Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 03-05-2008, 10:31 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 6

Bước Bước Nguy Cơ



Mùng ba tháng tư, hoàng hôn.
Khí trá»i buổi hoàng hôn vẫn tình lãng như lúc bình minh, vầng thái dương bắt đầu lặn dần phía tây, bầu trá»i trong xanh vá»i vợi, tịch dương Ä‘a thái Ä‘a tư luôn luôn làm cho tâm tình ngưá»i ta khoan khoái.
Tâm tình của Hiên Viên Nhất Quang lại không mấy khoan khoái.
Hắn đã dạo trên con đưá»ng nghe nói là “phồn hoa nhất ná»™i trong vòng ba trăm dặm phụ cận†như má»™t ngốc tá»­ đã quá ná»­a canh giá», nhìn những bà vợ trẻ len lén ra khá»i nhà vì muốn Ä‘i mua chút đồ trang Ä‘iểm, nhìn đám chạy bàn trong tiệm ăn híp mắt chào má»i má»™t cách giả trá.
Bởi vì ngoại trừ những chuyện đó ra, chuyện khác không có chuyện nào dẫn bắt sự hứng thú của hắn.
Sau đó hắn lại dừng lại trong một tiệm tranh ảnh đồ cổ rất lâu, tận lực làm ra vẻ rất chăm chú thưởng thức.
Hắn thậm chí còn mua luôn má»™t bịch bánh bá»™t chấm đưá»ng, sau đó lại lén lút quăng xuống rãnh.
Chính hắn cũng không biết tại sao lại đi làm chuyện này.
Ân oán giữa Triệu Vô Kỵ và ÄÆ°á»ng gia vốn hoàn toàn không có chút quan hệ gì tá»›i hắn.
Nhưng hắn thích Triệu Vô Kỵ.
Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u hay vì những ngưá»i mình thích mà Ä‘i làm những chuyện mình tịnh không thích làm.
Hiện tại hắn cuối cùng đã ngồi xuống, gá»i má»™t bình trà thÆ¡m mà hắn thích uống.
Nước cá»§a dòng sông nhá» rất trong, hoa tươi trong vưá»n hoa vừa thÆ¡m ngát, vừa mỹ lệ, hắn dá»±a lưng vào má»™t cây cá»™t rất lá»›n, không cần lo bất cứ độc dược ám khí nào cá»§a ÄÆ°á»ng gia có thể bắn tá»›i từ sau lưng.
Khoảng cách từ tay hắn đến bàn rất gần, lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể nhấc mặt bàn lên làm khiên.
Hắn cuối cùng đã cảm thấy thoải mái một chút.
Ba ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia có nhìn thấy hắn đến đây không ?
Äá»§ thức đủ dạng ngưá»i bán hàng rong Ä‘i Ä‘i lại lại trong quán trà, rá»— cầm trên tay đựng đủ thức đủ dạng hoa quả tươi rói, đồ ăn vặt chua ngá»t, bánh ngá»t và đồ khô.
Tám chín tên hành khất ốm yếu già nua lặng lẽ ngồi bên lan can đợi chá» ngưá»i ta bố thí.
Bá»n há» tịnh không giả dạng khốn khổ ti tiện khiến cho ngưá»i ta thương hại, lại hiển lá»™ vẻ mệt má»i khôn tả, má»™t thứ mệt má»i đã thâm nhập vào tận cốt tá»§y, đã hoàn toàn tuyệt vá»ng đối vá»›i chính mình.
Trong số những ngưá»i có mặt ở đây, có ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia sao ?
HÆ¡n ba mươi cái ghế trong quán trà, chỉ có hÆ¡n mưá»i khách nhân.
Một lão thái bà lưng còng đang dùng một cái bánh dỗ dành đứa cháu đang khóc rống không ngừng.
Ba tay lái buôn mập tròn đang thương lượng giá cả tới đỠmặt tía tai.
Hai lão đầu tá»­ Ä‘ang đánh cá».
Một cặp vợ chồng trẻ ngồi ở một góc đằng xa đang thủ thỉ ríu rít.
Má»™t đôi vợ chồng trung niên khác lại ngồi cứng đơ như ngưá»i xa lạ, cả má»™t câu cÅ©ng không nói năng, chồng Ä‘ang chuyên tâm đối phó má»™t cái bánh bao nhân thịt, vợ lại si si nhìn cặp vợ chồng trẻ đến xuất thần.
Ả nghÄ© đến những ân ái bá»n há» từng Ä‘i qua, nhưng xuân đến rồi Ä‘i, hoa nở lại tàn, những mặn nồng xưa đã thành quá khứ, chồng ả lại Ä‘i ra ngoài tầm hoa vấn liá»…u, ả chỉ còn nước ráng sống ná»­a cuá»™c Ä‘á»i héo hắt còn lại giữa đống nồi niêu chén dÄ©a nhÆ¡ nhá»›p dầu mỡ và đống quần áo dÆ¡ dáy bẩn thỉu.
Còn có một nam nhân thân thể cao to, y phục hoa lệ, song thủ chắp sau lưng, đang đứng ngoài lan can phía sau, đối diện dòng sông nhỠuốn khúc, phảng phất đang thưởng thức hoàng hôn cuối xuân.
Những ngưá»i ở đây không có ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, cÅ©ng không có Triệu Vô Kỵ.
Hắn chưa nhìn thấy Vô Kỵ, hắn cũng không nghĩ đến đi tìm, Vô Kỵ nhất định ở quanh đây.
Äã uống gần cạn má»™t bình trà, Ä‘i vòng vòng bao xa luôn luôn khó tránh khá»i khô miệng.
Hắn Ä‘ang muốn kêu ngưá»i đến châm thêm nước.
Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy ba ngưá»i từ con đưá»ng nhá» lát đá vụn bên ngoài bước vào.
Ba ngưá»i Ä‘á»u vận áo xanh, quần bố trắng, má»™t ngưá»i mập mạp, má»™t ngưá»i giống hệt khỉ.
Ngưá»i còn lại là má»™t lão nhân gầy gò, tay cầm ống Ä‘iếu, thân thể cao ráo thẳng thá»›m như ngá»n bút, bước Ä‘i vững chãi ná»­a thân trên bất động, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc hoàn toàn không có tá»›i má»™t chút biểu tình.
Thoáng thấy ba ngưá»i đó, tròng mắt cá»§a Hiên Viên Nhất Quang lập tức co thắt lại.
Hắn đã nhận ra trong ba ngưá»i đó, ít nhất có hai ngưá»i là ngưá»i đã má»™t má»±c theo dõi hắn suốt từ Xuyên Trung đến đây.
Äặc biệt là tên trẻ giống khỉ, cho dù có cải trang làm đàn bà mang thai, hắn cÅ©ng có thể chỉ liếc má»™t cái là nhận ra liá»n.
Hiện tại bá»n chúng quả nhiên đã đến.
Tên trẻ và lão mập Ä‘á»u không đáng lo, khó đối phó nhất, không còn nghi ngá» gì nữa, là lão đầu tá»­ hút ống Ä‘iếu kia.
Hiên Viên Nhất Quang thậm chí đã có chút lo sợ.
Bởi vì hắn nghi lão đầu tá»­ đó rất có thể là ÄÆ°á»ng Nhị tiên sinh danh chấn thiên hạ.
Lão đầu tá»­ đó đương nhiên không phải là ÄÆ°á»ng Nhị tiên sinh, mà là ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn.
Trong lòng lão Ä‘ang cưá»i lạnh.
Bởi vì ÄÆ°á»ng Ngá»c tuy quyết tâm không để bá»n há» nhận ra, lão vẫn đã nhận ra.
Lão vừa liếc nhìn đã nhìn ra hai chỗ hở.
Äứa bé nãy giá» khóc rống có mang vá»›, lại không mang giày.
Äứa bé khóc quá ghê gá»›m.
Một đứa bé đi theo lão tổ mẫu vốn đáng lẽ tuyệt không hung hãn như vậy.
Một lão tổ mẫu nhân từ kỹ càng dẫn cháu đi chơi cũng không nên quên mang giày cho nó.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn lập tức Ä‘oán định lão tổ mẫu đó là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Äứa bé đó chắc Ä‘ang ngá»§ bị ÄÆ°á»ng Ngá»c “mượn†dùng tạm.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn rất muốn bước tá»›i dạy cho ngưá»i trẻ tuổi đó má»™t bài há»c, dạy y má»™t chút lá»… độ, để cho y biết ngưá»i già cả vẫn nên được tôn kính.
Chuyện đó đương nhiên không thể làm, bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Ná»™i bá»™ ÄÆ°á»ng gia tuy cÅ©ng giống như những gia đình khác, khó tránh khá»i có tranh chấp, nhưng bá»n há» khi Ä‘ang đối phó vá»›i ngoại nhập, lại tuyệt đối liên hợp nhất trí.
Hiện tại kẻ bá»n há» muốn đối phó là Triệu Vô Kỵ.
Không cần biết ra sao, có thể nghÄ© đến “mượn†má»™t đứa bé cá»§a nhà ngưá»i ta Ä‘i yểm há»™ mình là má»™t chuyện rất thông minh.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn tin rằng Triệu Vô Kỵ và Hiên Viên Nhất Quang Ä‘á»u tuyệt đối không thể tưởng đến chá»— đó.
Cho nên lão đối với hành động lần này lại càng tin chắc.
Nhưng lão nhìn không ra ai là Triệu Vô Kỵ.
Ba gã lái buôn đang tranh cãi quá mập mạp, hai lão đầu tử đánh cỠquá già yếu.
Những ngưá»i đó Ä‘á»u không thể là Ä‘ang ngụy trang.
Hai cặp vợ chồng kia cũng không giống.
Hai ngưá»i vợ đích xác Ä‘á»u là nữ nhân, hai ngưá»i chồng, ngưá»i trẻ nhãn thần hư nhược, hiển nhiên là vì chuyện tân hôn động phòng quá độ, ngưá»i lá»›n hÆ¡n mục quang ngây ngốc lù đù, cả hai Ä‘á»u tuyệt không phải là ngưá»i có võ công.
Còn lại hai gã bán hàng rong bưng đồ ăn vặt và một gã chạy bàn.
Ba gã đó một gã mất hết một vành tai, một gã mặt rỗ chằng chịt, gã chạy bàn đang chuẩn bị châm thêm nước vào bình trà cho Hiên Viên Nhất Quang, tay thô chân bự, hiển nhiên là xuất thân lao khổ.
Triệu Vô Kỵ tịnh không phải là kẻ xuất thân lao khổ, cũng không mất một vành tai, càng không rỗ chằng chịt.
Vậy ai là Triệu Vô Kỵ ?
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn rất muốn quan sát tá»­ tế những ngưá»i đó thêm má»™t lần nữa, nhưng lúc đó bá»n hỠđã Ä‘i đến trước mặt Hiên Viên Nhất Quang.
Nếu quả lão biết chân tướng sự thật, nhất định sẽ giật nảy mình.
Lúc đó Triệu Vô Kỵ căn bản không đang ở Hoa Nguyệt Hiên.
Hiên Viên Nhất Quang má»™t má»±c Ä‘ang chú ý ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn.
Cước bộ của lão nhân đó nhẹ nhàng, hai bên thái dương huyệt gồ ghỠnhô lên, lúc bước đi hai vai văn phong bất động.
Những thứ đó Ä‘á»u là đặc trưng cá»§a võ lâm cao thá»§.
Má»™t võ lâm cao thá»§ có kinh nghiệm, lúc chuẩn bị đối phó má»™t ngưá»i, đương nhiên Ä‘em toàn bá»™ tinh thần tập trung trên mình ngưá»i đó.
Hiện tại mục tiêu của lão là Hiên Viên Nhất Quang, nhưng lão lại không quá chú ý đến Hiên Viên Nhất Quang, trái lại đối với lão thái bà dỗ đứa cháu lại hiển lộ rất có hứng thú.
Không cần biết là lão đầu tá»­ già cỡ nào Ä‘á»u không thể cảm thấy hứng thú đối vá»›i má»™t lão thái bà.
Có thể làm cho lão đầu tá»­ cảm thấy hứng thú thông thưá»ng Ä‘á»u là con gái trẻ trung.
Lẽ nào lão thái bà đó có chỗ đặc biệt gì ?
Hiên Viên Nhất Quang cÅ©ng không còn kịp quan sát nữa, bởi vì lúc đó bá»n ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn đã đến trước mặt hắn.
Gã chạy bàn Ä‘ang châm trà phảng phất cÅ©ng cảm thấy ba ngưá»i đến không có thiện ý, thất kinh thoái lui ra sau.
Hiên Viên Nhất Quang lại rất nhẫn nại, không ngỠđối vá»›i bá»n chúng còn cưá»i cưá»i:
– Má»i ngồi.
Bá»n chúng đương nhiên không thể ngồi xuống.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn lạnh lùng thốt:
– Ngươi biết bá»n ta đến làm gì không ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
– Không biết !
Hắn cưá»i cưá»i, lại nói:
– Nếu quả ngươi là má»™t ngưá»i đàn bà, ta nhất định sẽ nghÄ© ngươi để ý đến ta, cho nên má»›i má»™t má»±c nhìn ta đăm đăm, chỉ tiếc ngươi vừa già lại vừa xấu.
Trên khuôn mặt giống như nắp quan tài cá»§a ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn vẫn không có tá»›i má»™t tia biểu tình gì, lão không phải là ngưá»i dá»… dàng bị kích ná»™, cÅ©ng không muốn đấu võ miệng.
ÄÆ°á»ng Hầu lại nhịn không được:
– Bá»n ta đích xác đã để ý tá»›i má»™t vật trên ngưá»i ngươi, chuẩn bị Ä‘em nó vá».
Hiên Viên Nhất Quang há»i:
– Các ngươi có phải đã để ý đến cái đầu của ta ?
ÄÆ°á»ng Hầu đáp:
– Äúng.
Hiên Viên Nhất Quang cưá»i lá»›n:
– Cái đầu này ta từ sớm đã không cần đến nữa, các ngươi mau đến lấy, càng mau càng tốt.
Nhưng bá»n chúng tịnh không động thá»§.
Ba ngưá»i bá»—ng cởi áo ngoài, để lá»™ túi da giắt bên hông.
Bên cạnh túi còn giắt má»™t cái bao tay da nai, bao tay cá»§a ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn lau chùi sạch đến phát sáng.
Äó chính là ký hiệu cá»§a đệ tá»­ ÄÆ°á»ng Môn, đại Ä‘a số ngưá»i trong giang hồ má»™t khi vừa nhìn thấy là đã hồn phi phách tán.
Hiên Viên Nhất Quang lại cưá»i.
Phán Ä‘oán cá»§a Vô Kỵ không sai chút nào, mục tiêu cá»§a bá»n chúng tịnh không phải là hắn, mà là Triệu Vô Kỵ.
Hiện tại bá»n chúng cÅ©ng không khác gì hắn, cÅ©ng Ä‘ang cố ý kéo dài thá»i gian, đợi Triệu Vô Kỵ lá»™ diện.
Vô Kỵ tại sao còn chưa xuất thủ ? Chàng còn đang chỠđợi gì nữa ?
Hiên Viên Nhất Quang cưá»i:
– Trong túi của các ngươi có phải có chứa ...
Hắn không nói hết câu, tâm hắn lại đã chìm xuống.
Hắn chung quy đã nhìn thấy Triệu Vô Kỵ.
Triệu Vô Kỵ không ngỠkhông đang có mặt trong Hoa Nguyệt Hiên, không ngỠcòn đang đứng xa xa trên một tòa giả sơn, chừng như đã chuẩn bị đứng xa xem lửa.
Hắn nghÄ© không ra Vô Kỵ có ý gì ? Hắn chỉ biết ba ngưá»i kia sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ xuất thá»§.
Chỉ cần bá»n chúng xuất thá»§, hắn chết chắc !
oo Tịch dương mù trá»i.
Sóng nước lấp láy dưới sông, trong hoa viên có má»™t cô gái len lén ngắt má»™t đóa mẫu đơn Ä‘á».
Lúc đó Hồ Bả Tử cũng đang ở gần đó, ở một nơi rất kỳ quái, rất đặc biệt, một nơi tuyệt đối không ai nghĩ đến.
Hắn tin rằng tuyệt đối không có ai nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy ngưá»i ta.
Má»—i má»™t ngưá»i hắn Ä‘á»u nhìn thấy rất rõ.
Hắn nhìn thấy bá»n ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn ba ngưá»i bước vào Hoa Nguyệt Hiên, nhìn thấy nhãn thần kỳ quái cá»§a ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn đối vá»›i lão thái bà.
Trong tâm cá»§a hắn có cảm giác rất buồn cưá»i.
Chuyện duy nhất hắn nghĩ không ra là Triệu Vô Kỵ tại sao cho đến bây giỠcòn chưa lộ diện.
Hiện tại bá»n ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn Ä‘á»u đã Ä‘eo bao tay vào, đã không còn có thể kéo dài thá»i gian nữa.
Không cần biết Triệu Vô Kỵ có xuất thá»§ hay không, bá»n chúng Ä‘á»u đã phải xuất thá»§.
Lúc đó, đột nhiên có một chuyện kỳ quái xảy ra, một chuyện Hồ Bả Tử có nằm mộng cũng không tưởng được.
Trong cả Ä‘á»i hắn cÅ©ng chưa từng kinh hãi như bây giá».
Hắn cơ hồ nhịn không được muốn bỠchạy.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể động, tuyệt không thể để lộ bộ dạng thất kinh.
Nếu không cái chết của hắn cũng đã định.
oo ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn chầm chậm Ä‘eo bao tay da nai cá»§a lão vào, da thuá»™c cÅ© ká»·, vừa ấm áp, vừa nhu nhuyá»…n.
Äó là da nai tÆ¡.
Lúc lão mưá»i bảy tuổi, đã bắn chết con nai con đó, má»™t tiểu cô nương thưá»ng hay thích Ä‘eo kẹp tóc hồng hồ Ä‘iệp trên bím tóc đã tận tay cắt may cái bao tay đó cho lão.
Lão và nhị ca cá»§a lão Ä‘á»u rất thích nàng ta.
Sau này lão tuy giành được nàng, nhị ca của lão lại đoạt được thanh danh và vinh diệu trong giang hồ.
Hiện tại vị cô nương hay Ä‘eo kẹp tóc hồng hồ Ä‘iệp trên bím tóc đó đã nằm sâu dưới đất, thanh danh và vinh diệu cá»§a ÄÆ°á»ng Nhị tiên sinh lại vẫn như vầng thái dương giữa trá»i.
ÄÆ°Æ¡ng thá»i vị cô nương đó nếu quả được gả cho nhị ca cá»§a lão, tình hình có thể sẽ biến thành thế nào ?
Nhân sinh là như vậy, lúc mình đạt được những thứ gì, thông thưá»ng sẽ đánh mất những thứ khác.
Cho nên lão chưa bao giỠhối hận.
Mỗi lần lão đeo chiếc bao tay đó vào, trong tâm lão lại phiếm khởi một thứ cảm giác kỳ dị, luôn luôn nhớ đến những chuyện khó quên, nhớ đến tiểu cô nương thích đeo kẹp tóc hồng hồ điệp trên bím tóc, nhớ bộ dạng của nàng ngồi dưới đèn cắt may chiếc bao tay đó cho lão, dưới tình huống như vậy, lão vốn không còn tâm tình sát nhân.
Nhưng mỗi lúc lão mang chiếc bao tay đó vào, luôn luôn không thể không sát nhân !
Ngay lúc đó, biến hóa kinh ngưá»i bất chợt phát sinh. Gã chạy bàn tay thô chân bá»± kia bá»—ng hất bình nước sôi sùng sục trong tay rải vá» phía Châu chưởng quầy.
Gã bán hàng rong mặt rá»— bá»—ng rút trong rá»— ra má»™t mÅ©i Ä‘ao nhá»n, má»™t Ä‘ao đâm vào hông Châu chưởng quầy.
Gã bán hàng rong khuyết má»™t vành tai quăng rá»— vào mặt ÄÆ°á»ng Hầu, bên dưới rá»— còn tàng giấu vôi bá»™t.
ÄÆ°á»ng Hầu hét lá»›n, phóng vá»t lên trá»i, trong tay đã nắm má»™t nắm độc sa.
Äá»™c sa cá»§a gã còn chưa thảy ra, ba ngưá»i lái buôn béo tròn đã bá»™c phát qua.
Thân thá»§ cá»§a ba ngưá»i không ngá» Ä‘á»u cá»±c kỳ mãnh liệt, hành động phối hợp ăn ý gá»n gàng, má»™t ngưá»i dùng mặt bàn làm khiên đỡ, má»™t ngưá»i phóng vòng dây thừng trói chân ÄÆ°á»ng Hầu, ngưá»i kia hít má»™t hÆ¡i hét lá»›n, “bình†má»™t quyá»n đập lên lưng ÄÆ°á»ng Hầu, lá»±c lượng oai mãnh kinh hồn.
Lưng ÄÆ°á»ng Hầu lập tức bị đập trúng, lúc rÆ¡i xuống đất, toàn thân má»m nhÅ©n như bùn đất.
Cùng má»™t sát na đó, hai lão đầu tá»­ đánh cá» cÅ©ng đã xuất thá»§, bằng vào thá»§ pháp đả huyệt ít thấy trên giang hồ, dụng ba mươi con cá» phóng thẳng vào huyệt đạo cá»§a ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn, thá»§ pháp vừa nhanh nhẹn, lại nặng ná», vừa chuẩn xác, lại ngoan độc, rõ ràng Ä‘á»u là cao thá»§ ám khí nhất lưu.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn đấm má»™t quyá»n vào ngưá»i gã mặt rá»—, tiếng xương cốt gãy vụn vang lên, thân mình lão như mÅ©i tên bắn vá»t ra, má»™t đám độc sa Ä‘en ngòm mê muá»™i hòa vào bốn mÅ©i Äá»™c Tật Lê cÅ©ng đồng thá»i bắn ra.
Má»™t chiêu đó có đắc thá»§ hay không lão cÅ©ng không màng đến, mục đích cá»§a lão tịnh không phải là đả thương ngưá»i ta, mà là tá»± cứu lấy mình.
Xương cốt già cả tuy đã hóa thành cứng đơ, nhưng hun đúc trui rèn bấy lâu vẫn còn chưa tàn lụi khiến cho thân thủ của lão vẫn bảo trì được chút mẫn tiệp.
Hông lão uốn lượn giữa không trung như Ä‘uôi cá, thân ngưá»i như phi Ä‘iểu phóng ra ngoài lan can.
Lão đã tính từ sá»›m, chỉ có con sông nhá» mặt sau là đưá»ng lui duy nhất cá»§a lão.
Lão tin tưởng công phu dưới nước cá»§a lão cÅ©ng không thua kém gì khinh công cá»§a lão, tuyệt không đứng dưới bất kỳ tên trẻ nào, chỉ cần lão có thể lá»t xuống nước là đã tuyệt đối an toàn.
Không tưởng được ngay lúc đó lão bỗng nghe một tiếng quát nhẹ:
– Quay trở lại !
Ngưá»i mặt y phục hoa lệ đứng xa xa ngắm cảnh dòng sông nãy giá» má»™t má»±c chắp tay sau lưng bá»—ng quay mình, huy thá»§, ống tay áo phần phật quẩn quyện má»™t luồng gió kinh hồn.
Khí lá»±c cá»§a lão vốn đã gần cạn kiệt, toàn thân liá»n bị luồng gió kinh hồn đó cuốn động, thân thể không tá»± chá»§ được thoái lui trở lại, lúc rÆ¡i xuống đất cả cước bá»™ cÅ©ng không đứng yên.
Gã mặt rá»— bị lão đánh gãy xương Ä‘ang quỵ ở đó, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy dầm dá» trên mặt, tá»›i bây giá» bá»—ng nghiến răng lăn má»™t vòng, Ä‘ao nhá»n trong tay như độc xà đâm tá»›i, đâm nhập vào hông lão.
Lưỡi đao lạnh buốt, giống như đầu lưỡi tình nhân dịu dàng chui vào bắp thịt của lão.
Lão thậm chí hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì.
Nhưng tâm lão đã giá lạnh.
Bằng vào kinh nghiệm lâu Ä‘á»i cá»§a lão, đương nhiên biết chá»— nào là chá»— yếu hại trí mệnh, má»™t Ä‘ao đó thật còn độc hÆ¡n cả độc xà.
Gã mặt rỗ đó xuất thủ rất ngoan độc.
Gã mặt rỗ vừa đánh trúng một đòn, lập tức buông đao lăn tròn dưới đất trở ra.
Gã biết lão nhân đó tuyệt sẽ không buông tha cho gã, lại không tưởng được ám khí nhanh đến chừng nào, vừa lóe sáng lên má»™t cái, hai mÅ©i Äá»™c Tật Lê đã ghim sau ót trái cá»§a gã.
Ngưá»i trúng thứ độc dược ám khí đó sẽ có kết quả bi thảm ra sao, gã cÅ©ng đã từng nghe qua.
Thân mình gã bá»—ng bá»™c phát bay lên, Ä‘oạt lấy Ä‘ao trong tay ngưá»i khuyết vành tai, má»™t Ä‘ao cắt gá»n yết hầu cá»§a mình.
Gã không những đối vá»›i ngưá»i ta rất ngoan độc, cả đối vá»›i mình cÅ©ng rất tàn ác.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn vẫn đứng thẳng đó như ngá»n tiêu thương, chỉ cần rút thanh Ä‘ao đó ra, lão sẽ té nhào.
Một khi lão vẫn còn có thể đứng được, lão tuyệt không chịu ngã quỵ.
Không còn ai xuất thủ nữa.
Ngưá»i quật cưá»ng cứng đầu cứng cổ, vô luận là thành hay bại, sống hay chết, Ä‘á»u vẫn được ngưá»i ta tôn kính.
Ngưá»i vận y phục hoa lệ bá»—ng thở dài:
– Ngươi là má»™t tráng hán quật cưá»ng, không cần biết ngươi sống hay chết, ngưá»i cá»§a ta Ä‘á»u tuyệt không động đến ngươi nữa.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn nhìn hắn đăm đăm:
– Ngươi là ai ?
Ngưá»i đó đáp:
– Ta hỠTrương, Trương Hữu Hùng.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn khàn giá»ng:
– Trương Hữu Hùng trong Nam Hải thất huynh đệ ?
Trương Hữu Hùng đáp:
– Phải.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn há»i:
– Bá»n ta có thù sao ?
Trương Hữu Hùng đáp:
– Không có.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn há»i:
– Ngươi vì Triệu Vô Kỵ ?
Trương Hữu Hùng đáp:
– Phải.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn há»i:
– Tại sao ngươi phải làm chuyện này cho hắn ? Ngươi không sợ ÄÆ°á»ng gia báo thù ?
Trương Hữu Hùng đáp:
– Bởi vì hắn xem ta như bằng hữu, vì bằng hữu, chuyện gì ta cÅ©ng Ä‘á»u làm hết.
Äối vá»›i giang hồ nam nhân mà nói, lý do đó đã quá đủ.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn bá»—ng thở dài:
– Chỉ tiếc ta không kết giao được thứ bằng hữu như ngươi.
Lão đã gần chết trong tay ngưá»i đó, kỳ quái là lão đối vá»›i ngưá»i đó tịnh không có oán hận gì.
Ngưá»i lão hận là ngưá»i khác, má»™t ngưá»i lâm trận thoái rúc, bán đứng lão.
Äứa cháu kia từ sá»›m đã sợ hãi đến mức khóc cÅ©ng không dám khóc, “lão tổ mẫuâ€.
đó phảng phất cũng sợ đến mức co rúc lại một cục.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn vốn cả nhìn cÅ©ng không muốn nhìn bà ta, hồi nãy nếu bà ta xuất thá»§, bá»n há» không phải tuyệt đối không có cÆ¡ há»™i.
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn vốn vẫn ôm ấp hy vá»ng vá» bà ta, không tưởng được bà ta lại hèn nhát như vậy.
Hiện tại ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn đã hoàn toàn tuyệt vá»ng, lại vẫn không muốn bán đứng bà ta.
Bá»n há» vẫn Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, bà ta đã sợ chết như vậy, tại sao lão không thành toàn cho bà ta.
Nhưng bà ta ngồi nhìn bá»n há» vì bà ta mà thảm tá»­, trong tâm có cảm giác gì ? Sau này bà ta sống sót không lẽ không cắn rứt tâm can ?
ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn chung quy vẫn nhịn không được liếc bà ta má»™t cái. Trong cái liếc đó bao hàm cả phẫn ná»™ lẫn oán hận, cÅ©ng bao hàm cả thương tiếc và tá»™i nghiệp.
Sau đó lão đã cảm thấy nội tạng đã bắt đầu trào máu, máu tịnh không từ vết thương đao đâm chảy ra, lại từ trong miệng của lão trào ra.
Lão bá»—ng cưá»i lá»›n.
Bởi vì có má»™t vấn đỠlão luôn luôn vô phương tá»± trả lá»i, hiện tại chung quy đã tìm ra đáp án:
lão tuyệt sẽ không có ngày được chôn trong quan tài làm bằng gỗ tử đàn.
Cho nên lão rút thanh đao ghim trên hông ra.
Lưỡi đao vừa rút ra, máu tươi từ vết thương bắn ra, cơ hồ phún tới luôn trên y phục Vô Kỵ.
Hiên Viên Nhất Quang nhìn thấy chàng tiến vào, tuy chàng tịnh không giải thích ly do vì sao đến bây giỠmới đến, nhưng Hiên Viên Nhất Quang biết chàng nhất định có lý do rất tốt.
Hiện tại ba ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia Ä‘á»u đã ngã gục, chuyện đáng sợ này chung quy đã đông kết.
Ả vợ trẻ Ä‘ang co rúc trong lòng chồng ả, khuôn mặt trắng nhợt bá»—ng á»­ng Ä‘á».
Ả vừa sợ hãi, vừa xấu hổ, vừa khẩn trương, đơn giản không biết nên làm gì đây.
Ả tuyệt không thể để ai biết được quần của ả đã ướt đẫm.
Gã chồng lá»›n tuổi hÆ¡n gã kia, tình huồng càng xấu hÆ¡n, cÆ¡ hồ má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể ngá»­i thấy đít quần gã Ä‘ang phát ra mùi hôi thúi xú uế.
Vợ cá»§a gã trái lại vẫn còn trấn tÄ©nh hÆ¡n gã nhiá»u, Ä‘ang ngồi ngẫm nghÄ© nên dùng cách nào giúp chồng mình đứng dậy.
Lão tổ mẫu kia đã ẳm đứa cháu quày quả bước ra ngoài.
Vô Kỵ chợt thốt:
– Äợi má»™t chút.
Lão tổ mẫu chừng như căn bản không nghe chàng nói gì, Vô Kỵ lại đã chặn đưá»ng bà ta.
Bà ta giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Vô Kỵ.
Vô Kỵ lại cưá»i cưá»i:
– Lão thái thái, quý tính của bà là gì ?
Miệng của lão tổ mẫu động đậy, lại phát không ra một tiếng nào.
Vô Kỵ lại há»i:
– Äứa bé này là cháu cá»§a bà ?
Lão tổ mẫu gật gật đầu, càng ôm chặt đứa bé vào lòng.
Vô Kỵ há»i:
– Trá»i đêm đã dần dần mát lạnh, sao bà không mang giày cho nó ?
Lão tổ mẫu xem chừng lại đã giật mình kinh hãi, chừng như cho đến bây giỠmới phát hiện cháu mình không có mang giày.
Äứa bé lại khóc rống trong lòng bà ta, trên mặt Vô Kỵ tuy Ä‘ang cưá»i, nhãn tình lại lạnh như Ä‘ao phong.
Lão tổ mẫu oằn lưng, bất chợt quăng đứa bé ra, dụng lực quăng thẳng vào mặt Vô Kỵ.
Vô Kỵ chỉ còn nước giơ tay tiếp đỡ, lão tổ mẫu còng lưng đó lại đã như mũi tên bắn ra ngoài lan can.
Äứa bé trong tay Vô Kỵ lại vừa khóc vừa la, vừa đấm vừa đá.
Thân hình cá»§a lão tổ mẫu triển động, triển xuất khinh công khiếp ngưá»i, nhún mình ba cái giữa những luống hoa, đã phóng ra ngoài sáu bảy trượng.
Lúc đó bá»—ng có ngưá»i quát nhẹ:
– Cá thoát khá»i lưới, ngươi còn muốn trốn Ä‘i đâu ?
Giữa tiếng cưá»i ngất, má»™t bóng ngưá»i từ vưá»n hoa bay lên, nghênh đón lão tổ mẫu kia, má»™t quyá»n đấm tá»›i.
Thoáng thấy ngưá»i đó, lão tổ mẫu sợ đến mức hoàn toàn không còn hÆ¡i sức tránh né đón đỡ, má»™t tiếng hô cÅ©ng không phát xuất ra được, trái cổ và xương cốt nÆ¡i yết hầu đã bị đánh nát vụn.
Vô luận bà ta có biết bí mật gì đi nữa cũng đã vĩnh viễn vô phương nói ra được.
Lúc bà ta té xuống, nước mắt cũng trào ra.
Bởi vì bà ta có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được ngưá»i đó có thể hạ độc thá»§ vá»›i bà ta như vậy, cÅ©ng không tưởng được ngưá»i đó xuất thá»§ tàn độc như vậy ! Y nhìn quả thật không giống má»™t ngưá»i tâm ngoan thá»§ lạt.
Y không những trẻ tuổi, tư văn, tú khí, hÆ¡n nữa trên mặt luôn mang má»™t nụ cưá»i mỉm ôn nhu động nhân.
Tiểu cô nương hồi nãy len lén ngắt đóa hoa một mực len lén nhìn y, phảng phất nhìn đến si ngốc.
Y cÅ©ng nhìn nàng, cưá»i cưá»i, lại hướng vá» phía Vô Kỵ hô lá»›n:
– Các ngươi qua đây đem vị lão tổ mẫu này đi đi.
Hiện tại lão tổ mẫu đó đã được khiêng tá»›i, ngưá»i trẻ tuổi tư văn tú khí đó cÅ©ng theo sau bước qua.
Vừa đến nơi, y đã tự giới thiệu:
– Ta há» Lý, tên gá»i Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng.
Äó là má»™t cái tên lạ lẫm, y cÅ©ng là ngưá»i lạ, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u đối xá»­ rất thân thiện vá»›i y.
Bởi vì y đã bắt được con cá vừa thoát khá»i lưới.
Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng nói:
– Vị lão tổ mẫu đó kỳ thật tịnh không phải là già, đương nhiên cũng không phải là tổ mẫu thật.
Y nhìn Vô Kỵ mỉm cưá»i:
– Các vị nhất định cũng đã sớm nhận ra lão tổ mẫu tuyệt không thể quên mang giày cho cháu mình, nhưng bằng vào điểm đó đương nhiên vẫn còn chưa đủ, cho nên các vị còn chưa thể xuất thủ.
Vô Kỵ đứng ká» bên nhịn không được phải há»i:
– Ngươi còn nhìn thấy gì nữa ?
Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng đáp:
– Kỳ thật ta không nhìn thấy gì hết, ta chỉ bất quá xảo hợp biết được tổ mẫu của đứa bé đó thật ra là ai.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi biết bà ta ?
Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng gật đầu:
– Không những biết, mà còn rất thân.
Y cưá»i càng khoan khoái:
– Tổ mẫu của đứa bé đó chính là dì của ta.
Vô Kỵ lập tức thở phào:
– Thật là cực kỳ xảo diệu, hơn nữa còn cực kỳ tốt.
Äứa bé tuy đã khóc đến mệt, tạm thá»i đã yên ắng, chàng ôm trong lòng lại chẳng khác gì ôm má»™t cái bao há»a dược lúc nào cÅ©ng có thể bùng nổ.
Hai chuyện chàng bình sinh không thể chịu ná»—i là nam nhân nhiá»u chuyện và nữ nhân hay khóc.
Hiện tại chàng má»›i phát hiện má»™t đứa bé hay khóc còn khó đối phó hÆ¡n xa mưá»i nữ nhân hay khóc.
Nữ nhân khóc òa lên, chàng vẫn có lối “nói chuyện†giúp cho bá»n há» ngậm miệng lại, trẻ nít khóc lên, đầu chàng lập tức biến thành sưng vù to tướng.
Cho nên khi Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng ẳm đứa bé khá»i tay chàng, chàng xem chừng cảm kích đến mức cả nói cÅ©ng không biết nói gì:
– Ta nói lá»i này, ngươi ngàn vạn lần không thể tức giận à.
Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng cưá»i:
– Ta nhìn giống má»™t ngưá»i dá»… tức giận lắm sao ?
Y quả thật không giống.
Vô Kỵ há»i:
– Bá»n ta thật không biết nên làm sao để tạ Æ¡n ngươi, ngươi có thể nói cho bá»n ta biết bá»n ta nên làm gì không ?
Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng đáp:
– Nếu quả các ngươi nhất định muốn tạ ơn ta, chỉ có một cách.
Vô Kỵ thốt – Ngươi cứ nói.
Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng nói:
– Nhận ta làm bằng hữu.
Nụ cưá»i cá»§a y vừa ấm áp vừa thành khẩn:
– Ta thích giao kết bằng hữu, cũng rất cần bằng hữu.
Vô Kỵ lập tức giơ tay ra.
Má»™t ngưá»i như Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng, có ai có thể cá»± tuyệt không chịu giao kết bằng hữu vá»›i y ?
Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng chung quy đã dẫn đứa bé Ä‘i, y vá»™i muốn mang đứa bé vá» cho dì cá»§a y, bởi vì dì cá»§a y hiện tại nhất định Ä‘ang lo lắng muốn chết.
Không đợi y Ä‘i khá»i con đưá»ng nhá» lát đá vụn đó, Hiên Viên Nhất Quang đã nhịn không được há»i Vô Kỵ:
– Ngươi thật tin rằng đứa bé đó có quan hệ bà con với y ? Ngươi thật tin rằng thiên hạ có chuyện xảo hợp như vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta tin.
Hiên Viên Nhất Quang há»i:
– Ngươi thật chịu kết giao bằng hữu với y ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta chịu.
Câu trả lá»i cá»§a chàng tuy rõ ràng khẳng định, Hiên Viên Nhất Quang lại chừng như vẫn cảm thấy có chút hoài nghi.
Nhung cả chính hắn cÅ©ng không nghÄ© ra Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng vì lý do gì mà phải lừa gạt bá»n há».
Cho dù y thật có lừa gạt bá»n há», bất quá cÅ©ng chỉ lừa gạt dẫn Ä‘i má»™t đứa bé hay khóc.
Lão tổ mẫu kia không ngá» còn chưa chết, trong yết hầu vỡ vụn không ngá» phát ra má»™t tràng thanh âm khá»t khẹt, giống như má»™t con rắn Ä‘uôi chuông gần chết.
Những ngưá»i khiêng bà ta vá» kiếm được bên trong y phục bà ta má»™t cái túi da, bên trong quả nhiên Ä‘á»u là độc môn ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia, số lượng tuy không nhiá»u, phẩm chất lại không tệ.
NghÄ© đến đến ánh mắt cá»§a ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn lúc lâm tá»­ nhìn bà ta, ngưá»i đó, không còn nghi ngá» gì nữa, là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Hiên Viên Nhất Quang lại há»i Vô Kỵ:
– Ngươi có phải đã tính ÄÆ°á»ng Ngá»c nhất định đã đến ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
– Ngươi cũng tính y nhất định nghĩ cách dụ ngươi ra mặt trước rồi mới xuất thủ, bởi vì mục tiêu của y tịnh không phải là ta, mà là ngươi.
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
– Ngươi cũng muốn đợi y ra mặt rồi mới xuất thủ, vì mục tiêu của ngươi cũng là y.
Vô Kỵ gật đầu:
– Cho nên ta chỉ còn nước đi tìm Trương nhị ca.
Trương Hữu Hùng một mực trầm mặc.
Má»™t ngưá»i từ lúc mưá»i mấy tuổi đã bắt đầu nắm quyá»n Ä‘iá»u khiển ngưá»i ta, đương nhiên không thể là ngưá»i nhiá»u chuyện.
Há» Trương không cần dùng ngôn ngữ để biểu hiện tình hữu nghị cá»§a mình đối vá»›i ngưá»i khác, “nói ít làm nhiá»u†má»›i là nguyên tắc làm ngưá»i cá»§a gã.
Cho đến bây giỠgã mới mở miệng:
– Má»™t ngưá»i đến lúc khốn nạn Ä‘i tìm bằng hữu tuyệt không phải là chuyện lạ.
Gã bước tới, nắm tay Vô Kỵ:
– Ngươi có thể nghĩ đến đi tìm ta, ta rất hân hạnh.
Nói xong câu đó, gã đã bỠđi, dẫn theo đám thuộc hạ của gã.
Ba gã lái buôn mập tròn lại khôi phục vẻ chậm chạp nặng ná», gã chạy bàn tay thô chân bá»± và gã bán hàng rong khuyết má»™t vành tai cÅ©ng biến thành bình phàm chất phác như trước.
Bá»n há» lẳng lặng khiêng thi thể đồng bá»n Ä‘i ra.
Hồi nãy trong má»™t phút giây kinh tâm động phách, dáng vẻ cá»§a bá»n há» hùng dÅ©ng hung mãnh, hiện tại lại không còn thấy nữa. Äối vá»›i bá»n há» mà nói, chuyện vừa rồi không đáng để khoa trương kiêu ngạo, cÅ©ng không cần phải bi thương tiếc nuối.
Bá»n há» lúc nào chá»— nào cÅ©ng chịu làm bất cứ chuyện gì cho chá»§ nhân cá»§a mình, chính như chá»§ nhân cá»§a bá»n há» lúc nào cÅ©ng chịu vì bằng hữu mà làm bất kỳ chuyện gì, không chút kể lể. Bá»n hỠđã là bằng hữu, vô luận nói gì Ä‘i nữa cÅ©ng dư thừa.
Hiên Viên Nhất Quang lại không nhịn được thở dài:
– Có thể kết giao bằng hữu vá»›i ngưá»i như vậy thật là vận khí cá»§a ngươi.
Vô Kỵ ngưng thị nhìn hắn:
– Có thể kết giao bằng hữu vá»›i ngưá»i như ngươi cÅ©ng là vận khí cá»§a ta.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
– Nhưng Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng ...
Vô Kỵ thốt:
– Y có phải là hảo bằng hữu hay không, ta sẽ rất mau chóng biết được.
Hiên Viên Nhất Quang há»i:
– Ngươi sẽ rất mau chóng gặp lại y ?
Vô Kỵ đáp:
– Nhất định có thể gặp.
Hiên Viên Nhất Quang há»i:
– Ngươi tin chắc ?
Vô Kỵ đáp:
– Chắc.
Hiên Viên Nhất Quang nhìn chàng chằm chằm một hồi lâu, lại thởi dài:
– Ngươi có biết ngươi là quái nhân không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không biết.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
– Äiểm quái nhất cá»§a ngươi là ngươi hình như luôn luôn biết những chuyện ngưá»i khác không biết, cả ta cÅ©ng không nhìn ra ngưá»i làm sao mà có cái tài đó.
Vô Kỵ cưá»i:
– Nếu quả cả ngươi cũng không nhìn ra, vậy nhất định là vì ta căn bản không có cái tài đó.
Hiên Viên Nhất Quang cưá»i lá»›n:
– Không cần biết ngươi nói gì, ta ít ra cuối cùng đã nhìn ra một điểm.
Vô Kỵ há»i:
– Äiểm gì ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
– Sau này nếu quả còn có ngưá»i muốn lừa gạt ngươi, tuyệt không phải là chuyện dá»… dàng.
Hắn cưá»i lá»›n đứng dậy, bá»—ng lại ngồi xuống:
– Còn có chuyện ta cũng tưởng không thông.
Vô Kỵ há»i:
– Chuyện gì ?
Hiên Viên Nhất Quang há»i:
– Ngươi luôn luôn rất có hứng thú đối vá»›i ÄÆ°á»ng Ngá»c, hiện tại y Ä‘ang nằm ở đây, sao ngươi không lý gì tá»›i y ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì y căn bản không phải là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Hiên Viên Nhất Quang lại giật mình:
– Y không phải ? Ngươi làm sao mà biết y không phải ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta tình cỠbiết y là ai.
Hiên Viên Nhất Quang há»i:
– Y là ai ?
Vô Kỵ đáp:
– Y là má»™t tên què, ngưá»i ta gá»i y là Hồ Bả Tá»­.
oo Má»i chuyện phát sinh trong Hoa Nguyệt Hiên, Hồ Bả Tá»­ Ä‘á»u nhìn thấy rất rõ, bởi vì hắn luôn luôn có mặt ở đó.
Lúc bá»n ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn còn chưa đến, hắn đã đến rồi, dẫn theo má»™t đứa bé “mượn†trong nhà ngưá»i ta.
Má»™t lão tổ mẫu hiá»n hậu dẫn cháu mình Ä‘i du xuân, Ä‘i mệt ngồi xuống uống chén trà, ăn chút Ä‘iểm tâm lặt vặt, vốn tuyệt không thể câu dẫn sá»± chú ý cá»§a ngưá»i ta.
Hắn có thể nghĩ đến dùng cách đó để làm yểm hộ, cả chính hắn cũng cảm thấy rất đắc ý.
Hắn tin rằng ngưá»i khác tuyệt không thể nhìn thấy hắn, hắn lại có thể nhìn thấy ngưá»i ta.
Tiếc nuối duy nhất là đứa bé đó khóc nhè quá, khóc đến mức hắn tâm hoảng ý loạn.
Ãnh mắt cá»§a ÄÆ°á»ng Tá»­ Äàn lúc nhìn hắn cÅ©ng làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
May là Hiên Viên Nhất Quang tịnh không chú ý, cho nên cho đến lúc đó hắn vẫn nghĩ mình rất an toàn.
Không tưởng được sự tình càng biến hóa vượt ngoài dự liệu của hắn, càng không tưởng được Triệu Vô Kỵ không ngỠđã nhìn ra chỗ hở của hắn.
May là hắn ngộ sự lâm nguy mà không loạn, tùy cơ ứng biến, dùng đứa bé khóc nhè đó ngăn chận Triệu Vô Kỵ.
Mắt thấy hắn đã có thể an toàn rút lui, cao bay xa chạy, không tưởng được giữa đưá»ng lại phóng ra má»™t Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng.
Hắn có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng đó lại hạ độc thá»§ vá»›i hắn.
Lúc liếc thấy Triệu Vô Kỵ giÆ¡ tay biểu thị chịu kết giao bằng hữu vá»›i Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng, hắn cÆ¡ hồ nhịn không được muốn cưá»i lá»›n, lại cÆ¡ hồ nhịn không được muốn khóc lá»›n.
Chỉ có hắn má»›i biết Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng đó là ÄÆ°á»ng Ngá»c !
Chỉ tiếc hiện tại hắn cho dù có muốn đem bí mật đó nói ra cho Triệu Vô Kỵ biết, cũng đã nói không nổi.
Hắn tin rằng Triệu Vô Kỵ sớm muộn gì cũng biết bí mật đó, đợi đến lúc gần chết sẽ biết.
Lúc Hồ Bả Tử thở ra hơi thở cuối cùng, thanh âm đó nghe giống như một cục đá rơi vào vũng bùn sâu vậy.
oo Hiên Viên Nhất Quang chợt đứng dậy đi ra.
Hắn không chịu được mấy chuyện đó, nhưng hắn lại khÆ¡i khÆ¡i nhịn không được quay đầu lại há»i:
– Ngươi tính ÄÆ°á»ng Ngá»c nhất định đã đến ?
Triệu Vô Kỵ thừa nhận.
Hiên Viên Nhất Quang há»i:
– Hiện tại ÄÆ°á»ng Ngá»c đâu ?
Vô Kỵ đáp:
– Không biết.
Hiên Viên Nhất Quang thốt:
– Ngưá»i hình như căn bản không muốn Ä‘i tìm y.
Vô Kỵ cũng thừa nhận:
– Bởi vì ta căn bản tìm không ra y.
Hiên Viên Nhất Quang há»i:
– Ngươi chuẩn bị làm sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Khi ta muốn tìm má»™t ngưá»i mà tìm không ra, thông thưá»ng chỉ còn má»™t biện pháp.
Hiên Viên Nhất Quang há»i:
– Biện pháp nào ?
Vô Kỵ đáp:
– Äợi y đến tìm ta.
oo BBoó ù ù nngg QQuuyá»· û û Mùng sáu tháng tư, trá»i âm u.
Triệu Vô Kỵ lủi thủi trở vỠHòa Phong Sơn Trang.
Chàng vốn không chuẩn bị trở vá», nhưng sau khi đắn Ä‘o má»™t hồi rất lâu, ý tưởng cá»§a chàng đã biến đổi.
Chàng nhá»› đến Phượng Nương, nhá»› đến Thiên Thiên, nhá»› đến những lão gia nhân vÄ©nh viá»…n trung thành đối vá»›i bá»n há».
Thứ tư niệm khắc cốt ghi tâm đó giống như má»™t bồn nước ấm, tuy có thể khiến cho ngưá»i ta tạm thá»i quên lãng thống khổ hiện tại, cÅ©ng có thể khiến cho ngưá»i ta buông thả má»m yếu, cho nên chàng má»™t má»±c Ä‘ang khống chế lấy mình, tận lá»±c không nghÄ© vá» bá»n há» nữa.
Nhưng đêm khuya trở má»™ng, lúc mệt má»i bần thần, thứ tư niệm đó lại giống như má»™t mạng nhện đột nhiên trói bá»c lấy mình, trói rất chặt.
Chỉ bất quá đó tịnh không phải là nguyên nhân khiến chàng quyết định trở vá».
Chàng tịnh không nghe nói gì đến tin tức vá» Phượng Nương và Thiên Thiên, nhưng chàng có cảm giác bá»n há» Ä‘á»u đã không còn ở nhà.
Ngày "Äịa Tạng" dẫn Phượng Nương vào mật thất, chàng không nhìn thấy nàng.
Chàng không dám quay đầu lại nhìn.
Bởi vì chàng ẩn ước cảm thấy ngưá»i "Äịa Tạng" dẫn vào nhất định là thân nhân cá»§a chàng.
Lúc đó chàng sợ mình có thể biến thành vô phương khống chế được chính mình, chàng không thể để "Äịa Tạng" có chút giá»›i tâm đối vá»›i chàng.
Hiện tại chàng chung quy đã trở vá», lẳng lặng trở vá» không kinh động đến bất cứ má»™t ai.
Lúc đó đang là buổi hoàng hôn.
Hòa Phong SÆ¡n Trang vốn là má»™t nÆ¡i đáng ghi nhá»›, đặc biệt là vào lúc hoàng hôn, càng đẹp đẽ như má»™t bức đồ há»a.
Hòa Phong SÆ¡n Trang và Thượng Quan Bảo Phố hoàn toàn khác biệt, cÅ©ng không giống như Phi Vân Trang Äại Phong ÄÆ°á»ng nÆ¡i Vân Phi Dương trú ngụ.
Äại Phong ÄÆ°á»ng kiến thiết như chim ưng tung cánh ngẩng cao đầu, trang nghiêm uy mãnh, tươi tắn sống động phản ánh hùng tâm tráng chí có má»™t không hai cá»§a Vân Phi Dương.
Thượng Quan Bảo Phố hiểm trở cô độc, bên trong ẩn tàng một thứ sát khí sâm lãnh.
Hòa Phong Sơn Trang lại vừa u nhã vừa tĩnh lặng, nhìn không có tới một tia khí phách hùng cương, chỉ bao quát mây lợt gió lạt, tịch dương tà tà, tĩnh lặng thưởng lãm.
Cho nên Tư Không Hiểu Phong cả Ä‘á»i độc thân, ngoại trừ thá»i gian lưu lại ở Äại Phong ÄÆ°á»ng ra, luôn luôn thích đến làm khách ở đó, vui thú tận hưởng cái tÄ©nh lặng thung dung ở nÆ¡i đó.
Nhưng từ lúc Triệu nhị gia qua Ä‘á»i, Vô Kỵ bá» Ä‘i, Thiên Thiên và Phượng Nương cÅ©ng Ä‘i theo, nÆ¡i đó đã biến đổi.
Giống như má»™t ngưá»i vậy, má»™t tòa trang viện cÅ©ng có lúc có thể biến thành suy lão, tiá»u tụy, tịch mịch, mệt má»i.
Äặc biệt là thứ hoàng hôn âm u như hôm nay.
Má»—i lần khí trá»i âm u chuyển mưa, bệnh phong thấp trong mấy khá»›p xương cá»§a lão Khương lại biến thành không khác gì má»™t bà vợ ác độc đố kỵ vậy, bắt đầu dùng má»i phương cách Ä‘au đớn thống khổ mà ngưá»i khác vô phương tưởng tượng ná»—i hành hạ dày vò lão.
Lão tuy không chịu nỗi, lại khơi khơi không trốn tránh.
Hôm nay lão Ä‘au càng nặng hÆ¡n, cả hai đầu gối giống như có mấy chục mÅ©i kim nhá»n đâm vào, Ä‘au đến mức cả má»™t bước Ä‘i cÅ©ng Ä‘i không nổi. Lão muốn Ä‘i ngá»§ sá»›m má»™t chút, lại khÆ¡i khÆ¡i ngá»§ không được.
Tới lúc đó, Vô Kỵ nhè nhẹ đẩy cánh cửa khép hỠra, bước vào căn tiểu ốc của lão.
Lão Khương lập tức ngồi dậy, dụng lực nắm chặt tay chàng:
– Không tưởng được ngươi thật đã vỠrồi.
Thoáng thấy khuôn mặt đắm chìm trong nước mắt cá»§a lão, nước mắt cá»§a Vô Kỵ cÆ¡ hồ cÅ©ng không ká»m được muốn trào ra.
Trước đây chàng luôn cảm thấy lão Khương quá ngù ngá», quá ngoan cố, quá lá»— mãng, thậm chí có chút đáng ghét.
Nhưng hiện tại lúc chàng nhìn thấy con ngưá»i đáng ghét đó, trong tâm lại chỉ có vui mừng và cảm động.
– Sau khi ngươi Ä‘i rồi, Vệ cô nương và đại tiểu thư cÅ©ng Ä‘i luôn, cho đến bây giá» cả má»™t chút tin tức cÅ©ng không có, từ cái ngày Tư Không đại gia kêu Khúc Bình đến, bá»n há» ...
Nghe lão Khương lẩm bẩm kể chuyện, trong tâm Vô Kỵ cũng cảm thấy đau nhói.
Bá»n hỠđã Ä‘i đâu ? Tại sao biệt vô âm tín ?
Ngưá»i "Äịa Tạng" dẫn vào bí thất hôm đó lẽ nào quả thật là Phượng Nương ?
Lão Khương phảng phất cÅ©ng cảm được ná»—i bi thống cá»§a chàng, lập tức tươi mặt mỉm cưá»i:
– Không cần biết ra sao, ngươi đã vỠrồi, ta vốn vẫn còn không tin, không tưởng được ngươi quả thật đã vỠrồi.
Vô Kỵ nhịn không được há»i:
– Có ngưá»i nói cho ông biết tôi sẽ trở vá» ?
Lão Khương đáp:
– Có má»™t vị sư muá»™i và má»™t vị bằng hữu cá»§a ngươi Ä‘á»u nói như vậy, nói ngươi sá»›m muá»™n gì tối hôm nay nhất định sẽ vỠđến nhà.
Vô Kỵ không có sư muá»™i, cÅ©ng không nghÄ© ra ngưá»i bằng hữu đó là ai.
Nhưng chàng không muốn để lão Khương lo lắng, chỉ Ä‘iá»m đạm há»i:
– Bá»n hỠđến hồi nào ?
Lão Khương đáp:
– Một vị đến trưa hôm qua, sư muội của ngươi đến trễ hơn.
Vô Kỵ há»i:
– Bá»n há» có còn ở đây không ?
Lão Khương đáp:
– Vị sư muá»™i cá»§a ngươi xem chừng trong mình không được khá»e, vừa đến đã nằm vùi trong phòng ngá»§ cả ngày, còn không cho phép bá»n ta gõ cá»­a.
Lão lại bổ sung:
– Ta Ä‘em gian khách phòng mà Tư Không đại gia thưá»ng ở cấp cho nàng ta ngá»§.
Vô Kỵ há»i:
– Còn vị bằng hữu của ta ?
Lão Khương đáp:
– Vị công tử đó chừng như không lúc nào chịu yên tĩnh, đi lại chỗ này chỗ nỠkhông ngừng, hiện tại ...
Lão còn chưa dứt lá»i, trên mặt bá»—ng hiện xuất má»™t thứ biểu tình rất kỳ quái, chừng như có ngưá»i dùng má»™t cục đất nhét chặt miệng lão.
Vô Kỵ nhìn lão chằm chằm, lại há»i:
– Hiện tại y đã đi đâu ?
Lão Khương còn Ä‘ang do dá»±, phảng phất rất không muốn trả lá»i câu há»i đó, lại không thể không đáp:
– Ta vốn không để y đi, nhưng y cũng nhất định phải đi, không đi không được.
Vô Kỵ há»i:
– Äi đâu ?
Lão Khương đáp:
– Äi đánh quá»·.
Vô Kỵ tận lá»±c ká»m chế không để mình có chút biểu hiện gì làm cho lão Khương cảm thấy mình khó chịu.
Chàng nhìn thấy biểu tình của lão Khương không những rất chân thật, hơn nữa chân thật đến mức đáng sợ.
Nhưng sá»± thật đó quá hoang đưá»ng, chàng không thể không há»i cho rõ:
– Lão nói y đi đánh quỷ ?
Lão Khương thở dài, cưá»i khổ:
– Ta cũng biết ngươi tuyệt không thể tin được, nhưng nơi đó quả thật có quỷ.
Vô Kỵ há»i:
– Con quỷ đó ở đâu ?
Lão Khương đáp:
– Không phải là má»™t con quá»·, mà là nhiá»u con, ở khu viện mà Vệ cô nương trú ngụ trước đây.
Vô Kỵ há»i:
– Những con quỷ đó đến từ lúc nào ?
Lão Khương đáp:
– Vệ cô nương Ä‘i không lâu sau, có ngưá»i nghe thấy nÆ¡i đó thưá»ng phát ra những thanh âm kỳ quái, có lúc thậm chí còn nhìn thấy ánh đèn và bóng ngưá»i.
Vô Kỵ há»i:
– Có ai đi xem không ?
Lão Khương đáp:
– Có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘i xem, không cần biết là ai, chỉ cần bước vào khu viện đó là vô duyên vô cá»› hôn mê, lúc tỉnh dậy nếu không bị treo trên cây thì cÅ©ng nằm dài dưới cống rãnh, y phục nếu không bị lá»™t sạch thì miệng cÅ©ng bị nhét đầy bùn đất.
Lá»i lão nói là nói thật, thật đến đáng sợ, bởi vì lão cÅ©ng đã trải qua kinh nghiệm đáng sợ đó.
Vô Kỵ có thể tưởng tượng được hồi nãy biểu tình kỳ quái trên mặt lão do đâu mà ra.
Lão Khương nói:
– Bá»n chúng đối vá»›i ta cÅ©ng còn khách khí, không treo ta lên cây, cÅ©ng không lá»™t sạch y phục cá»§a ta.
Nhưng trong miệng lão nhất định cũng đã bị nhét đầy bùn đất.
Lão kể lại đoạn biến cố đáng sợ đó, nói tiếp:
– Lúc ta tỉnh dậy, nhìn thấy một tỠgiấy.
TỠgiấy đó là một thứ giấy màu vàng hiếm thấy, chữ viết trên mặt giấy ngoằn ngoèo cổ quái, ý tứ rất rõ ràng:
“Ngưá»i không đụng ta, ta không đụng ngưá»i, không xâm phạm lẫn nhau, nhà cá»­a an bìnhâ€.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u hy vá»ng nhà cá»­a an bình, cho dù có làm hàng xóm vá»›i quá»· cÅ©ng có thể chịu được.
Những con quỷ đó quả thật rất hiểu tâm lý nhân loại.
Vô Kỵ nói:
– Quá»· cÅ©ng có nhiá»u loại, những con quá»· đó xem chừng không phải là ác quá»·.
Lão Khương đáp:
– Không cần biết đó là loại quá»· nào, Ä‘á»u có lợi ích.
Vô Kỵ há»i:
– Lợi ích gì ?
Lão Khương đáp:
– Quá»· không thể gạt ngưá»i, chỉ có ngưá»i má»›i có thể gạt quá»·.
Vô Kỵ cưá»i khổ.
Äó cÅ©ng là thật, bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng không thể phá»§ nhận.
Lão Khương nói:
– Chỉ cần bá»n ta không Ä‘i đến khu viện đó, nó cÅ©ng tuyệt không Ä‘i ra, chưa bao giỠđộng tá»›i khu đất nào khác, chưa bao giá» phá má»™t gốc cây má»™t ngá»n cá». Cho nên bá»n ta cÅ©ng không Ä‘i vào khu viện đó nữa.
Vô Kỵ hiểu, chàng tuyệt không trách bá»n há», nếu quả chàng là lão Khương, chàng cÅ©ng tuyệt không Ä‘i đến đó nữa.
Chàng không phải là lão Khương, cho nên chàng nhất định phải Ä‘i xem, không những Ä‘i xem những con quá»· kia, mà cÅ©ng Ä‘i xem ngưá»i bằng hữu cá»§a chàng.
Khí trá»i âm u, hoàng hôn luôn đặc biệt ngắn, đột nhiên bầu trá»i tối thui, gió lạnh hiu hắt quẩn quyện quanh ngưá»i khiến cho ngưá»i ta cảm thấy trá»i xuân phảng phất rất xa vá»i.
Vô Kỵ tránh nơi có ánh đèn, lướt qua một hành lang u tĩnh, từ cửa hông đi vào hậu viện.
Chàng không muốn kinh động ngưá»i khác, hÆ¡n nữa nhất quyết không để lão Khương Ä‘i theo chàng.
Có rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u không thể để ngưá»i khác Ä‘i theo mình làm, có rất nhiá»u vấn đỠmình tất phải đơn độc giải quyết.
Chàng không tin trên thế gian thật có quá»·, nhưng chàng tin trên thế gian tuyệt đối có ngưá»i còn đáng sợ hÆ¡n cả quá»·.
Có lúc một bằng hữu còn nguy hiểm hơn cả một đám quỷ.
Chàng luôn luôn không chịu để ngưá»i khác theo chàng mạo hiểm.
Äình viên sâu hút, lạnh lẽo hắc ám. Sá»± an tưá»ng tÄ©nh lặng ngày xưa, hiện tại đã biến thành âm trầm tịch mịch.
Từ sau khi phụ thân chàng qua Ä‘á»i, cả địa phương này Ä‘á»u tá»±a hồ đã bị bóng tối tá»­ vong bao phá»§.
Nhưng nÆ¡i này vẫn là nÆ¡i sinh trưởng cá»§a chàng, có quá nhiá»u quá khứ khiến cho chàng vÄ©nh viá»…n khó quên.
Tiếng dế gáy ngày hè, tiếng ve sầu ngày thu, hương hoa ngày xuân, tuyết ngày đông, tất cả hồi ức hoan lạc hiện tại nhá»› lại chỉ càng khiến cho ngưá»i thêm bi thương.
Chàng tận lực không nghĩ đó những chuyện đó. Cho dù nhất định phải nhớ đến, cũng phải đợi đến ngày mai hãy nhớ.
Chàng không chịu để bất cứ má»™t ngưá»i sống nào nhìn thấy sá»± yếu Ä‘uối bi thương cá»§a chàng, cÅ©ng không chịu để bất kỳ bức tượng nào thấy được.
Khu viện nÆ¡i Phượng Nương trú nằm ở má»™t góc rất xa, cÆ¡ hồ hoàn toàn độc lập, vô luận từ chá»— nào Ä‘i đến đó cÅ©ng Ä‘á»u rất xa.
Tang kỳ cá»§a cha mẹ nàng vừa qua, Triệu nhị gia đã tiếp nhận nàng đến đó, trước khi bá»n chàng thành hôn, nàng đương nhiên phải bảo trì má»™t khoảng cách vá»›i nÆ¡i Vô Kỵ trú ngụ.
Nhưng Vô Kỵ đương nhiên không phải là chưa từng qua lại.
Lúc chàng đến trước đây, chỉ cần vừa bước qua cây cầu nhá» bên cạnh rừng đào hoa, là đã có thể nhìn thấy ánh đèn qua song cá»­a sổ cá»§a nàng, nhìn thấy bóng ngưá»i dưới ánh đèn.
Cá»­a sổ trên tiểu lâu, tiểu lâu nằm giữa hàng rào mấy trăm ngá»n trúc, mấy chục luống hoa.
Bóng ngưá»i luôn luôn đợi chá» chàng.
Hiện tại chàng lại Ä‘i qua cây cầu nhá», đào hoa đã nở, trong rừng đào hoa bá»—ng truyá»n ra má»™t tiếng cưá»i lạnh.
Giữa đêm tối trá»i đất âm u, trong khu viện rá»™ng rãi âm trầm, nÆ¡i má»i ngưá»i Ä‘á»u nói có quá»·, bá»—ng nghe má»™t tiếng cưá»i lạnh như vậy, ai mà không giật mình kinh hãi ?
Vô Kỵ lại chừng như không nghe thấy.
Tiếng cưá»i lạnh phát ra từ trong rừng đào hoa, muốn Ä‘i đến khu viện có quá»· là phải Ä‘i xuyên qua khu rừng đào hoa đó.
Vô Kỵ đã bước vào khu rừng đào hoa đó.
Thanh âm cưá»i lạnh lúc trầm lúc bổng, lúc đằng đông, lúc đằng tây, lúc chui rúc giữa lá hoa bên trái, lúc lại len lá»i giữa cá» cây bên phải.
Vô Kỵ vẫn không nghe thấy.
Chợt giữa lúc đó, một bóng đen mỠtừ trên cây hạ xuống, thổi một hơi sau cổ chàng.
Vô Kỵ chừng như cả một chút cảm giác cũng không có, không những không bị hôn mê té ngã, cũng không quay đầu lại nhìn.
Bóng Ä‘en đó trái lại đã nổi nóng, thân mình lại phóng lên cây, bay qua đầu Vô Kỵ, lăng không lá»™n má»™t vòng, nhẹ nhàng hạ mình trước mặt Vô Kỵ, tay chống nạnh giương mắt to tròn nhìn Vô Kỵ, tuy Ä‘ang giận vẫn có thể nhìn thấy hai lúm đồng tiá»n trên má.
Vô Kỵ căn bản không cần nhìn cÅ©ng Ä‘oán ra nàng là ai. Chàng vốn nghÄ© vị bằng hữu đó là Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng, không tưởng được Liên Nhất Liên âm hồn bất tán vẫn không chịu buông tha cho chàng.
Chàng thật không muốn đấu võ miệng vá»›i vị cô nương không những không thèm nói lý lẽ mà còn lắm kế nhiá»u mưu này.
Chỉ tiếc vị cô nương đó lại khÆ¡i khÆ¡i muốn nói chuyện vá»›i chàng, chợt há»i:
– Ngươi thật không sợ chút nào ?
Vô Kỵ há»i:
– Sợ cái gì ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Sợ quỷ.
Vô Kỵ nói:
– Ngươi không phải là quỷ, ta tại sao lại phải sợ ngươi ? Ngươi nên sợ ta mới đúng.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ta tại sao phải sợ ngươi ? Lẽ nào ngươi là quỷ ?
Vô Kỵ đáp:
– Lẽ nào ngươi còn chưa nhìn thấy ta là quỷ ?
Liên Nhất Liên muốn cưá»i, lại nhẫn nhịn nghiêm mặt:
– Ngươi là quá»· gì ? Sắc quá»· ? Äổ quá»· ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta là quỷ xui xẻo.
Liên Nhất Liên chung quy đã cưá»i:
– Ta vốn còn nghÄ© ngươi là ngưá»i, sao lại biến thành quá»· xui xẻo vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta đụng phải ngươi.
Chàng nhìn ngóng sau lưng nàng, lại nói:
– Ngươi đã dẫn vị bằng hữu kia đến, tại sao không giới thiệu cho ta biết ?
Liên Nhất Liên nhìn chàng từ trên xuống dưới hai lần:
– Ngươi có say không ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta chưa uống tá»›i má»™t giá»t rượu.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ta rõ ràng đến một mình, còn bằng hữu nào nữa ?
Vô Kỵ đáp:
– Ngưá»i sau lưng ngươi không phải là bằng hữu cá»§a ngươi sao ?
Liên Nhất Liên bắt đầu cưá»i không nổi:
– Sau lưng ta có ai ?
Vô Kỵ há»i lại:
– Rõ ràng có ngưá»i, ngươi tại sao lại nói không có ?
Chàng bỗng thò tay chỉ vỠphía sau lưng nàng:
– Lẽ nào đó không phải là ngưá»i ?
Liên Nhất Liên biến sắc, cưá»i lạnh:
– Ngươi của phải muốn hù ta ? Ngươi nghĩ ta sợ sao ?
Vô Kỵ nhìn nàng, lộ vẻ kinh ngạc:
– Lẽ nào ngươi không tin sau lưng ngươi có ngưá»i ?
Liên Nhất Liên vẫn Ä‘ang cưá»i lạnh, tiếng cưá»i đã bắt đầu phát run.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi tại sao không quay đầu lại nhìn xem ?
Liên Nhất Liên kỳ thật đã muốn quay đầu lại nhìn từ sớm, cũng không biết tại sao cổ lại hơi cứng, bỗng xông tới xỉa vào mũi Vô Kỵ:
– Ngươi ... ngươi nói thật, sau lưng ta có ngưá»i thật sao ?
Ngón tay nàng lạnh ngắc.
Vô Kỵ thở dài:
– Ta đã nói rồi, ngươi không tin thì ta cũng không có cách gì khác.
Liên Nhất Liên nghiến răng, chợt bay lên, lăng không phi thân, thân pháp không còn ưu mỹ linh hoạt như hồi nãy nữa.
Trong khu rừng đào hoa âm u tối hù, hoàn toàn không nhìn thấy tá»›i ná»­a bóng ngưá»i.
Nàng trừng mắt nhìn Vô Kỵ, vừa muốn cưá»i, vừa muốn nổi giận.
Vô Kỵ thốt:
– Hiện tại ngươi đã nhìn thấy rồi.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nhìn thấy gì ?
Vô Kỵ tỠvẻ kinh ngạc:
– Lẽ nào ngươi còn chưa nhìn thấy ? Mắt ngươi có phải có bệnh không ?
Mắt Liên Nhất Liên không có bệnh chút nào, chỉ tiếc đảm lượng của nàng cũng không thể coi là lớn lắm.
Nếu quả nàng hiện tại còn muốn nói “không sợâ€, cả chính nàng cÅ©ng biết ngưá»i ta tuyệt không chịu tin.
Vô Kỵ lắc đầu, thở dài, chừng như đang chuẩn bị bỠđi.
Liên Nhất Liên bỗng xông tới, nắm lấy tay chàng:
– Ngươi ... ngươi không thể đi.
Vô Kỵ há»i:
– Ta tại sao lại không thể đi ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Bởi vì ... bởi vì.
Vô Kỵ há»i:
– Có phải vì ngươi biết chỗ này có quỷ, cho nên hơi sợ ?
Liên Nhất Liên không ngỠđã thừa nhận.
Vô Kỵ há»i:
– Nhưng hiện tại rõ ràng có ngưá»i theo ngươi, ngươi còn sợ gì nữa ?
Sắc mặt Liên Nhất Liên trắng nhợt, bộ dạng không khác gì lúc xỉu lần trước.
Vô Kỵ sợ nàng xỉu.
Hiện tại chàng má»›i biết, má»™t nữ nhân lúc nào cÅ©ng có thể xỉu quả thật còn khó đối phó hÆ¡n nhiá»u so vá»›i má»™t trăm nữ nhân hay khóc.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngươi nhất định phải nói thật cho ta biết, có phải ngươi đang hù ta không ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Liên Nhất Liên há»i:
– Äằng sau lưng ta không có ngưá»i ?
Vô Kỵ đáp:
– Không có.
Liên Nhất Liên thở phào, toàn thân chừng như má»m nhÅ©n ra, cả ngưá»i ngã vào mình Vô Kỵ.
May là Vô Kỵ đã sớm đoán được bước kế tiếp nàng muốn làm gì.
Chàng quả nhiên đoán không sai.
Thân ngưá»i cá»§a Liên Nhất Liên tịnh không ngã vào mình chàng, lại tát má»™t bạt tay lên mặt chàng.
Lần này chàng đương nhiên không bị đánh trúng.
Vô Kỵ nắm lấy tay nàng, cưá»i nói:
– Cách này không còn linh nghiệm nữa, ngươi tại sao không đổi cách khác ?
Liên Nhất Liên thốt:
– Quân tử động khẩu bất động thủ, ngươi nắm tay ta là sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta vốn không phải là quân tử, ngươi cũng không phải.
Chàng tịnh còn chưa quên nàng còn có một cánh tay khác, cũng chụp luôn cánh tay kia.
Nhưng chàng quên nàng còn có miệng.
Nàng đột nhiên há miệng, hung hãn nhắm mũi chàng cắn tới.
Cái cắn đó thật ngoài ý liệu của chàng, chàng thật không tưởng được một cô nương không ngỠcó thể hả miệng cắn mũi đàn ông.
Chàng chỉ còn nước mau mắn buông tay nàng thoái lui, nếu không mau mau thoái lui, cái mũi đó không chừng đã bị nàng cắn đứt hết phân nửa.
Liên Nhất Liên nhảy phóc dậy, cưá»i ngất:
– Ngươi không phải là quân tử, ta là quân tử, ngươi đã động thủ, ta chỉ còn nước động theo.
Nàng cưá»i cá»±c kỳ cởi mở.
Mắt nàng vốn rất to, lúc cưá»i lại híp lại thành má»™t đưá»ng, hai lúm đồng tiá»n càng tròn sâu.
Äối vá»›i má»™t cô gái như vậy, mình có thể có biện pháp gì đây ?
Vô Kỵ chỉ có một biện pháp.
Liên Nhất Liên cũng biết biện pháp của chàng:
– Hiện tại có phải ngươi muốn chuồn đi không ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Liên Nhất Liên nói:
– Nhưng ngươi không chuồn được.
Nàng cũng có cách đối phó Vô Kỵ:
– Ngươi đi đến đâu, ta theo đến đó.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi có biết ta muốn đi đâu không ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta không cần biết.
Vô Kỵ nói:
– Nhưng ta nhất định muốn nói cho ngươi biết, ta muốn đi vào căn nhà có quỷ kia.
Liên Nhất Liên thốt:
– Ta cũng đi, ta vốn đã chuẩn bị đi.
Vô Kỵ nói:
– Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng đi.
Liên Nhất Liên há»i:
– Tại sao ? Ta không tin nơi đó thật có quỷ.
Vô Kỵ nói:
– Tin hay không tin tùy ngươi, nhưng ...
Chàng bá»—ng ngậm miệng lại, kinh hãi nhìn sau lưng nàng, giống như sau lưng nàng lại xuất hiện má»™t ngưá»i.
Liên Nhất Liên lắc đầu:
– Lần này ngươi không hù được ta đâu, cách của ngươi cũng hết linh rồi, thử cách khác mới đúng.
Nàng cưá»i ngất, quay đầu lại.
Tuy nàng biết phía sau tuyệt không thể có ngưá»i, nhưng vì để biểu thị nàng tuyệt không còn sợ nữa, nàng cố ý quay đầu lại nhìn.
Äầu nàng vừa quay lại, đã không còn cưá»i ná»—i nữa.
Liên Nhất Liên không những cưá»i không nổi, cả đầu cÅ©ng không quay trở vỠđược, bởi vì cổ cá»§a nàng đã cứng đơ, hai chân lại bắt đầu má»m nhÅ©n ra.
Lần này nàng thật đã nhìn thấy má»™t ngưá»i.
oo CCoô â â NNưươơnngg Maặ ë ë cc QQuuaầ à à nn ÄÄoỠû û Ngưá»i đó tịnh không giống ngưá»i lắm.
Chính nàng cÅ©ng không biết mình nhìn thấy thật ra có phải là ngưá»i hay không ?
Nàng chỉ bất quá nhìn thấy một cái bóng trắng xám.
Má»™t cái bóng dài dài, ai cÅ©ng không phân rõ được là ngưá»i hay là quá»·.
Cái bóng bỗng lại biến mất.
Cổ Liên Nhất Liên chung quy lại đã má»m mại trở lại, dần dần bắt đầu có thể di động được.
Vì để biểu thị nàng hồi nãy kỳ thật không sợ, lòng can đảm không nhá», cô nương nhiá»u mưu lắm kế lại chuẩn bị nghÄ© cách tu lý Triệu Vô Kỵ.
Ngoại trừ chính nàng ra, ai cũng không biết nàng tại sao lại đặc biệt có hứng thú đối với Triệu Vô Kỵ như vậy.
Chỉ tiếc lúc nàng quay đầu trở lại, Triệu Vô Kỵ cũng đã biến mất.
Bóng tối âm trầm, rừng già mỠảo, bóng quỷ lúc ẩn lúc hiện khiến cho nàng cơ hồ nhịn không được muốn la lớn.
Nhưng nàng cho dù thật có thể kêu Triệu Vô Kỵ vá», cÅ©ng khó tránh khá»i không bị mất mặt.
Nàng dụng lực cắn chặt môi.
“Ngươi nghÄ© ta không dám theo ngươi đến chá»— quá»· sứ đó sao ? Ta cứ khÆ¡i khÆ¡i Ä‘i cho ngươi xemâ€.
“Äâu đâu cÅ©ng có quá»·, Ä‘i đến đó cÅ©ng đâu có gì khác ?â€.
Äứng xa xa mà nhìn, chá»— quá»· sứ đó không biết lúc nào đã thắp đèn lên.
Trong tâm nàng đang tự an ủi mình:
“Quá»· không thể thắp đèn đượcâ€.
Nơi có đèn tuyệt không thể có quỷ.
Chỉ tiếc những suy luận đó rất mau chóng lại bị nàng vứt bá».
Nàng vốn muốn Ä‘i vá» phía trước, suy luận má»™t hồi, cước bá»™ cá»§a nàng đã dừng hẳn, suy luận thêm má»™t hồi, nàng lại bắt đầu thoái lui, lui được vài bước, bá»—ng đụng phải má»™t vật má»m má»m.
Ở đây là rừng đào hoa, chỉ có cây đào hoa, cây đào hoa tuyệt không má»m.
Nàng lại cơ hồ muốn rú lên.
Lần này nàng còn chưa la, chỉ vì vật nàng đụng phải đã la lên trước.
Vật má»m má»m đó nguyên lai cÅ©ng là ngưá»i, hÆ¡n nữa cÅ©ng là nữ nhân.
Má»™t cô nương mặc quần Ä‘á», thắt tóc bím, nhìn rất đẹp.
Thoáng thấy đối phương cũng là con gái, Liên Nhất Liên thở phào, nhìn cô gái còn sợ hãi hơn cả mình, lòng nàng đã an tĩnh lại.
Cô nương mặc quần đỠlại kinh hãi đến mức co rúc toàn thân lại thành một khối:
– Ngươi ... ngươi là ngưá»i hay là quá»· ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ngươi nhìn xem ta giống ngưá»i hay giống quá»· ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Ngươi không giống quỷ.
Liên Nhất Liên cưá»i nhẹ:
– Ngươi làm sao mà nhìn thấy vậy ?
Cô nương mặc quần đỠcúi đầu:
– Quỷ không dễ nhìn như ngươi.
Liên Nhất Liên tươi tỉnh hẳn.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Nhưng ta nghe nói chỗ này có quỷ.
Liên Nhất Liên thốt:
– Có ta ở đây, ngươi sợ gì chứ ? Cho dù thật có quỷ đi nữa, ta cũng đánh cho nó chạy !
Hiện tại nàng lại biến thành có thần có khí, bởi vì nàng đã phát hiện có ngưá»i còn nhát gan hÆ¡n cả nàng.
Cô nương mặc quần đỠchừng như cÅ©ng đã cảm thấy nàng rất có thần khí, cúi đầu cưá»i cưá»i:
– Ngươi có phải là bằng hữu của sư ca ta không ?
Liên Nhất Liên há»i:
– Sư ca của ngươi là ai ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Huynh ấy tên là Triệu Vô Kỵ.
Liên Nhất Liên nhìn nàng ta chằm chằm cả nửa ngày, bỗng thở dài:
– Không tưởng được Triệu Vô Kỵ không ngỠcó một tiểu sư muội đẹp như vầy.
Cô nương mặc quần đỠmặt ửng hồng.
Không những nàng ta rất nhát gan, mà còn rất mắc cỡ.
Liên Nhất Liên trong lòng cảm thấy buồn cưá»i, vị cô nương kia hình như có chút ý đối vá»›i nàng, chừng như đã để ý nàng.
Cô nương mặc quần đỠcúi đầu há»i:
– Công tử ... chàng ... quý tính của chàng là gì ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta hỠLiên.
Cô nương mặc quần đỠthấp giá»ng:
– Liên công tử, chàng ...
Liên Nhất Liên thốt:
– Không nên gá»i ta là Liên công tá»­, cứ kêu ta là Liên đại ca.
Liếc thấy vị cô nương kia sắc mặt đỠửng, đầu càng cúi thấp, trong tâm nàng cũng càng đắc ý, cố ý nắm lấy tay nàng ta:
– Nàng là sư muội của hắn, đương nhiên cũng đã luyện qua công phu.
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Ừm.
Liên Nhất Liên vuốt nhẹ lòng bàn tay nàng ta:
– Xem tay nàng thật không giống có luyện công phu, tay nàng má»m quá.
Cô nương mặc quần đỠchừng như rất muốn đẩy tay Liên Nhất Liên ra, lại chừng như có chút không nỡ.
Liên Nhất Liên cÆ¡ hồi nhịn không được muốn cưá»i lá»›n, trong tâm lại Ä‘ang nghÄ©:
“Nếu quả tiểu a đầu này phát hiện mình cÅ©ng là nữ nhân, không biết sẽ ra sao ?â€.
Nếu quả nàng biết Triệu Vô Kỵ căn bản không có sư muội, nàng còn lâu mới nắm tay “tiểu a đầu†đó !
Cô nương mặc quần đỠchung quy lại mở miệng:
– Chàng có gặp sư ca của tôi không ? Tôi nghe nói huynh ấy vừa vỠđến đã đi vào đây.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng đến tìm hắn ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Ừm.
Liên Nhất Liên thốt:
– Hắn hồi nãy có đi ngang, nhưng vừa nghe nói có quỷ đã sợ quá bỠchạy rồi.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Chàng lẽ nào không sợ chút nào ?
Liên Nhất Liên há»i lại:
– Sợ cái gì ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Sợ quỷ.
Liên Nhất Liên nói:
– Quỷ có gì mà phải sợ, ta hồi nãy mới gặp một con.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Sau đó rồi sao ?
Liên Nhất Liên cưá»i:
– Ta vốn muốn bắt nó, kêu nó làm mặt quỷ cho ta xem, không tưởng được ta không sợ nó, trái lại nó còn có vẻ sợ ta ...
Nàng Ä‘ang khoa trương má»™t cách đắc ý, sắc mặt đột nhiên lại biến đổi, nụ cưá»i cÅ©ng cứng đơ như hồi nãy. Nàng lại đã nhìn thấy cái bóng quá»· kia.
Má»™t bóng quá»· dài dài lắc lư loáng thoáng trên má»™t cành cây, cưá»i lạnh âm trầm.
Cô nương mặc quần đỠcũng đã nhìn thấy, cũng không biết là vì quá sợ, hay là vì quá hưng phấn, toàn thân phát run, la lớn:
– Mau Ä‘i bắt nó lại, ép nó làm mặt quá»· cho bá»n ta xem.
Liên Nhất Liên thốt:
– ÄÆ°á»£c ... được ...
Miệng nàng tuy nói “đượcâ€, nhưng mình cho dù có ká» Ä‘ao sát cổ nàng, nàng cÅ©ng không dám Ä‘i.
Bóng quá»· bá»—ng cưá»i âm trầm:
– Ta không thể làm mặt quỷ, ta không có mặt.
Nó thật không có mặt, không có mũi, không có miệng, không có tai, không có mày, cái gì cũng không có.
Ngoại trừ một cái đầu xám xịt chết chóc dẹp dẹp ra, chỉ có đôi mắt lấp lánh phát quang.
Trên đầu còn đội má»™t cái nón nhá»n làm bằng vải gai dầu trắng cao ba thước, lắc lư rung rinh trong gió không ngừng.
Cô nương mặc quần đỠbá»—ng há»i:
– Quỷ đáng lẽ cũng có mặt, mặt của ngươi đâu ?
Bóng quỷ đáp:
– Mặt cá»§a ta đã cho ngưá»i ta rồi.
Cô nương mặc quần đỠthốt:
– Ngươi cả mặt cũng không có, còn có thần khí gì nữa chứ, mau cút đi, đi xa một chút.
Hai câu nói đó không ngỠrất hữu hiệu, bóng quỷ đó không ngỠchừng như còn có chút sỉ diện, dùng hai ống tay áo vừa rộng vừa dài che lấy cái đầu không có mặt, bỗng chớp một cái chui vào bóng đêm, không còn nhìn thấy nữa.
Liên Nhất Liên cuối cùng đã thở phào:
– Lòng can đảm của nàng sao lại đột nhiên biến thành gan lì như vậy ?
Cô nương mặc quần đỠcưá»i nhẹ:
– Chàng có nói qua, chỉ cần có chàng bên cạnh, tôi không cần sợ gì hết.
Nàng ta đối vá»›i Liên Nhất Liên bá»™i phục như vậy, tín nhiệm như vậy, còn coi nàng như má»™t ngưá»i vÄ© đại, Liên Nhất Liên lại thật sá»± không có biện pháp nào cố giả tạo cái thần khí hồi nãy, cả má»™t bóng quá»· không có mặt cÅ©ng biết xấu hổ, hà huống là nàng.
Mặt cá»§a nàng cÅ©ng đã á»­ng Ä‘á».
Cô nương mặc quần đỠcưá»i:
– Nguyên lai những con quỷ đó tịnh không đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi trước đây.
Liên Nhất Liên thốt:
– Nhưng ... nhưng có những con quỷ cũng rất hung ác.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Có chàng bên cạnh, quỷ hung ác tới cỡ nào tôi cũng không sợ.
Nàng ta lại nắm lấy tay Liên Nhất Liên:
– Äi, bá»n ta Ä‘i.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng muốn đi đâu ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Äi tìm quá»·.
Liên Nhất Liên giật mình:
– Nàng ... nàng nói gì ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Bá»n ta Ä‘i tìm quá»· có mặt, kêu nó làm mặt quá»· cho bá»n ta xem.
Liên Nhất Liên đơn giản đã ngẩn ngưá»i, hai chân chừng như đã đóng Ä‘inh dưới đất, bảy tám con ngá»±a cÅ©ng kéo không nổi.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Lẽ nào bây giỠchàng đã sợ ?
Liên Nhất Liên há»i lại:
– Ta sợ ? Sao ta lại sợ ?
Nàng muốn cưá»i, lại cưá»i không nổi, há»›p hai hÆ¡i nói:
– Chỉ bất quá quá»· có mặt tịnh không nhiá»u, rất khó tìm được.
Trong bóng tối bá»—ng lại phát lên tiếng cưá»i âm trầm:
– Ngươi không cần phải đi tìm, ta đã dẫn một con đến cho ngươi nè.
Bóng quỷ không có mặt đó không ngỠvẫn âm hồn bất tán, không những đã quay trở lại, hơn nữa quả thật đã dẫn thêm đến một con.
Nó dẫn đến một con quỷ đầu tóc vừa đen nhánh vừa dài thượt, cơ hồ dài sắp chấm đất, che kín cả nửa bên mặt.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Ngươi thật có mặt sao ?
Bóng quỷ tóc dài đáp:
– Ngươi có muốn xem không ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Muốn.
Liên Nhất Liên muốn bịt miệng nàng ta lại mà không kịp, bóng quỷ tóc dài đã thò một bàn tay trắng nhợt ra, vén tóc che trước mặt lên.
Äó là má»™t nữ quá»·, không những thật sá»± có mặt, mà còn rất đẹp, Ä‘iểm đáng tiếc duy nhất là mặt ả chỉ còn phân ná»­a.
Phân nửa mặt bên trái giống như một cục thịt bị thiêu, lại giống như một cục đất bị đè bẹp, nửa mặt bên phải lại nhìn rất đẹp, càng làm gia tăng vẻ quỷ dị khủng bố.
Liên Nhất Liên chỉ cảm thấy tâm can ngũ tạng thay phiên nhau xào xáo, muốn ói mửa ra hết.
Nữ quá»· tóc dài cưá»i khành khạch:
– Ta tuy chỉ có nửa mặt, cũng còn tốt hơn là không có mặt.
Bóng quỷ đó lại nói:
– Các ngươi nếu hiá»m mặt ta không còn nguyên, ta Ä‘i tìm vài cái mặt tá»›i nữa.
Trong bóng tối lập tức truyá»n ra tiếng quá»· cưá»i quái dị:
– Ta đã đến rồi.
Lần này con quá»· vừa đến không những có mặt, mà mắt mÅ©i tai miệng Ä‘á»u rất toàn vẹn.
Con quỷ đó thật còn dễ nhìn hơn xa hai con kia.
Nữ quá»· tóc dài cưá»i lạnh:
– Ngươi nhìn thử xem sao.
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Không tệ !
Nữ quá»· tóc dài cưá»i khành khạch:
– Kỳ thật khuôn mặt của y vẫn không thể coi là tốt, y còn có một khuôn mặt khác dễ nhìn hơn.
Con quá»· vừa đến há miệng cưá»i má»™t cái, chầm chậm quay mình, phía sau không ngá» cÅ©ng như đằng trước.
Phía sau nó không ngỠcòn có một khuôn mặt nữa.
Chỉ nhìn thấy thân hình nó xoay vòng vòng không ngừng, thật ra mặt nào là mặt trước, mặt nào là mặt sau, ai cũng không phân rõ được.
Con quá»· có mặt đó quả thật còn đáng sợ hÆ¡n nhiá»u so vá»›i quá»· không có mặt.
Cô nương mặc quần đỠbỗng quay mình nắm tay Liên Nhất Liên:
– Bá»n ta mau chạy Ä‘i.
Liên Nhất Liên tuy đã ngây ngưá»i, chữ “chạy†đó lại là cái nàng muốn nghe nhất.
Nàng đã sớm muốn bỠchạy.
Cô nương mặc quần đỠkhông những khinh công không tồi, khí lá»±c không ngá» cÅ©ng không nhá», kéo Liên Nhất Liên chạy như gió, chừng như cuối cùng đã chạy thoát khá»i ba con quá»· đằng sau.
Tiếng cưá»i âm trầm quá»· dị hiện tại cuối cùng đã cách rất xa bá»n há».
Hai ngưá»i vẫn không dám dừng lại.
NÆ¡i này bá»n há» căn bản không quen thuá»™c, trong bóng tối cÅ©ng không nhận ra phương hướng, cứ cắm đầu chạy, bá»n há» bá»—ng phát giác đã bị lạc đưá»ng.
Nơi nào cây cỠhoa lá cũng rậm rạp loạn xạ, nhìn chừng như hoàn toàn giống hệt nhau.
Chạy thêm nữa không chừng lại chạy trở vỠchỗ cũ, thêm oan uổng.
Hai ngưá»i Ä‘á»n nghÄ© đến Ä‘iểm đó, đảm lượng cá»§a hai vị cô nương có lẽ nhá» xíu, nhưng không khá» dại chút nào.
Liên Nhất Liên dừng chân, thở hổn hển:
– Hiện tại bá»n ta làm gì đây ?
Cô nương mặc quần đỠhá»i ngược:
– Chàng nói coi nên làm gì ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta không phải sợ quỷ thật, chỉ bất quá ... chỉ bất quá ...
Hiện tại quỷ đã không còn nhìn thấy, nàng lại muốn lấy lại chút mặt mũi, lại khơi khơi không nghĩ ra nên nói gì.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Tôi biết chàng không sợ quỷ, cả tôi cũng không sợ.
Liên Nhất Liên lại muốn cưá»i, nguyên lai vị cô nương kia cÅ©ng giống như nàng, cÅ©ng thích nói khoác.
Nàng nhìn không được há»i:
– Nàng đã không sợ, hồi nãy sao lại kéo ta chạy ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Bởi vì tôi đã nhìn thấy bá»n chúng không phải là quá»·, mà là ngưá»i.
Liên Nhất Liên ngẩn ngưá»i:
– Ba tên hồi nãy Ä‘á»u là ngưá»i ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Phải.
Liên Nhất Liên há»i:
– Äã Ä‘á»u là ngưá»i, nàng còn sợ gì nữa ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Ba ngưá»i đó vô luận chỉ cần có má»™t cÅ©ng đã đủ đáng sợ rồi, ba ngưá»i cá»™ng lại má»™t nÆ¡i càng đáng sợ hÆ¡n, nếu không phải bá»n ta hồi nãy mau bá» chạy, hiện tại bá»n ta chỉ sợ đã biến thành quá»· rồi.
Nàng ta thở dài, nói tiếp:
– Quá»· tối Ä‘a chỉ có thể hù bá»n ta, ba ngưá»i đó lại có thể lấy mạng bá»n ta.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng biết bá»n chúng là ai ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Nếu tôi nói ra tên há» bá»n chúng, chàng nhất định cÅ©ng biết.
Liên Nhất Liên thốt:
– Nàng cứ nói.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Chàng có nghe nói qua phía nam có một võ lâm thế gia hỠCông Tôn không ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta có nghe nói, ngưá»i nhà đó bằng vào Bát Quái Kiếm mà thành danh, võ công rất ghê gá»›m.
Nàng ngẫm nghĩ, lại nói:
– Nghe nói ngưá»i nhà đó hiện tại toàn bá»™ đã chết hết.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Chàng có biết bá»n há» sao lại chết không ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Không rõ lắm.
Cô nương mặc quần đỠkể:
– Là chết trong tay má»™t nữ nhân có ná»­a mặt, ả ta trước hết bắt trói hết mấy chục ngưá»i lá»›n nhá» toàn gia, chém nát phân ná»­a mặt bá»n há», lại Ä‘em bá»n há» bá» vào nÆ¡i thâm sÆ¡n không có ngưá»i ở chá» chết.
Liên Nhất Liên há»i:
– Lẽ nào trước khi ả giết ngưá»i Ä‘á»u phải trước tiên phá nát ná»­a mặt ngưá»i ta ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Thưá»ng thưá»ng là vậy.
Liên Nhất Liên thở dài:
– Nữ nhân đó xem chừng rất ác độc.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Nếu quả ả không ác độc, làm sao lại bị ngưá»i ta kêu là Bán Diện La Sát ?
Liên Nhất Liên há»i:
– Ả đã là Bán Diện La Sát, lẽ nào ngưá»i có hai khuôn mặt chính là Song Diện Nhân Ma ?
Cô nương mặc quần đỠthấp giá»ng:
– Tôi nghĩ nhất định là vậy.
Má»™t ngưá»i là la sát, má»™t ngưá»i là nhân ma, đích xác Ä‘á»u đáng sợ như quá»·.
Liên Nhất Liên cÅ©ng biết bá»n hỠđáng sợ, lại không tưởng được bá»n há» sao lại xuất hiện ở đây.
Cô nương mặc quần đỠhiển nhiên cũng nghĩ không ra:
– Triệu gia cùng bá»n há» chừng như tịnh không có thù hận gì, bá»n há» tuy hung ác, cÅ©ng tuyệt không dám vô cá»› tìm đến phá quấy Äại Phong ÄÆ°á»ng.
Nàng ta thở dài, lại nói:
– Trừ phi sư ca cá»§a ta ra ngoài gây há»a, đắc tá»™i vá»›i mấy quái vật giết ngưá»i không chá»›p mắt đó.
Nàng ta tỠvẻ rất lo lắng.
Cho nên Liên Nhất Liên cố ý giả bá»™ dạng không quan tâm gì hết, cưá»i lạnh:
– Hiện tại nửa khuôn mặt của hắn có lẽ đã bị bằm nát, không biết nữ la sát đó chuẩn bị đem hắn bỠđi đâu chỠchết.
Nàng vốn muốn hù dá»a vị cô nương kia, trái lại chính nàng lại bị hù.
Bởi vì nàng bỗng nghĩ đến những chuyện đó quả thật có thể xảy ra.
Hiện tại Triệu Vô Kỵ không chừng thật đã bị ngưá»i ta bằm nát ná»­a bên mặt, nằm dài ở má»™t chá»— không ngưá»i chá» chết.
Cô nương mặc quần đỠnhìn nàng, bỗng nói:
– Tôi thấy chàng nhất định là một bằng hữu rất tốt của sư ca tôi.
Liên Nhất Liên Ä‘ang ngây ngưá»i.
Cô nương mặc quần đỠlại nói:
– Bởi vì tôi thấy miệng chàng tuy nói rất cứng, kỳ thật trong tâm lại rất quan tâm cho huynh ấy.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngươi thật thấy được ta đối với hắn rất quan tâm ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Thật.
Liên Nhất Liên cưá»i cưá»i.
Lúc nàng cưá»i, mắt lại híp thành má»™t đưá»ng tÆ¡, lại lá»™ xuất hai lúm đồng tiá»n vừa sâu vừa tròn.
Nhưng ai cÅ©ng không biết tại sao lần này bá»™ dạng nàng cưá»i lại không dá»… nhìn cho lắm, đơn giản giống như Ä‘ang khóc.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Nếu quả sư ca tôi biết chàng quan tâm đến huynh ấy như vậy, nhất định sẽ coi chàng là bằng hữu tốt nhất.
Liên Nhất Liên thốt:
– Nếu quả ta nói cho nàng biết một chuyện, nàng nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Chuyện gì ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Hắn chưa bao giỠcoi ta là bằng hữu, sau này cũng không thể coi ta là bằng hữu.
Cô nương mặc quần đỠquả thật cảm thấy kỳ quái:
– Sao vậy ?
Liên Nhất Liên không nói gì. Nàng xem chừng là má»™t ngưá»i rất cởi mở, lại khÆ¡i khÆ¡i chừng như có rất nhiá»u bí mật.
Rất nhiá»u bí mật tuyệt không thể nói ra cho bất kỳ má»™t ai biết.
Nãy giá» vốn không còn nghe thấy tiếng cưá»i nữa, bây giá» lại ẩn ẩn ước ước truyá»n tá»›i.
Ba ngưá»i còn đáng sợ hÆ¡n cả quá»· kia xem chừng vẫn chưa chịu buông tha bá»n há».
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng thấy hai ngưá»i bá»n ta có thể đối phó bá»n chúng không ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Không thể.
Liên Nhất Liên há»i:
– Công phu cá»§a nàng tịnh không dở, sao lại phải sợ bá»n chúng ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Bởi vì tôi chưa bao giá» dám đánh vá»›i ngưá»i ta, chỉ cần vừa nhìn thấy máu, tôi xỉu liá»n.
Nguyên lai nàng ta cÅ©ng là ngưá»i lúc nào cÅ©ng có thể xỉu.
Thứ duy nhất tệ hơn một nữ nhân lúc nào cũng có thể xỉu là hai nữ nhân lúc nào cũng có thể xỉu.
May là bá»n há» hiện tại vẫn còn chưa xỉu, cho nên bá»n há» còn ngá»­i thấy má»™t mùi thÆ¡m.
oo Mùi thơm của thịt bò hầm.
Thứ duy nhất có thể phát xuất mùi thơm của thịt bò hầm, chỉ có thịt bò hầm.
Muốn hầm thịt bò, không những cần có thịt bò, còn cần có dầu, có muối, có lò lửa, có chảo.
Những thứ đó thông thưá»ng chỉ có ở nhà bếp.
Nhà bếp thông thưá»ng Ä‘á»u là nÆ¡i làm cho ngưá»i ta cảm thấy rất an toàn, rất ấm cúng.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang hầm thịt bò thông thưá»ng Ä‘á»u không thể nghÄ© đến giết ngưá»i.
Má»™t ngưá»i muốn giết ngưá»i thông thưá»ng Ä‘á»u không thể Ä‘i vào nhà bếp.
Cho nên bá»n há» quyết định Ä‘i đến nhà bếp.
Nhà bếp nằm đằng sau má»™t bức tưá»ng thấp xây bằng gạch Ä‘á», trong má»™t khu vưá»ng rá»™ng rãi.
Äèn Ä‘uốc trong nhà bếp sáng choang, trong vưá»n lại rất tối tăm, chỉ có má»™t ánh đèn loáng thoáng lá»t ra từ hai cánh cá»­a sổ nho nhá», rá»i lên ngưá»i má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi trên má»™t cái ghế trúc ngoài cá»­a.
Ngưá»i trong nhà bếp xem chừng không ít, trong vưá»n lại chỉ có má»™t mình ngưá»i đó Ä‘ang ngồi trên ghế trúc.
Từ lúc Liên Nhất Liên và cô nương mặc quần đỠphóng qua bức tưá»ng thấp vào vưá»n, mùi thịt bò hầm lại đã không còn ngá»­i thấy nữa.
Bởi vì má»™t dÄ©a thịt bò hầm đã bị ngưá»i đó liệng xuống cống.
Thịt bò hầm thơm phức, đáng lẽ nên chui vào bao tử, tại sao lại liệng đi ?
Bởi vì có ngươi bưng dÄ©a thịt bò hầm đó ra, đưa đến trước mặt ngưá»i ngồi ghế trúc.
Ngưá»i đó ngá»­i ngá»­i, thở dài, quăng liá»n xuống cống.
Thịt bò hầm đó đâu có tệ gì, Liên Nhất Liên và cô nương mặc áo đỠđá»u nghÄ© là rất thÆ¡m.
Nhưng lúc ngưá»i đó ngá»­i ngá»­i, biểu tình trên mặt lại không khác gì Ä‘ang ngá»­i má»™t đống phân chó.
Ngưá»i đó gầy gò nhá» thó, nhìn luôn luôn mặt nhăn mày nhó, chừng như má»—i má»™t ngưá»i trong thiên hạ Ä‘á»u thiếu gã hai ngàn lượng còn chưa trả, lại chừng như bao nhiêu dầu mỡ hít vào từ trong nhà bếp lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u muốn ói má»­a ra.
Gã nhíu mày, thở dài:
– Dĩa này thật ra là đựng cái gì vậy ?
Äại sư phụ hầm thịt đáp:
– Là thịt bò hầm.
Ngưá»i đó lại thở dài:
– Äó không phải là thịt bò hầm, chỉ bất quá là má»™t dÄ©a thịt.
Cho nên một dĩa thịt bò hầm thơm phức đã bị liệng xuống cống.
Ngưá»i đó thở dài, chầm chậm đứng dậy, chầm chậm Ä‘i vào nhà bếp, má»™t hồi sau trong nhà bếp lại bay ra mùi thịt bò hầm, hương khí lần này quả nhiên có Ä‘iểm khác biệt.
Liên Nhất Liên cũng không nói được khác biệt chỗ nào, chỉ bất quá hồi nãy lúc nàng ngửi thấy mùi thịt bò hầm, tuy cảm thấy rất thơm, lại tịnh không nghĩ đến muốn ăn.
Bởi vì bao tử của nàng căn bản không đói.
Nhưng lần này lúc nàng ngửi thấy mùi thịt bò hầm, tuy không đói, vẫn phải chảy nước miếng.
Con ngưá»i nhá» thó gầy gò mặt nhăn mày nhó ngá»­i mùi dầu mỡ trong nhà bếp mà muốn ói đó nguyên lai là má»™t vị đầu bếp danh tiếng.
Lại nghe tiếng thở dài của gã trong nhà bếp:
– Bây giá» ngươi bắt đầu đếm, đếm từ má»™t tá»›i má»™t trăm hai mươi, sau đó bắt đầu đổ dầu vào, đếm tá»›i má»™t trăm tám mươi lăm là bá» tô thịt bò đã ướp gia vị vô nồi, dùng thìa xáo bảy lần, không nhiá»u hÆ¡n không ít hÆ¡n, chỉ có thể xáo đúng bảy lần, tô phải cách há»a, ngươi phải mau chóng Ä‘em thịt bò dá»±ng vào má»™t cái dÄ©a đã hâm nóng từ trước, kêu ngưá»i nhanh chân Ä‘em Ä‘i, lúc đó thịt bò hầm không tái quá, không má»m quá, cÅ©ng không nóng quá, đó má»›i là thịt bò hầm ngon.
Lúc gã nói, má»i ngưá»i Ä‘á»u lẳng lặng lắng nghe, cả thở lá»›n cÅ©ng không dám.
Gã ngưng một chút rồi mới nói tiếp:
– Thịt bò hầm tịnh không phải là món ăn danh quý, nhưng chỉ có ở những quán ăn gia đình phổ thông má»›i có thể có ngưá»i rành công phu đó, cho nên công phu, há»a hầu và thá»i gian Ä‘á»u nhất định phải theo sát, má»™t chút sai sót cÅ©ng không được.
Gã nói vanh vách trong nhà bếp, hai cô gái trốn bên ngoài lại nghe đến ngây ngưá»i.
Bá»n há» Ä‘á»u đã từng ăn thịt bò, nhưng bá»n há» chưa từng nghÄ© đến má»™t dÄ©a thịt bò hầm cÅ©ng cần có há»c vấn cao thâm như vậy.
Lúc đó ngưá»i mặt nhăn mày nhó đó đã bước ra khá»i nhà bếp, phía sau lập tức có hai ngưá»i theo ra.
Gã vừa má»›i ra khá»i cá»­a, má»™t ngưá»i đã vá»™i vàng vàng dâng lên má»™t cái khăn tẩm nước nóng trắng như tuyết.
Äợi đến khi gã dùng cái khăn nóng đó lau mặt xong, ngưá»i kia liá»n dâng má»™t chén trà nóng.
Khí phái của gã đầu bếp đó thật không bé nhỠchút nào.
Ngưá»i có thể dùng má»™t gã đầu bếp như vậy đến nấu đồ ăn, khí phái tá»›i cỡ nào ?
Liên Nhất Liên cÆ¡ hồ đã quên luôn ba ngưá»i còn đáng sợ hÆ¡n cả quá»· kia.
Nàng đã hoàn toàn bị khí phái của gã đầu bếp kỳ dị kia hấp dẫn, càng muốn đi xem xem chủ nhân của gã đầu bếp đó là nhân vật nào đây.
Nàng không sợ đầu bếp.
Trong tay đầu bếp cho dù có Ä‘ao, cÅ©ng chỉ bất quá là dao xắt đồ ăn, không phải là Ä‘ao giết ngưá»i.
Cô nương mặc quần đỠthì thào:
– Làm sao đây ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta Ä‘i qua trước, há»i gã đầu bếp đó nÆ¡i đây là đâu ? Nàng Ä‘i theo ta.
Cô nương mặc quần đỠthốt:
– Lần này nên nhưá»ng cho tôi Ä‘i.
Liên Nhất Liên há»i:
– Sao vậy ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Bởi vì gã là nam nhân, nam nhân đối với nữ nhân luôn luôn khách khí hơn.
Liên Nhất Liên cưá»i:
– Má»™t cô gái dá»… nhìn như nàng Ä‘i tìm gã nói chuyện, nàng há»i gã hai câu, gã tuyệt sẽ không chỉ nói má»™t câu.
Nàng đương nhiên không thể nói ra mình cũng là một cô gái rất dễ nhìn, đã có thể lừa gạt cả một cô nương, hơn nữa còn có thể làm cho cô nương đó khuynh đảo đối với nàng, nàng cực kỳ đắc ý.
Hai ngưá»i nối Ä‘uôi nhau từ sau má»™t góc tưá»ng bước ra, cô nương mặc quần đỠđứng xa xa nhìn gã đầu bếp cưá»i cưá»i:
– Ngươi khá»e chứ ?
Thoáng thấy má»™t cô nương xinh đẹp tá»± động Ä‘i đến mở lá»i, gã đầu bếp không ngá» vẫn giữ nguyên bá»™ dạng mặt nhăn mày nhó, lắc lắc đầu:
– Không khá»e.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Sao lại không khá»e ?
Gã đầu bếp thở dài:
– Ngưá»i ta má»i khách, vừa ăn vừa uống, ta lại như con rùa rút đầu vậy, ở đây nấu đồ ăn cho ngưá»i ta, mình ăn má»™t miếng cÅ©ng không được, ngày tháng như vầy làm sao mà khá»e được !
Cô nương mặc quần đỠlập tức ra vẻ đồng tình:
– Kỳ thật ngươi có thể giữ lại chút ít để hưởng thụ.
Gã đầu bếp đáp:
– Không được.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Sao lại không được ?
Gã đầu bếp mặt nhăn mày nhó thở dài:
– Ta ăn không vô, vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ là ta đã muốn ói.
Ngưá»i vừa ngá»­i thấy mùi dầu mỡ đã muốn ói lại khÆ¡i khi Ä‘i làm đầu bếp, đó cÅ©ng là má»™t quái sá»±.
Cô nương mặc quần đỠlại há»i:
– Hôm nay ai Ä‘ang má»i khách ?
Gã đầu bếp đáp:
– Ngoại trừ y ra, còn có ai có thể má»i ta đến đây nấu ăn ?
Liên Nhất Liên nhịn không được há»i:
– Y là ai ?
Gã đầu bếp trừng nàng má»™t cái, lạnh lùng há»i lại:
– Ngươi cả y là ai cũng không biết sao ? Vậy ngươi đến đây làm gì ?
Liên Nhất Liên không dám nói tiếp.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Ngưá»i hôm nay y má»i nhất định là quý khách, cho nên ngươi má»›i đặc biệt nấu những món đó cho ngưá»i đó ăn.
Câu nói đó hiển nhiên đã gãi đúng chỗ ngứa của gã đầu bếp:
– Không sai chút nào, gà vịt ai cÅ©ng làm được, Ä‘i đâu cÅ©ng có thể ăn được, muốn làm thứ đồ ăn gia đình bình thưá»ng như vầy đến mức có chút há»c vấn, tuyệt không phải lúc bình thưá»ng có thể ăn được.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Có lý.
Gã đầu bếp thở dài:
– Äạo lý đơn giản như vậy, có những ngưá»i lại khÆ¡i khÆ¡i không hiểu.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Lại không biết vị quý khách các ngưá»i má»i có hiểu không ?
Gã đầu bếp đáp:
– Hắn nên hiểu, hắn dù sao cũng có thể coi là dòng dõi thế gia, không thể nhất tâm chỉ muốn nhai nhồm nhoàm được.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Hắn có phải là thiếu gia của một nhà không ?
Gã đầu bếp đáp:
– Là vậy.
Liên Nhất Liên không nhịn được, há»i xen:
– Có phải là Triệu Vô Kỵ không ?
Gã đầu bếp liếc nàng, lạnh lùng thốt:
– Không phải là hắn thì là ai ?
Liên Nhất Liên cuối cùng đã nhẹ nhá»m ngưá»i.
Triệu Vô Kỵ tịnh không nằm dài chỠchết, lại đang ngồi ở đây đợi ăn thịt hầm.
Gã đầu bếp há»i:
– Các ngươi còn có chuyện gì muốn há»i ta không ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Không còn.
Gã đầu bếp nói:
– Ta lại có chuyện muốn há»i các ngươi.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Chuyện gì ?
Gã đầu bếp đáp:
– Tối hôm nay các ngươi ngưá»i nào ở lại Ä‘i ngá»§ vá»›i ta ?
Gã đầu bếp mặt nhăn mày nhó đó không ngá» có thể há»i má»™t câu như vậy, thật sá»± khiến ngưá»i ta giật mình. Liên Nhất Liên không những giật mình, còn giận đến mức mặt đỠửng, hét lá»›n:
– Ngươi nói bậy gì đó ?
Gã đầu bếp nói:
– Lẽ nào các ngươi cả ngủ là sao cũng không hiểu ?
Cô nương mặc quần đỠchắn trước mặt Liên Nhất Liên, nói xen vào:
– Ta hiểu, nhưng ta không biết ngươi tại sao không muốn cả hai ngưá»i bá»n ta cùng theo ngươi Ä‘i ngá»§ ?
Gã đầu bếp đáp:
– Bởi vì tuổi của ta đã lớn, một đêm tối đa chỉ một lần thôi.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Tùy tiện ngưá»i nào cÅ©ng được ?
Gã đầu bếp đáp:
– Không sai, bé trai dễ nhìn đó ta cũng không chê.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Còn ngưá»i còn lại thì sao ?
Gã đầu bếp đáp:
– Ngưá»i còn lại ta chỉ còn nước dùng vá»›i rượu.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Ngươi muốn dùng má»™t ngưá»i vá»›i rượu ?
Gã đầu bếp đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể dùng cả ngưá»i, tối Ä‘a chỉ có thể chá»n ra mấy khối thịt má»m hÆ¡n hết.
Äôi mắt cá»§a gã không ngừng hấp háy nhìn những bá»™ phần má»m nhất trên ngưá»i bá»n há», biểu tình trên mặt không khác gì Ä‘ang nhìn hai con dê rừng nhỠđã bị cạo sạch lông. Liên Nhất Liên đơn giản tức giận đến mức gần phát Ä‘iên, không những tức, mà còn muốn ói.
Cô nương mặc quần đỠkhông ngá» vẫn Ä‘ang há»i:
– Ngươi chuẩn bị nấu làm sao ?
Gã đầu bếp đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là chiên tái, thịt ngưá»i nhất định phải dùng lá»­a nhá» chiên tái, nếu không thịt sẽ nhão.
Cô nương mặc quần đỠthốt:
– Không tưởng ná»—i ngươi đối vá»›i chuyện ăn thịt ngưá»i cÅ©ng nghiên cứu kỹ như vậy.
Gã đầu bếp đáp – Món ăn ưa thích cá»§a ta là thịt ngưá»i chiên tái, may sao hai ngưá»i bá»n ngươi Ä‘á»u da trong thịt trắng, Ä‘á»u có thể dùng để chiên tái.
Gã lại thở dài:
– Xem ra miệng của ta hôm nay thật có phước.
Cô nương mặc quần đỠkhông ngá» lại cưá»i cưá»i:
– Ngươi hôm nay không những có khẩu phúc, diễm phúc cũng không tệ.
Gã đầu bếp thốt:
– Xem bộ dạng của ngươi không những không sợ ta chút nào mà còn chừng như rất cởi mở.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Ta đương nhiên rất cởi mở, ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u biết nhãn quang cá»§a Diệu Thá»§ Nhân Trù rất cao, ta có thể được Diệu Thá»§ Nhân Trù xem trá»ng, làm sao mà không cởi mở.
Gã đầu bếp cưá»i lạnh:
– Không tưởng được ngươi còn có chút nhãn lực, không ngỠđã nhận ra ta.
Cô nương mặc quần đỠcưá»i càng ngá»t ngào hÆ¡n:
– Ta không những nhận ra ngươi, mà còn biết dùng cách nào mới có thể lấy mạng ngươi !
Gã đầu bếp bỗng biến sắc, tròng mắt đột nhiên co thắt lại, hét lớn:
– Ngươi ...
Chỉ nói được một chữ đó, tròng mắt của gã chợt khuếch tán ra, trên yết hầu bỗng lộ ra một tia máu, hô hấp đã ngưng hẳn.
Liên Nhất Liên cũng giật mình kinh hãi.
Nàng còn chưa động thủ, cô nương mặc quần đỠđó hình như cũng chưa động thủ.
Nàng thật sá»± không tưởng ná»—i ngưá»i đó sao lại chết đột ngá»™t như vậy.
Cô nương mặc quần đỠquay đầu, dùng tay che mặt:
– Chàng đi xem xem gã có chết chưa ?
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng tại sao không tự mình đi xem ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Tôi không thể nhìn thấy máu, vừa nhìn thấy máu là tôi xỉu liá»n !
Liên Nhất Liên nhìn nàng ta chằm chằm cả nửa ngày:
– Lúc nàng giết ngươi tại sao lại không bị xỉu ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Bởi vì lúc máu trào ra là tôi đã che mắt rồi.
Nàng nói rất tá»± nhiên, không có má»™t chút ý tứ che giấu, chừng như căn bản không coi giết ngưá»i là chuyện rất quan trá»ng.
Liên Nhất Liên lại kinh hãi:
– Thật là nàng đã giết gã ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Nếu quả không phải là chàng thì nhất định là tôi.
Liên Nhất Liên nhìn nàng ta, vẫn không thể nhìn ra vị cô nương bẽn bẽn lẽn lẽn đó lại có thể giết ngưá»i, ngưá»i bị giết còn là má»™t hung nhân hữu danh trong giang hồ.
Diệu Thá»§ Nhân Trù không những hung ác ngoan độc, hÆ¡n nữa vừa gian vừa giảo, võ lâm hào kiệt bảy tỉnh miá»n nam mấy lần tụ tập bao vây gã mà vẫn không động được má»™t sợi tóc cá»§a gã, vị cô nương này lại bất động thanh sắc tùy tùy tiện tiện lấy mạng gã.
Liên Nhất Liên không nhịn được thở dài, cưá»i khổ:
– Nàng thật giá»i, ta bá»™i phục nàng !
Cô nương mặc quần đỠcưá»i cưá»i:
– Nếu không phải vì mắt của lão cứ chằm chằm nhìn những chỗ không nên nhìn, muốn giết cũng không dễ gì.
Nàng ta lại há»i lại:
– Chàng xem xem gã có thật đã chết không ?
Liên Nhất Liên đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên đã chết thật rồi, từ đầu đến chân Ä‘á»u chết queo !
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Vậy bá»n ta còn đợi ở đây làm gì ?
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng muốn đi đâu ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Äi theo sư ca tôi làm khách.
Nàng ta lại nói tiếp:
– Nếu quả động tác cá»§a bá»n ta nhanh má»™t chút, không chừng còn có thể được ăn thịt bò hầm kia.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng còn có thể ăn vô sao ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Ä‚n không vô cÅ©ng phải ăn má»™t chút, đồ ăn Diệu Thá»§ Nhân Trù nấu trước đây không phải thá»i thưá»ng có thể ăn được, sau này càng không được.
oo Cá»­a sổ trong khách sảnh mở rá»™ng, bá»n há» lần theo bá» tưá»ng Ä‘i tá»›i, có thể nhìn thấy Triệu Vô Kỵ qua cá»­a sổ dưới má»™t cá»™i ngô đồng, cÅ©ng có thể nhìn thấy dÄ©a thịt bò hầm.
Bá»n há» rất muốn nhìn xem chá»§ nhân là ai, ngưá»i có thể khiến cho Diệu Thá»§ Nhân Trù phải Ä‘i nấu đồ ăn tất rất đáng để xem mặt.
Tài sản của anhhe1281

  #12  
Old 03-05-2008, 10:34 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chủ nhân lại không có mặt trong khách sảnh.
Bởi vì trong khách sảnh chỉ có ba ngưá»i, ngoại trừ Triệu Vô Kỵ ra, hai ngưá»i kia Ä‘á»u Ä‘ang đứng.
Chủ nhân đương nhiên không thể đứng hầu khách ăn cơm, đứng bên cạnh khách nhân đương nhiên chỉ bất quá là nô bộc của chủ nhân.
Má»™t ngưá»i quay lưng vá» phía bá»n há», rất cao, rất gầy, vận trưá»ng bào trắng như tuyết, đầu tóc đã hoa râm.
Má»t phụ nhân tóc Ä‘en nhánh bá»›i cao Ä‘ang châm rượu cho Vô Kỵ.
Thân thể cá»§a ả ta rất thon thả, phong tư cÅ©ng rất mỹ miá»u, chắc là má»™t nữ nhân rất dá»… nhìn.
Chỉ tiếc trên mặt ả lại che má»™t mảnh khăn Ä‘en, làm cho ngưá»i ta không nhìn thấy chân diện cá»§a ả.
Cô nương mặc quần đỠchợt thì thào há»i:
– Chàng có nhìn ra nữ nhân đó là ai không ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta không nhìn thấy mặt ả.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Chàng xem thử đầu tóc của ả, rồi xem tay của ả.
Äầu tóc cá»§a phụ nhân đó vừa dài, vừa Ä‘en, lại vừa dày, bàn tay thanh tú nhu mỹ, lại trông rất đáng sợ.
Liên Nhất Liên bỗng nhớ ra:
– Lẽ nào ả là Bán Diện La Sát ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Chính là ả.
Liên Nhất Liên cưá»i khổ:
– Bá»n ta đến đây trốn ả, không ngá» hiện tại lại mò đến cá»­a nhà ả.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Chủ nhân nơi này nhất định rất vĩ đại, không ngỠcó thể bắt Diệu Thủ Nhân Trù đi làm đồ ăn cho y, còn có thể bắt Bán Diện La Sát rót rượu cho khách của y.
Liên Nhất Liên thốt:
– Nơi này không chừng là khu viện có quỷ.
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Nhất định là vậy.
Liên Nhất Liên nói:
– Nghe nói nơi này vốn là chỗ ở của Vệ Phượng Nương, sư tẩu của nàng.
Cô nương mặc quần đỠthốt:
– Tôi cÅ©ng nghe ngưá»i ta nói như vậy.
Liên Nhất Liên cưá»i lạnh:
– Khí phái cá»§a vị Vệ tiểu thu đó thật không nhá».
Khí phái cá»§a khách sảnh đó quả thật không nhá».
Má»™t khi là vật mà khách sảnh nên có, ở đây Ä‘á»u có, hÆ¡n nữa má»—i má»™t vật Ä‘á»u được kỹ càng tuyển chá»n, giá trị cá»§a má»—i má»™t vật nếu nói ra nhất định sẽ làm cho ngưá»i ta giật mình.
Những vật trong khách sảnh đáng lẽ không có, ở đây cũng có, đồ cổ trân kỳ, đồ trang hoàng tinh xảo, tranh ảnh danh quý ... Giá trị của những thứ đó đơn giản có muốn nói cũng không có cách nào nói ra được.
Cô nương mặc quần đỠthở dài:
– Nếu quả những vật đó Ä‘á»u do sư ca cá»§a ta cho nàng ta, sư ca cá»§a ta nhất định phải thiếu nợ sạt nghiệp.
Liên Nhất Liên nói:
– Nếu quả những vật đó không phải do sư ca của nàng cho ả ta, sư ca của nàng không tức chết mới là quái.
Kỳ thật nơi đó đã biến thành hoàn toàn khác biệt với lúc Phượng Nương còn ở đó.
Những vật đó Phượng Nương cả nhìn thấy cũng chưa bao giỠnhìn thấy qua.
NÆ¡i duy nhất không biến đổi là phòng ngá»§ cá»§a Phượng Nương, má»—i má»™t vật bên trong Ä‘á»u không bị ai động tá»›i.
Trước lúc Phượng Nương đi, làm rớt một cây trâm cài tóc dưới đất, hiện tại cây trâm cài tóc đó vẫn còn nằm nguyên dưới đất.
Trước lúc Phượng Nương Ä‘i, từng ngã lưng má»™t khoảnh khắc trên giưá»ng, hiện tại cả má»™t sợi tóc còn dính lại trên gối vẫn còn nằm nguyên chá»— cÅ©.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng có thật muốn ăn thịt bò hầm đó không ?
Cô nương mặc quần đỠlại thở dài:
– Hiện tại tôi cho dù muốn không ăn cũng không được.
Liên Nhất Liên há»i:
– Sao vậy ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Chàng quay đầu lại nhìn xem.
Liên Nhất Liên không cần quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn biểu tình trên mặt nàng ta là biết bóng quá»· không có mặt và hai bóng quá»· có mặt đã đến phía sau bá»n há».
Nàng ta bỗng la lớn:
– Triệu Vô Kỵ, huynh làm ơn chừa một chút thịt bò cho tôi thử với.
oo NNhhưư Yà Ù Ù ÄÄaạ ï ï iii ÄÄeế á á Vô Kỵ căn bản không có sư muá»™i, lại má»™t má»±c không Ä‘oán ra ai có thể giả làm sư muá»™i cá»§a chàng.
Hiện tại chàng đã biết.
Lúc Liên Nhất Liên và vị sư muá»™i mặc quần đỠcá»§a chàng xuất hiện, chàng cưá»i, cưá»i rất khoan khoái, chừng như mình có thể có má»™t sư muá»™i như vậy là má»™t chuyện khoái trá phi thưá»ng.
Bá»n há» từ trên cây ngô đồng phóng xuống cá»­a sổ, Liên Nhất Liên Ä‘i trước, cô nương mặc quần đỠtheo sau, thân mình cá»§a hai ngưá»i còn chưa rÆ¡i xuống đất, đã có má»™t luồng kình phong quyện ngay trước mặt.
Má»™t ngưá»i dùng thanh âm khàn khàn quát nhẹ:
– Äi ra.
Bá»n há» không Ä‘i ra.
Liên Nhất Liên lăng không lá»™n má»™t vòng, toàn thân như con thằn lằn dán sát vào tưá»ng.
Cô nương mặc quần đỠvốn chừng như bị chấn động văng ra song cửa, đầu mũi chân bỗng móc vào khuôn cửa, lại dập dìu phiêu hốt bay vào.
Tiếng gió lồng lộng phát ra từ tay áo của bạch y nhân đứng quay lưng lại song cửa, ống tay áo rộng thùng thình vẫn phất phới bay lượn.
Cô nương mặc quần đỠcưá»i yêu kiá»u:
– Khí công lợi hại.
Liên Nhất Liên thốt – Chỉ tiếc cái gã luyện không phải là đại khí công, là tiểu khí công.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Khí công cũng có phân chia lớn nhỠsao ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Nếu quả cái gã luyện không phải là tiểu khí công, làm sao lại ích ká»· như vậy, thêm hai ngưá»i ăn cÆ¡m, thêm hai đôi đũa cÅ©ng không có gì là quá đáng, nếu quả gã không phải là tiểu khí, sao lại nhất định bắt bá»n ta Ä‘i ra ?
Cô nương mặc quần đỠcưá»i, nhưng đợi đến khi ngưá»i đó quay đầu lại, bá»n hỠđã không còn cưá»i nổi nữa.
Trên mặt ngưá»i đó có má»™t khối u còn bá»± hÆ¡n cả đầu, cÆ¡ hồ gắn cả trăm con mắt lên đó vẫn còn chá»— trống.
Ngưá»i cá»§a gã vừa động, khối u đó lúc lắc theo, nhìn giống như má»™t cái bong bóng to, toàn thân Liên Nhất Liên lập tức nổi da gà.
Mình cho dù có dùng Ä‘ao bức nàng, nàng cÅ©ng tuyệt không dám động thá»§ vá»›i ngưá»i đó, nếu quả má»™t quyá»n đấm phải cục u đó, nàng nhất định sẽ té xỉu trước.
Nàng la lớn:
– Ngươi ngàn vạn lần không thể đánh bá»n ta, ta là hảo bằng hữu cá»§a vị quý khách cá»§a các ngươi.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Ta là sư muội của hắn, ngươi càng không thể bắt ta.
Vô Kỵ cưá»i:
– Hai đứa này phá quấy quá, Äinh tiên sinh làm Æ¡n tha thứ cho há» má»™t lần này.
Vị Äinh tiên sinh đó dùng má»™t con mắt vừa ló ra bên cạnh cục u nhìn bá»n há» chằm chằm, bá»—ng nói:
– Má»i ngồi.
Liên Nhất Liên ngồi xuống đã lâu, tim vẫn còn đập thình thịch.
Nàng thật không dám nhìn cục u cá»§a ngưá»i đó, lại khÆ¡i khÆ¡i nhịn không được len lén nhìn.
Cục u bá»± như vậy quả thật không phải lúc bình thưá»ng có thể nhìn thấy được.
Cô nương mặc quần đỠbỗng nói:
– Tôi biết môn hạ cá»§a Thanh Thành có má»™t vị Äinh tiên sinh, Há»—n Nguyên Nhất Khí Công cá»§a ông ta thiên hạ vô song ...
Vị Äinh tiên sinh đó lạnh lùng ngắt lá»i nàng ta:
– Ta là Äinh Lá»±u Tá»­, Há»—n Nguyên Nhất Khí Công luyện cÅ©ng không tệ, cho nên má»›i luyện ra cục u như vầy.
Nghe nói cục u của gã thật là do luyện khí công mà thành.
Cục u đó vốn chỉ là một điểm bé xíu, khí công của gã càng lúc càng cao, cục u càng lúc càng to.
Hiện tại khí công của gã tuy không phải là thiên hạ đệ nhất, cục u đó lại đã tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.
Äinh Lá»±u Tá»­ lại nói:
– Ta cũng không phải là môn hạ Thanh Thành, ta là đệ tử của Như à Giáo, hoàn toàn không còn chút quan hệ nào dính tới phái Thanh Thành.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Như à Giáo ? Tôi chưa từng nghe nói qua.
Vô Kỵ thốt:
– Bởi vì ngươi căn bản kiến thức nông cạn, chuyện ngươi chưa từng nghe nói tá»›i có rất nhiá»u.
Cô nương mặc quần đỠkỳ thật tuyệt không phải là kiến thức nông cạn, chuyện nàng ta biết còn nhiá»u hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngưá»i khác.
Nhưng lúc sư ca giáo huấn, sư muội cho dù không phục, cũng chỉ còn nước ngồi nghe.
Liên Nhất Liên không phải là sư muá»™i cá»§a chàng, cho nên nàng không nhịn được phải há»i:
– Giáo chủ của ngươi là ai ?
Äinh Lá»±u Tá»­ đáp:
– Trấn Tam SÆ¡n, hạt NgÅ© Nhạc, Thượng Thiên Nhập Äịa Quá»· Kiến Sầu, Như à Äại Äế.
Liên Nhất Liên cÆ¡ hồ nghe đến ngây ngưá»i:
– Ngươi nói đó là danh tánh của giáo chủ các ngươi ?
Äinh Lá»±u Tá»­ đáp:
– Phải.
Liên Nhất Liên cÆ¡ hồ nhịn không được phải bật cưá»i.
Danh tánh đó nghe tuy oai phong, thật sự cũng có chút hoạt kê.
Nhưng khẩu khí cá»§a Äinh Lá»±u Tá»­ lại rất nghiêm túc, hÆ¡n nữa còn tràn đầy vẻ úy sợ và tôn kính.
Ngưá»i có thể khiến cho Äinh Lá»±u Tá»­, Bán Diện La Sát, Diệu Thá»§ Nhân Trù úy sợ tôn kính, vị Như à Äại Äế đó đương nhiên tuyệt không thể là ngưá»i rất hoạt kê.
Liên Nhất Liên cuối cùng không cưá»i, chỉ nhẹ nhàng nói:
– Danh tánh đó dài quá.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Tôi nghÄ© y nhất định là ngưá»i rất vÄ© đại.
Äinh Lá»±u Tá»­ đáp:
– Phải.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Tôi có thể được gặp y không ?
Äinh Lá»±u Tá»­ đáp:
– Có thể.
Cô nương mặc quần đỠthở dài:
– Tôi chỉ hy vá»ng y không khinh ghét tôi, Ä‘uổi tôi Ä‘i ra.
Bán Diện La Sát mặt che khăn lụa đen, nãy giỠmột mực không chịu mở miệng, chợt nói:
– Y sẽ không khinh ghét ngươi, y rất thích ngươi.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Thật sao ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Y nói ngươi rất giống má»™t ngưá»i, đặc biệt là lúc nằm ngá»§ càng giống.
Cô nương mặc quần đỠcưá»i cưá»i:
– Y làm sao biết lúc tôi nằm ngủ bộ dạng ra sao ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Äêm hôm qua ngươi có phải Ä‘i ngá»§ mà không cởi bá» y phục không ?
Cô nương mặc quần đỠgật gật đầu.
Bán Diện La Sát thốt:
– Äêm hôm qua ngươi nhất định rất mệt má»i, nhưng lại không muốn ngá»§ vùi, cho nên ngươi đặc biệt tìm má»™t khúc cá»§i gòn làm gối, còn dùng bình trà chận cá»­a sổ, dùng ghế chận cá»­a lá»›n.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Y ... sao y biết được ?
Bán Diện La Sát cưá»i cưá»i:
– Y tận mắt nhìn thấy, làm sao lại không biết chứ ?
Cô nương mặc quần đỠcưá»i không nổi.
Bán Diện La Sát nói:
– Các ngươi tuy không nhìn thấy y, lại lại đã thấy các ngươi từ sớm.
Liên Nhất Liên cưá»i:
– Y cũng đã nhìn thấy ta ?
Bán Diện La Sát há»i:
– Äêm hôm qua có phải ngươi không ngá»§ không ?
Liên Nhất Liên gật đầu.
Bán Diện La Sát há»i:
– Ngươi có phải đã khóc, khóc rất thương tâm ?
Bao nhiêu da gà trên mình Liên Nhất Liên Ä‘á»u nổi u lên.
Nếu quả nhất cá»­ nhất động cá»§a mình Ä‘á»u bị ngưá»i ta nhìn rõ rõ ràng ràng, mình lại không thấy được tá»›i bóng cá»§a y, mình cÅ©ng sẽ sợ như vậy.
Bán Diện La Sát nói:
– Y cÅ©ng nghe các ngươi nói Triệu Vô Kỵ hôm nay nhất định sẽ trở vá», cho nên hôm nay má»›i sáng sá»›m đã chuẩn bị má»i Triệu công tá»­ đến ăn.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Hiện tại khách nhân có phải đã tỠtựu đông đủ ?
Bán Diện La Sát cưá»i:
– Ngưá»i nên đến Ä‘á»u đã đến, không nên đến cÅ©ng đã đến.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Còn chủ nhân ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Chủ nhân tình cỠkhông có ở nhà.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Chủ nhân sao lại không có ở nhà ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Bởi vì y tình cỠcó chuyện phải ra ngoài.
Cô nương mặc quần đỠlại cưá»i:
– Thật là rất tình cá», y rõ ràng biết có khách đến, lại tình cá» phải ra ngoài.
Bán Diện La Sát đáp:
– Bởi vì có ngưá»i tình cỠđến vùng phụ cận, y tình cá» phải Ä‘i gặp ngưá»i đó.
Ả thở dài, lại nói:
– Thiên hạ có chuyện tình cỠnhư vậy, mình còn có cách nào chứ ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Tôi không nói được tiếng nào.
Bán Diện La Sát thốt:
– Cho nên các ngươi chỉ còn nước ngồi đây đợi.
Liên Nhất Liên lại nhịn không được:
– Không tưởng được lúc Như à Äại Äế muốn gặp má»™t ngưá»i cÅ©ng phải lao động dữ vậy.
Bán Diện La Sát nói:
– Y biết ngưá»i đó tuyệt đối không chịu đến, chỉ còn nước tá»± mình Ä‘i.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngưá»i đó tại sao lại không thể đến ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Bởi vì ngưá»i đó tịnh không muốn gặp y.
Liên Nhất Liên há»i:
– Y tại sao không sai các ngươi Ä‘i má»i ngưá»i đó đến ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Bởi vì y biết bá»n ta nhất định không má»i được ngưá»i đó.
Liên Nhất Liên há»i:
– Cảc các ngươi cÅ©ng không má»i được ?
Bán Diện La Sát lại thở dài:
– Ngưá»i có thể má»i được ngưá»i đó, nam thất bắc lục mưá»i ba tỉnh cá»™ng lại chỉ sợ cÅ©ng không có mấy ai.
Liên Nhất Liên le lưỡi:
– Nguyên lai khí phái cá»§a ngưá»i đó cÅ©ng không nhá».
Bán Diện La Sát đáp:
– Khí phái cá»§a ngưá»i đó vốn cá»±c lá»›n.
Liên Nhất Liên nói:
– Ngưá»i có khí phái lá»›n như vậy, nam thất bắc lục mưá»i ba tỉnh cá»™ng lại cÅ©ng không có mấy ai.
Bán Diện La Sát đáp:
– Không sai chút nào.
Liên Nhất Liên há»i:
– Con ngưá»i khí phái lá»›n như vậy thật ra là ai ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Kỳ thật ngưá»i đó cÅ©ng không vÄ© đại gì, cÅ©ng chỉ có hai con mắt, má»™t cái mÅ©i, má»™t cái miệng, chỉ bất quá đã luyện kiếm pháp hÆ¡n ngưá»i.
Liên Nhất Liên thốt:
– Nghe khẩu khí cá»§a ngươi, kiếm pháp cá»§a ngưá»i đó xem chừng không tệ.
Bán Diện La Sát cưá»i cưá»i:
– Nếu quả ngưá»i đó còn chưa thể coi là kiếm khách, ngưá»i có thể coi là kiếm khách chỉ sợ có rất ít.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngưá»i đó là kiếm khách nào ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Là Tiêu Tương Kiếm Khách.
Liên Nhất Liên há»i:
– Tiêu Tương Kiếm Khách của Hành Sơn ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Phải.
Liên Nhất Liên không nói gì nữa.
Nàng thật không còn gì để nói nữa, má»™t ngưá»i nếu quả vì phải Ä‘i gặp Tiêu Tương Kiếm Khách mà để ngưá»i ta đợi lâu, vô luận bắt ngưá»i ta đợi bao lâu cÅ©ng không phàn nàn được.
Cái tên Tiêu Tương Kiếm Khách tịnh không đặc biệt.
Trong giang hồ má»—i má»™t thá»i đại chừng như Ä‘á»u có má»™t ngưá»i há»c kiếm xưng là “Tiêu Tương Kiếm Kháchâ€.
Äó vốn là má»™t cái tên rất bình phàm.
Nhưng ngưá»i có tư cách để xưng là “Tiêu Tương Kiếm Khách†lại nhất định không phải là ngưá»i rất bình phàm.
Kiếm pháp cá»§a Tiêu Tương Kiếm Khách cá»§a má»—i má»™t thá»i đại Ä‘á»u cá»±c cao, hÆ¡n nữa thông thưá»ng Ä‘á»u rất cao nhã, rất phong lưu, rất tiêu sái, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.
Bởi vì bá»n há» thật có chá»— đáng để kiêu ngạo.
Äặc biệt là vị Tiêu Tương Kiếm Khách cá»§a thá»i nay, ngưá»i như ngá»c thụ, kiếm nhu du long, không những là cao thá»§ nhất nhì cá»§a Hành SÆ¡n kiếm phái, còn là mỹ nam tá»­ hữu danh trong giang hồ.
Cô nương mặc quần đỠbỗng thở dài:
– Thậm chí tôi cÅ©ng đã muốn gặp ngưá»i đó từ sá»›m.
Ngay lúc đó, ngoài cá»­a có má»™t vật bắn vào, má»™t ngưá»i la lên:
– Coi nè !
Một vận rơi “bịch†dưới đất, lại là một cái bao làm bằng da trâu.
Äinh Lá»±u Tá»­ và Bán Diện La Sát Ä‘á»u đã cung cung kính kính lùi má»™t bên, cúi mình khoanh tay.
“Giáo chá»§ đã vá»â€.
Tiêu Tương Kiếm Khách tuy không đến, có thể gặp được Như à Äại Äế cÅ©ng là chuyện khiến cho ngưá»i ta hưng phấn phi thưá»ng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u giương mắt nhìn xem vị Trấn Tam SÆ¡n, Hạt NgÅ© Nhạc, Thượng Thiên Nhập Äịa Quá»· Kiến Sầu, Như à Äại Äế thật ra là ngưá»i nào ?
Bá»n há» chỉ nhìn thấy má»™t đứa bé sắc mặt trắng nhợt, trên mình vận áo bào trắng như tuyết, nhìn có vẻ hÆ¡i gầy gò.
Liên Nhất Liên nhịn không được há»i:
– Giáo chủ của các ngươi đâu ?
Äứa bé đó tuy tuổi còn nhá», khí phái lại cá»±c lá»›n, chắp hai tay sau lưng thản nhiên tiến vào, căn bản không lý gì tá»›i nàng.
Vô Kỵ vụt đứng dậy, kinh ngạc nhìn nó, thất thanh:
– Là ngươi ?
Äứa bé đó đáp:
– Là ta.
Vô Kỵ thở dài:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngươi, ta nên biết từ sá»›m.
Liên Nhất Liên lại nhịn không được phải há»i:
– Nó là ai ? Lẽ nào là Như à Äại Äế ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Äứa bé mưá»i hai mưá»i ba tuổi đó không ngá» chính là giáo chá»§ cá»§a Như à Giáo, Như à Äại Äế.
Liên Nhất Liên vừa kinh ngạc, vừa buồn cưá»i.
Nàng không cưá»i chỉ vì ngoại trừ nàng ra, ai ai cÅ©ng không có má»™t chút ý muốn cưá»i.
Äinh Lá»±u Tá»­ và Bán Diện La Sát Ä‘á»u không dám ngẩng đầu lên, biểu tình cá»§a Vô Kỵ cÅ©ng rất nghiêm túc.
Bởi vì chàng biết đứa bé đó không những không có tá»›i má»™t chút đáng cưá»i, thậm chí còn có chút đáng sợ.
Bán Diện La Sát, Äinh Lá»±u Tá»­, những hung nhân ná»—i danh trong giang hồ, đối vá»›i đứa bé đó lại phục tòng răm rắp như vậy, tịnh không phải là không có nguyên nhân.
Vô Kỵ rất hiểu rõ điểm đó, cũng rất hiểu rõ đứa bé đó. Cũng chỉ có một đứa bé như nó mới có thể tìm cho mình một danh tánh dài như vậy, vĩ đại như vậy.
Danh tánh của nó vốn chỉ có một chữ:
Lôi.
Con ngưá»i nó thật cÅ©ng giống như sấm sét vậy, ai cÅ©ng vô phương tróc nã, ai cÅ©ng vô phương khống chế.
Cái bao da trâu còn nằm dưới đất.
Tiểu Lôi chợt há»i Liên Nhất Liên:
– Có phải ngươi rất muốn gặp Tiêu Tương Kiếm Khách ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Phải.
Tiểu Lôi đáp:
– Hiện tại sao ngươi không đi xem đi ?
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngưá»i đó ở đâu ?
Tiểu Lôi đáp:
– Ở đó.
Lần theo chỗ ngón tay nó chỉ, chỉ có thể nhìn thấy cái bao da đó, không nhìn thấy Tiêu Tương Kiếm Khách.
Liên Nhất Liên bỗng nghĩ đến một chuyện đáng sợ, thất thanh:
– Lẽ nào Tiêu Tương Kiếm Khách ở trong cái bao đó ?
Tiểu Lôi đáp:
– Sao ngươi không tự mở ra mà xem ?
Liên Nhất Liên thò tay ra, lại rút vá».
Nàng không dám nhìn. Nàng vừa nghĩ đến trong cái bao đó đựng cái gì, toàn thân nàng đã phát lãnh.
Tiểu Lôi há»i:
– Có phải ngươi nghÄ© trong bao có đựng đầu ngưá»i ?
Liên Nhất Liên há»i:
– Lẽ nào không phải ?
Tiểu Lôi cưá»i, cưá»i lá»›n:
– Xem ra đảm lượng cá»§a ngươi tuy không lá»›n, nghi tâm lại không nhá».
Liên Nhất Liên há»i:
– Trong cái bao đó thật ra đựng cái gì ?
Tiểu Lôi bá»—ng quay đầu nhìn cô nương mặc quần Ä‘á»:
– Ả không dám nhìn, ngươi có dám không ?
Cô nương mặc quần đỠkhông mở miệng, lại bước tới kéo cái bao dưới đất lên.
Tay nàng ta chừng như cũng run một chút.
Tiểu Lôi thốt:
– Xem ra ngươi tốt hơn hết là đừng nên xem.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Tôi muốn xem.
Tiểu Lôi nói:
– Trong đó không chừng thật có đầu ngưá»i, đầu cá»§a Tiêu Tương Kiếm Khách.
Cô nương mặc quần đỠthốt:
– Tôi không sợ.
Nàng ta tuy nói không sợ, tay lại càng run hÆ¡n, tháo mấy lần má»›i có thể tháo vòng dây thắt bao. Trong bao có bao nhiêu thứ Ä‘á»u trút ra.
Một nửa đoạn kiếm gãy, vài bộ quần áo, và một vành tai.
Vành tai ngưá»i, còn dính máu.
Liên Nhất Liên cuối cùng đã thở phào, trong bao không có đầu ngưá»i.
Vành tai đó nhìn tuy cÅ©ng rất đáng sợ, ít ra còn dá»… nhìn hÆ¡n nhiá»u so vá»›i đầu ngưá»i bê bết máu.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Äây thật là vành tai cá»§a Tiêu Tương Kiếm Khách ?
Tiểu Lôi đáp:
– Y phục cũng là của hắn.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Ngươi đem y phục của hắn đi làm gì ?
Tiểu Lôi đáp:
– Bởi vì ta cao hứng.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Ngươi cao hứng làm gì là làm ?
Tiểu Lôi há»i:
– Lẽ nào ngươi không biết ý tứ của hai chữ “như ý†?
Cô nương mặc quần đỠthở dài, cầm nửa đoạn kiếm gãy lên:
– Äây cÅ©ng là kiếm cá»§a hắn ?
Tiểu Lôi đáp:
– Trên mặt còn có vài hàng chữ, ngươi Ä‘á»c cho má»i ngưá»i cùng nghe Ä‘i.
Cô nương mặc quần đỠđá»c:
– Hành SÆ¡n bảo khí, cấm ngặt giết ngưá»i, kiếm còn ngưá»i còn, kiếm mất ngưá»i mất.
Tiểu Lôi há»i:
– Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe rõ chứ ?
Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u nghe rất rõ.
Tiểu Lôi há»i:
– Má»i ngưá»i có ngá»­i thấy mùi thúi không ?
Không.
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Tôi nói chuyện chứ đâu phải đánh rắm, làm sao thúi được ?
Tiểu Lôi há»i:
– Những lá»i đó lại Ä‘á»u là đánh rắm, sao lại không thúi được ?
Cô nương mặc quần đỠhá»i:
– Những lá»i đó Ä‘á»u rất có lý, sao lại là đánh rắm ?
Tiểu Lôi đáp:
– Ngưá»i hắn giết tuyệt không ít hÆ¡n má»™t ai, ta đánh gãy kiếm cá»§a hắn, lá»™t sạch y phục cá»§a hắn, cắt tai hắn, hắn vẫn không chịu chết.
Nó cưá»i lạnh:
– Những lá»i đó không phải là đánh rắm thì là gì ?
Cô nương mặc quần đỠthở dài:
– Xem chừng quả thật là đánh rắm.
Tiểu Lôi nói:
– Không những là đánh rắm, mà còn là đánh rắm thúi nữa, tự hắn lại khơi khơi không ngửi thấy thúi, cho nên sau khi ta nổi giận đã cắt tai hắn xuống.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Mũi hắn không thông cho nên mới không ngửi thấy mùi thúi, ngươi nên cắt mũi hắn mới đúng.
Tiểu Lôi thốt:
– Mũi hắn đã không còn tốt, ta cắt xuống làm gì ?
Cô nương mặc quần đỠcưá»i:
– Có lý.
Tiểu Lôi nói:
– Lá»i ta nói đương nhiên là có lý, má»—i má»™t câu Ä‘á»u có lý.
Nó ngửa mặt cao ngạo:
– Bởi vì ta là Như à Äại Äế, thiên thượng địa hạ độc nhất vô nhị.
oo TTiiieê â â nn TTưử û û vvaà ø ø LLaa SSaá ù ù ttt Hiện tại Liên Nhất Liên chung quy cÅ©ng đã minh bạch bá»n Äinh Lá»±u Tá»­ tại sao lại sợ đứa bé đó như vậy.
Có thể đánh gãy kiếm, lá»™t sạch y phục, cắt tai Tiêu Tương Kiếm Khách, đã là chuyện rất kinh ngưá»i, nhưng chân chính đáng sợ vẫn không phải là những chá»— đó .
Tiểu Lôi chợt há»i nàng:
– Ngươi có sợ ta không ?
Liên Nhất Liên không trả lá»i, bởi vì nàng không thể phá»§ nhận, lại không muốn thừa nhận.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi tại sao lại sợ ta ?
Liên Nhất Liên không trả lá»i, bởi vì nàng căn bản không biết, nàng bá»—ng phát hiện đó có lẽ là chá»— chân chính đáng sợ cá»§a nó, ngưá»i khác tuy sợ nó, lại không biết tại sao lại sợ.
Tiểu Lôi lại há»i cô nương mặc quần Ä‘á»:
– Còn ngươi ? Ngươi có sợ ta không ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Ta không sợ.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngưá»i khác Ä‘á»u sợ ta, sao ngươi không sợ ta ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Bởi vì tôi căn bản không biết tại sao phải sợ ngươi.
Tiểu Lôi cưá»i.
Nó nhìn nàng ta cả ná»­a ngày, bá»—ng há»i:
– Ngươi gả cho ta có được không ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– ÄÆ°á»£c.
Tiểu Lôi chợt há»i câu đó, má»i ngưá»i Ä‘á»u thất kinh.
Cô nương mặc quần đỠkhông ngá» lại đáp ứng má»™t cách thống khoái như vậy, má»i ngưá»i càng kinh ngạc.
Cả Tiểu Lôi cũng cảm thấy ngoài ý liệu:
– Ngươi thật chịu gả cho ta ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Tôi đương nhiên chịu.
Nàng bỗng lại thở dài:
– Chỉ tiếc tôi biết ngươi tịnh không chịu cưới ta.
Tiểu Lôi há»i:
– Vậy tại sao ta còn muốn ngươi gả cho ta ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Äó là vì tôi rất giống má»™t ngưá»i khác, ngươi thật sá»± thích ngưá»i đó, nếu quả tôi thật gả cho ngươi, sau này ngươi cÅ©ng nhất định sẽ hối hận.
Tiểu Lôi há»i – Sao vậy ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Bởi vì tôi không phải là ngưá»i đó, sau này ngươi nhất định sẽ phát hiện bá»n ta có rất nhiá»u chá»— không giống, lúc đó ngươi sẽ bắt đầu hối hận, nếu quả ngươi vạn nhất gặp lại ngưá»i đó, không chừng sẽ má»™t cước đá tôi ra.
Tiểu Lôi ngẫm nghĩ:
– Ngươi nói hình như cũng có lý.
Cô nương mặc quần đỠthản nhiên nói:
– Tôi tuy không phải là Như à Äại Äế, nhưng lá»i tôi nói ít nhiá»u gì cÅ©ng có chút đạo lý.
Tiểu Lôi thốt:
– Cho nên ngươi không muốn gả cho ta cũng được.
Cô nương mặc quần đỠnói:
– Không phải là tôi không muốn gả cho ngươi, chỉ bất quá ngươi tốt hơn hết là không nên cưới tôi, bởi vì tôi không muốn hại ngươi.
Tiểu Lôi lại ngẫm nghÄ©, bá»—ng quay mặt lại há»i Vô Kỵ:
– Ngươi có nhìn ra nàng ta giống ai không ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta nhìn không ra.
Tiểu Lôi nói:
– Ngươi nên nhìn ra, nàng ta giống Phượng Nương, Vệ Phượng Nương của ngươi.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi thích Phượng Nương ?
Tiểu Lôi đáp:
– Ngươi lẽ nào còn chưa minh bạch tại sao ta lại đến đây ? Tại sao lại muốn trú ngụ ở đây ?
Nó đương nhiên là vì Phượng Nương.
Bởi vì chá»— này là nÆ¡i Phượng Nương trú ngụ trước đây, má»—i má»™t thứ ở đây Ä‘á»u có hình bóng cá»§a Phượng Nương.
Hiện tại Vô Kỵ chung quy đã minh bạch.
Chàng chỉ có thể cưá»i khổ.
Trên khuôn mặt vốn rất trẻ nít của Tiểu Lôi chợt lộ xuất một thứ bi thương rất thành nhân, ảm đạm thốt:
– Chỉ tiếc hiện tại nàng đã không còn là của ngươi, cũng không còn là của ta.
Vẻ bi thương của nó bỗng lại chuyển biến thành phẫn hận:
– Bởi vì con ngưá»i sống mà như chết đó đã cướp nàng từ trong tay bá»n ta.
Con ngưá»i sống mà như chết đó đương nhiên là "Äịa Tạng", hôm đó ngưá»i theo "Äịa Tạng" Ä‘i quả nhiên là Phượng Nương.
Vô Kỵ, không còn nghi ngỠgì nữa, cũng đã đau đớn vô ngần, một thứ đau đớn thâm nhập tâm tạng, thâm nhập cốt tủy.
Có lẽ vì thứ thống khổ đó quá sâu xa, cho nên bỠngoài trái lại không thấy gì.
Tiểu Lôi trừng trừng nhìn chàng, chợt nói lớn:
– Ngươi sao lại không có chút gì khó chịu vậy ?
Vô Kỵ không mở miệng, cô nương mặc quần đỠlại đã thở dài:
– Khó chịu có thể nhìn thấy được, có lẽ đã không phải là khó chịu thật sự nữa.
Tiểu Lôi thốt:
– Có lý, lá»i nói cá»§a ngươi xem chừng quả thật Ä‘á»u có lý.
Cô nương mặc quần đỠthản nhiên cưá»i má»™t tiếng, muốn cầm đũa ăn má»™t miếng thịt bò, Tiểu Lôi bá»—ng la lên:
– Không giống, không giống rồi, may là ta chưa cưới ngươi, ngươi cũng chưa gả cho ta.
Lúc đó từ xa bá»—ng vang lên hai tiếng “tùng tùngâ€, là trống gõ canh hai.
Tính ra hiện tại cÅ©ng không sai biệt canh hai gì nhiá»u.
Tá»›i giá» canh hai, có ngưá»i đến gõ trống canh cÅ©ng không phải là chuyện gì lạ.
Sắc mặt của Tiểu Lôi lại sáng lên:
– Không tưởng được tên mù đó không ngỠcó thể tìm đến đây.
Chỉ có Triệu Vô Kỵ biết ngưá»i mù nó nói đến là ai.
Tiếng trống canh vá»ng đến từ đằng xa, nhưng lá»t vào tai lại phảng phất như ngưá»i gõ trống canh Ä‘ang ở ká» tai.
Ngoại trừ Äoạt Mệnh Canh Phu Liá»…u Tam Canh ra, trên thế gian còn có canh phu nào trên tay có công lá»±c thâm hậu như vậy ?
Vị Như à Äại Äế không sợ trá»i không sợ đất đó tuy không sợ Liá»…u Tam Canh, đối vá»›i ngưá»i sống mà như chết kia vẫn còn có chút sợ.
Trong bóng đêm an tĩnh, chỉ nghe tiếng gậy trúc lộp cộp lần trên đất, từ xa đến gần, càng lúc càng rõ rệt.
Liễu Tam Canh mặc quần xanh, cầm chiêng nhẹ và đoạn trúc gõ chiêng, chung quy đã chầm chậm xuất hiện từ trong bóng tối.
Tiểu Lôi không động đậy, má»i ngưá»i cÅ©ng không động đậy, Tiểu Lôi ngậm miệng, má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u ngậm miệng.
Vô Kỵ hiểu rõ ý tứ của Tiểu Lôi.
Trong giang hồ có rất nhiá»u ngưá»i không tin vị Äoạt Mệnh Canh Phu đó là mù thật, có lúc y có thể nhìn thấy còn rõ hÆ¡n xa những ngưá»i không mù.
Tiểu Lôi lại biết cái mù của y không có chút gì là giả mạo.
Cảm giác và nhÄ© lá»±c cá»§a má»™t ngưá»i mù, vô luận mẫn nhuệ tá»›i cỡ nào, má»™t khi má»i ngưá»i Ä‘á»u không lên tiếng, y tuyệt không thể biết có bao nhiêu ngưá»i ở đây.
Má»i ngưá»i lẳng lặng nhìn y Ä‘i xuyên qua vưá»n tiến vào, trên khuôn mặt vàng khè hoàn toàn không có tá»›i má»™t chút biểu tình, giống như Ä‘i vào má»™t căn nhà không có ngưá»i ở.
Trong nhà có bao nhiêu ánh mắt nhìn y chằm chằm, y lại không có phản ứng gì, chống gậy tre màu trắng lò dò trên đất, chầm chậm đi đến trước bàn, hít một hơi sâu, lẩm bẩm:
– Không tưởng được ở đây không ngá» có rượu có thịt, ngưá»i ta đã không ăn, vậy cứ để ta hưởng thụ.
Y mò mẫm, tìm một cái ghế ngồi xuống, gát gậy trúc bên bàn, không ngỠlại mò luôn một đôi đũa trên bàn, gắp một miếng thịt bò hầm, đưa vào miệng nhai từ từ, lại lẩm bẩm:
– Thịt bò này hầm không tệ, chỉ tiếc đã nguội.
Y tá»± rót tá»± uống, tá»± lẩm bẩm vá»›i mình, giống như má»™t ngưá»i má»™t mình ca hát ăn uống, lại không biết má»—i má»™t cái gắp cá»§a mình Ä‘á»u có bao cặp mắt nhìn trao tráo bên cạnh.
Liên Nhất Liên nhìn cơ hồ đến cả nước mắt cũng trào ra.
Thứ tình huống này trong mắt ngưá»i khác có lẽ có thể rất hoạt kê, nhưng trong mắt nàng lại là chuyện bi thảm nhất trên thế gian.
Nàng cÆ¡ hồ nhịn không được muốn nói cho ngưá»i mù đáng thương đó biết trong nhà tịnh không phải chỉ có má»™t mình y.
Liễu Tam Canh bỗng đặt đũa xuống, thở dài:
– Chỉ tiếc Tiểu Lôi không có ở đây, thịt sưá»n nướng và thịt bò hầm như vầy chính là hai món ăn gia đình ưa thích nhất cá»§a nó, nó nếu có ở đây, ta nhất định giữ lại cho nó hết.
Vài câu nói đó cÅ©ng giống như món ăn gia đình bình thưá»ng trên bàn vậy, tuy bình đạm không cầu kỳ, lại có má»™t thứ tư vị khó tả.
Liên Nhất Liên cơ hồ nhịn không được muốn nói cho y biết Tiểu Lôi đang ngồi bên cạnh y, y chỉ cần thò tay ra là có thể đụng được.
Không tưởng được Tiểu Lôi không ngỠcũng bị làm cảm động, chợt nói:
– Ngươi không cần giữ lại cho ta, ngươi cứ ăn đi, ta biết hai món đó ngươi cũng thích ăn.
Mặt Liễu Tam Canh lập tức phát sáng:
– Nguyên lai ngươi cũng có mặt ở đây.
Tiểu Lôi thốt:
– Ta đã ở đây từ sớm, vốn không muốn để ngươi biết, nhưng ngươi đối với ta như vậy, ta làm sao có thể nhẫn tâm bỠmặc.
Liễu Tam Canh nói:
– Sau khi ngươi bỠđi, không những ta ngày ngày tưởng nhớ tới ngươi, sư phụ ngươi cũng đang nhớ ngươi.
Tiểu Lôi há»i:
– Ông ta cũng có thể nhớ ta sao ?
Liễu Tam Canh đáp:
– BỠngoài ông ta tuy xem có vẻ lạnh lạnh lùng lùng, nhưng nhớ ngươi còn ghê gớm hơn ta.
Tiểu Lôi thở dài:
– Ta vốn cứ nghÄ© ông ta chỉ bất quá là muốn lợi dụng ta thay ông ta Ä‘i dạy dá»— tên đồ đệ cá»§a Tiêu Äông Lâu, giúp ông ta tranh khẩu khí.
Liễu Tam Canh nói:
– Ngươi lầm rồi, chỉ cần ngươi chịu trở vá», ông ta sẽ cao hứng gấp bá»™i.
Tiểu Lôi thốt:
– Nhưng ta còn chưa muốn vá».
Liá»…u Tam Canh há»i:
– Sao vậy ?
Tiểu Lôi đáp:
– Ta còn là một đứa trẻ, không thể ngày ngày nằm trong quan tài như ông ta vậy, bên ngoài lại vui thú như vầy.
Liễu Tam Canh nói:
– Äợi đến khi kiếm pháp cá»§a ngươi đã thành toàn, Ä‘i ra chÆ¡i nữa cÅ©ng không muá»™n.
Tiểu Lôi há»i:
– Lẽ nào ngươi không thể ở lại chÆ¡i vá»›i ta vài ngày sao ? Ta hàng ngày Ä‘á»u có thể kêu ngưá»i ta hầm thịt bò cho ngươi ăn.
Liễu Tam Canh đáp:
– ÄÆ°á»£c, ta theo ngươi.
Tiểu Lôi thật không tưởng được y lại đáp ứng một cách thống khoái như vậy, cao hứng cơ hồ muốn nhảy cỡn lên.
Liễu Tam Canh cũng rất cao hứng:
– Ngươi qua đây, để cho ta rỠmặt ngươi, coi mấy tháng nay ngươi gầy ốm mập mạp ra sao.
Tiểu Lôi lập tức bước qua, cưá»i cưá»i:
– Ta mập hÆ¡n nhiá»u, ta đã tìm được má»™t đầu bếp giá»i.
Trước mặt ngưá»i mù đó, nó không còn là Như à Äại Äế vÄ© đại nữa.
Nó vẫn còn là một đứa bé.
Hai ngưá»i chân tình lưu lá»™, Liên Nhất Liên cÆ¡ hồ lại bị làm cảm động đến mức nước mắt phải rÆ¡i nữa.
Lúc nước mắt của nàng đã lưng tròng sắp trào ra, tay Liễu Tam Canh đột nhiên xoay một cái, nắm giữ lấy mạch môn của Tiểu Lôi.
Liên Nhất Liên thất kinh, Tiểu Lôi đương nhiên càng kinh ngạc, thất thanh:
– Ngươi làm gì vậy ?
Liễu Tam Canh lạnh lùng đáp:
– Ngươi ra ngoài chÆ¡i đã đủ rồi, bây giá» phải theo ta vá».
Tiểu Lôi há»i:
– Nãy giỠngươi toàn là lừa gạt ta ?
Liễu Tam Canh đáp:
– Cho dù ta có lừa gạt ngươi cũng là nghĩ tốt cho ngươi.
Tiểu Lôi nói:
– Ngươi đã sá»›m biết ta ở đây, cho nên cố ý nói những lá»i đó cho ta nghe, để cho ta cảm động, ngươi má»›i thành công bắt ta trở vá».
Liễu Tam Canh không muốn phủ nhận, cũng bất tất phủ nhận nữa, bỗng nói:
– Triệu Vô Kỵ, ngươi cÅ©ng theo ta vá», Phượng Nương còn Ä‘ang đợi ngươi.
Liên Nhất Liên lại giật mình.
Nguyên ngưá»i mù đó không những đã sá»›m biết Tiểu Lôi có mặt ở đây, cÅ©ng biết Vô Kỵ có ở đây.
Nàng cÅ©ng là ngưá»i lắm mưu nhiá»u kế, nhưng hiện tại nàng bá»—ng phát hiện mưu kế cá»§a mình so vá»›i ngưá»i mù đó chẳng khác gì trò chÆ¡i tinh nghịch cá»§a mấy đứa bé.
Vô Kỵ không ngỠvẫn nhẫn nhịn:
– Sao ngươi lại muốn ta vỠ?
Liễu Tam Canh đáp:
– Kiếm pháp cá»§a ngươi còn chưa há»c xong, ra ngoài sẽ bị thua thiệt.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi muốn ta quay vỠcũng là vì nghĩ tốt cho ta ?
Liễu Tam Canh đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Tiểu Lôi vốn đã ngẩn ngưá»i, chợt lại cưá»i cưá»i:
– Chỉ tiếc hắn cho dù muốn theo ngươi vỠcũng không thể.
Liá»…u Tam Canh há»i:
– Tại sao ?
Tiểu Lôi đáp:
– Bởi vì hai ngưá»i bá»n ngươi không có cách nào sống sót Ä‘i ra khá»i Hòa Phong SÆ¡n Trang.
Nó lại cưá»i cưá»i:
– Cái chết cá»§a ngươi có thể còn mau hÆ¡n cả hắn, bởi vì ngươi uống nhiá»u rượu hÆ¡n hắn.
Liá»…u Tam Canh cưá»i lạnh:
– Lẽ nào trong bình rượu có bẫy rập gì ?
Tiểu Lôi đáp:
– Ngươi biết bình rượu đó đã đặt trên bàn từ sớm, đương nhiên không tưởng được bình rượu có bẫy rập gì, lại không biết bình rượu đó không phải là để ta uống, mà đã chuẩn bị từ sớm cho Triệu Vô Kỵ uống.
Liá»…u Tam Canh há»i:
– Ngươi tại sao lại muốn hại hắn ?
Tiểu Lôi đáp:
– Không cần biết ra sao, hắn là chồng của Phượng Nương, ta không hại hắn thì hại ai ?
Liá»…u Tam Canh đã biến sắc, dùng bàn tay kia cầm bình rượu lên ngá»­i ngá»­i, chợt cưá»i lạnh:
– Trong bình rượu này nếu có độc, Liá»…u Tam Canh ta không những mắt mù, mà cả mÅ©i cÅ©ng nên cắt bá».
Tiểu Lôi thốt:
– Äoạt Mệnh Canh Phu tung hoành giang hồ mấy chục năm, muốn lừa gạt ngươi đương nhiên không dá»… dầu gì.
Liá»…u Tam Canh cưá»i lạnh:
– Quả thật không dễ gì.
Tiểu Lôi thốt:
– Chuyện ngươi biết đương nhiên cũng không ít.
Liễu Tam Canh nói:
– Quả thật không ít.
Tiểu Lôi thốt:
– Vậy ngươi nhất định biết, trong giang hồ có bảy vị nữ hiệp, hiệu xưng là Thất Tiên Nữ, Ä‘á»u là mỹ nhân hữu danh trong giang hồ.
Nó đột nhiên cải biến thoại Ä‘á», đỠkhởi chuyện Thất Tiên Nữ hoàn toàn không có quan hệ gì hết, ngưá»i khác tuy cảm thấy kỳ quái, Liá»…u Tam Canh lại không để ý đến.
Nếu quả mình đã nắm giữ được mạch môn cá»§a má»™t ngưá»i, biết y vô phương thoát khá»i lòng bàn tay cá»§a mình, không cần biết y nói gì Ä‘i nữa, mình cÅ©ng không cần để ý tá»›i.
Liễu Tam Canh thốt:
– Ta không những biết bá»n há», hÆ¡n nữa đã gặp nhiá»u ngưá»i.
Tiểu Lôi há»i:
– Trong số bảy vị tiên nữ đó, có phải có một vị cũng hỠLiễu không ?
Liễu Tam Canh đáp:
– Không sai.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi cũng nhận ra bà ta ?
Liễu Tam Canh không ngỠlại thở dài:
– Lạc Lá»™ Tiên Tá»­ ngưá»i như kỳ danh, ngưá»i ngá»c sáng ngá»i, hÆ¡n nữa ôn nhu nhàn tÄ©nh, nữ nhân như vậy hiện tại đã không còn nhiá»u.
Tiểu Lôi há»i:
– Hiện tại bà ta ở đâu ?
Liễu Tam Canh đáp:
– Tịch dương tuy đẹp, chỉ tiếc đã gần hoàng hôn.
Tiểu Lôi há»i:
– Lẽ nào bà ta đã chết ?
Liễu Tam Canh thở dài:
– Bà ta thật đã chết quá sớm.
Tiểu Lôi thốt:
– Hiện tại ngươi tuy không nhìn thấy, nhất định vẫn còn có thể nhận ra thanh âm của bà ta.
Liễu Tam Canh nói:
– Dư âm dìu dặt, đâu phải chỉ vang vá»ng dăm ba ngày, âm dung mỹ mạo cá»§a bà ta vô luận là ai cÅ©ng Ä‘á»u rất khó quên.
Tiểu Lôi cũng thở dài:
– Chỉ tiếc bà ta đã chết quá sớm.
Liễu Tam Canh nói:
– Quả thật đáng tiếc.
Tiểu Lôi bá»—ng cưá»i cưá»i:
– Liễu Lạc Lộ, ngươi thật ra có chết chưa ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Chưa.
Nó đột nhiên Ä‘i há»i má»™t ngưá»i đã chết “chết chưa ?â€, dÄ© nhiên khiến cho ngưá»i ta cảm thấy rất kỳ quái.
Không tưởng được không ngá» có ngưá»i trả lá»i “chưaâ€, càng không tưởng được ngưá»i đó là Bán Diện La Sát.
Khiến cho ngưá»i ta không tưởng nổi nhất là Liá»…u Tam Canh vừa nghe thanh âm cá»§a bà ta, sắc mặt lập tức có đại biến.
Lẽ nào Bán Diện La Sát hung ngoan độc lạt đó lại chính là Lạc Lộ Tiên Tử ôn nhu nhàn tĩnh ?
Tiểu Lôi lại há»i:
– Ngươi là Lạc Lộ Tiên Tử ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Phải.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi còn chưa chết ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Ta biết ai ai Ä‘á»u nghÄ© ta đã chết, chỉ tiếc ta còn chưa chết.
Trong thanh âm của bà ta tràn ngập bi thương, chừng như thật sự nghĩ chuyện mình còn chưa chết là chuyện rất đáng tiếc.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi vốn rõ ràng là một tiên tử, tại sao có thể biến thành một la sát ?
La sát là một loại quỷ cực hung, cực át, cực xấu.
Bán Diện La Sát đáp:
– Sau khi mặt ta bị hủy, ta đã biến thành la sát.
Liên Nhất Liên nhìn mặt bà ta, hiện tại mặt bà ta quả thật đã không còn là tiên tử nữa.
Tiểu Lôi há»i:
– Mặt ngươi bị ai hủy ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Công Tôn Lan.
Tiểu Lôi há»i:
– Công Tôn Lan là ai ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Là con gái duy nhất của Dương Châu đại hiệp Công Tôn Cương.
Tiểu Lôi há»i:
– Bá»n há» có phải là ngưá»i cá»§a Công Tôn thế gia, má»™t trong Giang Nam tứ đại võ lâm thế gia ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Chính là chúng.
Tiểu Lôi há»i:
– Công Tôn Lan tại sao lại hủy mặt ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Bởi vì ả cÅ©ng yêu thương Lâm Triá»u Anh.
Tiểu Lôi há»i:
– Lâm Triá»u Anh nào ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Là Tiêu Tương Kiếm Khách Lâm Triá»u Anh lá»i nói như đánh rắm.
Tiểu Lôi há»i:
– Gã là ngưá»i gì cá»§a ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Là chồng ta.
Tiểu Lôi há»i:
– Công Tôn Lan sao lại quen biết được gã ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Lúc đó ả thưá»ng đến nhà ta.
Tiểu Lôi há»i:
– Các ngươi vốn không có cừu hận ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Tuyệt không có.
Tiểu Lôi há»i:
– Ả vốn là ngưá»i gì cá»§a ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Là chị em kết nghĩa của ta.
Thanh âm của bà ta một mực lãnh lãnh đạm đạm, nói đến đó mới có chút cải biến.
Tiểu Lôi há»i:
– Giao tình giữa ngươi và ả ra sao ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Ta vốn luôn luôn coi ả là muá»™i muá»™i, chuyện gì ta cÅ©ng Ä‘á»u nhưá»ng cho ả.
Tiểu Lôi há»i:
– Nhưng ngươi không thể Ä‘em trượng phu nhưá»ng luôn cho ả ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Ta vốn không biết chút nào, có má»™t năm vào tiết trung thu, ả má»i bá»n ta đến nhà ả ăn tết. Sau khi bá»n ta đến, ả má»i ta uống rượu, ta uống liá»n.
Thanh âm của bà ta chợt tê khản, qua một hồi rất lâu mới có thể nói tiếp:
– Không tưởng được ả không ngá» thừa lúc ta say rượu, lên giưá»ng vá»›i chồng ta.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi đã uống say, sao còn biết được ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Bởi vì cái gan cá»§a bá»n chúng cÅ©ng quá lá»›n, dám làm chuyện đó ở căn phòng kế phòng ta, không tưởng được ta ná»­a đêm sá»±c tỉnh.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi nghe thanh âm cá»§a bá»n chúng ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Không, nhưng ta lại chừng như bị quá»· đưa đưá»ng, chợt muốn qua gian phòng đó xem thá»­.
Tiểu Lôi thốt:
– Khi nữ nhân đụng phải chuyện như vậy, Ä‘á»u biến thành quái má»™t chút.
Bán Diện La Sát nói:
– Lúc ta nhìn thấy bá»n chúng, thật đã tức đến phát Ä‘iên, Công Tôn Lan sợ quá bá» chạy, ta rượt truy theo sau, lúc đó ta thật muốn bóp cổ ả đến chết.
Tiểu Lôi há»i:
– Còn sau đó ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Sau đó ta biến thành như vầy.
Tiểu Lôi há»i:
– Sao vậy ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Bởi vì đó là nhà của ả, phụ mẫu huynh đệ của ả nhìn thấy ta muốn giết ả, hợp lại chế trụ lấy ta, cột ta trên lò nung gạch, muốn thiêu sống ta.
Tiểu Lôi há»i:
– Lâm Triá»u Anh lẽ nào không lá»™ mình cứu ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Lúc đó gã đã sớm bỠchạy, cả bóng cũng không nhìn thấy.
Äối vá»›i má»™t nữ nhân mà nói, đó thật là má»™t tao ngá»™ rất bi thảm, chuyện đó bản thân cÅ©ng rất khúc chiết, quả thật có thể coi là má»™t đại bi kịch thê lệ bi thương, làm xúc động nhân tâm.
Nhưng má»i ngưá»i lại không nghÄ© ra Tiểu Lôi tại sao lại dẫn dắt Bán Diện La Sát kể lại chuyện đó.
Chuyện đó và chuyện phát sinh nãy giá» chừng như không có tá»›i má»™t chút quan hệ, chỉ bất quá khiến cho má»i ngưá»i thay đổi ý tưởng má»™t chút vá» gã Tiêu Tương Kiếm Khách, quả thật đáng chết.
Tiểu Lôi thốt:
– Từ sau chuyện lần đó, ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u nghÄ© rằng ngươi đã chết.
Bán Diện La Sát nói:
– Bởi vì bá»n há» không tưởng được ta không ngá» còn chưa chết, Công Tôn thế gia còn tổ chức tang sá»± cho ta rất linh đình.
Tiểu Lôi há»i:
– Tại sao còn chưa chết ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Hôm đó đã đến đưá»ng cùng, cÅ©ng may mạng ta còn chưa tuyệt, bá»n chúng có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được đêm hôm đó xảo hợp có ngưá»i muốn ăn trá»™m gạch cá»§a bá»n chúng.
Tiểu Lôi há»i:
– Tên trộm gạch đã cứu ngươi ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Nhưng ta không những ná»­a mặt đã bị thiêu há»§y, cả ngưá»i Ä‘á»u đã bị thiêu không còn hình ngưá»i.
Tiểu Lôi thốt:
– Cho nên ngươi thà chịu để ngưá»i ta nghÄ© rằng ngươi đã chết, bởi vì ngươi không chịu để ngưá»i ta nhìn thấy ngươi đã biến ra bá»™ dạng như vầy.
Bán Diện La Sát nói:
– Ta không những đã biến đổi bộ dạng, cả tâm lý cũng đã biến đổi.
Tiểu Lôi thốt:
– Cho nên một năm sau, trong giang hồ đột nhiên xuất hiện một Bán Diện La Sát.
Bán Diện La Sát nói:
– Bởi vì lúc đó ta má»›i biết, làm ngưá»i nhất định phải lòng độc tay lạt má»›i có thể không bị hiếp đáp lừa gạt.
Tiểu Lôi thốt:
– Nghe nói sau này ngươi trói hết toàn gia Công Tôn Lan hÆ¡n bốn chục miệng, rạch nát ná»­a mặt cá»§a bá»n chúng, Ä‘em bá»n chúng bỠở nÆ¡i không có ai qua lại nằm chá» chết.
Bán Diện La Sát nói:
– Ta ở trên lò nung gạch đã trải qua tư vị chá» chết, ta nhất định phải bắt bá»n chúng cÅ©ng như ta, toàn gia bá»n chúng không có ai là tốt hết.
Tiểu Lôi há»i:
– Công Tôn Cương tuy tịnh không công chính gì, lại là má»™t hảo thá»§ cá»§a Bát Quái Môn, toàn gia bá»n chúng ngưá»i nào võ công cÅ©ng không tệ, ngươi làm sao mà bắt trói bá»n chúng được ?
Chuyện đó Liên Nhất Liên đã từng nghe cô nương mặc quần đỠkể qua, lúc đó nàng cÅ©ng thấy kỳ quái, má»™t mình Bán Diện La Sát làm sao có thể trói hết mấy chục ngưá»i cá»§a Công Tôn thế gia, chịu cho bà ta đâm chém.
Bán Diện La Sát đáp:
– Cả nhà bá»n chúng uống nước giếng, giếng nước trong hậu viện là giếng nước ngá»t có tiếng quanh đó, dùng để pha trà đặc biệt ngon.
Bà ta cưá»i âm trầm:
– Bá»n chúng là thế gia, cả đám gia nhân cÅ©ng rất rành uống trà.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi bỠthuốc xuống giếng ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Chỉ bỠmột chút.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi bỠloại thuốc nào ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Là Quân Tử Tán.
Tiểu Lôi há»i:
– Thuốc gì vậy ?
Bán Diện La Sát đáp – Là độc dược, uống ít có thể làm cho ngưá»i ta hôn mê vô lá»±c, uống nhiá»u thì chết liá»n.
Tiểu Lôi há»i:
– Thứ độc dược đó tại sao gá»i là Quân Tá»­ Tán ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Bởi vì thứ thuốc đó giống như quân tá»­ vậy, ôn nhu bình hòa, sau khi hại ngưá»i, ngưá»i ta vẫn không biết chút nào.
Tiểu Lôi cưá»i lá»›n:
– Tên hay !
Nó cưá»i cưá»i nói tiếp:
– Xem ra các vị sau này đối với quân tử phải cẩn thận đỠphòng một chút.
Bán Diện La Sát thân thế cô khổ, tao ngá»™ bi thảm, khó tránh khá»i hận Ä‘á»i Ä‘en bạc.
Nó còn nhá» không ngá» cÅ©ng gặp đả kích như vầy, cho nên má»›i làm ra chuyện khiến cho ngưá»i ta giật mình.
Tiểu Lôi lại há»i:
– Hồi nãy có phải ngươi cũng đã bỠtrong bình rượu đó một chút thuốc ?
Bán Diện La Sát đáp:
– BỠmột chút.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi bỠthuốc gì ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Quân Tử Tán.
Câu trả lá»i cuối cùng đó má»›i là trá»ng Ä‘iểm, nét chấm phá cuối cùng. Hiện tại má»i ngưá»i má»›i hiểu Tiểu Lôi tại sao lại bất chợt há»i tá»›i chuyện đó.
Công Tôn Cương cả nhà ngưá»i nào võ công cÅ©ng không tệ, nếu quả không phải vì trúng phải thứ độc Quân Tá»­ Tán đó, tuyệt không thể bị Bán Diện La Sát trói gô lại hết, hoàn toàn không còn lá»±c phản kháng. Thứ Quân Tá»­ Tán đó đương nhiên là thứ độc dược cá»±c kỳ lợi hại, vô sắc vô vị. Nếu không, trong cả nhà Công Tôn Cương cÅ©ng có không ít tay lão luyện giang hồ, làm sao lại không có tá»›i má»™t ngưá»i phát giác ra.
Sắc mặt Vô Kỵ tái nhợt, chợt đưa hai tay cầm bình rượu lên:
– Không đúng.
Liễu Tam Canh cũng đã biến sắc, thất thanh:
– Không đúng cái gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Bình rượu này ...
Liá»…u Tam Canh há»i:
– Lẽ nào ...
Y còn chưa nói dứt lá»i, Tiểu Lôi đã phất tay thoát khá»i lòng bàn tay cá»§a y, thuận tay Ä‘iểm luôn năm sáu huyệt đạo cá»§a y.
Cô nương mặc quần đỠthở dài:
– Ngưá»i lợi hại, Quân Tá»­ Tán lợi hại.
Tiểu Lôi cưá»i lá»›n:
– Ngươi cũng bội phục ta ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Ta thật cực kỳ bội phục.
oo BBííí Maậ ä ä ttt ccuủ û û aa LLiiieê â â nn NNhhaấ á á ttt LLiiieê â â nn Vô Kỵ đang ngồi tại đó, hai mắt cứng đơ, chừng như cả động cũng không thể động.
Liên Nhất Liên nhảy vụt lên, xông qua:
– Bình rượu đó thật có độc ?
Vô Kỵ đáp:
– Giả.
Liên Nhất Liên ngây ngưá»i:
– Trong bình rượu đó không có độc ?
Vô Kỵ đáp:
– Không có.
Liên Nhất Liên há»i:
– Äã không có độc, tại sao lại không đúng ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì không có độc cho nên mới không đúng.
Chàng thở dài, lại nói:
– Bá»n há» nói cứng là trong rượu có độc, nói như thật, trong rượu lại không có tá»›i má»™t chút độc, đó đương nhiên là không đúng !
Tiểu Lôi cưá»i lá»›n:
– Nếu không phải ta nói như thật, lão hồ ly Liễu Tam Canh làm sao có thể trúng kế của ta.
Liên Nhất Liên không ngá» còn chưa hiểu, lại há»i Vô Kỵ:
– Trong rượu đã không có độc, ngươi sao lại biến thành bộ dạng như vậy ?
Vô Kỵ há»i:
– Ta biến thành bộ dạng gì ?
Liên Nhất Liên nói:
– Bộ dạng giống như bị trúng độc.
Vô Kỵ cưá»i cưá»i:
– Giống như bị trúng độc tịnh không phải là thật bị trúng độc, đó là một khác biệt rất lớn.
Tiểu Lôi thốt:
– Nếu không có hắn phụ ta diễn tuồng kịch đó, ta muốn đắc thủ chỉ sợ không dễ như vậy.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngươi làm sao mà biết hắn có thể giúp ngươi diễn kịch ?
Tiểu Lôi đáp – Bởi vì ta biết hắn cÅ©ng không muốn để Liá»…u Tam Canh dẫn hắn vá».
Liên Nhất Liên lại há»i Vô Kỵ:
– Ngươi làm sao biết nó Ä‘ang lừa ngưá»i ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Liễu Tam Canh nếu thật đã trúng độc, nó căn bản bất tất phải nói ra.
Liên Nhất Liên nói:
– Nó ít ra cũng nên đợi đến khi Liễu Tam Canh ngã gục rồi mới nói nữa.
Vô Kỵ cưá»i:
– Ngươi cuối cùng cũng đã thông minh ra rồi.
Liên Nhất Liên ngậm miệng.
Nàng hồi nãy phát hiện lắm mưu nhiá»u kế cá»§a mình so vá»›i ngưá»i ta thật giống như là trò đùa tinh nghịch cá»§a trẻ nít.
Hiện tại nàng mới biết mình đã lầm.
Tịnh không phải “giống như†là trò đùa tinh nghịch cá»§a trẻ nít, mà căn bản “làâ€.
trò đùa tinh nghịch của trẻ nít.
Khác biệt rất lớn.
Bán Diện La Sát lại rót rượu, rót cho má»—i ngưá»i má»™t chén.
Liên Nhất Liên lại nhịn không được phải há»i bà ta:
– Trong hậu viện cá»§a nhà Công Tôn Cương thật có giếng nước ngá»t ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Thật.
Liên Nhất Liên há»i:
– Bà thật đã hạ độc vào giếng ?
Bán Diện La Sát đáp:
– Thật.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nhưng bà không có hạ độc vào rượu ?
Bán Diện La Sát nhìn nàng, đôi mắt sau vuông lụa Ä‘en lấp loáng phát quang, chợt cưá»i:
– Ngươi là một cô bé tốt, ta cũng thích ngươi, cho nên ta mới nói cho ngươi biết, có hai chuyện ngươi nhất định phải ghi nhớ.
Liên Nhất Liên nói:
– Tôi đang nghe.
Bán Diện La Sát thốt:
– Nếu quả ngươi muốn lừa gạt ngưá»i ta, nhất định phải ghi nhá»›, lúc ngươi gạt ngưá»i tuyệt không thể hoàn toàn nói láo, ngươi nhất định trước tiên phải nói thật, sau khi làm cho ngưá»i ta tin lá»i ngươi nói là thật, rồi má»›i nói láo, ngưá»i ta má»›i có thể tin được.
Liên Nhất Liên nói:
– Có lý.
Bán Diện La Sát thốt:
– Nếu quả ngươi không muốn bị ngưá»i ta lừa gạt, nhất định phải ghi nhá»›, trong giếng có độc hay không, và rượu có độc hay không, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Liên Nhất Liên thở dài:
– Quả thật là hai chuyện khác nhau.
Bán Diện La Sát thốt:
– Äạo lý đó rõ ràng rất đơn giản, lại khÆ¡i khÆ¡i có rất ít ngưá»i minh bạch.
Liên Nhất Liên nói:
– Nếu quả má»i ngưá»i Ä‘á»u minh bạch đạo lý đó, còn có ai có thể bị gạt nữa ?
Bán Diện La Sát mỉm cưá»i:
– Bởi vì rất ít có ngưá»i minh bạch đạo lý đó, cho nên trên thế gian má»›i còn có ngưá»i Ä‘i lừa gạt ngưá»i ta.
Liên Nhất Liên nói:
– Không sai chút nào.
Cô nương mặc quần đỠcũng thở dài:
– Hoàn toàn chính xác.
Tiểu Lôi nâng chén, Vô Kỵ cũng nâng chén.
Tiểu Lôi nhìn chàng, chợt há»i:
– Ngươi xem chừng không dễ bị gạt ?
Vô Kỵ cưá»i cưá»i:
– Nếu quả thưá»ng hay bị ngưá»i ta gạt, thật không thú vị gì.
Tiểu Lôi nói:
– Hình như ngươi đã biến thành không quá thích nói chuyện.
Vô Kỵ thốt:
– Chuyện không nên nói không cần phải nói, bởi vì ...
Tiểu Lôi nói:
– Bởi vì nói quá nhiá»u cÅ©ng không thú vị gì.
Vô Kỵ mỉm cưá»i:
– Hoàn toàn chính xác.
Tiểu Lôi nói:
– Ngươi là ngưá»i thông minh, bá»n ta không phải là đối đầu, nếu quả ngươi theo ta Ä‘i, ta nhất định để ngươi làm phó giáo chá»§ cá»§a ta.
Vô Kỵ không trả lá»i, há»i ngược:
– Ngươi muốn đi ?
Tiểu Lôi cÅ©ng không trả lá»i, cÅ©ng há»i ngược:
– Má»™t ngưá»i mù không nhìn thấy gì, làm sao có thể biết ta Ä‘ang ở đây, làm sao có thể tìm đến ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì có ngưá»i cho y biết.
Tiểu Lôi nói:
– Cho nên ngoại trừ y ra, nhất định còn có ngưá»i biết ta Ä‘ang ở đây.
Vô Kỵ thốt:
– Nhất định có.
Tiểu Lôi nói:
– Ta lại không muốn để ngưá»i ta đến tìm ta nữa.
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi nhất định không muốn.
Tiểu Lôi há»i:
– Ta có phải nên đi mau không ?
Vô Kỵ đáp:
– Càng mau càng tốt.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi có đi theo ta không ?
Vô Kỵ há»i:
– Nếu ngươi là ta, ngươi có theo ta không ?
Tiểu Lôi đáp:
– Không.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
Tiểu Lôi đáp:
– Bởi vì ta muốn làm làm làm giáo chủ, làm phó giáo chủ không thú vị gì.
Vô Kỵ thốt:
– Chuyện không thú vị, chỉ có má»™t hạng ngưá»i má»›i có thể Ä‘i làm.
Tiểu Lôi nói:
– Chỉ có kẻ khỠmới có thể đi làm.
Vô Kỵ há»i:
– Ta có phải là kẻ khỠkhông ?
Tiểu Lôi đáp:
– Không.
Nó từ từ nói tiếp:
– Ta tìm ngưá»i ta làm phó giáo chá»§ cá»§a ta, nếu quả hắn không chịu, hắn đương nhiên cÅ©ng không thể coi là kẻ kẻ khá», tối Ä‘a cÅ©ng chỉ bất quá có thể coi là ngưá»i chết.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
Tiểu Lôi đáp:
– Bởi vì cho dù lúc đó hắn không phải là ngưá»i chết, cÅ©ng sẽ rất mau chóng biến thành ngưá»i chết.
Vô Kỵ thốt:
– May là ta không phải là ngưá»i ta.
Tiểu Lôi lại nhìn chàng cả nửa ngày, thở dài:
– May là ngươi không phải.
Có hạng ngưá»i nói đến là đến, nói Ä‘i là Ä‘i.
Nếu quả y muốn đến, ai cũng không biết lúc y đến, y đã muốn đến, ai cũng không ngăn chặn được y.
Nếu quả y muốn đi, cũng không ai có thể lưu giữ được y.
Tiểu Lôi là hạng ngưá»i đó.
Cho nên nó đã đi, dẫn theo Liễu Tam Canh cho dù chưa bị điểm huyệt cũ ng đã tức gần chết.
Nó há»i Vô Kỵ:
– Ngươi có muốn ta giao y cho ngươi không ?
Vô Kỵ không khá», cho nên chàng không muốn.
Ngưá»i đó giống như má»™t cá»§ khoai lang nóng phá»ng tay, hÆ¡n nữa còn là cá»§ khoai nóng phá»ng tay nhất thiên hạ.
Vô Kỵ thốt:
– Nếu ngươi nhất định muốn lưu y lại, ta không chừng sẽ giết y.
Tiểu Lôi há»i:
– Ngươi muốn giết y ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta không thể giết y.
Tiểu Lôi há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta biết y cũng tuyệt không thể giết ta.
Tiểu Lôi há»i:
– Vì ngươi biết y tuyệt sẽ không giết ngươi, cho nên hôm đó ngươi mới tìm y thanh toán món nợ đó ?
Hôm đó là ngày hai mươi bảy tháng ba năm ngoái, món nợ đó là món nợ chàng chuẩn bị hoàn trả lại cho Liễu Tam Canh.
Tiểu Lôi biết chuyện đó:
– Hôm đó vốn là ngày lành hoàng đạo, cÅ©ng là ngày đại há»· cá»§a ngươi, ngươi không ngá» còn để y tìm tá»›i, chỉ là vì ngươi biết rõ thứ ngưá»i như y tuyệt sẽ không giết ngươi vào ngày đó để đòi nợ.
Vô Kỵ thốt:
– Ta xem chừng biết chút ít.
Tiểu Lôi nói:
– Xem ra ngươi thật không khỠchút nào.
Cô nương mặc quần đỠbỗng lại thở dài:
– Nếu quả hắn khá» má»™t chút, hắn đã không còn sống tá»›i bây giá».
Tiểu Lôi chung quy đã Ä‘i. Không ai há»i tá»›i Diệu Thá»§ Nhân Trù, giữa những ngưá»i đó căn bản không có tình cảm vá»›i nhau.
Tiểu Lôi quả thật có cách khống chế bá»n há», không cần biết bá»n há» có ý đồ gì đối vá»›i Tiểu Lôi, Tiểu Lôi nhất định có thể tá»± chiếu cố lấy mình.
Cho nên Vô Kỵ tịnh không đỠtỉnh nó, chỉ hy vá»ng nó không quá “như ýâ€, má»™t ngưá»i nếu quả má»i sá»± Ä‘á»u rất như ý, sau này khó tránh khá»i biến thành không như ý.
Liên Nhất Liên xem chừng rất sợ Vô Kỵ chất vấn nàng, không đợi Vô Kỵ mở miệng, nàng đã xen lá»i:
– Ta biết sư huynh muá»™i các ngưá»i nhất định có rất nhiá»u chuyện muốn nói, ta không thể ở lại vá»›i các ngưá»i, hiện tại cho dù trá»i có sập ta cÅ©ng trước hết phải Ä‘i ngá»§ má»™t giấc rồi má»›i nói sau.
Cho nên hiện tại trong phòng chỉ còn lại hai sư huynh muá»™i bá»n há».
Cô nương mặc quần đỠmiá»…n cưỡng cưá»i cưá»i:
– Ngươi nhất định không tưởng được bất chợt có một sư muội đi tìm ngươi, ngươi xem chừng căn bản không có sư muội.
Vô Kỵ nói:
– Ta không có.
Cô nương mặc quần đỠthốt:
– Ngươi đương nhiên càng không tưởng được vị sư muội đó là ta.
Vô Kỵ nói:
– Ta quả thật không tưởng được.
Chàng nhìn nàng ta, cưá»i cưá»i:
– Ngươi giả gái thật giống đó chứ.
Cô nương mặc quần đỠđó lẽ nào không phải là nữ nhân ?
Nàng ta cúi đầu:
– Ta làm như vậy là vì bất đắc dĩ.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi có phải có phiá»n lụy gì không ?
Cô nương mặc quần đỠthở dài:
– Phiá»n lụy cá»§a ta thật là lá»›n.
Vô Kỵ há»i:
– Phiá»n lụy gì ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Có má»™t đối đầu cá»±c kỳ lợi hại muốn tìm bắt ta, ta bị bá»n chúng bức bách không còn đưá»ng Ä‘i, cho nên chỉ còn nước tìm đến ngươi.
Vô Kỵ há»i:
– Bá»n chúng là ai ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Ta tịnh không muốn ngươi giúp ta Ä‘i đối phó bá»n chúng.
Vô Kỵ há»i:
– Sao vậy ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Bởi vì bá»n chúng là ngưá»i rất không dá»… đối phó, ta tuyệt không thể bắt ngươi vì ta mà Ä‘i mạo hiểm. Ta cÅ©ng biết chính ngươi nhất định cÅ©ng còn có chuyện khác để làm.
Vô Kỵ tịnh không phủ nhận, Cô nương mặc quần đỠnói:
– Cho nên ta chỉ bất quá hy vá»ng ngươi có thể để cho ta tạm thá»i trốn ở đây, ta tin rằng bá»n chúng tuyệt không thể tìm đến đây.
Nàng ta thở dài, lại nói:
– Ta vốn không muốn chuốc thêm phiá»n lụy cho ngươi, nếu quả ngươi có khốn khó, ta lúc nào cÅ©ng có thể Ä‘i.
Vô Kỵ há»i:
– Bá»n ta có phải là bằng hữu không ?
Cô nương mặc quần đỠđáp:
– Ta hy vá»ng là vậy.
Vô Kỵ thốt:
– Má»™t ngưá»i có lúc khốn khó, không đến tìm bằng hữu thì tìm ai ?
Cô nương mặc quần đỠnhìn chàng, trong mục quang tràn ngập vẻ cảm kích.
Nhưng lúc Vô Kỵ vừa quay mình, ánh mắt của nàng ta đã biến đổi, biến thành vừa âm trầm vừa ác độc.
Nàng ta đến đây đương nhiên không phải thật là vì muốn trốn tránh kẻ thù, nàng ta đến đây để giết ngưá»i.
Ngưá»i nàng ta muốn giết là Triệu Vô Kỵ.
Hiện tại nàng ta còn chưa xuất thủ chỉ bất quá vì nàng ta chưa nắm chắc có thể đối phó Triệu Vô Kỵ.
Nàng ta đang chỠcơ hội.
Bởi vì “nàng ta†là “bằng hữu†tân giao cá»§a Vô Kỵ, Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng, cÅ©ng là ÄÆ°á»ng Ngá»c !
Vô Kỵ nhất định có nằm má»™ng cÅ©ng không thể tưởng được vị bằng hữu đó là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Chàng quay mình, nhìn cội ngô đồng ngoài khách sảnh, trầm tư rất lâu, chợt thốt:
– Ngươi không thể lưu lại đây.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thoát miệng há»i:
– Sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta sáng sớm ngày mai đã phải đi ra ngoài, để ngươi một mình ở lại đây, ta không an tâm.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Vậy ta ...
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi có thể theo ta Ä‘i, giả làm thuá»™c hạ cá»§a ta, ta kêu ngưá»i chuẩn bị má»™t cá»— xe lá»›n, ta tin rằng ai ai cÅ©ng không thể vào xe cá»§a ta tìm ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngươi chuẩn bị đi đâu ?
Vô Kỵ đáp:
– Äến Xuyên Trung.
Chàng mỉm cưá»i, lại nói:
– Những ngưá»i đó Ä‘ang tìm ngươi ở vùng lưỡng hà, ngươi lại Ä‘i đến Xuyên Trung, đó không phải là rất hay sao ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng cưá»i:
– Thật là cực hay.
Y thật cảm thấy cực kỳ hay.
Trên đưá»ng cÆ¡ há»™i cá»§a y đương nhiên càng nhiá»u, vừa đến Xuyên Trung, càng như là dê lá»t vào miệng cá»p.
Cả chính y Ä‘á»u không tưởng được vận khí có thể tốt như vậy, hoàn toàn không phải tổn phí công phu.
Y nhịn không được há»i:
– Bá»n ta chuẩn bị lúc nào động thân ?
Vô Kỵ đáp:
– Sáng sá»›m ngày mai là Ä‘i liá»n.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Vị Liên công tử kia có phải cũng cùng đi ?
Vô Kỵ đáp:
– Gã không thể đi.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì gã sợ ta đánh bể đầu gã.
Vô Kỵ cũng lộ vẻ rất khoái trá.
Chàng vốn thích trợ giúp bằng hữu, hà huống Ä‘i Xuyên Trung ngàn dặm tịch mịch, có thể có má»™t bằng hữu kết bạn động hành càng là má»™t chuyện làm cho ngưá»i ta khoan khoái.
Chàng một mực đưa vị bằng hữu đó vỠphòng khách rồi mới đi.
Nhìn theo bóng chàng Ä‘i ra, ÄÆ°á»ng Ngá»c cÆ¡ hồ nhịn không được muốn cưá»i lá»›n.
Lần này cái chết của Triệu Vô Kỵ đã định.
oo Äêm càng khuya, càng tÄ©nh lặng.
Nếu quả là trước đây, má»™t khi Triệu Vô Kỵ vá» nhà, nhất định sẽ đánh thức má»i ngưá»i dậy, huyên thuyên vá»›i chàng, uống rượu vá»›i chàng.
Chàng luôn luôn thích nhiệt náo, nhưng hiện tại chàng đã biến đổi, cả chính chàng cũng cảm thấy mình đã biến đổi.
Chàng tuy không phải là má»™t hiếu tá»­ mặt sầu mày khổ, bi phẫn tuyệt vá»ng, khiến cho ngưá»i ta nhìn thấy phải thương tâm đến mức khó chịu, nhưng chàng cÅ©ng không còn là má»™t Triệu Vô Kỵ phong lưu phóng khoáng có gì nói đó như trước đây.
Hiện tại chàng đã há»c tàng giấu lá»i nói trong tâm, trong tâm chàng nghÄ© gì, chỉ có tá»± chàng biết.
Bởi vì chàng không muốn bị lừa nữa, cũng không muốn chết.
Äình viên tịch mịch.
Trong đình viên tăm tối, không ngỠcòn có ánh đèn thấp thoáng thiểm động qua song cửa.
Ãnh đèn yếu á»›t, có lúc sáng, có lúc tắt.
NÆ¡i đó chính là thư phòng cá»§a Triệu Giản Triệu nhị gia, từ lúc Triệu nhị gia tạ thế, nÆ¡i đó luôn luôn bá» không, rất ít có ai Ä‘i lại, ná»­a đêm canh ba càng không thể có ngưá»i.
Nếu quả không có ngưá»i, làm sao có ánh đèn thiểm động ?
Vô Kỵ lại xem chừng không cảm thấy kỳ quái, chuyện có thể khiến cho chàng cảm thấy kỳ quái xem chừng không có nhiá»u.
Trong thư phòng quả nhiên có ngưá»i, ngưá»i đó không ngá» là Liên Nhất Liên.
Vô Kỵ lẳng lặng tiến vào, đứng sau lưng nàng nhìn, chợt nói:
– Ngươi tìm gì vậy ? Chưa tìm ra à ?
Liên Nhất Liên giật mình quay đầu lại, ngẩn ngưá»i.
Vô Kỵ thốt:
– Nếu ngươi chưa tìm ra, ta có thể phụ ngươi tìm, nơi này ta rất rành.
Liên Nhất Liên chầm chậm đứng lên, phá»§i vạt áo, không ngá» lại cưá»i cưá»i:
– Ngươi đoán thử ta tìm cái gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta không đoán ra.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ta đương nhiên là tìm trân châu tài bảo, lẽ nào ngươi còn chưa nhìn ra ta là độc hành đại đạo ?
Vô Kỵ thốt:
– Nếu quả ngươi là độc hành đại đạo, vậy ngươi không thể không chết đói.
– Ồ ?
Vô Kỵ thốt:
– Nếu ngươi vạn nhất không chết đói, cÅ©ng nhất định bị ngưá»i ta bắt, lá»™t hết quần áo, treo lên cây, đánh cho đến chết.
Chàng cưá»i lạnh, lại nói:
– Bởi vì ngươi không những mưu kế dở hÆ¡i, hÆ¡n nữa tay chân luýnh quýnh, ngươi Ä‘i trá»™m đồ ở đâu, ngưá»i bên ngoài Ä‘á»u nghe được hết.
Liên Nhất Liên há»i:
– Hiện tại ngươi có phải muốn treo ta lên cây ...
Bốn chữ “lột hết quần áo†nàng không những không dám nói ra, cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ.
Vô Kỵ thốt:
– Ta chỉ bất quá muốn há»i ngươi vài câu, nhưng ta há»i má»™t câu, ngươi trả lá»i má»™t câu, nếu ngươi không trả lá»i, ta phải ...
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngươi phải làm gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Ngươi sợ ta làm gì nhất, ta sẽ làm như vậy.
Mặt Liên Nhất Liên đã đỠhồng, tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Vô Kỵ thốt:
– Ta biết ngươi không phải hỠLiên, cũng không phải tên là Liên Nhất Liên.
Chàng trầm mặt, cưá»i lạnh:
– Ngươi tốt hÆ¡n hết là mau nói ra ngươi thật ra há» gì ? Äến đây làm gì ? Tại sao lại cứ như âm hồn bất tán lẩn quẩn bên ta ?
Liên Nhất Liên cúi đầu, tròng mắt len lén liếc liếc, chợt thở dài:
– Ngươi lẽ nào một chút cũng không nhìn ra ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta nhìn không ra.
Liên Nhất Liên thốt:
– Nếu một cô gái không thích ngươi, sẽ không đến tìm ngươi !
Vô Kỵ nói:
– Không thể tìm.
Liên Nhất Liên cúi đầu càng thấp, làm như bẽn lẽn mắc cỡ, dịu dàng thốt:
– Vậy ngươi hiện tại nên hiểu rõ ta tại sao lại đến tìm ngươi.
Vô Kỵ nói:
– Ta còn chưa minh bạch.
Liên Nhất Liên cơ hồ nhảy dựng lên, la lớn:
– Lẽ nào ngươi là con heo ?
Vô Kỵ nói:
– Cho dù ta là heo, cũng không phải là heo chết.
Liên Nhất Liên chợt cưá»i.
Lúc nàng bắt đầu cưá»i, ngưá»i cá»§a nàng đã rướn lên, tay huy xuất, phóng ra ám khí cá»§a nàng.
Ngưá»i Ä‘i lại trên giang hồ, trên mình ít nhiá»u gì Ä‘á»u có mang ám khí, chỉ tiếc ám khí cá»§a nàng đã không độc lạt, thá»§ pháp cÅ©ng không mấy xảo diệu, so vá»›i độc môn ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia thì thật quá thua xa.
Nếu quả nàng cưá»i rất ngá»t ngào, rất mê hồn ngưá»i, làm cho ngưá»i ta không tưởng được nàng đột nhiên xuất thá»§, chắc cÅ©ng rất lợi hại.
Chỉ tiếc nàng cưá»i không mấy tá»± nhiên.
Chính nàng cÅ©ng biết dùng phương pháp đó đối phó Triệu Vô Kỵ, hy vá»ng thành công không lá»›n lắm.
Chỉ tiếc nàng lại không còn biện pháp nào khác.
Không tưởng được phương pháp đó không ngỠrất hữu hiệu, Triệu Vô Kỵ không ngỠlại không rượt theo.
oo Gió vuốt ve bá» má, đêm khuya âm hàn, nóc nhà cao vút đã bị nàng chá»c thá»§ng má»™t lá»—.
Trong tâm nàng chợt có thứ cảm giác kỳ quái, phảng phất hy vá»ng Vô Kỵ sẽ Ä‘uổi theo.
Bởi vì nàng biết, má»™t khi ly khai khá»i nÆ¡i đây, sau này vÄ©nh viá»…n không thể quay trở lại nữa, cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không thể gặp lại ngưá»i trẻ tuổi khuôn mặt mang vết sẹo anh tráng đó.
Có lẽ nàng căn bản không nên đến nÆ¡i này, bá»n há» căn bản không nên tương kiến, nhưng nàng đã đến, trong tim nàng đã lưu lại má»™t bóng hình vÄ©nh viá»…n vô phương quên lãng.
Nàng không nhịn được tá»± há»i trong tâm:
“Nếu quả hắn rượt theo, bắt ta vá», ta có sẽ Ä‘em bí mật kể cho hắn biết không ?â€.
“Nếu quả hắn biết bí mật cá»§a ta, sẽ làm sao vá»›i ta ?â€.
Nàng không nghĩ nữa, nàng cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hiện tại nàng muốn Ä‘i đến má»™t nÆ¡i xa lạ, sau khi Ä‘i đến đó, bá»n há» càng không thể có cÆ¡ há»™i tái kiến.
Không gặp cÅ©ng tốt, gặp trái lại chỉ gây phiá»n não.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, vá»±c khởi tinh thần, nghênh đón làn gió lướt qua mặt, phóng ra khá»i Hòa Phong SÆ¡n Trang.
Nàng quyết tâm không quay đầu trở lại nhìn, quyết tâm bá» rÆ¡i hết má»i phiá»n não.
Nhưng khơi khơi nàng lại cảm thấy trong tâm có một thứ bi thương và tịch mịch khôn tả.
Bởi vì nàng vÄ©nh viá»…n không thể bá»™c lá»™ kể lể cho ngưá»i ta biết.
oo Mấy mũi ám khí bình dị đã bị đánh rớt dưới đất, là mấy mũi thoa chế tạo rất tinh xảo, trong bóng tối lấp lóe ngân quang. Thứ ám khí đó không những khinh xảo, mà còn đẹp đẽ, có lúc thậm chí có thể cắm trên đầu làm trang sức.
Có rất nhiá»u cô gái thích tìm ngưá»i ta rèn dÅ©a ám khí dạng đó để mang trên mình, bá»n há» cÅ©ng tịnh không thật muốn dùng chúng để hại ngưá»i, chỉ coi như là má»™t món đồ chÆ¡i thú vị.
Má»™t thứ ám khí vừa đẹp đẽ, lại vừa thú vị, đương nhiên không ngăn chận được ngưá»i như Triệu Vô Kỵ.
Chàng không rượt theo nàng chỉ vì chàng căn bản không muốn đuổi theo.
Cho dù có đuổi theo thì sao, lẽ nào thật có thể lột sạch y phục của nàng, nghiêm hình khảo vấn ?
Không cần biết thật ra lai lịch của nàng ra sao, không cần biết nàng có bí mật gì, nàng đối với Vô Kỵ tuyệt không có ác ý.
Một điểm đó Vô Kỵ đương nhiên thấy được.
Cho nên chàng không những không muốn rượt theo, cả bí mật của nàng cũng không muốn biết.
Một cô gái như nàng cũng có thể có bí mật vĩ đại gì sao ?
Sau này chàng mới biết là mình đã lầm, lầm rất đáng sợ.
Trong thư phòng hỗn loạn giống như có một bầy chuột đã quậy nát nồi vậy.
Vô Kỵ không thắp đèn lên.
Chàng không muốn tìm đồ dẫn lá»­a ở nÆ¡i há»—n loạn này, chỉ hy vá»ng có thể tÄ©nh tại ngồi xuống, Ä‘em những chuyện xảy ra trong ngày tÄ©nh tại ôn lại má»™t lần, bởi vì sau này chỉ sợ sẽ không còn cÆ¡ há»™i như vầy nữa.
Chàng nghÄ© đến phụ thân chàng, nghÄ© đến “ngày lành hoàng đạo†đáng sợ bi thảm đó, nghÄ© đến Phượng Nương, nghÄ© đến Tư Không Hiểu Phong, cÅ©ng nghÄ© đến ÄÆ°á»ng Ngá»c và Thượng Quan Nhẫn.
Chàng cảm thấy trong những chuyện đó có một mắc gút không giải khai được.
Nếu quả chàng cứ không tháo gỡ được, mắc gút đó sớm muộn gì cũng thắt lấy cổ chàng, thắt chàng đến chết.
Bất hạnh là, tuy chàng biết có một mắc gút như vậy, lại không thể tìm ra mắc gút đó ở đâu ?
Chàng không nhịn được thở dài nhè nhẹ, trong sân cÅ©ng có ngưá»i Ä‘ang thở dài nhè nhẹ.
Tiếng thở dài tuy rất nhá», nhưng đột nhiên nghe thấy giữa đêm khuya vắng lặng vẫn có thể làm cho ngưá»i ta giật mình.
Vô Kỵ lại cả động cũng không động.
Chàng chừng như đã sá»›m biết đêm hôm nay còn có ngưá»i đến tìm chàng.
Trong bóng tối quả nhiên xuất hiện má»t ngưá»i, đến trước cá»­a bá»—ng há»i:
– Ngươi có phải Ä‘ang đợi ngưá»i ?
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi làm sao biết ta Ä‘ang đợi ngưá»i ?
Ngưá»i đó đáp:
– Bởi vì lúc đợi ngưá»i không cần phải thắp đèn, ai đến ngươi bất tất nhìn cÅ©ng biết.
Ngưá»i đó cưá»i cưá»i, lại nói:
– Ngươi đương nhiên không tưởng được bây giá» còn có ngưá»i đến, càng không thể tưởng được lại đích thị là ta.
Vô Kỵ thừa nhận:
– Ta quả thật không tưởng được.
Ngưá»i đến không ngá» lại là Liên Nhất Liên, nàng không ngá» lại đã quay vá».
Liên Nhất Liên há»i:
– Trong tâm ngươi nhất định nghÄ© con ngưá»i ta thật là má»™t âm hồn bất tán, không dá»… gì bá» chạy được, lại trở lại đây làm gì ?
Vô Kỵ thốt:
– Ta Ä‘ang muốn há»i ngươi ngươi trở lại làm gì ?
Liên Nhất Liên thở dài:
– Lần này không phải là ta tự nguyện trở lại.
Vô Kỵ há»i:
– Lẽ nào có ngưá»i bắt ngươi trở lại ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Nếu không có ngưá»i, nhất định là ta lại đã nhìn thấy quá»·.
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi xem chừng thưá»ng hay thấy quá»·.
Liên Nhất Liên thở dài:
– Äó chỉ bất quá là vì chá»— cá»§a ngươi có quá nhiá»u quá»·, nam quá»· nữ quá»·, lão quá»· tiểu quá»·, quá»· kiểu nào cÅ©ng có.
Vô Kỵ há»i:
– Lần này ngươi đụng phải quỷ nào ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Là lão quỷ.
Nàng cưá»i khổ:
– Lão quá»· đó tay nghá» xem chừng còn ghê gá»›m hÆ¡n tiểu quá»· nhiá»u, không cần biết ta chạy tá»›i đâu, lão thình lình cứ chặn đưá»ng ta, ta Ä‘on giản không còn cách nào khác.
Äảm lượng cá»§a nàng tuy hÆ¡i nhá», xuất thá»§ tuy hÆ¡i má»m, nhưng khinh công cá»§a nàng lại rất không tệ.
Làn này kẻ nàng đụng phải, vô luận là ngưá»i hay là quá»·, khinh công nhất định hÆ¡n nàng xa.
Ngưá»i khinh công cao hÆ¡n nàng tịnh không nhiá»u.
Vô Kỵ há»i:
– Y nhất định muốn bắt ngươi trở lại tìm ta ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Y nghĩ ta đã lừa ngươi, muốn ta trở lại nói thật cho ngươi biết.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi có chịu nói không ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Lá»i ta nói vốn là nói thật.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi là độc hành đại đạo, đến đây chỉ bất quá là muốn kiếm tiá»n ?
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngươi không tin ?
Vô Kỵ thở dài:
– Ngươi thật muốn ta tin ?
Liên Nhất Liên cưá»i lạnh:
– Ngươi tại sao lại không thể tin ? Lẽ nào chỉ có nam nhân má»›i có thể làm độc hành đại đạo ? Nữ nhân cÅ©ng là ngưá»i vậy, tại sao không thể làm cưá»ng đạo ?
Nàng càng nói càng cảm thấy cưá»ng tâm tráng khí, cả chính mình cÅ©ng không khá»i có chút bá»™i phục mình, chừng như cảm thấy mình đã thay mặt cho phái nữ vùng lên, bởi vì nàng đã tranh giành được quyá»n lá»±c cưá»ng đạo cho phái nữ.
Chàng lại thở dài:
– Ta chỉ bất quá cảm thấy ngươi không giống cưá»ng đạo.
Liên Nhất Liên há»i:
– Cưá»ng đạo nên giống bá»™ dạng ra sao ? Có nên dán chiêu bài trên đầu không ?
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi thật là cưá»ng đạo ? Là độc hành đại đạo ?
Liên Nhất Liên đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật, nếu quả ngươi còn chưa tin, ta cÅ©ng không còn cách nào khác.
Vô Kỵ thốt:
– Ta tin.
Liên Nhất Liên thở phào:
– Ngươi tin là tốt nhất.
Vô Kỵ thốt:
– Không tốt.
Liên Nhất Liên há»i:
– Có gì không tốt ?
Vô Kỵ đáp:
– Ngươi có biết bá»n ta lúc bắt được cưá»ng đạo, sẽ dùng cách nào đối phó không ?
Liên Nhất Liên lắc đầu.
Vô Kỵ thốt:
– Có khi bá»n ta lá»™t sạch y phục cá»§a y ra, treo lên cây, có khi bá»n ta thậm chí còn móc mắt y, cắt tai y xuống, đánh gãy chân y.
Liên Nhất Liên biến sắc, miá»…n cưỡng cưá»i:
– Äối vá»›i nữ nhân các ngươi đương nhiên không thể làm vậy.
Vô Kỵ thốt:
– Nữ nhân cÅ©ng là ngưá»i vậy, y đã có thể làm cưá»ng đạo, bá»n ta tại sao không thể đối như vậy vá»›i y ?
Liên Nhất Liên không nói gì.
Vô Kỵ thốt:
– Nhưng ta đương nhiên sẽ không làm vậy, bá»n ta dù gì cÅ©ng là bằng hữu.
Liên Nhất Liên cưá»i:
– Ta đã sá»›m thấy ngươi không phải là ngưá»i hung ác như vậy.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i, chợt há»i:
– Ngươi có nghe đến cái tên Tư Không Hiểu Phong không ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ngưá»i chưa từng nghe qua cái tên đó nhất định là kẻ Ä‘iếc.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi có biết ông ta là ngưá»i ra sao không ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Nghe nói thá»i trẻ ông ta là má»™t mỹ nam tá»­, nhưng ai cÅ©ng không biết tại sao ông ta má»™t má»±c không thành hôn, hÆ¡n nữa cÅ©ng chưa từng lai vãng vá»›i bất cứ nữ nhân nào.
Chuyện nữ nhân quan tâm nhất, chú ý nhất luôn luôn là những chuyện đó. Äối vá»›i má»™t nam nhân mà nói, những chuyện đó tuyệt không phải là má»™t bá»™ phận trá»ng yếu.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi còn biết gì nữa ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Nghe nói ná»™i gia miên chưởng và Thập Tá»± Tuệ Kiếm cá»§a ông ta có thể coi là công phu nhất lưu trong giang hồ, cả chưởng môn nhân phái Võ Äang cÅ©ng từng nói qua, kiếm pháp cá»§a ông ta tuyệt đối có thể gồm trong thập đại kiếm khách cá»§a đương kim thiên hạ, thậm chí so vá»›i danh túc cá»§a phái Võ Äang là Long tiên sinh còn cao hÆ¡n má»™t chút.
Vô Kỵ há»i:
– Còn gì nữa ?
Liên Nhất Liên ngẫm nghĩ:
– Nghe nói ông ta cÅ©ng là má»™t trong mưá»i ngưá»i có quyá»n lá»±c nhất đương kim.
Nàng lại giải thích:
– Bởi vì ông ta vốn lại má»™t trong tứ đại cá»± đầu cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, từ lúc tổng đưá»ng chá»§ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng là Vân Phi Dương Vân lão gia tá»­ bế quan luyện kiếm, chuyện cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng toàn bá»™ Ä‘á»u do ông ta tác chá»§, ông ta nhất thanh hiệu lệnh, tối thiểu có hai ba vạn ngưá»i sẽ liá»u mạng cho ông ta.
Vô Kỵ há»i:
– Còn gì nữa ?
Liên Nhất Liên há»i:
– Còn chưa đủ sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Còn chưa đủ, bởi vì mấy điểm ngươi kể tịnh không phải là chỗ đáng sợ nhất của ông ta.
– Ồ ?
Vô Kỵ thốt:
– Kiếm pháp của ông ta tuy cao, lại vẫn không bằng khinh công của ông ta.
– Ồ ?
Vô Kỵ thốt:
– Khinh công cá»§a ngươi cÅ©ng không tệ, nhưng ngươi nếu đụng phải ông ta, không cần biết là chạy Ä‘i đâu, ông ta Ä‘á»u có thể chặn trước mặt ngươi, ngươi không còn cách nào khác.
Liên Nhất Liên chung quy đã minh bạch:
– Ngưá»i hồi nãy bắt ta quay vá» có phải là Tư Không Hiểu Phong ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta cũng không biết có phải là ông ta hay không, ta chỉ biết ông ta đã đến.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngươi làm sao biết được ?
Vô Kỵ đáp:
– Bá»i vì ta biết Liá»…u Tam Canh là ngưá»i mù, đích đích xác xác là ngưá»i mù.
Liên Nhất Liên há»i:
– Liá»…u Tam Canh có phải là ngưá»i mù hay không có quan hệ gì tá»›i Tư Không Hiểu Phong ?
Vô Kỵ đáp:
– Má»™t ngưá»i mù làm sao có thể biết Như à Äại Äế là Tiểu Lôi mà y muốn tìm ?
Làm sao có thể biết Tiểu Lôi ở đây ? Cho dù tai cá»§a y thính hÆ¡n tai ngưá»i ta, những chuyện đó cÅ©ng không phải dùng tai là có thể suy ra được.
Liên Nhất Liên há»i:
– Cho nên ngươi nghÄ© nhất định là có ngưá»i khác cho y biết ?
Vô Kỵ đáp:
– Nhất định.
Liên Nhất Liên há»i:
– “Ngưá»i khác†đó nhất định là Tư Không Hiểu Phong ?
Vô Kỵ đáp:
– Nhất định.
Liên Nhất Liên há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta không nghĩ ra được ngươi thứ hai.
Lý do đó tịnh không thể coi là rất tốt, nhưng đối với Liên Nhất Liên mà nói, lại đã quá đủ.
Liên Nhất Liên tịnh không phải là ngưá»i không biết lý lẽ !
Vô Kỵ thốt:
– Ta tuy không thể lá»™t trần ngươi, cÅ©ng không thể cắt tai ngươi, ngưá»i khác lại không chừng có thể làm như vậy.
Liên Nhất Liên há»i:
– “Ngưá»i khác†mà ngươi nói cÅ©ng là Tư Không Hiểu Phong ?
Vô Kỵ không thừa nhận, cÅ©ng không phá»§ nhận, chỉ Ä‘iá»m đạm thốt:
– Môn hạ đệ tá»­ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng tịnh không phải là rất nghe lá»i, nếu quả có ngưá»i nhất thanh hiệu lệnh, có thể đủ để khiến cho bá»n há» Ä‘i liá»u mạng ...
Chàng cưá»i cưá»i:
– Ngưá»i đó là ngưá»i ra sao, ta không cần nói ngươi cÅ©ng nên biết.
Nụ cưá»i cá»§a chàng rất ôn hòa, nhưng vết sẹo trên mặt lại khiến cho nụ cưá»i cá»§a chàng xem chừng phảng phất có nét âm trầm tàn khốc.
Chàng nói tiếp:
– Từ lúc ta mưá»i ba tuổi, phụ thân ta đã gởi ta má»—i năm đến nhà ông ta ở ná»­a tháng, cho đến khi ta hai mươi má»›i đình chỉ.
Liên Nhất Liên há»i:
– Vậy ngươi nhất định cÅ©ng có há»c qua Thập Tá»± Tuệ Kiếm cá»§a ông ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Phụ thân ta gởi ta Ä‘i há»c tịnh không phải là kiếm pháp cá»§a ông ta, mà là thái độ làm ngưá»i cá»§a ông ta, phương pháp hành sá»± cá»§a ông ta.
Liên Nhất Liên nói:
– Cho nên ngươi càng hiểu rõ ông ta hÆ¡n ngưá»i ta.
Vô Kỵ thốt:
– Cho nên ta biết ông ta muốn ngươi trở lại tịnh không phải thật là muốn ngươi nói thật cho ta nghe.
Liên Nhất Liên há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ông ta cũng biết ngươi tuyệt sẽ không nói.
Liên Nhất Liên há»i:
– Vậy tại sao ông ta nhất định phải bức ta trở vỠtìm ngươi ?
Vô Kỵ đáp:
– Ông ta biết ngươi là bằng hữu của ta, ông ta không chịu tự tay xuất thủ đối phó ngươi, cho nên mới đem ngươi giao lại cho ta.
Liên Nhất Liên muốn cưá»i, lại không cưá»i nổi:
– Ông ta có phải muốn xem xem ngươi sẽ dùng cách gì đối phó ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Ông ta cũng rất hiểu rõ ta, ta tuy không lột hết y phục ngươi, đem treo ngươi lên, cũng không thể cắt tai ngươi, đánh gãy chân ngươi, ông ta biết ta tuyệt không thể làm những chuyện đó.
Liên Nhất Liên lại thở phào:
– Ta cũng biết ngươi không thể.
Vô Kỵ ngưng thị nhìn nàng, gằn từng tiếng:
– Nhưng ta có thể giết ngươi.
Thái độ cá»§a chàng vẫn rất ôn hòa, nhưng thứ thái độ ôn hòa thâm trầm đó lại càng làm cho ngưá»i ta kinh sợ hÆ¡n vẻ hung bạo man di.
Sắc mặt Liên Nhất Liên đã tái nhợt.
Vô Kỵ thốt:
– Ông ta muốn ngươi trở lại là muốn ta giết ngươi, bởi vì ngươi quả thật có rất nhiá»u chá»— đáng nghi, ta cho dù có giết lầm ngươi cÅ©ng còn hÆ¡n là thả ngươi Ä‘i.
Liên Nhất Liên thất kinh nhìn chàng, giống như lần đầu tiên nhìn rõ con ngưá»i chàng.
Vô Kỵ thốt:
– Hiện tại bá»n ta tuy không nhìn thấy ông ta, ông ta lại nhất định nhìn thấy bá»n ta, nếu quả ta không giết ngươi, ông ta nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, rất ngoài ý liệu, lại nhất định sẽ không cản chận ngươi nữa.
Chàng bá»—ng lại cưá»i cưá»i, chầm chậm nói tiếp:
– Cho nên ta phải để ông ta kinh ngạc một lần.
Liên Nhất Liên lại ngây ngưá»i.
Vô Kỵ thốt:
– Cho nên ngươi tốt hơn hết là mau chạy đi, tốt hơn hết là vĩnh viễn không nên để ta nhìn thấy ngươi nữa.
Liên Nhất Liên càng thất kinh.
Nàng hồi nãy vốn nghÄ© mình đã nhìn thấy rõ con ngưá»i này, hiện tại má»›i biết mình vẫn còn nhìn lầm.
Nàng bỗng nói:
– Ta chỉ có má»™t câu muốn há»i ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi cứ há»i.
Liên Nhất Liên há»i:
– Tại sao ngươi lại thả ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta cao hứng.
Lý do đó đương nhiên cũng không thể coi là rất tốt, nhưng đối với Liên Nhất Liên mà nói, lại đã quá đủ.
oo Äêm càng khuya, càng tối tăm.
Lúc Tư Không Hiểu Phong từ trong bóng đêm bước ra, Vô Kỵ vẫn còn ngồi lặng mình ở đó.
Vô Kỵ đã sớm biết Tư Không Hiểu Phong sẽ đến.
Tư Không Hiểu Phong cũng đã ngồi xuống, ngồi đối diện Vô Kỵ.
Ông ta nhìn chàng, qua một hồi rất lâu mới chầm chậm thở dài:
– Äích xác là ta đã đến, ta quả thật hy vá»ng ngươi biết.
Vô Kỵ đáp:
– Tôi biết.
Tư Không Hiểu Phong thốt:
– Tiểu Lôi là một đứa bé rất nguy hiểm, chỉ còn nước để Liễu Tam Canh dẫn nó vỠlà tốt nhất.
Vô Kỵ đáp:
– Tôi hiểu rõ.
Tư Không Hiểu Phong nói:
– Nhưng ta lại không rõ tại sao ngươi lại không giết nữ nhân kia ?
Vô Kỵ không trả lá»i.
Tư Không Hiểu Phong đợi má»™t hồi lâu, chợt cưá»i cưá»i:
– Ta có rất nhiá»u chuyện muốn há»i ngươi, ngươi cao hứng thì đáp lá»i, không cao hứng thì cứ giả như không nghe.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i cưá»i:
– Vậy cũng tốt.
Chàng tin rằng Tư Không Hiểu Phong nhất định cÅ©ng biết, nếu quả chàng cá»± tuyệt không trả lá»i, ai cÅ©ng không có cách nào miá»…n cưỡng chàng được.
Tư Không Hiểu Phong há»i:
– Ngươi có phải đã biết nơi hạ lạc của Thượng Quan Nhẫn ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Tư Không Hiểu Phong há»i:
– Ngươi có phải nhất định muốn đi tìm lão ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Tư Không Hiểu Phong há»i:
– Ngươi chuẩn bị khi nào lên đưá»ng ?
Vô Kỵ đáp:
– Sáng sớm ngày mai.
Tư Không Hiểu Phong há»i:
– Ngươi chuẩn bị đi một mình ?
Vô Kỵ đáp:
– Không.
Tư Không Hiểu Phong há»i:
– Còn có ai ?
Vô Kỵ đáp:
– Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng.
Tư Không Hiểu Phong há»i:
– Ngươi biết lai lịch của y ?
Vô Kỵ đáp:
– Không biết.
Tư Không Hiểu Phong há»i:
– Ngươi có thể để y ở lại đây không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không thể.
Tư Không Hiểu Phong há»i:
– Sao ngươi lại muốn dẫn y đi ?
Vô Kỵ đáp:
– Câu nói đó tôi không nghe.
Tư Không Hiểu Phong cưá»i:
– Hiện tại ta chỉ còn má»™t câu cuối cùng muốn há»i ngươi, ngươi tốt nhất là nghe.
Vô Kỵ thốt:
– Tôi đang nghe.
Tư Không Hiểu Phong há»i:
– Có cách nào có thể lưu giữ ngươi lại, khiến cho ngươi cải biến chủ ý không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không có.Tư Không Hiểu Phong chầm chậm đứng dậy, chầm chậm đi ra.
Ông ta quả nhiên không há»i nữa, chỉ bất quá chăm chăm nhìn Vô Kỵ má»™t hồi rất lâu, phảng phất còn có chuyện muốn nói vá»›i Vô Kỵ.
Nhưng ông ta tịnh không nói ra.
Trên thế gian tuyệt không có bất kỳ một ai có thể giấu kín tâm sự của mình như ông ta, cũng tuyệt không có bất kỳ một ai có thể bảo vệ bí mật như ông ta.
Trong tâm ông ta thật ra đang ẩn tàng bí mật gì ? Tại sao ông ta rõ ràng rất muốn nói ra mà lại khơi khơi không nói ?
Có phải ông ta không chịu nói ? Hay là căn bản không thể nói ?
Ông ta Ä‘i rất chậm, thân ngưá»i cao gầy nhìn còm cõi, chừng như có má»™t áp lá»±c nặng ná» vô hình đè ép thân ngưá»i ông ta.
Dõi theo bóng lưng còm cá»§a ông ta, Vô Kỵ bá»—ng cảm thấy sá»± già cá»—i cá»§a ông ta, mỹ kiếm khách năm xưa tung hoành giang hồ, ngày nay đã biến thành má»™t lão nhân tâm tình trầm trá»ng, tâm sá»± ngập tràn.
Äó là lần đầu tiên Vô Kỵ có thứ cảm giác đó.
Má»™t ngưá»i trong tâm nếu quả có quá nhiá»u tâm sá»± và bí mật không thể nói ra, luôn luôn già cá»—i đặc biệt mau chóng.
Bởi vì y nhất định cảm thấy thập phần cô độc, thập phần tịch mịch. Äối vá»›i lão nhân ôm ấp ưu khổ đó, Vô Kỵ tuy cÅ©ng rất đồng tình, lại không khá»i tá»± há»i trong lòng:
“Ông ta thật ra có chuyện gì giấu ta ?â€.
“Ta luôn luôn tìm không ra mắc gút đó, có phải nên tìm trên mình ông ta ?â€.
Ra tới cửa, Tư Không Hiểu Phong chợt quay đầu lại, từ từ nói:
– Không cần biết Thượng Quan Nhẫn hiện tại đã biến thành ngưá»i ra sao, trước đây bá»n ta cÅ©ng vẫn là bằng hữu đồng sinh tá»­ cá»™ng hoạn nạn.
Trong thanh âm của ông ta tràn ngập vẻ cảm thương:
– Hiện tại bá»n ta Ä‘á»u đã già, sau này chỉ sợ cÅ©ng không thể có cÆ¡ há»™i gặp lại, có vật này ta hy vá»ng ngươi có thể thay ta hoàn trả lại cho lão ta.
Vô Kỵ há»i:
– Ông thiếu lão ta ?
Tư Không Hiểu Phong đáp:
– Bằng hữu lâu Ä‘á»i, có khó khăn gì cÅ©ng khó tránh khá»i lai vãng, chỉ tiếc bá»n ta hiện tại không còn là bằng hữu, ta nhất định muốn trong lúc bá»n ta còn chưa chết, thanh toán xong nợ nần.
Lão ngưng thị nhìn Vô Kỵ, lại nói:
– Cho nên ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nhất định phải đem vật này trao cho lão ta trước lúc lão ta lâm tử.
Vô Kỵ trầm tư:
– Nếu quả ngưá»i chết không phải là lão ta, mà là tôi, tôi cÅ©ng nhất định sẽ trao cho lão ta trước lúc tôi lâm tá»­.
Tư Không Hiểu Phong thở dài nhè nhẹ:
– Ta tin ngươi, ngươi đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được.
Lão chừng như tịnh không thập phần quan tâm đến sống chết của Vô Kỵ, cũng không cố ý giả như quan tâm.
Vô Kỵ há»i:
– Ông muốn tôi đem theo cái gì ?
Tư Không Hiểu Phong đáp:
– Là một lão hổ.
Ông ta rút trong ngưá»i ra má»™t tượng lão hổ:
– Ngươi nhất định phải đáp ứng ta, vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi Ä‘á»u không thể giao tượng lão hổ này cho ngưá»i khác, vô luận dưới tình huống nào ngươi cÅ©ng Ä‘á»u không thể để nó lá»t vào tay ngưá»i khác.
Vô Kỵ cưá»i, cưá»i khổ.
Chàng bá»—ng phát giác Tư Không Hiểu Phong coi lão hổ đó còn quan trá»ng hÆ¡n xa tính mạng cá»§a chàng.
Chàng nói:
– Tôi đáp ứng ông !
Má»™t tượng lão hổ Ä‘iêu khắc từ bạch ngá»c.
Má»™t bạch ngá»c lão hổ.
Mùng bảy tháng tư, trá»i nắng ấm.
Vô Kỵ chung quy đã xuất phát, dẫn theo má»™t ngưá»i và má»™t bạch ngá»c lão hổ, xuất phát từ Hòa Phong SÆ¡n Trang.
Mục tiêu cá»§a chàng là ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, nÆ¡i phát nguyên độc môn độc dược ám khí ÄÆ°á»ng Môn danh chấn thiên hạ.
Äệ tá»­ ÄÆ°á»ng Môn, cao thá»§ như mây, tàng long ngá»a hổ, đối vá»›i chàng mà nói, nÆ¡i đó chính là long đàm, là hổ huyệt. Chàng muốn xông vào long đàm hổ huyệt, bắt hổ tá»­.
Chàng còn phải Ä‘em bạch ngá»c lão hổ đó đưa vào hổ huyệt.
Ngưá»i đồng hành theo chàng chính là má»™t lão hổ ăn thịt ngưá»i, lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u chá»±c chá» cÆ¡ há»™i hành động, chuẩn bị nuốt trá»ng cả da thịt xương cốt cá»§a chàng.
Tài sản của anhhe1281

  #13  
Old 03-05-2008, 10:40 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 7

Hổ Sơn Hành




Mưá»i má»™t tháng tư, trá»i trong.
Tháng tư cá»§a Trung Nguyên chính như tháng ba ở Giang Nam, ưng phi thảo trưá»ng, chỉ tiếc lúc đó xuân lại đã Ä‘i qua.
Lúc tịch dương đẹp nhất cũng luôn luôn gần hoàng hôn.
Trên thế gian có rất nhiá»u chuyện như vậy, đặc biệt là những chuyện đặc biệt huy hoàng mỹ hảo.
Cho nên mình bất tất phải thương cảm, cÅ©ng không cần tiếc hận, cho dù xuân đã rá»i bá» giang hồ, cÅ©ng bất tất lưu giữ nó lại.
Bởi vì đó là nhân sinh, có những chuyện mình cũng không lưu giữ lại được.
Mình nhất định trước hết phải há»c chịu đựng sá»± vô tình cá»§a nó, má»›i có thể hiểu thấu cách hưởng thụ sá»± ôn nhu cá»§a nó.
Cửa sổ xe mở rộng, gió xuân luồn qua màn cửa bay vào, đượm theo hương khí vùng núi xa xăm.
ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘ang dá»±a mình trong thùng xe, gió xuân Ä‘ang mÆ¡n trá»›n khuôn mặt y.
Tâm tình của y đang rất khoan khoái, dung quang hoán phát, nhìn còn giống nữ nhân hơn đại đa số nữ nhân.
Gió lất phất màn cửa, có thể nhìn thấy Triệu Vô Kỵ đang cưỡi ngựa đi theo cạnh cỗ xe.
Bá»n há» Ä‘ang trên đưá»ng, nếu quả y cao hứng, Triệu Vô Kỵ hiện tại đã là ngưá»i chết.
Bốn ngày nay y ít nhất đã có mưá»i cÆ¡ há»™i có thể hạ thá»§, cả hiện tại cÅ©ng là má»™t cÆ¡ há»™i rất tốt.
Từ trong thùng xe nhìn ra, Triệu Vô Kỵ dÆ¡n giản là má»™t mục tiêu sống, từ sau ót cho đến sống lưng, má»—i má»™t mạch máu chính từ sau ót cho đến những mạch máu nhá» trên lưng Ä‘á»u nằm trong phạm vi uy lá»±c cá»§a ám khí cá»§a y, chỉ cần y xuất thá»§, chá»— muốn đánh tất sẽ bị đánh trúng.
Y chưa xuất thủ chỉ là vì y còn chưa thập phần tin chắc.
Triệu Vô Kỵ không những võ công cao cưá»ng, phản ứng mau lẹ, hÆ¡n nữa tịnh không khá» dại, muốn đối phó vá»›i thứ ngưá»i đó tuyệt không thể có chút sÆ¡ xuất, càng không thể phạm sai lầm.
Bởi vì thứ ngưá»i đó tuyệt không cho mình cÆ¡ há»™i thứ nhì.
Cho nên mình nhất định phải đợi đến lúc tuyệt đối thập phần tin chắc, lúc biết nhất kích đoạt mạng mới xuất thủ.
ÄÆ°á»ng Ngá»c không vá»™i gấp chút nào.
Y tin rằng thứ cơ hội đó lúc nào cũng có thể xuất hiện, y cũng tin rằng mình tuyệt không bỠsót.
Y tịnh không đánh giá thấp Triệu Vô Kỵ.
Trải qua chuyện Sư Tử Lâm, Hoa Nguyệt Hiên, y đương nhiên cũng thấy được khả năng của Vô Kỵ.
Y đương nhiên cũng không thể coi thấp mình.
Kế hoạch lần này của y có thể tiến hành thuận lợi như vầy, xem ra hình như là vì vận khí của y không tệ, cho nên mới được cơ hội xảo hợp, Triệu Vô Kỵ mới tự chui đầu vào lưới.
Nhưng y tịnh không nghĩ y có thể trông nhỠvào vận khí mà thành sự.
Y nghĩ ý tứ của “vận khí tốt†chỉ bất quá là có thể nắm lấy cơ hội.
Má»™t ngưá»i có thể nắm lấy cÆ¡ há»™i nhất định là ngưá»i vận khí rất tốt.
Y quả thật chưa lần nào bỠqua cơ hội.
Hành động lần đó ở Hoa Nguyệt Hiên đã thất bại trong lúc sắp thành công, hơn nữa bại rất thảm.
Nhưng y lập tức bám lấy cơ hội, bán đứng Hồ Bả Tử, cho nên y mới có cơ hội kết giao bằng hữu với Triệu Vô Kỵ, mới có thể khiến cho Triệu Vô Kỵ tín nhiệm y, chịu kết bạn với y.
Äối vá»›i y mà nói, bán đứng má»™t ngưá»i đơn giản như là ăn má»™t miếng đậu há»§, có thể nắm lấy cÆ¡ há»™i lần hay không má»›i là quan trá»ng nhất. Chỉ cần có thể nắm lấy cÆ¡ há»™i, y thậm chí không ngần ngại bán đứng cả cha mình.
Bởi vì đó quả thật là chìa khóa của thành bại.
Y tin rằng ngày hôm đó tuyệt không thể có ai hoài nghi y và Hồ Bả Tá»­ là má»™t phe, càng không thể có ai nghÄ© đến y là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Nếu quả có ngưá»i nhất định nghÄ© đó là vận khí, vận khí đó cÅ©ng là do chính y tạo thành.
Y rất mãn nguyện với chính mình.
Ngá»±a cá»§a Vô Kỵ đương nhiên là má»™t thá»›t ngá»±a tốt tuyển chá»n má»™t trong cả ngàn.
à tứ “má»™t trong cả ngàn†là nói trong má»™t ngàn thá»›t ngá»±a cá»§a mình, tối Ä‘a chỉ có thể chá»n ra má»™t thá»›t ngá»±a như vậy.
Ngá»±a cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng cÅ©ng giống như kỹ viện trong đại Ä‘a số tỉnh thành vậy, phân thành ba hạng “thượng, trung, hạâ€.
Nữ nhân cá»§a kỹ viện thượng đẳng tuyệt không phải ngưá»i bình thưá»ng có thể leo lên “cưỡi†được.
Ngựa trong đám ngựa thượng đẳng cũng vậy.
Môn hạ đệ tá»­ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, nếu quả không phải có nhiệm vụ cá»±c kỳ nguy hiểm, cá»±c kỳ trá»ng yếu, cÅ©ng đừng mong có thể cưỡi ngá»±a trong tàu ngá»±a thượng đẳng đó.
Vô Kỵ không phải là ngưá»i bình thưá»ng.
Vô Kỵ là con trai duy nhất cá»§a Triệu Giản Triệu nhị gia, Triệu nhị gia là ngưá»i sáng lập ra Äại Phong ÄÆ°á»ng, cÅ©ng là cá»™t trụ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng.
Nếu quả không có Triệu nhị gia, Äại Phong ÄÆ°á»ng không chừng đã sá»›m sụp đổ, nếu quả không có Triệu nhị gia, có lẽ căn bản không có Äại Phong ÄÆ°á»ng.
Vô Kỵ có lẽ còn chưa hiểu làm sao để tuyển chá»n bằng hữu, nhưng chàng đối vá»›i ngá»±a lại luôn luôn nghiên cứu rất tỉ mỉ, cÅ©ng rất rành rá»t.
Chàng chá»n má»™t thá»›t ngá»±a thậm chí còn kén kỹ hÆ¡n cả má»™t tiêu khách tinh minh tuyển má»™t kỹ nữ.
Má»™t thá»›t ngá»±a này là chàng chá»n ra từ ba mươi hai thá»›t ngá»±a má»™t trong cả ngàn.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng thấy đó là má»™t thá»›t ngá»±a tốt, nhưng hứng thú cá»§a y tịnh không phải là trên mình thá»›t ngá»±a đó.
Y chừng như rất có hứng thú đối với cái yên làm bằng da của thớt ngựa đó.
Yên ngựa đó làm bằng da bê loại thượng hảo hạng, thủ công cũng rất khảo cứu tinh trí, cắt may rất vừa sát, nếu quả không nhìn kỹ, rất khó có thể nhìn ra dấu kim may trên mặt.
Nhưng không cần biết là yên ngá»±a nào cÅ©ng nhất định phải dùng chỉ da mà may, lại dùng sáp thoa trên dấu kim may, đánh bóng láng nhoáng, khiến cho ngưá»i ta không nhìn thấy đưá»ng chỉ và dấu mÅ©i kim.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nhìn Vô Kỵ ngồi trên yên ngá»±a, đột nhiên nghÄ© đến má»™t chuyện rất lý thú.
Nếu quả sau khi chế tạo may cắt cái yên ngá»±a đó, lỡ tay làm gãy má»™t mÅ©i kim, nếu quả cÅ©ng nhất thá»i sÆ¡ ý, không kéo mÅ©i kim gãy ra, bắt đầu đánh sáp cho bóng, mÅ©i kim gãy đó cÅ©ng hòa vào dấu kim may, nhìn không thấy, nếu quả mÅ©i kim gãy đó có má»™t ngày bá»—ng lòi ra từ dấu kim may, nếu quả lúc đó có ngưá»i ngồi lên yên ngá»±a, nếu quả lúc đó là cuối xuân, quần áo Ä‘á»u không mặc quá dày, vậy lúc mÅ©i kim gãy đó đâm ra, sẽ đâm xuyên quần cá»§a hắn, đâm vào da thịt cá»§a hắn.
Bị mÅ©i kim đâm tịnh không phải là chuyện nghiêm trá»ng gì, hắn có lẽ cả Ä‘au cÅ©ng không thấy Ä‘au, cho dù cảm thấy nhói má»™t chút, cÅ©ng tuyệt không để ý.
Nhưng trên mÅ©i kim gãy đó nếu quả xảo hợp có độc, hÆ¡n nữa xảo hợp lại là độc môn độc dược cá»§a ÄÆ°á»ng gia, vậy ngưá»i ngồi trên yên ngá»±a đó, sau khi Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng, sẽ cảm thấy chá»— bị kim đâm bắt đầu hÆ¡i khó chịu, không nhịn được sẽ phải mò rút ra.
Nếu quả hắn rút ra xong, Ä‘i thêm hai ba trăm bước nữa, con ngưá»i xui xẻo đó sẽ từ trên ngá»±a té xuống má»™t cách kỳ diệu, chết bất minh bất bạch trên đưá»ng.
Nếu quả, con ngưá»i xui xẻo đó là Triệu Vô Kỵ ... ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i.
Những cái “nếu quả†đó tịnh không phải là không thể xảy ra, cho dù mÅ©i kim may không bị gãy, ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng có thể ghim vào má»™t mÅ©i, đó tuyệt không phải là chuyện khó khăn gì.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nhịn không được cưá»i, bởi vì y cảm thấy ý tưởng đó rất lý thú.
Vô Kỵ quay đầu lại nhìn y:
– Ngươi Ä‘ang cưá»i gì vậy ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ta nghÄ© đến má»™t mẫu chuyện cưá»i.
Vô Kỵ há»i:
– Chuyện cưá»i gì ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Chuyện cưá»i vá» má»™t ngốc tá»­.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi có thể kể cho ta nghe được không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Không thể !
Vô Kỵ há»i:
– Sao vậy ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Bởi vì chuyện cưá»i này quá buồn cưá»i, lần trước lúc ta kể cho má»™t ngưá»i nghe, ngưá»i đó cưá»i đến mức bể bụng, lá»§ng má»™t lá»— lá»›n, má»™t lá»— rất lá»›n.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i:
– Thật có ngưá»i có thể cưá»i đến bể bụng sao ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Chỉ có thứ ngưá»i như hắn má»›i có thể.
Vô Kỵ há»i:
– Hắn là thứ ngưá»i nào ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Hắn cũng là một ngốc tử.
Y lại nói:
– Chỉ có ngốc tá»­ má»›i thích nghe chuyện cưá»i vá» ngốc tá»­, cÅ©ng chỉ có ngốc tá»­ má»›i thích kể chuyện cưá»i vá» ngốc tá»­.
ÄÆ°á»ng Ngá»c còn Ä‘ang cưá»i, Vô Kỵ lại không cưá»i nổi.
Má»™t ngốc tá»­ nghe má»™t ngốc tá»­ khác kể chuyện cưá»i vá» má»™t ngốc tá»­.
Chuyện đó vốn là chuyện đáng cưá»i.
Nhưng, mình nếu nghÄ© ngợi kỹ má»™t chút, sẽ cảm thấy chuyện cưá»i đó không quá buồn cưá»i. Bởi vì trong chuyện cưá»i đó không những tràn ngập nét trào phúng, mà còn chứa đầy ná»—i bi ai.
Một thứ bi ai chung của nhân loại.
Má»™t thứ bi ai không còn đưá»ng chá»n lá»±a.
Nếu quả mình nghÄ© ngợi kỹ càng, không những cưá»i không nổi, có lẽ cả khóc cÅ©ng khóc không ra.
Vô Kỵ thốt:
– Äó không phải là chuyện cưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Vốn không phải.
Vô Kỵ thốt:
– Ta vẫn Ä‘ang muốn nghe chuyện cưá»i đó cá»§a ngươi.
ÄÆ°á»ng Ngá»cnói:
– ÄÆ°á»£c, ta kể.
Y ngẫm nghĩ rồi mới kể:
– Xưa có má»™t ngốc tá»­, dẫn theo má»™t cô nương trang sức đến mức cao cao cả cả, Ä‘i giữa đưá»ng cái, cô nương đó bất chợt trợt chân ngã ngá»­a, chổng bốn chân lên trá»i.
Vô Kỵ há»i:
– Rồi sau đó ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Không có sau đó.
Vô Kỵ há»i:
– Äó là chuyện cưá»i cá»§a ngươi ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Phải.
Vô Kỵ nói:
– Chuyện cưá»i đó không buồn cưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Nếu quả ngươi tận mắt nhìn thấy má»™t cô nương trang Ä‘iểm trang sức đến mức cao cao cả cả, quày quày quả quả Ä‘i theo má»™t tên ngốc tá»­ trên đưá»ng cái, tên ngốc tá»­ đó không trợt té, cô nương kia lại trợt té ngã ngá»­a, ngươi có cảm thấy buồn cưá»i không ?
Vô Kỵ đáp:
– Nếu quả ta tận mắt chứng kiến, ta cÅ©ng có thể cảm thấy buồn cưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Chuyện cưá»i cá»§a ta là như vậy, nghe qua tuy không có gì buồn cưá»i, nhưng nếu thật sá»± có ngưá»i làm giống hệt như trong chuyện cưá»i, vậy lại rất là buồn cưá»i.
Y bắt đầu cưá»i, cưá»i rất khoái trá:
– Lúc đó bụng cá»§a ngươi không chừng cÅ©ng có thể vì cưá»i mà lá»§ng má»™t lá»—, có lẽ chỉ bất quá là má»™t lá»— rất nhá».
Vô Kỵ nói:
– Không cần biết là lá»— lá»›n hay lá»— nhá», vẫn là lá»—.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Hoàn toàn chính xác.
oo Äêm.
Cuá»™c đàm thoại trên đưá»ng hồi trưa vá»›i Triệu Vô Kỵ có liên quan tá»›i “chuyện cưá»iâ€.
cho đến bây giá» vẫn còn làm cho ÄÆ°á»ng Ngá»c cảm thấy mình giống như má»™t con mèo tinh nghịch đã bắt được chuá»™t mà vẫn không chịu nuốt liá»n.
ÄÆ°á»ng Ngá»c có rất nhiá»u chá»— rất giống má»™t con mèo, Triệu Vô Kỵ hiện tại đã giống như má»™t con chuá»™t lá»t vào nanh vuốt cá»§a y, y cÅ©ng nên vá»n giỡn vá»›i con chuá»™t đó má»™t hồi, sau đó má»›i nuốt.
Äó má»›i là lạc thú lá»›n nhất cá»§a y.
Äây là má»™t khách sạn không tệ chút nào, cá»­a sổ cá»§a má»—i má»™t gian khách phòng Ä‘á»u khép vừa khít, giấy dán cá»­a cÅ©ng tuyệt không bị lá»§ng lá»—.
Triệu Vô Kỵ bên trong gian phòng cách một bức vách đã rất lâu rồi không nghe tiếng, phảng phất đã ngủ.
ÄÆ°á»ng Ngá»c ngồi xuống, rút từ trên đầu xuống má»™t mÅ©i kim thoa, lại rút từ trong áo lót má»™t cái hầu bao nhá» thêu hoa.
Hiện tại y vẫn còn Ä‘ang mặc quần Ä‘á», trang Ä‘iểm giả gái, hai vật đó chính là những vật mà má»—i má»™t cô nương Ä‘á»u mang theo, ai cÅ©ng không nhìn thấy có chá»— nào đáng nghi ngá».
Nhưng má»—i má»™t đêm, đến lúc đêm khuya tÄ©nh lặng, y Ä‘á»u lấy hai vật đó ra kiểm tra kỹ càng lại má»™t lần, thậm chí còn cẩn thận kỹ càng hÆ¡n cả những ngưá»i làm kế toán.
Má»—i má»™t lần y Ä‘á»u trước hết phải đóng chặt cá»­a, dùng nước nóng rá»­a tay, lại dùng má»™t tấm khăn bố trắng sạch sẽ lau khô tay.
Sau đó y má»›i ngồi dưới ánh đèn, rút mÅ©i kim thoa đó ra, dùng hai ngón tay vừa thon dài vừa linh xảo nắm lấy đầu thoa, nhẹ nhàng xoay má»™t cái. Kim thoa nguyên lai rá»—ng ruá»™t, bên trong còn đựng đầy cát mịn như bá»™t vàng vậy, chính là Äoạn Hồn Sa danh chấn thiên hạ cá»§a ÄÆ°á»ng gia, nhá» xíu như mạt phấn, phân lượng lại đặc biệt nặng.
Thể tích cá»§a ám khí càng nhá», càng khó tránh né, phân lượng càng nặng, bay càng xa.
Thứ y dùng, không còn nghi ngá» gì nữa, là cá»±c phẩm trong ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng Môn.
Äầu thoa cÅ©ng rá»—ng, bên trong đựng má»™t thứ mỡ sáp trong suốt không màu, gặp gió là khô quện lại.
Y chỉ cần bóp đầu thoa đó, thứ mỡ sáp đó chảy liá»n xuống tay y, bảo vệ tay y.
Y không bao giá» thích làm như đám huynh đệ cá»§a y, Ä‘em ám khí giấu trong cái bao da hệt như má»™t chiêu bài sống vậy, diệu vÅ© dương oai Ä‘eo trên mình, chừng như sợ ngưá»i ta không biết bá»n chúng là đệ tá»­ cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Y cũng không thích dùng thứ bao tay da nai vừa dày vừa ngố đó, y nghĩ mang bao tay phóng ám khí không khác gì mang bao tay mò gái vậy, không những vừa kém linh mẫn, mà cực kỳ mất hứng thú. Chuyện như vậy y tuyệt không chịu làm.
Trong hầu bao đựng má»™t cuá»™n dây, má»™t bao tú hoa châm, hai đĩnh vàng “cát tưá»ng như ý†và má»™t cục đá trong suốt phát sáng.
Dây là dùng kim loại từ Xiêm La luyện thành, cá»±c má»ng, cá»±c dai, không những lúc nào cÅ©ng có thể thắt gãy cổ ngưá»i ta, hÆ¡n nữa còn có thể treo mình má»™t ngưá»i lên, nếu quả y vạn nhất bị khốn nÆ¡i vách đá dá»±ng đứng, có thể dùng cuá»™n dây đó leo xuống, dây tuyệt không đứt.
Cục đá trong suốt là má»™t thứ bảo thạch danh quý gá»i là “đá kim cươngâ€, nghe nói còn trân quý hÆ¡n cả Hán ngá»c tinh thuần nhất, cả ngưá»i tham tâm nhất vắt chày ra nước cÅ©ng phải động lòng bá» tiá»n ra mua, đến lúc tất yếu có lẽ chỉ có khối đá đó má»›i có thể cứu mạng y.
Chỉ tiếc ngưá»i trả giá lại tịnh không nhiá»u, sá»± danh quý cá»§a thứ vật đó tịnh không phải là ai ai cÅ©ng có thể nhìn ra.
Cho nên y vẫn phải mang theo hai đĩnh vàng phòng khi nguy cấp.
Má»—i má»™t chuyện, má»—i má»™t tình huống, má»—i má»™t chi tiết nhá», y Ä‘á»u suy nghÄ© rất chu đáo.
Hầu bao làm bằng vải lụa, hai mặt chính phản Ä‘á»u dùng kim tuyến và những mảnh châu ngá»c thêu hai đóa hoa mẫu đơn. Nhụy hoa không ngá» lại hoạt động, lúc nào cÅ©ng có thể ngắt xuống.
Trên mặt ÄÆ°á»ng Ngá»c chợt lá»™ xuất má»™t nụ cưá»i mỉm vừa thần bí vừa đắc ý, hai nhụy hoa mẫu đơn đó má»›i là ám khí bí mật nhất, đắc ý nhất cá»§a y. Uy lá»±c cá»§a thứ ám khí đó, trong giang hồ không những còn chưa có ai tận mắt chứng kiến, thậm chí cả nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được.
Triệu Vô Kỵ cho dù có thể vạch trần được thân phận của y, bằng vào hai ám khí đó, y cũng có thể khiến cho Triệu Vô Kỵ phân thân toái cốt, chết không chỗ chôn thân.
Chỉ bất quá còn chưa đến lúc tuyệt đối tất yếu, y tuyệt không thể động dụng hai ám khí đó.
Bởi vì cho đến bây giá», bá»n há» còn chưa hoàn toàn nắm được bí quyết chế tạo thứ ám khí đó.
Số tiá»n bá»n hỠđầu tư vì thứ ám khí đó đã lên đến mức kinh hồn, thậm chí còn hy sinh cả tính mạng cá»§a bảy tám vị chuyên gia, cả vị hảo thá»§ đệ nhất chuyên môn phụ trách chế tạo ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia cÅ©ng cÆ¡ hồ vì đó mà thảm tá»­.
Nhưng cho đến lúc y rá»i khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, thứ ám khí đó tổng cá»™ng má»›i chế tạo được có ba mươi tám cái, trải qua kiểm nghiệm, cái bảo đảm có thể sá»­ dụng được còn không tá»›i hai chục cái.
Theo như tính toán cá»§a bá»n há», giá trị cá»§a má»—i má»™t cái Ä‘á»u tuyệt đối vượt quá ngàn vàng.
May là đối vá»›i tính năng cá»§a thứ ám khí đó, bá»n hỠđã dần dần tin tưởng có thể khống chế, kỹ thuật chế tạo cÅ©ng Ä‘ang dần dần cải tiến.
Äợi đến lúc bá»n há» có thể chế tạo thứ ám khí đó má»™t cách quy mô, Äại Phong ÄÆ°á»ng tất phải bị triệt hạ tận há»§y.
Y tuyệt đối có tín tâm đối với điểm đó.
Hiện tại ÄÆ°á»ng Ngá»c đã kiểm tra những vật đó qua má»™t lần, má»—i má»™t vật Ä‘á»u còn bảo trì hoàn chỉnh hoàn hảo.
Sau khi y nhận thấy mình đã hoàn toàn thá»a mãn, lại dùng sáp nến trên giá đèn trét Ä‘á»u trên đầu ngón tay cái, ngón tay trá», và ngón giữa cá»§a bàn tay phải, dùng ba ngón tay đó rút trong cái bao tú hoa châm ra má»™t mÅ©i châm.
MÅ©i châm đó nhìn không khác gì mÅ©i tú hoa châm bình thưá»ng, nhưng tá»± y cÅ©ng không dám đụng tá»›i nó.
Y nhất định trước hết phải dùng sáp nến bao bá»c lá»— chân lông trên da, nếu không cho dù da không bị trầy, độc khí cÅ©ng có thể xâm nhập ngấm theo lá»— chân lông, ba ngón tay đó tá»›i lúc đó không chặt bá» không được.
Gã thợ may yên ngá»±a tịnh không bá» quên má»™t Ä‘oạn kim gãy nào ở đưá»ng kim dấu may, ÄÆ°á»ng Ngá»c quyết tâm thế gã làm như vậy.
Kế hoạch đó tuy tịnh không thập phần xảo diệu, cũng vị tất tuyệt đối có thể nắm chắc thành công, nhưng kế hoạch đó lại có lợi điểm cho dù không thành công, Triệu Vô Kỵ cũng tuyệt sẽ không hoài nghi đến y.
Bởi vì má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể ná»­a đêm lén tá»›i chuồng ngá»±a, cài má»™t mÅ©i độc châm vào dấu kim may trên yên ngá»±a, lại dùng sáp xoa bóng dấu kim.
Những chuyện như vậy má»—i má»™t đối thá»§ cá»§a Triệu Vô Kỵ Ä‘á»u có thể làm được. Äối đầu cá»§a chàng thật không phải ít, chàng làm sao có thể hoài nghi đến bằng hữu cá»§a chàng ? Hà huống, “bằng hữu†đó còn Ä‘ang trợ giúp chàng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thậm chí đã tính tá»›i khả năng xấu nhất.
Cứ tính Triệu Vô Kỵ hoài nghi đến y, y cũng có lý do rất tốt để phản bác:
“Bá»n ta Ä‘ang ngày ngày cùng Ä‘i cùng ở má»™t chá»—, nếu quả ta muốn hại ngươi, lúc nào chá»— nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể tìm cÆ¡ há»™i, ta tại sao lại phải dùng cách đó ? Cách đó không thể coi là rất hay đượcâ€.
Lý do đó, vô luận đối vá»›i ai mà nói, đã đủ hay rồi, ÄÆ°á»ng Ngá»c lại nghÄ© ngợi rất chu đáo.
Má»—i má»™t chuyện, má»—i má»™t tình huống, má»—i má»™t chi tiết, y Ä‘á»u nghÄ© qua kỹ càng, chỉ có má»™t chuyện y không nghÄ© đến.
Y không nghÄ© đến không ngá» còn có má»™t con dê khác nhất định muốn chui vào miệng cá»p cá»§a y.
Sau khi đã có kế hoạch chu mật, thực hiện không khó gì.
Mình Ä‘i khắp thiên hạ, tất cả má»i chuồng ngá»±a trong khách sạn Ä‘á»u tuyệt không thể là nÆ¡i phòng vệ sâm nghiêm.
Yên ngá»±a cá»§a Triệu Vô Kỵ cÅ©ng giống hệt như yên ngá»±a cá»§a ngưá»i khác, tùy tùy tiện tiện đặt ở má»™t góc.
Äối vá»›i ÄÆ°á»ng Ngá»c mà nói, làm chuyện đó đơn giản còn dá»… hÆ¡n ăn bắp cải.
oo CCoonn Äeê â â TThhưứ ù ù NNhhaấ á á ttt Äêm đã khuya.
“Mạt vãn tiên đầu túc, kê minh tảo khán thiên†(tạm dịch:
tối đến tìm nhà trá», gà gáy đã lên đưá»ng), đám lữ khách rày đây mai đó đương nhiên đã ngá»§ từ sá»›m.
Lúc ÄÆ°á»ng Ngá»c từ chuồng ngá»±a quay vá», không ngá» còn có tâm tình thưởng thức bóng đêm cuối xuân tháng tư.
Trăng đã gần tròn, sao giăng mù trá»i, bóng đêm rất đẹp, trong tâm y không ngá» phảng phất đã có chút thi ý.
Một thứ thi ý hoàn toàn xung khắc với kế hoạch sát nhân của y.
Nhưng đợi đến khi y trở vỠđến khu vưá»n bên ngoài gian khách phòng cá»§a y, chút thi ý đó lại đã biến thành sát cÆ¡ !
Trong phòng có đèn.
Lúc y đi ra, rõ ràng đã thổi tắt nến, chuyện như vầy y tuyệt không thể có sơ hốt.
Là ai thắp đèn trong phòng y ?
Nửa đêm canh ba, ai có thể vào đến phòng y ?
Nếu quả đó là cừu địch cá»§a y, tại sao lại thắp đèn lên, giúp y cảnh giác ? Lẽ nào ngưá»i đó là bằng hữu cá»§a y ?
Ở đây y chỉ có má»™t “bằng hữuâ€, cÅ©ng chỉ có bằng hữu đó biết y Ä‘ang ở đây.
Tam canh bán dạ, Triệu Vô Kỵ tại sao lại đi vào phòng y ? Có phải đã có hoài nghi đối với y ?
Cước bá»™ cá»§a y không dừng, trái lại còn cố ý làm cho ngưá»i trong phòng có thể nghe thấy tiếng bước chân cá»§a y.
Cho nên y cÅ©ng lập tức nghe ngưá»i trong phòng há»i:
– Nửa đêm nàng còn chạy đi đâu vậy ?
Äó không phải là thanh âm cá»§a Triệu Vô Kỵ.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lập tức nhận ra thanh âm đó là cá»§a ai, nhưng y lại không tưởng đượng ngưá»i đó có thể đến đây.
Ai cÅ©ng không tưởng được Liên Nhất Liên có thể đến đây, càng không tưởng được là nàng không đến tìm Triệu Vô Kỵ, lại đến tìm ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Nhưng nàng khÆ¡i khÆ¡i đã đến, khÆ¡i khÆ¡i Ä‘ang ở trong phòng ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Thoáng thấy cô nương mặc quần đỠđó bước vào, nàng bắt đầu lắc đầu thở dài:
– Äêm hôm khuya khoắt, má»™t vị cô nương còn muốn chạy loạn ra ngoài, lẽ nào không sợ ngưá»i ta cưỡng gian nàng ?
Nói ra hai chữ “cưỡng gianâ€, mặt nàng không ngá» không đỠhồng lên, chính nàng thật cÅ©ng cảm thấy rất đắc ý.
Da mặt của nàng đã dày không ít, cũng đã già không ít.
Chỉ tiếc chá»— khác cá»§a nàng rất non dại, không những vẫn còn nghÄ© ngưá»i ta không nhận ra là nàng Ä‘ang giả trai, cÅ©ng không nhìn ra ngưá»i ta là trai hay là gái.
Nàng còn tin rằng vị cô nương mặc quần đỠđó thật là một cô gái.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i.
Bá»™ dạng y cưá»i giống như má»™t lão hổ nhìn thấy má»™t con dê non tá»± động chui vào miệng mình.
oo KKyỳ ø ø TTííícchh Nụ cưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c vừa ôn nhu, vừa mê đắm, còn mang theo ba phần bẽn lẽn. Vô luận trong tâm y Ä‘ang nghÄ© gì, nụ cưá»i luôn luôn có bá»™ dạng đó.
Thứ nụ cưá»i đó cÅ©ng không biết đã hại chết bao nhiêu ngưá»i.
Liên Nhất Liên lại thở dài:
– May là nàng đã thái thái bình bình trở vá», nếu không chắc làm cho ngưá»i ta lo muốn chết.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ai lo muốn chết ?
Liên Nhất Liên chỉ vào mũi mình:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Chàng lo cái gì ?
Liên Nhất Liên há»i lại:
– Ta làm sao mà không lo cho nàng được ? Lẽ nào nàng thật không nhận thấy ta đối với nàng quan tâm đến mức nào ?
Mặt ÄÆ°á»ng Ngá»c không ngá» xem chừng có nét á»­ng hồng, bên trong lại Ä‘ang muốn cưá»i đến bể bụng:
â€A đầu này không ngá» muốn dùng mỹ nam kế câu dẫn má»™t cô gái hiá»n lành như taâ€.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nhịn cưá»i, cúi đầu há»i:
– Chàng có gặp sư ca tôi không ?
Liên Nhất Liên lập tức lắc đầu:
– Ta căn bản không có tìm hắn, ta đặc biệt muốn đến gặp nàng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cúi đầu càng thấp:
– Äến gặp tôi ? Tôi có gì mà phải đến gặp ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta cũng không biết nàng có gì để gặp, ta nhịn không được muốn đến nhìn nàng, muốn muốn chết luôn.
ÄÆ°á»ng Ngá»c càng mắc cỡ, lá»i nói cá»§a Liên Nhất Liên càng lồ lá»™, đảm lượng càng lúc càng lá»›n.
Nàng không ngá» còn nắm lấy tay ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Äã Ä‘á»u là nữ nhân, nắm tay có gì quan hệ chứ.
Nàng đương nhiên không lo lắng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đương nhiên càng không lo lắng.
Tuy y còn chưa biết trong lòng a đầu này thật ra Ä‘ang có chá»§ ý gì, nhưng không cần biết ả muốn làm gì, y Ä‘á»u không lo lắng.
Ngưá»i thua thiệt tuyệt không phải là y.
Cho dù nàng chỉ bất quá là muốn đến chá»c ghẹo cô nương mặc quần đỠkia, vậy cÅ©ng là xui xẻo quá rồi.
Thoáng thấy bá»™ dạng “bẽn lẽn†cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, Liên Nhất Liên cÆ¡ hồ cÅ©ng muốn cưá»i tá»›i bể bụng.
“Cô nương này nhất định đã rất có ý đối với ta, nếu không làm sao chịu để ta nắm tay của ả ?
Liên Nhất Liên nhịn không được cưá»i:
– Bá»n ta Ä‘i dạo có được không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Nửa đêm nửa hôm, sao còn muốn đi dạo ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Sư ca của ngươi trú trong phòng bên, ta không muốn để hắn biết ta đã đến.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Sao vậy ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta sợ hắn ghen.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đã bắt đầu minh bạch.
“Nguyên lai a đầu này đã để ý Triệu Vô Kỵ, sợ ta cùng Triệu Vô Kỵ câu tam đáp tứ, cho nên đến để khiêng cá»§i ra khá»i bếp, câu dẫn ta, nếu quả ta thật ngã lòng vá»›i ả, đương nhiên sẽ đẩy Triệu Vô Kỵ ra, ả chiếm được tiện nghiâ€.
Trong lòng ÄÆ°á»ng Ngá»c tuy muốn cưá»i, ngoài mặt lại giả như rất tức giận:
– Tôi chỉ bất quá là sư muội của huynh ấy, huynh ấy căn bản không lo gì đến tôi, huynh ấy làm sao mà ghen được ?
Liên Nhất Liên có vẻ rất khoái trá:
– Kỳ thật ta cũng biết nàng không để ý tới hắn.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Chàng làm sao biết được ?
Liên Nhất Liên cưá»i:
– Ta không có chỗ nào là thua hắn, nàng làm sao có thể để ý hắn được ?
Mặt ÄÆ°á»ng Ngá»c càng đỠbừng lên.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng có đi ra ngoài với ta không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đỠmặt lắc đầu:
– Tôi sợ.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng sợ gì ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Sợ ngưá»i ta cưỡng gian tôi.
Liên Nhất Liên há»i:
– Có ta bên cạnh, nàng còn sợ gì chứ ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Tôi sợ chàng.
Liên Nhất Liên lại cưá»i.
Nàng chợt “phát hiện†vị cô nương thoạt nhìn có vẻ khá» khạo nghe lá»i này thật ra là má»™t hồ ly tinh.
Nàng là nữ nhân.
Nhưng hiện tại cả chính nàng cũng xem chừng đã động lòng chút ít, cả nữ nhân mà cũng động lòng, hà huống là nam nhân ?
Nếu quả có nam nhân ngày ngày ở chung với “ả†mà không bị ả mê hoặc muốn chết mới là quái.
Triệu Vô Kỵ là nam nhân.
Triệu Vô Kỵ ngày ngày Ä‘á»u ở chung vá»›i “ảâ€.
Liên Nhất Liên đã hạ quyết tâm tuyệt không để bất kỳ con hồ ly tinh nào mê hoặc Triệu Vô Kỵ.
Nếu quả có ngưá»i nói nàng đã để ý Triệu Vô Kỵ, nàng có chết cÅ©ng không thừa nhận.
Nàng làm như vậy chỉ bất quá là vì Triệu Vô Kỵ đối với nàng không làm gì sai trái, hơn nữa còn tha cho nàng một lối đi.
Nàng không chịu mang nợ ân tình đó, xảo hợp lại không có chuyện gì khác để làm, cho nên tiện chân tiện tay đến Ä‘iá»u tra giùm cho Triệu Vô Kỵ xem vị cô nương kia có phải là hồ ly tinh không.
Má»™t cô nương giết ngưá»i không chá»›p mắt, không những đáng sợ, hÆ¡n nữa quả thật có Ä‘iểm khả nghi.
Äó là lối nói cá»§a nàng.
Cho nên cho dù có ngưá»i hoài nghi đối vá»›i cái “xảo hợpâ€, “tiện chân tiện tay†cá»§a nàng, nàng cÅ©ng không lo lắng.
Bởi vì đó vốn là lá»i nói nàng nói cho tá»± nàng nghe, chỉ cần tá»± nàng cảm thấy thá»a mãn là đủ rồi.
oo Tháng tư trăng má»m như bông, gió má»m như bông, ÄÆ°á»ng Ngá»c má»m như bông Ä‘ang dá»±a vào ngưá»i nàng, chừng như cả má»™t chút khí lá»±c cÅ©ng không còn.
Liên Nhất Liên vòng tay ôm cô nương đó, ôm thật chặt, thậm chí có thể cảm thấy nhịp tim của cô nương đó.
Tim của nàng xem chừng cũng đang đập mạnh.
Cô nương kia chừng như đang xô nàng, lại không thật sự dùng hết sức xô ra.
– Chàng muốn dẫn tôi đi đâu ?
– Äi đến má»™t chá»— tốt.
– Tôi biết đó nhất định không phải là chỗ tốt.
– Sao vậy ?
– Bởi vì chàng không phải là ngưá»i tốt.
Tá»± Liên Nhất Liên cÅ©ng không thể không thừa nhận, chính mình thật không thể coi là ngưá»i tốt.
Hành động của nàng đơn giản giống như một tên ác ôn.
Nhưng chỗ đó lại vẫn là chỗ tốt, thứ chỗ tốt đó chỉ có ác ôn mới có thể dẫn con gái đến.
Thảm cá» xanh rá»n giống như má»™t cái giưá»ng, bốn bá» rậm rạp cây cối hoa lá, che chắn hết thị tuyến bên ngoài, trong không khí tràn ngập hương hoa say hồn ngưá»i.
Má»™t cô gái nếu chịu để nam nhân dẫn đến má»™t chá»— như vầy, thông thưá»ng biểu thị nàng ta đã chuẩn bị buông thả không đỠkháng.
Cả Liên Nhất Liên cũng rất đắc ý:
– Nàng nói thật xem chỗ này ra sao ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đỠbừng mặt:
– Chỉ có thứ ngưá»i hư há»ng như chàng má»›i tìm ra má»™t chá»— như vầy.
Liên Nhất Liên cưá»i:
– Cả ngưá»i như ta cÅ©ng phải tìm rất lâu má»›i tìm ra đó.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Có phải chàng từ sớm đã tính kế dẫn tôi đến đây ?
Liên Nhất Liên tịnh không phủ nhận.
Lần này nàng quả thật từ sá»›m đã có kế hoạch, từng bước từng bước phải làm sao, nàng Ä‘á»u đã lập xong kế hoạch.
Cả thân ngưá»i ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘á»u má»m nhÅ©n ra, cả ngưá»i ngã vào lòng kẻ giả dạng ác ôn đó. Hai ngưá»i ngã xuống cùng má»™t lượt, ngã trên thảm cỠêm như mặt giưá»ng.
Nếu quả nói Liên Nhất Liên không khẩn trương chút nào, đó là nói xạo.
Nàng không những chưa từng ôm nam nhân, cả nữ nhân cũng chưa từng ôm.
Hô hấp cá»§a nàng đã có chút cấp xúc, mặt cÅ©ng bắt đầu bừng nóng, cô nương giả mạo kia cưá»i ngất, ngã vào lòng nàng, ép môi vào môi nàng, ép đến mức tim nàng muốn nhảy vá»t ra ngoài.
Vị cô nương giả mạo kia mới là ác ôn thật, có cơ hội tốt như vầy, đương nhiên không chịu bỠqua.
Má»™t tên ác ôn giả mạo lại là cô nương thật, toàn thân thật đã má»m nhÅ©n ra.
Má»™t tên ác ôn muốn làm cho má»™t cô nương toàn thân má»m nhÅ©n tuyệt không phải là chuyện rất khốn khó.
Hắn đương nhiên biết trên mình cá»§a má»™t cô nương có những chá»— nào là chá»— “yếu hạiâ€.
Liên Nhất Liên cũng biết hiện tại mình không thể không có hành động.
Tay của “cô nương†đó đang loạn động, mò mẫm tán loạn.
Nàng tuy không sợ “ả†đụng vào chỗ yếu hại của nàng, lại không chịu để “ả†phát hiện mình là nam nhân giả mạo.
Nàng chợt thò tay, sá»­ xuất chút khí lá»±c còn lại cá»§a mình, bấm vào huyệt đạo trên cùi chá» cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Thá»§ pháp nàng dùng tuy không lợi hại như “phân thân thác cốtâ€, tính chất lại rất giống.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thật không thể động, ngÆ¡ ngác nhìn nàng:
– Chàng làm gì vậy ?
Tim Liên Nhất Liên còn đang đập thình thịch, còn đang thở hổn hển.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Lẽ nào chàng thật muốn cưỡng gian tôi ?
Liên Nhất Liên cuối cùng đã trấn định lại, lắc đầu cưá»i:
– Nàng không cưỡng gian ta, ta đã cao hứng lắm rồi, ta làm sao cưỡng gian nàng được !
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Vậy chàng hà tất phải dùng thủ pháp này đối phó tôi ? Tôi ... tôi đâu có xô chàng ra đâu ...
Liên Nhất Liên thở dài:
– Ta cÅ©ng biết nàng không xô ta, ta chỉ bất quá muốn nàng nói thật má»™t chút, bởi vì ta không tưởng tượng nổi ngưá»i như Diệu Thá»§ Nhân Trù tại sao lại chết má»™t cách hồ đồ trong tay nàng như vậy.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Tôi sao lại giấu gì chàng ? Lẽ nào chàng còn chưa thấy được ý tứ của tôi đối với chàng ?
Y xem chừng thật có bộ dạng ủy khuất, xem chừng lúc nào cũng có thể khóc rống lên.
Tim Liên Nhất Liên lại má»m nhÅ©n, dịu dàng thốt:
– Nàng đừng lo, ta cũng không thể đối với nàng như vậy.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Chàng thật ra muốn làm gì ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Võ công cá»§a Triệu Vô Kỵ là gia truyá»n, ta chưa từng nghe nói hắn có sư muá»™i, sao lại đột nhiên xuất hiện má»™t vị sư muá»™i như nàng ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c chợt thở dài:
– Chàng rõ ràng nhìn không khá», sao lại biến thành không hiểu biết gì hết vậy ?
Liên Nhất Liên há»i:
– Hiểu chuyện gì ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Sư muá»™i cÅ©ng có rất nhiá»u loại, tịnh không nhất định phải cùng luyện võ chung má»™t sư phụ má»›i coi là sư muá»™i.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng là dạng sư muội nào ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i lại:
– Chàng tại sao không Ä‘i há»i huynh ấy ?
Y xem chừng có chút tức giận:
– Chỉ cần huynh ấy thừa nhận tôi là sư muá»™i cá»§a huynh ấy, không cần biết tôi là dạng sư muá»™i nào, ngưá»i khác không cần phải để ý tá»›i.
Lá»i giải thích đó rất có lý, Liên Nhất Liên thật không có cách phản bác.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lại thở dài:
– Chàng có thể an tâm, giữa tôi và huynh ấy tuyệt đối không có gì, huynh ấy cả tay tôi cũng chưa từng đụng tới.
Liên Nhất Liên há»i:
– Nàng nghĩ ta đang ghen ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Lẽ nào không phải vậy ?
Liên Nhất Liên cũng hơi tức.
Lúc tâm sá»± cá»§a má»™t ngưá»i bị ngưá»i ta vạch trần, luôn luôn có chút tức tối.
Nàng nghiêm mặt:
– Không cần biết ra sao, ta luôn cảm thấy lai lịch của nàng có điểm khả nghi, cho nên ta muốn ...
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Chàng muốn làm sao ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta muốn xét nàng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– ÄÆ°á»£c, chàng cứ xét, cứ xét toàn thân trên dưới cá»§a tôi.
Y đỠmặt, cắn môi, bộ dạng như đang chịu đựng oan trái to lớn vậy.
Chỉ tiếc đảm lượng của Liên Nhất Liên đã không lớn gì, cũng không có ý kiếm chút lợi lộc.
Chá»— “yếu hại†trên mình ÄÆ°á»ng Ngá»c, nàng cả đụng cÅ©ng không dám đụng tá»›i.
Cho nên nàng chỉ mò ra cái hầu bao, nàng đương nhiên không thấy cái hầu bao đó có gì không đúng.
Cái hầu bao đó vốn là kiệt tác đắc ý cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, cho dù má»™t tay lão luyện giang hồ kinh nghiệm phong phú gấp mưá»i lần Liên Nhất Liên cÅ©ng tuyệt đối không thấy có gì xảo diệu trong đó.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cắn môi, giận dữ nhìn nàng chăm chăm:
– Chàng xét kỹ chưa ?
Liên Nhất Liên thốt:
– Ừm.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ừm nghĩa là sao ?
Thật ra y cũng biết ý tứ của “ừm†là cảm thấy có ý hối tiếc.
Bởi vì nàng quả thật không xét ra cái gì khả nghi.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i lạnh:
– Tôi biết chàng căn bản không phải thật muốn xét tôi, chàng chỉ bất quá ... chỉ bất quá muốn thừa cÆ¡ khi phụ tôi, tìm lá»i này ý nỠđể chiếm tiện nghi.
Nói xong, nước mắt của y xem chừng cũng muốn trào ra.
Liên Nhất Liên bá»—ng cưá»i lên.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Äã chiếm tiện nghi cá»§a ngưá»i ta còn cưá»i, thấy ngưá»i ta thua thiệt chàng còn cưá»i ngon lành được sao ?
Liên Nhất Liên há»i lại:
– Ta thật đã ăn hiếp nàng sao ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Lẽ nào chàng không có ?
Liên Nhất Liên đáp:
– ÄÆ°á»£c, để ta nói cho nàng nghe.
Nàng chừng như đã hạ quyết tâm, quyết định đem bí mật đó nói ra:
– Ta cũng là nữ nhân, ta làm sao có thể chiếm tiện nghi được ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c ngÆ¡ ngẩn nhìn nàng, chừng như “bí mật†đó thật đã khiến cho y ngÆ¡ ngẩn.
Liên Nhất Liên cưá»i:
– Ta hay thích giả trai, cũng không trách nàng nhìn không ra.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đột nhiên lắc lắc đầu:
– Tôi không tin, chàng có đánh chết tôi, tôi cũng không tin.
Liên Nhất Liên càng khoái trá, càng đắc ý.
Cho đến bây giỠnàng mới “phát hiện†kỹ thuật dịch dung giả trang của mình quả thật rất cao minh.
Nàng cưá»i há»i:
– Phải làm sao nàng mới tin ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Tôi muốn sỠxem xem.
Liên Nhất Liên tuy có chút khó chịu, nhưng để một nữ nhân sỠmó cũng không có gì ghê gớm lắm.
Cho nên sau khi do dự một hồi, nàng đáp ứng:
– Nàng chỉ có thể sỠsơ sơ thôi.
Nàng thậm chí còn kéo tay ÄÆ°á»ng Ngá»c sá», bởi vì nàng sợ tay ÄÆ°á»ng Ngá»c loạn động.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i.
Liên Nhất Liên đỠmặt, buông tay y:
– Bây giỠnàng còn giận nữa không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i:
– Hết giận rồi.
Tay y lại thò sang.
Liên Nhất Liên thất thanh:
– Nàng muốn làm gì vậy ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ta vẫn còn muốn sá».
Liên Nhất Liên há»i:
– Lẽ nào nàng không tin ta là nữ nhân ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Vì ta tin ngươi là nữ nhân, cho nên ta còn muốn sá».
Liên Nhất Liên chung quy đã phát giác có điểm không đúng.
Ãnh mắt cá»§a vị “cô nương†kia đột nhiên biến thành kỳ quái, chỉ tiếc nàng phát giác hÆ¡i muá»™n má»™t chút.
ÄÆ°á»ng Ngá»c xuất thá»§ như thiểm Ä‘iện, ká»m chế huyệt đạo nÆ¡i cùi chõ nàng, cưá»i thốt:
– Bởi vì ngươi tuy là nam nhân giả mạo, ta cũng chính là nữ nhân giả mạo.
Liên Nhất Liên giật mình:
– Lẽ nào ngươi là nam nhân ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i:
– Nếu ngươi không tin, ngươi cũng có thể sỠthử.
Liên Nhất Liên cơ hồ muốn ngất xỉu.
Cô nương đó không ngỠlại là nam nhân.
Hồi nãy nàng không ngá» còn nắm lấy tay nam nhân đó, tá»± đưa lên sá» vào ngưá»i nàng, không ngá» còn ôm lấy y, hôn môi y.
Nghĩ đến những chuyện đó, Liên Nhất Liên đơn giản hận mình không đập đầu chết cho rồi.
ÄÆ°á»ng Ngá»c vẫn Ä‘ang cưá»i, cưá»i không khác gì má»™t con chuá»™t cống bắt được má»™t con gà con.
Liên Nhất Liên lại khóc cũng khóc không nổi.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Ngươi không thể trách ta, là ngươi muốn câu dẫn ta, muốn mang ta đến đây.
Y cưá»i cá»±c kỳ khoái trá:
– Chỗ này thật là một chỗ tốt, tuyệt không có ai tìm đến.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngươi ... ngươi muốn làm gì ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ta cũng không muốn làm gì, chỉ bất quá muốn đem chuyện hồi nãy ngươi làm, lại chiếu theo làm lại một lần nữa.
Y quả thật nói là làm, vừa nói dứt lá»i, đã áp vào môi Liên Nhất Liên.
Liên Nhất Liên vừa mắc cỡ, vừa khẩn trương, vừa tức, vừa sợ.
Äáng chết nhất là trong tâm nàng lại khÆ¡i khÆ¡i cảm thấy má»™t thứ tư vị kỳ quái khôn tả.
Nàng thật muốn chết.
Chỉ tiếc nàng lại khơi khơi chết không được.
Tay ÄÆ°á»ng Ngá»c đã mò vào trong y phục cá»§a nàng.
Nàng đã từng sỠy, y đương nhiên cũng phải sỠnàng, chỉ bất quá lúc y sỠnàng, đương nhiên không khách khí như nàng hồi nãy.
Liên Nhất Liên hét lớn:
– Ngươi giết ta đi !
Kỳ thật tá»± nàng cÅ©ng biết câu nói đó rất vô liêu, ÄÆ°á»ng Ngá»c đương nhiên tuyệt không cấp cho nàng tiện nghi như vậy.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cho dù muốn giết nàng, nhất định trước hết cÅ©ng phải làm rất nhiá»u chuyện khác rồi má»›i động thá»§.
“Những chuyện khác†đó mới thật là muốn chết.
Liên Nhất Liên khóc òa lên.
Nàng vốn không muốn khóc, chỉ tiếc nước mắt của nàng đã hoàn toàn không nghe nàng chỉ huy nữa.
Tay ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘ang di động, rất dịu dàng, rất từ từ.
Äá»™ng đến mức thật muốn chết.
Y mỉm cưá»i:
– Ta biết ngươi đang sợ gì, bởi vì ngươi nhất định vẫn còn là xử nữ.
Nghe thấy hai chữ “xử nữ†đó, Liên Nhất Liên khóc càng thương tâm.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Nhưng ngươi đáng lẽ cÅ©ng nên thấy dạng nam nhân như ta, đối vá»›i nữ nhân tịnh không mấy hứng thú gì, cho nên chỉ cần ngươi nghe lá»i, ta không chừng sẽ thả ngươi.
Những lá»i nói đó xem chừng tịnh không phải là cố ý nói an á»§i nàng.
Thứ nam nhân như y quả thật quá giống nữ nhân, không chừng thật là đối với nữ nhân không có hứng thú gì.
Liên Nhất Liên cuối cùng đã có má»™t tia hy vá»ng, nhịn không được há»i:
– Ngươi muốn ta nghe lá»i làm sao ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ta cÅ©ng có chuyện muốn há»i ngươi, ta há»i cái gì, ngươi phải đáp cái đó, chỉ cần ta nghe ngươi nói xạo má»™t câu, ta sẽ ...
Y cưá»i cưá»i:
– Lúc đó ta phải làm gì, ta không nói ra ngươi cũng biết rồi.
Liên Nhất Liên đương nhiên biết.
Bởi vì nàng biết, cho nên mới đáng sợ.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ta há»i ngươi, ngươi thật ra là ai ? Có quan hệ gì vá»›i Triệu Vô Kỵ ? Sao ngươi biết hắn không có sư muá»™i ? Sao ngươi biết nhiá»u chuyện vá» hắn vậy ? Tại sao còn muốn Ä‘i Ä‘iá»u tra lai lịch cá»§a ta ?
Liên Nhất Liên há»i lại:
– Nếu quả ta trả lá»i hết những câu há»i đó, ngươi có thả ta không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ta nhất định sẽ thả ngươi.
Liên Nhất Liên thốt:
– Vậy ngươi trước hết hãy thả ta ra, ta sẽ nói ra, nhất định sẽ nói ra.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i.
Lúc y bắt đầu cưá»i, y đã bắt đầu cởi áo cá»§a nàng ra, mỉm cưá»i thốt:
– Ta luôn luôn không thích ngưá»i khác ra giá trao đổi, nếu quả ngươi không nói nữa, ta trước tiên sẽ lá»™t sạch y phục cá»§a ngươi.
Liên Nhất Liên trái lại, lại không còn khóc nữa.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngươi có nói không ?
Liên Nhất Liên chợt hét lớn:
– Không nói.
ÄÆ°á»ng Ngá»c trái lại, lại cảm thấy vượt ngoài ý liệu, há»i:
– Ngươi không sợ ?
Liên Nhất Liên đáp:
– Ta sợ, sợ muốn chết, nhưng ta tuyệt không nói ra.
ÄÆ°á»ng Ngá»c càng cảm thấy kỳ quái:
– Tại sao ?
Liên Nhất Liên dụng lực cắn môi, đáp:
– Bởi vì ta hiện tại đã biết ngươi là nam nhân, biết ngươi muốn hại Triệu Vô Kỵ, không cần biết ta có nói hay không, ngươi Ä‘á»u không buông tha ta.
Một điểm đó không ngỠnàng đã nghĩ ra.
ÄÆ°á»ng Ngá»c chợt phát giác cô gái này tuy nhát gan, nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh.
Liên Nhất Liên thốt:
– Không cần biết ta có nói hay không, ngươi Ä‘á»u sẽ ... Ä‘á»u sẽ cưỡng gian ta.
Nàng không ngỠlại tự nói ra hai chữ đó.
Bởi vì tâm nàng đã quyết định, đã quyết liá»u, hét lá»›n:
– Ngươi ra tay đi, ta không sợ, ta coi như bị chó điên cắn, nhưng ta có chết cũng không buông tha ngươi !
ÄÆ°á»ng Ngá»c không tưởng được nàng bất chợt lại biến thành bá»™ dạng đó, nếu quả nam nhân khác nhìn thấy bá»™ dạng cá»§a nàng, có lẽ sẽ buông tha cho nàng.
Chỉ tiếc ÄÆ°á»ng Ngá»c không phải là nam nhân khác.
Y đơn giản không thể coi là con ngưá»i.
Liên Nhất Liên chung quy đã ngất xỉu.
Lúc ÄÆ°á»ng Ngá»c thò tay xuống hông nàng, nàng đã ngất xỉu.
oo Lúc Liên Nhất Liên tỉnh dậy, mưa bão đã qua.
Nàng không ngỠcòn chưa chết, không ngỠcòn có thể mở mắt, đó cũng đã là một quái sự.
Có những chuyện so với chết còn đáng sợ hơn, còn ghê gớm hơn, có lẽ nàng có chết cũng còn tốt hơn.
Nhưng những chuyện đó tịnh chưa xảy ra.
Nàng còn là xử nữ, chuyện đó có xảy ra hay không, đương nhiên nàng biết rất rõ.
Con ngưá»i không phải là ngưá»i đó tại sao lại có thể buông tha nàng ?
Nàng thật không nghĩ ra.
Lúc nàng tỉnh dậy, thấy mình Ä‘ang ở trong má»™t cá»— xe ngá»±a, toàn thân má»m nhÅ©n như bông, hoàn toàn không còn má»™t chút khí lá»±c, cả ngồi cÅ©ng không ngồi dậy nổi.
Là ai đã đem nàng lên xe ngựa ? Hiện tại chuẩn bị đưa nàng đi đâu ?
Nàng Ä‘ang muốn tìm ngưá»i há»i, ngoài thùng xe đã có ngưá»i thò đầu vào, mỉm cưá»i:
– Äại tiểu thư tỉnh rồi à ?
Ngưá»i đó không phải là cô nương giả mạo, cÅ©ng không phải là Triệu Vô Kỵ, nàng tuy không nhận ra ngưá»i đó, ngưá»i đó lại biết nàng.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ngươi là ai ?
Ngưá»i đó đáp:
– Là bằng hữu.
Liên Nhất Liên há»i:
– Là bằng hữu của ai ?
Ngưá»i đó đáp:
– Là bằng hữu của đại tiểu thư, cũng là bằng hữu của lão thái gia.
Liên Nhất Liên há»i:
– Lão thái gia nào ?
Ngưá»i đó đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là lão thái gia cá»§a đại tiểu thư !
Liên Nhất Liên đã biến sắc.
Ngưá»i đó không những biết nàng, xem chừng cả lai lịch cá»§a nàng cÅ©ng biết hết.
Thân thế nàng tịnh không bi thảm, lại là má»™t bí mật, nàng không chịu để bất cứ ngưá»i nào biết bí mật đó, càng không chịu để Triệu Vô Kỵ biết.
Nàng lập tức lại há»i:
– Ngươi cũng là bằng hữu của Triệu Vô Kỵ ?
Ngưá»i đó mỉm cưá»i, lắc đầu.
Liên Nhất Liên há»i:
– Ta sao lại có thể đến đây ?
Ngưá»i đó đáp:
– Là một bằng hữu mang đến, y sai tôi đưa đại tiểu thư vỠnhà.
Liên Nhất Liên há»i:
– Bằng hữu đó là ai ?
Ngưá»i đó đáp:
– Y há» ÄÆ°á»ng, là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Nghe cái tên â€œÄÆ°á»ng Ngá»câ€, Liên Nhất Liên lại ngất xỉu.
oo CCoonn Äeê â â TThhưứ ù ù HHaaiii Mưá»i hai tháng tư, trá»i nắng ấm.
Lúc ÄÆ°á»ng Ngá»c thức dậy, vầng thái dương đã chiếu rá»i trên song cá»­a sổ.
Bình thưá»ng đến giá» này, bá»n hỠđã khởi hành lên đưá»ng từ sá»›m, hôm nay cho đến bây giá» lại còn chưa có ai đến kêu y, lẽ nào Vô Kỵ cÅ©ng giống như y, hôm nay cÅ©ng dậy trá»… ?
Kỳ thật y không ngá»§ lâu lắm, y trở vá» rất trá»…, lúc lên giưá»ng đã gần sáng rồi.
Y tối Ä‘a đã ngá»§ được má»™t canh giá», nhưng xem ra tinh thần lại có vẻ đặc biệt tốt.
Lúc má»™t ngưá»i tâm tình khoan khoái, luôn luôn hiển lá»™ dung quang hoán phát, tinh thần phấn chấn.
Tâm tình của y đương nhiên là rất khoan khoái, bởi vì đêm hôm qua y đã làm một chuyện rất đắc ý.
NghÄ© đến lúc Liên Nhất Liên phát hiện y là nam nhân, nghÄ© đến biểu tình trên mặt nàng, cho đến bây giá» y vẫn cảm thấy rất buồn cưá»i.
Y tin rằng Liên Nhất Liên lúc tỉnh dậy nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhất định không nghĩ ra y tại sao có thể buông tha nàng.
Vốn y cũng không muốn tha nàng.
Nhưng lúc y mò tá»›i hông nàng, chợt có má»™t vật từ trên ngưá»i Liên Nhất Liên lòi ra.
Thoáng nhìn thấy vật đó, y lập tức đoán ra thân phận thật của Liên Nhất Liên.
Y không những biết lai lịch của cô gái đó, mà còn biết quan hệ giữa nàng và Triệu Vô Kỵ.
Nhưng y không thể giết nàng, cũng không muốn giết nàng.
Bởi vì đối vá»›i y, cô gái đó sống còn hữu dụng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i chết. Nhưng y cÅ©ng không thể phóng tha cho nàng Ä‘i, bởi vì y tuyệt không thể để nàng và Triệu Vô Kỵ gặp mặt.
Äó vốn là má»™t nan Ä‘á», may là y Ä‘ang ở đây, cho nên nan đỠđó đã được giải quyết rất nhanh chóng.
Äây vốn vẫn còn là địa bàn cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, lại đã gần sát biên giá»›i hoạch định giữa Äại Phong ÄÆ°á»ng và Phích Lịch ÄÆ°á»ng.
Sau khi Phích Lịch ÄÆ°á»ng và ÄÆ°á»ng gia kết minh, chuyện đầu tiên muốn làm là triệt để há»§y diệt Äại Phong ÄÆ°á»ng.
Hiện tại hành động cá»§a bá»n chúng tuy còn chưa bắt đầu, nhưng chá»— nào cÅ©ng Ä‘á»u đã bố trí mai phục.
Äặc biệt là ở đây.
Ở đây là cứ Ä‘iểm cuối cùng cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, lại là trạm thứ nhất lúc bá»n chúng phát động tiến kích.
Bá»n chúng tạm thá»i tuy còn chưa thể lập phân đà chính thức như Äại Phong ÄÆ°á»ng ở đây, đã ngấm ngầm bố trí từ sá»›m, thậm chí trong phân đà cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng cÅ©ng đã có ngưá»i bị bá»n chúng mua chuá»™c.
Äại Phong ÄÆ°á»ng tuyẹt đối không tưởng được gian tế là ai.
Bởi vì ngưá»i đó không những là má»™t lão tướng đáng tin cậy, mà còn là ngưá»i giữ trá»ng trách tối cao cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng ở đây. Bá»n chúng mua chuá»™c được ngưá»i đó, xem chừng đã gieo được má»™t ngá»n cỠđộc giữa tâm tạng cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c mỉm cưá»i, mặc cái quần đỠcá»§a y vào.
Hiện tại Liên Nhất Liên đương nhiên đã được ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia mai phục ngấm ngầm ở đây đưa Ä‘i.
Bá»n chúng hành sá»± luôn luôn nhanh nhẹn đáng tin.
Äêm hôm qua, lúc y đưa nàng Ä‘i, trong tâm cÅ©ng tịnh không phải hoàn toàn không có chút tiếc nuối.
Nàng còn là xử nữ.
Nàng còn trẻ, mỹ lệ, tươi tắn, trắng trong.
Ngực nàng đày đặn săn chắc, da thịt mịn màng như tơ lụa, đôi chân thon dài trắng như tuyết, trong bóng đêm nhìn càng mê hồn.
Nếu quả nói y không động lòng, đó là lừa gạt.
Y tuy không thể giết nàng, nhưng trước tiên cứ làm tới, đối với y có lẽ, trái lại, có chỗ lợi.
Má»™t xá»­ nữ, đối vá»›i nam nhân đầu Ä‘á»i cá»§a nàng ta, luôn luôn có thứ cảm tình đặc biệt kỳ diệu.
Äến lúc gạo đã thành cÆ¡m, nữ nhân thông thưá»ng Ä‘á»u chấp nhận số mệnh.
Chỉ tiếc y đã không thể coi là một nam nhân chân chính.
Từ khi luyện Âm Kính, má»—i má»™t bá»™ phận đặc trưng cá»§a nam nhân trên ngưá»i y đã bắt đầu thoái hóa.
Dục vá»ng cá»§a y dần dần chỉ có thể dùng phương pháp khác phát xuất, những phương pháp vừa tà ác vừa tàn khốc.
Lúc ÄÆ°á»ng Ngá»c ra đến sân bên ngoài, xe ngá»±a đã chuẩn bị sẵn, ngá»±a cÅ©ng đã đóng yên.
Thoáng nhìn yên ngá»±a, nghÄ© đến châm trong yên, tâm tình cá»§a y đương nhiên càng khoái trá, cÆ¡ hồ nhịn không được muốn cưá»i lên.
Lúc Triệu Vô Kỵ biết y là ÄÆ°á»ng Ngá»c, biểu tình trên mặt nhất định càng lý thú hÆ¡n.
Kỳ quái là, Vô Kỵ luôn luôn thức rất sớm, hôm nay không ngỠcòn chưa lộ diện.
Y Ä‘ang muốn há»i tên đánh xe, Triệu Vô Kỵ đã Ä‘i tá»›i, lại không phải từ trong phòng Ä‘i tá»›i, mà là từ bên ngoài bước vào.
Nguyên lai hôm nay chàng cÅ©ng thức sá»›m như bình thưá»ng, chỉ khác là vừa dậy đã Ä‘i ra ngoài. Má»›i sáng sá»›m chàng đã Ä‘i đâu ? Äi làm gì ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c không há»i.
Y chưa bao giá» há»i chuyện riêng cá»§a Triệu Vô Kỵ, y không thể để Triệu Vô Kỵ có chút hoài nghi vá» y.
Y thủy chung luôn tuân thủ một nguyên tắc.
“Tận lá»±c nghe nhiá»u thấy nhiá»u, tận lá»±c nói ít há»i ítâ€.
Ngựa đã đóng yên, Triệu Vô Kỵ cũng sắp leo lên lưng ngựa, hành động lần này rất mau chóng kết thúc.
Không tưởng được Triệu Vô Kỵ sau khi đi vào, chuyện đầu tiên là phân phó mã phu:
– Tháo yên ngựa xuống.
ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘ang hít thở nhè nhẹ, từ từ, hít thở sâu, lúc y khẩn trương là có bá»™ dạng đó.
Y không thể không khẩn trương.
Bởi vì Triệu Vô Kỵ nhìn có vẻ cÅ©ng rất khẩn trương, sắc mặt, thần tình, thái độ Ä‘á»u không giống lúc bình thá»i.
Lẽ nào chàng đã phát hiện bí mật ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c mỉm cưá»i bước qua.
Hô hấp cá»§a y đã khôi phục lại như thưá»ng, nụ cưá»i cá»§a y vẫn thân thiện như trước, nhưng trong tâm y đã chuẩn bị cho khả năng xấu nhất.
Chỉ cần thần sắc của Triệu Vô Kỵ có chút gì không đúng, y lập tức xuất thủ trước.
Y lúc nào cũng có thể phát xuất chiêu cuối cùng đó.
Chiêu đó tuyệt đối trí mệnh.
Sắc mặt cá»§a Vô Kỵ quả thật rất trầm trá»ng, hiển nhiên có tâm sá»±.
Nhưng chàng đối với bằng hữu của chàng tịnh không có chút ý tứ đỠphòng, chỉ bất quá thở dài:
– Äây là má»™t thá»›t ngá»±a tốt.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Quả thật là một thớt ngựa tốt.
Vô Kỵ thốt:
– Äến lúc cả bằng hữu cá»§a ta cÅ©ng Ä‘á»u không thể cứu ta, má»™t thá»›t ngá»±a tốt lại không chừng có thể cứu mạng ta.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Ta tin là vậy.
Vô Kỵ thốt:
– Ngá»±a tốt Ä‘á»u có nhân tính, mình đối vá»›i nó tốt, nó cÅ©ng đối vá»›i mình tốt, cho nên chỉ cần có thể làm cho nó thoải mái má»™t chút, ta sẽ nhượng cho nó thoải mái.
Chàng chợt lại cưá»i cưá»i:
– Nếu quả ta là một thớt ngựa, muốn ta lúc không có chuyện cũng đeo yên, ta cũng nhất định sẽ cảm thấy rất không thoải mái, rất không cao hứng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng cưá»i.
Vô Kỵ lại giải thích:
– Hôm nay bá»n ta không Ä‘i, để cho nó thoải mái má»™t ngày.
Kỳ thật chàng bất tất phải giải thích, ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng nghe thấy được.
Chàng tịnh không hoài nghi bằng hữu của mình, chỉ bất quá là tội nghiệp thớt ngựa tốt đó.
Nhưng hôm nay chàng tại sao lại không đi ?
Vô Kỵ thốt:
– Bá»n ta nhất định phải lưu lại đây thêm má»™t ngày, bởi vì có ngưá»i tối hôm nay muốn đến đây.
Biểu tình của chàng lại có chút khẩn trương:
– Ta nhất định không thể không gặp ngưá»i này.
Ngưá»i đó đương nhiên là ngưá»i rất trá»ng yếu, cuá»™c gặp mặt lần này đương nhiên có chuyện rất trá»ng yếu muốn thương nghị.
Ngưá»i đó là ai ?
Chuyện đó là chuyện gì ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng không há»i.
Vô Kỵ lại đột nhiên há»i y:
– Ngươi có muốn biết ngưá»i ta phải gặp là ai không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ta muốn biết.
Vô Kỵ há»i:
– Vậy tại sao ngươi không há»i ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Bởi vì đó là chuyện riêng của ngươi, không có quan hệ gì đến ta.
Y cưá»i cưá»i, lại nói:
– Hà huống, nếu quả ngươi muốn nói cho ta biết, ta không há»i ngươi cÅ©ng nói.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i, đối vá»›i sá»± thấu hiểu cá»§a bằng hữu, chàng không những thưởng thức mà còn cảm thấy rất thá»a mãn.
Chàng đột nhiên lại há»i:
– Sáng sớm ngươi có uống rượu được không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Bình thưá»ng ta không uống, nhưng nếu quả có bằng hữu muốn uống, ta má»™t ngày mưá»i hai canh giá» Ä‘á»u có thể phụng bồi.
Vô Kỵ nhìn y, thở dài:
– Có thể kết giao với bằng hữu như ngươi, thật là may mắn cho ta.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lại cưá»i, bởi vì y thật không nhịn được cưá»i, cÆ¡ hồ quả thật muốn cưá»i đến bể bụng.
May là y hay cưá»i, hÆ¡n nữa cưá»i luôn luôn ôn nhu thân thiết, cho nên ai cÅ©ng không có cách nào nhìn ra trong tâm y Ä‘ang nghÄ© gì.
oo Có rượu, có ngưá»i, lại không có ngưá»i uống rượu, bá»n há» thậm chí cả má»™t chút ý muốn uống rượu cÅ©ng không có.
Vô Kỵ thốt:
– Ta tịnh không phải thật sự muốn tìm ngươi đến uống rượu.
ÄÆ°á»ng Ngá»c mỉm cưá»i:
– Ta thấy được.
Trong nụ cưá»i cá»§a y tràn đầy vẻ thấu hiểu và hòa nhập:
– Ta cũng thấy ngươi nhất định có chuyện gì muốn nói với ta.
Vô Kỵ cầm chén rượu trong tay, tuy cả má»™t giá»t rượu cÅ©ng không uống, lại má»™t má»±c quên đặt xuống bàn.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Vô luận trong lòng ngươi có gì phiá»n não, Ä‘á»u có thể nói cho ta biết.
Vô Kỵ lại trầm mặc một hồi rất lâu mới từ từ nói:
– Ta nghÄ© ngươi nhất định biết quan hệ giữa ta và Äại Phong ÄÆ°á»ng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c tịnh không phá»§ nhận:
– Hiệp danh của lệnh tôn đại nhân, ta từ bé đã nghe qua.
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi đương nhiên cÅ©ng nghe ngưá»i ta nói qua Äại Phong ÄÆ°á»ng là tổ chức ra sao.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ta biết tổng ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng là Vân Phi Dương Vân lão gia tá»­, còn có ba vị ÄÆ°á»ng chá»§ khác, lệnh tôn đại nhân là má»™t trong số.
Những chuyện đó ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u biết, y tận lá»±c không để Triệu Vô Kỵ phát hiện y đối vá»›i Äại Phong ÄÆ°á»ng còn biết nhiá»u hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngưá»i khác.
Nói không chừng y còn có thể nghe từ miệng Triệu Vô Kỵ nhũng chuyện y vốn không biết.
Vô Kỵ thốt:
– Kỳ thật tổ chức cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng còn rá»™ng lá»›n bao quát, càng phức tạp hÆ¡n xa trong tưởng tượng cá»§a ngưá»i ta, chỉ bằng vào bốn ngưá»i bá»n há» tuyệt đối không có cách chiếu cố được.
Chàng quả nhiên không để ÄÆ°á»ng Ngá»c thất vá»ng, nói tiếp:
– Thí dụ mà nói, Äại Phong ÄÆ°á»ng tuy cÅ©ng có thu nhập, nhưng chi tiêu càng lá»›n, Vân lão gia, Tư Không Hiểu Phong, Thượng Quan Nhẫn, tiên phụ lại Ä‘á»u không phải là ngưá»i rành việc quản lý tiá»n nong, nếu quả không có ngưá»i khác ngấm ngầm chá»§ lý tài vụ, lo việc chi thu, Äại Phong ÄÆ°á»ng căn bản không có cách nào chi trì nổi.
Chuyện đó chính là chuyện ÄÆ°á»ng Ngá»c hứng thú nhất.
Vô luận làm gì Ä‘á»u cần tiá»n, Äại Phong ÄÆ°á»ng đã không chịu giống như bang phái khác, không chịu nhúng tay vào hai chuyện dá»… dàng kiếm tiá»n nhất là sòng bạc và kỹ viện, đương nhiên phải tìm tài nguyên khác.
Kiếm tiá»n tịnh không phải dá»…, quản lý tiá»n bạc lại càng không dá»….
Äám hào kiệt giang hồ coi tiá»n như rÆ¡m rác, đương nhiên không phải là chuyên gia trong nghỠđó.
Bá»n chúng cÅ©ng đã sá»›m phán Ä‘oán, trong bóng tối nhất định có ngưá»i khác chá»§ trì tài vụ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng.
Vô Kỵ thốt:
– Trong giang hồ tuyệt đối không có bất cứ ngưá»i nào biết thân phận há» tên cá»§a y, cả trong Äại Phong ÄÆ°á»ng ngưá»i biết cÅ©ng không nhiá»u, bởi vì lúc y đáp ứng làm những chuyện đó, đã ước định ba việc vá»›i Vân lão gia tá»­.
Bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng Ä‘á»u không thể can thiệp vào sá»± vụ và sổ sách cá»§a y.
Bất cứ má»™t ai cÅ©ng Ä‘á»u không thể vay mượn.
Thân phận của y tuyệt đối bảo mật.
Vô Kỵ thốt:
– Sau khi Vân lão gia tá»­ đáp ứng ba Ä‘iá»u kiện cá»§a y, y má»›i chịu tiếp nhận cá»§ khoai lang nóng phá»ng tay đó.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lẳng lặng lắng nghe, bá»™ dạng bá» ngoài tuyệt đối không để lá»™ chút hứng thú nào.
Vô Kỵ thốt:
– Bởi vì y vốn tịnh không phải là ngưá»i trong võ lâm, nếu quả ngưá»i khác biết quan hệ giữa y và Äại Phong ÄÆ°á»ng, nhất định sẽ có phiá»n hà cho y.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thở dài:
– Có lẽ không chỉ là phiá»n hà, nếu ta là đối đầu cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, ta nhất định sẽ bất chấp tất cả, trước hết sẽ dồn ngưá»i đó vào tá»­ địa !
Câu nói đó thật nói rất đúng nơi đúng lúc.
Ngưá»i có thể nói ra lá»i đó, biểu thị trong tâm thoáng đãng, tuyệt không thể làm chuyện đó.
Vô Kỵ thở dài:
– Nếu quả y có ý gì khác, lại rất có hại đối vá»›i Äại Phong ÄÆ°á»ng, cho nên ...
Biểu tình cá»§a chàng càng khẩn trương hÆ¡n, hạ thấp giá»ng:
– Cho nên ta hôm nay không thể không đặc biệt cẩn thận.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngưá»i muốn đến đây hôm nay là y ?
Vô Kỵ đáp:
– Trước khi trá»i tối, y nhất định sẽ đến.
ÄÆ°á»ng Ngá»c tuy luôn luôn nhẫn nhịn, nhưng hiện tại tá»± y cÅ©ng cảm thấy tim y Ä‘ang đập mạnh.
Nếu quả có thể loại trừ được ngưá»i đó, chẳng khác gì đã chém cụt má»™t chân cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng.
Ngưá»i đó đêm hôm nay sẽ đến.
Äối vá»›i ÄÆ°á»ng Ngá»c mà nói, đó là má»™t dụ hoặc rất lá»›n.
Nhưng y luôn luôn tự cảnh cáo mình, bỠmặt tuyệt không thể để lộ một chút biểu tình gì.
Vô Kỵ thốt:
– Y tuy không phải là ngưá»i trong võ lâm, lại là má»™t danh nhân, tiêu hiệu tiá»n trang suốt vùng Quan Trung tối thiểu có má»™t ná»­a Ä‘á»u có lai vãng qua lại vá»›i y, cho nên ngưá»i ta Ä‘á»u coi y như Thần Tài.
Thần Tài.
Hai chữ đó vừa lá»t vào tai ÄÆ°á»ng Ngá»c, chừng như đã dùng Ä‘ao khắc khảm trong tâm y.
Chỉ cần có manh mối đó, tìm ra ngưá»i đó cÅ©ng không khó gì.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lập tức làm ra vẻ nghiêm túc:
– Äây là bí mật cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng các ngươi, ngươi không nên nói cho ta biết.
Vô Kỵ thốt:
– Ta nhất định phải nói cho ngươi biết.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ngươi là bằng hữu của ta, ta tin ngươi, hơn nữa ...
Chàng ngưng thị nhìn ÄÆ°á»ng Ngá»c, từ từ nói tiếp:
– Có chuyện ta không nhỠngươi không được.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lập tức nói:
– Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định làm cho ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Chuyện này ngươi nhất định có thể làm được, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm được.
ÄÆ°á»ng Ngá»c không nói gì. Y ẩn ước đã cảm thấy lại có má»™t con dê Ä‘ang tá»± động chui vào miệng cá»p.
oo Chén rượu còn nằm trong tay, còn chưa đặt xuống.
Vô Kỵ chung quy đã uống một hớp, vừa thơm, vừa cay, thấm qua đầu lưỡi chàng, từ từ chui vào yết hầu.
Chàng cuối cùng đã cảm thấy phấn chấn, cuối cùng đã nói ra phiá»n não cá»§a chàng, Äại Phong ÄÆ°á»ng ở đây cÅ©ng có phân đà.
Bởi vì đây là trạm cuối cùng cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, cÅ©ng là tiá»n đồn đối địch, cho nên phân đà ở đây không những tổ chức to lá»›n, thuá»™c hạ cÅ©ng là những tay má»™t núi không thể dung hai hổ.
Nhưng hai vị Äà chá»§ lại tương xá»­ rất tốt, bởi vì bá»n há» chỉ biết vì Äại Phong ÄÆ°á»ng mà hành sá»±, tịnh không có lòng riêng tranh quyá»n Ä‘oạt lợi.
Trong hồ sÆ¡ cÆ¡ mật nhất cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, lai lịch cá»§a bá»n há» là:
Danh tánh:
Phàn Vân Sơn.
Ngoại hiệu:
Ngá»c Diện Kim Äao Khách, Bán SÆ¡n Äạo Nhân.
Tuổi tác:
năm mươi sáu Vũ khí:
Tá»­ Kim Äao, ba mươi sáu mÅ©i Tá»­ Kim Tiêu.
Sư thừa:
NgÅ© Hổ Äoạn Môn Äao.
Vợ:
Bành Thục Trinh Con:
không có con.
Thị hiếu:
thá»i thiếu niên hÆ¡i ham mê hát xướng nữ sắc, trung niên há»c đạo.
Lá»i bình luận cá»§a Tư Không Hiểu Phong vá» lão:
thông minh cẩn thận, phụ trách hành luật mới có đại dụng.
Ngưá»i kia là:
Danh tánh:
Äinh Khí.
Ngoại hiệu:
Äá»™c Tí Thần Ưng.
Tuổi tác:
Hai mươi chín.
Vũ khí:
kiếm (đoạn kiếm) Sư thừa:
không có.
Vợ:
không có.
Con:
không có.
Thị hiếu:
thích cỠbạc, thích rượu.
Tư Không Hiểu Phong có tài nhìn nhận đặc tính và khả năng cá»§a ngưá»i ta, sau lai lịch cá»§a má»—i má»™t ngưá»i trong hồ sÆ¡ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng Ä‘á»u có lá»i bình cá»§a ông ta.
Chỉ có Äinh Khí là ngoại lệ.
Không ai biết là vì Tư Không Hiểu Phong không chịu bình luận vá» ngưá»i này, hay là vì ngưá»i này căn bản vô phương bình luận.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Ta biết ngưá»i đó.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi cũng biết ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Mấy năm gần đây, Äá»™c Tí Thần Ưng trong giang hồ danh tiếng nổi như cồn, hÆ¡n nữa đã làm những chuyện làm cho ngưá»i ta khó ngá».
Y cưá»i cưá»i:
– Không tưởng được gã đã đầu nhập Äại Phong ÄÆ°á»ng.
Nụ cưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c luôn luôn ôn nhu thân thiện, nhưng lần này phảng phất có chút trào phúng.
Bởi vì danh tiếng cá»§a Äinh Khí tuy không nhá», chỉ tiếc danh tiếng cá»§a gã tịnh không phải là thứ đáng để ngưá»i ta hâm má»™ tôn kính.
Phụ thân cá»§a gã là tục gia đệ tá»­ môn hạ Võ Äang, Äinh gia là Giang Nam thế gia, có danh vá»ng, có tài sản.
Nhưng lúc gã mưá»i lăm tuổi đã bị phụ thân gã Ä‘uổi khá»i cá»­a.
Trong Võ Äang tứ đại kiếm khách, ngưá»i thành danh nhất là Kim Kê Äạo Nhân, là đồng bào sư huynh cá»§a phụ thân gã, đã nể mặt phụ thân gã mà thu gã làm đệ tá»­.
Không tưởng được gã ở Huyá»n Chân Quán mà ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nhận là Võ Äang thánh địa không ngá» vẫn y dạng ta thích là làm, say sưa quậy phá.
Có một lần gã không ngỠuống quá say, còn bức bách một hảo bằng hữu của sư phụ gã xuống núi quyết đấu.
Tay phải gã bị chặt cụt trong trận quyết đấu đó, gã cÅ©ng bị trục xuất khá»i Võ Äang, cả kiếm cá»§a gã cÅ©ng bị bẻ Ä‘oạn.
Kể từ đó, gã đã biến mất.
Không tưởng được bảy tám năm sau gã lại xuất hiện, đem theo một thanh kiếm gãy.
Äá»™c tí, Ä‘oạn kiếm, đã luyện thành má»™t thứ kiếm pháp vừa độc lạt, vừa quá»· bí, má»™t mình lên Võ Äang, đánh bại sư phụ trước đây cá»§a gã, Kim Kê Äạo Nhân.
Cho nên gã tự xưng là Thần Ưng.
Gã vẫn ta thích là làm, độc lai độc vãng, mấy năm gần đây đã làm nhiá»u chuyện làm cho ngưá»i ta không ngỠđược.
Chỉ tiếc những chuyện gã là cÅ©ng giống như con ngưá»i cá»§a gã vậy, cÅ©ng không thể khiến cho ngưá»i ta bá»™i phục tôn kính.
May là gã không thèm để ý tới điểm đó.
Vô Kỵ hiểu rõ ý tứ cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, cÅ©ng nhìn ra vẻ chê cưá»i trong nụ cưá»i cá»§a y.
Nhưng lối nhìn của Vô Kỵ lại không giống:
– Không cần biết gã trước đây là ngưá»i ra sao, từ khi gia nhập Äại Phong ÄÆ°á»ng, gã quả thật đã toàn tâm toàn lá»±c vì Äại Phong ÄÆ°á»ng hành sá»±.
ÄÆ°á»ng Ngá»c mỉm cưá»i:
– Có lẽ gã đã biến đổi, đã phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.
Vô Kỵ thốt:
– Äúng vậy.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngá»c Diện Kim Äao Khách tại sao lại còn gá»i là Bán SÆ¡n Äạo Nhân ? Hai ngoại hiệu đó đáng lẽ là hai ngưá»i hoàn toàn khác biệt.
Vô Kỵ đáp:
– Sau khi vợ Phàn Vân SÆ¡n qua Ä‘á»i lúc lão trung niên, đã bắt đầu há»c đạo, cho nên Ngá»c Diện Kim Äao Khách đã biến thành Bán SÆ¡n Äạo Nhân.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i:
– Không tưởng được trong số những Äà chá»§ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng không ngá» có ngưá»i há»c đạo.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i.
Nhưng nụ cưá»i cá»§a chàng rất mau chóng tan biến:
– Ká»· luật cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng tuy nghiêm, lại chưa bao giá» há»i chuyện riêng cá»§a ngưá»i ta, Äinh Khí có say rượu, Phàn Vân SÆ¡n có há»c đạo, đối vá»›i chức vụ cá»§a bá»n há» tịnh không ảnh hưởng gì tá»›i, bá»n há» luôn luôn là hai trong số những Äà chá»§ trung thành nhất, năng cán nhất.
Thanh âm của chàng trầm lắng, từ từ nói tiếp:
– Nhưng hiện tại ta lại phát hiện trong hai ngưá»i đó, có má»™t ngưá»i là gian tế.
ÄÆ°á»ng Ngá»c chừng như giật mình:
– Cái gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Là gian tế.
Chàng có vẻ vừa bi thương, vừa phẫn nộ:
– Trong hai ngưá»i đó, có má»™t ngưá»i bị đối đầu cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng mua chuá»™c.
ÄÆ°á»ng Ngá»c chừng như còn chưa tin, cho nên nhịn không được phải há»i:
– Làm sao ngươi biết được ?
Vô Kỵ gật đầu:
– Bởi vì ngưá»i cá»§a bá»n ta phái sang bên đối phương do thám Ä‘á»u bị bán đứng.
Chàng lại giải thích:
– Bá»n há» vốn Ä‘á»u có yểm há»™ rất tốt, có ngưá»i thậm chí đã tiá»m phục bên đó rất lâu, má»™t má»±c không bị phát hiện, nhưng gần đây ...
Thanh âm của chàng bỗng cứng đơ, qua một hồi rất lâu mới nói tiếp được:
– Gần đây bá»n hỠđột nhiên Ä‘á»u hoàn toàn bị giết, không còn má»™t ai có thể sống sót trốn thoát.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng thở dài.
Kỳ thật những chuyện đó y không những biết hết, mà còn biết rõ hơn ai hết.
Những cuá»™c thanh trừng tàn sát đó, y không những Ä‘á»u có tham gia, mà số ngưá»i bị y giết tuyệt không thua má»™t ai.
Vô Kỵ lại nói tiếp:
– Chuyện có liên quan đến bá»n há», má»™t má»±c Ä‘á»u do Phàn Vân SÆ¡n và Äinh Khí phụ trách liên lạc, hành động và bí mật cá»§a bá»n há» cÅ©ng chỉ có hai ngưá»i đó biết, cho nên ...
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói tiếp lá»i:
– Cho nên cÅ©ng chỉ có hai ngưá»i đó má»›i có thể bán đứng bá»n há».
Vô Kỵ đáp:
– Không sai.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Trong hai ngưá»i đó, ai là gian tế ? Phàn Vân SÆ¡n hay Äinh Khí ?
Câu há»i đó không ngá» lại phát ra từ miệng ÄÆ°á»ng Ngá»c, cả ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng cảm thấy rất buồn cưá»i.
Ngưá»i mua chuá»™c gian tế là y, phụ trách liên lạc vá»›i gian tế cÅ©ng là y.
Nếu quả Triệu Vô Kỵ biết chuyện đó, trên mặt có biểu tình gì, trong tâm có cảm giác gì ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c không ngá» còn có thể nhịn cưá»i được, bản lãnh thật không nhá».
Vô Kỵ nhìn y đăm đăm, chợt thốt:
– Trong hai ngưá»i đó, thật ra ngưá»i nào là gian tế, chỉ có ngươi má»›i có thể nói cho ta biết.
Nếu quả ngưá»i khác nghe câu nói đó, nhất định sẽ giật mình.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lại không có tá»›i má»™t chút phản ứng, y biết câu nói đó nhất định còn có tiếp nối.
Vô Kỵ quả nhiên nói tiếp:
– Bởi vì chỉ có ngươi mới có thể giúp ta tìm ra gian tế.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ há»i:
– Hai ngưá»i đó ngươi có biết không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không biết.
Vô Kỵ há»i:
– Nếu quả ta nói ngươi là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, bá»n há» có tin không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c vẫn không tái mặt:
– Bá»n há» xem chừng không có lý do không tin.
Vô Kỵ há»i:
– ÄÆ°á»ng gia đã có thể mua chuá»™c Äà chá»§ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, Äại Phong ÄÆ°á»ng có thể mua chuá»™c ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Hình như được.
Câu trả lá»i cá»§a y rất cẩn thận, thêm vào hai chữ “hình nhưâ€, bởi vì y còn chưa hiểu thấu ý tứ cá»§a Triệu Vô Kỵ.
Vô Kỵ thốt:
– Cho nên hiện tại Phàn Vân SÆ¡n và Äinh Khí Ä‘á»u nghÄ© ta đã mua chuá»™c được má»™t ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ta đã đến đây là vì muốn gặp mặt ngưá»i đó, bá»n ta đã hẹn gặp mặt hôm nay.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói – Nếu quả ngươi nói như vậy, bá»n há» xem chừng cÅ©ng không có lý do không tin.
Vô Kỵ thốt:
– Ta còn cưá»ng Ä‘iệu thêm nữa, ngưá»i đó là ngưá»i trá»ng yếu phi thưá»ng, có vật trá»ng yếu phi thưá»ng muốn giao cho ta, cho nên bá»n ta nhất định phải toàn lá»±c bảo vệ y, tuyệt không thể để y lá»t vào tay ngưá»i khác.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Bá»n há» có biết ngưá»i đó là ai không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không biết.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Äã không biết, làm sao Ä‘i bảo vệ được y ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta cÅ©ng chưa từng gặp ngưá»i đó, cho nên bá»n ta đã ước định phương pháp nhận dạng từ trước.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Phương pháp gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Y sẽ đến tiệm thuốc Äồng Nhân ÄÆ°á»ng trên đưá»ng cái, mua bốn tiá»n “trần bìâ€, bốn tiá»n “đương quyâ€, sau đó lại đến má»™t tiệm ăn đối diện, mua bốn lạng gà nướng, bốn lạng thịt bò, y bắt chưởng quầy cân thật đúng, không hÆ¡n má»™t phân, không kém má»™t phân.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Ngưá»i như vậy quả thật không nhiá»u, rất dá»… dàng nhận ra được.
Vô Kỵ thốt:
– Sau đó y dùng tay trái cầm “trần bì†và gà nướng, tay phải cầm “đương quy†và thịt bò, quẹo trái vá» phía đông, Ä‘i đến má»™t khóm cây dâu tằm, Ä‘em “trần bì†và gà nướng treo trên cành cây, “đương quy†và thịt bò để dưới đất, lúc đó bá»n ta có thể Ä‘i ra gặp y.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i:
– Dùng phương pháp đó để gặp mặt, quả thật rất thú vị.
Vô Kỵ thốt:
– Không những thú vị, mà còn an toàn.
Chàng lại giải thích:
– Ngoại trừ ngưá»i có ước hẹn vá»›i ta ra, ai khác cÅ©ng không thể làm chuyện như vậy.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i:
– Nếu quả còn có ngưá»i làm như vậy, ngưá»i đó nhất định là có bệnh, hÆ¡n nữa bệnh còn rất trầm trá»ng.
Vô Kỵ thốt:
– Cho nên ta tin Phàn Vân SÆ¡n và Äinh Khí tuyệt không lầm được.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Y đã có hẹn ước vá»›i ngươi, ngươi đáng lẽ đến đó đợi, tại sao lại kêu bá»n chúng Ä‘i ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì y nói hôm nay trước khi mặt trá»i lặn y sẽ đến, lại không biết là lúc nào.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Hành tung cá»§a ngươi rất bí mật, đương nhiên không thể ngồi bên đưá»ng cả ngày khoanh tay chỠđợi, cho nên chỉ còn nước kêu bá»n chúng Ä‘i.
Vô Kỵ đáp:
– Không sai.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Vật y mang đến cho ngươi là gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Là tên má»™t ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Là tên của gian tế ?
Vô Kỵ đáp:
– Không sai.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Cho đến bây giá», ngươi còn chưa biết cái tên đó là Phàn Vân SÆ¡n hay là Äinh Khí.
Vô Kỵ đáp:
– Nhưng trong tâm của gian tế đó nhất định biết.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Gã đương nhiên không thể để ngưá»i đó Ä‘em cái tên đó giao cho ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Tuyệt không thể.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Cho nên gã chỉ còn nước vừa gặp ngưá»i đó, nhất định sẽ nghÄ© cách giết ngưá»i diệt khẩu.
Vô Kỵ thốt:
– Gã bất chấp tất cả, nhất định phải giết ngưá»i đó diệt khẩu.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Kỳ thật ÄÆ°á»ng gia tịnh không có ngưá»i như vậy đến đó.
Vô Kỵ thốt:
– Không sai.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Cho nên ngưá»i đó là ta.
Vô Kỵ thốt:
– Ta chỉ còn nước đến tìm ngươi phụ ta lần này, bởi vì bá»n há» Ä‘á»u không nhận ra ngươi, hÆ¡n nữa chỉ biết đồng bạn cá»§a ta là má»™t cô nương mặc quần Ä‘á».
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Cho nên ta chỉ còn nước đổi y phục, vận nam trang, lén Ä‘i ra ngoài, ra đưá»ng cái mua chút “trần bìâ€, chút “đương quyâ€, gà nướng, thịt bò, giúp ngươi câu gian tế kia ra.
Y thở dài, cưá»i khổ:
– Cách đó không tệ, đơn giản cá»±c kỳ hay, chá»— duy nhất không hay là, nếu quả con cá đó nuốt trá»ng con mồi là ta thì sao ?
Vô Kỵ thốt:
– Ta cÅ©ng biết làm như vậy ít nhiá»u gì cÅ©ng có chút mạo hiểm, nhưng ta không nghÄ© ra cách nào khác, ta nhất định phải Ä‘iá»u tra ra gian tế đó trước khi Thần Tài đến.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Cho nên ngươi chỉ còn nước tìm ta.
Vô Kỵ thốt:
– Ta chỉ còn nước tìm ngươi.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lại thở dài:
– Ngươi thật đã tìm đúng ngưá»i.
Bá» ngoài y thở dài, kỳ thật lại đã muốn cưá»i bể bụng, y không tưởng được con dê béo Triệu Vô Kỵ cÅ©ng tá»± động chui vào miệng cá»p, mà còn dẫn theo má»™t con dê khác.
Kế hoạch cá»§a Triệu Vô Kỵ vốn quả thật rất xảo diệu, ngoại trừ dùng cách đó ra, quả thật rất khó tìm ra gian tế đó, chỉ tiếc chàng đã tìm không đúng ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đương nhiên không thể câu ra gian tế thật, gian tế đó đương nhiên cÅ©ng tuyệt không thể muốn giết ÄÆ°á»ng Ngá»c diệt khẩu.
Bá»n chúng phải thừa cÆ¡ há»™i này giết ngưá»i không phải gian tế diệt khẩu.
Bá»n chúng phải đổ hết tá»™i danh lên ngưá»i ngưá»i đó, gian tế thật sẽ có thể an tâm hết lo lắng, tiếp tục bán đứng bằng hữu cá»§a mình, bởi vi sau này tuyệt sẽ không có ai hoài nghi gã. Bá»n chúng còn có thể lợi dụng cÆ¡ há»™i này giăng lưới bắt gá»n Triệu Vô Kỵ và vị Thần Tài kia.
Äó thật là nhất cá»­ lưỡng tiện, hay không chá»— nào chê, cả ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng không tưởng được mình lại may mắn như vậy.
Cho nên ngưá»i không phải là gian tế cÅ©ng đã biến thành má»™t con dê, bị Triệu Vô Kỵ tống vào miệng cá»p cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c.
oo CCoonn Äeê â â TThhưứ ù ù BBaa Mưá»i hai tháng tư, sáng sá»›m.
Bình thưá»ng vào giá» này, Phàn Vân SÆ¡n đã làm xong công việc cá»§a lão, ra khá»i Ä‘an thất Ä‘i ăn Ä‘iểm tâm.
Hôm nay lão lại trá»… hÆ¡n ngày thưá»ng má»™t chút, bởi vì hôm nay vừa sáng sá»›m đã có má»™t vị khách mà lão không ngỠđược đến, đàm luận vá»›i lão rất lâu, đã nói những lá»i làm cho lão cảm thấy phiá»n lòng.
Trong phân đà này không ngỠlại có gian tế, không ngỠcả con trai của Triệu Giản cũng biết.
Lão chá»§ trì phân đà này đã nhiá»u năm, hiện tại không ngá» có má»™t tên trẻ đến nói cho lão biết chuyện đó, hÆ¡n nữa còn dạy lão phải làm sao. Äiá»u đó khiến cho lão rất bất mãn.
Lão đối vá»›i ngưá»i trẻ tuổi luôn luôn không có hảo cảm, lão luôn luôn nghÄ© ngưá»i trẻ tuổi không chịu khó làm việc, không đáng tin.
Äó có lẽ chỉ vì lão đã không còn trẻ nữa, tuy Ä‘iểm đó lão tuyệt không chịu thừa nhận.
Lão đối vá»›i Triệu Vô Kỵ đương nhiên vẫn rất khách khí, đến khi tiá»…n ra khá»i cá»­a má»›i Ä‘i vào Ä‘an thất.
Äan thất là chá»— lão luyện Ä‘an, cÅ©ng là má»™t phần đất nhá» hoàn toàn thuá»™c vá» lão, không có sá»± cho phép cá»§a lão, bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng không được vào.
Luyện đan không phải là luyện kim.
Tuy có những ngưá»i nghÄ© luyện Ä‘an cÅ©ng hoang đưá»ng giống như luyện kim, lão tịnh không thèm để ý tá»›i.
Luyện Ä‘an là “thiêu hốngâ€, cÅ©ng là “phục thạchâ€, là chuyện vừa cao nhã vừa thần kỳ, cao nhã phi thưá»ng, thần kỳ phi thưá»ng, đám ngưá»i trần mắt tục đương nhiên không thể hiểu được.
Chỉ có những cao sÄ© như Hàn DÅ©, quý tá»™c như Lưu An, má»›i hiểu thấu được há»c vấn và ảo diệu bên trong.
Thưá»ng thưá»ng giá» này lão Ä‘á»u Ä‘ang ngồi ở “Bán SÆ¡n Hiên†cá»§a lão ăn Ä‘iểm tâm, thưá»ng thưá»ng có Hồng Vi và Tá»­ Lan theo hầu lão.
Hồng Vi và Tá»­ Lan tuy còn trẻ, lại rất có quy cá»§. Không ngá» hôm nay từ xa lão đã nghe tiếng cưá»i cá»§a bá»n chúng, không ngá» có có thanh âm cá»§a nam nhân.
Là ai có cái gan lá»›n như vậy, dám lạc vào tư thất cá»§a Phàn đại gia, chá»c a đầu cá»§a lão cưá»i ?
Lão không cần nhìn đã biết nhất định là Äinh Khí.
Bởi vì ai cÅ©ng biết Äinh Khí là hảo bằng hữu cá»§a lão. Chỉ có Äinh Khí má»›i có thể xuyên đưá»ng nhập há»™ trong nhà lão, tá»± do xuất nhập, thậm chí còn có thể ăn Ä‘iểm tâm cá»§a lão.
Lúc lão tiến vào, Äinh Khí đã ăn quá ná»­a nồi canh yến mà nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho lão, Ä‘ang ngồi nói chuyện tiếu lâm vá»›i hai a đầu vừa trẻ vừa đẹp cá»§a lão.
Nếu quả ngưá»i khác dám làm như vậy, Phàn Vân SÆ¡n không chừng đã đánh gãy cẳng ngưá»i đó.
Äinh Khí lại là ngoại lệ.
Bá»n há» không những là hảo bằng hữu, cÅ©ng là ngưá»i cá»™ng sá»± tốt.
Thoáng thấy lão tiến vào, Äinh Khí cưá»i lá»›n:
– Không tưởng được ông không ngỠcũng ăn mấy món ăn của nhân gian, hơn nữa không ngỠcòn ăn mấy món ngon như vậy.
Phàn Vân SÆ¡n cÅ©ng cưá»i:
– Ngưá»i há»c đạo cÅ©ng là ngưá»i, cÅ©ng phải ăn cÆ¡m.
Äinh Khí cưá»i:
– Tôi trước đây còn nghĩ ông chỉ cần ăn một chút đá là được rồi.
Phàn Vân SÆ¡n không nói tiếp nữa, tuy là hảo bằng hữu, cÅ©ng không thể Ä‘em chuyện “luyện Ä‘an†cá»§a lão làm trò cưá»i.
Chuyện đó tuyệt đối là chuyện thần thánh bất khả xâm phạm.
May là Äinh Khí đã đổi chá»§ Ä‘á», chợt há»i:
– Triệu công tử có phải cũng đã đến đây ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Hắn có ghé qua.
Äinh Khí há»i:
– Ông cũng đã biết chuyện đó ?
Phàn Vân Sơn gật đầu.
Lão đương nhiên cÅ©ng nên biết, ít nhiá»u gì lão cÅ©ng là má»™t Äà chá»§ ở đây.
Äinh Khí cưá»i:
– Tôi đến đây không phải là vì muốn ăn canh yến của ông.
Phàn Vân SÆ¡n há»i:
– Ngươi bây giá» muốn Ä‘i đợi ngưá»i đó ?
Äinh Khí há»i:
– Ông không đi sao ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Ta còn phải chỠchút đã, lẽ nào ta ăn chút cũng không được.
Äinh Khí cưá»i:
– ÄÆ°á»£c, ông ăn Ä‘i, tôi Ä‘i trước.
Phàn Vân SÆ¡n cÅ©ng cảm thấy rất buồn cưá»i, hiện tại Äồng Nhân ÄÆ°á»ng và quán ăn đối diện căn bản còn chưa mở cá»­a, ngưá»i đó cho dù có đến, cÅ©ng không có chá»— để mua “trần bìâ€, “đương quyâ€, gà nướng, thịt bò.
Ngưá»i trẻ tuổi hành sá»± luôn luôn khó tránh khá»i bá»™p chá»™p, mắt cá»§a ngưá»i trẻ tuổi cÅ©ng quá không thành thật.
Lão chợt phát hiện nên mua thay hết y phục mà Hồng Vi và Tá»­ Lan thưá»ng mặc.
Y phục may năm ngoái, bá»n chúng hiện tại đã mặc quá bó sát, cả những chá»— không nên lá»™ ra cÅ©ng Ä‘á»u bị bó sát căng cứng lá»™ ra.
Äó đương nhiên không phải là vì y phục bị co rúc lại, mà vì bá»n chúng gần đây đã đầy đặn ra, lúc nam nhân nhìn bá»n chúng cÅ©ng Ä‘á»u nhịn không được liếc nhìn thêm vài lần.
Äinh Khí là nam nhân.
Mắt của gã quả thật không thể coi là rất thành thật.
Gã ra tới cửa, chợt lại quay đầu lại:
– Tôi phát hiện ngưá»i há»c đạo không những ăn cÆ¡m mà còn có chá»— tốt khác.
Phàn Vân SÆ¡n há»i:
– Chỗ tốt nào ?
Äinh Khí đáp:
– Ngưá»i há»c đạo tùy tiện làm gì Ä‘á»u không thể có ai nói được, nếu quả tôi cÅ©ng như ông, có mấy cô nương trẻ đẹp theo hầu, ngưá»i ta sẽ nói tôi là má»™t con sói hiếu sắc.
Gã cưá»i lá»›n Ä‘i ra.
Phàn Vân SÆ¡n vốn cÅ©ng Ä‘ang cưá»i, nhưng vừa nhìn thấy Äinh Khí Ä‘i ra ngoài, nụ cưá»i cá»§a lão đã biến mất không còn thấy đâu, lão không chịu được sá»± cuồng vá»ng và vô lá»… cá»§a tên trẻ đó.
Tuy địa vị cá»§a bá»n há» như nhau, tư cách cá»§a lão dù gì cÅ©ng thuá»™c nhóm lão thành, Äinh Khí ít ra cÅ©ng nên tôn kính má»™t chút.
Bất hạnh là con ngưá»i cá»§a Äinh Khí tá»±a hồ chưa bao giá» hiểu ý tứ cá»§a hai chữ “lá»… mạoâ€.
Hiện tại lão chung quy đã bắt đầu ăn điểm tâm.
Hồng Vi và Tá»­ Lan má»™t má»±c đứng hầu bên cạnh lão, nhìn lão, đỠmặt len lén cưá»i.
Lão đương nhiên hiểu ý bá»n chúng.
Má»™t cô gái phát triển đầy đặn, thân thể nở nang, sau khi biết được tư vị cá»§a “thứ chuyện đóâ€, luôn luôn đặc biệt có hứng thú. Hà huống lão từ khi “phục thạchâ€, không những nhu cầu đặc biệt cưá»ng liệt, mà còn biến thành đặc biệt dÅ©ng mãnh, thậm chí còn dÅ©ng mãnh hÆ¡n so vá»›i thá»i tân hôn cá»§a lão, tuyệt đối có thể thá»a mãn nhu cầu cá»§a bất cứ nữ nhân nào.
Má»—i ngày sau khi ăn Ä‘iểm tâm, lão thưá»ng dẫn hai cô gái trẻ đó vào Ä‘an thất cá»§a lão, truyá»n thụ cho bá»n chúng má»™t chút khoái lạc thần tiên.
Hiện tại bá»n chúng xem chừng có vẻ gấp gáp không đợi được nữa.
Phàn Vân Sơn từ từ đặt đũa xuống, đứng dậu, đi vỠphía đan thất của lão.
oo Sau khi từ trong Ä‘an thất Ä‘i ra, lão tuy có vẻ mệt má»i, tâm tình lại rất tốt, thậm chí cả sá»± vô lá»… cá»§a Äinh Khí cÅ©ng đã quên không còn tức giận nữa.
Sau khi hưởng thụ qua má»™t phen “lạc thú thần tiênâ€, vô luận là ai cÅ©ng Ä‘á»u có thể biến thành khoan khoái thư thả như vậy, khoan dung đại độ.
Hiện tại lão chỉ cần một bình trà, tốt nhất đương nhiên là một bình Ô Long từ Vũ Di Sơn ở Phước Kiến.
Lão lập tức nghÄ© đến “VÅ© Di Xuânâ€.
“Vũ Di Xuân†là trà quán.
Má»™t trà quán do ngưá»i Phước Kiến mở, ngưá»i Phước Kiến Ä‘á»u rất rành kén uống trà, Ä‘á»u thích uống trà Ô Long.
Trà Ô Long cá»§a trà quán đó nghe nói thật sá»± lấy từ đỉnh núi VÅ© Di, phái ngưá»i cưỡi khoái mã Ä‘em vá».
Trà quán đó nằm kế Thái Chi.
Thái Chi là tiệm bánh uống trà nổi tiếng, nằm kế tiệm thuốc Äồng Nhân ÄÆ°á»ng, tiệm ăn cá»§a lão Vương mập nằm đối diện.
Cho nên Phàn Vân Sơn hôm nay nếu quả không đến Vũ Di Xuân uống trà mới thật là quái sự.
Quái sá»± trên thế gian tuyệt không có nhiá»u lắm, cho nên lão đã đến, ngưá»i trong trà quán biết Phàn đại gia đương nhiên không ít, ngưá»i biết lão là Äà chá»§ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng lại không có ai.
Nếu quả lão thưá»ng ra ngoài khoe khoang uy danh cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, hiện tại dã thành ngưá»i chết.
Äinh Khí nhất định cÅ©ng đã đến, nhất định Ä‘ang ở quanh đây, lão không nhìn thấy Äinh Khí, lại nhìn thấy Tiểu Bối Tá»­.
Tiểu Bối Tá»­ không phải là chó, mà là ngưá»i.
Tuy má»i ngưá»i Ä‘á»u kêu la sai bảo hắn như chó, hắn vẫn là ngưá»i. Trong số mưá»i má»™t Ä‘iếm tiểu nhị ở Cao Thăng khách sạn, hắn là ngưá»i làm được chuyện nhất, tiá»n lương lại ít nhất.
Hiện tại cũng không biết là vị khách nhân nào đã sai hắn qua tiệm ăn của lão Vương mập mua đồ ăn.
Phàn Vân SÆ¡n biết Triệu công tá»­ Ä‘ang trú trong Cao Thăng khách sạn, còn dẫn theo má»™t cô nương mặc quần Ä‘á».
Xem ra Triệu công tử nguyên lai cũng là nhân vật phong lưu.
Tiểu Bối Tá»­ đã bưng đồ ăn trở vá».
Một tên bán quýt đang khiêng rỗ bước qua cửa tiệm ăn của lão Vương mập.
Lão Vương mập đi ra mua vài cân quýt cho con gái của lão ăn.
Con gái của lão tịnh không mập, bởi vì ả chỉ thích ăn rau trái, không thích ăn thịt.
Lão Vương mập là khách quen của tên bán quýt.
Tên bán quýt có vẻ quá mệt, vừa mệt vừa khát, đã vào quán trà, kêu tên chạy bàn trong quán trà rót cho chén trà.
Trà đương nhiên không thể cho không.
Gã dùng hai trái quý đổi lấy một bình trà.
Tên chạy bàn lấy quý, bóc vỠcho con của chưởng quầy, lại khiêng bình châm nước cho khách nhân.
Phàn đại gia là khách quen, cũng là khách sộp, gã đương nhiên phải đặc biệt lưu ý.
Lần này gã đến châm nước còn đặc biệt đem một cái khăn lau mặt hấp nóng cho Phàn đại gia.
Phàn Vân SÆ¡n rất thá»a mãn.
Lão thích ngưá»i ta cung phụng, cho nên tiá»n quà lão thưởng luôn luôn đặc biệt sá»™p.
Tên chạy bàn cảm tạ rối rít rồi mới đi, lão cầm cái khăn lên, bên trong có một vật rớt ra, rơi vào lòng bàn tay của lão, hình như là một tỠgiấy cuộn lại.
Uống trà hÆ¡i nhiá»u đương nhiên khó tránh khá»i phải Ä‘i tiểu. Cho nên sau khi uống vài chén trà, lão đã đứng dậy, ra phía sau.
Những chuyện đó Ä‘á»u là chuyện rất bình thưá»ng.
Những chuyện đó vô luận có bị ai nhìn thấy cũng tuyệt không có chút gì khả nghi.
Cho dù là má»™t bà già có bệnh nghi ngá» ghê gá»›m nhất, cÅ©ng tuyệt không thể tưởng được trong diá»…n tiến cá»§a chuyện đó có má»™t tin tức rất quan trá»ng từ má»™t cô nương mặc quần đỠtrong Cao Thăng khách sạn truyá»n đến tay Phàn Vân SÆ¡n.
oo ÄÆ°á»ng Ngá»c hiện tại đã không còn mặc quần Ä‘á».
Hiện tại y đã mặc má»™t bá»™ quần áo cá»§a Triệu Vô Kỵ, giày xanh, quần trắng, áo lam, chất liệu tuy rất tốt, lại tuyệt không làm cho ngưá»i ta để ý lắm.
Triệu gia tịnh không phải là gia đình má»›i nổi, Vô Kỵ luôn luôn rất biết cách ăn mặc. Äiểm đó ÄÆ°á»ng Ngá»c không thể không thừa nhận.
ÄÆ°á»ng Ngá»c chưa bao giá» thấy thích má»™t ngưá»i đã sắp chết trong tay y, nhưng y lại hÆ¡i thích Triệu Vô Kỵ. Y cảm thấy Triệu Vô Kỵ là ngưá»i rất kỳ quái, có lúc xem ra rất khá» khạo, kỳ thật lại rất thông minh, có lúc xem ra tuy rất thông minh, lại khÆ¡i khÆ¡i rất khá» khạo.
ÄÆ°á»ng Ngá»c quyết định sẽ mua má»™t cá»— quan tài thượng hảo hạng cho chàng, kêu Phàn Vân SÆ¡n đích thân đưa vá» Hòa Phong SÆ¡n Trang.
Bá»n hỠđã là “bằng hữuâ€.
“Ta muốn mua bốn lạng gà nướng, bốn lạng thịt bòâ€. ÄÆ°á»ng Ngá»c dùng tiếng Quan Thoại cá»±c kỳ rành rá»t nói vá»›i lão Vương mập:
“Má»™t phân cÅ©ng không thể thiếu, má»™t phân cÅ©ng không thể dưâ€.
Sau khi đến lúc Äồng Nhân ÄÆ°á»ng Ä‘i mua “trần bì†và “đương quyâ€, y đã nhìn thấy Phàn Vân SÆ¡n Ä‘ang ngồi uống trà ở VÅ© Di Xuân.
Má»™t ngưá»i má»™t má»±c có quy có cá»§, hành sá»± răm rắp tuân lệnh, chưa bao giá» có chút sai sót, không ngá» lại là má»™t “gian tếâ€, quả thật là chuyện ai cÅ©ng không tưởng nổi.
Äối tượng cá»§a bá»n há» vốn là Äinh Khí, nhưng ÄÆ°á»ng Khuyết lại kiên quyết nghÄ© Phàn Vân SÆ¡n tuyệt đối dá»… dàng đả động hÆ¡n Äinh Khí.
Lý do cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết là:
ngưá»i như Phàn Vân SÆ¡n nhất định rất bất mãn đối vá»›i thứ ngưá»i trẻ tuổi không câu nệ tiểu tiết như Äinh Khí.
Chá»— này vốn là địa bàn cá»§a má»™t mình Phàn Vân SÆ¡n, hiện tại Äại Phong ÄÆ°á»ng lại phái thứ ngưá»i trẻ như Äinh Khí đến, hÆ¡n nữa địa vị không ngá» lại hoàn toàn bình đẳng vá»›i lão, vô luận lão muốn làm chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u không thể không Ä‘i thương lượng vá»›i tên trẻ đó, đối vá»›i má»™t ngưá»i đã quen làm lão đại mà nói, cÅ©ng là chuyện không thể chịu được.
ÄÆ°á»ng Khuyết đối vá»›i chuyện luyện Ä‘an không ngá» cÅ©ng có nghiên cứu.
Hắn biết luyện đan là chuyện cực kỳ xa xỉ, cũng biết sau khi luyện đan qua, không những tính khí sẽ vì nhiệt độ khô nóng của thân thể mà cải biến, cả tính dục cũng sẽ biến thành cực kỳ hưng phấn.
Äó cÅ©ng chính là nguyên nhân tại sao những “hữu đạo chi sĩ†mạo hiểm Ä‘i luyện Ä‘an.
Cho nên ÄÆ°á»ng Khuyết nghÄ©:
nếu quả bá»n ta có thể cung cấp cho Phàn Vân SÆ¡n má»™t chút bí quyết và linh dược để luyện Ä‘an, Ä‘em vài cô gái lúc nào cÅ©ng có thể giúp lão tản nhiệt dâng cho lão, hÆ¡n nữa còn bảo đảm nhất định sẽ giáo huấn Äinh Khí cho lão, lão nhất định chuyện gì cÅ©ng chịu làm.
Kết quả sau đó quả nhiên chứng minh lối nhìn của hắn hoàn toàn chính xác.
Nhãn quang nhìn ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết quả thật có chá»— độc đáo, Ä‘iểm đó ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng không thể không bá»™i phục.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng đã nhìn thấy Äinh Khí.
Äinh Khí có thể coi là má»™t gã trẻ tuổi rất đẹp trai, chỉ tiếc quá “tùy tiện†má»™t chút.
Äang ngày tháng tư, trên ngưá»i gã không ngá» lại khoác áo vải mùa hè, tay áo bên phải trống rá»—ng giắt vào thắt lưa vải bố xanh, đầu tóc bù xù hiển nhiên cÅ©ng đã mấy ngày chưa chải.
Gã thậm chí còn giắt thanh kiếm gãy bên hông, cả vỠkiếm cũng không xứng hợp với thanh kiếm.
Phàn Vân Sơn luôn luôn kén lựa quần áo, đối với bộ dạng của gã đương nhiên nhìn không thuận mắt chút nào.
Má»™t khi vừa nhìn thấy gã, Phàn Vân SÆ¡n liá»n cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Bốn lạng thịt bò, bốn lạng gà nướng đã chặt xong, gói trong bao giấy dầu.
ÄÆ°á»ng Ngá»c dùng tả thá»§ cầm “trần bì†và gà nướng, hữu thá»§ cầm “đương quy†và thịt bò, bước dài trên đưá»ng, quẹo vá» phía trái.
Y tin rằng Phàn Vân Sơn nhất định đã nhận được tin tức mà y sai Tiểu Bối Tử đưa qua.
Vì để tránh bị hiá»m nghi, y má»™t má»±c ở trong phòng vá»›i Triệu Vô Kỵ, chỉ bất quá canh sóc Tiểu Bối Tá»­ quét dá»n gian khách phòng, giám đốc Tiểu Bối Tá»­ làm xong xuôi rồi má»›i Ä‘i ra.
Triệu Vô Kỵ nhất định tuyệt không thể tưởng được Tiểu Bối Tá»­ cÅ©ng đã bị bá»n há» mua chuá»™c từ trước.
Chỉ cần má»™t ngưá»i đối vá»›i sinh hoạt cảm thấy không thá»a mãn, mình tất có cÆ¡ há»™i mua chuá»™c ngưá»i đó.
Äó là lý luận cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết.
ÄÆ°á»ng Ngá»c phát giác lý luận cá»§a ÄÆ°á»ng Khuyết luôn luôn rất có đạo lý.
Khóm cây dâu tằm đã thấp thoáng đằng trước.
ÄÆ°á»ng Ngá»c tin rằng Phàn Vân SÆ¡n đương nhiên tuyệt không nghÄ© đến giết y “diệt khẩuâ€, nhưng bá»n há» cÅ©ng tuyệt không thể xuất thá»§ trước đối phó Äinh Khí.
Triệu Vô Kỵ đương nhiên sẽ ở trong bóng tối giám thị bá»n há».
Cho nên hiện tại vấn đỠduy nhất cá»§a bá»n há» là phải làm sao má»›i có thể khiến cho Äinh Khí xuất thá»§ đối phó y !
Chỉ cần Äinh Khí vừa xuất thá»§, gã đã thành gian tế, tùy tiện gã có làm sao để phá»§ nhận cÅ©ng Ä‘á»u vô dụng.
Cho dù bá»n há» không giết gã, Triệu Vô Kỵ cÅ©ng tuyệt không tha gã.
ÄÆ°á»ng Ngá»c mỉm cưá»i.
Y đã nắm chìa khóa bắt Äinh Khí xuất thá»§.
Vì để bảo há»™ “con ngưá»i quan trá»ng phi thưá»ng†như y, Äinh Khí và Phàn Vân SÆ¡n Ä‘á»u phải Ä‘i vá»›i y.
Äinh Khí không phải là gian tế.
Äinh Khí đương nhiên đã bắt đầu hoài nghi Phàn Vân SÆ¡n.
Nếu quả giữa “con ngưá»i quan trá»ng phi thưá»ng†và Phàn Vân SÆ¡n đã có câu kết, cái danh tánh ngưá»i đó giao cho Triệu Vô Kỵ đương nhiên không thể là tên cá»§a gian tế thật.
Nếu quả cái danh tánh ngưá»i đó giao ra là Äinh Khí, Äinh Khí cÅ©ng không còn cách biện bạch.
Äinh Khí đương nhiên cÅ©ng đã nghÄ© đến Ä‘iểm đó, cho nên gã chỉ cần phát giác tình huống giữa “con ngưá»i quan trá»ng phi thưá»ng†đó và Phàn Vân SÆ¡n có Ä‘iểm gì không đúng, nhất định sẽ xuất thá»§.
Quan hệ đó xem ra tuy rất phức tạp, kỳ thật lại đơn giản chẳng khác gì “má»™t cá»™ng má»™t bằng haiâ€.
Cho nên ÄÆ°á»ng Ngá»c chợt quay đầu lại, nhìn Phàn Vân SÆ¡n cưá»i cưá»i, xem chừng là muốn lão yên tâm:
– Cái danh tánh ta giao cho Triệu Vô Kỵ tuyệt đối không phải là ngươi.
oo Khí trá»i tươi tắn, dương quang sáng lạn.
Äinh Khí có lẽ có rất nhiá»u căn bệnh không nhẹ mấy, mắt lại không bệnh chút nào, giữa khí trá»i như vầy, cả má»™t con chim sẻ cách xa ngoài má»™t dặm là trống hay là mái gã cÅ©ng có thể nhìn ra.
CÅ©ng có thể gã là má»™t con bò, nhưng kiểu cưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, gã không thể không nhìn thấy.
Gã quay đầu lại, thấy Phàn Vân SÆ¡n cÅ©ng Ä‘ang cưá»i, gã không nhịn được há»i:
– Ông biết ngưá»i này ?
Phàn Vân Sơn lắc lắc đầu.
Äinh Khí thốt:
– Xem ra y hình như lại nhận ra ông.
Phàn Vân SÆ¡n vẫn Ä‘ang cưá»i, tuy không thừa nhận, nhưng cÅ©ng không phá»§ nhận.
Lão tịnh không sợ bị Äinh Khí thấy được bí mật giữa bá»n há», lão vốn muốn dụ Äinh Khí xuất thá»§.
Không tưởng được Äinh Khí xuất thá»§ còn mau hÆ¡n xa so vá»›i trong ý liệu cá»§a lão.
Nụ cưá»i cá»§a lão còn chưa tan biến, chưởng lá»±c cá»§a Äinh Khí đã chém vào đại huyết quản sau ót trái cá»§a lão.
ÄÆ°á»ng Ngá»c vừa muốn thò tay trái treo “trần bì†và gà nướng lên cành cây, Phàn Vân SÆ¡n đã ngã quỵ.
Y biết Äinh Khí sẽ xuất thá»§, nhưng y cÅ©ng không tưởng nổi Phàn Vân SÆ¡n có thể bị Äinh Khí đánh gục trong má»™t chiêu.
Một chiêu đó không những thần tốc chuẩn xác, đáng sợ nhất là, trước khi xuất thủ, hoàn toàn không có tới một chút cảnh báo.
Äã quyết định công kích, gã tuyệt không do dá»± đắn Ä‘o, tuyệt không để đối phương có thá»i gian dá»± phòng chuẩn bị.
Tài sản của anhhe1281

  #14  
Old 03-05-2008, 10:43 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
ÄÆ°á»ng Ngá»c chợt phát giác mình trước đây đã luôn luôn đánh giá gã quá thấp, con ngưá»i cá»§a gã quả thật nguy hiểm hÆ¡n trong tưởng tượng cá»§a ngưá»i ta.
Äinh Khí không ngá» còn chưa phóng qua, vẫn đứng ở đằng xa, dùng đôi mắt như mắt ưng nhìn y chằm chằm.
ÄÆ°á»ng Ngá»c từ từ treo “trần bì†và gà nướng lên cành cây rồi má»›i quay đầu lại:
– Ngươi là Äá»™c Tí Thần Ưng ?
Äinh Khí đáp:
– Phải.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngươi biết ta là ai ?
Äinh Khí đáp:
– Ta biết.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngươi cũng biết ta có vật gì giao cho Triệu Vô Kỵ ?
Äinh Khí đáp:
– Ta biết.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngươi không muốn ta giao cho hắn ?
Äinh Khí đáp:
– Ta không muốn.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngươi muốn giết ta diệt khẩu ?
Äinh Khí tịnh không phá»§ nhận.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thở dài, đặt “đương quy†và thịt bò trên tay phải xuống đất:
– Vậy ngươi động thủ đi.
Äinh Khí há»i:
– Ngươi tại sao lại không động thủ ?
Gã cưá»i lạnh:
– Ngươi đã là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, tại sao còn chưa Ä‘em độc môn ám khí cá»§a các ngươi ra ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đã minh bạch.
Äinh Khí không dám đến gần chỉ bất quá là vì gã sợ ám khí cá»§a y. Má»™t “ngưá»i đặc biệt quan trá»ng†từ ÄÆ°á»ng gia đến, trên mình đương nhiên có mang theo độc môn ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
ÄÆ°á»ng Ngá»c vốn là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, vốn có mang theo độc môn ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Nếu quả y phóng ám khí cá»§a y, cho dù có mưá»i Äinh Khí cÅ©ng phải phân thân toái cốt, chết không chá»— chôn.
Chỉ tiếc y không thể lấy ra.
Bởi vì y đã nhìn thấy Triệu Vô Kỵ.
Triệu Vô Kỵ từ đằng sau má»™t thân cây dâu tằm xuất hiện, hiện tại đã đến gần Äinh Khí.
Äá»™ng tác cá»§a chàng tịnh không nhanh, lại cá»±c kỳ cẩn thận, tuyệt không phát xuất ra má»™t chút tiếng động khiến cho Äinh Khí cảnh giác.
Lá»±c chú ý cá»§a Äinh Khí đã hoàn toàn tập trung trên ngưá»i ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Äối diện vá»›i má»™t ngưá»i rất có thể Ä‘ang mang theo độc môn ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia, thiên hạ tuyệt không có bất cứ má»™t ai dám sÆ¡ xuất.
ÄÆ°á»ng Ngá»c chợt thở dài:
– Äáng tiếc.
Äinh Khí há»i:
– Äáng tiếc cái gì ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Hiện tại ngươi xem ra không khác gì má»™t mục tiêu sống, nếu quả ÄÆ°á»ng gia thật có ngưá»i ở đây, cho dù là đứa bé ba tuổi cÅ©ng có thể đánh lá»§ng bảy tám lá»— trên ngưá»i ngươi.
Y lại thở dài:
– Äáng tiếc trên ngưá»i ta không có ám khí như vậy, ta căn bản không phải là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Äinh Khí đã biến sắc, giống như má»™t con dê bất chợt phát hiện mình đã lá»t vào hang cá»p, không những khẩn trương, mà còn kinh hoảng.
Gã muốn bạt kiếm.
Tay gã vừa nắm vào cán kiếm, thiết chưởng của Vô Kỵ đã chặt thẳng vào đại huyết quản nơi ót trái của gã, thủ pháp cũng thần tốc chuẩn xác như lúc gã đánh gục Phàn Vân Sơn hồi nãy.
Chỗ khác biệt duy nhất là Vô Kỵ có hai cánh tay, trên tay kia còn có đao, đoản đao.
Lưỡi Ä‘ao ba tấc sáu phân đã hoàn toàn đâm ngập vào hông Äinh Khí.
Cán Ä‘ao còn lòi ngoài hông Äinh Khí, ở ngay bá»™ vị tuyệt đối trí mệnh, lưỡi Ä‘ao đâm lút không còn thấy.
ÄÆ°á»ng Ngá»c ngẩng đầu nhìn Triệu Vô Kỵ, y thật không tưởng được Triệu Vô Kỵ xuất thá»§ ngoan độc như vậy.
Y thấy chàng không giống ngưá»i ngoan độc như vậy.
Một đòn sau ót là đủ rồi, tại sao còn phải thêm một đao ?
Triệu Vô Kỵ chợt thốt:
– Ta vốn không muốn giết gã.
Chàng hiển nhiên đã nhìn thấy trong lòng ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘ang nghÄ© gì:
– Ta cũng biết nên để gã sống để khai báo.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Tại tại sao lại giết gã ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì con ngưá»i đó quá nguy hiểm.
Äiểm đó ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng đồng ý.
Vô Kỵ thốt:
– Muốn đối phó thứ ngưá»i đó, tuyệt không thể cấp cho gã cÆ¡ há»™i phản kích.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Bởi vì gã cũng tuyệt không thể cho ngươi cơ hội phản kích.
Vô Kỵ thốt:
– Nếu quả gã có hai tay, gã nhất định cũng sẽ bồi cho Phàn Vân Sơn thêm một đao.
May là Äinh Khí chỉ có má»™t tay.
Ngực Phàn Vân Sơn phảng phất có vẻ còn nhấp nhô, phảng phất có vẻ còn thở, lại không biết tim lão có thật còn đập hay không.
Vô Kỵ cúi ngưá»i xuống, áp tai trên ngá»±c lão, hy vá»ng còn có thể nghe tiếng tim lão đập.
ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘ang nhìn Vô Kỵ.
Lưng Vô Kỵ quay vỠphía y, khoảng cách không tới ba thước.
Äây má»›i thật là mục tiêu tốt nhất, cả đứa bé ba tuổi cÅ©ng không thể đánh hụt được.
Tay ÄÆ°á»ng Ngá»c thò vào tay áo.
Hiện tại y đang vận nam trang, đương nhiên không thể đeo kim thoa trên đầu.
Y giấu mũi kim thoa đó trong tay áo.
Tay y thò vào, cầm lấy kim thoa, chỉ cần ngón tay y bóp nhẹ, sáp trong đầu kim thoa sẽ chảy ra, bảo vệ tay y, y có thể bẻ kim thoa, trong tay y lập tức có má»™t nhúm độc xa, NgÅ© Äá»™c Äoạn Hồn Sa uy trấn thiên hạ cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Chỉ cần y quăng độc sa đó ra, cho dù y có nhắm mắt mà quăng ra đi nữa, Vô Kỵ nhất định phải chết.
May là độc sa đó y tịnh không quăng ra, bởi vì y còn chưa quên Thần Tài.
Hiện tại trong tâm tưởng y, con dê lớn nhất đã không còn là Triệu Vô Kỵ, mà là Thần Tài.
Chỉ có Triệu Vô Kỵ má»›i có thể đưa con dê đó vào miệng cá»p cá»§a y.
Thần Tài còn chưa đến, chàng làm sao chết được ?
Tay ÄÆ°á»ng Ngá»c lại chầm chậm rút ra khá»i tay áo, Thần Tài sắp đến rồi, Triệu Vô Kỵ đã nằm lá»t trong lòng bàn tay cá»§a y.
Y không vá»™i chút nào, chỉ bất quá cảm thấy có má»™t thứ khát vá»ng và xung động kỳ dị, giống như má»™t quả phụ ham muốn khát vá»ng được nam nhân ôm ấp.
Tim Phàn Vân SÆ¡n còn đập, vốn đập rất chậm, rất yếu, hiện tại đã dần dần khôi phục lại như thưá»ng.
Lão thậm chí đã có thể đứng dậy.
Thoáng nhìn thấy Äinh Khí, lão tá» lá»™ vẻ bi thương, ảm đạm thốt:
– Gã là ngưá»i thông minh, chỉ tiếc quá thông minh, nếu gã khá» má»™t chút, có lẽ không rÆ¡i vào định mệnh như vầy.
Câu nói đó rất có triết lý, Vô Kỵ lại không muốn thảo luận triết há»c nhân sinh vá»›i lão.
Vô Kỵ thốt:
– Gã là gian tế.
Phàn Vân Sơn nói:
– Ta biết.
Vô Kỵ thốt:
– Gã muốn giết ông, nếu quả gã còn sống, không thể không giết ông.
Phàn Vân Sơn nói:
– Ta biết.
Vô Kỵ thốt:
– Nhưng gã đã chết.
Phàn Vân Sơn nói:
– Gã đã chết, không cần biết lúc sinh tiá»n gã có làm bậy gì Ä‘i nữa, Ä‘á»u có thể xóa rá»­a hết, ta nhất định sẽ lo hậu sá»± cho gã thật chu đáo.
Vô Kỵ mỉm cưá»i, vá»— vai lão:
– Ông có nhá»› tối hôm nay bá»n ta còn có ước há»™i không ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Ta không thể quên.
Vô Kỵ há»i:
– Có nhá»› ngưá»i hẹn vá»›i bá»n ta là ai không ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Thần Tài !
Vô Kỵ thốt:
– Hành tung cá»§a y luôn luôn không chịu để quá nhiá»u ngưá»i biết, lần này rất có thể cÅ©ng đến má»™t mình.
Phàn Vân Sơn nói:
– Ta hiểu.
Vô Kỵ thốt:
– Cho nên an toàn cá»§a y, bá»n ta nhất định phải phụ trách.
Phàn Vân Sơn nói:
– Ta nhất định sẽ tận lá»±c Ä‘iá»u động hảo thá»§ trong các huynh đệ cá»§a bổn môn bảo vệ y, nhưng ...
Vô Kỵ há»i:
– Nhưng ông còn chưa biết bá»n ta hẹn gặp mặt chá»— nào ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Phải.
Vô Kỵ thốt:
– Kỳ thật ông đáng lẽ nên nghĩ ra.
Chàng cưá»i cưá»i, lại há»i:
– Thần Tài thông thưá»ng ở đâu ?
Phàn Vân Sơn lập tức minh bạch:
– Thần Tài thông thưá»ng Ä‘á»u ở thần miếu.
ÄÆ°á»ng Ngá»c má»™t má»±c chú ý đến Triệu Vô Kỵ.
Y phát hiện lúc Vô Kỵ nói chuyện với Phàn Vân Sơn luôn đứng ở bộ vị ra lệnh, Phàn Vân Sơn không ngỠcũng coi đó như là chuyện tất nhiên.
Có những ngưá»i chừng như trá»i sinh mang đặc tính làm ngưá»i dẫn đầu, Triệu Vô Kỵ xem chừng là thứ ngưá»i đó.
May là chàng đã gần chết, cái chết của chàng đã định sẵn.
Lúc ÄÆ°á»ng Ngá»c nhìn chàng, không khác gì Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i chết.
Vô Kỵ thốt:
– Äi, bá»n ta bây giá» Ä‘i đến thần miếu.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Bá»n ta ?
Y tận lực áp chế nỗi hưng phấn trong lòng:
– Ta cũng đi ?
Vô Kỵ cưá»i:
– Lẽ nào ngươi không muốn đi gặp Thần Tài ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng cưá»i:
– Có ai không muốn đi gặp Thần Tài không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i càng khoan khoái:
– Ta có thể bảo đảm cả má»™t ngưá»i cÅ©ng không có, không những trước đây không có, sau này cÅ©ng không có.
oo Má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u muốn gặp Thần Tài, cho nên má»—i má»™t địa phương Ä‘á»u có thần miếu.
Nghe nói tất cả tiá»n tài trên trá»i dưới đất Ä‘á»u do Thần Tài chưởng quản, vô luận là ai chỉ cần có thể gặp Thần Tài, Ä‘á»u phát tài lá»›n.
Kỳ quái là Thần Tài lại khơi khơi chừng như là một vị thần rất nghèo, thậm chí vị thần đó quanh năm vì ăn mặc mà phải bôn ba, giữa trần gian tựa hồ cả một miếng cơm cũng không có mà ăn.
Miếu Khổng - Lão thông thưá»ng Ä‘á»u là miếu lá»›n vàng ngá»c huy hoàng, trang nghiêm hùng vÄ©.
Miếu Thần Tài lại thưá»ng là miếu rất nghèo, vừa nghèo, vừa đổ nát, vừa nhá».
Äó cÅ©ng là má»™t cảnh trào phúng, rất mỉa mai.
Bởi vì nó ít ra cÅ©ng khiến ngưá»i ta minh bạch má»™t Ä‘iểm, tiá»n tài tuy khả ái, lại tịnh không đáng được ngưá»i ta tôn kính.
Miếu Thần Tài ở chá»— này cÅ©ng vậy, vừa nghèo, vừa đổ nát, vừa nhá». Thần tượng mặt Ä‘en thui, cưỡi má»™t con hắc hổ, sÆ¡n vàng đã bạc màu, y phục cÅ©ng tróc lấm tấm.
“Có chuyện này ta thá»§y chung không hiểu đượcâ€, ÄÆ°á»ng Ngá»c nhìn quanh:
“Tại sao Thần Tài lại luôn luôn có vẻ nghèo nàn như vậy ?â€.
Vấn đỠđó y chỉ bất quá tùy tiện nói ra, tịnh không hy vá»ng nhận được đáp án.
Vô Kỵ cưá»i cưá»i:
– Nếu quả ngươi gặp ngưá»i chân chính có tiá»n, ngươi sẽ hiểu.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lại há»i:
– Sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Tiá»n cá»§a những ngưá»i đó tuy nhiá»u đến mức đếm không xuể, tá»± há» lại coi tiá»n như mạng, y phục cÅ©ng rách vá khắp nÆ¡i, ăn cÆ¡m chan nước lã, trên ngưá»i toát đầy mùi hôi.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Trên mình mấy ngưá»i đó tại sao lại toát đầy mùi hôi ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì bá»n há» sợ ngưá»i ta ăn trá»™m, cả gạo đưá»ng muối dầu Ä‘á»u khóa giấu trong tá»§, có những ngưá»i quần lót mặc đến bốc mùi mà vẫn không chịu giặt.
ÄÆ°á»ng Ngá»c lại nhịn không được phải há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ cưá»i:
– Bởi vì y phục giặt giÅ© nhiá»u sẽ bị rách.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng cưá»i:
– Lẽ nào Thần Tài cÅ©ng giống như bá»n há», coi tiá»n còn hÆ¡n xa bản thân mình ?
Vô Kỵ đáp:
– Ngưá»i không coi tiá»n như mạng, làm sao có thể làm Thần Tài ?
Hiện tại đã là hoàng hôn.
Bá»n há» hồi nãy ăn xong má»™t bữa cÆ¡m thật ngon lành, dưới ánh dương mát mẻ cá»§a ngày xuân, chầm chậm tản bá»™ đến đây.
Tâm tình bá»n há» Ä‘á»u rất khoan khoái.
Vô Kỵ thốt:
– Nếu quả ta là Thần Tài, tuyệt sẽ không tốn mấy lượng bạc tiá»n ăn như hồi nãy, chết má»›i chịu ăn.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i:
– Bởi vì Thần Tài không thể xài tiá»n lung tung.
Vô Kỵ há»a theo:
– Tuyệt đối không thể.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thở dài:
– May là bá»n ta không phải là Thần Tài.
Vô Kỵ thốt:
– Nhưng ngươi sẽ rất mau chóng gặp được một Thần Tài, một Thần Tài sống.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Y nhất định sẽ đến hôm nay ?
Vô Kỵ đáp:
– Nhất định.
ÄÆ°á»ng Ngá»c rất muốn nói cho Triệu Vô Kỵ biết vị Thần Tài đó là ôn thần cá»§a chàng, chỉ cần y vừa đến, chàng phải mất mạng.
Y rất muốn nhìn thấy biểu tình của Triệu Vô Kỵ lúc phát hiện chân tướng.
Phàn Vân Sơn đã đến.
Sắc mặt cá»§a lão tịnh không mấy tốt, Äinh Khí chặt vào cổ lão má»™t chưởng, cho đến bây giá» vẫn còn khiến cho lão cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến hiệu suất hành sá»± cá»§a lão.
– Ta đã Ä‘em toàn bá»™ cao thá»§ huynh đệ bổn môn đến đây, hiện tại trên con đưá»ng này chá»— nào cÅ©ng có ngưá»i cá»§a bá»n ta phòng thá»§.
Vô Kỵ đối vá»›i năng lá»±c làm việc cá»§a lão rất thá»a mãn, ÄÆ°á»ng Ngá»c càng thá»a mãn hÆ¡n.
Nhân thá»§ Phàn Vân SÆ¡n Ä‘iá»u động đến đương nhiên là ngưá»i cá»§a bá»n chúng, trong đó có rất nhiá»u hảo thá»§.
Hiện tại Triệu Vô Kỵ đã bị bá»n chúng bao vây, y căn bản không cần chá»±c chá» cÆ¡ há»™i nữa, bằng vào y và Phàn Vân SÆ¡n hai ngưá»i đã đủ để lấy mạng chàng !
Hà huống trên ngưá»i y còn có cái hầu bao, có mẫu đơn trên hầu bao, nhụy hoa mẫu đơn.
Một khi nghĩ tới uy lực của thứ ám khí đó, y khích động hưng phấn không khác gì một đứa bé, cơ hồ nhịu không được muốn thò tay sỠmột chút.
Nhưng y nhất định phải nhẫn nại.
Vô Kỵ lại há»i:
– Äám huynh đệ phòng thá»§ bên ngoài có phải đã biết ngưá»i bá»n ta Ä‘ang đợi là ai ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Ta chỉ nói cho há» biết, trừ má»™t ngưá»i cầm lồng đèn đỠmặc áo bào Ä‘en ra, vô luận là ai Ä‘i trên đưá»ng đến đây Ä‘á»u phải đưa trở lại.
Lão bảo đảm thêm ba lần:
– Ngoại trừ y ra, tuyệt không cho bất kỳ một ai trà trộn tiến vào.
Không chỉ bảo đảm vá»›i Vô Kỵ, mà cÅ©ng là bảo đảm vá»›i ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Äã không có bất kỳ má»™t ai trà trá»™n tiến vào, đương nhiên cÅ©ng không có ai có thể cứu Triệu Vô Kỵ.
Hiện tại chàng đã hoàn toàn bị cô lập.
Trong tâm ÄÆ°á»ng Ngá»c thở dài, kế hoạch này quả thật không có đưá»ng phá giải, tá»± y cÅ©ng cảm thấy thập phần mãn nguyện.
Bầu trá»i dần dần mù tối, Phàn Vân SÆ¡n vừa thắp ngá»n đèn dầu, liá»n nghe bên ngoài truyá»n vá»ng má»™t tràng tiếng dùi trúc gõ rù rì như tiếng ve sầu gáy.
“Thần Tài đã đếnâ€.
Một vị Thần Tài nhìn không nghèo nàn, cũng không rách rưới.
Thân ngưá»i y cao to, đầu tóc hoa râm, sắc mặt đỠhồng, nhìn bá» ngoài đưá»ng đưá»ng khí phách, quần áo cÅ©ng cá»±c kỳ vừa hợp, hạng ngưá»i vô luận là ai gặp cÅ©ng Ä‘á»u rất tín nhiệm.
Nếu quả mình có tiá»n, mình nhất định cÅ©ng sẽ Ä‘em tiá»n gởi vào tiá»n trang cá»§a y.
Nhưng lúc Vô Kỵ giá»›i thiệu y vá»›i Phàn Vân SÆ¡n và ÄÆ°á»ng Ngá»c, sắc mặt y lại rất khó coi.
Vô Kỵ thốt:
– Bá»n há» Ä‘á»u là hảo bằng hữu cá»§a ta.
Thần Tài nghiêm mặt, lạnh lùng há»i:
– Ta có phải có nói qua, ngoại trừ ngươi ra, ta không muốn gặp ngưá»i khác ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Thần Tài thốt:
– Bá»n há» có phải là ngưá»i không ? Nếu bá»n há» là ngưá»i, má»i bá»n há» Ä‘i.
Vô Kỵ ngây ngưá»i. Chàng không tưởng nổi vị Thần Tài này không nể mặt chàng chút nào, may là Phàn Vân SÆ¡n và ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘á»u rất thông hiểu, Ä‘á»u đã Ä‘ang “cáo từâ€.
Vô Kỵ càng lúng túng, rất muốn nói vài câu để bá»n há» thoải mái má»™t chút.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nám chặt tay chàng, mỉm cưá»i:
– Ngươi bất tất phải nói gì, bởi vì bá»n ta là hảo bằng hữu.
Y thật là một hảo bằng hữu.
Y nắm tay Vô Kỵ rất chặt.
Vô Kỵ xem chừng cũng đã cảm thấy có gì không đúng, muốn đẩy tay y ra, đã có một sống tay chặt mạnh vào đại huyết quản nơi ót trái của chàng.
Äó đương nhiên là tay cá»§a Phàn Vân SÆ¡n.
Lúc chàng té quỵ, nhìn thấy Thần Tài ná»™ hống bá»™c phát nhào vá» phía ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Nhưng chàng biết vô dụng.
Thần Tài tuyệt không phải là địch thá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, cả má»™t chiêu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng đỡ không nổi.
oo Lúc Vô Kỵ mở mắt lại được, Thần Tài quả nhiên đã bị ngưá»i ta dùng dây thừng trói chặt. Chính chàng đương nhiên cÅ©ng đã bị trói, hÆ¡n nữa còn bị Ä‘iểm huyệt.
Phàn Vân Sơn đã điểm huyệt chàng.
Nhìn thấy chàng mở mắt, Thần Tài cưá»i lạnh:
– Hai vị hảo bằng hữu của ngươi quả thật là hảo bằng hữu.
Vô Kỵ thở dài:
– Chỉ bất quá ngươi hồi nãy căn bản bất tất phải má»i bá»n há» Ä‘i ra ngoài.
Thần Tài há»i:
– Sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì bá»n chúng căn bản không phải là ngưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i, cưá»i lá»›n.
Y cưá»i thật rất khoái trá:
– Ta là ngưá»i, đáng tiếc ngươi vÄ©nh viá»…n không tưởng được ta là ai.
Vô Kỵ “ồ†lên một tiếng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c chỉ vào mÅ©i mình:
– Ta là ÄÆ°á»ng Ngá»c, là ÄÆ°á»ng Ngá»c mà ngươi hận không bóp cổ đến chết được.
Vô Kỵ không nói gì.
Äến nước này, chàng còn có gì để nói ?
Hiện tại ÄÆ°á»ng Ngá»c cuối cùng đã nhìn thấy biểu tình trên mặt chàng, cả má»™t chút biểu tình cÅ©ng không có.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Ta vốn tịnh không nhất định phải giết ngươi, ta cÅ©ng biết ngưá»i sống nhất định hữu dụng hÆ¡n ngưá»i chết.
Vô Kỵ há»i:
– Hiện tại vì sao ngươi lại cải biến chủ ý ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Bởi vì có má»™t ngưá»i nói vá»›i ta nhất định không thể không giết ngươi.
Vô Kỵ há»i:
– Ai nói với ngươi ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Chính ngươi.
Y cưá»i càng khoái trá:
– Chính ngươi dạy ta, nếu quả muốn đối phó má»™t ngưá»i rất nguy hiểm, tuyệt không thể cho hắn cÆ¡ há»™i phản kích, con ngưá»i ngươi là má»™t ngưá»i rất nguy hiểm, con ngưá»i ta lại rất nghe lá»i.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi tại sao còn chưa động thủ ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Bởi vì ta không muốn ngươi thành con quá»· hồ đồ, bá»n ta dù sao cÅ©ng là bằng hữu.
Má»™t con chuá»™t đã bị y chụp bắt, y tại sao phải nuốt vào bụng liá»n ?
Mèo bắt chuột vốn không nhất định là vì đói, mà là vì thứ lạc thú đó.
Y đang hưởng thụ thứ lạc thú đó:
– Vốn không chừng có ngưá»i đến cứu ngươi, chỉ tiếc ngươi lại khÆ¡i khÆ¡i muốn soát Ä‘i rà lại ba lần, ngoại trừ vị Thần Tài kia ra, tuyệt không cho phép ai khác đến.
Phàn Vân Sơn thốt:
– Không phải y rà soát, mà là ra lệnh cho ta làm, cho dù cha ta đến cũng không thể cho vào.
Lão cố ý thở dài, lại nói:
– Xảo hợp sao ta cÅ©ng là ngưá»i rất nghe lá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng thở dài:
– Äại Phong ÄÆ°á»ng có ngưá»i như ngươi thật là vận khí cá»§a bá»n há».
Y nhìn Vô Kỵ:
– Nhưng không cần biết ra sao, ngươi luôn luôn đối với ta không tệ, hậu sự của ngươi ta nhất định sẽ kêu Phàn Vân Sơn lo chu đáo, trước khi ngươi lâm tử còn muốn gì, chỉ cần nói với ta, ta không chừng cũng có thể đáp ứng.
Vô Kỵ trầm mặc, chợt thốt:
– Ta chỉ có má»™t chuyện muốn há»i ngươi.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Chuyện gì ?
Vô Kỵ từ từ há»i:
– Thượng Quan Nhẫn có phải Ä‘ang ở ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Phải.
Y trả lá»i không chút do dá»±, bởi vì Vô Kỵ đã là ngưá»i Ä‘ang chá» chết.
Trước mặt cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang chá» chết, chuyện gì cÅ©ng bất tất phải đắn Ä‘o che giấu.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Thượng Quan Nhẫn không những ở ÄÆ°á»ng gia, mà còn rất mau chóng biến thành ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Vô Kỵ há»i:
– Sao vậy ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Bởi vì lão sắp cưới ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, làm rể ÄÆ°á»ng gia.
Vô Kỵ há»i:
– Bá»n ngươi tại sao lại muốn chiêu nạp lão làm rể ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Lão là ngưá»i rất hữu dụng, chỉ có lão má»›i có thể dẫn đưá»ng cho bá»n ta.
Vô Kỵ há»i:
– Dẫn đưá»ng ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i:
– Äây là địa bàn cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, nếu quả bá»n ta muốn đến đây, có phải nên cần ngưá»i dẫn đưá»ng không ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngưá»i còn có thể tìm ngưá»i dẫn đưá»ng nào giá»i hÆ¡n Thượng Quan Nhẫn sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Không thể.
Hiện tại chuyện này xem chừng đã nên kết thúc, Thần Tài đã vào miếu, dê đã chui vào miệng cá»p.
Kỳ quái là Vô Kỵ không ngá» lại cưá»i.
Chàng cưá»i thật không giống má»™t con dê trong miệng cá»p.
Chàng cưá»i đơn giản có Ä‘iểm giống như má»™t con cá»p.
Chàng cưá»i đơn giản khiến cho ngưá»i ta không rõ thật ra ai là cá»p, ai là sát thá»§ cuối cùng.
Vô Kỵ không ngá» lại Ä‘ang cưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i rất khai tâm, bởi vì y vốn thật sá»± rất khai tâm.
Vô Kỵ cưá»i không ngá» lại cÅ©ng giống như thật rất khai tâm.
ÄÆ°á»ng Ngá»c không cưá»i nữa.
Y chợt há»i Phàn Vân SÆ¡n:
– Ngươi có thấy được Triệu công tử của các ngươi đang làm gì không ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Hắn hình như Ä‘ang cưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Hiện tại hắn làm sao còn có thể cưá»i nổi ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Ta không biết.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thở dài:
– Ta luôn luôn cảm thấy mình là ngưá»i rất thông minh, ngưá»i khác cÅ©ng nghÄ© ta rất thông minh, nhưng ta lại không nghÄ© ra hắn sao lại có thể cưá»i.
Vô Kỵ thốt:
– Ta vốn cÅ©ng không muốn cưá»i, nhưng ta quả thật nhịn không được cưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Có chuyện gì khiến cho ngươi cảm thấy buồn cưá»i như vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Có rất nhiá»u chuyện.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngươi có thể kể một hai chuyện cho ta nghe không ?
Vô Kỵ đáp:
– ÄÆ°á»£c.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Ngươi cứ kể, ta đang lắng nghe.
Vô Kỵ nói:
– Chuyện ta cảm thấy rất buồn cưá»i, ngươi vị tất cảm thấy buồn cưá»i.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Không hỠgì.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi còn muốn nghe ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ừm.
Vô Kỵ nói:
– Nếu quả ta nói có má»™t ngưá»i rõ ràng bị ngưá»i ta Ä‘iểm huyệt, hÆ¡n nữa còn bị trói gô bằng dây thừng, lại lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể đứng dậy, ngươi cảm thấy có buồn cưá»i không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i:
– Hà hà ...
Vô Kỵ lại nói tiếp:
– Nếu quả ta nói có ngưá»i rõ ràng đã bị giết chết, lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể từ bên ngoài bước vào, ngươi cÅ©ng có thể cảm thấy rất buồn cưá»i sao ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i:
– Hà hà hà ...
Y phát xuất ra tiếng cưá»i, nhưng nụ cưá»i ôn nhu động lòng ngưá»i trên mặt y lại đã biến mất.
Vô Kỵ thốt:
– Ta nhá»› ngươi có nói qua, có những chuyện nghe kể tuy không buồn cưá»i, nhưng mình nếu tận mắt chứng kiến, sẽ cưá»i đến bể bụng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đương nhiên nhá»› câu chuyện cưá»i đó.
Vô Kỵ thốt:
– Có những chuyện lại tương phản, nghe thì rất buồn cưá»i, đợi đến khi mình thật sá»± tận mắt chứng kiến, lại cưá»i không nổi.
Chàng đột nhiên đứng dậy.
Chàng rõ ràng đã bị điểm huyệt, hơn nữa còn bị trói gô bằng dây thừng, nhưng chàng không ngỠthật đã đứng dậy.
ÄÆ°á»ng Ngá»c tận mắt chứng kiến chàng đứng dậy.
ÄÆ°á»ng Ngá»c cưá»i không nổi.
Sau đó y nhìn thấy má»™t ngưá»i rõ ràng đã bị giết chết bước vào.
Y nhìn thấy Äinh Khí.
Ngưá»i từ bên ngoài bước vào không ngá» lại là Äinh Khí.
Cán đao còn ghim trên hông gã, vết thương nơi lưỡi đao đâm vào vẫn minh hiển như hồi nãy.
Nhưng gã lại khơi khơi bước vào.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi còn chưa chết ?
Äinh Khí đáp:
– Ta nhìn giống ngưá»i chết sao ?
Gã không giống.
Sắc mặt gã đỠhồng, dung quang hoán phát, nhìn không những khoan khoái, mà còn tráng kiện.
Vô Kỵ há»i:
– Một đao đó không giết chết được ngươi ?
Äinh Khí đáp:
– Má»™t Ä‘ao đó vốn không phải để giết ngưá»i.
Gã bỗng rút thanh đao ghim trên hông ra, lưỡi đao lập tức bắn ra, gã dùng một ngón tay ấn một cái, lưỡi đao lại co lại.
Vô Kỵ thốt:
– Nguyên lai đó chỉ bất quá là một vở tuồng dở hơi lừa gạt con nít.
Äinh Khí nói:
– Nhưng vở tuồng dở hơi đó không những không lừa được con nít, cả ngốc tử cũng không lừa được.
Vô Kỵ há»i:
– Thứ vở tuồng dở hÆ¡i đó chỉ có thể lừa được ngưá»i nào ?
Äinh Khí đáp:
– Chỉ có thể lừa ngưá»i thông minh, có lúc ngưá»i càng thông minh, trái lại, càng dá»… dàng bị lừa gạt.
Vô Kỵ cưá»i:
– Nguyên lai ngưá»i thông minh cÅ©ng có thể bị lừa.
Äinh Khí nói:
– Hơn nữa phải dùng thứ vở tuồng dở hơi này mới lừa được, có lúc càng dở hơi, trá i lại, càng tốt.
Äó kỳ thật tuyệt không phải là tuồng kịch dở hÆ¡i.
Äó là má»™t kế hoạch hoàn chỉnh, phức tạp, chu mật, tinh xảo.
Cho dù là ngưá»i tuyệt đỉnh thông minh như ÄÆ°á»ng Ngá»c cÅ©ng phải nghÄ© ngợi rất lâu má»›i có thể nghÄ© ra những xảo diệu trong đó.
Nhưng y không ngỠcòn có thể bảo trì vẻ trấn tĩnh.
Äó không những là vì y trá»i sinh có tính nhẫn nại, cÅ©ng là vì y còn có má»™t sát thá»§ cuối cùng còn chưa xuất hiện.
Trên hầu bao của y còn có hai mũi ám khí y tuyệt đối có lòng tin.
Y tin rằng vô luận dưới bất kỳ tình huống nào, chỉ cần sá»­ dụng thứ ám khí đó, lập tức có thể chuyển đổi cục thế, chuyển bại thành thắng, vô luận bất cứ má»™t ai đụng phải thứ ám khí đó cá»§a y Ä‘á»u sẽ biến thành phân thân toái cốt, chết không chá»— chôn thân !
Y tuyệt đối tin chắc.
Bất kỳ một ai dưới tình huống như vầy cũng có thể có phản ứng hoang mang, phẫn nộ, sợ hãi, khinh miệt, biện bạch, tranh luận, cầu xin, mỉa mai, xung động.
Những phản ứng đó y hoàn toàn không có.
Bởi vì y không có phản ứng, cho nên ngưá»i ta vÄ©nh viá»…n không Ä‘oán được trong tâm y Ä‘ang nghÄ© gì, muốn làm gì.
Äó má»›i là má»™t đối thá»§ đáng sợ, nhưng Vô Kỵ lại quyết tâm phải triệt hạ há»§y diệt y.
Vô Kỵ nhìn y, mỉm cưá»i:
– Có lẽ ngươi đã nghÄ© trong tuồng kịch cá»§a bá»n ta chỉ có má»™t Ä‘iểm là quan trá»ng nhất.
ÄÆ°á»ng Ngá»c không ngá» lại cưá»i cưá»i:
– Ngươi cứ nói, ta còn đang nghe đây.
Vô Kỵ thốt:
– Kỳ thật ta đã sá»›m biết ngươi là ÄÆ°á»ng Ngá»c !
– Ồ ?
Vô Kỵ thốt:
– Lúc ngươi đánh gục Hồ Bả Tử, ta đã bắt đầu hoài nghi, chỉ bất quá lúc đó ta còn chưa thể xác định nắm chắc được.
Võ công cá»§a Hồ Bả Tá»­ tịnh không tệ, ngươi vừa xuất thá»§ đã đánh gục được gã liá»n, chỉ là vì gã nhận ra ngươi là ÄÆ°á»ng Ngá»c. Gã có nằm má»™ng cÅ©ng không tưởng được ÄÆ°á»ng Ngá»c sẽ giết gã.
Ngươi bán đứng Hồ Bả Tá»­, dẫn đứa bé Ä‘i, chỉ là vì ngươi muốn ta tin ngươi tuyệt đối không phải là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Ngươi muốn kết giao bằng hữu với ta chỉ là vì ngươi muốn tìm cơ hội giết ta.
Ngươi nói ngươi đến Hòa Phong Sơn Trang là vì đi trốn tránh kẻ thù, chỉ bất quá là đang che giấu mục đích chân chính của ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Kế hoạch đó vốn quả thật rất xảo diệu, chỉ tiếc còn có một lỗ hổng lớn.
– Ồ ?
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi có thể nghĩ đến đem đứa bé đi, quả thật rất kỳ diệu, trốn tránh kẻ thù cũng là một cách bịt miệng rất tốt, chỉ tiếc ngươi quên rằng nói láo nhất định sẽ bị vạch trần.
Chàng thở dài, lại nói tiếp:
– Má»™t ngưá»i muốn làm đại sá»±, không nên nói láo những chuyện nhá» lặt vặt bá» mặt, kỳ thật ngươi căn bản không cần Ä‘em đứa bé Ä‘i, ta vẫn có thể kết giao bằng hữu vá»›i ngươi, ngươi đến tìm ta cÅ©ng căn bản bất tất phải nói là vì trốn tránh kẻ thù, đáng tiếc ngươi khÆ¡i khÆ¡i muốn làm chuyện thông minh, trái lại lại lá»™ng xảo vượt trá»™i hÆ¡n cả chính mình.
ÄÆ°á»ng Ngá»c trầm mặc, qua má»™t hồi rất lâu, không ngá» cÅ©ng thở dài:
– Má»™t ngưá»i muốn làm đại sá»±, không nên nói láo những chuyện nhá» lặt vặt bá» mặt, câu nói đó ta nhất định sẽ ghi nhá»›.
Y chợt phát hiện mình thật đã đánh giá thấp Triệu Vô Kỵ.
Những lúc đó y luôn nghÄ© những chuyện đó không những không quan trá»ng lắm, hÆ¡n nữa cÅ©ng hoàn toàn không quan trá»ng đối vá»›i Triệu Vô Kỵ.
Y thật không tưởng được Triệu Vô Kỵ không ngá» cả mấy chuyện đó cÅ©ng Ä‘i Ä‘iá»u tra truy cứu.
NÆ¡i đây còn là địa bàn cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng, môn hạ cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng hạng ngưá»i nào cÅ©ng có, muốn Ä‘iá»u tra thứ chuyện đó đương nhiên không khó.
Vô Kỵ thốt:
– Nếu quả mình muốn biết má»™t ngưá»i có phải Ä‘ang lừa gạt mình hay không, nhất định phải từ những chá»— quan hệ nhá» nhặt không trá»ng yếu mà Ä‘iá»u tra má»›i có thể tra ra chân tướng.
Bởi vì chá»— liên quan trá»ng yếu ngưá»i ta nhất định sẽ che giấu rất chu mật, cho đến khi chắc chắn mình tuyệt đối Ä‘iá»u tra không ra má»›i bắt đầu hành động.
Má»™t đóm lá»­a nhá» có thể thiêu rụi cả thảo nguyên, con đê dài trăm dặm thông thưá»ng chỉ cần vỡ khuyết má»™t chá»— là đổ sụp.
Vô luận sÆ¡ xuất nhá» cỡ nào Ä‘i nữa, Ä‘á»u có thể tạo thành sai lầm trí mệnh.
Vô Kỵ thốt:
– Sau khi ta khám phá ra ngươi nói láo, nguyên lai cÅ©ng chưa thể Ä‘oán định ngươi là ÄÆ°á»ng Ngá»c, đáng tiếc ...
Äáng tiếc là ÄÆ°á»ng Ngá»c lại giả gái, giả đến mức còn giống nữ nhân hÆ¡n cả nữ nhân thật.
Chỉ có ngưá»i luyện qua “Âm Kính†má»›i có thể giả gái như thật như vậy, bởi vì những đặc trưng cá»§a nam tính cá»§a y đã dần dần biến mất.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nhịn không được há»i:
– Ngươi làm sao biết ta luyện Âm Kính ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ngươi đã từng dùng Âm Kính giết chết Kiá»u á»”n.
Chàng Ä‘iá»m đạm nói tiếp:
– Cá»™ng bao nhiêu chuyện đó lại, ta nếu còn chưa biết ngươi là ÄÆ°á»ng Ngá»c, ta thật là má»™t ngốc tá»­.
Miếu Thần Tài cÅ© ká»·, ẩm thấp tối tăm, thậm chí còn có má»™t mùi hôi làm cho ngưá»i ta muốn má»­a.
Nhưng năm ngưá»i bá»n há» ai ai cÅ©ng không chú ý đến những thứ đó.
ÄÆ°á»ng Ngá»c xem ra vẫn rất trấn tÄ©nh, lại há»i:
– Ngươi đã biết ta là ÄÆ°á»ng Ngá»c, tại sao không tiên hạ thá»§ vi cưá»ng, tìm cÆ¡ há»™i giết ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ngươi còn hữu dụng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Ngươi muốn lợi dụng ta tra ra gian tế ở đây là ai ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta còn muốn lợi dụng ngươi, tìm ra hết những ngưá»i ÄÆ°á»ng gia tiá»m phục ở đây.
Hiện tại chàng đã từ ÄÆ°á»ng Ngá»c mà tìm ra Tiểu Bối Tá»­, lão Vương mập, gã bán quýt, tên chạy bàn ở tiệm VÅ© Di Xuân.
Từ những ngưá»i đó, chàng nhất định còn có thể tìm ra những ngưá»i còn lại.
Vô Kỵ thốt:
– Bá»n ta đã sá»›m nghi ngá» Phàn Vân SÆ¡n, nhưng bá»n ta không thể xác định được.
Cho nên chàng và Äinh Khí an bài cái bẫy này.
Vô Kỵ thốt:
– Gian tế chân chính không thể muốn giết ngươi diệt khẩu, bởi vì chỉ có gian tế chân chính mới biết thân phận và bí mật của nguơi.
Chàng cÅ©ng tính đúng bá»n chúng nhất định thừa cÆ¡ giết Ä‘i ngưá»i không phải là gian tế, má»›i Ä‘em tá»™i danh gian tế đổ lên mình ngưá»i đó, để cho gian tế thật sá»± tiêu dao pháp ngoại.
Cho nên chàng đã an bài “cái chết†cá»§a Äinh Khí, hÆ¡n nữa nhất định bắt ÄÆ°á»ng Ngá»c tin Äinh Khí thật đã chết.
Vô Kỵ thốt:
– Cho nên ngoài một chiêu chặt vào ót của gã ra, ta còn phải tặng thêm một đao.
Không những “đao†đó đã an bài từ trước, trên hông Äinh Khí đương nhiên cÅ©ng đã chuẩn bị sẵn.
Vô Kỵ thốt:
– Nhưng nếu đi xem cho kỹ, nhất định sẽ nhìn ra chỗ hở.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Cho nên lúc đó ngươi muốn dẫn ta đi cho mau.
Vô Kỵ thốt:
– Ta biết ngươi đối với Thần Tài càng có hứng thú, nhất định sẽ theo ta đi.
Chàng giao Äinh Khí lại cho Phàn Vân SÆ¡n, bởi vì Äinh Khí tuyệt đối có thể chế trụ Phàn Vân SÆ¡n.
Vô Kỵ thốt:
– Ta còn có má»™t chuyện khác giao cho Äinh Khí làm, chuyện đó cÅ©ng là chuyện quan hệ rất trá»ng đại.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Chuyện gì ?
Vô Kỵ thốt:
– Má»™t ngưá»i rõ ràng bị Ä‘iểm huyệt, hÆ¡n nữa bị trói gô bằng dây thừng, làm sao có thể bất chợt đứng lên được ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Bởi vì dây thừng trói không chặt, huyệt đạo cũng không thật sự bị điểm.
Vô Kỵ há»i:
– Dây thừng là ai trói ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Là Phàn Vân Sơn.
Vô Kỵ há»i:
– Huyệt đạo do ai điểm ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Cũng là Phàn Vân Sơn.
Vô Kỵ há»i:
– Lão tại sao không trói chặt ? Tại sao không điểm huyệt ?
Bởi vì Phàn Vân Sơn còn chưa muốn chết.
Lão còn muốn há»c đạo, còn muốn luyện Ä‘an, còn hy vá»ng có thể trưá»ng sinh bất lão, còn muốn tiếp tục hưởng thụ “lạc thú thần tiênâ€.
Vô Kỵ thốt:
– Kỳ thật Ä‘iểm đó ngươi đáng lẽ cÅ©ng nên nghÄ© ra, lão đã có thể phản lại Äại Phong ÄÆ°á»ng, tại sao không thể bán đứng ngươi ?
Chàng há»i Äinh Khí:
– Ngươi làm sao đả động được lão ?
Äinh Khí đáp:
– Ta chỉ bất quá há»i lão muốn tiếp tục há»c đạo luyện Ä‘an hay muốn chết ?
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi tổng cá»™ng chỉ cho lão hai con đưá»ng đó ?
Äinh Khí gật đầu:
– Lão chỉ có hai con đưá»ng đó có thể Ä‘i !
Vô Kỵ há»i:
– Ta nghÄ© lão nhất định do dá»± rất lâu má»›i có thể quyết định muốn Ä‘i con đưá»ng nào ?
Äinh Khí mỉm cưá»i:
– Ta còn chưa dứt lá»i, lão đã quyết định.
Con đưá»ng Phàn Vân SÆ¡n chá»n là con đưá»ng nào, ngưá»i ngu nhất cÅ©ng nên nghÄ© ra.
Vô Kỵ thốt:
– Ta nhìn thấy Phàn Vân SÆ¡n đến, là biết lão đã Ä‘i con đưá»ng nào.
Bởi vì lão còn sống, còn có thể tiếp tục luyện Ä‘an há»c đạo.
Vô Kỵ thốt:
– Cho nên hồi nãy ta cố ý nhượng cho ngươi nắm tay ta, bởi vì ta nhất định muốn lão đến điểm huyệt ta.
Lúc đó Thần Tài đã phóng vá» phía ÄÆ°á»ng Ngá»c, ÄÆ°á»ng Ngá»c nhất định phải buông Vô Kỵ Ä‘i đối phó Thần Tài, chỉ có Phàn Vân SÆ¡n “rảnh rá»—i†xuất thá»§ Ä‘iểm huyệt Vô Kỵ.
Má»—i má»™t chi tiết trong kế hoạch đó Ä‘á»u tính rất chuẩn.
Vô Kỵ thốt:
– Phàn Vân SÆ¡n đã là ngưá»i cá»§a bá»n ta, ngưá»i lão Ä‘iá»u động đến đây đương nhiên cÅ©ng là ngưá»i cá»§a bá»n ta, ngưá»i khác tuyệt đối không có cách tiến vào.
Äã không còn ai có thể tiến vào, đương nhiên cÅ©ng không có ai có thể cứu ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Hiện tại ÄÆ°á»ng Ngá»c má»›i thật sá»± đã hoàn toàn bị cô lập.
Vô Kỵ mỉm cưá»i:
– Chuyện này làm ta cảm thấy rất thá»a mãn, ngươi còn có gì để nói nữa không ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c không nói gì nữa.
May là y còn có má»™t sát thá»§ cuối cùng, Tán Hoa Thiên Nữ cá»§a Thục Trung ÄÆ°á»ng Môn, ÄÆ°á»ng Môn đệ tá»­ ra ngoài xông pha giang hồ bằng vào độc môn độc dược ám khí mà uy chấn thiên hạ, má»—i má»™t ngưá»i trên mình Ä‘á»u có mang theo độc môn độc dược ám khí uy chấn thiên hạ cá»§a bá»n chúng.
Äệ tá»­ ÄÆ°á»ng Môn đại Ä‘a số Ä‘á»u là cao thá»§ thu phát ám khí.
Thá»§ pháp “Mãn Hoa Thiên Vũ†lại là độc môn tuyệt kỹ đã thất truyá»n trong võ lâm từ lâu.
ÄÆ°á»ng Ngá»c tuyệt đối là má»™t cao thá»§ tuyệt đỉnh trong đám đệ tá»­ cá»§a ÄÆ°á»ng Môn.
Những chuyện đó Ä‘á»u là sá»± thật, má»—i má»™t ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u biết, Vô Kỵ cÅ©ng nên biết.
Cho nên chàng nên nghÄ© đến ÄÆ°á»ng Ngá»c nhất định còn có má»™t sát thá»§ trí mệnh cuối cùng !
Nhưng chàng xem chừng không thèm để ý tới.
Chàng đáng lẽ nên chú ý tay cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Bởi vì đôi tay đó lúc nào cũng có thể phát xuất ám khí trí mệnh.
Nhưng chàng lại đang nhìn vị Thần Tài kia.
Chàng chợt há»i:
– Ngươi có phải là Thần Tài không ?
Thần Tài không ngỠlại đáp:
– Ta không phải.
Vô Kỵ lại há»i:
– Ngươi là ai ?
– Ta là một tên trộm vặt.
Làm trộm vặt tuyệt không phải là chuyện quang vinh, vị Thần Tài này tại sao lại nhận mình là trộm vặt ?
Vô Kỵ thốt:
– Trá»™m vặt thông thưá»ng Ä‘á»u không thừa nhận mình là trá»™m vặt.
Tên trộm vặt đó đáp:
– Nhưng ta nhất định phải thừa nhận.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– Bởi vì tên trộm vặt ta khác với những tên trộm vặt khác.
Vô Kỵ há»i:
– Có gì khác biệt ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– Vật ta trá»™m khác vá»›i ngưá»i ta, ta chỉ trá»™m vật ngưá»i ta không muốn trá»™m, không dám trá»™m, cÅ©ng trá»™m không được.
Y chợt há»i ngược Vô Kỵ:
– Những tên trộm vặt khác có thể nào đi bắt chuột trong nhà ngươi không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không thể.
Tên trộm vặt đó nói:
– Nhưng ta đi trộm.
Y lại há»i Vô Kỵ:
– Những tên trộm vặt khác có dám đi trộm tượng lão hổ trong ngự hoa viên không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không dám.
Tên trộm vặt đó thốt:
– Nhưng ta lại dám đi trộm.
Y lại há»i Vô Kỵ:
– Những tên trộm khác có thể trộm được khăn lau chân của hoàng hậu nương nương không ?
Vô Kỵ lắc đầu.
Tên trộm vặt đó thốt:
– Nhưng ta lại trộm được.
Vô Kỵ nói:
– Nguyên lai ngươi không những là trộm vặt, mà còn là thần thâu.
Tên trộm vặt đó thốt:
– Ta vốn là.
Vô Kỵ há»i:
– Nhưng những vật đó xem chừng không đáng giá ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– Ta vốn chỉ trá»™m những vật không đáng tiá»n.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao vậy ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– Bởi vì những thứ đó ngưá»i ta má»i ta Ä‘i trá»™m.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi Ä‘i trá»™m vặt gì cÅ©ng là vì ngưá»i ta đến má»i ngươi ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– Không những phải đến má»i ta, hÆ¡n nữa còn phải trả ta năm vạn lượng.
Vô Kỵ há»i:
– Năm vạn lượng gì ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– Năm vạn lượng bạc, trả trước.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao phải trả trước ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– Bởi vì tín dụng cá»§a ta rất tốt, má»™t khi thu tiá»n, không cần biết ngưá»i ta muốn ta trá»™m cái gì, bảo đảm nhất định có thể trá»™m được.
Vô Kỵ thốt:
– Ta nhá»› trước đây hình như cÅ©ng có ngưá»i như vậy.
Tên trá»™m vặt đó há»i:
– Ai ?
Vô Kỵ đáp:
– Tư Không Trích Tinh.
Tên trá»™m vặt đó cưá»i.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi cÅ©ng biết ngưá»i đó Tên trá»™m vặt đó đáp:
– Ta không những biết lão, mà còn quen lão.
Y cưá»i há hốc miệng:
– Ta chính là đồ đệ của lão.
Giang sÆ¡n Ä‘á»i nào cÅ©ng có ngưá»i tài vào ra, trong võ lâm cÅ©ng giống như vậy, má»—i má»™t thá»i đại Ä‘á»u có danh hiệp cá»§a thá»i đó, sừng sững như núi, phong nhã như gió.
Tây Môn Xuy Tuyết.
Thiên hạ vô song kiếm khách, thiên hạ vô địch kiếm, cô độc cao ngạo, bạch y như tuyết.
Diệp Cô Thành.
Thiên Ngoại Phi Tiên Bạch Vân Thành Chủ ước hẹn tử chiến với Tây Môn Xuy Tuyết trên đỉnh Tử Cấm Thành, chưa đánh đã danh động thiên hạ.
Lão Thực Hòa Thượng.
Má»™t vị hòa thưá»ng chưa từng nói láo, ăn bánh bao nguá»™i, mặt quần áo rách.
Hoa Mãn Lâu.
Äôi mắt tuy đã mù, lòng lại ngá»i sáng như trăng trong.
Má»™c Äạo Nhân.
Äánh cá» hạng nhất, kiếm pháp hạng ba, danh đồ Võ Äang vừa cuồng vừa thẳng.
Bá»n há» tuy Ä‘á»u là danh hiệp má»™t thá»i, nhưng hiệp danh cá»§a bá»n há» lại tuyệt đối có thể lưu truyá»n đến ngàn Ä‘á»i sau.
Ngoại trừ bá»n há» ra, đương nhiên còn có Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày.
Lục Tiểu Phụng nghèo không ai bằng được, giàu không ai sánh nổi.
Ngưá»i duy nhất trong giang hồ có thể dùng hai ngón tay kẹp má»™t kiếm “Thiên Ngoại Phi Tiên†cá»§a Diệp Cô Thành là Lục Tiểu Phụng.
Bằng hữu duy nhất của Tây Môn Xuy Tuyết là Lục Tiểu Phụng.
Ngưá»i Má»™c Äạo Nhân bá»™i phục nhất là Lục Tiểu Phụng.
Ngưá»i Hoa Mãn Lâu tôn kính nhất là Lục Tiểu Phụng.
Lão Thực Hòa Thượng vừa thấy Lục Tiểu Phụng là muốn bỠchạy.
Nhưng Lục Tiểu Phụng vừa thoáng thấy Tư Không Trích Tinh là đã nhức đầu.
Lục Tiểu Phụng tặng cho Tư Không Trích Tinh cái tên vĩ đại:
Thâu Vương Chi Vương, Thâu Biến Thiên Hạ Vô Äịch Thá»§ – Vua cá»§a các vua trá»™m, trá»™m khắp thiên hạ không ai bì được.
Tư Không Trích Tinh muốn trá»™m cái gì, là Ä‘á»u trá»™m được.
Thân ngưá»i Tư Không Trích Tinh cao to, bụng thon ngá»±c nở, lại khÆ¡i khÆ¡i đầy mình tiểu xảo công phu thiên hạ vô song.
Lục Tiểu Phụng từng so tài nhào lá»™n vá»›i lão, ai thua là phải Ä‘i đào trùn, kết quả ngưá»i Ä‘i đào trùn là Lục Tiểu Phụng, đào ả mưá»i ngày mưá»i đêm, toàn thân dính đầy bùn đất.
Bây giỠtên trộm vặt này không ngỠlại nói y là đồ đệ của Tư Không Trích Tinh.
Vô Kỵ thốt:
– Thất kính thất kính.
Tên trộm vặt nói:
– Không cần khách khí, không cần khách khí.
Vô Kỵ há»i:
– Quý tính ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– HỠQuách.
Vô Kỵ há»i:
– Äại danh ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– Tước Nhi.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi là Thâu Vương Chi Vương thá»i nay, Thâu Biến Thiên Hạ Vô Äịch Thá»§ Quách Tước Nhi ?
Tên trộm vặt đó đáp:
– Là ta.
Vô Kỵ thốt:
– Thất kính thất kính.
Tên trộm vặt đó đáp:
– Không cần khách khí, không cần khách khí.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi đến đây làm gì ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Cũng không có gì đặc biệt, chỉ bất quá đến trộm một vật.
Vô Kỵ há»i:
– Lần này cÅ©ng có ngưá»i thỉnh ngươi đến trá»™m ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Nhưng lần này ta miễn phí.
Vô Kỵ há»i:
– Lệ không thể phá, lần này ngươi tại sao lại miễn phí ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Bởi vì Tư Không Hiểu Phong cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng các ngưá»i chính là đưá»ng đệ cá»§a sư phụ ta, Äinh Khí đứng bên cạnh ngươi chính là bằng hữu cá»§a ta.
Vô Kỵ há»i:
– Là Äinh Khí thỉnh ngươi tá»›i ?
Quách Tước Nhi thở dài:
– Vốn gã cÅ©ng không tìm ra ta, nhưng ta cả năm bất lợi, Ä‘ang muốn Ä‘i xả xui, đêm hôm qua lại lá»t vào ổ chó cá»§a gã uống rượu.
Vô Kỵ há»i:
– Gã thỉnh ngươi đi trộm cái gì ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Chỉ bất quá là trộm một món đồ chơi gà mổ chó cắn, không đáng một đồng xu.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi có trộm được không ?
Quách Tước Nhi hơi tức:
– Thiên hạ còn có vật gì Quách Tước Nhi ta không trộm được ?
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi đã trộm được, vậy vật đó đâu ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Ở đây.
Tay y vốn trống không, nhưng hiện tại lúc y thò tay ra, trong tay đã có hai vật.
Một mũi kim thoa và một cái hầu bao.
Hầu bao làm bằng vải lụa, trên mặt dùng kim tuyến thêu thành hai đóa mẫu đơn, mỗi mặt một đóa.
ÄÆ°á»ng Ngá»c chung quy đã bị đánh gục, thân ngưá»i y tuy còn chưa ngã, nhưng ý chí và lòng tin cá»§a y đã hoàn toàn băng há»™i.
Một thứ băng hội của nội tâm, còn đáng sợ hơn xa nhục thể bị đánh gục.
Vô Kỵ cưá»i.
Chàng chăm chăm chú ý phản ứng cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c lúc y nhìn thấy hai vật đó, hiện tại vô luận là ai Ä‘á»u thấy rõ con ngưá»i đó đã bị triệt hạ tiêu há»§y, chỉ còn dư lại má»™t cái xác không hồn.
Vô Kỵ há»i:
– Chỉ có hai vật thôi sao ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Ta vốn cÅ©ng nghÄ© còn có gì khác, không tưởng được trên ngưá»i vị ÄÆ°á»ng công tá»­ này không ngá» chỉ có hai thứ bảo bối này, cây kim thoa không ngá» lại rá»—ng ruá»™t.
Y thở dài:
– Ngưá»i làm trá»™m vặt đụng phải mấy thứ rá»—ng ruá»™t đó quả thật là xui bốc tận trá»i.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi làm sao biết trong kim thoa trống rỗng ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Hồi nãy ta vừa đụng tay vào là biết, bởi vì phân lượng căn bản không đúng.
Ãnh mắt Vô Kỵ phát sáng, mỉm cưá»i:
– Kim thoa tuy rá»—ng ruá»™t, nhưng ta bảo đảm bên vật đựng bên trong tuyệt đối còn quý trá»ng hÆ¡n cả vàng bạc.
Chàng lại bổ sung:
– Nghe nói Äoạn Hồn Sa cá»§a ÄÆ°á»ng gia cÅ©ng có thể mua được.
Quách Tước Nhi thốt:
– Ta cÅ©ng nghe ngưá»i ta nói chỉ cần mình Ä‘i đúng cá»­a, hÆ¡n nữa bá» ra má»™t số tiá»n lá»›n, có thể mua được.
Äinh Khí nói:
– Như vậy vẫn chưa được.
Quách Tước Nhi há»i:
– Còn phải cần gì nữa ?
Äinh Khí đáp:
– Bá»n chúng còn muốn Ä‘iá»u tra cho rõ tổ tông ba Ä‘á»i cá»§a mình rồi má»›i chịu bán cho mình.
Quách Tước Nhi há»i:
– Bao nhiêu tiá»n ?
Äinh Khí đáp:
– Nghe nói là năm trăm lượng hoàng kim mua được má»™t nhúm Äoạn Hồn Sa.
Vô Kỵ há»i:
– Còn độc châm ?
Äinh Khí đáp:
– Äại khái cÅ©ng phải mấy trăm lượng má»™t mÅ©i.
Vô Kỵ chợt đưa một bao giấy ra, bên trong có nửa đoạn tú hoa châm.
Chàng mỉm cưá»i:
– Nếu quả là năm trăm lượng vàng một mũi, nửa mũi châm này ít ra cũng đáng giá ba trăm lượng.
Äinh Khí thốt:
– Ba trăm lượng vàng cũng có thể coi là phát tài một chút.
Quách Tước Nhi há»i:
– Ngươi tìm nó ở đâu ra ?
Vô Kỵ đáp:
– Từ trong yên ngựa.
Chàng lại thở dài:
– Ta không tưởng được vị ÄÆ°á»ng công tá»­ này tại sao lại đến chuồng ngá»±a lúc ná»­a đêm, cho nên lén theo dõi, y vào má»™t chút là đã Ä‘i ra, ta lại tìm cả hÆ¡n má»™t canh giá».
Vì chàng mò mẫm trong chuồng ngựa rất lâu, cho nên cũng không biết Liên Nhất Liên đã đến.
Hiện tại xem ra chuyện đó cÅ©ng chỉ bất quá là chuyện nhá» nhặt, vốn tầm thưá»ng không quan trá»ng lắm.
Nhưng có bao nhiêu chuyện nhá» nhặt vốn có vẻ tầm thưá»ng, sau này lại cải biến mệnh vận cả Ä‘á»i ngưá»i.
Quách Tước Nhi nói:
– Má»™t nhúm Äoạn Hồn Sa, năm trăm lượng hoàng kim, thật mắc quá.
ÄÆ°á»ng Ngá»c chợt cưá»i lạnh:
– Giá đó ta mua liá»n, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Quách Tước Nhi há»i:
– Lẽ nào cả cái giá đó cũng còn chưa mua được ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Còn sai biệt rất xa.
Quách Tước Nhi há»i:
– Äáng lẽ là bao nhiêu ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Một ngàn lượng vàng vẫn chưa mua được tinh phẩm.
Vô Kỵ thốt:
– Kỳ thật giá tiá»n đó cÅ©ng không thể coi là quá mắc.
Äinh Khí há»i:
– Còn chưa coi là mắc được sao ?
Vô Kỵ há»i:
– Má»™t nhúm Äoạn Hồn Sa có thể lấy mạng bao nhiêu ngưá»i ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Nếu quả dùng đúng cách, có thể lấy mạng ba ngưá»i.
Vô Kỵ thốt:
– HÆ¡n nữa sau khi ngươi dùng Äoạn Hồn Sa cá»§a ÄÆ°á»ng gia giết ngưá»i, ngưá»i ta nhất định sẽ đổ nợ lên ngưá»i ÄÆ°á»ng gia, mình chỉ cần tốn má»™t ngàn lượng vàng, sau khi giết ngưá»i cả hậu hoạn cÅ©ng không có.
Chàng cưá»i cưá»i:
– Nếu quả mình nghĩ thông đạo lý đó, sẽ không cảm thấy là giá quá mắc.
Äinh Khí chung quy thừa nhận:
– Giá tiá»n đó xem chừng quả thật không thể coi là quá mắc.
Äó vốn là má»™t trong những tài nguyên lá»›n nhất cá»§a mấy Ä‘á»i ÄÆ°á»ng gia, muốn duy trì má»™t gia tá»™c lá»›n như vậy tịnh không dá»… dàng. Chế tạo thứ ám khí đó cÅ©ng là má»™t chuyện rất hao phí.
Quách Tước Nhi thốt:
– Nói như vậy, cây kim thoa này phải đáng giá mấy ngàn lượng vàng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Vô giá, căn bản mua không được.
Quách Tước Nhi há»i:
– Tại sao ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Bởi vì Äoạn Hồn Sa bên trong là tinh phẩm, châm trong hầu bao cÅ©ng là tinh phẩm.
Quách Tước Nhi cưá»i:
– Xem ra ta thật nên cẩn thận má»™t chút, nếu không sẽ bị ngưá»i ta giật mất.
ÄÆ°á»ng Ngá»c thốt:
– Ngươi an tâm, ta không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.
Y chợt thở dài, buồn bã thốt:
– Hiện tại ta đã chịu thua.
Quách Tước Nhi nói:
– Ngưá»i chịu nhận thua má»›i là ngưá»i thông minh.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Äoạn Hồn Sa trong kim thoa, độc châm trong hầu bao, các ngươi có thể lấy Ä‘i.
Quách Tước Nhi thốt:
– Cảm tạ.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Cái đầu của ta các ngươi lúc nào cũng có thể lấy đi.
Quách Tước Nhi thốt:
– Ta tuy không muốn lấy đầu ngươi, nhưng ta biết có ngưá»i muốn.
ÄÆ°á»ng Ngá»c há»i:
– Còn cái hầu bao đó, lẽ nào cÅ©ng có ngưá»i muốn lấy Ä‘i ?
Quách Tước Nhi nhìn Äinh Khí, Äinh Khí nhìn Vô Kỵ, Vô Kỵ há»i:
– Ngươi muốn bá»n ta trả cái hầu bao đó lại cho ngươi ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ta không muốn.
Y chầm chậm nói tiếp:
– Bởi vì ta biết ngươi tuyệt sẽ không trả lại cho ta, ngươi nhất định sẽ nghĩ ta muốn giở trò gạt gẫm.
Vô Kỵ tịnh không phủ nhận.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Ta chỉ bất quá hy vá»ng các ngươi có thể há»§y diệt cái hầu bao đó giùm ta.
Yêu cầu đó tuy rất kỳ quái, lại không thể coi là quá đáng.
ÄÆ°á»ng Ngá»c nói:
– Ta chỉ hy vá»ng có thể trước khi lâm tá»­ tậm mắt nhìn thấy các ngươi há»§y cái hầu bao đó.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Bởi vì ...
Biểu tình trên mặt y chợt biến thành rất bi thương:
– Bởi vì ta không muốn nhìn thấy nó lá»t vào tay ngưá»i khác.
Y tuy chưa nói ra nguyên nhân, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© đến trong cái hầu bao đó nhất định có má»™t Ä‘oạn quá khứ thương tâm, quan hệ đến má»™t tình nhân đã khuất bóng.
Má»™t ngưá»i trước khi lâm tá»­ luôn luôn biến thành đặc biệt Ä‘a sầu Ä‘a cảm.
ÄÆ°á»ng Ngá»c tất cÅ©ng là ngưá»i như vậy.
Tính khí cá»§a Äinh Khí tuy cứng cá»i, tâm trưá»ng lại không cứng lắm, cả Vô Kỵ cÅ©ng không nhìn ra trong đó thật có quá»· kế gì.
Ai cũng không tưởng được nhụy hoa của hai đóa mẫu đơn đó còn bí mật.
Không cần biết mình dùng phương pháp gì há»§y cái hầu bao đó Ä‘i, chỉ cần nhụy cá»§a hai đóa mẫu đơn đó vừa vỡ ra, không những mình gục chết, ngưá»i phụ cận trong vòng phương viên má»™t trượng cÅ©ng chết chắc.
Không cần biết là ai động thá»§ há»§y cái hầu bao đó, ngưá»i khác nhất định cÅ©ng sẽ đứng xung quanh.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đương nhiên là ngoại lệ.
Y nhất định sẽ tránh ra xa, bởi vì chỉ có y mới biết bí mật trong đó !
Bá»n hỠđã trải qua nhiá»u năm liên tục, tập trung vô số trí tuệ, hao tổn vô số kim tiá»n nhân lá»±c má»›i tạo thành bí mật đó.
Bí mật đó gá»i là “Tán Hoa Thiên Nữâ€.
Kế hoạch chế tạo thứ ám khí đó là do ÄÆ°á»ng Khuyết khởi thảo, trải qua sá»± đồng ý cá»§a tất cả các nhân vật chá»§ chốt cá»§a ná»™i bá»™ ÄÆ°á»ng gia má»›i quyết định chế tạo.
Bước đầu tiên cá»§a kế hoạch đó là kết giao vá»›i Phích Lịch ÄÆ°á»ng, bởi vì bá»n há» nhất định phải nắm được bí thức phối chế há»a dược cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng.
Chuyện đó nói ra thì dễ, thật ra lại cực kỳ khốn khó.
Phích Lịch ÄÆ°á»ng Chá»§ Lôi Chấn Thiên tuyệt không phải là ngưá»i dá»… đối phó.
Bá»n há» tốn trá»n ba năm công phu, thậm chí cả nữ nhi đẹp nhất cá»§a ÄÆ°á»ng gia cÅ©ng bị dùng làm lá»… vật dâng cho Lôi Chấn Thiên, cuối cùng má»›i đả động được hắn.
Bước thứ nhì cá»§a kế hoạch là phối hợp há»a dược cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng và ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia, chế tạo ra má»™t thứ ám khí tối tân.
Thứ ám khí đó phải giống như Äá»™c Tật Lê, có thể đánh rất xa, lại phải giống như độc sa, có thể phân tán bay ra.
Äá»™c Tật Lê dùng mưá»i ba lá sắt phối hợp thành, trên má»—i má»™t lá Ä‘á»u có kịch độc, độc tính trên má»—i má»™t lá Ä‘á»u khác biệt nhau.
Nếu quả bá»n há» có thể thêm vào há»a dược cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng, chỉ cần ám khí phát xuất, vô luận đụng phải cái gì, há»a dược cÅ©ng sẽ dẫn nổ, mưá»i ba lá sắt kia sẽ nổ tung bay bắn ra, khiến cho ngưá»i ta có muốn phòng cÅ©ng phòng không được.
Nếu quả bá»n há» thật có thể chế tạo ra thứ ám khí đó, tất sẽ tung hoành giang hồ, thiên hạ vô địch.
Bá»n há» không ngá» thật thật đã làm được.
Thứ ám khí không tiá»n khoáng hậu siêu việt đệ nhất đó gá»i là Tán Hoa Thiên Nữ.
Nhìn dưới ánh đèn thiểm động, hai đóa hoa mẫu đơn đó không những đẹp, mà còn đẹp đến mức làm cho ngưá»i ta mê hồn.
Quách Tước Nhi thở dài:
– Hai đóa hoa này thêu thật đẹp quá.
Äinh Khí cÅ©ng thở dài:
– Thật là cực đẹp.
Quách Tước Nhi thốt:
– Ta tuy không biết là ai thêu, nhưng ta có thể tưởng tượng được.
Äinh Khí nói:
– Nhất định là một cô gái vừa mỹ lệ, vừa đa tình ...
Má»™t thiếu nữ vừa ôn nhu, vừa Ä‘a tình, giấu ngưá»i trong nhà, dưới ánh đèn len lén thêu cái hầu bao đó, tặng tình lang cá»§a mình, bất hạnh là, hầu bao đã thêu xong, hương đã tan, ngá»c đã nát, cho nên tình lang cá»§a nàng cho đến chết vẫn mang theo cái hầu bao đó, cho đến chết vẫn không muốn để nó lá»t vào tay ngưá»i khác.
Một cố sự đẹp làm sao, động lòng làm sao.
Má»™t ngưá»i trẻ tuổi cảm tình phong phú, nhìn thấy má»™t cái hầu bao như vậy, rất dá»… dàng liên tưởng đến chuyện như vậy.
Quách Tước Nhi và Äinh Khí xảo hợp Ä‘á»u là dạng ngưá»i đó.
Bá»n há» không những rất dá»… dàng cảm động, mà còn tràn đầy ảo tưởng lãng mạn kỳ diệu.
Hà huống cái hầu bao đó lại không phải là vật gì quan trá»ng cho lắm, tại sao không thành toàn cho ngưá»i ta được ?
Quách Tước Nhi há»i:
– Ngươi thấy sao ?
Äinh Khí đáp:
– Ta không có ý kiến.
Không có ý kiến thông thưá»ng là ý tứ không phản đối.
Quách Tước Nhi thốt:
– Vậy ngươi Ä‘i há»§y cái hầu bao này cho ÄÆ°á»ng công tá»­ Ä‘i.
Äinh Khí há»i:
– Tại sao lại kêu ta ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Bởi vì ta không cam tâm, hạ thủ không được.
Äinh Khí há»i:
– Ngươi sao lại biết ta có thể hạ thủ ?
Bá»n há» không há»i tá»›i Vô Kỵ.
Giữa bá»n há» và ÄÆ°á»ng Ngá»c tịnh không có thù hận, bá»n há» căn bản không biết ÄÆ°á»ng Ngá»c là ngưá»i nào.
Bá»n há» thậm chí đã bắt đầu hÆ¡i có cảm giác Vô Kỵ quá vô tình, bởi vì ÄÆ°á»ng Ngá»c xem ra thật là ngưá»i rất Ä‘a tình.
Quách Tước Nhi chợt nghĩ đến một chủ ý hay:
– Bá»n ta sao không trả cái hầu bao này lại cho ÄÆ°á»ng công tá»­ ?
Nhiệm vụ cá»§a y đã hoàn thành, tùy tiện Triệu Vô Kỵ muốn làm gì đối vá»›i ÄÆ°á»ng Ngá»c, tùy tiện ÄÆ°á»ng Ngá»c muốn làm gì đối vá»›i cái hầu bao này, Ä‘á»u không liên quan gì tá»›i y nữa.
Äinh Khí lập tức đồng ý:
– Chủ ý hay.
Äó thật là má»™t chá»§ ý hay.
Nếu bá»n há» biết chá»§ ý đó hay tá»›i cỡ nào, không cần đợi ngưá»i ta động thá»§, bá»n há» cÅ©ng tá»± đập đầu tá»± tá»­.
Quách Tước Nhi đổ hết đồ trong bao ra, bởi vì y đã quyết định trả cái hầu bao đó lại cho ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Y có cải biến chủ ý không ?
Vô Kỵ có cản trở y không ?
Tim ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘ang đập mạnh, đập quá mạnh.
Không những tim đập mạnh, mà ngón tay băng lãnh, miệng khô kiệt, cả yết hầu cũng hình như bị nghẹn.
Lần đầu tiên y có thứ cảm giác đó, cÅ©ng là chuyện xảy ra rất nhiá»u năm trước đây rồi.
Hôm đó là tháng tư, cÅ©ng là ngày xuân, lúc đó y còn là má»™t đứa trẻ mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi.
Hôm đó khí trá»i nóng hÆ¡n hôm nay, y chợt cảm thấy tâm tình có chá»— phiá»n não khôn tả.
Lúc đó đêm đã rất khuya, y muốn ngủ lại không ngủ được, một mình đi ra ngoài, chạy đằng đông, đi đằng tây, cuống cuồng đến hậu viên của biểu tỷ của y, chợt nghe thấy một tiếng ca.
Tiếng ca bàng bạc truyá»n ra từ má»™t gian tiểu ốc trong khuê phòng cá»§a biểu tá»· cá»§a y, ngoại trừ tiếng ca ra, còn có tiếng nước.
Tiếng nước là thứ âm thanh lúc má»™t ngưá»i Ä‘ang tắm phát ra.
Trong tiểu ốc có ánh đèn.
Không những từ trong cá»­a sổ có ánh đèn rá»i ra, khe cá»­a cÅ©ng có.
Y vốn không muốn Ä‘i qua, nhưng tâm y lại Ä‘ang phiá»n muá»™n, không phải là thứ phiá»n muá»™n bình thưá»ng, mà là má»™t thứ phiá»n muá»™n kỳ diệu.
Cho nên y đã đi qua.
Bên dưới cá»­a có má»™t khe hở rá»™ng cỡ ná»­a tấc, chỉ cần nằm phục dưới đất, nhất định có thể nhìn thấy ngưá»i bên trong.
Y nằm dài dưới đất, tai dán xuống đất, mắt nhìn qua kẽ hở đó.
Y nhìn thấy biểu tỷ của y.
Biểu tá»· cá»§a y lúc đó má»›i mưá»i sáu.
Biểu tỷ của y đang tắm trong gian phòng đó.
Má»™t cô gái mưá»i sáu đã rất nở nang rồi, ngá»±c đầy đặn, chân săn chắc.
Äó là lần đầu tiên y nhìn thấy đồng thể đã thành thục đầy đặn cá»§a nữ nhân, cÅ©ng là lần đầu tiên y phạm tá»™i.
Nhưng lần nhìn lén đó tim đập còn chưa nhanh bằng hiện tại.
Quách Tước Nhi đã quăng hầu bao ra.
Từ khi y nghe thấy ÄÆ°á»ng Ngá»c muốn há»§y cái hầu bao đó, đến lúc y đưa cái hầu bao đó ra, cÅ©ng chỉ bất quá là chuyện trong khoảnh khắc.
Nhưng đối vá»›i ÄÆ°á»ng Ngá»c mà nói, khoảnh khắc đó đơn giản còn dài hÆ¡n cả má»™t con giáp. Hiện tại hầu bao đã quăng qua, mẫu đơn thêu bằng kim tuyến lấp lánh phát sáng giữa không trung.
Trong mắt ÄÆ°á»ng Ngá»c mà nhìn, trên thế giá»›i tuyệt không có bất cứ chuyện gì đẹp hÆ¡n khoảnh khắc đó.
Y tận lực khống chế lấy mình, không muốn hiển xuất vẻ quá hưng phấn, quá khẩn trương.
Äợi đến khi hầu bao rÆ¡i xuống đất, y má»›i chầm chậm cúi mình lượm lên.
Cái y lượm không những là cái hầu bao, được thứ ám khí đó, mạng của y cũng đã lượm lại được.
Không những là mạng cá»§a y, còn có mạng cá»§a Triệu Vô Kỵ, mạng cá»§a Phàn Vân SÆ¡n, mạng cá»§a Äinh Khí, mạng cá»§a Quách Tước Nhi.
Trong má»™t sát na đó, y lại biến thành chá»§ tể, tính mệnh cá»§a những ngưá»i đó đã bị y nắm trong tay.
Äó là má»™t sát na huy hoàng làm sao, vÄ© đại làm sao !
ÄÆ°á»ng Ngá»c nhịn không được cưá»i, cưá»i lá»›n.
Quách Tước Nhi giật mình nhìn y:
– Ngươi Ä‘ang cưá»i gì đó ?
ÄÆ°á»ng Ngá»c đáp:
– Ta Ä‘ang cưá»i ngươi !
Y đã cầm hai mũi ám khí “Tán Hoa Thiên Nữ†siêu việt đệ nhất cổ kim trong tay.
Y cưá»i lá»›n:
– Ngươi tuyệt không thể tưởng được chuyện hồi nãy ngươi làm ngu xuẩn đến cỡ nào, ngươi không những đã hại chết Äinh Khí và Triệu Vô Kỵ, cÅ©ng đã hại chết chính mình.
Quách Tước Nhi còn Ä‘ang kinh ngạc nhìn y, má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh hãi nhìn y, tịnh không phải vì nụ cưá»i cá»§a y, càng không phải vì những lá»i nói cá»§a y, mà là vì mặt cá»§a y.
Trên mặt y chợt xuất hiện một biến hóa kỳ quái.
Không ai có thể nói được biến chá»— nào, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn ra là đã có biến.
Trong phút chốc, mục quang của y bất thần biến thành ngơ ngẩn, đồng tử co thắt lại.
Sau đó khóe miệng , khóe mắt, và bắp thịt cá»§a y phảng phất Ä‘á»u đã biến thành cứng đơ, trên mặt chợt hiển lá»™ má»™t màu sắc tím lịm quá»· bí.
Nhưng y lại chừng như không cảm thấy gì cả.
Y còn Ä‘ang cưá»i.
Trong đồng tử của y chợt lại lộ xuất biểu tình khủng bố, y đã phát hiện mình phạm vào một sai lầm trí mệnh.
Y quên rằng trên tay mình không có bao tay, cũng không có sáp dầu bảo vệ.
Y quá hưng phấn, tay không ngắt lấy hai mũi ám khí, y dùng quá sức, mũi ám khí đã đâm vào ngón tay y.
Không đau đớn, thậm chí cả cảm giác tê dại cũng không có.
Äá»™c trên mình thứ ám khí đó là má»™t thứ bá»n hỠđỠluyện tối tân, cả giải dược cÅ©ng chưa nghiên cứu thành công.
Một thứ ám khí căn bản còn chưa làm được đến trình độ có thể phổ biến sử dụng.
Äợi đến khi y phát giác cÆ¡ bắp và gân khá»›p toàn thân Ä‘á»u đã có biến hóa vừa kỳ quái vừa đáng sợ đó, đã quá trá»… rồi.
Y đã không còn có thể tá»± khống chế lấy mình, cả cưá»i cÅ©ng không khống chế được, y thậm chí đã không thể vận dụng được tay mình.
Y muốn quăng hai mũi ám khí đó ra, nhưng tay y đã không còn nghe theo sự chỉ huy của y nữa.
Trong phút chốc, thứ độc đó đã phá hoại thần kinh trung ương của y.
Nhìn thấy má»™t ngưá»i hiển nhiên đã kinh sợ cá»±c kỳ mà còn cưá»i lá»›n không ngừng, thật là chuyện rất đáng sợ.
Quách Tước Nhi há»i:
– Chuyện này là sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Äá»™c.
Quách Tước Nhi há»i:
– Äá»™c ở đâu ?
Vô Kỵ còn chưa trả lá»i, tay ÄÆ°á»ng Ngá»c chợt thò ra, động tác quái dị vụng vá», giống như động tác cá»§a má»™t tượng gá»—.
Mệnh lệnh hồi nãy phát ra từ trong óc y, hiện tại má»›i truyá»n đến tay y.
Hiện tại y mới phóng ám khí ra.
Nhưng bắp thịt và gân khá»›p cá»§a y Ä‘á»u đã cứng đơ, sá»± chuẩn xác cÅ©ng đã hoàn toàn sai lạc.
Hai mÅ©i ám khí tà tà bay ra, giống như bắn ra từ má»™t tay cung vụng vá», lá»±c lượng còn đủ để bay tá»›i góc xa nhất cá»§a thần miếu, va vào bức tưá»ng.
Sau đó “cạch†má»™t tiếng, thanh âm tịnh không quá lá»›n, kết quả tạo thành lại kinh ngưá»i.
May là bá»n Vô Kỵ đứng ở rất xa, phản ứng cÅ©ng rất nhanh, cho nên không bị những mảnh vụn bắn ra tứ phía ghim trúng.
Nhưng chuyện xảy ra trong giây phút đó lại làm cho bá»n há» cả Ä‘á»i không quên được.
Bởi vì vào giây phút đó, bá»n hỠđã sát ká» biên duyên cá»§a địa ngục.
Bụi bặm đất đá giăng mù trá»i, những mảnh vụn bắn hào quang bốn phía, hiện tại cuối cùng đã rÆ¡i xuống hết.
Mồ hôi lạnh còn chưa khô.
Trên mình má»i ngưá»i Ä‘á»u toát mồ hôi lạnh, bởi vì má»i ngưá»i Ä‘á»u tận mắt nhìn thấy uy lá»±c cá»§a thứ ám khí đó.
Qua một hồi rất lâu, Quách Tước Nhi mới thở phào:
– Nguy hiểm quá.
Hiện tại y đương nhiên đã biết chuyện y làm hồi nãy ngu xuẩn đến cỡ nào. Y nhìn Triệu Vô Kỵ cưá»i khổ:
– Hồi nãy ta xém chút đã hại chết ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Quả thật là xém một chút.
Quách Tước Nhi lại chăm chăm nhìn chàng cả nửa ngày:
– Hồi nãy ngươi xém chút nữa đã chết vì ta, ngươi chỉ nói được câu đó sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Ngươi có phải muốn ta mắng ngươi một trận không ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Phải.
Vô Kỵ cưá»i:
– Ta cÅ©ng rất muốn mắng ngươi má»™t trận, bởi vì ta không mắng ngươi, ngươi trái lại sẽ cảm thấy con ngưá»i cá»§a ta quá ngăn cách, quá âm trầm, không dá»… kết giao bằng hữu.
Quách Tước Nhi không ngỠcũng thừa nhận:
– Nói không chừng ta thật nghĩ như vậy.
Vô Kỵ thở dài:
– Chỉ tiếc ta không thể mắng ngươi.
Quách Tước Nhi há»i:
– Sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta còn chưa bị ngươi hại chết.
Quách Tước Nhi há»i:
– Nếu ta thật sự đã hại chết ngươi, ngươi làm sao có thể mắng ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta nếu bị ngươi hại chết, đương nhiên cũng không có cách nào mắng chưởi.
Quách Tước Nhi há»i:
– Vậy bây giỠsao ngươi không mắng ta một trận ?
Vô Kỵ cưá»i:
– Äã nói ta còn chưa bị ngươi hại chết, tại sao phải mắng ngươi ?
Quách Tước Nhi ngây ngưá»i, ngây cả ná»­a ngày, nhưng không thể không thừa nhận:
– Lá»i ngươi nói xem chừng cÅ©ng có lý.
Vô Kỵ thốt:
– Vốn có lý.
Chàng cưá»i lá»›n:
– Cho dù ngươi nghĩ cái lý của ta không khác gì chó đánh rắm, cũng không có cách gì làm cho ta thay đổi được.
Quách Tước Nhi há»i:
– Sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì lá»i ta nói có lý.
Quách Tước Nhi cÅ©ng cưá»i:
– Hiện tại ta đã minh bạch được một chuyện.
Vô Kỵ há»i:
– Chuyện gì ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Ngàn vạn lần không thể nói đạo lý với ngươi, thà bị ngươi đánh, cũng không thể nói đạo lý với ngươi.
Y cưá»i lá»›n:
– Bởi vì ai cũng không giác ngộ được ngươi.
Hồi nãy trong lòng y vốn dâng trào niá»m hối hận tiếc nuối, nhưng hiện tại đã hoàn toàn quên hết. Hiện tại trong lòng y đã hoàn toàn thừa nhận cái lý trong lá»i nói cá»§a Vô Kỵ.
Có thể nói cho tâm tình ngưá»i ta cởi mở, cho dù không có lý, cÅ©ng là có lý.
ÄÆ°á»ng Ngá»c còn chưa chết.
Y không ngỠcòn chưa ngã gục, vẫn còn bộ dạng hồi nãy, đứng bất động ở đó.
Nhưng mặt y đã hoàn toàn tê cứng, đồng tá»­ hồi nãy co thắt, hiện tại đã khuếch tán, đôi mắt vốn ngá»i sáng bén nhá»n, hiện tại đã biến thành ngây ngốc vô thần, cả tròng mắt cÅ©ng không thể chuyển động, nhìn giống như má»™t con cá chết.
Äinh Khí bước qua, giÆ¡ tay vẫy vẫy trước mặt y, mắt y không ngá» vẫn nhìn trừng trừng má»™t chá»— trước mặt, Äinh Khí thò má»™t ngón tay đẩy nhẹ y, y té quỵ xuống.
Nhưng y tịnh còn chưa chết.
Y còn đang thở, tim y còn đang đập, mạch cũng còn đang đập.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy được trong lòng y nhất định tình nguyện muốn chết.
Bộ dạng của y còn khó chịu hơn cả chết, thật thà chết còn hơn.
Chỉ tiếc là y khơi khơi lại chết không được.
Lẽ nào trong cõi u minh thật có má»™t chá»§ tể công chính vô tình ? Lẽ nào đây là sá»± trừng phạt cá»§a trá»i già đối vá»›i y ?
Trong tâm Äinh Khí không ngá» cÅ©ng cảm thấy có má»™t ná»—i sợ hãi khôn tả:
– Y tại sao còn chưa chết ?
Phàn Vân Sơn chợt nói:
– Bởi vì y là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Phàn Vân SÆ¡n năm nay đã năm mươi sáu tuổi, lăn lá»™n hÆ¡n ná»­a Ä‘á»i trong giang hồ, ngưá»i như lão, vô luận là thiện hay ác, tốt hay xấu, ít nhiá»u gì cÅ©ng có chá»— tốt.
Thứ ngưá»i như lão nhất định rất hiểu biết, rất có kiến thức.
Cho nên lão rất hiểu địa vị hiện tại của mình, lão lẳng lặng đứng một bên, không mở miệng.
Nhưng lão còn muốn sống, sống mạnh, nếu quả có cơ hội biểu hiện, lão vẫn không bỠqua.
Äinh Khí há»i:
– Bởi vì y là ÄÆ°á»ng Ngá»c cho nên má»›i không chết ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Không sai.
Äinh Khí há»i:
– Có phải là vì ông trá»i cố ý dùng cách này trừng phạt con ngưá»i y ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Không phải.
Äinh Khí há»i:
– Vậy là vì sao ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Bởi vì y là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, đó đích thị là độc cá»§a ÄÆ°á»ng gia, y đối vá»›i thứ độc tính đó đã có kháng lá»±c.
Äinh Khí há»i:
– Kháng lực ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Nếu quả ngươi ngày ngày uống má»™t chút thạch tín, phân lượng càng lúc càng gia tăng, sau này ngưá»i khác có dùng thạch tín cÅ©ng khó lòng hạ độc hại chết ngươi, bởi vì ngươi đối vá»›i thứ độc dược đó đã có kháng lá»±c.
Äinh Khí há»i:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c đối vá»›i thứ độc trên ám khí đó đã có kháng lá»±c, tại sao lại vẫn biến thành bá»™ dạng đó ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Äá»™c dược cá»§a ám khí ÄÆ°á»ng gia tôi luyện là công thức độc môn, trong giang hồ chưa từng có ai biết bí mật cá»§a bá»n há».
Äinh Khí há»i:
– Ngươi cũng không biết mà ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Nhưng ta biết nếu quả độc dược trên thứ ám khí đó là công thức má»›i, ÄÆ°á»ng Ngá»c tuy đã có kháng lá»±c vá»›i vài thành phần trong đó, đối vá»›i những thành phần má»›i lại không có cách nào thích ứng được.
Lão ngẫm nghĩ, lại nói:
– Hơn nữa sự phối hợp độc dược không những thần bí, mà còn kỳ diệu, có những độc dược hỗ tương khắc chế, có những độc dược phối hợp với nhau, lại biến thành một thứ độc khác càng kịch cấp hơn, thứ độc đó tuy không hại chết y, lại có thể hoàn toàn phá hủy tri giác của y, thậm chí có thể khiến cho kinh mạch và gân khớp của y hoàn toàn tê cứng.
Äinh Khí nói:
– Cho nên y mới biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy.
Phàn Vân Sơn thốt:
– Bởi vì đại bá»™ phận khí quan trong thân thể y Ä‘á»u đã mất hiệu dụng, chỉ bất quá là còn lại chút hÆ¡i thở hÆ¡n ngưá»i chết.
Äinh Khí nhìn lão:
– Không tưởng được ngươi đối với độc dược cũng có nghiên cứu sâu xa như vậy, ngươi cũng đã luyện qua độc ?
Phàn Vân Sơn đáp:
– Ta chưa luyện qua độc, nhưng đạo lý của luyện độc và luyện đan lại như nhau.
Lão thở dài:
– Ngưá»i luyện Ä‘an chỉ cần có chút sÆ¡ xuất, sẽ có biến, cÅ©ng giống như luyện độc.
Äinh Khí há»i:
– Äó đâu khác gì chÆ¡i vá»›i lá»­a ?
Phàn Vân SÆ¡n cưá»i khổ:
– Chơi với lửa tuyệt không có gì nguy hiểm.
Äinh Khí há»i:
– Ngươi tại sao còn muốn luyện tiếp ?
Phàn Vân Sơn trầm mặc, qua một hồi rất lâu mới buồn bã đáp:
– Bởi vì ta đã luyện.
Bởi vì lão đã leo lên lưng cá»p, vô phương tá»± thoát.
Trên thế gian có rất nhiá»u chuyện Ä‘á»u như vậy, chỉ cần mình vừa bắt đầu, vô phương đình chỉ.
Má»™t ngưá»i ná»­a sống ná»­a chết, vô luận là địch thá»§ hay là bằng hữu cá»§a hắn, Ä‘á»u là má»™t vấn Ä‘á».
Äinh Khí há»i:
– Con ngưá»i này xem chừng đã chết, lại hình như còn chưa chết, ta thật không biết nên làm sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta biết.
Äinh Khí há»i:
– Ngươi chuẩn bị làm sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta chuẩn bị đưa y vá».
Äinh Khí há»i:
– VỠđâu ?
Vô Kỵ đáp:
– Y là ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, đương nhiên là phải đưa y vá» ÄÆ°á»ng gia.
Äinh Khí ngây ngưá»i.
Tai và mắt cá»§a gã Ä‘á»u rất linh mẫn, nhưng hiên tại gã cÆ¡ hồ không thể tin vào tai mình.
Gã nhịn không được há»i:
– Ngươi đang nói gì đó ?
Vô Kỵ lặp lại từng tiếng:
– Ta nói ta chuẩn bị đưa y vá», vá» ÄÆ°á»ng gia.
Äinh Khí há»i:
– Ngươi muốn thân hành đưa y vỠ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
oo Äèn dầu đã tắt, ánh trăng lợt lạt chiếu vào, miếu Thần Tài già nua không ngá» biến thành phảng phất rất đẹp.
Bá»n há» còn chưa Ä‘i.
Cũng không biết ai đã đỠnghị:
– Bá»n ta tại sao không ngồi đây huyên thuyên, uống chút rượu ?
Sau đó Phàn Vân Sơn châm rượu.
Má»™t lão nhân năm mươi sáu tuổi không ngá» phải Ä‘i châm rượu cho ba tên trẻ, thứ chuyện đó trước đây lão nhất định phải cảm thấy rất hoang đưá»ng, vô phương chịu đựng.
Nhưng hiện tại tình huống đã khác biệt.
Lão tin rằng Triệu Vô Kỵ và Äinh Khí tuyệt không nuốt lá»i, cÅ©ng không Ä‘em chuyện cÅ© ra thanh toán vá»›i lão, nhưng đó tịnh không biểu thị là bá»n hỠđã hoàn toàn tha thứ cho lão.
Theo khẩu khí nói chuyện cá»§a bá»n há», lão nghe được bá»n há» vẫn không thèm nhìn lão.
Nhưng hiện tại lão không đã không còn cách nào để mặc cả.
Lão chỉ hy vá»ng bá»n há» có thể để cho lão trở vá» quê, Ä‘i tá»›i nÆ¡i không có ai biết lão đã từng làm gian tế, có ngưá»i vẫn tôn kính lão như trước đây, vẫn coi lão là bằng hữu.
Hiện tại lão má»›i biết, má»™t ngưá»i không nên làm chuyện bán đứng bằng hữu, nếu không chính mình cÅ©ng không coi trá»ng mình được.
Lão đang hối hận.
ÄÆ°á»ng Ngá»c đã bị khiêng bá» trên má»™t thần án đổ nát, Vô Kỵ còn xé má»™t khoảnh thần trướng xuống đắp cho y.
Quách Tước Nhi cÅ©ng không biết đã tìm đâu ra má»™t cái bồ Ä‘oàn, khoanh chân ngồi xuống, nhìn Vô Kỵ, chợt há»i:
– Ngươi có biết gần đây ta thưá»ng nghe ngưá»i ta nói vá» ngươi không ?
Vô Kỵ cưá»i cưá»i:
– Không tưởng được ta không ngỠcũng đã thành danh nhân.
Khi má»™t ngưá»i bắt đầu hữu danh, tá»± mình luôn luôn không biết được, cÅ©ng chính như lúc danh khí cá»§a hắn suy nhược, chính hắn cÅ©ng không biết vậy.
Quách Tước Nhi thốt:
– Có ngưá»i nói ngươi là lãng tá»­, hôm ngươi thành hôn, còn Ä‘i ra ngoài ăn chÆ¡i đàng Ä‘iếm.
Vô Kỵ cưá»i cưá»i, không phá»§ nhận, cÅ©ng không biện bạch.
Quách Tước Nhi thốt:
– Có ngưá»i nói ngươi là dân cá» bạc, Ä‘ang có tang mà Ä‘i vào đổ trưá»ng gieo xí ngầu.
Vô Kỵ lại cưá»i cưá»i.
Quách Tước Nhi thốt:
– Có ngưá»i nói ngươi không những vô tình vô nghÄ©a, mà còn cá»±c kỳ ích ká»·, thậm chí đối vá»›i muá»™i muá»™i ruá»™t thịt và ngưá»i vợ cá»§a mình cÅ©ng không thèm quan tâm, có ngưá»i thậm chí đã đánh cá, nói rằng ngươi cho dù có nhìn thấy bá»n há» chết trước mặt, cÅ©ng tuyệt không để rÆ¡i má»™t giá»t nước mắt.
Vô Kỵ vẫn không biện bạch.
Quách Tước Nhi thốt:
– Cho nên má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© ngươi là ngưá»i rất nguy hiểm, bởi vì ngươi lãnh khốc vô tình, che giấu sâu xa trong lòng, hÆ¡n nữa mưu kế chất ngất, cả Tiêu Thất thái gia lão hồ ly đó cÅ©ng đã từng thua tiá»n vào tay ngươi.
Y nghĩ ngợi, lại nói:
– Nhưng má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u thừa nhận ngươi cÅ©ng có chá»— tốt, ngươi rất thá»§ tín, chưa từng thiếu nợ ngưá»i ta mà không trả, hôm ngươi thành hôn, còn tá» tá»±u các chá»§ nợ cá»§a ngươi, thanh toán hết nợ cÅ©.
Vô Kỵ mỉm cưá»i:
– Äó có lẽ chỉ vì ta đã tính đúng là bá»n há» tuyệt sẽ không bức bách ta vào ngày đó, bởi vì bá»n há» Ä‘á»u không phải là ngưá»i cùng hung cá»±c ác.
Quách Tước Nhi há»i:
– à cá»§a ngươi muốn nói đó chỉ bất quả biểu thị ngươi rất có thể nắm vững cÆ¡ há»™i, cÅ©ng rất có thể lợi dụng nhược Ä‘iểm cá»§a ngưá»i ta, cho nên má»›i cố ý chá»n cái ngày đó để thanh toán nợ nần vá»›i bá»n há» ?
Vô Kỵ đáp:
– Làm như vậy tuy có chút mạo hiểm, nhưng ít ra cÅ©ng tốt hÆ¡n là lo sợ đợi chá» bá»n hỠđến tìm ta.
Quách Tước Nhi thốt:
– Không cần biết ra sao, ngươi đối vá»›i Äinh Khí luôn luôn không tệ lậu, ngưá»i ta Ä‘á»u không coi gã ra gì, nghÄ© gã là má»™t nghiệt tá»­ bất hiếu, má»™t ác đồ phản sư, ngươi lại coi gã như bằng hữu.
Vô Kỵ nói:
– Äó có lẽ chỉ bất quá là vì ta muốn lợi dụng gã Ä‘i làm chuyện này cho ta, cho nên ta chỉ còn nước tín nhiệm gã, chỉ còn nước tìm sá»± giúp đỡ cá»§a gã, ÄÆ°á»ng Ngá»c và Phàn Vân SÆ¡n má»›i có thể bị lừa.
Chàng cưá»i cưá»i:
– Hà huống ta đã sá»›m biết gã không phải là nghiệt tá»­, cÅ©ng không phải là phản đồ, những truyá»n thuyết có liên quan tá»›i gã, bên trong Ä‘á»u có ẩn tình khác.
Quách Tước Nhi đương nhiên cÅ©ng biết, Äinh Khí bá» nhà ra Ä‘i chỉ vì gã phát hiện mẹ ghẻ cá»§a gã có tư tình.
Gã đã giết tình nhân của mẹ ghẻ, bức mẹ ghẻ thỠvĩnh viễn sau này không làm chuyện đó nữa. Vì không muốn để cha già thương tâm, gã nhất định muốn che giấu chuyện đó.
Phụ thân gã lại nghĩ gã ngỗ nghịch phạm thượng, vô lễ đối với mẹ ghẻ.
Cho nên gã chỉ còn nước bỠđi.
Gã phản sư chỉ vì có ngưá»i đã vÅ© nhục Kim Kê Äạo Nhân, gã không thể nhịn, Ä‘i ước chiến ngưá»i đó giùm cho sư phụ, bị chém đứt má»™t cánh tay, sư phụ gã lại Ä‘uổi gã ra khá»i Võ Äang vì gã đã thành ngưá»i tàn phế, không xứng để luyện kiếm pháp Võ Äang nữa.
Vô Kỵ thốt:
– Vô luận là ai đụng phải thứ chuyện như vậy, Ä‘á»u có thể biến thành tính khí cá»§a gã, nhưng ngưá»i như gã chỉ cần ngưá»i ta đối vá»›i gã tốt má»™t chút, gã thậm chí còn chịu cắt đầu cá»§a chính mình xuống.
Quách Tước Nhi há»i:
– Bởi vì duyên cớ đó, cho nên ngươi mới đối tốt với gã ?
Vô Kỵ đáp:
– Ãt ra đó là má»™t trong những nguyên nhân.
Quách Tước Nhi nói:
– Nghe ngươi nói như vậy, xem chừng cả ngươi cÅ©ng nghÄ© mình không phải là ngưá»i tốt.
Vô Kỵ đáp:
– Ta vốn không phải.
Quách Tước Nhi nhìn chàng chằm chằm, chợt thở dài:
– Äáng tiếc, đáng tiếc.
Vô Kỵ há»i:
– Äáng tiếc cái gì ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Äáng tiếc trên thế giá»›i này thứ ngưá»i xấu như ngưá»i thật có quá ít.
Äinh Khí cưá»i:
– Quách Tước Nhi tuy vừa xảo vừa cuồng, nhưng má»™t ngưá»i tốt hay xấu, y ít ra vẫn có thể phân biệt được.
Quách Tước Nhi thốt:
– Quách Tước Nhi ta cũng còn có thể phân biệt được ai là bằng hữu.
Vô Kỵ nhìn bá»n há»:
– Các ngươi thật nghĩ ta là bằng hữu ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Nếu quả ngươi không là bằng hữu, ta nói với ngươi những câu vô bổ này làm gì ?
Vô Kỵ thở dài:
– Không tưởng được trên thế gian thật có ngốc tử như ngươi, không ngỠcòn muốn kết giao thứ bằng hữu như ta.
Quách Tước Nhi nói:
– Ngốc tử ít ra cũng đỡ hơn phong tử, một tên điên.
Vô Kỵ há»i:
– Ai là phong tử ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Ngươi.
Vô Kỵ cưá»i:
– Ta vốn nghĩ ta chỉ bất quá là lãng tử, là đổ quỷ, không tưởng được ta không ngỠlại là phong tử.
Quách Tước Nhi thốt:
– Hiện tại Thượng Quan Nhẫn tuy đã làm rể đông sàng cá»§a ÄÆ°á»ng gia, chính Ä‘ang lúc xuân phong đắc ý, nhưng ta nghÄ© trong tâm lão nhất định còn có chuyện không được thống khoái.
Vô Kỵ há»i:
– Sao vậy ?
Quách Tước Nhi đáp – Bởi vì ngươi còn chưa chết.
Nhổ cỠkhông nhổ tận gốc, đến gió xuân lại sinh sôi, không giết luôn Vô Kỵ lúc trước, Thượng Quan Nhẫn nhất định rất hối hận.
Quách Tước Nhi thốt:
– Nếu quả ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia biết những chuyện ngươi làm, nhất định cÅ©ng rất hy vá»ng có thể chặt đầu ngươi xuống, để cho phụ mẫu thúc bá huynh đệ tá»· muá»™i cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c hả dạ.
Y thở dài:
– Hiện tại ngươi không ngá» còn muốn đưa ÄÆ°á»ng Ngá»c trở vá», xem chừng sợ bá»n chúng tìm không ra ngươi, nếu quả ngươi không phải là phong tá»­, làm sao có thể làm thứ chuyện đó ?
Vô Kỵ tuy vẫn Ä‘ang cưá»i, cưá»i lại rất thê lương.
Chỉ có má»™t ngưá»i ẩn tàng rất nhiá»u tâm sá»±, lại không thể nói ra, má»›i có thể cưá»i như vậy.
Chàng cưá»i đã rất lâu, miệng đã má»i.
Chàng bá»—ng không cưá»i nữa, bá»i vì chàng đã quyết định kết giao bằng hữu vá»›i hai ngưá»i này.
Có rất nhiá»u chuyện tuy không thể nói ra vá»›i ngưá»i khác, trước mặt bằng hữu lại bất tất phải che giấu.
Chàng nói:
– Ta không phải là hiếu tá»­, sau khi tiên phụ ngá»™ nạn, ta đã không tuẫn tá»­, cÅ©ng không ở bên má»™ tiên phụ kết lư thá»§ hiếu, đã không khóc rống hết lòng, không khóc đến hai mắt xuất huyết, cÅ©ng không than trá»i trách đất, tìm chá»— cầu ngưá»i phục thù.
Chàng xem ra không giống một hiếu tử, chừng như đã quên đi chuyện phục thù.
Chàng nghÄ© hiếu tá»­ tịnh không phải là để cho ngưá»i ta xem, quyết tâm cÅ©ng không phải là để cho ngưá»i ta xem.
Chàng nói:
– Äó là chuyện cá»§a riêng ta, ta không muốn liên lụy đến bất cứ má»™t ai, cÅ©ng không muốn để Äại Phong ÄÆ°á»ng vì chuyện này mà chính diện xung đột vá»›i ÄÆ°á»ng Môn, bởi vì làm như vậy máu chảy quá nhiá»u. Giết ngưá»i phải Ä‘á»n mạng, Thượng Quan Nhẫn không thể không chết, vô luận là vì nguyên nhân gì Ä‘i nữa ta Ä‘á»u tuyệt không thể phóng tha lão.
Quách Tước Nhi há»i:
– Cho nên ngươi nhất định phải đi tìm lão ?
Vô Kỵ đáp:
– Äã không có lá»±c lượng khác có thể chế phục lão, ta chỉ còn nước tá»± mình động thá»§.
Chàng lại nói:
– Nhưng ÄÆ°á»ng Môn tổ chức nghiêm mật, rá»™ng lá»›n, ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố có mấy trăm há»™ nhân gia, ta cho dù có thể trà trá»™n tiến vào, cÅ©ng vị tất có thể tìm ra Thượng Quan Nhẫn.
Quách Tước Nhi nói:
– Nghe nói ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố cÅ©ng giống như Tá»­ Cấm Thành vậy, chia thành ba lá»›p trong ngoài, lá»›p bên trong nhất má»›i là nÆ¡i các đệ tá»­ trá»±c hệ và các nhân vật trá»ng yếu cá»§a ÄÆ°á»ng gia trú ngụ.
Äinh Khí thốt:
– Tất cả má»i chuyện đại sá»± cÆ¡ mật cá»§a ÄÆ°á»ng gia Ä‘á»u là do nÆ¡i đó quyết định, bá»n há» có má»™t khu gá»i là “Hoa Viênâ€, trong đó còn nguy hiểm hÆ¡n cả long đàm hổ huyệt.
Quách Tước Nhi nói:
– Cho dù là đệ tá»­ bổn môn cá»§a bá»n há», nếu quả chưa có mệnh lệnh cá»§a cấp trên, cÅ©ng không thể vá»ng nhập má»™t bước.
Äinh Khí thốt:
– Hiện tại Thượng Quan Nhẫn không những muốn làm con rể cá»§a ÄÆ°á»ng gia, mà đã tham gia vào cÆ¡ mật cá»§a bá»n há», vì sá»± an toàn cá»§a lão, bá»n há» nhất định sẽ an bài cho lão má»™t chá»— trong Hoa Viên.
Quách Tước Nhi nói:
– Ngươi cho dù có thể trà trá»™n Ä‘i vào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, cÅ©ng tuyệt đối không vô được, trừ phi ...
Vô Kỵ thốt:
– Trừ phi ta có thể tìm ngưá»i dẫn ta tiến vào.
Quách Tước Nhi há»i:
– Tìm ai để dẫn ngươi vào ?
Vô Kỵ đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải tìm đệ tá»­ trá»±c hệ cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Quách Tước Nhi há»i:
– Äệ tá»­ trá»±c hệ cá»§a ÄÆ°á»ng gia có ai có thể dẫn ngươi vào ? Trừ khi là hắn Ä‘iên.
Äinh Khí thốt:
– Cho dù là điên cũng không thể dẫn ngươi vào.
Vô Kỵ há»i:
– Nếu quả hắn đã chết ?
Câu nói đó nghe chừng như rất hoang đưá»ng, may là Äinh Khí và Quách Tước Nhi Ä‘á»u là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh.
Bá»n há» vốn nghe cÅ©ng ngÆ¡ ngẩn cả ngưá»i, nhưng rất mau chóng minh bạch ý tứ cá»§a Vô Kỵ.
Vô Kỵ thốt:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c là đệ tá»­ trá»±c hệ cá»§a ÄÆ°á»ng gia, nếu quả ta Ä‘em y trở vá», ÄÆ°á»ng Ngá»c nhất định sẽ triệu nhập ta vào Hoa Viên, tra há»i ta ai đã giết y, tại sao ta lại Ä‘em thi thể cá»§a y vá» ?
Chàng cưá»i cưá»i:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c đương nhiên là nhân vật chá»§ chốt cá»§a ÄÆ°á»ng gia, những câu há»i đó bá»n há» tuyệt sẽ không bá» qua.
Quách Tước Nhi há»i:
– Ngươi nói ngươi có quan hệ gì với y ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta đương nhiên là hảo bằng hữu của y.
Chàng mỉm cưá»i:
– Trên đưá»ng Ä‘i, nhất định có rất nhiá»u ngưá»i nhìn thấy ta Ä‘i chung vá»›i y, trưa hôm nay ta còn Ä‘i ăn cÆ¡m uống rượu chung vá»›i y, vô luận là ai Ä‘á»u nhìn thấy bá»n ta là hảo bằng hữu, nếu quả ÄÆ°á»ng gia phái ngưá»i đến nghe ngóng, nhất định có rất nhiá»u ngưá»i có thể làm chứng.
Quách Tước Nhi nói:
– Nguyên lai ngươi đã sớm có kế hoạch, cả việc ăn cơm cũng đã nằm trong kế hoạch của ngươi.
Vô Kỵ thốt:
– Hiện tại bá»n ta tuy đã Ä‘iá»u tra ra hết những ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia tiá»m phục ở đây, nhưng bá»n ta tạm thá»i tuyệt không thể xuất thá»§ đối phó bá»n há», bởi vì ...
Quách Tước Nhi nói:
– Bởi vì ngươi muốn lưu giữ bá»n há» làm nhân chứng cho ngươi, chứng minh ngươi là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Vô Kỵ thốt:
– Bởi vì bá»n há» Ä‘á»u không quen ta, tuyệt không có ai biết ta là Triệu Vô Kỵ.
Chàng lại giải thích:
– Cả năm nay, bá»™ dạng ta đã cải biến rất nhiá»u. Nếu ta đổi tên, ăn vận hÆ¡i khác má»™t chút, cho dù là ngưá»i trước đây đã từng gặp ta cÅ©ng không thể nhận ra ta.
Quách Tước Nhi nói:
– Kế hoạch đó nghe có vẻ không tệ, chỉ bất quá ngươi xem chừng đã quên một chuyện.
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi cứ nói.
Quách Tước Nhi nói:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c hiện tại còn chưa chết.
Vô Kỵ thốt:
– Chưa chết càng tốt.
Quách Tước Nhi há»i:
– Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì như vậy ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia nhất định càng tín nhiệm ta hÆ¡n, càng không thể hoài nghi ta là Triệu Vô Kỵ.
Chàng mỉm cưá»i:
– Nếu ta là Triệu Vô Kỵ, ta làm sao có thể để y sống sót quay vá» ÄÆ°á»ng gia ?
Quách Tước Nhi nói:
– Có lý.
Vô Kỵ thốt:
– Äó là chui vào tá»­ địa mà tìm đưá»ng sống, rõ ràng là chuyện không thể làm, ta lại khÆ¡i khÆ¡i Ä‘i làm, bởi vì phải để cho ngưá»i ta không tưởng nổi.
Quách Tước Nhi thở dài:
– Hiện tại ta hình như đã có điểm bội phục ngươi.
Vô Kỵ cưá»i:
– Có lúc chính ta cũng rất bội phục mình.
Quách Tước Nhi nói:
– Cho nên ngươi má»™t khi dẫn ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘i, ta sẽ khóc ba ngày.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao lại khóc ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Rõ ràng biết ngươi đi tìm chết, ta lại khơi khơi không ngăn trở được, ta làm sao không thể khóc chứ.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi hồi nãy cũng nghĩ kế hoạch của ta không tệ, tại sao lại nói ta đi tìm chết ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Bởi vì ÄÆ°á»ng Ngá»c còn chưa chết, hiện tại y tuy không nói được, cÅ©ng không động được, nhưng đến lúc đó lại có thể chữa trị được.
Äinh Khí nói:
– Y vốn trúng độc cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ÄÆ°á»ng gia đương nhiên có giải dược cứu y.
Vô Kỵ thốt:
– Äiểm đó ta tịnh không phải là chưa nghÄ© tá»›i.
Äinh Khí há»i:
– Ngươi còn muốn làm gì đây ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì khả năng đó tịnh không lá»›n lắm, y trúng độc quá nặng, cho dù thuốc tiên cÅ©ng vị tất có thể chữa được y, cho dù y có lành, cÅ©ng tuyệt không thể kiến hiệu trong má»™t thá»i gian ngắn, lúc đó ta có thể đã giết chết Thượng Quan Nhẫn rồi.
Quách Tước Nhi há»i:
– Ngươi chỉ bất quá là “có thể giết chết Thượng Quan Nhẫn rồi†?
Vô Kỵ đáp:
– Không sai.
Quách Tước Nhi há»i:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c có phải cÅ©ng “có thể rất mau chóng được chữa trị lành†không ?
Vô Kỵ đáp:
– Có thể.
Quách Tước Nhi há»i:
– Chỉ cần y có thể mở miệng, chỉ cần có thể nói ra vài câu, ngươi có phải đã chết chắc không ?
Vô Kỵ cưá»i cưá»i:
– Chuyện này vốn phải mạo hiểm, cho dù là ăn trứng gà cÅ©ng “có thể bị nghẹn chếtâ€, hà huống là đối phó hạng ngưá»i như Thượng Quan Nhẫn.
Quách Tước Nhi cưá»i khổ:
– Lá»i nói cá»§a ngươi xem chừng luôn luôn ít nhiá»u gì cÅ©ng có đạo lý.
Vô Kỵ thốt:
– Cho nên ngươi thà đánh lộn với ta, cũng không thể ngồi cãi lý với ta.
Chàng mỉm cưá»i:
– Ngươi đương nhiên không thể đánh lá»™n vá»›i ta, bởi vì bá»n ta là bằng hữu.
Quách Tước Nhi há»i:
– Äã là bằng hữu, bá»n ta không phải cÅ©ng nên theo ngươi mạo hiểm sao ?
Vô Kỵ trầm mặt:
– Các ngươi đã không còn là bằng hữu của ta.
Chàng lãnh khốc vô tình, thậm chí đối với Thiên Thiên và Phượng Nương cũng vô tình như vậy, bởi vì chàng không chịu làm liên lụy tới bất cứ một ai.
Quách Tước Nhi chợt cưá»i lá»›n:
– Kỳ thật ngươi cho dù có cầu xin ta đi theo ngươi, ta cũng không đi, ta còn muốn sống, tại sao lại theo ngươi đi tìm chết ?
Vô Kỵ thốt:
– Kỳ thật ta cũng không nhất định là đi tìm chết.
Quách Tước Nhi há»i:
– Cho dù ngươi có thể giết Thượng Quan Nhẫn thì sao ? Lẽ nào ngươi còn có thể sống sót trốn ra khá»i ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ?
Vô Kỵ đáp:
– Có lẽ ta có cách.
Quách Tước Nhi thốt:
– Cách duy nhất của ngươi là chui vào một cái trứng gà, nhét trứng gà chui vào bụng con gà mái, để con gà mái đưa ngươi đi ra.
Y cưá»i không ngá»›t, cưá»i đến mức ngưá»i khác nghÄ© y sắp mắc nghẹn chết, lúc đó y má»›i ngưng cưá»i.
Y ngây ngưá»i nhìn Vô Kỵ, chợt nói:
– Từ giá» trở Ä‘i, bá»n ta đã không còn là bằng hữu.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
Quách Tước Nhi đáp:
– Ta tại sao lại phải kết giao bằng hữu vá»›i má»™t ngưá»i sắp chết ? Tại sao lại phải kết giao bằng hữu vá»›i má»™t phong tá»­ sắp chết ?
Y lại cưá»i lá»›n, cưá»i lá»›n đứng lên, bước Ä‘i không quay đầu lại.
Vô Kỵ không ngỠkhông có ý ngăn cản y lại.
Äinh Khí thở dài, cưá»i khổ:
– Y nói ngưá»i khác Ä‘iên, thật ra chính y má»›i là phong tá»­, má»™t phong tá»­ theo má»i nghÄ©a má»i ý.
Vô Kỵ không ngá» Ä‘ang mỉm cưá»i:
– May là ở đây còn có má»™t ngưá»i chưa Ä‘iên, cÅ©ng tuyệt sẽ không bất chợt phát Ä‘iên.
Äinh Khí há»i:
– Ai ?
Vô Kỵ đáp:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Tài sản của anhhe1281

  #15  
Old 03-05-2008, 10:55 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 8

Hổ Huyệt



Mưá»i chín tháng tư, trá»i mưa.
Thử thân hợp thị thi nhân vị ?
Tế vũ kỵ lư nhập Kiếm Môn.
Tạm dịch:
Thân này xứng sánh thi nhân chửa ?
Mưa bụi cưỡi lừa nhập Kiếm Môn.
Vô Kỵ không phải là thi nhân, cũng không có thi tình siêu thoát dật hứng như Lục Phóng Ông, nhưng chàng cũng đang lướt gió dầm mưa, che dù giấy dầu, cưỡi một thớt lừa, đã nhập Kiếm Môn, đã vào đất Thục.
Kiếm Môn Quan thiên hạ kỳ hiểm, song dá»±c phiên thiên, quần phong hoàn lập, thật là “nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai†xuất Kiếm Môn (má»™t ngưá»i chống giữ cá»­a ô, muôn ngưá»i chẳng phá nổi Kiếm Môn), hai bên đưá»ng trồng bách cổ thụ cao thẳng sừng sững, liên tục suốt mấy chục dặm.
Ngưá»i khiêng quan tài cho chàng nói cho chàng biết:
“Äó là loại cây bách Trương Phi, là loại bách lấy tên Trương Phiâ€.
Ngưá»i Thục sùng bái nhất là Gia Cát VÅ© Hầu. Sau khi Gia Cát VÅ© Hầu qua Ä‘á»i, ngưá»i Thục Ä‘á»u quấn khăn trắng quanh đầu, cho đến hiện tại tập quán đó vẫn còn chưa đổi. Bởi vì má»i ngưá»i Ä‘á»u sùng bái Gia Cát, cho nên Trương Phi cÅ©ng được ké chút hào quang.
Nhưng Vô Kỵ sao lại mang quan tài đến ?
Quan tài má»›i tinh, làm bằng gá»— nam má»™c thượng hảo hạng, Vô Kỵ đặc biệt ra giá cao mướn bốn tay khiêng hòm giá»i nhất khiêng Ä‘i.
Bởi vì ngưá»i nằm trong quan tài đích thị là bằng hữu tốt nhất. Vị bằng hữu đó tuyệt không thể phát Ä‘iên.
Trong quan tài không những an toàn thoải mái, mà còn không bị mắc mưa, nếu quả có chuyện cần yên tĩnh nghĩ ngợi, sẽ tuyệt không có ai đả động tới.
Vô Kỵ cũng rất muốn chui vào quan tài.
Tuy chàng không giống Tư Không Hiểu Phong, chàng không sợ đạp phân, cÅ©ng không sợ đánh cá», cÅ©ng không sợ mắc mưa, nhưng chàng có rất nhiá»u chuyện cần phải được yên tÄ©nh ngẫm nghÄ©, nghÄ© xem sau khi đến ÄÆ°á»ng gia nên biên tạo cố sá»± làm sao.
Cố sá»± đó không những phải có thể đả động được ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia, mà còn phải làm cho bá»n há» tin tưởng hoàn toàn. Äó không phải là chuyện dá»…, cố sá»± động lòng tuyệt không phải ai ai cÅ©ng có thể nghÄ© ra.
Còn có bạch ngá»c lão hổ, bạch ngá»c lão hổ mà Tư Không Hiểu Phong nhất định bắt chàng tận tay giao cho Thượng Quan Nhẫn.
Tư Không Hiểu Phong tại sao lại xem trá»ng bạch ngá»c lão hổ đó như vậy ?
Tư Không Hiểu Phong tuyệt không phải là ngưá»i không biết nặng nhẹ, tuyệt không thể làm chuyện gì không đáng.
Trong tượng bạch ngá»c lão hổ thật ra có bí mật gì ? Mưa phùn gió bụi thổi bay vào mặt, bất tri bất giác Kiếm Môn Quan đã rá»›t lại đằng sau xa xa.
Vô Kỵ chợt nghĩ đến hai câu ca dao thê lương:
Nhất xuất Ngá»c Môn Quan Lưỡng nhãn lệ bất kiá»n.
Tạm dịch:
Rá»i khá»i Ngá»c Môn Quan Hai mắt lệ chưa khô.
Äây tuy không phải là Ngá»c Môn, mà là Kiếm Môn, nhưng vừa qua khá»i quan, muốn sống sót trở vá» cÅ©ng khó như lên trá»i.
Vô Kỵ chợt nghĩ đến Thiên Thiên.
Chàng không dám nghĩ đến Phượng Nương, chàng thật không dám.
“Tương tư†làm cho ngưá»i ta quấn quýt nhá»› nhung thấu xương, ảm đạm tiêu hồn, “không dám tương tư†có tư vị ra sao đây ?
Äa tình tá»± cổ không dư hận.
Nếu quả mình không thể đa tình, cũng không dám đa tình, cho dù tình có thâm nhập xương cốt, cũng chỉ còn nước đem mảnh tình đó chôn sâu trong xương cốt, vùi mảnh tình đó rữa nát trong xương cốt, chết trong xương cốt.
Thứ tư vị đó ra sao ?
Vô Kỵ chợt xếp dù, để những tÆ¡ mưa lạnh buốt quất trên ngưá»i mình.
Gió mưa vô tình, nhưng có bao nhiêu ngưá»i biết tư vị vô tình ?
Chàng chợt muốn uống rượu.
Rượu cay, rượu phải cay.
Nhấm ớt hiểm với rượu, ăn một trái ớt hiểm tươi, uống một ngụm rượu, đó mới thật là cay đến mức quá độ.
Ớt hiểm đỠtươi đến mức sáng nhoáng, mồ hôi trên trán cũng đỠđến mức sáng choang.
Vô Kỵ xem ra cũng cảm thấy rất quá độ, nhưng đợi đến khi chàng ăn vào, chàng phát hiện lối nhấm khiếp đảm đó tịnh không chỉ “quá độ†như trong tưởng tượng.
Chàng bị cay đến mức má»—i má»™t sợi tóc trên đầu Ä‘á»u “đứng†lên hết.
Má»—i má»™t ngưá»i ở chá»— này Ä‘á»u uống rượu như vậy.
Chỗ này ngoại trừ ớt hiểm ra, xem chừng căn bản không có thứ gì khác để nhấm với rượu.
Cho nên chàng tuy mau chóng bị cay đến mức “ná»™ phát xung thiênâ€, cÅ©ng chỉ còn nước cứng đầu nghiến răng nuốt vào.
Chàng không chịu để ngưá»i ta coi chàng là má»™t tên “dở tệâ€.
Äất Thục gian nan.
Äất Thục chá»— nào cÅ©ng có triá»n núi, chá»— Vô Kỵ dừng lại uống rượu cÅ©ng là ở trên má»™t cái gác cheo leo trên triá»n núi, dá»±ng bằng những ống nứa bá»± bằng miệng chén, bốn bá» má»™t mảng xanh rá»n, gió mát đợt nối đợt đón đưa, giữa khí trá»i nóng bức, Ä‘i đưá»ng mệt má»i mà được nghỉ chân ở má»™t nÆ¡i như vầy quả thật không tệ chút nào.
Hiện tại khí trá»i tuy còn chưa thể gá»i là nóng, nhưng ngưá»i Ä‘i ngang qua đây, đại Ä‘a số ai cÅ©ng dừng lại uống vài chén rượu nhấm á»›t hiểm rồi má»›i tiếp tục lên đưá»ng.
ÄÆ°á»ng quá gập ghá»nh khúc khuá»·u, Ä‘i đưá»ng quá gian khổ, có thể có cÆ¡ há»™i hưởng thụ giây phút an nhàn phiêu dật, ai mà không muốn.
Äá»i ngưá»i cÅ©ng như là đưá»ng bá»™ hành.
Cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i gian khổ gập ghá»nh, có bao nhiêu ngưá»i có thể tìm ra chá»— dừng chân như vầy ?
Có lúc mình cho dù có thể tìm ra, cÅ©ng không có cách nào dừng chân được, bởi vì đằng sau mình còn có má»™t ngá»n roi Ä‘ang bám theo mình.
Bản thân cá»§a sinh hoạt là ngá»n roi, trách nhiệm, vinh dá»±, sá»± nghiệp, gánh nặng gia đình, cÆ¡m ăn, áo mặc, tương lai, ..., Ä‘á»u giống như ngá»n roi Ä‘ang theo sau quất vào ngưá»i mình.
Mình làm sao có thể dừng lại ?
Vô Kỵ uống á»±c má»™t hÆ¡i cạn chén rượu cay, Ä‘ang chuẩn bị rót thêm chén nữa, lại đã nhìn thấy hai cái “hoạt can†trên triá»n núi.
Hoạt can không phải là kiệu.
Hoạt can là một thứ công cụ giao thông đặc hữu trong đất Tứ Xuyên, dùng hai ống nứa thô kệch khiêng nâng một cái ghế tre.
Có ngưá»i Ä‘ang ngồi trên ghế.
Không cần biết ngưá»i mình nặng bao nhiêu, không cần biết đưá»ng khó Ä‘i bao nhiêu, ngưá»i khiêng hoạt can nhất định có thể khiêng mình Ä‘i.
Bởi vì ngưá»i có nghá» khiêng hoạt can không những có kỹ xảo đặc biệt, hÆ¡n nữa má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u là những lão thá»§ kinh nghiệm phong phú.
Vô Kỵ từ trước đây rất lâu đã nghe kể những truyá»n thuyết có liên quan đến hoạt can, lại má»™t má»±c không tin mấy.
Hiện tại chàng đã tin.
Bởi vì chàng đã nhìn thấy ngưá»i Ä‘ang ngồi trên má»™t cái hoạt can.
Nếu quả không phải chàng tận mắt nhìn thấy, chàng tuyệt không thể tin má»™t ngưá»i như vậy cÅ©ng có thể ngồi trên hoạt can, càng không thể tin hai can phu gầy ốm như hai cây tre không ngá» vẫn có thể khiêng ngưá»i đó Ä‘i.
Chàng rất ít khi nhìn thấy ngưá»i mập béo như vậy.
Má»™t ngưá»i không những mập mạp, mà còn mập đến mức đần vô ngần, không những đần, mà còn đần đến mức tục không chịu được.
Ngưá»i đó nhìn không khác gì má»™t đống thịt heo mỡ nung núc, y phục ăn vận lại giống như má»™t phú há»™ má»›i phát tài, chẳng khác gì tức không xài hết được tiá»n, chẳng khác gì sợ ngưá»i khác không biết hắn có tiá»n.
Äồng bạn cá»§a hắn lại là má»™t mỹ nam tá»­.
Gã không phải là mỹ nam tá»­ tay yếu chân má»m có chút giống con gái như ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Gã cao to anh tuấn, tráng kiện, vai rộng, hông thon, mày dày, mắt to, tràn đầy mỵ lực nam tính.
Hiện tại hai cái hoạt can Ä‘á»u đã dừng lại, hai ngưá»i Ä‘á»u đã tiến vào gác.
Ngưá»i mập thở hổn hển ngồi xuống, giÆ¡ bàn tay núc ních mang đủ thức đủ dạng nhẫn bảo thạch thúy ngá»c.
Thiếu niên anh tuấn cao to kia lập tức rút ra một cái khăn lụa trắng như tuyết đưa qua.
Ngưá»i mập cầm lấy khăn lụa, chùi mồ hôi giống hệt má»™t cô nương đánh phấn, chợt thở dài:
– Ta biết gần đây ta nhất định ốm lắm, ốm rất ghê.
Äồng bạn cá»§a hắn lập tức gật gật đầu, tá» thái độ đồng tình:
– Ngươi gần đây bận bịu mệt nhá»c, ăn lại quá ít, làm sao mà không ốm cho được.
Ngưá»i mập nhăn mặt thở dài:
– á»m dữ như vậy làm sao mà coi được chứ ?
Äồng bạn cá»§a hắn nói:
– Ngươi nhất định phải kiếm cách ăn cho nhiá»u má»™t chút.
Kiến nghị đó ngưá»i mập lập tức tiếp nhận, lập tức kêu đầu bếp trong Ä‘iếm nấu hai ba cái giò heo, bốn năm con gà béo.
Hắn chỉ có thể ăn “chút ít†đó, bởi vì gần đây khẩu vị của hắn không được tốt mấy.
Nhưng hắn nhất định phải miễn cưỡng mình ráng ăn, bởi vì gần đây hắn quả thật đã ốm đến mức không thể tả nổi.
Bao nhiêu mỡ thịt trên mình hắn xem chừng căn bản không phải là hắn, không những chính hắn đã quên, cả đồng bạn của hắn hình như căn bản không nhìn thấy.
Chỉ tiếc là ngưá»i khác Ä‘á»u nhìn thấy.
Má»™t ngưá»i thật ra là mập hay ốm, thân thể béo phị thật ra là ai, má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn thấy rất rõ.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nhịn không được len lén cưá»i.
Vô Kỵ không cưá»i.
Chàng tịnh không cảm thấy chuyện đó buồn cưá»i, chàng cảm thấy đó là má»™t bi kịch.
Tá»± mỹ thiếu niên đó đương nhiên cÅ©ng biết lá»i nói cá»§a mình rất buồn cưá»i, gã lại vẫn nói như vậy, chỉ là vì gã cần sinh hoạt, cần sinh sống mà ngưá»i mập kia cung cấp cho gã.
Má»™t ngưá»i vì sinh sống mà không thể không nói những lá»i làm cho ngưá»i ta nghe thấy buồn cưá»i, lúc mình nói cÅ©ng cảm thấy khó chịu, đó là má»™t thứ bi kịch.
Ngưá»i mập đó càng đáng buồn hÆ¡n.
Ngưá»i hắn muốn lừa gạt tịnh không phải là ngưá»i khác, mà là chính hắn.
Má»™t ngưá»i đến lúc cả chính mình cÅ©ng muốn lừa gạt, đương nhiên càng là má»™t thứ bi kịch.
Vô Kỵ chợt cảm thấy hết uống rượu vô.
Ngoại trừ Vô Kỵ ra, không ngá» còn có ngưá»i không cưá»i.
Ngưá»i đó không cưá»i, tịnh không phải vì ngưá»i đó cÅ©ng có tình cảm thâm sâu như Vô Kỵ, chỉ bất quá là vì ngưá»i đó đã say.
Lúc Vô Kỵ đến, ngưá»i đó đã nằm phục trên bàn, trên bàn đã có nhiá»u bình rượu cạn.
Ngưá»i đó không đội nón hay khăn, để lá»™ mái tóc bạc trắng, trên mình mặc bá»™ y phục bố màu lam đã giặt đến mức trắng xóa.
Nhân tại giang hồ, đã đến tuổi già, uống say thì đã sao, không uống say thì đã sao ?
Vô Kỵ bỗng lại muốn uống.
Lúc đó, chàng lại nhìn thấy có ngưá»i Ä‘i trên triá»n núi.
Sáu thanh y nhân, mang giày rơm, vớ bố, đội nón tre rộng vành, vành nón phủ xuống thật thấp.
Sáu ngưá»i Ä‘i rất nhanh, cước bá»™ lại rất nhẹ nhàng, cúi đầu lầm lá»§i bước dài vào gác trà.
Trong tay bá»n há» Ä‘á»u có cầm bao bố xanh, có bao rất dài, có bao rất ngắn.
Ngắn chỉ má»™t thước bảy, dài lại tá»›i sáu bảy thước, lúc cầm trong tay bá»n há», phân lượng xem ra rất nhẹ, vừa đặt lên bàn lại cá» quẹt “rảng rảng†trên bàn.
Không có ai cưá»i.
Vô luận là ai cÅ©ng thấy được sáu ngưá»i đó tuyệt đối là giang hồ hảo hán công phu không tệ.
Sáu cái bao bá»n há» mang theo, nếu không phải là lợi khí sát nhân, cÅ©ng tuyệt không phải là đồ chÆ¡i.
Sáu ngưá»i Ä‘i chung đưá»ng, ăn vận giống hệt nhau, lại khÆ¡i khÆ¡i không ngồi chung bàn.
Sáu ngưá»i lại Ä‘i chiếm cứ sáu cái bàn, rõ ràng chặn hết đưá»ng Ä‘i cá»§a má»i ngưá»i trong gác.
Chỉ có lão thá»§ thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú má»›i có thể trong nháy mắt chá»n lá»±a vị trí tốt như vậy.
Sáu ngưá»i cúi đầu ngồi xuống, song thá»§ vẫn nắm chặt cái bao trên bàn.
Ngưá»i thứ nhất tiến vào cao lá»›n, cưá»ng tráng, cao hÆ¡n má»™t cái đầu so vá»›i đại Ä‘a số ngưá»i, cái bao mang theo cÅ©ng dài nhất.
Hai bàn tay cầm bao cá»§a gã, trên đốt ngón tay cá»§a ngón cái, ngón trá», và ngón giữa cá»§a bàn tay phải Ä‘á»u có má»™t lá»›p chai rất dày.
Ngưá»i thứ hai vào vừa cao vừa gầy, hông tóp lưng còng, phảng phất đã già hóp.
Cái bao hắn mang theo ngắn nhất, đôi bàn tay cầm bao vừa khô cằn vừa gầy guộc, giống như vuốt chim.
Hai ngưá»i đó Vô Kỵ hình như đã từng gặp, lại không nhá»› đã gặp ở đâu.
Chàng căn bản không nhìn thấy mặt bá»n há».
Chàng cũng không muốn nhìn.
Những ngưá»i đó đến đây xem chừng đã tồn tâm đến gây phiá»n hà cho ngưá»i ta, không cần biết bá»n há» tìm ai gây phiá»n hà, Vô Kỵ Ä‘á»u không muốn lo tá»›i chuyện cá»§a ngưá»i khác.
Không tưởng được ngưá»i vừa cao vừa gầy hông tóp lưng còm lại bá»—ng há»i:
– Cỗ quan tài bên ngoài là ai đem đến ?
Ngưá»i càng không muốn gặp phiá»n hà, phiá»n hà trái lại càng muốn đổ lên ngưá»i hắn.
Vô Kỵ thở dài:
– Là ta.
Vô Kỵ đã nhá»› ngưá»i đó là ai.
Chàng tuy còn chưa nhìn thấy mặt ngưá»i đó, lại đã nhận ra thanh âm cá»§a hắn.
“Bánh bá»™t lá»c chấm đưá»ng đây, bánh bá»™t lá»c nhân đậu xanh đậu đỠđâyâ€.
Má»™t ngưá»i vừa cao vừa gầy, trên vai quảy gánh hàng che lụa xanh, má»™t mặt dùng giá»ng Tô Hàng rao bán, má»™t mặt bước vào má»™t khoảnh đất trống sáng choang ánh đèn giữa má»™t khu rừng.
Theo sau còn có ngưá»i bán dưa muối, bán rượu, bán bánh tai heo Hồ Bắc, bán bánh bá»™t chiên, bán bánh bò SÆ¡n Äông, bán bánh bá»™t nhào đưá»ng Phúc Châu, bán bánh bá»™t gạo LÄ©nh Nam, bán vịt quay, bán bánh da lợn, bán chè tào há»§, bán sữa đậu nành Bắc Kinh, ngÅ© hoa bát môn, đủ các thức các dạng hàng gánh, dùng đủ các thức các dạng lá»i rao từ nam chí bắc, từ bốn phương tám hướng ùa tá»›i.
Chuyện xảy ra đêm hôm đó, Vô Kỵ vÄ©nh viá»…n không quên được, thanh âm cá»§a ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c chàng cÅ©ng nghe rất rõ, cho nên chàng cÅ©ng ghi nhá»› lá»i nói cá»§a Tiêu Äông Lâu:
“Trước đây bá»n há» Ä‘á»u là bá»™ hạ cÅ© cá»§a taâ€.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đó hiện tại Ä‘ang làm gì ? Tại sao lại nảy sinh hứng thú đối vá»›i má»™t cá»— quan tài ?
Ngưá»i cao lá»›n kiện tráng, trên ba ngón tay cá»§a bàn tay phải có vết chai dày cá»™m chợt ngẩng đầu, nhìn Vô Kỵ chăm chăm.
Vô Kỵ đã nhận ra gã.
Ãnh mắt cá»§a gã cá»±c sáng, khóe mắt cá»±c bén, bởi vì gã từ hồi bảy tám tuổi đã bắt đầu luyện nhãn lá»±c.
Những vết chai trên ngón tay gã vừa dày vừa cứng, bởi vì gã từ hồi bảy tám tuổi đã bắt đầu dùng ba ngón tay đó kéo cung.
Vô Kỵ đương nhiên nhận ra gã, bá»n há» không phải chỉ má»›i gặp mặt má»™t lần.
Kim Cung Ngân Tiá»…n, Tá»­ Mẫu Song Phi, tráng hán ngưá»i cao tám thước đó chính là Hắc Thiết Hán, con trai cá»§a Hắc Bà Bà.
Hắc Bà Bà là ai ? Là ngưá»i có thể bắn má»™t mÅ©i tên xuyên qua mắt ruồi ngoài mưá»i trượng.
Trong cái bao gã Ä‘ang cầm đương nhiên Kim Bối Thiết Thai Cung và Ngân VÅ© Tiá»…n danh chấn giang hồ cá»§a mẹ con bá»n há».
Gã không ngá» lại không nhận ra Vô Kỵ, chỉ bất quá cảm thấy ngưá»i trẻ tuổi trên mặt có vết thẹo kia hình như là đã từng gặp mặt, cho nên há»i dò:
– Bá»n ta trước đây có từng gặp mặt chưa ?
Vô Kỵ đáp:
– Chưa.
Hắc Thiết Hán há»i:
– Ngươi không quen ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Không quen.
Hắc Thiết Hán thốt:
– Rất tốt.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Sao ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Hắn không quen ta, ta cũng không quen hắn.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c thốt:
– Rất tốt.
Nghe bá»n há» nói hai chữ “rất tốtâ€, Vô Kỵ biết phiá»n hà đã đến.
Sáu ngưá»i đó vô luận là mang đến phiá»n hà gì, phiá»n hà đó nhất định không thể quá nhẹ.
Vô Kỵ đã nhận thấy Ä‘iểm đó, ngưá»i khác cÅ©ng thấy, khách nhân trong gác đại Ä‘a số đã len lén trả tiá»n, len lén Ä‘i ra, chỉ còn vị công tá»­ khẩu vị không được tốt kia còn Ä‘ang cúi đầu nhai nhồm nhoàm.
Xem chừng cho dù trá»i có sập xuống, hắn cÅ©ng phải đợi ăn xong con gà đó rồi má»›i chịu Ä‘i.
Thứ ngưá»i đó đương nhiên không thể lo tá»›i chuyện cá»§a ngưá»i khác.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c chợt đứng dậy, cầm cái bao, từ từ bước tá»›i trước mặt Vô Kỵ:
– Ngươi khá»e chứ ?
Vô Kỵ thở dài:
– Cho tá»›i hiện tại cÅ©ng được, không có gì tệ, chỉ tiếc hiện tại xem chừng đã có phiá»n hà.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c cưá»i cưá»i:
– Ngươi là ngưá»i thông minh, chỉ cần không làm chuyện hồ đồ, sẽ không có phiá»n hà.
Vô Kỵ thốt:
– Ta luôn luôn rất ít khi làm chuyện hồ đồ.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c nói:
– Rất tốt.
Hắn đặt cái bao xuống, lại nói:
– Ngươi đương nhiên cũng không nhận ra ta.
Vô Kỵ đáp:
– Không quen.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Ngươi có nhận ra đây là gì không ?
Hắn dùng hai ngón tay tháo vòng thắt trên bao, để lộ một thứ binh khí ngoại môn hình dạng kỳ lạ, đúc bằng kim loại nguyên chất, tinh quang lấp lóe.
Vô Kỵ đáp:
– Äó có phải là Thiết Ưng Trảo, độc môn binh khí cá»§a Hoài Nam Ưng Trảo Môn ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c thốt:
– Hảo nhãn lực.
Vô Kỵ nói:
– Tai của ta cũng rất thính.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c thốt:
– Ồ ?
Vô Kỵ nói:
– Ta nghe được khẩu âm ngươi nói tuyệt không phải là ngưá»i Hoài Nam.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c thốt:
– Ta không phải đến làm Hoài Nam môn hạ để há»c nói.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi há»c cái gì ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Há»c giết ngưá»i.
Hắn hững hỠnói tiếp:
– Má»™t khi ta có thể dùng công phu bản môn Ä‘i giết ngưá»i, không cần biết ta nói giá»ng gì cÅ©ng vậy.
Vô Kỵ nói:
– Có lý.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c chợt dùng đôi bàn tay như vuốt chim cá»§a hắn cầm đôi binh khí như vuốt chim đó lên.
Hàn quang thiểm động, ưng trảo song song phi xuất, “đinh†má»™t tiếng, chén rượu trước mặt Vô Kỵ đã bị đâm xuyên bốn lá»— nhá», má»™t ống nứa trên lan can cÅ©ng bị má»™t ưng trảo rá»c tét. Chén rượu là đồ sứ, muốn đánh bể nó tịnh không khó, đục xuyên bốn lá»— lại không phải là chuyện dá»….
á»ng nứa cứng dai, muốn rá»c tét nó cÅ©ng không phải dá»….
Hà huống thứ lá»±c lượng đó hoàn toàn bất đồng, tả hữu song thá»§ cá»§a hắn đồng thá»i thi triển, lại có thể sá»­ xuất hai thứ lá»±c lượng hoàn toàn bất đồng.
Vô Kỵ thở dài:
– Hảo công phu.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Äó có phải là công phu giết ngưá»i không ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Ngươi có muốn xem ta giết ngưá»i không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không muốn.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Vậy sao ngưá»i còn không mau Ä‘i ?
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi chịu để ta đi ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Thứ ta muốn vốn không phải là ngưá»i ngươi.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi muốn cái gì ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Thứ ta muốn là cỗ quan tài mà ngươi đem đến.
Quan tài là do chính Vô Kỵ đi mua, làm bằng gỗ nam mộc từ Liễu Châu thượng hảo hạng, gia công gia liệu, tinh tuyển đặc chế.
Vô Kỵ thốt:
– Nhãn quang của các hạ thật không tệ, cỗ quan tài đó quả thật là một cỗ quan tài tốt.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c nói:
– Ta có thể thấy được.
Vô Kỵ thốt:
– Nhưng vô luận quan tài tốt cỡ nào Ä‘i nữa, cÅ©ng không đáng để ngưá»i như các hạ cá»±c nhá»c xuất thá»§.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c nói:
– Ngươi nói không đáng, ta lại nói là đáng.
Vô Kỵ thốt:
– Các hạ nếu thật muốn một cỗ quan tài như vậy, cũng có thể đi kêu tiệm quan tài làm thêm một cỗ nữa.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c nói:
– Cái ta muốn là cỗ quan tài này.
Vô Kỵ há»i:
– Lẽ nào cỗ quan tài này có chỗ đặc biệt gì ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Cỗ quan tài đẹp đẽ như vậy, bên trong có gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Bên trong chỉ có má»™t ngưá»i.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Ngưá»i nào ?
Vô Kỵ đáp:
– Một bằng hữu.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Là bằng hữu sống, hai là bằng hữu chết ?
Vô Kỵ cưá»i:
– Con ngưá»i ta tuy không thể coi là rất rành nghÄ©a khí, nhưng cÅ©ng không thể Ä‘em bằng hữu sống bá» vào quan tài Ä‘em Ä‘i.
Chàng nói không phải là nói thật, cũng không thể coi là nói xạo.
ÄÆ°á»ng Ngá»c còn chưa chết, chính tay chàng Ä‘em ÄÆ°á»ng Ngá»c bá» vào trong quan tài.
ÄÆ°á»ng Ngá»c tịnh không phải là bằng hữu cá»§a chàng.
Nhưng trong cá»— quan tài đó quả thật chỉ có má»™t mình ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Chàng tá»± tay đóng nắp quan tài, mướn ngưá»i khiêng, tận mắt coi sóc đám ngưá»i khiêng quan tài đến đây, quả thật không có gì giả trá.
Ngưá»i đó lại hình như chưa tin hoàn toàn, lại há»i:
– Bằng hữu của ngươi đã chết ?
Vô Kỵ đáp:
– Äá»i ngưá»i luôn luôn khó tránh khá»i cái chết.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Ngưá»i chết còn có thể thở không ?
Vô Kỵ lắc đầu.
Chàng đã nghÄ© đến má»™t kẽ hở, nhưng chàng không tưởng được ngưá»i ta có thể thấy được.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c hiển nhiên đã thấy.
Hắn cưá»i lạnh:
– Ngưá»i chết đã không còn có thể thở, ngươi tại sao phải lưu lại hai lá»— thông hÆ¡i trên nắp quan tài ?
Vô Kỵ thở dài, cưá»i khổ:
– Bởi vì ta kỳ thật không tưởng nổi có ngưá»i lại chú ý đến má»™t cá»— quan tài như vậy.
Câu nói đó là nói thật.
Nếu quả có quan tài đặt ở đây, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u khó tránh khá»i Ä‘i nhìn thá»­, nhưng lại rất ít có ngưá»i còn có thể Ä‘i nhìn thêm má»™t lần.
Trên y phục cá»§a nữ nhân nếu quả có lá»—, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn rất kỹ, nhưng ngưá»i nhìn thấy trên quan tài có lá»— thật không có nhiá»u.
Vô Kỵ lại nói:
– Nhưng cá»— quan tài đó đích xác chỉ có má»™t ngưá»i, ngưá»i đó đích xác là bằng hữu cá»§a ta, không cần biết là y sống hay chết, Ä‘á»u là bằng hữu cá»§a ta.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Ngươi tại sao lại đem y bỠvào quan tài ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì y có bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Bệnh của y là bệnh không thể để ai thấy ?
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi muốn nhìn y ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c thốt:
– Ta chỉ muốn xem xem lá»i nói cá»§a ngươi có phải là nói xạo không.
Vô Kỵ há»i:
– Nếu quả trong quan tài thật chỉ có má»™t ngưá»i thì sao ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Vậy thì ta cung tiá»…n đại giá cá»§a các ngươi lên đưá»ng, tiá»n rượu ở đây ta cÅ©ng trả hết.
Vô Kỵ há»i:
– Không cần biết ngưá»i trong quan tài là ai cÅ©ng vậy ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Cho dù ngươi có đem bà vợ của ta giấu trong quan tài, chỉ cần trong quan tài không có gì khác, ta cũng để cho các ngươi đi.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi hứa ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Hoài Nam môn hạ chưa bao giá» có ngưá»i nuốt lá»i bá»™i tín.
Vô Kỵ nói:
– Vậy thì cực tốt.
Chàng má»™t má»±c Ä‘ang lo lắng, sợ ngưá»i bá»n há» muốn tìm thật ra là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Chàng không muốn vì ÄÆ°á»ng Ngá»c mà động thá»§ vá»›i bá»n há», cÅ©ng không thể để bá»n há» Ä‘em ÄÆ°á»ng Ngá»c Ä‘i.
Hiện tại chàng tuy đã biết bá»n há» tịnh không phải vì ÄÆ°á»ng Ngá»c mà đến, lại còn chưa Ä‘oán ra bá»n há» tại sao lại muốn cái quan tài đó.
Quan tài đang đặt bên dưới lan can ngoài gác.
Bốn tên khiêng hòm kêu một lon trà, ngồi bên cạnh quan tài, vừa uống vừa ăn bánh mì khô mang theo.
Trà tuy vừa nguá»™i vừa đắng, bánh mì tuy vừa khô vừa cứng, bá»n chúng lại vẫn ăn rất ngon lành, uống rất ngon lành.
Äối vá»›i ngưá»i như bá»n chúng mà nói, lạc thú trong Ä‘á»i ngưá»i vốn không có quá nhiá»u, cho nên bá»n chúng má»™t khi có thể tìm được má»™t chút khoái lạc, tuyệt không chịu bá» qua.
Cho nên bá»n chúng còn sống.
Khoái lạc vốn không phải là “tuyệt đốiâ€, chỉ cần tá»± mình cảm thấy khoái lạc là khoái lạc.
Kỳ quái là ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c không những có hứng thú đối vá»›i cá»— quan tài, đối vá»›i bốn tên khiêng hòm đó xem chừng cÅ©ng rất có hứng thú.
Bá»n chúng ăn mặc không vừa vặn thân thể, ngưá»i ốm gầy như cây tăm, đầu tóc bù xù, vừa Ä‘en vừa dÆ¡, thật không có chá»— nào đáng để ngưá»i ta nhìn.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đó lại má»™t má»±c Ä‘ang nhìn bá»n chúng, đôi mắt giống như cây Ä‘inh ghim chặt trên thân mình bá»n chúng, không dá»i Ä‘i được.
Hắn tuy nói là muốn xem quan tài có phải chỉ có má»™t ngưá»i hay không, nhưng đôi chân hắn lại giống như bị ghim má»™t chá»— dưới đất, tịnh không di động tá»›i má»™t bước.
Vô Kỵ trái lại nhịn không được phải đỠtỉnh hắn:
– Quan tài đang ở đó.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c thốt:
– Ta thấy mà.
Vô Kỵ há»i:
– Sao ngưá»i còn chưa qua xem ?
Trên khuôn mặt khô gầy cá»§a ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c chợt lá»™ xuất má»™t nụ cưá»i lạnh quá»· bí, nói gằn má»™t câu vượt ngoài ý liệu cá»§a Vô Kỵ:
– Bởi vì ta còn chưa muốn chết dưới Phích Lịch Äạn cá»§a Lôi gia huynh đệ.
Vô Kỵ lập tức há»i:
– Lôi gia huynh đệ ? Lôi gia huynh đệ cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng ?
– Không sai.
– Lôi gia huynh đệ đã đến ?
– Ãt ra đã có bốn ngưá»i đến.
– Äang ở đây ?
– Äang ở đây.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c lạnh lùng nói tiếp:
– Bốn vị nhân huynh Ä‘ang ngồi uống trà ăn bánh mì bên cạnh quan tài là Tứ Äại Kim Cương môn hạ cá»§a Lôi Chấn Thiên.
Vô Kỵ biến sắc.
Chàng đương nhiên biết Phích Lịch ÄÆ°á»ng có Tứ Äại Kim Cương, là tá»­ đảng cá»§a Lôi Chấn Thiên, cÅ©ng là tá»­ địch cá»§a Äại Phong ÄÆ°á»ng.
Bốn ngưá»i vừa nghèo vừa dÆ¡ vừa thúi đó lại là Tứ Äại Kim Cương cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng ?
Bá»n chúng tại sao phải hạ mình như vậy ? Tại sao phải đến khiêng quan tài cho chàng ?
Cho dù bá»n chúng đã phát hiện chàng là Triệu Vô Kỵ, cÅ©ng bất tất phải làm như vậy.
Bá»n chúng ít ra còn có cách tốt hÆ¡n có thể dồn chàng vào tá»­ địa.
Tên khiêng hòm lớn tuổi nhất chợt thở dài, từ từ đứng dậy.
Tả thá»§ cá»§a gã còn cầm chén trà, hữu thá»§ còn cầm ná»­a miếng bánh mì, quần áo trên ngưá»i vừa dÆ¡ vừa cÅ©, rách rưới đến ná»—i cÆ¡ hồ cả mông đít cÅ©ng không che kín được.
Nhưng trong một tích tắc, bộ dạng của gã đã hoàn toàn biến đổi.
Mắt gã phát sáng, trên ngưá»i tản phát động lá»±c, vô luận là ai cÅ©ng thấy được ngưá»i đó tuyệt không phải là má»™t tên khuân vác thấp hèn ti tiện.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c cưá»i lạnh:
– Quả nhiên là ngươi, ngươi đổi qua nghỠkhiêng hòm từ hồi nào vậy ?
Gã khiêng hòm đáp:
– Ná»­a năm nay huynh đệ bá»n ta Ä‘á»u làm nghá» này.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Bá»n ngươi Ä‘á»u Ä‘i khiêng quan tài cho ngưá»i ta ?
Gã khiêng hòm đáp:
– Không những khiêng quan tài, cả phân cũng khiêng.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Bá»n ngươi tại sao lại Ä‘i làm mấy chuyện đó ?
Gã khiêng hòm đáp:
– Bởi vì nghe nói làm mấy chuyện này lâu ngày, bá»™ dạng cá»§a má»™t ngưá»i có thể cải biến.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c thốt:
– Bá»™ dạng cá»§a bá»n ngươi quả thật đã cải biến không ít.
Gã khiêng hòm thở dài:
– Cho nên ta má»›i không tưởng nổi làm sao ngươi có thể nhận ra bá»n ta.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c hững há» thốt:
– Äó có lẽ chỉ vì nhãn lá»±c cá»§a ta đặc biệt tốt, có lẽ vì có ngưá»i tiết lá»™ tin tức vá» bá»n ngươi.
Gã khiêng hòm biến sắc:
– Biết chuyện này không có mấy ai, là ai đã bán đứng bá»n ta cho ngươi ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c không nhìn gã nữa.
Hắc Thiết Hán lướt ngưá»i tá»›i, trầm giá»ng:
– Huynh đệ bá»n ta và Lôi gia tịnh không có qua lại, chỉ cần các ngươi để lại cá»— quan tài đó, không cần biết các ngươi muốn Ä‘i đâu, không cần biết các ngươi muốn làm gì, huynh đệ bá»n ta tuyệt đối không can dá»± vào, không há»i không han.
Gã nghĩ ngợi, lại nói:
– Nếu có ngưá»i há»i vá» các ngươi, huynh đệ bá»n ta cÅ©ng không nói ra, coi như ngày hôm nay chúng ta căn bản không có gặp mặt.
Trước mặt Hắc Bà Bà, gã luôn luôn rất ít khi mở miệng, hiện tại lá»i nói lại hoàn toàn là khẩu khí cá»§a tay lão luyện giang hồ, má»—i má»™t câu nói ra Ä‘á»u đủ để bày tỠđại ý, hÆ¡n nữa còn chừa lại đưá»ng Ä‘i cho ngưá»i ta.
Äáng tiếc gã khiêng hòm kia tịnh không nhận tình, lạnh lùng thốt:
– Trong tay ngươi cầm Kim Cung Ngân Tiá»…n, bách bá»™ xuyên dương, bách phát bách trúng, ngưá»i đứng bên cạnh ngươi tuy khẩu âm đã biến đổi, ta cÅ©ng có thể nhận ra hắn là Ưng Trảo Vương Hoài Nam chưởng môn đương thá»i.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c tịnh không phá»§ nhận.
Gã khiêng hòm lại nói:
– Hai ngưá»i bá»n ngươi không ngá» chịu để cho ta má»™t con đưá»ng sống, huynh đệ bá»n ta vốn đáng lẽ nên cảm kích vô cùng, hà huống bốn ngưá»i Ä‘i theo bá»n ngươi cÅ©ng Ä‘á»u là cao thá»§ nhất đẳng, trong đó xem chừng còn có danh gia cá»§a Táng Môn Kiếm, Chung thị huynh đệ, và Thiết Quyá»n Tôn Hùng.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c thốt:
– Hảo nhãn lực.
Gã khiêng hòm nói:
– Bằng vào sáu ngưá»i bá»n ngươi, hôm nay muốn lấy mạng cá»§a bốn huynh đệ ta ở đây tịnh không khó, chỉ tiếc ...
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c há»i:
– Chỉ tiếc cái gì ?
Gã khiêng hòm cưá»i lạnh:
– Chỉ tiếc ngưá»i đã chết, quyá»n đầu cÅ©ng biến thành má»m nhÅ©n, cÅ©ng không có cách nào sá»­ Táng Môn Kiếm.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c mỉm cưá»i:
– May là bá»n há» còn chưa chết.
Gã khiêng hòm thốt:
– Bá»n há» còn chưa chết sao ? Sao ngươi không quay đầu lại nhìn xem ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c lập tức quay đầu lại nhìn, nụ cưá»i trên mặt đã cứng đơ.
Bốn ngưá»i vốn Ä‘ang ngồi sau lưng hắn, hiện tại Ä‘á»u đã ngã gục, trên huyệt Ngá»c Chẩm sau sá» ghim chặt má»™t khúc đũa tre, má»™t khúc đũa tre dài thượt, chui nhập vào sá» năm tấc.
Sá» ngưá»i vốn là chá»— cứng nhất trên mình, có thể bắn má»™t khúc đũa tre xuyên vào sỠđã là chuyện kinh hồn động phách.
Äáng sợ là bốn ngưá»i đó vốn Ä‘á»u là cao thá»§ nhất lưu trong giang hồ, không ngá» lại Ä‘á»u bị ngưá»i ta lẳng lặng Ä‘oạt mạng mà không có ai phát giác được là ai đã hạ độc thá»§.
Ngưá»i đó xuất thá»§ quá nhanh, quá chuẩn, quá độc.
Ngưá»i trong gác trà đã bá» chạy hết từ sá»›m, cả chưởng quầy và chạy bàn cÅ©ng không biết trốn Ä‘i đâu.
Ngoại trừ ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c, Vô Kỵ, và Hắc Thiết Hán ra, trong gác trà chỉ còn lại ba ngưá»i còn sống.
Vị công tá»­ bụng khó chịu kia tuy còn sống, lại đã sợ hãi gần chết, cả ngưá»i cÆ¡ hồ chui dưới gằm bàn.
Äồng bạn cá»§a hắn tình huống cÅ©ng không đỡ hÆ¡n được bao nhiêu.
Hà huống hai ngưá»i đó luôn luôn ngồi trước mặt Tôn Hùng và Chung gia huynh đệ, đũa trúc lại rõ ràng bay tá»›i từ đằng sau.
Äằng sau bá»n há» chỉ có má»™t ngưá»i.
Má»™t ngưá»i còn chưa Ä‘i, chỉ vì ngưá»i đó đã say mèm từ sá»›m, lúc Vô Kỵ đến, ngưá»i đó đã nằm phục trên bàn, trên bàn còn bày đầy bình rượu cạn nhách.
Ngưá»i đó không đội nón, để lá»™ đầu tóc bạc trắng, hiển nhiên là má»™t lão nhân.
Trên mình lão mặc một bộ đồ vải bố lam, không những đã giặt tẩy đến mức trắng nhách, mà còn nhăn nheo rách rưới.
Lẽ nào lão nhân bệ rạc đó lại là má»™t võ lâm cao thá»§ thân mang tuyệt kỹ, có thể không hÆ¡i không tiếng lấy mạng ngưá»i ta, có thể huy thá»§ giết ngưá»i cách ngoài mưá»i bước ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c nắm chặt đôi Thiết Ưng Trảo cá»§a hắn, từng bước từng bước Ä‘i vá» phía lão nhân đó.
Hắn biết tay hắn đang toát mồ hôi, mồ hôi lạnh.
Äôi Thiết Ưng Trảo trong tay hắn cÅ©ng là lợi khí sát nhân, cÅ©ng đã từng có không ít anh hùng hảo hán chết dưới đôi Thiết Ưng Trảo đó.
Nhưng hiện tại tay hắn lại Ä‘ang run, ngưá»i khác có lẽ không nhìn thấy, tá»± hắn tất có thể cảm thấy được.
Ngưá»i có thể bằng vào má»™t khúc đũa, cách không đánh ngưá»i, ghim xuyên qua sá», tuyệt không phải là ngưá»i hắn có thể đối phó nổi.
Má»™t ngưá»i đã từng lăn lá»™n trong giang hồ ba chục năm trá»i, ít ra cÅ©ng tá»± hiểu được Ä‘iểm đó.
Nhưng hắn không thể thoái lui.
Hoài Nam phái hiện tại tuy không phải là một môn phái hiển hách, cũng đã từng có một đoạn lịch sử huy hoàng.
Không cần biết ra sao, hắn vẫn là chưởng môn nhân đương thá»i cá»§a phái Hoài Nam. Vì sinh sống, vì để chi trì mặt mÅ©i bá» ngoài, hắn có thể cải biến dung mạo thanh âm Ä‘i làm cưá»ng đạo, lại tuyệt không thể để thanh danh cá»§a Hoài Nam phái lụn bại trong tay mình.
Äó chính là bi kịch cá»§a ngưá»i giang hồ.
Lịch sử huy hoàng trong giang hồ chính là nhỠvào vô số bi kịch giống như vậy tích lũy thành.
Ưng trảo đã nằm trong tay, tên đã lắp vào cung.
Hắc Thiết Hán giương cung căng tên, đôi mắt nheo nheo ghim trên đầu tóc bạc trắng của lão nhân kia.
Lão nhân bỗng nói, nói hàm hồ không ý nghĩa, phảng phất là nói say sưa, lại phảng phất là mớ mộng:
– Tại sao má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn cá»— quan tài đó ? Có phải toàn bá»™ Ä‘á»u không chịu được phiá»n muá»™n trong cuá»™c sống, Ä‘á»u muốn chui vào quan tài nằm ?
Tròng mắt cá»§a ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c co thắt, tay lại càng nắm chặt lại.
Hiện tại hắn đã xác định lão nhân kia chính là ngưá»i hồi nãy dùng mấy Ä‘oạn đũa ghim xuyên đầu lâu cá»§a đám đồng bá»n cá»§a hắn.
Hắn chợt gá»i lá»›n:
– Tiá»n bối.
Lão nhân vẫn còn nằm phục trên bàn, thở Ä‘á»u Ä‘á»u, xem chừng lại đã ngá»§ vùi.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c cưá»i lạnh:
– Bằng vào tuổi tác cá»§a ông, tôi vốn nên gá»i ông má»™t tiếng “tiá»n bốiâ€, tôi còn chưa quên quy cá»§ trong giang hồ, ông tốt hÆ¡n hết cÅ©ng đừng quên tá»± tôn tá»± trá»ng.
Lão nhân chợt cưá»i lá»›n:
– Hay, nói hay.
Trên khuôn mặt nhăn nheo khô cằn cá»§a lão đầy vết tàn nhang, lông mày rụng gần hết, mắt say mông lung, nụ cưá»i không khác gì má»™t con sÆ¡n dương khát nước.
Lão ngẩng đầu dậy, nhìn ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c:
– Không tưởng được trong má»™t Hoài Nam phái nho nhá» không ngá» lại có thứ ngưá»i như ngươi, không ngá» còn hiểu biết quy cá»§ giang hồ, còn có chút khí phái cá»§a má»™t chưởng môn nhân.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Tôi không phải là Hoài Nam chưởng môn.
Lão nhân há»i:
– Ngươi không phải ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Tôi chỉ bất quá là má»™t ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c.
Lão nhân cưá»i:
– Nguyên lai ngươi đến để bán bánh ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Ngưá»i bán bánh có khi cÅ©ng có thể sát nhân.
Lão nhân há»i:
– Ngươi muốn giết ai ?
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c đáp:
– Giết ông.
Lão nhân lại cưá»i lá»›n:
– Tự ngươi cũng nên biết ngươi tuyệt không phải là đối thủ của ta, sao lại phải đi tìm chết chứ.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c chợt cÅ©ng cưá»i lá»›n:
– Tôi giết được ông là giết được má»™t võ lâm tiá»n bối danh chấn giang hồ. Ông giết tôi lại chỉ bất quá là giết má»™t tên bán bánh bá»™t lá»c, sao tôi chết không được chứ.
Giữa tràng cưá»i lá»›n, Thiết Ưng Trảo cá»§a hắn đã bay ra.
Năm xưa, Ưng Trảo Vương từ Hoài Nam xuất đạo, danh động thiên hạ, chỉ bằng vào má»™t đôi thiết quyá»n, và Äại Ưng Trảo Lá»±c nhá» mưá»i ba năm khổ luyện mà thành, đã sáng lập ra Hoài Nam Ưng Trảo Môn, chưa từng phải dùng qua binh khí.
Äáng tiếc là đám hậu nhân cá»§a lão ta chưa luyện được công phu tinh thuần gì, cÅ©ng không có thần lá»±c cá»§a lão, cho nên má»›i chế tạo ra má»™t đôi binh khí kỳ hình ngoại môn như vầy, bổ sung cho công lá»±c còn chưa đủ.
Lúc lão ta lâm tá»­, nhìn thấy thứ binh khí đó, là đã biết phái Hoài Nam sá»›m muá»™n gì cÅ©ng khó tránh khá»i bị há»§y dưới đôi Thiết Ưng Trảo đó.
Bởi vì lão ta biết vô luận là binh khí tinh xảo cỡ nào Ä‘i nữa, vẫn luôn luôn không thể nào bì được vá»›i song thá»§ linh xảo, ba mươi chiêu Äại Ưng Trảo Thá»§ cá»§a lão ta nếu dùng thứ binh khí đó mà sá»­ xuất, tuyệt đối không có cách nào phát huy ra uy lá»±c vốn có.
Lão ta cũng biết đám hậu nhân của lão ta sau khi có thứ binh khí đó lại càng không chịu khổ luyện chưởng lực.
Nhưng đôi binh khí đó lại quả thật rất linh xảo bá đạo, hai đồng trảo như hai lòng ưng trảo, không những hung liệt như hổ báo, mà còn có thể tùy tiện đẩy đưa thu xuất.
Nếu quả vận dụng đến mức xảo diệu, thậm chí có thể dùng nó mà bứt má»™t cá»ng tóc trên đầu.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c cÅ©ng đã trải qua nhiá»u năm khổ công luyện tập đôi binh khí đó, vừa đánh ra, song trảo tá» phi, thiết trảo bên tay trái khinh linh biến ảo lưu động, thiết trảo bên tay phải lại cương liệt bá đạo uy mãnh.
Trong cùng một lực lượng đó, vừa có xảo nghệ, cũng có mãnh lực. trong một chiêu thức đó, vừa có hư chiêu, cũng có thực chiêu, hư chiêu dụ địch, thực chiêu đánh vào chỗ trí mệnh của đối phương.
Trong đôi mắt say sưa mông lung của lão nhân chợt bắn lóe tinh quang, hét lớn:
– Buông.
Tiếng hét vừa ra khá»i miệng, thân ngưá»i lão đã vụt bật dậy, ống tay áo phần phật, Thiết Ưng Trảo lập tức bị chấn động vuá»™t khá»i tay bay ra, bay xa tá»›i cỡ hai chục trượng, rÆ¡i trên triá»n núi bên ngoài gác.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c không ngá» không bị chấn động té ngã, không ngá» vẫn còn đứng yên bất động ở đó.
Nhưng nhãn châu của hắn từ từ lồi lộ, một tơ máu đỠtươi lần theo khóe miệng hắn chảy ra.
Lão nhân nhìn hắn chằm chằm, chợt thở dài:
– Ngươi muốn giết ta, ta không thể không giết ngươi.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c nghiến răng, không mở miệng.
Lão nhân thốt:
– Kỳ thật ngươi nên biết ta là ai, ta cũng biết ngươi là ai.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c chợt há»i:
– Ta là ai ?
Hắn vừa mở miệng, má»™t ngụm máu tươi liá»n phún ra.
Lão nhân lắc đầu thở dài:
– Ưng Trảo Vương, Vương Hán Vũ, ngươi còn làm khó làm gì chứ.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c dùng tay áo chùi sạch máu nÆ¡i khóe miệng, nói lá»›n:
– Ta không phải là Ưng Trảo Vương, không phải là Vương Hán Vũ.
Máu vừa chùi sạch lại trào ra, hắn thở hổn hển:
– Ưng Trảo Vương Vương Hán Vũ đã chết từ lâu, không ai có thể giết hắn, hắn ...
hắn bị bệnh chết, ta ... ta ...
Trong ánh mắt cá»§a lão nhân lá»™ xuất vẻ đồng tình, nhẹ giá»ng:
– Ta biết, ngươi chỉ bất quá là má»™t ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c.
Ngưá»i bán bánh bá»™t lá»c gật gật đầu, nhắm mắt, từ từ quỵ xuống.
Hắn đã đạt được cái gì hắn muốn, chết không hối tiếc.
Bởi vì hắn tịnh không phải là Vương Hán Vũ, uy danh không phai mỠcủa Hoài Nam phái tịnh không bị hủy trong tay hắn.
Cho nên không ai có thể đánh bại Ưng Trảo Vương, trước đây cũng không, sau này lại càng không.
Nhiệt lệ lưng tròng chung quy nhịn không được trào đầy mặt Hắc Thiết Hán, gã bỗng hét lớn một tiếng như pháo nổ:
– Buông.
Dây cung “tinh†một tiếng, Ngân Vũ Tiễn dài ba thước sáu tấc theo đà dây bắn ra, tiếng hét như sấm sét pháo đạn, tên bay như sao xẹt.
Hắc Thiết Hán ngưá»i cao tám thước, hai tay có sức lá»±c ngàn cân, Kim Bối Thiết Thai Cung cá»§a gã lá»±c nặng năm trăm thạch, Ngân VÅ© Tiá»…n tuy không thể khai sÆ¡n xạ nguyệt, nhưng cÅ©ng đủ để xuyên vân liệt thạch.
Giang hồ có truyá»n thuyết, nếu có ba ngưá»i đứng xếp hàng, má»™t tiá»…n cá»§a gã có thể bắn xuyên cả ba ngưá»i.
Nhưng ngân quang vừa lóe lên, tiá»…n đột nhiên đã lá»t vào tay lão nhân, lão chỉ thò hai ngón tay, kẹp chặt mÅ©i Ngân VÅ© Tiá»…n xuyên vân liệt thạch đó.
Giữa một tích tắc, mặt Hắc Thiết Hán xám xịt, Lôi gia tứ huynh đệ lộ nét mừng.
Không tưởng được, trong tích tắc đó, tình huống đột nhiên lại cải biến.
Trên mặt lão nhân chợt lộ xuất một thứ biểu tình cực kỳ quái dị, giống như một thiếu phụ nhát gan chợt tỉnh lúc nửa đêm, chợt phát hiện có nam nhân lạ mặt đang đè trên mình mình, sợ hãi đến mức cực điểm.
Lão bỗng lăng không phi thân, phóng ra ngoài gác, trong nháy mắt đã không còn thấy hình bóng.
Muốn há»c “bắnâ€, trước tiên nhất định phải luyện nhãn lá»±c.
Hắc Thiết Hán từ lúc bảy tám tuổi đã bắt đầu luyện nhãn lá»±c, phải luyện đến mức nhìn thấy rõ má»™t con muá»—i trong phòng tối như là ngưá»i khác nhìn thấy chim ưng bay giữa trá»i má»›i có thể coi là có thành tá»±u.
Nhãn lực của Vô Kỵ cũng tuyệt không thua kém gì.
Nhưng bá»n há» Ä‘á»u không nhìn ra lão nhân đó tại sao lại đột nhiên bá» chạy, tuyệt đỉnh cao thá»§ như lão tuyệt không phải dá»… bị ngưá»i ta hù chạy, trừ phi lão đột nhiên nhìn thấy quá»·, đột nhiên bị độc xà cắn.
Nơi đây không có quỷ, cũng không có độc xà.
Lão sợ cái gì ?
Gã khiêng hòm kia một tay cầm chén trà, một tay cầm khúc bánh mì cứng ngắc, biểu tình trên mặt từ hoan hỉ biến thành kinh ngạc, từ kinh ngạc biến thành sợ hãi, từ sợ hãi biến thành hoài nghi.
Hiện tại trên mặt gã chợt lại biến thành hoàn toàn không có chút biểu tình gì, chợt gá»i:
– Ông chủ.
Vô Kỵ không phải là ông chủ.
Chàng cả Ä‘á»i chuyện kỳ quái cÅ©ng đã làm không ít chuyện, lại chưa từng làm ông chá»§.
Nhưng bốn gã khiêng hòm cứ má»™t má»±c gá»i chàng là ông chá»§.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi Ä‘ang gá»i ta ?
Gã khiêng hòm đó đáp:
– Không cần biết bá»n tôi há» gì, bá»n tôi là do ông mướn, ông là ông chá»§ cá»§a bá»n tôi.
Vô Kỵ không thể không thừa nhận.
Gã khiêng hòm lại nói:
– Ông bá» ra năm tiá»n mướn bá»n tôi khiêng hòm, muốn bá»n tôi khiêng cá»— quan tài này cho ông đến đất Thục.
Vô Kỵ thốt:
– Không sai.
Gã khiêng hòm há»i:
– Bá»™n tôi trên đưá»ng có làm sai cái gì không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không có.
Gã khiêng hòm há»i:
– Ông bá» ra năm tiá»n mướn bá»n tôi má»™t ngày, tốn tiá»n có oan uổng không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không oan uổng.
Chàng không thể không thừa nhận Ä‘iểm đó, ngưá»i khiêng hòm như bá»n há» thật rất khó tìm.
Gã khiêng hòm nói:
– Ông bá» tiá»n mướn bá»n tôi khiêng cá»— quan tài này, bá»n tôi đã toàn tâm toàn ý khiêng quan tài cho ông, hÆ¡n nữa sẽ khiêng quan tài cho ông đến nÆ¡i đến chốn bình bình an an.
Vô Kỵ thốt:
– Rất tốt.
Gã khiêng hòm nói:
– Vậy chuyện khác ông bất tất phải lo tới, những chuyện đó ông hoàn toàn không có quan hệ gì.
Lá»i nói cá»§a gã nói rất rõ ràng.
Bá»n há» tịnh không biết lai lịch thân phận cá»§a ông chá»§ này, cÅ©ng không muốn biết, chỉ bất quá hy vá»ng ông chá»§ cÅ©ng không lo tá»›i chuyện cá»§a bá»n há».
Vô Kỵ chỉ có một chỗ không rõ lắm.
Chàng nhịn không được phải há»i:
– Các ngươi có biết ngưá»i trong quan tài là ai không ?
Một gã khiêng hòm đáp:
– Là bằng hữu của ông.
Vô Kỵ há»i:
– Các ngươi có biết bằng hữu của ta là ai không ?
Gã khiêng hòm đáp:
– Không cần biết bằng hữu cá»§a ông là ai, Ä‘á»u không liên quan gì đến bá»n tôi.
Vô Kỵ há»i:
– Vậy tại sao các ngươi phải khiêng cỗ quan tài đó cho ta ?
Gã khiêng hòm đáp:
– Bởi vì bá»n tôi muốn.
Gã Ä‘iá»m đạm nói tiếp:
– Chỉ cần là bá»n tôi tá»± mình muốn làm, không cần biết bá»n tôi làm gì, cÅ©ng không quan hệ gì đến ông.
Vô Kỵ thở dài:
– Có lý.
Chàng không thể không thừa nhận lá»i nói cá»§a bá»n há» rất có lý, nhưng trong lòng chàng lại khÆ¡i khÆ¡i có cảm giác rất vô lý.
Tất cả má»i chuyện Ä‘á»u rất vô lý, má»—i má»™t chuyện má»—i má»™t ngưá»i làm Ä‘á»u không thể dùng thưá»ng lý để giải thích.
Nhưng những chuyện đó quả thật đã xảy ra, hÆ¡n nữa đã có năm ngưá»i vì những chuyện đó mà mất mạng. Sinh mạng tuyệt đối là thật, chết cÅ©ng vậy.
Vô Kỵ lại thở dài:
– Các ngươi có thể nói cho ta biết các ngươi thật ra còn muốn làm gì không ?
Gã khiêng hòm lưỡng lá»±, chung quy trả lá»i:
– Bá»n tôi chỉ bất quá muốn giết má»™t ngưá»i, má»™t ngưá»i hoàn toàn không có quan hệ gì vá»›i bá»n tôi.
Hắc Thiết Hán há»i:
– Ngưá»i các ngươi muốn giết là ta ?
Gã khiêng hòm đáp:
– Phải.
Hắc Thiết Hán tịnh không thể coi Vô Kỵ là bằng hữu, nhưng Vô Kỵ luôn cảm thấy thiếu mẹ con bá»n há» má»™t chút ân tình.
Bốn gã khiêng hòm đã bắt đầu hành động, rất mau chóng lại gần Hắc Thiết Hán, bao vây lấy gã.
Trưá»ng cung đại tiá»…n, chỉ có thể công phá từ xa, cá»± ly càng gần, càng vô phương phát huy uy lá»±c.
Bốn gã khiêng hòm đó, không còn nghi ngá» gì nữa, Ä‘á»u là tay lão luyện giang hồ thân kinh bách chiến, đương nhiên Ä‘á»u rất minh bạch Ä‘iểm đó, bằng vào kinh nghiệm và võ công cá»§a bá»n há», muốn giết Hắc Thiết Hán chỉ bất quá là chuyện trong nháy mắt.
Vô Kỵ chợt nói lớn:
– Äợi má»™t chút.
Gã khiêng hòm trầm mặt:
– Lẽ nào ông còn muốn xen vào chuyện cá»§a bá»n tôi ?
Vô Kỵ há»i ngược:
– Lẽ nào các ngươi nhất định muốn giết gã ?
Một gã khiêng hòm đáp:
– Nhất định.
Câu trả lá»i cá»§a gã nhát gừng:
– Nếu quả có ngưá»i muốn cản trở, bá»n tôi cÅ©ng không còn cách nào ngoài cách giết thêm má»™t ngưá»i.
Vô Kỵ há»i:
– Có phải vì gã đã biết lai lịch của các ngươi, cho nên nhất định phải giết gã diệt khẩu ?
Bá»n khiêng hòm tịnh không phá»§ nhận.
Vô Kỵ há»i:
– Hiện tại ta cũng biết lai lịch của các ngươi, các ngươi có phải cũng phải giết ta ?
Một gã khiêng hòm đáp:
– Tôi đã có nói, chỉ cần ông không dính tá»›i chuyện này, bá»n tôi phụ trách đưa ông và cá»— quan tài bình an đến nÆ¡i đến chốn.
Vô Kỵ thở dài:
– Hiện tại ta lại càng không hiểu, rõ ràng rõ ràng có hai ngưá»i biết bí mật cá»§a các ngươi, các ngươi tại sao chỉ muốn giết má»™t ngưá»i ?
Gã khiêng hòm cưá»i lạnh:
– Bởi vì bá»n ta thích ngươi.
Vô Kỵ bỗng biến sắc, thất kinh nhìn gã:
– Ngươi ... ngươi ...
Gã khiêng hòm há»i:
– Ta làm sao ?
Vô Kỵ nhìn gã, lại nhìn ba tên đồng bạn của gã, trong mắt dâng tràn vẻ kinh ngạc và khủng bố.
Ãnh mắt cá»§a Hắc Thiết Hán nhìn bá»n chúng không ngá» cÅ©ng giống như Vô Kỵ, chừng như bốn gã khiêng hòm đó trong phút chốc bá»—ng đã biến thành ma quá»·.
Thứ biểu tình đó tuyệt không thể giả bộ được.
Bá»n há» thật ra đã nhìn thấy gì ? Tại sao đột nhiên biến thành vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ như vậy ?
oo NNggưươỠø ø iii CChheế á á ttt TThhưứ ù ù MưươỠø ø iii Bốn gã khiêng hòm cÅ©ng hÆ¡i hoảng sợ, vô luận là ai bị ngưá»i ta dùng thứ ánh mắt đó nhìn, Ä‘á»u phải phát hoảng.
Nhãn thần bá»n chúng vốn má»™t má»±c ghim chặt trên ngưá»i Vô Kỵ và Hắc Thiết Hán, hiện tại không khá»i liếc nhìn nhau.
Vừa liếc mắc, trên mặt bốn ngưá»i bá»n chúng lập tức cÅ©ng lá»™ xuất biểu tình giống hệt Vô Kỵ, lại còn kinh ngạc sợ hãi hÆ¡n cả Vô Kỵ, má»™t trong số bá»n chúng chợt quay mình xông ra, thò tay cầm lon trà đặt bên cạnh cá»— quan tài.
Phích Lịch ÄÆ°á»ng bằng vào há»a dược ám khí mà uy chấn giang hồ, ngưá»i chÆ¡i há»a dược và ám khí tay nhất định phải vững.
Nhưng hiện tại ngưá»i đó cả lon trà cÅ©ng cầm không chắc, chợt há miệng muốn hét thảm, không ngá» cả thanh âm cÅ©ng phát không ra.
Chỉ nghe trong cổ há»ng gã tí tách má»™t tràng, ngưá»i gã đã ngã quỵ xuống.
Äồng bạn cá»§a gã cÅ©ng quay mình chạy ra, hai ngưá»i vừa chạy ra khá»i gác đã té xuống, má»™t ngưá»i quỵ trong gác, vừa quỵ xuống, cả ngưá»i bắt đầu co rúc lại, giống như má»™t chiếc lá đụng vào lá»­a, khô héo cuốn cuá»™n liá»n.
Quá trưa.
Quá trưa ngày xuân, dương quang diá»…m lệ, núi xa xanh mướt, nhưng trên triá»n núi lại phảng phất đã bị bóng tối bao phá»§.
Bóng tối của cái chết.
Cả Vô Kỵ cÅ©ng cảm thấy tay chân phát lãnh, trán và mÅ©i Hắc Thiết Hán cÅ©ng toát những giá»t mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu.
Bốn gã khiêng hòm trong giây phút trước khi lâm tử, bộ dạng trên mặt đã biến thành quá đáng sợ.
Vô Kỵ lần không phải là đầu tiên nhìn thấy bộ dạng như vậy.
Lúc ÄÆ°á»ng Ngá»c trúng độc, trên mặt cÅ©ng có biến hóa như vậy, nhãn thần ngây ngô khá» khạo, tròng mắt co thắt, cÆ¡ bắp nÆ¡i khóe miệng khóe mắt ngay đơ khô cứng, sắc mặt biến thành tím Ä‘en.
Äáng sợ nhất là, lúc trên mặt bá»n chúng phát sinh thứ biến hóa đó, bá»n chúng không ngá» lại không có tá»›i má»™t chút cảm giác gì, thứ độc tính trí mệnh đó không ngá» có thể khiến cho ngưá»i ta hoàn toàn không cảm thấy được.
Không những lúc mình trúng độc hoàn toàn không có cảm giác, lúc độc tính phát tác mình cũng hoàn toàn không có cảm giác. Bất tri bất giác, thứ độc đó đã tiến nhập vào thân thể mình, hủy hoại trung khu thần kinh của mình, lấy mạng mình.
Vị công tá»­ mập và đồng bạn cá»§a hắn còn ngồi phía sau gác nứa, bốn tên khiêng kiệu cá»§a bá»n há» hiện tại cÅ©ng Ä‘á»u đã len lén bá» trốn.
Äằng sau gác nứa, không còn nghi ngá» gì nữa, còn có má»™t con đưá»ng, đụng phải chuyện như vầy, ngưá»i có chân chỉ còn nước bá» chạy hết.
Hắc Thiết Hán chợt thở dài:
– Lẽ nào trong lon trà thật có độc ?
Gã Ä‘ang há»i Vô Kỵ.
Ở đây cá»™ng lại chỉ còn dư lại gã và Vô Kỵ là hai ngưá»i sống, Ä‘iá»u đó khiến cho khoảng cách giữa bá»n há» phảng phất đột nhiên tiếp cận rất nhiá»u.
Nếu quả mình cÅ©ng từng có kinh nghiệm như bá»n há», mình cÅ©ng có thể có thứ cảm giác đó.
Vô Kỵ thốt:
– Xem ra nhất định là trong bình trà có độc.
Hắc Thiết Hán nói:
– Không phải là ta hạ độc.
Vô Kỵ đáp:
– Ta tin.
Hắc Thiết Hán há»i:
– Là ai đã hạ độc ?
Vô Kỵ đáp:
– Không biết.
Hắc Thiết Hán trầm mặc, biểu tình trên mặt tràn ngập vẻ thống khổ, mồ hôi càng toát ra ướt đẫm.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi có phải có gì muốn nói với ta không ?
Hắc Thiết Hán lại trầm mặc một hồi rất lâu, chợt nói lớn:
– Ta tịnh không muốn lấy mạng bá»n há», cÅ©ng không muốn cá»— quan tài quá»· quái kia, ta căn bản vốn không biết bốn ngưá»i bá»n há» lại Ä‘i khiêng quan tài đến.
Giá»ng nói cá»§a gã như là thán oán, tịnh không phải thán oán vá»›i Vô Kỵ, mà là thán oán vá»›i chính mình.
Vô Kỵ hiểu được tâm tình cá»§a gã, cho nên không há»i gì, đợi cho gã nói hết.
Hắc Thiết Hán nói:
– Có ngưá»i nói cho bá»n ta biết, trong quan tài có giấu má»™t số hàng hóa, ít ra cÅ©ng đáng giá năm chục vạn lượng.
“Hàng hóa†hai chữ này là lối nói cá»§a giang hồ, ý là nói “châu bảoâ€.
Hắc Thiết Hán nói:
– Bá»n ta có lần cần đến tiá»n, đến mượn má»™t ngưá»i má»™t số bạc, y nhất định muốn bá»n ta dùng số hàng hóa đó hoàn trả lại.
Vô Kỵ há»i:
– Các ngươi sao lại cần dùng tiá»n ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Ngày mưá»i má»™t tháng tư là ngày sinh nhật cá»§a má»™t vị đại ân nhân cá»§a bá»n ta, má»—i năm bá»n ta Ä‘á»u Ä‘em má»™t phần lá»… dâng cho lão nhân gia.
Vô Kỵ đương nhiên biết vị đại ân nhân đó là Tiêu Äông Lâu thần bí.
Hắc Thiết Hán nói:
– Bá»n ta trước đây có ước hẹn vá»›i ngưá»i đó, nếu quả y biết có hàng hóa lai lịch bất minh Ä‘i ngang qua, tá»± y không tiện tay xuất thá»§, sẽ thông tri cho bá»n ta, chia ba bảy.
Gã lại bổ sung:
– Bá»n ta tuy là cưá»ng đạo, nhưng chỉ cướp “hàng hóaâ€, hÆ¡n nữa nhất định phải là hàng hóa lai lịch bất minh.
Những lá»i nói đó gã vốn tuyệt không thể nói cho Vô Kỵ biết, nhưng dưới áp lá»±c cá»§a ná»—i sợ hãi tá»­ vong và bi thương cá»±c độ, gã bá»—ng cảm thấy nhất định phải Ä‘em những chuyện đó kể ra.
Nếu quả mình gặp tình huống như gã, nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Vô Kỵ tịnh không há»i “ngưá»i đó†là ai.
Äó là bí mật cá»§a ngưá»i ta, chàng không có quyá»n há»i, chàng luôn luôn không muốn dò thám ẩn tình cá»§a ngưá»i ta.
Giá»ng nói cá»§a Hắc Thiết Hán càng lúc càng thấp, hiển lá»™ càng lúc càng bi thương, buồn bã thốt:
– Hiện tại ta tuy hiểu được chuyện này là sao, chỉ tiếc đã quá trễ.
Vô Kỵ nhịn không được phải há»i:
– Chuyện nào là sao ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Là một cạm bẫy.
Vô Kỵ há»i:
– Cạm bẫy ? Cạm bẫy gì ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Y muốn giết Lôi gia huynh đệ, tá»± mình lại không thể xuất thá»§, y cÅ©ng muốn giết bá»n ta diệt khẩu.
Vô Kỵ há»i:
– Y tại sao lại muốn giết các ngươi ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Bởi vì chỉ có bá»n ta biết bí mật thân phận cá»§a y.
Nỗi bi ai lại biến thành phẫn nộ:
– Cho nên y đã thiết kế cạm bẫy tá Ä‘ao sát nhân, nhất thạch nhị Ä‘iểu này, để cho bá»n ta tàn sát lẫn nhau, tốt hÆ¡n hết là toàn bá»™ Ä‘á»u chết sạch.
Vô Kỵ nói:
– Nhưng ngươi tịnh không có chứng cớ, tịnh không thể chứng minh đây nhất định là một cạm bẫy.
Hắc Thiết Hán thốt:
– Ngươi là chứng cớ.
Vô Kỵ há»i:
– Ta ?
Hắc Thiết Hán há»i:
– Cỗ quan tài đó có phải của ngươi không ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Hắc Thiết Hán há»i:
– Ngươi có giấu hàng hóa trong quan tài không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không có.
Hắc Thiết Hán há»i:
– Trong quan tài căn bản đã không có hàng hóa, đây không phải hàng hóa thì là gì ?
Gã nắm chặt song quyá»n:
– Hiện tại Lôi gia huynh đệ đã chết, huynh đệ bá»n ta cÅ©ng đã chết, kế hoạch cá»§a y đã thành công, chỉ tiếc ...
Vô Kỵ nói:
– Chỉ tiếc ngươi còn chưa chết.
Hắc Thiết Hán giận dữ thốt:
– Một khi ta còn một hơi thở, ta nhất định phải vạch trần âm mưu độc kế của y.
Vô Kỵ trầm ngâm:
– Ta từ lâu đã nghe đến đại danh cá»§a Kim Cung Thần Tiá»…n, Tá»­ Mẫu Song Phi, cÅ©ng biết lệnh đưá»ng không những tiá»…n pháp như thần, hÆ¡n nữa lại túc trí Ä‘a mưu, chuyện này ngươi tại sao không tìm bà ta thương lượng ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Gia mẫu bệnh rất nặng, chuyện này ta không thể để cho lão nhân gia lao tâm.
Vô Kỵ há»i:
– Hắc Bà Bà đã có bệnh, ngươi tại sao không lưu lại bên mình bà ta, chăm sóc cho bà ta ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Bệnh tình cá»§a gia mẫu chợt biến thành nghiêm trá»ng vào ngày sinh nhật cá»§a vị đại ân nhân cá»§a bá»n ta, hôm đó bá»n ta tình cá» gặp má»™t vị cô nương hảo tâm, nhất định muốn giữ gia mẫu lại, để cho nàng ta chiếu cố, bởi vì ...
Vô Kỵ há»i:
– Bởi vì sao ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Bởi vì giữa chồng nàng và mẹ con bá»n ta đã từng có chút quen biết.
Tim Vô Kỵ đang đập mạnh, đập rất mạnh.
Hiện tại chàng đương nhiên có thể Ä‘oán ra vị cô nương hảo tâm đó là ai, lại vẫn không nhịn được há»i:
– Quý tính của vị cô nương đó là gì ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– HỠVệ.
Vô Kỵ há»i:
– Nàng ta đã dẫn Hắc Bà Bà đi đâu ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Äến chá»— cá»§a má»™t vị võ lâm dị nhân đã quy ẩn từ lâu, vị dị nhân đó không những kiếm pháp cao tuyệt thiên hạ, mà còn cá»±c kỳ tinh thông y đạo, cho nên ta cÅ©ng rất yên tâm.
Vô Kỵ không nói gì nữa, cũng không thể nói gì nữa.
Thống khổ, bi thương, tư niệm cá»§a chàng Ä‘á»u tuyệt không thể nói ra trước mặt bất cứ má»™t má»™t ngưá»i nào.
Chàng thậm chí cả liên tưởng cũng không thể tưởng.
Chàng còn có rất nhiá»u chuyện phải làm, chàng nhất định phải rất kiên cưá»ng, tư niệm lại luôn luôn làm cho ngưá»i ta má»m yếu.
Không cần biết ra sao, chàng đã biết tin tức vỠVệ Phượng Nương, đã biết nàng vẫn bình an vô sự.
Äợi đến khi chàng ngẩng đầu lên, má»›i phát hiện Hắc Thiết Hán đã bước ra khá»i gác trúc, Ä‘i xuống triá»n núi.
Chàng lập tức kêu:
– Äợi má»™t chút.
Hắc Thiết Hán ngừng chân, quay đầu lại.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi không coi xem trong quan tài có gì sao ?
Hắc Thiết Hán miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i:
– Ta tin ngươi, ta tin bên trong không có gì đáng xem.
Vô Kỵ nói:
– Lôi gia huynh đệ tịnh không biết ta, chỉ bất quá ta bá» tiá»n ra mướn bá»n há».
Hắc Thiết Hán đáp:
– Ta tin.
Vô Kỵ nói:
– Má»™t ngưá»i được ngưá»i ta bá» tiá»n mướn khiêng quan cá»±c nhá»c có thể nào cam tâm liá»u mạng cho ngưá»i ta không ?
Hắc Thiết Hán đáp:
– Tuyệt không thể, trừ phi ...
Vô Kỵ nói tiếp:
– Trừ phi hắn biết trong quan tài còn có bí mật gì khác.
Ãnh mắt cá»§a Hắc Thiết Hán đã phát sáng.
Vô Kỵ nói:
– Ta tuy không có giấu hàng hóa trong quan tài, nhưng bá»n há» ...
Hắc Thiết Hán nói theo:
– Bá»n há» khiêng cá»— quan tài đó cho ngươi có lẽ chỉ bất quá muốn dùng cá»— quan tài cá»§a ngươi làm yểm há»™, giấu hàng hóa chở tá»›i đất Thục ...
Lúc vận chuyển hàng hóa, vốn thưá»ng phải Ä‘i “ám tiêuâ€, đặc biệt là thứ hàng hóa lai lịch bất minh.
Phương pháp Ä‘i ám tiêu trong giang hồ vốn là đủ thức đủ dạng kỳ quái, dùng ngưá»i chết và quan tài làm yểm há»™ tịnh không phải là lần thứ nhất.
Vô Kỵ nói:
– Ta cũng biết hiện tại ngươi không còn có hứng thứ với số hàng hóa này nữa, nhưng ngươi đã làm chuyện này, ít ra nên tra ra chân tướng, cũng coi như là chút giao kết với đám huynh đệ của ngươi.
Không đợi chàng nói gì nữa, Hắc Thiết Hán đã quay trở lại.
Tim gã cũng bắt đầu đập mạnh, càng lúc càng nhanh.
Chín mạng ngưá»i chỉ bất quá là vì má»™t cá»— quan tài, thật ra trong quan tài có bí mật gì ?
Quan tài làm bằng gá»— nam má»™c thượng hảo hạng, hoa lệ, kiên cố, nặng ná». Hắc Thiết Hán bá» kim cung xuống đất, dùng hai tay nâng nắp quan tài lên. Trong nháy mắt, gã chợt nghÄ© đến rất nhiá»u chuyện, rất nhiá»u chuyện đã quên từ lâu.
Chính gã cũng không biết ngay lúc nào sao gã lại có thể bất chợt nghĩ đến những chuyện đó.
Nắp hòm rất nặng, nhưng bằng vào thần lá»±c trá»i sinh cá»§a Hắc Thiết Hán, đương nhiên vẫn thành nhẹ, nhấc má»™t cái là lên liá»n.
Vô Kỵ cÅ©ng đã bước ra khá»i gác.
Chàng vốn nghÄ© bá»n Hắc Thiết Hán rất có thể là vì ÄÆ°á»ng Ngá»c mà đến, bá»n há» biết ngưá»i trong quan tài là ÄÆ°á»ng Ngá»c, biết ÄÆ°á»ng Ngá»c còn chưa chết, bá»n há» muốn lấy mạng ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Chàng nghÄ© như vậy tình không kỳ quái gì, ngưá»i muốn lấy mạng ÄÆ°á»ng Ngá»c tuyệt không ít.
Nhưng hiện tại chàng biết ý tưởng đó là lầm.
Vậy cá»— quan tài đó ngoại trừ ÄÆ°á»ng Ngá»c ra, còn có gì khác ?
Có phải còn có châu bảo giá trị vạn lượng ? Chàng cũng rất muốn biết đáp án đó.
Vì cá»— quan tài này, ngưá»i hy sinh đã quá nhiá»u, cái giá phải trả đã quá to.
Chàng hy vá»ng Hắc Thiết Hán có thể có thu hoạch.
Hiện tại chàng tuy còn chưa nhìn thấy trong quan tài có gì, nhưng chàng có thể nhận thấy được từ biểu tình trên mặt Hắc Thiết Hán.
Trên mặt Hắc Thiết Hán lại đột nhiên lá»™ xuất thứ biểu tình bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng vô phương tưởng tượng nổi.
Không những là kinh ngạc sợ hãi, mà còn mang theo má»™t sá»± kích động và dục vá»ng khó tả.
Nếu quả thứ gã nhìn thấy là châu bảo, gã đương nhiên có thể bị kích động, có thể hiển lá»™ má»™t thứ dục vá»ng thưá»ng tình cá»§a nhân loại.
Nhưng cái gã nhìn thấy nếu quả là châu bảo, tuyệt không thể sợ hãi.
Nếu quả thứ gã nhìn thấy là vật rất đáng sợ, không thể hiển xuất dục vá»ng.
Gã đã nhìn thấy cái gì ?
Vô Kỵ Ä‘ang muốn há»i gã, “bình†má»™t tiếng, nắp quan tài chợt rÆ¡i xuống, đóng lại.
Toàn thân trên dưới cá»§a Hắc Thiết Hán, tâát cả má»i động tác biểu tình đêàu đình chỉ trong má»™t sát na.
Cả ngưá»i gã chừng như đã hoàn toàn đông kết trong sát na đó.
Sau đó trên cổ há»ng gã từ từ rỉ ra má»™t giá»t máu, ngưng kết trong phút chốc.
Vô Kỵ bộc phát qua, la lớn:
– Chuyện gì ?
Hô hấp cá»§a Hắc Thiết Hán đã ngưng hẳn, ánh mắt bén nhá»n đã biến thành má»™t màu xám xịt chết chóc.
Gã dụng hết toàn thân khí lực, chỉ nói ra hai chữ:
– ÄÆ°á»ng Khuyết.
Nói xong hai chữ đó, giá»t máu trên cổ há»ng gã tan ra, má»™t tia máu tươi như dòng suối phún ra. Thân ngưá»i gã lùi vá» phía sau, máu tươi từng giá»t từng giá»t rÆ¡i trên mặt gã.
oo NNggưươỠøø iii TTrrroonngg QQuuaann TTaà ø ø iii ÄÆ°á»ng Khuyết.
Äó là tên cá»§a má»™t ngưá»i.
Vô Kỵ hình như đã nghe qua cái tên đó, ngưá»i đó, không còn nghi ngá» gì nữa, cÅ©ng là đệ tá»­ cá»§a ÄÆ°á»ng gia.
Trong nháy mắt trước khi Hắc Thiết Hán lâm tá»­, tại sao lại nói ra cái tên đó ? Có phải gã muốn nói cho Vô Kỵ biết cạm bẫy này là do ÄÆ°á»ng Khuyết thiết kế ? ÄÆ°á»ng Khuyết tại sao lại muốn bá»n há» và Lôi gia huynh đệ đồng quy vu tận ?
Phích Lịch ÄÆ°á»ng đã kết minh vá»›i ÄÆ°á»ng gia, ÄÆ°á»ng Khuyết tại sao còn muốn dồn Lôi gia huynh đệ vào tá»­ địa ?
Hắc Thiết Hán sau khi nhấc nắp quan tài lên, thật ra đã nhìn thấy gì ? Tại sao lại chết đột ngột như vậy ?
Những vấn đỠđó Vô Kỵ Ä‘á»u nghÄ© không ra.
Chàng vốn cả nghĩ cũng không nghĩ, bởi vì chàng phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn.
Chàng đã phát hiện một mũi châm.
Một mũi ngân châm dài tám phân, theo dòng máu tươi bắn ra từ cổ Hắc Thiết Hán.
Hắc Thiết Hán, không còn nghi ngỠgì nữa, đã chết dưới mũi ngân châm đó.
Một mũi châm dài tám phân, là ám khí truy hồn đoạt mạng !
Má»™t mÅ©i ám khí từ trong quan tài phát xuất ra, ngưá»i trong quan tài là ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Má»™t ngưá»i đã hoàn toàn cứng đơ tê dại, làm sao còn có thể phát ra ám khí ?
Lẽ nào độc y trúng đã tan mất, đã bắt đầu có sinh cơ, lại có sức lực ?
Äối vá»›i Vô Kỵ mà nói, má»™t câu nói cá»§a y là vÅ© khí tuyệt đối trí mệnh.
Chỉ cần y còn có thể nói ra má»™t câu, kế hoạch cá»§a Vô Kỵ liá»n tiêu tán.
Tay Vô Kỵ đã toát mồ hôi lạnh.
Chàng tuyệt không thể để ÄÆ°á»ng Ngá»c sống sót, tuyệt không thể để ÄÆ°á»ng Ngá»c có cÆ¡ há»™i nói chuyện, chàng nhất định phải triệt há»§y con ngưá»i đó, cá»— quan tài đó.
Không cần biết trong quan tài còn có bí mật gì, chàng Ä‘á»u không muốn biết.
Chàng nghÄ© đến Phích Lịch Äạn cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng.
Há»a khí cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng uy chấn thiên hạ, chỉ cần có má»™t hai viên Phích Lịch Äạn là có thể há»§y diệt cá»— quan tài đó, cả ngưá»i trong quan tài và tất cả má»i bí mật Ä‘á»u hóa thành bụi bặm.
Lôi gia huynh đệ là Tứ Äại Kim Cương cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng, trên mình đương nhiên có mang theo độc môn ám khí cá»§a bá»n há».
Nhưng bá»n hỠđầu trần chân không, quần áo rách rưới, trên mình xem chừng căn bản không có chá»— nào có thể tàng giấu ám khí.
Vô Kỵ bá»—ng lại nghÄ© đến ổ bánh mì cứng ngắc trong tay bá»n há».
Bá»n há» thá»§y chung Ä‘á»u nắm chặt trong tay khúc bánh mì cứng ngắc đó, có phải là vì trong bánh mì có tàng giấu ám khí cá»§a bá»n há» ?
Vô Kỵ quyết tâm tìm cho ra.
Phản ứng cá»§a chàng luôn luôn rất mau lẹ, trong phút chốc đã nghÄ© qua má»™t lượt má»i tình huống.
Nhưng chàng không tưởng được lúc đó trong quan tài chợt có ngưá»i nói.
Má»™t ngưá»i thở dài:
– Ngươi có phải muốn dùng há»a khí cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng phá há»§y cá»— quan tài này ? Bá»n ta vô oán vô cừu, ngươi tại sao lại muốn hại ta ?
Thanh âm kiá»u mỵ nhu nhược, tràn đầy mỵ lá»±c cá»§a nữ tính, nghe tuyệt không phải là thanh âm cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Nhưng có những ngưá»i lại có thể dụng ná»™i lá»±c khống chế lấy cÆ¡ thịt nÆ¡i cổ há»ng mình, phát ra những thanh âm ngưá»i khác vÄ©nh viá»…n không tưởng nổi.
ÄÆ°á»ng Ngá»c không chừng có thể làm như vậy.
Vô Kỵ há»i dò:
– Bá»n ta thật không oán không thù sao ?
Ngưá»i trong quan tài đáp:
– Ngươi chưa từng gặp ta, ta cũng không biết ngươi, làm sao có thể có thù hận ?
Vô Kỵ há»i:
– Thật sao ?
Ngưá»i trong quan tài đáp:
– Ngươi chỉ cần mở quan tài ra xem là biết ta nói thật hay không.
Vô Kỵ đương nhiên không thể làm như vậy.
Sai lầm cá»§a Hắc Thiết Hán đã dạy cho chàng má»™t bài há»c rất tốt.
Ngưá»i trong quan tài lại nói:
– Kỳ thật ta cũng muốn nhìn thấy ngươi, ta nghĩ ngươi nhất định là một nam nhân rất trẻ tuổi, rất anh tuấn.
Vô Kỵ thốt:
– Ta đang đứng ở đây, chỉ cần ngươi đi ra là có thể nhìn thấy.
Ngưá»i trong quan tài há»i:
– Ngươi tại sao không mở nắp quan tài xem xem ?
Vô Kỵ há»i ngược:
– Ngươi tại sao không tự mình đi ra ?
Ngưá»i trong quan tài cưá»i:
– Không tưởng được ngươi trẻ tuổi mà hành sự lại cẩn thận như vậy.
Vô Kỵ thốt:
– Nghe giá»ng nói cá»§a ngươi, tuổi tác cá»§a ngươi cÅ©ng không lá»›n, mà còn nhất định là má»™t ngưá»i rất đẹp.
Ngưá»i trong quan tài cưá»i:
– Nguyên lai ngươi có thể nói như vậy, ta nghÄ© nhất định có rất nhiá»u nữ nhân thích ngươi.
Ả ta chợt thở dài:
– Chỉ tiếc ta đã già, đã là lão thái bà, già đến mức có thể có một đứa con cỡ tuổi ngươi.
Ngưá»i cá»§a ả còn Ä‘ang trong quan tài, đã chiếm má»™t phần tiện nghi hÆ¡n Vô Kỵ.
Vô Kỵ há»i:
– Sao ngươi biết ta bao nhiêu tuổi ?
Ngưá»i trong quan tài đáp:
– Ngươi là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, tuổi tác đương nhiên cÅ©ng suýt soát y.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi làm sao biết ÄÆ°á»ng Ngá»c bao nhiêu tuổi ? Ngươi đã từng gặp y ?
Ngưá»i trong quan tài đáp:
– Y nằm bên cạnh ta, ta làm sao mà chưa gặp qua y ?
Quan tài làm bằng gá»— nam má»™c thượng hảo hạng, đặc biệt rá»™ng rãi, quả thật có thể dung túng hai ngưá»i.
Vô Kỵ há»i:
– Ta làm sao biết được ÄÆ°á»ng Ngá»c có phải còn Ä‘ang ở trong quan tài hay không ?
Ngưá»i trong quan tài há»i:
– Ngươi không tin ?
Trong cái lỗ nhỠthông khí trên nắp quan tài chợt thò ra một ngón tay:
– Ngươi nhìn xem có phải là tay y không ?
Äó đích xác là tay ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Vô Kỵ chợt cưá»i:
– Nguyên lai ngươi là ÄÆ°á»ng Ngá»c, nguyên lai ngươi ...
Câu nói của chàng còn chưa dứt, trong cái lỗ khác lại thò ra một ngón tay.
Ngón tay này má»m mại nhu mỹ, yếu nhược vô cốt, trên móng tay còn sÆ¡n má»™t lá»›p sÆ¡n bóng lợt lợt.
Äó đích xác không phải là tay ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Trong quan tài quả nhiên có hai ngưá»i.
Ngoại trừ ÄÆ°á»ng Ngá»c ra, ngưá»i kia là ai ? Tại sao lại ẩn mình trong quan tài ?
Vô Kỵ len lén đi đến một bên quan tài, dùng hai bàn tay nắm lấy nắp hòm, dụng lực đẩy một cái.
Nắp hòm rÆ¡i xuống, chàng chung quy đã nhìn thấy ngưá»i đó.
Hiện tại chàng mới minh bạch Hắc Thiết Hán hồi nãy tại sao lại có biểu tình kỳ quái như vậy.
Nằm bên cạnh ÄÆ°á»ng Ngá»c là má»™t mỹ nhân tuyệt sắc hoàn toàn lõa thể.
Thiên Thiên là mỹ nhân.
Phượng Nương là mỹ nhân.
Hương Hương cũng rất đẹp.
Vô Kỵ tịnh không phải là chưa từng tiếp cận nữ nhân mỹ lệ, nhưng khi chàng nhìn thấy nữ nhân đó, trong tâm chợt khởi lên má»™t thứ kích động và dục vá»ng khó tả.
Má»™t nữ nhân không những đẹp, đơn giản đẹp đến mức có thể khiến cho nam nhân trong thiên hạ Ä‘á»u không ngần ngại vì nàng mà phạm tá»™i.
Nàng đẹp đến mức còn kiá»u lệ hÆ¡n cả Thiên Thiên, thành thục hÆ¡n cả Phượng Nương, cao quý hÆ¡n cả Hương Hương.
Eo nàng thon mảnh, đôi chân dài thượt, ngực đầy đặn nhô cao.
Da thịt nàng trắng nõn, phảng phất như tắm sữa thoa mật, lại phảng phất má»m yếu ngá»t ngào.
Äầu tóc nàng Ä‘en nhánh, đôi mắt lại ánh xanh, thiểm động những tia sáng như sóng nước hải dương.
Y phục trên mình nàng tuyệt không thua kém gì má»™t đứa bé hư há»ng, đại bá»™ phận những nÆ¡i dụ hoặc trên ngưá»i nàng Ä‘á»u lồ lá»™ ra hết.
Nàng nhìn Vô Kỵ, thản nhiên nói:
– Ta tịnh không phải cố ý muốn câu dẫn ngươi, chỉ bất quá trong đây nóng quá, vừa nóng vừa ná»±c, ta từ nhỠđã sợ nóng, từ nhỠđã không thích mặc quá nhiá»u quần áo.
Vô Kỵ thở dài, cưá»i khổ:
– May là ÄÆ°á»ng Ngá»c không nhìn thấy có má»™t ngưá»i như ngươi Ä‘ang nằm ká» bên.
Nữ nhân đó cưá»i nói:
– Cho dù y có nhìn thấy cũng vậy.
Vô Kỵ há»i:
– Cũng vậy ?
Nữ nhân đó nói:
– Chỉ cần ta cảm thấy nóng, ta cởi bá» y phục liá»n, không cần biết là ngưá»i khác nghÄ© gì, ta Ä‘á»u không để ý đến.
Nàng cưá»i rất mê hồn, lại nói tiếp:
– Ta vì mình mà sống, tại sao lại phải vì ngưá»i ta mà bắt mình chịu á»§y khuất ?
Vô Kỵ không có cách nào hồi đáp, cũng không có cách nào phản bác.
Nữ nhân đó vuốt ve mặt ÄÆ°á»ng Ngá»c:
– May là bằng hữu cá»§a ngươi là má»™t ngưá»i rất sạch sẽ, mặt mày cÅ©ng không khó coi.
Nàng ta nhìn Vô Kỵ từ trên xuống dưới, lại cưá»i:
– Nếu quả ngưá»i nằm bên cạnh ta là ngươi, vậy lại càng tốt hÆ¡n, ngươi tuy không đẹp trai như y, lại có nam tá»­ khí hÆ¡n y.
Nàng ta lại nói:
– Nam nhân đẹp trai, nữ nhân không nhất định là thích, nam nhân giống như ngươi ta mới thích.
Nàng cố ý thở dài:
– Chỉ tiếc ta đã là lão thái bà, già đến nỗi có thể có một đứa con trai như ngươi.
Vô Kỵ chỉ còn nước lắng nghe, căn bản không có cách nào mở miệng.
Nữ nhân như nàng ta thật không có nhiá»u, nếu quả mình gặp má»™t ngưá»i, mình cÅ©ng không thể nói gì.
Nàng ta lại khÆ¡i khÆ¡i muốn há»i Vô Kỵ:
– Ngươi tại sao lại không nói chuyện ?
Vô Kỵ đáp:
– Câu nào câu nấy Ä‘á»u bị má»™t mình ngươi nói hết, ta còn có gì để nói nữa ?
Nữ nhân đó lại thở dài:
– Hiện tại ta má»›i biết ngươi thật là ngưá»i thông minh.
Vô Kỵ há»i:
– Sao vậy ?
Nữ nhân đó đáp:
– Bởi vì chỉ có nam nhân thông minh má»›i hiểu thấu mở mắt nhìn cho nhiá»u, ít mở miệng nói.
Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt của chàng quả thật không thể coi là thành thật cho lắm.
Nhưng mặt chàng tịnh không đỠbừng, trái lại còn cưá»i:
– Ông trá»i cấp cho bá»n ta hai con mắt, má»™t cái miệng, là muốn bá»n ta nhìn nhiá»u nói ít.
Nữ nhân đó thản nhiên thốt:
– Câu nói đó ta sau này nhất định sẽ thưá»ng nói cho ngưá»i khác nghe.
Vô Kỵ nói:
– Nhưng ông trá»i lại rất không công bình.
Nữ nhân đó há»i:
– Có gì không công bình ?
Vô Kỵ đáp:
– Nếu quả ông trá»i công bình, tại sao lại cấp cho ngươi cặp mắt như vậy ?
Chàng ngưng thị nhìn đôi mắt xanh thẳm như sóng nước đại dương đó:
– Lúc ông trá»i ban cho ngươi đôi mắt đó, là dùng phỉ thúy và bảo ngá»c, lúc làm mắt ngưá»i khác lại dùng đất bùn.
Nữ nhân đó cưá»i càng mê hồn:
– Ngươi nói tuy rất hay, lại đã nói sai rồi.
Vô Kỵ há»i:
– Có gì sai ?
Nữ nhân đó đáp:
– Äôi mắt cá»§a ta tịnh không phải là do ông trá»i ban cho, mà do phụ thân ta ban cho.
Vô Kỵ “ồ†một tiếng.
Nữ nhân đó nói:
– Phụ thân ta là ngưá»i Hồ.
Vô Kỵ há»i:
– Ngưá»i Hồ ?
Nữ nhân đó nói:
– à tứ cá»§a ngưá»i Hồ là nói ngưá»i từ Ba Tư đến trung thổ buôn bán.
Từ Hán ÄÆ°á»ng đến nay, Ba Tư đã có thông thương vá»›i thiên triá»u.
Thương nhân từ Ba Tư đến tuy Ä‘á»u trở thành hào phú giàu có, nhưng địa vị trong xã há»™i lại luôn luôn rất thấp. Hai chữ “ngưá»i Hồ†tịnh không phải là danh từ được ngưá»i ta tôn kính.
Nữ nhân đó nói:
– Phụ thân ta tuy là ngưá»i có tiá»n, lại luôn luôn không cưới được vợ, bởi vì con gái nhà đàng hoàng Ä‘á»u không chịu gả cho ngưá»i Hồ, ông ta chỉ còn nước cưới hạng ngưá»i như mẫu thân ta.
Nàng ta Ä‘iá»m đạm nói tiếp:
– Mẫu thân ta là một kỹ nữ, nghe nói trước đây còn là danh kỹ ở Dương Châu.
Hai chữ “kỹ nữ†đương nhiên càng không phải là danh từ dá»… nghe gì, nhưng nói ra từ miệng nàng, lại hoàn toàn không có má»™t chút ý tứ ô uế nhục nhã, nàng tịnh không nghÄ© Ä‘iá»u đó là hổ thẹn.
Nàng không ngá» còn cưá»i rất khoan khoái:
– Cho nên hồi ta còn nhá», ngưá»i ta Ä‘á»u gá»i ta là tạp chá»§ng.
Vô Kỵ nói:
– Ngươi nhất định rất tức giận.
Nữ nhân đó thốt:
– Ta tại sao lại phải tức giận ? Ta là ta, ngưá»i khác cứ tùy tiện coi ta ra sao cÅ©ng không quan hệ gì tá»›i ta, ta là ngưá»i ra sao cÅ©ng vẫn là như vậy, không thể vì vậy mà cải biến được.
Nàng mỉm cưá»i, lại nói:
– Nếu quả ngươi thật là tạp chá»§ng, ngưá»i ta cho dù có coi ngươi là tổ tông, ngươi vẫn là tạp chá»§ng, ngươi nói có đúng không ?
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i.
Chàng không những không vì vậy mà coi khinh nàng, trái lại đối với nàng đã sinh ra một lòng hảo cảm khó nói.
Chàng vốn nghĩ y phục nàng mặc quá thiếu, xem chừng không phải là một nữ nhân đàng hoàng.
Hiện tại chàng lại nghÄ©, cho dù nàng không mặc quần áo cÅ©ng không quan hệ gì, chàng cÅ©ng vẫn tôn trá»ng nàng, thích nàng.
Nữ nhân đó lại cưá»i:
– Nhưng tên của ta lại thật là rất dễ nghe.
Nàng nói ra tên nàng:
– Ta tên là Mật CÆ¡, “Mật†như Ä‘iá»m mật, “Cơ†như “Hồ CÆ¡ áp tá»­u khuyến kháchâ€.
Mật Cơ.
Äó là má»™t cái tên rất khả ái, giống như ngưá»i nàng vậy.
Trước mặt một nữ nhân vừa khả ái lại vừa thẳng thắn như vậy, Vô Kỵ cơ hồ nhịn không được cũng muốn nói ra tên mình.
Không tưởng được Mật Cơ đã nói trước:
– Ta cÅ©ng biết tên cá»§a ngươi, ngươi là Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng.
ÄÆ°á»ng Nhị cÅ©ng đã từng dùng cái tên giả đó, có lẽ chỉ bất quá lâm thá»i tùy khẩu nói ra.
Vô Kỵ cảm thấy cái tên đó rất dá»… nghe, rất đẹp, cho nên lúc ngưá»i bán quan tài há»i chàng:
“Tôn tính đại danh cá»§a khách quan là gì ?â€, chàng cÅ©ng bất tri bất giác nói ra cái tên đó.
Nhưng chàng lại không tưởng được Mật Cơ không ngỠcũng biết, lẽ nào lúc đó nàng đã chú ý đến chàng ?
Mật Cơ nói:
– Bá»n ta từ trước đây rất lâu đã chú ý đến ngươi.
Vô Kỵ há»i:
– Các ngươi ?
Mật Cơ đáp:
– Bá»n ta là ta và Lôi gia huynh đệ, còn có má»™t vị lão tiên sinh.
Vị lão tiên sinh nàng nói đến đương nhiên là lão nhân thân mang tuyệt kỹ hồi nãy.
Mật Cơ thốt:
– Nếu quả ta nói ra tên của lão, ngươi nhất định sẽ giật mình, cho nên ta thà không nói thì tốt hơn.
Vô Kỵ cÅ©ng không há»i.
Mật Cơ thốt:
– Lão là lão bằng hữu của phụ thân ta, từ lúc ta còn rất nhỠđã theo bảo vệ ta, sau khi phụ thân ta tạ thế, lão coi ta như là con gái lão vậy.
Nàng thở dài:
– Ta không nghĩ ra tại sao lão lại đột nhiên bỠđi như vậy.
Vô Kỵ cũng không nghĩ ra, chỉ bất quá cảm thấy lúc lão nhân đó bỠđi, chừng như đã đột nhiên thụ thương.
Mật CÆ¡ cưá»i:
– Bá»n ta chú ý đến ngươi không phải là vì ngưá»i là nam nhân đẹp trai.
Vô Kỵ há»i:
– Vậy là vì cái gì ?
Mật Cơ đáp:
– Là vì ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Vô Kỵ há»i:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c ?
Mật Cơ đáp:
– Lúc bá»n ta phát hiện cô nương mặc quần đó ngươi dẫn theo là ÄÆ°á»ng Ngá»c, đã bắt đầu chú ý đến ngươi.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi nhận ra y ?
Mật Cơ đáp:
– Vì bá»n ta nhận ra y, y cÅ©ng biết bá»n ta, cho nên bá»n ta tuy đã sá»›m chú ý đến ngươi, ngươi lại cả cái bóng cá»§a bá»n ta cÅ©ng không nhìn thấy.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
Mật Cơ đáp:
– Bởi vì bá»n ta tuyệt không thể bị y nhìn thấy.
Vô Kỵ lại há»i:
– Tại sao ?
Mật Cơ đáp:
– Bởi vì y rất muốn lấy mạng bá»n ta, bá»n ta cÅ©ng rất muốn lấy mạng y.
Vô Kỵ há»i:
– Lôi gia huynh đệ là ngưá»i cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng, Phích Lịch ÄÆ°á»ng cÅ©ng đã liên minh vá»›i ÄÆ°á»ng gia rồi mà ?
Mật Cơ lạnh lùng thốt:
– Nhưng bá»n ta tịnh không có liên minh vá»›i ÄÆ°á»ng gia.
Nghe khẩu khí cá»§a nàng, ná»™i bá»™ cá»§a Phích Lịch ÄÆ°á»ng không ngỠđã phân liệt, hÆ¡n nữa xem chừng là vì sá»± liên minh vá»›i ÄÆ°á»ng gia mà chia rẽ.
Äối vá»›i Vô Kỵ mà nói, đó đương nhiên là má»™t tin tức tốt, ná»™i bá»™ cá»§a địch nhân chia rẽ, đối vá»›i chàng đương nhiên có lợi.
Tuy chàng tịnh không truy há»i, lại đã phát hiện bên trong nhất định còn có rất nhiá»u ẩn tình vượt ngoài ý liệu cá»§a ngưá»i ngoài.
Mật Cơ nói:
– Bá»n ta từ cái ngày gặp ÄÆ°á»ng Ngá»c, đã bắt đầu muốn giết y.
Vô Kỵ há»i:
– Các ngươi tại sao còn chưa động thủ ?
Mật Cơ đáp:
– Bởi vì ngươi.
Vô Kỵ há»i:
– Ta ?
Mật Cơ đáp:
– Vị lão tiên sinh đó luôn luôn nghĩ ngươi là một đối thủ rất đáng sợ, lão nói ngươi không những võ công tuyệt đối cực cao, mà còn cơ trí thâm trầm, lãnh tĩnh.
Nàng cưá»i cưá»i, lại nói:
– Ta chưa từng nghe lão tán thưởng ai như vậy.
Vô Kỵ cưá»i:
– Vị lão tiên sinh đó xem chừng rất có nhãn lực.
Chàng tuy Ä‘ang cưá»i, cưá»i lại tịnh không mấy khoan khoái, bởi vì chàng tịnh không hy vá»ng ngưá»i khác xem chàng quá trá»ng.
Ngưá»i khác càng coi thưá»ng chàng, càng không đỠphòng chàng.
Chàng mới có cơ hội.
Má»™t ngưá»i thông minh chân chính tuyệt không thể đánh giá thấp địch nhân cá»§a mình, lại hy vá»ng địch nhân có thể coi thưá»ng mình.
Äịch nhân coi thưá»ng mình tuyệt đối là thứ sai lầm trí mệnh.
Má»™t ngưá»i nếu quả có thể giúp cho phán Ä‘oán cá»§a địch nhân sai lầm, là đã thành công má»™t phần rồi.
Äó là bài há»c Vô Kỵ há»c được lúc Ä‘i theo Tư Không Hiểu Phong, chàng vÄ©nh viá»…n không quên được.
Mật Cơ nói:
– Không tưởng được bá»n ta còn chưa xuất thá»§, ÄÆ°á»ng Ngá»c đã biến thành phế nhân.
Vô Kỵ nói:
– Ta cũng không tưởng được.
Mật Cơ thốt:
– Càng không tưởng được ngươi không ngá» là má»™t bằng hữu rất tốt, muốn đưa y vá» ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Nàng mỉm cưá»i, lại nói:
– Kỳ diệu nhất là ngươi không ngá» lại muốn dùng quan tài để đưa y vá», thấy ngươi Ä‘i mua quan tài và mướn ngưá»i khiêng hòm, bá»n ta biết cÆ¡ há»™i đã đến.
Vô Kỵ há»i:
– Cơ hội gì ?
Mật Cơ đáp:
– Bá»n ta cÅ©ng muốn đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, lại không thể để ngưá»i ta nhìn thấy, cÅ©ng không thể để ngưá»i ta biết.
Vô Kỵ nói:
– Cho nên ngươi nghÄ© đến kêu bá»n Lôi gia huynh đệ làm ngưá»i khiêng hòm, đưa ngươi và ÄÆ°á»ng Ngá»c cùng vỠđến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Mật CÆ¡ cưá»i:
– Trốn trong quan tài tuy nóng má»™t chút, lại rất an toàn, rất ít có ngưá»i có thể mở quan tài nhìn xem.
Vô Kỵ nói:
– Cho nên Lôi gia huynh đệ chỉ hy vá»ng ta không xuất thá»§, tịnh không muốn giết ta diệt khẩu.
Mật Cơ thốt:
– Bởi vì bá»n há» còn cần ngươi há»™ tống cá»— quan tài này.
Vô Kỵ há»i:
– Tá»± các ngươi tại sao không thể đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ?
Mật Cơ đáp:
– Bá»n chúng xem chừng không hoan nghênh ta lắm.
Vô Kỵ há»i:
– Sao vậy ?
Mật CÆ¡ cưá»i ngá»t ngào:
– Bởi vì nữ nhân cá»§a ÄÆ°á»ng gia sợ ta câu dẫn trượng phu cá»§a bá»n chúng.
Câu đó đương nhiên không phải là nói thật, lá»i nói thật tuyệt không thể nói ra, quan hệ cá»§a chuyện này quá lá»›n, “Lý Ngá»c ÄÆ°á»ng†lại là bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Mật Cơ nói:
– Nếu quả ta là ngưá»i khác, còn có thể cải trang giả dạng, trà trá»™n lá»t vào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố, chỉ tiếc ông trá»i lại khÆ¡i khÆ¡i muốn đối vá»›i ta đặc biệt tốt, để cho ta có đôi mắt như vầy.
Nàng thở dài:
– Trừ phi ta móc đôi mắt cá»§a ta ra, nếu không ta cứ tùy tiện giả trang kiểu nào Ä‘i nữa, ngưá»i ta chỉ liếc má»™t cái là đã có thể nhận ra ngay.
Vô Kỵ hiện tại chung quy đã minh bạch nàng ta tại sao nhất định phải trốn trong quan tài.
Mật Cơ nói:
– Äây vốn là biện pháp rất kỳ diệu, không tưởng được vẫn bị ÄÆ°á»ng Khuyết phát hiện.
Vô Kỵ há»i:
– ÄÆ°á»ng Khuyết là ngưá»i nào ?
Mật Cơ đáp:
– Ngưá»i đó rất ít khi Ä‘i lại trong giang hồ, không những rất ít khi gặp được hắn, cả ngưá»i nghe đến tên hắn cÅ©ng không nhiá»u, nhưng hắn lại lợi hại hÆ¡n nhiá»u so vá»›i trong tưởng tượng cá»§a bất cứ má»™t ai.
Vô Kỵ há»i:
– Còn lợi hại hÆ¡n cả ÄÆ°á»ng Ngá»c ?
Mật Cơ đáp:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c nếu Ä‘em so vá»›i hắn, đơn giản giống như má»™t tiểu hài tá»­.
Vô Kỵ nói:
– Ta chỉ biết trong đám đệ tá»­ hậu bối cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ngưá»i xuất sắc nhất là ÄÆ°á»ng Ngạo.
Mật Cơ thốt:
– ÄÆ°á»ng Ngạo quả thật là ngưá»i võ công cao nhất, danh tiếng lá»›n nhất trong đám huynh đệ bá»n chúng, nhưng ÄÆ°á»ng Khuyết lại tuyệt đối còn đáng sợ hÆ¡n cả ÄÆ°á»ng Ngạo.
Nàng thở dài, lại nói:
– Ta thà đánh nhau vá»›i ÄÆ°á»ng Ngạo còn hÆ¡n là nói chuyện vá»›i ÄÆ°á»ng Khuyết.
Vô Kỵ cưá»i:
– Nghe ngươi nói vậy, ngưá»i đó là yêu quái.
Mật Cơ thốt:
– Äợi đến khi ngươi gặp ngưá»i đó, ngươi sẽ biết hắn có là yêu quái hay không.
Vô Kỵ nói:
– Ta thà không gặp được hắn.
Mật Cơ thốt:
– Chỉ tiếc là ngươi sớm muộn gì cũng nhất định sẽ gặp hắn.
Vô Kỵ há»i:
– Sao vậy ?
Mật Cơ đáp:
– Bởi vì ngươi là bằng hữu tốt nhất cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, hiện tại hắn đã biết ta nằm trong quan tài, đương nhiên cÅ©ng biết ngươi.
Nàng Ä‘iá»m đạm nói tiếp:
– Hiện tại ngươi tuy còn chưa gặp hắn, không chừng hắn đã gặp qua ngươi.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi nghÄ© bá»n Hắc Thiết Hán đến đối phó ngươi ?
Mật Cơ đáp:
– Nhất định là vậy.
Vô Kỵ há»i:
– Sao hắn không tự mình lộ diện ? Tại sao không tự mình đến đối phó ngươi ?
Mật CÆ¡ lại cưá»i ngá»t:
– Bởi vì hắn biết chỉ cần vừa nhìn thấy ta là bị ta làm mê chết.
Äó đương nhiên không phải là lá»i nói thật.
Giữa nàng và ÄÆ°á»ng gia phảng phất có má»™t mối quan hệ vi diệu.
Mật Cơ lại nói:
– Hắn cÅ©ng biết đệ đệ cá»§a hắn còn chưa chết, Ä‘ang nằm bên cạnh ta, ta đối vá»›i hạng nam nhân như ÄÆ°á»ng Ngá»c không có hứng thú gì mấy, nếu tức giận lên, không chừng sẽ bóp cổ y chết.
Những lá»i nói đó cÅ©ng là nói cho Vô Kỵ nghe, bởi vì Vô Kỵ là “bằng hữu†cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Vô Kỵ hiện tại quả thật không hy vá»ng ÄÆ°á»ng Ngá»c bị bóp cổ chết, Mật CÆ¡ hiện tại quả thật lúc nào cÅ©ng có thể bóp cổ ÄÆ°á»ng Ngá»c.
Chàng chỉ còn nước há»i dò:
– Xem bá»™ dạng cá»§a ngươi hiện tại đã không thể dùng cách nào trà trá»™n tiến vào ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
Mật Cơ thở dài:
– Xem ra là vậy.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi có tính cách nào khác chưa ?
Mật CÆ¡ không trả lá»i, bá»—ng há»i:
– Ngươi có nghe qua câu “dễ nhìn mà ăn không dễ†chưa ?
Vô Kỵ đã từng nghe qua.
Mật Cơ nói:
– Có những vật tuy nhìn không tệ, lại ăn không được.
Vô Kỵ cũng hiểu rõ ý tứ của câu nói đó, lại không hiểu được nàng tại sao lại bỗng nói ra câu đó.
Mật Cơ nói:
– Ta là thứ ngưá»i đó, dá»… nhìn mà không dá»… ăn.
Nếu quả Vô Kỵ là đứa bé, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, ngưá»i làm sao có thể “ăn†được ? May là Vô Kỵ đã trưởng thành, đã hiểu ý tứ cá»§a chữ “ăn†đó là gì.
Nhưng chàng không hiểu má»™t nữ nhân như má»™t trái đào ngá»t má»™ng như vậy, tại sao lại không dá»… “ăn†?
Mật Cơ nói:
– Bởi vì ta từ hông trở xuống không có tới một chút cảm giác, hai chân cũng hoàn toàn không có tới một chút khí lực, cả động cũng không thể động.
Nàng cưá»i ngất:
– Nếu quả ngươi là lão chồng ta, ngươi nhất định sẽ bị ta chá»c cho tức chết.
Nguyên lai nàng là ngưá»i tàn phế.
Má»™t nữ nhân đẹp như vậy, trẻ như vậy, không ngá» là ngưá»i tàn phế bán thân má»m nhÅ©n. Nếu quả ngưá»i khác ở trong tình huống như nàng, cÅ©ng không biết sẽ thương tâm đến cỡ nào, thống khổ đến cỡ nào.
Nhưng nàng lại không có tới một chút bộ dạng khó chịu, chuyện bi thảm như vậy, nàng không ngỠlại đùa cợt kể ra như vậy.
Bởi vì nàng không muốn tiếp thụ sá»± thương hại và đồng tình cá»§a ngưá»i khác.
Nàng biết hạng nữ nhân nam nhân không chịu ná»—i nhất là hạng ngày nào cÅ©ng than thở oán trá»i trách đất, nước mắt lúc nào chá»— nào cÅ©ng có thể chảy dài.
Vô Kỵ không nói gì, trong lòng chàng đang nghĩ:
“Nếu ta là nàng, ta nên làm sao ?â€.
Chàng không biết đáp án.
Má»™t nữ nhân tàn phế, nằm trong má»™t cá»— quan tài, bằng hữu cá»§a nàng tuy Ä‘ang ở bên ngoài quan tài, lại Ä‘á»u đã là ngưá»i chết.
Nàng có thể làm gì đây ?
Mật Cơ nhìn nhìn chàng:
– Ta biết ngươi hồi nãy nhất định nghÄ© ta là má»™t nữ nhân tâm ngoan thá»§ lạt, bởi vì ta hoàn toàn không cho Hắc Thiết Hán má»™t chút cÆ¡ há»™i, đã xuất thá»§ giết gã liá»n.
Vô Kỵ hồi nãy quả thật đã nghĩ như vậy.
Mật Cơ nói tiếp:
– Hiện tại ngươi nhất định không còn nghĩ như vậy, bởi vì ngươi nếu là ta, ngươi nhất định cũng làm như vậy.
Vô luận là ai dưới tình huống cá»§a nàng, Ä‘á»u không thể không tâm ngoan thá»§ lạt má»™t chút, bởi vì nàng không giết ngưá»i, ngưá»i tất giết nàng.
Cạnh tranh sinh tồn vốn là một chuyện rất tàn khốc.
Vì để sống còn, có rất nhiá»u ngưá»i thiện lương có thể bị bức bách làm những chuyện bình thá»i bá»n há» tuyệt đối không tưởng được mình có thể làm.
Mật Cơ nói:
– Cho nên ta nếu dùng bằng hữu của ngươi để uy hiếp ngươi, ngươi nhất định cũng không thể trách ta.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi chuẩn bị làm sao để uy hiếp ta ?
Mật Cơ đáp:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c còn chưa chết, ngươi nhất định không muốn y chết.
Vô Kỵ nói:
– Ngươi lại lúc nào cÅ©ng Ä‘á»u có thể lấy mạng y.
Mật CÆ¡ há»i:
– Cho nên nếu ta nói ta muốn ngươi đưa ta đi, có phải là quá đáng không ?
Vô Kỵ đáp:
– Không quá đáng gì.
Mật CÆ¡ mỉm cưá»i:
– Ta biết ngươi là ngưá»i hảo tâm.
Vô Kỵ thốt:
– Nhưng ta lại không biết phải đưa ngươi đi đâu ?
Mật CÆ¡ mỉm cưá»i:
– Ngươi ít ra trước hên hãy đưa ta đến má»™t nÆ¡i không có ngưá»i chết, không có huyết tinh, để cho ta thoải thoải mái mái hít má»™t hÆ¡i, ăn má»™t chút đồ ăn ngon miệng.
Vô Kỵ há»i:
– Sau đó ?
Mật Cơ thở dài:
– Chuyện có thể phát sinh sau này, có ai có thể biết chứ ?
Má»™t mình Vô Kỵ tuyệt đối không có cách nào khiêng quan tài xuống triá»n núi, may là chàng nhìn thấy cái hoạt can cá»§a vị công tá»­ mập kia còn đậu bên ngoài gác. Äám kéo hoạt can Ä‘á»u là ngưá»i nghèo, cái hoạt can khiêng bằng hai thân nứa đó là công cụ mưu sinh duy nhất cá»§a bá»n há», là miếng cÆ¡m cá»§a bá»n há».
Vô luận là ai cÅ©ng không thể bá» rÆ¡i không thèm ngó đến miếng cÆ¡m cá»§a mình, Vô Kỵ tin rằng bá»n há» nhất định còn chưa Ä‘i xa.
Ngưá»i có thể khiêng vị công tá»­ mập kia, đương nhiên cÅ©ng có thể khiêng cá»— quan tài này.
Mật Cơ nói:
– Nếu ngươi muốn tìm ngưá»i đến khiêng cá»— quan tài này, ngươi cứ việc yên tâm mà Ä‘i.
Vô Kỵ thốt:
– Nhưng còn ngươi ...
Mật Cơ thốt:
– Chân của ta tuy không thể động đậy, nhưng vẫn còn có đôi tay.
Nàng dùng đôi tay nhu nhược vô cốt đó vuốt nhẹ trên mặt ÄÆ°á»ng Ngá»c:
– Ta nhất định sẽ chiếu cố rất tốt cho bằng hữu của ngươi, bởi vì hiện tại y là miếng cơm của ta, không có y, ta cũng không thể sống.
Ngưá»i khiêng kiệu là do vị công tá»­ mập mướn, muốn dùng ngưá»i hắn mướn, trước tiên nên Ä‘i thương lượng vá»›i hắn.
May là hắn xem ra tịnh không phải là hạng ngưá»i khó nói chuyện, hÆ¡n nữa hắn hiện tại cho dù còn chưa bị hù sợ bá» chạy, nhất định cÅ©ng đã trốn đằng xa, má»™t mặt phát run, má»™t mặt đổ mồ hôi.
Vô Kỵ không tưởng nổi hắn không ngỠcòn có ruột gan để trốn trong nhà bếp ăn bánh bao.
Không phải là má»™t cái bánh bao nhá», cÅ©ng không phải là má»™t cái bánh bao lá»›n, mà là bảy tám cái bánh bao lá»›n.
Trong má»—i má»™t cái bánh bao Ä‘á»u có nhân thịt ngÅ© hoa, vừa cắn má»™t miếng, dầu mỡ đã theo khóe miệng rỉ ra.
Hắn dùng đôi tay vừa trắng vừa béo được bảo dưỡng cực tốt cầm một cái bánh bao lên, dùng một thứ biểu tình gắn bó sủng ái nhìn cục thịt mỡ trong bánh bao, sau đó cắn một miếng.
Dầu mỡ béo ngậy từ khóe miệng cá»§a hắn rỉ chảy ra, hắn thở dài thá»a mãn.
Trong nháy mắt, má»i phiá»n não và bất hạnh trên thế gian Ä‘á»u không còn tồn tại nữa. Kinh hoàng sợ hãi hồi nãy cÅ©ng đã quên Ä‘i sạch sẽ.
Khẩu vị cá»§a Vô Kỵ luôn luôn rất tốt, nhưng nhìn thấy bá»™ dạng cá»§a ngưá»i khẩu vị không tốt đó ăn uống, vẫn cảm thấy rất ngưỡng má»™.
Vị công tử mập mạp đó sau khi ăn hết cái bánh bao béo ngậy, không ngỠcũng đã nhìn thấy chàng, không ngỠlại nói:
– Bánh bao này không tệ, ngươi cũng nên ăn thử một cái đi.
Miệng hắn tuy nói vậy, biểu tình trên mặt lại chừng như sợ có ngưá»i đến lấy bánh bao cá»§a hắn.
Hắn ôm hy vá»ng nhìn Vô Kỵ, chỉ hy vá»ng Vô Kỵ mau mau cá»± tuyệt hảo ý cá»§a hắn, Vô Kỵ đương nhiên không thể để hắn thất vá»ng, mỉm cưá»i lắc đầu:
– Ta cũng thấy bánh bao đó không tệ, chỉ tiếc ta thật đang ăn không vô.
Công tử mập thở phào một hơi, thái độ đối với Vô Kỵ lập tức lại biến thành thân thiện.
Sau đó hắn lại cầm một cái bánh bao, cắn một miếng rất dịu dàng, nói lẩm bẩm:
– Kỳ thật khẩu vị của ta cũng không tốt cho lắm, nhưng Tiểu Bảo lại nhất định bắt ta miễn cưỡng ăn một chút.
Tiểu Bảo hiển nhiên là bằng hữu anh tuấn kia.
Tiểu Bảo đương nhiên đang ngồi bên cạnh hắn.
Vô Kỵ nói:
– Ngươi thật ra nên miá»…n cưỡng ăn má»™t chút, ngưá»i như ngươi tuyệt không thể để quá gầy.
Ấn tượng cá»§a công tá»­ mập đối vá»›i chàng càng đẹp hÆ¡n, chợt hạ giá»ng:
– Ta nói cho ngươi nghe một bí mật.
Vô Kỵ há»i:
– Bí mật gì ?
Công tử mập đáp:
– Ông chá»§ ở đây còn có nuôi mưá»i bảy mưá»i tám con gà béo tròn, đủ cho bá»n ta ăn hai ba ngày.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi chuẩn bị ăn sạch hết gà của lão ?
Công tử mập đáp:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải ăn hết.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
Công tử mập nhìn chàng, chừng như nhìn một ngốc tử vậy.
Vô Kỵ há»i:
– Ta thật không hiểu, tại sao các ngươi nhất định phải ăn hết gà ở đây ?
Công tử mập thở dài:
– Ngươi lẽ nào cÅ©ng nhìn không ra, đám ngưá»i bá»n ta đụng phải hồi nãy không phải là thổ phỉ, mà là cưá»ng đạo.
Vô Kỵ đáp:
– Ta thấy được.
Công tử mập nói:
– Trên con đưá»ng này vừa có thổ phỉ, vừa có cưá»ng đạo, bá»n ta làm sao có thể Ä‘i được ?
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi chuẩn bị lưu lại đây ?
Công tử mập đáp:
– Nếu quả có ngưá»i bảo tiêu Ä‘i ngang qua, ta sẽ theo bá»n há» Ä‘i, nếu không ta tuyệt đối không Ä‘i.
Vô Kỵ thốt:
– Äúng, có thể cẩn thận má»™t chút cÅ©ng tốt.
Công tá»­ mập lại hạ thấp giá»ng:
– Ta nói cho ngươi biết một bí mật nữa.
Vô Kỵ há»i:
– Bí mật gì ?
Công tử mập nói:
– Ta biết Triệu đại tiêu đầu sắp đến, nội trong vòng hai ba ngày nhất định sẽ đi ngang qua đây.
Vô Kỵ há»i:
– Triệu đại tiêu đầu là ai ?
Công tá»­ mập há»i ngược:
– Cả Triệu đại tiêu đầu mà ngươi cũng không biết sao ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta thật không biết.
Công tử mập lại thở dài:
– Triệu đại tiêu đầu là Triệu Cương, là má»™t ngưá»i rất tài giá»i.
Vô Kỵ nói:
– Hiện tại ta đã biết.
Hắn nghĩ ngợi, chợt lại nói:
– Gần đây khẩu vị của ta không được tốt lắm, một bữa chỉ ăn hai con gà thôi.
Vô Kỵ thốt:
– Một bữa hai con, một ngày ba bữa, vậy mà “chỉ†sao.
Công tử mập nói:
– Äiểm tâm ta ăn ít hÆ¡n, má»™t ngày chỉ năm con gà là quá rồi.
Vô Kỵ thốt:
– Không nhiá»u, không nhiá»u.
Công tử mập nói:
– Thật là không bao nhiêu.
Vô Kỵ thốt:
– Ta ăn gà cÅ©ng ăn không được nhiá»u.
Công tử mập giật mình:
– Ngươi cũng muốn ăn gà ?
Vô Kỵ đáp:
– Không ăn gà thì ăn vịt cũng được.
Công tử mập nói:
– Ở đây không có vịt.
Vô Kỵ thốt:
– Ăn thịt bò cũng có thể đối phó được mà.
Công tử mập nói:
– Thịt bò cũng đã bị ta ăn sạch.
Vô Kỵ thốt:
– Ăn hết còn có thể đi mua.
Công tử mập nói:
– Ông chủ ở đây còn nhát hơn cả ta, sợ quá trốn mất từ sớm rồi, cả bóng dáng cũng không thấy, làm sao dám vào thành mua thịt ?
Vô Kỵ thốt:
– Vậy ta cũng chỉ còn nước ăn gà.
Công tá»­ mập há»i:
– Ngươi nhất định muốn ăn ?
Vô Kỵ đáp:
– Vịt không ăn được, thịt bò cũng không ăn được, không ăn gà thì làm sao sống ?
Công tử mập nhăn nhó mặt mày, thở dài:
– Nói không sai.
Vô Kỵ thốt:
– Nhưng gần đây khẩu vị cá»§a ta cÅ©ng không được tốt, ăn không được nhiá»u.
Công tá»­ mập tràn đầy hy vá»ng nhìn chàng:
– Ngươi một ngày ăn bao nhiêu con ?
Vô Kỵ đáp:
– Cỡ ngươi.
Công tá»­ mập há»i:
– Cỡ ta, vậy là một ngày năm con ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta bữa điểm tâm cũng phải ăn hai con.
Công tá»­ mập ngây ngưá»i:
– Nói như vậy, mưá»i mấy con gà, qua ngày mai bá»n ta đã ăn hết sạch, nếu quả Triệu đại tiêu đầu còn chưa đến, làm cách nào đây ?
Vô Kỵ đáp:
– Chỉ còn một biện pháp.
Công tá»­ mập há»i:
– Biện pháp gì ? Ngươi mau nói nghe coi.
Vô Kỵ đáp:
– Nhưá»ng hết gà cho ngươi ăn.
Công tá»­ mập há»i:
– Còn ngươi ?
Vô Kỵ đáp:
– Äã nhưá»ng hết gà cho ngươi ăn, ta đương nhiên phải Ä‘i.
Công tá»­ mập há»i:
– Chừng nào đi ?
Vô Kỵ đáp:
– Äi bây giá».
Công tử mập nói:
– Nhưng bên ngoài ...
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi chịu đem những bí mật đó nói cho ta biết, biểu thị ngươi coi ta là bằng hữu, vì bằng hữu mà mạo hiểm một phen cũng đâu có gì chứ.
Công tử mập nhìn chàng, cảm kích đến mức chừng như hận mình không quỳ xuống được.
Vô Kỵ thốt:
– Hà huống ngươi đã coi ta là bằng hữu, ta không thể để ngươi khó chịu.
Chàng chợt thở dài:
– Chỉ bất quá có chuyện ta lại rất khó chịu.
Công tá»­ mập lập tức há»i:
– Chuyện gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta có mang một cái quan tài đến.
Công tử mập nói:
– Ta biết.
Vô Kỵ thốt:
– Ngưá»i khiêng quan tài cho ta Ä‘á»u không còn nữa, má»™t mình ta không thể nào khiêng quan tài Ä‘i.
Công tá»­ mập cưá»i:
– Chuyện đó không thành vấn Ä‘á».
Vô Kỵ há»i:
– Thật ?
Công tử mập đáp:
– Ngưá»i khiêng hoạt can cho ta còn ở đây, có thể khiêng hoạt can, nhất định có thể khiêng quan tài.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi chịu để bá»n há» theo ta Ä‘i ?
Công tá»­ mập há»i:
– Bá»n ta có phải là bằng hữu không ?
Vô Kỵ đáp:
– Phải.
Sau đó hai ngưá»i cùng cưá»i, cưá»i rất khoan khoái.
Vô Kỵ cưá»i nói:
– Không tưởng được ta không ngá» có thể gặp được má»™t ngưá»i tốt như ngươi, không tưởng được ta không ngá» có vận khí tốt như vầy.
Chàng thật không tưởng được.
Thật !
oo Mưá»i chín tháng tư, đêm.
Cát Tưá»ng khách sạn.
Cát Tưá»ng khách sạn là khách sạn lá»›n nhất trong thành, chưởng quầy phụ trách tiếp đãi khách nhân tên là Tưá»ng Ca.
Tưá»ng Ca là ngưá»i từng trải, thậm chí còn có thể nói vài câu Quan Thoại, nhưng lúc gã nghe Vô Kỵ nói chuyện, vẫn tá» vẻ rất kinh ngạc.
NghỠnày gã đã làm hai ba chục năm, từ chân tiểu nhị chạy bàn leo lên tới chưởng quầy.
Gã chưa từng gặp khách nhân nào như Vô Kỵ.
Vô Kỵ nói:
– Ta muốn hai gian phòng, phải là phòng tốt nhất, cửa sổ phải lớn, phải thông gió thoáng đãng.
Tưá»ng Ca nghÄ© má»™t phòng là cho đám khuân vác ngá»§:
– Äám ngưá»i kia bình thưá»ng Ä‘á»u ngá»§ trong sân.
Vô Kỵ nói:
– Ta biết.
Tưá»ng Ca há»i:
– Ông vẫn muốn hai gian phòng ?
Vô Kỵ đáp:
– Hai gian lớn.
Tưá»ng Ca há»i:
– Còn có khách nhân nào khác tới ?
Vô Kỵ đáp:
– Không có.
Tưá»ng Ca há»i:
– Vậy một gian kia giành cho ai ?
Vô Kỵ đáp:
– Gian phòng đó đặt quan tài.
Äó là nguyên nhân khiến cho Tưá»ng Ca kinh hãi:
– Quan tài cũng phải đặt trong khách phòng sao ?
Câu trả lá»i cá»§a Vô Kỵ nghe có vẻ tịnh không phải hoàn toàn không có lý do.
Chàng đáp:
– Ngưá»i trong quan tài là bằng hữu cá»§a ta, ta chưa bao giá» ngược đãi bằng hữu, không cần biết y sống hay chết cÅ©ng vậy.
Tưá»ng Ca thở dài, cưá»i khổ:
– Công tá»­ thật trá»ng bằng hữu quá.
Mật CÆ¡ thật ra là ai ? Có quan hệ gì vá»›i ÄÆ°á»ng gia ?
Nàng tại sao lại muốn đến ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố ? Tại sao lại tá»± dồn mình vào tá»­ địa ?
Lá»i nói cá»§a nàng thật ra có bao nhiêu câu là thật ? Bao nhiêu câu là giả ?
Lúc đang rửa mặt, Vô Kỵ nghĩ ngợi vỠnhững vấn đỠđó, lúc ngồi uống trà chàng cũng đang nghĩ tới.
Trên sự thật, chàng luôn luôn nghĩ tới.
Nếu mình nói chàng nghÄ© tịnh không phải là những vấn đỠđó, mà là con ngưá»i Mật CÆ¡, mình cÅ©ng không sai.
Nếu mình gặp má»™t nữ nhân như Mật CÆ¡, mình cÅ©ng không khá»i nghÄ© tá»›i nàng giá» giá» phút phút.
Có những ngưá»i trá»i sinh xem chừng có hấp lá»±c, vô luận là ai gặp được, Ä‘á»u bị ngưá»i đó hấp dẫn.
Mật CÆ¡, không còn nghi ngá» gì nữa, là dạng ngưá»i đó.
Vô Kỵ hận không thể Ä‘i gặp nàng liá»n, chàng không thể ngay trước mắt ngưá»i ngươi mà Ä‘i mở nắp quan tài, nói chuyện vá»›i ngưá»i nằm trong quan tài.
Chàng kêu Tưá»ng Ca bưng đồ ăn tối vào trong phòng, đồ ăn đã Ä‘em đến, chàng lại chưa đụng đến.
Chàng cảm thấy nếu mình ở đây ăn uống no nê, lại để Mật Cơ đói cồn cào bao tử, là chuyện không thể làm, chàng thật không có cách nào ăn vào.
Chàng tịnh không sợ ÄÆ°á»ng Khuyết đến, hiện tại ÄÆ°á»ng Ngá»c còn chưa chết, ÄÆ°á»ng Khuyết tuyệt không dám khinh cá»­ vá»ng động.
Chàng chỉ sợ Mật Cơ cảm thấy quá tịch mịch.
Bá»n há» bình thá»§y tương phùng, chàng sao lại có thể đột nhiên biến thành quan tâm tá»›i nàng như vậy ?
Äó có phải vì chính chàng cÅ©ng quá tịch mịch ?
Có lẽ bá»n há» Ä‘á»u đã quen tịch mịch, nhưng lúc hai ngưá»i tịch mịch tương ngá»™, giống như hai vì lưu tinh đâm sầm vào nhau giữa khung trá»i, khó tránh khá»i phát ra ánh sáng, phát ra sức nóng, phát ra há»a hoa.
Cho dù há»a hoa đó trong phút chốc sẽ tan biến, lại đã chiếu sáng ngưá»i ta, chiếu sáng chính mình.
Sau đó, chuyện sau này có ra sao đi nữa, có ai biết được ?
Hiện tại trong khách sạn đã yên tÄ©nh, khách lữ đồ thông thưá»ng ngá»§ rất sá»›m.
Gian phòng đặt quan tài ở ká» bên, cách má»™t bức tưá»ng.
Vô Kỵ đẩy cá»­a bước vào, thắp đèn lên, ánh đèn chiếu rá»i lên quan tài Ä‘en bóng, cÅ©ng chiếu rá»i lên cái má»n bông trắng như tuyết trên giưá»ng.
Chàng bỗng cảm thấy tim mình đang đập mạnh.
Ngưá»i trong quan tài có biết chàng đã đến không ?
Chàng bước qua, gõ gõ vào nắp quan tài, phảng phất như gõ cửa.
Chàng hy vá»ng Mật CÆ¡ có thể lấy y phục che lấy thân thể.
“Cạch cạchâ€.
Nàng cũng gõ nhẹ trong quan tài hai lần, biểu thị nàng biết chàng đã đến.
Chàng mở nắp quan tài ra.
Tim chàng thình lình ngưng hẳn.
Trong quan tài chỉ có má»™t ngưá»i.
Tuy chỉ có má»™t ngưá»i, lại đã chật hẳn cái quan tài rá»™ng rãi đó.
Ngưá»i trong quan tài không ngá» chính là vị công tá»­ mập má»—i ngày ít nhất phải ăn năm con gà.
Hắn đang ăn gà, nhai cái đầu gà còn thừa.
Trong tay hắn còn cầm má»™t cái chân gà, nhìn Vô Kỵ cưá»i ngây ngô:
– Ta hiện tại mới biết nằm trong quan tài còn thoải mái hơn cả ngồi trên xe.
Vô Kỵ cÅ©ng cưá»i.
Nếu trước đây một năm, chàng nhất định sẽ rất kinh hoàng, thậm chí còn có thể giật mình nhảy dựng lên.
Hiện tại chàng lại chỉ bất quá cưá»i cưá»i.
Nếu có ngưá»i muốn làm cho mình giật mình, phương pháp tốt nhất để mình đối phó hắn là nhìn hắn cưá»i cưá»i.
Bởi vì cưá»i không những có thể giúp mình bình tÄ©nh, ngưá»i muốn hù mình nhìn thấy mình không ngá» còn có thể cưá»i, không chừng trái lại sẽ bị mình hù giật mình.
Chỉ cần mình có thể vận dụng đúng, cưá»i cÅ©ng là má»™t vÅ© khí hữu hiệu.
Hiện tại Vô Kỵ đã há»c được cách lợi dụng thứ vÅ© khí đó.
Cái làm ngưá»i ta bá»±c là vị công tá»­ mập kia cÅ©ng tinh thông thứ vÅ© khí đó.
Hắn cÅ©ng Ä‘ang cưá»i.
Nụ cưá»i cá»§a hắn nhìn phảng phất hÆ¡i ngu xuẩn, không động lòng ngưá»i như nụ cưá»i cá»§a Vô Kỵ.
Bởi vì thịt trên mặt hắn quá nhiá»u, mắt mÅ©i miệng mồm Ä‘á»u bị thịt đè che, làm cho hắn nhìn có vẻ vÄ©nh viá»…n mang bá»™ dạng mặt nhăn mày nhó lục thần vô chá»§.
May là Vô Kỵ hiện tại đã không còn có thể bị bộ dạng đó lừa gạt nữa.
Hắn mỉm cưá»i:
– Ngươi nhất định không tưởng được ta không ngỠlại nằm trong cỗ quan tài này.
Vô Kỵ đáp:
– Ta thật không tưởng được.
Chàng cÅ©ng mỉm cưá»i, lại nói:
– Ngưá»i như ngươi có thể chui vào quan tài quả thật không phải là chuyện dá»….
Công tử mập nói:
– May là gần đây ta hơi ốm.
Vô Kỵ thốt:
– Ta thấy ngươi nhất định đã ốm đi không ít, ốm như vậy sao coi được chứ.
Công tử mập nói:
– Kỳ thật ta còn nên ốm thêm chút nữa.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
Công tử mập nhăn nhó thở than:
– Bởi vì ta tuy chui vào được, lại không ra được.
Vô Kỵ nhìn hắn, tỠvẻ đồng tình:
– Ngươi đương nhiên không muốn nằm cả Ä‘á»i trong quan tài.
Công tử mập lập tức lắc đầu:
– Ta không muốn.
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi nhất định muốn mau mau nghĩ ra cách.
Công tử mập nói:
– Ta xem ngươi hình như không thể kéo ta lên.
Vô Kỵ thừa nhận:
– Ta không thể.
Công tử mập nói:
– Bởi vì ngươi sợ ta có thể thừa cơ ám toán ngươi.
Vô Kỵ cũng thừa nhận:
– Má»™t ngưá»i hành sá»± cẩn thận má»™t chút luôn luôn là tốt.
Công tá»­ mập há»i:
– Ngươi có thể nghĩ giùm ta cách nào không ?
Vô Kỵ đáp:
– Có thể.
Công tá»­ mập há»i:
– Cách nào ? Ngươi mau nói đi.
Vô Kỵ đáp:
– Cái chân gà đó, ngươi sẽ ăn hết liá»n, đợi đến lúc ngươi không còn gà để ăn, sẽ bị ốm đói.
Chàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, thần tình có vẻ rất quan tâm:
– Chiếu theo thể hình hiện tại của ngươi, tối đa chỉ cần nhịn đói cỡ bảy tám ngày là có thể đi ra.
Công tá»­ mập lại giật mình ngẩn ngưá»i, biểu tình trên mặt chừng như lúc nào cÅ©ng có thể khóc lên:
– Nhịn đói bảy tám ngày là bị chết đói rồi.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi làm không được ?
Công tử mập đáp:
– Ta làm không được, tuyệt đối làm không được, đói một ngày là ta muốn điên lên rồi.
Hắn giương mắt ra vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn Vô Kỵ:
– Hồi nãy ngươi còn nói bá»n ta là bằng hữu, ngươi nhất định phải cứu ta.
Vô Kỵ lắc lắc đầu, thở dài:
– Ta cũng rất muốn cứu ngươi, chỉ tiếc ta cũng không nghĩ ra biện pháp.
Chàng bá»—ng lại vá»— tay cưá»i lên:
– Ta nghĩ ra rồi, còn có một cách.
Công tá»­ mập há»i:
– Cách gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Chỉ cần ngươi cắt má»™t chút thịt mỡ trên ngưá»i ngươi xuống, sẽ giải quyết được vấn Ä‘á».
Công tử mập lại giật mình:
– Phải cắt bao nhiêu ?
Vô Kỵ đáp:
– Không cần cắt quá nhiá»u, tối Ä‘a chỉ cần bảy tám chục cân là đủ rồi.
Chính hắn cÅ©ng cảm thấy cách đó thật là “diệuâ€, tá»± mình cÅ©ng nhịn không được cưá»i lên.
Hắn cưá»i không bao lâu, quan tài bắt đầu vang lên má»™t tràng tiếng “lách cáchâ€.
Quan tài làm bằng gỗ nam mộc thượng hảo hạng, không ngỠđột nhiên lại vỡ tan từng mảnh.
Vô Kỵ không cưá»i nữa.
Gá»— nam má»™c kiên cố bá»n chắc, chàng biết rất rõ, tận mắt nhìn thấy má»™t ngưá»i không ngá» có thể dùng ná»™i lá»±c chấn vỡ quan tài làm bằng gá»— nam má»™c, vô luận là ai cÅ©ng không cưá»i nổi.
Công tá»­ mập đã ngồi dậy từ trong cá»— quan tài vỡ nát đó, cưá»i ngất:
– Xem ra ta cũng không cần dùng đao, cũng không cần nhịn đói, vận khí của ta thật không tệ.
Hắn đứng dậy, phủi phủi quần áo:
– Hiện tại ta xem chừng cũng nên giới thiệu mình mới đúng.
Hắn dùng một bàn tay núng nính trắng nõn chỉ vào mũi mình:
– Ta há» ÄÆ°á»ng, tên là ÄÆ°á»ng Khuyết.
oo CChhuuyyeệ ä ä nn XXưưaa ÄÆ°á»ng Khuyết.
Con ngưá»i nhìn vừa mập, vừa ngu, luôn luôn tá» vẻ mày nhăn mặt nhó, lục thần vô chá»§, không ngá» lại là ÄÆ°á»ng Khuyết.
Gian phòng gạch rộng rãi sạch sẽ, thông gió thoáng khí.
Vô Kỵ Ä‘ang ngồi trên má»™t cái ghế gần song cá»­a sổ, chợt há»i:
– ÄÆ°á»ng Khuyết, có phải là “khuyết†trong “khuyết đức†không ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Không sai chút nào.
Vô Kỵ cưá»i:
– Äó là má»™t cái tên hay, hay cá»±c kỳ.
ÄÆ°á»ng Khuyết cÅ©ng đã ngồi xuống.
Ngưá»i như hắn, lúc có thể ngồi xuống, đương nhiên tuyệt không chịu đứng.
Chỉ tiếc hắn không có cách nào ép mình ngồi vừa trên ghế, cho nên chỉ còn nước ngồi trên giưá»ng, vừa lau mồ hôi vừa thở hổn hển:
– Trước đây ngươi đã từng nghe đến tên ta ?
Vô Kỵ đáp:
– Ta từng nghe nói rất nhiá»u chuyện vá» ngươi.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Chuyện gì ?
Vô Kỵ đáp:
– Có ngưá»i nói ngươi là ngưá»i đáng sợ nhất trong ÄÆ°á»ng gia huynh đệ, cÅ©ng có ngưá»i nói ngươi là yêu quái, ta vốn hoàn toàn không tin.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Còn bây giỠ?
Vô Kỵ đáp:
– Bây giỠta đã tin.
ÄÆ°á»ng Khuyết cưá»i lá»›n, cưá»i đến mức cả thở cÅ©ng thở không nổi.
Vô Kỵ thốt:
– Vị lão tiên sinh giả say đó rõ ràng đã kẹp được một tiễn của Hắc Thiết Hán, tại soa lại đột nhiên bỠchạy ? Chuyện đó ta vốn một mực nghĩ không ra.
ÄÆ°á»ng Khuyết lại há»i:
– Còn bây giỠ?
Vô Kỵ đáp:
– Bây giỠta đã nghĩ ra.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Lão tại sao lại chạy trốn ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì lão tuy còn chưa trúng tên của Hắc Thiết Hán, lại đã trúng ám khí của ngươi.
ÄÆ°á»ng Khuyết “ồ†lên má»™t tiếng.
Vô Kỵ nói:
– Hắc Thiết Hán cung cưá»ng lá»±c mãnh, má»™t tiá»…n bắn ra, tiếng gió chấn động mang tai.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– Khí lá»±c cá»§a vị nhân huynh đó thật không nhá».
Vô Kỵ thốt:
– Vị lão tiên sinh đó chỉ nghe tiếng xé gió cá»§a trưá»ng tiá»…n, lại không chú ý đến ám khí cá»§a ngươi cÅ©ng trong nháy mắt đó đã thừa cÆ¡ phóng ra, đợi đến khi lão phát hiện, đã quá trá»….
ÄÆ°á»ng Khuyết thở dài:
– Quả thật đã quá trễ.
Vô Kỵ nói:
– Sá»± lợi hại cá»§a độc môn ám khí cá»§a ÄÆ°á»ng gia, lão đương nhiên cÅ©ng biết, vì muốn bảo vệ tính mạng, không thể không mau mau bá» chạy.
ÄÆ°á»ng Khuyết thở dài:
– Chỉ tiếc cái mạng của lão sợ rằng rất khó bảo toàn được.
Vô Kỵ nói:
– Ngươi muốn Hắc Thiết Hán Ä‘i đối phó bá»n há» vì muốn bá»n há» ngao cò tương tranh, ngươi má»›i có thể làm ngư ông đắc lợi.
ÄÆ°á»ng Khuyết thốt:
– ÄÆ°á»ng Ngá»c là huynh đệ cá»§a ta, nếu quả tá»± ta Ä‘i, bá»n chúng nhất định sẽ dùng ÄÆ°á»ng Ngá»c uy hiếp ta, ta chỉ còn nước dùng cách đó, để cho bá»n chúng căn bản không rõ đầu Ä‘uôi ra sao.
Hắn lại nhăn nhó thở dài:
– Ngưá»i là hảo bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, ngươi nên rõ khổ tâm cá»§a ta, ngươi nên tha thứ cho ta.
Vô Kỵ há»i:
– Ngươi biết ta là hảo bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Ta đương nhiên biết, không phải là hảo bằng hữu, ngươi làm sao có thể gian gian khổ khổ đưa y vá».
Vô Kỵ thốt:
– Hiện tại y đương nhiên đã được ngươi đưa vá» ÄÆ°á»ng Gia Bảo Phố.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Y thụ thương không nhẹ, ta nhất định phải tìm ngưá»i trị liệu cho y.
Hắn cưá»i cưá»i:
– Ta vốn muốn Ä‘em nữ nhân không thích vận y phục đó giao cho ngươi, nhưng ta biết ngươi nhất định cÅ©ng không có cách đối phó ả, cho nên ta chỉ còn nước Ä‘em hai ngưá»i bá»n há» bá» chung vào má»™t cá»— quan tài khiêng vá», đặt má»™t cá»— quan tài khác ở đây.
Vô Kỵ thốt:
– Nói như vậy, ngươi đối với ta thật là có hảo ý, ta nên cảm tạ ngươi mới đúng.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Ta quả thật là có hảo ý.
Vô Kỵ thốt:
– Cảm tạ ngươi.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Không cần khách khí.
Vô Kỵ thốt:
– Tái kiến.
ÄÆ°á»ng Khuyết ngây ngưá»i:
– Tái kiến là sao ?
Vô Kỵ đáp:
– à tứ cá»§a “tái kiến†là ta muốn má»i ngươi Ä‘i ra.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Tại sao ta phải đi ?
Vô Kỵ đáp:
– Bởi vì ta và ngươi không còn gì để nói nữa.
ÄÆ°á»ng Khuyết há»i:
– Tại sao không còn gì để nói nữa ?
Vô Kỵ cưá»i lạnh:
– Ngươi rõ ràng biết ta là hảo bằng hữu cá»§a ÄÆ°á»ng Ngá»c, nhưng ngươi cái gì cÅ©ng Ä‘á»u lừa gạt ta, qua mặt ta, khiến cho ta cảm thấy mình như là má»™t ngốc tá»­, ta còn có gì để nói nữa ?
Chàng càng nói càng tức, lại nói lớn:
– Tái kiến.
Lần này chàng tự bỠđi, đứng lên đi ra, không quay đầu lại, bỠđi vỠphía cửa lớn.
ÄÆ°á»ng Khuyết vốn Ä‘ang ngồi trên giưá»ng, nhìn bá»™ dạng có vẻ cả má»™t bước cÅ©ng không thèm cất.
Nhưng đợi đến khi Vô Kỵ Ä‘i đến ngưỡng cá»­a, ÄÆ°á»ng Khuyết không ngỠđã đứng chặn cá»­a.
Cho dù ÄÆ°á»ng Khuyết có ốm hÆ¡n má»™t chút, đứng chặn cá»­a, Vô Kỵ cÅ©ng không có cách nào Ä‘i lá»t qua.
Vô Kỵ thốt:
– à tứ của hai chữ “tái kiến†ngươi cũng nên hiểu rõ.
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Ta hiểu rõ phi thưá»ng.
Vô Kỵ thốt:
– Ngươi đã không chịu đi, ta chỉ còn nước đi.
ÄÆ°á»ng Khuyết nói:
– Ngươi ngàn vạn lần không thể đi, nếu ngươi đi, ta sẽ thảm lắm.
Vô Kỵ há»i:
– Tại sao ?
ÄÆ°á»ng Khuyết đáp:
– Bởi vì Lão Tổ Tôn cá»§a bá»n ta sai ta nhất định phải Ä‘em ngươi vá».
Chưởng môn nhân đương thá»i cá»§a Thục Trung ÄÆ°á»ng Môn là ÄÆ°á»ng Kính, “Phước Thá» Song Toànâ€ ÄÆ°á»ng đại tiên sinh, ÄÆ°á»ng Kính.
Vị lão tiên sinh đó bình sinh chưa từng Ä‘i lại trong giang hồ, cÅ©ng chưa từng làm qua chuyện khiến cho ngưá»i ta cảm thấy vÄ© đại, nhưng lại uy trấn giang hồ, danh động thiên hạ.
Thứ ngưá»i đó đương nhiên là ngưá»i có phước khí, hÆ¡n nữa nhất định có thể trưá»ng thá».
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
bach ngoc lao ho 4vn, ïàðàãðàô, ïóãà÷åâà, ðîñãîññòðàõ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™