19-03-2008, 11:07 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 11
Hội hóa trang thà nh Rome
Hồi đầu năm 1838 ở Florence thấy có hai ngưá»i trẻ tuổi thuá»™c xã há»™i thanh lịch nhất cá»§a Paris; má»™t ngưá»i là tá» tước Albert de Morcerf, ngưá»i kia là nam tước Franz d'épinaỵ Há» cùng nhau Ä‘i dá»± há»™i hóa trang thà nh Romẹ Tháºt không phải là việc dá»… dà ng: ba trăm ngà n ngưá»i xem, ngưá»i La Mã, ngưá»i ý, ngưá»i ngoại quốc từ bốn châu lục cá»§a thế giá»›i đến dá»± và nếu không muốn dá»± lá»… há»™i giữa đám ngưá»i bình dân và kẻ tầm thưá»ng thì phải tìm được má»™t cái xe, những quần áo giả trang và nhất là má»™t cái cá»a sổ mở ra phố Cours là nÆ¡i Ä‘oà n diá»…u hà nh Ä‘i qua.
Albert và Franz thuê phòng ở chá»— bác Pas-trini, chá»§ khách sạn Londres trên quảng trưá»ng Tây Ban Nha.
Căn há»™ hỠđặt trước chỉ có hai phòng nhá» vì phần kia cá»§a tầng gác đã được má»™t ngưá»i già u sụ thuê, và hình như ông ta là ngưá»i đảo Sicilẹhay đảo Malte và mang tước vị bá tước Monte Cristo.
- Nà y bác Pastrini, bác đã tìm được má»™t cá»a sổ trông xuống Ä‘oà n diá»…u hà nh chưa? Hôm nay đã là thứ sáu, hai ngà y nữa là khai mạc há»™i hóa trang rồi.
- à , xin vâng, má»™t cái cá»a sổ! - Bác Pastrini kêu lên, chuyện nà y sẽ khó khăn đấy. Còn má»™t cái ở tầng năm lâu đà i Doria nhưng vừa má»›i cho thuê rồi.
- Chúng tôi trông cáºy ở bác đấy, bác Pastrini ạ, Franz nói. Còn chiá»u nay bác cho chiếc xe ngá»±a mui gấp đưa chúng tôi Ä‘i thăm đấu trưá»ng Colisée.
- Äấu trưá»ng Colisée ư? Các quý ngà i Æ¡i, nếu tôi có thể đưa ra má»™t lá»i khuyên thì xin các ông tránh những đưá»ng phố ngoại vi.
- Tại sao váºy?
- Vì đó là vùng đất cá»§a Luigi Vampa, má»™t tên cướp đáng sợ nhất thà nh Romẹ Hắn chuyên bắt cóc du khách và đòi tiá»n chuá»™c: tùy theo chá»— ở cá»§a khách trong thà nh phố là xa hay gần mà hắn đưa ra má»™t thá»i hạn để ná»™p tiá»n chuá»™c; rồi thá»i hạn ấy trôi qua, hắn cho thêm má»™t giá» là m phúc. Äến phút thứ sáu mươi cá»§a giỠđó, nếu chưa nháºn được tiá»n thì hắn sẽ bắn vỡ sá» ngưá»i ta bằng má»™t phát súng lục, và thế là xong chuyện.
- Quá»· thần Æ¡i! Nà y bác Pastrini, bác dá»a chúng tôi bằng các chuyện cướp nà y đủ rồi chứ?
Ãt ra thì cÅ©ng cám Æ¡n bác đã chỉ bảo cho!
Nói xong, hai chà ng trai Ä‘i xuống cầu thang, lên xe Ä‘i thăm đấu trưá»ng Colisée. Tuy nhiên há» vẫn tránh các đưá»ng phố ngoại vi.
Ngà y hôm sau, bác Pastrini đến phòng các chà ng trai.
- Tôi đã tìm được rồi. Ông chá»§ khách sạn nói vá»›i giá»ng hoà n toà n hà i lòng. Các ông biết rằng bá tước Monte Cristo ở cùng tầng gác vá»›i các ông. Nay ông ấy biết các ông Ä‘ang gặp trở ngại và sẵn lòng dà nh cho các ông hai chá»— trong xe cá»§a mình và hai chá»— cá»a sổ lâu đà i Rospoli.
- Nhưng mà , Albert há»i, liệu chúng tôi có nên nháºn sá»± giúp đỡ cá»§a má»™t ngưá»i không quen biết chăng?
Trong lúc đó có tiếng ngưá»i gõ cá»a. Má»™t ngưá»i hầu xuất hiện ở cá»a phòng.
- Ngà i bá tước Monte Cristo, ngưá»i hầu nói, cho tôi sang há»i xem các ông đây có vui lòng cho phép chá»§ nhân tôi được tiếp kiến ở bên nà y như má»™t ngưá»i láng giá»ng được không?
- Hãy nói vá»›i bá tước, Franz trả lá»i, rằng chÃnh chúng tôi sẽ rất hân hạnh được đến thăm ông ấy.
Ngưá»i hầu rút lui..- Thế thì các ông nháºn lá»i đỠnghị cá»§a ông ta chứ? Bác Pastrini nói.
- Riêng tôi thì xin vâng, Albert nói. Còn anh nói sao hả Franz?
- Tôi nói rằng các cá»a sổ lâu đà i Rospoli đã khiến tôi quyết định. Franz trả lá»i.
- Nà y, Franz nói, sá»a soạn Ä‘i và chúng ta cùng sang bên bá tước Monte Cristo.
Franz và Albert má»›i Ä‘i ngang qua đầu cầu thang, má»™t ngưá»i hầu đã ra mở cá»a và ra hiệu má»i há» và o.
Há» Ä‘i ngang qua hai phòng bà y biện sang trá»ng đến mức mà há» không tin được rằng có thể thấy trong khách sạn cá»§a bác Pastrini, và cuối cùng bước và o má»™t phòng khách thanh lịch.
- Xin má»i các quý ngà i ngồi, ngưá»i hầu nói, tôi Ä‘i báo cho ngà i bá tước.
Gần như ngay láºp tức tấm thảm treo được nâng lên lấy lối Ä‘i cho ngưá»i chá»§ sở hữu tất cả các đồ đạc quý giá nà y. Äó là má»™t ngưá»i đà n ông quãng ba mươi tám bốn mươi tuổi, ăn mặc cá»±c kỳ thanh nhã và lịch sá»±.
- Chúng tôi, Franz và tôi, ngà n lần biết Æ¡n ông thưa ngà i bá tước, Albert nói, thá»±c sá»± ngà i đã giúp chúng tôi thoát khá»i má»™t vụ lúng túng lá»›n.
- A! Lạy Chúa! Thưa các ông, bá tước tiếp lá»i và đưa tay ra hiệu má»i hai chà ng trai ngồi xuống má»™t cái Ä‘i văng, nếu tôi để các ông bị lúng túng lâu đến thế, thì đó là lá»—i ở cái gã ngu đần Pastrinị Thưa các ông, tôi đã ra lệnh rồi, trưa ngà y mai sẽ có xe đưa chúng ta đến lâu đà i Rospoli.
Hai chà ng trai đứng dáºy và cáo biệt.
Ngà y chá»§ nháºt, ngà y đầu tiên cá»§a há»™i hóa trang đã tá»›i. Bá tước đã cho soạn sá»a những bá»™ y phục loang lổ cá»§a há» Arlequin bằng xa tanh trắng và xanh thuá»™c loại lịch sá»± nhất.
- Vì các ông đã để tôi chá»n há»™ quần áo, ông nói vá»›i hai ngưá»i bạn, nên tôi đã sai sá»a soạn cho các ông những bá»™ nà y. Ta mặc và o nhanh lên.
Trang phục tinh tươm, há» Ä‘i xuống. Chiếc xe đợi ở cá»a, chất đầy confettis và các bó hoa.
Má»™t đám đông những ngưá»i Ä‘eo mặt nạ Ä‘i ra, trà n từ má»i hướng, ùa ra từ các cá»a ra và o, nhảy xuống từ các cá»a sổ tầng trệt. Xe cá»™ trổ ra má»i góc phố, chở đầy những anh há» Pierrot, những anh há» Arlequin quần áo chắp vá nhiá»u mà u, những chà ng hiệp sÄ©.
- Thưa các ngà i, bá tước vừa nhảy xuống xe vừa nói, khi nà o các ngà i chán đóng vai diá»…n trò mà muốn trở lại là m khán giả thì xin biết rằng các ngà i có chá»— bên các cá»a sổ cá»§a tôi. Trong khi chỠđợi, xin tùy ý sá» dụng ngưá»i đánh xe và xe ngá»±a cùng các ngưá»i hầu cá»§a tôi.
Franz cám Æ¡n bá tước vá» lá»i má»i ân cần còn Albert lại bị cuốn hút bởi má»™t xe đầy nhóc các.cô thôn nữ La Mã, cÅ©ng bị dừng lại như xe cá»§a bá tước.
- A! Bạn thân mến, anh nói vá»›i Franz, tôi đảm bảo rằng há» là những ngưá»i đà n bà rất hấp dẫn và tôi mong há»™i hóa trang thế nà o cÅ©ng Ä‘em lại cho tôi cuá»™c gặp gỡ nà o đó.
Suốt phần còn lại cá»§a ngà y hôm ấy, chiếc xe ngá»±a mui gấp cá»§a các cô thôn nữ La Mã qua lại nhiá»u lần trước mặt đôi bạn trai. Trong má»™t lần gặp chiếc xe ấy, Albert lấy má»™t bó hoa và ném lên chiếc xe. Chắc là má»™t trong những ngưá»i đà n bà hấp dẫn nà y mà Albert đã Ä‘oán ra dưới lá»›p quần áo thôn nữ Ä‘á»m dáng đã động lòng vá»›i hà nh vi tình tứ ấy vì lúc chiếc xe cá»§a đôi bạn lại Ä‘i qua thì đến lượt cô ta ném sang má»™t bó hoa đổng thảo.
Albert vồ lấy bó hoa và hãnh diện cà i lên khuyết áo.
- Nà y, Franz nói đùa với anh ta, đây là khởi đầu một cuộc phiêu lưu!
Câu chuyện đùa mau chóng mang tÃnh hiện thá»±c, vì lúc Franz và Albert gặp lại chiếc xe thôn nữ, cô gái đã ném bó hoa cho Albert liá»n vá»— tay khi nhìn thấy hoa cá»§a mình trên khuyết áo anh ta.
- Hoan hô! Bạn thân mến! Hoan hô! Franz bảo anh ta, sắp sá»a đến Ä‘iá»u kỳ diệu đấy!
- Äừng có mà hấp tấp. Nếu cô thôn nữ xinh đẹp có ý muốn Ä‘i xa hÆ¡n nữa thì ta sẽ lại gặp cô ấy và o ngà y mai.
Há» trở lại lâu đà i Rospoli, nhưng bá tước đã biệt tăm. Há» liá»n quay vá» khách sạn.
Ngà y hôm sau, lúc má»™t giá» rưỡi, các chà ng trai Ä‘i xuống đưá»ng. Bá tước Monte Cristo đã dà nh má»™t chiếc xe cho há» sá» dụng. Albert cà i bó hoa đổng thảo đã héo và o khuyết áo cá»§a mình.
Lúc hỠđã nháºp và o Ä‘oà n diá»…u hà nh, má»™t bó hoa đổng thảo tươi tắn từ chiếc xe các thôn nữ La Mã bay vụt sang xe cá»§a bá tước, báo cho Albert thấy rằng cuá»™c phiêu lưu cá»§a anh ta hôm qua vẫn tiếp diá»…n. Cô gái ném bó hoa đã bá» mặt nạ ra để cho Albert có thể nhìn rõ mặt cá»™ Cô ta quả là đẹp.
Bó hoa có gà i má»™t tấm thiếp và Albert Ä‘á»c:
"Tối thứ ba, hồi bảy giá», anh xuống xe trước phố Pontefici và đi theo ngưá»i thôn nữ La Mã đến giáºt cái đèn lồng cá»§a anh. Chú ý thắt má»™t dải lụa hồng lên vai áo để cô ta dá»… nháºn ra anh.
Từ nay đến lúc đó sẽ không gặp tôi nữa." - Nà y, Franz nói, xem ra sá»± việc mang tÃnh chất cá»§a má»™t cuá»™c phiêu lưu đến là dá»… chịu.
- Mình cũng thấy thế. Albert nói.
Rồi cÅ©ng tá»›i ngà y thứ ba, ngà y cuối cùng và ồn à o nhất trong các ngà y há»™i hóa trang..Albert đã dà nh được thắng lợi trong bá»™ y phục cá»§a anh hỠáo vá nhiá»u mà u. Trên vai anh có má»™t dải băng hồng tết thà nh nÆ¡ rá»§ hai đầu xuống táºn khÂo chân.
Ngà y cà ng muá»™n thì thà nh phố lại cà ng nhá»™n nhịp. Äến tối má»—i ngưá»i Ä‘á»u thắp cái đèn lồng kiểu ý gá»i là moccoletto cá»§a mình. Thế là chỉ trong mưá»i phút đã thấy lấp lánh năm mươi ngà n đốm sáng xuôi từ lâu đà i Venise xuống quảng trưá»ng Nhân Dân. Cứ như thể há»™i ma trÆ¡i.
Lúc bảy giá» hai anh bạn Ä‘ang ở mạn trên cá»§a phố Ponteficị Albert nhảy ra khá»i xe ngá»±a, tay cầm đèn lồng, thế rồi gần như láºp tức có ngưá»i Ä‘eo mặt nạ mặc y phục quen thuá»™c cá»§a cô thôn nữ ném hoa đưa tay giáºt lấy chiếc đèn lồng.
Franz ở quá xa không nghe thấy tiếng hỠtrao đổi với nhau, nhưng anh thấy Albert và cô thôn nữ khoác tay nhau cùng đi. Thế rồi hỠmất hút.
Bá»—ng tiếng chuông báo hiệu kết thúc há»™i hóa trang vang lên và cùng lúc ấy tất cả các moccoli tắt Ä‘i như có phép mà u. Như thể má»™t cÆ¡n gió duy nhất và rất lá»›n đã thổi tắt tất cả. Cùng lúc má»i tiếng hò reo Ä‘á»u ngừng bặt. Há»™i hóa trang đã kết thúc.
Có thể là trong Ä‘á»i mình, Franz chưa từng cảm nháºn được má»™t ấn tượng nà o dứt khoát đến thế, má»™t bước chuyển từ niá»m vui sang ná»—i buồn mau lẹ đến thế. Mà anh chẳng cách xa khách sạn là bao. Sau mưá»i phút, xe anh hay đúng hÆ¡n là xe cá»§a bá tước đã Ä‘áºu trước khách sạn Londres.
Lúc đến gần khách sạn, Franz thấy má»™t ngưá»i đứng giữa đưá»ng phố. Ngưá»i nà y choà ng má»™t áo khoác lá»›n. Trước sá»± kinh ngạc cá»§a Franz, ngưá»i ấy nói vá»›i anh.
- Có phải nam tước Franz d'épinay đó không? Hắn há»i thế. Lá thư nà y gá»i cho ông.
Franz quay và o Ä‘á»c dưới ánh nến:
"Bạn thân mến, ngay lúc nháºn thư nà y, xin vui lòng là m Æ¡n lấy cái thẻ tÃn dụng trong và cá»§a tôi, kèm cả cái cá»§a anh và o đó nếu nó chưa đủ. Chạy đến ông chá»§ ngân hà ng để láºp tức lÄ©nh ngay bốn ngà n đồng rồi trao cả cho ngưá»i mang thá»± Việc khẩn cấp nên số tiá»n phải được gá»i cho tôi ngay láºp tức.
Bạn anh Albert de Morcerf" Và bên trên là những chữ cá»§a ngưá»i khác:
"Nếu đúng sáu giá» sáng mà bốn ngà n đồng chưa đến tay ta thì đến bảy giá», tá» tước Albert de Morcerf sẽ không còn nữa.
Luigi Vampa" Albert đã rÆ¡i và o tay tên tướng cướp khét tiếng mà anh ta mãi cứ không chịu tin là có nó trên Ä‘á»i.
Không thể để phà thá»i gian. Franz chạy tá»›i bà n giấy, mở ra, tìm thấy chiếc và trong ngăn.kéo, trút thêm cả tiá»n riêng cá»§a mình và o đó:
vẫn còn thiếu một ngà n đồng mới đủ.
Chợt má»™t ý tưởng thần tình lướt qua đầu óc anh. Anh nghÄ© đến bá tước Monte Cristá» Má»™t lát sau anh đã đứng trước cá»a phòng bá tước.
Má»™t ngưá»i hầu dẫn anh và o nhà . Bá tước đến trước mặt anh, nói:
- A! Ngá»n gió là nh nà o mà đưa anh tá»›i và o giá» nà y? Anh đến đòi tôi thết bữa đêm chăng?
- Không, tôi đến nói vá»›i ngà i má»™t việc nghiêm trá»ng: Albert đã bị bá»n cướp bắt cóc, chúng đòi tôi tiá»n chuá»™c.
Và Franz đưa thư của Albert cho ông xem.
- Ngưá»i đưa lá thư nà y đâu? - Bá tước há»i sau khi Ä‘á»c xong.
- Ở ngoà i phố.
Bá tước đến cá»a sổ căn phòng trông ra phố và huýt má»™t hiệu còi. Ngưá»i đà n ông khoác áo choà ng rá»i khá»i bức tưá»ng và đi ra giữa đưá»ng.
- A! Anh đấy à , Peppiná» Lên đây, ông nói như thể ra lệnh cho ngưá»i hầu.
Ngưá»i đưa thư vâng lá»i.
- Tá» tước Albert rÆ¡i và o tay Luigi như thế nà o? Bá tước há»i.
- Thưa ngà i, xe cá»§a ông ngưá»i Pháp đã gặp xe có chở Teresa nhiá»u lần.
- Với tình nhân của chủ tướng ư?
- Vâng. Ông ngưá»i Pháp đã liếc mắt đưa tình, Teresa đùa đáp lại ông tạ Ông ném cho cô ấy những bó hoa, cô cÅ©ng ném hoa đáp lại cho ông, dÄ© nhiên là được chá»§ tướng cÅ©ng Ä‘ang ở trên chiếc xe ấy đồng ý, chÃnh ông ta cải trang thà nh ngưá»i đánh xe ngá»±a.
- Rồi sao? Bá tước há»i.
- Váºy rồi Teresa đã đồng ý hẹn gặp mặt, duy chỉ có Ä‘iá»u là Beppo đã thay Teresa đến Ä‘iểm hẹn.
- Thế nà o! Franz ngắt lá»i, chÃnh cái cô thôn nữ đã giáºt chiếc đèn moccoletto cá»§a anh tả...
- Äó là má»™t cáºu bé mưá»i lăm tuổi, Peppino trả lá»i, nhưng đối vá»›i bạn ông thì chẳng có gì đáng hổ thẹn cho việc bị lầm, Peppino đã lừa như thế được khối ngưá»i đấy, nhá. Ông ta bị dẫn tá»›i cho Luigi Ä‘ang đợi trong hầm má»™ Ở nhà thá» Saint-Sébastien.
- Äó là má»™t nÆ¡i tháºt đẹp như tranh. Nếu anh chưa biết các hầm má»™ Ở Saint-Sébastien thì đây vừa may có dịp đến viếng thăm!
Franz và bá tước lên xe, cả Peppino nữa, và há» cho ngá»±a chạy nước kiệu. Mưá»i phút sau, xe dừng lại. Peppino đến mở cá»a cho bá tước và Franz xuống xe.
Franz và bá tước Ä‘i theo Peppino đến má»™t khoảng trống giữa các tảng đá đến má»™t ngưá»i Ä‘i qua cÅ©ng hÆ¡i khó. Ba ngưá»i lách qua đó.
- Ai?.- Bạn! - Peppino nói.
Những ngưá»i má»›i đến nhìn qua khoảng trống cá»§a các vòm cuốn thấy có má»™t ngưá»i ngồi Ä‘á»c, khuá»·u tay tá»±a và o má»™t cái cá»™t, lưng quay lại phÃa các vòm cuốn. Äó là chá»§ tướng cá»§a băng cướp, Luigi Vampa.
Quanh hắn thấy có độ và i chục tên cướp, tên nà o cÅ©ng để súng vừa tầm tay vá»›i. Phút chốc tất cả những tên cướp cùng đứng báºt dáºy và hai mươi cái nòng súng carabine nhằm và o bá tước.
- Bá» súng xuống! Tên tướng cướp thét lên và ra hiệu bằng má»™t tay, còn tay kia thì hắn kÃnh cẩn ngả mÅ© chà o.
- Trà nhớ của anh xem ra kém quá Vampa ạ.
Bá tước nói, chẳng phải là đã thá»a thuáºn rằng không riêng gì con ngưá»i ta mà còn cả các bạn bè ta nữa cÅ©ng là thiêng liêng đối vá»›i các anh sao?
- Tôi vi phạm thá»a ước ở chá»— nà o thưa ngà i?
- Tối nay anh đã bắt cóc Ä‘em vỠđây tá» tước Albert de Morcerf, bá tước nói vá»›i má»™t ngữ Ä‘iệu là m Franz rùng mình; mà chà ng trai nà y thuá»™c số bạn bè cá»§a ta, anh đã đòi anh ta ná»™p tiá»n chuá»™c như bất kỳ má»™t ai khác.
- Xin thỠtrước thánh giá! Tôi mà phát hiện ra kẻ nà o trong các anh đã biết chà ng trai là bạn của đức ông thì tự tay tôi sẽ bắn vỡ sỠhắn.
Tên tướng cướp đi và i bước đến trước Franz:
- Hoan nghênh ngà i đã đến chỗ chúng tôi.
Thưa ngà i, hắn bảo anh tạ Ngưá»i bị bắt ở đà ng kia và tôi sẽ Ä‘Ãch thân báo cho ông ta rằng ông ấy được tá»± do.
Bá tước và Franz theo tên tướng cướp đến một xà lim và hắn mở khóa.
Lúc đó nhỠánh sáng má»™t ngá»n đèn, có thể thấy Albert cuá»™n tròn trong má»™t cái áo khoác cá»§a má»™t tên cướp cho mượn nằm trong má»™t xó và ngá»§ rất say.
- Nà o! Bá tước nói và cưá»i, nụ cưá»i đặc trưng cá»§a ông, má»™t ngưá»i bị xá» bắn và o bảy giá» sáng mà chẳng đến ná»—i nà o.
Vampa nhìn Albert ngá»§, lá»™ vẻ Ãt nhiá»u khâm phục.
- Ngà i nói đúng thưa bá tước, con ngưá»i nà y phải là má»™t trong số bạn cá»§a ngà i.
Rồi đến gần Albert, hắn chạm và o vai anh:
- Thưa ngà i! - Hắn nói, ngà i vui lòng thức dáºy chứ?
Albert vươn tay, giụi mắt rồi mở mắt nhìn.
- Ngà i được tự do, thưa ngà i.
- HỠđã trả tiá»n chuá»™c cho tôi rồi sao?
- Không, thưa ngà i. Có ngưá»i mà tôi không dám từ chối bất cứ Ä‘iá»u gì đã đến đòi ngà i vá».
- A! Thế đấy, con ngưá»i nà o sao dá»… thương đến thế?.Albert đưa mắt nhìn quanh mình và nháºn ra Franz Ä‘i cùng vá»›i bá tước Monte Cristo.
- A, thưa bá tước, Albert vui vẻ nói và sá»a lại cavat cùng các cá»a tay áo, ông là má»™t con ngưá»i tháºt quý hóa, mong ông coi tôi là ngưá»i chịu Æ¡n ông suốt Ä‘á»i.
Tên cướp nhìn toà n bộ cảnh nà y với vẻ kinh ngạc.
- Thưa ngà i Luigi, Albert nói tiếp, có cần hoà n tất thủ tục gì không để cáo biệt ngà i?
- Không cần gì cả thưa ông, và ông được tá»± do như khà trá»i váºy.
- Như váºy thì chúc ông má»™t cuá»™c sống tốt là nh và vui vẻ. Äi nà o, các ông, Ä‘i nà o!
Há» gặp lại chiếc xe ở chá»— nó Ä‘áºu lúc trước.
Bá tước chỉ nói má»™t tiếng vá»›i ngưá»i đánh xe là những con ngá»±a đã chạy miết.
Ngà y hôm sau vừa má»›i thức dáºy, câu nói đầu tiên cá»§a Albert là rá»§ Franz sang thăm bá tước.
Ngay sau đó hỠđến trình diện ở cá»a.
- Thưa bá tước, Albert vừa nói vừa bước lại gần, sáng nay xin phép cho tôi được thưa lại vá»›i ông vá» Ä‘iá»u hôm qua tôi nói chưa rõ: đó là không bao giá» tôi quên rằng ông đã cứu tôi trong hoà n cảnh như thế nà o và tôi sẽ luôn nhá»› rằng tôi chịu Æ¡n ông cứu mạng hay gần như thế.
- Ông láng giá»ng thân mến cá»§a tôi Æ¡i, bá tước vừa cưá»i vừa trả lá»i, ông đã quá lá»i khi nói vá» sá»± hà m Æ¡n đối vá»›i tôi. Nhá» tôi mà ông tiết kiệm được khoản tiá»n nhỠđộ và i chục ngà n quan trong việc chi tiêu du lịch cá»§a ông, chỉ có thế thôi mà . Ông thấy rõ là chuyện nà y chẳng đáng nói là m gì.
- Tuy nhiên việc tôi chịu Æ¡n ông không vì thế mà Ãt hÆ¡n, bởi váºy tôi muốn há»i rằng liệu tôi có thể giúp ông được chút việc gì không. Cha tôi, bá tước De Morcerf, ngưá»i gốc Tây Ban Nha hôm nay Ä‘ang có địa vị cao ở Pháp và Tây Ban Nha, và tôi xin thưa rằng tôi và tất cả những ngưá»i yêu mến tôi sẵn sà ng đợi ông sai bảo.
- Thế thì, bá tước nói, tôi thú thá»±c vá»›i ông rằng, ông de Morcerf ạ, tôi mong đợi đỠnghị cá»§a ông và tôi chấp nháºn nó hết sức thá»±c lòng.
Tôi đã chá»n ông để nhá» cáºy má»™t việc lá»›n.
- Việc gì ạ?
- Tôi chưa từng ở Paris! Tôi không biết Paris.
Lúc tôi đến Paris liệu ông có hứa mở giùm các cá»a cho tôi Ä‘i và o cái thế giá»›i mà ở đó tôi là ngưá»i xa lạ hay không?
- Rất sẵn lòng, Albert đáp, rất vui mừng được giá»›i thiệu má»™t ngưá»i như bá tước Monte Cristo.
Và khi nà o thì tôi được hân hạnh tiếp ông?
- Liệu ông có ưng má»™t cuá»™c hẹn đúng ngà y đúng giá» không? Xin báo để ông biết rằng tôi là ngưá»i chÃnh xác đến khó chịu..- Äúng ngà y đúng giá», Albert nói, Ä‘iá»u đó hết sức phù hợp vá»›i tôi.
- Váºy thì, cứ thế nhé. Bá tước đưa tay vá» má»™t quyển lịch treo cạnh tấm gương. Hôm nay là 21 tháng hai, lúc nà y là mưá»i giá» rưỡi sáng.
Ông có muốn chá» tôi và o ngà y 21 tháng năm sắp tá»›i và o hồi mưá»i giá» rưỡi sáng không?
- Tuyệt vá»i! Albert nói, bữa sáng sẽ sẵn sà ng.
- Ông ở đâu?
- Phố Helder số nhà 27.
Bá tước ghi cẩn tháºn những thông tin ấy.
- Và bây giá», bá tước nói trong khi bá» những mảnh giấy ghi chép cá»§a mình và o túi áo, xin cứ yên tâm, kim đồng hồ treo tưá»ng nhà ông không chÃnh xác hÆ¡n tôi được đâu. Khi nà o ông quay vá» Paris?
- Ngà y mai, tôi Ä‘i và o hồi năm giá» chiá»u.
- Như váºy thì xin chà o ông. Còn ông, bá tước há»i Franz, ông cÅ©ng Ä‘i chứ, ông nam tước?
- Vâng, đi Venisẹ Tôi còn ở lại Italia một và i năm.
- Nà o, chúc các ông lên đưá»ng may mắn! Bá tước nói vá»›i hai ngưá»i bạn và chìa cho má»—i ngưá»i má»™t tay.
Äó là lần đầu Franz cầm tay ngưá»i đà n ông nà y, anh rùng mình vì nó lạnh giá như tay ngưá»i chết
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 06:55 PM .
19-03-2008, 11:07 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 12
Äến ở Paris
Trong ngôi nhà ở phố Helder, nÆ¡i mà Albert de Morcerf lúc ở Rome đã chá»n là m Ä‘iểm hẹn vá»›i bá tước Monte-Cristo, tất cả Ä‘á»u được dá»n dẹp trong buổi sáng sá»›m ngà y 21 tháng 5 để là m vinh dá»± cho lá»i nói cá»§a chà ng trai.
Albert de Morcerf ở trong má»™t tòa lầu nằm phÃa góc sân lá»›n. PhÃa bên kia sân là tòa nhà rá»™ng rãi cá»§a ông bà bá tước de Morcerf.
Äã mưá»i giá», má»™t và i ngưá»i được Albert má»i đến để đón bá tước Monte Cristo đã có mặt. Ở đây có Lucien Debray, má»™t chà ng trai cao lá»›n tóc và ng, nước da tái, mắt mà u xám và tá»± tin, anh ta là tùy viên ở văn phòng Bá»™ trưởng bá»™ ná»™i vụ, và Beauchamp, nhà báo đáng gá»m cá»§a tá» "Công Minh".
Ngưá»i hầu phòng và o báo có hai ngưá»i khách má»›i..- Ông de Château-Renaud! ông Maximilien Morrel!
- Morrel. - Albert thì thà o vẻ ngạc nhiên.
Nhưng nói chưa dứt thì ông de Château-Renaud, một chà ng bảnh trai ba mươi tuổi, quý tộc từ đầu đến chân, đã nắm lấy tay Albert:
- Bạn thân mến, cho phép tôi giới thiệu với bạn ông đại úy kỵ binh Maximilien, bạn tôi.
Ngưá»i sÄ© quan trẻ lịch sá»± nghiêng mình chà o.
- Thưa ông, Albert nói vá»›i sá»± nhã nhặn trìu mến, ông là bạn cá»§a ông nam tước de Château-Renaud váºy xin cÅ©ng là bạn cá»§a chúng tôi.
- Kể chuyện vỠông khách của ông đi. Ông ấy ở đâu đến thế? ông đã gặp gỡ ông ta như thế nà o?
- à , tôi đã ở Rome dự hội hóa trang.
- Chúng tôi biết chuyện ấy. - Beauchamp nói.
- Vâng, nhưng Ä‘iá»u ông chưa biết là tôi bị bá»n cướp bắt cóc đưa đến các hầm má»™ Saint-Sébastien.
Tôi viết thư cho Franz rằng nếu anh ấy không đến kịp và o lúc sáu giỠsáng cùng với bốn ngà n đồng ê quy thì tên tướng cướp Luigi Vampa sẽ bắn vỡ sỠtôi.
- Nhưng Franz có đến với bốn ngà n ê quy không? Château-Renaud nói.
- Không, anh ta chỉ có Ä‘i cùng vá»›i ông khách mà tôi sắp giá»›i thiệu vá»›i các anh. Ông ta nói và i lá»i và o tai tên tướng cướp và tôi được tá»± dá» Bá»n chúng lại còn xin lá»—i tôi nữa chứ.
- A, hóa ra là như váºy! Thế cái ông ấy có phải là báºc á-thánh không?
- Không, rất đơn giản chỉ là bá tước Monte Cristo.
- Nà o Albert! Hãy xếp chuyện bá»n cướp ý và cả chuyện bá tước Monte Cristo lại, Debray nói. Nà y đồng hồ đánh chuông mưá»i giá» rưỡi rồi đấy! Hãy thú nháºn rằng anh đã bị má»™t cÆ¡n ác má»™ng rồi ta Ä‘i ăn thôi.
Nhưng tiếng ngân quả chuông đồng hồ chưa dứt thì cánh cá»a đã mở ra và Germain thông báo:
- Äức ông bá tước Monte Cristo!
Bá tước xuất hiện ở ngưỡng cá»a, ăn mặc cá»±c kỳ đơn giản nhưng tất thảy Ä‘á»u tuyệt vá»i phong nhã và đá»u xuất xứ từ những nhà cung ứng lịch sá»± nhất. Ông vừa mỉm cưá»i vừa Ä‘i và o giữa phòng khách đến thẳng chá»— Albert lúc đó Ä‘ang bước lại phÃa ông, vồn vã đưa tay ra bắt tay ông.
- Sá»± chÃnh xác, Monte Cristo nói, là cách cư xá» lịch thiệp cá»§a các báºc vua chúa. Nhưng dù có thiện chà đến đâu thì tÃnh chÃnh xác không phải bao giá» cÅ©ng là cách xá» sá»± lịch thiệp cá»§a du khách được. Tuy nhiên, tôi mong rằng, tá» tước.thân mến, xin ông lượng thứ cho hai hay ba giây cháºm trá»… mà vì thế tôi tin rằng mình đã xuất hiện muá»™n ở cuá»™c hẹn. Äi năm trăm dặm đưá»ng không thể nà o tránh được má»™t và i Ä‘iá»u trái ý.
- Thưa bá tước, tôi Ä‘ang thông báo cuá»™c viếng thăm cá»§a ngà i vá»›i má»™t số bạn bè cá»§a tôi, má»i hỠđến há»p mặt nhân dịp ngà i đã vui lòng đến thăm và tôi hân hạnh được giá»›i thiệu các bạn tôi vá»›i ngà i. Äó là bá tước de Château-Renaud, ông Lucien Debray, ông Beauchamp, và sau nữa là ông Maximilien Morrel.
Cho đến lúc ấy bá tước vẫn chà o má»i ngưá»i rất lịch sá»± nhưng lạnh nhạt, đến lúc nghe thấy cái tên nà y thì bá tước không kiá»m chế được đã bước lên má»™t bước và má»™t sắc son phÆ¡n phá»›t hiện ra như má»™t ánh chá»›p trên đôi má nhợt nhạt cá»§a ông.
- Thưa các ông, Albert nói, Germain báo cho tôi rằng bữa ăn đã sẵn sà ng phục vụ các ngà i.
HỠlặng lẽ đi sang phòng ăn. Ai ngồi và o chỗ nấy.
- Thưa các ông, bá tước nói lúc ngồi và o bà n, cho phép tôi nói lá»i tá»± thú thay cho lá»i xin lá»—i vá» má»i ứng xá» không hợp cách mà tôi có thể gây ra: tôi là ngưá»i ngoại quốc mà lại ngoại quốc đến mức đây là lần đầu tôi đến Paris. Cho nên cuá»™c sống Pháp đối vá»›i tôi là hoà n toà n xa lạ và từ trước cho đến táºn bây giá» tôi má»›i chỉ quen sống theo kiểu phương đông. Tôi xin các ông thứ lá»—i cho nếu các ông thấy ở tôi có và i Ä‘iá»u quá Thổ NhÄ© Kỳ, quá naples hay quá ả Ráºp.
Trình bà y như váºy rồi, thì thưa các ông, xin má»i.
- Xem ông ta nói như thế chứ! - Beauchamp thì thầm, hẳn phải là một đại quý tộc.
Và các vị khách bắt đầu dùng bữa.
- Ông bảo rằng, thưa bá tước, ông vừa má»›i đến đây. Váºy ông tÃnh chuyện chá»— ở thế nà o?
- Tôi đã có chá»— ở hoà n toà n sẵn sà ng. Tôi đã cá» ngưá»i hầu phòng đến trước và anh ta có nhiệm vụ mua cho tôi ngôi nhà ấy và bà y biện đồ đạc cho nó.
- Như thế có phải là ông bảo ông có má»™t ngưá»i hầu phòng quen thuá»™c Paris rồi không? -Beauchamp reo lên như váºy.
- Äây cÅ©ng là lần đầu anh ta đến Pháp như tôi. Anh ta tên là Ali, ngưá»i Nubie và anh ta bị câm. Monte Cristo đáp.
- Nhưng sao ông lại giao cho má»™t ngưá»i Nu-bie câm mua nhà ở Paris và trang bị đồ đạc cho ông? Morcef há»i. Hắn sẽ là m má»i chuyện sai lạc hết, cái anh chà ng khốn khổ đáng thương ấy.
- Ông lầm rồi, thưa ông. Anh ta đến đây đã tám hôm rồi, anh ta đã chạy khắp thà nh phố và vì anh ta biết rõ những ý thÃch thất thưá»ng, những sở thÃch riêng và những nhu cầu cá»§a tôi.nên anh ta sẽ thu xếp má»i thứ cho tôi vừa ý.
Anh ta đã đón tôi trên đưá»ng và đưa cho tôi mảnh giấy nà y, đó là địa chỉ má»›i cá»§a tôi: ông cầm lấy.
- Champs-élysées, 30. - Morcerf Ä‘á»c.
- A! Äiá»u nà y quả tháºt rất vương giả đấy! -Beauchamp không nÃn được buá»™t miệng nói.
- Như váºy, Beauchamp nói, là ngà i đây có má»™t ngôi nhà trang bị đầy đủ: ngà i có má»™t dinh thá»± Ở Champs-élysées, những ngưá»i hầu, ngưá»i quản gia, ngà i chỉ còn thiếu có má»—i má»™t cô nhân tình.
- Tôi có nhiá»u hÆ¡n thứ đó, Monte Cristo nói: tôi có má»™t cô nô lệ mua được ở Constanti-nople.
Việc nà y là m tôi phải trả khá đắt nhưng tôi chẳng phải báºn tâm nữa.
Ngưá»i ta đã chuyển sang ăn tráng miệng và hút xì gà từ lâu. Các khách má»i đã bị bá tước chinh phục. Äó thá»±c sá»± là má»™t con ngưá»i kỳ lạ nhất mà há» thấy trong Ä‘á»i.
- Bạn thân mến, Debray đứng dáºy và nói, đã hai giá» rưỡi rồi, ông khách cá»§a bạn tháºt khả ái, nhưng bầu bạn có cao nhã đến mấy rồi cÅ©ng phải cáo biệt.
Äó là tÃn hiệu ra vá»: má»i ngưá»i cùng đứng dáºy và từ biệt Albert và bá tước Monte Cristo.
- Thưa bá tước, Maximilien Morrel nói, đây là danh thiếp cá»§a tôi. Tôi hy vá»ng rằng sẽ được hân hạnh đón tiếp ông ở số nhà 14 phố Meslay.
- Hãy tin chắc rằng thế nà o tôi cũng sẽ đến, thưa ông, bá tước vừa nói vừa nghiêng mình.
Albert gá»i ngưá»i hầu phòng và sai Ä‘i báo cho ông bà de Morcerf vá» cuá»™c viếng thăm tiếp theo cá»§a bá tước de Monte Cristo.
Má»™t lát sau đó, Monte Cristo giáp mặt vá»›i chÃnh bá tước de Morcerf. Äó là má»™t ngưá»i đà n ông có lẽ trạc độ bốn mươi đến bốn lăm tuổi nhưng có vẻ Ãt nhất cÅ©ng phải năm mươi, ria mép và lông mà y mà u Ä‘en lại tương phản đến lạ kỳ vá»›i bá»™ tóc bạc cúp bốc theo kiểu nhà binh.
Monte Cristo thấy ông ta đến gặp mình mà chẳng bước lên bước nà o, dưá»ng như chân ông bị đóng Ä‘inh chặt xuống ván sà n cÅ©ng như đôi mắt dán chặt và o mặt bá tước de Morcerf.
- Xin chà o mừng ngà i đã đến với chúng tôi.
Bá tước de Morcerf vừa mỉm cưá»i vừa chà o Monte Cristo.
Trong khi nói những lá»i chà o đón nà y, bá tước de Morcerf chỉ má»™t chiếc ghế bà nh má»i Monte Cristo.
- Tháºt hân hạnh cho tôi, Monte Cristo nói, ngay từ lúc má»›i đến đã được tiếp kiến má»™t ngưá»i mà công trạng sánh kịp danh tiếng.
Viên tướng thÃch thú vì cung cách cá»§a bá tước..- Mẹ đây rồi! - Tá» tước bá»—ng reo lên.
Äúng thế, Monte Cristo quay lại đã thấy bà de Morcerf ở lối và o phòng khách: đứng sững bất động và tái mặt, cánh tay bà đang tá»±a và o khung cá»a rÆ¡i thõng xuống lúc Monte Cristo quay lại.
Bá tước đứng dáºy và cúi rất thấp chà o Mer-cédè s, đến lượt mình bà cÅ©ng cúi chà o, lặng câm và trịnh trá»ng.
- Nà y, lạy Chúa, bà là m sao thế? Viên tướng há»i. Có phải là hÆ¡i nóng ở phòng khách nà y là m bà khó chịu không?
- Mẹ Æ i, mẹ khó chịu à ? - Tá» tước kêu lên và lao đến trước mặt Mercédès.
Nà ng cảm Æ¡n cả hai ngưá»i bằng má»™t nụ cưá»i.
- Không, nà ng nói, nhưng tôi có xúc động đôi chút khi gặp ngưá»i mà tôi hà m Æ¡n cứu mạng con trai tôi.
Bá tước lại nghiêng mình, anh còn tái mặt hơn cả Mercédès.
- Thưa bà , anh nói, ông bá tước và bà đã không tiếc lá»i khen tôi vá» má»™t hà nh động bình thưá»ng. Nhưng tôi tiếc rằng buá»™c phải cáo biệt ông bà . Sáng nay vừa bước ra khá»i chiếc xe Ä‘i đưá»ng trưá»ng cá»§a tôi là và o cá»a nhà ông, nÆ¡i ăn chốn ở cá»§a tôi ở Paris như thế nà o tôi chưa rõ.
Mà ở đâu thì tôi cÅ©ng chỉ vừa má»›i được biết thôi. Äó là má»™t băn khoăn nhá», tôi biết thế, nhưng tuy váºy cÅ©ng đáng kể.
- Váºy thì tôi không giữ ông ở lại đâu, thưa ông, bà bá tước vừa nói vừa rá»i phòng khách.
- Bá tước thân mến, Albert nói, xin ông vui lòng dùng chiếc xe hòm của tôi cho đến khi nà o ngựa, xe của ông được trang bị xong.
- Cám Æ¡n vá» sá»± ân cần chu đáo cá»§a ông, tá» tước ạ, nhưng tôi Ä‘oán rằng ngưá»i quản gia cá»§a tôi, ông Bertuccio đã kiếm được cho tôi má»™t chiếc xe nà o đó có thắng ngá»±a sẵn sà ng.
Ra đến thá»m quả nhiên Monte Cristo thấy có má»™t chiếc xe Ä‘ang đợi mình. Äó là má»™t chiếc xe hòm lá»™ng lẫy vá»›i đôi ngá»±a đẹp tuyệt trần mà má»›i hôm qua ngưá»i chá»§ cÅ© còn chưa chịu bán vá»›i giá mưá»i tám ngà n frăng.
Và Monte Cristo nhảy lên xe, cá»a xe đóng lại sau lưng anh rồi xe chạy nước đại.
Ngôi nhà Ali đã chá»n là m nÆ¡i ở trong thà nh phố cho Monte-Cristo thuá»™c dãy phải đưá»ng lên Champs-élysées. Ngưá»i đánh xe còn chưa kịp gá»i ngưá»i canh cổng thì cánh cá»a sắt đồ sá»™ đã quay trên các bản lá».
Khi chiếc xe đỗ lại, ngưá»i quản gia đến gần và cung kÃnh chà o bá tước..- Ông Bertuccio, bá tước nói, ngôi nhà nà y hoà n toà n hợp ý tôi. Nhưng tôi còn muốn mua má»™t ngôi nhà ở ngoại ô Paris và ngay chiá»u nay tôi muốn xem cái tà i sản má»›i nà y ở Auteuil. Ông biết Auteuil chứ?
- Không, thưa ngà i, ngưá»i quản gia trả lá»i vá»›i má»™t vẻ run run do căng thẳng thần kinh mà Monte Cristo là ngưá»i am hiểu vá» nguồn cÆ¡n các xúc động đã quy kết má»™t cách có lý là do lo ngại thái quá.
- Tháºt đáng tiếc, anh nói, nhưng thôi lên đưá»ng! ông Ä‘i cùng tôi.
- Äến Auteuil? Bertuccio kêu lên, mà u da đồng trở nên gần như tÃm tái. Tôi ạ, Ä‘i đến Au-teuil à !
- Nà y, tôi há»i ông, có gì đáng kinh ngạc khi ông đến Auteuil hả? Khi mà tôi sẽ ở nÆ¡i đó, chắc hẳn là ông phải đến đó rồi!
Bertuccio cúi đầu trước cái nhìn oai vệ cá»§a ông chá»§ rồi ông ta kÃnh cẩn ngồi và o chiếc ghế dà i đà ng trước cá»§a chiếc xe.
Hai mươi phút sau hỠđến Auteuil. Ná»—i xúc động cá»§a ngưá»i quản gia cứ tăng lên mãi.
- Ông cho Ä‘áºu xe ở phố La Fontaine số 28, bá tước vừa nói vừa hướng cái nhìn đăm đăm chẳng chút xót thương lên ngưá»i quản gia Ä‘ang tái mặt Ä‘i khi nháºn lệnh nà y.
Trong khi Ä‘i đưá»ng đêm đã xuống. Chiếc xe đỗ lại trước nhà ngưá»i gác cổng.
- Thế nà y là thế nà o? - Hắn há»i.
- Äây là ông chá»§ má»›i cá»§a anh. - Bertuccio nói.
- Phải, anh bạn ạ, - bá tước nói, tôi sẽ cố là m cho anh khá»i phải tiếc ông chá»§ cÅ© cá»§a mình.
- á»’! Thưa ông, ngưá»i hầu nói, tôi chẳng phải tiếc gì lắm ông hầu tước de Saint-Méran, vì chúng tôi rất hiếm khi gặp ông ta.
- Hầu tước de Saint Méran! - Monte Cristo nhắc lại, nhưng hình như với tôi cái tên nà y không phải là không quen, hầu tước de Saint Méran... và ông là m ra vẻ lục lại trà nhớ.
- Má»™t nhà quý tá»™c già , ngưá»i hầu nói tiếp, ông ta có cô con gái độc nhất lấy ông biện lý hoà ng gia de Villefort.
Monte-Cristo ngước nhìn bắt gặp Bertuccio lại còn tái xám hÆ¡n cả bức tưá»ng anh ta dá»±a và o cho khá»i ngã.
- Và ngưá»i con gái nà y chết rồi phải không?
- Monte-Cristo há»i; hình như tôi có nghe nói thế.
- Vâng, thưa ông, đã hai mươi mốt năm và từ đó chúng tôi chỉ gặp hầu tước có ba lần.
- Nà o, bá tước bảo Bertuccio Ä‘ang bị kÃch động dữ dá»™i, ông hãy cầm lấy cái đèn rồi ta Ä‘i xem nhà . - Không! Không ạ! Bertuccio vừa kêu vừa bước tiếp dá»c theo lối Ä‘i. Không, thưa ông, tôi không Ä‘i xa hÆ¡n đâu, Ä‘iá»u nà y tháºt chẳng bình thưá»ng chút nà o: đã táºu má»™t ngôi nhà ở Paris, ông lại còn táºu đúng ngôi nhà nà y. Cứ như là ở Auteuil chẳng có ngôi nhà nà o khác ngoà i ngôi nhà cá»§a kẻ sát nhân!
- Ồ! ồ! Monte Cristo vừa thốt lên vừa đột ngột dừng lại, ông nói gì thế? Nà o, cố nhớ lại rồi kể chuyện nà y cho tôi nghe.
- Tôi chỉ má»›i kể chuyện ấy có má»™t lần cho tu sÄ© Basoni, trong lúc xưng tá»™i; mà cÅ©ng chỉ kể má»™t phần thôi. Sá»± việc Ä‘i ngược vá» táºn năm 1815.
Tôi có ngưá»i anh cả phục vụ hoà ng đế. Ngưá»i anh ấy cÅ©ng là ngưá»i bạn độc nhất cá»§a tôi.
Má»™t hôm, chúng tôi nháºn được thư anh nói rằng quân đội bị giải giáp và anh sẽ trở vá» nhà , nếu tôi có Ãt tiá»n, anh xin tôi gá»i đến Nimes cho anh Ä‘ang ở nhà ngưá»i chá»§ quán quen biết. Tôi yêu anh tôi tha thiết, tôi đã nói Ä‘iá»u đó vá»›i ngà i, thưa ngà i, nên tôi quyết định không gá»i tiá»n mà tá»± mình mang đến cho anh. Äể chị dâu tôi là Assunta ở nhà , tôi lên đưá»ng Ä‘i Nimes. Äó là thá»i xảy ra những cuá»™c tà n sát nổi tiếng ở miá»n Nam. Ở đó có hai hoặc ba trăm tên bất lương, chúng cắt cổ bất kỳ ai bị nghi là thân Bonaparte.
Khi Ä‘i và o Nimes tức là hoà n toà n bước Ä‘i trong máu, thấy xác chết ở khắp nÆ¡i: những kẻ sát nhân táºp hợp thà nh bầy đã giết ngưá»i, cướp phá, và đốt nhà .
Tôi chạy đến nhà ngưá»i chá»§ quán. Chao ôi!
Anh tôi đã tá»›i Nimes hôm trước và đã bị giết ngay ở cá»a nhà ngưá»i mà anh há»i trá».
- Thế lúc đó anh đã là m gì? Monte Cristo há»i.
- Tôi đến gặp ông biện lý hoà ng gia.
- Có phải viên biện lý hoà ng gia nà y tên là Villefort không? - Monte Cristo há» hững há»i.
- Äúng thưa ngà i.
"Thưa ông, tôi bảo hắn, anh tôi đã bị sát hại hôm qua trên đưá»ng phố và tôi đòi há»i công lý.
"- Ông muốn tôi là m gì trong việc nà y?
Ngưá»i quan tòa trả lá»i.
"- Thưa ông, tôi nói, không phải là tôi cầu xin ông cho tôi. Tôi ấy à , tôi sẽ khóc hoặc tôi sẽ trả thù, có thế thôi; nhưng ngưá»i anh đáng thương cá»§a tôi còn có má»™t ngưá»i vợ, chị tôi bây giá» không còn nguồn sống nà o. Xin hãy cấp cho chị tôi má»™t món tiá»n tuất nhá» cá»§a chÃnh phá»§.
"- Má»—i cuá»™c cách mạng Ä‘á»u có những thảm há»a cá»§a nó, ông Villefort đáp, anh cá»§a ông là nạn nhân cá»§a cuá»™c cách mạng nà y, và chÃnh phá»§ không há» mang nợ gia đình ông vá» chuyện đó.
"- Cái gì? Thưa ông, tôi kêu lên, má»™t ông quan tòa có thể nói vá»›i tôi như thế à ! ông thấy.rằng giết anh tôi là phải à ; Váºy thì tôi, tôi tuyên bố vá»›i ông má»™t Ä‘iá»u: đó là tôi sẽ giết ông, chÃnh ông. Từ phút nà y tôi tuyên bố việc trả nợ máu.
Hãy giữ mình cẩn tháºn vì lần đầu tiên ta giáp mặt nhau tức là giá» cuối cùng cá»§a ông sẽ đến." Và ngay lúc ấy, trước khi hắn kịp hết ngạc nhiên, tôi mở cá»a ra và bá» chạy.
Từ lúc đó, hắn không ra ngoà i một mình nữa, nỗi sợ hãi ám ảnh hắn; hắn xin đổi nhiệm sở, và hắn được cỠđến Versailles; nhưng tôi theo sát hắn.
Suốt ba tháng trá»i tôi rình de Villefort; suốt ba tháng trá»i không má»™t bước nà o, má»™t cỠđộng nà o, má»™t cuá»™c Ä‘i dạo nà o cá»§a hắn mà không có con mắt cá»§a tôi theo hắn đến táºn nÆ¡i. Cuối cùng tôi phát hiện ra hắn bà máºt đến Auteuil: tôi lại theo hắn và thấy hắn Ä‘i và o căn nhà mà chúng ta Ä‘ang có mặt ở đây; nhưng kỳ cục thay hắn và o bằng cái cá»a nhá» mà ông thấy ở đà ng kia.
Äó là chá»— mà tôi phải gà i bẫy.
Má»™t buổi tối, trong khi nhìn qua tưá»ng tôi thấy má»™t thiếu phụ trẻ và đẹp Ä‘i dạo má»™t mình trong khu vưá»n nà y. Thá»±c ra cô ta đợi Villefort.
Lúc cô ta đến khá gần chá»— tôi, tôi nháºn thấy cô ta có mang.
Má»™t buổi tối khi tôi quan sát ngôi nhà , trong khi đợi lúc thuáºn tiện để trả thù, tôi thấy má»™t ngưá»i hầu Ä‘i ra má»™t giỠđồng hồ sau hắn trở vá» cùng vá»›i Villefort. CÆ¡ há»™i tháºt tốt: tôi rút con dao trong túi ra, nhảy qua tưá»ng và ẩn và o trong vưá»n.
Hai giỠđồng hồ trôi quạ Rất nhiá»u lần tôi tưởng như nghe thấy tiếng rên rỉ suốt trong quãng thá»i gian ấy. Äồng hồ đánh ná»a đêm. Giữa lúc tiếng chuông cuối cùng còn rung lên sầu thảm và vang động thì cá»a mở ra và Villefort Ä‘i thẳng đến chá»— tôi; hắn dừng lại ở rìa má»™t lùm cây, đảo mắt nhìn quanh mình rồi bắt đầu đà o má»™t cái hố. Tôi nháºn ra rằng hắn mang theo má»™t cái hòm nhá». Tôi để cho hắn đặt cái hòm xuống hố rồi lấp đất lên trên. Lúc đó tôi má»›i nhảy bổ và o hắn và đâm hắn má»™t nhát dao và o ngá»±c trong khi nói vá»›i hắn rằng: "Ta là Giovanni Bertuccio!
Cái chết của mà y là để trả thù cho anh tao, kho báu của mà y là cho bà vợ góa bụa của anh tao:
cuá»™c trả thù còn hoà n hảo hÆ¡n cả Ä‘iá»u tao mong muốn".
Hắn ngã xuống không kêu được một tiếng:
tôi cảm thấy máu của hắn chảy chứa chan, bắn tóe và o tôi nóng hổi.
Tôi vá»› lấy cái hòm rồi chạy ra táºn sông, tôi ngồi trên sưá»n đê và náºy khóa bằng con dao cá»§a mình. Má»™t đứa trẻ vừa má»›i đẻ được quấn trong cái tã bằng vải lanh mịn, mặt nó nhuốm mà u tÃa,.đôi tay tÃm ngắt cho thấy rằng nó đã lâm và o tình trạng không chống chá»i nổi sá»± ngạt thở; tuy nhiên tôi cảm thấy có nhịp Ä‘áºp khẽ ở vùng tim; thế là tôi liá»n hà hÆ¡i và o phổi cho nó. Sau mưá»i lăm phút cố gắng phi thưá»ng tôi thấy nó thở, và tôi nghe thấy má»™t tiếng khóc buá»™t ra từ ngá»±c nó.
- Váºy ông là m gì đứa trẻ ấy? Monte Cristo há»i.
- Tôi biết ở Paris có má»™t nhà tế bần có nháºn các tạo váºt đáng thương nà y. Sau khi đã đỠphòng cẩn tháºn bằng cách rá»c cái tã là m đôi sao cho má»™t trong hai chữ tên đánh dấu cái tã còn quấn quanh mình đứa trẻ, tôi đặt gánh nặng cá»§a mình xuống, giáºt chuông rồi ba chân bốn cẳng bá» chạy.
Mưá»i lăm ngà y sau tôi vá» nhà và giải thÃch toà n bá»™ câu chuyện cho Assuntạ Tôi đưa cho chị ná»a cái tã mà tôi đã giữ lại, để đòi nháºn lại đứa trẻ khi chúng tôi khấm khá hÆ¡n.
Ná»a muốn xua tan những hoà i niệm vẫn ám ảnh tôi ná»a muốn chu cấp cho những nhu cầu cá»§a ngưá»i quả phụ đáng thương, tôi hăng hái quay lại vá»›i nghá» buôn láºu cá»§a tôi. Những chuyến Ä‘i cá»§a tôi ngà y cà ng kéo dà i hÆ¡n, ngà y cà ng sinh lợi nhiá»u hÆ¡n. Assunta là m việc ná»™i trợ và cái tà i sản nhá» bé cá»§a chúng tôi cứ tăng lên. Má»™t hôm, sau chuyến Ä‘i sáu tuần tôi trở vá», khi bước và o nhà tôi kinh ngạc thấy má»™t cái nôi trong có đứa trẻ độ bảy tám tháng. Tôi thốt lên má»™t tiếng kêu mừng rỡ. Assunta đã nhân lúc tôi vắng nhà , Ä‘em theo ná»a cái tã, Ä‘i Paris đòi lại đứa trẻ. Assunta đã đặt tên cho nó là Benedetto.
- Váºy là ông đã sung sướng quá. - Bá tước nói.
- Chao ôi! Từ lúc nó còn nhỠtuổi, nó đã tỠra là đứa tệ nhất của đám vô lại trong là ng.
Chưa đầy mưá»i má»™t tuổi mà tất cả đám bạn bè cá»§a nó Ä‘á»u được chá»n trong đám thanh niên hai mươi, những kẻ xấu xa nhất vùng và tòa án cÅ©ng đã phải cảnh cáo chúng tôi.
- Äứa bé hay tháºt! - Monte Cristo lẩm bẩm.
Rồi sau nó ra sao?
- Benedetto đã lợi dụng má»™t chuyến tôi Ä‘i vắng mà cuá»—m sạch tiá»n dà nh dụm được cá»§a As-sunta sau khi tra khảo mẹ. Từ hôm ấy, tôi không há» gặp lại nó mà tháºm chà chẳng nghe nói gì vá» nó. GiỠđây, ông quản gia vừa nói tiếp vừa cúi đầu, ông đã biết hết, thưa ông bá tước.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 06:56 PM .
19-03-2008, 11:08 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 13
Những ngưá»i mang há» Danglars và há» Villefort
Và o hồi mưá»i má»™t giá» hôm sau, bá tước xuống nhà rồi lên xe, cho xe dừng lại trước dinh thá»± cá»§a ông chá»§ ngân hà ng Danglars, Ä‘áºu bên cạnh má»™t cá»— ngá»±a khác cÅ©ng đẹp gần như cá»— ngá»±a cá»§a mình.
Danglars Ä‘ang là m chá»§ tá»a má»™t há»™i đồng được cá» ra để là m má»™t đưá»ng xe lá»a, thì ngưá»i ta báo cho hắn cuá»™c viếng thăm cá»§a bá tước Monte Cristo.
- Thưa các ông, hắn nói vá»›i các đồng nghiệp, thứ lá»—i cho tôi nếu tôi phải cáo biệt các ông như thế nà y nhưng xin hãy hình dung là hãng Thom-son và French ở Rome giá»›i thiệu đến chá»— tôi má»™t bá tước Monte Cristo nà o đó, để mở cho ông ta má»™t khoản tÃn dụng vô hạn. Vá» phần tôi các ông hiểu cho vì bị tÃnh tò mò ám ảnh nên phải vá»™i gặp con ngưá»i nà y.
Và hắn rá»i khá»i đám khách khứa cá»§a mình để Ä‘i sang má»™t phòng khách.
Nghe thấy tiếng Danglars Ä‘i và o, bá tước ngoảnh lại. Danglars khẽ gáºt đầu chà o rồi ra hiệu má»i bá tước ngồi. Monte Cristo nói:
- Hẳn ông đã nháºn được bức thư yêu cầu ngân hà ng cá»§a ông cấp tÃn dụng cho tôi?
- Vâng, Danglars nói, nhưng tôi phải thú tháºt vá»›i ông rằng vá» chuyện nà y tôi chưa hoà n toà n hiểu rõ. Lá thư nà y mở má»™t tÃn dụng vô hạn cho ông ở ngân hà ng cá»§a tôi.
- Váºy thì, thưa ông nam tước, ông thấy có gì tối nghÄ©a trong đó?
- Không có gì, thưa ông, chỉ có Ä‘iá»u cái từ vô hạn...
- Nà y, từ ấy không phải tiếng Pháp à ?
- Rút cục, thưa ông, Danglars nói sau má»™t lúc suy nghÄ©, tôi sẽ cố để ông hiểu tôi bằng cách đỠnghị Ông tá»± mình ấn định khoản tiá»n mà ông định nháºn ở tôi.
- Nhưng, ông ạ, Monte Cristo nói thêm, nếu tôi yêu cầu má»™t tÃn dụng vô hạn ở ông tức là tôi chẳng biết chÃnh xác tôi cần bao nhiêu tiá»n.
Lão chá»§ ngân hà ng cho rằng thế là đã đến lúc thắng thế, hắn ngả ngưá»i trong chiếc ghế bà nh cá»§a mình và nói vá»›i má»™t nụ cưá»i nặng ná» và ngạo nghá»…:.- á»’! Thưa ông, đừng ngại và ông muốn gì cÅ©ng được. Ngân hà ng Danglars có thể thá»a mãn những yêu cầu lá»›n nhất, cho dù ông có yêu cầu tá»›i má»™t triệu. Tôi nói rõ là : má»™t triệu, Danglars lặp lại vá»›i cái vẻ chững chạc cá»§a sá»± ngu xuẩn.
- Má»™t triệu thì tôi sẽ là m cái gì chứ? Bá tước nói. Lạy Chúa! Thưa ông, nếu tôi chỉ cần có má»—i má»™t triệu thì tôi sẽ chẳng phải mở tÃn dụng cho má»™t món tiá»n còm như thế. Má»™t triệu à ? Mà bao giá» tôi chả có má»™t triệu trong và hoặc là trong há»™p đựng đồ Ä‘i đưá»ng.
Và Monte Cristo rút từ má»™t cuốn sổ tay nhỠđựng các danh thiếp cá»§a mình ra hai phiếu chi má»—i phiếu năm trăm ngà n frăng trá»±c tiếp chi cho ngưá»i cầm phiếu, ở kho bạc.
Danglars ngước hai con mắt ngây dại nhìn Monte Cristo.
- Xin tha lỗi cho tôi, thưa bá tước.
- Váºy thì, bây giá» khi ta đã hiểu nhau, hãy ấn định, nếu ông vui lòng, má»™t khoản tiá»n đại khái cho năm đầu: sáu triệu chẳng hạn.
- Sáu triệu, được! - Danglars nói, sá»ng sốt.
- Äể mở đầu, xin vui lòng cho mang lại năm trăm ngà n frăng và o ngà y mai, tôi sẽ ở nhà đến trưa.
- Äiá»u đó sẽ được thá»±c hiện, Danglars nói.
Và bá tước đứng lên.
Danglars tiá»…n ông ra táºn thá»m.
- Nà y nam tước, cho tôi biết cá»— ngá»±a đẹp tuyệt vá»i mà u xám đốm kia là thuá»™c vá» ai?
- Cá»§a bà Danglars. Chúng được thắng sẵn để cho bà de Villefort mượn chiá»u nay và o rừng chÆ¡i.
VỠđến nhà , bá tước láºp tức gá»i Ali.
- Ali nà y, anh bảo hắn, anh hay kể vá»›i tôi vá» tà i ném thòng lá»ng cá»§a anh phải không?
Ali ra hiệu là vâng rồi đứng thẳng ngưá»i, tá» vẻ hãnh diện Ali mỉm cưá»i.
- Váºy thì nghe đây, bá tước nói. Lát nữa sẽ có chiếc xe thắng hai ngá»±a mà u xám đốm chạy quạ Dù anh có bị nghiá»n nát thì cÅ©ng phải là m cho cái xe ấy dừng lại ở cá»a nhà tôi.
Ngưá»i Nubie chạy ra ngồi trên khúc gá»— ở góc hợp thà nh bởi tòa nhà vá»›i đưá»ng phố, hút cái ống Ä‘iếu Thổ NhÄ© Kỳ cá»§a mình, trong khi ấy Monte Cristo quay và o nhà chẳng còn quan tâm đến gì hết.
Äá»™t nhiên, và o quãng năm giá», thấy có tiếng bánh xe lăn từ đà ng xa, rồi lại gần vá»›i sá»± mau lẹ cá»§a sấm sét. Má»™t chiếc xe mui gấp xuất hiện, ngưá»i đánh xe Ä‘ang cố kìm ngá»±a lại má»™t cách vá»™hiệu, chúng chạy hung hăng, bá»m dá»±ng ngược, vá»t lên bằng những cái vươn mình Ä‘iên dại.
Trong xe, một thiếu phụ trẻ và một đứa bé khoảng bảy tám tuổi ngồi ôm lấy nhau, co quắp.
Bất chợt Ali đặt ống Ä‘iếu xuống, cầm cuá»™n dây thòng lá»ng vung ra, quấn ba vòng và o các chân trước cá»§a con ngá»±a chạy bên trái, để mình bị kéo theo sá»± chuyển động mạnh mẽ cá»§a con ngá»±a, nhưng sau ba hay bốn bước con ngá»±a bị trói ngã khuỵu xuống là m tê liệt má»i cố gắng cá»§a con ngá»±a còn đứng muốn chạy tiếp. Ali đã nắm được mÅ©i con ngá»±a thứ hai và con váºt nằm dà i ra co giáºt bên cạnh bạn đồng hà nh.
Tất cả việc nà y chỉ cần má»™t thá»i gian đủ cho má»™t viên đạn chạm và o Ä‘Ãch. Nhưng mấy giây ấy cÅ©ng đủ để Monte Cristo kịp lao ra, theo sau là nhiá»u ngưá»i hầu, Ä‘em hai ngưá»i khách qua đưá»ng và o trong phòng khách. Äặt há» lên má»™t trà ng ká»·, ông nói:
- Äừng sợ, thưa bà , bà đã thoát nạn.
Thiếu phụ đã hoà n hồn và há»i thăm vá» cáºu con trai còn Ä‘ang bất tỉnh.
Monte Cristo đưa tay phác má»™t cá» chỉ để là m yên lòng ngưá»i mẹ Ä‘ang khóc sướt mướt và mở má»™t cái há»™p lấy chiếc lá» thá»§y tinh Bohème nạm và ng đựng má»™t thứ nước mà u đỠrồi rá» có má»—i má»™t giá»t lên môi đứa trẻ.
Äứa trẻ dù còn tái xanh, láºp tức mở mắt ra.
Thấy thế ngưá»i mẹ vui sướng gần như phát Ä‘iên.
- á»’! Chỉ tại cái tÃnh hiếu kỳ đáng nguyá»n rá»§a! Ngưá»i thiếu phụ nói. Cả Paris bà n tán vá» những con ngá»±a tuyệt vá»i cá»§a bà Danglars và tôi đã Ä‘iên rồ muốn Ä‘i thá». Nhưng tôi Ä‘ang ở đâu đây?
- Bà đang ở nhà bá tước Monte Cristo.
- Thưa ông, tôi là bà Héloise de Villefort.
Bá tước chà o trong vai má»™t ngưá»i hoà n toà n không biết gì khi nghe nói đến cái tên nà y.
- Thưa ông, chúng tôi đội ơn ông cứu mạng.
Chắc chắn là nếu không nhá» có ngưá»i hầu dÅ©ng cảm cá»§a ông thì đứa con yêu dấu nà y và tôi Ä‘á»u đã bị giết chết.
- Ôi chao! Thưa bà ! Tôi vẫn còn run vì hiểm há»a mà bà đã trải qua.
Trong phút im lặng nà y, bá tước có thể tha hồ nhìn kỹ đứa trẻ mà ngưá»i mẹ Ä‘ang ra sức hôn hÃt. Nó bé nhá», mảnh khảnh, nước da trắng vá»›i mái tóc Ä‘en, cặp mắt đầy vẻ tinh ranh khéo vá» vÄ©nh và ưa chÆ¡i ác.
- Tôi thấy bà đã hoà n toà n lại sức và bà muốn ra vá». Tôi vừa sai thắng chÃnh cặp ngá»±a ấy và o xe cá»§a tôi và Ali sẽ đánh xe đưa bà vá» nhà ..Tối hôm ấy sá»± kiện Auteuil thà nh đỠtà i trong má»i cuá»™c trò chuyện: Albert kể lại chuyện ấy vá»›i mẹ, Château-Renaud kể ở câu lạc bá»™ Ä‘ua ngá»±a, Debray ở phòng khách cá»§a ông bá»™ trưởng; Beauchamp tá»± mình xá» sá»± phong nhã vá»›i bá tước bằng má»™t cái tin hai chục dòng đăng trên tá» báo cá»§a mình, đưa nhà quý tá»™c ngoại quốc lên thà nh báºc anh hùng đối vá»›i các phu nhân trong giá»›i quý tá»™c.
Ngà y hôm sau, bá tước đến phố Meslay xin gặp ông bà Herbault và ông Maximilien Morrel.
- A! Thưa bá tước, Maximilien nói, cám Æ¡n, trăm lần cám Æ¡n ông đã không quên lá»i hứa. Má»i ông và o trong vưá»n, chị tôi Ä‘ang cắt những bông hồng héo.
Tiếng chân bước là m cho ngưá»i thiếu phụ trẻ chừng hai mươi đến hai mươi nhăm tuổi, mặc má»™t chiếc áo dà i trong nhà , ngẩng đầu lên. Cô chÃnh là Julie và nay đã là bà Emmanuel Herbault.
Emmanuel bước đến chà o bá tước. Rồi cả ba ngưá»i đưa anh Ä‘i dạo trong vưá»n và dẫn và o phòng khách.
Từ lúc bước và o căn nhà nà y, bá tước đã thấy lòng mình trà n ngáºp niá»m hạnh phúc. Bởi váºy ông lặng thinh không nói, chỉ ngồi im mÆ¡ má»™ng. Lát sau ông cố bứt mình ra khá»i mÆ¡ mà ng:
- Xin bà thứ lá»—i cho tôi, cuối cùng ông nói, đối vá»›i tôi, vẻ mãn nguyện hiện trên gương mặt cá»§a con ngưá»i là điá»u hết sức má»›i mẻ, thà nh thá» tôi ngắm hai vị, bà và chồng bà , mà không biết chán.
- Chúng tôi rất sung sướng, đúng thế, thưa ông, Julie đáp, nhưng chúng tôi cÅ©ng đã trải qua nhiá»u thá»i gian Ä‘au khổ và Ãt có ai trả giá đắt cho hạnh phúc như chúng tôi.
Sự tò mò thoáng hiện ra trên nét mặt của bá tước.
- Và Chúa đã ban cho các vị, như Ngưá»i từng ban cho tất cả má»i ngưá»i, nguồn an á»§i cho ná»—i Ä‘au khổ đúng không? - Monte Cristo há»i.
- Vâng thưa bá tước, Julie nói; chúng tôi có thể nói như váºy, vì Ngưá»i đã là m cho chúng tôi Ä‘iá»u mà Ngưá»i chỉ là m cho những ngưá»i được ân sá»§ng. Ngưá»i đã ban cho chúng tôi má»™t trong các thiên thần cá»§a Ngưá»i.
Monte Cristo đứng dáºy chẳng đáp lại má»™t lá»i vì nếu nói thì giá»ng run run cá»§a anh sẽ là m lá»™ rõ những xúc động Ä‘ang khuấy động lòng anh, anh liá»n Ä‘i từng bước má»™t khắp phòng khách.
- Bà nói là má»™t thiên thần? Monte Cristo tái mặt và đưa tay cố nén nhịp Ä‘áºp cá»§a trái tim mình..- Vâng, má»™t thiên thần mà những di váºt duy nhất Ä‘ang ở đây.
Julie chỉ cho bá tước xem má»™t hình cầu bằng pha lê úp lên má»™t cái túi bằng tÆ¡, má»™t lá thư và má»™t viên kim cương được đặt nằm trang trá»ng trên má»™t cái gối nhá» bằng nhung Ä‘en.
- Váºt nà y, thưa bá tước, là quý giá nhất trong kho báu cá»§a gia đình, Maximilien vừa nói vừa nhấc quả cầu pha lê lên. Cái túi nà y đã cứu cha tôi khá»i chết, cứu chúng tôi khá»i sá»± phá sản, cứu tên tuổi chúng tôi khá»i ná»—i ô nhục. Lá thư nà y được viết và o hôm mà cha tôi đã chá»n má»™t giải pháp tháºt tuyệt vá»ng, và viên kim cương nà y tặng em gái tôi là m cá»§a hồi môn bởi con ngưá»i không quen biết hà o hiệp ấy.
- Ông nói không quen biết? Con ngưá»i đã giúp các vị trong việc nà y vẫn cứ còn là không quen biết đối vá»›i các bạn?
- Vâng, thưa ông, chưa bao giá» chúng tôi có diá»…m phúc được cám Æ¡n ông ta, Julie nói. Nhưng tôi còn chưa mất hết hy vá»ng má»™t ngà y kia được hôn bà n tay đã cứu vá»›t chúng tôi.
- Cha chúng tôi đã tin chắc ai là ngưá»i Ä‘em lại hạnh phúc nà y cho chúng tôi, Maximilien nói.
Monte Cristo rùng mình.
- Cha tôi thấy ở hà nh động nà y má»™t chuyện thần kỳ. Cha tôi tin và o má»™t ân nhân đã vì chúng tôi mà ra khá»i nấm mồ. ý tưởng nà y cho đến ngà y ấy vẫn chỉ là má»™t mối hoà i nghi nhưng rồi nó trở thà nh niá»m xác tÃn, và những lá»i cuối cùng mà cha tôi nói ra lúc lâm chung là : "Maximilien, đó là Edmond Dantès!".
Những lá»i nà y là m cho vẻ xanh xao cá»§a bá tước vốn đã tăng lên từ mấy giây đồng hồ trước, nay trở nên đáng sợ.
Anh rút đồng hồ ra cứ như là anh quên mất giá» giấc, cầm lấy mÅ©, nói vá»›i bà Herbault má»™t lá»i chúc tụng bối rối và ngắn gá»n, rồi bắt tay Emmanuel và Maximilien:
- Thưa bà , anh nói, xin phép bà cho tôi được thỉnh thoảng ghé lại thăm bà . Tôi yêu ngôi nhà cá»§a các vị, và tôi cám Æ¡n vá» sá»± đón tiếp cá»§a các vị, vì đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm dà i quên mất mình, tôi được đón tiếp như váºy.
Ngay lúc bá tước rá»i khá»i ngôi nhà ở phố Meslay thì Maximilien đến lượt mình cÅ©ng Ä‘i ra, và bằng những bước chân khẽ khà ng bước và o má»™t khu vưá»n đã trở lại hoang dã liá»n ká» ngôi nhà lá»™ng lẫy cá»§a ngoại ô Saint-Honoré.
Trong vưá»n hoa cá»§a tòa dinh thá»± sang trá»ng báºc nhất nà y, ở má»™t góc cây cối đặc biệt um tùm có má»™t ngưá»i đà n bà trẻ đứng nhìn đăm đăm qua má»™t khe giữa lùm cây và o phÃa vưá»n hoang..Äó là má»™t thiếu nữ khoảng mưá»i chÃn tuổi, cao dong dá»ng, tóc mà u hạt dẻ sáng, cặp mắt xanh thẫm, có dáng Ä‘i uể oải thấm đượm vẻ quý phái tao nhã. Cô là con gái cá»§a cuá»™c hôn nhân đầu tiên giữa ông de Villefort và bà de Saint-Méran.
Vá»›i cái nhìn chỉ có ở những ngưá»i Ä‘ang yêu chà ng trai đã thấy phấp phá»›i tà áo trắng và chiếc thắt lưng dà i mà u thanh thiên. Anh lao vá» phÃa tưá»ng chắn và ghé miệng và o má»™t khe nứt.
- Äừng sợ, Valentine, anh nói, tôi đây mà .
- Ồ! Thưa ông, cô nói, tại sao hôm nay ông đến muộn thế? ông có biết là sắp đến giỠăn tối rồi không và tôi đã phải khéo biện bạch để đem đồ thêu ra đây là m.
- Valentine thân mến, chà ng trai nói, đối vá»›i tôi cô quá kiêu xa để tôi dám ngá» lá»i vá»›i cô, tuy nhiên má»—i lần gặp cô, khi nghÄ© đến cô, máu tôi sôi sục, ngá»±c tôi căng lên, trái tim tôi chan chứa niá»m yêu. Tôi yêu cô, Valentine.
- Tình yêu của anh không được phải lẽ lắm vì anh biết rằng tôi đã được hứa gả cho ông Franz d'Epinay.
- Nghe nói là ông Franz d'Epinay còn Ä‘i vắng má»™t năm nữa; trong má»™t năm trá»i biết bao nhiêu cÆ¡ may có thể giúp ta biết bao nhiêu sá»± kiện có thể há»— trợ cho ta! Váºy hãy luôn luôn hy vá»ng, tháºt là tốt đẹp và tháºt là dịu ngá»t khi ngưá»i ta hy vá»ng!
Bất thần Valentine thốt lên:
- Xuỵt! Trốn Ä‘i anh, có ngưá»i đến đấy!
- Cô Æ¡i! Cô Æ¡i! - Có tiếng gá»i sau đám cây.
Bà de Villefort Ä‘ang tìm cô khắp nÆ¡i. Có khách đến thăm Ä‘ang ở phòng khách. Má»™t đại lãnh chúa, má»™t ông hoà ng ấy chứ, theo như ngưá»i ta đồn, đó là ngà i bá tước Monte Cristo.
- Tôi đến đây. Valentine nói to.
Cái tên đó là m Maximilien rùng mình.
- Nà y! Anh tự nhủ, sao bá tước Monte Cristo lại quen ông de Villefort nhỉ?
Bà de Villefort Ä‘ang ở trong phòng khách lúc ngưá»i ta báo bá tước đến thăm, liá»n láºp tức cho gá»i con trai để cho con cám Æ¡n bá tước má»™t lần nữa. Ông de Villefort vắng nhà vì Ä‘i dá»± bữa tối ở nhà ông chưởng ấn.
Valentine đã được bà hầu phòng báo trước, bước và o, thấy ngưá»i ngoại quốc mà cô đã nghe nói đến nhiá»u Ä‘ang ngồi cạnh bà mẹ kế, cô liá»n chà o rất duyên dáng là m tăng gấp bá»™i sá»± chú ý cá»§a bá tước.
Lúc đó chuông Ä‘iểm sáu giá».
- Sáu giỠrồi đấy, bà Villefort nói, rõ rà ng là muốn lợi dụng cái cớ nà y để ngồi lại một mình.với Monte Cristo, Valentine nà y sao con không đến xem ông nội con đã sẵn sà ng để ăn tối chưa?
Valentine đứng dáºy và vừa chà o bá tước, vừa ra khá»i phòng không nói má»™t lá»i.
- Xin ông vui lòng tha lá»—i cho cô de Villefort, thiếu phụ sôi nổi nói tiếp; vì đã đến giá» chúng tôi phải dá»n cho cụ Noirtier cái bữa ăn buồn tẻ để duy trì sá»± sống buồn tẻ cá»§a cụ. Chao ôi! Cụ già tá»™i nghiệp hoà n toà n không cỠđộng được nữa, riêng chỉ có tinh thần còn sáng suốt trong cá»— máy con ngưá»i nà y. Nhưng, bà ta nói tiếp, ông chắc phải là má»™t nhà hóa há»c lá»›n. Thứ rượu thuốc mà ông đã cho con trai tôi uống...
- á»’! Tôi không nói thế, thưa bà , bá tước trả lá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i; tuy tôi có nghiên cứu hóa há»c vì đã quyết định cư trú đặc biệt ở phương Äông, tôi muốn biết nhiá»u hÆ¡n vá» các độc dược.
Vì những ngưá»i phương Äông là những chuyên gia đáng sợ trong lÄ©nh vá»±c ấy: chẳng phải là chẳng có má»™t ngưá»i đà n bà Ai Cáºp, Thổ NhÄ© Kỳ hay Hy Lạp nà o là không biết vá» lÄ©nh vá»±c hóa há»c đến ná»—i là m sững sá» má»™t ngưá»i thầy thuốc đấy thôi.
- Tháºt thế ư! - Bà de Villefort nói, mà cặp mắt ánh lên má»™t ngá»n lá»a lạ lùng khi nghe lá»i trò chuyện nà y.
- Chẳng hạn thứ rượu thuốc mà bà vừa nói, thưa bà ; má»™t giá»t rượu ấy đủ để đưa cáºu bé sắp chết kia trở vá» vá»›i cuá»™c sống, nhưng ba giá»t ắt đẩy máu và o phổi là m cho cáºu bé đánh trống ngá»±c; sáu giá»t ắt là m cho cáºu ngừng thở, và gây ra má»™t cÆ¡n ngất nặng hÆ¡n nhiá»u cÆ¡n cáºu vừa trải qua; sau rốt mưá»i giá»t ắt gây đột tá».
- Tôi cho rằng cách Ä‘iá»u chế ra nó là má»™t bà máºt, và tôi không thiếu tế nhị để há»i xin ông đơn thuốc ấy.
- Nhưng tôi, thưa bà , Monte Cristo vừa nói vừa đứng dáºy, tôi lại đủ lịch thiệp để tặng bà đơn thuốc nà y. Chỉ xin nhắc bà má»™t Ä‘iá»u là : ở liá»u thấp, đó là má»™t phương thuốc; ở liá»u cao, đó là thuốc độc. Má»™t giá»t Ä‘em lại mạng sống; chin hay mưá»i giá»t chắc chắn là chết ngưá»i, và bằng má»™t cách còn khá»§ng khiếp hÆ¡n, là nếu pha và o má»™t ly rượu vang nó chẳng há» là m thay đổi hương vị cá»§a rượu chút nà o. Nhưng tôi xin dừng lại đây, vì thưa bà , gần như có vẻ là tôi chỉ dẫn cho bà rồi.
Chuông đồng hồ vừa báo sáu giỠrưỡi.
- Tôi phải cáo biệt bà , Monte Cristo nói; tôi có má»™t lá»i hứa mà tôi không thể bá» qua được.
Tôi nháºn lá»i vá»›i má»™t công chúa Hy Lạp trong số bạn gái cá»§a tôi, cô ấy chưa từng thấy nhà hát lá»›n và nhá» cáºy tôi đưa cô Ä‘i xem.
- Váºy ông Ä‘i Ä‘i, thưa ông. Nhưng đừng có quên đơn thuốc cá»§a tôi..Monte Cristo chà o và ra vá». Kết quả tháºt vượt quá mong đợi cá»§a ông. Và hôm sau, giữ đúng lá»i hứa, ông gá»i đơn thuốc bà ta đã há»i xin.
Nhà hát nhạc vÅ© kịch đêm hôm ấy chà o mừng Levasseur, và tác phẩm cá»§a nhạc sÄ© thiên tà i hợp thá»i thượng như má»i khi đã thu hút cả xã há»™i thanh lịch nhất Paris.
Morcerf có khoang ghế riêng ở gần dà n nhạc, Château-Renaud cÅ©ng có khoang ghế sát cạnh đó. Beauchamp vá»›i tư cách nhà báo, là chúa tể cá»§a nhà hát, có thể ngồi ở bất cứ đâu. Nữ nam tước Danglars và cô con gái Eugénie được Lucien Debray má»i và o lô cá»§a ông bá»™ trưởng.
Bước và o phòng diá»…n, há» thấy khán giả ở khu trước sân khấu Ä‘á»u đứng, mắt nhìn đăm đăm vá» cùng má»™t Ä‘iểm trong phòng; hỠđưa mắt theo hướng ấy và dừng lại ở lô trước đây cá»§a đại sứ Nga.
- Nà y! Albert nói, đó là Monte Cristo và cô gái Hy Lạp của ông ta.
Má»™t lát sau, ngưá»i đà n bà trẻ là đối tượng chú ý không những cá»§a khu trước sân khấu mà cá»§a cả phòng diá»…n; các bà nhoà i ngưá»i khá»i lô cá»§a mình để ngắm cái dòng thác kim cương ấy chảy dưới ánh sáng cá»§a các ngá»n đèn chùm. Bà Danglars há»i:
- Lucien, cái ngưá»i đà n ông nà y anh có biết là ai không?
- Äó là má»™t cô nô lệ, theo như chÃnh bá tước nói vá»›i chúng tôi.
- Lucien thân mến, bà nam tước nói, hãy thừa nháºn là cô ta có vẻ như má»™t công chúa cá»§a Nghìn má»™t đêm lẻ thì đúng hÆ¡n. Anh biết mình phải là m gì rồi chứ? Anh phải ghé thăm bá tước Monte Cristo va đưa ông ta đến vá»›i chúng tôi.
- Tôi xin hết lòng. Debray nói.
Lucien Debray nhân dịp nghỉ giữa hai mà n bèn đến lô cá»§a Monte Cristo và má»i ông sang lô cá»§a bà Danglars.
- Hãy nói vá»›i bà nam tước rằng tôi sẽ rất hân hạnh, nếu bà cho phép được đến để bà y tá» lòng kÃnh trá»ng cá»§a tôi đối vá»›i bà . Nhưng thỉnh thoảng bá tước de Morcerf có đến nhà hát Nhạc vÅ© kịch chứ? Tôi đã để mắt tìm mà chẳng thấy ông ta đâu.
- Ông ta sẽ đến tối nay.
Cuối mà n ba, bá tước ra khá»i lô cá»§a mình và má»™t lát sau ông xuất hiện trong lô cá»§a bà nam tước Danglars và bá tước de Morcerf đã đến giữa chừng. Bà nam tước không nén được má»™t tiếng reo ngạc nhiên xen chút mừng rỡ.
- Xin cho biết con ngưá»i tuyệt diệu kia là ai váºy?.- Äó là Haydée, má»™t cô gái Hy Lạp mà tôi là ngưá»i đỡ đầu.
- Một cô gái Hy Lạp! - Bá tước de Morcerf lẩm bẩm.
- Vâng, thưa bá tước de Morcerf, bà Danglars nói; và xin cho biết ông có bao giá» thấy ở triá»u đình Pacha nÆ¡i ông đã phục vụ vẻ vang đến thế, có má»™t sắc đẹp nà o được như váºy không.
- A! Monte Cristo nói, ông đã từng phục vụ Ở Janina ư, thưa bá tước?
- Tôi đã từng là tướng thanh tra trong quân đội cá»§a Pacha, Morcerf trả lá»i, và tà i sản Ãt á»i cá»§a tôi, chẳng giấu gì ông, là do sá»± hà o phóng cá»§a thá»§ lÄ©nh nổi tiếng ngưá»i Anbani ấy.
- Hãy nhìn kìa! - Bà Danglars nhắc.
Viên tướng nhoà i ngưá»i ra ngoà i lô để nhìn rõ Haydée.
Lúc nà y, Haydée đưa mắt tìm bá tước Monte Cristo, thấy gương mặt tái cá»§a ông bên cạnh ông de Morcerf. Cái nhìn nà y gây ra ở ngưá»i thiếu nữ má»™t tác động lạ thưá»ng. Cô vừa ngả ngưá»i vá» phÃa sau vừa thốt lên má»™t tiếng kêu.
- Nà y, Eugénie nói, có chuyện gì xảy ra cho ngưá»i được ông giám há»™ thế thưa bá tước? Có vẻ là cô ta khó ở.
- Äúng thế, Haydée rất mẫn cảm. Tôi phải trở lại vá»›i cô tạ Bá tước vừa nói vừa chà o bà Danglars.
Khi ông bước và o lô, Haydée vẫn còn rất nhợt nhạt.
- Äức ông vừa nói chuyện vá»›i ai thế? - Thiếu nữ há»i.
- Vá»›i bá tước de Morcerf, Monte Cristo trả lá»i, ngưá»i đã từng phục vụ ngưá»i cha nổi tiếng cá»§a em, hắn thừa nháºn rằng tà i sản cá»§a hắn là nhỠở cha em.
- A! Tên khốn nạn! Haydée kêu lên, chÃnh nó đã phản cha em vì bá»n Thổ, còn cái cÆ¡ nghiệp ấy là cái giá cá»§a sá»± phản bá»™i. Äức ông thân yêu lại không biết thế hay sao?
- Ta đã từng nghe nói đôi Ä‘iá»u vá» chuyện nà y ở Hy Lạp, Monte Cristo nói, nhưng không biết chi tiết. Vá» Ä‘i, con gái, kể tỉ mỉ cho ta nghe, chắc phải kỳ lạ lắm.
- á»’! Vâng, em vá», em vỠđây. Có lẽ em chết mất nếu còn ở lại lâu trước mặt con ngưá»i nà y.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 06:57 PM .
19-03-2008, 11:10 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 14
Bữa ăn tối
Và i hôm sau cuộc gặp gỡ ấy, Albert de Morcerf đến thăm bá tước Monte Cristo trong ngôi nhà của ông ở Champs-Elysées.
- Tôi nghe thấy gì nhỉ? Hình như tiếng một cây đà n guitare.
- Quả thực, đó là cây đà n guzla của Haydée, tỠtước ạ.
- Haydée, cái tên đến là tuyệt! Cô ta là ai váºy?
- Ông biết chuyện tổng trấn Janina?
- Chuyện Ali - Tebelin? Dĩ nhiên, vì cha tôi phục vụ ngà i mà nên cơ nghiệp.
- Nà y, Haydée là con gái ông ta đấy, thá»±c thế. Nhưng Albert thân mến nà y, tôi định tổ chức cuá»™c há»p mặt ông bà Danglars cùng ông bà de Villefort ở ngôi nhà thôn dã cá»§a tôi ở Auteuil, liệu anh cùng mẹ anh có đến được không?
- Chao ôi không! Chúng tôi bắt đầu thá»±c hiện má»™t dá»± định đã có từ trước đây Ãt lâu: Bà de Morcerf muốn thở hÃt không khà biển. Ngà y mai chúng tôi rá»i Paris, và đến chá»§ nháºt má»›i trở vá».
- Nếu thế thì đà nh váºy.
- à nà y, tôi đã nháºn được thư cá»§a Franz.
Anh ta gá»i lá»i thăm ông.
- A! Tháºt ư! Monte Cristo nói. Thế anh ta vẫn cứ thÃch ở Italia à ? Anh ta có định cưới vợ không?
- Có, anh ta phải cưới cô de Villefort.
- Tháºt thế chứ? Còn Eugénie Danglars có nhằm đám nà o không?
- Eugénie, nà ng rất đẹp, lại có tÃnh cách riêng cá»§a cô tạ Chỉ còn chuyện tà i sản! Tôi đã tÃnh những gì mà nhà Danglars phải kiếm được : ba trăm ngà n livrÆ¡ trong lần tăng giá hối phiếu Haiti má»›i đây và má»™t triệu vá»›i các hối phiếu Tây Ban Nha trong năm nay.
- A! Quá»· thần Æ¡i! Bá tước thốt lên, ông Danglars đánh liá»u được mất ba trăm ngà n frăng trong má»™t ngà y. úi dà o! Thế thì ông ta cá»±c kỳ già u?
- Trong trưá»ng hợp cá»§a ông ta, phải nói rằng ông ta cố hạn chế các rá»§i rá» Tôi cho rằng ông ta thâm nháºp được các tin tức Ä‘iện tÃn trước tất cả má»i ngưá»i và lợi dụng Ä‘iá»u đó để tiến hà nh đầu tư sáng suốt.
Monte Cristo dù bá» ngoà i ra vẻ thá» Æ¡ nhưng không bá» sót má»™t lá»i nà o trong cuá»™c nói chuyện nà y.
Albert đứng dáºy xin cáo từ.
- Váºy xin chà o, chúng tôi sẽ trở vá» và o chá»§ nháºt.
Chuông đồng hồ vừa Ä‘iểm bảy giá», má»™t chiếc xe ngá»±a thuê dừng lại trước cá»a dinh thá»±, để má»™t ngưá»i đà n ông trạc độ năm mươi tuổi mặc chiếc áo Ä‘uôi tôm cấp thiếu tá bước xuống.
Ngưá»i khách lạ được dẫn và o căn phòng khách đơn sÆ¡ nhất. Lý do khiến ông ta đến nhà Monte Cristo là ở lá thư bà ẩn mà ông ta đã nháºn được có ná»™i dung như sau:
"Ông túng bấn, tuổi già khốn khổ Ä‘ang đợi ông. Ông có muốn trở nên nếu không già u có thì Ãt ra cÅ©ng được sống độc láºp không?
Ông hãy Ä‘i Paris ngay láºp tức, đến đòi ngưá»i con trai mà ông đã có vá»›i bà hầu tước Corsinari và đã bị bắt Ä‘i và o lúc nó năm tuổi, ở nhà bá tước Monte Cristo, phố Champs élysées số 30.
Ngưá»i con trai nà y tên là Andrea Cavalcanti.
Äể đổi lại ông sẽ nháºn được
1. Một phiếu chi hai ngà n livrơ toscanes
2. Má»™t lá thư giá»›i thiệu vá»›i ông bá tước Monte Cristo trong đó tôi báo có cho ông má»™t số tiá»n là năm mươi ngà n frăng.
Hãy có mặt ở nhà bá tước ngà y 26 tháng năm và o lúc bảy giỠtối.
Tu sÄ© BUSONI" - A! Thưa quý ông, xin đón chà o, bá tước nói. Tôi Ä‘ang đợi ông. Thế thì hạnh phúc cá»§a ông chỉ còn thiếu má»—i má»™t Ä‘iá»u là gặp lại con ông.
Ngưá»i đà n ông chẳng biết phải có thái độ như thế nà o.
- Và , Monte Cristo nói tiếp, ông có mang theo hôn thú của ông với bà Olivia Corsinari cùng giấy khai sinh của con trai ông là Andrea Cavalcanti không?
- Thưa ngà i bá tước, tiếc rằng phải thông báo với ông là do tôi không được báo trước phải có các giấy tỠnà y nên tôi quên không mang theo.
Váºy chúng có phải là hoà n toà n cần thiết không?
- Tất nhiên, nếu ở đây ngưá»i ta lại nêu ra và i nghi vấn vá» giá trị hợp thức cá»§a cuá»™c hôn nhân cá»§a ông, vá» tÃnh hợp pháp cá»§a đứa con ông!
Nhưng may quá tu sÄ© Busoni đã tÃnh chuyện nà y giúp ông. Các giấy tỠấy đây. - Tất cả Ä‘á»u hợp thức, thiếu tá nói. Nhưng phần thứ hai cá»§a lá thư nói vá» năm mươi ngà n frăng.
- Mà tôi sung sướng được giao cho ông ngay lần đầu ông há»i đến. Nà y, bây giá» má»i việc đã được thu xếp xong xuôi, tôi dà nh cho ông má»™t bất ngá». Con ông, con trai ông, cáºu Andrea...
- Nó ở đây?
- Äang ở đây, Monte Cristo nói, nhưng tôi hiểu sá»± xúc động cá»§a ông, cần phải có thá»i gian để ông bình tâm lại; tôi cÅ©ng muốn chuẩn bị cho chà ng trai trước cuá»™c gặp gỡ nà y, vì tôi Ä‘oán rằng anh ta sốt ruá»™t chẳng kém gì ông.
- Tôi cho là thế, Cavalcanti nói, mà chẳng tin tưởng hơn là mấy.
- Váºy thì mưá»i lăm phút nữa chúng tôi sẽ gặp ông.
Vừa nghiêng mình chà o rất lịch thiệp, Monte Cristo Ä‘i khuất và o sau khung cá»a treo thảm.
Bá tước Monte Cristo và o má»™t phòng khách bên cạnh, ở đó có má»™t chà ng trai, tư thế ung dung, quần áo khá sang trá»ng. Anh ta cÅ©ng nháºn được lá thư nói rằng:
"Anh nghèo khó, và anh chỉ có một tương lai khốn khổ: anh có muốn có một hỠtên được tự do, được già u có không?
Hãy đến nhà ngà i bá tước Monte Cristo, phố Champs-élysées và o ngà y 26 tháng năm hồi bảy giỠtối và yêu cầu ông cho gặp cha anh.
Anh là con trai hầu tước Bartolomeo Cavalcanti và bà hầu tước Olivia Corsinari, những giấy tá» chứng thá»±c Ä‘iá»u đó sẽ được hầu tước trao cho anh và cho phép anh được mang há» tên nà y trong xã há»™i Paris.
Còn vá» cương vị cá»§a anh thì má»™t khoản thu nháºp năm mươi ngà n livrÆ¡ má»—i năm được cấp cho anh chÃnh là để cá»§ng cố cương vị ấy.
Thá»§y thá»§ Simbad" Bá tước và o phòng khách. Vừa thấy Monte Cristo chà ng trai liá»n đứng báºt dáºy.
- Ngà i là bá tước Monte CristỠ- Anh ta nói.
- Vâng thưa ông, bá tước trả lá»i, và tôi có hân hạnh nói chuyện tôi nghÄ© là vá»›i ngà i tá» tước Andrea Cavalcanti?
- Tá» tước Andrea Cavalcanti, chà ng trai vừa nhắc lại những lá»i nà y vừa cúi chà o đầy vẻ ung dung thư thái. Thưa ngà i bá tước, tôi xin phục vụ ngà i.
- Thá»±c ra, ông ạ, bá tước nói và nhìn vá»›i vẻ hà i lòng ảm đạm cái bá»™ mặt ung dung có vẻ đẹp mang dấu ấn cá»§a má»™t ác thần nà y, ông đã là m rất đúng là nhất nhất đáp ứng lá»i má»i cá»§a ông.bạn Simbad cá»§a tôi, vì cha ông Ä‘ang ở đây, và ông sắp ở và o má»™t tình huống dá»… chịu nhất: ông ta cấp cho ông má»™t khoản thu nháºp là năm mươi ngà n livrÆ¡ má»—i năm trong suốt thá»i gian ông ở lại Paris. Ông hãy và o phòng khách để gặp cha ông đã, ông ta Ä‘ang đợi ông.
Andrea cúi chà o rất thấp và bước và o phòng khách.
Bá tước dõi nhìn theo hắn, vừa thấy hắn Ä‘i khuất liá»n nhấn và o chiếc lò so gắn vá»›i má»™t bức tranh, bức tranh nà y liá»n tách khá»i khung để hé ra má»™t khe hở được bố trà khéo léo cho phép nhìn được và o phòng khách.
Andrea khép cá»a lại sau lưng mình và tiến vá» phÃa thiếu tá, ông nà y đứng dáºy lúc nghe thấy tiếng chân bước lại gần.
- A! Thưa ông và thưa cha thân yêu, Andrea nói to để cho bá tước có thể nghe thấy qua cánh cá»a đã đóng, có đúng là cha đấy không?
- Chà o con yêu quý, thiếu tá nghiêm trang nói.
- Sau từng ấy năm xa cách, Andrea vừa nói vừa tiếp tục nhìn vá» phÃa cá»a, tháºt hạnh phúc biết bao khi chúng ta gặp lại nhau!
Thế rồi chẳng há» có chuyển tiếp nhưng hắn hạ giá»ng xuống và nói bằng thổ ngữ "toscane":
- Ông Cavalcanti thân mến cá»§a tôi Æ¡i, há» cho ông bao nhiêu để là m bố tôi đấy? Phần tôi, há» cho năm mươi ngà n frăng má»—i năm để là m con ông: bởi váºy ông hiểu rõ rằng không phải tôi là kẻ định phá»§ nháºn việc ông là cha tôi.
Thiếu tá lo lắng nhìn quanh mình.
- Nà y, vá» phần tôi, thiếu tá nói, há» cho tôi má»™t số tiá»n năm mươi ngà n frăng.
- Ông có hiểu đôi Ä‘iá»u vá» việc nà y không?
- Quả thực là không.
Monte Cristo chá»n đúng lúc ấy bước và o phòng khách. Vừa nghe tiếng bước chân cá»§a anh, cả hai ngưá»i cùng đứng dáºy lao và o vòng tay nhau, bá tước thấy hỠÔm hôn nhau liá»n nói.
- Ngưá»i cha hạnh phúc! Ngưá»i con hạnh phúc!
- Chỉ có má»—i má»™t Ä‘iá»u là m tôi buồn, thiếu tá nói, đó là việc tôi cần phải rá»i Paris gấp quá.
- á»’! ông Cavalcanti thân mến, Monte Cristo nói, tôi hy vá»ng ông đừng Ä‘i, trước khi tôi giá»›i thiệu ông vá»›i má»™t số bạn bè.
- Tôi xin tuân lệnh ngà i. Thiếu tá nói.
- Thứ bảy nà y, nếu ông vui lòng... Tôi có má»i cÆ¡m tối ở nhà tôi tại Auteuil, nhiá»u ngưá»i trong đó có ông Danglars, chá»§ ngân hà ng cá»§a ông. Tôi sẽ giá»›i thiệu ông vá»›i ông ta, đúng là cần phải để cho ông ta biết cả hai ngưá»i để ông ta chi tiá»n cho các ông. Các ông hãy đến và o lúc sáu giá» rưỡi..- Xin vâng, chúng tôi sẽ ở đó, thiếu tá vừa nói vừa đưa tay cầm lấy mÅ©.
Cả hai ngưá»i mang há» Cavalcanti cùng chà o bá tước và đi ra.
Trong khi cái cảnh kỳ lạ nà y diá»…n ra ở nhà Monte Cristo thì má»™t cuá»™c há»p mặt trang trá»ng diá»…n ra ở nhà Villefort.
Ông de Villefort có bà de Villefort Ä‘i cùng, và o phòng cha mình. Ông Noirtier ngồi trong chiếc ghế bà nh lá»›n có bánh xe, nÆ¡i mà ngưá»i ta đặt ông và o đó buổi sáng và lại đưa ông ra khá»i đó buổi tối, ông bất động như má»™t xác chết, nhìn các con mình vá»›i cặp mắt thông minh và sắc sảo mà cái chà o cung kÃnh đúng nghi thức cho ông biết sắp có cuá»™c váºn động gì đó bất ngá». Thị giác và thÃnh giác là hai giác quan sót lại còn là m cho ông hoạt động.
Như váºy là toà n bá»™ hoạt động, toà n bá»™ sá»± khéo léo, toà n bá»™ sức lá»±c, toà n bá»™ trà thông minh trước kia được phân phối khắp cÆ¡ thể và trà tuệ nà y thì nay được táºp trung cả và o cặp mắt cá»§a ông lão Noirtier.
Chỉ có ba ngưá»i biết cách hiểu thứ ngôn ngữ ấy cá»§a ông già bại liệt đáng thương: đó là Villefort, Valentine và ngưá»i lão bá»™c cá»§a ông là Barrois.
- Thưa ông, vợ chồng con xin thông báo với ông rằng chúng con sắp gả chồng cho Valentine.
Gương mặt cụ Noirtier vẫn cứ thản nhiên trong khi nghe câu chuyện.
- Äám cưới sẽ tổ chức trong vòng ba tháng tá»›i. Villefort nói tiếp.
Mắt cụ già vẫn không linh hoạt hơn.
Äến lượt bà de Villefort cất lá»i:
- Chúng con chỉ còn phải nói vá»›i ông là đã gả cháu cho ai. Äó là má»™t trong những đám danh giá nhất mà Valentine có thể vá»›i tá»›i được. Äó là ông Franz de Quesnel, nam tước Epinay.
Khi bà de Villefort nói đến cái há» cá»§a Franz, mắt ông Noirtier, mà con trai ông biết quá rõ rung lên, các mi mắt để lá»t ra má»™t ánh chá»›p.
Chắc chắn tiếng thét Ä‘au khổ và giáºn dữ Ä‘ang dâng lên há»ng nhưng không phát ra được, là m cho ông nghẹn ngà o vì mặt ông tÃm lại và đôi môi ông xanh nhợt.
- Cuá»™c hôn nhân nà y, bà de Villefort nói thêm, được cả ông d'épinay và gia đình ưng ý vả chăng gia đình ông ta chỉ có má»™t ông chú và má»™t bà cá»™ Mẹ Ông đã mất lúc ông ta chà o Ä‘á»i, còn cha ông ta đã bị giết hại và o năm 1815, nghÄ©a là và o lúc cáºu bé chưa đầy hai tuổi, váºy là chuyện chỉ tùy thuá»™c ý muốn cá»§a riêng ông ta.
Rồi bà ta nói thêm:.- Ông có cần gì không?
Äã thá»a thuáºn rằng cụ già biểu lá»™ sá»± tán thà nh bằng cách nhắm mắt, sá»± từ chối bằng cách chá»›p mắt nhiá»u lần, và biểu lá»™ cụ muốn cái gì đó khi ngước mắt nhìn lên trá»i.
- Có, cụ già trả lá»i bằng cách nhắm ngay cặp mắt.
Há» cho gá»i Valentine.
Rồi Valentine và o chỗ ông lão. Chỉ cần nhìn một cái là cô hiểu cụ đang đau khổ đến đâu và có bao nhiêu chuyện muốn nói với cô.
- Ông muốn gì, ông yêu quý?
Thế rồi Valentine Ä‘á»c lần lượt từng chữ cá»§a bảng chữ cái từ A đến N đồng thá»i nụ cưá»i cá»§a cô dò há»i cặp mắt cá»§a cụ già bại liệt; đến chữ N cụ Noirtier ra hiệu là đúng.
- A! Valentine nói, Ä‘iá»u mà ông muốn bắt đầu bằng chữ N! Váºy thì nà o, NẢ NẺ NI?
NO?
- Äúng, đúng, đúng, cụ già ra hiệu.
Valentine chạy Ä‘i lấy má»™t cuốn tá»± Ä‘iển, đặt lên chiếc bà n nhá» trước mặt cụ Noirtier. Cô mở ra đến chữ NO và khi thấy mắt cụ già đăm đăm nhìn và o các trang giấy, thì các ngón tay cô lần nhanh các cá»™t từ trên xuống dưới. Äến từ NO-TAIRE (nghÄ©a là ông công chứng - N.D) thì cụ Noirtier ra hiệu dừng lại.
- Ông công chứng, cô nói, ông cần một ông công chứng hả ông nội?
Cụ già ra hiệu rằng đúng là ông cần một ông công chứng.
Trước đòi há»i bất ngỠđó, ông de Villefort há»i:
- Tại sao cha lại cần đến ông công chứng?
Cha lại chơi khăm chúng con cái gì nữa đây?
Villefort nói, có cần thiết không?
- Cháu sẽ cho Ä‘i má»i ông công chứng ngay láºp tức cho ông, ông yêu quý, Valentine nói.
Bốn mươi lăm phút sau, ngưá»i hầu trở vá» có ông công chứng Ä‘i cùng.
- Thưa ông, Villefort nói sau khi đã chà o há»i má»i ngưá»i, ông được cụ Noirtier de Villefort má»i đến, cụ đây mắc chứng bại liệt toà n thân mất khả năng sá» dụng chân tay và lá»i nói cá»§a cụ, và chỉ có chúng tôi, khó khăn lắm há»a chăng má»›i nắm được má»™t và i mảnh gì đó trong ý tưởng cá»§a cụ.
Noirtier đưa mắt tá» vẻ nhá» cáºy ở Valentine, má»™t sá»± nhá» cáºy rất nghiêm chỉnh và mang tÃnh mệnh lệnh rất cao, khiến cô tức khắc đáp ứng:
- Tôi, thưa ông, tôi hiểu tất cả những gì ông tôi muốn nói.
- Váºy ta thá» xem, ông công chứng nói. Nà o, thưa ông, ông muốn gì ở tôi, và ông muốn là m văn bản gì?.Valentine Ä‘á»c tất cả các chữ trong bảng chữ cái cho đến chữ T. Äến chữ nà y, Noirtier ra hiệu cho cô dừng lại. Há» lần tìm trong từ Ä‘iển cho đến từ TESTAMENT (nghÄ©a là chúc thư - N.D).
- Chúc thư! ông công chứng reo lên, việc đã rõ, cụ muốn là m chúc thư.
- Äúng! Cụ Noirtier ra hiệu nhiá»u lần.
Há» Ä‘á»c cho cụ Noirtier nghe má»™t mẫu chúc thư còn để trống rồi ông công chứng há»i cụ:
- Theo bản chúc thư trước đây cá»§a cụ, cụ có chÃn trăm ngà n frăng. Có đúng không?
- Äúng.
- Cụ muốn để lại tà i sản nà y cho ai?
- á»’! Bà de Villefort nói. Cụ Noirtier chỉ yêu có má»—i cô cháu gái Valentine: cô là ngưá»i chăm sóc cụ từ sáu năm nay, váºy thì trả giá cho sá»± táºn tụy cá»§a cô là công bằng.
- Váºy có phải là cụ để lại số tiá»n chÃn trăm ngà n frăng nà y cho cô Valentine không? - Ông công chứng há»i.
Cụ già nhìn Valentine má»™t lúc tá» ra cá»±c kỳ âu yếm, rồi quay vá» phÃa ông công chứng, cụ chá»›p chá»›p mắt má»™t cách dứt khoát.
- Không ư? - Ông công chứng nói, không phải là cô Valentine de Villefort được cụ láºp là m ngưá»i thừa kế toà n bá»™ tà i sản cá»§a cụ hay sao?
- Không! Cụ Noirtier lặp lại, không!
Sá»± kinh ngạc bao trùm tất cả má»i ngưá»i.
- Váºy thì có phải là cụ để lại tà i sản cho cháu trai cá»§a cụ, Edouard de Villefort, thưa cụ Noirtier kÃnh mến? - Ngưá»i mẹ há»i.
Những cái chớp mắt trở nên dữ dội: tỠvẻ gần như là căm ghét.
- Váºy thì cụ để cho ông con trai cụ Ä‘ang có mặt ở đây?
- Không. Cụ già trả lá»i.
Và Noirtier hướng ánh nhìn cháy bá»ng và o bà n tay cá»§a Valentine.
- Bà n tay của cháu ư? ồ! Valentine bất chợt kêu lên, cháu hiểu rồi! Việc hôn nhân của cháu có phải không, ông yêu quý?
- Ừ, ừ, ừ, cụ già bại liệt nhắc Ä‘i nhắc lại ba lần, má»—i lần mi mắt mở ra lại để lá»t má»™t ánh mắt sáng quắc.
- Ông không bằng lòng cho con lấy ông Franz d'épinay hay sao?
- Không, ta không bằng lòng. Cụ già ngỠý bằng mắt.
- Và cụ tước quyá»n thừa kế cá»§a cháu gái cụ, ông công chứng kêu lên, vì cô ta tiến hà nh hôn nhân trái ý cụ?
- Äúng. Cụ Noirtier trả lá»i..Lúc nà y xung quanh cụ già lặng ngắt như tá».
ý nguyện cá»§a cụ đã rõ: nếu Valentine lấy Franz d'épinay thì toà n bá»™ tà i sản Ä‘em cho những ngưá»i nghèo ở Paris.
Villefort sùi cả bá»t mép vì tức Ä‘iên lên.
- Tôi cho rằng, Villefort nói, không nén nổi cÆ¡n giáºn cá»§a mình, chỉ tôi có quyá»n gả chồng cho con gái tôi, tôi muốn nó lấy ông Franz d'épi-nay và nó sẽ lấy ông tạ Tôi không chịu thua cái ý thÃch thất thưá»ng cá»§a ngưá»i già và tôi sẽ hà nh động theo lương tâm cá»§a mình.
Valentine ngã xuống một chiếc ghế bà nh, khóc sướt mướt.
Lúc gia đình Villefort trở vá» các căn há»™ cá»§a mình thì ngưá»i hầu báo cho há» biết có ông bá tước Monte Cristo đến và đang đợi há» trong phòng khách.
- Tôi chỉ đến để nhắc ông lá»i hẹn cho ngà y thứ bảy. Bá tước nói.
- Có phải là sẽ há»p mặt ở nhà ông ở Champs-élysées hay không?
- Không phải, Monte Cristo nói, há»p mặt ở vùng quê, ở Auteuil, phố La Fontaine, số 28.
- Nhưng có phải hỠđã bán ngôi nhà cá»§a ngà i de Saint-Méran cho ông không? - Villefort kêu lên vá»›i giá»ng nghẹn ngà o.
- Ngà i de Saint-Méran? Monte Cristo há»i.
Váºy ra ngôi nhà ấy là cá»§a ngà i de Saint-Méran?
Tôi hy vá»ng, Monte Cristo nói vá»›i vẻ lo âu, rằng sá»± trùng hợp nà y không tước mất cá»§a tôi niá»m hạnh phúc được thù tiếp ông?
- Không, thưa bá tước... Tôi rất mong... Hãy tin rằng tôi sẽ là m tất cả những gì tôi có thể, Villefort ấp úng.
- á»’! Monte Cristo trả lá»i, tôi không chấp nháºn lý do thoái thác. Thứ bảy nà y và o lúc sáu giá» tôi đợi ông, và nếu ông không tá»›i thì tôi, tôi sẽ nghÄ© rằng có má»™t truyá»n thuyết gì đó sầu thảm, có chuyện đổ máu gì đó ở cái ngôi nhà không ngưá»i ở từ hÆ¡n hai mươi năm nà y.
- Tôi sẽ tới, thưa bá tước, tôi sẽ tới, Villefort vội nói ngay.
- Cám ơn, Monte Cristo nói, bây giỠông phải cho phép tôi cáo biệt.
Monte Cristo cáo biệt gia đình Villefort, há» sẽ hết sức kinh ngạc nếu thấy bá tước đến đà i Ä‘iện tÃn Montlhéry, má»™t cây tháp xây trên chá»— cao nhất cá»§a vùng đồng bằng. Sau khi đã chiếm được cảm tình cá»§a Ä‘iện báo viên, ông há»i ông ta:
- Nếu tôi biếu ông xem nà o... mưá»i lăm ngà n frăng để ông thay đổi tÃn hiệu Ä‘i đôi chút, hay để ông thay bằng má»™t tÃn hiệu khác thì sao nà o?.- Äiá»u đó không thể được, tôi sẽ bị thải hồi và mất lương hưu. Ông phải biết rằng không bao giá» tôi là m những chuyện đó.
- Nếu tôi tăng số tiá»n ấy lên gấp đôi? Äiá»u nà y đáng suy nghÄ© chứ hả?
- Ồ! Thưa ngà i, ngà i đỠxuất cho tôi việc gì?
Và tôi phải là m gì?
- Äánh lại các tÃn hiệu như thế nà y.
Monte Cristo rút trong túi ra một tỠgiấy trên đó có ghi ba ký hiệu được viết sẵn, có những số hiệu chỉ rõ thứ tự phát đi như thế nà o.
- Chẳng phải là dà i, ông xem đấy.
Mặt đỠbừng như lên cÆ¡n sốt, mồ hôi chảy ròng ròng từng giá»t lá»›n, lão ta phát Ä‘i ba tÃn hiệu mà bá tước đưa chá» Ngưá»i đồng nghiệp ở bên trái chăm chú phát lại chÃnh các tÃn hiệu ấy và cuối cùng chúng được nháºn ở Bá»™ ná»™i vụ.
- Bây giá», ông già u có rồi. Monte Cristo nói.
Năm phút sau khi tin Ä‘iện báo đến bá»™, De-bray liá»n cho thắng ngá»±a và o chiếc xe hòm cá»§a mình rồi chạy đến nhà Danglars.
- Ông có trái phiếu Tây Ban Nha không?
- Có chứ! Loại ấy tôi có tới sáu triệu.
- Hãy bán chúng Ä‘i vá»›i bất cứ giá nà o: nhà vua don Carlos đã chạy thoát khá»i Bourges và trở vá» Tây Ban Nhạ Barcelone đã nổi dáºy. Gấp lên vì tin Ä‘iện báo nà y chẳng mấy chốc sẽ lá»™ ra.
Nam tước chạy đến chỗ nhân viên hối đoái của mình và ra lệnh cho anh ta giá bao nhiêu cũng bán.
Nhưng hôm sau ngưá»i ta Ä‘á»c thấy trong báo "Ngưá»i cố vấn" những dòng chữ sau:
"Tháºt không có cÆ¡ sở nà o mà tá» "Ngưá»i đưa tin" hôm qua đã đăng tin don Carlos trốn thoát và vá» cuá»™c nổi dáºy ở Barcelonẹ Äó là má»™t tÃn hiệu Ä‘iện báo bị sai lạc vì sương mù đã gây ra sai sót ấy." Các giá vốn lên đến má»™t con số gấp đôi bắt đầu sụt.
Việc nà y là m cho Danglars lỗ và mất ăn tới một triệu đồng chênh lệch giá.
Ông Bectuccio đã xuất sắc hÆ¡n lúc thưá»ng vá» vẻ lịch sá»± cá»§a các đồ đạc được mua sắm bà y biện và vá» việc thu xếp dá»n dẹp nhanh chóng ngôi nhà ở Auteuil. Trong ba ngà y ông đã cho trồng cây kÃn má»™t cái sân hoà n toà n trần trụi và những cây dương đẹp đẽ, những cây sung được Ä‘em đến có cả bầu rá»… khổng lồ cá»§a chúng là m râm mát mặt chÃnh cá»§a tòa nhà , trước nhà , thay vì những viên gạch lát bị cá» dại che lấp đến má»™t ná»a, là má»™t bãi cá» mà các vầng cá» vừa được đặt xuống ngay buổi sáng hôm ấy, là m thà nh má»™t tấm thảm rá»™ng còn long lanh nước má»›i tưới..Lúc năm giỠđúng bá tước tá»›i, có Ali Ä‘i theo.
Thế rồi các khách má»i lần lượt đến. Morrel đến đầu tiên có Debray Ä‘i cùng chỉ sá»›m hÆ¡n chiếc xe cá»§a Danglars chút Ãt.
Tất cả má»i ngưá»i được má»i và o phòng khách, thì Baptistin và o báo danh:
- Ông thiếu tá Bartolomeo Cavalcanti, ông tỠtước Andrea Cavalcanti!
Thiếu tá Bartolomeo Cavalcanti, ngưá»i cha hiá»n mà chúng ta quen biết, xuất hiện trong trang phục không chê và o đâu được cá»§a ngưá»i cá»±u binh.
Bên cạnh hắn, tiến bước chà ng tá» tước Andrea Cavalcanti, ngưá»i con kÃnh cẩn mà chúng ta cÅ©ng đã biết, quần áo má»›i toanh từ đầu đến chân, nụ cưá»i trên môi.
- Các ông nà y là ai váºy? - Danglars há»i bá tước Monte Cristo.
- Ông đã nghe nói rồi, những ngưá»i mang há» Cavalcantị Và nói đến há» Cavalcanti là nói đến dòng dõi hoà ng thân.
- Tà i sản lá»›n chứ? - Viên chá»§ ngân hà ng há»i.
- Rất lá»›n. Ngoà i ra há» có mở tÃn dụng ở chá»— ông theo như há» nói vá»›i tôi hôm kia. Tháºm chà tôi má»i há» vì ông. Tôi sẽ giá»›i thiệu há» vá»›i ông.
Thế rồi Monte Cristo lại gần bà Danglars.
Anh nói:
- Ông nam tước hôm nay trông rầu rĩ quá.
- Tôi cho rằng ông ấy đầu cơ chứng khoán, ông ấy đã lỗ và chẳng biết đổ trách nhiệm cho ai.
Baptistin xướng to:
- Ông bà de Villefort!
Hai ngưá»i vừa được báo bước và o. Ông de Villefort dù cố gắng gượng vẫn thấy rõ là bị xúc động. Khi bắt tay hắn, Monte Cristo cảm thấy bà n tay ấy run rẩy.
Sau những lá»i chúc tụng đầu tiên, bá tước nháºn ra Bertuccio từ nãy đến giá» cứ báºn bịu ở phÃa gian dá»n ăn cạnh bếp Ä‘ang bị già y vò bởi má»™t trạng thái kÃch động lạ thưá»ng. Anh đến vá»›i ông ta.
- Có chuyện gì thế ông Bertuccio?
- A! Trá»i Æ¡i! Hắn đấy! ông ta vừa thì thà o vừa chỉ tay và o Villefort. Váºy ra tôi vẫn chưa giết chết được hắn!
- Phải tin là không, ông Bertuccio.
- Và ngưá»i đà n bà nà y!... Ngưá»i đà n bà nà y!...
Bà Danglars! Nhưng chÃnh là cô ta, thưa ông, chÃnh là cô ta! Ngưá»i thiếu phụ trong vưá»n!
Ngưá»i thiếu phụ bụng chá»a! Ngưá»i thiếu phụ Ä‘i dạo...
Bertuccio đứng lặng ngưá»i miệng há hốc, tái nhợt và tóc tai dá»±ng ngược. Nhưng lúc trông.thấy Andrea Cavalcanti ông ta lại còn bối rối hÆ¡n.
- Benedetto! ông lẩm bẩm tháºt khẽ: Äịnh mệnh!
- Äấy chuông Ä‘iểm sáu giá» rưỡi rồi, ông Ber-tuccio, bá tước nói nghiêm khắc, đến giá» mà tôi đã có lệnh phải sẵn sà ng cho má»i ngưá»i ngồi và o bà n ăn; ông biết rằng tôi không thÃch chỠđợi chút nà o.
Và Monte Cristo và o phòng khách, ở đó khách khứa Ä‘ang đợi anh, trong khi ấy Bertuccio Ä‘i và o phòng ăn mà cứ phải vịn và o tưá»ng.
Bữa tiệc tháºt xa hoa; Monte Cristo cố là m đảo ngược hoà n toà n tÃnh cân đối cá»§a bữa tiệc kiểu Paris, và là m cho sá»± lạ miệng còn nổi trá»™i nhiá»u hÆ¡n sá»± ngon miệng cá»§a đám thá»±c khách đầy tÃnh hiếu kỳ mong muốn ở món ăn. Äó là má»™t bữa tiệc phương Äông xứng đáng vá»›i Nghìn lẻ má»™t đêm. Những loà i chim hiếm, những thứ cá quái lạ, má»i loại vang Archipel và cá»§a vùng tiểu á lần lượt diá»…u qua trước mặt các quan khách Ä‘ang lạ lùng thán phục.
- Tất cả những cái đó Ä‘á»u rất dá»… thương, Château-Renaud nói, tuy nhiên tôi xin thú thá»±c, Ä‘iá»u là m tôi cảm phục nhất là việc phục vụ bà n tiệc nhanh nhẹn đến mức đáng khâm phục. Phải chăng, thưa bá tước, ông táºu ngôi nhà nà y vừa má»›i được có năm hay sáu ngà y?
- Quả váºy, không hÆ¡n. Monte Cristo nói.
- Nà y tôi dám chắc rằng trong vòng tám ngà y nữa ngôi nhà nà y đã biến đổi hoà n toà n. Äúng là Ãt nhất đã mưá»i năm nhà bá» trống không có ngưá»i ở, Château-Renaud nói. Thá»±c ra nếu nó không phải là cá»§a nhạc phụ má»™t biện lý hoà ng gia thì ngưá»i ta đã coi nó là má»™t trong những ngôi nhà bị nguyá»n rá»§a là nÆ¡i đã xảy ra má»™t tá»™i đại ác gì đó.
Cho đến lúc nà y, Villefort vẫn chưa đụng tý nà o đến ba hay bốn ly rượu vang lạ thưá»ng bà y trước mặt hắn, bá»—ng vÆ¡ đại lấy má»™t ly và uống cạn má»™t hÆ¡i.
- Ông không nghÄ© rằng mình đã nói trúng đến thế đâu, bá tước nói giữa khoảng im lặng tiếp sau lá»i nói cá»§a Château-Renaud. Xin hãy hình dung rằng để là m trẻ lại các cây cối già cá»—i trong vưá»n, tôi đã cho đà o hố để đổ đất mùn.
Thế là những ngưá»i lao động cá»§a tôi, trong lúc đà o đất, đã moi lên được má»™t cái hòm hay đúng hÆ¡n là cái Ä‘ai sắt cá»§a hòm, ở giữa có má»™t bá»™ xương trẻ sÆ¡ sinh.
Bà Danglars gần như ngất xỉu trong cánh tay de Villefort, còn chÃnh hắn thì tái mặt Ä‘i má»™t cách đáng sợ.
- Trá»i Æ¡i! Thưa bà , Debray kêu lên, bà là m sao thế? Sao bà tái nhợt thế?.Monte Cristo tá» vẻ buồn phiá»n.
- Thá»±c ra, thưa bá tước, bà Danglars nói, tôi tháºt xấu hổ mà thú nháºn sá»± yếu Ä‘uối cá»§a mình, nhưng những chuyện kinh khá»§ng nà y đã là m tôi bà ng hoà ng.
Monte Cristo thấy là đã hết mức khả dÄ© chịu đựng được đối vá»›i hai ngưá»i mà cảnh nà y được ông chuẩn bị dà nh cho há». Ông quyết định Ä‘i ra.
Viên biện lý hoà ng gia kÃn đáo rỉ tai bà Dan-glars:
- Tôi cần nói chuyện với bà . Ngà y mai ở phòng là m việc của tôi.
Buổi tối vá» khuya. Bà Villefort ngỠý muốn trở vá» Paris. Cho nên ông de Villefort là ngưá»i đầu tiên ra hiệu lên đưá»ng. Hắn dà nh má»™t chá»— trong chiếc xe ngá»±a bốn bánh cá»§a hắn cho bà Danglars, còn ông Danglars mải mê má»™t câu chuyện kỹ nghệ thuá»™c loại hấp dẫn nhất vá»›i ông Cavalcanti nên chẳng mảy may để ý gì đến má»i chuyện Ä‘ang xảy ra.
Ngà y hôm sau, sau khi đã giải quyết xong các công việc thưá»ng ngà y, Danglars đến nhà Monte Cristo.
- Lạy Chúa! Bá tước nói, ông sao váºy? ông có vẻ rất lo âu.
- Tôi bị, thưa quý ông, Danglars nói, váºn hẩm cứ rÆ¡i và o tôi từ mấy hôm nay, và tôi cứ chỉ nháºn được những tin dữ.
- Ôi! Lạy Chúa! Monte Cristo nói, có phải là ngà i lại bị đổ bể ở phòng giao dịch chứng khoán không?
- Không, tôi đã hồi phục, Ãt ra cÅ©ng được mấy ngà y. Nói cho tháºt đúng ra là tôi đã bị vỡ nợ Ở Triestẹ Äây là má»™t tai ương chưa từng thấy bao giá». Tôi phát hà nh sáu trăm ngà n livrÆ¡ cho má»™t ngưá»i mà tôi đã cùng vá»›i há» tiến hà nh nhiá»u vụ giao dịch tốt đẹp; nhưng rồi chúng trở lại vá»›i tôi mà không được chi trả, thêm và o đấy tôi còn cầm số phiếu bốn trăm ngà n frăng mà không bao giá» có thể thu hồi được. Vá»›i cái tin nhảm vá» Tây Ban Nha két bạc cá»§a tôi lại bị hụt Ä‘i bảy trăm ngà n frăng nữa, việc nà y đưa đến cho tôi má»™t bản quyết toán đẹp đẽ và o cuối tháng, vá»›i tôi tháºt là há»a vô đơn chÃ, tháºt đấy.
- Quá»· thần Æ¡i, Monte Cristo nói, mất má»™t triệu bảy trăm ngà n frăng trong má»™t tháng! Ngoà i hãng ông ra, bất kỳ hãng nà o khác Ä‘á»u phải ngắc ngoải.
- á»’! Danglars nói vá»›i má»™t nụ cưá»i tê tái.
Nhưng lúc nà y đây, tiá»n lại đổ và o hòm tôi do những cuá»™c đầu cÆ¡ thắng lợi khác. Nhưng vì chúng ta Ä‘ang bà n việc, váºy hãy cho tôi biết đôi chút xem ông nghÄ© vá» thiếu tá Cavalcanti như thế nà o..- Nghe đây, tôi chỉ biết sÆ¡ qua vỠông ta, cả Ä‘á»i tôi má»›i gặp ông ta ba lần. Những gì tôi biết vỠông ta là qua tu sÄ© Busoni, má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi, và chÃnh ông ta kể vá»›i tôi. Sáng nay ông ta có cho tôi biết vá» những dá»± định vá» con trai mình, và hé lá»™ cho tôi biết rằng đã chán thấy cảnh vốn liếng to lá»›n cá»§a mình ngá»§ yên ở Italia, má»™t xứ sở chết cứng, nên muốn tìm cách là m cho nó sinh sôi nảy nở hoặc ở Pháp hoặc ở Anh.
Nhưng xin ông vẫn cứ lưu ý rằng dù cho tôi có tin tu sÄ© Busoni đến đâu thì riêng cá nhân tôi, tôi không hỠđảm bảo Ä‘iá»u gì hết.
- Và chà ng trai? - Danglars há»i.
- ái chà ! Chắc ông muốn gả con cho Andrea, ông Danglars thân mến, cho nên ông má»›i há»i tôi tất cả những câu há»i ấy?
- Quả váºy, Danglars nói, tôi thấy việc đó hình như không phải là má»™t vụ đầu tư tồi. Xem ra chà ng trai nà y hoà n toà n phù hợp.
- Ông đã cho Ä‘iá»u tra vá» hắn chưa? - Monte Cristo há»i.
- Có cần là m thế không, và ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, ngưá»i ta lại không biết là đang giao dịch vá»›i ngưá»i như thế nà o ư? Trước hết anh ta già u, sau đó anh ta có má»™t há»c vấn đặc biệt.
- Tôi không dám chắc Ä‘iá»u đó.
- Nà y bá tước, ông chẳng công bằng đối với chà ng trai nà y.
Và o lúc mưá»i hai giá» rưỡi bà Danglars đã đòi lấy ngá»±a để Ä‘i đến tòa án. Ngưá»i mõ tòa dẫn bà ta Ä‘i theo má»™t hà nh lang riêng và o phòng là m việc cá»§a ông de Villefort.
- Cám ơn bà , hắn nói, cám ơn bà đã đến đúng hẹn.
Villefort mỉm cưá»i cay đắng.
- Sao mà cái quá khứ khủng khiếp ấy lại sống lại thế? Hắn kêu lên; chẳng có gì là ngẫu nhiên đâu.
- Nhưng có chứ, chẳng phải là sự ngẫu nhiên đã là m nên tất cả chuyện nà y ư? Chẳng phải ngẫu nhiên mà bá tước Monte Cristo đã mua ngôi nhà ấy ư? Chẳng phải ngẫu nhiên mà ông ấy đã cho đà o đất ư?
- Nà y, không đâu thưa bà , đây là cái Ä‘iá»u khá»§ng khiếp mà tôi phải nói vá»›i bà , Villefort trả lá»i vá»›i má»™t giá»ng trầm đục: Không, không há» có di hà i nà o tìm thấy dưới những bông hoa.
- Ông định nói gì thế? - Bà Danglars kêu lên, toà n thân run láºp cáºp.
- Tôi định nói rằng, ông Monte Cristo trong khi đà o những gốc cây chẳng thể tìm thấy cả bộ xương trẻ con lẫn đai hòm, bởi vì dưới các gốc cây nà y không hỠcó cả hai thứ ấy..- Lạy Chúa tôi! ông là m tôi sợ quá!
- Bà biết cái đêm Ä‘au lòng ấy diá»…n ra như thế nà o không, cái đêm mà bà thì nằm ngắc ngoải trên giưá»ng ở cái buồng trên gác, trong khi tôi chỠđợi bà sinh nở? Khi đứa trẻ ra, chúng ta tưởng rằng nó đã chết. Tôi đặt nó và o trong má»™t chiếc hòm rồi xuống vưá»n, tôi đà o má»™t cái huyệt rồi vá»™i và ng chôn nó xuống. Vừa má»›i lấp đất xong thì cánh tay thằng nhá» Corse đã phóng và o tôi. Tôi ngã xuống hấp hối, và tôi tưởng mình đã bị giết chết. Bà đã có can đảm để bà vú dìu trở vá» nhà . Má»™t cuá»™c quyết đấu được dùng là m cái cá»› gây thương tÃch cho tôi. Há» chở tôi Ä‘i Versailles. Tôi chiến đấu vá»›i cái chết suốt ba tháng ròng.
Thá»i kỳ hồi phục cá»§a tôi kéo dà i sáu tháng; tôi không còn nghe nói gì vá» bà , tôi không dám dò há»i tin tức vá» chuyện bà đã ra sao. Khi tôi trở lại Paris thì biết tin bà là quả phụ cá»§a ông de Nargonne và đã thà nh hôn vá»›i ông Danglars.
Nhưng suốt thá»i kỳ dưỡng bệnh cá»§a tôi, cái thi hà i đứa trẻ ám ảnh tôi đến phát Ä‘iên. Lúc vừa bình phục, tôi quyết định phải là m cho lòng mình thanh thản vá» chuyện nà y. Má»™t đêm tôi lần mò và o khu vưá»n ở Auteuil và tôi đà o chÃnh chá»— đất ấy lên. Cái hòm không có ở đấy.
- Chiếc hòm không có ở đấy! - Bà Danglars thì thà o, nghẹn ngà o vì lo sợ. - Tại sao con ngưá»i ấy lại mang cái thi hà i ấy Ä‘i?
- Bởi có cái gì đó ghê gá»›m hÆ¡n, nguy hại hÆ¡n, đáng sợ hÆ¡n cho chúng ta: đó là đứa trẻ còn sống, và kẻ giết ngưá»i đã cứu nó.
Bà Danglars thét lên một tiếng kinh khủng.
- Nếu đứa trẻ ấy sống, Villefort nói tiếp, và có ai đó biết nó còn sống, có ai đó nắm được bà máºt cá»§a chúng ta; và cái bà máºt nà y Monte Cristo đã nắm được, vì hắn nói trước mặt chúng ta vá» má»™t đứa trẻ được moi lên từ cái chá»— mà đứa trẻ kia không còn ở đó nữa.
- Nhưng tại sao?
- Äó là điá»u tôi sẽ phải tìm ra. Villefort nói vá»›i má»™t ngữ Ä‘iệu mà nếu bá tước có nghe thấy ắt phải rùng mình.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 06:58 PM .
19-03-2008, 11:11 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 15
Maximilien và Valentine
Sau tối hôm gặp mặt ấy, Villefort nhốt mình trong phòng là m việc, vá»›i má»™t chồng hồ sÆ¡, bá»—ng nghe thấy tiếng chân bước ngoà i cầu thang cá»§a má»™t ngưá»i có tuổi, rồi những tiếng kêu.
Hắn vá»™i rút chốt cá»a phòng và láºp tức bà mẹ vợ bước và o không báo trước, chiếc khăn quà ng vắt trên cánh tay và mÅ© cầm tay.
- A! Lạy Chúa tôi! Thưa bà , Villefort há»i, có gì xảy ra váºy? Ai là m cho bà thảng thốt đến thế? Sao ngà i de Saint-Méran không Ä‘i cùng bà ?
- Ông de Saint-Méran đã mất. Bà hầu tước già nói.
- Mất! Villefort ấp úng; như váºy là chết đột ngá»™t?
- Äến chá»— cách Marscille sáu dặm, ông de Saint-Méran vừa uống xong mấy viên thuốc thưá»ng dùng thì lăn ra ngá»§ tháºt sâu nhưng tôi thấy có vẻ không bình thưá»ng. Äá»™t nhiên ông báºt lên má»™t tiếng kêu trầm đục và xé lòng như tiếng kêu cá»§a ngưá»i bị Ä‘au đớn trong giấc mÆ¡, và đầu ông hất mạnh ra đằng sau. Tôi cho dừng xe trạm, cho ông hÃt lá» muối cá»§a tôi nhưng ông đã chết!
Villefort đứng lặng sá»ng sốt, mồm há hốc.
- Và lúc đó bà là m gì?
- Ông de Saint-Méran luôn nói rằng nếu ông chết xa Paris thì ông muốn đưa thi hà i cá»§a ông và o hầm má»™ cá»§a dòng há».
Ngà y hôm sau Villefort và o nhà bà de Saint Méran thấy bà nhạc mẫu ốm liệt giưá»ng, có Valentine săn sóc. Má»™t ngá»n lá»a u ám le lói trong cặp mắt bà hầu tước, và dưá»ng như bà đang lâm và o má»™t trạng thái kÃch động dữ dá»™i.
- Anh nà y, bà de Saint-Méran nói, anh viết cho tôi vá» cuá»™c hôn nhân cá»§a con cháu nà y vá»›i cáºu Franz d'épinay phải không? Nà y, anh phải là m gấp Ä‘i vì tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa.
- Nà o, bà ngoại! - Valentine kêu lên.
- Tôi nói vá»›i anh rằng tôi sắp chết, anh nghe chưa? Và trước khi chết tôi muốn được thấy cháu rể cá»§a tôi. Äêm qua, tôi ngá»§ má»™t giấc kinh khá»§ng; mắt nhắm nghiá»n, từ cái góc có cá»a thông sang phòng tắm cá»§a chị de Villefort tôi thấy có má»™t bóng trắng lặng lẽ bước và o.
- Chắc hẳn là do cơn sốt đấy thưa bà . - Villefort nói.
- Anh cứ nghi ngá» nếu anh muốn, nhưng tôi tin chắc và o Ä‘iá»u tôi nói: tôi thấy má»™t bóng trắng; và tôi còn nghe thấy cả tiếng khuấy cái cốc cá»§a tôi, nà y chÃnh cái kia kìa, Ä‘ang đặt ở đấy, ở trên bà n.
Tôi dám chắc đó là linh hồn của ông nhà tôi!
Ông de Villefort Ä‘i ra và sai ngưá»i Ä‘i tìm ông d'Avrigny, bác sÄ© cá»§a gia đình. Valentine xuống vưá»n để tìm cách thay đổi sá»± suy nghÄ©.
Trong khi cô Ä‘ang dạo bước trên lối Ä‘i trong vưá»n thì dưá»ng như thoáng nghe có ai gá»i tên cá»™ Cô nháºn ra giá»ng Maximilien.
- Anh đến và o giỠnà y ư? - Cô nói.
- Vâng, cô bạn đáng thương Æ¡i, Morrel trả lá»i, tôi đến tìm cô và đem lại những tin xấu. Tôi vừa ở nhà bá tước Monte Cristo má»™t giá» trước đây, bất chợt thấy có xe chạy và o sân. Äó là nam tước Franz d'épinay!
- Maximilien tội nghiệp! - Valentine thì thà o.
- Bây giá» cô tÃnh là m gì đây?
Valentine cúi đầu, khổ não.
- Là m sao mà tôi có thể chống lại quyết định cá»§a cha tôi, chống lại ý nguyện cá»§a bà tôi Ä‘ang sắp chết! Tháºt không thể được! Tôi sẽ phải lấy Franz.
- Tôi tự do, Morrel nói; tôi cũng khá già u có đủ cho cả hai ta, hãy theo tôi, chúng ta sẽ xuống tà u đi Alger, đi Anh hoặc sang châu Mỹ tùy ý cô.
- Tôi vẫn ngá» Ä‘iá»u đó, Valentine vừa nói vừa lắc đầu. Äó là má»™t lá»i khuyên rồ dại, và tôi sẽ lại còn rồ dại hÆ¡n anh nếu tôi không ngăn cản anh ngay láºp tức các dá»± định cá»§a anh. Chúng ta hãy đợi! Có bao nhiêu chuyện có thể cứu chúng ta.
- Tôi tin ở cô, Valentine, Morrel nói; có Ä‘iá»u là nếu ngưá»i ta bá» qua má»i cầu xin cá»§a cô, nếu cha cô và bà de Saint-Méran yêu cầu phải má»i ông Franz d'épinay đến ký hôn ước và o ngà y mai thì...
- Lúc ấy, thì anh đã có lá»i hứa cá»§a tôi. Äáng lẽ ký thì tôi đến tìm anh và chúng ta bá» trốn; nhưng từ giỠđến lúc đó không được mạo hiểm; chúng ta đừng gặp nhau nữa. Tôi sẽ viết cho anh.
HỠhôn nhau và Valentine bỠđi.
Chà ng trai vỠnhà và đợi suốt cả buổi tối.
Mãi đến ngà y hôm sau anh má»›i nháºn được má»™t bưu thiếp có những từ nà y:
"Nước mắt, năn nỉ, khẩn cầu Ä‘á»u vô hiệu.
Chúa cÅ©ng vô cảm như con ngưá»i, và việc ký kết hôn ước được ấn định và o tối nay lúc chÃn giá». Tôi chỉ có má»™t lá»i hứa cÅ©ng như chỉ có má»™t trái tim, Morrel, và lá»i hứa ấy đã được trao cho anh: Trái tim nà y thuá»™c vá» anh! Váºy tối nay lúc chÃn giỠở cá»a sắt.
Vợ anh Valentine de Villefort." Chà ng trai Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại hai mươi lần trong ngà y lá thư cá»§a Valentine, đồng thá»i chuẩn bị vụ bắt cóc và chạy trốn.
Cuối cùng đã đến giá». Morrel giấu má»™t cá»— xe sau má»™t ngôi nhà tranh nhá» hoang tà n mà anh vẫn thưá»ng ẩn mình trong đó.
Ngà y tà n dần. Morrel và o khu vưá»n hoang và lòng hồi há»™p, đến nhòm qua lá»— trống cá»§a cá»a sắt: vẫn chẳng có ai.
Ná»a giá» trôi Ä‘i trong chỠđợi; Morrel thả bước hết dá»c lại ngang rồi vá»›i những khoảng cách cứ gần lại mãi, anh đến ghé mắt và o các tấm ván.
Morrel xem đồng hồ, đã chÃn giá» rưỡi.
Valentine đã trá»… ná»a giá».
- Ồ! Maximilien hoảng hốt thì thà o, lẽ nà o cuộc ký kết hôn ước lại kéo dà i đến thế, trừ phi là có biến cố bất ngỠgì đây.
Lúc đó, chẳng kịp suy nghÄ©, anh trèo lên tưá»ng rồi nhảy sang bên kia. Nhưng đáng lẽ phải thấy ánh sáng ở các cá»a sổ như anh nghÄ©, đó cÅ©ng là điá»u tá»± nhiên trong các ngà y có lá»… nghi, thì anh lại chả thấy gì ngoà i cái khối xám xịt cá»§a ngôi nhà há» Villefort.
Vừa lúc anh chuẩn bị để vượt qua cà ng nhanh cà ng tốt khoảng đất trồng hoa trong vưá»n để tiếp cáºn ngôi nhà thì có tiếng ngưá»i vá»ng đến tai anh.
Anh vội lùi một bước và đứng câm lặng trong bóng tối.
Morrel thấy Villefort xuất hiện, theo sau là má»™t ngưá»i mặc đồ Ä‘en. Morrel nháºn ra ông bác sÄ© d'Avrigny.
- A! Bác sÄ© thân mến, đây là lúc thượng đế tỠý cương quyết chống lại gia đình tôi. Má»™t cái chết tháºt là khá»§ng khiếp!
- Sau ná»—i bất hạnh vừa đến vá»›i ông, có thể có má»™t bất hạnh khác nữa còn lá»›n hÆ¡n đấy, bác sÄ© nói. Có phải bây giá» chỉ có riêng chúng ta không, ông bạn? Vì tôi có Ä‘iá»u bà máºt gá»›m ghê để trao cho ông.
- Nói đi bác sĩ, tôi nghe đây, Villefort nói. Cứ giáng xuống đi, tôi sẵn sà ng chịu đựng tất cả.
- DÄ© nhiên là bà de Saint-Méran đã rất cao tuổi nhưng bà vẫn có sức khá»e rất tốt. Trong bốn mươi lăm phút bà chưa qua Ä‘á»i, tôi đã nghiên cứu cÆ¡n hấp hối cá»§a bà . Tôi tin chắc rằng bà de Saint-Méran bị đầu độc chết.
Villefort nắm lấy bà n tay ông bác sĩ.
- á»’! Tháºt không thể được! Hắn nói, tôi Ä‘ang mÆ¡, lạy Chúa tôi! Cái chết rình ráºp trong nhà tôi!.- Phải nói là tá»™i ác chứ, bác sÄ© trả lá»i. Ông có trong nhà ông, trong ná»™i bá»™ nhà ông má»™t kẻ đầu độc.
Villefort sá»ng sốt ghì chặt lấy cánh tay bác sÄ©.
- Bây giá», bác sÄ© nói thêm, coi như tôi chưa nói gì vá»›i ông. Hãy giấu kÃn Ä‘iá»u bà máºt khá»§ng khiếp nà y và o nÆ¡i sâu kÃn nhất cá»§a lòng mình.
Nhưng phải coi chừng.
- Ồ! Cám ơn, cám ơn bác sĩ! Villefort nói.
Lúc hỠđã Ä‘i xa, Morrel rá»i khá»i lùm cây và bằng sức báºt không sao hiểu nổi cá»§a tuổi trẻ anh nhảy ra khá»i chá»— nấp, vá»t hai bước đã qua khoảng đất trồng hoa ngáºp ánh trăng. Anh đến báºc thá»m, bước lên tháºt nhanh và đẩy cá»a, cánh cá»a mở ngay ra trước mặt anh không khó khăn gì.
Morrel Ä‘i qua tiá»n sảnh và lên hết cầu thang không có gì trở ngại. Äà ng kia, má»™t tiếng nức nở quen thuá»™c là m dấu hiệu chỉ đưá»ng cho anh.
Anh đẩy má»™t cánh cá»a và bước và o.
Valentine Ä‘ang quỳ bên chiếc giưá»ng có ngưá»i bà đã chết nằm đó.
Anh buông một tiếng thở dà i, Valentine nhìn thấy anh và không hỠlộ vẻ ngạc nhiên.
- Bạn ơi, cô nói, sao anh lại ở dây?
- Valentine, Morrel run run nói, mãi không thấy cô tá»›i; tôi lo quá, tôi bèn nhảy qua tưá»ng và đã đến đây. Còn chuyện ông d'épinay thì sao?
Cho tôi biết đi, tôi van cô đấy.
- Ông Franz đã tới để ký hôn ước và o lúc bà ngoại tôi trút hơi thở cuối cùng.
- Ôi chao! - Morrel nói vá»›i má»™t tình cảm vui mừng vị ká»·, vì anh nghÄ© thầm rằng cái chết nà y sẽ trì hoãn vô thá»i hạn đám cưới Valentine.
- Lại đây Maximilien, Valentine nói. Tôi sẽ giới thiệu anh với ông nội tôi.
- Cô nghĩ thế ư, Valentine?
- Tôi chỉ còn có má»—i ngưá»i bạn nà y trên Ä‘á»i, và cả hai chúng ta Ä‘á»u cần đến ông... Lại đây.
Äi đến thá»m trước căn há»™, cô và o trước phòng cá»§a cụ Noirtier.
- Ông yêu quý, cô nói vá»›i giá»ng gãy gá»n, ông nghe con nhé: ông biết rằng bà ngoại Saint-Méran đã chết và ông cÅ©ng biết rằng ngoà i ông ra chẳng còn ai trên Ä‘á»i nà y yêu quý con chứ? Váºy có phải là chỉ có ông má»›i là ngưá»i con phải phó thác gá»i gấm cả ná»—i buồn hay niá»m hy vá»ng không?
Ngưá»i bại liệt ra hiệu là đúng.
Valentine cầm tay Maximilien.
- Như váºy thì, cô nói vá»›i ông, nhìn kỹ đây ông Æ¡i.
Cụ già đưa cặp mắt dò xét và hơi ngạc nhiên nhìn Morrel đăm đăm.
- Äây là anh Maximilien Morrel, cô vừa nói vừa quỳ xuống trước cụ già . Con yêu anh ấy và .chỉ thuá»™c vá» anh ấy. Nếu há» buá»™c con phải lấy má»™t ngưá»i khác con sẽ để mặc cho mình chết hoặc tá»± sát.
- Thưa cô, xin cô vui lòng cho phép tôi được hân hạnh nói chuyện một lát với cụ Noirtier.
Valentine đứng dáºy, đưa má»™t cái ghế cho Morrel ngồi rồi ra khá»i phòng.
- Thưa ông, Morrel nói, xin cho phép con kể lại chuyện Valentine và con đã quyết định như thế nà o.
Và thế là anh kể lại câu chuyện là m sao anh lại thá»a thuáºn bắt cóc Valentine.
- Không. - Cụ Noirtier ra hiệu.
- Không ư thưa ông? Morrel nhắc lại, váºy phải là m gì đây. Con phải để cho má»i việc xong xuôi ư?
Cụ Noirtier không động Ä‘áºy.
- Nhưng má»i sá»± trì hoãn Ä‘á»u nguy cho chúng con, thưa ông, chà ng trai nói tiếp. Phải chăng ông sẽ giúp chúng con?
- Äúng.
- Xin tha lá»—i cho sá»± nà i nỉ cá»§a con, vì cuá»™c Ä‘á»i con phụ thuá»™c và o câu trả lá»i cá»§a ông: ông có cứu vá»›t chúng con không?
- Có!
Trong cái nhìn toát ra sự khẳng định nà y hà m ý cương quyết đến mức không tà i nà o nghi ngỠđược đó là ý chà nếu không nói là sức mạnh.
- Như thế là con phải đợi? Chà ng trai há»i.
Và ông hứa với con rằng hôn ước sẽ không được ký chứ?
- Ừ! Cụ già bại liệt ra hiệu.
Mặc dầu có sự bảo đảm ấy, Morrel vẫn còn chưa tin hẳn.
- Bây giỠthưa ông, con xin phép được cáo lui. Anh vừa nói vừa chà o cụ già .
Hai ngà y sau thì đưa đám. Thi hà i ông de Saint-Méran đã vỠđến nÆ¡i. Váºy là có hai quan tà i được đặt và o hầm má»™ cá»§a dòng há».
Chỉ có Villefort, Franz và và i ngưá»i bà con há» gần và o trong chÃnh tẩm.
Ông de Villefort kéo Franz ra một chỗ.
- Ông d'épinay, hắn nói vá»›i anh, tôi phải nhắc lại ý nguyện cá»§a bà de Saint Méran đã nói hôm kia trên giưá»ng lâm chung, đó là đám cưới Valentine không được trì hoãn. Hôn ước đáng lẽ phải ký từ hai hôm trước, chúng tôi đã tìm thấy văn bản viết sẵn: có thể ký kết ngay hôm nay.
- Xin tùy ý ông, thưa ông, Franz nói.
- Tôi đợi ông sau một giỠnữa nam tước ạ.
Hãy đưa những ngưá»i là m chứng cá»§a anh đến.
Franz chà o ông de Villefort và đi ra.
Tin nà y gây ấn tượng mạnh trong nhà . Bà de Villefort không muốn tin là có chuyện ấy, còn Valentine như bị sét đánh, cõi lòng tan nát..Lát sau ngưá»i ta nghe thấy tiếng hai chiếc xe chạy và o trong sân. Má»™t chiếc xe là cá»§a ông là m chứng còn chiếc kia là cá»§a Franz và bạn hữu.
Ngay sau đó má»i ngưá»i tụ táºp cả ở phòng khách.
Ông là m chứng là m thá»§ tục chuẩn bị ký hôn ước thì đúng lúc đó cá»a phòng khách mở ra và ngưá»i hầu cá»§a cụ Noirtier xuất hiện.
- Thưa các ngà i, cụ Noirtier de Villefort muốn nói chuyện ngay láºp tức vá»›i ông Franz de Quesnel, nam tước d'épinay.
Villefort rùng mình.
- Không thể được, viên biện lý hoà ng gia nói; vả chăng ông d'épinay lúc nà y không thể rá»i phòng khách.
- Xin lá»—i ông, Franz nói. Tôi không muốn bá» lỡ cÆ¡ há»™i nà y để bà y tá» vá»›i cụ Noirtier sá»± táºn tụy hết lòng cá»§a tôi.
Và không để cho Villefort giữ lại lâu hÆ¡n, Franz đứng dáºy theo sau Valentine.
Cụ Noirtier đang đợi, cụ mặc toà n đồ đen và được đặt ngồi trong ghế bà nh.
- Äây là ông Franz d'épinay, Villefort nói vá»›i cụ; cha đã cho má»i ông ta và ông ta đến theo yêu cầu cá»§a cha.
Cụ Noirtier đưa mắt nhìn cái bà n giấy mà Valentine mở ra. Cô cầm lấy táºp giấy được bó lại bằng má»™t giải lụa Ä‘en.
- Phải trao lại cho ai ạ? Cho ông de Villefort?
- Không.
- Cho ông Franz d'épinay?
- Äúng.
Franz ngạc nhiên, mở phong bì, và cả phòng im phăng phắc. Giữa sá»± im lặng ấy anh Ä‘á»c:
"TrÃch biên bản má»™t cuá»™c há»p Câu lạc bá»™ thân Bonaparte ở phố Saint Lacque, há»p ngà y 5 tháng hai 1815." Franz dừng lại.
- Ngà y 5 tháng hai 1815! Äó là ngà y cha tôi bị giết hại!
Valentine và Villefort câm lặng. Franz Ä‘á»c tiếp:
"Những ngưá»i ký tên dưới đây Louis Beaurepaire, Etienne Duchampy và Claude Lecharpal tuyên bố rằng ngà y 4 tháng hai 1815 tướng d'épinay đã chết trong má»™t cuá»™c quyết đấu trung thá»±c và không phải là trong cuá»™c mai phục như ngưá»i ta có thể nói thế.
Cái chết nà y là do bà n tay cá»§a chá»§ tịch câu lạc bá»™ thân Bonaparte mà tướng d'épinay đã xúc phạm nghiêm trá»ng trước công chúng bằng những lá»i gièm pha nhục mạ Ông và hoà ng đế." Franz kết thúc cái việc Ä‘á»c quá khá»§ng khiếp đối vá»›i má»™t ngưá»i con nà y bằng má»™t giá»ng tắc nghẹn, bị già y vò bởi má»™t xúc động kỳ lạ. Nhưng sau má»™t lát lặng im, anh nói vá»›i cụ Noirtier:.- Thưa cụ, vì cụ biết câu chuyện kinh khá»§ng nà y xin cho tôi biết tên cá»§a ngưá»i chá»§ tịch câu lạc bá»™, để cuối cùng tôi biết được kẻ nà o đã giết ngưá»i cha tá»™i nghiệp cá»§a tôi.
- Phải, cụ Noirtier trả lá»i và nhìn cuốn tá»± Ä‘iển.
Franz đưa tay run bắn cầm lấy áo rồi Ä‘á»c lần lượt các vần chữ cái đến chữ M.
- M! - Franz kêu lên.
Ngón tay cá»§a chà ng trai lướt qua các từ mà cụ Noirtier ra hiệu phá»§ nháºn.
Cuối cùng đến từ MOI (nghĩa là tôi, ND).
- Äúng. Cụ già ra hiệu.
- Cụ! Franz kêu lên, tóc trên đầu dựng ngược.
Là cụ, cụ Noirtier! Cụ là ngưá»i đã giết cha tôi!
- Phải, cụ Noirtier trả lá»i, nhìn trừng trừng và o chà ng trai bằng má»™t ánh mắt oai vệ.
Franz mất hết sức lực ngã xuống một chiếc ghế bà nh.
Villefort mở cá»a ra chạy trốn, vì hắn có ý tưởng phải bóp chết cái sá»± sống Ãt á»i vẫn còn lưu lại trong trái tim ghê gá»›m cá»§a cụ già .
Franz ra khá»i phòng cụ Noirtier, lảo đảo và thác loạn đến ná»—i ngay cả Valentine cÅ©ng phải thương hại anh.
Hai giá» sau, Villefort nháºn được cá»§a Franz d'épinay má»™t lá thư như sau:
"Sau sự việc đã được phát lộ, có lẽ giữa gia đình tôi và gia đình ông de Villefort không thể nghĩ đến việc kết mối thông gia được".
Ngay hôm sau cụ Noirtier cho má»i ông là m chứng: bản chúc thư thứ nhất bị xé bá» và là m má»™t bản má»›i, trong đó cụ để lại toà n bá»™ tà i sản cho Valentine vá»›i Ä‘iá»u kiện là má»i ngưá»i không được tách cô ra xa cụ.
Có ai đó tÃnh rằng cô de Villefort là ngưá»i thừa kế cá»§a hầu tước de Saint-Méran lại được ông ná»™i cô tin chuá»™ng trở lại thì má»™t ngà y gần đây cô sẽ có gần ba trăm ngà n livrÆ¡ lợi tức.
Ãt lâu sau, Maximilien gặp lại Valentine.
- Thoát rồi! Valentine nói.
- Thoát rồi! Morrel nhắc lại. Nhưng chuyện xảy ra thế nà o?
Valentine mở miệng định kể lại tất cả; nhưng cô lại nghÄ© rằng trong chuyện nà y có má»™t bà máºt khá»§ng khiếp không chỉ thuá»™c riêng vỠông ná»™i cô.
- Sau nà y, cô nói, em sẽ kể lại cho anh má»i chuyện. Khi nà o em trở thà nh vợ anh.
Tà i sản của tarta12a
Last edited by phongvan; 15-09-2008 at 07:00 PM .