Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 25-04-2008, 10:32 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 11

XÔNG XÃO GIá»®A ÄÀN LANG

Tôn Hạnh VÅ© và Äá»— Phi Hùng đứng ở thạch cấp trước gian đại sảnh Ä‘ang

đàm luận.

Äây là hai tên cÆ¡ trí nhất trong Trung Châu NgÅ© Tuyệt, được coi là bá»™

tham mưu cho cả bá»n.

Äá»— Phi Hùng nhìn ra ngoài trá»i Ä‘ang mưa lất phất thở dài nói: - Trá»i cứ

mưa mãi thế này…

Tôn Hạnh VÅ© cưá»i nói: - Trá»i mưa đâu phải không tốt? Chỉ có tâm tình

chúng ta là không tốt mà thôi.

Äá»— Phi Hùng nói bằng giá»ng lo lắng: - Äã bốn ngày mà công việc không

chút tiến triển…

Tôn Hạnh Vũ tỠra lạc quan hơn: - Có thể công việc tiến triển tốt chắc vì

tin tức chưa kịp truyá»n đến thôi!

- Hy vá»ng được như thế!

Tôn Hạnh VÅ© há»i: - Ngươi gặp lão nhị lúc nào?

Äá»— Phi Hùng nói: - Thì trong bữa cÆ¡m đó… chẳng phải chúng ta cùng ăn

với nhau ư?

- Không! Ta muốn nói sau đó ngươi có gặp lại hắn không?

Äá»— Phi Hùng lắc đầu đáp: - Vậy thì không. Äại ca muốn gặp nhi ca ư?

Tôn Hạnh Vũ gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi bỗng nhíu mày nói: - Không

biết vì lý do gì, nhưng ta chợt có linh cảm rất khó nói như đã có chuyện gì không

lành xảy ra… trước đây ta chưa từng có cảm giác như thế bao giỠcả.

- Có thể vì gần đây gặp nhiá»u biến cố nên đại ca suy nghÄ© nhiá»u má»›i sinh

cảnh giác đó.

Tôn Hạnh Vũ gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn đăm chiêu, xem ra hắn không

đồng tình với cách giải thích của lão ngũ.

Äá»— Phi Hùng há»i: - Sau bữa trưa tiểu đệ cÅ©ng không thấy tam ca đâu ca.

Chẳng lẽ hỠđi cùng với nhau?

Tôn Hạnh Vũ lắc đầu: - Không ăn cơm xong lão tam ra hậu viên luyện

búa.

Äá»— Phi Hùng chừng như muốn há»i thêm câu gì nhưng nén lại chỉ nói: - Äại

ca, nếu muốn biết nhị ca ở đâu thì cứ tìm ngưá»i há»i xem…

Tôn Hạnh VÅ© cưá»i nói: - Ngươi cÅ©ng Ä‘ang lo lắng đúng không?

Äá»— Phi Hùng gật gật đầu.

Vừa lúc đó một tên hắc y hán tử vội vã theo hành lang đi nhanh tới trước

mắt hai ngưá»i.

Tôn Hạnh Vũ nói với ngũ đệ: - Ngươi xem ta nói có sai đâu? Nhất định

kim bát đã có tin bồ câu chuyển vỠrồi!

Tên hắc y hán tử thi lễ xong cung kính đưa cho Tôn Hạnh Vũ một mảnh

giấy nhá» nói: - Äại gia, Cầu Hồn Tứ Quá»· lại có tin chuyển vá»â€¦

Hán tá»­ chính là Kim Bát, ngưá»i phụ trách việc phát và nhận tin bằng chim

đưa thư.

Äá»— Phi Hùng sốt ruá»™t há»i Kim Bát: - Có phải Cầu Hồn Tứ Quá»· báo tin đã

bắt được Hàn Phương rồi đúng không?

Kim Bát cúi mình đáp: - Dạ!

Äá»— Phi Hùng lại há»i: - Chúng hiện Ä‘ang ở đâu?

- Dạ theo tin báo thì suốt đêm qua chúng đã đưa ngưá»i vá» Duyệt Lai

Khách điếm...

Bây giá» Tôn Hạnh VÅ© đã Ä‘á»c xong mảnh giấy chợt nhìn Kim Bát há»i: -

Cầu Hồn Tứ Quỷ bất được Hàn Phương lúc nào mà không thấy viết trong thư?

Kim Bát cúi thấp ngưá»i đáp: - Dạ rạng sáng hôm nay…

Tôn Hạnh Vũ trừng mắt đáp: - Ta đã dặn kỹ các ngươi rồi, khi bắt được

ngưá»i phải lạp tức truyá»n tin vá» và báo cho ta ngay, tại sao bây giá» tin má»›i tá»›i?

Kim Bát ngẩng lên ngơ ngác nói: - Sáng nay đã có tin báo vỠmột lần, đệ

tử đã chuyển cho nhị gia rồi mà?

Tôn Hạnh Vũ mở to mắt quát: - Cái gì?

Kim Bát ấp úng: - Chẳng lẽ nhị gia không…

Tôn Hạnh VÅ© giận dữ ngắt lá»i: - Mau nói rõ ra xem!

Kim Bát cố trấn tĩnh nói: - Sáng nay, khi nhận được tin của Cầu Hồn Tứ

Quá»· dùng bồ câu truyá»n vá», ngoài ra Hắc Äịnh cÅ©ng báo vá» bằng cách đó hầu

như đồng thá»i, đệ tá»­ mang bẩm vá»›i đại gia, không ngá» dá»c đưá»ng gặp nhị gia ở

hoa viên…

Tôn Hạnh VÅ© sốt ruá»™t há»i: - Thế rồi nhị gia kêu ngươi đưa thư cho nó xem

đúng không?

Kim Bát vội vã gật đầu: - Chính thế!

- Rồi sau thế nào?

Kim Bát trả lá»i: - Nhị gia bảo đệ tá»­ quay vá» trạm cảnh giá»›i, nói rằng tá»±

mình sẽ đưa cho đại gia.

Tôn Hạnh Vũ lắc đầu: - Hắn không hỠđưa cho ta…

Kim Bát hoảng sợ nói: - Cái đó…

Äá»— Phi Hùng nhìn Kim Bát an á»§i: - Việc đó không trách ngươi được…

Rồi đưa mắt nhìn Tôn Hạnh Vũ.

Kim Bát vá»™i quỳ xuống dập đầu nói: - Äệ tá»­ hành sá»± bất cẩn không làm

tròn chức trách, xin đại gia trị tội.

Tôn Hạnh Vũ lắc đầu vung tay nói: - Ngươi đứng dậy đi!

Kim Bát còn dập đầu lần nữa.

- Äa tạ đại gia!

Tôn Hạnh VÅ© quát: - Äã bảo đứng lên!

Kim Bát lồm cồm đứng dậy.

Äá»— Phi Hùng chợt há»i: - Äại ca Hoắc Äịnh là ngưá»i nào?

Tôn Hạnh VÅ© dịu lại trả lá»i: - Hắn là má»™t trong ba tên thá»§ hạ mà ta phái

đi kiếm hành tích của Kim Bài Sát Thủ.

Äá»— Phi Hùng há»i: - Nếu tên ấy truyá»n tin hoả tốc như vậy thì chắc đã tìm

được Lộ Vân Phi ở đâu rồi?

Tôn Hạnh VÅ© nhìn Kim Bát há»i: - Ngươi có Ä‘á»c mẫu thư do Hoắc Äịnh

truyá»n vá» không?

Kim Bát vá»™i trả lá»i: - Dạ có!

Tôn Hạnh VÅ© gấp giá»ng: - Trong thư nói thế nào?

- Dạ... thư viết rằng Hoắc Äịnh đã tìm được Kim Bài Sát Thá»§ Lá»™ Vân Phi.

- Hắn bây giỠở đâu?

- Dạ ở Äông Bình Trấn. Thư viết rõ rằng lúc đó Lá»™ Vân Phi tá»›i đó cùng

hai tên huynh đệ cá»§a hắn là Hàn Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng và Xuyên Thành

Thử Tam Lang, nhưng sau khi đến trấn thì hai tên này đã bỠđi.

Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết rằng Äông Bình trấn chỉ cách Tôn gia trang chỉ có ná»­a

ngày đưá»ng.

Tôn Hạnh VÅ© há»i: - Nhưng cụ thể chúng ở khách Ä‘iếm nào?

- Bẩm! Hoắc Äịnh bảo tối qua chúng ở Cát Tưá»ng khách Ä‘iếm…

Tôn Hạnh VÅ© há»i: - Trong thư còn viết gì nữa?

Kim Bát trả lá»i: - Dạ… sau khi Hoắc Äịnh phát hiện ra Lá»™ Vân Phi và hai

tên huynh đệ tá»›i Cát Tưá»ng khách Ä‘iếm thì tăng cưá»ng theo dõi. Sau đó không

lâu sau hai tên Äinh Triệu Hùng và Tam Lang bá» Ä‘i. Hoắc định ở lại Cát Tưá»ng

khách Ä‘iếm theo dõi Lá»™ Vân Phi và lo chuyển tin vá», phái hai tên thá»§ hạ theo

dõi Äinh Triệu Hùng và Tam Lang nhưng chưa có tin tức…

Tôn Hạnh VÅ© há»i: - Không biết chúng Ä‘i vào hướng nào sao?

Kim Bát chợt nhá»› ra, hoảng sợ nói: - Äại gia trách tá»™i! Suýt nữa đệ tá»­

quên mất! Theo lá»i chúng thì Äinh Triệu Hùng và Tam Lang đến Thiên ÄÆ°á»ng

trấn.

- Còn gì nữa?

- Dạ hết rồi ạ!

Äá»— Phi Hùng nhíu mày nói: - Nhị ca giữ lại thư cấp báo vì lý do gì chứ?

Tôn Hạnh Vũ nói nhanh: - Hắn giữ lại cả hai mẫu thư chỉ vì tin tức do

Hoắc Äịnh báo vá» mà thôi…

Rồi lập tức quát to: - Ngưá»i đâu?

Hai tên hán tá»­ như đã chá» sẵn, vá»™i vàng chạy bổ tá»›i, cúi mình há»i: - Äại

gia có việc gì sai bảo?

Tôn Hạnh Vũ ra lệnh: - Nhanh chuẩn bị cho ta sáu con ngựa.

- Dạ!

Hai tên hán tử tuân lệnh chạy đi.

Tôn Hạnh VÅ© khoát tay Kim Bát cÅ©ng lui vá».

Äá»— Phi Hùng không nén há»i tò mò há»i: - Äại ca… tiểu đệ còn chưa hiểu

nhị ca giữ lại bức thư cá»§a Hoắc Äịnh để làm gì?

Tôn Hạnh Vũ nghiến răng nói: - Bởi vì hắn cho rằng chỉ dựa vào bản lĩnh

của mình có thể bắt được Lộ Vân Phi.

Äá»— Phi Hùng há»i: - NghÄ©a là má»™t mình nhị ca đến khiêu chiến vá»›i Lá»™ Vân

Phi hay sao?

Tôn Hạnh Vũ gật đầu: - Không sai!

Äá»— Phi Hùng kêu lên: - Làm sao lại mạo hiểm như thế chứ?

Tôn Hạnh Vũ “hừ†một tiếng nói: - Hiển nhiên hắn đã có dự định từ trước

nên sai bá»n tâm phúc dò la trạm tiêu cá»§a Kim Bát. Không phải tình cá» lão nhị

tình cỠđến gặp Kim Bát há»i vá» hai bức thư đâu!

Äá»— Phi Hùng nói: - Như vậy là nhị ca muốn độc lá»±c can thiệp này mà

không muốn chúng ta biết vì sợ bị ngăn cản…

Tôn Hạnh VÅ© lại “hừ†má»™t tiếng: - Cái dÅ©ng cá»§a kẻ sất phu thưá»ng làm

há»ng việc!

Äá»— Phi Hùng ngập ngừng há»i: - Theo ý đại ca thì lần này nhị ca xuất môn

hay dở thế nào?

- Thập tử nhất sinh!

Äá»— Phi Hùng không nói gì.

Hắn đã sớm có dự liệu như thế. Hơn nữa Tôn Hạnh Vũ rất ít khi tính liệu

sai. Äó chính là nhân tố quyết định cho Trung Châu NgÅ© Tuyệt tồn tại và hùng

bá cả vùng Lưỡng Hà suốt mưá»i mấy năm trá»i mà chưa gặp phải cảnh ngá»™ nào

đáng kể.

Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập.

Tôn Hạnh VÅ© ra lệnh cho Äá»— Phi Hùng: - Ngươi mau Ä‘i gá»i lão tam ra

đây!

Äá»— Phi Hùng còn há»i lại: - Äi ngay bây giỠư?

- Äúng thế!

- Chúng ta đến Äông Bình trấn giúp nhị ca phải không?

Tôn Hạnh VÅ© lắc đầu: - Không! Hắn Ä‘i từ sáng, mà bây giá» chiá»u rồi.

Nếu Lá»™ Vân Phi vẫn còn ở Cát Tưá»ng khách Ä‘iếm thì cuá»™c chiến cÅ©ng đã phân

định thắng thua sinh tử, chúng ta đến đó vô ích.

Äá»— Phi Hùng há»i: - Vậy thì đại ca định tá»›i đâu?

- Chúng ta đến “Duyệt Lai khách Ä‘iếmâ€.

Äá»— Phi Hùng ngÆ¡ ngác nhìn Tôn Hạnh VÅ© không hiểu.

Tên đại lão gia giải thích: - Lão nhị không chỉ giữ tin tức do Hoắc Äịnh

báo vỠmà còn cầm đi bức thư của Cầu Hồn Tứ Quỷ trong đó viết rằng Hàn

Phương đang bị quản thúc ở Duyệt Lai khách điếm. Nếu lão nhị khống chế

được Lộ Vân Phi thì không nói làm gì, nhưng giả sử bị thua, Lộ Vân Phi chẳng

khó gì mà tìm được hai bức thư đó. Ngươi nói hắn sẽ hành động thế nào?

Äá»— Phi Hùng đáp: - Hắn sẽ đến Duyệt Lai khách Ä‘iếm cứu Hàn Phương.

Tôn Hạnh Vũ gật đầu: - Chính thế! Bởi vậy chúng ta lập tức đến đó. Lộ

trình từ Äông Bình trấn đến Duyệt Lai khách Ä‘iếm ở Lạc Mã trấn cÅ©ng bằng từ

đây tá»›i đó. Nếu giả thiết trưá»ng hợp xấu nhất Lá»™ Vân Phi sát hại lão nhị thì

chúng ta vẫn còn hy vá»ng tá»›i đó trước hắn. Äể Lá»™ Vân Phi cứu Hàn Phương Ä‘i

thì coi như má»i công lao chúng ta bố trí mấy ngày qua đổ sông đổ biển hết.

Äá»— Phi Hùng nghe đại ca giải thích như vậy cÅ©ng biến sắc, dạ má»™t tiếng

chạy bổ đi tìm lão tam Qui Phủ Bạch Tùng Phong.

Tôn Hạnh VÅ© đứng lại má»™t mình, đưa mắt nhìn trá»i.

Bầu trá»i lúc đó cÅ©ng ước ám như nét mặt hắn!

x X x

Tiếng ngựa hí vang tung vó rầm rập trên quan lộ tung bụi bay mù mịt từ

trước Tôn Gia Trang phóng phóng vỠphía Lạc Mã trấn.

Có tới sáu con tuấn mã nhưng chỉ có ba kỵ sĩ.

Tôn Hạnh VÅ©, Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi Hùng má»—i ngưá»i dắt thêm má»™t

con ngựa có đầy đủ yên cương gò lưng trên bàn đạp phóng như điên.

Cả ba ngưá»i ra roi phóng hết tốc lá»±c không thương tiếc. Bởi vì đã có

ngưá»i dá»± phòng.

x X x

Chính ngá».

Ãnh dương quang hiếm hoi như nụ cưá»i cá»§a mỹ nhân tá»a ánh nắng xuống

mặt đất se se lạnh trong những ngày đầu xuân.

Lá»™ Vân Phi ngồi trong phòng ăn cá»§a Cát Tưá»ng khách Ä‘iếm nhưng vì chật

chỗ phải ngồi ở góc phòng cạnh cửa sổ. Giá như chàng vào đầu tiên thì cũng

chá»n nÆ¡i này vì có thể nhìn bao quát cả khoảng tiá»n viện và tìm được ánh nắng

thái dương.

Trong phòng đầy chật khách nhân.

Äây là khách Ä‘iếm lá»›n nhất ở Äông Bình trấn, không những đông đúc mà

còn rất tiện nghi.

Mấy ngày nay Lá»™ Vân Phi không há» nhấp môi má»™t giá»t rượu nào.

Chàng biết mình Ä‘ang trong tình trạng cấp bách đối phó vá»›i cưá»ng địch

nên phải giữ hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì chỉ một sơ xuất nhỠsẽ trả bằng giá rất

đắt.

Chàng không biết bất cứ tên nào trong Trung Châu Ngũ Tuyệt nhưng biết

rõ nhiá»u ngưá»i trong số nạn nhân bị năm tên này giết.

Từ thân thá»§ những ngưá»i bị giết mà dá»… dàng suy ra hung thá»§ lợi hại đến

thế nào.

Chắc là lúc này Trung Châu Ngũ Tuyệt đã phát hiện được hành tung của

chàng rồi.

Có lẽ nhiá»u ngưá»i băn khoan vì sao Lá»™ Vân Phi lại chá»n má»™t khách Ä‘iếm

lá»›n chỉ cách Tôn Gia Trang có vào trăm dặm, nhất định trong Ä‘iếm có ngưá»i cá»§a

Tôn Hạnh Vũ trà trộn hoặc ít nhất nằm trong vòng kiểm soát của chúng?

Nhưng Lá»™ Vân Phi chá»n khách Ä‘iếm này là có ý đồ.

Thứ nhất chàng không định hoàn toàn giữ kín tung tích.

Mặt khác địa hình ở đây không cho phép nhiá»u ngưá»i cùng động thá»§ và có

nhiá»u thông đạo.

Tối qua Lộ Vân Phi ngủ muộn.

Sau khi chia tay vá»›i Hàn Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng và Xuyên Thành

Thử Tam Lang thì đã tới canh ba.

Tam Lang quyết chí tìm nơi luyện kiếm và Lộ Vân Phi ủng hộ dự định

này.

Trong giang hồ hiểm ác, chỉ giá»i khinh công và bá»™ pháp mà không có bản

lĩnh để sẵn sàng trừng trị định nhân khi cần là một khuyết điểm lớn.

Trong những nghÄ©a vụ lá»›n lao cá»§a ngưá»i võ sÄ© là khi cần phải biết rút Ä‘ao

tương trợ để dẹp bất bình.

Nếu chỉ giá»i khinh công để bản thân dá»… dàng tẩu thoát thì có gì đáng nói?

Chàng còn đang nghĩ ngợi thì tên điếm tiểu nhị đã mang trà rượu tới.

Cũng lại một tên lạ hoắc.

Lộ Vân Phi vừa tới phòng ăn lớn thì đã gần trưa, khắp phòng chật ních chỉ

còn một bàn trống như cố ý để dành cho chàng.

Tên trưởng quầy lạ hẳn: hôm qua là một lão nhân mặt mũi từ hoà, nhưng

hôm nay là một trung niên hán tử vạm vỡ vẻ mặt hung ác.

Tuy vậy Lá»™ Vân Phi không lưu tâm nhiá»u lắm, bởi vì việc thay đổi trưởng

quầy trong má»™t khách Ä‘iếm là sá»± thưá»ng.

Nhưng thấy tên điếm tiểu nhị cũng lạ hoắc, chàng chợt nhíu mày suy nghĩ.

Chàng chợt có cảm giác rằng hình như mình đã đến nhầm một khách điếm

khác hoặc chỉ một đêm khách điếm đã đổi chủ.

Äặc biệt là tên trưởng quầy, thỉnh thoảng đưa ánh mắt sáng quắc và gian

sảo nhìn trộm chàng.

Lộ Vân Phi vẫn thản nhiên ăn uống.

Hiển nhiên chàng trước khi dùng món kiểm tra cẩn thận. Không có độc.

Xem ra sá»± thể không có gì khác thưá»ng.

Lá»™ Vân Phi vừa ăn vừa nhìn ra tiá»n viện đầy ánh dương quan rá»±c rỡ.

Chưa xong bữa, chợt từ thiá»n viện có má»™t ngưá»i Ä‘i nhanh vào.

Ngưá»i đó chừng ba mươi tuổi, tác tầm thước, tác phong nhanh nhẹn hoạt

bát.

Trung niên nhân mới vào giữa viện thì từ khách điếm có hai tên tiểu nhị

bước ra nghênh đón.

Lộ Vân Phi chợt la lên: - Quách kiệt hãy cẩn thận!

Chưa dứt lá»i trong tay hai tên Ä‘iếm tiểu nhị đã lá»™ ra hai ngá»n trá»§y Ä‘ao

nhằm hai bên sưá»n trung niên đâm tá»›i.

Trung niên nhân đó gá»i là Phi Cáp Quách Kiệt.

Quách Kiệt chẳng phải là bằng hữu của Lộ Vân Phi và hầu như hắn chẳng

có ai là bằng hữu.

Trong mắt Quách Kiệt chỉ có má»™t vật đáng giá là tiá»n.

Hắn là một tên thám tử chuyên nghiệp thu thập tin tức cho bất cứ ai trả

tiá»n cho mình.

Công việc này quả thật dễ dàng thế nhưng Quách Kiệt là một thám tử

xuất xắc. Bởi thế giá tiá»n cá»§a hắn đỠra cÅ©ng rất cao.

Lộ Vân Phi chỉ nói lên yêu cầu và chấp nhận ngay giá cả mà không mặc

cả.

Bởi vì chàng hiểu rõ giá tiá»n như vậy là rất xứng đáng.

Yêu cầu cá»§a Lá»™ Vân Phi là Ä‘iá»u tra vá» tình hình cá»§a Tôn Gia Trang.

Tiếng quát của Lộ Vân Phi vừa vang lên, Quách Kiệt đã nhún mình lao

vút đi.

Hai mũi truy đao của điếm tiểu nhị đâm sượt qua ngay dưới bàn chân!

Äồng thá»i Quách Kiệt tung cả song cước đá vào quai hàm hai tên tiểu nhị làm

cho má»—i tên bật ra má»™t phía, sau đó lướt ngưá»i vá» phía cá»­a sổ nÆ¡i Vân Phi Ä‘ang

ngồi.

Thân pháp của hắn thật điệu nghệ, phản ứng cũng thần tốc, xứng đáng liệt

vào hàng nhất lưu trên giang hồ.

ÄÆ°Æ¡ng nhiên không có bản lÄ©nh cao cưá»ng như thế thì không thể hoàn

thành xuất xác công việc đặc biệt là thám tử chuyên nghiệp.

Nhưng Quách Kiệt còn chưa tới cửa thì bỗng vang lên một loạt tiếng leng

keng, rồi hàng loạt mÅ©i ám khí châu vào ngưá»i hắn nào “Thoại thá»§ tiá»…nâ€, nào

“thấu cốt Ä‘inhâ€, nào “xạ hương châm†có tá»›i mưá»i mấy chiếc.

Quách Kiệt không hỠnao núng, phóng mạnh ống tay áo múa liên hồi kỳ

trận làm cho tất cả những mÅ©i ám khí bắn tá»›i Ä‘á»u bị chấn lạc cả xuống đất.

Gần như tất cả mấy chục thá»±c khách Ä‘á»u quay ra nhìn, ai nấy Ä‘á»u lắc đầu

thán phục.

Quách Kiệt tiếp tục hướng tới cửa sổ mà Lộ Vân Phi đang ngối, có lẽ nơi

đó an toàn nhất trong sảnh.

Chợt nghe Quách Kiệt thét lên một tiếng.

Một chùm ám khí còn dày đặc hơn bắn ra, lần này có thể Quách Kiệt

không đủ sức chấn lạc tất cả nên có mÅ©i bắn vào ngưá»i.

Lộ Vân Phi đứng phát lên định nhảy ra yểm trợ cho Quách Kiệt đang gặp

hiểm cảnh.

Chàng có lòng cứu Quách Kiệt nhưng tiếc rằng hành động đã muộn.

Khi Lộ Vân Phi vừa đứng lên thì từ trần gian phòng ngay trên đầu chàng

lộ ra một khoảng trống lớn, rồi hằng hà sa số ám khí từ đó châu xuống thành

một hình chóp giống như một tấm chụp thẳng xuống đầu!

Không những thế một số khách nhân trong phòng ăn cũng vung tay nhằm

Lộ Vân Phi phóng ám khí tới.

Lộ Vân Phi thét to một tiếng phất mạnh hai tay áo như vũ bão.

Song tụ vừa triển khai lập tức cưng cứng lại chẳng khác gì hai tấm khiên

che kín quanh mình. Bao nhiêu ám khí bay tá»›i đập vào ống tay áo Ä‘á»u nghe

leng keng như chạm phải sắt thép bật ngược hết lại rơi lả tả quanh bàn.

Không má»™t mÅ©i nào chạm vào ngưá»i Lá»™ Vân Phi.

Äồng thá»i cá»­a sổ bên cạnh lcp bị bật tung, má»™t nhân ảnh từ tiá»n viện vào.

Äó chính là Quách Kiệt.

Bấy giỠloạt ám khí đã dứt.

Lộ Vân Phi nhìn Quách Kiệt chợt nhíu chặt đôi mày kiếm.

Sưá»n và lưng Quách Kiệt có tá»›i bảy tám mÅ©i ám khí cắm vào, máu loan ra

ướt đẫm y bào.

Lộ Vân Phi nhìn kĩ, thấy sau một lúc máu đỠbiến thành tím đen.

ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ám khí có tẩn độc!

Quách Kiệt chao đảo má»™t lúc rồi cố trấn định, nhìn quay sang bên tả há»i: -

Ai?

Tên trưởng quầy bước lên má»™t bước trả lá»i: - Ta!

Trong tay hắn cầm một chiếc bàn tính. Chắc bàn tính là một bộ phận

được chế tạo đặc biệt để bắn ám khí giả trang làm bàn tính.

Quách Kiệt trừng mắt nhìn hắn há»i: - Ta muốn há»i tính danh ngươi.

Tên trưởng quầy đáp: - Hoắc Äịnh.

Rồi tay lắc lắc chiếc bàn tay phát tiếng leng keng, chứng tỠnó không làm

bằng gá»— tre thông thưá»ng mà được cấu tạo bằng sắt.

Quách Kiệt mắt long lên chỉ buông gá»n má»™t tiếng: - Tốt!

Rồi hướng snag Lá»™ Vân Phi nói: - “Thần Quyá»n†Quách Tưá»ng Khê hôm

nay đã rá»i khá»i trang từ sáng sá»›m, trên đưá»ng thu thập thêm má»™t số thuá»™c hạ

chính xác là đang tới đây.

Lá»™ Vân Phi gật đầu: - Äó là sá»± that.

Quách Kiệt tiếp: - Vì thế ta mới tới đây ngay để báo cho ngươi biết.

Lộ Vân Phi lại nói: - Ngươi đến chậm mất một bước.

- Nhưng ta đã cố hết sức đến nhanh nhất.

Lộ Vân Phi gật đầu: - Dù sao tại hạ cũng đa tạ sự tận tâm đó…

Quách Kiệt cưá»i thảm nói: -Bất cứ ngưá»i nào Ä‘á»u có phán Ä‘oán sai lầm.

Lá»™ Vân Phi lắc đầu đáp: - Äó không phải là lá»—i cá»§a ngươi.

Rồi rút ra má»™t chiếc “ thấu cố Ä‘inh†trên vai Quách Kiệt rầu giá»ng: - Xin

hãy tha lỗi vì thương thế của ngươi tại hạ đành bó tay.

Quách Kiệt cảm động đáp: - Ta biết. Lẽ ra ta nên kết giao bằng hữu với

ngươi.

Lộ Vân Phi không nói gì đưa mắt ái ngại nhìn đối phương.

Quách Kiệt nói thêm: - Trong Trung Châu Ngũ Tuyệt chỉ có một mình

Quách Tưá»ng Khê tá»›i đây thôi.

Äôi mắt Lá»™ Vân Phi rá»±c sáng lên: - Rất tốt! Lúc này tại hạ chẳng biết nói

gì hÆ¡n là má»™t lá»i cảm tạ tá»± đáy lòng.

Quách Kiệt nhìn chàng, hình như trong đáy mắt có gì đó rưng rưng rồi đột

nhiên quay phắt snag trái vút ngưá»i lên thẳng tên trưởng quầy giả mạo.

Hoắc Äịnh tuy bị bất ngá» nhưng phản ứng cá»±c nhanh. “Hừ†má»™t tiếng hai

tay giương cao chiếc bàn tính.

-Vút vút vút…

Bảy tám con tính từ bàn phát ra bắn thẳng tới Quách Kiệt.

Quách Kiệt không tránh.

-Phập phập phập…

Những mũi ám khí cắm đầy ngực hắn. Không trật một mũi nào!

Máu tuôn xối xả, nhưng Quách Kiệt vẫn lao thẳng tới, đôi bàn tay lắc nhẹ

đã thấy xuất hiện hai thanh Ä‘oản Ä‘ao nhằm giữa ngá»±c Hoắc Äịnh đâm vào.

Tên trưởng quầy vội tung bàn sắt lên đỡ.

“Choang†một tiếng hai mũi đao bị chiếc bàn tính chặn lại, Quách Kiệt

cũng hết đà đổ quỵ xuống.

Thế nhưng chỉ trong chá»›p mắt Quách Kiệt lại thu hết tàn lá»±c tung ngưá»i

lên, hai tay tiếp tục vung đao đâm vào…

Lần này thì Hoắc Äịnh không sao đối phó kịp và khoảng cách song

phương chỉ một vài thước và hoàn toàn không ngỠđối phương lại hành động

quyết liệt như vậy.

Hoắc Äịnh vung bàn tính theo bản năng nhưng chỉ cản được má»™t mÅ©i Ä‘ao,

còn mũi đao kia cắm phập vào ngực…

Vẻ mặc Hoắc Äịnh thẫn thá» vì kinh ngạc, chừng như không tin được mình

lại nhận kết cục vô lý như vậy.

Hắn cảm thấy chỗ trái tim nhói lên, đó là cảm giác cuối cùng.

Quách Kiệt nhìn thân xác Hoắc Äịnh từ từ đổ xuống, má»™t nụ cưá»i hiện

trên môi. Chỉ sau đó một lát, Quách Kiệt cũng thở hắt một hơi cuối cùng rồi ngã

xuống bên thi thể cá»§a cừu nhân, trên môi vẫn giữ nụ cưá»i mãn ý.

Trừ Lá»™ Vân Phi tất cả những ngưá»i có mặt trong phòng Ä‘á»u ngẩng ngưá»i

kinh hãi.

Giá như lúc đó chàng bá» Ä‘i thì đó là má»™t thá»i Ä‘iểm hết sức thuận lợi.

Nhưng Lá»™ Vân Phi vẫn đứng nguyên tại chá»— không có ý rá»i khá»i phòng.

Bởi vì chàng nhớ tới câu nói cuối cùng của Quách Kiệt: Trung Châu Ngũ

Tuyệt chỉ má»™t mình “Thần Chưởng†Quách Tưá»ng Khê tá»›i đây.

Äá»™t nhiên vang lên má»™t tiếng quát chấn động cả căn phòng: - Sát!

Tất cả má»i ngưá»i trong phòng Ä‘á»u đứng cả dậy cả loạt tiếng loạt soạt vang

lên không dứt, trong phòng sáu tên Ä‘iếm tiểu nhị và hai ba mươi thá»±c khách Ä‘á»u

rút binh khí cầm lăm lăm trong tay, mắt chòng chá»c nhìn Lá»™ Vân Phi.

Chàng hoàn toàn không ngạc nhiên vì Ä‘iá»u đó mà nghÄ© đến chuyện khác.

Việc Hoắc Äịnh ra lệnh và má»i ngưá»i răm rắp nghe theo là đúng.

Nhưng hắn đã chết, vậy ai đủ tư cách ra lệnh cho ba bốn chục ngưá»i trong

sảnh?

Chỉ có Quách Tưá»ng Khê má»›i có tiếng quát kinh nhân và uy lá»±c như thế.

Nhưng hắn ở đâu?

Lá»™ Vân Phi đưa mắt nhìn ra cá»­a, tiếng quát chính từ ngoài cá»­a truyá»n vào.

Nhưng không thấy ai bên ngoài cả.

Lộ Vân Phi cất bước hướng tới cửa.

Nhưng chân còn chưa chạm đất thì từ ba bá» bốn bên vang rá»n tiếng quát,

chúng nhân vây bá»c lấy chàng xuất binh khí tấn công.

-Vút vút vút!

-Keng keng!

Cùng má»™t lúc có tá»›i ba thanh Ä‘ao, hai mÅ©i kiếm và má»™t đôi “phong há»a

luânâ€.

Lá»™ Vân Phi cưá»i nhạt má»™t tiếng, song chưởng phát liên hoàn.

Bính khí đối phương còn cách xa chàng mấy tất thì đã có năm sáu nhân

ảnh bị trúng chưởng bay ra khá»i vòng vây.

Nhưng lớp này bị đánh bật thì lớp khác lại tràn vào.

Vẫn Ä‘ao, kiếm, “phong há»a luânâ€.

Lần đầu chàng chưa hạ độc thủ, nhưng lần này thì đã phát nộ.

Xuất năm sáu chưởng để đẩy lui áp lực, Lộ Vân Phi tung một cước làm

tên sá»­ dụng Phong há»a luân bị gục tại chá»— rồi phất tay áo trái cuốn bạt ba tên

hán tá»­ khác, đồng thá»i tay phải rút trưá»ng kiếm ra.

Không khí trong phòng như lạnh hÆ¡n má»i hoạt động cÅ©ng tạm thá»i ngưng

lại.

Lộ Vân Phi tay lăm lăm thanh kiếm nói: - Ta chỉ nói một lần thôi. Nếu ai

dám xuất thủ nữa ta quyết không lưu tình đâu.

Dứt lá»i đĩnh Ä‘acï bước ra phía cá»­a.

Chúng nhân dạt ra nhưá»ng đưá»ng không ai dám ngăn cản.

Nhưng Lộ Vân Phi mới đi được ba bước thì có tiếng quát vang lên,một

ngưá»i xông vào bổ Ä‘ao nhằm đỉnh đầu chàng chém xuống!

o O o
Tài sản của meongo75

  #12  
Old 25-04-2008, 10:34 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 12


ÄÓN ÄẦU “NGŨ TUYỆTâ€


Lộ Vân Phi trừng mắt nhìn tên hắc nhân đang dùng đao chém mình.

Bắt gặp ánh mắt đối phương, tên hán tá»­ chững ngưá»i lại giây lát nhưng

sau đó vẫn tiếp tục vung đao chém xuống.

Lá»™ Vân Phi nhếch mép cưá»i nhạt phát kiếm.

Ãnh sáng vừa lóe lên, huyết quang đã loan Ä‘á».

Nhưng chàng vẫn chưa hạ sát thủ.

Tên hán tá»­ vai bị đâm thá»§ng má»™t lá»—, thanh Ä‘ao rÆ¡i khá»i tay, bàn tay trái

ôm lấy vết thương lảo đảo lùi lại.

Thêm ba tên hán tử khác vung đao nhảy vào.

Lá»™ Vân Phi vẫn không dừng lại, trưá»ng kiếm Ä‘iểm ra ba lần. Ba tên hán

tử gần như cùng lúc rủ tay xuống buông rơi binh khí, trên vai phải bị kiếm đâm

phải giống hệt như thương thế của tên hán tử lúc đầu.

Kiếm chiêu cực kỳ thần tốc đến nỗi không ai kịp nhận ra Lộ Vân Phi xuất

kiếm thế nào, chỉ biết ngẩng mặt ra sau khi bá»n hán tá»­ mặt trắng bệch tay ôm

lấy vết thương lùi vá».

Lộ Vân Phi vẫn từng bước tiến lên, không hỠdừng lại.

-Veo veo!

Lại thêm hai ngá»n thương nữa đâm ra.

Lộ Vân Phi nhún chân tung một cước đá vào diện môn một tên hán tử

cầm thương làm mặt hắn nát bét, cả ngưá»i lẫn thương bay đập vào tưá»ng đánh

bịch rồi rơi xuống đất.

Äồng thá»i chỉ kiếm vào yết hầu tên thứ hai phất nhẹ má»™t cái.

Tên hán tá»­ chỉ “ực†má»™t tiếng, huyết từ cổ trào ra thành vòi dài rá»§ ngưá»i

xuống tá»­ mạng đương trưá»ng.

Lá»™ Vân Phi nhảy vút qua đầu đám ngưá»i, chốc lát đã đứng ở tiá»n viện.

Một tiếng quát vang lên: - Rất tốt!

Chính là thanh âm lôi động cá»§a ngưá»i trước đây đã ra lệnh “sátâ€.

Lộ Vân Phi từ từ quay lại.

Cách chừng hai trượng, một chiếc ghế thái y ỷ kê sát vách gian phòng ăn,

trên đó ngồi má»™t tên trung niên hán tá»­ lùn tịt và mập ú, da mặt Ä‘en nhẻm gồ ghá»

từng thớ thịt nung núc, trên cằm không một sợi râu.

Vì tướng mạo đặc biệt nên mặc dù nhiá»u ngưá»i chưa từng gặp “Thần

quyá»n†Quách Tưá»ng Khê nhưng thoạt nhìn ra đã biết vì danh tiếng và nhận

dạng hắn vang khắp thiên ha.ï

Lá»™ Vân Phi phóng mục quang vào Quách Tưá»ng Khê, ánh mắt như dao

chém.

Ãnh mắt Quách Tưá»ng Khê cÅ©ng phóng vào đối phương những tia tàn độc

và hung dữ.

Má»™t lúc, Lá»™ Vân Phi má»›i thốt há»i: - Các hạ là Quách Tưá»ng Khê?

Trung niên hán tử vẫn ngồi đáp: - Không sai!

Lá»™ Vân Phi há»i tiếp: - Trung Châu NgÅ© Tuyệt chỉ má»™t mình các hạ tá»›i đây

thôi?

Quách Tưá»ng Khê “hừ†má»™t tiếng phản vấn.

- Một mình ta chưa đủ sao?

Lá»™ Vân Phi tiếp: - Theo ta được biết thì mấy ngày nay ba tên kia Ä‘á»u có

mặt ở Tôn Gia Trang…

Quách Tưá»ng Khê gật đầu: - Chính Quách Kiệt đã đưa tin cho ngươi đúng

chứ?

- Phải! Tin tức của Quách Kiệt đưa bao giỠcũng chính xác.

- Cả lần này cũng thế!

Lá»™ Vân Phi lại há»i: - Vì sao ba tên kia không đến?

Quách Tưá»ng Khê thật thà đáp: - Vì ta chặn hết tin tức thá»§ hạ báo vá»

ngươi không cho ai biết cả.

Lá»™ Vân Phi nhíu mày há»i: - Các hạ làm thế vá»›i mục đích gì?

- Tôn Hạnh Vũ nói rằng nếu một mình ta thì tuyệt đối không phải là đối

thủ của ngươi.

Lá»™ Vân Phi nghÄ© thầm: - Xem ra giang hồ truyá»n ngôn trong Trung Châu

NgÅ© Tuyệt thì Quách Tưá»ng Khê nóng nảy nhất và cÅ©ng cao ngạo nhất quả

không sai. Xem chừng những Ä‘iá»u hắn nói ra Ä‘á»u là sá»± thật cả… đúng là hạng

thất phu… càng hay, dễ đối phó…

NghÄ© Ä‘oạn nói: - Các hạ hoài nghi lá»i Tôn Hạnh VÅ©?

Giá»ng Quách Tưá»ng Khê đầy đắc ý: - Bởi thế ta má»›i má»™t mình tá»›i đây!

- Phải! Quách Kiệt đã báo cho ta tin đó.

Quách Tưá»ng Khê há»i: - Vì biết rõ như thế nên ngươi má»›i dám ra đây gặp

ta?

Lộ Vân Phi gật đầu: - Ta thừa nhận!

Quách Tưá»ng Khê nghÄ© thầm: - Quả thật Kim Bài Sát Thá»§ không phải là

kẻ ngốc.

Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Các hạ có vẻ như không tá»± tin lắm…

- Tin gì?

- Bằng vào sức một mình các hạ có thể thắng được ta.

Quách Tưá»ng Khê nhướng mày há»i: - Sao ngươi lại nói thế?

Lá»™ Vân Phi cưá»i đáp: - Chính vì thế các hạ má»›i cho bá»n thá»§ hạ động thá»§

trước.

Quách Tưá»ng Khê đỠmặt chống chế: - Biết địch biết ta trăm trận trăm

thắng!

Lá»™ Vân Phi há»i tiếp: - Hiện tại các hạ có cầm chắc sẽ thắng ta không?

Quách Tưá»ng Khê lắc đầu: - Không hẳn…

Lá»™ Vân Phi nhìn đối phương dò xét má»™t lúc rồi chợt cưá»i nói: - Không ngá»

trong Trung Châu Ngũ Tuyệt lại có nhân vật giống như các ha.ï

Bởi vì trong số năm huynh đệ Quách Tưá»ng Khê là ngưá»i có diện mạo và

tầm vóc xấu xí nhất, bốn tên kia Ä‘á»u có vẻ thư sinh nên hắn rất úy kỵ khi bị khÆ¡i

ra Ä‘iá»u này.

Nghe Lá»™ Vân Phi nói hắn ức quá quát to: - Chá»› nhiá»u lá»i, chuẩn bị Ä‘i!

Lộ Vân Phi quả nhiên ngừng bặt không nói nữa.

Bá»n thá»§ hạ cá»§a Quách Tưá»ng Khê hÆ¡n ba chục ngưá»i đã ùa hết ra khá»i

sảnh, cả bá»n mai phục các nÆ¡i trong khách Ä‘iếm cÅ©ng Ä‘á»u lá»™ diện đứng thành

má»™t vòng quanh tiá»n viện chỉ chá» Quách Tưá»ng Khê hạ lệnh má»™t tiếng là xông

vào tấn công.

Tuy vậy trên mặt tên nào tên nấy lộ vẻ khiếp sợ.

Không ngá» Quách Tưá»ng Khê đứng lên, khoát tay ra lệnh: - Tất cả lùi hết

ra!

ÄÆ°á»£c lá»i như cất ghánh nặng khá»i vai, bá»n chúng nhân đệ tá»­ Ä‘á»u nhao

nhao lui lại.

Lá»™ Vân Phi cưá»i nghÄ© thầm: - Tên quái vật này ngồi cao hÆ¡n đứng… kể ra

mình khích mấy câu mà được việc, nếu không phải đối phó trước với mấy chục

tên kia cũng mệt...

Quách Tưá»ng Khê lại nhìn Lá»™ Vân Phi há»i: - Quách Kiệt đâu?

Lá»™ Vân Phi chỉ tay vào phòng: - Ở trong ấy. Äã thí mạng vá»›i Hoắc Äịnh

trong một chiêu cuối cùng.

Quách Tưá»ng Khê “hừ†má»™t tiếng: - Quả là má»™t ngưá»i đến chết cÅ©ng

không chịu thiệt thòi.

Lại cưá»i gằn nói thêm: - Dù sao hắn cÅ©ng là má»™t thám tá»­ không được

thành công cho lắm.

Lá»™ Vân Phi há»i: - Các hạ nói thế có ý gì?

Quách Tưá»ng Khê đáp: - Vì lần này hắn không do thám được má»™t tin quan

trá»ng nhất.

Lá»™ Vân Phi chợt động tâm há»i: - Sao biết được?

- Nếu hắn dò biết được tin này cho ngươi, chắc chắn bây giỠngươi đã đi

chỗ khác.

Lá»™ Vân Phi cố há»i: - Äi đâu?

Quách Tưá»ng Khê cưá»i không đáp.

Lộ Vân Phi vẫn kiên trì truy vấn: - Có chuyện gì thế nữa?

Quách Tưá»ng Khê vẫn nín lặng.

Lá»™ Vân Phi lo lắng nghÄ© thầm: - Không biết hắn bảo tin quan trá»ng nhất đó

là tin gì? Chẳng lẽ Hàn Phương đã rơi vào tayc húng? Hắn nói mình đi nơi khác

là nơi nào? Chẳng lẽ chúng đưa Hàn Phương đến một nơi nào đó? Nếu thế,

hiển nhiên tên quái vật này không bao giỠchịu nói…

Quách Tưá»ng Khê cưá»i nhạt rồi bước lên mấy bước, những tảng đá lót

đưá»ng dưới chân hắn Ä‘á»u vỡ tan.

Quả nhiên Thần Quyá»n Quách Tưá»ng Khê danh bất hư truyá»n ná»™i lá»±c vô

cùng thâm hậu.

Lộ Vân Phi thốt lên thán phục: - Hảo thân thủ!

Quách Tưá»ng Khê vẫn từ từ tiến lên không đáp.

Lộ Vân Phi bất giác nắm chắc độc kiếm.

Quách Tưá»ng Khê dừng lại cách đối phương chừng má»™t trượng cưá»i nhạt

há»i: - Lá»™ Vân Phi! Ngươi dám đấu tay đôi vá»›i ta không?

Lá»™ Vân Phi không chút do dá»± trả lá»i: - Không dám!

Quách Tưá»ng Khê thích chí cưá»i vang đến ná»—i những tảng thịt trên ngưá»i

rung rích từng đợt!

Lá»™ Vân Phi chỠđối phương dứt tiếng cưá»i nói: - Trên giang hồ ai chẳng

biết vÅ© khí cá»§a các hạ là quyá»n cước? Cứ xem bước chân nát đá phá thạch đủ

biết song quyá»n cá»§a các hạ chẳng thua gì sắt thép.

Quách Tưá»ng Khê thích chí lại cưá»i hô hô tràng dài nữa.

Lá»™ Vân Phi nói thêm: - Binh khí cá»§a các hạ là quyá»n cước, nhưng binh khí

cá»§a ta là kiếm. Nếu muốn các hạ cứ chá»n bất cứ binh khí nào để khá»i thiệt thòi,

còn tại hạ không muốn thiệt thòi.

Quách Tưá»ng Khê bá»—ng quát to: - Xuất kiếm!

Lá»i chưa dứt, nhân ảnh đã lao tá»›i trước mặt Lá»™ Vân Phi, song chưởng liên

hoàn đánh ra mấy quyá»n.

Chỉ chốc lát, Lá»™ Vân Phi đã thấy trước mắt lá»™ ra vô số quyá»n ảnh, hai

thành bốn, bốn thành tám, cứ thế nhân lên liên hồi kỳ trận không sao đếm hết.

Lần đầu tiên trong Ä‘á»i Lá»™ Vân Phi trông thấy má»™t ngưá»i có quyá»n pháp

thần tốc đến vậy.

Kiếm pháp của chàng cũng thần tốc đến kinh nhân, nhưng không tiếp kịp

đối phương ba mươi quyá»n.

Bởi vì kiếm cá»§a chàng chỉ có má»™t nhưng Quách Tưá»ng Khê lại có tá»›i song

quyá»n.

VỠđộ linh hoạt thì tay trái cá»§a Quách Tưá»ng Khê không thể nhanh hÆ¡n

tay trái Lá»™ Vân Phi, cả tay phải cÅ©ng thế. Nhưng cả song quyá»n tả hữu cùng thi

triển nên đương nhiên nhanh hơn kiếm.

Còn may là Lộ Vân Phi có kinh nghiệm đối địch, lại biết ứng biến linh

hoạt nên vừa núng thế chàng đã hoạch kiếm một vòng rồi nhảy lùi lại.

Chỉ trong vòng kiếm đó, chàng đã xuất tới ba bay hai mươi mốt kiếm một

vòng, tất cả Ä‘á»u nhằm vào đỉnh quyá»n cá»§a đối phương.

Thế nhưng song quyá»n cá»§a Quách Tưá»ng Khê hoàn toàn không chút

thương tổn.

Xuất xong hai mươi mốt kiếm, vẫn không sao ngăn được quyá»n thế cá»§a

Quách Tưá»ng Khê, Lá»™ Vân Phi buá»™c lòng phải lùi thêm bảy bước má»›i thoát khá»i

sự uy hiếp.

Quách Tưá»ng Khê luôn miệng quát to, quyá»n phát ra liên miên bất

tuyệt…

Lại thêm ba mươi quyá»n nữa.

Quyá»n phong rào rào như bão lốc khiến đất cát cuốn lên tung bụi mịt mù.

Lộ Vân Phi bị bức thoát hai lần, trước sau tới hai mươi bước tới sát điểm

moan.

Chàng lùi tá»›i đâu, bá»n ngưá»i đứng sau lưng hoảng hốt dạt ra đến đó.

Lộ Vân Phi lùi đến cửa điếm sảnh, kiếm vẫn xuất đối phó với Quách

Tưá»ng Khê, không cần quay lại vung tả chưởng đánh lùi làm cánh cá»­a vung ra,

tiếp đó quay ngưá»i nhảy vào trong tránh sau má»™t chiếc bàn.

Quách Tưá»ng Khê Ä‘oạt môn xông vào chỉ má»™t quyá»n đã đánh vỡ tan

chiếc bàn.

Lộ Vân Phi lập tức nhún mình nhảy lên triển khai kiếm thế từ trên không

công kích xuống đỉnh đầu đối phương má»™t lúc tá»›i mưá»i mấy kiếm.

Quách Tưá»ng Khê thất kinh vá»™i kéo má»™t chiếc bàn đưa cao lên đầu đỡ

kiếm.

-Phập phập phập…

Chỉ chớp mắt cái bàn đã bị băm nát.

Lại nghe rắc má»™t tiếng, Quách Tưá»ng Khê cầm hai chân bàn tước đôi

chiếc bàn thành hai mãnh đẩy mạnh lên.

Lá»™ Vân Phi vá»™i xà ngưá»i đáp xuống tránh độc chiêu này.

Ngay lập tức Quách Tưá»ng Khê đã lao bổ tá»›i.

Hai nửa chiếc bàn lao đi, một nửa bay lên mái làm gãy cả xà, một nửa va

vào một chiếc cột.

Trong tiếng rầm rầm như trá»i long đất chuyển mái nhà lắc lư, cá»™t nhà bị

đổ làm mái đổ xuống từng mảng rào rào, khói lửa bốc lên cuồn cuộn.

Thật là má»™t cảnh tượng không tiá»n khoáng hậu, chỉ má»™t mình Thần Quyá»n

Quách Tưá»ng Khê gây ra nhưng chẳng kém gì thiên binh vạn mã.

Lộ Vân Phi nhỠthân pháp linh hoạt mà lùi bên này, tránh bên kia nhưng

Quách Tưá»ng Khê vẫn bám sát, song quyá»n xuất như bảo táp.

Hai ngưá»i tá»›i đâu tan hoang tá»›i đó, bàn ghế biến thành những mảnh vụn,

xà cột đổ rào rào.

Lùi mãi, cuối cùng sau lưng Lá»™ Vân Phi đã là bức tưá»ng, Quách Tưá»ng

Khê cưá»i to nói: - Xem ngươi bây giá» còn lùi Ä‘i đâu nữa?

Lá»™ Vân Phi lùi thêm bước nữa lưng đã chạm vào tưá»ng.

Quách Tưá»ng Khê nghiến răng phát chưởng.

Lộ Vân Phi bất ngỠnhún mình lao vút lên không.

-Rầm rầm rầm rầm…

Bức tưá»ng bị quyá»n đánh thá»§ng lá»— chá»— thành má»™t đưá»ng hẳng từ dưới lên

cao theo nhân ảnh của Lộ Vân Phi.

Äặc biệt có hai quyá»n suýt nữa đánh trúng vào chân Lá»™ Vân Phi nhưng

chàng nhanh chân co lại nên quyá»n thế vẫn lạc vào khoảng không.

Quách Tưá»ng Khê vừa giận vừa tức thét lên Ä‘iên cuồng, quyá»n đánh ra

càng mãnh liệt.

Uỳnh má»™t tiếng, bức tưá»ng trúng quyá»n bị vỡ má»™t mảng lá»›n đổ ụp xuống

đồng thá»i lúc đó Lá»™ Vân Phi giẫm chân lên má»™t khúc xà nhằm má»™t mảng mái

ngói vỡ hoát nhảy vút lên.

Quách Tưá»ng Khê Ä‘iên cuồng phát chưởng vỡ hết mảng này tá»›i mảng

khác, cứ theo tiếng loạt soạt trên mái nhà đánh lên.

Lộ Vân Phi nhảy lên không chân chưa kịp chạm xuống mái nhà thì bị

quyá»n đánh tan buá»™c phải nhảy sang bean.

Cứ thế chàng di chuyển rất nhanh nhưng quyá»n cá»§a Quách Tưá»ng Khê

đánh ra cũng không chậm.

Chỉ phút chốc cả mái nhà đổ ập xuống.

Lộ Vân Phi vội vàng nhảy xuống đất.

Quách Tưá»ng Khê trông thấy băng qua mãnh tưá»ng vỡ lao theo.

Ngay bên ngoài tưá»ng là má»™t tiểu cảng , tiếp đến là hậu viện.

Hai ngưá»i má»™t tiến má»™t thoái vượt qua tiểu cảng tá»›i hậu viện thì Lá»™ Vân

Phi dừng lại không lùi nữa, chú mục nhìn đối phương.

Bắt gặp ánh mắt đầy sát khí đó, Quách Tưá»ng Khê cÅ©ng dừng lại.

Hai đối thủ đã hiểu rõ tâm ý của nhau, ở hậu viện là nơi sắp xảy ra trận tử

chiến.

Bấy giỠđám thá»§ hạ cá»§a Quách Tưá»ng Khê đứng cả trong tiá»n viện quan

sát trận chiến trong phòng

Tuy không nhìn thấy gì bên trong, nhưng chỉ nhìn thấy tưá»ng đổ ngói tan,

khói bụi bốc lên mù mịt cũng đủ hình dung cuộc chiến khốc liệt đến cỡ nào.

Khi căn phòng bị sập và hai đối thủ dồn nhau vỠhậu viện, dù không được

hiệu lệnh cá»§a Quách Tưá»ng Khê tất cả Ä‘á»u di chuyển dồn tá»›i.

Không ai nghĩ rằng có thể giúp được gì cho Nhị gia trong trận chiến khốc

liệt và kí dị như thế.

Chủ yếu là chúng bị cuốn hút vào một cuộc đối đầu xưa nay chưa từng

nghe từng thấy.

Sau khi gầm gầm nhìn nhau má»™t lúc Quách Tưá»ng Khê lập tức phát chiêu.

Lộ Vân Phi cũng xuất kiếm.

Lần này chàng má»›i bắt đầu xuất chiêu dị thức trong tuyệt há»c cá»§a mình,

bởi vì biết rằng đây là thá»i Ä‘iểm quyết định.

Quyá»n ảnh cá»§a Quách Tưá»ng Khê vẫn vây lấy đối phương như bức tưá»ng

dày đặc.

Chúng nhân đứng bên kia tiểu cảng thành một đám dày đặc căng mắt nhìn

không dám thở.

Xuất liá»n mưá»i lăm kiếm hóa giải quyá»n thế đối phương, Lá»™ Vân Phi bất

ngá» má»™t kiếm như chá»›p chỉ thẳng vào yết hầu Quách Tưá»ng Khê.

Quách Tưá»ng Khê cưá»i nhạt má»™t tiếng, quyá»n lập tức hoá thành chưởng

chập lại với nhau giữ chặt lưỡi kiếm.

Máu ở các ngón tay chảy ra.

Chỉ trong má»™t chiêu kiếm này Lá»™ Vân Phi sá»­ dụng ít nhất là mưá»i biến

hóa.

Nhưng Quách Tưá»ng Khê vẫn đủ sức giữ chặt lưỡi kiếm vào giữa hai nắm

tay như thép của mình, mũi kiếm đâm vào yết hầu chỉ vài phân nhưng không sao

nhích thêm một li nào nữa.

Vừa dùng song chưởng giữ thanh kiếm Quách Tưá»ng Khê tung chân phải

nhằm tiểu phúc đối phương đá tới một cái.

Phàm là ngưá»i luyện chưởng quyết bao giá» cÅ©ng kèm theo luyện cức,

Quách Tưá»ng Khê cÅ©ng không ngoại le.ä

Cước so vá»›i quyá»n tuy không lợi hại bằng nhưng má»™t cước xuất ra đủ nát

cây vỡ đá.

Quách Tưá»ng Khê vừa vận cước , ná»™i lá»±c liá»n bị phân tán, mÅ©i kiếm cắm

sâu thêm vào cổ há»ng vài phân nữa, máu chảy ra càng nhiá»u, nhưng chung quy

song chưởng vẫn giữ chắc lấy lưỡi kiếm như gá»ng kìm.

Lộ Vân Phi bấy giỠđã hiểu rằng tình thế của mình cũng rất nguy hiểm,

đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Nếu rút kiếm vá» thì không khó, nhưng trong trưá»ng hợp đó sẽ không sao

tránh được một cước của đối phương.

BỠkiếm thoát lui chỉ là cách an toàn nhất nhưng cũng coi như thừa nhận

thất bại trong cuộc đấu này.

Lộ Vân Phi quyết định không bỠkiếm..

Chàng vận công vào lưỡi kiếm.

Äá»™t nhiên nghe “coong†má»™t tiếng, thanh kiếm bị đứt ngang giữa lưỡi.

Thân thể Lộ Vân Phi lập tức được tự do, liến lách mình tránh được hữu

cước đối phương, đồng thá»i nhanh như Ä‘iện chá»›p lao lưỡi kiếm gãy xuyên qua

song chưởng Quách Tưá»ng Khê chá»c tá»›i yết hầu lần nữa. Quách Tưá»ng Khê

phản ứng cũng không chậm tay phải buông mũi kiếm gãy hoá thành chảo chộp

lấy cổ tay của đối phương.

Lộ Vân Phi thấy cánh tay đau nhói.

Nhưng cảm giác đó tan biến ngay, bởi vì chàng đã trông thấy máu từ cổ

há»ng Quách Tưá»ng Khê phun ra thành vòi, theo đó khí lá»±c cá»§a hắn cÅ©ng tiêu tốn

rất nhanh.

Tuy khí lá»±c tiêu tán nhưng chưa mất ngay được, Quách Tưá»ng Khê dốc

hết sức lực, tay trái còn cầm mũi kiếm gãy lao thẳng tới diện môn đối phương,

sau đó ngưá»i má»›i từ từ đổ xuống.

Lá»™ Vân Phi kinh hoàng nghiêng ngưá»i né tránh mÅ©i kiếm bay sượt qua

mang tai

Chàng vừa nghiêng ngưá»i, lưỡi kiếm rá»i khá»i cổ há»ng Quách Tưá»ng Khê

vạch má»™t đưá»ng dá»c theo thân ngưá»i làm rách má»™t mảnh ngá»±c áo, từ trong ngá»±c

áo bay ra hai mảnh giấy nhá» như hai cánh bướm chập chá»n má»™t lát rồi đáp

xuống nagy bên thi thể cá»§a Quách Tưá»ng Khê.

Lộ Vân Phi thở hắt một hơi, vứt thanh kiểm gãy đi rồi đột nhiên nhíu mày

cúi xuống nhặt lấy hai mảnh giấy.

Má»™t mảnh, Lá»™ Vân Phi Ä‘á»c thấy đó là tin tức do Hoắc Äịnh báo vá» cho

“đại gia†rằng mình đã phát hiện được Kim Bài Sát Thủ Lộ Vân Phi ở Cát

Tưá»ng khách Ä‘iếm và còn cá»­ thêm hai tên thá»§ hạ theo dõi hai tên huynh đệ Lá»™

Vân Phi là Hàn Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng và Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang tá»›i

Thiên đưá»ng trấn.

Lá»™ Vân Phi mỉm cưá»i vất tá» giấy Ä‘i, mở tá» thứ hai ra Ä‘á»c.

Mới lướt qua được mấy dòng Lộ Vân Phi chợt biến sắc.

Trên giấy viết rằng: - Hàn Phương đã bị bắt, hiện ở Duyệt Lai khách điếm

trong Lạc Mã trấn.

Lộ Vân Phi rung động trong lòng thầm nghĩ: - Hiện Hàn Phương đang bị

uy hiếp còn nữa là địch nhân đã phát hiện được hành được hành tích của Triệu

Hùng và Tam Lang. Việc không đáng lo vì với bản lãnh của Xuyên Thành Thử

Tam Lang , việc phát hiện và giải quyết hai tên do thám không phải là vấn Ä‘á»

khó. Äối phương không còn dấu vết muốn rìn được hai ngưá»i không phải dá»…

dàng. HÆ¡n nữa Äinh Triệu Hùng và Tam Lang không phải là mục tiêu cá»§a

Trung Châu Ngũ Tuyệt lúc này.

Lá»™ Vân Phi liá»n quyết định đến Duyệt Lai khác Ä‘iếm để giải thoát cho

Hàn Phương trước.

Chàng nhảy qua xác Quách Tưá»ng Khê Ä‘i ra cá»­a Ä‘iếm.

Bấy giá» bá»n thá»§ hạ cá»§a Quách Tưá»ng Khê trốn đâu mất không còn má»™t

mống.

Vả chăng đó không phải là Ä‘iá»u mà chàng quan tâm.

Ở bên trái tiá»n viện có bốn con tuấn mã buá»™c vào gốc cây.

Lộ Vân Phi chạy vào phòng ăn bấy giỠgần như đã bị phá hủy, lục tìm bên

trong mấy thi thể lấy được một thanh kiếm, sau đó mới lại chỗ buộc ngựa tháo

ra hai con.

Lộ Vân Phi nhác thấy mất tên hắc y hán tử thấp thoáng trong các phòng

khách Ä‘iếm, thấy chàng Ä‘á»u lá»§i Ä‘i hết.

“bá»n này như rắn mất đầu chẳng làm hại ai được nữaâ€.

Lộ Vân Phi nghĩ thế rồi nhảy lên lưng một con tuấn mã, tay dắt theo một

con khác nhanh chóng rá»i khá»i Cát Tưá»ng khách Ä‘iếm phi vá» Lạc Mã trấn.

Ra khá»i Äông Bình trấn, Lá»™ Vân Phi ngước lên nhìn trá»i lúc đó vừa chính

ngá».

Chàng thầm tính: - Từ đay tới Lạc Mã trấn cũng bằng từ đây tới Tôn Gia

Trang nếu phi hết tốc lá»±c thì mất chừng hai canh giá». Nếu ba tên còn lại trong

Trung Châu Ngũ Tuyệt chưa đến thì việc cứu Hàn Phương còn dễ, sau đó cùng

đến Hoàn Thuý Sơn Trang thương lượng với Ngạo Tiêu Sơn tìm cách đối phó …

chỉ sợ Trung Châu Ngũ Tuyệt đã tới trước rồi.

Äá»™t nhiên chàng nhá»› tá»›i câu nói cá»§a Quách Tưá»ng Khê: - Nếu Quách

Kiệt biết tin quan trá»ng nhất ngươi đã tá»›i nÆ¡i khác…

Thì ra tin quan trá»ng nhất là mảnh giấy thứ hai này.

Quả thật nếu biết chàng nhận được tin đó thì đã đi gấp đến Lạc Mã trấn từ

lâu.

Lá»™ Vân Phi nghÄ© rằng nếu Quách Tưá»ng Khê cho rằng đó là tin tức quan

trá»ng nhất thì tức là việc bắt Hàn Phương đối vá»›i Trung Châu NgÅ© Tuyệt rất

quan trá»ng, cho dù Quách Tưá»ng Khê chặn mất tin, trước sau gì bá»n kia cÅ©ng

biết và lập tức tới đó…

Nghĩ vậy, chàng thúc ngựa phi hết tốc lực.

o O o
Tài sản của meongo75

  #13  
Old 25-04-2008, 10:37 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 13

GIỬ TRỌN KHà TIẾT

Chừng giữa giỠmùi có ba kỵ mã phóng hết tốc lực vào Lạc Mã trấn.

Tôn Hạnh Vũ phi trước tiên, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, y phục ướt

đẫm dính bết vào ngưá»i.

Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi Hùng cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì, mồ hôi nhá»… nhại,

miệng thở phì phì không kém gì những con ngựa mà chúng đang cưỡi, cố sức

bám theo lão đại.

Ná»­a đưá»ng chúng đã đổi ngá»±a khác, cả ba con lúc trước vì kiệt sức đã ngã

quỵ dá»c đưá»ng.

Ba kỵ mã vào thành phi dá»c theo con lá»™ chính đến trước má»™t cánh cổng

lá»›n trên treo biển vá»›i chữ vàng lóng lánh: “Duyệt lai khách Ä‘iếmâ€.

Tôn Hạnh Vũ cứ phi thẳng vào cửa điếm, tới sảnh môn mới xuống ngựa,

ngay lập tức có ba tên hắc y hán tá»­ chạy tá»›i cúi ngưá»i cung kính chào.

Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi Hùng cÅ©ng xuống ngá»±a.

Ba tên hắc y hán tử vừa trong điếm chạy ra, một tên lưng đeo đôi “Bá

vương thuẫnâ€, má»™t tên mang vòng “Nhật nguyệt luân†còn tên thứ ba trên lưng

cắm má»™t chiếc “Thiên môn cônâ€.

Äó là ba tên còn lại trong “Cầu Hồn Tứ Quỷ†gồm lão đại Äổng Thưá»ng,

lão nhị Mã Phương Bình và lão tứ Hà Xung, còn lão tam Trương Phương đã bị

Hàn Phương bóp cổ chết đêm trước lúc giao chiến trong hoang miếu.

Tôn Hạnh VÅ© quét mắt nhìn ba tên hán tá»­ rồi cao giá»ng: - Äổng Thưá»ng!

Tên lão đại trong Cầu Hồn Tứ Quá»· bước lên má»™t bước cúi ngưá»i đáp: - Có

thuộc hạ!

Tôn Hạnh VÅ© há»i: - Trương Phương đâu?

Äổng Thưá»ng đáp: - Bẩm đại gia, khi vây bắt Hàn Phương, vì không thận

trá»ng nên lão tam bị tên đó hạ sát mất rồi.

- Còn ai nữa?

- Bẩm, hắn còn giết thếm một huynh đệ trinh thám và đánh bị thương một

huynh đệ khác…

Ãnh mắt Tôn Hạnh VÅ© chợt lóe lên tia ác độc, rít lên: - Tên há» Hàn đã cụt

mất tay phải mà còn lợi hại thật… hừ!

Rồi há»i tiếp: - Các ngươi để hắn đâu?

- Dạ, ở hậu viện.

- Có biến cố gì phát sinh không?

Äổng Thưá»ng lắc đầu: - Không!

Tôn Hạnh VÅ© lại há»i: - Xung quanh trấn có phát hiện ngưá»i nào đáng khả

nghi không?

- Bẩm không!

Tôn Hạnh VÅ© khoát tay: - ÄÆ°á»£c, dẫn đưá»ng!

Äổng Thưá»ng vâng mệnh quay ngưá»i Ä‘i sâu vào trong Ä‘iếm.

Tôn Hạnh VÅ©, Bạch Tùng Phong, Äá»— Phi Hùng lục tục vào theo, cuối cùng

là Mã Phương Bình và Hà Xung.

Ngay tên đó có hai tên hắc y hán tử từ trong điếm chạy ra dắt ba con ngựa

đi.

“Duyệt lai khách Ä‘iếm†lại khôi phục cảnh tượng thưá»ng ngày như không

có gì đặc biệt.

Khách Ä‘iếm này vốn thuá»™c sở hữu Trung Châu NgÅ© Tuyệt bởi thế ngưá»i

trong Ä‘iếm từ trưởng quầy, tiểu nhị hay bếp phu Ä‘á»u là thá»§ hạ cá»§a Trung Châu

Ngũ Tuyệt cả.

Tuy vẻ bá» ngoài vẫn bình lặng như ngày thưá»ng thật nhưng bên trong lại

ngầm ẩn sát cơ.

Qua khá»i tiá»n viện, tiếp đến là má»™t hành lang dài rồi đến má»™t cánh cá»­a

ước tối hình bán nguyệt phân cách giữa các viện nấp dưới tán lá rậm rì.

Äổng Thưá»ng vừa bước ra ngoài cá»­a thì bên trong có tiếng quát há»i: - Ai?

Äổng Thưá»ng vẫn không dừng bước trả lá»i: - Ta đây!

Tiếng quát lại vang lên: - Xưng danh hiệu ra!

Äổng Thưá»ng Ä‘i thêm mấy bước quát to: - Các ngươi không có mắt hay

sao đến ta mà cũng không nhận ra được…

Năm ngưá»i Ä‘i sau vẫn tiếp tục tiến lên qua khá»i khung cá»­a hình bán

nguyệt.

Chợt thấy bốn tên hán tá»­ từ trong má»™t lùm cây rậm bên tưá»ng viện bước

ra tay cầm cung ná».

Trông thấy ngoài Äổng Thưá»ng còn có Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi Hùng,

bốn tên hán tá»­ sợ hãi cúi gập ngưá»i xuống cung kính hành lá»….

Tôn Hạnh Vũ khoát tay: - Miễn lễ!

Rồi cá»­ bước Ä‘i theo Äổng Thưá»ng.

Cả bá»n Ä‘i tá»›i trước má»™t cá»­a phòng.

Bên trong cánh cửa hình bán nguyệt, cảnh tượng trông thật ước kịch và kỳ

bí, không phải cư phòng, lại càng không giống phòng trỠdành cho khách.

Chẳng những huyá»n bí mà còn có vẻ đáng sợ nữa.

Äoàn ngưá»i vừa đến cá»­a phòng thì lập tức có hai tên hán tá»­ đứng đợi sẵn

mở cửa ra.

Căn phòng rất rá»™ng, tưá»ng đối diện cá»­a chính đầy xích sắt, cùm và dây

trói cùng nhiá»u dụng cụ tra tấn, hoàn toàn giống má»™t nÆ¡i tra khảo phạm nhân

của pháp đình.

Hàn Phương hai chân bị cùm, còn xiá»ng thêm má»™t sợi xích sắt lá»›n Ä‘ang

ngồi ngoẻo đầu vào tưá»ng, tay không bị xích.

Cánh tay phải của Hàn Phương đã bị Liễu Cô Nguyệt chém đứt, còn bàn

tay trái vừa bị “Thiên Môn Côn†của Hà Xung đánh vỡ nát nên xích tay hay

không chẳng quan hệ gì lắm.

Mới chưa qua hai ngày mà vị đại hán đã gầy rộc đi chẳng còn ra hình

ngưá»i, mặt xanh mét như bị trá»ng bệnh nhiá»u năm, chỉ còn da bá»c xương trông

rất thảm.

Nghe tiếng bước chân Hàn Phương gượng mở mắt ra.

Vừa bước vào phòng cả Tôn Hạnh VÅ© và Äá»— Phi Hùng Ä‘á»u cau mặt vì

mùi uế khí nồng nặc rất khó chịu nhưng không ai nói gì.

Thoạt nhiên, Hàn Phương biến sắc nhưng lập tức khôi phục lại sự trấn tĩnh

thậm chí trên môi còn biểu lá»™ má»™t nụ cưá»i.

Mã Phương Bình và Hà Phương còn nhanh chóng đưa vào ba chiếc ghế rồi

nhanh chóng lui ra đứng ở cửa.

Tôn Hạnh VÅ© ra lệnh cho Äổng Thưá»ng: - Ngươi hãy ra ngoài kia coi sá»±

vụ, và nhớ canh phòng cho nghiêm mật!

Äổng Thưá»ng cúi ngưá»i: - Dạ!

Rồi lĩnh mệnh lui ra.

Bạch Tùng Phong tay vẫn cầm chiếc búa khai sơn cực lớn ngồi xuống

trước tiên, tiếp đó là Äá»— Phi Hùng. Còn Tôn Hạnh VÅ© bước tá»›i trước mặt Hàn

Phương.

Nụ cưá»i cá»§a Hàn Phương lập tức tan biến khi gặp ánh mắt Tôn Hạnh VÅ©.

Không phải cái nhìn cá»§a ngưá»i mà là tia nhìn cá»§a loài sói lang rắn rết,

hoàn toàn tương phản với dung mạo và phong thái hào hoa của hắn.

Cuộc tra khảo bắt đầu: - Ngươi là Hàn Phương lão đại trong Hoảng Tây

Song Nghĩa đúng không?

Hàn Phương lạnh lùng đáp: - Không sai!

Tôn Hạnh VÅ© chợt cưá»i nói: - Quả là má»™t hảo hán.

Hàn Phương không đáp, chỉ cưá»i nhạt.

Tôn Hạnh VÅ© lại há»i: - Chính ngươi đã giết Liá»…u Cô Nguyệt?

Hàn Phương gật đầu: - Chính là ta!

Tôn Hạnh VÅ© nhíu mày nói: - Theo ta biết thì ngươi và Giả Phụng Ä‘á»u

dùng đao chứ không dùng kiếm.

Hàn Phương ngắt lá»i: - Äao kiếm gì ta Ä‘á»u dùng cả.

Tôn Hạnh Vũ nhíu mày tỠvẻ ngạc nhiên: - Ngươi biết dùng kiếm nữa ư?

Hàn Phương “hừ†má»™t tiếng: - ÄÆ°Æ¡ng nhiên!

Tôn Hạnh Vũ cũng “hừ†một tiếng: - Cho dù ngươi dùng đao hay dùng

kiếm cũng không phải là đối thủ của lão tứ Liễu Cô Nguyệt, lại càng không đủ

bản lĩnh đâm hắn chết bằng một kiếm.

Hàn Phương giải thích: - Hắn võ công tuy cao cưá»ng nhưng lúc đó Ä‘ang

say rượu…

Tôn Hạnh Vũ lắc đầu: - Cho dù Liễu Cô Nguyệt say cách mấy, Hoảng

Tây Song Nghĩa các ngươi cũng không làm gì được hắn.

Hàn Phương cưá»i nhạt nói: - Ngươi tá»± phán Ä‘oán thế nào thì đó là việc cá»§a

ngươi thôi!

Tôn Hạnh Vũ trầm ngân khoảnh khắc.

Liá»…u Cô Nguyệt lúc đó uống nhiá»u rượu hay không và say đến mức nào

thì hắn không biết.

Hàn Phương thấy đối phương tỠra bần thần lại thêm: - Tình cảnh hắn lúc

bấy giỠgiết thật dễ như trở tay…

Hiển nhiên ý đồ của Hàn Phương là gánh hết trách nhiệm vỠmình để

khá»i liên lụy đến Ngạo Ngá»c Sương nên má»›i tìm cách thuyết phục để đối

phương tin chính mình là thủ phạm. Nhưng nói đến chỗ ấy, vị “Hoảng Tây Song

NghÄ©a†má»›i thấy mình lỡ lá»i nên ngừng bặt.

Äá»— Phi Hùng là kẻ giảo hoạt, hiểu ngay thái độ đối phương liá»n truy vấn

ngay: - Nếu đã dá»… dàng như thế sao Giả Phụng táng mệnh đương trưá»ng, còn

ngươi cũng bị chém cụt một tay?

Câu phản vấn đó rất xác đáng khiến Hàn Phương quẫn bách không biết

trả lá»i sao?

Tôn Hạnh VÅ© tiếp tục tra khảo: - Căn cứ vào những gì chúng ta Ä‘iá»u tra

được, lúc bấy giỠGiả Phụng đã chết, còn ngươi cũng gần như thế chỉ chỠhóa

kiếp nữa thôi!

Hàn Phương chống chế: - Äó chỉ là Ä‘iá»u các ngươi dá»± Ä‘oán!

Tôn Hạnh VÅ© cưá»i đáp: - Không phải phán Ä‘oán đâu chúng ta đã há»i các

nhân chứng hôm đó có mặt trên bỠđê, cả thảy có tá»›i ba mươi sáu ngưá»i lận.

Hàn Phương không nói gì, tự nhận rằng đệ tử của Trung Châu Ngũ Tuyệt

quá lợi hại.

Tôn Hạnh Vũ lại nói: - Dù các ngươi không có kiếm, nhưng có một thiếu

nữ lại mang kiếm. Ngươi thừa nhận chứ?

Hàn Phương đành phải công nhận: - Äúng thế nữ nhân kia mang kiếm

nhưng không biết đánh kiếm.

Tôn Hạnh VÅ© nhíu mày ngạc nhiên: - Äeo kiếm mà không biết dùng

kiếm?

Hàn Phương gật đầu: - Trong giang hồ đó là chuyện thưá»ng…

Äá»— Phi Hùng chen lá»i: - Vậy sao nữ nhân đó có thể đâm kiếm vào hậu

tâm Liễu tứ ca được?

Hàn Phương liá»n phá»§ nhận: - Không phải cô ta. Trong há»—n chiến Ä‘ao cá»§a

ta bị Liễu Cô Nguyệt chém băng mất nên ta đành dùng kiếm của cô ta.

Tôn Hạnh VÅ© cưá»i mỉa mai: - Tay phải dùng Ä‘ao cá»§a ngươi bị chém đứt

thế mà tay trái dùng kiếm chỉ một nhát đã đâm Liễu Cô Nguyệt, quả là thần

diệu. Ngay cả Kim Bài Sát Thủ Lộ Vân Phi chỉ sợ rằng cũng hổ thẹn không

được bằng ngươi.

Hàn Phương ngượng lưỡi không biết trả lá»i làm sao.

Äá»— Phi Hùng tiếp: - Nếu hung thá»§ là Lá»™ Vân Phi tất ngươi chẳng cần bao

biện cho hắn. Ngoài ra với bản lĩnh của ngươi, nhất định không giết được tứ ca.

Mau thừa nhận ai đã xuất một kiếm đó?

Hàn Phương nghe câu đó lòng chợt nhẹ đi, hiểu rằng như vậy là Ngạo

Ngá»c Sương đã tìm được Lá»™ Vân Phi và vị Kim Bài Sát Thá»§ đã bắt đầu hành

động.

Thấy thần tình cá»§a Hàn Phương, đột nhiên Tôn Hạnh VÅ© liá»n hiểu ngay

tâm ý, liá»n tá»± há»i: - Nữ hài kia có phải là đồng bá»n cá»§a Lá»™ Vân Phi không? Nếu

đúng thì đó là ai?

Hắn chợt dùng mấy ngón tay bóp chặt lấy trán lùi lại ngồi lên ghế.

Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi Hùng biết đại ca đã tìm ra được manh mối gì

đó. Mưá»i mấy năm sống bên nhau, đương nhiên chúng hiểu rõ tính cách cá»§a

nhau. Má»—i khi Tôn Hạnh VÅ© phát hiện được Ä‘iá»u gì, hắn Ä‘á»u có biểu hiện đó

và rất ít khi sai lầm.

Hàn Phương thấy thế cũng sinh lo. Tuy không biết thói quen của Tôn

Hạnh VÅ© nhưng thấy vẻ đăm chiêu đó, Hàn Phương Ä‘oán rằng hắn đã nghi ngá».

Một lúc sau, Tôn Hạnh Vũ chợt bỠtay xuống đập mạnh thành ghế rồi

đứng lên, nhếch mép tàn độc đến sát Hàn Phương nói: - Ngươi nghe đây, từ khi

Kim Bài Sát Thá»§ gây ra mấy vụ động trá»i, chúng ta dá»± định rằng nhất định rằng

sẽ có ngày đụng độ với hắn vì thế đã nắm chắc thân thế và hoạt động của Lộ

Vân Phi.

Tá»›i đó hắn đắc ý cưá»i.

Hàn Phương chưa hiểu hắn nói vậy có dụng ý gì?

Tôn Hạnh VÅ© lại tiếp: - Ngưá»i này tuy danh mãn thiên hạ nhưng bằng hữu

lại không nhiá»u. Trừ Hàn Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng và Xuyên Thành Thá»­

Tam Lang cùng ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm còn những ngưá»i khác có thể đếm trên đầu

ngón tay.

Hàn Phương vẫm chưa hiểu đưa mắt nghi hoặc nhìn đối phương.

Tôn Hạnh Vũ dừng một lúc lại tiếp: - Sau khi Liễu Cô Nguyệt chết có

mấy ngày những nÆ¡i nào ngươi từng Ä‘i qua ta Ä‘á»u nắm rõ như lòng bàn tay. Do

hành tích các ngươi, ta có thể xác định rằng ngươi chẳng phải chạy trốn mà đi

tìm ngưá»i.

Hàn Phương bấy giá» má»›i hiểu ra đối phương định chứng minh Ä‘iá»u gì,

trong lòng đột nhiên lạnh đi.

Tôn Hạnh Vũ dừng lại một lúc lại tiếp: - Trên giang hồ những nhân vật có

khả năng đối địch vá»›i chúng ta chỉ lưa thưa mấy ngưá»i. Thêm vào đó còn có

quan hệ với Lộ Vân Phi nữa, vì thế ta có thể chỉ đích danh…

Tôn Hạnh Vũ nhìn sâu vào mắt Hàn Phương như để xác định cân não,

cưá»i nói tiếp: - Còn má»™t Ä‘iá»u nữa, ngưá»i kia gần đây đã xuất hiện quanh khu vá»±c

này, ngươi biết ai rồi chứ?

Hàn Phương buá»™c miệng há»i: - Ai?

Tôn Hạnh Vũ chậm rãi rồi đáp: - Ngạo Tiêu Sơn!

Hàn Phương chẳng khác gì bị giáng một chưởng vào đầu choáng váng.

Tôn Hạnh Vũ đâu có bỠqua chi tiết ấy.

Hắn cưá»i tiếp giá»ng: - Ta biết ngươi nghÄ© gì rồi nhưng chưa hết. Ta muốn

nói tưá»ng tận hÆ¡n để ngươi hết đưá»ng chối cãi. Nữ nhân dùng kiếm đâm chết

Liá»…u Cô Nguyệt là độc nữ cá»§a Ngạo Tiêu SÆ¡n, Ngạo Ngá»c Sương không sai

chứ?

Hàn Phương kêu lên: - Không đúng!

Tôn Hạnh VÅ© cưá»i độc địa: - Cho dù đúng hay không thì bá»n ta cÅ©ng phải

bắt cho được cô ta để há»i kỹ.

Hàn Phương cố hết sức ngồi thẳng lên nói: - Cô ta không giết ngưá»i,

không can hệ gì vào vụ án. Các ngươi có quyá»n gì mà làm như vậy?

Tôn Hạnh VÅ© cưá»i há»i: - Nếu ngươi không muốn thế thì hãy khai hết sá»±

thật ra, thế nào?

Hàn Phương chợt cưá»i to nói: - Hô hô… Ngươi đừng tưởng từ miệng ta mà

biết được ai đã giết Liễu Cô Nguyệt. Các ngươi cứ tìm bắt nữ nhi của Ngạo

Tiêu SÆ¡n là Ngạo Ngá»c Sương gì đó Ä‘i! Việc đó đối vá»›i ta hoàn toàn không liên

quan gì cả.

Tôn Hạnh Vũ không nói gì, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Hàn Phương như

muốn tìm ra một chút giả tạo nào trong bộ mặt hốc hác nhợt nhạt kia, nhưng chỉ

thấy có nỗi thống khổ.

Câu nói vừa rồi của Hàn Phương khiến hắn do dự.

Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi Hùng cÅ©ng rừng mắt nhìn thẳng vào mặt Hàn

Phương đầy uy hiếp.

Nhưng con ngưá»i ấy giá» còn gì phải sợ nữa?

Hàn Phương bây giỠtrong lòng có được mối an ủi là đã trả được mối ân

tình cho Ngạo Ngá»c Sương.

Căn cứ vào những gì Tôn Hạnh Vũ tiết lộ, Kim Bài Sát Thủ đã bắt đầu

hành động, và Ngạo Tiêu Sơn đã xuất hiện trong khu vực quanh đây.

Có thể hỠđã hợp lực với nhau.

Như vậy Ngạo Ngá»c Sương sẽ không có gì đáng lo nữa.

Hàn Phương tin rằng hai vị đó sẽ trả được mối thù này cho mình.

Liá»n gắng sức quát lá»›n: - Liá»…u Cô Nguyệt là do Hàn Phương ta đây giết.

Äại trượng phu dám làm dám chịu. Ta chỉ còn cái thân này, muốn giết muốn mổ

gì cứ hạ thủ đi.

Tôn Hạnh VÅ© chợt cưá»i to má»™t tràng, rùng rợn và đáng sợ như tiếng thú dữ

trước con mồi sắp bị cấu xé.

Nếu má»™t ngưá»i không thấy bản tính thâm độc tàn bạo cá»§a tên ác ma này

tất vô cùng kinh ngạc, khó tin rằng má»™t ngưá»i có dáng vóc văn phong lại có nụ

cưá»i đáng sợ như vậy.

Giữa những tiếng cưá»i man rợ đó, Hàn Phương rú lên thê thảm, thỉnh

thoảng còn vang lên những tràng cưá»i khác nữa cá»§a Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi

Hùng, cÅ©ng man rợ không kém, tiếng cưá»i cá»§a những con ác thú khát máu.

Chúng tiến hành bức cung.

Tôn Hạnh VÅ© đã có bản lÄ©nh giết ngưá»i ba ngày ba đêm má»›i chết, đủ biết

sở trưá»ng tra tấn cá»§a hắn thiện nghệ đến đâu.

Hàn Phương có đủ bất khuất không?

Äối vá»›i những kẻ như Trung Châu NgÅ© Tuyệt thì bắt giết má»™t ngưá»i không

đáng băn khoăn.

Thế thì tại sao hắn phải quyết bắt đối phương thú nhận? Trong khi sự suy

luận của mình đã chín phần sự thật?

Có má»™t Ä‘iá»u đơn giản là nữ nhân không phải nhân vật bình thưá»ng, độc nữ

của Ngạo Tiêu Sơn lừng danh thiên hạ.

Trước khi mưá»i phần cầm chắc, kể cả Trung Châu NgÅ© Tuyệt cÅ©ng không

dám khinh xuất phạm đến Ngạo Tiếâu Sơn.

Ngạo Tiếu SÆ¡n nhất kiếm cá»­u hoàn danh trấn giang hồ, không phải ngưá»i

dễ đối phó.

Äó là cưá»ng địch duy nhất trước khi quyết định đối đầu Tôn Hạnh VÅ© thấy

cần phải tìm được bằng chứng xác đáng.

Bởi thế Hàn Phương mới phải chịu cực hình.

Tiếng rú thảm, tiếng cưá»i Ä‘iên loạn kéo dài chừng má»™t khắc sau đó tiếng

rên cá»§a ngưá»i xấu số nhá» dần, cuối cùng tắt hẳn.

Cùng lúc đó trong phòng lặng đi, thậm chí cả Duyệt lai khách điếm cũng

yên tÄ©nh dị thưá»ng.

Chừng sau một khắc nữa lại vang lên tiếng rú còn thê thảm hơn nhưng rất

ngắn vừa vừa phát ra đã tắt ngay.

Tiếp đó cửa phòng mở ra.

Tôn Hạnh VÅ©, Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi Hùng bước ra khá»i phòng Ä‘i

vỠphía cửa sau khách điếm.

Hai tên điếm tiểu nhị đã dắt ba con tuấn mã đợi sẳn ở đó.

Ba ngưá»i trên mặt không lá»™ biểu cảm gì lên ngá»±a ra khá»i cá»­a hậu theo

một con hẻm thông ra phố khác.

Ra tá»›i cổng chính, ba ngưá»i liá»n ra roi phi nước đại hướng ra ngoài trấn,

dáng vá»™i vàng như đã buá»™c Hàn Phương khai ra Ä‘iá»u mình muốn.

x X x

Chừng giữa giỠthân, một kỵ mã mình đầy phong sương dừng lại trước

Duyệt lai khách điếm.

Con tuấn mã mồ hôi ướt đẫm, vừa dừng lại đã hí vang lên một tiếng vẻ

mừng rỡ, chừng như vừa thoát khá»i má»™t quãng đưá»ng xa phóng nước đại.

Kỵ sỹ xuống ngựa nhìn lên tấm biển hiệu với bốn chữ mạ vàng lóa mắt

rồi cúi xuống phá»§i bụi đất bám vào mình, sá»­a lại y phục và trưá»ng kiếm cho

ngay ngắn.

Äó chính là Lá»™ Vân Phi.

Cánh cửa chính mở rộng nhưng quanh cửa không có ai, chàng dắt ngựa đi

thẳng vào bên trong.

Trên hành lang trước đại sảnh có một tên trưởng quầy và hai điếm tiểu nhị

đang nói chuyện huyên thuyên, chừng điếm hôm nay vắng khách.

Vừa thấy Lộ Vân Phi bước vào, cả hai cùng có vẻ sửng sốt.

Chỉ chốc lát, hai tên tiểu nhị đã chạy ra nghênh đón.

Một tên ngập ngừng nói: - Khách quan…

Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i: - Äây có phải là Duyệt lai khách Ä‘iếm hay không?

Cả hai đồng thanh đáp: - Chính phải!

Lá»™ Vân Phi lại há»i: - Trong toàn bá»™ Lạc Mã Trấn còn có Duyệt lai khách

điếm khác hay không?

- Không, chỉ có một Duyệt lai khách điếm này thôi!

Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Vậy thì ta tìm đúng chá»— rồi!

Rồi bảo một tên điếm tiểu nhị: - Tiểu nhị ca, buộc tạm cho ta con ngựa

dưới gốc cây, có gì cho nó ăn một chút với một chậu nước.

Tên điếm tiểu nhị nói: - Khách quan… xin tha lỗi… trong tiểu điếm đã

đầy khách rồi!

- Không sao ta không trỠlại đâu?

- Vậy khách quan có việc gì?

- Ta đến tìm ngưá»i hãy buá»™c tạm ngá»±a cho ta má»™t lát.

Tên điếm tiểu nhị ngần ngại một lát nhưng cũng dắt ngựa đi.

Tên thứ hai há»i: - Khách quan đến tìm ai vậy?

- Hàn Phương!

Tên điếm tiểu nhị ngơ ngác: - Trong bổn điếm có khách quan nào tên Hàn

Phương đâu?

Lá»™ Vân Phi đáp: - Äó là lão đại trong Hoảng Tây Song NghÄ©a, tối qua bị

đồng bá»n các ngươi bắt vỠđây.

Tên điếm tiểu nhị sửng sốt.

Lộ Vân Phi cứ bước thẳng vỠphía sảnh.

Tên điếu tiểu nhị dáng vẻ rất bối rối nhưng không biết làm thế nào đành

bước theo.

Tên trưởng quầy đã vào trong sảnh.

Tên điếm tiểu nhị chạy vào trước nói: - Trưởng quầy vị này muốn tìm một

ngưá»i là Hàn Phương nào đó…

Lộ Vân Phi nói: - Ta đã nói rằng tìm lão đại của Hoảng Tây Song Nghĩa

tối qua bị đồng bá»n các ngươi bắt vào đây.

Tên trưởng quầy kinh dị nói: - Khách quan… quả tình chúng tôi không

biết khách quan muốn nói gì?

Lá»™ Vân Phi ngưng mục nhìn tên trưởng quầy há»i: - Chẳng phải các ngươi

không phải ngưá»i cá»§a Trung Châu NgÅ© Tuyệt?

Bấy giỠtên điếm tiểu nhị buộc ngựa cũng mới vào. Cả ba ngơ ngác nhìn

nhau đầy kinh ngạc.

Lộ Vân Phi tự giới thiệu: - Ta là Lộ Vân Phi!

Cả ba Ä‘á»u biến sắc.

Lộ Vân Phi tiếp: - Chắc các ngươi không lạ gì cái tên đó?

Dứt lá»i đã chá»™p lấy áo má»™t tên tiểu nhị.

Tên này mặt tái mét.

Trưởng quầy vội lùi ra sau quầy kêu lên: - Xin khách quan hạ thủ lưu tình

có chuyện gì xin trước hết hãy nói rõ ra.

Lộ Vân Phi nhìn tên điếm tiểu nhị trong tay quát: - Nói!

Tên trưởng quầy vẫn léo nhéo: - Chúng tôi thật không biết Trung Châu

Ngũ Tuyệt cũng như Hoảng Tây Song Nghĩa nào cả!

Lộ Vân Phi giật mạnh ngực áo tên tiểu nhị nói: - Nói mau, Hàn Phương bị

giam giữ ở đâu?

Tên tiểu nhị sợ xanh mặt lắc đầu: - Tôi… thật không hiểu… khách quan

nói gì?

Lá»™ Vân Phi hàn giá»ng: - Há»i ngươi má»™t lần nữa, Hàn Phương bị giam ở

đâu?

Tên tiểu nhị chưa kịp trả lá»i thì Lá»™ Vân Phi răn Ä‘e trước: - Nếu ngươi nói

không biết lần nữa, ta sẽ chặt hai tay ngươi.

- Tôi…

Tên tiểu nhị vừa thốt ra một tiếng, đột nhiên trong tay phải đã lộ ra một

ngá»n chá»§y Ä‘ao nhanh như chá»›p nhắm ngá»±c Lá»™ Vân Phi đâm tá»›i.

Nhưng ngá»n Ä‘ao má»›i đâm á»›i giữa chừng thì tên tiểu nhị đã bị bắn lên nóc

nhà đánh bịch một cái rơi xuống đất nhưng may bám được vào thanh xà ngang.

Hắn định nhảy xuống nhưng thấy thanh xà cách mặt đất tới hai trượng nên

đành ngồi im thin thít giữa thanh xà run như cầy sấy.

Tên tiểu nhị kia cũng rút chủy đao ra nhưng thấy Lộ Vân Phi chỉ phất tay

thì tên đồng bá»n đã bay lên cao ba trượng nên hoảng hốt dừng tay lại.

Hắn chưa kịp trấn tĩnh thì thấy trước mắt hoa lên, Lộ Vân Phi đã sấn đến

xuất thủ thần tốc chộp ngang nhực áo mà hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

Tên này cũng kêu một tiếng vung chủy thủ đao đâm tới.

Lá»™ Vân Phi khẽ lách ngưá»i, tay vẫn giữ ngá»±c áo đối phương.

“Phập†một tiếng, mũi chủy đao đâm ngập cột nhà.

Lộ Vân Phi đầy mạnh một cái làm tên tiểu nhị bắn vào quầy hàng, đồ đạc

rơi vỡ tung tóe.

Chàng lạnh giá»ng há»i: - Bây giá» thì ngươi chịu nói rồi chứ?

Không ai trả lá»i.

Tên tiểu nhị đập vào quầy hàng mạnh quá có lẽ ngất đi.

Lá»™ Vân Phi quay sang tên trưởng uầy cưá»i nói: - Không ngá» ta dúi nhẹ

một cái mà làm hắn thẳng cẳng như thế…

Tên này lùi mãi vào góc quầy mặt tái mét.

Lá»™ Vân Phi tiếp giá»ng: - Bây giá» chỉ đành há»i ngươi vậy.

Tên trưởng quầy lấm lét nhìn quanh thấy tên trên xà run như cầy sấy, tên

dưới đất thì nằm thẳng cẳng, phía sau không còn chá»— lui, liá»n bái lia lịa nói: -

Xin Lộ đại hiệp tha mạng!

Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Trong ba đứa ngươi còn biết Ä‘iá»u đôi chút!

- Dạ… dạ…

Lá»™ Vân Phi quắc mắt Ä‘anh giá»ng: - Hàn Phương có phải bị giam ở đây

không?

Tên trưởng quầy tỠvẻ ngập ngừng.

Lộ Vân Phi quát: - Nói!

- Dạ! Äúng bị giam ở đây!

- Cụ thể chỗ nào?

- Dạ… Ở hậu viện!

Lá»™ Vân Phi há»i tiếp: - Ai canh giữ?

- Bẩm! Cầu Hồn Tứ Quá»· và mưá»i hai tên cung thá»§!

- Trung Châu Ngũ Tuyệt tới đây không?

- Bẩm không!

Lộ Vân Phi nhíu mày nói: - Lạ thật … làm sao lại chưa tới chứ? Chẳng lẽ

các ngươi còn chưa báo tin v�

- Chúng tôi… chúng tôi…

Tên trưởng quầy ấp úng mấy tiếng rồi ngừng bặt.

Lộ Vân Phi trừng mắt quát: - Các ngươi thế nào?

- Dạ …chúng tôi đã cho thư bồ câu chuyển tin vá». Chắc bây giỠđã nhận

được!

Lá»™ Vân Phi gật đầu lại há»i: - Tá»›i hậu viện như thế nào?

Tên trưởng quấy chỉ tay ra hành lang nói: - Theo hành lang này rẽ trái qua

hết tiá»n viện thì gặp má»™t cánh cá»­a hình bán nguyệt, qua khá»i cá»­a là hậu viện.

Lá»™ Vân Phi há»i: - Có phải rẽ nhiá»u chá»— không?

Tên trưởng quầy gật đầu: - Bốn chỗ. Hai lần rẽ phải, hai lần rẽ trái…

Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i: -Trí nhá»› ta kém lắm. Tốt nhất là ngươi dẫn đưá»ng

giúp.

Tên trưởng quầy ngập ngừng nói: - Tôi…

Lá»™ Vân Phi trừng mắt há»i: - Ngươi không nguyện ý?

Tên trưởng quầy vội đáp: - Không dám, xin tuân lệnh!

Lộ Vân Phi phất tay: - Nào đi!

Tên trưởng quầy ra khá»i quầy hàng Ä‘i ra cá»­a.

Lộ Vân Phi nhìn lên trên xà nhà phất tay.

Một luồng kinh phong cuốn tên tiểu nhị rơi uỵch xuống đất, kinh sợ kêu

lên một tiếng lồm cồm đứng dậy.

Lá»™ Vân Phi xuất liá»n mấy chỉ phong bế nguyệt đạo cá»§a hắn.

Tên trưởng quầy quay lại, thấy vậy run giá»ng kêu lên: - Xin… Lá»™ đại

hiệp…. Hạ thủ lưu tình…

Lộ Vân Phi đáp: - Ta chỉ phong bế nguyệt đạo của hắn thôi, đừng làm

toán lên kẻo kinh động ngưá»i khác!

Rồi cùng bước ra theo hắn ra khá»i sảnh, vừa Ä‘i vừa há»i: - Trong Ä‘iếm có

tất cả bao nhiêu ngưá»i?

Tên trưởng quầy đáp: - Cả thảy ba mươi ngưá»i.

Lá»™ Vân Phi nhìn quanh nói: - Cứ xem trong Ä‘iếm có nhiá»u tiểu viện, đại

viện, tá»›i mấy chục phòng ít ra phải trỠđược bảy tám chục ngưá»i…

Tên trưởng quầy ậm Ỡkhông đáp.

Lá»™ Vân Phi há»i: - Số còn lại Ä‘i đâu cả?

- Tất ca Ä‘á»u được lệnh Ä‘i dò thám tin tức vá» Lá»™ đại hiệp cả rồi.

Rồi gượng cưá»i nói thêm: - Lẽ ra chúng ta ở đây thì hÆ¡n.

Lá»™ Vân Phi cưá»i đáp: - Ngay cả ta còn không ngá» mình tá»›i đây thì chúng

làm sao biết được mà ch�

Tên trưởng quầy thở dài nói: - Giá như Cầu Hồn Tứ Quỷ không bắt Hàn

Phương Ä‘em vỠđây chỉ e hiện tại trong Ä‘iếm vắng hoe chỉ còn lại mấy ngưá»i.

Lá»™ Vân Phi lại há»i: - Những ngưá»i trong Ä‘iếm hiện tại có lẽ võ công cao

nhất là Cầu Hồn Tứ Quỷ đúng không?

Tên trưởng quầy gật đầu: - Dạ!

- Thế nào ta cũng được khai nhãn giới…

Tên trưởng quầy chợt quay sang nhìn Lộ Vân Phi nói: - Tiếc rằng trong

lúc vây bắt Hàn Phương một tên đã bị Hàn Phương giết chết.

- Thế là tốt!

Bấy giá» hai ngưá»i Ä‘i hết dãy hành lang, tiếp theo là con đưá»ng rải đá dẫn

đến một cánh cửa hình bán nguyệt.

Chỉ thấy bên trong cửu tối hun hút.

Tên trưởng quầy vừa bước vào cửa thì có tiếng quát vang lên: - Ai?

Tên trưởng quầy vội đáp: - Ta đây!

Một tên hắc y nhân từ trong vòm cây bước ra nói: - Thì ra là Mã trưởng

quầy!

- Phải chính ta!

Rồi bước vào hậu viện.

Lộ Vân Phi bám sát theo sau.

Nhưng vừa được mấy bước, Mã trưởng quầy đột nhiên ngã sấp xuống lăn

đi mấy vòng thét to: - Giết hắn đi!

Biến cố xảy ra quá bất ngá», Lá»™ Vân Phi vừa định chá»™p tá»›i thì ngay lúc đó

tên từ hai phía bay tới rào rào.

Nguyên là khi mới bước qua cửa Mã trưởng quầy đã nháy mắt cho tên hắc

y nhân mà Lộ Vân Phi ở sau không nhìn thấy.

HÆ¡n nữa mưá»i hai tên cung thá»§ bố trí ngay trong các lùm cây rá»™ng hai bên

cửa luôn luôn trong trạng thái sẵn sàng được lệnh là phát tên ngay.

Lộ Vân Phi vừa định chộp tới tên Mã trưởng quầy thì tên đã bay tới,

chàng phản ứng rất nhanh cũng nằm xuống xoay mấy vòng vừa rút kiếm rồi

đứng lên.

Kiếm quang vừa lóe sáng, bao nhiếu tên bắn tá»›i Ä‘á»u bị gạt rÆ¡i hết.

Chàng vừa rút kiếm, vừa thét to một tiếng nhảy vút lên cao tới ba trượng

nhảy thoát ra khá»i vùng tên.

Từ trên không, Lộ Vân Phi lại thi triển thân pháp Thiên Mã hành không

lướt tới thêm ba trượng đáp xuống ngay trước mặt tên Mã trưởng quầy chỉ cách

có năm thước.

Bá»n cung thá»§ không dám bắn tá»›i nữa.

Mã trưởng quầy nghe tiếng gió liá»n quay ngoắt lại, trong tay đã xuất hiện

má»™t đôi Nhật Nguyệt hoàn phân làm hai bên tả hữu đánh vào hai sưá»n Lá»™ Vân

Phi.

Xem ra thân thá»§ Mã trưởng quầy không phải hạng tầm thưá»ng.

Lá»™ Vân Phi xuất má»™t kiếm đánh bạt hai chiếc vòng ra, cưá»i nói: - Xem ra

thân thủ của ngươi không kém, thế mà làm một tên trưởng quầy thôi sao?

Mã trưởng quầy đáp: - Trưởng quầy ở đây vốn là ngưá»i khác.

Vừa nói xong câu đó thì đôi Nhật Nguyệt hoàn đã tiếp tục công vào một

lúc tới hai mươi chiêu.

Lá»™ Vân Phi vừa đưa kiếm hóa giải vừa há»i: - Như vậy ngươi là má»™t trong

Cầu Hồn Tứ Quỷ?

Mã trưởng quầy tiếp tục mấy chiêu đáp: - Không sai!

Lá»™ Vân Phi phất kiếm há»i: - Quí tính đại danh?

- Mã Phương Bình.

Lá»i chưa dứt, Nhật Nguyệt hoàn lại công tiếp mưá»i mấy chiêu.

Lộ Vân Phi xuất ra một kiếm khóa chặt đôi vòng thép lại rồi bật mạnh

khiến đôi hoàn bung ra, tiếp đó dấn vào một kiếm.

Mã Phương Bình hối hoảng nhảy lui, cúi xuống nhìn xuống ngực thì thấy

áo thá»§ng má»™t đưá»ng dài tá»›i năm tấc sướt cả da.

Lộ Vân Phi lại sấn tới chỉ kiếm vào đối phương nhưng không hạ thủ.

Mã Phương Bình lùi dần, trán đổ mồ hôi.

Lá»™ Vân Phi lạnh giá»ng há»i: - Có phải vừa rồi ngươi trả giá như vậy để cố

tình nhử ta vào đây không?

Mã Phương Bình vung Nhật Nguyệt hoàn đánh ra sáu bảy chiêu rồi lùi

nhanh ba bước nói: - Nếu đổi ngưá»i khác thì ngươi tất đã bá» mạng vì loạn tên

rồi!

Lá»™ Vân Phi “hừ†má»™t tiếng há»i: - Cầu Hồn Tứ Quá»· chỉ có má»™t mình ngươi

ở đây?

Mã Phương Bình trả lá»i lấp lá»­ng: - Phải thì sao? Không thì sao?

- Sao không gá»i chúng hiện thân hết ra, còn chá» gì nữa?

- Ta không vội, ngươi vội gì chứ?

Lá»™ Vân Phi nói: - Bá»i vì nhiá»u lắm ngươi chỉ cá»± được 30 chiêu nữa là táng

mạng, mau gá»i bá»n huynh đệ ngươi ra tiếp ứng trước khi quá muá»™n.

Mã Phương Bình lại vung đôi vòng lên công vào mưá»i mấy chiêu.

Lá»™ Vân Phi cưá»i nhạt má»™t tiếng, trưá»ng kiếm trấn lui binh khí đối phương

rồi nhằm yết hầu Mã Phương Bình đâm tới.

Äá»™t nhiên có tiếng quát: - Xem chiêu!

Cùng lúc một đôi Bá vương thuẫn nhằm mũi kiếm Lộ Vân Phi ép xuống.

o O o
Tài sản của meongo75

  #14  
Old 25-04-2008, 10:39 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 14


HÀN PHƯƠNG THOÃT NGỤC


May Lộ Vân Phi rụt tay lại kịp, vung kiếm lên chém đứt ngay lưỡi đao sát

tận cửa, sau đó giật tung cửa xông vào.

Má»™t tên hắc y hán tá»­ còn loay hoay rút thanh Ä‘ao bị chém đứt khá»i cá»­a,

còn tên khác từ phía bên hữu bổ đao chém xuống vai phải Lộ Vân Phi.

Chàng liá»n cung kiếm gạt thanh Ä‘ao đồng thá»i vung cước đá vào tiểu phúc

tên hán tử.

Tên này “há»±c†má»™t tiếng bắn tít sang tận bức tưá»ng đối diện rÅ© ngưá»i

xuống.

Tên hán tá»­ nhảy hai bước đến sát tưá»ng dí thanh Ä‘ao đã bị chém đứt tận

gần chuôi vào cổ má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng dá»±a lưng vào tưá»ng.

Ngưá»i kia y phục rách nát khắp ngưá»i đầy máu da mặt trắng nhợt lá»™ ra

xen lẫn giữa những vết bầm đen, nửa ống tay áo bên phải bay phất phơ, hai chân

bị cùm còn tay trái bị xích vào tưá»ng.

Vẻ mặt ngưá»i đó lá»™ vẻ thống khổ, hai mắt hé mở, thần trí có vẻ ná»­a mê

nửa tỉnh vì bị dí đao vào cổ mà không có phản ứng gì.

Hắc y hán tử hét lên: - Nếu tiến thêm một bước nữa ta sẽ đâm thủng yết

hầu tên hỠHàn ngay.

Tiếng quát run run, thanh đao cụt trong tay cũng run run, xem chừng

không phải là ngưá»i can đảm.

Lộ Vân Phi đành dừng lại, mắt đăm đăm nhìn tên hắc y hán tử.

Chàng thầm suy tính: - Ngưá»i kia đích thị là Hàn Phương rồi. May tên này

cầm thanh đao gãy không đáng sợ, nhưng dù thế thanh đao chỉ tẳng yết hầu chỉ

cần chá»c vào cÅ©ng đủ làm Hàn Phương mất mạng…

Chàng không cần quan tâm đến tên hán tử kia vì biết rằng ít nhất sau vài

khắc nữa hắn mới cử động được.

Hắc y hán tá»­ thấy Lá»™ Vân Phi dừng lại quát lên: - Ra khá»i phòng ngay.

Lá»™ Vân Phi lạnh giá»ng đáp: - Äao ngươi không đấu nổi vá»›i kiếm cá»§a ta

đâu. Trước khi ngươi kịp đâm đao thì đã bị táng mạng bởi mũi kiếm này rồi.

Hắc y hán tử mặt tái xanh.

Lộ Vân Phi thấy đối phương đã nao núng tấn công tiếp: - BỠđao xuống!

Ta hứa sẽ tha mạng cho.

Tên hán tá»­ ngập ngừng má»™t lát rồi há»i: - Cả đồng bá»n cá»§a ta nữa chứ?

- ÄÆ°á»£c ta tha cho cả hai.

Tên hán tử tỠra ranh mãnh: - Nếu vậy… ngươi hãy tra kiếm vào vỠtrước.

Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Äối vá»›i hai ngươi, chẳng cần đến kiếm. Nếu ta có

ý giết thì chỉ một chưởng cũng đủ lấy mạng ngươi rồi.

Tuy vậy chàng vẫn tra kiếm vào vỠrồi lùi lại mấy bước.

Tên hắc y hán tá»­ buông rÆ¡i thanh Ä‘ao đến dìu đồng bá»n lấm lét Ä‘i ra khá»i

phòng, vừa khá»i cá»­a đã gấp bước, chỉ lát sau đã không còn thấy hình tích đâu

nữa.

Lộ Vân Phi không cần nhìn theo, bước đến trước mặt của Hàn Phương.

Hình như tới lúc đó Hàn Phương mới hiểu ra chuyện gì, nhìn Lộ Vân Phi

miệng biểu lá»™ má»™t nụ cưá»i héo hắc.

Lộ Vân Phi thốt lên: - Thật là một bậc hảo hán.

Hàn Phương khó nhá»c đáp: - Chỉ vì Hàn Phương này mà làm đại hiệp phải

vất vả…

Lá»™ Vân Phi há»i: - Ngạo Ngá»c Sương đã nói vá» tại hạ vá»›i Hàn huynh?

Hàn Phương gật đầu: - Phải!

- Trước đây Hàn huynh đã gặp tại hạ rồi hay sao?

Hàn Phương lắc đầu: - Chưa gặp. Nhưng trừ Kim Bài Sát Thủ Lộ huynh

thì còn ai dám vào đây?

- Thật tình thì cũng có một phần may mắn. Nếu không tình cỠlấy được

mảnh giấy ở Quách Tưá»ng Khê, chỉ sợ tại hạ không biết Hàn huynh bị bắt vá»

đây.

Mặt Hàn Phương chợt tái Ä‘i há»i: - Quách Tưá»ng Khê thế nào?

- Hắn đã bị tại hạ giết rồi.

Hàn Phương kêu lên: - Ôi!…

Có lẽ vết thương do tra tấn mà đau nhói lên.

Lộ Vân Phi nói tiếp: - Tại hạ biết tin lập tức đến đây, phải dùng hai ngựa

má»›i tá»›i được nhanh như thế. Chỉ sợ bá»n Tôn Hạnh VÅ© đến trước thì Hàn huynh

nguy mất…

Hàn Phương giá»ng đầy cảm kích: - Chỉ vì cái thân tàn cá»§a Hàn Phương

này đâu đáng được Lộ đại hiệp phải vất vả như thế?

Lộ Vân Phi đưa mắt nhìn Hàn Phương một lúc rồi nói: - Nhất định Hàn

Phương bị chúng tra khảo không ít.

Hàn Phương thở dài nói: - Chẳng đáng gì.

Lộ Vân Phi dùng chân hất thanh đao gãy lên rồi dùng tay cầm lấy bảo

Hàn Phương: - Hàn huynh hãy tì tay sát vào tưá»ng.

Hàn Phương làm theo.

Lộ Vân Phi vung đao chém một nhát làm sợi xích đứt phăng, nhưng vẫn

còn dính ở cổ tay trái Hàn Phương độ một tấc.

Hàn Phương thở hắt một hơi buông tay xuống.

Lộ Vân Phi vung đao bổ xuống hai nhát phá tan chiếc cùm chân cho Hàn

Phương rồi nói: - Trước hết hãy Ä‘i khá»i đây đã, sau đó sẽ tìm cách tháo bá» Ä‘oạn

xích tay. Hàn Phương gật đầu rồi duỗi đôi chân bị tê cứng cho dãn gân cốt.

Lá»™ Vân Phi há»i: - Hàn huynh có thể hành động được không?

Hàn Phương đi mấy bước, ban đầu loạng choạng nhưng sau ổn định dần

nói: - Không thành vấn Ä‘á»!

Lộ Vân Phi nói: - Lúc vào tại hạ có để ý thấy trong chuồng ngựa có một

chiếc xe và mấy con tuấn mã. Chúng ta dùng đỡ phí sức.

- Nếu vậy thì tốt quá.

Rồi há»i: - Lá»™ huynh vào đây có thấy Tôn Hạnh VÅ© không?

Lá»™ Vân Phi ngạc nhiên há»i: - Thế nào? Bá»n chúng tá»›i đây rồi sao?

Hàn Phương gật đầu: - Tới rồi. Cả ba tên, trừ Liễu Cô Nguyệt và Quách

Tưá»ng Khê má»›i bị Lá»™ đại hiệp giết chết.

- Tại sao Mã Phương Bình nói bá»n chúng còn chưa đến?

- Chỉ e rằng chúng có mưu kế gì…

Lộ Vân Phi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Tại hạ có cảm giác rằng lần này

đến cứu Hàn huynh có gì đó khác thưá»ng. Cả Äổng Thưá»ng và Mã Phương Bình

có vẻ như chưa tận lá»±c phản kháng, Ä‘iá»u đó rất đáng ngá». Không biết động cÆ¡

của chúng là gì? Nếu Trung Châu Ngũ Tuyệt đã tới đây tất phải mai phục trong

này chỠtại hạ tới chứ? Khi đó chỉ riêng chuyện thoát thân đã khó chứ đừng nói

gì đến chuyện cứu Hàn huynh…

Hàn Phương lặng đi một lúc nói: - Chỉ sợ chúng muốn Lộ huynh cứu tại hạ

ra khá»i đây má»›i bắt đầu hành động.

Lộ Vân Phi chỉ “à†một tiếng.

Hàn Phương tiếp: - Nếu như vậy, có tại hạ bên cạnh Lộ đại hiệp sẽ vướng

tay nên rất khó đối phó. Chỉ sợ cả ba tên đồng thá»i xuất thá»§, Lá»™ đại hiệp cho dù

thân thủ cao tuyệt cũng khó thắng…

- Tại hạ thừa nhận như vậy. Thậm chí không lưá»ng được kết quả…

- Vì thế khi ra khá»i phòng này chúng ta chia tay thì hÆ¡n.

Lộ Vân Phi kêu lên: - Làm sao Hàn huynh lại nói thế?

- Lá»™ huynh cứu tại hạ thoát khá»i xích xiá»ng đã đủ cảm kích lắm rồi!

Lá»™ Vân Phi lắc đầu: - Cứu ngưá»i thì phải cứu đến nÆ¡i đến chốn. HÆ¡n nữa

trong Ä‘iếm còn có rất nhiá»u cao thá»§. Äể Hàn huynh ở lại đây má»™t mình thì khác

nào nhét thịt vào miệng hổ?

- Nhưng vì tại hạ mà rủi Lộ huynh gặp chuyện gì thì dù chết tại hạ cũng

không nhắm mắt được.

Lá»™ Vân Phi nhíu mày sẵng giá»ng: - Ta xem Hàn huynh cÅ©ng là má»™t bậc

hảo hán lá»›n, làm sao nói giá»ng đàn bà vậy chứ?

Hàn Phương đành cưá»i gượng không nói nữa.

Lá»™ Vân Phi tiếp: - Bá»n Tôn Hạnh VÅ© có thể bố trí như Hàn huynh nói,

nhưng cũng có thể gặp chuyện gì cần kíp nên bỠđi. Cho dù thế nào đi nữa cũng

không lâu nữa chúng ta sẽ có câu trả lá»i. Lúc đó cứ tùy cÆ¡ ứng biến cÅ©ng được.

Hàn Phương gật đầu.

Lá»™ Vân Phi Ä‘i trước ra khá»i phòng, chá» cho Hàn Phương theo ra đến tưá»ng

viện, vừa đưa mắt nhìn quanh để ảnh giới vừa nói: - Xung quanh Lạc Mã trấn,

ba mặt đông tây bắc Ä‘á»u có đưá»ng quan đạo thông đến các nÆ¡i. Làm sao chúng

đón được ta sẽ theo hướng nào?

Hàn Phương chợt nói: - Tại hạ thấy có việc này cần phải bày tỠvới Lộ

huynh.

- Xin cứ nói!

- Má»›i rồi Tôn Hạnh VÅ© đến bức cung. Tuy tại hạ cố giấu giếm nhận vá»

mình nhưng chúng vẫn khẳng định rằng thủ phạm giết Liễu Cô Nguyệt không

phải là tại hạ.

Lộ Vân Phi chỉ “à†một tiếng.

Hàn Phương thở dài tiếp: - Chúng cho ngưá»i theo hành tích tại hạ mấy

hôm nay và suy đoán tại hạ muốn đi tìm Ngạo Tiếu Sơn đại hiệp, và thiếu nữ

hôm đó chính là Ngạo Ngá»c Sương cô nương.

Lộ Vân Phi nhíu mày nói: - Nhưng dù sao đó mới là suy đoán chứ chưa

khẳng định.

Hàn Phương lắc đầu: - Không phải thế! Có vẻ như chúng rất cầm chắc.

Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Cứ mặc chúng suy Ä‘oán thôi!

- Nhưng theo lá»i chúng thì sẽ quyết tìm đến Ngạo đại hiệp làm rõ chuyện.

Lộ Vân Phi nhíu mày rồi nghĩ ngợi.

Hàn Phương trầm ngâm má»™t lúc rồi tiếp: - Äối phương tin tức rất linh

thông. Nếu cần tìm đến Ngạo cô nương chỉ e không khó.

Äôi mày kiếm cá»§a Lá»™ Vân Phi lại càng nhíu chặt.

Hàn Phương lại tiếp lá»i: - Nếu lỡ ba tên ác ma đó tìm được Ngạo Ngá»c

Sương cô nương, chỉ sợ cô ấy không thể giấu giếm sự thật.

Lộ Vân Phi gật gật đầu: - Bởi thế tại hạ thấy tốt nhất là Lộ huynh nên đến

với Ngạo cô nương.

Lộ Vân Phi lắc đầu: - Không đến nỗi phải cần như thế…

- Tại hạ tin rằng hiện Ngạo cô nương được bố trí ở một nơi hết sức bí mật.

Nhưng tai mắt cá»§a Trung Châu NgÅ© Tuyệt ở đâu cÅ©ng có. Lúc chiá»u chúng ở

đây ra đi vội vã như thế, biết đâu đã tìm được manh mối nào đó…

Lá»™ Vân Phi chấn động trong lòng liá»n nói: - Trước hết chúng ta rá»i khá»i

đây đã má»i việc tính sau.

Hai ngưá»i liá»n vượt qua tiá»n viện.

Hàn Phương đỠnghị: - Trước khi vượt ra phố chúng ta nên tra xét tình hình

thế nào đã…

Lộ Vân Phi thấy có lý, cùng Hàn Phương men theo chuồng ngựa xuyên

qua khu vưá»n rậm má»c sát tưá»ng thành tá»›i tận góc phố trèo lên mép tưá»ng thành

có sụt mất một mảng, đưa mắt ra phố quan sát.

x X x

Phải má»™t ná»­a canh giá» nữa má»›i tối thế mà trên đưá»ng phố khách thương

vốn náo nhiệt trở nên vắng vẻ, thậm chí không có lấy má»™t ngưá»i.

Gió chiá»u xáo xạc.

Chợt từ đại môn Duyệt lai khách điếm, một con tuấn mã tung vó phóng ra,

trên lưng ngựa là một hắc y đại hán ngồi cứng đơ, khăn trùm kín mặt.

Tuấn mã cất tiếng hí vang rồi lao băng băng dá»c phố.

Äá»™t nhiên từ góc phố, má»™t nhân ảnh lao ra rồi tiếp đó hai ánh chá»›p tóe

lên.

Từ xa chỉ nghe “bịch bịch†hai tiếng.

Äó là hai nhát gần như tiếp nhau cá»§a má»™t chiếc búa khai sÆ¡n cá»±c lá»›n, nhát

thứ nhất chém bay đầu ngựa, nhát thứ hai phạt ngang lưng hắc y kỵ mã.

Những vòi máu tóe ra khắp nơi.

Äầu ngá»±a và thân trên kỵ mã bay ra hai phía, còn thân ngá»±a và ná»­a dưới

thân ngưá»i vẫn dính chặt vào nhau theo đà lao tá»›i thêm ba bốn trượng nữa má»›i

đâm sầm vào má»™t bức tưá»ng má»›i ngã xuống.

Cảnh tượng thật hết sức kinh hoàng.

“Quỷ phủ†Bạch Tùng Phong tay cầm chiếc búa to quá khổ đứng sừng

sững ngay giữa phố.

Chỉ sau đó một lúc, thêm một kỵ mã khác cũng từ cổng duyệt lai khách

điếm phi ra nhưng hướng đối diện với kỵ mã lúc trước.

Trên lưng ngựa vẫn hán tử bận hắc y hoàn toàn tương tự, chỉ khác là vóc

dáng chênh lệch nhau chút ít.

Kỵ mã vừa phóng Ä‘i được mưá»i mấy trượng thì đột nhiên má»™t đám vân vụ

từ góc phố chụp tới úp lên, chớp mắt phát ra những âm thanh rào rào…

Cả ngưá»i lẫn ngá»±a bị mưá»i mấy mÅ©i tên ám khí đủ loại cắm vào thân, còn

phi thêm mấy trượng nữa mới đổ gục.

Má»™t ngưá»i dáng nho nhã văn phong từ góc phố bước ra hai tay chấp sau

lưng chính là “ám khí vô địch†Tôn Hạnh Vũ.

Lá»™ Vân Phi nấp ở góc tưá»ng không bá» sót chi tiết nào thốt lên: - Quả

nhiên chúng đã bắt đầu hành động.

Hàn Phương thở dài nói: - Äã thế Lá»™ huynh xin đừng quản đến tại hạ

nữa…

Lá»™ Vân Phi lắc đầu giá»ng kiên quyết: - Không! Hàn huynh đừng lo!

Hàn Phương nói: - Với kinh ngiệm và mục quang của Trung Châu Ngũ

Tuyệt tuy có thể không nhận ra hai ngưá»i này là Ä‘iếm tiểu nhị nhưng không thể

thấy rõ đó không phải là chúng ta. Thế mà hỠvẫn hạ độc thủ tàn bạo như thế,

đủ thấy chúng hạ quyết tâm thà giết nhầm còn hơn bỠsót, quyết không để

chúng ta thoát khá»i khách Ä‘iếm này đâu!

Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Chúng chia nhau giữ ba yếu lá»™, tuy bịt chặt má»i con

đưá»ng thông ra ngoài nhưng cÅ©ng vì thế mà lá»±c lượng phân tán.

Hàn Phương bá»—ng sáng mắt lên nói: - Äúng thế!

Lá»™ Vân Phi lại tiếp: - Ãn ngữ hướng chính diện là Tôn Hạnh VÅ©, hướng

đông là Bạch Tùng Phong, như vậy tất Äá»— Phi Hùng phải thá»§ giữ ở hướng chính

tây.

Hàn Phương gật đầu.

Lộ Vân Phi lại nói: - Tôn Hạnh Vũ ám khí rất lợi hại, xưng là vô địch

thiên hạ. Còn Bạch Tùng Phong với chiếc búa khai sơn nặng trăm cân có thể

làm bạt núi. Nếu xét kỹ thì Äá»— Phi Hùng vá»›i thanh kiếm là dá»… đối phó nhất.

Hàn Phương cưá»i nói: - Lá»™ huynh tính toán không sai.

Lộ Vân Phi kết luận: - Như vậy chúng ta hãy lên xe phóng vỠhướng tây.

Quyết định xong hai ngưá»i quay trở vá» chuồng ngá»±a.

Ở đó đã có sẵn má»™t chiếc xe song mã, Lá»™ Vân Phi chá»n hai con ngá»±a tốt

thắng vào rất nhanh rồi lên tiếng giục: - Hàn huynh mau lên xe đi.

Hàn Phương liá»n nhảy lên ngồi bên cạnh ghế xà ích.

Lộ Vân Phi giật cương ra roi, hai con ngựa lập tức tung vó đưa chiếc kiệu

phóng nhanh ra cửa khách điếm rẽ lên hướng tây.

Quỷ Phủ Bạch Tùng Phong tay vẫn cầm chiếc búa cực lớn giữa phố phía

đông, thấy vậy liá»n quát vang như sấm: - Chạy Ä‘i đâu?

Nghe tiếng quát Tôn Hạnh Vũ cũng từ phía bắc ập tới.

Lộ Vân Phi ra roi thúc ngựa phóng như bay.

Từ góc phố, Äá»— Phi Hùng lao ra quát to má»™t tiếng, kiếm quang lóe lên

nhằm một con ngựa chém xuống.

Nhưng kiếm mới ra chiêu được nửa chừng thì một ánh kiếm khác cũng lóe

lên.

“Coong “ má»™t tiếng, thanh trưá»ng kiếm cá»§a Äá»— Phi Hùng bị đánh bạt Ä‘i.

Äá»— Phi Hùng không khá»i kinh tâm buá»™c miệng thốt lên: - Hảo! Quả nhiên

Kim Bài Sát Thá»§ danh bất hư truyá»n!

Xưa nay hắn vẫn tự ngạo kiếm thuật siêu quần, không tính hạng tầm

thưá»ng, chỉ riêng cao thá»§ nhất lưu gục dưới kiếm Äá»— Phi Hùng ít ra cÅ©ng hai ba

chục ngưá»i thế mà chưa từng buông lá»i thán phục trước đối thá»§ nào.

Chỉ là má»™t chiêu kiếm phổ thông, vì thế lá»i khen không phải dành cho

kiếm thuật mà đối vá»›i ngưá»i – Lá»™ Vân Phi!

Chàng vừa chấn lui trưá»ng kiếm cá»§a Äá»— Phi Hùng, tiếp tục công xuất ba

kiếm nữa.

Ba kiếm tới nữa chừng hóa thành hai mươi mốt kiếm.

Äá»— Phi Hùng phải dốc toàn lá»±c đối phó vá»›i hai mươi mốt kiếm, vừa xong

thì hai chiếc xe ngựa cũng vừa phóng chạy qua.

Hắn đang định truy theo thì chợt thấy trước mặt mát lạnh, cúi đầu nhìn

xuống đã thấy ngực áo rách một lỗ, bất giác mặt tái nhợt: - Hảo!

Lại thêm má»™t lá»i khen nữa, Äá»— Phi Hùng không còn lòng dạ nào Ä‘uổi theo

nữa đành lui vá», nhìn lên thì Lá»™ Vân Phi đã lướt Ä‘i tá»›i bảy tám trượng.

Lộ Vân Phi nhún mình nhảy thêm ba bước đã nhảy lên ngồi vào ghế xà

ích như trước, cầm lấy cương ngựa từ tay trái của Hàn Phương.

HỠđã thá»a thuận từ trước khi gặp địch nhân Lá»™ Vân Phi lo đối phó tạm

giao cương cho Hàn Phương Ä‘iá»u khiển ngá»±a.

Hàn Phương chỉ còn tay trái lại bị Thiên môn côn đánh nát vẫn hoàn thành

nhiệm vụ của mình phải coi là kỳ tích.

Xe ngựa vẫn tiếp tục tiến lên.

Hàn Phương trao dây cương cho Lá»™ Vân Phi rồi há»i: - Thế nào?

Lá»™ Vân Phi đáp: - Trừ trưá»ng hợp phía trước có ngưá»i ngăn cản, nếu

không chúng khó lòng đuổi kịp.

Hàn Phương bấy giỠnét mặt mới tươi giãn ra, thở phào nói: - Ngoài Trung

Châu Ngũ Tuyệt có ai còn có thể ngăn cản được Lộ huynh nữa?

Lá»™ Vân Phi vẫn chưa hoàn toàn yên tâm: - Nhưng muốn thoát khá»i sá»± truy

kích của chúng cũng không phải chuyện dễ dàng!

Hàn Phương há»i: - Bây giá» chúng ta đến thẳng chá»— cá»§a Ngạo cô nương

hay sao?

- Có lẽ buộc phải thế!

- Vì sao?

Lộ Vân Phi cắn môi nói: - Chắc rằng khi chúng truy kích chúng ta, đồng

thá»i cÅ©ng cho ngưá»i tích cá»±c truy lùng cô ấy. Phải đỠphòng trưá»ng hợp xấu

nhất.

Hàn Phương khẽ gật đầu.

Lộ Vân Phi tiếp: - Trước sau gì chúng ta cũng phải một lần giải quyết dứt

điểm vụ này.

Hàn Phương chợt tỠra lo lắng: - Nhưng chỉ sợ một mình Lộ huynh...

- Khi chúng ta đến đó chỉ sợ phụ thân của Ngạo Sương là Ngạo Tiếu Sơn

đã có ở đó rồi.

Hàn Phương bỗng trầm mặc không nói.

Lộ Vân Phi quát to một tiếng, ra roi cho đôi ngựa phóng như bay nhằm

quan lộ phía tây thẳng tiến.

x X x

Chiếc xe ngá»±a rong ruổi đưá»ng trưá»ng suốt hai ngày.

Chiá»u ngày thứ ba Lá»™ Vân Phi và Hàn Phương vẫn lặn lá»™i trên đưá»ng.

Không những phải thay ngá»±a nhiá»u lần mà Lá»™ Vân Phi cÅ©ng thay đổi luôn

cả xe kiệu.

Bấy giỠcả Lộ Vân Phi va Hàn Phương không ai còn phải đánh xe nữa mà

đã có ngưá»i xà ích riêng, đó là chá»§ nhân chiếc xe song mã há» má»›i thuê.

Hai ngưá»i ngồi trong kiệu xe nghỉ ngÆ¡i.

Mặt trá»i sắp khuất núi, trên quan đạo giữa vùng núi non này ngoài chiếc

xe ngựa không thấy bóng hành nhân nào.

Äá»™t nhiên phía trước có bụi đưá»ng bốc lên và không lâu đã trông rõ má»™t

kỵ mã phóng vỠphía xe ngựa.

Khoảng cách song phương gần lại rất nhanh.

Lộ Vân Phi nhìn qua cửa sổ phía trước thấy kỵ sỹ là một trung niên hán tử

bận bạch y, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm hiển nhiên là ngưá»i trong giang hồ.

Lộ Vân Phi chợt vén rèm kiệu lên kêu to: - Kim Kiệt! Kim tiêu sư!

Bạch y hán tử vội vàng ghì cương con ngựa dừng phát lại hý vang.

Hán tá»­ cất giá»ng há»i: - Ai gá»i Kim Kiệt đó?

Lá»i chưa dứt, hán tá»­ đã trông thấy Lá»™ Vân Phi thò mặt ra khá»i rèm kiệu,

mặt lộ vẻ mừng vội vã quay ngựa đi sóng đôi với chiếc xe.

Lộ Vân Phi bảo phu xe dừng lại.

Bạch y hán tá»­ cÅ©ng ghiá»m ngá»±a cưá»i to nói: - Tiểu đệ Ä‘ang định Ä‘i tìm Lá»™

huynh, may gặp được ở đây thật tốt quá!

Lá»™ Vân Phi vá»™i há»i: - Có phải Ngạo Ngá»c Sương cô nương xảy ra chuyện

gì không?

Kim Kiệt lắc đầu: - Lộ huynh đừng lo, Ngạo cô nương vẫn yên ổn trong

tiêu cục.

- Vậy Kim huynh tìm tại hạ có việc gì?

- Äể báo cho Lá»™ huynh biết rằng trưa nay Ngạo đại hiệp và Lá»— hiệp nữ

đã tới tiêu cục!

Lộ Vân Phi cả mừng nói: - Tốt quá! HỠtới vừa đúng lúc!

Kim Kiệt gật đầu: - Vì thế tổng tiêu đầu mới sai tiểu đệ lập tức đi tìm Lộ

hynh vá».

- Thật may vừa gặp được dá»c đưá»ng.

- Phải, nếu tiểu đệ rẽ qua đưá»ng khác thì phiá»n…

Lá»™ Vân Phi nói thêm: - Nếu Kim huynh tá»›i thẳng Cát Tưá»ng khách Ä‘iếm

chỉ e không gặp…

Kim Kiệt ngạc nhiên há»i: - Thế nào? Chẳng lẽ Trung Châu NgÅ© Tuyệt đã

tá»›i Äông Bình trấn hay sao?

Lá»™ Vân Phi gật đầu: - Äúng thế, may chỉ mình thần quyá»n Quách Tưá»ng

Khê thôi!

- Thần Quyá»n Quách Tưá»ng Khê?

- Chính thế, quyá»n thuật cá»§a ngưá»i này phải thừa nhận đã đạt tá»›i mức xuất

thần nhập hóa.

- Chẳng lẽ Lộ huynh đã giao thủ với hắn?

Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Có thế má»›i biết quyá»n thuật cá»§a Quách Tưá»ng Khê

thế nào chứ?

- Chắc rằng Quách Tưá»ng Khê đã bại vong ở Cát Tưá»ng khách Ä‘iếm rồi!

- Sao Kim huynh biết?

- Tiểu đệ chỉ Ä‘oán thôi. Bởi vì nếu Quách Tưá»ng Khê thắng chỉ e Lá»™

huynh đã ỉu xìu đi rồi.

Lá»™ Vân Phi cưá»i to nói: - Cho dù bị đánh bại nhưng thoát thân được thì có

gì mà phải ỉu xìu đâu?

Kim Kiệt lắc đầu: - Tiểu đệ không tin Quách Tưá»ng Khê có bản lÄ©nh đó.

Lá»™ Vân Phi trần giá»ng: - Thật ra giết được hắn không phải là chuyện dá»…

dàng…

Rồi chợt nói: - Nào Kim huynh, tại hạ sẽ giới thiệu một vị bằng hữu.

Kim Kiệt nhíu mày há»i: - Ai vậy?

- Hàn Phương trong Hoảng Tây Song Nghĩa…

Kim Kiệt nói: - À … thế thì không cần!

- Chẳng lẽ hai vị biết nhau rồi sao?

Kim Kiệt gật đầu: - Chính thế. Ba năm trước trong má»™t cuá»™c bảo tiêu. Äó

là chuyến tiêu rất quan trá»ng và bí mật, không ngá» tin tức tiết lá»™ nếu không được

hai vị Hoảng Tây Song Nghĩa cứu giúp thì tại hạ đã táng cốt ở hoang sơn từ lâu.

Kim Kiệt nói xong xuống ngá»±a, cao giá»ng gá»i vào xe: - Hàn huynh, còn

nhớ tiểu đệ Kim Kiệt không?

Äá»™t nhiên Lá»™ Vân Phi quát to: - Cẩn thận!

Dứt lá»i thân ảnh lao ra cá»­a sổ.

x X x

Nghe tiếng quát, Kim Kiệt mới phát hiện ra sau lưng có tiếng gió vội nhảy

tránh sang bên.

Chỉ nghe vút vút ba tiếng, Kim Kiệt bỗng cảm thấy lưng nhói lên đổ nhào

xuống đất.

Trên lưng Kim Kiệt cắm sỠsỠba mũi tên chỉ dài độ gang tay.

Cửa sau xe kiệu bật mở, Hàn Phương nhảy xuống dùng tay trái duy nhất

dìu Kim Kiệt lên hốt hoảng lay gá»i: - Kim huynh! Có sao không?

Kim Kiệt gượng dậy nhìn vào mặt Hàn Phương, chợt kêu lên thảng thốt: -

Ngươi…

Nhưng chỉ kêu được một tiếng không biết định nói gì đã xỉu đi!

Vút vút vút!

Lại một loạt tên nữa bay tới.

Ba mũi tên bay thành hình chữ phẩm tốc độ nhanh hiếm thấy.

Lá»™ Vân Phi đã rút kiếm khá»i bao, kiếm quang vừa hiện ba mÅ©i tên đã bị

chém đứt đôi rơi lả tả, nhưng mũi kiếm cũng bị tên cắm trúng thành những đốm

trắng, đủ biết chứ tiá»m lá»±c kinh nhân.

Ai có khả năng phóng những mũi tên nhỠđó?

Lộ Vân Phi phóng ánh mắt vỠphía xuất phát những mũi tên, lập tức nhìn

thấy Tôn Hạnh VÅ©, Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi Hùng ngoài ra còn có hai tên

Cầu Hồn Tứ Quá»· Äổng Thưá»ng và Mã Phương Bình nữa.

Cả năm ngưá»i Ä‘á»u cưỡi ngá»±a đứng thành hình chữ nhất trên má»™t đỉnh đồi.

Tôn Hạnh Vũ tay trái cầm cung, tay phải kẹp ba mũi tên.

Hắn lại giương cung lên.

Lộ Vân Phi trong lòng chấn động.

Tôn Hạnh Vũ ám khí vô địch, ngay cả việc sử dụng cung tên cũng khó có

ai đương nổi.

Ba mũi tên lại bay ra liên tiếp xuyên vun vút vào khoảng không, tiếp theo

hắn hú dài một tiếng khoát tay, cả năm con ngựa lập tức tràn xuống núi.

Lộ Vân Phi quát to: - Lên xe!

Chưa dứt lá»i ba mÅ©i tên đã bay tá»›i.

Lộ Vân Phi múa kiếm gạt, ba mũi tên lập tức bị đứt thành sáu đoạn, đồng

thá»i thân ảnh cÅ©ng lao vút lên trần xe.

Hàn Phương cũng ôm Kim Kiệt chạy vào kiệu.

Lộ Vân Phi ra lệnh cho phu xe: - Giục ngựa!

Phu xe lập tức giật cương ra roi, hai con ngựa hí vang rồi tung vó.

Lại ba mũi tên khác lao tới.

Lá»™ Vân Phi nhoài ngưá»i dùng kiếm gạt được hai mÅ©i tên, còn má»™t mÅ©i bay

vút vào cửa xe còn chưa kịp đóng.

Phập!

Hình như tiếng mÅ©i tên cắm vào thân ngưá»i.

Lá»™ Vân Phi hốt hoảng há»i vào xe: - Hàn huynh, có sao không?

Tiếng Hàn Phương trả lá»i: - Không sao…

Lá»™ Vân Phi lại há»i: - Kim Kiệt thế nào?

- Kim ca bị trúng tên… đã tuyệt khí!

Lộ Vân Phi buông tiếng thở dài…

Còn biết làm gì được nữa?

Lại ba mũi tên nữa bay tới. Ba mũi, lại tiếp ba mũi nữa… lại ba mũi

khác… cách nhau chỉ một quảng ngắn.

Cả thảy tới chín mũi tên.

Lá»™ Vân Phi kinh tâm táng mật. Cứ theo đà này thì nếu ngưá»i không trúng

thương tức ngựa cũng trúng phải tên…

Chàng liá»n ép mình xuống xe tránh loạt tên bay qua đầu rồi nhón tay bắt

lấy một mũi tên nhằm trúng đích phóng ngược lại.

Tuy thế ném không mạnh bằng thế bắn cung nhưng ngược hướng ngựa

đang phi vun vút nên tốc độ tương đối giữa mũi tên với đoàn kỵ mã cũng kinh

nhân.

MÅ©i tên không nhắm vào ngưá»i mà nhắm vào con ngá»±a đầu tiên Tôn

Hạnh Vũ đang cưỡi.

Khi Tôn Hạnh VÅ© phát hiện ra Ä‘iá»u đó giục ngá»±a tránh thì đã không kịp

nữa.

Phập một tiếng, tên trúng ngay vào mắt trái con ngựa làm nó đau quá lồng

lên lao vào con ngựa phía sau Bạch Tùng Phong đang lao tới.

Cả hai con tuấn mã cùng ngã lăn ká»nh xuống.

Äá»— Phi Hùng vá»™i giật cương cho con ngá»±a mình nhảy sang bên, chỉ chút

nữa là chồm lên hai kỵ mã.

Tôn Hạnh VÅ© hừ má»™t tiếng, rút ngưá»i ra khá»i yên. Còn Bạch Tùng Phong

chém một búa đứt đôi cả bộ yên rồi nhảy phắt ra.

Äổng Thưá»ng và Mã Phương Bình giật cương kịp dừng ngá»±a lại.

Äá»— Phi Hùng nhảy xuống ngá»±a lo lắng há»i: - Äại ca và tam ca không bị

thương chứ?

Cả hai hậm hực đáp: - Không!

Tôn Hạnh Vũ mặt tái xanh, nhìn chiếc xe ngựa xa tít phía trước, ngiến

răng nói: - Kim Bài Sát Thủ Lộ Vân Phi thật lợi hại. Quả nhiên danh bất hư

truyá»n!

Bạch Tùng Phong há»i: - Có Ä‘uổi theo nữa không?

Tôn Hạnh Vũ lắc đầu: - Không kịp nữa đâu, ký thực chúng ta chẳng cần

vội làm gì!

Äá»— Phi Hùng tiếp lá»i: - Äúng thế! Dù chúng tá»›i đâu cÅ©ng đừng mong

thoát khá»i chúng ta!

Tôn Hạnh VÅ© trầm ngâm nói: - Theo ta phá»ng Ä‘oán thì có lẽ chúng sắp tá»›i

nơi rồi.

Rồi quang sang Äổng Thưá»ng: - Phía trước là nÆ¡i nào?

Tên lão đại của Cầu Hồn Tứ Quỷ đáp: - Bẩm… đi thêm bốn dặm nữa là

má»™t tiểu trấn. Thuá»™c hạ không nhá»› kỹ nhưng hình như gá»i là Äào Hoa trấn.

Tôn Hạnh VÅ© lại há»i: - Sau Äào Hoa trấn là địa phương nào?

Äổng Thưá»ng đáp: - Tiếp theo là thành Từ Châu.

- Ở thành Từ Châu chúng ta có ngưá»i không?

- Dạ có!

Tôn Hạnh VÅ© ra lệnh: - Thả bồ câu truyá»n tin giám sát Lá»™ Vân Phi và

Hàn Phương.

Äổng Thưá»ng cúi đầu lÄ©nh mệnh.

Tôn Hạnh Vũ giục: - Mau thi hành đi!

Äổng Thưá»ng vá»™i vàng xuống ngá»±a cởi lồng chim buá»™c sau yên má»›i bắt ra

má»™t con bồ câu thì Tôn Hạnh VÅ© lại há»i: - Ở Äào Hoa trấn có xe ngá»±a chứ?

Äổng Thưá»ng đáp: - Chắc có!

Äá»— Phi Hùng góp lá»i: - Cho dù không thì chúng ta cÅ©ng có thể ghép mấy

con làm một chiếc xe.

Bạch Tùng Phong lấy làm lạ há»i: - Cưỡi ngá»±a không tốt hÆ¡n sao?

Tôn Hạnh Vũ đáp: - Không được! Bởi vì chúng ta đã phi ngựa mấy hôm,

lại sắp bắt đầu hành động phải có thá»i gian nghỉ ngÆ¡i.

Vừa lúc đó sau lưng chúng có tiếng cánh vá»—. Äổng Thưá»ng vừa thả hai

con bồ câu mang theo mật lệnh bay vút Ä‘i chốc lát đã biến vào ná»n trá»i.
Tài sản của meongo75

  #15  
Old 25-04-2008, 10:41 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 15

LỘ MẶT GIAN PHI

Trá»i lất phất mưa.

Mới canh đầu, có một cỗ xe ngựa phóng nhanh đến Song Anh Tiêu Cục

đỗ xịch trước cá»­a. Tên phu xe đỡ ngưá»i, chỉ thiếu nước ngã gục từ trên ghế

xuống.

Từ kiệu xe Lộ Vân Phi bế thi thể Kim Kiệt bước xuống, Hàn Phương cũng

xuống theo.

Lá»™ Vân Phi nhìn Hàn Phương nói: - Ngá»c Sương ở trong này.

Hàn Phương lướt mắt nhìn quanh tiêu cục, nhận xét: - Ở đây không được

bí mật lắm…

Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Trong thiên hạ không có chá»— nào tuyệt đối bí mật

cả.

Hàn Phương há»i: - Vì sao Lá»™ huynh yên tâm để Ngạo cô nương ở lại đây?

- ÄÆ¡n giản là chá»§ nhân cá»§a Song Anh Tiêu Cục là bằng hữu cá»§a tại hạ

đồng thá»i là ngưá»i rất khí khái. Tuyệt đối không bán rẻ Ngá»c Sương.

Hàn Phương vẫn hồ nghi: - Còn thủ hạ…

Lá»™ Vân Phi khẳng định: - Tất cả Ä‘á»u như thế!

Hàn Phương cưá»i ngượng nghịu: - Chẳng trách…

Lá»™ Vân Phi chợt há»i: - Hàn huynh chưa nghe nói tá»›i Song Anh Tiêu Cục

hay sao?

Hàn Phương há»i lại: - Có phải Song Anh là Äoạt Hồn Kiếm Tiêu Bán Hồ

và Tuyệt Mệnh Phiến Äào Nhất SÆ¡n không?

Lộ Vân Phi gật đầu: - Chính phải!

Hàn Phương nói: - Tại hạ nghe danh đã lâu!

- Lúc nữa tại hạ sẽ giá»›i thiệu các vị, chắc rằng hai ngưá»i sẽ rất cao hứng

được quen biết Hàn huynh.

Hàn Phương cưá»i.

Lộ Vân Phi nói xong cử bước đi tới cửa, Hàn Phương cũng theo sau.

Trên cổng treo hai ngá»n hồng đăng hắt ánh sáng ảm đạm xuống mặt

đưá»ng.

Sắc mặt Hàn Phương trắng bạch, bước Ä‘i có vẻ nặng ná».

Hai cánh cổng gỗ lớn mở rộng ra, hai tên tiêu sư đứng canh bên cổng vừa

thấy chiếc xe ngựa đã thò đầu ra nhìn từ trước, một tên tiêu sư thấy Lộ Vân Phi

đã vào trong bẩm báo, chỉ còn lại có má»™t ngưá»i.

Tên này chỉ tay nói: - Má»i Lá»™ đại hiệp vào!

Vừa vào tá»›i giữa tiá»n viện, cả Tiêu Bán Hồ và Äào Nhất SÆ¡n cùng ra

nghênh đón.

Tiêu Bán Hồ tuổi trạc tứ tuần, để râu ngũ chòm, trang phục theo kiểu văn

sÄ© lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, chuôi kiếm đính bảy quả chuông vàng hình chữ Nhất,

mỗi bước đi kêu lên tiếng kêu leng keng rất vui.

Äào Nhất SÆ¡n trẻ hÆ¡n vài tuổi, cÅ©ng trang phục giống văn sÄ©, lưng Ä‘eo má»™t

chiếc thiết cốt phiến rất dài.

Từ xa, Äoạt Mệnh Kiếm Tiêu Bán Hồ đã vui vẻ cất tiếng chào: - Lá»™

huynh vỠrồi ư?

Äào Nhất SÆ¡n tiếp lá»i: - Sao gặp được Kim Kiệt nhanh thế?

Cả hai ngưá»i vừa há»i xong chợt thấy Lá»™ Vân Phi bế Kim Kiệt trên tay, run

giá»ng há»i: - Kim Kiệt… làm sao thế?

Lộ Vân Phi buồn bã đáp: - Tối qua vào lúc hoàng hôn khi vừa gặp tiểu đệ

thì vừa lúc Tôn Hạnh VÅ©, Bạch Tùng Phong và Äá»— Phi Hùng bất ngá» tấn công.

Tôn Hạnh Vũ lén bắn ra ba mũi tên. Kim huynh không đỠphòng trúng luôn cả

ba mũi tên mà chết!

Tiêu bán Hồ tức giận nói: - Trung Châu Ngũ Tuyệt chẳng gì cũng có

danh tiếng rất lớn trên giang hồ, không ngỠdùng lại thủ đoạn ti tiện như thế!

Äào Nhất SÆ¡n hừ má»™t tiếng nói: - Tiêu huynh đừng quên bá»n chúng vốn

hành nghỠsát thủ hạ lưu ti tiện mà!

Tiêu Bán Hồ mắt hiện hung quang nói: - Huynh đệ chúng ta tất phải đòi

lại món nợ này!

Äào Nhất SÆ¡n gật đầu: - ÄÆ°Æ¡ng nhiên!

Tiêu Bán Hồ nhìn Lá»™ Vân Phi há»i: - Bốn ngưá»i chúng nó…

Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i: - Chỉ có ba thôi.

- Lá»™ huynh không nói tá»›i tên Quách Trưá»ng Khê. Vậy tên này Ä‘i đâu?

Lá»™ Vân Phi đáp: - Trong cuá»™c giao thá»§ ở Äông Bình Trấn năm hôm trước

đã bị chết dưới kiếm tiểu đệ rồi.

Tiêu Bán Hồ mắt sáng lên cưá»i nói: - Giết được hắn là tốt quá!

Äào Nhất SÆ¡n tiếp lá»i: - Như vậy là Trung Châu NgÅ© Tuyệt bây giá» chỉ

còn lại có ba tên.

Lá»™ Vân Phi gật đầu: - Äúng thế!

Tiêu Bán Hồ há»i: - Chúng Ä‘á»u Ä‘uổi theo Lá»™ huynh tá»›i đây sao?

- Tối qua sau khi thoát được khá»i sá»± truy kích, dá»c đưá»ng không thấy ba

tên đó đâu nữa. Nhưng theo tiểu đệ thì bá»n này tin tức rất linh thông, chắc sắp

kéo đến đây.

Äào Nhất SÆ¡n nói: - Chính là cÆ¡ há»™i tốt cho chúng ta tiêu diệt!

Tiêu Bán Hồ tá» ra thận trá»ng hÆ¡n: - Chẳng dá»… thế đâu!

Rồi quay sang Lá»™ Vân Phi há»i: - Theo Lá»™ huynh thì ba tên này công lá»±c

thế nào?

Lộ Vân Phi trầm ngâm đáp: - Liễu Cô Nguyệt thì tiểu đệ không biết, còn

trong bốn ngưá»i kia. Äá»— Phi Hùng có công lá»±c kém nhất, còn Bạch Tùng Phong

với một búa khai sơn nặng cả trăm cân, khi triển khai thì uy thế không kém gì

thần quyá»n Quách Trưá»ng Khê. Tuy nhiên so vá»›i hai ngưá»i này thì Tôn Hạnh

Vũ còn cao hơn một bậc.

Äào Nhất SÆ¡n thốt há»i: - Chẳng lẽ năm tên đó bài danh dá»±a vào công lá»±c?

- Rất có khả năng!

Tiêu Bán Hồ há»i: - Nhưng rốt cuá»™c võ công cá»§a Tôn Hạnh VÅ© đạt tá»›i trình

độ nào?

Lộ vân Phi đáp: - Nhân vật này thành danh vỠám khí, xuất thủ thần tốc

và chính xác, lực cánh tay phải rất kinh nhân…

Rồi chợt lật thi thể của Kim Kiệt nói: - Hai vị xem đây!

Ba mũi tên đầu tiêu vẫn còn cắm sau lưng Kim Kiệt.

Tiêu Bán Hồ quan sát một lúc rồi nói: - Loại tên này không có gì đặc biệt

Lá»™ Vân Phi cưá»i giải thích: - Tuy chỉ là cung tên bình thưá»ng, nhưng đặc

biệt ở chá»— hắn bắn ra đồng thá»i ba mÅ©i tên không phát nào trật đích!

Cả Tiêu Bán Hồ và Äào Nhất SÆ¡n cùng trố mắt, đồng thanh há»i: - Tôn

Hạnh VÅ© có thể bắn ra má»™t lúc đồng thá»i ba mÅ©i tên hay sao?

Lộ Vân Phi gật đầu: - Không sai! Hơn nữa lúc đó ở cự ly giữa song

phương tới gần hai mươi trượng.

Cả Tiêu, Äào nhị vị nghe thế cùng biến sắc.

Lộ Vân Phi tiếp: - Ba mũi tên cùng phát ra với cự ly gần hai mươi trượng

mà khi cách mục tiêu vẫn không hỠtán lạc chút nào, chỉ chừng đó đủ biết công

lực thế nào rồi!

Tiêu, Äào nhị vị cùng gật đầu.

Lộ Vân Phi lại nói: - Một khi Tôn Hạnh Vũ liên thủ với Bạch Tøùng Phong

và Äá»— Phi Hùng, thá»§ thuật ám khí cá»§a hắn lại càng lợi hại bá»™i phần. Tiểu đệ

còn chưa nghĩ ra ai có thể đối phó nổi với tên này…

Tiêu Bán Hồ há»i: - Ngay cả Lá»™ huynh…

Lá»™ Vân Phi lắc đầu: - CÅ©ng không ngá»ai lệ!

Äôi mày rậm cá»§a Tiêu Bán Hồ nhíu chặt lại nhưng phút chốc đã giãn ra,

cưá»i nói: - Còn may là thá»±c lá»±c cá»§a chúng ta ở đây cÅ©ng không kém!

Lá»™ vân Phi há»i: - Ngạo huynh đã tá»›i đây rồi ư?

Tiêu Bán Hồ gật đầu: - Äến rồi! Còn có Lá»— nữ hiệp, lại thêm thá»±c lá»±c

của chúng ta ở đây nữa, đủ để cùng chúng tranh một trận thắng phụ.

Äào Nhất SÆ¡n tiếp lá»i: - Xem lại chúng ta còn chiếm ưu thế!

Lá»™ Vân Phi thở dài nói: - Cuá»™c chiến là không tránh khá»i. Nhung trận này

cho dù ai thắng ai bại tất cũng phải trả một giá tương đương thôi!

Tiêu Bán Hồ ngữa mặt cưá»i to nói: - Chỉ cần giết được ba tên ác tặc đó,

dù phải liá»u tính mạng nào có ngại gì?

Lá»™ Vân Phi cảm phục nhìn Tiêu Bán Hồ, cưá»i nói: - Không sai! Äại

trượng phu có những cái phải làm dù biết phải chết, có những việc không thể

làm tuy biết trước là mang lợi cho thân!

Hàn Phương bá»—ng chen lá»i: - Xin các vị đừng quên ta!

Tiêu Bán Hồ chợt nhìn Hàn Phương há»i: - Các hạ chẳng lẽ là Hàn Phương

đại hiệp trong Hoảng Sơn Song Nghĩa?

Hàn Phương gật đầu: - Chính phải!

Tiêu Bán Hồ liá»n bước lên vá»— vai Hàn Phương cưá»i to nói: - Xứng là hảo

hán! Tiêu mỗ xin giao kết bằng hữu anh hùng với Hàn huynh!

Hàn Phương hÆ¡i giật mình nhún nhưá»ng nói: - Hàn má»— bây giá» thân đã tàn

khuyết, đâu dám…

Tiêu bán Hồ gạt đi: - Hàn huynh bây giỠtuy chỉ còn một tay, nhưng so với

chúng ta có đủ chân tay còn đáng mặt anh hùng hÆ¡n nhiá»u!

Äào Nhất SÆ¡n tiếp lá»i: - Trên giang hồ, ngưá»i dám đối địch vá»›i Trung

Châu NgÅ© Tuyệt được mấy ngưá»i. Nếu như thế chưa đủ kết giao làm bằng hữu

thì còn giao kết với ai nữa?

Cả bốn cùng cưá»i vang. Bây giá» hỠđã vào tá»›i đại sảnh.

Tiêu bán Hồ chỉ vào bá»™ bàn bát tiên giữa sảnh nói: - Má»i ngồi! Bây giá»

coi là ngưá»i nhà cả, xin đừng khách sáo!

Äào Nhất SÆ¡n hướng ra cá»­a gá»i to: - Ngưá»i đâu! Sao còn chưa mau dá»n

trà rượu lên?

Vừa dứt tiếng thì đã thấy ngưá»u hầu bê vào hai mâm lá»›n.

Trong sảnh tuy không tráng lệ lắm nhưng khang trang rộng rãi, đèn đuốc

sáng choang.

Chợt có âm thanh sang sảng vang vào: - Có phải Tiểu Lộ đang luyện võ

trong sảnh không?

Lá»™ Vân Phi quay đầu cưá»i đáp: - Chính phải!

Từ sảnh môn má»™t ngưá»i bước vào.

Äó là má»™t đại hán tuổi trên dưới tứ tuần, vóc ngưá»i tráng kiện, lưng Ä‘eo

má»™t thanh trưá»ng kiếm, bên kia chín vòng phi hoàn, đó là nhân vật khét tiếng

giang hồ với Nhất Kiếm Cửu Hoàn Phi Ngạo Tiếu Sơn.

Tiếp đó là Ngạo Ngá»c sương đẹp như tiên nữ, mình bận lam y, mắt chăm

chú nhìn Lộ Vân Phi. Sau cùng còn một vị nữ tử chừng ba mươi tuổi, lưng đeo

má»™t đôi Uyên Ương Äao.

Trừ Hàn Phương, má»i ngưá»i trong phòng Ä‘á»u biết nữ tá»­ là Lá»— Tam Nương.

Vá»›i đôi Uyên Ương Äao này, Lá»— Tam Nương sá»­ dụng hết sức tinh diệu đến độ

xuất thần nhập hóa, danh tiếng không phải là nhá».

Lỗ Tam Nương vốn là biểu muội của Ngạo Tiếu Sơn. Sau khi ông góa vợ,

Lá»— Tam nương vá» chiếu cố cho hai cha con há», xem Ngạo Ngá»c Sương chẳng

khác gì con đẻ của mình.

Vị nữ tá»­ này là ngưá»i cá»§a Lá»— gia, Võ Lâm Công Tá»­ Lá»— Nguyên Khánh gá»i

bằng Tam Cô nhưng nàng rất ít khi vỠLỗ gia.

Ngạo Tiếu Sơn vốn rất cảm kích Lỗ Tam Nương nhưng không có chút tư

tình, nhưng gần đây đã bắt đầu quan tâm đến nàng vá» phương diện bạn Ä‘á»i trăm

năm thay cho thê tá»­ tạ thế từ lâu. Äó là do chá»§ ý cá»§a Ngạo Ngá»c Sương.

x X x

Ngạo Tiếu SÆ¡n đến bên Lá»™ Vân Phi đập mạnh vào vai chàng cưá»i to nói: -

Tiểu Lộ! Nay thấy lão đệ đây, ta mới thật yên lòng!

Lá»™ Vân phi cưá»i há»i: - Äại ca lo gì chứ?

- Chẳng lẽ lão đệ ngươi hoàn toàn không coi bá»n Tôn Hạnh VÅ© vào đâu?

Lộ Vân Phi lắc đầu: - Không phải thế…

Ngạo Tiếu SÆ¡n cưá»i hô hố nói: - Lão đệ giá»i! Chận quan tài cá»§a Liá»…u Cô

Nguyệt khắc danh hiệu mình lên để thách thức Tôn Hạnh Vũ, quả thật thu hút

sự chú ý của chúng…

Lá»™ Vân Phi đáp: - Tuy chúng biết rõ ngưá»i giết Liá»…u Cô Nguyệt không

phải là tiểu đệ, nhưng việc chận quan tài lưu danh lan ra giang hồ làm mất uy

danh của Trung Châu Ngũ Tuyệt nên buộc phải tìm tiểu đệ mà thôi…

- ÄÆ°Æ¡ng nhiên lão đệ ngươi trước khi hành động đã tính kỹ, đúng không?

Lộ Vân Phi gật đầu: - Quả là có như thế.

Ngạo Tiếu SÆ¡n há»i: - Ngưá»i ta bảo rằng Trung Châu NgÅ© Tuyệt tin tức rất

linh thông, vậy mà sao mấy hôm rồi chúng không tìm được lão đệ ngươi?

Lộ Vân Phi đáp: - Có gặp đấy chứ! Trước sau tiểu đệ gặp bốn tên đó tới

ba lần.

Ngạo Tiếu Sơn đưa mắt nhìn Lộ Vân Phi. Từ trên xuống, lại từ dưới lên

trên rồi trừng mắt há»i: - Thế nào? Ta xem lão đệ ngươi không có chút gì suy

suyễn…

Lá»™ Vân Phi cưá»i đáp: - Bởi vì tiểu đệ thấy chúng ngưá»i đông thế mạnh

nên vừa gặp đã cao chạy xa bay rồi thì làm sao bị tổn hại?

Ngạo Tiếu SÆ¡n lại cưá»i vang nói: - Ngươi từ bao giá» lại biến thành ngưá»i

thông minh như thế chứ?

- Thì tiểu đệ xưa nay vốn là ngưá»i thông minh mà. Äại ca thấy đấy, gặp

bao nhiêu chuyện hiểm nghèo mà vẫn sống nhăn răng! Tẩu vi thượng sách, tiểu

đệ nhớ môn đó kỹ lắm!

Má»i ngưá»i cùng phá lên cưá»i.

Chá» tiếng cưá»i dứt, Ngạo Tiếu SÆ¡n chợt há»i: - Kim Kiệt đâu không thấy?

Lá»™ Vân Phi rầu giá»ng đáp: - Tối qua lúc sẫm tối thì Kim huynh tìm gặp

tiểu đệ dá»c đưá»ng, vừa nói được mấy câu thì đột nhiên Tôn Hạnh VÅ© đứng cách

đó mưá»i mấy trượng ám toán, bắn ra ba mÅ©i tên làm Kim huynh không kịp tránh,

khí tuyệt đương trưá»ng.

Ngạo Tiếu SÆ¡n trầm mặc há»i: - Chúng nó mất Liá»…u Cô Nguyệt, chúng ta

cũng mất Kim Kiệt. Song phương thế là cân bằng!

Tiệu Bán Hồ nói: - Chúng ta đâu thể để chúng tiện nghi như vậy được?

Ngạo Tiếu SÆ¡ nhướng mi há»i: - NghÄ©a là sao?

Äào Nhất SÆ¡n chen lá»i: - Chúng còn có thêm Quách Tưá»ng Khê chết bởi

kiếm của Lộ huynh nữa.

Ngạo Tiếu Sơn thốt lên thán phục: - Tiểu Lộ ngươi bản lĩnh thật cao

cưá»ng!

Lộ Vân Phi lắc đầu: - Nay chúng tuy chỉ còn ba tên nhưng không dễ đối

phó đâu, nhất là Tôn Hạnh Vũ.

Lá»™ Vân Phi há»i: - Vá» phương diện ám khí, đại ca rất cao minh. Vậy xin

há»i vá»›i khoảng cách hai mươi trượng, bắn má»™t phát cung nhất loạt ba mÅ©i tên

Ä‘á»u trúng đích, hÆ¡n nữa vẫn tạo thành hình chữ Phẩm nằm trong lòng bàn tay,

đại ca thấy thế nào?

Ngạo Tiếu SÆ¡n biến sắc há»i: - Ba mÅ©i tên phát cùng má»™t lúc ư?

Lộ Vân Phi gật đầu: - Chính thế!

Ngạo Tiếu Sơn trầm ngâm không đáp.

Thừa dịp, Ngạo Ngá»c Sương bước lại gần Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Lá»™ đại

ca!

Lá»™ Vân Phi nhìn nàng há»i: - Ngá»c Sương muá»™i ở đây tốt chứ?

Ngạo Ngá»c Sương lắc đầu: - Không tốt! Suốt ngày chỉ quanh quẩn trong

phòng, buồn chết được!

Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Nếu không thì làm sao giấu được tai mắt cá»§a Trung

Châu Ngũ Tuyệt?

Ngạo Ngá»c Sương giẫu môi: - Muá»™i không cần! Việc này xong, đại ca

phải đưa muội đi chơi ba tháng mới được!

Ngạo Tiếu SÆ¡n quát: - Ngá»c Sương, không được lá»™n xá»™n!

Chừng như trong lòng vẫn băn khoăn, ông nhìn Lá»™ Vân Phi trầm giá»ng

nói: - Nếu đúng là như lão đệ nói…

- Äại ca không tin thì cứ vào sau bình phong xem Ä‘i. Tá»­ thi Kim huynh

còn để trong đó.

Ngạo Tiếu Sơn cùng huynh đệ Tiêu Bán Hồ ra sau bình phong xem một

lúc rồi quay ra, vẻ mặt ngưng trá»ng nói: - Vá»›i khoảng cách mưá»i mấy trượng mà

làm được như thế, chứng tỠtiểu tử đó công lực thật kinh nhân!

Lộ Vân Phi gật đầu.

Ngạo Tiếu Sơn lại tiếp: - Ba mũi tên bắn từ xa mà chụm lại trong vài tấc,

chứng tỠđã đạt tá»›i thượng thừa cạnh giá»›i, chỉ tiếc là lá»±c đạt còn chưa Ä‘á»u.

Lá»™ Vân Phi há»i: - Làm sao thấy được?

Ngạo Tiếu Sơn đáp: - Căn cứ vào độ sâu cạn khác nhau có hai chiếc sâu

ná»­a tấc, nhưng mÅ©i khác lại hÆ¡n má»™t tấc. Ta thấy ở đây có vấn Ä‘á»â€¦

Lá»™ Vân Phi ngạc nhiên há»i: - Vấn đỠgì?

Ngạo Tiếu Sơn giảng giải: - Ngươi cũng biết rằng ba mũi tên phát từ một

cung, bay cùng tốc độ, chạm cùng mục tiêu, như vậy lực phải hoàn toàn như

nhau, nghĩa là độ sâu bằng nhau mới đúng…

Lộ Vân Phi chợt hiểu, gật đầu: - Không sai!

Ngạo Tiếu Sơn tiếp: - Vì thế không thể có mũi cắm sâu hơn được!

Lá»™ Vân Phi chợt trở nên quan tâm há»i: - Äại ca thấy thế nào?

- Ta cho rằng với ba mũi tên này Kim Kiệt không thể chết!

Lá»™ Vân Phi run giá»ng kêu lên: - Cái gì?

Vừa lúc đó Ngạo Ngá»c Sương vừa tá»›i bên Lá»™ Vân Phi há»i: - Lá»™ đại ca sao

thế?

Bấy giỠhình như Hàn Phương bị một cơn đau hành hạ, cúi mặt xuống thật

thấp.

Lá»™ Vân Phi không để ý đến Ngạo Ngá»c Sương, thấy Hàn Phương ngồi bên

mình gục xuống như thế, tin rằng vết thương lại bị bá»™c phát quan hoài há»i: - Hàn

huynh…

Ngạo Ngá»c Sương nghe hai tiếng đó, lại thấy bá»™ y phục và ống tay áo cụt

lủn của Hàn Phương, nàng mới hiểu rằng Lộ đại ca của mình vừa cứu Hàn

Phương vỠđây.

Vốn là thiếu nữ thiện lương và biết trá»ng tình nghÄ©a, Ngạo Ngá»c Sương

không quên ơn Hoảng Tây Song Nghĩa đã vì mình mà đối đầu với Liễu Cô

Nguyệt để đến ná»—i má»™t ngưá»i chết, má»™t ngưá»i bị thương.

Nàng liá»n đến bên ân cần há»i: - Hàn đại hiệp…

Hàn Phương chợt ngẩng phắt lên.

Vừa trông thấy mặt Hàn Phương, Ngạo Ngá»c Sương sá»­ng sốt đứng ngây

ra, buột miệng kêu lên: - Ngươi…

Vừa thốt ra được một tiếng chợt thấy một mũi chủy đao sáng loáng dí

thẳng vào cổ há»ng. Hàn Phương nhân lúc Ngạo Ngá»c Sương còn ngÆ¡ ngác liá»n

lao tới rất nhanh, tả thủ đã chuẩn bị sẵn mũi dao dí ngay vào cổ.

Ngạo Ngá»c Sương võ công tuy không kém nhưng thiếu kinh nghiệm đối

địch nên phản ứng chậm, lại bất ngá», thậm chí quên cả chuyện kháng cá»± hoặc

tránh đi.

Hàn Phương vừa dí dao vào yết hầu Ngạo Ngá»c Sương, nhân lúc má»i

ngưá»i còn bàng hoàng liá»n bức Ngạo Ngá»c Sương lùi lại hai bước, mÅ©i chá»§y Ä‘ao

vẫn áp vào yết hầu nàng không dịch một phân.

Bộ mặt hắn lập tức thay đổi, nhìn vô cùng tàn độc.

Chúng nhân bấy giỠđã hiểu ra chuyện gì, Ä‘á»u nhất loạt đứng cả dậy. Lá»™

Vân Phi tay cầm chuôi kiếm, mắt trừng trừng nhìn Hàn Phương.

Ngạo Tiếu Sơn mặt tái mét rồi đỠlựng. Một tay sỠchuôi kiếm, một tay

cầm chiếc kim hoàn. Tiêu Bán Hồ cũng đặt tay vào đốc kiếm.

Äào Nhất SÆ¡n rút phắt chiếc cốt phiến sau lưng. Còn Lá»— Tam Nương hai

tay cầm hai cán đao, bước lên hai bước.

Hàn Phương quát lớn: - Tất cả đứng yên!

Má»i ngưá»i bất giác đứng yên nguyên chá»—. Cả Lá»— Tam Nương cÅ©ng dừng

lại không dám tiến lên nữa.

Hàn Phương Ä‘anh giá»ng: - Nếu ai dám bước lên má»™t bước, ta lập tức đâm

ngập lưỡi dao vào há»ng cô ta ngay!

Trong sảnh đưá»ng im phăng phắc, thậm chí không ai dám thở mạnh.

o O o
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ëåòóàëü, êåðàìîãðàíèò, ìîñêîâñêîé, ôîòîãðàôèè


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™