 |
|

21-07-2009, 01:56 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 10(a)
Tương lai là điá»u Anne lấy là m lo ngại. Mấy tháng đầu lấy nhau là hạnh phúc. Chị chỉ hÆ¡i phiá»n vá» chuyện William má»—i lúc má»™t tá» ra không ưa Henry, còn anh chồng má»›i cá»§a chị xem ra cÅ©ng chưa thể là m việc ngay được. Henry có phần nà o không yên, giải thÃch cho Anne biết là đến bây giá» anh vẫn còn bị chiến tranh là m cho chệch
choạc, và anh không muốn vá»™i vã lao và o má»™t cái gì đó để rồi bị kẹt suốt cả Ä‘á»i. Chị nghe nói thế không thông, và cuối cùng thì hai ngưá»i bắt đầu cãi lá»™n.
- Em không hiểu tại sao anh không tiếp tục cái nghỠkinh doanh nhà đất mà anh đã thông thạo rồi ấy Henry.
- Anh không thá». Mà cÅ©ng chưa đến lúc. Thị trưá»ng nhà đất lúc nà y không có vẻ hứa hẹn gì lắm.
- Gần một năm nay anh vẫn cứ nói đi nói lại câu đó Không biết đến bao giỠanh mới cho là hứa hẹn được
Nhất định sẽ hứa hẹn chứ. Sá»± thá»±c là anh cần có thêm chút vốn liếng nữa má»›i khởi sá»± được. Nếu em cho anh có được Ãt tiá»n cá»§a em, thì ngay ngà y mai anh khởỉ sá»± được ngay.
- Äiá»u đó là không được Henry. Anh biết những Ä‘iá»u khoản trong di chúc cá»§a Richard rồi: Chúng ta lấy nhau là láºp tức trợ cấp cá»§a em bị chấm dứt, và bây giá» thì chỉ còn lại có vốn riêng thôi.
Chỉ cần má»™t chút đó thôi là gìúp cho anh là m ăn được rồi, mà em cÅ©ng đừng quên là cái thằng bé yêu quý ấy cá»§a em còn có trên hai mươi triệu tiá»n á»§y thác cá»§a gia đình.
- Hình như anh biết kỹ vá» tiá»n cá»§a William lắm nhỉ, Anne nói vá»›i má»™t giá»ng nghi hoặc.
Thôi Ä‘i, em. Em cÅ©ng phải cho anh được là m chồng cá»§a em chứ. Äừng là m anh cảm thấy như mình là khách trong nhà cá»§a chÃnh mình.
Váºy tiá»n cá»§a anh đâu? Anh vẫn nói để em tin rắng anh có đủ tiá»n là m ăn rồi kia mà .
Em vẫn biết là vá» mặt tà i chinh thì anh không thể đứng và o hạng cá»§a Richard được. Mà trước đây đã có lúc em nói rằng Ä‘iá»u đó không quan trá»ng. Em vẫn sẽ lấy anh, Henry, dù anh không có má»™t xu nà o - anh nhại lại cái giá»ng cá»§a Anne.
Aune báºt khóc. Henry tìm cách an á»§i. Cả buổi tối đó chị nằm trong vòng tay cá»§a anh bà n Ä‘i bà n lại chuyện ấy. Aune nghÄ© .bụng mình là m như váºy thì không phải là ngưá»i vợ, và cÅ©ng không rá»™ng rãi gì lắm. Chị có nhiá»u tiá»n hÆ¡n là chị cần. Chẳng lẽ chị không trao được má»™t Ãt cho ngưá»i đà n ông mà chị nguyện đã trao cả cuá»™c Ä‘á»i mình cho anh ta hay sao?
NghÄ© thế, chị đồng ý cho Henry 100 nghìn đô-la để anh ta thiết láºp má»™t văn phòng nhà đất Ở BoBtOn. Trong vòng má»™t tháng, Henry đã tìm được địa Ä‘iểm là m văn phòng rất đẹp trong khu hiện đại cá»§a thà nh phố, kiếm má»™t số nhân viên và khởi sá»± là m việc.
Chẳng bao lâu anh đã quan hệ được vá»›i những chÃnh khách quan trá»ng cá»§a thà nh phố và những vị kinh doanh nhà đất khác Ở Boston. HỌ bà n tán vá»›i nhau vá» chuyện ruá»™ng đất Ä‘ang phát triển mạnh và tá» ra ca tụng Henry. Anne không quan tâm lắm vá» những mối quan hệ xă há»™i ấy, nhưng Henry thì sung sướng và có vẻ như anh rất thà nh công trong nhữug hoạt động cá»§a mình.
Khi Wilham mưá»i lăm tuổi thì anh đã há»c năm thứ ba Ở trưá»ng St.Paul, đứng thứ sáu trong lá»›p và đứng đầu vá» toán Anh cÅ©ng trở thà nh má»™t nhân váºt Ä‘ang nổi trong Há»™i Tranh Luáºn Má»—i tuần, anh viết thư vá» cho mẹ má»™t lần để báo cáo vá» việc há»c hà nh cá»§a mình. Thư nà o anh cÅ©ng chỉ đỠngoà i bì là bà Richard Kane, không thừa nháºn là có Henry Osborne. Anne phân vân không biết có nên nhắc nhở Ä‘iá»u đó vá»›i con không. Má»—i buổi sáng thứ hai, chị cẩn tháºn ra hòm thư để lấy thư cá»§a William gá»i vá», cốt để cho Henry khá»i trông thấy chữ đỠtrên phong bì. Chị vẫn hy vá»ng là đến má»™t lúc William sẽ thấy thÃch Helry. Nhưng rõ rà ng hy vá»ng đó là không thá»±c tế, nhất là khi viết thư vá» nhà William có má»™t lần xin phép mẹ cho anh cùng Ä‘i nghỉ hè vá»›i ngưá»i bạn là Matthew Lester, lúc đầu là đi trại hè Ở Vermont và sau đó là vá» vá»›i gia đình
cá»§a Lester Ở New York. Yêu cầu đó cá»§a anh là m cho Anne thấy Ä‘au buồn, nhưng rồi chị cÅ©ng đà nh chấp thuáºn và Henry hình như cÅ©ng tán thà nh như váºy.
William rất ghét Henry Osborne và cứ nuôi trong lòng sá»± căm giáºn ấy mà không biết mình phải là m thế nà o. Anh mừng thầm là Henry không bao giỠđến trưá»ng thăm anh. Anh không thể nà o chịu được để cho các bạn khác trông thấy, mẹ anh Ä‘i vá»›i con ngưá»i ấy Anh lấy là m khổ tâm phải sống vá»›i Henry Ở Boston.
Lần đầu tiên ká» từ sau khi mẹ anh tái giá, William nóng ruá»™t muốn cho những ngà y hè đến sá»›m. Chiếc xe Packard cá»§a nhà Lester có ngưá»i lái và chạy rất êm đưa William và Matthew đến trại hè Ở vermont. Trên đưá»ng Ä‘i, Matthew bá»—ng há»i Wlliam là Ở trưá»ng St. Paul ra anh sẽ là m gì. .
- Lúc ra trưá»ng, mình sẽ đứng đầu lá»›p, là trưởng lá»›p và mình sẽ già nh được danh hiệu nháºn giải thứởng há»c bổng Hamilton vá» toán để lên Harvard, Wilham trả lá»i không há» lúng túng.
- Tại sao lại quan trá»ng thế - Metthew ngá»› ngẩn há»i.
Bá» mình ngà y xưa đạt được cả ba Ä‘iá»u ấy.
- Váºy khi nà o cáºu là m được như thế, mình sẽ giá»›i thiệu cáºu vá»›i bố mình.
William mỉm cưá»i.
Hai anh chà ng thanh niên nà y sống sáu tuần vui vẻ và hoạt động sôi nổi Ở Vermont, từ đánh cỠđến đá bóng. Hết kỳ nghỉ Ở đây, hỠlại quay vỠNew York sống nốt một tháng hè nữa với gia đình Lester.
Ngưá»i quản gia đứng sẵn Ở cá»a ra đón há». ông ta gá»i Matthew là "ông". Má»™t cô gái mưá»i hai tuổi mặt đầy tà n nhang thì gá»i anh là "Béo". Wilham buồn cưá»i, vì bạn anh thì gầy, mà chÃnh cô ta má»›i là béo. CÔ gái cưá»i nhe bá»™ răng gần như bịt hết.
Chắc cáºu không tin rằng Susan là em gái mình đâu nhỉ - Matthew nói vá»›i má»™t vẻ khinh thưá»ng cô em.
- Không, mình không blết, William nói và nhìn Susan cưá»i. - CÔ em trông còn xinh hÆ¡n cáºu nhiá»u.
Từ đó trở đi, cô ta rất quý Wllliam.
Wilham má»›i gặp bố Matthew đã thÃch ông ta ngay. Anh thấy ông có nhiá»u cái rất giống vá»›i bố mình trước kia. Anh đỠnghị ngay vá»›i ông Charles Lester cho anh được xem nhà ngân hà ng lá»›n mà ông là m chá»§ tịch.
Charles Lester suy nghÄ© mãi vá» yêu cầu đó cá»§a anh. Xưa nay chưa có đứa nhá» nà o được phép và o đến khu vá»±c 17 phố Broad bao giá», kể cả chÃnh con ông. ông bèn là m như má»i nhà ngân hà ng khác là chiá»u chá»§ nháºt đưa anh Ä‘i quanh các tòa nhà Ở phố Wall váºy.
William phải hoa mắt vá» những cÆ¡ quan là m việc, những cá»a cuốn, phòng ngoại hối, phòng há»p cá»§a các vị lãnh đạo và văn phòng cá»§a chú tịch. Những hoạt động ngân hà ng cá»§a nhà Lester còn rá»™ng rãi sôi nổi hÆ¡n nhiá»u so vá»›i nhà Kane và Cabot. Qua tà i khoản (đầu tư riêng rất nhá» cá»§a mình, William vẫn nháºn dược bản sao báo cáo hà ng năm và anh biết rằng nhà lester còn có vốn hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i nhà Kane và Cabot. Ngồi trên xe trở vá» nhà , William yên lặng và có vẻ rất tư lá»±.
- Thế nà o, William, cháu xem ngân hà ng có thÃch không? - ông Charles Lester vui vẻ há»i.
á»’ thưa ông có, William đáp. - Cháu thÃch lắm. - Ngừng má»™t lát, anh nói tiếp: - ông Lester ạ, má»™t ngà y kia cháu cÅ©ng muốn là m chá»§ tịch ngân hà ng cá»§a ông.
Charles Lester cưá»i. Tối hôm đó ngồi ăn vá»›i các vị khách má»i đến nhà , ông cÅ©ng kể lại câu nói cá»§a William Kane đối vá»›i Công ty Lester và má»i ngưá»i cưá»i ran.
Chỉ có William thì không nghĩ rằng đó là một câu đùa.
*******
Anne rất lạ thấy Henry lại vỠđòi chị bá» thêm tiá»n ra nữa. - Tiá»n nà y cÅ©ng vững như ngôi nhà váºy, - anh ta đảm bảo vá»›i chị. - Em cứ há»i Alan Doyd xem. Là chá»§ tịch ngân hà ng thì bao giỠông ấy chả nghÄ© đến lợi tức cá»§a em là chuyện hà ng đầu.
- Nhưng còn hai trăm năm mưá»i nghìn? - Anne há»i.
- Má»™t cÆ¡ há»™i tuyệt vá»i, em Æ¡i. Em phải coi đó như má»™t khoản đầu tư mà trong hai năm nó sẽ tăng lên gấp đôi.
Sau má»™t hồi cãi lá»™n vá»›i nhau nữa, Anne lại phải đồng ý, và cuá»™c sống lại vui vẻ như cÅ©. Lúc kiá»m tra lại tà i khoản cá»§a mình trong ngân hà ng. Anne thấy vốn đã tụt xuống còn có má»™t trăm năm mươi nghìn. Nhưng chị cÅ©ng thấy hình như Henry vẫn là m ăn vá»›i nhưng ngưá»i tá» tế và thu chi đâu ra đấy. Chị định Ä‘em vấn đỠra bà n vá»›i Alan Lloyd bên nhà Kane và Cabot, nhưng nghÄ© thế nà o lại thôi, vì như váºy sẽ có nghÄ©a là chị không tin Ở ngưá»i chồng mà chị muốn để cho má»i ngưá»i tôn trá»ng. Vả lại, Henry cÅ©ng đã chẳng đưa ra đỠnghị ấy nếu như anh ta không chắc chắn là vụ vay mượn nà y không được sá»± tán thà nh cá»§a Alan.
Anne cÅ©ng lại bắt đầu thăm bác sÄ© MacKenzie và há»i xem chị có hy vá»ng gì đẻ được nữa không, nhưng bác sÄ© vẫn khuyên chị là không nên. Vá»›i tình trạng huyết áp cao đă là m cho chị sẩy thai lần trước, Andrew MacKenzie cho rằng Ở cái tuổi ba mươi lăm
thì Anne không nẽn nghÄ© đến chuyện là m mẹ má»™t lần nữa. Aune Ä‘em vấn đỠbà n vá»›i các cụ bà ná»™t ngoại thì các cụ hoà n toà n nhất trà vá»›i ý kiến cá»§a bác sÄ©. Cả hai cụ chẳng ai muốn quan tâm gì đến Henry, và các cụ lại cà ng không muốn nghÄ© đến chuyện mai kia má»™t đứa con đẻ ra mang dòng há» Henry lại đòi được hưởng tà i sản cá»§a há» nhà Kane, mà lúc đó các cụ. đã Ä‘i cả rồi thì là m sao. Anne đà nh chịu là m mẹ cá»§a má»™t đứa con váºy. Henry thì lấy thế là m tức giáºn, bảo chị là phản bá»™i. Anh ta nói giá như Richard còn sống thì chị đã đẻ nữa rồi. Chị nghÄ© bụng không biết mình yêu ai
hÆ¡n. Chị cố là m cho Henry yên lòng, thầm mong cho công việc cá»§a anh ta khấm khá lên và lúc nà o cÅ©ng báºn rá»™n để quên Ä‘i. Anh ta thưá»ng Ở lại cÆ¡ quan là m việc rất khuya. và o má»™t ngà y thứ hai trong tháng Mưá»i, tức là sau ngà y nghỉ cuối tuần ká»· niệm hai năm hữ cưới nhau, AIme nháºn được mấy lá thư cá»§a má»™t "ngưá»i bạn"
không ký tên, báo cho chị biết là Henry Ä‘i vá»›i những phụ nữ khác Ở quanh Boston, đặc biệt Ä‘i vá»›i má»™t bà mà trong thư không tiện nói tên. Lúc đầu, Anne đốt ngay những bức thư ấy. Mặc dầu nó là m chị băn khoăn lo lắng, chị vẫn không nói gì vá»›i Henry cả. Lần nà o nháºn thư chì cÅ©ng mong đó là lá thư cuối cùng. Chị cÅ©ng vẫn không có đủ can đảm nói lên chuyện đó vá»›i Henry, nếu như không có việc Henry lại đòi chị bá» ra nết số tiá»n 150.000 đô-la còn lại cá»§a chị.
Anh sẽ mất hết toà n bá»™ số vốn liếng nếu như không có được số tiá»n ấy bây giá», Anne.
- Nhưng tất cả em chỉ còn có thế thôi, Henry. Nếu bây giỠđưa cho anh nữa thì em không còn gì hết.
Riêng ngôi nhà nà y thôi đã đáng giá trên hai trăm nghìn. Ngà y mai em có thể đem cầm nó được.
- Ngôi nhà nà y là của Wilham.
William, Wilham, William. Bao giỠcũng chỉ có William cản trở hết cả công việc của tôi, - Henry quát lên và vùng vằng đi ra.
Mãi đến sau mưá»i hai giỠđêm anh ta má»›i vá» nhà , tá» vẻ hối háºn, nói là đáng lẽ không nên đụng gì đến tiá»n cá»§a chị nữa, vì dù sao hai ngưá»i cÅ©ng còn rất yêu nhau. Anne nghe anh ta nói thế rất yên tâm, rồi đến khuya hai ngưá»i lại là m tình vá»›i nhau. Sáng hôm sau, chị ky luôn và o tá» séc 150.000 nghin đô-la, cố quên Ä‘i rằng mình chẳng còn má»™t đồng nà o nữa để cho Henry có thể tiếp tục theo Ä‘uổi vụ là m ăn cá»§a anh ta. Chị cÅ©ng hÆ¡i lạ thấy yêu cầu cá»§a Henry lần nà y đúng vá»›i số tiá»n còn lại trong gia tà i chị được hưởng.
Tháng sau đó, Anne tắt kinh. Bác sÄ© MacKenzie rất lo ngại nhưng không biểu lá»™ ra mặt. Các cụ bà thì hoảng hốt và lo ra mặt, nhưng Henry thì sung sướng và bảo Anne rằng đó là điá»u tuyệt diệu nhất trong cả Ä‘á»i anh ta. Anh ta còn đồng ý xây má»™t khoa nhi cho bệnh viện, Ä‘iá»u mà trước đây Richard đã định là m khi chưa qua Ä‘á»i.
Khi William nháºn được thư mẹ báo tin đó, anh ngồi suy nghÄ© suốt cả buổi tối, ngay cả vá»›i Mathew anh cÅ©ng không dám nói gì vá» Ä‘iá»u lo ngại. Sáng thứ bảy
sau đó, được phép cá»§a chá»§ nhà trá», ông Raglan Nóng TÃnh, anh Ä‘i xe lá»a lên Boston. Äến nÆ¡i, anh rút má»™t trăm đô-la trong quỹ tiết kiệm rồi đến văn phòng luáºt sư Cohen và Yablons Ở phố Jefferson. ông Thomas Cohen, má»™t ngưá»i cao lá»›n, xương xương và có chiếc cằm bạnh, rất ngạc nhiên thấy William bước và o văn phòng ông ta.
- Tôi chưa bao giá» tiếp má»™t ngưá»i mưá»i sáu tuổi như thế nà y, - ông Cohen nói. - Vá»›i tôi thì chuyện nà y là rất má»›i đây. - ông ta ngáºp ngừng nói... - ông Kane.
ông ta thấy nói "ông Kane" nó ngưá»ng ngượng thế nà o ấy. - Nhất là ông nhà trước kia hình như... không biết tôi nên nói thế nà o nhỉ. .. hình như không có cảm tình gì lắm đối vá»›i những ngưá»i trong giáo phái cá»§a tôi.
- Cha tôi, - William nói, - là má»™t ngưá»i rất khâm phục những thà nh tá»±u cá»§a dân tá»™c Hibru và đặc biệt quý trá»ng hãng cá»§a ông thì ông đứng ra bênh vá»±c cho đối thá»§ cá»§a cha tôi. Tôi có nghe cha tôi và ông Doyd nhắc đến tên ông rất nhiá»u lần. Vì váºy mà hôm nay tôi tìm đến ông, chứ không phải ông tìm tôi. Như váºy ông đủ tin được chưa.
ông Cohen láºp tức gạt bá» chuyện tuổi William sang má»™t bên.
- Äúng thế, đúng thế. Tôi nghÄ© là phải coi con trai cá»§a Richard Kena như má»™t ngoại lệ. Nà o, bây giá» tôi có thể giúp anh được gì đây?
- Tôi muốn được ông trả lá»i cho tôi ba câu há»i, thưa ông Cohen. Má»™t là , tôi muốn biết nếu mẹ tôi, tức bà Henry Osborne, đẻ ra má»™t đứa con, dù là trai hay gái, thì đứa con đó có quyá»n hợp pháp gì đối vá»›i gia tà i á»§y thác cá»§a gia đình Kane hay không. Hai là , tôi có nghÄ©a vụ gì vá» mặt pháp lý đối vá»›i ông Henry Osbome chỉ vì ông ấy lấy mẹ tôi hay không? Và ba là , đến tuổi nà o thì tôi có quyá»n đòi ông Henry Osborne phải rá»i
khá»i ngôi nhà cá»§a tôi trên quảng trưá»ng Luisburg Ở Boston?
Ngòi bút cá»§a ông Cohen chạy rất nhanh trên mảnh giấy để trước mặt, là m bắn cả mấy giá»t má»±c xanh lên mặt bà n vốn đã có nhiá»u vết má»±c rồi.
William đặt má»™t trăm đô-la lên mặt bà n. ông luáºt sư sá»ng sốt nhưng vẫn cầm đồng tiá»n lên đếm. - Xin ông dùng tiá»n cho tháºn trá»ng, thưa ông Cohen. Lúc ra trưá»ng Harvard, tôi sẽ cần đến má»™t luáºt sư giá»i
- Anh đã được nháºn và o trưá»ng Harvard rồi ư? Tôi xin chúc mừng. Tôi hy vá»ng con trai tôi cÅ©ng sẽ được và o đó
Không, tôi chưa và o, nhưng trong hai năm nữa tôi sẽ và o Má»™t tuần nữa tôi sẽ trở lại Boston, thưa ông Cohen. Nếu trong Ä‘á»i tôi còn nghe thấy ai nói đến chuyện nà y ngoà i ông ra, thì coi như quan hệ giữa ông vá»›i tôi chấm dứt đấy. Xin chà o ông.
Lẽ ra Thomas Cohen cÅ©ng phải chà o lại, nhưng ông chưa kịp thốt ra lá»i nà o thì William đã ra ngoà i và cánh cá»a đã khép sau lưng anh rồi.
* *
Bảy ngà y sau, William trở lại văn phòng luáºt sư Cohen và Yablons.
- A, chà o ông Kane, - Thomas Cohen nói - rất mừng gặp lại ông. ông uống cà phê chứ?
Không ạ, xin cảm Æ¡n ông. ,Tôi cho ngưá»i Ä‘i mua Coca-cola vá» nhé?
Mặt William phớt tỉnh.
- Thôi ta là m việc váºy, - ông Cohen nói vá»›i vẻ hÆ¡i lúng túng. - ông Kane, chúng tôi đã cho Ä‘i Ä‘iá»u tra vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a má»™t số ngưá»i. Những câu há»i ông nêu ra không hoà n toà n thuá»™c vá» lÄ©nh vá»±c kinh viện.
Tôi nghÄ© là có thể có được những câu trả lá»i chắc chắn cho tất cả những câu há»i ông nêu ra. ông há»i nếu như đứa con mà mẹ ông đẻ ra cho ông Osborne thì đứa con
đó có được quyá»n hưởng gì tà i sản cá»§a há» Kane hay không, hay nói đúng hÆ¡n là tà i sản được á»§y thác do cha ông để lại. Câu trả lá»i đơn giản là không, nhưng cố nhiên bà Osborne vẫn có thể để má»™t phần trong số năm trăm nghìn đô-la do cha ông để lại cho bà và bà muốn Ä‘em nó cho ai thì tuỳ.
ông Cohen nhìn lên.
- Tuy nhiên, ông Kane ạ, có lẽ ông cÅ©ng muốn biết rằng mẹ ông đã rút hết toà n bá»™ số tiá»n năm nghìn trong tà i khoản ấy cá»§a bà Ở ngân hà ng Kane và Cabot trong mưá»i tám tháng qua rồi, nhưng chúng tôi thì không sao tìm ra được là số tiá»n ấy đã được dùng như thế nà o. Rất có thể là bà ấy đã quyết định gá»i số tiá»n ấy sang má»™t ngân hà ng khác.
William tá» vẻ khó chịu. ÄÓ là dấu hiệu đầu tiên cá»§a sá»± mất bình tÄ©nh mà Thomas Cohen thấv được Ở anh.
- Không có lý gì bà ấy là m thế, - William nói. - Tiá»n chỉ có thể và o tay má»™t ngưá»i.
ông luáºt sư ngồi im chá» anh nói nữa. Nhưng Wiìliam chững lại không nói gì thêm. ông Cohen lại tiếp tục
- Trả lá»i cho câu há»i thứ hai cá»§a ông là : ông không có bất cứ nghÄ©a vụ gì, dù là cá nhân hay pháp nhân, đối vá»›i ông Henry Osbome hết. Theo những Ä‘iá»u khoản trong di chúc cá»§a cha ông, thì mẹ ông là ngưá»i được á»§y thác quản lý nhà đất cùng vá»›i ông Alan Uoyd và bà John Preston là những cha mẹ đỡ đầu hãy còn sống, cho đến khi ông hai mươi mốt tuổi.
Thomas Cohen lại nhìn lên. William không biểu lá»™ gì trên mặt. ông Cohen biết như váºy là cứ tiếp tục nói nốt.
- Và thứ ba là : ông không thể nà o Ä‘uổi được ông Osborne ra khá»i ngôi nhà trên đồi Beacon chừng nà o ông ta vẫn còn lấy mẹ ông và tiếp tục sống vá»›i bà ấy.
Khi nà o bà ấy chết thì ngôi nhà nà y tá»± nhiên thuá»™c vỠông. Äến lúc đó, nếu ông ta còn sống, thì ông có thể yêu cầu ông ta Ä‘i được. Tôi nghÄ© như váºy là đã trả lá»i được hết những câu há»i cá»§a ông rồi đó, ông Kane.
Xin cám Æ¡n ông, ông Cohen, William nói. - Tôi cảm tạ ông vá» hỉệu quả và sá»± kÃn dáo cá»§a ông trong vấn đỠnà y. Bây giá», xin ông cho biết tôi phải trả ông bao nhiêu tiá»n?
- Một trăm đô-la thì không hoà n toà n bao được hết công việc nà y, ông Kane ạ. Nhưng chúng tôi tin Ở tương lai của ông, và . . .
- Tôi không muốn mang Æ¡n đối vá»›i bất cứ ai, thưa ông Cohen. Xin ông cứ coi tôi như má»™t ngưá»i mà không bao giỠông còn phải báºn tâm đến nữa. Như váºy tôi còn thiếu bao nhiêu, xin ông cứ cho biết.
ông Cohen suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu váºy thì chúng tôi tÃnh ông hai trăm hai mươi đôla.
William rút trong ttú ra sáu tá» bạc 20 đôla đưa cho ông Cohen. Lần nà y, ông luáºt sư không đếm nữa.
Tôi rất cảm ơn ông giúp đỡ, thưa ông Cohen. Tôi tin chắc chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa. Xin chà o ông.
- Xin chà o ông Kane. Tôi có thể nói mặc dầu chưa có vinh dá»± được gặp ngưá»i cha kÃnh yêu cá»§a ông trước đây nhưng là m việc vá»›i ông thì tôi tưởng như đã có vinh dá»± đó rồi.
Wilham mỉm cưá»i và dịu giá»ng xuống.
Xin cảm ơn ông.
Äể chuẩn bị cho đứa bé ra Ä‘á»i, Anne lúc nà o cÅ©ng báºn rá»™n. Chị thấy dá»… mệt và cứ là m gì má»™t chút là lại nghỉ. Má»—i khi chị há»i Henry xem là m ăn thế nà o, anh ta Ä‘á»u có sẵn những câu trả lá»i có lý để là m chị yên tâm má»i thứ đâu và o đấy, nhưng không cho chị biết bất cứ má»™t chi tiết cụ thể nà o.
Rồi đến má»™t buổi sáng lại có những bức thư nặc danh gá»i đến. Lần nà y, thư viết rõ rà ng tên tuổi những ngưá»i đà n bà và cả những chá»— mà há» Ä‘i vá»›i Henry. Anne đốt ngay những thư đó mà không cần nhá»› những chá»— nà o. Chị không muốn tin là chồng chị lại có thể không trung thà nh trong lúc chị mang thai như váºy. Hẳn là có ai ghen ghét gì đó đối vá»›i Henry nên há» phải bịa ra thế thôi.
Những thư nặc danh ấy vẫn tiếp tục gá»i đến, đôi khi có những tên má»›i được nêu lên. Aune vẫn cứ há»§y Ä‘i nhưng bây giá» nó bắt đầu khiến chị phải báºn tâm. Chị muốn Ä‘em chuyện đó tâm sá»± nhưng không nghÄ© ra được có thể nói vá»›i ai. Các cụ bà mà nghe thấy chuyện nà y hẳn sẽ hoảng loạn cả lên, mà vốn các cụ đă có sẵn thà nh kiến vá»›i Henry rồi. Alan Lloyd Ở ngân hà ng thì không thể hiểu được chuyện nà y vì ông ta chả lấy vợ bao giá», còn William thì lại quá trẻ.
Không có ai thÃch hợp để nói chuyện. Anne nghÄ© đến việc Ä‘i há»i má»™t bác sÄ© khoa tâm thần sau khi nghe má»™t bà i giảng cá»§a Siglnund Freud, nhưng rồi chị lại nghÄ© má»™t ngưá»i cá»§a dòng há» Cabot không bao giá» có thể Ä‘em chuyện riêng gia đình ra nói vá»›i ngưá»i
hoà n toà n xa lạ được.
Vấn đỠcuối cùng đã Ä‘i đến má»™t tình hình mà Anne không tÃnh trước được. Trong má»™t buổi sáng thứ hai, chị nháºn được ba lá thư. Má»™t lá như má»i khi Wilìiam gá»i vỠđỠcho bà Richard Kane và há»i xem anh có thể Ä‘i nghỉ hè vá»›i anh bạn Matthew Lester được nữa không. Má»™t thư nặc danh nữa nói Henry Ä‘ang có chuyện dan dÃu vá»›i... Milly Preston. Còn lá thư thứ ba là cá»§a Alan Lloyd, chá»§ tịch ngân hà ng, viết nhắn chị gá»i Ä‘iện thoại và hẹn ngà y cho ông ta gặp có chút việc Anne mệt má»i ngồi xuống Ä‘á»c lại má»™t lần nữa cả ba bức thư. Thư cá»§a William tá» ra xa cách khỉến chị nhói Ä‘au. Chị lấy là m buồn thấy con muốn Ä‘i nghỉ hè vá»›i Matthew Lester hÆ¡n. Từ khi chị tái giá lấy Henry, hai mẹ con má»—i ngà y má»™t cách biệt. Bức thư nặc danh nói Henry Ä‘ang dan dÃu vá»›i ngưá»á»‰ bạn thân nhất cá»§a chị là điá»u chị khó có thể không biết đến. Anne không
thể không nhá»› rằng chÃnh Milly là ngưá»i đã giá»›i thiệu chị vá»›i Henry, và cÅ©ng là mẹ đỡ đầu cá»§a William. Bức thư thứ ba cá»§a Alan Lloyd hiện nay đã là chá»§ tịch cá»§a ngân hà ng Kane và Cabot sau khi Richard qua Ä‘á»i, khiến chị rất phân vân. Bức thư duy nhất chị nháºn được cá»§a Alan trước đây là thư chia buồn vể cái chết cá»§a Richard. Chị ngá» rằng thư nà y chỉ có thể là tin buồn hÆ¡n nữa mà thôi.
Chị gá»i Ä‘iện thoại cho ngân hà ng. Tổng đà i chuyển ngay cho chị.
Alan, ông muốn gặp tôi phải không?
- Vâng, chị ạ. Tôi muốn trao đồi má»™t tÃ. Chị thấy lúc nà o tiện
CÓ phải tin dữ không đấy? - Anne há»i.
Không hẳn đâu, nhưng tôi không muốn nói trên Ä‘iện thoại. Không có Ä‘iá»u gì khiến chị phải lo đâu.
Chị có thể ăn trưa với tôi được không
- ÄÆ°á»£c chứ, Alan.
- Váºy ta sẽ gặp Ở nhà hà ng Ritz và o má»™t giá». Chốc nữa gặp lại chị nhé.
Má»™t giá». Từ đây đến lúc đó chỉ còn ba tiếng. óc chị nghÄ© luẩn quẩn từ Alan đến William đến Henry nhưng rồi dừng lại Ở Milly Preston. CÓ thể là tháºt chăng? Anne quyết định tắm nước nóng ấm má»™t lúc lâu rồi mặc bá»™ áo má»›i và o ngưá»i. Nhưng không thay đổi gì được Chị cảm thấy mình đã bắt đầu bệu lên.
Da dẻ, tay chân, trước đây thon thả lịch sá»± là thế, bây gỉỠđã trở nên phục phịch và có nhữag nốt tÃm Ä‘á». Chị lo sợ không biết trước khi đẻ thì ngưá»i chị sẽ ra thế nà o nữa. Chị nhìn mình trong gương thở dà i và cố sá»a sang lại bá» ngoà i cho dá»… trông hÆ¡n má»™t chút.
- Trông chị xôm lắm đấy, Anne. Giá như tôi không phải má»™t anh già độc thân thì tôi sẽ tán tỉnh chị ngay mà không há» xấu hổ chút nà o, nhà ngân hà ng có bá»™ tóc trắng nói và hôn và o hai bên má chị, là m như má»™t ông tướng ngưá»i Pháp. ông ta đưa chị và o ngồi Ở bà n mình.
Chiếc bà n trong góc phòng ấy là chá»— chuyên dà nh cho ông chá»§ tịch ngân hà ng Kane và Cabot khi nà o ông không ăn trưa Ở ngay cÆ¡ quan. Trước kia Richard đã là m như váºy và bây giỠđến lượt Alan Lloyd. Äây là lần đầu Anna ngồi ăn Ở bà n đó vá»›i má»™t ngưá»i khác.
Những ngưá»i phục vụ nháo nhác chạy ra chạy và o nhưng không là m gì ảnh hưởng đến hai ngưá»i nói chuyện.
Còn bao lâu nữa chị đẻ, Anne?
- Ồ phải còn ba tháng nữa.
- Tôi hy vá»ng là không rắc rối gì. Tôi nhá»› là ... Bác sÄ© vẫn gặp tôi má»—i tuần má»™t lần và cứ nhăn nhó vá» chuyện áp huyết, nhưng tôi thì không lo quá đáng như thế.
- À thế thì tôi mừng cho chị - ông ta nói và sá» và o tay chị như má»™t báºc cha chú. - Nhưng tôi thấy chị có vẻ mệt má»i đấy, chị đừng có là m cái gì quá nhiá»u.
Alan Lloyd khẽ giÆ¡ tay ra hiệu. Má»™t ngưá»i hầu bà n đến ngay bên cạnh và hai ngưá»i gá»i món ăn.
- Anne nà y, tôi muốn chị cho má»™t và i lá»i khuyên Anne rất biết Alan Lloyd là ngưá»i có tà i ngoại giao. Chẳng phải ông ta ngồi ăn trưa vá»›i chị để mà nghe chị khuyên đâu. Hẳn là ông ta đến để khuyên chị Ä‘iá»u gì đó thì đúng hÆ¡n.
- Chị có rõ những chương trình nhà đất của Henry tiến hà nh như thế nà o không"
- Không, tôi không biết, - Anne đáp. - Tôi chả bao giá» muốn dÃnh đến những công việc là m ăn cá»§a Henry cả ông cÅ©ng nhá»› đấy, tôi không dÃnh gì đến những hoạt động cá»§a Richard. Nhưng sao? CÓ chuyện gì đáng phải lo ngại không?
- Không, không, chúng tôi Ở ngân hà ng thì không biết là có chuyện gì đáng lo cả. Trái lại chúng tôi biết là Henry Ä‘ang có yêu cầu ký kết má»™t hÆ¡p đồng lá»›n vá»›i thà nh phố để xây dá»±ng má»™t tổ hÆ¡p bệnh viện má»›i. Tôi há»i chị thế là vì anh ấy có đến ngân hà ng vay má»™t khoản năm trăm nghìn đô-la.
Anne choáng ngưá»i.
- Tôi biết là chuyện đó là m chị ngạc nhiên, - ông ta nói. - Chúng tôi biết là trong tà i khoản dá»± trữ cá»§a chị còn khoảng dưới hai chục nghìn, thế mà số tiá»n rút ra theo tên chị thì đã quá mưá»i bảy nghìn rồi.
Anne bá» thìa súp Ä‘ang ăn xuống, hoảng hốt. Chị không ngá» là tình hình đến mức như váºy. Alan có thể thấy rõ là chị Ä‘ang hoang mang, thất vá»ng.
- Nhưng bữa ăn nà y không phải là để nói chuyện đó Anne, - ông ta vá»™i tiếp ngay. - Ngân hà ng sẵn sà ng chịu hụt tiá»n vá»›i chị cho đến hết Ä‘á»i. Tiá»n á»§y thác cá»§a William má»—i năm đã có lãi suất đến hÆ¡n má»™t triệu đôla, vì váºy tiá»n rút quá mức cá»§a chị sẽ chẳng có nghÄ©a gì, ngay cả đến năm trăm nghìn đôla mà Henry yêu cầu cÅ©ng không quan trá»ng nếu như được chị đồng ý, vì chị là ngưá»i quản lý hợp pháp tà i sản cá»§a
Wilham .
- Tôi không biết là mình còn có quyá»n gì đối vá»›i tà i sản á»§y thác cá»§a William cả, - Anne nói.
Vá»›i tổng số tà i sản gốc thì không, nhưng vá» mặt pháp lý mà nói thì lãi suất cá»§a nó có thể đầu tư và o bất cứ công trình nà o để là m lợi cho William, và cái đó thì thuá»™c quyá»n quản lý cá»§a chị, cá»§a tôi và cá»§a Milly Preston vá»›i tư cách là cha mẹ đỡ đầu cho đến khi nà o William hai mươi mốt tuổi. Bây giá», vá»›i danh nghÄ©a chá»§ tịch tà i sản á»§y thác cá»§a William, tôi đỠnghị chị chuẩn y cho khoản tiá»n năm trăm nghìn ấy.
Milli đã báo cho tôi biết là chị ấy rất tán thà nh, như váºy là hai ngưá»i có hai phiếu thì ý kiến cá»§a tôi sẽ không có giá trị nữa.
- Milly Preston đã tán thà nh rồi ư
- Rồi. Thế chị ấy chưa nói cho chị biết à ?
Anne không trả lá»i ngay.
váºy ý kiến cá»§a- riêng ông thế nà o? - Anne nghÄ© má»™t lúc rồi há»i.
Tôi thì tôi chưa biết những tà i khoản cá»§a Henry thế nà o, vì anh ta chỉ má»›i bắt đầu là m việc được mưá»i tám tháng thôi, và anh ta cÅ©ng không giao dịch gì vá»›i ngân hà ng chúng tôi cả. Vì váºy tôi không thể biết được thu chi cá»§a anh ta trong năm nay thế nà o, và cÅ©ng không biết anh ta dá»± kiến trong năm 1923 sẽ thu vỠđược bao nhiêu. Tôi chỉ biết anh ta xin là m hợp [1ồng xây dá»±ng bệnh viện má»›i, và dư luáºn đồn là anh
ta là m tháºt.
- ông quỹ trưởng cá»§a tôi bao giá» cÅ©nn cho tôi biết ngay má»—i khi có chuyện rút những món tiá»n lá»›n Ở bất cứ tà i khoản nà o. Tôi không biết chị lấy tiá»n đó ra là m gì, vả lại đó không phải việc cá»§a tói. ÄÓ là tiá»n Richard để lại cho chị nên muốn tiêu như thế nà o là tuỳ chị.
- Còn chuyện lãi suất cá»§a tà i sản á»§y thác thì lại là (:huyện khác. Nếu chị quyết định rút ra năm trăm nghìn để đầu tư và o cho công ty cá»§a Henry thì ngân Hà ng lúc đó sẽ có bổn pháºn phải kiểm soát sổ sách cá»§a Henry, vì đồng tiá»n lúc đó được coi như tiá»n đầu tư trong khuôn khổ tà i sản William. Richard không cho những ngưá»i được á»§y thác cái quyá»n cho vay, mà chỉ được đầu tư nhân danh William thôi. Tôi đã giải thÃch tình hình đó cho Henry biết. Nếu anh ta chịu đầu tư theo kiểu như váºy, thì những ngưá»i được á»§y thác sẽ quyết định vá» tá»· lệ lãi suất thÃch hợp cho công ty cá»§a Henry đối vá»›i khoản năm trăm nghìn. Cá» nhiên William cÅ©ng phải được biết vá» chuyện chúng ta là m
gì vá»›i những tiá»n đó, và cứ má»—i quý cÅ©ng phải được báo cáo cá»§a ngân hà ng như má»i ngưá»i được á»§y thác.
Riêng tôi thì tôi chắc chắn rằng sau khi nháºn được báo cáo hà ng quý sắp tá»›i, William cÅ©ng sẽ có ý kiến riêng cá»§a cáºu ta vá» vấn đỠnà y.
- CÓ lẽ chị cÅ©ng thấy lý thú nếu biết rằng kể từ khi cáºu ta mưá»i sáu tuổi, William thưá»ng vẫn gá»i vá» ngân hà ng cho chúng tôi những ý kiến vá» má»—i khoản đầu tư mà chúng tôi là m. Lúc đầu, tôi chỉ xem thoáng qua những ý kiến ấy thôi, nhưng gần đây tôi nghiên cứu kỹ thì thấy đó là những ý kiến cần được tôn trá»ng. Tôi nghÄ© là sau nà y khi William có chân trong ban lãnh đạo thì cái ngân hà ng Kane và Cabot nà y đối vá»›i cáºu ta có thể quá nhá».
Trước nay tôi chưa từng được ai há»i ý kiến vá» tà i sản á»§y thác cá»§a William là sao nhỉ, - Anne buồn bã nói.
- ôi chị vẫn Ä‘á»c những báo cáo cá»§a ngân hà ng gá»i đến và o ngà y đầu cá»§a má»—i quý đấy chứ, và bao giá» chị cÅ©ng có quyá»n cá»§a ngưá»i được á»§y thác để chất vấn vá» tất cả những khoản đầu tư nà o nhân danh William kia mà .
Alan Lloyd rút trong túi ra má»™t mảnh giấy nhưng không nói gì, chá» cho ngưá»i hầu bà n rót rượu vang "Những đêm St. Georges" và o cốc xong đã. Anh ta bước ra khá»i má»™t quãng rồi Alan nói tiếp.
William có khoảng trên hai mươi mốt triệu được ngân hà ng Ä‘em đầu tư vá»›i lãi suất 4,5 phần trăm cho đến khi cáºu ta đầy hai mươi mốt tuổi. Cứ má»—i quý chúng tôi lại Ä‘em lãi suất tái đầu tư và o chứng khoán và cổ phiếu. Trước nay chúng tôi chưa hỠđầu tư và o các công ty tư nhân. Anne, chị sẽ ngạc nhiên nghe nói là bây giá» chúng tôi thá»±c hiện tái đầu tư trên cÆ¡ sở má»—i bên quyết định má»™t ná»a, tức là năm mươi phần
trăm theo ý kiến cá»§a ngân hà ng và năm mươi phần trăm theo ý kiến do William đưa ra. Hiện nay, chúng tôi phát triển hÆ¡n William má»™t chút. Tony Simmons, giám đốc phụ trách đầu tư cá»§a ngân hà ng, Ä‘ang rất lấy là m khoái vì William hứa là cứ năm nà o nếu anh ta vượt lên trên được cáºu ta mưá»i phần trăm là cáºu ta sẽ mất cho má»™t chiếc xe Rolls-Royce.
- Nhưng nếu như William thua cuá»™c thì thá» há»i cáºu ta lấy đâu ra mưá»i nghìn đôla trả cho chiếc xe Rolls-Royce ấy, vì cáºu ta không được phép đụng đến tiá»n á»§y thác nếu chưa đến hai mươi mốt tuổi?
- Tôi chịu không biết trả lá»i cho câu há»i đó như thế nà o, Anne. Tôi chỉ biết cáºu ta rất hănh diện đến thẳng chá»— chúng tôi rồi, và nếu như không thá»±c hiện được thì cáºu ta đã chẳng dám đánh cuá»™c như váºy. Chị đã có dịp nà o được xem cuốn sổ cái cá»§a cáºu ta bao giá» chưa?
- Cuốn sổ do các cụ tặng nó ấy Alan Uoyd gáºt đầu.
- Không, từ khi nó Ä‘i há»c xa tôi không xem đến nữa. Mà tôi cÅ©ng không biết có còn không.
Còn đấy, - ông Lloyd nói, - Tôi sẵn sà ng mất má»™t tháng lương nếu biết được hiện nay cáºu ta gá»i ngân hà ng được bao nhiêu. Tôi chắc chị cÅ©ng biết hiện nay cáºu ta gá»i tiá»n và o ngân hà ng Lester Ở New York chứ không gá»i chúng tôi nữa. Tôi cÅ©ng tin chắc rằng Ở đó há» không có ngoại lệ gì cho cáºu ta, dù biết đó là con cá»§a Richard Kane.
- Con của Richard Kane, - Anne nói. Xin lỗi. Tôi không có ý muốn tỠra vô lễ đâu,
Anne.
Không, không, rõ rà ng nó là con cá»§a Richard Kane rồi. ông biết không, ngay từ khi nó mưá»i hai tuổi nó đã không thèm há»i tôi lấy má»™t xu. - Chị ngừng lại. - Tôi nghÄ© có lẽ tôi phải báo trước để ông biết rằng nếu nó nghe nói phải đầu tư năm trăm nghìn đôla á»§y thác cá»§a nó và o công ty cá»§a Henry thì nó sẽ không sẵn sà ng chấp nháºn đâu.
Sao, hai ngưá»i không hợp nhau à ? Alan nhÃu lông mà y há»i.- Có lẽ không, - Anne đáp.
- Thế thì đáng tiếc. Nếu William thá»±c sá»± phản đối thì việc chuyển khoản sẽ rất phức tạp. Mặc dầu cáºu ta không có quyá»n đối vá»›i những ngưá»i được á»§y thác trước khi đầy hai mươi mốt tuổi, nhưng chúng tôi cÅ©ng đã có những nguồn tin cho biết William tìm đến má»™t luáºt sư để há»i xem tư thế hÆ¡p pháp cá»§a cáºu ta thế nà o.
Trá»i đất Æ¡i, - Anne thốt lên, - ông nói tháºt đấy chứ- Vâng, tôi nói nghiêm túc đấy. Nhưng chị không có gì phải lo ngại hết. Nói tháºt ra, chúng tôi Ở ngân hà ng nghe nói thế cÅ©ng rất lạ, nhưng sau khi hiểu ra nguồn gốc việc Ä‘iá»u tra nà y, thì chúng tôi cÅ©ng đã đánh tin cho há» biết là chúng tôi sẽ giữ kÃn. RÕ rà ng ìà vì má»™t lý do riêng nà o đó, cáºu ta không mụốn trá»±c tiếp há»i chúng tôi.
- Trá»i đất, - Anne lại nói, - không biết nó ba mươi tuổi thì rồi sẽ thế nà o nữa.
- Äiá»u đó còn tuỳ, - Alan nói, - còn tuỳ Ở chá»— cáºu ta có may mắn để yêu được má»™t ngưá»i nà o đáng yêu như chị hay không. Trước kia, sức mạnh cá»§a Richard cÅ©ng Ở đó mà ra.
- Alan, ông già mà khéo nịnh lắm nhé. Chúng ta có thể gác lại vấn đỠnăm trăm nghìn cho đến khi nà o tôi nói chuyện với Henry được chăng?
- Cá» nhiên được chứ. Tôi đã bảo gặp chị là để xin mấy lá»i khuyên mà .
Alan gá»i cà phê và thân máºt cầm lấy tay Anne.
- Chị nhá»› là phải cẩn tháºn vá»›i sức khá»e cá»§a mình đấy nhé. Chị còn quan trá»ng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i số pháºn cá»§a mấy nghìn đôla đấy.
VỠđến nhà , Anne láºp tức thấy lo ngại vá» hai bức thư chị nháºn được lúc sáng. Sau khi đã nghe Alan Lloyd nói tất cả vỠđứa con mình, bây giá» chị thấy tốt hÆ¡n hết là đồng ý để cho Wiliiam cùng Ä‘i nghỉ hè sắp tá»›i vá»›i Matthew Lester.
Cái khả năng Henry và Milly dan dÃu vá»›i nhau thà nh má»™t vấn đỠmà chị thấy không dá»… dà ng tìm ra được giải pháp gì. Chị ngồi trong chiếc ghế da mà u nâu, chiếc ghế mà xưa kia Richard rất thÃch, nhìn ra bên ngoà i cá»a sổ có má»™t dải đất trồng những bông
hồng trắng và đá», chỉ nghÄ© ngợi mà như không nhìn thấy gì. Anne thưá»ng mất rất nhiá»u thá»i gian má»›i Ä‘i đến má»™t quyết định gì, nhưng đã quyết định rồi thì chị không mấy khi đảo ngược lại nữa.
Henry vá» nhà sá»›m hÆ¡n má»i tối và chị không thể không tá»± há»i tại sao? Nhưng rồi chị hiểu ra ngay.
Anh nghe nói hôm nay em ăn trưa vá»›i Alan Doyd phải không? - Anh ta vừa bước và o phòng đã há»i ngay:
- Ai bảo anh thế, Henry?
Anh có gián Ä‘iệp khắp nÆ¡i, - anh ta vừa nói vừa cưá»i
- Äúng đấy, Alan má»i em ăn trưa. ông ấy muốn biết em nghÄ© thế nà o vá» việc cho phép ngân hà ng đầu tư số tiá»n á»§y thác năm trăm nghìn đôla cá»§a William và o cho công ty cá»§a anh.
- Váºy em nói thế nà o? - Henry há»i lại, cố là m như không lo lắng gì.
- Em bảo ông ấy là để bà n vá»›i anh xem đã. Nhưng tại sao anh không há» nói cho em biết là anh há»i ngân hà ng? Bây giá» má»›i nghe Alan nói mà ngá»› cả ngưá»i ra.
- Anh tưởng là em không quan tâm gì đến chuyện kinh doanh, và anh ngẫu nhiên mà biết được rằng em, Alan Lloyd và Milly Preston Ä‘á»u là những ngưá»i được á»§y thác và má»—i ngưá»i được má»™t phiếu vá» quyết định đối vá»›i tiá»n đầu tư cá»§a William.
- Là m sao anh biết được, - Anne há»i, - trong khi chÃnh em không biết gì vá» chuyện đó?
Em yêu quý, em không Ä‘á»c mấy bản tin nhá» kia. Anh thì cÅ©ng mãi đến gần đây má»›i Ä‘á»c. Và cÅ©ng ngẫu nhiên mà Milly Preston cho anh biết những chi tiết vá» chuyện á»§y thác nà y. Không những cô ta là mẹ đỡ đầu cá»§a Wilham mà còn là má»™t ngưá»i được á»§y thác nữa.
CÔ ta cÅ©ng ngạc nhiên có ngưá»i nói má»›i biết được. Bây giá» ta thá» xem có thể chuyển tình thế sang chá»— có lợi cho mình được không. Milly nói nếu em đồng ý thì cô
ta cũng ủng hộ anh.
Chỉ nhắc đến tên Milly thôi cũng đã là m Anne khó chịu.
- Em không nghÄ© là chúng ta phải đụng đến tiá»n cá»§a William, - chị nói. - Em chưa bao giá» trông và o cái tà i sản á»§y thác ấy cả. Cứ để mặc nó đấy cho ngân hà ng tiếp tục tái đầu tư tiá»n lãi như trước nay há» vẫn là m là yên chuyện.
Tại sao lại có thể thá»a mãn vá»›i chương tnnh đầu tư cá»§a ngân hà ng trong khi anh Ä‘ang có cÆ¡ há»™i là m ăn vá»›i thà nh phố vá» hợp đồng xây bệnh viện, William sẽ thu được khối tiá»n Ở công ty cá»§a anh. Chắc là Alan cÅ©ng tán thà nh thế chứ
- Em không biết chắc ông ta nghÄ© thế nà o. ông ta vẫn kÃn đáo như má»i khi, mặc dầu ông ta cÅ©ng bảo hợp đồng nà y rất có lợi và anh có thể có cÆ¡ há»™i là m ăn được.
Äúng thế đấy.
- Nhưng ông ấy nói là cần phải xem sổ sách cá»§a anh trước khi Ä‘i đến kết luáºn dứt khoát. ông ấy còn há»i cái khoản năm trăm nghìn cá»§a em bây giá» Ä‘i đâu rồi.
- Khoản năm trăm nghìn cá»§a chúng ta, em yêu quý ạ tiến triển rất tất, và rồi em sẽ thấy. Sáng mai anh sẽ gá»i sổ sách sang cho Alan để ông ta Ä‘Ãch thân kiểm tra. CÓ thỠđảm bảo vá»›i em rằng ông ta sẽ có ấn tượng rất tốt.
Em cÅ©ng hy vá»ng thế, Henry, vì lợi Ãch cá»§a cả hai chúng ta, Anne nói. - Hãy để xem ý kiến cá»§a ông ta thế nà o đã. Anh biết là trước nay em vẫn rất tin Ở Alan.
Nhưng không tin anh, - Henry nói.
- ồ, không, Henry, em không có ý...
- Anh đùa thế thôi. Anh chắc là em phải tin chồng mình chứ.
Anne bá»—ng thấy trong ngưá»i trà o lên muốn khóc. Trước đây vá»›i Richrd thì chị nén được. Nhưng vá»›i Henry chị không cầm nữa.
- Em hy vá»ng là có thể tin được. Trước nay em không bao giá» phải lo đến tiá»n bạc, thế mà bây giá» thì lại phải báºn tâm quá sức. Bụng mang dạ chá»a thế nà y, em cà ng thấy mệt và chán nản quá.
Thái độ của Henry nhanh chóng chuyển sang âu yếm.
- Anh biết, em yêu quý. Và anh cÅ©ng không muốn em phải báºn tâm gì vá» những chuyện kinh doanh là m ăn ấy. Anh thì bao giá» cÅ©ng có thể giải quyết được chuyện đó. Thôi, em nên Ä‘i nằm sá»›m Ä‘i, anh sẽ mang bữa tối lên cho em bằng má»™t cái khay. Như váºy, anh có thể tranh thá»§ đến cÆ¡ quan chuẩn bị hồ sÆ¡ để sáng mai gá»i sang cho Alan xem.
Anne nghe theo. Nhưng sau khi Henry Ä‘i rồi, chị dù mệt cÅ©ng chưa có ý muốn ngá»§ ngay. Chị còn ngồi trên giưá»ng Ä‘á»c truyện cá»§a Sinclair Lewis. Chị biết là Henry sẽ mất mưá»i lăm phút để Ä‘i đến cÆ¡ quan.
Chị chá» cho đủ hai mươi phút má»›i quay Ä‘iện thoại gá»i đến đó. Chuông Ä‘iện thoại reo mãi đến gần má»™t phút vẫn không có ai trả lá»i.
Hai mươi hút sau, Anne lại gợi lần nữa. Vẫn không có ai trả lá»i. Rồi hai mươi phút sau đó, chị lại gá»i.
Hoà n toà n không có ai. Câu nói của Henry lúc trước vỠchuyện tin cứ văng vẳng trong đầu chị một cách cay đắng.
Mãi đến sau mưá»i hai giỠđêm Henry má»›i vá» nhà . Anh ta giáºt mình thấy Anne vẫn còn ngồi trên giưá»ng và đang Ä‘á»c Sinclair Lewis.
- Em chả cần thức chá» anh là m gì. Anh ta hôn chị nồng nhiệt. Anne thấy như ngá»i
thấy mùi nước hoa... hay chị quá nghi ngỠmà tưởng thế.
Anh phải ngồi lại lâu hơn dự kiến. Anh không thể tìm ra được hết những thứ giấy tỠAlan cần đến. Cái cô thư ký chết tiệt lại nhét giấy tỠvà o hồ sơ mà bên ngoà i viết chữ khác.
- Ngồi má»™t mình Ở cÆ¡ quan và o giữa đêm như thế thì tháºt là buồn, Anne nói.
- á»’ nếu có việc đáng là m thì cÅ©ng không đến ná»—i nà o, - Henry nói và trèo ngay lên giưá»ng nằm sát và o lưng Anne. - Ãt ra cÅ©ng có cái hay là là m được rất nhiá»u việc mà không bị Ä‘iện thoại gá»i đến liên tục khiến mình phải bá» dở giữa chừng.
Mấy phút sau anh ta ngá»§ luôn. Còn Anne vẫn thức. Bây giá» chị quyết tâm thá»±c hiện quyết định hồi chiá»u cá»§a chị.
|

21-07-2009, 01:57 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 10(b)
Sáng hôm sau, ăn sáng xong rồi và Henry đã Ä‘i là m việc - Anne không còn biết chắc là Henry Ä‘i là m hay Ä‘i đâu nữa - chị ngồi Ä‘á»c tá» báo Toà n cầu cá»§a Boston và đỠý tìm trong những chá»— quảng cáo nhá». Rồi chị nhấc Ä‘iện thoại lên hẹn đến má»™t nÆ¡i Ở phÃa Nam Boston trước mưá»i hai giá» trưa. Äến đây, Anne kinh ngạc thấy những nhà cá»a Ở nÆ¡i nà y rất bẩn. Chị chưa đặt chân đến khu miá»n Nam cá»§a thà nh phố nà y
bao giá». Nếu như bình thưá»ng không có chuyện gì thì có lẽ cả Ä‘á»i chị không biết là trong thà nh phố có những chá»— như thế nà y.
Qua chiếc cầu thang bằng gá»— vứt đầy những que diêm, đầu mẩu thuốc lá và những thứ rác rưởi khác, chị đến trước má»™t cái cá»a phÃa trên có biá»n đỠmá»™t hà ng chữ to: GLEN RICARDO, và dưới tên đó là THÃM TỬ TƯ (Có ÄÄ‚NG Kà TẠI TOÀ ÃN BANG
MASSACHUSETTS). Anne khẽ gõ cá»a. -
Má»i và o, cá»a mở đấy - má»™t giá»ng nói ồm ồm Ở bên trong vang ra.
Anne bước và o. Ngưá»i đà n ông ngồi đằng sau bà n giấy hai chân gác lên mặt bà n, tay Ä‘ang cầm xem má»™t thứ gì đó như tạp chà dà nh cho con gái. Anh ta ngáºm Ä‘iếu xì gà Ở đầu môi như sắp rÆ¡i ra ngoà i. Anh ta ngước lên nhìn thấy Anne. Lần đầu tiên anh ta
thấy má»™t ngưá»i mặc áo lông sang trá»ng bước và o bà n giấy nà y.
Anh ta vá»™i đứag dáºy chà o.
- "Tên tôi là Glen Ricardo". Anh ta nghiêng ngưá»i ra phÃa trước bà n và giÆ¡ ra má»™t bà n tay lông lá và ng khè vì thuốc lá. Anne bắt tay, bụng lấy là m may mình Ä‘eo găng. - Bà có hẹn đấy chứ ạ? - Ricardo há»i theo thói quen và không cần biết là khách có hẹn hay không. Trông thấy chiếc áo lông sang trá»ng thế là anh ta thấy mình đã phải sẵn sà ng tiếp rồi.
- Tôi có hẹn.
- A, váºy ra bà là bà Osborne. Äể tôỉ cởi đỡ chiếc áo cho bà nhé?
- Tôi vẫn khoác áo được chứ, - Anne nói, vì nghĩ có cởi ra thì không biết Ricardo treo nó và o đâu hay chỉ vứt trên sà n.
- Dạ được, tất nhiên, tất nhiên.
Anne kÃn đáo nhìn Ricardo trong khi anh ta ngồi xuống châm má»™t Ä‘iếu xì gà khác. Chị không quan tâm đến bá»™ quần áo mà u xanh sáng hoặc chiếc ca-vát sặc sỡ hoặc má»› tóc dầy bóng nhẫy cá»§a anh ta. Chị chỉ hÆ¡i ngại không biết mình có nên ngồi Ở chá»— khác hÆ¡n là Ở đây không.
- Nà o, bà có vấn đỠgì? - Ricardo vừa nói vừa gá»t chiếc bút chì đã ngắn ngá»§n bằng má»™t lưỡi dao cùn.
Những mảnh gá»t bắn vung vãi khắp nÆ¡i mà không và o sá»t rác. - Bà mất chó, và ng hay bạc, hay chồng?
- Trước hết, ông Ricardo, tôi muốn được ông đảm bảo là hoà n toà n giữ kÃn, - Anne nói.
Vâng, tất nhiên, tất nhiên, Ä‘iá»u đó nhất định là như thế rồi, - Ricardo nói và vẫn gá»t bút chì, không nhìn lên.
- Dù sao tôi cÅ©ng phải nói trước như váºy.
Vâng, tất nhiên, tất nhiên.
Anne nghÄ© bụng nếu anh ta còn nói "tất nhiên" nữa, chị sẽ phải kêu to lên cho anh ta thấy. Chị hÃt má»™t hÆ¡i thở dà i. .
- Tôi nháºn được má»™t số thư nặc danh nói chồng tôi Ä‘ang có chuyện dan dÃu vá»›i má»™t ngưá»i bạn thân cá»§a tôi Tôi muốn biết ai là ngưá»i đã gá»i những thư đó, và những lá»i buá»™c tá»™i ấy có tháºt hay không.
Lần đầu tiên nói ra được những cảm giác lo sợ ấy, Anne thấy nhẹ ngưá»i. Ricardo nhìn chị má»™t cách thản nhiên, coi như anh ta được nghe những chuyện nà y không phải má»™t lần. Anh ta giÆ¡ tay lên vuốt má»› tóc Ä‘en và dà i. Anne để ý thấy móng tay anh ta cÅ©ng dà i không kém.
- Rồi, - anh ta nói. - ông chồng thì dá»… thôi. Nhưng ai gá»i những bức thư đó má»›i là chuyện khó. Tất nhiên bà vẫn giữ nhữag bức thư đó chứ
- Tôi chỉ giữ bức má»›i đây nhất, - Anne nói. Glen Ricardo buông má»™t tiếng thở dà i và chìa tay ra phÃa trước bà n. Anne ngần ngại lấy bức thư trong và ra chưa đưa vá»™i.
Tôi biết là bà đang nghÄ© gì, thưa bà Osbne. Nhưng tôi không thể là m việc nà y nếu có má»™t tay bị trói ra phÃa sau.
Tất nhiên, ông Ricardo, xin lỗi ông.
Anne không ngá» là chÃnh mình cÅ©ng nói "tất nhiên". .
Ricardo Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại bức thư và i ba lần rồi nói:
- Tất cả những thư kia Ä‘á»u đánh trên má»™t loại giấy nà y và gá» trong cùng má»™t loại phong bì như thế nà y chứ?
- vâng, có lẽ thế, Anne nói. - Tôi nhớ là như thế.
- Váºy nếu nháºn được bức thư sau, xin bà ...
- ông tin chắc là sẽ có thư nữa ư? - Anne ngắt lá»i.
- Tất nhiên. Váºy xin bà cứ giữ cho. Bây giá», xin bà cho biết những chi tiết vá» chồng bà . Bà có tấm ảnh đó không ạ?
- Vâng, có, - Má»™t lần nữa, chị lại ngáºp ngừng. Tôi chỉ muốn nhìn qua khuôn mặt. Äể khá»i mất thì giá» chạy theo ngưá»i khác, có phải thế không ạ? -Ricardo nói.
Anne lại mở và lấy đưa anh ta xem má»™t bức ảnh đã sá»n cạnh chụp Henry trong bá»™ quân phục trung uý.
ông Osborne trông đẹp trai đấy, - nhà thám tỠnói. - Tấm ảnh nà y chụp bao giỠạ?
CÓ lẽ cách đây chừng năm năm, - Anne nói. - Hồi ông ta Ở trong quân đội thì tôi chưa quen.
Ricardo há»i Anne thêm và i phút nữa vá» những hoạt động Ä‘i lại hà ng ngà y cá»§a Henry. Chị ngạc nhiên, đến bây giá» má»›i nháºn ra là mình hiểu biết rất Ãt vá» quá khứ và những gì là thói quen cá»§a Henry.
- Như thế thì không có gì nhiá»u lắm để giúp cho công việc cá»§a tôi được, thưa bà Osbome, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Tiá»n chi phà cho việc nà y, chúng tôi tÃnh má»—i ngà y mưá»i đôla cá»™ng vá»›i những khoản phục vụ cho công việc. Chúng tôi sẽ có báo cáo viết gá»i đến cho bà má»—i tuần má»™t lần. Bà trả trước cho hai tuần. - Anh ta chìa tay ra phÃa trước bà n má»™t cách rất tá»± nhiên.
Anne mở và lấy ra hai tá» 100 đô la đưa cho Ricardo. Anh ta nhìn kỹ những tá» bạc như không biết là có nhân váºt nà o nổi danh cá»§a nước Mỹ được in trên đó. Benjamin Franklin trừng trừng nhìn và o Ricardo, rõ rà ng là đã lâu nay anh không được gặp con ngưá»i vÄ© đại ấy Ricardo trả lại cho Anne 60 bằng nhữag tá» bạc năm đôla nhầu bẩn.
- Thế là ông là m việc cả những ngà y chá»§ nháºt, phải không ạ, - Anne tÃnh nhẩm trong đầu và há»i anh ta thế.
Tất nhiên, - anh ta đáp. - CÅ©ng ngà y nà y tuần sau tÃnh từ thứ năm có được không, thưa bà Osborne?
Tất nhiên, - Anne đáp và vá»™i bá» Ä‘i ngay để khá»i phải bắt tay ngưá»i đà n ông ngồi sau bà n giấy đó.
Khi Wiììiam Ä‘á»c báo cáo hà ng quý cá»§a ngân hà ng Kane và Cabot thấy nói Henry Oborne ("Hừ - Henry Osborne"... Anh mở miệng nhắc to cái tên ấy để tá»± nhá»§ là mình có thá» tin được chuyện đó) yêu cầu 500.000 đô-la để đầu tư riêng, anh bá»—ng thấy ngà y hôm đó rất xúi quẩy. Lần đầu tiên sau bốn năm há»c Ở St Pau, anh bị đứng thứ nhì vá» toán. Matthew Lester là ngưá»i thắng anh, đã há»i xem có phải anh ốm không.
Tối hôm đó, William gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà Alan Lloyd. ông chá»§ tịch ngân hà ng Kane và Cabot không lấy là m ngạc nhiên khi anh gá»i đến, vì ông đã được nghe Anne nói vá» quan hệ không vui vẻ giữa con trai chị vá»›i Henry.
Chà o cáºu William, cáºu khá»e không, tình hình Ở St Paul thế nà o?
- Cảm Æ¡n ông, má»i thứ Ở đây Ä‘á»u tốt đẹp, nhưng tôi gá»i Ä‘iện là vá» chuyện khác.
Cáºu ta khôn khéo tháºt, Alan nghÄ© bụng.
- á»’ váºy à Tôi giúp cáºu được việc gì đây? - ông bình tÄ©nh nói.
- Tôi muốn gặp ông và o chiá»u mai.-Vâng, chỉ có ngà y đó tôi má»›i ra khá»i trưá»ng được.
tôi xin gặp ông bất cứ lúc nà o và Ở đâu cÅ©ng được. - Wilham nói như kiểu vá» phÃa anh có sá»± nhân nhượng.-Dù thế nà o xin ông cÅ©ng đừng cho mẹ tôi biết là tôi có gặp ông.
- William, thế nà y nhé... - Alan Lloyd bắt đầu.
Giá»ng William bá»—ng cứag rắn hÆ¡n.
- CÓ lẽ tôi cÅ©ng không cần phải nhắc để ông nhá»› rằng cái khoản đầu tư tiá»n á»§y thác cho ông bố dượng cá»§a tôi ấy, tuy không hẳn là bất hợp pháp, nhưng rõ rà ng có thể coi là vô lương tâm.
Alan Lloyd lặng yên má»™t lát. ông tá»± há»i không biết có nên xoa dịu anh chà ng nà y hay không. Trước đây, ông đã có lúc nghÄ© phải quở trách cho anh ta má»™t tráºn, nhưng bây giá» thì Ä‘iá»u đó không còn thÃch hợp nữa.
- ÄÆ°á»£c thôi, William. Cáºu có thể đến cùng ăn trưa vá»›i tôi Ở Câu lạc bá»™ Hunt và o lúc má»™t giỠđược chứ
- Vâng, tôi sẽ xin gặp ông Ở đó. - Äiện thoại đã bá» xuống.
Ãt ra thì cuá»™c gặp đó cÅ©ng tiến hà nh trên đất nhà mình, Alan Uoyd nghÄ© bụng và đặt ống nói xuống.
ông cũng rủa thầm hãng cúa ông Bell là đã chế tạo ra cái máy điện thoại chết tiệt nà y.
Alan đã chá»n Câu lạc bá»™ Hunt vì ông cho rằng gặp Ở đây không có vẻ riêng tư gì lắm. Äiá»u đầu tiên William có thể yêu cầu khi đến đây là sau khi ăn trưa sẽ được chÆ¡i má»™t chầu gôn.
- Thế thì tốt lắm, - Alan nói, và đặt cá»c ngay chá»— chÆ¡i gôn và o lúc ba giá».
ông ngạc nhiên thấy trong suốt cả bữa ăn William không hỠđá động gì đến đỠnghị của Henry Osbórne.
Trái lại, anh toà n nói má»™t cách rất khó hiểu biết vá» những quan Ä‘iểm cá»§a Tổng thống Hanrding vá» cải cách giá cả, vá» sá»± bất lá»±c cá»§a Charles G. Dawes vá»›i tư cách là Giám đốc Ngân khố. Alan tá»± há»i không biết có phải Wilham đã nghÄ© lại và đã thay đổi ý kỉến vá» việc Henry Osborne vay tiá»n hay không CÓ phải cáºu ta đã quyết định để cho xong cuá»™c gặp nà y Ä‘i mà không nhắc gì đến nữa chăng Alan nghÄ© bụng, thôi được nếu cáºu ta muốn thế thì ông cÅ©ng chả quan tâm. ông muốn cho buổi chiá»u đánh gôn trôi Ä‘i vui
vẻ, không có chuyện gì nữa. Sau bữa ăn thú vị và đã uống một chầu rượu vang - William chỉ xin uống một cốc thôi - hỠvà o trong nhà câu lạc bộ thay quần áo rồi ra sân gôn.
- ông vẫn còn kiêng con số chÃn chứ ạ? - William há»i.
- Còn, nhưng sao? .
- Má»—i lá»— gôn mưá»i đôla, ông xem như thế có được không?
Alan Lloyd ngáºp ngừng, chợt nhá»› ra gôn là má»™t trong những môn William chÆ¡i rất giá»á»‰.
- ÄÆ°á»£c đồng ý.
Trong khi chÆ¡i lá»— đầu, không ai nói gì. Alan cố đánh được bốn, William được năm. Alan thắng cả tráºn thứ hai và thứ ba. ông cảm thấy yên tâm hÆ¡n. Äến tráºn thứ tư thì hai ngưá»i đã cách xa nhà câu lạc bá»™ đến ná»a dặm. William chá» Alan nâng cây gáºy lên rồi anh má»›i nói."
- Trong bất cứ Ä‘iá»u kiện nà o ông cÅ©ng không được Ä‘em năm trăm nghìn đôla cá»§a quỹ á»§y thác cho bất cứ công ty nà o hay cá nhân nà o liên quan đến Henry Osborne vay mượn.
Alan đánh má»™t nhát cho quả bóng gôn văng Ä‘i xa, cốt để ông tách khá»i William má»™t quãng và suy nghÄ© xem sẽ trả lá»i anh như thế nà o. Sau ba lần đánh nữa, há» cùng trở vá» bãi cá» xanh, và Alan đà nh chịu thua không đưa được bóng và o lá»—.
- William, anh biết rằng tôi chỉ có má»™t phiếu trong ba ngưá»i được á»§y thác, và anh cÅ©ng cần biết rằng anh không có quyá»n gì đối vá»›i những quyết định liên quan đến á»§y thác vì anh chưa đến hai mươi mốt tuổi thì cÅ©ng chưa tá»± mình có quyá»n gì được đối vá»›i số tiá»n ấy.
Ngoà i ra, anh cÅ©ng nên biết là chúng ta không thể thảo luáºn vấn đỠnà y Ở đây.
- Tôi hoà n toà n hiểu rõ những ý nghÄ©a pháp lý cá»§a nó, thưa ông, nhưng vì cả hai ngưá»i được á»§y thác kia Ä‘á»u ngá»§ vá»›i Henry Osborne thì...
Alan Lloyd tá» ra sững sá».
- Chả có lý ông là ngưá»i duy nhất Ở Boston không biết rằng Milly Preston Ä‘ang có chuyện dan dÃu vá»›i ông bố dượng cá»§a tôi?
Alan Lloyd không nói gì. willam tiếp:
- Tôi muốn được biết chắc rằng ông sẽ bá» phiếu chống cÅ©ng như ông sẽ là m hết sức mình để khuyên mẹ tôi chống lại chuyện vay mượn nà y, dù cho ông có phải cắn răng mà nói cho mẹ tôi biết sá»± tháºt vá» chuyện Mill Preston.
Alan lại đánh má»™t nhát gôn rất dở nữa. Quả bóng sau đó văng cả và o bụi cây. ông tức mình chá»i thá» má»™t câu tháºt to, có lẽ đó là câu đầu tiên ông nói từ bốn mươi ba năm nay.
- Äòi há»i như thế thì hÆ¡i quá nhiá»u đấy. - Alan nói khi hỠđánh đến quả thứ năm.
- Äiá»u đó chẳng là gì đâu so vá»›i những gì tôi sẽ là m nếu như tôi không tin chắc được Ở sá»± á»§ng há»™ cá»§a ông, thưa ông.
- William, trước đây cha anh không bao giá» tán thà nh những sá»± Ä‘e dá»a như thế. - Alan nói và nhìn quả bóng cá»§a William chui xuống lá»— cách đó hÆ¡n chục thước.
- Äiá»u duy nhất mà cha tôi không tán thà nh có lẽ là Osbome, William trả lá»i lại. Alan loạc choạc vá»›i quả bóng.
- Dù sao, thưa ông, ông cÅ©ng rất biết rằng cha tôi đã có má»™t Ä‘iá»u khoản trong di chúc nói rằng tiá»n đầu tư cá»§a quỹ á»§y thác sẽ là chuyện ná»™i bá»™ gia đình mà ngưá»i được hưởng nó không được quyá»n biết rằng tiá»n ấy có dÃnh dáng đến gia đình Kane. Äây cÅ©ng là má»™t nguyên tắc mà trong Ä‘á»i là m ngân hà ng cha tôi không bao giá» vi phạm. Như váºy, cha tôi có thể luôn luôn yên tâm là không có xung đột giữa má»™t bên là tiá»n đầu tư cá»§a ngân hà ng vá»›i má»™t bên là tiá»n á»§y thác cá»§a gia đình.
CÓ lẽ mẹ anh cho là ngưá»i trong gia đình thì có thể phá được nguyên tắc ấy chăng.
- Henry Osbome không phải là ngưá»i trong gia đình tôi. Äến khi tôi là m chá»§ cái quỹ nà y, tôi cÅ©ng vẫn giữ nguyên tắc như cha tôi trước kia, không bao giá» phá bá».
- William, rồi anh sẽ phải ân háºn vá» chuyện cứng nhắc ấy
- Không đâu, thưa ông.
- Anh nên suy nghĩ thêm xem, nếu biết vỠchuyện Milly thì mẹ anh sẽ có thể phản ứng như thế nà o, Alan nói thêm.
- Mẹ tôi đã mất năm trăm ngà n đô-la tiá»n riêng cá»§a bà ấy rồi. Vá»›i má»™t anh chồng, như thế chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn để mất thêm năm trăm nghìn cá»§a tôi và o đó nữa ư?
- Chả có lý nà o mất được. Wilham. Äầu tư còn có thể Ä‘em lại khá nhiá»u lợi tức. Mà tôi cÅ©ng chưa có dịp nà o xem kỹ sổ sách cá»§a Henry đấy. william hÆ¡i khó chịu khi thấy Alan Lloyd nói đến tên cá»§a Henry má»™t cách thân máºt. - Tôi có thể cam Ä‘oan vá»›i ông rằng hầu như ông ta đã vét sạch đến từng đồng xu cá»§a mẹ tôi. Nói đúng ra, ông ta chỉ còn có ba mươi ba ngà n bốn trăm mưá»i hai đôla thôi. Tôi đỠnghị ông xem rất kỹ những sổ sách cá»§a ông Osbome cÅ©ng như thẩm tra má»™t chút vá» quá khứ cùng những bạn bè và chuyện là m ăn cá»§a ông ta trước đây. ÄÓ là chưa kể ông ta cá» bạc ghê gá»›m nữa.
Từ quả gôn thứ tám, Alan đánh văng nó xuống hồ trước mặt. ÄÓ là điá»u không thể có được, vì ngay đến phụ nữ má»›i táºp chÆ¡i cÅ©ng không đánh như thế. ông lại thua.
- Anh là m sao có được những thông tin như váºy vá» Henry? Alan há»i, và đoán rằng đó hẳn là văn phòng cá»§a Thomas Cohen cung cấp.
- Tôi xin không nói ra, thưa ông.
Alan nghÄ© bụng hãy cứ biết thế đã, ông tÃnh Ä‘iá»u nà y cÅ©ng có lợi cho ông Ở chá»— ông sẽ biết cách sau nà y là m ăn vá»›i Wiìliam.
Nếu tất cả những Ä‘iá»u anh nói là chÃnh xác thì cố nhiên tôi sẽ phải khuyên mẹ anh chá»› có đầu tư gì và o cho Henry, và riêng tôi cÅ©ng phải có bổn pháºn nói công khai những Ä‘iá»u đó ra vá»›i Henry chứ.
- Vâng, xin ông cứ thế cho.
Alan đánh một nhát nữa khá hơn, nhưng ông cảm thấy mình không thể thắng được.
Wỉlliam tiếp tục.
- Chắc ông cÅ©ng muốn bỉết thêm rằng Osbome cần số tiá»n năm trăm nghìn đôla Ở quỹ á»§y thác cá»§a tôi đó không phải là để ký hợp đồng xây dá»±ng bệnh viện đâu, mà là để thanh toán món nợ đã mắc từ lâu Ở Chicago. Tôi Ä‘oán chắc là ông chưa được biết Ä‘iá»u nà y, thưa ông
Alan không nói gì. Äúng là ông không biết đến chuyện ấy. Ván nà y William lại thắng.
Äánh đến ván cuối, Alan há»i:
- Anh không để cho tôi được quả nà o nữa hay sao?- ông cưá»i, rồi đứng tì tay lên cây gáºy.
- Osborne sẽ không có được hÆ¡p đồng xây bệnh viện đâu thưa ông. Nghe nói ông ta hối lá»™ những quan chức cấp dưới trong tòa thị chÃnh. Ngưá»i ta sẽ không công khai đưa chuyện nà y ra, nhưng để tránh những phức tạp vá» sau, ngưá»i ta đã xóa bá» công ty cá»§a ông ta trong danh sách cuối cùng rồi. Hợp đồng ấy sẽ do công ty Kirkbride và Carter nháºn. Tin nà y, thưa ông, là rất máºt đấy. Ngay cả đến công ty Kirkbride vÃ
Carter cÅ©ng chưa được biết tin nà y mà phải má»™t tuần sau thứ năm tá»›i cÆ¡, vì váºy mong ông giữ kÃn cho chuyện đó.
Alan lại đánh chệch. William đưa quả bóng của mình và o lỗ rồi bước đến bắt tay ông chủ tịch một cách nồng nhiệt.
- xin cảm Æ¡n ông đã cùng chÆ¡i. Như váºy là ông mất chÃn chục đôla rồi đấy.
Alan rút và lấy ra tỠbạc một trăm đôla.
- William, tôi nghÄ© có lẽ đã đến lúc anh đừng "thưa ông" vá»›i tôi nữa. Tên tôi là Alan, anh cứ thế mà gá»i.
- Cảm Æ¡n Alan, - Wilìiam đưa lại cho ông ta mưá»i đô-la.
Sáng hôm thứ hai, Alan Lloyd đến ngân hà ng và thấy mình có nhiá»u việc phải là m hÆ¡n là trước khi gặp William. ông láºp tức cho năm bá»™ pháºn cá»§a ngân hà ng tiến hà nh ngay những cuá»™c Ä‘iá»u tra xem những lá»i William nói chÃnh xác đến mức nà o. ông sợ rằng
những cuá»™c Ä‘iá»u tra kia sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến ná»™i bá»™ nên dặn má»—i bá»™ pháºn chỉ được biết đến phần mình thôi, và bắt há» phải báo cáo trá»±c tiếp cho chá»§ tịch, ngoà i ra không ai được biết đến.
Äến sáng thứ tư, trên bà n giấy cá»§a ông đã năm bản báo cáo sÆ¡ bá»™. Hình như tất cả Ä‘á»u khá»›p vá»›i những Ä‘iá»u William nói, mặc dầu má»—i ngưá»i Ä‘á»u xin có thá»i gian thêm để kiểm tra lại chi tiết. Alan quyết định nếu chưa có thêm chứng cá»› cụ thể thì chưa nói
gì cho Anne biết. Trong khi chỠđợi, ông tÃnh chỉ nên tranh thá»§ đến dá»± bữa tiệc đứng do vợ chồng Osbome má»i và ông sẽ khuyên Anne nên từ từ, chưa quyết định ngay vá» chuyện cho vay kia.
Lúc đến dá»± bữa tối hôm đó, Alan lấy là m lo ngại thấy Anne rất bải hoải mệt má»i, và lại phân vân, không biết sẽ nói thế nà o. ông chá» mãi má»›i có má»™t và i phút đứng riêng vá»›i chị. ông nghÄ© bụng giá bây giá» Anne không có mang thì tốt bao nhiêu.
Anne quay lại nhìn ông mỉm cưá»i - ông báºn việc Ở ngân hà ng thế mà cÅ©ng cố đến được, tháºt là quý hóa quá.
- Tôi không thỠvắng mặt Ở bất cứ cuộc chiêu đãi nà o của chị. NÓ vẫn còn những hương vị Boston.
- ông nói quá đấy. - Chị cưá»i.
Anne nà y, nhân đây tôi há»i chị đã có lúc nà o nghÄ© thêm vá» chuyện cho vay tiá»n kia chưa?
- Không, tôi chưa nghĩ gì được. Tôi còn đang bù đầu vỠnhững chuyện khác. À thế ông xem sổ sách của Henry thế nà o?
Chỉ má»›i có số liệu cá»§a má»™t năm thôi, vì váºy tôi phải cho kế toán kiểm tra thêm. Theo lệ thưá»ng thì phải xem các hoạt động trong ba năm liá»n má»›i được.
Tôi chắc Henry cÅ©ng hiểu và đồng ý vá»›i chúng tôi như váºy
- Anne, bữa ăn tháºt tuyệt, - má»™t giá»ng nói khá to bá»—ng vang lên phÃa sau Alan. ông không nháºn ra đó là ai, có lẽ là má»™t bạn chÃnh khách nà o đó cá»§a Henry.
- Thế nà o, bà mẹ tương lai nhá» bé, có khá»e không?- giá»ng nói há»i tiếp.
Alan lách ra chá»— khác. Như thế là ông cÅ©ng đã tranh thá»§ nói được má»™t đôi câu cho ngân hà ng rồi. Ở cuá»™c chiêu đãi nà y có khá nhiá»u chÃnh khách, cả cá»§a tòa thị chÃnh cÅ©ng như có má»™t đôi vợ chồng đại biểu quốc há»™i. Alan chợt nghÄ© có lẽ William nói sai vá» chuyện hÆ¡p đồng kia chăng. Nhưng ngân hà ng chả phải Ä‘iá»u tra vá» chuyện nà y là m gì nữa, vì tuần sau Tòa thị chÃnh sẽ chÃnh thức công bố. ông từ biệt vợ chồng nhà chá»§ và ra vá».
- Ngà y nà y tuần sau nhé, - ông nói to, rồi Ä‘i bá»™ dá»c phố Chesnut vá» nhà .
Trong buổi chiêu đãi, Anne để ý nhìn Henry má»—i khi anh ta đến gần Milly Preston. Chị thấy rõ rà ng là giữa hai ngưá»i không có dấu hiệu gì cả. Tháºt ra, phần lá»›n thá»i gian chỉ thấy Henry đứng vá»›i John Preston thôi. Anne bắt đầu tá»± há»i hay là mình đã nghÄ© sai vá» chồng mình. Chị tÃnh có lẽ phải há»§y bá» cuá»™c hẹn giá» vá»›i Glen Ricardo và o hôm sau. Buổi chiêu đãi kéo dà i đã hÆ¡n hai tiếng ngoà i dá»± tÃnh. Chị Ä‘oán tất cả các khách má»i Ä‘á»u hà i lòng vá»›i bữa tiệc hôm nay.
- Chiêu đãi tốt lắm, Anne. Cảm Æ¡n chị đã má»i chúng tôi. - Cái giá»ng to lúc nãy lại lên tiếng, và là ngưá»i cuối cùng ra vá». Anne không nhá»› được tên ông ta, chỉ biết là ngưá»i cá»§a Tòa thị chÃnh. ông ta Ä‘i khuất sau đưá»ng xe.
Anne loạng choạng Ä‘i lên gác. Chị cởi áo trước khi vỠđến phòng, trong bụng nghÄ© từ nay đến ngà y đẻ còn mưá»i tuần nữa thôi và chị sẽ không tổ chức chiêu đãi gì nữa hết.
Henry cũng đã cởi quần áo rồi.
Em có nói được gì với Alan không, em yêu quý? - CÓ có nói, - Anne đáp, - ông ta bảo sổ sách không có vấn đỠgì nhưng vì chỉ có số liệu một năm thôi nên ông ta phải cho kế toán đi kiểm tra lại một lần nữa.
ÄÓ là chÃnh sách bình thưá»ng cá»§a ngân hà ng thôi. - ChÃnh sách bình thưá»ng cái chết tiệt gì đâu. Em không thấy là đằng sau chuyện đó Wilham ư? NÓ Ä‘ang tìm cách chặn đứag vụ cho vay nà y đấy, Anne.
- Sao anh lại nói thế. Alan có nhắc gì đến William đâu
- ông ta không nói ư? - Henry cao giá»ng. - ông ta cÅ©ng không thèm nhắc đến chuyện William cùng ăn trưa vá»›i ông ta hôm chá»§ nháºt Ở Câu lạc bá»™ đánh gôn, còn chúng ta thì ngồi không Ở nhà nà y.
- Sao? - Anne nói. - Không thể có chuyện ấy.
Wilham không bao giỠvỠBoston mà lại không vỠnhà gặp em. Chắc anh lầm thế nà o đó. Henry.
- Em Æ¡i, có đến ná»a thà nh phố nà y đến đó, và anh cÅ©ng không thể tưởng tượng William có thể Ä‘i năm chục dặm chỉ để đến đây đánh gôn vá»›i Alan Uoyd mà thôi. Anne, em nghe đây, anh cần có món tiá»n vay ấy, nếu không anh không thể già nh được hÆ¡p đồng ký vá»›i thà nh phố. Äến má»™t lúc nà o đó, tháºm chà ngay bây giá» em phải quyết định xem em tin Ở William hay Ở anh. TÃnh từ ngà y mai thì má»™t tuần nữa là anh phải có món tiá»n ấy. Chỉ còn tám ngà y nữa thôi, nếu anh không chứng minh cho Tòa thị chÃnh thấy là anh có khoản tiá»n ấy thì há» không coi là anh có giá trị gì nữa. Mà như váºy chỉ vì William không tán thà nh việc em muốn lấy anh, Anne ngà y mai ẹm gá»i cho Alan bảo ông ta chuyển tiá»n cho anh được không?
Giá»ng hằn há»c cá»§a anh ta như Ä‘áºp và o đầu Anne khiến chị cảm thấy choáng váng.
- Không, Henry ngà y mai chưa được đâu. Äể đến thứ sáu được không? Ngà y mai em còn báºn.
Henry bình tĩnh lại rồi bước đến bên chị lúc đó đã cởi quần áo và đang đứng trước gương. Anh ta đưa tay xoa bụng vợ và nói.
Anh muốn cho đứa eon nà y cÅ©ng có được cái may mắn như William váºy.
Hôm sau Anne tá»± nhá»§ đến hà ng trăm lần là sẽ không Ä‘i gặp Gien Ricardo nữa, nhưng đến gần mưá»i hai giá» chị lại nhẩy .lên má»™t chiếc tắcxi để Ä‘i đến đó.
Chị bước lên cầu thang gá»— cá»t kẹt, trong bụng ngần ngại không muốn biết đến những gì mình sắp được nghe. Bây giá» quay ra cÅ©ng còn kịp. Chị ngáºp ngừng, rồi đưa tay lên gõ cá»a.
Má»i và o. Chị mở cá»a.
- A, bà Osborue, rất mừng gặp lại bà . Má»i bà ngồi. -Anne ngồi xuống và hai ngưá»i nhìn nhau.
- CÓ lẽ tin tức cho bà không hay lắm, - Glen Ricardo nói, đưa ngón tay lên vuốt mớ tóc đen dà i.
Anne sững ngưá»i. Chị cảm thấy như muốn ốm.
- Trong bảy ngà y qua không thấy ông Osbome Ä‘i vá»›i bà Preston hay bất cứ ngưá»i đà n bà nà o khác.
- Nhưng ông bảo tin tức không hay kia mà , - Anne nói.
- Tất nhiên, thưa bà Osborne, tôi cứ nghÄ© rằng bà tìm cá»› để ly dị. Những bà vợ giáºn chồng thì đâu có tìm đến tôi để tôi chứng minh cho há» thấy là chồng há» vô tá»™i.
- ồ, không, không, - Anne nói, cảm thấy nhẹ ngưá»i- Äã nhiá»u tuần nay bây giá» má»›i lại có tin hay thế.
- À thế thì tốt, - ông Ricardo nói và hơi lấy là m ngạc nhiên.
- váºy ta hy vá»ng tuần thứ hai cÅ©ng không thấy được gì hÆ¡n.
- Ô ông có thể chấm dứt cuá»™c Ä‘iá»u tra Ä‘i được rồi, ông RicaraO Tôi ChắC là tuần sau nữa ông cÅ©ng chẳng tìm thấy gì khác.
- Như váºy không phải là khôn ngoan lắm, thưa bà Osbome. Chỉ má»™t tuần quan sát thôi mà dám kết luáºn dứt khoát như thế thì tôi e rằng hÆ¡i quá sá»›m.
- Thôi được, nếu ông tin là như váºy thì cứ là m tiếp, nhưng tôi thì cho rằng cả tuần sau nữa ông cÅ©ng sẽ không tìm ra được gì hÆ¡n đâu.
- Dù sao thì bà cÅ©ng đã trả tiá»n cho hai tuần rồi, - Glen Ricardo nói tiếp và lại hút Ä‘iếu xì-gà cá»§a anh ta, trông có vẻ to hÆ¡n và dá»… ngá»i hÆ¡n thứ xì-gà anh ta hút tuần trước.
- Còn vá» những bức thư thì thế nà o? - Anne chợt nhá»› ra và há»i. - Tôi Ä‘oán đó là cá»§a má»™t ngưá»i nà o nghen ghét gì vá»›i những thà nh tÃch cá»§a ông chồng tôi chăng.
Như tôi đã nói vá»›i bà tuần trước, thưa bà Osborne, tìm ra tác giả những bức thư nặc danh thì không phải là chuyện dá»…. Tuy nhiên, chúng tôi cÅ©ng đã biết được cá»a hà ng há» mua thứ giấy viết thư và phong bì nà y. Loại giấy nà y đặc biệt, không như má»i
thứ thưá»ng dùng, tuy váºy bây giá» tôi chưa thể nói gì thêm vá» chuyện đó. CÓ thể ngà y nà y tuần sau tôi sẽ biết được rõ hÆ¡n. Mấy ngà y vừa qua bà có nháºn được
thêm lá thư nà o nữa không?
- Không, tôi không nháºn được.
- Tốt. Thế thì má»i thứ có vẻ đã sắp rõ rà ng rồi. Chúng ta hy vá»ng và o thứ năm tuần sau gặp lại sẽ là lần cuối.
Vâng, Anne vui vẻ đáp. - Tôi cÅ©ng hy vá»ng thế. Äể tuần sau tôi thanh toán nốt cho ông các khoản chi khác, được không?
- Tất nhiên, tất nhiên.
Anne gần như đã quên Ä‘i cái câu đó, nhưng lần nà y chị chỉ cưá»i. Trên đưá»ng ngồi xe vá» nhà , chị quyết định là Henry phải có số tiá»n 500 ngà n đô-la ấy, và phải cho William cÅ©ng như Alan thấy là há» nhầm. Chị vẫn còn Ä‘ang băn khoăn vá»›i việc William vá» qua Boston mà không báo cho chị biết. CÓ lẽ Ä‘iá»u Henry nói Wiliam Ä‘ang ngấm ngầm hoạt động gì đó là đúng chăng.
Henry rất sung sướng thấy Anne đêm đó nói là chị đã quyết định vá» chuyện cho anh ta vay số tiá»n kia, và bảo anh ta chuẩn bị giấy tỠđể sáng hôm sau chị ký và o đó. Lúc ký và o giấy tá», chị không thể không nghÄ© ngợi vì thấy nó đã được chuẩn bị từ lâu và đã có sẵn chữ ký cá»§a Milly Preston trên đó rồi. Nhưng chị lại tá»± nhá»§ có lẽ mình quá nghi ngá» chăng? Chị vá»™i xua Ä‘uổi ý nghÄ© ấy Ä‘i và hạ bút ký.
* *
Sáng thứ hai sau đó, khi Alan Lloyd gá»i Ä‘iện thoại đến thì chị đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ rồi.
Anne, chị hãy khoan cho đến thứ năm đã. Äến hôm đó chúng ta sẽ biết ai là ngưá»i được ký hÆ¡p đồng xây bệnh viện.
- Không, Alan, tôi đã quyết định rồi. Henry cần có tiá»n ngay bây giá». Anh ấy phải chứng minh cho Tòa thị chÃnh biết là tà i chÃnh anh ấy đủ Ä‘iá»u kiện để thá»±c hiện hợp đồng, vả lại bây giỠđã có hai chữ ký cá»§a những ngưá»i được á»§y thác nên ông không còn phải lo trách nhiệm nữa.
Ngân hà ng vẫn có thể đảm bảo cho Henry được mà không cần phải chuyển tiá»n. Tôi chắc Tòa thị chÃnh sẽ có thể chấp nháºn Ä‘iá»u đó. Dù sao thì tôi cÅ©ng chưa có thì giá» kiểm tra lại tà i khoản công ty cá»§a anh ta
- Nhưng ông lại có thì giá» Ä‘i ăn trưa vá»›i William hôm chá»§ nháºt trước đây má»™t tuần mà cÅ©ng không báo cho tôi biết nữa.
Äầu dây đằng kia im lặng má»™t lát.
- Anne tôi . . . .
- ông đừng bảo là không có dịp báo. ông đến dá»± chiêu đãi tối hôm thứ tư và đáng lẽ ông đã phải báo cho biết rồi. Nhưng ông cố tình không nhắc đến, và bây giỠông lại có thì giá» khuyên tôi nên hoãn quyết định cho Henry vay tiá»n.
- Anne, tôi rất tiếc. Tôi hiểu được là chuyện đó có thể rắc rối như thế nà o và tại sao chị thất vá»ng, nhưng nó thá»±c sá»± có má»™t lý do đấy, chị hãy tin như váºy. Tôi đến gặp chị và giải thÃch tất cả cho chị nghe được không?
- Không. Alan, không được đâu. Các ngưá»i xúm lại chống chồng tôi. Không ai trong các ngưá»i cho anh ấy được có cÆ¡ há»™i chứng minh bản thân mình. Váºy thì để tôi cho anh ấy có cÆ¡ há»™i chứ.
Anne bỠmáy xuống, trong bụng hà i lòng với mình, cảm thấy như thế là mình đã trung thà nh với Henry và chuộc cái lỗi trước đây đã nghi ngỠchồng.
Alan Uoyd gá»i lại, nhưng Anne dặn cô hầu trả lá»i là chị Ä‘i vắng suốt ngà y. Äêm đó Henry vá» nhà rất phấn khởi được nghe Anne kể lại đã nói vá»›i Alan như thế nà o.
- Như thế thì má»i thứ sẽ cá»±c kỳ hay, em yêu ạ. Rồi em xem. Sáng thá» năm anh sẽ được ngưá»i ta cho ký hợp đồng. Lúc đó em có thể hôn và hòa giải vá»›i Alan.
Nhưng từ nay đến hôm đó thì em hãy cứ tránh đừng gặp Thá»±c ra, nếu em muốn thì hôm thứ năm chúng ta có thể liên hoan bữa ăn trưa Ở nhà hà ng Ritz và má»i ông ta đến cùng ăn được chứ. Anne cưá»i đồng ý.
Chị cÅ©ng không quên rằng chị sẽ còn phải gặp Ricardo má»™t lần cuối nữa và o trưa hôm đó. Gặp xong rồi, quay vá» nhà hà ng Ritz cÅ©ng hãy còn sá»›m chưa đến má»™t giá».
Như váºy chị sẽ được dịp ăn mừng cả hai thắng lợi má»™t lúc . Alan cố gá»i đến nhiá»u lần để gặp Anne nhưng Ä‘á»u nghe cô hầu trả lá»i là đi vắng. Vì giấy tỠđã được hai ngưá»i á»§y thác ký và o đó rồi, ông không có quyá»n ách lại việc chi tiá»n quá hai mươi tiếng. Các từ ngữ dùng trong giấy tỠđó là do Richard Kane đã thảo ra trước đây, Ä‘iển hình vá» mặt pháp lý chặt chẽ, không có chá»— nà o sÆ¡ hở mà lách qua được nữa. Sau khi tá» séc 500 nghìn đô la được trao Ä‘i chiá»u ngà y thứ ba, Alan viết má»™t bức thư dà i gá»i cho William, kể lại đầu Ä‘uôi các sá»± kiện đã dẫn đến việc chuyển tiá»n, chỉ không nói gì
đến những chi tiết sá»± việc do ngân hà ng cá»§a ông Ä‘iá»u tra được. ông cÅ©ng gá»i cho má»—i giám đốc trong ngân hà ng má»™t bản sao bức thư đó, tin rằng mặc dầu ông đã là m rất cần tháºn như thế nhưng ngưá»i ta vẫn có thể buá»™c tá»™i cho ông là che giấu.
* *
Sáng hôm thứ năm, trong khi Ä‘ang ăn sáng vá»›i Mathew thì William nháºn được bức thư cá»§a Alan loyd gá»i đến St. Paui.
Còn Ở Äồi Beacon thì bữa ăn sáng bình thưá»ng như má»i ngà y, trứng, thịt rán, bánh mì nướng, cháo ngô và cà phê nóng, Henry tá» ra lúc buồn lúc vui, anh ta là m duyên vá»›i cô hầu, nói đùa vá»›i má»™t nhân viên Tòa thị chÃnh gá»i đến báo cho biết tên công ty được ký hÆ¡p đồng xây bệnh viện sẽ được dán lên bảng yết thị trước cá»a Tòa thị chÃnh và o lúc mưá»i giá». Anne thì chỠđến lúc Ä‘i gặp Glen Ricardo má»™t lần cuối nữa. Chị ngồi giở mấy trang tạp chà Vogue, cố không để ý đến bà n tay Henry Ä‘ang run run cầm tá» báo Globe cá»§a Boston.
- Sáng nay em định là m gì? - Henry há»i, như muốn nói chuyện bình thưá»ng.
- ồ, không có gì nhiá»u lắm trước khi chúng ta ăn mừng trưa nay. Anh có định đặt tên Richard cho khoa nhi trong bệnh viện để tưởng nhá»› đến anh ấy không?
- Không phải tưởng nhá»› đến Richard đâu, em yêu quý Æ¡i Äây là thà nh tÃch cá»§a anh, vì váºy phải già nh vinh dá»± đó cho em. Sẽ gá»i đó là khoa nhi do bà Henry Osborne tặng, - anh ta huênh hoang nói.
- à kiến đó hay lắm, - Anne bá» tá» báo xuống và nhìn anh ta cưá»i - Anh không được để em uống quá nhiá»u sâm-banh và o bữa trưa nay nhé, vì chiá»u em còn phải đến cho bác sÄ© Mackanzie khám toà n bá»™, nếu ông ta biết em say rượu và o quãng nà y, tức chỉ chÃn tuần trước khi đẻ, thì ông ta sẽ không bằng lòng đâu. Äến bao giá» thì anh biết chắc là hợp đồng sẽ giao cho anh?
- Anh biết rồi, - Henry nói. - Nhân viên tòa thị chÃnh vừa nói chuyện vá»›i anh trên Ä‘iện thoại bảo là chắc chắn trăm phần trăm rồi, nhưng đến mưá»i giá» há» má»›i chÃnh thức công bố.
- Váºy thì việc đầu tiên là anh phải gá»á»‹ cho Alan và bảo vá»›i ông ta cái tin vui đó. Em bắt đầu thấy hÆ¡i hối háºn vá» chuyện đã đối xá» không hay vá»›i ông ấy tuần trước.
- Em chả cần phải hối háºn là m gì. ChÃnh ông ta cÅ©ng không thèm báo cho em biết vá» những hà nh động cá»§a William kia mà .
- Không, nhưng ông ấy vẫn cố tìm cách giải thÃch thêm, thế mà em thì lại không để cho ông ấy được nói.
- Thôi được thôi được, tùy em. Váºy để cho em vui lòng, anh sẽ gá»i Ä‘iện thoại và o mưá»i giá» năm phút báo cho ông ấy biết, còn em thì gá»i cho William bảo nó rằng anh đã kiếm thêm cho nó má»™t triệu đô-la nữa. - Anh ta nhìn đồng hồ. - Thôi bây giá» anh Ä‘i đây. Em chúc anh may mắn Ä‘i.
- Em tưởng anh không cần may mắn gì kia mà . - Anne nói.
- Anh không cần tháºt. Quen miệng nói thế thôi. hẹn gặp em và o má»™t giỠỞ nhà hà ng Ritz nhé. - Anh ta hôn lên trán vợ - Äêm . nay em sẽ tha hồ mà cưá»i vá» Alan, vá» Willam, vá» những chuyện hÆ¡p đồng, và coi tất cả những cái đó là quá khứ. Em cứ tin là như váºy Anh Ä‘i nhé, em yêu.
Em cÅ©ng hy vá»ng thế, Henry.
Bữa ăn sáng để trước mặt Alan Lloyd nhưng ông chưa đụng gì đến. ông Ä‘ang Ä‘á»c mấy trang tà i chÃnh cá»§a tá» báo Gbole Boston, chú ý đến đến má»™t Ä‘oạn nhỠỞ cá»™t bên phải đưa tin mưá»i giá» sáng hôm đó Tòa thị chÃnh sẽ công bố ai được hưởng hợp đồng
xây bệnh viện trị giá 5 triệu đô-la.
Alan Lloyd đã tÃnh nếu như Henry không được hợp đồng ấy và tất cả những gì William nói Ä‘á»u là chÃnh xác thì ông sẽ là m thế nà o. ông sẽ là m như Richard trước kia đã là m trong trưá»ng hợp tương tá»±, tức là hà nh động như thế nà o cho ngân hà ng có lợi nhất.
Nhưng những báo cáo má»›i nhất ông nháºn được vá» tình hình tà i chÃnh cá»§a Henry khiến ông rất lo ngại.
Osborne đúng là má»™t tên bạc bịp, và số tiá»n 500 nghìn đô la cá»§a quỹ á»§y thác kia hoà n toà n không được chuyển đến công ty cá»§a anh ta. Alan Lloyd chỉ nhấp má»™t Ãt nước cam, còn không đụng gì đến bữa ăn sáng.
ông xin lá»—i ngưá»i quản gia, rồi bước xuống Ä‘i bá»™ đến ngân hà ng.
*********
Thá»i tiết hôm đó dá»… chịu.
- william, chiá»u nay có đánh quần vợt không?
Hai ngưá»i Ä‘ang ăn sáng. Matthew Lester đứng nhìn William Ä‘ang Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại bức thư cá»§a Alan Liloyd.
- Cáºu bảo gì?
- Cáºu Ä‘iếc hay bắt đầu lẫn cẫn rồi đấy? Cáºu muốn chiá»u nay mình cho cáºu thất Ä‘iên bát đảo trong tráºn quần vợt không?
Không chiá»u nay mình không có đây đâu, Matthew. Mình Ä‘ang có nhiá»u chuyện quan trá»ng khác cần là m.
- Cá» nhiên rồi, anh bạn Æ¡i. Mình quên rằng cáºu Ä‘ang chuẩn bị cho má»™t trong những chuyến Ä‘i bà máºt và o Nhà Trắng. Mình biết là Tổng thống Harding Ä‘ang tìm má»™t ngưá»i là m cố vấn vá» tà i chÃnh cho ông ta, mà cáºu đúng là ngưá»i có thể ngồi và o chá»— cá»§a cái ông Charles. G.Dawes dở hÆ¡i ấy. Cáºu cứ bảo vá»›i ông tổng thống là cáºu nháºn lá»i Ä‘i, vá»›i Ä‘iá»u kiện ông ấy cÅ©ng má»i Matthew Lester là m BỘ trưởng Tư pháp trong chÃnh quyá»n tá»›i.
William không trả lá»i.
Mình biết nói đùa như thế là hÆ¡i vô duyên, nhưng cáºu cÅ©ng phải bình luáºn xem sao chứ, - Matthew nói và ngồi xuống bên William nhìn kỹ anh bạn. - Tại món trứng phải không? Y như trứng vừa má»›i Ä‘em từ má»™t trại tù binh ra chứ gì?
- Mathew, mình cần cáºu giúp má»™t tay, - William nói và bá» bức thư cá»§a Alan và o phong bì.
Cáºu vừa có thư cá»§a em gái mình rồi đó, nó nghÄ© là cáºu có thể thay thế cho Rudolph Valentino được đấy
William đứng dáºy.
- Thôi, đừng đùa nữa, Matthew. Nếu ngân hà ng cá»§a bố cáºu bị cướp, thì liệu cáºu có ngồi đó mà nói đùa vá» chuyện ấy được không?
Mặt Wilham rất nghiêm nghị, khiến Matthew phải dịu giá»ng xuống.
- Không, ai mà đùa được.
- Rồi, váºy cáºu ra ngoà i nà y mình sẽ nói tất cả cho mà nghe.
Sau mưá»i giá» má»™t lúc, Anne rá»i Äồi Beacon Ä‘i mua sắm và i thứ lặt vặt trước khi đến gặp Glen Ricardo má»™t lần nữa. Chị vừa Ä‘i khuất ra đến phố Chestut thì có chuông Ä‘iện thoại. CÔ hầu ra nghe máy. CÔ ta nhìn ra cá»a sổ thấy bà chá»§ đã Ä‘i quá xa rồi không gá»i được nữa. Giá như Anne quay trở lại nghe Ä‘iện thoại được, thì chị đã biết vá» quyết định cá»§a thà nh phố đối vá»›i hợp đồng xây bệnh viện, nhưng chị lại Ä‘i mua thêm mấy đôi tất lụa và và i thứ nước hoa má»›i. Chị đến văn phòng Glen Ricardo khoảng sau mưá»i hai giá», trong bụng nghÄ© thứ nước hoa mình má»›i mua sẽ có thể đánh
bạt được mùi khói xì-gà của ông ta.
- Chắc tôi không đến muá»™n chứ, ông Ricardo, - chị nói gá»n.
Xin má»i bà ngồi, bà Osborne.- Trông Ricardo có vẻ không vui lắm, nhưng Anne nghÄ© ông ta có bao giá» vui đâu Rồi chị lại để ý thấy ông ta không hút loại xì-gà như má»i khi nữa.
Ricardo mở một hồ sơ mà u nâu khá lịch sự, một thứ đồ mới duy nhất mà Anne có thể trông thấy Ở văn phòng nà y, rồi lấy ra và i tỠgiấy.
- Chúng ta hãy bắt đầu bằng những bức thư nặc danh đã nhé, thưa bà Osborne?
Anne không thÃch cái giá»ng nói ấy.
ÄÆ°á»£c thôi, - chị đáp.
- Những thứ nà y do má»™t bà tên là Ruby Flowers gá»i đến .
- Ai? Tại sao váºy? - Anne nói, vừa muốn vừa không muốn có câu trả lá»i.
Tôi ngỠrằng một trong những lý do là hiện nay bà Flowers đang kiện chồng bà .
à , thế thì rõ cả rồi, - Anne nói - Bà ta muốn trả thù Bà ta đòi Henry phải trả bao nhiêu?
- Bà ta không nói đến nợ, thưa bà Osborne.
- Váºy bà ta muốn gì?
Glen Ricardo tì tay và o ghế đứng dáºy bằng má»™t dáng mệt má»i. Anh ta Ä‘i ra cá»a sổ nhìn xuống bến Boston lúc đó Ä‘ang đông ngưá»i.
- Bà ta kiện vá» chuyện không giữ lá»i hứa, thưa bà Osborne.
- ôi không thể thế được, - Anne nói.
- Hình như hai ngưá»i đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i nhau và o cái lúc ông Osborne gặp bà , nhưng rồi vụ Ä‘Ãnh hôn đó bị há»§y bá» không biết vì lý do gì.
- Bà ta đà o mỠđấy thôi. Chắc bà ta muốn tiá»n cá»§a Henry.
- Không, có lẽ không phải thế. Bà biết không, bà Flowers đã và o loại khá giả. Tuy không phải như bà đâu tất nhiên, nhưng cÅ©ng là khá. Chồng cÅ© cá»§a bà ta là chá»§ má»™t công ty nước quả đóng chai và để lại cho bà ta khá nhiá»u tiá»n.
- Chồng cũ ư? Thế bà ta bao nhiêu tuổi?
Nhà thám tỠquay lại bên bà n giở và i trang hồ sơ.
Móng tay cáu Ä‘en cá»§a ông ta dừng lại má»™t chá»—. - Sinh nháºt tá»›i cá»§a bà ta là thứ năm mươi ba.
- ôi lạy Chúa!- Anne nói. - Tội nghiệp bà ta. Chắc bà ta phải căm ghét tôi lắm.
- CÓ thể như váºy, thưa bà Osbome, nhưng Ä‘iá»u đó chẳng giúp gì cho chúng ta cả. Bây giá» tôi xin chuyển sang nhữag hoạt động khác cá»§a chồng bà . .
Ngón tay và ng khè những khói thuốc của anh ta giở thêm mấy trang nữa.
Anne cảm thấy nôn nao trong ngưá»i. Tại sao chị đến đây là m gì? Tại sao chị không cắt Ä‘i từ tuần trước có được không? Chị cần gì phải biết? Chị không muốn biết kia mà ? Tại sao chị không đứng dáºy mà bá» Ä‘i luôn? ôi, chị mong có Richard bên mình biết bao nhiêu. Còn anh thì anh sẽ rất biết phải đối phó vá»›i tình hình nà y như thế nà o. Chị tưởng như mình không thể cá»±a quáºy được nữa. Glen Ricardo và những Ä‘iá»u trong hồ sÆ¡ má»›i cá»§a anh ta là m chị ngây đơ cả ngưá»i.
- Tuần vá»a qua, ông Osborne đã có hai lần ngồi riêng vá»›i bà Preston, trên ba tiếng đồng hồ.
- Nhưng Ä‘iá»u đó chẳng chứng minh gì hết, - Anne cháºm rãi nói. - Tôi biết là há» Ä‘ang phải thảo luáºn vá»›i nhau má»™t tà i liệu rất quan trá»ng liên quan đến tiá»n nong.
- Nhưng là Ở một khách sạn nhỠtrên phố La Salle, thưa bà .
Anne không ngắt lá»i nhà thám tá» nữa. Cả hai lần há» Ä‘á»u bước và o khách sạn, cầm tay nhau, thì thầm vá»›i nhau cưá»i đùa. Tất nhiên chưa thể kết luáºn được là hỠìà m gì, nhưng chúng tôi có ảnh há» cùng bước và o khách sạn và cùng Ở khách sạn ra.
- ông hủy những ảnh đó đi, - Anne khẽ nói.
Glen Ricardo chớp mắt.
- Tùy bà , thưa bà Osborne. Nhưng còn những Ä‘iá»u khác nữa. Những cuá»™c Ä‘iá»u tra thêm cho thấy ông Osborne chưa bao giá» há»c Ở Harvard, cÅ©ng chưa bao giá» là sÄ© quan trong quân đội Mỹ. Trưá»ng Harvard cÅ©ng có má»™t Henry Osborne nhưng nhá» ngưá»i hÆ¡n, tóc hung hung và quê Ở Alabama. ông nà y bị chết tráºn Ở Maine năm 1917. Chúng tôi cÅ©ng biết là chồng bà còn Ãt tuổi hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lá»i ông ta khai, và tên tháºt cá»§a ông ta là Vittorio Togna. ông ta đã phục vụ...
- Tôi không muốn nghe nữa, - Anne nói, nước mắt chảy trà n xuống hai bên má - Tôi không muốn nghe nữa.
Anne cố nén để giữ bình tĩnh.
Cảm ơn ông Ricardo, tôi hoan nghênh tất cả những gì ông đã là m. Tôi còn thiếu ông bao nhiêu?
- Bà đã trả trước hai tuần rồi. Chúng tôi là m thêm hai ngà y, cộng với những khoản chi khác là bảy mươi ba đô-la.
Alan đưa cho anh ta tá» má»™t trăm đô la rồi đứng dáºy.
- Bà còn tiá»n thừa, thưa bà Osborne.
Chị lắc đầu và xua tay.
- Bà không hỠgì chứ, bà Osborue? Tôi thấy bà hơi tái đi đấy Tôi lấy cho bà cốc nước hoặc cái gì đó được không?
- Tôi không sao, - Anne nói dối.
- CÓ lẽ bà cho phép tôi đưa bà vỠnhà ?
- Không, cảm Æ¡n ông Ricardo. Tôi tá»± vá» nhà được.- chị quay nhìn anh ta mỉm cưá»i. - Cảm Æ¡n ông đã quan tâm.
Glen Ricardo nhẹ nhà ng đóng cá»a lại, từ từ bước ra cá»a sổ, cắn đứt đầu mẩu xì-gà , nhổ toẹt má»™t cái rồi rá»§a thầm cái nghá» cá»§a anh.
* *
Aune dừng lại Ở chân cầu thang đầy rác rưởi, tay vịn và o lan can. Suýt nữa chị ngất. Äứa bé trong bụng đạp dá»™i lên khiến chị cảm thấy buồn nôn. Chị lê ra đến cuối phố, tìm được chiếc xe tắc-xi rồi ngồi nép và o phÃa sau. Chị không nÃn được, khóc sụt sịt. Chị không biết rồi mình sẽ là m gì bây giỠđây. VỠđến nhà , chị và o ngay trong phòng ngá»§ đỠnhững ngưá»i là m trong nhà khá»i trông thấy chị thất vá»ng. Vừa và o đến bên trong phòng, chuông Ä‘iện thoại đã reo lên. Chị nhắc máy lên nghe, vì thói quen hÆ¡n là vì muốn biết ai Ở đầu dây đằng kia.
- Tôi muốn nói chuyện với bà Kane được không?
Chị nháºn ra ngay cái giá»ng cá»§a Alan, má»™t giá»ng mệt má»i, không vui vẻ gì.
- Chà o ông Alan. Anne đây.
Chị Anne thân mến, tôi rất tiếc khi được biết vỠtin sáng nay.
- Sao ông biết được, Alan? Là m sao ông biết được? Ai bảo cho ông biết?
Tòa thị chÃnh gá»i Ä‘iện cho tôi và cho tôi biết tin chi tiết ngay sau lúc mưá»i giá». Tôi gá»i ngay cho chị nhưng cô hầu trả lá»i chị đã ra phố mua sắm rồi.
- ôi lạy Chúa - Anne nói. - Tôi đã quên khuấy đi mất vỠchuyện hợp đồng.
Chị ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy khó thở.
- Anne, chị có sao không thế
- Không, tôi không sao, - chị đáp, cố không tá» ra nghẹn ngà o trong Ä‘iện thoại. - Tòa thị chÃnh bảo sao?
- Hợp đồng xây dá»±ng bệnh viện được giao cho công ty có tên là Kirbrnde và Carter. RÕ rà ng Henry không có trong số ba ngưá»i đứng đầu danh sách. Cả buổi sáng tôi cố tìm anh ta, nhưag hình như anh ta đã Ä‘i đâu ngay từ sau lúc mưá»i giá», và từ đó chưa trở vá».
CÓ lẽ chị cũng không biết anh ta đang Ở đâu chứ, Anne?
- Không, tôi không biết nữa.
- Chị muốn tôi sang bên đó bây giỠkhông - ông ta nói. - Tôi có thể sang với chị mấy phút.
- Không, cảm ơn ông, Alan. - Anne dừng lại lấy hơi thở.- Xin ông tha lỗi cho tôi vỠthái độ đối với ông trong mấy ngà y vừa qua. Nếu như Richard còn sống thì anh ấy sẽ chẳng bao giỠtha thứ cho tôi được.
- Chị đừng lẩn thẩn, Anne. Chúng ta đã là bạn vá»›i nhau từ nhiá»u năm nay rồi, má»™t chuyện nhá» như váºy có nghÄ©a gì đâu.
Giá»ng nói thân máºt cá»§a ông cà ng là m chị muốn khóc lên. Chị lảo đảo đứng dáºy.
- Tôi phải ra đây đã, hình như có nglrá»i gõ cá»a ngoà i, có thể là Henry vá».
- Chị cẩn tháºn đấy nhé. Anne. Äừng nghÄ© ngợi gì nữa chuyện hôm nay. Chừng nà o tôi còn là chá»§ tịch thì ngân hà ng vẫn sẽ á»§ng há»™ chị. Khi nà o cần, chị cứ gá»i cho tôi ngay nhé, đừng ngại.
Anne bá» máy xuống. Trong tai chị vẫn ù ù. Chị cố thở mà không được. Chị gục xuống sà n nhà , cùng lúc đó cảm giác co bóp dá»™i lên trong ngưá»i chị.
Lát sau có tiếng gá»i cá»a nhè nhẹ cá»§a cô hầu. PhÃa sau cô hầu là bóng William. Từ khi chị lấy Henry osborne, anh không há» bước chân và o phòng ngá»§ cá»§a mẹ nữa. Hai ngưá»i chạy vá»™i đến chá»— Anne. Chị vẫn Ä‘ang giẫy giụa, không biết có ngưá»i và o. PhÃa trên mép có chút bá»t sùi ra. Và i giây sau, chị không co quắp nữa mà nằm yên và khẽ rên.
- Mẹ, - William lên tiếng, - mẹ sao thế?
Anne mở mắt nhìn con như ngây dại.
- Richard. Lạy Chúa anh đã vá». Em Ä‘ang cần đến anh.
- Con William đây mà , mẹ.
Mắt chị vẫn lá» Ä‘á».
Em kiệt sức rồi, Richard. Em phải trả giá cho lỗi lầm của mình. Anh tha thứ...
Giá»ng chị kéo dà i thà nh má»™t tiếng rên rồi ngưá»i lại co quắp má»™t lần nữa.
- Sao thế nà y? - William lúng túng nói.
Tôi nghĩ có lẽ bà trở dạ đấy, - cô hầu nói. - Phải mấy tuần nữa mới đến ngà y đẻ cơ.
- CÔ ra Ä‘iện thoại gá»i ngay cho bác sÄ© MacKenzie, - Wiìliam bảo cô hầu rồi chạy ra cá»a phòng. Anh gá»i to.- Matthew! Lên đây ngay, mau lên.
Matthew chạy vội lên cầu thang cùng William và o phòng ngủ.
Cáºu giúp đưa mẹ tá»› xuống xe vá»›i. Matthew qùy xuống. Hai chà ng thanh niên bế Anne
lên, nhẹ nhà ng đưa xuống cầu thang và ra xe. Chị vừa thở dốc vừa rên rỉ tỠra đang rất đau đớn. William trở lại trong phòng cầm vội lấy ống nói trong tay cô hầu, trong khi Matthew chỠỞ dưới xe.
- Bác sĩ MacKenzie.
Phải, ai đấy?
- Tên tôi là Wilham Kane, có lẽ ông không biết tôi đâu.
- Không biết anh ư? ChÃnh tôi đỡ khi đẻ anh ra đấy CÓ chuyện gì váºy?
- CÓ lẽ mẹ tôi đang trở dạ. Bây giỠtôi đưa bà đến bệnh viện ngay đây. Mấy phút nữa tôi đến đó rồi.
Giá»ng bác sÄ© MacKenzie đã đổi khác.
Thôi được, Wiììiam, anh đừng lo. Tôi sẽ Ở đây chá» anh. Má»i thứ sẽ đâu và o đấy.
Xin cảm Æ¡n ông, - William nói, - Hình như mẹ tôi bị co giáºt, như váºy có bình thưá»ng không ạ?
Câu nói cá»§a William khiến ông bác sÄ© rùng mình. chÃnh ông cÅ©ng ngần ngại không biết nói thế nà o.
Không bình thưá»ng lắm đâu. Nhưng nếu đẻ được thì không sao. Anh mau đưa đến đây, cà ng nhanh cà ng tốt.
William bỠmáy xuống, chạy ra ngoà i nhà và nhảy ngay và o chiếc Rolls-Royce.
Matthew lái xe rất cẩn tháºn, không dám sang số và cÅ©ng không dừng lại má»™t chá»— nà o, cứ thế từ từ Ä‘i đến bệnh viện. Hai ngưá»i cùng má»™t cô y tá đặt Anne lên cáng Ä‘i vá»™i đến khu há»™ sinh. Bác sÄ© MacKenzie đã đứng chá» sẵn Ở cá»a phòng mổ. ông bảo hai ngưá»i đứng ngoà i.
William và Matthew yên lặng ngồi trên chiếc ghế dà i chỠđợi. Trong phòng đẻ vang ra những tiếng kêu hét ghê rợn há» chưa từng nghe thấy bao giá». Rồi sau đó là im lặng, và cái im lặng nà y còn ghê rợn hÆ¡n cả tiếng kêu hét. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i mình, William thấy hoà n toà n bất lá»±c. Hai chà ng thanh niên ngồi trên ghế dà i hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ. Không má»™t ai nói gì Lát sau, bác sÄ© MacKenzie xuất hiện vá»›i dáng má»i mệt. Hai chà ng thanh niên cùng đứng dáºy. Bác sÄ© nhìn Matthew Lester.
- Không, thưa ông, tôi là Matthew Lester. Còn đây là William.
Bác sĩ quay lại đặt một tay lên vai William. William, tôi rất tiếc. Mẹ anh chết cách đây và i phút... còn đứa bé, một cháu gái, cũng chết lúc mới đẻ.
William ngồi khụyu xuống ghế.
- Chúng tôi đã là m má»i cách để cứu sống cả hai mẹ con, nhưng muá»™n quá rồi. - ông lắc đầu buồn bã. - Bà ấy không chịu nghe tôi... mà cứ đòi phải có con. Lẽ ra không có chuyện nà y.
wiuiam ngồi lặng ngưá»i, sững sá» vá» câu nói vừa rồi cá»§a bác sÄ©. Anh khẽ há»i:
- Là m sao mà chết được? Sao ông có thể để cho bà ấy chết được?
Bác sĩ ngồi xuống ghế.
- Bà ấy không chịu nghe tôi, - ông từ từ nhắc lại. - tôi đã nhiá»u lần nhắc bà ấy, sau cái vụ sẩy thai lần trước, rằng chá»› có đẻ nữa. Nhưng sau khi bà ấy tái giá, bà ấy vá»›i ông bố dượng cá»§a anh không bao giá» coi trá»ng lá»i dặn cá»§a tôi hết. Lần có mang trước đây, huyết áp cá»§a bà ấy rất cao. Lần nà y tôi cÅ©ng lo ngại nhưng chưa có lúc nà o đến mức nguy ngáºp. Hôm nay, lúc anh đưa bà ấy đến đây, tôi không. hiểu được tại sao lại bá»—ng có hiện tượng co giáºt như váºy.
Wilham nhìn ông không hiểu.
- Phải, co giáºt. Äôi khi bệnh nhân có thể chịu đựng được nhiá»u lần như váºy. Nhưng cÅ©ng có trưá»ng hợp bệnh nhân tắt thở luôn.
William gục đầu xuống hai tay. Matthew Lester đỡ anh dáºy Ä‘i chầm cháºm trong hà nh lang. Bác sÄ© Ä‘i theo hai ngưá»i. Ra đến thang máy, ông nhìn William nói:
Huyết áp cá»§a bà ấy tăng đột ngá»™t. Äiá»u nà y là rất là không bình thưá»ng, và hình như bà ấy không gượng lại như má»i khi, gần như bà ấy không cần gượng lại nữa. Tôi thấy rất lạ. Gần đây, có Ä‘iá»u gì khiến bà ấy phiá»n lòng không?
william ngước lên nhìn bác sĩ. Nước mắt anh trà n xuống đầy mặt.
- Không phải là điá»u gì, - giá»ng anh đầy căm giáºn,- mà là ngưá»i nà o.
Khi hai ngưá»i vỠđến nhà thì thấy Alan Uoyd đã ngồi Ở má»™t góc phòng khách. ông đứng dáºy.
Wilìiam, - ông lên tiếng ngay. - Tôi tá»± trách mình đã để cho vay như váºy.
Wiliam nhìn ông ta như không nghe thấy ông ta nói gì. Matthew Lester nói thay và o đó.
- CÓ lẽ Ä‘iá»u đó không còn quan trá»ng nữa, ông ạ. Mẹ cá»§a William vừa mất lúc Ä‘au đẻ rồi. - Anh nói nhá».
Alan Lloyd tái nhợt ngưá»i, phải vịn tay và o bệ lò sưởi má»›i đứng được. ông quay mặt Ä‘i. Lần đầu tiên, cả William và Matthew má»›i trông thấy ngưá»i lá»›n khóc.
- ÄÓ là lá»—i tại tôi - ông chá»§ ngân hà ng nói. - Tôi sẽ không bao giá» tha thứ cho mình được. Tôi đã không nói cho chị ấy biết tất cả những gì tôi biết được. Tôi quý chị ấy quá nên không muốn thấy chị ấy thất vá»ng bao giá».
Nỗi đau của ông giúp Wiìliam bình tĩnh trở lại.
- Không phải lá»—i cá»§a ông đâu, Alan, - anh dằn giá»ng nói. - ông đã là m đủ má»i cách rồi. Tôi biết thế. Và bây giỠđến lượt tôi phải nhỠông giúp đỡ đây.
Alan Lloyd đứng thẳng ngưá»i dáºy.
- Osborne đã được báo tin vỠchuyện mẹ anh chết chưa?
- Tôi không biết mà cũng không cần biết.
- Suốt ngà y hôm nay tôi gá»i cho anh ta vá» chuyện đầu tư Nhưng anh ta bá» Ä‘i từ lúc mưá»i giá» sáng nay, và không ai biết anh ta Ở đâu.
- Sớm muộn rồi hắn cũng vỠđây thôi, - Wilham nghiêm mặt nói.
* *
Sau khi Alan Lloyd ra vá» rồi, Willỉam và Matthew ngồi lại trong phòng khách đó gần hết đêm, lúc ngá»§ thiếp Ä‘i, lúc tỉnh. Äến bốn giá» sáng, William chợt nghe tiếng chuông đồng hồ vang lên và cÅ©ng nghe thấy cả tiếng gì Ở ngoà i nhà . Matthew nhìn qua cá»a
Há»” xuống đưá»ng. William cÅ©ng bước ra nhìn xuống. HỌ thấy Henry Osborne Ä‘ang lảo đảo Ä‘i qua quảng trưá»ng Louisburg, trong tay cầm má»™t chai rượu. Anh ta thò tay và o túi tìm chìa khóa má»™t lúc rồi đứng giữa cá»a nhìn hai chà ng thanh niên, mắt nhấp nháy.
Tôi cần Anne chứ không cần anh. Tại sao anh không Ở trưá»ng? Tôi không cần anh đâu, - anh ta lÃu lưỡi và giÆ¡ tay định gạt William sang má»™t bên. - Anne đâu?
Mẹ tôi chết rồi, - William khẽ nói.
Henry Osborne ngơ ngác nhìn anh và i giây. Cái nhìn ngơ ngác ấy khiến William còn có thể tự chủ được Anh bỗng quát lên:
- ông đi đâu trong khi bà ấy cần đến chồng
Osborne vẫn còn đứng lảo đảo. Äứa bé thế nà o?
- Con gái, nhưng nó cũng chết rồi.
Henry Osborne thụp ngồi xuống một chiếc ghế. Nước mắt bắt đầu chảy xuống mặt anh ta.
- CÔ ấy là m mất con tôi rồi ư?
William không biết mình nên điên hay nên buồn. - Con ông? ông đừng có nghĩ vỠmình nữa được không? - anh lại quát lên. - ông biết là bác sĩ MacKenzie đã khuyên bà ấy không nên có mang nữa chứ?
- Anh lại cÅ©ng giá»i cả môn ấy nữa kia à ? Nếu anh biết lo chuyện cá»§a anh và đừng có can thiệp gì và o đây thì tôi đã có thể chăm lo đến vợ tôi rồi, phải thế không nà o?
- Và chăm lo cả tiá»n cá»§a bà ấy nữa chứ?
- Tiá»n, hừ. Anh chỉ là má»™t thằng keo kiệt. Tôi biết là mất tiá»n thì anh còn Ä‘au hÆ¡n mất bất cứ gì khác.
- Äứng dáºy! - William rÃt qua kẽ răng.
Henry Osborue đứng dáºy và đáºp vỡ chai rượu và o thà nh ghế. whisky tung tóe ra thảm. Anh ta lắc lư bước đến chá»— William và giÆ¡ chai rượu vỡ ìên. William vẫn đứng nguyên đó trong khi Matthew đứng chen ngay và o giữa và dá»… dà ng gỡ cái chai ra khá»i tay anh chà ng say rượu.
William gạt bạn sang một bên và tiến đến sát mắt Henry Osborne.
Bây giá», ông hãy nghe đây, và nghe cho kỹ và o. Tôi yêu cầu ông phải ra khá»i nhà nà y trong vòng má»™t giá» nữa. Tôi mà còn nghe thấy nói đến ông nữa, tôi sẽ láºp tức cho Ä‘iá»u tra ngay vá» tiá»n ná»a triệu đôla cá»§a rnẹ tôi và o công ty cá»§a ông, tôi sẽ cho tiến hà nh ngay cả việc Ä‘iá»u tra vá» quá khứ cá»§a ông Ở Chicago và ông tháºt sá»± là ai. Còn nếu không nghe nói đến ông nữa, tôi sẽ coi như quên chuyện đó Ä‘i. Bây giá», ông cút ngay Ä‘i, không tôi sẽ giết ông đấy.
Hai chà ng thanh niên nhìn anh ta bước ra ngoà i, vừa sụt sùi vừa hoang mang giáºn dữ.
Sáng hôm sau William đến ngân hà ng. Anh được má»i và o ngay và o phòng là m việc cá»§a Chá»§ tịch. Alan Ä‘ang xếp má»™t số giấy tá» và o cặp. ông nhìn lên và đưa má»™t mẩu giấy cho Wilìiam mà không nói gì.
đó là má»™t bức thư ngắn gá»i tất cả các thà nh viên trong ban giám đốc cho ông được từ chức chá»§ tịch ngân hà ng.
- ông cho gá»i cô thư ký và o đây được không?
William bình tĩnh nói.
- Tùy anh.
Alan Lloyd bấm và o má»™t nút bên cạnh bà n giấy. Má»™t ngưá»i đà n bà cỡ trung niên, ăn mặc kiểu cổ, từ má»™t cá»a bên bước và o.
Chà o ông Kane, - bà ta trông thấy William đã nói ngay. Tôi rất tiếc khi được tin vỠthân mẫu ông.
- Cảm Æ¡n bà , - William nói. - Äã có ai khác xem bức thư nà y chưa?
- Thưa chưa, - bà thư ký nói. - Tôi Ä‘ang sắp đánh ra mưá»i hai bản để ông Doyd ký.
- Thôi bà đừng đánh máy ra nữa, và xin bà cũng quên là có bản thảo nà y nhé. Bà cũng đừng nói cho bất cứ ai biết vỠchuyện nà y, bà hiểu chứ?
Bà ta nhìn và o đôi mắt xanh cá»§a anh chà ng thanh niên mưá»i sáu tuổi. Sao mà giống ông bố ngà y xưa thế, bà nghÄ© bụng.
Vâng, thưa ông Kane. - Bà lặng lẽ ra ngoà i và đóng cá»a lại. Alan Lloyd nhìn lên. .
- Lúc nà y, Kane và Cabot không cần đến má»™t ông chá»§ tịch má»›i, ông Alan ạ, - William nói. - Trong trưá»ng hợp nà y, ông không há» là m cái gì mà bố tôi trước kia đã không là m.
- Äâu có dá»… dà ng thế, - Alan nói.
- Dá»… chứ, - William nói. - Chúng ta sẽ lại bà n việc nà y khi nà o tôi hai mươi mốt tuổi. Còn trước đó thì chưa bà n. Từ nay đến đó, tôi rất mong ông vẫn quản lý ngân hà ng cá»§a tôi theo cái cách vừa rất ngoại giao vừa rất bảo thá»§ như từ trước đến nay. Tôi không muốn ngưá»i ta bà n tán gì đến những chuyện vừa xẩy ra Ở ngoà i văn phòng nà y. Xin ông cho há»§y tất cả những tà i liệu gì ông có vá» Henry Osbome, và coi như
vấn đỠnà y đã kết thúc.
William xé vụn bức thư xin từ chức và vứt từng mảnh và o lá»a. Anh quà ng tay và o vai Alan.
- Bây giỠtôi không còn gia đình nữa, Alan chỉ còn có ông thôi. Lạy chúa, ông đừng bỠtôi.
William trở vá» ngôi nhà trên đồi Beacon. Bà ná»™i Kane và bà ngoại Cabot ngồi yên lặng trong phòng khách. Thấy anh bước và o, hai cụ đứng dáºy. Lần đầu tiên Wilham nghÄ© ra bây giá» anh đã là chá»§ cá»§a gia đình Kane .
Hai ngà y sau, tang lá»… được tiến hà nh má»™t cách lặng lẽ Ở nhà thá» lá»›n St . Paul . Chỉ có những ngưá»i trong gia đình và bạn thân được má»i đến. Riêng Henry osborne vắng mặt. Những ngưá»i đến dá»± tang lá»… chia buồn vá»›i Wilham. Hai cụ bà đứng phÃa sau anh như hai ngưá»i há»™ vệ, cảm thấy anh tá» ra bình tÄ©nh, tỉnh táo Sau khi má»i ngưá»i ra vá» rồi, William tiá»…n Alan Lloyd ra xe.
ông chủ tịch rất sung sướng nghe William yêu cầu mình giúp một việc.
- Như ông đã biết đấy, Alan, mẹ tôi vẫn muốn xây cho bệnh viện má»™t khu nhi để tưởng nhá»› đến bố tôi. Váºy tôi muốn nhỠông giúp cho nguyện vá»ng cá»§a bà được thá»±c hiện.
|

27-07-2009, 12:39 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 11
Wladek Ở lại tòa lãnh sá»± Ba-lan tại Constantinople đến má»™t năm chứ không chỉ Ãt ngà y như lúc đầu anh đã tưởng. Suốt ngà y đêm, anh là m việc cho Pawel Zaleski, trở thà nh ngưá»i trợ lá»±c không thể thiếu và là bạn gần gÅ©i cá»§a ông ta nữa. Äối vá»›i anh, hình như không có việc gì là khó khăn lắm. Zaleski nghÄ© bụng không biết trước đây không có Wladek thì ông ta đã xoay sở như thế nà o.
Má»—i tuần Wladek đến thăm sứ quán Anh má»™t lần, và o trong bếp ngồi ăn vá»›i bà Hendersom, ngưá»i Xcốt-len. CÓ má»™t lần anh còn được ngồi ăn vá»›i cả ông phó lãnh sá»± cá»§a Nhà vua Anh nữa. Lúc nà y Ở Thổ NhÄ© Kỳ lối sống cÅ© cá»§a Hồi giáo Ä‘ang mất dần và đế chế Ottoman đã bắt đầu rệu rã. Cái tên Mustafa Kemal được nhắc đến Ở cá»a miệng má»—i ngưá»i. Không khà sắp diá»…n ra những thay đổi khiến Wladek sốt ruá»™t. Anh luôn luôn nghÄ© đến Nam tước và tất cả những ai anh yêu quý Ở lâu đà i. Hồi còn Ở Nga, do phải là m sao để sống được từ ngà y nà y sang ngà y khác nên anh không có lúc nà o nghÄ© đến há», nhưng sang đến đây rồi há» lại hiện lên trước mắt anh, lặng lẽ, cháºm chạp. Äôi khi anh hình dung những con ngưá»i đó khá»e mạnh vui tươi, anh thấy Leon bÆ¡i lá»™i trên sông, thấy Fiorentyna chÆ¡i trò lá»™n dây trong phòng ngá»§, thấy khuôn mặt bệ vệ cá»§a Nam tước trong ánh đèn nến buổi tối. Nhưng bao giá» cÅ©ng váºy những khuôn mặt thân yêu mà anh rất nhá»› ấy sẽ rung rinh trước mắt anh rồi biến thà nh những hình
ảnh khá»§ng khiếp, Leon nằm chết trên ngưá»i anh, Florentyna trong cÆ¡n hấp hối ngưá»i đầy máu me, và Nam tước gần như mù và kiệt quệ.
Wladek dần dần hiểu ra rằng anh sẽ chẳng bao giá» trở vỠđược quê hương vá»›i những hồn ma như thế, mà anh phải là m má»™t cái gì tháºt xứng đáng má»›i được:
NghÄ© thế, anh lại nhá»› đến nhân váºt Tadeusz Kosciusko mà trước đây Nam tước đã nhiá»u lần kể cho anh nghe, và anh nghÄ© đến chuyện Ä‘i sang Mỹ.
Pawel Zaieski cÅ©ng đã mô tả cho anh nghe nÆ¡i đó được gá»i là Thế giá»›i má»›i. Wladek cà ng hy vá»ng tương lai anh sẽ có cÆ¡ há»™i được trở vá» Ba lan má»™t cách vẻ vang.
ChÃnh Pawel Zaleski đã góp tiá»n để mua má»™t tấm giấy nháºp cư cho Wladek Ä‘i sang Mỹ. Kiếm được giấy đó không để vì bao giá» cÅ©ng phải đặt cá»c trước má»™t năm. Wladek tưởng như khắp cả các nước Äông âu ai ai cÅ©ng tìm cách trốn Ä‘i để là m lại cuá»™c sống Ở Thế giá»›i má»›i váºy.
Mùa xuân năm 1921, Wladek Koskiewicz rá»i Constantinople bước xuống con tà u MÅ©i tên Ä‘en Ä‘i đến đảo Rllis thuá»™c New York. Anh có chiếc va-li đựng tất cả những đồ đạc cá»§a mình trong đó vá»›i má»™t má»› giấy tá» do Pawel Zaleski cấp.
ông lãnh sá»± Ba lan đưa anh ra bến tà u và ôm anh thân máºt.
- Cáºu Ä‘i theo Chúa nhé.
Wladek tá»± nhiên đáp lại bằng câu nói truyá»n thống cá»§a Ba lan anh đã thuá»™c từ bé:
- Xin ông Ở lại với Chúa.
Bước chân lên cầu tà u, Wladek chợt nhớ lại chuyến đi khủng khiếp của anh từ Odessa đến Constantinople.
lần nà y trên tà u không thấy có than, chỉ có ngưá»i, đủ má»i thứ ngưá»i, Ba lan, Li-tua-ni-a, E-xtô-nia, U cÆ¡-rai-na và rất nhiá»u những ngưá»i khác nữa mà Wladek không hiểu là thuá»™c dân tá»™c nà o. Anh ôm chặt lấy chiếc va-li nhá» và đứng và o hà ng để chá». Trước khi và o được đất Mỹ, anh còn phải trải qua nhiá»u lần chá» lâu như thế nữa.
Má»™t sÄ© quan trên tà u xem giấy tá» cá»§a anh rất cẩn tháºn, vì ngá» rằng Wladek trốn nghÄ©a vụ quân sá»± Ở Thồ NhÄ© Kỳ. Nhưng Pawel Zaleski đã chuẩn bị rất đầy đủ Lá»t qua được cá»a đó rồi, anh thầm cảm Æ¡n ngưá»i đồng bà o cá»§a anh đã chu đáo được như váºy.
Nhiá»u ngưá»i khác không có giấy tá» hợp lệ đã bị trả lại Sau đó là tiêm chá»§ng và khám bệnh. Giá như không có má»™t năm trá»i được ăn uống tá» tế và lấy lại sức khá»e Ở Constantinople thì có lẽ Wladek đã không qua được chá»— nà y. Cuối cùng, má»i thứ kiểm tra đã là m xong, anh được phép xuống khoang dưới, và o chá»— ăn Ở rẻ tiá»n nhất cá»§a hà nh khách. Dưới đó có những ngăn riêng cho nam nữ và các đôi vợ chồng. Wladek
nhanh chóng tìm đến khu nam giá»›i và thấy nhóm ngưá»i Ba lan đã chiếm má»™t khu giưá»ng sắt hai tầng khá lá»›n. Trên má»—i chiếc giưá»ng có má»™t đệm rÆ¡m má»ng, má»™t chiếc chăn má»ng và không có gối. Wladek không lo chuyện không có gối, vì từ khi rá»i nước Nga đến nay anh chưa bao giá» ngá»§ có gối.
Wladek chá»n má»™t giưá»ng nằm phÃa dưới má»™t anh chà ng khác suýt soát tuổi anh, và tá»± giá»›i thiệu.
- Tôi là Wladek Koskiewicz.
Tôi là Jerzy Nowak Ở Warsaw, - anh kia đáp lại bằng tiếng Ba lan. - Tôi đi là m già u Ở Mỹ đây.
Anh ta đưa tay ra bắt. Trước khi con tà u khởi hà nh, Wilìiam và Jerzy ngồi nói chuyện vá»›i nhau vá» mình, cả hai Ä‘á»u lấy là m mừng có bạn để đỡ cô đơn trên tà u. Cả hai Ä‘á»u không muốn nói là mình hoà n toà n không biết gì vá» nước Mỹ. Hóa ra Jerzy đã mất cả bố mẹ trong chiến tranh và không còn trông cáºy và o ai khác. Còn Wladek thì kể cho anh ta nghe vá» mình: con cá»§a má»™t Nam tước, lá»›n lên trong má»™t căn lá»u cá»§a ngưá»i thợ săn, bị ngưá»i đức và ngưá»i Nga bá» tù, trốn khá»i Siberia, thoát khá»i tay má»™t Ä‘ao phá»§ Thổ NhÄ© Kỳ nhá» có chiếc vòng bạc Ä‘eo trên tay. Jerzy nhìn và o chiếc vòng rất chăm chú. Wladek kể lại tóm tắt mưá»i lăm năm cá»§a mình mà Jerzy tưởng như phải cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i má»›i trải qua hết được những thứ đó. Suốt đêm, Wladek chỉ nói vá» quá khứ. Jerzy nghe mà không muốn ngá»§ , cÅ©ng không dám nói ra là mình Ä‘ang lo ngại vá» tương lai như thế nà o
Sáng hôm sau, con tà u MÅ©i tên Ä‘en rá»i bến. Wladek và Jerzy đứng trên boong tà u nhìn Constatinople lùi xa dần trong khoảng trá»i xanh. Sau vịnh Marmara phẳng lặng đến vùng có sóng cá»§a biển Aegean. Phần lá»›n các hà nh khách trong khoang rẻ tiá»n Ä‘á»u bị say sóng. Trong khu nà y chỉ có mấy phòng vệ sinh và vòi nước lạnh, không đủ cho há» rá»a ráy.
Chỉ qua và i ngà y là mùi hôi thối đã sực lên không chịu được.
Bữa ăn cá»§a hỠđược để trên những chiếc bà n dà i trong má»™t phòng ăn rá»™ng nhưng bẩn thỉu nhếch nhác. CÓ súp nóng, khoai tây, cá, thịt bò hầm và bắp cải, bánh mì nâu hoặc Ä‘en. Trước khi rá»i nước Nga, Wladek đã được biết những thức ăn khổ hÆ¡n thế nà y nhiá»u, nhưng ngoà i những thứ Ở trên tà u nà y, anh còn có những cái bà Henderson đã gói cho anh như xúc xÃch, lạc và cả má»™t Ãt rượu brandy nữa. Anh rá»§
Jerzy Ä‘em và o góc giưá»ng cùng ăn. Hai ngưá»i thầm hiểu vá»›i nhau má»i thứ mà không cần nói ra lá»i. HỌ cùng ăn, cùng Ä‘i xem các nÆ¡i trên tà u, và đêm đến lại trèo lên giưá»ng cùng ngá»§.
Sang ngà y thứ ba trên biển, Jerzy rá»§ má»™t cô gái Ba lan cùng đến bà n ăn. Anh ta giá»›i thiệu vá»›i Wladek đó là Zaphia. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Wladek nhìn kỹ má»™t cô gái. Anh không rá»i mắt khá»i Zaphia. CÔ ta là m anh nhá»› đến Florentyna. CÅ©ng đôi mắt xanh Ä‘áºm đà , má»› tóc và ng trá»… xuống hai vai và giá»ng nói ấm áp.
Wladek cảm thấy như muốn sá» và o ngưá»i cô ta. Thỉnh thoảng cô gái nhìn Wladek cưá»i. Anh Ä‘au khổ thầm nghÄ© rằng Jerzy còn đẹp trai hÆ¡n mình rất nhiá»u. Anh Ä‘i theo Jerzy đưa cô gái trở vá» khu phụ nữ.
Sau đó Jerzy quay lại nhìn anh vá»›i vẻ hÆ¡i khó chịu. - Cáºu tìm má»™t cô gái khác cho cáºu chứ? CÔ nà y là cá»§a tá»›.
Wladek không sẵn sà ng thừa nháºn là anh chẳng hiểu kiếm riêng cho má»™t má»™t cô gái bằng cách nà o. Anh ra Ä‘iá»u coi khinh.
- ôi chao, sang đến Mỹ thì còn ối thì giỠđi tìm gái.
- Tại sao phải chỠsang đến Mỹ? Ngay trên tà u nà y muốn bao nhiêu mà chả được?
- Cáºu là m thế nà o? - Wladek há»i, muốn biết Nhưng không dám nháºn là mình dốt vá» môn nà y.
- Chúng ta còn hÆ¡n mưá»i hai ngà y nữa trong cái hầm nà y, và mưá»i hai ngà y đó tá»› sẽ có mưá»i hai ngưá»i đà n bà cho mà xem, - Jerzy khoe khoang.
Cáºu có thể là m gì vá»›i mưá»i hai ngưá»i đà n bà ? - Wladek há»i.
- Ngá»§ vá»›i há», chứ còn là m gì nữa? - Wladek ngỡ ngà ng không hiểu.
ôi lạy Chúa, - Jerzy thốt lên. - Chẳng lẽ má»™t ngưá»i như cáºu đã sống được vá»›i bá»n Äức, thoát khá»i tay bá»n Nga, đã giết má»™t ngưá»i khi mình má»›i mưá»i hai tuổi và suýt bị bá»n Thổ NhÄ© Kỳ dã man Ä‘em chặt tay, thế mà lại chưa biết đà n bà là gì ư?
Anh ta cưá»i to đến ná»—i những ngưá»i khác Ở các giưá»ng chung quanh phải lên tiếng bảo im Ä‘i. Jerzy tiếp tục nói thầm vá»›i Wladek. - Äã đến lúc cáºu phải há»c thêm cho biết. Ãt ra tá»› cÅ©ng có được má»™t cái để dạy cho cáºu. - Anh ta thò đầu xuống giưá»ng dưới nói, mặc dầu không nhìn thấy rõ mặt Wladek trong bóng tối - Zaphia là má»™t cô gái dá»… thông cảm đấy. TỚ có thể nói là sẽ thuyết phục cô ta mở rá»™ng kiến thức thêm cho cáºu. Äể rồi tá»› thu xếp.
Wladek không nói gì.
CÅ©ng không ai nhắc đến chuyện ấy nữa, nhưng hôm sau thì Zaphia tá» ra chú ý đến Wladek. Lúc ăn, cô ta đến ngồi bên cạnh Wladek và há» nói chuyện vá»›i nhau hà ng giá» vá» cuá»™c sống và những hy vá»ng cá»§a mình. CÔ ta là má»™t cô gái mồ côi Ở Poznan, bây giá» Ä‘i sang vá»›i bà con há» hà ng Ở Chicago. Wladek thì bảo Zaphia là anh sang New York và có lẽ sẽ cùng Ở vá»›i Jerzy.
- Tôi mong là New York rất gần Chicago, Zaphia nói.
- Thế thì sẽ có thể đến thăm tôi khi nà o tôi là m thị trưởng, - Jerzy huênh hoang nói.
CÔ ta cưá»i khẩy.
- Anh còn Ba Lan lắm, Jerzy ạ. Anh cũng không nói được tiếng Anh tỠtế như Wladek.
Tôi sẽ há»c, - Jerzy nói vá»›i vẻ tin tưởng, - và tôi sẽ bắt đầu bằng cách đặt tên Mỹ cho mình. Từ hôm nay trở Ä‘i tôi sẽ là George Navak. Thế là không có khó khăn gì nữa. Má»i ngưá»i Ở Hoa Kỳ sẽ nghÄ© tôi là ngưá»i Mỹ. Còn cáºu, Wladek Koskiewicz, cáºu thế nà o? Cáºu giữ cái tên đó thì chả là m gì được mấy đâu, phải không?
Wladek nhìn anh chà ng má»›i có cái tên là George kia và thầm bá»±c mình vá»›i tên cá»§a chÃnh mình. Không thể lấy ngay được cái tên mà anh có quyá»n hưởng gia tà i kia, anh nghÄ© bụng cái tên Koskiewicz tháºt là rắc rối mà còn bất hợp pháp nữa.
- TỚ sẽ tìm cách sau, - anh đáp. - Nếu cáºu muốn, tá»› có thể giúp cáºu há»c tiếng Anh được.
Còn tá»› sẽ giúp cáºu tìm ra má»™t cô gái. - Zaphia cưá»i khúc khÃch.- Anh chả cần đâu, anh ấy đã tìm được má»™t cô rồi.
Jerzy bây giá» có tên là George và anh ta đòi há» phải gá»i bằng tên đó, cứ má»—i tối sau khi ăn xong lại chui và o má»™t chiếc xuồng phao có bạt che Ở trên để hú hà vá»›i má»™t cô gái. Wladek rất muốn biết anh ta là m gì trên đó, vì những ngưá»i đà n bà mà George chá»n và rá»§ lên đó không những bẩn thỉu mà còn xấu xà nữa.
Má»™t tối sau bữa ăn, khi George đã biến Ä‘i rồi, Wladek vá»›i Zaphia ngồi trên boong tà u nói chuyện. CÔ ta quà ng tay ôm lấy anh và bảo anh hôn. Anh ká» Ãniệng và o môi cô ta, nhưng ngưá»i anh cứng quèo, lúng túng không biết là m thế nà o. Anh ngạc nhiên
thấy cô ta lùa đầu lưỡi và o miệng mình. Lát sau hết sá»ng sốt rồi, anh thấy miệng cô ta há ra má»™t cách rất khêu gợi và anh thấy ngưá»i rạo rá»±c hẳn lên. Anh ngượng, muốn ngồi lui lại nhưng cô ta không há» chú ý trái lại cứ áp ngưá»i và o sát anh đưa đẩy và cầm tay anh kéo xuống dưới. CÆ¡ thể anh giần giáºt rất khó chịu. CÔ ta ngừng hôn và thá»§ thỉ và o tai anh.
- Anh muốn em cới quần áo không, Wladek?
Anh không biết thế nà o trả lá»i.
- Thôi có lẽ để đến mai. - CÔ ta nói và đứng dáºy bá» Ä‘i.
Anh láºt Ä‘áºt Ä‘i vá» giưá»ng mình, trong bụng nghÄ© đến hôm sau sẽ quyết tâm hoà n thà nh cái việc mà Zaphia đã bắt đầu. Anh vừa đặt lưng xuống và nghÄ© xem sẽ thá»±c hiện cái việc đó như thế nà o thì bá»—ng có má»™t bà n tay to túm lấy tóc anh kéo từ trên giưá»ng xuống sà n tà u. Trong khoảnh khắc, sá»± kÃch thÃch tình dục trong anh tan biến mất. Hai ngưá»i đà n ông anh chưa thấy bao giỠđứng lù lù Ở đó. HỌ kéo anh và o má»™t góc xa và bắt đứng dá»±a và o tưá»ng. Má»™t bà n tay to bịt chặt lấy miệng anh trong khi má»™t lưới dao ká» và o cổ há»ng.
- Cấm không được kêu, - tên cầm dao ấn lưỡi dao và o da thịt anh, nói khẽ. - Chúng tao chỉ cần cái vòng bạc Ở cổ tay mà y thôi.
Mất chiếc vòng bạc nà y sẽ chẳng khác gì như bị chặt bà n tay, Wladek nghÄ© mà khiếp sợ. Anh chưa biết là m thế nà o thì má»™t trong hai tên đó đã kéo tuá»™t được chiếc vòng ra khá»i cổ tay anh. Anh không rõ mặt chúng vì Ở chá»— nà y tối quá. Anh Ä‘ang lo như thế là vÄ©nh viá»…n mất chiếc vòng thì bá»—ng có má»™t ngưá»i nà o đó nhảy lên lưng tên cầm dao. Wladek lợi dụng cÆ¡ há»™i đấm má»™t nhát và o mặt tên Ä‘ang ghì anh và o tưá»ng.
Những ngưá»i ngá»§ quanh đó thức dáºy xôn xao. Hai tên kia vá»™i bá» trốn nhưng George đã kịp đâm má»™t nhát dao và o cạnh sưá»n má»™t tên.
Cho chúng mà y chết nhé, - Wladek hét lên và đứng lại.
- TỚ đến vừa kịp, - George nói. - Chúng nó chưa quay lại ngay đâu. - Anh ta nhìn xuống chiếc vòng bạc nằm lăn lóc trên sà n đầy những mùn cưa. - Hay tháºt,- anh ta trịnh trá»ng nói. - Sẽ còn có nhiá»u ngưá»i muốn cướp cái cá»§a quà ấy cá»§a cáºu đấy.
Wladek nhặt chiếc vòng lên đeo và o tay.
- Suýt nữa thì cáºu mất hẳn cái vòng nà y đấy nhé.- George nói. - May cho cáºu là tối nay tá»› vá» hÆ¡i muá»™n.
Tại sao cáºu vá» hÆ¡i muá»™n? Wladek há»i. - George khoe khoang:
- TỚ nổi tiếng rồi. Thực tình là tối nay tớ vớ được một thằng ngốc mò đến chiếc xuồng của tớ. Hắn đã tụt quần rồi. TỚ trông thấy thế bèn bảo hắn đừng có nằm với cô gái mà tuần trước tớ định nằm nhưng không dám vì cô ta có bệnh giang mai. Thế là hắn vội vã mặc quần và o bỠđi ngay.
- Cáºu là m gì trong xuồng ấy? Wladek há»i.
- Thì ngá»§ vá»›i há» chứ là m gì nữa, sao cáºu há»i ngốc thế?
- Nói rồi George lăn ra ngủ.
Wladek nằm nhìn lên trần, tay mân mê chiếc vòng bạc. Anh suy nghÄ© vá» câu George vừa nói, và tá»± há»i không biết mình sẽ ngá»§ vá»›i Zaphia như thế nà o đây.
Sáng hôm sau tà u gặp má»™t cÆ¡n bão. Tất cả các hà nh khách Ä‘á»u bị cấm không được lên trên boong.
Mùi hôi thối cá»™ng thêm vá»›i hệ thống sưởi trong tà u cà ng nồng nặc lên như sói và o táºn trong óc Wladek.
- Thế là há»ng cả việc cá»§a tá»›, không thá»±c hiện được đủ má»™t tá. George phà n nà n.
CÆ¡n bão tan Ä‘i, hầu hết các hà nh khách kéo lên khoang trên. Wladek và George vá»™i chen trong đám đông chui lên hÃt thở Ãt không khà trong là nh. Nhiá»u cô gái nhìn George mỉm cưá»i, nhưng Wladek thấy há» không để ý gì đến anh. Má»™t cô gái tóc Ä‘en, má đỠhồng lên vì gió biển, qua mặt George cưá»i vá»›i anh ta. Anh ta quay sang Wladek.
Wladek nhìn cô ta xem cô ta chú ý đến George như thế nà o.
Tối nay nhé, - George chỠcô ta bước đến gần mới nói cho cô ta đủ nghe. CÔ ta là m như không nghe thấy gì vẫn bước đi nhanh hơn trước một chút.
- wladek, cáºu ngoái lại xem cô ta có quay nhìn tá»› không.
- Wladek ngoái lại, và ngạc nhiên đáp.
CÓ cô ta có nhìn.
- Thế là tối nay cô ta thuá»™c vá» tá»›. - George nói. - Cáºu đã có được Zaphia chưa?
- Chưa, - Wladek đáp. - Tối nay.
- Äã đến lúc rồi há? Äến New York thì cáºu sẽ không bao giá» còn được gặp lại cô ta nữa.
Äúng như George nói, bữa tối hôm đó anh ta đã kéo theo được má»™t cô gái tóc Ä‘en. Wladek và Zaphia không nói gì, quà ng tay và o ngưá»i nhau và đi lên boong trên dạo bước quanh tà u. Wladek liếc nhìn sang thấy nét nghiêng cá»§a Zaphia rất xinh. Anh nghÄ© bụng, và quyết định phải là m ngay chứ không để lúc khác nữa. Anh dẫn cô ta đến má»™t góc tối và bắt đầu hôn cô ta như hôm qua cô ta đã hôn mình. CÔ ta lui lại má»™t chút và tá»±a vai và o lan can. Wladek tiến theo. CÔ ta cầm tay anh kéo xuống ngá»±c. Anh sá» và o đó và không ngá» nó êm ái như váºy. CÔ ta cởi và i khuy áo và đưa
tay anh luồn và o bên trong. Anh thấy cảm giác đầu tiên sá» và o da thịt tháºt là ngon là nh khó tả.
- Lạy Chúa Tay anh lạnh thế!- Zaphia nói.
Wladek ghì chặt cô ta và o ngưá»i, thở dốc. CÔ ta cùng đưa đẩy vá»›i anh má»™t lúc rồi lui ra nói: - Ở đây không được, chúng mình phải Ä‘i tìm má»™t cái xuồng. HỌ ngó nhìn và o ba chiếc xuồng đầu Ä‘á»u có ngưá»i bên trong. Cuối cùng thấy má»™t chiếc xuồng không bèn chui ngay và o dưới mái vải bạt. Trong bóng tối cá»§a chiếc xuồng Zaphia là m gì đó má»™t lát vá»›i đám quần áo cá»§a cô ta rồi kéo Wladek nằm đè lên ngưá»i mình.
Wladek loay hoay không biết là m thế nà o thì cô ta bỗng ngừng hôn và khẽ bảo anh.
- Cởi quần ra chứ.
Anh cảm thấy mình như má»™t thằng ngốc, vá»™i là m theo, nhưng rồi chưa kịp hà nh động gì thì đã rùng mình rồi ngưá»i anh nhá»§n ra. Anh chợt hiểu là khá»§yu tay và đầu gối cá»§a mình Ä‘ang tì và o những đầu mẩu gá»— trong xuồng và rất Ä‘au.
- Äây là lần đầu tiên anh là m tình vá»›i má»™t cô gái phải không? - Zaphia há»i và muốn anh lại nằm lên ngưá»i cô ta nữa.
- Không, tất nhiên không phải, - Wladek nói.
- Anh có yêu em không, Wladek
- CÓ anh có yêu, - Wladek nói. - Và khi có nơi ăn chốn Ở New York rồi, anh sẽ đến tìm em Ở Chicago.
- Em muốn thế lắm, Wladek, - cô ta nói và cà i lại khuy áo.
- Và em cũng yêu anh nữa.
- Cáºu có ngá»§ vá»›i cô ta không? - Wladek vừa vá» thì George đã há»i ngay.
- CÓ
- ThÃch không?
- ThÃch, - Wladek đáp bâng quÆ¡ rồi ngá»§ ngay. Äến sáng hôm sau, há» bá»—ng thức dáºy nghe tiếng xôn xao trong hà nh khách. Ai cÅ©ng mừng đây là ngà y cuối cùng trên con tà u MÅ©i tên Ä‘en. Má»™t số ngưá»i đã lên boong tà u từ trước lúc mặt trá»i má»c, hy vá»ng được nhìn thấy đất liá»n trước má»i ngưá»i. Wladek gói ghém đồ đạc cho và o chiếc va-li má»›i, mặc bá»™ đồ duy nhất và o ngưá»i, đội mÅ© và o, rồi lên đứng trên boong cùng vá»›i George và Zaphia. Ba ngưá»i dõi nhìn và o đám sương mù trên mặt biển, im lặng chỠđể được trông thấy đất Hoa Kỳ.
- Kia kìa!- má»™t hà nh khách reo lên, tiếp theo đó là cả đám ngưá»i trên boong vui mừng trông thấy dải đất mà u xám cá»§a đảo Long Island từ từ hiện ra trong buổi sáng mùa xuân.
Những chiếc tà u con tiến đến bên tà u MÅ©i tên Ä‘en dẫn nó Ä‘i và o giữa Brooklyn và o đảo Staten để và o bến New York. Pho tượng Thần Tá»± Do đứng sừng sững trên ná»n trá»i trước khu Manhattan và giÆ¡ ngá»n Ä‘uốc lên cao khiến má»i ngưá»i trên tà u nhìn bằng con mắt kinh ngạc.
Cuối cùng, tà u bá» neo gần những ngôi nhà có tháp cao xây gạch đỠtrên đảo Ellis. những hà nh khách có phòng riêng trên tà u xuống trước. Mãi đến hôm nay Wladek má»›i trông thấy những ngưá»i đó. Anh Ä‘oán có lẽ hỠỞ má»™t tầng riêng trên tà u và có những phòng ăn riêng. Hà nh lý cá»§a hỠđã có ngưá»i đến mang vác. HỌ được những ngưá»i đứng sẵn dưới bến đón mừug.
Wladek biết là mình sẽ chẳng có được cái cảnh ấy. Sau khi má»™t số ngưá»i có đặc quyá»n ấy đã xuống tà u rồi, thuyá»n trưởng nói trên loa rằng má»i hà nh khách khác chưa được rá»i tà u và phải chá» nhiá»u giá» nữa.
Tiếng phà n nà n thất vá»ng vang lên và Zaphia ngồi bệt xuống boong tà u khóc. Wladek đến khuyên nhá»§ cô ta.
Lát sau có má»™t viên chức mang cà -phê đến, má»™t ngưá»i nữa mang những biển số đến Ä‘eo và o cổ má»—i hà nh khách. Wladek mang số B.127. Anh nhá»› trước đây đã có má»™t lần phải Ä‘eo số rồi. Sao bây giá» cÅ©ng lại thế nữa? Mỹ cÅ©ng như các trại giam Ở Nga chăng?
Cho đến táºn giữa buổi chiá»u há» cÅ©ng chẳng được cho ăn uống gì, và cÅ©ng không ai nói cho biết là thế nà o nữa. HỌ được đưa xuống bến bên phÃa đảo Ellis.
Rồi đà n ông tách riêng khá»i đà n bà , được đưa và o những căn khác nhau. Wladek hôn Zaphia và cứ giữ cô ta đứng lại trong hà ng. Má»™t viên chức Ä‘i qua đó thấy thế tách há» ra.
Cứ Ä‘i đã ông ta nói. - Rồi sẽ cho hai ngưá»i lấy nhau, chẳng bao lâu nữa đâu.
Wladek thấy Zaphia Ä‘i mất hút, còn anh và George bị đẩy lên phÃa trước. Äêm đó há» ngồi trong má»™t căn nhà cÅ© ẩm ướt, không sao ngá»§ được trong khi những ngưá»i phiên dịch Ä‘i Ä‘i lại lại giúp cho má»™t số ngưá»i nháºp cư còn lá»› ngá»› chưa biết gì. HỌ giúp qua loa thôi nhưng thái độ cÅ©ng nhã nhặn.
Äến sáng, hỠđược đưa Ä‘i khám sức khá»e. Chặng đầu là khó nhất. Ngưá»i ta bắt Wladek phải leo lên má»™t thang gác tháºt dốc. ông bác sÄ© mặc bá»™ đồng phục mà u xanh bảo Wladek lên xuống hai lần và nhìn kỹ cách Ä‘i đứng cá»§a anh.
Wladek cố hết sức không tá» ra mình hÆ¡i bị thá»t.
Cuối cùng ông bác sÄ© hà i lòng. Sau đó ngưá»i ta bảo anh cởi bá» mÅ©, và cổ áo cứng, để xem kỹ mặt mÅ©i tóc tai, tay và cổ. Ngưá»i đến sau Wladek có môi trên bị sứt thế là bị ông bác sÄ© ách lại, đánh dấu phấn lên vai phải anh ta và chỉ ra đứng Ở đầu nhà . Khám thân thể xong, Wladek cùng vá»›i George lại nối và o má»™t Ä‘oà n ngưá»i xếp hà ng dà i bên ngoà i phòng gá»i là kiểm tra công cá»™ng. Má»—i ngưá»i và o trong phòng đó chừng
năm phút để há» phá»ng vấn. Ba giỠđồng hồ sau đến lượt George được gá»i và o. Wladek nghÄ© bụng không biết ngưá»i ta sẽ há»i gì mình.
Lúc George bước ra, anh ta nhìn Wladek mỉm cưá»i.
- Dá»… thôi, cáºu cứ Ä‘i thẳng và o đó, - anh ta nói.
Wladek cảm thấy hai bà n tay mình ướt mồ hôi khi anh bước và o phòng.
Anh bước theo ngưá»i viên chức và o má»™t phòng nhá» chung quanh không có gì trang trÃ. CÓ hai ngưá»i xét há»i ngồi sẵn đó và đang hà hoáy viết gì lên những tá» giấy có vẻ là giấy khai đặc biệt.
- Anh nói được tiếng Anh không?- ngưá»i thứ nhất há»i.
- Thưa ông có, tôi nói được, - Wladek trả lá»i, nghÄ© bụng dá»c đưá»ng giá táºp nói nhiá»u thì hÆ¡n.
Tên anh là gì?
- Wladek Koskiewicz, thưa ông.
- HỌ đưa cho anh một cuốn sách to mà u đen.
- Anh có biết cái nà y là gì không.
- Thưa có, đây là Kinh Thánh.
- Anh có tin Ở Chúa không
Thưa có, tôi có tin.
- Anh hãy để tay lên Kinh Khánh và thá» sẽ trả lá»i thà nh tháºt những câu há»i cá»§a chúng tôi.
wladek đưa tay trái cầm cuốn Kinh Thánh, đặt bà n tay phải lên đó và nói:
- Tôi hứa sẽ nói sá»± tháºt.
- Quốc tịch anh là gì?
- Ba Lan.
- Ai trả tiá»n cho anh Ä‘i qua đây?
- Tôi tá»± trả bằng tiá»n tôi kiếm được trong Lãnh sá»± quán Ba Lan Ở Constantinople.
Má»™t trong hai ngưá»i nhìn và o giấy tá» cá»§a Wladek, gáºt đầu rồi há»i tiếp.
- Anh có đến một nhà nà o không?
Thưa có. Tôi sẽ đến Ở nhà ông Peter Novak. ông ấy là chú của bạn tôi. ông ấy Ở New York.
- Tốt. Anh có việc gì là m không?
- Thưa có. Tôi vỠlà m trong lò bánh mì của ông Novak.
- Anh đã bị bắt bao giỠchưa?
Wladek chợt nghÄ© đến Nga. Äiá»u đó không tÃnh. Thổ NhÄ© Kỳ... Không, anh sẽ không nhắc đến là m gì.
- Không, thưa ông, chưa bao giá».
Anh có phải là ngưá»i vô chÃnh phá»§ không
- Không, thưa ông. Tôi ghét hỠlắm.
- Anh có tuân theo luáºt pháp cá»§a Hoa Kỳ không
- CÓ thưa ông.
Anh có tiá»n gì không
- CÓ thưa ông.
- Cho chúng tôi xem nà o?
Vâng, thưa ông. - Wladek để lên bà n mấy tá» giấy bạc và má»™t Ãt tiá»n lẻ.
- Cảm Æ¡n, - ngưá»i xét há»i nói. - Anh có thá» cất tiá»n và o túi Ä‘i
Ngưá»i thứ hai nhìn Wladek.
Hai mươi mốt cộng với hai mươi bốn là bao nhiêu?
- Bốn mươi lăm, - Wladek không ngáºp ngừng nói ngay.
Con bò cái có mấy chân.
Wladek không tin Ở tai mình.
- Bốn, thưa ông, - anh đáp và không biết có phải câu há»i đó là cái bẫy không
Con ngựa có mấy chân?
- Bốn, thưa ông, - Wladek đáp, trong bụng vẫn ngỠngợ.
- Äang Ä‘i trên má»™t chiếc thuyá»n con ngoà i biển, nếu phải vứt đồ Ä‘i cho nhẹ thì anh sẽ vứt gì, bánh mì hay tiá»n bạc?
- Vứt tiá»n, thưa ông, - Wladek đáp.
- Tốt. - Ngưá»i xét há»i cầm lên má»™t tấm thẻ có đỠchữ "Chấp nháºn" và đưa cho Wladek. - Sau khi anh đổi tiá»n rồi thì đưa tấm thể nà y trình cho viên SÄ© quan Nháºp cư. Anh nói đầy đủ tên cho ông ta biết, và ông ta sẽ đưa cho anh thẻ đăng ký. Rồi há» sẽ cho anh giấy nháºp cảnh. Nếu trong năm năm anh không phạm tá»™i gì và qua được buổỉ kiểm tra Ä‘á»c và viết tiếng Anh, tán thà nh á»§ng há»™ Hiến pháp, thì anh sẽ được phép xin nháºp quốc tịch Hoa Kỳ. Chúc anh may mắn.
Wladek. - Xin cảm ơn ông.
Ra quầy đổi tiá»n, Wladek đưa cả số tiá»n mưá»i tám tháng dà nh dụm Ở Thổ NhÄ© Kỳ cùng vá»›i ba tá» bạc 50 rúp còn lại cho há». HỌ trao lại cho anh 47,20 đô la đổi tiá»n Thổ NhÄ© Kỳ sang, còn những tá» rúp thì há» bảo anh là không có giá trị. Anh nghÄ© đến bác sÄ© Dubien vá»›i mưá»i lăm năm dà nh dụm cá»§a ông.
Bước cuối cùng là ra gặp SÄ© quan Nháºp cư. ông ta ngồi sau má»™t chiếc bà n ngay bên cá»a ra và o có thang chắn, dưới bức chân dung Tổng thống Harding.
Wladek và George cùng bước đến.
Tên há»? - ông sÄ© quan há»i George.
- George Novak, - anh ta trả lá»i gá»n. ông sÄ© quan viết lên má»™t tấm thẻ.
Äịa chỉ? - ông ta há»i.
- 286, phố Broome, New York bang New York.
viên sĩ quan đưa tấm thẻ cho George.
Äây là giấy chứng nháºn nháºp cư cá»§a anh, 21871, Geotge Novak. Hoan nghênh anh đến Hoa Kỳ, George. Tôi cÅ©ng là ngưá»i Ba Lan. Rồi anh Ở đây sẽ thÃch.
Chúc mừng anh, và chúc anh may mắn.
George mỉm cưá»i và bắt tay viên sÄ© quan, rồi đứng sang má»™t bên chá» Wladek. Viên sÄ© quan nhìn Wladek.
Wladek đưa cho ông ta tấm thể có chữ "Chấp nháºn".
- Tên há»? - viên sÄ© quan há»i.
Wladek ngáºp ngừng.
- Tên anh ìà gì?- ông ta nhắc lại to hơn, có vẻ hơi sốt ruột . Wladek không sao nói ra được. Anh ghét cái tên nông dân kia hết sức.
- Tôi há»i lần nữa, tên anh là gì?
George nhìn Wladek. Những ngưá»i khác xếp hà ng phÃa sau cÅ©ng nhìn anh. Wladek vẫn. chưa nói. Viên sÄ© quan bá»—ng nắm lấy cổ tay anh, nhìn kỹ và o dòng chữ trên chiếc vòng bạc, viết và o tấm thẻ rồi đưa lại cho Wladek.
- 21872, Nam tước Abel Rosnovsk Hoan nghênh đến Hoa Kỳ. Chúc mừng và chúc anh may mắn, Abel.
|

27-07-2009, 12:41 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Phần Hai - 1923-1928
Chương 12
Tháng chÃn 1923, William trở lại há»c năm cuối cùng Ở trưá»ng St. Paul và được bầu là m chá»§ tịch lá»›p lá»›n, đúng ba mươi ba năm sau khi bố anh cÅ©ng đã giữ chức đó. Nhưng William không phải được bầu lên theo cách thông thưá»ng hoặc do là má»™t lá»±c sÄ© hay do được coi là há»c
sinh nổi tiếng nhất trong trưá»ng. Nếu theo những tiêu chuẩn ấy thì Matthew Lester, bạn thân nhất cá»§a anh, sẽ đánh bạt anh trong bất cứ cuá»™c thi nà o. Nhưng William lại là má»™t anh chà ng gây nhiá»u ấn tượng nhất trong trưá»ng và vá» mặt nà y thì Matthew Lester không thể Ä‘ua vá»›i anh được. William mang tên cá»§a trưá»ng St. Paul để thi lấy há»c bổng Hamilton vá» môn toán Ở trưá»ng đại há»c Harvard, và trong há»c kỳ cuối nà y anh quyết tâm đạt mục tiêu ấy.
Thá»i gian vá» nhà nghỉ nhân dịp lá»… Giáng Sinh, anh già nh tất cả tâm trà và o việc nắm vững những nguyên lý vá» toán. Tuy nhiên Ä‘iá»u đó cÅ©ng khó thá»±c hiện vì ngưá»i ta má»i anh đến dá»± đủ thứ chiêu đãi và vÅ© há»™i.
Anh khéo léo từ chối được má»™t số cuá»™c, nhưng riêng có má»™t cuá»™c anh không trốn nổi, đó là vÅ© há»™i do các cụ bà chá»§ trương là m Ở ngôi nhà đỠtrên giảng đưá»ng
Lowisburg. William nghÄ©. không biết đến tuổi nà o anh má»›i có quyá»n quyết định được, không để cho các cụ dùng ngôi nhà nà y và o những việc như thế. Anh biết là bây giá» chưa đến lúc, vả lại có như váºy thì những ngưá»i là m trong nhà má»›i có việc là m. Anh chỉ có rất Ãt bạn thân Ở Boston, và điá»u đó không ngăn nổi các cụ bầy ra má»™t danh sách dà i dằng dặc những khách má»i.
Äể ká»· niệm dịp nà y, các cụ tặng William má»™t bá»™ áo lá»… phục kiểu má»›i có hai lần ngá»±c. Anh nháºn tặng phẩm ấy vá»›i má»™t vẻ không nồng nhiệt lắm, nhưng rồi cÅ©ng vá» phòng ngỉl đóng bá»™ đó lên ngưá»i và đi lại nhìn ngắm trong gương.
Hôm sau anh gá»i Ä‘iện thoại đưá»ng dà i Ä‘i New York má»i Matthew Lester vá» dá»±. CÔ em Matthew cÅ©ng muốn Ä‘i theo nhưng mẹ cô bảo là không tiện, nên lại thôi.
William ra ga đón bạn.
- Nà y, cáºu thá» nghÄ© xem, - Matthew ngồi trên xe vá» Äồi Beacon nói vá»›i William, - chẳng phải là đã đến lúc cáºu phải có quan hệ trai gái rồi hay sao? CÓ lẽ Ở Boston không có cô nà o ra hồn ư ?- sao, cáºu đã có cô nà o rồi đấy, Matthew?
Rồi chứ, từ mùa đông năm ngoái Ở New York cơ.
- Lúc đó mình là m gì nhỉ?
- CÓ lẽ cáºu Ä‘ang mÆ¡ là m Bertrand Russell.
Thế mà cáºu chả bảo gì cho mình biết.
- CÓ gì đâu mà nói. Thá»±c ra, hình như cáºu nghÄ© nhiá»u đến ngân hà ng cá»§a ông bố mình hÆ¡n là chuyện tình cá»§a mình. Chuyện xảy ra tại má»™t cuá»™c chiêu đãi cá»§a bố mình ká»· niệm ngà y sinh Washington. Hôm đó có thể nói mình bị má»™t trong những thư ký giám đốc đè ra hiếp. ÄÓ là má»™t bà rất to lá»›n có tên là Cynthia, có bá»™ ngá»±c đồ sá»™ núng nÃnh đến mức...
Cáºu có thÃch không chứ?
- Có, nhưng mình không tin rằng bà ta cÅ©ng thÃch. bà ta quá say rượu nên không biết có mình Ở đó. Vả lại mình nghÄ© rồi cÅ©ng phải bắt đầu Ở chá»— nà o đó, trong khi ấy thì bà ta tá»± nguyện giúp cho con ông chá»§ được biết mùi Ä‘á»i kia mà .
Trong óc Wilham chợt hiện lên hình ảnh bà thư ký trung niên đứng đắn của Alan Lloyd anh gặp hôm trước.
- Mình không nghÄ© là sẽ có cái may mắn được bà thư ký cá»§a Chá»§ tịch dạy cho những bà i há»c đầu tiên ấy anh nói.
Matthew ra Ä‘iá»u hiểu biết:
- Rồi cáºu sẽ ngạc nhiên thấy rằng chÃnh những ngưá»i đà n bà có vẻ đứng đắn nghiêm túc lại là những ngưá»i dá»… dà ng lăn và o vòng tay mình hÆ¡n cả. Bây giá» thì mình sẵn sà ng nháºn má»i lá»i má»i, dù là chÃnh thức hay không chÃnh thức, mà cÅ©ng chả cần phải ăn mặc chỉnh tá» nữa.
Cất xe và o rồi, hai ngưá»i bước lên ngôi nhà bây giá» là cá»§a Wilham.
- Cáºu đã thay đổi nhiá»u rồi đấy nhỉ, - Matthew nhìn bá»™ bà n ghế má»›i bằng song mây và giấy hoa má»›i dán trên tưá»ng. Chỉ có chiếc ghế da mà u đỠsẫm vẫn đâu Ở nguyên đấy.
- Chỗ nà y cũng cần sáng sủa lên một chút, -
William nói. - Trước đây cứ như sống trong thá»i kỳ đồ đá Vả lại mình không muốn để gợi lại những...
Nhưng thôi, bây giỠkhông phải lúc nói vỠtrang trà nội thất.
Bao giá» thì má»i ngưá»i sẽ đến dá»± cuá»™c chiêu đãi
- VÅ© há»™i đấy, Matthew. Các cụ cứ nhất định phải gá»i đây là vÅ© há»™i.
Trong những dịp nà y chỉ có má»™t thứ có thể gá»i là vÅ© há»™i được thôi. .
- Matthew, cáºu chỉ má»›i biết đến má»™t thư ký cá»§a giám đốc thôi mà đã tưởng mình có quyá»n lên lá»›p thiên hạ vá» tình dục sao?
- ôi cáºu ghen đấy à ? Thôi Ä‘i bạn Æ¡i - Matthew thở dà i chế nhạo.
William cưá»i và nhìn đồng hồ tay.
- Trong và i giá» nữa, ngưá»i khách đầu tiên sẽ tá»›i. Bây giá» cáºu hãy Ä‘i tắm rá»a thay quần áo đã. Cáºu có nhá»› mang theo bá»™ lá»… phục đấy không?
- Có, nhưng nếu không thì mình mặc bá»™ quần áo ngá»§ cÅ©ng được chứ sao. Mình thưá»ng hay quên thứ nà y hoặc thứ kia, nhưng cả hai thứ thì không bao giá», dù muốn quên cÅ©ng không được. Thá»±c ra, nếu mình mặc quần áo ngá»§ ra dá»± vÅ© há»™i thì có thể sẽ là m má»i ngưá»i buồn cưá»i lắm nhỉ.
- Các cụ nhà mình chả thÃch đùa thế đâu, - William nói.
Sáu giá» những ngưá»i phục vụ chiêu đãi lục tục đến. HỌ có tất cả hai mươi ba ngưá»i. Bây giá», các cụ đến, trịnh trá»ng trong bá»™ đồ bằng ren Ä‘en kéo dà i chám đất. Và i phút trước tám giá», William và Matthew đến vá»›i các cụ Ở phòng tiá»n sảnh. William định nhặt má»™t quả anh đà o trên chiếc bánh ga-tô lá»›n rất đẹp Ở giữa bà n thì có tiếng bà ná»™i Kane Ở sau lưng.
- Cháu đừng đụng và o đấy, William, không phải dà nh .cho cháu đâu.
Anh quay ngoắt ngưá»i lại.
- Váºy thì dà nh cho ai? - Anh há»i và hôn ìên má bà ná»™l.
- Äừng lôi thôi, William. Äừng tưởng lá»›n thế rồi mà bà không cho mấy cái phát và o Ä‘Ãt được đâu.
Bà nội ơi, cháu giới thiệu với bà đây là Matthew Lester, bạn thân nhất của cháu.
Bà nội Kane giương mục kỉnh lên ngắm nhìn anh ta một lát rồi nói:
Chà o cháu.
- Cháu vinh. dự được gặp bà , bà Kane. Cháu tin là bà có biết ông cháu.
Biết ông cháu ư? Calebongworth Lester ư
Trước đây hÆ¡n năm mươi năm, ông ấy đã từng há»i lấy bà nhưng bà từ chối. Bà bảo là ông ấy uống rượu quá nhiá»u và như thế thì sẽ chết sá»›m đấy. Quả đúng như bà nói. Váºy hai cháu đừng có uống rượu nhé. Nhá»› đấy, rượu là m cho ngưá»i ta ngu muá»™i Ä‘i.
- Chúng cháu . chẳng dám phạm luáºt đâu-
Matthew ra vẻ ngây thơ nói.
- Nhưng rồi chẳng bao lâu nữa, luáºt sẽ mất giá trị, - bà Kane nói. - Tổng thống Coolidge đã quên mất những ngà y thÆ¡ ấu cá»§a ông ta rồi. Nếu như cái ông ngốc Harding ấy không chết má»™t cách dại dá»™t thì ông Coolidge nà y cÅ©ng chẳng bao giá» là m
Tổng thống được .
William cưá»i.
- ôi bà nhá»› giá»i tháºt đấy. Trong cả thá»i gian cảnh sát đình công, có ai nói gì đến ông ta đâu.
Bà Kane không bắt chuyện nữa.
Khách má»i đã đến dần. Rất nhiá»u trong số há» hoà n toà n xa lạ vá»›i chá»§ nhà .
Mấy bà cháu vui mừng thấy Alan Lloyd đến sớm.
- Trông anh khá lắm, William, - Alan lần đầu tiên ngắm kỹ anh và nói.
- ông cÅ©ng thế. ông đến tháºt là quý hóa.
- Quý hóa ư? Anh quên rằng giấy má»i là cá»§a cả hai cụ à ? Nếu là má»™t cụ thôi thì tôi có thể lấy hết can đảm từ chối, nhưng cả hai cụ thì...
- ông cÅ©ng thế à ? - William cươi. - Tôi muốn nói riêng vá»›i ông má»™t câu được không? - Anh kéo ông khách ra má»™t góc. - Tôi muốn có chút thay đổi trong kế hoạch đầu tư, bắt đầu mua chứng khoán cá»§a ngân hà ng Lester khi nà o nó được tung ra thị trưá»ng. Tôi muốn là đến khi nà o đầy hai mươi mốt tuổi thì đã có 5 phần trăm cổ phiếu trong ngân hà ng cá»§a há» rồi.
Không dá»… thế đâu, - Alan nói. - Chứng khoán Lester không mấy khi xuất hiện trên thị trưá»ng, vì nó Ä‘á»u nằm trong tay tư nhân cả. Nhưng để tôi xem có thể là m gì được không. Tại sao anh lại nghÄ© thế, Wllliam?
Mục Ä‘Ãch tháºt sá»± cá»§a tôi là ...
William, - bà ngoại Cabot bá»—ng đến bên cạnh. - Cháu âm mưu cái gì vá»›i ông Lloyd Ở đây nhé? Bà chưa thấy cháu ra nhảy vá»›i má»™t cô nà o cả. Váºy cháu tưởng bà tổ chức ra cái vÅ© há»™i nà y để là m gì?
Bà nói đúng đấy, - Alan Lloyd nói và đứng dáºy. - Má»i bà ngồi xuống đây vá»›i tôi, bà Cabot, để tôi tống cái cáºu nà y ra ngoà i kia. Chúng ta ngồi đây nghỉ, xem cáºu ta nhảy, và nghe nhạc váºy.
- Nhạc? Äây không phải là nhạc, Alan. Chỉ toà n những tiếng loảng xoảng inh tai mà không có chút giai Ä‘iệu nà o hết.
- ôi, bà ngoại yêu quý ơi, - William nói, - đây là bà i hát nổi tiếng mới nhất, bà i "Chúng ta không có chuối" đấy
Bà ngoại Cabot nhăn nhó:
- Nếu váºy thì đã đến lúc bà từ giã cõi Ä‘á»i nà y rồi. - Không bao giỠđâu, thưa bà , - Alan Lloyd đỡ lá»i.
William ra nhảy vá»›i và i cô gái mà anh nhá»› mang máng là đã gặp Ở đâu và không nhá»› tên. Trông thấy Matthew ngồi Ở góc phòng, anh tìm cá»› thoát khá»i sà n nhảy và ra đó. Äến táºn nÆ¡i anh má»›i để ý thấy bên cạnh Matthew có má»™t cô gái. Thấy cô ta ngẩng lên nhìn mình, William tưởng như mình đến rá»§n cả ngưá»i.
- Cáºu biết Abby Blount chứ - Matthew chợt há»i.
- Không, - William đáp, tay chỉnh lại chiếc ca-vát cho ngay ngắn.
- Äây là chá»§ nhà cá»§a em, ông William Lowell Kane. William ngồi xuống ghế bên cạnh cô gái. CÔ ta nhìn theo anh ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm nghị. Matthew đã chú ý đến cái nhìn cá»§a William đối vá»›i Abby. Anh ta bá» ra chá»— khác tìm nước quả uống.
- Suốt Ä‘á»i tôi Ở Boston mà sao chưa gặp cô bao giá» nhỉ?
- Chúng ta đã gặp nhau má»™t lần rồi. Cái hồi anh đẩy tôi xuống ao Ở gần Nhà thị chÃnh ấy. Lúc đó chúng tôi có ba đứa mà . Phải mất mưá»i bốn năm tôi má»›i hoà n hồn đấy.
Tôi xin lá»—i, - William lặng ngưá»i Ä‘i má»™t lúc rồi má»›i nói lên được. Anh không nghÄ© ra câu gì để đáp lại cô ta.
- Anh có ngôi nhà đẹp lắm, William.
Cảm ơn.
Anh lại ngồi im rồi khẽ đáp. Anh liếc nhìn sang Abby, là m ra vẻ như mình không để ý lắm. CÔ ta mảnh dẻ, có đôi mắt nâu và to, lông mi dà i cong, có nét nhìn nghiêng rất hấp dẫn đối với William. Abby buông thõng mớ tóc hung xuống theo một kiểu mà xưa
nay William vốn không thÃch.
- Matthew bảo em là sang năm tới anh và o Harvard, - cô ta gợi chuyện.
- Äúng đấy. CÔ muốn nhảy không?
- Cảm ơn, - cô ta nói.
Những bước chân cá»§a anh lúc nãy thoải mái mà bây giá» sao ngượng ngùng thế nà o ấy. Anh giẵm cả lên chân cô ta và đưa cô ta đụng và o những ngưá»i khác. Anh xin lá»—i. CÔ ta mỉm cưá»i. Anh ôm cô ta lại sát ngưá»i, rồi hai ngưá»i lại tiếp tục nhảy.
Bà có biết cái cô gái kia suốt từ nãy chỉ có nhảy vá»›i William không? bà ngoại Cabot nghi ngá» há»i.
Bà ná»™i Kane giương mục kỉnh lên nhìn cô gái Ä‘ang cùng vá»›i William lúc nà y Ä‘i ra ngoà i bãi cá».
- Abby Blount, - bà Kane nói.
Tức là cô cháu giá cá»§a ÄÔ đốc Blount ấy ư? - bà ngoại Cabot há»i.
- Äúng thế.
Bà ngoại Cabot gáºt đầu có vẻ hà i lòng.
Wilham đưa Abby Blount ra táºn góc vưá»n, đứng lại dưới gốc má»™t cây hạt giẻ to ngà y xưa anh hay trèo lên đó.
Lần đầu gặp má»™t cô gái nà o anh cÅ©ng Ä‘Ãnh hôn cô ta hay sao? - Abby há»i.
Nói tháºt tình là anh chưa bao giá» hôn má»™t cô gái nà o, - William đáp.
- Thế thì em hân hạnh quá. Abby cưá»i.
CÔ ta giÆ¡ má»™t bên má hồng cho anh hôn, rồi đến đôi môi má»ng Ä‘á». Liá»n sau đó đòi anh quay trở và o trong nhà . Hai cụ bà theo dõi thấy há» quay và o sá»›m má»›i yên tâm.
Tối hôm đó vỠphòng ngủ của William, hai anh chà ng thanh niên ngồi bà n tán vỠchuyện vừa qua.
- Cuá»™c chiêu đãi không đến ná»—i nà o. - Matthew nói.- CÅ©ng bõ công mình Ä‘i từ New York vá» cái tỉnh lẻ nà y, và mặc dầu cáºu đã há»›t tay trên cô gái cá»§a mình.
- Thế cáºu tưởng cô ta giúp cho mình mất trinh hay sao?
- William há»i lại, không để ý đến lá»i trách đùa cá»§a Matthew.
- Dù sao cáºu cÅ©ng có ba tuần lá»… để tìm hiểu, Nhưng mình e rằng cáºu sẽ phát hiện ra cô ta cÅ©ng chưa mất trinh, - Matthew nói. - Theo hiểu biết chuyên môn cá»§a mình là như thế. Mình đánh cuá»™c năm đô-la vá»›i cáºu là cô ta không đổ trước những lá»i tán tỉnh cá»§a Wilham Lowell Kane.
William tÃnh má»™t kế hoạch cẩn tháºn. Anh nghÄ© mất trinh là má»™t chuyện, còn mất năm đô la vá»›i Matthew lại là chuyện khác. Sau vÅ© há»™i, hầu như ngà y nà o anh cÅ©ng gặp Abby Blount, nhân tiện có ngôi nhà riêng cá»§a mình và có xe. Anh bắt đầu cảm thấy giá như không có bố mẹ Abby theo dõi và kÃn đáo kiá»m soát cô con gái thì hoạt động cá»§a anh đã khá hÆ¡n rồi. Cho đến ngà y cuối cùng hết hạn nghỉ hè, anh cÅ©ng thấy
mình chẳng đến gần được mục tiêu hơn chút nà o.
Quyết tâm thắng cuá»™c và lấy năm đô la hôm đó William gá»i đến cho Abby má»™t bó hoa hồng từ sáng sá»›m, rồi đến tối rá»§ cô ta Ä‘i ăn Ở nhà hà ng Joseph và cuối cùng kéo được cô ta vá» phòng mình.
- Anh là m sao lại có được chai whisky như thế nà y? - Cấm rượu kia mà ? - Abby há»i.
- ồ, có khó gì lắm đâu, - William khoe.
Thá»±c ra đó là anh đã giấu được má»™t chai rượu buốc-bông cá»§a Henry Osborne ngay sau khi anh ta rá»i ngôi nhà nà y ra Ä‘i, và William lấy là m may mà còn giữ đến hôm nay chứ không uống hết.
William rót rượu ra uống. Rượu là m anh suýt sặc và là m Abby chảy cả nước mắt.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô ta, quà ng tay qua vai. CÔ ngả ngưá»i theo.
CÔ ta nhìn anh tha thiết, đôi mắt nâu mở to. ôi, William, em nghĩ anh cũng hay lắm, - cô ta vừa thở vừa nói.
Khuôn mặt như búp bê cá»§a cô khiến anh không cưỡng nổi. CÔ ta để cho anh hôn. Rồi mạnh bạo hÆ¡n, William đưa bà n tay lần theo cổ tay cá»§a cô lên ngá»±c và dừng lại Ở đó như cảnh sát giao thông dừag má»™t Ä‘oà n xe váºy. Bá»—ng cô ta đỠmặt không bằng lòng và đẩy tay anh xuống, đỠcho giao thông tiếp tục bình thưá»ng.
- William, anh không nên là m thế.
- Tại sao không? - Wilham nói, vẫn cứ cố ôm chặt lấy cô vì anh không thể biết được nó sẽ kết thúc như thế nà o.
- Anh có một ý kiến nà y hay lắm.
Nhưng trước khi anh nói được câu gì thì Abby đã đẩy lùi anh ra và vá»™i đứng dáºy vuốt lại áo.
- Thôi, có lẽ em vá» nhà đây, William. - Em vừa má»›i đến mà . Mẹ em sẽ há»i em là m gì Ở đây.
- Thì em bảo là không là m gì cả.
Äúng thế, tốt hÆ¡n là không là m gì cả, - cô ta tiếp lá»i
Nhưng ngà y mai anh vá» rồi. - Anh tránh không nói là vá» trưá»ng.
- Váºy anh có thể viết thư cho em, William.
Không giống như Valentino William biết là khi nà o mình thất bại. Anh đứng dáºy, chỉnh lại ca-vát cầm tay Abby rồi lái xe đưa cô vá» nhà .
Hôm sau, trở ìại trưá»ng, Matthew Lester nháºn cá»§a Wladek tá» bạc năm đô la và ngạc nhiên nghe anh nói:
- Cáºu mà nói thêm câu gì nữa, Matthew, là mình sẽ dùng cây gáºy dã cầu đánh Ä‘uổi cáºu chạy quanh trưá»ng cho mà coi.
- Mình chả nghÄ© ra câu gì mà nói được, trừ má»—i Ä‘iá»u là tá» ra thông cảm vá»›i cáºu thôi.
- Matthew, cáºu chết vá»›i mình nhé!
Trong há»c kỳ cuối năm Ở St.Paul, William bắt đầu để ý đến bà vợ ông chá»§ nhà chá»— anh ở. Bà ta trông khá đẹp, chỉ có bụng và mông hÆ¡i xệ, nhưng bà ta giữ được bá»™ ngá»±c tuyệt vá»i và bá»™ tóc Ä‘en sum suê trên đầu chỉ má»›i có và i sợi bạc. Má»™t hôm và o thá» bảy, nhân Wilham bị trẹo tay Ở tráºn khúc côn cầu vá», bà Raglan- đó là tên bà ta- lấy băng mát ra bó tay cho anh. Bà ta đứng gần hÆ¡n mức cần thiết, để tay William cá» và o ngá»±c. Anh thấy cảm giác dá»… chịu lắm. Rồi má»™t dịp khác anh bị sốt phải nằm trong trạm xá mấy ngà y, bà ta Ä‘Ãch thân Ä‘em thức ăn đến cho anh. Bà ta ngồi ngay trên giưá»ng cá»§a anh, ngưá»i bà cá» và o chân anh qua lần vải má»ng. Anh cÅ©ng lấy thế là m thÃch.
Ngưá»i ta đồn bà ta là vợ thứ hai cá»§a ông Raglan. trong cả ngôi nhà ấy, không ai cho là ông Raglan có thể chịu nổi má»™t vợ chứ đừng nói đến hai. Thỉnh thoảng bà Raglan bằng những cái thở dà i và bằng im lặng cá»§a mình, cho thấy là số pháºn cá»§a bà chẳng sung sướng gì.
Vá»›i nhiệm vụ trưởng nhà , má»—i tối và o lúc mưá»i rưỡi là William phải đến báo cáo cho ông Raglan biết anh đã tắt hết đèn và chuẩn bị Ä‘i ngá»§. Tối hôm thứ hai, lúc gõ cá»a buồng ông Raglan như má»i lần, anh ngạc nhiên nghe thấy chỉ có tiếng gõ cá»a bà Raglan gá»i anh và o Bà ta Ä‘ang nằm trên chiếc ghế dà i và mặc chiếc áo khoác ngoà i bằng lụa giống như kiểu áo Nháºt.
William nắm tay núm cá»a nói:
- Äèn tắt hết rồi, và tôi cÅ©ng đã khóa cá»a ngoà i. Bà Raglan, chúc bà ngá»§ ngon.
Bà ta thả hai chân xuống đất, thoáng để lộ đùi trần dưới là n áo lụa.
- Sao anh vá»™i thế, Wilham. Lúc nà o cÅ©ng vá»™i vã khổ sở - Bà bước ra gần bà n nói, - Sao anh không nán lại má»™t lúc, uống sôcôla nóng vá»›i tôi Ä‘i. Tôi tháºt dở quá, lại Ä‘i là m hai cốc, mà quên mất là ông Raglan phải đến thứ bảy má»›i vá».
Bà ta nhấn mạnh và o chữ thứ bảy. Bà đem má»™t cốc còn Ä‘ang nóng bốc hÆ¡i đến và ngước nhìn lên xem câu nói cá»§a mình có tác động gì đến anh không. Bà ta đưa cốc cho anh vá»›i má»™t vẻ thá»a mãn, để tay mình chạm và o tay anh. Anh lấy thìa ngoáy cốc sôcôla nóng.
- ông Gerald nhà tôi Ä‘i há»p há»™i nghị - bà ta giải thÃch. Lần đầu tiên anh nghe nói đến tên tục cá»§a ông Raglan. - Anh ra đóng cá»a Ä‘i, William, rồi và o đây ngồi vá»›i tôi.
William ngáºp ngừng. Anh ra đóng cá»a, nhưng không dám ngồi xuống chiếc ghế cá»§a ông Raglan, cÅ©ng không ngồi xuống bên bà ta. Sau anh quyết định dù sao ngồi ghế cá»§a ông Raglan cÅ©ng đỡ hÆ¡n. Anh bước ra phÃa đó.
- Không, không, - bà ta vừa nói vừa vỗ và o chỗ bên cạnh mình:
Wilham quay lại từ từ ngồi xuống đó, mắt nhìn và o cốc nước để xem đối phó thế nà o. Anh uống á»±c má»™t hÆ¡i, bá»ng cả lưỡi. Thấy bà Raglan đứng dáºy, anh nhẹ ngưá»i. Bà ta lại rót thêm và o cốc anh, mặc cho anh từ chối, rồi nhẹ nhà ng ra góc phòng, lên dây cót chiếc máy hát và cho chạy đĩa hát. Lúc bà ta quay lại anh vẫn còn Ä‘ang nhìn xuống đất.
- Chẳng lẽ anh để cho phụ nữ nhảy một mình sao William?
Anh nhìn lên. Bà Raglan lắc lư theo điệu nhạc.
William đứng dáºy giÆ¡ tay ôm lấy bà Nhưng để khoảng cách tháºt xa. Giá có ông Raglan Ở đây mà đứng chen và o giữa cÅ©ng còn đủ chá»—. Sau và i nhịp thì bà ta nhÃch lại gần William hÆ¡n. Tay bà từ từ để tuá»™t từ vai xuống lưng anh. ÄÄ©a hát đứng lại, Wilham nghÄ© bụng thế là mình thoát và quay lại vá»›i cốc sô-cô-la nóng.
Nhưng bà ta đã lộn mặt đĩa hát và trở vỠngay trong vòng tay của anh.
Bà Raglan ạ, tôi nghĩ có lẽ là ...
- Yên trà đi, Wilham.
Anh mạnh bạo nhìn thẳng và o mắt bà ta. Anh định nói vá»›i bà nữa nhưng không biết nói gì. Lúc nà y bà ta đã sá» lần khắp nÆ¡i trên lưng anh và anh cảm thấy đùi bà ta đã nhẹ nhà ng cá» và o ngưá»i mình. - Anh chợt quà ng tay ôm chặt lấy bà .
- Äấy như thế tốt hÆ¡n, - bà ta nói.
HỌ từ từ Ä‘i những bước vòng quanh căn phòng, má»—i lúc ghì chặt lấy nhau hÆ¡n. Cứ thế từng bước má»™t, từng bước má»™t cho đến cuối đĩa hát. Lúc bà ta lui ngưá»i để Ä‘i ra tắt đèn thì anh lại muốn bà ta quay lại ngay chá»— mình. Anh đứng trong chá»— tối, không cỠđộng, lắng nghe tiếng lụa sá»™t soạt và trông rõ thấy cả bóng ngưá»i Ä‘ang trút bá» quần áo.
Äến lúc bà ta đến giúp William cởi quần áo cá»§a anh và đưa anh trở lại chiếc ghế dà i thì bà i hát cÅ©ng vừa hết, chỉ còn tiếng kim máy hát gại và o đĩa. Trong bóng tối, anh vụng vỠđưa tay ra sá» và o mấy chá»— trên cÆ¡ thể bà ta. Anh cảm thăy nó không đúng như anh đã tưởng tượng. Vừa sá» lên ngá»±c bà ta, anh đã rụt tay lại Anh bắt đầu có những cảm giác tưởng như trước đây nằm mÆ¡ cÅ©ng không có. Anh muốn rên lên tháºt
to nhưng cố nhịn, không dám thốt ra má»™t lá»i nà o, sợ tá» ra ngá»› ngẩn quá chăng. Hai tay bà ta vẫn vòng lấy lưng anh và nhẹ nhà ng kéo anh nằm đè lên mình.
William loay hoay không biết là m thế nà o vừa để thá»±c hiện được Ä‘iá»u mong muốn vừa không tá» ra mình thiếu kinh nghiệm. Anh thấy nó không dá»… dà ng như anh nghÄ©, và cà ng loay hoay cà ng như vụng thêm. Má»™t lần nữa, bà ta lại đưa tay luồn xuống dưới bụng anh, hướng dẫn anh hà nh động má»™t cách rất thông thạo.
Nhưng anh cÅ©ng láºp tức rùng mình rồi rá»§n cả ngưá»i.
- Tôi xin lỗi, - William nói. Anh không biết là m gì tiếp theo, nhưng vẫn nằm yên trên bụng bà ta một lúc
- Mai sẽ khá hơn, - bà tá nói.
Anh lại nghe thấy tiếng kim máy hát gại và o đĩa. Suốt cả ngà y hôm sau, lúc nà o bà Raglan cÅ©ng hiện lên trong óc anh. Kết quả là đêm hôm đó bà ta đã thở dà i khoan khoái. Sang đêm thứ tư, bà ta hổn hển. Äêm thứ năm, bà ta rên rỉ. Äêm thứ sáu, bà ta hét lên sung sướng.
Äến thứ bảy, ông Raglan Ä‘i há»p há»™i nghị vá», thì lúc đó coi như William đã hoà n thà nh những bà i há»c cá»§a anh vá» môn ấy.
Äến cuối kỳ nghỉ lá»… Phục sinh, và o ngà y lá»… thăng thiên, thì Abby Blount coi như đã bị William chinh phục. Thế là Matthew mất năm đô la, còn Abby thì mất trinh. Theo bà Raglan nói thì đó chẳng qua là má»™t hiện tượng không tránh khá»i. Trong suốt kỳ nghỉ
chỉ có má»—i chuyện đó xảy ra thôi, vì Abby đã Ä‘i theo bố mẹ vá» nghỉ Ở Palm Beach, còn Wilham thì đóng cá»a chúi đầu và o sách vở, chỉ thỉnh thoảng má»›i gặp hai cụ bà và Alan Lioyd. Còn Ãt tuần nữa là đã thi tốt nghiệp. ông Raglan không Ä‘i há»p há»™i nghị Ở đâu nữa và William cÅ©ng không có hoạt động nà o khác được.
Trong những ngà y cuối há»c kỳ, anh vá»›i Matthew ngồi yên trong phòng há»c hà ng giá», không ai nói vá»›i nhau trừ phi Matthew có và i vấn đỠvá» toán không giải được. Cuối cùng, kỳ thi mong đợi từ lâu đã đến.
Tất cả chỉ có má»™t tuần lá»… mà há» gá»i là "tà n bạo". Thi xong rồi, cả hai anh chà ng sốt ruá»™t chỉ muốn biết ngay kết quả. Nhưng rồi há» chá» hết ngà y nà y sang ngà y khác, mãi chẳng thấy gì, đâm ra không còn tin Ở chÃnh mình nữa. Há»c bổng Hamilton vá» toán để và o trưá»ng Harvard được cấp trên má»™t cÆ¡ sở rất chặt chẽ, mà há»c sinh Ở toà n nước Mỹ Ä‘á»u có quyá»n được nháºn há»c bổng ấy. William không biết thế nà o mà xét Ä‘oán được xem địch thá»§ cá»§a mình tà i giá»i đến đâu. Thá»i gian tiếp tục trôi qua mà không nghe thấy nói gì, William bắt đầu nghÄ© có lẽ mình thất bại.
Hôm đó William Ä‘ang Ở ngoà i bãi chÆ¡i dã cầu vá»›i những há»c sinh lá»›p dưới, coi như giết nốt thì giá» cá»§a những ngà y cuối cùng trước khi rá»i trưá»ng, thì có má»™t bức Ä‘iện gá»i đến. Những ngà y cuối cùng Ở trưá»ng nà y thưá»ng có rất nhiá»u há»c sinh bị Ä‘uổi há»c hoặc vì say rượu, hoặc vì Ä‘áºp vỡ cá»a kÃnh, tháºm chà vì tìm cách ngá»§ vá»›i con gái và vợ cá»§a các thầy giáo.
wilham Ä‘ang khoe là anh sẽ thắng trong tráºn dã cầu nà y vá»›i mức chưa từng có từ trước đến nay và má»i ngưá»i Ä‘ang cưá»i đùa trước lá»i tuyên bố quá đáng cá»§a anh thì ngưá»i ta đưa và o tay cho anh bức Ä‘iện ấy.
Anh quên hết ngay má»i thứ, vứt bá» cây gáºy dã cầu xuống, và đưa tay xé chiếc phòng bì nhá» mà u và ng.
Má»i ngưá»i chung quanh hồi há»™p chá» anh Ä‘á»c bức Ä‘iện. Matthew bước đến nhìn nét mặt William xem đó là tin mừng hay tin buồn. Nét mặt vẫn bình thản, William đưa bức Ä‘iện cho Matthew xem. Vừa Ä‘á»c xong, Matthew đã nhảy cẫng lên, quẳng bức Ä‘iện
xuống đất rồi ôm lấy William chạy vòng quanh sân.
Má»™t ngưá»i khác bước đến nhặt bức Ä‘iện lên xem rồi chuyá»n tay nhau cho đến ngưá»i cuối cùng xem bức Ä‘iện lại chÃnh là ngưá»i đã Ä‘em nó đến lúc nãy. Anh ta đã không được cảm Æ¡n thì chá»›, mà còn là ngưá»i cuối cùng được biết ná»™i dung bức Ä‘iện.
ÄÓ là điện gá»i cho William Lowel Kane. Trong đó viết:
Chúc mừng anh được hưởng há»c bổng Hamilton vá» toán và o trưá»ng đại há»c Harvard. Chi tiết sẽ gá»i sau.
Tu vÃện trưởng Lawrence Loweìl, Chá»§ tịch.
Matthew sung sướng nhìn ngưá»i bạn thân nhất cá»§a mình nay đã thà nh công, nhưng anh cÅ©ng hÆ¡i buồn nghÄ© đến bây giá» lại phải xa nhau. William cÅ©ng cảm thấy nhưng không nói gì. Hai ngưá»i lại phải chá» chÃn ngà y nữa má»›i được biết là Matthew cÅ©ng trúng tuyển và o trương Harvard.
Liá»n đó có má»™t bức Ä‘iện khác gá»i đến, lần nà y là cá»§a ông Charles Lester chúc mừng con trai và má»i cả hai anh chà ng vá» dá»± tiệc trà tại Khách sạn Plaza Ở New York. Cả hai cụ bà cÅ©ng có Ä‘iện chúc mừng William, tuy nhiên bà ná»™i Kane cÅ©ng nói vá»›i Alan
Lloyd rằng thằng bé đã là m được không Ãt hÆ¡n cái ngưá»i ta mong muốn Ở nó và không nhiá»u hÆ¡n cái mà bố nó đã là m được trước kia.
Và o ngà y hẹn, hai chà ng thanh niên tung tăng Ä‘i trên Äại lá»™ Năm, trong lòng hết sức tá»± hà o. Các cô gái Ä‘i qua đưá»ng nhìn và o há» nhưng há» là m như không để ý Bước và o cá»a khách sạn Plaza, hỠđà ng hoà ng Ä‘i đến phòng lá»›n bên trong có má»i ngưá»i trong gia đình Ä‘ang chỠđón. Hai cụ ná»™i ngoại Kane và Cabot ngồi Ở mấy chiếc ghế bà nh giữa phòng. Bên cạnh đó có má»™t bà già nữa William cho đó là bà ná»™i cá»§a Lester, giống như bà ná»™i Kane cá»§a mình. Rồi có ông bà Charles Lester, có cô con gái Susan (cô ta chẳng lúc nà o rá»i mắt khá»i William) và có Alan Lloyd. Còn hai ghế trống để đó chá» William và Matthew.
Bà ná»™i Kane vẫy gá»i má»™t ngưá»i hầu đứng gần đó nói:
- Một ấm trà mới và đem thêm bánh đến nữa nhé.
Ngưá»i hầu chạy vá»™i và o bếp Ä‘em trà và bánh ra ngay.
- Cha cháu còn sống thì hôm nay sẽ rất tá»± hà o vá» cháu đó, William, - má»™t ngưá»i lá»›n tuổi nói.
Ngưá»i hầu đứng đó không hiểu anh chà ng thanh niên kia đã là m được cái gì mà ngưá»i ta phải khen như váºy.
William thì không để ý gì lắm đến ngưá»i hầu, trừ có chiếc vòng bạc anh ta Ä‘eo Ở cổ tay. Anh Ä‘oán có lẽ chiếc vòng bạc ấy là từ nhà hà ng Tiffany mà ra, nhưng anh lấy là m lạ tại sao ngưá»i hầu kia lại có được má»™t thứ đồ trang sức giá trị như thế.
William, - bà ná»™i Kane nói. - ăn hai bánh là đủ rồi. Äây không phải là bữa ăn cuối cùng trước khi và o trưá»ng Harvard đâu.
Anh quay nhìn bà nội một cách âu yếm, nhưng rồi chợt quên đi chiếc vòng bạc kia.
|

27-07-2009, 12:42 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 13
Äêm đó Abel nằm trong căn phòng nhá» cá»§a anh Ở khách sạn Plaza không ngá»§ được. Anh nghÄ© đến ngưá»i con trai có tên là William mà ngưá»i ta bảo là nếu cha còn sống thì sẽ tá»± hà o vá» anh ta ấy. Tá»± nhiên anh cÅ©ng thấy đó chÃnh là điá»u anh muốn thá»±c hiện. Anh muốn được ngưá»i ta coi mình là ngang hà ng vá»›i những ngưá»i như William
trên Ä‘á»i nà y.
Từ khi đến New York, Abel đă phải trải qua má»™t cuá»™c váºt lá»™n gay go. Anh vỠỞ má»™t căn phòng chỉ có hai giưá»ng, thế nhưng anh lại phải Ở chung vá»›i George và hal ngưá»i anh em há» khác nữa cá»§a George.
Kết quả là Abel chỉ có thể được ngỉ khi nà o má»™t trong hai chiếc giưá»ng ấy không có ngưá»i. ông chá»§ cá»§a George không sao có việc là m cho Abel được. Sau mấy tuần lá»… rất lo lắng vì tiêu gần hết số tiá»n tiết kiệm mà chưa tìm được việc gì mặc dầu phải chạy Ä‘i chạy lại từ Brooklyn sang vùng Queens cuối cùng anh xin được má»™t chá»— Ở cá»a hà ng thịt. Há» trả cho anh chÃn đô la má»™t tuần là m việc sáu ngà y rưỡi và chỉ cho anh được nằm ngoà i hiên. Cá»a hà ng đó nằm giữa má»™t khu cá»™ng đồng ngưá»i Ba lan nhá» bé và nghèo Ở phÃa Äông thà nh phố. Abel bắt đầu lấy là m sốt ruá»™t vá»›i tÃnh cách
sống biệt láºp cá»§a đồng bà o anh Ở đây, trong số đó còn có rất nhiá»u ngưá»i không chịu há»c tiếng Anh.
Abel vẫn thưá»ng thấy George cứ má»—i ngà y cuối tuần lại Ä‘i vá»›i các bạn gái, hết cô nà y đến cô khác.
Riêng anh, hầu hết các tối trong tuần Ä‘á»u Ä‘i há»c trưá»ng đêm để nâng cao khả năng viết và đá»c tiếng Anh. Anh không lấy là m xấu hổ vá» chuyện mình há»c cháºm, vì từ hồi tám tuổi đến giá» anh có dịp nà o được há»c nữa đâu. Trong hai năm, anh đã trở nên thông thạo vá»›i ngôn ngữ má»›i nà y, hầu như khi nói ra không còn ngượng ngịu mấy nữa. Anh cảm thấy mình đã sẵn sà ng Ä‘i khá»i cá»a hà ng thịt nà y rồi. Nhưng Ä‘i đâu? VÃ
Ä‘i cách nà o? Bá»—ng má»™t hôm trong khi Ä‘ang chuẩn bị má»™t cái chân cừu cho khách, anh thoáng nghe thấy má»™t trong những khách hà ng quen là ngưá»i chuyên cung cấp lương thá»±c cho khách sạn Plaza phà n nà n vá»›i chá»§ hà ng là ông ta sẽ phải Ä‘uổi má»™t ngưá»i phục vụ trẻ vì anh ta ăn cắp vặt. ông ta nói: Gấp quá, tôi biết tìm đâu ra ngưá»i thay bây giỠđược? Chá»§ hà ng không biết giúp ông ta giải quyết thế nà o. Nhưng Abel thì biết ngay. Anh khoác bá»™ quần áo duy nhất cá»§a mình và o, Ä‘i bá»™ suốt bốn mươi bảy khốỉ phố và qua năm quãng đưá»ng nữa và o thà nh phố nháºn công việc nói trên.
Má»™t khi yên thân Ở Plaza rồi, anh ghi tên và o má»™t lá»›p há»c đêm Anh ngữ cấp cao Ở trưá»ng Äại há»c Columbia. Äêm nà o anh cÅ©ng há»c rất Ä‘á»u, má»™t tay mở từ Ä‘iển, má»™t tay viết lia lịa. Má»—i buối sáng, giữa giá» phục vụ ăn sáng và bà y bà n cho bữa trưa, anh tranh thá»§ chép những bà i xã luáºn cá»§a Thá»i báo New York, má»—i khi gặp từ nà o không chắc chắn thì lại giở cuốn từ Ä‘iển Webster cÅ© ra xem.
Ba năm sau đó, Abel leo dần lên các cấp phục vụ trong khách sạn Plaza cho đến lúc anh được cỠvà o phục vụ trong phòng GỖ Sồi, hưởng lươmg mỗi tuần hai mươi lăm đô la với những khoản khách cho thêm.
Trong cuộc sống riêng của mình, Abel không còn thiếu gì nữa.
ông thầy dạy Abel có ấn tượng tốt vá»›i những tiến bá»™ cúa anh, đã khuyên Abeln há»c thêm lá»›p ban đêm nữa để chuẩn bị thi lấy bằng Tú tà i văn chương. Lúc rá»—i rãi anh chuyển từ chá»— Ä‘á»c những bà i báo vá» ngôn ngữ sang Ä‘á»c những bà i vá» kinh tế, rồi bắt đầu chép riêng ra những bà i trong Nháºt báo phố Wall chứ không chép những bà i trong Thá»i báo nữa. Cái thế giá»›i má»›i nà y đối vá»›i anh hết sức hấp dẫn. Anh bị cuốn
hút và o đó đến mức, ngoại trừ George, còn bao nhiêu những bạn Ba lan cũ trước đây anh không gặp hỠđược và o lúc nà o nữa.
Trong khi phục vụ Ở khách sạn Plaza, anh vẫn luôn luôn nghiên cứu tìm hiểu vá» những ngưá»i nổi tiếng như các gia đình Baker, Loeb, Whitney, Morgan và Phelp, và cố hình dung được tại sao ngưá»i già u lại khác vá»›i má»i ngưá»i như váºy. Anh Ä‘á»c H.L.
Mencken, Ä‘á»c báo Mercury Mỹ, Ä‘á»c Scott Fitzgerald, Sinclair Lewis, và Theodore Dreiser để có thêm kiến thức cà ng nhiá»u cà ng tốt. Anh Ä‘á»c kỹ tá» Thá»i báo New York trong khi những ngưá»i phục vụ khác chỉ liếc qua tá» Tấm gương. Anh Ä‘á»c tá» Nháºt báo phố Wall và o giá» nghỉ trong khi những ngưá»i khác ngá»§ và ngá»§ gáºt. Anh không biết là những kiến thức má»›i nà y sẽ đưa anh đến đâu, nhưng anh không má»™t lúc nà o nghi ngá» câu châm ngôn cá»§a Nam tước đã nói vá»›i anh rằng không gì có thể thay thế được cho việc há»c hà nh tá» tế.
Và o má»™t ngà y thứ năm cá»§a tháng Tám năm 1926 - anh nhá»› rất kỹ ngà y nà y vì hôm đó Rudolph Valention qua Ä‘á»i và rất nhiá»u bà đi mua sắm trên Äại lá»™ Năm Ä‘á»u mặc đồ Ä‘en để tang anh ta- Abel Ä‘ang phục vụ như má»i ngà y thưá»ng Ở má»™t chiếc bà n góc phòng. Những bà n Ở góc phòng bao giá» cÅ©ng dà nh cho các nhà kinh doanh lá»›n há» thưá»ng ngồi ăn má»™t cách kÃn đáo và nói chuyện riêng không ai nghe thấy được Anh thÃch phục vụ Ở cái bà n đặc biệt nà y, vì đây là khu vá»±c ngưá»i ta bà n chuyện mở rá»™ng kinh doanh và qua những mẩu chuyện anh thoáng nghe được cá»§a há» thưá»ng có những thông tin rất quý. Sau khi hỠăn xong, nếu khách là ngưá»i cá»§a má»™t ngân hà ng hay má»™t công ty cổ phần lá»›n, Abel sẽ tìm cách kiểm tra giá cổ phiếu cá»§a những công ty ấy. Nếu giá»ng Ä‘iệu cá»§a những ông khách nà y trong khi nói chuyện có vẻ lạc quan, thì anh sẽ đầu tư má»™t trăm đô la và o công ty nà o nhá» hÆ¡n vá»›i hy vá»ng sẽ được công ty to hÆ¡n vá»±c lên. Nếu và o cuối bữa ăn mà ông khách gá»i mang xì gà đến, Abel sẽ tăng tiá»n đầu tiên lên hai trăm đô la.
Cứ mưá»i lần thì có đến bảy lần giá cổ phiếu anh chá»n theo kiểu đó chỉ trong sáu tháng đã tăng lên gấp đôi, cÅ©ng tức là thá»i gian Abel bám lấy chứng khoán.
Trong bốn năm là m việc Ở khách sạn Plaza và là m theo cách đó, anh chỉ mất tiá»n có ba lần thôi.
Trong việc phục vụ hôm nay, anh thấy có má»™t Ä‘iá»u rất không bình thưá»ng Ở cái bà n góc phòng nà y là khách đã gá»i xì gà ngay từ trước bữa ăn. Abel nhìn và o sổ ghi khách đặt bà n trước thấy có tên là Woolworth. Abel đã thấy trong những chương mục vá» tà i chÃnh trên báo chà gần đây có nói đến tên ông ta nhưng anh không xác định ngay được. Còn ông khách cùng ngồi kia là Charles Lester, khách thưá»ng xuyên
của Plaza và là một nhà ngân hà ng có cỡ Ở New York.
Trong khi phục vụ bữa ăn, anh cố nghe xem há» nói chuyện gì. Khách thì hoà n toà n không quan tâm gì đến ngưá»i phục vụ mặc dầu anh ta tá» ra chú ý nghe há» bà n bạc. Abel không thể phát hiện được chi tiết gì quan trá»ng, nhưng anh biết được loáng thoáng là sáng hôm đó kết thúc má»™t vụ là m ăn và đến cuối ngà y ngưá»i ta sẽ công bố. Anh chợt nhá»› ra. Anh đã Ä‘á»c thấy tên ông nà y trên tá» Nháºt báo phố Wall. Woolworth chÃnh là con ngưá»i có ông bố đã từng láºp ra cá»a hà ng đầu tiên nổi tiếng là chỉ bán những thứ từ năm đến mưá»i xu. Ra bây giá» ngưá»i con định Ä‘i quyên vốn để
mở rá»™ng hệ thống cá»a hà ng ấy. Khi khách Ä‘ang ăn tráng miệng - phần lá»›n khách Ä‘á»u chá»n thứ bánh dâu phó mát (do Able gợi ý) - anh tranh thá»§ ra ngoà i phòng ăn má»™t lúc để gá»i Ä‘iện cho đại lý cá»§a anh trên phố Wall .
ông Woolworth Ä‘ang buôn bán gì ấy nhỉ? - anh há»i
Äầu dây đằng kia im lặng má»™t chút rồi nói:
- CỔ phiếu thôi. Gần đây hoạt động lắm, không rõ tại sao.
và o cuối ngà y hôm nay nếu nghe thấy công ty thông báo thì anh lấy tà i khoản của tôi ra mua nhé.
- HỌ sẽ thông báo gì?- Anh đại lý không hiểu há»i lại.
- Lúc nà y chưa tiết lộ được, - Abel đáp.
Anh đại lý chá»™t dạ. Xưa nay anh ta vẫn biết là chá»› há»i kỹ vá» những nguồn tin cá»§a khách hà ng. Able vá»™i trở vá» Phòng Gá»– Sồi, vừa kịp để Ä‘em cà phê lên cho khách. HỌ còn ngồi nán lại má»™t lúc và chỉ đến lúc há» chuẩn bị ra vá» thì Abel má»›i quay lại bà n đó. ông cầm biên lai cảm Æ¡n Abel vá» việc anh phục vụ chu đáo.
ông ta quay sang ông bạn rồi há»i anh, - Nà y, cáºu em có muốn tiá»n thưởng không nà o?
- Dạ, cảm ơn ông, - Abel nói.
- Váºy thì cáºu em nên mua cổ phiếu Wooworth . Hai ngưá»i khách phá lên cưá»i. Abel cÅ©ng cưá»i, cầm lấy 5 đô la ông khách chìa ra cho và cảm Æ¡n ông ta.
Trong sáu tuần sau đó, anh kiếm được 2.412 đô la lợi nhuáºn từ cổ phiếu Woolworth mà ra.
* *
Mấy ngà y sau sinh nháºt thứ hai mươi mốt cá»§a anh, Abel được chấp nháºn và o quốc tịch Mỹ và anh quyết định nhân dịp nà y phải tổ chức liên hoan chiêu đãi.
Anh má»i George vá»›i Momka đến dá»±. Momka là ngưá»i tình má»›i nhất cá»§a George. Ngoà i ra còn có má»™t cô gái tên là Clara, ngưá»i tình cÅ© cá»§a George. Anh rá»§ há» Ä‘i xem John Barrymore trong phim Don Juan, sau đó đến nhà hà ng Bingo ăn tối. Hồi nà y, George vẫn chỉ là thợ táºp việc trong lò bánh cá»§a ông chú anh ta vá»›i lương tám đô la má»™t tuần. Mặc dầu vẫn coi George là bạn thân nhất, nhưng Abel hiểu là giữa hai ngưá»i đã
có sá»± khác biệt vì George là má»™t anh rá»—ng túi còn Abel thì đã có trên tám nghìn đô la gá»i ngân hà ng và bây giá» Ä‘ang là há»c sinh năm cuối cá»§a trưá»ng Äại há»c Columbia chuẩn bị thi tú tà i vá» kinh tế. Abel biết là mình Ä‘ang Ä‘i đến đâu, còn George thì bây giá» không dám mở miệng nói vá»›i ai rằng mình sẽ là thị trưởng New York nữa.
Bốn ngưá»i có má»™t tối liên hoan rất vui, nhất là do Abel biết ăn Ở chá»— nà o ngon. Ba ngưá»i bạn kia được má»™t phen chén thá»a thÃch. Khi nhà hà ng đưa biên lai ra, George hoảng sợ thấy số tiá»n cá»§a bữa đó nhiá»u hÆ¡n lương tháng cá»§a anh ta. Abel trả tiá»n má»™t cách thản nhiên, coi như số tiá»n đó chả nghÄ©a lý gì. Vả lại, nếu đã không chịu được thế thì và o nhà hà ng là m gì.
Coi như không, đừng nói gì hoặc đừng tá» ra ngạc nhiên, đó là điá»u những ngưá»i già u có đã dạy cho anh biết như thế.
Äến táºn hai giá» sáng cuá»™c liên hoan má»›i kết thúc. George và Monika trở vá» phÃa Äông cuối thà nh phố, còn Abel thì thấy mình được hưởng cô Clara. Anh đưa cô ta và o phÃa cá»a sau khách sạn Plaza qua thang máy chuyên chở đồ giặt rồi đưa vá» phòng anh trong đó CÔ ta không chá» phải giục giã má»›i trèo lên giưá»ng và Abel cÅ©ng vá»™i vã và o nằm ngay vá»›i cô ta để còn ngá»§ má»™t chút sáng mai dáºy sá»›m là m việc. Anh lấy là m hà i lòng đã hoà n thà nh nhiệm vụ vá»›i cô ta và o lúc hai giá» rưỡi sáng. Anh nằm lăn ra ngá»§ má»™t mạch cho đến sáu giá» thì chuông đồng hồ gá»i dáºy. Lúc đó anh vẫn còn đủ thì giá» hà nh động vá»›i Clara má»™t lần nữa trước khi đứng dáºy mặc quần áo.
Clara ngồi trên giưá»ng phụng phịu nhìn Abel thắt ca vát rồi hôn cô má»™t cái tạm biệt.
- Em nhá»› lúc ra vá» cÅ©ng bằng lối cá»a lúc và o đấy nhé, kẻo lôi thôi cho anh lắm đấy, - Abel nói. - Bao giá» thì gặp lại em?
- Anh không gặp lại đâu, - Clara lạnh lùng đáp.
Tại sao thế? - Abel ngạc nhiên há»i - Anh là m gì đâu?
- Không, chÃnh là cái anh không là m ấy chứ. - CÔ ta nhảy xuống giưá»ng và vá»™i vã mặc áo và o.
- Cái gì anh không là m?- Abel há»i. - Em muốn Ä‘i ngá»§ vá»›i anh kia mà , không phải thế à ?
CÔ ta quay lại. nhìn thẳng và o anh.
Äúng là em muốn thế, nhưng vá» sau má»›i biết là anh vá»›i Valentino cÅ©ng chả khác gì nhau, nghÄ©a là cả hai cùng chết rồi. Anh có thể là cá»§a quý cá»§a khách sạn Plaza và o những lúc ngưá»i ta đói ăn, nhưng Ở trên giưá»ng thì anh chẳng là cái gì hết. - Mặc xong quần áo, cô ra cá»a còn nắm lấy tay vịn và ngoái lại nói: - CÓ lẽ anh chưa thuyết phục được cô nà o Ä‘i nằm vá»›i anh phải không?
Rồi đóng sầm cá»a lại. Abel đứng ngá»› ngưá»i. Suốt ngà y hôm đó, anh băn khoăn vá» câu nói cá»§a Clara.
Anh không thể tìm được má»™t ai để bà n vấn đỠnà y. CÓ nói vá»›i George chỉ tổ cho anh ta cưá»i thêm. Còn nhân viên khách sạn Plaza thì ai cÅ©ng tưởng anh biết đủ má»i thứ. Anh hiểu rằng vấn đỠnà y, cÅ©ng như các vấn đỠkhác anh đã gặp trên đưá»ng Ä‘á»i, Ä‘á»u có thể vượt qua được miá»…n là mình hiểu biết và có kinh nghiệm.
Sau bữa trưa được nghỉ ná»a ngà y, anh tìm đến hiệu sách Scribner Ở Äại lá»™ Năm. Trước đây cá»a hà ng nà y đã giúp anh giải quyết được nhiá»u vấn đỠvá» kinh tế và ngôn ngữ, nhưng anh không tìm ra được cái gì có vẻ như giúp anh giải quyết được những vấn đỠvá» tình dục. Các nhãn sách Ä‘á»u chẳng nói được gì, và i cuốn gá»i là Khó xá» vá» tinh thần thì hoà n toà n không thÃch hợp.
Abel bá» hiệu sách Ä‘i ra, không mua gì, và cả buổi chiá»u la cà trong má»™t nhà hát bẩn thỉu Ở đưá»ng Broadway, không xem chiếu bóng mà chỉ lẩn quẩn suy nghÄ© vá» Ä‘iá»u Clara nói lúc sáng. Cuốn phim Ä‘ang chiếu là má»™t chuyện tình có Greta Garbo đóng, mãi đến cuối phim má»›i có cảnh hôn hÃt, thà nh ra cÅ©ng chẳng giúp đỡ gì hÆ¡n được cho anh so vá»›i hiệu sách Scribner.
Ở rạp chiếu bóng ra thì trá»i đã tối. Ngoà i đưá»ng Ä‘ang có gió lạnh. Abel lấy là m lạ thấy vỠđêm đưá»ng phố nà y cÅ©ng ồn à o và nhiá»u đèn sáng như ban ngà y váºy Anh bắt đầu Ä‘i bá»™ lên đưá»ng 59, hy vá»ng gió mát sẽ là m cho đầu óc mình tỉnh táo hÆ¡n chút Ãt. Anh
dừng lại Ở góc đưá»ng 52 để mua tá» báo buổi chiá»u.
- Tìm gái hả? - má»™t giá»ng nói Ở góc đưá»ng bên quầy bán báo lên tiếng.
Abel ngẩng lên nhìn. Bà ta chừng ba mươi lăm tuổi mặt bự phấn sáp, môi bôi một thứ son kiểu mới.
Chiếc áo lụa trắng có một khuy đã cởi sẵn. Bà ta mặc váy đen, giầy và tất cũng đen.
-Chỉ năm đô la thôi, mất xu nà o đáng xu ấy, bà ta nói và vẹo mông sang má»™t bên để hở má»™t đưá»ng bên váy lên đến táºn bẹn.
- Ở đâu? - Abel há»i.
- CÓ nhà riêng Ở gần đây.
Bà ta hất đầu chỉ cho Abel biết là hướng nà o. Lần đầu tiên, Abel trông thấy rõ mặt bà ta dưới ánh đèn đưá»ng Bà ta cÅ©ng không phải không hấp dẫn. Abel gáºt đầu đồng ý. Bà ta cầm lấy tay anh ta rồi hai ngưá»i cùng Ä‘i.
- Nếu bị cảnh sát giữ thì anh bảo là bạn cũ và tên tôi là Joyce nhé, - bà ta nói.
HỌ Ä‘i đến đầu phố rồi và o má»™t ngôi nhà nhá» bẩn thỉu có nhiá»u buồng cho thuê. Abel kinh sợ thấy phòng bà ta nhếch nhác quá. Tất cả bên trong chỉ có má»™t bóng đèn trần, má»™t chiếc ghế, má»™t cháºu rá»a mặt vá»›i má»™t chiếc giưá»ng đôi á»p ẹp mà hình như trong ngà y hôm đó đã được dùng đến nhiá»u lần.
- Chị Ở đây à ? - anh ngần ngại há»i.
- Trá»i Æ¡i, không đâu. Chá»— nà y chỉ để là m ăn thôi.
- Tại sao chị là m chuyện nà y? - Abel há»i, trong bụng nghÄ© không biết mình có nên tiếp tục kế hoạch nà y không.
- Tôi phải nuôi hai đứa con, mà chồng thì không có.
Anh bảo còn cách nà o khác nữa? Nà o, anh có muốn hay không đây?
- CÓ nhưng không phải như chị nghĩ, - Abel nói.
Bà ta nhìn anh chột dạ.
- Anh không phải cái đám chuyên hà nh hạ ngưá»i ta như Hầu tước de Sade đấy chứ
Chắc chắn là không rồi, - Abel nói.
- Anh không châm thuốc lá và o ngưá»i tôi chứ?
- Không, không có chuyện đó đâu, - Abel giáºt mình đáp - Tôi muốn được chỉ bảo tá» tế. Tôi muốn há»c.
- Há»c? Anh nói đùa đấy à ? Anh bạn thân mến, dá»… anh tưởng đây là trưá»ng đêm chuyên dạy vá» ngá»§ vá»›i gái sao?
Äại khái như váºy, - Abel nói và ngồi xuống góc giưá»ng, nói lại cho bà ta nghe đêm trước Clara đã phản ứng vá»›i anh thế nà o. Chị xem có thể giúp tôi được không?
Ngưá»i đà n bà kia nhìn Abel má»™t lúc lâu, tá»± há»i không biết anh chà ng nà y có định bịp mình không.
- ÄÆ°á»£c thôi, - bà ta nói. - Nhưng cứ má»—i buổi ba mươi phút là anh sẽ mất năm đô la đấy.
Äắt hÆ¡n bằng tú tà i Columbia, - Abel nói. - Tôi cần há»c mấy bà i tất cả?
Còn tùy Ở chá»— anh há»c nhanh hay cháºm chứ, - bà ta nói.
- ÄÆ°á»£c, ta bắt đầu luôn Ä‘i, - Abel nói và rút trong túi ra năm đô la. Anh đưa tiá»n cho bà ta. Bà ta nhét tiá»n và o trong bÃt tất. Như váºy rõ rà ng là bà ta sẽ không cởi cả tất ra nữa.
Cởi quần áo ra, anh bạn, - bà ta nói. "Mặc cả quần áo thế nà y thì chẳng há»c được gì đâư .
Anh cởi ra rồi, bà ta nhìn ngắm anh bằng con mắt thông thạo. "Anh không phải như Douglas Fairbanks phải không nà o? Nhưng thôi, anh đừng lo. Tắt đèn Ä‘i rồi thì ngưá»i anh thế nà o cÅ©ng không quan trá»ng nữa. Cái quan trá»ng là anh có thể là m được gì cÆ¡".
Abel ngồi xuống cạnh giưá»ng. Bà ta bắt đầu giảng giải cho anh biết là phải là m những gì đối vá»›i ngưá»i đà n bà . Bà ta lấy là m lạ không những Abel không tá» ra thèm muốn gì mình, mà lại còn ngạc nhiên thấy hai tuần sau đó ngà y nà o anh cÅ©ng đến rất Ä‘á»u.
Bao giá» thì tôi biết mình há»c xong? Abel há»i.
- Rồi anh sẽ biết, - Joyce đáp. - Nếu anh là m cho tôi sướng được thì đến má»™t cái xác ướp Ai cáºp anh cÅ©ng là m cho sướng được.
Bà ta dạy cho anh biết đâu là nhưng chá»— nhạy cảm trên cÆ¡ thể ngưá»i đà n bà , và bảo anh phải biết kiên nhẫn trong khi là m tình. Những dấu hiệu như thế nà o khiến anh có thể biết được là anh là m cho ngưá»i ta thá»a mãn, vân vân. Abel nghe rất kỹ và là m theo từng cái bà ta dặn. Lúc đầu anh có hÆ¡i máy móc, nhưng bà ta đảm bảo rồi anh sẽ thà nh công không thể tưởng tượng được. Quả nhiên, đến tuần thứ ba và sau khi
đã mất đến 110 đô la, anh thấy chÃnh mình đã có thể là m cho ngưá»i đà n bà Joyce nà y trở nên sống động và háo hức trong vòng tay cá»§a mình. Lần đầu anh nghe thấy tiếng rên rỉ cá»§a Joyce và cảm thấy sung sướng môt cách lạ kỳ. Bà ta cứ bấu chặt lấy anh rên rỉ hoà i, lúc to lúc nhá» cho đến lúc bà ta phải hét lên rồi buông tay ra, rã rá»i.
- Anh bạn Æ¡i, thế là anh đô thá»§ khoa rồi đấy nhé.- Thở được rồi, bà ta nói. Nhưng chÃnh Abel thì chưa thấy gì .
âbel tốt nghiệp cả hai bằng. Anh tá»± thưởng cho mình bằng cách rá»§ cả mấy ngưá»i, George, Monika và Clara nữa, Ä‘i xem tráºn đấu quyá»n Anh hạng vô địch thế giá»›i giữa Gene Amney vá»›i Jack Dempsey và mua vé hạng nhất. Äêm đó, sau khi xem tráºn đấu rồi, Clara miá»…n cưỡng là m cái bổn pháºn Ä‘i nằm vá»›i Abel vì anh đã chi cho cô khá nhiá»u tiá»n. Nhưng đến sáng hôm sau thì chÃnh Clara lại cầu khẩn Abel là đừng có
bá» cô ta. - Mặc dầu váºy, Abel không bao giá» rá»§ cô ta Ä‘i nữa.
Tốt nghiệp đại há»c Columbia rồi, Abel cảm thấy không hà i lòng vá»›i cuá»™c sống Ở khách sạn Plaza. Tuy nhiên, anh chưa hình dung được mình sẽ tiến lên nữa như thế nà o. Mặc dầu anh đã phục vụ má»™t số trong những ngưá»i già u nhất và thà nh công nhất Ở Mỹ, nhưng anh chưa há» bao giá» dám nói chuyện trá»±c tiếp vá»›i những ngưá»i đó, vì anh sợ là m như thế có thể mất việc như chÆ¡i. Dù sao, anh nghÄ© các vị khách đến ăn Ở đây sẽ chẳng ai thá»±c sá»± quan tâm đến nguyện vá»ng cá»§a má»™t ngưá»i hầu bà n. Abel quyết chà mình sẽ trở thà nh má»™t ngưá»i đứng đầu những tay phục vụ bà n.
Má»™t hôm có ông bà Ellsworth Statler đến ăn trưa Ở Phòng Edward trong khách sạn Plaza là nÆ¡i Abel Ä‘ang là m thay ngưá»i khác má»™t tuần. Anh nghÄ© bụng váºn may cá»§a mình đã đến. Anh là m má»i cách để có thể gây ấn tượng cho nhà chá»§ và bữa ăn hôm đó tháºt là tuyệt Lúc ra vá», ông Statler cảm Æ¡n Abel má»™t cách nồng nhiệt và cho anh mưá»i đô la. Nhưng rồi chỉ thế là hết. Abel nhìn theo khách Ä‘i ra phÃa cá»a ngoà i khách sạn, không biết là m thế nà o nữa.
Sammy, ngưá»i đứng đầu những tay hầu bà n, vá»— và o vai anh há»i:
- ông StaUer cho cáºu gì đấy?
- ông ấy khống cho thưởng tiá»n ư - Sammy nghi ngá» há»i.
- á»’ có chứ, - Abel nói. - Mưá»i đô la. - Anh đưa tiá»n cho Sammy.
- Khá đấy nhỉ, - Sammy nói. - TỚ đã tưởng cáºu định loè tá»›, Abel. Mưá»i đô la, vá»›i ông Statler như thế cÅ©ng là tất lắm đấy. CÓ lẽ cáºu đã là m cho ông ta phải cảm động.
- Không tôi có là m gì đâu.
Cáºu nói thế là sao?- Sammy há»i.
- Nhưng thôi, không quan trá»ng. - Abẹl đáp và định bá» Ä‘i.
- Khoan đã, Abel, có mẩu giấy nà y cho cáºu đây.
ông khách Ở bà n mưá»i bảy, ông Leroy muốn nói chuyện riêng vá»›i cáºu đấy.
VỠcái gì thế, Sammy?
Ai mà biết? CÓ lẽ ông ta thÃch đôi mắt xanh cá»§a cáºu chăng. .
Abel liếc nhìn ra bà n 17. Bà n đó chỉ dà nh cho những khách hiá»n là nh không đòi há»i gì và là khách vô danh nữa. Vị trà cá»§a chiếc bà n gần ngay cá»a ra và o bếp. Abel thưá»ng tránh không phục vụ bất cứ bà n nà o Ở cuối phòng.
- ông ta là ai thế Abel há»i. - ông ta muốn gì?
TỚ không biết, - Sammy nói và cÅ©ng không buồn ngẩng lên. - TỚ không quen tìm hiểu vá» lịch sá» Ä‘á»i sống cá»§a khách như cáºu. Cho hỠăn tá» tế, yên trà có tiá»n thưởng cà ng nhiá»u cà ng tốt rồi mong há» trở lại nữa, thế thôi. Cáºu có thể cho đó là triết lý đơn giản, nhưng vá»›i tá»› thế là tốt lắm rồi. CÓ lẽ Ở Columbia há» quên không dạy cho cáºu những cái cÆ¡ bản. Thôi, cáºu ra đó Ä‘i, Abel, và nếu được tiá»n thưởng thì mang ngay vỠđây
Abel nhìn và o cái đầu hói cá»§a Sammy, cưá»i rồi bước đến bà n 17. CÓ hai ngưá»i Ä‘ang ngồi Ở đó. Má»™t ngưá»i mặc chiếc áo ngoà i sặc sỡ mà Abel không thÃch lắm, ngưá»i kia ìà má»™t cô gái khá xinh đẹp có má»› tóc và ng xoăn mà anh Ä‘oán là bồ cá»§a ông khách và trong bụng nghÄ© thế nà o cÅ©ng được nghe khách phà n nà n vá» chuyện cái cá»a ra và o gần bếp, đòi phải đưa bà n Ä‘i chá»— khác để là m oai vá»›i cô gái tóc và ng kia. Không ai
thÃch ngá»i cái mùi trong bếp xông ra và những ngưá»i phục vụ Ä‘i ra Ä‘i và o khiến cánh cá»a báºt thình lình liên tiếp. Nhưng cÅ©ng không thể không dùng đến chiếc bà n đó, vì khách sạn thì rất đông ngưá»i ở, mà những ngưá»i New York vốn đã ăn quen Ở đây rồi há»… thấy nglrá»i lạ không bằng lòng. Tạỉ sao Sammy lại để anh phải đối phó vá»›i những khách có vẻ khó chÆ¡i như thế nà y? Abel từ từ bước đến bên ngưá»i khách mặc áo
sặc sỡ - Thưa ông muốn nói với tôi ạ?
- Äúng thế, - ông ta đáp bằng má»™t giá»ng miá»n Nam.- Tên tôi là Davis Loroy, còn đây là con gái tôi, Melame.
Abel quay sang nhìn đôi mắt xanh cá»§a cô ta, má»™t đôi mắt anh chưa từng thấy bao giá».
- Trong năm ngà y qua, Abel, tôi đã quan sát anh rất kỹ, - ông Leroy nói tiếp vá»›i giá»ng miá»n Nam lê thê ấy.
Nếu ai há»i vặn lại thì Abel sẽ phải thừa nháºn rằng anh chưa bao giỠđể ý đến ông Leroy mà chỉ cách đây năm phút má»›i biết.
- Tôi rất có ấn tượng vá» những gì đã trông thấy, Abel, vì xem ra anh là ngưá»i có hạng, có hạng tháºt sá»±, mà tôi thì vẫn chú ý đến những ngưá»i như váºy.
Ellsowrth Statler không chá»n những ngưá»i như anh thì tháºt là ngốc.
Abel bắt đầu nhìn anh Leroy kỹ hÆ¡n. Äôi má đỠhồng và chiếc cằm bạnh cá»§a ông ta khiến Abel nghÄ© ông ta không biết cấm rượu là gì. Những đĩa thức ăn trước mặt đã ăn sạch chứng tỠông ta ăn cÅ©ng rất khá»e. Nhưng cái tên đó cá»§a ông ta, bá»™ mặt cá»§a ông ta, như không có nghÄ©a gì vá»›i anh cả. Nếu là bữa ăn trưa bình thưá»ng, thì Abel đã có thể rất biết kỹ vá» lý lịch cá»§a bất cứ ai ngồi Ở ba mươi bẩy trong số ba mươi
chÃn chiếc bà n trong phòng Edward rồi. Nhưng hôm đó bà n ông Leroy ngồi lại là má»™t trong hai bà n mà anh không biết.
Vẫn cái giá»ng miá»n Nam cất lên.
Tôi không phải là má»™t trong những nhà đại triệu phú thưá»ng đến ngồi Ở mấy chiếc bà n trong góc cá»§a anh má»—i khi hỠđến Plaza đâu nhé.
Abel ngạc nhiên. Nếu là khách bình thưá»ng thì không ai có thể biết giá trị cá»§a những bà n khác nhau trong phòng ăn nà y.
- Nhưng tôi là m ăn cũng không đến nỗi tồi đâu. Thực ra, một ngà y kia khách sạn của tôi cũng sẽ có thể gây ấn tượng tốt được như khách sạn nà y, Abel.
Tôi tin chắc như váºy, thưa ông, - Abel nhẩn nha đáp.
Leroy, Leroy, Leroy. Cái tên nà y sao không nói lên Ä‘iá»u gì nhỉ.
Äể tôi nói thẳng cho anh biết nhé. Khách sạn đầu đà n trong số những khách sạn cá»§a tôi cần có má»™t ngưá»i phó quản lý má»›i phụ trách nhà ăn. Nếu anh quan tâm đến Ä‘iá»u đó thì khi nà o xong việc anh lên phòng gặp tôi.
ông ta đưa cho anh một tấm thiếp dầy.
- Xin cảm ơn ông - Abel nói và nhìn và o thiếp:
Davis Leroy. Công ty khách sạn Richmond, Dallas. Ở dưới có khẩu hiệu: Một ngà y kia mỗi bang có một khách sạn. Abel vẫn chưa thấy cái tên nà y của ông ta có nghĩa gì đối với mình.
- Tôi chá» gặp anh nhé, - ông khách miá»n Texas có chiếc áo sặc sỡ thân máºt nói.
- Xin cảm Æ¡n ông, - Abel lại nói. Anh mỉm cưá»i vá»›i Melanie. Mắt cô ta vẫn xanh và lạnh lùng như từ nãy đến giá». Anh quay trở lại chá»— Sammy, trong đầu nghÄ© ngợi.
- Anh có nghe thấy nói Công ty Khách sạn Richmond bao giỠkhông, Sammy?
CÓ chứ. Cáºu em tá»› đã hầu bà n Ở đó má»™t lần. Hình như há» có tám chÃn khách sạn gì đó Ở khắp miá»n Nam, do má»™t anh chà ng Ä‘iên rồ ngưá»i Texas quản lý nhưng mình không nhá»› rõ tên. Sao cáºu há»i thế? -
Sammy ngá»ng lên vá»›i vẻ ngá» vá»±c.
- Chả có lý do gì đặc biệt cả, - Abel nói.
- Vá»›i cáºu thì bao giá» cÅ©ng có lý do tất. Thế bà n 17 muốn gì? Sammy há»i.
- HỌ phà n nà n vỠtiếng ồn trong bếp. Chả trách hỠđược
- Váºy ông ta muốn thế nà o? Cho ra ngồi ngoà i hiên ư? ông ta tưởng mình là gì chứ, John D.Rockefeller chăng?
Abel để mặc cho Sammy đứng đó tÃnh toán và cà u nhà u, còn anh Ä‘i dá»n mấy chiếc bà n cá»§a mình cho nhanh. Rồi anh trở vá» phòng bắt đầu tìm hiá»u vá» Công ty Richmond. Chỉ gá»i Ä‘iện thoại Ä‘i và i nÆ¡i là anh đủ biết được hết. Äây là má»™t công ty tư nhân, có tất cả mưá»i má»™t khách sạn, cái lá»›n nhất là má»™t tòa nhà có 342 phòng sang trá»ng Ở Chicago, gá»i là Richmond Continental. Abel quyết định đến thăm ông Leroy và Melanie mà sẽ chẳng mất gì. Anh há»i số phòng cá»§a ông Leroy. ÄÓ là phòng 85, nhá» nhưng thuá»™c loại sang. Anh đến trước bốn giá», hÆ¡i thất vá»ng vì cô Melanie không có đó:
Hoan nghênh anh đến, Abel. Má»i anh ngồi.
Lần đầu tiên ká» từ hÆ¡n bốn năm ìà m việc trong Plaza, bây giá» Abel má»›i được ngồi như má»™t ngưá»i khách.
- Anh được trả lương bao nhiêu? - ông Leroy nói.
Câu há»i bất ngá» là m Abel sá»ng sốt.
Tôi được khoảng hai mươi lăm đô la má»—i tuần kể cả tiá»n thưởng.
- Tôi sẽ bắt đầu bằng trả anh ba mươi lăm mỗi tuần.
- ông muốn nói khách sạn nà o kia ạ? - Abel há»i:
- Nếu tôi Ä‘oán đúng, Abel, thì anh xong việc lúc ba rưỡi, và trong khoảng ná»a giá» sau đó là anh tìm hiểu vá» khách sạn, tôi nói váºy có đúng không ạ
Abel đã bắt đầu ưa ngay ông khách nà y. Anh bạo dạn đoán ngay.
- Khách sạn Richmond Continental Ở Chicago, phải không ạ?
- Tôi Ä‘oán đúng, và đúng cả vá» anh. - Davis Leroy cưá»i
Trên ngưá»i phó quản lý thì có bao nhiêu ngưá»i nữa - Abel nghÄ© tháºt nhanh.
- Chỉ có ngưá»i quản lý vá»›i tôi. Ngưá»i quản lý là má»™t ngưá»i cháºm chạp, dá»… thương và cÅ©ng gần vá» hưu. Tôi còn đến mưá»i khách sạn nữa phải lo. Anh sẽ chẳng gặp khó khăn gì lắm đâu. Tuy nhiên tôi cÅ©ng phải thú tháºt Chicago là chá»— tôi thÃch nhất. ÄÓ là khách sạn đầu tiên cá»§a tôi Ở miá»n Bắc. Melame Ä‘i há»c Ở đó nên tôi cÅ©ng mất nhiá»u thá»i gian Ở thà nh phố nà y. Anh đừng có mắc sai lầm cá»§a nhiá»u ngưá»i Ở New York là đánh giá thấp Chicago. HỌ thưá»ng nghÄ© Chicago chỉ là má»™t chiếc tem nhá» trên phong bì rất to, mà tá»± coi há» là chiếc phong bì.
Abel mỉm cưá»i.
- Lúc nà y khách sạn hÆ¡i xuống cấp má»™t chút, - ông Leroy nói tiếp. - Tá»± nhiên anh chà ng phó quản lý cá»§a tôi bá» Ä‘i, tôi cần có má»™t ngưá»i thay thế và hiểu biết công việc. Anh nghe đây, Abel, trong năm ngà y qua tôi đã theo dõi anh cẩn tháºn, và tôi biết là anh có thể thay thế ngưá»i đó. Anh có muốn Ä‘i Chicago không nà o?
- Bốn mươi đô la cá»™ng vá»›i mưá»i phần trăm lợi nhuáºn, tôi sẽ nháºn việc ngay.
- Sao? - Davis Leroy rất ngạc nhiên há»i. - Không có má»™t ngưá»i quản lý nà o cá»§a tôi ăn lương trên cÆ¡ sở lợi nhuáºn như thế cả. Những ngưá»i khác mà biết được như thế thì lôi thôi ngay.
- Tôi sẽ không nói cho ai biết nếu ông không nói, - Abel đáp.
- Bây giá» thì tôi biết là mình đã chá»n được đúng ngưá»i, dù cho anh ta mặc cả còn giá»i hÆ¡n cả má»™t ngưá»i Bắc Mỹ có sáu cô con gái, - ông ta vá»— tay và o thà nh ghế. - Tôi đồng ý vá»›i Ä‘iá»u kiện cá»§a anh, Abel.
ông có cần tham khảo gì thêm nữa không, thưa ông Leroy?
Tham khảo ư? Tôi biết rõ vá» lý lịch cá»§a anh từ khi anh rá»i Châu âu sang đây, cho đến lúc anh đỗ bằng kinh tế Ở Columbia. Thế anh tưởng mấy ngà y vừa qua Ở đây tôi là m gì? Nếu phải cần tham khảo nữa thì tôi đã không để anh là m ngưá»i đứng thứ hai
trong má»™t khách sạn tốt nhất cá»§a tôi như váºy.
Bao giỠanh bắt đầu là m việc được?
- Má»™t tháng nữa tÃnh từ hôm nay.
- Tốt. Tôi chỠđến lúc đó sẽ gặp anh, Abel.
Abel đứng dáºy. Anh thấy mình đứng thế nà y dá»… chịu hÆ¡n là ngồi ghế khách sạn. Anh bắt tay ông Davis Leroy, ngưá»i khách ngồi Ở bà n 17, chiếc bà n chỉ để cho những ngưá»i không ai biết đến.
* *
Rá»i thà nh phố New York và Khách sạn Plaza, ngôi nhà tháºt sá»± cá»§a anh kể từ sau khi rá»i lâu đà i gần Slonim, Abel cảm thấy bứt rứt trong lòng. Anh không ngá» có lúc phải chia tay như thế. Từ biệt George, Monika và các bạn Ở Columbia, anh thấy bịn rịn vô
cùng. Sammy và những tay hầu bà n khác tổ chức chiêu đãi tiễn anh đi.
- Rồi cáºu còn lên nữa chứ không phải chỉ có thế đâu, Abel Rosnovski, - Sammy nói và má»i ngưá»i cÅ©ng đồng ý như váºy.
Khách sạn Richmond Continental Ở Chicago nằm giữa Äại lá»™ Michigan, trung tâm cá»§a má»™t trong những thà nh phố phát triển nhanh nhất Ở Mỹ. Äiá»u đó khiến Abel rất hà i lòng. Anh rất nhá»› câu châm ngôn cá»§a Ellsowrth Statler nói rằng có ba Ä‘iá»u cá»±c kỳ quan trá»ng đối vá»›i má»™t khách sạn, đó là : địa Ä‘iểm, địa Ä‘iểm và địa Ä‘iểm. Nhưng Abel cÅ©ng phát hiện ra ngay rằng khách sạn Richmond nà y chỉ được có má»—i cái là địa Ä‘iểm thôi. Davis Leroy có nói rằng khách sạn Ä‘ang bị xuống cấp, nhưng như váºy là ông ta chưa nói đúng lắm. Desmond Pacey, ngưá»i quản lý, không phải má»™t ngưá»i cháºm chạp hiá»n là nh như Davis IJeroy nói, mà ông ta còn là má»™t anh chúa lưá»i nữa.
ông ta còn tá» ra không ưa Abel lắm. ông ta để cho anh phó quản lý má»›i cá»§a mình Ở trong má»™t căn phòng nhá» tà dà nh cho nhân viên khách sạn Ở bên kia đưá»ng, chứ không cho Ở ngay trong khách sạn.
Má»›i xem qua những sổ sách cá»§a Richmond, anh đã biết ngay rằng số khách hà ng ngà y chỉ dưới 40 phần trăm phòng, còn nhà ăn thì không bao giá» có đến ná»a số khách, mà nguyên nhân chÃnh là thức ăn không ra gì. Nhân viên phục vụ thì nói đến
ba bốn thứ tiếng gì với nhau nhưng hình như chẳng có ai trong số hỠthông thạo tiếng Anh. HỌ rõ rà ng rà ng không tỠra có chút gì hoan nghênh anh chà ng Ba Lan Ở New York nà y lên đây.
Anh không lấy là m lạ tại sao ngưá»i phó quản lý trước đây đã vá»™i vã bá» Ä‘i như váºy. Nếu như Richmond là khách sạn mà Davis Leroy cho rằng ông ta ưa thÃch nhất, thì Abel cÅ©ng lấy là m lo ngại cả mưá»i khách sạn còn lại kia lắm, dù cho ông chá»§ má»›i cá»§a anh có vẻ là ngưá»i lắm tiá»n nhiá»u cá»§a Ở Texas.
Nhưng trong những ngà y đầu Ở Chicago, cái tin hay nhất mà Abel biết được là : Melani Leroy là đứa con duy nhất của ông chủ.
|
 |
|
| |