05-02-2009, 09:24 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 3: Nháºp Môn (2)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Sáng sá»›m ngà y hôm sau, trên Ngá»c Tiêu Phong.
Trá»i còn chưa sáng hẳn Dương Chân đã thức giấc, nặng ná» ngồi dáºy. Trong ánh sáng má» má», hắn nhìn xung quanh. NÆ¡i nà y là má»™t căn phòng rất đặc biệt, trong phòng thanh nhã tinh khiết, phÃa trước bên trái giưá»ng ngá»§ là má»™t cái cây cảnh, ngay đằng trước là má»™t chiếc bà n, văn phòng tứ bảo đầy đủ. Äặc biệt hÆ¡n là có cá»a sổ ở ba mặt, trên đỉnh đầu có má»™t cái cá»a sổ gá»i là Thiên Song, trước mặt và phÃa bên phải cÅ©ng có cá»a sổ gá»i là Phong Song.
Äồ đạc trong phòng tất cả Ä‘á»u là m bằng gá»— thô, phát ra hương thÆ¡m nhè nhẹ, khiến cho ngưá»i ta có cảm giác cá»±c kỳ thuần khiết.
Hết thảy Ä‘á»u giống như trong má»™t giấc mÆ¡, Dương Chân bất giác ngồi ngẩn ra đó mất má»™t lúc.
Hôm qua còn là má»™t đứa trẻ bÆ¡ vÆ¡, hôm nay đã thà nh tiên gia đệ tá», hắn ta cắn răng tá»± véo mình má»™t cái má»›i dám tin mình thá»±c sá»± đã bước sang má»™t thế giá»›i má»›i.
Ngà y hôm qua hắn đằng vân giá vÅ© xoay mòng mòng tá»›i đầu váng mắt hoa, tất cả Ä‘á»u không nhìn được rõ rà ng, sau đó lại được Bá Vân Äình sắp xếp chá»— ăn nghỉ. Lúc nà y hắn rất muốn biết chÃnh xác bên ngoà i là nÆ¡i như thế nà o.
NghÄ© tá»›i đó liá»n lăn ngưá»i dáºy.
Tất cả các cá»a sổ Ä‘á»u mở ra, mặt trá»i còn chưa má»c, ánh sáng chiếu và o trong phòng vẫn còn má» nhạt u ám, hắn má»›i phát giác rằng nhãn lá»±c cá»§a mình đột nhiên rất tốt, nhìn má»i váºt rõ rà ng như ban ngà y. Hôm qua, từ khi tỉnh lại trong huyệt má»™, thân thể cá»§a hắn hình như phát sinh rất nhiá»u biến hóa cổ quái.
Äang lúc nghÄ© ngợi linh tinh, đột nhiên những quyển sách trên cái bà n đặt trước cây cảnh lá»t và o tầm mắt cá»§a hắn. Hắn liá»n thuáºn tay rút lấy má»™t quyển mở ra xem. Äó là má»™t quyển Huyá»n Môn Äạo Äức, ná»™i dung Ä‘á»u là từ trước tá»›i nay chưa từng thấy qua, đương nhiên hắn cảm thất rất thÃch thú.
Khi hắn còn ở dưới núi, được mẹ dạy cho biết Ä‘á»c biết viết, nếu có cÆ¡ há»™i tìm được má»™t váºt gì có chữ thì Ä‘á»u không thể buông tay ra được.
Sách đã mở ra là khó mà dừng lại, hoà n toà n quết Ä‘i tất cả má»i thứ.
Chợt Ä‘á»c tá»›i má»™t dòng kệ ngữ (lá»i kinh): "Nhân sinh nhất thế gian, thà như Ä‘iện quang tốc, Anh nhân hóa lão mạo, thúc hốt xuân má»™ng trung." (Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a con ngưá»i, nhanh như ánh chá»›p giáºt. Từ trẻ tá»›i già rồi, thấm thoắt như má»™ng xuân).
Hắn niệm Ä‘i niệm lại câu nà y, bất giác như chìm đắm và o trong suy tưởng, phải rồi, nếu là má»™t ngưá»i bình thưá»ng, sao biết được đưá»ng lên trá»i, sao biết trên Ä‘á»i còn có ngưá»i được như phi tiên?
Quyển đó vừa xem xong, lại rút ra má»™t quyển khác, đó là quyển Nguyên Thá»§y SÆ¡ Chương, trong sách toà n là khẩu quyết huyá»n ảo, Ä‘á»c qua rất khó hiểu, nhưng xem kỹ thì cà ng Ä‘á»c cà ng thấy có đạo lý, bất tri bất giác đã trải qua hÆ¡n ná»a canh giá».
"Dương sư đệ, ngủ có ngon không?"
Má»™t trà ng tiếng cưá»i hà o sảng vá»ng lại, kèm theo là tiếng gõ cá»a vang lên.
Dương Chân giáºt mình gấp sách, cẩn tháºn đặt nó trở lại vị trà đúng như lúc đầu rồi mở cá»a, đúng là Bá Vân Äình Ä‘ang đợi ở ngoà i.
"Bá đại ca, xin chà o."
"Phải gá»i ta là đại sư huynh chứ."
Dương Chân Ä‘i ra ngoà i nhìn quanh má»™t vòng, khắp nÆ¡i Ä‘á»u là ngá»c thụ quỳnh hoa, hÆ¡i lạnh khe khẽ phả và o mặt khiến hắn run rẩy. Lúc nà y hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, phóng mắt ra xa, bên ngoà i ngá»n núi là những mà n sương khói vây xung quanh dà y đặc tá»›i cả ná»a dặm, núi non tuyết phá»§ lấp lánh, mây má» vấn vÃt nhạt nhòa phá»§ lên má»™t cái hồ nước trong xanh trên đỉnh núi.
Xung quanh chiếc hồ là những vách đá liên tiếp chiếm hết cả ná»a dặm, ở phÃa chÃnh bắc theo hướng sao tá» vi là má»™t tòa ngá»c cung; hai bên đông tây má»—i bên Ä‘á»u có má»™t tòa thiên Ä‘iện, phong cách má»—i tòa má»™t vẻ, tòa phÃa đông tinh xảo lung linh, tòa phÃa tây bình dị thâm nghiêm; phÃa chÃnh nam là má»™t bức vách bằng băng trong suốt rá»±c rỡ, bên dưới là má»™t cây cầu mây nho nhá» bắc qua chiếc hồ. Trên sưá»n núi phÃa trước chÃnh là cổng cá»§a chi phái Ngá»c Tiêu Phong.
Ở giữa là một khoảng đất rộng có lan can bao quanh, bốn mặt là những nhà thủy tạ quanh co liên tiếp thà nh một dãy, hà nh lang liên thông với nhau.
Dương Chân hiện Ä‘ang đứng trên lan can má»™t gian tinh xá phÃa tây ngay sát vách núi, vá»›i tay có thể chạm và o những nhánh cá» lấp lánh bay bay trong không trung, mắt say mê nhìn những gợn sóng lăn tăn, hÆ¡i nước bốc lên má» má» bên dưới. Bá Vân Äình vẫn kiên nhẫn đứng đợi sau lưng hắn.
Hiện tại, phÃa đông đã vá»±ng hồng, tia nắng ban mai bắt đầu xuất hiện, trá»i đất nhuá»™m má»™t mà u vô cùng thuần khiết.
Giữa lưng chừng không bên trên Ngá»c Tiêu Phong, khói mây vấn vÃt, xa xa nhấp nhô vố số những đỉnh núi lá»›n nhá», phóng mắt nhìn qua chỉ thấy má» má» hư ảo má»™t mà u hồng nhạt trắng trắng. Tiên cảnh nhân gian chÃnh là đây.
Bá Vân Äình thấy Dương Chân chìm đắm trong cảnh váºt, liá»n cưá»i nói: "NÆ¡i đó là Côn Lôn Tiên Phá»§, Linh Tiêu Ngá»c Quế là má»™t trong mưá»i tám thắng cảnh, và o lúc mặt trá»i má»c và lặn chÃnh là khoảnh khắc đẹp nhất."
Dương Chân hÃt sâu má»™t luồng không khÃ, đột nhiên nói: "NÆ¡i nà y núi xuyên mây cao như váºy, sao lại không thấy lạnh nhỉ?"
Bá Vân Äình hình như đã sá»›m biết sẽ có câu há»i nà y, liá»n đáp lá»i: "Trên cái hồ kia có bố trà Tụ Dương Kỳ Tráºn, Tụ Linh Tráºn và Tiểu Phong SÆ¡n Tráºn, bảo vệ trong núi không bị gió giáºt mưa rÆ¡i, chứ ở bên ngoà i thì không được như váºy đâu."
Dương Chân ngÆ¡ ngẩn suy nghÄ© những lá»i Bá Vân Äình vừa nói, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
"Sư tôn Ä‘ang đợi đệ tại Ngá»c Tiêu Lâu, hãy theo ta đến đó." Bá Vân Äình Ä‘i trước dẫn đưá»ng.
Căn phòng nằm trên tầng trúc khá cao so vá»›i mặt hồ, từ trên xuống dưới phải Ä‘i qua mấy lần cầu thang. Dương Chân theo Bá Vân Äình Ä‘i xuống nhà thá»§y tạ, Ä‘i má»™t mạch xuống khoảng sân rá»™ng bên dưới, dưới chân là ná»n đá xanh vuông vức bóng láng như gương, lại có má»™t lá»›p sương má» bao phá»§ bên trên, má»—i bước chân qua có mấy phần cảm giác như là hư ảo chứ không phải là tháºt.
"NÆ¡i nà y là giáo trưá»ng cá»§a Ngá»c Tiêu Phong, hà ng ngà y tất cả Ä‘á»u đấu pháp so tà i ở đây, đợi má»™t chút là đệ có thể nhìn thấy bá»n há»."
"NÆ¡i nà y có rất nhiá»u ngưá»i hay sao?"
Bá Vân Äình mỉm cưá»i thần bà nhưng không trả lá»i.
"Boong, Boong, Boong!" Lúc nà y trên núi xa truyá»n lại ba tiếng chuông vang vá»ng hùng háºu.
"Äã đến giá» Côn Lôn đệ tá» luyện táºp buổi sáng rồi." Bá Vân Äình giải thÃch.
Dương Chân chỉ biết gáºt đầu, hiện tại ánh mắt cá»§a hắn Ä‘ang nhìn chăm chú vá» căn Ä‘iện phÃa trước.
Ngá»c Tiêu Lâu có ba tầng nằm tÃt trên đỉnh núi, bên trên lợp ngói lưu li, hai tầng đầu hình vuông, bốn góc mái ngói cong cong, tầng thứ ba lại hình bát giác, tám góc nhá»n hoắt. Bốn mặt Ä‘iện bố trà cổng vòm bằng ngá»c, sáng sá»§a thoáng đãng, giống y như má»™t cung Ä‘iện bằng băng váºy.
Bên trong lâu phòng, bốn bức tưá»ng Ä‘á»u chạm khắc ngá»c bÃch, trần nhà treo gấm, dưới đất giải nhung xanh, trưá»ng ká»· bồ Ä‘oà n được sắp xếp phân thà nh chá»§ khách rõ rà ng.
Lúc nà y, trong lâu phòng sá»›m đã chá» sẵn má»™t nhóm ngưá»i, phu phụ Tiêu Tân Vong ngồi ở vị trà trưởng thượng nÆ¡i chÃnh giữa, phÃa dưới bên trái là má»™t nam hai nữ đứng khoanh tay cung kÃnh, còn chưa ngồi và o vị trÃ. Dương Chân má»›i bước và o cá»a, vừa má»›i khoanh tay đã nhìn thấy thiếu nữ mặc áo tÃm hôm qua, nà ng ta Ä‘ang nghịch ngợm hướng vá» phÃa hắn là m mặt quá»·, hắn đà nh cưá»i cưá»i đáp lại, nhanh chóng quên Ä‘i những ấn tượng cá»§a lần gặp đầu tiên trong hôm qua.
ÄÆ°a mắt lên phÃa trước, hắn liá»n phát hiện có thêm má»™t thiếu nữ khác, vừa nhìn thấy là hắn đã ngá»› ngưá»i ra.
"Ngốc qua , đó là tỷ tỷ của ta, Tiêu Thanh Nhi." Tiêu Nguyệt Nhi liếc Dương Chân một cái có vẻ không vừa lòng.
Dương Chân giáºt mình, lại cố liếc trá»™m vá» phÃa thiếu nữ áo xanh bên phải thêm má»™t cái, chỉ thấy nà ng ta mà y cong mÅ©i thẳng, khuôn mặt tươi tắn như hoa, so vá»›i Tiêu Nguyệt Nhi có sáu bảy phần giống nhau, nhưng lại có hÆ¡n mấy phần trầm tÄ©nh Ä‘oan trang. Thiếu nữ nhìn hắn gáºt đầu, khẽ cưá»i e thẹn. Dương Chân tức thì mặt mÅ©i nóng bừng, liá»n cúi đầu tránh ánh mắt cá»§a nà ng ta.
Tiêu Nguyệt Nhi thấy váºy báºt cưá»i hi hi, giống như đã phát hiện được Ä‘iá»u gì rất thú vị.
Trong phòng đột nhiên có má»™t tiếng hắng giá»ng khe khẽ, đó là từ ngưá»i đứng phÃa bên trái.
Bá Vân Äình sau khi hướng tá»›i sư tôn phục mệnh, liá»n đứng vá» phÃa bên trái, cùng chá»— vá»›i má»™t thanh niên áo lam. Ngưá»i nà y toà n thân trên dưới Ä‘á»u toát ra sát khà lạnh lẽo y như má»™t thanh Ä‘ao nằm trong vá», hiện tại y Ä‘ang mỉm cưá»i nhìn Dương Chân đầy vẻ chế diá»…u.
Mà ng tai Dương Chân nhói lên má»™t cái, rụt rè ngoảnh đầu nhìn vá» phÃa thanh niên áo lam, chỉ thấy khuôn mặt y nhá» và dà i rất anh tuấn nhưng ánh mắt lạnh lẽo giống như băng tuyết, hắn đột nhiên cảm thấy khà lạnh như bao trùm cả cÆ¡ thể, bất giác khẽ run lên mấy cái.
Hắn không dám nhìn lâu, láºp tức chuyển ánh mắt nhìn vá» phÃa Bá Vân Äình Ä‘ang cưá»i ôn hòa.
"Äệ tỠút cá»§a ông quả thá»±c cÅ©ng có chút thú vị nhỉ." Mỹ phụ áo ngá»c ngồi bên trên tươi cưá»i nói.
Dương Chân lúc nà y má»›i nhìn lên phÃa trên, Tiêu Vân Vong ngồi đà ng hoà ng ở chÃnh giữa, Ä‘ang nhìn hắn khe khẽ mỉm cưá»i.
Trước khi và o phòng, Bá Vân Äình đã giá»›i thiệu sÆ¡ qua cho Dương Chân, mỹ phụ Ä‘oan trang nhu nhã ngồi bên cạnh chÃnh là sư nương Phượng Lam Tiên Tá», khuôn mặt có mấy phần giống vá»›i hai thiếu nữ ở bên dưới, chỉ là mà y mắt có chút thần khà lạnh lẽo, vẻ mặt già dặn hÆ¡n mà thôi.
Dương Chân liá»n theo sá»± chỉ dẫn cá»§a sư huynh Bá Vân Äình, hướng vá» phÃa Tiêu Vân Vong thá»±c hiện ba quỳ chÃn lạy, hà nh đại lá»… bái sư, chÃnh thức gia nháºp môn phái, lại thi lá»… ra mắt vá»›i chư vị đồng môn rồi má»›i lui xuống.
Äại sư huynh Bá Vân Äình, nhị sư huynh Lãnh Phong, tam sư tá»· Tiêu Thanh Nhi, tứ sư tá»· Tiêu Nguyệt Nhi. Dương Chân đứng ở vị trà cuối cùng bên trái, lặng lẽ ghi nhá»› từng ngưá»i, lòng thầm nghÄ©, cuối cùng ta cÅ©ng trở thà nh tiên gia đệ tá» rồi.
Tiêu Vân Vong ngồi ghế trưởng thượng, ngẩng cao đầu nói: "Chân nhi, Ngá»c Tiêu Phong ta là má»™t nhánh, so vá»›i Côn Lôn có Ä‘iểm riêng biệt, vi sư thuá»™c vá» Äạo tông, sư nương ngươi lại là đệ tá» Pháp tông. Theo đó mà nói ngươi bái là m môn hạ cá»§a ta đương nhiên thuá»™c Äạo tông. Chỉ là vi sư trá»±c tiếp thu nháºn ngươi thà nh nháºp thất đệ tá» là không hợp vá»›i quy cách tuyển lá»±a từ ngà n năm nay cá»§a Côn Lôn phái. Thông thưá»ng đệ tá» má»›i và o phải tu hà nh tại Vạn Thanh Cốc, đợi tá»›i lúc đạt được tu vi có thể đăng đưá»ng nháºp thất thì má»›i do chi phái cá»§a các tông tuyển chá»n. Bởi váºy, danh nghÄ©a cá»§a ngươi rốt cục hiện giá» chỉ là ký danh đệ tá» cá»§a vi sư, ngươi đã hiểu chưa?"
Dương Chân vừa má»›i gia nháºp, đối vá»›i việc trong tiên gia môn phái hoà n toà n chẳng biết gì hết, liá»n nhìn Tiêu Vân Vong rồi lại nhìn Phượng Lam sau đó cứ mÆ¡ hồ gáºt gáºt đầu. Trong lòng hắn có thể và o tiên sÆ¡n tu hà nh đã là việc mÆ¡ ước bấy lâu, chỉ cần biết như váºy là đủ.
Phượng Lam lúc nà y chợt cất giá»ng giải thÃch: "Tư chất và căn cốt cá»§a ngươi Ä‘á»u thuá»™c loại hiếm có, phải ná»— lá»±c tu hà nh để có thể mau chóng đăng nháºp tông thất, đợi tá»›i lúc và o tổ sư từ đưá»ng trên Thái Hạo Phong bái tế, ghi sổ nháºp tịch thì má»›i chân chÃnh trở thà nh đệ tá» Côn Lôn, tránh cho sư phụ ngươi bị ngưá»i ta nói nà y nói ná»."
Tiêu Nguyệt Nhi chợt cưá»i hi hi nói: "Cha, e rằng phen nà y ngưá»i ắt bị Nhất Nguyên Sư Tổ gia gia quở trách rồi."
Phương Lam nhìn con gái đầy vẻ yêu mến, khẽ nạt: "Không phân biệt lá»›n nhá»." Rồi lại liếc phu quân má»™t cái thở dà i nói: "Ông đó nhé, lại gây phiá»n phức cho chưởng môn sư bá, chi phái Ngá»c Tiêu Phong chúng ta là má»™t chi loạn xạ, đạo pháp hai tông Ä‘á»u có cả, tháºm chà tá»· muá»™i Thanh Nhi Ä‘á»u đã dá»± định trở thà nh đệ tá» Thánh tông, à i..."
Tiêu Vân Vong thản nhiên mỉm cưá»i, không ngừng lắc đầu.
Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên cưá»i phá lên, nhà nhảnh nói: "Ngá»c Tiêu Phong chúng ta kỳ thá»±c giống như Côn Lôn phái thu nhá», má»i ngưá»i nói có phải không?" Nói Ä‘oạn nà ng ta nhìn quanh má»™t lượt rồi chợt hướng vá» phÃa hai vị sư huynh.
Quả nhiên Bá Vân Äình, tháºm chà cả Lãnh Phong Ä‘á»u thoáng lá»™ nét cưá»i, hai ngưá»i Ä‘á»u đồng thá»i gắng gượng gáºt đầu đồng ý.
Äá»™t nhiên Lãnh Phong chững chạc nói: "Nếu quả như Nguyệt Nhi sư muá»™i khai tông láºp phái, sư huynh nhất định sẽ ra sức á»§ng há»™."
Tiêu Nguyệt Nhi che miệng kinh ngạc, hồi lâu sau má»›i là m ra vẻ như tháºt đáp: "Váºy Nguyệt Nhi sẽ phong nhị sư huynh ngưá»i là m thá»§ tịch đại há»™ pháp, hi hi."
Bá Vân Äình cÅ©ng cưá»i nói: "Váºy phải phong đại sư huynh là m trưởng lão rồi, ha ha ha."
Hai vị trưởng bối trong nhà láºp tức rÆ¡i và o tình thế dở khóc dở cưá»i.
Tiêu Thanh Nhi chợt báºt cưá»i vui vẻ, rõ rà ng đã quá quen vá»›i tÃnh nghịch ngợm bát nháo cá»§a tiểu muá»™i. Dương Chân đưa mắt nhìn má»i ngưá»i, rồi cÅ©ng theo đó mà cưá»i cưá»i phụ há»a.
"ÄÆ°á»£c rồi." Tiêu Vân Vong vá»— hai tay và o nhau, đợi trong phòng yên tÄ©nh trở lại má»›i hướng vá» phÃa đại đệ tá» nói: "Việc rèn luyện nháºp môn cá»§a Chân nhi, sẽ do Vân Äình chỉ bảo."
Ngừng một lát, ông lại nói tiếp: "Tốt nhất là khổng để nó đi ra ngoà i, cũng không để đồng môn ở chi phái khác nhìn thấy Chân nhi."
Bá Vân Äình Ä‘ang định đáp lá»i, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng rá»™t rá»™t. Tất cả ánh mắt má»i ngưá»i bất giác Ä‘á»u táºp trung cả và o ngưá»i Dương Chân.
"Ta, ta đói rồi." Dương Chân cúi đầu nói vẻ áy náy. Mặt mÅ©i hắn láºp tức đỠlá»±ng như vải Ä‘iá»u, tá» ra quẫn bách vô cùng.
Bá Vân Äình vá»— tay và o trán má»™t cái, tá»± trách mình sÆ¡ xuất, rồi liên mồm nói xin lá»—i.
"Vân Äình, tiểu sư đệ cá»§a ngươi xuất thân cùng khổ, vừa má»›i gia nháºp môn phái, còn ham thá»±c dục, chưa thể tÃch cốc (**), ngươi hãy phụ trách việc ăn ở cá»§a hắn váºy." Phượng Lam Tiên Tá» ngồi bên trên nói vá»›i Bá Vân Äình, mặt hoa đầy vẻ nghiêm trang những vẫn phảng phất có chút hiá»n từ.
"Dạ, sư nương." Bá Vân Äình cúi ngưá»i lÄ©nh mệnh.
Má»i ngưá»i đã rá»i khá»i Ngá»c Tiêu Lâu, chỉ còn hai phu phụ lưu lại trong phòng, tuy nhiên má»—i ngưá»i má»™t ý.
Phượng Lam lẳng lặng nhìn quanh phòng, hồi lâu sau má»›i cất lá»i: "Vân Vong, ông có thể nói là thà nh quả đầy nhà rồi, tên đệ tá» má»›i và o quả thá»±c không phải là nhìn lầm ngưá»i đâu, ngay cả hai tá»· muá»™i Thanh Nhi cÅ©ng Ä‘á»u mang danh nghÄ©a là đệ tá» cá»§a ông, trong khi thiếp thân lại không có ngưá»i kế tục cho pháp tông, tháºt là náy náy vá»›i Nhất Äức sư tôn."
Tiêu Vân Vong ngạc nhiên nhìn vợ, cưá»i nói: "Lam nhi gần đây không ngừng khổ tu nên Ãt thá»i gian dạy dá»—, vi phu chỉ là thay nà ng chia sẻ công việc mà thôi, huống hồ đệ tá» cá»§a ta lại chẳng phải cÅ©ng là đệ tá» cá»§a nà ng ư?"
Phương Lam nói giá»ng giáºn dá»—i: "Ông rõ rà ng là cưá»i nhạo tôi mà , thiếp thân đâu phải là thiên tà i ngà n năm khó gặp cá»§a Côn Lôn phái như ai kia, nếu không năng tu khổ luyện chỉ e tu vi đã bị ông bá» xa từ lâu."
Tiêu Vân Vong vá»™i và ng nịnh ná»t liên hồi má»›i là m tiêu Ä‘i sá»± giáºn dá»—i cá»§a phu nhân.
Phượng Lam thu hồi vẻ nhi nữ thưá»ng tình, trầm tư má»™t lát rồi đột ngá»™t nói: "Thanh Nhi và Nguyệt Nhi Ä‘á»u là bẩm sinh đạo cốt, những năm qua chúng ta khổ tâm bồi dưỡng hao phà không Ãt tâm lá»±c. Nói tháºt, tu vi hai đứa nó so vá»›i đám ngưá»i đồng trang lứa trên Côn Lôn SÆ¡n Ä‘á»u vượt trá»™i, không chịu thua kém bất kỳ ai... Thiếp thân muốn biết cái vị ở Vương Mẫu Phong kia rốt cục có gì hay ho chứ? Thiếp còn muốn lưu má»™t đứa lại để mình dạy dá»—, tương lai sẽ chÃnh thức gia nháºp Pháp tông, như váºy má»›i thuáºn."
Tiêu Vân Vong chăm chú nhìn ái thê giây lát rồi nói: "Cái gì là 'cái vị ở Vương Mẫu Phong'? Cái tên đó thá»±c khiến nà ng phản cảm như váºy sao?"
Phượng Lam thần sắc lạnh lùng, nguẩy đầu nói giá»ng chế giá»…u: "ÄÆ°Æ¡ng nhiên 'cái vị' mà ai đó vẫn còn tưởng nhá»› còn có thể là ai được chứ? Chiếm Ä‘oạt trái tim cá»§a phu quân ta, lại còn muốn chiếm cả nữ nhi cuả ta luôn..."
"Câm ngay!" Tiêu Vân Vong đột nhiên nổi giáºn đùng đùng, nhưng thấy ánh mắt cá»§a Phượng Lam cÅ©ng Ä‘ang giáºn dữ nhìn lại, hai ngưá»i đối mắt hồi lâu, gay gắt không há» khoan nhượng. Ông lại nghÄ© tá»›i bao nhiêu năm ân tình, tức thì lòng trở nên má»m nhÅ©n, liá»n nắm lấy tay Phương Lam hạ giá»ng nói: "Lam nhi, các con cá»§a chúng ta Ä‘á»u đã lá»›n cả rồi, nà ng còn có lòng nghi ngỠđối vá»›i ta, như váºy tháºt là không công bằng... Nà ng không những khinh thưá»ng cảm tình cá»§a chúng ta mà còn khinh thưá»ng luôn cả CÆ¡ Hương Tiên Tá»..."
"Äừng có nhắc tá»›i tên y trước mặt ta!" Phương Lam vùng tay thoát khá»i bà n tay cá»§a Tiêu Vân Vong, đứng dáºy phất tay áo bá» Ä‘i, nháy mắt đã ra khá»i căn phòng, bá» lại sau lưng tiếng rèm châu va và o nhau lanh canh.
Thiên đạo vô tình, nhưng ngưá»i hữu tình, Tiêu Vân Vong từ năm ấy khi lá»±a chá»n cùng Phượng Lam song tu thà nh đạo, coi như đã chấp nháºn chá»n lấy con đưá»ng cá»±c kỳ gian nan rồi.
Hai ngưá»i khi má»›i kết hợp, tu vi cÅ©ng gần như nhau. Như hiện tại, má»™t ngưá»i dã đạt tá»›i cảnh giá»›i Thái Hư, má»™t ngưá»i vẫn dừng lại ở thá»i kỳ Phân Thần Di Hợp... cho dù có nguyện ý Ä‘i chăng nữa, ắt sẽ có má»™t ngà y sinh ra khoảng cách.
Tá»›i lúc tối háºu, thá»±c có thể bá» qua, thá»±c có thể bất chấp khoảng cách đó? Thuáºn theo duyên hay thuáºn theo tình, con đưá»ng hợp cả duyên tình lẽ nà o lại khó Ä‘i như váºy?
Cho dù là thế ông vẫn chưa từng hối háºn vá» sá»± lá»±a chá»n năm xưa.
NghÄ© tá»›i hồi đó, ông mang danh kỳ tà i hãn thế cá»§a Côn Lôn, đã tá»± mình vứt bá» bao nhiêu kỳ vòng cá»§a sư trưởng, lại chịu đựng bao nhiêu áp lá»±c má»›i có thể cùng ái thê Ä‘i chung má»™t con đưá»ng, hiện giá» lại rụt rè váºy ư?
Từ sâu thẳm cá»§a đạo tâm, những khà vÅ© kiên cưá»ng năm xưa vẫn tá»± vấn mãi không thôi.
Ông thu hồi lại ánh mắt hư vô, nở nụ cưá»i khổ, rồi đứng thẳng dáºy, thở dà i má»™t hÆ¡i, dừng chân giây lát rồi cÅ©ng theo đó bước lên phÃa trước.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
Chữ ký của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:24 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 3: Nháºp Môn (2)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Sáng sá»›m ngà y hôm sau, trên Ngá»c Tiêu Phong.
Trá»i còn chưa sáng hẳn Dương Chân đã thức giấc, nặng ná» ngồi dáºy. Trong ánh sáng má» má», hắn nhìn xung quanh. NÆ¡i nà y là má»™t căn phòng rất đặc biệt, trong phòng thanh nhã tinh khiết, phÃa trước bên trái giưá»ng ngá»§ là má»™t cái cây cảnh, ngay đằng trước là má»™t chiếc bà n, văn phòng tứ bảo đầy đủ. Äặc biệt hÆ¡n là có cá»a sổ ở ba mặt, trên đỉnh đầu có má»™t cái cá»a sổ gá»i là Thiên Song, trước mặt và phÃa bên phải cÅ©ng có cá»a sổ gá»i là Phong Song.
Äồ đạc trong phòng tất cả Ä‘á»u là m bằng gá»— thô, phát ra hương thÆ¡m nhè nhẹ, khiến cho ngưá»i ta có cảm giác cá»±c kỳ thuần khiết.
Hết thảy Ä‘á»u giống như trong má»™t giấc mÆ¡, Dương Chân bất giác ngồi ngẩn ra đó mất má»™t lúc.
Hôm qua còn là má»™t đứa trẻ bÆ¡ vÆ¡, hôm nay đã thà nh tiên gia đệ tá», hắn ta cắn răng tá»± véo mình má»™t cái má»›i dám tin mình thá»±c sá»± đã bước sang má»™t thế giá»›i má»›i.
Ngà y hôm qua hắn đằng vân giá vÅ© xoay mòng mòng tá»›i đầu váng mắt hoa, tất cả Ä‘á»u không nhìn được rõ rà ng, sau đó lại được Bá Vân Äình sắp xếp chá»— ăn nghỉ. Lúc nà y hắn rất muốn biết chÃnh xác bên ngoà i là nÆ¡i như thế nà o.
NghÄ© tá»›i đó liá»n lăn ngưá»i dáºy.
Tất cả các cá»a sổ Ä‘á»u mở ra, mặt trá»i còn chưa má»c, ánh sáng chiếu và o trong phòng vẫn còn má» nhạt u ám, hắn má»›i phát giác rằng nhãn lá»±c cá»§a mình đột nhiên rất tốt, nhìn má»i váºt rõ rà ng như ban ngà y. Hôm qua, từ khi tỉnh lại trong huyệt má»™, thân thể cá»§a hắn hình như phát sinh rất nhiá»u biến hóa cổ quái.
Äang lúc nghÄ© ngợi linh tinh, đột nhiên những quyển sách trên cái bà n đặt trước cây cảnh lá»t và o tầm mắt cá»§a hắn. Hắn liá»n thuáºn tay rút lấy má»™t quyển mở ra xem. Äó là má»™t quyển Huyá»n Môn Äạo Äức, ná»™i dung Ä‘á»u là từ trước tá»›i nay chưa từng thấy qua, đương nhiên hắn cảm thất rất thÃch thú.
Khi hắn còn ở dưới núi, được mẹ dạy cho biết Ä‘á»c biết viết, nếu có cÆ¡ há»™i tìm được má»™t váºt gì có chữ thì Ä‘á»u không thể buông tay ra được.
Sách đã mở ra là khó mà dừng lại, hoà n toà n quết Ä‘i tất cả má»i thứ.
Chợt Ä‘á»c tá»›i má»™t dòng kệ ngữ (lá»i kinh): "Nhân sinh nhất thế gian, thà như Ä‘iện quang tốc, Anh nhân hóa lão mạo, thúc hốt xuân má»™ng trung." (Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a con ngưá»i, nhanh như ánh chá»›p giáºt. Từ trẻ tá»›i già rồi, thấm thoắt như má»™ng xuân).
Hắn niệm Ä‘i niệm lại câu nà y, bất giác như chìm đắm và o trong suy tưởng, phải rồi, nếu là má»™t ngưá»i bình thưá»ng, sao biết được đưá»ng lên trá»i, sao biết trên Ä‘á»i còn có ngưá»i được như phi tiên?
Quyển đó vừa xem xong, lại rút ra má»™t quyển khác, đó là quyển Nguyên Thá»§y SÆ¡ Chương, trong sách toà n là khẩu quyết huyá»n ảo, Ä‘á»c qua rất khó hiểu, nhưng xem kỹ thì cà ng Ä‘á»c cà ng thấy có đạo lý, bất tri bất giác đã trải qua hÆ¡n ná»a canh giá».
"Dương sư đệ, ngủ có ngon không?"
Má»™t trà ng tiếng cưá»i hà o sảng vá»ng lại, kèm theo là tiếng gõ cá»a vang lên.
Dương Chân giáºt mình gấp sách, cẩn tháºn đặt nó trở lại vị trà đúng như lúc đầu rồi mở cá»a, đúng là Bá Vân Äình Ä‘ang đợi ở ngoà i.
"Bá đại ca, xin chà o."
"Phải gá»i ta là đại sư huynh chứ."
Dương Chân Ä‘i ra ngoà i nhìn quanh má»™t vòng, khắp nÆ¡i Ä‘á»u là ngá»c thụ quỳnh hoa, hÆ¡i lạnh khe khẽ phả và o mặt khiến hắn run rẩy. Lúc nà y hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, phóng mắt ra xa, bên ngoà i ngá»n núi là những mà n sương khói vây xung quanh dà y đặc tá»›i cả ná»a dặm, núi non tuyết phá»§ lấp lánh, mây má» vấn vÃt nhạt nhòa phá»§ lên má»™t cái hồ nước trong xanh trên đỉnh núi.
Xung quanh chiếc hồ là những vách đá liên tiếp chiếm hết cả ná»a dặm, ở phÃa chÃnh bắc theo hướng sao tá» vi là má»™t tòa ngá»c cung; hai bên đông tây má»—i bên Ä‘á»u có má»™t tòa thiên Ä‘iện, phong cách má»—i tòa má»™t vẻ, tòa phÃa đông tinh xảo lung linh, tòa phÃa tây bình dị thâm nghiêm; phÃa chÃnh nam là má»™t bức vách bằng băng trong suốt rá»±c rỡ, bên dưới là má»™t cây cầu mây nho nhá» bắc qua chiếc hồ. Trên sưá»n núi phÃa trước chÃnh là cổng cá»§a chi phái Ngá»c Tiêu Phong.
Ở giữa là một khoảng đất rộng có lan can bao quanh, bốn mặt là những nhà thủy tạ quanh co liên tiếp thà nh một dãy, hà nh lang liên thông với nhau.
Dương Chân hiện Ä‘ang đứng trên lan can má»™t gian tinh xá phÃa tây ngay sát vách núi, vá»›i tay có thể chạm và o những nhánh cá» lấp lánh bay bay trong không trung, mắt say mê nhìn những gợn sóng lăn tăn, hÆ¡i nước bốc lên má» má» bên dưới. Bá Vân Äình vẫn kiên nhẫn đứng đợi sau lưng hắn.
Hiện tại, phÃa đông đã vá»±ng hồng, tia nắng ban mai bắt đầu xuất hiện, trá»i đất nhuá»™m má»™t mà u vô cùng thuần khiết.
Giữa lưng chừng không bên trên Ngá»c Tiêu Phong, khói mây vấn vÃt, xa xa nhấp nhô vố số những đỉnh núi lá»›n nhá», phóng mắt nhìn qua chỉ thấy má» má» hư ảo má»™t mà u hồng nhạt trắng trắng. Tiên cảnh nhân gian chÃnh là đây.
Bá Vân Äình thấy Dương Chân chìm đắm trong cảnh váºt, liá»n cưá»i nói: "NÆ¡i đó là Côn Lôn Tiên Phá»§, Linh Tiêu Ngá»c Quế là má»™t trong mưá»i tám thắng cảnh, và o lúc mặt trá»i má»c và lặn chÃnh là khoảnh khắc đẹp nhất."
Dương Chân hÃt sâu má»™t luồng không khÃ, đột nhiên nói: "NÆ¡i nà y núi xuyên mây cao như váºy, sao lại không thấy lạnh nhỉ?"
Bá Vân Äình hình như đã sá»›m biết sẽ có câu há»i nà y, liá»n đáp lá»i: "Trên cái hồ kia có bố trà Tụ Dương Kỳ Tráºn, Tụ Linh Tráºn và Tiểu Phong SÆ¡n Tráºn, bảo vệ trong núi không bị gió giáºt mưa rÆ¡i, chứ ở bên ngoà i thì không được như váºy đâu."
Dương Chân ngÆ¡ ngẩn suy nghÄ© những lá»i Bá Vân Äình vừa nói, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
"Sư tôn Ä‘ang đợi đệ tại Ngá»c Tiêu Lâu, hãy theo ta đến đó." Bá Vân Äình Ä‘i trước dẫn đưá»ng.
Căn phòng nằm trên tầng trúc khá cao so vá»›i mặt hồ, từ trên xuống dưới phải Ä‘i qua mấy lần cầu thang. Dương Chân theo Bá Vân Äình Ä‘i xuống nhà thá»§y tạ, Ä‘i má»™t mạch xuống khoảng sân rá»™ng bên dưới, dưới chân là ná»n đá xanh vuông vức bóng láng như gương, lại có má»™t lá»›p sương má» bao phá»§ bên trên, má»—i bước chân qua có mấy phần cảm giác như là hư ảo chứ không phải là tháºt.
"NÆ¡i nà y là giáo trưá»ng cá»§a Ngá»c Tiêu Phong, hà ng ngà y tất cả Ä‘á»u đấu pháp so tà i ở đây, đợi má»™t chút là đệ có thể nhìn thấy bá»n há»."
"NÆ¡i nà y có rất nhiá»u ngưá»i hay sao?"
Bá Vân Äình mỉm cưá»i thần bà nhưng không trả lá»i.
"Boong, Boong, Boong!" Lúc nà y trên núi xa truyá»n lại ba tiếng chuông vang vá»ng hùng háºu.
"Äã đến giá» Côn Lôn đệ tá» luyện táºp buổi sáng rồi." Bá Vân Äình giải thÃch.
Dương Chân chỉ biết gáºt đầu, hiện tại ánh mắt cá»§a hắn Ä‘ang nhìn chăm chú vá» căn Ä‘iện phÃa trước.
Ngá»c Tiêu Lâu có ba tầng nằm tÃt trên đỉnh núi, bên trên lợp ngói lưu li, hai tầng đầu hình vuông, bốn góc mái ngói cong cong, tầng thứ ba lại hình bát giác, tám góc nhá»n hoắt. Bốn mặt Ä‘iện bố trà cổng vòm bằng ngá»c, sáng sá»§a thoáng đãng, giống y như má»™t cung Ä‘iện bằng băng váºy.
Bên trong lâu phòng, bốn bức tưá»ng Ä‘á»u chạm khắc ngá»c bÃch, trần nhà treo gấm, dưới đất giải nhung xanh, trưá»ng ká»· bồ Ä‘oà n được sắp xếp phân thà nh chá»§ khách rõ rà ng.
Lúc nà y, trong lâu phòng sá»›m đã chá» sẵn má»™t nhóm ngưá»i, phu phụ Tiêu Tân Vong ngồi ở vị trà trưởng thượng nÆ¡i chÃnh giữa, phÃa dưới bên trái là má»™t nam hai nữ đứng khoanh tay cung kÃnh, còn chưa ngồi và o vị trÃ. Dương Chân má»›i bước và o cá»a, vừa má»›i khoanh tay đã nhìn thấy thiếu nữ mặc áo tÃm hôm qua, nà ng ta Ä‘ang nghịch ngợm hướng vá» phÃa hắn là m mặt quá»·, hắn đà nh cưá»i cưá»i đáp lại, nhanh chóng quên Ä‘i những ấn tượng cá»§a lần gặp đầu tiên trong hôm qua.
ÄÆ°a mắt lên phÃa trước, hắn liá»n phát hiện có thêm má»™t thiếu nữ khác, vừa nhìn thấy là hắn đã ngá»› ngưá»i ra.
"Ngốc qua , đó là tỷ tỷ của ta, Tiêu Thanh Nhi." Tiêu Nguyệt Nhi liếc Dương Chân một cái có vẻ không vừa lòng.
Dương Chân giáºt mình, lại cố liếc trá»™m vá» phÃa thiếu nữ áo xanh bên phải thêm má»™t cái, chỉ thấy nà ng ta mà y cong mÅ©i thẳng, khuôn mặt tươi tắn như hoa, so vá»›i Tiêu Nguyệt Nhi có sáu bảy phần giống nhau, nhưng lại có hÆ¡n mấy phần trầm tÄ©nh Ä‘oan trang. Thiếu nữ nhìn hắn gáºt đầu, khẽ cưá»i e thẹn. Dương Chân tức thì mặt mÅ©i nóng bừng, liá»n cúi đầu tránh ánh mắt cá»§a nà ng ta.
Tiêu Nguyệt Nhi thấy váºy báºt cưá»i hi hi, giống như đã phát hiện được Ä‘iá»u gì rất thú vị.
Trong phòng đột nhiên có má»™t tiếng hắng giá»ng khe khẽ, đó là từ ngưá»i đứng phÃa bên trái.
Bá Vân Äình sau khi hướng tá»›i sư tôn phục mệnh, liá»n đứng vá» phÃa bên trái, cùng chá»— vá»›i má»™t thanh niên áo lam. Ngưá»i nà y toà n thân trên dưới Ä‘á»u toát ra sát khà lạnh lẽo y như má»™t thanh Ä‘ao nằm trong vá», hiện tại y Ä‘ang mỉm cưá»i nhìn Dương Chân đầy vẻ chế diá»…u.
Mà ng tai Dương Chân nhói lên má»™t cái, rụt rè ngoảnh đầu nhìn vá» phÃa thanh niên áo lam, chỉ thấy khuôn mặt y nhá» và dà i rất anh tuấn nhưng ánh mắt lạnh lẽo giống như băng tuyết, hắn đột nhiên cảm thấy khà lạnh như bao trùm cả cÆ¡ thể, bất giác khẽ run lên mấy cái.
Hắn không dám nhìn lâu, láºp tức chuyển ánh mắt nhìn vá» phÃa Bá Vân Äình Ä‘ang cưá»i ôn hòa.
"Äệ tỠút cá»§a ông quả thá»±c cÅ©ng có chút thú vị nhỉ." Mỹ phụ áo ngá»c ngồi bên trên tươi cưá»i nói.
Dương Chân lúc nà y má»›i nhìn lên phÃa trên, Tiêu Vân Vong ngồi đà ng hoà ng ở chÃnh giữa, Ä‘ang nhìn hắn khe khẽ mỉm cưá»i.
Trước khi và o phòng, Bá Vân Äình đã giá»›i thiệu sÆ¡ qua cho Dương Chân, mỹ phụ Ä‘oan trang nhu nhã ngồi bên cạnh chÃnh là sư nương Phượng Lam Tiên Tá», khuôn mặt có mấy phần giống vá»›i hai thiếu nữ ở bên dưới, chỉ là mà y mắt có chút thần khà lạnh lẽo, vẻ mặt già dặn hÆ¡n mà thôi.
Dương Chân liá»n theo sá»± chỉ dẫn cá»§a sư huynh Bá Vân Äình, hướng vá» phÃa Tiêu Vân Vong thá»±c hiện ba quỳ chÃn lạy, hà nh đại lá»… bái sư, chÃnh thức gia nháºp môn phái, lại thi lá»… ra mắt vá»›i chư vị đồng môn rồi má»›i lui xuống.
Äại sư huynh Bá Vân Äình, nhị sư huynh Lãnh Phong, tam sư tá»· Tiêu Thanh Nhi, tứ sư tá»· Tiêu Nguyệt Nhi. Dương Chân đứng ở vị trà cuối cùng bên trái, lặng lẽ ghi nhá»› từng ngưá»i, lòng thầm nghÄ©, cuối cùng ta cÅ©ng trở thà nh tiên gia đệ tá» rồi.
Tiêu Vân Vong ngồi ghế trưởng thượng, ngẩng cao đầu nói: "Chân nhi, Ngá»c Tiêu Phong ta là má»™t nhánh, so vá»›i Côn Lôn có Ä‘iểm riêng biệt, vi sư thuá»™c vá» Äạo tông, sư nương ngươi lại là đệ tá» Pháp tông. Theo đó mà nói ngươi bái là m môn hạ cá»§a ta đương nhiên thuá»™c Äạo tông. Chỉ là vi sư trá»±c tiếp thu nháºn ngươi thà nh nháºp thất đệ tá» là không hợp vá»›i quy cách tuyển lá»±a từ ngà n năm nay cá»§a Côn Lôn phái. Thông thưá»ng đệ tá» má»›i và o phải tu hà nh tại Vạn Thanh Cốc, đợi tá»›i lúc đạt được tu vi có thể đăng đưá»ng nháºp thất thì má»›i do chi phái cá»§a các tông tuyển chá»n. Bởi váºy, danh nghÄ©a cá»§a ngươi rốt cục hiện giá» chỉ là ký danh đệ tá» cá»§a vi sư, ngươi đã hiểu chưa?"
Dương Chân vừa má»›i gia nháºp, đối vá»›i việc trong tiên gia môn phái hoà n toà n chẳng biết gì hết, liá»n nhìn Tiêu Vân Vong rồi lại nhìn Phượng Lam sau đó cứ mÆ¡ hồ gáºt gáºt đầu. Trong lòng hắn có thể và o tiên sÆ¡n tu hà nh đã là việc mÆ¡ ước bấy lâu, chỉ cần biết như váºy là đủ.
Phượng Lam lúc nà y chợt cất giá»ng giải thÃch: "Tư chất và căn cốt cá»§a ngươi Ä‘á»u thuá»™c loại hiếm có, phải ná»— lá»±c tu hà nh để có thể mau chóng đăng nháºp tông thất, đợi tá»›i lúc và o tổ sư từ đưá»ng trên Thái Hạo Phong bái tế, ghi sổ nháºp tịch thì má»›i chân chÃnh trở thà nh đệ tá» Côn Lôn, tránh cho sư phụ ngươi bị ngưá»i ta nói nà y nói ná»."
Tiêu Nguyệt Nhi chợt cưá»i hi hi nói: "Cha, e rằng phen nà y ngưá»i ắt bị Nhất Nguyên Sư Tổ gia gia quở trách rồi."
Phương Lam nhìn con gái đầy vẻ yêu mến, khẽ nạt: "Không phân biệt lá»›n nhá»." Rồi lại liếc phu quân má»™t cái thở dà i nói: "Ông đó nhé, lại gây phiá»n phức cho chưởng môn sư bá, chi phái Ngá»c Tiêu Phong chúng ta là má»™t chi loạn xạ, đạo pháp hai tông Ä‘á»u có cả, tháºm chà tá»· muá»™i Thanh Nhi Ä‘á»u đã dá»± định trở thà nh đệ tá» Thánh tông, à i..."
Tiêu Vân Vong thản nhiên mỉm cưá»i, không ngừng lắc đầu.
Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên cưá»i phá lên, nhà nhảnh nói: "Ngá»c Tiêu Phong chúng ta kỳ thá»±c giống như Côn Lôn phái thu nhá», má»i ngưá»i nói có phải không?" Nói Ä‘oạn nà ng ta nhìn quanh má»™t lượt rồi chợt hướng vá» phÃa hai vị sư huynh.
Quả nhiên Bá Vân Äình, tháºm chà cả Lãnh Phong Ä‘á»u thoáng lá»™ nét cưá»i, hai ngưá»i Ä‘á»u đồng thá»i gắng gượng gáºt đầu đồng ý.
Äá»™t nhiên Lãnh Phong chững chạc nói: "Nếu quả như Nguyệt Nhi sư muá»™i khai tông láºp phái, sư huynh nhất định sẽ ra sức á»§ng há»™."
Tiêu Nguyệt Nhi che miệng kinh ngạc, hồi lâu sau má»›i là m ra vẻ như tháºt đáp: "Váºy Nguyệt Nhi sẽ phong nhị sư huynh ngưá»i là m thá»§ tịch đại há»™ pháp, hi hi."
Bá Vân Äình cÅ©ng cưá»i nói: "Váºy phải phong đại sư huynh là m trưởng lão rồi, ha ha ha."
Hai vị trưởng bối trong nhà láºp tức rÆ¡i và o tình thế dở khóc dở cưá»i.
Tiêu Thanh Nhi chợt báºt cưá»i vui vẻ, rõ rà ng đã quá quen vá»›i tÃnh nghịch ngợm bát nháo cá»§a tiểu muá»™i. Dương Chân đưa mắt nhìn má»i ngưá»i, rồi cÅ©ng theo đó mà cưá»i cưá»i phụ há»a.
"ÄÆ°á»£c rồi." Tiêu Vân Vong vá»— hai tay và o nhau, đợi trong phòng yên tÄ©nh trở lại má»›i hướng vá» phÃa đại đệ tá» nói: "Việc rèn luyện nháºp môn cá»§a Chân nhi, sẽ do Vân Äình chỉ bảo."
Ngừng một lát, ông lại nói tiếp: "Tốt nhất là khổng để nó đi ra ngoà i, cũng không để đồng môn ở chi phái khác nhìn thấy Chân nhi."
Bá Vân Äình Ä‘ang định đáp lá»i, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng rá»™t rá»™t. Tất cả ánh mắt má»i ngưá»i bất giác Ä‘á»u táºp trung cả và o ngưá»i Dương Chân.
"Ta, ta đói rồi." Dương Chân cúi đầu nói vẻ áy náy. Mặt mÅ©i hắn láºp tức đỠlá»±ng như vải Ä‘iá»u, tá» ra quẫn bách vô cùng.
Bá Vân Äình vá»— tay và o trán má»™t cái, tá»± trách mình sÆ¡ xuất, rồi liên mồm nói xin lá»—i.
"Vân Äình, tiểu sư đệ cá»§a ngươi xuất thân cùng khổ, vừa má»›i gia nháºp môn phái, còn ham thá»±c dục, chưa thể tÃch cốc (**), ngươi hãy phụ trách việc ăn ở cá»§a hắn váºy." Phượng Lam Tiên Tá» ngồi bên trên nói vá»›i Bá Vân Äình, mặt hoa đầy vẻ nghiêm trang những vẫn phảng phất có chút hiá»n từ.
"Dạ, sư nương." Bá Vân Äình cúi ngưá»i lÄ©nh mệnh.
Má»i ngưá»i đã rá»i khá»i Ngá»c Tiêu Lâu, chỉ còn hai phu phụ lưu lại trong phòng, tuy nhiên má»—i ngưá»i má»™t ý.
Phượng Lam lẳng lặng nhìn quanh phòng, hồi lâu sau má»›i cất lá»i: "Vân Vong, ông có thể nói là thà nh quả đầy nhà rồi, tên đệ tá» má»›i và o quả thá»±c không phải là nhìn lầm ngưá»i đâu, ngay cả hai tá»· muá»™i Thanh Nhi cÅ©ng Ä‘á»u mang danh nghÄ©a là đệ tá» cá»§a ông, trong khi thiếp thân lại không có ngưá»i kế tục cho pháp tông, tháºt là náy náy vá»›i Nhất Äức sư tôn."
Tiêu Vân Vong ngạc nhiên nhìn vợ, cưá»i nói: "Lam nhi gần đây không ngừng khổ tu nên Ãt thá»i gian dạy dá»—, vi phu chỉ là thay nà ng chia sẻ công việc mà thôi, huống hồ đệ tá» cá»§a ta lại chẳng phải cÅ©ng là đệ tá» cá»§a nà ng ư?"
Phương Lam nói giá»ng giáºn dá»—i: "Ông rõ rà ng là cưá»i nhạo tôi mà , thiếp thân đâu phải là thiên tà i ngà n năm khó gặp cá»§a Côn Lôn phái như ai kia, nếu không năng tu khổ luyện chỉ e tu vi đã bị ông bá» xa từ lâu."
Tiêu Vân Vong vá»™i và ng nịnh ná»t liên hồi má»›i là m tiêu Ä‘i sá»± giáºn dá»—i cá»§a phu nhân.
Phượng Lam thu hồi vẻ nhi nữ thưá»ng tình, trầm tư má»™t lát rồi đột ngá»™t nói: "Thanh Nhi và Nguyệt Nhi Ä‘á»u là bẩm sinh đạo cốt, những năm qua chúng ta khổ tâm bồi dưỡng hao phà không Ãt tâm lá»±c. Nói tháºt, tu vi hai đứa nó so vá»›i đám ngưá»i đồng trang lứa trên Côn Lôn SÆ¡n Ä‘á»u vượt trá»™i, không chịu thua kém bất kỳ ai... Thiếp thân muốn biết cái vị ở Vương Mẫu Phong kia rốt cục có gì hay ho chứ? Thiếp còn muốn lưu má»™t đứa lại để mình dạy dá»—, tương lai sẽ chÃnh thức gia nháºp Pháp tông, như váºy má»›i thuáºn."
Tiêu Vân Vong chăm chú nhìn ái thê giây lát rồi nói: "Cái gì là 'cái vị ở Vương Mẫu Phong'? Cái tên đó thá»±c khiến nà ng phản cảm như váºy sao?"
Phượng Lam thần sắc lạnh lùng, nguẩy đầu nói giá»ng chế giá»…u: "ÄÆ°Æ¡ng nhiên 'cái vị' mà ai đó vẫn còn tưởng nhá»› còn có thể là ai được chứ? Chiếm Ä‘oạt trái tim cá»§a phu quân ta, lại còn muốn chiếm cả nữ nhi cuả ta luôn..."
"Câm ngay!" Tiêu Vân Vong đột nhiên nổi giáºn đùng đùng, nhưng thấy ánh mắt cá»§a Phượng Lam cÅ©ng Ä‘ang giáºn dữ nhìn lại, hai ngưá»i đối mắt hồi lâu, gay gắt không há» khoan nhượng. Ông lại nghÄ© tá»›i bao nhiêu năm ân tình, tức thì lòng trở nên má»m nhÅ©n, liá»n nắm lấy tay Phương Lam hạ giá»ng nói: "Lam nhi, các con cá»§a chúng ta Ä‘á»u đã lá»›n cả rồi, nà ng còn có lòng nghi ngỠđối vá»›i ta, như váºy tháºt là không công bằng... Nà ng không những khinh thưá»ng cảm tình cá»§a chúng ta mà còn khinh thưá»ng luôn cả CÆ¡ Hương Tiên Tá»..."
"Äừng có nhắc tá»›i tên y trước mặt ta!" Phương Lam vùng tay thoát khá»i bà n tay cá»§a Tiêu Vân Vong, đứng dáºy phất tay áo bá» Ä‘i, nháy mắt đã ra khá»i căn phòng, bá» lại sau lưng tiếng rèm châu va và o nhau lanh canh.
Thiên đạo vô tình, nhưng ngưá»i hữu tình, Tiêu Vân Vong từ năm ấy khi lá»±a chá»n cùng Phượng Lam song tu thà nh đạo, coi như đã chấp nháºn chá»n lấy con đưá»ng cá»±c kỳ gian nan rồi.
Hai ngưá»i khi má»›i kết hợp, tu vi cÅ©ng gần như nhau. Như hiện tại, má»™t ngưá»i dã đạt tá»›i cảnh giá»›i Thái Hư, má»™t ngưá»i vẫn dừng lại ở thá»i kỳ Phân Thần Di Hợp... cho dù có nguyện ý Ä‘i chăng nữa, ắt sẽ có má»™t ngà y sinh ra khoảng cách.
Tá»›i lúc tối háºu, thá»±c có thể bá» qua, thá»±c có thể bất chấp khoảng cách đó? Thuáºn theo duyên hay thuáºn theo tình, con đưá»ng hợp cả duyên tình lẽ nà o lại khó Ä‘i như váºy?
Cho dù là thế ông vẫn chưa từng hối háºn vá» sá»± lá»±a chá»n năm xưa.
NghÄ© tá»›i hồi đó, ông mang danh kỳ tà i hãn thế cá»§a Côn Lôn, đã tá»± mình vứt bá» bao nhiêu kỳ vòng cá»§a sư trưởng, lại chịu đựng bao nhiêu áp lá»±c má»›i có thể cùng ái thê Ä‘i chung má»™t con đưá»ng, hiện giá» lại rụt rè váºy ư?
Từ sâu thẳm cá»§a đạo tâm, những khà vÅ© kiên cưá»ng năm xưa vẫn tá»± vấn mãi không thôi.
Ông thu hồi lại ánh mắt hư vô, nở nụ cưá»i khổ, rồi đứng thẳng dáºy, thở dà i má»™t hÆ¡i, dừng chân giây lát rồi cÅ©ng theo đó bước lên phÃa trước.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:25 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 3: Nháºp Môn (3)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Tại chiếc phòng ăn nhá» nÆ¡i gian nhà kế bên phÃa Tây, Dương Chân Ä‘ang nhìn đám hoa quả vừa và ng vừa đỠquý hiếm trên bà n má»™t cách vô cùng kỳ quái, nhìn đến phát ngốc. Sau khi ăn chừng mưá»i quả thì hắn đã không chịu nổi, cảm thấy có chút khó chịu.
"Sao, không quen à ?" Bá Vân Äình đặt ấm trà và chung trà lên mặt bà n.
Dương Chân uể oải gáºt gáºt đầu.
"CÅ©ng phải, ngươi Ä‘ang tuổi ăn tuổi lá»›n, sau nà y để sư huynh tá»›i Thái Hạo Phong xin cho ngươi má»™t Ãt đồ ăn từ ngÅ© cốc. NÆ¡i đó mấy đệ tá» chúng ta thỉnh thoảng vẫn thưá»ng ăn cÆ¡m, còn sư phụ vá»›i sư nương thì từ lâu đã đạt tá»›i cảnh giá»›i vạn váºt vô cầu rồi, hai ba tháng cÅ©ng chẳng cần ăn uống."
"Tháºt sao?" Dương Chân bán tin bán nghi.
"Chỉ cần tu luyện đến cảnh giá»›i tÃch cốc, là đã có thể từ trong thiên địa tá»± bổ sung năng lượng cho bản thân, thưá»ng thì má»™t chút hoa quả và trà xanh đã là quá đủ, ngươi cứ cố gắng, sau nà y cÅ©ng có thể đạt tá»›i cảnh giá»›i như váºy." Bá Vân Äình ngồi xuống bên cạnh, vừa cưá»i nói vừa vá»— vá»— lên ngưá»i Dương Chân.
Uống hết ấm trà nóng thÆ¡m phức, nhìn vẻ hòa ái cá»§a đại sư huynh, lòng Dương Chân lại dấy lên cảm giác ấm áp vốn đã thất lạc từ lâu, hắn liá»n gáºt gáºt đầu.
"Äằng kia là cái tá»§ chứa rất nhiá»u hoà ng tinh lê và thá»§y tinh lê, nếu có đói thì cứ tá»›i đó lấy."
"Äệ thấy rồi, nhiá»u như váºy ăn không hết chả lẽ cÅ©ng không há»ng sao?" Dương Chân theo đó nhìn và o phÃa trong phòng ăn, nét mặt có và i phần đáng thương.
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không, thứ nhất vì đó không phải là váºt phà m, thứ hai lại có huyá»n linh thuáºt bảo vệ, để đó hai ba năm cÅ©ng vẫn hoà n toà n không có vấn đỠgì." Bá Vân Äình kiên nhẫn đáp.
"Tháºt váºy sao." Dương Chân lúc nà y má»›i hết hoà i nghi, má»i chuyện trên Côn Lôn SÆ¡n Ä‘á»u chẳng há» giống vá»›i bên dưới núi, trong đầu hắn Ãt nhất là đã có ấn tượng như váºy.
"ÄÆ°á»£c rồi, kế tiếp sau khi ta giảng giải cho đệ vá» môn quy cá»§a Côn Lôn phái, rồi má»›i có thể tu luyện những môn kinh Ä‘iển nháºp môn như đạo tâm cÆ¡ bản, bước đầu con đưá»ng luyện khÃ, bồi nguyên trúc cÆ¡, rồi tá»›i mấy bản sao kinh thư tại căn phòng mà đệ ngá»§ tối qua..."
"Äệ đã xem qua rồi." Dương Chân tức thì nói giá»ng rất hưng phấn.
"Xem qua rồi?" Bá Vân Äình có mấy phần nghi hoặc, lại nói: "Tâm pháp tu đạo cá»§a hai tông Äạo, Pháp thuá»™c Côn Lôn phái Ä‘á»u bắt nguồn từ chÃn bá»™ sách Nguyên Thá»§y Thiên Chương đó, từ nguyên khà há»—n độn mà nháºp đạo, lấy vương đạo sung mãn là m gốc rồi chia thà nh chÃn thiên bao gồm Trúc cÆ¡, Thai tức, TÃch cốc, Kim Ä‘an, Nguyên anh, Phân thần, Thái hư, Thông thiên và Äại thừa. Má»—i thiên lại chia thà nh ba tầng cảnh giá»›i khác nhau. Sư huynh năm xưa tu luyện thiên chương Trúc cÆ¡ tá»›i lúc thà nh công cÅ©ng mất gần năm năm, đệ xem ra thông minh hÆ¡n sư huynh nhiá»u, trong vòng ba năm cÅ©ng có thể có thà nh tá»±u."
"Ba năm?" Dương chân kinh ngạc thốt.
"Không tin ư?" Bá Vân Äình chau mà y há»i. "Các báºc tiá»n bối thá»i thượng cổ cá»§a Côn Lôn đã chuyển phức tạp thà nh đơn giản, lấy hà ng trăm thiên khẩu quyết đạo cÆ¡ đầy đủ nháºp môn rút gá»n tinh luyện thà nh má»™t quyển, bất quá chỉ có gần má»™t vạn chữ thôi."
"à đệ không phải váºy." Dương Chân nghe thấy sắc mặt lá»™ vẻ khó coi, vá»™i và ng xua tay lắc đầu, rồi há»i tiếp: "Äại sư huynh, chỉ cần Ä‘á»c nhá»› hết là có thể chÃnh thức tu luyện ư?"
Bá Vân Äình cưá»i nói: "Nhá»› hết đâu đã xong, má»™t chữ cÅ©ng không được thêm, ná»a chữ cÅ©ng không thể giảm, phải hoà n toà n dung há»™i thông suốt má»›i có thể đảm bảo việc tu luyện không Ä‘i lạc đưá»ng."
Dương Chân tức thì vò đầu ảo não đáp: "Äệ còn cho rằng chỉ cần Ä‘á»c hết là được, Nguyên Thá»§y SÆ¡ Chương kia đệ cảm thấy Ä‘á»c lại má»™t lần là đã nhá»› được hoà n toà n."
Bá Vân Äình há hốc mồm, khó khăn lắm má»›i ngáºm lại được, nói: "Äệ Ä‘á»c thá» má»™t Ä‘oạn xem có đúng không?"
"Hữu váºt há»—n thà nh, tiên thiên địa sinh. Tịch há» liêu há», độc láºp nhi bất cải, chu hà nh nhi bất đãi, khả dÄ© vi thiên hạ mẫu. Ngô bất tri kì danh, tá»± chi viết đạo..."
Dương Chân gãi đầu cưá»i hắc hắc, há miệng lại bắt đầu Ä‘á»c tiếp.
Bá Vân Äình má»›i nghe đã biết ngay là phần Äạo trong ba phần nháºp môn, liá»n vui vẻ gáºt đầu.
Lại nghe thấy Dương Chân huyên thuyên bất tuyệt Ä‘á»c má»™t lèo cả Ä‘oạn khẩu quyết đằng sau ra, cả phần Nguyên khÃ, phần Trúc cÆ¡... trÆ¡n tru liá»n mạch.
Bá Vân Äình kinh ngạc gáºt đầu liên tiếp, năm đó chá»— kinh văn thâm ảo khó hiểu nà y đã khiến chà ng Ä‘au đầu phát Ä‘iên, tiếp theo sau là nhị sư đệ và hai tiểu sư muá»™i đã khiến chảng phải chịu má»™t phen đả kÃch lá»›n lao, thế mà hiện giá» gã tiểu sư đệ lại cà ng khiến ngưá»i ta kinh hãi cá»±c kỳ.
Chà ng ta cay đắng nghÄ© tá»›i nhị sư đệ Lãnh Phong nháºp môn cháºm hÆ¡n chà ng tá»›i mưá»i hai năm, tu vi đã tiến triển vượt hÆ¡n hẳn chà ng. Xem ra chỉ là vấn đỠthá»i gian, sau nà y e rằng cả cái danh đại sư huynh cÅ©ng là có tiếng mà không có miếng mất thôi.
Kế đó lại nghÄ© tá»›i sư tôn cá»§a chà ng so vá»›i đồng môn cùng vai ở Côn Lôn Phái chẳng có ai bì kịp, thế mà nháºn chà ng là m đệ tá» lại không có thể vì lão nhân gia ngưá»i tranh quang vá»›i đồng môn, tuy sư phụ luôn nói là chưa từng vì việc nà y mà giáºn qua, nhưng nghÄ© tá»›i ắt Ãt nhiá»u cÅ©ng có chút hối háºn chứ không sai.
Nếu quả nhị sư đệ, tháºm chà hai vị sư muá»™i Ä‘á»u vượt xa chà ng, tương lai nhất định có thể ngẩng đầu dạng danh môn phái, mình còn có gì phải ghen tỵ nữa? Sư phụ cùng sư nương không phải là vẫn thưá»ng khen mình rá»™ng lượng đó sao?
NghÄ© tá»›i Ä‘iểm nà y, lại nhìn thấy Dương Chân Ä‘ang gáºt gù đắc ý, nét mặt đầy vẻ ngây thÆ¡ hồn nhiên, lòng chà ng bất giác cảm thấy rất thư thái, thoải mái.
Trong nhà ăn chỉ còn duy nhất tiếng xướng tụng vang vang, liên miên không dứt.
Hết chương 3
Ghi chú: Ngốc qua- Trái dưa ngố, là cách gá»i thân thiện, nghịch ngợm cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi đối vá»›i Dương Chân. (Lá»i dịch giả)
(**) Ghi chú: TÃch cốc: Phương pháp tuyệt thá»±c tu luyện cá»§a tiên gia.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:25 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 4: Quái Thai (1)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Thấm thoắt Dương Chân đã tá»›i Ngá»c Tiêu Phong tròn má»™t năm.
Lúc nà y hắn Ä‘ang ngồi suy tưởng trong phòng, thá»±c hiện buổi táºp sá»›m má»—i ngà y. Gà vừa má»›i gáy, đại Ä‘a số những đệ tá» má»›i gia nháºp Côn Lôn phái vẫn còn chìm trong giấc má»™ng.
"Tá»a vong thị thÃnh, bão thần dÄ© tÄ©nh, hốt tá» hoảng tá», kì trung hữu tượng; hoảng tá» hốt tá», kì trung hữu váºt..."
Trong lòng thầm niệm pháp quyết, bà n tay khum khum ná»a nắm ná»a mở tạo thà nh má»™t vòng tròn, táºp trung tinh lá»±c xua tan tạp niệm. Dần dần thể xác lẫn tinh thần trở thà nh tÄ©nh lặng, rồi nhanh chóng tiến và o cảnh giá»›i vô ngã trống rá»—ng, há»—n độn như thưá»ng ngà y.
Từ huyệt Äan Ä‘iá»n nÆ¡i bụng dưới chầm cháºm bắt đầu dẫn lên má»™t luồng hÆ¡i nóng, giống như chiếc lò má»›i được nhóm lên liên tục tán xạ nhiệt năng, đó là giai Ä‘oạn Lô đỉnh khởi chiếu, luyện tinh hóa khÃ, lưu chuyển khắp nÆ¡i.
Kế đó tách lấy má»™t tia nhiệt lưu theo Äá»™n tâm quyết dẫn lên phÃa trên, sau khi dẫn hết năm vòng tiểu chu thiên, toà n thân cảm thấy ấm áp thông sướng, chân khà lưu chuyển má»—i lúc lại mạnh thêm mấy phần, từ huyệt Mệnh môn lá»™n ngược trở lại Äan Ä‘iá»n. Äúng lúc nà y lại phát sinh hiện tượng kỳ lạ. Má»™t luồng sức mạnh cổ quái đột ngá»™t sinh ra khiến luồng chân khà vừa nhen nhóm được bá»—ng dưng như đổ và o má»™t cái hố không đáy, trong khoảnh khắc đã tản mát hoà n toà n.
TÄ©nh dưỡng giây lát, Dương Chân cố thá» thêm má»™t lần váºn khà theo chu thiên, kiên trì lưu chuyển được bốn vòng tiểu chu thiên thì lại thất bại y như trước.
Dương Chân chán nản đà nh thu công mở mắt. Lúc tu luyện lần đầu tiên, hắn nhanh chóng phát sinh cảm ứng chân khà má»™t cách kỳ tÃch, khiến đại sư huynh Bá Vân Äình vui mừng vô cùng. Váºy mà suốt má»™t năm qua, thá»§y chung vẫn dáºm chân tại giai Ä‘oạn Lô chiếu, chân khà cứ tá»±a như vấp phải má»™t cái vá»±c sâu không đáy chẳng tà i nà o vượt qua nổi. Phản ứng cổ quái nÆ¡i huyệt Äan Ä‘iá»n cá»§a hắn cÅ©ng là m cho Bá Vân Äình Ä‘au đầu chẳng hiểu tại sao, chỉ có thể an á»§i hắn chắc là do chưa đủ há»a hầu mà thôi.
Chuyển qua táºp viết, Dương Chân liá»n mở cánh cá»a sổ phÃa trước, mở văn án, xắn tay áo, nhỠánh sáng má» nhạt qua khung cá»a để đầu viết.
Äó là do tháng trước sau khi Bá Vân Äình vô tình nhìn thấy bút tÃch cá»§a Dương Chân, chà ng ta liá»n quyết định hắn má»—i má»™t ngà y phải chép sách luyện bút trong hai canh giá», bảo rằng sư tôn vốn dạy: Chữ cÅ©ng như ngưá»i, nếu không chịu tu dưỡng tâm tÃnh là m sao đạt được thiên tâm, là m sao phá được tâm ma? Rốt cục Dương Chân từ hôm đó bắt đầu phải táºp viết.
"Sư đệ" má»™t giá»ng nói lảnh lót như tiếng hoà ng oanh khe khẽ truyá»n lại, tiếp theo đó là những tiếng bước chân linh hoạt nhẹ nhà ng.
Tay Dương Chân đột nhiên khẽ run, mặt giấy tức thì trở thà nh nguệch ngoạc. "Binh" má»™t tiếng, cánh cá»a đã bị ngưá»i má»›i đến đẩy tung ra, má»™t thiếu nữ thanh lệ rạng rỡ xinh đẹp chạy à o và o trong cuốn theo má»™t là n gió thÆ¡m.
"Có theo sư tá»· Ä‘i bắt linh Ä‘iêu không?" Tiêu Nguyệt Nhi chẳng e dè tóm lấy vạt áo cá»§a Dương Chân định lôi hắn ra ngoà i, chợt thấy hắn vẫn đứng yên liá»n chuyển thà nh giáºn dữ nói: "Lại há»c ư?"
"Bà i táºp sáng nay còn chưa xong mà , lát nữa sẽ theo sư tá»· được không?" Dương Chân đặt bút, cau mà y nhăn nhó nói.
"Ãi chà chà , ngươi viết cái gì thế nà y, y như nòng ná»c ngoáy Ä‘uôi váºy, còn dở hÆ¡n cả sư tá»· nữa, hi hi." Tiêu Nguyệt Nhi nhướng mà y nhòm qua trước bà n má»™t cái.
Dương Chân cảm thấy trong lòng chua xót, thầm nghÄ©: ngươi là xuất thân tiên gia, sao biết được sá»± nghèo khổ cá»§a bá tánh dưới núi? Ta bữa no bữa đói, viết chữ không sai đã là tốt rồi, còn cái chuyện vung tay múa bút ấy thì xa vá»i biết mấy. Hắn tuy nghÄ© váºy mà miệng thì chẳng nói ra được.
"Sư đệ tình trạng thế nà o rồi?" giá»ng Bá Vân Äình ôn háºu vá»ng tá»›i, cùng lúc đó ngưá»i cÅ©ng xuất hiện ngay trước cá»a. "Nguyệt Nhi sư muá»™i hôm nay dáºy sá»›m nhỉ, chắc lại kiếm sư đệ ra ngoà i chÆ¡i hả?"
"ChÆ¡i gì chứ, đó gá»i là mượn ngoại váºt để luyện công, giống Tuyết sÆ¡n linh Ä‘iêu kia so vá»›i ngưá»i ta chạy còn nhanh gấp trăm lần đó. hừ!" Tiêu Nguyệt Nhi há»n dá»—i phản bác.
Dương Chân liếc sư huynh một cái, cúi đầu tiu nghỉu nói: "Vẫn y như cũ, cứ Lô khởi là Yên diệt ."
Trong khi nói, Bá Vân Äình đã bước chân và o trong phòng, đưa tay dò mạch cá»§a Dương Chân má»™t lát, rồi lắc đầu khuyên nhá»§: "Äể sau khi sư tôn xuất quan thì sẽ nhá» lão nhân gia Ä‘Ãch thân kiểm tra cho đệ, chắc cÅ©ng không có vấn đỠgì."
Tiêu Nguyệt Nhi bị gạt sang má»™t bên, bất giác tá» ra buồn bá»±c, quay sang Dương Chân nói: "Tư chất cá»§a sư đệ có hÆ¡i kém má»™t chút cÅ©ng chả sao, để hôm nà o sư tá»· xin sư tổ má»™t viên Thiên Phẩm Tạo Hóa Äan, ắt có thể giúp ngươi dá»… dà ng đốt phá qua cảnh giá»›i Trúc cÆ¡, nói không chừng còn có thể xông thẳng qua cảnh giá»›i TÃch cốc nữa ấy chứ."
Dương Chân nghe váºy ánh mắt liá»n sáng lên, chợt nghe Bá Vân Äình nói: "Tạo Hóa Äan kia mấy trăm năm má»›i mở lò má»™t lần, chÃnh là thiên tà i địa bảo, đâu phải chá»— nà o cÅ©ng có thể tìm được đâu? HÆ¡n nữa đám Thiên Phẩm Linh Äan nà y chắc chắn sẽ chẳng bao giỠđược cấp má»™t cách lãng phà cho đệ tá» má»›i nháºp môn."
Tiêu Nguyệt Nhi chẳng thèm để ý, cứ kéo Dương Chân Ä‘i rồi ngoái đầu lại nói: "Chá» má»™t lúc nữa Ä‘i, Ä‘ang là lúc linh Ä‘iêu tìm hái Thiên Niên Tuyết Chi Quả, cháºm má»™t chút là há»ng hết. Tuyết chi ná»a năm má»›i kết quả có má»™t lần, lúc nà y nhất định phải bắt lấy má»™t con má»›i được."
Bá Vân Äình đà nh trÆ¡ mắt nhìn hai ngưá»i nhanh chóng chạy Ä‘i.
Má»™t năm qua, việc tu luyện cá»§a Dương Chân chẳng há» tiến triển chút nà o, đã nghÄ© đủ má»i phương pháp mà cÅ©ng chẳng biết phải là m sao nữa. Ai biết được khi đó nháºn mệnh cá»§a sư tôn dạy dá»— tiểu sư đệ, đến giá» lại thà nh ra há»ng bét như váºy.
Hiện tại thá»i Ä‘iểm sư tôn xuất quan chẳng còn xa nữa, trong lòng chà ng vạn phần lo lắng. Bá Vân Äình thở dà i má»™t hÆ¡i rồi xoay ngưá»i bước Ä‘i.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:26 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 4: Quái Thai (2)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
NÆ¡i vách đá trên Ngá»c Tiêu Phong.
PhÃa đông vách núi, trong khe đá má»c lên má»™t gốc cổ tùng vạn năm, trong đám cà nh lá phá»§ đầy tuyết cá»§a nó thấp thoáng hai bóng ngưá»i ẩn nấp, lặng lẽ chỠđợi.
Cái khe đá nà y rá»™ng chừng hai trượng, sâu năm trượng, hai bên vách má»c lên mấy mảng nấm mà u tÃa, má»—i cây lá»›n thì bằng đà i sen, nhá» cỡ miệng chén, chen chúc nhau thà nh từng búi, những cái rá»… mà u và ng đỠđâm xuyên và o vách đá má»™t cách chắc chắn, trên mÅ© nấm còn Ä‘á»ng đầy những hạt sương long lanh, trên cuống thân thon thon má»c ra má»™t trái nhá» mà u đỠsẫm, từ xa đã có thể ngá»i thấy mùi thÆ¡m nức, mưá»i phần hấp dẫn.
Lúc nà y, vầng trăng lưỡi liá»m vẫn còn treo trên bầu trá»i, mạn phÃa đông vầng thái dương vừa má»›i nhô lên, nháºt nguyệt cùng chiếu, bầu trá»i xanh ngặt ngặt, yên tÄ©nh phi thưá»ng.
Khắp trên đỉnh núi tuyết phủ mênh mông một mà u trắng xóa, chỉ có vực sâu vạn trượng bên dưới là tối tăm mù mịt.
"Ãch xì...!" Dương Chân vô ý hÃt phải má»™t chút bụi tuyết, nhịn không nổi liá»n hắt hÆ¡i má»™t cái, Ä‘ang lúc chuẩn bị hắt hÆ¡i thêm cái nữa chợt má»™t bà n tay nhá» nhắn hồng hà o đưa ra bịt lấy miệng hắn.
Cà nh tùng xao động, bụi tuyết lại rơi xuống lắc rắc lả tả xuống cả bên trong lần bên ngoà i khe núi.
"Ãc...h...!" Thân thể má»m mại sát bên cạnh khiến Dương Chân khẽ run, bất giác xÃch ra má»™t chút, liên tiếp hÃt và o hai hÆ¡i dà i, cùng lúc đó hai ngưá»i quay đầu lại thà nh ra mặt ká» mặt, ngay cả tiếng hô hấp cÅ©ng nghe rõ, khuôn mặt bên kia hình như cÅ©ng có mấy phần thẹn thùng, hai bên Ä‘á»u vá»™i ngoảnh đầu quay ra.
Không gian tĩnh lặng hồi lâu.
"Nguyệt sư tá»·, trá»i sáng mau quá, cứ đợi thế ngà y không phải là cách đâu, còn phải là m thêm cái bẫy nữa má»›i được." Dương Chân nhìn lên trên vách cá»§a khe đá, nhìn tá»›i chăm chăm không chá»›p khiến cho hai mắt cay xè, đã ra ngoà i phạm vi cá»§a Tụ Dương Tráºn trên Thiên trì, bên ngoà i đặc biệt lạnh giá.
"Hừ, Linh thú trên Côn Lôn SÆ¡n đâu phải là đám váºt thưá»ng dưới núi cá»§a các ngươi mà bắt chước, đợi thêm chút, ta đã sá»›m bố trà má»™t cái tráºn tiểu Phược Long, cho dù là thứ gì cÅ©ng không thoát khá»i bà n tay cá»§a ta được." Tiêu Nguyệt Nhi không giấu được sá»± đắc ý.
"Äã váºy thì má»™t mình sư tá»· là được rồi, còn kêu ta là m chi nữa, sư đệ chân cháºm tay vụng, khinh công Ä‘á»u không thể..." Dương Chân hạ giá»ng oán trách, còn mấy lá»i khó chịu nữa chưa kịp nói ra.
"Sư tá»· gá»i ngươi tá»›i là để ngươi được vui vẻ má»™t chút, tháºt là không hiểu lòng tốt cá»§a ngưá»i ta." Tiêu Nguyệt Nhi há»n mát giÆ¡ tay gõ nhẹ cho Dương Chân má»™t cái.
"Chịu khổ sở như vầy còn chưa đủ hay sao..." Bất quá, Dương Chân cũng chỉ dám nghĩ như thế chứ nà o dám nói ra miệng, bằng không hắn chẳng biết vị sư tỷ bướng bỉnh nà y sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.
Từ ngà y Dương Chân lên núi tá»›i nay, liá»n trở thà nh đối tượng trêu chá»c má»›i cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi, đại sư huynh cùng nhị sư huynh má»—i ngưá»i Ä‘á»u có việc riêng, cả ngà y chúi đầu và o việc tu luyện, là m gì có ai bồi tiếp ả nha đầu bát nháo như nà ng ta? Tiêu Thanh Nhi tá»· tá»· cá»§a nà ng tÃnh tình Ä‘iá»m đạm cÅ©ng chẳng hùa theo nà ng là m mấy chuyện nghịch ngợm vô Ãch. Ngá»c Tiêu Phong sừng sững cô độc, Tiêu Nguyệt Nhi cÅ©ng khó mà tìm những đồng môn ở chi phái khác. Hiện tại lại có má»™t tiểu sư đệ còn nhá» hÆ¡n nà ng nữa ở đây, việc sai bảo gã tá»± nhiên là điá»u rất hứng thú.
Trá»i dần dần sáng trắng, mặt trá»i tá»a những tia ánh sáng và ng vạn trượng chiếu xuống Côn Lôn Tiên Phá»§, rá»±c rỡ vô cùng.
Ngá»› ngẩn trên ngá»n tùng thoáng cái đã má»™t canh giá» trôi qua, Tu vi cá»§a Dương Chân vốn còn chưa đạt tá»›i trình độ không sợ lạnh, thá»±c tại đã có vẻ không chịu nổi nữa. Hắn liếc vá» phÃa Tiêu Nguyệt Nhi bên cạnh má»™t cái, cặp mắt cá»§a nà ng ta vẫn Ä‘ang lấp loáng tinh quang nhìn chăm chú xuống dưới vách đá.
Lúc nà y, có má»™t tiếng rÃt cao vút vang vá»ng phÃa bên ngoà i, má»™t con chim lá»›n mà u xanh giang cánh lượn vòng trên không trung, bay qua vách đá.
Äá»™t nhiên dưá»ng như phát hiện ra thứ gì đó khiến nó vui mừng khôn xiết, liá»n từ từ liệng xuống, hai cánh vá»— phà nh phạch ngay phÃa trên khe núi, tốc độ hạ xuống cháºm tá»›i mức khiến ngưá»i ta tưởng nó Ä‘ang được treo lÆ¡ lá»ng giữa từng không.
Hai ngưá»i trên cây vô cùng bất ngá», linh Ä‘iêu đâu chẳng thấy, tá»± nhiên lại nhảy ra má»™t con quái Ä‘iểu, bất quá hai ngưá»i ngược lại cà ng thÃch thú hÆ¡n. Con thanh Ä‘iểu nà y từ thần khà tá»›i hình dạng Ä‘á»u rõ rà ng không phải tầm thưá»ng.
Dương Chân nắm chặt lòng bà n tay ướt mồ hôi, nÃn thở chỠđợi. Tiêu Nguyệt Nhi cà ng khẩn trương, nà ng ta trụ chân giống như linh miêu nhá»m dáºy, má»™t tay nắm pháp quyết, tay kia rút ra má»™t cái túi dệt bằng tÆ¡ mà u và ng, thá»§ thế sẵn sà ng phát động.
Con chim lá»›n mà u xanh kia rÃt lên má»™t tiếng, đột nhiên thu cánh rất nhanh, thân hình đã lao xuống vách núi như chá»›p giáºt.
Từ cá»±c tÄ©nh tá»›i cá»±c động, tất cả Ä‘á»u rất bất ngá», không há» có má»™t dấu hiệu nà o báo trước.
Thoáng cái, đã có sáu bảy Tuyết Chi Quả ở trong khe núi bị nó ăn mất.
Sau khi nuốt chá»ng đám quả, cái đầu chim to đùng cá»§a nó đảo qua đảo lại má»™t hồi, rồi chợt rÃt lên má»™t tiếng quái dị, giang rá»™ng đôi cạnh định bay ra.
Tiêu Nguyệt Nhi lúc nà y má»›i kịp phản ứng, tức thì nhanh chóng khá»›p pháp quyết, khởi động tráºn pháp.
Nháy mắt, trên vách núi má»™t luồng ánh sáng mà u và ng thổ à o át phát ra, mấy con tiểu thổ long (rồng đất nhá») bay lượn Ä‘an xen, cuốn thà nh má»™t cái quang tráo chụp lấy con quái Ä‘iểu Ä‘ang Ä‘inh bay lên.
Tiêu Nguyệt Nhi hoan hô má»™t tiếng rồi nhảy xuống gốc cổ tùng, đột nhiên má»™t luồng ánh sáng mà u xanh lóe lên, "chát chát" mấy tiếng phá rách quang tráo, con đại Ä‘iểu theo đó lao vá»t lên không, trên ngưá»i còn mang theo mấy luồng thổ linh quang vấn vÃt phÃa sau cái Ä‘uôi dà i.
Lúc nà y má»™t đạo kiếm khà trắng toát rÃt lên bắn vá»t lưng chừng không, vừa vặn chặn đứng hướng bay lên cao cá»§a quái Ä‘iểu. Chợt thấy con quái Ä‘iểu quác lên má»™t tiếng, đảo lá»™n trên không má»™t vòng đột nhiên đổi hướng lao vá» phÃa bức vách đối diện thẳng tá»›i gốc cổ tùng.
Äạo kiếm khà kia đánh trượt con quái Ä‘iá»u trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc, vừa vặn đánh và o phÃa trên cá»§a tiểu Phược Long tráºn, cả hai Ä‘á»u biến mất trong tiếng nổ ầm ầm.
Äám linh chi sắc tÃa kia tá»± nhiên gặp tai bay vạ gió, bị há»§y hoại má»™t đám lá»›n.
"Triá»n Ti Tráo, nhanh!"
Theo tiếng chân ngôn quát lên, ngà n vạn đạo kim ti rá»±c rõ phóng ra đầy trá»i, y như má»™t vầng mây và ng chói. Mắt thấy con quái Ä‘iểu Ä‘ang bay rất nhanh đột nhiên bị má»™t luồng kim quang cuồn cuá»™n chụp lấy, rốt cục rÆ¡i xuống mặt tuyết không động Ä‘áºy nổi, nó đã bị má»™t cái kén mà u và ng bao bá»c hoà n toà n.
"Xem ngươi còn chạy Ä‘i đâu, chú nhóc ngoan ngoãn cá»§a ta." Bóng áo tÃm phất phÆ¡ trong không trung, Tiêu Nguyệt Nhi bấy giá» má»›i hạ xuống mặt đất, vuốt thẳng tay áo trở lại.
Cả quá trình nhanh như Ä‘iện quang há»a thạch, tá»›i táºn lúc nà y Dương Chân má»›i có phản ứng, tá»± trên cáºy tụt xuống, chui ra khá»i khe núi, đạp lên đống bùn tuyết dà y đặc chạy qua.
Tiêu Nguyệt Nhi cẩn tháºn từ từ thu ấn quyết, triệu hồi pháp bảo, đồng thá»i tóm lấy con đại Ä‘iểu nằm gá»n trong cái kén và ng, ôm con chim dà i tá»›i hÆ¡n ba thước và o trong lòng, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Äẹp lắm!" Dương Chân chạy tá»›i má»™t bên, chỉ thấy con quái Ä‘iểu toà n thân mà u xanh rá»±c rỡ, cái đầu như đầu chim phượng mà u và ng, mỠđỠvuốt và ng, cái Ä‘uôi dà i mà u đỠnhư lá»a không ngừng cục cá»±a, có vẻ không cam tâm.
Kỳ dị nhất là hai con mắt cá»§a nó đỠkhé như bảo thạch, linh động vô cùng. Lúc nà y nó Ä‘ang ná»a nhắm ná»a mở, phát ra linh quang lấp lánh như có trà tuệ, khiến ngưá»i ta không thể xem thưá»ng.
"Cái thứ nà y nhất định là thà nh tinh rồi, nói không chừng còn đã tu luyện thà nh yêu Ä‘an, ngay cả tiểu Phược long tráºn cá»§a ta cÅ©ng không bắt nổi nó, may mà có pháp bảo mà mẫu thân cho ta, hừ hừ." Tiêu Nguyệt Nhi má»™t mặt trách mắng, má»™t mặt tóm chặt lấy con quái Ä‘iểu trông như muốn thuần phục nó.
"Nó là yêu tinh gì? Tá»· xem là m sao mà giữ được nó đây?" Dương Chân đưa tay nắm lấy cái Ä‘uôi cá»§a con quái Ä‘iểu, đột ngá»™t há»i.
"À phải, sư tá»· còn chưa nghÄ© ra." Tiêu Nguyệt Nhi tức thì trở thà nh ảo nảo, chau mà y nghÄ© ngợi rồi mở bừng mắt cưá»i nói: "Ta là m má»™t cái lồng sắt, xem nó là m sao thoát được?"
"Không được." Dương Chân đối vá»›i táºp tÃnh cá»§a phi cầm lại hiểu rất rõ, liá»n giải thÃch: "Äây là linh váºt phi cầm, là m như váºy thì còn gì là ý nghÄ©a?"
"CÅ©ng phải, con quái Ä‘iểu nà y là váºt thông linh, phải thuần phục được nó thì má»›i xong." Giá»ng nó cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi có đôi chút chán nản.
Lúc nà y phÃa ngoà i lá»›n chợt truyá»n lại má»™t tiếng rÃt lá»›n.
Hai ngưá»i đồng thá»i quay đầu nhìn lại, chỉ thấy má»™t luồng hồng quang xoay chuyển trong ráng mây và ng rá»±c, nháy mắt đã xông tá»›i phÃa trên Ngá»c Tiêu Phong.
"Ôi trá»i Æ¡i." Dương Chân đột nhiên nhá»› tá»›i lá»i sư phụ dặn dò, không được tùy ý hiện thân trước mặt ngưá»i bên ngoà i, liá»n trông trái trông phải nhưng chẳng thấy chá»— nà o có thể nấp được, liá»n khẩn trương nhìn vá» phÃa Tiêu Nguyệt Nhi cầu cứu, chợt thấy ánh mắt nà ng ta lá»™ rõ vẻ khinh khỉnh, kiêu ngạo.
Ngưá»i vừa đến thu kiếm quang trở lại, hạ xuống chá»— cách hai ngưá»i Tiêu Nguyệt Nhi không xa, rõ rà ng đã nhìn thấy bá»n há» từ lâu.
"Ta còn tưởng có chuyện gì lá»›n, té ra là Nguyệt Nhi Tiên Tá» so tà i vá»›i ngưá»i ta đấy ư?" Ngưá»i vừa đến y phục mà u xanh, thắt lưng Ä‘eo má»™t cái ngá»c đái, trên ngá»±c phải thêu hai thanh tiểu kiếm mà u và ng chéo nhau, biểu tượng đó là tượng trưng cho đệ tá» chi phái Pháp tông cá»§a Côn Lôn phái, hình dạng anh tuấn, mắt lá»›n mi dà i, khuôn mặt tươi cưá»i ôn hòa như gió xuân, là má»™t tiên gia đệ tá» rất khả ái.
"Lục Cà n Khôn, sao mới sáng sớm đã tới nơi nà y thế?" Tiêu Nguyệt Nhi nói, thần sắc có chút không vui.
"Hôm nay là phiên tuần sÆ¡n cá»§a Lục má»—, nghe thấy có động tÄ©nh liá»n chạy tá»›i, hắc." Lục Cà n Khôn lúng túng nói.
"Ngươi có lẽ là hÆ¡i nhiá»u chuyện đấy, hừ!" Tiêu Nguyệt Nhi tức thì ôm chặt quái Ä‘iểu, giá»ng nói có mấy phần bá»±c dá»c.
"CÅ©ng là nhiệm vụ thôi, xin Nguyệt Nhi sư muá»™i lượng thứ cho." Lục Cà n Khôn chẳng há» giáºn dữ đáp lá»i, ánh mắt chuyển sang Dương Chân bên cạnh nói tiếp: "Vị đồng môn nà y, hình như hÆ¡i lạ mặt, phải chăng là đệ tá» cá»§a Ngá»c Tiêu Phong?"
"Äây là đạo đồng mà cha ta má»›i thu nháºn trong lúc hạ sÆ¡n tên Dương Chân." Tiêu Nguyêt Nhi tuy hà nh động lá»— mãng nhưng đâu phải là ngốc nghếch, Côn Lôn SÆ¡n má»—i năm Ä‘á»u hạ sÆ¡n tuyển chá»n môn nhân, má»™t khi không đủ tu vi để đăng đưá»ng nháºp thất, phần lá»›n là bị trả vá» thế tục, nhưng vẫn có má»™t và i ngưá»i được lưu là m đạo đồng tạp vụ.
"á»’! Dương Chân?" Lục Cà n Khôn nhìn trên nhìn dưới Dương Chân mấy lần, chỉ thấy hắn mặc áo lam, trước ngá»±c có thêu hai thanh tiểu kiếm chéo nhau, nhưng mà mà u tÃm, lẽ nà o là đệ tá» Äạo tông? Trong lòng nảy sinh nghi ngá», chỉ là không tiện vạch trần trước mặt.
Ãnh mắt Tiêu Nguyệt Nhi đảo má»™t cái, chợt phát hiện ra huyá»n cÆ¡, liá»n đẩy quái Ä‘iểu và o tay Dương Chân, lạnh lùng quát: "Cầm lấy, là m ta phát mệt, thôi theo ta vá»." mấy từ cuối cùng lại hạ giá»ng xuống má»™t chút.
Dương Chân bị ánh mắt lạnh lẽo cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi là m cho giáºt nảy mình. "Quác" con quái Ä‘iểu kêu thảm má»™t tiếng, hắn đột nhiên phát hiện trên tay đã xuất hiện má»™t vệt máu, tức thì kinh hãi nói: "Nó bị thương rồi... giải khai pháp thuáºt cho nó có được không?
Tiêu Nguyệt Nhi liếc mắt nhìn qua, sắc mặt chợt biến, nhưng miệng vẫn nói cứng: "Äem nó vá» trị thương."
Nói Ä‘oạn khoa thay bắt quyết, những sợi kim ti chá»›p chá»›p Ä‘iện quang, Triá»n Ti Tráo liá»n được giải trừ.
Bà n tay Dương Chân tức thì cảm thấy nóng hâm hấp, nhẹ nhà ng vuốt thân hình má»m mại cá»§a con quái Ä‘iểu, thấy thân nó hÆ¡i run rẩy, cặp mắt giống như thá»§y tinh nhìn hắn, mà u và ng trong mắt trầm tối, khiến lòng hắn chợt thấy dấy lên má»™t ná»—i bi ai.
Chẳng hiểu vì sao, rõ rà ng hắn có thể Ä‘á»c được ý tứ trong mắt cá»§a con quái Ä‘iểu.
Nó lẽ nà o lại bi thương thống khổ như váºy? Dương Chân không kìm chế được câu há»i trong lòng.
Lòng hắn túc thì bắt đầu rối loạn, má»™t sinh váºt khả ái thế nà y, chả lẽ lại tước Ä‘oạt tá»± do cá»§a nó?
Tiêu Nguyệt Nhi nhìn thấy vẻ kỳ lạ cá»§a Dương Chân dưá»ng như Ä‘ang lo lắng tá»›i thương thế cá»§a con chim, lá»a giáºn bốc lên đầu Ä‘ang định trách mắng.
Lục Cà n Khôn lúc nà y chợt như bừng tỉnh nói: "Nguyệt Nhi sư muá»™i, té ra là tá»›i đây bắt linh Ä‘iểu, xem ra thì cÅ©ng khó khăn lắm má»›i được nhỉ, bất quá cho dù bắt được mà không thuần phục được nó, nó cÅ©ng không dá»… dà ng nháºn chá»§ đâu."
Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên nổi hứng, kỳ quái nói: "Lẽ nà o ngươi hiểu được đạo thuần dưỡng linh thú hay sao?"
"Ta thì không biết, nhưng ta biết có má»™t vị tiá»n bối trong Tiên Phá»§ tinh thông đạo thuáºt nà y." Lục Cà n Khôn là m ra vẻ thần bà nói.
"Váºy có thể giá»›i thiệu cho ta không, Lục sư huynh?" Tiêu Nguyệt Nhi tức thì tươi cưá»i như hoa.
Lục Cà n Khôn trầm ngâm giây lát rồi gáºt gáºt đầu, nhưng lại nói: "Sư huynh vừa má»›i nghe được má»™t chuyện, sư muá»™i chắc chắn là rất hứng thú."
Ãnh mắt "Tiêu Nguyệt Nhi phát ra sắc thái kì dị, vá»™i và ng truy vấn.
Lục Cà n Khôn chỉ vá» phÃa đông nói: "ÄÆ¡n Dương Tông trên ÄÆ¡n Dương Phong Ä‘ang yên Ä‘ang là nh, vừa rồi lại bị sư phụ hắn phạt xuống Vạn Thanh Cốc ba năm, ha ha."
Tiêu Nguyệt Nhi hÆ¡i ngẩn ngưá»i ra, tức thì báºt cưá»i sằng sặc, toà n thân rung lên bần báºt, cả ná»a ngà y má»›i thở hổn hển nói: "Gã há»—n đản tiểu tỠđó rốt cục cÅ©ng có báo ứng rồi." Thần sắc cá»±c kỳ vui vẻ, rõ rà ng hai ngưá»i trước đây từng có hiá»m khÃch.
Lục Cà n Khôn thấy váºy trong lòng mừng rỡ, rốt cục cÅ©ng có cÆ¡ há»™i tiếp cáºn giai nhân, liá»n tiến lên trước nói: "Tiêu sư muá»™i, hiện tại có rảnh thì theo sư huynh má»™t chuyến, không chừng có thể gặp được vị tiá»n bối kia."
Tiêu Nguyệt Nhi Ä‘ang định đáp ứng, đột nhiên kinh ngạc tá»™t độ, má»™t đạo ánh sáng xanh lét đã vá»t lên không như chá»›p, gió lá»›n quạt phần pháºt vượt qua đỉnh đầu nà ng, nháy mắt đã bay lên trá»i cao lượn vòng xung quanh.
"Äồ ngốc, đồ ngốc..." Má»™t âm thanh cổ quái từ trong không trung vá»ng xuống.
Ba ngưá»i tức thì mắt chữ a mồm chữ o ngÆ¡ ngẩn nhìn con quái Ä‘iểu trên cao, tiếng ngưá»i nói kia là từ miệng nó phát ra ư?
"Nó biết nói?" giá»ng nói cá»§a Dương Chân chẳng biết là kinh ngạc hay mừng rỡ.
"Bản Ä‘iểu sẽ quay lại báo cừu, quác." Con quái Ä‘iểu lại lượn má»™t vòng lá»›n trên đầu ba ngưá»i, Ä‘e dá»a thêm lần nữa rồi má»›i ngang nhiên lao lên cao, nháy mắt đã biến mất trong biển mây.
"Ngươi..." Tiêu Nguyệt Nhi mặt hoa thoáng lạnh, cÆ¡n giáºn như chá»±c bùng phát, trừng trừng nhìn Dương Chân Ä‘ang luống cuống, Ä‘oạn phất tay áo má»™t cái phi thân phát động tiên kiếm Ä‘uổi theo. Lục Cà n Khôn cÅ©ng theo đó phóng lên không.
Trong khoảng uống cạn chung trà , Tiêu Nguyệt Nhi đã quay trở vá», hai tay rá»—ng không.
"Có đuổi được không?" Dương Chân tiến lên đón.
"Äuổi được má»›i là lạ đó." Tiêu Nguyệt Nhi mặt đầy nét giáºn. "Äá»u là tại ngươi, con chim đó dã thà nh tinh, sau nà y là m gì còn cÆ¡ há»™i nữa..." Vừa nói, hai mắt nà ng đã ngân ngấn nước, hÆ¡i thở hổn hển.
Lại má»™t đạo kiếm quang bay tá»›i hạ xuống, chÃnh là kẻ vừa má»›i Ä‘uổi theo Lục Cà n Khôn. Tiêu Nguyệt Nhi kỳ vá»ng nhìn qua, tức thì thần sắc lại trở thà nh ảm đạm như cÅ©.
"Con chim đó e rằng cÅ©ng phải có trăm năm đạo hạnh, phen nà y đúng là bị nó hà lá»™ng rồi." Lục Cà n Khôn phá»§ phá»§ tay áo, miệng cưá»i mỉa mai.
Tiêu Nguyệt Nhi nghe thấy váºy cà ng thêm hối háºn, cÆ¡n giáºn đùng đùng đổ hết và o Dương Chân, nhìn thấy bá»™ giạng ná»a tin ná»a ngá» cá»§a hắn, cảm thấy tức chưa từng có. "Bách" đã giÆ¡ tay tát cho Dương Chân má»™t chưởng.
Dương Chân lảo đảo lùi lại sau hai bước, trên mặt nóng bừng Ä‘au rát, đầu váng ong ong không ngừng, ngẩng lên nhìn Tiêu Nguyệt Nhi, lá»a giáºn trong lòng như thiêu như đốt, giằng xé má»™t hồi rốt cục đà nh chịu thua, cúi đầu hạ giá»ng nói: "Xin lá»—i!"
"Xin lá»—i thì được cái gì?" Tiêu Nguyệt Nhi vẫn không chịu thôi, giáºn dữ nói: "Loại linh cầm nà y gặp được hoà n toà n là nhá» cÆ¡ duyên, má»™t khi đã lỡ, ai còn bắt được nó nữa? Äã dặn Ä‘i dặn lại ngươi rồi mà vẫn còn tá»± ý là m báºy, đại sư huynh đưa cái đồ phế váºt ngươi hồi sÆ¡n là m gì cÆ¡ chứ?!"
Dương Chân nghiến răng gằn giá»ng: "Ta, ta cảm thấy nó đáng thương..."
"Äáng thương?" Tiêu Nguyệt Nhi trợn mắt, đợi hắn Ä‘i qua liá»n nhắm Dương Chân tung ra má»™t cước. "Bụp...!" Ngưá»i hắn bay xa tá»›i ba trượng, thẳng cẳng lao ngáºp và o trong đống tuyết.
"Tiêu sư muá»™i không cần phải giáºn, đợi tá»›i lúc gặp được vị tiá»n bối kia, khi cao hứng không chừng ngưá»i sẽ truyá»n thụ cho muá»™i pháp môn đó, vá» sau muốn bắt gì cÅ©ng được hết, trong Tiên Phá»§ cá»§a Côn Lôn SÆ¡n, trân cầm dị thú còn nhiá»u vô kể." Lục Cà n Khôn ở bên cạnh khuyên nhá»§.
"Chá» tá»›i mai kêu đại sư huynh trả ngươi xuống núi cho xong." Tiêu Nguyệt Nhi hÆ¡i giáºn còn chưa tan, xoay đầu hướng vá» phÃa Lục Cà n Khôn nói: "Chúng ta Ä‘i!" Dứt lá»i liá»n phát động tiên kiếm, phi không lướt lên trước, Lục Cà n Khôn nhìn Dương Chân vẫn còn nằm trong đống tuyết má»™t cái đầy thâm ý rồi cÅ©ng theo đó Ä‘i mất.
Hai ngưá»i nháy mắt đã biến mất và o trong mây.
Ãnh nắng thu chiếu xuống ngưá»i Dương Chân, nhưng hắn lại chẳng thấy ấm áp chút nà o. Trong đầu hắn chỉ còn vang vá»ng mãi những "phế váºt", những "trả ngươi xuống núi", hai câu đó cứ như mÅ©i dùi đâm và o tai hắn Ä‘au đớn vô cùng.
Hắn nằm trong lá»›p tuyết vừa sâu vừa dà y, chợt gầm lên má»™t tiếng đột nhiên vùng ngồi thẳng dáºy, song thá»§ nắm lại thà nh quyá»n Ä‘iên loạn đấm xuống mặt tuyết, bùn tuyết bắn tung tóe, hắn cứ vừa đấm vừa gầm lên như váºy.
Ta không phải phế váºt, ta không phải phế váºt!
Ta không muốn hạ sơn, ta không muốn hạ sơn!
Gã thiếu niên không biết Ä‘iên loạn phát tiết trong bao lâu, bà n tay tóe máu là m đỠbầm cả bùn tuyết, hắn chỉ cảm thấy má»™t cÆ¡n mệt má»i rã rá»i áºp đến, liá»n buông ngưá»i nằm váºt trên mặt tuyết, chẳng buồn động Ä‘áºy gì hết.
Trong lúc ngÆ¡ ngẩn, đột nhiên má»™t tiếng tiêu má»ng manh vấn vÃt từ trên đỉnh núi vá»ng tá»›i, xuyên suốt cả vá»±c núi biển mây. Khi thông suốt lưu loát giống như cao sÆ¡n lưu thá»§y, khi phẳng lặng mát lạnh như mặt nước, khi lại vi vu phiêu hốt như gió núi. Âm thanh như thần tiên biến ảo khôn lưá»ng đưa ngưá»i ta và o má»™t thế giá»›i trữ tình trong sáng vô cùng. Tiếng tiêu vang vá»ng cao vút tá»±a hồ từ chÃn tầng trá»i vá»ng xuống, tiếng tiêu trầm hạ lại giống như xuyên xuống vá»±c sâu không thấy đáy.
Từng nốt từng nốt nhạc trá»n vẹn khắc và o đất trá»i, hòa và o linh hồn cá»§a Dương Chân, tiếng tiêu y như váºn mệnh bao bá»c lấy tâm thần cá»§a hắn, lại y như cuồn cuá»™n trong sâu thẳm cõi lòng hắn, không sao thoát ra được.
Không biết trải qua bao lâu, mặt trá»i đã lên rất cao.
Tiếng tiêu chợt tan biến. Hắn cÅ©ng đột nhiên bừng tỉnh, toà n thân Ä‘au đớn lạnh lẽo má»i mệt vô cùng, rên lên mấy tiếng, khó khăn lắm má»›i từ từ ngồi dáºy được, ngÆ¡ ngẩn nhìn ra phÃa bên ngoà i núi.
Lúc nà y, má»™t tráºn gió núi lạnh thấu xương nghẹn ngà o thổi tá»›i, cà o lên mặt đất, cuốn tung bụi tuyết bay khắp nÆ¡i.
Thân thể tê cứng cá»§a hắn nằm giữa cÆ¡n gió lạnh, tà áo tung bay phần pháºt, hai cánh tay bầm tÃm sưng phù.
Bà n tay hắn đặt lên ngá»±c, nÆ¡i đó có má»™t váºt rất cứng. Giây lát sau liá»n rút ra má»™t cái tượng gá»— nhá», nhẹ nhà ng nâng niu trong lòng bà n tay.
Äá»™t nhiên hai dòng lệ châu long lanh từ mặt hắn rÆ¡i xuống, tan và o trong gió, tan và o trong tim.
Gã thiếu niên thở dà i u oán, chân nam đá chân chiêu rá»i khá»i vách núi. Thân hình gầy gò nhanh chóng tan biến và o trong mà n tuyết trắng xóa.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
Từ khóa được google tìm thấy
âèäåî , áîäèáèëäèíã , ãîðÿùèé , áðèòíè , êàðòèíû , ëèòåðàòóðà , ìàðãàðèòà , ñïîðòà , tách newtap , thiên ngân , thiên ngân ******.vn , thiên ngân chuong 20 , thiên ngân chuÆ¡ng 49 , thiên ngân chương 48 , thiên ngân chương 49 , thiên ngân táºp 49 , thiên ngân văn đà n , thiên ngân yên minh , thiên ngân yến minh , thien ngan - yen minh , thien ngan 4vn , thien ngan chap 47 , thiên ngân chu , thien ngan chuong 18 , thien ngan chuong 21 , thien ngan chuong 26 , thien ngan chuong 38 , thien ngan chuong 42 , thien ngan chuong 43 , thien ngan chuong 47 , thien ngan chuong 48 , thien ngan chuong 49 , thien ngan chuong 50 , thien ngan chuong 51 , thien ngan tac ta dich , thien ngan tap 4 , thien ngan truyen , thien ngan yen minh , thien ngan yen minh full , thien ngan yet minh , thien ngân chương 49 , thien nhan 4vn , thienngan 4vn.eu , thiennganchuong49 , truyen thiên ngân , truyen thien ngan , truyen thien ngan 4vn , truyen thien ngan tap 18 , truyen thien ngan tap 48 , truyen thien ngan tap 5 , truyen thien ngan tap 50 , truyenthienngan , vet thuong cua chang , ðàñêðàñêè