Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 13-04-2008, 09:50 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 11

Hồi 11
Khai Thông Sinh Tá»­ Huyá»n Quan

Ai có thể dùng túi lụa trùm đầu và Ä‘iểm huyệt Bách Hoa Di Ngạc Tu Di. Võ công cá»§a nàng đâu phải tầm thưá»ng để ngưá»i ta có thể làm được Ä‘iá»u đó, nhưng sá»± thật thì vẫn xảy ra.

Tu Di nói :

- Tôn giá là ai ?

Khấu Äà Tá»­ nhìn Ngạc Tu Di, lão vuốt râu, gãi đầu rồi nói :

- Trước khi trả lá»i nha đầu thì nha đầu phải trả lá»i cho ta trước.

Tu Di miễn cưỡng nói :

- Tôn giá muốn há»i gì ?

- Sao nha đầu lại muốn đưa Tiêu Lân rá»i khá»i Äào Viên thôn ?

- Tu Di muốn đưa Tiêu công tử đi chỉ vì muốn y được sống, chứ không có ý hại Tiêu công tử. Y đang là đối tượng bị truy sát.

- Ai truy sát Tiêu Lân ?

- Tu Di không biết. Nhưng đây là di lệnh của Tiên nương, Tu Di phải thực hiện.

- Nha đầu nói thế đủ rồi. Nha đầu biết vì sao ta phải trùm đầu ngưá»i lại không ?

- Tôn giá không muốn Tu Di thấy chân diện của Tôn giá.

- Äó chỉ là má»™t lẽ thôi, còn cái lẽ khác chính xác hÆ¡n.

- Còn lý lẽ gì nữa ?

- Ta không muốn tất cả Äào Viên thôn tan tác, hoa rụng tÆ¡i tả bởi nhan sắc cá»§a nha đầu nên buá»™c ta má»›i trùm đầu nha đầu lại .

- Tôn giá đã được toại nguyện. Tôn giá đưa Tiêu công tử đi đâu ?

- Nha đầu không cần phải quan tâm tá»›i chuyện đó. Ta đưa y Ä‘i đâu là quyá»n cá»§a ta. Nhưng chắc chắn má»™t Ä‘iá»u y sẽ không bị hại. Nha đầu yên tâm rồi chứ ?

Tu Di miễn cưỡng gật đầu .

Khấu Äà Tá»­ vuốt râu nhìn nàng nói tiếp :

- Nha đầu vá» nói vá»›i Di Hoa Tiên Tá»­ rằng Tiêu Lân nho sÄ© thúi đã có ngưá»i khác chăm sóc rồi. Mụ ta khá»i phải lo lắng nữa. Thứ hai nha đầu và mụ đừng có đến đây... Kẻo hoa đào ở Äào Viên thôn chẳng còn cái nào cả.

Khấu Äà Tá»­ nói rồi vừa giải khai huyệt đạo cho Ngạc Tu Di vừa băng mình Ä‘i. Khinh công cá»§a lão đúng là đã đạt đến cảnh giá»›i xuất quá»· nhập thần nên khi Ngạc Tu Di mở được chiếc túi ra khá»i đầu thì Khấu Äà Tá»­ cÅ©ng mất hút vào rừng đào bạt ngàn. Hoa dung cá»§a nàng thoáng chau lại.

Tu Di nghĩ thầm :

- Vị Tôn giá đó là ai mà có võ công cao minh như vậy. Lại còn biết cả sư tôn của mình.

Nàng đứng thừ ra má»™t lúc nghÄ© ngợi rồi thi triển khinh công rá»i khá»i khu rừng đào.

Trở lại vá»›i Khấu Äà Tá»­. Lão quay lại vá»›i Tiêu Lân. Tiêu Lân ngồi dưới má»™t tán hoa đào nhìn lão.

Chàng giả lả cưá»i nói :

- Hê... Lão huynh định để Tiêu Lân ngồi dưới đất hoài ư. Sao không giải huyệt cho Tiêu Lân.

Khấu Äà Tá»­ nhìn chàng. Lão lôi bầu hồ lô để bên hông mở nắp ra tu luôn má»™t ngụm dài rồi đưa đến trước mặt Tiêu Lân.

- Tiêu lão đệ nho sĩ thúi... Ngươi uống rượu không ?

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Tay chân của Tiêu Lân không nhúc nhích được làm sao mà uống.

Khấu Äà Tá»­ nghiêm giá»ng nói :

- Nho sÄ© thúi... Chỉ cần ngươi há»c võ công cá»§a ta... Thì ta sẽ giải huyệt cho ngươi.

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Xem lão huynh kìa... Tiêu đệ đã nói rồi... Tiêu đệ đâu muốn làm ăn mày giống như lão huynh.

Khấu Äà Tá»­ gắt giá»ng nói :

- Sao ngươi cứ cố chấp mãi như vậy. Ta có ý tốt mà.

- Äệ biết huynh có ý tốt. Nhưng đệ cÅ©ng đã cho lão huynh cÆ¡ há»™i rồi. Chỉ cần lão huynh Ä‘á»c được chữ đệ viết thì Tiêu Lân này sẵn sàng tiếp nhận võ công lẫn quyá»n trượng trong tay lão huynh mà Ä‘i ăn mày thế cho lão huynh.

- Ta không biết chữ đó ngươi viết gì. Ngươi nói Ä‘i. Äó là chữ gì ?

Tiêu Lân giả lả cưá»i nói :

- Äệ viết mà còn không biết thì sao lão huynh biết được.

- Tiêu Lân... Ngươi nói vậy là có ý gì. Ngươi viết ra mà ngươi không biết lại bắt ta Ä‘á»c ra. Äồ con khỉ.

Lão tu luôn một ngụm rượu nữa rồi nói :

- Ta không giải huyệt cho ngươi.

Tiêu Lân nhăn mặt nhìn Khấu Äà Tá»­. Chàng gằn giá»ng há»i :

- Lão huynh nhất định không chịu giải huyệt cho Tiêu Lân à ?

- Äúng... Ta nhất định không chịu giải huyệt cho ngươi đó.

- Lão huynh không giải huyệt cho đệ thì đệ phải chết rục dưới tàn hoa đào này.

Khấu Äà Tá»­ gắt gá»ng nói :

-Cho ngươi chết luôn. Khi nào ngươi chịu há»c võ công cá»§a ta thì ta má»›i giải huyệt cho ngươi.

Khấu Äà Tá»­ nói rồi bước đến tán hoa đào đối diện. Lão thò tay vào ngá»±c lấy ra chiếc túi vải rồi thò vào trong túi lôi ra cả má»™t con gà nướng. Lão bày con gà nướng ra trước mặt, thản nhiên xé gà vừa ăn vừa uống rượu. Thỉnh thoảng lão lại nhìn Tiêu Lân chắt lưỡi nói :

- Rượu ngon, gà ngon thế mà lại có ngưá»i chỉ biết nhìn thôi. Khổ thật đấy .

Tiêu Lân liếm mép nói :

- Thấy lão huynh ăn đệ phát thèm. Trong tạng văn má»›i có câu kẻ giết mình chính là ngưá»i thân nhất cá»§a mình.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Chán thật... Chết quách cho rồi.

Khấu Äà Tá»­ buông đùi gà xuống nhìn Tiêu Lân :

- Ta giết ngươi hồi nào. Nếu ngươi chịu há»c võ công cá»§a ta thì đâu có đến nổi khốn khổ như vậy. Ngươi thấy đó...Chỉ tại ngươi không chịu há»c võ công nên ai cÅ©ng muốn bức hiếp ngươi. Thậm chí thiên hạ còn đòi lấy cái mạng thúi cá»§a ngươi nữa. Nếu như ngươi chỉ cần thụ há»c má»™t tuyệt kỹ Hành tẩu vi đào vi thượng cá»§a ta thôi. Äâu còn ai bức hiếp ngươi được.

Tiêu Lân nhìn Khấu Äà Tá»­ :

- Hành Tẩu Vĩ đào vi thượng. Cái chiêu này của lão huynh được đó.

Khấu Äà Tá»­ dá»n gà và rượu đến trước mặt Tiêu Lân.

Lão ngập ngừng nói :

- Nho sĩ thúi nói được là sao ?

Tiêu Lân giả lả cưá»i rồi nói :

- Chiêu thức võ công huynh nói vừa rồi chỉ để hành tẩu bõ chạy phải không ?

Khấu Äà Tá»­ tu má»™t ngụm rượu rồi nói :

- Hê... nho sÄ© thúi nghe đây. Ngươi có biết vì sao lão huynh cá»§a ngươi được giá»›i võ lâm ví cho là con rồng thoắt hiện rồi thoắt mất không. Bởi vì lão huynh cá»§a ngươi có thuật khinh công Hành tẩu vÄ© đào vi thượng đó. Chỉ cần ngươi há»c được tuyệt kỹ này, má»™t cái lắc vai cá»§a ngươi bốn mã cÅ©ng không theo kịp.

Tiêu Lân liếm mép :

- Xem chừng tuyệt há»c võ công này phù hợp vá»›i đệ đây.

- Ngươi chịu thụ giáo rồi chứ ?

- Không thụ giáo võ công cá»§a lão huynh thì chết đói, chết khát dưới tán cây hoa đào này sao ? Tiêu đệ chẳng còn sá»± lá»±a chá»n nào cả.

Khấu Äà Tá»­ cao hứng ngữa mặt cưá»i khanh khách :

- Cuối cùng ngươi cÅ©ng chịu há»c võ công và nhận quyá»n trượng Bang chá»§ Cái Bang

Tiêu Lân cưá»i khảy rồi nói :

- Äể nhận quyá»n trượng cá»§a lão huynh, Tiêu đệ phải thụ giáo toàn bá»™ võ công cá»­a lão huynh ?

Khấu Äà Tá»­ gật đầu .

- Không sai. Ngươi sẽ thụ giáo toàn bá»™ tuyệt há»c võ công cá»§a Cái Bang gồm có Äả Cẩu Bổng pháp và Giáng Long Thập Bát Chưởng. Vá»›i hai tuyệt công tối thượng đó ngươi đã có thể đảm đương chức vụ Bang chá»§ Cái Bang.

Tiêu Lân reo lên :

- Hay thật. Thế huynh còn chưa giải huyệt cho Tiêu Lân còn chỠgì nữa chứ.

- ÄÆ°á»£c.

Khấu Äà Tá»­ nói dứt câu chỉ Ä‘iểm ngón tay vào Ä‘an Ä‘iá»n Tiêu Lân. Chàng rùng mình huyệt đạo đã hóa giải trở lại bình thưá»ng .

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Äa tạ... Äa tạ...

Tiêu Lân vừa nói vừa với tay thộp cả con gà.

Khấu Äà Tá»­ tròn mắt nhìn chàng :

- Hê... Ngươi định ăn hết con gà à.

- Có qua có lại đấy mà .

- Ngươi không định chia cho ta à.

- Lão huynh muốn đệ chết đói thì ngược lại đệ cũng muốn để huynh chết thèm.

Tiêu Lân nói rồi chà tay lên khắp con gà. Chàng trả lại con gà cho Khấu Äà Tá»­.

- Trả lại cho huynh đấy.

- Ngươi chà cái gì vào con gà vậy ?

Tiêu Lân chỉa hai bàn đến trước mặt Khấu Äà Tá»­ :

- Chẳng có gì cả, ngoài một ít nhựa hoa đào.

Khấu Äà Tá»­ tròn mắt nhìn chàng :

- Ngươi... Ngươi biết ta.

Tiêu Lân cướp lá»i lão :

- Không nhắm nháp được nhựa đào hoa. Phàm thứ gì chát thì lão huynh đâu ăn được.

- Ngươi hại ta rồi... Thế thì còn cái gì để uống rượu đây.

- Không có gà uống rượu vẫn ngon kia mà .

Tiêu Lân đứng lên :

- Hay lão huynh đợi ở đây, để đệ đi tìm mua thức ăn khác cho lão huynh.

Khấu Äà Tá»­ nheo mày trừng mắt nhìn chàng :

- Nho sÄ© thúi... Khấu Äà Tá»­ này biết định cá»§a ngươi rồi... Ngươi Ä‘i sẽ không bao giá» quay lại chứ gì. Ngươi định trốn ta chứ gì.

- Nếu lão huynh không cho đệ đi mua thức ăn thì đành uống rượu khan vậy. Còn đệ thì vẫn còn cả một con gà.

Khấu Äà Tá»­ giãy nảy :

- Ngươi định hại Khấu Äà Tá»­ này mà.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Thôi được rồi, để huynh vui vẻ, đệ đồng ý thụ há»c tuyệt kỹ võ công Hành tẩu vÄ© đào vi thượng cá»§a huynh đó.

Khấu Äà Tá»­ gượng cưá»i. Lão nói :

- Còn hai món nữa đó là Äả Cẩu Bổng Pháp và Giáng Long Thập Bát Chưởng.

- Cái gì ăn ngon thì cÅ©ng phải ăn từ từ ăn nhiá»u quá ắt sẽ bị bá»™i thá»±c, chẳng còn biết món nào ngon món nào dở. Lão huynh ép tiểu đệ ăn, không chừng bá»™i thá»±c lăn đùng ra mà chết đấy.

Khấu Äà Tá»­ gật đầu :

- ÄÆ°á»£c rồi. Trước tiên ngươi phải há»c cách vận công Ä‘iá»u tức nạp thổ khí lưu chuyển hóa công năng trong ná»™i thể.

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Cái gì mà rắc rối thế.

- Lão huynh không biết chữ, nhưng ngươi cứ làm theo lão huynh tự khắc sẽ được nhanh thôi.

Lão nói rồi hướng dẫn Tiêu Lân nạp khí, vận công Ä‘iá»u tức .

Tiêu Lân ngồi xếp bằng trong tư thế kiết dà cá»§a những vị hòa thượng tham thiá»n nhập định.

Tiêu Lân nói :

- Khi đệ vận công nạp khí, lão huynh canh chừng cho đệ nhé.

- Tiêu đệ không phải lo chuyện đó. Có lão huynh bên cạnh thì chẳng ma nào dám đụng đến Tiêu đệ đâu. Huống chi trong khu đào hoa này chẳng khác trận pháp trùng trùng. Ai mà kiếm được ta với Tiêu đệ.

- Thế thì tốt rồi... Äệ vận công Ä‘iá»u tức đây .

Tiêu Lân nhắm mắt lại. Chàng chẳng khác nào pho tượng Bồ Tát tham thiá»n nhập định.

Lão Khấu Äà Tá»­ ngắm nhìn Tiêu Lân, khẽ gật đầu. Lão nhẩm nói :

- Căn cÆ¡ như Tiêu đệ nhất định ngươi sẽ là đóa kỳ hoa cá»§a võ lâm trăm năm má»›i có đặng má»™t ngưá»i.

Lão ngồi xuống trước mặt Tiêu Lân, vừa nhâm nhi từng ngụm rượu. Thỉnh thoảng lại nhìn chàng.

Bất thình lình Khấu Äà Tá»­ nghe tiếng ngáy rì rì từ cá»­a miệng Tiêu Lân phát ra.

Lão tròn mắt nhìn chàng :

- Cái gì thế...

Lão chẳng thấy Tiêu Lân có biểu hiện gì. khấu Äà Tá»­ ghé tai vào miệng chàng. Lão thở hắt ra má»™t tiếng rồi vá»— vào vai Tiêu Lân.

- Tiêu lão đệ.

Tiêu Lân giật mình :

- Hê...

Tiêu Lân nói :

- Äệ Ä‘ang vận công nạp khí, huynh lại phá bỉnh đệ. Thật là khổ, Lão huynh có muốn dạy võ công cho Tiêu Lân này không.

Khấu Äà Tá»­ lưá»m chàng :

- Nho sinh thúi... Ngươi tưởng lão huynh của ngươi không biết à. Ngươi ngủ thì có chứ vận công nạp khí cái con khỉ gì .

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Thì vận công nạp khí theo cách cá»§a lão huynh chỉ chẳng khác nào tham thiá»n nhập định. Tham thiá»n nhập định thì cÅ©ng chẳng khác nào ngá»§ say để tâm hồn thanh thản, thế mà huynh còn nói không đúng nữa.

- Vận công nạp khí như ngươi thì biết bao giỠmới có thể chuyển hóa được chân nguyên theo ý muốn. Ta không chấp nhận kiểu vận công nạp khí của Tiêu đệ đâu .

Lão hừ nhạt má»™t tiếng rồi bưng bầu rượu tu luôn má»™t ngụm dài cho đến khi rượu trong bầu cạn sạch. Äặt bầu rượu xuống bên cạnh, Khấu Äà Tá»­ bất ngá» quay lưng Tiêu Lân lại.

Lão nói :

- Bây giá» ngươi phải vận công nạp khí thật đây... Nếu không thì sẽ tẩu há»a nhập ma biến thành kẻ phế nhân mãi mãi.

Lão vừa nói vừa áp song thá»§ vào hai đại huyệt Bách Há»™i và Thận Du cá»§a Tiêu Lân. Chàng cảm nhận ngay hai luồng khí ào ào từ tâm trung bản thá»§ cá»§a Khấu Äà Tá»­ trút qua mình .

Tiêu Lân rùng mình nói :

- Lão huynh định làm gì tiểu đệ.

Khấu Äà Tá»­ không thèm trả lá»i chàng.



Tiêu Lân rùng mình vì sá»± bứt rứt tá»™t cùng do nguyên khí cá»§a Khấu Äà Tá»­ trút sang chàng. Chàng nhăn mặt, đến lúc này dù muốn hay không muốn thì Tiêu Lân cÅ©ng phải theo cách vận công nạp khí cá»§a lão Khấu Äà Tá»­ truyá»n thụ mà dẫn nạp nguyên khí cá»§a lão. Mồ hôi ra ướt đẫm cÆ¡ thể chàng. hai luồng nguyên khí cá»§a Khấu Äà Tá»­ cuá»™n chảy trong kinh mạch cá»§a Tiêu Lân. Kinh mạch chàng càng lúc như càng căng phồng ra những tưởng có thể đứt bất cứ lúc nào.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Lão huynh có biết ta đang nguy kịch không. Lão ăn mày chúa muốn biến Tiêu Lân thành phế nhân à.

à niệm đó trôi qua. Bất giác Tiêu Lân không dằn nổi tâm tư mà chợt thét lên một tiếng khi ngỡ rằng kinh mạch của mình bị đứt thành từng đoạn.

Tiếng thét cá»§a chàng vang lên lồng lá»™ng. Tiếng thét đó làm cho cả không gian xáo trá»™n, thậm chí tất cả cành đào Ä‘á»u gảy răng rắc.

Khấu Äà Tá»­ rút song thá»§ lại reo lên :

- Lão đệ... Sinh tá»­ huyá»n quan cá»§a ngươi đã được khai thông rồi. Không thể nào tin được... Không thể nào tin được.

Khấu Äà Tá»­ quay Tiêu Lân lại nhìn vào mặt chàng.



Tiêu Lân nhìn lão :

- Lão huynh... Sinh tá»­ huyá»n quan là cái con khỉ gì... Vừa rồi lão huynh không biết Tiêu Lân suýt chết à.

- Ngươi suýt chết. Äúng rồi phải như thế thôi. Äâu phải ai cÅ©ng khai thông được sinh tá»­ huyá»n quan ngay như lão huynh cá»§a ngươi đây vá»›i mấy mươi năm tu vi công lá»±c còn không khai được sinh tá»­ huyá»n quan. Thế mà ngươi lại khai thông được.

Lão vỗ đầu phấn khích nói :

- Kỳ tích... Kỳ tích có má»™t không hai trên Ä‘á»i này.

Tiêu Lân cau mày nói :

- Suýt chết mà lão huynh lại nói là kỳ tích.

Khấu Äà Tá»­ vuốt râu nhe răng cưá»i đầy vẻ hoan hỉ :

- Lão đệ ngươi chẳng biết tí gì cả nên nói vậy. Bất cứ ngưá»i nào thụ há»c võ công Ä‘á»u mÆ¡ khai thông được sinh tá»­ huyá»n quan. Bởi khai thông được sinh tá»­ huyá»n quan thì xem như đã đạt đến cảnh giá»›i tối thượng cá»§a võ há»c trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u. GiỠđây chân khí cá»§a ngươi đã có thể lưu thông trong kinh mạch mà không có gì ngăn trở. Chỉ cần vận hành đại chu thiên qua tiểu chu thiên, đã có thể bằng ngưá»i khác ngồi vận công Ä‘iá»u tức suốt trăm năm. Lão huynh không mừng sao được .

Lão bất ngỠvỗ vai Tiêu Lân.

- Tiêu đệ đúng là một đóa kỳ hoa độc nhất vô nhị trong võ lâm.

Tiêu Lân nói :

- Khai thông sinh tá»­ huyá»n quan đạt được những gì đắc lợi nào ?

- Thì lão huynh đã nói rồi đấy.

Tiêu Lân cưá»i khẩy rồi nói :

- Nếu lão huynh mÆ¡ ước khai thông sinh tá»­ huyá»n quan giống như đệ thì đệ cÅ©ng có thể giúp huynh chẳng khó gì.

Tiêu Lân vừa nói vừa bất ngỠáp song thá»§ vào lưng cá»§a Khấu Äà Tá»­.

Khấu Äà Tá»­ thét lên:

- Hê, ngươi làm gì thế.

- Bắt chước lão huynh.

Chàng vừa nói dứt câu thì cảm nhận có nội khí xuất phát từ tâm trung bản thủ của mình.

Bình...

Khấu Äà Tá»­ chẳng khác nào má»™t hòn cuá»™i bị quẳng vá» phía trước, bổ nhào vào má»™t tán cây đào.

Tiêu Lân biến sắc lao đến bên lão :

- Lão huynh...

Chàng đở lấy Khấu Äà Tá»­ ngồi lên:

- Lão huynh lão huynh có sao không ?

Sắc diện nhợt nhạt. Khấu Äà Tá»­ nói :

- Tiêu Lân. Ngươi định giết ta à.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Äệ nào có ý hại lão huynh... Mà chỉ muốn bắt chước huynh thôi.

Khấu Äà Tá»­ vịn vai Tiêu Lân đứng lên.

- Bắt chước cái con khỉ. Nếu không phải là Khấu Äà Tá»­ má»™t trong Tứ đỉnh thiên can thì vừa rồi chắc xương cốt đã nát nhừ như tương bởi chưởng khí cá»§a ngươi.

Lão gãi đầu :

- Không phải ai cÅ©ng đả thông được sinh tá»­ huyá»n quan đâu. Ngươi biết rồi chứ.

Tiêu Lân gượng gật đầu.

- Biết rồi.

- Lão đệ biết rồi thì phải cẩn thận đó. Bây giá» Tiêu đệ đã là ngưá»i có ná»™i lá»±c. Ná»™i lá»±c lại không tầm thưá»ng chút nào.

Lão lưỡng lự rồi nói :

- Tiêu đệ tiếp thu tâm pháp Äả Cẩu Bổng và Giáng Long Thập Bát Chưởng cá»§a ta nhé.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Chuyện đó để sau đi. GiỠđệ chỉ muốn đi uống rượu với lão huynh thôi.

- Lâu lắm rồi Lão Äà Tá»­ này má»›i nghe lão đệ nói má»™t câu mát cả thính nhÄ©. Nhưng trước khi Ä‘i, ta muốn tiểu đệ há»c Hành tẩu vÄ© đào vi thượng.

- Äi uống rượu mà cÅ©ng phải há»c Hành tẩu vÄ© đào vi thượng à.

Lão Äà Tá»­ gật đầu :

- Äúng rồi. Nếu không há»c thuật khinh công đó thì ta và ngươi phải mất trá»n ba ngày má»›i có thể đến được tá»­u lầu thượng sãnh ở Dương Châu. Còn nếu như ngươi có được hành tẩu thì chúng ta đến Dương Châu không quá ba canh giá».

Tiêu Lân mỉm cưá»i nhìn lão gật đầu. Chàng nói :

- Tiêu Lân chịu lão huynh một lần đó .

Hết hồi 11
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #12  
Old 14-04-2008, 10:01 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 12

Hồi 12
Khởi Nghiệp Võ Lâm

Dương Châu Lạc tửu lâu

Dương Châu vốn không thiếu những tòa kỹ lâu lúc nào cÅ©ng nưá»m nượp bóng sắc giai nhân, nhưng Dương Châu Lạc tá»­u lâu lại chẳng có bóng dáng trang giai nhân kỹ nữ nào, thế nhưng vẫn nưá»m nượp khách thập phương dừng bước quá vãng vào. Bởi đến Dương Châu mà không đến Lạc tá»­u lâu xem như chưa đến Dương Châu lần nào. Nếu đã đến Lạc tá»­u lâu mà không thưởng thức được chén rượu Lạc tá»­u thì cÅ©ng xem như chưa đến Lạc tá»­u lâu. Dương Châu Lạc tá»­u lâu không có bóng sắc giai nhân kỹ nữ. Nhưng lại có Lạc tá»­u. Thứ rượu mà chẳng nÆ¡i nào có được ngoại trừ Dương Châu Lạc tá»­u lâu. Ngưá»i ta dừng bước ghé vào Dương Châu Lạc tá»­u lâu chỉ vì thứ rượu độc nhất vô nhị cá»§a tá»­u lâu này.

Ngồi trên bao lÆ¡n, Khấu Äà Tá»­ và Tiêu Lân ngồi đối ẩm. Cứ sau má»—i cân rượu thì Khấu Äà Tá»­ lại buá»™c Tiêu Lân phải ngâm má»™t bài thi phú.

Tiêu Lân bưng chén rượu ngật ngà nói :

- Lão huynh muốn đệ ngâm bài thơ gì nữa đây.

Khấu Äà Tá»­ bưng chén nhìn Tiêu Lân toét miệng cưá»i. Lão nói :

- Lão huynh thích bài thơ nào có rượu, có tình là được rồi.

Tiêu Lân đặt chén xuống bàn nói :

- Sao lão huynh chỉ thích thơ có tình và có rượu nhỉ ? Phàm những ai thích thơ có tình có rượu là những kẻ đã từng thất tình.

Tiêu Lân chồm đến :

- Hê... Lão huynh... Bộ lão huynh đã từng là kẻ thất tình à ?

Khấu Äà Tá»­ gật đầu :

- Äúng rồi... Ta từng là kẻ thất tình.

- Kẻ làm cho lão huynh thất tình chắc phải là trang giai nhân tuyệt sắc có má»™t không có hai ở trên Ä‘á»i này.

Äôi mắt cá»§a Khấu Äà Tá»­ ướt át màn lệ. Lão nhìn chén rượu như nhìn vào cõi dÄ© vãng mÆ¡ hồ.

Tiêu Lân chau mày nhìn lão :

- Hê... Lão huynh đang hồi nhớ lại tình yêu ư ?

Khấu Äà Tá»­ ngẫng lên nhìn Tiêu Lân. Ãnh mắt cá»§a lão long lanh má»™t cách lạ thưá»ng, rồi sau đó là hai giá»t lệ rịn ra khóe. Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão.

Chàng gượng nói :

- Hê... Äừng nói vá»›i đệ là lão huynh khóc nhé .

Chàng bưng chén rượu đưa đến trước :

- Má»i lão huynh dùng chén rượu này để vÆ¡i tình.

Tiêu Lân vừa thốt dứt câu thì dung diện cá»§a Khấu Äà Tá»­ mếu xệch trông thật thảm hại và khốn khổ. Lão nức nở nói :

- Ta uống với lão đệ.

Hai ngưá»i cạn chén.

Äặt chén xuống bàn, Khấu Äà Tá»­ nói :

- Lão đệ ngâm thơ cho ta nghe đi.

Tiêu Lân xụ mặt xuống, giả lả nói :

- Lão huynh làm đệ xúc động quá à. Không biết tình nương của lão huynh là kẻ như thế nào. Sao lại gieo vào lòng lão huynh nổi đau khổ như vậy.

- Lão đệ ngâm thơ rồi ta sẽ nói .

Tiêu Lân nhìn lão. Chàng bưng bầu rượu rót đầy hai chén. Bưng chén rượu, Tiêu Lân nhẩm ngâm :



Dạ tình hảo tửu tri tân khách

Giai nhân thu nhãn tâm tri kỷ

Nhất niên bất kiến dạ bồi hồi

Tao phùng diện ngộ nhất lệ sa.

Chàng vừa ngâm xong nước mắt lại trào ra khóe cá»§a Khấu Äà Tá»­. Lão sụt sịt nói :

- Lão đệ làm ta xúc động... Ta lại khóc nữa rồi .

Tiêu Lân chồm tới trước. Chàng giả lả nói :

- Lão huynh tưởng tượng tiểu đệ là trang giai nhân tình nương cá»§a lão huynh hay sao mà lão huynh khóc dá»­ vậy. Nếu lỡ như lão huynh có tưởng tượng thì nhá»› xua cái sá»± tưởng tượng đó ra khá»i đầu Ä‘i nhé. Lão huynh và Tiêu Lân Ä‘ang dùng Lạc tá»­u chứ không phải là Khấp tá»­u đâu. Äây là Dương Châu Lạc tá»­u lâu chứ không phải Dương Châu Khấp tá»­u lâu. Nghe huynh khóc, không chừng lão chá»§ tá»­u lâu lại tính thêm ngân lượng đó. Äừng khóc... Äừng khóc.

Lão nhìn Tiêu Lân, rồi dùng ống tay áo quệt nước mắt. Khấu Äà Tá»­ thổn thức nói :

- Tiêu lão đệ đâu có biết tình yêu của lão huynh đối với nàng ấy như thế nào đâu ... Ta yêu nàng... Yêu tha thiết.

Tiêu Lân gật đầu :

- Äệ biết... Äệ biết... Lão huynh đừng khóc. Phàm nam nhân mà khóc vì tình thì kẻ đó yêu dá»­ dá»™i rồi. Huống chi lão huynh đã là má»™t trưởng lão. Bấy nhiêu đó cÅ©ng biết tình yêu cá»§a lão huynh lai láng vô cùng .

Tiêu Lân thở hắt, nói tiếp:

- Là trang giai nhân kia là ngưá»i như thế nào khiến cho lão huynh say đắm như vậy nhỉ.

Tiêu Lân bưng chén rượu nói :

- Uống chén rượu này... Huynh nói cho đệ biết tình nương cá»§a lão huynh.Biết đâu đệ có thể giúp lão huynh trá»n tình trá»n duyên.

Lão Äà Tá»­ thổn thức nói :

- Chắc kiếp này ta không có duyên nợ với nàng.

- Lão huynh bi quan quá vậy.

- Không bi quan đâu, bởi vì lão huynh là Bang chủ Cái Bang.

- Bang chủ Cái Bang thì có sao đâu.

- Cái Bang của lão huynh cũng là thiên hạ đệ nhất bang mà. Còn lão huynh lại là một trong Tứ đỉnh thiên can. Còn gì hơn nữa chứ. Nói cho tiểu đệ biết đi. Nhất định tiểu đệ sẽ giúp lão huynh.

Khấu Äà Tá»­ nhìn Tiêu Lân Lão hít mÅ©i rồi chậm rãi nói :

- Tiêu lão đệ. Nếu Tiêu lão đệ giúp được lão huynh trá»n tình vá»›i nàng ta ngậm cá» Ä‘á»n ân đệ.

Tiêu Lân khoát tay :

- Không không... Bằng hữu là phải giúp nhau. Tiêu Lân sẽ dùng ba tấc lưỡi giúp lão huynh. Nhưng tước hết huynh phải cho đệ biết tình nương cá»§a lão huynh Ä‘ang ở đâu. Và ngưá»i như thế nào má»›i được.

Khấu Äà Tá»­ nuốt nước miếng rồi nói :

- Tình nương cá»§a lão huynh rất dá»… tìm. Bởi vì nàng cÅ©ng nổi danh trên chốn võ lâm giang hồ... Nàng Ä‘i đến đâu thì hoa rụng đến đó. Nhan sắc cá»§a nàng khiến cho hoa phải nhưá»ng, nguyệt phải thẹn đó.

Äôi chân mày cá»§a Tiêu Lân nhíu hẳn lại. Chàng từ từ đứng lên mà hai con ngươi thì đóng Ä‘inh vào mặt Khấu Äà Tá»­. Lá»i cá»§a lão Khấu Äà Tá»­ buá»™c Tiêu Lân phải liên tưởng đến Ngạc Tu Di mà nhìn Khấu Äà Tá»­ bằng cặp mắt sững sá».

Tiêu Lân nói :

- Tình nương của lão huynh đi đến đâu hoa rụng đến đó ?

Khấu Äà Tá»­ thản nhiên gật đầu.



Tiêu Lân há»i tiếp :

- Lão huynh nay được bao nhiêu tuổi nhỉ .Nếu đệ đoán không lầm thì lão huynh đã ngoài ngũ tuần. Tiêu Lân và lão huynh là huynh đệ với nhau chỉ vì lão huynh thua trí Tiêu Lân.

Khấu Äà Tá»­ nhìn chàng :

- Lão đệ nói ra những Ä‘iá»u đó để làm gì.

- Äệ nói ra để cho lão huynh biết vì sao lão huynh phải Ä‘au khổ vì tình, lụy vì tình và không chừng biến thành má»™t lão già Ä‘iên tình.

Khấu Äà Tá»­ lắc đầu :

- Tiểu đệ nói ta chẳng hiểu gì cải.

- Sao lại không hiểu ... Thế huynh có biết vì sao tình nương của lão huynh không đáp tình cho lão huynh không.

- Vì sao ?

Tiêu Lân bưng chén rượu nói :

- Lão huynh uống với đệ chén rượu này đi, rồi đệ sẽ nói.

Khấu Äà Tá»­ gật đầu bưng chén.

- Má»i lão đệ.

Uống cạn chén rượu, Tiêu Lân đặt chén xuống bàn nhìn Khấu Äà Tá»­. Lão Khấu Äà Tá»­ cÅ©ng nhìn chàng. Ãnh mắt Tiêu Lân lá»™ rõ những nét trang trá»ng vô cùng. Chàng ngập ngừng nói :

- Lão huynh muốn biết vì sao tình nương cá»§a lão huynh không đáp tình cho huynh không. Vì sao ngưá»i ta từ chối má»™t tình yêu tha thiết và say đắm cá»§a lão huynh không.

Khấu Äà Tá»­ trang trá»ng há»i :

- Lão đệ... Vì sao... Hãy nói cho lão huynh biết đi.

Tiêu Lân nghiêm giá»ng, đồng thá»i, nhìn thẳng vào mắt Khấu Äà Tá»­. Chàng... rít má»™t luồng chân ngươn căng phồng lồng ngá»±c, trịnh trá»ng nói :

- Lão huynh nghe cho rõ đây. Vì sao ngưá»i ta phá»§ nhận tình yêu cá»§a lão huynh ...

Tiêu Lân ngập ngừng rồi má»›i gằn giá»ng nói :

- Bởi vì lão huynh là lão gìa dịch. Má»™t lão gìa ôn dịch không biết đâu là hậu sinh hay tiá»n bối.

Khấu Äà Tá»­ Trố mắt nhìn chàng :

- Hê... Ngươi... Sao ngươi lại chửi ta chứ ?

- Không chửi lão huynh sao được. Có chửi lão huynh may ra lão huynh còn bỠđược cố tật si tình ôn dịch đó.

Khấu Äà Tá»­ lắc đầu :

- Ngươi nói gì Khấu Äà Tá»­ không hiểu.

- Không hiểu hay giả vỠkhông hiểu.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá Khấu Äà Tá»­ :

- Lão huynh còn si tình u mê thì Tiêu Lân chỉ còn biết bái lạy lão huynh tôn làm lão ôn dịch...

- Ngươi nói gì thế.

- Lão huynh tá»± suy nghÄ© Ä‘i sẽ hiểu tình nương cá»§a lão huynh bao nhiêu tuổi còn huynh thì bao nhiêu tuổi. Tiêu Lân cạch cái mặt chẳng ham nhận quyá»n trượng Cái Bang cá»§a huynh.

Tiêu Lân bịt mũi:

- Thúi lắm... Thúi lắm... Tưởng đâu nước mắt lão huynh là nước mắt tình không dè là nước mắt ôn dịch...

Tiêu Lân lắc đầu :

- Cáo biệt... Cáo biệt lão huynh.

Tiêu Lân nói dứt câu thi triển luôn Hành tẩu di ảnh cước. Thân pháp của chàng vượt ra ngoài bao lơn băng xuống đất .

Lão Äà Tá»­ ngÆ¡ ngÆ¡ ngác. Lão chồm lên bao lÆ¡n :

- Hê... Tiêu Lân... Ngươi Ä‘i đâu vậy. Ngươi nói gì lão Äà Tá»­ này chẳng hiểu gì cả .

Tiêu Lân dừng bước nhìn lên nói :

- Lão huynh suy nghĩ ắt sẽ hiểu sao Tiêu Lân này bỠđi. Khi nào lão huynh thôi không nghĩ đến nàng ta nữa, Tiêu Lân sẽ gặp lại lão huynh.

Lão Khấu Äà Tá»­ tròn mắt nhìn chàng. Lão vò đầu như thể Ä‘ang bị cÆ¡n ngứa hành hạ. Lão vừa gãi đầu vừa lầm bầm :

-Tên nho sinh thúi. Ngươi nói cái khỉ gì thế nhỉ. Chẳng lẽ lão Khấu Äà Tá»­ không đáng mặt yêu Di Hoa Tiên Tá»­ sao.

Trở lại Tiêu Lân.

Sau khi chàng đào thoát khá»i lão Äà Tá»­ bằng chính tuyệt há»c khinh công cá»§a lão, liá»n theo đưá»ng cÅ© quay lại Äào Viên thôn.

Từ Dương Châu, Tiêu Lân quay vá» Äào Viên thôn thì trá»i cÅ©ng vừa sẩm tối.

Cảnh tượng Äào Viên thôn đập vào mắt Tiêu Lân. Chàng không thể nào tin được cảnh tượng trước mắt mình. Khu Äào Viên trang giá» chỉ còn là má»™t đống tro tàn. Chung quanh đại sãnh là những xác chết nằm la liệt. Ngay cả lão Thôn trưởng cÅ©ng nằm chết ngay trước cá»­a đại sãnh Äào Viên trang.

Tiêu Lân trơ mắt nhìn cảnh tượng khủng khiếp kia. Chàng buột miệng nói :

- Chuyện gì đã xảy ra.

Tiêu Lân Ä‘ang bần thần trước cảnh tượng khá»§ng khiếp cá»§a khu Äào Viên trang thì ba bóng ngưá»i vận hắc y võ phục lướt đến.

Ba gã Hắc y nhân vận võ phục bó chẻn. Tay lăm lăm quỷ đao đứng đối mặt với chàng.

Tiêu Lân Ä‘anh giá»ng nói :

- Phải các ngươi tạo ra huyết sát này ?

Tiêu Lân nói mà máu chàng bỗng sôi sùng sục lửa căm phẩn. Hai mắt đỠrực như thể chực lấy mạng ba gã Hắc y nhân.

Gã Hắc y nhân đứng giữa nói :

- Tiểu tử... Chúng ta đến đưa ngươi xuống a tỳ đây.

Vừa nói cả ba gã Hắc y nhân đồng loạt vung khoái đao ra lao thẳng đến Tiêu Lân.

Tiêu Lân thét lên :

- Thiếu gia cũng muốn các ngươi phải trả nợ máu.

Tiêu Lân vừa nói vừa đẩy song chưởng vỠphía ba gã Hắc y nhân. Quái lạ làm sao chẳng có chút đạo kình nào phát ra từ tâm trung bản thủ của chàng.

Khi Tiêu Lân phát hiện được Ä‘iá»u đó thì ba ngá»n khoái Ä‘ao đã chụp đến chàng rồi. Má»—i lưỡi quá»· Ä‘ao là má»™t lưỡi hái tá»­ thần nhắm lấy Tiêu Lân. Khi phát hiện ra tá»­ thần đến bên mình thì Tiêu Lân gần như đã tuyệt đưá»ng sinh lá»™ bởi những ngá»n quá»· Ä‘ao kia. Chàng rùng mình khi nghÄ© đến lúc phải nhận ba lưỡi quá»· Ä‘ao lấy mạng. Cái chết đã cầm chắc trong tay chàng.

Keng... Keng... Keng...

Ba âm thanh khô khốc vang lên ngay bên mang tai Tiêu Lân. Cùng với những âm thanh đó, ba lưỡi quỷ đao bị bật ngược trở lại vì bị công phá bởi những chiếc ám tiễn hình cánh sao.

Tiểu Cúc chẳng khác nào một cánh én lướt đến bên Tiêu Lân.

Chàng rùng mình, mặc dù biết mình vừa thoát chết trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc .

Tiểu Cúc nói với Tiêu Lân :

- Tiêu công tử... Mau chạy đi.

Tiêu Lân nói :

- Äúng rồi. Phải chạy chứ . Äâu thể để chết má»™t cách vô lý như thế này.

Chàng vừa nói vừa toan thi triển Hành Tẩu Di Hình Cước thì Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung cuất hiện. Gã hoành kiếm ngang ngực lạnh lùng nói :

- Các ngưá»i không có đưá»ng đào tẩu đâu .

Tiểu Cúc nghiêm mặt nhìn Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung. Nàng Ä‘anh giá»ng nói :

- Kiếm khách có muốn giết thì nhắm Tiểu Cúc đây.

- Vu mổ sẽ lấy mạng cả hai ngươi.

Y vừa nói vừa chớp động ánh kiếm. Tiêu Lân chớp thấy màn kiếm quang trùng trùng điệp điệp do Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung thi triển thì đã rùng mình.

Chàng không thể nào tin được màn ảnh kiếm kia là có thật mà những tưởng mình bị hoa mắt.

Tiểu Cúc nghiến răng phát động bốn chiếc ám tiá»…n hình cánh sao. Bốn chiếc ám tiá»…n đó thoát ra khá»i tay nàng, công thẳng vào vùng ảo kiếm cá»§a Vu Thiệu Lung.

Những âm thanh chát chúa khô khốc lại phát ra. Liá»n ngay sau những âm thanh đó là bốn chiếc ám tiá»…n bắn ngược trở lại chẳng khác nào ánh tinh xa. Hai chiếc hướng vào Tiêu Lân, còn hai chiếc hướng vào Tiểu Cúc.

Tiểu Cúc lộ rõ vẽ bối rối và lúng túng. Nàng phát động chỉ khí công phá vào bốn chiếc ám tiễn. Khi chỉ pháp của nàng cản được bốn chiếc ám tiễn thì màn kiếm quang cũng ập đến.

Tiêu Lân chẳng còn sá»± lá»±a chá»n nào khác mà phải dùng đến Hành Tẩu Di Hành Cước. Chàng đâu muốn kẻ cứu mình chết trong màn ánh kiếm trùng Ä‘iệp kia. Chàng nghiến răng thi triển Hành Tẩu Di Hành Cước lướt đến lòn tay qua tiếu yêu cá»§a Tiểu Cúc. Thi triển Hành Tẩu Di Hành Cước, thân ảnh cá»§a Tiêu Lân chẳng khác nào bóng quá»· hư vô nhấc bổng Tiểu Cúc đào thoát.

Mặc dù Tiêu Lân thi triển Hành Tẩu Di Hành Cước nhanh cực kỳ nhưng ảo kiếm của Vu Thiệu Lung vẫn kịp chém một nhát vào lưng Tiểu Cúc.

Tiểu Cúc thốt lên :

- Ôi cha...

Trong tình thế gần như chỉ phản ứng bằng phản xạ, Tiêu Lân vung mạnh tay vỠphía Vu Thiệu Lung. Bất thình lình một đạo khí chưởng thoát ra từ tâm trung bản thủ của chàng, cuốn đến gã kiếm khách.

Vu Thiệu Lung dùng luôn kiếm khí đón thẳng đở thẳng lấy đạo khí chưởng của Tiêu Lân

Chát ...

Rắc...

Lưỡi kiếm của gã bị khí chưởng do Tiêu Lân đánh ra gảy làm hai khúc.

Sá»± kiện bất ngỠđó khiến Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung sững sá». Y làm sao tin được khi chưởng cá»§a má»™t gã nho sinh tuổi chưa quá mưá»i chín đôi mươi lại có thể đánh gảy thanh trưá»ng kiếm chém sắt như chém bùn cá»§a y. Thanh kiếm đã tạo ra uy danh Ảo Kiếm cá»§a Vu Thiệu Lung.

Trong khi Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung còn đang sững sỠthì Tiêu Lân đã cắp Tiểu Cúc lao đi mất dạng rồi.



0o0



ÄÆ°a Tiểu Cúc vào má»™t ngôi cổ miếu thần hoàng. Tiêu Lân đở nàng nằm xuống.

Tiểu Cúc ngồi dựa lưng vào vách cỗ miếu. Máu ra ướt đẫm cả trang phục nàng.

Tiêu Lân lo lắng nói :

- Äại tá»·... Tiêu Lân sẽ Ä‘i tìm đại phu cho tá»·.

Tiêu Cúc nhìn Tiêu Lân :

- Tiêu Lân công tử khoan đi, Tiểu Cúc có chuyện muốn nói với Tiêu công tử .

Chàng lắc đầu :

- Äại tá»·... Chuyện, gì cÅ©ng còn đó. Tá»· hãy tịnh dưỡng để Tiêu Lân Ä‘i tìm đại phu cho tá»·.

Tiểu Cúc nắm tay Tiêu Lân, ghị chàng lại :

- Tiêu công tá»­... Cần phải biết tất cả . Nếu như Tiểu Cúc có mệnh hệ gì thì cÅ©ng có ngưá»i thay thế Tiểu Cúc.

Tiêu Lân lo lắng nói :

- Äại tá»·... Thương thế cá»§a tá»· rất nặng. Äể Tiêu Lân Ä‘i tìm đại phu trước đặng lo trị thương cho tá»·.

- Chuyện đại phu là chuyện nhá». Chuyện cá»§a ta là quan trá»ng hÆ¡n.

Nàng lấy trong ngực áo ra một tinh bình. Tiêu Cúc nói :

- Äại phu cÅ©ng không thể bằng dược thảo cá»§a Mẫu ÄÆ¡n trang.

Tiêu Lân đở Tiểu Cúc ngồi lên. Chàng xé lớp lụa nhuộm máu. Sau lưng nàng, một vết thương kéo dài từ bỠvai trái đến tận thắt lưng của Tiểu Cúc. Máu rỉ ra ướt đỠlưng nàng.

Tiêu Lân nói :

- Gã đó tàn nhẫn quá.

Tiêu Lân vừa nói vừa đắp thuốc lên vết thương của Tiểu Cúc. Máu không trào ra nữa. Tiêu Lân thở phào nhẹ nhõm .

Tiểu Cúc gượng cưá»i :

- Äã xong rồi chứ ?

- Äại tá»·... Máu đã hết ra rồi.

Chàng đở Tiểu Cúc dựa vào vách cổ miếu thần hoàng.

Tiểu Cúc nắm lấy tay Tiêu Lân :

- Tiêu công tá»­ còn nhá»› Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Tôn giá không ?

- Tiêu thúc thúc... Äại tá»·... Äại tá»· biết Tiêu thúc thúc ?

Tiểu Cúc gật đầu. Nàng hít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :

- Tiêu công tử hãy nghe Tiểu Cúc nói đây... Và Tiểu Cúc muốn nhỠTiêu công tử làm một việc.

- Äại tá»· nói Ä‘i. Äại tá»· biết Tiêu thúc thúc thì đã là ngưá»i nhà cá»§a tiểu đệ rồi.

Tiểu Cúc nghiêm giá»ng nói :

- Huyết Äiểm Tá»­ Tiêu Viên, Tiêu thúc thúc cá»§a công tá»­, vì muốn lo tương lai cho công tá»­ mà đã nhận lá»i vá»›i Thái A Bảo trang chá»§ Ä‘i tìm tung tích mưá»i hai ngưá»i đã đến Dị Cung trong ngày Äoan Ngá». Trong mưá»i hai ngưá»i đó có đại tá»· Bạch Mẫu ÄÆ¡n cá»§a Tiểu Cúc...

Nàng trở lại tư thế ngồi, rồi nói tiếp :

- Tiêu công tá»­ nghe rõ đây . Khi Tiêu thúc thúc cá»§a công tá»­ tìm được tung tích cá»§a mưá»i hai ngưá»i kia thì tất cả Ä‘á»u bị kiếp há»a mạng vong.

Tiểu Cúc buông tiếng thở dài :

- Hung thá»§ sau khi giết mưá»i hai ngưá»i kia rồi qua lại tàn sát luôn cả Thái A Bảo. Sau đó trút tá»™i lên đầu Tiêu thúc thúc cá»§a công tá»­. Tiêu Viên Huyết Äiểm Tá»­ đã nhá» Tiểu Cúc đến Äào Viên thôn để chăm sóc cho công tá»­. Không ngá» kẻ địch lại tìm đến trước. Và có ý muốn nhổ có tận gốc. Nên há» quyết tâm giết công tá»­.

Tiêu Lân nói :

- Không có Äại tá»·, Tiêu Lân đã chết rồi.

- Ngược lại.. Nếu không có Tiêu công tử, hẳn Tiểu Cúc cũng đã vong mạng bởi ảo kiếm của gã kiếm khách kia.

- Nhưng đại tỷ đã bị thương nặng.

- Tiểu Cúc không sao đâu. Nghe Tiểu Cúc nói tiếp đây. Nếu như Tiểu Cúc có mệnh hệ nào...

Ngưng lá»i nhìn vào mắt Tiêu Lân rồi lấy trong ống tay áo ra chiếc chìa khóa bằng vàng đặt vào tay Tiêu Lân.

Tiểu Cúc trang trá»ng nói :

- Nếu như Tiểu Cúc có mệnh hệ nào, Tiêu công tá»­ hãy thay Tiểu Cúc tìm má»™t ngưá»i có thể đánh bại Tứ đỉnh thiên can trong giá»›i võ lâm giang hồ, trao cho chiếc chìa khóa bằng vàng này. Bảo y đến Thiên SÆ¡n mở mật thất cá»§a Äại tá»·.

Nàng nắm tay Tiêu Lân :

- Công tử làm được không ?

Tiêu Lân liên tục gật đầu :

- Äại tá»· yên tâm. Nhất định Tiêu Lân sẽ làm được.

- Tiêu công tá»­ không được nói vá»›i bất cứ ai khi chưa tìm được ngưá»i đó.

- Tiêu Lân biết .

Tiểu Cúc mỉm cưá»i, từ tốn nói :

- Tiêu công tá»­... Tiểu Cúc những tưởng đâu Tiêu Lân công tá»­ là má»™t đứa trẻ còn để chá»m, không ngá» gặp mặt Tiểu Cúc má»›i bất ngá». Hóa ra Tiêu công tá»­ đã là má»™t tráng niên.

- Äại tá»·, Tiêu Lân này cÅ©ng đã mưá»i tám tuổi rồi.

- Tiêu công tử làm được chuyện Tiểu Cúc giao phó chứ ?

Tiêu Lân gật đầu :

- Äại tá»· yên tâm, Tiêu Lân sẽ làm được mà Äại tá»·, còn Tiêu thúc thúc giá» Ä‘ang ở đâu ?

- Có lẽ Tiêu tôn giá đã chết rồi.

Tiểu Cúc buông tiếng thở dài. Bất giác nàng rùng mình rồi ói luôn ra một vòi máu bầm.

Tiêu Lân lo lắng nói :

- Äại tá»· .

Tiểu Cúc nhìn chàng :

- Tiêu công tử... Ta sắp đi rồi. Công tử hãy hứa với Tiểu Cúc một lần nữa. Công tử sẽ chu toàn việc Tiểu Cúc giao cho công tử.

Tiêu Lân gật đầu :

- Tiêu Lân hứa... Sẽ chu toàn phần việc Äại tá»· đã giao.

Tiểu Cúc mỉm cưá»i rồi từ từ lả ngưá»i Ä‘i .

Tiêu Lân gá»i nàng :

- Äại tá»·... Äại tá»·...

Chàng cuống quít, xốc lấy Tiểu Cúc rá»i cổ miếu thi triển Hành tẩu cước tìm đại phu.

Khi Tiêu Lân đưa được Tiểu Cúc đến má»™t cá»­a hiệu thuốc ở Dương Châu thì trá»i cÅ©ng chạng vạng sáng.

Chàng đập cửa và nói :

- Cứu ngưá»i... Cứu ngưá»i...

Hai cánh cửa dịch mở một lão nhân nhô mặt ra nhìn Tiêu Lân :

- Trá»i chưa kịp sáng mà...

Chẳng để cho lão nói hết câu, Tiêu Lân ôm Tiểu Cúc xông luôn vào. Chàng vừa xâm xâm đi vào đại sãnh vừa nói :

- Cứu ngưá»i như cứu há»a. Mau bảo thần y dậy thôi... Dậy thôi...

- Thì lão là thần y đây.

Tiêu Lân nhìn lại lão trượng.

- Thế sao lão không nói sớm .

Tiêu Lân đặt Tiểu Cúc xuống tràng kỷ.

Lão thần y cầm lấy mạch cá»§a Tiểu Cúc. Äôi chân mày lão nhíu lại.

Lão nhìn lại Tiêu Lân :

- Công tử định bỡn cợt ta đó à. Vị cô nương này đã chết gần một canh giỠrồi. Thế mà còn mang đến đây .

Tiêu Lân tròn mắt nhìn lão. Chàng chưa kịp lên tiếng há»i thì bất thình lình lão đại phu rụt tay lại, thối bá»™ vá» sau ba bước. Tiêu Lân còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì má»™t làn khói trắng bốc lên từ xác cá»§a Tiểu Cúc. Theo làn khói trắng đó thể xác nàng rã ra, chẳng mấy chốc chỉ còn lại là má»™t vÅ©ng lầy nhầy pha trá»™n xương và thịt.

Lão đại phu nhìn sững Tiêu Lân :

- Cái gì thế này... Cái gì thế này...

Tiêu Lân lắc đầu :

- Vãn bối cÅ©ng không biết. Äại tá»· nhận má»™t nhát kiếm, sao lại bá»—ng dưng hóa thân thành nước.

- Thôi rồi... Kiếm của gã kia có tẩm độc. Nàng ta chết bởi độc công.

Tiêu Lân rùng mình khi nghe lão đại phu thốt ra câu này.

Lão đại phu nhìn chàng :

- Công tử tính sao bây giỠ?

Tiêu Lân lòn trong thắt lưng lấy ra một nén bạc.

- Lão tiá»n bối làm phước... Lo hậu sá»± cho Äại tá»·.

- Còn gì đâu mà chôn vá»›i cất...Äằng sau nhà cá»§a lão có lò thiêu. ÄÆ°a cô ta vào đó mà thiêu Ä‘i.

Tiêu Lân gom tất cả những gì còn lại cá»§a xác Tiểu Cúc, đưa xuống há»a thiêu. Chàng ngồi thừ ra trước cá»­a lò mà suy nghÄ© mông lung vá» những gì Tiểu cúc đã nói vá»›i chàng.

Sau khi há»a táng cho Tiểu Cúc rồi , Tiêu Lân má»›i bá» Ä‘i. Chàng vừa Ä‘i vừa suy nghÄ© mông lung. Chàng buá»™t miệng nói :

- Phải tìm đến lão huynh mới được.

Chàng quay lại Dương Châu Lạc tá»­u lâu nhưng không gặp lão Khấu Äà Tá»­. Tiêu Lân lầm bầm nói :

- Lúc cần thì lão ôn dịch lại tìm mình. Lúc mình cần thì lão bặt vô âm tín chẳng biết tìm ở đâu.

Tiêu Lân thở hắt ra một tiếng.

- Biết tìm lão Äà Tá»­ huynh ở đâu bây giá».

Tiêu Lân vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, bất ngỠchạm vào một chiếc kiệu hoa do tám ả cung nữ khiêng.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá :

- Thứ lỗi... Thứ lỗi.

Rèm kiệu vén lên. Một khuôn mặt với lớp phấn trắng toát cùng hai vành môi tô son đỠối.

Mỹ phụ nhìn Tiêu Lân Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i mỉm.



Tiêu Lân cÅ©ng trả lại bằng nụ cưá»i giả lả. Chàng ôm quyá»n xá :

- Phu nhân miễn thứ cho tại hạ.

Nói rồi chàng bước lách qua bên.

Rèm kiệu liá»n buông xuống. Tám ả cung nữ lại nhấc kiệu di hành.

Tiêu Lân nhìn theo cỗ kiệu nhủ thầm :

- Phải chi ngưá»i mà lão Khấu Äà huynh yêu như vị phu nhân này, mình cÅ©ng chẳng nói làm gì. Äằng này lão lại giao tình vá»›i Ngạc Tu Di cô nương chỉ đáng tuổi hậu nhân cá»§a lão. Rõ ràng là lão ôn dịch.

à nghÄ© kia còn Ä‘á»ng trong đầu Tiêu Lân thì má»™t giá»ng nói nữ nhân nhá» nhẹ rót vào tai chàng :

- Công tử đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu muốn sống thì hãy đến gian thủy xá trong Thạch Hồ.

Nghe giá»ng nói, Tiêu Lân đảo mắt nhìn quanh như không có ngưá»i nào. Chàng nheo mày, chà lá»— tai.

- Ta có bị lãng tai không nhỉ ?

Giá»ng nói kia lại rót vào thính nhÄ© chàng :

- Công tá»­ nghe Tu Di nói chứ. Äừng chần chá» nữa.

Tiêu Lân nhìn quanh :

- Ngạc Tu Di.. Gặp được Ngạc Tu Di tất ta có thể gặp được lão Khấu Äà huynh.

Tiêu Lân lẩm bẩm nói :

- Nếu gặp Tu Di, mình cÅ©ng nên nói vá»›i nàng ta phải tránh xa lão ôn dịch Khấu Äà Tá»­.

Hết hồi 12.
Tài sản của minhtien384

  #13  
Old 14-04-2008, 10:03 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 13

Hồi 13
Ẩn Há»a Cuồng Tình

Tiêu Lân đứng ngoài mái hiên thủy xá nhìn vào.

Tu Di quay lưng vá» phía chàng dõi mắt nhìn ra Thạch Hồ. Mặc dù chỉ nhìn từ phía sau lưng cá»§a Tu Di thôi, nhưng Tiêu Lân vẫn cảm thấy ngây ngất trước dáng vẻ mảnh mai thoát tục cá»§a nàng. Nếu nhan sắc cá»§a nàng khiến cho hoa phải nhưá»ng, nguyệt phải thẹn thì vóc dáng cá»§a Tu Di là má»™t vẽ đẹp hoàn mỹ mà chẳng má»™t há»a nhân nào có thể phóng há»a lại được.

Tiêu Lân cảm nhận tim mình đập mạnh hÆ¡n bình thưá»ng. Chàng nghÄ© thầm :

- Chính bản thân mình còn ngây ngất bởi nhan sắc siêu phàm thoát tục cá»§a Tu Di. Há»i sao lão Khấu Äà Tá»­ không bị chứ. Äã là mỹ nhân thì đã có sức quyến rÅ© nam nhân rồi, huống chi nàng còn là trang giai nhân tuyệt sắc hoa phải nhưá»ng, nguyệt phải thẹn.

Tiêu Lân cứ đứng đó ngắm nhìn Tu Di từ sau lưng mà không nói gì. Những ý tưởng chàng sắp xếp trong đầu để nói với nàng giỠđây tan biến chẳng để lại gì trong đầu .

Ngạc Tu Di ôn nhu nói :

- Công tử đứng mãi bên ngoài như thế sao ?

Tiêu Lân nhá» nhẹ đáp lá»i nàng :

- Nếu cô nương là tại hạ tất hiểu vì sao tại hạ cứ muốn đứng mãi ngoài này.

Nói thì nói vậy, nhưng chân Tiêu Lân lại bước vào gian thủy xá. Một làn gió nhẹ từ Thạch Hồ thổi vào đem theo mùi xạ hương từ cơ thể nàng phả ra xông vào khứu giác Tiêu Lân.

Cảm nhận được mùi xạ hương này, Tiêu Lân phồng ngực hít thật sâu như muốn thu tóm toàn bộ mùi xạ hương kia vào khứu giác mình.

Chàng nghĩ thầm :

- Không biết nàng ta có hiểu tâm trạng lúc này của mình như thế nào không nhỉ .

à nghÄ© kia vừa lướt qua tâm thức thì Tu Di cÅ©ng từ từ quay lại. Khi đối diện vá»›i nàng, Tiêu Lân má»›i cảm thấy thất vá»ng, bởi giỠđây đã có má»™t chiếc rèm lụa che mặt nàng chỉ còn chừa lại đôi thu nhãn to tròn, Ä‘en láy, tinh anh.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá rồi nói :

- Tiêu Lân những tưởng đâu không còn cơ hội gặp lại cô nương nữa.

- Công tử muốn gặp Tu Di lắm à ?

Tiêu Lân cưá»i giả lả rồi nói :

- Ai cũng thế thôi chứ không riêng gì tại hạ.

Nàng chắp tay sau lưng nhìn Tiêu Lân nói :

- Sao công tử lại muốn gặp Tu Di ?

Chàng xoa tay :

- Bởi tại hạ là nam nhân.

- Hễ nam nhân thì muốn gặp Tu Di sao ?

- Tất nhiên rồi.

- Công tử có thể cho Tu Di biết lý do không ?

- Lý do rất đơn giản thế mà cô nương lại không nghÄ© ra à. Ngưá»i ta ví nữ nhân như đóa hoa đẹp để khoe sắc khoe hương vá»›i cuá»™c Ä‘á»i này. Còn nam nhân thì là những cánh bướm, con ong Ä‘i tìm hoa đẹp. Cô nương là đóa hoa đẹp nhất trong muôn vàn đóa hoa. Nên bướm và ong phải tìm đến. Tiêu Lân là má»™t trong những cánh bướm, con ong đó.

- Tiêu Lân công tử vì sắc tìm đến Tu Di ?

Äôi chân mày Tiêu Lân nhướng lên. Chàng nhá» nhẹ nói :

- Nam nhân không vì sắc ư... Tại hạ không phải là hạng ngưá»i không vì sắc, cÅ©ng không phải là hạng ngưá»i háo sắc mà là hạng ngưá»i khác.

Nàng bước đến trước mặt chàng :

- Công tá»­ là hạng ngưá»i gì nào ?

- Tiêu Lân là hạng ngưá»i yêu sắc và yêu hoa. Yêu sắc đẹp cá»§a nữ nhân thì cÅ©ng chẳng khác gì vì sắc, nếu không muốn nói là háo sắc.

Tiêu Lân khoát tay :

- Không không... Cô nương hiểu lầm tại hạ rồi. Yêu sắc không phải là kẻ háo sắc đâu mà là ngưá»i biết chiêm ngưỡng cái đẹp trong cuá»™c Ä‘á»i này. Phàm những gã không biết chiêm ngưỡng cái đẹp má»›i là kẻ háo sắc, phàm kẻ háo sắc thì dung tục, còn tại hạ biết trân trá»ng cái đẹp.

- Tiêu Lân tự cho mình là kẻ thanh cao ?

- Äôi lúc tại hạ cÅ©ng nghÄ© như vậy.

- Sao lại là đôi lúc. Vậy lúc nào công tá»­ sẽ là ngưá»i không thanh cao nào ?

Tiêu Lân ve cằm nhìn nàng, nhỠnhẹ nói :

- Ơ... Thì những lúc không gặp được Tu Di cô nương.

Nàng lưá»m Tiêu Lân :

- Công tử đúng là kẻ có miệng lưỡi.

Tiêu Lân giả lả cưá»i rồi nói :

- Nếu không có miệng và lưỡi thì tại hạ đã là một quái nhân quái gở. May mắn tại hạ không phải là gã quái nhân đó .

Nàng nheo mày :

- à Tu Di nói khác.

- Và Tiêu Lân cÅ©ng có quyá»n nghÄ© khác ý niệm câu nói cá»§a nàng.

- Ta không bàn đến chuyện này nữa. Công tá»­ biết vì sao Tu Di phải truyá»n âm nhập mật nhắn công tá»­ đến gặp Tu Di không ?

Tiêu Lân lắc đầu nói :

- Nếu như Tiêu Lân biết thì đã không đến đây.

Chàng vỗ vào trán mình :

- À không... Dù không cho biết thì Tiêu Lân cÅ©ng phải đến. Dù sao gặp cô nương vẫn thích hÆ¡n là gặp lão Äà huynh.

- Công tử lại sắp lái câu chuyện vào một vấn đỠkhác.

Chàng gượng cưá»i ôm quyá»n nói :

- Vậy cô nương gặp Tiêu Lân vì cái gì nào ?

- Muốn cảnh báo cho công tử biết nguy hiểm đang bên cạnh công tử.

Tiêu Lân nhìn qua trái, rồi lại nhìn sang phải, chàng nhìn lại Tu Di :

- Tại hạ có thấy nguy hiểm gì đâu.

- Công tử tất nhiên không thấy nguy hiểm nhưng Tu Di thì thấy.

- Thế cô nương thấy nguy hiểm gì nào ? Có thể cho Tiêu Lân biết đặng né tránh không.

- Công tử còn nhớ vị phu nhân ngồi trong kiệu đã chạm mặt với công tử không ?

Tiêu Lân nheo mày :

- Vị phu nhân ngồi trong kiệu hoa do tám nàng cung nữ khiêng đó phải không ?

- Äúng...

- Bá»™ mụ ta là kẻ thù cá»§a tại hạ à...Là ngưá»i định giết tại hạ sao ?

Tu Di lắc đầu :

- Không là kẻ thù cá»§a công tá»­, cÅ©ng không phải là ngưá»i muốn giết công tá»­, nhưng công tá»­ phải tránh xa ngưá»i đó. Vì vị phu nhân đó chính là Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c.

Tiêu Lân nheo mày lắc đầu :

- Cô nương nói, tại hạ không hiểu được ý cá»§a cô nương. Cứ là Huyá»n Cung cung chá»§ thì Tiêu Lân phải tránh xa ư. Lạ thật đó.

Tu Di gật đầu :

- Nếu công tá»­ không muốn biến thành nô tình cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ má»™t trong Tứ đỉnh thiên can.

- Nô tình...

Äôi chân mày Tiêu Lân nhíu lại :

- Nô tình là gì...

Tiêu Lân mỉm cưá»i :

- ÄÆ°á»£c rồi... Tiêu Lân không cần biết nô tình là gì... Nhưng sẽ nghe theo lá»i chỉ huấn cá»§a cô nương mà tránh xa Huyá»n Cung cung chá»§.

Chàng nhìn Tu Di :

- Nhưng chỉ có má»™t cách duy nhất tại hạ tránh xa được Huyá»n Cung cung chá»§ là Ä‘i cùng vá»›i cô nương. Tu Di Ä‘i đâu, Tiêu Lân Ä‘i đó vậy.

- Tu Di sẽ đưa công tử vỠLinh Sơn.

- Linh Sơn ở đâu ?

- Công tử không biết Linh Sơn à.

Tiêu Lân gật đầu :

- Tại hạ không biết Linh SÆ¡n. Từ nhỠđến lá»›n, Tiêu Lân sống ở Äào Viên thôn. Nên không biết Linh SÆ¡n ở đâu. Nhưng Tu Di Ä‘i đâu thì Tiêu Lân sẽ Ä‘i đó. Dù có phải ra quan ngoại thì Tiêu Lân cÅ©ng sẽ theo nàng mà.

- Công tử ngoan ngoãn như vậy ư.

- Với Tu Di, Tiêu Lân rất ngoan ngoãn.

Nàng nheo mày :

- Tại sao công tử lại ngoan ngoãn với Tu Di ?

- Tại hạ đã nói vá»›i Tu Di cô nương rồi... Cô nương còn há»i lại Tiêu Lân nữa.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói tiếp :

- Tại hạ vốn là ngưá»i yêu cái đẹp, ngưỡng má»™ cái đẹp. Mà Tu Di là hiện thân cá»§a cái đẹp nên buá»™c Tiêu Lân phải ngoan ngoãn.

Nghe Tiêu Lân thốt câu này, Tu Di quay mặt nhìn ra Thạch Hồ. Nàng cảm nhận hai má mình nóng bừng e thẹn.

- Hy vá»ng công tá»­ sẽ giữ mãi sá»± ngoan ngoãn này đối vá»›i Tu Di.

- Tiêu Lân sẽ không thay đổi.

- Chúng ta sẽ lên đưá»ng Ä‘i Linh SÆ¡n ngay bây giá» chứ.

Tu Di lắc đầu :

- Tu Di còn một việc phải làm.

Tiêu Lân há»i :

- Việc gì ?

- Tu Di phải tìm má»™t ngưá»i.

Mặt Tiêu Lân sa sầm. Chàng nghÄ© ngay đến lão Khấu Äà Tá»­, nhưng lại không nói ẩn ý trong đầu mình mà há»i Tu Di.

- Nàng có ý tìm ai ?

- Ngưá»i này cÅ©ng là má»™t trong Tứ đỉnh thiên can .

Tiêu Lân nhìn sững Tu Di, chàng nghĩ thầm :

- Ta đoán không sai.

à niệm đó lướt qua, Tiêu Lân há»i :

- Cô nương có thể nói cho tại hạ nghe rõ tên ngưá»i đó không ? Biết đâu chừng, Tiêu Lân có thể giúp được cho cô nương.

Tu Di nghiêm giá»ng nói :

- Hành tung cá»§a ngưá»i này rất kỳ bí, lại xuất quá»· nhập thần. Không thể nào gặp được nếu như y không muốn gặp chúng ta.

Tiêu Lân cướp lá»i nàng :

- Phải chăng ngưá»i mà Tu Di định nói là Khấu Äà Tá»­ Bang chá»§ Cái Bang ?

Nàng nhìn sững Tiêu Lân :

- Tiêu công tá»­ cÅ©ng biết lão Khấu Äà Tá»­ à ?

Tiêu Lân nhìn nàng. Chàng gượng gật đầu giả lả cưá»i rồi nói :

- Tại hạ có biết qua loa lão Khấu Äà Tá»­ thôi.

Vừa đáp lá»i nàng, Tiêu Lân vừa nghÄ© thầm :

- Thật là không sao hiểu nổi... Äạo lý gia phong đảo lá»™n hết trÆ¡n rồi. Má»™t trang giai nhân sắc nước hương trá»i. Má»™t mỹ nhân tuyệt thế tuổi trạc vá»›i mình mà lại Ä‘i yêu lão Äà Tá»­ Bang chá»§ Cái Bang. Ta thật không hiểu nổi ?

Tiêu Lân vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm Ngạc Tu Di .

Tu Di cau mày :

- Công tử đang nghĩ gì mà nhìn Tu Di chăm chăm vậy ?

Tiêu Lân gượng cưá»i nói :

- Tại hạ thiết nghÄ© Tu Di không nên tìm gặp lão Äà Tá»­.

- Sao lại không nên ?

Tiêu Lân lúng túng đáp lá»i nàng :

- Ơ... ý của tại hạ thế thôi.

Chàng nhìn nàng, ôn nhu nói :

- Thế Tu Di tìm lão Äà Tá»­ có chuyện gì không ?

- Äây là chuyện riêng cá»§a Tu Di. Tiêu Lân công tá»­ không cần biết làm gì.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài. Chàng nhìn nàng nheo mày nghĩ thầm :

- Äúng là quái gở thật. Chẳng biết lão Äà Tá»­ ôn dịch nói ngon nói ngá»t gì vá»›i nàng... Lão đã làm gì khiến cho Tu Di lại để mắt đến lão chứ ? Mình đưá»ng đưá»ng là má»™t mỹ nam tá»­, lại trẻ trung hÆ¡n lão ôn dịch đó thế mà nàng lại dá»­ng dưng, mà má»™t má»±c Ä‘i tìm lão ôn dịch.Thật không thể nào hiểu nổi mà lý giải được chuyện này. Tình yêu cá»§a con ngưá»i đảo lá»™n hết tất cả rồi...

Chàng vừa nghĩ vừa lắc đầu .



Tu Di bước đến bên cạnh Tiêu Lân :

- Tiêu Lân công tá»­ biết lão Äà Tá»­ ở đâu không?

Tiêu Lân ngập ngừng rồi nói :

- Æ ... Thì Tu Di biết rồi đó. Hành tung cá»§a lão Äà Tá»­ bất định, lại xuất quá»· nhập thần. Lão Äà Tá»­ không muốn gặp ai thì nhất định ngưá»i đó sẽ không gặp được.

Thấy ánh mắt nàng lộ vẻ lo lắng.

Tiêu Lân nói :

- Tu Di... Nàng không nên quá lo lắng làm gì... Hôm nay không gặp thì ngày mai cÅ©ng gặp thôi. Äâu có gì gấp gáp. Tại hạ có cách giúp nàng gặp lão Äà Tá»­.

- Công tử có cách gì ?

- Æ ... Thì lão Äà Tá»­ là Bang chá»§ Cái Bang... Tiêu Lân và nàng cứ đến thẳng Tam Tông Miếu trong ngày rằm tháng Bảy tất sẽ gặp lão Äà Tá»­ thôi .

Tu Di lắc đầu :

- Không được...

- Sao lại không được ?

- Tu Di phải gặp Khấu Äà Tá»­ Bang chá»§ Cái Bang trước ngày rằm Vu Lan.

Tiêu Lân cau mày. Chàng quay mặt nhìn ra Thạch Hồ, nhẩm nói :

- Lão ôn dịch thật là tốt phúc hÆ¡n mình. Tuổi đã xế chiá»u mà lại được má»™t trang tuyệt thế giai nhân yêu đến như vậy. Há»i sao lão không tương tư cho đặng...

Tu Di thấy Tiêu Lân liá»n há»i :

- Công tử đang nghĩ gì ?

Chàng quay lại nhìn nàng, gượng cưá»i :

- Tại hạ đang nghĩ vỠcâu Nhất nhật bất kiến như tam thu hồ.

- Sao công tử bỗng dưng nghĩ đến câu đó ?

- Tại hạ cũng không biết nữa. Nhưng gì thì gì, tại hạ cũng sẽ giúp Tu Di.

Tiêu Lân nheo mày :

- Tiêu Lân có cách thứ hai rồi.

- Cách gì ?

- Tiêu Lân biết lão Äà Tá»­ Bang chá»§ Cái Bang là con sâu rượu. Lại là con sâu biết thưởng thức rượu ngon. Tiêu Lân và Tu Di cô nương chỉ cần phục lão ở Dương Châu Lạc tá»­u lâu, nhất định sẽ gặp được Bang chá»§ Cái Bang Khấu Äà Tá»­ thôi.

- Phục ở Dương Châu Lạc tửu lâu ?

Tiêu Lân, gật đầu :

- Äúng rồi... Khi lão uống hết rượu trong bầu hồ lô nhất định sẽ mò đến Dương Châu Lạc tá»­u lâu.

- Công tá»­ biết Khấu Äà Tá»­ Bang chá»§ thích uống rượu ở Dương Châu Lạc tá»­u lâu .

- Gã Cái Bang nào mà không thích uống rượu. Bởi vì há» Ä‘á»u là hÅ© hèm nên má»›i phải chịu số phận khất thá»±c, lạy ông Ä‘i qua, lạy bà Ä‘i lại đó mà Khấu Äâ Tá»­ Bang chá»§ là con sâu rượu nặng nữa, vì lão là chúa ăn mày. Nhất định Khấu Äà Tá»­ sẽ đến đó.

Tu Di nghiêm giá»ng nói :

- Tu Di lại muốn mau chóng rá»i khá»i Dương Châu càng sá»›m càng tốt.

Tiêu Lân cau mày:

- Tu Di muốn rá»i khá»i Dương Châu lắm à. Tại sao vậy ? Dương Châu phong cảnh hữu tình thÆ¡ má»™ng cÅ©ng đáng để cho má»™t trang tuyệt sắc như nàng lưu bước lắm chứ.

- Nếu không có sá»± xuất hiện cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ thì Tu Di không ngại. Nhưng giá» thì mụ ấy đã có mặt ở đây. Chúng ta không nên lưu lại Dương Châu.

Tiêu Lân nhìn nàng há»i :

- Tu Di lo cho Tiêu Lân hay là lo cho Khấu Äà Tá»­ huynh.

- Cả hai.

Mặt chàng sa sầm. Tiêu Lân vừa khoát tay vừa nói :

- ÄÆ°á»£c rồi... ÄÆ°á»£c rồi... Tu Di không cần lo liệu cho Tiêu Lân... Lo cho Khấu Äà Tá»­ Bang chá»§ được rồi. Tại hạ tá»± lo cho mình.

Nàng cướp lá»i chàng.

- Không được, Tu Di đã nhận di ngôn của sư mẫu.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Hóa ra nàng ta vì sư mẫu mà nghÄ© đến mình. Nếu vậy mình cÅ©ng chẳng làm phiá»n đến nàng ta nữa làm gì .

Tiêu Lân trang trá»ng nói :

- Muốn tìm lão Khấu Äà Tá»­, tại hạ nghÄ© chỉ còn má»™t cách đó mà thôi.

- Tu Di có cái khó khi đặt chân vào Dương Châu Lạc tửu lâu.

- Tại hạ biết cái khó cá»§a Tu Di rồi. Phải chăng nàng sợ bước vào Lạc tá»­u lâu sẽ tạo sá»± chú ý cá»§a nàng vá»›i bá»n sâu rượu chá»› gì. Äúng không...

Tu Di gật đầu :

- Tu Di không muốn sự xuất hiện của mình tạo ra náo loạn trong Dương Châu Lạc tửu lâu.

- Chuyện gì chứ chuyện đó đâu có khó gì.

- Theo công tá»­, Tu Di phải làm gì để tránh gieo sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»i vào Tu Di.

Tiêu Lân xoa tay nhìn nàng nói :

- Có gì đâu, Tu Di chỉ cần hóa trang thành một tiểu nữ Cái Bang hôi thúi thì chẳng ai nhìn tới nàng.

Äôi chân mày cá»§a Tu Di nhíu lại. Nàng nhìn Tiêu Lân :

- Không... Tu Di không muốn hóa trang làm bang chúng Cái Bang.

Nghe nàng nói, Tiêu Lân nhìn nàng cưá»i mÄ©m. Chàng nghÄ© thầm :

- Äã yêu lão ăn mày chúa, chẳng sá»›m thì muá»™n cÅ©ng là ăn mày chúa còn ngại ngùng làm gì nữa.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng chàng lại nói khác với Tu Di :

- Nếu nàng không muốn cải trang thành bang chúng Cái Bang thì vẫn có cách khác.

- Cách gì ?

- Tại sao Tu Di lại không là một mỹ nam tử xinh đẹp chớ. Chỉ cần nàng hóa trang thành nam nhân, tại hạ đoan chắc của nữ nhân ở Dương Châu sẽ bâu lấy nàng.

Tu Di suy nghĩ rồi gật đầu :

- Thôi được. Tu Di sẽ hóa trang thành nam nhân.

Tiêu Lân nhìn nàng nghĩ thầm :

- Ngưá»i ta đúng là vì chữ tình quên cả bản thân mình. Ôi tình yêu thật là có sức mạnh kinh khá»§ng.

Nhìn lại Tu Di, Tiêu Lân nói :

- Vậy xem như Tiêu Lân và Tu Di đã thá»a thuận vá»›i nhau rồi. Tiêu Lân sẽ Ä‘i tìm má»™t bá»™ nho sinh hóa trang cho nàng.

Nói rồi chàng dợm bước rá»i gian thá»§y xá thì bất ngá» có hai chiếc áo trắng lướt đến. Hai ả cung nữ đứng ngay bên ngoài gian thá»§y xá.

Cả hai cùng ôm quyá»n hướng vá» phía Tiêu Lân, cùng nói :

- Nhất thiên nhất địa duy ngã độc tôn, Huyá»n Cung cung chá»§ phái Yến Yến và Tảo Tảo đến đây thỉnh công tá»­ đến hầu kiến ngưá»i.

Tiêu Lân nhìn lại Tu Di rồi mới quay sang đối mặt với Yến Yến và Tảo Tảo.

Chàng nheo mày nói :

- Hai nàng vừa nói cái gì ?

Yến Yến và Tảo Tảo cùng lặp lại câu nói cá»§a mình chẳng khác gì hai con vẹt Ä‘ang há»c nói.

- Nhất thiên nhất địa, duy ngã độc tôn Huyá»n Cung cung chá»§ phái Yến Yến và Tảo Tảo đến để thỉnh công tá»­ hầu kiến ngưá»i.

Tiêu Lân phá lên cưá»i.

Mặc dù nghe chàng cưá»i nhưng Yến Yến và Tảo Tảo vẫn không biểu lá»™ chút biểu cảm nào ra mặt. hai ngưá»i vẫn ôm quyá»n như hai ả nô nữ Ä‘ang hầu chá» nghe phán lệnh cá»§a Tiêu Lân.

Tiêu Lân bước đến đối mặt với hỠ:

- Nhị vị cô nương... Tại hạ chẳng há» biết Huyá»n Cung cung chá»§ là ai, cÅ©ng chẳng có quan hệ gì vá»›i Huyá»n Cung cung chá»§... Chắc chắn nhị vị cô nương đây đã lầm ngưá»i rồi.

Yến Yến nhìn Tiêu Lân nói :

- Huyá»n Cung cung chá»§ là ngưá»i ngồi trong kiệu hồi nảy công tá»­ đã diện kiến.

- Hóa ra là vậy.

Chàng ôm quyá»n nói :

-T ại hạ là ngưá»i bàng quan Ä‘i đưá»ng, vô tình chạm mặt vá»›i cung chá»§.Thiết cÅ©ng chẳng có chuyện gì đáng để tại hạ đến hầu kiến Cung chá»§. Huống chi lúc này Tiêu thiếu gia còn có chuyện phải làm không thể đến hầu kiến Cung chá»§ được. Phiá»n nhị vị cô nương vá» bẩm báo lại vá»›i Cung chá»§.

Tảo Tảo nhìn chàng nói :

- Cung chá»§ đã phán lệnh, công tá»­ phải đến hầu kiến ngưá»i.

- Phán lệnh là sao chứ. Chẳng lẽ gặp tại hạ má»™t lần trên đưá»ng, Huyá»n Cung cung chá»§ có thể phán lệnh được ư !

Yến Yến nói :

- Không thể cãi lại lệnh của Cung chủ.

Tiêu Lân cau mày buột miệng nói :

- Quái gở thật...

Chẳng ôm quyá»n :

- Tại hạ mạo phạm há»i nhị vị cô nương... Huyá»n Cung cung chá»§ lấy cái gì mà phán lệnh cho Tiêu thiếu gia nào.

Tiêu Lân nhún vai :

- Thiếu gia đâu phải là ngưá»i cá»§a Huyá»n Cung như nhị vị cô nương mà cung chá»§ có thể phán lệnh cho bổn thiếu gia.

Tảo Tảo từ tốn đáp lá»i chàng :

- Cung chủ là Thánh mẫu trong võ lâm... Khi đã phán lệnh thì không một ai dám cãi lệnh. Công tử phải theo Yến Yến và Tảo Tảo vỠhầu kiến cung chủ.

Tiêu Lân nhăn mặt nói :

- Thánh mẫu cung chủ phán lệnh cho tại hạ... Và tại hạ phải nghe theo chỉ ngôn đó không được phép kháng lại ?

Yến Yến và Tảo Tảo đồng gật đầu.



Tiêu Lân gãi đầu nói :

- Cung chủ của nhị vị cô nương là đương kim Thánh thượng chắc.

Chàng cưá»i khẩy rồi nói tiếp.

- Có đúng vậy không ?

Yến Yến và Tảo Tảo thừ mặt không đáp lá»i chàng.

Tiêu Lân nhìn hai ngưá»i nói tiếp :

- Nhị vị cô nương không trả lá»i được câu há»i cá»§a bổn thiếu gia, chứng tá» Cung Chá»§ cá»§a nhị vị cô nương không phải là đương kim Thánh thượng. Äã không phải là đương kim Thánh thượng thì không thể phán lệnh mà buá»™c ngưá»i khác phải nghe theo ý cá»­a mình. Cho dù là thánh mẫu, hay đương kim Hoàng hậu Ä‘i nữa cÅ©ng không phải lúc nào muốn phán là phán.

Chàng ve cằm :

- Trong kinh thư có câu "Thượng bất chính, hạ tất loạn". Nhị vị cô nương nên vá» bẩm tấu lại cho cung chá»§ biết.Còn bổn thiếu gia lúc này có chuyện phải làm, không có thá»i gian đến hầu cung chá»§ má»™t ngưá»i vô tình gặp ngoài đưá»ng.

Chàng ôm quyá»n xá :

- Tại hạ xin tiễn nhị vị cô nương.

Yến Yến và Tảo Tần nhìn Tiêu Lân.

Tảo Tảo nói :

- Thánh mẫu Huyá»n Cung cung chá»§ phán lệnh, công tá»­ cãi lại ý cá»§a ngưá»i.

Tiêu Lân khoát tay :

- Tại hạ đã nói rồi. Không phải cải nhưng lúc này thì bổn thiếu gia chưa có ý đến hầu kiến thánh mẫu gì đó. Khi nào bổn thiếu gia thích thì sẽ đến thôi.

Yến Yến nói :

- Công tử không thể cãi lại ý muốn của Thánh mẫu cung chủ. Công tử không tự đến thì Yến Yến và Tảo Tảo sẽ buộc công tử phải đến hầu kiến thánh mẫu.

Thấy Yến Yến và Tảo Tảo toan lướt đến, Tiêu Lân khoát tay :

- Hê... Khoan... Nhị vị cô nương định bức ép tại hạ phải đi ư ?

- Công tử không thể cãi lại chỉ ngôn của Thánh mẫu.

Yến Yến nói dứt câu cùng với Tảo Tảo toan lướt đến khống chế Tiêu Lân.

Nhưng Ngạc Tu Di đâu để cho hai nàng làm được Ä‘iá»u đó. Nàng vổ hai đạo phách không chưởng buá»™c Yến Yến và Tảo Tảo phải thối bá»™ vá» chá»— cÅ©.

Tu Di bước đến bên Tiêu Lân. Nàng từ tốn nói :

- Tiêu công tử sẽ không đi đâu cả .

Yến Yến và Tảo Tảo nhìn Tu Di.

Yến Yến nói :

- Quỷ nữ. Ngươi dám cãi lại ý của Thánh mẫu cung chủ ư. Ngươi chắc hết muốn sống rồi.

Yến Yến vừa nói vừa dá»±ng ngá»c thá»§ vá»— đến Tu Di hai đạo nhu chưởng vô thanh, vô sắc.

Tu Di không né tránh mà dựng chưởng ảnh đón thẳng đở thẳng vào hai đạo nhu chưởng của Yến Yến.

Mặc dù hai đạo nhu chưởng của Yến Yến chẳng hỠcó chút uy lực nào nhưng khi chạm vào hai đạo phách không chưởng của Ngạc Tu Di thì ngay lập tức một tiếng sấm nổ ra, làm đinh tai nhức óc Tiêu Lân.

Ầm...

Tiêu Lân Ä‘oan chắc rằng Tu Di sẽ thắng hai ả cung nữ này dá»… dàng, nhưng má»i sá»± ngược lại không như chàng tưởng tượng ra. Mặc dù Yến Yến chỉ là má»™t cung nữ bình thưá»ng thôi, nhưng lại là cung nữ cá»§a má»™t trong Tứ đỉnh thiên can, nên võ công lẫn ná»™i lá»±c cá»§a nàng đâu phải tầm thưá»ng, nếu không muốn nói là cao hÆ¡n hẳn Tu Di má»™t bậc.

Äỡ thẳng má»™t chưởng cá»§a Yến Yến, Tu Di liên tục thối liá»n ba bá»™, trong khi Yến Yến chỉ thối lại đúng má»™t bá»™. Mai tóc dài óng ả cá»§a Ngạc Tu Di bung ra, xõa xuống đến tận thắt lưng.

Tảo Tảo nói :

- Bản lãnh của quỷ nữ chỉ có bấy nhiêu mà muốn cãi lại ý ngôn của Thánh mẫu cung chủ. Quỷ nữ đúng là muốn chết.

Tảo Tảo nói dứt lá»i, dá»±ng ngá»c thá»§ toan phát tác sát chưởng kết liá»…u sinh mạng cá»§a Tu Di. Tình thế Tu Di chẳng khác nào ngàn cân treo đầu sợi tóc.

Nàng vừa má»›i đở má»™t chưởng vá»›i Yến Yến, huyết lưu trong kinh mạch còn lá»™n nhào, chưa kịp Ä‘iá»u hòa, và cÅ©ng chưa kịp đỠkhí vận công vào Ä‘an Ä‘iá»n thì Tảo Tảo lại phát động chưởng công.

Trong tình thế chẳng đặng đừng đó, Tiêu Lân buộc phải lách bộ bước sang trái án ngữ trước mặt Tu Di. Chàng vỗ song thủ tới nhưng khốn nỗi lại chẳng có khí kình phát ra.

Phía bên kia Tảo Tảo đã phát động chưởng công. Tiêu Lân thấy áp lá»±c vồ đến vùng thượng đẳng cá»§a mình, không khá»i than thầm :

- Mình tiêu tùng rồi.

Những tưởng đâu chưởng khí của Tảo Tảo sẽ tước mất mạng Tiêu Lân, nhưng thật bất ngỠnàng đã thu hồi chưởng khí chỉ còn để lại luồng gió thoảng thổi qua chàng.

Mặc dù chỉ là luồng gió thoảng thôi nhưng Tiêu Lân không khá»i rùng mình.

Tảo Tảo rút chưởng công lại nhìn Tiêu Lân. Nàng gắt giá»ng nói :

- Công tử tránh ra, để Tảo Tảo lấy mạng quỷ nữ kia.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Tại hạ không cho nhị vị cô nương lấy mạng Tu Di đó. ÄÆ°á»£c không nào.

Yến Yến và Tảo Tảo lộ rõ vẻ lúng túng và bối rối. Yến Yến nói :

- Nếu không có chỉ ngôn của Thánh mẫu cung chủ thì Yến Yến và Tảo Tảo sẽ lấy mạng công tử.

Tiêu Lân nhìn hai nàng mỉm cưá»i nói :

- Hóa ra nhị vị cô nương đã nhận được chỉ ngôn của Thánh mẫu cung chủ không được làm hại đến bổn thiếu gia.

Tảo Tảo nói :

- Không sai. Nếu không có chỉ ngôn thì Yến Yến và Tảo Tảo không tha cho công tử đâu .

Tiêu Lân ve cằm nói :

- Vậy bổn thiếu gia nói, hai nàng có dám cãi lại chỉ ngôn của Thánh mẫu cung chủ không ?

Yến Yến và Tảo Tảo đồng lên tiếng :

- Ngá»c ngôn cá»§a Thánh mẫu là di lệnh cá»§a thiên địa, không ai được cãi.

Tiêu Lân phá lên cưá»i. Chàng vừa cưá»i vừa nói :

- Thế thì tốt rồi.

Yến Yến và Tảo Tảo còn chưa hiểu vì sao Tiêu Lân lại cưá»i và thốt ra câu nói đó thì lại nghe chàng nói tiếp :

- Bổn thiếu gia đã có lá bùa hộ mạng đuổi nhị vị cô nương đi rồi.

Yến Yến và Tảo Tảo ngơ ngác bởi câu nói này của chàng. HỠcòn chưa biết Tiêu Lân định làm gì thì chàng đã dùng thuật Hành Tẩu Di Hình Bộ lướt đến, chẳng một chút e dè sợ hải Yến Yến lẫn Tảo Tảo.

Tả thủ và hữu thủ của Tiêu Lân vươn ra chia làm hai chụp tới Tảo Tảo lẫn Yến Yến.



Quá»· bá»™ hành tẩu cá»§a Tiêu Lân là cá»§a Khấu Äà Tá»­ truyá»n thụ tất nhiên nó cá»±c kỳ huyá»n ảo nên Yến Yến và Tảo Tảo gần như không có phản ứng gì. Hai nàng lại không thể dùng công lá»±c đối phó vá»›i chàng. Vô hình trung Yến Yến và Tảo Tảo tá»± biến thành hai hình nhân tiếp nhận trảo pháp cá»§a Tiêu Lân, mặc dù trảo công cá»§a chàng chẳng có gì đáng để gá»i là võ công hay chiêu thức.

Tiêu Lân chỉ thị vào bộ pháp Hành Tâu Di Hình Bộ, còn trảo thủ đánh ra chỉ là đánh bừa chẳng giống võ công của bất cứ môn phái nào. Nhưng Yến Yến và Tảo Tảo lại không né tránh.

Tả thá»§ lẫn hữu thá»§ cá»§a Tiêu Lân vô tình thá»™p vào vùng thượng đẳng cá»§a Yến Yến và Tảo Tảo. Äôi tay chàng chạm vào vùng nhÅ© hoa cá»§a há» chẳng khác nào má»™t gã đại đạo hái hoa vừa thô thiển vừa hồ đồ.

Chạm vào vùng đồi hoa má»m mại cá»§a Yến Yến và Tảo Tảo, Tiêu Lân vá»™i rụt tay lại nói :

- Miễn thứ... Miễn thứ.

Yến Yến và Tảo Tảo đỠmặt.

Yến Yến và Tảo Tảo còn Ä‘ang thẹn thùng thì bất ngá» Tu Di phát động hai đạo chỉ công Ä‘iểm tá»›i tịnh huyệt cá»§a há».

Chát chát...

Yến Yến và Tảo Tảo đứng thừ ra như tượng. Tảo Tảo rít giá»ng nhìn Tu Di nói :

- Quỷ nữ. Ngươi dám đánh lén cung nữ của Thánh mẫu.

Tu Di không màn đến lá»i nói cá»§a Tảo Tảo, nhìn lại Tiêu Lân.

- Công tử... Chúng ta đi thôi.

Tiêu Lân gật đầu. Chàng nhìn lại Yến Yến và Tảo Tảo nói :

- Phiá»n nhị vi cô nương vá» bẩm tâu lại vá»›i Thánh mẫu cung chá»§ con khỉ gì đó rằng khi nào bổn thiếu gia thích thì sẽ tá»± tìm đến mụ. Còn như bổn thiếu gia không thích thì Thánh mẫu cung chá»§ con khỉ gì đó đừng bức ép bổn thiếu gia.

Yến Yến nói :

- Công tử... Hãy suy nghĩ lại mà thực hiện di ngôn của Thánh mẫu cung chủ. Cãi lại ý của Thánh mẫu cung chủ, công tử không còn chỗ đứng trên đất Trung nguyên đâu.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn hai ngưá»i chàng giả lả nói :

- Còn có đất thì tại hạ còn có chá»— đứng. Nếu Cung chá»§ cá»§a nhị vị cô nương muốn Tiêu thiếu gia không còn chá»— đứng thì hãy hốt hết đất Trung Nguyên lấp đầy biển Äông.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Còn việc vừa rồi Tiêu thiếu gia không cố ý mà chỉ vô tình... Mong nhị vị cô nương đừng lấy đó làm hiá»m khích.

Chân diện của Yến Yến lẫn Tảo Tảo sa sầm.

Tiêu Lân nhìn há» mỉm cưá»i.

- Cáo từ.

Nói rồi, chàng cùng vá»›i Tu Di nhanh chân rá»i ngay khá»i gian thá»§y xá.

Yến Yến và Tảo Tảo thở hắt má»™t tiếng nhìn theo hai ngưá»i. Vẻ lo lắng lẫn bất lá»±c hiện trên chân diện hai ngưá»i.

Hết hồi 13.
Tài sản của minhtien384

  #14  
Old 15-04-2008, 12:07 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Hồi 14

Hồi 14
Hàm Mô Công, Lương Tống

Tiêu Lân và Tu Di ngồi đúng vào chiếc bàn trước đây chàng và Khấu Äà Tứ ngồi đối ẩm. Äúng như Tiêu Lân dá»± Ä‘oán, khi Tu Di đã cải trang thành nam nhân, nàng trở thành má»™t mỹ nam tá»­ mà ngay cả Tiêu Lân cÅ©ng phải sững sá» trước vẻ đẹp cá»§a nàng.

Tiêu Lân rót rượu ra hai chén. Chàng nhá» giá»ng nói :

- Hê... Tu Di cô nương. Giá» tại hạ gá»i nàng bằng gì nào. Chẳng lẽ nàng đã làm nam nhân rồi mà cứ gá»i là cô nương. Hay tại hạ gá»i nàng là Tu Di đệ đệ nghe.

Tu Di nhìn Tiêu Lân :

- Công tá»­ muốn gá»i sao cÅ©ng được.

Äôi chân mày Tiêu Lân nhíu lại :

- Sao lại nói vậy. Ta đã gá»i nàng là đệ thì nàng phải gá»i ta bằng huynh má»›i được. Chẳng lẽ nàng muốn tất cả những con sâu rượu Ä‘ang có mặt ở Dương Châu Lạc tá»­u lâu này biết nàng là nữ nhân giả dạng nam trang sao.

Tu Di khẽ gật đầu :

- Tiêu Lân huynh...

Thốt ra câu nói đó, bất giác đôi lưỡng quyá»n cá»§a Tu Di á»­ng hồng. Nàng nhìn qua cá»­a sổ để tránh né hai luồng uy nhãn cá»§a Tiêu Lân.

Tiêu Lân giả lả cưá»i rồi từ tốn nói :

- Tu Di đệ đệ đúng là má»™t mỹ nam tá»­ hiếm có trên Ä‘á»i này.

- Tiêu Lân huynh đừng khách sáo thốt ra những lá»i nói đó.

Tiêu Lân mỉm cưá»i bưng chén :

- Má»i Tu Di đệ.

Tu Di lắc đầu :

- Tu Di không biết uống rượu .

Tiêu Lân chau mày, nghiêm mặt nói :

- Coi kìa, Tu Di bưng chén lên Ä‘i đừng để cho ngưá»i ta chú ý đến mình. Hay Tu Di muốn lá»™ hình tích ư.

- Sao không uống rượu lại lộ hình tích ?

- Còn há»i nữa. Äây là Dương Châu Lạc tá»­u lâu. Tòa tá»­u lâu nổi tiếng Dương Châu vá»›i Lạc tá»­u. Chúng ta vào Dương Châu Lạc tá»­u lâu để chá» Khấu Äà Tá»­ đến, đó là mục đích riêng cá»§a ta và nàng. Còn khách nhân thì nhìn ta và nàng là những con sâu rượu vào Dương Châu Lạc tá»­u lâu để thưởng thức hảo tá»­u. Tu Di không uống hóa ra vào đây để làm gì. Không khác nào muốn lá»™ hình tích cho má»i ngưá»i biết. Nên Tu Di phải uống rượu cho dù không biết.

Tu Di lắng nghe Tiêu Lân nói vá»›i vẻ mặt trang trá»ng chẳng chút biểu cảm là vui hay buồn. Nàng khẽ gật đầu :

- ÄÆ°á»£c... Tu Di sẽ uống.

Nàng bưng chén rượu.

Tiêu Lân nói :

- Nam tá»­u như kỳ vô phong. Má»i.

Nói rồi Tiêu Lân dốc cả chén rượu trút vào miệng.

Tu Di nhấp một ngụm nhỠđặt chén xuống bàn.

Tiêu Lân nói :

- Không được... Không được... Nam nhân không thể uống như vậy được. Phải uống cạn chén.

- Tu Di đã nói là không biết uống rượu mà.

- Không biết uống cÅ©ng phải uống. Bởi ta và Tu Di không phải đến đây má»™t ngày má»™t bữa... Mà đến đây hàng ngày để phục Khấu Äà Tá»­. Không tập uống thì sao ngồi ở đây được.

Tiêu Lân nghiêm giá»ng nói :

- Tu Di không muốn gặp mặt lão Khấu Äà Tá»­ Bang chá»§ Cái Bang à.

- Tu Di phải gặp Khấu Äà Tá»­.

- Thế thì phải tập uống Lạc tá»­u cho giống vá»›i ngưá»i ta.

Tiêu Lân chỉ chén rượu :

- Bưng chén uống cạn đi.

Tu Di miễn cưỡng bưng chén rượu uống cạn. Nàng quay sang bên ho sặc sụa.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nhìn nàng nghÄ© thầm :

- Äúng là nàng ta yêu lão ôn dịch thật rồi. Cái lão ôn dịch này sao lại có thể khiến cho Tu Di yêu như thế được nhỉ. Mình ngồi sá» sá» ra đây. Mình cÅ©ng là má»™t trang nam nhi anh tuấn, thế mà chẳng làm cho nàng có chút thiện cảm nào. Còn lão ôn dịch thì đã ngoài ngÅ© tuần nhưng lại được nàng để mắt đến. Äúng là đảo ngược, lá»™n Ä‘á»i rồi.

Chá» Tu Di đặt chén xuống bàn, Tiêu Lân liá»n rót rượu vào chén cá»§a nàng và mình.

Chàng vừa rót rượu chén vừa nói :

- Tu Di uống rượu cảm giác thế nào. Có ngon không ?

Tu Di lắc đầu :

- Vừa đắng vừa cay vừa nồng, không có gì là ngon cả.

Äặt bầu rượu xuống bàn, Tiêu Lân nhìn nàng từ tốn nói :

- Hậy... Chính vì rượu vừa nồng vừa đắng vừa cay nên ngưá»i ta má»›i dùng rượu để biểu lá»™ tình yêu đấy.

Nàng nheo mày :

- Dùng rượu để biểu lộ tình yêu là sao ?

- Thì là sao nữa. Khi ngưá»i ta thất tình uống rượu để quên, khi ngưá»i ta trá»n tình trong đêm động phòng cÅ©ng dùng rượu. Chính vì thế rượu má»›i để dành cho tình yêu.

Chàng bưng chén :

- Nào... Uống với huynh một chén nữa.

Tu Di miá»…n cưỡng bưng chén rượu. Nàng nhá» giá»ng nói :

- Tu Di chưa từng uống rượu bao giá».

- CÅ©ng như Tiêu Lân chưa há» thấy Tu Di cưá»i.

Nàng nhìn Tiêu Lân.

Tiêu Lân giả lả nói :

- Má»i.

Chàng nói rồi dốc chén rượu trút vào miệng. Tiêu Lân vừa uống rượu vừa nghĩ thầm :

- Quái lạ... Bình nhật tá»­u lượng cá»§a mình đâu có nhiá»u đâu, thế mà sao hôm nay mình uống rượu được nhiá»u như thế nhỉ. Chẳng lẻ có Tu Di mình biến thành con sâu rượu như lão ôn dịch Khấu Äà Tá»­ ư ? Quái lạ, quái lạ...

Äặt chén xuống bàn, Tiêu Lân nhìn Tu Di.

Nàng miễn cưỡng trút chén rượu vào miệng rồi vội vã đặt chén xuống bàn. Mặt nàng đỠhồng trông càng xinh đẹp hơn.

Chiêm ngưỡng dung diện cá»§a Tu Di, Tiêu Lân Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i mím.

Chàng bâng quơ nghĩ :

- Lão ôn dịch Khấu Äà Tá»­ thật là có số đào hoa may mắn. Già như lão mà có đặng má»™t trang giai nhân tuổi đáng hậu nhân cá»§a mình để mắt đến. Thế má»›i gá»i là tình yêu. Nếu gặp lại, nhất định lão ôn dịch phải chỉ cho mình tuyệt nghệ này.

Tiêu Lân ngắm Tu Di.

Thấy Tiêu Lân ngắm nhìn mình, Tu Di buá»™t miệng há»i :

- Sao huynh nhìn Tu Di chầm chầm vậy. Tu Di có gì lạ lắm à ?

Nghe nàng há»i câu này, Tiêu Lân không khá»i bối rối. Chàng giả lả đáp :

- Ơ... Lạ lắm... Lạ lắm.

- Tu Di lạ thế nào ?

- Æ ... Tu Di là nữ nhân thì là trang tuyệt sắc giai nhân. Còn nếu là nam nhân thì có lẽ là má»™t trang mỹ nam tá»­ đến Tống Ngá»c hay Phan An cÅ©ng phải bái đầu xá dài.

Tu Di cúi mặt nhìn xuống. Nàng nhá» giá»ng nói :

- Chừng nào Khấu Äà Tá»­ má»›i đến ?

Câu há»i này cá»§a Tu Di khiến Tiêu Lân hụt hẫng. Chàng nhìn nàng nghÄ© thầm :

- Lão ôn dịch Khấu Äà Tá»­ có cái gì mà khiến nàng cứ nghÄ© đến lão hoài vậy nhỉ ?

Trong tâm nghĩ vậy, Tiêu Lân lại nói khác :

- Làm sao Tiêu Lân biết được. Nhưng chắc chắn lão sẽ đến.

Tiêu Lân nhìn qua mấy bàn có khách sau lưng mình, rồi quay lại nói với Tu Di :

- Tu Di... HỠđã để ý đến ta và Tu Di rồi, chắc phải uống thêm một chén nữa.

Nàng gật đầu há»i :

- Uống rượu không được ăn sao ?

Tiêu Lân chỉ đĩa thịt gà trên bàn :

- Tất nhiên uống phải ăn chứ. Uống không thì ai mà chịu nổi.

- Tu Di đâu có thấy huynh ăn.

- Ơ... Thì ta ăn đây. Nhưng trước khi ăn thì phải uống trước đã.

Chàng chìa chén đến trước mặt Tu Di :

- Má»i Tu Di đệ.

Nàng cũng bắt chước Tiêu Lân :

- Má»i Tiêu huynh.

Hai ngưá»i cùng cạn chén.

Äặt chén xuống bàn, Tiêu Lân cầm luôn chiếc đùi gà cho vào miệng nhai ngon lành. Chàng đã từng uống rượu vá»›i Khấu Äà Tá»­, vô tình cÅ©ng quen vá»›i cách ăn uống cá»§a lão Bang chá»§ Cái Bang.

Tiêu Lân bất giác nhìn nàng. Chàng phát hiện ra Tu Di cũng đang nhìn mình chăm chăm.

Tiêu Lân giả lả cưá»i :

- Sao Tu Di không ăn... Äã uống rượu rồi mà.

- Tu Di cũng phải bắt chước Tiêu huynh ăn như vậy sao ?

Cầm cái đùi gà, Tiêu Lân giả lả cưá»i rồi gật đầu :

- Äúng rồi... Tu Di phải bắt chước huynh thôi. Có ăn như huynh má»›i giống như nam tá»­ hán đại trượng phu.

Nói rồi Tiêu Lân cầm cái đùi gà còn lại nhét vào tay nàng :

- Muội ăn đi.

Äôi chân mày Tu Di cau lại.

- Ta quên... Äệ má»›i đúng.

Tu Di cầm chiếc đùi gà lưỡng lự. Nàng đặt chiếc đùi gà xuống đĩa :

- Tu Di không thể ăn giống như huynh được.

- Ăn cách nào cũng được... Miễn ra vẻ nam tử hán là được rồi.

Chàng bưng chén rượu :

- Nào... Uống thêm má»™t chén vá»›i huynh. Kẻo ngưá»i ta lại để mắt đến.

Tu Di miễn cưỡng bưng chén rượu :

- Má»i huynh.

Hai ngưá»i cùng cạn chén.

Tiêu Lân vừa đặt chén xuống bàn chợt nghe tràng tiếu ngạo khả ố vang lên sau lưng mình.

Cùng vá»›i tràng tiếu ngạo đó là giá»ng nói nữ nhân cầu khẩn :

- Lương thiếu gia... Tha cho thảo nữ... Tha cho thảo nữ...

Tràng tiếu ngạo kia ngưng bặt.

Giá»ng nói lè nhè cất lên :

- Hê... Sao lại xin tha chứ. Nàng phải thích thú mới được chứ. Nàng phải thích thú khi Lương thiếu gia để mắt đến nàng mới được chứ ?

Tiêu Lân nhìn lại.

Äập vào mắt chàng là cảnh khả ố cá»±c kỳ. Má»™t gã công tá»­ vá»›i thân hình phì ná»™n Ä‘ang ôm chặt lấy tiếu yêu cá»§a má»™t thiếu nữ vận chàm y. Tóc nàng rối bá»i xô tung, dây lụa thắt lưng bị sổ ra bởi những hành động sàm sở cá»§a gã công tá»­ há» Lương.

Thiếu nữ đẩy tay gã Lương công tử, vô tình chén trong tay gã rơi xuống đất vỡ toang.

Gã công tá»­ há» Lương xụ mặt xuống. Bá»™ mặt núc na núc ních cá»§a gã vá»›i hai gò má phập phá»u những tưởng chảy dài xuống.

Gã bất ngỠdí thiếu nữ ngã ngay dưới chân mình, rồi thẳng tay tát vào má nàng.

Gã vừa tát vừa nói :

- Hỗn láo nè... Hỗn láo nè... Dám làm đổ rượu ngon của bổn thiếu gia...

Cảnh tượng trái tai gai mắt đó diá»…n ra ngay trước mắt Tiêu Lân, Tu Di và cả những khách nhân Ä‘ang có mặt tại Dương Châu Lạc tá»­u lâu nhưng tuyệt nhiên chẳng ai dám can ngăn. Bá»n khách nhân cứ ngồi thừ ra như pho tượng, thậm chí không dám lấy mắt nhìn.

Tiêu Lân liếc trộm lại Tu Di.

Nàng toan dợm đứng lên thì chàng nói :

- Tu Di đệ... Äể cho huynh.

Tiêu Lân nói rồi bước đến bên gã công tử hỠLương. Không nói một tiếng Tiêu Lân thộp lấy búi tóc của gã công tử hỠLương giật mạnh ra sau rồi thuận tay tát luôn một cái thật mạnh vào mặt gã.

Bốp...

Nhận cái tát của Tiêu Lân. Gã Lương công tử buông ngay thiếu nữ, ngơ ngác nhìn Tiêu Lân.

Gã rít giá»ng nói.

- Ngươi...

Vừa nói Lương công tá»­ vừa lồm cồm đứng lên. Gã nhìn Tiêu Lân gần như không chá»›p mắt. Mãi má»™t lúc gã má»›i nói được như thể bị chận ngang há»ng :

- Tên nho sinh này dám đánh bổn công tử.

Tiêu Lân chồm mặt tới :

- Lương công tử là con khỉ mập gì mà khiến cho bổn thiếu gia không đánh chứ ?

Chàng hừ nhạt rồi nói tiếp :

- Ngươi biết ngươi đang làm cái trò quái gở gì không. Trò ngươi làm khiến bổn thiếu gia chướng mắt quá nên mới ra tay đó.

Gã Lương công tử tròn mắt nhìn chàng :

- Tiểu quỷ... Ngươi hết muốn sống rồi mới dám đụng đến Lương Tống này.

Tiêu Lân khoát tay há»i :

- Lương Tống ơi Lương Tống, cái gì là muốn sống, cái gì là muốn chết. Nếu ngươi còn giở cái trò bỉ ổi này nữa bổn thiếu gia sẽ tát sưng cái mõm của ngươi đấy.

Chàng chỉ tay vào mặt Lương Tống :

- Chẳng ai cấm ngươi uống rượu, nhưng uống rượu phải đàng hoàng má»™t chút. Còn ngươi có muốn gì thì cứ đến lầu xanh có ngưá»i hầu hạ ngươi, chứ ở đây là Dương Châu Lạc tá»­u lâu, chỉ để những thi nhân tao nhã như bổn thiếu gia ngồi thưởng thức hảo tá»­u. Bổn thiếu gia còn thấy Lương Tống ú í giở trò kia ra thì ta sẽ đánh ngươi nữa đó.

Nghe Tiêu Lân nói mà sắc diện Lương Tống đỠbừng bừng.

Y đay nghiến nói :

- Tiểu tử thúi... Ngươi chết đến nơi rồi.

Tiêu Lân giÆ¡ tay qua khá»i đầu :

- Im... Còn nói nữa sẽ ăn một cái tát của bổn thiếu gia đó.

Äôi mắt Lương Tống mở to hết cỡ những tưởng hai con mắt ti hí cá»§a gã lá»t thá»m ra ngoài. Gã vừa trợn mắt vừa nói :

- Tiểu tử ! Ngươi có biết ai đang đứng trước mặt ngươi không ?

Tiêu Lân đáp lá»i y ngay khi Lương Tống vừa dứt câu :

- Biết.

Lương Tống Ä‘anh giá»ng nói :

- Thế Lương mỗ là ai nào ?

Tiêu Lân lùi lại một bộ nghiêng đầu qua trái rồi lại nghiêng qua phải nhìn hỠLương.

Chàng chắt lưỡi nói :

- Hai má phì ná»™n, chảy xệ, bụng to quá khổ, tứ chi vừa ngắn vừa u nần, đích thị Lương công tá»­ là má»™t con heo hầm được đầu thai làm ngưá»i.

Chàng gãi đầu :

- Mà không phải heo hầm. Äích thị là heo ná»c. Chỉ có heo ná»c má»›i giở trò đê tiện giữa ban ngày ban mặt trước bao nhiêu ngưá»i đây.

Nghe chàng nói mà hai gò má cá»§a Lương Tống cứ giật giật trông thật ná»±c cưá»i. Hai gò mà cá»§a y cứ giật nẩy lên trong khi sắc diện lại đỠnhư giống như má»™t bánh than hồng.

ChỠTiêu Lân nói xong, Lương Tống mới nói :

- Lương mỗ sẽ lột da lóc thịt ngươi.

Y vừa nói vừa nghiến răng ken két. Cùng vá»›i những cái nghiến răng biểu lá»™ sá»± tức giận khôn tả cá»§a mình. Lương Tống từ từ rùn tấn xuống. Äôi bản thá»§ cá»§a y lật ngược áp vào nhau.

Cơ thể đẫy đà phì nộn của y như thể được nạp không khí mà từ từ phồng to lên. Chiếc bụng càng lúc càng to một cách kỳ lạ. Thủ cấp và tứ chi như thể lút hắn vào trong thân pháp phì nộn đó.

Giá» trông y chẳng khác nào má»™t quả bong bóng, hay tá» tợ má»™t con cóc xấu xí Ä‘ang phình bụng hăm dá»a con mồi.

Thấy hiện tượng quái gở do Lương Tống tạo ra, Tiêu Lân cứ trố mắt nhìn.

Chàng nhìn Lương Tống buột miệng nói :

- Ngươi làm cái trò gì thế ?

Lương Tống gằn giá»ng nói :

- Tiểu tử thúi... Ngươi sẽ được biết Hàm Mô Công của Lương mỗ như thế nào ?

Lương Tống nói rồi toan nhãy tới vồ Tiêu Lân nhưng chàng đã khoát tay cản lại :

- Khoan...

- Ngươi muốn nói gì ?

Tiêu Lân chau mày nghĩ thầm :

- Lần này thì tự mình tìm đến cao thủ võ lâm rồi. Gã hỠLương này định dùng công phu gì để giết mình đây.

Tiêu Lân giả lả cưá»i rồi nói :

- Ta muốn biết Hàm Mô Công của Lương công tử là cái gì.

Tiêu Lân thốt ra câu nói đó bằng má»™t giá»ng rất ôn nhu từ tốn. Chàng vừa nói vừa hy vá»ng có thể hóa giải được mối hiá»m khích này.

Lương Tống gằn giá»ng nói :

- Ngươi không biết Hàm Mô Công thì xuống địa ngục mà há»i Diêm Vương lão gia xem Hàm Mô Công là gì.

- Lương huynh không trả lá»i Tiêu Lân này được à.

- Lương mỗ chỉ cho ngươi thấy sự lợi hại tuyệt luân của Hàm Mô Công thôi. Ngươi thấy rồi đi đầu thai cũng không muộn.

Gã nói dứt lá»i thì phùng hai má phát ra những âm thanh khèn khẹt như tiếng cóc kêu trong mưa.

Chỉ mới nghe những âm thanh đó thôi mà xương sống Tiêu Lân đã thấy lành lạnh. Toàn thân nổi đầy da ốc rồi chứ chưa giao thủ với đối phương. Mồ hôi rịn ra trán Tiêu Lân.

Chân diện chàng căng thẳng cực độ.

Tiêu Lân than thầm :

- Äúng là há»a vô đơn chí, tá»± mình chuốc há»a vào thân.

à niệm kia còn Ä‘á»ng trong đầu chàng thì nghe Lương Tống cất tiếng kêu quái gở :

- Quệt...

Cùng với tiếng kêu quái gở đó y phóng thẳng vào Tiêu Lân như một con cóc chộp lấy con mồi.

Tiêu Lân dụng luôn Hành Tẩu Di Hình Bộ lách tránh thế chộp của đối phương.

Chộp hụt Tiêu Lân, Lương Tống lao thẳng vào vách Dương Châu tửu lầu.

Ầm...

Vách của toà tửu lâu bị khoét ngay một lỗ thủng hơn hai gang tay.

Lương Tống chui tá»t qua cái lá»— đó.

Chứng kiến Lương Tống dụng Hàm Mô Công phá vách Dương Châu Lạc tá»­u lâu. Chân diện Tiêu Lân xanh nhá»n tái nhợt. Chàng bất giác rùng mình nhìn vá» phía cái lá»—.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Khá»§ng khiếp thật... Vách tưá»ng còn bị gã há» Lương này khoét thá»§ng như thế kia, nếu chá»™p trúng mình thì còn gì da vá»›i xương.

à niệm đó trôi qua bất giác Tiêu Lân lại rùng mình. Chàng chỉ chá»±c muốn đào thoát ra ngoài cá»­a nhưng Lương Tống lại hiện hữu ở ngay cá»­a tá»± bao giá». Lần xuất hiện này, đôi mắt ti hí cá»§a y đã mở to hết cỡ, thậm chí lá»™ cả ra ngoài chẳng khác gì mắt cóc.

Tiêu Lân có thể nhìn thấy cả những đưá»ng chỉ máu đỠau trong hai con ngươi cá»§a há» Lương.

Tiêu Lân rùng mình một lần nữa khi phải đối nhãn với đôi mắt đỠau đầy vẻ khủng bố và sát nhân của Lương Tống.

- Lương công tử... Bao nhiêu đó đủ rồi... Tại hạ đã nghiệm ra uy lực vô biên của tuyệt kỹ võ công con cóc của huynh đài rồi. Không cần huynh thi thố lần thứ hai.

Mặc nhiên vá»›i lá»i nói cá»§a Tiêu Lân, Lương Tống vẫn cứ phát ra những âm thanh quệt quệt nghe chói cả thính nhÄ©.

Nghe những âm thanh đó, Tiêu Lân chau mày. Chàng đâu biết được Lương Tống Ä‘ang vận Hàm Mô Công qua những tiếng kêu đó. Y càng phát ra những âm thanh kia thì ná»™i lá»±c càng sung mãn bấy nhiêu. Äôi thần nhãn cá»§a y càng lúc càng đỠửng lên như hai hòn than hồng.

Chàng nhìn Lương Tống mà cột sống cứ gai buốt. Tiêu Lân nghĩ Lương Tống nhất định không bỠqua vụ việc hôm nay nên càng lo âu hơn.

Chàng miễn cương nói khi chớp thấy Lương Tống chưa phát tác thế chụp lần thứ hai.

- Hê... Dừng lại...

Rít một luồng khí căng phồng lồng ngực Tiêu Lân nói tiếp :

- Lương huynh đã thị chứng Hàm Mô Công cho bổn thiếu gia thấy rồi. Äến lượt bổn thiếu gia cho Lương Tống công tá»­ thấy tuyệt há»c võ công cá»§a bổn thiếu gia chứ.

Chàng quệt mũi, nói tiếp :

- Nếu Lương công tử có Hàm Mô Công thì bổn thiếu gia cũng có...

Tiêu Lân lưỡng lự rồi nói tiếp :

- Ờ... Ta cũng có thần công tên là là Xà Mô Công.

Äôi chân mày Lương Tống nhíu lại.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói tiếp :

- Lương công tử hẳn biết Xà Mô Công của thiếu gia lợi hại như thế nào rồi. Phàm cóc nhái thì bị rắn ăn thịt. Do đó tuyệt công của bổn thiếu gia là thứ công phu khắc kỵ Hàm Mô Công của Lương công tử.

Lương Tống phùng má rồi gằn giá»ng nói :

- Lương mỗ chưa từng nghe nói đến Xà Mô Công.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Làm sao mà Lương công tá»­ nghe được công phu đó. Bởi nó đã bị thất truyá»n chỉ còn lại má»—i thiếu gia biết mà thôi. Xà Mô Công cá»§a thiếu gia chỉ truyá»n thụ trong dòng tá»™c, và chỉ truyá»n cho những nam tá»­ đại trượng phu như Tiêu thiếu gia này. Bởi nó rất lợi hại, lấy mạng ngưá»i trong chá»›p mắt. Thiếu gia chưa muốn sá»­ dụng đến bởi vì sợ làm tổn thương đến Lương công tá»­. Nếu thiếu gia làm tổn thương đến Lương công tá»­ hoá ra làm mất má»™t cao thá»§ kỳ tài Hàm Mô Công, nên không muốn chút nào.

Chàng rít một luồng chân khí căng phồng trong lồng ngực rồi nói tiếp :

- Nếu Lương công tử không muốn mất mạng thì thiếu gia cho phép công tử đi đó.

Lương Tống kêu mấy tiếnng quệt quệt rồi nhá» giá»ng nói :

- Tiểu tử thúi... Hãy thi triển Xà Mô Công của ngươi đi. Lương Tống sẵn sàng đỡ thẳng đón thẳng Xà Mô Công của ngươi.

Nghe Lương Tống thốt ra câu này, Tiêu Lân không khá»i than thầm :

- Chết rồi, y không biết sợ là gì cả. Rắc rối to rồi. Mình phải làm sao đây ?

Tiêu Lân Ä‘anh mặt, gằn giá»ng há»i :

- Lương công tử đã biết thiếu gia có Xà Mô Công mà không sợ. Bộ Lương công tử không sợ chết à.

Hừ nhạt một tiếng, Lương Tống cất tiếng cóc rồi nói :

- Sợ chết ư... Hôm nay bổn công tử chết hoặc là ngươi chết.

Nghe gã thốt ra câu này bất giác Tiêu Lân phải buông tiếng thở dài.

Chàng miễn cưỡng nói :

- Thế là công tử đã quyết định rồi, đừng trách thiếu gia không nói trước đấy nhé. Nếu có chết cũng đừng trách Tiêu Lân không báo trước cho Lương công tử biết bổn thiếu gia có Xà Mô Công.

Mặc dù nói cứng trước mặt Lương Tống nhưng tim Tiêu Lân cứ đập thình thịch trong lồng ngực.

Chàng rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi trụ tấn nhủ thầm :

- Tá»± dưng ná»™i lá»±c cá»§a mình sao chẳng có... Bá»™ khai thông sinh tá»­ huyá»n quan thì chui đầu vào cái chết sao. Lão ôn dịch Khấu Äà Tá»­ hại Tiêu Lân này rồi. Bá»™ lão biết Tiêu Lân có tình ý vá»›i tình nương cá»§a lão hay sao vậy.

Tiêu Lân vừa nghÄ© vừa vận công vá»›i hy vá»ng mong manh mình sẽ có được kỳ tích để hoá giải tình huống này.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Má»™t liá»u ba bảy cÅ©ng liá»u ... Lần này ta định liá»u mạng vá»›i sá»± may rá»§i.

Chàng nghĩ thầm rồi lại nhìn Lương Tống.

- Lương công tử sẵn sàng chưa ?

Lương Tống Ä‘anh giá»ng nói :

- Tiểu quỷ... Xuất thủ đi.

Gã nói dứt câu cất má»™t tiếng cóc kêu vang rá»n. Rồi vươn ngưá»i nhảy bổ đến Tiêu Lân.

Tiêu Lân nghiến răng đẩy song thủ đến trước với ý nghĩ trong đầu mình :

- Tu Di... Tiêu Lân lần này vì nàng mà chết oan uổng đó.

Hết hồi 14.
Tài sản của minhtien384

  #15  
Old 15-04-2008, 12:09 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 15
Mênh Mông Sóng Tình

Tiêu Lân đoan chắc lần này tử thần đã với tay được đến mạng của chàng, nhưng sự biến xá ra lại hoàn toàn không như Tiêu Lân nghĩ. Một tiếng sấm chưởng trỗi lên ngay trước mắt chàng.

Ầm...

Tiêu Lân lảo đảo lui vá» sau non ba bá»™, trong khi Lương Tống chẳng khác nào quả bóng bị quẳng vá» sau những hai trượng, ngã huỵch xuống sàn gạch. Y gượng lắm má»›i chá»i tay từ từ ngồi lên.

Thân pháp tròn ủng như con cóc của gã xẹp hẳn xuống với hai chiếc má chảy dài trông thật thảm não. Hai bên khóe miệng cũng rỉ hai dòng máu tươi.

Lương Tống nhìn Tiêu Lân. Bộ mặt núc ních của gã trông khó coi vô cùng. Chẳng có hình tượng nào khả dỉ lột tả được bộ mặt của hắn.

Tiêu Lân thở phào nhẹ nhõm khi nhìn lại mình chẳng bị gì cả. Chàng buột miệng nói :

- May thật ! Cái con khỉ gì đã cứu mình nhỉ ?

Vừa nói Tiêu Lân vừa nhìn lại Tu Di. Chàng cứ ngở chính nàng ra tay cứu mình nhưng khi nhận ra vẽ mặt ngÆ¡ ngác cá»§a Ngạc Tu Di. Äến lúc này Tiêu Lân má»›i hiểu chính chàng đã cứu chàng.

Nhìn lại Lương Tống, Tiêu Lân nói :

- Bổn thiếu gia đã nói rồi nhưng Lương công tử không tin. GiỠhẳn công tử đã tin Xà Mô Công của Tiêu thiếu gia lợi hai như thế nào rồi phải không ? Hay Lương công tử muốn thử lại một lần nữa để xem Hàm Mô Công hay Xà Mô Công, tuyệt công nào hơn tuyệt công nào ?

Giao thá»§ má»™t chưởng vừa rồi vá»›i Tiêu Lân, Lương Tống đã dụng đến tám thành công lá»±c Hàm Mô Công, giá» ná»™i thể cá»§a gã đã bị ứ huyết trá»ng thương, đâu còn nghÄ© đến chuyện giao đấu nữa. Y ôm ngá»±c, rùn mình rồi ói luôn má»™t bụm máu bầm.

Ói bụm máu đỠrưới đỠống tay áo, Lương Tống mới nói :

- Bổn công tử nhất định sẽ tìm lại ngươi.

Y nghiến răng hừ nhạt một tiếng rồi mới chịu quay bước lảo đảo bỠđi thẳng ra cửa Dương Châu tửu lâu.

Lương Tống Ä‘i rồi, Tiêu Lân má»›i như thể vừa thoát được cảnh tá»­ vong trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc. Những gã khách quan cÅ©ng thở phào như chia sẻ niá»m vui cùng vá»›i Tiêu Lân.

Tiêu Lân nhìn lại đôi song thủ. Chàng xoa hai tay vào nhau, bước lại bàn mình.

Äến lúc này Ngạc Tu Di má»›i lấy lại chân diện ban đầu. Nàng từ từ ngồi xuống nhưng mắt vẫn đóng Ä‘inh vào Tiêu Lân như thể không tin vào mắt mình.

Tiêu Lân quệt mồ hôi trán. Ná»—i hồi há»™p vẫn còn Ä‘á»ng trong tâm tưởng chàng. Bưng bầu rượu trút vào miệng.

Chàng đặt chén xuống bàn nhìn Tu Di từ tốn nói :

- Tiêu Lân có cái gì lạ mà Tu Di nhìn dữ vậy ? Bộ bây giỠmặt của Tiêu Lân giống con cóc lắm à ?

Tu Di lắc đầu :

- Không ngỠTiêu Lân huynh lại có nội lực cao thâm như vậy. Nội lực của huynh khiến Tu Di quá ngạc nhiên.

Nghe nàng nói, Tiêu Lân không khá»i phấn chấn. Chàng cao hứng nói vá»›i Tu Di :

- Vừa rồi huynh chỉ mới dụng có nửa thành công lực thôi. Nếu như huynh mà dụng hết tất cả nội lực có trong nội thể thì gã Lương Tống kia mất mạng rồi.

Tu Di cau mày :

- Vậy sao ! Äã có thể lấy được mạng Lương Tống, sao huynh lại tha cho hắn. Tiêu huynh không biết hắn à ?

Tiêu Lân lắc đầu :

- Huynh đâu có biết hắn.

- Tiêu Lân huynh đã bỠmất có hội ngàn vàng này rồi.

Tiêu Lân bưng bầu rót ra chén. Chàng vừa rót rượu vừa nói :

- Nàng nói vậy có ý gì ?

- Không trách Tiêu Lân huynh được. Tại huynh không biết Lương Tống. Y là má»™t ma đạo gá»›m ghiếc nhất từ trước đến nay. Äã có lần sư mẫu suýt bị hại bỡi gã đó. Võ công Hàm Mô Công cá»§a gã cá»±c kỳ bá đạo, tính tình thì hung ác, nham hiểm. Các anh hùng trong thiên hạ chỉ Ä‘á»u muốn lấy mạng há» Lương thôi, nhưng chẳng má»™t ai làm được, thậm chí có biết bao nhiêu anh hùng táng mạng bởi tuyệt kỹ công phu Hàm Mô Công cá»§a Lương Tống.

Tiêu Lân bưng chén rượu nhìn sững Tu Di. Chàng ngập ngừng há»i :

- Tu Di ! Äệ biết rõ Lương Tống à ?

Ngạc Tiêu Di gật đầu :

- Tu Di biết gã.

Mặt Tiêu Lân sa sầm. Chàng há»i gằn lại nàng :

- Ta há»i lại lần nữa ! Tu Di biết rõ Lương Tống ?

Tu Di gật đầu :

- Trước khi rá»i Lương SÆ¡n, sư mẫu căn dặn phải tránh xa gã há» Lương này.

Tiêu Lân quắc mắt nhìn Tu Di. Chàng nghĩ thầm :

- Nàng biết rõ vá» gã há» Lương đó sao lúc nãy không ngăn ta lại để mặc Tiêu Lân ra đối mặt vá»›i gã há» Lương. Suýt nữa thì ta đã vong mạng rồi. Thì ra nàng chỉ nghÄ© đến cái lão già ôn dịch Khấu Äà Tá»­ chứ đâu quan tâm gì đến bổn thiếu gia.

à nghÄ© đó trôi qua, Tiêu Lân bất giác không ká»m được mà buông tiếng thở dài.

Nghe chàng thở ra Tu Di há»i :

- Huynh há»i gì mà lại thở ra vậy ?

Tiêu Lân giả lả cưá»i :

- Tiêu Lân nghĩ đến bộ mặt của gã hỠLương vừa rồi sao mà nó khó coi quá. Hổng biết nam nhân như gã có nữ nhân nào thích không nhỉ ?

Tu Di nói :

- Bất cứ nữ nhân nào lỡ chạm mặt vá»›i Lương Tống Ä‘á»u rước há»a cả. Chỉ tiếc Tiêu huynh có cÆ¡ há»™i mà không lấy mạng gã.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Không không, giết má»™t ngưá»i không phải là chuyện nhá». Äâu phải giết ai cÅ©ng được. Tiêu Lân để cho Lương Tống đặng y còn có cÆ¡ há»™i ăn năn sám hối.

Chàng nói dứt câu thì rùng mình.

Làm sao Tu Di hiểu được cái rùng mình đó cá»§a Tiêu Lân. Thật ra vừa rồi chính chàng là ngưá»i gặp may nên má»›i thoát khá»i cái chết bằng chính cái khai thông huyá»n quan sinh tá»­.

Tiêu Lân bưng chén rượu. Chàng vừa uống rượu vừa nghĩ thầm :

- Ta còn bưng được chén rượu này mà uống, còn ngồi đây với nàng là do số mạng quá lớn thôi. Nếu như vừa rồi nội lực của ta không phát tán kịp lúc thì giỠchắc đã gặp Diêm Vương lão nhân gia rồi.

Äặt chén rượu xuống bàn, Tiêu Lân nhìn lại Tu Di.

- Nàng biết Lương Tống là cao thủ Hàm Mô Công sao không cản huynh lại ?

Tu Di nhướn mắt nhìn Tiêu Lân.

- Tu Di có ý cản huynh như không kịp ! Huynh đã bước ra khiêu khích với y rồi

Tiêu Lân gật đầu :

- Mà đúng thôi ! Cho dù nàng có cản thì ta cÅ©ng phải bước ra dạy cho gã há» Lương đê tiện bỉ ổi kia má»™t bài há»c nhá»› Ä‘á»i. Sau này nhất định y không dám đối mặt vá»›i Tiêu huynh cá»§a Tu Di đâu .

Chàng nói xong giả lả cưá»i. Bưng chén rượu Tiêu Lân nói :

- Tu Di ! Nàng uống với Tiêu Lân một chén xem như mừng cho huynh vậy.

Tu Di gật đầu.

Thắng được Lương Tống và thoát được cái chết trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc. Tiêu Lân vô cùng cao hứng. Trước mặt Ngạc Tu Di, chàng đã biểu thị uy phong cá»§a mình, không cao hứng sao được.

Trong lúc phấn khích, Tiêu Lân không ngừng má»i Tu Di uống rượu.

Tu Di cứ bị chàng ép uống nên chẳng mấy chốc đã say mèm. Nàng từ từ gục xuống bàn chẳng biết gì nữa.

Tiêu Lân bước qua lay gá»i Tu Di :

- Hê ! Tu Di Say rồi à ?

Nàng gượng nói :

- Tu Di... Tu Di say lắm rồi...

Nói rồi nàng gục luôn xuống bàn chẳng còn biết gì nữa.

Chàng gỠgã chủ tửu lâu tính ngân lượng.

Gã điếm chủ bước ra khúm núm nói :

- Công tá»­ ! Có ngưá»i đã tính cho công tá»­ rồi.

Tiêu Lân nhướn mày :

- Có ngưá»i đã tính cho tại hạ à.

Gã điếm chủ gật đầu.

Tiêu Lân há»i :

- Ai hào phóng vậy ?

- Vì công tử đã đánh bại Lương Tống nên mấy vị khách quan khi nảy đã tính toàn bộ số ngân lượng của bàn đại yến này. Thậm chí còn cho lão Nhị ngân lượng để vá chỗ thủng kia.

- Vậy là bổn thiếu gia khá»i tốn ngân lượng ?

- Công tử không tốn ngân lượng mà lão Nhị còn tặng cho công tử vò Lạc tửu thượng thặng của Dương Châu Lạc tửu lâu.

Lão vừa nói vừa ngoắc gã tiểu nhị bưng vò rượu bốn cân đến đặt lên bàn.

- Công tử hãy giữ vò rượu này mà dùng.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá :

- Äa tạ ! Äa tạ !

Chàng xốc Tu Di, kè nàng rá»i Dương Châu tá»­u lâu, xách theo vò Lạc tá»­u thượng thặng. Hai ngưá»i rá»i Dương Châu tá»­u lâu, lúc Ä‘i ngang qua tòa kỹ lâu Dạ Tình Lầu thì có hai ả kỹ nữ từ trong hối hả bước ra níu Tiêu Lân lại.

- Nhị vị công tử hãy vào trong với chúng thiếp đi.

Tiêu Lân nhìn hai nàng đó há»i :

- Trong đó có cho nghĩ ngơi không ?

Ả kỹ nữ có nốt ruồi trên má nói :

- Tất nhiên là có rồi ! Và còn được chúng thiếp hầu hạ nữa.

- Thế thì tốt ! Nhị vị cô nương đưa thiếu gia và Tu Di đệ đệ vào trong ngơi nghỉ được chứ ?

Hai ả kỹ nữ nũng nịu :

- Dạ được ạ.

Tiêu Lân kè Tu Di, còn hai ả kia dẫn đưá»ng cho chàng vào Dạ Tình Lâu.

Äi theo hành lang, thỉnh thoảng Tiêu Lân lại nghe những tiếng cưá»i đầy chất dục cất lên từ những gian thư phòng đóng cá»­a im im. Trong lúc men rượu chếnh choáng, Tiêu Lân bất giác tò mò há»i :

- Hê ! Cái gì vui thế khiến cho những vị khách trong thư phòng này cưá»i vui vẻ vậy ?

Ả có mụn ruồi nũng nịu nói với chàng :

- Thì chút nữa Nhu Kiá»u sẽ cưá»i cho chàng nghe.

A vừa nói vừa lẳng lơ nguýt chàng.

Tiêu Lân giả lả cưá»i. Chàng nói :

- Nàng cũng khiến cho bổn thiếu gia vui vẻ à ?

Nhu Kiá»u gật đầu :

- Chàng sẽ còn vui vẻ hơn thế nữa.

Hai ả kỹ nữ đưa Tiêu Lân và Tu Di đến gian phòng nằm cuối dãy hành lang.

Vào tròng thư phòng, Nhu Kiá»u và A Chỉ đóng cá»­a lại.

Tiêu Lân kè Tu Di đến tràng kỷ. Chàng đặt nàng nằm trên tràng kỷ, nhìn Tu Di nhẩm nói :

- Còn lâu nàng mới là nam tử hán.

A Chỉ và Nhu Kiá»u bước đến bên Tiêu Lân. Nhu Kiá»u nói :

- Chàng nói với ai vậy ?

Nhu Kiá»u và A Chỉ nhìn xuống Tu Di. Hai ngưá»i nhận ra vẽ mặt tiên đồng cá»§a nàng mà ngây ngất như quên bẳng cả Tiêu Lân.

Thấy há» chỉ nhìn Tu Di, Tiêu Lân há»i :

- Nhị vị cô nương nhìn cái gì vậy ?

A Chỉ nói :

- Công tá»­ là cá»§a Nhu Kiá»u ! Còn A Chỉ sẽ hầu hạ vị đệ đệ cá»§a công tá»­ ?

Nhu Kiá»u xụ mặt :

- Æ  ...

Tiêu Lân khoát tay :

- Ta biết rồi ! Ta biết rồi !

A Chỉ nói :

- A Chỉ cỡi đồ cho huynh ấy nhé ?

Vừa nói A Chỉ vừa toan cởi bộ y phục cho Tu Di nhưng Tiêu Lân đã kịp cản lại :

- Khoan ! Äừng... Äừng.

A Chí giả lả cưá»i nói :

- Nhu Kiá»u sẽ lo cho công tá»­. Còn A Chỉ sẽ lo cho đệ đệ cá»§a công tá»­.

A Chỉ nheo mắt.

Nhu Kiá»u bậu mặt nói :

- A Chỉ lúc nào cÅ©ng dành phần hÆ¡n Nhu Kiá»u hết.

- Lần sau A Chỉ sẽ nhưá»ng cho Nhu Kiá»u . Hôm nay để A Chỉ hầu hạ cho huynh này đây.

Nàng vừa nói vừa toan cỡi bỠchiếc mão thư sinh trên đầu Tu Di, nhưng Tiêu Lân dằn tay lại.

- Ta nói không là không. Tu Di đệ của bổn thiếu gia vốn dĩ rất cẩn thận trong khi ngủ. Với lại lúc nầy Tu Di đệ đệ đã say mèm ! Y càng khó hơn nữa. Hay nhất hai nàng đừng đụng đến y !

- Thế A Chỉ sẽ hầu hạ ai ?

Tiêu Lân giả lả cưá»i :

- Tất nhiên cả hai nàng sẽ hầu hạ cho Tu Di lão đệ rồi, nhưng không phải lúc này. Ãt ra nhị vị cô nương hãy để cho ta giúp Tu Di lão đệ tỉnh rượu đã chứ ?

Nhu Kiá»u nhìn sang A Chỉ mỉm cưá»i.

Nàng quay lại nói với Tiêu Lân :

- Tiêu công tá»­ dạy rất đúng. Nhu Kiá»u và A Chỉ không dám làm phiá»n đến Tiêu huynh trong lúc này.

Tiêu Lân gật đầu :

- Thế thì tốt rồi... Thế thì tốt... Khi nào tỉnh rượu rồi, ta sẽ gá»i hai nàng vào.

Tiá»…n chân Nhu Kiá»u và A Chỉ ra tận cá»­a. Tiêu Lân vá»™i đóng cá»­a lại.

Chàng đứng thừ ngay cửa lầu bầu nói :

- Ngay cả nữ nhân gặp Tu Di còn mê mẫn cả tâm hồn huống chi là nam nhân. Má»™t ngưá»i có dung mạo như nàng quả là hiếm có trên Ä‘á»i này.

Tiêu Lân vừa suy nghÄ© vừa mỉm cưá»i bâng quÆ¡. Chàng bất giác nhìn lại tràng ká»·.

Lúc nầy Tu Di đã trở mình. Dáng nằm cá»§a nàng trông vừa đài các vừa thuần khiết và toát hấp lá»±c lạ thưá»ng, thu hút đôi thần nhãn cá»§a Tiêu Lân.

Chàng bước đến bên tràng kỹ ngắm nhìn Tu Di.

Tiêu Lân ngắm Tu Di một lúc lâu rồi buột miệng nói :

- Äẹp thật ! Trên thế gian này còn ngưá»i nào đẹp hÆ¡n Tu Di không nhỉ ?

à niệm đó trôi qua, bất giác chàng liên tưởng đến Khấu Äà Tá»­ bang chá»§ Cái Bang. Buông má»™t tràng thở dài Tiêu Lân nhẩm nói :

- Hoa hồng mà cắm bãi *** trâu, thật là uổng phí. Yêu ngưá»i nào vừa trang vừa lứa không yêu, lại Ä‘i yêu má»™t lão ăn mày chúa. Bá»™ Tu Di thích là ăn mày chúa sao vậy ?

Nghĩ một hồi Tiêu Lân cảm thấy hụt hẫng và mất mát cái gì đó. Chàng lắc đầu nghĩ thầm :

- Lão ôn dịch Khấu Äà Tá»­ ăn mày chúa có thể hôn nàng sao bổn thiếu gia không hôn nàng chứ ?

à nghÄ© ấy thôi thúc, và Tiêu Lân không kìm chế được liá»n cúi xuống hôn vào má Tu Di. Mùi thÆ¡m da thịt từ má nàng phà ra càng khiến Tiêu Lân ngây ngất hÆ¡n. Chàng thoáng bàng hoàng như thể ngưá»i lạc bước vào cõi thần tiên gặp tiên nữ Ä‘ang chìm trong giấc Ä‘iệp.

Tiêu Lân đứng sững lên lắc đầu :

- Không được ! Mình làm như vậy nhỡ Tu Di bất ngỠtỉnh dậy thì còn gì phong thái của Tiêu Lân chứ ? Nhất định nàng sẽ hiểu lầm mình.

Nói rồi Tiêu Lân quay ra bàn.

Chàng ngồi nhìn vò rượu Lạc tửu thượng thặng nhưng thỉnh thoảng lại dõi mắt nhìn vỠphía tràng kỷ. Tiêu Lân lắc lắc đầu.

- Äã nói đừng nhìn mà ngươi cứ nhìn hoài. Bá»™ ngươi mê Ngạc Tu Di rồi ư ?

Chàng vừa nói vừa mở năp vò rượu uống liên tục. Khi vò ượu cạn thì Tiêu Lân cũng gục xuống chắng còn biết gì nữa. Chàng không gục bởi men tình thì cũng gục bởi men rượu.



0o0



Tu Di tỉnh lại. Cảm nhận đầu tiên là đầu nặng trỉu. Nàng lắc đầu xua đi cảm giác nặng trỉu đó. Tu Di bật ngồi lên. Nàng nhìn lại mình mới thở phào vì biết chẳng có ai quấy nhiễu mình.

Nàng nhìn ra ngoài.

Tiêu Lân đang gục đầu trên bàn ngáy pho pho.

Tu Di mỉm cưá»i.

Rá»i tràng ká»·, nàng bước đến bên Tiêu Lân. Tiếng thở dài và Ä‘á»u chứng tá» Tiêu Lân Ä‘ang ngá»§ say. Tu Di bước lại tấm gương đồng nhìn mình trong gương.

Trong gương là một mỹ nam tử chứ không còn là trang giai nhân tuyệt sắc.

Tu Di ngắm mình một lúc rồi mở cửa bước ra ngoài hành lang. Nàng chợt nghe tiếng nữ nhân rên rỉ phát ra từ gian phòng kế cận. Tò mò Tu Di bước đến trước cửa gian thư phòng đó. Tiếng rên rỉ đập vào thính nhĩ khiến nàng chau mày.

Tu Di nghĩ thầm :

- Ai làm gì mà rên rỉ thảm thiết như vậy ?

Nàng quyết định dụng chỉ công xoi lấy một cái lỗ trên cửa rồi ghé mắt nhìn vào.

Hoạt cảnh trong gian thư phòng đó đập vào mắt Tu Di khiến nàng đỠbừng cả mặt. Mặt nàng đỠrần như thể bị nung bởi bếp than hồng vá»™i quay mặt chá»— khác. Nàng lắc đầu bởi cảm nhận má»™t sá»± ô uế Ä‘ang lan tá»a khắp châu thân mình.

Nàng chau mày nhẩm nói :

- Äây là đâu ?

Tu Di rá»i bước theo hành lang. Nàng lại nghe tiếng cưá»i khanh khách cá»§a nam nhân từ trong má»™t gian phòng khác vá»ng ra đập vào thính nhÄ© nàng.

Chẳng biết tiếng cưá»i kia tác động gì đến nàng mà chân diện Tu Di căng thẳng cá»±c độ.

Nàng bước đến cánh cá»­a đó vá»›i vẻ mặt trang trá»ng lắng nghe tiếng cưá»i từ bên trong phát ra. Tu Di quay mặt nhìn vào cá»­a gian thư phòng. Nàng lưỡng lá»± như muốn đẩy cánh cá»­a kia để bước vào.

Bất thình lình má»™t giá»ng nói Ä‘ay nghiến cất lên :

- Ai !

Cùng vá»›i giá»ng nói đó có má»™t đạo chỉ khí xuyên thá»§ng cánh cá»­a, nhưng Tu Di đã kịp lạng ngưá»i tránh né. Nàng thi triển khinh công lướt vá» thư phòng mình và Tiêu Lân.

Tu Di đóng cửa lại đứng thừ ra ngay ngưỡng cửa. Nàng lẩm nhẩm nói :

- Thưá»ng Tam LÄ©nh huynh sao lại ở đây ?

Nàng cứ đứng thừ ra vơ vẫn với những ý nghĩ trong đầu mình.

Tiêu Lân trở mình, chực té xuống ghế.

Tu Di bước đến bên chàng. Nàng khẽ gá»i Tiêu Lân :

- Tiêu công tử ! Tiêu công tử !

Tiêu Lân vung tay lè nhè nói :

- Sao lão cứ phá đệ mãi vậy ! Say lắm rồi ! Hông nói chuyện nữa.

Tu Di chau mày. Nàng nhìn vò rượu trống rỗng trên bàn. Tu Di lắc đầu nói :

- Công tá»­ chê ngưá»i ta là sâu rượu, không chừng con sâu rượu trong ngưá»i huynh má»›i chính là sâu chúa.

Tu Di vỗ mạnh Tiêu Lân :

- Tiêu huynh ! Tỉnh dậy đi !

Tiêu Lân từ từ ngẩng đầu, rồi ngước mắt nhìn Tu Di. Chàng Ä‘iểm nụ cưá»i gượng trông thật là khổ ải. Tiêu Lân lè nhè nói :

- Tưởng là ai, hóa ra là Ngạc Tu Di cô nương.

Chàng khoát tay :

- Äã sáng rồi à ? Äã đến lúc tại hạ và Tu Di đến Dương Châu tá»­u lâu rình lão Khấu Äà Tá»­ rồi à ?

Chàng chá»i tay lên bàn gượng đứng lên :

- Äi thì Ä‘i, nhưng nhá»› lần này Tiêu Lân không muốn thượng cẳng tay hạ cẳng chân đâu đấy nhé.

Nói rồi Tiêu Lân dợm bước vỠphía cửa. Tu Di nắm tay chàng kéo lại.

Nàng nói :

- Tiêu huynh ! Huynh còn say mà.

- Ừ thì còn say. Má»™t mình tá»m hết vò rượu bốn cân ai mà không say ? Say chết Ä‘i được. Nhưng thà say còn hÆ¡n.

Tu Di lắc đầu :

- Tiêu huynh ngồi xuống đi.

Tiêu Lân miễn cưỡng ngồi xuống.

ChỠchàng ngồi rồi Tu Di mới nói :

- Huynh nói xem đây là đâu ?

Tiêu Lân xoa trán dụi mắt. Chàng từ từ lấy lại thần trí thông tuệ. Tiêu Lân nhìn nàng :

- Tu Di nói xem đây là đâu ?

- Huynh đưa Tu Di vỠtất phải biết đây là đâu chứ ?

- À đúng rồi ! Äây là kỹ lâu Dạ Tình Lầu.

Tu Di trố mắt nhìn chàng :

- Kỹ lâu !

- Dạ Tình Lầu hay kỹ lâu thì cũng thế thôi, có khác gì đâu ?

Tu Di nheo mày :

- Tiêu Lân công tá»­ sao lại chá»n kỹ lâu làm chốn qua đêm ! Huynh không biết ngượng ngùng à ?

Tiêu Lân nhìn nàng :

- Ngượng ngùng gì nào ?

Tu Di đỠmặt nhìn Tiêu Lân. Nàng Trầm giá»ng nói :

- Tiêu Lân công tử có biết chuyện gì đang xảy ra chung quanh đây không ?

Tiêu Lân chá»›p mắt, dụi mắt rồi há»i Tu Di :

- Nàng nói chuyện gì nào ?

Mặt Tu Di đỠrần như thể hóa thành than hồng. Nàng miễn cưỡng nói :

- Tại sao Tiêu công tử đưa Tu Di vào Khấu Dạ Tình Lầu ? Công tử biết nơi đây là chốn ô uế chứ ?

Tiêu Lân mở to mắt nhìn nàng :

- Ô uế là sao ?

- Huynh giả vỠkhông biết hay sao ?

- Không biết ta má»›i há»i Tu Di.

Tiêu Lân chắt lưỡi :

- Thôi ! Tiêu Lân biết rồi ? Nhu Kiá»u và A Chỉ làm phiá»n Tu Di phải không ? Thì Tiêu Lân đã nói rồi, nếu Tu Di giả dạng nam trang thì nữ nhân Dương Châu chắc chắn sẽ cuốn gói theo nàng ngay. Chuyện đó chẳng có gì lạ cả.

Tiêu Lân thuật lại chuyện cá»§a Nhu Kiá»u và A Chỉ hồi hôm. Chàng thuật xong, bật cưá»i nói :

- Nếu như Tiêu Lân không cản hai ngưá»i đó không biết há» sẽ làm gì nàng đây ? Há» dám biến nàng thành má»™t ả biến thái lắm.

Sắc diện Tu Di đỠrần. Nàng đang giận, gằn từng tiếng :

- Tiêu công tử đưa Tu Di vào kỹ lâu Dạ Tình Lầu có ý gì ?

Tiêu Lân từ từ đứng lên. Chàng nhìn Tu Di :

- Tiêu Lân đâu có ý gì.

- Không gì sao lại nhân lúc Tu Di say rượu lại đưa vào Dạ Tình kỹ lâu ?

- Thì đưa vào đây cho nàng nghỉ ngơi chứ có làm gì đâu.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn Tu Di. Nụ cưá»i gượng nở trên hai cánh môi cá»§a chàng.

- Này ! Tu di đừng có hiểu lầm Tiêu Lân đấy... Ta không hỠcó ý sàm bậy đâu.

- Dương Châu này bộ không có khách điếm sao, lại đưa Tu Di vào chỗ ô uế này ?

Nàng vừa nói vừa lộ vẻ giận dử.

Tiêu Lân khoát tay :

- Tu Di đừng giận ! Äừng giận ! Ta phải đưa Tu Di vào đây cho đúng vá»›i phong thái cá»§a những lãng tá»­ nam nhi đây mà. Nàng không biết nếu như ta và nàng không vào đây chưa chắc đã qua đêm yên tÄ©nh như thế này đâu. Chỉ có những nÆ¡i lầu xanh như thế này Huyá»n Cung cung chá»§ thánh mẫu con khỉ gì đó má»›i không để tâm đến. Và nàng cÅ©ng có thể dấu được lai lịch mình. Lưỡng tiện cả đôi nên buá»™c ta má»›i đưa nàng vào kỹ lâu.

Tu Di buông tiếng thở dài :

- Nhưng chung quanh đây thật là ô uế. Bước ra cửa thì nghe những âm thanh...

Nàng bỠlửng câu nói giữa chừng nhìn vỠphía tấm gương đồng.

Tiêu Lân bật cưá»i thành tiếng. Chàng nhìn Tu Di nhá» nhẹ nói :

- Chung quanh đây ô uế nhưng trong thư phòng này không ô uế là được rồi.

Chàng chá»i tay lên mặt bàn chồm tá»›i há»i Tu Di :

- Tu Di nè ?

Nàng bẽn lẽn nhìn Tiêu Lân.

- Huynh muốn há»i gì ?

Tiêu Lân mỉm cưá»i. Nụ cưá»i mỉm cá»§a Tiêu Lân khiến đôi chân mày cá»§a Tu Di nhíu lại. Nàng gắt giá»ng há»i :

- Huynh cưá»i gì ?

- Nàng phải thú thật cho ta đó.

- Chẳng có gì Tu Di dấu huynh cả.

- Thế thì được. Bá»™ trong lúc ta ngá»§ say thì nàng đã rá»i thư phòng phải không ?

Tu Di đỠmặt gật đầu.

Tiêu Lân nhìn nàng cưá»i mỉm.

Tu Di gắt gá»ng nói :

- Tu Di không thích huynh cưá»i.

- Tại sao lại không thích ? Cưá»i là cái tốt chứ đâu có xấu ? Tiêu Lân không thể bắt chước nàng, lúc nào cÅ©ng khoác bá»™ mặt đăm đăm, và khe khắt.

- Nụ cưá»i cá»§a công tá»­ có ẩn ý gì đó.

- Tất nhiên là có ẩn ý, thế nàng muốn biết ẩn ý đó không ?

- Tiêu công tử có ẩn ý gì ?

- Ta cưá»i vì nghÄ© chẳng lẽ trong khi ta ngá»§, Tu Di lại Ä‘i rình rập những gian thư phòng kia sao ? Nếu có rình thì nàng thấy gì, nghe gì.

Chân diện Tu Di đỠbừng. Vẻ sượng sùng hiện rõ trong hai con ngươi to tròn đen láy của nàng.

Tiêu Lân bồi thêm một câu càng khiến Tu Di thẹn thùng hơn.

- Nàng đà phát hiện được gì nào ? Có thể nói cho Tiêu Lân biết với được không ?

Tu Di khẽ lắc đầu. Nàng quay mặt tiên lại bên cửa sổ. Vừa tới cửa sổ Tu Di vừa nói :

- Chẳng phát hiện gì cả. Thế ý của Tiêu huynh, Tu Di phát hiện được gì nào ?

Giá»ng nói cá»§a nàng có vẻ trang trá»ng và cương quyết.

Nghe nàng nói, Tiêu Lân biết ngay Tu Di Ä‘ang giận. Chàng giả lả đáp lá»i :

- Ta tưởng đâu nàng phát hiện ra hành tung cá»§a Khấu Äà Tá»­ lão bang chá»§ Cái Bang chứ ?

- Khấu Äà Tá»­ không bao giỠđến những chốn như thế này.

- Ai mà biết được. Lão đâu có phải là thần thánh gì mà không đến.

- Tu Di tin Khấu Äà Tá»­ lão bang chá»§ không đến kỹ lâu như Tiêu huynh.

Tiêu Lân gật đầu :

- Có lẽ đúng ! Có lẽ đúng !

Chàng lưá»m nàng, nghÄ© thầm :

- Thế má»›i biết nữ nhân khi yêu thì tình cảm sâu nặng như thế nào. Nhất nhất cho tình nhân cá»§a mình là ngưá»i tốt. Nếu có dịp gặp lại lão ôn dịch Cái Bang, Tiêu Lân sẽ bắt lão vào kỹ lâu, xem coi nàng còn bênh vá»±c cho lão không.

Tiêu Lân vò đầu, rồi bước đến trước mặt Tu Di.

- Tu Di này ! Nếu không phát hiện được gì nàng gá»i ta dậy để làm gì. Không lẽ nàng muốn tâm sá»± vá»›i ta ?

Tu Di lắc đầu :

- Tu Di muốn nhỠTiêu huynh một chuyện.

Tiêu Lân hồ hởi nói :

- Chuyện gì nàng cứ nói ! Tiêu huynh sẽ làm hết mình vì nàng.

- Tu Di chỉ muốn nhá» Tiêu huynh đến gian thư phòng ở đầu hành lang mở cá»­a vào há»i xem, ngưá»i trong thư phòng có phải là Thưá»ng Tam LÄ©nh hay không thôi. Nhá»› đừng nói Tu Di nhá» huynh đến.

Chàng nhìn nàng :

- Chỉ có thế thôi à ?

Tu Di gật đầu :

- Chỉ thế thôi huynh làm được chứ ?

- Tất nhiên là được rồi. Việc khó Tiêu thiếu gia còn làm được huống chi ba cái chuyện cá»n con này.

Chàng ve cằm nhìn Tu Di há»i :

- Thưá»ng Tam LÄ©nh là ai mà nàng quan tâm quá vậy ?

- Tiêu công tử sao cứ phải thắc mắc vậy ? Huynh không giúp Tu Di được à ?

Tiêu Lân khoát tay :

- Nàng đã giúp ta tất nhiên ta phải giúp nàng chứ.

Chàng rá»i thư phòng Ä‘i thẳng đến gian phòng mà Tu Di chỉ.

Äứng trước cá»­a gian phòng đó, Tiêu Lân nghÄ© thầm :

- Cái gã Thưá»ng Tam LÄ©nh này là ngưá»i như thế nào mà Tu Di quan tâm thế nhỉ ?

Hết hồi 15.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äâèæåíèÿ, dainhan.servehttp.com, giang hô Ä‘oan kiep, ìîñêâå


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™