09-06-2010, 11:55 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn    
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jul 2009
					Äến từ: Quang.binh
					
					
						Bài gởi: 3,096
					
                    Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 777
	
		
			
				Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Thi vương  
Tác giả: Phiêu Vũ   
 
Chương 10: Chân chÃnh dị khảo   
Nguồn: TTV 
 
 
 
 
 
Khi Tá» VÅ© tỉnh lại, cuá»™c chiến ở Quyện Long thành không ngỠđã trôi qua được má»™t tháng. Thá»±c ra vết thương nÆ¡i tim cÅ©ng không đến ná»—i khiến nó bất tỉnh lâu đến thế, có Ä‘iá»u nó lại không màng đến sinh tá», liá»u mạng váºn khởi toàn bá»™ ma lá»±c lẫn công lá»±c má»™t cách khiên cưỡng, khiến cho toàn thân giống như má»™t chiếc bình nước dốc cạn, hoàn toàn không còn lấy ná»a giá»t sinh khÃ. 
 
Còn may cho nó là Trình Tưởng đã đến kịp thá»i, không những cứu nó thoát khá»i má»™t chiêu tối mệnh cá»§a Chiến Thiên, còn giúp nó hóa giải sức mạnh cá»§a Bất Diệt đệ nhất chiêu trước khi xuất ra. Nếu không, má»™t khi chiêu này cá»§a Tá» VÅ© khởi phát, chỉ e sẽ Ä‘em toàn bá»™ ma lá»±c lẫn công lá»±c cá»§a nó thiêu cháy hoàn toàn, đồng nghÄ©a vá»›i việc chÃn năm tu luyện cá»§a nó bị vứt xuống sông xuống biển. 
 
Khi Tá» VÅ© tỉnh lại, nhìn thấy Trình Tưởng Ä‘ang ngồi ngay bên cạnh, liá»n cụp mắt xuống, lá»™ rõ vẻ hối háºn: 
 
- Chủ nhân, con thua rồi ! 
 
Bá»™ dạng cá»§a nó lúc này trông tháºp phần tá»™i nghiệp, chẳng khác gì những đứa con nÃt cùng tuổi Ä‘ang cúi đầu chá» cha mẹ trách phạt, đâu còn là Tá» Vong Dạ Chiến giả uy phong lẫm lẫm đã làm náo loạn cả Dạ Chiến cách đây má»™t tháng chứ. 
 
Trình Tưởng thấy nó tỉnh lại, vui mừng còn không hết, làm sao lại trách nó được. Bất quá, lão vốn trong ngoài bất nhất thành tÃnh, liá»n giÆ¡ tay lên cốc vào đầu nó, nói: 
 
- Ngươi đó, cái tên tiểu quá»· ngu ngốc này, không ngá» lại dám Ä‘em sinh mạng cá»§a mình ra làm trò đùa như váºy. Bất Diệt đệ nhất thức cá»§a ngươi uy lá»±c tuy mạnh, nhưng vá»›i tình trạng cá»§a ngươi lúc đó, chẳng khác má»™t chiêu đồng quy ư táºn là bao. Hừ, nếu mà ta không đến kịp… 
 
Chỉ thấy Tá» VÅ© cái đầu nhá» cúi gằm, đôi môi hÆ¡i tái mÃm lại, cặp mắt tÃm long lanh, không ngá» lại ngân ngấn má»™t chút nước. Ai da, nó đã bắt đầu là má»™t đứa trẻ con, lần đầu tiên lâm tráºn chiến bại, làm sao mà không uất ức cho được. Vả lại, thua lần này căn bản đâu phải hoàn toàn là lá»—i cá»§a nó, là do đám Dạ Chiến giả đó đánh lén nó mà, giá» bị chá»§ nhân mắng má», tháºt khiến cho nó cảm thấy vừa oan ức vừa phiá»n muá»™n vô cùng. 
 
Trình Tưởng cÆ¡ hồ nhảy dá»±ng lên, Thi Vương cá»§a lão cuối cùng sao lại biết khóc được chứ. Ai da, xem ra thành công cá»§a lão không chỉ dừng lại ở những gì mà lão từng tưởng tượng, trà lá»±c cùng tình cảm cá»§a Tá» VÅ© Ä‘ang không ngừng phát triển từng ngày, cuối cùng sẽ tháºt sá»± trở thành má»™t Thi Vương hùng mạnh có suy nghÄ©, có tình cảm độc láºp… 
 
Bất quá, lão vui thì vui tháºt, đồng thá»i lại cảm thấy lúng túng muốn chết. Lão là má»™t Thánh cấp Tá» Vong Ma pháp sư a, bảo lão san bằng má»™t tòa thành thì lão còn có khả năng, chứ bảo lão dá»— má»™t đứa trẻ sắp khóc, lão làm sao làm được… 
 
Tá» VÅ© cuối cùng lại không khóc thành tiếng, chỉ im lặng hồi lâu, còn khiến Trình Tưởng bối rối hÆ¡n gấp bá»™i. Bàn tay giÆ¡ lên lại hạ xuống, cuối cùng đành hắng giá»ng má»™t cái, nói: 
 
- Bất quá lần này ngươi làm cÅ©ng rất tốt. Má»™t mình đánh thắng mấy đám Dạ Chiến giả, đặc biệt là lÅ© Ma pháp sư ở tráºn cuối. Lại nói nếu không phải ngươi đã quá lao lá»±c vá»›i lÅ© Ma pháp sư đó, làm sao lại bị tên Sát thá»§ kia đánh lén được chứ… 
 
Trình Tưởng rốt cuá»™c vẫn là má»™t con cáo già, làm sao không biết thằng nhóc này Ä‘ang nghÄ© gì, liá»n giở giá»ng ngon ngá»t xoa dịu nó. 
 
Tá» VÅ© tức thì ngẩng lên, đôi môi Ä‘ang mÃm chặt đã giãn ra, không ngá» lại nở thành má»™t nụ cưá»i: 
 
- Chá»§ nhân, đám Ma pháp sư đó Ä‘Ãch xác không tệ, nếu như không phải chúng lúc nào cÅ©ng chăm chăm tụ thành má»™t khối, mà biết lúc khai lúc hợp nhịp nhàng, nhất định con sẽ không thể thắng được. 
 
Trẻ con rốt cuá»™c vẫn là trẻ con, khi được ngưá»i khác nhắc đến chiến thắng cá»§a mình, láºp tức tất cả mang ra khoe hết. 
 
Có Ä‘iá»u, nói gì thì nói, Tá» VÅ© vẫn là má»™t đứa trẻ đặc biệt, những gì mà bá»™ óc non ná»›t cá»§a nó phân tÃch Ä‘á»u đã đúng cả. Äám Ma pháp sư đó Ä‘Ãch xác rất mạnh, lại tụ thành má»™t khối hoàn chỉnh, xét công xét thá»§ Ä‘á»u rất khó đối phó. Bất quá, lúc nào cÅ©ng tụ lại như váºy, khác gì trở thành má»™t cái Ä‘Ãch to đùng cho ngưá»i ta chém chứ. Giả như lúc Tá» VÅ© tung ra “Ãm Nháºt Di Thiên Äịaâ€, nếu như chúng phân khai, làm nó không thể táºp trung uy lá»±c, thì đã không bị ép xuống dưới đất, cÅ©ng sẽ không rÆ¡i vào cái bẫy mà nó đã giăng sẵn. 
 
Trình Tưởng gáºt gù, nhân đó liá»n xoay qua việc khác, nói: 
 
- Váºy má»›i nói trong má»™t tráºn chiến, chiến lược là Ä‘iá»u vô cùng quan trá»ng. Không cần biết ngươi mạnh đến cỡ nào, nếu như đầu óc ngu độn chỉ biết hùng hục tấn công như trâu, khẳng định cuối cùng sẽ phải phÆ¡i thây ngoài ná»™i. 
 
Sau đó, lão lại tiếp tục phân tÃch toàn bá»™ quá trình thi đấu cá»§a Tá» VÅ©, gúp nó hiểu được cặn kẽ tất cả những gì còn Ä‘ang vướng mắc. Lần Dạ Chiến này đối vá»›i Tá» VÅ© mà nói, Ä‘Ãch xác đã khiến nó bước thêm được má»™t bước cá»±c dài trên con đưá»ng mà nó phải Ä‘i. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, trong lần Dạ Chiến này, ngươi cho rằng kẻ nào là nguy hiểm nhất, nói thá» cho ta nghe xem ? 
 
TỠVũ ngẫm nghĩ một lát, đoạn nói: 
 
- ChÃnh là tên Sát thá»§ đã đâm con má»™t dao. Ngưá»i này ẩn thân thuáºt tinh diệu tuyệt luân, căn bản không cho con cÆ¡ há»™i có thể phát hiện, khi ra chiêu lại hung hãn dÅ©ng mãnh, tốc độ và cá»± ly Ä‘á»u cá»±c chuẩn. So ra, tên Kiếm sÄ© đến sau tuy có lá»±c công kÃch cưá»ng hãn vô bỉ, nhưng nếu để cho tên Sát thá»§ này Ä‘i ám sát hắn, khẳng định hắn sẽ mưá»i phần chết chÃn. 
 
Trình Tưởng vỗ đùi đánh “đét†một cái, nói: 
 
- Äúng váºy, tên Sát thá»§ này khẳng định tiá»m năng không tệ, trong thá»i gian không xa có thể đạt tá»›i cảnh giá»›i Siêu cấp cao thá»§. Nếu lần sau gặp lại hắn, biến hắn thành má»™t Cương thi là tốt nhất, không thì trá»±c tiếp tiá»…n hắn vá» gặp Diêm Vương cho ta. Sát thá»§ như váºy, đối vá»›i bất kì ai, Ä‘á»u là má»™t mối nguy hiểm khó lưá»ng. 
 
Hai thầy trò lại đàm đạo má»™t hồi lâu, làm cho Tá» VÅ© hoàn toàn tiêu tan phiá»n muá»™n. Äá»™t ngá»™t, nó như nhá»› ra má»™t thứ gì đó, liá»n nói: 
 
- Chá»§ nhân, con thấy đám Dạ Chiến giả đã táºp kÃch con rất không ổn, tá»±a như muốn lấy mạng con váºy, hoàn toàn không để ý đến mấy lá cá». 
 
Trình Tưởng nghe váºy tức thì trong lòng đại hỉ. Phát hiện ra Ä‘iá»u này, chÃnh là Tá» VÅ© đã lãnh há»™i được toàn bá»™ kinh nghiệm cá»§a lão. Äúng váºy, kiệt tác do lão dốc bao công sức sáng tạo và bồi dưỡng ra này, làm sao có thể là loại bị ngưá»i khác hại cÅ©ng không nháºn ra chứ. 
 
- Thông minh. Äể ta nói ngươi nghe, bá»n chúng chÃnh là được ngưá»i khác thuê, muốn lấy Ä‘i cái mạng nhá» cá»§a ngươi. Ta là ai chứ, làm sao lại bá» qua cho bá»n chúng được. Có Ä‘iá»u cái đám đó đúng là lẩn như trạch, làm ta lùng sục mưá»i ngày ở Quyện Long thành má»›i bắt được tên Kiếm sÄ© Chiến Cẩu gì gì đó. Ngươi có biết chá»§ mưu là ai không ? 
 
Tá» VÅ© lắc lắc đầu. Nó đối vá»›i chuyện này, chỉ đơn thuần là phát hiện ra Ä‘iá»u không ổn, chứ tuyệt chẳng có ý định trả thù báo oán làm gì. Dẫu sao, nếu như thá»±c lá»±c cá»§a nó cưá»ng hãn hÆ¡n nữa, thì bá»n chúng dù muốn đánh lén cÅ©ng không có khả năng. 
 
Trình Tưởng lại không như váºy. Lão đối vá»›i Tá» VÅ© yêu thương vô cùng, làm sao chấp nháºn để nó bị ngưá»i khác ám toán bất minh bất bạch như thế. Bằng má»™t chút thá»§ Ä‘oạn, đã bắt Chiến Thiên nôn ra cái tên Hàn Kiếm Văn Hàn tam công tá».  
 
- NghÄ© lại cÅ©ng tháºt sảng khoái. Hàn phá»§ bá»n chúng là cái thá gì chá»›, lại dám chá»c đến lão phu. Tên tiểu tỠđó lại càng là cái thứ không biết trá»i cao đất dày, lại tưởng rằng dá»±a vào má»™t tên Siêu cấp Há»a hệ Ma pháp sư và Siêu Cấp Kì Lân Kị sÄ© là có thể đối phó vá»›i ta. Hắc hắc, tốt thôi, ta lại có thêm hai con Cương thi cưá»ng hãn… 
 
Siêu cấp cao thá»§ là cảnh giá»›i đầu tiên sau khi bước qua cá»±c hạn cá»§a Thượng vị cao cấp cao thá»§, cùng vá»›i à Thần và Thánh cấp, Ä‘á»u là ngoại hạng cảnh giá»›i mà nếu tu luyện bằng phương pháp bình thưá»ng, sẽ vÄ©nh viá»…n không có khả năng đạt tá»›i. Bất quá, giữa Siêu cấp và Thánh cấp, khoảng cách lại không phải chỉ là hai cấp mà thôi. Trong má»™t vạn Siêu cấp cao thá»§, may ra thì có được má»™t ngưá»i có khả năng bước lên à Thần, lại cả vạn à Thần, hãn hữu lắm má»›i má»c thêm được má»™t vị Thánh cấp, từ đó có thể thấy được con đưá»ng Thánh cấp mà Trình Tưởng đã Ä‘i gian nan đến mức nào. ÄÆ°á»ng Ä‘i gian na, thá»±c lá»±c cố nhiên vô cùng cưá»ng hãn, căn bản không phải má»™t thằng nhóc chÃn tuổi như Tá» VÅ© có thể so sánh. 
 
Bất quá, Trình Tưởng cÅ©ng biết, khả năng cá»§a lão Ä‘i tá»›i đây là cá»±c hạn, không như Tá» VÅ©, có má»™t sinh mạng vô táºn, con đưá»ng để Ä‘i cÅ©ng dài vô táºn. 
 
- Sau đó, ngươi biết ta đã đối phó với Hàn gia thế nào không ? 
 
TỠVũ lắc đầu. 
 
- Hắc hắc, chÃnh là há»§y Ä‘i thần trà cá»§a cái gã rắm chó Hàn Kiếm Văn đó, rồi vứt hắn vào giưá»ng cá»§a ái thiếp cá»§a Hàn Nhạc cha hắn. Hắc hắc, càng nghÄ© lại càng cảm thấy đắc ý, ngươi nói có phải không… 
 
Nói Ä‘oạn, Trình Tưởng má»›i ngẩn ra. Ai da, xem ra đúng là lão đã già rồi nên lú lẫn, sao lại nói chuyện nam nữ vá»›i má»™t đứa trẻ chÃn tuổi cÆ¡ chứ. Nhìn khuôn mặt ngÆ¡ ngác cá»§a Tá» VÅ©, lão liá»n bẹo vào cái má kahr ái cá»§a nó má»™t cái, rồi nói: 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, sau này ngươi sẽ hiểu thôi…hắc hắc, giá» thì cứ yên tâm tÄ©nh dưỡng, đến khi hoàn toàn khá»e lại, ta sẽ giao Dị Khảo cho ngươi thá» luyện má»™t lần. À mà còn nữa, Bất Diệt Äệ nhất chiêu cá»§a ngươi, trừ phi ngươi có thể đạt tá»›i cảnh giá»›i Thượng vị Cao cấp cao thá»§, còn không nhất định không được sá» dụng nữa, có nghe rõ chưa ? 
 
Nhìn Tá» VÅ© gáºt đầu rồi ngoan ngoãn nằm xuống, Trình Tưởng cÅ©ng yên tâm, rồi thong thả bước ra khá»i căn nhà rách. Trong khoảng thá»i gian Tá» VÅ© hôn mê, lão đã bồng nó vá» Cá»u Hoang sâm lâm, rồi trở ngược lại Quyện Long thành tÃnh chuyện, cÅ©ng chỉ má»›i quay lại đây vào chiá»u hôm qua. 
 
Nói gì thì nói, chuyến Ä‘i cá»§a lão cÅ©ng đã thành công, tuy không mÄ© mãn cho lắm, nhưng so vá»›i những gì lão từng tưởng tượng, thì tuyệt đối tốt hÆ¡n rất nhiá»u. Còn phải nói, Tá» VÅ© dẫu sao cÅ©ng chỉ má»›i là đứa trẻ chÃn tuổi, không ngá» lại có thể đại náo ở Dạ Chiến má»™t tráºn ra trò, khiến ngưá»i làm thầy như lão cÅ©ng thấy tá»± hào vô kể. Bất quá, chÃnh vì kết quả lần này, đã làm cho lão bá» Ä‘i kế hoạch “khoe khoang†cá»§a mình. Không hiểu sao, kể từ khi Tá» VÅ© hôn mê, lão lại cảm thấy muốn cho nó má»™t cuá»™c sống bình thưá»ng, quên Ä‘i cái thân pháºn Thi Vương cá»§a nó. Thi Vương, cả thế giá»›i này chỉ có má»™t mình Thi Vương, làm sao lại không cô độc được chứ… 
 
Nếu muốn Tá» VÅ© có má»™t cuá»™c sống bình thưá»ng, thân pháºn cá»§a nó phải tuyệt đối được dấu kÃn. 
 
 
 
Tá» VÅ© trong khi tÄ©nh dưỡng, cÅ©ng từng thá» váºn khởi công lá»±c, phát hiện bản thân đã đạt tá»›i cá»±c hạn trong cả hai cảnh giá»›i thuá»™c hai phương diện ma thuáºt và võ há»c. CÅ©ng từ giá» phút đó, nó đã chân chÃnh cảm nháºn được cái đạo sinh tồn cá»§a cưá»ng giả, chÃnh là không ngừng quyết chiến, thách thức vá»›i hiểm nguy để bước lên tầng cao hÆ¡n. Má»™t ngày không xa, nhất định thế, Tá» VÅ© sẽ mạnh như chá»§ nhân cá»§a nó. 
 
Và đó tuyệt đối không phải là điểm cực hạn của một Thi Vương. 
 
 
 
- TỠVũ, ngươi chắc chắn là mình muốn thỠchứ ? 
 
Trình Tưởng tay cầm quyển Dị Khảo, đôi mắt già nua quan hoài nhìn kiệt tác cảu mình. Tá» VÅ© không há» do dá»±, tức thì gáºt đầu, tá» mang trong mắt lóe lên lấp lánh, lá»™ ra má»™t sá»± kiên nghị không gì lay chuyển. 
 
Nó chÃnh là Ä‘ang dần dần bá»™c lá»™ sá»± độc láºp cá»§a mình. 
 
- Váºy được rồi, ngươi cứ yên tâm ở đây tu luyện, nếu có gì bất ổn, nhất thiết không được cưỡng cầu, phải láºp tức ngừng lại, có nghe chưa ? 
 
Cảm nháºn được sá»± quan tâm cá»§a Trình Tưởng, Tá» VÅ© khóe miệng lại cưá»i má»™t cái. Nó phát hiện ra từ sau lần bị trá»ng thương tại Dạ Chiến, chá»§ nhân đối vá»›i nó trở nên dịu dàng hÆ¡n rất nhiá»u, Ä‘iá»u đó làm nó vui sướng khôn tả. Chá»§ nhân, không chỉ là chá»§ nhân, còn là cha cá»§a nó. 
 
Trình Tưởng cÅ©ng không nói nhiá»u, liá»n chầm cháºm quay Ä‘i, để lại Tá» VÅ© má»™t mình đứng bên bá» Äá»™c tuyá»n Ä‘ang bốc khói nghi ngút. Äá»™c tuyá»n, đối vá»›i ngưá»i khác nguy hiểm vô cùng, nhưng đối vá»›i Tá» VÅ©, lại là nÆ¡i chốn luyện công thÃch hợp nhất, không chỉ yên tịnh phi thưá»ng, còn có tác dụng giúp nó không ngừng tôi luyện thân thể. Không há» do dá»±, Tá» VÅ© giương hai cánh lên, rồi nhanh nhẹn bước xuống mặt nước xanh lét Ä‘ang lăn tăn những bá»t độc khÃ. 
 
Dị khảo lÆ¡ lá»ng trên không, theo thần niệm cá»§a Tá» VÅ©, mở ra trang đầu tiên. 
 
“Tiên nháºp há»—n mang, kiến thiên láºp địa, háºu phá thiên địa, tái nháºp há»—n mang†
 
Vá»n vẹn có bốn câu, ngoài ra Dị khảo cÅ©ng không có thêm má»™t chữ gì khác. Bất quá, dù là nó hay Trình Tưởng, Ä‘á»u vô cùng minh bạch, má»™t khi có ngưá»i hiểu được những câu này, lại y theo đó thá»±c hiện, nhất định sẽ từ đó mà lÄ©nh há»™i được công pháp tuyệt thế cá»§a tiá»n nhân. 
 
Tá» VÅ© từ khi hiểu chuyện, đã không ngừng được Trình Tưởng kể cho nghe sá»± tÃch vô tiá»n khoáng háºu cá»§a ngưá»i mà lão đã lấy tên để đặt cho nó. Dần dà, đối vá»›i Tá» VÅ©, ngưá»i đó đã trở thành vị thần mạnh nhất Vô Táºn giá»›i. 
 
Công pháp cá»§a vị thần mạnh nhất, làm sao nó lại có thể không há»c cho được ? 
 
 
Chăm chú nhìn vào dòng chữ hàm ẩn ý nghÄ©a tá»± há»§y diệt kia, Tá» VÅ© dần nhắm mắt lại. Láºp tức, nó phát hiện ra thứ khà lưu cưá»ng đại lần trước Ä‘ang dần dần dung nháºp vào cÆ¡ thể nó, nâng nó lên khá»i Äá»™c tuyá»n, đồng thá»i khiến cho linh thức cá»§a nó chìm vào má»™t khoảng không gian há»—n độn. 
 
Không gian há»—n độn ấy, Tá» VÅ© trước kia đã khám phá ra, chÃnh là bên trong ná»™i thể cá»§a nó. 
 
Bất quá, đây chỉ là ảo ảnh, nếu TỠVũ không vượt qua được ảo ảnh này, linh thức không trực tiếp “nhìn vào†thể nội thực sự cảu mình, thì nó vĩnh viễn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi. 
 
Tá» VÅ© vô tri vô giác, Ä‘oạn tuyệt hoàn toàn sá»± tiếp xúc vá»›i thế giá»›i bên ngoài, linh thức không ngừng thám hiểm vùng không gian rá»™ng lá»›n Ä‘ang bao bá»c lấy nó. Vẫn như lần trước, không gian này có những vì tinh tú cùng các hành tinh, luôn luôn váºn động vá»›i má»™t quy luáºt biến đổi từng giá» từng phút. Tá» VÅ© hiểu, nó nhất định phải nắm được quy luáºt đó, nếu không thì đừng hòng từ không gian này xâm nháºp thể ná»™i tháºt sá»± cá»§a mình. 
 
Tá» VÅ© không ngá» lại ngáºp chìm trong không gian đó tá»›i má»™t năm. 
 
Trong khoảng thá»i gian má»™t năm, Tá» VÅ© căn bản đã thá» qua không biết bao nhiêu quy luáºt, nó đã váºn dụng tất cả những loại là luáºn cá»§a đủ má»i loại tôn giáo có mặt trên Vô Táºn giá»›i, tháºm chà còn tá»± sáng tạo ra không Ãt, nhưng kết quả nháºn được vẫn chỉ là má»™t con số không tròn trÄ©nh. Äã có lúc Tá» VÅ© tưởng như thành công, chÃnh là lần nó kết hợp là luáºn cá»§a Pháºt Äạo lưỡng môn, đối chiếu vá»›i sá»± chuyển váºn cá»§a các hành tinh trong khoảng không gian quái dị này, cảm thấy vô cùng tương xứng. Äúng vào lúc đó, má»™t đạo lưu tinh phá không xuất hiện, trá»±c tiếp Ä‘em quy luáºt mà nó vừa khổ công nghÄ© ra, xé nát thành từng mảnh nhá», bắt nó nháºn lấy thất bại Ä‘au đớn nhất. 
 
Thất bại khi tưởng như đã thành công, khẳng định là thất bại đau đớn nhất.  
 
Tá» VÅ© vốn kiên nhẫn phi thưá»ng, cuối cùng cÅ©ng không thể chịu nổi, chỉ muốn hét lên hai tiếng “tại sao?†tháºt lá»›n. Rốt cuá»™c nó phải làm thế nào đây, quy luáºt váºn hành cá»§a cái không gian này rõ ràng là không có quy luáºt nào cả, làm sao mà nó có thể tìm ra được chứ. Má»i thứ trong cái không gian này, Ä‘á»u chỉ đúng má»™t cách tương đối, nếu có má»™t thứ tuyệt đối, thì đó chÃnh là: không có gì là tuyệt đối trong không gian này… 
 
TỠVũ chán nản đến cùng cực, chuẩn bị thu hồi linh thức thì đột ngột có một tia sáng lóe lên trong đầu. 
 
Phải rồi. 
 
Sự tương đối. 
 
Tiêu đỠcủa quyển sách này chẳng phải là “Dị khảo†hay sao ? 
 
Dị khảo, chÃnh là má»™t lá»i gợi ý, muốn nói vá»›i háºu thế rằng hãy nghÄ© khác Ä‘i, nghÄ© khác so vá»›i thế nhân. 
 
Thế nhân cứ không ngừng Ä‘i tìm cho mình má»™t thứ chân lÃ, má»™t thứ quy luáºt, gá»i đó là thiên đạo, rồi hành động cứ y theo cái thiên đạo đó. 
 
Tá» VÅ© không ngá» cÅ©ng lầm đưá»ng lạc bước, cứ theo quan niệm xưa nay, nhất nhất “bắt†cái không gian này váºn hành theo má»™t quy luáºt, rồi Ä‘iên cuồng truy cầu thứ quy luáºt đó, mà không biết rằng vốn dÄ© chẳng há» có má»™t quy luáºt nào cả. 
 
Không có quy luáºt!!! 
 
Má»i thứ chỉ là tương đối… 
 
Vào giá» phút này, nó đã chân chÃnh có cách nghÄ© vượt qua thế tục, chÃnh là cách nghÄ© cá»§a ngưá»i đã viết lên Dị khảo. 
 
Nó ngộ ra rồi !!! 
 
 
 
Không gian xung quanh Tá» VÅ©, vốn dÄ© được chiếu sáng bởi vô số tinh quang, đột ngá»™t chìm vào u tối. Ngay khi nó nháºn ra chân lÃ, cÅ©ng là lúc linh thức cá»§a nó thông qua quyển sách tiến nháºp được vào ná»™i thể cá»§a bản thân. Äúng váºy, đây chÃnh là ná»™i thể cá»§a Tá» VÅ©. 
 
Linh thức quét qua má»™t lượt, Tá» VÅ© tức thì nắm rõ toàn bá»™ những cÆ¡ quan trong cÆ¡ thể nó, đồng thá»i Ä‘em vị trà cá»§a toàn bá»™ kinh mạch in sâu vào trong đầu. CÆ¡ thể cá»§a con ngưá»i Ä‘Ãch xác là má»™t thể thống nhất hoàn mÄ©, là má»™t thứ kiệt tác do trá»i đất sinh ra, nhưng lại có thể khống chế trá»i đất. 
 
TỠVũ lúc này lại không cần sự thống nhất hoàn mĩ đó. 
 
Cái nó muốn, là hỗn mang. 
 
Chân nguyên váºn khởi, Tá» VÅ© bắt đầu y theo câu đầu tiên cá»§a Dị khảo, “Tiên nháºp há»—n mangâ€. 
 
“Bùng!Bùng!Bùng!†những tiếng liên tiếp, Tá» VÅ© không chỉ má»™t lần, mà liên tục Ä‘em toàn bá»™ kinh mạch trong ngưá»i trá»±c tiếp phá há»§y. 
 
Nó không cần những kinh mạch này nữa. 
 
Nó cần hỗn mang !!! 
 
 
Hết chương X  
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Tiểu Dương  
 
		
        
		    
  Chữ ký của Tiểu Dương       
 
..............Râm đạo muôn năm..........
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	
		
			
				
					Äã có 10  Thành viên nói CÃM Æ N đến bài viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương  
				
			 
			
			
		 
		
  
	
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				09-06-2010, 11:57 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn    
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jul 2009
					Äến từ: Quang.binh
					
					
						Bài gởi: 3,096
					
                    Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 777
	
		
			
				Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Thi vương  
Tác giả: Phiêu Vũ   
 
Chương 11: Tiến nháºp há»—n mang   
Nguồn: TTV 
 
 
 
 
 
Nếu có ai đó nhìn thấy tình trạng cá»§a Tá» VÅ© bây giá», hẳn phải nghÄ© rằng nó đã phát Ä‘iên. 
 
Äem kinh mạch, huyệt vị toàn thân từng cái từng cái má»™t Ä‘i phá há»§y, chắc chắn là hành vi cá»§a ngưá»i Ä‘iên. 
 
Lại nói tá»± Ä‘oạn toàn thân kinh mạch và phá há»§y từng kinh mạch, huyệt vị má»™t là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tá»± Ä‘oạn kinh mạch, giống như là cắt Ä‘i con đưá»ng huyết mạch giữa hai quốc gia, còn phá há»§y từng kinh mạch, huyệt vị là Ä‘em cả hai quốc gia lẫn con đưá»ng đó, toàn bá»™ cho nổ tung. 
 
Kinh mạch, huyệt vị toàn thân thì đâu chỉ có hai, ba cái ? 
 
Tá» VÅ© Ä‘Ãch thá»±c đã phải trải qua má»™t cÆ¡n thống khổ cả Ä‘á»i không quên. 
 
Dù có là Thi Vương, khi làm cái chuyện ngu ngốc này, cũng tuyệt đối phải cảm thấy đau đớn. 
 
Còn là ná»—i Ä‘au đớn cá»±c kì khá»§ng khiếp, thấy táºn trá»i xanh. 
 
 
Quá trình đó cuối cùng cũng kết thúc. 
 
Tá» VÅ© sau khi phá há»§y toàn bá»™ kinh mạch, Ä‘em những Nhâm, Äốc, Xung, Äá»›i, Âm-Dương duy, Âm-Dương kiá»u dùng chân lá»±c mà chấn nát, lại tìm đến các huyệt vị, bắt đầu từ giao Ä‘iểm Bách Há»™i, Lao Cung, DÅ©ng Tuyá»n, tất thảy Ä‘á»u không bá» qua, há»§y hoại toàn bá»™. 
 
“Bùng!†má»™t tiếng cuối cùng, chÃnh là lúc Tá» VÅ© Ä‘em Khà Hải huyệt tại Ä‘an Ä‘iá»n há»§y Ä‘i, đồng thá»i khiến cho toàn thân công lá»±c cá»§a nó theo đó mà tiêu thất. 
 
 
 
“Xuy !Xuy !Xuy !†
 
Chỉ thấy khi Khà Hải huyệt cá»§a Tá» VÅ© vì bị nó chấn nát, Dị Khảo cÅ©ng bắt đầu biến đổi, từ chỉ có má»™t hàng chữ, đã biến thành những tá» giấy trắng, đồng thá»i không ngừng tá»a ra vô vàn những luồng khà lưu đủ màu sắc, bao bá»c lấy tấm thân đầy máu vá» cÆ¡ bản đã bị phế cá»§a Tá» VÅ©, chầm cháºm xoa dịu cho nó. 
 
Tá» VÅ© đúng là đã vừa trải qua má»™t cÆ¡n tháºp tá» nhất sinh. 
 
Nếu như không phải Dị Khảo kịp thá»i xoa dịu cho nó, hoặc giả nó không phải là má»™t Thi Vương, thì não bá»™ sá»›m đã nổ tung khi phá há»§y Bách Há»™i huyệt rồi. 
 
Dị Khảo không chỉ ghi lại phương pháp luyện công cá»§a vị tiá»n bối ná», còn là chìa khóa để có thể tiếp bước ông ta, Tá» VÅ© hiểu rõ Ä‘iá»u đó. Hiện tại, mặc cho toàn thân công lá»±c bị phế, thân thể bên ngoài thì vô sá»±, bên trong đã bị nát nhừ, Tá» VÅ© vẫn mong muốn má»™t cách Ä‘iên cuồng được Ä‘á»c những gì vị tiá»n bối đó dã để lại. 
 
Bất quá, phá há»§y Ä‘i toàn bá»™ kinh mạch, huyệt vị, cÅ©ng tức là từ bá» các giác quan. Tá» VÅ© đã không thể nghe thấy, nhìn thấy, tháºm chỉ tri giác cÅ©ng Ä‘ang mất dần, làm sao mà Ä‘á»c được đây ? 
 
Äúng lúc đó, những luồng khà lưu từ Dị Khảo lại má»™t lần nữa biến đổi, táºp trung lại thành má»™t luồng vạn sắc dị lưu, quyện lấy Tá» VÅ©, trả lại cho nó tri giác. 
 
 
 
“Háºu bối liá»u mạng, nếu ngươi mong muốn tìm thấy trong Dị Khảo những môn võ công tuyệt thế, váºy thì đành phải làm ngươi thất vá»ng rồi !†
 
Äó là dòng chữ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tá» VÅ©, nhưng nó lại tuyệt đối không thất vá»ng, chỉ háo hức “đá»c†tiếp. 
 
“Cuốn sách này tên là Dị Khảo, ý muốn nói ngưá»i Ä‘á»c hãy nghÄ© khác Ä‘i, váºy nếu giá» lại áp đặt cho ngươi thứ suy nghÄ© hoặc võ công giống ta, chẳng phải là ta tá»± vả vào mặt mình sao ? 
 
Trong cuốn sách này, ta chỉ ghi lại má»™t Ä‘oạn công pháp, giúp cho ngươi từ tình trạng thân thể bị há»§y hoại, tiến nháºp vào Há»—n mang cảnh giá»›i, bên cạnh đó là má»™t vài kinh nghiệm, trải ngá»™ và là luáºn cá»§a bản thân ta. Những cái đó, ngươi được hiểu thì hiểu, không hiểu cÅ©ng không sao, bởi vì ta tin rằng, má»™t khi ngươi đã có thể Ä‘á»c thấy những dòng này, thì thế gian không gì có thể cản ngươi được nữa. 
 
Chúc ngươi sá»›m sáng tạo ra con đưá»ng Ä‘i cá»§a riêng mình. 
 
Chúc ngươi sá»›m có thể ở Vô Táºn giá»›i, đồ thần diệt ma. 
 
Tiá»n nhân cẩn bút†
 
 
Äá»c xong lá»i tá»±a cá»§a Dị Khảo, Tá» VÅ© đột nhiên cảm thấy má»™t thứ cảm xúc mãnh liệt không ngừng trào dâng trong thể ná»™i. Äó là má»™t cái gì đó kÃch thÃch phi thưá»ng, khiến cho nó toàn thân run rẩy, chỉ háºn không thể gào to má»™t tiếng. Trước kia, nó đã được nghe Trình Tưởng kể nhiá»u vá» vị tiá»n bối này, biết rằng ông ta tÃnh tình cổ quái, nhưng đúng là mạnh tá»›i mức quá»· thần cÅ©ng phải cúi đầu. Lúc đó, nó chỉ là nghe và ghi nhá»›, còn hiện tại, nó cảm nháºn được rồi, cái thứ khà thế bá giả đứng trên muôn ngưá»i đó. Ông ta tuyệt không phải là má»™t vị tiá»n bối cô độc vì sá»± bất bại cá»§a bản thân, mà là má»™t ngưá»i thản nhiên sống trong sá»± bất bại đó. Tá» VÅ© chÃnh là Ä‘ang đứng trước cánh cá»a để mở ra má»™t cảnh giá»›i như thế. 
 
Lúc này toàn thân kinh mạch cá»§a Tá» VÅ© đã bị há»§y hoại, nhưng luồng khà lưu vạn sắc từ Dị Khảo tá»a ra đã sá»›m khiến nó không còn cảm thấy Ä‘au đớn, tháºm chà còn trả lại cho nó tri giác, khiến nó cảm thấy mình như được thoát thai chuyển cốt, đầu óc minh mẫn vô cùng. Chặng đầu tiên cá»§a cuá»™c thá» thách này, mất đến má»™t năm ba tháng, cuối cùng nó đã vượt qua. 
 
 
 
Trình Tưởng lúc này lại Ä‘ang kinh hỉ vô cùng. Mấy ngày gần đây, lão phát hiện ra Tá» VÅ© không ngừng tá»± Ä‘oạn kinh mạch, huyệt vị toàn thân, tháºt khiến lão lo lắng phát sốt. Bất quá, lão lại không thể bắt nó ngừng lại, chỉ đành kiên nhẫn chỠđợi. Lúc này, nhìn thấy luồng khà lưu vạn sắc từ Dị Khảo Ä‘ang bảo bá»c Tá» VÅ©, lão lại cảm thấy mừng tá»›i phát cuồng, võ công mà thần tượng cá»§a lão để lại, cuối cùng đã để kiệt tác cá»§a lão khám phá ra rồi. 
 
Hai năm tiếp theo đó là má»™t khoảng thá»i gian tÄ©nh mịch vô bỉ đối vá»›i Trình Tưởng, đơn giản bởi lão đã quá quen vá»›i sá»± có mặt cá»§a Tá» VÅ©, hiện tại nó lại triá»n miên bế quan nháºp định, khiến lão buồn chán phát sốt. Nếu má»™t tháng nữa Tá» VÅ© không tỉnh lại, lão quyết định sẽ tiến nháºp vùng sâu hÆ¡n cá»§a Cá»u Hoang sâm lâm má»™t chuyến, dá»± tÃnh sẽ Ä‘i trong vòng ba tháng. 
 
Tá» VÅ© thì căn bản không có khả năng sẽ tỉnh lại trong vòng má»™t tháng tá»›i. Lúc này, công pháp mà tiá»n bối đó để lại, nó Ä‘ang luyện tá»›i giai Ä‘oạn tinh yếu, đã sắp đạt được thành công.  
 
Bên trong ná»™i thể cá»§a Tá» VÅ©, hiện tại căn bản đã biến đổi tá»›i mức không ai có thể tưởng tượng được, những vị trà trước kia là kinh mạch huyệt vị, giá» lại giống như những tiểu vÅ© trụ hoặc dải ngân hà, chứa đầy những tinh quang lấp lánh bất động. Cho đến khi những tinh quang ấy loạn chuyển rồi tụ táºp thành những hành tinh, chÃnh là lúc Tá» VÅ© tiến nháºp vào Há»—n Mang. 
 
 
 
“Ùm !†
 
Từ trạng thái lÆ¡ lá»ng trên không suốt mấy năm qua, Tá» VÅ© rÆ¡i tùm xuống Äá»™c tuyá»n, quyển Dị khảo cÅ©ng đã thu lại vạn sắc khà lưu cá»§a nó, rÆ¡i xuống bên cạnh. Tá» VÅ© đã thành công. 
 
Nó, trải qua bốn năm tu luyện, đã trở thành má»™t đứa bé mưá»i ba tuổi, bất kể trà lá»±c hay tinh thần Ä‘á»u vượt xa so vá»›i ngày trước, nhưng công lá»±c thì lại không còn lấy má»™t giá»t. Bất quá, Tá» VÅ© lúc này căn bản cÅ©ng không cần để ý đên Ä‘iá»u đó. 
 
Thân thể vốn buông lá»ng cá»§a Tá» VÅ© từ từ nổi lên trên bá» mặt Äá»™c tuyá»n, quyển Dị Khảo cÅ©ng Ä‘ang láºp lá» trôi bên cạnh. Khẽ liếc quyển sách má»™t cái, Tá» VÅ© khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào suy nghÄ©. 
 
“Sau khi ngươi tiến nháºp Há»—n mang thành công, sẽ phát hiện ra thân thể cá»§a mình hoàn toàn bị phế, không thể cỠđộng được dù là ná»a cái ngón tay, ta trước kia cÅ©ng đã từng như thế. 
 
Không cần lo lắng, đối vá»›i chúng ta mà nói, cách khắc phục vấn đỠnày tuyệt đối đơn giản, và như ta cÅ©ng đã nghÄ© ra má»™t cách, nếu ngươi muốn biết, thì có thể xem thá». Bất quá, ngươi cÅ©ng nên hiểu, đó là phương pháp “cá»§a taâ€, ta đã có cách, thì ngươi cÅ©ng có cách.†
 
Tá» VÅ© hoàn toàn minh bạch. Lúc này, nó má»›i mưá»i ba tuổi, nhưng suy nghÄ© đã vượt qua cả những lão đầu già cá»—i như Trình Tưởng. Äối vá»›i nó, chỉ có tá»± mình tìm ra má»™t con đưá»ng má»›i, đối đầu vá»›i thá»§ thách và nguy hiểm, má»›i giúp nó có thể tiếp tục tiến bước. 
 
Từ khi chạm vào Dị Khảo, con đưá»ng mà Tá» VÅ© sẽ Ä‘i đã hoàn toàn khác so vá»›i bất kì ai, kể cả ngưá»i đã viết ra quyển sách đó. 
 
Lúc này Tá» VÅ© chìm vào dòng suy nghÄ©, làm sao má»›i có thể cỠđộng thân thể ? Kinh mạch cá»§a nó đã đứt Ä‘oạn, vá» cÆ¡ bản đã là ngưá»i tàn phế, nhưng tất nhiên, nó không chấp nháºn Ä‘iá»u đó. Nó tuyệt đối cÅ©ng không há» nghÄ© qua chuyện sẽ dùng lại phương pháp cá»§a vị tiá»n bối ná». 
 
TỠVũ là TỠVũ, nó nhất định sẽ nghĩ ra cách. 
 
 
 
Không biết đã trải qua bao lâu, Tá» VÅ© đột ngá»™t mở bừng mắt ra, thân hình khẽ động, không ngá» lại nhặt lấy Dị Khảo Ä‘ang trôi bên cạnh, ngượng ngáºp lá»™i vào bá». 
 
Nó đã thành công. 
 
Phương pháp của nó đã thành công. 
 
Những tiểu vÅ© trụ bên trong ná»™i thể, vá» cÆ¡ bản, Tá» VÅ© hiện tại không thể Ä‘iá»u khiển, chỉ có thể để chúng di chuyển má»™t cách há»—n loạn. Tuy nhiên, bên cạnh đó, nó lại phát hiện ra rằng, má»—i má»™t sá»± di chuyển há»—n loạn ấy Ä‘á»u hàm chứa má»™t nguồn sức mạnh vô táºn. Những nguồn sức mạnh ấy, nếu cứ tá»± sinh tá»± diệt như thế, thì sẽ hoàn toàn vô dụng, nhưng nếu có thể lợi dụng chúng, xâu chúng thành má»™t chuá»—i, nối liá»n những vị trà từng là kinh mạch, huyệt vị, thì so vá»›i trước kia, sẽ trở thành má»™t dạng tinh hà kinh mạch, làm sao lại không thể giúp Tá» VÅ© di chuyển chứ. 
 
Là thuyết là váºy, nhưng Tá» VÅ© không dám chắc, nó hiện tại vô phương Ä‘iá»u khiển những tiểu vÅ© trụ đó hoạt động theo ý mình, còn như sắp xếp lại má»™t hình dáng má»›i cho chúng, xem ra có thể khả thi. 
 
Thá» qua thá» lại nhiá»u lần, Tá» VÅ© hiện tại Ä‘Ãch xác là ngưá»i duy nhất trên Vô Táºn giá»›i, kể cả là hiện tại hay trong quá khứ, sở hữu má»™t thứ gá»i là tinh hà kinh mạch. 
 
Äã lâu không di chuyển, lại là di chuyển theo má»™t phương thức hoàn toàn khác so vá»›i trước kia, Tá» VÅ© không khá»i cảm thấy lóng ngóng ngượng ngáºp, cứ Ä‘i vài bước lại ngã má»™t cái. Bất quá, cứ má»—i lần ngã ra như váºy, lại khiến nó cảm thấy vi diệu vô cùng, cứ như nó trở lại là má»™t đứa bé cháºp chững bước vào Ä‘á»i váºy. 
 
Từ Äá»™c tuyá»n tá»›i căn nhà mà Trình Tưởng đã dá»±ng lên cÅ©ng không xa, sau vài chục cú ngã, Tá» VÅ© cuối cùng đã chạm được vào cánh cá»a thân quen. Hiện tại là ban ngày, nhưng trong nhà không chút ánh sáng, hÆ¡n thế nữa, Ä‘áºp vào mắt Tá» VÅ©, còn là má»™t hình ảnh quái dị vô cùng. 
 
Trình Tưởng đang nằm. 
 
 
Hết chương XI  
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Tiểu Dương  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	
		
			
				
					Äã có 8  Thành viên nói CÃM Æ N đến bài viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương  
				
			 
			
			
		 
		
  
	
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				09-06-2010, 11:58 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn    
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jul 2009
					Äến từ: Quang.binh
					
					
						Bài gởi: 3,096
					
                    Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 777
	
		
			
				Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Thi vương  
Tác giả: Phiêu Vũ   
 
Chương 12: Trình Tưởng chi tỠ  
Nguồn: TTV 
 
 
 
 
 
Trình Tưởng trong lòng có một vết thương.  
 
Năm lão lên 9 tuổi, phụ thân lão vì muốn cưới tiểu thiếp, đã hạ độc mẫu thân cá»§a lão. Sá»± việc đó, lão lại táºn mắt chứng kiến, trong tâm khảm từ khi ấy đã in sâu hình ảnh thân mẫu hai mắt trắng dã, không ngừng rên rỉ, bên tai lại nghe thấy tiếng cưá»i dâm đãng cá»§a thân phụ và ả tiểu thiếp. 
 
Äó căn bản không phải là loại kà ức có thể quên má»™t cách dá»… dàng. 
 
Äối vá»›i Trình Tưởng, đó là má»™t cÆ¡n ác má»™ng khá»§ng khiếp. Cứ má»—i lần lão đặt lưng xuống giưá»ng, hai mắt nhắm lại, là hình ảnh đó lại hiện lên, chân thá»±c y như lúc lão táºn mắt chứng kiến. 
 
Trình Tưởng sợ. 
 
Lão không sợ trá»i, không sợ đất, nhưng lại sợ thứ kà ức đó. 
 
Vì thế nên lão sợ luôn cả việc ngá»§ và việc nằm. Theo như lão nhá»›, thì kể từ cái đêm đó, cho đến hiện tại đã gần 200 năm, lão vẫn chưa đặt lưng xuống má»™t cái giưá»ng nào khác. 
 
Gần 200 năm không ngủ, lão sớm đã quen với việc đó. 
 
Tá» VÅ© cÅ©ng đã quen vá»›i việc đó. Từ khi nó hiểu chuyện tá»›i giá», nó chưa từng thấy Trình Tưởng ngá»§, tháºm chà là nằm. 
 
Váºy nên, khi nhìn thấy lão nằm trên giưá»ng, Tá» VÅ© tức thì giáºt mình kinh hoảng. 
 
Äâu có là nào Trình Tưởng không dưng lại bá» Ä‘i cái thói quen đã gần 200 năm tuổi cá»§a mình chứ. 
 
 
 
Trình Tưởng tuy nằm, những lão không có ngá»§, hai mắt tuy đã trở lên mỠđục, nhưng đôi tai vẫn còn chút Ãt hữu dụng, đã nghe ra tiếng kẹt cá»a khi Tá» VÅ© bước vào. Có thể tìm đến đây, cÆ¡ bản chỉ có kiệt tác cá»§a lão mà thôi. 
 
- TỠVũ, ngươi cuối cùng cũng thành công rồi… 
 
Chất giá»ng vốn trầm trầm khó nghe cá»§a Trình Tưởng, không ngá» hiện tại lại run rẩy bất lá»±c, đúng vá»›i tình trạng cá»§a những lão đầu đã gần hai trăm tuế nguyệt khác. Lão hiện tại, đâu cón chút phong phạm cá»§a má»™t vị Thánh cấp Tá» Vong Ma pháp sư chứ ? 
 
- Chủ nhân… 
 
Tá» VÅ© vá»™i láºp cáºp chạy tá»›i, khuôn mặt sá»›m đã trở lên tái mét. Bao nhiêu năm tồn tại, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy chá»§ nhân trong tình trạng yếu á»›t vô lá»±c đến váºy. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, không cần phải thương tâm, ta cÅ©ng đã gần hai trăm tuổi rồi, không sá»›m thì muá»™n cÅ©ng sẽ phải chết thôi…Ai da, lão trá»i già đó đúng tháºt là đáng ghét mà, lại để ngươi tỉnh dáºy vào đúng hôm nay, muá»™n hÆ¡n vài hôm, không phải là ta đã ra Ä‘i thanh thản rồi sao… 
 
Trình Tưởng vốn dÄ© cả Ä‘á»i không tin vào số trá»i, đến khi sắp chết, không ngá» lại thốt ra những câu thế này. Bất quá, Tá» VÅ© lúc này làm sao còn là đến những gì lão Ä‘ang lảm nhảm, chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay đã khô quắt cá»§a lão, đôi mắt màu tÃm ngân ngấn những giá»t nước mắt. 
 
- Ngươi đó, sao lại thành ra cái bá»™ dạng này chứ…ngươi là Thi Vương mà, nhất định không được khóc…kiệt tác cá»§a ta…ngươi nhất định phải kiên cưá»ng lên, tuyệt đối không được khóc… 
 
Tá» VÅ© vá»™i vã gáºt đầu. Äối vá»›i nó, Trình Tưởng sá»›m đã có má»™t vị trà quan trá»ng còn hÆ¡n cả cha, hiện tại thấy lão như váºy, nó còn có thể bình tÄ©nh được sao. Lúc này, nó căn bản không phải là má»™t Thi Vương, chỉ là má»™t hài tá» sắp sá»a mất Ä‘i ngưá»i thân yêu nhất mà thôi… 
 
- Nói cho ta biết đi, tại sao ta lại lâm vào cảnh này… 
 
Trình Tưởng đột ngá»™t nói. Äến phút cuối cùng, lão vẫn còn muốn khảo nghiệm Tá» VÅ© má»™t lần nữa. Lão là ai chứ, dẫu sao cÅ©ng đã làm má»™t vị Thánh cấp Tá» Vong pháp sư tá»›i cả trăm năm, đối vá»›i cái chết vốn đã không là tá»›i từ lâu. Thứ có thể làm lão lo lắng, chỉ là đứa kiệt tác đệ tá» này thôi. 
 
Tá» VÅ© trong tâm chấn động, vá»™i vã nhìn qua thân thể già nua hư nhược cá»§a Trình Tưởng má»™t cái. Nó từ năm 9 tuổi đã bắt đầu có suy nghÄ© độc láºp, cho đến hiện tại đã không còn là má»™t cá»— máy chỉ biết nghe lệnh má»™t cách mù quáng nữa. Bất quá, đối vá»›i Tá» VÅ©, Trình Tưởng muôn Ä‘á»i vẫn là chá»§ nhân, má»™t khi lão há»i, nó không có cách im lặng không trả lá»i. 
 
- Chá»§ nhân…ngưá»i…là trong giây phút táºn lá»±c, bị kẻ khác đánh lén… 
 
Tá» VÅ© nói đến đây, hai giá»t lệ đã ứa ra khá»i đôi mắt màu tÃm. Nhìn nó như váºy, Trình Tưởng không ngá» lại khẽ mỉm cưá»i, cánh tay hư nhược cố gắng vá»›i lên đầu nó, xoa khẽ, Ä‘oạn nói yếu á»›t: 
 
- Hảo hài tá», ngươi đúng là dạy được. Ngươi thấy rồi đó, ta là sau khi vừa độ qua Äệ nhất thiên kiếp, ma lá»±c toàn thân sá»›m đã sá» dụng hết, không ngá» lại bị má»™t con Huyết Nhãn Lang Äiểu, Thần thú trung cấp, phát hiện, xông vào đánh lén… 
 
Lão ngừng một chút, lại nói tiếp: 
 
- Ta làm sao lại để nó chiếm tiện nghi dá»… dàng như váºy, liá»n váºn khởi ma lá»±c toàn thân, triệu ra khô lâu cá»§a Cá»u Thá»§ Cuồng Long, cuối cùng đã giết chết được nó, thi thể cá»§a nó hiện tại nằm trong cái thá»§ trạc này…hắc hắc…Thần thú trung cấp mà dám gây chuyện vá»›i ta…hắc hắc…cuối cùng lại bị ta…khục khục… 
 
Lão cố gắng cưá»i lên, đã làm chấn động vùng phổi, liá»n ho khan không ngá»›t. Hôm đó đúng là ngày xui táºn mạng cá»§a lão, giả như lão Ä‘ang ở đây độ thiên kiếp thì không sao, loại Thần thú đó vốn dÄ© không thể tìm tá»›i nÆ¡i này. Không ngá», trong lúc đợi Tá» VÅ© luyện công, lão lại quyết định vào sâu trong Cá»u Hoang sâm lâm thám hiểm má»™t chuyến, vừa má»›i Ä‘i được hai tháng, thiên kiếp đột nhiên xuất hiện. Khu vá»±c đó, lại là lãnh địa cá»§a con Huyết Nhãn Lang Äiểu ná»â€¦Lão đúng là đã giết con Thần thú đó, nhưng cÅ©ng bị nó đánh lén má»™t chiêu, hiện tại tâm tạng đã nát vụn, chỉ dá»±a vào ma lá»±c bao nhiêu năm tÃch lÅ©y má»›i có thể tri trì tá»›i bây giá». Lão khi nãy có nói sao Tá» VÅ© không tỉnh lại muá»™n vài ngày để lão ra Ä‘i thanh thản, sá»± thá»±c thì là lão đã táºn lá»±c kéo dài thứ sinh mạng tàn tạ này, cốt ý chỉ để thấy Tá» VÅ© lần cuối. Giá» thì tốt rồi, cuối cùng lão cÅ©ng hoàn thành được tâm nguyện, đã có thể yên tâm nhắm mắt. 
 
- Hài nhi, ta nói cho ngươi biết, tuy là do bị con Thần thú đó đánh lén, ta má»›i ra nông ná»—i này, nhưng căn nguyên cÅ©ng là vì ta thá»±c lá»±c không đủ, không thể an nhiên vượt qua thiên kiếp, má»›i để cho nó có cÆ¡ há»™i. Ngươi, sau này nhất dịnh phải mạnh mẽ hÆ¡n ta, cưá»ng hãn hÆ¡n ta, để cho dù trong bất kì hoàn cảnh nào, cÅ©ng không thể để ngưá»i khác có cÆ¡ há»™i làm hại mình…Tá» VÅ©, thứ công pháp ngươi Ä‘ang theo Ä‘uổi, nhất định phải hoàn thành…Năm đó, vị tiá»n bối đó, thá»±c lá»±c đã đến mức khi thần ngạo thánh…nhưng ngươi biết không, ông ta không hỠđộ qua bất cứ má»™t lần thiên kiếp nào, trá»±c tiếp phi thăng, đến ná»a đưá»ng má»›i cảm thấy buồn chán mà quay lại… 
 
Trình Tưởng căn bản không biết trong Dị khảo không há» ghi lại võ công cá»§a ngưá»i mà lão sùng kÃnh, bất quá Tá» VÅ© cÅ©ng không ngu ngốc nói ra Ä‘iá»u đó vào giá» phút này, chỉ biết nuốt nước mắt gáºt đầu liên hồi. 
 
- Tá» VÅ©, hài nhi ngoan cá»§a ta, gá»i ta má»™t tiếng gia gia Ä‘i… 
 
Trình Tưởng do vết thương lòng thưở bé, đối vá»›i tình cảm nam nữ vô cùng chán ghét, cả Ä‘á»i cô độc, mãi đến cuối Ä‘á»i má»›i có má»™t ngưá»i thân là Tá» VÅ©. Äối vá»›i lão, có Tá» VÅ© bên cạnh vào giây phút cuối cùng, cÅ©ng là mãn nguyện lắm rồi. 
 
- Gia gia, Tá» VÅ© chuyện gì cÅ©ng nghe theo ý ngưá»i…gia gia…ngưá»i đừng Ä‘i mà…gia gia !!! 
 
Trình Tưởng chỉ khẽ lắc đầu, Ä‘oạn nhắm mắt lại, tÄ©nh tÄ©nh lặng lặng thở ra hÆ¡i cuối. Lão cả Ä‘á»i ngạo thị thiên hạ, là Tá» Vong Ma pháp sư duy nhất cá»§a Vô Táºn giá»›i, trên không sợ trá»i, dưới không sợ đất, khiến cho ai nghe đến tên cÅ©ng phải hãi hùng, cuối cùng cÅ©ng dừng chân tại đây. Tá» VÅ© vốn Ä‘ang ôm lấy lão khóc lóc, đến khi ngẩng lên, đã thấy lão ra Ä‘i từ lâu, toàn thân kịch chấn, nước mắt tuôn ra như suối, gào lên má»™t tiếng thảm thiết rồi ngã xuống bất tỉnh. 
 
Tá» VÅ© dẫu sao vẫn chỉ là má»™t đứa nhá» mưá»i ba tuổi, từ khi sinh ra đã định sẵn số pháºn cô độc, trải qua bao nhiêu năm tháng vun đắp má»›i có tình cảm như ngưá»i bình thưá»ng. Hiện tại, ngưá»i thân duy nhất cá»§a nó đã ra Ä‘i, khiến cho thần trà tháºp phần há»—n loạn, không sao làm chá»§ được bản thân, cứ khóc rồi ngất xỉu, tỉnh dáºy lại khóc…cứ như thế không biết bao nhiêu tráºn… 
 
Äây cÅ©ng chÃnh là những giá»t nước mắt duy nhất trong cuá»™c Ä‘á»i dài vô táºn cá»§a Tá» VÅ©. 
 
 
 
Sau ba ngày, Cá»u Hoang sâm lâm bá»—ng chốc xuất hiện má»™t ngôi má»™ má»›i, trên má»™ cắm má»™t miếng gá»—, có ghi mấy chữ: “Gia gia Trình Tưởng. Hài nhi Tá» VÅ© kÃnh láºp†
 
Tá» VÅ© hiện tai chÃnh là Ä‘ang quỳ trước ngôi má»™ đó. Lúc này, hai mắt nó đã thôi chảy lệ, nhưng trong lòng đã vÄ©nh viá»…n ghim sâu má»™t nhát cắt không gì có thể hàn gắn. TÄ©nh lặng hồi lâu, cuối cùng Tá» VÅ© cÅ©ng khẽ động Ä‘áºy, lấy ra viên Băng Phách Ma Châu mà trước kia Trình Tưởng lấy làm “kẹo†lừa nó, lầm rầm khấn: 
 
- Gia gia, hài nhi sau này nhất định sẽ trở thành má»™t tuyệt thế cưá»ng giả thần kinh quá»· khiếp. Hiện tại, hài nhi đã có thể ăn thứ kẹo mà trước đây vô dụng không thể ăn rồi… 
 
Nói Ä‘oạn cho viên Băng Phách Ma Châu vào miệng, dụng lá»±c nhai nát. Vòm miệng cá»§a Thi Vương như nó tuy rằng cưá»ng hãn hÆ¡n ngươi bình thưá»ng không biết bao nhiêu mà kể, nhưng viên Băng Phách Ma Châu đó cÅ©ng không phải ngá»c thưá»ng, do huyết dịch cá»§a Vạn niên Tuyết quái vương ngưng tụ mà thành, cứng rắn vô bỉ, đã làm cho miệng nó chảy máu không ngừng, hai hàm răng cÆ¡ hồ muốn gãy. Tá» VÅ©, sau khi hoán thai chuyển cốt, cÆ¡ bản đã biết thế nào là Ä‘au, hiện tại đúng là Ä‘ang phải chịu những cÆ¡n Ä‘au xông lên táºn óc, có Ä‘iá»u tuyệt đối không chịu dừng lại, kiên kiên cưá»ng cưá»ng nhai nát viên ngá»c, nuốt vào trong bụng. 
 
Từ giây phút này, Tá» VÅ© cuối cùng cÅ©ng đã quyết định hướng Ä‘i rõ ràng cho con đưá»ng cá»§a mình. 
 
ChÃnh là hướng Ä‘i cá»§a má»™t tuyệt thế cưá»ng giả, trước chưa từng có, sau này cÅ©ng không. 
 
 
 
 
 
Thá»i gian thấm thoát thoi đưa, chá»›p mắt đã là ba năm sau khi Trình Tưởng mất, Tá» VÅ© đã trở thành má»™t gã thanh niên mưá»i sáu tuổi, ngày ngày vẫn luyện công tại Äá»™c tuyá»n. Nói ngày ngày cÅ©ng có phần không chÃnh xác, phải nói là từ ba năm trước, hắn chưa khi nào rá»i khá»i Äá»™c tuyá»n má»›i đúng. 
 
Hiện tại võ công cá»§a Tá» VÅ© chÃnh là Ä‘ang bước vào giai Ä‘oạn khẩn yếu. 
 
Ba năm trước, sau khi Tá» VÅ© tá»± há»§y kinh mạch, huyệt vị, tiến vào trạng thái há»—n mang, công lá»±c, ma lá»±c toàn thân cá»§a hắn cÅ©ng theo đó mà bị há»§y hoại sạch sẽ. Bất quá, theo quan niệm hiện tại cá»§a hắn, Ä‘iá»u đó lại hoàn toàn không phải má»™t vấn đỠlá»›n. 
 
Äối vá»›i bất cứ má»™t ai, công lá»±c mà không tinh thuần, có cÅ©ng chỉ tổ mang há»a, có càng nhiá»u lại càng ảnh hưởng tá»›i tu vi cá»§a bản thân. Lại nói những thứ công lá»±c đó Ä‘á»u do Tá» VÅ© tá»± mình tu luyện, suốt chÃn năm ròng rã hấp thụ linh khà cá»§a trá»i đất mà thành, tại sao lại là không tinh thuần ? Không tinh thuần, chÃnh là vì xét Ä‘i xét lại, thứ công lá»±c đó vẫn là do linh khà cá»§a đất trá»i được hắn hấp thụ mà thành, đối vá»›i ngưá»i khác có thể như thế đã là tinh thuần, còn vá»›i hắn, thì lại tuyệt đối há»—n tạp. 
 
Thứ Tá» VÅ© cần, chÃnh là thứ sức mạnh do chÃnh bản thân mình sinh ra, không vay mượn cá»§a ai, không hấp thụ từ bất cứ ai, tá»± mình làm nên tất cả. 
 
Trong suốt ba năm, Tá» VÅ© đóng kÃn má»i giác quan, Ä‘oạn tuyệt hoàn toàn vá»›i thế giá»›i bên ngoài, khiến cho nếu có bất cứ ai nhìn vào, sẽ có cảm giác tuy Tá» VÅ© trôi nổi trong Äá»™c tuyá»n, nhưng đối vá»›i Äá»™c tuyá»n lại xa cách vạn dặm, là hai thế giá»›i hoàn toàn khác biệt. 
 
Bên trong ná»™i thể cá»§a Tá» VÅ©, dòng tinh hà kinh mạch vẫn Ä‘ang không ngừng lưu chuyển cuồng loạn, so vá»›i bất thứ ná»™i công tâm pháp nào đã từng xuất hiện trên Vô Táºn giá»›i, tốc độ lưu chuyển cÅ©ng Ä‘á»u vượt trên rất xa. Thứ sức mạnh mà hắn muốn có, chÃnh là thứ sức mạnh được sinh ra từ sá»± lưu chuyển này. Muốn như váºy, hắn phải có má»™t nÆ¡i để chứa đựng thứ sức mạnh đó, hiện tại hắn cÅ©ng đã có. 
 
Tá» VÅ© chÃnh là đã tạo ra cho mình má»™t “thiên địa†riêng ở nÆ¡i trước kia là Bách Há»™i huyệt.  
 
Trước kia, Bách Hội huyệt là nơi giao nhau của trăm vạn dòng sông kinh mạch lưu chuyển trong nội thể, hiện tại, nó vẫn giữ một vị trà như thế đối với tinh hà kinh mạch của TỠVũ. Bất quá, TỠVũ đã tạo ra ở đây một lỗ đen. 
 
Lá»— Ä‘en này chÃnh là “thiên địa†mà Tá» VÅ© tạo ra cho mình, là nÆ¡i hắn táºp trung toàn bá»™ sức mạnh có thể hấp thụ được từ tinh hà kinh mạch. Lại nói hấp lá»±c cá»§a lá»— Ä‘en này càng ngày càng tăng, sức mạnh trong đó cÅ©ng càng ngày càng lá»›n, má»™t khi Tá» VÅ© có thể váºn khởi thứ sức mạnh đó, phóng xuất nó Ä‘i khắp thân thể, thì cÅ©ng là lúc hắn tạo được cho mình má»™t thứ công lá»±c vừa kì dị vừa cưá»ng hãn vô cùng.  
 
Bất quá, sức mạnh cá»§a lá»— Ä‘en không phải cứ muốn Ä‘iá»u khiển là Ä‘iá»u khiển được. Tá» VÅ© tốn ba năm nghiên cứu mày mò, cuối cùng cÅ©ng chỉ Ä‘ang sắp đạt tá»›i thành công mà thôi.  
 
Linh thức cá»§a Tá» VÅ© không ngừng quét qua quét lại lá»— Ä‘en do chÃnh hắn tạo ra, cảm giác được thứ sức mạnh khá»§ng bố ẩn chứa trong đó. Trong thá»i gian qua, cứ má»—i khi tinh hà kinh mạch lưu chuyển qua đây, hấp lá»±c từ lá»— Ä‘en lại hấp thụ không Ãt năng lượng, hiện thá»i đã tÃch trữ không biết bao nhiêu mà kể, so vá»›i thứ công lá»±c trước kia cá»§a Tá» VÅ©, khẳng định cưá»ng hãn hÆ¡n rất nhiá»u. 
 
Bất quá, nắm kho báu trong tay, nhưng Tá» VÅ© lại chưa kiếm được chìa khóa để mở cá»a kho báu đó. 
 
Tháºt ra cÅ©ng không hoàn toàn như váºy. Trong ba năm qua, Tá» VÅ© đã phát hiện ra rằng lá»— Ä‘en sở dÄ© có thể hấp thụ được năng lượng cá»§a tinh hà kinh mạch, là do nó không ngừng xoay chuyển theo những phương vị đặc biệt, nếu như Tá» VÅ© có thể nắm được thứ phương vị đó, rồi làm nó xoay chuyển theo chiá»u ngược lại, nhất định có thể phóng xuất ra năng lượng nó chứa bên trong. Nói thì dá»…, làm thì khó muôn phần, căn bản cái lá»— Ä‘en này cÅ©ng như tinh hà kinh mạch, xoay chuyển không theo bất cứ má»™t thứ quy luáºt nào cả, làm sao mà tìm được phương vị để rồi khiến nó nghịch chuyển đây ? 
 
Ai da, giá mà nó cứ đứng yên, không chuyển động có phải tốt không, tại sao lại di chuyển quái dị như váºy chứ… 
 
Tá»± mình lẩm bẩm trong tiá»m thức, đột nhiên Tá» VÅ© mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ nháºn ra má»™t Ä‘iá»u gì đó. Äứng yên….đứng yên…đúng rồi, tại sao cứ phải xoay chuyển cái lá»— Ä‘en này theo chiá»u ngược lại chứ ? Bắt nó bất động không phải là được rồi sao, lúc đó muốn bao nhiêu năng lượng, còn sợ không xuất ra được hay sao ??? 
 
Sau ba năm hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, hai mắt TỠVũ đột ngột mở ra. 
 
Hắn cuối cùng cÅ©ng đã có bước tiến đầu tiên kể từ sau khi hãm nháºp há»—n mang. 
 
Lại là một bước tiến dài không kể xiết. 
 
 
 
Hết chương XII  
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Tiểu Dương  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	
		
			
				
					Äã có 8  Thành viên nói CÃM Æ N đến bài viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương  
				
			 
			
			
		 
		
  
	
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				09-06-2010, 11:59 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn    
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jul 2009
					Äến từ: Quang.binh
					
					
						Bài gởi: 3,096
					
                    Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 777
	
		
			
				Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Thi vương  
Tác giả: Phiêu Vũ   
 
Chương 13: Quyện Long kiến mĩ   
Nguồn: TTV 
 
 
 
 
 
Quyện Long thành. 
 
Äối vá»›i Tá» VÅ© mà nói, trừ Cá»u Hoang sâm lâm ra, cả Vô Táºn giá»›i cÅ©ng chỉ còn mình tòa thành này là cho hắn có cảm giác thân quen má»™t chút. Năm đó, Trình Tưởng dẫn hắn tá»›i đây, đã mở mang cho hắn không Ãt kiến thức, cuối cùng lại vì hắn mà sát tá» hai Siêu cấp cưá»ng giả, làm loạn má»™t tráºn trong Hàn phá»§ sâm nghiêm. Tá» VÅ© hiện tại chÃnh là Ä‘ang bước trên đại nhai cá»§a Quyện Long thành. 
 
So vá»›i bảy năm vá» trước, Quyện Long thành dưá»ng như chẳng có gì thay đổi, đại nhai vẫn đông đúc như thế, Ä‘a dạng như thế, nhân loại, Thú tá»™c, Tinh Linh tá»™c…tháºm chà có cả Thần tá»™c cÅ©ng Ä‘ang cùng bước trên má»™t con đưá»ng. 
 
Tá» VÅ© cÅ©ng Ä‘ang bước trên con đưá»ng đó… 
 
Nhưng ngưá»i khác nhìn vào, lại tuyệt đối không cảm nháºn được Ä‘iá»u đó. Hắn, Ä‘i giữa dòng ngưá»i, nhưng lại như ở xa muôn trượng, má»™t mình độc láºp, không há» có chút liên hệ gì vá»›i xung quanh, là thứ khà thế cô ngạo bất quần đặc thù do công pháp mà hắn tu luyện tạo ra. 
 
Má»™t ngưá»i như thế Ä‘i giữa đại nhai cá»§a Quyện Long thành, tất nhiên sẽ khiến không Ãt kẻ chú ý… 
 
Tá» VÅ© thân cao sáu thước, trên ngưá»i khoác má»™t chiếc áo choàng liá»n mÅ© tuyá»n má»™t màu Ä‘en, dáng hÆ¡i mảnh khảnh, lại tạo cho ngưá»i ta có má»™t cảm giác đặc biệt cô ngạo. Hắn lúc này Ä‘ang đội mÅ©, ngưá»i ngoài nhìn vào chỉ thấy má»™t vài lá»n tóc Ä‘en xõa xuống dưới cằm, lại càng tháºp phần thần bÃ, tháºp phần hấp dẫn. 
 
Tá» VÅ© thản nhiên như không, phá»›t lỠánh nhìn cá»§a má»i ngưá»i, tiến vào Hưng Long khách Ä‘iếm, là nÆ¡i trước kia Trình Tưởng từng dẫn hắn đến, còn gá»i ra mấy món mà lão ưa thÃch. 
 
- Thiếu gia, ngài quả là có con mắt tinh Ä‘á»i, Hưng Long khách Ä‘iếm chúng tôi chÃnh là Quyện Long thành đệ nhất khách Ä‘iếm, không chỉ có những món ăn ngon nổi tiếng toàn Vô Táºn giá»›i, còn… 
 
Phá»›t lá» những lá»i lảm nhảm dài dòng cá»§a tên tiểu nhị, Tá» VÅ© trá»±c tiếp bước vào bên trong. Tên tiểu nhị này không phải tên tiểu nhị năm đó, Ãt thông minh hÆ¡n, nếu là tên kia, hẳn đã Ä‘oán được loại ngưá»i như Tá» VÅ© không thÃch nói nhiá»u, sẽ hãm bá»›t cái miệng mình lại. 
 
Hưng Long khách Ä‘iếm hiện tại quả là khang trang hÆ¡n trước đến vài lần, không ngá» còn thâu tóm hai căn nhà nằm sát hai bên, quy mô so vá»›i khi xưa mở rá»™ng ra không Ãt. Lẽ dÄ© nhiên, kể từ khi tên há»a sư cá»§a khách Ä‘iếm này há»c được cách chế biến mấy món ăn nổi tiếng đã thất truyá»n cá»§a Quyện Long thành từ Trình Tưởng, lượng thá»±c khách ra vào cứ gá»i là không ngá»›t, có không muốn phát đạt cÅ©ng không được. 
 
Tá» VÅ© thì chẳng hỠđể ý đến Ä‘iá»u đó, cứ thản nhiên bước lên lầu hai, tìm đến đúng chiếc bàn mà hai thầy trò hắn năm xưa đã ngồi, cháºm chạp ngồi xuống. Bất quá, trên bàn lại Ä‘ang có ngưá»i, không những có ngưá»i, còn là má»™t nữ tá» so vá»›i hắn vừa tương phản lại vừa tương đồng. 
 
Tương phản, là bởi vì y phục cá»§a nàng ta tuyá»n má»™t màu trắng, tinh khiết đến mức không nhiá»…m chút bụi trần, trên khuôn mặt lại che má»™t lá»›p sa má»ng, chỉ để lá»™ ra đôi mắt trong xanh sâu thẳm như thâm hải. 
 
Tương đồng, bởi vì cÅ©ng hệt như Tá» VÅ©, nàng cÅ©ng khiến cho ngưá»i khác có má»™t cảm giác cô độc, không ai dám lại gần. Äồng thá»i, hai con mắt trong xanh còn tá» ra há» hững vô bỉ, tháºm chà có ngưá»i ngang nhiên ngồi xuống đối diện vá»›i mình, cÅ©ng chẳng há» chá»›p lấy ná»a cái, vẫn thản nhiên nâng chén rượu lên, uống má»™t ngụm nhá». Lại nói có lẽ nàng ta đã quá quen thuá»™c vá»›i việc vừa Ä‘eo sa vừa ăn uống, thế nên cá» chỉ tháºp phần tao nhã, chẳng có chút gì bối rối vì phải đưa chén rượu ra sau tấm sa. 
 
Tên tiểu nhị cÅ©ng vừa bước lên, thấy Tá» VÅ© ngồi xuống chiếc bàn đó, tức thì trong lòng giáºt thót má»™t cái, hối hối hả hả bước tá»›i, nói: 
 
- Thiếu gia, bàn này vị cô nương kia đã ngồi, không biết ngưá»i có thể quá bá»™ sang bàn khác có được không ạ ! 
 
Y lần này đã khôn hÆ¡n má»™t chút, không nói lá»i thừa. Tá» VÅ© vẫn chẳng buồn để ý, dùng chất giá»ng há» hững đáp lá»i: 
 
- Nàng ta không có phản ứng, ngươi còn quản tá»›i làm gì. Cho ta má»™t đĩa “Hồng Ngư Ä‘oạt bảoâ€, hai chén “Hào quang ngÅ© sắc thangâ€, má»™t chén “Mai Hươngâ€, má»™t vò “Quyện Long Hắc tá»uâ€. 
 
Tá» VÅ© không ngá» lại gá»i y hệt những gì Trình Tưởng từng gá»i bảy năm trước, tháºm chà số lượng cÅ©ng không sai, vẫn là hai chén “Hào quang ngÅ© sắc thangâ€.  
 
Tên tiểu nhị đắn Ä‘o má»™t hồi, thấy rõ ràng vị cô nương này không có phản ứng, còn vị khách này lại hào phóng phi thưá»ng, má»™t lần gá»i ra bốn món thành danh cá»§a Hưng Long khách Ä‘iếm, liá»n quay gót trở xuống. Lại nói đã qua bảy năm, “Quyện Long Hắc tá»u†cuối cùng cÅ©ng có ngưá»i tìm được phương pháp nấu, thành ra so vá»›i trước kia đã phổ biến hÆ¡n má»™t chút. Bất quá, thứ rượu nấu má»›i này, tất nhiên không thể so sánh được vá»›i vò rượu đã á»§ qua hàng trăm năm dưới lòng đất mà khi xưa chá»§ khách Ä‘iếm vì cảm kÃnh trá»ng ân mà dâng lên cho Trình Tưởng. 
 
Khi tên tiểu nhị Ä‘i rồi, tức thì không Ãt cặp mắt nam nhân hướng vá» phÃa Tá» VÅ©, trong đó vừa có sá»± đố kị, lại vừa có chút hối háºn rằng tại sao mình lại không can đảm như hắn, đến đó ngồi xuống, để giá» mất Ä‘i cÆ¡ há»™i đối diện cÅ©ng mÄ© nhân. Nên biết nữ tá» ná» tuy Ä‘eo má»™t tấm sa má»ng che Ä‘i chân diện, nhưng thân thể nàng tháºp phần cân đối, những đưá»ng cong nét uốn ẩn ẩn hiện hiện dưới bá»™ trang phục tuyá»n má»™t màu trắng, càng làm nổi báºt lên vẻ mÄ© lệ cao sang cá»§a nàng. HÆ¡n thế nữa, thứ khà thế cá»± ngưá»i ngàn dặm tá»a ra từ đôi mắt nàng, lại càng khiến dã tâm chinh phục cá»§a nam nhân nổi lên cuồn cuá»™n, chỉ háºn không thể Ä‘em tấm sa kia ném Ä‘i, táºn tình phẩm hàm đôi môi quyến rÅ© e lệ Ä‘ang giấu mình đằng sau nó. 
 
Tá» VÅ© dẫu sao cÅ©ng là nam nhân vừa bước vào tuổi khà huyết phương cương, từ lúc bước lên căn lầu này đã nháºn ra sá»± mÄ© lệ băng thanh ngá»c khiết tá»a ra từ nữ tá» ná». Bất quá, hắn lại không có cái tâm Ä‘oạt hương như những kẻ khác, đối vá»›i vẻ mÄ© lệ kia chỉ là sá»± hân thưởng, tuyệt không có lòng ham muốn, thành ra không há» ngần ngại, vẫn cứ làm cái việc mà mình muốn làm. 
 
Hiện tại đối diện vá»›i nàng, Tá» VÅ© càng phải công nháºn nữ tá» phÃa trước muôn phần xinh đẹp. Nàng không chỉ đẹp ở ngoại hình, còn là đẹp từ khà chất, cá» chỉ. Má»—i cái nhấc chân động tay cá»§a nàng, Ä‘á»u mang theo má»™t sá»± ung dung tao nhã, khiến cho ngưá»i khác không khá»i có cảm giác mình trở nên dung tục thô lá»—.  
 
Quyện Long thành hiện tại vừa khéo đã sắp tá»›i chÃnh ngá», khách nhân kéo tá»›i các phạn Ä‘iếm càng ngày càng đông, trong đó Hưng Long khách Ä‘iếm tất nhiên là má»™t trong các lá»±a chá»n tối ưu. 
 
Tên tiểu nhị còn chưa mang đồ ăn lên cho Tá» VÅ©, từ dưới cầu thang đã phát ra những tiếng bước chân. Hòa lẫn trong những tiếng bước chân ấy, có má»™t thứ giai Ä‘iệu tháºp phần quen thuá»™c vá»›i Tá» VÅ© cứ dìu dặt vang lên, khéo léo hòa quyện vá»›i những âm thanh khác, tạo ra má»™t bản hợp âm vừa nhẹ vừa dịu, lại rất khẽ khàng, nếu không chú ý khó lòng nghe được. 
 
TỠVũ từ bảy năm trước đã từng nghe thấy giai điệu này. 
 
ChÃnh là giai Ä‘iệu cá»§a Nhã Dạ. 
 
Bảy năm không gặp, Ãm tinh linh nữ tá» này vẫn không hỠđổi khác, vẫn tháºp phần xinh đẹp quyến rÅ© trong thứ trang phục dưá»ng như đã trở thành đặc trưng cá»§a Ãm tinh linh, vừa khiêu khÃch lại vừa tinh tế.  
 
Nhã Dạ vừa bước lên lầu, những thanh âm nhiệt náo trước đó tức thì im bặt, má»™t ná»a số nam nhân quay ra nhìn nàng, ná»a còn lại thì vừa nhìn nàng vừa nhìn nữ tá» ná», ngấm ngầm đánh giá xem ai mÄ© lệ hÆ¡n. 
 
Nhã Dạ dưá»ng như biết há» khổ sở khi hai con mắt cứ phải đảo qua đảo lại, ngấm ngầm lá»±a chá»n giữa nàng và nữ tá» ná», liá»n uyển chuyển khởi thân bước vá» phÃa bàn cá»§a Tá» VÅ©. 
 
- Xung quanh không còn bàn trống, hai ngưá»i không biết có thể cho ta ngồi nhỠđược không ? 
Xung quanh đúng tháºt không còn bàn trống. Trong những ngưá»i vừa bước lên lầu, Nhã Dạ Ä‘i sau cùng, nên đã không còn chá»— ngồi, lại thấy chỉ có bàn này là hai ngưá»i ngồi, liá»n lên tiếng dá» há»i. Nữ tá» kì lạ kia vẫn không nói gì, Tá» VÅ© thì chỉ khẽ gáºt đầu. Hắn đối vá»›i Nhã Dạ có ấn tượng rất tốt, bất quá cÅ©ng không há» lên tiếng nháºn ngưá»i quen. 
 
Nhã Dạ tức thì ngồi xuống. 
 
Äám nam nhân quanh đó láºp tức muốn gầm lên má»™t tiếng ông trá»i bất công. Mẹ kiếp, sao tên tiểu tỠđó lại may mắn váºy chứ, cùng lúc được ngồi ăn vá»›i hai mÄ© nhân xinh đẹp, tháºt khiến ngưá»i khác ghen tị đến đỠmắt. 
 
Tên tiểu nhị cuối cùng cÅ©ng mang đồ ăn cá»§a Tá» VÅ© lên, lại thấy trên bàn có thêm má»™t vị mÄ© nhân, tức thì ngây ra má»™t lát. Bất quá, hắn làm ở Hưng Long khách Ä‘iếm này cÅ©ng đã vài năm, cÅ©ng đã gặp qua không Ãt sá»± lạ, nên không thắc mắc thêm, chỉ đặt thức ăn xuống, Ä‘oạn quay qua Nhã Dạ Ä‘on đả chào má»i: 
 
- Tiểu thư, không biết ngưá»i muốn dùng gì, Hưng Long khách Ä‘iếm chúng tôi chÃnh là khách Ä‘iếm lá»›n nhất tại Quyện Long thành… 
 
Nhã Dạ nghe chừng cÅ©ng không thÃch khẩu tài cá»§a tên tiểu nhị này, chỉ khẽ giÆ¡ tay lên, miệng cưá»i: 
 
- Dá»n cho ta mấy món giống như vị huynh đài này, bất quá, ta chỉ cần má»™t chén thang thôi… 
 
Vừa nói, đôi môi hồng vừa khẽ mỉm cưá»i, tháºt là tháºp phần dụ hoặc, khiến cho ngưá»i khác không thể không ngây ngốc nhìn nàng chằm chặp. Nguyên lai nàng nhìn thấy hai ngưá»i, má»™t ngưá»i đã ăn sắp xong, má»™t ngưá»i giá» má»›i có thức ăn, đã biết cả hai không Ä‘i cùng nhau, má»›i nhân tiện trêu Tá» VÅ© má»™t chút. 
 
Tá» VÅ© nhìn nàng má»™t lát, trong lòng thầm kêu tuyệt đẹp, lại nhá»› năm xưa đã từng được nữ tá» này bế lên cưng ná»±ng má»™t hồi, cÅ©ng không khá»i cảm thấy có chút vi diệu. Bất quá, hắn không phải ngây ngốc như những kẻ khác, nhìn nàng đến nước dãi cÅ©ng chảy thành từng giá»t, liá»n chầm cháºm cởi mÅ© ra, chuẩn bị thưởng thức lại những món ăn mà đến chết hắn cÅ©ng không quên. 
 
Lúc này, đến lượt những nữ tỠtrên lầu “ồ†lên một tiếng. 
 
Tất nhiên là ngoại trừ Nhã Dạ và nữ tỠáo trắng ná». 
 
Nguyên lại Tá» VÅ© sau khi cỡi mÅ© trùm ra, đã để lá»™ má»™t dung mạo anh tuấn khác thưá»ng. Nói là khác thưá»ng, bởi vì khẳng định thế gian hiếm kẻ vừa cô ngạo lại vừa tuấn lãng như hắn. Tá» VÅ© nước da trắng tái, trán cao mÅ©i thẳng, cặp mắt màu tÃm vừa lạnh lẽo lại vừa cô độc, đôi môi không dầy không má»ng, lúc nào cÅ©ng hÆ¡i mÃm lại, vừa hấp dẫn nữ tá», lại vừa lá»™ ra má»™t vẻ tàn độc chết ngưá»i. Kì lạ hÆ¡n nữa là mái tóc cá»§a hắn. Tóc hắn tuyá»n má»™t màu Ä‘en, chừng như không hỠđược chải chuốt, chảy dài đến chấm ngá»±c, khiến cho vẻ anh tuấn lại mang thêm ná»a phần kì bÃ. Lại nói tóc tai không chải chuốt như váºy, vốn sẽ mang lại má»™t vẻ bê bối, biếng nhác, không ngỠđối vá»›i Tá» VÅ©, lại chỉ khiến hắn thêm vẻ phong lưu tiêu sái mà thôi. 
 
Nữ tỠáo trắng ná» từ đầu đến giá» không nói má»™t lá»i, hiện tại vẫn là như váºy, tuyệt không lá»™ ra bất cứ thứ cảm xúc nào. Ngược lại, Nhã Dạ không ngá» lại bắt đầu chăm chú nhìn hắn. Không phải kiểu len lén liếc nhìn nữ nhân hay dùng, là nhìn thẳng, trá»±c tiếp Ä‘em dung mạo Tá» VÅ© thu vào trong mắt, ngấm ngầm cảm thấy quen thuá»™c. Cặp mắt tÃm đó chừng như nàng đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải… 
 
Tá» VÅ© thấy nàng như váºy, cặp môi hÆ¡i mÃm không ngá» lại vẽ thành má»™t nụ cưá»i khẽ đến không thể gá»i đó là má»™t nụ cưá»i, tay phải đưa lên, vén má»› tóc lòa xòa cá»§a mình sang má»™t bên, để lá»™ ra cái tai hÆ¡i nhá»n, không ngá» trên đó còn Ä‘eo má»™t chiếc bông tai, chÃnh là chiếc bông tai trước kia Nhã Dạ tặng cho hắn khi hắn má»›i chÃn tuổi. 
 
Nhã Dạ tức thì toàn thân chấn động. Thá»i gian đúng là kì diệu, đứa bé khả ái kì lạ năm đó, không ngá» hiện tại đã vươn mình thành má»™t trang nam tá» hấp dẫn nhưá»ng này. Còn nhá»› năm đó khi Nhã Dạ tặng cho Tá» VÅ© chiếc bông tai này, vốn dÄ© không nghÄ© cả hai còn có dịp gặp lại, bây giá» má»›i nhá»› ra đó là bảo váºt định thân cá»§a gia tá»™c nàng, bá»—ng chốc trái tim băng giá không khá»i có chút xao động. 
 
- Nhã tỉ tỉ, xem ra chúng ta đúng là có duyên ! 
 
Tá» VÅ© cuối cùng cÅ©ng nói, tiện tay vá»›i lấy võ “Quyện Long Hắc tá»u†trên bàn, rót đầy hai chén, hướng đến Nhã Dạ dịu dàng nói, cá» chỉ tháºp phần ung dung tiêu sái. Hắn từ khi Trình Tưởng qua Ä‘á»i, đã không ngừng tu luyện má»™t thứ công pháp đặc biệt, do chÃnh hắn tá»± sáng tạo ra dá»±a vào má»™t chút gợi ý cá»§a tiá»n nhân Ä‘á»i trước. Sau khi có chút thành công, hắn bắt đầu rá»i khá»i Cá»u Hoang sâm lâm, dùng đưá»ng bá»™ tiến vá» Quyện Long thành, trên đưá»ng cÅ©ng đã hiểu không Ãt nhân tình thế thái. 
 
- Äệ đó, thì ra đã nháºn ra tỉ tỉ, tại sao nãy giá» lại không nói gì hết ? 
 
Nhã Dạ cuối cùng cÅ©ng báºt cưá»i khúc khÃch, tiếng cưá»i trong như ngá»c vỡ, lại mang theo má»™t giai Ä‘iệu du dương tháºp phần mê ngưá»i. 
 
- Ta cÅ©ng không biết, nếu như tỉ không nháºn ra ta, chỉ e ta cÅ©ng sẽ không lên tiếng…  
 
 
Tá» VÅ© không ngá» lại rất thẳng thắn, Ä‘em những suy nghÄ© trong lòng toàn bá»™ nói ra. Nói như váºy, không có nghÄ©a hắn là ngưá»i tháºt thà, ngá» nghệch, chỉ là nếu không phải vạn bất đắc dÄ©, hắn tuyệt đối khồn nghÄ© mình sẽ nói dối. Không nói dối và tháºt thà, căn bản là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, hÆ¡n thế nữa, ở vá»›i má»™t ngưá»i như Trình Tưởng lâu như váºy, hắn muốn tháºt thà xem ra cÅ©ng khó có khả năng. 
 
Nhã Dạ cố nhiên không ngá» Tá» VÅ© lại nói ra những lá»i đó, cặp mắt tuyệt đẹp hÆ¡i nhÃu lại, trầm ngâm suy nghÄ©. Nàng hiện tại má»›i chỉ 30 tuổi, so vá»›i nhân loại cố nhiên cÅ©ng không còn trẻ, nhưng so vá»›i tuổi thá» cá»§a Ãm tinh linh dân tá»™c nàng, thì cÅ©ng không khác đứa trẻ ba tuổi là bao. Bất quá, Nhã Dạ tuyệt đối không há» ngây thÆ¡, tâm hồn cÅ©ng chưa hẳn đã lão hóa, nàng hiện tại má»›i là Ä‘ang bước những bước đầu tiên trên con đưá»ng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i mình mà thôi. Trong quá khứ, Nhã Dạ đã gặp không Ãt chuyện buồn, má»›i quyết định cả Ä‘á»i phiêu lãng cô độc, má»›i Ä‘em bảo váºt định thân tặng cho má»™t đứa trẻ chÃn tuổi, không ngá» hiện tại gặp lại đứa trẻ đó, trong lòng lại xao xuyến không thôi. 
 
- Äệ so vá»›i ngày trước, vẫn cứ thẳng thắn như thế…À, gia gia cá»§a đệ đâu rồi, ngưá»i hôm nay có đến đây không ? 
 
Cả Ä‘á»i Nhã Dạ, đây là lần đầu tiên nàng lảng sang chuyện khác khi Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t nam nhân. 
 
Tá» VÅ© nghe nàng nhắc đến Trình Tưởng, cặp mắt lạnh lùng tức thì tá» ra má»™t tia u buồn, nhưng cÅ©ng rất nhanh trở lại vẻ bình thưá»ng, khẽ nói: 
 
- Gia gia của đệ hiện tại không có ở đây. 
 
Nhã Dạ cố nhiên biết mình đã lá» lá»i, láºp tức có cảm giác nói gì cÅ©ng không ổn, chỉ đành câm lặng. Tá» VÅ© bị chạm vào vết thương lòng, tức thì kỉ niệm lại ùa vá» dào dạt. Xoay xoay chén rượu trong tay, cuối cùng hắn thở ra khe khẽ: 
 
- Äệ kÃnh tỉ má»™t chung ! 
 
Nói rồi ngá»a cổ uống cạn li rượu, cảm thấy má»™t luồng nhiệt khà tức thì bừng bừng xông qua cổ há»ng, kéo theo má»™t vị vừa cay vừa nồng…hóa ra rượu lại khó uống đến thế, hắn cÅ©ng chỉ ngấm ngầm lắc đầu, không hiểu tại sao Trình Tưởng lại thÃch uống đến váºy. 
 
Nhã Dạ thấy Tá» VÅ© như váºy, cÅ©ng không nói gì thêm, nâng chén rượu lên, yểu Ä‘iệu uống cạn. 
 
Äúng vào lúc đó, má»™t loạt nhưng tiếng bước chân dồn dáºp kéo lên trên lầu, chÃnh là do năm sáu tên đại hán mình mặc thanh y phát ra. Vừa lên đến nÆ¡i, tên đại hán Ä‘i đầu tức thì chỉ vá» phÃa bàn Tá» VÅ© Ä‘ang ngồi, quát lá»›n: 
 
- Thì ra là ngươi đang trốn ở đây !!!  
 
 
Hết chương XIII  
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Tiểu Dương  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	
		
			
				
					Äã có 9  Thành viên nói CÃM Æ N đến bài viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương  
				
			 
			
			
		 
		
  
	
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				09-06-2010, 12:01 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiểu Thị Gia Tá»™c Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tá»Trá»ng sắc khinh bạn    
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jul 2009
					Äến từ: Quang.binh
					
					
						Bài gởi: 3,096
					
                    Thá»i gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 777
	
		
			
				Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Thi vương  
Tác giả: Phiêu Vũ   
 
Chương 14: Thần bà nữ tỠ  
Nguồn: TTV 
 
 
 
 
 
Năm tên đại hán, theo hướng chỉ cá»§a kẻ cầm đầu, tức thì lao vút tá»›i vây lấy chiếc bàn Tá» VÅ© Ä‘ang ngồi, đồng thá»i hiển lá»™ má»™t thứ thân pháp tuyệt đỉnh. Thân ảnh cá»§a đám đại hán váºn thanh y vừa động, tức thì có kẻ kiến văn uyên bác tại tòa lầu giáºt giá»ng hét vang: 
 
- Ảo ảnh di hình bá»™ ! Là ngưá»i cá»§a Kiếm viện ! 
 
Äại hán Ä‘i đầu thấy có ngưá»i nháºn ra lai lịch cá»§a mình, cÅ©ng chẳng động dung, hai tay chắp thành quyá»n, hướng vỠđám thá»±c khách Ä‘ang xì xào bàn tán, nói: 
 
- Các vị bằng hữu, tại hạ há» Hứa, tên Lâm, vốn là Äệ tam trưởng lão cá»§a Kiếm viện, hiện tại thay mặt cho Viện chá»§ tá»›i đây vây bắt gian đồ, mong các vị lượng thứ dá»i gót ! 
 
Lá»i nói cá»§a y rất khách khÃ, nhưng bên trong lại ẩn hàm sá»± Ä‘e dá»a, rõ ràng không cho ngưá»i ta cÆ¡ há»™i từ chối. Kiếm viện vốn là má»™t trong Tứ Äại Danh Viện cá»§a Äông Phương lục địa, cùng vá»›i Äao viện, Pháºt viện và Tàng Thư viện chia ra má»—i viện trấn thá»§ má»™t phương, có danh vá»ng cá»±c lá»›n trên giang hồ. Hiện tại, đệ tam trưởng lão cá»§a Kiếm viện xuất hiện, xem thần tình kiên quyết cá»§a y là có thể thấy sá»± việc tháºp phần nghiêm trá»ng, đám thá»±c khách kia đâu dám tá» ra gan lì, vá»™i vá»™i vàng vàng theo cầu thang chạy xuống tầng dưới, ánh mắt không khá»i liếc vá» chiếc bàn ba ngưá»i Ä‘ang bị vây lại má»™t cái. 
 
Tá» VÅ© không có phản ứng, Nhã Dạ vẫn thản nhiên cưá»i khẽ, chỉ có vị cô nương kia là chầm cháºm đặt li rượu xuống bàn, cá» chỉ vẫn tháºp phần ung dung tao nhã. 
 
Hứa Lâm vốn là kẻ tinh minh, đợi khi đám thá»±c khách đã lui cả xuống, má»›i từ từ quan sát chiếc bàn cá»§a ba ngưá»i há». Má»™t ngưá»i đã ăn xong, má»™t ngưá»i vừa má»›i động đũa, má»™t ngưá»i còn chưa có món ăn nào, hiển nhiên là không cùng Ä‘i vá»›i nhau. Ãnh mắt y quét qua Nhã Dạ, đã thấy chá»™t dạ má»™t cái, lại nhìn sang Tá» VÅ©, cảm giác hắn ngồi ở đó mà như không ở đó, hoàn toàn cô độc, trong lòng lại khẽ giáºt mình lần nữa. Bất quá, y cÅ©ng không há» e sợ, chỉ cung tay lên hướng vá» hai ngưá»i tá» vẻ lá»… độ, nói : 
 
- Hai vị bằng hữu, tại hạ Hứa Lâm cá»§a Kiếm viện, vì truy bắt gian đồ mà làm phiá»n tá»›i hai vị, rất mong hai vị lượng thứ. Hiện tại, bữa ăn cá»§a hai vị, tại hạ xin được quyá»n thanh toán, chỉ mong hai vị rá»i gót, nhằm tránh có chuyện không hay xảy ra. 
 
Lá»i này so vá»›i lá»i “đuổi khéo†đám thá»±c khách khi nãy, rõ ràng là đã nhÅ©n nhặn hÆ¡n rất nhiá»u, bởi vì Hứa Lâm căn bản có thể cảm nháºn được thá»±c lá»±c cá»§a hai ngưá»i này không hỠđơn giản. Bất quá, y nói như váºy, cÅ©ng đã lá»™ ra mục Ä‘Ãch cá»§a mình, “gian đồ†mà y mấy lần nói đến, chÃnh là nữ tá» thanh tao thoát tục kia. 
 
- Thức ăn của ta, do ta tự trả ! 
 
Tá» VÅ© nhạt giá»ng, không há» là tá»›i đám đệ tá» Kiếm viện vây xung quanh Ä‘ang trừng mắt nhìn hắn, thản nhiên gỡ lấy má»™t miếng lưá»n cá, cho vào trong miệng, thong thả cảm nháºn hương vị tuyệt diệu cá»§a “Hồng Ngư Ä‘oạt bảoâ€. 
 
- Món ăn cá»§a ta còn chưa dá»n lên, Tam trưởng lão làm sao mà thanh toán đây… 
 
Nhã Dạ báºt cưá»i khúc khÃch, trá»±c tiếp Ä‘em tâm hồn cá»§a đám đệ tá» Kiếm viện vứt lên cung trăng, khiến chúng đột ngá»™t trở lên ngây ngốc. Chiến thần tại thượng, trên Ä‘á»i này lại có má»™t nữ nhân mÄ© lệ đến thế sao. 
 
Kiếm viện thuá»™c Bách Chiến đế quốc, nằm ở phÃa Tây cá»§a Äông Phương đại lục, đại Ä‘a số dân chúng Ä‘á»u thá» Chiến thần. 
 
Hứa Lâm cố nhiên không phải gá»— đá, làm sao không bị Nhã Dạ mê hoặc cho được, lão tuy đã ngót nghét sáu, bảy chục tuổi, nhưng nhá» tu luyện huyá»n công bổn môn nên ngoại hình chỉ độ ba, bốn mươi, ngoại hình đã váºy, tâm tÃnh cÅ©ng không khác ngưá»i tam tháºp là bao. Bất quá, dù là như thế, định lá»±c cá»§a lão cÅ©ng tốt phi thưá»ng, liá»n “e hèm†má»™t cái, Ä‘em lÅ© đệ tá» từ trên cung trăng kéo xuống thá»±c tại, Ä‘oạn nói: 
 
- Nếu hai vị đã không nguyện ý, thì cÅ©ng đành váºy. Nha đầu, ngươi sao lại dám làm không dám nháºn, lén lén lút lút nấp ở đó, có dám cùng ta xuống đưá»ng quyết đấu má»™t tráºn hay không ? 
 
Câu sau tất nhiên là nói vá»›i nữ tá» ná». Äây là y trước vẻ mÄ© lệ cá»§a Nhã Dạ đã má»m lòng phi thưá»ng, nếu như chỉ có Tá» VÅ© ở đó, chỉ e y đã xuất chiêu rồi, để cho cái gã không biết trá»i đất kia má»™t bài há»c thÃch đáng. 
 
Nữ tá» ná» không ngá» lại thản nhiên phi thưá»ng, chỉ thấy nàng khoan thai đứng lên, Ä‘oạn bằng má»™t tư thế ưu mÄ© lướt xuống cầu thang, tốc độ không nhanh không cháºm, rõ ràng là chấp nháºn lá»i khiêu chiến cá»§a Hứa Lâm. Thấy mục Ä‘Ãch đã đạt được, Hứa Lâm nào dám cháºm trá»…, quay qua Nhã Dạ hành lá»… má»™t cái, rồi kéo cả đám đệ tá» nhanh chóng phóng xuống bằng đưá»ng cá»a sổ, chặn trước đại môn cá»§a Hưng Long khách Ä‘iếm. 
 
Nhã Dạ cảm thấy hứng thú phi thưá»ng, bình thưá»ng chắc chắn đã chạy ra ban công chá» xem náo nhiệt. Bất quá, hiện tại, nàng đối vá»›i chàng thanh niên Ä‘ang ngồi trước mặt có má»™t mối quan hệ vô cùng vi diệu, tháºt không tiện đứng lên chút nào. 
 
Tá» VÅ© trong lòng cÅ©ng không khá»i có cảm giác tò mò đối vá»›i nữ tá» ná», lại thấy Nhã Dạ dưá»ng như rất muốn xem cuá»™c quyết đấu cá»§a Tam trưởng lão Kiếm viện vá»›i nàng ta, liá»n chá»§ động nói: 
 
- Nhã tỉ, chúng ta ra ban công quan chiến có được không ? 
 
Nhã Dạ tức thì mỉm cưá»i gáºt đầu, không ngá» trong lòng lại thấy vui vui vì phát hiện ra Tá» VÅ© đối vá»›i mình có chút quan tâm. Nàng tuy luôn tá» ra phóng khoáng, nhưng đối vá»›i đàn ông lại lạnh nhạt phi thưá»ng, chỉ riêng Tá» VÅ© là luôn khiến nàng không thể giữ được sá»± tá»± nhiên, chÃn năm trước đã thế, hiện tại cÅ©ng vẫn như thế. 
 
Khi cả hai bước ra ban công, dưới đưá»ng đã cháºt cứng ngưá»i, hiện Ä‘ang quây thành má»™t vòng tròn bao quanh nữ tá» ná» và đám ngưá»i cá»§a Kiếm viện. Äiá»u bất ngá» là, Kiếm viện Äệ tam trưởng lão Hứa Lâm tuy trá»±c tiếp thách đấu vá»›i nàng, nhưng hiện tại lại cùng vá»›i đám đệ tá» vây nàng vào giữa, khuôn mặt căng thẳng như thể đối đầu vá»›i đại địch. Nguyên lai, trước khi y xuất viện truy tìm nữ tá» này, Viện chá»§ đã không Ãt lần cảnh cáo, có Ä‘iá»u y không quan tâm, cho rằng má»™t nha đầu tuổi vừa đôi mươi công lá»±c có đáng là bao. Không ngá», khi y phi thân xuống tá»›i mặt đưá»ng, thì nữ tá» nỠđã đứng ở đó tá»± lúc nào. Y trá»±c tiếp phóng qua cá»a sổ, tuy là xuất phát sau, nhưng nữ tá» ná» còn phải Ä‘i má»™t vòng từ cầu thang ra đến đại môn, không ngá» vẫn nhanh hÆ¡n y. 
 
Lúc đó y má»›i biết nữ tỠđó đã chân chÃnh đánh bại Thiếu viện chá»§ bằng thá»±c lá»±c cá»§a bản thân, chứ không phải bằng trò tiểu xảo như y vẫn nghÄ©. 
 
Kiếm viện nổi danh trên Äông Phương lục địa đã mấy vạn năm, là thánh địa cá»§a cao thá»§ sá» kiếm, hiện tại do Thánh Kiếm Tông Kiên giữ chức viện chá»§, mấy năm gần đây càng ngày càng phát triển rá»±c rỡ. Tông Kiên hiếm muá»™n, đến năm tám mươi má»›i có được má»™t nam hài tá», đặt tên là Tông Dáºt. CÅ©ng bởi như thế, lão cưng chiá»u nam tá» này vô cùng, dùng má»i phương pháp tài bồi cho nó. Tông Dáºt lại không phụ lòng cá»§a lão, là má»™t thiên tài luyện kiếm bẩm sinh, vừa bước vào tuổi hai mươi đã trở thành Siêu cấp Kiếm giả, là quân long trong đám thiếu niên cá»§a Äại lục, danh xưng Kiếm công tá», cùng hai ngưá»i trẻ tuổi khác tá» danh Tam công tá», không chỉ nổi tiếng tại Äông Phương lục địa mà danh tá»± sá»›m đã lưu truyá»n khắp nÆ¡i trên Vô Táºn giá»›i.  
 
Nói như thế, để biết Tông Dáºt, Thiếu viện chá»§ cá»§a Kiếm viện không phải kẻ vô dụng. 
 
Nhưng y lại bị nữ tá» không rõ danh tÃnh này, nhất kÃch đâm thá»§ng tâm tạng, hiện giá» Ä‘ang được Vô Danh thần y chạy chữa, sống chết chưa rõ. 
 
So vá»›i Tông Dáºt, võ công cá»§a Hứa Lâm chưa hẳn đã cao hÆ¡n, y vốn còn tưởng nữ tá» này nhỠđánh lén mà đả thương được đứa cháu cưng cá»§a y, nên má»›i kiêu ngạo thách đấu nàng ta. Giá» thì y biết rồi, nàng ta là dùng chân tài thá»±c há»c đánh bại Tông Dáºt. 
 
CÅ©ng vì y biết thế, má»›i ra lệnh cho đám đệ tá» cùng mình chuẩn bị hợp công. Bất quá, y dẫu sao cÅ©ng là Kiếm viện Äệ tam trưởng lão, nếu cứ ngang nhiên cùng đệ tá» hợp công má»™t tiểu nữ tá», sau này làm sao dám ngẩng đầu lên ở Vô Táºn giá»›i, liá»n cao giá»ng nói: 
 
- Tiểu cô nương, nàng vô duyên vô cá»› đánh trá»ng thương Thiếu viện chá»§ cá»§a bá»n ta, nay ta nháºn lệnh cá»§a Viện chá»§ má»i nàng vá» Kiếm viện má»™t chuyến, nhằm làm rõ ràng má»i việc, tuyệt sẽ không tổn hại đến ná»a cá»ng tóc cá»§a nàng. Bất quá, nếu nàng còn ngoan cố chống lại, chúng ta đành phải làm chuyện xấu hổ má»™t phen. 
 
Y tuyệt đối không nói rõ ràng, nhưng lại ngấm ngầm chừa cho mình má»™t chá»— đặt chân. Ngưá»i không biết đại khái sẽ hiểu, đây là Hứa Lâm vì bất đắc dÄ©, không muốn tổn tại đến cô nương này, nên má»›i phải vây công nhằm làm nàng ta biết khó mà lui, chứ nếu lấy má»™t chá»i má»™t, chỉ e vạn nhất không kìm chế được, sẽ khiến nàng ta bị thương. 
 
Hứa Lâm dẫu sao cũng là một con cáo già đã sống tới gần trăm năm. 
 
TỠVũ tuy chưa sống tới một phần tư của một trăm năm, nhưng sớm đã được huấn luyện để trở thành một con hồ ly, có thể chưa già, nhưng tuyệt đối không non nớt. Lẽ dĩ nhiên, hắn hiểu rõ hoàn cảnh của Hứa Lâm hiện tại. 
 
Nhã Dạ thì không nghÄ© nhiá»u đến váºy. Má»™t ná»a tâm trà cá»§a nàng đặt vào tráºn đấu sắp diá»…n ra, ná»a còn lại, chÃnh là đặt trên ngưá»i Tá» VÅ©. Gã thanh niên này mang lại cho nàng má»™t cảm giác gì đó rất má»›i mẻ, hắn không quấn lấy nàng, ko yêu chiá»u xu nịnh nàng, trên ngưá»i lúc nào cÅ©ng tá»a ra má»™t khà thế cô ngạo bất quần, tuyệt đối khác xa so vá»›i những nam nhân khác.  
 
Chừng như, cứ cái gì khó đạt được, má»›i khiến cho ngưá»i ta thèm muốn. 
 
Có phải bây giá», Nhã Dạ Ä‘ang muốn được Tá» VÅ© cưng chiá»u, ná»±ng nịu không ? 
 
Trong khi tâm tư cá»§a Nhã Dạ còn Ä‘ang đặt ở má»™t nÆ¡i nào đó xa xăm, tráºn chiến dưới đưá»ng đã được bắt đầu. Ngưá»i xuất chiêu trước, lại là bạch y nữ tá». 
 
Nàng ta chẳng thèm quan tâm đến Hứa Lâm là ai, là lẽ cá»§a y là gì, y có bao nhiêu ngưá»i…đối vá»›i nàng, dưá»ng như má»i thứ Ä‘á»u chẳng đáng để vào trong mắt. Hiện tại, nàng đối đầu vá»›i Hứa Lâm, chẳng qua là do y đã tá»± chuốc lấy phiá»n phức mà thôi. 
 
Bạch y nữ tá» thân ngưá»i khẽ xoay, trong má»™t tư thái yếu Ä‘iệu nhu nhuyá»…n, áp sát Hứa Lâm, trên tay không biết tá»± lúc nào đã xuất hiện má»™t cặp song kiếm. Thân hình nàng vừa chá»›p động, Hứa Lâm cÅ©ng láºp tức ra tay, y đâu phải hạng lục lục thưá»ng tài, thá»±c lá»±c cÅ©ng đã đạt đến cảnh giá»›i Siêu cấp Kiếm giả. Lúc này, chỉ thấy Hứa Lâm quán chú toàn thân công lá»±c vào thanh kiếm Ä‘ang cầm, nhắm hướng nữ tá» Ä‘ang lao tá»›i bổ ra má»™t trong những chiêu đắc ý nhất Ä‘á»i mình, “Äoạn sÆ¡n phân hảiâ€. 
 
Chỉ thấy kình phong láºp tức cuồng ná»™ rÃt lên, dưá»ng như không khà xung quanh Ä‘á»u theo má»™t kiếm này cá»§a Hứa Lâm cuồn cuá»™n phóng tá»›i bạch y nữ tá». Y vừa động, đám đệ tá» Ä‘i theo cÅ©ng không cháºm trá»…, tức thì triển khai “Khốn Thiên kiếm tráºn†vây lấy nữ tá» ná», tuyệt đối không để nàng ta có má»™t chút không gian để né tránh kiếm chiêu.  
 
Chỉ là, nói tuyệt đối, là nói trên quan Ä‘iểm cá»§a bá»n chúng. 
 
Bạch y nữ tá» thân hình khẽ nghiêng, sá» dụng má»™t thứ thân pháp đẹp đẽ như múa, ảo diệu lách khá»i tầm sát thương cá»§a “Äoạn sÆ¡n phân hảiâ€. Chừng như chỉ đợi có thế, Hứa Lâm láºp tức biến chiêu, tung ra má»™t chiêu “Thiên võng nan đàoâ€, bao gồm toàn những chế đâm ngang gạt dá»c, mang theo kiếm khà kinh nhân triệt để cắt đứt đưá»ng tiến cá»§a nàng ta. 
 
Trước mặt là má»™t chiêu táºn lá»±c cá»§a má»™t Siêu cấp Kiếm giả, sau lưng lại có má»™t thứ kiếm tráºn tinh diệu do năm Cao cấp cao thá»§ láºp thành, nếu đổi lại là ngưá»i khác, chắc chắn sẽ tìm cách né tránh trước, sau đó má»›i nhằm vào từng phÃa má»™t mà phản công. 
 
Bạch y nữ tá» lại không như váºy. 
 
Tốc độ cá»§a nàng đột nhiên tăng mạnh, cÆ¡ hồ không còn là tốc độ cá»§a con ngưá»i, thân hình khẽ xoay, tung ra ba đưá»ng kiếm vừa chuẩn xác lại vừa tinh mÄ©, khéo léo lách qua kiếm tráºn, công vào ba ngưá»i ở giữa. Ba ngưá»i đó vừa biết khó mà lui. Tấm thân mÄ© diệu cá»§a nàng lại má»™t lần nữa xoay chuyển, trá»±c tiếp phóng tá»›i trước mặt Hứa Lâm, má»™t kiếm vung lên nhằm thẳng vào cổ tay phải cá»§a y, phá giải hoàn toàn cái gì gá»i là “Thiên võng nan đào†đại danh đỉnh đỉnh. 
 
Nói thì cá»±c cháºm, diá»…n ra lại cá»±c nhanh, ngưá»i khác nhìn vào chỉ thấy thân hình bạch y nữ tỠđảo khẽ hai cái rồi lại trở vá» vị trà ban đầu, tÄ©nh lặng như chưa há» di chuyển, còn đám cao thá»§ Kiếm viện hết ngưá»i này lại đến ngưá»i kia, hoảng hốt thối lui.  
 
Hứa Lâm vừa ổn định cước bá»™, đã phát hiện má»™t chiêu vừa rồi cảu bạch y nữ tá» không há» sá» dụng ná»™i lá»±c, chừng như là Ä‘ang trêu đùa y. Y vốn tÃnh tình nhá» nhen, làm sao có thể chịu đựng ná»—i sỉ nhục đó, công lá»±c toàn thân tứ thì bạo khởi, quyết tâm không để thanh danh má»™t Ä‘á»i cá»§a mình trôi theo dòng nước, tung ra chiêu thức tàn độc nhất trong kiếm pháp cá»§a y, “Huyết kiếm đồ thiênâ€.  
 
Không khà xung quanh tức thì như bị ngưng lại, bầu trá»i vốn trong xanh bá»—ng nhiên trở nên hôn ám. Từ giữa thinh không, má»™t đạo huyết sắc quang mang đột ngá»™t xuất hiện, xạ thẳng vào thanh kiếm trên tay cá»§a Hứa Lâm, mang đến cho nó má»™t màu hồng huyết. Chỉ thấy tức thì cuồng phong bạo khởi, lấy y làm trung tâm, cuồn cuá»™n lan tá»a, khiến những kẻ bàng quang tức thì phải thối lui vài mươi bước, tháºm chà có ngưá»i còn bị thổi tung vá» phÃa sau. 
 
Thanh kiếm cá»§a Hứa Lâm sau khi hấp thụ hoàn toàn luồng huyết sắc quang mang, tức thì tán phát ra má»™t thứ khà thế cuồng bạo vô bỉ, không ngừng hướng vá» phÃa bạch y nữ tá» công kÃch. 
 
- Huyết kiếm đồ thiên !!! 
 
Hứa Lâm khi nhìn thấy bạch y nữ tá» vẫn bình thản như không, trong tâm đại ná»™, gào lên má»™t tiếng váng trá»i, Ä‘oạn đằng thân bay lên, nhắm thẳng vào nàng tung ra má»™t kiếm. 
 
Huyết mang láºp tức đại thịnh, lăng lệ bổ xuống đầu bạch y nữ tá», khiến những ngưá»i chứng kiến không khá»i sợ thay cho nàng.  
 
“Choang†
 
Má»™t âm thanh vỡ vụn đột ngá»™t vang lên, kéo theo nó là huyết mang cá»§a thanh kiếm trên tay Hứa Lâm cÅ©ng bá»—ng nhiên tan biến, hệt như chưa từng tồn tại. Chỉ thấy Hứa Lâm lúc này thân hình run rẩy kÃch động, thanh kiếm trên tay vỡ vụn thành từng mảnh nhá», máu huyết không ngừng trào ra từ tâm tạng, rên lên má»™t tiếng rồi đổ gục xuống đất.  
 
Bạch y nữ tá» vẫn an tÄ©nh phi thưá»ng, cặp song kiếm trên tay không biết tá»± lúc nào cÅ©ng đã biến mất. Không thèm là đến ánh mắt hãi hùng cá»§a đám đệ tá» Kiếm viện, bằng má»™t tư thái ưu mÄ© cao quý, nàng khẽ nhún mình rồi phi thân lên trá»i, trong chá»›p mắt đã tan biến vào những đám mây xanh Ä‘ang lững lá» trôi. 
 
Cho đến khi nàng biến mất, hàng ngàn ngưá»i tại Quyện Long thành vẫn ngây ngốc nhìn theo hướng nàng vừa phi thân, Ä‘á»u không hiểu nàng bằng cách nào đã đánh bại má»™t chiêu quỉ khốc thần sầu đó cá»§a Hứa Lâm. 
 
 
“Bặp !!!†
 
Tá» VÅ© vốn Ä‘ang cùng Nhã Dạ ngước mắt lên trá»i, hướng vá» phÃa nữ tỠđó biến mất mà suy ngẫm, đột ngá»™t xoay lại bằng má»™t thân pháp cá»±c tốc, bàn tay giÆ¡ ra quặp lại, như thể Ä‘ang bóp má»™t cái gì đó. 
 
Nhã Dạ tức thì cÅ©ng quay lại, đôi mắt màu nâu ngạc nhiên mở lá»›n, nháºn ra má»™t thân ảnh Ä‘ang tÄ©nh tÄ©nh lặng lặng hiện ra từ thinh không. Cổ há»ng cá»§a ngưá»i này chÃnh Ä‘ang bị Tá» VÅ© bóp lấy, hai tay cá»§a hắn cầm hai con dao, má»™t thanh sắp dâm vào mi tâm huyệt cá»§a Tá» VÅ©, thanh kia không ngá» lại hướng tá»›i trái tim cá»§a nàng. 
 
- Ngươi vì sao lại nháºn ra ta ? 
 
Tá» VÅ© há»i, thanh âm lạnh lùng lãnh khốc đến mức Nhã Dạ nghe thấy cÅ©ng phải khẽ run lên. Nàng từ khi gặp lại hắn đến giá», đã liên tục cảm thấy bất ngá» vì con ngưá»i hắn, hiện tại, chÃnh là nàng Ä‘ang khám phá bá»™ mặt cá»§a hắn khi đối diện vá»›i kẻ thù. 
 
Tên sát thá»§ phát hiện công lá»±c toàn thân đã bị bàn tay này cá»§a Tá» VÅ© không chế triệt để, liá»n thản nhiên hạ hai tay xuống, như thể việc hắn thÃch sát thất bại và bị ngưá»i khác Ä‘e dá»a tÃnh mạng là Ä‘iá»u chưa từng xảy ra váºy. 
 
Hắn chÃnh là tên sát thá»§ trước kia đã tặng Tá» VÅ© má»™t dao vào tim. 
 
 
Hết chương XIV  
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Tiểu Dương  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	
		
			
				
					Äã có 10  Thành viên nói CÃM Æ N đến bài viết rất có Ãch cá»§a Tiểu Dương  
				
			 
			
			
		 
		
  
	
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		äèåòà , åêàòåðèíáóðã , dam nam loan nu , ëèòûå , íåîáû÷íûå , ïèòàíèå , ïîäâåñíûå , ìîñêîâñêèé , phiêu vÅ© 4vn , phiêu vÅ© tac gia , tac gia phieu vu , thi vu , thi vuong , thi vuong / tien hiep , thi vuong 4vn , thi vuong 4vn eu , thi vuong 4vn phieu vu , thi vuong-phieu vu , thi vương , thi vương 4vn , truyen thi vuong 4vn , van nam thi vuong 4vn , ðåôåðàòè