Con nhớ một đem chiến tranh
Nhà mình tản cư bên hè phố
Đó là một đêm đầy trời mưa gió
Bom đạn nhoáng nhoàng
Mưa quất từng cơn
Đẩy các con vào góc khuất hơn
Cha ngồi bên ngoài che chắn
Phía sau dáng Thái Sơn uy nghi trầm lặng
Con ngủ giấc ngon lành cùng với giắc mơ hoa
Hơn ba mươi năm rồi đi qua
Cha đã về cõi xa, tóc trên đâu giờ có nhiều sợi bạc
Có thể con đã quên rất nhiều điều khác
Nhưng dáng cha ngồi
Con không thể nào quên!
Giữa Sài gòn bỗng gặp người quen
Chị Bảy, chị Ba, anh Năm, thằng Út
Đang giữa ngày nóng nực
Bỗng mát lành giọng nói sông quê:
-Sao bấy lâu không thấy mày về
-Làm ăn ra sao, gia đình mạnh giởi...?
Tôi bị vây giữa rừng câu hỏi
Lòng rưng rưng như chạm thấu quê nhà
Thương quá chừng chị Bảy, chị Ba
Thằng Út, anh Năm... quê người lặn lội!
Chia tay Sài Gòn tôi ngược về Tây Nguyên
Chiều vội
Chợt nhớ mình cũng một kẻ tha hương.
Tình cờ đất khách gặp đồng hương
Giữa cao nguyên mênh mông, bên dòng sông
huyền thoại
Câu thơ anh chợt đưa tôi về lại
Một trời quê núi Ấn sông Trà
Tôi gặp lại núi Tròn, Đồng Ké, Ba Gia
Cổ lũy cô thôn cùng lời ru sông Vệ
Điệu ba lý tình quê con nước vơi đầy
Nghe khúc biển Sa Huỳnh muối mặn gừng cay
Thiên Bút phê vân man man chiều quê mẹ
Cánh cò bay loáng nắng những chiều vàng
Đêm La Hà nghe thạch trận lang thang
Ta cũng lang thang suốt miền ký ức
Mai tôi về có thể nào quên được
Khúc ngẫu hứng tình quê đêm ngủ lại Lâm Hà.