 |
|

26-02-2009, 07:56 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 10
Cánh đồng
Jacob không gá»i Ä‘iện thoại.
Váºy là tôi buá»™c lòng phải là m việc đó. Ở lần gá»i thứ nhất, ông Billy bắt máy, ông bảo rằng Jacob vẫn Ä‘ang còn phải nằm trên giưá»ng. Cảm thấy có chuyện chẳng là nh, tôi há»i tá»›i để nắm chắc rằng ông đã đưa Jacob đến bác sÄ©. Ông Billy bảo rằng ông đã đưa con trai mình Ä‘i khám rồi; nhưng hình như ở đây có Ä‘iá»u gì đó không được bình thưá»ng, và tôi không thể an tâm. Tôi không tin ông Billy. Bởi váºy, tôi gá»i Ä‘i gá»i lại... những hai ngà y liá»n, má»—i ngà y gá»i và i báºn, nhưng chẳng có ai nhấc máy trả lá»i.
Thứ Bảy, tôi quyết định xuống La Push thăm Jacob, hừm, hứa vá»›i chả hẹn... Thế nhưng trong căn nhà nhá» mà u đỠkia chẳng có bóng dáng má»™t ai. Tôi bắt đầu thấy sợ - không lẽ Jacob bị bệnh nặng đến độ phải và o bệnh viện? Thế là trên đưá»ng vá» nhà , tôi tạt và o bệnh viện dò há»i tình hình, nhưng cô y tá ngồi ở bà n hướng dẫn lại cho biết rằg chẳng có ông Billy, lẫn cáºu Jacob nà o đến bệnh viện cả.
Tôi ngồi thừ ra, chỠđợi. Khi bố vừa bước chân và o nhà , tôi đã nhá» gá»i cho ông Harry Clearwater để há»i thăm vá» Jacob. Và tôi lại chỠđợi, trong lòng dáºy lên trăm ngà n ná»—i lo lắng, trong khi ngà i cảnh sát trưởng cứ thản nhiên chuyện trò trên trá»i dưới đất vá»›i ông bạn vong niên; cuá»™c nói chuyện như kéo dà i vô táºn, váºy mà chẳng thấy nhắc nhở gì đến cái tên Jacob cả. Nhưng có vẻ như ông Harry đã đến bệnh viện... để kiểm tra tim. Cái trán cá»§a ngà i cảnh sát trưởng Ä‘ang phẳng phiu chợt nhăn lại, nhưng rồi ông Harry lại nói đùa để là m dịu tình hình, mãi cho đến khi ngà i cảnh sát trưởng lại báºt cưá»i ha hả má»›i thôi. Và cuối cùng, Ä‘iá»u tôi mong đợi đã đến, ngà i cảnh sát trưởng bá»—ng há»i thăm vá» Jacob; lúc nà y, má»i giác quan cá»§a tôi Ä‘á»u đổ dồn vá» phÃa bố cùng chiếc Ä‘iện thoại. Tôi nghe thấy rất nhiá»u từ á» á» rồi thì à vânggg. Cà ng lúc cà ng sốt ruá»™t, tay tôi lại bắt đầu gõ gõ lên kệ bếp, được và i cái thì ngà i cảnh sát trưởng đặt tay lên tay tôi, ngăn lại.
Cuá»™c nói chuyện trà ng giang đại hải tưởng vẫn còn tiếp tục thì ai dè lại kết thúc má»™t cách đột ngá»™t, ngà i cảnh sát trưởng gác máy và quay sang há»i tôi:
- Ông Harry nói rằng đưá»ng dây Ä‘iện thoại có sá»± cố nên con gá»i mà không ai bắt máy. Ở dưới đó, ông Billy đã đưa Jake đến bệnh viện rồi, hình như nó bị sốt cấp tÃnh hay sao ấy. Gìơ thì thằng bé mệt lắm, nên ông Billy không tiếp ai cả - Ngà i cảnh sát trưởng thông báo.
- Không tiếp ai ư? – Tôi há»i, không dám tin và o Ä‘iá»u vừa được nghe.
Bố tôi tức thì nhướng một bên mà y lên:
- Bella à , sao bây giá» con không lo là m việc cá»§a mình Ä‘i. Ông Billy biết Ä‘iá»u gì là tốt nhát cho thằng Jake mà . Rồi nó sẽ sá»›m khoẻ lại và chạy nhảy như cÅ© cho mà xem. Hãy kiên nhẫn nhé.
Tốt hÆ¡n hết là không nên nói thêm gì nữa. Ngà i cảnh sát trưởng Ä‘ang rất lo lắng cho ông Harry. Chuyện ông Harry bị ốm rõ rà ng là quan trá»ng hÆ¡n rồi – nên đừng dại dá»™t mà quẩn quanh bên ngà i cảnh sát trưởng rồi há»i han linh tinh những chuyện cá»§a mình. NghÄ© như thế, tôi bước thẳng lên lầu, báºt máy vi tÃnh cá»§a mình lên, và o trang y há»c trá»±c tuyến và gõ và o bà n phÃm cụm từ “sốt cấp tÃnh†trong há»™p tìm kiếm.
Và tất cả những gì tôi biết được là sốt cấp tÃnh chỉ lây qua đưá»ng miệng khi hôn; Ä‘iá»u nà y rõ rà ng không phải là trùng hợp vá»›i Jake. Má»™t cách may mắn, tôi lướt mắt lên phần triệu chứng cá»§a căn bệnh – căn bệnh sốt quái quá»· mà ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi Ä‘ang phải gánh chịu – nhưng cái gì thế nà y? Ãt nhất là trước khi từ rạp chiếu phim trở vá» nhà , Jacob đã không há» bị Ä‘au há»ng dữ dá»™i, hoặc kiệt sức hay nhức đầu gì cả cÆ¡ mà . Tôi còn nhá»› rất rõ cáºu ấy đã bảo rằng “em khoẻ như vâmâ€. Không lẽ cÆ¡n sốt lại đến nhanh như váºy sao? Theo như bà i viết nà y thì những cÆ¡n Ä‘au, nhức sẽ phải xuất hiện trước tiên...
Tôi nhìn chằm chằm và o mà n hình, trong lòng dáºy lên bao câu há»i tại sao, đúng váºy, tại sao tôi lại là m như thế. Tại sao tôi lại cứ không thể không... nghi hoặc đến như váºy, cÆ¡ hồ như tôi không tin ông Billy? Và ông Billy nói dối ông Harry là vì cá»› gì?
Có lẽ là vì tôi quá yếu Ä‘uối. Chỉ là do tôi quá lo lắng đấy thôi, và tháºt lòng mà nói thì tôi sợ sẽ không còn được phép gặp lại Jacob nữa - Ä‘iá»u đó khiến bụng dạ tôi không yên.
Tôi tiếp tục Ä‘á»c lướt qua bà i viết, cố gắng tìm kiếm các chi tiết quan trá»ng hÆ¡n. Và rồi tôi dừng lại khi đôi mắt đụng phải hà ng chữ ghi rằng sốt cấp tÃnh sẽ diá»…n ra trên má»™t tháng.
Một tháng ư? Miệng tôi há hốc ra.
Nhưng ông Billy không thể nà o từ chối tiếp khách lâu đến như váºy được. Vả lại, Jake cÅ©ng sẽ hoá Ä‘iên khi bị bó chặt và o cái giưá»ng mà không được trò chuyện cùng ai cả.
Và rốt cuá»™c thi ông Billy sợ cái gì váºy nhỉ? Bà i viết nói rằng ngưá»i bị sốt cấp tÃnh cần tránh hoạt động mạnh, chứ có nói gì đến vụ tiếp khách khứa đâu. Bệnh nà y đâu có phải là dá»… lây truyá»n.
Mình sẽ cho ông Billy một tuần – tôi quyết định - trước khi mình sẽ lại mò đến. Một tuần là hà o phóng lắm rồi.
Má»™t tuần tháºt là quá dà i. Má»›i đến thứ Tư thôi mà tôi đã dám chắc rằng mình không thể chỠđợi được tá»›i thứ Bảy.
Khi quyết định sẽ “để yên†cho bố con ông Billy má»™t tuần là bởi tôi không tin Jacob có thể xuôi theo quy định cá»§a bố mình. Má»—i ngà y, cứ tan trưá»ng vá» nhà là tôi lại chạy đến cái Ä‘iện thoại để kiểm tra lá»i nhắn. Nhưng chẳng há» có má»™t lá»i nhắn nà o.
Và tôi phải... thất hứa; tôi gá»i Ä‘iện thoại đến nhà ông Billy những ba lần, nhưng lần nà o đưá»ng dây Ä‘iện thoại cÅ©ng vẫn cứ nằm trong tình trạng trục trặc.
Vì thế, tôi chôn chân ở trong nhà , má»™t mình gặm nhấm ná»—i cô đơn. Không có Jacob, không có chất adrenalin cùng những hoạt động ngoà i trá»i vá»›i ngưá»i bạn nhá», những thứ bấy lâu nay tôi “đà n áp†được đã bắt đầu trá»—i dáºy. Những giấc mÆ¡ dần dà trở nên khó chịu hÆ¡n. Cái kết cục có háºu bao lâu nay tôi chỠđợi lại cà ng không bao giỠđến. Thay và o đó là những hư vô đáng sợ - phân ná»a là khoảng thá»i gian tôi bị kẹt trong rừng, ná»a còn lại là tôi lang thang trong biển dương xỉ mênh mông, nÆ¡i căn nhà trắng đã không còn tồn tại ở đó nữa. Thảng hoặc, Sam Uley lại xuất hiện ở trong rừng, vẫn tiếp tục quan sát tôi. Và tôi lá» phắt anh ta Ä‘i, không muốn chú ý đến con ngưá»i kỳ lạ đó - sá»± có mặt cá»§a anh ta chẳng là m cho tôi thoải mái được chút nà o, ná»—i cô độc cÅ©ng chẳng vì sá»± hiện diện cá»§a anh ta mà vÆ¡i bá»›t Ä‘i. Äể cuối cùng, hết đêm nà y sang đêm khác, tôi lại tỉnh dáºy vá»›i má»™t tiếng thét kéo dà i.
Tiếp nối theo những Ä‘iá»u đó, lá»— thá»§ng trong ngá»±c tôi ngà y cà ng chuyển biến xấu hÆ¡n. Bấy lâu nay, tôi những tưởng rằng đã khống chế hoà n toà n được nó rồi, nhưng ngà y lại ngà y, tôi ý thức được rằng mình Ä‘ang nằm co quắp, đôi tay tá»± ôm chặt lấy mình mà thở lấy thở để.
Chỉ một thân một mình thôi, tôi không thể nà o xoay xở tốt được.
Và o má»™t buổi sáng thức giấc, tinh thần cá»§a tôi bá»—ng nhiên trở nên rất thoải mái, nhẹ nhõm vô cùng, cứ như là tôi vừa má»›i trút bỠđược má»™t gánh nặng; tôi lại thét lên rất to... Tất nhiên rồi, là m sao tôi có thể quên hôm nay là ngà y thứ Bảy được kia chứ. Hôm nay, tôi có thể gá»i Ä‘iện thoại cho Jacob được rồi. Và giả như đưá»ng dây Ä‘iện thoại vẫn còn trục trặc, tôi sẽ phóng xe thẳng xuống La Push. Dẫu có thế nà o Ä‘i chăng nữa thì hôm nay vẫn sẽ là ngà y dá»… thở hÆ¡n cả tuần thui thá»§i má»™t mình vừa qua.
Tôi bấm số Ä‘iện thoại, bình tÄ©nh chỠđợi, không còn căng thẳng như trước nữa... và tôi giáºt nảy mình khi nghe tiếng trả lá»i cá»§a ông Billy sau hồi chuông thứ hai.
- Alô?
- A, Ä‘iện thoại hoạt động trở lại rồi! Cháu chà o bác Billy. Cháu Bella đây ạ. Cháu gá»i chỉ để há»i thăm Jacob thôi. Cáºu ấy đã có thể tiếp bạn được chưa hả bác? Cháu tÃnh ghé...
- á»’, bác rát tiếc, Bella – Ông Billy cắt ngang lá»i tôi, không biết có phải ông Ä‘ang xem tivi hay không, nhưng nghe cung cách trong giá»ng nói ấy thì xem ra ông không chú tâm đến tôi lắm – Nó không có nhà .
- Ồ - Tôi khựng lại đúng một giây – Jake đã khoẻ lại chưa bác?
- Ờ, rồiii – Ông Billy ngáºp ngừng, cố ngân dà i giá»ng nói – Hoá ra là nó không bị sốt cấp tÃnh. Bị virút gì gì ấy.
- á»’. Thế... cáºu ấy Ä‘i đâu rồi ạ?
- Nó chở mấy đứa bạn lên Port Angeles... Bác nghĩ là chúng nó đi xem phim hai xuất hay là gì ấy. Thằng Jake sẽ đi cả ngà y.
- Thế ạ? Thế thì cháu an tâm rồi. Cháu cứ lo lắng mãi. Cháu rất vui là cáºu ấy đã khoẻ và đã ra ngoà i được rồi - Giá»ng nói cá»§a tôi nghe giả tạo má»™t cách bất ngá».
Jacob đã khá hÆ¡n, nhưng vẫn chưa đủ mạnh để gá»i Ä‘iện thoại cho tôi. Cáºu ta Ä‘ang Ä‘i chÆ¡i vá»›i bạn bè, còn tôi thì giam mình ở nhà ; má»—i giá» trôi qua lại cà ng nghÄ© đến ngưá»i bạn nhá» nhiá»u hÆ¡n. Tôi cô độc, lo lắng, buồn chán... tinh thần bị bà o mòn – và bây giá» là cảm giác bị bá» rÆ¡i khi nhá»› lại cả tuần lá»§i thá»§i má»™t mình.
- Cháu có cần gì không? – Ông Billy há»i má»™t cách nhã nhặn.
- Dạ không, không có gì ạ.
- Ờ, bác sẽ nói lại vá»›i nó là cháu có gá»i – Ông Billy hứa - Tạm biệt Bella.
- Tạm biệt bác – Tôi đáp lại, nhưng ông Billy đã gác máy rồi.
Tôi đứng thừ ra một lúc, chiếc điện thoại vẫn còn giữ khư khư trong tay.
Jacob hẳn đã thay đổi quyết định, và thá»±c hiện cái Ä‘iá»u tôi vẫn hằng lo sợ. Ấy là cáºu sẽ nghe theo lá»i khuyện cá»§a tôi, không muốn lãng phà thá»i gian hÆ¡n nữa cho kẻ cứng đầu, không chịu hồi tâm chuyển ý trước tình cảm cá»§a cáºu. Tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t mặt mình dần dần không còn má»™t há»™t máu.
- Có chuyện gì thế? - Vừa bước xuống cầu thang, bố tôi vừa cất tiếng há»i.
- Dạ không có chuyện gì cả, bố ạ - Tôi nói dối, và gác máy – Bác Billy nói rằng Jacob đã khoẻ lại rồi. Không phải là sốt cấp tÃnh. Thế là tốt rồi.
- Thế nó có tá»›i đây không, hay là con sẽ xuống đó? - Bố bắt đầu lục mở tá»§ lạnh, há»i má»™t cách lÆ¡ đãng.
- Cái nà o cÅ©ng không hết, bố! – Tôi tháºt thà “báo cáo†- Cáºu ấy Ä‘i chÆ¡i vá»›i mấy ngưá»i bạn rồi.
Âm Ä‘iệu trong giá»ng nói cá»§a tôi cuối cùng đã khiến bố chú ý. Bố thoáng giáºt mình, ngước nhanh mắt lên nhìn rôi, hai cái tay Ä‘ang ông há»™p phômai cắt lát tức thì đông cứng lại.
- Bây giá» chẳng phải là vẫn còn sá»›m để sá»a soạn cÆ¡m trưa sao, bố? – Tôi cố sức xoay xở để giá»ng nói cá»§a mình thoát ra tháºt nhẹ nhà ng, mong bố sẽ xao lãng chuyện nà y.
- À không, bố chỉ chuẩn bị và i thứ để ra sông...
- Ồ, hôm nay bố lại đi câu cá à ?
- Ừ, ông Harry gá»i Ä‘iện thoại rá»§ bố... Vả lại, trá»i cÅ©ng không mưa - Vừa trả lá»i, bố vừa bà y đầy má»™t má»› thá»±c phẩm, gói to, gói nhỠđủ kiểu ra kệ bếp. Nhưng bá»—ng đột nhiên bố khá»±ng lại như vừa ý thức được má»™t Ä‘iá»u gì đó, ánh mắt lại ngước lên – Nà o, con có cần bố ở nhà vá»›i con không, khi Jake không tá»›i?
- Dạ, không sao đâu bố - Tôi trả lá»i, vẫn cố gắng để giá»ng nói cá»§a mình chẳng có gì khác lạ - Thá»i tiết tốt thì cá sẽ cắn câu nhiá»u lắm đấy.
Bố nhìn tôi trân trối, vẻ lưỡng lá»± hiện rõ trên nét mặt. Tôi hiểu rằng bố Ä‘ang lo lắng, sợ phải để tôi ở nhà má»™t mình, có thể tôi sẽ lại “lên cÆ¡nâ€.
- Con nói tháºt đấy bố. Có lẽ con sẽ gá»i Ä‘iện thoại cho Jessica – Tôi lại bị thần Nói Dối nháºp. Chẳng thà tôi cô đơn má»™t mình còn hÆ¡n là để cả ngà y bị bố ra và o kiểm tra - Bá»n con phải há»c bà i để chuẩn bị là m bà i kiểm tra môn “TÃch phân – Vi phânâ€. Có thể con sẽ nhá» bạn ấy chỉ giúp - Tháºt ra thì chỉ có cái phần sau là sá»± tháºt thôi. Phần còn lại thì tôi sẽ phải tá»± há»c lấy
- Äúng rồi. Chứ con cứ chỉ chÆ¡i vá»›i Jacob mãi, những ngưá»i bạn khác sẽ cho là con bá» rÆ¡i hỠđấy.
Tôi chỉ còn nước mỉm cưá»i và gáºt đầu, như thể tôi cÅ©ng quan tâm đến suy nghÄ© cá»§a các bạn.
Ngà i cảnh sát trưởng đã quay đi, nhưng bất thình lình “ngà i†quay lại, vẻ mặt lại đầy ắp nỗi lo lắng:
- À, mà con sẽ há»c ở đây, không thì ở nhà Jess thôi, phải không?
- Dạ, chứ còn có nơi nà o khác nữa đâu bố?
- Ờ, chỉ là bố muốn con phải cẩn tháºn, không được tá»± ý và o rừng, như bố đã dặn từ trước rồi đấy.
Nãy giá» thần trà cá»§a toi cứ lang thang mãi táºn phương nà o, nên phải mất cả phút sau tôi má»›i hiểu ra.
- Lại chuyện con gấu nữa hả bố?
Bố gáºt đầu, đôi lông mà y cau lại.
- Chá»— chúng ta vừa có má»™t ngưá»i Ä‘i bá»™ vượt địa hình được thông báo là đã mất tÃch... Sáng sá»›m hôm nay, mấy nhân viên kiểm lâm đã tìm thấy lá»u cá»§a anh ta, nhưng chẳng thấy dấu vết gì cá»§a anh ta cả. Thay và o đó là những dấu chân cá»§a má»™t con thú lá»›n... Tất nhiên là chúng có thể có sau, khi con thú Ä‘ang Ä‘i đánh hÆ¡i kiếm mồi... Nhưng dù sao Ä‘i nữa thì ngưá»i ta cÅ©ng Ä‘ang đặt bẫy nó.
- á»’ - Tôi bà y tá» thái độ má»™t cách bâng quÆ¡. Kỳ thá»±c, tôi không để ý lắm đến những lá»i cảnh báo cá»§a bố, tôi Ä‘ang lo lắng vá» tình cảnh giữa Jacob và tôi hÆ¡n là chú tâm đến khả năng con gấu ăn thịt ngưá»i.
Và tôi cảm thấy vui vì bố Ä‘ang khẩn trương sắp xếp đồ đạc. Bố không có ý đợi tôi gá»i Ä‘iện thoại cho Jessica, nên tôi không cần phải diá»…n cái mà n kịch đáng chê trách đó. Tôi từ tốn thu dá»n sách vở trên bà n ăn, cho tất cả và o túi xách, nhưng chá»§ yếu là cứ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui không ngừng. Gỉa như ngà i cảnh sát trưởng không háo hức nghÄ© đến mẻ cá sẽ câu được thì thể nà o mấy cái hà nh động đó cÅ©ng đánh động mối nghi ngá» từ phÃa ngà i.
Tôi mải mê là m ra vẻ báºn rá»™n đến độ cõi lòng trống trải vô hạn tạm thá»i chưa hà nh hạ tôi, mãi cho đến khi tôi nhìn theo chiếc xe cá»§a bố từ từ khuất bóng. LÆ¡ đãng, tôi nhìn chằm chằm và o cai Ä‘iện thoại lạnh lẽo trong gian bêp, và chỉ sau đúng hai phút, tôi quyết định rằng sẽ không ở nhà ngà y hôm nay. Ngay láºp tức, tôi đưa ra và i lá»±a chá»n.
Tôi sẽ không gá»i Ä‘iện thoại cho Jessica. Theo như tất cả những gì tôi biết thì Jessica đã “ghi danh†và o nhóm những kẻ ám muá»™i rồi.
Tôi có thể lái xe xuống La Push để lấy chiếc xe máy cá»§a mình - má»™t ý tưởng vô cùng hấp dẫn, ngoại trừ má»™t vấn đỠnho nhá»: rá»§i có chuyện gì thì ai sẽ đưa tôi và o bệnh viện đây?
Hay là ... trong chiếc xe tải cá»§a tôi vẫn còn cái la bà n và bản đồ địa hình. Tôi đã biết cách sá» dụng hai cái đó rồi nên không lo bị lạc nữa. Và biết đâu hôm nay, tôi lại chẳng may mắn gạch bỠđược thêm hai đưá»ng Ä‘i nữa trên bản đồ mà không cần có sá»± hiện diện cá»§a Jacob... Biết đến bao giá» cáºu ta má»›i quyết định gặp lại tôi đây? Toi không muốn phá»ng Ä‘oán xem khoảng thá»i gian đó sẽ lâu, mau thế nà o. CÅ©ng có thể tôi và cáºu ta chẳng còn bao giá» gặp lại nhau nữa cÅ©ng nên.
Từ táºn sâu thẳm trong tâm khảm, mặc cảm tá»™i lá»—i đã bắt đầu len lá»i ra bên ngoà i, nhưng tôi quyết định sẽ lá» Ä‘i. Hôm nay, tôi không thể cứ tiếp tục ở nhà .
Chỉ trong và i phút sau, tôi đã vi vu trên con đưá»ng đất quen thuá»™c dẫn đến má»™t nÆ¡i cÅ©ng chẳng còn xa lạ gì nữa. Hạ tất cả kÃnh xe xuống, tôi cho xe phóng hết tốc lá»±c, ngõ hầu táºn hưởng bằng hết thú vui được hoà mình và o là n gió. Trá»i hôm nay đầy mây, nhưng vẫn khô ráo - tháºt là má»™t ngà y lý tưởng... đối vá»›i cái thị tráºn Forks nà y.
Tất nhiên, chỉ vá»›i má»™t mình tôi thì bước đầu tiên bao giá» cÅ©ng mất nhiá»u thá»i gian hÆ¡n Jacob. Sau khi Ä‘áºu xe xong, tôi loay hoay những mưá»i lăm phút má»›i hiểu được mối liên hệ giữa cây kim nhá» xÃu trên mặt la bà n và những cá»™t mốc được dá»±ng sẵn trên bản đồ. Äến khi đã chắc chắn được hướng cần phải Ä‘i, tôi bắt đầu dấn bước và o rừng.
Khu rừng hôm nay mang đủ các sắc thái cá»§a sá»± sống, dưá»ng như toà n bá»™ cư dân nhá» bé cá»§a cánh rừng Ä‘á»u ló mặt ra hết để thưởng thức bầu không khà khô ráo, dá»… chịu lâu lắm má»›i có được nà y. Nhưng không hiểu sao, vang vá»ng khắp trong không gian, những con chim Ä‘ang rÃu rÃt gá»i nhau liên hồi, bầy con trùng thì kêu râm ran không ngừng nghỉ; ở dưới đất, thảng hoặc lại thấy mấy con chuá»™t đồng hối hả rúc và o bụi. Tất cả Ä‘ang hãi sợ Ä‘iá»u gì chăng. Quang cảnh Ä‘ang diá»…n ra trước mắt chợt khiến tôi nhá»› lại cÆ¡n ác má»™ng xuất hiện gần đây nhất. Sẽ chẳng có gì đâu, có lẽ là vì tôi Ä‘ang cô độc đấy thôi, tôi Ä‘ang nhá»› đến cái dáng thảnh thÆ¡i, vô tư lá»± cá»§a ngưá»i bạn nhá» Jacob, nhá»› tiếng huýt sáo cùng tiếng lóc bóc cá»§a hai đôi chân bước Ä‘i trên ná»n đất ướt át.
Cà ng tiến sâu hÆ¡n và o khu rừng, cảm giác rưng rưng trong tôi lại cà ng dâng lên. Việc hô hấp cÅ©ng theo đó mà trở nên khó khăn, chẳng phải do bản thân sá»± bất trắc cá»§a cánh rừng Ä‘ang lần lượt tái hiện qua hà ng ngà n các hoạt động, âm thanh xung quanh tôi, mà là do cái lá»— thá»§ng vô hình trong ngá»±c tôi lại bắt đầu dở chứng. Như má»™t phản xạ tá»± nhiên, tôi tá»± vòng tay ôm lấy thân mình tháºt chặt, lý trà đồng thá»i lên tiếng ra lệnh cho cÆ¡ thể trục xuất cÆ¡n Ä‘au ấy Ä‘i. Äầu óc tôi hốt nhiên quay cuồng, nhưng tôi vẫn không dừng lại, tôi ghét việc phải lãng phà sức lá»±c Ä‘ang cà ng lúc cà ng bị cÆ¡n Ä‘au bà o mòn nà y.
Cố gắng lên, cố gắng lên... tôi cháºm chạp lê từng bước, từng bước má»™t, dần dà , nhìn chân cÅ©ng là m chá»§ được tâm trà và chế ngá»± được ná»—i Ä‘au. HÆ¡i thở cá»§a tôi cÅ©ng theo đó mà điá»u tiết má»™t cách nhẹ nhà ng hÆ¡n – mình giá»i tháºt đấy, mình đã không bá» cuá»™c – tôi tá»± khen ngợi mình. Việc Ä‘i bá»™ khiến tôi cảm thấy thoải mái, nhịp chân cá»§a tôi má»—i lúc má»™t tăng nhanh...
... Và tôi hoà n toà n không thể xác định được là sá»± chuyển động nà y đã có tác dụng đến tâm trạng cá»§a bản thân như thế nà o. Hình như tôi đã vượt qua được bốn dặm đưá»ng rồi thì phải, nhưng chưa đâu, vẫn chưa đến nÆ¡i, theo trà nhá»› cá»§a tôi thì còn phải... Kia rồi, sá»± thảng thốt trong phút chốc khiến đầu óc tôi váng vất, hai cây gá»— thÃch quen thuá»™c đứng Ä‘an và o nhau, tôi hăm hở bước và o vòm lá xám um ấy - hồi há»™p len qua đám dương xỉ cao ngang ngá»±c - để và o vá»›i cánh đồng.
Vẫn là chốn xưa, tôi dám Ä‘oan chắc Ä‘iá»u đó. Chưa bao giá» tôi thấy nÆ¡i nà o lại có bố cục hình há»c hoà n hảo đến như váºy. Toà n bá»™ cánh đồng tròn và nh vạnh, cÆ¡ hồ như tạo hoá đã cố tình vẽ nó là má»™t vòng tròn hoà n mỹ, cây gá»— nà o vô tình xâm phạm và o vòng tròn ấy cÅ©ng bị nhổ báºt rá»…, tuy váºy, lại không há» có bất cứ má»™t dấu vết nà o cá»§a hà nh động can thiệp bạo lá»±c cả, từng là n sóng cá» cứ ráºp rá»n, ráºp rá»n... Ở phÃa đông, thoảng nghe có lá»i ca cá»§a tiếng suối chảy, thì thầm, thì thầm.
Không có ánh sáng mặt trá»i, đồng cá» hôm nay chưa tháºt lá»™ng lẫy như trong tranh, nhưng vẫn rất đẹp và yên bình. Hiện thá»i chưa phải là mùa cá»§a những bông hoa dại; mặt đất đầy những thân cá» má»c cao thản nhiên Ä‘u đưa theo là n gió thoảng trông giống như sóng gợn trên mặt hồ.
Cảnh vẫn như xưa... nhưng chẳng lưu lại những gì tôi đang cất công tìm kiếm.
Nháºn thức được Ä‘iá»u đó, ná»—i thất vá»ng nhanh chóng ùa đến, chẳng mấy chốc đã trà n ngáºp khắp cõi lòng tôi. Váng vất, tôi đổ sụp ngưá»i xuống, quỳ ngay bên mép cá» và bắt đầu hổn hển thở.
Sau bao nhiêu kiên trì, nhẫn nại để đến được đây, cuối cùng, tôi thu hoạch được gì? Không có gì cả, nÆ¡i nà y không có gì cả. Không có gì ngoà i những ký ức mà tôi có thể nhá»› lại bất cứ khi nà o muốn cÅ©ng được; giả như nãy giá» tôi đã khống chế được ná»—i Ä‘au, thì giỠđây, ná»—i Ä‘au đã nuốt trá»n được tôi, toà n thân tôi hoà n buốt giá. NÆ¡i nà y chẳng có gì đặc biệt nếu không có anh. Tôi không thể ý thức được rằng mình Ä‘ang trông chá» Ä‘iá»u gì, nhưng cánh đồng trống trải quá, trống trải trong bầu không khà thoáng đạt, trống trải giữa những thân cây, ngá»n cá», là n gió mát và tiếng suối chảy rì rầm... Cánh đồng hoá ra cÅ©ng chẳng khác gì những nÆ¡i khác. Nó cÅ©ng y hệt như những cÆ¡n ác má»™ng cá»§a tôi mà thôi. Äầu óc tôi bắt đầu quay cuồng.
Nhưng Ãt ra thì tôi cÅ©ng đã đến má»™t mình. Nháºn thức được Ä‘iá»u đó, lòng tôi có nhẹ nhõm hÆ¡n đôi chút. Nếu như tôi và Jacob cùng tìm lại được cánh đồng nà y... Ừ, chắc chắn chẳng thể nà o tôi có thể lấp được cái vá»±c thẳm mà bản thân Ä‘ang lao đầu xuống như thế nà y. Là m sao tôi có thể giải thÃch vá» ná»—i từng khá»›p xương trong ngưá»i tôi Ä‘ang gãy rá»i ra từng Ä‘oạn, và vì lý do gì đã khiến cho tôi phải co quắp ngưá»i lại như thể là muốn bịt túm lấy cái lá»— hổng trống hoác Ä‘ang xé nát ngưá»i tôi ra đây? Không có “khán giả†nà o lúc nà y, âu lại hoá hay biết bao.
Và nữa, tôi sẽ không thể giải thÃch vá»›i bất kỳ ai vì sao tôi lại hối hả bá» Ä‘i như thế nà y. Jacob chắc hẳn phải nghÄ© rằng, sau bao cố gắng tìm ra cái nÆ¡i ngá»› ngẩn nà y, tôi sẽ muốn ở lại lâu hÆ¡n, chứ nà o phải chỉ là và i giây ngắn ngá»§i như thế nà y. Äúng, tôi muốn bá» Ä‘i, bá» Ä‘i tháºt nhanh... Tôi cố huy động bằng hết sức lá»±c còn lại trong ngưá»i để dồn cho đôi chân, buá»™c bản thân phải lÆ¡i ngưá»i ra mà đứng dáºy. Cái nÆ¡i trống trải nà y Ä‘ang gây nên ná»—i Ä‘au quặn thắt trong lòng tôi; không thể chịu đựng thêm má»™t giây, má»™t phút nà o nữa - nếu cần, tôi sẵn sà ng trưá»n, bò, lết Ä‘i cÅ©ng được, miá»…n là thoát khá»i chốn nà y cà ng nhanh cà ng tốt.
May mắn là m sao, tôi chỉ trÆ¡ trá»i má»™t mình.
TrÆ¡ trá»i má»™t mình. Tôi lặp lại vá»›i má»™t sá»± toại nguyện gần như thái quá, rồi gống mình đứng dáºy, bất chấp má»i cÆ¡n Ä‘au... ChÃnh và o thá»i khắc ấy, ngay trước mắt tôi, cách tôi khoảng ba mươi bước chân, má»™t ngưá»i cÅ©ng vừa bước ra khá»i lùm cây...
Chỉ trong đúng má»™t tÃch tắc, váºy mà tôi đã trải qua hà ng ngà n cung báºc khác nhau cá»§a cảm xúc. Ban đầu là ngạc nhiên; tôi Ä‘ang cách xa má»i con đưá»ng mòn (hầu như không có khả năng ngưá»i bình thưá»ng có thể tìm được đến đây), và tháºt tình, tôi cÅ©ng không mong mình có má»™t ngưá»i bạn đồng hà nh. Nhưng rồi sau đó, mắt tôi dán chặt và o cái dáng ngưá»i bất động, chú mục và o cái vẻ trầm tÄ©nh, nước da xanh xao... thất thần, bao hy vá»ng chợt vùng dáºy trong tôi. Nhưng rồi cái hy vá»ng ấy đã bị giết chết không thương tiếc. Tôi giống như má»™t kẻ dÄ‘ng vùng vẫy chống chá»i vá»›i những đợt sóng khổ Ä‘au sắc lẻm như dao Ä‘ang khứa và o từng thá»› thịt cá»§a mình, khi mắt tôi nháºn diện ra khuôn mặt bên dưới mái tóc Ä‘en... Không phải là gương mặt cá»§a ngưá»i tôi ao ước được gặp lại... Và rồi tiép theo đó là ná»—i sợ; đây không phải là gương mặt cá»§a ngưá»i đã khiến tôi Ä‘au khổ, nhưng cÅ©ng đủ quen để tôi ý thức được rằng đây không phải là vị du khách Ä‘i lạc.
Cuối cùng...
- Ông Laurent! – Tôi thét lên với một tâm trạng nhẹ nhõm đáng nhạc nhiên.
Äó là má»™t phản ứng cá»±c kỳ phi lý! Lẽ ra, tôi nên biết thế nà o là nÃn thở vì sợ má»›i phải.
Lần đầu tiên tôi biết đến Laurent là khi ông ta Ä‘ang cùng há»™i cùng thuyá»n vá»›i James. Nhưng Laurent không há» tham gia và o chuyến săn mồi diá»…n ra ngay sau đó - chuyến Ä‘i săn mà tôi là con mồi duy nhất - chỉ vì ông ta sợ; lúc đó, tôi Ä‘ang nằm trong vòng bảo vệ cá»§a má»™t nhóm ma-cà -rồng khác có số đông áp đảo nhóm cá»§a ông ta. Giả như sá»± vụ không diá»…n ra như váºy thì có lẽ ông ta đã khác – ông ta sẽ săn Ä‘uổi tôi không thương tiếc, và tôi cÅ©ng đã là món ăn cá»§a ông ta rồi. Nhưng cÅ©ng có khi ông ta đã thay đổi, bởi lẽ, ông ta đã đến Alaska, sống chung vá»›i má»™t nhóm ma-cà -rồng khác đã được “giáo hoá†- má»™t gia đình ma-cà -rồng đã chấp nháºn những chuẩn má»±c đạo đức mà từ bá» lối sống hút máu ngưá»i. Gia đình nà y cÅ©ng giống như... không, mình không được nhá»› đến cái tên ấy, tôi tá»± nhá»§ vá»›i lòng.
Và , quả nhiên là thế, ná»—i sợ hãi đã kÃch thÃch cho má»i giác quan trong tôi hoạt động mạnh hÆ¡n, nhưng tất cả những gì tôi có thể cảm nháºn được lúc nà y là má»™t sá»± hà i lòng, má»™t sá»± hà i lòng nhanh chóng trà n ngáºp khắp cÆ¡ thể cá»§a tôi. Cánh đồng cá» lại trở nên đẹp má»™t cách lạ lùng, má»™t vẻ đẹp chỉ có ở trong tranh, trong truyện cổ tÃch, đẹp hÆ¡n cả những gì tôi mong đợi, để có thể tin được rằng nó có tháºt... Äẹp quá, huyá»n ảo quá. Äây chÃnh là điá»u mà bấy lâu nay, tôi vẫn cất công lặn lá»™i tìm kiếm. Chẳng cứ, phải, đấy là chứng cứ, tuy có xa xôi tháºt, nhưng tôi vẫn có thể tin rằng - ở đâu đó dưới vòm trá»i tôi Ä‘ang hÃt thở không khà nà y đây – anh vẫn Ä‘ang tồn tại.
Tháºt không thể tưởng tượng được, trông Laurent vẫn y như ngà y xưa... Ôi trá»i, mình tháºt ngá»› ngẩn lắm thay, tôi thầm nhá»§, khi không, mình lại Ä‘em thuá»™c tÃnh cá»§a con ngưá»i để áp đặt và o những nhân váºt đặc biệt. Nhưng dưá»ng như vẫn có má»™t cái gì đó mà mình Ä‘ang mong đợi... Hiện thá»i, tôi vẫn chưa thể nháºn ra được.
- Bella? – Laurent há»i lại, vó vẻ như ông ta còn ngạc nhiên hÆ¡n cả tôi nữa.
- Ông vẫn còn nhá»› sao? – Tôi mỉm cưá»i. Tháºt ngá»› ngẩn hết chá»— nói, tôi hoan hỉ hẳn lên chỉ vì tên mình vẫn còn nằm trong trà nhá»› cá»§a má»™t ma-cà -rồng!?!
Ông ta cưá»i hể hả.
- Tôi không nghÄ© là mình sẽ được gặp cô ở đây - Vừa nói, ông ta vừa bước cháºm rãi lại phÃa tôi, trên mặt hãy còn vẻ sá»ng sốt.
- Chẳng phải là trái đất quay tròn đó sao? Hơn nữa, tôi cũng đang sống ở đây mà . Nhưng tôi nghĩ là ông đã đi Alaska rồi kia.
Chỉ còn cách tôi khoảng mưá»i bước chân, Laurent đột ngá»™t dừng lại, đầu hÆ¡i nghếch vá» má»™t bên. Ông ta có má»™t gương mặtđẹp toà n bÃch, má»™t vẻđẹp sắn sà ng đốiđầu cùng thá»i gian (và bao giá» cÅ©ng thắng). Tôi chú mục và o dáng vẻ cá»§a Laurent vá»›i má»™t tâm trạng nhẹ nhõm nhưng tha thiếtđến khó hiểu. Äây là ngưá»i tôi không phải đóng kịch – đây là ngưá»i biết hết má»i Ä‘iá»u, kể cả những Ä‘iá»u mà tôi không bao giá» dám hé môi cùng ai.
- Cô nói đúng – Ông ta gáºt đầu đồng ý – Tôi đã đến Alaska. Tuy nhiên, tôi cÅ©ng không ngá»... Chá»— ở cá»§a Cullen trông không, chắc hỠđã chuyển Ä‘i rồi.
- á»’...
Tôi bắt buá»™c phải bặm chặt môi lại, cái tên vừa nghe ấy đã khiến cho những vết thương Ä‘ang tạm thá»i se mặt trong tôi bá»—ng rung lên bần báºt. Tôi lấy lại bình tÄ©nh chỉ vá»n vẹn đúng má»™t giây. Laurent vẫn chỠđợi bằng má»™t đôi mắt tò mò không há» che giấu.
- HỠchuyển đi rồi - Cuối cùng, tôi cũng đã có thể thông báo với kẻ đang đối diện với mình như thế.
- Hmmm – Ông ta lầm bầm – Tôi lấy là m ngạc nhiên là hỠđã bá» lại cô. Chẳng phải là hỠđã rất quý cô đó sao? – Trong đôi mắt cá»§a ông ta chợt ẩn hiện má»™t ná»—i niá»m mong đợi khó hiểu.
Tôi mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i méo mó đến tá»™i nghiệp:
- CÅ©ng gần gần như váºy.
- Hmmm – Ông ta lại lầm bầm, vẻ mặt trở nên trầm ngâm. Và o đúng thá»i khắc đó, tôi má»›i nháºn thức được chÃnh xác Ä‘iá»u không thay đổi ở ông ta - rất, rất không thay đổi. Sau khi bác sÄ© Carlisle báo cho chúng tôi biết rằng Laurent đã ở lại vá»›i gia đình bà Tanya, tôi đã bắt đầu mưá»ng tượng vỠông ta – trong những lần hiếm hoi tôi nghÄ© đến con ngưá»i nà y - rằng ông ta có má»™t đôi mắt mà u hổ phách giống như... nhà Cullen – tôi buá»™c lòng phải nghÄ© đến cái tên ấy và không khá»i nhăn mặt lại. Äó là điểm nháºn biết vá» ma-cà -rồng tốt.
Một cách vô ý thức, tôi lùi lại, đôi mắt đỠngầu của ông ta vẫn bám sát từng cỠđộng của tôi.
- Há» có vẫn hay vỠđây không? – Ông ta lại há»i, rất tá»± nhiên, nhưng thân hình cá»§a ông ta bá»—ng di chuyển tá»›i phÃa tôi.
- Em hãy nói dối Ä‘i - Giá»ng nói êm mượt chợt xuất hiện, thì thà o trong đầu tôi.
Tôi chú tâm và o âm Ä‘iệu cá»§a giá»ng nói ấy, nhưng nó không còn khiến cho tôi ngạc nhiên nữa. Tôi Ä‘ang ở và o thế nguy hiểm ngà n cân treo sợi tóc. So vá»›i tình thế nà y thì cái xe máy chỉ bé bằng cái móng tay mà thôi.
Và tôi là m theo Ä‘iá»u anh vừa nhắc nhở.
- Thỉnh thoảng vẫn vá» - Tôi cố giữ cho giá»ng nói cá»§a mình tháºt nhẹ nhà ng, tá»± nhiên - Vá»›i tôi thì thá»i gian ấy hÆ¡i lâu. Ông không biết là há» quẫn trà thế nà o... đâu... – Tôi lại bắt đầu trệu trạo. Äầu óc tôi Ä‘ang hoạt động hết công suất.
- Hmmm - Laurent lại nói – Hình như căn nhà bị bỠhoang lâu rồi...
- Em phải nói dối hơn thế nữa, Bella – Anh lên tiếng với vẻ khẩn khoản.
Và tôi lại cố gắng...
- Tôi sẽ nói lại vá»›i bác sÄ© Carlisle rằng ông có đến. Chắc ông ấy sẽ tiếc vì không vỠđúng lúc để gặp ông – Nói đến đây, tôi vá» là m ra vẻ đắn Ä‘o trong khoảng má»™t tÃch tắc – Nhưng tôi nghÄ©... ừm, có lẽ tôi không nên để... Edward hay chuyện nà y... – Xoay xở mãi, cuối cùng, tôi cÅ©ng nói được tên anh, cái tên ấy vừa thoát ra khá»i miệng, cÅ©ng cùng lúc lòng tôi quặn lại, má»i ná»— lá»±c là m ra vẻ tháºt thà hiện Ä‘ang đứng bên bỠ“phá sản†– tÃnh khà cá»§a anh ấy... ừm, có lẽ ông vẫn nhá»›. Anh ấy vẫn chưa quên những chuyện James đã là m – Nói đến đây, tôi đảo mắt, và phẩy tay, là m như thể tất cả những chuyện kia đã lùi và o dÄ© vãng, nhưng giá»ng nói cá»§a tôi hÆ¡i có chút bấn loạn. Không biết kẻ Ä‘ang đứng trước mặt tôi có nháºn ra Ä‘iá»u đó không...
- Cáºu ta vẫn chưa quên tháºt à ? – Laurent há»i lại, âm Ä‘iệu cá»§a giá»ng nói cho thấy ông ta Ä‘ang hồ nghi.
Và tôi buá»™c phải trả lá»i tháºt ngắn, cố không để cho giá»ng nói cá»§a mình có cÆ¡ há»™i phản bá»™i, tố cáo ná»—i hoảng loạn Ä‘ang diá»…n ra trong tâm tư cá»§a tôi.
- Mm-hmmm.
Laurent lại tiến tiếp thêm má»™t bước, ánh mắt khẽ quét hết má»™t vòng cánh đồng. Tôi vẫn rất tỉnh táo, bước chân ấy đã rút ngắn khoảng cách giữa kẻ Ä‘ang đối diện và tôi. Trong đầu tôi giá»ng nói ngá»t ngà o kia đã bắt đầu cà u nhà u.
- Chuyện ở Danali thế nà o rồi, thưa ông? Bác sÄ© Carlisle kể rằng ông Ä‘ang sống vá»›i bà Tanya? – Âm vá»±c giá»ng nói cá»§a tôi rất cao.
Câu há»i khiến Laurent dừng lại.
- Tôi rất thÃch Tanya – Ông ta trầm ngâm – Tôi tháºm chà còn thÃch cô Irina, con gái bà ta hÆ¡n nữa... Chưa há» bao giá» tôi lại ở yên má»™t chôc lâu đến như váºy; tôi thÃch Ä‘i đây Ä‘i đó, khám phá nhiá»u Ä‘iá»u má»›i lạ hÆ¡n. Nhưng mà , kiêng khem quả thá»±c khó quá... Tôi ngạc nhiên là hỠđã là m chá»§ được mình lâu đến như váºy - Kẻ đối diện mỉm cưá»i vá»›i tôi, má»™t nụ cưá»i vô cùng bà ẩn - Thảng hoặc, tôi lại... buông xuôi.
Tôi không thể chịu đựng thêm một phút nà o nữa. Tôi dợm lùi bước, đôi mắt đỠlè của kẻ kia cũng vừa liếc xuống để bắt lấy cỠđộng của đôi chân tôi, toà n thân tôi bỗng chốc đông cứng lại.
- á»’ - Giá»ng nói cá»§a tôi yếu á»›t hẳn – Jasper cÅ©ng Ä‘ang khổ sở vì Ä‘iá»u đó.
- Äừng cỠđộng - Giá»ng nói êm dịu như nhung lại thì thà o. Và tôi cố gắng là m theo chỉ dẫn cá»§a anh. Tháºt khó khăn, bản năng bá» chạy trong tôi Ä‘ang gần như không còn kiểm soát được nữa.
- Thế à ? – Laurent có vẻ thÃch thú – Äó là lý do khiến há» chuyển Ä‘i à ?
- Không phải thế - Tôi thà nh tháºt trả lá»i - Ở nhà , Jasper luôn cẩn tháºn mà .
- À, đúng rồi – Laurent gáºt đầu đồng ý – Tôi cÅ©ng váºy.
Laurent lại tiến thêm má»™t bước nữa, lần nà y cẩn trá»ng hÆ¡n.
- Victoria có tìm ông không? – Tôi lại há»i, cố gắng là m cho kẻ đối diện xao lãng, hÆ¡i thở cá»§a tôi chợt dừng lại ở lưng chừng cuống há»ng. Äây là câu há»i đầu tiên vụt hiện lên trong đầu tôi, và tôi đã hối háºn ngay khi có vừa kịp thoát ra đằng miệng. Victoria, kẻ đã bắt tay vá»›i James săn lùng tôi rồi sau đó biến mất, là ngưá»i không nên nghÄ© tá»›i trong tình huống nguy hiểm nà y.
Nhưng câu há»i ấy lại khiến cho kẻ đối diện dừng bước.
- Có – Laurent trả lá»i, đôi chân ông ta bá»—ng ngáºp ngừng – Và “ta†đến đây để giúp ả ấy - Chợt kẻ đối diện nhăn mặt - Ả ấy hẳn sẽ không vui vì chuyện nà y đâu.
- Chuyện gì? – Tôi há»i má»™t cách háo hức, chỠđợi kẻ đối diện tiếp tục. Laurent Ä‘ang chú mục và o tất cả các ngả đưá»ng nằm xa tôi. Lợi dụng sá»± phân tâm cá»§a hẳn, tôi len lén lùi lại má»™t bước.
Laurent quay sang nhìn tôi, mỉm cưá»i - Ä‘iệu bá»™ giống y hệt như má»™t thiên sứ chốn địa ngục.
- Chuyện ta sẽ kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i cá»§a “mi†- Kẻ đối diện trả lá»i bằng má»™t giá»ng nói ngá»t lịm như đưá»ng.
Loạng choạng, tôi lùi thêm má»™t bước nữa. Äầu óc tôi quay cuồng vì hoảng loạn, lá»i nói cá»§a kẻ kia cứ lùng bùng trong tai, khó khăn lắm, tôi má»›i nắm bắt được từng tiếng má»™t.
- Ả ấy muốn gỡ gạc lại má»™t chút gì đó - Kẻ đối diện kể tiếp má»™t cách hồn nhiên - Ả ấy muốn... á», muốn gặp mi, Bella.
- Tôi ư? - Giá»ng tôi trở nên the thé.
Laurent lắc đầu và phá ra cưá»i khanh khách.
- Ta biết, ta tham gia và o trò chơi nà y kể ra có hơi muộn. Nhưng James là bạn tình của ả, thế mà Edward của mi lại giết chết hắn ta.
Không ngá» là ở đây, khi tôi cáºn ká» bên cái chết rồi, mà tên cá»§a anh vẫn còn đủ sức xé toạc những vết thương lòng chưa là nh trong tâm hồn tôi; cÆ¡n Ä‘au nhói lên từng cÆ¡n, nhưng dai dẳng, dứt dỉa, chẳng khác gì má»™t lưỡi cưa Ä‘ang liếm và o da thịt cá»§a tôi.
Laurent đã hoà n toà n quên bẵng đi phản ứng của tôi, cứ hồ hởi tiếp tục câu chuyện của mình:
- Cô ả nghÄ© kết thúc cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mi thì thÃch hợp hÆ¡n là kết thúc cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tên Edward... Má»™t hướng rẽ khá đẹp đấy chứ, tế bạn tình cá»§a mình bằng bạn tình cá»§a kẻ thù... Victoria đã nhá» ta tìm má»™t vị trà thuáºn lợi cho ả, là váºy đấy. Nhưng Ä‘iá»u ta không ngá» là gặp mi lại dá»… đến thế. Kế hoạch cá»§a Victoria như váºy là đi tong rồi... cuá»™c trả thù đã không như ả mÆ¡ má»™ng, bởi lẽ má»™t khi thằng nhãi kia bá» ngưá»i ở lại, không thèm bảo vệ mi nữa thì có nghÄ©a là mi chẳng còn có ý nghÄ©a gì đối vá»›i hắn nữa rồi.
Cõi lòng tôi lại đau thốn như có ai xé, ai vò.
Laurent lại nhè nhà ng tiến lên. Giáºt nảy ngưá»i, tôi lùi lại.
Kẻ đối diện chau mà y.
- Dù sao đi nữa, ả sẽ rất phẫn nộ.
- Thế thì tại sao ông không chá» cô ta? - Há»i xong, cổ tôi muốn nghẹn lại.
Trên môi cá»§a Laurent chợt nở má»™t nụ cưá»i ranh mãnh.
- Cháºc cháºc, mi gặp ta không đúng lúc, Bella à . Ta đến chá»— nà y đâu phải để giúp Victoria đâu, hiện ta Ä‘ang Ä‘i săn đấy. Ta khát lắm, còn mi thì... mi thÆ¡m quá.
Kẻ đối diện nhìn tôi gáºt gù, cÆ¡ hồ như thể đã ca ngợi tôi hết lá»i.
- Äe doạ hắn Ä‘i em - Lá»i nói trong ảo tưởng kia lại vẽ đưá»ng, âm Ä‘iệu cÅ©ng khi má» khi tá» trong kinh hãi.
- Anh ấy sẽ biết tác giả là ông – Tôi ngoan ngoãn thá»u thà o – Ông sẽ không thoát được đâu.
- Tại sao lại không nhỉ? - Nụ cưá»i cá»§a Laurent rá»™ng mở. Hắn nhìn chằm chằm và o má»™t lối nhá» nằm giữa những lùm cây - Tráºn mưa tá»›i sẽ tẩy sạch má»i loại mùi. Sẽ chẳng có ai tìm thấy xác mi đâu, rồi mi cÅ©ng sẽ được báo cáo là mất tÃch, giống như nhiá»u, nhiá»u tháºt nhiá»u, những kẻ khác váºy. Mà dẫu cho tên Edward kia có nổi máu anh hùng rÆ¡m lên mà đi Ä‘iá»u tra vá»›i Ä‘i tìm hiểu thì hắn cÅ©ng chẳng có lý do gì mà nghÄ© đến ta cả. Ta khẳng định lại vá»›i mi nhé, Bella, chẳng có manh mối nà o để lại cả. Ôi, ta khát quá rồi.
- Cầu xin hắn đi - Ảo giác trong tôi lại khẩn khoản.
- Tôi xin ông.
Laurent lắc đầu, nhưng gương mặt lại tỠra... rất tỠtế!?!
- Coi nà o, Bella. Mi may mắn lắm mới gặp ta đấy.
- Tôi mà may mắn ư? – Tôi nhăn nhó, ngáºp ngừng lùi thêm má»™t bước nữa.
Laurent bước theo, đôi chân rất nhẹ và dáng vẻ cực kỳ thanh nhã.
- Ừ - Kẻ đối diện đã khẳng định má»™t cách rà nh rá»t – Ta sẽ là m rất nhanh. Ngươi sẽ không cảm thấy gì đâu, ta hứa đấy. Ãi chà , ta sẽ phải nói dối Victoria sau váºy, để mà xoa dịu ả. Nhưng giá mà mi mà biết được ả sẽ dà nh cho mi cái gì, Bella à ... – Laurent cháºm rãi lắc đầu, cÆ¡ hồ như Ä‘iá»u đó đáng sợ lắm – Ta dám thá» rằng mi sẽ phải cảm Æ¡n ta đấy.
Tôi sá»ng sốt nhìn kẻ đối diện, toà n thân đông cứng lại.
Má»™t là n gió nhẹ thổi lướt qua, tóc tôi khẽ lay động, thoảng bay vá» phÃa hắn, Laurent láºp tức khụt khịt mÅ©i.
- Ôi, thÆ¡m quá - Hắn lặp lại, Ä‘oạn hÃt và o sâu hÆ¡n. Má»™t luồng khà lạnh ở đâu bá»—ng áºp tá»›i, hoảng hốt, tôi co rúm ngưá»i lại, ánh mắt láo liên; ở táºn đâu đó xa xôi, tiếng gầm gừ dữ tợn cá»§a Edward cÅ©ng bắt đầu vang vá»ng. Edwarddd..., trong giá» phút sinh tá» nà y, tên anh chợt nổ bùng trong tâm trà tôi, phá huá»· toà n bá»™ bức tưá»ng bao lâu nay tôi đã dà y công xây dá»±ng nên để rà o nhốt nó. Edward, Edward, Edward. Em sẽ chết. Gìơ thì em cứ nghÄ© vá» anh thế nà y cÅ©ng không còn là m ảnh hưởng đến bất cứ Ä‘iá»u gì nữa. Edward, em yêu anh.
Äôi mắt tôi từ từ khép lại... nhưng tôi vẫn kịp nháºn ra Laurent bá»—ng dừng phắt má»i cỠđộng, hắn ngừng thở trong giây lát, rồi quay phắt sang trái. Sợ hãi, tôi không dám rá»i mắt khá»i Laurent, ghi nháºn đừng động thái cá»§a hắn, dẫu biết rằng hắn chẳng cần phải sá» dụng tá»›i thá»§ Ä‘oạn hay mưu mẹo gì ngõ hầu khống chế được tôi. Nhưng sao... Má»™t cách cháºm rãi, Laurent xoay lưng lại phÃa tôi... Ná»—i ngạc nhiên quá lá»›n khiến tôi không cảm thấy nhẹ nhõm chút nà o.
- Trá»i Æ¡i, tháºt không thể tin được - Hắn ta lầm bầm, giá»ng nói cá»§a hắn nhỠđến độ phải khó khăn lắm tôi má»›i nghe được.
Äến lúc nà y, tôi má»›i có dịp kiểm tra. Äảo mắt khắp cánh đồng, tôi cố gắng tìm kiếm sá»± vụ chỉ trong và i giây ngắn ngá»§i đã kéo dà i được mạng sống cá»§a tôi. Ban đầu, tôi không nháºn thức được gì cả, tôi vá»™i đưa mắt ngược trở lại dõi theo Laurent... Ôi trá»i, hắn Ä‘ang tháo chạy... chân ná» quà ng và o chân kia, ánh mắt liếc ngang liếc dá»c khắp khu rừng.
Chỉ và o đúng giây phút ấy, tôi má»›i nháºn ra... từ giữa những lùm cây, bá»—ng lao ra má»™t hình thú khổng lồ, Ä‘en ngòm, bước chạy rất nhẹ, tá»±a hồ như má»™t chiếc bóng, Ä‘ang thoăn thoắt Ä‘uổi theo ma-cà -rồng. Con váºt rất to – cao không khác gì má»™t con ngá»±a chiến, nhưng thon hÆ¡n và lá»±c lưỡng hÆ¡n nhiá»u. Và gì kia, cái mõm dà i cá»§a nó đã giương nanh, những chiếc răng nanh nhá»n hoắt không thua gì dao găm hiện rõ mồn má»™t, và , giữa hai hà m răng sắc lẻm ghê rợn ấy là những tiếng gầm gừ, trầm đục đầy Ä‘e doạ, ầm ì như tiếng sấm vá»ng từ đằng xa.
Con gấu. Không, không hẳn là gấu... Hay là ... Thôi đúng rồi, hẳn đây chÃnh là con váºt Ä‘en ngòm mà bao ngà y qua hằng khiến cư dân thị trấn Forks hoang mang. Äúng là nhìn từ xa, bất cứ ai cÅ©ng có thể chắc mẩm nó là gấu. Liệu còn con váºt nà o có thể to và mạnh đến như thế được chứ?
Xa quá... ước gì tôi có được may mắn để nháºn diện ra nó. Và rồi, nhẹ tá»±a như bông, con thú lao Ä‘i vun vút giữa đám cá», cách tôi chỉ độ khoảng mươi bước chân.
- Em đừng cỠđộng - Giá»ng nói cá»§a Edward lại cất lên, thì thà o.
Hai con mắt tôi đổ dồn cả và o con váºt khổng lồ, tâm trà phút chốc trở nên mù má» khi tôi cố sức nháºn định ra tên cá»§a nó. Vá»›i cái hình thù kia thì Ä‘Ãch thị là giống chó rồi, cả cái cách di chuyển nữa, không sai má»™t li. Äúng, không thể khác được, vừa nghÄ© đến đây, toà n thân tôi đã co rúm lại vì kinh hoà ng. Cả Ä‘á»i tôi chưa bao giá» tưởng tượng nổi là lại có má»™t con sói lá»›n dưá»ng ấy.
Grrrừ, grừ... Cổ há»ng cá»§a con váºt lại phát ra những âm thanh hung tợn, kinh hoà ng, cả thân ngưá»i tôi lại run lên bần báºt.
Laurent Ä‘ang cắm đầu cắm cổ chạy ra tá»›i rìa cánh đồng, trong lúc tôi chìm trong ná»—i khiếp sợ và hồ nghi. Tại sao Laurent lại phải rút lui như thế? Cứ cho là con sói đó quá to Ä‘i, nhưng dẫu sao thì nó cÅ©ng chỉ là má»™t con thú mà thôi. Vì cá»› gì mà má»™t ma-cà -rồng hung bạo lại có thể sợ má»™t con váºt chứ? Äúng, Laurent Ä‘ang thất kinh cả hồn vÃa. Mắt hắn trợn trừng lên vì khiếp sợ, giống hệt như đôi mắt cá»§a tôi.
Và hình như câu trả lá»i cá»§a tôi đã có sá»± trả lá»i, con sói khổng lồ kia không hỠđơn độc. Lảng vảng, rình ráºp ở hai bên rìa cá»§a cánh đồng... là hai con sói to lá»›n khác. Má»™t con có mà u xám Ä‘áºm, má»™t con có mà u nâu, nhưng không có con nà o cao như con đầu tiên cả. Con sói xám xuất hiện từ giữa những lùm cây chỉ cách tôi có và i bước chân, đôi mắt nó chưa má»™t lần rá»i khá»i Laurent.
Rồi trước khi tôi kịp có bất cứ má»™t cỠđộng nà o... thì... cánh đồng lại đón thêm hai vị khách nữa! Hai con sói khác thình lình xuất hiện, chúng theo chân cá»§a hai con sói kia, di chuyển thà nh hình chữ V – cái kiểu sắp xếp đội hình không lẫn và o đâu được cá»§a bầy ngá»—ng trá»i khi bay vá» phương nam trú rét. Äiá»u đó cÅ©ng có nghÄ©a là con sói có mà u nâu Ä‘á», con váºt thứ năm có bá»™ lông dá»±ng đứng, xù ra, Ä‘ang... ở trong tầm vá»›i cá»§a đôi tay tôi!
Như má»™t bản năng tá»± nhiên, tôi bắt đầu thở hổn hển và nhảy lùi lại - má»™t cách ngốc nghếch nhất trần Ä‘á»i... ấy váºy mà tôi vừa má»›i thá»±c hiện nó. Cả ngưá»i tôi lại được dịp đông cứng thêm lần nữa, tôi chỠđợi bầy sói sẽ chuyển hướng tấn công sang mình - má»™t con mồi yếu á»›t không đủ sức tá»± vệ. Trong tâm trạng bà ng hoà ng đó, tôi lại mong má»i Laurent có thể xoay chuyển được tình thế, ông ta sẽ đánh tan được bầy sói - vá»›i sức lá»±c siêu phà m cá»§a má»™t ma-cà -rồng thì chuyện nà y vá»›i ông ta là dá»… như bỡn; chứ còn đối vá»›i tôi thì, giữa hai kiểu chết, chắc chắn, là m mồi cho sói là sá»± lá»±a chá»n kinh khá»§ng nhất.
Con sói ở gần tôi nhất, con sói có bá»™ lông mà u nâu Ä‘á», khẽ nghếch đầu lên như đếm nhịp cái hÆ¡i thở hổn hển cá»§a tôi.
Äôi mắt con sói mà u Ä‘en, không, hÆ¡i hÆ¡i Ä‘en thôi. Nó thoáng nhìn tôi, chưa được má»™t giây, nhưng cÅ©ng kịp để tôi nháºn thức được rằng đôi mắt ấy tháºt sâu thẳm, và có hồn, quả thá»±c khó có thể tin được đó là mắt cá»§a loà i dã thú.
Khi con sói nhìn tôi, bất giác tôi nghÄ© đến Jacob - má»™t lần nữa - vá»›i má»™t lòng biết Æ¡n vô hạn. Ãt ra là tôi đã mò đến nÆ¡i nà y má»™t mình, má»™t cánh đồng tuyệt đẹp như tranh vẽ lại đầy những loà i váºt xấu xa. Ãt ra thì Jacob sẽ không phải chết chùm vá»›i tôi. Ãt ra thì ngưá»i bạn nhỠấy sẽ không phải chết trong tay tôi.
Grừưư, grrrừ... con sói đầu đà n lại gầm ghè, con sói mà u nâu đỠtức thì ngẩng cao đầu, quay phắt lại, lao Ä‘i vun vút vá» phÃa Laurent.
Tháºt kinh khá»§ng, Laurent nhìn chằm chằm và o bầy sói vá»›i vẻ mặt sợ hãi xen lẫn vá»›i sá»ng sốt không há» che giấu. Ngay giây phút đó tôi má»›i hiểu ra. Äầu óc cá»§a tôi tức thì trở nên váng vất, gã ma-cà -rồng Ä‘ang chạy bán sống bán chết, và thoắt má»™t cái, hắn đã biến mất sau má»™t lùm cây.
Hắn chạy trốn.
Nhưng năm con sói vẫn bám theo sát nút, chúng nhanh nhẹn phóng qua đám cá», chẳng thấy phải tốn má»™t chút sức lá»±c nà o... Và rồi... theo phản ứng tá»± nhiên, tôi bịt chặt cả hai tai lại, cả khu rừng già ráºm rịt như bị xé toạc giữa những tiếng kêu ghê rợn muốn sởn cả tóc gáy; tiếng gầm ghè, tiếng cắn xé, rồi cả tiếng ngoạm mồi khiếp đảm nữa. Thá»i gian như ngừng trôi... Lần lần, những âm thanh kinh khá»§ng đó lụi dần, lụi dần rồi tắt hẳn, rất cả đã kết thúc...
Hai đầu gối cá»§a tôi nãy giỠđã tê cứng, tôi ngã váºt xuống, cổ há»ng bắt đầu phát ra những tiếng nức nở.
Tôi cần phải Ä‘i, tôi cần phải rá»i khá»i chốn nà y thôi. Ai mà biết được lÅ© sói chỉ cần mất má»™t khoảng thá»i gian bao lâu để tầm bắt Laurent rồi trở lại tìm tôi chứ? Hoặc cÅ©ng có thể là Laurent đã giải quyết xong bá»n chúng rồi cÅ©ng nên? Và kẻ quay lại tìm tôi lại chÃnh là hắn?
Nhưng tôi không thể cỠđộng được má»™t mảy may nà o; hai tay, hai chân tôi Ä‘ang run lẩy bẩy, và bản thân tôi cÅ©ng không còn đủ sức để mà đứng dáºy trên hai chân mình nữa.
Thần trà cá»§a tôi vẫn chưa vượt qua được ná»—i kinh hoà ng, sợ hãi và khó hiểu. Tôi vẫn chưa thể nháºn thức được Ä‘iá»u mình vừa chứng kiến.
Ma-cà -rồng sao lại có thể chạy trốn bầy sói to ngoại cỡ như váºy được nhỉ. Và giả như hà m răng cá»§a chúng khi vấp phải là n da cứng như đá granit cá»§a Laurent thì sẽ ra sao?
Váºy thì lÅ© sói sẽ tránh xa Laurent chứ sao – cho dẫu thân hình đồ sá»™ cá»§a chúng đã tạo cho chúng sá»± không biết sợ là gì – vì chúng có săn Ä‘uổi Laurent tá»›i đâu thì cÅ©ng bằng không mà thôi; chúng chỉ có thể bắt được, chứ có là m hại được gì đối phương đâu. Nhưng tôi bắt đầu nghi hoặc, chắc hẳn là n da buốt giá như đá cẩm thạch cá»§a Laurent rất thÆ¡m, và hấp dẫn hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i mùi máu ấm cá»§a má»™t sinh váºt yếu á»›t như tôi. Vì chỉ có như váºy thì bầy sói má»›i bị kÃch thÃch được chứ?
Ngừng lại... tôi không muốn nghĩ ngợi thêm nữa.
Má»™t cÆ¡n gió nhẹ thổi qua cánh đồng, những ngá»n cá» lại bắt đầu lắc lư, nhưng lúc nà y, tôi không còn liên tưởng đến hình ảnh sóng vá»— nữa, mà chỉ có duy nhất má»™t ná»—i ám ảnh, đó là ... có má»™t con váºt nà o đó Ä‘ang lướt Ä‘i trong cá» mà thôi!
Lồm cồm bò dáºy, tôi quay mặt Ä‘i, đó chỉ là má»™t là n gió vô hại Ä‘ang thổi qua ngưá»i tôi... Váºy mà nó cÅ©ng khiến tôi hoảng hốt đến suýt ngã; quay phắt ngưá»i lại, tôi bắt đầu tháo chạy và o giữa những lùm cây.
Những giây phút trôi qua sau đó tháºt đáng sợ. Không tà i nà o hiểu nổi, cả ba lần chạy liên tiếp, má»i ngả đưá»ng cá»§a tôi Ä‘á»u dẫn vá» Ä‘iểm xuất phát... ấy chÃnh là cánh đồng. Khởi sá»±, tôi không hỠđể ý xem là mình Ä‘ang chạy Ä‘i đâu, đầu óc tôi cứ táºp trung và o má»—i má»™t chuyện là mình cần phải chạy trốn. Mãi đến khi hoà n hồn lại được má»™t chút, vừa đủ để nhá»› đến chiếc la bà n thì tôi má»›i nháºn ra là mình Ä‘ang ở má»™t chá»— xa lạ, xung quanh toà n cây rừng mù mịt, thăm thẳm và tối tăm. Thêm và o đó,đã mắc phải lắm chuyện rắc rối thì chá»›, tôi lại còn gặp phải “cái eo†nữa... Tay tôi Ä‘ang run lẩy bẩy, chiếc la bà n vì thế mà xoay loạn xạ. Cuối cùng, tôi đà nh phải đặt nó xuống đất má»›i có thể xem được. Thế là cứ độ dăm ba phút, tôi lại ngồi thụp xuống, đặt chiếc la bà n xuống đất, để tin chắc rằng mình vẫn Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa tây bắc, đồng thá»i tôi cÅ©ng dá»ng tai lên hết cỡ má»—i khi bắt được – không phải là tiếng ì á»p Ä‘ang dẫm loạn xạ xuống ná»n đất ẩm – mà là những tiếng thì thầm nghe khi được khi mất phát ra đằng sau những đám lá um tùm.
Và chợt... “héc, héc...†- tiếng chim giẻ cùi ở đâu đó cất lên. Giáºt thót mình, tôi lùi phắt lại, thế là ngã dúi và o má»™t cây vân sam Ä‘ang lá»›n. Vẫn chưa đủ tệ hại, trong lúc va quệt, tay tôi không có chá»— nà o là không bị xây xát, còn tóc tai thì bị nhá»±a cây giữ chặt lại. Rồi bồng “thịch†- má»™t con sóc Ä‘ang chạy tót lên cây độc cần, váºy mà tiếng động ấy cÅ©ng đủ khiến cho hồn vÃa cá»§a tôi bay lên mây, tôi thét lên thất thanh muốn thá»§ng cả mà ng nhÄ©... cá»§a chÃnh mình.
Cuối cùng thì tôi cÅ©ng đã mà ra được tá»›i bìa rừng, cây cối lần lần thưa thá»›t hẳn. Song, gì kia... tôi Ä‘ang đối diện vá»›i má»™t con đưá»ng vắng vẻ, chẳng có bóng dáng má»™t ai, lẫn... cái xe cá»§a chÃnh mình. Con đưá»ng dà i cỡ má»™t dặm, hoá ra tôi đã Ä‘i lệch hướng quá xa chiếc xe tải cá»§a mình rồi thì phải. Mệt lá» ngưá»i, nhưng tôi vẫn cố gắng lê bước lên đến đầu đưá»ng, cho đến lúc nhìn thấy nó... - chiếc xe tải cá»§a tôi. Má»™t cách vá»™i và ng, hấp tấp, tôi nhảy và o cabin, những gì phải chịu đựng từ nãy tá»›i giá» bá»—ng vỡ oà ra trong chốc lát. Gần như đã trở nên man dại, tôi khoá cứng cá»a xe những hai lá»›p khoá trước khi rút chìa khoá trong túi ra. Tiếng gầm rú cá»§a động cÆ¡ xe cÅ©ng phát huy được sá»± hữu dụng, lòng tôi đã nhẹ nhõm hÆ¡n và đầu óc đã phần nà o lấy lại được tỉnh táo. Äồng thá»i, trước tiếng kêu gà o khản cổ cá»§a chiếc xe, những giá»t nước mắt cÅ©ng ká»m chế được, không rÆ¡i, trong lúc tôi phóng xe hết tốc lá»±c ra con đưá»ng quốc lá»™.
Và kia, căn nhà cá»§a bố Charlie hiện ra cà ng lúc cà ng rõ, tuy trong lòng vẫn còn ngổn ngang trăm mối, nhưng nhìn thấy nó là tôi đã thá»±c sá»± bình tÄ©nh trở lại. Chiếc xe tuần tra cá»§a bố tôi Ä‘ang nằm chá»…m chệ ngay bên lối dẫn và o nhà - quả tình, tôi không ngá» là đã trá»… đến thế. Bầu trá»i bắt đầu tối Ä‘en.
- Bella phải không? - Bố tôi cất tiếng há»i khi nghe tiếng đóng sầm cá»§a cá»a trước và tiếng “lách cách†cá»§a chiếc chìa khoá tra và o ổ.
- Dạ, con đây ạ - Tôi lên tiếng, giá»ng nói run run thấy rõ.
- Con la cà ở đâu mà tá»›i táºn giá» nà y má»›i vá»? - Bố hét toáng lên, lầm lầm xuất hiện ngay ở cá»a nhà bếp.
Tôi ngáºp ngừng. Có lẽ bố đã gá»i Ä‘iện thoại cho nhà Stanley rồi. Tốt nhất là mình nên kể sá»± tháºt, tôi tá»± nhá»§.
- Dạ,con Ä‘i bá»™ - Tôi tháºt thà thú nháºn.
Äôi mắt bố tức thì nheo lại đầy “tà khÃâ€.
- Trên đưá»ng đến nhà Jessica đã xảy ra chuyện gì váºy?
- Hôm nay, con không có hứng vá»›i “TÃch phân – Vi phânâ€, bố à .
Nghe thấy thế, bố khoanh tay lại trước ngực, hằm hừ:
- Bố nhớ là đã dặn con không được và o rừng rồi kia mà !
- Dạaa, con biết lá»—i rồi. Bố đừng lo lắng nữa, con sẽ không dám tái phạm nữa đâu – Nói tá»›i đây, tôi cảm thấy á»›n lạnh, cả ngưá»i run lên bần báºt.
Và dưá»ng như chỉ có đến lúc ấy, bố má»›i tháºt sá»± quan tâm đến ngưá»i ngợm cá»§a tôi. Nguyên cả ngà y hôm nay, tôi đã phải chụp ếch nhiá»u lắm, ếch to, ếch nhá», đủ cả; bây giá», trông tôi hẳn chẳng khác gì má»™t đứa má»›i từ dưới sình, dưới cống chui lên, tôi chắc mẩm như váºy.
- Có chuyện gì váºy? - Bố tôi há»i gặng.
Má»™t lần nữa, tôi lại quyết định sẽ kể tháºt, hoặc là ... chỉ má»™t phần sá»± tháºt thôi cÅ©ng được, đó là hà nh động khôn ngoan nhất. Vả lại, tôi cÅ©ng Ä‘ang chẳng còn tâm trà đâu mà giả vá» là m ra vẻ là đã trải qua má»™t ngà y tuyệt vá»i bên quả ngá»t và trái ngon...
- Con đã trông thấy con gấu – Tôi cố gắng trả lá»i má»™t cách Ä‘iá»m tÄ©nh, nhưng dẫu có cố gắng cách mấy thì cuối cùng, giá»ng nói cá»§a tôi vẫn cứ ở âm vá»±c cao và run run – Nhưng tháºt ra, nó không phải là con gấu, bố à ... Nó, nó thuá»™c giống chó sói. Có những năm con. Con mà u Ä‘en, con mà u xám, con mà u nâu Ä‘á», con... con...
Äôi mắt cá»§a ngà i cảnh sát trưởng trố ra vì kinh hoà ng. Má»™t cách vá»™i vã, bố Ä‘i như chạy lại phÃa tôi, hai bà n tay ghì lấy đôi vai cá»§a tôi.
- Con vẫn ổn chứ?
Mệt nhoà i, tôi khẽ gáºt đầu xác nháºn.
- Kể cho bố biết chuyện gì đã xảy ra đi.
- Bá»n chúng không chú ý đến con. Nhưng sau khi chúng vừa Ä‘i khá»i, con đã chạy bán sống bán chết vá» nhà , bởi váºy nên má»›i bị té lên té xuống như vầy.
Äôi tay cá»§a bố buông rá»i khá»i vai tôi để ôm chầm lấy tôi. Thá»i gian chầm cháºm trôi qua, bố im lặng, không nói gì.
- Những con sói... - Rồi đến lúc bố cÅ©ng phải lên tiếng, giá»ng nói chẳng hÆ¡n gì là má»™t lá»i thì thầm.
- Sao hả bố?
- Mấy nhân viên kiểm lâm cũng nói rằng dấu chân không phải của gấu... nhưng nếu là của sói thì lớn quá...
- Những con sói nà y thuộc hà ng khổng lồ đấy, bố ạ.
- Con thấy bao nhiêu con?
- Dạ năm.
Bố tôi lắc đầu, đôi lông mà y nhÃu hẳn lại, rồi bố buông ra má»™t câu bằng chất giá»ng Ä‘anh gá»n để chấm dứt luôn cuá»™c tranh luáºn:
- Äừng Ä‘i bá»™ đưá»ng trưá»ng nữa.
- Vâng, thưa bố! – Tôi hứa một cách chắc nịch.
Sau đó, ngà i cảnh sát trưởng Ä‘iện ngay cho sở cảnh sát, thông báo những gì tôi đã trông thấy. Tất nhiên, tôi đã nói dối má»™t chút, chỉ má»™t chút thôi, vá» chÃnh xác nÆ¡i tôi đã trông thấy lÅ© sói - ấy là khi tôi Ä‘ang lang thang trên đưá»ng dẫn ra phÃa bắc cá»§a thị trấn. Thá»±c tình, tôi không muốn bố biết là tôi đã bất chấp cả lá»i can ngăn cá»§a bố mà dấn bước sâu và o rừng như thế nà o; và quan trá»ng hÆ¡n nữa là tôi không muốn cho bất kỳ ai lảng vảng ở gần nÆ¡i Laurent đã suýt chút nữa thì kết liá»…u Ä‘á»i tôi. Ná»™i chỉ má»—i ý nghÄ© ấy thôi cÅ©ng đủ khiến cho tôi muốn bệnh rồi.
- Con có đói không? - Bố há»i tôi ngay khi vừa gác máy.
Chắc là tôi đói lắm tháºt, cả ngà y hôm nay, tôi có ăn gì đâu, song tôi vẫn lắc đầu.
- Con chỉ mệt thôi, bố! – Tôi trả lá»i bố, rồi quay bước vá» phÃa cầu thang.
- À nà y - Bố vá»™i lên tiếng, trong giá»ng nói có ẩn khuất má»™t sá»± nghi ngá» - Chẳng phải con nói rằng Jacob Ä‘i chÆ¡i cả ngà y sao?
- À, là bác Billy nói thế ạ - Tôi giải thÃch, câu há»i cá»§a bố khiến tôi ngạc nhiên.
Bố ngắm nghÃa gương mặt cá»§a tôi trong má»™t phút, thần thái có vẻ nhẹ nhõm hẳn:
- Ờ.
- Có chuyện gì hả bố? - Lần nà y thì tá»›i phiên tôi há»i lại. Có vẻ như bố Ä‘ang cho rằng sáng nay tôi chỉ toà n nói dối bố. Ấy là ngoà i chuyện há»c chung vá»›i Jessica, tôi còn leo lẻo dối trá chuyện khác nữa.
- Ờ, chỉ là khi bố Ä‘i đón ông Harry, bố có trông thấy Jacob ở ngoà i cái cá»a hà ng bách hoá dưới La Push ấy, lúc đó, nó Ä‘ang đứng vá»›i mấy đứa bạn. Bố có vẫy tay chà o nó, nhưng mà nó... ừm, bố không biết là nó có nhìn thấy bố không nữa. Hình như nó Ä‘ang cãi nhau á»m tá»i vá»›i mấy đứa bạn thì phải. Trông nó lạ lắm, giống như nó Ä‘ang bá»±c bá»™i chuyện gì đó lắm thì phải. Và ... còn má»™t Ä‘iá»u nữa rất không bình thưá»ng. Giống như con cÅ©ng biết rồi đấy, má»™t đứa trẻ Ä‘ang sức ăn sức lá»›n thì thân hình cá»§a nó sẽ phổng phao như thế nà o. Nhưng ở đây, thằng Jacob nà y thì lại Ä‘ang to ra má»™t cách hÆ¡i không bình thưá»ng cho lắm; chỉ má»›i có mấy ngà y thôi mà ...
- Ông Billy nói rằng Jake và mấy ngưá»i bạn sẽ lên Port Angeles xem phim. Chắc là mấy đứa nó Ä‘ang đợi ai đó.
- Ờ, á» - Bố tôi gáºt gáºt đầu, rồi lại bước và o bếp.
Äang đứng ở lối Ä‘i, tôi đăm chiêu suy nghÄ© vá» Ä‘iá»u Jacob có thể tranh cãi vá»›i đám bạn. Ngưá»i bạn nhỠđã “om sòm†vá»›i Embry vá» chuyện Sam chăng? Có lẽ đấy chÃnh là lý do khiến cáºu ta không muốn giáp mặt tôi hôm nay - cáºu ta muốn dà nh thá»i gian cho Embry... Váºy là tốt quá rồi, tôi như mở cá» trong bụng.
Và tôi lại tỉ mẩn kiểm tra các khoá cá»a má»™t lần nữa trước khi yên tâm đặt chân và o phòng. Rõ tháºt ngốc nghếch. Liệu cái khoá cá»a có ăn nhằm gì vá»›i bầy quái váºt mà tôi đã được trông thấy hồi chiá»u nay không? Ừ, đúng là mấy cái tay nắm cá»a thì lÅ© sói chịu thua rồi, chúng đâu có ngón tay. Nhưng mà ... ngá»™ nhỡ... Laurent đến đây...
Hay... Victoria. Như váºy thì...
Tôi nằm thừ ngưá»i ra trên giưá»ng, tinh thần cá»§a tôi hãy còn bấn loạn quá nên không dám hy vá»ng rằng sẽ chợp mắt được. Cuá»™n mình tháºt chặt trong chăn, tôi bị bắt buá»™c phải đối diện vá»›i những sá»± tháºt hãi hùng.
Và còn má»™t sá»± tháºt nữa, bụng tôi chợt quặn lại khi nghÄ© đến sá»± tháºt mưá»i mươi nà y: tình trạng hiện thá»i cá»§a tôi chÃnh là điá»u tệ hại nhất. Bởi lẽ, tất cả má»i chuyện Ä‘á»u sẽ dẫn đến bố tôi. Ôi bố cá»§a tôi, giá» nà y, có lẽ bố đã ngá»§ say rồi, trong căn phòng nằm cách xa căn phòng cá»§a tôi... Bố, bố chẳng có liên quan gì tá»›i những rắc rối mà tôi Ä‘ang vưá»ng và o. Váºy mà mùi hương trên ngưá»i tôi sẽ dẫn dụ bá»n chúng đến đây, dù tôi có ở đây hay là không.
Toà n thân tôi lại run lên bần báºt, hai hà m răng đánh và o nhau liên hồi.
Cố là m cho bản thân trấn tÄ©nh trở lại, đầu óc cá»§a tôi lãng Ä‘ang theo Ä‘uổi những Ä‘iá»u viển vông: tôi tưởng tượng ra những con sói khổng lồ đã tóm gá»n được Laurent, chúng hạ sát kẻ bất tỠấy cÅ©ng dá»… dà ng như hạ sát những con ngưá»i bình thưá»ng khác. Rõ rà ng đây là má»™t niá»m mong má»i đầy huyá»…n hoặc, nhưng ước muốn đó đã an á»§i tôi được rất nhiá»u. Nếu bầy sói đã tiêu diệt được hắn ta, váºy thì hắn ta vÄ©nh viá»…n sẽ không thể mách lại vá»›i Victoria rằng tôi Ä‘ang ở đây, trÆ¡ trá»i có má»™t mình. Mà má»™t khi hắn đã không thể trở lại, thì hẳn cô ta vẫn sẽ cho rằng tôi hãy còn được gia đình Cullen bảo vệ. Chỉ cần trong cuá»™c chiến đấu ấy, bầy sói đã chiến thắng...
Những ma-cà -rồng tốt bụng của tôi sẽ không bao giỠquay trở lại; dễ chịu là m sao nếu như những kẻ khác cũng biến mất y như thế.
Tôi khép chặt mắt lại, kiên nhẫn chỠđợi cõi vô thức lại đến vá»›i mình – tâm trạng gần như là nôn nóng, nôn nóng được bước chân và o cÆ¡n ác má»™ng thưá»ng ngà y. Thà rằng như thế vẫn còn hÆ¡n là phải đối diện vá»›i má»™t gương mặt trắng muốt, Ä‘iển trai má»™t cách hoà n hảo Ä‘ang chỠđợi để mỉm cưá»i vá»›i mình đằng sau mi mắt.
Trong cÆ¡n má»™ng mị cá»§a toi, cặp mắt cá»§a Victoria Ä‘en kịt mở tròn thao láo, vá»›i má»™t cổ há»ng khát khô, má»™t cái miệng Ä‘ang nhe ra những chiếc răng sáng lấp loá, và má»™t mái tóc đỠrá»±c như lá»a, cứ loà xoà trên gương mặt hoang dã, trắng phau.
Hốt nhiên, từng lá»i, từng lá»i má»™t cá»§a Laurent bắt đầu vang vá»ng trong đầu tôi: Giá mà mi biết được ả sẽ dà nh Ä‘iá»u gì cho mi...
Tôi ấn tháºt chặt nắm tay và o miệng, cố ngăn chặn má»™t tiếng thét rất dà i...
|

05-03-2009, 08:17 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 11
GIÃO PHÃI
Cứ má»—i buổi sáng mở mắt ra là tôi lại thấy ngạc nhiên, váºy ra mình còn sống sót thêm má»™t đêm nữa. Nhưng ná»—i ngạc nhiên qua Ä‘i ,tim tôi lại bắt đầu dáºp như cahyj loạn ,lòng bà n tay túa mồ hôi ,lồng ngá»±c ngẹn lại không sao thở được nữa , trạng thái ấy kéo dà i mãi cho đến khi tôi ngồi dáºy và biết chắc rằng bố tôi vẵn còn tồn tại trên cõi Ä‘á»i nà y ,
Và bố lo lắng cho tôi-khi phải chứng kiến cảnh tôi báºt dáºy vá»›i má»™t tiếng thét lá»›n , rồi sắc mặt cá»§a tôi bá»—ng dưng tái mét mà không rõ nguyên do . Sau đó suy luáºn những câu há»i mà thảng hoặc bố lại đè xuất , tôi tá»± cho phép mình hiểu rằng dưá»ng như bố cho là má»i sá»± thay đổi Ä‘á»u là do sá»± vắng bóng cá»§a Jacob mà ra ! Tháºt ra, Ä‘iá»u chiếm tâm trà tôi nhiá»u nhất, trước nhất là mối kinh hoà ng, nó vẫn kiên trì bám riết theo tôi, ám ảnh tôi, khiến tôi không còn hÆ¡i sức đâu mà lo lắng cho cái sá»± tháºt rằng đã thêm má»™t tuần nữa trôi qua, váºy mà Jacob vẫn không gá»i Ä‘iện thoại cho tôi. Cho đến khi tôi có thể táºp trung được đầu óc và o cuá»™c sống thưá»ng ngà y- khi mà cuá»™c sống cá»§a tôi hiện vẵn chưa có gì thay đổi- thì hình ảnh cá»§a Jacob lại hiện lên chiếm hết tâm trà tôi.
Tôi nhá»› ngưá»i bạn nhỠấy xiết bao.
Trước kia, khi mà tôi chưa bị đẩy và o tình huống cứ phải nÆ¡m ná»›p lo sợ b\như bây giá», thì ná»—i cô đơn, vò võ má»™t mình đối vá»›i tôi đã là đáng sợ lắm rồi. HÆ¡n lúc nà o hết, giá» dây, tôi mong má»i là m sao được nghe lại tiếng cưá»i thảnh thÆ¡i, cái nụ cưá»i là m cho khóe miệng kéo xếch lên đến táºn mang tai rất dá»… ‘lây nhiá»…m†cá»§a ngưá»i bạn nhá». Tôi thèm biết bao nhiêu cái cảm giác an toà n khi ở trong cái gara cá»§a cáºu ấy, khi cái bà n tay ấm áp Ä‘an và o tay tôi…
Và tôi mòn má»i trông chá» Jacob gá»i Ä‘iện thoại cho mình và o thứ hai. Giả như giữa cáºu ấy và Embry đã có tiến triển hay ngược lại, thì chẳng lẽ cáºu ấy lại không muốn cho tôi biết hay sao? Tôi chỉ muốn tin rằng Jacob Ä‘ang quá lo lắng cho ngưá»i bạn cá»§a mình, nên không có thá»i gian, chứ hoà n toà n không phải là vì cáºu ấy Ä‘ang tránh né, không muốn gặp lại tôi nữa.
Thứ ba, tôi đưá»ng đột gá»i Ä‘iện thoại cho Jacob, nhưng không có ai bốc máy trả lá»i. ÄÆ°á»ng dây Ä‘iện thoại lại bị trục trặc ư? Hay ông Billy đã biết ngưá»i gá»i là ai rồi?
Thứ tư, cứ ná»a tiếng đồng hồ má»™t, tôi lại gá»i Ä‘iện thoại đến nhà Jacob…Cứ thế cho đến táºn mưá»i má»™t giỠđêm, và cái hy vonhj nghe lại giá»ng nói ấm áp cá»§a Jacob trong tôi đã tháºt sá»± tan biến sạch sà nh sanh.
Thứ năm, tôi ở lì trong xe tải-cá»a đã được khóa chắc chắn-chùm chìa khóa nằm gá»n trên tay, tôi đã Ä‘áºu xe trước cá»a nhà mình được má»™t tiếng đồng hồ rồi.Và trong tôi…đang có sá»± giằng xé dữ dá»™i: lòng thì muốn xuống La Push, nhưng lý trà thì không cho phép thá»±c hiện Ä‘iá»u đó.
Hiện thá»i, có thể Laurent đã quay lại vá»›i Victoria rồi. Giả như tôi tò mò đến La Push, thì có khả năng má»™t tên trong bá»n đó cÅ©ng sẽ lần theo tôi. Ngá»™ nhỡ há» bắt được tôi, trong khi Jake lại ở gần đó thì sao? Thôi, mặc kệ tất thảy, tôi Ä‘au khổ thế nà o cÅ©ng được, miá»…n tránh mặt tôi mà Jacob được an toà n là tốt rồi. Äúng, đúng như váºy, không gặp tôi, ngưá»i bạn nhá» sẽ được an toà n hÆ¡n.
Nhưng…còn bố tôi? Tháºt tệ hại khi tôi không tìm thấy cách gì khả dÄ© bảo vệ được bố. Cứ má»—i lần mà n đêm buông xuống, tôi lại nÆ¡m ná»›p lo sợ. Äó là khoảng thá»i gian thÃch hợp nhất để hai ác thần kia Ä‘i tầm bắt tôi, là m sao tôi có thể mở miệng mà nói vá»›i bố rằng: “Bố Æ¡i, khuya rồi, bố đừng ở nhà nữa, bố Ä‘i tìm nhà khác mà ngá»§ Ä‘i!â€. Nếu tôi có kể vá»›i bố toà n bá»™ sá»± tháºt , thể nà o bố chẳng tìm má»™t căn phòng bốn bá» lót đệm để nhốt tôi. Nhưng dẫu sao, tôi vẫn có thể chịu đựng được Ä‘iá»u đó-ừ, và o thì và o,có chết si đâu-miá»…m là bố còn được an toà n. Nhưng đằng nà y, khi tìm kiếm tôi, Victoria chắc chắn sẽ viếng thăm nhà bố trước tiên. Có thể nếu cô ta thấy tôi rôi sẽ thôi. CÅ©ng có thể sau khi xuống tay vá»›i tôi, cô ta sẽ bá» Ä‘i không biết chừng.
Chạy chốn ư… Không, không xong đâu, nếu chạy chốn, tôi biết chạy chốn đằng nà o? Äến chá»— mẹ ư? Tôi rùng mình khi hình dung ra cảnh treo trên đầu mẹ lúc ấy là những hai cái lưỡi hái, mà không chỉ có mẹ thôi đâu, cả ná»™t thế giá»› ngáºp trà n ánh sáng mặt trá»i nữa. Không bao giá» tôi lại đà nh tâm đẩy mẹ và o chá»— chết ngưá»i ấy.
Dần dần, ná»—i lo lắng đã gặm thá»§ng bụng tôi. Váºy là cả ngá»±c lẫn bụng đã cân bằng rồi- trên, dưới Ä‘á»u bị ná»™i thương hết…
Tối hôm đó, ngà i cảnh sát trưởng quyết định giúp tôi, “ngà i†lại gá»i Ä‘iện thoại cho ông Harry, há»i xem gia đình ông Black có ra ngoà i thị trấn không. Ông Harry kể rằng tối hôm thứ Tư, ông Billy có Ä‘i há»p bà n vá» những vấn đỠcá»§a Há»™i đồng, nhưng chẳng thấy nói năng gì tá»›i chuyện Ä‘i đâu cả. Thế là bố lại có dịp giáo dục tôi, bố khuyên tôi đừng tá»± là m khó mình nữa- Jacob rồi sẽ sá»›m gá»i Ä‘iện thoại cho tôi thôi, và thế nà o rồi cáºu ta cÅ©ng sẽ lại đến chÆ¡i vá»›i tôi không sá»›m thì muá»™n.
Chiá»u thứ sáu, tan trưá»ng, tôi lái xe vá» nhà , trong lòng đã bắt đầu nguôi ngoai Ãt nhiá»u.
Không chú tâm và o con đưá»ng quen thuá»™c, tôi cứ mặc cho tiếng nổ rá»n rã cá»§a chiếc xe là m diệu bá»›t thần kinh và xoa dịu ná»—i lo lắng cá»§a mình; đúng ngay lúc đó, tiá»m thức trong tôi bắt đầu trá»—i dáºy, ra là bấy lâu nay nó vẫn âm thầm hoạt động, hoà n toà n không chịu sá»± chi phối cá»§a nháºn thức trong tôi.
Ngay khi vừa hiểu ra, tôi đã nháºn thấy ngay là mình quá ngu ngốc khi không phát giác ra Ä‘iá»u đó từ sá»›m. Äúng rồi, trong đầu tôi chỉ toà n đặc nghẹt-những ma-cà -rồng nôn nóng ý định trả thù, những con sói khổng lồ do đột biến, và cái lá»— vô hình rách tả tÆ¡i ở giữa ngá»±c- ấy váºy mà khi bức mà n bà máºt Ä‘ang từ từ được vén lên, tôi lại chỉ thấy duy nhất có má»—i má»™t ná»—i bối rối mà thôi.
Xem nà o: Jacob tránh mặt tôi. Ngà i cảnh sát trưởng bảo rằng trông cáºu ta rất lạ, dá»… nổi nóng…Những câu trả lá»i úp úp mở mở, vô thưởng vô phạt cá»§a ông Billy…
Ôi thánh thần Æ¡i, tôi đã biết chÃnh xác Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra vá»›i Jacob rồi.
ChÃnh là Sam Uley. Những cÆ¡n ác má»™ng tôi thấy hằng đêm đã cố gắng truyá»n cho tôi thông Ä‘iệp đó. Sam đã nắm được mưá»i mươi Jacob rồi. Äiá»u Ä‘ang xảy ra vá»›i các cáºu con trai ở vùng đát riêng ấy đã lan đến chá»— ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi và đánh cắp mất cáºu ta. Jacob đã gia nháºp và o cái giáo phái quái gở cá»§a Sam mất rồi.
Váºy ra không phải là cáºu ta từ bá» tôi, tôi phát hiện ra sá»± tháºt đó vá»›i hà ng ngà n cung báºc cá»§a cảm xúc.
Tôi cứ để mặc cho chiếc xe nổ ầm Ä© như váºy ở trước hiên nhà . Tôi phải là m sao bây giá»? Tôi bắt đầu cân nhắc những tình huống nguy hiểm.
Ngay bây giỠtôi đi tìm Jacob, thể nà o cũng có rủi ro là Victoria hay Laurent sẽ tóm được tôi, kèm theo món “quà khuyến mãi†là Jacob.
Nhưng nếu tôi không kéo Jacob vá» lại “đưá»ng ngay nẻo chánh†thì Sam sẽ cà ng lúc cà ng rù quến cáºu ta, kéo cáºu ta má»—i lúc má»™t dấn sâu hÆ¡n và o cái băng nhóm ngá»› ngẩn nhưng tháºt đáng sợ ấy. Nếu tôi không ra tay ngay, sá»± thể thế nà o cÅ©ng sẽ hết cách cứu chữa cho mà xem.
Äã má»™t tuần trôi qua rồi, nhưng chẳng có ma-cà -rồng nà o đến tìm tôi cả. Má»™t tuần là khoảng thá»i gian quá thừa thãi đẻ há» có thể quay trở lại tìm tôi rồi, váºy nên tôi không cần phải đặt mình và o tình trạng “báo động Ä‘á»â€ nữa. Chắc chắn sá»± thể sẽ như tôi đã ngẫm nghÄ© từ trước, ấy là nếu có tìm thì bá»n há» sẽ tìm tôi và o ban đêm. Thế nên nguy cÆ¡ há» lần theo tôi đến La Push sẽ thấp hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i nguy cÆ¡ tôi Ä‘ang mất Jacob vá» tay Sam.
Nhưng đưá»ng xuống La Push cÅ©ng dẫn qua cánh rừng…Không sao, cÅ©ng đáng để liá»u thá» má»™t phen lắm. Cuá»™c viếng thăm nà y rất quan trá»ng để ghi nháºn xem Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra. Tôi chẳng đã biết Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra đấy ư- má»™t nhiệm vụ “giai thoáy con tin†rã rà ng. Tôi phải Ä‘i nói chuyện vá»›i Jacob- nếu cần phải ra tay thì tôi sez bắt cóc cáºu ta luôn. Có lần, tôi đã được xem mấy phương pháp ngưá»i ta hay áp dụng để tẩy não ai đó trên kênh truyá»n hình thông tin đại chúng rồi. Vá»›i ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi cÅ©ng váºy thôi, chắc chắn sẽ có má»™t cách chữa trị nà o đó.
Nhưng trước tiên, tôi cần phải gá»i Ä‘iện thoại cho bố đã. Có lẽ phÃa cảnh sát cÅ©ng cần phải biết là tôi sẽ xuống La Push(!) NghÄ© rồi, tôi bổ nháo bá» nhà o và o nhà .
Lần nà y thì bố là ngưá»i bốc máy.
-Cảnh sát trưởng nghe đây.
-Bố ơi, con là Bella đây.
-Có chuyện gì thế?
Tôi đã quyết định xong đâu và o đấy cả rồi, hôm nay, tôi sẽ không để bố là ngưá»i thốt ra lá»i phán quyết cuối cùng.Giá»ng nói cá»§a tôi run run:
-Con rất lo cho Jacob
-Tại sao? – Bố há»i, ngạc nhiên trước cái đỠtà i từ trên trá»i rÆ¡i xuống nà y.
-Con nghÄ© là …là ở vùng đất riêng ấy, Ä‘ang diá»…n ra má»™t chuyện gì đó rất kỳ lạ. Jacob đã kể vá»›i con vá» những chuyện không bình thưá»ng Ä‘ang xảy ra vá»›i những cáºu con trai ở độ tuổi cá»§a cáºu ấy. Giá» thì Jacob hà nh xá» hệt như váºy, con sợ quá.
-Hà nh sá» ra sao? –Bố bắt đầu dùng đến cái dá»ng nói nhà nghá» cá»§a cảnh sát để há»i tôi. Tốt rồi; bố Ä‘ang nghiêm túc.
-Ban đầu là cáºu ta sợ, thế rồi cáºu ta tránh mặt con,và giá» thì… Con e rằng Jacob đã gia nháºp và o cái băng đảng kỳ cục ở dưới đó, băng cua Sam đó bố. Băng cá»§a Sam Uley.
-Sam Uley ấy hả? –Bố lặp lại, tỠra vô cùng ngạc nhiên.
-Dạ.
Và giá»ng nói cá»§a bố nhẹ nhõm Ä‘i thấy rõ.
-Bố nghÄ© con Ä‘ang phạm phải sai lầm đấy, Bella ạ. Sam Uley là má»™t cáºu nhóc tuyệt vá»i. À quên, giá» nó đã trở thà nh má»™t ngưá»i đà n ông rồi – má»™t chà ng trai tốt bụng, hà o hiệp. Giá mà con được nghe ông Billy nói vá» cáºu ấy. Cáºu ấy Ä‘ang có những ảnh hưởng tuyệt vá»i đến lá»›p trẻ ở vùng đất riêng đấy. Sam Uley là ngưá»i… -Bố chợt bá» lá»ng câu nói, và tôi Ä‘oán ra được ngay lý do, bố Ä‘ang sắp sá»a thuyết giáo vá» vụ tôi từng Ä‘i lạc trong rừng đến táºn khuya lÆ¡ khuya lắc hồi mấy tháng trước. Tôi phải lên tiếng chặn đưá»ng má»›i được.
-Bố à , sự thể không như những gì bố nghĩ đâu. Jacob đã từng sợ anh ta lắm.
-Con đã nói chuyện vá»›i ông Billy vá» Ä‘iá»u đó chưa? – Giá» thì bố Ä‘ang ra sức là m dịu tôi. Thôi, thế là rõ rồi, ngay khi tôi đỠcáºp đến Sam là bố đã hùa vá» phe anh ta, coi như tôi cÅ©ng mất luôn bố.
-Ông Billy không can hệ và o chuyện nà y, bố à .
-Thôi được rồi, Bella, bố chắc chắn rằng má»i chuyện chẳng có gì đâu. Jacob hãy còn là má»™t đứa trẻ; có thể là nó Ä‘ang là m những việc tà o lao. Nhưng bố dám chắc rằng nó chẳng bị là m sao cả. Rốt cuá»™c thì đâu phải lúc nà o nó cÅ©ng nhất thiết cứ phải lẽo đẽo thao con.
-Äây không phải là chuyện vá» con, bố Æ¡i – Tôi vẫn má»™t má»±c khăng khăng, nhưng cuá»™c chiến… đã ngã ngÅ©.
-Bố nghĩ con không cần phải lo lắng vỠvấn đỠnà y nữa. Hãy để việc căm sóc Jacob cho ông Billy đi.
-Bố Charlie… - Giá»ng nói cá»§a tôi bắt đầu chuyển sang thê thiết.
-Bells à , hiện thá»i lúc nà y, bố Ä‘ang có cả núi công việc cần phải giải quyết. Thêm hai du khách nữa lại bị mất tÃch ở phÃa ngoà i hồ lưỡi liá»m – Giá»ng nói cá»§a bố thấm đẫm ná»—i lo lắng – Chuyện sói siếc nà y đã vượt khá»i thầm kiểm soát cá»§a chúng ta rồi.
Tôi sững ngưá»i – đầu óc trở nên váng vất – trước thông tin cá»§a bố, chuyên vá» Jacob bá»—ng chốc lắng xuống. Váºy là … trong tráºn quyết chiến vá»›i Laurent… không còn con sói nà o sống sót trở vá»â€¦
-Bố có biết há» gạp phải chuyện gì không ạ? – Tôi gấp gáp há»i.
-Äáng sợ lắm con Æ¡i. Có…- Bố ấp úng – Lại có dấu vết… và lần nà y thì có… cả máu nữa.
-Ôi trá»i Æ¡i! – Thôi đủ rồi, chẳng cần phải há»i rõ ngá»n ngà nh là m chi nữa. Hẳn Laurent đã thoát khá»i bầy sói rồi, nhưng tại sao? So vá»›i những gì tôi đã được chứng kiến ở cánh đồng thì sá»± thể chẳng phải cà ng lúc cà ng trở nên kỳ quái đó ư; tháºt là … chỉ có thánh má»›i hiểu nổi.
-Thôi, bố phải cúp máy đây. Con đừng lo lắng cho Jake nữa, Bella nhé. Bố tin chắc rằng chẳng có chuyện gì đâu.
-Vâng – Tôi đáp sẵng, lòng rối bá»i, câu chuyện cá»§a bố lại khiến cho tôi trở vá» trạng thái khá»§ng hoảng – Tạm biệt bố - Tôi nói rồi cúp máy…
…Mắt tôi nhìn chằm chặp và o cái điện thoại đến cả một lúc lâu. Rõ là quỷ tha ma bắt – cuối cùng, tôi cũng quyết định xong.
Ông Billy trả lá»i sau tiếng chuông thứ hai.
-Allo?
-A, cháu chà o bác Billy – Tôi gần như chua chát. Nhưng liá»n ngay sau đó, vá»›i cảm giác sượng sùng, tôi cố gắng đổi chất giá»ng cho thân thiện hÆ¡n – Cháu có thể nói chuyện vá»›i Jacob được không ạ?
-Thằng Jake không có ở đây, cháu ạ.
Ôi trá»i Æ¡i!
-Bác có biết cáºu ấy Ä‘i đâu không ạ?
-Nó ra ngoà i vá»›i mấy đứa bạn – Trong giá»ng nói cá»§a ông Billy Ä‘ang lẩn khuất má»™t sá»± cảnh giác nà o đó.
-á»’ thế ạ? Không biết cháu có biết ai trong số há» không? Quil phải không bác? –Tôi thừa ý thức rằng mình Ä‘ang há»i cái Ä‘iá»u mà mình không há» nghÄ© đến.
-À không – Ông Billy trả lá»i má»™t cách cháºm rãi – Bác không nghÄ© là hôm nay nó Ä‘i vá»›i Quil.
Có lẽ mình nên đỠcáºp thẳng tá»›i cái tên Sam kia, liệu có nên không nhỉ.
-Váºy là Embry hả bác? – Tôi lại há»i.
Lần nà y thì ông Billy nhẹ nhõm và vui vẻ thấy rõ khi trả lá»i:
-Ừ, đúng rồi, nó đi với Embry.
Váºy là đủ rồi. Embry là tÃn đồ mà , cáºu ta chắc chắn là má»™t trong số đó.
-Ưm, khi Jacob vá», bác nói cáºu ấy gá»i lại cho cháu nha bác?
-Ờ á», tất nhiên rồi. Có gì đâu – “cụpâ€
-Hẹn sá»›m gặp lại bác, bác Billy – Tôi yhaanx thá» trả lá»i trong cái ống nói đã vang lên những tiếng “tÃtttt†dà i.
Tôi phóng xe xuống La Push, kiên quyết… đợi tá»›i cùng. Nếu cần, tôi sẵn sà ng ngồi chá» trước cá»a nhà cáºu bạn tá»›i khuya luôn. Tôi sẽ cúp há»c. Còn Jacob kia thế nà o mà lại chẳng vá» nhà lấy má»™t lần, và khi cáºu ta ló mặt, tôi sẽ nói chuyện vá»›i cáºu ta.
Äầu óc tôi cứ thế ngáºp trà n những suy tư, đến độ cái chuyến Ä‘i đáng sợ, có thể trả giá bằng cả mạng sống nà y, có vẻ như chỉ trôi qua trong và i giây ngắn ngá»§i. Trước khi tôi kịp định thần vá» nó, thì cánh rừng đã bắt đầu thưa dần, thưa dần…Và tôi hiểu, mình sắp sá»a nhìn thấy những căn nhà nhá» bé đầu tiên trên vùng đất riêng.
Và kia, thấp thoáng xa xa, bên trái đưá»ng là má»™t ngưá»icon trai có thân hình cao ráo, trên đầu đội sùm sụp chiếc mÅ© bóng chà y, Ä‘ang lầm lÅ©i bước Ä‘i…
HÆ¡i thở Ä‘ang tuần hoà n chợt ngừng lại ngưng chừng trong cuống há»ng cá»§a tôi, trong tôi lại dáºy lên những tia hy vá»ng; ôi hay quá, Ãt nhất thì má»™t lần trong Ä‘á»i, tôi cÅ©ng cần phải được biết thế nà o là may mắn chứ. Cứ thế, chẳng cần phải có má»™t ná»— lá»±c nà o, tôi lướt xe qua Jacob. Nhưng… ngưá»i con trai nà y hÆ¡i to ngang, và phần tóc thừa bên dưới cái mÅ© lại ngắn (!) Thôi, biết là ai rồi, dẫu chỉ là nhìn từ đằng sau, dẫu chỉ là nhìn từ đằng sau nhưng tôi vẵn có thể nháºn ra đấy là Quil, dù rằng so vá»›i lần má»›i nhất tôi gặp, cáºu ta to hÆ¡n trước khá nhiá»u. Những cáºu con trai Quileute nà y là thế nà o nhỉ? Có lẽ nà o ngưá»i ta Ä‘ang nuôi các cáºu bằng những kÃch thÃch tố tăng trưởng hay sao?
Thừa biết là sai mưá»i mươi, nhưng tôi vẫn cho xe lấn sang bên kia đưá»ng, và đỗ xịch ngay bên cạnh ngưá»i con trai đội mÅ© bóng chà y. Cáºu ta ngước mắt lên khi nghe thấy tiếng sấm nổ dưới mặt đất Ä‘ang nhắm thẳng vá» phÃa mình.
Vẻ mặt cá»§a Quil khiến tôi hốt hoảng hÆ¡n là nhạc nhiên. Gương mặt cá»§a cáºu ta thất thần, á»§ ê, vầng trán nhăn nhÃu, hằn đầy những lo lắng.
-á»’, chà o chị Bella – Quil lên tiếng chà o tôi bằng má»™t giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u, buồn tẻ.
-Chà o Quil… Em vẫn ổn chứ?
Cáºu ta dùng cặp mắt “sầu Ä‘á»i†nhìn tôi chăm chú và đáp:
-Vâng.
-Chị cho em đi nhỠxe nhé – tôi đỠnghị.
-À, vâng – Ngưá»i con trai lầm bầm. Cáºu ta bước Ä‘i, nói má»™t cách chÃnh xác thì là lê bước, vòng qua chiếc xe thải rồi mở cá»a, ngồi và o chiếc ghế trống bên cạnh tôi.
-Äi đâu nà o?
-Nhà em ở mạn bắc, ngay phÃa sau cá»a hà ng bách hóa ấy – Quil cho tôi biết.
-Hôm nay em có gặp Jacob không? – Tôi há»i liá»n ngay khi ngưá»i ngồi bên cạnh vừa hoà n tất câu thông báo.
Tôi nhìn Quil má»™t cách háo hức, chỠđợi ngưá»i đông hà nh trả lá»i. Câu ta nhìn ra ngoà i ô cá»a kÃnh chắn gió má»™t lúc sau má»›i chịu lên tiếng:
-Từ đằng xa thôi chị.
-Từ đằng xa ư? – Tôi há»i lại.
-Em đã cố gắng Ä‘i theo hai tên phản bá»™i đó… Cáºu ta và Embry – Giá»ng nói cá»§a Quil đã nhá», lại xen lẫn vá»›i tiếng ầm ì cá»§a chiếc xe nên cà ng khó nghe. Tôi hÆ¡i nghiêng ngưá»i sang phÃa cáºu ta – Em biết là Jacob và Embry thấy em. Nhưng há» vẫn cố tình chuyển hướng, Ä‘i và o lùm cây rồi biến mất. Em không nghÄ© là hai tên đó Ä‘i riêng vá»›i nhau đâu… Có lẽ Sam và đám bạn cá»§a anh ta cùng Ä‘i vá»›i há». Em đã lang thang trong rừng cả tiếng đồng hồ rồi, vừa Ä‘i vừa gá»i há». Cuối cùng thì lại chui đầu ra đưá»ng cái và gặp chị.
-Váºy là Sam đã nấm được cáºu ta rồi – Tôi thốt lên, giá»ng nói lạc hẳn, hai hà m răng nghiến chặt và o nhau.
Quil quay sang, trân trối nhìn tôi:
-Chị cũng biết chuyện nà y à ?
Tôi gáºt đầu xác nháºn:
-Jake có kể với chị… trước đây.
-Trước đây – Quil cũng lặp lại, đoạn thở dà i.
-Giá» thì Jacobcungx kỳ lạ như những ngưá»i khác, phải không em?
-Chưa bao giá» rá»i Sam lấy ná»a bước – Quil tiết lá»™, mắt nhìn chừng chừng ra ngoà i ô cá»a sổ để mở. -Và trước đó, cáºu ta cÅ©ng tránh không gặp ai? Tâm tÃnh thì thất thưá»ng, khi mưa khi nắng, phải không?
Giá»ng nói cá»§a Quil hạ thấp xuống, và có phần gắt gá»ng:
-Nhưng vá»›i mấy tên kia thì không. Hình như có má»™t ngà y Sam đến tìm cáºu ta.
-Em có suy nghĩ đấy là gì không? Là ma túy hay là cái gì ấy?
-Em không tin Jacob hay Embry lại Ä‘i nghiện mấy cái thứ đó… nhưng thế thid vì cái gì má»›i được chứ? Liệu còn chuyện gì khác sao? Sao ngưá»i lá»›n chẳng thấy ai lo lắng gì hết váºy kìa? – Quil lắc đầu, ná»—i sợ sệt lúc nà y má»›i Ä‘ong đầy trong ánh mắt – Jacob đã không muốn trở thà nh “tÃn đồ†cá»§a cái… giáo phái nà y. Em không thể hiểu nổi Ä‘iá»u gì đã là m thay đổi cáºu ta – Nói đến đây, ngưá»i bạn đồng hà nh quay sang nhìn tôi, gương mặt se lại vì kinh hãi – Em không muốn là m ngưá»i tiếp theo đâu, chị.
Tôi nà o cÅ©ng có khá hÆ¡n, ánh mắt cá»§a tôi cÅ©ng phản ánh y hệt ná»—i sợ cá»§a Quil. Äây là lần thứ hai tôi được nghe kể vá» cái giáo phái nà y. Tôi không ngăn nổi cái rùng mình.
-Bố mẹ em có giúp gì không?
Quil láºp tức nhăn nhó.
-Có chứ. Bố em là những thà nh viên trong há»™i đồng như bố cá»§a Jacob mà . Sam Uley là chiến binh xuất sắc nhất từ trước tá»›i giá» cá»§a vùng đất nà y, chừng nà o mà anh ta hãy còn ở đây, chị phải hiểu như váºy.
Chúng tôi cùng trố mắt nhìn nhau trong má»™t lúc. Chúng tôi Ä‘ang ở trong địa pháºn cá»§a La Push, chiếc xe tải cá»§a tôi vẫn bò lê trên mặt đưá»ng vắng vẻ. Và kia, tôi đã nháºn ra cá»a hà ng tạp hóa duy nhất cá»§a ngôi là ng, không còn xa nữa.
-Cho em xuống ở đây Ä‘i – Quil lên tiếng – Nhà em ở ngay kia kìa – Vừa nói, ngưá»i bạn đồng hà nh cá»§a tôi vừa chỉ và o căn nhà gá»— nhá», hình chữ nháºt, nằm phÃa sau cá»a hà ng. Tôi tấp xe và o lỠđưá»ng, và Quil nhảy ngay xuống.
-Chị sẽ đợi Jacob – Tôi khẳng định với Quil.
-Chúc chị may mắn – Quil đóng sầm cá»a rồi thất thểu bước Ä‘i, đầu cúi gằm xuống đất, đôi vai cÅ©ng chẳng còn sinh khÃ, rÅ© hẳn xuống.
Gương mặt cá»§a Quild đã ám ảnh tôi; má»™t cách vá»™i vã, tôi cua ngược má»™t vòng lá»›n, nhắm thẳng hướng nhà Black mà lên ga. Quil sợ sẽ phải là ngưá»i tiếp theo. Ở đây Ä‘ang xảy ra chuyện gì váºy?
Tôi dừng xe trước nhà Jacob, tắt máy xe rồi hạ mấy ô cá»a bên phÃa mình ngồi xuống. Tiết trá»i hôm nay tháºt ngá»™t ngạt, không có gió. Tôi co hai chân lên bảng đồng hồ, và bắt đầu thừ ngưá»i ra, chỠđợi.
Có má»™t cái gì đó động Ä‘áºy trong tầm mắt – Quay phắt ngưá»i lại tôi nháºn ra ông Billy Ä‘ang chăm chú nhìn tôi qua ô cá»a sổ nhà trước, vẻ mặt vô cùng bối rối. Tôi vẫy tay, mỉm cưá»i – má»™t nụ cưá»i gượng gạo… Và tôi cứ ở lì đấy.
Äôi mắt cá»§a ông Billy chợt tối lại; rồi ông buông tay, tấm mà n cá»a rÆ¡i xuống, má»i động tÄ©nh thế là khuất dạng.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước rồi, tôi sẽ thi gan tá»›i cùng, nhưng trong thá»i khắc nà y, tôi ước sao mình có má»™t việc gì đó để là m. Lục lá»i má»™t hồi, tôi cÅ©ng lôi ra được dướ đáy balo má»™t cây bút bi và má»™t bà i kiểm tra cÅ©. Thế là tôi bắt đầu hà hoáy viết viết vẽ vẽ lên mặt sau cá»§a tá» giấy.
Má»›i vẽ được má»™t dãy hình thoi thì bên tai tôi vang lên chuá»—i âm thanh “cá»™c –cá»™c –cá»™c- cá»™c-cá»™câ€, có ai đó Ä‘ang gõ thình thịch và o cá»a xe.
Giáºt nảy mình, tôi ngước mắt lên, chắc mẩm đó là ông Billy.
-Chị đang là m gì ở đây thế, Bella? –Jacob cà u nhà u.
Tôi nhìn chằm chằm kẻ Ä‘ang xuất hiện ở trước mặt, sá»ng sốt tá»™t độ.
Sau và i tuần không gặp, ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi đã thay đổi hoà n toà n. Trước tiên là mái tóc, tôi đã phát hiện ra mái tóc lãng tá» cá»§a cáºu đã biến mất, thay và o đó là má»™t mái tóc ngắn, Ä‘en nhánh, song vẫn không mất Ä‘i vẻ mượt mà như vải satanh. Gương mặt cá»§a cáºu cứng lại, nhiá»u góc cạnh hÆ¡n…trông không khác gì má»™t ngưá»i trưởng thà nh thá»±c thụ. Cả cái cổ lẫn bá» vai cÅ©ng đã khác, tất cả đếu dà y lên. Và kia, đôi bà n tay cá»§a cáºu, đôi bà n tay Ä‘ang ghì lấy khung cá»a sổ xe, chẳng hiểu sao lại trở nên to lá»›n hÆ¡n, những đưá»ng gân và tÄ©nh mạch nổi rõ mồn má»™t dưới lá»›p da mà u nâu Ä‘á». Nhưng xét cho cùng thì đối vá»›i tôi, những thay đổi vá» mặt thể hình ấy cÅ©ng không quan trá»ng lắm…
…ChÃnh cái thái độ cá»§a cáºu ta đã khiến tôi suýt chút nữa thì không nháºn ra đấy là ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi. Nụ cưá»i thân thiện, rạng rỡ đã biến mất cùng vá»›i mái tóc, đôi mắt Ä‘en lay láy ấm áp ngà y nà o giá» rừng rá»±c những lá»a háºn như muốn há»§y hoại cả thế gian. Jacob hiện thá»i trước mặt tôi Ä‘ang tá»a ra ngùn ngụt khà ám muá»™i. Vầng thái dương trong lòng tôi như váºy là đã tắt lịm rồi.
-Jacob? – Tôi thì thà o.
Cáºu bạn nhìn tôi chòng chá»c, ánh mắt giáºn dữ xen lẫn vá»›i căng thẳng.
Rồi tôi chợt nháºn ra là chúng tôi không há» má»™t mình. Sau lưng Jacob là bồn ngưá»i nữa, tất cả Ä‘á»u cao ráo, có nước da mà u nâu đỠnhạt mà u, và mái tóc Ä‘en húi cua giống y hệt Jacob. Nhìn mà cứ ngỡ há» là anh em – tôi chẳng nháºn ra Embry có vẻ gì khác biệt so vá»›i những ngưá»i bạn Ä‘ang đứng cùng cáºu ta cả. Ai cÅ©ng như ai, quá ấn tượng ấn tượng đến mức khó thở, tất cả những thù hằn trên thế gianÄ‘á»u táºp trung lại mà hiển hiện trên những cặp mắt nà y, những cặp mắt muốn nảy lá»a khi nhìn xoáy và o tôi…
…Ngoà i trừ má»™t kẻ - kẻ lá»›n tuổi nhất bá»n. Sam đứng sau cùng, gương mặt anh ta rắn rá»i, nhưng bình lặng. Bình tÄ©nh,bình tÄ©nh nà o, tôi tá»± nhá»§, và cố nuốt đánh “ực†xuống bụng cái cÆ¡n giáºn Ä‘ang dâng lên đến cổ. Nhìn thấy gương mặt anh ta là tôi đã muốn lao tá»›i uỵch cho má»™t cú rồi. À không, tôi còn muốn nặng tay nặng chân hÆ¡n nữa cÆ¡. Không, phải nhiá»u hÆ¡n thế nữa, tôi muốn mình trông phải tháºt hung hăng và tà n bạo đến độ ai nhìn thấy cÅ©ng phải chạy mất dép kìa. Cần phải là m cho cái gã Sam ngá»› ngẩn kia xanh mặt má»›i được.
Tôi muốn là một ma-cà -rồng.
Ôi… Cái ý muốn đẫm mà u bạo lá»±c ấy bất thần khiến tôi trÆ¡ ra như đá, gió thổi thốc và o ngưá»i cÅ©ng không hay. Äây là điá»u tối kỵ, Ä‘iá»u không bao giỠđược nghÄ© đến – cho dẫu chỉ là má»™t hiá»m khÃch cá nhân như thế nà y, hòng đè bẹp má»i ý chiến đấu cá»§a đối phương – bởi lẽ lòng tôi sẽ tan nát như bị trăm ngà n vết dao chém. Tương lai ấy đã vÄ©nh viá»…n vuá»™t khá»i tầm tay tôi, trôi đến má»™t phương trá»i nà o đó xa lắm rồi. Tôi xoà i ngưá»i ra voolang cố lấy lại tá»± chá»§,cái lá»— thá»§ng vô hình giữa lồng ngá»±c tôi bắt đầu giở chứng.
-Chị muốn gì? – Jacob há»i gặng, cà ng lúc cà ng tá» ra bá»±c bá»™i khi nháºn ra hà ng ngà n những cung báºc cá»§a cảm xúc lần lượt diá»…n ra trên mặt tôi.
-Chị muốn nói chuyện vá»›i em –Tôi trả lá»i bằng má»™t giá»ng yếu á»›t. Tôi muốn đầu óc mình phải táºp trung, nhưng tôi Ä‘ang là m gì kìa? Tôi Ä‘ang cố vùng vẫy thoát khá»i cÆ¡n mÆ¡ cấm kỵ.
-Thế thì nói Ä‘i – Jacob rÃt lên giữa hai hà m răng. Äôi mắt cá»§a cáºu ta tháºt hằn há»c. Chưa bao giá» tôi thấy cáºu nhìn ai như váºy cả, vá»›i tôi lại cà ng không. Trong giây phút ấy, đầu óc tôi như bùng nổ, má»i Ä‘au đớn Ä‘á»u đổ dồn ở đầu, tháºt đáng ngạc nhiên…
-Nói chuyện riêng cÆ¡! – Tôi cÅ©ng rÃt lên, giá»ng nói đã mạnh mẽ hÆ¡n.
Jacob tức thì ngoái đầu ra sau, khá»i Ä‘oán cÅ©ng biết ánh mắt kia nhìn ai rồi. Má»i ngưá»i cÅ©ng ngoái lại, trông chá» phản ứng cá»§a Sam.
Sam gáºt đầu, gương mặt đáng ghét kia hoà n toà n bình thản. Rồi anh ta trao đổi ngắn gá»n vá»›i má»i ngưá»i bằng má»™t thứ tiếng lạ hoắc, nhưng du dương – tôi dám chắc đó không phải là tiếng Pháp hay tiếng Tây Ban Nha, ừm, có lẽ là tiếng Quieleute. Sau đó, anh ta quay phắt lại, bước và o cá»a nhà Jacob. Những ngưá»i còn lại – Paul, Jared và Embry – cÅ©ng quay gót, nối bước và o theo.
-ÄÆ°á»£c rồi – Jacob bá»›t phẫn ná»™ đôi chút khi những kẻ khó ưa kia đã Ä‘i khá»i. Gương mặt cáºu ta trở nên Ä‘iá»m tÄ©nh hÆ¡n, nhưng đồng thá»i lại cà ng có vẻ kiên quyết, không còn hy vá»ng gì có thể thay đổi được nữa. Äôi môi cá»§a cáºu thì vẫn váºy, vẫn giữ nguyên cái kiểu trẽ xuống khinh khỉnh.
Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, nói:
-Em thừa biết chị muốn biết Ä‘iá»u gì mà .
Jacob không trả lá»i, chỉ chằm chằm nhìn tôi bằng má»™t cái nhìn chua chát.
Tôi cÅ©ng nhìn đáp trả lại cáºu ta, bầu không khà im lặng cà ng lúc cà ng ngá»™t ngạt. Ná»—i Ä‘au khổ ẩn hiện trên vẻ mặt cá»§a ngưá»i bạn nhá» khiến tôi mất hết cả nhuệ khÃ. Cổ há»ng tôi Ä‘ang dần dần nghẹn lại.
-Chúng ta Ä‘i dạo Ä‘i? – Tôi lên tiếng trước khi cái cổ há»ng kịp nghẹ lại hoà n toà n.
Jacob vẫn không trả lá»i, gương mặt vẫn không thay đổi.
Tôi buốc ra khá»i cabin, cảm nháºn rõ mồn má»™t những cặp mắt sau cánh cá»a sổ Ä‘ang xoáy thẳng và o mình. Bước chân tôi đã dẫm lên cá» và bùn nhão, nằm sát cạnh con đưá»ng, tiêng “lóc bóc†lại vang lên, là thứ tiếng động duy nhất xua tan bầu không khà hiu quạnh lúc nà y. Ban đầu, tôi đã nghÄ© là Jacob chẳng thèm bước theo tôi, nhưng rồi khi liếc nhìn lại, tôi nháºn ra cáºu ta Ä‘ang ở ngay bên cạnh mình, bước chân cá»§a cáºu ta nhẹ tênh, không hiểu sao cáºu ta lại nhìn ra được những khoảng đất Ãt bùn hÆ¡n tôi.
Bước và o lùm cây, tôi cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n đôi chút, cái gã Sam kialamf sao còn có thể chÄ©a cặp mắt “cú vá»â€ và o chúng tôi được nữa. Äang trong lúc đôi chân váºn động,đầu óc tôi suy nghÄ© rất lun, tôi cố tìm ra lá»i lẽ thÃch hợp để để nói vá»›i kẻ Ä‘ang đồng hà nh vá»›i mình, nhưng rồi chẳng thể nghÄ© ra được Ä‘iểu gì. Tôi chỉ biết má»™t Ä‘iá»u là cứ cà ng nghÄ© tôi lại cà ng phẫn ná»™ hÆ¡n, tại sao Jacob lại lúc sâu và o u mê ám chướng đến thế… Vì sao ông Billy lại để yên chuyện nà y… và cái gã Sam kia vì sao lại có thể đứng đó mà điá»m tÄ©nh và tá»± tin đến như váºy được.
Jacob đột nhiên tăng tốc độ, dá»… dà ng vượt qua tôi bằng đôi chân dà i ngoẵng cá»§a mình, rồi quay phắt lại nhìn trá»±c diện và o tôi, chặn đứng đưá»ng Ä‘i cá»§a tôi, bởi thế, tôi bắt buá»™c phải dừng lại.
Bất giác, đầu óc tôi quay cuồng, tháºt bất ngá», dáng vẻ cá»§a Jacob hiện thá»i quá đẹp. Trước đây, ở bên tôi, cáºu ta luôn vụng vá», lóng ngóng trước hình thể không ngừng tăng trưởng cá»§a mình. Nhưng sá»± thay đổi nà y có từ khi nà o váºy nhỉ?
Nhưng Jacob không để cho tôi có thá»i gian ngẫm nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó.
-Chúng ta hãy thôi chuyện nà y Ä‘i – Cáºu ta bất ngá» lên tiếng, giá»ng nói trầm đục có phần khe khắt.
Tôi im lặng chỠđợi. Cáºu ta hoà n toà n biết tôi Ä‘ang muốn gì.
-Má»i chuyện không như chị nghÄ© đâu – Giá»ng nói cá»§a Jacob đột nhiên ngân lên như thể đã quá mệt má»i – Má»i chuyện không như em đã nghĩ… Em đã hiểu lầm.
-Thế thì giải thÃch Ä‘i?
Jacob chú mục và o gương mặt cá»§a tôi, dò xét. Vẻ tức tối vẫn chưa há» biến mất khá»i đôi mắt cá»§a cáºu ta.
-Em không thể kể với chị được.
Äôi quai hà m cá»§a tôi bá»—ng cứng lại, tôi nói như rÃt qua kẽ răng:
-Chị tưởng chúng ta đã là bạn.
-Äã từng là bạn mà thôi – Hình như cáºu ta hÆ¡i lạm dụng quá và o cái thì quá khứ nà y.
-Nhưng em không cần phải có thêm bạn nữa – Tôi đáp lại má»™t cách gắt gá»ng – Äằng nà y, em lại giao du vá»›i Sam. Äiá»u đó chẳng tốt chút nà o… Anh ta cứ bám theo em má»™t cách quá đáng.
-Trước đây em đã hiểu sai vỠanh ấy.
-Còn bây giỠthì em đã thấy những vầng hòa quang? Ôi, phải hát bà i ca ca ngợi Thiên Chúa mới được.
-Sá»± thể không như những gì em đã nghÄ©. Sam không có lá»—i gì cả. Anh ấy Ä‘ang ra sức gúp đỡ em – Giá»ng nói cá»§a Jacob bắt đầu cáu kỉnh, rồi cáºu ta nhìn qua đầu tôi, vá» phÃa xa xăm, má»i phẫn ná»™ bá»—ng chốc tan biến.
-Anh ta đang giúp đỡ em kia à ? – Tôi lặp lại một cách hồ nghi – Tất nhiên rồi!
Nhưng dưá»ng như Jacob chẳng có vẻ gì là đang lắng nghe cả. Cáºu ta chỉ dÆ¡n giản là đang… dồn sức cho việc hô hấp, cố gắng lấy lại bình tÄ©nh. Jacob Ä‘ang phẫn ná»™ đến mức hai cánh tay run lên.
-Jacob, chị xin em đấy – Tôi nhỠnhẹ - Sao em không kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra? Biết đâu chị có thể giúp được gì đó cho em.
-Hiện nay, không có aicos thể giúp em được đâu – Giá»ng nói cá»§a Jacob chuyển sang âm Ä‘iệu thê thiết, nó run run rối bá»—ng chốc vỡ òa.
-Anh ta đã là m gì cho em? – Tôi há»i gặng, mắt bắt đầu má»ng nước. Vẫn như trước, tôi bước đến gần ngưá»i bạn nhá», hai tay dang sẵn ngáºp ngừng.
Nhưng lần nà y, Jacob con rúm ngưá»i lại, hai tay đưa lên theo thế phòng thá»§.
-Äừng đụng và o ngưá»i em – Cáºu ta thì thà o.
-Sam bảo thế à ? – Tôi lẩm bẩm. Những giá»t nước mắt ngốc nghếch đã tuôn rÆ¡i khá»i khóe mắt tá»± lúc nà o. Thất vá»ng, tôi đưa mu bà n tay lên quẹt ngang dòng nước mắt, xong, khoanh tay tháºt chặt trước ngá»±c.
-Chị thôi chỉ trÃch Sam Ä‘i – Những lá»i lẽ đó thốt ra tháºt nhanh, hệt như má»™t phản xạ. Cáºu bạn nhỠđưa hai bà n tay lên, tÃnh mân mê má»™t lá»n tóc… nhưng rồi khá»±ng lại, má»™t thá»i tóc dà i nay còn đâu(!) Hai cánh tay lại buông xuống má»™t cách yếu á»›t.
-Thế thì nên chỉ trÃch ai, hả? – Tôi vặn lại.
Jacob mỉm cưá»i gượng gạo – má»™t nụ cưá»i ảm đạm, méo mó.
-Chị không muốn biết đâu.
-Không cái con khỉ! – Tôi nạt ná»™ - Chị muốn biết đấy, chị muốn biết, ngay bây giá».
-Chị sai bét rồi! – Jacob cũng nạt trở lại.
-Em không được phespnois chị sai như váºy… Chị đâu có bị tẩy não như “ai kia†đâu! Em nói Ä‘i, lá»—i tại ai nà o,nếu không phải anh hùng Sam vÄ© đại cá»§a em!
-Là chị bắt em phải nói đấy nhé – Jacob gầm ghè, đôi mắt thấp thoáng những dã tâm – Nếu chị muốn chỉ trÃch ai đó, sao chị không chỉ thẳng mặt cái bá»n chấy ráºn bẩn thỉu. hôi tanh mà chị luôn yêu quý Ä‘i?
Miệng tôi há hốc, hÆ¡i thở thoát ra bá»—ng có kèm theo những âm thanh “há»™c, há»™c, há»™c…â€. Tôi đứng như trá»i trồng, ngây ngưá»i trước lá»i lẽ như con dao hai lưỡi cá»§a Jacob. Buốt nhói, những vết thương lòng chưa kịp lên da non đã nứt toạc, cái lá»— hổng vô hình lởm chởm những vết cắt xoắn chặt lấy ngưá»i tôi, như muốn lá»™n trái mặt từ trong ra ngoà i; nhưng tất cả chỉ là phụ thôi, đầu óc tôi Ä‘ang quay cuồng, há»—n lá»a vá»›i những tạp âm. Không, lùng bùng quá, chắc mình nghe sai rồi, tôi tá»± nhá»§. Gương mặt ngưá»i đối diện vá»›i tooikhoong mảy may có má»™t vẻ gì gá»i là đang do dá»± cả. Trên gương mặt đó chỉ có độc má»—i má»™t vẻ phẫn ná»™ mà thôi.
Miệng tôi vẫn chưa thể ngáºm lại.
-Em đã nói trước là chị không muốn nghe Ä‘iá»u đó rồi mà – Cáºu ta lên tiếng.
-Chị không hiểu là em muốn ám chỉ ai – Tôi thá»u thà o. Jacob nhướng má»™t bên mà y lên, ngá» vá»±c.
-Em ngÄ© chị biết chÃnh xác là em muốn ám chỉ ai. Chị sẽ không bắt em nói huỵch tẹc ra chứ? Em không muốn là m chị bị tổn thương.
-Chị không hiểu là em muốn ám chỉ ai – Tôi lặp lại câu nói của mình như một cái máy.
-Là bá»n Cullen – Jacob trả lá»i má»™t cách cháºm rãi, phát âm từng từ má»™t, đôi mắt vẫn không rá»i khá»i gương mặt tôi – Em đã thấy Ä‘iá»u đó… em có thẻ thấy Ä‘iá»u đó trong đôi mắt cá»§a chị khi em nhắc đến tên bá»n chúng, em hiểu bá»n quá»· đó đã ảnh hưởng đến chị như thế nà o.
Tôi lắc đầu quầy quáºy, cố phá»§ nháºn sá»± tháºt đó, đông thá»i ra sức chấn tÄ©nh lại tinh thần. Là m sao cáºu ta lại biết được chuyện đó chứ? Và là m sao chuyện đó lại liên quan đến “giáo phái†cá»§a Sam? Äây là câu lạc bá»™ cá»§a những anh hùng chân chÃnh ghét ma-cà -rồng? Nhưng cá»› sao lại phải thà nh láºp má»™t Ä‘oà n thể tá»±a như há»™i kÃn như váºy? Ở Forks đâu có còn ma-cà -rồng nữa? Mà tại sao bây giá» Jacob lại đâm ra tin những huyá»n thoại vá» nhà Cullen như thế, những chuyệ đó đã kết thúc từ xa xưa rồi, có còn lặp lại nữa đâu?
Dá»… có đến cả má»™t lúc lâu sau, tôi má»›i tìm ra được câu trả lá»i xác đáng nhất.
-Äừng có nói vá»›i chị là em Ä‘ang bắt đầu thấm những câu chuyên hoang đưá»ng cá»§a bác Billy đấy nhé – Tôi đáp trả, trong giá»ng nói có hà m ẩn má»™t chút nhạo báng.
-Bố em biết nhiá»u hÆ¡n những gì em đã gãn ghép cho bố.
-Äừng đùa nữa, Jacob.
Kẻ đối diện vẫn lừ mắt nhìn tôi, ánh mắt giữ nguyên vẻ công kÃch.
-Dẹp chuyên mê tÃn qua má»™t bên Ä‘i – Tôi nói má»™t cách gấp gáp – Chị vẫn không hiểu em buá»™c tá»™i… nhà Cullen chuyện gì – (nhăn mặt) – Ngưá»i ta bá» Ä‘i hÆ¡n ná»a năm nay rồi. Là m sao em có thể chỉ trÃch ngưá»i ta vì những Ä‘iá»u Sam Ä‘ang là m thế?
-Sam chẳng là m gì cả, chá» Bella ạ. Em đã biết lÅ© quá»· đó Ä‘i rồi. Nhưng thảng hoặc… má»™t số thứ đã trở thà nh quy luáºt,Và sá»± thể như váºy đã quá trá»… rồi.
-Cái gì mà đã trở thà nh quy luáºt? Cái gì mà đã quá trá»… kia chứ? Em buá»™c tá»™i há» chuyện gì má»›i được?
Má»™t cách bất ngá», Jacob cúi ngưá»i xuống để có thể nhìn trá»±c diện và o mặt tôi, đôi mắt phẫn ná»™ chỉ cách mặt tôi có và i xangtimet
-Vá» sá»± tồn tại – Jacob rÃt lên.
Kinh ngạc, váng vất… tôi không há» sợ hãi, nhưng giá»ng nói cảnh cáo cá»§a Edward vẫn cất lên.
-Thôi nà o Bella. Äừng dồn cáºu ta và o chân tưá»ng nữa – Edward thì thầm bên tai tôi.
Kể từ khi tên anh đã há»§y hoại toà n bá»™ bức tưá»ng được tôi dà y công xây dá»±ng để hòng rà o nhốt nó, tôi đã không còn cách nà o có thể bắt lại cái tên oan nghiệt ấy được nữa. Hiện tại, tôi không há» Ä‘au đớn – thâm chà trước khi nghe giá»ng nói cá»§a anh, tôi cÅ©ng không há» cảm thấy Ä‘au đớn má»™t chút nà o.
Lừng lững trước mặt tôi, Jacob hệt như má»™t toa tà u đãng xịt khói đằng mÅ©i, cáºu ta Ä‘ang run lên vì giáºn dữ.
Tôi không rõ nguyên do vì sao ảo giác vá» Edward lại đưá»ng đột xuất hiện. Jacob Ä‘ang vô cùng cáu tiết, nhưng cáºu ta chỉ là Jacob – không há» có chất adrenalin, không há» nguy hiểm.
-Giúp cáºu ấy lấy lại bình tÄ©nh Ä‘i em – Giá»ng nói cá»§a Edward cứ Ä‘á»u Ä‘á»u vang lên. Tôi lắc đầu quầy quáºy, rối rắm quá.
-Tháºt lố bịch – Tôi nói… vá»›i cả hai ngưá»i.
-ÄÆ°á»£c thôi – Jacob trả lá»i, hÆ¡i thở nặng ná» trở lại – Em sẽ không tranh cãi vá»›i chị là m gì nữa. Dẫu sao cÅ©ng chẳng còn chi quan trá»ng, rốt cuá»™c, nguy hiểm cÅ©ng đã qua rồi.
-Nguy hiểm gì?
Jacob không thèm đếm xỉa đến câu há»i cá»§a tôi.
-Chúng ta trở vỠđi. Chẳng còn gì để nói nữa đâu.
Tôi há hốc miệng ra, hết sức kinh ngạc.
-Váºy là vẫn còn nhiá»u chuyện để nói lắm! Mà em thì vẫn chưa nói gì cả!
Nhưng Jacob vẫn thản nhiên Ä‘i lướt qua tôi, sải dà i ngững bước chân trở vá» phÃa ngôi nhà .
-Hôm nay chị đã gặp Quil – Tôi thét lên sau lưng Jacob.
Jacob Ä‘ang bước chợt dừng lại, nhưng vẫn không thèm xoay ngưá»i lại phÃa tôi.
-Em vẫn còn nhá»› đến bạn cá»§a em, Quil chứ? Ờơơ, cáºu ấy Ä‘ang thất kinh cả hồn vÃa đấy.
Bất thình lình, Jacob quay phắt lại để đối diện vá»›i tôi. Vẻ mặt cá»§a cáºu ta cho thấy rõ má»™t Ä‘iá»u là cáºu Ä‘ang khổ sở và đau đớn.
-Quil…
-Cáºu ấy rất lo lắng cho em. Quil giỠđây chẳng còn thần trà nà o hết.
Jacob như Ä‘ang nhìn vá» má»™t nÆ¡i nà o đó xa xăm, ánh mắt lá»™ rõ vẻ tuyệt vá»ng.
Tôi tức thì châm “thêm dầu†và o:
-Cáºu ấy sợ mình sẽ là ngưá»i riếp theo.
Jacob vá»™i nÃu lấy má»™t thân cây cho khá»i loạng choạng, dưới lá»›p da mà u nâu Ä‘á», gương mặt cá»§a Jacob bá»—ng ẩn hiện những sắc xanh.
-Quil sẽ không là ngưá»i tiếp theo đâu – Jacob lẩm bẩm vá»›i chÃnh mình – Cáºu ấy không thể là ngưá»i như váºy. Má»i chuyện đã kết thúc rồi. Trò nà y không nên tái diá»…n nữa. Tại sao? Tại sao kia chứ? – Jacob dá»™ng nắm tay và o thân cây. Cái cây không to lắm, khá mảnh, và chỉ cao hÆ¡n Jacob trên dưới má»™t mét. Song tôi vẫn ngạc nhiên khi trong không gian hốt nhiên vang lên má»™t tiếng “rắccc†tháºt lá»›n, thân cây bá»—ng gãy gáºp xuống, Ä‘o đất dưới ngón đòn hiểm ác cá»§a đối thá»§.
Jacob nhìn chằm chằm và o vết cây gãy rất nhẵn, vẻ mặt sá»ng sốt dần dần trở thà nh ná»—i kinh hoà ng.
-Em phải trở lại đây – Jacob xoay phắt lại và lững thững bỠđi, bước chân thoăn thoắt đến độ tôi phải chạy theo mới đuổi kịp.
-VỠvới Sam đi!
-Chỉ có cách đó thôi – Hình như cáºu bạn cá»§a tôi đã nói như váºy thì phải. Cáºu ta trệu trạo, mặt quay hướng khác.
Cứ thế, tôi theo cáºu ta đến chá»— chiếc xe tải.
-Khoan đã! – Tôi gá»i vá»›i theo khi Jacob cứ thế xăm xăm Ä‘i thẳng và o trong nhà .
Cáºu bạn quay vá»™i ngưá»i lạ để đối diện vá»›i tôi, cánh tay vẫn còn run run.
-VỠnhà đi, chị Bella. Em sẽ không đi chơi với chị nữa đâu.
Ngá»› ngẩn thay cho cái ná»—i Ä‘au đột ngá»™t kéo đến nà y. Nước mắt chợt dâng lên rồi trà o ra khá»i hai khóe mắt cá»§a tôi.
-Em Ä‘ang nói lá»i… chia tay đấy ư? – Lá»i lẽ vừa được tốt ra nghe không chÃnh xác chút nà o. Nhưng tôi chỉ nghÄ© được có váºy để diá»…n đạt Ä‘iá»u mình thắc mắc. Như váºy là đã rõ: tình cảm giữa Jake và tôi đã thân thiết hÆ¡n những mối tình há»c trò, nó có phần sâu Ä‘áºm hÆ¡n.
Jacob bất ngá» phả ra những tiếng cưá»i chua cay:
-Coi nà o. Nếu váºy thì em đã nói rằng “Chúng ta hãy chỉ là bạn thôiâ€. Äằng nà y, em tháºm chà còn không nói câu đó nữa kia mà .
-Jacob… tại sao? Sam không cho em có bạn à ? Chị xin em đấy, Jake. Em đã hứa rồi. Chị cần có em! – Ná»—i trống trải cá»§a tôi trước đây… trước khi Jacob gần như đã đánh Ä‘uổi được nó bất thần trá»—i dáºy và đối mặt vá»›i tôi. Ná»—i cô độc bóp nghẹt lấy cổ há»ng cá»§a tôi.
-Xin lá»—i Bella – Jacob phát âm từng tiếng, từng tiếng má»™t cách rõ rà ng, bằng má»™t thứ giá»ng lạnh lùng tá»±a hồ như không phải là cá»§a cáºu ta.
Không, tôt không tin đấy là những lá»i lẽ tháºt tâm cá»§a Jacob. Dưá»ng như trong sâu thẳm đôi mắt giáºn dữ kia Ä‘ang muốn nói khác, nhưng tôi là m sao có thể dá»c được những lá»i nói ấy.
Có lẽ chuyện nà y không liên quan gì đến Sam. Và cÅ©ng có lẽ nó chẳng dÃnh dáng gì đến gia đình Cullen cả. Có lẽ Jacob chỉ Ä‘ang cố gắng kéo bản thân mình ra khá»i tình trạng tuyện vá»ng mà thôi. Có lẽ tôi nên để cho cáºu ta là m Ä‘iá»u đó, nếu như đó là điá»u tốt nhất đối vá»›i cáºu ấy. Tôi nên là m như váºy. Äó là điá»u đúng đắn.
Nhưng sao thế kia… tôi bất ngá» khi nghe giá»ng nói cá»§a chÃnh mình Ä‘ang thốt ra khá»i miệng, giống như những lá»i thì thầm:
-Chị xin lá»—i vì chị đã không thể… trước đây… Chị ước rằng mình có thể thay đổi những cảm xúc cá»§a mình vá» em, Jacob ạ - Tuyệt vá»ng, nÃu kéo, tôi Ä‘ang Ä‘i quá xa vá»›i sá»± tháºt, nó gần như trở thà nh má»™t lá»i nói dối – Có lẽ… có lẽ chị sẽ thay đổi. Có lẽ nên như thế, nếu như… nếu như em cho chị thá»i gian… còn bây giá», xin em đừng tránh mặt chị, Jake. Chị không thể chịu đựng nổi.
Và vẻ mặt đằng đằng sát khà kia bá»—ng chuyển sang khổ Ä‘au. Jacob đưa tay vá» phÃa tôi, phẩy nhẹ.
-Không. Äừng nghÄ© như váºy, Bella, em xin chị đấy. Äừng tá»± dằn vặt mình nữa, xin đừng nghÄ© rằng đây là lá»—i cá»§a chị. Tất cả là tại em. Em thỠđấy, không phải tại chị đâu.
-Không phải tại em đâu, tại chị đấy – Tôi vẫn thì thầm – Tất cả hãy còn mới mẻ quá.
-Thôi nà o, chị Bella. Em không phải là … - Jacob tiếp tục phản đối, giá»ng nói khà n khà hÆ¡n khi phải cố gắng ká»m chế cảm xúc cá»§a mình. Äôi mắt cáºu ta long lanh – Em không phải là ngưá»i tốt, để trở thà nh bạn cá»§a chị hay là gì khác. Em không còn như trước nữa. Em không tốt.
-Sao cÆ¡? – Tôi nhìn chằm chằm còa kẻ đối diện, hoảng hốt và khó hiểu – Em Ä‘ang nói cái gì váºy? Em tốt hÆ¡n chị nhiá»u, Jake ạ. Em là ngưá»i tốt! Ai bảo em không phải như váºy thế? Sam à ? Äấy la má»™t lá»i nói dối đầy ác ý, Jacob ạ! Äừng để anh ta nói vá»›i em như thế! – Äá»™t nhiên tôi thét lá»›n.
Gương mặt của Jacob đanh lại và trở nên lạnh lùng:
-Chẳng có ai nói gì với em cả. Em thừa biết mình là ai.
-Em là bạn cá»§a chị, là váºy đấy! Jake ạ, em đừng như thế nữa!
Nhưng Jacob đã lùi lại.
-Xin lá»—i Bella – Cáºu ta lặp lại; lần nà y là những lá»i lẽ thì thầm và run rẩy. Rồi đột ngá»™t, cáºu ta quay phắt lại, chạy vụt và o nhà …
…Bá» mặc tôi đứng chôn chân dưới đất, chú mục và o căn nhà nhá». Căn nhà bé tẹo tèo teo, ấy váºy mà che chắn đủ cho cả bốn thiếu niên váºm vạp và hai ngưá»i đà n ông lá»›n hÆ¡n. Trong nhà hoà n toà n im hÆ¡i lặng tiếng, không thấy động tÄ©nh gì. Tấm mà n cá»a không há» nhúc nhÃch, không có tiếng nói hoặc hoạt động nà o. Ngôi nhf trước mặt tôi không khác gì Ä‘ang bị bá» hoang cả.
Gió bắt đầu nổi lên, trá»i cÅ©ng bắt đẩu rÆ¡i mưa. Mưa phùn… Những giá»t nước mắt cá»§a tá»± nhên ấy không còn rÆ¡i thẳng đứng từ trên cao mà cứ lất phất, bay bay theo gió thổi lại từ hướng tây, từ đại dương và o đất liá»n. Thoảng trong không gian, tôi chợt nháºn ra vị mặn cá»§a biển khÆ¡i. Mưa vẫn rÆ¡i, vẫn rÆ¡i, tóc tôi phần pháºt bay theo gió, cứ thế quất và o mặt, dÃnh và o những chá»— đã thấm nước, vướng cả và o mi mắt. Tôi chỠđợi, chỠđợi.
Cuối cùng, cánh cá»a cÅ©ng báºt mở; nhẹ nhõm, tôi tiến lên trước má»™t bước.
Ông Billy đã lăn chiếc xe ra ngưỡng cá»a. Äắng sau ông… không có má»™t ai hết…
-Charlie má»›i gá»i đấy, Bella. Bác nói vá»›i bố cháu là cháu Ä‘ang trên đưá»ng vá» nhà – Äôi mắt cá»§a ông chứa đầy lòng trắc ẩn.
Lòng trắc ẩn… váºy là tất cả đã kết thúc. Không nói má»™t lá»i nà o, tôi lẳng lặng quay ngưá»i lại và leo và o cabin. Nãy giá» tôi cứ để cá»a sổ mở, nên ngững ghế ngồi Ä‘á»u ướt mèn. CÅ©ng chẳng có há» gì. Chẳng phải cả ngưá»i tôi cÅ©ng Ä‘ang sÅ©ng sÄ©nh những nước là nước rồi đây sao.
Không tệ đâu! Không tệ đâu! Thần trà cá»§a tôi Ä‘ang ra sức an á»§i chá»§ nhaancuar nó. Mà đúng như váºy tháºt. Chẳng tệ chút nà o. Thế giá»›i chẳng vì váºy mà kết thúc. Ừm, chỉ là kết thúc má»™t chút hòa bình ở nÆ¡i đó mà thôi. Tất cả chỉ có thế.
Không tệ đâu, tôi gáºt đầu đồng ý, và thêm và o: nhưng như thế là có tệ lắm đấy.
Tôi đãn từng nghÄ© Jake là ngưá»i khâu lại cái lá»— hổng trong tâm hồn tôi – hay Ãt ra là lấp đầy nó, không dể nó hà nh hạ tôi bằng những cÆ¡n Ä‘au nữa. Nhưng hóa ra tôi đã lầm. Cáºu bạn nhỠđã tặng thêm cho tôi má»™t lá»— thá»§ng má»›i, góp phần biến tôi thà nh má»™t miến phomat Thụy SÄ© nổi tiếng thá»§ng lá»— chá»— biết Ä‘i. Tôi ngạc nhiên vá» ná»—i tại sao cho tá»›i giá» phút nà y, tôi vẫn chưa vỡ tan thà nh trăm ngà n mảnh nhá»?
Ngà i cảnh sát trưởng Ä‘ang đợi tôi. Ngay khi tôi vừa má»›i dừng xe, “ngà i†đã tức khắc bước ngay ra ngoà i trá»i để đón con gái.
-Ông Billy có gá»i Ä‘iện thoại cho bố. Ông ấy bảo con và Jake cá»± nhau… bá»a rằng con rất buồn – Bố giải thÃch khi mở cá»a xe giúp tôi.
Thế rồi bố nhìn săm soi và o mặt tôi. Vẻ ngỡ ngà ng hiên rõ trên khuôn mặt. Lần nà y, bố cố tình để hết ruá»™t gan ra bên ngoà i mặt, và nháºn thức rõ rà ng bố đã trông thấy hết; tôi hiểu ra là nó đã khiến cho bố nhá»› tá»›i cái gì.
-Sá»± việc không phải hoà n toà n như váºy đâu ạ - Tôi nói là nhÃ.
Bố vòng tay qua ngưá»i tôi, giúp tôi ra khá»i cabin, không nói má»™t lá»i nà o vá» bá»™ quần áo ướt nhèm trên ngưá»i tôi cả.
-Thế có chuyện gì váºy hở con? – Bố nói khi cả hai bố conđã và i đến trong nhà . Vừa há»i, bố vừa rút cái khăn len phá»§ trên lưng ghé xoopha, choà ng nó lên vai tôi. Bất giác, tôi nháºn ra mình Ä‘ang run cầm cáºp.
Giá»ng nói cá»§a tôi cÅ©ng không còn má»™t miligamswcs sống nà o;
-Sam Uley bảo rằng Jacob không được là m bạn với con nữa.
Ngà i cảnh sát trưởng lạ lùng nhìn sững và o tôi:
-Ai bảo con thế?
-Jacob ạ - Tôi trả lá»i ngay tắp lá»±c, biết rằng chÃnh xác thì cáºu ta không nói như thế. Nhưng đó vẫn là sá»± tháºt.
Äôi lông mà y cá»§a ngà i cảnh sát trưởng tức thì nhÃu và o nhau:
-Con thá»±c sá»± nghÄ© rằng cáºu Uley ấy có vấn đỠà ?
-Vâng, con biết là như váºy, thế nhưng Jacob không chịu kể cho con nghe – Tai tôi hoà n toà n có thể nắm bắt được âm thanh cá»§a tiếng nước từ quần áo rỠ“lóc bóc†xuống ná»n nhà , và bắn tung tóe lên tấm vải sÆ¡n lót sà n – Con Ä‘i thay quần áo đây.
Äứng sát bên cạnh tôi, bố Ä‘ang chìm đắm trong suy tưởng.
-Ờ - Bố chỉ đáp một cách vắn tắt.
Lạnh quá, tôi quyết định sẽ Ä‘i tắm, nhưng rồi thứ nước ấm từ vòi sen chẳng có tác dụng gì đối vá»›i là m da đã tê cứng lại cá»§a tôi. Rét, rét vẫn hoà n rét, cuối cùng, tôi đánh phải chà o thua, khóa vòi nước lại. Không gian hốt nhiên im ắng, tôi có thể nghe được rất rõ tiếng cá»§a bố Ä‘ang nói chuyện vá»›i ai đó ở dưới nhà . Quấn xong chiếc khăn bông quanh ngưá»i, tôi mở cá»a nhà tắm.
Giá»ng nói cá»§a bố tôi oang oang đầy phẫn ná»™:
-Tôi không thể chịu đựng thêm được. Chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Im lặng. Lúc bấy giá», tôi má»›i nháºn ra là bố Ä‘ang nói chuyện Ä‘iện thoại. Má»™t phút nặng ná» trôi qua.
-Anh đừng có hòng mà đánh lừa con Bella! – Bố tôi đột nhiên hét lá»›n. Tôi giáºt nảy ngưá»i. Nhưng rồi khi tiếp tục trở lại câu chuyện, giá»ng nói cá»§a bố đã Ä‘iá»m tÄ©nh và nhá» nhẹ hÆ¡n – Từ đầu tá»›i cuối, Bella đã xác định rã rằng nó và Jacob chỉ là bạn… Hừ, nếu là như váºy, thì tại sao ngay từ đầu, anh không nói huỵch tẹc ra Ä‘i? Không, anh Billy ạ, tôi nghÄ© con bé nó nói đúng đấy… Bởi vì tôi hiểu con gái tôi, và má»™t khi mà nó nói rằng trước đây Jacob đã rất sợ…
Bố dừng lại ná»a chừng, sau đó, bố lại hét váng lên:
-Anh nói váºy là sao, tôi mà lại không hiểu con gái mình như tôi vẫn hằng tưởng hả! – Bố lắng nghe trong đúng má»™t giây ngắn ngá»§i rồi lại lên tiếng, lần nà y, giá»ng nói rất nhá», phải khó khăn lắm tôi má»›i nghe thấy được – Nếu anh nghÄ© tôi sẽ nhắc nhở con gái tôi vá» chuyên đó thì ngay chÃnh anh đấy, bản thân anh đấy, nên suy xét lại Ä‘i, Con gái tôi, nó chỉ má»›i bắt đầu vượt qua khó khăn, hầu như chỉ là nhá» có Jacob. Nếu Jacob vì cái tay Sam kia mà đẩy con bé trở lại tình trạng phiá»n muá»™n ngà y nà o, thì chÃnh Jacob sẽ phải trả lá»i vá»›i tôi vá» chuyện đó. Anh là bạn tôi, anh Billy ạ, nhưng chuyện nà y Ä‘ang là m tổn thương đến gia đình tôi.
Bố ngừng lại, ông Billy Ä‘ang trả lá»i Ä‘iện thoại.
-Anh cÅ©ng biết đấy nhỉ, lÅ© nhóc đó chỉ cần vi phạm có… má»™t ngón chân thôi là tôi biết liá»n. Chúng tôi luôn để mắt theo dõi má»i động tÄ©nh, anh hãy cứ tin chắc như váºy Ä‘i.
Không, giá»ng nói nà y không còn là giá»ng nói cá»§a bố Charlie hiá»n là nh nữa. Äúng là như thế, tôi không lầm đâu, đây Ä‘Ãch thị là kiểu nói cá»§a ngà i cảnh sát trưởng Swan khi thi hà nh công vụ!
-Rồi. Vâng. Chà o anh – “Rầmmmâ€, cái ống nghe nện mạnh xuống giá đỡ.
Một cách lanh lẹn, tôi rón rén rút vỠphòng riêng của mình. Ngà i cảnh sát trưởng đang gầm ghè ở dưới bếp.
Váºy là ông Billy sẽ quở trách tôi dữ lắm đây – Tôi đã đẩy cáºu con trai cá»§a ông đến chá»— ông hết chịu đựng nổi rồi.
Nhwnh mà cà ng nghÄ© lại cà ng thấy kỳ quặc, trước khi gặp Jacob, tôi đã lo lắng biết bao nhiêu, thế rồi đáp lại là gì… mấy lá»i giải thÃch hỡi Æ¡i cá»§a cáºu ta, tháºt không thể nà o tin được. Chắc chắn má»i chuyện không hcir đơn giản là má»™t sá»± tuyệt giao thông thưá»ng, và ngạc nhiên thay cho ông Billy,ông lại chịu hạ mình mà nói dối để che Ä‘áºy cho sá»± tháºt đó. Äiá»u ấy chỉ cà ng là m cho tôi yin chắc má»™t Ä‘iá»u rằng cái bà máºt mà há» Ä‘ang ra sức che giấu kia còn ghê gá»›m hÆ¡n tất cả những gì mà tôi có thể tưởng tượng được. Nhưng Ãt ra thì bố cÅ©ng đã đứng vá» phe tôi rồi.
Tôi tròng và o ngưá»i bá»™ pijama rồi nằm bò ra giưá»ng. Cuá»™c sông hiện tại cá»§a tôi Ä‘en tối quá, Ä‘en tối đến mức tôi chấp nháºn để mình tá»± huyá»…n hoặc mình. Cái lá»— hổng – à không, bây giỠđã là các lá»— hổng rồi – Ä‘ang ra sức bắt chẹt, hà nh hạ tôi, mà là m sao có thể không được chứ? Tôi Ä‘ang sục xạo lại từng ký ức tháºt rất đỗi Ä‘au lòng, mà là những ảo giác vá» giá»ng nói cá»§a Edward hồi chiá»u nà y – tôi cứ “tua†đi “tua†lại những lá»i lẽ ngá»t ngà o ấy mãi cho đến khi giấc ngá»§ đến vá»›i mình, quên cả những giá»t nước mắt lặng lẽ lăn dà i khá»i khóe mắt.
Giấc mÆ¡ đêm nay hoà n toà n má»›i. Mưa vẫn rÆ¡i và Jacob vẫn bước Ä‘i bên cạnh tôi, êm ru không má»™t tiếng động, dù rằng đôi chân cá»§a tôi giẫm trên ná»n đất cứ kêu lạo xạo hệt như Ä‘i trên sá»i khô váºy. Nhưng ngưá»i Ä‘ang Ä‘i bên cạnh không phải là Jacob cá»§a tôi, mà là má»™t Jacob đã lá»™t xác, đĩnh đạc, lịch lãm nhưng cÅ©ng tháºt chua cay. Dáng Ä‘i êm ái cá»§a cáºu ta khiến cho tôi ná»› lại má»™t ngưá»i khác; ngá» vá»±c, tôi nhìn lại, dáng vẻ cá»§a cáºu ta đã bắt đầu thay đổi. Nước da mà u nâu đỠtừ từ biến mất, thay và o đó là má»™t gương mặt trắng toát như xương. Äôi mắt cá»§a cáºu ta đột nhiên chuyển sang mà u và ng. Mái tóc cắt ngắn cá»§a cáºu ta rối mù trong gió, những chá»— gió chạm và o bá»—ng chuyá»n sang mà u đồng thiếc. Và gương mặt ấy bá»—ng đẹp tuyệt trần là m tan nát trái tim tôi. Tôi tiến đến anh, nhang con ngưá»i ấy lùi lại, hai tay giÆ¡ lên là m động tác chống đỡ. Rồi Edward biến mất.
Tôi choà ng tỉnh giấc, nháºn ra rằng mình Ä‘ang khóc, song, không chắc chắn lắm, không biết là mình chỉ vừa má»›i khóc thôi hay là trong lúc mình ngá»§, nước mắt vẫn tiếp tục tuôn rÆ¡i tá»›i táºn bây giá». Tôi chú mục và o cái trần nhà tối Ä‘en, hoà n toà n ý thức được rằng thá»i khắc Ä‘ang là ná»a đêm – và tôi vẫn còn Ä‘ang ná»a mê ná»a tỉnh, nhưng có lẽ là mê nhiá»u hÆ¡n. Chán nản, tôi khép mắt lại, lòng thầm cầu nguyện được chìm và o giấc ngá»§ tiếp mà không phải má»™ng mị gì.
“KÃt, kÃt, kÃt…†Tiếng động kỳ lạ vá»ng và o tai khiến tôi tỉnh giấc. Có cái gì đó bám và o cá»a sổ phòng tôi, kèm theo má»™t tiếng động ở âm vá»±c cao, nghe như tiếng móng tay cà o và o mặt kÃnh.
|

05-03-2009, 08:20 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 12
Kẻ không má»i mà đến
Tôi mở bừng mắt trong kinh hãi, má»i sức lá»±c trong con ngưá»i tôi đã cá»n kiệt gần hết, thêm nữa, tôi còn Ä‘ang ở trong trạng thái mư hồ, không biết là mình Ä‘ang tỉnh hay Ä‘ang mÆ¡.
"KÃt, kÃt, kÃt…" lại có váºt gì đó va quệt và o cá»a sổ phòng tôi, âm thanh rất nhẹ và vẫn ở âm vá»±c cao.
Tháºt là kỳ quặc và khó hiểu hết sức, tôi lồm cồm bò dáºy, bước tá»›i phÃa cá»a sổ để xem rõ thá»±c hư, đồng thá»i không quên chá»›p chá»›p mắt để rÅ© sạch những giá»t nước mắt li ti còn nấn ná chưa rá»i khá»i khóe mắt.
Ôi trá»i Æ¡i, gì thế kia… bên kia mặt kÃnh là má»™t bóng Ä‘en to lá»›n Ä‘ang Ä‘u đưa, cháºp choạng, nó cứ tròng trà nh trước mặt tôi như sắp phá cá»a tá»›i nÆ¡i. Khiếp đảm, tôi loạng choạng lùi lại, cổ há»ng Ä‘ang chùng chình má»™t tiếng thét lá»›n.
…Vic vic to to ri ri a a… Victoria!
Cô ta đã tìm ra tôi.
Tôi sắp chết đến nơi rồi.
Không, cả Charlie nữa!
Äừng, đừng… tôi cố nuốt trở lại tiếng sét sắp sá»a thà nh hình. Tôi cần phải giữ im lặng. Bằng cách nà y hay cách khác, tôi không được để cho bố phát hiện ra chuyện động trá»i nà y…
Và rồi liá»n ngay sau đó, má»™t giá»ng nói khà n khà n quen thuá»™c phát ra từ bóng Ä‘en.
-Bella! – Kẻ kia rÃt lên – Úi! Quá»· tha ma bắt, mở cá»a ra! Úi!
Phải mất tá»›i hai giây sau má»›i chấn tÄ©nh lại được tinh thần, tôi lao như cắt đến cái cá»a sổ, mở cá»a kÃnh ra. Trên cao, những đám mây chỉ sáng lá» má», nhưng cÅ©ng đủ để tôi nháºn ra chÃnh xác cái bóng Ä‘en ấy.
-Em Ä‘ang là m cái trò gì váºy? – Tôi hổn hển thở.
Jacob Ä‘ang bám cứng và o đầu ngá»n cây vân sam má»c ngay chÃnh giữa khoảnh sân bé xÃu trước nhà bố tôi. Sức nặng cá»§a Jacob đã ghì cái cây nghiêng và o vách nhà , và lúc nà y, cáºu ta Ä‘ang đánh Ä‘u tòong teng trên đó – đôi chân cáºu ta Ä‘ung đưa cách mặt đất khoảng năm, sáu mét – và cách tôi không đầy má»™t mét. Các nhánh nhá» trên đầu ngá»n cây quệt va quệt lại, cá» và o mặt tưá»ng nhà , những âm thanh "kÃt, kÃt" lại vang lên không ngá»›t.
-Em Ä‘ang cố giữ… - Kẻ kia cÅ©ng Ä‘ang hổn hển thở, cố Ä‘eo bám ngá»n cây đến cùng, cái cây liên tục lắc lư, lắc lư - … lá»i hứa cá»§a mình!
Tôi chớp chớp đôi mắt mỠnước của mình, bất giác tin một cách chắc chắn rằng mình đang mơ.
Em hứa leo lên cây nhà bố chị để lao đầu xuống đất tá»± hồi nà o váºy?
Jacob khụt khịt mũi, tỠvẻ khó chịu, hai chân vẫn đong đưa trong không trung để giữ thăng bằng.
Chị tránh ra – Cáºu ta ra lệnh.
Cái gì?
Äáp lại câu trả lá»i cá»§a tôi là cái nhịp chân đưa tá»›i đưa lui cá»§a Jacob… để lấy đà . Và tôi nháºn ra ngay láºp tức ý định cá»§a cáºu ta.
Không được, Jake!
Nói váºy nhưng tôi vẫn hụp ngưá»i sang má»™t bên để tránh, bởi lẽ đã quá trá»…. Sau má»™t tiếng cằn nhằn, Jacob lao ngưá»i vá» phÃa ô cá»a sổ Ä‘ang mở.
Cổ há»ng tôi đã lại hình thà nh xong má»™t tiếng thét khác… để phòng khi cáºu ta rÆ¡i xuống đất, rồi bay lên thiên đà ng – hay Ãt ra là bị trầy vi tróc vẩy khi va và o vách gá»— - thì… còn phát ra. Nhưng trước sá»± ngỡ ngà ng cá»§a tôi, trong má»™t dáng vẻ cá»±c kỳ nhanh nhẹn, Jacob báºt ngưá»i vá» phÃa phòng tôi, và "uỵch", thà nh công.
Như má»™t phản xạ tá»± nhiên, cả hai chúng tôi Ä‘á»u nhất loạt nhìn vá» phÃa cá»a phòng, má»i hÆ¡i thở trong giây phút nà y đếu ngưng trệ, chá» xem tiếng ồn có đánh thức ngà i cảnh sát trưởng dáºy hay không. Vẫn im ắng… Tất cả những gì chúng tôi nháºn thức được chỉ là những tiếng ngáy "khò khò" Ä‘ang Ä‘á»u đặn vang lên.
Jacob tức thì nở má»™t nụ cưá»i kéo xếch lên tá»›i táºn mang tai; trông cáºu ta rất hà i lòng vá»›i chÃnh mình. Nhưng đó không phải là nụ cưá»i toe toét mà tôi đã từng được trong thấy hà ng bao nhiêu lần và đã yêu quý – đây hoà n toà n là má»™t kiểu cưá»i má»›i, kiểu cwoif chế diá»…u chua cay, không còn vẻ chân tháºt, trên má»™t gương mặt má»›i toanh đã thuá»™c vá» Sam.
Và như thế là đã quá sức chịu đựng của tôi rồi.
Tôi đã khổ tâm như thế nà o… tôi đã lặng lẽ khóc má»™t mình trong đêm là vì ai? Kiểu hắt há»§i cay nghiệt cá»§a cáºu ta đã giáng má»™t đòn chà tá» và o ngá»±c tôi, và hiện giá» thì nó đã trở thà nh má»™t lá»— thá»§ng chứa bao ná»—i Ä‘au đớn. Thêm nữa, cáºu ta lại còn tặng cho tôi cÆ¡n ác má»™ng má»›i, hệt như má»™t căn bệnh truyá»n nhiá»…m, không phải do virut mà là do Ä‘au thương – giống như dư chấn sau khi bị tổn thương váºy. Thế mà bây giá», cáºu ta vẫn thản nhiên trong phòng tôi, cưá»i cưá»i như thể má»i chuyện như thế vẫn còn chưa đủ. Tệ hại hÆ¡n là dù cho cái kiểu thăm viếng cá»§a cáºu ta có “rầm rộ†và vụng vỠđến như váºy, thì nó vẫn khiến tôi nhá»› đến Edward, nhá»› cách anh hẹn hò qua lối cá»a sổ phòng tôi má»—i khi đêm xuống; những hồi tưởng ấy lại khÆ¡i dáºy những vết thương lòng còn chưa khép miệng cá»§a tôi.
Tất cả những Ä‘iá»u đó, gá»™p thêm vá»›i má»™t sá»± tháºt là tôi đã mệt má»i rã rá»i lắm rồi, nên chẳng còn hÆ¡i sức đâu mà duy trì lối nói chuyện thân thiện được nữa.
Äi ra ngay! – Tôi rÃt lên, gom tất cả những gì chua chát có được dồn cả và o lá»i thì thầm đó.
Jacob hấp háy mắt, trên gương mặt chỉ còn độc vẻ ngạc nhiên.
Không – Cáºu ta phản kháng – Em đến đây là để xin lá»—i mà .
Chị không chấp nháºn!
Nói là … là m, tôi ra sức đẩy cái tên đáng ghét ấy ra ngoà i cá»a sổ - cuối cùng thì nếu đây là má»™t giấc mÆ¡, hẳn cáºu ta sẽ không bị thương đâu!? Nhưng cho dù đó có là như thế tháºt Ä‘i chăng nữa thì cÅ©ng… vô Ãch. Giống như lấy trứng mà chá»i vá»›i đá, tôi chẵng đẩy cáºu ta nhúc nhÃch được lấy má»™t xangtinet. Tôi háºm há»±c buông thõng tay xuống, bước ra xa khá»i Jacob.
Cáºu ta không mặc áo, và luồng gió Ä‘ang lùa và o cá»a sổ không khá»i khiến cho tôi liên tiếp phải rùng mình, vả lại, cÅ©ng tháºt là khó chịu khi tay tôi phải tiếp xúc vá»›i bá»™ ngạc trần cá»§a cáºu ta. Là n da cá»§a Jacob rất nóng, y hệt như cái trán cá»§a cáºu ta trong lần cuối cùng tôi đã chạm tay và o. CÆ¡ hồ như Jacob hãy còn bị sốt.
Nhưng nhìn dáng vẻ cá»§a con ngưá»i mưa nắng thất thưá»ng ấy mà xem, chẳng thấy có chút xÃu nà o gá»i là đang sốt cả. Cáºu ta tháºt cao lá»›n. Cái hình hà i khổng lồ ấy Ä‘ang cúi xuống nhìn tôi lom lom, choán hết cả cá»a sổ, và bị bất ngỠđến lÃu lưỡi trước thái độ cáu kỉnh cá»§a tôi.
Rồi bất thần, hÆ¡n tất cả những gì tôi có thể hiểu được bằng lý trà – dưá»ng như háºu quả cá»§a tất cả những đêm thiếu ngá»§ Ä‘ang ồ ạt tấn công và o cÆ¡ thể tôi. Toà n thân tôi mệt má»i, rã rá»i đến mức tôi có cảm giác như mình sắp gục ngã xuống sà n đến nÆ¡i. Loạng choạng, cả ngưá»i tôi chao đảo, chông chênh, đôi mắt Ä‘ang có chiá»u hướng khép lại vẫn cố chống chá»i để có thể vẫn mở được ra thao láo.
Bella? – Jacob thầm thì má»™t cách lo lắng. Ngay khi tôi vừa chệnh choạng lần nữa, cáºu ta liá»n chụp lấy khuá»·u tay cá»§a tôi, hướng tôi chở lại phÃa chá»— ngá»§ êm ái. Và cừa chạm phải thà nh giưá»ng, đôi chân cá»§a tôi đã rã ngay ra, tôi nằm váºt xuống tấm nệm, nhanh chóng trở nên má»m rÅ©, thiếu sức sống.
Nà y, chị vẫn ổn đấy chứ? – Jacob há»i tôi, vầng trán cà ng lúc cà ng nhăn lại, hằn đầy ná»—i lo âu.
Tôi ngước mắt nhìn cáºu bạn, những giá»t nước mắt vẫn chưa kịp khô,
đang lăn dà i trên má.
Là m sao mà trong thế giới nà y, chị lại có thể ổn được, hả Jacob?
Ngay tức thì, vẻ gay gắt, cay nghiệt trên nét mặt kia bá»—ng được rÅ© bá», thay và o đó là má»™t nõi thống khổ tá»™t cùng.
Äúng váºy – Cáºu ta lên tiếng thừa nháºn, và hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu – Khỉ gió tháºt. Ừm… Em, em xin lá»—i chị, chị Bella!
Lá»i xin lá»—i rất thà nh tháºt, không còn gì vá» Ä‘iá»u đó nữa, dù rằng trên gương mặt cá»§a cáºu ta vẫn còn Ä‘á»ng lại má»™t chút giáºn dữ.
Tại sao em lại đến đây? Chị không cần những lá»i xin lá»—i cá»§a em, Jake ạ.
Em biết – Cáºu ta thì thầm – Nhưng em không thể cứ để mặc má»i chuyện như váºy sau những gì đã gây ra và o chiá»u nay. Tháºt kinh khá»§ng. Em xin lá»—i.
Tôi lắc đầu má»™t cách mệt má»i:
Chị không hiểu gì cả.
Em biết chứ. Em rất muốn giải thÃch vá»›i chị… - Nhưng vừa nói đến đây, cáºu ta bá»—ng im bặt, cái miệng vẫn mở to, cÆ¡ hồ như có má»™t váºt gì đó đã chặn ngang hÆ¡i thở cá»§a cáºu ta váºy. Và rồi, cáºu ta lại hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu – Nhưng em không thể giải thÃch được – Cáºu ta trả lá»i, lại lên cÆ¡n giáºn dữ - Ước gì em có thể kể được.
Tôi trở mình nằm nghiêng, cả ngưá»i co quắp, hai tay ôm lấy đầu. Và trong tình trạng đó, câu há»i bất thình lình được thốt ra, dù rằng cánh tay cá»§a tôi vẫn Ä‘ang chặn ngay trước cá»a miệng.
Tại sao chứ?
Cáºu ta im lặng… má»™t lúc lâu. Tôi vẫn cứ giữ nguyên cái tư thế gục đầu như váºy – mệt má»i quá nên không thể ngóc dáºy nổi – mà quan sát ngưá»i bạn cá»§a mình. Hoà n toà n ngạc nhiên. Äôi mắt cá»§a cáºu ta láo liên, hai hà m răng nghiến chặt và o nhau, vầng trán nhÃu lại trong má»™t ná»— lá»±c nà o đó rất lá»›n.
Em là m sao váºy?
Má»™t cách nặng nhá»c, Jacob cố là m dịu mình xuống, và tôi cÅ©ng bất chợt nháºn ra rằng cáºu ta Ä‘ang nÃn thở.
Em không thể là m Ä‘iá»u đó được – Cáºu ta thì thầm, dáng vẻ như đã hòan toà n khuất phục má»™t thế lá»±c vô hình nà o đó.
Là m Ä‘iá»u gì?
Jacob lá» phắt câu há»i cá»§a tôi:
Nà o, Bella, có bao giá» chị có những bà máºt mà không thể kể vá»›i ai không?
Miệng thì há»i ngược lại như váºy, nhưng cáºu ta Ä‘ang chú mục và o tôi bằng má»™t đôi mắt ra chiá»u biết rõ Ä‘iá»u đó lắm; má»i suy nghÄ© cá»§a tôi có được tá»± khắc đổ dồn và o gia đình Cullen. Tôi hy vá»ng nét mặt cá»§a mình không lá»™ ra vẻ gì tá»™i lá»—i.
Những bà máºt… ừm, không thể kể vá»›i chú Charlie hay vá»›i mẹ chị…? – Cáºu ta nhấn mạnh – Những bà máºt mà chị cÅ©ng không thể kể vá»›i em? Tháºm chà là ngay cả và o lúc nà y?
Tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t đôi mắt mình Ä‘ang se lại. Tôi không thể trả lá»i câu há»i cá»§a Jacob, dù rằng tôi thừa hiểu rằng cáºu ta đã biết tá»ng tòng tong Ä‘iá»u đó rồi.
Chị có hiểu không, em cÅ©ng Ä‘ang ở trong hoà n cảnh ấy? – Jacob lại nhăn nhó má»™t cách khổ sở, có vẻ như Ä‘ang cố lục tung quyển tá»± Ä‘iển trong đầu để tìm từ ngữ diá»…n đạt – Có khi chị thá»±c hiện Ä‘iá»u đó vì lòng trung thà nh. Nhưng cÅ©ng có khi đó không phải là bà máºt cá»§a riêng chị nên chị không thể kể.
Äã thế thì tôi không thể cãi lại cáºu ta được lấy ná»a lá»i rồi. Cáºu ta nói không sai – tôi có má»™t bà máºt, má»™t bÄ© máºt kinh ngưá»i nhưng không phải là cá»§a mình nên không thể kể vá»›i bất kỳ ai, mà ngược lại, tôi phải bảo vệ nó bằng được – Má»™t bà máºt mà , ôi trá»i, hình như cáºu ta đã biết tất tần táºt rồi thì phải.
Nhưng tôi vẫn không hiểu nó có liên quan gì đến cáºu ta, đến Sam hay là ông Billy. Tất thảy những ngưá»i nà y còn dây mÆ¡ rá»… má gì đến bà máºt ất chứ, chẳng phải gia đình Cullen đã bá» Ä‘i hết rồi đấy sao?
Chị không biết tai sao em lại đến đây, Jacob ạ, khi mà em chỉ úp úp mở mở những Ä‘iá»u khó hiểu thay vì trả lá»i thẳng và o vấn Ä‘á».
Em xin lá»—i – Cáºu ta thì thầm – Em biết những lá»i em nói ra rất dá»… gây nản lòng.
Trong căn phòng tối tăm không ánh đèn, cả tôi, cả con ngưá»i cao lá»›n kia chỉ trố mắt nhìn nhau, cả hai gương mặt cÅ©ng tối tăm như căn phòng, chẳng có lấy má»™t tia hy vá»ng, thá»i gian cứ thế trôi qua…
Cái sá»± tháºt chết ngưá»i ấy… - Äá»™t nhiên Jacob lên tiếng -… tháºt ra thì chị đã biết rồi. Em đã kể cho chị nghe không sót má»™t thứ gì rồi!
Em Ä‘ang nói gì váºy?
Hốt nhiên Jacob lại hÃt và o má»™t hÆ¡i thở tháºt sâu, rồi cúi xuống ngưá»i tôi, chỉ trong má»™t tÃch tắc, vẻ mặt Ä‘ang trà n ngáºp ná»—i tuyệt vá»ng kia bá»—ng bừng sáng vì kÃch động. Cáºu ta nhìn xoáy và o đôi mắt cá»§a tôi, đôi mắt cáºu ta sáng quắc, trông tháºt dữ dá»™i, giá»ng nói trở nên liếng thoắng và gấp gáp. Cáºu ta nhả từng tiếng và o mặt tôi, hÆ¡i thở cá»§a cáºu ta cÅ©ng nóng hệt như là n da cá»§a cáºu ta váºy.
Hình như em đã biết cách mở sá»± tháºt nà y ra rồi, bởi vì chị đã nắm được Ä‘iá»u đó, Bella à ! Em không thể kể vá»›i chị, nhưng nếu chị Ä‘oán ra được…! Em không còn phải chịu khổ sở nữa!
Em muốn chị đoán à ? Nhưng đoán cái gì?
Bà máºt cá»§a em! Chị là m được… Chị biết câu trả lá»i!
Tôi chá»›p chá»›p mắt, cố là m đầu óc tỉnh táo trở lại. Tôi mệt đứ đừ. Những lá»i lẽ cá»a cáºu ta, chẳng có lá»i nà o có nghÄ©a hết.
Bỗng gương mặt của Jacob ngây ra, rồi ngay sau đó lại đanh lại với những nỗ lực mới.
Nà o, để em xem có thể giúp gì được cho chị không – Jacob lại lên tiếng. Chẳng rõ con ngưá»i khó hiểu nà y Ä‘ang là m gì, nhưng những Ä‘iá»u cáºu ta Ä‘ang cố gắng thá»±c hiện rõ rà ng là rất khó khăn, bằng chứng là cáºu ta Ä‘ang thở hổn hển.
Giúp? – Tôi không thể không há»i lại, cố gắng để theo kịp những lá»i lẽ mÆ¡ hồ cá»§a kẻ đối diện. Mi mắt cá»§a tôi đã muốn cụp xuống lắm rồi, nhưng tôi vẫn Ä‘ang cố gắng chống chúng lên.
Dạaa – Jacob trả lá»i, hÆ¡i thở vẫn nặng ná», khó khăn – Giống như gợi ý ấy.
Nói xong, đôi bà n tay to lá»›n, ấm nóng cá»§a cáºu ta ôm lấy khuôn mặt cá»§a tôi, để mặt tôi chỉ còn cách mặt cáºu ta và i xangtimet. Äoạn, nhìn xoáy thẳng và o đôi mắt tôi, Jacob thì thầm, tá»±a hồ như muốn truyá»n đạt má»™t ý nghÄ©a gì đó phÃa sau những lá»i nói.
Chị còn nhứ ngà y đầu tiên chúng ta gặp nhau không… bãi biển ở La Push ấy.
Tất nhiên là chị vẫn còn nhớ.
Chị kể lại xem nà o.
HÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, tôi cố gắng táºp trung lại tinh thần.
Em há»i vá» chiếc xe tải cá»§a chị…
Jacob khẽ gáºt đầu, giục tôi tiếp tục.
Rồi chúng ta nói vỠchiếc Rabbit…
Nữa đi.
Sau đó, chúng ta Ä‘i dạo trên bãi biển – Cà ng nhá»› lại, hai má tôi dưới bà n tay kẻ đối diện cà ng ấm lên, nóng hệt như là n da mà u nâu đỠấy váºy, nhưng cáºu ta sẽ chẳng bao giá» nháºn ra. Tôi đã mở lá»i má»i Jacob Ä‘i dạo vá»›i mình, má»™t kiểu dụ dá»— hạng bét, ấy váºy mà lại thà nh công, mục Ä‘Ãch là để cáºu chà ng báºt mà cho tôi má»™t và i thông tin.
Jacob gáºt đầu, cà ng lúc cà ng bồn chồn, sốt ruá»™t.
Và giá»ng nói cá»§a tôi cÅ©ng cà ng lúc cà ng không có âm lượng.
Em kể cho chị nghe những chuyện kinh dị… Những truyá»n thuyết cá»§a ngưá»i Quileute.
Kẻ đối diện nhắm mắt lại, nhưng rồi sau đó lại mở bừng ra ngay.
Äúng thế - Lá»i nói Ä‘ong đầy ná»—i căng thẳng, sôi sục, tá»±a hồ như cáºu ta Ä‘ang đứng bên ngưỡng cá»a cá»§a má»™t sá»± kiện nà o đó ghê gá»›m lắm. Cáºu ta nói tháºt cháºm rãi, từng tiếng, từng tiếng má»™t, rất rõ rà ng – Chị còn nhứ em đã kể những gì không?
Cho dẫu là trong bóng đêm, nhưng chắc chắn kẻ đối diện vẫn có thể nháºn ra từng sắc mặt má»™t Ä‘ang thay đổi trên gương mặt cá»§a tôi. Là m sao tôi có thể quên câu chuyện ấy được? Tôi không còn để ý quan sát Jacob nữa, đúng rồi ngà y ấy… ngà y ấy, má»™t cáºu bé ngưá»i da đỠđã kể cho tôi nghe tất cả những gì tôi muốn biết – rằng Edward chÃnh là ma-cà -rồng.
Jacob vẫn Ä‘ang chú mục và o tôi bằng má»™t đôi mắt am tưá»ng má»i sá»±.
NghÄ© thôi cÅ©ng khó nhá»c quá nhỉ - Cáºu ta lên tiếng.
Có, chị có nhớ - Tôi thở và o.
Jacob hÃt và o tháºt sâu, ná»™i tâm như Ä‘ang bị giằng xé.
Chị có nhá»› tất cả các câu… - Kẻ đối diện không thể hoà n tất được câu há»i. Miệng cáºu ta há ra, nhưng bá»—ng dừng lại lưng chừng như có má»™t cái gì đó Ä‘ang mắc kẹt lại trong cuống há»ng.
Tất cả các câu chuyện hả? – Tôi há»i thay.
Cáºu ta lặng lẽ gáºt đầu.
Äầu óc tôi lại bị lục tung lên. Nhưng lục hoà i thì tôi cÅ©ng chỉ tìm lại được có má»—i má»™t câu chuyện. Tôi nhá»› là Jacob đã kể nhiá»u lắm, nhưng câu chuyện mà o đầu không ăn nháºp gì tá»›i vấn đỠtôi đã quan tâm lúc ấy như thế nà o nhỉ, tôi tuyệt nhiên không thể nhá»› ra ngay được, nhất là khi đầu óc Ä‘ang mù mịt đầy những mệt má»i. Tôi bắt đầu lắc đầu quầy quáºy.
Jacob rên rỉ và ngay láºp tức nhảy báºt ra khá»i giưá»ng. Cáºu ta ghị hai nắm tay và o trán như sắp sá»a vò đầu bứt tóc đến nÆ¡i, hÆ¡i thở tuôn ra dồn dáºp, đầy giáºn dữ.
Chị biết mà , chị biết mà – Jacob lầm bầm với bản thân mình.
Jake? Jake à , chị xin em đấy, chị không còn má»™t chút sức lá»±c nà o cả. Hiên thá»i, chị không khá»e đâu. Có lẽ là sáng mai…
Cuối cùng, Jacob cÅ©ng thở ra má»™t cách bình thưá»ng, cáºu ta gáºt đầu.
Rồi trà nhá»› sẽ trở lại vá»›i chị. Hình như em đã biết được lý do vì sao chị chỉ nhá»› được có má»™t chút thôi – Cáºu ta nói bằng má»™t giá»ng chế nhạo chua cay rồi lại gieo mình trở lại phần nệm trống bên cạnh tôi – Chị có giáºn không nếu em há»i má»™t câu thế nà y? – Jacob tiếp tục há»i, vẫn bằng cái giá»ng mỉa mai – Em Ä‘ang nóng lòng muốn biết lắm.
Câu há»i gì? – Tôi bắt đầu cảnh giác.
VỠchuyện ma-cà -rồng mà em đã kể với chị ấy.
Má»™t cách tháºn trá»ng, tôi nhìn Jacob chằm chằm, không biết nên trả lá»i thế nà o cho phải. Nhưng cuối cùng thì cáºu ta cÅ©ng thốt ra câu há»i cÅ©a mình.
Có phải lúc ấy chị đã tháºt sá»± không biết không? – Cáºu ta há»i tôi, giá»ng bắt đầu khản đặc – Có em là ngưá»i đã nói cho chị biết thân pháºn đặc biệt cá»§a hắn ta không?
Tại sao cáºu ta lại biết Ä‘iá»u đó? Tại sao cáºu ta lại quyết định sẽ tin chuyện nà y, tại sao lại là bây giá»? Hai hà m răng cá»§a tôi nghiến chặt và o nhau. Tôi chỉ biết nhìn xoáy và o Jacob, không có ý định sẽ lên tiếng. Và cáºu ta cÅ©ng cảm nháºn được Ä‘iá»u đó.
Äã hiểu Ä‘iá»u em muốn ám chỉ vá» lòng trung thà nh chưa? – Jacob lẩm bẩm, giá»ng nói lại đục hÆ¡n trước – Vá» phần em, cÅ©ng tương tá»± như váºy, mà còn tệ hại hÆ¡n nữa. Chị không thể tưởng tượng được là em đã bị trói buá»™c đến mức nà o đâu…
Tôi không thÃch Ä‘iá»u đó – tôi không thÃch cái cách Jacob khép mắt lại, cÆ¡ hồ như Ä‘ang phải chịu đựng má»i ná»—i Ä‘au khổ, dằn vặt khi nói vá» những rà ng buá»™c cá»§a chÃnh mình. Còn hÆ¡n cả không thÃch nữa – tôi nháºn ra rằng mình ghét Ä‘iá»u đó, ghét những Ä‘iá»u khiến cáºu bạn phải Ä‘au lòng. Ghét, ghét, ghét Æ¡i là ghét!
Và gương mặt của Sam dần dần hiện ra, lấp đầy tâm trà tôi.
Äối vá»›i tôi, bản chất cá»§a rá»± nguyện là như thế nà y, tôi bảo vệ bà máºt cá»§a gia đình Cullen hoà n toà n vì tình yêu, không cần được Ä‘á»n đáp lại, và đó là điá»u đúng đắn. Còn tình thế cua Jacob thì đâu có đúng như váºy
Em không tìm được cách nà o khả dÄ© giải thoát cho mình hay sao? – Tôi thì thà o, khẽ vuốt nhè nhẹ mái tóc má»›i xén cá»§a ngưá»i bạn nhá». Äôi tay cá»§a Jacob run run, nhưng cáºu ta vẫn không há» mở mắt.
Không. Em bị rà ng buá»™c suốt Ä‘á»i. Má»™t án tù trung thân – Cáºu ta khẽ nhếch miệng để phát ra má»™t tiếng cưá»i lạnh lẽo – Không, có lẽ là lâu hÆ¡n nữa không chừng.
Không, Jake – Tôi nói một cách thê thiết – Nếu chúng ta cùng nhau chạy trốn thì sao? Chỉ có em và chị thôi. Nếu chúng ta bỠnhà , bỠSam lại thì sao?
Äó không phải là nguyên nhân khiến em chạy trốn, Bella ạ - Jacob nói thì thà o – Nhưng nếu được, em cÅ©ng muốn chạy trốn cùng chị lắm – Giá» thì đôi cá»§a Jacob cÅ©ng bắt đầu run rẩy. Cáºu ta hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu – Thôi, em phải Ä‘i rồi.
Tại sao?
Chỉ vì má»™t lý do duy nhất thôi, trông chị như sắp chết đến nÆ¡i rồi ấy. Chị cần phải ngủ… Em cần chị "tra dầu" lại bá»™ não cá»§a chÃnh mình. Chị sẽ hiểu em, chị cần phải hiểu em.
Còn gì khác nữa không?
Jacob cau mà y.
Em phải Ä‘i thôi… Má»i ngưá»i không biết là em lẻn Ä‘i gặp chị. Chắc há» Ä‘ang tá»± há»i xem em Ä‘ang ở đâu đấy – Ngưá»i bạn nhá» lắc đầu, le lưỡi – Có lẽ em nên cho má»i ngưá»i biết thì hÆ¡n.
Em không cần phải khai báo vá»›i há» chuyện gì cả - Tôi rÃt lên.
Cái đó cÅ©ng váºy thôi, chẳng ăn thua gì đâu, váºy nên em cần phải là m thế.
Trong tôi, lá»a giáºn đã bốc lên ngùn ngụt:
Chị ghét bá»n há»!
Jacob trố mắt nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên nét mặt.
Không, không, Bella. Chị đừng ghét những ngưá»i đó. Äây không phải là lá»—i cá»§a Sam hay cá»§a ai khác đâu. Trước đây, em đã nói vá»›i chị rồi… tất thảy Ä‘á»u tại em, tại em mà ra. Thá»±c chất, Sam… ừm, là má»™t ngưá»i tốt đến không ngá», Jared và Paul cÅ©ng tốt lắm, dù rằng Paul có hÆ¡i… Còn Embry thì mãi mãi vẫn là bạn em. Má»i chuyện không có gì thay đổi cả… à , Ä‘iá»u cÆ¡ bản nhất không há» thay đổi. Em thấy mình tháºt tệ khi đã quy cho Sam nhiá»u Ä‘iá»u không hay…
Cái gì kia, tên Sam ấy là má»™t ngưá»i tốt, mà tốt đến không ngỠư? Tôi trừng trá»™ nhìn Jacob, nhưng rồi quyết định không trang cãi gì nữa.
Thế tại sao má»i ngưá»i không muốn em Ä‘i gặp chị? – Tôi há»i gặng.
Vì như thế không an toà n – Jacob lẩm bẩm, mặt cúi gằm xuống.
Những lá»i nói cá»§a Jacob bất ngá» gieo và o lòng tôi má»™t ná»—i sợ hãi.
Cáºu ta cÅ©ng biết chuyện sao? Nhưng ngoà i tôi ra, không má»™t ai biết cá»› sá»± nà y kia mà . Song, dẫu sao thì cáºu ta cÅ©ng nói đúng – hiện giá» Ä‘ang là ná»a đêm, thá»i khắc tuyệt vá»i cho những chuyến Ä‘i săn tá»™i lá»—i. Jacob không nên ở trong phòng cá»§a tôi. Nếu tá» thần Ä‘i tìm tôi, thì tôi cần phải ở má»™t mình
Em nghÄ© rằng sẽ rất… rất nguy hiểm – Jacob thì thầm – Em định không tá»›i, chị Bella ạ - Nói đến đây, cáºu ta nhìn tôi trân trối thêm má»™t lần nữa – Nhưng em đã hứa vá»›i chị rồi. Em đã không hình dung được là lá»i hứa nà y lại khó dữ đến thế, nhưng Ä‘iá»u đó không có nghÄ©a là em không cố gắng.
Rồi nháºn ra vẻ ngá» nghệch trên gương mặt tôi, ngưá»i bạn nhá» tiếp lá»i:
Sau khi xem xong cái bá»™ phim ngá»› ngẩn đó – Jacob nhắc lại cho tôi nhá»› - em đã hứa là sẽ không bao giá» là m Ä‘iá»u gì khiến cho chị phải bị tổn thương… Váºy mà chiá»u nay, em đã nuốt lá»i, đúng không chị?
Chị biết em cÅ©ng không muốn là m Ä‘iá»u đó, Jake ạ. Không sao đâu.
Cảm Æ¡n chị, Bella – Jacob nắm lấy tay tôi – Em sẽ là m tất cả những gì có thể trong khả năng cá»§a mình vì chị, như em đã hứa – Äá»™t nhiên, Jacob ngoác miệng ra cưá»i. Nụ cưá»i không như đã từng dà nh chi tôi, nhưng cÅ©ng không như đã chịu ảnh hưởng từ Sam, mà là má»™t sá»± kết hợp rất lạ lùng giữa hai trạng thái đó – Nhưng thá»±c sá»± sẽ rất có Ãch nếu như chị tá»± mình tìm ra bà máºt nà y, Bella ạ. Hãy cố gắng má»™t chút,chị nhé.
Tôi khe nhăn mặt lại:
Chị sẽ cố gắng.
Em cÅ©ng sẽ cố gắng gặp lại chị sá»›m – Cáºu ta thở dà i – Và má»i ngưá»i cÅ©ng ra sức khuyên em không nên gặp lại chị nữa.
Em đừng nghe lá»i há».
Em sẽ cố gắng – Vừa nói, Jacob vừa lắc đầu, tá»±a hồ như cáºu ta cÅ©ng nghi ngá» và o chÃnh ná»— lá»±c cá»§a bản thân mình – Khi chị tìm ra được bà máºt rồi, hãy tá»›i gặp em nhé – Dưá»ng như ná»™i tâm cá»§a kẻ đối diện Ä‘ang dáºy sóng, chẳng thế mà tay cáºu ta lại run run – Nếu chị… nếu chị còn muốn gặp em.
Tại sao chị lại không muốn gặp em chứ?
Gương mặt của Jacob tức thì đanh lại đầy phẫn uất – gương mặt một trăm phần trăm là của Sam.
Em cÅ©ng Ä‘oán được lý do đó – Cáºu ta trả lá»i bằng má»™t giá»ng cá»™c cằn – Thôi, em phải Ä‘i rồi. Chị có thể là m má»™t việc cho em được không?
Tôi gáºt đầu. cảm thấy lo sợ trược những thay đôit xoà nh xoạch trong lòng cáºu bạn.
Trong trưá»ng hợp chị không còn muốn gặp lại em nữa… thì Ãt nhất, hãy gá»i Ä‘iện thoại cho em. Hãy cho em biết Ä‘iá»u đó.
Không có chuyện đó…
Jacob đưa má»™t tay lên, ngắt lá»i tôi:
Hãy cho em biết nhé.
Nói xong, cáºu ta đứng dáºy, lừng lững tiến tá»›i phÃa cá»a sổ.
Äừng có ngốc thể, Jake à – Tôi phà n nà n – Em sẽ ngã gãy chân đấy. Äi lối cá»a dưới nhà đi. Bố chị sẽ không biết đâu.
Em sẽ không bị thương đâu – Jacob lầm bầm, nhưng cÅ©ng quay phắt ngưá»i lại để… hướng ra phÃa cá»a phòng. Khi Ä‘i lướt ngang qua tôi, cáºu ta có hÆ¡i ngần ngừ, đôi mắt nhìn xoáy và o tôi như thể Ä‘ang chịu đựng những vết thương, Cáºu ta đưa má»™t tay ra, chỠđợi…
Tôi nắm lấy bà n tay ấy. Ngay tức khắc, Jacob kéo phắt tôi dáºy – rất mạnh, mà cÅ©ng rất thô bạo – ra khá»i giưá»ng. Mất đà tôi ngã và o lồng ngá»±c Jacob.
…Cái nà y… để phòng khi… - Jacob thì thầm và o óc tôi, ghì chặt lấy tôi, mạnh đến ná»—i tôi những tưởng mình sắp gãy xương sưá»n đến nÆ¡i.
…Khó… khó thở quá! – Tôi thở dồn dáºp.
Jacob buông tôi ra ngay tức thì, chỉ còn để lại má»™t tay nÆ¡i thắt lưng cá»§a tôi để tôi không bị gục ngã. Và rồi, rất dịu dà ng, ngưá»i bạn nhỠđưa tôi trở lại chiếc giưá»ng. Chị ngá»§ Ä‘i, Bella. Nhưng chị phải động não nhé. Em biết chị có thể là m được Ä‘iá»u nà y. Em muốn chị hiểu em. Em sẽ không bá» rÆ¡i chị đâu, Bella ạ. Không phải và chuyện đó.
Dứt lá»i, Jacob tiến tá»›i phÃa cá»a phòng tôi… chỉ đúng má»™t sải chân, cáºu ta mở cá»a rất nhẹ, rồi biến mất. Trên cầu thang thoảng nghe có tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng tuyệt nhiên chiếc cầu thang không há» vang lên má»™t tiếng cá»t kẹt nà o.
Tôi nằm trở lại, đầu óc rối mù. Cuối cùng, tôi chẳng hiểu mô tê gì hết, mà cả ngưá»i, cả tinh thần lẫn thể xác Ä‘á»u mệt rã. Tôi khẽ khép mắt lại, cố gắng mưá»ng tượng lại những gì Jacob đã từng kể, nhưng má»™t cách nhanh chóng, vô thức cuốn tôi Ä‘i, mãnh liệt đến độ tôi mê Ä‘i, chẳng còn biết trá»i trăng gì nữa.
Äó không phải là má»™t giấc ngá»§ an là nh, không má»™ng mị, như tôi vẫn hằng mong ước – dÄ© nhiên là thế rồi. Lần nà y, tôi vẫn ở trong rừng, và cÅ©ng vẫn lang thang như má»i khi.
Nhưng tôi nháºn ra má»™t cách chóng vánh rằng giấc mÆ¡ nà y không giống những giấc mÆ¡ khác. Thứ nhất, tôi chẳng thấy mình cần phải cần Ä‘i đâu, hay phải tìm kiếm má»™t thứ gì cả. Tôi Ä‘ang dần dần thoát khá»i lối mòn, bởi lẽ trong hiện thá»±c, tôi cÅ©ng trông chá» và o Ä‘iá»u nà y cÆ¡ mà . Bao quanh tôi lúc nà y không phải là khu rừng quen thuá»™c. Mùi cÅ©ng khác và ánh sáng cÅ©ng khác. Trong không khà không phải là thứ mùi hăng hăng cá»§a đất ẩm, cá»§a cây rừng, mà là thứ mùi nồng nồng, mằn mặn cá»§a biển khÆ¡i. Ngá»a cổ nhìn lên cao, tôi vẫn không thể thấy được bầu trá»i; nhưng có vẻ như mặt trá»i vẫn còn Ä‘ang tá»a nắng – những đám lá dà y trên cao Ä‘ang má»™t mà u xanh ngá»c bÃch.
Äây là khu rừng bao quanh La Push – và gần biển, tôi dám chắc Ä‘iá»u đó. Và tôi hiểu, nếu mình tìm được đưá»ng ra tá»›i biển, chắc chắn sẽ thấy được mặt trá»i, bà m theo ý nghÄ© đó, tôi vá»™i vã dấn bước tiến lên phÃa trước, Ä‘i theo tiếng sóng rì rà o vá»— và o bỠđá đâu đó không xa.
Jacob Ä‘ang đứng sừng sững ở đó. Cáºu ta nắm lấy tay tôi, kéo tôi trở lại khoảng rừng tối tăm nhất.
Jacob, có chuyện gì váºy? – Tôi há»i. Gương mặt cá»§a cáºu bạn lúc nà y vẫn còn mang nét trẻ thÆ¡ Ä‘ang hãi sợ tá»™t cùng, mái tóc cá»§a cáºu ta vẫn đẹp, vẫn là kiểu tóc cá»t kại thà nh Ä‘uôi ngá»±a sau gáy. Jacob dùng hết sức để kéo tôi Ä‘i, nhưng tôi giằng lại; tôi không muốn dấn bước và o nÆ¡i tăm tối.
Chạy Ä‘i, Bella, chị phải chạy Ä‘i! – Jacob thá»u thà o trong hoảng loạn.
Tình cảnh nà y… tôi đã thấy ở đâu rồi nhỉ… cảm giác ngỠngợ ấy mạnh đến mức suýt chút nữa thì khiến tôi tỉnh giấc.
Và rồi tôi chợt hiểu ra nguyên do mình có cảm giác quen thuá»™c vá»›i nÆ¡i nà y. Äó là vì trước đây, tôi đã từng ở nÆ¡i nà y, trong má»™t giấc mÆ¡ khác. Cuá»™c sống cá»§a tôi khi ấy cÅ©ng hoà n toà n khác, má»i chuyện đã trôi qua từ lâu lắm rồi, dá»… có đến mưá»i ngà n thế ká»· trôi qua rồi cÅ©ng nên. Giấc mÆ¡ nà y đã hiện ra và o cái đêm đầu tiên tôi biết được sá»± tháºt rằng Edward là ma-cà -rồng, sau khi tôi Ä‘i dạo vá»›i Jacob ngoà i bãi biển. Cùng Jacob hồi tưởng lại ngà y ấy hẳn đã kéo giấc mÆ¡ nà y ra khá»i miá»n ký ức đã bị chôn chặt cá»§a tôi.
Lúc nà y đây, đã nháºn thức được Ä‘ay là giấc mÆ¡ rồi, tôi sẽ nằm xem giấc mÆ¡ tái hiện ra sao. Từ phÃa biển, má»™t luồng sáng bắt đầu di chuyển lại phÃa tôi. Váºy là chỉ trong chốc lát thôi, Edward sẽ bước ra từ tà n cây, là n da cá»§a anh sẽ phát sáng lấp lánh, đôi mắt anh sẽ Ä‘en kịt vá»›i đầy những hung hiểm. Rồi anh sẽ đưa tay lên ra hiệu cho tôi đến gần, không quên kèm theo má»™t nụ cưá»i quyến rÅ© trên môi. Sao nữa nhỉ? Edward vẫn luôn luôn đẹp đẽ như má»™t thiên sứ, và rồi những chiếc răng cá»§a anh sẽ hiện ra lấp loáng, sắc lẻm…
Nhưng đấy chỉ là những hình ảnh mà tôi Ä‘ang trông chỠđược xem mà thôi. Trước đó, phải còn xảy ra má»™t chuyện "động trá»i†khác nữa má»›i đúng.
Jacob buông tay tôi ra và tru lên những tiếng kêu hoang dại. Toà n thân cáºu bắt đầu run rẩy, cà ng lúc cà ng nhanh, cà ng dữ dá»™i đến độ cáºu ngã lăn ra đất, tay chân thoắt má»™t cái, co rút lại…
Jacob! – Tôi thét lên, nhưng Jacob đã biến mất.
Thay và o chá»— cá»§a cáºu là má»™t con sói lá»›n có đôi mắt Ä‘en kịt, rất khôn lanh và bá»™ lông cá»§a nó có mà u nâu Ä‘á».
Bá»™ phim cá»§a tôi đã diá»…n ra theo chiá»u hướng khác, hệt như đưá»ng tà u đã trệch khá»i đưá»ng ray.
Äây không phải là con sói trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi ngà y xưa, mà là má»™t con sói khổng lồ có bá»™ lông mà u nâu đỠtôi đã trông thấy ở cánh đồng, lúc Ä‘ang cáºn ká» vá»›i cái chết, má»›i cách đây má»™t tuần chứ có bao xa. Con sói “mang há» to đùng", bá»± hÆ¡n cả con gấu, trông rất cổ quái.
Con sói ấy cứ nhìn xoáy và o tôi, đôi mắt tinh không như muốn gá»i gắm cho tôi má»™t thông Ä‘iệp nà o đó. Cái gì, cái gì đây… đôi mắt… đôi mắt mà u nâu Ä‘en quen thuá»™c cá»§a Jacob Black chợt hiện vỠám ảnh hồn tôi.
"A…a…a"… Tôi tỉnh giấc, tiếng thét quá to khiến cho hai lá phổi tôi muốn vỡ ra…
Lầm nà y thì ắt hẳn ngà i cảnh sát trưởng sẽ đến phòng tôi kiểm tra. Tiếng thét nà y không còn giống như má»i khi nữa. Tôi úp gối lên mặt mình, ra sức dồn tất cả những hoảng loạn cùng tiếng thét man dại kia và o trong đó. Tôi ấn gối tháºt chặt và o mặt mình, chặt đến ná»—i tôi không biết liệu mình có thể không bị ngạt thở hay không nữa.
Nhưng ngà i cảnh sát trưởng không đến… Bởi cuối cùng, tôi cÅ©ng đã hoà n toà n bóp nghẹt được âm thanh lanh lảnh thoát ra từ cổ há»ng cá»§a mình.
Giá» thì tôi đã nhá»› lại được tất cả rồi – má»i từ, má»i ngữ mà Jacob đã kể vá»›i tôi trên bãi biển, tháºm chà cả cái phần trước khi đỠcáºp đến ma-cà -rồng – "ngưá»i máu lạnh" – nữa… Và đặc biệt nhất là phần đầu tiên.
Chị có biết mấy truyá»n thuyết xa xưa cá»§a tụi em không, vá» nÆ¡i tụi em từng ở rồi từ đó ra Ä‘i… em muốn nói đến những Quileute ấy – Cáºu bé da đỠhá»i tôi.
Chị không biết nhiá»u lắm – Tôi thà nh tháºt nhìn nháºn.
Ừm, có rất nhiá»u truyá»n thuyết, má»™t số kể vá» tráºn đại hồng thá»§y… Lúc ấy, ngưá»i Quileute bá»n em đã buá»™c xuồng cá»§a mình lên những ngá»n cây cao nhất má»c trên đỉnh núi để sống sót, giống ông Nôê và chiếc thuyá»n cá»§a mình ấy – Jacob dừng lại má»™t chút và mỉm cưá»i, cáºu bé ra dáng đầy tá»± hà o khi kể cho tôi nghe vá» truyá»n thuyết cá»§a tổ tiên mình – Má»™t truyá»n thuyết khác lại kể rằng bá»™ tá»™c cá»§a em vốn bắt nguồn từ loà i sói… Và tá»›i giá», sói vẫn là anh em cá»§a bá»n em. Bá»™ tá»™c đã ra luáºt là cấm giết sói đấy.
"Và rồi lại có những chuyện khác kể cá» bá»n ngưá»i máu lạnh"
Kể đến đây, giá»ng nói cá»§a Jacob bá»—ng trầm hẳn xuống.
Bá»n ngưá»i máu lạnh? – Tôi trố mắt ra, giá» thì không thể giấu được cảm xúc cá»§a mình nữa.
Dạ. Chuyện vá» bá»n ngưá»i máu lạnh cÅ©ng lâu Ä‘á»i như truyá»n thuyết vá» sói váºy, nhưng mấy câu chuyện đó đã bị thất truyá»n nhiá»u rồi. Theo lá»i ngưá»i lá»›n kể thì ông cố cá»§a em biết và i ngưá»i trong số chúng. ChÃnh ông đã thá»a thuáºn vá»›i chúng để buá»™c chúng không được đặt chân và o vùng đất cá»§a bá»n em nữa – Jacob bá»—ng mở mắt.
Ông cố cá»§a em à ? – Tôi cố gợi chuyện để cho cáºu bé kể tiếp.
Ông cố cá»§a em là tù trưởng, giống như bố em váºy – Chị biết không, bá»n ngưá»i máu lạnh là kẻ thù truyá»n kiếp cá»§a sói… ừm, cÅ©ng không hẳn là sói, vì sói đã biến thà nh ngưá»i, giống như tổ tiên cá»§a em. Chị có thể gá»i là ngưá»i sói.
Váºy ngưá»i sói có nhiá»u kẻ thù lắm à ?
Chỉ có một kẻ thù duy nhất thôi.
Cổ há»ng cá»§a tôi như có váºt gì đó mắc kẹt, cứ nghèn nghẹn, khó thở. Tôi cố gắng nuá»™t nó xuống, nhưng nó cứ ở lì ra đó, không chịu di dịch dẫu chỉ là má»™t milimet. Váºy là tôi chỉ còn nước phun ra.
Ngưá»i sói – Tôi há hốc miệng vì kinh ngạc.
Äúng, đó là điá»u Ä‘ang là m tôi khó thở đây.
Cả thế giá»›i trong giây phút ấy bá»—ng trở nên chao đảo, tròng trà nh,như muốn long ra khá»i trục quay cá»§a nó.
Tóm lại thì đây là chốn nà o nhỉ? Chẳng lẽ là tháºt sao khi thế giá»›i nà y vẫn tồn tại những truyá»n thuyết cổ xưa, những truyá»n thuyết ấy Ä‘ang được cất giữ trong các thị trấn bé tẻo teo, chẳng ai thèm Ä‘oái hoà i tá»›i, để còn đó những cuá»™c đối đầu giữa các nhân váºt tưởng chừng đã Ä‘i và o huyá»n thoại? Nếu thế thì những chuyện thần tiên cá»§a các vùng đất khác nhau trên thế giá»›i hóa ra cÅ©ng là có tháºt? Váºy thì cuối cùng, có nÆ¡i nà o là bình thưá»ng hoặc là không có vấn đỠhay không, hay má»i thứ Ä‘á»u là hoang đưá»ng và toà n những chuyện ma quá»·?
Tôi dùng đến cả hai tay để ôm lấy đầu, cố giữ cho nó không bị nổ tung.
Thế rồi má»™t giá»ng nói nhá» nhẹ, khô khốc vang lên trong đầu tôi, rằng chuyện nà y ghê gá»›m ở chá»— nà o. Rằng chẳng phải tôi đã chấp nháºn sá»± tồn tại cá»§a ma-cà -rồng trong suốt má»™t khoảng thá»i gian dà i đấy sao – mà lúc đó, tôi nà o có phải hoảng loạn gì đâu?
Ừ, nói đúng lắm, tôi muốn quát nạt vá»›i cái giá»ng nói ấy. Thế chẳng phải chỉ cần má»™t thần thoại có tháºt thôi là đã quá đủ vá»›i má»™t ngưá»i rồi, đủ cho suốt cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ngưá»i ta, nếu nói cho tháºt đầy đủ là như váºy?
Vả lại, chưa có má»™t lần nà o tôi lại thôi nháºn thức rằng Edward Cullen luôn vượt xa, xa tháºt xa những cái được cho là bình thưá»ng. Cho nên khi phát giác ra sá»± tháºt vá» thân pháºn cá»§a anh, tôi không ngạc nhiên lắm – bởi lẽ, anh là má»™t nhân váºt đặc biệt đã quá rõ rà ng từ lâu.
Còn Jacob? Jacob, là m sao có thể là má»—i má»™t Jacob mà không có gì hÆ¡n thế nữa đây? Jacob, bạn tôi đấy ư? Jacob, con ngưá»i thá»±c thụ mà tôi có thể kết thân…
Váºy mà rốt cuá»™c, cáºu ta cÅ©ng không phải là má»™t ngưá»i bình thưá»ng.
Má»™t cách cháºt váºt, tôi cố kìm nén má»™t tiếng thét má»›i.
Chung quy thì tôi là ngưá»i như thế nà o đây?
Lá»i đáp cho câu há»i đó, tôi đã biết rồi. Äó là ở tôi có má»™t thứ gì đó không giống, rất không giống, vá»›i ngưá»i ta. Tại sao cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi cứ phải gắn vá»›i những nhân váºt khác thưá»ng chỉ có trong phim kinh dị thôi mà không là ai khác? Cá»› sao tôi lại phải quan tâm, lo lắng cho há» nhiá»u đến độ khi há» quyết định thừa nháºn cuá»™c sống hoang đưá»ng cá»§a chÃnh mình, lòng tôi lại Ä‘au như bị xé thà nh từng mảnh, từng mảnh?
Trong đầu tôi, má»i thứ như quay cuồng và hoán đổi vị trà cho nhau, rÅ© bá» những quan niệm cÅ© để lặp lại má»™t tráºt tá»± má»›i vá»›i những nhìn nháºn má»›i.
Không có giáo phái nà o cả. Vốn dÄ© đã chưa bao giá» tồn tại má»™t giáo phái hay má»™t băng đảng nà o. Không, cá»› sá»± còn tệ hÆ¡n thế nữa. Äó là má»™t đội.
Má»™t đội năm tên ngưá»i sói khổng lồ, Ä‘a sắc, đã săn Ä‘uổi kẻ tá» thù ngay trước mắt tôi, trên cánh đồng cá»§a Edward…
Bá»—ng dưng, tôi trở nên vá»™i vã má»™t cách khác thưá»ng. Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ - vẫn còn sá»›m quá, nhưng tôi mặc kệ. Tôi phải Ä‘i đến La Push ngay. Tôi phải gặp Jacob để cáºu ta hiểu rằng tôi vẫn không quên những câu chuyện cá»§a cáºu.
Tôi tròng vá»™i và o ngưá»i chiếc quần, chiếc áo sạch trông thấy đầu tiên, chẳng còn đầu óc đâu mà suy xét là chúng có hợp vá»›i nhau hay không nữa, rồi cứ thế, tôi phóng như bay xuống lầu, cứ hai báºc má»™t, hai báºc má»™t. Vá»™i vá»™i và ng và ng trong lúc Ä‘ang cắm đầu cắm cổ chạy ra cá»a, suýt chút nữa thì tôi đâm sầm và o ngà i cảnh sát trưởng.
Con tÃnh Ä‘i đâu váºy? – Bố tôi lên tiếng, ngạc nhiên khi nháºn ra rằng tôi chỉ vừa má»›i trông thấy bố - Con biết bây giá» là mấy giá» không?
Dạ con biết. Con phải đi gặp Jacob.
Bố nghĩ rằng chuyện với Sam…
Không còn quan trá»ng nữa, bố à , con cần phải nói chuyện vá»›i cáºu ta ngay bây giá».
Bây giá» hãy còn sá»›m quá – Bố cau mà y khi nháºn thấy tôi chẳng há» thay đổi thái độ - Con không muốn ăn sáng à ?
Con không đói – Những lá»i lẽ cứ tá»± nhiên thoát ra đằng miệng. Hiện thá»i, bố Ä‘ang đứng chắn ngang lối ra. Tôi biết rằng mình cần phải nhanh chóng lá»§i ngang qua bố mà chạy ra cá»a, nhưng rồi sau đó, tôi cÅ©ng phải giải thÃch vá»›i bố mà thôi – Con sẽ vá» sá»›m, thế nha bố?
Ngà i cảnh sát trưởng nhăn mặt:
Äi thẳng tá»›i nhà Jacob? Không dừng lại chá»— nà o trên đưá»ng, đúng không?
Dạ, tất nhiên là như váºy rồi, con còn có thể dừng lại ở chá»— nà o được nữa, hả bố? lá»i lẽ cá»§a tôi tuôn ra tháºt gấp gáp.
Bố chẳng biết nữa – Ngà i cảnh sát trưởng tháºt thà thú nháºn – Chỉ là vì… ừm, lại thêm má»™t cuá»™c tấn công má»›i… lÅ© sói ấy, Lần nà y là rất gần khu nhà nghỉ chá»— suối nước nóng… có cả nhân chứng nữa. Khi biến mất, nạn nhân chỉ còn cách đưá»ng cái có hÆ¡n mưá»i mét thôi. Sau đó chỉ và i phút, ngưá»i vợ cá»§a ông ta bá»§a Ä‘i tìm chồng và kêu gá»i giúp đỡ thì trông thấy má»™t con sói xám.
Bụng tôi bỗng chốc nôn nao đầy khó chịu như thể vừa mới chơi trò tà u lượn siêu tốc xong.
Con sói đã tấn công ông ta?
Chẳng còn thấy tăm hÆ¡i ngưá»i đà n ông đâu cả… chỉ có má»™t chút máu vương lại mà thôi – Mặt bố tôi nhăn nhó đầy khổ sở - Äá»™i bảo vệ rừng sẽ dùng đến vÅ© khÃ, và đang tuyển má»™ thêm những ngưá»i tình nguyện. Rất nhiá»u thợ săn Ä‘ang hăng hái tham gia… ngưá»i ta đặt giải thưởng cao cho xác cá»§a lÅ© sói. Như váºy có nghÄ©a là trong rừng sẽ dà y đặc những há»a lá»±c cho mà xem, bố lo lắm – Vừa nói bố vừa lắc đầu – Má»™t khi ngưá»i ta cà ng thÃch thú thì tai nạn sẽ cà ng xảy ra…
Há» sẽ bắn và o lÅ© sói hả bố? – Giá»ng tôi bá»—ng ngân cao thà nh ba quãng tám.
Chúng ta còn biết là m gì khác đây? Có chuyện gì không ổn hả con? – Bố há»i, đôi mắt căng thẳng nhìn và o sắc mặt tôi. Bá»—ng nhiên tôi cảm thấy chóng mặt, chắc hẳn mặt tôi lúc nà y Ä‘ang trắng hÆ¡n cả lúc bình thưá»ng – Con không cần bố giữ cho vững đấy chứ, có phải không?
Tôi không tà i nà o cất tiếng tra lá»i nổi. Nếu như bố không Ä‘ang nhìn tôi, chắc chắn tôi đã là m tư thế kẹp đà u và o giữa hai đầu gối rồi. Tôi đã quên khuấy chuyện những du khách bị mất tÃch, những vết chân có máu… Tôi đã không kết hợp những dữ kiện đó và o vá»›i sá»± phát hiện cá»§a tôi.
Nà o, con gái, đừng để cho chuyện đó là m con sợ. Con cứ ở trong thị trấn, hoặc trên đưá»ng cao tốc – không dừng ở đâu cả - được không?
Dạ được – Tôi trả lá»i bố má»™t cách yếu á»›t.
Bố phải đi đây.
Lần đầu tiên tôi nhìn bố tháºt lâu và tháºt gần: thắt lưng cá»§a bố đã được giắt súng, hai chân cá»§a bố đã mang và o đôi già y ống chuyên dùng để Ä‘i bá»™ đưá»ng trưá»ng – bố đã tươm tất đâu và o đấy cho chuyến thi hà nh công vụ.
Bố không định tới đó để lùng theo lũ sói đấy chứ, phải không bố?
Bố phải giúp đỡ má»i ngưá»i, Bells ạ. Má»i ngưá»i Ä‘ang lần lần mất tÃch mà .
Giá»ng nói cá»§a tôi bá»—ng lại trở nên khắc khoải, gần như đã bị kÃch động hoà n toà n.
Không! Không, bố đừng đi. Nguy hiểm lắm!
Bố phải là m nhiệm vụ cá»§a mình, con gái à . Äừng bi quan như thế chứ… Bố sẽ không bị là m sao đâu – Nói xong, bố quay ra cá»a, và giữ cá»a mở, chá» tôi – Con cÅ©ng Ä‘i luôn chứ?
Tôi nần ngừ, bụng tôi vẫn còn Ä‘ang xoắn lại như cái ruá»™t gà . Tôi biết nói gì để ngăn bố lại bây giá»? Tôi chóng mặt quá, không còn nghÄ© ra được Ä‘iá»u gì cho ra hồn nữa.
Bells?
Chắc là xuống La Push bây giá» hãy còn sá»›m quá tháºt – Tôi thá»u thà o.
Bố đồng ý – Bố đáp rồi đõng cá»a lại, lững thững bước ra ngoà i trá»i mưa.
Ngay khi bố vừa Ä‘i khuất, tôi ngồi sụp xuống ná»n nhà và dúi đầu và o giữa hai đầu gối.
Tôi có nên đi theo bố không? Tôi sẽ phải nói gì bây gi�
Thế còn Jacob thì sao? Jacob là ngưá»i bạn thân nhất cá»§a tôi; tôi cần phải cảnh báo cáºu ta. Nếu cáºu ta tháºt sá»± là – tôi co rúm ngưá»i lại, nhưng vẫn buá»™c mình phải dùng đến cái từ đó – ngưá»i sói ( tôi biết đấy là sá»± tháºt, tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được Ä‘iá»u nà y), thì má»i ngưá»i sẽ chÄ©a súng bắn và o cáºu ta! Tôi cần phải cảnh báo vá»›i Jacob và những ngưá»i bạn cá»§a cáºu ấy má»›i được, má»i ngưá»i sẽ giết há» nếu há» cứ mang cái hình hà i cá»§a những con sói khổng lồ mà chạy loanh quanh như váºy. Tôi cần phải ngăn há» lại.
Há» phải dừng lại! Bố tôi sẽ và o rừng. Há» có sợ Ä‘iá»u đó không? Tôi tá»± há»i… Cho tá»›i táºn giá» phút nà y, chỉ có những ngưá»i lạ là mất tÃch. Äiá»u đó có ý nghÄ©a gì không, hay chỉ là vô tình trùng hợp mà thôi?
Muốn gì thì gì, tôi phải cảnh báo Jacob.
Hay là …?
Jacob là ngưá»i bạn thân nhất cá»§a tôi, nhưng đồng thá»i, cáºu ta phải chăng cÅ©ng là má»™t quái váºt nữa? Phải chăng cáºu ta má»™t mặt là ngưá»i, má»™t mặt lại là ác quá»·? Tôi có nên mách nước không đây? Giả như cáºu ta và những ngưá»i bạn cá»§a cáºu ta chÃnh là … những kẻ giết ngưá»i thì sao? Biết đâu chừng há» quả thá»±c chÃnh là những tên Ä‘ao phá»§ hạ sát những du khách vô tá»™i không gá»›m tay thì sẽ thế nà o? Và giả như rốt cuá»™c, há» chÃnh là những nhân váºt chÃnh chỉ có trong những bá»™ phim kinh dị, thì có sai lầm không khi ra sức bảo vệ há»?
Và , không thể tránh được, tôi bắt đầu so sánh Jacob cùng những ngưá»i bạn cá»§a cáºu ta vá»›i gia đình Cullen. Má»™t cách khổ sở, tôi bấu rịt lấy ngá»±c cá»§a mình, cố chịu đựng những lá»— hổng vô hình để mà nghÄ© vá» há».
Rõ rà ng là tôi không biết má»™t tý gì vá» ngưá»i sói cả. Nếu phải mưá»ng tượng thì tôi sẽ chú ý đến mấy bá»™ phim – trong đó có những nhân váºt lông lá ná»a ngưá»i ná»a thú hay là gì khác – mà thôi. Váºy nên tôi chẳng thể nà o biết được tại sao há» lại Ä‘i săn – vì đói, vì khát, hay là vì muốn thá»a mãn cái ý thÃch tá»™i lá»—i là giết ngưá»i? Tháºt khó mà xét Ä‘oán khi trong tay chẳng có lấy má»™t thông tin nà o.
Nhung chắc chắn sẽ không thể tệ hại hÆ¡n cái mà gia đình Cullen phải chịu đựng trên hà nh trình trở thà nh ngưá»i tốt. Bất giác tôi nghÄ© đến Esme – đôi mắt bá»—ng nhòe nhoẹt nước khi tôi nhá»› đến gương mặt đáng yêu, thánh thiện cá»§a bà – bà quả là má»™t ngưá»i mẹ đúng nghÄ©a, già u tình yêu thương xiết bao; bà đã phải ngưng thở trong ná»—i xấu hổ khi phải rá»i xa tôi trong lúc tôi Ä‘ang bị chảy máu. Không có gì còn có thể khó khăn hÆ¡n thế. Rồi tôi nghÄ© đến bác sÄ© Carlisle, nghÄ© đến hà ng thế ká»· ông đã phải chịu đựng và tranh đấu để có thể trÆ¡ được vá»›i mùi máu, để mà được sống cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t bác sÄ©. Không có gì có thể khó khăn hÆ¡n thế cả.
Váºy mà ngưá»i sói đã chá»n con đưá»ng ngược lại.
Và giỠđây, tôi – chÃnh tôi đây nên lá»±a chá»n thế nà o?
|

05-03-2009, 08:21 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Chương 13
Kẻ sát nhân
Nếu trưá»ng hợp nà y rÆ¡i và o bất kỳ ai khác chứ không phải là Jacob thì sao, tôi tá»± há»i mình, rồi lắc đầu nguầy nguáºy… Tôi Ä‘ang bon bon trên đưá»ng cao tốc, Ä‘am xuyên qua những cánh rừng để xuống La Push.
Tôi cÅ©ng không biết hà nh động cá»§a mình có đúng không nữa, chỉ biết là mình Ä‘ang tá»± thá»a hiệp vá»›i chÃnh mình.
Tôi không thể tha thứ cho những gì Jacob và đám bạn cá»§a cáºu ta, đội cá»§a cáºu ta, Ä‘ang gây ra. Giá» thì tôi đã hiểu hồi đêm, cáºu ta muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì- khi bảo rằng có lẽ tôi sẽ không còn muốn gặp cáºu ta nữa, rằng tôi có thể gá»i Ä‘iện thoại cho cáºu ta như lá»i cáºu ta đỠnghị- nhưng như thế thì hèn nhát quá. Ãt ra thì tôi vẫn còn nợ cáºu ta má»™t cuá»™c nói chuyện thẳng thắn, mặt đối mặt. Tôi sẽ nói rõ vá»›i cáºu ta rằng tôi sẽ không bá» qua những gì Ä‘ang diá»…n ra; rằng tôi sẽ không thể là m bạn vá»›i má»™t kẻ sát nhân, và rồi sai đó sẽ không thèm nói gì nữa, cứ mặc cho những vụ giết ngưá»i diá»…n ra…Äể rồi đến lượt tôi cÅ©ng sẽ trở thà nh má»™t ác quá»· luôn.
Nhưng tôi cÅ©ng không thể không cảnh báo cáºu ta được. Tôi phải là m má»™t Ä‘iá»u gì đó trong khả năng để bảo vệ cáºu ta.
Môi bặm chặt lại đến mức có hằn, tôi tấp xe và o nhà gia đình Black. Chuyện ngưá»i bạn thân nhất cá»§a tôi là ngưá»i sói đã tệ lắm rồi. Liệu cáºu ta có phải là quái váºt thá»±c sá»± không?
Căn nhà tối om om, cá»a sổ chẳng thấy sáng ánh đèn, nhưng tôi không thấy phiá»n hà gì khi “phá†giấc ngá»§ cá»§a há»!? Tôi dá»™ng cá»a “rầm rầmâ€- khẩn cấp vá»›i Ãt nhiá»u tức tối; âm thanh nhanh chóng truyá»n Ä‘i giữa các vách tưá»ng.
- Và o Ä‘i- Má»™t phút sau, tôi nghe thấy ông Billy Ä‘ang loay hoay ở ngưỡng cá»a nhà bếp, cái nhà bếp bé như cái mắt muá»—i, vai ông quà ng má»™t cái áo choà ng tắm, ông vẫn chưa ngồi và o xe lăn. Khi đã nháºn ra được kẻ “phá là ng phá xómâ€, đôi mắt ông mở to thoáng chốc, rồi đôi mắt ấy chuyển sang sắc thái chịu đựng.
- Ừm, chà o Bella. Cháu có việ gì mà đến sớm thế?
- Cháu chà o bác Billy. Cháu muốn nói chuyện vá»›i Jake…Cáºu ấy đâu rồi ạ?
- Ờ á»â€¦ bác cÅ©ng không biết nữa – ông nói dối, váºy mà … gương mặt vẫn thản nhiên như không.
- Bác có biết sáng nay bố cháu sẽ là m gì không? – Tôi há»i gặng, trong ngưá»i cảm thấy muốn phát bệnh, và đôi chân gần như muốn khụy xuống.
- Là m sao mà bác biết được?
- Bố cháu và phân ná»a đà n ông trong thị trấn Ä‘ang súng ống trong tay, đổ xô và o rừng để săn những con sói khổng lồ đấy ạ.
Gương mặt của ông Billy thoáng biến sắc, nhưng ngay sau đó lại trơ ra, chẳng có lấy một chút cảm xúc nà o.
- Váºy nên cháu muốn nói chuyện vá»›i Jacob, nếu bác không cảm thấy bị là m phiá»n – Tôi tiếp tục.
Ông Billy mÃm môi lại má»™t lúc lâu.
- Bác… dám chắc là nó hãy còn ngá»§ - Cuối cùng, ông cÅ©ng lên tiếng, hất đầu vá» phÃa lối Ä‘i dẫn ra phòng khách – Dạo gần đây, nó hay vá» nhà khuya lắm. Nó cần được nghỉ ngÆ¡i… Có lẽ cháu không nên đánh thức nó dáºy.
- Bây giỠđến phiên cháu – Tôi thì thầm đáp, chân bước xăm xăm vá» phÃa lối Ä‘i. Ông Billy chỉ còn biết nhìn theo và … thở dà i.
Căn phòng riêng nhá» xÃu cá»§a Jacob nằm bên lối Ä‘i, cá»a phòng chỉ rá»™ng chưa đầy má»™t mét. Tôi chẳng thèm gõ cá»a, cứ thê mà tông cá»a Ä‘i thẳng và o; cánh cá» va và o tưá»ng má»™t cái “Chápppâ€
Jacob – vẫn còn mặc nguyên chiếc quần cụt bằng len mà u Ä‘en hồi đêm – Ä‘ang nằm xéo trên chiếc giưá»ng đôi choán hết diện tÃch căn phòng, cách ba chức tưá»ng có và i xăngtimet. Jacob nằm xéo như váºy mà vẫn thiếu… chiá»u dà i, chân và đầu cá»§a cáºu ta phải gác cả lên thà nh giưá»ng. Câuh ta Ä‘ang ngá»§ say, cái miện khẽ mở, hÆ¡i thở rất Ä‘á»u. Âm thanh “phá cá»a†kia cÅ©ng không thể là m cho cáºu ta trở mình.
Lúc ngá»§, gương mặt cá»§a Jacob tháºt bình lặng, bao nét giáºn dữ đã biến Ä‘i đằng nà o mất. Quanh mắt cáºu là những quầng thâm, váºy mà trước đây, tôi đã không nháºn ra. Mặc dù Ä‘ang mang má»™t chiá»u cao quá khổ, nhưng lúc nà y, trông Jacob hãy còn trẻ con là m sao, và hoà n toà n mệt lá». Trong lòng tôi bá»—ng trà o dâng má»™t ná»—i niá»m xót xa.
Tôi lùi lại, khẽ khà ng khép cánh cá»a lại.
Ông Billy nhìn theo tôi chằm chặp, đôi mắt không giấu được vẻ tháºn trá»ng, tò mò. Tôi cháºm rãi bước trở lại phòng khách:
- Cháu nghÄ© cháu nên để cho cáºu ấy nghỉ ngÆ¡i.
Ông Billy gáºt đầu. Hai ngưá»i chúng tôi nhìn nhau, dá»… có đến cả má»™t phút dà i. Tôi những muốn há»i ông Billy vá» vai trò cá»§a ông trong chuyện nà y. Ông nghÄ© gì khì con trai cá»§a ông trở nên như thế chứ? Không hiểu được. Tôi chỉ biết là ông đã á»§ng há»™ Sam như thế nà o từ lúc khởi đầu thôi, váºy nên những kẻ sát nhân nà y sẽ chẳng đụng đến ông đâu. Là m sao ông lại có thể tá»± bà o chữa cho mình được nhỉ, tôi tháºt không thể tưởng tượng nổi.
Trong đôi mắt Ä‘en nhánh cá»§a ông, tôi cÅ©ng có thể nháºn ra hà ng trăm câu há»i dà nh cho mình, nhưng ông vẫn lặng im chịu đựng.
- Bác à – Mãi rồi tôi cÅ©ng lên tiếng, phá tan bầu không khà im lặng nặng ná» giữa hai ngưá»i – cháu sẽ ra biển má»™t lúc. Khi nà o cáºu ấy dáºy, bác nói giúp cháu là cháu Ä‘ang đợi nhé?
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi – Ông Billy gáºt đầu đồng ý.
Nhưng liệu ông ấy có nói giúp tôi không đây? Ừm, không sao, nếu ông ấy không là m, tôi sẽ lại cố gắng, đúng như váºy đấy!
Thế là tôi lái xe ra bãi biển Thứ Nhất, cho xe Ä‘áºu và o má»™t lô đất trống. Trá»i vẫn còn tối lắm – má»›i chỉ vừa sắp sang rạng đông cá»§a má»™t ngà y ảm đạm đầy mây – nên khi vừa tắt đèn pha xe, khó khăn lắm tôi má»›i nhìn thấy được cảnh váºt. Nhưng tôi cần phải để cho mắt quen vá»›i bóng tối, ngỡ hầu còn có thể tìm ra má»™t lối Ä‘i rất nhá» cắt qua má»™t đám cá» má»c cao. Ở đây lạnh hÆ¡n, gió thừ ngoà i mặt biển Ä‘en ngòm thổi và o lồng lá»™ng, tôi ấn sâu tay mình và o trong chiếc áo khoác mùa đông. Ãt ra thì mưa cÅ©ng đã ngừng rÆ¡i.
Tôi dấn bước xuống bãi, Ä‘i thẳng ra Ä‘áºp ngăn nước biển nằm vá» phÃa bắc. Không thể thấy được đảo James hay những hòn đảo khác, chỉ thấy được máºp má» hình dáng cá»§a những mép sóng. Má»™t cách cẩn trá»ng, tôi bước Ä‘i trên mấy tảng đá, không quên nhìn dưới chân, đỠphòng mấy khúc cây có thể khiến mình vấp ngã.
Và tôi đã tìm ra cái mà mình Ä‘ang tìm kiếm trước khi mà tôi nháºn thức được mình Ä‘ang…tìm kiếm cái gì? Chỉ còn cách có và i bước chân nữa thôi, từ trong tăm tối, nó lá» má» hiện ra: má»™t khúc gá»— dà i, mà u trắng phau, bị kẹt sâu trong đá. Bá»™ rẽ chằng chịt cá»§a nó hướng ra biển giống như hà ng trăm xúc tu má»ng manh. Tôi không dám chắc có phải là cái khúc cây mà tôi và Jacob lần đầu tiên đã ngồi trò chuyện hay không- cuá»™c trò chuyện đã tạo ra những thay đổi, những rối ren má»›i cho cuá»™c Ä‘á»i tôi, nhưng trông có vẻ vẫn là chốn cÅ©.
Tôi ngồi xuống đúng nơi mà tôi đã từng ngồi, phóng tầm mắt ra mặt biển đen ngòm không rõ hình dạng.
Trông thấy Jacob như váºy – trong lúc ngá»§, cáºu ta má»›i ngây ngô và dá»… bị tổn thương là m sao – bao ná»—i khiếp sợ trong tôi chợt tiêu tán, cÆ¡n phẫn ná»™ cá»§a tôi cÅ©ng theo đó mà vỡ tan. Tôi vẫn chưa thể thay đổi đôi mắt mù quáng cá»§a mình để mà nhìn thẳng và o sá»± tháºt, có vẻ như tôi cÅ©ng giống như ông Billy mất rồi, ấy là không thể nói lá»i buá»™c tá»™i Jacob. Không được, yêu thương không có nghÄ©a là đồng lõa, tôi tá»± nhá»§.
Má»™t khi mình yêu quý ai đó, thì không thể lúc nà o ngưá»i ta cÅ©ng đúng, và rồi mình cứ và o hùa vá»›i ngưá»i ta. Dù Jacob có giết ngưá»i hay không, cáºu ta vẫn là ngưá»i bạn tháºn nhất cá»§a tôi. Và tôi vẫn chưa biết phải xá» trà việc nà y như thế nà o.
Nhá»› lại vẻ mặt thanh thản cá»§a Jacob trong lúc ngá»§, lòng tôi bá»—ng trá»—i dáºy lên những mong muốn không thể chế ngá»± được vá» ná»—i phải bảo vệ cáºu ta. Tháºt phi lý hết sức.
Vô lý hay có lý đây? Tôi cứ “ngắm†đi “ngắm†lại mãi trong hồi tưởng vá» cái vẻ mặt bình lặng cá»§a Jacob mà ra sức động náo để tìm kiếm câu trả lá»i cho riêng mình, tìm cách che chở cho ngưá»i bạn nhá», lần lần, bầy trá»i chuyển thà nh xám lúc nà o tôi cÅ©ng không hay.
- Chà o chị Bella!
Tiếng kêu cá»§a Jacob vang lên từ chá»— tối khiến tôi giáºt nảy mình và đứng báºt ngay dáºy. Tiếng gá»i dịu dà ng, gần như là rụt rè; nãy giá» tôi vẫn mưá»ng tượng đến giá»ng nói ồm ồm như sóng vá»— và o bỠđá kia… nên trống ngá»±c tôi bắt đầu Ä‘áºp liên hồi. Ãnh bình minh Ä‘ang dần dần nho lên từ phÃa chân trá»i, tôi nháºn ra cái bóng cá»§a kẻ má»›i đến- nó tháºt khổng lồ.
- Jake hả?
Cáºu bạn chỉ còn cách tôi có và i bước chân. Từng bước, từng bước má»™t – những bước chân nặng trÄ©u lo âu – cáºu ta tiến lại gần.
- Bố em bảo chị có đến, chị chỠem lâu rồi, phải không? Em biết chị có thể đoán ra mà .
- Ừưư, chị nhá»› rồi – Tôi nhó như má»™t lá»i thì thầm
Im lặng má»™t lúc lâu…Dù rằng trá»i hãy còn tối lắm, vẫn chưa trông rõ má»™t thứ gì, váºy nhưng là n da cá»§a tôi bá»—ng giần giáºt cÆ¡ hồ như thể đôi mắt cáºu bạn Ä‘ang chú mục và o gương mặt cá»§a tôi. Hẳn ánh sáng đã đủ để Jacob Ä‘á»c được vẻ mặt cá»§a tôi, chẳng thế mà Jacob lại lên tiếng, giá»ng nói đột nhiên chuyển sang gắt gá»ng.
- Chị chỉ cần gá»i Ä‘iện thoại là được rồi mà – Cáºu ta nó má»™t cách cay nghiệt.
Tôi gáºt đầu nhìn nháºn:
- Chị biết.
Jacob bắt đầu dạo bước trên đá. Nếu nghe kỹ, loại bá» ngoà i tai tiếng sóng vá»— ì ầm, thể nà o cÅ©ng nháºn ra được tiếng bước chân rất Ä‘á»u cá»§a cáºu ta – hệt như má»™t Ä‘iệu nhảy gót hà i trên đá.
- Sao chị lại đến đây? – Jacob chợt ngừng bước, há»i.
- Chị nghĩ rằng nếu đối diện thì sẽ tốt hơn.
Cáºu bạn khụt khịt mÅ©i:
- Ồ, sẽ tốt hơn kia à .
- Jacob, chị muốn cảnh báo em vá»â€¦
- VỠđội kiểm lâm và thợ săn chứ gì? Äừng lo. Bá»n em biết cả rồi.
- Äừng lo à ? – Lần nà y thì tá»›i lượt tôi há»i gặng trong ná»—i hoà i nghi – Jake, há» có súng đấy! HỠđặt bẫy, treo giải thưởng và …
- Tụi em tá»± lo cho mình được – Jacob cà u nhà u, lại bước Ä‘i – Ngưá»i ta sẽ chẳng thu tháºp được gì đâu, ngoại trừ chỉ khiến má»i chuyện thêm phiá»n phức… Rồi há» sẽ lại sá»›m mất tÃch mà thôi.
- Jake – Tôi rÃt lên.
- Cái gì? Äấy là sá»± tháºt mà .
Giá»ng nói cá»§a tôi le lói ná»—i khiếp sợ.
- Là m sao em có thể… như váºy được? Em quen má»i ngưá»i mà . Bố chị cÅ©ng và o rừng rồi đấy! – à nghÄ© ấy khiến bụng tôi quặn lại.
Jacob lại dừng chân.
- Nhưng bá»n em có thể là m gì hÆ¡n được đây?
Trên cao, những đám mây đã được mặt trá»i khoác cho má»™t lá»›p áo mà u hồng. Bây giá» thì tôi đã có thể nhìn thấy rõ được sắc mặt cá»§a cáºu bạn – đầy ắp ná»—i giáºn dữ, chán nản và thất vá»ng.
- Em có thể…ừm, cố gắng không trở thà nh …ngưá»i sói được không? – Tôi đỠnghị bằng má»™t lá»i thầm thì.
Jacob tức tối vung cả hai tay lên cao.
- Chị là m như em chá»n cuá»™c sống đó cho mình không bằng – Cáºu ta nói như hét lên – Phá»ng có Ãch gì, khi mà bản thân chị cÅ©ng lo lắng cho những ngưá»i bị mất tÃch?
- Chị không hiểu ý em.
Jacob giáºn dữ nhìn tôi, đôi mắt tối sầm hẳn lại, còn đôi môi thì vặn lại trong tiếng gầm gừ.
- Chị có biết Ä‘iá»u gì là m cho em tức đến độ chỉ muốn phỉ nhổ không?
Tôi chùng xuống, vẻ mặt cá»§a cáºu ta mang đầy thái độ thù địch. Dưá»ng như Jacob Ä‘ang chá» má»™t câu trả lá»i, và tôi chỉ biết… lắc đầu.
- Cô đúng là kẻ giả nhân giả nghÄ©a, Bella ạ…cô ngồi đó, mà khiếp sợ? Công bằng chá»— nà o? – Äôi tay Jacob run bắn lên bần báºt vì tức giáºn.
- Giả nhân giả nghÄ©a? Khiếp sợ quái váºt mà tôi trở thà nh má»™t kẻ giả nhân giả nghÄ© ư, váºy là sao?
- Ôi trá»i! – Jacob rên rỉ, hai nắm tay run rẩy ép và o thái dương, đôi mắt nhắm nghiá»n lại – Cô có biết là cô vừa nói gì không>
- Sao cơ?
Cáºu ta tiến hai bước vá» phÃa tôi, cúi xuống, nhìn chằm chằm và o tôi bằng đôi mắt nảy lá»a.
- Ừm, tôi rất lấy là m tiếc vì tôi không phải là quái váºt đúng nghÄ©a theo cái “gu†cá»§a cô, Bella ạ. Tôi biết tôi không được vÄ© đại như bá»n hút máu ngưá»i không biết tanh, có đúng váºy không nà o?
Tôi nhảy dá»±ng lên, sừng sá»™ nhìn đáp trả lại cáºu ta.
- Vâng, không phải! – Tôi hét lên – Cáºu không phải như váºy, đồ ngốc, nhưng cáºu lại hà nh động như thế đó.
- Cô nói váºy là sao? – Jacob gầm lên, cả thân ngưá»i run rẩy vì bị kÃch động.
Và hoà n toà n bất ngá», giá»ng nói cá»§a Eward lại vang lên cảnh báo tôi:
- Em phải cẩn tháºn, Bella – Giá»ng nói em mượt như nhung cá»§a anh thánh thót bên tai tôi – Äừng đẩy cáºu ta Ä‘i quá xa. Em cần phải là m cho cáºu ta dịu lại.
Nhưng trong tình thế nà y đây, cho dù đó là lá»i nói trong đầu tôi cÅ©ng chẳng có chút kilo nà o đâu.
Tuy váºy, tôi vẫn muốn xuôi theo anh. Tôi sẽ là m bất cứ Ä‘iá»u gì vì giá»ng nói ấy.
- Jacob – Tôi xuống giá»ng, cố nói tháºt dịu dà ng, má»m má»ng – Có nhất thiết phải giết ngưá»i không, Jacob? Chẳng phải còn có cách khác hay sao? à tôi là nếu ma-cà -rồng mà còn biết cách tồn tại nhưng không phải giết ngưá»i, thì tại sao cáºu lại không thá» má»™t lần cố gắng chứ?
Kẻ khó hiểu kia thình lình đứng báºt dáºy, cÆ¡ hồ như những lá»i lẽ cá»§a tôi đã trở thà nh má»™t dòng Ä‘iện chạy xuyên qua ngưá»i cáºu ta. Äôi lông mà y cá»§a cáºu giãn ra hết cỡ, còn đôi mắt thì mở trừng trừng.
- Giết ngưá»i? – Cáºu ta há»i lại.
- Chứ cáºu nghÄ© là chúng ta Ä‘ang nói vá» chuyện gì váºy?
Jacob thôi không còn run rẩy nữa. Cáºu ta hồ nghi nhìn tôi vá»›i đôi chút hy vá»ng:
- Em tưởng là chúng ta Ä‘ang nói vá» thái độ căm phẫm cá»§a chị dà nh cho ngưá»i sói.
- Ôi trá»i Æ¡i, Jake, không phải như váºy. Không phải vì em là …sói. Chuyện đó không có là gì hết – Tôi khẳng định má»™t cách chắc nịch và tôi biết mình nói ra Ä‘iá»u đó là rất tháºt lòng. Sá»± tháºt đúng là như váºy, tôi chẳng quan tâm đến việc cáºu ta biết thà nh má»™t con sói khổng lồ; đối vá»›i tôi, cáºu ta vẫn là Jacob mà thôi – Nếu em có thể tìm được cách không săn ngưá»i nữa…ừm, tất cả những Ä‘iá»u đó là m chị khó chịu. Há» là những ngưá»i vô tá»™i, Jake ạ, há» cÅ©ng giống như bố chị, Charlie, và chị không thể cứ nhắm mắt mà là m ngÆ¡ trong khi em…
- Thế ư? Tháºt chứ? – Jacob ngắt lá»i tôi, nụ cưá»i lại xuất hiện trên môi – Chị chỉ sợ em là má»™t kẻ giết ngưá»i à ? Äó là lý do duy nhất phải không? Lý do đó còn chưa đủ hay sao ?
Jacob phá ra cưá»i sằng sặc.
- Jacob Black , chuyện nà y có gì là vui chứ!
- Äúng đúng – Cáºu ta đồng ý , nhưng vẫn còn cưá»i giòn như nắc nẻ.
Jacob lại sải một bước dà i đến chỗ tôi , rồi bắt ngỠôm chầm lấy tôi.
- Chị nói tháºt chứ , tháºt sá»± chị không quan tâm đến việc em biến thà nh má»™t con chó khổng lồ chứ? – Cáºu ta há»i , giá»ng nói đầy phấn khÃch vang lên bên tai tôi.
- Không – Tôi thở dốc – Nhưng … không – thể - không -thở -được , Jake!
Jacob vội buông tôi ra , nhưng vẫn nắm lấy 2 cánh tay của tôi.
- Em không phải là kẻ sát nhân Bella ạ.
Tôi quan sát sắc mặt cá»§a Jacob , rõ rà ng cáºu ta nói tháºt.Má»™t sá»± thanh thản lan tá»a khắp tâm hồn tôi.
- Tháºt chứ ? – Tôi há»i.
- Tháºt – Jacob nói chắc như Ä‘inh đóng cá»™t.
Bây giá» tá»›i lượt tôi ôm chầm lấy ngưá»i bạn nhá».Bất giác tôi nhá»› lại ngà y đầu tiên bên 2 chiếc xe mấy – cáºu ta tháºt to lá»›n , còn tôi…Lần nà y, tôi thấy mình tháºt nhá» bé, nhở bé hÆ¡n cả má»™t đứa trẻ nữa.
CÅ©ng giống như lần ấy , ngưá»i bạn nhá» luồn tay và o tóc tôi.
- Em xin lá»—i vì đã gá»i chị là kẻ giả nhân giả nghÄ©a – Jacob thá»§ thỉ.
- Chị xin lá»—i vì gá»i em là kẻ sát nhân.
Ngưá»i bạn nhá» báºt cưá»i sảng khoái.
Váºy thì … Chợt nhá»› ra má»™t chuyện , tôi lùi lại để có thể nhìn rõ khuôn mặt cá»§a Jacob .Äôi lông mà y cá»§a tôi nhÃu lại trong ná»—i lo lắng :
- Váºy còn Sam là sao ? Những ngưá»i khác thì thế nà o?
Jacob lắc đầu , mỉm cưá»i hồn háºu như thể vừa trút bỠđược khá»i đôi vai má»™t gánh nặng.
- Tất nhiên là không .CHị không nhá»› bá»n em đã tá»± giá»›i thiệu mình là gì sao?
Ký ức trong tôi bá»—ng chốc trở nên thông thưá»ng…Tôi chỉ phải suy nghÄ© có má»™t giây…
- Những chiến binh.
- ChÃnh xác đấy.
- Nhưng chị không hiểu.Những gì Ä‘ang diá»…n ra trong rừng thì phải giải thÃch như thế nà o đây? Những du khách bị mất tÃch , rồi còn máu nữa ?
Trong tức khắc , Jacob nghiêm mặt lại , nỗi lo lắng lại lần nữa quất và o trong đôi mắt.
- Bá»n em Ä‘ang cố gắng là m nhiệm vụ cá»§a mình, chị Bella ạ.Bá»n em đã cố gắng hết sức để bảo vệ há» nhưng lúc nà o bá»n em cÅ©ng cháºm chân má»™t bước.
- Bảo vệ bá»n há» thoát khá»i cái gì? Không lẽ trong rừng có gấu tháºt sao?
- Chị Bella cá»§a em Æ¡i , bá»n em chỉ bảo má»i ngưá»i khá»i má»™t thứ duy nhất mà thôi… đó là kẻ thù cá»§a bá»n em.Äó là là do vì sao bá»n em tồn tại… tại vì bá»n chúng cÅ©ng tồn tại.
Tôi ngây ngưá»i ra , mặt vẫn chú mục và o Jacob , váºy thì chỉ còn má»™t đáp án mà thoi, kẻ sát nhân chÃnh là …Máu dần rút khá»i mặt tôi . má»™t tiếng thét nhá» nhưng chứa đựng bao ná»—i kinh hoà ng báºt khá»i môi tôi.
Jacob gáºt đầu.
- Em nghÄ© là chị , hÆ¡n ai hết , có thể nháºn ra được Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra.
- Lauren- Tôi thá»u thà o – Hắn ta vẫn còn ở đấy.
Jacob chớp chớp mắt , nghểnh đầu sang một bên.
- Lauren là ai?
Ôi cái đầu cá»§a tôi Ä‘ang rối tung rối mù cả lên, tôi cố gắng lá»c ra những gì chÃnh xác nhất để trả lá»i.
- Em biết mà … em đã thấy hắn trên đông cỠđấy thôi.Em đã ở đó , và em đã ngăn không để hắn giết chị…
- Àaaa, là con ráºn tóc Ä‘en phải không? – Jacob mỉm cưá»i, má»™t nụ cưá»i rất dữ dằn – Äấy là tên hắn à ?
Tôi bá»§n rá»§n cả ngưá»i.
- Em Ä‘ang nghÄ© gì váºy?- Tôi thá»u thà o – Hắn đã có thể giết em rồi đấy! Jake ạ , em không biết kà nguy hiểm thế nà o đâu.
Má»™t trà ng cưá»i đắc chà lại vang lên cắt lá»i tôi.
- Ôi dà o , Bella, chỉ còn má»—i má»™t tên ma cà rồng thì nà o phải là vấn đỠgì to tát đối vá»›i má»™t đội hung mạnh như bá»n em đâu.Chuyện đó còn dá»… như trở bà n tay ấy , còn vui nữa là đằng khác!
- Dễ? Cái gì dễ?
- Thì giết cái con quỉ hút máu tÃnh giết chị đó.À , giá» thì em không liệt hắn và o trong danh sách những tên sát nhân nữa – Jacob nói them – Ma cà rồng không thể coi là ngưá»i được.
Tới nước nà y thì tôi chỉ còn có thể trệu trạo được và i tiếng mà thôi
- Em… đã …giết… Lauren… rồi ư?
Jacob gáºt đầu.
- Äúng , đấy là công sức cả cả nhóm – Cáºu bạn nhẹ nhà ng chỉnh lại.
- Váºy là Lauren đã chết tháºt rồi sao? – Tôi thá»u thà o.
- Chị không buồn vá» chuyện đó chứ , phải không? Hắn tÃnh giết chị kia mà … và hắn đã ra tay; Bella ạ , bá»n em đã chắc chắn Ä‘iá»u đó nên má»›i tấn công.Chị cÅ©ng biết mà , đúng không
- Chị biết Ä‘iá»u đó.Không, chị không buồn…ừm chị…- Tôi cần phải ngồi xuống đã.Hai chân cá»§a tôi loạng choạng lùi lại cuối cùng cÅ©ng cảm nháºn được khúc gá»— cạ nhẹ và o bắp chân mình , thế là tôi đổ sáºp ngưá»i xuống đó – Lauren chết rồi.Hắn sẽ không đến tìm chị nữa.
- Chị không bị mất trà đấy chứ? Hắn đâu phải ;à má»™t trong những ngưá»i bạn cá»§a chị hay là gì gì đâu , phải không nà o?
- Bạn chị ư? – Tôi nhìn Jacob chằm chằm, tá»± dưng thấy váng vất và lung túng , không biết phải là m gì, nhưng trên hết là …nhẹ nhõm; phải, tôi Ä‘ang nhẹ nhõm chưa từng thấy.Äôi mắt cá»§a tôi bắt đầu ươn ướt, tôi lắp bắp – Không đâu, Jake ạ.Chị cảm thấy…thấy lòng nhẹ thênh.Chị cứ nghÄ© rằng hắn Ä‘ang Ä‘i lung chị…Hằng đêm, chị cứ lo canh cánh rằng hắn sắp bắt mình tá»›i nÆ¡i, chị chỉ dám hi vá»ng rằng hắn chi bắt mình thôi và tha cho bố.Chị rất sợ , Jacob ạ…Nhưng bằng cách nà o váºy?Hắn là ma cà rồng mà ! Là m sao em có thể giết hắn được? Hắn rất mạnh , cứng như đá cẩm thạch váºy
Ngưá»i bạn nhá» nhẹ nhà ng ngồi xuống bên cạnh tôi , quà ng tay ôm lấy tôi, vá»— vá»:
- Thì bá»n em cÅ©ng có thể tạng giống như váºy mà , chị Bella.Bá»n em cÅ©ng rất mạnh, rất cứng.Em ước gì khi ấy, chị nói vÆ¡i em rằng chị rất sợ.Nhưng chị không cần phải sợ nữa.
- Nhưng em có ở bên chị đâu? – Tôi lầm bầm, tư lự.
- Ừ nhỉ , chị nói đúng.
- À à Jake… chị nghÄ© là em có biết…ừm đêm qua em nói là em ở trong phòng chị là sẽ không an toà n cho em.Em cÅ©ng biết rằng ma cà rồng có thể đến bắt chị, đúng không.Có phải em muốn nói như váºy không?
Jacob ngỡ ngà ng trong giây lát, rồi cáºu ta cúi mặt xuống đất:
- Không, em không có ý đó.
- Thế thì tại sao em lại nghĩ rằng em ở đó thì sẽ không an toà n?
Ngưá»i bạn nhá» ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt ra chiá»u có lá»—i:
- Em không nói rằng Ä‘iá»u đó không an toà n cho em.Lúc ấy, em chỉ nghỉ cho chị thôi.
- Em nói váºy là sao?
Jacob lại cúi mặt xuống đất. đá đá chân và o phiến đá.
- Lý do em không được ở bên chị không chỉ có má»™t đâu , chị Bella.Em không được phép kể vá»›i chị bà máºt cá»§a bá»™ tá»™c em , đó chỉ là má»™t lý do thôi, ngoà i ra, còn là vì Ä‘iá»u đó sẽ không an toà n cho chị .Nếu em nổi Ä‘iên…nếu em tức giáºn …chị có thể sẽ bị thương
Tôi ngẫm nghÄ© Ä‘iá»u đó má»™t lúc lâu:
-Váºy là em đã từng nổi khùng… khi chị mắng em … và em đã tức đến run cả ngưá»i…?
-Vânggg – Ngưá»i bạn nhá» cuối mặt xuống thấp hÆ¡n nữa – Em phải giữ cho mình luôn dược bình tÄ©nh.Em thá» vá»›i chị rằng em không muốn nổi khùng má»™t chút nà o, dù cho chị có la lối gì em Ä‘i chăng nữa.Nhưng rồi, nhưng rồi… em đã rất buồn khi ngỡ rằng mình sẽ mất chị… khi chị không thể chấp nháºn con ngưá»i tháºt cá»§a em…
-Thế thì Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra… khi em nổi khùng ấy? – Tôi thì thầm há»i.
-Em sẽ biến thà nh sói – Jacob cÅ©ng thì thầm khi đáp lá»i.
-Em không cần phải đợi đến khi trăng tròn sao?
Jacob trố mắt nhìn tôi:
-Äó chỉ là mấy phiên bản cá»§a Hollywood thôi chị, không đúng lắm đâu – Rồi ngưá»i bạn nhá» tuổi thở dà i, nghiêm nghị trở lại – Chị không cần phải quá căng thẳng đâu, Bella.Bá»n em Ä‘ang để tâm đến chuyện nà y.Và bá»n em sẽ đặc biệt để mắt tá»›i chú Charlie cùng những ngưá»i khác… bá»n em sẽ không để cho chú xảy ra chuyện gì đâu.Hãy tin em nhé.
Hình như, hình như có má»™t cái gì đó… má»™t Ä‘iá»u gì đó… Ä‘ang dần hiện hình, mà đáng lẽ tôi phải nháºn ra ngay rồi má»›i phải – cÅ©ng bởi chuyện Jacob và những ngưá»i bạn đã đánh bại Lauren khiến tôi phân tâm, nên trong má»™t lúc tôi đã hoà n toà n bá» sót nó – Và cái Ä‘iá»u gì đó vừa má»›i bùng nổ trong đầu tôi khi Jacob dùng đến thì hiện tại.
Bá»n em Ä‘ang để tâm đến chuyện nà y.
Váºy là má»i chuyện vẫn chưa kết thúc.
-Lauren chết rồi – Tôi há hốc miêng ra vì ngạc nhiên, toà n than bỗng dưng cứng như đá.
-Bella? – Jacob thảng thốt, đặt tay lên gò má tái mét không còn một hột máu của tôi.
-Nếu Lauren đã chết… má»™t tuần trước thì hiện thá»i,má»™t kẻ khác Ä‘ang nháºn lãnh vai trò kẻ sát nhân.
Jacob gáºt đầu, 2 hà m răng cá»§a cáºu ta nghiến chặt và o nhau , và cáºu ta gầm gè:
- Bá»n chúng có 2 tên. Tụi em cho rằng ả bạn tình cá»§a hắn rất muốn quyết đấu má»™t tráºn sống mái vá»›i tụi em lắm – theo truyá»n thuyết, bá»n chúng sẽ không để cho chị yên đâu, má»™t khi chị đã giết chết bạn tình cá»§a chúng – hiện thá»i thì ả cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng rồi sẽ sá»›m chưá»ng mặt ra thôi.Cháºc, giá như tụi em biết được ả Ä‘ang nhắm tá»›i con mồi nà o thì sẽ dá»… tóm được ả hÆ¡n.Nhưng chẳng thấy ả bá»™c lá»™ Ä‘iá»u đó.Ả cứ chạy loanh quanh vòng ngoà i, cÆ¡ hồ như ả Ä‘ang kiểm tra khả năng phòng bị cá»§a tụi em, hầu tìm đưá»ng lá»t và o trong… nhưng mà đÃch đến là ở chá»— nà o? Ả muốn đến đâu? Sam thì cho rằng ả Ä‘ang tìm cách chia cắt tụi em, để chá» thá»i cÆ¡ …
Giá»ng nói cá»§a ngưá»i bạn nhá» má»—i lúc má»™t nhạt dần, nhòa dẫn mãi cho đến lúc nghe chẳng khác gì má»™t má»› âm thanh Ä‘ang chạy xuyên qua má»™t đưá»ng hầm dà i rồi Ä‘á»ng lại, để cuối cùng , tôi không còn cảm nháºn được những lá»i lẽ ấy nữa.Trán tôi bắt đầu rịn mồ hôi, còn bụng thì quặn lại như thể cÆ¡n Ä‘au bụng vừa nhá»› đến tôi viếng thăm. ChÃnh xác thì tôi giống như Ä‘ang phát bệnh.
Má»™t cách đưá»ng đột, tôi chao ngưá»i ra khá»i vòng tay cá»§a Jacob , gục lên than cây.Cả than hình cá»§a tôi nằm trong tình trạng chấn động vá»›i những cố gắng vô Ãch, cái bao tá» trống rá»—ng cuả tôi bắt đầu thắt lại cùng những cÆ¡n buồn nôn đáng sợ, dù rằng tôi chẳng có thứ gì để mà nôn ra cả
Victoria Ä‘ang ở đây, Ä‘ang lung bắt tôi, giết hại những du khách trong rừng – nÆ¡i bố tôi Ä‘ang tiến hà nh những công việc Ä‘iá»u tra…
Äầu óc tôi bắt đầu quay mòng mòng như chong chóng được gió.
Jacob đặt cả 2 tay lên vai tôi, giữ cho tôi không bị trươt xuống đá.Tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được hÆ¡i thở ấm áo cá»§a cáºu ta Ä‘ang phả lên má mình.
-Bella , có chuyện gì váºy?
-Victoria – Hụt hơi, nhưng tôi vẫn thở lấy thở để, các hoạt động hô hấp trong tôi cứ bị đứt quãng từng hồi, từng hồi… rất khó chịu.
Trong đầu tôi, Edward băt đầu gầm ghè cái tên ấy trong phẫn nộ.
Tôi vẫn còn cảm nháºn được Jacob Ä‘ang nâng tôi dáºy, và trong sá»± lung túng vụng vá», cáºu bạn kéo tôi và o long, để cái đầu không còn chút sinh khà nà o cá»§a tôi gục lên vai cá»§a cáºu
Bằng sá»± ná»— lá»±c hết mình, Jacob cố gắng giữ lấy tôi cố định trong tư thế ấy. không để cho tôi phaỉ chịu gáºt gưởng.Ngưá»i bạn nhá» vuốt mái tóc ướt đãm mồ hôi cá»§a tôi ra sau , không để cho chúng xõa xuống che kÃn khuôn mặt tôi ra,.
-Ai thế? – Jacob há»i- CHị có nghe thấy em nói gì không Bella? Chị Bella?
-Cô ta không pải bạn tình cá»§a Lauren đâu. Tôi thẻ thá»t nói bên vai cá»§a Jacob – Bá»n há» chỉ là bạn cÅ© thôi…
-Chị có muốn uống nước không? Hay đến bác sÄ© nhé? Nói cho em biết em phải là m gì Ä‘i – Ngưá»i bạn nhá» tha thiết yêu cầu trong niá»m hoảng hốt tá»™t độ.
-Chị không ốm đâu… Chị sợ lắm – Tôi thá»u thà o giải thÃch.Cái từ sợ kia cÅ©ng chảng đủ diá»…n tả tâm trạng cá»§a tôi lúc nà y.
Jacob vỗ nhè nhẹ và o lưng tôi:
-Chị sợ Victoria nà y hả ?
Tôi gáºt đầu, không khá»i tùng mình.
-Victoria có ohair ả tóc đỠkhông?
Ngưá»i tôi lại run lên , giá»ng nói cá»§a tôi hốt nhiên trở thà nh thút thÃt:
-Ừ.
-Sao chị biết ả không phải là bạn tình của con quỉ chết dẫm kia ?
-Lauren kể cho chị rằng Jame à bạn tình cá»§a cô ta – Tôi giải thÃch , và như má»™t phản xạ tá»± nhiên , cánh tay mạng sẹo suổt Ä‘á»i cá»§a tôi bá»—ng giần giáºt.
Jacob giữ chặt lấy tôi bằng cánh tay to khá»a cá»§a mình, đồng thá»i năng mặt tôi hướng ra trước .Ngưá»i bạn nhá» nhìn tháºt sau và o đôi mắt tôi:
-Tên quỉ đó còn kể gì với chị nữa không, Bella? Chị có biết ả muốn gì không?
-Tất nhiên là chị biết – Tôi thá»u thà o - Ả muốn bắt chị.
Jacob trợn mắt. nhưng ngay sau đó lại sa sầm xuống , chỉ còn lại khe hở hẹp /
-Tại sao ? – Cáºu bạn há»i gặng
-Vì Edward đã giết James – Tôi thá»u thà o. Jacob giữ tôi chặt đến độ tôi không cần phải bấu chặt lấy cái lá»— hổng vô hình má»—i lần nhắc tá»›i tên anh nữa… Cáºu ta ghì cứng lấy tôi – Cô ta … không thể quên được.Nhưng Lauren bảo rằng cô ta nghÄ© giết chị sẽ hay hÆ¡n là giết Edward.Bạn tình phải chết cho bạn tình .Hình như cô ta đã không biết … vẫn chưa biết rằng… rằng…- Tôi nuốt không khà và o há»ng má»™t cách khó khăn – Rằng má»i chuyện đã không còn như xưa nữa.Edward đã không còn như xưa… nữa…
Jacob toà n tâm toà n ý nuốt từng lá»i nói cá»§a tôi, gương mặt cá»§a ngưá»i bạn nhá» tuổi biểu hiện đầy đủ các cung báºt cá»§a cảm xúc.
-Chuyện là váºy sao ? Tại sao bá»n nhà Cullen lại bá» Ä‘i?
-Vì cuối cùng , chị chỉ là má»™t con ngưá»i không hÆ¡n không kém.Không có gì đặc biệt cả - Tôi giải thÃch. Ngưá»i run lên má»™t cách yếu á»›t.
Có má»™t âm thanh gì đó nghe như tiếng gầm gừ - không hẳn là tiếng gầm gừ , vẫn còn má»™t chút gì đó tiếng háºm há»±c cá»§a con ngưá»i- Ä‘ang sôi lên trong lồng ngá»±c cá»§a Jacob .
- Một khi tên ma cà rồng đó đã ngu ngốc đến mức ấy rồi thì….
- Chị xin em – Tôi kêu lên má»™t cách thiểu não - Chị xin em đấy,Äừng.
Jacob ngần ngừ má»™t lúc, nhưng rồi cÅ©ng chịu gáºt đầu đồng ý.
- Chuyện nà y rất quan trá»ng - Ngưá»i bạn nhá» lặp lại, toà n bá»™ gương mặt cá»§a cáºu ta lúc nà y hằn đầy những tÃnh toán.
- Äây Ä‘Ãch thị là điá»u mà tất cả bá»n em Ä‘á»u muốn biết. Chúng ta cần phải thông báo ngay đến má»i ngưá»i.
Ngưá»i bạn nhỠđứng dáºy, vá»±c tôi đứng lên theo. Cáºu ta dung cả hai tay để giữ lấy thắt lưng tôi, đến khi chắc chắn tôi sẽ không ngã nữa má»›i thôi.
- Chị không sao đâu – Tôi nói dối.
Nhưng Jacob vẫn giữ lấy một cánh tay của tôi.
- Chứng minh đi nà o.
Ngưá»i bạn nhỠđưa tôi trở lại chiếc xe tải.
- Chúng ta Ä‘i đâu? – Tôi há»i.
- Em vẫn chưa biết – Jacob tháºt thà thú nhân – Em sẽ gá»i má»i ngưá»i tá»›i há»p. À, chị hãy chỠở đây má»™t lát nhé! Cáºu ta để tôi dá»±a lưng và o chiếc xe tải rồi buông tay.
- Em đi đâu thế?
- Em sẽ trở lại ngay – Jacob hứa má»™t cách chắc chắn rồi quay gót, Ä‘i như lao qua chá»— Ä‘áºu xe, chạy như bay qua đưá»ng hướng thẳng và o bìa rừng. Cứ thế, bong cáºu thấp thoáng sau những rặng cây, mau mắn, má»m mại như má»™t con hưou.
- Jacob! – Tôi gá»i vá»›i theo muốn khản cả giá»ng, nhưng Jacob đã Ä‘i rồi.
Äây không phải là lúc thÃch hợp để ở má»™t mình. Sau và i giây Jacob khuất dạng, tôi bá»—ng rÆ¡i và o tình trạng thở quá nhanh. Vô cùng hoảng hốt, tôi lê mình và o cabin, khóa trái cá»a lại liá»n tắp lá»±. Ấy váºy mà tôi cÅ©ng vẫn chẳng cảm thấy khá hÆ¡n.
Victoria Ä‘ang săn lung tôi. Quả là nhá» có may mắn mà cô ta vẫn hcưa tìm ra được tôi – à , may mắn cùng năm ngưá»i sói trẻ tuổi kia nữa. Tôi nghe tiếng thở cá»§a mình buốt nhói. Dù cho Jacob có nói gì, nhưng cái ý nghÄ© ngá»i bạn nhá» Ä‘ang ở đâu đó gần gần Victoria cÅ©ng đủu cho tôi cảm thấy rụng rá»i cả chân tay. Tôi không quan tâm đến việc cáºu ta sẽ trở thà nh gì khi cÆ¡n tức giáºn cá»§a cáºu ta vượt quá mức kiểm soát. Hiện tại, trong đầu tôi chỉ có má»—i hình ảnh cá»§a con ngưá»i gá»›m ghiếc kia, gương mặt hoang dại cá»§a cô ta, cùng dáng vẻ bất tá» sặc mùi tá» khà …
Nhưng mà theo lá»i cá»§a Jacob thì Laurent đã không còn có mặt trên cõi Ä‘á»i nà y nữa rồi. Liệu có thể như váºy được sao? Edward – như má»™t phản ứng tá»± nhiên, tôi dưa tay ghì lấy ngá»±c mình – đã kể vá»›i tôi rằng ma-cà -rồng khó bị tiêu diệt lắm cÆ¡ mà . Chỉ có ma-cà -rồng má»›i là m được việc đó thôi. Tuy nhiên, Jake đã nói rằng ngưá»i sói cÅ©ng có thể tạng tương tá»± như váºy…
Cáºu bạn ấy cÅ©ng nói rằng nhóm cá»§a cáºu sẽ đặc biệt để mắt đến bố tôi - rằng tôi có thể tin ngưá»i sói sẽ bảo vệ bố tôi được an toà n. Nhưng là m sao tôi có thể tin Ä‘iá»u Ä‘o đây? Không ai trong chúng tôi an toà n cả! Nhất là Jacob, nếu cáºu ta cứ kiên quyết xen và o giữa Victoria và bố tôi .. xen và o giữa Victoria và tôi.
Tôi có cảm giác như mình lại sắp phải nôn thốc nôn tháo.
“ Cốc, cốc, cốcâ€, cá»a sổ cabin bên phÃa tôi ngồi bá»—ng phát ra tiếng động….Khiếp đảm, tôi bắt đầu rên rỉ - Nhưng đó là Jacob, ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi đã quay trở lại. Những ngón tay thanh mảnh, run run cá»§a tôi xoay sở mãi má»›i mở được cá»§a xe.
- Chị sợ lắm ư? - Cáºu bạn há»i trong lúc chui và o cabin. Tôi chỉ lẳng lặng gáºt đầu.
- Äừng sợ. Bá»n em sẽ bảo vệ chị, cả chú Charlie nữa. Em xin hứa đấy.
- Cái ý nghÄ© em Ä‘i tìm Victoria còn đáng sợ hÆ¡n cả cái ý nghÄ© cô ta Ä‘i tìm chị nữa kìa – Tôi thá»u thà o nói.
Jacob báºy cưá»i khúc khÃch.
- Chị phải tin tưởng và o bá»n em má»›i phải chứ. Như thể bị sỉ nhục đấy, biết không?
Tôi lắc đầu. Tôi đã được chứng kiên táºn mắt ma cà rồng hà nh xá» như thế nà o rồi.
- Em vừa đi đâu thế?
Cáºu bạn bặm môi lại, không nói năng gì.
- Sao thế? Lại bà máºt à ?
Jacob chau mà y:
- Không hoà n toà n như váºy. Chỉ hÆ¡i không mình thưá»ng má»™t chút thôi. Em không muốn là m chi chị phải sợ.
- Trong chuyện nà y, chị cÅ©ng là kẻ không bình thưá»ng mà , em cÅ©ng biết rồi đấy – Tôi cố gắng nở má»™t nụ cưá»i tháºt tươi, nhưng … không thà nh công lắm.
Jacob thì cưá»i toe toét trở lại rất dá»… dà ng.
- Chắc váºy quá hả. Thôi được rồi. Chị biết không, khi bá»n em là sói, bá»n em có thể … nghe được lẫn nhau.
Äôi long mà y cá»§a tôi nhÃu lại đầy vẻ ngá» nghệch.
- Không phải là nghe âm thanh đâu - Ngưá»i bạn nhá» tiếp tục giải thÃch – mà là … bá»n em có thể nghe được suy nghÄ© ..cá»§a nhau…cho dù bá»n em có ở cách xa nhau đến thế nà o. Äiá»u nà y rất có Ãch khi tụi em Ä‘i săn, nhưng bù lại, phải chịu nhiá»u đâu đớn lắm.. Tháºt xấu hổ quá…chưa có ai có những bà máºt kiểu như váºy cả. Kỳ lạ tháºt, chị nhỉ?
- Có phải đó là điá»u mà đêm qua em đỠcáºp đến không, khi em nói rằng em sẽ kể vá»›i má»i ngưá»i em đã gặp chị dù rằng trong long em không muốn là m việc đó?
- Chị nhanh nhạy lắm.
- Cám ơn em.
- Chị cÅ©ng rất có duyên…vá»›i những chuyện kỳ lạ. EM nghÄ© chắc bà máºt má»›i nà y cá»§a em sẽ khiến chị khó chịu lắm.
- Không đâu …ừm,em không phải là ngưá»i đầu tiên chị biết có khả năng nà y. Váºy nên Ä‘iá»u nà y không khiến chị ngạc nhiên lắm.
- Tháºt sao?...Khoan đã…Chị Ä‘ang nói đến quá»· hút máu trong lòng chị hả?
- Chị mong rằng em không gá»i há» như váºy.
Jacob báºt cưá»i khúc khÃch.
- ÄÆ°á»£c thôi, váºy thì nhà Cullen hả chị?
- Chỉ có…chỉ có Edward thôi. Tôi kêu lên còng một tay ôm lấy than mình.
Jacob cỠvẻ ngạc nhiên, song tất nhiên cũng chẳng lấy là m dễ chịu gì khi biết được chuyện nà y.
- Em cứ ngỡ đó là chuyện tầm phà o. EM cÅ©ng nghe nói là ma cà rồng có những năng lá»±c đặc biết, nhưng em tưởng mấy cái đó chỉ có trong truyá»n thuyết mà thôi.
- Còn cái nà o chỉ có trong truyá»n thuyết nữa không?- tôi há»i ngưá»i bạn nhá» má»™t cách châm biếm.
Jacob cáu kỉnh nhìn tôi, nói:
- Chắc là không. Thôi được rồi, chúng ta sẽ gặp Sam và mấy ngưá»i kia ở chá»— chúng ta hay táºp xe máy nhé.
Tôi báºt công tắc và cho xe tiến thẳng ra đưá»ng cái.
- Váºy là ban nãy, em biến thánh sói để nói chuyện vá»›i Sam hả? – Tôi lên tiếng , tÃnh hiếu kỳ bất giác trá»—i dáºy.
Jacob gáºt đầu có vẻ rất ngượng nghiụ.
- Dạ, em cố gắng là sói chỉ trong khoảng thá»i gian ngắn thôi…và cố gắng không nghÄ© đến chị, váºy nên má»i ngưá»i sẽ không biết chúng ta Ä‘i cùng vá»›i nhau.EM sợ Sam không cho em đưa chị theo.
- Äiá»u đó sẽ chẳng ngăn cản được chị đâu.- Tôi vânc chưa thể tống khứ ra khá»i đầu mình cái nháºn thức Sam là ngưá»i xấu được. Cứ má»—i khi nghe thất tên anh ta là 2 hà m răng cá»§a tôi nghiến và o nhau tháºt chặt.
- Vâng, nhưng mà điá»u đó thì lại ngăn cản được em đấy – Jacob trả lá»i, gương mặt lại Ä‘ong đầy những á»§ ê - Chị còn nhá»› đêm hôm qua không, em đã không thể nói rõ vá»›i chị.Em đã không thể kể tất tần táºt sá»± tháºt.
- Ừ ư ư. Trông em xứ như bị tắt thở ấy.
Jacob báºt cưới khúc khÃch, nhưng chẳng tá» vẻ gì là vui cả.
- CÅ©ng chẳng còn gì phải giấu nhau nữa. Sam dặn em không được kể vá»›i chị. Anh ấy là …đội trưởng, chị biết mà . Là thá»§ lÄ©nh đấy.Khi anh ấy bảo tụi em phải là m thế nà y, hay không được là m thế kia…Khi anh ấy muốn má»i chuyện phải được tiến hà nh như thế nà o, ừm, thì bá»n em không má»™t đứa nà o được là m trái ý hết.
- Lạ nhỉ - Tôi là u bà u.
- Äúng, quả có lạ tháºt. - Ngưá»i bạn nhá» cÅ©ng đồng ý vá»›i tôi - Giống như đắc tÃnh cá»§a lá»i sói váºy.
- HỠ- Tôi chỉ đáp lại được có thế.
- Có đến hà ng tá nhứng thứ ấy…đặc tÃnh cá»§a loà i sói ấu mà . Em vẫn còn Ä‘ang há»c. Em không thể tưởng tượng được Sam đã ra sao, khi phải má»™t mình trải qua nhứng Ä‘iá»u ấy má»™t mình. Trong khi cứ thá»±c mà nói, có cả đội bên cạnh giúp đỡ mà cÅ©ng còn phaỉ chịu lắm gian truân nữa kìa.
- Sam trai qua chuyện ấy chỉ có một mình thôi sao?
- Dạ - Giá»ng nói cá»§a Jacob bá»—ng chùng xuống – Khi em biến đổi, đó là điá»u ….hãi hung nhất, kinh khá»§ng nhất mà em đã phải trải qua…Nó vượt xa tất cả những gì em có thể tưởng tượng ra được…Nhưng em không hỠđơn độc….Nhiá»u lá»i chỉ dẫn đã hiện ra trong đầu em, giải thÃch cho em biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra, và em cần phải là m những gì. Có lẽ những lá»i chỉ bảo, động viên đó đã giúp em còn kiểm soát được mình. Nhưng mà Sam…- Nói tá»›i đây, ngá»i bạn nhá» lắc đầu - Chẳng có ai giúp đỡ Sam cả.
Thế thì cần phải thay đổi cách nghÄ© thôi. NGhe Jacob kể rõ như váºy, không thể nà o mà không má»§i long trước Sam. Tôi phải luôn tá»± nhắc mình rằng không có lý do gì để ghét con ngưá»i ấy má»›i được.
- À nà y, liệu má»i ngưá»i có nổi giáºn khi thấy chị Ä‘i vá»›i em không? – Tôi há»i.
Jacob tức thì nhăn mặt ,lè lưỡi:
- Ờ, cái nà y thì cũng dám lắm đấy.
- Có lẽ chị không nên…
- Không, không sao đâu – Jacob trấn an tôi - Chị biết hang tá chuyện có thể giúp Ãch cho bá»n em nhiá»u mà . Chị không có vẻ gì là ngá»i há»i hợt, chắng quan tâm gì đến thế gá»›i cung quanh. Chị giống như là …em cÅ©ng không biết nữa, Ä‘iệp viên hay là gì ấy.Chị theo sát má»i hoáºt động cá»§a kẻ thù.
Tôi không khá»i giáºt mình khi nghe những lá»i lẽ vừa rồi và bất giác cau mà y vá»›i chÃnh mình. Không lẽ …đó là điá»u Jacob muốn ở tôi? Những thông tin tay trong có thể giúp há» tiêu diệt được kẻ thù cá»§a há»?Dù sao thì tôi cÅ©ng không phải Ä‘iệp viên hay Ä‘iệp báo gì ráo. Tôi không chá»§ ý thu tháºp những tin tức đó. Lá»i nói cá»§a Jacob bất giác khiến cho tôi có cảm tưởng như mình Ä‘ang là má»™t kẻ phản bá»™i.
Nhưng tôi vẫn muốn cáºu ta ngăn chặn được Victoria , đúng thế không nhỉ?
Không, không đúng.
Tôi rất mong Victoria bị chặn đứng, tốt nhất là …trước khi cô ta kịp tra tấn tôi đến chết, hoặc là bắt được bố tôi hay giết hại những du khách trong rừng. Nhưng, tôi hoà n toà n không muôn Jacob là ngưá»i là m công việc nguy hiểm đó, hay chỉ đơn thuần là cố gắng ngăn chặn cô ta lại. Tôi không muốn Jacob năm trong bán kÃnh má»™t trăn dặm cá»§a cô ta.
- Giống như chuyên vá» tên ma cà rồng có khả năng Ä‘á»c được suy nghÄ© cá»§a ngưá»i khác ấy – Jacob tiếp tục nói, mặc cho tôi cứ để đầu óc mãi ở táºn đâu đâu – Äó là điá»u bá»n em rất muốn biết. Nó chứng tá» những câu chuyện hoang đưá»ng là có tháºt. Và má»i chuyện sẽ trở nên phức tạp hÆ¡n. À nà y, chị có biết Victoria có khả năng nà o đắc biệt không?
- Chị không biết – Tôi ngần ngừ, rồi thở dà i -Lẽ ra anh ấy nên đỠcáºp đến má»›i phải.
- Anh ấy? á»’, chị muốn nói đến Edward hả…ý, em xin lá»—i, em quên. Chị không thÃch nói đến tên hắn ta…hoặc là nghe thấy cái tên ấy.
Tôi ghì chặt lấy bụng mình, cố gắng không để ý đến những đâu đớn ở lồng ngực.
- Ừ, không thÃch , không thÃch má»™t chút nà o.
- Em xin lá»—i.
- Sao em biết rõ vá» chị váºy, Jacob? Äôi lúc chị có cảm giác là em có thể Ä‘á»c được suy nghÄ© cá»§a chị.
- Không phải đâu. Tại em chú ý thôi.
Lúc nà y, chúng tôi đã ra đến con đưá»ng đất nhá», nÆ¡i Jacob lần đầu tiên dạy cho tôi cách Ä‘iá»u khiển xe máy.
- Liệu có được không? – Tôi không thể không há»i lại cho chắc chắn.
- ÄÆ°á»£c mà , được mà .
Tối tấp xe và o lỠđưá»ng, rồi tắt máy.
- Xem ra, chị vẫn không vui phải không? - Ngưá»i bạn nhá» khẽ há»i.
Tôi gáºt đầu, mắt mÆ¡ mà ng nhìn vá» phÃa cánh rừng tối tăm, ảm đạm.
- Có bao giá» chị nghÄ© rằng …như váºy có lẽ … sẽ tốt hÆ¡n?
Má»™t cách cháºm rãi, tôi hÃt và o, sau đó thở hắt ra.
- Không
- Vì hắn không phải là ngưá»i lý tưởng mà chị có thể…
- Chị xin em đấy, Jacob – Tôi ngắt ngang lá»i kẻ đồng hà nh vá»›i mình, thì thầm nà i nỉ - Chúng ta có thể không nói đến chuyện nà y được không em? Chị không thể chịu đùng được.
- Äồng ý - Ngưá»i bạn nhá» hÃt và o má»™t hÆ¡i, tháºt sâu- Em xin lá»—i vì đã nói Ä‘iá»u gì đó không phải.
- Äừng buồn như thế. Nếu má»i thứ Ä‘á»u khác Ä‘i thì có ngưá»i chia sẻ má»i chuyện vá»›i mình, tháºt còn gì bằng.
Jacob gáºt đầu.
- Vâng, hai tuần qua, phải giữ bà máºt vá»›i chị đúng là má»™t cá»±c hình. Không thể chia sẻ cùng ai quả tháºt là điá»u rất khá»§ng khiếp.
- Ừ, rất khá»§ng khiếp – Tôi xác nháºn.
Jacob chợt hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt đầy.
- Má»i ngưá»i kia rồi. Chúng tar a nà o.
- Em chắc chứ? – Tôi há»i lại trong lúc ngưá»i bạn nhá» mở cá»a xe – Có lẽ chị không có mặt ở đó sẽ tốt hÆ¡n.
- Há» sẽ chấp nháºn chị mà - Cáºu ta trả lá»i, rồi cưá»i toe toét – Hình như có kẻ Ä‘ang sợ sói kìa?
- Ha ha, tôi báºt cưá»i. Rồi tôi cÅ©ng leo ra khá»i ca bin, vá»™i vã Ä‘i vòng ra đằng trước mÅ©i xe để đứng cạnh Jacob. Tâm trà tôi vẫn còn lưu lại nguyên vẹn hình ảnh cá»§a những váºt khổng lồ trên đồng cá». Giống Jacob trước đây, tay tôi bắt đầu run lên bần báºt – vì sợ hÆ¡n là vì giáºn.
Jake nắm lấy tay tôi, khẽ siết lại.
- Chúng mình đi nà o.
|

05-03-2009, 08:22 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 14
Gia Äình
Tôi co rúm ngưá»i lại bên cạnh Jacob, mắt quét má»™t lượt cánh rừng nhá» hầu tìm ngưá»i sói. Và khi há» xuất hiện, bước khá»i những lùm cây, tất cả Ä‘á»u chẳng như tôi đã mưá»ng tượng. Trong đầu tôi chứa toà n những hình ảnh vá» sói. Còn thá»±c tế, trước mắt tôi là bồn thiếu niên cao to ở trần.
Má»™t lần nữa, há» khiến tôi nghÄ© đến hình ảnh cá»§a má»™t bá»™ tứ, cá»§a những ngưá»i anh em cùng sát cánh bên nhau trong hiểm nguy. Nhưng mà ... cái cách hỠđứng vá»›i nhau bên kia đưá»ng sao mà đồng bá»™ đến váºy, những cÆ¡ bắp rắn chắc, thuôn thuôn bên dưới lá»›p da mà u nâu đỠcÅ©ng y hệt như nhau, há» còn giống nhau cả mái tóc Ä‘en cắt ngắn, và cả những cung báºc cá»§a cảm xúc lần lượt ẩn hiện trên gương mặt nữa.
Há» nhìn sang bên phÃa chúng tôi bằng cặp mắt tò mò xen lẫn vá»›i cảnh giác. Rồi khi nháºn ra tôi, kẻ Ä‘ang lấp lấp ló ló bên cạnh jacob, thì... cùng má»™t thá»i khắc, như đã có ám hiệu từ trước, bá»™ tứ ná» bắt đầu nổii cÆ¡n thịnh ná»™.
Jacob tiá»n lên trước để chà o thá»§ lÄ©nh.. và tôi không khá»i bất ngá»... Sam vẫn là ngưá»i cao nhất. Anh ta không còn được xem là má»™t thiếu niên nữa. Gương mặt cá»§a Sam già dặn hÆ¡n- tuy không mang đưá»n nét hay dấu vết gì khả dÄ© phản ánh đúng độ tuổi, nhưng có thể thấ rõ là anh đã thá»±c sá»± trưởng thà nh, Ä‘iá»u đó hiển hiện rõ rệt trong dáng vẻ nhẫn nhịn cá»§a anh ta.
- Em là m gì váºy, Jacob? - Anh ta gặng há»i.
Rồi má»™t ngưá»i khác, tôi không rõ - là Jared hay là Paul - bá»—ng len qua Sam và lên tiếng trước khi Jacob kịp định thần.
- Tại sao cáºu không thể tuân theo quy định, hả Jacob? - cáºu ta nói như hét lên, tay vung loạn xạ trong không gian ra chiá»u đã hết chịu nổi - Cáºu Ä‘ang nghÄ© cái quái gì váºy, hả? Cô ta quan trá»ng hÆ¡n má»i thứ hay sao... quan trá»ng hÆ¡n cả bá»™ tá»™c à ? HÆ¡n cả những nạn nhân bị giết hại nữa chứ?
- Cô ấy có thể giúp chúng ta – Jacob nhẹ nhà ng giải thÃch.
-Giúp? - Tay thiếu niên Ä‘ang giáºn dữ ấy lại hét lên. Äôi tay cá»§a cáºu ta bắt đầu run rẩy - Ờ ham có thể lắm chứ! Tôi dám chắc rằng ả bồ cá»§a con quá»· hút máu chỉ mong giúp chúng ta... thua thôi!
- Không được nói chị ấy như thế! - Jacob cÅ©ng hét ngược trở lại, Ä‘au đớn trước lá»i lẽ châm chá»c đầy ác ý cá»§a tay thiếu niên kia.
Cả ngưá»i cáºu ta run lên bần báºt, suốt từ vai dá»c xuống thân.
- Paul! Bình tĩnh lại - Sam quát to ra lệnh.
Paul miễn cưỡng gục gặc đầu, không dám không tuân theo, nhưng dáng vẻ xem ra vẫn còn căng thẳng lắm.
- Hây hây, Paul - tiếng cá»§a má»™t thiếu niên khác, hình như Jared thì phải, Ä‘ang thì thầm - Cáºu bình tÄ©nh lại Ä‘i.
Paul quay phắt đầu sang phÃa Jared, đôi môi vặn vẹo như thể sắp nổ đến nÆ¡i. Sau đó, cáºu ta quay đầu trở lại phÃa tôi. Jacob vá»™i vã bước chéo sang che chắn cho tôi.
Thế là sự thể đã bị đẩy lên đến mức đỉnh điểm.
- ÄÆ°á»£c lắm, bảo vệ cô ta Ä‘i! - Paul gầm lên giáºn dữ. Toà n thân cáºu ta lại bắt đầu má»™t cÆ¡n pháºp phồng, run rẩy khác. Cáºu ta rụt đầu lại phÃa sau, giữa hai hà m răng bá»—ng vang lên những tiếng gầm gừ đáng sợ.
-Paul! - Sam và Jacob cùng nhất loạt thét lên.
Paul đổ sụp ngưá»i xuống, toà n thân run rẩy, quằn quại dữ dá»™i. Không gian vang rá»n những tiếng gầm rống, và rồi trên mặt đất trước mặt tÆ¡i, ngưá»i thiếu nie7n bá»—ng biến đổi, lá»™t xác hoà n toà n.
Má»™t lá»›p lông xám bạc xuất hiện trên khắp thân hình cá»§a Paul, dần dần trở thà nh má»™t hình hà i to gấp năm lần hình thể bình thưá»ng cá»§a cáºu ta - sinh váºt to lá»›n má»›i xuất hiện ấy Ä‘ang thu ngưá»i lại, chuẩn bi lấy đà phóng tá»›i.
Và kia, cái mõm dà i đã nghếch lên, những chiếc răng nhá»n hoắt lá»™ ra rõ mồn má»™t, từ bá»™ ngá»±c khổng lồ cá»§a con saói bá»—ng phát những tiếng "grừ, grừ" nghe tháºt khiếp đảm. Äôi mắt Ä‘en kịt chứa đầy những oán thù cá»§a nó xoắn chặt lấy tôi.
Và o đúng thá»ii khắc đó, Jacob phóng như bay sang bên kia đưá»ng, nhắm thẳng và o con váºt hung hãn.
- Jacob- Toi thét lên.
Chỉ má»™t thoáng, dá»c sống lưng cá»§a Jacob bá»—ng giần giáºt má»™t cách kỳ lạ. Cáºu ta chúi ngưá»i, lá»™n phốc đầu xuống trước.
Lại má»™t tiếng thét man dại khác muốn xé toạc không gian, Jacob cÅ©ng biến đổi. Lá»›p da trên ngưá»i cáºu bị xé toạc, chiếc áo trắng cái quần d0en bị thồi tốc lên cao. Sá»± thể xảy ra nhanh đến ná»—i nếu chẳng may mà tôi có chá»›p mắt, ắt hẳn là tôi sẽ bá» lỡ dịp chứng kiến hết toà n bá»™ cuá»™c lá»™t xác nà y. Jacob vừa kịp lao Ä‘i chỉ đúng trong má»™t giây thì biến thà nh con sói khổng lồ có bá»™ lông mà u nâu đỠ- con sói to lốn đến độ tôi không thể hiểu được là m sao nó có thể chui lá»t và o thân xác cá»§a cáºu bạn tôi - Và Jacob trong lốt sói ấy đã nhảy xổ và o con sói xám.
Ngay láºp tức, ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi đã đụng phải sá»± tấn công cá»§a ngưá»i sói khó chịu kia. Nhưng tiếng cắn, sá»§a đấy giáºn dữ vang dáºy nhu sấm bá»§a và o những thân cây.
...Trên mặt đất nơi Jacob đã hóa thân thà nh sói, chỉ còn vương lại mấy mảnh quần á trắng, đen đang phơ phất theo gió...
- Jacob! - tôi lại kêu thét lên, lảo đảo bước lên phà trước.
- Cô cứ ở yên đấy Ä‘i, Bella - Sam cất tiếng ra lệnh cho tôi. Khó khăn lắm tôi má»›i có thể nghe được giá»ng nói cá»§a anh ta giữa những tiếng gầm ghè, cắn xé nhau cá»§a hai con sói khổng lồ. Chúng táp nhau, muốn xé nát nhau tan tà nh thà nh từng mảnh má»›i thôi, những chiếc răng sắc lẻm kia cứ nhằm và o cổ há»ng cá»§a đối phương mà đớp. Con sói Jacob dưá»ng như có ưu thế hÆ¡n, dá»… dà ng có thể nháºn ra là nó to lá»›n hÆ¡n, và cÅ©ng khá»e hÆ¡n, và cÅ©ng khá»e hÆ¡n nữa. Nó liên tục thúc vai và o con sói xám, ra sức đẩy con nà y và o rừng...
-ÄÆ°a cô ấy đến nhà Emily Ä‘i - Sam hét to ra lệnh cho hai thiếu niên còn lại, cả hai ngưá»i há» lúc nà y Ä‘ang đứng như trá»i trồng, theo dõi tráºn quyết chiến vá»›i má»™t vẻ mặt thÃch thú, say mê. Jacob đã thà nh công, con sói mà u nâu đỠđã đẩy được con sói xám ra khá»i khu vá»±c đưá»ng cái, hiện giá», cả hai con sói Ä‘á»u đã mất dạng trong khu rừng, mặc dù váºy, cái tiếng ăng ẳng, tiếng gầm gừ, tiếng ngoạm mồi vẫn còn vang vá»ng rất to. Ngoà i nà y, Sam cÅ©ng bắt đầu lao xá»™c và o rừng, vừa chạy vừa đá tung già y ra khá»i chân. Khi đã đặt được chân và o trong những lùm cây um tùm, toà n thân cá»§a anh ta cÅ©ng bắt đầu lên cÆ¡n run rẩy.
Những tiếng sá»§a, tiếng cắn xé bá»—ng chốc loang dần, loang dần trong không trung. Rồi má»™t cách đột ngá»™t, toà n bá»™ âm thanh há»—n độn ấy tắt lịm, con đưá»ng lại trở nên im lìm.
Má»™t thiếu niên bá»—ng báºt cưá»i ngặt nghẽo.
Tôi quay sang nhìn chằm chặp và o cáºu ta, ngỡ ngà ng- đôi mắt tôi mở rá»—ng và hoà n toà n cứng Ä‘á», cÆ¡ hồ như tôi không còn có thể chá»›p mắt lại được nữa.
Hình như cáºu ta Ä‘ang cưá»i vá» cái thái độ cá»§a tôi thì phải.
-Chà chà , tại chị chưa chứng kiến cảnh nà y hà ng ngà y đấy- Cáºu ta cưá»i khúc khÃch. Gương mặt cá»§a cáºu con trai nà y thuôn mảnh hÆ¡n gương mặt cá»§a những ngưá»i còn lại, và trông có vẻ quen quen... Là Embry Call!
-Em thì cứ phải xem hoà i - Ngưá»i con trai khác, Jared, lầm bầm - hầu như là má»—i ngà y.
- Ớ, nhưng mà không phải ngà y nà o Paul cÅ©ng mất hết tá»± chá»§ như thế - Embry phản đối, miệng vẫn còn xếch lên đến táºn mang tai - Hình nhu cứ ba ngà y thì hết hai ngà y nó lại như thế.
Jared bá»—ng khá»±ng lại để cúi xuống nhăt má»™t váºt gì đó trăng trắng. Cáºu ta đưa cho Embry xem; má»™t váºt lòng thòng, rách tả tÆ¡i...
-Hư hết trÆ¡n rồi - Jared lên tiếng - Bác Billy nói đây là đôi già y cuối cùng bác ấy còn có thể mua được cho cáºu ta... chắc từ giá», Jacob sẽ phải Ä‘i chân đất thôi.
-Chiếc nà y thì còn nguyên vẹn - Embry nháºn xét, tay cầm má»™t chiếc già y trắng khác giÆ¡ lên - Jacob có thể nhảy cò cò - Nói rồi, cáºu ta phá ra cưá»i khanh khách.
Jared lúi húi đi thu nhặt những mảnh quần áo nằm vơ vất trên đất.
- Cáºu nhặt già y cho Sam nhé? Mấy thứ nà y đà nh phải vất và o thùng rác thôi.
Embry chá»™p lấy đôi già y rồi lững thững tiến và o khoảng rừng chá»— Sam vừa mất dạng. Và i giây sau, cáºu ta quay trở ra, trên tay là hai mảnh quần jean. Jared nhặt nhanh hếtt tất cả những mảnh quần áo cá»§a Jacob và Paul, trông chúng chẳng khác gì má»› giẻ rách, vò lại thà nh cục. Bất chợt cáºu ta khá»±ng lại vì nhá»› đến tôi.
Ngưá»i thiếu niên chăm chú nhìn tôi, cẩn tháºn đánh giá.
-Hây dà , chị sẽ không xỉu, nôn má»a hay là gì gì chứ? - Cáºu ta gặng há»i.
-Chị không nghĩ thế - Tôi hổn hển thở.
-Trông chị chẳng khá»e tý nà o. Có lẽ chị nên ngồi xuống má»™t lát.
-Ừ - tôi lầm bầm. Äây là lần thứ hai trong cùng má»™t buổi sáng, tôi phải kẹp đầu mình và o giữa hai đầu gối.
-Lẽ ra Jake phải cho tụi mình biết mới phải - Embry phà n nà n.
-Cáºu ta không nên để cho bạn gái dÃnh lÃu và o chuyện nà y. Không biết cáºu ta nghÄ© gì nữa?
-Hừm, chuyện ngưá»i sói thế là lá»™ rồi - Embry thở dà i - Thế đấy, Jake.
Tôi ngước đầu lên, nhìn chăm chăm và o hai thiếu niên chẳng có vẻ gì là quan tâm đến vụ việc vừa xảy ra.
-Hai em không lo lắng gì cho bạn mình sao? - tôi há»i.
Embry tức thì chớp mắt, vẻ mặt cho thấy là đang ngạc nhiên.
-Lo lắng? Tại sao phải lo lắng?
-Cả hai cáºu ấy có thể bị thương!
Embry và Jared phá ra cưá»i hô hố.
-Em còn hy vá»ng rằng Paul sẽ đợp được cáºu ta má»™t nhát nữa kìa - Jared trả lá»i - Äể cho cáºu ta má»™t bà i há»c.
Mặt mũi tôi không còn một hột máu.
-Ừ, đúng váºy! - Embry và o hùa cùng Jared - Cáºu thấy Jake không? Ngay đến Sam cÅ©ng còn không là m được như váºy nữa là . Cáºu ta thấy Paul, hùng hổ, thế là hăng tiết theo, thế là thế nà o, chỉ ná»a giây là đã tấn công liá»n rồi sao? Äúng là dữ dằn tháºt.
-Paul vẫn còn đấu nữa đấy. Tôi cược vá»›i cáºu mưá»i đôla là cáºu ta sẽ tặng cho Jacob má»™t vết sẹo.
-ÄÆ°á»£c, tôi cược vá»›i cáºu. Jake là chiến binh bẩm sinh. Paul chẳng có cÆ¡ há»™i nà o đâu.
Vừa dứt lá»i, cả hai thiếu niên ngoéo tay nhau, miệng cưá»i kéo xếch lên đến mang tai.
Thấy chẳng có ai mảy may quan tâm, lo lắng gì cho Jacob và paul, tôi cố gắng tá»± là m dịu mình, nhưng không thể nà o tôi có thể xua Ä‘uổi ra khá»i đầu hình ảnh cắn xé nhau đầy tà n bạo cá»§a hai ngưá»i sói kia được. Tôi nghe bụng mình bắt đầu sôi réo, nhức nhối xen lẫn vá»›i đói cồn cà o, cái đầu thì quay cuồng, Ä‘au buốt vá»›i ngổn ngang những băn khoăn.
-Chúng ta đến nhà Emily đi. Chị biết không, thể nà o chị ấy cũng có đồ ăn cho chúng ta - Embry cúi xuống nhìn tôi- Chị sẵn lòng cho tụi em qu1 giang chứ?
-Tất nhiên rồi - Tôi trả lá»i trong hÆ¡i thở đứt quãng.
Jared nhướng một bên mà y lên, nói:
-Chắc cáºu lái xe thì tốt hÆ¡n đấy, Embry. Trông chị ấy vẫn còn muốn xỉu đến nÆ¡i kìa.
-Äúng rồi. Chìa khóa đâu rồi chị? - Embry há»i tôi.
-Äang cắm sẵn trong máy ấy.
Embry mở cá»a xe bên ghế ngồi cạnh phÃa ngưá»i lái cho tôi.
-Chị và o Ä‘i - Cáºu ta vui vẻ lên tiếng, Ä‘oạn nâng tôi lên và giúp tôi ngồi ngay ngắn và o ghế chỉ bằng duy nhất má»™t tay. Xong xuôi, cáºu ta nngắm nghÃa, đánh giá khoảng trống cá»§a ghế ngồi- Cáºu phải ra sau ngồi rồi - Embry thông báo vá»›i Jared.
-Tốt thôi. Bụng dạ tôi cũng yếu lắm. Tôi không muốn ngồi trong cabin khi chị ấy nôn ra đâu.
-Tôi cược rằng chị ấy gan lỳ hÆ¡n thế nhiá»u. chị ấy còn dám chÆ¡i vá»›i cả ma-cà -rồng kia mà .
-Năm đôla nhé? - Jared há»i.
-ÄÆ°á»£c. Nhưng sao tôi cứ cảm thấy mình có tá»™i thế nà o ấy. Cháºc, kiểu nà y thì cứ bòn tiá»n cá»§a cáºu hoà i.
Nói rồi Embry leo và o cabin và báºt máy xe, còn Jared thì nhanh nhẹn nhảy phốc lên thùng xe. Ngay khi cá»a xe bên phÃa ngưá»i lái vừa đóng lại, Embry quay sang thì thà o vá»›i tôi:
-Chị đừng nôn ra nhé, được không? Em chỉ có duy nhất má»™t đồng mưá»i đôla thôi, ngá»™ nhỡ Paul cắn được Jacob...
-ÄÆ°á»£c rồi - Tôi thì thà o.
Embry lái xe đưa chúng tôi trở vỠlà ng.
-À chị, là m sao mà Jake dám chống lại tá»™c pháp váºy?
-chống lại... chống lại cái gì?
-Æ , là chống lại luáºt ấy. Chị biết không, không được để lá»t tin tức ra ngoà i. Là m sao mà cáºu ta lại dám kể vá»›i chị chuyện nà y được nhỉ?
-á»’, chuyện đó - tôi lên tiếng trả lá»i, nhá»› lại chuyện đêm qua, khi Jacob đã cố gắng nén lòng không dám kể rõ toà n bá»™ sá»± tháºt cho tôi biết - Chẳng phải là cáºu ấy kể đâu. Chỉ là do chị đã Ä‘oán đúng thôi.
Embry bặm môi lại, ngạc nhiên.
-Ưmmm. Chắc là thế tháºt.
-Chúng ta Ä‘ang Ä‘i đâu đây? - Tôi há»i.
-Äến nhà cá»§a Emily. Chị ấy là bạn gái cá»§a Sam... à không, giá» thì chắc đã là hôn thê rồi. Ba ngưá»i kia sẽ gặp chúng ta sau, sau khi Sam đã là m rõ ngá»n ngà nh má»i chuyện. À, sau khi Paul và Jake vá» nhà nẫng được mấy cái quần áo má»›i nữa chứ, nếu như Paul có còn được cái quần cáo áo nà o.
-Liệu Emily có biểt chuyện...?
-Có chứ. À chị, chị đừng có nhìn chằm chặp và o chị Emily nhé. Sam sẽ bực mình lắm đấy.
Tôi chau mà y, thắc mắc:
-Ủa, mà tại sao chị lại phà i nhìn chằm chặp và o chị ấy mới được chứ?
Embry có vẻ ái ngại.
-Giống như vừa nãy chị nhìn thấy đấy, quanh quẩn bên ngưá»i sói thể nà o mà chẳnng có rá»§i ro - Äá»™t nhiên, ngưá»i thiếu niên bá»—ng chuyển sang đỠtà i khác - À nà y, chuyện tên ma-cà -rồng tóc Ä‘en ở cánh đồng ấy, chị không sao chứ? Trông hắn chẳng có vẻ gì là bạn cá»§a chị, nhưng sao... - Embry nhún vai.
-Không, hắn không phải là bạn của chị.
-Thế thì tốt rồi. Bá»n em không muống gây chuyện, vi phạm giao ước ấy mà ,, chị hiểu không?
-À, ừ, có lần Jake đã kể cho chị nghe vỠgiao ước đó, lâu lắm rồi. Nhưng tại sao giết Laurent lại là vi phạm giao ước?
-Laurent - Ngưá»i thiếu niên lặp lại, khụt khịt mÅ©i, cÆ¡ hồ như cáºu thấy buồn cưá»i khi biết ma-cà -rồng cÅ©ng có tên - Ừm, bá»n em đã dám tung hoà nh trên lãnh địa nhà Cullen. Kỳ thá»±c bá»n em không được phép tần công bất kỳ tên nà o, chà Ãt cÅ©ng là bá»n Cullen, khi chúng không xâm phạm và o lãnh địa cá»§a bá»n em... nếu chúng không xâm phạm giao ước trước. bá»n em không biết tên tóc Ä‘en ấy có phải là há» hà ng thân thuá»™c hay là gì gì cá»§a Cullen không. Có vẻ như chị biết hắn.
-HỠphải thế nà o thì mới bị coi là vi phạm giao ước?
-Ấy là khi chúng cắn ngưá»i. Nhưng Jake không thể chịu để chuyện Ä‘i đến nước đó rồi má»›i ra tay.
-á»’. Ừm, cảm Æ¡n má»i ngưá»i. Chị rất biết Æ¡n vì má»i ngưá»i đã không... chỠđến lúc đó.
-Äó là vinh hạnh cá»§a bá»n em mà - Dưá»ng như ngưá»i thiếu niên đã nói đúng vá»›i nghÄ©a Ä‘en cá»§a từ ấy.
Embry cứ cho xe thong dong trên đưá»ng quốc lá»™, đến khi Ä‘i quang qua má»™t ngôi nhà ở cá»±c đông thì quẹo và o má»™t con đưá»ng đất nhá».
-Chiếc xe cá»§a chị chạy cháºm rì à - Ngưá»i thiếu niên buông lá»i nháºn xét.
-Chị rất tiếc.
Ở cuối đưá»ng có má»™t ngôi nhà nho nhá», thuở trước đã từng được sÆ¡n mà u xám. Toà n bá»™ ngôi nhà chỉ có má»—i má»™t ô cá»a sổ bé xÃu, nằm ngay bên cạnh má»™t cái cá»a ra và o đã ngả sang mà u xanh nước biển, tuy nhiên, bồn hoa ở cá»a sổ lại đầy những bông cúc và ng, cam rá»±c rỡ, tạo cho toà n bá»™ căn nhà má»™t nét gì đó tươi vui.
Embry mở cá»a xe, hÃt hÃt mÅ©i.
-Ưmmm, Emily đang nấu ăn.
Jared nhảy phóc xuống khá»i thùng xe, lừng lững Ä‘i lại phÃa cá»a ra và o, nhưng Embry ngăn lại, cáºu chà ng đặt tay lên ngá»±c Jared. Jared ngó sững và o tôi, má»™t đôi mắt rất "biết nói", rồi thanh lá»c lại cổ há»ng cá»§a mình...
-Ừm ừm, tôi không mang theo và - Jared lên tiếng.
-ÄÆ°á»£c thôi. Nhưng tôi sẽ không quên đâu.
Nói rồi, cả hai thiếu niên bước lên báºc thá»m, tiến thẳng và o trong nhà , chẳng thèm gõ cá»a. Tôi rụt rè bước và o theo.
Ở ngay đằng trước, cÅ©ng giống như nhà cá»§a ông Billy, không gian được bà i trà chá»§ yếu là má»™t căn bếp. Má»™t ngưá»i con gái trẻ có nước da mà u đồng mượt mà và mái tóc dà i, thẳng, Ä‘en nhánh Ä‘ang đứng ở bên kệ bếp, ngay bên cạnh bồn rá»a chén; cô Ä‘ang khui má»™t há»™p bánh, xếp những chiếc bánh nướng xốp khá to ra má»™t cái đĩa giấy. Trong giây phút ấy, tôi chợt nghÄ© lý do khiến Embry dặn tôi không được nhìn chằm chặp và o cô gái đó là vì cô rất đẹp.
Cô gái lên tiếng:
-Các cáºu đói rồi phải không? - Giá»ng nói cất lên tháºt du dương, và cô quay mặt lại, má»™t nụ cưá»i chỉ Ä‘á»ng trên ná»a khuôn mặt.
Phần mặt bên phải cá»§a cô gái, từ chá»— tóc má»c xuống đến cằm là ba vết sẹo dà y, đỠbầm, dù rằng chúng đã liá»n da từ lâu. Có má»™t vết rạch ở cuối khe mắt phải - con mắt cá»§a cô Ä‘en lay láy có hình quả hạnh, má»™t đưá»ng nữa rạch ngang mép phải cá»§a cô, tạo thà nh má»™t nụ cưá»i ná»a miệng dị hợm mang tÃnh vÄ©nh cá»u.
May mắn là Embry đã dặn dò tôi từ trước, nhanh như cắt, tôi găm mắt và o những chiếc bánh nướng xốp trên tay cô gái. chúng má»›i thÆ¡m là m sao, hệt như mùi việt quất tươi váºy.
-Ủa - Emily lên tiếng, giá»ng nói đầy ắp ná»—i ngạc nhiên - Ai đây?
Tôi ngước mắt lên, cố gắng táºp trung và o ná»a mặt bên trái cá»§a cô gái.
-Bella Swan - Jared trả lá»i, khẽ nhún vai. Ôi trá»i, hình như tôi đã là đỠtà i bà n tán cá»§a ngưá»i ta từ trước đó rồi thì phải - còn ai vô đây nữa?
-Cứ để cho Jacob tá»± quyết định Ä‘i- Emily lầm bầm bà y tỠý kiến rồi nhìn chằm chặp và o tôi. Cả bên ná»a gương mặt đã từng rất đẹp lẫn bên ná»a guÆ¡ng mặt như hiện có cá»§a cô, chẳng có ná»a nà o là tá» ra thân thiện cả - Ra cô là bạn cá»§a quá»· à ?
Tôi trân ngưá»i ra:
- Vâng. Còn chị là bạn của sói?
Cô gái nghe thấy thế, tức thì phá ra cưá»i ngặt nghẽo, cả Embry và Jared cÅ©ng cưá»i nghiêng ngả. Ná»a mặt bên trái cá»§a cô gái thoáng á»ng hồng.
- Tôi tin là thế - Nói rồi, cô quay sang Jared, há»i – Sam đâu?
- Bella, ơ, sáng nay, Paul đă rất ngạc nhiên.
Emily trố bên mắt c̣n là nh lặn của mình ra:
- À, ra là Paul – Cô gái thở dà i – Embry lên tiếng – Nếu ba ngưá»i có tá»›i trá»…, bá»n em cÅ©ng sẽ không bá» sót thứ gì đâu.
Emily báºt cưá»i thà nh tiếng rồi mở tá»§ lạnh.
- Chắc chắn là như váºy rồi – Cô gái đồng ý – Bella, cô có đói không? Ä‚n má»™t cái bánh Ä‘i.
- Cảm Æ¡n chị - Tôi trả lá»i rồi nhón tay lấy má»™t chiếc bánh, bắt đầu nhấm nháp phần rìa. Bánh ngon tháºt, có vẻ như rất hợp vá»›i cái bụng yếu xìu cá»§a tôi lúc nà y. Embry bốc lấy cái thứ ba, nhét cả và o miệng.
- Chừa cho các anh em cá»§a mình vá»›i chứ - Emily trách và gõ cái muá»—ng gá»— lên đầu cáºu ta. Cái từ dùng trong lá»i lẽ cá»§a cô gái khiến tôi ngạc nhiên, nhưng hai thiếu niên kia lại chẳng tá» vẻ gì cả.
- Äúng là tham ăn – Jared buông lá»i bình luáºn.
Tôi tá»±a lưng và o kệ bếp, quan sát ba ngưá»i há» trêu đùa nhau hệt như trong má»™t gia đình. Căn bếp cá»§a Emily quả là má»™t nÆ¡i êm Ä‘á»m và ná»n nă, nà y là những cái tá»§ trắng muốt, còn dưới chân là các ván lót sà n nhạt mà u. Còn kia, trên chiếc bà n tròn nhá» là má»™t chiếc bình sứ rạn có hai mà u xanh nước biển và trắng, cắm đầy những bông hoa dại. Trông Embry và Jared rất thoải mái khi ở đây.
Emily quyết định đánh hẳn má»™t mẻ trứng to, dá»… có đến và i chục quả trứng trong má»™t cái tô lá»›n mà u và ng. Cô xắn tay áo lên, chiếc sÆ¡mi có mà u hoa oải hương, nhá» váºy tôi má»›i phát hiện thấy được những vết sẹo chạy dá»c theo cánh tay bên phải cá»§a cô. Äúng là chÆ¡i vá»›i ngưá»i sói cÅ©ng đầy những rá»§i ro như Embry đă nhÌn nháºn.
Cá»a ra và o chợt báºt mở, Sam sừng sững hiện ra.
- Emily – Anh ta lên tiếng, giá»ng nói thấm đẫm tình yêu thương đến độ tôi cảm thấy ngượng ngùng, cÆ¡ hồ như mình có mặt trong căn nhà nà y là không nên váºy; Sam cúi xuống, đặt nụ hôn lên những vết sẹo thẫm mà u trên má cô, và sau đó là lên môi cô.
- Nà y nà y, thôi cái trò ấy đi – Jared phà n nà n – Em đang ăn mà .
- Thế thì ngáºm miệng lại mà ăn Ä‘i – Sam đáp trả và lại tiếp tục hôn lên đôi môi không còn là nh lặn cá»§a cô gái.
- Ôi trá»i Æ¡i – Embry rên rỉ.
Thế nà y thì tháºt còn tệ hÆ¡n cả mấy bá»™ phim lăng mạn nữa; nó chân tháºt đến ná»—i tôi hoà n toà n có thể cảm nháºn được ná»—i hân hoan, niá»m vui sống và tình yêu mănh liệt cá»§a hai ngưá»i. Tôi đặt chiếc bánh xuống, vòng tay ôm lấy lồng ngá»±c đă hoà n toà n trống rá»—ng cá»§a mình. Thế vẫn chưa đủ, tôi chú mục và o những bông hoa, những cố gắng gạt ra khá»i đầu phút giây yên bình cá»§a há», cÅ©ng như lá» phắt Ä‘i những nhức nhối cá»§a các vết thương Ä‘ang bắt đầu ứa máu.
Chợt, tôi thấy tháºt biết Æ¡n là m sao khi cuối cùng, Jacob và Paul cùng xuất hiện ở cá»a ra và o; gì thế kia… tôi không giấu được ná»—i sá»ng sốt: cả hai ngưá»i thiếu niên ấy Ä‘ang cưá»i đùa rất vui vẻ, Paul thụi và o vai Jacob, còn Jacob thì đánh trả lại má»™t cú ngay be sưá»n cá»§a Paul. Há» cưá»i phá ra vá»›i nhau. Váºy là cả hai ngưá»i hỠđă bắt tay là m hòa rồi.
Jacob ném má»™t cái nhìn bao quát khắp căn phòng. Äôi mắt cá»§a cáºu bạn nhá» chợt dừng lại khi nháºn ra tôi Ä‘ang đứng thu mình, lúng túng, tá»±a ngưá»i và o cái kệ bếp và hầu như tách riêng lẻ loi má»™t mình má»™t góc bếp.
- Hây, chị Bells – Cáºu bạn vui vẻ cất tiếng gá»i. Rồi nhanh chân bước đến chá»— tôi, tất nhiên là khi Ä‘i ngang qua cái bà n, ngưá»i bạn nhá» không quên… bốc theo hai cái bánh – Em xin lá»—i chuyện ban năy nhé – Cáºu ta thì thầm – Là m sao mà chị hăy còn đứng vững được hay thế?
- Em đừng lo lắng, chị vẫn ổn mà . Bánh ngon lắm – Tôi cầm chiếc bánh đang ăn dở của mình lên, tiếp tục nhấm nháp. Lồng ngực của tôi đă dễ chịu hơn ngay khi có Jacob ở bên cạnh.
- Ôi trá»i Æ¡i! – Jared kêu lên như khóc thét, cắt ngang sá»± táºp trung cá»§a chúng tôi.
Tôi ngước mặt lên, ra là cáºu ta và Embry Ä‘ang kiểm tra má»™t cái vết mà u hồng nhạt trên cánh tay cá»§a Paul, Embry thì ngoác miệng ra hết cỡ để cưá»i, vẻ mặt vô cùng hả hê.
- Mưá»i lăm đôla nhé – Cáºu ra reo mừng.
- Em đă là m à ? – Tôi khe khẽ há»i Jacob, chợt nhá»› lại vụ cá cược.
- Em chỉ hÆ¡i va quệt vá»›i cáºu ta thôi. Khi mặt trá»i lặn, cáºu ta sẽ là nh lại ngay ấy mà .
- Khi mặt trá»i lặn à ? – Tôi nhìn và o chứng tÃnh vụ va quệt trên cánh tay Paul. Tháºt kỳ lạ, trông nó như đă trải qua và i tuần rồi váºy.
- Sói mà – Jacob thì thà o.
Tôi gáºt đầu, cố giữ vẻ mặt cho tháºt tá»± nhiên.
- Em không sao chứ? – Tôi lại thì thầm há»i.
- Không có lấy má»™t vết cà o nà o đâu nhé – Ngưá»i bạn nhá» vênh mặt ra chiá»u tá»± măn.
- Nà y, mấy đứa – Sam nói to, chấm dứt má»i cuá»™c trò chuyện trong căn phòng cháºt hẹp. Emily Ä‘ang là m bếp, cô đổ hết trứng và o má»™t cái chảo lá»›n, tay cá»§a Sam vẫn còn đặt há» nÆ¡i lưng cô, đấy chỉ là má»™t cá» chỉ vô ý – Jacob có thông tin cho chúng ta nè.
Paul không có vẻ gì là ngạc nhiên, Jacob hẳn đă giải thÃch tất cả má»i chuyện cho cáºu ta và Sam nghe rồi. Hoặc… cÅ©ng có thể là hỠđă Ä‘á»c suy nghÄ© cá»§a nhau.
- Tôi đă biết đầu đỠmuốn gì-Jacob nói vá»›i Jared và Embry – Äó là điá»u ban năy tôi muốn kể vá»›i các cáºu – Ngưá»i bạn nhỠđá và o chân ghế Paul Ä‘ang ngồi.
- Sao nà o? – Jared há»i.
Gương mặt của Jacob trở nên nghiêm nghị khi nói:
- Ả Ä‘ang cố gắng trả thù cho bạn tìnhhoà n toà n không phải là con quá»· tóc Ä‘en mà anh em mÌnh đă giết đâu. Năm ngoái, bá»n Cullen đă giết bạn tình cá»§a ả, nên bây giỠả tìm cách tiếp cáºn Bella.
Chuyện nà y không còn xa lạ gì đối vá»›i tôi nữa, nhưng tôi vẫn không khá»i rùng mình.
Jared, Embry và Emily đồng loạt táºp trung cái nhìn và o tôi miệng há hốc kinh ngạc.
- Chị ấy chỉ là một cô gái yếu ớt thế kia – Embry phản đối.
- Äiá»u ấy chẳng có ý nghÄ©a gì. Nhưng đó chÃnh là lý do mà con quá»· hút máu kia muốn vượt qua hà ng rà o cản địa là chúng ta. Ả muốn đặt chân và o thị trấn Forks.
Cả ba ngưá»i vẫn tiếp tục chú mục và o tôi, miệng vẫn chưa ngáºm lại, dá»… có đến cả má»™t lúc lâu. Tôi cúi gằm mặt xuống.
- Tuyệt lắm – Cuối cùng Jared lên tiếng, má»™t nụ cưá»i chợt nở trên khóe môi cá»§a cáºu ta – Tụi mình có mồi câu ả rồi.
Nhanh như cắt, Jacob chụp lấy cái mở há»™p trên kệ bếp, ném thẳng và o đầu Jared. Và cÅ©ng nhanh như cắt, trước sá»± ngỡ ngà ng cá»§a tôi, Jared vung tay lên chụp ngay lấy “váºt thể lạ†trước khi nó phang và o mặt mình.
- Bella không phải là mồi câu, nghe rõ chưa.
- Cáºu biết tôi muốn nói gì mà – Jared trả lá»i, vẻ mặt chẳng gá»i gì là nao núng.
- Vì thế chúng ta sẽ phải thay đổi chiến thuáºt – Sam lên tiếng, phá»›t lá» vụ căi vă cá»§a đà n em – Chúng ta phải cố gắng giương ra và i cái bẫy, để xem ả đầu đỠcó bị mắc mưu không. Chúng ta phải tách ra, tất nhiên là anh không thÃch chuyện nà y. Nhưng má»™t khi ả muốn tiếp cáºn Bella, có lẽ ả không mong tụi mình tách ra đâu.
- Quil cÅ©ng sắp gia nháºp nhóm cá»§a tụi mình rồi – Embry lầm bầm – Váºy thì nhóm mình sẽ chia Ä‘á»u hÆ¡n.
Tất cả má»i ngưá»i bất giác cúi mặt xuống. Tôi liếc nhìn Jake, trên gương mặt cá»§a ngưá»i bạn nhá» chỉ hiện hữu duy nhất má»™t ná»—i tuyệt vá»ng, tâm trạng nà y y hệt như trong buổi chiá»u ngà y hôm qua, ở bên ngoà i ngôi nhà cá»§a cáºu. Bất kể là hiện thá»i, ở đây, ngay giữa căn bếp ngáºp trà n hạnh phúc nà y, những chà ng trai da đỠkhông há» có vẻ gì khó chịu vá»›i định mệnh cá»§a mình, song, không má»™t ngưá»i sói nà o lại muốn ngưá»i bạn cá»§a mình cÅ©ng có chung số pháºn như mình.
- Ừm, chúng ta sẽ không tÃnh như váºy – Sam trả lá»i bằng má»™t giá»ng tháºt thấp, nhưng rồi ngay sau đó lại trở vá» vá»›i giá»ng nói bình thưá»ng – Paul, Jared và Embry sẽ trông coi vòng ngoà i, Jacob và anh sẽ lo vòng trong. Anh em mình sẽ hợp lại má»™t khi ả đầu đỠkia đă mắc bẫy.
Tôi nháºn thấy Emily không muốn Sam ở bên nhóm Ãt ngưá»i hÆ¡n. Ná»—i lo lắng cá»§a cô là m cho tôi phải liếc sang Jacob, thá»±c lòng mà nói, tôi cÅ©ng Ä‘ang không yên tâm má»™t chút nà o.
Sam bắt gặp ánh mắt của tôi.
- Jacob nghÄ© nếu cô có mặt ở La Push cà ng nhiá»u bao nhiêu cà ng tốt bấy nhiêu. Vì như váºy, ả đầu đỠsẽ không biết phải tìm cô ở đâu cả.
- Thế còn bố tôi? – Tôi thảng thốt há»i.
- Tháng ba là “tháng sôi nổi†– các tráºn đấu bóng rổ vòng loại giữa các trưá»ng đại há»c vẫn còn – Jacob tiếp tục nói – Em nghÄ© bố em và bác Harry có thể xoay sở má»i chú Charlie xuống, khi chú tan sở.
- Khoan đă – Sam xen và o, anh ta đưa má»™t tay lên, mắt liếc nhìn Emily rồi chuyển sang tôi – Jacob nghÄ© như váºy là tốt nhất, nhưng cô cÅ©ng nên tá»± mình quyết định. Cô cần phải nghiêm túc cân nhắc những rá»§i ro cá»§a cả hai lá»±a chá»n. Sáng nay, cô cÅ©ng đă được mục kÃch thấy rồi đấy, ở đây, má»i thứ rất dá»… rÆ¡i và o tình trạng nguy hiểm như thế nà o, bá»n nhóc nà y dá»… mất kiểm soát lắm. Nếu cô chá»n phương án ở vá»›i chúng tôi, tôi cÅ©ng không thể đảm bảo chắc chắn rằng cô sẽ được an toà n.
- Em sẽ không là m cho chị ấy bị thương đâu – Jacob lầm bầm nói, mặt cúi gằm xuống.
Sam vẫn thản nhiên như chưa hỠnghe thấy câu nói của Jacob.
- Nếu như vẫn còn có một nơi nà o đó khác mà cô cảm thấy an toà n hơn…
Tôi bặm môi lại. Tôi còn có thể Ä‘i đâu mà không đặt ngưá»i khác và o vòng nguy hiểm đây? Má»™t lần nữa, tôi co rúm ngưá»i lại trước ý nghÄ© không khéo lại để cho mẹ phải dÃnh lÃu và o chuyện nà y – biến mẹ thà nh tấm bia (để ngưá»i ta nhằm và o) như mình… - Tôi không muốn dẫn Victoria Ä‘i đến đâu khác cả - Tôi thì thà o đáp.
Sam gáºt đầu.
- Äúng váºy. Äể ả đầu đỠở đây sẽ tốt hÆ¡n, đây là nÆ¡i mà chúng tôi có thể kết thúc được má»i chuyện má»™t cách dá»… dà ng.
Bá»—ng chợt tôi chùn bước. Tôi không muốn Jacob hay bất kỳ ai khác trong số những ngưá»i ở đây cố gắng kết thúc cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Victoria. Tôi liếc nhìn gương mặt cá»§a Jacob, bắt gặp ở cáºu má»™t vẻ thảnh thÆ¡i vô âu vô lo, hệt như trước lúc xảy ra vụ ẩu đả giữa cáºu và Paul – đó là má»™t gương mặt vô tư lá»±, không há» báºn tâm chút nà o đến việc săn ma-cà -rồng.
- Em sẽ cẩn tháºn, phải không? – Tôi há»i mà cảm thấy rất rõ cổ há»ng cá»§a mình Ä‘ang nghẹn lại.
Dưá»ng như trạng thái cá»§a tôi như thể đáng buồn cưá»i lắm cho nên cả đám con trai chợt “huýt huýtâ€, rồi cùng cưá»i lăn bò toà i. Ai cÅ©ng cưá»i tôi – ngoại trừ Emily. Hốt nhiên bắt gặp ánh mắt cá»§a cô gái Ä‘ang nhìn mình, bất giác tôi nháºn ra gương mặt tháºt bên dưới lá»›p da mặt dị dạng kia. Gương mặt cá»§a cô vẫn đẹp, vẫn rạng rỡ, Ä‘i kèm vá»›i những lo lắng, tháºm chà còn mănh liệt hÆ¡n cả tôi nữa. Tôi buá»™c lòng phải quay mặt Ä‘i, trước khi tình yêu cháy bá»ng ẩn sau những lo lắng ấy có thể khiến cho tôi Ä‘au đớn trở lại.
- Thức ăn đă xong rồi đây – Emily lên tiếng thông báo.
Ngay láºp tức, má»i luáºn bà n chiến lược… rÆ¡i tõm và o dÄ© văng. Äám con trai háo hức bu quanh chiếc bà n ăn, má»™t chiếc bà n rất khiêm tốn vá» diện tÃch, hoà n toà n có thể bị găy vụn trước sức mạnh cá»§a há» bất kỳ lúc nà o, và ngấu nghiến nhìn cái chảo trứng, to đùng vừa được Emily đặt và o giữa bà n. CÅ©ng giống như tôi, Emily ăn đứng, tá»±a ngưá»i và o kệ bếp, ngÆ¡ hầu tránh cảnh náo nhiệt Ä‘ang diá»…n ra ở bà n ăn, và quan sát má»i ngưá»i bằng đôi mắt trìu mến. Thái độ cá»§a cô đă nói lên má»™t Ä‘iá»u: đây chÃnh là gia đình cá»§a cô.
Nhưng nói gì thì nói, riêng đối vá»›i tôi thì đây không phải là điá»u tôi đă hình dung vỠđội ngưá»i sói nà y.
Cả ngà y hôm ấy, tôi cứ ở lỳ dưới La Push, phần lá»›n thá»i gian là ở nhà ông Billy. Ông có để lại lá»i nhắn trong Ä‘iện thoại ở nhà bố và trong sở cảnh sát, thế nên cuối cùng, ngà i cảnh sát trưởng đă xuất hiện và o giỠăn tối vá»›i hai chiếc bánh pizza. May mắn là bố đă Ä‘em đến hai cái bánh to; Jacob ăn… má»™t mình má»™t cái.
Suốt cả buổi tối, tôi nháºn ra rằng ngà i cảnh sát trưởng quan sát chúng tôi bằng má»™t đôi mắt nghi hoặc và đặc biệt là chú ý và o những thay đổi đến chóng mặt cá»§a Jacob. “Ngà i†há»i ngưá»i bạn nhá» vá» mái tóc; Jacob nhún vai, giải thÃch rằng để tóc ngắn thì tiện lợi hÆ¡n.
Tôi biết má»™t Ä‘iá»u rằng ngay khi bố con tôi đă lên xe vá» nhà là Jacob ngay láºp tức sẽ khởi hà nh – cáºu sẽ chạy theo vá»›i thân pháºn cá»§a má»™t con sói như thi thoảng cáºu vẫn là m. Cáºu cùng những anh em cá»§a mình, vá» mặt nà o đó, vẫn ra sức theo dõi, nghe ngóng, tìm kiếm những biểu hiện cho thấy là Victoria đă quay trở lại. Nhưng kể từ đêm qua, khi nhóm cá»§a cáºu đă rượt Ä‘uổi cô ta ra khá»i khu suối nước nóng – rượt Ä‘uổi cô ta Ä‘ang ná»a đưá»ng đến Canada, ấy là theo lá»i kể cá»§a Jacob – cả nhóm vẫn chưa thấy cô ta bén mảng vá».
Tôi chẳng dám hy vá»ng là cái kẻ đáng sợ ấy sẽ chịu từ bỠý định cá»§a mình. Tôi không có được cái diá»…m phúc được bá» qua đó.
Sau bữa ăn tối, Jacob đưa tôi ra xe, rồi cứ nấn ná ở cá»a sổ cá»§a cabin, chá» cho ngà i cảnh sát trưởng đánh xe Ä‘i trước.
- Tôi nay, chị đừng sợ nhé – Jacob động viên, trong lúc ngà i cảnh sát trưởng giả vá» Ä‘ang gặp chút phiá»n phức vá»›i sợi dây an toà n – Tụi em sẽ ở ngoà i, canh gác.
- Chị sẽ không lo lắng vỠmình đâu – Tôi hứa hẹn.
- Chị ngốc lắm. Săn ma-cà -rồng quả thá»±c rất thú. Trong tình trạng rối tinh rối mù như hiện thá»i thì đó là phần vui nhất.
Tôi lắc đầu, nói:
- Nếu chị là đứa ngốc thì em là kẻ mất trà nặng lắm đấy.
Ngưá»i bạn nhá» phá ra cưá»i khúc khÃch.
- Thôi, thư giăn đi nà o, Bella yêu quý. Trông chị chẳng còn một chút sức lực nà o kìa.
- Chị sẽ cố gắng.
Ngà i cảnh sát trưởng bắt đầu nhấn còi một cách sốt ruột.
- Hẹn sáng mai gặp lại chị nhé – Jacob nói – Việc là m ưu tiên số một là xuống đây đấy.
- Ừ.
Ngà i cảnh sát trưởng theo tôi vá» nhà . Suốt dá»c đưá»ng Ä‘i, tôi không chú ý lắm đến hai luồng đèn pha rá»i và o kÃnh chiếu háºu cá»§a mình. Thay và o đó, đầu óc tôi nghÄ© đến Sam, Jared, Embry và Paul; không biết há» Ä‘ang ở đâu, lao mình trong đêm tối đến chốn nà o. Không biết Jacob đă nháºp bá»n vá»›i há» chưa.
Vừa đặt chân và o nhà , tôi đă hối hả đi lên lầu, nhưng ngà i cảnh sát trưởng đang ở sát ngay đằng sau tôi.
- Thế là thế nà o, hả Bella? – Ngà i lên tiếng trước khi tôi kịp trốn thóat – Bố tưởng là Jacob đă gia nháºp và o cái băng đảng ở dưới đó và hai đứa Ä‘ang gây lá»™n vá»›i nhau.
- Tụi con đă huỠrồi bố ạ.
- Thế còn cái băng đảng kia?
- Con cÅ©ng không biết nữa… Ai mà hiểu được bá»n con trai má»›i lá»›n hả bố? Há» thần bà lắm. Nhưng con đă gặp Sam Uley và vị hôn thê cá»§a anh ta rồi. HỠđối xá» vá»›i con cÅ©ng tốt – Tôi nhún vai – Tất cả má»i chuyện chỉ là hiểu lầm.
Vẻ mặt của ngà i cảnh sát trưởng đột ngột thay đổi.
- Bố không biết là cáºu ta và Emily đă chÃnh thức Ä‘i lại vá»›i nhau. Tháºt tốt quá. Cô bé khốn khổ.
- Bố có biết chị ấy gặp phải chuyện gì không?
- Cô bé bị gấu vồ, trên mạn bắc ấy, và o mùa cá hồi đẻ trứng… Một tai nạn khủng khiếp. Chuyện xảy ra hơn một năm rồi. Bố nghe nói Sam khi ấy khổ tâm vỠchuyện nà y lắm.
- Tháºt khá»§ng khiếp – Bất giác tôi lặp lại lá»i bố. HÆ¡n má»™t năm trước ư? Tôi dám cược rằng khi ấy, ở La Push hẳn đă bắt đầu sống lại huyá»n thoại ngưá»i sói. Tôi thoảng rùng mình khi nghÄ© đến cảm giác cá»§a Sam má»—i khi nhìn và o gương mặt cá»§a Emily.
Äêm hôm đó, tôi nằm thao thức rất lâu, cố gắng sắp xếp lại những sá»± kiện đă diá»…n ra trong ngà y. Từ bữa ăn tối vá»›i ông Billy, Jacob và bố, cả má»™t buổi chiá»u dà i ở lỳ tại gia đình Black, chỠđợi đến tê lòng để được nghe thông tin từ Jacob, rồi không khà trong căn bếp cá»§a Emily, cho đến cuá»™c ẩu đả kinh hồn cá»§a hai ngưá»i sói, và cuá»™c chuyện trò vá»›i Jacob trên băi biển…
Rồi tôi nghÄ© đến Ä‘iá»u Jacob nói và o sáng sá»›m hôm nay, vá» việc tôi là má»™t kẻ giả nhân giả nghÄ©a. Tôi trằn trá»c măi vá» câu nói đó. Tôi không thÃch bị nghÄ© rằng mình là má»™t kẻ giả nhân giả nghÄ©a, đáng xét nhất chÃnh là tôi tá»± huyá»…n hoặc mình bởi vì lẽ gì?
Tôi co ngưá»i lại. Không, Edward không phải là kẻ sát nhân. Cho dù trong quá khứ tối Ä‘en cá»§a anh, Ãt ra, anh cÅ©ng chưa há» xuống tay vá»›i ngưá»i vô tá»™i.
Nhưng giả như anh đă từng là m như váºy rồi thì sao? Giả như trong suốt thá»i gian quen tôi, anh cÅ©ng giống như những ma-cà -rồng khác thì sao? Giả như khi ấy, má»i ngưá»i cứ và o rừng là biến mất hệt như lúc nà y thì sao? Liệu tôi có thể rá»i xa anh không?
Tôi lắc đầu má»™t cách buồn bă. Tình yêu tháºt phi lý, bất giác tôi nghÄ© vá» bản thân mình. Cà ng yêu ai, ngưá»i ta lại cà ng gây ra những việc thiếu sáng suốt. Tôi trở mình, cố gắng nghÄ© đến những chuyện khác… À, đúng rồi, Jacob và anh em cá»§a cáºu ta Ä‘ang lao mình trong bóng đêm ở ngoà i kia. Và cứ thế, tôi miên man chìm và o giấc ngá»§ lúc nà o không hay, giữa suy tưởng vá» những con sói Ä‘ang ẩn mình trong đêm, ra sức bảo vệ cho tôi khá»i nguy hiểm. Thế rồi tôi mÆ¡, tôi vẫn ở trong rừng, nhưng không còn lang thang nữa. tôi cứ đứng đấy, tay nắm lấy bà n tay đầy sẹo cá»§a Emily, cùng cô nhìn và o khu rừng má» mịt sương khói, trong lòng dáºy lên bao ná»—i âu lo, chỠđợi những ngưá»i sói cá»§a chúng tôi trở vá».
|
 |
|
| |