, em biết Ä‘iá»u đó, em biết rằng anh cÅ©ng coi em là đáng thương... Nếu em uống và anh thấy em say, sau này anh luôn luôn nhìn em vá»›i con mắt ghê tởm.   
 
- Còn nếu anh ra lệnh cho em uống?   
 
- Chắc anh muốn lăng nhục em – Tôi buồn rầu nói - phẩm chất duy nhất của em là không ai có thể bảo em là một mụ khùng khùng... Anh thực sự muốn tước đi của em cả cái nhân phẩm đó à?   
 
- Äúng, anh muốn đấy – Anh sôi nổi nói.   
 
- Em không rõ Ä‘iá»u đó sẽ làm đẹp lòng anh thế nào, nhưng nếu anh muốn, anh rót rượu cho em Ä‘i – Và tôi chìa cốc ra.   
 
Anh nhìn chiếc cốc, lại nhìn tôi và cưá»i phá lên:   
 
- Anh nói đùa đấy – Anh nói.   
 
- Chuyện gì anh cũng đùa được.   
 
- Như váºy mà em khẳng định không ai có thể bảo em là má»™t mụ khùng khùng à? – Anh chăm chăm nhìn tôi và lên tiếng sau má»™t phút im lặng.   
 
- Dù thế nào Ä‘i nữa thì ấy là ngưá»i ta bảo váºy.   
 
- NghÄ©a là, theo em, cả anh cÅ©ng nghÄ© váºy?   
 
- Làm sao em biết được anh nghĩ gì?   
 
- Ta thỠlàm sáng tỠxem... theo ý em, anh nghĩ gì vỠem và tình cảm của anh đối với em ra sao?   
 
- Em không biết – Tôi phát hoảng lên và khẽ nói - tất nhiên anh không yêu em bằng em yêu anh... có lẽ anh thÃch em như ngưá»i đàn ông thÃch ngưá»i đàn bà khá xinh đẹp.   
 
- Úi chà, em cho rằng em là má»™t ngưá»i khá xinh đẹp à?   
 
- Äúng – Tôi tá»± hào khẳng định – em tháºm chà còn biết rằng em rất xinh đẹp... nhưng cái đẹp đó được tÃch sá»± gì cho em nào?   
 
- Chẳng nên đòi há»i tÃch sá»± gì ở sắc đẹp.   
 
Chúng tôi đã ăn xong và uống hai cốc rượu.   
 
- Em thấy đấy – Anh nói – anh đã uống và không say. – Nhưng ánh mắt anh và động tác láºp cáºp cá»§a anh mâu thuẫn vá»›i những lá»i đó. Tôi nhìn anh, chắc vá»›i vẻ hy vá»ng, anh nói tiếp:   
 
- Em muốn váºy à? Này Vệ Nữ không thoải mái vá»›i các nạn nhân cá»§a mình...   
 
- Sao, anh bảo sao?   
 
- Chẳng sao cả, anh Ä‘á»c má»™t câu thÆ¡... Ê, chá»§ tiệm!   
 
Anh luôn luôn cư xá» má»™t cách ngá»— ngược, nhưng lại biết cách biến thành trò đùa. Ngay cả lúc này, anh vui vẻ há»i chá»§ tiệm phải trả bao nhiêu, giúi tiá»n cho anh ta không há» dè sẻn khoản tiá»n đãi thêm.   
 
- Tặng anh.   
 
Sau đó, anh uống nốt chỗ rượu và đi theo tôi.   
 
Tôi muốn nhanh nhanh vá» tá»›i nhà. Tôi biết rằng vá» nhà vá»›i tôi anh chẳng thoải mái gì, tôi biết rằng, anh khinh bỉ và căm ghét bản thân đã để tình cảm dồn đẩy đến chá»— tôi ngoài ý muốn. Nhưng tôi hy vá»ng vá»›i sắc đẹp cá»§a mình, vào tình yêu cá»§a tôi đối vá»›i anh và nóng lòng muốn tung thứ vÅ© khà ấy ra chống lại lòng oán thù cá»§a anh. Tôi cảm thấy má»™t sá»± kiên quyết đầy nhiệt tình lại dâng trào trong tôi, tôi tin rằng tình yêu cá»§a tôi sẽ chiến thắng ná»—i ghê tởm cá»§a anh, lá»a tình trong lòng tôi sẽ thiêu cháy cái bướng bỉnh cá»§a anh và anh cÅ©ng sẽ yêu tôi.   
 
Chúng tôi Ä‘i bên nhau trên đưá»ng phố vắng vẻ lúc quá trưa.   
 
- Anh hứa với em – Tôi mở đầu - rằng vỠđến nhà, anh không được tìm cách bỠtrốn.   
 
- Anh xin hứa.   
 
- Váºy anh phải hứa vá»›i em má»™t Ä‘iá»u nữa.   
 
- Äiá»u gì nào?   
 
Tôi ngáºp ngừng mấy giây, rồi nói:   
 
- Lần trước má»i việc tốt đẹp biết bao... nếu giây phút ấy anh không nhìn em vá»›i con mắt làm em phát ngượng lên được... hứa vá»›i em không bao giá» nhìn em như váºy.   
 
- “Như váºy†là như thế nào?   
 
- Anh không biết cách nhìn theo yêu cầu - Một phút sau anh nói – nhưng nếu em muốn anh sẽ chẳng bao giỠnhìn em nữa... anh sẽ nhắm tịt mắt lại... được không?   
 
- Không, không nên – Tôi kiên quyết phản đối.   
 
- Nếu váºy anh sẽ nhìn em như thế nào nhỉ?   
 
- Như anh nhìn em đây này – Tôi đáp và túm lấy cằm anh và vừa đi bên nhau vừa bày cho anh cách phải nhìn như thế nào – Như thế này này, phải trìu mến.   
 
- Ha ha... phải trìu mến.   
 
Khi bước lên các báºc thang tối om và nhá»›p nhúa trong ngôi nhà tôi, tôi bất giác nhá»› tá»›i ngôi nhà trắng toát, sáng sá»§a, sạch sẽ cá»§a Gisella. Tôi bảo như tá»± thầm nhá»§:   
 
- Nếu em sống không phải trong căn nhà nhá» này và nếu em không đến ná»—i đáng thương thế này, tất nhiên là anh sẽ thÃch em hÆ¡n.   
 
Anh bỗng dừng lại, giơ hai tay ôm chặt ngang lưng tôi và chân thành nói:  
  
- NghÄ© váºy làm gì cho nhá»c ngưá»i, em... Anh cam Ä‘oan vá»›i em không phải như váºy đâu.   
 
Tôi hình như thấy ánh mắt anh thoáng lá»™ má»™t vẻ gì tá»±a như sá»± thiện cảm. Anh cúi xuống tìm môi tôi. Ngưá»i anh nồng nặc mùi rượu. Tôi không chịu được mùi rượu nồng nặc, nhưng trong giây phút ấy, tôi thấy cái mùi đó tinh trong, dá»… chịu và gây xúc động tá»±a hồ như nó từ miệng má»™t chú bé chưa từng trải phả ra. HÆ¡n nữa tôi nháºn thấy những lá»i nói cá»§a tôi đã giúp tôi vô tình phát hiện ra chá»— yếu cá»§a anh. Vào giây phút đó, tôi thấy mình đã nhóm được má»™t ngá»n lá»a nhá» tình yêu trong lòng anh. Sau này tôi được biết rằng ôm tôi, anh không hẳn chỉ phục tùng cÆ¡n tình dục mà chá»§ yếu do lòng tá»± ái buá»™c phải chịu đựng như váºy, phần nào do sợ bị lên án vá» mặt tinh thần. Sau đó, tôi thưá»ng cố tình sá» dụng biện pháp ấy, bằng cách lên án anh khinh bỉ vì tôi nghèo, tôi làm cái nghá» này và do đó, tôi luôn đạt được ý mình, càng vá» sau, tôi càng nháºn thấy rõ rằng Giacomo là má»™t ngưá»i chán ngán má»i thứ và cá»±c kỳ do dá»±.   
 
Nhưng hôm đó, tôi vẫn chưa biết rõ anh như sau này, và cái hôn ấy đã làm tôi sung sướng như tôi đã giành được thắng lợi quyết định. Tôi chỉ khẽ lướt môi qua môi anh tựa hồ muốn cảm ơn cái hôn của anh, rồi cầm lấy tay anh, tôi nói:   
 
- Ta chạy ba chân bốn cẳng lên kia đi!   
 
Tôi vui vẻ kéo mạnh anh lên thang gác. Anh lẳng lặng để mặc tôi đi.   
 
Tôi gần như chạy xá»™c vào phòng mình, tôi lôi mạnh anh Ä‘i như lôi má»™t con búp bê làm anh bị Ä‘áºp cả vào tưá»ng ngoài hành lang. Vào tá»›i phòng, tôi xô anh vào má»™t góc giưá»ng. Tôi liá»n nháºn thấy anh không chỉ say như đã dá»± Ä‘oán trước mà say khướt tá»›i mức ốm tá»›i nÆ¡i. Mặt anh tái mét, lỠđỠlấy tay lau trán, còn mắt nhìn đỠđẫn và uể oải. Trong khoảnh khắc, tôi nháºn thấy tất cả những Ä‘iá»u đó, tôi hoảng sợ rằng anh sẽ thá»±c sá»± bị ốm và như váºy cuá»™c gặp gỡ thứ hai cá»§a chúng tôi sẽ kết thúc chẳng ra sao cả. Tôi vừa Ä‘i lại trong phòng vừa cởi áo xống, lòng Ä‘au xót ân háºn tại sao lại để anh uống như váºy. Song lạ tháºt, tôi không mảy may muốn từ bá» tình yêu cá»§a anh đối vá»›i tôi. Ngược lại tôi hy vá»ng má»™t Ä‘iá»u: anh không đến ná»—i trầm trá»ng, như váºy, anh không lạnh lùng trước những vuốt ve cá»§a tôi, và nếu anh thấy khó chịu trong ngưá»i khi mong sao việc ấy chỉ xảy ra sau khi tôi đã thá»±c hiện được nguyện vá»ng cá»§a mình. Tôi thá»±c sá»± yêu anh, nhưng do sợ bị mất anh nên tình yêu cá»§a tôi trở thành Ãch ká»·.   
 
Thế là tôi giả vá» không nháºn thấy anh Ä‘ang say, cởi áo xống xong tôi ngồi xuống bên cạnh anh ở trên giưá»ng. Còn anh vẫn áo quần chỉnh tá» như lúc má»›i bước vào phòng. Tôi bắt đầu cởi áo bành tô cho anh, tay làm miệng nói chuyện để anh khá»i có ý định bá» vá».   
 
- Anh chưa nói với em anh bao nhiêu tuổi – Tôi vừa bảo vừa cởi áo bành tô cho anh, anh ngoan ngoãn giơ tay lên.   
 
Một phút sau anh đáp:   
 
- Mưá»i chÃn tuổi.   
 
- Nghĩa là, anh trẻ hơn em hai tuổi.   
 
- Em hai mươi mốt tôi à?   
 
- Vâng, sắp hai mươi hai rồi.   
 
Tôi không tài nào cởi được chiếc cravat của anh. Anh từ từ đưa tay lên vụng vỠgạt tay tôi và tự gỡ lấy nút thắt cravat. Sau đó, anh buông thõng tay và tôi cởi nó cho anh.   
 
- Cravat cá»§a anh quá cÅ© rồi – Tôi bảo – em sẽ mua cho anh má»™t chiếc khác, anh thÃch màu gì?   
 
Anh báºt cưá»i, tôi lại sung sướng vui mừng khi nghe tiếng cưá»i dá»… chịu và đáng yêu cá»§a anh.   
 
- Cứ như em muốn bao anh ấy – Anh nói – lúc thì em muốn thanh toán tiá»n bữa trưa... bây giá» lại định tặng anh cravat.   
 
Tôi cởi áo vét và áo gilê cho anh, anh mặc sÆ¡ mi trần ngồi ở mép giưá»ng.   
 
- Thế trông anh có ai bảo là mưá»i chÃn tuổi không? – Anh há»i.  
  
Anh thÃch nói vá» bản thân mình, tôi nháºn thấy ngay Ä‘iá»u đó.   
 
- Có và không – Tôi ngáºp ngừng đáp. Tôi nháºn thấy anh không thÃch thú nghe tôi nói - bá»™ tóc đã đặc biệt phản lại anh – tôi vừa nói vừa vuốt ve đầu tóc anh – tóc những ngưá»i đàn ông trưởng thành không dày thế này... nhưng qua nét mặt thì có thể Ä‘oán anh nhiá»u tuổi hÆ¡n.   
 
- Thế em đã đoán anh bao nhiêu tuổi?   
 
- Khoảng hai mươi nhăm.   
 
Anh nhắm mắt lại và im lặng tựa hồ chìm đắm trong trạng thái mơ mơ màng màng. Tôi lại sợ anh bị đau ốm nên vội vàng cởi áo sơ mi của anh ra, vừa cởi vừa bảo:   
 
- Anh kể cho em nghe đôi Ä‘iá»u vá» anh Ä‘i... anh là sinh viên à?   
 
- Äúng.   
 
- Anh há»c môn gì?   
 
- Luáºt.   
 
- Anh sống với bố mẹ à?   
 
- Không, gia đình anh sống tại thị xã, tại X.   
 
- Thế anh ở đâu? Ở ký túc xá à?   
 
- Không, ở trong những căn phòng có bày biện đồ đạc hẳn hoi – Anh mở mắt và đáp như cái máy - Tại phố Cola di Rienzi, nhà số mưá»i, phòng số tám, chá»— bà góa Medolaghi... bà Amalia Medolaghi.   
 
Lúc này anh đã mình trần. Tôi không kìm được muốn vuốt ve tay, ngực và cổ anh.   
 
Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi phá lên cưá»i và cất giá»ng khàn khàn nói:   
 
- Em tưởng anh không thấy gì cả à?   
 
- à anh định nói gì?   
 
- Äịnh nói rằng em rất bình tÄ©nh lá»™t áo anh... Anh say, nhưng không đến ná»—i bà tỉ như em tưởng đâu.   
 
- Như váºy chuyện đó có gì xấu nào? – Tôi bối rối đáp - Chẳng qua thấy anh không tá»± cởi được thì em giúp thế thôi.   
 
Xem ra anh không nghe rõ lá»i tôi.   
 
- Anh say – Anh nói tiếp và lắc đầu – nhưng biết rất rõ anh đang làm gì và tại sao lại ở đây... anh không cần em giúp, đây này.   
 
Và bằng má»™t động tác bất ngá» anh đưa đôi tay khẳng khiu – trông anh như má»™t con rối - cởi thắt lưng và bắt đầu tụt quần dài và má»i thứ còn lại ra. Anh ôm tôi, rồi nói tiếp:   
 
- Anh còn biết em chỠđợi gì ở anh nữa.   
 
Anh xiết tay tôi trong đôi cánh tay mạnh mẽ và xúc động, còn nét mặt để lá»™ má»™t vẻ tinh nghịch. Sau này tôi đã nhiá»u lần bắt gặp cái nét ấy, tháºm chà ngay cả vào những giây phút khi anh xem ra buá»™c phải dứt bá» má»i thứ trên Ä‘á»i. Äiá»u đó chứng tá» rằng dù làm gì thì làm, anh vẫn trung thành gìn giữ để lý trà khúc triết, và Ä‘iá»u đó, tháºt không may, sau này tôi thấy rõ nó thá»±c sá»± gây trở ngại trong việc anh yêu tôi.   
 
- Em chỠđợi cái này này, phải không nào? – Anh siết tôi mạnh hÆ¡n trong vòng tay mình và há»i. – Và cái này này, cái này này...   
 
Và sau má»—i lần bảo “cái này nàyâ€, anh lại ôm tôi, lại hôn, lại cắn, lại véo vào tôi những nÆ¡i tôi Ãt chỠđợi nhất. Tôi báºt cưá»i, cố che đỡ và sung sướng nhìn anh say đắm tá»›i mức không nháºn thấy hành vi cá»§a anh gượng gạo và giả tạo biết bao. Anh làm tôi bị Ä‘au tá»±a hồ đối vá»›i anh, cÆ¡ thể tôi là đối tượng để căm ghét chứ không phải để yêu thương. Còn trong mắt anh lóe lên không phải là dục vá»ng, mà nói đúng hÆ¡n là má»™t ná»—i giáºn dữ. Sau đó cÆ¡n đắm say cá»§a anh tá»± nhiên tắt lặng, như khi nó bùng lên. Chắc hẳn cÆ¡n say lại quáºt ngã anh, anh lại nằm dài trên giưá»ng mắt nhắm nghiá»n, còn tôi nắm bên anh vá»›i má»™t cảm giác lạ lùng tá»±a hồ anh đã không cỠđộng, không nói vá»›i tôi, không đụng tá»›i ngưá»i tôi, tá»±a hồ như đã không có chuyện gì và má»i chuyện phải xảy ra như váºy.   
 
Sau đó tôi nhá»m dáºy, quỳ má»™t hồi lâu không nhúc nhÃch ở bên anh, tóc xõa xuống mắt tôi, tôi ngắm anh và chốc chốc lại rụt rè đụng nhẹ các đầu ngón tay vào tấm thân gầy, tuyệt đẹp và trong trắng cá»§a anh. Qua làn da trắng cá»§a anh có thể nhìn thấy rõ cả xương. Vai anh rá»™ng và gầy, không hẹp, chân dài, ngá»±c má»c đầy lông. Anh nằm ngá»a, do đó bụng hóp và xương mu nổi rõ dưới lá»›p da bị căng ra. Tôi không thể chịu đựng được sá»± cưỡng bức trong tình yêu và vì váºy tôi cảm thấy đúng là giữa chúng tôi đã không há» có chuyện gì và má»i chuyện Ä‘ang còn nắm ở phÃa trước. Do đó tôi bắt đầu chỠđợi khi nào yên tÄ©nh và bình yên trở lại vá»›i hai chúng tôi sau cÆ¡n kÃch động gượng gạo ấy, và khi tôi lấy lại được trạng thái tinh thần khúc triết và thanh thản bình thưá»ng tôi tháºn trá»ng – như vào những ngày nóng bức ta từ từ bước ra biển lặng, mÆ¡n trá»›n - nằm xuống bên anh, luồn chân tôi vào giữa hai chân anh, ôm cổ anh và ép chặt toàn thân xuống. Lần này anh không động Ä‘áºy, không hé răng nói ná»a lá»i. Tôi dùng những tên âu yếm nhất để gá»i anh, phả hÆ¡i thở vào mặt anh, dịu dàng mÆ¡n trá»›n vuốt ve anh, còn anh cứ nằm ngá»a bất động như ngưá»i chết. Sau này tôi được biết rằng sá»± há» hững và thụ động ấy ở anh là bằng chứng cao nhất cá»§a tình yêu mà anh có thể có được.  
Vá» khuya, tôi nằm chống khuá»·u chăm chăm nhìn anh, ngay mãi táºn bây giá», dù qua bao năm tháng, cái bức hình buồn thảm ấy vẫn hiện rõ trong trà nhá»› cá»§a tôi. Anh ngá»§, vùi đầu vào gối, nét mặt kiêu hãnh như thưá»ng lệ mà rõ ràng anh cố giữ bằng má»i giá trong má»i tình huống lúc này chẳng còn: giấc ngá»§ làm cho các nét trên mặt anh có má»™t vẻ chân thành, chỉ còn lại sá»± trẻ trung, tươi mát và thÆ¡ ngây, nói đúng ra là những dấu hiệu cá»§a lứa tuổi, hÆ¡n là bằng chứng cá»§a những phẩm chất tinh thần... Nhưng tôi nhá»› lại đã thấy anh ra sao má»›i đây thôi: hay giá»…u cợt, hung hăng, thá» Æ¡, trìu mến, đầy ước vá»ng, còn tôi bị ná»—i buồn, sá»± lo âu và bất mãn giày vò, vì cái giá»…u cợt, hung hăng, cái thá» Æ¡ và cái ước vá»ng ấy, tất cả những cái đó là bản thân anh, và đấy là Ä‘iá»u khác biệt giữa anh vá»›i tôi và những ngưá»i khác, nó bắt nguồn từ sâu trong đáy lòng mà nay vẫn xa vá»i và khó hiểu đối vá»›i tôi, khi nghiên cứu và phân tÃch chúng – như những bá»™ pháºn cá»§a má»™t bá»™ máy nào đó – tôi chẳng qua muốn hiểu rõ nguyên do cá»§a những hành động tôi đã quan sát trong cuá»™c ái ân cá»§a chúng tôi, song than ôi, tôi đành bó tay không hiểu nổi. Toàn bá»™ con ngưá»i anh nằm trong cái phần bé nhỠđã buá»™t khá»i tôi, còn cái phần lá»›n mà tôi thấy được, chẳng có ý nghÄ©a gì, hÆ¡n nữa chẳng cần thiết đối vá»›i tôi. Tôi thấy Gino, Astarita và tháºm chà Sonzogno gần gÅ©i hÆ¡n và dá»… hiểu hÆ¡n. Nhìn Giacomo, tôi thấy Ä‘au lòng và tâm hồn tôi không thể hòa hợp vá»›i tâm hồn anh như cÆ¡ thể chúng tôi hòa hợp má»›i đây thôi. Lòng tôi góa bụa và chua xót khóc than cÆ¡ há»™i bị bá» lỡ. Có lẽ sẽ có lúc tâm hồn anh rá»™ng mở và khi đó chỉ cần má»™t cá» chỉ hoặc má»™t lá»i nói là có thể lá»t vào và nằm lại mãi trong tâm hồn anh. Song tôi không biết cách tóm bắt cái đó, còn bây giá» thì quá muá»™n rồi, anh đã ngá»§ và lại lẩn tránh xa tôi.   
 
Äúng lúc tôi Ä‘ang nhìn anh, anh mở mắt ra và nằm nguyên ở tư thế cÅ© cất tiếng há»i:   
 
- Em cũng ngủ chứ?   
 
Tôi cảm thấy giá»ng anh thay đổi, trở nên tin tưởng hÆ¡n và thân thiết hÆ¡n. Và tôi bá»—ng hy vá»ng rằng trong lúc ngá»§, chẳng hiểu bằng má»™t cách huyá»n bà nào đó, sá»± gần gÅ©i giữa chúng tôi đã tăng lên.  
  
- Không... em ngắm nhìn anh.   
 
Anh im lặng một lát, nói tiếp:   
 
- Anh muốn đỠnghị em giúp má»™t việc... nhưng liệu anh có thể trông cáºy nÆ¡i em được không?   
 
- Há»i đến kỳ quặc!   
 
- Em phải giúp anh, em cất giữ ở nhà em trong má»™t vài ngày má»™t cái bá»c anh sẽ chuyển cho em... sau đó anh sẽ lấy vá», và có thể sẽ lại Ä‘em đến những bá»c khác.   
 
Vào lúc khác tôi đã há»i xem đó là những bá»c gì rồi, nhưng lúc đó Ä‘iá»u tôi quan tâm hÆ¡n cả là những mối quan hệ giữa chúng tôi và bản thân anh. Tôi cho rằng đó là cÆ¡ há»™i tuyệt vá»i để gặp lại nhau, tôi chiá»u anh, còn nếu há»i han, anh nghÄ© lại và sẽ không nhá» nữa. Tôi đáp, vẻ vô tư:   
 
- Có váºy thôi à?   
 
Anh lại im lặng hồi lâu như suy tÃnh, rồi há»i:   
 
- Thế em đồng ý chứ?   
 
- Thì em đã trả lá»i anh rồi mà, vâng ạ.   
 
- Thế em không quan tâm xem đấy là những bá»c gì à?   
 
- Nếu anh không muốn nói – Tôi cố làm ra vẻ thá» Æ¡ đáp – thì hẳn anh có lý do cá»§a riêng mình, do đó em không há»i.   
 
- Nhưng em làm sao có thể biết được, nhỡ nguy hiểm thì sao?   
 
- Kệ.   
 
- Thế nhỡ đó là cá»§a ăn cắp – Anh trở mình nói tiếp, trong ánh mắt anh rá»±c sáng má»™t ngá»n lá»a sôi nổi cá»§a con trẻ - thế nhỡ anh là má»™t tên ăn cắp thì sao?   
 
Tôi nhá»› lại Sonzogno không chỉ là má»™t tên trá»™m cắp, mà còn là má»™t tên giết ngưá»i nữa, nhá»› lại bản thân mình đã ăn cắp chiếc há»™p đựng phấn và chiếc khăn trùm đầu và tôi thấy sá»± trùng hợp này tháºt kỳ lạ: anh muốn tá» ra mình là má»™t tên trá»™m cắp trước mặt tôi – má»™t kẻ đã từng ăn cắp và giao du vá»›i bá»n trá»™m cắp. Tôi âu yếm vuốt ve anh và bảo:   
 
- Tất nhiên anh đâu phải là một kẻ cắp.   
 
Anh cau mày, anh vẫn luôn là má»™t ngưá»i tá»± ái quá đáng và bá»±c mình má»™t cách kỳ quặc vì những chuyện chẳng đâu vào đâu.   
 
- Tại sao? Anh có thể là một tên ăn cắp lắm chứ?   
 
- Anh đâu có bá»™ mặt ấy... tất nhiên, chẳng ai há»c được chữ ngá», song bản thân anh không gây cho ngưá»i ta ấn tượng trá»™m cắp.   
 
- Tại sao? Mặt mũi anh thế nào nào?   
 
- Thực tế anh thế nào thì mặt anh thế đó... Khuôn mặt của một thanh niên thuộc gia đình tỠtế, của một sinh viên.   
 
- Äấy là anh bảo vá»›i em anh là sinh viên... song nhỡ anh là má»™t loại ngưá»i khác... và trong thá»±c tế đúng là như váºy.   
 
Tôi không tranh luáºn vá»›i anh. Thì chÃnh tôi đây, tôi thầm nghÄ©, khuôn mặt tôi có vẻ gì là cá»§a má»™t con ăn cắp đâu, bá»—ng tôi rất muốn nói vá»›i anh rằng tôi đã từng ăn cắp. Tôi bị quyến rÅ© như váºy chá»§ yếu là do Ä‘iá»u anh nói tháºt kỳ lạ. Tôi thưá»ng cho rằng hành động trá»™m cắp đáng bị lên án, thế mà lại thấy má»™t ngưá»i xem ra không những không làm chuyện tương tá»±, mà tháºm chà còn có vẻ tán thành, đây là má»™t câu đố tôi không thể giải nổi. Do dá»± má»™t lát, tôi nói:   
 
- Anh nói đúng... Em không cho rằng anh là một kẻ trộm cắp, vì em tin anh không phải là một tên ăn trộm, còn vỠmặt mũi, nó chẳng liên quan gì trong chuyện này, anh cũng có thể là một kẻ trộm cắp... không phải lúc nào cũng có thể qua mặt mà bắt hình dong... em chẳng hạn, ai dám bảo em là một con ăn cắp nào?   
 
- Không ai dám cả - Anh nhìn tôi, đáp.   
 
- Thế mà em lại là một con ăn cắp đấy – Tôi bình tĩnh nói.   
 
- Em ấy à?   
 
- Vâng, em.   
 
- Em ăn cắp váºt gì nào?   
 
Chiếc túi xách cá»§a tôi nằm trên mặt bàn kê ở đầu giưá»ng, tôi lấy túi, lôi ra chiếc há»™p đựng phấn và đưa cho anh coi.   
 
- Cái này em lấy cắp cá»§a má»™t nhà có báºn em tá»›i chÆ¡i, còn má»™t lần em lấy cắp chiếc khăn trùm đầu và đưa biếu mẹ.   
 
Chẳng cần phải suy nghÄ© cÅ©ng biết là sở dÄ© tôi thú nháºn thế chẳng qua cÅ©ng là do thói khoe khoang. Tháºt ra, tôi bị thôi thúc trước nguyện vá»ng muốn được thấy trên khuôn mặt anh những nét vẻ cá»§a má»™t ngưá»i thân thiết và má»™t kẻ đồng lõa, khi không tìm thấy được Ä‘iá»u gì tốt hÆ¡n thì tháºm chà thú tá»™i cÅ©ng có thể làm cho con ngưá»i gần gÅ©i nhau và khÆ¡i gợi tình yêu. Tôi nháºn thấy khuôn mặt anh bá»—ng trở nên nghiêm nghị và anh chăm chăm nhìn tôi, và thế là bá»—ng nhiên tôi sợ anh lên án và có lẽ, sẽ quyết định không bao giá» gặp lại tôi. Tôi vá»™i vã nói thêm:   
 
- Nhưng anh đừng cho rằng em tá»± hào vá» những chuyện đó... em đã quyết định trả lại chiếc há»™p đựng phấn... hôm nay em sẽ mang trả... tháºt ra em không thể mang trả lại chiếc khăn choàng đầu... nhưng em đã ăn năn và hứa sẽ không bao giỠăn cắp nữa.   
 
Trong mắt anh bừng lóe lên má»™t ánh mắt tinh nghịch thưá»ng lệ. Anh nhìn tôi và bá»—ng cưá»i phá lên. Sau đó, anh túm lấy vai tôi và váºt xuống giưá»ng, cù tôi và dá»a phết vào mông, mồm lẩm bẩm và giá»…u cợt âu yếm:   
 
- Äồ ăn cắp... em là đồ ăn cắp... đồ ăn cắp... cô nàng ăn cắp... cô nàng ăn cắp.   
 
Tôi không biết nên giáºn hay nên vui, song tâm trạng kÃch động cá»§a anh ở má»™t mức độ nào đó đã làm tôi xúc động và thấy dá»… chịu. Dẫu sao cÅ©ng tốt hÆ¡n là sá»± thá» Æ¡ lạnh lùng thưá»ng lệ. Tôi cưá»i khanh khách, toàn thân cứ giẫy lên vì tôi sợ bị cù, còn anh cứ cù vào nách tôi. Nhưng do đó tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt anh cúi trên ngưá»i tôi cau có vì tức giáºn, không cởi mở và lạnh lùng như trước. Sau đó anh nằm váºt ngá»a ngưá»i xuống giưá»ng rồi nói:   
 
- Còn anh đâu phải là má»™t tên trá»™m cắp... hoàn toàn không phải là má»™t tên trá»™m cắp... trong những bá»c đó không phải là những cá»§a ăn cắp được.   
 
Chắc không kìm được, anh cứ những muốn nói tuá»™t ra rằng những bá»c đựng gì, và tôi hiểu rằng tÃnh hiếu danh Ä‘ang lên tiếng trong anh. Xét cho cùng, tình cảm này chẳng khác gì vá»›i tình cảm đã thôi thúc Sonzogno thú nháºn tá»™i lá»—i cá»§a mình vá»›i tôi. Tuy đàn ông có đủ loại, song há» có khá nhiá»u cái giống nhau và trước con mắt cá»§a phụ nữ há» yêu hoặc chỉ gần gÅ©i thôi, há» bao giá» cÅ©ng tá» rõ bản lÄ©nh cá»§a mình theo kiểu xấu che tốt khoe, tá»±a hồ đã thá»±c hiện hay sẵn sáng thá»±c hiện, có Trá»i má»›i biết những vụ quan trá»ng và mạo hiểm đó. Tôi âu yếm nói:   
 
- Rõ ràng anh Ä‘ang muốn đến chết được kể cho em nghe những cái gì trong các bá»c ấy.   
 
Anh nổi giáºn:   
 
- Em tháºt khá» dại... hoàn toàn không phải váºy đâu... nhưng anh có nhiệm vụ báo trước vá»›i em những gì trong các bá»c đó, còn nháºn chúng hay không là tá»± em quyết định... Thế này này, các bá»c ấy là những tài liệu để tuyên truyá»n...   
 
- Thế nghĩa là thế nào?   
 
- Anh ở trong má»™t nhóm ngưá»i – Anh mở đầu, giá»ng khe khẽ - không biết phải giải thÃch thế nào vá»›i em đây... ki thÃch chÃnh phá»§ hiện nay... tháºm chà căm thù nó và muốn làm thế nào có thể mau chóng kết liá»…u nó... trong các bá»c đó là truyá»n đơn in bà máºt, giải thÃch rõ để má»i ngưá»i hiểu rõ cái tồi tệ cá»§a chÃnh phá»§ này và có thể láºt đổ nó bằng cách nào.   
 
Tôi không bao giá» quan tâm đến chÃnh trị. Tôi chắc hẳn còn nhiá»u ngưá»i nữa không bao giá» nảy sinh ý nghÄ© tá»± há»i xem chÃnh phá»§ hiện nay tốt hoặc xấu. Nhưng tôi chợt nghÄ© tá»›i Astarita và những câu chuyện khó hiểu vá» chÃnh trị mà anh ta kể Ä‘i kể lại mãi không thôi. Tôi lo lắng kêu lên:   
 
- Nhưng Ä‘iá»u đó bị cấm... Ä‘iá»u đó nguy hiểm mà.   
 
Anh nhìn tôi vá»›i vẻ hài lòng ra mặt. Cuối cùng tôi đã nói vá»›i anh những lá»i làm tôi mát lòng và mÆ¡n trá»›n lòng tá»± ái cá»§a anh. Anh làm ra vẻ hết sức quan trá»ng và khẳng định, giá»ng đầy ý nghÄ©a:   
 
- Äúng, chuyện đó rất nguy hiểm... Bây giá» em tá»± quyết định xem em có làm Ä‘iá»u đó cho anh được hay không.   
 
- Nhưng em không có ý muốn bảo chuyện đó nguy hiểm cho anh mà không nguy hiểm cho em – Tôi sôi nổi phản đối - nếu nguy hiểm cho em, em chấp nháºn.   
 
- Em ạ - Anh báo trước - Äiá»u đó nguy hiểm thá»±c sá»± đấy... nếu ngưá»i ta tìm được những bá»c ấy ở chá»— em, em sẽ vào ngồi tù.   
 
Tôi đưa mắt nhìn anh và lòng bá»—ng rá»™n lên má»™t ná»—i xúc động mãnh liệt và không ghìm nén được. Tôi không rõ ná»—i xúc động ấy là do lá»i anh hoặc do má»™t nguyên nhân nào đó gây nên. Mắt đầy lệ, tôi thầm thì:   
 
- Lẽ nào anh không biết rằng chuyện đó chẳng há» có ý nghÄ©a gì vá»›i em sao? Em sẽ vào tù... thì đã sao nào? – Tôi lắc đầu, nước mắt trào ra chảy đầy trên hai má. Anh ngạc nhiên há»i:   
 
- Sao em khóc?   
 
- Em xin lá»—i anh – Tôi nói – em đến là ngốc... bản thân cÅ©ng không rõ tại sao nữa, có lẽ em muốn tá» rõ ná»—i lòng yêu thương cá»§a em đối vá»›i anh và sẵn sàng làm tất cả má»i Ä‘iá»u vì anh.   
 
Tôi vẫn không rõ lúc đó cần phải nói những gì vá»›i anh vá» ná»—i lòng yêu thương cá»§a tôi. Trên khuôn mặt Giacomo xuất hiện vẫn nét bối rối, vẫn sá»± lạnh nhạt ấy mà sau này tôi đã nhiá»u lần quan sát thấy. Anh quay mặt Ä‘i và lẩm bẩm:   
 
- Thôi ta thá»a thuáºn vá»›i nhau rồi nhé... hai ngày nữa anh sẽ mang tá»›i má»™t bá»c... còn bây giá» anh phải Ä‘i đây, muá»™n rồi... – Nói xong anh báºt dáºy khá»i giưá»ng và vá»™i vã mặc quần áo.   
 
Anh nhặt áo quần vất dưới sàn, mặc vá»™i vào, rồi đến bên mắc áo, lấy áo bành tô mặc vào ngưá»i và tiến lại gần tôi. Anh nhìn tôi, miệng mỉm má»™t nụ cưá»i trẻ con dá»… thương làm tôi thấy vui và nói:   
 
- Em sỠthỠvào đây xem.   
 
Tôi thấy anh chìa cái túi áo bành tô ra. Anh nghiêng ngưá»i để tôi có thể thá»c tay vào túi và tôi đụng phải má»™t váºt cứng.   
 
- Cái gì thế? – Tôi ngạc nhiên há»i.   
 
Anh mỉm cưá»i, vẻ hài lòng, thá»c tay vào túi, nhìn tôi chằm chằm và từ từ lôi ra má»™t khẩu súng màu Ä‘en.   
 
- Súng lục – Tôi kêu lên – Nhưng để anh làm gì?   
 
- Sao mà biết được – Anh đáp – luôn luôn có thể phải dùng đến nó.   
 
Tôi bối rối không còn biết suy nghÄ© ra sao nữa, má»›i lại anh chẳng để tôi có thá»i gian suy nghÄ©. Anh bá» súng lục vào túi, cúi ngưá»i lướt nhẹ môi anh trên môi tôi và nói:   
 
- Thá»a thuáºn chứ... Hai ngày nữa anh sẽ tá»›i...   
 
Tôi chưa kịp trấn tĩnh thì anh đã đi mất rồi...   
 
Sau này tôi thưá»ng nhá»› lại buổi tình tá»± đầu tiên ấy cá»§a chúng tôi và cay đắng tá»± trách mình không thấu hiểu rõ ná»—i nguy hiểm cá»§a anh phải đương đầu khi hoạt động chÃnh trị. Tháºt ra tôi chẳng có ảnh hưởng gì đối vá»›i anh cả, nhưng nếu tôi biết rõ như mãi vá» sau má»›i phát hiện thấy, Ãt ra tôi cÅ©ng có lá»i khuyên anh và nếu không có tác dụng thì tôi sẽ sát cánh bên anh để á»§ng há»™ anh bằng cách tá» ná»— thông cảm và tinh thần kiên định. Tất nhiên, tôi có lá»—i, hoặc nói đúng hÆ¡n, lá»—i là do tôi dốt nát nhưng dẫu sao đấy là háºu quả do hoàn cảnh cá»§a tôi đã gây nên. Như tôi đã nói, tôi không bao giá» quan tâm đến chÃnh trị, không am hiểu nó má»™t chút nào cả và nghÄ© rằng chÃnh trị không có chút nào quan hệ đến cuá»™c Ä‘á»i tôi, dưá»ng như má»i sá»± kiện không phải Ä‘ang đảo lá»™n tùng phèo ở quanh tôi, mà là ở má»™t hành tinh khác nào đó. Khi Ä‘á»c báo, tôi bá» qua trang má»™t – trang đăng các bản tin má»›i vá» chÃnh trị - mà tôi không quan tâm má»™t chút nào, tôi xem mục Ä‘iểm tin thông báo vá» các tai nạn và tá»™i phạm là những tin Ãt ra cÅ©ng cung cấp má»™t món ăn tinh thần cho trà tưởng tượng cá»§a tôi. Tháºt ra cuá»™c Ä‘á»i tôi tương tá»± như sá»± tồn tại cá»§a các chú cá lấp lánh, mà theo lá»i các nhà bác há»c, sống táºn đáy biển, sống hoàn toàn trong bóng tối và chẳng biết tì gì Ä‘ang xảy ra trên kia, nÆ¡i chan hòa ánh nắng. ChÃnh trị và nhiá»u vấn đỠkhác được không Ãt ngưá»i chú ý đã đến vá»›i tôi tá»±a như từ má»™t xứ sở xa xăm và lạ lẫm và xem ra còn lá» má» và mỠảo hÆ¡n cả anh nắng đối vá»›i các sinh váºt sÆ¡ đẳng nhất sống ở những nÆ¡i dưới sâu đáy nước.   
 
Tuy váºy, không chỉ riêng tôi và sá»± dốt nát cá»§a tôi, mà bản thân Giacomo lẫn sá»± nhẹ dạ cá»§a anh cÅ©ng có lá»—i. Giá tôi cảm thấy, trong lòng anh, trừ tÃnh hiếu danh ra, có má»™t Ä‘iá»u gì đấy như nó ở trên thá»±c tế thì chắc tôi đã hành động khác rồi, và đã cố gắng - tháºt ra, không dám hứa đảm bảo thành công - hiểu rõ và Ä‘i sâu vào vấn đỠmà do dốt nát tôi chưa lÄ©nh há»™i được. Tôi liá»n cố nháºn xét tháºt đúng lúc vá» má»™t tình tiết nữa: tôi có cảm tưởng rằng anh thưá»ng xuyên sắm má»™t vai khôi hài hÆ¡n là hoạt động má»™t cách nghiêm túc. Hình như anh đã chắp vá xây dá»±ng nhân váºt lý tưởng cá»§a mình, tuy anh chẳng triệt để tin và tôi lại cho rằng anh lúc nào cÅ©ng máy móc có hành động theo gương nhân váºt đó. Tấn bi kịch vô táºn này đã để lại má»™t ấn tượng là anh nắm rất tuyệt vá»i các quy luáºt cá»§a trò anh Ä‘ang chÆ¡i, như thưá»ng trong trò chÆ¡i, anh bắt tay vào việc quá nghiêm túc và đồng thá»i tá»± ká»· ám thị, không trên cÆ¡ sở niá»m tin nào, rằng đối vá»›i anh, má»i chuyện vẫn còn sá»a chữa được và vào phút chót, tháºm chà vào trưá»ng hợp thất bại, kẻ thù cá»§a anh sẽ bá» qua cho anh ván bài bị thua và tháºm chà sẽ bắt tay anh. Có lẽ anh thá»±c sá»± vui đùa, như lÅ© trẻ vá»› được gì thì vui chÆ¡i nấy do bản năng bất trị vốn có cá»§a chúng, nhưng như sau này má»›i vỡ lẽ, kẻ thù cá»§a anh chÆ¡i má»™t cách nghiêm túc. Do đó khi trò chÆ¡i chấm dứt, Giacomo bá»—ng không tá»± vệ được và bị loại ra khá»i vòng chÆ¡i mà anh Ä‘eo Ä‘uổi đến cùng.   
 
Tiếc rằng sau này tôi suy nghÄ© nhiá»u - cố phân tÃch xem chuyện gì đã xảy ra - vá» những vấn đỠnày và vấn đỠnỠđáng buồn hÆ¡n và Ãt phức tạp hÆ¡n. Song ngày hôm đó tất nhiên tôi không mảy may nghÄ© rằng câu chuyện vá»›i những cái bá»c ấy sẽ ảnh hưởng tá»›i mức nào mối quan hệ cá»§a chúng tôi. Tôi mừng là anh đã quay lại, mừng là có thể giúp Ãch cho anh và chắc tôi sẽ có cÆ¡ há»™i gặp lại anh, ngoài ra tôi không há» nghÄ© gì nữa. Tôi nhá»› lại rằng mình đã lá» má» và nhân tiện nghÄ© tá»›i lá»i đỠnghị là lùng cá»§a anh, rồi lắc đầu bảo: “Tất cả những chuyện đó Ä‘á»u mang tÃnh chất trẻ thơ†và suy nghÄ© sang chuyện khác. Vả lại, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc nên nếu muốn cÅ©ng chẳng thể táºp trung đầu óc suy nghÄ© tá»›i những vấn đỠnghiêm túc được.   
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc