Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 15-04-2008, 03:33 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 11 Cuá»™c gặp gỡ bất ngá»
Châu Hoài Anh lạnh lùng nói :
- Bổn cô nương xin nói trước, nếu hung thủ sát hại tiên phụ mà không phải Diêu Kiệt thì...
Phùng VÅ© Lân ngắt lá»i :
- Tại hạ đã nói rồi, sẵn sàng với cái đầu trên cổ bảo đảm.
Châu Hoài Anh cưá»i khảy :
- Äến lúc ấy chá»› có hối hận.
Phùng VÅ© Lân cưá»i :
- Cô nương yên tâm, nhưng xin cô nương đừng quên những lá»i căn dặn cá»§a tại hạ, không thì tình hình biến đổi...
Châu Hoài Anh trầm giá»ng ngắt lá»i :
- Dù tình hình biến đổi ra sao thi hung thủ vẫn là hung thủ, không thể nào biến đổi được.
Phùng VÅ© Lân bá»—ng há»i :
- Cô nương có bằng lòng hành sự theo ý của tại hạ không?
Châu Hoài Anh giá»ng Æ¡ há» :
- Bổn cô nương sẽ tùy cÆ¡ ứng biến, không cần tôn giá phải nhá»c tâm.
Dứt lá»i liá»n đứng lên.
Phùng VÅ© Lân lại cưá»i nói :
- Tại hạ kính trá»ng cô nương thế này có thể nói đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i, qua đó chứng tá» phen này tại hạ hoàn toàn là vì cô nương. Tại hạ tuy có tiếng xấu xa trên chốn giang hồ, nhưng vẫn còn hiểu được hai chữ nghÄ©a nhân, lệnh tôn lúc sinh tiá»n đã có đại ân vá»›i tiên phụ, tại hạ phải báo đáp đó là rất đúng đạo lý.
Châu Hoài Anh bất giác dịu mặt :
- Vậy thì xin đa tạ.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Tôn giá tiển Hoài Anh má»™t Ä‘oạn đưá»ng được chăng?
Phùng VÅ© Lân ngẩn ngưá»i, như không ngá» giai nhân lại đỠnghị như vậy, bèn gật đầu lia lịa nói :
- Tất nhiên là được.
Khách Ä‘iếm đã đóng cá»­a từ lâu, hai ngưá»i bèn phi thân lên bá» tưá»ng, thoáng chốc đã ra khá»i Hưng Long tập.
Châu Hoài An bá»—ng dừng lại há»i :
- Tôn giá có thể xác định tiên phụ đúng là do Diêu Kiệt đã sát hại không?
Phùng Vũ Lân gật đầu :
- Tại hạ đã nói khi nãy rồi, chính mắt tại hạ đã trông thấy.
Châu Hoài Anh bỗng sầm mặt :
- Vậy xin thứ cho Hoài Anh đưá»ng đột, tôn giá đến Phong Lâm Äá»™ để làm gì?
- Chỉ bởi dạo gần đây trên giang hồ đã đồn đại là có rất nhiá»u cao thá»§ giá»›i hắc đạo kéo đến Phong Lâm Äá»™, nên tại hạ má»›i cấp tốc đến báo tin, vừa lúc gặp Diêu Kiệt hành hung...
Châu Hoài Anh cưá»i khảy, ngắt lá»i :
- Bạn thân cá»§a tiên phụ thật là quá nhiá»u.
Vừa dứt lá»i, bá»—ng nghe “vút†má»™t tiếng, ánh đỠlóe lên, thì ra nàng đã rút ngá»n nhuyá»…n tiên nÆ¡i lưng ra.
Phùng Vũ Lân tuy lách tránh nhanh, song nơi bả vai vẫn bị quét trúng, đau nhức khôn tả.
Y sửng sốt kêu lên :
- Châu cô nương...
Châu Hoài Anh lạnh lùng quát :
- Kẻ dối trá bịa đặt phải chết trước, xem đây.
“Vút, vút, vút†liên tiếp quét ra ba roi, kình lực uy mãnh tuyệt luân.
Phùng VÅ© Lân ngoại trừ lừa dối phụ nữ, y cÅ©ng có được ít tuyệt chiêu, tung mình ra xa hÆ¡n trượng, tay phải vung lên, liá»n thấy ba đốm sáng bạc chia ra ba đưá»ng thượng, trung, hạ bay vá» phía Châu Hoài Anh.
Châu Hoài Anh biết đối phương ám khí lợi hại, không dám khinh xuất, vá»™i lách tránh vá» phía lỠđưá»ng.
Nào ngá» ngay khi ấy, trong lùm cá» bên đưá»ng đột nhiên phóng ra hai gã đại hán, má»™t cầm Ä‘ao và má»™t xá»­ dụng song câu, chia ra hai bên tả hữu giáp công Châu Hoài Anh, khiến nàng lập tức lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Thốt nhiên, má»™t tiếng quát vang như sấm rá»n vang lên, tiếp theo là “keng†má»™t tiếng chát chúa, chỉ thấy má»™t thiếu niên tay cầm trưá»ng kiếm đã gạt phăng binh khí cá»§a hai gã đại hán, đồng thá»i đối phương còn bị má»™t luồng kình lá»±c đẩy lùi mấy bước.
Châu Hoài Anh định thần nhìn kỹ, lập tức mừng rỡ khôn xiết, thì ra ngưá»i cứu nàng chính là Diêu Kiệt.
Nàng vội buột miệng nói :
- Diêu huynh, hãy mau bắt lấy tên lãng tữ kia, hắn đã vu khống huynh là hung thủ đã sát hại tiên phụ đó.
Trong khi nói nàng ngoảnh lại nhìn, Phùng Vũ Lân đã biến mất tự bao giỠvà hai gã đại hán kia cũng chẳng còn thấy bóng dáng đâu cả.
Diêu Kiệt lắc đầu nói :
- Không cần đuổi theo đâu.
Äoạn ôm quyá»n nói tiếp :
- Tại hạ thật là hổ thẹn đối với cô nương.
Châu Hoài Anh kinh ngạc :
- Diêu huynh nói vậy là sao?
- Việc cô nương đến đây gặp Phùng Vũ Lân...
Châu Hoài Anh ngắt lá»i :
- Diêu huynh đã sớm biết rồi ư?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Lúc cô nương ra đi là tại hạ đã phát giác, nên đã sinh lòng hoài nghi.
Châu Hoài Anh cưá»i gượng :
- CÅ©ng may là Hoài Anh không tin lá»i hắn, bằng không thì ngưá»i hổ thẹn chính là Hoài Anh.
Diêu Kiệt bá»—ng há»i :
- Vi sao mà cô nương động thủ với Phùng Vũ Lân này?
Châu Hoài Anh mím môi :
- Hắn đã vu khống Diêu huynh là hung thủ đã sát hại tiên phụ, nên Hoài Anh tức giận không nén được.
Diêu Kiệt cảm kích :
- Thịnh tình của cô nương, tại hạ xin tâm lĩnh.
Ngưng chốc lát, lại há»i :
- Nhưng cô nương sao biết là hắn vu khống tại hạ?
Châu Hoài Anh chẳng chút suy nghĩ đáp ngay :
- Diêu huynh tuyệt đối không phải là hạng ngưá»i như vậy.
Diêu Kiệt nhẹ gật đầu :
- Cô nương phân biệt được phải trái, trắng Ä‘en, thật là Ä‘iá»u đáng mừng, nhưng lẽ ra không nên động thá»§ má»›i phải.
Châu Hoài Anh trố mắt ngạc nhiên :
- Vì sao vậy?
Diêu Kiệt chậm rãi nói :
- Cô nương thông tuệ hÆ¡n ngưá»i, sao không tương kế tá»±u kế, xem hắn vu khống tại hạ là vì mưu đồ gì, nếu không nhá» tại hạ đến kịp lúc, cho dù cô nương có võ công bất phàm, e cÅ©ng khó mà đỠphòng được sá»± ám toán.
Châu Hoài Anh ngẫm nghĩ một hồi :
- Như vậy rõ ràng là đối phương có âm mưu gì đó, chẳng qua là Hoài Anh chỉ là thăm dò, nhưng đối phương lại tưởng là Hoài Anh đã nhận thấy Ä‘iểm sÆ¡ hở cá»§a há», nên má»›i xuất động mai phục toan hạ sát Hoài Anh.
Diêu Kiệt gật đầu :
- Không sai, đáng tiếc là chúng ta đã làm một việc ngu ngốc, đánh trống bắt trộm.
Châu Hoài Anh lẩm bẩm :
- Thật khó thể ngỠđược...
Ngưng chốc lát bá»—ng há»i :
- Sao Diêu huynh bỗng dưng lại đến đây?
Diêu Kiệt mỉm cưá»i :
- Tại hạ vừa má»›i nói rồi, bởi thấy cô nương lén lút rá»i khá»i phòng Ä‘i vá» Hưng Long tập, lại quá lâu chưa thấy vá», nên má»›i tá»›i đây xem thá»­, nào ngá» lại giúp cho cô nương được má»™t tay.
Châu Hoài Anh nhoẻn cưá»i :
- Diêu huynh đã cứu mạng Hoài Anh thì đúng hÆ¡n. Nếu Diêu huynh mà má»™t đến kịp thì Hoài Anh đã dữ nhiá»u lành ít rồi. Thật không ngá» tên lãng tá»­ Phùng VÅ© Lân đó lại có đồng bá»n mai phục thế này.
Diêu Kiệt mỉm cưá»i lắc đầu :
- Không phải vậy đâu.
Châu Hoài Anh ngẫn ngưá»i :
- Vậy chứ là sao?
- Phùng VÅ© Lân xưa nay y chỉ má»™t mình Ä‘i lại trên giang hồ, làm gì có đồng bá»n, hiện nay hắn cÅ©ng chỉ là tai sai cá»§a kẻ khác thôi.
Châu Hoài Anh kinh ngạc :
- Kẻ khác đó là ai?
Diêu Kiệt trầm ngâm :
- Có lẽ là má»™t kẻ thần bí nào đó, nhưng chúng ta cÅ©ng chẳng cần phải bận tâm suy nghÄ©, má»™t ngày gần đây ắt sẽ sáng tá». Thôi, chúng ta hãy trở vè Lạc Hà Ä‘i, đã sang canh năm rồi, sương khuya lạnh lắm, cô nương hãy giữ mình kẻo bị cảm lạnh.
Châu Hoài Anh lặng thinh, nhưng không nén được, ném cho Diêu Kiệt cái nhìn đầy thâm tình, song chàng không chú ý đến.
Sau khi hai ngưá»i rá»i khá»i, trong cánh rừng bên lỠđưá»ng có bóng ngưá»i thấp thoáng và tiếng ngưá»i chuyện trò.
Chỉ nghe má»™t giá»ng phương Bắc nói :
- Mỗ biết trước là tên lãng tử thế nào cũng hư việc mà.
Má»™t ngưá»i khác tiếp lá»i :
- Hãy thận trá»ng lá»i nói, tiểu lãng tá»­ không có bản lÄ©nh gì, nhưng đơm đặt thị phi thì rất là giá»i.
Ngưá»i giá»ng phương Bắc hằn há»c :
- Tiểu lãng tá»­ nhận Long lão đại làm nghÄ©a phụ chẳng qua là nhá» vào bá»™ mặt anh tuấn cá»§a hắn, còn má»— má»™t lòng trung kiên sẳn sàng xả thân vào má»i nguy hiểm, việc gì phải sợ hắn chứ?
- Không thể nói vậy được, Long lão đại không có con cái, chính vì bộ mặt anh tuấn của tiểu lãng tử nên mới nhận làm nghĩa tử, nếu hắn mà biết được ngươi nói xấu hắn sau lưng, mách lại với Long lão đại, cam đoan là ngươi sẽ bị quở mắng, tội gì chứ? Chúng ta cứ vỠbáo lại đúng sự thật là xong.
Ngưá»i giá»ng phương Bắc thở dài :
- Mẹ kiếp, thật tức chết được. Thôi, chúng ta trở vỠLạc Hà.
* * * * *
Nghe tiếng gõ canh năm, Tiêu Nhất Phong lòng nóng như thiêu đốt, Tiêu Ngá»c Yến ra Ä‘i đã ba canh mà chưa thấy vá», y lại chẳng tiện đến đó há»i thăm, không khá»i hết sức bồn chồn lo lắng.
Thá»i gian trong sá»± chỠđợi dài dằng dặc, cuối cùng rồi tiếng mở cá»­a phòng cÅ©ng vang lên, Tiêu Ngá»c Yến đã vá» dến.
Tiêu Nhất Phong ngẩng lên nhìn, thấy nàng vẫn tóc tai ngay ngắn, y phục tá» chỉnh, chứng tá» là chưa bị Cao Như Äăng động chạm đến.
Tiêu Nhất Phong thở phào một hơi dài rồi nói :
- Ngá»c Yến, sao lại Ä‘i lâu thế này, Tiêu Ngá»c Yến khép cá»­a, thở hổn hển nói :
- Cao Như Äăng nói nhiá»u quá... nữ nhi không nghe được? Phụ thân hãy yên tâm, y rất là đàng hoàng đứng đắn.
- Vậy thì tốt, phụ thân cũng vì lo cho ngươi đó thôi!
Hạ thấp giá»ng nói tiếp :
- Cao Như Äăng đã nói những gì vá»›i ngươi?
Tiêu Ngá»c Yến cưá»i bẽn lẽn :
- Y đòi cưới nữ nhi làm thiếp!
Tiêu Nhất Phong ngẩn ngưá»i :
- Y thẳng thắn nói với ngươi như vậy ư?
Tiêu Ngá»c Yến nhướng mày :
- DÄ© nhiên là dài dòng quanh co rồi má»›i nói ra, y bảo nếu phụ thân bằng lòng thì cuá»™c trao đổi phen này, y không lấy lãi, dù chỉ má»™t phân bạc, và còn giao cả hai ngân hiệu tại kinh thành cho nữ nhi quản lý. Phụ thân, có lẽ y xem chúng ta là nô lệ cá»§a tiá»n tài rồi!
Tiêu Nhất Phong cưá»i ha hả :
- Vậy ngươi đã trả lá»i y ra sao?
Tiêu Ngá»c Yến mỉm cưá»i :
- Ná»± nhi chỉ lặng thinh cưá»i, dùng mày mắt thay lá»i đúng theo lá»i dặn bảo cá»§a phụ thân.
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- Phải, phải! Ngươi làm vậy rất đúng!
Bỗng sầm mặt nói tiếp :
- Tiên tiểu tá»­ ấy là cóc mà muốn đớp sao trá»i, để ta giăng bẩy chỉnh hắn má»™t phen má»›i được.
Tiêu Ngá»c Yến nhăn nhó :
- Phụ thân còn nói gì nữa không? Nữ nhi buồn ngủ quá rồi!
Tiêu Nhất Phong chau mày :
- Ngá»c Yến, ngươi nhận thấy Cao Như Äăng thật sá»± thèm thuồng nhan sắc cá»§a ngươi hay là có gian kế?
Tiêu Ngá»c Yến thoáng vẻ bá»±c bá»™i :
- Nữ nhi thấy phụ thân dưá»ng như đã quẫn trí vì hai mươi vạn lạng quan ngân, nên cÅ©ng chẳng dám nói thật.
Tiêu Nhất Phong sầm mặt :
- Ngươi nói vậy là sao?
- Phụ thân lúc nào cũng tự tin chủ quan, nên nữ nhi cũng không dám làm cho phụ thân não lòng.
Tiêu Nhất Phong nổi giận quát :
- Nói mau, ngươi đã nhận thấy Ä‘iá»u gì khác lạ?
Tiêu Ngá»c Yến chÆ¡m chá»›p mắt nói :
- Cao Như Äăng là má»™t tên sắc ma khét tiếng trong giá»›i hắc đạo, đôi hắc trảo cá»§a y đã từng há»§y diệt biết bao ngưá»i trong giá»›i võ lâm và cÅ©ng làm ô nhục biết bao ngưá»i con gái trong trắng, vậy mà nữ nhi đã ở bên cạnh y suốt ba canh dài, dùng cá»­ chỉ và mày mắt khêu gợi y, tuy trong lá»i nói cá»§a y có ý trêu ghẹo, song vẫn luôn đứng đắn ngồi yên, thái độ như vậy có phải là Hắc Trảo Long Cao Như Äăng hay không?
Tiêu Nhất Phong ngẩm nghĩ hồi lâu :
- Äó quả không phải là tác phong cá»§a Cao Như Äăng, tuy nhiên... rất có thể là y biết phụ thân không phải là ngưá»i dá»… hiếp đáp, nên có dạ đỠphòng cÅ©ng không chừng.
Tiêu Ngá»c Yến lắc đầu :
- Có lẽ không phải vậy.
Tiêu Nhất Phong lại nghẫm nghĩ một hồi :
- Ngươi hãy tạm nghÄ© Ä‘i, trưa nay vào lúc dùng bữa ngươi hẵng Ä‘i gặp Cao Như Äăng lần nữa.
Tiêu Ngá»c Yến nhướng mày :
- Nữ nhi lại phải đi nữa ư?
Tiêu Nhất Phong mỉm cưá»i :
- Ta có diệu kế khiến Cao Như Äăng sa vào cạm bẫy, ngươi ká» tai gần đây.
Tiêu Ngá»c Yến vâng lá»i châu đầu đến gần, chỉ thấy nàng ta chay mày liên hồi, nhưng cÅ©ng gật đầu lia lịa, chứng tỠđó không phải là má»™t ý kiến tốt lành, nhưng nàng ta không sao phản kháng lại được.
* * * * *
Tiếp Tiêu Ngá»c Yến suốt đêm, Hắc Trảo Long Cao Như Äăng chẳng mảy may có vẻ má»i mệt, chứng tá» võ công cá»§a y có chá»— hÆ¡n ngưá»i.
Y nghiêng ngồi dá»±a vào thành giưá»ng, mắt rá»±c tinh quang không chá»›p, như Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì.
Bỗng nhiên, một gã đại hán hầu cận hối hả đi vào.
Cao Như Äăng ngồi yên bất động, trầm giá»ng quát :
- Việc gì mà hớt ha hớt hãi thế này?
- Triệu tam gia cần gặp Tổng đà chủ.
Cao Như Äăng lạnh lùng quát :
- Äã dặn bao nhiêu phen rồi, Ä‘i ra ngoài không được xưng hô như vậy.
- Dạ vâng, bẩm chưởng quầy, tam gia Cổn Äịa Long Triệu Khôn cầu kiến.
Cao Như Äăng tức giận quát :
- Quân ngu ngốc, nhớ bên này lại quên bên kia, nói năng chẳng ra gì cả.
Gã đại hán vá»™i cúi gập ngưá»i nói :
- Tiểu nhân đáng chết, từ nay không dám nữa.
- Chỉ một mình lão tam ư?
- Theo lá»i tam gia nói, lẽ ra tứ gia cÅ©ng định đến đây thỉnh an tổng...
chưởng quầy, nhưng lại sợ gây ngưá»i chú ý nên tam gia chỉ đến má»™t mình và bảo là có việc quan trá»ng cần đến diện kiến.
Cao Như Äăng nhướng mày :
- Lão tam có thay đổi diện mạo không?
- Có, có. Cam đoan không ai nhận ra được.
Cao Như Äăng gật đầu :
- Tuy là cải dạng, nhưng cái giá»ng Tứ Xuyên cách nào cÅ©ng không sá»­a được, mở miệng ra là bại lá»™ ngay, bảo y vào đây nhưng không được lên tiếng, nhất là đỠphòng Tiêu Nhất Phong...
Gã đại hán gật đầu :
- Tiểu nhân biết rồi.
Äoạn lui ra khá»i phòng. Lát sau, má»™t đại hán vạm vỡ bước vào, hắn chính là Cổn Äịa Long Triệu Khôn.
Gã đại hán khép cá»­a lại, vá»›i giá»ng rặt Tứ Xuyên nói :
- Tham kiến đại ca.
Trong khi nói, ôm quyá»n cung kính thi lá»….
Cao Như Äăng khoác tay :
- Tam đệ có việc gì mà cần thiết đến đây gặp ta thế này?
Qua lá»i lẽ cá»§a Cao Như Äăng, hiển nhiên Cổn Äịa Long Triệu Khôn này cÅ©ng là má»™t phần tá»­ trong Thất Long há»™i.
Triệu Khôn tiến tá»›i má»™t bước, thấp giá»ng nói :
- Äại ca, xin thứ lá»—i cho tiểu đệ nói thẳng, đại ca phái thằng nhãi ranh Phùng VÅ© Lân tiếp cận Tiêu Ngá»c Yến, nước cỠấy Ä‘i rất đúng, nhưng bảo y tiếp cận Châu Hoài Anh thì sai lầm to rồi.
Cao Như Äăng lạnh lùng há»i :
- Sai lầm ở chỗ nào?
Triệu Khôn nghiêm giá»ng :
- ® nha đầu Tiêu Ngá»c Yến có phần lẳng lÆ¡, nên VÅ© Lân má»›i hợp khẩu vị ả ta, nhưng Châu Hoài Anh là ngưá»i đứng đắn, VÅ© Lân làm sao đối phó nổi?
Cao Như Äăng chú mắt :
- Tam đệ muốn nói vỠviệc tối qua phải không?
Triệu Khôn trố mắt thoáng ngạc nhiên :
- Äại ca đã hay chuyện rồi ư?
Cao Như Äăng gật đầu :
- Äó là má»™t nước cá» tuyệt diệu cá»§a ta.
Triệu Khôn kinh ngạc :
- Tuyệt diệu ở chỗ nào?
Cao Như Äăng khoác tay :
- Äừng há»i, đến lúc ắt tam đệ sẽ biết.
Triệu Khôn vẻ không phục :
- Äại ca không thể nói vậy được, huynh đệ đã cùng sống chết có nhau bao nhiêu năm, giữa chúng ta...
Cao Như Äăng lạnh lùng quát :
- Tam đệ không tin ta hay sao?
Triệu Khôn vội khom mình :
- Tiểu đệ không dám.
Cao Như Äăng nghiêm giá»ng :
- Hai mươi vạn lạng quan ngân tuy không phải là ít á»i, nhưng đối vá»›i huynh đệ chúng ta cÅ©ng chẳng có gì đáng kể, phen này ta đã đích thân dẫn theo ngươi và lão tứ đến đây, mục đích thật sá»± là gì ngươi có biết không?
Triệu Khôn gật đầu :
- Äại ca lúc ở kinh thành đã nói vá»›i tiểu đệ rồi, sao lại không biết?
Cao Như Äăng giá»ng hậm há»±c :
- Thế đó, Thất Long há»™i chúng ta có thể nói là bá chá»§ trong giá»›i hắc đạo, tiá»n tài thế lá»±c hùng mạnh, vậy mà lại cứ bị bá»n ngưá»i mệnh danh chính phái hào hiệp chá»­i mắng khinh khi, thật chẳng ngá» Ngá»c Diện Hiệp và Vô Äịch Thần Tiên xưa nay rất được giá»›i võ lâm kính trá»ng lại là chá»§ phạm đánh cướp quan ngân, phen này chúng ta phải khiến cho Ngá»c Diện Hiệp vấp ngã má»™t cú thật Ä‘au thì má»›i hả niá»m uất ức trong bao năm qua. Äêm qua y còn bảo con gái quý báu cá»§a y đến đây giở trò mỹ nhân kế, ta thật muốn lá»™t sạch quần áo cá»§a ả ta bỡn cợt má»™t phen.
* * * * *
Äiếm tiểu nhị hai tay cung kính trao cho Diêu Kiệt má»™t phong bì đỠrất to và nói là có khách đến bái phá»ng.
Ngoài phong bì không có danh tánh khiến Diêu Kiệt hết sức lấy làm lạ, vá»™i mở phong bì rút bái thiếp ra xem, bất giác ngẩn ngưá»i, thì ra khách là Cao Như Äăng, trên thiếp có ghi là Tổng đà chá»§ Thất Long há»™i, vậy rõ ràng là bái phá»ng hoàn toàn đúng theo luật lệ giang hồ, khiến Diêu Kiệt hết sức thắc mắc.
Thừ ra má»™t hồi, Diêu Kiệt má»›i há»i :
- Khách đến viếng có ai đi cùng không?
Äiếm tiểu nhị lắc đầu :
- Chỉ đi một mình.
Diêu Kiệt khoát tay :
- Hãy má»i khách vào, bảo là Diêu má»— kính chá».
- Thưa vâng.
Äiếm tiểu nhị quay ngưá»i lui ra khá»i phòng.
Lát sau, Ä‘iếm tiểu nhị đã đưa Hắc Trảo Long Cao Như Äăng Ä‘i vào.
Diêu Kiệt tuy chưa từng giáp mặt vá»›i vị cao thá»§ giá»›i hắc đạo này bao giá», nhưng thoáng thấy má»™t lần tại Thất Lý Phố, còn Cao Như Äăng thì hoàn toàn chưa từng gặp chàng.
Cao Như Äăng đứng tại cá»­a ôm quyá»n thi lá»… nói :
- Thiếu hiệp chính là Phích Lịch Kiếm ư?
Diêu Kiệt cũng cung kính đáp lễ :
- Không dám nhận hai tiếng thiếu hiệp, tại hạ là Diêu Kiệt.
Äoạn khom mình chìa tay nói tiếp :
- Má»i ngồi!
Cao Như Äăng không khách sáo, bước vào ngồi xuống, Ä‘iếm tiểu nhị liá»n biết Ä‘iá»u bá» Ä‘i ngay và khép cá»­a lại.
Diêu Kiệt nghiêm túc nói :
- Cao đà chá»§ trịnh trá»ng đầu bái thiếp thế này, hẳn là có việc quan trá»ng phải không?
Cao Như Äăng mỉm cưá»i :
- Cao má»— bất tài, vẫn thưá»ng nghe ngưá»i nói trang anh hùng hiệp nghÄ©a đại Ä‘a số là thiếu niên, nên đến đây thỉnh giáo thiếu hiệp.
Diêu Kiệt thẳng thắn :
- Cao đà chủ xưa nay vốn rất hào sảng, hà tất phải dài dòng quanh co thế này?
Cao Như Äăng gật đầu :
- Cao mỗ xin tuân mạng.
Ngưng chốc lát, giá»ng nghiêm túc nói tiếp :
- Trong võ lâm hai giá»›i hắc bạch được phân chia rất rõ ràng, những kẻ tá»± huênh hoang là chính phái, không thích tiếp xúc vá»›i ngưá»i trong giá»›i hắc đạo, nhưng trong chính phái cÅ©ng có kẻ gian hùng ngụy thiện, mà trong giá»›i hắc đạo cÅ©ng có những ngưá»i hành vi nghÄ©a hiệp, thiếu hiệp có đồng ý không?
Diêu Kiệt chầm chậm gật đầu :
- Lá»i nói cá»§a Cao đà chá»§ rất là hữu lý.
Cao Như Äăng tươi mặt :
- ÄÆ°á»£c nghe câu ấy cá»§a thiếu hiệp, Cao má»— đã không hoài công đến đây mấy hôm nay.
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Cao đà chủ đến đây hẳn không phải chỉ có vậy thôi, đúng chăng?
Cao Như Äăng gật đầu :
- Äúng vậy, Cao má»— hôm nay đến đây chá»§ yếu là để vạch trần bá»™ mặt thật cá»§a má»™t tên ngụy quân tá»­ vá»›i thiếu hiệp.
Diêu Kiệt đã biết rõ, song vẫn giả vá» há»i :
- Ai là ngụy quân tử vậy?
Cao Như Äăng nhấn mạnh từng tiếng :
- Ngá»c Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong, bậc trưởng bối cá»§a thiếu hiệp!
Diêu Kiệt vỠtức giận :
- Cao đà chủ nói năng phải có bằng chứng.
Cao Như Äăng trầm giá»ng :
- Vụ án cướp hai mươi vạn lạng quan ngân tại Thương Châu hồi mưá»i bốn năm vá» trước chính là do Tiêu Nhất Phong đã chá»§ mưu.
Diêu Kiệt gằn giá»ng :
- Bắt trộm phải có tang chứng, quan ngân cất giấu tại đâu?
Cao Như Äăng mỉm cưá»i :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có tang chứng, sẽ xuất hiện trong má»™t ngày gần đây.
Diêu Kiệt vụt đứng lên, lạnh lùng nói :
- Vậy nghĩa là sao?
Cao Như Äăng thản nhiên cưá»i :
- Thiếu hiệp hãy bình tâm mà nghe Cao mỗ giải thích rõ ràng, rồi sẽ không trách cứ Cao mỗ nữa.
Thật ra việc Tiêu Nhất Phong là kẻ chá»§ mưu đánh cướp quan ngân, Diêu Kiệt đã gần như chắc chắn khẳng định, song vì chàng chưa hiểu ý định thật sá»± cá»§a Cao Như Äăng, nên má»›i tương kế tá»±u kế giả vá» mắc mưu.
Chàng ngồi trở xuống, hậm hực nói :
- Cao đà chá»§ tuy là ngưá»i trong giá»›i hắc đạo, song cÅ©ng đáng kể được là ngưá»i có tiếng tăm trong giá»›i giang hồ, hẳn không đến đỗi nói năng bừa bãi như trẻ con.
Cao Như Äăng gật đầu :
- Äó là lẽ tất nhiên.
Ngưng chốc lát, nghiêm giá»ng nói tiếp :
- Trong mấy năm qua, Cao mỗ có mở hai ngân hiệu tại kinh thành, có thể nói là đã rửa tay qui chính, không còn làm nghỠkhông vốn nữa, hẳn là thiếu hiệp đã có nghe nói?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Vâng, có nghe nói.
Cao Như Äăng mỉm cưá»i nói tiếp :
- Nhưng bên trong thật sá»± cÅ©ng chưa hoàn toàn qui chính, nhưng đó chẳng phải Cao má»— không sá»­a được thói xấu, mà chỉ vì má»—i ngành nghá» cÅ©ng Ä‘á»u có cá»­a ngách, đàng phải chấp nhận thôi.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Cao đà chủ hẳn là muốn ám chỉ việc trao đổi quan ngân?
Cao Như Äăng hạ thấp giá»ng :
- Thiếu hiệp thật là sành sõi, giá»›i trá»™m cướp đắc thá»§ không hẳn thảy Ä‘á»u là tài vật cá»§a dân chúng, nếu là quan ngân thì phải được ngân hiệu thu mua, sau khi nung đúc lại má»›i có thể lưu dụng trong thị trưá»ng, có thể nói đó là má»™t con đưá»ng tài lá»›n cá»§a giá»›i buôn bán vàng bạc.
Diêu Kiệt chỉ gật đầu làm thinh.
Cao Như Äăng nói tiếp :
- Bất kỳ nghành nghá» nào cÅ©ng có luật lệ riêng, luật lệ cá»§a ngành này cÅ©ng rất nghiêm khắc, nếu có ngưá»i tìm đến, bất kể cuá»™c giao dịch thành hay không cÅ©ng không được tiết lá»™ bí mật cá»§a đối phương.
Ngưng chốc lát, khẽ hắng giá»ng nói tiếp :
- Tuy nhiên, phen này thì lại hoàn toàn khác.
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Khác ở chỗ nào?
Cao Như Äăng giá»ng có phần khích động :
- Khi Tiêu Nhất Phong tìm đến thương lượng với Cao mỗ vỠcuộc giao dịch này, bấy giỠCao mỗ mới biết Tiêu Nhất Phong là kẻ chủ mưu vụ cướp quan ngân khi xưa, Cao mỗ chẳng những kinh ngạc mà còn hết sức bực tức.
- Chẳng hay Cao đà chủ vì sao lại bực tức?

Xem tiếp hồi 12 Chân giả thật hư
Tài sản của boss5011

  #12  
Old 15-04-2008, 03:33 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 12 Chân giả thật hư
Cao Như Äăng giá»ng khích động hÆ¡n :
- Tiêu Nhất Phong tá»± xưng Ngá»c Diện Hiệp, tá»± cho là ngưá»i giá»›i chính phái mà lại lén lút gây ra tá»™i ác, chẳng những cướp bạc mà còn sát hại bốn mươi bảy ngưá»i, báo hại Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u bị hình bá»™ đại đưá»ng truy nã khắp nÆ¡i, tổng bá»™ đầu Thương Châu bị trị tá»™i, chẳng đáng căm hận hay sao?
Ngưng chốc lát, trầm giá»ng nói tiếp :
- Nghe dâu khi xưa lệnh tôn chính vì truy tra vụ cướp quan ngân mới bị sát hại, nếu việc ấy cũng là do Tiêu Nhất Phong gây ra thì thật đáng ghê tởm.
Diêu Kiệt bá»—ng há»i :
- Chính Tiêu Nhất Phong đã tìm Cao đà chủ thương lượng cuộc giao dịch này ư?
Cao Như Äăng gật đầu :
- Äúng vậy.
- Äiá»u kiện trao đổi ra sao?
- Cao má»— vá»›i ngân phiếu mưá»i vạng lạng trao đổi hai mươi vạn lạng quan ngân.
Diêu Kiệt cưá»i khảy :
- Vậy thì lãi to rồi còn gì?
Cao Như Äăng nghiêm mặt lắc đầu :
- Thiếu hiệp chá»› hiểu lầm. Cao má»— xa xôi từ kinh thành đến đây đâu phải là số lãi mưá»i vạn lạng đó chứ?
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Vậy thì lạ thật, không vì số lãi mưá»i vạn lạng bạc, vậy chứ vì cái gì?
Cao Như Äăng mỉm cưá»i :
- Nói một cách dễ nghe thì là vạch trần bộ mặt thật của Tiêu Nhất Phong, trừ đi một bại hoại cho võ lâm, còn như nói thật thì là để phát tiết nỗi uất hận trong bao năm qua.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Vì sao lại uất hận?
Cao Như Äăng không đáp lá»i mà há»i ngược lại :
- Thiếu hiệp có biết ngưá»i trong giá»›i hắc đạo cả Ä‘á»i phải chịu đựng biết bao mắng nhiếc nguyá»n rá»§a không?
Diêu Kiệt lại há»i :
- Vậy Cao đà chủ đã xác định hai mươi vạn lạng quan ngân là do Tiêu Nhất Phong đã cướp phải không?
Cao Như Äăng quả quyết :
- Hoàn toàn đúng sự thật.
- Số quan ngân ấy cất giấu tại đâu?
- Nhất định là ở tại Lạc Hà này, một ngày gần đây sẽ rõ.
Diêu Kiệt lại há»i :
- Tiên phụ cũng là do Tiêu Nhất Phong sát hại ư?
Cao Như Äăng chầm chậm lắc đầu :
- Cao mỗ chỉ là suy đoán, khi chưa có thiết chứng, không dám vũ đoán.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Bây giỠCao đà chủ cho biết ý định thật sự được rồi chứ?
Cao Như Äăng mỉm cưá»i :
- Theo Cao má»— được biết, thiếu hiệp nhã nhặn lá»… phép, tôn lão kính hiá»n, nếu không hiểu rõ ná»™i tình ắt bị Tiêu Nhất Phong lừa dối. Nay Cao má»— đã giăng bẫy để khiến Tiêu Nhất Phong phải tá»± lá»™ Ä‘uôi chồn, thiếu hiệp đứng ngoài bàng quang được rồi.
Diêu Kiệt mỉm cưá»i :
- Nếu Cao đà chủ nói không ngoa, tại hạ tự tin sẽ không bao giỠbị gian đồ lợi dụng...
Ngưng chốc lát, khẳng khái nói tiếp :
- Chả lẽ tại hạ chẳng thể vì Cao đà chá»§ ra chút sức má»n sao?
Cao Như Äăng lắc đầu :
- E rằng không ổn, theo Cao má»— tiên liệu, Tiêu Nhất Phong e ngại Cao má»— có dã tâm cướp Ä‘oạt quan ngân, tất nhiên hết sức thận trá»ng đỠphòng, rất có thể lợi dụng thiếu hiệp giúp y má»™t tay, nếu thiếu hiệp bị lôi cuốn vào cuá»™c thì sẽ làm há»ng đại kế cá»§a má»—.
Diêu Kiệt cưá»i :
- Cao đà chủ khách sáo quá, nếu như Cao đà chủ thật sự có dã tâm chiếm đoạt quan ngân thì tại hạ cũng chưa chắc ngăn cản được.
Cao Như Äăng cưá»i ha hả :
- Phích Lịch Kiếm pháp cá»§a thiếu hiệp cao siêu khôn lưá»ng, có thể nói giá»›i võ lâm chẳng ai là không biết.
Diêu Kiệt bá»—ng há»i :
- Vậy hai mươi vạn lạng quan ngân nên xử lý thế nào?
Cao Như Äăng giá»ng nghiêm túc :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là toàn bá»™ giao trả cho triá»u đình, để cho há» biết là Cao má»— đã thật sá»± cải hối hướng thiện, xin thiếu hiệp đừng cưá»i Cao má»— là mua chuá»™c danh dá»±.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Cao đà chủ không lấy một chữ thật ư?
Trong lòng quả không tin trên Ä‘á»i lại có má»™t nhân vật hắc đạo không cần tiá»n bạc thế này?
Cao Như Äăng mỉm cưá»i :
- Tiá»n tài Cao má»— đã thấy quá nhiá»u rổi, chẳng có gì là lạ.
Diêu Kiệt cưá»i bông đùa :
- Vậy thì số tiá»n thưởng năm vạng lạng, tại hạ phải độc chiếm đấy.
Cao Như Äăng ngạc nhiên :
- Thiếu hiệp không phải là ngưá»i tham tài, việc xá»­ dụng năm vạn lạng bạc ấy hẳn đã được tính toán trước, thiếu hiệp cứ lÄ©nh lấy, Cao má»— không bận tâm đâu.
Diêu Kiệt ôm quyá»n thi lá»… :
- Tại hạ xin cám ơn trước.
Cao Như Äăng đứng lên :
- Cao má»— hôm nay chính thức đầu thiếp cầu kiến, tất nhiên hoàn toàn chịu trách nhiệm vá» những lá»i nói cá»§a mình, như vậy là chúng ta đã thá»a thuận để Cao má»— đối phó vá»›i Tiêu Nhất Phong, thiếu hiệp cứ đứng ngoài cuá»™c bàng quan.
Diêu Kiệt trầm giá»ng :
- Nếu như tiên phụ quả đúng là do Tiêu Nhất Phong sát hại, thì tại hạ nhất định phải tự tay báo thù.
Cao Như Äăng gật đầu :
- Cao mỗ sẽ để lại tính mạng của Tiêu Nhất Phong cho thiếu hiệp xử lý.
Äoạn vòng tay nói tiếp :
- Cao mỗ xin cáo biệt.
Dứt lá»i, sải bước Ä‘i ra khá»i phòng.
Diêu Kiệt vừa đóng cá»­a lại bá»—ng thấy cá»­a sổ động đậy, Phàn Cá»­u đã lướt vào. Phàn Cá»­u mỉm cưá»i nói :
- Lão đệ, Cao Như Äăng nói không sai, trong giá»›i hắc đạo cÅ©ng có những ngưá»i hiệp nghÄ©a.
Diêu Kiệt cưá»i khảy :
- Tôn giá nghÄ© Cao Như Äăng là vì trừ hại cho võ lâm thá»±c ư?
Phàn Cá»­u cưá»i ha hả :
- Mục đích cá»§a y dÄ© nhiên là muốn độc chiếm hai mươi vạn lạng quan ngân, những lá»i lẽ tốt đẹp kia chẳng qua là chỉ nhằm đánh lừa lão đệ để không chống đối y mà thôi, lão đệ tưởng Phàn má»— không hiểu sao?
Diêu Kiệt Ä‘anh giá»ng :
- Äã hiểu sao còn nói trong giá»›i hắc đạo còn có ngưá»i hiệp nghÄ©a?
Phàn Cá»­u phá lên cưá»i :
- Äó là muốn nói Phàn Cá»­u này mà.
Äoạn đổi giá»ng nghiêm túc nói tiếp :
- Lão đệ, chúng ta đừng đùa nữa, xem ra sắp đến lúc sự thật sáng tỠrồi.
Diêu Kiệt lặng thinh, nghẫm nghÄ© hồi lâu má»›i trố mắt há»i :
- Tôn giá có đến xem xét ngôi nhà cháy chưa?
Phàn Cửu gật đầu :
- Rồi! Quả là có xác cháy, Châu Bách Long chẳng những đã chết mà thi hài cũng bị thiêu rụi, tuyệt đối chẳng thể giả được.
Diêu Kiệt lẩm bẩm :
- Lạ thật, Châu lão tiên sinh do ai đã giết nhỉ?
Phàn Cá»­u mỉm cưá»i :
- Lão đệ khá»i phải bận tâm vá» vấn đỠấy...
Hạ thấp giá»ng nói tiếp :
- Phàn má»— đã căn dặn Lý Ngá»c Côn rồi, bảo y phải theo dõi thật sát Tiêu Nhất Phong và Cao Như Äăng, khi có động tÄ©nh phải đến báo ngay, bây giá» chúng ta chỉ chỠđợi nữa thôi.
Diêu Kiệt thở dài :
- Chá» thì chá», nhưng tại hạ đã nóng ruá»™t lắm rồi.
Äến trưa khách Ä‘iếm Trưá»ng Phát lại hết sức náo nhệt.
Năm sáu Ä‘iếm tiểu nhị, ngưá»i bưng trà, kẻ xách rượu, lăng xăng bày má»™t bàn tiệc toàn các món ăn thượng hảo hạng ở ngoài phòng trá» cá»§a Cao Như Äăng.
Cao Như Äăng ngá»§ được hai giá», tinh thần có vẻ sung mãn, rá»­a mặt xong, gã đại hán hầu cận bước vào bẩm báo :
- Bẩm chưởng quầy, thức ăn đã bày xong, xin hãy dùng nhân lúc còn nóng.
Cao Như Äăng gật đầu, sải bước ra khá»i phòng.
Khi nhìn thấy các món ăn trên bàn, Cao Như Äăng bất giác ngẩn ngưá»i, lạnh lùng há»i :
- Äây là thức ăn do ta đã gá»i ư?
Gã đại hán hầu cận chưa biết trả lá»i sao, bá»—ng nghe má»™t giá»ng nói trong trẻo từ ngoài cất lên :
- Chính tiểu nữ đã gá»i để hiếu kính Cao chưởng quầy đó.
Dứt lá»i ngưá»i đã xuất hiện, thì ra là Tiêu Ngá»c Yến.
Cao Như Äăng ha hả cưá»i nói :
- Äể Ngá»c Yến cô nương phải tốn kém, thật ái ngại quá.
Tiêu Ngá»c Yến nhoẻn miệng cưá»i, quay sang gã đại hán khoát tay nói :
- Ngươi hãy ra ngoài kia dùng bữa, ở đây đã có ta hầu tiếp.
Chá» cho gã đại hán Ä‘i khá»i, Tiêu Ngá»c Yến ngối xuống bên cạnh Cao Như Äăng, rót đầy hai ly rượu, Ä‘oạn nâng lên nói :
- Xin kính Cao chưởng quầy một ly trước.
Cao Như Äăng mỉm cưá»i uống cạn, đặt ly xuống, đăm mắt nhìn vào mắt Tiêu Ngá»c Yến há»i :
- Cô nương có từng nghe nói qua vể con ngưá»i cá»§a Cao má»— khi xưa chưa?
Tiêu Ngá»c Yến nhoẻn cưá»i gật đầu :
- DÄ© nhiên là có, không thì sao biết Cao chưởng quầy có ba Ä‘iá»u không sợ?
Cao Như Äăng thẳng thắn :
- Cao má»— ở trong giá»›i hắc đạo nhiêu năm chưa bao giá» làm Ä‘iá»u gì đứng đắn, nên cÅ©ng chẳng muốn nói dối, cô nương có cá»­ chỉ khiêu gợi thế này không sợ Cao má»— động tà niệm hay sao?
Tiêu Ngá»c Yến cưá»i khúc khích :
- Vậy có gì là đáng sợ. Tối qua Cao chưởng quầy chẳng bảo là định cưới tiểu nữ làm thiếp hay sao?
Cao Như Äăng mỉm cưá»i :
- Cô nương đã bằng lòng ư?
Tiêu Ngá»c Yến chẳng chút e thẹn gật đầu :
- DÄ© nhiên là bằng lòng, Cao chưởng quầy có tiá»n tài, có thế lá»±c, lại có danh vá»ng trên giang hồ, tuy làm thiếp cÅ©ng hưởng không hết vinh hoa phú quý.
- Vậy Tiêu đại hiệp cũng đã bằng lòng ư?
Tiêu Ngá»c Yến nhướng mày :
- Gái lá»›n lên có quyá»n lá»±a chá»n nÆ¡i trao thân gởi phận, gia phụ không có ý kiến...
Bá»—ng hạ giá»ng nói tiếp :
- Chỉ cần Cao chưởng quầy đặt chút tình cảm vào cuộc giao dịch phen này, nhất định gia phụ sẽ lấy làm cảm kích mà chấp thuận cho hôn sự giữa chúng ta.
Cao Như Äăng bá»—ng thở dài :
- Vá»›i võ công và tài mạo như cô nương, có thể nói ngàn vàng khó được, từ bá» số lãi mưá»i vạn lạng bạc đâu có gì đáng kể. Tuy nhiên, Cao má»— thật là tiếc cho cô nương.
Tiêu Ngá»c Yến thoáng ngạc nhiên :
- Tiếc gì kia?
Cao Như Äăng giá»ng nghiêm túc :
- Vá»›i tài mạo cá»§a cô nương lẽ ra phải chá»n má»™t ngưá»i chồng anh tuấn trẻ trung, sống hòa thuận hạnh phúc trá»n Ä‘á»i má»›i đúng, còn như vá» làm thiếp cho Cao má»— thì cô nương sẽ uổng phí tuổi xuân còn gì?
Tiêu Ngá»c Yến đảo tròn mắt :
- ÄÆ°á»£c làm thiếp Cao chưởng quầy vẫn hÆ¡n làm chính thê cá»§a bất kỳ ai khác.
Cao Như Äăng nhếch môi cưá»i :
- E rằng đó không phải là những lá»i nói thật lòng cá»§a cô nương.
Tiêu Ngá»c Yến thoáng ngẩn ngưá»i :
- Cao chưởng quầy không tin ư?
Cao Như Äăng nghiêm gìo.ng :
- Lẽ ra cô nương đã khiêu gợi như vậy, Cao mỗ cũng nên hưởng diễm phúc này mới phải, nhưng vì Cao mỗ thật lòng thích mến cô nương, nên không thể động tà niệm được...
Hạ thấp giá»ng nói tiếp :
- Cô nương hãy thành thật cho biết, cô nương đã có ngưá»i yêu chưa?
Tiêu Ngá»c Yến lắc đầu nguây nguẩy :
- Chưa, chưa có!
Cao Như Äăng cưá»i hăng hắc :
- Cô nương đã thiếu thành thật rồi.
Tiêu Ngá»c Yến cúi mặt :
- Tiểu nữ nói thật mà.
Cao Như Äăng bá»—ng đổi giá»ng nghiêm túc :
- Ngưá»i ấy chẳng những anh tuấn thông minh, mà còn có chút tiếng tăm chứ không phải hạng vô danh tiểu tốt, lẽ ra cô nương phải kiêu hãnh có má»™t ngưá»i yêu như vậy, cá»› sao lại thẹn không dám thừa nhận?
Tuy chưa nói rõ danh tánh, song như vậy cũng đã quá rõ ràng rồi.
Tiêu Ngá»c Yến bất giác đỠmặt, cúi gầm mặt lúng búng nói :
- Cao chưởng quầy suy đoán đó ư?
Cao Như Äăng cưá»i to :
- Thật không ngá» cô nương lại kín miệng như vậy, ngưá»i ấy có phải tên Phùng VÅ© Lân hay không?
Tiêu Ngá»c Yến buá»™t miệng há»i :
- Cao chưởng quầy biết y hả?
Cao Như Äăng cưá»i ha hả :
- Thế là cô nương không đánh mà khai rồi.
Ngưng chốc lát, mỉm cưá»i nói tiếp :
- Cao mỗ chẳng những biết mà còn rất là thương mến y.
Tiêu Ngá»c Yến nhẹ cưá»i, mặt cÅ©ng bất giác lá»™ vẻ thẹn thùng.
Cao Như Äăng nói tiếp :
- Chính vì Cao má»— thương mến Phùng VÅ© Lân và lại quý mến cô nương nên má»›i không sao động được tà niệm. Ngá»c Yến cô nương, việc tiếp cận Cao má»— là do ý cá»§a lệnh tôn phải không?
Tiêu Ngá»c Yến lúc này đã sinh lòng cảm kích Cao Như Äăng, bèn gật đầu thừa nhận :
- Quả đúng gia phụ đã bảo tiểu nữ đến đây.
Cao Như Äăng thở dài :
- Vậy cÅ©ng không thể trách được, cô nương đâu phải con thân sinh cá»§a ông ấy, lẽ dÄ© nhiên ông ấy không thương yêu. Äêm qua Cao má»— sở dÄ© bảo là định nạp cô nương làm thiếp, đó chẳng qua chỉ giả vỠđể thá»­ lòng dạ cá»§a ông ấy thôi.
Tiêu Ngá»c Yến chau chặt mày :
- Tiẻu nữ không phải là con thân sinh của ông ấy thật ư?
Cao Như Äăng vá» ngạc nhiên :
- Ông ấy không cho cô nương biết sao?
Tiêu Ngá»c Yến thiểu não lắc đầu.

Xem tiếp hồi 13 Mưu kế trùng trùng
Tài sản của boss5011

  #13  
Old 15-04-2008, 03:33 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 13 Mưu kế trùng trùng
Cao Như Äăng nói tiếp :
- Dù không phải thân sinh thì cũng có công ơn dưỡng dục, cô nương cứ xem Tiêu đại hiệp là thân phụ cũng được thôi.
Tiêu Ngá»c Yến giá»ng ấm ức :
- Nhưng ông ấy không chút thương xót tiểu nữ, biết rõ trong lòng tiểu nữ đã có Phùng Vũ Lân vậy mà vẫn ép buộc tiểu nữ...
Cao Như Äăng tiếp lá»i :
- Cũng may là Cao mỗ không sinh tà niệm, thôi thì cô nương cũng đừng trách ông ấy.
Ngưng chốc lát nghiêm giá»ng nói :
- Cô nương hãy vá» bẩm rõ vá»›i lệnh tôn, Cao má»— không muốn chiếm Ä‘oạt số tiá»n tài bất nghÄ©a kia, nhưng cÅ©ng chẳng muốn bị thiệt thòi, vì tác thành cuá»™c lương duyên giữa cô nương và Phùng VÅ© Lân, cuá»™c giao dịch này Cao má»— sẽ không lấy lãi má»™t chữ, và bảo lệnh tôn cÅ©ng dừng nhá»c lòng bày kế, sá»›m tiến hành trao đổi. Cao má»— còn phải trở vể kinh thành...
Tiêu Ngá»c Yến mở to mắt, giá»ng hết sức kích động :
- Thật ư?
- Ngân phiếu má»›i được phát hành cá»§a Cao má»— có thể đổi ở khắp má»i nÆ¡i, đủ chứng tá» uy tín cá»§a Cao má»—, lẽ nào lại dối gạt cô nương, hãy cứ yên tâm.
Tiêu Ngá»c Yến đứng lên :
- Vậy xin nhận Ngá»c Yến má»™t lạy.
Cao Như Äăng vậi dưa tay cản lại :
- Hôm khác hẵng lạy cũng chẳng muộn, cô nương hãy mau vỠbẩm báo lại với Tiêu đại hiệp đi.
Tiêu Ngá»c Yến há»›n hở gật đầu :
- Ngá»c Yến Ä‘i ngay đây.
Cao Như Äăng bá»—ng cưá»i nói :
- Cô nương, theo Cao má»— được biết, Phùng VÅ© Lân hãy còn Ä‘ang chá» cô nương trả lá»i, không nên để cho y mong đứt ruá»™t đấy.
Tiêu Ngá»c Yến đỠmặt :
- Cao chưởng quầy thật chẳng gì là không biết, Ngá»c Yến sẽ tranh thá»§ thá»i gian đến gặp VÅ© Lân.
Cao Như Äăng dõi mắt trông theo bóng sau lưng Tiêu Ngá»c Yến, miệng mỉm cưá»i ra chiá»u đắc ý.
Lát sau, Tiêu Nhất Phong nhanh bước đi đến, vừa vào cửa đã vòng tay xá dài nói :
- Cao huynh xử sự thật là nhân nghĩa, khiến Tiêu mỗ phục sát đất.
Cao Như Äăng lạnh lùng :
- Tiêu đối phương không cần phải ca tụng như vậy, Ä‘iá»u Cao má»— trông mong là sá»›m ngày giải quyết cho xong số quan ngân kia để khá»i phải nấn ná ở đây quá lâu.
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- Ngay đêm nay được chăng?
- Tùy ý tôn giá!
- Vậy thì chiểu tối Tiêu má»— sẽ đến cho Cao huynh biết rõ thá»i gian và địa Ä‘iểm, xin cáo biệt!
Äoạn vòng tay thi lá»… rồi vá»™i vã rá»i khá»i.
Cao Như Äăng mặt lá»™ vẻ nham hiểm, thấp giá»ng gá»i :
- Bây đâu!
Má»™t dã đại hán lập tức Ä‘i vào, buông thá»ng hai tay chá» lệnh.
Cao Như Äăng nghiêm giá»ng :
- Äi báo vá»›i Tam gia, má»i sá»± theo kế hoạch thi hành, thá»i gian là ngay đêm nay.
Hãy nói vá» Tiêu Nhất Phong, sau khi vá»™i vã bá» Ä‘i, y không trở vá» phòng mà lại ra khá»i khách Ä‘iếm Trưá»ng Phát, Ä‘i thẳng vá» phía Trương Ký Lão Äiếm ở hướng Tây thị trấn.
Lá»i lẽ cá»§a Cao Như Äăng tuy hết sức hào phóng, song Tiêu Nhất Phong không dám cả tin, ước lượng thá»±c lá»±c, hiển nhiên chẳng thể đối chá»i vá»›i đối phương, cho nên y định lợi dụng Diêu Kiệt, đồng thá»i còn có thể nhân cÆ¡ há»™i...
Tiêu Nhất Phong đến, Diêu Kiệt chẳng chút ngạc nhiên, lập tức từ trên giưá»ng phóng xuống, ra đón và nói :
- Tiêu thúc, xin má»i ngồi!
Tiêu Nhất Phong khoác tay :
- Hiá»n diệt không nên khách sáo!
Ngồi xuống ghế, đoạn nói tiếp :
- Hắc Trảo Long Cao Như Äăng đã sa vào lưới rập cá»§a ngu thúc rồi, ngu thúc đến báo cho hiá»n Ä‘iệt biết.
Diêu Kiệt nhướng mày, vá» ra vẻ bức thiết há»i :
- Như thế nào rồi?
Tiêu Nhất Phong hạ thấp giá»ng :
- Cao Như Äăng quả đúng là kẻ chá»§ mưu vụ cướp quan ngân, ngu thúc giả vỠđòi chia phần, y đã bằng lòng chia cho ngu thúc năm vạn lạng bạc.
Diêu Kiệt tròn xoe mắt :
- Bạc ở đâu?
- Có lẽ chôn dấu tại lân cận Lạc Hà, đêm nay tiến hành khai quật.
- ö Tiêu thúc là...
Tiêu Nhất Phong mỉm cưá»i tiếp lá»i :
- Khi đến lúc, ngu thúc sẽ bảo Ngá»c Yến đến đây đưa hiá»n Ä‘iệt đến địa Ä‘iểm khai quật, hiá»n Ä‘iệt hãy nấp trong bóng tối trước, chỠđến khi quan ngân được đào lên, có tang chứng rồi hiá»n Ä‘iệt hẵng bất thần ra tay, trước tiên dùng trưá»ng kiếm chém đứt đôi hắc trảo cá»§a Cao Như Äăng.
Diêu Kiệt chau mày :
- Tiêu thúc...
Tiêu Nhất Phong khoát tay ngắt lá»i :
- Ngu thúc hiểu ý hiá»n Ä‘iệt, vá» việc lệnh tôn đã ngá»™ hại hay không, nếu đã ngá»™ hại thì di hài hiện ở đâu? Äể sau hẵng há»i y!
- Vì sao lại phải chém đứt đôi hắc trảo cá»§a Cao Như Äăng trước tiên?
Tiêu Nhất Phong trầm giá»ng :
- Äôi trảo cá»§a y rất lợi hại, nếu không chém đứt trước, e khó chế ngá»± được y, hiá»n Ä‘iệt chá»› nên khinh thưá»ng.
Diêu Kiệt thầm ná»±c cưá»i, song lặng thinh không nói gì.
Tiêu Nhất Phong nói tiếp :
- Hiá»n Ä‘iệt phải tuyệt đối tin cậy ngu thúc má»›i được.
Diêu Kiệt gật đầu :
- Lẽ dĩ nhiên.
Tiêu Nhất Phong thấp giá»ng :
- Việc đêm nay tuyệt đối không được cho Phàn Cửu biết.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Tiêu thúc, theo tiểu Ä‘iệt nhận thấy dưá»ng như Phàn Cá»­u cÅ©ng có dính dáng đến vụ cướp quan ngân này.
Tiêu Nhất Phong lắc đầu :
- Tiểu Ä‘iệt tuyệt đối không nên tin những ngưá»i trong giá»›i hắc đạo... Ta không nên có lòng hại ngưá»i, nhưng lòng phòng ngưá»i thì phải có, việc gì cÅ©ng nên thận trá»ng là hÆ¡n.
Diêu Kiệt gật đầu :
- Tiểu điệt xin tuân mạng.
Tiêu Nhất Phong đứng lên :
- Hiá»n Ä‘iệt hãy nghỉ dưỡng cho tinh thần và khí lá»±c thật sung mãn, sau khi lên Ä‘á»n cứ ngồi yên trong phòng mà chá» Ngá»c Yến đến đưa Ä‘i.
Diêu Kiệt thăm dò :
- Việc này có nên cho Hoài Anh biết không?
Tiêu Nhất Phong thoáng ngẫm nghĩ :
- Không nên cho biết là hÆ¡n. Hoài Anh Ä‘ang lúc bi thương, vạn nhất quá khích động e sẽ làm há»ng đại sá»±. HÆ¡n nữa, Cao Như Äăng cÅ©ng chẳng phải là kẻ sát hại Bách Long huynh, khi nào giải quyết xong vụ này, ngu thúc nhất định sẽ Ä‘iá»u tra làm sáng tá» vụ huyết án cá»§a Bách Long huynh.
Diêu Kiệt gật đầu :
- Vậy thì xin Tiêu thúc tự tiện.
Tiêu Nhất Phong quay ngưá»i lui ra, nhưng khi đến cá»­a bá»—ng lại quay lại, hạ thấp giá»ng nói :
- ã, còn Ä‘iá»u này nữa, Kim Äao Minh chẳng rõ đến đây vá»›i mục đích gì, nếu mà đếm nay há» xuất hiện tại địa Ä‘iểm khai quật quan ngân, hiá»n Ä‘iệt tuyệt đối không thể buông tha cho há».
Diêu Kiệt gật đầu :
- Thưa vâng.
- Ngu thúc đi đây.
Äoạn sải bước ra khá»i phòng.
Diêu Kiệt bất giác buông tiếng thở dài trĩu nặng, mặc dù hung thủ đã sắp lộ diện, song chàng chẳng chút cảm thấy phấn khởi.
Bá»—ng, Châu Hoài Anh đẩy cá»­a bước vào, mặt đầy vẻ bí ẩn há»i :
- Diêu huynh, ngưá»i vừa rồi là ai vậy?
Diêu Kiệt ngạc nhiên :
- Cô nương không biết ư?
Châu Hoài Anh lắc đầu :
- Hoài Anh chưa gặp bao giá».
- Ông ta chính là Ngá»c Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong, cố hữu cá»§a lệnh tôn và tiên phụ.
Châu Hoài Anh gật gù :
- Hoài Anh có nghe tiên phụ đỠcập đến, ông ấy có mặt tại đây từ lúc nào vậy?
- Äã hai ba hôm rồi!
Châu Hoài Anh thoáng nhíu mày :
- Sao ông ấy không gặp Hoài Anh thế nhỉ?
- Tiêu thúc Ä‘ang âm thầm Ä‘iá»u tra kẻ đã sát hại lệnh tôn, vì tránh gây sá»± chú ý nên đành phải tạm lánh mặt cô nương.
- ã ra vậy!
Châu Hoài Anh mấp máy đôi môi định nói tiếp gì đó, nhưng cuối cùng lại lặng thinh.
Diêu Kiệt thấy vậy, bất giác thoáng động tâm, dịu giá»ng há»i :
- Cô nương có gì xin cứ nói.
Châu Hoài Anh nhếch môi cưá»i :
- Thật ra Hoài Anh cũng chẳng có gì muốn nói...
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Mà dù nói ra, Diêu huynh cũng chưa chắc chịu tin.
Diêu Kiệt trố mắt :
- Cô nương nói đi, lẽ nào tại hạ lại không tin.
Châu Hoài Anh quay ngưá»i Ä‘i, lẩm bẩm :
- Hoài Anh gần gÅ©i vá»›i Diêu huynh tuy chỉ hai ngày đêm, nhưng đã hiểu rất rõ con ngưá»i cá»§a Diêu huynh, có thể Diêu huynh là má»™t ngưá»i quân tá»­ chính đại đưá»ng đưá»ng.
Diêu Kiệt mỉm cưá»i :
- Cô nương quá khen rồi!
Châu Hoài Anh bá»—ng há»i :
- Vậy Diêu huynh nhận thấy con ngưá»i cá»§a Hoài Anh ra sao?
Diêu Kiệt thành thật :
- Qua việc cô nương đối vá»›i Phùng VÅ© Lân tối qua, chứng tá» cô nương là ngưá»i biết phân biệt rõ phải trái trắng Ä‘en, và rất quan tâm cho tại hạ, thật đáng cảm kích.
Hoài Anh nhoẻn cưá»i :
- Vậy thì Hoài Anh xin mạn phép nói ra Ä‘iá»u này...
Bá»—ng trầm giá»ng nói tiếp :
- Hai hôm nay tuy Hoài Anh không bước chân ra khá»i phòng, nhưng cÅ©ng nhận thấy được mây mưa đã phá»§ giăng trấn Lạc Hà này. Diêu huynh không nên tiếp tục ở lại đây nữa là hÆ¡n.
Diêu Kiệt ngạc nhiên :
- Cô nương đã nhận thấy Ä‘iá»u gì vậy?
Châu Hoài Anh lắc đầu :
- Hoài Anh không nhận thấy gì cả.
Diêu Kiệt ngá»› ngưá»i :
- Thế sao cô nương lại nói vậy?
- Äó có lẽ là sá»± mẫn cảm riêng cá»§a phái nữ.
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Rõ ràng là cô nương có Ä‘iá»u bí ẩn gì đó không chịu thổ lá»™ vá»›i tại hạ.
Châu Hoài Anh bá»—ng há»i :
- Diêu huynh đã từng chứng kiến di hài của tiên phụ rồi chứ?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Vậy thì sao?
- Hẳn là đã trông thấy rõ vết thương của tiên phụ phải không?
Diêu Kiệt trầm giá»ng :
- Chưởng lá»±c chấn thương ná»™i phá»§, đứt Ä‘oạn tâm mạch, để lại dấu ba đưá»ng máu ngoài da, hung thá»§ nhất định là má»™t cao thá»§ rất thâm hậu cả ná»™i lẫn ngoại công.
Châu Hoài Anh gật đầu :
- Bây giá» chúng ta bắt đầu xem xét từ ngưá»i nhà, Diêu huynh và Hoài Anh Ä‘á»u không có được chưởng lá»±c thâm hậu đến vậy.
Diêu Kiệt gật đầu :
- Äúng vậy!
- Tiêu thúc sá»­ dụng là má»™t đôi Phán Quan bút, phàm là ngưá»i sở trưá»ng vá» binh khí rất hiếm khi khổ luyện vá» chưởng pháp, hẳn ông ấy cÅ©ng không có được chưởng lá»±c như vậy.
- Äúng.
- Phàn Cá»­u thành danh nhá» vào khinh công và Ãm Thanh Tá»­, còn bá»n kd thì không cần đỠcập đến. Vá» Cao Như Äăng thì là luyện Long Vương Trảo, chắc chắc y không phải là ngưá»i đã sát hại tiên phụ.
- Cô nương nói rất đúng.
Châu Hoài Anh trầm giá»ng :
- Vậy thì hung thủ là ai?
Diêu Kiệt ảo não lắc đầu, chàng chẳng thể nào trả lá»i được.
Châu Hoài Anh nói tiếp :
- Hung thá»§ rõ ràng là võ công cá»±c cao, từ đó đến nay chưa há» lá»™ diện, chứng tá» ngưá»i này rất là mưu trí. Như vậy nếu Diêu huynh tiếp tục ở lại đây chẳng phải là dấn thân trong vòng nguy hiểm hay sao? Diêu huynh, hãy nghe lá»i Hoài Anh...
Diêu Kiệt ngắt lá»i :
- Vậy còn cô nương thì sao?
Châu Hoài Anh giá»ng não ná» :
- Nếu hung thá»§ muốn diệt cá» tận gốc thì dù Hoài Anh có trốn đến tận chân trá»i góc biển thì cÅ©ng vô dụng, huống hồ tiên phụ qua Ä‘á»i chưa đầy đầu thất, Hoài Anh sao thể bá» di cho đành?
Diêu Kiệt khẳng khái :
- Tại hạ nhất quyết đồng cam cộng khổ với cô nương.
Châu Hoài Anh đăm mắt nhìn Diêu Kiệt hồi lâu mới buông tiếng thở dài não nuột nói :
- Thịnh tình của Diêu huynh...
Vừa nghe hai tiếng “thịnh tìnhâ€, Diêu Kiệt rúng động cõi lòng, vá»™i ngát lá»i :
- Cô nương đừng nói nữa, tại hạ phen này đến Lạc Hà, má»™t là để tìm kiếm kẻ thù, hai là truy tra vá» vụ cướp quan ngân, nhất quyết phải đạt được mục đích, ba là lệnh tôn lại ngá»™ hại, tại hạ quyết không rá»i khá»i đây Châu Hoài Anh lắc đầu :

Xem tiếp hồi 14 Nhận thù làm cha
Tài sản của boss5011

  #14  
Old 15-04-2008, 03:34 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 14 Nhận thù làm cha
- Vụ cướp quan ngân đã xảy ra tại Thương Châu, không bao giỠlại ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến đây cất giấu. Còn vỠlệnh tôn thì là mất tích tại Mạnh Châu, cho dù đã ngộ hại thì hung thủ cũng đâu thể ở tại Lạc Hà này.
Diêu Kiệt không đồng ý :
- Không hẳn, Äây là vùng then chốt mà.
Châu Hoài Anh nhướng mày :
- Diêu huynh dựa vào đâu mà nói vậy?
Diêu Kiệt cÅ©ng không sao trả lá»i được, khoác tay nói :
- Xin cô nương đừng nói nữa.
Châu Hoài Anh dịu giá»ng :
- Diêu huynh, mong huynh hãy nghe lá»i khuyên cá»§a Hoài Anh, tạm thá»i rá»i khá»i đây là hÆ¡n.
Diêu Kiệt bất giác sinh lòng ngá» vá»±c, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mặt Châu Hoài Anh, gằn giá»ng hoi :
- Phải chăng cô nương sợ tại hạ ở lại đây sẽ gây trở ngại, hãy cứ nói thẳng ra đi.
Châu Hoài Anh ra chiá»u muốn...
...thiếu mấy hàng...
Châu Hoài Anh thỠthẩn hồi lâu, mới khẽ nói :
- Chẳng giấu gì Diêu huynh, trong mưá»i mấy năm ẩn cư tại Phong Lâm Äá»™, tiên phụ ngày nào cÅ©ng tiá»m tâm khổ luyện, công lá»±c đã cao đến mức e rằng tất cả cao thá»§ hiện có mặt tại Lạc Hà há»p lại cÅ©ng không chống cá»± nổi...
Buông tiếng thở dài trĩu nặng, nói tiếp :
- Vậy mà tiên phụ còn bị ngưá»i mặt đối mặt sát hại, công lá»±c cá»§a hung thá»§ hiển nhiên còn cao hÆ¡n má»™t bậc, nếu như hung thá»§ có mưu đồ gì đó, thá»­ nghÄ© ai có thể thoát khá»i tay y?
- Vì vậy mà cô nương đã lo lắng cho tại hạ ư?
Châu Hoài Anh gật đầu :
- Diêu huynh Ä‘ang lúc tuổi trẻ, tiá»n đồ còn dài, hÆ¡n nữa phụ thù chưa báo, tráng chí chưa thá»a, vạn nhất...
Diêu Kiệt nghe lá»i nói đối phương thành khẩn, không há» có vẻ giả dối, bất giác thầm khích động, hÆ¡n nữa vừa rồi lại nghi ngỠđối phương có mưu đồ gì, bất giác nghe lòng hổ thẹn, bèn vá»™i tiếp lá»i :
- Xin đa tạ thịnh tình của cô nương.
Châu Hoài Anh cưá»i ảo não :
- Diêu huynh đừng nói vậy, xhỉ xin Diêu huynh nghe theo lá»i khuyên cá»§a Hoài Anh, hãy tức khắc rá»i khá»i nÆ¡i đây.
- Ngay bây giỠư?
- Càng sớm càng tốt.
Diêu Kiệt thoáng chau mày :
- Hãy để tại hạ bầu bạn với cô nương một đêm nữa được chăng?
ö chàng chẳng qua chỉ là tạm hoãn binh, bởi ngay đêm nay má»i sá»± sẽ được sáng tá», bất luận thế nào chàng cÅ©ng chẳng thể ra Ä‘i trong lúc này.
Song Châu Hoài Anh nghe vậy không khá»i rúng động cõi lòng, nước mắt lăn dài trên má, giá»ng não ná» nói :
- Thịnh tình của Diêu huynh, Hoài Anh xin tâm lĩnh, e rằng kiếp này...
Diêu Kiệt biết đối phương đã hiểu lầm ý mình, chàng không phải không có tình ý vá»›i Châu Hoài Anh, mà chỉ bởi huyết hải thâm thù cá»§a hai nhà Ä‘á»u chưa được báo phục, đâu thể nói chuyện tư tình nhi nữ lúc này.
Nên vá»™i nghiêm giá»ng ngắt lá»i :
- Xin cô nương hãy vá» phòng trước, để cho tại hạ suy nghÄ©, trá»… nhất là sáng mai tại hạ sẽ rá»i khá»i Lạc Hà để không phụ lòng quan hoài cá»§a cô nương.
Châu Hoài Anh gật đầu :
- Diêu huynh đã nói vậy, Hoài Anh cũng chẳng tiện ép buộc, Diêu huynh cứ suy nghĩ cho kỹ và xin Diêu huynh chớ hoài nghi Hoài Anh có dụng tâm khác, như vậy là Hoài Anh yên tâm rồi.
Nói Ä‘oạn vòng tay thi lá»…, quay ngưá»i ra khá»i phòng.
Diêu Kiệt buông tiếng thở dài thật mạnh, hiển nhiên tâm trạng chàng cũng hết sức trĩu nặng.
Trong khi Diêu Kiệt vá»›i Châu Hoài Anh chuyện trò, tại khách Ä‘iếm Thuận Phong trong Hưng Long Tập, Phùng VÅ© Lân vá»›i Tiêu Ngá»c Yến cÅ©ng Ä‘ang gặp nhau bàn luận.
Tiêu Ngá»c Yến nói :
- VÅ© Lân, bây giá» huynh khá»i phải bày mưu tính kế nữa, đã có Cao đà chá»§ đứng ra dàn xếp, không lấy lãi má»™t chữ, không chừng gia phụ sẽ cho tiểu muá»™i mưá»i vạn lạng bạc làm cá»§a hồi môn cÅ©ng nên.
Phùng VÅ© Lân cưá»i khảy :
- Nàng thật là cố chấp, đã nói hàng trăm lần rồi, nàng không phải là con thân sinh của Tiêu Nhất Phong, cứ gia phụ mãi, thân thiết quá nhỉ.
Tiêu Ngá»c Yến phụng phịu :
- Äã quen miệng rồi, nhất thá»i khó sá»­a đổi quá hà.
Phùng Vũ Lân trợn trừng mắt :
- Nàng bảo ông ta sẽ cho nàng mưá»i vạn lạng bạc làm cá»§a hồi môn ư?
Tiêu Ngá»c Yến giá»ng tin tưởng :
- Muội đoán là như vậy, nhưng ít ra năm vạn lạng ông ấy đã hứa chắc chắn phải có.
Phùng VÅ© Lân cưá»i khảy :
- Cam đoan một lạng cũng chẳng có.
Tiêu Ngá»c Yến nhíu mày :
- Vũ Lân, chớ nói bậy!
Phùng VÅ© Lân trầm giá»ng :
- Không bậy chút nào cả.
Tiêu Ngá»c Yến trố mắt :
- Huynh có bằng chứng gì...
Phùng VÅ© Lân lại cưá»i khảy :
- Äang đêm mà ông ta lại bảo nàng vào phòng Cao Như Äăng, rõ ràng chỉ muốn lợi dụng nàng giúp ông ta hoàn thành cuá»™c giao dịch này, xong việc ngân phiếu đêm nay chắc chắn ông ta sẽ không thèm đếm xỉa đến nàng nữa.
Tiêu Ngá»c Yến chầm chậm lắc đầu :
- Có lẽ không đến đỗi vậy đâu.
Giá»ng Ä‘iệu nàng ta rõ ràng chứng tá» lòng đã lung lay.
Phùng VÅ© Lân trầm giá»ng :
- Không cho bạc còn là việc nhá», chỉ sợ Ông ta sẽ giết nàng nữa đấy.
Tiêu Ngá»c Yến nhướng mày, thoáng vẻ tức giận :
- Vũ Lân, huynh rõ ràng là nói bừa, tại sao ông ấy lại phải giết muội kia chứ?
Phùng Vũ Lân nhấn mạnh từng tiếng :
- Vì ông ta đã có hai mươi vạn lạng bạc, vạn nhất nàng động lòng tham...
Tiêu Ngá»c Yến lắc mạnh đầu ngắt lá»i :
- Muội không tin.
Phùng Vũ Lân bỗng nói :
- Ngá»c Yến, ta há»i nàng, má»™t ngưá»i con gái quan trá»ng nhất là gì?
Tiêu Ngá»c Yến ngẫm nghÄ© má»™t lúc má»›i đáp :
- Tất nhiên là sự trong trắng.
Phùng Vũ Lân gật đầu :
- Quan trá»ng hÆ¡n cả tính mạng phải không?
- Tất nhiên!
- Ngay cả sá»± trong trắng cá»§a nàng, Tiêu Nhất Phong còn không màng đến, lẽ nào ông ta lại lo nghÄ© đến con ngưá»i cá»§a nàng?
Tiêu Ngá»c Yến Ä‘uối lý, nhất thá»i nói chẳng nên lá»i.
Phùng VÅ© Lân cưá»i khảy nói tiếp :
- Nàng hãy suy nghÄ© cho kỹ, đừng tưởng là ta thật sá»± vì tiá»n tài má»›i bảo nàng giết Tiêu Nhất Phong, nói tóm lại chẳng qua sợ nàng bị hãm hại đó thôi.
Tiêu Ngá»c Yến trố to mắt :
- Vũ Lân, huynh nói thật đó chứ?
Phùng Vũ Lân khẽ thở dài :
- Có má»™t Ä‘iá»u ta đã giấu nàng bấy lâu nay, bây giá» chẳng thể không nói ra...
Bá»—ng hạ thấp giá»ng nói tiếp :
- Ngá»c Yến, nàng có biết lệnh đưá»ng đã chết trong trưá»ng hợp nào không?
Tiêu Ngá»c Yến trầm ngâm :
- Theo lá»i gia phụ...
Phùng Vũ Lân nạt ngang :
- Lại gia phụ nữa.
Tiêu Ngá»c Yến vá»™i nói chữa lại :
- Ông ta bảo là gia mẫu cùng ông ta hái thảo dược tại Xuyên Hán, chẳng may xảy chân xuống vực thẳm táng mạng, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Hồi NHªN THò LãM CHA hùng VÅ© Lân cưá»i khảy :
- Láo, lệnh đưá»ng đã treo cổ tá»± tá»­ vì xấu hổ má»›i đúng.
Tiêu Ngá»c Yến thảng thốt :
- Treo cổ tự tử ư?
Phùng Vũ Lân thở dài :
- Việc này kể ra rất dông dài...
Ngưng chốc lát mới chậm rãi nói tiếp :
- Lệnh tôn tên là Ngụy Quân Bình, ngoại hiệu Äoạt Mệnh Diêm La, ám khí độc môn Tý Ngá» Sách Hồn Äinh uy trấn võ lâm, có thể nói ai gặp cÅ©ng khiếp sợ, thật không ngá» vá» sau lại chết trong tay Tiêu Nhất Phong.
Tiêu Ngá»c Yến mặt mày tái ngắt, khích động nói :
- Vũ Lân, việc này không phải chuyện đùa, phải có bằng chứng mới được.
Phùng Vũ Lân gật đầu :
- Tất nhiên, việc này đâu thể nói bừa được.
- Trước hết, huynh hãy nói nghe gia phụ đã chết trong tay Tiêu Nhất Phong như thế nào?
Phùng Vũ Lân chậm rãi nói :
- Vì vụ đánh cướp quan ngân, Tiêu Nhất Phong đã rá»§ thêm rất nhiá»u cao thá»§ hắc đạo, lệnh tôn là má»™t trong số ấy. Sau khi đắc thá»§, Tiêu Nhất Phong đã ngầm hạ độc thá»§, giết chết hết những kẻ đồng lõa.
Tiêu Ngá»c Yến thắc mắc :
- Vậy thì gia mẫu...
Phùng VÅ© Lân tiếp lá»i :
- Lệnh đưá»ng tên là Hà Linh Chi, nguyên là nữ đệ tá»­ phái Hoa SÆ¡n, khi kết hôn vá»›i lệnh tôn, hai ngưá»i Ä‘á»u là môn nhân phái Hoa SÆ¡n. Vá» sau, lệnh tôn Ä‘am mê tài sắc, đã gây ra nhiá»u tá»™i lá»—i, nên hai ngưá»i Ä‘á»u bị trục xuất khá»i phái Hoa SÆ¡n. Kể từ đó, lệnh tôn đã chánh thức sa vào giá»›i hắc đạo, nhưng lệnh đưá»ng lại rất đáng kính, xấu hổ vì đồng hành vá»›i lệnh tôn, bèn dẫn theo nàng đến nÆ¡i khác ẩn cư.
P Tiêu Ngá»c Yến bá»—ng xen lá»i :
- Lúc bấy giỠmuội...
Phùng VÅ© Lân tiếp lá»i :
- Lúc ấy nàng ở trong tã ấp, chính vì nàng nên lệnh đưá»ng má»›i phải ngậm đắng nuốt cay tiếp tục cuá»™c sống...
Ngưng chốc lát nói tiếp :
- Mưá»i bốn năm trước, lệnh tôn trong khi Ä‘ang quan hệ thân thiết vá»›i má»™t kỹ nữ nổi tiếng trong Lưu Hương Viện ở thành Khai Phong, lệnh tôn đã nói vá»›i nàng kỹ nữ ấy là phải cùng Ngá»c Diện Hiệp Ä‘i làm ăn má»™t chuyến, khi trở vá» sẽ chuá»™c thân cho y thị, nào ngá» lệnh tôn đã ra Ä‘i biá»n biệt, từ đó không còn gặp lệnh tôn trên chốn giang hồ nữa.
Tiêu Ngá»c Yến “à†lên má»™t tiếng, mắt nhìn chốt vào mặt Phùng VÅ© Lân như chá» y nói tiếp.
Phùng Vũ Lân chậm rãi nói tiếp :
- Lệnh đưá»ng tuy ẩn cư nÆ¡i khác, song lúc nào cÅ©ng quan tâm đến lệnh tôn, có lẽ cÅ©ng mong lệnh tôn hồi tâm chuyển ý, hối cải trở thành ngưá»i tốt, nên vẫn thưá»ng theo dõi hành động cá»§a lệnh tôn. Sau khi lệnh tôn mất tích, lệnh đưá»ng đã đến tìm gặp nàng kỹ nữ kia, khi rõ chuyện liá»n Ä‘i tìm Tiêu Nhất Phong... Ngá»c Yến, phần sau ta không tiện kể tiếp, hẳn nàng cÅ©ng có thể Ä‘oán ra.
Tiêu Ngá»c Yến nóng lòng giục :
- Hãy kể tiếp mau đi.
Phùng Vũ Lân thở dài :
- Nàng hãy Ä‘i há»i những ngưá»i trong giá»›i võ lâm hồi mưá»i bốn năm vá» trước, chắc chắc ai cÅ©ng sẽ bảo lệnh đưá»ng là má»™t mỹ nhân tuyệt thế, khi Tiêu Nhất Phong vừa gặp, lập tức nảy sinh tà niệm, thế là... thế là...
- Nói mau đi.
Phùng VÅ© Lân bá»—ng há»i :
- Ngá»c Yến, năm nay nàng đã mưá»i tám tuổi phải không?
Tiêu Ngá»c Yến gật đầu :
- Phải, phải, hãy nói mau đi.
- Lúc bấy giá» nàng má»›i lên bốn tuổi, Tiêu Nhất Phong đã uy hiếp bằng tính mạng cá»§a nàng, buá»™c lệnh đưá»ng phải hiến dâng thể xác cho y, có lẽ nàng cÅ©ng có thể tưởng tượng được tình trạng lúc ấy. Hôm sau, lệnh đưá»ng đã treo cổ tá»± tá»­.
Tiêu Ngá»c Yến mặt mày đã trắng bệch :
- Vậy thì Tiêu Nhất Phong chính là kẻ thù đã giết cha và hãm hiếp mẹ Ngá»c Yến ư?
Phùng Vũ Lân gật đầu :
- Äúng vậy. Tá»™i nghiệp cho nàng đã nhận kẻ thù làm cha trong mưá»i bốn năm qua. Ôi! Thảo nào nhìn bá» ngoài Tiêu Nhất Phong đối xá»­ vá»›i nàng rất tốt, hÆ¡n nữa lúc ấy nàng má»›i bốn tuổi, chẳng biết chút gì...
Tiêu Ngá»c Yến ngắt lá»i :
- VÅ© Lân, chẳng phải muá»™i không tin huynh, nhưng làm thế nào huynh lại biết tận tưá»ng như vậy?
- Cao Như Äăng đã nói vá»›i ta.
- Làm sao Cao Như Äăng lại biết?
Phùng Vũ Lân trầm ngâm :
- Sau khi xảy ra vụ cướp quan ngân, Cao Như Äăng cÅ©ng liá»n tiến hành Ä‘iá»u tra hung phạm, tất nhiên là vì muốn chia phần, căn cứ rất nhiá»u dấu tích, Tiêu Nhất Phong rất đáng khả nghi, bèn phái ngưá»i tiá»m phục bên cạnh Tiêu Nhất Phong nên má»›i hiểu rõ như vậy. Vì bao năm qua chưa phát hiện được nÆ¡i cất giấu quan ngân, để khá»i bứt dây động rừng...
Tiêu Ngá»c Yến ngắt lá»i :
- Nếu đúng thật như vậy, Ngá»c Yến nhất định sẽ moi tim Tiêu Nhất Phong để cúng tế vong linh song thân.
Phùng VÅ© Lân dịu giá»ng :
- Nàng hãy nghe lá»i ta, tuyệt đối không nên vá»ng động.
Tiêu Ngá»c Yến cúi mặt :
- DÄ© nhiên là muá»™i nghe theo lá»i huynh rồi.
Phùng VÅ© Lân nghiêm giá»ng :
- Nàng hãy giả vá» như không biết gì hết, chỠđến khi y giao dịch vá»›i Cao Như Äăng xong, ngân phiếu đến tay hãy bất thần rút kiếm gí vào tim y, kể rõ tá»™i trạng và vuá»™c y phải cung khai.
Tiêu Ngá»c Yến bá»—ng băng khoăn nói :
- VÅ© Lân, có thẻ nào Cao Như Äăng có dụng ý gì khác không?
Phùng Vũ Lân lắc đầu quả quyết :
- Không thể nào!
- Dựa vào đâu?
- Cao Như Äăng bình sanh rất căm ghét những kẻ tá»± phụ chính phái trong giá»›i võ lâm nhưng lại rất quan tâm giúp đỡ má»i ngưá»i trong giá»›i hắc đạo, việc ấy má»i ngưá»i Ä‘á»u biết.
- Äó thì lại khác...
- Nhưng có quan hệ liên đới. Ngá»c Yến, Cao Như Äăng là ngưá»i rất hiếu sắc, nàng đã phụng mệnh Tiêu Nhất Phong đến gặp ông ta, dùng nhan sắc quyến rÅ©, vì sao ông ta không động tà niệm?
Tiêu Ngá»c Yến chá»›p mắt :
- Theo lá»i ông ta, ông ta rất thương mến huynh nên muốn tác thành cuá»™c hôn nhân giữa hai ta.
Phùng VÅ© Lân nghiêm giá»ng :
- Äó chỉ là má»™t phần, nguyên nhân chá»§ yếu là vì nàng là cốt nhục cá»§a Ngụy Quân Bình, nếu nàng mà là con thân sinh cá»§a Tiêu Nhất Phong thì Cao Như Äăng đã làm ô nhục đến thể xác cá»§a nàng rồi.
Tiêu Ngá»c Yến lẩm bẩm :
- Vậy thì những gì Cao Như Äăng đã nói Ä‘á»u là sá»± thật?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật rồi. Ngá»c Yến, khi vá» hãy làm như không biết gì, chá» thá»i cÆ¡ hành động.
Tiêu Ngá»c Yến gật đầu, bá»—ng ngẩng lên nói :
- VÅ© Lân, muá»™i muốn há»i Ä‘iá»u này.
Phùng Vũ Lân nhướng mày :
- Há»i gì vậy?
- Nghe nói huynh không bao giá» thật lòng yêu thương bất kỳ ngưá»i phụ nữ nào, có đúng vậy không?
Phùng Vũ Lân gật đầu :
- Có lẽ là đúng.
Tiêu Ngá»c Yến hoảng kinh :
- Vậy đối với muội...
Phùng Vũ Lân đặt hai tay lên vai nàng, nói nhanh :
- Ngá»c Yến, nhưng đối vá»›i nàng thì hoàn toàn là thật lòng.
Tiêu Ngá»c Yến băng khoăn :
- Vì sao vậy?
Phùng VÅ© Lân nghiêm giá»ng :
- Phùng Vũ Lân...
...thiếu mấy hàng...
Phùng VÅ© Lân bá»—ng ngưng lá»i, làm mặt xấu vá»›i Tiêu Ngá»c Yến.
Tiêu Ngá»c Yến vá»™i dục :
- Sao không nói tiếp nũa?
- Nếu ta lừa dối nàng, nhất định nàng sẽ căm hận ta mà ra tay hạ sát ta, ta rất biết tá»± lượng sức mình, chưa đủ bản lãnh để đối phó vá»›i trưá»ng kiếm cá»§a nàng.
Tiêu Ngá»c Yến Ä‘anh mặt nạt :
- Chớ nói bậy.
Äoạn đứng lên nói tiếp :
- Muội phải vỠsớm, hãy xem thử giùm ngoài hành lang có ai không?
Phùng Vũ Lân mở cửa nhìn ra ngoài một hồi, quay lại khoát tay nói :
- Không ai cả, đi mau.
Tiêu Ngá»c Yến liá»n nhanh bước ra khá»i phòng bá» Ä‘i.
Chá» cho bước chân nàng Ä‘i xa, Phùng VÅ© Lân đóng cá»­a lại. Äá»™t nhiên, má»™t ngưá»i từ sau màn bước ra.
Ngưá»i ấy trạc tứ tuần, mắt bé mày trệ, dáng ngưá»i gầy ốm nhưng hai mắt sáng ngá»i, cưá»i ha hả nói :
- Tiểu lãng tá»­, nghÄ©a phụ ngươi bảo ngươi không nên nói nhiá»u, vậy mà ngươi lại nói suốt hÆ¡n ná»­a giá», cÅ©ng may là Tứ thúc đây ngoại hiệu là Há»—n Giang Long, thưá»ng lặn Ä‘i dưới nước, biết cách bế khí, bằng không đã bị ả nha đầu ấy phát giác rồi.
Thì ra ngưá»i ấy là Há»—n Giang Long Lý Văn Hạo, lão Tứ trong Thất Long há»™i, chẳng những rất giá»i vá» thá»§y tính mà đôi song câu cÅ©ng có há»a hầu.
Phùng Vũ Lân chau mày nói :
- Tứ thúc, nói đến lúc hứng khởi, ngay cả bản thân mình cÅ©ng không biết là đã đặt Ä‘iá»u nói dối.
Lý Văn Hạo trợn mắt :
- Ai bảo là đặt Ä‘iá»u nói dối?
Phùng VÅ© Lân ngẩn ngưá»i :
- Chả lẽ Tiêu Ngá»c Yến thật sá»± là con gái cá»§a Ngụy Quân Bình sao?
Lý Văn Hạo gật đầu :
- Äúng vậy, thật không ngá» Ngụy Quân Bình lại ra nông nổi thế kia.
Phùng VÅ© Lân trầm giá»ng :
- Vậy thì nếu Tiêu Ngá»c Yến mà giết chết Tiêu Nhất Phong cÅ©ng rất là đúng.
Lý Văn Hạo cưá»i :
- Báo thù cho cha mẹ đó là lẽ đương nhiên nhưng chúng ta phải nhân cÆ¡ há»™i này chiếm lấy hai mươi vạn lạng bạc. Tiểu lãng tá»­, phen này thì ngươi được cả tài lẫn ngưá»i rồi.
Phùng Vũ Lân trố mắt :
- ÄÆ°á»£c cả tài lẫn ngưỠlà sao?
Lý Văn Hạo cưá»i ha hả :
- Tiá»n bạc có phần cá»§a ngươi, kể cả ả nha đầu Ngá»c Yến, vậy chẳng phải được cả tài lẫn ngưá»i là gì?
Phùng Vũ Lân chau mày lắc đầu :
- Tiểu điệt không dám cưới nàng ta đâu.
Lý Văn Hạo ngạc nhiên :
- Sao vậy?
Phùng VÅ© Lân cưá»i ảo nảo :
- Tiểu Ä‘iệt quan hệ vá»›i Tiêu Ngá»c Yến đã gần ná»­a năm, trước nay vẫn giữ gìn trong sạch, đó chính là không dám cưới nàng, không thì tiểu Ä‘iệt đâu có đứng đắn như vậy?
Lý Văn Hạo thắc mắc lắc đầu :
- Ta thật chẳng hiểu ý nghĩ của ngươi ra sao.
- Ngá»c Yến dưá»ng như có tính ngang tàng cá»§a phụ thân nàng, mà tiểu Ä‘iệt tá»± biết không thể nào sá»­a đổi được cái tật có má»›i ná»›i cÅ©, đã vậy thì trêu vào nàng ta làm gì?
Lý Văn Hạo cưá»i phá lên :
- Thật không ngỠmột con mèo đã quen ăn cá như ngươi mà lại cũng có ngày sợ xương cá mắc cổ...
Bá»—ng trầm giá»ngnói tiếp :
- Phen này e rằng không thể do ngươi đâu, nghÄ©a phụ ngươi đã có ý chá»n Tiêu Ngá»c Yến làm dâu rồi. Tiểu lãng tá»­, hãy Ä‘i theo ta, không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.
Phùng Vũ Lân kinh ngạc :
- Vì sao vậy?
Lý Văn Hạo khoát tay :
- Äừng há»i, đó là mệnh lệnh cá»§a nghÄ©a phụ ngươi, bắt đầu kể từ bây giá» ngươi phải Ä‘i theo Tam thúc và Tứ thúc, không được rá»i xa má»™t bước, Ä‘i mau.
Phùng Vũ Lân lưỡng lự :
- Nếu Ngá»c Yến lại đến...
Lý Văn Hạo ngắt lá»i :
- Nàng ta không đến nữa đâu, cho dù có đến thì Ä‘iếm gia cÅ©ng có cách trả lá»i nàng ta, Tứ thúc đã có căn dặn rồi.
Äoạn nắm lấy tay Phùng VÅ© Lân cùng Ä‘i ra khá»i phòng.
Lúc này má»›i đầu giá» Mùi, trong Ä‘iếm trưá»ng còn khá nhiá»u thá»±c khách, khi hai ngưá»i Ä‘i đến gần, Lý Văn Hạo quét mắt nhìn quanh, lá»™ vẻ ngạc nhiên khẽ nói :
- Vũ Lân, ngươi hãy ra ngoài trước, chỠTứ thúc một lát.
Phùng VÅ© Lân chưa kịp trả lá»i, Lý Văn Hạo đã Ä‘i thẳng vá» má»™t chiếc bàn nÆ¡i góc Ä‘iếm đưá»ng.
Chiếc bàn ấy chỉ có má»™t ngưá»i khách mặc cẩm bào ngồi quay lưng lại, Lý Văn Hạo Ä‘i đến phía sau ngưá»i đó, cao giá»ng nói :
- Vị này chẳng phải là Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u ư?
Ngưá»i đó quả đúng là Phàn Cá»­u, nghe đối phương lên tiếng, đành phải quay ngưá»i lại, ra chiá»u bất ngá» ha hả cưá»i nói :
- Thì ra là Lý lão tứ trong Thất Long hội. Hân hạnh, hân hạnh.
Lý Văn Hạo nghêng ngang ngồi xuống đối diện với Phàn Cửu, lạnh lùng nói :
- Cá»­u gia, trong võ lâm chia ra giá»›i hắc bạch, hai ta dẫu sao cÅ©ng là cùng chung má»™t giá»›i tuyến, việc gì cÅ©ng phải nói rõ ràng trước, Tổng đà chá»§ bá»n này muốn biết Cá»­u gia từ xa đến Lạc Hà này thật ra để làm gì?
Phàn Cửu thoáng chau mày :
- ÄÆ°á»£c Cao lão quan hoài, Phàn Cá»­u này chẳng thể không biết Ä‘iá»u...
Äoạn trầm giá»ng nói tiếp :
- Lý lão tứ là ngưá»i thông minh, Phàn má»— đã phải mang tiếng xấu suốt mưá»i bốn năm dài...
Lý Văn Hạo ngắt lá»i :
- Vậy là Cửu gia định truy cứu đến cùng chứ gì?
Phàn Cửu gật đầu :
- Äúng vậy.
Lý Văn Hạo cưá»i khảy :
- Có ý định nhắm vào tiá»n tài không?
Phàn Cửu lắc đầu :
- Không há».
Lý Văn Hạo dịu mặt, khẽ cưá»i nói :
- Vậy thì dễ giải quyết, tại hạ có thể thay mặt lão đại nói một câu, phen này nhất định sẽ khiến Cửu gia được hả dạ, nhưng Cửu gia phải đứng ngoài cuộc mới được.
Phàn Cá»­u ôm quyá»n thi lá»… :
- Cao đà chá»§ nhất ngôn cá»­u đỉnh, Phàn má»— đâu dám bất tuân, xin Lý lão tứ hãy nhắn lá»i cảm tạ dùm cho.
Lý Văn Hạo mỉm cưá»i :
- Không cần phải cảm tạ, vậy là má»™t lá»i đã định, xin cáo biệt.
Vòng tay thi lễ, đứng lên bỠdi.
Phàn Cá»­u đưa mắt nhìn theo nhếch môi cưá»i.
* * * * *
Nửa giỠsau, Phàn Cửu và Diêu Kiệt lại có mặt trên vách núi nằm sau ngôi nhà cháy.
Buổi chiá»u thá»i tiết đột biến, không còn nắng gắt nhu lúc trưa nữa, trở nên âm u như sắp đổ mưa.
Vẻ mặt Diêu Kiệt cũng rất u ám, biểu hiện rõ rệt tậm trạng trĩu nặng của chàng.
Phàn Cá»­u đưa mắt nhìn lên trá»i, mây giăng dầy đặc, lẩm bẩm :
- Phùng VÅ© Lân lại chung đưá»ng vá»›i Cao Như Äăng, thật là không ngá», hẳn là phải có vấn Ä‘á».
Diêu Kiệt trầm giá»ng :
- Vụ cướp quan ngân là do Tiêu Nhất Phong chá»§ mưu, Ä‘iá»u ấy đã có thể khẳng định, qua việc y má»™t má»±c vu khống tôn giá là hung thá»§ đã sát hại tiên phụ, y cÅ©ng rất đáng khả nghi. Còn vá» Cao Như Äăng, hiển nhiên là có ý định chiếm Ä‘oạt quan ngân, nhưng hãy còn hai Ä‘iá»u tại hạ suy nghÄ© không ra.
Phàn Cá»­u chú mắt há»i :
- Hai Ä‘iá»u gì?
- Việc Phùng VÅ© Lân hẹn gặp Châu Hoài Anh cÅ©ng là do giả ý cá»§a Cao Như Äăng, hắn vu khống tại hạ là hung thá»§ đã sát hại Châu Bách Long, không có chứng cứ hẳn là Châu Hoài Anh không tin, lẽ ra Cao Như Äăng phải biết trước, vậy thì hành động ấy thá»±c sá»± là nhằm mục đích gì?
- Ưá»m, còn Ä‘iá»u gì nữa?
- Châu Bách Long là đã bị ai hạ sát, vì nguyên do gì?
Phàn Cửu gật gù :
- Äiá»u này quả là khó hiểu.
Diêu Kiệt chậm rãi nói tiếp :
- Trong lá»i nói cá»§a Châu Hoài Anh cÅ©ng có Ä‘iểm khả nghi, nhưng dáng vẻ nàng ta lại rất thành khẩn. Nàng ta nhất má»±c khuyên tại hạ tức tốc rá»i khá»i Lạc Hà, thoạt nghe như thể là nàng có biết bí mật gì đó, nhưng nghÄ© kỹ thì quả thật là vì lo cho sá»± an nguy cá»§a tại hạ.
Phàn Cửu chú mắt :
- Lão đệ không nghiêm khắc gạn há»i sao?
Diêu Kiệt thở dài :
- Cho dù có gạn há»i cÅ©ng chỉ vô ích.
Phàn Cửu thừ ra hồi lâu, đoạn mới nói :
- Có lẽ đêm nay sá»± thật sẽ được sáng tá».
Ngưng chốc lát, bá»—ng há»i :
- Lão đệ có nghĩ đêm nay rất có thể lão đệ sẽ bị lâm vào tình trạng hai mặt giáp kích không?
Diêu Kiệt trố mắt :
- Như vậy nghĩa là sao?
Phàn Cá»­u nghiêm giá»ng :
- Dụng ý cá»§a Tiêu Nhất Phong hết sức rõ ràng, y bảo lão đệ bất thần ra tay chém đứt hai tay Cao Như Äăng, nhưng Cao Như Äăng đâu phải dá»… đối phó, cho dù lão đệ đắc thá»§ thì cÅ©ng phải tiêu hao rất nhiá»u ná»™i lá»±c, biết đâu Tiêu Nhất Phong sẽ nhân lúc ấy ra tay đột kích lão đệ.
Diêu Kiệt mỉm cưá»i :
- Äiá»u ấy tại hạ sá»›m dã nghÄ© đến, không dá»… dàng sa vào cạm bẫy đâu.
- Vậy thì quan ngân được đào lên, lão đệ sẽ động thủ với Tiêu Nhất Phong trước ư?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Äó là Ä‘iá»u tất nhiên, tại hạ phải há»i vá» việc tiên phụ ngá»™ hại trước.
Phàn Cá»­u nhấn mạnh giá»ng :
- Phải biết Tiêu Nhất Phong cÅ©ng chẳng dá»… đối phó, kiếm pháp cá»§a lão đệ có lẽ thắng được đôi Phán Quan bút cá»§a y, nhưng khi kiệt sức, làm sao chống nổi sá»± tấn công cá»§a Cao Như Äăng?
- Không sai, Cao Như Äăng đã quyết lòng chiếm lấy hai mươi vạn lạng quan ngân, nhất định y sẽ không buông tha cho tại hạ.
- Vậy đến lúc ấy lão đệ tính sao?
Diêu Kiệt giá»ng đầy hào khí :
- Dốc hết sức quyết chiến.
Phàn Cửu chầm chậm lắc đầu :
- Lão đệ nói vậy sai rồi.
Diêu Kiệt trố mắt :
- Sai chỗ nào?
- Sau khi chiến đấu vá»›i Tiêu Nhất Phong, lão đệ đương nhiên sẽ phải tiêu hao nhiá»u ná»™i lá»±c, e rằng không thể nào đương cá»± nổi vá»›i đôi hắc trảo cá»§a Cao Như Äăng.
Diêu Kiệt cưá»i ảo nảo :
- Lúc ấy hung thá»§ đã Ä‘á»n tá»™i, phụ thù đã được báo, tái đấu vá»›i Cao Như Äăng chẳng qua chỉ là để giữ lại số quan ngân kia, hoàn thành lá»i hứa cá»§a tiên phụ, dù bại đó cÅ©ng là do số trá»i, tại hạ chết cÅ©ng yên lòng hả dạ.
Phàn Cá»­u bá»—ng há»i :
- Xin há»i lão đệ, như thế nào gá»i là hào hiệp?
Diêu Kiệt thoáng ngẩm nghĩ mới đáp :
- Má»i hành động Ä‘á»u phải quang minh lá»—i lạc.
Phàn Cá»­u trầm giá»ng :
- Ngụ ý cá»§a bốn chữ quang minh lá»—i lạc cÅ©ng không phải là dÅ©ng cảm khẳng khái chịu chết, mà là chính đại đưá»ng hoàng, sống có ý nghÄ©a và chết xứng đáng, lão đệ chấp nhận cái chết như đã nói thật chẳng chút xứng đáng, thậm chí còn ngu xuẩn nữa là khác.
Tuy giá»ng Ä‘iệu Phàn Cá»­u có vẻ dậy dá»—, song Diêu Kiệt cÅ©ng hết sức khâm phục, ngÆ¡ ngần má»™t hồi má»›i nói :
- Vậy ý của tôn giá là...
Phàn Cá»­u ngắt lá»i :
- Phàn Cá»­u này vượt ngàn dặm xa đến Lạc Hà để làm gì? Chính là muốn trút bá» niá»m oán hận trong lòng, đến lúc ấy Phàn má»— sẽ ẩn nấp trong tối dùng Ãm Thanh Tá»­ giúp lão đệ má»™t tay.
Diêu Kiệt lắc đầu nguây nguẩy :
- Không được.
Phàn Cửu kiên quyết :
- Sao lại không được? Trong võ lâm hiện nay chủ yếu là luận mưu chứ không phải luận kiếm, đấu trí chứ không đấu lực, những kẻ hiện đang có mặt tại Lạc Hà chẳng ai là không gian trá, hai ta hà tất ngoại lệ. Bất kẻ lão đệ nghĩ thế nào, Phàn mỗ đã nhất quyết như vậy rồi.
Dứt lá»i tung mình má»™t cái, ra xa mấy trượng.
Diêu Kiệt vá»™i gá»i vá»›i theo :
- Tôn giá, khoan đi đã...
Chàng chưa dứt lá»i, Phàn Cá»­u đã mất dạng.
Diêu Kiệt buông tiếng thở dài cũng tung mình xuống vách núi, khi vượt qua khu nhà cháy, bất giác chững bước đưa mắt nhìn đống tro tàn, lòng nghe vô vàn cảm khái.
Hồi lâu, Diêu Kiệt má»›i quay ngưá»i Ä‘i vá» phía con suối nhá».
Vừa má»›i vượt qua cầu tre, Diêu Kiệt chợt trông thấy má»™t bóng ngưá»i nhanh như chá»›p biến mất trong rừng phong.
Chàng biết rất rõ vể thân pháp cá»§a Phàn Cá»­u, có thể nói là nhanh khôn tả, vậy mà bóng ngưá»i ấy lại còn nhanh hÆ¡n.
Diêu Kiệt chợt động tâm, liá»n tức tung mình Ä‘uổi theo vá» phía rừng phong.

Xem tiếp hồi 15 Bóng ngưá»i thần bí
Tài sản của boss5011

  #15  
Old 15-04-2008, 03:34 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 15 Bóng ngưá»i thần bí
Diêu Kiệt vừa vào đến trong rừng, liá»n vận hết nhãn lá»±c sục tìm, khu rừng này tuy cành lá rậm rạp, nhưng khoảng cách giữa cây này vá»›i cây kia cÅ©ng khá rá»™ng, vậy mà ngay má»™t chú thá» con cÅ©ng chẳng thấy.
Diêu Kiệt trở ra ngoài rừng, chỉ thấy bốn bá» cá» dại Ä‘ung đưa theo gió, vẫn chẳng phát hiện bóng ngưá»i nào.
Chả lẽ vừa rồi mình đã hoa mắt ư?
Nhưng Diêu Kiệt nhanh chóng bác bá» sá»± hoài nghi cá»§a mình, kẻ luyện kiếm Ä‘iá»u chá»§ yếu là luyện mắt, dù là má»™t con côn trùng nhá» bay qua, chàng cÅ©ng trông thấy rất rõ ràng, huống hồ là má»™t ngưá»i, hÆ¡n nữa lại trong ban ngày ban mặt, chàng quả quyết là mình tuyệt đối không nhìn lầm.
Trong khu rừng phong này, hiển nhiên có ẩn nấp má»™t ngưá»i thần bí, qua thân pháp nhanh như chá»›p vừa rồi, chứng tá» ngưá»i đó hẳn là má»™t cao thá»§ tuyệt đỉnh. Do đó, Diêu Kiệt không khá»i nghÄ© đến hung thá»§ đã sát hại Châu Bách Long, nếu bóng ngưá»i vừa rồi chính là hung thá»§ mà hiện giá» vẫn còn ở lại đây, nhất định là có mưu đồ gì đó, xem chừng sá»± mẫn cảm cá»§a Châu Hoài Anh chẳng phải là vẩn vÆ¡.
Diêu Kiệt vừa suy nghĩ vừa sục tìm quanh khắp một lần nữa, vẫn chẳng phát hiện được gì, đoạn mới phóng vỠphía trấn Lạc Hà.
Nhìn trá»i, lúc này có vẻ đã là giá» Thân.
Tuy là giá» Thân, nhưng bầu trá»i u ám hệt như đã hoàng hôn, trong phòng Châu Hoài Anh đã thắp đèn.
Nàng nghiêng ngưá»i ngồi dá»±a vào thành giưá»ng, tay chống cằm suy tư, chỉ thấy nàng chau chặt mày, mặt đầy vẻ u sầu như có vô vàn tâm sá»±.
Lẽ dÄ© nhiên, cha vừa má»›i thảm tá»­, hẳn là phải bi thương, song ngưá»i tinh mắt có thể nhận ra, nàng mày chau mặt á»§ không phải là do bi thương, bởi hai mắt ráo hoảnh, không há» có chút nước mắt.
Äá»™t nhiên “cá»c, cá»c, cá»câ€, có tiếng gõ cá»­a vang lên, Châu Hoài Anh mày chau liá»n thư giãn, bước vá»™i ra mở cá»­a, hiển nhiên nàng đã Ä‘oán biết đối phương là ai.
Quả đúng là Diêu Kiệt, chàng đứng nơi cửa khẽ nói :
- Tại hạ có Ä‘iá»u cần nói vá»›i cô nương.
Châu Hoài Anh nghiêng ngưá»i :
- Xin má»i Diêu huynh vào.
Diêu Kiệt bước vào phòng ngồi xuống ghế, chỠcho Châu Hoài Anh đóng cửa lại, đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chàng mới chậm rãi nói :
- Khi nãy tại hạ có đến Phong Lâm Äá»™, đã phát hiện má»™t nhân vật thần bí.
Châu Hoài Anh ánh mặt rá»±c lên, vá»™i há»i :
- Äó là ai vậy?
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Không trông thấy rá», ngưá»i đó thân pháp nhanh khôn tả, loáng cái đã biến mất.
- á»’!
Châu Hoài Anh đăm mắt nhìn vào ngá»n lá»­a Ä‘á»n dầu, không nói gì thêm nữa.
Diêu Kiệt thẳng thắng nói trước :
- Quen biết nhau, quý là ở tấm lòng, dưá»ng như cô nương có Ä‘iá»u bí mật gì đó chưa thố lá»™ vá»›i tại hạ, khiến tại hạ hết sức băn khoăn trong dạ. Châu cô nương...
Châu Hoài Anh ngắt lá»i :
- Diêu huynh quá đa nghi rồi. Tối qua Hoài Anh đối với Phùng Vũ Lân thế kia, đủ chứng tỠtấm lòng của Hoài Anh...
Ngưng chốc lát, giá»ng thành khẩn nói tiếp :
- Bất kỳ ai cÅ©ng có Ä‘iá»u bí mật trong lòng, dÄ© nhiên Hoài Anh cÅ©ng không ngoại lệ, thế nhưng, Hoài Anh hoàn toàn vá»›i lòng thành đối vá»›i Diêu huynh, chỉ cần Diêu huynh tạm rá»i xa Lạc Hà, cho dù Hoài Anh có Ä‘iá»u gì bí mật thì cÅ©ng không liên quan đến Diêu huynh. Diêu huynh, xin hãy hiểu cho tâm ý cá»§a Hoài Anh.
Diêu Kiệt tuy nghe Châu Hoài Anh có Ä‘iá»u bí mật giấu giếm mình, song chàng vẫn thản nhiên nói :
- Tại hạ quyết định sẽ đi ngay sáng mai, không bao giỠphụ bỠlòng tốt của cô nương. Tuy nhiên, tại hạ lại chẳng thể nào an tâm vê cô nương.
Châu Hoài Anh gượng cưá»i :
- Diêu huynh khá»i phải nhá»c tâm, Hoài Anh biết tá»± lo cho mình.
Diêu Kiệt thành khẩn :
- Cô nương mới chịu tang cha, nay lại dấn thân trong vòng nguy hiểm, tại hạ không lo lắng cho cô nương sao được?
Châu Hoài Anh mỉm cưá»i :
- Hoài Anh xin nói rõ ràng hÆ¡n, trấn Lạc Hà đối vá»›i Diêu huynh có thể là vòng nguy hiểm, nhưng đối vá»›i Hoài Anh thì không đến đỗi như vậy. Diêu huynh nên rá»i khá»i đây đêm nay là hÆ¡n.
Diêu Kiệt chợt động tâm, nhưng chàng không há»i tiếp nữa, qua thần sắc cá»§a Hoài Anh, chàng nhận thấy được ná»—i quan tâm cá»§a nàng hoàn toàn là phát xuất từ đáy lòng, lẽ dÄ© nhiên chàng không muốn khiến nàng phải khó xá»­.
Bèn thở ra một hơi dài nói :
- Nhưng tại hạ có má»™t Ä‘iá»u thỉnh cầu nho nhá».
Châu Hoài Anh mỉm cưá»i :
- Diêu huynh hà tất phải nặng lá»i như vậy, xin cứ dặn bảo.
Diêu Kiệt nghiêm giá»ng :
- Tại hạ xin cô nương đêm nay bất kỳ trong tình huống gì cÅ©ng không nên ra khá»i phòng má»™t bước.
Châu Hoài Anh kinh ngạc :
- Vì sao vậy?
- Xin cô nương đừng há»i.
- Hoài Anh trước nay vẫn nghe theo sá»± dặn bảo cá»§a Diêu huynh, đâu có bước chân ra khá»i phòng.
Diêu Kiệt trầm giá»ng :
- Thỉnh thoảng cô nương cÅ©ng có ra ngoài Ä‘i lại, nhưng đêm nay khác hẳn, cô nương tuyệt đối không nên rá»i khá»i gian phòng này.
Châu Hoài Anh mỉm cưá»i :
- Diêu huynh quan tâm cho sự an nguy của Hoài Anh phải không?
Diêu Kiệt quay ngưá»i Ä‘i, chậm rãi nói :
- Tại hạ nhận thấy rất rõ nỗi quan tâm của cô nương đã dành cho tại hạ hoàn toàn là thành thật, do đó tại hạ mới có sự thỉnh cầu như vậy. Tuy nhiên, cô nương không cần miễn cưỡng chấp nhận, một khi đã chấp nhận là phải tuyệt đối thực hành.
Châu Hoài Anh trầm ngâm lặng thinh, hồi lâu mới khẽ thở dài nói :
- E đành phải trái lá»i huynh nói.
Diêu Kiệt quay phắt lại, nhìn chốt vào mặt nàng, lạnh lùng nói :
- Äêm nay cô nương định Ä‘i đâu phải không?
Châu Hoài Anh lắc đầu :
- Diêu huynh đừng gặn há»i nữa, Hoài Anh quả tình không thể trả lá»i được.
Diêu Kiệt cưá»i khảy :
- Äằng nào thì đêm nay sá»± thật cÅ©ng sẽ sáng tá», tại hạ cÅ©ng chẳng cần phải vá»™i, trưá»ng đồ tri mã lá»±c, sá»± cá»­u kiến nhân tâm, dụng ý cá»§a cô nương, tại hạ tá»± hiểu được rồi.
Châu Hoài Anh ra chiá»u khó xá»­ :
- Hoài Anh cũng định nói câu ấy, mong Diêu huynh đừng kết luận quá sớm.
- Nhưng theo tại hạ thì đã quá muộn màng.
Äoạn vàng tay nói tiép :
- Tại hạ xin cáo biệt.
Dứt lá»i liá»n quay ngưá»i Ä‘i ra khá»i phòng.
Châu Hoài Anh mấy phen toan cất tiếng gá»i lại, bày tá» những Ä‘iá»u trong lòng, song cuối cùng nàng đã dằn nén, chỠđến khi bước chân Diêu Kiệt Ä‘i xa, bất giác buông tiếng thở dài trÄ©u nặng.
Diêu Kiệt vỠđến phòng mình, đóng chặt cá»­a lại, ngồi xuống giưá»ng nhắm mắt trầm tư.
Qua cuộc đối thoại vừa rồi với Châu Hoài Anh chứng tỠcó một âm mưu gì đó rất bất lợi đối với chàng đang được âm thầm tiến hành, đó là âm mưu gì và do ai chỉ đạo?
Nghi vấn dưá»ng như má»—i lúc càng nhiá»u hÆ¡n, không sao tìm ra câu giải đáp.
Chàng rất muốn tìm Phàn Cửu bàn bạc, nhưng Phàn Cửu đã nhất quyết đòi giúp chàng một tay trong bóng tối, chưa đến lúc cần thiết hẳn sẽ không lộ diện, lúc này đi tìm cũng vô ích.
Diêu Kiệt bất giác buông tiếng thở dài, chợt cảm thấy cô đơn khôn tả.
Tư duy cá»§a con ngưá»i hết sức kỳ diệu, ngay khi ấy, đôi mắt chứa chan tình ý cá»§a Châu Hoài Anh bá»—ng hiện lên trong trí óc chàng.
Chàng bất giác lẩm bẩm :
- Mình không há» cô đơn, ít ra cÅ©ng có má»™t ngưá»i Ä‘ang quan tâm cho mình, nhưng... tâm ý cá»§a nàng mập má» quá, thật khó thể hiểu nổi.
Diêu Kiệt mở bừng mắt nhìn ra ngoài cá»­a sổ, lúc này có lẽ đã đến giá» Dậu, trá»i đã tối hẳn, nhưng ngá»n đèn trong lòng chàng vẫn sáng tá» như ban ngày.
Chàng cảm thấy hết sức hối hận vá» những lá»i lẽ cá»§a mình vừa rồi đã nói vá»›i Châu Hoài Anh, tuy bảo vệ lòng tá»± tôn mãnh liệt cá»§a ngưá»i đàn ông, nhưng lại thương tổn đến thiện ý cá»§a đối phương. Sá»± phân biệt thiện ý không phải ở hành động mà là ở cõi lòng má»™t cá nhân. Châu Hoài Anh đã có Ä‘iá»u giấu giếm chàng, đó là vì nàng có lập trưá»ng riêng cá»§a mình, tại sao mình lại khắc khe gay gắt đối vá»›i nàng thế kia?
NghÄ© vậy, chàng liá»n bước xuống giưá»ng, quyết định sang gặp Châu Hoài Anh nói chuyện má»™t lần nữa.
Chàng không có ý định dùng thái độ và lá»i lẽ ôn hòa để moi ra Ä‘iá»u bí mật trong lòng Châu Hoài Anh, nhưng ít ra cÅ©ng có thể bày tá» sá»± biết lá»—i cá»§a mình.
Cá»­a phòng Châu Hoài Anh đã đóng chặt. Diêu Kiệt đưa tay gõ, không có tiếng trả lá»i, chàng đẩy nhẹ, cá»­a phòng liá»n bật mở.
Trong phòng không có ngưá»i, ngay cả chiếc túi hành lý nhá» trên giưá»ng cÅ©ng đã biến mất. Diêu Kiệt Ä‘ang đứng thừ ra, má»™t Ä‘iếm tiểu nhị Ä‘i đến sau lưng chàng khẽ nói :
- Khách quan dịnh tìm Châu cô nương phải không?
Diêu Kiệt giật mình quay vỠvới thực tại, vội gật đầu nói :
- Phải, phải. Châu cô nương...
Äiếm tiểu nhị tiếp lá»i :
- Châu cô nương đã trả phòng rồi.
Diêu Kiệt sá»­ng sốt, nhướng mày há»i :
- Äã trả phòng ư? Bao giá» vậy?
- Trước đây một khắc.
Äoạn từ trong tay áo lấy ra má»™t phong thư, nói tiếp :
- Thư này là của Châu cô nương bảo tiểu nhân trao cho khách quan.
Diêu Kiệt đón lấy phong thư, lòng thoáng xao động, song chàng cắn mạnh răng, ổn định lại tinh thần, vừa bước Ä‘i vá» phòng vừa bình thản há»i - Tiá»n phòng và tiá»n ăn cá»§a Châu cô nương đã thanh toán chưa?
Äiếm tiểu nhị tươi cưá»i :
- Rồi. Còn thưởng cho tiểu nhân rất hậu nữa. Trá»i tối rồi, để tiểu nhân thắp đèn cho khách quan.
Diêu Kiệt khoát tay :
- Ta tự thắp lấy được rồi.
Vào phòng thắp đèn xong. Diêu Kiệt xé phong bì lấy thư ra, lòng hết sức băn khoan, nhất thá»i chưa dám mở thư ra xem.
Lá thư này sẽ mang đến cho chàng những gì đây?
Khi Ä‘á»c xong thư, mình sẽ hiểu rõ ná»™i tình hay là lại thêm má»™t nghi vấn khác nữa?
Hồi lâu, chàng mới chậm rãi mở thư ra xem.
“Trong bao năm qua, tiên phụ vẫn luôn nhắc đến Diêu huynh, nên đã ngưỡng má»™ Diêu huynh từ lâu, hằng trông mong sá»›m ngày được thấy phong thái cá»§a Diêu huynh. Nhưng tạo hóa trá»› trêu, đã khiến nguyện vá»ng Hoài Anh tan nát. Thá»i gian gần gÅ©i vá»›i Diêu huynh tuy ngắn ngÅ©i, nhưng lòng dạ trong sáng cá»§a Diêu huynh và ná»—i chân thành đã dành cho Hoài Anh, khiến Hoài Anh vô vàn cảm kích. trong khi ấy, bởi Hoài Anh đối vá»›i Diêu huynh lại ná»­a chân thành ná»­a giả dối, sá»± chân thành là lòng sùng kính, ngưỡng má»™ và quan tâm cá»§a Hoài Anh đối vá»›i Diêu huynh không há» thay đổi, bởi tình thế đột dị hiện nay, sá»± giả dối là do bởi lập trưá»ng bản thân mà Hoài Anh không thể bày tá» Ä‘iá»u bí mật trong lòng đối vá»›i Diêu huynh. Hiện tại Hoài Anh vẫn còn nuôi hy vá»ng là Diêu huynh có thể chấp nhận má»™t Ä‘iá»u thỉnh cầu sau cùng cá»§a Hoài Anh, đó là tức tốc rá»i khá»i Lạc Hà này, bất kể sống hay chết Hoài Anh Ä‘á»u hết sức cảm kích Diêu huynh và phong thái hiệp nghÄ©a cá»§a Dìêu huynh cÅ©ng sẽ mãi mãi in sâu trong lòng Hoài Anh. Nếu Diêu huynh cương quyết không chấp nhận, ắt sẽ khiến Hoài Anh ân hận suốt Ä‘á»i. Lâm biệt gởi lá»i, hoàn toàn xuất phát tá»± đáy lòng, ná»—i niá»m chân thành chỉ có trá»i thấu. Há» Tiêu không phải là ngưá»i tốt, tuyệt đối không nên cả tin. Sau cùng xin cầu chúc Diêu huynh tiá»n đồ sáng lạng, chá»› nên bận tâm đến Hoài Anh nữa.â€
Diêu Kiệt xem đi xem lại mấy lượt, lòng xúc động bồi hồi.
Äồng thá»i chàng cố nghiá»n ngẫm vá» hàm ý trong thư.
én hận suốt Ä‘á»i là sao?
Có lẽ Châu Hoài Anh đã biết từ lâu vá» việc Châu Bách Long có can dá»± vào vụ cướp quan ngân, nhưng phụ thân nàng đã bị sát hại, cho dù việc mưu hại Diêu Thập Bằng cÅ©ng có Châu Bách Long nhúng tay vào, lẽ ra Châu Hoài Anh cÅ©ng có thể nhận thấy được qua thái độ và lá»i lẽ cá»§a Diêu Kiệt, không bao giá» Diêu Kiệt lại tính toán món nợ máu ấy trên đầu nàng.
Nàng sợ ư? Nếu vậy thì chính nàng má»›i phải tức tốc rá»i khá»i Lạc Hà hoặc tìm cÆ¡ há»™i ngấm ngầm hạ thá»§ khá»­ trừ Diêu Kiệt. Trong hai ngày qua, nàng có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i hạ thá»§, bởi Diêu Kiệt không há» có sá»± đỠphòng đối vá»›i nàng, qua đó chứng tá» nàng tuyệt đối không có ý định ấy.
Nếu Diêu Kiệt nhất quyết không rá»i khá»i Lạc Hà vì nhân tố gì đó, có thể nào nàng sát hại Diêu Kiệt chăng? Nhưng đó là nhân tố gì? Cho dù thật sá»± có nhân tố như vậy, bằng vào võ công cá»§a nàng có thể thá»±c hiện được chăng?
én hận suốt Ä‘á»i? én hận suốt Ä‘á»i?...
Diêu Kiệt lập Ä‘i lập lại nghiá»n ngẫm câu nói ấy, nhưng chung qui vẫn không sao hiểu ra được.
Há» Tiêu không phải là ngưá»i tốt, qua những lá»i này, chứng tá» Châu Hoài Anh sá»›m đã biết rõ vá» vụ cướp quan ngân, nàng đã tha thiết quan tâm cho Diêu Kiệt, vì sao ngay cả Ä‘iá»u bí mật ấy nàng cÅ©ng không chịu thố lá»™ vá»›i chàng? Trong trưá»ng hợp Châu Bách Long còn sống thì Châu Hoài Anh còn có lý do cần phải giấu giếm, nhưng phụ thân nàng đã chết rồi, nàng còn phải giấu giếm cho ai? Chắc chắn không phải tá»± giấu giếm cho mình.
Lá thư ngắn ngá»§i ấy đã mang đến cho Diêu Kiệt vô vàn băn khoăn thắc mắc, và cÅ©ng cảm thấy sung sướng bởi Châu Hoài Anh đã thẳng thắn bày tá» lòng ái má»™ vá»›i chàng, vậy chứng tá» chàng đã trở thành má»™t ngưá»i đàn ông chín chắn, mà má»™t ngưá»i đàn ông là phải có khí khái anh hùng, không được thoái chí vì tình nhi nữ.
NghÄ© vậy, chàng liá»n nghe lòng thư thái, bất giác buông tiếng cưá»i hào sảng, tiện tay toan đưa lá thư vào ngá»n đèn toan đốt bá».
Äá»™t nhiên, bóng dáng yêu kiá»u cá»§a Châu Hoài Anh từ trong ngá»n lá»­a phóng ra, đó là ảo giác, nhưng còn rõ hÆ¡n là mặt đối mặt nhau. Ãnh mắt nàng chan chứa tình, đôi mày liá»…u nàng chau chặt, vẻ mặt nàng sầu u uẩn.
Chàng bất giác rụt tay vỠxếp bức thư lại bỠvào lòng.
Ngay khi ấy, một điếm tiểu nhị bước vào phòng, khẽ nói :
- Khách quan, tối nay dùng món ăn gì, xin dặn bảo trước để tiểu nhân báo cho nhà bếp lo liệu.
Diêu Kiệt bừng tỉnh, đưa mắt nhìn ra cá»­a sổ há»i :
- Lúc này là giỠgì rồi?
Äiếm tiểu nhị cung kính đáp :
- Äã sắp sang giá» Tuất rồi.
Diêu Kiệt thoáng ngẩn ngưá»i, thật không ngá» mãi mê suy nghÄ©, thá»i gian vô tình đã trôi qua má»™t giá».
Äiếm tiểu nhị lại ân cần há»i :
- Khách quan muốn dùng món ăn gì?
Diêu Kiệt buột miệng nói :
- Tùy tiện món gì cũng được.
- Có cần chút rượu không?
Diêu Kiệt khoát tay :
- Không cần tôi không muốn uống rượu.
- Thưa vâng.
Äiếm tiểu nhị vừa định lui ra, Diêu Kiệt bá»—ng nói :
- Ún xong hãy tính tiá»n cho ta luôn thể.
Äiếm tiểu nhị ngạc nhiên :
- Khách quan đêm nay không trỠnữa sao?
Diêu Kiệt nhếch môi cưá»i :
- Chưa biết chừng, hãy dành lại thượng phòng cho ta. Thá»i tiết khó lưá»ng, há»a phúc cá»§a con ngưá»i cÅ©ng khó biết trước, chẳng qua ta không muốn quý Ä‘iếm bị thiệt, cứ làm theo lá»i ta.
Äiếm tiểu nhị rất hiểu, ná»™i nhìn thanh trưá»ng kiếm luôn ká» cận bên mình Diêu Kiệt thì cÅ©ng đủ hiểu hàm ý trong lá»i chàng.
Y bèn vòng tay cưá»i nói :
- Tiểu nhân chúc khách quan hồng phúc ngang trá»i.
Dứt lá»i liá»n lui ra khá»i phòng.
ún xong, đúng giá» Tuất, chá» cho Ä‘iếm tiểu nhị dá»n dẹp chén dÄ©a và tính toán tiá»n bạc xong rá»i khá»i, Diêu Kiệt thổi tắt Ä‘á»n, mặc nguyên áo quần nằm xuống giưá»ng chỠđợi Tiêu Ngá»c Yến.
Thá»i gian thấm thoát trôi qua, chằng bao lâu ngoài phố đã vang lên tiếng gõ canh má»™t. Ngay khi ấy, có tiếng búng tay vang lên bên cá»­a sổ, Diêu Kiệt đã biết đó chính là Tiêu Ngá»c Yến, trước khi tiếng búng ngón tay vang lên, Diêu Kiệt không há» phát giác má»™t tiếng động khẽ nào, ngoại trừ Tiêu Ngá»c Yến khinh công tuyệt đỉnh, không còn ai khác nữa. Chàng xuống giưá»ng Ä‘i đến bên cá»­a sổ khẽ há»i :
- Ai đó?
Ngưá»i bên ngoài khẽ đáp :
- Ngá»c Yến đây!
Diêu Kiệt mở cá»­a sổ ra, Tiêu Ngá»c Yến liá»n nhanh nhẹn phóng vào.
Diêu Kiệt thấp giá»ng há»i :
- Cô nương đến dẫn đưá»ng phải không?
Tiêu Ngá»c Yến gật đầu :
- Vâng, nhưng Ngá»c Yến cần nói vá»›i thiếu hiệp vài lá»i.
Diêu Kiệt thoáng ngạc nhiên :
- Lệnh tôn bảo cô nương chuyển cáo phải không?
Tiêu Ngá»c Yến lắc đầu :
- Không, đây là cá»§a riêng Ngá»c Yến cần phải nói vá»›i thiếu hiệp.
Ngưng chốc lát, nghiêm giá»ng nói tiếp :
- Tiêu Nhất Phong không phải là phụ thân cá»§a Ngá»c Yến.
Diêu Kiệt rúng động cõi lòng, gằn giá»ng há»i :
- Cô nương sao lại nói vậy?
Tiêu Ngá»c Yến giá»ng xót xa :
- Äó hoàn toàn là sá»± thật. Phụ thân cá»§a Ngá»c Yến là Ngụy Quân Bình, đã bị Tiêu Nhất Phong sát hại. Khi gia mẫu bồng Ngá»c Yến đến gặp Tiêu Nhất Phong há»i thăm tin tức tiên phụ, lại bị Tiêu Nhất Phong làm nhục, sau đó gia mẫu quá xấu hổ đã treo cổ tá»± tá»­. Ngày hôm nay Ngá»c Yến má»›i biết được sá»± thật.
Diêu Kiệt biết rõ nguồn tin ấy từ đâu có, song vẫn giả vá» há»i :
- Cô nương biết được sự thật ấy từ đâu vậy?
- Thiếu hiệp đừng há»i.
Sá»± việc này thật khó tin, nhưng chẳng phải không có thể, qua hành vi tồi tệ mạo danh cướp bạc cá»§a Tiêu Nhất Phong, tất nhiên y cÅ©ng có thể gây ra Ä‘iá»u thương thiên hại lý như vậy.
Trầm ngâm hồi lâu, Diêu Kiệt má»›i lại há»i :
- Cô nương cho tại hạ biết Ä‘iá»u này vá»›i dụng ý gì?
- Ngá»c Yến muốn thiếu hiệp hiểu rõ con ngưá»i cá»§a Tiêu Nhất Phong, đừng để mắc mưu y.
Diêu Kiệt giả vỠkhông hiểu :
- Tại hạ mắc mưu gì của Tiêu Nhất Phong kia chứ?
Tiêu Ngá»c Yến thành thật :
- Vừa rồi khi Tiêu Nhất Phong bảo Ngá»c Yến đến đây dẫn thiếu hiệp đến địa Ä‘iểm cất giấu quan ngân, Ngá»c Yến má»›i biết y đã dặt sẵn cạm bẫy, định lợi dụng thiếu hiệp đối phó vá»›i Hắc Trảo Long Cao Như Äăng.
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Cao Như Äăng đánh cướp quan ngân rất là đáng ghét, tại hạ dÄ© nhiên phải đối phó vá»›i y rồi.
- Thiếu hiệp quả nhiên đã bị y lừa dối, kẻ đánh cướp quan ngân không phải là Cao Như Äăng, mà chính là Tiêu Nhất Phong.
- Cô nương nghe ai nói vậy?

Xem tiếp hồi 16 Quan ngân trong sơn động
Tài sản của boss5011

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìîáèëÿ, hiep an ma tung



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™