 |
|

09-03-2008, 05:28 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 11
Äêm nay Kim Thà nh lại vắng nhà , nhưng Minh Nhi không cảm thấy cô đơn như thưá»ng lệ. Chẳng phải vì nhà cô khách, mà vì má»™t lý do khác hẳn.
Äặt tay xuống bụng, Minh Nhi lại tá»§m tỉm cưá»i. Dạo nà y cô hay cưá»i má»™t mình thế lắm. Như cây xanh được hồi sinh, cô thấy lòng trà n ngáºp niá»m vui.
Kim Thà nh chưa biết gì đâu, nhưng không sao, ngà y mai anh vỠcô sẽ nói. Chà ! Biết mình sắp là m cha, tâm trạng của anh ra sao nhỉ? Chắc là mừng vui lắm.
Chỉ má»›i hai tháng thôi, đứa bé hãy còn là hòn máu vô tri thức, nhưng Minh Nhi yêu nó lắm, cả ngà y thá»§ thỉ chuyện trò cùng con không biết chán. Nó chÃnh là tương lai, hy vá»ng cuá»™c Ä‘á»i cô.
Cốc cốc cốc...
Ngạc nhiên vì tiếng gá» cá»a chợt vang giữa đêm khuya, Minh Nhi nghiêng nghiêng đầu thầm Ä‘oán. Ai thế nhỉ? Hổng lẽ Kim Thà nh? Lòng bá»—ng rá»™n niá»m vui, cô hý há»ng ra mở cá»a.
− Là Hữu Vinh ư?
Nụ cưá»i tắt lịm giữa bá» môi, Minh Nhi sáºp nhanh cánh cá»a. Từ lúc là m vợ Kim Thà nh, cô chưa má»™t lần nói chuyện riêng vá»›i Hữu Vinh.
− Cho anh và o - Nắm tay giữ chặt thà nh cá»a không cho cô đóng, Hữu Vinh cất giá»ng khà n khà n - Anh có chuyện muốn nói vá»›i em.
− Chẳng có chuyện gì để nói đâu - Minh Nhi lạnh lùng - Và xin dượng giữ phép cho phải gá»i tôi là chị.
− Em háºn anh lắm phải không? - Hữu Vinh cố bước và o.
Sợ anh đụng trúng ngưá»i mình Minh Nhi Ä‘ang phải né sang bên nhưá»ng lối. Hữu Vinh sáºp cánh cá»a lại ngay.
− Tháºt ra ngà y đó...
Không muốn tâm tư vướng báºn, Minh Nhi vi cắt ngang lá»i.
− Anh không cần phải thanh minh. Bây giỠtôi đã là vợ của Kim Thà nh. Tôi yêu anh ấy và chẳng muốn nghe gì cả.
− Em Ä‘ang tá»± dối mình - Hữu Vinh tá» vẻ không tin - tháºt ra, em vẫn còn yêu anh.
− Yêu anh? - Minh Nhi cưá»i mai mỉa - yêu má»™t kẻ sở khanh, suýt tý nữa đã giết mình ư? Hữu Vinh ... anh đánh giá mình cao quá.
− Anh không đánh giá mình cao - Lắc đầu, Hữu Vinh chợt nắm lấy vai cô - Anh chỉ tin và o tình yêu cá»§a mình thôi. Minh Nhi .. những ká»· niệm má»™t thá»i yêu cá»§a chúng mình, lẽ nà o em không nhá»›?
− Tôi không nhá»› - quắc đôi mắt sáng, Minh Nhi nghiêm giá»ng - Má»i anh ra khá»i nÆ¡i nà y láºp tức, bằng không tôi sẽ la lên đó.
Thái độ Minh Nhi cương quyết quá, buá»™c Hữu Vinh phải buông khá»i vai cô. Bồi hồi ngồi xuống ghế, anh nháºn ra Minh Nhi không yếu Ä‘uối như xưa nữa, cô cứng rắn, trưởng thà nh và đẹp hÆ¡n xưa rất nhiá»u lần.
Minh Nhi đã yêu Kim Thà nh tháºt sá»± rồi. à nghÄ© nà y là m tim Hữu Vinh Ä‘au nhói. Anh thấy mình hụt hẫng tháºt nhiá»u, tiếc ngẩn ngÆ¡ vá»›i cảm giác vừa là m rÆ¡i má»™t viên ngá»c quý.
Váºy mà ... lúc nãy, anh cứ ngỡ mình đến đây sẽ được cô gục đầu và o vai mà khóc. Mà kể lá»… ná»—i nhá»› thương xa vắng. Äể anh ân cần dùng môi lau khô giá»t lệ trong vòng tay nhau ân ái trà n trá».
Chỉ má»™t lần thôi, nhưng Hữu Vinh biết trá»n Ä‘á»i nà y mình sẽ không quên cái cảm giác vừa hạnh phúc ngá»t ngà o, vừa đê mê, Ä‘au buốt ấy anh không thể nà o tìm thấy ở ai đâu. Cạnh anh, Kim Ngân chỉ là cái xác không hồn, lạnh lùng vô vị.
Hai năm trá»i, anh đã tá»± dối mình, hà i lòng trong hạnh phúc yêu đương giả tạo. Thì ra... tình yêu vá»›i Minh Nhi vẫn vẹn nguyên, đầy ắp trong anh. Äể bây giá», trái tim anh cứ sôi lên ná»—i ghen há»n, má»—i khi nhìn Minh Nhi cùng Kim Thà nh vui hạnh phúc.
Không, anh không thể để mất Minh Nhi má»™t cách dá»… dà ng như váºy. Bằng má»i giá...anh phải già nh cô trở vá» mình. Nhưng...cách nà o đây? Cô cương quyết quá!
Dụ dá»—, ngá»t ngà o mãi không xong, anh đà nh phải dùng vÅ© lá»±c. Biết tẩy Minh Nhi là tiếp viên ở nhà hà ng, anh dá»a sẽ tố cáo việc nà y cho bà Châu biết, nếu cô không đồng ý yêu anh như trước...
Nghe anh nói mà ... Minh Nhi cứ sững ngưá»i ra bất động. Tháºt không tin ná»—i, những lá»i như thế lại được thốt ra từ miệng cá»§a Hữu Vinh. Anh đê hèn, đốn mạt đến thế sao? Chút tình cảm cuối cùng còn sót lại biến mất tiêu, Minh Nhi không biết mình nên cưá»i hay phải khóc.
− Hữu Vinh, anh là ngưá»i hay thú mà nói những lá»i như thế? Anh gạt tôi cả Ä‘á»i con gái chưa đủ sao mà giỠđây còn toan gạt cả gia tà i cá»§a Kim Ngân như váºy? Không ... tôi không thể tiếp tay anh là m chuyện bất nhân thất đức như váºy được. Tôi không thể nhởn nhÆ¡ hạnh phúc trong lúc Kim Ngân phải khổ.
Äồ tiểu nhân, khốn nạn. Minh Nhi không ngá» có lúc trong Ä‘á»i mình phải mắng Hữu Vinh như váºy. Ngà y trước bị anh phụ bạc, mang thai phải nhảy xuống sông tá»± tá», còn chưa mắng anh như thế. Váºy mà ...bây giá» cô phải hét to và o mặt anh câu ấy hằng vạn lần vẫn còn chưa đủ. Äúng là đồ khốn nạn mà . Dùng thá»§ Ä‘oạn ép ngưá»i khác yêu mình... Hữu Vinh Æ¡i, sao anh hạ lưu, bần tiện váºy?
Giáºn thì mắng váºy thôi, chứ Minh Nhi biết mình khó lòng từ chối. Vì Kim Thà nh, vì con cô đà nh lệ thuá»™c Hữu Vinh thôi. Bởi, hÆ¡n ai hết cô hiểu rõ tÃnh mẹ chồng mình, bà chẳng bao giá» chấp nháºn má»™t ngưá»i có quá khứ như cô và o là m dâu.
Bà sẽ dùng má»i cách, má»i thá»§ Ä‘oạn tinh vi nhất để bắt Kim Thà nh phải xa cô vÄ©nh viá»…n. Ôi, Ä‘iá»u ấy tháºt là khá»§ng khiếp. Pháºn cô ... chịu khổ đã quen rồi, chỉ tá»™i nghiệp con thôi. Tá»™i tình gì, sinh ra đã không cha... Nhìn Minh Nhi nước mắt tuôn ròng ra, đón nháºn nụ hôn cá»§a mình như đón nháºn cá»±c hình. Hữu Vinh nghe lòng sôi sục niá»m căm tức. Anh háºn Kim Thà nh vô hạn. Như thế anh ta đã là m Minh Nhi thay lòng váºy....
o O o
Oa ... oa ... oa
Tiếng con khóc đã là m Kim Thà nh giáºt mình tỉnh giấc. Chắc là lại tè ướt tã rồi, mỉm cưá»i, mắng yêu con, anh chống tay ngồi dáºy, lồm cồm lăn tay xuống đầu giưá»ng tìm tã.
Cha! Cô ả không chỉ tè mà ...còn ị ra má»™t quần đầy. Trông ghê quá! Nhưng... Kim Thà nh không quay sang gá»i vợ. Dù trong Ä‘á»i phân là thứ anh ghê tởm nhất.
Vụng vá», cháºt váºt đến vã cả mồ hôi má»™t lúc lâu, cuối cùng rồi anh cÅ©ng là m gá»n gà ng, đứa bé, mát mẻ, dá»… chịu quá, nó thưởng công anh bằng nụ cưá»i toe. Äẹp như thiên thần nhá».
Sà luôn xuống nôi con, Kim Thà nh nhẹ hôn lên đôi má mịn mà ng bầu bÄ©nh. Bao toan tÃnh, lo âu giữa thương trưá»ng tan biến. Cạnh bên con, anh nghe lòng thư thản lạ thưá»ng.
Hai năm rồi, Kim Thà nh vẫn không biết được vì sao mình cưới Minh Nhi? Bạn bè có ngưá»i bảo anh bị tiếng sét ái tình. Mà đúng không? Anh cÅ©ng không biết nốt.
Anh chỉ biết là ... ngay từ phút đầu gặp gỡ mình đã chú ý đến cô rồi. Gặp nhiá»u giai nhân nhưng... anh chưa thấy ai có má»™t vẻ đẹp lạ lùng như cô váºy. Dù cô cố tạo cho mình má»™t vá» bá»c lạnh lùng, xa vắng anh vẫn Ä‘á»c được từ đôi mắt đẹp cá»§a cô má»™t ná»—i buồn man mác mênh mông.
Cách nói chuyện cá»§a cô đã xúc phạm, đã là m anh giáºn dữ, song nó cÅ©ng là m anh suy nghÄ© mãi. Nó bắt bước chân anh quay lại vÅ© trưá»ng để...má»—i đêm vá»...bóng hình cô cứ hiện lên cháºp chá»n trong giấc ngá»§.
Mình yêu rồi ư? Má»™t mình báºt cưá»i khan trong đêm tối, Kim Thà nh không tin và o láºp luáºn cá»§a con tim. Tuy không phân biệt, không khắt khe câu môn đăng hố đối, anh vẫn không tin rằng mình yêu Minh Nhi được.
Xưa nay, trái tim anh vá»—n lạnh lùng cùng nữ sắc. Bao giai nhân từ hoa háºu, minh tinh mà n bạc đến các tiểu thư khuê các lượn lá» má»i gá»i vây quanh, anh Ä‘á»u dá»ng dưng không mà ng đến. Sao lại dá»… dà ng gục ngã trước má»™t cô gái mà theo ngưá»i rồi phẩm giá chẳng ra gì như Minh Nhi nhỉ? Phi lý quá Ä‘i.
Những Ä‘iá»u phi lý lại... xảy ra, cà ng chống chá»i, Kim Thà nh thấy mình cà ng lún sâu hÆ¡n. Ngà y nà o không gặp được Minh Nhi, anh nghe lòng bồn chồn ray rứt. Trái tim anh Ä‘au nhói má»—i lúc nhìn nà ng vui vẻ nói cưá»i vá»›i đà n ông. Và ... má»™t lần... không tá» chá»§ được mình... anh đà nh phải thú nháºn thẳng thừng trước mặt cô, những tưởng sẽ nhìn thấy vẻ vui mừng há»›n hở cá»§a cô.
Nhưng...không phải thế. Minh Nhi một lần nữa đánh thẳng và o trái tim đầy tự ái của anh. Cô thách anh đám cưới.
Sao lại không dám chứ? Mỉm cưá»i, Kim Thà nh nhá»› lại lần ấy sao mình con nÃt quá. Vừa bị khÃch má»™t câu là nổi Ä‘iên lên. Chạy ngay vá» công ty lấy đại má»™t chiếc nhẫn há»™t xoà n là m váºt há»i cưới Minh Nhi.
Äám cưới được cá» hà nh ngay, bạn bè ai cÅ©ng ngại dùm anh. Chúng sợ, tình anh vá»›i Minh Nhi là tình lá»a vá»›i rÆ¡m khô. Mau cháy và mau tà n.
Thú tháºt, lúc đầu nghe chúng nói anh cÅ©ng hoang mang lắm. Nhưng...tâm trạng đó láºp tức qua mau. Cà ng gần gÅ©i, cà ng hiểu rõ tâm hồn cá»§a Minh Nhi, anh thấy mình đã không lầm. Minh Nhi đúng là viên ngá»c quý giữa đám bụi trần.
Không vẹn nguyên vá» vá»›i anh nhưng bù lại Minh Nhi là má»™t ngưá»i vợ rất dịu dà ng, nà ng thương yêu lo lắng cho anh rất má»±c. Tâm hồn nà ng nhân háºu, sáng trong. Và ... Ä‘iá»u mà anh thÃch nhất ở nà ng là sá»± ngây thÆ¡, bá»™c trá»±c.
Không mà u mè, kiểu cách, những câu nói ngây ngô, ngÆ¡ ngác cá»§a nà ng đã là m anh phải báºt lên cưá»i. Bao âu lo phiá»n mun giữa thương trưá»ng tan biến. Nà ng như đứa bé nguyên sÆ¡, khiến anh thà nh kẻ dại khá». Tránh xa vòng danh lợi.
Sanh má»™t đứa con, Minh Nhi nà o biết mình vừa tặng cho anh niá»m hạnh phúc tuyệt vá»i. Ôi! Tháºt là không tin nổi. Bốn tháng rồi, mà ... Kim Thà nh cứ ngỡ mình mÆ¡. Chao ôi! Mình...đã là cha! Cha cá»§a má»™t đứa con gái trắng trẻo, bầu bÄ©nh dá»… thương đến như thế! Mầm sống nà y, từ đâu mà có váºy? Anh cứ há»i hoà i Minh Nhi câu ấy, để nghe trong tim trà o niá»m yêu thương mãnh liệt.
Cưng Æ¡i! Anh lại cúi xuống hôn lên đôi má hồng con trẻ rồi giáºt mình thảng thốt. Minh Nhi thấy sẽ nhằn cho. Nà ng bảo, hôn con lúc ngá»§ sẽ khiến nó gáy khi ngá»§ đấy. Không sao đâu, má»™t lần thôi. Äặt ngón tay lên mô, anh nói nhá» vá»›i con. Rồi rón rén trở lên giưá»ng. Minh Nhi vẫn ngá»§ say.
− Anh Hai, anh Hai... dáºy mau, dáºy mau...
Vừa thiu thiu chợt ngá»§, bá»—ng nghe giá»ng Kim Ngân vang lá»›n. Bá»±c mình ngồi dáºy, anh vừa ct lại ao kimônô, vừa cất giá»ng cằn nhằn.
− Mà y là m gì ồn váºy? Ná»a đêm ná»a hôm...
− Chị Hai đâu? - Vừa thấy mặt, Kim Ngân há»i ngay. ÄÆ°a tay che miệng ngáp, Kim Thà nh nhá»±a giá»ng.
− Thì ngá»§ chứ đâu? Con nà y há»i lạ.
− Ngá»§? - Kim Ngân báºt cưá»i khan - Anh đúng là đồ bị thịt, gà tÆ¡. Hèn gì bị vợ cắm sừng cÅ©ng đáng.
− Mà y nói gì đó - Bây giỠmới tỉnh ngủ. Kim Thà nh trợn mắt nhìn em.
Kim Ngân gằn giá»ng.
− Tôi nói anh bị lừa rồi. Chị Hai không có ở trong phòng. Chị ấy đã quen đưá»ng cÅ©, ngứa nghá» tìm khách chÆ¡i rồi.
Bốp.
Máu nóng dồn lên mặt, Kim Thà nh vùng tay tát mạnh.
− Nói báºy, tao cấm mà y xúc phạm đến Minh Nhi.
− Tôi không nói báºy, không tin, anh cứ và o phòng xem kỹ lại Ä‘i.
Ôm mặt, Kim Ngân gà o lá»›n, không trả lá»i em, Kim Thà nh bước vi và o phòng, báºt công tắt Ä‘iện. Ãnh sáng ùa lên đột ngt là m đứa bé giáºt mình khóc oà lên. Kim Thà nh bá»—ng nghe sóng lưng mình lạnh toát. Mẫn Nghi không ngá»§ trên giưá»ng. Cô ấy và o toa lét chăng?
− Anh đừng tìm uổng công, giỠnay Minh Nhi không có ở nhà đâu - Thấy anh chạy lồng lên tìm kiếm, Kim Ngân rút từ trong bóp một xấp hình ra, thảy xuống bà n - Anh xem đi rồi hiểu ra thôi.
Run run cầm xấp hình lên, Kim Thà nh bá»—ng thấy đất dưới chân mình như sụp đổ. Té ngồi xuống ghế... anh không tin những gì mình vừa thấy kia là sá»± tháºt. Minh Nhi không bao giá» phản bi anh đâu.
Nhưng... tang chứng rà nh rà nh ra đó. Minh Nhi cá»§a anh Ä‘ang say đắm những nụ hôn tình trong vòng tay ân ái cá»§a Hữu Vinh ngay tại căn phòng trên chiếc giưá»ng hạnh phúc cá»§a anh, bá»n hỠđã ngả nghiêng vui say trong cuồng loạn.
− Anh Hai, thôi đừng buồn nữa - Thấy Kim Thà nh ngồi chết lặng trên ghế salon, Kim Ngân bước lại gần, an á»§i - Bá»n ngưá»i tị tiện ấy, không đáng để mình phải tiếc đâu.
Nhẹ gỡ tay cô em ra khá»i vai mình, Kim Thà nh lặng yên bước ra phòng khách châm má»™t Ä‘iá»u xì gà , anh lắng nghe ná»—i Ä‘au gáºm nhấm trái tim mình. Bên trong, tiếng đứa bé cứ hét lên, khóc vang từng cháºp...
− Thưa cáºu, cô Hai đã vá» - Theo lệnh anh, con sen thông báo ngay khi Minh Nhi vừa đặt chân và o ngưỡng cá»a, gáºt đầu chúng tá» mình đã nghe rồi.
Anh khoát tay ra hiệu bảo con sen hãy biến đi, rồi tiếp tục nằm dà i ra trên ghế salon phì phèo khói thuốc.
Minh Nhi đã xuất hiện ở cuối dãy hà nh lang, Kim Thà nh dõi theo bước chân cô qua là n khói má» má». Tim nhói Ä‘au nhìn vá» mặt cô bÆ¡ phá», hốc hác. Cả má»™t đêm dà i máy múa ân ái, là m sao không mệt má»i, rã rá»i? Minh Nhi em tháºt trÆ¡ trẽn, dạn dà y, dám trở vá» nhà vá»›i mái tóc rối bù, vá»›i b y phục nhăn nheo, nhà u nát. Em coi thưá»ng, em nghÄ© tôi ngu đến váºy sao?
Còn giáºn bá»—ng bừng lên nóng ran cả mặt, Kim Thà nh bóp tắatt Ä‘iếu thuốc trên tay rồi tông mạnh cá»§a bước và o. Nhìn Minh Nhi tay ôm chặt con, mắt nhìn anh ngÆ¡ ngác mà cÆ¡n giáºn trà o tuôn. Không nói tiếng nà o, anh vung tay tát và o mặt cô hai cái mạnh.
− Kim Thà nh, anh...
Tay ôm con, Minh Nhi không né được, té dúi Ä‘áºp mạnh đầu và o cạnh bà n kiếng má»™t cái báºt máu tươi, cô lồm chồm chống tay ngồi dáºy.
− Sao anh lại đánh em?
− Sao thì cô tá»± biết đấy. Äồ lăn loà n trắc nết - Vẻ ngây thÆ¡, vô ti vạ cá»§a cô cà ng là m Kim Thà nh tức Ä‘iên lên, anh nằm lấy ngá»±c áo lôi cô nhá»m hẳn lên - Hừ tháºt uổng công tôi tin tưởng, thì ra ... cô cÅ©ng chỉ là con Ä‘iếm không hÆ¡n không kém. Má»›i sinh con bốn tháng thôi, đã ngứa nghá» tìm khách. - Nói đến đây, Kim Thà nh như lên cÆ¡n kÃch động, anh lay mạnh ngưá»i Minh Nhi, lắc như Ä‘iên - tại sao... cô không tìm ai khác chứ? Hữu Vinh...nó là em rể cá»§a tôi mà ... cô bôi tro trát trấu và o mặt tôi cÅ©ng vừa vừa, phải phải thôi.
Bị ném mạnh té sòng soải trên mặt đất, Minh Nhi cắn chặt môi, nghe nước mắt tuôn trà o trên môi mình mặn đắng. Ná»—i oan nà y thấu mấy trá»i xanh. Lá»i lẽ nà o cô minh giải? Kim Thà nh Æ¡i .. anh có biết.... Em vừa từ cõi chết trở vá» không? Ná»—i kinh hoà ng chưa kịp vÆ¡i ... lại chất chồng bao tá»§i nhục?
− Khóc ư? - Kim Thà nh lại nắm tóc lôi cô trở dáºy - Oan uổng lắm sao mà khóc? Hay là ... cô muốn dùng nước mắt để động lòng tôi? Äừng mÆ¡ tưởng... Kim Thà nh nà y... chỉ dại má»™t lần thôi... Nói ...
Thấy đứa bé khóc cắt ngang giá»ng Kim Thà nh. Nó dưá»ng như muốn nhắc nhở: giữa hai ngưá»i hãy còn má»™t dây rà ng buc không thể tách rá»i.
− Kim Thà nh hãy cho em nói...sá»± tháºt... - Ôm lấy chân Kim Thà nh, Mẫn Nghi thổn thức, nhưng anh đã phÅ© phà ng đã mạnh chân hất tay cô.
− Không cần nói, sá»± tháºt nằm ở đây rồi - Ném mạnh xấp hình xuống đất, nhìn những tấm hình cô cạnh hai ngưá»i Ä‘ang âu yếm yêu thương, Kim Thà nh cà ng giáºn phừng phừng - Minh Nhi.... Tại sao cô... lại cắm sừng lên đầu tôi chứ? Tôi yêu cô như váºy ... chưa đủ hay sao? Hay là ... cô chê tôi không bản lÄ©nh... không Ä‘em đến cho cô những cảm giác tuyệt vá»i? Hay... tôi không đủ thá»a mãn cô...
Trong cÆ¡n ghen, Kim Thà nh không kiá»m chế được lòng, anh lôi hết những danh từ khốn nạn ra thóa mạ Minh Nhi. Cà ng nói, cà ng thêm tức...cà ng như tiếp lá»a phừng gấp ngá»n gió to.
− Biến khá»i nÆ¡i nà y láºp tức, con đà n bà tì tiện, khốn nạn kia. Kim Thà nh nà y... không thể có ngưá»i vợ tiểu nhân, bỉ ổi như váºy được. - Cắn chặt răng, hét to lá»i cuối, Kim Thà nh quay lưng, bước thẳng nghe lòng mình Ä‘au nhói.
− Kim Thà nh - tá»§i nhục dâng trà o, Minh Nhi những muốn bá» Ä‘i láºp tức, nhưng... vì con, cô gá»i Ä‘uổi theo anh - Còn con cá»§a chúng ta thì sao?
− Con?
Nghe nhắc đến con, Kim Thà nh quay phắt lại ngay. Nhìn đứa bé yên là nh trong giấc ngá»§, ngây thÆ¡ chẳng hiểu chuyện gì mà lòng chợt má»m Ä‘i. Bà n tay giÆ¡ ra...muốn chạm và o đứa bé rồi vụt lại giữa chừng. má»™t ná»—i nghi ngá» xâm chiếm lấy anh. Liệu đứa bé đó... có tháºt là con cá»§a anh không? Minh Nhi... trắc nết lăng loà n váºy... lấy gì bảo đảm? Biết đâu... nó là con cá»§a Hữu Vinh..
à nghÄ© đó là m lịm tắt tình phụ tá» giữa lòng Kim Thà nh, lạnh lùng, anh cất giá»ng:
− Lại má»™t thá»§ Ä‘oạn nhà nghá». Äừng hòng khuyến dụ được tôi. Tôi không tin đứa bé đó mang dòng máu cá»§a tôi. Và ...
Ngừng má»™t chút anh mỉm cưá»i cay được:
− Có lẽ... cô cũng không biết cha nó là ai nữa... đúng không?
− Anh ... - đến đây, Minh Nhi không nhịn nổi, cô hét lên - Anh không được quyá»n sỉ nhục xúc phạm tôi. Äứa bé nà y là con cá»§a anh là con cá»§a anh tháºt đó.
Giá»ng Minh Nhi đầy xót xa Ä‘au đớn, nhưng trong cÆ¡n giáºn Kim Thà nh không nhìn thấy. Rút má»™t xấp tiá»n, anh thảy xuống chân cô.
− Là m bao nhiêu trò chẳng qua vì cái nà y thôi. Cô không uổng công đâu. Tặng cho cô đó - Nói xong, anh bỠđi một mạch ...
Lặng nhìn những tá» tiá»n bay vung vãi khắp nÆ¡i, Minh Nhi nghe chết Ä‘iếng cả ngưá»i. Cô không ngá» Kim Thà nh đối xá» vá»›i mình như thế. Thì ra ... trong lòng anh, mình chỉ là má»™t con Ä‘iếm để mua vui. Anh không yêu mình má»™t chút nà o. Vì nếu yêu, hẳn anh đã tin, đã nghe mình giải thÃch rồi. Anh đâu nỡ ném tiá»n và o mặt mình như váºy? Hừ! Quá đáng, tháºt là quá đáng mà .
ÄÆ°a tay quẹt ngang dòng nước mắt, Minh Nhi ẵm con đứng dáºy. Giẫm qua số tiên rÆ¡i vung vãi dưới chân, cô băng mình và o mưa gió, lòng cô nhá»§ lòng không quên ná»—i nhục nà y, cÅ©ng như sẽ không bao giá» tha thứ cho anh ...
− Váºy là mẹ cháu đã ra Ä‘i mang theo cháu, nhưng - Thấy Hữu Vinh đột nhiên trầm tư không kể nữa, Minh Äăng nóng lòng lên tiếng giục - Tháºt sá»± thì ... chuyện gì đã xảy ra? Äêm đó mẹ cháu ở đâu? Bà có đến gặp dượng không?
Vụt thoát cÆ¡n xa vắng, Hữu Vinh nhè nhẹ gáºt đầu. Minh Äăng biến sắc mặt:
− Mẹ cháu đến gặp dượng ... váºy là ... những lá»i ba cháu nói không sai. Hai ngưá»i đã ...
− Cháu đừng nghÄ© báºy. - Hữu Vinh chợt nghiêm giá»ng - Mẹ cháu không xấu xa, tồi bại thế đâu. Bà ấy là viên ngá»c trong là nh không tì vết là ngưá»i dượng kÃnh trá»ng suốt Ä‘á»i và cÅ©ng là ngưá»i khiến cho dượng phải hổ thẹn vá»›i lương tâm suốt Ä‘á»i nà y.
− Váºy đêm đó mẹ cháu đến gặp dượng để là m gì? - Minh Äăng nôn nóng.
Nhấc ly nước lên nhấp nhẹ, Hữu Vinh trầm giá»ng.
− Hôm đó, đúng như lịch hẹn trong thư, Minh Nhi lên sân thượng tìm gặp dượng. Không phải tình tá»±, yêu thương như má»i ngưá»i tưởng tượng mà để cắt đứt mối tình vụng trm. Dù chỉ là những nụ hôn nhưng Minh Nhi bảo mình không thể là m như thế. Nà ng yêu Kim Thà nh và không muốn là m má»™t Ä‘iá»u gì tổn hại đến anh ta.
Dượng không đồng ý. Äôi bên cãi qua cãi lại và khi dượng tiếp tục đưa ra lá»i Ä‘e dá»a thì Minh Nhi bá»—ng có má»™t quyết định kinh hồn. Nà ng bảo mình thà nhảy xuống lầu tá»± tá» còn hÆ¡n bị dượng khống chế mãi thế nà y. Dượng không tin, còn buông lá»i thách thức. Thế là Minh Nhi nhảy xuống ngay, may mà dượng kịp nhanh tay kéo lại.
Ôm chặt Minh Nhi trong tay, dượng nghe lòng xót xa ân háºn. Trá»i Æ¡i! Nếu như lúc nãy, dượng cháºm tay má»™t chút ... thì ... Minh Nhi đã chết rồi, chết vì lòng tham, vì thói Ãch ká»· cá»§a Ä‘á»i thưá»ng.
Những ká»· niệm yêu bá»—ng chốc ùa vá», để dượng thấy mình có lá»—i vá»›i Minh Nhi nhiá»u lắm. Lẽ ra ... dượng phải mừng vá»›i hạnh phúc cá»§a Minh Nhi má»›i đúng.
Như kẻ u mê Ä‘ang Ä‘i giữa đêm Ä‘en chợt bừng tỉnh mng, dượng xin lá»—i Minh Nhi và hứa từ nay sẽ không là m phiá»n nà ng nữa. Minh Nhi bằng lòng, từ nay ... nà ng sẽ xem dượng như má»™t ngưá»i bạn tốt.
Giữa lúc cả hai đang cởi mở tâm tình thì ... Kim Ngân bỗng lù lù xuất hiện, thì ra ... bao lâu nay bà đã biết. Không chỉ âm thầm theo dõi, bà còn thuê thám tỠtư chụp được cảnh dượng và mẹ cháu hôn nhau.
CÆ¡n ghen bốc lên là m má» lý trÃ, Kim Ngân không dằn được cÆ¡n tức giáºn. Trong má»™t phút sai lầm nông nổi bà đã sai bá»n đà n em trói ghì dượng và Minh Nhi lại vá»›i nhau rồi để cả hai xuống dòng sông vứt bá».
Trong cÆ¡n tháºp tá» nhất sinh, nghe Minh Nhi khóc nhá»› con, dượng như đứt từng Ä‘oạn rut. Ti nghiệp Minh Nhi, sao cuá»™c Ä‘á»i nà ng mãi đắng cay, Ä‘au khổ váºy? Tất cả là do má»™t tay dượng gây ra ...
Không, Minh Nhi không thể chết vá»›i ná»—i oan tình kia được. à nghÄ© đó đã khiến dượng thêm nhiá»u nghị lá»±c, vá»›i tất cả quyết tâm, dượng vẫy vùng, cố bứt tung dây trói ... nhá» trá»i, cuối cùng má»™t nút dây cÅ©ng ná»›i lần ra ...
Thoát được cái chết Minh Nhi đâm đầu chạy ngay vá» nhà để thăm con, mặc cho dượng hết lá»i ngăn cản. Nà ng vẫn không mà ng đến ná»—i nguy hiểm Ä‘ang chá»±c chá» mình.
Biết Kim Thà nh vì ghen há»n đã đánh và đuổi Minh Nhi ra khá»i nhà , dượng giáºn lắm. Äến mắng anh ta má»™t tráºn và kể lại rõ rà ng câu chuyện. Nháºn ra mình đã hồ đồ, nghi oan cho ngưá»i vợ tốt, Kim Thà nh hối háºn tháºt nhiá»u, vi cho ngưá»i tìm kiếm khắp nÆ¡i, nhưng vô Ãch. Minh Nhi như bóng chim tăm cá, biá»n biệt phương trá»i.
Riêng phần dượng, xấu hổ vá»›i tình yêu trong sáng cá»§a Minh Nhi đã bà n giao toà n bá»™ tà i sản lại cho Kim Ngân. Bảo nà ng lo thá»§ tục giấy tá» ly dị, dượng toan chôn Ä‘á»i mình và o cuá»™c sống lữ hà nh, ẩn dáºt.
Nhưng ... đúng lúc đó, Kim Ngân đến năn nỉ dượng. Vì con mà rá»™ng lòng tha thứ. Äừng để đứa bé chỉ vừa tròn hai tháng tuổi phải sống cảnh lạc loà i, thiếu cha, vắng mẹ. Nà ng còn dá»a, nếu dượng không hồi tâm chuyển ý, sẽ Ä‘em con bá» và o cô nhi viện.
Vốn là đứa bé mồ côi từ nhá», dượng không muốn con lâm và o vết xe xưa, nên ... dượng đà nh phải quay vá», tiếp tục chung sống vá»›i Kim Ngân. Và ... có lẽ, không cần nói cháu cÅ©ng hiểu. Bên cạnh Kim Ngân, dượng chỉ là cái xác không hồn. Bao yêu thương trìu mến, dượng đã gởi theo mẹ cháu hết rồi.
Dần trở nên thụ động, dượng phó mặc tất cả và o tay của Kim Ngân. Dượng như đã chết rồi cho đến khi gặp cháu, dượng mới thấy cuộc sống ... có chút nà o ý nghĩa ...
− Chuyện là như thế?
Nghe xong dòng tâm sá»± cá»§a Hữu Vinh, Minh Äăng thở ra má»™t hÆ¡i dà i. Cô không ngá» cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mẹ mình nhiá»u ngang trái thế. Thương mẹ bao nhiêu, cô cÅ©ng thương cha bấy nhiêu. Chỉ vì má»™t chút ghen há»n, cha đà nh phải mất từng ấy năm trá»i hạnh phúc. Và mẹ nữa, mẹ Æ¡i, mẹ có biết tÃnh cố chấp cá»§a mình đã là m cho khổ bao nhiêu ngưá»i không? Sao mẹ không kể con nghe? Mẹ giấu con là m gì? Mẹ có biết ... cha hiện giá» như ngá»n đèn hết dầu, mong manh trước gió không?
− Minh Äăng, con giáºn ta lắm phải không? - Nhìn giá»t nước mặt lặng tuôn trên má Minh Äăng, ông Vinh cất giá»ng khà n khà n - Ta tháºt không đáng là m ngưá»i mà ...
− Cháu không giáºn dượng đâu - Nắm tay ông, Minh Äăng nói tháºt lòng - Mà ngược lại, cháu cà ng thấy thương dượng nhiá»u hÆ¡n.
− Có tháºt không? - Như không tin, ông Vinh há»i nhanh gấp gáp.
− Tháºt - Minh Äăng gáºt đầu, rồi thấy ông vẫn nhìn mình bằng vẻ lạ lùng, cô tiếp - Dượng đã là m nhiá»u chuyện xấu, đã hại mẹ cháu ra nông nổi. Nhưng ... dượng cÅ©ng đã phải hai mươi năm dà i sống trong ná»—i ray rứt cá»§a lương tâm, vá»›i ná»—i dà y vò ân háºn, cháu nghÄ© dượng cÅ©ng đã khổ Ä‘au nhiá»u.
− Cháu tháºt có lòng rá»™ng lượng, vị tha ... ta hổ thẹn vô cùng - Cúi đầu, ông cất giá»ng bùi ngùi.
Minh Äăng lại thở ra:
− Ở Ä‘á»i, cần phải biết vị tha, rá»™ng lượng. Cố chấp, ương bướng chỉ hại mình thôi - Cháu đã há»c được Ä‘iá»u ấy từ bản thân mình. Dượng biết không, chÃnh cái tÃnh cố chấp, bảo thá»§ đã hại cháu không nhìn được ba mình. Cháu hối háºn biết bao ... nếu như ba có chuyện gì, cháu sẽ phải ân háºn trá»n Ä‘á»i - Nói đến đây, Minh Äăng lại khóc nấc lên.
− NÃn Ä‘i cháu - Nhẹ đặt tay lên đầu cô, ông dá»— dà nh - Má»i chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Ta tin, trá»i không bao giá» phụ kẻ có lòng.
− Cháu cÅ©ng tin như váºy - Gáºt đầu, đưa tay lau nước mắt, Minh Äăng như chợt nhá»›. - ... cháu còn chuyện nà y ... muốn tâm sá»± cùng dượng nữa, nhưng ... dượng đã mệt chưa?
− Ta chưa mệt, nhưng - ngưng má»™t chút cho cô hồi há»™p, ông hạ giá»ng - Äói bụng rồi. Cháu có thể cho phép ta gá»i thức ăn rồi vừa ăn vừa nói chuyện không?
− DÄ© nhiên là cháu á»§ng h rồi. Bụng cháu cÅ©ng đói meo - Minh Äăng đưa tay xoa xoa bụng, nhăn nhó mặt là m ông phải phì cưá»i. Không khà nhá» váºy mà nhẹ nhà ng Ä‘i má»™t chút.
ÄÆ°a tay gá»i anh bồi Ä‘em cho hai phần cÆ¡m, ông và Minh Äăng vừa ăn vừa chuyện trò tâm đắc. Mãi mê đến ná»—i không nháºn ra ngoà i cánh cá»a, sau ô kiếng, có ngưá»i Ä‘ang rình nghe tất cả lá»i tâm sá»± cá»§a mình. Vắn dà i ... giá»t nước mắt rÆ¡i
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:54 PM.
|

09-03-2008, 05:30 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 12
Mưá»i hai giá» trưa.
Äã qua giá» cÆ¡m gần má»™t tiếng, nhưng Kim Thoa không dám và o gá»i mẹ, dù bụng đói meo.
Chắc lại giáºn ba rồi: Cầm quyển sách lên, Kim Thoa nghe lòng buồn man mác. Cô biết tất cả, không phải bây giá» mà đã từ lâu. Quan hệ giữa cha mẹ mình không bình thưá»ng như cha mẹ cá»§a đám bạn chung trưá»ng. Dù há» giấu cô rất ká»·, vẫn ngá»t ngà o, âu yếm, gá»i nhau bằng anh em trước mặt cô. Nhưng ... cô vẫn nháºn ra, bằng giác quan cá»§a má»™t ngưá»i con.
Nháºn ra để rồi buồn, rồi tá»§i má»™t mình thôi. Cô chẳng có ai tâm sá»± ngoà i quyển nháºt ký dầy cá»™m ở đầu giưá»ng. Cô thương mẹ lắm, má»—i lúc thấy mẹ buồn, mẹ cô đơn, cô vẫn muốn sang phòng, ôm lấy bà tâm sá»± nhưng không dám. Mẹ nghiêm khắc và khó khăn quá! Ngoà i tình thương bằng váºt chất dư thừa, bà chưa bao giá» thương con bằng cá» chỉ ngá»t ngà o, âu yếm cả.
Còn bà , Kim Thoa cÅ©ng thương ba lắm. Má»—i lúc nhìn ba bị mẹ mắng là đồ vô dụng, đồ chỉ biết bám váy đà n bà , nước mắt cô lại rÆ¡i trà n đầy nháºt ký. Mẹ Æ¡i, là vợ chồng sao mẹ lại sỉ nhục ba như váºy? Ba con tuy thụ động, thá» Æ¡ vá»›i công việc là m ăn, nhưng con biết sá»± thụ động, lạnh lùng kia có nguyên nhân.
Song ... nguyên nhân gì? Kim Thoa Ä‘oán mãi không ra, cÅ©ng không dám đến bên cha để há»i, vì ... tệ hÆ¡n cả mẹ ... chưa bao giỠông ngá»t ngà o ... âu yếm cùng cô. Như thế trong lòng cha, không có đứa con nà y váºy.
Láºt quyển sách ra, nhưng Kim Thoa không Ä‘á»c được chữ nà o, nước mắt là m nhòe nhoẹt má»i váºt trước mắt cô. HÆ¡n bao giá» hết ... Kim Thoa thấy mình đơn được quá! Äau khổ quá! Cha mẹ Æ¡i. Hai ngưá»i có biết, đứa con gái duy nhất cá»§a hai ngưá»i Ä‘ang lâm và o cảnh túng cùng, tuyệt vá»ng không? Tá» Khiêm - Niá»m tin, chiếc phao cuối cùng cá»§a nó, cÅ©ng đã bá» nó để yêu ngưá»i con gái khác mất rồi.
Kim Thoa biết mình yêu Tá» Khiêm từ lâu lắm, nhưng cô chỉ phát hiện ra tình cảm cá»§a mình khi nghe mẹ kể ... anh đã có ngưá»i yêu. Ngưá»i yêu đó lại là Minh Äăng ... ngưá»i chị há» mà bác Thà nh vừa tìm được.
Äau khổ, song cô cÅ©ng biết mình không thể oán háºn hay trách phiá»n ai. Bởi tình cá»§a cô dà nh cho Tá» Khiêm là tình cảm má»™t chiá»u. Là tình đơn phương cá»§a cô đối vá»›i anh thôi.
Tiếng đẩy cá»a và tiếng bước chân vá»™i vã đã cắt ngang dòng suy nghÄ© cá»§a Kim Thoa. Ngẩng đầu lên, cô chỉ kịp nhìn thấy bóng cha thoáng qua tháºt lẹ.
Ba và o phòng cá»§a mẹ ư? Trái tim cô Ä‘áºp loạn cuồng trong lồng ngá»±c. Nhất định có chuyện rồi. Lẽ nà o ba muốn ly dị mẹ. Ôi không ... không ... Nắm chặt cạnh bà n đứng dáºy, Kim Thoa chợt tìm ra má»™t lối thoát cho bản thân mình. Nếu mẹ cha ly dị ... con sẽ chết. Tháºt như váºy đấy ... con chịu không nổi cú sốc nà y đâu.
Äã tìm ra cứu cánh cho mình, Kim Thoa lảo đảo trở vá» phòng, nhấc tấm tranh ngụy trang trên tưá»ng xuống là vị có thể nhìn thấy tất cả diá»…n biến trong phòng mẹ. Cái lá»— nà y, cô đã đục nó khi lên mưá»i ba tuổi, và cÅ©ng nhá» cái lá»— đó mà cô hiểu được tình cảm cá»§a ba vá»›i mẹ ...
Ba đã và o đến giữa phòng, ông Ä‘ang lặng yên bên giưá»ng nhìn mẹ ngá»§. Chắc ông Ä‘ang nghÄ© xem sẽ mở đầu như thế nà o đây. Lẽ nà o lại nói: Anh đã tìm được ngưá»i ưng ý hÆ¡n em ...
Nhưng không, ông đã không nói gì. Äến bên giưá»ng ông nhẹ nhà ng ngồi xuống. Bà n tay đặt lên tóc mẹ được vuốt má»™t cách dịu dà ng trìu mến.
− Kim Ngân ... em hãy thức dáºy Ä‘i. Anh có chuyện muốn nói vá»›i em.
Nhẹ quay ngưá»i trở lại, Kim Ngân mắt đầy lệ nóng. Bà đã khóc từ lúc má»›i và o phòng. Cô biết Ä‘iá»u đó khi thấy mắt bà sưng má»ng ...
− Sao em khóc? Em háºn anh Ä‘em cổ phiếu cho Minh Äăng có phải không? - Rút chiếc khăn lau lệ cho bà , ông ân cần há»i. Vẫn không trả lá»i, mặt Kim Ngân đầm đìa lệ. Ông Vinh rút từ trong túi ra xấp ngân phiếu.
− Minh Äăng đã trả lại cho anh, và anh quyết định tặng tất cả cho em - Ngưng má»™t chút, ông quay ra sau mở cặp lấy ra má»™t bó hồng tháºt đẹp - Tặng cho em, chúng ta là m lại từ đầu, em đồng ý chứ?
Thế nà y là thế nà o? Kim Thoa không hiểu nổi. Ba tháºt lòng hay đóng kịch gạt mẹ đây? Sao bà lại khóc? Không hét toáng lên, Ä‘áºp phá đồ đạc như thưá»ng lệ nữa?
− Ngồi dáºy Ä‘i em, rá»a mặt cho tỉnh táo rồi anh sẽ kể cho em nghe tất cả - Äỡ bà ngồi dáºy, ông nói bằng giá»ng chân thà nh, từ tốn - Lẽ ra ... anh không nên giấu em, sá»± tháºt ... anh và Minh Nhi ...
− Anh không cần phải nói - Bà n tay bà bịt lấy miệng ông - Cũng không cần xin lỗi em đâu. Em đã nghe ... đã biết tất cả rồi.
− Em nghe và biết tất cả rồi ư? - Giá»ng ông đầy kinh ngạc.
Bà cất giá»ng trầm trầm:
− Sáng nay, vì nghi ngá», vì sợ anh phản bi, em đã lén dõi theo anh. Nên ... vô tình em trm nghe được lá»i cá»§a anh và Minh Äăng tâm sá»±. Không ngá», Minh Äăng coi váºy mà cao thượng quá. Nó là m em phải xấu hổ nhiá»u. Em nhá» nhen Ãch ká»·, tầm thưá»ng quá phải không anh?
− Không phải em, mà là anh - ông kéo bà và o sát lòng mình - Anh má»›i là ngưá»i gây ra tất cả. Vì Ãch ká»·, vì sá»± nghiệp cá»§a bản thân mình, anh đã đà nh lòng phụ bá» Minh Nhi. Rồi đến khi công thà nh danh toại, anh lại vì chút ghen há»n, Ãch ká»· đà n ông phụ bá» em. ChÃnh anh đã đẩy em và o bước đưá»ng cùng. Anh là m em thay đổi. - Ngưng má»™t chút, ông thở ra má»™t hÆ¡i dà i tiếc nuối - Hai mươi năm rồi, anh chÃnh là ngưá»i tá»± giết chết hạnh phúc cá»§a mình. Ngà y xưa, em không đẹp, nhưng dịu dà ng khả ái. Em thương anh biết mấy, là tiểu thư khuê các mà em lại Ä‘Ãch thân lo cho anh từng bữa ăn giấc ngá»§. Em đã giặt cho anh từng chiếc áo, cái quần ...
− Äó là thá»i gian hạnh phúc nhất Ä‘á»i em. - Bà vòng tay quanh cổ ông âu yếm - Anh có biết vì yêu anh, em như hóa dại, phát rồ ... khi phát hiện ra thái độ anh hững há» xa cách.
− Anh biết - ông nhẹ vén khá»i má bà những sợi tóc buông xõa - Là m bao nhiêu việc cÅ©ng chỉ vì em quá yêu anh. Em muốn già nh anh trở vá» vòng tay mình như trước.
− Nhưng em không ngỠ- bà thở ra một hơi dà i - Thủ đoạn tà n ác đó đã là m mình phải mất anh. Cũng như không biết rằng cà ng đến mỹ viện thay dạng đổi hình cà ng trở nên xa cách. Bởi tình yêu đâu giản đơn là xác thịt là dung mạo bên ngoà i.
− Hai mươi năm dà i, ta đã phung phà cuá»™c Ä‘á»i trong oán thù, ganh ghét ... và ... có lẽ ... ta sẽ mãi đắm chìm trong u mê lầm lạc, nếu như ... Minh Äăng không kịp nhắc cho ta nhá»›. Ôi, ta tháºt là dại dt ngu khá». Bao năm dà i cứ Ä‘uổi theo má»™t ảo ảnh mÆ¡ hồ, hạnh phúc trong tầm tay mà cứ ngỡ đâu xa lắm - Mắt mÆ¡ mà ng, ông như Ä‘ang tá»± nói vá»›i mình.
− Chúng ta là m lại từ đầu Ä‘i anh nhé - Bà nép đầu và o sát ngá»±c ông thá»§ thỉ - quên hết chuyện xưa, buông tay cùng danh lợi. Tìm má»™t nÆ¡i thanh vắng, sống trá»n tuổi già hạnh phúc bên con.
Nước mắt tuôn ròng trên má, Kim Thoa không ngá» cái kết cá»§a má»™t cuá»™c tình tưởng chừng tuyệt vá»ng lại nhẹ nhà ng, êm ái thế. Hạnh phúc ngáºp lòng.. cô chỉ muốn hét vang lên, chúc mừng cha mẹ. Sau bao thăng trầm, sóng gió, cuối cùng rồi há» cÅ©ng hiểu nhau, cÅ©ng nháºn ra đâu là chân giá trị cuá»™c Ä‘á»i. Ôi, hãy nhìn kìa ... cha Ä‘ang hôn mẹ. Nụ hôn tình sâu Ä‘áºm vừa tìm được sau hÆ¡n hai mươi năm dà i đánh mất, má»›i mặn nồng, tha thiết là m sao.
Niá»m tin như trở lại, Kim Thoa thấy lòng phÆ¡i phá»›i yêu Ä‘á»i. Thì ra ... cuá»™c Ä‘á»i không bế tắc tối Ä‘en như cô tưởng. Mở lòng ra, sống vị tha, cao thượng là má»™t hướng Ä‘i được mở ra ngay trước mắt.
Äừng buồn nữa, cÅ©ng đừng mãi mê Ä‘uổi theo má»™t ảo tưởng xa vá»i. Hãy chúc mừng cho Tá» Khiêm và Minh Äăng hạnh phúc. Rồi ... má»™t ngà y kia sẽ có má»™t chà ng trai Ä‘em tình yêu đến tặng dâng. Tá»± nhiên, nhẹ nhà ng như cÆ¡n gió, hương hoa cá»§a cuá»™c Ä‘á»i nà y váºy.
o O o
Bing boong ... Binh boong ...
Tiếng chuông đồng hồ lại reo vang, Minh Äăng đặt cây bút xuống bà n, ôm mặt lắng nghe. Bất chợt cô giáºt mình thảng thốt. Sáu giá» sáng rồi ư? Má»™t đêm thức trắng rồi ư? Sao tá» giấy còn nguyên trước mắt chưa viết được dòng nà o váºy?
Không đầy hai tiếng nữa thôi, cô đã phải bước và o cuá»™c há»p vá»›i ban há»™i đồng quản trị. Váºy mà ... bản kế hoạch vẫn chưa được thảo xong, từ tối đến giá», đầu óc cô cứ mông lung, không tà i nà o táºp trung để tư duy được.
Cô không sợ thua, cÅ©ng chẳng muốn già nh cái chức chá»§ tịch há»™i đồng quản trị vá»›i bà Ngân má»™t chút nà o. So tuổi Ä‘á»i, so kinh nghiệm, cô không sao bằng bà được. Cô chỉ sợ mình phụ lòng tin cá»§a má»i ngưá»i thôi. Ai cÅ©ng á»§ng há»™ nhiệt tình. Nhất là Tá» Khiêm vá»›i Mẫn Nghi, cả Diệp Bân nữa, ba ngưá»i đã cùng cô thức trắng đêm nay.
Nhắc đến Tá» Khiêm, không hiểu sao Minh Äăng lại tá»§m tỉm cưá»i. Lòng nao nao má»™t tình cảm khác thưá»ng. Liệu đó có phải là tình yêu không nhỉ? Minh Äăng không biết chắc, dù hiện tại trước mắt má»i ngưá»i và cả Mẫn Nghi, anh và cô Ä‘ang là má»™t cặp thanh mai trúc nữ. Nhưng ... tháºt sá»± ... cả anh và cô ... chưa có má»™t ai đỠcáºp đến chuyện nà y.
Ca hải dưá»ng như rất ngượng, rất lúng túng trước lá»i trêu chá»c cá»§a má»i ngưá»i. Khi gặp riêng nhau cÅ©ng thế, má»—i lần lỡ nói đến chuyện nà y ... là vá»™i lảng Ä‘i ngay.
Minh Äăng chỉ biết rõ má»™t Ä‘iá»u thôi, là dạo nà y mình không gây cùng anh nữa. Tá» Khiêm cÅ©ng thế, anh tá» ra quan tâm và lo lắng cho cô hết má»±c. Và thú tháºt ... má»—i lần được anh chăm sóc, cô thấy mình hạnh phúc lạ lùng.
Mà Tá» Khiêm đâu rồi nhỉ? Mắt Minh Äăng nhìn ra cá»a trông chá». Chắc sợ là m cô phân tâm viết không xong bản kế hoạch nên anh chẳng dám và o thôi. Cả đêm nay cÅ©ng váºy. Anh thức cùng cô mà cứ ở bên ngoà i cùng Mẫn Nghi tâm sá»±. Anh chẳng biết là ... cô không viết được chữ nà o. Äầu óc cứ nghÄ© đâu đâu, chuyện nà y xâu chuyện ná» lá»™n tùng phèo. Chà .. chà ... dượng vá» là m hòa vá»›i cô thế nà o rồi? Chắc là khó ghê gá»›m lắm, nhưng ... đừng nản lòng nghe dượng. Äà n bà vốn ưa ngá»t, dượng khéo má»™t chút là xong, cháu biết cô còn yêu dượng lắm.
− Minh Äăng - Giá»ng Tá» Khiêm chợt vang là m Minh Äăng giáºt bắn cả ngưá»i. Sợ anh mắng mình là m biếng cô vá»™i cúi xuống ghi nhanh lên tá» giấy, là m ra vẻ mình táºp trung, cô gắng ghê gá»›m lắm.
− Ãi chà chà . Tá»™i nghiệp cô bé cá»§a tôi, là m việc căng thẳng đến ná»—i đầu óc mụ mẫm Ä‘i. Viết không mở nắp cÅ©ng viết được ư? Ôi tháºt là tá»™i nghiệp.
− Hả? Ủa
Nhìn xuống tay, Minh Äăng má»›i hay mình vô ý quá. Viết đã mở nắp ra đâu mà viết. Quê như váºy còn bị Tá» Khiêm phá ra cưá»i nữa. Chẳng biết nói sao, cô hất mặt lên:
− Ừ váºy đó, rồi sao?
− Chẳng sao cả - Lắc đầu, Tá» Khiêm vừa cưá»i, vừa đặt kà mèn cháo lên bà n - Em và o rá»a mặt rồi ra ăn cháo. Sá»a soạn Ä‘i là vừa. Äừng để má»i ngưá»i chá» lâu không tốt.
Äến giá» rồi ư? - Minh Äăng lại giáºt thót mình. Bản kế hoạch vẫn còn nguyên là giấy trắng, ăn là m sao, nói là m sao giữa cuá»™c há»p bây giá»? Hay là ....
− Không Ä‘i nữa - Minh Äăng chợt buông lá»i là m Tá» Khiêm chưng há»ng.
− Không Ä‘i là sao? Em có biết ... cuá»™c há»p hôm nay quan trá»ng lắm hay không?
− Không biết. Ai bảo anh chá»c em là m gì? - Minh Äăng ngúng nguẩy - Em xé hết cho rồi - Nói xong cô cầm xấp giấy trắng lên xé vụn.
TỠKhiêm vẫn đứng tỉnh bơ.
− Äừng như con nÃt nữa, và o rá»a mặt ra an cháo rồi sá»a soạn lên đưá»ng.
− Em nói tháºt đó, em xé hết rồi, là m sao Ä‘i được? - cô là m ra vẻ lo lắng nhưng không được, Minh Äăng cà ng là m Tá» Khiêm thấy buồn cưá»i.
− Em chỉ xe táºp giấy trắng thôi. Còn bản kế hoạch, anh biết em cất đà ng hoà ng trong cặp.
− Không có - Minh Äăng lắc đầu trong bất lá»±c. Cuối cùng, cô đà nh thú nháºn - Tá» Khiêm à , đừng giáºn em. Em ... không biết là m ... em không Ä‘i há»p, cÅ©ng không là m chá»§ tịch hi đồng đâu. Trách nhiệm đó ... vá»›i em tháºt nặng ná».
− Anh biết ... nhưng ... - bước đến bên cô, Tá» Khiêm nghiêm giá»ng - Äây là tâm huyết má»™t Ä‘á»i cá»§a cha em để lại. Em thá» nghÄ© xem, tâm trạng cá»§a ba em sẽ ra sao? Khi toà n b tâm huyết cá»§a mình đã lá»t và o tay kẻ khác?
Nghe nhắc đến ba, Minh Äăng lại buồn. Cô hạ giá»ng:
− Nhưng em không biết là m ... trả lá»i sao vá»›i hi đồng quản trị bây giá».
− Cầm lấy cái nà y, và nói y như váºy.
Má»™t bản kế hoạch dà y cá»™m được đưa ra trước mặt Minh Äăng. Cô cầm lấy lặng ngưá»i Ä‘i chợt hiểu.
− Cả đêm ... anh thức trắng để thảo nó à ?
Không trả lá»i, Tá» Khiêm gáºt đầu nhè nhẹ má»™t niá»m xúc động trà o dâng, Minh Äăng nắm lấy tay anh:
− Tá» Khiêm sao anh tốt vá»›i em như váºy?
− Còn chưa hiểu sao bé ngốc? - nắm mũi cô anh lắc nhẹ.
Minh Äăng ngÆ¡ ngác, lắc đầu. Tá» Khiêm tha thiết.
− Vì yêu ... nên anh phải lên non ... xuống núi cá»±c khổ như váºy đấy.
− Anh yêu ... - quá bất ngá», Minh Äăng hét to lên ...
TỠKhiêm vội đặt ngón tay xuống miệng cô:
− Suỵt, Mẫn Nghi ... nghe bây giá» - Rồi anh lại nói - Minh Äăng, em có yêu anh chút nà o không?
Tim bá»—ng Ä‘áºp nhanh trong ngá»±c. Äôi má á»ng má»™t mà u hồng, Minh Äăng cúi thấp đầu không đáp. Tá» Khiêm nhẹ nâng mặt cô lên, tha thiết:
− Minh Äăng ... em có yêu anh không?
− Không biết.
Quay mặt Ä‘i, Minh Äăng tránh tia nhìn như xuyên thẳng ruá»™t gan cá»§a Tá» Khiêm.
− Em biết, nhất định là em biết - lại kéo mặt cô đối diện vá»›i mình, Tá» Khiêm nóng lòng chá» câu trả lá»i.
− Biết cÅ©ng không nói. Tá»± anh tìm lấy má»™t mình Ä‘i - Minh Äăng bướng bỉnh.
TỠKhiêm mừng rơn:
− ÄÆ°á»£c anh sẽ tìm.
Nói xong, anh bất thần cúi xuống môi cô hôn mạnh.
− Ô ... - vừa đẩy cá»a bước và o, Mẫn Nghi bá»—ng đứng yên chết lặng. Chiếc miệng há tròn vo trong ná»—i bất ngá». Tiến thoái lưỡng nan ...
Thì ra ... bao lâu nay, cô và tất cả má»i ngưá»i đã lầm khi đánh giá Minh Äăng. Trái tim nó không là đá trÆ¡ trÆ¡ trước tình yêu. Mà ngược lại, Minh Äăng có trái tim yêu nhạy cảm nhất Ä‘á»i. Tá» Khiêm đã hôn được môi nó. Trong lúc ... Diệp Bân còn chưa nắm được tay mình. Ôi ... sao mà mình khe khắt, cháºm chạp trong tình yêu váºy?
− Úi da ...
Một con kiến cắn và o chân đau nhói. Theo bản năng, Mẫn Nghi vụt mạnh chân mình lại hét to. Tiếng hét của cô đã là m đôi bạn tình vụt tỉnh.
− Ôi ....
Vụt đẩy Tá» Khiêm ra khá»i môi mình, Minh Äăng ngÆ¡ ngác. Giấu và nh môi má»ng đỠvà o giữa bà n tay, cô nghe chÃn rần ngưá»i xấu hổ. Sao chuyện ấy lại xảy ra? Sao mình không từ chối? ... Cô lạ lùng tá»± há»i.
− Ai đó? - trấn tỉnh tháºt nhanh sau cảm giác ngất ngây bay bá»—ng, Tá» Khiêm đưa tay vuốt mặt, cố là m ra vẻ tá»± nhiên.
− Dạ em.
Bước hẳn và o phòng, Mẫn Nghi cÅ©ng cố là m ra vẻ tá»± nhiên nhưng không được. Äôi mắt cô cứ dò xét ngó và o miệng Minh Äăng. Tháºt hay mình già u tưởng tượng? Äôi môi nó ... dưá»ng như ... má»ng đỠhÆ¡n bình thưá»ng.
− Mẫn Nghi, em sao váºy? Là m gì cứ ngó Minh Äăng? Lạ lắm sao? - Äoán Mẫn Nghi đã biết chuyện gì. Tá» Khiêm vá» gắt cho Minh Äăng tá»± nhiên hÆ¡n - cô ấy vừa ăn cháo xong, dÄ© nhiên là miệng phải ... dÃnh đầy mỡ.
− Dạ em biết.
Cái gáºt đầu nhanh nhẩu cá»§a Mẫn Nghi cà ng là m Minh Äăng chá»™t dạ hÆ¡n, cô nói giá»ng khà n khà n:
− Cáºu tìm tá»› có việc gì không?
− Chẳng có gì, tá»› và o xem cáºu chuẩn bị chưa? HÆ¡n bảy giá» rồi.
− Ừ, em lo cho Minh Äăng, anh ra ngoà i đây.
Nhân cơ hi, TỠKhiêm tìm cách thoát thân. Còn lại một mình, Mẫn Nghi không nén nổi tò mò, cô huých cùi tay và o hông bạn.
− Ê lần thứ mấy rồi váºy?
− Cáºu nói gì? - ChÆ¡m chá»›p mắt, Minh Äăng cố tình không hiểu.
− Thì ... váºy ... váºy nè - Dùng hai bà n tay chụm và o nhau, Mẫn Nghi diá»…n tả thà nh nụ hôn - Äừng giấu nữa, lúc nãy đứng bên ngoà i, tá»› thấy hết rồi.
− Cáºu thấy hết rồi?
Bà n tay che vi lên môi, Minh Äăng nghe má nóng rần xấu hổ. Mẫn Nghi lại tò mò.
− Nó ra sao hả? Kể cho tớ nghe đi. Có ngon không?
− Không nói - Minh Äăng quay mặt xoay hướng khác - tò mò quá thì ... gặp Diệp Bân mà há»i. Sá»›m mun gì ... hắn cÅ©ng dạy cáºu mà .
− À ... à ... - bị trả đòn, Mẫn Nghi ngẩn ngưá»i ra xấu hổ rồi lại tá»§m tỉm cưá»i ... - tại tá»› sợ cáºu giáºn thôi. LÅ© con trai ấy thưá»ng má»™t lÅ© vô tÃch sá»±. Chuyên là m khổ đà n bà con gái. Tá»› cấm cáºu quen ....
− Cáºu có im ngay không hả - Bị nhại lại lá»i mình lúc trước, Minh Äăng thẹn quá, cô giáºm chân, cố là m mặt ngầu - Tá»› giáºn bây giá» ...
− Cáºu giáºn thì mặc cáºu - Mẫn Nghi không sợ như lúc trước. Lắc đầu, cô cưá»i khúc khÃch - Nhất định tá»› phải Ä‘em chuyện nà y kể cho bá»n Thu Trang, Mỹ Huyá»n nghe, chúng ... sẽ vui lắm đấy.
− Cáºu dám?
Minh Äăng đấm mạnh xuống vai Mẫn Nghi nhưng nó né được. Còn cưá»i văng khúc khÃch ngạo cô. Tiếc quá! Minh Äăng dợm Ä‘uổi theo chợt nghe giá»ng Tá» Khiêm vang lên.
− Minh Äăng, em có khách.
Có khách? Khách nà o thế nhỉ? Minh Äăng đưa mắt ngó Mẫn Nghi như há»i. Nhún vai, nó lắc đầu không biết. Nắm tay nhau, cả hai rụt rè vạch mà n cá»a bước ra.
− Ôi.
Vừa nhìn thấy gia đình Hữu Vinh, sắc mặt Mẫn Nghi biến sắc. Má»›i sáng đã đến rồi. Bá»n há» muốn gì đây?
− Dạ chà o cô, chà o dượng - Minh Äăng thì không thế, vui vẻ cô gáºt đầu chà o rồi kéo ghế má»i ngồi - Kim Thoa, hôm nay em không đến lá»›p ư?
− Em không đến lá»›p đâu - ngồi xuống cạnh Minh Äăng, Kim Thoa nắm tay cô cưá»i nhà nhảnh - Em muốn đến công ty xem chị cá»§a em trở thà nh bà chá»§ tịch hi đồng quản trị oai vệ đến chừng nà o.
− Chị ư? - Minh Äăng cÅ©ng cưá»i - E là m em thất vá»ng thôi. Chiếc ghế chá»§ tịch hi đồng kia ... phải để cô ngồi má»›i ...
− Không Minh Äăng - Bà Ngân chợt cắt ngang lá»i - Kim Thoa nói đúng. Nó đến xem cháu ngồi chiếc ghế chá»§ tịch hi đồng kia. Cô đã bà n vá»›i dượng rồi. Sáng nay sẽ đến rút thăm. Không đứng tên trong danh sách ứng cá» viên, già nh cùng cháu nữa.
Sao thế nhỉ? ÄÆ°a tay gãi tóc, Mẫn Nghi nghe ngạc nhiên quá đỗi. Äôi mắt mở to, cô nhìn Diệp Bân, Tá» Khiêm như há»i - Bà Ngân Ä‘ang nói tháºt lòng hay muốn dở trò gì? Nhưng cÅ©ng như cô, mắt hai ngưá»i ngáºp đầy nổi hoang mang, lo lắng.
− Sao cô lại rút tên, cháu không đồng ý - Minh Äăng cất lá»i nhá» nhẹ.
Bà Ngân cương quyết:
− Cháu phải đồng ý. Vì đây là gia tà i, là tâm huyết má»™t Ä‘á»i cha cháu tạo dá»±ng lên. Cô không tư cách gì để già nh cùng cháu - Ngưng má»™t chút, bà hạ giá»ng - Minh Äăng ... ta xin lá»—i cháu.
− Ôi .. - Minh Äăng vi xua tay - cô không cần phải nói váºy đâu.
− Ta phải nói - Bà Ngân bùi ngùi nắm tay cô - Dù ta biết rằng, chỉ vá»›i má»™t tiếng xin lá»—i không đủ bù đắp cho những ti lá»—i ta đã gây nên cho mẹ con cháu. Nhưng ta vẫn phải nói để tá» rõ thái Ä‘ nhiệt tâm muốn nháºn lá»—i cá»§a mình. Minh Äăng ... cháu có tha thứ cho ta ... có nháºn ta là cô cá»§a cháu không?
Không gian như lắng Ä‘i sau câu nói cá»§a bà . Ngoà i tiếng quạt quay Ä‘á»u ... chẳng còn nghe thấy má»™t âm thanh nà o khác. Dưá»ng như má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u nÃn thở cả rồi. Tháºt không ngá» ... má»™t ngưá»i kiêu hãnh như bà , lại có thể nói câu xin lá»—i vá»›i Minh Äăng.
− Từ lúc nháºn cha, cháu đã xem cô là cô cá»§a mình rồi - Lặng ngưá»i Ä‘i má»™t lúc, cho cÆ¡n xúc động trôi qua, Minh Äăng cất giá»ng nghẹn ngà o - Lúc đầu biết chuyện, cháu giáºn cô nhiá»u, nhưng sau nghÄ© lại, cháu chỉ thấy thương cô, dù muốn dù không ... cô cÅ©ng là cô cá»§a cháu mà .
− Minh Äăng ... cháu là m ta xấu hổ quá - Ôm lấy Minh Äăng, bà Ngân khóc như mưa - Ta tháºt không đáng hưởng sá»± yêu thương cá»§a cháu ...
− Tốt đẹp cả rồi - ông Vinh cưá»i trong hà ng nước mắt tuôn ròng trên má. Không đưa tay lau cÅ©ng không cần phải giấu, vì Kim Thoa và Tá» Khiêm lẫn Mẫn Nghi .. mắt ngưá»i nà o cÅ©ng đầy nước mắt. Mừng cho niá»m hạnh phúc bất ngá» - Thôi đừng dông dà i nữa. Chúng ta cùng đến công ty, kẻo má»i ngưá»i trong đợi.
− Dượng nói phải đó. Chúng ta đi thôi.
Gáºt đầu, Minh Äăng nắm tay bà Ngân đứng dáºy, nhưng bà đã lắc đầu
− Khoan đã cháu. Ta còn má»™t chuyện phải thú nháºn vá»›i má»i ngưá»i - Rồi chẳng để ai kịp có phản ứng gì, bà nói luôn - ChÃnh ta đã là m cho cha cháu phải mất tÃch bao ngà y.
− Cái gì? - Những đôi mắt quay nhìn bà lạ lẫm. Ông Vinh lẫn Kim Thoa cũng thế. Cả hai đã không dự trù đến tình huống bất ngỠnà y.
− Äúng váºy - thở ra má»™t hÆ¡i dà i, bà bùi ngùi thú nháºn - Vì lòng tham, vì muốn cướp cả gia tà i ta đã sai ngưá»i bắt coc anh Hai. Dá»±ng hiện trưá»ng giả tạo cảnh anh Hai mất tÃch.
− Sao cô là m như váºy? Cô có biết mình đã là m cho Minh Äăng Ä‘au khổ thế nà o không? Cô tháºt là ngưá»i tà n nhẫn, chẳng có chút lương tâm - CÆ¡n giáºn bừng lên, Mẫn Nghi mắng như tát nước và o mặt bà Ngân - Tôi tháºt không ngá», thế gian nà y lại tồn tại má»™t ngưá»i đà n bà độc ác như cô váºy.
− Cháu nói đúng - bà cúi thấp đầu cam chịu - Cháu hãy mắng nữa đi, ta đáng bị như thế lắm.
− Mẫn Nghi cáºu đừng nói váºy - nhưng Minh Äăng đã lắc đầu - Có trách, có giáºn bao nhiêu thì chuyện cÅ©ng xảy ra rồi, có thay đổi được gì đâu. Cô ạ, đừng buồn nữa. Hãy cho cháu gặp ba. Äến bây giỠông vẫn chưa biết cháu là con ...
− Ta không thể là m Ä‘iá»u nà y được. Ngã báºt ra ghế, bà nói như kẻ sắp đứt hÆ¡i.
Äến lượt ông Vinh nổi nóng.
− Sao không được? Lẽ nà o ... đến táºn bây giá» em vẫn còn thù háºn, ganh ghét?
− Em không thù háºn, cÅ©ng không ganh ghét. Chỉ tại ... - nói đến đây bà báºt khóc. Má»i ngưá»i đổ dồn lại bên bà hồi há»™p.
− Chỉ tại sao? Mẹ nói đi - Kim Thà nh nôn nóng.
Bà Ngân nói luôn một hơi dà i.
− Chỉ tại ... tôi không biết ... hiện giỠanh Hai ở đâu cả. Tôi đã tìm ảnh khắp nói rồi.
− Cô nói váºy là sao? ChÃnh cô bắt cóc bác Thà nh, sao lại bảo mình không biết ông ở nÆ¡i nà o chứ? - Diệp Bân cau đôi mà y nén giáºn.
Bà Ngân vuốt mặt:
− Vì lần ấy sợ má»i ngưá»i tìm ra tông tÃch cá»§a Kim Thà nh, tôi đã bảo gã đà n ông đưa anh Hai Ä‘i tháºt xa, rồi bá» mặc anh ở đó.
− Trá»i Æ¡i. Sao cô là m thế? Ba cháu Ä‘ang mất trà cÆ¡ mà ? Ông có biết mình là ai đâu?
Minh Äăng nghe tâm trà rụng rá»i. Bà Ngân lại nói:
− Má»™t phút giáºn mất khôn, tôi đã là m Ä‘iá»u cá»§a loà i căm thù. Hai ngà y sau, tôi đã giáºt mình hối háºn, vá»™i cho gã đà n em đến Cần ThÆ¡ tìm anh Hai. Nhưng ....vô Ãch. Kim Thà nh như vụt biến khá»i cuá»™c Ä‘á»i.
− Trá»i Æ¡i váºy là cÆ¡ há»™i cuối cùng gặp cha cÅ©ng không được nữa ư? - Té ngồi luôn xuống ghế, Minh Äăng bưng mặt khóc. Tất cả cÅ©ng tại cô thôi. Ai bảo cô cố chấp, ai bảo cô lắm chuyện đặt Ä‘iá»u. Äể bây giá» ... có lẽ ... đây là hình phạt trá»i đà nh đầy Ä‘á»a đứa con bất hiếu nà y ...
− Minh Äăng nÃn Ä‘i em ... - không tìm được từ an á»§i. Tá» Khiêm Ä‘ang ôm cô và o lòng dá»— dà nh như đứa bé.
Mẫn Nghi rÃt chặt răng:
− Bây giá» thì ba vừa lòng rồi chứ? Äồ tiểu nhân, bỉ ổi ... Bác Thà nh mà có chuyện gì ... Minh Äăng nhất định không tha thứ cho bà .
− Và tôi ... tôi cÅ©ng không tha thứ cho mình đâu. - Nói xong bà vụt đứng lên, chụp con dao gá»t trái cây ai để sẵn trên bà n, đâm mạnh xuống ngá»±c mình. May mà Kim Thoa kịp đưa tay ra đỡ.
− Äừng mẹ.
− Kim Thoa.
Ông Vinh cÅ©ng chụp lấy tay con nhưng không kịp. Con dao đã chạy má»™t đưá»ng dà i trên bắp tay trắng cá»§a Kim Thoa. Máu tuôn ra. Cùng lúc cánh cá»a bên ngoà i báºt mở.
Ôi, như có cÆ¡n gió lạnh áp và o, tất cả má»i ngưá»i đồng đứng báºt lên khá»i ghê sững sá», chết lặng. Tháºt hay ảo ảnh? Mà hoang đưá»ng như chuyện liêu trai váºy? Rõ rà ng trước mắt má»i ngưá»i, ông Thà nh Ä‘ang đứng đó. ÄÄ©nh đạc, oai nghiêm trong b veston mà u xám. Sắc mặt hồng hà o tươi tỉnh như thế ông chưa gặp chuyên gì. Như thể ông vẫn Ä‘ang là tổng giám đốc công ty. Äầy quyá»n năng và sang trá»ng.
− Là m gì như hóa đá thế nà y? Chưa đầy hai tháng mà má»i ngưá»i đã quên tôi mất rồi sao? Mẫn Nghi ... con gái cưng, ba có quà cho con đây ... - Thấy má»i ngưá»i cứ lặng ngưá»i ra, ông cất giá»ng oang oang, thoải mái ...
− Ôi ba ... đúng là ba tháºt rồi - Quá vui mừng, sung sướng, Mẫn Nghi quên mất vở kịch đã hạ mà n, cô chạy à o ra ôm chầm lấy ông nức nở.
− Mẫn Nghi .. sao cháu lại có thể là con ông ấy chứ?
Giá»ng má»™t ngưá»i đà n bà lạ chợt vang là m má»i ngưá»i phải giáºt mình nhìn lại. Thì ra, ông Thà nh không vá» má»™t mình. Cạnh bên ông ... còn má»™t ngưá»i đà n bà nữa ...
− Mẹ ....
Äến lượt Minh Äăng rồi má»i ngưá»i chạy à o ra, ôm chầm lấy bà nức nở.
− Minh Nhi! - Không hẹn mà cả ông Vinh và bà Ngân cùng kêu lên một lượt. Rồi cùng cúi thấp đầu bẽn lẽn. Sợ hãi như thể ti tù trước viên chánh án.
− Sao lại không thể chứ? - giá»ng ông Thà nh nghe khôi hà i, thÃch thú - Bây giá» thì ... em tin món quà anh tặng cho em là bất ngá», thú vị chưa? Chẳng cần em cho phép, Mẫn Nghi nó cÅ©ng nháºn anh là ba cá»§a nó rồi ...
− Anh nói ... Mẫn Nghi nó là ... con cá»§a chúng ta ư? - Äôi mắt bà mở tròn vo lạ lẫm.
− Chứ hổng lẽ ... nó là con cá»§a anh vá»›i ngưá»i ta? Mẫn Nghi ... đến chà o mẹ Ä‘i con. Äừng sợ, bây giá» ba mẹ đã huá» nhau. Mẹ không mắng con đâu. Mà ... có mắng cÅ©ng chẳng sao, ba sẽ binh ...
− Dạ ...
Gãi tóc, Mẫn Nghi đưa mắt ngó Minh Äăng cầu cứu. Ông Thà nh ... vẫn chưa biết vở kịch đã hạ mà n ...
− Ừ ...
Minh Äăng cÅ©ng đưa tay gãi tóc ... gặp mẹ ... tá»± nhiên cô nhụt chÃ, hết dám nháºn cha. Vuốt mặt cÅ©ng nể mÅ©i. Bà đã có lá»i cảnh cáo, sao cô dám ...
− Mẫn Nghi chỉ là con ngưá»i hà ng xóm cá»§a em thôi. Tháºt là kỳ quặc, sao anh lại lầm nó là con được chứ? - Äôi mà y Ä‘ang chau lại chợt giãn ra, bà Minh cưá»i chợt hiểu - À phải rồi, chắc lúc ở nhà anh trá»™m xem album nhìn thấy hình Mẫn Nghi rồi lầm lẫn. Thôi, chẳng chá»c anh là m gì, Minh Äăng ... chà o ba Ä‘i con.
− Dạ - được lá»i như cởi tấc lòng, Minh Äăng nhảy phóc đến bên ông mừng rỡ - Con chà o ba ...
− Chuyện nà y ... - ngơ ngác ... ông Thà nh lùi vỠsau một bước.
Minh Äăng nắm tay ông, xúc động:
− Tất cả là tại con ...
− Và cÅ©ng tại con nữa ...- Mẫn Nghi nhanh nhẫu cướp lá»i - chuyện là ...
− Chuyện là ...
Minh Äăng không cho bạn nói trá»n câu ... Cả hai cứ cướp lá»i nhau kể lại từ đầu câu chuyện. Lâu lâu Tá» Khiêm lại chen và o má»™t chút cho câu chuyện thêm sinh động. Äể ông và bà Minh cứ ngẩn ngưá»i ra, tròn đôi mắt. Không biết giáºn hay thương, cưá»i hay khóc nữa.
− Con xin lá»—i ba - Kể xong câu chuyện Minh Äăng gục đầu xuống vai ông thổn thức - Con tháºt cố chấp, trẻ con. Äể rồi phải hối háºn nhiá»u. Con cứ tưởng trá»n kiếp nà y ... không còn gặp lại ba để nói lá»i xin lá»—i nữa.
− Ngay từ đầu, ta đã có linh cảm - vuốt tóc cô, ông cất giá»ng trầm trầm - Minh Äăng, ba không trách con đâu. Mà ngược lại, ba cà ng hiểu, cà ng thương con nhiá»u hÆ¡n nữa.
− Váºy là con ra rìa rồi phải không?
Giá»ng Mẫn Nghi tá»§i tá»§i. Ông vi kéo cô và o lòng.
− Không có. Cả hai ... ta thương hết cả hai. Äồng ý chứ?
− Äồng ý.
Hai bà n tay Ä‘áºp chát và o nhau trong nụ cưá»i rạng rỡ cá»§a má»i ngưá»i.
− Nhưng con vẫn còn thắc mắc - Lặng yên nãy giá» Tá» Khiêm xé áo băng tạm vết thương, Kim Thoa chợt lên tiếng há»i - Hai tháng nay bác Ä‘i đâu, để mẹ con tìm hoà i không thấy váºy? Còn nữa, bác gặp lại bác gái bao giá» mà hai ngưá»i coi tình tứ quá? Äồng ý cho bác nháºn Minh Äăng, có phải hai ngưá»i đã ... nối lại tình xưa?
Hà i lòng vá»›i câu há»i cá»§a Kim Thoa, Tá» Khiêm nắm mÅ©i cô lắc nhẹ:
− Em đúng là cô bé thông minh. Biết nếu ra những câu há»i kịp lúc, kịp thá»i ...
− À đúng rồi quên mất - Minh Äăng cÅ©ng ngước lên - Chuyện thế nà o? Ba kể Ä‘i ... ba dùng cách nà o chinh phục mẹ? Chắc là khổ công ghê gá»›m lắm.
− Ừ đúng là khổ công ghê gá»›m lắm - gáºt đầu, mắt long lanh niá»m hạnh phúc, ông quay nhìn bà Minh trìu mến - Vất vả trăm bá» nừa. Không tin, con cứ há»i mẹ thá» xem.
− Mẹ à , bà là m cách nà o mẹ má»›i nguôi giáºn váºy? Kể cho con và má»i ngưá»i cùng nghe Ä‘i - Minh Äăng lại quay sang bà vòi vÄ©nh - có phải ba đã tặng mẹ, má»™t trăm tám chục bó hồng không?
Äôi má á»ng má»™t mà u hồng hạnh phúc. Bà Minh cưá»i không nói. Mà biết nói thế nà o đây? Liệu má»i ngưá»i có như bà .... tin và o duyên số?
Mà duyên số tháºt. Nhá»› hôm đó, bà đang Ä‘i chợ, chợt nghe bên tai dấy lên tiếng ồn à o. Quay lại, bà nhìn thấy má»™t lão già lem luốc ngồi ăn vá» chuối. Äá»™ng từ tâm, bà tá»™i nghiệp bước lại gần, toan cho ông ta gói xôi mình má»›i mua thì ... bá»—ng máu trong ngưá»i bà như đông lại.
Kim Thà nh ư? ÄÆ°a tay dụi mắt bà tá»± cưá»i mình lẩm cẩm. Nhìn gà hóa cuốc. Là tổng giám đốc cá»§a má»™t công ty lá»›n, ông là m sao có thể bệ rạc ngồi đây chứ? Nhưng ... bước chân Ä‘i, lòng bà cứ bất an, ray rứt. Äể chắc ăn, bà quay trở lại giữa đám đông, bà như không biết thẹn vạch lưng áo ông lên.
Trá»i Æ¡i, đúng là Kim Thà nh tháºt rồi, cái mụt ruồi son giữa lưng nà y bà không thể nà o lầm được. Ngà y xưa, má»—i lúc yêu, bà n tay bà thưá»ng mân mê nó ...
− Kim Thà nh ông có nháºn ra tôi không?
Äến trước mặt ông, bà gá»i nhưng .. ông chẳng có chút phản ứng nà o. Cứ ngây ngô nói như đứa trẻ. má»™t ngưá»i đứng gần bên bảo vá»›i bà : ổng bị tâm thần, chẳng biết gì đâu?
Tâm thần ư? Ông là m sao mà nên nổi? Äứng nhìn ông má»™t lúc, bà nghe tim Ä‘au nhói. Không nỡ bá» mặc ông, bà đà nh đưa ông vá» nhà mình ở tạm.
Äêm đó không ngá»§ được, cánh tay đặt ngang trán suy tư, bà nghÄ© nhiá»u vá» hà nh động cá»§a mình. Sao lại ti nghiệp ông? Chẳng phải bà từng hứa vá»›i lòng sẽ oán thù, sẽ không bao giá» tha thứ rồi ư?
Bà đã cấm Minh Äăng nhìn cha, nhưng không cấm được trái tim mình. Äể khi nhìn ông lạnh, co ro trong manh áo má»ng, bà phải Ä‘i lấy chăn đắp cho ông.
Sáng ra, nhìn ông ăn ... thái độ quen thuá»™c và gương mặt ông cứ gợi bà nhá»› vá» bao ká»· niệm. Má»™t cái gì là m tâm tư bà xốn xang, lay động. Bà không nỡ đưa ông đến công an như dá»± định. Äể bà phải hẹn lần, hẹn lá»±a, hết ngà y nà y sang ngà y khác và bà chợt hiểu ra rằng: Mình vẫn yêu ông, vẫn yêu ông nhiá»u lắm.
Ông mất trÃ, ông ngẩn ngÆ¡, không nháºn ra bà cÅ©ng chẳng biết mình là ai, nên chăm sóc ông bà không phải ngại ngùng, dè dặt. Ngà y ngà y, nghe ông lẩm bẩm những Ä‘iá»u mÆ¡ hồ trong tiá»m thức cá»§a mình, bà có cảm giác mình Ä‘ang được thá»i gian đưa ngược dòng quá khứ. Trái tim bà thổn thức trong ná»—i Ä‘au, lẫn niá»m hạnh phúc tuyệt vá»i ...
Bà không ngá», mình cùng những ká»· váºt thân thương đã là liá»u thuốc tuyệt vá»i giúp ông dần hồi phục. má»™t buổi sáng bưng tô cháo bước và o, nghe ông gá»i tên mình, bà đã thảng thốt đánh rÆ¡i cái tô xuống đất vỡ tan rồi hốt hoảng chạy Ä‘i.
− Minh Nhi - ông đã Ä‘uổi kịp bà nÆ¡i ngạch cá»a. Ôm chặt lấy bà , ông thổn thức - Sao em lại chạy Ä‘i? Em không mừng khi anh hết bệnh ư?
Ông hết bệnh rồi ư? Kỳ lạ chưa, bà chẳng mừng má»™t chút nà o. Mà ngược lại, bà cà ng thấy hụt hẫng. Váºy là ... những ngà y êm đẹp sẽ không còn nữa. Trà nhá»› được phục hồi, ông sẽ lạnh lùng, tà n nhẫn. Sẽ bá» bà đi trở vá» thế giá»›i cá»§a mình ... để bà phải má»™t lần Ä‘au khổ? Không không thể để ông coi thưá»ng được.
− Tại sao tôi phải mừng? - Äẩy ông ra khá»i ngưá»i mình, bà cất giá»ng lạnh lùng - ông bệnh hay hết thì can hệ gì tôi chứ?
− Minh Nhi - ông nhìn bà tha thiết - Em đừng dối lòng, gạt anh là m gì. Anh biết em vẫn còn tình cảm vá»›i anh. Không thì ... hai tháng qua ... em đâu đối xá» tốt vá»›i anh như váºy.
Ôi nhá»› lại những gì mình đã là m vá»›i ông trong hai tháng trá»i gần gÅ©i. Bà nghe thẹn chÃn ngưá»i. Quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác, tránh không cho ông thấy đôi má mình á»ng hồng xấu hổ. Bà gắt, giá»ng lạc hẳn Ä‘i:
− Äừng vá»ng tưởng, đó chẳng qua là tôi thương hại anh thôi.
− Dù chỉ là thương hại thì anh cÅ©ng mang Æ¡n em là m - ông lại nắm tay bà , tha thiết - Minh Nhi, em là ân nhân cứu mạng anh. Æ n nghÄ©a đó ... anh tháºt không biết lấy gì Ä‘á»n đáp.
− Không cần anh phải Ä‘á»n đáp đâu - Bà giáºt tay mình lại, tâm tư rung động, nhưng bà cố cứng lòng - Bình phục rồi, anh hãy Ä‘i Ä‘i, đừng là m phiá»n tôi nữa. Nói xong, bà bước hẳn và o nhà , sáºp nhanh cánh cá»a.
− Minh Nhi - ông Ä‘áºp cá»a ầm ầm - Mở cá»a ra, nghe anh nói ... không thì ... anh sẽ đứng ở đây mãi đấy.
− Tùy anh thôi - Minh Nhi đáp dá»ng dưng. Nhưng lòng bà không thể dá»ng dưng khi nhìn ông đứng lặng yên bất động, ba ngà y liá»n không ăn không ngá»§. Cuối cùng thì ... trái tim bà cÅ©ng mở ra theo cánh cá»a.
Những nụ hôn mặn nồng, cùng những giá»t nước mắt chân thà nh, ông đã là m bà nguôi cÆ¡n giáºn. Trong vòng tay nhau ân ái trà n đầy. Cả hai đã tháºt sá»± cảm thông và tha thứ cho nhau. Tá»± nhá»§ từ nay sẽ Ä‘i cạnh bên nhau cho đến hết cuá»™c Ä‘á»i.
− Và ... có lẽ chúng ta chưa vá»™i trở vỠđâu khi chưa hưởng hết tuần trăng máºt.
Cưá»i tươi ông tiếp theo khi bà vừa xong câu chuyện:
− Nếu như ta không tình cá» Ä‘á»c thấy trên báo mẩu tin công ty Kim Thà nh bầu chá»§ tịch hi đồng má»›i. cuá»™c chạy Ä‘ua vÅ© trang giữa cô và cháu. Chà ... chà ... tá»±a đỠnghe tháºt hấp dẫn, ly kỳ ... Nên ta vá»›i bà ấy má»›i vá»™i vá» xem cho biết.
− Bác Hai à , váºy là bác đã lạc háºu vá»›i tình hình thá»±c tế rồi - Thấy mặt mẹ tái Ä‘i sau câu nói cá»§a ông Thà nh, Kim Thoa vi lên tiếng cứu bồ - Mẹ cháu biết lá»—i, đã rút tên khá»i danh sách ứng cá» viên. Äâu còn tranh già nh để bác có cÆ¡ há»™i xem nữa chứ?
− Tháºt ư? - ông quay lại nhìn bà Ngân như dò há»i.
Nhẹ gáºt đầu, bà cất giá»ng rưng rưng:
− Anh Hai ... em xin lá»—i ... - rồi bà lại ngang lên bước lại gần Minh Nhi nhẹ giá»ng - chị Hai ... em tháºt hồ đồ,.. cư xá» như loà i cầm thú ... xin chị vì anh Hai mà bá» qua cho em ....
− Cô không phải khó xỠđâu. Chúng ta là ngưá»i má»™t nhà mà - ÄÆ°a tay ná»±ng khẽ mặt bà Ngân, bà Minh cưá»i Ä‘ lượng - Quá khứ đã lui xa, đừng báºn lòng ray rứt. Hãy hướng đến tương lai, má»i Ä‘iá»u tốt đẹp Ä‘ang chá» ta phÃa trước.
− Ôi chị tháºt là nhân háºu. Em biết Æ¡n chị lắm - Ngã và o lòng Minh Nhi bà Ngân khóc như mua trong nụ cưá»i rạng rỡ cá»§a má»i ngưá»i.
Chả biết bà Ngân khóc vì lẽ gì, cÅ©ng có thể bà đã sám hối. Má»i ngưá»i nhìn thấy Tá» Khiêm đã nắm chặt tay Minh Äăng, Diệp Bân thì đứng sát bên Mẫn Nghi. Ông bà Kim Thà nh như còn ngợp trong hạnh phúc ... hÆ¡n bá»n trẻ.
Hết
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:59 PM.
|
 |
|
| |